Siêu Nhiên Thế Giới Tu Chân full

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
4398829-256-k462977.jpg

Thế Giới Tu Chân Full
Tác giả: pykarai
Thể loại: Siêu nhiên, Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tả Mạc là 1 đứa trẻ mất trí nhớ, mất đi dung mạo vứt ở ven đường...

được trưởng môn Vô Không kiếm môn nhặt về cho làm ngoại môn đệ tử ...

Công việc chính của hắn là trồng linh cốc ( 1 loại ngũ cốc có linh khí ) cho môn phái...

Tả Mạc không có thiên phú tu kiếm nhưng có thiên phú về ngũ hành... ngoại môn đệ tử chỉ có mỗi mình hắn luyện được Vân Vũ quyết ( tạo mưa ) đến tầng 3... mất trí nhớ nên hắn không có ý chí phấn đấu... mơ ước của lớn nhất của hắn là thành 1 vị Linh thực phu ( đại loại như kiểu kỹ sư nông nghiệp ấy )...

Nhưng trong 1 lần đi trừ sâu cho ruộng linh cốc ...

Tả Mạc bị 1 hạt Bồ Công Anh yêu quái (Bồ yêu )chiếm lấy thức hải... từ đấy Tả Mạc đổi đời... trở thành Linh thực phu rồi thành nội môn đệ tử... .

Thiên phú của hắn ko ở tu kiếm nhưng tính cách hắn cố chấp, kiên định ... lại được bồ yêu hướng dẫn nên tu luyện được kiếm ý .

Thân phận của Tả Mạc trong môn phái ngày càng tăng lên thì bí ẩn về thân phận của hắn cũng dần dần hé lộ.

Tả Mạc ko thích tu kiếm... cũng không có năng khiếu tu kiếm... hắn thích trồng cây và luyện đan... trên hết là Tả Mạc thích kiếm tiền.... nhưng hắn cũng hiểu là nếu không đủ thực lực thì sẽ không bao giờ hắn tìm lại được trí nhớ... không bao giờ biết hắn là ai... nên hắn phải luyện kiếm... chết cũng phải luyện...​
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 1-50


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpNguồn: Tàng Thư Viện + Bạch Ngọc SáchEbook by: Kiếm GiớiCreator by: Thủy Hỏa Thần-------o0o-------Giới thiệu:Ba mươi viên nhị phẩm tinh thạch, đối với hắn mà nói đã là một đại bút tiền.Cầm trong người ba mươi viên nhị phẩm tinh thạch, đi trên phố, Tả Mạc tựa hồ cảm giác mọi người xung quanh ai ai cũng đều giông giống kẻ trộm...Chương 1 : Tiểu Vân Vũ quyếtConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Đừng quên!”

“Cho dù chết cũng không thể quên!”…Một thanh âm vừa xa lạ vừa quen thuộc, như là từ sâu thẳm nơi những đám mây truyền tới.

Một lần lại một lần, âm thanh phiêu hốt, vang lên chồng chất lên nhau, hồi lâu không dứt.Ai?Không thể quên sao?Không thể quên cái gì cơ chứ?Hắn bỗng bừng tỉnh.

Vẫn như bình thường, toàn thân ướt nhẹp, quần áo dán lên mình rất khó chịu.

Hắn ngồi thẳng dậy, sao trên trời cùng bóng đêm đề tỉnh cho hắn, còn lâu trời mới sáng.

Một cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua.Lại là giấc mộng này!Theo quán tính thở ra một hơi dài, trời hãy còn sớm, ngủ tiếp thôi.Hắn lại nằm xuống.“Mạc ca, nhớ giúp ta tưới nước nhá.

Đầu tháng ta mới ký hiệp nghị, thu vào năm nay dựa cả vào ca đó.”

Còn chưa đi đến lối vào núi, từ xa Tả Mạc đã nghe có người kêu.

Một lão già ước chừng năm mươi, da đen lại gầy, đang ngồi trong ruộng, nếu không chú ý thì thật không nhìn ra ở đó có người.Lão già có biệt hiệu là lão già đen, tên thật chẳng ai rõ, là một đệ tử ngoại môn lớn tuổi nhất của Vô Không kiếm phái.Tả Mạc lau mồ hôi trên trán: “Không quên được.

Nhưng đừng vội, ngày mai sẽ tới lượt ông.”

Thân mình hắn cao lêu nghêu như cây tre, mặc một bộ quần áo màu xanh đậm của đệ tử ngoại môn cũng rộng thùng thình và không đẹp.

Cách nói chuyện của hắn trơn tru lưu loát khác hẳn khuôn mặt lúc nào cũng âm trầm, cứng đơ như gỗ.Khuôn mặt khô khốc như cương thi là chiêu bài của hắn.

Lúc đầu mọi người đều e dè tránh xa, nhưng dần dà mọi người phát hiện, hắn trừ khuôn mặt khó gần, tính tình cũng rất tốt, gặp nhiều thấy bình thường.

Hai năm qua, trong đám đệ tử ngoại môn thì cuộc sống của hắn là tốt nhất.Lão già đen mặt mày rạng rỡ, miệng nói không ngừng: “Tốt tốt tốt!

Cách làm của Mạc ca thật tuyệt, lão già đen chưa gặp qua người nào làm như vậy.”

Tả Mạc có một bộ Tiểu Vân Vũ quyết.

Tầng thứ ba công pháp Tiểu Vân Vũ quyết là độc nhất vô nhị trong số đệ tử ngoại môn.

Cũng dựa vào nó mà cơ hồ hắn một tay nắm giữ toàn bộ việc tưới nước cho linh điền của môn phái.Tiểu Vân Vũ quyết cũng không phải pháp quyết cao thâm gì, người người đều biết, chủ yếu là dùng để tưới nước cho linh điền.

Tầng thứ nhất chỉ cần dăm ngày công phu là có thể học được.

Tầng thứ hai, một hai năm có thể đạt tới một cách dễ dàng.

Nhưng từ tầng thứ ba trở đi, cần phải có thể ngộ mới có thể học hiểu được.

Trong số tất cả đệ tử ngoại môn của Vô Không kiếm môn, chỉ có Tả Mạc là lĩnh ngộ thành công.Tiểu Vân Vũ quyết sau khi đạt tới tầng thứ ba, công hiệu tăng nhiều, có thể đề cao sản lượng linh cốc.

Cũng bởi thế, từ lúc hắn đột phá tầng ba, địa vị trong môn phái biến hóa nghiêng trời lệch đất, ngoại hiệu từ cương thi chuyển thành Mạc ca.Tả Mạc vẫy vẫy tay tạm biệt lão già đen.Hắn nhe răng, chuyển hành lý truyên vai, bả vai đau ê ẩm.

Ba trăm cân linh cốc trên vai cơ hồ khiến bả vai gầy yếu của hắn sắp gẫy sụp.Một cương thi gầy yếu, vác theo một túi vải có khi to gấp ba lần hắn, gian nan cất bước trên sơn đạo.Vác theo ba trăm cân linh cốc, từng bước từng bước đi tới sơn môn.

Vừa đi qua sơn môn, hắn vứt túi vải trên vai xuống đất, ngồi phịch xuống, hít thở ồ ồ.Nghỉ ngơi hồi lâu, thể lực hơi khôi phục, hắn đứng lên, cẩn thận từ trong lòng lấy ra một con hạc giấy mầu vàng.Hạc giấy to như lòng bàn tay, giấy vàng gấp thành, mặt trên có vẽ chu sa phù.Đưa vào linh lực, hạc giấy theo gió biến lớn, hình thể còn lớn hơn con hạc thật.

Khung thân bằng tre, trên thân hạc vẽ đầy phù ấn uốn khúc như nòng nọc.

Chế tác cũng không tốt, nhiều nơi dùng hồ dán lại. phẩm chất giấy vàng cũng rất thấp, tùy tiện nhìn cũng có thể thấy xơ cỏ trên giấy.Chuyển túi vải từ dưới đất lên lưng hạc giấy.Trong sơn môn, đệ tử ngoại môn cấm chỉ phi hành.

Quy củ này bị Tả Mạc thầm nguyền rủa vô số lần suốt hai năm nay.Vụng về leo lên lưng hạc giấy.

Hạc giấy tức thì vang lên tiếng cọt kẹt, thanh âm khung trúc bị nén ép.

Động tác của hắn lập tức cứng đờ, một lát sau, thấy hạc giấy không có bị ép dẹp lép, hắn mới thở dài.“Tiểu Hoàng ơi tiểu Hoàng, ngươi cũng không nên đứt gánh lúc này.”

Tả Mạc vỗ đầu hạc giấy, hạc giấy lung lay chậm rãi rời mặt đất.Tiếng trúc cùng giấy cọt kẹt lại vang lên, hạc giấy như say rượu, theo một đường cong cũng quái dị, lúc cao lúc thấp, lúc trái lúc phải, men theo sơn đạo tạch tạch tiến về phái trước.Tả Mạc ngồi ổn định, hắn có kinh nghiệm phong phú.

Con hạc giấy phong hành này chỉ là cấp một, phụ trọng nhiều nhất bốn trăm cân, với trọng lượng hiện tại sợ đã kịch kim.

Nhưng mà con hạc giấy này vẫn khiến các đệ tử ngoại môn đỏ mắt.Trong số đệ tử ngoại môn, hắn là người đầu tiên có tọa kỵ.

Đương nhiên, hạc giấy phong hành có thể coi là tọa kỵ hay không còn do sự suy xét của Tả Mạc.Trong tiếng cọt kẹt cọt kẹt, lắc la lắc lư năm canh giờ, cái mặt cương thi của Tả Mạc hơi trắng bệch, Đông Phù mới xuất hiện xa xa trước mặt.Đông Phù như ẩn như hiện giữa đám mây mù.Năm đó, Đông Phù chân nhân một chém chặt đứt chóp núi, lấy nửa chân núi kiến lập Đông Phù.

Năm trăm năm qua đi, Đông Phù phát triển thành một trong mười ba trọng trấn của Thiên Nguyệt giới.Tu giả ba ngàn giới, Thiên Nguyệt giới cũng không nhập bảng, nó chẳng qua là một tiểu giới, lịch sử cũng chỉ hơn một ngàn năm trăm năm.

Một ngàn năm trăm năm trước, Thiên Nguyệt tiên nhân phát hiện và chấp chưởng giới này, nàng lấy danh hiệu của mình đặt tên cho tiểu giới, vì thế gọi là Thiên Nguyệt giới.

Thiên Nguyệt tiên nhân xuất thân Côn Luân, Thiên Nguyệt giới tất nhiên cũng trở thành một giới phụ thuộc Côn Luân cảnh.Lần lượt có các chân nhân tới Thiên Nguyệt giới khai tông lập phái, dần dần hình thành tình thế ngày nay.Hạc giấy cọt kẹt cọt kẹt gian nan bay tới chân núi Đông Phù, dọc đường thỉnh thoảng nghe thấy tiếng người khác cười.

Một cương thi đơn bạc, ngồi trên một con hạc cũng đơn bạc, hạc giấy lại như say rượu, hoạt cảnh khiến người khác phì cười.Tả Mạc ngồi ngay ngắn như cũ, vẻ mặt bình thường như không, tựa hồ như tuyệt thế cương thi, kỳ thực hắn thèm rỏ dãi những tọa kỵ lướt trên đầu hắn – đó mới thật sự là tọa kỵ!Thân màu tro, mỏ màu hồng là nhạn mỏ đỏ, lưng nhạn rộng lại êm ái, ngồi ngay mặt trên cơ hồ không thấy xóc nảy, có thể coi là hưởng thụ cấp chí tôn; một con thụy tường vân đạp mây mà đi, quá tiêu sái; phích lịch dực toàn thân màu ngân bạch, lôi quang quanh thân, qua lại như điện, có thể thể nghiệm tới khoái cảm tốc độ cao...Những tọa kỵ qua lại trên đầu hắn, nhưng hắn chỉ có thể bối rối chối từ.Khiến người khác kinh ngạc nhất là một chiếc thuyền Thiên Vũ Phúc bay chậm rãi lướt qua đầu hắn.

Toàn thuyền như một ngon núi, lúc bay qua đỉnh đầu hắn, Tả Mạc như lâm vào bóng tối, ngẩng đầu nhìn lên, có thể nhìn thấy đáy thuyền đen ngòn đầy cấm chế.Xả xỉ quả nhiên là tội lỗi lớn nhất của tu giả.Tả Mạc mắng thầm, chẳng qua khi hắn nhìn thấy các tu giả khác nhếch mép tản đi, lúc này mới vui lên.Lại bay một canh giờ, một người một hạc cuối cùng cũng tới chân núi Đông Phù.

Lấy năng lực phi hành còi cọc của tiểu Hoàng, muốn trực tiếp bay tới Đông Phù quả là mơ tưởng.Hắn dỡ hành lí từ hạc giấy xuống, thu hồi hạc giấy.

Mặt ngoài hạc giấy có vết rạn, Tả Mạc thầm than, chẳng lẽ mình lại phải mua con khác?

Ý nghĩ này khiến hắn như bị dao cắt.Ngẩng đầu nhìn Đông Phù cao nhập mây, sơn đạo uống lượn với không biết bao nhiêu bậc đá, lại nhìn đống hành lý dưới chân, chân Tả Mạc lập tức run khẽ.“Huynh đệ, cần giúp sao?”

Trước mặt Tả Mạc khẽ tối lại.Một tên nam nhân ở trần, tinh tráng như sắt thép đi tới.“Bao nhiêu?”

Tả Mạc cảnh giác hỏi, mắt đảo bốn phía.

Hắn đánh giá nam nhân cường tráng đang đứng lên bên vệ đường.Chú ý tới đồng hành tựa hồ muốn chạy tới, nam nhân cuống lên, vội nói: “Ba cấp một.”

Ba cấp một tức là ba viên tinh thạch cấp một.Tả Mạc kinh hô: “Giết người à!”

Lập tức quả quyết: “Chỉ hai viên, ngươi nguyện ý thì làm, không nguyện ý thì thôi.”

Lúc này nếu tỏ vẻ kinh hãi, sắc mặt có vẻ dễ nhìn, nhưng cái mặt cương thi của Tả Mạc lại không có gì thay đổi, cực kì quỷ dị.“Quá rẻ a!”

Nam nhân quệt môi, nhưng lúc hắn nhìn qua những đồng bạn ngo ngoe muốn động, cắn răng, dứt khoát gật đầu: “Thành giao.”

Nói xong cánh tay to lớn của hắn vươn đến túi vải trên đất, Tả Mạc lại quát: “Chậm đã!”

“Gì?”

“Trước kí hiệp nghị.”

Tả Mạc lấy ra một cái ngọc giản.“Thì hai viên, ký cọt hiệp nghị làm gì?”

Nam nhân không cho là đúng lầu bầu.“Bảo hiểm thôi, nếu không ngươi chạy, ta đuổi không kịp.”

Tả Mạc vẫn không chút biểu tình.Đành chịu, nam nhân cường tráng chỉ có thể ký hiệp nghị với Tả Mạc, những người khác cũng tán đi.Làm xong, nam nhân cường tráng nâng hành lý dưới đất lên, hơn ba trăm cân hành lý trên tay hắn lại nhẹ nhàng như bông.Giữa lưng chừng núi, tả Mạc gian nan leo lên bậc đá, toàn thân ướp nhẹp.

Nam nhân cường tráng xem thường: “Thể lực của ngươi thật kém cỏi.”

Lập tức thúc dục: “Ngươi có thể nhanh lên chút không?

Ta hôm nay còn phải tiếp hai đơn hàng nữa!

Nếu cứ tốc độ này, tới khi trời tối ta mới có thể trở về.”

Tả Mạc cảm tưởng mình như chuột bị vớt từ trong nước ra, cơ hồ sắp ngạt thở.

Hắn đặt mông ngồi trên bậc đá, thở gấp, tựa như lâu ngày không được hít thở: “Ta..

Ta không đi nổi….”

Nam nhân cường tráng lập tức vội vàng: “Vậy sao được, ngươi đang phá công việc của ta sao?”

Tả Mạc trợn mắt, mặt không chút biểu tình: “Ngươi cũng thấy, ta thực mệt chết được.”

Nam nhân cường tráng ảo não: “Tiếp ngươi, ta hôm nay lỗ lớn.”

Nói xong, hắn một tay quơ Tả Mạc, một tay ôm hành lý, bước dài, nhanh chóng đi lên.“Những người tu thể như các ngươi thật đáng hâm mộ.”

Tả Mạc chiếm lợi cũng vẫn không quên nói kháy.“Có quái gì mà hâm mộ?

Phí sức tốn cơm thôi.

Ta hiện tại mới luyện khí tầng năm, thể lực cũng không tốt.

Chờ tới khi trúc cơ xong, có thể mạnh hơn nhiều.

Đầu năm nay, sinh hoạt không dễ dàng a!”

Nam nhân cường tráng không khỏi cảm khái nói.“Đúng vậy!

Sống không dễ!”

Tả Mạc thầm thích chí, hắn đột nhiên nghĩ tới chiếc thuyền bay Thiên Vũ Phúc gặp trên đường, liền hỏi: “Ai, chiếc thuyền bay có lai lịch gì?

Trước chưa từng thấy.”

“Đó là hành cung của Xích Dã chân nhân, ngươi cũng phải cẩn thận, không nên trêu chọc lão.”

Nam nhân cường tráng tốt bụng nhắc nhở: “Ngươi mà thấy nữ nhân mặc bạch y mang khăn bịt mặt, nhất định phải kính nhi viễn chi.

Các nàng đều là mỹ cơ của Xích Dã chân nhân, tính tình rất kiêu hoành.

Không ít người bi thảm khi xúi quẩy gặp các nàng.”

Nam nhân cường tráng thực mạnh kinh người, một tay nhấc ba trăm cân hành lý, một tay xách Tả Mạc, nói chuyện không thấy chút phí sức.“Nói cũng phải, tiểu nhân vật như chúng ta, đi trêu chọc bọn họ là đi tìm chết.”

Tả Mạc phụ vào.Tráng nam đi rất nhanh, tốc độ so với tiểu Hoàng nhanh hơn nhiều, sơn đạo chỉ cần nửa giờ là đi tới cuối.

Tả Mạc sảng khoái giao hai viên tinh thạch cấp một, chuyển thân vội vã chạy xuống núi.“Sống không thoải mái a.”

Tả Mạc nhìn bóng lưng tráng nam, mặt không biểu tình cảm khái.Đối với Đông Phù, Tả Mạc rất thuộc, nâng lên hành lý, chuyển ngoặt chốc lát, liền tới địa phương muốn tới.Đây là một cửa hiệu chuyên thu mua linh cốc, một cửa hàng nhỏ, ngoài cửa treo cờ nhỏ, trên viết hai chữ: “Linh cốc."

Phù trận trên cờ bảo chứng hai chữ này dù lúc đêm tối cũng có thể nhìn thấy từ rất xa.Hơn ba trăm cân linh cốc loại hai đối với cửa hiệu này chỉ là mua bán nhỏ.

Ngay cả chưởng quầy cũng lười tiếp, chỉ phái kẻ hầu ra tiếp.“Ba mươi viên tinh thạch cấp hai.”

Kẻ hầu không có ý trả giá, tả Mạc cũng biết mình không có cơ trả giá, dứt khoát gật đầu.Giá này hơi thấp, nhưng đi cửa hàng khác cũng thế, trừ phi hắn có thể trực tiếp đem bán vạn cân linh cốc trở lên hắn mới có thể trả giá.

Khấu trừ một phần nộp cho môn phái, 300 cân linh cốc là thành quả hắn khổ cực suốt một năm.Ba mươi viên tinh thạch cấp hai, đối với hắn là một khoản tiền lớn.Gói lại ba mươi viên tinh thạch cấp hai, đi lại trên phố, Tả Mạc tựa hồ cảm giác ánh mắt của mọi người đi đường xung quanh thật giống tặc.Đường phố Đông Phù rộng rãi, bầu trời có rất nhiều gian phòng nhiều màu sắc trôi nổi bồng bênh.

Chẳng qua đó là khu buôn bán cao cấp, không có tọa kỵ cao cấp, không thể ngự kiếm phi hành, tu giả muốn vào cũng không vào được.

Cửa hiệu cao cấp thậm chí giống một đảo nhỏ trôi nổi trên không, mùi hoa cỏ thơm, tiên nhạc du dương.Những thứ đó, ngay cả khi mơ Tả Mạc cũng không dám mơ tới, hắn xưa nay chỉ nhìn vào thịt trong bát của mình thôi.Chương 2 : Ngọc giảnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckÁnh sáng mờ ảo, cảnh vật mê ly, Đông Phù trong đêm vẫn như ban ngày.Hai bên đường lồng đèn tỏa ra ánh sáng nhu hòa, trên trời truyền đến tiếng linh thú kêu hót, pháp bảo phi hành kéo theo quang mang, so với sao chổi bắt mắt hơn nữa.

Ban đêm mát lạnh không khiến người giảm bớt, ngược lại càng náo nhiệt.

Các thương gia lúc này cũng xuất hết khí lực, chỉ thấy các nhân viên của các cửa tiệm không ai không mặc đồng phục, một trái một phải đứng ở cửa, người cầm chuông đồng rung, kẻ cầm kính bạc bát quái.Nhân viên của cửa hàng cầm chuông đồng niệm pháp quyết, rung chuông đồng, thanh âm du dương lập tức từ chuông đồng tán ra bốn phía: “Pháp bảo cửa hàng bán ra, hàng hóa đủ loại, vật đẹp giá rẻ.

Vô luận ngài là luyện ký học đồ hay là kim đan kỳ cao thủ, cửa hàng đều có thể thỏa mãn nhu cầu của ngài…”

Tiếng chuông đồng vang ra rất trong, không một chút chói tai, nghe lâu cũng không thấy phiền.Nhân viên cần kính bạc bát quái cũng phối hợp, đồng thời niệm pháp quyết, kính bạc bát quái chớp lên ánh sáng, trên đỉnh đầu gã lập tức hiện lên hình ảnh ba chiều các loại pháp bảo, rất động lòng người.

Mà theo sự biến hóa của tiếng chuông, hình ảnh trên đầu gã cũng biến hóa theo như đèn kéo quân.

Đây là Hải Thận quyết, tạo ra ảnh, lấy giả làm thật.Nếu là hai thương gia có cửa hàng đối diện, có thể thường thấy nhân viên hai bên trợn mắt nhìn nhau, tay rung chuông, tay bát quái kính, ánh sáng chớp chớp.Ven phố đều diễn ra cảnh tượng như vậy.“Động thiên phúc địa cấp năm, có một nguồn linh tuyền, diện tích năm trăm mét vuông, linh khí dầy đặc, vô luận là nuôi linh quái hay trồng linh cốc linh thảo, đảm bảo ngài đạt được thu vào phong hậu!

Khởi điểm giá hai trăm vạn ngũ tinh, lập tức bán ra, thời cơ không thể mất, mất là không còn.”

“Cửa hàng bán ra các loại linh dược cao cấp, cửa hàng ngàn năm, đảm bảo phẩm chất!

Dược phẩm của cửa hàng đều được các nhân viên chuyên nghiệp cao cấp dùng thiên tâm linh chứng thực!

Xin yên tâm mua sắm.”

“Ngươi muốn thi lên Nhất Tự Tuệ kiếm môn sao?

Trung tâm bồi huấn chiêu sinh cả năm, truyền thủ các chủng tâm pháp sơ cấp, kiếm tu của Nhất Tự Tuệ kiếm môn tự mình giảng bài.

Bảo chứng ngài học là biết, thi cái là qua!

Còn do dự gì nữa, nhanh tham gia đi!

Người báo danh bây giờ được giảm giá hai phần mười.”…Trọng trấn Đông Phù, tòa thành không ngủ!Trọng trấn phồn hoa, Tả Mạc cũng không xa lạ, nhưng hơi không quen, hắn thích thanh tịnh.

Nếu không mua hạc giấy phong hành, để tới Đông Phù một chuyến đều không dễ dàng.Đường phố có đẹp mắt hơn nữa cũng có ngã tư, Tả Mạc mờ mịt, hắn lạc đường.Chết tiệt, lại lạc đường rồi!Hắn ảo não vỗ đầu.Đành chịu thôi, Tả Mạc tới dưới một cây bên đường, ngẩng mặt nhìn lên, thấy trên nhánh cây có rất nhiều chim nhỏ màu hồng đang đậu trên đó.

Chim nhỏ toàn thân đỏ bừng, có lông đuôi đỏ tươi, lúc bay lên như kéo theo hoa lửa, được gọi là chim lửa.Chúng nó thông tuệ thông linh, có thể nghe hiểu tiếng người, lại rất nhớ đường.

Rất nhiều thành thị đều dùng bọn nó làm người dẫn đường, chẳng qua, không phục vụ miễn phí.Tả Mạc đau lòng ném ra một viên tinh thạch cấp một, một con chim lửa tung cánh bay xuống, chuẩn xác mổ lấy tinh thạch nuốt vào bụng.“Thị trường tự do.”

Tả Mạc kêu lên.Chim lửa xoay đầu vài vòng, rồi bay vọt về một hướngTả Mạc vội vàng đi theo sau chim lửa, chim lửa bay cũng không nhanh, đuôi chim thật dài mang theo điểm điểm hồng quang, trong đêm rất chói mắt.Từng điểm hồng quang tung giữa không trung, rất nhanh tan biến.

Xuyên qua những con phố đầy đèn lồng, ồn ào những tiếng rao bán, tràn ngập hai bên các hình ảnh biến hóa, nhớ tới hai năm trước, lúc mới mở mắt, bất tri bất giác, Tả Mạc im lặng.Thầm than thở, lại mang chút thương cảm.Tiếng kêu của chim lửa khiến hắn bừng tỉnh, nhìn tới thị trường tự do không xa, hắn lập tức hứng khởi.

Chim lửa bay vòng quanh đầu hắn vài vòng, mang theo hồng quang rời đi.

Tả Mạc vẫy tay chào chim lửa.Thị trường tự do là nơi tu giả cấp thấp rất hay tới, gọi là thị trường tự do là vì bất kỳ ai cũng có thể tại nơi này bày quán bán hàng.

Chỉ cần mua lung linh ốc, nộp chút phí dụng là có thể dự do bán đồ.

Giá lung linh ốc cũng rẻ rất nhiều so với cửa hàng trên phố, bình thường chỉ lớn như bàn tay, có thể mang theo mình, rất tiện lợi.

Rất nhiều tu giả đều mua và mang theo, lúc ra ngoài không bận lòng chỗ ở.Đồ ở nơi này rẻ hơn các cửa hàng trên phố không ít, nhưng cần tiêu phí thời gian đi chọn mua.Thị trường tự do giống như một bàn cờ, phân thành từng ô một, mỗi ô có thể chứa mười lung linh ốc, năm cặp xếp dựa lưng vào nhau.Rất nhanh, Tả Mạc tìm tới mục tiêu.“A, Mạc ca, ngươi đã tới.”

Chủ tiệm là một nam tử tầm hai bảy, hai tám tuổi, đầu nhọn, hai mắt láo liên.

Hắn tên Phó Kim, thiên phú bình bình, cũng không hứng thú tu luyện, hiện tại mới luyện khí tầng ba, chuyên làm buôn bán.

Hắn sở trường luồn cúi, tìm hàng, cơ bản cái gì cũng có, không quản là báp bảo cấp thấp hay là pháp quyết, hắn đều có thể kiếm được.Tả Mạc cũng không dông dài: “Thứ ta muốn mua có tìm được không?”

“Đương nhiên, đương nhiên.”

Phó Kim vỗ bộ ngực gầy đét, cười hắc hắc: “Thứ Mạc ca muốn, ta nào dám không cố gắng.”

Nói xong, hắn thò tay vào mò trong túi vải.

Tả Mạc đỏ mắt nhìn vào túi vải nhỏ của Phó Kim, túi kia tuy nhỏ, không đáng chú ý nhưng lại là một kiện bách bảo nang cấp ba.Chẳng qua rất nhanh Tả Mạc bị một đồ vật nho nhỏ trong tay Phó Kim hấp dẫn, ngọc phiến màu xanh ngọc, dài hai đốt ngón tay, là một cái ngọc giản.“Nhưng mà, Mạc ca cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.

Năm chủng ngũ hành pháp thuật trong linh thực ngọc giản này có rất ít người học được hoàn chỉnh.”

Phó Kim nghiêm túc nói: “Bằng thực lực tầng thứ ba Tiểu Vân Vũ quyết của Mạc ca, sao không mua ngọc giản thủy thuật pháp?

Đừng trách tiểu đệ nói nhiều, mấy năm nay tiểu đệ gặp không ít người.

Hiện tại hơi minh bạch, một chiêu đi trước, ăn khắp thiên hạ.”

Tả Mạc thành thật nói: “Đa tạ Phó tiểu ca.”

Đối phương muốn tốt cho mình, hắn có thể hiểu được.Thấy Tả Mạc vẫn kiên trì, Phó Kim cũng không nhiều lời, đưa ngọc giản cho hắn: “Giá tiền đã nói rồi, hai mươi viên tinh thạch cấp hai.”

Tả Mạc sảng khoái trả tinh thạch.Hai mươi viên tinh thạch cấp hai là một đơn hàng không nhỏ, tâm tình của Phó Kim cũng khá tốt, cười nói: “Mạc ca nếu có thể học được, hắc, đến lúc đó thành linh thực phu, đãi ngộ, hắc, lúc đó đừng quên tiểu đệ nha.”

Tả Mạc cười hì hì, mặt không chút biểu tình, chắp tay: “Mượn cát ngôn của Phó tiểu ca.

Linh thực phu cần ít nhất ba chủng pháp quyết tu tới tầng ba, cũng không có dễ dàng.”

Song phương hoàn thành giao dịch, đều rất vui vẻ.Tinh thạch phút chốc ra đi hơn nửa, Tả Mạc không có bao nhiêu tiếc rẻ. cẩn thận cất đi ngọc giản, đây là bảo bối.Mua xong ngọc giản, Tả Mạc liền chuẩn bị về núi.

Tuy đi đường đêm khổ cực đôi chút, nhưng nếu qua đêm ở Đông Phù, lại phải tiêu tiền.Thiếu linh cốc, tiểu Hoàng tựa hồ cũng biến nhanh nhẹn hơn nhiều, mang theo Tả Mạc lao vun vút về phía núi Vô Không.Về đến núi Vô Không đêm cũng đã khuya.Trời đầy sao, Tả Mạc toàn thân ê ẩm nằm trên nóc phòng, tay mân mê ngọc giản, mắt nheo lại, mặt lộ vẻ thỏa mãn.Tại phủ Kiếm Hà, người trồng trọt rất nhiều, như Vô Không kiếm môn, bảy phần mười đệ tử ngoại môn lựa chọn trồng trọt, môn phái cũng sẽ truyền thụ một ít thuật pháp để trồng trọt, Tiểu Vân Vũ quyết cũng là một trong số đó.

Nhưng môn phái chỉ truyền thụ rất cơ sở, Vô Không kiếm môn là môn phái kiếm tu, kiếm quyết thì không ít, nhưng thuật pháp khác ít tới thương cảm.Trồng trọt là một môn học vấn cao thâm, liên tục làm đệ tử ngoại môn hai năm, Tả Mạc rất thấm hiểu điều này.Trong ngọc giản có năm loại ngũ hành thuật pháp, toàn bộ đều liên quan tới trồng trọt, trong đó có cả Tiểu Vân Vũ quyết, khi hắn nhìn tới, tảng đá trong lòng cũng biến mất, đáng giá a!

Giảng thuật trong ngọc giản về Tiểu Vân Vũ quyết càng thâm ảo hơn so với sự lĩnh ngộ của hắn.Phó Kim nói không sai, chuyên tinh một môn càng thêm chính xác.Chẳng qua Tả Mạc có cách nghĩ riêng.Nếu học được năm chủng ngũ hành pháp thuật, ba loại đạt tới tầng ba, là trở thành linh thực phu.

Nếu Tiểu Vân Vũ quyết không đột phá tầng ba, hắn cũng không nghĩ tới điều này.

Nhưng nếu mình lĩnh ngộ tới tầng thứ ba Tiểu Vân Vũ quyết, điều đó nói lên, thiên phú của hắn đối với ngũ hành pháp thuật là không tồi chút nào.Những kẻ nộp lên linh cốc như hắn, đổi lấy cống hiến cho môn phái, có thể giúp họ kiếm được một bộ kiếm tu tốt.Nhưng hắn không làm như vậy, hắn cần kiếm quyết làm gì chứ?

Đốn củi sao?So ra, thuật pháp dùng để trồng trọt thực dụng hơn nhiều.

Dù mình không học hết, học càng nhiều, bản sự trồng trọt càng lớn.

Trong môn thứ khác không nhiều, nhưng linh điền bỏ hoang thì nơi nơi đều gặp.

Có được đủ linh điền, hắn có thể trồng ra nhiều linh cốc hơn, kiếm nhiều linh thạch hơn…Suy nghĩ vậy, Tả Mạc càng thanh tỉnh, không chút buồn ngủ.Ngồi dậy, xòe bàn tay ra, sờ sờ mặt mình.

Cơ mặt cứng ngắc, cứng như gỗ, đây cũng là cái mà vì nó khiến hắn thủy chung không có chút biểu tình.Hắn không để ý đẹp xấu, hắn để ý một chuyện khác.Ánh sáng nhè nhẹ chiếu lên vườn, đôi chút ngân quang phản chiếu, giống như mưa đêm lạnh lẽo sắp nổi lên, Tả Mặc mặt vẫn không chút biểu tình nhưng có thể phát hiện ra vẻ ai thương.Hai năm trước, chưởng môn Vô Không kiếm môn trên đường về môn phái nhặt được Tả Mạc đang hôn mê, ông bèn đem về môn phái.

Từ khi tỉnh lại, hắn phát hiện, trong đầu trống rỗng.

Trong hai năm, hắn nghĩ hết biện pháp, cũng không cách nào nhớ lại được cái gì.Hắn phát hiện chỗ dị thường của bản thân, đó chính là mặt hắn.

Cứng ngắc như tảng đá, hắn không cách nào thể hiện tình cảm qua nét mặt.

Chưởng môn nói, đây có thể là một loại bệnh hiếm thấy.

Cũng bởi mặt hắn như vậy, hắn mới không được các sư huynh đệ thích, chịu nhiều ủy khuất.Nhưng hắn không có ghét khuôn mặt này, đó là thứ duy nhất giúp hắn tìm tới manh mối.

Có lẽ có một ngày, cái khuôn mặt như gỗ này sẽ giúp hắn nhớ lại.Ta là ai… nhà ta ở đâu…Một manh mối khác là giấc mộng mà hắn cứ gặp đi gặp lại.

Thanh âm kia là của ai?

Sao lại bảo hắn không được quên mất cái gì đó?Chính mình đã quên cái gì cơ chứ!Than thầm trong lòng, lắc lắc đầu, tựa hồ đêm tất cả vứt ra ngoài bộ não.

Hắn tiện tay cầm lấy âm khuê ở bên, rót vào linh lực.m khuê là một trong những loại pháp bảo lưu hành phổ biến nhất trong tu giới đương thời, do một cái que cùng một cái mâm tròn ngọc khuê cấu thành, có vẽ phù trận, có thể nghe đài, dùng đại hình phù trận để truyền âm. m khuê của Tả Mạc là cấp một, đơn giản nhất, một cái gây gỗ hình vuông ở đáy, chống đỡ một cái ngọc khuê hình tròn nhỏ như bàn tay.

Sau khi rót vào linh lực, ngọc khuê chớp lên, màu sắc biến ảo, thanh âm du dương truyền ra.“Đô Thiên Huyết giới lại bộc phát xung đột, mười hai doanh trại tu giả bị lọt vào yêu ma tập kích, thương vong nghiêm trọng.”

“Chu Định kiếm môn phát hiện một tân giới, thăm dò sơ bộ cho thấy có lượng lớn tinh quặng... có hơn mười lăm cửa hàng đồng thời phái ra cao cấp tu giả... số lượng nô lệ đông đúc, theo chuyên gia tu giả dự kiến, thị trường tu nô sẽ xuất hiện giảm giá mạnh…”

“Từ khi giết chết cao thủ nổi tiếng của yêu tộc Tây Ma Đạt, Tây Thương giới Tây Thương kiếm môn liền luyện chế bản mạng linh luyện thành phi kiếm, hôm nay phi kiếm đã ra lò, kiếm khí tung hoành mười dặm.

Cao thủ luyện khí môn dự tính, thanh kim linh kiếm này đạt tới cấp bảy!

Tây Thương kiếm môn lại có thêm lợi khí!”….Dưới ánh sao, Tả Mạc yên lặng nghe, lúc hắn mới tỉnh dậy, âm khuê thô lậu này giúp hắn dần hiểu rõ thế giới này.Cũng là từ đó, hắn có thói quen mỗi ngày nghe đài âm khuê.Mỗi khi hắn phiền não, hắn đều mở âm khuê, yên lặng nghe đài, tâm tình sẽ dần bình tĩnh trở lại.Bóng đêm như nước, trời đầy sao, một cương thi an tĩnh ngồi nóc phòng, chăm chú nghe âm khuê.Chương 3 : Tiểu việnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTạo mưa cho năm mươi mẫu linh điền, đối với tu vi luyện khí kỳ tầng bảy mà nói là một lượng công việc không nhỏ.Lau mồ hôi trên trán, Tả Mạc mặt không biểu tình nói: “Được rồi, mệt chết ta.”

Lão già đen vui mừng giơ ngón cái: “Tiểu Vân Vũ quyết của Mạc Ca quả là danh bất hư truyền.”

Nói xong, hớn hở ngồi xuống, kiểm tra linh cốc.Tả Mạc thản nhiên nhận lời tâng bốc, linh cốc của lão già đen cũng thật cứng cáp, hắn dự tính, năm nay chắc được tám chín phần mười, cộng thêm mình gây mưa, năng suất tăng hai phần mười hẳn không khó.

Về thù lao, hắn có thể có được một phần mười, khá khả quan.Chẳng qua khi hắn nhìn thấy lão già đen hớn hở nhìn linh cốc, hắn cũng mất chút hứng khởi.Lão già đen tại Vô Không kiếm môn làm đệ tử ngoại môn đã hai mươi năm, lão tu vi thấp, trồng linh cốc cho môn phái đã hai mươi năm.Phí thuê linh điền, dùng linh cốc để trả.

Mỗi năm cần nộp lên linh cốc, đổi lấy điểm cống hiến môn phái, mới có tư cách ở môn phái làm đệ tử ngoại môn.

Muốn học được pháp quyết, cần phải có điểm cống hiến cho môn phái.Tính sơ qua, số linh cốc có thể còn lại trong tay mình ít thê thảm.

Linh cốc trồng ra, lão già đen đều không dám ăn.Đệ tử ngoại môn rất khó khăn, Tả Mạc hiểu rõ hơn ai hết.Nhưng dù vậy, tiểu môn phái như Vô Không kiếm môn cũng có vô số người thèm rỏ rãi.

Tuy khổ cực đôi chút, nhưng có thể học được vài thứ, ngày sau đi ra, cũng có thể kiếm được công tác tốt.

Đối với người không có gia cảnh như lão đầu đen, đây là một công việc ổn định.Tả Mạc sống dễ chịu hơn nhiều, tuy nói là đệ tử ngoại môn, nhưng tốt xấu gì cũng là chưởng môn nhặt về, cũng không người dám ăn hiếp hắn.

Thiên phú cùng ngộ tính của hắn cũng khá cao, từ khi ngộ ra Tiểu Vân Vũ quyết tầng ba lại càng dễ chịu.Tả Mạc không có chí lớn, lai lịch thân thế của bản thân cũng không chút manh mối, trừ việc cố gắng sống dễ chịu chút, cũng không có ý gì khác.Bận bịu một hồi, hắn chậm rãi đi về chỗ ở của mình.Toàn bộ núi Vô Không, chỉ có một Vô Không kiếm môn một nhà, nơi này cực lớn, toàn bộ tây phong đều dành cho đệ tử ngoại môn cư trú.

Địa phương quá lớn, tùy ý ở.

Chẳng qua đại đa số mọi người chọn ở lại khu nhà dành cho đệ tử ngoại môn, tuy hồi lâu không có người ở, nhưng quét tước qua cũng được.Ngôi nhà của Tả Mạc chiến diện tích cực lớn, hắn tuy gầy yếu, lại thích thứ to lớn, cho nên lúc trước chọn căn nhà lớn nhất ở sườn tây.

Bảy phòng, ao cá nửa mẫu, linh điền năm mẫu.

Vị sư huynh xây căn nhà này là một người yêu trồng trọt điên cuồng, ao cá không có núi giả, vườn không có hoa, không đình viện, không trang sức, toàn bộ cải tạo thành linh điền.Người khác không cảm thấy chút mỹ cảm, không có chút thú vị, căn nhà không có trận pháp hoàn chỉnh, dù vậy, Tả Mạc rất ưa thích.Ao cá cũng không cần phải chăm nuôi, mùa hè nhảy xuống tắm cũng cực sảng.

Linh điền tốt nha, Tả Mạc tính toán, linh điền thuê của môn phái phải trả phí thuê, linh điền trong viện không cần trả phí.

Ngoài ra, viện còn một nguồn nước lạnh.Xây nhà phải có nghiên cứu, thông thường, xây trên linh mạch là tốt nhất.

Trường kỳ ở nơi có linh khí dầy, tu vi tăng lên càng nhanh, đây cũng là nguyên nhân mà nơi động thiên phúc địa quý giá.

Chỉ là nơi có linh mạch không nhiều, khi nào tới lượt đệ tử ngoại môn ở?Ai cũng không nghĩ tới, tại nơi hoang phế này lại có một linh mạch.Lúc mới tới, Tả Mạc tứ xứ tìm nơi có thể đả tọa, lại phát hiện một tĩnh thất.

Đẩy cửa tĩnh thất, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, trên mặt đất vứt một đống bồ đoàn cũ nát như một đống cỏ.

Chỉ có một cái bồ đoàn còn tương đối hoàn chỉnh.Tả Mạc mất rất nhiều sức lực quét dọn tĩnh thất, bồ đoàn hoàn chỉnh cũng lưu lại.Lần đầu ngồi vào bồ đoàn, hắn liền ngây dại.Vị trí bồ đoàn, linh khí nồng hậu khác xa các chỗ khác.Tả Mạc vui mừng điên cuồng, lúc đầu cho rằng đó là nhờ bồ đoàn, nhưng hắn rất nhanh tìm ra nguyên nhân chân chính – dưới bồ đoàn có một phân chi nhỏ của một linh mạch nhỏ!

Phân chi này cực nhỏ, cách bồ đoàn một bước là không cảm giác được.Đến lúc này, hắn mới dần dần ý thức được, vị sư huynh không biết kia vì đâu lại xây một căn nhà lớn như vậy, tám chín phần mười là vì che giấu phân chi linh mạch này.Vị sư huynh không biết tên nhanh chóng trở thành thần tượng của Tả Mạc.Tây phong lớn như vậy, một linh mạch nhỏ thế cũng tìm ra, còn tự mình khai khẩn linh điền, có thể nhẫn nại như vậy, thực không giống một đệ tử ngoại môn.Khi biết được bí mật về linh mạch, Tả Mạc càng kín đáo.

Hắn biết tiền tài không thể để lộ, nếu linh mạch này bị người khác biết, chỉ sợ sẽ bị ám toán, kết quả tốt nhất là bị môn phái thu hồi.Hắn một hơi đặt ba mươi cái bồ đoàn ở tĩnh thất, ngoài ra, trong ngóc ngách còn chồng bảy tám mươi cái bồ đoàn.

Những bồ đoàn này có màu sắc khác nhau, hình dạng lại cũng không giống nhau, đều là hắn tự dệt.

Cương thi có ham thích bện mấy thứ này, đệ tử ngoại môn đều biết.

Đến mức, có người khi tìm hắn nhờ giúp đỡ, đều mua vài cái bồ đoàn làm lễ vật.

Điều này khiến hắn càng lúc càng có nhiều bồ đoàn, chất đầy cả tĩnh thất.Nhưng Tả Mạc bình thường kiên trì bảo tồn bồ đoàn mà hắn đả tọa.

Thời gian lâu không có hư thối, nói không chừng có chỗ đặc biệt.

Vị sư huynh vô danh cao thâm khó lường, khiến cho hắn đều cẩn thận bảo tồn mỗi thứ trong phòng, không dám coi thường.Duy nhất khiến Tả Mạc tiếc nuối là linh điền hoang phế quá lâu, phẩm cấp thấp đi, hiện tại chỉ là linh điền cấp một.

Tả Mạc bỏ tinh lực lớn, mới khôi phục sinh cơ.

Nhưng muốn lần nữa thăng lên cấp hai, cần thời gian.Năm mẫu linh điền đều được hắn trồng linh cốc, linh cốc cao nửa người, lá có răng cưa, hết sức sắc bén, nếu không cẩn thận, rất dễ bị thương, những linh cốc này được gieo trồng cùng lúc, độ cao tương đương, xanh một khoảng, hết sức khả quan.Chỉ là tới ban đêm, có chút âm sâm.Vì phòng ngừa có người trộm cắp, bốn phía quanh nhà đều bị Tả Mạc hạ cấm chế.

Những cấm chế cấp thấp không có lực sát thương, nhưng nếu chạm vào, động tĩnh rất lớn.Toàn bộ tiểu viện đều đổ nát, mạng nhện khắp nơi, gia cụ cũng hỏng gần hết.

Trận pháp trong nhà cũng vì lâu không tu bổ, không cách nào vận chuyển.

Không ai tới đây cướp bóc.Điều này cũng không ảnh hưởng tới Tả Mạc, hắn ưa thích nhất là tối ngủ trên nóc phòng, đả tọa tại tĩnh thất, các phòng khác đều không dùng, hoặc làm nhà kho, tồn trữ một ít thực vật phổ thông.

Trận pháp là vây quang trận pháp, hắn lại tìm người khắc thêm một cái, buổi chiều tối cần chiếu sáng, còn lại hắn lười vì không muốn tiêu tiền.Ngồi trên bồ đoàn, bốn phía là linh khí nồng hậu, hắn thoải mái muốn rên rỉ.

Khống chế tâm thần, thu liễm, thể lực linh linh chậm rãi vận chuyển.Tâm pháp hắn tu là Thập chính tâm pháp, là một loại tâm pháp cấp hai lưu truyền rộng khắp, đặc điểm của nó là bình hòa, cơ bản không cần lo lắng tẩu hỏa nhập ma.

Đệ tử ngoại môn của Vô Không kiếm môn đa phần tuyển nó làm chủ tu tâm pháp, nhưng nếu muốn trúc cơ, tỷ lệ thành công vô cùng nhỏ.

Các đệ tử có mộng tưởng đều dùng rất nhiều cống hiển điểmn đối lấy tâm pháp cao hơn.Tả Mạc tựa như tiến vào một mảnh hư không, linh lực men theo lộ tuyến cố định chậm rãi vận chuyển, mỗi khi hoàn thành một vòng tuần hoàn, thân thể lại trở nên nhẹ nhõm hơn.Với tu vi luyện khí tầng bảy của hắn, mỗi lần có thể kéo dài ba vòng.

Hắn có thể cảm giác được, tùy theo mỗi lần hô hấp, linh lực hút vào có một bộ phận tan vào linh lực trong cơ thể.

Chung quanh linh khí nồng hậu, mỗi lần hắn đều hít vào rất nhiều linh khí.

Hai năm nay, hắn có thể từ luyện khí tầng ba lên luyện khí tầng bảy, phân chi tiểu linh mạch có ý nghĩa rất quan trọng.Liên tục vận chuyển ba vòng, tâm thần dần rời khỏi hư không.Toàn thân thần thanh khí sảng, mệt nhọc đều biến mất.Hắn tùy ý ăn chút ít, lấp đầy bụng, trước khi trúc cơ, tu giả còn cần phổ thông thực vật.

Phổ thông thực vật dù không thể đề cung linh lực, nhưng đối với luyện khí giả là không thể thiếu.

May là phổ thông thực vật giá rẻ, ai cũng không lo chết đói.Hắn lật qua ngọc giản mới mua hôm qua.

Phiến ngọc giản này là ngọc phiến rất tốt, trong xanh, nắm trong tay thấy mát lạnh.Trong não hiện lên là linh cốc chồng chất như núi, chính mình lại nằm trên đó vô cùng thỏa mãn.Cuộc sống mà bao người hướng tới.Trong gian phòng lờ mờ, một nam tử khô gầy, khuôn mặt cứng ngắc đờ đẫn, tiếng cười hắc hắc khiến người khác rợn tóc gáy.Mơ màng chấm dứt, Tả Mạc bắt đầu cẩn thận nghiên cứu ngọc giản.Quán thâu linh lực vào ngọc giản, trong não lập tức xuất hiện nhiều văn tự.Ngọc giản bao quát năm chủng pháp quyết: Tiểu Vân Vũ quyết, Địa Khí quyết, Canh Kim quyết, Thảo Mộc quyết, Xích Viêm quyết.

Trừ Tiểu Vân Vũ quyết ra, bốn loại còn loại Tả Mạc chưa từng học qua.Có thể học tập pháp quyết mới, Tả Mạc khá hưng phấn, hít sâu một hơi.Có thể tính ra, trong thời gian rất dài, hắn phải tập trung tinh lực tại 4 loại pháp quyết.Hắn trước tiên học tập Canh Kim quyết.

Trong ngũ hành, kim chủ giết chóc phá hoại, pháp quyết kim hệ đa số liên quan tới giết chóc.

Linh cốc có rất nhiều thiên địch, hết sức phiền hà.

Như một loại nha trùng đa chủng loại, chúng nó chui vào gốc cây đẻ trứng, thậm chí đục rỗng linh cốc, người trồng trọt không có biện pháp chống lại.Canh Kim quyết là một giải pháp rất tốt.

Nó có thể khiến kim lực thẩm thấu vào trong linh cốc, từ đó giết chết sâu hại trong ăn gốc.

Đây là pháp quyết mà Tả Mạc cần nhất, ngoài việc cùng các sư huynh đệ khác ký hiệp nghị, hắn còn thuê hơn năm mươi mẫu linh điền.Thu hoạch từ năm mươi mẫu linh điền chiến phân lượng kha khá.Hắn lật xem từng chữ Canh Kim quyết, không dám sơ sót.

Pháp quyết mà hắn học ít tới thương cảm, gặp một loại pháp quyết mới, hắn lập tức cảm giác được phí sức.Một canh giờ trôi qua, hắn không có chút tiến triển.

Vô luận hắn nỗ lực thế nào, cũng không thể ngưng ra kim khí mang như Canh Kim quyết hướng dẫn.Pháp quyết trong Canh Kim quyết đều do kim khí mang diễn biến thành, không ngưng ra kim khí mang, hắn không thể học được bất kỳ pháp quyết nào trong Canh Kim quyết.Cương thi mặt đờ đãn, đôi mắt linh động lộ ra ngoan ý.Chương 4 : Vô vọngConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNắng mai phá tan hắc ám, thái dương chậm rãi nhô lên, dương quang nghiêng nghiêng từ cửa sổ tiến vào trong tĩnh thất, kim quang chợt lóe lên nơi ngón tay khô gầy.Ngón trỏ giơ lên trước con mắt đầy tơ máu.Ngón trỏ như khoác lên một cái nhẫn vàng rực rỡ, Tả Mạc mặt không chút biểu tình, mắt lộ vẻ mê say.

Dương quang dần chếch di, dần ly khai ngón tay hắn, lúc này nó mới lộ ra nguyên mạo, một tầng khí thế đạm kim bao lấy ngón trỏ của Tả Mạc, chậm rãi xoay vần.Canh Kim khí mang!Nhưng lúc này, keng keng keng keng keng, tiếng chuông du dương liên tục vang lên năm tiếng, vang vọng khắp núi.Kim quang trên tay chấn động, Canh Kim khí mang băng tán.Tả Mạc nhếch nhác bất kham nhảy lên.

Đáng chết!

Không ngờ đã giờ thìn.

Bụng sôi ục ục kêu đói, hắn như một cơn gió bắn ra ngoài.Lúc này nếu ở trên không của núi Vô Không sẽ nhìn thấy, hơn trăm thân ảnh từ trong sân viện xông ra, hướng tới một phương phướng tụ tập lại.Tả Mạc lại nguyền rủa quy định đệ tử ngoại môn không được phi hành trong sơn môn, điên cuồng chạy lại.Văn Đạo đường nằm ở một đỉnh ngưu giác của núi Vô Không, đỉnh này giống sừng trâu nên có tên như thế.Khi Tả Mạc chạy tới Văn Đạo đường, bên trong đã có không ít người đang ngồi.

Tùy tiện tìm cái bồ đoàn đặt mông xuống, thở gấp.Một người trẻ tuồi ngồi đầu, tuổi chừng hai mươi, mặt đẹp như ngọc, con ngươi khép hờ, quang mang bức nhân, mặc một bộ áo xanh thẫm, mấy chục người ngồi vây quanh tạo cảm giác như hạc giữa bầy gà.Hứa Dật, vị thứ ba trong số đệ tử nội môn, ngày thường phụ trách giảng bài cho đệ tử ngoại môn.

Hắn là đệ tử của sư thúc Tân Nham, cũng là sư huynh nội môn am hiểu luyện khí giả nhất, ngoài ra, tạp học cũng rất uyên bác.Đinh.Trên bàn, một cái chuông ngọc rung rung phát âm thanh dễ nghe.

Tả Mạc cảm thấy tinh thần run lên, thần thanh khí sảng, mệt mỏi biến mất.Bộ lục liễm ngọc ba chung của sư huynh Hứa Dật là một trong những pháp bảo mà Tả Mạc mơ ước.

Đồng đỏ làm khung, bảy ngài chuông ngọc ở bên xắp xếp từ lớn tới nhỏ.

Mỗi cái chuông ở bên, trên thân đều khắc rất nhiều phù tự nhỏ như ruồi ruỗi, quang mang bích lục chớp chớp, rất là đẹp.Mỗi cái chuông có một tác dụng khác nhau, vừa gõ là đại thanh âm chú, người nghe an thần sảng khoái, nhanh chóng khôi phục thể lực, là một loại pháp bảo thực dụng hiếm có.Tả Mạc chỉ có thể thèm nhỏ rãi mà thôi, bộ lục liễm ngọc ba chung là sư huynh Hứa Dật tiêu phí vô số tâm huyết luyện chế thành, các sư huynh khác cũng không có.Hứa Dật sư huynh được đệ tử ngoại môn rất yêu quý, nếu là một sư huynh khác, đời nào giúp bọn họ tập trung tinh thần chứ?Hứa Dật vung tay lên, Văn Đạo đường đóng cửa.Tả Mạc chú ý vào bàn trước mặt sư huynh, ngoài lục liễm ngọc ba chung, còn có rất nhiều thứ vụn vặt.Luyện khí?

Tả Mạc lập tức mừng thầm, hắn tiến vào Vô Không kiếm môn hai năm, còn chưa nghe tam sư huynh giảng về luyện khí.Cứ qua một thời gian ngắn, tam sư huynh sẽ truyền thụ chút pháp môn tu luyện, đây cũng là một trong những phúc lợi của đệ tử ngoại môn.

Tuyệt đại đa số người tiến vào môn phái, là vì có thể học chút pháp quyết, để khi rời sơn môn sẽ có công tác tốt.Giống như Tả Mạc, luyện khí kì tầng bảy, có thể tìm được rất ít công tác.

Nhưng nếu cộng cả tầng ba Tiểu Vân Vũ quyết, có thể ở các cốc trang, dược viên tìm được công tác tốt.

Thiên Nguyệt giới đất trống phì nhiêu, do khí hậu tốt, linh khí dồi dào, cốc trang dược viên cực nhiều.Tâm pháp tăng lên linh lực tu vi, trọng điểm là tư nguyên cùng tích lũy.

Linh mạch, linh dược, tinh thạch, có thể đề cao tu vi thần tốc, nếu như không có, chỉ có thể dựa vào thời gian mà tích lũy nên.Pháp quyết là cách vận dụng linh lực, trọng điểm là truyền thụ cùng ngộ tính.

Thiên tài tự ngộ ra pháp quyết là có, nhưng đối với người phổ thông, tiếp thu truyền thụ hiện thực hơn nhiều.Có môn phái lớn, trước khi môn hạ trúc cơ, cấm học tập pháp quyết.

Bởi vì bọn họ nghĩ, tu vi mới là căn bản.Nhưng đối với tu giả phổ thông, tu vi không khác với trăng trong nước, linh mạch, linh dược, tinh thạch,… không một thứ bọn họ có thể với tới.

Ngẫm lại, pháp quyết lại càng thực dụng.

Có thể tìm công tác tốt, đạt được thu nhập tốt, ngoài việc bảo đảm sinh hoạt, ngày sau tử tôn tu luyện cũng không cực khổ nữa.“Các ngươi tới bản môn cũng đã lâu, ta cũng biết sự khổ cực của các ngươi.

Các ngươi phải cố gắng tu luyện, đừng có buông thả, ngày sau cuộc sống cũng dễ chịu hơn, không chịu khổ cực.

Tu luyện tâm pháp, ta cũng không dong dài, không có đường tắt để đi.

Nếu như cuối năm các ngươi có thành tích ưu dị, ta sẽ truyền thụ cao cấp tâm pháp cho các ngươi.Hôm nay ta giảng phương pháp luyện chế hai loại pháp bảo.

Một loại là cuốc chấn linh, loại kia là châm ti hấp nang.Cuốc chấn linh là pháp bảo các ngươi cần để chăm sóc linh điền, nó có thể kích thích linh khí nằm trong linh điền, khiến linh thảo dễ hấp thu linh khí hơn.

Châm ti hấp nang dùng để lấy một ít trấp dịch của linh thảo, phải nhanh chóng lấy ra, nếu không linh khí trong trấp dịch tan hết, các ngươi cũng không lấy được điểm cống hiến.Tập trung nghe, nội dung hôm nay ta chỉ nói một lần…”

Sư huynh Hứa Dật chậm rãi nói, biểu thái làm người ta phục.Tả Mạc chăm chú nghe giảng, đây là lần đầu hắn tiếp xúc luyện khí, chỉ lo lắng để sót vài câu đôi lời.Hứa Dật sư huynh giảng bài dài ba giờ, tối qua chưa ăn, lại tập trung tinh thần nghe bài mất ba giờ, Tả Mạc đã đói tới rủn ra.

Vội vã về nhà, tìm chút đồ ăn nhét cho no bụng.Còn không kịp lau miệng, đột nhiên một đạo kiếm quang từ trên trời bay tới, hạ xuống trước nhà.

Cấm chế bốn phía căn bản không chút đề kháng, ầm ầm nổ tung.Một nam tử sắc mặt âm lãnh xuất hiện trước mắt Tả Mạc.Tả Mạc nuốt cái ực, cực kỳ kinh sợ, vị sát thần này sao tới đây?Còn không đợi hắn hành lễ, đối phương đã hừ lạnh: “Ngươi là Tả Mạc?"

“Tả Mạc ra mắt La Ly sư huynh” Tả Mạc cung kính, vội vàng cúi mình hành lễ.

La Ly sư huynh dù trong đệ tử nội môn xếp hạng đệ tứ, nhưng lại là người có tu vi thâm hậu nhất.

Hắn thiên tính lãnh mạc, tu luyện điên cuồng, thiên phú cực kỳ xuất sắc, là người duy nhất trong đệ tử đời thứ hai tu luyện thành công Không kiếm, cũng được công nhận là đệ tử có khả năng nhất tu luyện thành công tuyệt kỹ Vô Không kiếm của môn phái.Nổi tiếng cùng với thực lực và thiên phú, đó là tính tình hỉ nộ vô thường của gã.

Gã phụ trách giám sát một mạch quặng, nghe nói tu nô đào quặng hơi chút không phục, gã liền một kiếm giết chết.La Ly không nói nhiều, đột nhiên xuất hiện sau người Tả Mạc, xách cổ hắn lên phi lên không.Tả Mạc tuy tự xưng là người duy nhất trong số đệ tử ngoại môn có tọa kỵ, nhưng tốc độ phi hành cao như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thể nghiệm.

Chỉ cảm thấy toàn thân nghịch chuyển, gió táp vào mặt đau nhức, hai mắt không mở ra nổi.Lúc chân chạm đất, Tả Mạc suýt ngã lăn ra đất.“Quả nhiên là mặt cương thi.”

Tả Mạc thoát khỏi váng đầu, câu đầu tiên nghe được, khiến hắn không chút thiện cảm đối với người nói.Một thiếu nữ áo lục thích thú nhìn hắn, nàng cằm nhỏ, xương má hơi lồi, khi cười, mắt lại không chút ý cười.Ánh mắt của nàng khiến Tả Mạc rất không thoải mái, nhưng hắn không dám lộ chút bất mãn, cung kính hành lễ: “Chào Hách sư tỷ.”

Hách Mẫn sư tỷ cùng La Ly sư huynh đều là đệ tử của Diêm Nhạc sư thúc, nghe nói La Ly sư huynh vô cùng mê luyến nàng, xem ra lời đồn không phải không có căn cứ.“Nghe nói ngươi luyện Tiểu Vân Vũ quyết tới tầng ba sao?"

Hách Mẫn hỏi Tả Mạc.“Vâng!”

“Rất tốt!”

Hách Mẫn hài lòng nói: “Ta sắp xuất môn một thời gian, trong thời gian này, dược điền giao cho ngươi quản lý.”

Không cho Tả Mạc phản biện, nàng ném cho Tả Mạc một cái ngọc bội, lạnh nhạt nói: “Đây là chứng thực để tiến vào dược điền, mỗi ngày gây mưa một lần.

Bắt đầu từ hôm nay, tới lúc ta trở lại, đoạn thời gian này, ngươi trông coi dược điền.”

Nàng đột nhiên chuyển giọng: “Tính tình ta không tốt, nói trước, nếu dược điền xảy ra thiếu sót, lúc quay về ta không tha cho ngươi.”

Nói xong, nàng không nhìn Tả Mạc, chuyển thân nắm tay La ly, cười tươi như hoa, ôn nhu nói: “Sư huynh, chúng ta đi thôi.”

Mặt La Ly hiện lên vẻ ôn nhu, liếc Tả Mạc, hừ lạnh, hai người bay đi.Tả Mạc cầm ngọc bội đứng ngẩn ngơ tại chỗ, nhìn hai người biến mất cuối chân trời.Xui xẻo a, uống chút nước lạnh bị đau bụng.

Hắn thật không nghĩ tới, mình xui tới độ này.Đệ tử ngoại môn đều không thích Hách Mẫn sư tỷ, nàng bạc tình bạc nghĩa, trước nay bị nàng sai bảo không có chỗ tốt.

Tính tình lại xấu, giống như La Ly sư huynh hỉ nộ vô thường, không chút vừa lòng là đánh chửi.Từ đầu tới cuối, hai người căn bản không hỏi ý kiến hắn.Tả Mạc kêu khổ không thôi.Từ khi hắn mở mắt lần đầu, hắn từ trước đến nay đều trồng linh cốc, chưa từng quản lý dược điền.

Xui nữa là bằng tu vi của hắn, mỗi ngày chỉ có thể thi triển một lần Tiểu Vân Vũ quyết.Nghĩ nghĩ tới việc mình ký hiệp nghị gây mưa với các sư huynh khác, hắn kêu khổ quá trời.Vô Không kiếm môn có ba chỗ dược điền, Hách Mẫn sư tỷ phụ trách tại Lãnh Vụ cốc.

Hắn cầm ngọc bội, lo lắng đi tới Lãnh Vụ cốc.Lãnh Vụ cốc nằm giữa hai đỉnh núi, quanh năm vụ khí lượn lờ, nhiệt độ thấp hơn các nơi khác ở núi Vô Không, bởi thế mới có tên này.

Là trọng địa trong môn phái, đệ tử ngoại môn không thể tiến vào.

Nếu không phải Tả Mạc luyện tới Tiểu Vân Vũ quyết tầng ba, Hách Mẫn cũng không tuyển hắn.Ven đường cổ thụ rậm rạp, cây cỏ đầy đất, mùi thơm khắp nơi, sinh cơ dào dạt, thỉnh thoảng nhìn thấy thỏ cùng chuột, các loại động vật nhỏ vui thích chạy qua.

Nhưng Tả Mạc không có tâm tình thưởng thức, hắn rất sợ hãi, cầm lên ngọc bội, căng thẳng, hai chân run lẩy bẩy đi tới.Trên đường, khắp nơi đều là cấm chế, hoặc minh hoặc ám.

Một ít cường đại cấm chế phóng thích uy áp khủng bố, khiến hắn gần như ngạt thở.

Bằng luyện khí tầng bảy của hắn, nếu xúc động cấm chế sẽ bị giết chết, đến bã cũng không còn.Nếu không phải hắn trời sinh mặt cương thi, hiện tại khẳng định mặt trắng bệch, không một hột máu.Chương 5 : Lãnh Vụ cốcConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNhờ có ngọc bội trong tay, Tả Mạc an toàn đi tới miệng cốc Lãnh Vụ.Miệng cốc do một vùng khí trắng bao phủ, nhìn không rõ bên trong.Tả Mạc do dự hồi lâu, còn không có tìm được đường khác, chỉ có thể cắn răng đâm đầu vào khói trắng.Hắn vừa tiến vào trong đám khói, khói trắng như phát hiện ra hắn, tự động tách ra, lộ ra một con đường mòn.

Hắn kinh ngạc, thoáng thả lỏng, thầm hâm mộ thủ đoạn của môn phái.

Nếu ngày nào đó, mình cũng có thần thông thế này, chết cũng đáng.Tâm hồn hắn bay bổng, mơ tưởng.Men theo con đường mòn trong đám khói, đi chừng nửa dặm, tầm nhìn thoáng rộng mở.Đáy cốc rộng năm mẫu, có đủ loại linh dược, chúng có màu sắc khác nhau, hình dạng thiên kỳ bách quái, từ xa nhìn lại, như là một tấm thảm đủ màu sắc trải khắp đáy cốc.

Vài chục con ong mật màu sắc sặc sỡ thành quần kết đội bay qua bay lại hút mật.Ở cuối đáy cốc, một thác nước trắng xóa theo vách đá nghiêng đổ xuống, ầm ầm như sấm, như ngàn quân xung trận, nước tung bọt trắng xóa, nước tóe lên óng ánh.Hơi nước pha lẫn cùng hương linh dược, hít sâu một hơi, Tả Mạc cảm thấy vô cùng khoan khoái, hắn hốt nhiên cảm giác được, trông nom linh điền cũng không kém như tưởng tượng.Lại nhớ tới lời dặn mỗi ngày tưới nước một lần của Hách Mẫn, Tả Mạc vội niệm pháp quyết.Có thể thấy bằng mắt thường hơi nước từ bốn phía tụ tập, dần dần hình thành một đám mây, bồng bềnh phía trên dược điền.

Tả Mạc nhanh tạo thủ ấn, một loạt động tác nhanh nhìn loạn cả mắt, đám mây bắt đầu tí tách phun mưa, cơn mưa nhẹ chậm rãi tắm mát dược điền.Cơn mưa nhỏ này kéo dài nửa giờ đám mây mới tiêu tan.

Tả Mạc thở nhẹ, nơi này hơi nước dồi dào, giúp cho hắn thi triển Tiểu Vân Vũ quyết cũng bớt sức lực.

Hắn thầm tính toán, tình hình có vẻ tốt hơn hắn nghĩ, nếu cố gắng hơn thì cũng có thể hoàn thành hiệp nghị đã ký.Hắn hiện tại cần phải cầu trời, dược điền ngàn vạn lần không xảy ra chuyện gì, an ổn tới khi Hách Mẫn sư tỷ trở về.Vô luận thế nào, bằng hắn cũng không giải quyết nổi.Nếu như nói, lúc trước hắn còn mơ tưởng, thì lúc này hắn đã thực sự hiểu rõ sự tàn khốc.

Hắn rất mẫn cảm với nồng độ linh khí, Lãnh Vụ cốc dồi dào linh khí.

Bảo địa như vậy làm thành dược điền, dùng mông nghĩ cũng biết, linh dược được trồng ở đây nhất định phẩm cấp không thấp.Nếu như xảy ra sai lầm, chỉ sợ…Hắn run rẩy.Tuy dọc đường cấm chế sâm nghiêm, nhưng trong cốc lại không có cấm chế, Tả Mạc do thám toàn cốc một lần.

Đầm nước sâu không thấy đáy, nước đầm lạnh thấu xương, thanh âm thác nước khá lớn, toàn cốc đều vang vọng tiếng ầm ầm của thác nước.Hắn vào linh điền, xem qua một cây linh dược, hắn muốn nhớ kỹ đặc trưng của mỗi cây linh dược.

Hắn chỉ trồng linh cốc, linh dược lại chả biết gì, chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc này mà thôi.

Hiện nay hắn không vọng tưởng mình được thưởng gì, chỉ hy vọng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.Tùy tiện tuyển một gốc linh dược ở đây cũng đắt hơn cái mạng của mình.Hắn dám khẳng định, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ chăm chú tới vậy.Cho tới khi trời tối, hắn mới vác thân thể mỏi mệt về tiểu viện.

Khi hắn nhìn thấy tiểu viện đổ nát, cấm chế nát vụn, hắn muốn khóc.Chẳng qua lúc này hắn không còn khí lực để bố trí cấm chế, hắn mệt muốn chết, mắt cũng không mở ra nổi.Về tới tĩnh thất, hắn chỉ kịp đưa chút linh lực vào âm khuê, rồi không cố hơn được nữa, lăn quay ra ngủ.Lúc này, hắn bị thanh âm của âm khuê lay tỉnh.“Cuộc thi tuyển tư cách tham gia Hội Thi Kiếm lần thứ hai mươi ba đã kết thúc, tổng cộng có bốn ngàn hai trăm năm ba kiếm tu giành được vé tham dự.

Giải thưởng của Hội Thi Kiếm lần này rất lớn, một trăm người đứng đầu đạt được phi kiếm cấp bốn, mười người đứng đầu được phi kiếm cấp năm, người giành giải nhất được thưởng một thanh phi kiếm cấp bảy – Đích Phong.

Đây là thanh phi kiếm có phẩm chất tốt nhất trong các lần thi kiếm từ trước tới nay, kể cả các đệ tử Vô Song kiếm môn, Sở La kiếm môn đều hứng thú….”

“Thứ tốt, thứ tốt, ta muốn có ta muốn có, không có cơ hội, không có cơ…”

Tả Mạc chán nản đứng dậy, giọng điệu hừm hừm.Đi ra tĩnh thất, hắn bắt đầu bố trí cấm chế, còn về tường vây, còn cần một thời gian ngắn để xây lại.Khắp nơi đều thấy gạch vụn rơi tán loạn, hắn cũng không thể đi chung quanh thu dọn một lần, nếu muốn bố trí lại toàn bộ cấm chế, bằng tu vi của hắn là có nhiều hạn chế.Cố gắng, hắn nhanh chóng thu dọn gạch vãi tường đổ.

Tiểu viện này đã cũ lắm rồi, tường vây đã lung lay, giờ lại bị La Ly sư huynh phá hủy.

Lại nghĩ sư huynh La Ly từ trên trời đáp xuống, khí thế bá đạo vô cùng, Tả Mạc hơi sợ.Uy, Tả Mạc đột nhiên dừng bước, cúi xuống nhặt lên một vật.Một con hạc giấy nhỏ màu hồng, so với hạc giấy màu trắng của Tả Mạc đẹp hơn nhiều.

Đây là tiểu thiên hạc, chuyên dùng để truyền thư tín.

Chẳng qua thứ này, tốc độ không nhanh thằng phi kiếm truyền thư, cự ly càng xa, sử dụng lại càng bất tiện, cho nên chỉ có các tu giả chưa tới kim đan kỳ mới sử dụng.Sao nó lại tới đây?Tả Mạc không chút chần chờ mở ra hạc giấy hồng, lập tức hiểu ra, nguyên lai là một con tiểu thiên hạc ước nguyện.Thật lâu trước kia, tu giả phá mở hư không, tìm kiếm tân giới, thường gặp nguy hiểm bị vây khốn.

Tu giả bị khốn khi phát hiện mình không thể trốn thoát, sẽ mang tâm nguyện cùng tin cầu cứu viết lên tiểu thiên hạc, tùy ý phóng đi.

Do không có ấn ký, không ai biết những tiểu thiên hạc này bay đi đâu.

Nhưng sinh mạng của tu giả lâu dài, nào sợ bị khốn, nếu may mắn cũng có thể rất nhanh chóng thoát khốn.Sau khi người đầu tiên được cứu giúp nhờ phát ra tiểu thiên hạc ước nguyện thì tiểu thiên hạc ước nguyện trở thành thứ cực kỳ thịnh hành tại tu giả giới.

Tùy thời phóng ra, đây cũng là một loại phương thức chơi đùa giải sầu của nữ tu giả.

Các nàng sẽ gửi gắm ước nguyện của mình vào tiểu thiên hạc, tùy ý phóng ra, nhưng phía trên sẽ lưu lại ấn ký.

Người nhặt được có thể dựa vào ấn ký định hướng tiểu thiên hạc ước nguyện bay trở lại tay các nàng.Có thứ gì càng khiến các thiếu nữ động tâm hơn những điều không thể phỏng đoán, duyên phận?Tả Mạc không thể lý giải nổi, trong lòng hắn, chỉ có tinh thạch, linh cốc, tu luyện, còn lãng mạn chỉ là một thứ xa xỉ mà hắn không có dù chỉ một chút.Mở tiểu thiên hạc ra, bên trong có những chữ rất đẹp.“Bao nhiêu hy vọngGởi theo hành lýMột người lưu lãngỞ nơi không ngườiHây hôMặt trời mọc lên”Rỗi việc thừa hơi, đây là một lời bình mà hắn cho là chuẩn xác.

Đáng tiếc, lãng phí giấy tốt như vậy.

Tuy không biết đây là giấy gì, nhưng xem chất liệu, ít nhất cũng là cấp ba.Dùng giấy cấp ba gấp tiểu thiên hạc, đây là sự lãng phí khiến người ta tặc lưỡi.Giấy tiên sau khi dùng rồi, không thể dùng lại, thật khiến người khác tiếc nuối, Tả Mạc nghĩ vậy.Đang chuẩn bị vo tờ giấy lại, hắn đột nhiên khựng lại, nghiêng đầu.

Suy nghĩ một chút, hắn chạy tới phòng nghỉ.Lao vào nhà, nhìn quanh bốn phía, lập tức hắn tìm được thứ đồ mình muốn.Chu sa đỏ tươi, một cái bút.Nắm lên bút, chấm chu sa, lắc cổ tay, viết xuống hai chữ:“Ngu ngốc”Nhìn vào giấy tiên, hai chữ to đỏ tươi cơ hồ che kín trang giấy, Tả Mạc cười lớn, đắc ý vô cùng.Cuộc sống của hắn thiếu thốn, lại hết sức khổ cực, căn bản không có thời gian đa sầu đa cảm.

Hắn biết rõ sinh tồn khó khăn, xung quanh hắn, mỗi người đều vì sống sót, vì gia đình, vì đời sau mà liều mạng, như lão già đen.

Tuy rất khổ, rất mệt, nhưng hắn không ghét cuộc sống thế này, ngược lại, hắn cảm thấy, đó mới là nhân sinh.Rỗi việc thừa hơi, chỉ có những kẻ an nhàn, không biết cầu tiến mới thừa hơi mới làm vậy, Tả Mạc thực xem thường loại người này.Tâm tình du duyệt, hắn miệng lẩm nhẩm, tay lại gấp tiểu thiên hạc.“Ai ngu ngốc ai ngu ngốc, ngươi ngu ngốc ngươi ngu ngốc…”

Tiểu thiên hạc có ấn ký mà chủ nhân lưu lại, Tả Mạc truyền vào linh lực, tiện nay ném lên không.Hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái, hắn thích thú trở về phòng, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng.Bố trí cấm chế xong, đã quá trưa, hắn ăn tạm chút đồ ăn, lẳng lặng tới tĩnh thất đả tọa.Đệ tử ngoại môn bình thường rất ít khi tiêu phí nhiều thời gian để đả tọa, so với luyện tập pháp quyết, đả tọa tăng lên tu vi có vẻ chậm.Tả Mạc lại kiên trì mỗi ngày bỏ hai canh giờ ra đả tọa.

Sau khi hắn phát hiện linh mạch trong tĩnh thất, thời gian hắn dành cho đả tọa càng nhiều.

Tu vi là căn bản, đây là đạo lý mà mỗi tu giả đều minh bạch.

Mình có ưu thế là linh mạch, tuy là tu tập tâm pháp phổ thông nhất, nhưng hiệu quả khá xuất sắc.Đẳng cấp tu giả giới có bao nhiêu sâm nghiêm, hắn hiểu rõ sâu sắc.

Nếu như hắn có thể thành công trúc cơ, cho dù hắn là đệ tử ngoại môn, Hách Mẫn cùng La Ly chắc chắn không dám đối đãi hắn như thế.

Trúc cơ là một ranh giới, nó trực tiếp quyết định mức độ sinh hoạt của ngươi.Muốn cuộc sống sung túc phải không ngừng đề cao thực lực.Hắn đả tọa kéo dài ba canh giờ, lúc hắn mở mắt, rất là vui vẻ.Luyện khí kỳ tầng tám!Kiên trì không ngừng nghỉ tu tập tâm pháp, cuối cùng cũng mang tới hồi báo, hắn luyện tới tầng tám.Tu luyện luyện khí kỳ tầng tám, nhìn khắp đệ tử ngoại môn Vô Không kiếm môn, tuyệt đối có thể tiến vào tốp ba.Hắn vươn ngón tay, lẩm nhẩm pháp quyết, một tầng Canh Kim khí mang xuất hiện xung quanh ngón tay.

Tu vi tăng lên một bậc, pháp quyết vận dụng càng dễ dàng.

Tả Mạc vô cùng hưng phấn, bắt đầu phóng thích Tiểu Vân Vũ quyết.Vừa thi triển, hắn lập tức cảm thụ được sự bất đồng.

Tốc độ hơi nước tự tập nhanh hơn trước rất nhiều, mưa cũng liên miên không dứt, một vài cảm giác mà hắn chưa bao giờ thể nghiệm cũng xuất hiện.Đột nhiên nghĩ tới dược điền, hắn bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài viện.Một hơi chạy tới Lãnh Vụ cốc, không kịp hít thở, bắt đầu phóng thích Tiểu Vân Vũ quyết, mãi tới khi gây mưa toàn bộ một lần, hắn mới thoải mái.Chương 6 : Nguy caoConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Sư huynh tới.”

Phí Vân vô cùng nhiệt tình chào đón.

Gã mặc đạo bào màu vàng đặc trưng của đệ tử bách vật các, vạt áo trước vén lên giắt ở hông.Tả Mạc thân thiện: “Hôm nay tới phiên ngươi?”

“Sư huynh phải chiếu cố ta nha.”

Phí Vân cười hì hì.

Gã rất rõ ràng, tên mặt cương thi này là đại hộ trong số đệ tử ngoại môn, công trạng của gã hơn nửa đều nhờ đối phương.Vô Không kiếm môn cách xa Đông Phù, đi về một chuyến là rất phí sức, nhằm tạo thuận lợi nên mọi người lập nên bách vật các.

Các loại hàng hóa bách vật các mua bán tuy không có gì cao cấp, nhưng cũng có thể thỏa mãn đệ tử ngoại môn.

Tuy giá thương phẩm bán ra có cao hơn Đông Phù chút ít, nhưng cũng tiện lợi hơn nhiều, mọi người cũng có thói quen mua sắm những thứ cần thiết tại đây.Ngay cả Tả Mạc, dù có hạc giấy phong hành, đi Đông Phù một chuyến cũng không tiện.Hai người quen thuộc, hắn cũng không khách khí: “Gần đây có thứ gì tốt không?”

“Pháp bảo cấp một thì có vài kiện, nhưng chỉ sợ không hợp tâm ý sư huynh.”

Phí Vân cười nói, gã buôn bán nhiều, sự tinh minh của Tả Mạc gã hiểu rất rõ, y rất ít mua những thứ mình không cần tới.“Để ta xem xem.”

Tả Mạc gật gù.Phí Vân lấy ra vài kiện pháp bảo, Tả Mạc xem từng kiện.Vòng tay màu nâu đất, do hỏa ngọc điêu khắc thành, có thể tăng khả năng khống hỏa của người sử dụng, Tả Mạc tiện tay đặt sang bên.

Vòng tay này thích hợp cho luyện dược giả, không có tác dụng với mình.

Giá lại tới mười viên tinh thạch cấp hai, quá đắt, không thực dụng.Sau vài kiện, hắn vội vã bỏ xuống.Chỉ có một cái nhẫn đồng, hắn xem rất lâu.“Sư huynh thấy thích cái nhẫn này sao?”

Phí Vân vừa nhìn là biết, lập tức nói vào: “Nhẫn Kim Kiếm, pháp bảo kim hệ cấp một, chỉ cần truyền linh lực kim hệ vào, nạp đầy, nó có thể phóng ra ba luồng kiếm mang, uy lực kinh người, cường đại vô cùng.

Quan trọng là, giá rẻ, chỉ năm viên tinh thạch cấp hai.

Một kiện pháp bảo, năm viên tinh thạch cấp hai, không chỗ nào khác có đâu.”

Phí Vân thao thao bất tuyệt, bốc “nhẫn Kim Kiếm” lên tận trời.Tả Mạc không có nói chuyện, hắn điều chỉnh khí tức, quán thâu linh lực vào trong nhẫn.

Nếu trước kia, cái nhẫn này hắn không dùng được.

Nhưng hiện tại hắn học được Canh Kim khí mang, có thể chuyển hóa thành linh lực kim hệ, cái nhẫn này có thể dùng.Phí Vân nhìn ra manh mối, vội vàng ngậm miệng, không quấy nhiễu Tả Mạc.Linh lực không ngừng truyền vào nhẫn, chiếc nhẫn đồng ảm đạm dần sáng lên.

Tả Mạc thất kinh, quả nhiên là pháp bảo, linh lực trong cơ thể bay mất hơn nửa mới miễn cưỡng lấp đầy một phần ba cái nhẫn.Ngón tay chỉ vào khu đất trước mặt.Véo!Một luồng kiếm mang màu vàng rời tay bay ra, bắn trúng tảng đá xanh trên đất.

Xuy!

Đá vụn bắn tứ tung, trên mặt tảng đá xanh lưu lại một vết rách sâu.Kiếm mang thật sắc bén.Tu giả trúc cơ kỳ trở xuống sợ rằng không chống nổi.

Uy lực của pháp bảo thật mạnh, khuyết điểm duy nhất là chỉ có thể tồn trữ ba đạo kiếm mang.

Chẳng qua nghĩ lại, nếu không có khuyết điểm này, pháp bảo nào có giá này?Phí Vân hỏi: “Sư huynh thấy sao?”

Tả Mạc vừa lòng, mặt vô biểu tình: “Ta mua.”

Phí Vân vui vẻ: “Sư huynh biết hàng.”

Tả Mạc đưa ra một danh sách các loại tài liệu: “Những thứ này có không?”

Phí Vân tiếp lấy danh sách, nhìn thoáng một cái, kinh ngạc: “Sư huynh muốn làm cuốc chấn linh sao?

Cần gì phí công như vậy?

Ta có thành phẩm chất lượng tốt, sư huynh nếu muốn ta để lại giá rẻ cho.”

“Để tự làm, cũng tính là một loại thể ngộ.”

Tả Mạc cười nói.Phí Vân ngớ người, tức thì nghiêm túc: “Sư huynh nói cũng đúng, tiểu đệ bội phục.

Những tài liệu này ta đều có, sư huynh đợi chút.”

Đi ra bách vật các, Tả Mạc đã tiêu gần hết số tinh thạch mình có.

Mua nhẫn kim kiếm cũng không phải là ý nghĩ nhất thời, từ hôm qua khi hắn đột phá tầng tám luyện khí kỳ, hắn quyết định mua một kiện pháp bảo phòng thân.

Hai năm, từ luyện khí tầng ba lên tầng tám, tốc độ như vậy tuyệt đối kinh người.Hắn xem ra, thiên phú của mình cũng không tồi, nhưng cũng không thể nhanh như thế.

Công lao lớn nhất hẳn là phân chi tiểu linh mạch!Tu vi luyện khí tầng tám nếu bị người khác nhìn ra, mọi người sẽ đoán già đoán non.

Việc liên quan tới linh mạch còn không thể lộ ra.Có câu nói rất hay, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ nhung.

Nếu như tin tức mình đột phá luyện khí tầng tám lộ ra, người nhìn chằm chằm mình tuyệt không ít.Hắn đã quyết định, đoạn thời gian này bớt ra ngoài, ở nhà chăm chỉ ngẫm nghĩ ngọc giản.

Canh Kim quyết mới nhập môn, đừng nói tầng ba, ngay cả tầng hai còn chưa tới.

Chẳng qua hắn biết, giấy không gói được lửa, việc mình đột phá luyện khí tầng tám cũng không giấu được bao lâu.Chiếc nhẫn kim kiếm này là phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.Chuyện giết người đoạt bảo tuy chưa gặp qua, nhưng nghe qua không ít, cẩn thận chút cũng tốt.Còn về luyện chế cuốc chấn linh, đây là cách nghĩ của hắn.

Từ khi hắn biết luyện khí, hắn tràn ngập hứng thú với chuyện này, chỉ là không có cơ hội.

Thời gian trước, sư huynh Hứa Dật giảng giải cho bọn hắn cách chế cuốc chấn linh cùng châm ti hấp nang, hắn rốt cục có thể thử luyện khí.Tài liệu mua về, hắn không lập tức chế tác.

Mới đột phá tầng tám, cảnh giới còn không ổn định, nói cách khác, linh lực hiện tại chưa quen thuộc.

Hắn dành tuyệt đại đa số thời gian cho Canh Kim quyết, trừ bỏ mỗi ngày đi dược điền một lần, hắn cơ bản đều ở trong nhà.

Thay người khác tạo mưa, hắn cũng không dùng toàn lực, vẫn làm như bình thường, thi triển một lần lộ ra vẻ mệt mỏi.Liên tục mấy ngày, không ai phát hiện ra hắn đã đột phá tầng tám luyện khí kỳ.Tả Mạc cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm, có lúc hắn cũng nghĩ, mình có phải đang lo nghĩ vớ vẩn?

Nhưng xuất phát từ tính cẩn thận, hắn mỗi ngày đều tiêu phí một chút thời gian luyện tập sử dụng nhẫn kim kiếm, lúc nào linh lực trong nhẫn cũng bảo trì đầy đủ.May mắn là mọi thứ đều sóng êm bể lặng, không có chuyện gì ngoài ý muốn.Hắn ngồi trong linh điền trong viện, tay phải nắm một cây linh cốc, nhắm mắt lại.

Canh Kim khí màu vàng nhạt lặng yên chìm vào trong thân linh cốc, hắn có thể cảm nhận được Canh Kim khí mang không chút trở ngại tiến vào trong thân linh cốc.Hốt nhiên, Canh Kim khí mang truyền tới chấn động, Tả Mạc phát hiện đã tìm ra mục tiêu.Là một ổ nha trùng.Canh Kim khí mang vốn bình tại đột nhiên như cá mập ngửi được mùi máu tanh, điên cuồng lao tới mục tiêu.

Thông qua chấn động mà Canh Kim khí mang truyền tới, Tả Mạc cảm nhận rõ ràng nha trùng bạo ngược bài xích Canh Kim khí mang.Thần thức đối thần thức, chưa bao giờ dùng qua xung kích, Tả Mạc thiếu chút mất khống chế Canh Kim khí mang.Cố gắng ổn định tâm thần, đối mặt với sự bạo ngược của nha trùng, hắn không rút lui.

Mắt lóe hàn quang, thúc động Canh Kim khí mang nhào hướng nha trùng.Canh Kim khí mang như kim sa vô cùng tinh mịn, chúng nó bao lấy nha trùng, không ngừng lưu lại trên nha trùng những vết thương cực tinh tế.Những nha trùng này tuy bán trong suốt, thể tích nhỏ tới mức mắt thường khó mà phát hiện, thần thức của chúng cũng hết sức nhỏ yếu, nhưng thần thức của những con nha trùng tập hợp lại một chỗ, hình thành một cỗ thần thực lớn hơn vài ngàn lần.

Cỗ thần thức này trần đầy khí tức bạo ngược, phá hoại, hủy diệt.Ngoài ra, chúng nó không ngừng tiết ra chất dính, tu bổ thân thể bị thương tổn.Đây là một trận chiến vô cùng thảm liệt.Tả Mạc đại khái cũng không tưởng tượng nổi, chẳng qua là thử sử dụng Canh Kim khí mang, đột nhiên lại diễn ra loại tình huống này.Hắn hoàn toàn quên mất, đây chỉ là một thí nghiệm bình thường.

Tâm thần của hắn hoàn toàn đắm chìm tại luồng Canh Kim khí mang.

Liều mạng thúc dục Canh Kim khí mang, một lần lại một lần lao tới nha trùng.Không ai làm như hắn, thần thức kí thác tại Canh Kim khí mang, điều này quá nguy hiểm.Hắn chưa từng trải qua chiến đấu, thần thức của hắn giòn yếu vô cùng, hơi chút bất cẩn, rất dễ bị thần thức cường đại tách ra.

Đổi lại người khác, rất có khả năng biến thành ngu ngốc.

Nhưng thần thức nha trùng tụ tập lại cũng không có tách thần thức của Tả Mạc ra, ngược lại khơi dậy hung tính của Tả Mạc, hắn như một con sư tử bị chọc giận, điên cuồng lao tới địch nhân.Trong tự nhiên, kẻ yếu luôn sợ kẻ mạnh.Thần thức của Tả Mạc càng lúc càng trở nên điên cuồng cùng hung ác, nha trùng trí tuệ thấp kém theo bản năng sợ hãi.Chiến đấu nguyên bản là giằng co nhanh chóng đảo chiều hướng về phía Tả Mạc.Canh Kim khí mang liều mạng dày xéo, từng con nha trùng bị chém.

Thành phấn vụn, khí mang đi tới đâu, nơi đó chỉ lưu lại một đống phấn nha trùng.

Kể ra cũng kỳ, Canh Kim khí mang đối với nha trùng sinh ra sát thương rất lớn, nhưng lại không tạo ra chút thương tổn đối với linh cốc.Giết chết con nha trùng cuối cùng, Tả Mạc rốt cục rời khỏi chém giết thảm liệt.

Hắn như chuột chui từ trong nước ra, toàn thân ướt nhẹp mồ hôi, thở dốc, con mắt như của dã thú, hung ác.Một lát sau, hung ý trong mắt hắn mới dần tán đi, hắn cũng không cố nổi nữa, đặt mông ngồi xuống đất.Đến lúc này, hắn mới cảm thấy sợ.“Khó trách linh thực phu bất cẩn cũng dễ mất mạng.”

Một mặt thở dốc, một mặt Tả Mạc vỗ ngực.

Trước, hắn đều cho là trồng trọt là nghề an toàn, không nghĩ tới, lại nguy hiểm như vậy.Không còn chút sức lực, hắn ngồi lại linh điền nửa giờ mới khó nhọc đứng lên đi tới tĩnh thất.Hắn cần bổ sung linh lực, linh lực cùng thể lực bị vắt kiệt, ngay cả một chút cũng không thừa lại.Cũng không biết có phải do quá mệt mỏi, hắn nhanh chóng tiến nhập nhập định.Chương 7 : Chờ ngươiConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTỉnh dậy từ nhập định, Tả Mạc thần thanh khí sảng, toàn thân nhẹ nhàng, thoải mái vô cùng.Ra tĩnh thất, mang theo âm khuê, nhảy lên nóc nhà.Vươn ngón tay, vừa suy ngẫm, Canh Kim khí mang màu vàng nhạt xuất hiện, không chút lao lực.

Tả Mạc vui mừng, đau khổ lần này xem ra không vô ích, khả năng khống chế Canh Kim khí mang tăng lên rõ rệt.Canh Kim khí mang quấn trên ngón tay hắn bỗng chuyển gấp, bỗng dừng lại, tinh tinh điểm điểm, thật như một nhúm kim sa vô cùng tinh mịn, trong đêm tối rất bắt mắt.Hắn đột nhiên nghĩ tới, chẳng lẽ Canh Kim khí mang cũng là một loại pháp quyết công kích?Trận kia rất nhỏ, nhưng vô cùng thảm liệt, khiến hắn nảy sinh ý nghĩ này.Nhưng là, đối với sự hiểu biết của hắn về linh thực phu, nó không phải là nghề nghiệp chiến đấu.

Trước nay không nghe nói qua, có vị linh thực phu nào sở trường chiến đấu.

Nhưng, trong môn phái cũng không chỉ hắn mới biết Canh Kim khí mang.

Mỗi người đều có thiên phú khác nhau, Tả Mạc có thể tu thành tầng thứ ba Tiểu Vân Vũ quyết, tự nhiên người khác cũng có sở trường pháp quyết khác.Trong số đệ tử ngoại môn, có một vị sư huynh tu Canh Kim khí mang tới tầng thứ hai.

Không chỉ Canh Kim khí mang, ngay cả Thảo Mộc quyết, Địa Khí quyết, Xích Viêm quyết đều có người tu luyện, chỉ là trình độ không cao.Mình nghĩ sai sao?Vấn đề này xoay vần trong đầu hắn, xua mãi không đi.Chẳng qua rất nhanh, hắn không nguyện suy nghĩ vấn đề này nữa.

Cầm lấy âm khuê, rót vào linh lực, đặt bên người.Đầu gối lên tay, mắt nhìn bầu trời rộng lớn bao la, tâm tình dần an tĩnh.

Gió đêm hiu hiu lành lạnh, hắn sảng khoái nói không nên lời.

Nghe được các loại thông tin từ âm khuê, Tả Mạc thoải mái ngủ.Hôm sau, đi dược điền tạo mưa một lần, lại tạo mưa cho một vị sư đệ theo hiệp nghị, hắn lại về tới tiểu viện của mình.Tạt qua linh điền, nhìn vào từng hàng linh cốc chỉnh tề, đột nhiên nghĩ tới sự nghi hoặc tối qua.Do dự chút ít, hắn quyết định thử lại.Tay nhấc lên một cây linh cốc, Canh Kim khí mang không thanh không vang tiến vào gốc cây, cũng như hôm qua, Tả Mạc đem tâm thần cùng Canh Kim khí mang dung hợp lại.Rất nhanh, Canh Kim khí mang phát hiện một ổ nha trùng, Tả Mạc lập tức khẩn trương, khí tức bạo ngược hôm qua còn làm hắn sợ.Nhưng mà, tình huống hôm nay lại ngoài ý liệu của hắn.

Canh Kim khí mang không gặp chút kháng cự, nha trùng toàn bộ bị nghiền thành bột phấn rất nhanh chóng.

Toàn bộ quá trình một loáng là xong, không chút trở ngại.Tại sao thế?Hắn hơi không hiểu, lập tức lại nắm lên một cây khác, tình huống giống hệt.

Chẳng lẽ cây linh cốc hôm qua có vấn đề?

Hắn lắc đầu, cây hôm nay và cây hôm qua giống nhau.Vấn đề ở đâu?Hắn chạy tới gốc linh cốc hôm qua, lại kiểm tra, xác nhận không có gì khác biệt.

Chẳng qua, hắn phát hiện gốc linh cốc hôm qua đã phát triển tốt hơn hôm qua rất nhiều, mà phấn mạt của nha trùng hôm qua, cũng trở thành chất dinh dưỡng cho cây.

Bằng kinh nghiệm hai năm trồng trọt, hắn đoán, sản lượng cây linh cốc này sẽ nhiều hơn trước rất nhiều.Tả Mạc cực vui, ngay cả việc Canh Kim khí mang có là pháp quyết công kích hay không cũng bị ném qua một bên.Chuyện gì so với tăng sản lượng tốt hơn chứ?

Linh cốc là tinh thạch, tinh thạch là các loại pháp bảo, pháp quyết…Có động lực, Tả Mạc bắt đầu công tác trừ sâu bọ, năm mẫu linh điền, hắn không bỏ qua một gốc.Suốt mười ngày, mỗi ngày trừ việc tạo mưa cho dược điền cùng linh điền, thời gian còn lại hắn đều dùng để chăm sóc linh cốc trong viện.

Từng gốc cây một được sử dụng Canh Kim khí mang, linh lực hao hết thì chạy tới tĩnh thất ngồi xuống khôi phục, sau đó lại tiếp tục, cứ thế lặp đi lặp lại.

Về sau, hắn cơ hồ tê dại, như máy móc thi triển Canh Kim khí mang.Cây linh cốc cuối cùng được dùng Canh Kim khí mang, nhìn vào toàn bộ linh điền, thân cây lớn nhanh, linh cốc xanh mơn mởn, hắn cảm thấy thành tựu lớn lao.Không chỉ hắn biết Canh Kim khí mang, nhưng trong môn phái không ai điên cuồng như hắn, kiểm tra từng gốc linh cốc, lượng công tác khủng bố!

Bọn họ sau khi thấy linh cốc có dấu hiệu phát bệnh mới thi triển Canh Kim khí mang.Nếu là không có phân chi tiểu linh mạch trong tĩnh thất, Tả Mạc cũng không dám làm vậy.Liên tục mười ngày làm việc nặng nhọc, vô luận là tâm thần hay thân thể đều vô cùng mệt mỏi.Hắn hiện tại chỉ muốn làm một việc, về phòng đánh một giấc.Đang chuẩn bị rời bước, đột nhiên, một con tiểu thiên hạc màu hồng từ nơi xa bay tới, trôi nổi trước mặt hắn.“Uy!”

Tả Mạc thấy hơi quen mắt, nghiên đầu nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới mười hôm trước nhặt được con tiểu thiên hạc ước nguyện, nó cũng màu hồng.Không đúng nha, tiểu thiên hạc ước nguyện không thể định vị, tiểu thiên hạc có thể tìm thấy mục tiêu, hẳn là có ấn kỹ dẫn dắt.

Tiểu thiên hạc lần trước có ấn ký của chủ nhân, chỉ cần rót vào linh lực sẽ bay về tay chủ nhân.Nhưng mình không lưu lại ấn ký.Nhưng nếu là ấn ký, đều cần phải lưu trữ linh lực.

Vì tránh đối phương tìm tới mình, Tả Mạc khi viết hai chữ cũng không vận dụng linh lực.Lần thứ nhất bay tới chỗ mình, đó là may mắn.

Nếu lần thứ hai còn bay tới, tuyệt đối không phải là trùng hợp.Một chuyện rất kỳ quái.Quan sát con tiểu thiên hạc tinh mỹ trước mặt, Tả Mạc do dự rồi vươn tay ra, kéo xuống.Cầm tiểu thiên hạc đi vào tĩnh thất.Ngồi trên bồ đoàn, hắn mở tiểu thiên hạc ra.Trên giấy hồng, chỉ có hai chữ, vẫn là nét chữ lần trước.Hai chữ này vừa lọt vào mắt, biến cố phát sinh.Một khí tức băng lãnh phút chốc chụp lấy Tả Mạc, nguy hiểm chí cực khiến hắn dựng tóc gáy!

Giống như có một phi kiếm sắc bén kề lên cổ, chỉ hơi chút là đâm vào họng hắn, hàn ý nhanh chóng lan ra toàn thân hắn.Chết tiệt, không thể động đậy!Trên khuôn mặt cương thi là con mắt kinh hoàng, Tả Mạc toàn thân cứng đờ, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy.Đối phương báo thù sao?

Trừng phạt?

Trò đùa?Không có thời gian suy nghĩ, hắn giống như dã thú bị trói chặt, thứ duy nhất còn lại là giẫy dụa theo bản năng!

Hắn liều mạng giãy, muốn đoạt lại quyền khống chế cơ thể.

Điên cuồng chuyển vận linh lực, không có hiệu quả, thân thể vẫn không nhúc nhích, cứng ngắc.Khí tức băng lãnh không ngừng tăng cường, nó như một quái thú khát máu vô tình, thờ ơ tới gần Tả Mạc, mở ra miệng lớn đỏ lòm.

Nó tựa hồ nhận định Tả Mạc không có chút lực phản kháng.Tả Mạc như một bức tượng sáp quái dị, khuôn mặt không có biểu tình, ngu ngốc đáng cười.Chỉ có tròng mắt, tràn đầy sợ hãi, tràn đầy tuyệt vọng, tràn đầy phẫn nộ, thân thể hắn cứng ngắc khô gầy, khuôn mặt đáng cười không phù hợp với con mắt của hắn.Cố gắng vô ích, khí tức băng lãnh khiến hắn sợ hãi dễ dàng bức hắn đi tới tuyệt cảnh, không thể lui bước.Hắn không cam lòng, phẫn nộ, đột nhiên như bị cái gì đó châm lửa, nhen nhóm.Chết đi!Điên cuồng chuyển vận Canh Kim khí mang, toàn bộ linh lực mang theo toàn bộ tâm thần đánh về phía khí tức băng lãnh.Đây là thủ đoạn duy nhất mà hắn có.Đây là phương thức chiến đấu duy nhất mà hắn biết, có thể xưng là chiến đấu, chỉ là lần hắn dùng Canh Kim khí mang đối với linh cốc.

Hắn còn nhớ rõ, khí tức bạo ngược, xung kích tâm thần hắn.

Nhưng linh thức của vài ngàn con nha trùng tụ tập so với cỗ khí tức này chỉ như trẻ con với người lớn.Lúc này hắn như một kẻ điên, giơ đao lên, lao vào địch nhân được trang bị tới tận răng.Canh Kim khí mang như mây mù màu vàng nhạt, lao tới công kích khí tức băng lãnh.Thoáng chốc, Tả Mạc như nhìn thấy vô số phi kiếm kéo theo đuôi, gào thét bay tới hắn!

Kiếm ý lạnh thấu xương tung hoành khiến hắn không thể trốn tránh.Con mắt như bốc lửa, vành mắt căng ra, nứt vỡ, máu men theo gò má chảy xuống, trên khuôn mặt cứng ngắc vẽ nên hai ngấn rất huyễn lệ.Hắn không có cảm giác.Linh lực toàn thân điên cuồng chuyển vận, hắn bắt đầu cảm thấy thất khống, hắn không chút chậm lại, liên tục tăng tốc độ vận chuyển linh lực.Toàn lực thúc dục, Canh Kim khí mang trở nên điên cuồng, nó không lùi mà tiến, nhào tới luồng khí tức băng lãnh.Nếu có lúc này đi vào phòng Tả Mạc, sẽ nhìn thấy một tràng cảnh kỳ dị. một đám mây vàng nhạt, kịch liệt xoay tròn, tựa hồ có một thứ vô hình không ngừng xâm thực, thể tích của nó không ngừng rút nhỏ.Đám mây vàng kim nhạt càng lúc càng vận động kịch liệt, gắt gao bao lấy Tả Mạc.Chiến đấu càng lúc càng thảm liệt, Canh Kim khí mang đối mặt kiếm khí băng lãnh cũng không chút lui bước.

Giống như linh thức đấu nha trùng, Canh Kim khí mang cũng coi cỗ khí tức như linh thức của một con nha trùng vô cùng cường đại.Tả Mạc không rảnh đi quán chú Canh Kim khí mang, hắn chỉ có một ý niệm – nhanh chút, nhanh hơn chút nữa!Tốc độ linh lực vận chuyển đã đạt tới trình độ hãi nhân.

Hắn trước nay không có thử qua cho linh lực vận chuyển tốc độ cao thế này, hắn không dám.

Nhưng lúc này, Tả Mạc giết đỏ mắt, chỉ hận linh lực vận chuyển không đủ nhanh, hắn còn đang tiếp tục tăng tốc độ chuyển vận.Tả Mạc cảm thấy đầu như có tiếng nổ, như có cái gì bị xông phá, hắn hoảng hốt.Linh lực như con ngựa thoát cương, mất đi khống chế.

Vốn Canh Kim khí mang vận chuyển kịch liệt đột nhiên càng nhanh hơn, như nước sôi, toàn bộ vân thể cực không ổn định.

Nếu người có tu vi cao thâm nhìn thấy loại cảnh tượng này sẽ kinh hãi thất sắc, linh lực mất khống chế, tiếp theo là bạo thể mà chết!Đột nhiên, một luồng nhiệt lưu từ nơi ngực tiến vào kinh mạch Tả Mạc.Linh lực nóng nảy đột nhiên được thuần phục, tốc độ vận chuyển không giảm mà tăng, Canh Kim khí mang dao động kịch liệt, không có dấu hiệu tan biến mà an tĩnh xuống.Điều khiến người khác kỳ quái là, khí tức băng lãnh kia cũng phát hiện dị dạng, đột nhiên dần dần lui lại.Đám mây Canh Kim khí mang lại biến hóa, nó nhanh chóng thu hồi không gian.

Khí tức băng lãnh cũng theo đó biến hóa.Một bảo tháp bảy tầng màu vàng nhạt!Một tiểu phi kiếm hình trăng màu lam!Lẳng lặng đối đầu, nhưng trong chớp mắt, song phương đồng thời di động.Một trùy một kiếm hóa thành thành hai đạo lưu quang một kim một lam, tinh chuẩn đối chàng.Binh!Thanh âm nứt vỡ vang lên, không trung tán ra quang mang, như hoa khói, lam kim đan xen, rất huyễn lệ.Không biết bao lâu, Tả Mạc hoảng hốt mở mắt, toàn thân ê ẩm, da như nứt ra, hắn phát tiếng rên rỉ.

Tiếng rên rỉ cũng khiến hắn thanh tỉnh chút ít.Mình có thể cử động!Khí tức chết tiệt đã tan biến!Hắn trước tiên sửng sốt, sau đó có một cảm giác sung sướng nảy sinh, hắn muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng lại phát ra tiêng kêu thảm.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng không thể nghi ngờ, mình thắng!Trên tay hắn còn cầm tờ giấy, trên viết hai chữ:“Lưu manh!”

Chữ viết vẫn xinh đẹp, giọng điệu cũng không giống như nhiều tuổi, nhưng Tả Mạc còn thoi thóp một hơi, thầm thấy chán ghét.Nữ nhân ác độc!

Không ngờ muốn mạng nhỏ của hắn!Hai chữ này khẳng định được thiết chế công kích tinh thần.

Có thể thông qua hai chữ, phóng thích công kích khủng bố như vậy quả là người mà mình không trêu chọc nổi.

Tả Mạc rất rõ ràng, chưởng môn cùng các sư thúc có thể làm được hay không hắn không biết, nhưng các sư huynh trong môn phái tuyệt không đạt tới cảnh giới này.Cũng phải nói, thực lực của nữ nhân độc ác này vượt quá các sư huynh của bổn môn.Chẳng qua đi một vòng quanh quỷ môn quan, hắn lại không có bao nhiêu sợ hãi, dù thực lực của đối phương xa xa vượt quá mình.Hắn nghe nói những tu giả có thực thực cường đại, đối với tu giả tầng đáy là cao ngạo lãnh đạm.

Nhưng trước nay không nghĩ tới, đối phương vì hai chữ mà động sát cơ.Anh đây quá đơn thuần a!Tả Mạc hít sâu, vết thương truyền đến đau đớn, giãy dụa đứng lên, đau nhếch mép.Chu sa vẫn đỏ tươi, cầm cây bút, Tả Mạc cười vài tiếng.Cánh tay bị rách mẫy chỗ, động chút đều đau tận xương tủy. hắn cắn răng cầm lấy bút, vài giọt chu sa rơi trên giấy đỏ như máu.Bởi vì đau, Tả Mạc lại càng thanh tỉnh, hít một hơi, tay phải cầm bút, cực kỳ khó khăn viết lên ba chữ xiêu vẹo.“Ông chờ mày.”

Vứt bút qua bên, nhìn vài lần, Tả Mạc phát ra tiếng cười quái dị.

Tay phải không nghe sai bảo, mất hồi lâu, hắn mới miễn cưỡng gấp giấy thành hạc.Đáng tiếc, lần trước viết hai chữ rất đẹp, Tả Mạc hơi tiếc nuối.Một mặt đau nhức, một mặt phải rót linh lực vào hạc giấy, từng chút linh lực.Nhìn tiểu thiên hạc biến mất cuối chân trời, lòng hắn lại nguyền rủa nữ nhân vô số lần.Làm xong những việc này, hắn như đèn dầu cạn, không kiên trì nổi, hai mắt tối sầm, té gục trên đất, ngất đi.Chương 8 : Biến hoáConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNgón tay thon dài mảnh khảnh trắng nõn nhè nhẹ mở tấm giấy hồng.“Hì hì, ra là chịu đau khổ, chẳng trách lưu manh tức giận như vậy.

Người ta vốn chỉ dọa dọa ngươi, ai kêu ngươi tự cho thông minh cố chịu?”

Mặt trái xoan xinh đẹp, mắt xanh thẳm như bảo thạch lộ ra vẻ tinh nghịch, sống mũi dọc dừa cao, môi đỏ như son.

Che ngực cùng khố nhỏ ngân quang lóng lánh, nhìn nàng vô cùng đáng yêu.

Bụng dưới cùng chân ngọc lộ thiên, tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân.

Chân trần không chút tỳ vết đẹp như ngà voi đã qua các vị đại sư tỉ mỉ mài thành một tác phẩm hoàn mỹ, trên chân còn buộc sợi dây hồng càng thêm mị hoặc.

Cổ tay mang một đôi xích tay màu xanh da trời, phía trên có rất nhiều chuông nhỏ, lúc cất bước nhẹ nhàng, phía sau lưu lại thanh âm đinh đang vui tai.“Nhưng, quả là một người thú vị.”

“Người mà cả ngài cũng thấy thú vị, nhất định là một người thú vị.”

Phía sau truyền đến thanh âm mang theo sự cung kính.Một tu giả chừng bốn mươi tuổi, sắc mặt vàng vọt, đầu đội nón gỗ đàn, nếu có người nhìn thấy người nọ, nhất định sẽ kinh sợ vô cùng, một nữ hài tử lại khiến cho Xích Dã chân nhân thanh danh hiển hách phải cung kính.Nàng sớm biết người kia tới, cũng không kinh hãi, cười hì hì: “Đúng vậy. một người rất thú vị.

Không vượt quá trúc cơ kỳ, có thể chống chịu được hai thành Tâm Ma chú của Tiên nhi, rất là lợi hại.”

“Ồ!”

Xích Nhã chân nhân động dung: “Thật là nhân tài đáng để đào tạo.”

Lập tức lại trầm ngâm: “Không bằng đưa hắn vào môn phái…”

Tiên nhi xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thúy nhìn xa xăm, lãnh đạm nói: “Con đường tu chân, ngoài thiên phú, cơ duyên càng trọng yếu.

Đệ tử trong môn phái, người thiên phú xuất chúng đâu chỉ ngàn vạn, đừng nói tới đại đạo, ngay cả kim đan, mấy người thành công?”

Nàng đột nhiên lè lưỡi, vô cùng tinh nghịch nói: “Như vậy, chẳng bằng lưu lại cho Tiên nhi giải sầu.”

Xích Dã chân nhân khẽ cười, một chút sủng ái: “Tùy ngài tùy ngài!

Ngài đã cảm thấy hứng thú như vậy, không bằng chúng ta lưu lại thêm một thời gian?”

Tiên nhi nghiêng đầu, mắt lam chớp chớp, suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu: “Chính sự gấp gáp, chúng ta lưu lại nơi này đã lâu.

Hì hì, Tiên nhi lưu lại ấn ký trên người hắn, hắn trốn không thoát đâu.”

Xích Dã chân nhân thấy Tiên nhi thiên chân vô tà, cười lớn sảng khoái.Tả Mạc thong thả tỉnh lại, toàn thân ê ẩm, lại rên rỉ.Nghĩ tới hôm qua, hắn như ở trong mộng.

Nhưng vết thương toàn thân khiến hắn đau nhức không thôi lại đề tỉnh hắn, trận chiến vô cùng thảm liệt kia không phải ảo mộng.

Hắn bây giờ hơi chút khó tin, mình bằng cách nào đánh bại cỗ khí tức băng lãnh kia.

Hắn biết mình có lúc đã lâm vào hoảng loạn, cũng là lúc đó, mình thắng lợi.Nhưng đoạn thời gian đó, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?Hắn hoàn toàn không biết.Ngồi nghĩ hồi lâu, còn không có chút manh mối, hắn dứt khoát không nghĩ nữa.

Còn về việc đối phương lại báo thù, Tả Mạc lười suy nghĩ.Anh đây rất bận!Nhẩm đầu ngón tay, liền biết hôm nay có rất nhiều chuyện phải làm.

Tạo mưa cho dược điền không cần nói cũng nhớ, hôm nay còn phải tạo mưa cho một sư huynh, nhưng là tròn một trăm mẫu linh điền nha.

Linh dược trong dược điền sẽ không quản việc hắn khỏe hay không, mà việc tạo mưa cho sư huynh kia cũng đã ký hiệp nghị, không thoái thác được.Cắn răng đứng lên, Tả Mạc thấy toàn thân rã rời, xương cốt rời rạc.Tốc độ rùa bò tới Lãnh Vụ cốc, nhìn dược điền chiếm đầy sơn cốc, hắn lại nguyền rủa đôi ‘gian phu dâm phụ’ Hách Mẫn cùng La Ly vô số lần.Nguyền thủa thì nguyền rủa, làm việc vẫn phải làm việc.Vẫn làm pháp quyết Tiểu Vân Vũ quyết như bình thường, tiếp đó xảy ra một màn làm Tả Mạc đứng như trời trồng.Hơi nước điên cuồng tụ tập trước mặt hắn, chớp mắt hình thành một đám mây.

Tả Mạc còn đang bất ngờ chưa kịp phản ứng, đám mây nhanh chóng thành lớn, chớp mắt liền che kín sơn cốc.Thân ở trong đám mây trắng bồng bênh, Tả Mạc sửng sốt vươn tay ra, cảm giác lạnh trôi qua cánh tay, như là mộng cảnh.Hắn đột nhiên giật mình bừng tỉnh, đây không phải Tiểu Vân Vũ quyết tầng ba.Hắn nhíu mày.Rốt cục có chuyện gì?

Hắn đột nhiên có dự cảm, khí tức băng lãnh hôm qua, tựa hồ hiểu biết rất nhiều thứ.

Lãnh tĩnh, nhắm mắt lại, hai tay mở ra thò vào trong mây.Rất nhanh, hắn phát hiện dị thường.

Đám mây do vô số hơi nước tập hợp thành, vô cùng hoạt bát, chúng nó như một bầy tiểu sinh linh bị đánh thức.Đám mây lần này, có thêm một khí tức rất đặc biệt, như cỏ xanh mới đâm chồi, lại như ánh mặt trời, Tả Mạc rất khó để hình dung cụ thể.

Hắn rất ưa thích khí tức này, bởi vì nó quá thoải mái.Hắn không khỏi vui sướng.Hắn đã trồng linh cốc hai năm, tuy không biết khí tức hoạt bát là thứ gì, nhưng nó khẳng định sẽ giúp linh cốc sinh trưởng.Hắn vừa nghĩ, đám mây đã tí tách rải mưa xuống, trong cơn mưa, khí tức hoạt bát còn nồng đậm hơn cả trong đám mây.Không biết có phải ảo giác hay không, hắn nhìn thấy từng gốc linh dược phiến lá dãn ra, tựa hồ biểu lộ sự vui sướng.Ảo giác sao?Chuyện hôm qua như giấc mơ, chuyện hôm nay đang phát sinh, lại càng giống giấc mộng hơn nữa.Đây là Tiểu Vân Vũ quyết tầng bốn sao?

Hắn không dám khẳng định.

Trong ngọc giản hắn mua về, luận thuật Tiểu Vân Vũ quyết chỉ tới tầng thứ ba, có rất nhiều chỗ hắn không nghĩ tới.

Hắn hâm mộ đệ tử những môn phái lớn, vô luận là loại pháp quyết nào, đạt đến một tầng hắn lại phải tự mình thể ngộ, nhưng nếu có thể ngộ của tiền nhân làm tham khảo, hắn có thể giảm thiểu việc đi đường vòng.Hắn không có ai để hỏi, đừng nói chưởng môn cùng các sư thúc, ngay cả các sư huynh nội môn, muốn đi thỉnh giáo cũng không phải chuyện dễ dàng.

Mà hắn cũng rất hoài nghi, sư huynh nội môn có ai bỏ thời gian cùng tinh lực cho Tiểu Vân Vũ quyết, loại pháp quyết cấp thấp mà không có lực chiến đấu gì.Vô Không kiếm môn là môn phái kiếm tu, lấy tu kiếm là chủ, nếu không phải cần linh cốc, sợ rằng căn bản không chiêu thu đệ tử ngoại môn. trong số người tu giả, kiếm tu lấy lực công kích mà nổi danh, bọn họ chỉ tu kiếm quyết, đạo lý là nhất kiếm phá vạn pháp.Ngũ hành tự lập thành thể hệ, dịch học khó tinh, đại đa số tán tu tu luyện cái này.

Cho nên trong tán tu, linh thực phu là đông nhất.Sau khi gây mưa xong, hắn đến chỗ vị sư huynh đã sớm ước định.Liên tục tạo mưa hai lần, Tả Mạc thân chịu thương nặng, lung lay sắp ngã, khiến vị sư huynh kia sợ hãi, vội đưa hắn về nghỉ ngơi.Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, Tả Mạc kiệt sức, về đến tiểu viện vẫn kiên trì đả tọa. tao ngộ hôm qua khiến hắn hiểu rõ môt hiện thực, trong mắt các tu giả cường đại, tu giả cấp thấp như rơm rạ thôi.Không biết có phải thân thể cần tu bổ gấp hay không, lần nhập định này cơ hồ kéo dài gấp 2 bình thường.Thân thể hắn như một dã thú đói khát, điên cuồng hấp thu linh lực trong không khí.

Phân chi tiểu linh mạch dưới bồ đoàn phát huy tác dụng trọng yếu, nó không ngừng đề cung linh lực.

Linh lực bị Tả Mạc hấp thu, không tồn trữ trong kinh mạch như bình thường mà thẩm thấu toàn thân.Không thể không nói, thiên phú của Tả Mạc rất cao.

Thập chính tâm pháp không phải tâm pháp cao cấp, nhưng bốn chữ yếu quyết của tâm pháp là “bình hòa trung chính”, hiệu quả tu luyện cũng khá tốt.Liên tục sáu chu thiên, đây là kỷ lục Tả Mạc lập nên cho tới thời điểm này.Lúc tỉnh lại, hắn ngạc nhiên phát hiện, thương tích toàn thân đã gần khỏi.Kiểm tra tu vi, đã có tăng trưởng, nhưng không quá nhiều, y nguyên ổn định tại luyện khí kỳ tầng tám.

Không biết vì sao, hắn không có thất vọng, lại cảm thấy yên bình.

Điều khác biệt là, hai ngày này có nhiều chuyện rất bất thường, khảo nghiệm năng lực tiếp thụ của hắn.Nhớ tới chuyện hôm qua, trong đầu lóe sáng, hắn niệm động Canh Kim quyết.Thế là, trời ạ!Canh Kim khí mang vui thích chuyển động quấn lấy ngón tay hắn, như một cơn gió cuốn theo cát vàng làm người khác rối mắt.

Màu vàng nhạt trước đây đã trở thành vàng kim thuần chất, màu kim loại đặc hữu, kim quang chớp động, mê ly.Vô số tin tức hiện lên trong đầu hắn, hắn không nghĩ tới, tin tức trước nay chưa có gặp qua, tùy theo Canh Kim khí chuyển động mà dần hoàn thiện hiện lên trong đầu hắn.Canh Kim quyết quả là một loại pháp quyết công kích.Nếu như nói Tả Mạc trước chỉ là suy đoán, giờ hắn dám khẳng định chắc chắn.Đặc tính của Canh Kim quyết, trước khi tới tầng thứ hai thì không hiển lộ.

Thông qua ngọc giản, hắn mới xác định, mình đã đột phá tới tầng thứ hai Canh Kim quyết.Trong một đêm, Tiểu Vân Vũ quyết đột phá tầng thứ tư, Canh Kim quyết đột phá tầng thứ hai, tốc độ dạng này, dù một kẻ lớn mật như hắn cũng cảm thấy sợ hãi, rất giống như đang mơ.Thực lực đề thăng có mang chút hư ảo, nhưng khoái cảm mang tới lại là chân thật.

Chẳng qua, hắn không hy vọng gặp thêm lần nữa, dù rằng hôm qua hắn dám viết ra ba chữ kiên cường kia.An toàn đệ nhất!Thân tầm đều hồi phục, sinh hoạt của hắn nhanh chóng trở lại bình thường.

Tiểu thiên hạc màu hồng vô cùng đáng ghét không xuất hiện nữa, Tả Mạc rất vui.Trên mặt bàn bày ra các loại vụn vặt, viêm thiết quặng màu hồng thẫm, thanh đồng đĩnh một khối, gỗ tùng dài khoảng bảy xích…Những thứ này là toàn bộ tài liệu hắn mua để chế tác cuốc chấn linh từ tay Phí Vân.Luyện khí là một pháp môn mà mỗi tu giả phải biết, cơ hồ ai ai cũng đều như thế, cũng là khóa trình được đệ tử ngoại môn thích nhất.

Đối với đệ tử ngoại môn, một vị tu chân mà có sở trường luyện khí sẽ rất dễ tìm được công tác tốt.Nhưng đối với đệ tử nội môn, đặc biệt là trong môn phái kiếm tu, tinh thông luyện khí thường chỉ có mấy người.Kiếm tu có thói quen dùng kiếm chinh phục thế giới, dùng kiếm giành lấy thứ mình muốn, mình cần.Như bản môn, cũng chỉ có một mạch sư thúc Tân Nham là tinh thông luyện khí, sư huynh Hứa Dật là đệ tử đắc ý của sư thúc Tân Nham.

Nhưng dù là sư huynh hay sư thúc, địa vị của họ trong số đồng bối cũng không tính là cao.Nhưng điều này đối với Tả Mạc chả là gì cả.Lúc này hắn hơi kích động, lần đầu luyện khí sắp bắt đầu.Chương 9 : Luyện khíConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckHứa Dật sư huynh nói rất tỉ mỉ, cuốc chấn linh cũng không phải pháp bảo đơn giản nhất, gọi nó là pháp bảo, có hơi đánh giá cao nó, ngay cả cấp một cũng không tới.

Nhưng đối với Tả Mạc trước nay chưa có kinh nghiệm luyện khí mà nói, vấn đề xuất hiện tầng tầng lớp lớp.Ví như thỏi đồng xanh, phải rèn nó thành hình cuốc, việc này đúng là khảo nghiệm năng lực của Tả Mạc.

May là đồng xanh cũng mềm, hắn cứ gõ đi gõ lại hai giờ cũng miễn cưỡng ra hình cái cuốc.Tiếp đó cần phải khắc trận pháp lên cái cuốc đồng xanh này.

Pháp trận trên cuốc chấn linh rất đơn giản, ‘chấn’ là một trong tám loại phá trận cơ bản, đối với bất kỳ một vị tu giả nào đều không xa lạ.

Trận pháp không xa lạ, nhưng làm sao khắc lên cũng đòi hỏi hiểu biết.Tả Mạc cầm một thanh dao khắc trong tay, cẩn thận khắc ra ‘chấn’.

Trước kia hắn chưa từng sử dụng dao khắc, rất sợ làm sai.

Một khi sai lầm, lại phải đập phẳng rồi khắc lại từ đầu.Sai tầm bảy tám lần, Tả Mạc gian nan khắc xong trận pháp.Nhìn vào hình trận pháp khắc trên cuốc đồng xanh, Tả Mặc cảm thấy thành tựu.

Tu vi của hắn hiện quá thấp, chỉ có thể dùng dao khắc làm công cụ cấp thấp nhất.

Nếu tu vi cao, dùng tâm hỏa luyện khí, tùy tâm sở dụng tạo hình.

Cũng vì tu vi quá thấp, một trận pháp đơn giản nhất cũng vẽ loạn toàn mặt cuốc, nếu tu vi cao, ngay trên phi kiếm nhỏ bé cũng có thể khắc vài trăm tầng cấm chế, hủy thiên diệt địa, không gì không thể!Nhưng đối với Tả Mạc mà nói, hiện tại đã là cực hạn của hắn.Hắn đau lòng lấy ra một viên tinh thạch cấp hai khảm lên trung tâm trận pháp.Cuốc đồng xanh đột nhiên sáng ngời, ánh sáng như gợn nước theo thân cuốc dập dờn, gợn sóng bao phủ toàn thân cuốc, bóng loáng như mới, lúc này Tả Mạc mới thả lỏng, cuốc chấn linh đã làm được hơn nửa.

Tạm thời trước mắt dừng lại, tính ra tương đối thành công.Cuốc đồng xanh quá mềm yếu, rất dễ biến hình, từ đó phá hoại kết cấu trận pháp, cho nên tiếp theo cần dùng quặng viêm thiết cố hình, tăng thêm độ cứng.

Quặng viêm thiết màu đỏ thẫm bị nắm trong tay, dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ nóng ấm mà nó phát ra.Đặt quặng viêm thiết lên trên cuốc đồng xanh, Tả Mạc nhớ lại luyện khí pháp quyết mà Hứa Dật sư huynh đã giảng qua.

Điều then chốt là khiến nước thép trong quặng viêm thiết tan nhập vào cuốc đồng xanh.

Nếu như có tâm hỏa thì hoàn thành bước này rất nhẹ nhàng.

Nhưng đối với Tả Mạc, hắn không thể không nhờ tới phương pháp đặc biệt.Linh lực trong thân thể Tả Mạc vận chuyển, hai tay giơ ra, linh lực theo ngón tay toát ra, tạo thành hồng quang bao lấy ngón tay.“Đi!”

Hai tay mở ra, hồng quang rời tay, bắn vào cuốc đồng xanh cùng quặng viêm thiết.Quặng viêm thiết trở nên đỏ bừng, nước thép đỏ chảy xuống cuốc đồng xanh.

Cuốc đồng xanh như bọt biển, nước thép dính tới thân quốc liền bị hấp thu, một giọt cũng không để lại.

Cuốc đồng xanh nhanh chóng phát sinh biến hóa, màu đồng xanh mang theo màu đỏ sậm.Cầm lấy thân cuốc, cuốc càng nặng, gõ nhẹ vài cái, thanh âm trong trẻo, có thể cảm nhận rõ ràng phẩm chất của cuốc tăng lên mấy bậc, lại vô cùng cứng rắn.Cọc gỗ tùng sớm đã chuẩn bị, cắm vào thân cuốc, cuốc chấn linh đã đại công cáo thành.Tả Mạc hưng phấn mang cuốc lao tới linh điền trong viện, bắt đầu thử hiệu quả của cuốc chấn linh.Một cuốc bổ xuống, thân cuốc chấn động, cuốc truyền tới chấn động kịch liệt, Tả Mạc cúi xuống kiểm tra linh điền, vô cùng vui mừng.Chấn linh cuốc quả không hổ là pháp bảo phải có cho việc trồng trọt.Chỗ vừa mới cuốc, linh khí rõ ràng trở nên nồng hậu hơn.

Linh khí xung quanh linh điền phân bố không đều, hoặc thành khối hoặc thành quầng.

Chỗ đất hắn mới cuốc kia, linh khi đều bị chấn tan, phân bố đều ra.

Giống như linh khí bị xua tán, linh cốc dễ hấp thụ.Thứ tốt!Tả Mạc lập tức vận lực, vung cuốc như bay, một hơi cuốc khắp năm mẫu linh điền.Hắn chống cuốc chấn linh, thở như trâu, sắc mặt trắng bệch.

Vừa rồi quá hưng phấn, hắn quên trọng lượng cuốc chấn linh thực không nhẹ, bằng thân thể gầy gò của hắn, đó là rất phí sức.Nhưng cho dù mệt gần chết cũng khó át nổi sự hưng phấn của hắn.

Lần đầu tiên luyện chế thành công một kiện pháp bảo, loại cảm giác này thật khó tả.Năm mẫu linh điền, dùng Canh Kim quyết giết trùng, tầng thứ tư Tiểu Vân Vũ quyết tưới tiêu, dùng cuốc chấn linh làm xốp đất, nhìn khắp môn phái, trước này chưa có ai tỉ mỉ trồng linh cốc như vậy.

Hắn giờ rất hiếu kỳ, năm mẫu linh điền này, năm nay sản lượng sẽ tăng thêm bao nhiêu.Tu vi luyện khí kỳ tám tầng, linh lực của hắn hiện tại cũng dư thừa.

Nếu như sản lượng năm mẫu linh điền tăng lên nhiều, hắn hoàn toàn có thể dùng loại phương thức trồng trọt này áp dụng trên năm mươi mẫu ruộng thuê của môn phái.

Hắn sẽ trở thành tài chủ lớn nhất trong các đệ tử ngoại môn.Điều này không thể nghi ngờ, hắn động tâm.

Không có thứ gì có lực hấp dẫn hơn linh cốc cùng tinh thạch.Lần đầu luyện khí thành công mang lại cho Tả Mạc sự cổ vũ lớn lao.

Vận xui đoạn thời gian này tựa hồ bị quét sạch, học tập ba loại pháp quyết còn lại cũng dần nhập môn, đặc biệt là Thảo Mộc quyết.

Tác dụng của ba loại pháp quyết không giống nhau.

Xích Viêm quyết dùng để kích thích hạt giống, có thể thúc nó nảy mầm sinh trưởng, ngoài ra, nó còn tụ tập tinh hoa của mặt trời, thích hợp với các linh mộc, linh thảo tính dương.

Địa Khí quyết có thể tụ tập địa khí, thích hợp các linh mộc, linh thỏa tính âm sinh trưởng.Còn Thảo Mộc quyết tương tự Tiểu Vân Vũ quyết, không phân âm dương.

Nhưng nó bá đạo vượt xa Tiểu Vân Vũ quyết, rút lấy tinh hoa cây cỏ để bồi bổ linh cốc sinh trưởng. bản chất của Thảo Mộc quyết là cướp đoạt, lấy tinh hoa của cây cỏ khác tới nuôi chính mình.Phải rất cẩn thận khi sử dụng nó.

Tuy núi Vô Không cây cối um tùm, nhưng hơi chút bất cẩn, rất dễ khiến cây cối héo chết.Một lần sử dụng Thảo Mộc quyết, Tả Mạc cẩn thận, chỉ sợ hủy đi cổ thụ trong núi.

Cổ thụ sinh trưởng không dễ, không cây nào không trải qua vài trăm thậm chí ngàn năm mới có thể thành hình.

Tuy trong môn phái không có quy định rõ, nhưng nếu khiến lượng lớn cổ thụ héo chết, mình tuyệt đối không được yên.Ánh mặt trời xuyên qua khe lá chiếu xuống đất, hình thành những mảng sáng loang lổ.

Khí hậu núi Vô Không khá tốt, khô mát, trong rừng gió phất phơ, không chút ẩm ướt.

Bốn phía tĩnh lặng, nơi này khá hẻo lánh, trừ Tả Mạc không có người tới đây.Tả Mạc tĩnh tâm, vận chuyển linh lực, thủ ấn biến ảo, là Thảo Mộc quyết còn chưa thành thục.Lúc đầu lóng ngóng, dần dần thủ pháp của hắn trở nên nhanh nhẹn lưu sướng, ngón tay như bông hoa nở rộ, mỗi lần động đậy là linh lực trong không khí chấn động, từng đợt tản ra.Tùy theo linh lực chấn động, từng tia quang mang màu xanh trong cây cối bay ra, tụ tập trong tay Tả Mạc.Chỉ trong chớp mắt, quang mang màu xanh càng lúc càng nồng.

Tả Mạc ngừng pháp quyết, một hạt châu nhỏ màu xanh lam rơi vào trong bàn tay hắn.

Hạt châu này do tinh hoa cây cỏ ngưng thành, cất hạt châu vòng người, hắn kiểm tra cổ thụ xung quanh, quang mang trên lá cây ảm đạm rất nhiều, thậm chí có vài phiến lá khô vàng.Tả Mạc lấy ra một tấm ngọc giản, trong ngọc giản ghi chép địa hình cụ thể của núi Vô Không, hắn tiêu phí không ít thời gian mới chế thành.Tìm vị trí đang đứng ở núi Vô Không trong ngọc giản, đánh dấu, lần sau phải đổi chỗ, nơi này cần một thời gian khôi phục.Sự bá đạo của Thảo Mộc quyết, ngay cả Tả Mạc đều kinh sợ, đây mới là lần đầu đã dễ dàng đoạt lấy sinh cơ của cây cỏ, nếu đạt tới tầng cao hơn, sẽ xảy ra chuyện gì?Cẩn thận cất linh châu vào người, hắn chuẩn bị trở về.Tinh châu này cần dùng trong ba canh giờ, dùng thủ pháp đặc thù trong Thảo Mộc quyết mới có thể đem tinh hoa trong hạt châu nhập vòa trong linh gốc, nếu không nó sẽ tán mất.Đi ra rừng cây, mem theo khe núi, nhanh chóng chạy về tiểu viện của mình.Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng khóc của một nữ nhân.Nữ nhân?Hắn không dừng lại, nhưng càng đi về phía trước, tiếng khóc càng rõ rệt.Nữ đệ tử của môn phái đại đa số đều tại khu nuôi dưỡng, phụ trách nuôi linh thú.

Tả Mạc cùng các nàng không có tiếp xúc, không muốn chọc phiền toái, đang chuẩn bị đi vòng.Đột nhiên, lại nghe thấy nữ đệ tử nức nở, thì thào: “Hu hu, mẹ ơi…”

Tả Mạc chợt đứng lại, như bị thứ gì đó chọc vào lòng.Mẹ…Cảm giác xa lạ mà lại quen thuộc hiện nổi lên trong lòng hắn.Đáng chết!

Hắn thầm mắng, hắn chán ghét cảm giác này, mỗi lần cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này trỗi dậy, hắn sẽ cảm thấy sự khó chịu vô cớ.

Mắng thì mắng, nhưng tâm tư lại không chịu không chế.Ta là ai?

Nhà ta ở đâu?

Mẹ ta là ai….Hắn hơi rối loạn, chân lại không tự chủ đi tới nơi tiếng khóc phát ra.Đi tới trước vài bước, đằng sau một tảng đá, có một nữ đệ tử đang nép mình nơi đó.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, nàng thật đáng thương, như một con mèo nhỏ cuộn lại một chỗ, vai run rẩy.“Khóc cái gì mà khóc?

Không thấy phiền sao!”

Tả Mạc tức giận mắng, đặt mông ngồi xuống.Cô gái như mèo nhỏ bị kinh hãi, lùi về sau, khi nhìn rõ y phục của đệ tử ngoại môn trên mình Tả Mạc, sự sợ hãi trong mắt mới biến mất, hơi sợ hãi nói: “Xin lỗi, sư huynh….”

Nghe thanh âm khiếp nhược của đối phương, Tả Mạc càng thêm lo lắng: “Xin lỗi cái rắm, ngươi khóc liên quan gì ta, phiền toái.”

Hắn chú ý thấy thái độ mình có chút ác liệt, mới cố gắng kiềm hãm sự buồn bực trong lòng, lại hỏi: “Nói đi, chuyện gì.”

“Không có gì…”

Tiếng cô gái lí nhí như muỗi vo ve.Tả Mạc tức giận, đột nhiên cao giọng: “Bảo nói thì nói.”

Cô gái nhỏ hiển nhiên bị dọa sợ, sư huynh mặt gỗ này thật đáng sợ!

Tiếng khóc lập tức im bặt, cẩn thận đáp: “Kiếm không đủ cỏ xương bồ cho bọn a Bảo ăn.”

“A Bảo là ai?”

Tả Mạc liếc nàng hỏi.“A Bảo.. a Bảo là a Bảo, nó mỗi ngày đều ăn cỏ xương bồ, hu hu, kiếm không đủ…”

Nói tới đây, nàng lại khóc nức nở.“Ngậm miệng!”

Tả Mạc giận giữ quát lớn, tuyệt không chút hữu hảo, cô gái nhỏ kinh sợ, vô ý thức rút lui về phía sau, mặt lộ vẻ sợ hãi, tiếng khóc lại đứt đoạn.Nhìn vào tiểu cô nương, Tả Mạc vò đầu bứt tóc, hắn tuy không có đi qua nơi nuôi thú, nhưng ít nhất cũng biết quy củ.

Lượng linh thảo mà linh thú cần ăn sẽ không biến động lớn, môn phái có linh điền chuyên canh linh thảo đề cho linh thú.Trồng trọt linh thảo đơn giản hơn so với linh cốc, cho nên đại đa số do nữ đệ tử tới quản lý nuôi dưỡng.Chẳng lẽ linh thảo xảy ra vấn đề?“Chuyện gì?

Nói tỉ mỉ cái coi.”

Chương 10 : Cỏ dạiConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckĐối với vị sư huynh không biết từ đâu chui ra, tiểu cô nương hiển nhiên có chút sợ hãi, nói tỉ mỉ: “Trong linh điền xuất hiện một loại cỏ rất kỳ quái, tiểu Quả rất cần cù cố gắng, nhưng nó vẫn phát triển, phát triển rất nhanh, thật quá nhanh, cỏ xương bồ đáng thương, càng ngày phát triển càng chậm…”

Nhìn tiểu cô nương càng lúc càng lí nhí, càng lúc càng tắc tị, Tả Mạc lập tức cắt đứt: “Ngừng!”

Tiểu cô nương kinh sợ, ngẩng đầu, mắt to ngấn lệ, mê mang nhìn Tả Mạc.Tả Mạc đứng dậy, phủi mông: “Đi thôi.”

Trên mặt tiểu cô nương lộ rõ vẻ khó hiểu, run rẩy hỏi: “Đi đâu nha?”

Vẻ sợ hãi trên mặt cô gái khiến Tả Mạc tức giận, vừa mới bình tĩnh chút ít lại trở nên nóng nảy, hắn cực kỳ chán nản nói: “Nói nhảm nhiều làm gì!

Kêu ngươi đi thì ngươi đi!”

Cần phải bình tĩnh, cần phải bình tĩnh, so đo tới cô gái nhỏ thế này, quả là mất mặt, Tả Mạc thầm nói với mình như thế.Hắn nói chậm lại, hết sức cố gắng trở nên bình tĩnh hơn: “Đi xem linh điền của ngươi.”

Vô Không kiếm môn tuy là môn phái nhỏ, nhưng muỗi nhỏ cũng có thịt, cái gì cũng có.

Khu nuôi dưỡng nằm ở phía đông núi Vô Không, nữ đệ tử ngoại môn đa số ở đây.Tả Mạc lần thứ nhất tới sườn đông, phong cảnh bên đường làm hắn hiếu kỳ.

So với sườn tây, sường đông càng hiểm trở, phong cảnh càng đẹp.

Hơn nữa là nơi nữ đệ tử cư trú, dọc đường hoa cỏ khắp nơi, lúc đi trong đó dễ bị xao lãng.Sườn đông cách sường tây khá xa, xưa nay rất ít nam đệ tử tới đó.Giữa núi rừng, có thể thấy được một căn nhà nhỏ màu trắng, tiểu cô nương hơi sợ, nhìn Tả Mạc, chỉ vào nhà nhỏ nói: “Sư huynh, đây là căn phòng nhỏ của tiểu Quả.”

Tả Mạc lười nói chuyện, trực tiếp đi tới trước phòng nhỏ.Lúc đi vào hắn mới phát hiện, cạnh căn nhà nhỏ bé này có một con trâu sừng vàng nhìn như đúc bằng đồng lười nhác nằm phơi nắng bên cạnh căn nhà.“A Bảo a Bảo!” tiểu Quả nhìn thấy trâu đồng, vui thích kêu lên, hồn nhiên chạy tới.A Bảo…Tả Mạc nhìn thân thể đầy lực lượng của trâu đồng, lại nghĩ tới cái tên đáng yêu của nó, hết nói nổi.Hắn thấy trâu đồng thân mật thè lưỡi liếm tiểu Quả, còn thỉnh thoảng vươn lưỡi liếm cánh tay nhỏ bé của tiểu Quả.Đây là lưỡi đầy nước miếng nha, Tả Mạc thấy buồn nôn.“Linh điền chỗ nào?”

Hắn không thể không cắt ngang, nếu không hắn sẽ hoài nghi, một người một trâu sẽ chơi đùa tới tối mất.Trong linh điền, Tả Mạc cẩn thận quan sát gốc cỏ trước mặt.Đây là một loại cỏ mà hắn chưa từng gặp qua, chỉ một điểm này đã khiến hắn phải coi trọng.

Nên biết, hắn trồng linh cốc hai năm, cỏ thường gặp trong linh điền, hắn khá quen thuộc.

Nhưng hắn dám khẳng định, cây cỏ này hắn chưa thấy qua bao giờ.Hắn kiểm tra linh điền, lại càng cẩn trọng.“Ngươi phát hiện nó lúc nào?”

“Khoảng ba tháng trước.

Tiểu Quả mỗi ngày đều nhổ cỏ, nhưng nó càng lúc càng dài, càng nhiều…” tiểu Quả lí nhí, nước mắt lại muốn rơi.Tả Mạc mặt không biểu tình nhìn nàng.Tiểu Quả rụt rè lui lại một bước nhỏ, ngừng khóc.

Vị sư huynh này thật hung dữ.Tả Mạc thu hồi ánh mắt, hắn thất kinh, năng lực phồn thực của loại cỏ này thật mạnh.“Những người khác thì sao?’“Trong linh điền của các tỷ tỷ khác cũng vậy, các tỷ tỷ cũng không tìm ra biện pháp giải quyết.”

Nói tới đây, nàng đột nhiên chậm chạp hỏi: “Sư huynh, huynh có thể giúp đỡ các tỷ tỷ không?”

Tả Mạc lười đáp lời, trực tiếp tìm cách làm sao đối phó loại cỏ dại này.

Trồng trọt sẽ gặp nhiều vấn đề, nhổ cỏ là một trong những vấn đề thường gặp.

Nhưng, nếu như trong linh điền xuất hiện cỏ dại phát triển mãnh liệt, vấn đề sẽ vô cùng rắc rối.Nhổ cỏ đơn thuần hiển nhiên là không thể giải quyết vấn đề này, hiện nay trong linh điền, cỏ dại phồn thịnh, cỏ xương bồ lại lưa thưa.Tả Mạc đột nhiên nhìn tới thổ nhưỡng xung quanh cỏ dại, nơi đó nổi lên một cái bướu, hắn chợt phát hiện, kiểm tra vài gốc cỏ dại khác, cũng phát hiện phần đất phía dưới gốc phồng lên.Nhìn tới đây, hắn đại khái sáng tỏ.

Tiểu cô nương không hiểu, đáng nhổ cỏ lại cắt xén đi, mà đặc tính của loại cỏ này là khi thụ thương lại sinh trưởng càng nhanh.

Kỳ thực nếu như lúc đầu chọn phương thức thỏa đáng, như nhổ cả gốc, sẽ không xuất hiện trường hợp này.Nhưng giờ vấn đề khá nghiêm trọng, từng phiến từng phiến cỏ dại, khẳng định sẽ lưu lại trong đất nhiều hạt mầm, đây mới là chỗ vướng tay.

Mầm cỏ nếu không trừ sạch, sau này sẽ sinh phiền hà không ngừng.Sức sống thật ngoan cường nha!

Tả Mạc không nhịn được cảm thán.Lý Anh Phượng nhíu mày, ánh mắt sắc sảo, trên mặt không nhìn thấy vẻ thông thoáng thường ngày, mặt đầy lo lắng.

Nàng không mặc trang phục nữ đệ tử phổ thông mà là váy dài áo lưới, không có vẻ vũ mị nhưng lại anh khí vô cùng.“Sư tỷ, cứ tiếp tục thế này không được.”

Một nữ tử áo vàng đứng bên nói: “Cứ như vậy, không quá hai tháng, cổ xương bồ sẽ không đủ cung ứng.”

Một quần nữ đệ tử vây quanh nàng, rôm rả bàn luận.“Nhao nhao làm gì!”

Lý Anh Phượng lạnh giọng quát mắng.Nàng là người có tu vi cao nhất trong số các nữ đệ tử ngoại môn, ngày thường mọi người tin phục, lúc này vừa trách mắng, thanh âm nhốn nháo lập tức dừng lại.Lý Anh Phượng cũng rất lo lắng, cỏ dại càng ngày càng phát triển mạnh, không gian sinh tồn của linh thảo ngày một bị áp súc.

Một khi linh thảo cung ứng không đủ, những linh thú này không có cỏ để ăn, môn phái nhất định sẽ trách phạt.Tu vi của nàng đạt tới luyện khí kỳ tầng chín, cách trúc cơ chỉ một bước.

Nghe nói trưởng lão trong môn phái bắt đầu chú ý tới nàng.

Một khi nàng trúc cơ thành công, sẽ được làm đệ tử nội môn, đây là việc chắc như đinh đóng cột.Nhưng vào lúc then chốt này, lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng cảm thấy bất an.“Sư tỷ sư tỷ” Một nữ đệ tử đột nhiên chạy tới: “Tiểu Quả mang một vị sư huynh tới sườn đông, tiểu Quả rất sợ.”

Tin tức này lập tức làm toàn trường nổ tung.“Lại dám ăn hiếp tiểu Quả sao.”

“Hừ, ta muốn nhìn ai lá gan lớn vậy, các tỷ muội, không thể tha cho hắn.”

“Đúng!”

“Chính là thế!”…Lý Anh Phượng cũng tức giận, tiểu Quả được các nàng yêu thương che chở, ngày thường đều coi nàng là tiểu muội muội.

Nghe có nam nhân làm tiểu Quả khóc, tác phong đanh đá lại trỗi dậy, không chút do dự suất lĩnh nhóm nữ đệ tử giết tới chỗ ở của tiểu Quả.Những người khác thấy vậy vội chạy theo.Tả Mạc đang suy nghĩ làm sao giải quyết những cỏ dại có sức sống ngoan cường này, Lý Anh Phượng suất lĩnh một nhóm nữ đệ tử tới, lại vô cùng hung dữ.Vốn Lý Anh Phượng bán tín bán nghi, lại nhìn ngấn nước mắt trên mặt tiểu Quả, lửa giận lại bốc lên.Một bước xông tới trước mặt Tả Mạc.Lý Anh Phượng lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”

Nhìn nàng không chút biểu tình: “Tả Mạc.”

Lý Anh Phượng càng tức giận, trong nữ đệ tử ngoại môn, nàng danh phù kỳ thực là đại sư tỷ.

Trong mắt nàng những người khác đều là sư đệ sư muội, nàng còn chưa gặp ai vỗ lễ như vậy.

Lập tức không nói hai lời, tay chỉ hướng Tả Mạc.Tiểu Quả biến sắc, nàng chưa kịp mở miệng liền nghe thấy một tiếng vang nhẹ.Một đạo kiếm mang màu lục cực mỏng bắn về phía Tả Mạc.Mắt Tả Mạc mở lớn, không kịp suy nghĩ, vội hất tay phải đồng thời lui lại.Kim sắc kiếm mang lóe lên.Lý Anh Phượng nhìn kim sắc kiếm mang, mặt hơi biến sắc.Hai đạo kiếm mang đụng vào nhau trong không trung.Đinh!Quang mang chói mắt khiến mọi người phải nhắm mắt lại, quang mang màu lục cùng màu vàng bắn ra bốn phía.Hai người rơi vào trạng thái đối đầu.Tả Mạc trừng mắt, nhìn chằm chằm đối phương lửa giận không cách nào át chế.

Đột nhiên bị người công kích, mà lại là công kích nguy hiểm!

Nếu như vừa rồi mình không tránh ra, trên thân sẽ có một lỗ máu.Lý Anh Phượng còn kinh hãi hơn Tả Mạc.

Nàng là đệ tử ngoại môn kiệt xuất nhất Vô Không kiếm môn, bộ Mộc Linh kiếm quyết, trừ nàng ra, trong số đệ tử ngoại môn không ai có thể so sánh.

Mãi tới lúc nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay phải Tả Mạc, nàng mới hiểu ra.Một từ xuất hiện trong đầu nàng – pháp bảo!Điều này không khiến nàng khinh thị đối phương.

Loại cuốc chấn linh, nhiều nhất chỉ tính là pháp khí thôi.

Cho dù là pháp bảo cấp một thấp nhất, đối với đệ tử ngoại môn mà nói cũng không rẻ, nhưng điều này cũng chỉ có thể cho thấy đối phương có tài sản.Chân chính khiến nàng kinh hãi là phản ứng của đối phương.

Phản ứng nhanh chậm cùng tu vi cao thấp có liên quan trực tiếp với nhau.

Pháp bảo có tốt mấy cũng cần tu vi làm cơ sở, phản ứng của đối phương vượt quá sức tưởng tượng của nàng.Vị sư đệ xa lạ trước mắt, tu vi tuyệt không dưới tầng tám.Tu vi luyện khí tầng tám, trong số đệ tử ngoại môn có thể tiến vào top 3.

Theo nàng biết, hiện tại trong số đệ tử ngoại môn, trừ nàng cùng kiếm bộc của La Ly sư huynh Vi Thắng.

Nam nhân xa lạ trước mắt này nàng không quen, nói vậy mới không lâu trước đây đột phá tầng tám.Đột phá tầng tám, trong Vô Không kiếm môn tuyệt đối là tin tức không nhỏ, nhưng mình không có nghe thấy.

Điều này chỉ có 1 cách giải thích, nam tử vô biểu tình trước mắt giấu diếm bản lĩnh.Còn về việc đối phương tại sao lại giấu chuyện có thể đề cao thân phận của hắn, nàng không đoán được.Người này giấu diếm thật sâu!Nhìn Tả Mạc mặt vô biểu tình, nàng không khỏi hối hận cử động của mình.“Sư tỷ, sư tỷ!

Người sao động thủ với sư huynh?”

Tiểu Quả xông vào giữa hai người, mặt trắng bệch, vô cùng nôn nóng.Lý Anh Phượng lập tức cảm thấy có gì không đúng, nàng hỏi lại: “Tiểu Quả, chẳng phải gã ăn hiếp ngươi sao?”

“Ăn hiếp?”

Tiểu Quả sửng sốt, ngây ngốc lắc đầu: “Không có a!

Sư huynh giúp tiểu Quả xem linh điền.

Sư tỷ, sư huynh tuy có chút hung dữ, nhưng là người rất tốt…”

Tả Mạc nghe đến đây, cũng đại khái minh bạch chuyện gì đang xảy ra, không khỏi thầm kêu trời.

Bình tĩnh lại, hắn không khỏi bội phục thực lực của nữ nhân trước mặt.Đột nhiên nhớ tới tin đồn thường nghe tới, hắn liền hỏi: “Là Lý Anh Phượng sư tỷ sao?’“Ta là Lý Anh Phượng!”

Lý Anh Phượng đáp lời, tỏ vẻ áy náy hành lễ: “Vừa rồi sơ xuất, thiếu chút tạo thành sai lầm lớn, xin lỗi sư đệ.”

Sự lỗi lạc của đối phương khiến Tả Mạc có thiện cảm, vội nói: “Một chuyện hiểu lầm thôi, sư tỷ không cần để trong lòng.”

Lý Anh Phượng cũng không cố níu kéo, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: “Sư đệ có phát hiện gì chăng?”

Chương 11 : Cương thi mê tiềnConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckNếu lúc trước gặp mặt, Lý Anh Phượng sẽ có điều nghi ngại đối với Tả Mạc, nhưng lúc này, sự nghi ngại của nàng đã biến mất không ít.

Không quản vì sao, chỉ bằng tu vi luyện khí tầng tám, trong số đệ tử ngoại môn cũng thuộc về top 5 hàng đầu.

Mà vị sư đệ này hẳn giống như các đệ tử ngoại môn khác, tuyển chọn trồng trọt linh điền.Tả Mạc gật đầu: “Sức sống loại cỏ dại này cực kỳ ngoan cường, nếu ta đoán không nhầm, nó không nên bị cắt, vết thương ngược lại kích thích nó sinh trưởng.

Cũng phải nói, càng cắt nó càng mọc nhanh.”

Các nữ đệ tử tức thời lầm rầm nghị luận.Lý Anh Phượng hiểu ra: “Nguyên lai như thế!

Khó trách nó càng lúc càng mọc mạnh.

Nếu là nhổ cả gốc, có trị tận gốc được không?”

Tả Mạc trầm ngâm: “Nếu lúc mới đầu dùng ngay phương pháp này, hẳn không có vấn đề gì.

Nhưng hiện tại chỉ sợ trong đất có nhiều hạt cỏ, muốn trừ tận gốc không dễ.”

“Sư đệ có kiến nghị gì không?”

“Ta phải về nhà nghĩ đã!?”

Tả Mạc nói.Lý Anh Phượng lấy ra một túi vải nhỏ, đưa cho Tả Mạc.Tả Mạc hơi khó hiểu tiếp nhận, mở ra nhìn vào, lập tức sửng sốt, trong túi có năm viên tinh thạch cấp hai.“Hôm nay va chạm với sư đệ, thực thẹn, mấy viên tinh thạch này là bồi thường cho sư đệ, xin đừng chê ít.”

Lý Anh Phượng nhìn Tả Mạc và nói.Tả Mạc cuồng hỉ, miệng nói: “Sư tỷ làm thế, thực là làm khó ta.”

Tay lại tự nhiên nhét túi vải vào lòng.Tiểu Quả há hốc, ngạc nhiên nhìn Tả Mạc.

Các đệ tử khác cũng khinh thường – kẻ này quá tham tài.Một tảng đá lớn trong lòng Lý Anh Phượng cũng được dỡ bỏ, nàng không muốn vì hiểu lầm hôm nay mà cùng một vị sư đệ có tiềm lực kết cừu.

Năm viên tinh thạch cấp hai không là số nhỏ, nhưng đối với người giàu có như nàng, cũng không tính nhiều.

Có thể dùng chút giá cả, hóa giải một chuyện hiểu lầm, trong mắt nàng là đáng giá.“Sư tỷ chớ lo lắng, chuyện cỏ dại cứ giao cho sư đệ.”

Cũng không biết có phải do năm viên tinh thạch cấp hai, các nữ đệ tử cảm giác nam cương thi trước mắt thật đáng ghét, thật quá cao ngạo.Lý Anh Phượng chắp tay, cười nói: “Làm phiền sư đệ.”

Nàng cũng không thấy phiền, nếu như Tả Mạc thật có biện pháp, cũng không cần phải nói cái gì về nhà suy nghĩ.Tả Mạc thật không nghĩ tới, hôm nay quản chuyện nhàn sự, lại kiếm không được năm viên tinh thạch cấp hai.

Một mặt cảm khái cách làm người của Lý Anh Phượng, một mặt cảm khái sự ra tay hào phóng của nàng.

Tinh thạch trên tay hắn đã tiêu gần hết, đang lúc buồn ngủ lại gặp chiếu manh, vui mừng ngoài ý muốn làm hắn bay bổng.Còn về ánh mắt xem thường của các nữ đệ tử, hắn coi như không thấy.Hừ hừ mấy tiếng, hắn cầm theo mấy cây cỏ dại, vui mừng rời sườn đông.“Tên này da mặt dày thật, ta trừng mắt đã mỏi, hắn lại không chút đỏ mặt.”

“Ngươi không thấy động tác hắn thu túi vải của sư tỷ sao, tên bỉ ổi!”

“Thật khiến người khác nôn mửa..”…Tiểu Quả ngây ngốc, chậm rãi nói: “Sư huynh là người rất tốt..”

Nói tới đây nàng cũng cảm thấy có gì đó chặn họng, thanh âm thấp dần, lập tức bị một loạt tiếng nói quần chúng áp đảo.“Được rồi!”

Lý Anh Phương nhíu mày, quát lên, chung quanh trở nên yên tĩnh.Nàng nhìn vào bóng lưng gầy yếu tan biến nơi sơn đạo, không biết đang nghĩ gì.

Nàng không tiết lộ tu vi chân thật của Tả Mạc cho nhóm nữ nhân này, đối phương đã muốn giấu diếm, mình tiết lộ ra là tự tạo một cường địch, đó là bất trí.Tả Mạc vội vàng chạy về tiểu viện, thời gian lâu, tinh châu thảo mộc sẽ mất công hiệu.Nghiêm túc nhìn linh điền trong viện, trước mặt hắn, một hạt châu nhỏ bồng bềnh trước mắt, xoay tròn, rất đáng yêu.

Hai tay giơ lên trước mặt, mười ngón tay nhanh chóng biến ảo thủ ấn, linh lực trong không khí lại tán dật.Tinh châu thảo mộc dần tan ra, hóa thành nước xanh, theo mười ngón tay Tả Mạc vũ động, càng lúc càng nhanh, đầu ngón tay phát ra ánh sáng, mỗi lần chuyển động vạch ra lại chất chồng tạo thành một đồ án.

Nước xanh hóa thành hơn ngàn sợi tơ xanh, như quần ma loạn vũ.“Đi!”

Tả Mạc hét lên.Tia lục như thiên nữ tán hoa, từng tia nhập vào trong linh điền.Tả Mạc thở dài một hơi, tán đi linh lực trên đầu ngón tay.Nếu luận độ khó của pháp quyết, Thảo Mộc quyết là pháp quyết khó nhất trong năm loại pháp quyết.

Không chỉ vì chỉ pháp biến ảo phức tạp, linh lực vận chuyển cần tinh tế hơn các pháp quyết khác nhiều.Vì luyện tập chỉ pháp, hắn mỗi ngày dành ra hai canh giờ.

Đơn thuần luyện chỉ pháp hết sức khô khan, trừ việc không được có chút sai lầm, tính liên tục, tiết tấu càng trọng yếu.Ngón tay như khô lâu của hắn luyện nhiều, cảm giác như đứt ra, hắn thậm chí luyện tới mức muốn nôn ọe.Chẳng qua, hắn còn kiên trì, tầng thứ nhất Thảo Mộc quyết không làm khó hắn.

Còn tầng thứ hai, trong ngắn hạn là đừng mơ tưởng.Tu luyện tâm pháp, tu luyện chỉ pháp, quản lý linh điền cùng dược điền, sinh hoạt đầy đủ vô cùng, mà hiện tại lại nghiên cứu làm sao nhổ cỏ.Lý Anh Phượng không có hi vọng gì, nhưng Tả Mạc không phải thuận miệng nói bừa, hắn xác định chủ ý tìm biện pháp giải quyết.Đây là vấn đề rắc rối, lúc đầu hắn quản nhàn sự là vì một tiếng khóc “mẹ ơi” của tiểu Quả tác động.

Sau này là vì năm viên tinh thạch cấp 2 của Lý Anh Phượng.Tả Mạc là người có nhiều khuyết điểm, nhưng có một điểm, chỉ cần nhắm việc gì, hắn sẽ làm hết sức.

Còn vì tiếng “mẹ ơi”, hay là vì năm viên tinh thạch cấp hai của Lý Anh Phượng, đã không trọng yếu, hắn nghĩ vậy.Nói thật, kỳ thực kinh nghiệm trên phương diện trồng trọt của hắn chỉ có hai năm, học thức về linh thảo linh cốc cũng thiếu đáng thương.Hắn biết không dễ, nhưng hắn không ngại.Sườn đông, Lý Anh Phượng lại nghe một đệ tử nói rõ.“Chúng ta đi Đông Phù nghe ngóng, linh thảo thời gian gần đây giá cả không ngừng leo thang.

Như cỏ xương bồ, lúc trước 1 gánh năm viên tinh thạch cấp một, hiện tại đã lên tám viên tinh thạch cấp một.

Linh thảo khác, giá cả cũng tăng rất mạnh.

Bọn họ nói, Đô Thiên Huyết giới gần đây xung đột lớn, linh cốc linh thảo khắp nơi tăng giá.”

Nữ đệ tử nói xong đều sắp khóc.

Trên mặt các nữ đệ tử khác cũng tràn đầy buồn thảm.Lý Anh Phượng lòng rối loạn, nhưng mặt cố tỏ ra trấn định.

Một gánh linh thảo giá tám viên tinh thạch cấp một, mỗi chuồng nuôi cần số lượng linh thảo khổng lồ, gia cảnh nhà nàng dù giàu có nhưng cũng không chịu nổi lâu dài.Mấy ngày này, nàng thử đem cỏ dại trừ tận gốc. nhưng linh thảo cũng không có chuyển biến tốt hơn, y nguyên vẫn khô héo.

Trong linh điền, cỏ dại lấy tốc độ kinh người mọc lên tua tủa.

Cứ xu hướng này, các nàng sắp gặp phải cục diện không thể cung ứng linh thảo.“Sư tỷ, quỷ tham tài lần trước lại tới.”

Một nữ đệ tử khinh thường nói.“Hắn còn có thể diện để tới?”

“Ngươi quên sao, hắn lúc nào có thể diện chứ?”

“Nói cũng phải!”..Tiểu Quả há hốc mồm, khuôn mặt quả táo đáng yêu nhăn lại, bất mãn với các sư tỷ.Mắt Lý Anh Phượng sáng ngời, cơ hồ lao ra ngoài.

Kiến thức của nàng vượt xa các sư muội, Tả Mạc không lên là chuyện thường.

Nhưng nếu lần này hắn tới sườn đông, lại khiến Lý Anh Phượng nhớ tới câu nói lần trước khi hắn rời đi.Chẳng lẽ..Khi Lý Anh Phượng nhìn thấy Tả Mạc, nàng kinh hãi.Tả Mạc đầu tóc rối bù, mắt đầy tơ máu, hai mắt thâm quầng, thân bốc mùi, như tên ăn mày.Ngoài Lý Anh Phượng cùng tiểu Quả, cá nữ đệ tử khác đều tránh né, đứng xa xa.“Ta đã tìm ra biện pháp.”

Tả Mạc nói một câu cực kỳ đơn giản, lại khiến Lý Anh Phượng cùng tiểu Quả vui mừng điên cuồng.Không nhìn tới sự hoài nghi cùng ánh mắt xem thường của các nữ đệ tử khác, Tả Mạc trực tiếp đi tới linh điền.Cũng không nói nhiều, hắn vươn hai tay khô cứng, nhanh chóng niệm động pháp quyết.Lý Anh Phượng trợn trừng mắt, chỉ sợ bỏ qua một chi tiết nhỏ.

Chỉ pháp nhàn thục của Tả Mạc cùng khả năng vận dụng linh lực tinh tế khiến nàng càng khẳng định, vị sư đệ này thâm tàng bất lộ.Ngón tay phát sáng, vẽ ra một trận đồ vô danh.“Đi!”

Thanh âm khàn khan, khô khốc khó nghe.“Thế là xong sao?

Không có gì biến hóa a!”

Một nữ đệ tử kêu lên.Tiếng kêu như mồi lửa, lập tức các nữ đệ tử mắng nhiếc Tả Mạc.“Hắc, tùy tiện vẽ cái phù là nghĩ lừa bọn ta sao?

Thật là ngu ngốc.”

“Làm ơn, người ngu cũng phải kín đáo chút.”…“Tất cả câm miệng.”

Lý Anh Phượng giận dữ quát lên, lập tức mọi cổ họng tắc tị.

Không biết từ lúc nào, sắc mặt sư tỷ vô cùng khó coi, mặt lạnh lùng, các nàng tức thì câm như hến.“Loại cỏ dại này là tính dương, ta tra qua, linh thảo các ngươi trồng đại đa số là tính âm, có thể dùng Địa Khí quyết, thu thập địa khí, không chỉ tư dưỡng linh thảo, còn có thể ức chế cỏ dại, một công đôi việc.”

Nói xong, Tả Mạc chắp tay hướng Lý Anh Phượng, đương trường rời đi.Về tới tiểu viện, Tả Mạc lăn quay ra ngủ.Làm xong việc mình muốn làm, hắn hài lòng.

Mấy ngày này không ngủ, tinh lực sớm hao hết.Sau một giấc tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.

Ánh sáng buổi sớm khiến hắn cảm thấy khoan khoái, ăn chút ít, vẫn như bình thường, bắt đầu một ngày làm việc.Luyện tập chỉ pháp là một trong những công khóa mà hắn chú trọng trong thời gian này.

Trước đây, hắn rất ít luyện tập chỉ pháp, chỉ pháp của Tiểu Vân Vũ quyết hết sức đơn giản.Cũng vì thế, chỉ pháp phức tạp của Thảo Mộc quyết lập tức làm khó hắn.

Đến hiện tại, mỗi ngày hắn kiên trì khổ luyện, cũng có thể coi là hoàn chỉnh hoàn thành pháp quyết, nhưng cách thuần thục còn xa.

Hắn cũng không dám lơi lỏng luyện tập Canh Kim quyết, vừa đột phá tầng hai, cần thời gian để củng cố.Tính giản lược, năm loại pháp quyết, hắn toàn thể học được, có chút cảm ngộ.Năm loại pháp quyết, đều có yêu cầu khác nhau.

Tiểu Vân Vũ quyết trọng về độ tinh tế của linh lực, Thảo Mộc quyết trọng về chỉ pháp, Canh Kim quyết yêu cầu thần thức, Địa Khí quyết cần cảm ứng, yếu quyết của Xích Viêm quyết là tĩnh tâm ngưng thần cùng kéo dài.Lúc này Tả Mạc mới cảm ngộ được vài điều kỳ diệu.

Năm chủng pháp quyết nhìn như không liên quan tới nhau, nhưng kỳ thật là bổ sung cho nhau.

Điểm mạnh nhất của hắn là Tiểu Vân Vũ quyết, điều này trợ giúp lớn khi hắn học bốn loại pháp quyến còn lại.

Chỉ pháp phức tạp của Thảo Mộc quyết khiến Tiểu Vân Vũ quyết càng thêm đắc tâm ứng thủ (lưu sướng).Đi thăm linh điền của mình, lại tạo mưa cho Lãnh Vụ cốc. hắn không nhận được tin tức gì của Hách Mẫn sư tỷ, cũng không biết hai người tiêu dao khoái hoạt ở đâu.

Nhưng hắn hiện tại không có bao nhiêu tâm lý chống đối với công tác không có thù lao này, điều khiến hắn không thích là Lãnh Vụ cốc cách trú địa của hắn một đoạn, mỗi ngày tốn thời gian đi lại.Khi hắn từ Lãnh Vụ cốc trở về, đột nhiên phát hiện trước cửa viện có hai người.Chương 12 : Thảo Mộc quyếtConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckLý Anh Phượng cùng tiểu Quả đứng trước cửa nhà hắn.Nhìn thấy Tả Mạc, Lý Anh Phượng thả lỏng, khuôn mặt quả táo của tiểu Quả lộ vẻ không vui.Tả Mạc hơi ngạc nhiên, sao hai người này tới đây?

Cười nói: “Hôm nay sư tỷ rảnh rỗi tới hàn xá của ta, khó được khó được!

Mời vào!”

Tả Mạc vung tay lên, lẩm nhẩm pháp quyết, cửa viện không chút tiếng động tự mở ra.Lý Anh Phượng cũng không chối từ, hào sảng nói: “Không mời mà tới, làm phiền rồi!”

Tiểu Quả lẽo đẽo theo sau Lý Anh Phượng, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn lộ ra vẻ sợ sệt.Tả Mạc thầm nhủ, anh đây đối với nha đầu chưa dứt sữa kia không hứng thú.Đi vào trong viện, Lý Anh Phượng nhìn thấy linh cốc tươi tốt, mắt lập tức sáng lên, không khỏi khen ngợi: “Sư đệ tinh thông trồng trọt, thật là khó gặp, linh cốc cao đến ngang người, ngày thu hoạch không còn xa.”

“Sư tỷ quá khen, quá khen.”

Tả Mạc thuận miệng đáp lời, thầm suy xét mục đích Lý Anh Phượng tới đây hôm nay.

Đối với vị sư tỷ trước đây cũng không có bao nhiêu giao tình, hắn cũng khá bội phục.

Chuyện khác không nói, chỉ nhìn tu vi luyện khí tầng thứ chín đủ để ngạo thị quần hùng trong nhóm đệ tử ngoại môn.

Tác phong làm việc hào sảng, nhanh nhẹn cũng rất hợp ý Tả Mạc.Ba người phân chủ khách ngồi trong viện.

Trong ao gợn sóng lăn tăn, thỉnh thoảng còn có thể thấy cá tung tăng bơi lội.

Tả Mạc lúc mới tới, ao cạn thấy đáy, hiện tại nước trong ao đều là do khi hắn luyện tập Tiểu Vân Vũ quyết tích tụ thành.

Hắn nhớ rất rõ, lúc ao đầy nước, Tiểu Vân Vũ quyết của hắn cũng đột phá tới tầng thứ ba.Còn về mấy con cá kia, là lúc hắn tạt qua khe núi, tiện tay bắt về.Lý Anh Phượng chủ động nói: “Lần này tới đây, một là cảm ơn sư đệ, phương pháp của sư đệ, chúng ta đã thử qua, cực kỳ công hiệu.

Thuật nghiệp cần chuyên gia, vấn đề rắc rối này quả là còn cần người tinh thông trồng trọt như sư đệ tới giải nha!”

“Đúng vậy, đúng vậy! rất có hiệu quả!

Mọi người đều rất vui vẻ!”

Tiểu Quả vội phụ vào, chẳng qua lúc nàng thấy Tả Mạc nhìn qua lập tức câm miệng, thân thể khẽ rụt rụt nấp sau Lý Anh Phượng.Tả Mạc thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: “Sư tỷ quá để ý rồi, mọi người là đồng môn, chút chuyện nhỏ này không cần để trong lòng.”

Lý Anh Phượng cười nói: “Sư đệ thật là người tốt, ngày sau nếu sư đệ gặp chuyện khó khăn, cứ tới tìm ta, sư tỷ có thể giúp được tuyệt không chối từ.”

“Đa tạ sư tỷ.”

Tả Mạc thờ ơ đáp lời.

Kinh nghiệm quá khứ nói cho hắn, loại lời này thường nói nhưng không phải là sự thật.Lý Anh Phương chú ý nhìn Tả Mạc, lại nói: “Lần này tới đây, là có một chuyện khác cần sư đệ giúp đỡ.”

Thịt tới rồi!Tả Mạc không chút biểu tình nói: “Không biết có việc gì.”

Trên thực tế, hắn cũng không thể biểu lộ chút nét mặt…“Phương pháp của sư đệ rất công hiệu!” lý Anh Phượng cười khổ: “Nhưng trong số tỷ muội chúng ta, chỉ có một người biết Địa Khí quyết.

Sư đệ có lẽ không biết, thời gian trước vì cỏ dại, linh thảo sản xuất quá ít ỏi.

Nhưng lượng linh thảo mà linh thú cần không hề giảm bớt.

Nguyên bản chúng ta tính đi Đông Phù mua chút linh thảo để cứu cấp, nào biết hiện nay giá linh thảo linh cốc leo thang…”

Nghe tới đây, Tả Mạc động tâm.

Linh cốc nâng giá, đối với hắn là một tin tức tốt không thể nghi ngờ.Không nói năm mươi mẫu linh điền thuê của môn phái, chỉ nói năm mẫu linh cốc trong viện, sản lượng chỉ sợ cũng khá khả quan.Năm nay kiếm được nha!Hắn hưng phấn nhẩm tính, hồn nhiên không nghe Lý Anh Phượng nói chuyện.Lý Anh Phượng chú ý thấy Tả Mạc không để tâm lắng nghe, không khỏi nghĩ tới những truyền văn về Tả Mạc mà nàng nghe được.Đột nhiên xuất hiện một vị sư đệ lợi hại như vậy mang đến cho nàng rung động rất lớn, Tả Mạc vừa đi, nàng liền nghe ngóng tứ phương.

Không chỉ biết được Tả Mạc khuôn mặt trời sinh đã như cương thi cùng Tiểu Vân Vũ quyết tầng thứ ba, … ngay cả một ít thói quen cùng tác phong của hắn nàng cũng hỏi rõ.Dứt khoát không khách sáo, nàng trực tiếp tung ra sát chiêu: “Lần này tới, là muốn mời sư đệ giúp chúng ta nhổ cỏ, đây là mười viên tinh thạch cấp hai, đây là tâm tý của ta, xin sư đệ nhận lấy.”

Lại là một túi vài nhỏ xuất hiện trên tay nàng.Quả nhiên, Tả Mạc giật mình, tức thì chú ý.Mười viên tinh thạch cấp hai…Hắn thiếu chút chảy nước miếng, lần trước hắn bán ba trăm cân linh cốc mới được ba mươi viên tinh thạch cấp hai.Tả Mạc do dự một chút, nói: “Địa Khí quyết ta cũng không tinh thông, chỉ sợ không giúp được nhiều.”

Lý Anh Phượng cho là Tả Mạc khách sáo, nếu không tinh thông, sao lại nghĩ tới việc dùng Địa Khí quyết nhổ cỏ?Lần này nàng chuẩn bị sung túc, cũng không vội vã, cười nói: “Trừ mười viên tinh thạch cấp hai ra, chúng ta còn vì sư đệ chuẩn bị năm viên tinh thạch cấp hai, để sư đệ khôi phục linh lực, hy vọng có thể nhanh chóng phục hồi nguồn cung ứng linh thảo.”

Tả Mạc như bị đá đập vào đầu, hoàn toàn bị tinh thạch của Lý Anh Phượng đánh ngất.Tinh thạch là tư nguyên trọng yếu nhất của mỗi môn phái, ngoài việc dùng để mua đồ, nó còn một tác dụng trọng yếu là khôi phục linh lực.

Linh lực nơi linh mạch cũng không cách nào so sánh với tinh thạch.Tại một vài môn phái, những đệ tử hạch tâm đều là dùng tinh thạch xây dựng nên.

Công khóa mỗi ngày của bọn họ đều bắt đầu từ việc hấp thu tinh thạch trung cấp, tăng thêm tu vi.Tả Mạc từ trước tới này không thử qua việc rút linh lực từ tinh thạch ra, hắn nghèo mạt rệp, nào dám bỏ ra?Thế công của địch nhân quá cường đại!

Hắn lập tức giơ cờ trắng đầu hàng, gật đầu đáp ứng: “Sư tỷ có lệnh, làm sư đệ tự nhiên phải xông pha khói lửa, sao dám chối từ.”

Lý Anh Phượng cười cười, sách lược có công hiệu.

Nàng không chút so đo đặt túi vải lên bàn, nhìn Tả Mạc nói: “Không biết sư đệ bắt đầu lúc nào?”

Tả Mạc nhanh chóng nhét túi vải vào lòng, nghiêm túc nói: “Tình huống nguy cấp như vậy, tự nhiên càng nhanh càng tốt.”

Tiểu Quả chép miệng nhỏ.Đi theo hai người Lý Anh Phượng, Tả Mạc không ngừng nhớ lại yếu quyết của Địa Khí quyết.

Đoạn thời gian này, đa số tinh lực đều dồn cho Canh Kim quyết cùng Thảo Mộc quyết, Địa Khí quyết luyện tập sơ cua, cũng không có phí nhiều thời gian.Hắn thật không nghĩ tới, Địa Khí quyết này lại móc nối với mười lăm viên tinh thạch cấp hai.

Luyện pháp quyết là vì cái gì, còn không phải vì tinh thạch sao?

Hắn vô cùng ảo não, nếu biết sớm, hắn nhất định cố gắng hết sức tu luyện.Rất nhanh đã tới sườn đông, các nữ đệ tử thành thật đứng bên, không người nói chuyện.Tuy các nàng trước nay không thích Tả Mạc, nhưng đãi ngộ khác lần trước khiến hắn thấy sảng khoái.“Linh điền có cỏ dại tổng cộng có 450 mẫu, có 250 mẫu bị nghiên trọng.”

Lý Anh Phượng giới thiệu.Tả Mạc suýt té, 250 mẫu, con số này hù hắn nha!Địa Khí quyết cùng Tiểu Vân Vũ quyết khác nhau, phạm vi hiệu ứng nhỏ hơn nhiều.

Cũng một mẫu, hắn đã thử qua, bằng tu vi Địa Khí quyết tầng một, hắn phải liên tục thi triển ba lần mới có thể át chế loại cỏ dại đáng chết này không thể sinh trưởng.Tính ra ít nhất hắn phải thi triển 750 lần Địa Khí quyết….Tính toán kết quả làm hắn sợ hãi, không nghĩ tới là làm khổ sai!

Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, sự chênh lệch lớn như vậy làm Tả Mạc suýt khóc.Tả Mạc muốn khóc mà không có lệ, nhìn vào linh điền dầy cỏ dại hoành hành, vài mẫu linh điền cơ hồ chỉ toàn cỏ dại, khó nhìn thấy linh thảo.

Cỏ dại tươi tốt như thế, lấy trình độ nhập môn Địa Khí quyết của hắn, tính ra bảy tám lần thi pháp mới có hiệu quả.Nhưng lúc này, hắn đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, một ý tưởng tuyệt diệu.Nếu như linh điền cơ hồ toàn cỏ dại, khồng bằng diệt sạch, sau đó trồng lên linh thảo.Thảo Mộc quyết, loại pháp quyết bá đạo này chẳng phải thích hợp với tình huống này sao?

Thảo Mộc quyết không những có thể rút lấy sinh cơ tinh hoa của cỏ dại, kể cả hạt mầm cỏ dại trong đất cũng không bỏ qua.

Nó hấp thu tinh hoa của cỏ cây, cũng không phải linh lực, không chút thương hại tới linh điền.Càng nghĩ hắn càng hưng phấn, liền đem cách nghĩ này nói cho Lý Anh Phượng.

Lý Anh Phượng biết chuyện Tả Mạc biết cả Thảo Mộc quyết cũng hơi kinh hãi, thầm nói, sự đệ Tả Mạc quả không phải nhân vật bình thường.Càng nghĩ càng thấy Tả Mạc bất phàm, Lý Anh Phượng tự nhiên không cảm thấy có gì dị nghị, lại càng cảm thấy lần này có hi vọng.Nàng lần này cũng chịu áp lực cực lớn, mười lăm viên tinh thạch cấp hai cơ hồ là tất cả số tinh thạch nàng có.Lại suy nghĩ một lần, xác định hẳn không có vấn đề gì, Tả Mạc mới quyết định động thủ.Hai tay giơ lên, đặt trước ngực, đầu ngón tay phát ra ánh sáng, hít một hơi thật sâu, mười ngón tay đột ngột chớp động.Mọi người chỉ thấy mười ngón tay của Tả Mạc liên tục di động, ánh sáng đan chéo, như vẽ, khiến người khác hoa mắt, mỗi người đều kinh ngạc.Các nàng lúc này cũng hiểu được vị sư huynh như cương thi này bất phàm!Ánh sáng trên đầu ngón tay vũ động, đôi tay khô gầy như có một loại ma lực thần kỳ, hấp dẫn ánh mắt mọi người.Đồ án được vẽ ra vô cùng phức tạp, nhưng mười ngón tay vẫn không ngừng chớp động.Ngay cả Lý Anh Phượng cũng biến sắc.Chỉ pháp thật phức tạp!

Là pháp quyết gì mà yêu cầu chỉ pháp phức tạp tới mức này?Nàng không biết, vì chỉ pháp quá mức phức tạp, Thảo Mộc quyết là một loại pháp quyết khó tập nhất trong năm loại pháp quyết, kẻ học cũng là ít nhất.Vô số tơ xanh lục từ linh điền bay vọt lên, chui vào trong hai tay Tả Mạc, Tả Mạc lần này không chút cố kỵ.

Hoàn toàn không có chút cẩn thận của ngày thường, mười ngón tay tận tình bay múa, toàn lực thúc động linh lực.Dần dần, một cảm giác rất kỳ quái tự nhiên sinh ra, nơi tâm tạng như có thứ gì đó như đang khuấy động nhẹ nhàng theo nhịp.Tập trung, mười ngón tay của hắn càng chớp động nhanh hơn, cảm giác nhịp nhàng nơi tâm tạng càng cường liệt, hết thảy chung quanh như đang nhanh chóng rời xa hắn, không gian trong suốt, đứng giữa hư không, mắt nhìn vô định.

Mười ngón tay vũ động vi diệu liên hệ với tiết tấu biến hóa của linh lực, cũng ẩn ước như có cái gì đó dần trồi lên mặt nước.Tựa như một cửa sổ bị mở tung ra, thông thoáng, rộng mở.Chỉ pháp của Tả Mạc chợt tan biến không thấy, mười ngón tay như bị một loại nước dính bao lấy, trơn nhẵn dị thường, lưu sướng tự nhiên, hành vân lưu thủy.

Trong số các nữ đệ tỷ, tu vi Lý Anh Phượng cao nhất, ánh mắt cũng sắc bén nhất.

Nàng là người đầu tiên phát hiện ra.

Nếu như nói vừa rồi nàng tán thưởng chỉ pháp phức tạp đa biến của Tả Mạc, lúc này nàng hoàn toàn cảm thụ một loại khác.

Chỉ pháp vẫn hoa lệ, nhưng không có phần thâm ảo nữa, nhìn ra vận luật kỳ diệu.Tiểu Quả mắt tròn xoe, khuôn mặt nhỏ giống quả táo lộ vẻ say mê đáng yêu.Từng tia khí xanh từ trong dám cỏ dại cùng linh thảo bay lên, giữa mười ngón tay của Tả Mạc là trung tâm của xoáy nước đang điên cuồng hấp nạp lục khí.Lục khí trên tay Tả Mạc càng tích càng nhiều, rất nhanh, một hạt châu màu xanh lục xuất hiện trên đầu ngón tay hắn.Linh điền khắp nơi khô vàng, không có một chút sắc xanh, một trận gió thổi qua, cây cỏ tan rã.Nháy mắt, linh điền phút trước sinh cơ bừng bừng giờ thành tử địa.Mọi người đều kinh hãi, ánh mắt nhìn Tả Mạc như nhìn thấy quỷ.Lý Anh Phượng cũng chấn kinh, nếu như nói, vừa rồi chỉ pháp hoa lệ khiến nàng hoa mắt, vậy hiệu quả trước mắt làm nàng sợ hãi.Hắn thật là luyện khí kỳ sao?Nàng đột nhiên sinh hoài nghi.Chương 13 : Đại công cáo thànhConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiLui ra khỏi trạng thái không linh, Tả Mạc lặng yên hồi lâu.

Chẳng lẽ đây là đốn ngộ? hắn ưa thích lại có chút tiếc nuối khi nghĩ tới.Quả nhiên, sau mấy lần thi triển thảo mộc quyết, không có một lần xuất hiện trạng thái không linh như vẫy nữa. nhưng chỉ pháp của hắn rõ ràng nâng lên một bậc, lưu loát hơn rất nhiều, đặc biệt là sự phối hợp chỉ pháp cùng linh lực, tựa như tìm qua quyết khiếu, ngón tay vừa động, linh lực liền biến hóa theo, phối hợp ăn khớp không có lệch pha.Chỉ pháp hoa lệ, hiệu quả khủng bố khiến các nữ đệ tử vốn còn thấp thỏm lo âu đều ngoan ngoãn ngậm miệng.Tả mạc không nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy.Sự bá đạo của Thảo Mộc quyết vượt quá dự kiến của hắn, hắn thầm tự cảnh tỉnh, sau này phải cần thận thi triển thảo mộc quyết.Sự tình tiếp theo liền đơn giản hơn nhiều, chỉ cần cày linh điền một lần là có thể trông linh thảo.Phương thức trồng trọt của nữ đệ tửu làm hắn mở mắt. chỉ thấy một nữ đề tử lấy từ bên hông ra một ống truc, mở nút, lấy từ trong ra một con giun màu vàng.

Nàng niệm khẩu quyết, con giun vàng đâm đầu chui xuống linh điền.Chớp mắt, linh điền đột nhiên nhấp nhô nổi lên, chỉ khoảng nửa nén hương thời gian là dừng lại, linh điền đã được cày xới xong xuôi, điều kỳ diệu là không có một chút bùn đất bắn ra ngoài linh điền.Tả Mạc cảm thấy hứng thú: “đây là thứ gì?

Rất là tiện lợi nha.”

Lý Anh Phượng nghe vậy liền hiểu ý nói: “chúng ta đều gọi là giun cày xới, không phải là hàng hóa cao cấp gì, chẳng qua dùng để cày đất, hiệu quả tốt.

đợi lát tặng sư đệ vài con, dùng để trồng linh cốc cũng là một trợ thủ.”

Tả Mạc vui mừng: “cảm ơn sư tỷ.”

Linh điền mới được cày xới, các nữ đệ tử lập tức rắc hạt giống linh thảo. trồng linh thảo không yêu cầu cao như linh cốc, chỉ cần rắc đủ dày là được.Rắc xong, Tả Mạc thấy một nữ đệ tử chuận bị thi triển tiểu Vân vũ quyết liền hưng phấn đứng ra: “nếu cần tạo mưa, để ta làm đi.”

Có đi có lại, cũng không nên lấy không đồ vật của người khác.Lý Anh Phượng vui mừng: “nghe nói sư đệ luyện tiểu vân vũ quyết tới tầng thứ ba, hôm nay đúng là có thể thấy một lần.”

Tiểu vân vũ quyết là pháp quyết Tả Mạc am hiểu nhất, cơ hồ không cần chuẩn bị gì, hơi chút niệm động pháp quyết, mây mù tụ tập xuất hiện trên linh điền.Ào ào, từng hạt mưa rơi xuống linh điền, trong không khí tràn đầy sinh cơ, mọi người chấn động.Tầng thứ tư tiểu vân vũ quyết có khác biệt lớn so với tầng thứ ba, vừa gây mưa xong, trên liên điện đã xuất hiện một cầu vồng.Khi chúng nhân cảm than, đột nhiên một nữ đệ tử chỉ vào linh điền kêu lên: “trời ạ!

Các ngươi xem, đâm chồi rồi!’Quả nhiên, không biết từ lúc nào trên linh điền đã xuất hiện một vùng mầm nhỏ màu xanh non.Tả Mạc lấy ra hỏa tinh châu thảo mộc, lần nữa thi triển thảo mộc quyết, nó lập tức hóa thành vô số lục tuyến, chìm vào trong linh điền.Cây mầm xanh non trên linh điền lập tức trở nên xanh đậm hơn vài phần, phát triển có thể thấy bằng mắt.“sư đệ quả danh bất hư truyền!”

Lý Anh Phượng thật lòng khen ngợi, vị sư đệ không nổi danh này tựa hồ có thủ đoạn vô cùng tận, luôn mang tới cho nàng rất nhiều bất ngờ. nàng lại phát hiện, bất kỳ thủ đoạn nào của Tả mạc đều có sai lệch lớn đối với những gì nàng nghe được.Hắn muốn giấu diếm cái gì chứ?

Bất giác Lý Anh Phượng lần thứ hai nghĩ tới vấn đề này.Thảo mộc quyết phối hợp tiểu vân vũ quyết, hiệu quả thần kỳ, hiệu suất tăng nhiều.

Lý Anh Phwuowngj thật không để ý tới Tả Mạc dùng cách nào, nàng chỉ hi vọng sớm có thể sản xuất linh thảo.Vì tăng nhanh tốc độ, tả mạc liên tục vài ngày trừ đi tới lãnh vụ cốc gây mưa mỗi ngày đều tới sườn đông.

Hắn cũng không gặp phải đãi ngô xa xỉ dùng linh thạch phục hồi linh lực như lần thứ nhất.Thân thể của người không giống bình chứa khí, muốn dung nạp nhiều linh lực phải không ngừng tăng lớn dung lượng. làm sao tăng lớn dung lượng? phương pháp đơn giản nhất là cải tạo thân thể.

Không ngừng vận chuyển linh lực, linh lực không ngừng cường hóa giúp cho dung nạp nhiều linh lực hơn.Linh lực trong tinh thạch nồng hậu vượt xa linh lực di động trong không khí, hấp thu càng dễ dàng, công hiệu cải tạo kinh mạch càng lộ rõ.Mấy ngày này, Tả mạc mỗi đêm ngày lập đi lập lại thảo mộc quyết cùng tiểu vân vũ quyết, lượng công tác ở hơn bốn trăm mẫu linh điền do hắn một mình hoàn thành.Các nữ đệ tử luôn đi theo xem hắn công tác điên cuồng.Thi triển pháp quyết, tay cầm tinh thạch đả tọa, lại thi triển pháp quyết, linh lực hao hết lại đả tọa…Ngay cả các nàng ở bên quan khán cũng mỏi, nhưng Tả Mạc lặp đi lặp lại, không chút thấy khô khan.Tả Mạc đương nhiên không thấy khô khan!Đãi ngộ xa xỉ như vậy, hắn nằm mơ đều nghĩ tới.

đó là cơ hội tốt, sao không lợi dụng, ngu sao?Hắn không chút tiết kiệm linh lực, mỗi lần đều hao hết linh lực trong cơ thể!

Sau đó cầm tinh thạch điên cuồng hấp nạp.Mấy ngày nay, thu hoạch của hắn là cực lớn, dù không có 10 viên tinh thạch, hắn cũng đáp ứng. trước nay kinh mạch không cso hấp thu linh lực như vậy, giống như đất đai khô cằn gặp mưa xuống. ngắn ngủi vài ngày, linh lực trong cơ thể hắn cơ hồ tăng thêm một phần mười, kinh mạch cũng được cường hóa rất nhiều.Trừ điều này ra, mỗi lần sử dụng thảo mộc quyết, mức độ thành thục tăng lên đáng kể, ẩn ước có dấu hiệu đố phá tầng thứ hai.Nhìn vào linh điền xanh mơn mởn, các linh điền đều trồng lên linh thảo, đây cũng là một công tác thú vị, công tác hoàn thành, hắn lại không nỡ bỏ đi.“lúc nào mới gặp chuyện tốt thế này nữa chứ!”

Hắn thở dài.Năm ngày, tiêu hao năm viên tinh thạch cấp hai, cũng khó trách Tả Mạc chưa hết ý.Chẳng qua cũng tốt, mười viên tinh thạch cấp hai đủ để bù đắp sự tiếc nuối của hắn.Tảng đá lớn trong lòng Lý Anh Phượng rốt cục bị loại bỏ. tuy tiêu phó không nhỏ, nhưng cuối cùng giải quyết vấn đề rắc rối, còn kết giao với một vị sư đệ lợi hại, nàng tương đương hài lòng.Một trương một trì, văn võ chi đạo.Về đến tiểu viện, túi của Tả mạc phồng lên, tâm tình rất nhàn nhã.Công khóa mỗi ngày, hắn y nguyên chừa từng xao lãng.

Tuy hiệu suất đả tọa xa xa không bằng sử dụng tinh thạch nhưng Tả Mạc vẫn kiên trì.

Linh lực trong tinh thạch dù tinh thuần dễ hấp thu, nhưng có chút bá đạo. bình thường đả tọa hấp thu linh lực dù rất chậm, nhưng hết sức ôn hòa.Xét về lâu dài, quá ý lại vào tinh thach dễ lưu lại ẩn hoạn.

Môn phái có căn cơ thâm hậu, đại đa số có phương pháp hóa giải ẩn hoạn. nhưng đối với Tả Mạc, điều này rất xa vời.Đương nhiên, trọng yếu nhất là, tả Mạc cũng không có nhiều tinh thạch để tiểu pha như vậy.Ngoài ra, hắn hiện tại chủ công canh kim quyết cùng thảo mộc quyết, canh kim quyết đã đạt trình độ tầng thứ hai, thảo mộc quyết đột phá tầng thứ hai cũng không xa.

Nếu hai chủng đều có thể đột phá tầng thứ ba, lại thêm tiểu vân vũ quyết tầng thứ tư, hắn đủ năng lực để trở thành một linh lực phu.Ha ha, đến lúc đó, tich thạch cuồn cuồn vào túi.Liên tiếp mấy ngày, tâm tình của hắn rất tốt.Mỗi ngày nhởn nhơ chay đi lãnh vụ cốc gây mưa một lần. linh dược trong dược điền phát triển tốt, tiểu vân vũ quyết tầng thứ tư tỏ hiệu quả rõ rệt, linh dược so với trước càng tràn đầy sinh cơ.

Mỗi khi hắn bắt đầu gây mưa, linh dược trong dược điền đều đong đưa, như hoan hô vậy. tâm tình của Tả Mạc cũng thường theo “vũ đạo” của linh dược mà rộng mở, đối với công tác mà hắn bị ép buộc, sự bài xích cũng tiêu trừ không ít.Dược điền tại lãnh vụ cốc là linh điền tam phẩm, linh khí dồi dào.

Dược tính của linh dược cũng vượt xa các loại phổ thông.Vận xui thời gian trước đã biến mất, sinh hoạt của hắn cũng gặp được quang minh.Vẫn như bình thường, xem xét mọi thứ một lần, xác định không có vấn đề gì hắn mới rời khỏi lãnh vụ cốc.Mới rời khỏi lãnh vụ cốc, đột nhiên hắn nghe thấy phía trước có tiếng người.“lão già đen cũng thật là thảm, linh cốc lại nhiễm loại bệnh kỳ quái này, năm nay sợ rằng là không có thu hoạch.

Sang năm chỉ sợ ngay cả hạt giống cũng không có, một nhà lớn bé đều khó sống.”

“ai, đây là mệnh!

Ta lo lắng, quái bênh này sẽ không lan ra, nếu chúng ta cũng bị vậy thì thảm rồi.”

“nhưng không phải! lão thiên bảo hộ nha!

Ta chỉ mong năm nay thu hoạch xong đổi một bộ kiếm quyết!”

“ta cũng thế.”…Quái bệnh?

Tả Mạc rung động.Trồng linh cốc, sợ nhất là những quái bệnh không minh bạch.

Một khi xuất hiện, cơ bản là không cứu sống được, một năm là mất trắng. hai năm nay, Tả Mạc từng tận mắt thấy vài vị sư huynh vì đen đủi, ngay cả phí thuê linh điền đều không nộp nổi, bị trục xuất khỏi môn phái.Thời gian trước, lúc gây mưa giúp lão đầu đen, linh cốc của hắn cũng phát triển rất tốt nha, sao đột nhiên nhiễm bệnh lạ chứ?

Tả Mạc kỳ quái.Nếu nói trong môn phái có người khó khăn nhất, đại khái phải tính tới lão già đen.

Nhà hắn mấy nhân khẩu, nhi tử hình như thiên phú tu luyện tốt, bái tại một tiểu kiểu môn.

Mỗi năm cần tiến cống cho môn phái một khoản tiền nhỏ, công thêm các loại tài liệu cần để tu luyện, tinh thạch tiêu xài khá lớn.Lão già đen tu vị luyến khí tầng năm, thuê tròn 200 mẫu linh điền. toàn bộ thời gain đều dành cho trồng linh cốc, mười năm tu vi chưa từng tăng thêm chút ít.

Nhưng dù thế, mỗi năm số tinh thạch lão kiếm được cũng chẳng qua là đủ dùng thôi.Năm nay lão già đen càng liều mạng, nghe nói nhi tử của hắn đã tới quan khẩu thất tầng, để nhi tử sớm đột phá đại quan, cần không ít tinh thạch giao cho môn phan, để các trưởng bối trong môn phái giúp đỡ, đây là quy củ bất thành văn.Ngoài ra, lão già đen còn hi vọng vào một phương pháp khác.Nơi không có linh mạch, trong không khí linh lực rất ít, nếu là dựa vào linh lực chuyển hoán thành linh lực trong cơ thể cực kỳ chậm chạp.Tu giả có tiền của đại đa số lựa chọn phương thức thứ hai.

Một loại là trường kỳ dùng linh cốc, linh lực trong linh cốc tuy không cao, nhưng tính chất ôn hòa, dễ hấp thu.

Một phương thức khác là trực tiếp hấp thu linh lực, đây là một phương pháp nhanh nhất. mà sử dụng linh thạch càng hữu hiệu trong việc dột phá quan tạp.Lão đầu đen muốn dùng phương pháp này giúp nhi tử đột phá đại quan tầng thứ bảy.Tả Mạc quyết định đi xem xem, nếu thật là lan tràn, năm mươi mẫu linh điền của mình cũng sẽ bị lây lan.Linh điền nơi chân úi có rất nhiều người, Tả Mạc nhìn qua là tìm thấy lão già đen trong đám người, sắc mặt ngăm đen trắng bệch không một hột máu, ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng.Linh điền không lâu trước đây Tả Mạc mới tạo mưa giờ đã khiến hắn nhảy dựng.Linh cốc xanh mơn mởn trước đây giờ vàng ủa khô héo, là cùng thân đều tỏa khí đen, dù ai gặp cảnh này đều khẳng định linh cốc chết chắc rồi. bên cạnh linh điền, rất nhiều sư huynh tụ tập thành quần, rì rầm nghị luạn, ai ai cũng tràn đầy lo ngại.“quách sư huynh tới! quách sư huynh tới!”

Đám người hoan hô, con mắt tuyệt vọng của lão già đen chợt sáng lên, lão nhảy dựng lên.Quách lư sư huynh là người có tu vi canh kim quyết thâm hậu nhất trong môn phái, mấy năm trước đột phá tầng thứ hai, gần đầy có tin đồn hắn sắp đột phá tầng thứ ba.

Cho tới nay, mọi người đều suy tôn Quách Lư là sư huynh, mà hắn cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, vài lần cứu sống linh cốc dù mọi người nghĩ hẳn phải chết.Quách Lư sư huynh chân trần, quần ngắn, khuôn mặt khắc khổ đầy nếp nhăn, giống như một lão nống, khi hắn nhìn đến linh điền khô héo, không khỏi biến sắc, rồi lập tức khôi phục bình thường.Biến hóa này cực nhỏ, nhưng Tả Mạc vẫn nhìn ra.

Sớm nhìn thấy linh điền khô héo, tròng lòng hắn có một dự cảm không hay, thấy thần sắc biến hóa của sư huynh Quách Lư, hắn càng có dự cảm trầm trọng. canh kim quyết rất hữu ích, hắn cũng hiểu rất nhiều chuyện.Nếu là sâu bệnh phổ thông, lá khô héo mà không biến đen.

Màu đen như tàn tro làm Tả Mạc có cảm giác sợ hãi.Lão già đen cơ hồ là lao tới trước mặt Quách Lư sư huynh, kêu lên như đứt từng khúc ruột: “sư huynh!

Cứu ta!’Nhìn vẻ tuyệt vọng của lão già đen, Quách lư khẽ đỏ mặt, trịnh trọng nói: “Ta sẽ hết sức.”

Hắn đi vào linh điền.Ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người hắn, không có một tiếng rì rầm, mọi người đều nhìn chằm chằm quách sư huynh đi vào linh điền.Sư huynh Quách Lư vẻ mặt nghiêm túc, đi tới trước một gốc cây khô héo, hắn ngồi xổm xuống. cẩn thận kiểm tra các nơi trên thân linh cốc, kéo phiến lá khô đen xuống, đưa lên mũi ngửi ngửi. hắn kiểm tra cực kỹ càng, cơ hồ là toàn bộ linh điền, mất hơn nửa giờ.Biểu tình nghi ngờ trên mặt càng lúc càng nặng nề, tựa hồ gặp vấn đề không thể tin nổi.Hắn lắc lắc đầu, mặt vô biểu tình như cũ, nghi hoặc nhấc lên một gốc linh cốc đã khô héo.Tả Mạc cũng thông thiểu canh kim quyết, tinh thần khẽ rung lên, hắn biết, thời khắc mấu chốt đã tới.Chương 14 : Quái bệnhConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiTay nhấc lên linh cốc, sư huynh Quách Lư mặt hiện lên kim sắc.Bằng vào thủ đoạn này, Tả Mạc không khỏi khen thầm, sư huynh Quách lư sử dụng Canh Kim quyết thâm hậu hơn bản thân nhiều.

Tuy bản thân đột phá tầng thứ hai, nhưng lý giải và vận dụng thực tế vẫn kém sư huynh Quách Lư xa.Nhưng mà biến cố chợt xuất hiện!Sư huynh Quách Lư biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi, ngửa người ngã xuống. các sư huynh đệ vây xem lập tức kinh hãi, chạy tới bên sư huynh Quách Lư.Chỉ thấy sư huynh Quách Lư mặt trắng như giấy, hơi thở mỏng manh, bất tỉnh nhân sự.Các sư huynh đệ quan hệ tốt với sư huynh Quách lư vội vàng vác hắn chạy nhanh lên núi.

Lão già đen đứng ngơ ngác tại chỗ, đột nhiên kêu gào khón lớn, thanh êm thê lương, khiến ai cũng phải mủi lòng.Đám đông dần tán đi, mỗi người trên mặt đầy tràn đầy âu lo.Tả Mạc cất bước tiến vào linh điền. tới trước một gốc linh gốc, tỉ mỉ quan sát, hắn cũng không dám đưa tay cầm lên, một màn vừa rồi khiến hắn rất kiêng dè linh cốc.Một mùi tanh hôi chui vào mũi, Tả Mạc nhíu mày.

Trong thời gian hai năm trồng trọt, trước nay chưa từng ngửi tới loại mùi này.

Hắn thật rát muốn biết rốt cục trong thân cây rốt cục là cái gì, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ tới tình cảnh lần đầu gặp nha trùng, khí tức bạo ngược nguy hiểm vẫn như mới. nhưng đối với năm mẫu linh điền mà hắn thử áp dụng Canh Kim quyết, cũng chỉ có một lần xuất hiện dạng này.Sư huynh Quách Lư đột nhiên hộc máu, hắn nghĩ tới điều đầu tiên, chẳng lẽ trong linh cốc cũng có loại khí tức cường đại hơn thế sao?Nhưng vết xe đổ của sư huynh Quách Lư lại nói cho hắn, không thể dễ dàng thử nghiệm.Liếc lão già đen, hắn lại than thở, sư huynh Quách lư đều bó tay, hắn dù có tâm mà lực không đủ.Mãi tới lúc về tới tiểu viện, trong đầu hắn còn quanh quẩn màn kia.

Sư huynh quách lư hộc máu thụ thương cũng khiến vấn đề nhanh chóng trở nên nghiêm trọng, môn phái nhất định sẽ làm ra phản ứng. chỉ là, tứ sư cô Thi Phượng Dung là người duy nhất trong môn phái am hiểu trồng trọt thì nửa năm trước đã xuất ngoại vân du, đến nay chưa về. dược điền thì để Hách Mẫn sư tỷ cùng La Ly sư huynh trông coi, hai vị này cũng xuất ngoại.Hách Mẫn sư tỷ sắp bị xui xẻo, Tả Mạc lại không có bao nhiêu vui mừng.Hắn có loại cảm giác, quái bệnh sẽ lan tràn.

Hắn vừa mới bước vào linh điền xem qua, trình độ linh cốc khô héo là không giống nhau, do đó có thể thấy linh cốc trong linh điền nhiễm bệnh cũng có trước sau.Tình huống cũng giống hệt như hắn dự đoán, lại có linh cốc của hai vị sư huynh khác bị nhiễm bệnh.Cao tầng của môn phái hiện tại cũng chưa có đưa ra biện pháp có hiệu lực, sư huynh Quách Lư tới giờ vẫn còn hôn mê.Vô Không kiếm môn bị một tầng mây đen bao phủ.Còn hai tháng là tới thời gian thu hoạch linh cốc, mọi người chỉ biết cầu khẩn, linh cốc trong linh điền của mình có thể tránh thoát một kiếp, trụ được tới vụ thu hoạch.Nhưng, cầu khẩn không có tác dụng gì, năm nay số đệ tử không có thu hoạch nhanh chóng tăng lên mười người.Tả Mạc đã dùng hết sự may mắn, hắn cũng trở thành một trong số này.

Năm mẫu trong viện vẫn tốt, nhưng năm mươi mẫu linh điền mà hắn thuê bắt đầu có linh cốc xuất hiện khô héo.Hắn lập tức khẩn trương.Vô luận là lúc nào, hắn đều không nghĩ tới việc li khai môn phái.

Trồng trọt không phải công việc nhẹ nhàng, nhưng hắn sống tương đối tốt. từ hai năm trước khi hắn mở mắt ra, hắn liền sinh hoạt tại Vô không sơn, nơi này như nhà của hắn.Nhưng nếu năm nay hắn không giao đủ phí thuê linh điền, hắn sẽ bị trục xuất khỏi môn phái.Đây là một chuyện hắn không cách nào tiếp nhận! càng huống chi, rời đi tiểu viện, hắn tới đâu tìm một tiểu tiệt linh mạch?Không có điều gì khó chịu hơn là nhìn từng gốc linh cốc khô héo, không có gì có thể ngăn trở sự lan tràn của nó, điều này khiến người ta tuyệt vọng. mùi tanh hôi khó ngửi phiêu đãng trong linh điền, linh điền phì nhiêu giống như bùn nhão.Môn phái cũng trở nên trầm muộn ngoại môn đệ tử có linh điền nhiễm bệnh đã tăng tên tới 25 người, những người còn lại cũng đứng trước nguy kịch.Cả gốc linh cốc cơ hồ khô héo, chỉ có nơi gần đất mới thấy chút sắc xanh.

Nhưng không tìm ra biện pháp, linh cốc sinh cơ toàn không là chuyện sớm muộn.Trong lúc Tả Mạc cảm giác hết cách, đột nhiên một con tiểu thiên hạc màu hông xuất hiện trước mặt hắn.“nữ nhân chết tiệt! lúc này còn tới đảo loạn!’ Tả Mạc vừa nhìn tới con hạc giấy liền mở miệng mắng to.Hắn không có ý bắt lấy con hạc giấy này, cười lạnh nói: ‘hừ, ca không chơi, ngươi tự chơi một mình đi.”

Thanh âm vừa dứt, con thiên hạc đột nhiên tự động mở ra trước mặt hắn.“gia, ngài chờ nhân gai ở đâu?’Thanh âm thanh thuần đáng yêu, lọt vào tai như được ăn một miếng mật ong, lại như được gãi nhẹ, người định lực hơi yếu sẽ trực tiếp bị hút hồn.Tả Mạc kinh ngạc nhìn giấy tiên màu hồng tự động mở ra, trên mwatj viết chin câu.Tự động mở ra, tự động phát âm thanh, tự động tìm người…Tiểu thiên hạc màu hòng lộ ra nhiều loại thần thông khiến tâm linh nhỏ bé của Tả Mạc bị đả kích chưa từng có.Hắn đột nhiên có loại dự cảm, sợ rằng mình chọc phiền toái lớn rồi.“tính một chút, so đo với một nữ nhân, thật không hay.

Ca không chơi với ngươi.”

Hắn đại nghĩa lẫm nhiên tự nói với bản thân.“muốn dùng mỹ nhân kế tới câu dẫn ta sao?

Hừ hừ!”

Tả Mạc cười lạnh: “ngươi còn non lắm.

đừng nói chỉ là ma âm, dù là tuyệt thế mỹ nữ như nhộng trước mắt , ca cũng có thể tâm không loạn, vững như tùng.”

Trong linh điền, chỉ nghe thấy tiếng khàn khan như vịt đực của Tả Mạc ngâm nga: “ta vốn là gương sáng, nào đâu nhạ trần ai, nha y nha…”

Lời còn chưa dứt, lại một con tiểu thiên hạc màu hồng từ chân trời bay tới trước mặt hắn.Tiểu thiên hạc tinh xảo màu hồng sống động, động tác ưu mỹ tự mở ra.“hì hì, gia, nếu như không hồi âm, con tiểu thiên hạc tiếp theo, ta sẽ vẽ một cái viêm bạo phù nha.”

“ta bị uy hiếp sao?”

Tả Mạc không cho là đúng: “Ta là người cúi đầu trước cường quyền sao….”

Lời nói chưa hết, hắn liền nhìn thấy một con tiểu thiên hạc từ chân trời bay tới.Hán gãi đầu, lại tới nữa!

đối phương làm sao định vị tìm tới hắn được chứ?

Đâ là chỗ khiến hắn không hiểu nổi! trước nay hắn chưa nghe nói qua tiểu thiên hạc có công năng này, trừ phi người kia thực lực thật mạnh mẽ. nhưng người có thực lực hơi cao siêu, ai còn dùng tiểu thiên hạc loại hàng đào thải này chứ?Chờ chút, nàng nói lần này sẽ vẽ một bạo viêm phù nha…Tả Mạc trợn tròn mắt, không chút do dự co giò bỏ chạy.Oanh!Sau lưng truyền tới tiếng nổ, sóng khí thổi Tả Mạc lạt tung ngã mấy vòng, miệng đầy đất.Tả Mạc xỉu, là một sơ cấp tu giả sở trường là trồng trọt, tình huống nổ tung này tuyệt không nên xuất hiện trong cuộc sống của hắn.Lóp ngón bò dậy từ trong bùn đất, nhìn vào hố to ở sau lưng, hắn chết lặng.Chân trời, lại một con tiểu thiên hạc bay tới trước mặt, vẫn tự mở ra, nhưng trong mắt Tả Mạc, không có một chút ưu mỹ đáng nói, mà trần đầy sự ưu nhã sủng hạnh mà nữ vương ban tặng.Đặc điểm lớn nhất của ân huệ mà nử vương ban là, không quản ngươi có muốn hay không“hì hì, gia, một nén hương sau, ta muốn vẽ một cái liên hòa viêm bạo phù.”

Tà Mạc sửng sốt, nhảy lên như mông đít bị đốt, nắm lấy giấy hồng đang trôi nổi truowcs mặt, co giò chạy về chỗ ở.Một nén hương!Nữ nhân chết tiệt!Tiểu viện quen thuộc xuất hiện trước mắt, phổi cơ hồ sắp bốc cháy, cổ họng sắp bốc khỏi, Tả Mạc chỉ thiếu điều khóc thành tiếng. như gió lốc lao vào trong viện, như cuồng phong tiến vào phòng, như thiểm điện tìm lấy chu sa cùng bút.“ngươi đến cùng muốn gì?”

Hồn nhiên không có hào phóng cùng thoải mái như trước đây, mà là u oán như một nữ tử nhu nhược nửa đem có năm nhân như lang như hổ tiến vào khuê phòng.Bằng tốc độ nhanh nhất gấp giấy tiên, sau đó càng nhanh hơn rót vào linh lực, vỗ lên bộ ngực còn thở dốc vì sợ hãi, mắt nhìn tiểu thiên hạc tan biến nơi cuối chân trời.Tả mạc cảm giác như mình qua xui xẻo, không việc gì lại nhặt con hạc giấy? rỗi hơi hay sao mà viết thư phúc đáp?Vừa nghĩ tới việc từ trên trời rơi xuống, chí chit hạc giấy bay múa, sau đó ầm ầm ầm! lấy mình làm trung tâm, trong vòng ba dặm, một viên ngói không lưu.Ta Mạc da đầu tê dại (sởn tóc gáy).Không bao lâu, một con tiểu thiên hạc màu hồng bay tới cửa sổ trước mặt hắn.“hì hì, nô chỉ muốn cùng gia tâm sự. nhân sinh, lý tưởng, có bao nhiêu thú vị.”

Tả Mạc rât dứt khoát giơ cờ trắng đầu hàng: “Ta đầu hàng!”

Đối phương như không nhìn thấy: “hì hì, nhân sinh, lý tưởng của gia là gì?”

“kiếm tinh thạch.”

Tả Mạc đầy ủy khuất viết xuống.“tich thạch là kiếm được không?”

“nhưng là ta kiếm không ra.”

Tả Mạc chán nản viết lại.….Ta mạc tê dại, hắn cuối cùng minh bạch.

Đối phương chỉ là một nữ nhân biến thái tới lợi hại, được nôi tại nơi thâm khuê, cực kỳ vô vị, hư không tịch mịch, coi nhân mạng như rơm rác.

Mà cũng chính vì “lợi hại tới biến thái” điểm này, nhẹ nhàng bóp chết bất kỳ ý đồ phản kháng của Tả Mạc.Đáng mừng là, nữ nhân này cũng còn có thói quen ăn cơm.

Tả Mạc lần đàu tiên cảm tạ thói quen mà đã dần dần biến mất trong giới tu giả, nó cứu vớt con dê đáng thương này.Tạm thời bỏ rớt nữ nhân này, Tả Mạc triệt để buông lỏng. trước thì lo lắng, sau lại triệt để bó tay, Tả Mạc hiểu rõ toàn bộ quá trình tâm linh chịu thương tổn.Điều này thậm chí còn vượt quá tâm lý sợ hãi khi thấy linh cốc làm sư huynh Quách Lư bị hộc máu.

Trải quả buổi chiều hôm nay, khiến hắn càng tin tưởng, trên đời này, tuyệt không xuất hiện sự vật nào đáng sợ hơn nữ nhân khủng bố này.Hắn quyết định sẽ thử đi cứu năm mươi mẫu linh cốc của mình.Hắn không muốn ly khai nơi này.Chương 15 : Tiểu yêuConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiBóng đêm phủ xuống, Vô Không sơn tịch mịch.Do cách Đông Phù khá xa, sinh hoạt trong núi cũng tương đương khô khan, ngoại môn đệ tự đều hội tụ tán gẫu giải trí mỗi tối.

Nội môn đệ tử, đại đa số thời gian đều dành cho tu luyện, ở một mức độ nào đó, áp lực sinh tồn đối với nội môn đệ tử nhỏ hơn ngoại môn đệ tử. bọn họ cần phải nổ lực tu luyện, từ đó có thể tham gia thú yêu.Trong vòng mười năm, một môn phái kiếm tu nếu trong môn phái không có người tham gia thú yêu sẽ nhanh chóng tiêu vong, đây là thường thức.Đây là đặc trưng của môn phái kiếm tu, chúng thường thường hưng thịnh rất nhanh, nhưng cũng tiêu vong cành nhanh hơn. môn phái kiếm thu có truyền thừa lâu dài có thể đếm trên đầu ngón tay, không một môn không phải quái vật khổng lồ.Việc này cũng không dính dáng tới Tả Mạc, hắn không có chút quan hệ gì tới nhiệm vụ thú yêu hết.Trong bóng đêm, hắn đi một mình trên sơn đạo. qua mấy đời kinh doanh, dã thú hung mãnh nơi Vô Không kiếm môn đã sớm biến mất, cũng không cần bận lòng vấn đề an toàn.Từ khi hắn mở mắt tới nay, luôn luôn phải cẩn thận tránh né, ý chí càng phải kiên định, nhịp chân cũng rảo bước nhanh hơn.Môn phái cũng không có cho hắn bao nhiêu ưu đãi, nhưng, hắn có thói quen sống ở đây, có chút khổ cực, nhưng cũng là cuộc sống an dật.Nút thắt duy nhất trong lòng hắn là thân thế của hắn. mộng cảnh lặp đi lặp lại kia, khuôn mặt vĩnh viễn không có sắc thái, thựa hồ đều muốn nói cho hắn cái gì đó.

Nhưng, tới hiện tại hắn cũng không mò ra manh mối gì.Ngoài cái núi thắt trong lòng này ra, đối với cuộc sống hiện tại hắn tương đương hài lòng, nhưng có khả năng hắn sắp nhận vận mệnh bị môn phái trục xuất.Có lẽ một ngày hắn sẽ ly khai, nhưng ít nhất không phải hiện tại.Khu sử hắn quyết tâm như vậy còn vài nguyên nhân, là cỗ xung động đang muốn trỗi dậy trong lòng hắn. hắn cũng không rõ, vì cái gì, tựa hồ sau hai lần tao ngộ trước, dục vọng chiến đấu trong xương tủy hắn lại bị kích hoạt.Tả Mạc không biết hai lần này có tính là “chiến đấu” không, nhưng trong lòng hắn, loại cảm giác giao phong này không chỉ không làm hắn sợ hĩa, ngược làm khiến hắn cảm thấy mong đợi.Trình độ luyện khí tầng thứ tám, đi trong đêm như đi lúc ban ngày, cũng không chút ảnh hưởng.Rất nhanh, hắn đi tới năm mươi mẫu linh điền của mình.Tốc độ kho héo lan ra rất nhanh, so với lúc xễ chiều hôm nay khi mình li khai càng trở nên nghiêm trọng, lại có một mảng lớn linh cốc bắt đầu có dấu hiệu héo rũ.Đi tới trước một khỏa linh cốc gần nhất, ngửi được mùi tanh hôi, hắn đột nhiên nhớ tới tình cảnh ban ngày khi sư huynh Quách Lư hộc máu, không khỏi do dự. nhưng sự do dự chợt lóe lên rồi biến mất, lập tức biến mất trong mắt hắn, thay vào đó là quang mang rực cháy như một ngọn lửa.Canh kim khí mang trong đêm đen bùng lên, ánh sáng màu hoàng kim mê người, chúng nó như một tinh linh màu vàng.Tả Mạc hít thở sâu, tay phải kẹp lấy canh kim khí nang, đặp lên thân linh cốc trước mặt.Oanh!Hắn đột nhiên như bị kéo vào một thế giới khác.Vô số hạt giống đen như bồ công anh như đang tung bay trong hư không, tổ hợp thành một hải dương màu đen.

Vùng hắc hải này dập dờn, mỗi lần dao động, đều tán ra khí tức cường đại.Chúng nó mỗi cái đều nhỏ bé ốm yếu, nhưng khí tức mà cả vùng hắc hải này tán ra khiến Tả Mạc đều khó mà kháng hành.Hắn mờ mịt đối mặt phiến hắc hải bao la vô tận này, không biết xoay sở thế nào, cho tới hiện tại, đây là lần đầu tiên canh kim khí mang hung mãnh bạo ngược chủ động rút lui.Trong linh điền của lão già đen, lúc này có ba người đang đứng.Trong số ba người này, nam nhân mặt vuông râu dài, thần sắc uy nghiêm, không giận mà uy.

Một vị lão già khác thân khô gầy như sắt, hai mắt híp lại, hàn mang điểm điểm, kiếm khí bức người. vị cuối cùng thân thể béo tròn, mặt luôn cười hì hì.Nếu như có đệ tử đứng ở đây, nhất định sẽ bị dọa nhảy lên.Không giận mà uy là chưởng môn của môn phái Bùi Nguyên Nhiên, thân khô gầy như sắt là sư thúc Tân Nham, mập mạp mặt cười là Diêm Nhạc. trong số đệ nhất đại của Vô Không kiếm môn, có bốn người thì ba người tới đây, nếu truyền ra, trong môn phái sẽ xuất hiện một trường phong ba bão táp.“hai vị sư đệ có từng biết đây là cái gì?”

Bùi Nguyên Nhiên trầm giọng nói.

Quái bệnh lần này đến hết sức kỳ quặc, không có chút báo trước.

Mà thế tới hung mãnh, trong vòng vài ngày, cơ hồ một nửa số linh điền của môn phái tao ương.Chắc chắn thu hoạch linh điền năm nay sẽ bị giảm mạnh, tổn thất quá bán.

Đối với tiểu môn phái như Vô Không kiếm môn, tổn thất này đủ để ảnh hưởng tới hoạt động của bọn họ.Cho nên chuyện này tới tai bọn họ, bình thường trước nay chưởng môn cùng các sư thúc khác không hỏi chuyện linh điền cũng phải tới điều tra.Nhưng mà, tình hình so với họ suy nghĩ còn hỏng bét hơn, tâm tình của ba người hiện tại không ai không chán nản.Tân Nham lắc đầu: “chưa từng gặp qua, nhưng có thể nó là phệ linh, là thuộc yêu loại, đáng giết!” hai chữ sau cùng tán ra sát khí, băng lãnh vô cùng.”

“nhị sư huynh nói không sai!” ngay cả Diêm nhạc, người tốt ngày thường hiền lành, hay cười hi hi lúc này vẻ mặt cũng trầm lặng: “nhưng, Vô Không sơn ta chưa bao giờ có yêu loại đặt chân tới, mấy con tiểu yêu này làm sao tới được Vô Không sơn?“chuyện này thật quái.”

Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm, đột nhiên mặt lộ vẻ lo lắng: “kể từ ba ngàn năm trước khi yêu ma hai tộc tới Toàn Cơ, gần ngàn năm chưa nghe thấy yêu ma xuất hiện tại Kiếm Hà phủ.

Hiện nay bản môn lại xuất hiện yêu tộc, thật khiến người khó hiểu.”

“sư huynh cần gì lo lắng, giết là được.”

Tân Nham lãnh đạm: ‘đừng nói chỉ có một con tiểu yêu chẳng ra gì, dù là đại yêu, hừ, chết dưới kiếm ta cũng không ít.”

Diêm Nhạc lộ ra vẻ hoài niệm, cười nói: “Nhớ năm đó ba người chúng ta đi thú yêu, băng ly kiếm của nhị sư huynh chấn nhiếp quần ma, khiến chúng run rẩy.”

Hai người còn lại cũng cảm khái hoài niệm.“trước thu thập tiểu yêu, trăng đẹp như vậy, chúng ta về viện pha trà hoài cổ, cũng là một chuyện nhân sinh khoái hoạt.”

Bùi Nguyên Nhiên vuốt râu cười nói.Diêm Nhạc vỗ tay cười lớn: “lời ấy rất tuyệt. nhị sư huynh, chúng ta áp trận cho ngươi.”

Tân Nham cũng không chối từ, hai mắt chớp động, gọi ra phi kiếm.Một phi kiếm lóng lánh tuyết trắng xuất hiện trong thiên không, toàn thể phát ra ánh sáng trắng xanh lạnh lẽo khiến ánh trăng trở nên ảm đạm, cắt ngang qua trời đêm, chấn nhiếp tâm thần.

đây là Băng Ly kiếm – phi kiếm nổi danh của Tân Nham.“đi”Một tiếng hét vang, thanh âm vang động bốn phương.Băng ly kiếm run lên, huyễn hóa thành một con băng ly toàn thân trắng muôt, hai mắt lấp lánh hung quang, phát ra tiếng rống trầm, trực tiếp hóa thành một tia sáng, lao tới linh điền.Đang lúc lưu quang sắp lao vào linh điền, chợt có biến cố phát sinh.Một gốc linh mộc héo rũ bỗng phóng ra một tia khói đen, tia khói đen cực mỏng, thấy gió dài ra, cơ hồ trong nháy mắt, linh điền bị một tầng khói đen như mực bao phủ, không thấy cả năm ngón tay.Bùi NGuyên Nhiên ba người bị khói đen bao phủ, lại không chút nào hoảng loạn.Bọn họ không biết, ở cách đó không xa, còn có một ngoại môn đệ tử cũng bị khói đen bao phủ.Tả Mạc bị tiếng rông của Tân Nham lay tỉnh, nhưng lúc này hắn kinh hoàng phát hiện mình căn bản không cách nào rút thần thức trở về.Hắn chỉ có thể thấy, hạt bồ công anh đen vẫn là nhiều không đếm xuể tung bay đầy trời.Nhưng tiếng rống không biết từ đầu vang ra.

Hắc sắc bồ công anh bay toán loạn như bị kích thích, như một cơn bão tố trên biển cả.Phẫn nộ, miệt thị, cam chịu, bi thương…Rất nhiều thứ tình cảm xuất hiện trong tâm trí Tả Mạc, hắn như một con rối gỗ, đầy ắp những tình cảm vốn không thuộc bản thân.

Những tình cảm này vô biên vô tận, chấn động không chừng, thoải mái di động trong ý thức hải cảu Tả mạc.Nhưng, Tả Mạc vẫn vô cùng thanh tỉnh.Có chuyện gì bi ai hơn ý thức bị không chế?Trong lòng hắn đột nhiên bị cái gì đó xúc động, một cảm giác câm hận cùng chán ghét chưa từng có bay lên!Đáng chết!Thân thể Tả Mạc run rẩy, toàn thân mỗi khớp đều run rẩy, run rẩy càng lúc càng kịch liệt, tràng cảnh vô cùng quỷ dị.Trong thức hải, hắn liều mạng giãy dụa, gào thét điên cuồng.“cút.”

Tiếng rống giận xé toạc không gian, giống như tiếng sấm chớm cuộn trào, vang vọng khắm phiến hải dương màu đen bao la vô tận.Sự nổi giận trong lòng theo tiếng rống đột nhiên tan biến. hắn y nguyên cảm thụ các loại tình cảm mà hải dương đen truyền tới, nhưng những tình cảm này rốt cục không chiếm được thần thức của hắn nữa.Tiêp theo rất nhanh, hắn gặp một màn mà có lẽ tới cuối đời hắn cũng khó quên.Một kiếm quang tuyết trắng từ trên trời lao xuống!Chỉ một kiếm!Hải dương đen mà hắn cho là bao la bát ngàn bị chém thành hai nửa! không cách nào hình dung uy thế to lớn của một kiếm này, Tra Mạc sững sờ, thức hải của hắn, trong cái chớp mắt đó, đều quang hoa huyễn lệ của một kiếm làm đông kết.Bản năng sợ hãi tràn ngập khắp ngóc ngách trong linh hồn hắn.Hết thảy tựa hồ biến chậm, sau một kiếm hủy thiên diệt địa, vô số mảnh vụn kiếm ý như cá mập hung mãnh, rượt đuổi hạt bồ công đen, nơi nó đi qua, không còn một vật.Hải dương đen tán ra tỉnh cảm nôn nóng, sợ hãi…Tả Mạc cười, hải dương đen mới rồi thao túng tình cảm của hắn, triệt để chọc giận hắn.Chiến đấu rất nhanh kết thúc, không có kiếm thứ hai xuất hiện, một kiếm này liền lau đi toàn bộ hải dương đen.

Linh cốc khôi phục như thường, chỉ là thụ tổn nghiêm trọng, cẩn thời gian để tư dưỡng, hắn khống chế thần thức về tới tay.

Lui ra từ trong linh cốc, hắn không khỏi lau mồ hôi.Sự hung hiểm đêm nay vượt quá sự tưởng tượng của hắn, hiện tại nghĩ lại, đều không khỏi lạnh sống lưng.Hắn nhũn như chi chi ngồi trên đất, toàn thân ướt nhẹp mồ hôi, gió đêm thổi tới, lập tức run lấy bẩy.Hắn thất hồn lạc phách về tới tiểu viện của minh.Bồ công anh màu đen trong linh cốc là thứ gì?

Kiếm quang tới sau là của ai?Một kiếm kia, mang tới cho hắn lực chấn nhiếp quá cường liệt! băng hàn thấu xương, sát cơ tung hoành, kiếm khí ngất trời, thật sâu khắc vào tâm hắn. hắn đột nhiên minh bạch, vì cái gì nhiều kiếm tu lại tuyển chọn như vậy, theo đuổi lực lượng là thiên tính của con người!Càng huống hồ, còn cường đại như thế, lực lượng lại khủng bố như thế!Năm mươi mẫu linh cốc cuối cùng cũng được cứu, tuy nhiên sản lượng năm nay sẽ giảm xuống rất nhiều, nhưng bộ phận phí thuê hẳn là cũng đủ.Hắn lúc này mới thả lỏng, ngồi xuống, kiểm tra thần thức của minh.

Chuyện hắn trải qua đêm nay thật chưa từng gặp, hắn rát lo sợ minh sẽ chịu những ảnh hưởng không tốt.Vừa nhập đinh, hắn đột nhiên biến sắc.Trong ý thức hải của hắn, có một hạt bồ công anh đen nổi lềnh bềnh.Chương 16 : Kiếm ÝConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenji“đừng quên!”….“chết cũng không thể quên!”…Thanh âm xa lạ mà quen thuộc lại vang vọng.Vẫn như bình thường, Tả Mạc bừng tỉnh từ giấc mộng, cười khổ ngồi dậy. theo lý mà nói, cùng một giấc mộng lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, hắn nên tê dại mới đúng, nhưng hắn mỗi lần bừng tỉnh đều phát hiện toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hắn cảm giác được thật khó tin.Sao trên trời sáng ngời, ánh trăng chiếu xuống, Vô Không sơn bình hòa yên tĩnh.Một màn hung hiểm tối qua lướt qua trước mắt hắn, hôt nhiên nghĩ tới hạt bồ công anh đen trong ý thức hải cua rminhf, hắn vội vàng kiểm tra, nó vẫn bong bềnh trong ý thức hải của hắn. không có động tĩnh gì cả, hắn thở dài một hơi.

Vô luận hắn dùng biện pháp gì, hạt giống bồ công đen đều không chịu chút ảnh hưởng.Hắn có chút lo lắng, hạt bồ công anh đen nhìn qua không phải thứ tốt, đột nhiên chạy tới trong thức hải của mình, khẳng định chả phải chuyện tốt đẹp gì.Nếu không qua một thời gian nữa, đi tới y quan xem sao?Hắn tùy ý suy nghĩ, nửa đêm bừng tỉnh, hắn không chút buồn ngủ. chuyện hạt bồ công anh bị hắn ném qua bên, trong tình cảnh không nghĩ ra biện pháp, bận lòng chỉ là vô ích.Bởi tu vi giới hạn, thức hải của hắn không lớn, trừ hạt bồ công anh đen, trống không chẳng có thứ gì.Suy nghĩ lại suy nghĩ, hắn đột nhiên nhớ tới đạo kiếm ý ngang trời xuất thế hôm đó.

Sức chấn nhiếp của kiếm ý quá lớn, thật sâu im đậm trong đầu hắn.Hắn chưa tu kiếm quyết bao giờ, nhưng cũng không có nghĩa hắn không hiểu. trong số ngoại môn đệ tử, có rất nhiều người tu tập kiếm quyết, rốt cục thì Vô Không kiếm môn vẫn là một môn phái tu kiếm. giống như sư huynh Vi Thắng, chủ tu kiếm, còn từng là kiếm bộc của sư huynh La Ly.Gọi là kiếm bộc, là bộc nhân của kiếm tu, bọn họ phụ trách quét dọn chiến trường cùng một vài công tác phụ trợ.Chiến đấu lực của sư huynh Vi Thắng cường đại nhất trong số ngoại môn đệ tử, kinh nghiệm chiến đấu cũng hết sức phpng phú, nghe nói ngay cả kiếm tu trúc cơ sơ kỳ cũng bị hắn giết chết. nhưng tình cảnh sư huynh Vi Thắng luyện kiếm hắn cũng thấy qua, ngũ quang thập sắc, rất dễ nhìn, so với kiếm ý này, như là một tờ giấy chim mổ thủng, một mổ là rách.Nhưng cuồn cuộn kiếm ý trảm phá thiên địa tối hôm qua, ngay cả mơ tưởng hắn cũng không dám.

Dưới đạo kiếm ý đó, vạn vật thần phục, mình như một con kiến bé nhỏ mà thôi.Nhưng lúc này, biến cố chợt sinh!Thức hải của hắn, một kiếm ý trắng muốn lẫm liệt, không chút dấu hiệu thăng không xuất hiện.Tả mạc cứng đờ, hai mắt lồi ra, hô hấp đình chỉ.Qua hồi lâu, thân thể lạnh lẽo mới dần ấm áp trở lại, hai mắt dần khôi phục thanh minh, hăn thở ra một hơi dài, mắt tràn ngập sợ hãi.Tại sao lại thế?Vừa rồi một đạo kiếm ý xuất hiện, giống hệt như đạo kiếm ý khủng bố tối qua!Không chút phòng ý, kiếm ý cớ hồ chém ý thức hải của hắn thành 2 nửa, kiếm ý uẩn hàm sát cơ thuần túy, lẫm liệt, trực tiếp khiến hắn mất đi hô hấp, khí quan toàn thân đều đình chỉ hoạt động!Hắn còn sợ hãi, không hiểu tại sao lại thế.Làm sao có thể!Hạt bồ công anh đen lưu trong ý thức của hắn làm hắn sợ hãi vô cùng, hiện tại lại thêm một đạo kiếm ý!Không đúng!Lúc trước mình kiểm tra, cũng không phát hiện đạo kiếm ý!Lui ra từ thức hải, hắn tỉ mỉ nhớ lại hết thảy quá trình xuất hiện kiếm ý.

Lúc này mới phát hiện, thời gian kiếm ý xuất hiện là lúc hạt bồ công anh đen nhớ tới kiếm ý.Một cách nghĩ lớn mật đột nhiên phun trào trong đầu hắn.Chẳng lẽ đạo kiếm ý này là hạt bồ công anh đen phóng ra sao?Cách nghĩ khó tưởng tượng này, tự nhiên nổi lên, xua mãi không đi.Thức hải lại khôi phục một vùng hư không, hạt bồ công anh đen tự do trôi nổi trong thức hải cô tịch phiêu phù.

Tả Mạc có chút do dự, kiếm ý quá mạnh, một lần vừa rồi đều xung kích tâm thần của hắn quá mạnh.Nhưng sự tò mò theo suy nghĩ rất nhanh chiếm thượng phong, hắn cắn răng!Liều!Đối với hạt bồ công anh đen, hắn lại tập trung hồi tưởng lại kiếm ý.Tê!Một đạo kiếm ý lạnh lẽo trắng muốt như ngân luyện bắn ra!Phốc!Tả Mạc cứng đờ, phun ra một ngụm máu tươi.Khoảnh khắc sau, “ha ha ha ha!” tiếng cười lớn vang vọng khắp tiểu viện, Tả mạc miệng đầy máu tươi, vô cùng kinh khủng, mặt hớn hở như điên.Quả nhiên là một hạt giống bồ công anh đen!

Kiếm ý là nó thả ra!Lần này có chuẩn bị, hắn thấy rất rõ ràng.

Không những như thế, hắn còn phát hiện, kiếm ý này hoàn toàn khác biệt so với hắn nhìn thấy trước đây, không, phải nói là, càng rõ ràng!

Cũng chính vì thế, uy lực của nó lại triển hiện ra khoogn chút nghi ngờ, tâm thần giòn yếu của Tả Mạc sao có thể ngăn cản được kiếm ý bá đạo xung kích?

Lập tức thụ thương hộc máu.Nhưng dù chịu thương, Tả mạc vẫn cười lớn ha ha.Nếu như hiểu được kiếm ý này…Trước tối qua, hắn không chút hứng thú với tu kiếm. nhưng, tối qua, kiếm khí lẫm liệt thuần túy trồng xuất trong lòng hắn một hạt giống, một hạt giống huwgs thú với lực lượng.Nhưng Tả mạc rất nhanh thoát khỏi cảm giác mừng rỡ đó.

Kiếm ý bá đạo vô cùng, vượt xa sức chịu đựng của hắn.Trong đầu lại đau nhức, liên tục hai lần chịu kiếm ý xung kích, tâm thần của hắn đã thụ thương.

Tuy nhiên, nhớ lại cảm giác toàn thân bị đông cứng, sự thống khổ khi thức hải bị chém làm đôi, mặt hắn trắng bệch.Tham ngộ kiếm ý này tự nhiên có nhiều chỗ tốt, nhưng, cũng phải trả giá lớn. tâm thần thụ thương, so với các loại thương tổn khác càng khó trị.Đầu đau nhức khiến hắn rung động bất thường. tiện tay cầm ra âm khuê bên người, rót vào linh lực.“Đô Thiên Huyết giới lần nữa bộc phát xung độc kịch liệt…”

Thanh âm âm khuê khiến Tả Mạc ngẩn người.

âm khuê là một bộ phận không thể thiếu trong sinh hoạt của hắn, mỗi ngày hắn đều nghe âm khuê trước khi đi ngủ.

đoạn thời gian này, tin tức liên quan tới xung đột bộc phát tại Đô thiên Huyết giới nhiều hơn trước rất nhiều.Chẳng lẽ yêu ma không cam lòng bị áp chế quá lâu, bắt đầu phản công sao?Hắn nghĩ tới có chút vô lý, chẳng qua hắn rất nhanh ném vấn đề này sang bên.

Vô luận Đô Thiên Huyết giới, hay là bọn yêu ma, cách hắn mười vạn tám ngàn dặm, chẳng chút liên quan.

Hắn căn bản không tin yêu ma có thể làm ra chuyện gì lớn lao, ba ngàn năm trước, trong cuộc chiến tu giả cùng yêu ma, tu giả toàn thắng mà kết thúc.

Nếu không phải có Đô thiên Huyết giới ngăn cản tu giả tiến bước, rất có khả năng yêu ma đã bị diệt chủng.Tiếp đó là một vài tin tức về thí kiếm hôi, Tả Mạc không thấy hứng thú.Đột nhiên đầu đau như muốn nút toác, Tả Mạc ôm đầu kêu lên đau đớn, thần thức hắn thụ thương.Thống khổ lớn nhất của nhân sinh là trên trời rớt xuống một tuyệt thế mĩ nữ, đồng thời còn rơi xuống một ác long thủ hộ mỹ nữ.Thống khổ càng lớn hơn là, vừa thấy được dung nhan của tuyệt thế mỹ nữ, lại bị ác long đá một cước trúng nơi yếu hại.Tả Mạc than thẩm, tu bổ thần thức là vấn đề cấp bách nhất trong thời điểm hiện tại. nhưng, đối với một tu giả tu vi chỉ luyện khí tầng tám, tu bổ thần thức là một vấn đề xa xa vượt quá phạm vi năng lực của hắn.Thật đau!Rất giống như trong nơi sâu nhất của não bộ bị người ta cắt một đao, chỉ một lúc, Tả Mạc sắp điên rồi.Ôm lấy đầu ngồi trên nóc phòng, thống khổ rên rỉ.Tả Mạc rất muốn khóc lớn, ôm lấy đầu, cơ hồ hắn dùng phương thức leo để tới được bồ đoàn trong tĩnh thất.Hy vọng duy nhất hiện tại của hắn là đả tọa có thể giảm bớt thống khổ.

Rất nhanh, hiện thực tàn khốc đánh tan một chút hy vọng cuối cùng, vô luận hắn chuyển vận linh lực thế nào, đau nhức mà nguyên thần truyền tới đều không chút giảm sút.Người như bị chia thành hai, nhưng sự thật là toàn thân vẫn hoàn hảo.Hắn ôm lấy đầu, lăn lộn kêu rên, dần dần, tiếng kêu càng lúc càng nhỏ.Kẻ vô tri vô vị, hắn hiểu biết về thần thức ít tới thương cảm, nếu như tu vi của hắn cao hơn chút ít, hiều được nhiều thứ hơn một chút, tuyệt đối không dám lỗ mãng như thế.

Tu bổ thần thức, dù là ngưng mạch kỳ tu giả đều không có nhiều biện pháp.

Phừ phi kim đan kỳ tu giả ra tay mới có thể dễ dàng khang phục.Nhưng là, nếu muốn một kim đan kỳ tu giả ra tya, giá phải trả quả không là một con số nhỏ.Để cấp tu giả tuyệt không dám dùng nguyên thần, nào sợ là thiền tu thiện về thần thức, trước khi tới kiem đan kỳ cũng không dám dễ dàng vận dụng.Tả Mạc chẳng qua là một đê cấp tu gia vừa đột phá luyện khí tầng thứ tám, thức hải liên tục thụ hai lần công kích vượt quá sức chịu đựng của hắn, hắn đã không mất mạng, là chuyện khó được.Thần thức thụ thương, nếu không có ngoại lực chữa trị, bất tử bất diệtTả Mạc đáng thương hoàn toàn co thành một khối, hắn đã không có hơi sức lăn lộn, chỉ còn một hơi thoi thóp, ý thức mơ hồ.ẩn ước, hắn như nghe thấy có ai đó đang nói chuyện.“ngươi muốn sống không?’Thanh âm thể lương già nữa, lại cương chính uy nghiêm.“cứu ta.”

Tả Mạc trả lời một cách vô cực, mang theo sự vui mừng cùng cầu khẩn.“lấy lễ đối đãi ta, theo tâm chí của ta, thề làm việc cho ta, nguyện ý không?’“quá ác đi.”

Tả mạc chỉ còn một hơi thoi thóp, kêu rên lên, hắn đột nhiên có cảm giác như mình bị xắp đặt.“nguyện hay không?” thanh âm uy nghiêm cuồn cuộn như sấm, tràn đầy uy áp.“đi chết đi!’ Tả Mạc bỗng tức giận: “đừng tưởng rằng lão tử không biết ngươi làm trò quỷ…” hắn còn muốn mắng, nhưng thần thức đau đớn kịch liệt, hắn lại kêu thảm.“nguyện ý hay không?’“đi chết đi.”

Tả Mạc lại kêu thảm, mở miệng mắng to, đống thời giơ ngón giữa.…“nguyện hay không?’“đi chết đi.”

Tả mạc ngay cả khí lực để kêu thảm cũng hết, đừng nói là giơ ngón giữa, chỉ vô lực rên hừ hừ.…Nguyện ý không?”

“đi chết đi!” tiếng Tả Mạc hồi đáp vo ve như muỗi, tiếng thở dần nhẹ như tơ.…“nguyện ý không?”

“đi chết…”

Tả Mạc mơ hồ, cố gắng giãy dụa.…Thanh âm cương chính uy nghiêm cuối cùng trầm mặc. tả mạc lúc này đã hôn mê, tất cả xung quanh đều tối đen.Trong lúc mê man, hắn không biết đó có phải là ảo giác hay không, thanh âm kia lại mở miệng, không còn uy nghiên, chỉ có tĩnh mịch.“lễ đã mất tâm đã chết, ta từng lập lời thề…”

Thanh âm tựa hồ càng lúc càng cách xa, hắn bất tỉnh nhân sự.Trong lúc hôn mê, Trong thức hải của tả mạc, hạt bồ công anh đen bồng bênh trở nên tĩnh lặng.Trơi xuống đâm vào thức hải, mọc rễ, đâm chồi, nở hoa, kết quả.

Vô số hạt bồ công đen phát tán, rơi xuống mỗi ngóc ngách trong thức hải Tả Mạc.Trong chớp mắt, thức hải trở thành hắc hải. hắc hỉa đột nhiên sụp vỡ, vô số mảnh phục như cánh hoa màu đen thăng không, hóa làm vô số khói đen.Khói đen huyễn ra ra hình dạng như một hình người.Chương 17 : BồConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiTả Mạc thong thả tỉnh lại, đầu có chút đau nhức, nhưng so với lúc trước toàn thân như bị chém đứt, đã giảm hơn rất nhiều.Nhớ tới chuyện xảy ra trước hôn mê, hán biến sắc.Hắn vốn là người tâm tư thận mật, đầu óc vừa thanh tỉnh, suy nghĩ vô cùng rõ ràng, tiền nhân hậu quả đều rất nhanh thông suốt. cơ hồ không cần suy nghĩ, nhất định là hạt bồ công anh đen kia làm trò quỷ.Phóng kiếm khí là nó, sau đó uy hiếp mình cũng là nó.Nghĩ tới đây, tả mạc tức thì nộ hỏa trùng thiên.Cư nhiên rơi lên đầu ta, quả thực là không muốn sống!Hắn đột nhiên nghĩ tới tựa hồ mình nghe thấy cái gì đó trước lúc hôn mê, sắc mặt khẽ biến. chẳng lẽ mình kiên trì không nổi, phất phục sao?Nghĩ tới đây, hắn vội vàng trầm tĩnh tâm thần, tiến vào trong thức hải của mình.Vừa tiến vào thức hải, hắn liền ngây dại.Gò núi phập phồng, cổ mộc um tùm liên miên thành quần, thảm cỏ xanh biếc, thành phiến thành phiến. hoa dại điểm điểm lẫn trong cỏ dại, tăng thêm vài phần sinh động.Như đi vào trong rừng núi.Trước kia thức hải của mình chỉ là một khoảng không, nào có họa diện sinh cơ dào dạt thế này…Tả Mạc ngẩn người đứng tại chỗ, cảnh vật trước mắt, xa xa vượt quá phạm vi lý giải của hắn.Sững sờ đứng trên đất, cmar thụ bàn chân truyền tới sự mềm mải của cỏ, mùi cỏ xanh bay vòa mũi thoang thoảng.

Tả mạc hoảng hôt, hắn chỉ là một đê giải tu giả luyện khí kỳ tầng thứ tám.Khi hắn nhìn thấy một gò núi trọc lốc không cây cối, hắn lập tức thoát ra khỏi hoảng hốt, tâm trí trở về.Co giò chạy tới nơi gò núi.Trên gò núi, một thanh niên áo đen đang ngồi trên bia đá, mây đen lượn lờ, một tay đặt trên đùi, một tay chống cằm, vẻ mặt vô cùng thích ý.Đợi lúc tới gần, Tả Mạc nhìn rõ hình dạng nam tử áo đen.Gương mặt hoàn mỹ.Tả mạc trước nay không nghĩ tới, nam nhân lại có vẻ ngoài tuấn mỹ tới vậy. khuôn mặt trung tính, sống mũi cao, đầu tóc đen bóng che khuất mắt trái, mắt phải hẹp dài như đao, tròng mắt đỏ thẫm sâu kín như vực máu sâu không thấy đáy, môi bạc mà dày mang theo những đường cong tà dị. nơi hai dái tai được khảm tinh thể nhỏ hình lục lăng đỏ thẫm, áo đen mềm mại trơn nhẵn, giống như tóc trên đầu hắn, nổi lên ánh sáng đen bóng, dán lên người hắn lộ ra sự mị hoặc quỷ dị.Một thời gian Tả Mạc ngẩn người đứng nguyên tại chỗ, không biết nói cái gì.

Hắn chỉ là một đệ tử của tiểu mối phái phổ thông tới mức không thể phổ thông hơn, khi nào thì gặp qua nhan vật xuất chúng như thế?“ta tên Bồ.” thanh âm nhu mỹ vui tai, hắn nâng cằm, hứng thú nhìn Tả Mạc, đường cong trên khóe miệng càng lộ rõ: ‘ngươi tên là gif?’“tả mạc.” hắc ngây ngốc đáp lời, mình đang ở trong mộng.

Bồ chỉ tùy ý ngồi dây, nhưng quang mang trong thức hải như bị hắn hút đi.

Trong số các nữ đệ tử ở sường đông, không ai có thể đẹp như Bồ.Nam nhân đẹp tới mức này, có lẽ nên khóc.Suy nghĩ này nảy sinh, Tả Mạc cũng tỉnh lại. khí chất kinh diễm đầy mị hoặc của Mồ làm cách nghĩ không đầu không đuôi của hắn bị đánh tan thành vụn phấn.Tựa hồ chú ý thấy Tả Mạc tỉnh lại, Bồ cười khẽ, cũng không có gì không vui, vẫn dùng thanh âm như tiếng đàn: ‘xem ra chúng ta cần ở chung một thời gian dài, chẳng qua ta tin tưởng chúng ta nhất định sẽ rất thoải mái.

A, đúng rồi, cái này cho ngươi.”

Bồ tiện tay ném cho Tả Mạc một quang cầu, trên bề mặt quang cầu phủ đầy phù hiệu lưu chuyển.“đây là cái gì?’ Tả Mạc chú ý tiếp nhận quang cầu.Oanh!Hắn như bị sét đánh, thân thể cứng đờ, trong đầu hiện lên vô số tự phù, liên tục chuyển động.“thai tức luyện thần”, chỉ là chút tiểu xảo, có thể tu phục thần thức, coi như lễ gặp mặt.” ngũ khí của Bồ vẫn lười nhác: ‘tuy nhiên ta muốn ăn không ở không, chẳng qua không có biện pháp.

Ai kêu thức hải của ngươi cách tan vỡ chỉ chút ít, sớm tu bổ tốt thức hải, miễn ta phải tìm chỗ khác.”

Hắn ưu nhã vẫy vẫy tay, Tả Mạc nguyên đang đứng ngẩn người tại chỗ, chợt mở mắt ra đã phát hiện mình đã rời khỏi thức hải.Hắn hốt nhiên sợ hĩa, Bồ tựa hồ còn lợi hại hơn hắn tưởng tượng. loại người ở trong thức hải mà không chịu khống chế, không phải, là hắn khống chế thức hải của mình.

Tả Mạc được đến thai tức luyện thần cũng không có chút nào vui sướng, cảm giác sợ hãi như độc xà bò ra khắp cơ thể.Khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, cố gằng đè ép sự sợ hãi trong lòng, hắn suy nghĩ biện pháp.Bẩm báo sư môn?Trong hai năm, hắn tổng cộng chỉ gặp qua chưởng môn một lần, cũng là lần chưởng môn nhặt hán về, lần hán mở mắt. còn về các sư thúc cùng trưởng lão khác, hắn một lần chưa thấy.Hắn lo lắng suy đoán một ý khác.Hắn rất hoài nghi, Bồ rất có thể là yêu ma!Yêu ma xinh đẹp như vậy, hắn có chút không tin nổi, nhưng không biết vì sao, chút hoài nghi như giòi bọ trong xương tủy, vững vàng cắm chân trong não, làm đủ cách cũng không xua tan.Tả Mạc chưa từng gặp qua yêu ma, tất cả khái niệm về yêu ma, đều là có từ âm khuê.

Tựa hồ nhắc tới yêu ma, liền là giết chốc, là tử vong cùng máu chảy. nhưng yêu ma cùng tu giả là thiên địch, hắn rất rõ ràng.

Tiêu diệt yêu ma là nghĩa vụ của mỗi tu giả, vô luận là tu giả ở đâu.Nhưng mà, Tả Mạc chỉ là một tu giả nhập môn vừa bước vào luyện khí kỳ tầng tám, đừng nói tiêu diệt yêu ma, dù là yêu ma cũng chả thèm tiêu diệt hắn.Càng khiến hắn bận tâm là, một khi người khác biết trong cơ thể hắn có yêu mà, mình khẳng định bị trừ ma vệ đạo, ngay cả bã cũng không còn.

Trong mắt cao cấp tu giá, hắn chỉ là một tu giá luyện khí tầng tám, ngay cả pháo hôi đều không đủ tư cách.Nói không chừng, còn ném mình vào lò luyện đen, luyện chung với một ít yêu ma…Hắn không khỏi run lấy bẩy, tim đập thình thịch, vội vàng đỉnh chỉ nhưng suy đoán đáng sợ.Hoảng hốt, liên tiếp hai ngày, tả mạc tựa hồ như không ở nhân gian.Thai tức luyện thần tự nhiên phải luyện, nếu không, Bồ yêu còn chưa giết làm hắn tan rã, hắn đã tự tàn.

Bồ yêu là lần nữa Tả Mạc định nghĩa Bồ, không quản hắn có phải là yêu hay không, chỉ bằng cái bề ngoài của hắn, cũng đạt được chữ yêu này.Hiệu quả rất tốt, mấy ngày nay, thần thức liền khỏi hơn nửa, nhưng Tả Mạc lại không chút cảm kích Bồ yêu.

Bởi vì hắn nhớ, thần thức của mình bị thương là do Bồ yêu làm trò.Mấy ngày này, hắn không có đi thức hải nữa.Nếu không nói lần đầu gặp mặt, Bồ yêu lưu lại cho Tả Mạc ấn tượng sâu nhất là vẻ yêu dị, vậy hiện tại, yêu dị đã chuyển thành tà ác.Thằng này rốt cục muốn làm gì?Đây mới là căn nguyên sợ hãi chân chính.Tả Mạc rát nhanh phát hiện, sinh hoạt của mình trở nên hỏng bét.

Đối với một tu giả lập chí làm linh thực phu, sinh hoạt mới là trọng yếu nhất.Hắn quyết định cùng Bồ yêu đàm phán.Vẫn như lần đầu, Bồ an nhàn ngồi trên bia đá, vẫn quần áo đen.

Nhìn tới Tả Mạc, hắn cười. mặt cười nhưng mấy đen lượn lờ, khiến hắn càng lộ vẻ tà ác.

Suy đoán Bồ là yêu ma là phun ra.Tả mạc thầm run, hắn không thiếu dũng khí, nhưng trong tình thế đối phương khống ché tuyệt đối, hành động ngu xuẩn biểu hiện dũng khí, hắn tuyệt không làm.

Hắn đột nhiên chú ý tới bia đá dưới thân Bồ, bia đá cao nửa người, chung quanh mây đen lượn lờ, nhìn lướt trên bia đá, hắn không khỏi ngưng trệ.Mộ!Đây là ngôi mộ!Không phỉa bia đá!

Là bia mộ!Hắn lập tức bị dọa nhảy dựng lên, tim đập nhanh.“làm sao?

Muốn tìm ta tán gẫu sao?” thanh âm lười nhác uể oải, cũng không biết có phải mộ bia làm trò quỷ, Tả Mạc cảm giác thanh âm của Bồ lộ ra một luồng hơi lạnh, dễ dàng xâm nhập vào tâm lý người khác.Tả Mạc bình phục tâm tình, mặt lộ nụ cười: “đại ca, ngươi xem, tat u vị thấp như vậy, toàn thân gầy trơ xuowng côt, cũng không mấy cân thịt, ăn không ngon.”‘ăn?’ Bồ đột nhiên cười, mắt phải đỏ lòm mở ra, nhởn nhơ nói: “nói tới thịt người ăn ngon, a, có chút xa xưa.

Thit người ngon, có không ít yêu cầu, thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi là ngon nhất, thịt non xương xốp, khách khách.’Đầu lưỡi đỏ liếm liếm môi, như nhớ lại mùi vị.Tả Mạc thấy vậy bị dọa nhảy dựng, hắn miễn cưỡng cười nói: “đúng a, đúng a, ngài thấy có nên đổi người không?’“đổi người?

Bồ nghiên đầu, coi chừng Tả Mạc: ‘làm sao?

Ngươi không thích sao?

Cảm thấy ta chiếm chỗ của ngươi sao?’Bị mắt phải đỏ lòm của hồng nhìn chằm chằm, Tả Mạc rợn tóc gáy, xua tay lia lịa: ‘không có, không có!

Đây là vinh hạnh của ta!

Vinh hạnh!”

Tựa hồ Tả Mạc đáp lời rất hợp ý hắn, Bồ thu hồi ánh mắt, lại khép lại, chậm rãi nói: “trong lứa thế hệ ngươi có mấy Kim Đan kỳ? mười sao?’Tả Mạc lắc đầu.“Tám ?”

Tả mạc tiếp tục lắc đầu.“năm?”

Tả mạc cuối cùng không nhịn được nữa, hắn cảm giác đối phương đang trêu đùa hắn: “một cái đều không có.

Trong sư huynh đồng bối, tu vi cao nhất là trúc cơ mạt kỳ.”

Mắt phải khép hờ của Bồ lại mở mắt, vẻ sửng sốt khiến Mạc Tà rất đắc ý.Một lát sau, Bồ lắc đầu than thở; “khó trách ngươi nát như vậy.”

Tả Mạc thiếu chút hộc máu.Bồ mở mắt, ánh mắt lại rơi trên thân tả Mạc, đánh giá một phen, tay chống căm, từng chữ từng chữ nói ra: “thân thể quả thật quá yệu, ooh?”

Đối phương như đang xem xét một vật phẩm cùng bình luận, khiến mạc ta rất không sảng khoái là câu “ooh” của Bồ khiến hắn rung động.“có chuyện gì sao?’ hắn gấp gáp hỏi lại. hắn biết thân thể mình không bình thường, mặt cứng ngắc như cương thi, mộng vô số lần xuất hiện, giống như một thứ gì đó ngáng trong lòng hắn.Bồ ngẩng đầu, tóc trên trán cơ hồ che khuất nửa bên mặt hắn, mắt phải không bị ngăn mở, con mắt đỏ lòm nhìn khuôn mặt Tả Mạc, khóe miệng nhếch lênh: “không có gì.”

“tốt rồi, ngươi tuy rất nát vụn, nhưng cũng không nát tới loại không thể cứu.”

Bồ lại khoi phục ngữ khí lười nhác của mình.“ta muốn hỏi là…” tả Mạc quyết định cùng Bồ lật bài, hắn muốn làm rõ, Bồ rốt cục muốn làm gì.“a, đúng rồi.”

Bồ cắt lời Tả Mạc, hắn nheo mắt phải đỏ lòm, miệng nhếch lên: “thai tức luyện thần bắt đầu luyện rồi chứ.

Thế nào, heieuj quả tốt chứ?

Thiếu chút quên nói cho người, thai tức luyện thần, tốt là tốt, nhưng có một bệnh nhỏ.”

Tả Mạng chấn động, hắn có dự cảm không hay.“thai tức luyện thần một khi bắt đầu luyện, không thể ngừng, nghe nói, ba tháng không luyện đến nhất thai tức, sẽ có chút vấn đề.”

Hắn phất tay, năm ngón tay mở ra, khóe miệng nhô cao, con mắt đỏ tươi càng diễm lệ: “kỳ thực chỉ là một chút đau đớn do huyết mạch nghịch lưu thôi.

A, ngươi biết không, trước kia ta có một bằng hữu rất có sáng kiến, hắn chưởng quản hình ngục.”

Bồ như đang kể chuyện, rủ rỉ nói.“có một lần, hắn gặp một tên rát ương ngạnh.

Hắn dùng tất cả biện phá, đều không mở được miệng tên kia.

Hắn liền cầu ta bộ tâm pháp này, phái một thủ hạ ngụy trang thành phạm nhân, tiếp cận tên kia.

Sau đó, thoogn qua miệng của thủ hạ, đem bô pháp quyết này truyền thụ cho hắn. a, ngươi biết không, ta đến này vẫn rất bội phục hắn, có sáng ý, lại có nhẫn nại.’Hắn hưng phấn nói: “đang tiếc tên phạm nhân kia thiên phú kém, ba thắng, vẫn không luyện được một khí, a, ta vẫn cảm thấy, khẳng đỉnh là bằng hữu của ta cố ý giấu một hai câu.”‘sau thì sao?’ tả Mạc run rẩy hỏi.“sau đó?”

Bồ càng cười vui vẻ: “ba tháng lẻ một ngày, bằng hữu của ta mềm lòng, không có giết hắn. một hơi giam liền ba tháng, mỗi ngày hắn đều cầu bằng hữu của ta giết hắn. nghe tiếng kêu rên uyễn chuyển, là hưởng thụ cỡ nào nha.

Nghe nói lúc hắn chết, ôi, hồn phách như pháo hoa nổ tung, cực kỳ đẹp.”

Hàn khí lạnh lẽo theo xương cốt lan ra toàn thân Tả Mạc.Thần kinh đáng thương của hắn như lò xo bi nén tới cực hạn, lửa giận ứ động, oanh một chút phát nổ, hắn đương trường mất đi lí trí, gào théo lao tới Bồ.--“ngươi, tên biến thái nhân yêu!

Ông liều mạng với mày!”

Chương 18 : thángConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiTrong tĩnh thất, Tả Mạc ôm gối nhập định.Hắn đang liều mạng tu luyện thai tức luyện thần, thai tức luyện thần đáng chết.Bồ yêu đáng chết!Hắn vô số lần nguyền thủa tên biến thái kia.

Tối qua nổi điên, bị đàn áp thê thảm, thần thức của hắn lại bị thương nặng, bị Bồ yêu đánh cho mặt mày bầm dập. kết quả thần thức hoàn toàn biến đổi, đau như tim bị khoan, lần này, không cần bị Bồ yêu thôi thúc, hắn cũng phải liều mạng tu luyện thai tức luyện thần.Tả Mạc tỉnh lại, muốn khóc mà không khóc được, tối hôm đó, vạn vạn không thể đi linh điền.

Vừa nghĩ tới Bồ yêu, còn có âm hàn tới tận xương, yêu dị, giống như độc xà luồn vào quần, sợ hãi bất giác nổi lên, lan tràn ra toàn thân.Trận đàn áp tối qua, cũng khiến hắn hiểu rõ hố ngăn cách giữa hai người là không thể vượt qua.Một kẻ điên cường đại tới biến thái!Tả Mạc có thể tưởng tượng mình bị đem tới một khu vực đen tối.Tên này lúc đầu không chịu ngồi yên.

Từ biển đen, tới kiếm khí, thần thức của mình bị thương, sau đó thai tức luyện, từng bước thận trọng, mình lè con dê trong móng vuốt của hắn, không thể dẫy ra.Mình thật đáng thương, còn tưởng rằng kẻ lân cưa trong mình chỉ là tính tình không tốt, không nghĩ tới là một tên yêu ma tà ác.Nếu như trước kia chỉ hoài nghi, vậy hiện tại dám khẳng định trăm phần trăm, Bồ là yêu ma, trừ yêu ma, ai có thể tà ác như thế?Tỉnh lại, tựa như hỗn độn sơ khai, Tả Mạc mở mắt, thở ra một hơi dài, thở hết ra khí trong bụng.Một hơi này rất dài, lúc thở ra ngưng lại như tiễn.Tả Mạc hơi an lòng, thai tức luyện thần quả nhiên thần kỳ, sự đau đớn nơi thần thức đã tiêu giảm không ít.

Mà hắn có thể cảm nhận được thần tức dần ổn định, tối qua Bồ yêu chỉ búng tay nhẹ một cái, thần tức của Tả Mạc thiếu chút bị đánh tan.Thai tức luyện thần cũng không biết xuất từ đâu, ngôn ngữ khó hiểu, cú pháp khác hẳn một trời một vực với mai ngọc giản mà Tả Mạc mua tới, hắn bỏ rất nhiều công sức mới miễn cưỡng đọc hiểu một thiên.Hắn không muốn đi hỏi Bồ yêu, máu cùng lệ dậy cho hắn, muốn chiếm lợi từ tay tên kia, chờ tới lúc chết nhé.Thiên thứ nhất gọi là “định thần thiên”, nêu lên cách nhập định an thần, ổn cố thần thức.Lúc này, trước mắt Tả Mạc cần nhất, liên tục thụ thương, thần thức của hắn cách phá tan chỉ chút ít, nếu như không tu phục, hắn rất có khả năng trên nên điên loạn. còn về một khí(hơi) mà Bồ yêu nói, là chỉ có thể hoành thành một thai tức hoàn chỉnh.Thai tức là hạch tâm nhất của thai tức luyện thần, cũng là phương pháp tu luyện cơ bản nhất, cũng là một chủng thổ nạp hô hấp mà Tả Mạc chưa bao giờ nghe nói.

Nghe nói nó từ thai nhi nhân loại hô hấp, nó không dùng miệng mũi hô hấp, mà cần dùng toàn thân, hóa khí thành tia, từng chút hút vào, tán vào trong cơ thể.

Dùng vài trăn luồng khí nhỏ mịn tiến vào thể nội, tụ tập, lại do miệng mũi thở ra.Các huyệt vị lỗ chân long quanh cơ thể giống như sao trong vũ trụ, nhiều đếm không hết, miệng mũi là lớn nhất, toàn thân huyệt vị là thứ yếu, nhất nhất là những lỗ nhỏ phân bố khắp toàn thân, nhỏ bé không thể thấy.Tả mạc rất hiếu kỳ, lúc đầy tiền bối sáng lập công pháp này, làm sao nghĩ tới phương pháp khó tưởng tượng này.

Quả nhiên mã tầm mã, ngưu tầm ngưu, Bồ yêu, tên biến thái điên khùng ném ra tâm pháp, cũng biến thái như hắn vậy.Hắn còn không có biện pháp một lần hoàn thành thai thức.Lời Bồ yêu không phải đe dọa, “thai tức luyện thần “ có ghi chép rõ ràng.

Mấy ngày này, hắn kỳ thực còn dùng miệng mũi để hô hấp, bất kể thế nào, trước ổn định thần thức rồi nói tiếp. thần thức không ổn định, thỉnh thoảng đau nhức cũng muốn lấy đi mạng nhỏ của tả Mạc.Nhưng, Tả Mạc thần thức hơi ổn định, hắn lại gặp một vấn đề, làm sao hoàn thành một thai tức. một hơi, là tiêu chí nhập môn thai tức luyện thần.Kỳ hạn ba tháng, giống như một doàn mây đen bao phủ lấy hắn,.Nhớ tới khổ hình mà Bồ yêu nói tới, mắt hắn hiện lên vẻ điên cuồng.

Tả Mạc dám khẳng định, nếu mình trong vòng ba tháng thực không đạt tới một hơi, Bồ yêu sẽ rất thích thú xem mình bị hành hạ đau đớn không muốn sống.Nhân sinh bi thảm nha.Tả Mạc cắn răng nghiến lợi, lặp đi lặp lại nguyền rủa tiên yêu nhân kia, lửa giận bừng bừng.Đột nhiên, một tin tức phát ra từ ân khuê ở bên khiến hắn chú ý.“tháng trước giá linh cốc nâng lên, tháng này giá linh cốc lại tăng lên, nhu cầu linh cốc phẩm chất tốt càng tăng, cũng kéo theo giá linh cốc phẩm chất thấp tăng lên.”

Hắn giật mình, giá linh cốc tăng lên!

Không nghi ngờ gĩ nữa, trong những ngày này, đây là tin tức tốt nhất mà hắn nghe được.Bồ yêu hốt nhiên xuất hiện: ‘thứ này rất thú vị.”

Tả Mạc trợn mắt, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, chỉ vào Bồ yêu nói năng lắp bắp; “ngươi ngươi ngươi làm sao có thể chạy ra?’Bồ yêu nháy mắt phải đỏ thẫm của mình: “tat a ta vì cái gì không thể chạy ra?’“chẳng phải ngươi chỉ ở trong thức hải sao?’ Ta Mạc sửng sốt hỏi.‘ai nói với ngươi như these?”

Bồ yêu kỳ quái quay mặt qua hỏi lại.Tả Mạc không nói, nhưng trong lòng thầm than, xem ran gay cả một chút giá trị đều không có, nguyên lai người ta thật có thể chuyển nhà…Bồ yêu nghe một hồi, ngáp một cái: ‘a, xem ra phải đánh nhau.’“đánh nhau?’ tả mạc không hiểu.Bồ yêu không giải thích, tiện tay cầm âm khuê lên tay, nói bang quơ: “thứ này cho ta.”

Lời chưa dứt, người này liền mang theo âm khuê biến mất.“nhân yêu chết tiệt.”

Tả Mạc rống giận, thanh âm vang vọng trong viện.Chính tại lúc này, đột nhiên hắn nghe thấy có người gõ cửa.Tả Mạc thầm lấy làm kỳ, là ai?

Bình thường không ai tới chỗ hắn làm gì.

Chạy ra mở cửa, tiểu Quả đáng thương đứng ở cửa.Nàng cầm trên tay một cái bình, nhìn thấy Tả mạc, lập tức lùi về phía sau, sợ hãi nói; ‘sư huynh.”

“lại có chuyện gì sao?’ Tả Mạc khó mà nói nhỏ nhẹ với thứ phiền toái này.

Cũng không biết vì cái gì, hắn mỗi lần gặp đều gặp đều khiến tiểu Quả sợ sệt, hắn không cách nào khống chế âm điệu bản thân.“không, không.” tiểu Quả lắc đầu như quay trống bỏi, vội vàng phân bua: “tiểu Quả tới mang tặng cho sư huynh ít đồ.

Lần trước sư huynh giúp tiểu Quả, tiểu Quả còn không có đáp tạ sư huynh.’Nói tới đây, nàng chép chép miệng , mắt lại ngấn lệ, âm thanh mang theo tiếng khóc, chậm chạp nói: “tiểu Quả không có tinh thạch…”

Vừa nhìn thấy có chuyện, Tả Mạc vội vàng kêu: “ngừng.”

Tiểu quả sợ quá lại lùi về sau, chẳng qua tiếng khóc lập tức dừng lại.Nàng cẩn thận đưa bình tới trước mặt Tả Mạc, sau đó như con thỏ nhảy trở về. nàng sờ sợ nhìn Tả Mạc, lấy hết dũng khí nói: “đây là canh tiểu Quả nấu, sư huynh.. sư huyn, uống đi, chỉ một ngụm thôi…”

Lời còn chưa dứt, nàng liền nói năng lộn xộn, mặt lộ vẻ gấp gáp đỏ bừng như máu, cũng không kiên trì được nữa, che mặt quay đầu bỏ chạy.Mãi tới khi chạy ra ngoài xa mấy chục vước, nàng đột nhiên dừng lại, do dự một chút, quay lại kêu lên: ‘sư huynh, nếu thật không ngon, ngươi.. ngươi đổ đi nhá…”

Tả Mạc nhìn tiểu Quả biến mất, lại nhìn cái bình dưới chân, cúi đầu cầm lấy.Canh còn nóng ấm.Nâng bình lên, uống một ngụng, canh rất thơm ngon.“mùi vị không tồi.”

Tả Mạc tự nói, ừng ực uống cạn sạch, quay đầu chuẩn bị mang bình không quay về phòng.Bồ yêu đột nhiên nhảy ra, lưỡi hồng như lưỡi rắn liếm liếm môi, hai mắt nhìn hướng tiểu Quả biến mất; “cô gái nhỏ thật tươi non.”

Tả Mạc ngạc nhiên nhìn hắn.Bồ yêu quay đầu lộ ra khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, lúc này như con mèo đói, con mắt đỏ dữ tợn chớp động: ‘may mắn thật, thịt cô gái nhỏ này nhất định là tươi non vừa miệng.”

Tả Mạc đột nhiên tức giận, giương tay tay cầm cái bình nện hướng Bồ yêu.Phanh, cái bình sành vỡ nát, mảnh vụn bắn tung tóe.“cút.”

Thiên vũ phúc thuyền dừng lại giữa hư không.Lê Tiên Nhi nhìn trăng cùng sao ngoài cửa sổ, đôi mi tinh mỹ nhíu lại: ‘xem ra để tiểu yêu chạy thoát.

Xích Dã thúc thúc, trong môn phái có thư phản hồi không?Xích Dã chân nhân lắc đầu: “tiểu thư, yêu ma bị trấn áp dưới luyện yêu tháp chỉ sợ không dưới vài ngàn, niên đại xa xưa, không cách nào khảo tra.

Chúng nó đại đa số là bị tiền bối bản môn dùng pháp lực vô thượng giam cầm trong trận đại chiến ba ngàn năm trước. những yêu ma này đại đa số là hạng người có pháp lực thông thiên, khó mà giết chết, liền trấn áp dưới luyện yêu tháp, từ từ luyện hóa.

Không nghĩ tới, những yêu ma này ngoan cường như vậy, ba ngàn năm luyện hóa, cư nhiên còn có kẻ sống sót.”

Lê Tiên Nhi lộ ra vẻ sung bài; ‘ba ngàn năm trước, bản môn cường đại như vậy sao.”

Xích Dã chân nhân xúc động: “đâu chỉ bản môn, ba ngàn năm trước, tu giả giới, cá môn phái cũng cường đại vượt xa hôm nay.

Năm đó yêu ma liên quân mười vạn, lại bị các tiền bối giết gần hết. cũng chính trận chiến này, tu giả giới mới đặt ở địa vị hôm nay.”

Lại lộ ra vẻ tiếc hận: “nhưng mà, yêu ma hiển nhiên cơ hồ bị một lưới bắt hết, nhưng năm đó tu giả nguyên khí cũng đại thương, cao thủ, mười người còn một, rất nhiều môn phái đã tan biến trong trận đại chiến kia, vô số tâm pháp từ đó thất truyền. ba ngàn năm trôi qua, tu giả giới y nguyên không cách nào phục hồi thịnh thế năm đó.

Chẳng qua, so sánh với chúng ta, yêu ma thụ đả kích càng nặng, mấy năm nay, ngươi xem, chúng nó có từng đột phá Đô Thiên Huyết giới sao?”

Lê TIên Nhi nghe nhập tâm, tuy nhiên đều là chút lịch sử nàng biết, nhưng mỗi lần nghe, y nguyên khiến nàng nhập tâm suy tưởng.“gia gia gọi ta trở về.”

Nàng tru miệng nhỏ, mặt đầy về không tình nguyện: “thật không dễ dàng có cơ hội ra ngoài, còn không bao lâu, thúc người ta trở về. tiểu yêu còn không có bắt được sao, muốn trở về cũng chờ ta bắt tiểu yêu rồi trở về.”

Xích Dã chân nhân thấy nàng thiên chân vô ta, không khỏi sủng ái, nhưng vẫn khuyên nhủ: “tiểu thư, chưởng môn thúc trưởng tiểu thư trở về, dự tính là có sự tình.”

“có thể có chuyện gì chứ?” nàng hừ nhẹ: ‘dự tính là tuấn kiệt của môn phái nào đó, gia gia gần đây rất thích kiếm tu, người ta ghét kiếm tu nhất, tên nào cũng ngạo mạn vô lễ.”

Xích Dã chân nhân cười nói: ‘tiểu thư trước đó vài ngày chả phải chơi đùa rất vui vẻ với một kiếm tu sao?’“ngươi nói tên đần độn dễ chơi đó sao, ai nói hắn là kiếm tu?’ Lê Tiên Nhi không phục nói.“thiên nguyệt giới địa bàn của kiếm tu, nơi này mười người thì chin người là kiếm tu.”

“nói không chừng hắn là tên 1 kia.”

Lê Tiên Nhi bao biện, nàng đột nhiên lộ vẻ khổ não: “trở về, ta không có biện pháp dùng tiểu thiên hạc, thật không dễ tìm ra một người thú vị chơi đùa, lại không được chơi.”

Thấy nàng lo lắng, XÍch Dã chân nhân bất nhẫn: ‘nếu là tiểu thư ưa thích, khồng bằng ta xây một tòa truyền tống trện tại thiên nguyệt giới, phái đệ tử lưu thử, thiên dẫn hạc của tiểu thư vẫn có thể từ truyền tống trận đưa tới. chỉ cần đi qua, thiên hạc tự tìm tới hắn.”

Lê Tiên nhi hoan hỉ: ‘Xích Dã thúc thúc tốt nhất! hì hì, hắn chắc còn tưởng rằng tiểu thiên dẫn hạc của tiên nhi dùng giấy phổ thông.”

Xích Dã chân nhân ảo não, cười nói: ‘tiểu thư tự nghĩ ra thiên dẫn hạc, trưởng lão trong môn phái cũng rất tán thưởng.”

Lê Tiên Nhi kiêu ngạo, cong môi: ‘Đúng vậy.”

Chương 19 : Sư huynh Vi ThắngConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiGió thổi hiu hiu, Tả Mạc lại một lần nữa luyệt tập chỉ pháp, ngón tay chuyển động càng lúc càng nhanh, ba, đột nhiên, một tiếng giòn vàng, ngón tay hơi trệ, toàn bộ đều lộn xộn.Đây là lần thứ bảy.Hôm nay hắn luyện tập chỉ pháp, không một lần thành công.Thở ra một hơi thật dài, kìm nén phiền não.

“thảo mộc quyết”, chỉ pháp phức tạp, nếu như lòng không yên tĩnh, rất dễ xảy ra sai lầm.

Nhưng Tả Mạc sao có thể tĩnh tâm?

Hai tháng qua, hắn y nguyên không một lần vận hành thai tức hoàn chỉnh.

Đó cũng không phải điều làm hắn nản lòng, chân chính khiến hắn chán nản là, hắn thậm chí không cách nào tìm ra môn đạo.

Trước kia, vô luận hắn nghiên cứu “tiểu vân vũ quyết”, hay bốn loại pháp quyết trong ngọc giản hắn mua được, dù là tạm thời không cách nào lĩnh ngộ, nhưng hắn ít nhất biết phương hướng mà nỗ lực.Nhưng thai tức luyện thần, từ khi đem thần thức của hắn khôi phục, hắn vẫn không tìm được phương hướng. hắn càng bỏ nhiều thời gian, nhưng thai tức luyện thần thời giant u luyện mỗi ngày không thể vượt quá hai canh giờ.

Ngọc giản không nói rõ là vì cái gì không thể vượt quá hai canh giờ, nhưng Tả Mạc hoài nghi, có thể sẽ tạo ra thương hại.

Hắn cũng không dám dễ dàng phạm hiểm.Cứ theo trong ngọc giản, hắn chỉ phải đình chỉ việc hô hấp bằng miệng mũi, thế mới có thể chuyển thành thai tức.Nhưng, vô luận hắn làm sao nén khí, bản năng sinh tồn sẽ khiến hắn vô ý thức mở miệng ra.

Hắn căn bản không cách nào tìm tới cảm giác thai tức.Liên tục hai tháng, trừ thần thức khôi phục như ban đầu, hắn không có đột phá gì.Thời gian còn lại, hắn chỉ tu tập các pháp quyết khác.

Điều khiến hắn ngoài ý muốn là, đoạn thời gian này, linh lực cùng pháp quyết tiến bộ thần tốc.

đặc biệt là pháp quyết, trừ tiểu vân vũ quyết cùng canh kim quyết, ba loại pháp quyết còn lại, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, không ngờ tất cả đều luyện tới tầng thứ hai.Loại tốc độ này, ngay cả hắn, cũng thấy không thể tin nổi.Bề ngoài vui vẻ, nhưng trong lòng càng thêm lo lắng. thai tức luyện thần chậm chạp không tiến triển, cách thời hạn ba tháng chỉ còn một tháng, nghịch huyết xung mạch đến cùng có khủng bố như Bồ yêu nói không, hắn không rõ, nhưng chỉ cần đoán thử bốn chữ này cũng biết tuyệt không tốt lành.

Hắn cũng thử thỉnh giáo Bồ yêu, nhưng Bồ yêu chỉ cười nhạo chọc giận hắn.Không biết vì cái gì, trước mặt Bồ yêu hắn cực kỳ dễ phẫn nộ mất kiềm soát.Linh cốc cũng thu hoạch rồi, so với các sư huynh khác, sản lượng linh cốc của hắn rõ ràng cao hơn một phần. trong lần gặp họa trước, linh cốc của hắn tuy cũng bị lây lan, nhưng so với những người như lão già đen, tình huống phải tốt hơn nhiều. mà sau này, hắn căn bản không thèm che đậy, thảo mộc quyết, địa khí quyết, canh kim quyết, tất cả đều bị hắn dùng tới. chỉ có xích viêm quyết vì không có hợp với thuộc tính âm của linh cốc là hắn không dùng.Cộng thêm năm mẫu linh điền trong viện, sản lượng xa xa vượt quá dự kiến.Khấu trừ phí thuê nộp cho môn phái, hắn lưu một bộ phận linh cốc cho mình dùng, linh cốc còn lại toàn bộ đem bán, thu được 62 viên tinh thạch cấp hai, thêm lần trước lý Anh Phượng đưa cho mười lăm viên tinh thạch cấp hai, thu nhập của hắn hiện đạt 77 viên tinh thạch cấp hai.

Sở dĩ có thể kiếm lời nhiều như thế, là vì giá linh cốc tăng lên rất nhanh.Ngay cả lão già đen, gặp tai họa nghiêm trọng như thế, cũng có đủ nộp tiền phí thuê cho môn phía, cũng có thể thấy rõ giá linh cốc trên thị trường tăng tới mức nào.Mà một chuyện khác làm Tả Mạc có chút lo lắng là, sư tỷ Hách Mẫn cùng sư huynh La Ly, hai người hiện tại còn không phản hồi môn phái.

Những ngày này, hắn phát hiện một ít linh dược trong dược điền tại lãnh vụ cốc có dấu hiệu không tốt. chiếu cố linh dược là một công việc đòi hỏi sự tinh tế hơn xa việc chiếu cố linh cốc nhiều. tiểu vân vụ quyết của mình chỉ có thể bảo chứng lượng nước cho chúng nó, từ góc độ trồng trọt, đây là nhu cầu cơ bản.Trong thời gian ngắn còn không nhìn ra cái gì, nhưng sau này, rất dễ xảy ra vấn đề.Hắn hiện nay sứt đầu mẻ trán, thật không dễ dàng biến hầu bao phồng lên như hiện nay, hắn không có bao nhiêu vui sướng.Thai tức luyện thần đáng chết.Sư tỷ Hách Mẫn cùng sư huynh La Ly đáng ghét.Còn có tên Bồ yêu đáng chết vạn lần.Vì cái gì ca lại có tâm hồn thiện lương như thế, luôn phải đối mặt tà ác?

Hắn muốn khóc mà không có lệ.Thời gian trước, trừ thai tức luyện thần đại pháp, thời gian còn lại, hắn đều dành cho canh kim quyết. trong năm loại pháp quyết linh thực phu cần, cần ba loại đạt tới tầng thứ ba.

Tiểu vân vũ quyết của Tả Mạc đã đạt tới tầng thứ tư, bốn loại pháp quyết còn lại, có hy vọng đột phá tầng thứ ba nhất, chính là canh kim quyết.Hôm nay hắn hoàn toàn không có tâm tình luyện tập canh kim quyết, hắn trợn mắt, liều mạng mặc niệm mỗi chữ trong thai tức luyện thần. nếu như mặt hắn có thể biểu cảm, vậy hiện tại sẽ nhăn nheo méo mó.Một tháng!Chỉ còn lại một tháng!Mím môi, cắn răng, hắn tỉ mỉ suy đoán từng chữ.

Bồ yêu chế nhạo cũng kích phát huyết tính từ trong xương tủy của Tả Mạc.Tên vô lại đáng chết!Hiện tại hắn minh bạch, vì cái gì trước mặt Bồ yêu, hắn luôn dễ dàng nổi cáu.

Bồ yêu có thể dễ dàng xé nát sự ngụy trang của người khác, hắn hoặc sáng hoặc tối dẫn dắt tình cảm của đối phương, khiến bộ phận bản tính của đối phương lộ ra.

Đối với bất kỳ ai có khả năng sâu như biển như Bồ yêu, mắng nhiếc cũng không chân chính chọc giận hắn, Tả Mạc liền không cần khắc chế tình cảm của mình.Nếu như không phát tiết, hắn cảm thấy mình rất nhanh sẽ bị tên yêu nhân này giày vò mà mất mạng.Còn về chuyện ăn chút đau khổ, hắn cũng chẳng thèm để ý.

Cho dù hắn nói gì nghe nấy, Bồ yêu cũng phát đại thiện tâm sao?

Dùng ngón chân nghĩ cũng biết rõ.

Còn không bằng miệng chiếm chút lợi lộc, mình cũng cảm thấy sáng khoái hơn một ít.Ca là một cây cỏ nho nhỏ, thổi thế nào thì thổi cũng sẽ không ngã!Thùng thùng thùng!Tiếng đập cửa vang lên liên tiếp.“tiểu Mạc ca, tiểu Mạc ca!”

Là lão già đen, hắn tới đây làm gì?Tả Mạn kềm nén tâm nôn nóng, đứng dậy đi ra mở cửa.Mở cửa, quả nhiên là khuôn mặt đầy phong sương của lão già đen, chỉ bất quá bên cạnh hắn còn một nam tử xa lạ.Nhìn thấy Tả Mạc, lão già đen thở dài: “may là ngươi tại.”

Nói xong, giới thiệu nam tử bên mình: “đây là sư huynh Vi Thắng.”

Vi Thắng, Tả Mạc chấn kinh, nam tử xa lạ trước mắt, là đầu lĩnh trong số ngoại môn đệ tử Vi Thắng. hắn bất giác chú ý đánh giá.

Người không cao, bả vai rộng, mặt vuông thô, nhìn có vẻ đôn hậu, hai mắt ngẫu nhiên lộ ra tinh mang khiến người khác không dám xem nhẹ.“Vi Thắng sư huynh!’ Tả Mạc hành lễ.

Vi Thắng sư huynh tuy cực ít lộ diện, nhưng uy tín trong ngoại môn đệ tử cực cao, tạo quan hệ tốt đẹp với nhân vật dạng này, có ích mà không có hại.Vi Thắng quan sát Tả Mạc một lúc, hoàn lễ: “sư đệ Tả mạc quả là thâm tàng bất lộ.”

Tả Mạc chấn kinh, chẳng qua thật cũng không ngoài ý muốn, tu vi của sư huynh Vi Thắng vốn cao hơn hắn, lại khiêm tốn nói; ‘sư huynh quá khen.

Tới tới tới, tiến vào ngồi xuống nói chuyện.”

Ba người đi vào trong viện.Vi Thắng nhìn quanh bốn phía, khen thưởng: “viện thật lớn.”

Lão già đen lại liếc liếc ngắm nhìn linh điền trong viện, qua hồi lâu mới ảo não: “Ta sao không nghĩ ra phương pháp này nhỉ!

Bớt được phí thuê nha?”

Tả Mạc cười nói: “Ta cũng lợi mà thôi.

Trước kia, tòa nhà không biết của vị sư huynh nào , không ngờ có năm mẫu linh điền. chỉ tiếc, hoang phế quá lâu, phẩm giai rơi một cấp, nhất phẩm linh điền, cũng chỉ có thể có hơn không thôi.”

Lão già đen lộ vẻ tiếc rẻ: “thật tiếc, linh điền tốt như vậy.”

Tả Mạc không nói chuyện, cũng không biết là thời gian trồng trọt đã lâu hay sao, lão già đen đối với linh điền, luôn có một cảm tình đặc biệt.“ngay cả trong viện đều có linh điền, Tả sư đệ quả không hổ là trồng trọt cuồng nhân, xem ra lần này ta tìm đúng người rồi.”

Vi thắng cười nói.Ba người phân chủ khách ngồi dưới cây, Tả Mạc tiện tay pha trà.

Xích viêm quyết của hắn chỉ có tầng thứ nhất, chỉ có thể ngưng xuất một ngọn lửa nhỏ, không có tác dụng gì lớn, nhưng dùng châm lửa, lại rất tiện lợi.“sư huynh tìm ta sao?’ tả Mạc cũng không chối từ, vào thẳng chủ đề: “là gặp chuyện gì sao?

Sư đệ tuy tu vi có hạn, nhưng nếu có thể xuất lực, cũng không chối từ.”

Vi Thắng cũng không khách sao: “lần này tới, đích xác là có chuyện làm phiền sư đệ.”

Chỉ thấy hắn cẩn thận lấy ra một hộp ngọc từ trong lòng, mở hộp ngọc ra, linh khi nồng đạm ập tới mặt, bên trong có một cây linh thảo. cây linh thảo này dài tầm 30 cm, lá đỏ như lửa, một sợi dây xỏ xuyên qua lá, so với phiến lá đỏ như lửa, toàn bộ quả màu xanh ngọc bích.Nếu như không phải cơ trên mệt cứng ngắc, sắc mặt của Tả Mạc sẽ rất phong phú.

Gốc linh thảo này chưa biết tên, linh khí nồng hậu lại kinh người, cẩn thận cầm lấy, tỉ mỉ quan sát.

Linh thảo như một khối hỏa ngọc điêu khắc thành, óng ánh trơn bóng.Tuyệt đối là tam phẩm trở lên.Đoạn thời gian này, việc quản lý dược điền tại Lãnh Vụ cốc giúp sư tỷ Hách Mẫn, kiến thức về linh dược của hắn tăng mạnh.

Gốc linh dược trên tay, hắn tuy không thể nói ra tên, nhưng từ phẩm chất cùng linh khí mà nó tán ra mà nói, thậm chí vượt quá đại đa số linh dược trong lãnh vụ cốc.“cây hỏa long thảo này, đạt tới tam phẩm hiếm có, khó mà tìm được.”

VI Thắng trầm ổn: “ta cách trúc cơ còn một đoạn, thời gian này, gốc hỏa long thảo còn nhờ sư đệ trông nom.”

“trông nom?”

Tà mạc có chút king ngạc, hắn phản ứng cực nhanh: “chẳng lẽ sư huynh trúc cơ cần dùng gốc hỏa long thảo này sao?”

Như quả Vi Thắng không nói đây là hỏa long thảo, Tả Mạc tuyệt đối nhận không ra.

Chẳng lẽ vì là tam phẩm? cây hỏa long thảo này tuyệt nhiên khác hẳn hỏa long thảo trong ấn tượng của Tả mạc.“không sai.”

Vi Thắng gật đầu, vẻ mặt vẫn như thường.Tả Mạc cùng lão già đen ở bên đều lộ vẻ khâm phục.

Trúc cơ cần không ít linh dược, nhưng cần có mấy vị chủ dược then chốt, hỏa long thảo là một trong số đó, nhưng cũng không phải tuyển chọn tốt nhất. bởi vì nó còn phỉa sinh thực, dược tính của nó lại mãnh liệt, người ý chí hơi yếu, thậm chí có khả văng vì dược tính mãnh liệt mà linh lực toàn thân tan vỡ. mấy năm nay, rất ít có người dùng nó mà trúc cơ thành công.Chẳng qua, hỏa long thảo tuy như độc dược, nhưng nếu có thể chống chọi, rất có ích đối với tu vi, hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với các linh thảo phổ thông.Nhưng hỏa long thảo cấp ba, dược tính mãnh liệt cỡ nào nha!Chỉ mấy câu, Tả Mạc liền sinh kính ý đối với vị sư huynh mới lần đầu gặp mặt.

Một ít truyền ngôn về sư huynh Vi Thắng, hắn cũng từng nghe qua, truyền ngôn sư huynh từ nhỏ là cô nhi, sau đó được đưa vào môn phái, si mê luyện kiếm, vì có thể học tới kiếm quyết tốt, hắn thậm chí không tiếc làm kiếm bộc cho sư huynh La Ly.Hôm nay gặp mặt, Tả Mạc mới biết, vị sư huynh Vi Thắng quả là danh bất hư truyền.Chương 20 : Chấp niệmConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHắn cúi đầu trầm ngâm chốc lát, mới ngẩng đầu lên: “dũng khí của sư huynh, sư đệ bội phục. chỉ là linh dươc lên cấp ba, nếu không thể trồng trong linh điền cấp ba trở lên, chỉ sợ linh khí tiêu tán, phẩm giai sẽ hạ xuống.”

Vi Thắng biến sắc, nhưng lập tức khôi phục như thường, cười nói: “nếu như thế, cũng miễn ta một phen thống khổ.”

So với vẻ bình tĩnh trên mặt Vi Thắng, lão già đen càng lộ vẻ nôn nóng.Cân nhắc đôi chút, Tả Mạc tổ chức lại ngôn từ mới nói: “tiểu đệ có lẽ có biện pháp có thể thử dụng.”

“a, sư đệ cứ nói.”

Vi Thắng phấn chấn.“ta được sư tỷ Hách mẫn nhờ, hiện tại phụ trách trông giữ dược điền tại Lãnh Vụ cốc. ta thấy còn nhiều đất trống nơi dược điền, không bằng di thực vào trong cốc. ta chỉ lo, khi hách mẫn sư tỷ trở lại mà sư huynh chưa trúc cơ, đến lúc đó sẽ gặp khó khăn.Vi Thắng lúc này lộ ra vẻ mừng rỡ: “sư đệ không cần lo lắng, sư tỷ hách Mẫn cùng sư huynh La Ly không thể trở lại sớm vậy.:Tả Mạc lúc này mới nhớ tới sư huynh Vi Thắng là kiếm bộ của sư huynh La Ly, chắc là hắn biết hai người đã đâu.

Có thể giúp sư huynh Vi Thắng, hắn tự nhiên nguyện ý, nhưng vừa nghĩ tới sư tỷ Hách Mẫn chưa trở về trong thời gian ngắn, tâm tình của hắn lập tức hỏng bét.

Hắn hiện tại mỗi ngày đều cẩn thận, lo sợ dược điền xuất hiện chút thiếu sót, giống như khoai lang bỏn tay.Tập trung tinh thần, Tả Mạc cười nói: “vậy được, tiểu đệ trước chúc sư huynh trúc cơ thành công.:Vi Thắng xua tay: “nói chuyện này còn quá sớm.” nói xong hắn lấy ra một tấm ngọc giản, đưa tới trước mặt Tả mạc: “sư huynh không có vật gì dư thừa, cũng không có gì bỏ ra được.

đây là một chút thể ngộ của sư huynh mấy năm nay, hy vọng có ích đối với sư đệ.”

Tả Mạc vui vẻ, hắn cho tới giờ đều tự mình mò mẫm, không người giao lưu.

Tu vi của sư huynh Vi Thắng cao hơn hắn một bậc, kinh nghiệm tâm đắc của hắn, vừa vặn Tả Mạc có thể sử dụng được.Hắn cũng không khác khí, cười hì hì tiếp lấy: “đa tạ sư huynh.”

Ba người lại tán gẫu chốc lát, Vi Thắng cùng lão già đen lúc này mới cáo từ.Đợi hai người rời đi, Tả Mạc vội vàng mang theo cây hỏa long thảo đi tới Lãnh Vụ cốc. dược điền trong Lãnh Vụ cốc là tam phẩm, Tả Mạc thèm nhỏ dãi, linh dược hắn biết không nhiều, nhưng hắn biết linh cốc tam phẩm là giá cả gì.Tìm một nơi đất trống, cẩn thận trồng cây hỏa long thảo xuống. sau đó thi triển tiểu vân vũ quyết một lần, tầng thứ tư tiểu vân vũ quyết có hiệu quả tư dưỡng rõ rệt, hỏa long thảo nhanh chóng phục hồi sinh cơ, lá càng thêm ôn nhuận.Tham lam hít lấy linh khí nồng đậm trong không khí, Tả Mạc thầm khen, cấp ba quả là cấp ba!Lại đi quanh dược điền một vòng, không phát hiện chuyện gì lúc này mới quay về.Về tới nhà, đã là tối muộn, Tả mạc ngồi trên nóc nhà, đột nhiên nghĩ, vạn nhất trong vòng một tháng mình còn không hoàn thành một vòng hoàn chỉnh thai tức luyện thần, chẳng phải để lỡ chuyện trúc cơ của sư huynh Vi Thắng?Chẳng qua lập tức nghĩ lại, nếu không thể thành công, mình chắc cũng chẳng còn mạng, nào quản nhiều như vậy?Nghĩ tới sư huynh Vi Thắng, hắn lấy ra tấm ngọc giản sư huynh tặng hắn, đưa linh lực vào trong ngọc giản.Rất nhanh, hắn liền hết sức nhập tâm xem xét.Trong ngọc giản ghi chép tỉ mỉ nhưng hiểu biết tâm đắc của sư huynh trong quá trình tu luyện. rất nhiều chỗ tương đương vụn vặt, nhưng có thể nhìn ra, đây là sư huynh ngẫu nhiên nghĩ tới, tiện tây ghi chép xuống.Sư huynh si me tu kiếm, truyền ngôn quả không sai, linh tinh các thứ trong ngọc giản, không thành hệ thống, tuyệt đại đa số liên quan tới tu kiếm.Nhưng chỉ nhìn một hồi, Tả mạc liền không khỏi nhảy dựng lên.“Kiếm giả, trước nhập tử địa, đặt vào chỗ chết cầu sinh, như là tuyệt vọng, phải có ý niếm phải chết, một kích toàn lực, không gì không phá!:“đi đêm trong núi sâu, gặp huyết ương bức hơn hai mươi con, khổ chiến, bị thương 21 nơi, giết sạch.:“bên khe gặp thiết viên, da cứng như thép tinh, đao kiếm khó thương, dụ địch hơn hai trăm dặm, đánh thương mắt nó, không có lực đuổi theo.”….Những câu nói thường thường đều rất ngắn gọn, nhưng sự hung hãn cương nghị cũng từ trong đó thấm ra.

Sinh tử, đây là nhiều chữ xuất hiện nhất, sư huynh Vi Thắng trong ngọc giản cùng vị hôm nay hắn nhìn thấy, như là hai con người vậy.Mang tới cho Tả Mạc nhiều rung động nhất là vài đoạn sau.“đi suốt trăm ngày, cuối cùng cũng thấy cừu hà lạc thiên (chín sông đổ từ trên trời xuống), ngẩng đầu nhìn thác nước, nước chạy chồm ầm ầm, như là cửu thiên thần lôi, thế tới như ngàn quân, cuồn cuộn không dứt, không thể kháng hành.

Tâm ta hướng tới, nếu kiếm thế được như thế, chết cũng không tiếc.”

“ngồi nhìn tháng ba, ngày đêm suy đoán, nhưng do thiên tư ngu đần, khổ không hiểu được.

đứng trên đỉnh thác bảy ngày, không ngủ không nghỉ, không ăn không uống, chợt hiểu ra.

Cá từ trên lao xuống theo dòng nước, tâm thần cổ vũ, quên mất sinh tử, thần thức không minh, theo đó nhảy xuống! tay chân thân thể, mười ba chỗ xương gẫy, nằm trên giường nửa năm, không hiểu không biết, trong lòng suy đoán…”

Tả mạc thất thần, thì thào: “quá điên cuồng.”

Điên cuồng như thế, chấp niệm như thế, ngay cả nghĩ cũng chưa nghĩ qua.Dưới trời đêm, hắn ngồi trên nóc nhà, tay nắm ngọc giản, kinh ngạc sửng sốt.Trong thế giới của hắn, còn không có chuyện gì làm hắn điên cuồng như thế, chấp nhất như thế.

Thiên phú phương diện ngũ hành của hắn cũng khá, pháp quyết gì tới tay cũng rất nhanh.

Yêu cầu đối vói sinh hoạt cũng không cao, nỗ lực học tập cùng tham ngộ ngũ hành pháp quyết cũng chỉ vì có thể sống tốt.Sư huynh Vi Thắng chấp nhất tu kiếm, mang đến cho hắn sự chấn động tâm linh vô cùng lớn, không gì có thể so sánh, hắn có thể nhìn ra mỗi chữ đều tràn đầy mồ hôi và máu.Thể nội đột nhiên như có thì gì đó rung động, làm hắn khó chịu.Qua hồi lâu, tâm tư mới dần dần lắng lại, nhưng lúc này sự buồn ngũ đã biến mát.

Dưới trời đêm, hắn dứt khoát theo kiếm quyết trong ngọc giản, học tập kiếm quyết.Ngọc giản ghi chép một bộ kiếm quyết, là do sư huynh Vi Thắng ngày thường xem kiếm quyết luyện qua, lựa ra những kiếm chiêu.

Kinh nghiệm chiến đấu của sư huynh Vi Thắng rất phong phú, những kiếm chiêu này cũng rất thực dụng, không có kỹ xảo hoa lệ, ra tay cũng hết sức đơn giản.

đáng tiếc không có phi kiếm, suy nghĩ một lúc, hắn chỉ có thể ngồi xuống.Ngồi xuống, hắn lại suy xét thai tức luyện thần.Thai tức luyện thần mờ mịt, nhưng hắn hiện tại không nản lòng, chỉ thấy xấu hổ, sự chấp nhất của sư huynh Vi Thắng kích thích hắn rất mạnh.

So với sư huynh Vi Thắng, chút khốn khó mình gặp tính cái gì?\Được rồi, muốn cười ca, Bồ yêu, ngươi chờ kiếp sau đi.Hít sâu một hơi, hắn lại bắt đầu nghiên cứu thai tức luyện thần, thứ khiến hắn có chút bó tay.Ngày từng ngày trôi qua, trừ mỗi ngày cố định đi lãnh vụ cốc một lần, hắn không bước chân khỏi cửa.Trong thức hải, Bồ vẫn an nhàn ngồi trên mộ bia nghe âm khuê.Tả Mạc cắn răng, vẫn tiến tới, vui vẻ nói: “bồ, yếu quyết của bước thứ nhất thai tức luyện thần là gì?

Ta là kẻ ngốc, ngươi có thể chỉ điểm chút không?”

“bước thứ nhất? rất đơn giản, không có yếu quyết gì.”

Ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên, Bồ vẫn nghe âm khuê.NHìn vào âm khuê trên đùi Bồ yêu, Tả Mạc thầm nói, xem ra thỉnh giáo không thành, chỉ có thể lợi dụ.Hắn hỏi: “Bồ, âm khuê tốt chứ.”

“rất thú vị>” Bồ thờ ơ đáp lời.“có muốn thứ tốt hơn nữa khoong?’ thanh âm Tả Mạc như quái thúc thúc lừa tiểu cô nương.Bồ Lần đầu mở mắt phỉa, con mắt màu đỏ sẫm lộ ra vẻ hứng thú: “muốn.”

Tả Mạc lắc đầu: “nếu ngươi giảng giải cho ta Thai Tức Luyện thần, ta sẽ mua cho ngươi cái tốt hơn…”

“Ta tự mình mua.”

Bồ tùy ý nói, hắn lại nhắm mắt, lại tiếp tục nghe âm khuê của hắn.Tả Mạc trợn mắt: “ngươi có tinh thạch sao?’“không có.”

Bồ vẫn y nguyên nhắm mắt, một mặt hưởng thụ, thân thể tùy theo âm nhạc mà âm khuê phát ra lay động một cách quỷ dị.Tả Mạc thở dài, lại khôi phục giọng bình thường; “không có tinh thạch, không mua được.”

Hắn đột nhiên nghĩ, lấy loại thực lực như Bồ, nếu là cướp, cũng là chuyện nhỏ!

Hoặc đi trộm một cái, tuyệt đối thần không biết quỷ không hay.“ngươi có tinh thạch.”

Bồ tùy ý lay động theo âm nhạc.“vậy ngươi phải giảng cho ta…”

Tả Mạc hơi an lòng, tiếp tục cường điệu tinh thành cùng liên hệ với việc giảng giải. nhưng trong lòng lại nói: may mắn, hắn không muốn dùng thủ đoạn bạo lực.Bồ cắt lời Tả Mạc, vươn tay phải, bày ra một viên tinh thạch; “ta tự mình lấy.”

Tả Mạc ngẩn người tại chỗ, kinh ngạc nhìn tinh thạch sáng loáng trên tay Bồ, sao quen mắt vậy, khoảnh khắc tĩnh lặng, hắn đột nhiên như dã thú lâm vào tuyệt cảnh mà pát ra tiếng rú động trời.“nhân yêu chết tiệt. ngươi dám động vào tinh thạch của ông!

Ông liều mạng với ngươi…”

Cạnh đầm nước của lãnh vụ cốc, tả Mạc nhìn đầm nước, lòng có chút sợ hãi.

Nước đầm lạnh thấu xương, tay hắn sờ một chút, giờ vẫn còn cương cứng.Cách kỳ hạn chỉ còn ba ngày, hắn y nguyên không đột phá một bậc.

Bồ yêu vẫn bộ dáng thờ ơ, Tả Mạc minh bạch, tên này thật không quản mình chết hay sống. chẳng qua nhiều ngày như vậy, hứn cũng không phải không có thu hoạch, hắn nghĩ tới một biện pháp, trước mắt là muốn thử xem phương pháp này rốt cục có đúng hay không.Chỉ là….Thác nước ầm ầm cũng cũng không cách nào ngăn trở hàn khí tán ra, cho dù ở ven đầm, hắn cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh rét buốt.Hắn có chút khẩn trương, liếm liếm môi, hắn không muốn thử dùng phương pháp này, nhưng thời gian chỉ còn ba ngày, hắn không có lựa chọn khác.

Do dự chút ít, lập tức quyết tâm, hắn nhắm hai mắt, nhảy vào trong đầm.Nước đầm lạnh thấu xương cơ hồ trong chớp mắt đông cứng thân thể hắn, hắn không khỏi run lấy bẩy. hắn như một tảng đá, không ngừng chìm xuống, nước đầm chui vào mũi hắn, thế giới bên ngoài như cách rời hắn, an tĩnh tới mức có thể nghe thấy tim mình đang đập(nhanh).Trải qua hoảng loạn lúc đầu, Tả Mạc nhanh chóng tỉnh táo, lập tức án thai tức luyện thần vận chuyển khí tức.Cũng không biết có phải do nước đầm băng lãnh kích thích hay không, thần chí của hắn thanh tỉnh dị thường, khí tức vận chuyển cũng vô cùng thuận lợi.Một nén hương sau, một hơi dần tiêu hao hết, cảm giác ngạt thở càng cường liệt.Tả Mạc xốc lại tinh thần, hắn biết, lúc mấu chốt nhất tới rồi, trước kia mỗi lần là tới lúc này miệng tự mở ra hô hấp. thai tức luyện thần không có giảng thuật nhiều về thời điểm này, tựa hồ trong mắt tu chân giả sáng lập pháp môn này, đây là một loại đơn giản nhất.Chương 21 : Một hơiConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHắn cũng không biết thai tức luyện thần có chính xác hay không.

Dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng dùng thủ đoạn của Bồ yêu, nếu như muốn lấy mạng nhỏ của hắn, vậy chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, không cần phải dùng tâm pháp nửa thật nửa giả tới lừa hắn.

Nhưng bằng sự biến thái cùng thích thú cái ác của Bồ yêu, nghĩ tới phương pháp giày vò hắn, đây là chuyện chắc như đinh đóng cột.Nhưng là, Bồ yêu bình thường rất an tĩnh, ngoài việc cưỡng bách Tả Mạc tu luyện thai tức luyện thần ra, nhìn không ra dấu vết hắn muốn giày vò Tả Mạc.

Tả Mạc không hiểu Bồ yêu, càng không rõ mục đích của Bồ yêu rốt cục là cái gì.Bồ yêu nhất định có mục đích gì đó.Có lúc, cách nghĩ này hiện rõ trong đầu hắn.

Nhưng, mỗi khi hắn bỏ hết công sức ra suy nghĩ, lại phát hiện như gặp phải biển lớn mênh mông khôn cùng, ngươi vĩnh viễn không biết dưới đáy biển có cái gì.Có lẽ Bồ thật sự muốn trợ giúp mình, Tả Mạc biết thần thức khi thụ thương muốn chữa khỏi khó khăn cỡ nào.

Nếu như không phải thai tức luyện thần, mạng nhỏ của mình có thể lay lắt hơi tàn cũng là một vấn đề.Trách tội Bồ yêu, tựa hồ lại không có đạo lý.Chỉ có thể nói, sự yêu dị cùng biến thái của Bồ khiến hắn dè chừng theo bản năng.Điều đáng buồn nhất là, vô luận là thế nào, hắn đều không có đất để mà giãy.

Vô luận là thai tức luyện thần là thật hay không, vô luận Bồ yêu có mục đích gì, hắn đều không có chỗ để phản kháng.

Trước mặt loại người cường đại cao cấp như Bồ, hắn nhỏ yếu tới đáng thương.

Điều có thể làm duy nhất là cắn răng xông lên phía trước, mong ước tìm thấy một chút ánh sáng.Nếu như thật sự là giày vò, thân đã vào cuộc, hoặc là trầm luân trong sự giày vò của Bồ yêu, hoặc là trong sự giày vò tiếp tục tiến tới.Đáng chết!

Mình sao lại chọc phải một tên ôn thần như thế chứ.Thời gian từ từ trôi qua, nương theo cảm giác ngạt thở cường liệt, sợ hãi không cách nào át chế xông ra.Ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ, hắn hoàn toàn không biết hai chân hắn theo bản năng đang liều mạng đẩy lên, muốn nổi lên mặt nước.Nhưng hắn vẫn một mực chìm xuống, hiện tại cách mặt nước rất xa.Chẳng lẽ ta phải chết sao?Ngay cả ý nghĩ này tựa hồ cũng không hoàn chỉnh, hắn như bị tê dại, vô lực trôi nổi trong biển lớn không bến bờ.Không được!Ta không thể chết!Hắn thử giãy dụa, thử lay tỉnh ý thức của mình.Nhưng hết thảy đều vô ích, cảm giác ngạt thở bao bọc, ý thức dần tiêu tan, mơ hồ.Thật sự phải chết sao…Trong lúc mơ hồ, hắn tựa hồ lại nghe thấy có người kêu gọi.“Đừng quên!”…“Chết cũng không thể quên.”…Không biết vì cái gì, hai câu này như mộng yểm vang vọng trong đầu hắn, lúc này như một bàn tay vô hình, đột nhiên kéo hắn trở lại từ trạng thái mất hồn.Ta không thể chết!Tả Mạc dùng toàn bộ lực lượng còn sót lại, điên cuồng hét lớn trong lòng!

Thân thể hắn kịch liệt rung động, huyết quản dưới da lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bành trướng, đen thùi thô to, uốn khúc như con giun, khắp toàn thân, thật hãi nhân.Một hơi nơi ngực đã biến cực nhỏ yếu, đột nhiên hóa thành một ngọn nến, một ngọn nến tùy thời dập tắt.Nhưng mà ngọn nến nhỏ bé đó lại trở thành mồi lửa, đốt cháy ý thức hải – giống như mồi lửa vứt lên đống củi khô nứt tẩm dầu.

Ngọn lửa màu hồng đậm, chập chờn chập chờn men theo ý thức hải, cuồn cuộn tiến về phía trước.

Cỏ cây trong chớp mắt biến thành khói bụi, không gì có thể ngăn trở nó.Trong chớp mắt, ý thức hải như lửa địa ngục, lửa màu hồng đạm vô cùng vô tận cháy lên trong từng ngóc ngách của ý thức hải.Biển lửa rừng rực túy ý múa may, mây đen lượn lờ nơi bia mộ thần bí bằng đá xanh, một nam tử tuấn mỹ quỷ dị âm hàn ngồi đó, họa diện quỷ mị kinh diễm thấy một lần là không thể quên.m khuê đặt nơi đầu gối hắn, thanh âm như cuồng phong bạo vũ khiến người khác không thể nổi!Biển lửa màu hồng không chút tiếng động rực cháy, tóc che khuất nửa khuôn mặt Bồ, môi nhỏ mỏng như lưỡi đao vểnh lên, vẫn như bình thường, yêu dị mà băng lãnh.Tả Mạc hiếu kỳ đánh giá xung quanh, đột phá một hơi, cảm giác của hắn với xung quanh phát sinh biến hóa tương đối lớn.

Rất khó để hình dung, nhưng tựa như chung quanh lại bị rửa sạch một lần, một khởi đầu mới rực rỡ.

Một biến hóa khác là ý thức hải hiện này đã biến thành một vùng đất rộng mênh mang, biển lửa không biết từ khi nào đã tắt ngúm.Trừ điều này ra, hắn không có phát hiện gì khác.

Chẳng qua thai tức luyện thần có chỗ thần diệu hay không, hắn vốn không có hi vọng xa vời, hắn là một tên lập chí trở thành linh thực phu, muốn thần thức cường đại làm gì?

Chỉ cần quá quan, bảo trụ mạng nhỏ, hắn đã thỏa mãn.Du hí quá nguy hiểm, anh đây không chơi.Nhớ tới nguy hiểm hôm qua, hắn hiện tại vẫn còn sợ trong lòng.Chẳng qua, kiếm sắc treo trên đầu đã mất, hắn cuối cùng có thể thả lỏng một chút.

Hắn đã quyết định chủ ý, vô luận sau này Bồ yêu cho mình thứ gì, đánh chết cũng không nhận.

Trải qua thảm kịch lần này, hắn càng ghi nhớ bài học, muốn chiếm lợi từ tay Bồ yêu, đó là hành vi tìm chết.Tả Mạc khá yêu quý cái mạng nhỏ của hắn.Bồ yêu tựa hồ không để ý việc hắn tu luyện thai tức luyện thần, mỗi ngày giữ lấy âm khuê mới mua, chơi vui quên trời đất.Tuy nhiên mỗi lần nhìn thấy âm khuê mới tinh cao cấp trên tay y, hắn đều cảm thấy ruột đau như bị dao cắt.

Mười viên tinh thạch cấp hai trôi theo dòng nước, hắn cũng chỉ có thể hận nghiến răng kèn kẹt, lòng đẫm lệ chua xót về cái âm khuê cũ trước đây là của hắn mà Bồ chuẩn bị ném đi.Có mới nới cũ, đây là một loại bệnh của Bồ yêu mà hắn mới phát hiện.Chẳng qua nói đi rồi nói lại, Bồ yêu có tập quán tốt sao?Thai tức luyện thần như một khúc đệm nhỏ trong cuộc sống của hắn, mà Bồ yêu tựa hồ cũng thu lại sự cổ quái biến thái của hắn, an tĩnh, thật ra khiến Tả Mạc không quen.

Chẳng qua “nhân yêu vẫn là nhân yêu, ngươi cho rằng ngươi không nói chuyện, có thể biến thành nữ nhân sao?”

Dạng thầm oán ác độc này, tự nhiên không thể thiếu.Điều khiến hắn cảm thấy cao hứng là, đối với năm chủng pháp quyết hắn có tiến bộ phi tốc.

Không biết có phải vì đột phá nhất thai hay không, rất nhiều chỗ trước đây mông lung, hiện nay rõ ràng dị thường, nhẹ nhàng có thể thực hiện được.Hắn càng cần cù.Thai tức luyện thần loại cổ quái này, hắn không có chút hứng thú.

Canh Kim quyết là pháp quyết có thể mang lại tinh thạch mới là thứ hắn yêu nhất.Hắn như một tên khổ tu, mỗi ngày sống cuộc sống cực kỳ khô khan.

Tu luyện Thập chính tâm pháp, tích tụ linh lực.

Không chút chán nản luyện tập các loại pháp quyết, chỉ pháp, giống như tu luyện Tiểu Vân Vũ quyết trước đây, hắn tu luyện điên cuồng.Tiến bộ nhiều nhất là Canh Kim quyết, Canh Kim khí mang hiện tại có màu ám kim, ánh sáng nội liễm, biến hóa tùy tâm.

Mà Canh Kim khí mang còn mang thêm khí tức lẫm liệt, tuy khí tức này rất nhạt, nhưng trong khi sử dụng, hiểu quả bội tăng, cũng khiến Tả Mạc vui mừng quá đỗi.Tiến bộ của Canh Kim quyết cũng không có gì là kỳ quái, Canh Kim quyết chú trọng là thần thức. tuy thai tức luyện thần bất quá chỉ hoàn thành một hơi, nhưng so với trước kia, khẳng định mạnh hơn nhiều, tiến bộ của Canh Kim quyết là lẽ đương nhiên.

Điều khiến hắn kinh hãi là Địa Khí quyết đột ngột tiến bộ rất lớn.Địa Khí quyết nghiêng về cảm ứng câu thông, chẳng lẽ thần thức trợ giúp cảm ứng câu thông?Hắn chưa từng biết tới, nhưng đã là chuyện tốt, hắn cũng thuận theo tự nhiên, cũng không thâm cứu.Tả Mạc ở trong viện gấp rút tu luyện Canh Kim quyết, đột nhiên một thanh âm uy nghiêm vang vọng khắp núi Vô Không.“Đệ tử ngoại môn Lý Anh Phượng, cần luyện không lười khác, đột phá trúc cơ, từ hôm nay chính thức đưa vào bản môn là đệ tử nội môn.

Các đệ tử ngoại môn lấy đó làm gương, khổ tu không ngừng, lấy kỳ chính quả.”

Thanh âm cũng không lớn, nhưng có thể nghe thấy rõ ràng, núi Vô Không dư âm vang vọng không ngừng.Sư tỷ Lý Anh Phượng trúc cơ thành công sao?

Tả Mạc không khỏi sinh lòng hâm mộ, cũng thay sư tỷ Lý Anh Phượng cao hứng.

Thời gian tiếp xúc sư tỷ Lý Anh Phượng không dài, song phương còn có chút hiểu lầm, nhưng hắn hết sức hân thưởng vị sư tỷ hào sảng lanh lợi này.

Đây mới giống sư tỷ, so ra, sư tỷ Hách Mẫn kém xa.Sinh hoạt của hắn không có vì tin tức này mà chịu ảnh hưởng.

Hứng thú của hắn với trúc cơ kém xa linh thực phu.

Trúc cơ là đại quan thứ nhất trong tu chân, nhưng trừ phi thành tựu kim đan, nếu không thọ nguyên cũng không quá khác biệt so với người thường.

Còn về kim đan, thì thôi đi, đừng nói là loại đệ tử ngoại môn như hắn, dù là đệ tử nội môn, có mấy người có thể thành kim đan?Mà chỉ cần thành linh thực phu, đó là tinh thạch hàng thật giá thật nha.Hắn tiếp tục vùi đầu tu luyện pháp quyết của mình.

Đối với thứ hắn đã chọn, hắn không bao giờ lơi lỏng.

Giống như hắn tu luyện Tiểu Vân Vũ quyết, không có người chỉ đạo.

Hắn tập phóng thích, cũng không biết đã phóng bao nhiêu lần, ít nhiều vạn lần, tích cóp lâu dài dùng Tiểu Vân Vũ quyết đổ đầy ao lớn trong viện, vì thế mới đột phá Tiểu Vân Vũ quyết tầng thứ ba.Việc tu luyện của hắn bị khách không mời tới phá tan, người đến vừa vặn là sư tỷ Lý Anh Phượng mới trở thành đệ tử nội môn.“Chúc mừng sư tỷ trúc cơ thành công!”

Tả Mạc gặp mặt liền tươi cười chúc mừng, chỉ là mặt hắn không có biểu tình, có chút dị loại.“Sư đệ quá khách khí.”

Lý Anh Phượng mặt tràn đầy vui sướng, cười nói: “Dự đoán không lâu, có thể nghe tin tốt của sư đệ.”

Trong lòng Lý Anh Phượng, vị sư đệ thâm tàng bất lộ trước mắt này, hoàn thành trúc cơ cũng không khiến nàng cảm thấy bất ngờ.

Sau nàng, còn có ba nữ đệ tử, tiểu Quả cũng trong số đó.Tả Mạc vội vàng nói: “Ta còn sớm, ta còn sớm.

Mời sư tỷ.”

Tiểu Quả mặt phấn đáng yêu lộ vẻ e dè.

Tả Mạc đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ cũng thật quá thẹn thùng, thừa dịp Lý Anh Phương quay người, hắn chớp mắt với tiểu Quả, quả nhiên, mặt tiểu Quả hồng lên trông thấy.Đợi mọi người ngồi vào vị trí, Lý Anh Phượng lúc này mới nói: “Lần này tới, là có chuyện nhờ sư đệ.”

Tả Mạc hơi bất ngờ.Tựa hồ thấy Tả Mạc nghi hoặc, không đợi hắn hỏi, Lý Anh Phương liền nói thẳng đáp án, than nhẹ: “Thân ở nội môn, sau này ta sợ rằng không có thời gian chiếu cố những tỷ muội ngày xưa.

Kỹ nghệ trồng trọt của sư đệ, trong môn không ai có thể so, sư tỷ đành da mặt dày tới nhờ.”

Tả Mạc vội vàng nói “Sư tỷ có việc gì cứ phân phó.”

Sau này Lý Anh Phượng liền là đệ tử nội môn, chỉ cần Tả Mạc một ngày còn ở Vô Không kiếm môn, tuyệt đối không đắc tội bọn họ.Lý Anh Phượng lấy ra một túi nhỏ, đặt lên mặt bàn đá, nói: “Đây là hai mươi viên tinh thạch cấp hai, là một chút tâm ý của sư tỷ, sư đệ chớ chối từ.

Sư đệ thỉnh thoảng chạy tới sườn đông, phối hợp một chút.

Các nàng cầu sinh không dễ, nếu xuất hiện vấn đề như lần trước, có sư đệ tương trợ, các nàng cũng không đến nỗi không người để cầu trợ.”

Tiểu Quả ở bên cạnh chép chép miệng, vành mắt hồng lên, hai người khác mắt cũng ửng đỏ.Tả Mạc thầm thán phục, so với sư huynh Vi Thắng một lòng khổ tu, vị đại sư tỷ Lý Anh Phượng này càng xứng chức.

Hắn hiện tại mới hiểu được, uy tín của nàng trong nữ đệ tử vì sao cao như vậy.Suy nghĩ một chút, Tả Mạc đẩy túi nhỏ trở lại trước mặt Lý Anh Phượng, nói: “Đồng môn tương trợ, vốn là chuyện nên làm, sư tỷ yên tâm, sư đệ tự nhiên tận lực.”

Tiểu Quả mắt tròn mắt dẹt nhìn Tả Mạc, hai nữ hài khác cũng sắc mặt cổ quái.

Các nàng không thể nghĩ ra, cương thi tham tiền này, lần này sao lại đổi tính đổi nết?Lý Anh Phương lắc lắc đầu, lại đẩy tinh thạch tới trước mặt Tả Mạc: “Sư đệ chớ chối từ. môn phái cung ứng mỗi tháng cho đệ tử nội môn, sư tỷ cũng không thiếu tinh thạch.

Ngược lại sư đệ cách trúc cơ không xa, chỉ sợ rất nhanh cần dùng tới.

Lưu lại bên người chút tinh thạch, cũng tính là có chuẩn bị tốt hơn.”

Biểu tình cổ quái của ba nữ lập tức biến thành ngạc nhiên.Trúc cơ?

Cương thi sư huynh tính tình không tốt sắp phải trúc cơ sao?Có thể gọi là sắp trúc cơ, ít nhất cũng là luyện khí kỳ tầng thứ tám trở lên.

Các nàng hiển nhiên bị lời nói của sư tỷ hù dọa.

Tu vi luyện khí kỳ tầng thứ tám, trong số đệ tử ngoại môn, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ngay cả sư huynh Quách Lư cũng chẳng qua là luyện khí tầng thứ bảy.

Mà trong số nữ đệ tử ngoại môn, trừ Lý Anh Phượng vừa trúc cơ xong, kẻ cao nhất mới luyện khí tầng sáu.

Trong số đệ tử ngoại môn, hiện tài ngoài Vi Thắng, tính ra tu vi Tả Mạc cao nhất.Tên mặt cương thi này, lại là nhân vật số hai trong số đệ tử ngoại môn sao!Đây là điều các nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới.Vốn Tả Mạc định bán cho sư tỷ một bút ân tình, hiện tại liền không khách khí nữa, thu lấy tinh thạch: “Vậy cảm ơn sư tỷ.”

“Là ta nên cảm tạ sư đệ mới phải.”

Lý Anh Phượng cười nói: “Ta ly khai sườn đông, việc liên lạc với sư đệ sau này giao cho tiểu Quả.

Nàng tính tình nhu mỳ khôn khéo, sư đệ chớ ăn hiếp nàng.”

Ta Mạc cười ha ha: “Sư tỷ nói thế nào chứ.

Ta tính tình rất tốt nha.”

“Vậy thì được.”

Lý Anh Phượng gật gật đầu.

Tiểu Quả ở bên nhăm mặt đáng yêu, hiển nhiên biểu thị phản đối.Nàng quay mặt lại trầm giọng nói với ba nữ: “Ngày sau, các ngươi có vấn đề gì, trực tiếp tìm sư huynh Tả Mạc, hắn sẽ giúp các ngươi giải quyết.

Lời của sư huynh Tả Mạc, tương đương với lời ta nói, nếu có ai không nghe, ta sẽ tự mình trừng phạt.”

“Vâng!

Sư tỷ.”

Ba nữ đáp lời.Quả nhiên không hổ là đại sư tỷ, riêng khí độ này, trong số các đại đệ tử trẻ tuổi không ai có thể sánh kịp.

Tả Mạc thầm khen.Lại tán gẫu một lúc, Lý Anh Phượng mới mang ba nữ rời đi.Tả Mạc đột nhiên không có chí thú tu luyện nữa.

Vì xã hội giai cấp sâm nghiêm, như sư tỷ Lý Anh Phượng, nàng trúc cơ thành công, lập tức cáo biệt sinh hoạt của đệ tử ngoại môn, nàng cần phải tiến tới mục tiêu cao hơn.

Vô luận ý chí của nàng, hay là môn phái yêu cầu.Nguyên thọ kim đan kỳ có thể tới ba trăm năm, trước đó, trúc cơ kỳ, ngưng mạch kỳ, luyện khí kỳ thọ nguyên không có khác biệt lớn.Bản môn thanh hoàng không tiếp, từ xưa tới nay vẫn thế.Bao gồm cả chưởng môn cùng các sư thúc, toàn bộ đều là kim đan kỳ, đây cũng là nguyên nhân căn bản Vô Không kiếm môn mấy năm nay phát triển tốt đẹp.

Nhưng, ngay cả Thi Phượng Dung sư thúc là người trẻ tuổi nhất cũng đã hơn hai trăm tuổi.

Nhị đại đệ tử trong môn phái, ngay cả một ngưng mạch kỳ cũng không có, chứ đừng nói kim đan kỳ.

Nếu như không người kế tục, Vô Không kiếm môn vốn không lớn rất nhanh sẽ suy sụp.Vô luận là ở giới nào, một môn phái, một khi suy sụp, muốn xoay mình, so với lên trời còn khó hơn.Mình sao lại đa sầu đa cảm thế nhỉ?

Tả Mạc lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cây Hỏa Long thảo hạng ba mà sư huynh Vi Thắng nhờ.

Nghĩ tới đây, hắn liền nghĩ tới việc đi đến Lãnh Vụ cốc.Chương 22 : Sâu sừng bạcConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiĐây không phải lần đầu tới Lãnh Vụ cốc, nhưng không biết có phải do thần thức tiến bộ hay không, cấm chế trước đây chỉ cảm thấy uy áp, giờ như một quái thú lộ ra răng nanh, luồng uy áp tăng thêm gấp mấy lần khiến hắn có cảm giác nhìn không thấu.

Tả Mạc vừa đi đường vừa kinh hãi, nhanh chóng xuyên qua sương khói dầy đặc.Sơn cốc rộng mở thoáng đãng tràn ngập hương dược, Tả Mạc trong lòng vẫn còn sợ hãi khi nhìn thấy khe suối đang chạy chồm chảy vào hàn đầm.

Tuy thuận lợi hoàn thành một hơi, cảm giác tử vong tựa như trước mắt, hắn tuyệt đối không muốn thử lại.Vẫn thành thật làm một linh thực phu đi.

Hắn nói với mình như vậy.Đi tới trước cây Hỏa Long thảo, hắn lập tức kinh hãi, chỉ thấy Hỏa Long thảo suy yếu, phiến lá đỏ hồng lộ ra tử khí.

Hắn lập tức gấp gáp, cây Hỏa Long thảo này liên quan tơi chuyện trúc cơ của sư huynh Vi Thắng, nếu có chút sai sót, chuyện sẽ thế nào?

Trong thâm tâm hắn cực kỳ bội phục sư huynh Vi Thắng, chân thành hy vọng sư huynh Vi Thắng có thể trúc cơ thành công, hết sức chú tâm.Hắn vội cúi người kiểm tra cây Hỏa Long thảo.Mặt đất chung quanh còn ẩm ướt, hẳn là không thiếu nước, vậy là chuyện gì?

Kiến thức của hắn đối với linh dược ít tới thương cảm, đừng nói là Hỏa Long thảo hạng ba.

Hắn vắt óc suy nghĩ, cố gắng nhớ lại kinh nghiệm hai năm trồng linh cốc, tình huống khi nào giống như bệnh chứng của gốc Hỏa Long thảo này.Chẳng lẽ có sâu sao?Hắn không dám nghĩ tới, nhưng lập tức đặt tay lên Hỏa Long thảo, vì Canh Kim quyết không gây thương hại cho linh dược, không ngại thử một lần.Tế sa màu ám kim từ ngón tay Tả Mạc chìm vào trong thân thể Hỏa Long thảo, thần thức của hắn cùng theo Canh Kim khí mang tiến vào trong thân Hỏa Long thảo.Trong thân mỗi loại linh dược có một thế giới bất đồng, nội bộ linh cốc mênh mông xanh mượt, mà nội bộ Hỏa Long thảo lại rừng rực một màu đỏ.Còn không kịp quan sát, một khí tức âm lãnh nhìn chằm chằm thần thức của hắn.Tả Mạc ngược lại thấy bĩnh tĩnh, hắn sợ nhất là không biết chuyện gì xảy ra, giờ phát hiện vấn đề thì dễ làm.Anh đây có Canh Kim khí mang, chuyên diệt trừ các loại sâu hại!Một bầy sâu giáp xác màu bạc, chúng chậm rãi leo trèo trong thân thể Hỏa Long thảo.Khí tức của chúng không cường đại, không bạo ngược hung tàn bằng những con nha trùng gặp lần đầu, Tả Mạc khẽ yên lòng.

Trình độ Canh Kim quyết của hắn có hạn, nếu như có sâu lợi hại, hắn không chỉ hết cách mà còn có thể gặp nguy hiểm.Thúc đẩy Canh Kim khí mang, lao tới bầy sâu giáp xác màu bạc.Sâu giáp xác màu bạc tựa hồ không hoảng loạn, chúng nó tiếp tục cắn thân cây trước mặt.Canh Kim khí mang như một đám mây kim sắc, nhanh chóng bao vây những con sâu giáp xác màu bạc.

Tả Mạc an định, tin tưởng rất nhanh sẽ giải quyết chiến đấu.

Canh Kim khí mang uy lực mạnh hơn lúc trước, đề thăng không nhỏ, hắn tràn đầy tin tưởng.Một nén hương trôi qua, trán Tả Mạc bắt đầu xuất hiện mồ hôi.Hắn gặp phiền toái.Vô luận hắn thôi động Canh Kim khí mang thế nào chăng nữa, sâu giáp xác màu bạc vẫn thờ ơ như cũ!

Hắn rõ ràng cảm ứng được Canh Kim khí mang không gây thương hại đến chúng, bị ngăn trở, không thể tiến lên.

Những Canh Kim khí mang như đá mài sắc bén, thậm chí không cách nào lưu lại một vết cắt trên thân sâu giáp xác màu bạc.Giáp xác thật cứng.Hạng ba quả nhiên xứng là hạng ba, sâu hại thông gia cũng biến lợi hại, Tả Mạc muốn khóc mà không khóc nổi.Canh Kim khí mang là thủ đoạn duy nhất hắn có để đối phó sâu hại, mà vị thứ hai biết Canh Kim quyết trong môn phái lại đang nằm trên giường bệnh.Làm sao đây?Mồ hôi trên trán chảy càng nhiều, hắn càng nôn nóng.

Sư huynh Vi Thắng dựa vào nó mới trúc cơ được, đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên tay mình!Tả Mạc bó tay, Bồ yêu đột nhiên xuất hiện: “Ha ha, ngay cả một con sâu sừng bạc nho nhỏ cũng không làm gì được, ngươi còn muốn làm linh thực phu?”

Tả Mạc hồ nghi nhìn Bồ yêu: “Ngươi có biện pháp?”

Không đợi Bồ yêu nói chuyện, hắn lại trợn mắt: “Ngươi có biện pháp ta cũng không hỏi ngươi.”

Kinh nghiệm đau khổ trước đây nói cho hắn, ngàn vạn lần đừng mong chiếm lợi từ Bồ yêu, sẽ chết rất thảm.

Nhưng trong lòng hắn không khỏi ngẫm nghĩ tên sâu sừng bạc, suy nghĩ, khi nào đi kiểm tra xem có tra ra sâu sừng bạc không.Bồ yêu cũng không nổi cáu, miệng lại cong lên, con mắt đỏ như máu hơi nheo lại: “Hì hì, bộ dạng này của ngươi, thật khiến người khác mủi lòng thương!

A, tên sư huynh kia cho ngươi ngọc giản, bên trong chả phải có kiếm quyết cơ bản sao?

Ngươi có thể dùng kiếm quyết thúc động Canh Kim khí mang mà.”

“Thế cũng được sao?”

Tả Mạc sửng sốt.“Ngươi thử cái biết liền.”

Bồ yêu ném lại một câu, lập tức biến mất không thấy.Bồ yêu hôm nay rất khác lạ!

Phi thường khác lạ!Tuy thời gian tiếp xúc với Bồ yêu không dài, nhìn không thấu nông cạn của y, nhưng Tả Mạc hiểu rất rõ, tên này cũng chẳng phải loại thiện lương.

Hôm nay đột nhiên phát thiện tâm, không bình thường, tuyệt không bình thường.

Chẳng qua hắn có thể nghĩ tới, cũng chỉ có chút khác thường, về phần khác ở chỗ nào, hắn nghĩ hồi lâu cũng không ra.Vấn đề này nhanh chóng bị ném qua một bên, chuyện trọng yếu trước mắt là làm sao giải quyết bầy sâu sừng bạc này.

Lời của Bồ yêu, hắn cũng bán tín bán nghi.Trong ngọc giản sư huynh Vi Thắng cho hắn cũng ghi chép kiếm quyết, đó đều là những kiếm quyết cơ bản nhất, không có chỗ nào cao thâm, dù là người chưa tu luyện kiếm quyết như Tả Mạc cũng rất dễ xem hiểu.Dùng kiếm quyết thôi động Canh Kim khí mang sao?Hắn ngồi trên đất, lâm vào trầm tư.Hồi lâu, hắn đột nhiên nhảy dựng lên, Canh Kim khí mang màu ám kim xuất hiện trên đầu ngón tay hắn.

Canh Kim khí mang như đám cát vàng cấu thành, chậm rãi chuyển động, rất đẹp mắt.

Canh Kim khí mang đột nhiên chạy chồm, thế tích kịch liệt co rút, chớp mắt, ngưng thành một tiểu kiếm màu ám kim nhỏ bằng hạt gạo.Kỳ thực gọi nó là tiểu kiếm cũng là khen tặng nó, nó giống như hạt gạt màu vàng bị ép thành phiến mỏng.Chẳng qua Tả Mạc không để ý tới điểm này, hắn chưa thấy qua mấy cái phi kiếm, sức tưởng tượng phương diện này thật là thiếu hụt.Một chiêu một thức theo kiếm quyết trong ngọc giản vạch lên, hắn rất nhanh thể hội tới chỗ tốt do thần thức biến cường, hắn có thể dễ dàng thúc dục tiểu kiếm.Qua lại vài chiêu, rất nhanh hắn luyện được khá thành thạo.Lần nữa tiến vào trong thân Hỏa Long thảo, sâu sừng bạc vẫn y nguyên thờ ơ gặm Hỏa Long thảo.

Tả Mạc không hô hào, trực tiếp một kiếm cắt qua.Đinh!Sâu sừng bạc đang thờ ơ bỗng run lên, giáp xác màu bạc tóe lửa.Được rồi!

Tả Mạc vui mừng.Một kiếm tiếp một kiếm, theo kiếm quyết trong ngọc giản sư huynh Vi Thắng đưa, Tả Mạc không chút nhẹ tay.Đinh đinh đinh đinh!Vỏ giáp xác sâu sừng bạc cứng rắn vô cùng, tia lửa bắn tung tóe nhưng y nguyên không xuất hiện vết rạn.

Nhưng đối với Tả Mạc, sâu sừng bạc là một bia ngắm không hoàn thủ, có kiên cố nữa, cũng chỉ là bia ngắm.Tả Mạc đột nhiên nhập thần, kiếm quyết cứng nhắc, dần dần cũng trở nên thuận tay, uy lực Canh Kim tiểu kiếm cũng bắt đầu hiển hiện.Đinh!Thanh âm rất khác lạ, giáp xác sâu sừng bạc bị đánh ra một vết rạn!Tả Mạc đã bắt đầu có vẻ mệt nhọc, thúc động Canh Kim tiểu kiếm so với bình thường dụng Canh Kim kiếm quyết hao phí nhiều linh lực hơn.

Mà, yêu cầu với thần thức cũng cao hơn rất nhiều, nếu không phải thai tức luyện thần đột phá một hơi, thần thức của hắn căn bản không đủ để làm tới mức này.Cuối cùng cũng công phá phòng tuyến của sâu sừng bạc.

Tả Mạc hưng phấn, lại vùi đầu băm chém.Đinh đinh đinh!Sâu sừng bạc cuối cùng chịu không nổi, ầm một tiếng, bắn tung tóe.Dám đấu với ta, đáng đời!Tả Mạc khinh thường nhìn qua thi thể sâu sừng bạc.

Chẳng qua, thần thức chấn động không ổn, hắn vội vàng rời khỏi Hỏa Long thảo.

Thần thức cùng linh lực tiêu hao lớn, hắn vội vàng ngồi xuống tĩnh tọa, khôi phục linh lực.Linh lực khôi phục rất nhanh, nhưng thần thức tiêu hao không có tu bổ.

Muốn khôi phục thần thức, hắn chỉ có thể nghĩ tới một biên pháp là thai tức luyện thần.Chẳng lẽ đây mới là mục đích chính của Bồ yêu?Hắn không khỏi do dự.

Hắn nhìn lại Hỏa Long thảo trước mặt, do dự khoảnh khắc, hắn vẫn quyết định, trước tiêu diệt sâu sừng bạc đã.Đây là lần đầu sau khi đột phá một hơi hắn vận chuyển thai tức luyện thần.

Cơ hồ hắn vừa ngồi yên, hít một hơi xuống bụng vận chuyển công pháp, cảm giác tê dại chưa từng có, từ sâu trong cốt tủy tràn ra, cả người phiêu phiêu muốn bay.Tâm tĩnh thần minh, như có như không, hắn mới phát hiện, không biết từ lúc nào, hư không trong ý thức hải của hắn của hắn có thêm một ngôi sao.

Ngôi sao không chói mắt, hơi ảm đạm, hỏa diễm trong ý thức hải bay múa đoạt đi ánh sáng của nó, bình thường hắn căn bản không chú ý tới.Ảo ảnh sao?Tả Mạc không khẳng định.Thêm một ngôi sao, ý thức hải rơi vào biển lửa, dạng biến hóa này cũng không mang tới cho hắn nhiều cải biến.Tỉnh lại từ nhập định, Tả Mạc thần thanh khí sảng, kiểm tra một phen, thần thức tựa hồ tăng cường một chút.

Hắn vừa mừng vừa lo, thần thức tăng trưởng tự nhiên là tốt, nhưng bài học đột phá lần trước còn ngay trước mắt.Diệt xong mấy con sâu sừng bạc này, tuyệt đối không thể luyện thêm.Hắn thầm cảnh cáo mình như vậy.

Cảm giác thoải mái cùng cực vừa rồi bất giác khiến hắn mê say, nhưng cũng khiến hắn càng cảnh giác.

Cái gì thơm ngon không nhất định là canh cá, cũng có thể là độc dược.

Sự khác thường của Bồ yêu khiến hắn cảm thấy khả năng là độc dược là rất lớn.Dần dần Tả Mạc nắm giữ yếu quyết, hiệu suất tăng nhiều, kiếm quyết càng lúc càng sắc bén, trước không làm gì được sâu sừng bạc, giờ thành thục như 1 + 1 = 2, chém chết dưới kiếm!Tả Mạc cảm thấy sướng khoái, bất quá hắn vẫn rất có lý trí, không luyện nhiều.Sâu sừng bạc bị chém giết, Hỏa Long thảo lập tức hiện ra sinh cơ bừng bừng.

Tả Mạc còn phát hiện một quy luật, chỉ cần đem thiên địch trong gốc cây giết chết, thi thể của thiên địch này sẽ thành phân bón tốt nhất.Liên tiếp mấy ngày, hắn đều trông coi Hỏa Long thảo, sợ xuất hiện ngoài ý muốn.Một ngày, hắn vẫn bình thường tới Lãnh Vụ cốc.Uy, đây là cái gì?Hắn nhìn tới thân Hỏa Long thảo, một quả nhỏ màu đỏ lớn như hạt gạo, quả nhỏ này trước màu xanh lục, giờ đã biến đỏ rực.

Chỉ là bằng kiến thức ít tới thảm thương của hắn về linh dược, hắn rất khó phán đoán quả nhỏ này rốt cục là quả hay hạt giống.Chẳng qua, không quản là quả hay là hạt giống, điều này đều cho thấy gốc Hỏa Long thảo này sinh trưởng tốt, đây là chuyện tốt.

Điều hắn lo nhất là Hỏa Long thảo không hợp thổ nhưỡng, hoặc là xuống hạng, hắn không còn thể diện đi gặp sư huynh Vi Thắng.Liên tục mấy ngày, hắn cẩn thận trông coi Hỏa Long thảo.

Hỏa Long thảo là linh dược tính dương điển hình, thích hợp dùng Xích Viêm quyết, mỗi ngày Tả Mạc đều không quên thi triển cho nó mấy lần, phiến lá của nó ngày càng đỏ tươi, quả nhỏ lớn như hạt gạo kia cũng to như hạt đậu nành, màu sắc ngày càng thẫm đậm, hết thảy đều tốt, cho tới khi sư huynh Vi Thắng tìm tới cửa.Chương 23 : Dị tượngConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc kinh hãi nhìn sư huynh Vi Thắng.Quần áo sư huynh đã rách tung tóe thành từng sợi, cả người như một lợi kiếm xuất vỏ, khí thế bức người.

Tả Mạc cảm thấy rất xa lạ, trong đầu hắn bỗng xuất hiện một từ - kiếm ý!Tả Mạc đột nhiên hiểu ra: “Chúc mừng sư huynh!”

Vi Thắng nghe thế khẽ cười, kiếm ý quấn quanh thân thể tựa hồ bị bàn tay vô hình kích thích, đột nhiên cuộn trào.

Đá vụn cùng đất bùn bị đẩy lùi, tro bụi bay mù mịt, chớp mắt, mặt đất dưới chân gã bị kiếm ý vô hình chém ra một cái khe nông.“Xin lỗi sư đệ, tu vi của ta có hạn, không cách nào thu phát tự nhiên.”

“Sư huynh là tới vì Hỏa Long thảo?”

Tả Mạc xua tay, tỏ ý mình không thấy phiền.

Hắn lần đầu nhìn thấy người sắp trúc cơ, hết sức hiếu kỳ.“Làm phiền sư đệ.”

Vi Thắng đành chịu, chà chà chân, hố đất dưới chân y cơ hồ đã sâu tới đầu gối.Biết Vi Thắng đã tới lúc quan trọng, Tả Mạc không chậm trễ nói: “Mời sư huynh theo ta.”

Nói xong, lập tức bước đi, một mạch chạy về phía Lãnh Vụ cốc.Phía sau truyền đến tiếng véo véo không dứt, sư huynh Vi Thắng đi tới đâu, mặt đất nơi đó bị bắn tung tóe, đá nhỏ bị đẩy bắn ra.Hai người rất nhanh tới bên ngoài Lãnh Vụ cốc, Tả Mạc ném lại một câu: “Sư huynh xin chờ chút.”

Lập tức luồn vào trong sương khói, không lâu sau quay lại, trên tay cầm Hỏa Long thảo màu đỏ.

Cẩn thận đặt Hỏa Long thảo lên trên đất, hắn nhanh chóng nhảy qua một bên.Quanh mình sư huynh đầy kiếm ý, lực phá hoại kinh người, trên đường tới đây, hắn đã bị dọa sợ.Vi Thắng cúi xuống nhặt Hỏa Long thảo lên, chỉ thấy Hỏa Long thảo như một ngọn lửa đỏ, màu càng mỹ lệ so với trước.Vi Thắng lộ vẻ vui mừng, vẻ mặt nghiêm túc, hướng Tả Mạc cúi mình: “Đa tạ sư đệ.”

Nói xong, sư huynh Vi Thắng vội vã rời đi.Tả Mạc sững sờ nhìn bóng lưng sư huynh Vi Thắng tan biến, lần đầu hắn thấy bộ dạng một tu giả sắp trúc cơ, so với hắn tưởng tượng thì thật sự không giống.

Không biết sư tỷ Lý Anh Phượng trúc cơ thế nào, cũng là tình cảnh này sao?Trúc cơ, được gọi là quan ải thứ nhất của tu chân giả, quả nhiên không giống bình thường!Hắn cả ngày tinh thần có chút hoảng hốt, cảnh kiếm ý của Vi Thắng tán dật hôm nay là xung kích mạnh đối với hắn.

Chậm chạp không nghe thấy thanh âm tuyên bố như khi sư tỷ Lý Anh Phượng trúc cơ thành công.Sẽ không thất bại chứ?

Lòng hắn đầy lo lắng, bản thân Hỏa Long thảo là độc dược rất độc, hơi bất cẩn, linh lực lập tức tan vỡ, huống chi, gốc Hỏa Long thảo sư huynh Vi Thắng phục dụng là hạng ba.Sư huynh Vi Thắng hắn chỉ gặp hai lần, nhưng vị sư huynh tâm như thép, vĩnh viễn ngay thẳng khiến hắn bội phục từ sâu trong lòng.

Trước đây, hắn vẫn thấy mình là một người khá cần cù phấn đấu, nhưng so với sư huynh, mình thật không đáng nhắc tới.Nửa đêm, Tả Mạc ngồi trên nóc nhà, tâm không chú ý tại thanh âm do âm khuê phát ra, trong lòng hắn lo lắng càng mạnh.Nhưng lúc này, một luồng sáng chói mắt đột nhiên bắn lên từ nơi nào đó trong núi, đâm thủng bầu trời.Tranh!Như bảo kiếm xuất vỏ, thiết thạch va chạm, vang vọng núi Vô Không!Động tĩnh lớn như vậy, các đệ tử khác dồn dập bừng tỉnh, người người chạy ra, ngẩng đầu kinh hãi nhìn quang mang đâm nát thiên không như một thanh kiếm.Trên nóc nhà, Tả Mạc ngây người.

Lòng lại cực độ vui mừng, mừng vì khí tức này là của sư huynh Vi Thắng!

Khiến hắn kinh hãi là vì, ánh sáng như kiếm kia mang đến cho hắn áp bách!Hắn không tự chủ nghĩ tới kiếm ý trắng muốt trong ý thức hải.

Hai cái giống nhau về ngoại hình, nhưng lại xa xa kém kiếm ý trắng muốt kia về sự băng lạnh, hung hãn, mạnh mẽ.

Kiếm ý của sư huynh lại có vị đạo đôn hậu ngưng thực.Lý giải của Tả Mạc về kiếm ý ít tới thương cảm, nhưng đột nhiên, hắn nhận định kiếm ý này là của sư huynh.

Hắn kinh ngạc nhìn vào kiếm mang trực đâm thủng bầu trời, vừa cao hứng vừa hâm mộ.Lúc sư tỷ Lý Anh Phượng trúc cơ cũng không có bao nhiêu động tĩnh, sư huynh trúc cơ thanh thế lại kinh động thiên địa, thật là lợi hại.Dị tượng như vậy, không riêng gì núi Vô Không bị kinh động, môn phái chung quanh cũng bị cảnh tượng kì dị kinh động, chỉ thấy vô số kiếm quang như lưu tinh bay tới bên này.Ai cũng không chú ý tới, trong thiên không, không biết từ lúc nào, chưởng môn cùng vài vị sư thúc đã chờ đợi ở bên.“Bản môn đại hứng khởi!”

Thanh âm tam sư thúc Diêm Nhạc run rẩy.

Mặt sớm không có nụ cười thường nhật, mà ngược lại có vẻ sắp khóc.Chưởng môn Bùi Nguyên Nhiên cũng không kìm nén nổi, đứng giữa trời, thanh âm vang vọng phía đông, giọng nói nghẹn ngào, nói liền ba lần: “Đệ tử bất hiếu đa tạ liệt vị tổ sư bảo hộ bản môn.

Bảo hộ bản môn tân hỏa truyền thừa không tuyệt!”

Ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt.Diêm Nhạc cùng Tân Nham đều quỳ xuống, nhìn về hướng đông dập đầu ba lần.Ba người khởi thân, mặt đầy vui vẻ, như say như túy.

Ngay cả Tân Nham bình thường lạnh lùng, lúc này mặt cũng đỏ hồng.“Đáng tiếc, tứ sư muội vân du không về, nếu không gặp cảnh này, không biết vui vẻ bao nhiêu.”

Bùi Nguyên Nhiên bình tĩnh lại, cảm khái.Diêm Nhạc rất đồng cảm: “Có thể gặp cảnh này, ta chết cũng không tiếc.”

Bùi Nguyên Nhiên quát mắng: “Sư đệ sao có thể nói bậy, bản môn đang vui mừng, ta cần dụng hết toàn lực, bồi dưỡng Vi Thắng, mới có thể không thẹn sự mong đợi của liệt thế tổ sư đối với chúng ta.”

Diêm Nhạc gật đầu lia lịa: “Sư huynh nói chí phải.”

Lão đột nhiên quay mặt qua, nhíu mày, có chút không vui: “Đêm nay, khách nhân tới không ít nha.”

Mắt Bùi Nguyên Nhiên chớp động hàn mang, giọng nói hờ hững: “Đêm nay không phải lúc chiêu đãi, nhị sư đệ, đừng để bọn họ quấy nhiễu Vi Thắng.”

“Được!”

Tân Nham tỉnh táo lại, như thiết thạch băng hàn, một tiếng nói ra, hàn khí lan tràn.Vô luận là tu chân giả bay tới núi Vô Không, hay là đệ tử ngoại môn đang ngửa đầu xem, chỉ thấy trước mắt một mảnh tuyết trắng!

Còn không đợi bọn họ kịp phản ứng, kiếm ý khủng bố hủy thiên diệt địa cuồn cuộn chụp xuống đầu bọn họ!Mọi người không ai không hoảng hốt, đều phải lui về phía sau.Chỉ thấy một con ly long khổng lồ trắng muốt, thân thể chiếm cứ nửa bầu trời linh hoạt tự nhiên trôi nổi giữa trời đêm, con ngươi như băng tinh bễ nghễ kiêu ngạo.

Khí tức băng lạnh hung sát, xa xa cũng có thể cảm thấy rõ nét.Chúng nhân khi này mới nhớ tới, Vô Không kiếm môn có được bốn vị kim đan kỳ tu giả.“Là Băng Ly kiếm?”

Có thanh âm già nua từ xa xa truyền lại.Tân Nham nhướng mày, mắt tuôn chiến ý, lạnh giọng nói: “Tại hạ Tân Nham.”

Trên núi Vô Không, một đám đệ tử ngoại môn ngẩng mặt lên, không ai không kinh thán.

Nguyên lai sư thúc Tân Nham thường ngày nghiêm nghị, không ngờ nổi danh như vậy.Người nơi xa không có nói tiếp.“Hôm nay quá muộn, lại đúng lúc tiểu đồ trúc cơ, thực không tiện chiêu đãi, làm phiền nhiễu nhã hứng của các vị, thành thật xin lỗi.

Không bằng các vị lúc khác lại tới, bản môn trên dưới, nhất định sẽ bày sạp chào đón.”

Bùi Nguyên Nhiên thanh âm tràn đầy uy nghiêm, xa gần đều có thể nghe thấy.“Không ngờ Đông Phù cũng có cao thủ dụng Băng Ly kiếm, thất lễ thất lễ!

Núi Vô Không đang hứng khởi chỉ đành chờ ngày khác, bần đạo Thiên Tùng tử chúc mừng các vị trước.

Hôm nay không tiện, ngày sau lại tới quấy rầy!”

Thanh âm vòng vọng, nhỏ dần mãi tới lúc không thể nghe thấy nữa.Các tu chân chung quanh cả kinh, không nghĩ người tới là Thiên Tùng tử.

Thiên Tùng tử tại Đông Phù tuyệt đối nổi danh, lão là hậu nhân của Đông Phù tiên nhân, cũng là người chấp chưởng Đông phù hiện tại.Ngay cả Bùi Nguyên Nhiên cũng lộ ra kinh ngạc, lão không ngờ động tĩnh nơi này cũng kinh động cả Thiên Tùng tử.

Thanh danh Thiên Tùng tử cực cao, nghe đồn tu vi kinh người.Nhưng dẫu sao lão cũng là chủ của một phái, rất biết kìm nén tức giận, cao giọng nói: “Cung tiễn đạo huynh!”

Những tu giả vốn định thám thính một phen, đều biết phận tán đi.

Ngay cả Thiên Tùng tử cũng dùng lễ đối đãi, bọn họ nào dám nôn nóng.

Người thông minh ý thức được, địa vị của Vô Không kiếm môn tại Đông Phù tất nước lên thuyền lên.Vô Không kiếm môn có bốn vị tu giả kim đan kỳ, tin tức này bọn họ đại đa số đều biết.

Nhưng Vô Không kiếm môn bình thường ít giao lưu với ngoại nhân, bốn người này ngoại trừ Diêm Nhạc chủ quản kinh doanh được nhiều người biết tới, ba người còn lại cơ bản không bước ra khỏi sơn môn.Người có tâm đã tính nghe ngóng một chút về Băng Ly kiếm.

Cao thủ như thế, lại ở tại một ngọn núi nhỏ không người biết tới, thực khiến người ta khó hiểu.Lời chưởng môn cùng Thiên Tùng tử, Tả Mạc bịt tai không nghe, hắn sửng sốt coi chừng con ly long trắng muốt đang bay lượn trên không.Giống như việc hắn khẳng định kiếm mang đâm thẳng bầu trời là do sư huynh Vi Thắng tạo ra, hắn cũng nhận ra con ly long trắng muốt đang bay trên không kia, chính là kiếm ý trong ý thức hải của mình.

Về ngoại hình, hai cái có sự khác biệt rất lớn, nhưng không biết vì sao, hắn lại vô cùng chắc chắn khẳng định, con ly long này cùng kiếm ý trắng muốt mình gặp qua hai lần, không có khác biệt về bản chất.Hắn không khỏi sửng sốt, nguyên lai tối hôm đó là các sư thúc!Kết quả này, khiến tim hắn đập loạn xạ.Đột nhiên hắn nhớ tới, đầu sỏ còn trong ý thức hải của mình!

Cách nghĩ này, lập tức khiến tim phổi hắn lại đảo lộn.Nếu như để chưởng môn biết, Bồ ở trong ý thức hải của mình…Hắn bất giác run lẩy bẩy, răng va vào nhau lập cập.Hắn lại nhìn con tuyết ly bay trên trời kia, trong lòng rét buốt, hắn vẫn có ảo giác, con tuyết ly tựa hồ tùy thời có thể phát hiện ra Bồ yêu, nó nhất định sẽ không chút đắn đo lao xuống xé mình thành mảnh vụn!Loại cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, hắn thậm chí cảm thấy con ly long khổng lồ kia đang chú ý tới hắn.Hắn như mất hồn, không có khả năng để ý tới cái khác, cơ hồ lăn xuống nóc nhà, rụt vào trong phòng.Về tới tĩnh thất, hắn còn chưa hết kinh sợ.Khoảnh khắc, tim đập chậm lại, miệng khô khốc.Bồ yêu chết tiệt!

Tả Mạc lại nguyền rủa gã.Hắn đột nhiên nghĩ tới, Bồ yêu có thể tự mình đi ra, ý nghĩ này lập tức làm hắn kinh hãi cùng cực.

Tên điên Bồ yêu kia làm ơn đừng nháo!Hắn vội ngồi ổn định, chấn định tâm thần, để tâm thần tiến vào trong ý thức hải.Ý thức hải như có cuồng phong thổi loạn, lửa đỏ điên cuồng bay múa.Giống như một đàn xà nữ yêu diễm lắc eo kinh tâm động phách.

Bồ không có ngồi trên mộ bia như trước, mà đứng trước mộ bia, như một cây thương, áo đen bóng lóng như tơ lụa bay phần phật, tóc đen trên trán bay múa, không ngờ vẫn che con mắt trái của gã.Mắt phải hắn như vực sâu, nhìn chằm chằm bia mộ.Chương 24 : Tìm phương pháp khácConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckMột đêm không ngủ, Vô Không kiếm môn trên dưới không ai ngủ ngon.

Khác với các sư huynh đệ tụ lại mội chỗ vui vẻ thảo luận, Tả Mạc bị dọa chết khiếp.

Hắn hiện tại đang ngồi cùng một chiếc thuyền với Bồ yêu, khi hắn nhìn tới con tuyết ly, đầu óc như nổ tung.

Hắn trước đó còn lưu lại chút ảo vọng, hiện tại tâm thần hoảng loạn.Hắn thấp thỏm, nếu không phải rất quyến luyến nơi này, hắn lập tức thu dọn đồ vật, trốn đi nơi khác.Kinh hãi mấy ngày, thấy không có việc gì, tim của hắn mới về trong ngực.Sư huynh Vi Thắng lần này nhất định nổi danh, nghe nói tại Vô Không kiếm môn, thiên tài ngang trời xuất thế, khi trúc cơ kiếm khí bay đầy trời, cả vùng Đông Phù đều thảo luận náo nhiệt.

Mà quả nhiên, sư huynh Vi Thắng rất nhanh được chưởng môn thu làm đệ tử, ban cho phi kiếm bậc bốn Liệt Hồng, người phụ trách dạy bảo y lại là sư thúc Tân Nham.

Trước kia đệ tử được thưởng kiếm đều là phi kiếm bậc ba, cho dù là có thiên phú xuất sắc nhất như sư huynh La Ly, cũng không ngoại lệ.Tôn sủng như vậy, tại Vô Không kiếm môn là lần đầu, mà người được thưởng kiếm không ngờ trước kia còn là một đệ tử ngoại môn.

Các đệ tử ngoại môn khi nói tới chuyện này, đều có cảm xúc vinh dự, nhưng cũng không thể che dấu sự hâm mộ không thôi.

Một người là đệ tử ngoại môn làm kiếm bộc, một hơi bay lên, biến thành đệ tử được coi trọng nhất trong số đệ tử đời thứ hai, việc sư huynh Vi Thắng trải qua, cơ hồ đều là mộng tưởng của mỗi vị đệ tử ngoại môn.Tả Mạc ngoài việc tán thán, lại không có nhiều kinh ngạc, hắn tin tưởng, bất kỳ một người nào nhìn qua ngọc giản kia, đều sẽ không kinh hãi như hắn.Tuy tán thán, nhưng hắn lại không noi theo sư huynh Vi Thắng.

Trong lòng hắn không có sự chấp nhất kia, về bản chất mà nói, hắn là một kẻ lười biếng, hiện tại nỗ lực như vậy, cũng chỉ vì sau này có thể lười biếng.Bồ yêu tựa hồ khôi phục như thường, vẫn giống như bình thường, ngồi trên bia mộ nghe âm khuê.Ý thức hải không có gì biến hóa, trừ hỏa diễm tựa hồ lớn hơn một ít, Tả Mạc không biết đây có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng toàn bộ là đỏ rừng rực.Náo động tại núi Vô Không cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, sinh hoạt của Tả Mạc cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, sự hãi hùng khiếp sợ khiến hắn nhớ mãi sinh hoạt trước kia.

Sinh hoạt lại trở về bình thường, trong lòng hắn rất loạn, nhưng, hắn cũng gặp phải phiền hà.Linh thực phu cần ba loại pháp quyết đạt tới tầng thứ ba.

Tiểu Vân Vũ quyết của Tả Mạc đạt tới tầng thứ tư, trong mắt hắn, pháp quyết có khả năng đạt tới tầng thứ ba nhất là Canh Kim quyết.Hắn thậm chí biết làm cách nào đột phá Canh Kim quyết tầng thứ ba.Dùng kiếm quyết thúc động Canh Kim khí mang, đó là mấu chốt, nhưng Bồ yêu ngày đó chỉ điểm cho hắn phương pháp tiêu diệt sâu sừng bạc.

Lối đi này cũng chứng thật suy đoán trước đây của hắn, Canh Kim quyết kỳ thật là một pháp quyết công kích.Nhưng Tả Mạc không ngốc, hắn cũng phát giác điểm kỳ quặc trong đó.

Cứ đi tiếp theo con đường này, vậy hắn phải tăng cường thần thức.

Canh Kim tiểu kiếm cũng không phải chân chính tiểu kiếm, thần thức không đủ cường đại, không cách nào điều khiển nó.

Lần này tiêu diệt sâu sừng bạc, khiến hắn hiểu rất sâu, nếu như thần thức của hắn mạnh hơn mấy lần, uy lực của Canh Kim tiểu kiếm tuyệt đối tăng gấp bội.

Muốn sao được vậy, kiếm quyết mới có thể thi triển như ý.Tăng lên thần thức, vậy gặp một vấn đề, tu luyện Thai Tức luyện thần!Khó trách Bồ yêu tốt như vậy, chờ đợi mình làm việc này đi.Vốn vẫn nghĩ vì không tìm được cách đột phá Canh Kim quyết mà phiền não, hiện tại Tả Mạc lại vì không thể đột phá mà đau đầu.Do dự hồi lâu, hắn cuối cùng quyết định, không đột phá Canh Kim quyết.Linh thực phu không phải chỉ cần ba loại pháp quyết đạt tới tầng thứ ba sao?

Bất quá tuyển hai loại pháp quyết từ ba loại còn lại.Thảo Mộc quyết, Xích Viêm quyết, Địa Khí quyết, hắn đều đạt tới tầng thứ hai.Nhưng là, vô luận hai loại nào, chẳng qua hắn mới đạt tới tầng thứ hai, cách đột phá tầng thứ ba còn xa.

Vốn Canh Kim quyết hắn nắm chắc đột phá tầng thứ ba, hiện tại chỉ có thể để qua bên, hắn rất buồn bực.May là trên tay ta có tinh thạch.Hẳn nên tìm xem, có ngọc giản nào bán không.

Ngọc giản trước kia hắn mua, chỉ là hàng phổ thông, năm loại pháp quyết đều chỉ nói qua, nhưng đại bộ phận đều hời hợt, chỉ miễn cưỡng nhìn ra phương hướng, tuyệt đại bộ phần cần mình tự tìm hiểu.

Ngọc giản trên chợ đại đa số là loại này, tinh phẩm chân chính cơ hồ đều tại trong tay người của đại môn phái, ngẫu nhiên lưu lạc trên chợ, cũng là giá trên trời.Tại một vài môn phái đỉnh cấp, mỗi một vị tu giả trước khi tịch diệt, đều dùng thần thức lưu lại những tâm đắc của mình vào trong ngọc giản, truyền thừa, đây là ngọc giản cấp cao nhất.

Những đệ tử có thiên phú cao nhất trong môn phái được phân những ngọc giản chứa thể ngộ của các tiền bối.Các đệ tử trẻ tuổi này thường trong một đêm thoát thai hoán cốt, có thể rút ngắn thật lớn thời gian tu luyện.Nhưng đối với tu giả phổ thông, loại chuyện tốt này đừng mơ tưởng, thành thật đi từng bước một đi.

Không những thế, bọn họ như lạc đường đi trên sơn đạo hiểm trở, cẩn thận leo trèo.

Còn việc có đi phải đường vòng hay không, hay là thi cốt vô tồn, phải xem ngươi có may mắn hay không.Tính cả 20 viên tinh thạch cấp hai mà Lý Anh Phượng đưa cho, tài sản của Tả Mạc nhiều chưa từng có, dù rằng Bồ yêu đã tiêu một khoản lớn.

Điều này cũng không khiến Tả Mạc cảm khái một câu, tuy nói người người tu chân, nhưng mấy kẻ nổi bật, có mấy ai người không gì cả?

Sư tỷ Lý Anh Phượng gia cảnh giàu có, tặng đi mấy chục viên tinh thạch cấp hai, mắt không nháy một cái, phần khí độ này, Tả Mạc hâm mộ chết mất.Hầu bao phồng, tu luyện lại bị xiềng xích, Tả Mạc tự nhiên nghĩ tới việc dùng tinh thạch giải quyết vấn đề.

Mục đích lần này của hắn là mua ngọc giản có đơn nhất pháp quyết, người đồng thời tu luyện năm loại pháp quyết ít tới thảm thương, nhưng người tinh thông một hai loại pháp quyết, hẳn nhiều một chút.Pháp quyết này khẳng định giá không rẻ, lần này mình phải bán máu nha, nhưng hắn cũng chỉ có thể nhận.Lại kẽo kẹt cưỡi lên tiểu Hoàng, lại một lần lắc la lắc lư chạy tới Đông Phù.Là trọng trấn của Thiên Nguyệt giới, quy mô phát triển của Đông Phù khá lớn, bởi thế cũng hấp dẫn không ít tu giả.

Trên cơ bản, nơi này có thể hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu phổ thông, đặc biệt đối với loại tu giả luyên khí kỳ như Tả Mạc.Một cửa hiệu không lớn, Tả Mạc cơ hồ cúi rạp xuống bàn, mắt không nháy coi chừng đối phương.“Ta nói này huynh đệ, ngươi ra ngoài mua một con đi, cũng không đắt.

Ngươi muốn sửa, lần nữa đưa vào linh lực, cũng chẳng rẻ hơn mua một con mới.

Vả lại nó không thể tiến cấp.”

Người đó cầm lấy hạc giấy phong hành tiểu Hoàng của Tả Mạc, rất lành nghề khuyên.Nhìn vào hạc giấy đã hiện vết rạn, Tả Mạc có mấy phần tiếc rẻ, dù sao cũng là tọa kỵ đầu tiên.

Hắn cắn răng, nói: “Ngươi sửa giúp ta đi, phí dụng bao nhiêu, ta tự nhiên trả đủ.”

Người đó nhún vai: “Vậy tùy ngươi.”

Chỉ thấy hắn lấy ra các loại công cụ. trước lấy ra vài lạt trúc mỏng, gia cố khung xương, lại dán lên giấy vàng vào nơi có vân rạn. lấy ra bút lông, dùng chu sa cẩn thận tu bổ phù trận, sau đó quán thâu linh lực, cho tới khi chu sa màu hồng bị giấy vàng ẩn đi.

Hắn lại bôi lên bề mặt một lớp dược thủy, phù ấn vừa tan biến lại xuất hiện.“Tốt rồi.

Ta hơi cường hóa một chút, cẩn thận chút còn có thể dùng một hồi.

Ba viên tinh thạch cấp hai.”

Quả nhiên bằng với giá mua mới, Tả Mạc đau lòng, nhưng vẫn sảng khoái trả tiền.Đi ra khỏi cửa hàng nhỏ, hắn đi tới thị trường tự do, lại tìm tới Phó Kim.Phó Kim thấy Tả Mạc, lập tức tỉnh táo, kêu lên: “Oa, Mạc ca tới, lần này lại muốn thứ gì đây?”

Tròng mắt láo liên như trộm nhìn vào nhẫn đồng trên tay Tả Mạc, lập tức càng tinh thần càng no đủ.

Mắt hắn rất sắc, kia là pháp bảo, tuy phẩm chất không cao, nhưng cũng nói một vấn đề, trong tay Tả Mạc khẳng định có chút tinh thạch.Tả Mạc hỏi: “Hgươi có ngọc giản về Thảo Mộc quyết không? liên quan tầng thứ ba.

Hoặc là Xích Viêm quyết, Địa Khí quyết cũng được.”

“Tầng thứ ba?”

Phó Kim vẻ mặt đau khổ lắc đầu: “Mạc ca.

Ngươi cũng biết đó, pháp quyết nào tới tầng thứ ba, không dễ dàng kiếm được.

Ngay cả kiếm được, giá cả, he he, ít nhất cũng là hai viên tinh thạch cấp ba.”

Hai viên tinh thạch cấp ba.

Giá này lập tức khiến Tả Mạc không biết nói thế nào cho phải.

Tuy hiện tại hắn giàu có hơn trước rất nhiều, nhưng giá này, tuyệt đối là giá trên trời.

Một viên tinh thạch cấp ba, cần 100 viên tinh thạch cấp hai.

Đây là tinh thạch cấp thấp, phẩm cấp càng cao, tỷ lệ hoán đổi càng khác xa.

Như tinh thạch cấp bốn, ít nhất cần 500 viên tinh thạch cấp ba.Cấp ba là một đường ranh giới.Nếu có thể chế tạc pháp quyết vào ngọc giản, Tả Mạc sớm đã đi bán ngọc giản.

Chuyện khác không nói, bằng Tiểu Vân Vũ quyết tầng thứ tư, nếu có thể chế thành ngọc giản, tuyệt đối có thể bán được giá cao.

Đáng tiếc, chế tác ngọc giản kèm pháp quyết cũng không phải chuyện đơn giản, đừng thấy Tả Mạc đạt tới tầng thứ tư Tiểu Vân Vũ quyết, nhưng tuyệt đại đa số chỗ huyền diệu chỉ có thể hiểu, không thể dùng lời truyền đạt.Giống như ngọc giản mà sư huynh Vi Thắng cho hắn, bên trong chỉ có ghi chép đơn giản nhất về những kinh nghiệm cùng cảm xúc, không thể gọi là ngọc giản có pháp quyết.Có thể chế tác ngọc giản có pháp quyết, thường đều là người có tu vi cao thâm.

Bọn họ có thể đứng ở góc độ cao cao hơn nhiều, càng thâm hiểu thấu triệt hạch tâm của pháp quyết.Ngọc giản có pháp quyết do kim đan kỳ tu giả chế tác, so với ngọc giản có pháp quyết do ngưng mạch kỳ tu giả chế tạo, giá tiền cách nhau xa.

Tả Mạc mua tấm linh thực ngọc giản kia, là một tu giả ngưng mạch kỳ chế tác, bên trong có nhiều chỗ không rõ ràng.Trên chợ nhiều nhất là ngọc giản của trúc cơ kỳ tu giả chế tạo, chúng nó thường có thể bán giá vừa phải, rốt cục thăng lên trúc cơ kỳ cũng có chút tài sản.

Đây là vì cái gì ngọc giản có pháp quyết dành cho luyện khí kỳ hiếm như vậy.Tuyệt đại bộ phận luyện luyện khí kỳ là cùng quỷ.Vả lại Thiên Nguyệt giới, tiểu giới trực thuộc quản hạt của Côn Luân cảnh, kiếm tu mới là chủ lưu, các loại pháp quyết khác ít hơn nhiều.Tả Mạc không khỏi thất vọng.Tuy Tả Mạc mặt không biểu tình, nhưng Phó Kim vẫn nhạy bén cảm giác thấy sự thất vọng của hắn, gã suy nghĩ một chút nói: “Mạc Ca không ngại thì đi tới bảng đàn xem chút.”

Tả Mạc lập tức ảo não vỗ vỗ đầu, mình sao lại quên chỗ này chứ nhỉ?Mỗi môn phái, luôn sẽ gặp các loại vấn đề.

Ví dụ Vô Không kiếm môn lần này, linh điền gặp quái bệnh, nếu môn phái không cách nào giải quyết, sẽ tới đây dán bảng, hi vọng có kỳ nhân dị sĩ, có thể trợ giúp họ vượt qua khó khăn.

Sau đó mọi người phát hiện tiện lợi, thế là kiến lập một cái đàn, dùng để phát bảng, được gọi là bảng đàn.

Nơi này cũng trở thành nơi mà không ít tu giả tìm việc, đặc biệt nhiều là luyện khí kỳ cùng trúc cơ kỳ.Đương nhiên, phát bảng cần trả phí, mà người cầu trợ cũng sẽ dán thù lao xác thực.Cảm ơn Phó Kim, Tả Mạc chuyển hướng chạy tới bảng đàn.Chương 25 : Tứ sư côConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckBảng đàn nằm ở thành nam của Đông Phù, cũng là nơi phồn hoa nhất Đông Phù.

Bởi vì đã gia nhập môn phái, hơn nữa việc quản lý linh điền cùng tu luyện thường chiếm hết thời gian mà hắn có, Tả Mạc trước nay không có đi tới bảng đàn, đây cùng là vì cái gì lúc đầu hắn không nghĩ tới nơi này.Đi tới bảng đàn, hắn không khỏi kinh sợ.Vừa đi vừa nhìn, vô số lá cờ vải chế thành bảng đơn chỉ lên trời, giống như rừng rậm, kéo dài liên miên không dứt, đứng ở một đầu không nhìn thấy đầu kia.

Dưới mỗi bảng đơn, là đầu người di động, dòng người chậm rãi chuyển động, tràng cảnh này làm Tả Mạc thật sâu rung động.Ngây ngốc theo dòng người tiến vào bảng đàn.“Bản môn có hai con thú non mắt lửa ngươi vàng, hiện cần một người nuôi dưỡng, cần tu vi trúc cơ trung kỳ trở lên, kinh nghiệm nuôi dưỡng năm năm trở lên, đãi ngộ hậu đãi.”

“Bản môn khai khẩn linh điền, cần đại lượng tu giả tu thể, luyện khí năm tầng là được, bao ăn ở, mỗi ngày mười viên tinh thạch cấp một.”…Chỉ một lúc, Tả Mạc liền thấy đầu váng mắt hoa.Đúng lúc này, có người hô lên: “Huynh đệ, làm sao, khó tìm sao.

Ta có mục lục toàn bộ các bảng đơn, chi tiết không thiếu, thời gian đổi mới gần nhất, sao, muốn mua một phần không?”

“Bao nhiêu?”

Tả Mạc cảnh giác hỏi lại.“Không đắt đâu, hai mươi viên tinh thạch cấp một.”

Người đó nói: “Huynh đệ người xem ra là người làm đại sự, thời gian thật quý giá, lãng phí ở đây, thật không đáng.

Chỉ hai mươi viên tinh thạch cấp một, thực đáng giá.”

“8 viên.”

“Huynh đệ, ngươi xem những bảng đơn này, dựa vào mình ta, sao thu thập tới được? phải nuôi một nhóm lớn người nha…”

“Lại thêm 2 viên, ta rất có thành ý.”

“Huynh đệ, chúng ta thực không dễ làm a…”

Tả Mạc quay mình muốn rời đi, người đó vội vàng kéo lại: “Được được được, lỗ vốn bán cho ngươi.”

Bỏ ra mười viên tinh thạch cấp một mua một mục lục, Tả Mạc vô cùng nhếch nhác trốn ra khỏi bảng đàn, ở nơi phụ cần tìm một chỗ ít người đặt mông ngồi xuống.Nơi này thật đáng sợ!

Hắn vẫn còn sợ hãi nhìn vào bảng đàn đang nhốn nháo.Rót linh lực vào trong ngọc giản, mục lục bảng đơn có hơn 1500 tin tức, trong đó đủ mọi loại, cái gì cũng có.

Rất lâu sau, Tả Mạc mới gật đầu, bắt đầu nhìn xem.Suốt một canh giờ, hắn mởi ngẩng đầu lên, mắt lộ vẻ thất vọng.

Không phải không có bảng đơn có phán quyết tương quan, nhưng không một thứ hắn có thể hoàn thành.

Hiện tại nghĩ lại, quả là Phó Kim nói đúng, tầng ba của bất kỳ pháp quyết nào, giá trị cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất.Tả Mạc ấm ức ngồi trên hạc giấy phong hành về nhà, tâm tình chán nản.Khi hắn về tới nhà, thấy sư huynh Vi Thắng đứng chờ trước cửa, không khỏi ngẩn ngơ.Sư huynh Vi Thắng không có biến hóa lớn so với trước kia, vẫn mặc vải bố mộc mạc, tuy vẫn khiến người khác cảm thấy sắc bén như kiếm, nhưng so với trước đã nội liễm hơn nhiều.

Có thể nhìn ra, tu vi của sư huynh Vi Thắng đã thâm hậu hơn trước, Tả Mạc còn ở rất xa, gã đã phát hiện ra.“Sư đệ để ta chờ thật lâu nha.”

Gã cười.Sư huynh Vi Thắng vẫn ôn hòa như bình thường không chút khác biệt khiến Tả Mạc rất bất ngờ, cũng có chút cảm động.

Đệ tử nội môn đối với đệ tử ngoại môn xưa nay đều có thái độ kém tới cực điểm, những người xuất thân hèn mọn lại tu luyện có thành tựu, thái độ biến thành kiêu ngạo cũng là chuyện thường.“Sư huynh có việc gì cứ báo một tiếng là được, cần gì ở cửa chờ lâu vậy?’ Tả Mạc thật lòng nói.Vi Thắng lấy ra từ trong áo một hộp nhỏ, đưa cho Tả Mạc: “Hạt giống Hỏa Long thảo để trong tay ta cũng vô dụng, nhưng ít nhất cũng là hạng ba, ném đi thì tiếc.

Sư đệ tinh thông trồng trọt, tặng sư đệ.”

Tả Mạc xưa nay tham tiền, nhưng đây là lần đầu thấy hộp nhỏ này lại không vươn tay ra.

Hạt giống Hỏa Long thảo hạng ba, bán mấy chục viên tinh thạch cấp hai cũng không khó.“Sư huynh đã trúc cơ thành công, ngày sau có nhiều việc cần tinh thạch…”

Vi Thắng cắt lời hắn, lại nhét hộp gỗ vào lòng Tả Mạc: “Chớ nói dông dài, bảo ngươi nhận ngươi cứ nhận.

Ta một lòng hướng về kiếm, không thích thứ khác.”

Nâng lên hộp gỗ, Tả Mạc chậm chạp không biết nói gì.“Thiên phú của sư đệ xuất chúng, cố gắng lên, chớ cô phụ một túi da tốt như thế.”

Hắn dặn dò: “không lâu sau ta sẽ tiến vào kiếm động tham ngộ huyền cơ.

Đợi ta đi ra, sư đệ phải trúc cơ thành công rồi.”

Cũng không biết vì sao, Tả Mạc đầu óc nóng lên buột miệng: “Ta nhất định sẽ trúc cơ thành công!”

“Vậy ta yên tâm rồi.

Đáng tiếc sư đệ không có hứng thú với kiếm.”

Vi Thắng vẻ mặt tiếc hận.Tả Mạc cười nói: “Linh thực phu cũng không có gì không tốt, tinh thạch cũng là hàng thật nha.”

“Ha ha!”

Vi Thắng thích thú cười lớn: “Nói cũng phải.

Ta không thể phản bác, chờ sau này, ngươi ta huynh đệ lại uống rươu nói chuyện.”

Nói xong liền tiêu sái rời đi.Mãi tới khi sư huynh Vi Thắng đi rất ra, Tả Mạc trong lòng vẫn còn kích động.Vô luận sư huynh Vi Thắng hữu ý hay vô ý, nhưng phần quan tâm này, hắn ghi nhớ mãi trong lòng.Từ khi hắn mở mắt ra, trước mắt hắn là một thế giới xa lạ. chưởng môn nhặt mình về, tùy ý hỏi hắn vài câu, hắn cũng chẳng gặp lại.

Hắn như một đứa trẻ sơ sinh, bắt đầu vụng về học tập mọi thứ xung quanh.

Khuôn mặt cương thi quái dị của hắn, cùng với việc không hiểu thế sự như mộng ảo, khiến hắn bị vô số người cười nhạo ghẻ lạnh.Điều hạnh phúc duy nhất hắn có, là trời còn lưu cho hắn một ít tiền vốn – tu vi luyện khí tầng năm.

Nơi nơi thụ tỏa, cũng không khiến hắn trầm luân, ngược lại kích thích sự chấp ảo trong xương tủy hắn.

Mỗi ngày mỗi đêm hắn đều tu luyện, dùng Tiểu Vân Vũ quyết tạo mưa, từng chút từng chút lấp đầy ao khô.

Từ đó về sau, cảnh ngộ của hắn mới dần cải thiện.

Vượt lên thế tục khắc nghiệt, cố gắng tạo quan hệ với các sư huynh đệ trong môn phái, có được nhân duyên tốt.Nhưng khoảng cách trong lòng hắn ngày càng nới rộng.Sư huynh Vi Thắng chỉ gặp mặt hai lần, nhưng khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy sự quan tâm chân thành.Trước đây, hắn không nóng lòng trúc cơ.

Đạo kiếm ý kinh thiên trong ý thức hải, tuy khiến hắn sinh ra chút hướng vọng lực lượng, nhưng rất nhanh, thai tức luyện thần lại triệt để khiến hắn mất đi hứng thú với lực lượng.

Lực lượng đối với hắn mà nói, không nghi ngờ là một thứ xa vời.Nhưng hôm nay vì một câu dặn dò của sư huynh Vi Thắng, hắn đột nhiên cảm thấy mình muốn trúc cơ.

Loại cảm giác này như thế cường liệt, từ lúc hắn buột miệng nói ra, hắn liền phát giác mình vô luận thế nào cũng phải trúc cơ.Muốn trúc cơ sao!Trúc cơ, là quan tạp thứ nhất trên con đường tu luyện dài lâu.

Đối với đệ tử đại môn phái mà nói, trúc cơ nhẹ nhàng như bước qua một cánh cửa, nhưng đối với tu giả phổ thông, đây là một bước đi quyết định địa vị của họ.

Tu giả trúc cơ kỳ cơ bản có thể thoát ly công tác tầng đáy, thu nhập đủ để hạng người tham tài như Tả Mạc đỏ mắt.

Chỉ là độ khó khi trúc cơ cũng không nhỏ, đặc biệt là đối với Tả Mạc chỉ có công pháp Thập chính tâm pháp – loại hàng phổ thông nát bét này, muốn hoàn thành trúc cơ, cần phải có may mắn cùng cố gắng.

Trừ điều này ra, trúc cơ có thể thành công hay không, còn xem túi tiền có phình hay không.Trúc cơ cần đan dược linh dược, không có thứ nào rẻ cả, mà hiệu quả lại khác nhau cực lớn.Trúc cơ đan phổ thông, ước chừng trăm viên tinh thạch cấp hai, chỉ có hiệu quả loại trúc cơ đan mới tính là tạm vừa ý.

Nếu chịu bỏ tiền vốn, hai viên tinh thạch cấp ba có thể mua được trúc cơ đan tốt nhất, sắc xuất thành công tăng nhiều.

Đây cũng là vì sao các đệ tử của đại môn phái coi trúc cơ như không, đối với bọn họ, hai viên tinh thạch cấp ba thực là con số nhỏ.Chẳng qua đối với Tả Mạc, một trăm viên tinh thạch cấp hai cơ hồ là toàn bộ gia sản của hắn.

Mà gần đây tài vận thịnh vượng, nếu là trước kia, hắn nào dám mơ tưởng?Đây cũng là vì sao hắn đặt tinh lực vào linh thực phu.

Kỳ thực độ khó của linh thực phu vượt xa trúc cơ, đãi ngộ cho linh thực phu vượt xa tu giả trúc cơ kỳ liền có thể nhìn ra.

Nhưng độ khó của nó càng nghiêng về thiên phú, đầu tư tinh thạch cũng không lớn, có cái gì thích hợp hơn với một kẻ xưa nay mê tiền như Tả Mạc?Nhưng hiện tại hắn muốn trúc cơ!Trong đầu, toàn bộ đều là ý niệm này, hắn gần như là vô thần đi tới Lãnh Vụ cốc.“Ngươi là ai?

Dám tự ý xâm nhập trọng địa của bản môn.”

Một tiếng quát lạnh lùng đột nhiên cắt đứt suy nghĩ mông lung của Tả Mạc.Một vị nữ nhân mặc áo xanh khoảng bốn mươi tuổi đứng trong dược điền, lạnh lùng nhìn Tả Mạc.

Tả Mạc tỉnh táo ngẩng đầu lên, mắt nhìn vào mắt đối phương, lập tức như rơi xuống hố băng!

Ánh mắt đối phương sắc nhọn như kiếm, tựa hồ muốn nhìn thấu bản tâm của hắn.Tả Mạc giật mình, như mới tỉnh mộng, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, hắn vội vàng thi lễ: “Đệ tử Tả Mạc, thụ sư tỷ Hách Mẫn phân phó, lâm thời trông nom dược điền này.”

“Nha đầu này thật lớn mật!

Lại dám lười biếng.”

Nữ nhân áo xanh mặt lạnh lẽo, ẩn hiện tức giận.Tả Mạc thầm kêu khổ, hiện tại hắn đại khái đoán được thân phận vị tiền bối này.

Vô Không kiếm môn vốn không lớn, bề ngoài phù hợp cũng chỉ có tứ sư cô Thi Phượng Dung.

Thi Phượng Dung trường kỳ vân du bên ngoài, ngẫu nhiên trở lại, Tả Mạc tự nhiên không có cơ hội gặp qua.

Chẳng qua nghe đồn, vị sư cô này tính tình không tốt, bất cận nhân tình, xem ra, quả nhiên là thật.Hắn hiện tại chỉ có thể hi vọng tứ sư cô đừng giận lây cả hắn.Sư tỷ Hách Mẫn là đệ tử nội môn, dù thụ phạt cũng không có quá nặng.

Nhưng mình thân phận hèn mọn, bị giận lây, cũng không có kết cục tốt.Thi Phượng Dung nhìn lươt qua dược điền xung quanh, thấy linh dược không bệnh, hàn ý trên mặt cũng vợi bớt.

Nàng chậm rãi hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Đệ tử Tả Mạc chào tứ sư cô.”

Tả Mạc vội vàng cúi mình đáp lời.“Ngươi quản lý tốt.”

Liếc Tả Mạc một cái, nàng khen ngợi: “Luyện khí tám tầng, ừm, tính được.

Từ hôm nay trở đi, Lãnh Vụ cốc do ngươi quản lý.

Hừ, chờ Hách Mẫn nó về, ta sẽ thu thập.”

Việc tạm thời chuyển thành chính thức, Tả Mạc trăm lần không nguyện ý, nhưng đối mặt ánh mắt có thể xuyên thủng người của tứ sư cô, hắn thức thời nuốt câu nói này xuống bụng.

Thầm than, tứ sư cô cùng sư thúc Tân Nham một loại đức hạnh, xem ai cũng như là thiếu tiền của mình vậy.“Viên trúc cơ đan này, coi như ta thưởng cho ngươi.”

Tả Mạc hai mắt sáng rực nhìn trúc cơ đan trong tay, trăm lần không nguyện ý lập tức biến thành trăm lần nguyện ý.

Quả nhiên tứ sư cô là người tốt nha!

Trong lòng, hắn điên cuồng ca tụng tứ sư cô, trúc cơ đan kém nhất cũng giá 100 viên tinh thạch cấp hai.

Nghe nói tứ sư cô thiện về luyện đan, không biết viên trúc cơ đan này là cấp mấy.“Cố gắng tu luyện, sớm ngày trúc cơ, trình độ hiện tại của ngươi, trông giữ Lãnh Vụ cốc còn chưa đủ.”

Thanh âm tứ sư cô lạnh như băng vang lên trong tai Tả Mạc.Tả Mạc đang vui điên cuồng gật đầu lia lịa.Thi Phượng Dung vừa muốn cất bước rời đi, đột nhiên lại nhìn thoáng qua mặt Tả Mạc, lập tức dừng chân, mặt ngọc lạnh lùng lộ vài phần kinh ngạc: “Ngươi ngẩng đầu lên.”

Chương 26 : Cải dung mạt thứcConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc ngẩng đầu lên.Thi Phượng Dung cất bước nhẹ nhàng đi tới trước mặt hắn, tỉ mỉ xem xét chốc lát, lúc thì nhíu mày lúc nhăn nhó: ‘ngươi là cái hài tử được chưởng môn sư huynh nhặt về sao?’Tả Mạc sửng sốt, gật đầu nói; ‘vâng.”

“sự tình trước kia đều không nhớ được sao?’Tim Tả Mạc đột nhiên đập loạn xạ, máu tựa như chạy hết lên não, hắn cảm thấy mình run rẩy, toàn thân không tự chủ rung động. thanh âm run rẩy đáp lời: “vâng!’“a!’ Thi Phượng Dung gật gật đầu, nàng không tính nói cái gì, chuyển thân muốn rời đi.Tả Mạc cơ hồ theo ý thức kêu lên: “sư cô!”

Thi Phượng Dung dừng lại, vẻ mặt không vui nhìn hắn.Tả Mạc không biết lấy dũng khí từ đâu, nhìn chằm chằm Thi Phượng Dung, trong con ngươi lộ vẻ sợ hãi cùng hy vọng: “ký ức trước đây của đệ tử không lưu lại chút gì.

Đệ tử họ gì, tên gì, phụ mẫu là ai, chút nào chẳng biết. mỗi lần nhớ tới, tâm như chết, khẩn cầu sư cô chỉ điểm.”

Thi Phượng Dung nhìn Tả Mạc rất lâu, lắc đầu; “Đối với ngươi, còn không biết tốt hơn.”

“cầu sư cô thành toàn!”

Tả Mạc cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân.Thi Phượng Dung nhíu mày, hờ hững nói; “ngươi đã muốn biết, vậy ta nói cho ngươi.

Nếu ta không nhìn lầm, ngươi có thể bị người thi thuật cải sửa dung mạo, có người sửa đổi dụng mạo của ngươi.”

“sửa đổi…”

Tả Mạc thì thào như mất hồn.“còn về kỳ ức trước kia, hẳn là bị người lau đi, cũng không biết ai có thù hận sâu đậm như vậy.” nói xong, thâm ý nhìn Tả Mạc: “không quản cải dung hay xóa ký ức, đều cần tu vi tuyệt đỉnh, ngươi cứ tiếp tục ngoan ngoãn thay ta chăm sóc dược điền đi.”

Tả Mạc như đâm đầu vào tường, đứng ngẩn người tại chỗ.Chờ khi hắn tỉnh lại, trời đã tối, tứ sư cô đã sớm rời đi.Tả Mạc thất hồn lạc phách, con ngươi vô thần.Cải dung… xóa ký ức…Nguyên lai ký ức của mình bị người xóa đi, nguyên lai mặt mình bị người khác sửa đổi…Nguyên lai cái mộng kia…Vì cái gì…Vì cái gì lại thế này…Hắn cúi thấp đầu, hai tay vô thức nắm chặt, tiếng xương vang lên rôm rốp, đốt ngón tay trắng bệch.

Thân thể gầy yếu như cần trúc, trong bóng đêm, như cỏ khô đong đưa trong gió, nhỏ bé mà nhu nhược.

Lãnh Vụ cốc ban đêm rất lạnh, hơi nước ướt át, từng chút khí lạnh xâm nhập thân thể Tả Mạc, cũng thẩm thấu vào tâm lý của hắn.Mãi tới khi nghi hoặc khốn nhiễu hắn bóc mở ra một đáp án, nhưng lại đặt ra càng nhiều nghi hoặc trước mắt hắn.Ta là ai…Là ai làm.. trong đầu vốn đang hỗn loạn trở nên an tĩnh.Tả Mạc ngẩng dầu lên, hai mắt như bị máu nhiễm đỏ, con mắt đỏ hồng. hắn vốn cho là mình sẽ phẫn nộ, sẽ gầm gào, nhưng không không có làm.

Trong lòng hắn lạnh lẽo, lạnh tới mức nếu có người ở bên đứng nhìn thì mắt cũng bị đóng băng.Tâm như hồ băng, dưới lớp băng dầy kia, ẩn ẩn có thể thấy, nơi sâu thẳm có nước cuộn trào hung dữ.Lời của tứ sư cô vẫn vang vọng bên tai hắn, có thể được tứ sư cô xưng tu vi tuyệt đỉnh, đại khái tùy tiện một cái long măng cũng to hơn bắp đùi hắn, hắn muốn trêu chọc cũng không trêu chọc nổi.Bỗng nhiên, tất cả những việc xảy ra trong hai năm, ánh sáng mặt trời, linh cốc, ….

Như giấc mộng, bị một bàn tay vô hình bóp nát thành vụn phấn!Đã không có.Hắn buông lỏng ngón tay, bước vào thức hải đang rực cháy hỏa diễm.Bồ yêu vẫn như bình thường, ngồi trên bia mộ có mây đen lượn lờ, nhìn Tả Mạc, khỏe môi vểnh lên.“ ha ha ha ha ha ha!’Tiếng cười tùy ý điên cuồng vang vọng trong thức hải.Vi Thắng theo sát chưởng môn cùng sư thúc Tân Nham, đi tại hậu sơn.

Hai vị trưởng bối sắc mặt nghiêm túc, trầm mặc không nói đi trước, Vi Thắng cẩn thận, theo sát sau đó.

Đây là cấm địa trong môn phái, sư phụ cùng sư thúc Tân Nham ven đường đã thi pháp quyết mở ra không dưới 20 lần, do đó có thể thấy nơi này sâm nghiêm cỡ nào.

Hắn vừa vặn tiến vào trúc cơ, ý chí cứng cỏi hơn trước gấp mười, nhưng uy áp cấm chế phát ra vẫn khiến hắn cảm thấy ngạt thở.Nguyên lai trong môn phái còn có chỗ cường đại như vậy!Hắn cảm giác, máu trong người mình từng chút nóng lên, hắn đối với kiếm động mình sắp tới vô cùng mong đợi.Đi suốt hai canh giờ, ba người mới dừng lại trước một cửa động.Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham mặt đều lộ vẻ vui mừng. chưởng môn Bùi Nguyên Nhiên trịnh trọng nói: ‘kiếm động này, là tổ sư của bản môn kiến tạo, dùng đẻ môn hạ đệ tử rèn luyện kiếm ý, chỉ có đệ tỷ kim đan kỳ trở xuống có thể tiến vào.”

Mặt hắn lộ vẻ thẹn thùng: ‘tổ sư pháp lực thông thiên, bóc mở kiếm động cần hai kim đan kỳ tu giả đồng thời ra tay.

Bản môn cũng lâu đời, Kim đan kỳ tu giả đời trước chúng ta, chỉ có một người. kiếm động này liền không có mở ra, ta cùng sư thúc ngươi luyện kiếm ý, đều tại thú yêu mò mẫm. chờ khi chúng ta tới kim đan kỳ, lại không vào được. trong kiếm động này rốt cục có cái gì, chúng ta cũng không biết, ngươi phải tự mình mày mò.”

Vi Thắng nghe rất chăm chú, vẻ mặt trầm tĩnh.Bùi Nguyên Nhiên nhìn đệ tử của mình, mắt lộ vẹ quan tâm: “mỗi mười ngày, chúng ta sẽ chuẩn bị linh thực đầy đủ cho ngươi.

Hiện tại tứ sư cô của ngươi đã trở lại, các loại đan dược ngươi cũng không cần bận lòng.

Chỉ là kiếm động hung hiểm, ngươi cần phải tự lo an nguy.

Vốn ngươi vừa mới trúc cơ, tu vi còn thấp, không thích hợp tiến vào kiếm động. nhưng thiên phú của ngươi đối với kiếm lại là tuyệt hảo, chúng ta chưa từng thấy qua, vì không làm ngươi lỡ dở, chúng ta thương lượng, mới phá lệ cho ngươi tiến vào kiếm động. nếu như gặp cái gì nguy hiểm, ngươi tuy thời xuất động.”

Câu dặn dò cuối, Bùi Nguyên Nhiên bất giác cất cao giọng.

Vị đệ tử đôn hậu trước mắt, thiên phú kinh người, vượt quá ý liệu của bọn họ. hắn tựa hồ trời sinh để tu kiếm, trừ tu vi cần vững bước tiến lên, kiếm quyết gì tới tay hắn đều có thể cực nhanh thành thạo.Ngay cả người mạnh nhất là Tân Nham cũng chấn kinh trước tiến bộ của Vi Thắng.

Bọn họ hớn hở ngoài mặt, trong lòng lại có chút lo lắng, ngọc thô như thế, nếu không bồi dưỡng tốt, chẳng phải là cô phụ liệt vị tổ sư?Bọn họ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định, mở ra kiếm động. trừ truyền thuyết liên quan tới kiếm động trong môn phái, bọn họ còn hi vọng Vi Thắng có thể luyện thành bộ Vô Không kiếm hoàn chỉnh.

Vô Không kiếm là kiếm quyết lợi hại nhất của môn phái, cũng là tuyệt kỹ thành danh của Vô Không chân nhân.

Nhưng đến lứa bọn họ, bọn họ đã không có Vô Không kiếm quyết hoàn chỉnh.

Giống như Băng ly kiếm quyết của Tân Nham, là một vị sư thúc tiến bối sáng lập, cũng không phải kiếm quyết mạnh nhất của môn phái.Trước bọn họ gửi gắm kỳ vọng vào La Ly, nhưng hắn chỉ luyện thành không kiếm. ai có thể nghĩ tới, đã từng là kiếm bộc của La ly, lại có được thiên phú xuất sắc hơn cả La Ly chứ?Càng huống chi La Ly thiên phú tuy xuất sắc, nhưng vì tính khí kiêu ngạo, so với Vi Thắng đôn hậu, liền không bằng.Hiện nay trong mắt bọn họ, Vi Thắng trở thành đệ tử hàng đầu là không bàn cãi.“đệ tử minh bạch!”

Vi Thắng nghiêm túc nói.Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham nhìn nhau, đồng thời gật đầu, hai người đồng thời vận chuyển linh lực, niệm động pháp quyết.Hai vị tu giả kim đan kỳ đồng thời rat ay, thanh thế kinh người chí cực! tầng mây từ bốn phương tám hướng tụ tập trên đầu, cơ hồ chớp mắt, cơn cốc nho nhỏ bị mây che phủ, như là ban đêm.

Chỉ thấy vách sơn động, vô số tự phù dần dần sáng lên, quang mang lưu động, cấm chế bốn phía cũng sáng lên, chỉ thấy vô số phù trận bồng bềnh trên không, cũng những tự phù từ núi bay ra cùng nhau hô ừng.Cảm thụ tới sự run rẩy từ trong tận sâu trong xương tỷ, Vi Thắng mắt trầm ổn, ánh mắt như bị nhiêu đót, phấn chấn hướng tới.Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham hai người vẻ mặt nghiêm túc, hai người đồng thời quát lên: “khai!”

Tự phù lưu chuyển, trận pháp biến ảo.Sơn động đột nhiên biến thành tối đên thâm trầm, như có như không.

Vi Thắng sớm sẵn sang, không chút do dự, lập tức lao vào.Đến lúc này, Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham hai người mới thả lỏng. hai người chậm rãi thả chậm pháp quyết, tán đi linh lực trên tay.

Tự phù trên vách núi cùng phù trận bốn phía dần dần tán đi, tầng mây trên đỉnh đầu cũng tán đi, ánh mắt trời lần nữa chiếu xuống sơn cốc.“đi thôi, đường cần hắn tự mình đi.”

BÙi Nguyên Nhiên cảm khái.“đúng!”

Tân Nhâm tiếc lời như vàng.Trong biển lửa, Tả Mạc ngồi không xa trước mặt Bồ yêu, nghe tỉ mỉ.“cái gì là yêu mà?

Có rất nhiều cách phân chia, nhưng trọng yếu nhất là phương thức tu luyện.

Tu giả, hấp nạp linh lực thiên địa cho mình dùng, tu là linh lực.

Mà yêu, cái chính là nguyên thần động thiên, chủ tu thần thức.

Ma sao?

Đám kia tuyệt đại đa số đều ngu xuẩn tới bó tay, chỉ đi tu bản thân, luyện thân thể thành pháp bảo.”

Tả Mạc cái hiểu cái không hiểu.“a, những cái này có thể nói dóc.

Được rồi, chúng ta thực tế chút đi.

Đường của ngươi đi không sai, dùng kiếm quyết vận dụng canh kim khí mạng. chẳng qua đáng tiếc ngươi không phải tên sư huynh kia của ngươi, theo tốc độ của ngươi, dự tính cần ít nhất hai ba năm.”

Bồ yêu đột nhiên cười nhẹ yêu dị, lộ ra cái lưỡi đỏ hồng: “chẳng qua ta có phương pháp tốc thành, ngươi muốn thử không?’“tốc thành?”

Mắt Tả Mạc sáng lên, thân thể hơi hướng về trước.Mắt Bồ yêu càng híp lại, thanh âm lộ vẻ dụ hoặc: “đúng, tương đối nhanh chóng thành công!

Trong vòng một tháng, ngươi tuyệt đối đột phá canh kim quyết tầng thứ ba.’“thật?’ Tả mạc có chút hoài nghi, biểu tình của Bồ yêu khiến hắn sinh dự cảm không hay.“thử một lần là biết ngay mà.”

Bồ yêu nhún vai: “thiên hạ không có bữa ăn miễn phí, muốn có lực lượng, làm sao có thể không trả giá>Tả Mạc trầm mặc.Muốn tìm ra đáp án, muốn tìm ra người động thủ với mình, hắn cần lực lượng, bách thiết cần lực lượng, cần phải trả giá.

Hắn một nho nhỏ tu giả ngay cả trúc cơ cũng chưa, dựa vào cái gì tìm kiếm đáp án?Người duy nhất hắn có thể cầu trợ, chỉ có Bồ yêu.

Hắn y nguyên không biết Bồ yêu muốn cái gì, nhưng hắn có thể chọn lựa sao?Tuyển chọn vĩnh viễn là vấn đề chỉ có cường giả mới gặp phải.Nhưng đáng thấy hạnh phúc là, Bồ yêu chịu trợ giúp hắn.

Vô luận Bồ yêu vì nguyên nhân gì, hắn đều nhận.“được.” hắn đứng lên.Bồ yêu môi mỏng như lưỡi đao lại vểnh lên, hắn cười khẽ: “ha ha, có thứ gì càng đơn giản hơn kiếm quyết chứ?

Bị chém mấy ngàn nhát, biết liền!”

Lời còn chưa dứt, một kiếm ý trắng muốn ầm ầm từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng cắt thần thức của Tả Mạc làm đôi.Một nỗi thống khổ đứt gan đứt ruột, Tả Mạc cảm giác thân thể bị chém làm đôi.Chương 27 : Ngưỡng vọng trong hắc ámConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.Lookluck“Sư huynh, có phải huynh cảm thấy thân thể không thoải mái?”

Tiểu Quả do dự rất lâu, không kìm được mở miệng hỏi.“Không có gì.”

Thanh âm Tả Mạc khàn khàn, trả lời một câu, hắn tiếp tục đi tới trước.Tiểu Quả lo lắng nhìn Tả Mạc, lấy hết dũng khí nói: “Sư huynh, nếu thân thể huynh không tốt, hôm nào khác cũng được.”

“Ta nói không việc gì là không việc gì.”

Tả Mạc trừng mắt với tiểu Quả.Tiểu Quả hơi lui về sau, nhưng vẫn chậm chạp nói: “Nhưng, sư tỷ đã nói, thân thể là trọng yếu nhất.”

Tả Mạc quyết định mình tự ngậm miệng, không đấu võ mồm với nha đầu này, hắn thực không có khí lực.

Ai bị kim đan kỳ tu giả phóng thích kiếm khí, chém tới chém lui thành vài mảnh, cũng sẽ không có khí lực.Bồ yêu tên điên này!

Kẻ điên không thêm không bớt!Kiếm ý của sư thúc Tân Nham hắn còn lâu mới chịu nổi, mỗi lần đối mặt kiếm ý cuồn cuộn, hắn cảm giác như được đi tới quỷ môn quan, loại sợ hãi tới từ sâu trong nội tâm thật đáng sợ, khiến hắn run rẩy.

Đôi bên chênh lệch quá lớn, lớn đến mức không gì có thể đo được.

Ngay cả loại sợ hãi trước khi chết, Tả Mạc cũng chỉ có một cái chớp mắt để cảm thụ, tiếp theo, thần thức của hắn sẽ bị chém làm đôi thật nhẹ nhàng, kết quả duy nhất là ngất đi.Nhưng rất nhanh hắn lại tỉnh lại, bởi vì đau!

Thần thức bị thương sẽ bị đau kịch liệt, sẽ lay tỉnh hắn.Điều hắn có thể làm là cắn răng đứng dậy vận chuyển thai tức luyện thần, chỉ có loại tu phục thần thức này mới có thể giúp sự thống khổ giảm bớt.Còn không đợi hắn kịp nghỉ ngơi, lại một kiếm ý trời giáng, Tả Mạc lại hôn mê.Cứ thế, trảm, hôn mê, đau tỉnh… lặp đi lặp lại không ngừng, một ngày qua đi, hắn đã hôn mê vài chục lần, có thể tưởng tượng được, tình trạng của hắn làm sao có thể tốt lên cơ chứ?Nếu như có thời gian, hắn thậm chí sẽ tự mình hoài nghi liệu hắn có thể chịu đựng tới ngày đó.

Nhưng là, ngay cả chút thời gian này, Bồ yêu cũng không cho hắn, đau đến mức hắn thấy tê dại.Mãi tới khi tiểu Quả tìm hắn, Bồ yêu mới tạm thời bỏ qua hắn.Tiểu Quả tìm hắn, là nhờ hắn giúp xem xét linh thảo.

Sự kiện cỏ dại lần trước khiến các cô nương ở sườn đông đều toát mồ hôi lạnh.

Lý Anh Phượng thành đệ tử nội môn, bái làm môn hạ Diêm Nhạc, ngoài tu luyện, còn phải theo sư phụ học tập quản lý sản nghiệp môn phái, không rảnh tới sườn đông.

Nhưng các nàng vẫn nhớ tới vị sư huynh cương thi Tả Mạc này, hơn nữa trước khi Lý Anh Phượng đi, đặc biệt tới chào hỏi hắn, hi vọng hắn có thể trợ giúp các nữ đệ tử.Mỗi thời gian ngắn, các nàng lại kéo Tả Mạc tới, kiểm tra linh thảo một chút.Linh thảo không có vấn đề gì lớn, trừ mấy chỗ có vấn đề do thao tác sai sót.

Đối với Tả Mạc người trồng linh cốc mà nói, đây đều là một vài vấn đề giản đơn.

Đại bộ phận tinh lực của nữ đệ tử, còn đặt ở phương diện làm sao bồi dưỡng linh thú.

Trồng trọt linh thảo chẳng qua là đề cung thực vật cho linh thú, cho nên đều cực kỳ giản lược, bình thường cũng không quá chú ý quản lý.Nhìn vào linh điền bị đạp hư, Tả Mạc có chút đau lòng.

Nếu linh điền này mà trồng linh cốc, sẽ có bao nhiêu tinh thạch nha.“Sư huynh, những thứ này không đáng nhiêu, là tâm ý của chúng ta, còn thỉnh sư huynh vui lòng nhận lấy.”

Một nữ đệ tử đưa lên lễ vật đã sớm chuẩn bị tốt.Hắn hiểu rõ tâm tư của những nữ đệ tử này.

Vô luận ở đâu, nữ đệ tử luôn ở thế yếu, đặc biệt là nữ đệ tử ngoại môn như các nàng.

Lý Anh Phượng đi rồi, không rảnh chiếu cố các nàng, các nàng cần một người có năng lực bảo hộ các nàng.

Cũng khó trách, tu vi những đệ tử này phổ biến đều là luyện khí tầng năm tầng sáu, không ai có thể nhậm đại trách nhiệm.Tả Mạc suy nghĩ một chút, tiếp lễ vật.

Tuy có chút phiền hà, nhưng nếu thật gặp được chuyện phiền nhiễu gì, tin rằng Lý Anh Phượng cũng tuyệt không ngồi nhìn không quản.Thấy Tả Mạc nhận lễ vật, một đám nữ đệ tử rôt cục như trút gánh nặng.Mọi người sinh tồn không dễ dàng, Tả Mạc thầm nghĩ vậy.Về tới nhà, mở ra hộp lễ vật, bên trong có các chủng linh trùng linh thú.

Giống như giun lật bùn, phẩm hạng đều không tới, hạng một chiếm phần lớn, hạng hai có một hai con.

Chẳng qua có thể nhìn ra, những linh trùng linh thú đều được bỏ chút tâm tư, tuy phẩm hạng không cao, nhưng đều khá thực dụng.Bồ yêu đột nhiên bay ra, ngồi trước mặt những linh trùng này: “Nói đến chơi sâu, ha ha, yêu ma chúng ta mới là lão tổ tông ở lĩnh vực này.”

Gã tiện tay lật qua lại những linh trùng này, rất thất vọng: “Đều là hàng cấp thấp, không đáng tiền.”

Tả Mạc chẳng muốn nói, nhưng không kìm lòng được đáp lại: “Các nàng chỉ là đệ tử ngoại môn, sao kiếm ra hàng cao cấp chứ?”

Bồ yêu nhặt lên một con, đặt trước mặt quan sát một lúc, tiện tay ném đến trước mặt Tả Mạc: “A, con này tư chất miễn cưỡng được.

Mấy con khác đều ném đi.”

Con sâu vỏ đen bị Bồ yêu tuyển trúng, hơi lớn hơn ngón cái, xem ngọc giản các nàng đưa cho mới biết sâu vỏ đen này tên gọi là trùng kim đen, thích ăn kim loại, cánh và vỏ ngoài của nó có thể bán giá tốt.

Ngoài ra, nghe nói nó có thể dùng để tìm kiếm nguồn nước.Tả Mạc hơi thất vọng, sâu kim đen đối với hắn không có giá trị thực dụng gì lớn.Bồ yêu rõ ràng bị những con côn trùng thu hút, thích thú vô cùng nói: “Chơi côn trùng rất cần kiến thức, đặc biệt là thủ pháp, tùy người mà khác nhau.

Ta trước kia gặp qua một cao thủ chơi côn trùng, gọi là Muỗi Máu đạo nhân, tên này thật lợi hại.

Không biết sao y luyện thành vô số nguyên thần, gửi vào một đàn muỗi máu, sau đó đi hàng trăm giới, mỗi giới y đến đều lưu lại mấy con muỗi máu.

Cừu nhân của y đem theo một đám người, đuổi giết y vô số lần, nhưng giết mãi không chết y.”

“Sâu kim đen trước ta cũng chơi qua, chẳng qua không phải loại nát vụn này.

Cấp thấp cũng không có tác dụng gì, tác dụng chân chính của loại này là tìm linh mạch…”

“Linh mạch?”

Tả Mạc hồ nghi hỏi: “Không phải dùng nó để tìm nguồn nước sao?”

“Nguồn nước?”

Bồ yêu cười nhạo: “Không hiểu thì đừng giả vờ hiểu.

Đó là sâu kim đen hạng thấp, sâu kim đen từ hạng bốn trở lên có thể tìm kiếm linh mạch, hạng bảy trở lên có thể tìm linh nguyên.

Hắc, nhưng hạng chín, mới thật sự là thứ tốt.

Còn về hạng mười, ta chưa gặp qua.”

Gã tiếp tục nói: “Chọn linh trùng, tốt nhất phải chọn tư chất tốt.

Giống như con sâu kim đen của ngươi, nếu như biết nuôi dưỡng, có thể tiến cấp hạng bốn.

Những con khác, ngay cả thăng hạng ba cũng không có.”

“Vậy, con sâu kim đen này nuôi làm sao mới lên hạng bốn được?”

Tả Mạc mang theo tâm lý thân thiện xin chỉ dạy.Sâu hạng bốn có thể tìm kiếm linh mạch…

Điều này có dụ hoặc rất lớn đối với Tả Mạc.Lần này Bồ yêu không làm khó hắn, rất thoải mái nói: “Rất đơn giản, trong tĩnh thất của ngươi chả phải có một linh mạch nhỏ sao?

Bỏ con sâu kim đen cùng một khối quặng vàng ròng đặt trong hộp ngọc, chôn quanh linh mạch.

Quá một tháng, nó hẳn thăng tới hạng ba.

Muốn tăng lên hạng bốn, dự tính cần ba tháng.”

“Tốt rồi, chúng ta tiếp tục.”

Bồ yêu vẫy vẫy tay, không khỏi thấy phiền.Lời còn chưa dứt, một đạo kiếm ý màu trắng muốt lại dễ dàng chém đôi thần thức Tả Mạc.

Tả Mạc đang suy ngẫm lời nói của Bồ yêu lập tức hôn mê.Không biết bao lâu, đau đớn kịch liệt lại lay tỉnh Tả Mạc.

Ý niệm thứ nhất trong đầu Tả Mạc là, đã nhớ kỹ phương thức thăng sâu kim đen lên hạng bốn chưa nhỉ?Hoàn hảo, đã nhớ kỹ!Thật đau!

Hắn kêu rên, lăn lộn trên đất.Sao lại đau thế?Thống khổ giày vò thần kinh yếu ớt của hắn, hắn chỉ có chuyển vận thai tức luyện thần.

Một đoàn khí tức chuyển vận trong thân thể không dứt, từng tia mát lạnh, tựa như hút vào từ khiếu huyệt toàn thân, lại tán ra toàn thân.Hỏa diễm trong ý thức hải rực cháy phần phật, khỏa sao trong tinh không sáng hơn trước rất nhiều, biển lửa rực rỡ không cách nào đoạt đi ánh sáng của nó.Hôn mê, đau tỉnh, lại hôn mê, lại đau tỉnh…Thời gian mỗi lần để Tả Mạc tham ngộ đều ngắn đến không thể ngắn hơn, lặp đi lặp lại bị chém mấy trăm lần, hắn cắn răng kiên trì.“Thống khổ là thứ mĩ vị nhất trên đời, ngươi phải cẩn thận nhấm nháp từng tý một, cố gắng hưởng thụ, mùi vị ngọt ngào ngấm vào cốt tủy, ngay cả hồn phách của ngươi, đều đang run rẩy.”

Bồ yêu vươn lưỡi hồng hồng, liếm môi, nhởn nhơ nói: “Tử vong như khói vậy, ngươi không thể không cảm ngộ quá trình này phóng thích, đó là may mắn cỡ nào.”

Nhân yêu chết bầm!Tả Mạc khẽ lẩm bẩm, mắt trợn thật lớn, sít sao nhìn kiếm ý trắng muốt nhanh như thiểm điệm này.Biết sắp sửa tiếp nhận, là thống khổ cỡ nào, thật sự như Bồ yêu nói, hồn phách của hắn đang run rẩy.

Nào sợ bị chém quá bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đối mặt kiếm ý trắng muốt như dải lụa, hắn y nguyên sợ hãi, không hề giảm bớt.

Lúc hắn thanh tỉnh, hắn căn bản không dám nghĩ lại, hắn sợ hãi dù chỉ một chút hồi ức cũng làm cho phòng tuyến tâm lý giòn yếu của hắn sụp đổ trong nháy mắt.Xương cốt toàn thân run rẩy, như ngọn cỏ nhỏ tùy thời gẫy rạp trong cơn bão đêm, có thể là sau một giây, hắn sẽ ngã xuống.Nhưng mắt hắn vẫn mở trừng trừng nhìn về phía trước.Nhìn vào phương hướng kiếm ý trắng muốn sẽ xuất hiện.Nhưng, kiếm ý của sư thúc Tân Nham, hắn sao có thể nhìn rõ chứ?Hai người cách nhau một trời một vực.

Sư thúc Tân Nham đường đường tu giả kim đan kỳ, là kiếm tu được Thiên Tùng tử kính phục, mà Tả Mạc chỉ là một đệ tử ngoại môn luyện khí tầng thứ tám; sư thúc Tân Nham tắm đẫm trong phi kiếm hơn hai trăm năm, mà Tả Mạc ngay cả một kiếm quyết cơ sở nhất cũng chưa học.Xem ra hết thảy đều uổng công.Nhưng, hắn vẫn run rẩy lẩy bẩy nhìn chằm chằm phía trước, miệng vô thức mắng lớn “Nhân yêu chết tiệt, nhân yêu chết bầm.”

Trắng muốt như luyện, ánh sáng chói mắt, như ngân hà từ trên trời rót xuống!Tả Mạc đột nhiên kiệt lực trợn tròn mắt, một chớp mắt này, thân thể hắn đình chỉ run rẩy, tiếng than cũng tan biến.

Toàn bộ thế giới đều mênh mang màu tuyết trắng, hắn đau khổ tìm kiếm trong tuyết trắng mênh mang, tìm ra sự tinh túy trong đạo kiếm ý này.Thời gian dành cho hắn rất ngắn, ngắn tới mức ngay cả một cái nháy mắt cũng không tới.Hắn như một tên cờ bạc điên cuồng, cược cơ hội không tới một phần vạn.Nhưng, hắn không có lựa chọn khác, không có đường lui.Tròng mắt đột nhiên mở rộng, còn chưa tới lúc khôi phục.“Bá”, kiếm ý trắng muốt không chút trở ngại chém Tả Mạc làm hai nửa.Không biết qua bao lâu, vẫn là đau đớn lay tỉnh Tả Mạc, mở mắt, Tả Mạc muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng tới mồm lại biến thành tiếng rên hừ hừ.“Tê!

Đau thật!”

“A”Run rẩy đứng lên, cố nén đau đớn, hắn vận chuyển Thai tức luyện thần.Từng tia mát lạnh tán vào thân thể, đau đớn lập tức biến mất rất nhiều.Hắn lại mở mắt ra, trong mắt tràn ngập sự vui mừng điên cuồng.Chương 28 : Bậc cửaConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc cuối cùng cũng sờ tới bậc cửa!Kiếm ý này nhìn như dải lụa trắng như tuyết, ẩn ẩn hắn lại nhìn thấy vô số kiếm ý tinh mịn.

Những kiếm ý này nhỏ mịn như băng tinh chồng lên nhau vô cùng bề bộn, chi chít, chúng tụ tập một chỗ, tầng tầng lưu động.

Mỗi kiếm ý nhỏ mịn như một giọt nước, mà vô số giọt nước tạo thành biển lớn, lưu động thành triều dâng.Kiếm ý của sư thúc Tân Nham, như là một cơn sóng triều nho nhỏ, sóng triều băng tinh.Lần đầu tiên, hắn quên đi sự đau đớn khủng khiếp do thần thức bị trảm phá.Màn cảnh kia rất ngắn, nhưng thứ nhìn thấy được lại khiến hắn bồi hồi thật lâu.

Kiếm ý vỡ ra lóa mắt như băng tinh, lưu động như sóng triều, uy nghiêm cuồn cuộn, nó lại mang trong mình một dạng mỹ lệ khác.

Cho dù là hắn – một kẻ không biết kiếm, cũng phải vì nó mà kinh thán.Hắn đột nhiên hiểu ra, con ly long sư thúc Tân Nham phóng ra không phải thật, cũng là do vô số kiếm mang trắng muốt cấu thành.Đứng ngơ ngác trong sân, sửng sốt tới nhập thần, mãi tới đêm xuống.Ngày thứ hai, trời sáng bạch, Tả Mạc lập tức chạy tới Lãnh Vụ cốc.

Từ nhân viên lâm thời chuyển thành nhân viên chính thức, lại thêm một viên trúc cơ đan, đối với cương thi mê tiền mà nói, thật là đánh trúng điểm trí mạng, hắn càng hết sức.Xác định mục tiêu mình muốn đi tìm đáp án, nhưng hắn lại thấu hiểu rất rõ công việc cần tiệm tiến, hơn nữa hắn là loại đệ tử ngoại môn duy nhất.Lượng công việc hiện tại của hắn so với trước kia đã lớn hơn rất nhiều.

Tứ sư cô cho hắn một tấm ngọc giản, bên trong là các điều chú ý khi trồng các loại linh dược, 90% là hắn chưa tiếp xúc qua.

Đối với hắn mà nói, đây là một thách thức hoàn toàn mới.Nhưng may là hắn có thể chầm chậm mò mẫm, tình trạng của linh dược trong dược điền hiện tại xem cũng khá tốt.Tận trong ngóc ngách dược điền, cây Hỏa Long thảo non đã đâm chồi.

Hạt Hỏa Long thảo sư huynh Vi Thắng tặng đã được hắn trồng tại linh điền.Hôm nay hắn phải kèm vài nữ đệ tử đi Đông Phù một chuyến.

Nói là kèm, kỳ thực là không khác áp trận bao nhiêu.Ngồi trên hạc giấy phong hành, Tả Mạc theo đám nữ đệ tử sau chừng mười trượng.Đàn nữ nhân này, thật là ồn ào!Tiếng các nàng rộn ràng rôm rả, xa xa có thể nghe, Tả Mạc cảm thấy tâm phiền ý loạn.Hạc giấy phong hành trải qua chỉnh sửa cường hóa, vững chắc hơn nhiều, so với trước kia còn thoải mái hơn nữa, hắn thầm nghĩ ba viên tinh thạch tiêu cũng đáng.

Ngồi trên hạc giấy, trái phải vô sự, hắn bắt đầu suy đoán kiếm ý sư thúc Tân Nham.Tuy mỗi lần đau chết đi sống lại, nhưng là hắn biết rõ đây là cơ hội quý báu cỡ nào.

Cơ hội thỉnh giáo sư thúc Tân Nham, trừ phi là sư huynh Vi Thắng, loại đệ tử ngoại môn như hắn, đừng có mơ tưởng.

Hắn không biết Bồ yêu vì sao lưu lại đạo kiếm ý này của sư thúc, đạo kiếm ý này đối với Tả Mạc mà nói, không nghi ngờ gì là một bảo khố.Khả năng học biết toàn bộ không cao, nhưng thu được năm câu ba điều, cũng đủ dùng cho hắn vô cùng.Đột nhiên lúc này, phía trước bỗng truyền đến tiếng ồn ào, kéo Tả Mạc từ trong suy tư trở lại.Hắn lập tức thấy khó chịu.Vài tên nam tu xa lạ đang bám lấy các nữ đệ tử, Tả Mạc than thầm, dạo này, lễ không dễ thu a!Thu lại hạc giấy, hắn chậm chạp đi về phía trước.

Đây là đại lộ đi tới Đông Phù, Tả Mạc không sợ đối phương dám ra tay làm chuyện gì, cho nên rất bình tĩnh.“Ha, nghe nói sư tỷ Lý Anh Phượng của các ngươi đã trúc cơ?

Tin tốt nha tin tốt nha.”

Tên nam tu cầm đầu miệng lưỡi trơn tru nói.Mấy tên nam tu xung quanh cũng cười he he không dứt.Lúc này một gã nam tu nịnh bợ nói: “Sư huynh, ta không có nói sai chứ.

Chất lượng nhóm hàng này, so với những mẫu dạ xoa trong môn phái chúng ta phải non tơ hơn nhiều.”

“Đúng đúng!”

Gã cầm đầu tức thì cười tà ác: “Nhưng ngươi phải cẩn thận, lời này nếu để các nàng nghe được, ngươi không có ngày lành đâu.”

“He he, vâng.”

Tả Mạc ho nhẹ một tiếng, chúng nữ đệ tử lập tức nhường ra một lối đi.

Nếu đã thu lễ vật, cũng không thể khoanh tay không quản nha.“Làm sao vậy?

Các vị?

Cản đường cướp sắc sao?”

Tả Mạc tiến ra khỏi đám đông, mắt liếc đối phương, miệng cười lạnh.Đám này vừa nhìn đã thấy rất cặn bã, kẻ nào cùng mặt dơi mắt chuột.

Đặc biệt là đứa cầm đầu, nhìn mặt y, Tả Mạc muốn lập tức vung quyền đập thành xiên nướng.

So với các đồng môn, kinh nghiệm xuất môn của Tả Mạc phong phú hơn hơn, ánh mắt cũng lão luyện.

Đám người này vừa nhìn đã biết là loại bất nhập lưu, đối phó cái loại này, càng khách khí, bọn họ càng cảm thấy mình mềm yếu có thể ăn hiếp.Kỳ thực chỗ dựa lớn nhất trong lòng Tả Mạc là chiếc nhẫn kim kiếm, bên trong có ba đạo kiếm mang, đem dọa dọa đám này thật không tồi.“Nguyên lai là đổi tướng.”

Kẻ cầm đầu cũng cười lạnh, đánh giá trên dưới Tả Mạc, mặt lộ vẻ trào phúng: “Khu khu luyện khí tầng tám đã dám làm anh hùng, thật là không biết trời cao đất rộng.

Dù là Lý Anh Phượng tại đây, cũng không dám nói với ta như vậy.”

Chẳng lẽ kẻ trước mắt rất có cơ sao?

Tả Mạc lập tức suy ngẫm, nhưng mặt vẫn không lộ vẻ gì: “Khẩu khí lớn thật, có giỏi, sao không tới bản môn khiêu chiến, chạy tới đây ăn hiếp mấy cô gái nhỏ, ha ha, thật giỏi nha thật giỏi nha.”

Các nữ đệ tử chung quanh có người che miệng cười.Gã kia sắc mặt lập tức vô cùng khó coi, hừ lạnh: “Nghe nói Vô Không kiếm môn xuất thiên tài, chẳng lẽ chính là tên phế tài nhà ngươi?

Sư huynh hôm nay cho ngươi biết thế nào là lễ độ!”

Lời vừa dứt, trước mặt hắn đã xuất hiện một thanh phi kiếm!Tả Mạc mộng rồi, đối phương không ngờ có phi kiếm!Điều thứ nhất nảy ra trong đầu hắn là Trúc cơ!

Hắn không nghĩ tới, thằng mặt dơi mắt chuột này lại là tu giả trúc cơ kỳ.

Tu giả luyện khí kỳ không cách nào luyện phi kiếm, chỉ có đạt tới trúc cơ kỳ, mới có thể bắt đầu luyện phi kiếm.

Ngay cả sư huynh Vi Thắng, trước khi trúc cơ, cũng chưa từng có phi kiếm.Vô cùng khẩn trương coi chừng thanh phi kiếm đang trôi nổi trước thân đối phương, Tả Mạc khó khăn nuốt nước miếng.Đây là lần đầu hắn nhìn thấy phi kiếm!Toàn thân màu xanh, dài chừng ba xích (90 cm), thân kiếm nhỏ dẹp, lưỡi sắc bén, vẻ ngoài lấp lánh.

Nếu bị chọc một cái, trên thân nhất định là một hố máu nha.Các nữ đệ tử biến sắc!

Các nàng cũng không nghĩ tới, lần này lại gặp một tu giả trúc cơ kỳ!

Nguyên bản các nàng tràn đầy tin tưởng Tả Mạc, lập tức lòng tin biến mất.

Luyện khí kỳ cùng trúc cơ kỳ có một vực sâu ngăn cách cực lớn, tu giả luyện khí kỳ đối mặt tu giả trúc cơ kỳ, tuyệt đối không có lực đối kháng.Uy lực của phi kiếm không phải kiếm mang có thể chống chọi.Mặt quả táo của tiểu Quả trắng bệch, kinh khủng nhìn vào thanh phi kiếm kia.Người đó cười âm trầm: “Để ngươi nếm thử Thanh Phong kiếm của tiểu gia.”

Đồng thời tay chỉ, chỉ thấy phi kiếm như thông linh, phút chốc đâm hướng Tả Mạc!Trước khi phi kiếm đối phương vừa động, Tả Mạc ngược lại đã trở nên trầm tĩnh.

Sự khẩn trương cơ hồ tan biến mất tăm, hắn nhìn chằm chằm phi kiếm, tựa như đang cẩn thận chờ đợi kiếm ý trắng muốt!Phi kiếm vừa động, hắn lập tức ổn định.Thanh phi kiếm này tuy nhìn sáng loáng dọa người, nhưng thực lực thằng này có hạn, hơn nữa cảm giác nguy nhiểm xa xa kém luồng kiếm ý thuần túy của sư thúc Tân Nham!Đồ đểu còn khoe!Kiếm ý đơn bạc hư tán, hiển nhiên chưa ngưng hình, đơn giản không đáng để vào mắt.Linh lực trong thân thể cấp tốc vận chuyển, hắn lạnh lùng nhìn vào phi kiếm càng lúc càng gần, trong chớp mắt, hắn đột nhiên giơ tay, điểm vào hư không.Một kiếm mang màu vàng chói rời tay bắn ra.Binh!Một tiếng giòn vang, kiếm mang chuẩn xác kích trúng cách mũi phi kiếm 3cm, phi kiếm khẽ rung lên.“Hừ!”

Đối phương hừ lạnh một tiếng, linh lực chuyển động, chỉ thấy phi kiếm trong không trung lại chuyển, trên không trung lại tạo thành một vòng sáng bán nguyệt, rất đẹp.Keng!Tiếng sắt đá giao nhau đột nhiêng vang lên, phi kiếm đột nhiên đình trệ, vòng sáng hình bán nguyện khẽ dừng.

Như một tiên tử liên tục nhảy múa, đang múa tới lúc say sưa thì đột nhiên lại hắn xì, toàn bộ mỹ cảm tức thì tan biến không còn tăm hơi.Người đó vừa sợ vừa giận!Cũng nhìn ra tên trước mặt dựa vào một kiện pháp bảo.

Nhưng liên tục hai lần bị đối phương ngăn chặn, mà đối phương lông tóc vô thương, điều này khiến hắn thể diện quét rác.

Đối mặt với một đệ tử luyện khí kỳ, liên tục hai chiêu không thành, nếu truyền tới môn phái, sẽ bị các sư huynh đệ cười rụng răng.Hai chiêu trước chỉ có ý giáo huấn, chiêu này, hắn không còn để ý nhiều như vậy, liều mạng thôi động linh lực!Cùng lắm lúc trở về bị trách phạt một trận!Linh lực vận đủ, uy thế phi kiếm lập tức bất đồng!Phi kiếm bay tới đỉnh đầu Tả Mạc, thân kiếm nổi lên một tầng kiếm mang nhàn nhạt, phát ra tiếng ô ô không dứt, tựa như một con dã thú đang hưng phấn, chuẩn bị nhào vào mồi săn.Tả Mạc ngẩng đầu, mắt nheo lại, lóng lánh hiện lên vẻ hưng phấn cùng điên cuồng!Liện tục hai lần đánh trúng, khiến lòng tin của hắn càng tăng nhiều.

Trước đây hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm đấu đá với người, lần trước cùng sư tỷ Lý Anh Phượng, cũng chỉ là vừa đụng liền phân.

Mà trong ý thức hải đối mặt với luồng kiếm ý của sư thúc Tân Nham, hắn càng không có cơ hội phản kháng.

Đừng nói chống đỡ, trước mặt luồng kiếm ý cuồn cuộn này, ngay cả giơ một ngón tay hắn cũng không làm nổi.Nhưng với thanh phi kiếm trước mặt, hắn lại thành công ngăn trở hai lần công kích của đối phương!Bằng vào chiến tích này, hắn đã đủ để tự ngạo.

Nhưng hắn lúc này, lại hoàn toàn rơi vào một trạng thái hưng phấn cuồng nhiệt khó hiểu.Hắn đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng chí cực.Chặt đứt thanh phi kiếm này!Hắn không biết mình vì sao lại đột nhiên có ý nghĩ điên cuồng như vậy, nhưng ý nghĩ này vừa ra, lập tức trở nên cường liệt, cường liệt tới mức hắn căn bản không thể đi nghĩ rốt cục là có thật hay không.Thời gian không cho hắn nghĩ nhiều, cách nghĩ điên cuồng này thôi thúc hắn, hắn cũng vận tập linh lực trong nội thể.Con mắt nheo lại, nhìn chằm chằm phi kiếm sáng xanh đang phiêu phù trên đầu.Từng họa cảnh lướt qua trong đầu hắn.Đạo kiếm ý ngưng luyện thuần túy của sư thúc Tân Nham, Kiếm ý sâm nhiên như băng tinh cuộn sóng, tựa hồ càng trở nên rõ ràng trước mặt hắn.

Nó như một quái vật khổng lồ, chậm rãi chuyển động, nhưng mà cảm giác lạnh lẽo tận xương tủy, lại không chút suy giảm.Nỗi thống khổ khi thần thức bị chém, lúc này tựa như rõ ràng vô cùng.

Không biết có phải là do thống khổ kích thích, thần thức của hắn trong vắt, tựa hồ hết thảy chung quanh đều an tĩnh.Linh lực toàn thân cuộn trào, yên lặng vọt tới nhẫn kim kiếm.Hắn giơ tay phải, chỉ hư không!Trả Lời Với Trích DẫnChương 29 : Kiếm ÝConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.Lookluck“sư huynh có nghe nói qua Vô Không kiếm môn?”

Hai người ở trong núi, đều cưỡi một con trâu xanh, kết bạn mà đi.

Hai con trâu xanh toàn thân xanh đậm, lông trơn mượt, sừng trâu đen tuyền, dáng vẻ nhởn nhơ, lừ đừ đi tới, hai người trên lưng vẫn vững như bàn thạch (vững như kiềng ba chân), không chút rung động.“à à, thời gian này nghe truyền ồn ào huyên náo, khó mà chưa nghe nói qua.”

Người lớn tuổi tên gọi Thi Tường, là đệ tử Xích Kiếm môn, một người khác là sư đệ của hắn Lương Lạc.

Xích Kiếm môn tại đông phù là một môn phái có chút thanh danh, hai người thiên phú xuất sắc, tuy hạn về tuổi tác, nhưng thực lực mạnh mẽ, có chút danh tiếng.“ha, đúng vậy, nghe đồn vô cùng thần kỳ, ta không tin lắm.”

Lương Lạc lắc đầu.Thi Tường ngó nhìn sư đệ, thầm buồn cười.

Sư đệ cái gì cũng tốt, chỉ riêng tâm khí quá cao.

Chẳng qua nghĩ chút cũng có thể hiểu, sư đệ nhỏ hơn mình mười tuổi, nhưng tu vi hai người lại xấp xỉ. nếu sư đệ ở tại đại môn phái, dự tính tiền đồ vô lượng.“kiếm khí tối hôm đó ta cũng nhìn thấy, đích xác là dị tượng.”

Hắn trầm ngâm: “có thễ dãn phát thiên địa dị tượng, người này lĩnh ngộ kiếm thật là kinh người.”

Lương lạc có chút không phục: “đáng tiếc không thể gặp, nếu không thật nhìn một lần, chẳng phải là điều thú vị trong đời sao?

Vô Không kiếm môn ta cũng chưa nghe nói qua, lần này không biết là gặp được may mắn cỡ nào.”

Thi Tường nhừ cười như không nói: ‘Vô Không kiếm môn mấy năm nay chỉ đê điều, bốn tên kim đan kỳ cao thủ tọa trấn, nhìn khắp Đông PHù, cũng tuyệt đối là trình độ hạng nhất.”

“bốn kim đan kỳ cao thủ sao?”

Lương Lạc ngạc nhiên, có chút khó tin: “sư huynh ngươi không tính sai chứ.

Bản môn mới chỉ có ba kim đan kỳ cao thủ sao?

Họ Vô Không kiếm môn sao có thể có bốn người?”

“không sai.”

Thi Tường thu lại ý cười, tâm tư trầm trọng. thế lực chung quanh Đông Phù phân chia, sớm đã thành một loại bình hành.

Đột nhiên xuất hiện một môn phái mạnh như thế, tất nhiên sẽ ảnh hướng tới loại bình hành này.

Hơn nữa, trước Vô Không kiếm môn ẩn mình tích súc, cũng không khiến người khác không để ý.“trong bốn người, thực lực mạnh nhất hẳn thuộc tiền bối Tân Nham.

Nếu không phải Thiên Tùng tử tiền bối nói phá thân phận hắn, ai có thể nghxi tới đường đường Băng Lý kiếm lại ở Đông PHù chúng ta.

Đông PHù lại nhiều ra một nhân vật cường đại.”

Lương Lạc không kìm nén được hỏi lại: “Băng Ly kiếm rất nổi tiếng sao?’Thi Tường cười nói; “Ta Trước kia chưa từng nghe qua, nhưng theo các tiền bối nói, có mấy phân danh tiếng.

Hắn thành danh ở thú yêu, sát khí cực nặng.

Năm đó yêu ma chết dưới kiếm của hắn nhiều không đếm xuể.”

Lương Lạc rùng mình.

Có thể tại thú yêu sống sót rời đi, đã là kẻ không yếu. mà có thể nổi tiếng tại thú yêu, tuyệt đối là kẻ lợi hại, đây là thường thức cơ bản hắn cũng biết.Nhưng vào lúc này, hai người đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trước.“kiếm ý thật mạnh!’ Lương Lạc động dung, thôi động trâu xanh dưới thân, chỉ thấy thanh ngưu còn vừa lừ đừ chỉ để lại một tàn ảnh, thân mình đã tan biến.Thi Tường có chút kinh ngạc, vội vàng thôi động thanh ngưu, thân hình lập tức tan biến.Tả Mạc chỉ cảm thấy tay đeo nhẫn kim kiếm nặng ngàn cân, mỗi khi nhấc lên đều phải dùng khí lực toàn thân.

Linh lực toàn thân như ngữa hoang thoát dây cương, không nghe sai bảo, điên cuồng tiến vào trong nhẫn kim kiếm.Thần thức lại lâm vào một loại không minh tịch mịch kỳ dị, hỏa diễm trong thức hải tùy ý bay mua, lúc này như bị định thân pháp thuật, tĩnh lập bất động.Khỏa sao trên không thức hải đột nhiên phóng ra ánh sáng chói lòa, chậm rãi chuyển động.Bồ ngồi trên bia mộ ngẩng đầu lên, nhìn ngôi sao trên đỉnh đầu đang tỏa sáng rực rỡ, cười không thành tiếng.Tả Mạc trước nay không cảm thụ tới thần thức thanh minh như thế, hết thảy như bị hắn nắm giữ.

Giống như hắn biết, hắn cần phải lập tức phát ra đạo kiếm khí này, nếu không kiếm khí rất có khả năng nổ tung trong thân hắn, hắn sẽ bị nột nát bét.

Tựa như hắn có thể biết, phi kiếm của đối phương, kiếm ý bất nhất, hắn ít nhất có thể nhìn đến bảy chỗ phá hở.Đúng nha, hắn tìm không được từ khác để hình dung “phá hở”, hắn cảm thấy được chỗ tốt vừa có được.Thật là một cảm giác mỹ diệu!Hắn đắm chìm hưởng thụ.Nhưng trong mắt nhóm tiểu Quả, sư huynh lúc này như một thanh kiếm tán phát hàn khí lạnh lẽo! mỗi người khi chạm váo ánh mắt hắn, đều không khỏi run rẩy. con mắt đen ôn hòa ấm áp này thường đã thành xám trắng, hờ hững trống không, tựa như một cánh đồng tuyết hoang dã mênh mông bất tận.Lương Lạc cùng Thi Tường chạy tới trặn mắt há mồm, Lương Lạc càng kinh hô thành tiếng : “di”Thi Tường làm người càng ổn trọng, nhìn càng tỉ mỉ, chẳng qua khi hắn phát hiện tu vi của đối phương chỉ là luyện khí tầng thứ tám, cũng không khỏi biến sắc mặt.Phi kiếm được ánh sáng xanh bao phủ, hóa làm một luồng ánh sáng, gào théo bắn thẳng tới Tả Mạc!Nhưng lúc này, Tả Mạc như chậm như nhanh, tay phải từ từ điểm tới.Tê!Nhe quái thú nhe răng, không giống tiếng gió hai lần trước, bén nhọn khó nghe.Nhiệt độ chung quanh chợt tụt xuống.Một kiếm mang băng sương màu trắng, từ ngón tay Tả Mạc rời đi!Keng!Một xanh một trắng hai luồng ánh sáng đâm sầm vào cùng một điểm!Không có va chạm mạnh như trong tưởng tượng, kiếm mang màu trắng mà Tả Mạc phóng ra như một đám hơi nước, đánh trúng phi kiếm của đối phương.Phi kiếm của đối phương đình trệ, cứng ngắc giữa không trung.Người đó sắc mặt đại biến!Đinh đương!

Phi kiếm rơi trên mặt đất, như cá chết không nhúc nhích.Khí lực toàn thân bị hút khô khiến hắn tâm thần hoảng hốt, loại cảm giác thần kỳ này cũng như thủy nhiều, nhanh chóng lui đi.

Chẳng qua trước đó hắn đã nhìn rõ băng sương kiếm của mình bắn trúng vị trí thân phi kiếm.Nơi đó là nơi “phá hở” nghiêm trọng nhất mà Tả Mạc phát hiện trước đó, hắn cố ý chọn điểm kia làm mục tiêu.Đáng tiếc, còn không chặt đứt!Tả Mạc có chút tiếc nuối, nhưng lúc này đầu cảm thấy mê hoặc, rầm một cái ngã xuống đất ngất đi.Các nữ đệ tử lập tức sợ hãi kêu ré lên.Tên đệ tử kia sắc mặt đại biến nhặt lên phi kiếm của mình, đợi khi nhìn thấy thân kiếm rạn nứt, tràn đầy vết rạn, lập tức bi thống muốn chết. nhìn lại Tả Mạc đang ngã lăn trên đất, vô cùng thù hận cuộn trào lên đầu, không khỏi rống giận các đồng môn: “bọn vứt đi các ngươi, còn đứng đó làm gì?

Măng thằng chết tiệt này ra băm!”

Các đệ khác sợ hãi, không dám tiến tới. vừa rồi Tả Mạc thần dũng, chấn nhiếp bọn họ.

Mà bọn họ cũng không ngu, sự tình lần này pahir nháo lớn, lúc này nhảy ra, không phải tự tìm chết sao?

Trong ngày thường trộm gà trộm chó là việc nhỏ, trưởng bối trong môn phái lười quản, nhưng nếu thật đả thương người, trưởng bối của đối phương tìm tới chân núi, bọn họ thảm rồi.Gặp đồng bạn của mình không dám, người cầm đầu không chần chờ, mặt hung ác xách phi kiếm tiến về phía Tả Mạc.Tiểu Quả hóc oa oa nhào vào nằm che Tả Mạc, mặt quả táo nho nhỏ tràn đầy sợ hãi, nhưng lại sít sao hộ sư huynh phía sau.

Nữ đệ tử khác thấy vậy, nhìn nhau, cũng cắn răng đứng ra.“ngươi muốn làm gì?”

“thanh thiên bạch nhật(ban ngày ban mặt), ngươi dám hành dung?”

Nói cho ngươi, lão nương nhịn các ngươi lâu rồi.

Giỏi nha, ngươi mang lão nương ra băm đi!

Lần này không tìm trưởng bối các ngươi lý luận rõ ràng, ta nói cho ngươi, lão nương không phải nữ nhân!”….Cũng không biết có phải có người mắng mở đầu, ngươi một lời ta một câu, khí thế các nữ đệ tử ngược lại càng ngày càng thịnh.Lương Lạc ở xa quan vọng cũng phát hiện manh mối, kinh ngạc: ‘hắn không ngờ chỉ có tu vi luyện khí tầng thứ tám?

Sao có thể có kiếm ý tinh thuần như thế?”

“trên đời này quả nhiên thiên thài lớp lớp nha.”

Thi Tường bất giác cảm khái: “khu khu luyện khí kỳ liền có kiếm ý tinh thuần như thế, tiền đồ không thể hạn lượng! mà vốn là kim hệ kiếm mang, lại có thể biến thành kiếm mang băng lãnh như thế, cũng không biết là đệ tử nhà nào?”

Lương Lạc y nguyên không thể tin , sững sờ nhìn vào Tả Mạc đang nằm lăn trên đất.Hắn hiện tại còn không cách nào tin tưởng, một đệ tử luyện khí kỳ, lại có thể có kiếm ý thuần túy như thế!Đối với một kiếm tu mà nói, trọng yếu nhất, khó tu nhất là kiếm ý!

Kiếm tu sơ luyện, học các chủng kiếm quyết tâm pháp, trải qua vô số thực chuyến mài luyện, mới dần dần lĩnh ngộ tới kiếm ý.

Kiếm ý không cách nào dùng ngôn ngữ để giảng giải, chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ. kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý mới có thể coi là kiếm tu chân chính, dù rằng trên tay không có phi kiếm, nhệ khí của họ vẫn không thể ngăn.Kiếm quyết là biểu, linh lực là mạch, chân chính tinh túy là kiếm ý!Hai người tu vi ngưng mạch kỳ, cũng mới vừa vặn chạm tới bậc cửa kiếm ý, lại đột nhiên nhìn thấy một đệ tử luyện khí kỳ , có được kiếm ý tinh thuần, sao không thể đại kinh sợ chứ?Nâng lên phi kiếm đầy vết rạn, nghe tiếng mắng của nữ đệ tử Vô Không kiếm môn, người đó sắc mặt xanh trắng đan xen, hung ác nói: “đều cút cho ta.”

“a!” vừa rồi còn tức giận khoa trương, các nữ đệ tử tức thì kêu ré lên, kinh hoàng tứ tán bỏ chạy.Chỉ còn lai tiểu Quả khóc ròng sít sao bảo hộ Tả Mạc.Người đó xách theo phi kiếm, vẻ mặt ác độc mắng tiểu Quả: “cút ra.”

Tiểu Quả oa oa sít sao bảo hộ Tả Mạc, lắc đầu quầy quậy.“nữ nhân thối!” người đó cực tức giận, nầng kiếm muốn chém, làm tiểu Quả sợ quá nhắm tịt mắt lại.Oành!Không chút dấu hiệu, người đó đột nhiên như bị một cái đại chùy đánh trúng, cả người bay ra năm sáu trượng, không chút động đậy.“ban ngày ban mặt, công nhiên hành hung, các ngươi là người môn phái naof?” một thanh âm trầm ổn đột nheien vang lên sau người tiểu Quả.Chỉ thấy hai tu giả cưỡi trâu xanh chậm rãi đi tới, người nói là Thi Tường.Thi Tường ra tay lập tức chấn nhiếp mọi người, dù người có ngu đần chẳng nữa cũng minh bạch, thực lực của đối phương cao hơn bọn họ mấy tầng thứ.

Chúng nhân kinh sợ, không ai dám trả lời.“sao?”

Thi Tường không vui hừ lạnh: “không nghe thấy ta nói gì sao?’Lúc này một tu giả run rẩy đi ra, hành lễ: ‘chúng ta là đệ tử Đông Kỳ kiếm môn, va chạm tiền bối, đáng chết đáng chết!”

Đông Kỳ kiếm môn, Thi Tường cùng Lương Lạc hai người nhìn nhau, đều thầm nhíu mày.Thi Tường hừ lạnh; “khi nào thì, Đông Kỳ kiếm môn có thể ngang nhiên tùy ý quấy rối các nữ đệ tử môn phái huynh đệ khác?

Ta phải đi hỏi Tả Mai Thiên, hắn quản giáo đệ tử thế này sao?”

Tả Mai Thiên tên này lập tức khiến mọi người biến sắc, mặt lộ vẻ kĩnh hãi tột đột.“Cút đi!

Nếu như tái phạm!

Đừng trách ta không nể mặt.”

Thi Tường vung tay áo, hạ lệnh đuổi khách.Đệ tử Đông Kỳ kiếm môn vội vàng mang theo tên suy huynh kia theo, cả lăn lẫn bồ ly khai.Quay mặt lại, Thi Tường nhìn nhóm nữ đệ tử, hòa nhã nói: “không cần lo lắng, vị tiểu huynh đệ này chỉ là linh lực dùng kiệt, cũng không đáng ngại. các ngươi là môn phái nào?”

Chương 30 : Bàn tính (tính toán)Converter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.Lookluck“Ra mắt hai vị tiền bối, chúng ta là môn hạ đệ tử Vô Không kiếm môn.”

Có nữ đệ tử hiểu chuyện vội vàng đáp lời.

Đối phương tu vi kinh người, lại giúp các nàng giải vây, hắn không có địch ý.Vô Không kiếm môn!Thi Tường cùng Lương Lạc hai người vẻ mặt lập tức trở nên quái dị, bọn họ cũng không nghĩ tới vừa rồi còn thảo luận về môn phái người ta, lại cứu đệ tử môn phái đối phương, còn là một nhóm lớn.Hai người không khỏi nhìn Tả Mạc đang nằm trên dất.“vị tiểu huynh đệ này là ai?”

Thi Tường hết sức giữ cho vẻ mặt tự nhiên.

Nhưng thực sự, vẻ mặt hắn vẫn có chút quái dị. tên đệ tử ngã lăn trên đất này chỉ có tu vi luyện khí tầng thứ tám, tự nhiên không có khả năng là Vi Thắng.Lúc nào thì, Vô Không kiếm môn lại xuất ra một thiên tài?Thi Tường lòng đầy kinh nhạ, lúc Vi Thắng trúc cơ thiên địa dị biến, hắn tận mắt nhìn thấy.

Tràng cảnh kiếm mang chọc mây, hiện tại vẫn in sâu trong đầu. mỗi lần nghĩ tới, đều bất giác kính sợ.

Nguyên lai hắn cho rằng thế gian thiên tài, cũng chỉ thế này, nhưng mà hôm này vừa gặp một màn, lại khiến hắn bị rung động.Hắn trước nay chưa từng gnhe nói, đệ tử luyện khí kỳ có thể lĩnh ngộ kiếm ý!Kiếm ý của tên đệ tử luyện khí kỳ kia cũng không hoàn chỉnh.

Bằng ánh mắt của hắn, đương nhiên nhìn cái nhận ra tên đệ tử hiển nhiên vừa đụng chạm tới bậc cửa kiếm ý, kiếm ý chỉ có thể tính là có chút vẻ ngoài.

Nhưng điều này vẫn khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.

Huống hồ, kiếm ý của tên đệ tử luyện khí kỳ này lại hết sức nhỏ yếu, nhưng lại hết sức tinh thuần.Điểm này cũng khiến hắn nghĩ mãi không ra.Phổ thông tu giả lĩnh ngộ kiếm ý, sớm nhất thường hỗn tạp khó coi, tùy theo thời gian rèn luyện, tâm tính được rèn luyện, mới có thể dần dần chuyển thành tinh thuần.Vừa mới đụng chạm tới kiếm ý, liền có được kiếm ý tinh thuần như thế, quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi! nghĩ đi nghĩ lại, mình mấy năm nay khổ tu, trong lòng hắn tức thì khó chịu.Lúc nào thì, kiếm ý thành thứ đồ chơi mà luyện khí kỳ đệ tử có thể xài được?Vô Không kiếm môn!Tên môn phái này trước không thấy truyền bá trong mắt Thi Tường, từng chút từng chút trở nên khắc sâu.Một Vi Thắng trúc cơ khiến thiên địa dị biến, hiện tại lại thêm một đệ tử luyện khí kỳ vô danh hiểu ra kiếm ý!“đây là sư huynh của chúng ta, Tả Mạc.” nữ đệ tử kia kiêu ngạo nói: ‘sư huynh là người lợi hại nhất trong số noại môn đệ tử chúng ta.”

Nữ đệ tử khác lập tức gật đầu biểu thị đồng ý.Vừa mới phát sinh hết thảy, triệt để cải biến hình tượng Tả Mạc trong lòng các nàng.

Cương thi sư huynh tuy tham tiền chút, nhưng gặp chuyện không nhún, có đảm đương!

Vừa rồi Tả Mạc hiểu ra kiếm ý, phóng ra một kiếm sau, khí thế kinh khủng khiến các nàng thật sâu sợ hãi.Ngoại môn đệ tử…Lương Lạc trán đầy gân xanh, một tên thiên tài luyện khí kỳ liền hiểu ra kiếm ý lại chỉ là ngoại môn đệ tử…Hắn rất nghi ngờ liệu mình có nghe lầm không.Vẻ mặt Thi Tường ngốc trệ, chẳng qua lập tức khôi phục như thường, mặt càng thêm ôn hòa; “quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.

A. ta có viên linh đan, vừa lúc đúng bệnh, nào, ta giúp hắn uống.”

Hắn láy từ trong lòng ra một bình ngọc, đổ ra một viên đan dược to như hạt đậu, lật người từ trâu xanh hạ xuống, đi tới bên người Tả Mạc, nhét linh đan vào miệng Tả Mạc.Lương Lạc trợn mắt há mồm nhìn vẻ nhiệt tình vô cùng của sư huynh.

Vả lại linh đan cũng không phải đồ rẻ tiền, một viên cần 20 viên tinh thạch cấp hai, ngay cả bọn họ cũng chỉ mỗi tháng định lệ cung cấp, sư huynh đột nhiên trực tiếp tặng cho một người xa lạ.Hắn sửng sốt nhìn sư huynh thản nhiên biến thành người khác, đút người linh dược, thậm chí giúp người khác tan ra dược lực.Tả Mạc chậm rãi tỉnh lại, mở mát ra, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, hắn tức thì kinh hãi, lập tức ngồi dậy.“tiểu huynh đệ đừng sợ, chúng ta không có ác ý.”

Đối phương cười híp mắt nói với hắn, liền lùi qua một bên.Nghi hoặc khó hiểu, Tả Mạc đứng lên, đột nhiên phát hiện toàn thân ấm áp dễ chịu, từng tia linh lực tán trong thân thể, mệt mọi muốn chết đã biến mất không còn.

Lúc này thấy hắn tỉnh lại, các nữ đệ tử lập tức xông tới, mồm năm miệng mười kể lại hết thảy chuyện mới phát sinh.Lúc này Tả Mạc mới biết mình được người cứu, vội vàng đi tới trước mặt Thi Tường cùng Lương Lạc thi lễ cảm tạ; “đa tạ hai vị tiền bối ra tay cứu giúp!

Vãn bối cảm kích bất tận.”

“Tả tiểu đệ không cần phải khách khí, ngươi ta vừa gặp đã quen, một chút việc nhỏ, chớ để trong lòng.”

Thi Tường cười nói: “chúng ta là môn hạ Xích Kiếm môn, nói ra Xích Kiếm môn cùng Vô Không kiếm môn cách nhau cũng không xa, mọi người là người một nhà mà.”

Lương Lạc nghe được mắt trợn tròn, cái gì gọi là cách không xa?

Hắn trước nay chưa nghe nói qua chung quanh môn phái có cái Vô Không kiếm môn nào.

Sư huynh hôm nay sao vậy? sao lại quái dị thế?Tả Mạc cảm kích nói; ‘nếu không phải hai vị tiền bối rat ay…”

Thi Tường xua tay, cắt lời Tả Mạc: “Chúng tan gang hàng luận giao, ta gọi ngươi một tiếng Tả tiểu đệ.

Ha ha, Tả tiểu đệ ngày sau tiền trình vô lượng, nói không chừng còn là ta trèo cao.”

“tiền bối nói quá lời.”

Tả Mạc đoán không ra ý tứ của đối phương, dạng xưng tụng này cũng khiến hắn vò đầu bứt tóc: “vãn bối chỉ là một đệ tử ngoại môn, tiền trình là loại chuyện mà thực tại không cách nào nói tới.”

Thi Tường lập tức mất hứng: ‘Chẳng lẽ là Tả tiểu đệ chê hai ta?

Mở miệng một tiếng tiền bối, nghe được thật khiến người chán nản.”

“Cái này..’ Tả Mạc không khỏi gặp khó.

Thế giới tu giả, trừ đông môn, các môn phái tu giả không có phân bối phận, mà tu chân giả vô tuế nguyệt, dung mạo khó phân chia.

Thông thường, đại đa số dùng tu vi phân chia, tu vi cao tức tiền bối, bất luận tuổi tác.Tuy nhiên nhìn không thấu tu vi đối phương, nhưng có thể dễ dàng hạ gụi thằng kia, trước mắt hai người này hắn xưng là tiền bối có dư.

Hắn xưa nay thức thời vụ, giống như con tiểu thiên hạc, nếu như không phải đối phương nhất định không tìm được mình, hắn cũng không dám làm ác như thế.

Mà lần nọ làm ác. . .Đối phương ngay trước mặt, tự nhiên càng phải khôn khéo.Đúng lúc này, Thi Tường cười nói: “ngươi gọi chúng ta đại ca là được.

Ta là Thi Tường, hắn là sư đệ của ta Lương Lạc.”

Tả Mạc không khéo vô cùng, vội vàng lại hành lễ; “Thi đại ca, Lương đại ca.”

Nữ đệ tử khác khong ai không hâm mộ nhìn Tả Mạc. có thể cùng tu giả có thực lực tạo quan hệ, chỗ tốt tự nhiên nhiều hơn. vị tiền bối này hiển nhiên hết sức hân thưởng sư huynh Tả Mạc, sư huynh gặp vận may lớn rồi!Quả nhiên, liền nghe được Thi Tường cười nói: ‘Như đã nhận một tiếng đại ca của ngươi, ta làm huynh trưởng tự nhiên không thể không có lễ gặp mặt, thanh Băng Tinh kiếm này tuy chỉ là cấp ba, nhưng thuộc tính âm hàn, ta thấy kiếm ý của Tả huynh đệ băng hàn, thanh phi kiếm này chính là rất thích hợp.”

Trước một đám con mắt đang thèm nhỏ dãi, Tả Mạc ngây ngốc nhận thanh phi kiếm.Kiếm dài chừng hai xích bảy tám, toàn thân óng ánh trong suốt, như khối băng điêu khắc thành, hàn khí tán xuất.Bánh rớt từ trên trời xuống, trực tiếp nện ngất hắn. thanh phi kiếm này bán không rẻ, Tả Mạc rất trực tiếp chuyển nó thành tinh thạch…Thật nhiều tinh thạch…Thi Tường dồn dập nháy mắt với Lương Lạc, Lương Lạc hết cách vươn tay vào lòng, mò hồi lâu, có chút đau lòng lấy ra một tập giấy phù, ném cho Tả Mạc, lạnh nhạt nói: “thần hành phù.”

Tả Mạc lúc này hạnh phúc sắp ngất!Giá phi kiếm hắn không rõ, nhưng giá thần hành phù, hắn có điều hiểu rõ.

Thần hành phù đối người dùng không yêu cầu cao, chỉ là số ít vài loại giấy phù luyện khí kỳ có thể sử dụng.

đem phù này dán ở đùi, thần hành ngàn dặm không mệt, so với phong hành hạc giấy còn nhanh hơn nhiều.Cẩn thận nhận lấy thần hành phù, hắn nhìn một lần, thần phán đoán đây là một tấm thần hành phù cấp ba.Ngoan ngoan!Hai người này ra tay thật phóng khoáng!

Chẳng qua, nghi hoặc trong lòng hắn không giảm mà tăng.Trên đời này không có gì vô duyên vô cớ có được, hai thứ này, tùy tiện một thứ giá trị đều vượt quá toàn bộ gia sản của hắn, đối phương quả quyết không tùy tiện tặng người.

đây là điều hán nghĩ mãi không ra.“hôm nay chúng ta có việc, cáo từ trước! mấy ngày nữa chúng ta lại tới Vô Không sơn tìm ngươi, mọi người cũng nhau uống rượu.”

Thi Tưởng cười lên cùng Tả Mạc cáo từ, cũng Lương Lạc cưỡi lên trâu xanh nhanh chóng biến mất.Tả Mạc đứng ngẩn tại chỗ, nhìn vào hai người biến mất, qua hồi lâu, đột nhiên nói với chúng nữ đệ tử :‘ai véo ta một cái, đây không phải là ngủ mơ chứ?’Bảy tám cánh tay nhất loạt vươn ra.Một tiếng kêu thảm vang vọng khắp sơn đạo.“sư huynh, ngươi đến cùng làm quỷ gì vậy?”

Lương Lạc có chút bất mãn, một tấm thần hành phù tự nhiên không là vì với hắn, nhưng tặng cho một người vốn không quen biết, hắn còn không hào phóng được như vậy.

Nếu như không phải hắn rát tin phục sư huynh, khẳng định sẽ không để ý tới.Ngồi trên trâu xanh, Thi Tường nhở nhơ tự đắc; ‘hắn là đệ tử ngoại môn.”

“đệ tử ngoại môn thì sao?

Trên đời này đệ tử ngoại môn nhiều vô số.”

Lương Lạc không cho là đúng.Thi Tường liếc Lương Lạc, thu hồi ánh mắt, không đáp mà hỏi lại: “sư đệ cảm thấy thiên phú của Tả Mạc thế nào?”

Lương Lạc cứng họng, qua một lúc mới thốt ra một câu: ‘không sai, so với ta mạnh hơn.”

“sư đệ cũng không cần tự coi nhẹ mình, ngươi nếu như không ngừng khổ luyện, tự nhiên vượt qua hắn.”

Thi Tường sợ sư đệ lòng tin thụ đả kích, an ủi, nhưng vẻ mặt lập tức nghiêm túc: “chẳng qua, thiên phú như thế, vô luận ở môn phái nào, chỉ sợ đều là đệ tử trọng điểm tài bồi trong môn phái.

Nhưng hắn lại là một đệ tử ngoại môn.”

Lương Lạc cũng không ngốc, tức thì phản ứng: “chẳng lẽ sư huynh muốn chiêu nạp hắn vào môn phái chúng ta?’“có gì không thể?

Như thế lương tài, hắn Vô Không kiếm môn không biết, chẳng phải là thành toàn chúng ta?

Ngoại môn đệ tử bái môn phía khác, hắn Vô Không kiếm môn tìm tới cửa cũng đuối lý.”

Thi Tường cười lạnh.Lương Lạc biết sư huynh nói đúng, ngoại môn đệ tử, lưu động tính cực đại, rời phái gia nhập chỗ khác là chuyện nhiều không đếm xuể, nếu là kéo Tả Mạc qua, Vô Không kiếm môn cũng không có cách nào ở phương diện này bịa văn chương.“Thiên phú tốt như thế, chẳng lẽ trưởng bối của hắn mắt mù sao?

Chẳng lẽ trưởng bối cố ý thả hắn vào trong ngoại môn đệ tử rèn luyện?”

Lương Lạc đề ra nghi vấn.Thi Tường cười nói: “ha ha, còn nhớ khi ta khen hắn tiền trình vô lượng, hắn trả lời thế nào không? hắn nói vậy, cũng thuyết minh hắn khẳng định không phỉa do trưởng bối trong mốn phía thả hắn đi lịch luyện.

Tỉ mĩ nghĩ xem, ta cảm giác có một loại khả năng, dự tính là kiếm ý hán mới lĩnh ngộ không lâu, trưởng bối trong môn phái còn không phát hiện ra.”

Lương Lạc chấn động; ‘vậy chúng ta sao không thừa cơ trực tiếp mang hắn đi?

Nếu là hán về núi, có biến cố, vậy chẳng phải hỏng bét sao?’“đừng vội. ta thấy hắn đối với chúng ta rất đề phòng, mà người cũng quá nhiều, hiện tại không nên gấp, ngược lại khó thành.

Không bằng chờ chút, chờ ít ngày nữa, chúng ta lại đi tìm hắn, dùng tình lay động, dùng lợi dụ hoặc, tin tưởng tất thành.”

Thi Tường đã tính trước giải thích.Lương Lạc ngạc nhiên: ‘sư huynh cao minh!’Hai người nhìn nhau cười khẽ.Chương 31 : Tuyển ChọnConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc tới Đông phù, số lần rất nhiều, mỗi lần đều sẽ dạo chơi.

Nhưng, kèm nữ nhân dạo phố, đặc biệt là một đám nữ nhân dạo phố, loại vận động yêu cầu tuyện cao đối với trình độ cường hoành của nhục thể, đại khái chỉ có luyện thể tu giả mới có thể chịu nổi.Nhìn vào các nàng đem đồ vật nên bán đều bán, Tả Mạc liền chuồn.Trước tiên mua xích kim thạch* lần trước Bồ yêu thuận miệng nói một câu, hắn vẫn ghi nhớ trong lòng.

Hắn mua tấm ngọc giản về phù trận cơ sở, tuy nhiên trong môn phái cũng truyền thụ, nhưng chỉ có lác đác vài loại. phù trận cơ hồ sở hữu tất cả mọi thứ mà tu giả phải học, vô luận là luyện khí hay luyện đan, đều cần hiểu phù trận.Tả Mạc vì sau này khai khẩn linh điền, tuy nhiên đây là chuyện sau này.

Ngạc giản không tốn bao nhiêu tinh thạch, cái quý là xích kim thạch, hai mươi viên tinh thạch cấp 2 giá cả này làm hắn đau lòng rất lâu, nhưng hắn còn quyết định mua.Tâm tình của hắn hiện tại khác trước, trước kia chỉ coi chừng tinh thạch, hiện tại hắn tuy cũn ưa thích tinh thạch, nhưng càng chú trọng sau này.Từ lúc tứ sư có nói toạc ra, hắn liền rõ ràng cũng không nghĩ lại, nhưng mộng tưởng giản đơn kia cũng triệt để tan thành vun phấn, hắn cũng bước lên một con đường mà hắn không biết. phía trước chờ đợi hắn là cái gì?

Tan xương nát thịt? hay là tìm ra đáp án?

Hắn đều không biết.Ngày xưa cảm thấy nhiều thứ mới lạ, hiện nay cảm thấy buồn tẻ vô vị.Hắn tìm nơi an tĩnh ngồi xuống, bắt đầu hổi tưởng lúc sau cùng khi phóng thích kiếm quang.

Không có người dạy hắn, kể cả Bồ yêu, hắn chỉ có cảm kích, nếu như không có Bồ yêu, hắn có lẽ ngay cả cơ hội tìm kiếm đáp án cũng không có.Hiện tại có cơ hội, làm sao có thể không biết quý trọng?Hắn không có ý thức rằng mình đã thoát thai hoán cốt, hắn chỉ đột nhiên minh bạch một số tâm tình của sư huynh Vi Thắng.

Chấp niệm, chấp niệm khiến chết mà không hối tiếc! mỗi lần vừa nghĩ tới cái dung mạt thức, khuôn mặt cứng nhắc đều đốt cháy đau đớn, giống như đề tỉnh hắn, đã từng có kẻ lau đi mặt hắn, đã từng có kẻ, lau đi ký ức của hắn.

Loại cảm giác thiêu đốt thâm nhâm vào cốt tủy, khiến hắn không thể dung nhẫn mình hồn nhiên vô thức sống tiếp.Hắn muốn đáp án!Khởi điểm của mình có bao nhiêu thấp, hắn rất rõ ràng, hắn không muốn lại lãng phí một chút thời gian nào nữa.

Hắn nghĩ tất cả biện pháp, vắt hết chất xám, dùng hết thủ đoạn, đều muốn mình biến cường, để mình có được lực lượng - - hắn muốn đáp án!Người đến người đi khắp ngóc ngách đường phố, hắn thản nghiên ngồi khoanh chân, tự hỏi tự đáp.Biển lửa phừng phừng, Bồ ngồi trên bia mộ, lười thích thú nghe âm khuê.Nữ đệ tử rốt cục cũng mua xong nhưng thứ cần, mỗi người đều tràn đầy thỏa mãn.

Tả Mạc cuối cùng thả lỏng, hắn hiện tại vội vàng muốn trở về.

Tao ngộ hôm nay hắn mới nếm thử vị ngọt của lực lượng, hắn gấp gáp không kìm nổi muốn tiếp tục huấn luyện.Nhưng xuất phát từ an toàn của những nữ đệ tử, hắn vẫn ngồi trên phong hành hạc giấy, chậm rì rì theo sau các nàng, nhưng hắn y nguyên nắm chắc hết thảy thời gian.Về tới tiểu viện, Tả Mạc làm chuyện thứ nhất là, đem xích kim thạch cùng sâu kim đen cùng giam lại, đào hố nhỏ chỗ linh căn, chôn xuống.Chôn xong, hắn tiến vào thức hải, đối mặt với Bồ yêu: “Bồ, chúng ta tiếp tục!”

Ngoài ý liệu, Bồ lười biếng nhởn nhơ: ‘tiếp tục? tiếp tục cái gì?’Tả Mạc ngẩn người, nhưng hắn lập tức trấn định: ‘ngươi có điều kiện gì?’“hì hì, cũng người thông minh nói chuyện quả là bớt việc.”

Bồ khẽ cười, ngồi thẳng dậy: “cái này cũng đúng thôi, thiên hạ nào có bánh bao miễn phí chứ?

Hì hì, ta muốn hồn phách.”

“hồn phách?’ Tả Mạc đọt nhiên bị dọa nhảy lên.Bồ yêu hờ hững, chậm rãi nói: “hồn phách là thứ tốt, mùi vị thơn ngon, sinh cơ hoạt bát, máu tươi nha, thịt người nha, đều kém xa.”

Chỉ có mấy câu, Tả Mạc sợ không nhẹ.

Trong đầu không khỏi nghĩ tới những đại ma đầu, ăn thịt người, rút găp hút tủy, căn nuốt hồn phách.

Đối với một tu giả lập chí thành linh thực phu mà nói, hồn phách là loại đủ khiến hắn kinh sợ nhảy dựng.“không được!”

Tả Mạc quả quyết cự tuyệt, Bồ yêu quả nhiên là đại ma đầu.Tuy nhiên hắn khát vọng lực lượng, nhưng tuyệt không muốn mình thành nô lệ của lực lượng.“Ngươi không muốn học kiếm sao?

Hì hì, trừ kiếm, ta còn có rất nhiều thứ có thể dạy ngươi.

Ta chỗ này có vô số pháp bảo, hì hì, chỉ cần ngươi có hồn phách tốt, đều có thể đối cho ngươi ….”

Bồ yêu lưỡi hồng liếm môi, giọng nói đầy dụ hoặc.“không được!”

Tả Mạc đột nhiên trầm tĩnh lại, hắn ngồi xuống đối mặt Bồ yêu, nói; “Ta không hứng thú giết người.”

“sao?”

Bồ yêu chớp chớp mi, mắt nheo lại: ‘ngươi phải nghe rõ nha, mạng người khác, chứ có phải mạng mình đâu mà quý?

Hì hì, giết người kỳ thực thật đơn giản, a, một hồn phách, ta để ngươi tham ngộ kiếm ý này, còn có thể dạy ngươi rất nhiều thứ.”

“ta sớm biết ngươi không chịu ngồi yên.”

Tả Mạc sít sao coi chừng Bồ, lạnh lung nói: “đáng tiếc ngươi tính sai rồi.”

Bồ yêu y nguyên cười hì hì.Tả Mạc chỉ cảm thấy toàn thân đông cứng, không động đậy nổi.“Ta sai sao?”

Bồ yêu đột nhiên cất cao giọng.“hì hì, đã bao nhiêu năm, trước nay không người dám nói ta sai.”

Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Tả Mạc đã không động đậy được, hai tay lạnh lẽo đặt lên cổ Tả Mạc: “sợ hãi?

Hì hì, quá giỏi!

Ta thực nghiệm rất nhiều loại, phát hiện sợ hãi mới là chất liệu tốt nhất cho hồn phách.

Ngươi biết không? hồn phách trong khi sợ hãi là mạnh mẽ, như là mỹ tửu lúc lên men ngon nhất, chỉ cần uống một lần, ôi, liền không quên được.Nóng tay lạnh giá vạch ra huyết mạch trên cổ Tả Mạc, Bồ mặt cười hì hì, mắt đỏ chớp chớp điên cuồng.Tả Mạc toàn thân run rẩy, hắn liều mạng nói cho mình không phải sợ, nhưng sợ hãi như nguồn suối không thể nào lấp nổi, phún ra ngoài.

Vô luận hắn nỗ lực thế nào, hắn vẫn bất động.“chống đối là vô nghĩa.”

Bồ yêu y nguyên cười, mắt băng lãnh: “sự ngu xuẩn của ngươi thật khiến ta thất vọng, chẳng lẽ ngươi không biết, sung vật phải giác ngộ vai trò của sủng vật sao?”

Chán ghét loại cảm giác này!Bị thao túng, bị khống chế, cảm giác bất lực…Tả Mạc tâm như bị châm đốt, sợ hãi nhanh chóng bị phẫn nộ chiếm trọn, máu toàn thân đột nhiên bốc cháy, hắn không kìm được mở miệng mắng lớn: “đi chết đi.”

“thật là thằng nhãi quật cường.”

Bồ yêu lắc đầu bật cười, tay phải khẽ nắm.“a!”

Tả Mạc phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người như bị bàn tay vô hình đè chặt, thân thể trình hiện một hình trạng quỷ dị.Toàn thân đau đớn như vô số kim châm, từng cái từng cái đâm vào cơ thể hắn, tâm trí hắn hoảng loạn.Nhưng lúc này, một luồng khí ấm áp từ ngực Tả Mạc đột nhiên thăng vọt.“muốn đảo loạn sao?”

Bồ yêu như nhìn thấy một thằng nhóc nghịch ngợm, miệng cười nhẹ nói, cả người đột nhiên tại chỗ tan biến, xuất hiện bên người Tả Mạc, tay phải nhè nhẹ cắm tiến vào lồng ngực Tả Mạc.Thoải mái vô cùng từ trong lồng ngực Tả Mạc rút tay ra, chỉ thấy giữa ngón tay hắn có thêm một hạt châu nhỏ năm màu.Hạt châu này nhỏ như hạt đâu xanh, màu lưu ly, bên trong ánh sáng lưu động.Nhởn nhơ đưa hạt châu nhỏ lên mặt quan sát một hồi, tự nói tự đáp: “ra là thứ này.”

Nói xong, liền bóp vỡ hạt châu nhỏ.Nhưng lúc này, hắn đột nhiên ngừng tay.Từng luồng khói đen từ bia mộ tán ra, tưởng như chậm nhưng cực nhanh, chớp mắt, trên biển lửa mây đen lượn lờ.Lửa đỏ cuồng vũ chạy chồm, tựa như sợ hãi đám mây đen, mệt mỏi hiếm thấy.

Ngôi sao trên không kia, cũng như bị mây đen đoạt mất ánh sáng, ảm đạm sắp tắt.Bồ yêu kinh ngạc đứng yên, vẫn không nhúc nhích, mắt đỏ lộrõ vẻ phức tạp, tựa hồ bi thương, tựa hồ mở lòng, tựa hồ nhớ lại, tựa hồ phẫn nộ….Thật lâu sau, hắn nhẹ giọng nói.“ngươi thật muốn tuyển chọn một tên phế vật như vậy?”

Mây đen cuộn trào, tầng tầng tuôn động, chậm rãi, biển lửa bị áp chế, như muốn dập tắt, ngôi sao trong hư không cơ hồ tan biến không thấy.Bồ yêu đứng yên như tượng gỗ, tựa như chưa phát giác.Mây đen càng lúc càng dày đặc, toàn bộ thức hải hiện tại mây đen kìn kịt, vươn tay không thấy năm ngón.Hắn đột nhiên cười lạnh, mắt phải đỏ lòm chói sáng: “ngươi biết đó, muốn thuyết phục ta cũng không dễ dàng thế đâu.”

Chung quanh tĩnh lặng, mây đen không có phản ứng gì, song phương trầm mặc đối đầu.Không biết qua bao lâu, Bồ yêu mắt phải dần ảm đạm, hắn đột nhiên cười khẽ, mang theo tang thương, hết cách nhún vai: ‘kết quả mỗi lần đều vậy, thật không thú chút nào.’Nhẹ tay bắn ra, viên lưu ly châu chìm vào trong cơ thể Tả Mạc.May đen chớp mắt tiêu tán sạch sẽ.Biển lửa mất đi áp chế lại bốc cháy hừng hực, ngôi sao trong hư không cũng phát sáng.Bồ yêu chìm bia mộ rất lâu, im lặng không nói.Tả Mạc chậm chạp tỉnh lại, mở mắt ra, vội vàng kiếm tra thân thể, thấy lông tóc vô thương, lúc này mới thả lỏng.Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Bồ yêu sao lại bỏ qua cho mình?Chính lúc hắn nghi hoặc, Bồ yêu lại bắn ra.“Ngươi tỉnh lại thật chậm.”

Bồ yêu đầy vẻ cười nhẹo: ‘Thần thức thật giòn yeus, vốn ta còn muốn chơi một chút, mặc cả là mấy trăm ngàn năm chưa làm, khiến ta hứng trí.

Chẳng qua nghĩ lại cũng bình thường, ngay cả ý thức dung mạo đều không có, tâm tư của hắn cũng nhu nhược. ta thật đáng thương a.”

Tả Mạc im lặng, hai tay bất giác nắm lại.“nói tới, có chỗ có hồn phách, ngươi không cần giết người, chẳng qua rất nguy hiểm, thế nào?

Có hứng thú không?’ Bồ yêu nhâng nháo nói.“chỗ nào?’ Tả Mạc không kìm được hỏi, vừa rồi lời Bồ yêu đám trúng tim hắn.“hì hì, ngươi hiện tại không cần biết. yên tâm, sẽ không khiến ngươi giết người. ngươi chỉ cần nói, đồng ý hay không đồng ý.

Còn về thù lao, chờ khi người đủ điều kiện, tự nhiên khiến ngươi hài lòng.”

“ta đồng ý.”

Không có nghĩ nhiều, Tả Mạc gật đầu. chỉ cần không bảo hắn giết người, hắn không sợ nguy hiểm.Hắn không có cái gì để mất.“ai, cuối cùng cũng hoàn thành khoản mua bán này, vì mấy cái hồn phách, thật không dễ dàng.

Chuyện buôn bán này, đã lâu không có làm, quả nhiên là lui bước.”

Bồ yêu cảm khái than thở.Tả Mạc không biết nên nói gì cho phải.Bồ yêu quay mặt qua: ‘được rồi, chúng ta lại nói một khoản giao dịch.”

“một khoản giao dịch?”

Tả Mạc tràn đầy cảnh giác, lại có chút khó hiểu.“tinh thạch, ta muốn tinh thaachj.”

Bồ yêu cười hì hì nói: “muốn thể nghiệm kiếm ý sao?

Mười viên tinh thạch cấp 2/lần, sao, rất rẻ sao?”

Tả Mạc trợn mắt há mồm.xích kim thạch –quặng kim loại màu đỏ đậmChương 32 : Cự tuyệtConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckTiểu kiếm màu ám kim thích thú bay giữa những ngón tay Tả Mạc, tốc độ cực nhanh, mang theo một dải sáng vàng, như một luồng điện màu vàng.Tả Mạc mắt lộ vẻ hớn hở.“canh kim quyết” cuối cùng đột phá tầng thứ ba!

Đột phá tầng thứ ba, canh kim khí mang cũng phát sinh biến hóa, nguyên bản kim sa màu ám kim cũng biến càng nhẵn nhụi cùng sáng chói, ngưng thành kim kiếm càng thêm tinh tế.

Nó như một con cá nhỏ màu vàng, linh hoạt mau lẹ.Tiểu kim kiếm rất nhỏ, phạm vi hoạt động cũng bất quá là trong bàn tay hắn, kiếm chiêu biến hóa rất đơn giản, không có kỹ xảo quá hoa lệ. nhưng nếu là kiếm tu có kinh nghiệm sẽ kinh hãi phát hiện, sự lưu động cảu kim kiếm nho nhỏ lại uẩn hàm một tia kiếm ý mỏng manh.Tả Mạc có thể cảm thụ tới kiếm ý mỏng mảnh này, trong lòng ngoài sự hớn hở, cũng không miễn được đau lòng vô cùng.Về đến nhà, vô luận hắn nỗ lực nhớ lại thế nào, cũng không tìm được cảm giác một kiếm ngày đó.

Đành chịu, hắn chỉ có thể tiêu phí tinh thạch nhờ Bồ yêu thể nghiệm kiếm ý.Mười viên tinh thạch cấp 2 một lần!Hắn tiêu hết tinh thạch mình có, cuối cùng ngộ ra một tia kiếm ý!

Chính là vì tia kiếm ý này, canh kim quyết của hắn lập tức đột phá tầng thứ ba.So với trước, Bồ yêu hiện tại hoàn toàn là gian thương lục thân bất nhận * chỉ nhận tinh thạch.

Hắn không biết lần trước tới cùng phát sinh chuyện gì, Bồ yêu vì cái gì sau đó bỏ qua mình?

Rất rõ ràng, thái độ của Bồ yêu với hắn đã phát sinh biến hóa vi diệu.Tựa hồ càng thêm khó chịu, càng không dễ nói chuyện, không có việc gọi hắn hắn không để ý…Nhưng không biết tại sao, hiện tại Bồ yêu dạng này càng khiến Tả Mạc cảm thấy an tâm, dù rằng hắn phải tiêu phí lượng lớn tinh thạch.Canh kim quyết đột phá tầng thứ ba, hắn chỉ cần có một loại pháp quyết đạt tới tầng thứ ba, liền có thể trở thành linh thực phu.

Sauk hi trở thành linh thực phu, địa vị trong môn phái cũng chắc chắn không giống, môn phái cũng cho phép hắn dùng lượng lớn tư nguyên, dạng này mới có thể càng nhanh đề cao thực lực bản thân.Đến cùng tuyển chọn loại pháp quyết nào để đột phá, đây là một vấn đề hắn gặp phải trước mắt.Cuối cùng hắn chọn thảo mộc quyết.

Trong các loại pháp quyết cấp thấp, thảo mộc quyết lấy chỉ pháp phức tạp nổi danh, đây là nguyên nhân vì sao Tả Mạc chọn nó.

Chỉ pháp, cơ hồ trong số pháp quyết cấp thấp đều có thể thấy tung tích của nó.

Tu vi của tu giả cấp thấp không đủ, thường cần nhờ vào chỉ pháp, mới có thể hoàn chính làm phép.

Tuy nhiên tới kim đan kỳ, chỉ pháp cơ hồ tan biến, nhưng trước đó, chỉ pháp là kỹ xảo tương đương thực dụng.Cũng lúc Tả Mạc chuyên tâm luyện tập chỉ pháp thảo mộc quyết, Bồ yêu đang ngồi trên mộ bia trong thức hải hừ nhẹ, tự mình lẩm bẩm: “ngươi tuyển một thằng vứt đi như thế sao?”

Luyện tập rất lâu, Tả Mạc phát hiện chsinh mình đình trệ tại một trình độ, muốn tiến bước tiếp, khó càng thêm khó.

Chỉ pháp của hắn kỳ thực đã tương đương thành thạo, nhưng vẫn khuyễn sự hòa hợp lưu loát.

Nghĩ tới lúc dùng thảo mộc quyết thay sư tỷ Lý Anh Phượng nhổ cỏ, loại cảm giác đặc thù này, hắn dự đoán đó hẳn là phương hướng đột phá.

Nhưng, đương thời cảm giác huyền diệu giống như lúc hắn phóng một kiếm đối địch, vô luận hắn suy nghĩ thế nào, luôn không tìm ra đầu mối.Cầu trợ Bồ yêu?

Đáng tiếc Tả Mạc đã không còn tinh thạch.Liên tiếp mấy ngày, hắn một chút đầu mối cũng không. sự quật cường trong xương tủy Tả Mạc lại bị kích phát.Chẳng qua là chỉ pháp thôi sao?Hắn nghĩ tới một biện pháp.Hắn bưng một chậu nước, hai tay chìm vào trong nước, trong nước bắt đầu luyện chỉ pháp.Cảm giác trong nước quả nhiên bất đồng, trở lực lớn hơn rất nhiều, nguyên bản chỉ pháp thành thục, lập tức biến thành nát vụn.Tả Mạc lập tức phấn chấn, hắn cmar thấy mình tìm đúng phương hướng rồi.Hắn sợ nhất là không tìm ra phương hướng, chỉ cần có thể tìm ra phương hướng, vấn đề lớn hơn nữa cũng có thể vượt qua.Đúng lúc này thì, Thi Tường cùng Lương Lạc đúng hẹn tới bái phỏng.

Hai người này tới thật khiến Tả Mạc bất ngờ, hán nguyên bản cho rằng hai người chỉ thuận miệng nói chơi, không nghĩ tới đối phương lại thật sự tới cửa bái phỏng.Hai tu giả ngưng mạch kỳ tới bái phỏng một vị luyện ký kỳ ngoại môn đệ tử, nói ra không người tin tưởng.“Ha ha, Tả tiểu đệ mấy ngày không gặp, tu vi tiến bộ không nhỏ a.

Ta xem không bao lâu, hẳn sẽ trúc cơ.”

Thi Tường cười nói, lập tức vẻ mặt quan tâm; ‘không biết vật cần choTrúc cơ , phải chăng đã chuẩn bị tốt?

Ta cũng có mấy hạt trúc cơ đan, phẩm bậc còn không tồi.”

Tả Mạc càng cẩn thận, vô cớ hiến ân cần, không phải gian tức trộm, đối phương nhiệt tình quá phận, khiến hắn bất giác giới bị.Miệng vội vàng nói: ‘Thi đại ca phí tâm, đoan thời gian trước nhờ tứ sư chô cho một viên trúc cơ đan, ta đủ dùng.”

Lương Lạc cùng Thi Tường lặng yên đối nhãn, nhưng cái này không trồn qus sự quan sát của Tả Mạc.Thi Tường cười nói; ‘vậy là được, vậy là được.”

Nhưng trong lòng thầm hô không hay, chẳng lẽ các trưởng bối của Tả Mạc bắt đầu phát giác tiềm lực của hắn?”

“Tả tiểu đệ loại thiên tài như đệ đặt tại nơi nào đều dẫn người chú mục a, ha ha, không biết lúc nào trở thành đệ tử nội môn, chúng ta cũng tốt tới khánh chúc, khánh chúc.”

Hắn không tử tâm, tiếp tục thăm dò.Tả Mạc lắc đầu; “bản môn phải trúc cơ mới có thể thành đệ tử nội môn, ngày giờ còn sớm.”

Thi Tường không khỏi bừng cháy hi vọng, mặt lại vô kình kinh ngạc: ‘a, chẳng lẽ dạng thiên phú thiên tài như Tả tiểu đệ, cũng phải chịu quy tắc trần tục ước thúc sao?”

Đoán không ra đối phương tới cùng muốn làm gì, Tả Mạc cẩn thận nói: ‘Thi đại ca nói đàu rồi, ta nào tính thiên tài gì chứ?’Lương Lạc ở bên sớm đã phiền tóa, hắn xưa nay thích thẳng thắn, dứt khoát mở miệng: ‘Tả tiểu đệ không bằng tới Xích Viêm môn chúng ta, chỉ cần ngươi chịu tới, tuyệt đối là hạch tâm đệ tử!”

Thi Tường cũng do dự, vẻ mặt khẩn trương nhìn Tả Mạc.Tả Mạc ngạc nhiên, qua hồi lâu mới phản ứng, chần chừ cười nói: ‘hai vị đại ca không nên nói đàu, tiểu đệ tự biết có mấy cân mấy lạng.”

Thi Tường thành thực nói; “chúng ta không phải nói đùa, đích xác là có thành ý mời.

Tả tiểu đệ thiên phú xuất chúng, chỉ là mênh mang tu đồ, trong đó gian khổ, nghĩ tới Tả tiểu đệ cũng hiểu rất rõ ràng.

Loại thiên phú như ngươi, hẳn nên nhanh chóng trúc cơ, từ tục vụ thoát ly, chuyên tâm tu luyện, được trưởng bối chỉ điểm, ngày sau có thể hay không chứng đại đạo ta không dám bảo chứng, nhưng thành tựu kim dan, là là có hy vọng cực lớn.”

Tả Mạc sửng sốt nhìn hai người.“Nếu thật lâu bị những tục vụ quấn thân, sợ rằng thiên phú có tốt hơn đi nữa, chỉ sợ cũng hoang phế.”

Thi Tường ngữ trọng tâm trường.Bọn họ là thật…Tả Mạc đã tin lời hai người, đột nheien hắn cảm giác như có chút hoang đường tuyệt luân.

Lúc nào, mình cũng biến thành thiên phú xuất chúng, bị người thỉnh mời gia nhập môn phái?Thiên phú?

Chính mình cũng không có thứ kia, nếu không, chưởng môn sao không thu mình?

Chưởng môn đem mình nhặt về. trước kia hắn còn nghĩ, có phải ánh mắt trưởng môn không tốt, nhưng buổi tối hôn đó, hắn thấy được chưởng môn cùng mấy vị sư thúc lộ ra khí thế, hắn mới hiểu được nguyên lai bình thường không hiển sơn không lộ thủy vài vị sư thúc, đều là nhân vật lợi hại phi thường.Chính mình bị hai người trước mắt nhìn trúng, chẳng qua là vì Bồ yêu.

Nếu như người khác có cơ ngộ như mình, tuyệt đối lợi hại hơn mình nhiều.Hắn nhớ lại hai năm trước, khoảnh khắc lúc mở mắt ra…Nhớ tới mình tại linh điền mồ hôi như mưa…Thi Tường cùng Lương Lạc không có nói, bọn họ tĩnh lặng chờ đợi sự lựa chọn của Tả Mạc. tuy nhiên bọn họ không minh bạch, chuyện này có gì phải do dự.

Bọn họ cấp đầy đủ thành ý, dạng đã ngộ thế này, cấp cho một đệ tử luyên khí kỳ, tại Xích Kiêm smoon là chưa từng có.Qua rất lâu, Tả Mạc mới ngẩng đầu lên, hai mắt mê mang khôi phục trong vắt, hai người lập tức biết Tả Mạc đã tuyển chọn.Tả Mạc chân thành nói; “đa tạ ý tốt của hai vị đại ca, tiểu đệ tâm lĩnh.

Mấy nam nay ta ở Vô Không kiếm môn sống đã quen, sư môn trưởng bối đối ta cũng khá chiếu cố, vô ý ly khai.”

Ngữ khí không cao, nhưng trong lời nói lộ vẻ kiên quyết.Trong thức hải của hắn, Bồ yêu chán nản phun ra hai chữ; ‘ngu ngốc!”

Thi Tường cùng Lương Bạc, mặt không khỏi lộ vẻ thất vọng, bất quá bọn họ biết lúc này nói nhiều vô ích.

Hai người cũng không có tâm tình nói nhiều, tán gẫu mấy câu liền cáo từ.Đưa hai người đi, Tả Mạc về tới tiểu viện, Kinh ngạc ngây ngốc, liên tục vùi đầu luyện tập Thảo Mộc quyết của hắn.Qua cơn bĩ cực tới tuần thái lai, Bồ yêu đối Tả Mạc không để ý, Tả Mạc vui vẻ vì được thanh tĩnh.

Ma đầu không dày vò hắn hắn đã tạ ơn trời đất.

Mỗi ngày đi Lãnh Vụ cốc một chuyến, học tập quản lý các loại linh dược. canh kim quyết tầng thứ ba, uy lực tăng lớn, hắn đem linh dược trong Lãnh Vụ cốc đều kiểm tra một lần, không nghĩ tới quả nhiên phát hiện một số sâu bệnh tiềm phục cực sâu.

Phí hết khí lực trừ đi những sâu bệnh này, canh kim quyết càng thêm nhàn thục.Hắn còn không thể tế luyện phi kiếm, liền dứt khoát dung canh kim tiểu kiếm tới thi triểm kiếm quyết, suy đoán kiếm ý.Thảo mộc quyết luyện tập tỏng nước, chuy luyện chỉ pháp.Thời gian khác, hắn hoàn toàn đều phụng chiến cho thai tức luyện thần. thai tức luyện thần chủ yếu dùng để tăng trưởng thần thức, nhưng Tả Mạc lại phát hiện, nó đồng dạng có thể tăng trưởng linh lực, hiệu quả so với thứ bét den như Thập chính tâm pháp phải xuất chúng hơn nhiều. hắn liền dứt khoát vứt bỏ thập chính tâm pháp, cải luyện thai tức luyện thần.Mỗi ngày hắn chỉ nghỉ ngơi hai canh giờ, thời gian khác đều dành cho tu luyện, không ngừng tu luyện.Hắn muốn thừa dịp này, đột phá thảo mộc quyết tầng thứ ba.Lại quá đoạn thời gian, tân một chu kỳ trồng linh cốc tới, hắn lại bắt đầu bận rộn.

Như vậy, thời gian dành cho t luyện phải giảm đi rất nhiều.Trong bồn nước đầy, một đôi tay khô gầy, cổ tay đến ngón tay chìm trong nước, cổ tay trở lên lại trong không khí.Tả Mạc nhắm mắt lại, bình khí ngưng thần.Bỗng, mười ngón tay khô gầy vạch động, nhanh như quang ảnh, quấy lên tầng tầng lớp lớp ám lưu, hư hư thực thực, tăng thêm mấy phần vận vị u lãnh biến ảo.

Tốc độ biến hóa chỉ pháp cực nhanh, mặt nước sôi trào, vô số ám lưu kích đáng không thôi, nhưng khiến người khác kỳ quái là, không có chút nước bắn ra ngoài.Đôi cổ tay như sắt đúc, không chút động đậy, mười ngón tay linh hoạt kinh người, chỉ pháp hoa mắt tầng xuất bất tận.Tròn mắt nhắm lại không có mở ra, hơi thở của Tả Mạc dần trở nên thô nặng.Động tác tay dần tăng nhanh, ngón tay dưới nước đã không thấy rõ ràng, từng chum bọt nước bắn ra, tốc độ càng lúc càng nhanh, bọt nước cùng bọt nước va chạm đột nhiên trở nên kịch liệt.Nước trong bồn như bị bàn tay vô hình đẩy lên , mặt nước nâng cao 2cm.Tùy theo tốc độ ngón tay càng lúc càng nhanh, mặt nước càng lúc càng cao.Hai tay khô gầy như có hấp lực kỳ dị, nước bị hút lại tay như bình nước vỡ ra, hóa làm vài chục thủy tiễn, văng tung tóe.Tả Mạc mắt lộ vẻ vui mừng.Lục thân bất nhận – không nhận tình thân, không bà con, không họ hàng.Chương 33 : Mầm xuân ngọc bàiConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckĐông Phù.Là một trong mười ba trọng trấn của Thiên Nguyệt giới, các trường phái tu giả đều tương đương hoàn thiện.

Tuy nói Thiên Nguyệt giới là hạt giới thuộc Côn Luân cảnh, lấy kiếm tu môn phái nhiều nhất, nhưng cho dù là kiếm tu, nhu cầu đối với các tư nguyên cũng không chút giảm thiểu.

Cho nên hạch tâm đệ tử của các môn phái hiển nhiên đại đa số chuyên tu phi kiếm, nhưng vẫn sẽ tận lực chiêu lãm các tu giả loại khác.Tu giả khác nhau được đãi ngộ khác nhau, tu vi khác nhau lại được đãi ngộ không giống nhau.

Bởi thế, các loại đánh giá chuyên nghiệp biến thành phi thường then chốt, rốt cục để một tên kiếm tu đi phân biệt một linh thực phu tới trình độ nào, là một chuyện phi thường khốn khó.

Mà đối với mỗi tu giả, tiến hành đánh giá chuyên nghiệp, bọn họ muốn đổi môn phái, đổi địa điểm, cũng có thể rất nhanh tìm được công tác vừa ý.Các loại tu giả bất đồng đều có viện trắc thí mình, giống như linh thực phu có linh thực viện, hoạn ngữ giả có hoạn ngữ viện.“chúc mừng ngươi, linh thực phu trẻ tuổi như thế tại Đông Phù là tương đương hiếm thấy. mà ngươi lại lĩnh ngộ tiểu vân vũ quyết tới tầng thứ tư, tiền đồ không thể hạn lượng!” phụ trách trắc thí linh thực phu cười lên đưa cho Tả Mạc một khối ngọc bài, trong ngọc bài ẩn hiện một cái mầm non, chung quanh ngũ hành quang mang lưu chuyển.Ngọc bài của linh thực phu chia làm mầm xuân, hạ hoa, thu thực, đông tịch 4 cấp bậc, mỗi cấp bậc có phân chia càng tỉ mỉ.

Nhưng bình định càng tỉ mỉ sẽ hết sức phức tạp, rất nhiều linh thực phu cũng chỉ tham gia trắc thí bốn cấp này thôi.Tả Mạc đầy vui mừng tiếp lấy ngọc bài, vì tấm ngọc bài này, thời gian qua khổ cực đều là không lãng phí.Linh thực phu ở Đông Phù chỉ có tư cách phát mầm xuân ngọc bài, càng cao đẳng ngọc bài, phải đi nơi càng lớn càng phồn hoa.

Chẳng qua trong thời gian ngắn, Tả Mạc hoàn toàn không cần phải nghĩ về vấn đề này, linh thực phu ngọc bài tăng lên phi thường khó.

Hạ hoa ngọc bài cần năm loại pháp quyết đạt tới tầng thứ năm, trừ cái này ra, còn cần hiểu được làm sao khai khẩn linh điền cấp 4 trở lên.Cảm tới tiền bối sau, Tả Mạc liền tính toán ly khai linh thực viện, mới đi ra linh thực viện, có vô số người lập tức xông tới.“Tả tiên sinh, tệ môn cần gấp linh thực phu, không biết tiên sinh có ý…”

“ngài đừng nghe hắn, hắn chỉ là cái tiểu môn phái, lấy không ra đãi ngộ tốt gì.

Bản môn thế lực hùng hậu, đãi ngộ ngài cứ thoải mái đề….”

“nếu ngài nguyện ý tới bản môn…”….Mồm năm miệng mượn oanh tạc, Tả Mạc đầu ong ong rối loạn.Nhưng lúc này, đột nhiên một thanh âm hồn hậu chém tới: “xin thứ lỗi, các vị đừng ngăn trở sư điệt của ta, xin lỗi, nhường đường chút.”

Thanh âm không cao sang, nhưng mọi người nghe trong tai rõ ràng, một cỗ ám lưu ùa tới, đám người tự nhiên tách ra.

Riêng phần tu vi này cũng khiến mọi người đều ngậm miệng.Nhìn thấy mập mạp đứng không xa cười híp mắt, Tả Mạc thầm kinh hãi, vội vàng tiến tới hành lễ: “Tam sư thúc!” lại nhìn thấy Lý Anh Phượng đứng sau Diêm Nhạc, hành lễ; “sư tỷ!”

Diêm Nhạc mặt cười tươi hòa ái dễ gần, vỗ vai Tả Mạc: “tốt tốt, không nghĩ tới trong môn phái chúng ta cũng có thể ra một linh thực phu, chưởng môn chỉ sợ cao hứng chết mất.

Nếu không phải ta đúng lúc làm việc ở Đông Phù, chỉ sợ còn không biết.”

LÚc này Lý ANh Phượng cũng cười nói: ‘sư đệ thời gian trước nhổ cỏ, ta biết bản môn sắp xuất ra một linh thực phu, chỉ là không nghĩ tới sư đệ động tác nhanh như vậy. chúc mừng sư đệ!”

“May mắn, may mắn.”

Đối mặt sư thúc Diêm Nhạc, Tả Mạc lòng khẩn trương vô cùng, trong thức hải của hắn có một tên ma đầu đang ở lịa.Vạn nhất sư thúc phát hiện…Hắn miễn cưỡng bảo trì trấn định, miệng nói: “mấy ngày nay chính may mắn, vốn ta cũng nghĩ là còn thật lâu.”

“điều này cho thấy bản môn rất có triển vọng.”

Diêm Nhạc cười hì hì, hiện lại mang theo mấy phần hưng phấn: “đi, hôm nay có chuyện vui lớn vậy, ngươi thích cái gì cứ nói, coi như là lễ vật sư thúc tặng ngươi.”

Lý Anh Phượng ở bên cười nói: “đúng nha, sư đệ làm loại tập kích đột nhiên thế này, ta là sư tỷ ngay cả thời gian chuẩn bị lễ vật cũng không có.”

“không cần không cần, sư tỷ quá khách khí.”

Tả Mạc liều mạng xua tay, đứng bên người tam sư thúc, hắn vô cùng khẩn trương, ngay cả nói lớn cũng không dám.Nhưng tam sư thúc không phân bua lôi kéo hắn đi.Nếu nói trong môn phái ai giàu nhất, nhất định là tam sư thúc, tam sư thúc chuwognr quản các loại sản nghiện của bản môn nhiều năm, gia tài nhiều không cần nói.

Cứ xem như hiện tại, Diêm Nhạc sư thúc tựa hồ muốn bồi dưỡng Lý Anh Phượng làm người tiếp ban.

Ít nhất Tả Mạc cảm giác điều này rất tốt, Lý Anh Phượng sư tỷ hào sảng rộng lượng, lại biết làm người, quan hệ với hắn lại tốt.Cửa hiệu tam sư thúc dẫn hắn tới tất nhiên cao cấp hơn rất nhiều so với hắn thường tới, các chủng pháp bảo bên trong khiến hắn hoa mắt rối loạn, mắt không chớp nổi.Hắn thích nhất ngọc giản.

đối với hắn mà nói, ngọc giản ghi chép các loại pháp quyết mới là thứ hắn cần nhất.Diêm Nhạc cũng chú ý tới điểm này, thái độ với Tả Mạc càng hòa ái thân thiết.

Tả Mạc có thể trước khi trúc cơ lấy được mầm xuân ngọc bài, đủ để thuyết minh hắn thiên phú xuất chúng.

Lấy tới ngọc bài, lại không có tham đồ hưởng thụ, lại thích nhất là ngọc giản, liền nói rõ hắn có dục vọng tiến thủ cường liệt.Đồng thời đầy đủ hai điểm này, đệ tử trẻ tuổi, cơ duyên không tốt cũng tất đạt tới độ cao không tồi.Không có một trưởng bối không ưa thích đệ tử này, càng huống hồ là Diêm Nhạc sớm có thói quen tiếp xúc môn hạ đệ tử tầm thường?

Hắn cũng biết trước không có quan tâm tới tên đệ tử này, lúc này nếu không lôi kéo, thì quá dốt.

Hắn lần này vừa lúc tới Đông PHù làm việc, nghe nói có người lấy tới ngọc bài liền đi qua xem có thể chiêu lãm hay không, không nghĩ tới dĩ nhiên là bản môn đệ tử.Hắn không khỏi phân chọn ra một đống pháp bảo Tả Mạc dùng dược để đưa cho hắn.Lý Anh Phương ở bên cũng ý thức được, vị cương thi sư đệ của nàng, tuy còn không có trúc cơ, nhưng thực tế đã thành một trong những đệ tử hạch tâm của bản môn.Có lẽ Vô Không kiếm môn sau này, Vi Thắng sư huynh chủ chiến, mà Tả Mạc sư đệ chủ nội, mà nàng tiếp nhiệm sư phụ, phục trách đối ngoại.

Đặc biết là nàng cùng chức trách Tả Mạc, không người có thể thay thế.

Mà hiện tại xem ra, sư huynh La Ly không cách nào uy hiếp tới địa vị sư huynh Vi Thắng, mà sư huynh Vi Thắng cùng sư đệ Tả Mạc quan hệ cực tốt, đối với trưởng bối mà nói, tự nhiên là mọi người cao hứng có thể đoàn kết nhất trí.Suy nghĩ rõ ràng, Lý Anh phượng cũng không chút keo kiệt, tặng Tả Mạc hai kiện pháp bảo.Tả Mạc hoàn toàn choáng váng, ôm một đống pháp bảo ngọc giản, tinh thần hoảng hốt.

Những thứ này bất kỳ một kiện nào, ở trước kia, hắn mơ tưởng cầu mong, hiện tại tay ôm một đống lớn.Sư thúc mặt cười thân thiết hòa ái, khiến hắn như xuất thế, trogn hai năm quá khứ, trừ lần thứ nhất tỉnh lại gặp qua chưởng môn, hắn liền không có cùng các sư thúc nói qua một lời.Mà hết thảy, chỉ là bởi vì hắn lấy đến một khối ngọc bài.Bình ổn ngồi trên nhạn mỏ tro, lưng rộng êm, ngồi phía trên, hết sức thoải mái, hơn xa con phong hành hạc giấy ốm yếu của Tả mạc.“tiểu Mạc còn không có tọa kỵ.”

Diêm Nhạc hòa nhã nói, lập tức quay mặt nói với Lý Anh Phượng: “Ta nhớ được còn có mấy con nhạn mỏ tro, lấy một con cấp cho tiểu Mạc. nhớ nói co người phía dưới, đúng giờ đưa qua linh thảo.”

“vâng.”

Lý Anh Phượng ghi lại.Tả Mạc thầm nói, bản môn quả nhiên có chút của cải nha.Đợi cho ba người tới sơn môn, một đám ngoại môn đệ tử sớm đã xếp hàng đón chào ở sơn môn, hiển nhiên chưởng môn đã biết tin hắn đạt được ngọc bài.Ánh mắt bọn họ hết sức phức tạp, đố kị, hâm mộ, không cam…Ngay một ngày trước, mọi người đều là ngoại môn đệ tử, đến hôm nay, bọn họ cần phải ra ngoài nghênh tiếp. sư huynh Vi Thắng thành nội môn đệ tử không có bao nhiêu người ngạc nhiên, rốt cục vẫn là nhân vật hàng đầu trong ngoại môn đệ tử, sớm kiến lập một hình tượng cường đại trong số ngoại môn đệ tử.Nhưng Tả Mạc, trong bọn họ, không có nổi bật.

Trừ tiểu vân vũ quyết cùng khuôn mặt vĩnh viễn không có biểu tình, điểm để mọi người nhớ kỹ hắn ít tới thương cảm.Một chút người nhìn tả Mạc, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc cùng sợ sệt, bọn họ từng ăn hiếp Tả Mạc, lúc sau chỉ sợ Tả Mạc đòi nợ, đứa ngốc cũng biết Tả Mạc trở thành nội môn đệ tử đã thành định cục.Nhìn vào ánh mắt mấy người này, Tả Mạc trong lòng cũng có chút khác lạ, nhưng thật sự có chút hạnh phúc.

Chính mình rốt cục thoát ly quần thể này, mình càng tiến thêm một bước.

Hiện tại đối với hắn mà nói, một chút tiến bộ đều trân quý.

Ánh mắt những ngoại môn đệ tử kia, hắn không để ý.Nhạn mỏ tro không có ngừng lại một chút nào, chỉ men theo sơn đạo bay lên, hai bên ngoại môn đệ tử tương nghênh.Vô Không đường là nghị sự đường của Vô Không kiếm môn, đại sự trong môn quá nửa cử hành tại đây.

Chờ Tả Mạc bọn họ tới, chưởng môn cùng vài vị sư thúc đều sớm ở Vô Không đường chờ đợi, chúng nhân mặt đều lộ vẻ vui mừng.Đệ tử môn phái lại có người lấy được mầm xuân ngọc bài, tuyệt đối là vui mừng ngoài ý muốn. nhưng lại là đệ tử trẻ tuổi như vậy, tương lai tiền đồ vô hạn. vừa vặn xuất hiện Vi Thắng dạng thiên phú cực cao, lại xuất hiện một đệ tử luyện khí kỳ có thấ lấy bài, bọn họ hoàn toàn bị kinh hỉ làm choáng váng!Lần thứ nhất đối mặt nhiều sư thúc như thế, Tả Mạc không kìm được, có chút khẩn trương.

Đặc biệt là con ngươi trầm tĩnh lạnh lung của Tân Nham sư thúc, khiến hắn lạnh sống lưng, toàn thân bị đông cứng.Cầu trời … cầu trời..

Bồ yêu cũng đừng đảo loạn lúc này !Trong lúc hắn vô cùng khẩn trương, chưởng môn Bùi Nguyên Nhiên mở miệng: ‘Đương sơ ta nhặt được ngươi, cũng không ôm nhiều kỳ vọng với ngươi, cũng không có nhiều quan tâm, ngươi có thể đạt tới ngày hôm nay, tất cả là công lao của chính ngươi, ngươc khác khó được. thân ở nghịch cảnh lại không nản lòng, nghịch lưu mà lên, rất tốt! bản môn bên trong, có vài phần thực lực, liền có mấy phần đãi ngộ, ngươi biểu hiện ra tiềm lực, môn trung cũng sẽ quan tâm tới ngươi, ngươi chớ tâm sinh oán hận.”

Bùi nguyên nhiên nói rất thản nhiên, Tả Mạc trong lòng vốn có mấy phần oán hận cũng theo mấy cấu nói của chưởng môn mà tiêu tán không ít.“đệ tử không dám.”

Hắn cúi đầu cung kính.Bùi NGuyên nhiên gật gật đầu, ngữ khí ôn hòa: ‘ngươi hiện nay lấy được ngọc bài, cũng trở thành linh thực phu duy nhất ở bản môn, đãi ngộ trước kia tự nhiên không thích hợp với ngươi.

Ta nghe tứ sư cô nói, ngươi hiện tại phụ trách dược điền tại Lãnh Vụ cốc, việc này liên tùy xem hứng thú của ngươi.

Từ hôm nay trở đi, ngươi chính thức trở thành đệ tử nội môn của bản môn, mỗi tháng được cung cấp tinh thạch, cùng với các sư huynh khác sánh vai.

Trừ này ra, bản môn cốc sườn tây có một mảnh linh điền cấp 3, cũng chia cho ngươi.

Cốc sườn tây linh khí nồng hậu, ngươi không ngại dời tới cốc cư trú, sớm ngày trúc cơ.

Nếu như cần cái gì, có thể hỏi tam sư thúc.

Còn về linh điền trong cốc, ngươi muốn trồng gì tùy ý, chúng ta tịnh không can thiệp. các linh điền không có dùng trong môn phái, ngươi cũng đều có thể dùng, chỉ là sau này cần nộp ba thành cho môn phái.”

Tả Mạc mắt trợn tròn, vẻ mặt ngây ngốc, hắn cảm giác như mình sắp ngất – chưởng môn lại vạch ra nguyên một sơn cốc cho hắn.Chương 34 : Nội môn đệ tửConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckBùi Nguyên Nhiên nhìn Tả Mạc đang đứng như gà gỗ, nụ cười trên khóe môi dần trôi mất.“Nhưng nếu là đệ tử nội môn, tất phải bái một vị sư phụ.

Ngươi như đã trích lấy mầm xuân ngọc bài, không bằng bái tại tứ sư cô một mạch.

Tứ sư cô tinh thông luyện đan, linh dược phương diện tạo nghệ, trong bản mông không người có thể địch, cho dù tại Đông Phù, cũng là thanh xanh rực chói, ngươi thấy thế anof?”

Tả Mạc giật mình, lập tức phản ứng lại, cúi đầu bài Thi Phượng Dung: “Đồ nhi tham kiến sư phụ!” bái vào tứ sư cô một mạch, đối với hắn mà nói, là kết quả tốt nhất. hắn bản thân thiên trồng trọt, đối với luyện đan mà nói, là tương đương có lợi.

Luyện đan đòi hỏi lượng linh dược rất lớn.”

“đứng lên đi.”

THi Phượng Dung lạnh nhạt nói, thanh âm trước sau băng lãnh đạm mạc.Tả Mạc vội vàng ngoan ngoãn đứng dậy.“Sư muội, sau này giao hắn cho ngươi.”

Bùi Nguyên Nhiên trịnh trọng nói.“sư huynh yên tâm, ta tuyệt không giấy diếm.

Chỉ là nếu hắn không chịu nổi khổ, sư huynh chớ oán ta.”

Lời nói lạnh lùng của Thi Phượng Dung như một thùng nước đá gọi tỉnh Tả Mạc đang hớn hở như điên.

Ý tứ sư phụ trong lời nói khiến hắn có chút thấp thỏm lo âu.Bùi NGuyên Nhiên gật gật đầu: “như thế rất tốt.”

Tiếp đó quay mặt qua hỏi Tả Mạc: “còn có nghi vấn gì nữa không?”

Tả Mạc lắc đầu lia lịa, tỏ ý chính mình không có nghi vấn gì.

Vốn hắn còn muốn hỏi, nếu là phương diện luyện khí gặp vấn đề, có thể đi hỏi nhị sư thúc không.Hắn đột nhiên nghĩ tới đạo kiếm khí giày vò mình vô số lần, khiến hắn lên bờ xuống ruộng, kiếm ý trắng muốt đó chả phải của sư thúc Tân Nham sao?

Lời tiếng miệng lập tức rụt về, hắn cảm giác mình điên rồi, sao lại có cách nghĩ ngu ngốc như vậy?Kia chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?Bồ yêu vẫn còn trong thức hải của mình.Bị dọa, đầu óc hắn lập tức khôi phục thanh tỉnh.

Hắn cảm giác mình sau này nhất định phải cẩn thận một chút, đừng xem mình hiện tại là nội môn đệ tử, nhưng nếu Bồ yêu lộ ra, hắn dám khẳng định, phản ứng đầu tiên của sư thúc Tân Nham tuyệt đối là một kiếm bổ đôi hắn cùng Bồ yêu.Hàng yêu trừ ma!Quá đáng sợ!Tuy nhiên đối mặt đạo kiếm ý này, hắn không sợ hãi run rẩy như trước, nhưng gần chỉ là thức hải.

Trong hiện thực, sư thúc Tân Nham chỉ một kiếm có thể trực tiếp băn hắn thành vô số thịt vụn.

Đừng xem Bồ trước mặt mình kiêu hoành như vậy, nhưng dự tính đối mặt sư thúc Tân Nham cũng ra bã thôi.Đương Tân Nham một kiếm, trảm phá hắc hải, tình cảnh đó vẫn còn trong ký ức như mới.Sự khẩn trương của Tả Mạc Bùi Nguyên Nhiên có điều phát hiện, nhưng cũng không cảm giác được cái gì, đệ tử phía dưới, kẻ nào bị bọn họ nhìn vào chả căng thẳng?

Chưởng môn cùng các sư thúc người người đều rất bận, để bọn họ kinh hỷ là, bọn họ sẽ không tốn nhiều thời gian làm mấy chuyện này.Chưởng Môn khuyên nhủ mấy câu, liền cùng mấy sư thúc khác rời đi.Thi Phượng Dung cũng dời gót ngọc, Tả Mạc vội theo kịp.Thi Phượng Dung cũng không quay đầu, từng từ nói qua: “Ta khuyên ngươi rồi, nhưng đường cuối cùng là do ngươi chọn. nếu ngươi hiện tại đã là đệ tử của ta, ta tự nhiên có yêu cầu của mình.

Tư sự của ngươi, ta không can thiệp, nhưng việc ta phân phó, ngươi phải làm tốt.”

Tả Mạc đi sau tâm hơi lạnh; “Vâng.”

“Ngươi tự làm đi, mấy ngày nữa ta sẽ phái người tới tìm ngươi.”

Thi Phượng Dung nói.Tả Mạc kính cẩn cung tiễn sư phụ rời đi, nhưng trong lòng lại rất buồn bực, xem ra vị sư phụ này của mình không dễ chiều a!Về tới tiểu viện, mới phạn hiện ngoài cửa đã đứng đầy người, cơ hồ tất cả đệ tử ngoại môn đều ở đây chờ hắn.“Ai nha nha, sư huynh đã trở lại!”

“Ta đã nói mà, bằng thiên phú của sư huynh, thành đệ tử nội môn chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?’“Sư huynh, đây là một chút tâm ý của tiểu đệ, chút lòng thành kính, sư huynh chớ ngại…”…Tả Mạc đầu phình lớn. vốn hắn chuẩn bị uyển chuyển cự tuyệt, nhưng chú ý tới vẻ mặt lo lắng của mọi người, hắn vẫn tiếp nhận.

Quả nhiên, thấy hắn nhận lễ vật, những đệ tử ngoại môn mặt lộ vẻ vui mừng.

Biết khả năng sẽ bắc quan hệ với Tả Mạc, những người này không dây dưa thật lâu, chúc mừng một hồi rồi ly khai.Tiểu viện lần nữa trở về an tĩnh như bình thường.

Thở dài một hơi, Tả Mạc nâng lên một đống lễ vật đủ loại tiến vào tiểu viện, đạt đồ vật vuống.Một ngày hôm nay đều như mộng ảo.Lấy được mầm xuân ngọc bài, hắn nhè nhẹ xoa vuốt, cảm thụ ngọc bài nhẫn nhụn trơn trượt.Thân thể hắn đã phi thường mỏi mệt, nhưng tinh thần còn rất phấn khích.

Chưởng môn chuyên môn chia cho mình một cái sơn cốc, tuy nói có nhân tố linh thực phu bên trong, nhưng phần đãi ngộ này vẫn phi thường cao.

Trừ sư huynh Vi Thắng, đại khái chỉ có hắn được tới đãi ngộ tối ưu ái.Đột nhiên nhớ tới hộp ngọc mình chôn ở linh mạch trong tĩnh thất, hắn tức thì xốc lại tinh thần.Vội vàng chạy tới tĩnh thất, cẩn thận đào hộp ngọc lên, mở ra vừa nhìn vòa, xích kim thạch bên trong quả nhiên tan biến không thấy, sâu kim đen cũng phát sinh biến hóa rõ ràng, lớp giác xác bên ngoài đen thuần cũng có thêm một loại viền vàng, hết sức dễ thấy.Tả Mạc chạy vào thức hải, Bồ yêu ngồi trên bia mộ, nghe âm khuê, ngay cả mí mắt đều không nhếch lên một lần.

Mây đen lượn lờ, bảo thạch màu mỹ lệ mê ly.Từ sau lần trước, Bồ yêu vẫn thái độ này, so với trước như biến thành người khác.“Bồ, con hắn kim trùng này có phải là cấp bốn không?’ Tả Mạc hết sức để ngữ khí của mình vô cùng thân thiết.“năm viên tinh thạch cấp hai.”

Bồ vươn một bàn tay ra.Quả nhiên…Thằng này làm sao biến mê tiền còn hơn cả hắn?

Tả Mạc nghĩ mãi không ra, toàn bộ tinh thạch hắn có đều rơi vào hầu bao của Bồ yêu, nhưng hắn căn bản không phát hiện Bồ yêu lấy tinh thạch dùng làm gì.

Bồ yêu như là một cái thùng không đáy nuốt linh thạch vậy.Nghe nói yêu có thể phệ linh, chẳng qua yêu ma đối với tu giả chỉ khu khu luyện khí kỳ, đều là vô cùng cường đại, địa vị vô cùng xa xôi.

Phệ linh rốt cục là cái gì, quỷ mới biết.

Sau này đi kiểm tra điển tịch trong môn phái, có lẽ có thể tìm ra chút dấu vết.

Tốt xấu, hắn hiện tại cũng là đệ tử nội môn, điển tịch trong môn phái là mở ra với hắn.Nhưng trong mắt hắn, hắn chỉ có chấp nhận.“tốt.”

Tả Mạc hơi cắn răng, quyết định tiêu tiền vì chuyện này.Lời vừa dứt, hầu bao của hắn lại thiếu đi năm viên tinh thạch.

Tại một điểm này, Bồ yêu so với trước tốt hơn nhiều, hắn trước nay không lấy nhiều.“đúng.”

Bồ yêu phun ra một chữ.Tả Mạc lòng đại hỉ, hắn nhớ tới Bồ yêu từng nói, sâu kim đen cấp bốn có thể tìm kiếm linh mạch.“Vậy làm sao sai nó đi tìm linh mạch?”

“năm mươi viên tinh thạch cấp hai!” bồ yêu mắt không chớp sư tử mở rộng miệng.Tả Mạc bỗng ngây dại, qua khoảnh khắc, phát ra một tiếng rú thảm: “ngươi giết người a.”

Đây tuyệt đối là có dự mưu, Tả Mạc trên mình chỉ còn lại 52 viên tinh thạch cấp hai, không nghĩ tới bồ yêu mở miệng là muốn toàn bộ gia sản của hắn.Bồ yêu hoàn toàn không nhìn Tả Mạc bứt rứt; “quá một ngày, tăng mười tinh thạch.”

Tả Mạc gần muốn hộc máu, nhưng Bồ yêu nắm hoàn toàn ưu thế, khiến hắn cũng hết cách, nghiến răng nghiến lợi: “được! năm mươi thì năm mươi!”

Lạch cạch, thanh âm tich thạch vang động, như thế rõ ràng.Bồ yêu là cố ý.Tả Mạc hận đến mức rắng ngứa ngáy, nhưng không có cách.

Lợi ích khổng lồ dụ khị hắn, nếu như sâu kim đen có thể thật sự tìm kiếm linh mạch, đối với hắn mà nói, không khác gì có lợi ích cuồn cuộn. tìm được linh mạch, liền có thể khai khẩn cao phẩm giai linh điền, lại thêm kỹ xảo linh thực phu của hắn, vô luận trồng trọt cái gì, tuyệt đối có lợi.Hắn hiện tại là đệ tử nội môn, nếu như tìm được linh mạch mới, trừ một lên môn phái một bộ phận, tuyệt đại bộ phận có thể rơi vào hầu bao của hắn.Tinh thạch là một bộ phận của thực lực, đặc biệt bên người hắn còn có bồ yêu, một yêu ma tham tài.Bồ yêu ném cho hắn một đoạn pháp quyết. pháp quyết rất ngắn, tới tay phi thường dễ dàng, thời gian rất ngắn hắn liền học được.

đây là một đoạn pháp quyết sai khiến linh trùng.Tả Mạc như được trân bảo.Trong viện của mình có một đoạn ngắn linh mạch, toàn bộ Vô Không sơn có khả năng có càng nhiều linh mạch.

Mỗi đoạn linh mạch đều rất có giá trị, dù rằng linh mạch có nhỏ tí đi nữa.Tuy nhiên cốc sườn phía đông là dành cho mình, nhưng linh điền, đặc biệt linh điền phẩm chất cao, là tương đương có hạn.

Riêng là chỗ sư phụ, cần có lượng lớn linh điền chống đỡ.

Tài liệu phẩm giai cao giá quá cao.Hắn hiện tại đã bắt đầu thử kinh doanh, linh thực phu tuy đãi ngộ tốt, nhưng cũng không có tinh thạch tới nhanh như các loại hình tu giả khác.Đoạn nhỏ linh mạch trong tĩnh thất đã tan biến, Tả Mạc suy đoán hẳn là do sâu kim đen hút hết linh lực mà biến mất.

Hắn dùng lâu như vậy, linh mạch đều không chút ảnh hưởng. nghĩ tới mình chỉ là luyện khí kỳ, mỗi lần nhập định hấp thu linh lực ít tới thương cảm, cho nên không ảnh hưởng tới linh mạch.

Sâu kim đen đề thăng phẩm giai, quá trình này cần linh lực rất nhiều, cuối cùng khiến linh mạch tan biến.Chẳng qua, điều này cũng khiến chút tiếc nuối cuối cùng trong lòng Tả Mạc tan biến, thứ có giá trị nhất trong toàn bộ tiểu viện là đoạn nhỏ linh mạch.Hắn quyết định đi tới cốc sườn tây xem xét.Cốc sườn tây, nằm giữa ba đỉnh núi, nhưng do ba chop núi không cao, bởi thế ánh sáng trong cốc sung túc, so với vẻ râm mát ướt át của Lãnh Vụ cốc, nơi này càng thêm ấm áp.Tay cầm đồng bài chưởng môn giao cho, Tả Mạc cẩn thận tránh đi cấm chế ven đường. cấm chế nơi này không sâm nghiêm như lãnh vụ cốc, nhưng còn lâu trúc cơ kỳ tu giả mới có thể chống lại, chứ đừng nói Tả Mạc một tu giả luyên khí kỳ nho nhỏ.

Dù là thần thức của hắn hơn xa các tu giả luyện khí kỳ khác, nhưng cấm chế này sản sinh uy áp cũng lớn hơn rất nhiều các tu giả phổ thông.Cẩn thận đi xuyên qua cấm chế, có thể nhìn ra, nơi này hoang vu hơn Lãnh Vụ cốc nhiều.Địa thế trong cốc rất bằng phẳng, chỉ có một mảnh linh điền khoảng chừng 20 mẫu, từ phẩm giai xem xét lên, hẳn là tam phẩm. tuy nhiên bốn phía cỏ dại um tùm, nhưng hai mươi mẫu linh điền có người định kỳ quản lý, phẩm giai không có rớt xuống.Hai mươi mẫu linh điền tuy không tính nhiều, nhưng hai mươi mẫu linh điền trở thành tài sản tư hữu của hắn, cả cốc sườn tây cũng sẽ là tư nhân tiểu viện, ở trong này, hắn có thể tùy ý muốn làm gì thì làm.Phần đãi ngộ này đích xác vô cùng cao.Nhìn vào linh khí uẩn hàm nơi hai mươi mẫu linh điền, sơn cốc lớn như vậy thuộc về hắn, cảm giác thỏa mãn tự nhiên mà sinh.

Điều tiếc nuối duy nhất là nơi này không có thác nước, nếu như có thác nước nhỏ, vậy hoàn mỹ.Nhìn cổ thụ cỏ cây bốn phía, hắn đột nhiên nảy sinh ý nghĩ.Từ trong lòng lấy ra sâu kim đen, niệm động pháp quyết.

Sâu kim đen nằm sấp trên đất, bắt đầu chậm rãi bò.Nếu nơi này đã thuộc về minh, vậy mình phải do thám trước tìm một cái, đây là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu đi.Két két két!Cốc núi sườn tây vang vọng tiếng Tả Mạc cười quái dị.Trả Lời Với Trích DẫnChương 35 : Phát hiệnConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckSâu kim đen vừa rơi xuống đất, vẫn không nhúc nhích.

Một lát sau, xúc giác dao động, tứ xứ nhìn ngó.

Quả nhiên không hổ là sâu kim đen cấp 4, Tả Mạc thầm khen ngợi, riêng là phần linh động này không phải linh trùng phổ thông có thể có được.Sâu kim đen ngẩng dầu bất thường, hai căn xúc tu trên đầu hơi rung rung, nhanh chóng bò trên mặt đất.

Nó khi thì dừng lại, khi thì đi nhanh, Tả Mạc cẩn thận niệm động pháp quyết, theo sát sau nó, không dám buông lỏng.Trừ nơi linh điền, các nơi khác trong cốc cỏ dại mọc um tùm, điều này mang tới cho Tả Mạc một ít phiền hòa.

Hắn tức thì lấy ra thanh Băng Tinh kiếm mà Thi Tường tặng làm khai sơn đao.

Băng Tinh kiếm óng ánh trong suốt, nắm trong tay truyền đến hàn ý thấu xương, điểm tốt là lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén, dùng để phạt cỏ chặt cây hiệu quả tốt.Đột nhiên, sâu kim đen chợt ngừng lại, nhưng nó lại lấy độc độ càng nhanh chui vào sâu trong bụi cỏ.Tả Mạc lập tức phấn chấn!Xách theo Băng Tinh kiếm tiến sát theo.Sâu kim đen dừng ở trước một khối nham thạch nổi lên phía trước, dừng lại bất động.

Tả Mạc theo sau không khỏi nhéo mắt tỉ mỉ đánh giá khối đại nham thạch này.

Khói nham thạch này là đá hoa cương phổ thông, ước chừng cam năm sáu trượng, từ bề ngoài nhìn vào không có gì kỳ quặc.

Chẳng lẽ trong khối nham thạch có huyền cơ?Nhưng nơi này cũng là tư địa của mình, dày vò thế nào chả được.

Giơ lên Băng Tinh kiếm, bắt đầu đào khối nham thạch này lên.Đá hoa cương tuy cứng rắn, nhưng đối mặt với một thanh phi kiếm cấp ba, không khác gì đậu phụ.

Chỉ chớp mắt, Tả Mạc liền đào ra một động lớn. quả nhiên, sâu kim đen luồn vào trong động, điều này khiến Tra Mạc tinh thần phấn chấn, tay cũng nhanh hơn.Không nghĩ tới khối nham thạch này phải phớn hơn hắn tưởng tượng nhiều, đào hơn nửa canh giờ, sâu đã bảy tám trượng, lại không có ra tới đầu kia.

Tả Mạc rốt cục không phải luyện thể tu giả, hai tay như cái cuốc, toàn thân gần nhưu muốn sụn xuống.“không được rồi, mệt chết ta.”

Hắn nằm xuống, thở gấp, vô lực nhìn vào sâu kim đen tại đáy động.“huynh đệ, ngươi thật chấp nhất, ca không được, ngủ một lúc đã.”

Hắn cười khổ nói với con sâu kim đen, nói xong nằm ngủ khò khò trong hang động vừa đào được.Sau một giấc tỉnh lại, Tả Mạc mở mắt ra, trước mắt tối như mực, hắn ngồi dậy. ánh trăng từ cửa động chiếu vào, trong động hơi hơi sáng, sâu kim đen an tĩnh nằm yên nơi đáy hang động, phóng ra ánh sáng vàng lờ mờ.Đã tối rồi a, Tả Mạc sửng sốt, lần nữa cầm lấy băng tinh kiếm“huynh đệ, chúng ta tiếp tục!”

Đinh đinh đang đang, côc sườn tây vang lên tiếng kiếm chém đá liên miên không dứt.Cánh tay tê dại như máy đào cơ giới, mãi tới khi trời sắp sáng, Tả Mạc đột nhiên cmar thấy băng tinh kiếm trên tay tựa hồ chém vào khoogn khí, hắn tức thì rung động, sự mệt mỏi lập tức biến mất!Tay lại ra sức, vô cùng thành phục đem một khối nham bích mỏng manh sau cùng chém mở, mặt sau nham bích là một đại động đen ngòm.Tim Tả Mạc đập loạn xạ!Sâu kim đen không có gì chần chừ, nhanh như bay xông vào hắc động, nhanh chóng biến mất.

Tả Mạc gain nan nuốt nước miếng, do dự một chút, xách theo băng tinh kiếm luồn vào trong hắc động.Hắc động còn sâu hơn hắn tưởng, không ngừng xâm nhập, hắn càng lúc càng thấy sợ. nơi này rõ ràng là có vết tích nhân công khai phá, nhưng hắn rất lâu không gặp người, trong động có mùi rất nồng.

Là ai tại nơi này khai phá động phủ chứ?

Chẳng lẽ đây là nơi tọa hóa của vị tiền bối nào đó trong môn phái?Suy đoán này lập tức khiến hắn kích động.Bước nhanh tiến sâu vào trong, hắn cùng sâu kim đen duy trì một sợi liên hệ nhỏ bé, hắn có thể biết tình huống phía trước.Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy sâu kim đen, trong bóng tối, viền vàng trên lưng sâu kim đen có thể thấy được từ xa.

Sâu kim đen nằm sấp trên một thứ gì đó, không chịu ly khai.Tả Mạc không khỏi đánh giá xung quanh, đây là một thạch thất hết sức giản lậu, trong góc có một vũng nước ngẫm, một cái bàn đá cùng một chiếc giường đá, liền không có một vật gì nữa.Đợi lúc tới gần, Tả Mạc bị dọa nhảy dựng!Sâu kim đen nằm sấp trên một đống hài cốt!

Tả Mạc tim đập nhanh hơn, miệng khô lưỡi nóng, cố nén sự sợ hãi trong lòng, đến gần nhìn kỹ. chồng hài cốt này không biết là ai, nằm ở đây, xem ra là niên đại tương đối xa xưa.

Hắn nhìn bốn phía, đột nhiên ánh mắt dừng lại, lập tức lộ ra vẻ vui mừng điên cuồng.Nơi này quả nhiên là nơi một vị tiền bối của môn phái tọa hóa!Hắn bằng tốc độ rất nhanh nhặt lên các loại ngọc giản pháp bảo trên đất, như một người cực đói, đột nhiên nhìn thấy bánh bao.

Pháp bảo cũng không nhiều, chỉ có năm ba kiện, mà quá lâu không tế luyện ôn dưỡng, linh tính cơ hồ tan biến. so ra, số lượng ngọc giản lại nhiều hơn rất nhiều, ước chừng có hơn 20 tấm.Một kiện không chừa, hắn tìm khắc các ngõ ngách một lần, Tả Mạc lại nhìn tới đống hài cốt kia.

Sâu kim đen nằm trên đống hài cốt, vẫn không nhúc nhích, nhưng viền vàng trên lưng lại sáng hơn mấy phần.Có thể tại nơi này tọa hóa, nhất định là tiền bối của bản môn.

Mình hiện nay chiếm lợi lớn như vậy, suy nghĩ một chút, Tả Mạc vái ba vái hài cốt, sau đó nhè nhẹ chuyển chôn hài cốt ở một góc.Dời đi hài cốt, Tả Mạc mới phát hiện dưới hài cốt này có một cái bồ đoàn.Bồ đoàn…Hắn sửng sốt.Cái bồ đoàn màu trắng này, cùng với cái bồ đoàn trong tĩnh thất mà sư huynh vô danh di lưu là cơ hồ chung một dạng.Hắn vội vàng đem ngọc giản nhặt được để trước mặt, cầm từng cái, quán thâu linh lực. một lát sau, hắn mới đại khái minh bạch tiền nhân hậu quả.Thạch thất này đích xác là nơi tọa hóa của một vị tiền bối bản môn, chỉ là vị tiền bối này, lại là một vị ngoại môn đệ tử. mà điều càng khiến Tả Mạc không thể tin nổi, vị tiền bối là ngoại môn đệ tử thiếu chút thành kim đan tu sĩ, cũng là chủ nhân tiểu viện trước kia cảu Tả Mạc.Việc trên đời, lại kỳ diệu như thê.sTả Mạc sửng sốt ngồi tại chỗ, trong lòng không khỏi cảm khái.

Vị tiền bối này là sư huynh Ngụy Nam, là một ngoại môn đệ tử của môn phái ba trăm năm trước. hắn có dị bẩm trời sinh, hắn trời sinh mẫn cảm với linh mạch.

Thế là hắn tìm tới nơi linh mạch nhỏ yếu kia, xây lên tiểu viện, khổ tâm tu luyện. tuy có linh mạch tương trợ, nhưng thiên tư của hắn cũng không cao, cũng chẳng qua cào bằng cùng các đệ tử khác.Tại rất nhiều điểm, sư huynh Ngụy Nam cùng Tả Mạc đều hết sức tương đồng.

Ngụy Nam sư huynh cũng tuyern chọn linh thực phu làm điểm đột phá, nhưng thiên phú của hắn tại phương diện ngũ hành xa không bằng Tả Mạc, hắn mất 5 năm mới trở thành linh thực phu.

Nhưng Ngụy Nam cũng không nói cho người khác, hằn từ đây bắt đầu học luyện đan.

Nhưng thiên phú của hắn trên phương diện này cũng bình bình, lại mất mười năm, luyện ra viên linh đan cấp 4 thứ nhất.Trên phương diện tu luyện hắn tiến bộ chậm chạp, nhưng thiên phú của hắn, lại tiến bộ rất nhanh, hắn thậm chsi có thể phát hiển linh mạch ẩn sâu dưới đất.

Lúc hắn ba mươi bảy tuổi, phát hiện chỗ linh mạch này.Sợ môn phái biết được thu hồi, hắn yên ắng mở ra thạch thất này.Nhờ linh mạch tương trợ, hắn cuối cùng đạt tới ngưng mạch kỳ năm bốn mươi tuổi, lúc này hắn vẫn là một đệ tử ngoại môn.

Ngụy Nam hết sức thiện về ẩn giấu ngụy trang, trong môn phái, cánh nhiên không có người phát hiện tu vi của hắn đã đạt ngưng mạch kỳ. do thiên phu của hắn rất bình thường, hắn sợ tu vi ngưng mạch kỳ của mình bị trưởng bối trong môn phái hoài nghi, từ khi phát hiện linh mạch bí mật, hắn cam nguyện ngủ đông.

Khổ tâm kinh doanh vài năm, hắn có chút của cải, hắn không ngừng mua các loại ngọc giản, học đủ mọi loại, hết sức bác tạp.Cũng không biết có phải vì thế hay không, thời gian đó linh lực của hắn tiến bộ có chút cao, hắn rất đỗi vui mừng, càng dụng tâm sưu tập các loại ngọc giản. càng là ngọc giản kỳ quái lệch môn, hắn càng yêu thích.

Mà vô luận là ngọc giản có lệnh môn bao nhiêu chăng nữa, hắn đều mỗi ngày tu luyện các loại tâm pháp pháp quyết, nhiều tới 15 loại.Lúc này, hắn đã biết kết đan vô vọng, cũng đã tử tâm kết đan.

Sau đó 20 năm, hắn bắt đầu tổng kết nhưng ngọc giản tâm pháp thiên kỳ bách quái mà hắn sưu tập được.Hắn tu vi có hạn, nhưng ánh mắt sâu rộng, rất ít có tu giả có thể sánh vai.

Lại học rất nhiều tâm pháp lệch môn, hắn đều kiên trì tu luyện một hai chục năm, cũng khá có tâm đắc.

So sánh các loại tâm pháp với nhau, hắn cuối cùng hoàn thành tổng kết chỉnh lý các loại tâm pháp hắn sưu tầm được.Tổng cộng 20 tấm ngọc giản, không có danh tự, cũng không có thứ gì quá cao thâm là di vật cuối cùng hắn lưu lại trên đời này.Cẩn thận nhặt lên từng ngọc giản trên mặt đất, Tả Mạc lòng tràn đầy tôn kính đối với vị tiền bối Ngụy Nam.

Hắn cầm lấy bồ đoàn, đến nơi hố nước, lấy chút nước, cẩn thận rửa qua một lần. tuy nhiên qua nhiều năm như vậy, hơi rửa chút, bồ đoàn lại khôi ngục nguyên mạng trắng như sương.

Bồ đoàn này không phải vật phàm, nó dùng tĩnh tâm thảo dệt thành, nó có tác dụng tĩnh tâm, trăm năm không hủ không đục không tán.

So với bồ đoàn trong tĩnh thật càng hi hữu.Hắn lại đặt bồ đoàn về chỗ cũ, hắn ngồi lên.Linh khí nồng hậu cơ hồ thẩm thấu vào da hắn.Hắn rất nhanh nhập định, vẫn không nhúc nhích.

Bên cạnh bồ đoàn, sâu kim đen vẫn không nhúc nhích, an tĩnh dị thường, chỉ có viền vàng trên linh tỏa ra ánh sáng vàng lóng lãnh.Từ nhập định tỉnh lại, Tả Mạc khó giấu nổi sự vui mừng. linh mạch này linh khí nồng đậm hơn đoạn nhỏ linh mạch trong tinh thất rất nhiều. nếu nói linh mạch nhỏ trong tĩnh thất ở tiểu viện là một phân chi, vậy linh mạch này như cành chính!Linh lực dồi dào khiến người khác cảm thấy thư thích.Có linh mạch tốt như thế, hắn có thể rất nhanh trúc cơ.

Hắn đã quyết định, sau này nơi này là tĩnh thất dành cho tu luyện.Khi Tả Mạc từ trong hang chui ra, ánh mặt trời chói mắt buộc hắn nheo mắt.

Quay người cẩn thận che dấu cửa động, đá vụn do hắn đào ra cũng vung vãi trong cỏ, không nhìn ra chút dấu vết.Làm xong hết thảy, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.Đúng lúc này, Lý Anh Phượng mang theo rất nhiều người tới tìm hắn.

VÌ cốc sườn tây không có phòng ốc, nếu Tả Mạc cần phải ở trong cốc, vậy cần kiến tạo phòng ốc. sự tình này tự nhiên do nàng phái người điều vật tư, nàng tự thân tới hỏi Tả Mạc có gì yêu thích, có yêu cầu gì.Lại nghe kĩ càng yêu cầu của Tả Mạc, nàng khẽ vung tay, các ngoại môn đệ tử khác lập tức bắt đàu động công.Sau khoảng nửa ngày, tiểu viện liền xây xong, Tả Mạc đặt tên là Tây Phong tiểu viện.Tây Phong tiểu viện, là nhà mới của hắn.Chương 36 : Tái ngộConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckTây Phong tiểu viện trở thành một địa phương trọng yếu của Vô Không kiếm môn, nó càng trọng yếu hơn đối với ngoại môn đệ tử, mức độ trọng yếu của nó vượt xa các viện của sư huynh nội môn khác.

Tuyệt đại bộ phận ngoại môn đệ tử đều làm việc trồng trọt, bọn họ sợ nhất là linh điền xuất hiện vấn đề.

Nội môn có một linh thực phu, bọn họ trong lòng cũng thêm phần an tâm, sảy ra chuyện gì cũng có thể tìm người tới.Trong cốc có thêm một đình viện, tường ngoài dùng đá xanh xếp thành, đá xanh nhẵn nhũi, có hoa văn, cứng rắn lạnh lẽo, khiến tiểu viện thêm vẻ u tĩnh thanh đạm.

Cây dây leo bụi cỏ đều bị nhổ đi, thỉnh thoảng còn vương lại chút ít.

Ao trong viện cũng không có toàn bùn nhão như chỗ ở trước kia, tử hỏa liên cập một được vãi trồng trong đó, liên hoa màu tím trong nước phóng ra lửa đỏ màu tím, ban đêm tán ra ánh sáng tim mênh mang, đẹp đẽ mê ly.

Xen kẽ tử hỏa liên, ngâc dao ngư cực hoan hỉ, như vô số lưỡi đao phóng ra, vài chục ngân tuyến đan chéo như thoi, loang loáng chói mắt.Tả Mạc vô tâm hân thưởng mỹ cảnh này, vẫn như trước kia, hắn mỗi ngày đúng giờ đi Lãnh Vụ cốc gây mưa, quản lý.

Hắn hiện tại là đệ tử nội môn, quỷ củ trong sơn môn không thể phi hành không còn hiệu lực với hắn.

Dán thần hành phù, hắn đi như bay, tốc độ không kém phi hành linh thú, tiết giảm rất nhiều thời gian, hắn cũng cảm thấy quá sướng.Những ngày này, mỗi ngày, ban hắn hắn như bình thường, quản lý linh điền.

Đến tối, hắn nhẹ nhàng chạy tới linh mạch nơi thạch thất tu luyện thai tức luyện thần.Thai tức luyện thần tuy nhiên chủ yếu tu luyện thần thức, nhưng đối với tăng trưởng linh lực cũng tương đối tốt, so với Thập chính tâm pháp tốt hơn nhiều.

Lại có linh mạch tương trợ, mấy ngày nay, tiến bộ rất nhanh!

Không biết từ lúc nào, tu vi của hắn yên lặng đột phá luyện khí kỳ tầng thứ chin.Linh mạch trong thạch thất cũng trở thành bí mật lớn nhất của Tả Mạc ngoại trừ bồ yếu, hắn đi lại cẩn thận.

Vì che đậy cửa động, hắn không chỉ dùng một tảng nham thạch che kín cửa động, lại còn trồng lượng lớn cỏ dại cùng cây cối xung quanh.

Từ ngoài nhìn vào, tuyệt đối nhìn không ra manh mối.

Điều duy nhất hắn bận tâm là những trưởng bối như sư phụ hoặc chưởng môn tới nơi này.

Cho nên hắn không dám bố trí cấm chế, bằng trình độ bố trí cấm chế của hắn, đối chưởng môn bọn họ là không có tác dụng, ngược lại khiến bọn họ chú ý.Hắn hiện tại có thể nói ngày qua ngày cực tiêu dao.

Mỗi tháng trừ tinh thạch cung ứng, còn được cung ứng cả linh cốc. hắn trồng linh cốc hơn hai năm, trước nay chưa ăn qua.Linh cốc uẩn hàm phong phú linh khí, mà những thứ này sau khi hấp thu linh khí chuyển thành linh lực, ôn hòa miên nhu, không như linh lực bá đạo trong tinh thạch.

Hơn nữa, nếu tới một vài đại phương đặc thù, như Đô Thiên Huyết giới.

Ba ngàn năm trước, yêu ma đại bại, vì bảo tồn nguyên khí, hơn trăm tên cao thủ yêu ma còn lại, lấy máu thịt bản thân làm vật dẫn, lấy bảy trung giới làm trục, bốn mươi chin biểu giới tập hợp xung quanh, tạo thành Đô Thiên Huyết giới, linh khí trở nên cực kỳ loạn cùng bá đạo, tu giả căn bản không cách nào hấp thu.Tu giả tiến vòa Đô Thiên Huyết giới, thường thường phỉa mang theo lượng lớn tinh thạch cùng linh cốc. tinh thạch là dùng để bổ sung linh lực tiêu hao thường ngày, nhưng do linh lực trong tinh thạch cũng tương đối bá đạo, chỉ dựa vào tinh thạch, rất dễ gẫn tới cảnh giới hạ xuống.

Linh cốc tuy linh khí không nồng đậm bằng tinh thạch, nhwung linh khí tính chất ôn hòa, có thể trợ giúp tu giả ổn định cảnh giới.Đệ tử một ít đại môn phái ngày ngày phục dùng linh cốc, có thể đề ao tốc độ tu luyện.Nhưng đối với Vô Không kiếm môn dạng tiểu môn phái, chỉ có thể mỗi tháng cung cấp số lượng nhất định, mà chỉ là linh cốc phẩm cấp thấp. nhưng dù là linh cốc cấp 1, Tả Mạc cũng chưa từng ăn qua.Tả Mạc đang nghiên cứu ngọc giản mà tiền bối Ngụy Nam lưu lại.

Nguy Nam tiền bối tuy tu vi có hạn, nhưng rất nhiều thứ trải nghiện của hắn giúp được Tả Mạc, ví như trồng trọt.

Tiền bối Ngụy Nam từng là linh thực phu, lại học qua luyện đan, sao giống Tả Mạc vậy chứ?

Nhưng tâm pháp lệch môn kia Tả Mạc hiện tại cung chưa tính đụng tới, làm sao kiếm được tinh thạch, đó mới là điều hắn cẩn phải suy xét nhất hiện tại.Luyện khí kỳ trồng thứ gì kiếm tinh thạch?

Làm sao trồng trọt?Thật không dễ dang có hai mươi mẫu linh điền cấp ba, Tả Mạc tự nhiên cần tính toán kỹ một phen.

Hắn hiện tại không có một phân tiền, bị Bồ yêu lột sạch sẽ.

Môn phái mỗi tháng tuy cung cấp không ít, nhưng đối với hắn, cũng chỉ nước xa không cứu được lửa gần.Linh mạch thì không có khả năng trực tiếp chuyển thành tinh thạch, chẳng qua dù có thể bán, Tả Mạc cũng tuyệt không đi bán.

Vì lợi ích trước mắt mà vứt bỏ lợi ích lâu dài, hắn là người tinh minh sao làm loại việc ngốc này?Nghĩ tới phương pháp kiếm tinh thạch, năm đó cũng là một chuyện quan trọng nhất với Ngụy Nam.

Kỳ thực đối với một tu giả, tinh thạch là một vấn đề trốn chẳng thoát.

Số lượng tinh thạch kiếm được ảnh hưởng trực tiếp tới tốc độ tu luyện.Pháp bảo, ngọc giản, tài liệu…Cái thứ nào không cần tinh thạch?Ngay cả Tả Mạc hiện đã là nội môn đệ tử, sư môn tuy nhiên trọng điểm bồi dưỡng hắn, các phương diện cấp cho nhiều hơn, nhưng cũng chỉ có hạn độ.Chẳng qua so với tình cảnh của Tả Mạc, tình cảnh Ngụy Nam năm đó còn gian nan hơn nhiều.

Hắn mò ra con đường, đối với Tả Mạc mà nói, có giá trị tham khảo cực lớn.Ngồi trên nhạn mỏ tro mà môn phái cho hắn, Tả Mạc mang theo bao lớn bao nhỏ, ngồi trên lưng nhạn dương dương tự đắc. những thứ này, đều là người khác tặng cho hắn, mà đều là nhưng thứ hắn không dùng được. hắn tính toán đem chúng đổi thành tinh thạch, tuy đổi không được bao nhiêu tinh thạch, nhưng trong mắt hắn đã không có biện pháp khác.

Chờ mong Bồ yêu nôn ra tinh thạc, đó là chuyện viển vông.Bồ yêu ngày ngày nhắm mắt ngồi trên bia mộ, tựa hồ đang đả tọa.

Chẳng lẽ hắn cũng cần tu luyện?

Tả Mạc rất hiếu kỳ.Hắn hiện tại tuyệt không chủ động đi tìm xúi quẩy.

Bồ yếu tính khí thất thường, lãnh khốc điên cuồng, lại thực lực sâu không lường được.

Loại này, ngươi vĩnh viễn không biết hắn bước tiếp theo làm cái gì, ngươi vĩnh viễn đoán không ra hắn nghĩ cái gì, ngươi cũng vĩnh viễn không biết mục đích của hắn rốt cục là cái gì.Tả Mạc cảm giác bồ yêu là yêu ma đích thực, hắn sẽ đưa ra dụ hoặc làm người khác hồn phách cũng rung động, cũng khiến họ ngã vào tầng đáy của địa ngục khi đang hưởng thụ thỏa mãn nhất.Bồ yêu giày vò hắn, Tả Mạc cũng căm hận, có phấn nộ, cũng tuyệt vọng, nhưng khi sự phụ nói toạc hắn bị cải dung mạt thức, những tình cảm đã vừng khốn nhiễu hắn giờ như tan thành mây khói.Bởi vì hắn cần lực lượng!Bởi vì hắn cần đáp án!Chút giày vò này, tính cái gì chứ?Hắn nhớ rất rõ, hai năm trước, hắn lần đầu mở mắt nhìn cảnh vật xa lạ.

Trong hai năm, thanh âm trong mộng xuất hiện vô số lần giày vò hắn. hắn đã từng sợ hãi, dã từng bang hoàng, đã từng mờ mịt, hắn không có cách, thế là hắn ngơ ngẩn sống mòn, chưa từng vui vẻ.Hiện tại, hắn đã tỉnh.Hắn chỉ có một ý niệm, hắn muốn tìm ra đáp án, là ai!

Là ai làm hết thảy!Tuyệt đối không có cách nào tha thứ!Trên lưng nhạn mỏ tro, Tả Mạc trông thấy Đông Phù xa xa ẩn hiện giữa không trung, hắn nắm chặt tay.Đông Phù vẫn như trước, dòng người nhộn nhịp.

Tả Mạc đến thẳng thị trường tự do tìm Phó Kim.Pho Kim mắt cực nhạy, nhìn mầm xuân ngọc bài bên eo Tả Mạc, lập tức sửng sốt.

Một lát sau mới hồi thần, mắt còn tàn lưu vẻ chấn kinh, nhưng mặt lập tức cười tươi: “chúc mừng tiểu Mạc ca, chúc mừng tiểu Mạc ca! ha ha, linh phục phu trẻ tuổi như thế, tiểu Mạc ca quả nhiên không giống tầm thường! mau vào mau vào!”

Tả Mạc không khách sáo, ném bao lớn cho Phó Kim: “giúp ta bán những thứ này đi.”

“thứ gì vậy?”

PHó Kim miệng hỏi, tay lại nhanh chóng mở túi vải, chỉ nhìn lướt qua, hắn đại khái phán đoán giá trị những thứ này.

Đồ vật tuy xem ra không ít, nhưng kỳ thật đều không đáng giá tiền, nghĩ chút cũng thấy bình thường, ngoại môn đệ tử luyện khí kỳ, nào có thứ gì đáng tiền.Hắn lập tức suy nghĩ thật nhanh, bóa ra một giá cả ưu đãi: “50 viên tinh thạch cấp 2, thế nào?”

Tả Mạc cũng biết, những thứ này tuyệt không đáng giá 50 viên tinh thạch cấp 2, lắc lắc đầu; “quá nhiều, 30 viên là tốt rồi.”

“được.”

Phó Kim sảng khoái trả tinh thạch, thu đồ vật lại, cười nói; “tiểu Mạc ca hiện tại phát đạt rồi, sau này nhớ tới tiểu đệ nha.”

Hai người tán gẫu một hồi, Tả Mạc rất tử tế.

Đừng thấy Phó Kim dạng người buôn bán nhỏ, nhưng khứu giác bọn họ cực nhanh nhạy, thị trường có chút gió lay cỏ động, đều không giấu được mắt bọn họ. vì thế, Phó Kim khá âu lo.

Gần đây giá linh cốc không ngừng tăng lên, loại tình huống này mấy năm nay lần đầu xuất hiện.

Mỗi năm đều có người đi Đô Thiên Huyết giới thú yêu, nhưng giá linh cốc trước nay cũng không cao thái quá.

Lại nhớ tới một ít lời đồn về Đô Thiên Huyết giới, lại càng thấy bất an.Theo Phó Kim nói, không riêng gì Thiên Nguyệt giới, giá linh cốc tại các giới khác cũng không ngừng tăng lên.

Điều này thuyết minh xung đột tại Đô Thiên Huyết giới ngông ngừng leo thang.Chẳng lẽ yêu ma bắt đầu phản công sao?Nghe được lời Phó Kim, Tả Mạc cũng cảm thấy trầm trọng.

đối với tu giả cấp thấp mà nói, sợ nhất là xao động. nếu thật là bộc phát đại chiến như 3000 năm trước, tu giả cấp thấp là pháo hôi chết nhanh nhất.“ha ha, quả nhiên là sơn không chuyển thủy chuyển, không phải oan gia không tụ đầu.” một thanh âm chán ghét đánh tan suy tưởng của Tả Mạc.Hắn ngẩng đầu, lập tức cảm thấy đau đầu.Hai người trước mặt, một người lần trước bị mình đánh rạn phi kiếm, đệ tử Đông kỳ kiếm môn.

Người bên cạnh rất xa lạ, hẳn là sư huynh của hắn, khí thể rõ ràng hơn một bậc.Phó Kim là cáo thành tinh, nhìn qua, tức thì thầm kêu khổ, mặt lại cười gượng: “ hai vị đại gia, tới tới tới, mọi người ngồi xuống uống trà…”

Bốp!Thanh âm tắc nghẽn, Phó Kim như bao cát bị quất bay ngược.“ngươi là thứ gì!

Nơi này có phần cho ngươi nói sao?’ Người đó thu tay, lạnh lùng nói.Tả Mạc không nghĩ tới đối phương nói đánh là đánh, nhất thời không có phản ứng lại, vội vàng chạy tới đỡ dậy Phó Kim.

Nhìn vết tay trên mặt Phó cùng cùng máu tràn khóe miệng, Tả Mạc nhất thời trở nên âm trầm.

Cân thận dìu Phó Kim dậy, chậm rãi chuyển thân.“nhà ai lại không tâm nhãn, tùy tiện thả chó ra?”

Tả Mạc nhìn chằm chằm tên vừa rat ay, ngón cái nhè nhẹ xoa kim kiếm giới.Tên rat ay sắc mặt lập tức tím như gan heo, đột nhiên đại nộ: “con mẹ ngươi…”

Thanh âm tắc nghẽn.Một luồng kiếm mang mang theo sương khí lạnh lẽo bắn thẳng tới mi tâm hắn.Chương 37 : Hai kiếm!Converter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckHai tên tu giả Đông Kỳ kiếm môn hiển nhiên không có nghĩ tới Tả Mạc dám chủ động động thủ.Đặc biệt là tên vừa mới rat ay, trong mắt hắn, lần trước nếu không phải đột nhiên xuất hiện hai tu giả ngưng mạch kỳ, Tả Mạc nhất định sẽ rất thảm.

Phế vật luyện khí kỳ lại dám chủ động khiêu hấn sao?Kiếm mang cơ hồ sắp bắn trúng mi tâm của hắn, hàn ý sâm sâm mới khiến hắn bừng tỉnh.

Thúc động phi kiếm, lại đột nhiên nhớ tới phi kiếm bị tên trước mặt phá rồi!

Không kịp né tránh, vụ khí xung quanh kiếm mang xát qua!Tê!Mi tâm hắn nhiều ra một vết máu.

Nhếch nhách đứng vững, mắt hắn tràn đầy oán độc, trợn trừng nhìn Tả Mạc, hận không thể chém Tả Mạc thành tám tiếng.Tên đáng chết trước mắt, rành rành chỉ là luyện khí kỳ, những mỗi lần gặp hắn mình đều vô cùng chật vật.

Đưa tay sờ vết máu trên mi tâm, nhìn tới máu trên ngón tay, sự hung lệ bùng lên trong hắn, tức giận gầm gào: “TÌm chết!

Hôm nay không chơi chết ngươi…”

Tả Mạc thừa dịp hắn nói chuyện, lại xuất một kiếm!Kiếm mang sắc bén mang theo vụ khí màu trắng, mục tiêu là miệng đối phương đang mở lớn.

Kiếm mang này so với kiếm trước thanh thế càng thịnh, bạch vụ quanh kiếm mang càng dày đặc, nếu lắng nghe, thậm chí có thể nghe thấy một chuỗi tiếng băng vỡ vụn.Tên Đông Kỳ đệ tử đứng bên quan khán đồng tử co lại.Luồng kiếm mang của Tả Mạc càng thêm tinh xảo diệu, tốc độ càng nhanh.

Phi kiếm của đối phương bị Tả Mạc phá đi, hôm nay vốn là mang theo sư huynh, đi cùng giúp mình chọn một thanh phi kiếm, không nghĩ tới lại gặp cừu nhân.

Khi phát hiện kiếm mang này, hắn mới kinh ngạc phát hiện, không chỉ phi kiếm của mình bị phá, trên thân không ngờ đã không có pháp bảo phòng ngự khác nữa.Bình thường hắn lấy ăn hiếp người khác làm vui, lơ là tu luyện, thấy kiếm mang càng lúc càng gần, trong cơn hoảng loạn, hoàn toàn là loạn trận cước.“ba!”

Bạch vụ kiếm mang chính xác đánh trúng miệng đối phương, máu đỏ bắn tung, hai chiếc răng rớt trên đất.

Một loạt đả kích này khiến hắn hoàn toàn sửng sốt, hắn che lấy miệng, không thể tin tưởng nhìn vào hai chiếc răng trên đất.Tả Mạc bảo trì giới bị, so với kích động trong trận chiến lần trước, lần này hắn rất lãnh tĩnh.Hắn chỉ có thể dựa vào nhẫn kim kiếm, nhưng nhẫn kim kiếm chỉ có thể tồn trữ ba đạo kiếm mang, Tả Mạc chỉ thừa lại một đạo kiếm mang cuối cùng.

Đây cũng là thủ đoạn phản kích duy nhất hắn còn thừa lại, nếu đối phương chỉ có một người, hắn sẽ không chút do dự bổ thêm một nhát.

Thực lực hai người đối phương xa xa vượt qua hắn, hắn rất rõ ràng, bất quá hắn không cách nào trơ mắt nhìn Kim Phó vì hắn mà chịu nhục.Cùng lắm là bị đánh tới tàn phế, hắn đều làm tốt chuẩn bị, một đạo kiếm mang cuối cùng không thể dễ dàng phóng ra, hắn muốn cấp đối phương một chiêu nhớ đời.Mọi người ai cũng đừng mong dễ chịu!Hắn hung ác nghĩ tới việc đó.“a!” người đó phát ra tiếng kêu kinh thiên, vẻ mặt nanh ác, hai mắt như muốn phun lửa: “lão tử….”

Thanh âm lại một lần nữa tắc nghẽn.Hắn như bị một bàn tay vô hình siết chặt cổ, cả người dần dần bay lên, rời khỏi mặt đất. vừa rồi hắn còn phẫn nộ rít gào, giờ như một con cá như bị ép xuống tới đáy, hai mắt lồi ra, a a, lại không ra chút thanh âm.Tả Mạc kinh hãi khó hiểu, mắt hắn đảo qua một bên.Một người trẻ tuổi mặc áo trắng chậm rãi đi tới bên này, chẳng buồn nhìn Đông Kỳ đệ tử trên không trung: “Đông Phù trấn cấm tranh đấu, chẳng lẽ các ngươi không biết sao?’Tên đệ tửu Đông Kỳ còn lại nhíu mày, đột nhiên vươn tay, chỉ thấy đầu ngón tay hắn bắn ra một đạo kiếm mang, trên không trung hơi gấp khúc, tên đệ tử tranh đấu cùng Tả Mạc phịch một cái rơi xuống, sắc mặt tím ngắt, hôn mê bất tỉnh.“Các hạ quá mức bất công, song phương tranh đấu, ngươi chỉ trách một người, sao coi là công bằng.”

Người trẻ tuổi áo trắng chìn đối phương chăm chú: “Đông Kỳ Tông Minh Nhạn sao?’“có chút tiểu danh, không nghĩ tới các hạ cũng nghe nói qua, vinh hạnh vinh hanh.”

Tông Minh Nhạn chắp tay, mặt vẫn y nguyên băng lãnh.“cao đồ của tiền bối Tả Mai Thiên, tự nhiên như sấm bên tai.”

Người trẻ tuổi áo trắng cười mà như không.Tông Minh Nhạn nhướng mày: “các hạ laf?’“Du Bạch.”

Người áo trắng trẻ tuổi phun hai chữ.“a”.

Tông Minh Nhạn hờ hững đáp lời, nhưng lập tức chuyển giọng sắc bén: “nguyên lai là cao đồ của tiền bối Thiên Tùng tử.

Chẳng qua, Du huynh có thể nói cho ta, vì sao chỉ trừng phạt đệ tử bản môn?

Chẳng lẽ Du huynh có thành kiến với đệ tử Đông Kỳ ta?’Du Bạch cười cười, vươn tay chỉ ngọc bài ở eo Tả Mạc.Tông Minh Nhạn lúc này mới chú ý tới mầm xuân ngọc bài nơi eo Tả Mạc, tức thì hơi sửng sốt, nhưng lập tức gật đầu: “Linh thực phu, minh bạch.’Liếc Tả Mạc một cái thật sắc, chuyển thân rời đi.Du Bạch thấy thế nhíu mày: “Các hạ không mang quý sư đệ đi sao?”

Tông Minh Nhạn cũng không quay đầu lại, trực tiếp bước đi, ném lại một câu.“phế vật ngay cả một luyện khí kỳ linh thực phu cũng không đánh lạnh nổi, cần tới làm gì?’Du Bạch lắc lắc đầu, không có nói chuyện, lại thuận tay đánh ra một luồng sáng trắng, chìm vào thiên không.Phi kiếm truyền thư!So với tiểu thiên hạc, phi kiếm truyền thư phải nhanh hơn nhiều.

Quả nhiên, không qua bao lâu, hai tên tu giả bay tới nơi này, hạ xuống, hướng Du Bạch thi lễ.Du Bạch chỉ vào đệ tử Đông Kỳ đang hôn mê trên đất: “người này pham vào Đông PHù cấm lệnh, từ giờ trục xuất Đông Phù.”

“vâng.”

Hai người hướng Bu Bạch hành lễ, xách theo người nhanh chóng bay đi.“Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi là Vô Không kiếm môn đệ tử của tiền bối Tân Nham.”

Du Bạch quay mặt qua, ôn hòa nói với Tả Mạc.Tả Mạc lắc đầu: “sư phụ ta là Thi Phượng Dung.”

Vừa rồi hai người giao thủ rất ngắn, nhưng vô luận là linh lực hay là vận dụng pháp quyết, thắng quá hắn không biết bao nhiêu.

Mà khí độ hai người lại thong dong không vội, Tông Minh Nhạn lãnh khốc sắc bén, Du Bạch tiêu sái tùy phong, đều là nhân trung anh kiệt.

Nhưng Tả Mạc tâm lý có chút không thoải mái, vô luận Tông Minh Nhạn hay Du Bạch, trên thân đề lộ ra vẻ cư cao lâm hạ.

Loại cảm giác này, Tả Mạc rất không ưa thích, hắn cố ý không muốn cùng Du Bạch kết thâm giao.“tiền bối Thi Phượng Dung?”

đáp án này hiến nhiên khiến Du Bạch có chút ngoài ý muốn.

Kỳ thực lúc hai người đả đấu, hắn liền chú ý tới.

Đạo kiếm mang thứ nhất, hắn còn không phát hiện cái gì, chỉ là kinh ngạc một tên linh thực phu lại có thể công nhiên phát ra kiếm mang.

Sau đó mới chú ý tới nhẫn kim kiếm trên tay Tả Mạc, mới hiểu ra.Hắn lúc này đã sẵn sàng nhúng tay.

Thiên Nguyệt giới là một tiểu giới điển hình mà tu kiếm chủ đạo, tai Thiên Nguyệt giới, tu giả giống như linh thực phu, là tư nguyên hết sức khan hiếm.

Không riêng gì Đông Phù, cơ hồ tại Thiên Nguyệt giới, tất cả trọng trấn của tu giả đều có cấm lệnh bảo vệ linh thực phu, loại tu giả sinh sản này.Nhưng lúc này, Tả Mạc phát ra đạo kiếm mang thứ hai.Du Bạch nhãn lực cao siêu, nhìn rõ ràng.Kiếm mang thứ nhất kiếm ý cực đạm, cơ hồ có thể không tính.

Nhưng là kiếm ý tại kiếm mang thứ hai, cực giống kiếm ý của Vô Không kiếm môn Băng Ly kiếm Tân Nham.Vô Không kiếm môn đột nhiên quật khởi, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, làm kẻ thống trị thực tế Đông Phù, Thiên Tùng tử tự nhiên sẽ càng thêm chú ý.

Du Bạch là quan môn đệ tử của Thiên Tùng tử, đối với Vô Không kiếm môn cũng biết nhiều hơn rất nhiều tu giả khác.Dị tượng xuất hiện khi Vi Thắng trúc cơ, đường thời kinh động Thiên Tùng tử.

Du Bạch tối hôm đó cũng từng đi theo sư phó, đi thám tra rốt cục là chuyện gì.

Hắn tận mắt nhìn thấy kiếm mang xung thiên khi Vi Thắng trúc cơ, bị chấn động chưa từng có.

Mà một màn biễu diễn kiếm ý hóa ly long của Tân Nham càng khiến hắn trợn mắt há mồm, cả đời khó quên.Hắn thiên phú hơn người, kiến thức cũng vượt xa đồng bối, Đông Phù một vùng, có thể có người sánh vai với hắn có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng trong một buổi tối, liên tục gặp hai lần rung động, cũng khiến hắn sinh ra hứng thú cực lớn với Vô Không kiếm môn, môn phái đê điều này.Hắn không khỏi tỉ mỉ đoán về Tả Mạc.Từ lúc bắt đầu, biểu tình trên mặt Tả Mạc không có biến hóa.

Điểm này Du Bạch cũng không ngại, hắn gặp qua kỳ nhân dị sĩ vô số, có tu giả nhẫn nại thường thường đều có chút quái dị.

Khiến hắn kinh ngạc là tuổi cùng tu vị của Tả Mạc, không phải cao, mà là thấp.Tu giả thường thường rất khó suy đoán tuổi, nhưng vẫn có thể từ con mắt, cử chỉ xuất ra phán đoán đại khái.

Tên đệ tử Vô Không kiếm môn trước mắt tuổi không nhỏ.

Tuổi như vậy, tu vi luyện khí kỳ cũng là rất thường gặp.Tuổi như vậy, tu vi thấp như thế, lại có thể lĩnh ngộ kiếm ý, điều này khiến Du Bạch rât kinh dị.Kiếm ý ẩn chưa trong đạo kiếm mang thứ hai đã có hình dáng, bạch vụ quanh kiếm mang hết sức dễ dàng mê hoặc người khác, đó cũng không phải vì vụ khí mang lại rét lanh, thực tế là do lượng lớn kiếm ý nhỏ mịn cấu thành.

Những kiếm ý nát vụn này xa xa không làm được hoàn thiện như kiếm ý của Tân Nham, nhưng tên đệ tử luyện khí kỳ này có thể khống chế nó trong một phạm vi nhất định.Điều này tương đương không dễ!Du Bạch cảm giác có chút khó tin.

Hắn xưa nay rất tự tin vào thiên phú bản thân, nhưng nhìn tới tên đệ tử giống cương thi này, hắn cảm giác không biết nên nói cái gì.

Hắn lần thứ nhất lĩnh ngộ kiếm ý là lúc đã trúc cơ trung kỳ, dưới sự rèn luyện của sư phó trong suốt ba mươi ngày ngồi tĩnh tọa, mới có lĩnh ngộ.Huống hồ, ngọc bài linh thực phu không dễ lấy!Du Bạch từ nhỏ lớn lên tại Đông Phù, biết rõ độ khó của nó.Vô Không kiếm môn lại sinh ra một nhân vật lợi hại!

Tuy nhiên hiện tại hắn tu vi không cao, nhưng tiền đồ tương lại là không thể tính được.Nguyên bản trong lòng Du Bạch, Vô Không kiếm môn cao thâm khó lường càng thêm thần bí.“Thay ta vấn an tiền bối Thi Phượng Dung.”

Du Bạch ôn văn nho nhõ, chú ý tới vẻ giới bị trong mắt Tả Mạc, hắn vốn là người kiêu ngạo, lòng kết giao cũng đạm nhạt: “Đông Phù tuy bảo hộ linh thực phu, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, không cần dễ dàng cùng cười xung đột.”

Nói xong chắp tay, phiêu nhiên rời đi.Tả Mạc lập tức thả lỏng, hắn trước đã chuẩn bị sẵn thụ thương, không nghĩ tới lại an nhiên vô sự, khiến hắn cảm thấy khó hiểu.Phó Kim cũng không có gì đáng ngại, hết sức kiên quyết cự tuyệt nhận tinh thạch Tả Mạc đưa cho.

Lần phong ba này, cũng khiến giao tình của hai người bất đồng dĩ vãng (khác xưa).

Tả Mạc không thích Du Bạch, nhưng lại hết sức vừa lòng cùng Phó Kim kết giao.Mọi người đều là tiểu nhân vật mà!Phó Kim là địa đầu xà nơi này, nhà nào bán cái gì, hắn rõ mồn một.

Tả Mạc cần thứ gì, hắn chỉ cần một canh giờ là giúp hắn mua đủ.Những hạt giống linh thảo linh dược đủ chủng loại, đầy một bao lớn.

Ba mươi viên tinh thạch, cũng bị Tả Mạc tiêu sạch.Cầm lấy đồ vật mới mua được, cáo biệt Phó Kiem, ngồi trên nhạn mỏ tro bay thẳng về Vô Không sơn.Hắn đã có chủ ý, không tới trúc cơ, hắn tuyệt không ra khỏi sơn môn.

Sự tình phát sinh hôm nay hắn vẫn còn sợ. cùng Đông Kỳ kiếm môn kết thù, nếu là gặp đệ tử Đông Kỳ, mình thảm rồi.

Mỗi lần đều may mắn như hôm nay, đó là nằm mộng.Đông PHù cũng không phải địa phương an toàn gì.Chương 38 : Hành Phương việnConverter: cuongphoenixDịch giả: cuongphoenixHiệu đính: Mr.LookluckHai mươi mẫu linh điền, Tả Mạc cần cẩn thận quy hoạch.

Tiền vốn trong tay hắn quá ít, loại hạt giống linh dược tốt, hắn cũng mua không nổi.

Căn cứ tiền bối Ngụy Nam tổng kết ra kinh nghiệm, hắn chon một vài loại đều có giá khá rẻ.

Vì xác bảo lợi ích, Tả Mạc còn cẩn thận nghe ngóng tình hình hiện nay, sau đó mới mang theo bao lớn hạt giống hồi sơn.Nhưng hắn còn không thể lập tức gieo trồng.Tạm thời trước mắt, hắn chỉ có kinh nghiệm trồng linh cốc.

Bất kỳ trồng loại linh thực nào, điều nhiện đều không giống nhau.

May là trong ngọc giản của tiền bối Ngụy Nham đều có miêu tả khá tỉ mỉ, hắn không cân từ mình dò dẫm.Nghiên cứu ngọc giản, khổ luyện thai tức luyện thần, ngoài ra, hắn còn cần phải kiêm quản lý dược điền tại Lãnh Vụ cốc, mỗi ngày đều bận rộn chí cực, cơ hồ chân không chạm đất.Chờ khi nghiên cứu ngọc giản cũng khá khẩm, hắn liền bắt đầu lo liệu công tác chuẩn bị bước đầu. may là vài loại linh dược linh thảo này cũng khá phổ thông, cũng không phải thứ gì trân quý hiếm lạ, nếu không, hắn chỉ có thể giương mắt nhìn.“Ta rất nghèo, ta rất nghèo, ta rất nghèo nghèo nghèo nghèo…”

Lầu bầu, tiểu Mạc chỉ huy giun lật bùn cày linh điền, linh thảo linh dược mua tới đều gieo xuống.Mấy ngày trôi qua, hai mươi mẫu linh điền, đã có chút linh thảo linh dược đâm chồi, xanh non mơn mởn, gánh vác hy vọng của Tả Mạc.Tả Mạc cuối cùng có thể thả lỏng chút, những ngày này lượng công tác khổng lồ, ngay cả hắn cũng cũng giác sắp không chịu nổi.

Hạt giống sau khi gieo xuống, luowngj công tác liền giảm hơn phân nửa, hắn cũng có thể rảnh tay tu luyện.

Đây cũng là vì cái gì kiếm tu thường không ưa thích kiêm tu các pháp quyết dành cho sinh hoạt khác.

Tu luyện pháp quyết nào đều cần thời gian cùng tinh lực rất lớn, đối với kiếm tu mà nói, bọn họ chỉ cần chuyên chú tu kiếm, điều này khiến bọn họ có được chiến lực không gì có thể so sánh.Đây cũng là vì cái gì trong tất cả tu giả, nếu luận một chọi một, kiếm tu có được lực lượng cường đại nhất.Đương nhiên, tình huống thực tế cũng sẽ kha phức tạp.

Hai tên tu giả trong lúc chiến đấu, nhân tố có thể ảnh hưởng tới chiến đấu thực sự có rất nhiều, đan xen phức tạp.

Tỷ như tu vi, tỷ như pháp bảo, tỷ như phù trận, tỷ như pháp quyết, v..v..Tả Mạc không cần phải suy xét nhưng cái này, ít nhất trước khi trúc cơ, hắn không cần suy xét những thứ này.

Đối với hắn mà nói, trước mắt trọng yếu nhất chính là trúc cơ.

Thứ yêu là năm loại ngũ hành pháp quyết cơ sở, thứ này sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới lợi ích của hắn sắp tới sẽ có bao nhiêu.Hắn vứt bỏ thập chính tâm pháp, muốn dựa vào nó để trúc cơ, cơ hồ là nằm mộng.

Thai tức luyện thần trở thành tuyển chọn duy nhất của hắn, hắn coi nó là tâm pháp tu linh lực để tu luyện.

Sau trúc cơ, môn phái sẽ truyền thụ tâm pháp, lúc đó hắn có thể có rất nhiều con đường để lựa chọn.Đoạn thời gian này, thực là rất bận, bận tới mức hắn quên mất sự tồn tại của Bồ yêu.

Mãi tới hiện tại, hắn đột nhiên nghĩ tới Bồ yêu, vẫn quyết định đi thức hải nhìn xem.Tiến vào thức hải, hắn trợn mắt há mồm.Diện tích thức hải so với trước, không biết đã mở rộng mấy lần, điểm này không khiến hắn kinh ngạc, bởi vì thần thức của hắn tiến bộ rất nhiều.

Hắn sớm phát hiện, một khi thần thức của hắn tiến bộ, diện tích thức hải sẽ theo đó mở rộng.Khiến hắn trợn tròn mắt là một con sông – không biết từ lúc nào, trong thức hải của hắn có thêm một con sông.Một con sông lấp lãnh, mặt sông không rộng, nhưng lại vô cùng thẳng, mem theo trung tuyến thức hải, chia thức hải làm hai.

Đợi lúc Tả Mạc tới gần, mới kinh hãi phát hiện, trong sông không phải nước, mà là vô số băng tinh lớn lớn nhỏ nhỏ, ánh sáng chiết xạ băng tinh, ánh sáng choi mắt khiến thức hải trở nên sáng hơn.

Chúng nó chậm rãi phập phồng, giống như sóng vậy, nỗi lên lớp lớp ngâng quang chói mắt, giống như một ly long bằng băng đang ngủ say.Hai bờ sông là lửa đỏ dày đặc, lửa đỏ rực cháy, tựa như thủy tảo màu hồng mọc trên sông.Trên hư không, ngôi sao kia càng sáng ngời, vô luận là lửa đỏ tứ ngược, hay là sông băng lấp lánh chói sáng, đều không thể che đi ánh sáng của nó.Trong biển lửa, bên bờ sông băng, dưới ánh sao, một bia mộ mây đen lượn lờ, Bồ yêu an tĩnh ngồi nghe âm khuê đặt trên đùi.Tả Mạc hoàn toàn bị cảnh trước mắt chấn ngốc.Thức hải rất an tĩnh, chỉ có thanh âm âm khuê phiêu đãng.

Lửa đỏ múa may, như vũ nữ cực xinh đẹp đang vặn vẹo, sông băng chậm rãi lưu dộng như kiếm, rét lạnh, sâu khó dò, tất cả, hợp thành một bức tranh rộng lớn, mang tới cho hắn xung động không thể lý giải.Qua hồi lâu, Tả Mạc hồi thần.Biển lửa cùng sao là cái gì, hắn còn không rõ ràng, nhưng con sông băng này, giống như kiếm ý thủy triều băng mà mình lĩnh ngộ!

Đối điểm này, hắn tương đương chắc chắn.

Bởi vì hắn nhìn ra, giữa sông lưu động không phải băng, mà là vô số kiếm ý!

Con sông băng này chính hình thành đoạn thời gian này, ẩn ước, hắn cảm giác tựa hồ có liên hệ gì đó, nhưng hắn vắt óc suy nghĩ, vẫn không thu hoạch được gì.Biển lửa cùng sao xuất hiện rất sớm, hẳn là liên quan tới thai tức luyện thần.

Thời gian sao xuất hiện là lúc hắn hoàn thành một hơi, chẳng lẽ nó đại biểu một hơi?

Lửa đỏ thì sao?>Hắn muốn hỏi Bồ yêu, nhưng hắn cũng biết, Bồ yêu khẳng định không đáp.A, đương nhiên, nếu có tinh thạch, vậy là chuyện khác.Tả Mạc không quấy nhiễu Bồ yêu, tự mình lui ra thức hải.Chờ lúc Tả Mạc tan biến, Bồ yêu mở mắt, trong con mắt đỏ lòm đó, ẩn hiện vẻ nôn nóng.Tuy đã luyện khí tầng thứ chin, nhưng cách trúc cơ, còn một đoạn khoảng cách.

Luyện khí kỳ tầng thứ chin cần linh lịnh xa xa vượt quá mấy tầng trước.

Tả Mạc cũng không nóng lòng, có linh mạch phẩm giai cao như thế tương trợ, nếu mình còn không cách nào trúc cơ, vậy thật sự là không cần tu luyện.Hắn có thể cảm thụ được thời gian này linh lực tăng trưởng rất nhanh.Hỏa long thảo bị Tả Mạc chuyển qua linh điền của mình, Tây Phong cốc ánh sáng sung túc, càng thích hợp hỏa long thảo sinh trưởng.Vẫn như bình thường, Tả Mạc đứng trước hỏa long thảo, vận chuyển linh lực, hai tay nhanh chóng biến ảo, rõ ràng là xích viêm quyết.

Hắn luyện tập chỉ pháp trong nước rất lâu, mực độ linh hoạt của hai tay hắn hiện nay đã mạnh hơn rất nhiều so với trước kia, đối với hắn chỉ pháp xích viêm quyết cũng không phúc tạp, lúc thi triển độ khó cũng giảm đi rất nhiều.Một tia quang tuyến màu vàng nhọt nhỏ yếu, từ trên trời hạ xuống, thông qua hai tay Tả Mạc, dẫn tới hỏa long thảo.Xích viêm quyết có thể ngưng tụ tinh hoa thuần dương, đối với linh thực rất bổ dưỡng.Tả Mạc không nhúc nhích, giống như thạch nhân.Xích viêm quyết chú trọng tĩnh tâm ngưng thần cùng độ kéo dài, điểm này đối với Tả Mạc hoàn toàn không thành vấn đề.

Trên thực tế, sau khi lấy được ngọc bài, hắn mới phát hiện, hắn đi một ít đường vong, nếu như lúc đầu tuyển chọn xích viêm quyết, hắn có thể lấy tới ngọc bài càng sớm. chẳng qua, trên đời này không có chịu thiệt vô ích, thảo mộc quyết khó khăn nhất trong năm loại pháp quyết bị hắn học hiểu được, mấy loại pháp quyết khác cũng nước chảy chỗ trũng.Thời gian từng chút trôi qua.Ánh sáng vàng nhạt từ trên trời hạ xuống thoáng chuyển đậm, hai tay Tả Mạc nổi lên một tầng ánh sáng màu vàng nhợt, thật như một lớp vàng.Phiến lá hỏa long thảo càng thêm tươi sáng, cả gốc linh dược lộ ra sinh cơ bừng bừng.Liên tục khoảng thời gian năm nén hương, hắn lúc này mới ngừng lại. hai tay chớp động, luồng sáng màu vàng nhật tức thì tan biến.Kiểm tra gốc hỏa long thảo một chút, Tả Mạc hết sức vừa lòng, xích viêm quyết có công hiệu cực tốt với cây thực vật tính dương.Tất cả thực vật, đều phân âm dương.

Tả Mạc cũng chia linh điền của mình làm hai, mảnh nhiều ánh sáng mặt trời để trồng thực vật tính dương, mà nơi râm mát hơi nước sung túc trồng thực vật tính âm.Tả Mạc chuẩn bị thi triển địa khí quyết, mỗi ngày thi triển pháp quyết này cho linh dược linh thảo, đây là nhiệm vụ hắn tất phải hoàn thành.

Cũng không biết có phải là hắn dùng nhiều hay không, xích viêm quyết cùng địa khí quyết rất nhanh đạt tới tầng thứ ba, hoàn toàn không gian nan như lúc trước đột phá ba loại kia.Chẳng qua hắn nghĩ lại, cũng đại khái minh bạch, tuyệt đại bộ phận công lao trong đó phải quy cho thai tức luyện thần. thần thức của hắn cường đại vượt xa trước kia.

Mà vô luận tĩnh tâm ngưng thần cho xích viêm quyết hay câu thông cảm ứng cho địa khí quyết đều có quan hệ mật thiết với thần thức.Đột nhiên, một luồng ánh sáng màu tím từ chân trời phút chốc rơi xuống dừng trên tay hắn.Một phi kiếm màu tím dài bằng ngón giữa, đột nhiên xuất hiện phía trên tay Tả Mạc.Phi kiếm truyền thư?Tả Mạc quay đầu nhìn ngó, không có nhìn thấy người khác, đích xác là tìm mình.

Hắn cẩn thận vươn tay chạm vào phi kiếm, ngón tay vừa chạm, trong đầu có thanh âm vang lên“giờ thân tới viện Hành Phương.”

Là thanh âm sư phó Thi Phượng Dung.Tả Mạc lúc này mới an tâm.

Thời gian trước, hắn bị tiểu thiên hạc màu hồng giày vò lên bờ xuống ruộng, thật không dễ dàng được yên tĩnh.

Tả Mạc đáng thương, thần kinh hết sức giòn yếu của hắn bị dày vò, đối với mọi thứ đều nghi thần nghi quỷ.Đoạn thời gian này, sư phó vẫn không tìm hắn, nghĩ tới cũng phải bỏ ra chút thời gian an bài hắn.Tả Mạc lập tức phấn chấn, tạo nghệ sư phó trên phương diện luyện đan vô cùng thâm hậu, mà theo sư tỷ Lý ANh Phượng nói, đan dược sư phó luyện ra đều rất dễ bán.

Thời gian trước, sư phó một phực vân du bên ngoài, thu nhập của môn phái cũng chịu ảnh hưởng lớn.Mà căn cứ kinh nghiệm tổng kết trong ngọc giản của tiền bối Ngụy Nham, luyện đan so với trồng linh thảo kiếm tinh thạch nhanh hơn nhiều.Giờ thân, Tả Mạc chuẩn xác đi tới viện Hành Phương.Đây là lần đầu hán tới viện Hành Phương, vừa bước vào viện, hắn liền nhìn thấy rất nhiều nữ đệ tử đang làm việc.

Có người đang phối chế linh dược, có người lựa chọn phân loại, còn có người linh lực trên tay tuôn ra, linh dược lập tức biến thành vụn phấn.

Viện lớn như vậy, lại không có tới 40 nữ đệ tử làm việc.Nhìn thấy Tả Mạc, các nữ đệ tử lập tức ngừng tay.“sư huynh!”

“sư huynh!”

Chương 39 : thử nghiệm luyện đanConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.Looklucktừ hôm nay trở đi, người theo ta học luyện đan.

Nhiệm vụ tháng này rất đơn giản, năm viên tích cốc hoàn, phẩm giai tùy ý, cuối tháng giao cho ta.”

Thi Phương Dung lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi chuẩn bị mười phần tài liệu, không đủ tự bỏ tinh thạch mua.

Phương pháp luyện chế tích cốc đan tại thư phòng.

Ngọc giản trong thư phòng ngươi đều có thể xem, vượt quá tu vi của ngươi, ngươi xem cũng không hiểu.

Mọi thứ đều để trong đan phòng bên phải sương phòng, sau này là đan phòng của ngươi.

Xong rồi, ngươi tự đi làm đi.’Nói xong, Thi Phượng Dung quay người tiến vào đan phòng, phanh một tiếng, đan phòng khép chặt.Tả Mạc sửng sốt đứng yên tại chỗ.Cái này… thế này cũng gọi là cùng sư phó học luyện đan sao?Chuyển mắt nhìn quanh bốn phía, chung quanh trống rỗng, không có một bóng người.Tả Mạc cười khổ, mình sao lại gặp loại người này?

Cũng cùng loại với Bồ yêu, trước nay không có giải thích.

Mà sư phó hiện tại càng cực phẩm, ném mình qua một bên không nói, còn quy định hắn hoàn thành bao nhiêu.Khi Tả Mạc tiến vào thư phòng, hắn trợn tròn mắt.Sao mà tìm?Trong thư phòng, bồng bềnh vài trăm tấm ngọc giản màu sắc khác nhau, chúng nó như một bọn hải tử tinh nghịch, bay tới bay lui trong thư phòng.

Mỗi tấm ngọc giản, đều có đám khí xoáy màu sắc khác nhau cuốn lấy, những xoáy khí này nâng ngọc giản bay tới bay lui.“tích cốc hoàn.”

Suy xét hồi lâu, Tả Mạc đành kêu lên một câu.Các ngọc giản tự do bay bổng, không có chút phản ứng.Phương pháp không đúng!

Nhưng thu phòng không có thứ khác, Tả Mạc gãi đầu, cũng hết cách.Chẳng lẽ dùng thần thức?Do dự một lúc, hắn vận thần thức.

Thần thức vừa đụng vào một xoáy khí ở một ngọc giản, lập tức bị một vài thứ tiến nhập vào não.“linh dược phổ đồ, Tiểu Liên giới tán tu, Đông Minh tán nhân viết, bao gồm linh dược đồ phổ bốn trăm loại…”

Tả Mạc tinh thần khẽ chấn động, thần thức dồn dập chạm vào ngọc giản khác, tin tức mỗi ngọc giản đều hiện lên trong đầu hắn.

Rất nhanh, hắn tìm thấy phương pháp chế tích cốc hoàn trong một ngọc giản, ngọc này này chứa phương pháp luyện chế ba loại đan dược cơ sở nhất.Tích cốc hoàn là đan dược cơ sở nhất, tác dụng của nó rất đơn giản, là chống đói, dùng sau có thể bảo trì không đói lâu dài, tính ra cũng là một loại đan dược thực dụng. thần thức khóa định ngọc giản này, ngọc giản tự động bay tới trước mặt hắn.

Cầm lấy ngọc giản, rót vào linh lực, phương pháp chế tác tích cốc hoàn tức khắc hiện trước mặt hắn.Nhưng mà, Tả Mạc đáng thương lại trợn mắt.“Quân phục diệp, thần hoàng thạch, tam tam chi lưu hỏa, đỉnh khí trầm để…”

Mỗi chứ, Tả Mạc đều biết, nhưng tổ hợp lại, hắn như rơi vào sương mù, hoàn toàn mộng rồi.Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!Tả Mạc liều mạng nói với hắn như thế, hắn đã sắp điên rồi.

Mãi cho tới nay, hắn đều cho là, thành nội môn đệ tử, ý nghĩ khổ nhật đã hết, ngày lành đã tới!

Nhưng mà hắn hiện tại mới biết, hắn sai rồi, mà lại sai lớn! hắn chỉ từ một cái hố, nhảy đến một cái hố sâu hơn thôi, khiến hắn cảm giác muốn khóc mà vô lệ còn là vì chính hắn đã cam tâm tình nguyện, phí hết tâm tư nhảy xuống! hắn trước kia vẫn khổ vì không người chỉ điểm, hiện tại thành nội môn đệ tử, bái sư, nhưng có khác gì trước kia?Qua hồi lâu, tâm tình mới ổn định lại.Bị sư phó triệt để không nhìn, Tả Mạc lúc này lại quật cường. không phải chỉ là tích cốc hoàn sao?

Chỉ là luyện đan sao?

Chỉ là không dạy sao?Lại phí nửa ngày, hắn mới đụng chạm hết vài trăm ngọc giản trong thư phòng, tính ra tổng cộng 570 ngọc giản.

Mà hắn có thể nhìn, chỉ có 21 ngọc giản.21 ngọc giản được tuyển ra, tất cả đều trôi nổi trước mặt hắn.“hỏa vân đan thiên” không phải hắn muốn, ném một bên.“Băng lam đan thiên” không phải, ném một bên.“Vũ Hóa đan thiên”, mất.….Mãi tới khi nhìn thấy luyện đan sơ yếu, Tả Mạc vui, lập tức bắt lấy, đây mới là thứ hắn muốn.Đọc luyện đan sơ yếu như sói đói gặp cừu non, rất nhanh hắn đọc nhập tâm.

Thứ trong ngọc giản, đối với hắn mà nói là vô cùng mới lạ, nghiễn nhiên là một thế giới mới. luyện đan sơ yếu nội dung không quá phức tạp, toàn bộ đều là một ít nội dung cơ sở liên quan tới luyện đan, tỷ như tỷ lệ dược tài, tỷ như vận dụng lô đỉnh, tỷ như khống khỏa, v.v.Khi hắn ngẩng đầu lên, bóng đêm đã phủ xuống, bất tri bất giác, hắn đã ở trong thư phòng mấy canh giờ.Thở phào một hơi, đứng lên, hoạt động cổ cùng chân, mắt có vài phần lơ mơ, hắn đang nhớ lại. luyện đan sơ yếu cũng không phải ngọc giản cao cấp gì, nhưng nội dung bên trong thực dụng, cũng tuyệt đối không phải trên chợ có thể mua được.

Tả Mạc trải qua ngoại môn đệ tử, hiểu rất rõ ràng, cơ hội trước mắt khó được.Còn về sư phó dạy hắn hay không, hắn sớm ném sau đầu, hắn giống như phát hiện bảo bối, lại bắt đầu đọc.Liên tiếp mấy ngày, hắn đều ngâm mình trong thư phòng.

Nếu là ngọc giản hắn có thể đọc, hắn đều không bỏ qua.

Không chỉ sau này sẽ dùng tới, hiện tại bỏ chút sức lực, ngày sau lúc cần cũng không phải phát sầu. nếu chuyển ngọc giản thành tinh thạch, có thể đu mua mười tên Tả Mạc.Nếu ngày nào đó mình nghèo khó, còn có thể đem nội dung trong ngọc giản bán đi lấy tinh thạch.Trong thư phòng, Tả Mạc cười he he.Mái tới lúc đầu váng mắt hoa, Tả Mạc cuối cùng nhớ hết nội dung 21 ngọc giản. lúc này hắn mới nghĩ tới đan phòng bên phải sương phòng mà sư phó cho mình dùng, liền hứng khởi bừng bừng chạy tới sương phòng bên phải.Trong gian phòng, bắt mắt nhất là một cái lò luyện đan bằng đồng xanh ở trung ương, ước chừng cao bằng hai người, ba chân tròn.

Mấy bồ đoàn chung quanh, có vài cái bàn bày dựa tường, trên bàn có không ít thứ.

Sư phó chuẩn bị cho hắn 10 phần tài liệu, cũng đặt ở kia.Tả Mạc đi quanh lò đan, miệng lẩm bẩm: “thật là hẹp hòi.”

Đừng đánh giá cao tên to con trước mắt, kỳ thật chỉ là một lò luyện đan cấp 1.

Lò Luyện đan trọng yếu nhất là ly hỏa phù trận dưới đáy lò, trên thân lò có một bàn âm dương bát quái, rót vào linh lực, là có thể điều khiển ly hỏa phù trận.Khống hỏa là bước trọng yếu nhất trong quá trình luyện đan.

Tỷ như trước kia Tả Mạc xem qua tam tam chi lưu hỏa, tam tham ý ba dọc ban gang, mà lưu hỏa chỉ là một loại lửa phi thường đặc thù, lửa chính sẽ men theo lỗ dẫn lửa mà toát ra.Tả Mạc dán hai tay lên bàn bát quái, rót linh lực vào trong, quả nhiên đáy lò nổi lên một ngọn lửa.Căn cứ ghi chép trong luyện đan sơ yếu, cẩn thận khống chế ly hỏa phù trận. ly hỏa phù trận trong lò luyện đan cấp một không phải hàng cao cấp gì, chỉ có thể sinh ra sáu loại biến hóa, không lâu lắm, Tả Mạc liền có thể dùng khá quen tay.Dùng lại dùng, Tả Mạc đột nhiên cảm giác khống hỏa giống như hắn dùng xích viêm quyết.Năm loại pháp quyết của linh thực phu phân về ngũ hành, nghe nói, linh thưc phụ chia thiên địa vạn vật ra âm dương, mà phân thuộc ngũ hành.

Xích viêm quyết là pháp quyết cơ sở trong năm loại thuộc hỏa, từ góc độ này, hai cái đích xác có điểm chung.

Chẳng qua, ngũ hành âm dương tuy có đường lớn riêng biệt, nhưng theo kiếm tu quật khởi, nó dần sa vào một thể hệ đơn độc, người nghiên cứu đa phần là tán tu.Luyện đan là môn học vấn, liệu có điểm chung với lý luận của linh thực phu hay không, Tả Mạc không rõ.Nhưng, nếu như kiếm ý có thể cùng canh kim quyết dung hợp, xích viêm quyết cùng khống hỏa nếu có liên hệ gì đó, hắn cũng không thấy ngạc nhiên.Tâm pháp xích viêm quyết hắn mua tới rất thô ráp, tu tới tầng thứ ba đã là cực hạn, mặt sau hoàn toàn không có thêm, hắn tham ngộ chỉ có ba tầng đầu.Nhắm mắt lại, hai tay dán lên mặt bàn bát quái, cẩn thận cảm nhận sự vi diệu nơi ly hỏa phù trận.Cảm nhận hồi lâu, còn không có gì đột phá, hắn có loại trực giác, hai cái này hẳn có thể kết hợp một chỗ, nhưng vô luận hắn xoay chuyển thế nào, đều không có phản ứng.

Đành chịu, hắn chỉ có thể vứt cách nghĩ này qua bên.

Trên phương diện luyện đan, hắn chỉ là tân đinh không thể mới hơn, nói gì tới sáng chế một loại mới, hiện tại quá sớm.Trước thành thực luyện tích cốc hoàn đi, miễn cho cuối tháng giao không ra năm viên, không chừng vị sư phó mặt lạnh của mình sẽ trừng phạt mình.Phương pháp luyện chế tích cốc hoàn hắn nhớ kỹ trong lòng, hiện tại chỉ thiếu thực nghiệm.Mười phần tài liệu chồng chất trên bàn, đều đã qua xử lý.

Nữ đệ tử ngoại môn trong viện, một trong công tác chủ yếu của các nàng là gia công xử lý một cách đơn giản các loại dược tài.

Tích công hoàn, loại đan dược cơ bản này, tự nhiên sẽ không liên quan tới việc xử lý quá phức tạp.Cẩn thận án theo tỉ lệ bỏ các loại dược tài vào lò luyện, Tả Mạc ngồi ổn trước mặt lò luyện đan, ổn cố tinh thần, hai tay dán trên bàn bát quái, rót linh lực vào.Lò luyện đan phát ra ánh sáng hồng nhạt, Tả Mạc cẩn thận mà khẩn trương chuyển vận linh lực.Một canh giờ trôi qua, Tả Mạc trán lấm tấm mồ hôi.Hắn cảm thấy phí sức.

Bảo trì rót vào linh lực ổn định thời gian dài, là một việc tương đương phí sức.

đáng chết! một canh giờ trôi qua, dược tài vừa vặn có hiện tượng hòa tan, cứ thế này, không mấy canh giờ, dự tính là không xong.Nghĩ lại liên tiếp mấy canh giờ bảo trì loại linh lực vận chuyển thế này, Tả Mạc cảm giác phiền hà lớn.Lại qua một canh giờ, mồ hôi ướt đẫm lưng.Đột nhiên, linh lực hắn bất ổn.Xuy!Trong lò luyện bay ra một luồng khói đen, một mùi cháy khét tràn ngập gian phòng.Hộc hộc, không kịp ảo não, Tả Mạc thu hồi linh lực, ngồi trên đất, không ngừng thở mệt nhọc. hắn toàn thân ướt đẫm, một phần là thời gian dài chyền thâu linh lực dẫn tới mệt mỏi, một mặt là do hắn ngồi gần lò luyện đan, lửa trong lò hun hắn toàn thân như tôm luộc, đỏ rực.Hắn không lập tức luyện đan lân fhai, mà cố gắng đứng lên, leo lên nhạn mỏ tro hồi Tây Phong cốc.

May mà mình là nội môn đệ tử, trong sơn môn có thể ngồi tọa kỵ, vừa rồi còn không thấy gì, ngồi trên nhạn mỏ tro hắn chỉ cảm thấy toàn thân kiệt sức, ngay cả ngón tay cũng khó động.Hắn chưa bao giờ có loại mệt mỏi như hôm nay.

Chiến đấu là đem lực lượng toàn thân tụ tập, mà luyện đan là xe tơ bóc vỏ, từng chút từng chút, mãi tới khi ép khô một chút linh lực cuối cùng trong thân thể.

Tuy hắn hiện nay linh lực không tính yếu, nhưng đối mặt loại cường độ đưa linh lực vào như vừa rồi, cũng vẫn ăn không tiêu.

Mà hơi chút bất cẩn, nỗ lực đều bị hủy.Tả Mạc lòng đầy bi ai, từ góc độ hắn mà nhìn – quả nhien, phàm là thủ đoạn dễ kiếm tinh thạch, không một loại dễ dàng giản đơn.Tinh thạch không dễ kiếm a!Chương 40 : Trợ giúpConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckTrên bồ đoàn trong thạch thất, Tả Mạc an nhiên nhập định, không chút động đậy.Linh khí nồng nặc, thông qua thần đình, thiên trung, dũng tuyền ba huyệt vị, tiến vào trong thân thể hắn.

Nhất là huyệt thần đình, linh khí tuôn vào, sẽ mang tới cảm giác mát lạnh, khoan khoái không tả nổi.

Từ lúc Tả Mạc hoàn thành một hơi, hô hấp miệng mũi liền nhược hóa rất nhiều.

Hắn hiện tại chỉ có thể đả thông ba huyệt vị, nếu có thể đạt tới cảnh giới mười hơi, không chỉ một vòng 361 huyệt vị đều mở, ngay cả các lỗ chân lông toàn thân dù nhỏ cũng đều thông sướng không ngại, cũng thiên đệ câu thông.Dương nhiên, chuyện kia với hắn mà nói, thực rất xa xôi.

Thần thức tuy tăng cường không ít, nhưng mà tới trước mắt, hắn còn không phát hiện có thể dùng làm gì, hắn hiện tại cần linh lực, không ngừng tăng thêm linh lực, bằng đó sớm ngày hoàn thành trúc cơ.Từ nhập định tỉnh lại, Tả Mạc phun khí như tiễn.Sư huynh cũng không biết ở trong kiếm động thế nào, Tả Mạc trong đầu đột nhiên toát ra ý nghĩ này.Kỳ thực hắn rất hâm mộ con đường mà sư huynh tuyển chọn, chỉ cần chuyên chú một việc.

Bất quá hắn vẫn thanh tỉnh nhận thức, con đường của sư huynh cũng không thích hợp hắn, cho nên hâm mộ thì hâm mộ, chuyện gì nên làm thì phải làm.

Hắn vẫn cảm thấy, trên dương diện kiếm, hắn không có bao nhiêu thiên phú.

Nếu như không phải vì có sự tồn tại của Bồ yêu, đừng nói là kiếm ý, ngay cả làm được như sư huynh đều không có khả năng.Thiên phú của hắn trên phương diện ngũ hành, trừ canh kim quyết được Bồ yêu chỉ điểm, bốn loại pháp quyết khác, hắn đều tự mình mò mẫm tìm ra.

Cho nên hắn càng nóng lòng với ngũ hành pháp quyết, có lúc hắn không cấm nghĩ, chẳng lẽ chính mình trước kia từng là tán tu?Tán tu mới ưa thích ngũ hành pháp quyết.Chẳng qua, dù mình là tán tu, chỉ sợ cũng là một tên chả ai biết tới, sinh hoạt trong tầng lớp tán tu thấp nhất.Nhưng nếu là thế, mình vì cái gì bị sửa dung mạt thức? hắn không kìm được nắm tay.Cẩn thận lui ra thạch thất, đi ra ngoài cửa động, mặt ngoài ánh mặt trời khiến hắn nheo mắt.

Ánh nắng ấm áp khiến tâm tình tối mù của Tả Mạc bất giác mở ra.

Đi tới linh điền, nhìn vào linh dược tươi xanh mơn mởn, tâm tình hắn lại tốt hơn một chút.

Linh thực phu đại khái là một chức nghiệp có thể trực tiếp giải thích sự liên quan cày cấy cùng thu hoạch, khi ngươi bỏ ra mồ hôi, vui sướng khi sắp thu hoạch khiến người tràn đầy hy vọng.

Cho dù sinh hoạt khắc khổ như lão già đen, đến lúc thu hoạch, hắn cũng mặt mày rạng rỡ.Tả Mạc thầm tính ngày, lại một kỳ gieo trồng linh cốc bắt đầu.

Tiểu viện trước kia của hắn, đã nhường cho lão già đen, lão già đen nhìn chằm chằm năm mẫu linh điền kia lâu lắm rồi. nếu không có lão già đen, hắn cũng không làm quen sư huynh Vi Thắng, nhân điểm quan hệ này, hắn với lão già đen tự nhiên giao tình không bình thường.Hôm nay vô sự, Tả Mạc liền có tâm tình đi thăm bọn họ.

Chẳng qua tiểu viện không có tìm được người, Tả Mạc dự đoán lão già đen đi ra đồng, dứt khoát đến thẳng cánh đồng.

Quả nhiên, hắn nhìn thấy lão già đen ở đó, còn có Quách Lư sư đệ, khiến hắn có chút không quen.

Ngoại môn đệ tử vô luận năm tuổi tu vi, nhìn tới nội môn đệ tử nhất định phải xưng hô sư huynh sư tỷ, điểm này tại môn phái nào cũng thế.Lão già đen thấy Tả Mạc, không khỏi lộ vẻ kinh hỉ: “Tiểu Mạc ca.”

Bệnh của Quách Lư xem ra đã khỏi hẳn, hắn cùng Tả Mạc không quen, có chút câu thúc hành lễ: “Tả sư huynh.”

Bị hai người hơn mình nhiều tuổi gọi sư huynh, Tả Mạc hết sức khó hcius, may mà mặt hắn cứng ngắc, nhìn không ra cái gì.“ Linh cốc lão hắc trồng thật cứng cáp.”

Tả Mạc nhìn quanh linh điền, không khỏi khen một câu, tiện tay niệm động pháp quyết, tưc thì mây bay tới, rào rào mua liên miên không ngớt.

Lão già đen lập tức lộ vẻ vui mừng, Quách Lư cũng không khỏi lộ vẻ kính phục. tiểu vân vũ quyết tầng thứ tư, hiếm người đạt tới.Quách Lư thời gian trước vẫn nằm trên giường an dưỡng, nhưng một vài đại sự của bản môn, hắn cũng nghe lão già đen nói.Trong vòng một năm liên tục ba ngoại môn đệ tử trở thành nội môn đệ tử, thịnh huống như thế, bản môn chưa từng có, tất cả đệ tử ngoại môn đều bị khích lệ, rất nhiều đệ tử ngoại môn cũng càng cố gắng khắc khổ.Quách Lư cẩn thận đánh giá vị tiểu sư huynh này, tiểu sư huynh Tả Mạc cũng tính là đệ tử nội môn tu vi thấp nhất chơ tới giờ, một đệ tử luyện khí kỳ còn chưa trúc cơ!

Nhưng danh thiên tài của tiểu sư huynh lại không phải hư danh, có thể chưa luyện khí kỳ lấy được mầm xuân ngọc bài, Quách Lư chưa từng nghe tới.Hắn thiện trường canh kim quyết, mấy năm nay tuy nỗ lực, nhưng thủy chung không cách nào đột phá tầng thứ ba, nhìn thấy tiểu sư huynh trở thành linh thực phu, hắn không khỏi tâm động.Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nổi lòng hâm mộ lão già đen.

Vô luận là sư huynh vi thắng, hay là tiểu sư huynh Tả Mạc, đều có quan hệ tốt với lão già đen, nước lên thuyền lên, lão già đen hiện nay trong số ngoại môn đệ tử chạm tay có thể bỏng.

Chẳng qua lão gà đen làm người yên phận, vẫn thành thực trồng linh cốc.

Quách Lư lần trước vì giúp lão già đen mà bị thương, mà lúc an dưỡng lão già đen vẫn chiếu cố, hai người quan hệ cực tốt.“hai con giun lật bùn, không có tác dụng lớn, chẳng qua dùng để cày ruộng lại rất thực dụng.”

Tả Mạc đưa cho hai người một ống trúc nhỏ, trong ống trúc bịt một con giun bùn.

Hắn căn bản không nghĩ tới Quách Lư cũng ở, nhưng may là trong tay còn dủ giun lật bùn.Hai người vội cảm tạ luôn miệng.Quách Lư thấy Tả Mạc muốn lý khai, do dự chút ít, cuối cùng vẫn mở miệng: “Tiểu sư huynh, canh kim quyết của ta hiện tại vẫn đình trệ ở tầng thứ hai, khẩn cầu sư huynh chỉ điểm một chút, Quách Lư cảm kích vô cùng.”

Tả Mạc có chút kinh ngạc, nhưng vẫn dừng bước. lần trước Quách Lư kiên nghị động thân mà ra, cũng khiến hắn kính phục vị sư huynh nhìn như lão nông này.

Hiện tại thu nhập của hắn đã không dựa vào gây mưa, hai người cũng tự nhiên không tồn tại xung đột lợi ích, ngược lại, nếu Quách Lư có thể đột phá canh kim quyết tầng thứ ba, môn nội trừ trùng loại việc này, cũng có thể chia sẽ giúp mình không ít.Nghĩ thông vấn đề mấu chốt, hắn quết định giúp quách lư một tay: “Sát trùng cũng là giết, kim chủ sát phạt, canh kim quyết thuộc sát phạt đạo. như thế nào là sát phạt? pháp môn phương diện này vô số, hơn nữa canh kim quyết biến hóa đa đoan, nếu như lấy sát phạt đạo khác vận dụng trong đó, tự nhiên hiệu quả tăng gấp nhiều lần.”

Quách Lư nghe tỉ mẩn, chỉ sợ bỏ sót một chũ, dợi lúc Tả Mạc nói xong, hắn sửng sốt đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt có chút suy tư.Thấy vậy, Tả Mạc liền phiên nhiên rời đi.Ly khai linh cốc, hắn hướng sườn đông.

Gần nhất biến cố rất nhiều, ngay cả hắn cũng cảm thấy cách thế.

Nữ đệ tử sườn đông bản ý là dựa vào hắn, nhưng ai nghĩ tới hắn lại trở thành đệ tử nội môn, bình thường tự nhiên không khả năng tới chiếu cố các nàng.

Chẳng qua nếu nhận chỗ tốt của người, con sâu kim đen kia cũng là các nàng tặng cho, Tả Mạc quyết định cũng giúp các nàng một tay.Tiểu Quả nhìn thấy Tả Mạc, mặt tròn như quả táo lộ vẻ kinh hỉ, sợ sệt nói: “sư huynh!”

Con Kim giác đồng ngưu kia vẫn nằm thảnh thơi nhơi linh thảo nguyên chỗ, đối với Tả Mạc làm như không thấy.Đối với cô giá nhỏ này, đặc biệt là biểu tình luôn sợ sệt trên mặt, Tả Mạc thực hết cách.Lần trước lúc té xỉu, cô gái nhỏ dù sợ hãi nhưng còn sít sao bảo hộ hắn.

Khiến hắn từ miệng người khác nghe được chuyện này, rất cảm động, cảm giác như thiếu nàng một phần nhân tình.“sao?

Nhìn tới ta không vui sao?”

Tả Mạc quyết định trêu chọc cô gái nhỏ, mắt hắn vốn vô cảm, dùng ngữ khí nghiêm túc một chút nói chuyện, lập tức có phần dọa người.Tiểu Quả lập tức bị hù ngất, cái đầu nhỏ rung rung, mắt to ầng ậng nước, miệng vội vàng phân bua: “không có không có…”

Tả Mạc lập tức ý thức được, cứ thế này, dự tính nàng thật sự sẽ khóc nhè, tức thì hối hận cử động của mình.Đây không phải là vô sự chọc phiền toái sao?Hắn vội vàng buông lỏng ngữ khí: “tốt rồi, lần này tới, là có thứ cho ngươi.”

Hơi nước nơi mắt Tiểu Quả lập tức ngưng lại, có chút khó hiểu nhìn Tả Mạc, sợ hãi hỏi: “cái gì vậy? sư huynh.”

“đây là một ít kiếm quyết, ngươi cầm đi luyện, cũng có thể truyền thụ cho các sư tỷ sư muội khác.”

Hắn đưa cho tiểu cô nương hai ngọc giản, trong đó một tấm là hắn lựa ra một số kiếm quyết cơ sở từ trong ngọc giản sư huynh Vi Thắng cho, đồng thời hắn tháo nhẫn kim kiếm trên tay, cũng đưa cho nàng: “Đây là nhẫn kim kiếm, bên tỏng có thể tồn trữ ba đạo kiếm mang, chẳng qua ngươi phải tu luyện kim hệ pháp quyết trước.

ân, có một khối ngọc giản là ngũ hành pháp quyết, ngươi tu đoạn canh kim quyết là có thể dùng pháp bảo này.”

Bàn giao xong, Tả Mạc thấy thoải mái, tiểu cô nương hồ đồ cũng khiến hắn rất đau đầu.Nhẫn kim kiếm đối với hắn hiện tại cũng không quá thực dụng, mà hắn đã quyết định, không tới trúc cơ, hắn tuyệt không xuống núi.

Một khi trúc cơ, nếu là sư phó không tặng phi kiếm, hắn cũng có thể dùng băng tinh kiếm, uy lực so với nhẫn kim kiếm phải lớn hơn nhiều.

Mà ngọc giản bao hàm ngũ hành pháp quyết đối với hắn cũng không có gì dùng.

Vốn cũng không nghĩ tới cho tiểu Quả ngọc giản kia, nhưng nếu không có tu luyện kim hệ pháp quyết, nhẫn kim kiếm cũng không cách nào vận dụng.

CÒn kiếm quyết trong ngọc giản sư huynh Vi Thắng, tuy nhiên giản đơn nhưng thực dụng, đối với đệ tử luyện khí kỳ mà nói, là thủ đoạn phòng thân không tồi.Nữ đệ tử, đặc biệt nữ đệ tử ngoai môn tu vi khá yếu, tình cảnh so với nam đệ tử càng thêm gian nan.Tả Mạc không cách nào phân tâm như trước chiếu cố các nàng, dứt khoát mang nhữn thứu này truyền thụ cho các nàng.

Nếu như gặp được một ít tu giả thực lực không quá mạnh, cũng không tới nỗi không có lực hoàn thủ.

Nếu là gặp phải kẻ lợi hại, hắn cũng bó tay.May là tên đệ tử Đông Kỳ kiếm môn lúc trước bị trục xuất Đông Phù, không cần bận lòng sẽ tái ngộ tới hắn.Giao việc xong, Tả Mạc nhảy lên lưng nhạn mỏ tro, cũng không quay đầu lại vung tay cáo biệt tiểu Quả, phiêu nhiên đi xa.Nhìn Tả Mạc tan biến, tiểu Quả nâng nhẫn kim kiếm cùng ngọc giản lên, bất giác nắm chặt tay.Làm xong những việc này, Tả Mạc cảm thấy toàn thân thư thái, liền bay thẳng tới Hành Phương viện, cuối tháng phải giao năm viên tích cốc hoàn.

Hắn đối với vị sư phó mặt lạnh của mình cũng không dám chậm trễ, nếu không hoàn thành, nhất định sẽ chịu phạt.Tiến vào đan phòng, hắn cũng không lập tức bắt đầu.

Tài liệu có hạn, nếu thực phá hư toàn bộ tài liệu, hắn thân không văn tiền, cũng không có tinh thạch đi mua.Theo lý mà nói, tu vi của hắn hiện nay, luyện chế tích cốc hoàn hẳn không phải việc khó, rốt cuộc đây chỉ là đan dược cơ sở.Nghĩ ngợi hồi lâu, hắn cmar giác được lần trước hẳn nên là mình không khống chế tốt linh lực rót vào, lại lãng phí linh lực ở rất nhiều điểm, dẫn tới linh lực không đủ.Lại hồi tưởng thật lâu, lại nhập định trước, khiến linh lực khôi phục về trạng thái tốt nhất.Hắn mới bắt đầu lần thứ hai thử nghiệm.Trả Lời Với Trích DẫnChương 41 : Thần ThứcConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckXuy!Mùi két bốc ra từ lò luyện đan, lần nữa lại tràn ngập cả căn phòng.Tả Mạc thở gấp, mồ hôi chyar theo gò má xuống.

Lần thứ hai y nguyên thất bại!

Lần này hắn chỉ kiên trì ba canh giờ, nhưng vẫn sai lầm một khắc.

Mở ra lò luyện đan, nhìn vào bã dược cháy đen bên trong, Tả Mạc tâm tình rất đỗi hỏng bét.

Bất quá hắn hiện tại mệt như chó chết, chỉ có thể giương mắt nhìn.Hắn vốn vẫn cho là, luyện đan là hạng kỹ thuật, không nghĩ tới lại là việc tốn sức.

Khu khu tích cốc hoàn đều khó thế này, sau này nếu là linh dược cao cấp, chẳng phải là linh tận thân vong sao?Lần thứ hai thử, cảm hộ của hắn so với lần đầu càng khắc sâu.

Suy đoán trước đó không sai, hắn còn quá xa lạ đối với luyện đan, quá trình đưa linh lực vào lãng phí rất nhiều. nếu như tu vi của hắn đạt tới trúc cơ, tích cốc hoàn tự nhiên không cần tính tới, cho dù lãng phí chút linh lực, cũng dư dả có thừa.

Nhưng đối với luyện khí kỳ tầng chin mà nói, hơi không cẩn thận, linh lực sẽ không đủ.Án theo cách nói trong ngọc giản, toàn bộ quá trình luyện chế cần năm canh giờ.Cũng lại phải nói, hắn ít nhất phải kiên trì năm canh giờ, sai lệch rất lớn so với ba canh giờ hiện tại.

Tuy có linh mạch trong thạch thất, nhưng tăng trưởng linh lực là một quá trình chậm chạp, xem ra chỉ có để theo phương hướng khống chế linh lực.Một lát sau, khí tức Tả Mạc dần bỉnh ổn, trong đầu khôi phục thanh minh.Cẩn thận nghĩ lại, phương diện khống chế linh lực hắn kỳ thực không yếu, tiểu vân vũ quyết cần năng lực khống chế linh lực còn cao hơn. tuy nhiên hắn đột phá tầng thứ tư có phần khó hiểu, nhưng trên phương diện khống chế linh lực, theo lý thuyết hẳn không phải vấn đề lớn.Suy xét tới cùng, Tả Mạc cảm giác mình còn quá mức xa lạ với luyện đan.

Nhưng là, nếu như thật sự quen thuộc, vậy cần bao nhiêu nguyên liệu luyện đan?

Mười phần tài liệu trong mắt hắn, có thể làm hắn quen thuộc hay không còn chưa biết được, nhưng cuối tháng năm viên tích cốc hoàn, nhiệm vụ này tám chin phần mười là không hoàn thành.Nghe nói, lão đại mới thu tiểu đệ, thường thường lần đầu dằn mặt. a, chẳng lẽ đây là sư phó mặt lạnh tính dằn mặt mình?Hắn có chút không hiểu.Về tới Tây Phong tiểu viện, ngay cả tâm tình ăn cơm chiều cũng không có, đả tọa khôi phục linh lực, vẫn như cũ leo lên nóc nhà, tiếp tục suy xét việc luyện đan trong ngày.Ánh trăng như nước, vẩy xuống, sơn cốc sáng lên, bên cạnh Tả Mạc, nhạn mỏ tro an tĩnh nằm trên nóc nhà.

Bên chân Tả Mạc, sâu kim đen bò tới bò lui, sau khi đạt tới tứ phẩm, linh tính tăng nhiều, luôn luôn chuyển quanh Tả Mạc.Đột nhiên, Tả Mạc cảm giác có thứ gì đó đang bay tới gần, không khỏi ngẩng đâu, nhìn về phía miệng cốc.Một con tiểu thiên hạc màu hồng, trong bóng đem, tha thướt bay tới.Tả Mạc sửng sốt đứng đên nóc nhà không kịp phản ứng, đầu như nổ tung.

Cái gì luyện đan, hết thảy bị hắn ném lên chin tầng mây, trong đầu chỉ có một ý niệm, đáng chết, nữ nhân chết tiệt sao tới được đây?Y nguyên như trước, hạc giấy mày hồng ưu nhã mở ra trước mặt Tả Mạc.“gia, có nhớ nhân gia không? hì hì, nhân giả rất nhớ gia nha.”’Nhìn vào mặt giấy tiên trôi nổi trước mắt mình, Tả Mạc có xung động cường liệt, rất muốn trực tiếp một cước đá nó văng ra khỏi Vô Không sơn!Bình tĩnh, phải bình tĩnh!Cố nén xung động ma quỷ trong lòng, Tả Mạc khoogn cam tâm, miệng phun ra một chuỗi tiếng mắng đầy ác đốc: “nữ nhân chết bầm! ngươi không được chết tử tế! ngươi ăn no rỗi việc! ngươi bệnh thần kinh…”

Mắng tới hơn một nén hương, Tả Mạc mồm đều mỏi, ác khí đã tiêu tán một ít.

Nhìn tahasy giấy tiên màu hồng vẫn trôi nổi trước mặt, vừa rồi Tả Mạc còn tức giận bốc đầu lập tức cúi đầu uể oải, đành một tay quơ lấy giấy tiên màu hồng, từ nóc nhà nhảy xuống, vào nhà tìm một cây bút, chấm chu sa.“có việc gì?:Ném bút qua một bên, lung tung gấp giấy tiên thành hạc giấy, ném qua cửa sổ. mãi tới khi hạc giấy tan biến nơi chân trời, Tả Mạc lòng vẫn buồn bực không chút giải quyết.Đối với chủ nhân hạc giấy, hắn thật hết cách, hắn trước nay chưa từng nghĩ qua, sẽ có người vô vị tới mức này.

Nữ nhân điên vô vị, khăng khăng thực lực lại cường đại hơn hắn nhiều, vừa không vui, nhân gia trực tiếp dùng vũ lực trấn áp.Chờ ca cường đại, xem ca làm sao thu thập ngươi!

Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi.Rất nhanh, lại một con hạc giấy màu hồng lả lướt bay tới.“không nhớ nhân gia ! nhân gia rất thương cảm. gai, ngươi gần nhất đang bận gì vậy?”

Trường phái nói nhảm, Tả Mạc rất trực tiếp cho ra đánh giá, nhưng vẫn y nguyên chịu lép vế nhấc bút.“luyện đan.”

Tây PHong cốc, hạc giấy bay vào bay ra.“nha, luyện đan!

Chơi cái này vui nha!

Nhân gia còn không có chơi sao?

Nhân gia chỉ biết gấp hạc giấy!”

Ngươi chỉ biết gấp hạc giấy?

Tả Mạc nhìn tới câu nói này, mặt tức thì đen lại, cầm bút viết một câu: “sai rồi, ngươi còn biết vẽ bạo viêm phù.”

“hì hì, bạo viêm phù nhân gia kỳ thực không quá thiện nghệ, sở trường của nhân gia là vẽ ba mươi sáu liên hoàn bạo viêm phù trận.”

Uy hiếp, dọa nạt!

đây tuyệt đối là uy hiếp dọa nạt!Tả Mạc nắm tay lại nghe răng rắc, từ kẽ răng phun ra một câu: “ca nhẫn!”

Hiện thực thật tàn khốc, trước sự dọa nạt bởi ba mươi sáu liên hoàn bạo viêm phù trận của đối phương, Tả Mạc chỉ có thể nút cơn tức vào bụng vung bút.“Phải thục nữ, nữ hài tử, đánh đánh giết giết không tốt.”

“nhưng nhân gia rất thục nữ nha.

Hì hì, nhân gia chỉ ưa thích lửa khói, mục tiêu của nhân gia là một trăm lẻ tám liên hoàn!”

Hoa khói…Tả Mạc trán nổi gân xanh, tâm linh giòn yếu cảu hắn lại bì tra tấn lần nữa.Một buổi tối, Tả Mạc căn bản không có thời gian suy xét chuyện luyện đan, hạc giấy màu hồng như mộng yêm xua không đi, khiến Tả Mạc mỏi mệt chạy mệnh.Mãi tới khi trời sáng, mới nhận được một câu của đối phương; “nhân gia phải đi ngủ.triệt để giải thoát, nhưng Tả Mạc lúc này đã bị giày vò bán tàn rồi, hắn cảm thấy một buổi tuối trả lời thư, so với một buổi luyện đan càng mệt hơn.Vốc nước lạnh, rửa mặt, hắn đi tới linh điền, khác với các pháp quyết khác, gây mưa cơ hồ là mỗi này đều tiến hành.

Mơ mơ hồ hồ, hắn niệm động tiểu vân vũ quyết. tiếng nước tí tách vang lên bên tai, hắn tinh thần hoảng hốt, tiểu vân vũ quyết là pháp quyết hắn thành thục nhất, dù nhắm mắt cũng có thể thi triển.Linh lực tuôn ra hai tay, đám mây cùng hai tay có liên hệ kỳ diệu.Tiếng mưa rất đều, liên miên không ngừng, hắn cố ý điều chỉnh linh lực, pháp quyết này quá quen thuộc, không phải mỗi chỗ đều cần rót vào linh lực.Chờ chút!Tả Mạc đang mơ mơ hồ hồ, đột nhiên giật mình, hắn ý thức tới, hắn có một phát hiện trọng yếu.Không phải mỗi chỗ đều cần quán thâu linh lực!Hắn ẩn ẩn cảm giác được hắn phát hiện ra vấn đề then chốt. lập tức không dám chậm trễ, vội vàng suy ngẫm từ đầu. tiểu vân vũ quyết là pháp quyết hắn am hiểu nhất cùng quen thuộc nhất, cơ hồ mỗi công đoạn hắn đều vô cùng quen thuộc.

Cẩn thận suy ngẫm, tiểu vân vũ quyết từ chỉ pháp bắt đầu, tới đám mây tụ tập, sau đó mưa rơi, mỗi quá trình linh lực tiêu hao không giống nhau, có mấy chỗ, ví như giai đoạn mưa rơi, cơ hồ không cần hao tốn linh lực, chỉ cần dẫn dắt là được.Càng nghĩ Tả Mạc càng thấy hưng phấn, cơn buồn ngủ toàn bộ biến mất!Giả như luyện đan, quá trình như thi triển pháp quyết, như vậy nó cũng nên có bộ phận tương đương là có thể không cần tiêu hao linh lực.

Càng suy ngẫm, Tả Mạc cảm giác được càng có đạo lý, cũng cảm thấy trước chính mình như thế đều đặn đưa vào linh lực, là hanh vi dốt cỡ nào.Nghĩ rõ ràng phương hướng, cứ như vậy cần phải tìm ra toàn bộ quá trình lúc nào cần rót linh lực, lúc nào có thể tiết kiệm linh lực.Cái vấn đề lại lần nữa khiến hắn lâm vào trầm tư.

Hắn đối với tiểu vân vũ quyết rất quen thuộc, cho nên có thể tìm ra nơi nào cần linh lực, nơi nào có thể giảm bớt linh lực. nhưng đối với luyện đan, hắn hiện tại còn vô cùng xa lạ. muốn tiết giảm linh lực, trước hết quen thuộc quá trình luyện đan, cũng ý nghĩa tất cả phải tiêu hao lượng lớn tài liệu.Nhưng hắn không có tinh thạch.Tả Mạc thầm cười khổ, vấn đề lại sa vào khốn cảnh.Chẳng lẽ chỉ có thể đề cao linh lực?

điều này không quá thực tế, thai tức luyện thần rố cục chỉ là tâm pháp dùng để đề cao thần thức.Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên nảy ra sáng kiến, thần thức, có lẽ mình có thể dùng thần thức thử.

Thần thức tăng cường tới nay, cảm giác lớn nhất của hắn là càng thêm nhạy bén với hết thảy xung quanh.

Giống như một ít cao cấp cấm chế, trước kia lúc hắn đi qua bên cạnh cũng không có cảm giác gì.

Hiện tại hắn có thể phát giác trong đó ẩn giấu cảm giác nguy hiểm cùng sát cơ cường liệt.Tác dụng của thần thức vẫn là vấn đề hắn không hiểu, trừ có chút thể hiện tại canh kim quyết, hiện tại là dừng, vận dụng thần thức, hắn hoàn toàn không biết.

Tu luyện thai tức luyện thần là thần thức, tăng thêm linh lực là phụ gia thôi.

Tự học luyện thai tức luyện thần tới nay, thần thức tăng thêm xa xa vượt quá mức độ linh lực tiến bộ.Có lẽ, mình nên suy xét tác dụng của thần thức, Tả Mạc ẩn ẩn cảm giá được đó là đột phá khẩu.Thời gian một ngày, Tả Mạc đều tiêu phi tại linh điền, thi triển lần nữa năm loại pháp quyết.Chỉ là hôm nay hắn không có như mọi khi thi triển phá quyết, mà chủ động dùng thần thức cảm thụ toàn bộ quá trình làm phép.Phương pháp này cực kỳ công hiệu, Tả Mạc vui không tả nổi.Mỗi bước đi, mỗi lần vận chuyển linh lực sinh biến hóa, dưới sự dò xét của thần thức, trở nên rõ nét chưa từng có, hắn thậm chí có thể cảm thấy linh lực mảnh mai như sợi tóc lưu động thế nào.Xem ra mình mang bảo sơn mà không biết!

Tả Mạc ảo não không thôi, nếu như sớm biết vận dụng thần thức, chỉ sợ mấy loại pháp quyết đã sớm đột phá tầng thứ ba.Tâm thần không minh, không chút nhiễm bụi.Thần thức dẫn dắt, hắn chuyên tâm tiến hành điều chỉnh từng chút các chủng pháp quyết, mỗi một tia linh lực vận chuyển, hắn đều không buông tha.

Như thế nào tăng cường hiệu quả, như thế nào tiểu giảm linh lực, như thế nào dung hợp hài hòa…Hắn như một thợ đẽo đá, đối với tác phẩm của mình từng chút tiến hành tu sửa, từng tí một thí nghiệm. hắn cũng không biết, trong thức hải hắn, ngôi sao lóe sáng chưa từng có, trong hư không vô cùng chói mắt, biển lửa đỏ cuồng vũ lại đọng lại vô cùng kỳ quía, chúng nó sẽ không động.

Chỉ có băng hà chậm rãi lưu động, không chịu chút ảnh hưởng.Trên bia mộ mây đen lượn lờ, Bồ yêu ngẩng đầu lên, khóe môi lại vểnh lên, băng lãnh như lưỡi đao.“đây là người ngươi tuyển? tới hiện tại mới đoán ra.

Ánh mắt của ngươi vẫn kém trước sau như một.”

Hắn nhắm mắt lại, yên lặng nhập định.Chương 42 : Đan thànhConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc đem lấy tích cốc hoàn để trước mặt, mắt tràn đầy niềm vui.Đây là lần thử nghiệm thứ tư, cuối cùng cũng thành công!Tích cốc hoàn to như hạt long nhãn, xanh lục mê người, phát ra mùi hương u nhã, chỉ nhìn qua đã muốn ăn.

Tích cốc hoàn đại đa số chuẩn bị cho nhữn tu giả dư giả giảm bớt thời gian chuẩn bị khổ tu.Hắn không có lập tức luyện chế viên thứ hai, thành công với viên tích cốc hoàn này, điều này cho thấy phương hướng của hắn là chính xác.

Với tiền đề này, hắn hiện tại càng cần suy ngẫm tới tỉ suất thành công.

Tài liệu chỉ còn lại sáu phần, mà hắn còn cần luyện thành bốn viên tích cốc hoàn.

Nói cách khác, hắn chỉ có khả năng thất bại hai lần mà thôi.Kỳ thực lần thứ ba, hắn thiếu chút thành công, chỉ là một chút bất cẩn thành công dã tràng.

Thần thức có thể giúp hắn phát giác biến hỏa của nội đan tròng lò luyện, hắn liền có thể điều chỉnh linh lực của mình.Thần thức quả nhiên là thứ tốt!

Tả Mạc vui mừng nghĩ tới.Trừ luyện đan, mấy loại pháp quyết kahcs cũng trải qua thần thức quét tước điều cỉnh, không chỉ linh lực tiêu hao nhỏ hơn rất nhiều, hiệu quả cũng tăng thêm rất lớn.

Hắn vẫn có vài phần tự biết, tuy nhiên thần thức diệu dụng vô cùng, nhưng kiến thức tạo nghệ của hắn đều hết sức nông cạn, dù có sự trợ giúp của thần thức, có thể điều chỉnh hết sức có hạn.

Nhưng dù điều chỉnh là có hạn, nhưng cũng giúp hắn nếm đến ngọt đầu.Hắn suy xét, lúc nào đi vào kho điển tịch của môn phái xem xem, xem có thể tìm được ngọc giản về phương diện này.

Hắn hiện tại tốt xấu là nội môn đệ tử, không vì chính mình mưu cầu chút phúc lợi thì quá dốt!Trước mặt là một sư phó mặt lạnh, không trông cậy được, chỉ cầu mình mới là hiện thực.Kiếm tu tuy nhiên trọng linh lực không trọng thần thức, nhưng Tả Mạc tin tưởng, Vô Không kiếm môn nhiều năm tích lũy xuống, khẳng định vượt quá mình đoán già đoán non.

Đương nhiên, đây là nói sau, trong mắt hắn không thiếu việc phải làm, trừ luyện đan, quản lý dược điền là công tác trọng yếu của hắn.Huống hồ đối với một kẻ không có một cắc bạc trên người mà nói, kiếm được tinh thạch mới là chuyện phải suy nghĩ.

Linh thảo linh dược trồng xuống một đoạn thời gian rồi, vài loại đã sắp được thu hoạch, làm sao xử lý sạch cũng là vấn đề khiến hắn đau đầu.

Trước khi trúc cơ, hắn không muốn rời khỏi sư môn.Đột nhiên nhớ tới sư phó từng nói nếu tài liệu không đủ phải tự mình bỏ linh thạch ra mua, vậy chẳng phải là bản môn cũng có mua tài liệu sao?

Chẳng phải có thể bán sao?Tả Mạc rời khỏi đan phòng, trong viện một đám nữ đệ tử đang khổ cực xử lý các loại dược tài.

Nhìn quanh bốn phía, ánh mắt Tả Mạc rơi lên mình một nữ đệ tử.

Hắn nhớ rất rõ ràng, ngày đầu tiên hắn tới, nàng là người đầu tiên chào mình, trong nhóm nữ đệ tử này nàng tựa hồ khá có uy tín.Nang đeo tạp dề bằng vải, không thấy son phấn, trấn đổ mồ hôi.“vị sư muội này.”

Tả Mạc chủ động bắt chuyện với nàng.

Tuy nhiên hắn tuổi nhỏ hơn đối phương, nhưng quy củ trong môn phái như thế, hắn không tiện làm trái.Nàng thấy Tả Mạc, vội vàng đứng dậy: “Tả sư huynh.”

“Ta mới tới, bản viện rất nhiều quy củ còn chưa từng biết, sư phó một lòng luyện đan, chỉ có thể phiền hà sư muội.”

Tả Mạc ôn hòa nói, đáng tiếc hắn vẻ mặt cứng nhắc, xem ra có chút dọa người.Vị nữ đệ tử này sớm đã trải qua kinh hoảng, rất nhanh liền trấn tĩnh, tự nhiên thoải mái nói: “sư huynh khách khí, không biết sư huynh có gì nghi ngại.”

Tả Mạc liền nói vấn đề của mình.Vị nữ đệ tử này vuốt lại đầu tóc, mặt cười tươi nói: “nguyên lai là chuyện này, sư huynh có điều không biết, tất cả dược tài bản viện cần đều thuộc môn phái, trừ nhất định mức độ cấp cho, các bộ phận khác, đều cần tự mình bỏ tinh thạch.

Chẳng qua giá cả so với ngoài chợ thấp hơn hai phần.

Sư huynh là linh thực phu, nếu có linh thảo linh dược, cũng có thể bán cho bản viện. giá thu mua dược tài phổ thông thấp hơn bên ngoài 2 thành, nhưng trừ tinh thạch, sư huynh có thể lấy được điểm cống hiến, để đối lấy tâm pháp vân vân.

Nếu là trân quý linh thảo linh dược, giá bản môn thu mua cũng bằng bên ngoài.

Ngày sau sư huynh luyện đan đại thành, đan dược luyện chế cũng có thể giao cho môn phái bán giùm.

Sư thúc Diêm Nhạc của bản môn sở trường kinh doanh, thường thường có thể bán giá tốt, cũng lấy ra 2 thành làm phí bán giúp.

Nhưng cũng vậy, trừ tinh thạch, sư huynh có thể giành được điểm cống hiến.”

Nói xong, nàng đưa cho Tả Mạc một ngọc giản: “giá cá các loại linh dược linh thảo mối tháng đều biến động, sư thúc Diêm Nhạc chuyên môn phái người chế thành ngọc giản.

Dây là bảng giá các loại dược tài, đan dược tháng này.”

Tả Mạc nhận lấy, liên tục cảm tạ.“sư huynh không cần khách khí, sư muội Hứa Tinh, là thủ tọa ngoại môn đệ tử ở bản viện, sau này thỉnh sư huynh nhiều hơn chiếu cố.

Sư huynh phàm có vấn đề gì, có thể tới tìm ta, cần mua sắm loại dược tài nào cũng có thể tới tìm ta.”

Hứa Tinh cung kính nói.“Đa tạ sư muội.”

Tả Mạc cảm tạ từ đáy lòng.Lấy về bảng đan, Tả Mạc trở lại đan phòng.

Cầm lấy bảng đan cẩn thận xem qua một lần, lại tính toán một chút, nguyên liệu tích cốc đan đại khái 3 viên tinh thạch cấp 2, mà giá của nó chẳng qua chỉ đắt hơn nguyên liệu thêm nửa viên tinh thạch cấp 2 mà thôi.

Tính tỉ suất thành công, trên cơ bản không có lợi nhuận gì.

Quả nhiên, muốn dựa vào đan dược cấp thấp kiếm tiền, cơ bản không có khả năng, chỉ có thể tính là luyện tay nghề.

Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy bình thường, nếu là tích cốc hoàn đều kiếm lời cao, chỉ sợ vô số người chen lán tới học luyện đan.Mấy ngày kế tiếp, Tả Mạc tiếp tục luyện chế tích cốc hoàn, thất bại một lần, nhưng theo độ thành thục ngày càng cao, luyện chế cũng càng thêm bớt sức lực.Mười phần tài liệu, luyện chế ra sáu viên tích cốc hoàn, dạng thành tích này có thể tính vượt quá ý nghĩ ban đầu, thực tại không có cái gì để kiêu ngạo.

Trừ năm viên lưu lại, viên còn thứa hắn trực tiếp bán cho Hứa tinh, được 3.5 viên tinh thạch cấp 2.Thêm vào mỗi tháng hắn có 20 viên tinh thạch cấp 2, hắn cuối cùng cũng thoát cảnh không xu dính túi.Linh điền trong Tây Phong cốc, Tả Mạc tỉ mỉ kiểm tra mỗi gốc linh thảo linh dược. trong ngọc giản của tiền bối Ngụy Nam, có giới thiệu tỉ mỉ các linh dược này, còn có phương pháp trồng trọt hắn tổng kết ra.Ví như tuyết hồ vĩ thảo, nó trắng như tuyết mềm mại, bởi vì giống như đuôi cáo trắng mà nổi tiếng. tác dụng lớn nhất của nó là chế tác giấy tuyết hồ tiên, tuyết hồ tiên chất liệu mềm mại, trắng không tì vết, hết sức thích hợp chế tác giấy phù.

Giấy tiên vẫn là tài liệu được sử dụng rộng rãi, cũng là tài liệu tất yếu để chế tác phù binh.Nhưng trồng tuyết hồ vĩ thảo không dễ, sinh trưởng cực kỳ chậm chạp.

Đặc biệt là tuyết hồ vĩ thảo từ cấp 3 trở lên, giá cả chỉ cao không thấp. chỉ có tuyết hồ vĩ thảo cấp 3 mới có thể chế tạo giấy tuyết hồ tiên cấp 4.Tiên bối Ngụy Nam lần mò ra một bộ biện pháp trồng tuyết hồ vĩ thảo, biện pháp hữu hiệu nhất là trồng nó cùng hồ điệp thảo.Hồ điệp thảo là một loại linh thảo tương đối phổ thông, chỉ có linh thủ thực già cực khổ mới ăn nó, cơ bản không có người trồng.

Nhưng nếu trồng xem hồ điệp thảo cùng tuyết hồ vĩ thảo, tuyết hồ vĩ thảo tốc độ sinh trưởng tăng rất nhanh, mà hồ điệp thảo màu xanh tím cũng sẽ hiện ra màu xanh lam rất hiếm thấy.Loại hồ điệp thảo màu xanh lam được các loại linh thú cực yêu thích, đặc biệt những linh thú cao cấp, giá cả không thấp.Rất nhiều lúc, Tả Mạc đều không khỏi cảm kính bội phục vị tiền bối Ngụy Nam chưa từng gặp mặt này.

Trong ngọc giản của tiền bối Ngụy Nam, không có pháp quyết tâm pháp rất cao thâm, nhưng các loại kỹ xảo thực dụng nhiều không kể xiết. giống như phương pháp trồng xen tuyết hồ vĩ thảo cùng hồ điệp thảo, hắn cảm giác các linh thực phu tu vi cao thâm cũng không nghĩ ra nổi.Có lẽ, bởi vì tiền bối Ngụy nam tu vi không cao, cho nên mới nỗ lực nghiên cứu những thứ này.Tả Mạc mỗi ngày đều thi triển các loại pháp quyết của linh thực phu đối với các cây trong linh điền. lượng công tác này xa xa vượt qua tưởng tượng của hắn, bất quá hắn còn cắn răng kiên trì, thời gian dài, cũng thấy thành quen.Mỗi ngày kiên trì trong thạch thất tu luyện thai tức luyện thần.

Trước hắn còn không biết diệu dụng của thần thức, cho nên ít nhiều không để tâm.

Hiện tai con đường mới mở, liền rất để tâm.

Hắn ngược lại không nóng nảy trúc cơ, hắn hiện tại thần thức tuy mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng còn không gian rất lớn để đề thăng.Có linh mạch tương trợ, tiến cảnh linh lực trong cơ thể tăng nhanh, cũng vượt quá dự kiến của hắn.Trúc cơ khả năng không bao lâu sau - - hắn có một loại dự cảm như thê.sĐông Phù, Đông Phù điện.Đông Phù điện là nơi ở của Đông Phù chủ nhân, là tiên nhân Đông Phù năm xưa xây dựng, tồn tại tới nay.

Nó chiếm dụng một nơi động thiên phúc địa lớn nhất tại Đông PHù, cũng là đông thiên phúc địa chân chính duy nhất tại Đông Phù.

Động thiên phúc địa rao bán trên chợ kia chẳng qua là nơi linh khí đậm đặc, xa xa không tới động thiên phúc địa.Du Bạch tỉnh lại từ nhập định, con mắt ôn hòa lộ ra vẻ thỏa mãn.

Đông Phù điện linh khí gấp mấy lần bên ngoài, hắn có thể trở thành nhân vật thủ lĩnh trong số đệ tử trẻ tuổi cùng thế hệ, điểm này chiếm vị trí rất trọng yếu.Hắn mỗi ngày nhập định, hiệu quả gấp 2,3 lần người khác, lâu năm tích lũy xuống, loại uy thế này sẽ không ngừng lớn ra.“sư phó.”

Nhìn thấy sư phó, hắn vội vàng đứng dậy.“gần đây cảm giác thế nào?”

Thiên Tùng tử xua tay: “ngươi còn trẻ, chớ nóng lòng.

Thành tựu kim đan vốn là chuyện tất tới.

Tin tức Thí Kiếm hội ngươi biến không?’Du Bạch ngớ người: “sư phó chẳng lẽ muốn đồ nhi tham gia thí kiếm hội?”

Tuy nhiên hắn tại Đông Phù thanh danh nổi như cồn, nhưng đi tham gia Thí Kiếm hội là sân đấu lớn của toàn bộ Côn Luân cảnh, trong lòng hắn còn không tự tin.

Mà hắn thấy, xưa nay sư phó đạm mạc danh lợi, sao đột nhiên lại hứng thú vơi Thí kiếm hội?>Thiên Tùng Tử cười nói; “ngươi nghe ta nói xong đã.

Thí Kiếm hội nội tình phức tạp, chúng ta không đáng tham gai vũng nước đục này.”

Vẻ mặt hắn bình thường, ánh mắt lại âu lo, trịnh trọng nói: “Ta được tới tin tức, Đô Thiên Huyết giới có hai phần ba diện tích rơi vào tay yêu ma.”

“a” Du Bạch kinh hãi vô cùng: “tại sao như vậy?’“yêu ma bắt đầu khôi phục nguyên khí.”

Thiên Tùng Tử than thở: ‘ba ngàn năm qua đi, yêu ma nghỉ ngơi lấy sức, cũng quá mức hòa hoãn, nào cam chịu áp chế?”

Du Bạch sắc mặt kém vô cùng, hắn biết điều này nghĩa là gì.“ngày sau thời cuộc khó dò, Đông Phù ta cần sớm chuẩn bị.”

Thiên Tùng Tử trầm giọng nói: “Ta muốn cử hành mọt lần Đông Phù Thí kiếm hội, hy vọng có thể tìm ra một ít khả tạo nhân tài.

Dưới ổ lật, nào có trứng lành?

Ta sẽ cùng các môn phái nói chuyện, trước mắt chỉ có đoàn kết một lòng, mới có thể tranh thủ sinh cơ cho ngày sau.”

Du Bạch im lặng, qua hồi lâu nói; “chỉ sợ sư phó phí sức lại không chiếm được hồi báo.”

“tẫn nhân sự, thính thiên mệnh thôi.”

Thiên Tùng Tử than thở một tiếng, vung tay nói; “Ngươi đi nghĩ một danh đan, có chút người trẻ tuổi nào cần chu sý.”

“vâng.”

Du Bạch vẻ mặt âu lo hành lễ cáo lui.Chương 43 : Nhất phẩm linh đanConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckVị mặt lạnh sư phó của mình hoàn toàn không có nửa điểm ý tứ đi ra đan phòng.Trên tay có tinh thạch, Tả Mạc quyết định mài luyện luyện đan một chút.

Thấp nhất là đan dược cơ sở như tích cốc hoàn, mình nên loại bỏ vấn đề tỷ suất thành công.

Tài liệu mua từ sư muội Hứa Tinh, Tả Mạc bắt đầu liều mạng luyện tập một chút tích cốc hoàn.

Thu nhập cùng chi phí cơ bản có thể cào bằng, Tả Mạc gặp phải vấn đề lớn nhất là tận lực tránh thất bại.

Luyện hỏng một lần, ý nghĩ tổn thất 3 viên tinh thạch cấp 2Độ thành thục hiện nay rất nhanh đề thăng, quá trình luyện chế cũng rút ngắn từ năm canh giờ còn ba canh giờ.

Nhưng trả giá cũng rất lớn, hơn hai mươi viên tinh thạch cấp 2 của hắn, tất cả đều bị tiêu sạch, toàn là thất bại gây họa.

Chẳng qua nghĩ tới tương lai, cũng chỉ cắn răng chấp nhận.Hôm nay chỉ còn lại phần tài liệu cuối cùng, nếu như luyện chế thành công, mình còn thiếu sư muội Hứa tinh ba viên tinh thạch cấp 2.

Mấy ngày này sư muội Hứa Tinh cũng quen mặt, ngày ngày mua dược tài luyện dược, hắn hiện tại cũng có thể được nợ.Tả Mạc cũng không muốn thiếu nợ, luyện xong viên tích cốc hoàn anyf, hắn tính toán nghĩ ngơi một đoạn thời gian, chờ khi linh dược trên linh điền thành thục.

Tuy nhiên chỉ có một phần tài liệu, hắn cũng không khẩn trương.

Những ngày này cực cao cường độ lặp đi lặp lại luyện chế, hiện nay qusa trình luyện chế tích cốc hoàn hắn đã rất thành thục.

Cũng không biết có phải vì thần thức, hiện nay hắn sử dụng đầu óc dễ hơn rất nhiều.

Trước kia cũng không yếu, nhưng vẫn khiến hắn có chút cảm giác mơ hồ, hiện nay cảm giác như gạt ra mây mù.Chẳng lẽ tu luyện thai tức luyện thần còn có thể khiến người biến thông minh sao?Cách nghĩ này không quá đúng, ngay cả Tả Mạc cũng cảm thấy quá hoang đường, ném qua một bên.Vẫn như thường, Tả Mạc ném các loại dược tài vào lò luyện đan, đặt tay dán lên bàn bát quái, liền luyện chế.

Thần thức càng mẫn cảm với sự biến hóa của linh lực, hắn ngẫu nhiên thậm chí cảm giác được sự biến hóa linh lực của dược tài trong lò, có bị kích phát, có cái hơi lóe mà biến mất, có cái dần dần tiêu tán…Dù đã rất quen thuộc với tích cốc hoàn, nhưng mỗi lần cảm giác được sự biến hóa linh lực của dược tài, chấn động, y nguyên khiến hắn bất giác mê mẩn.Không biết từ lúc nào, tinh thần có chút thất khống, hai tay dán trên bàn bát quái như ngứa ngáy, đột nhiên biến động tư thế.Một quang tuyến màu đạm kim sắc từ trên trời hạ xuống, rơi vào tay hắn, bắn hướng là luyện đan.Qua hồi lâu, hắn dần khôi phục thanh tỉnh, đợi khi nhìn tới nửa căn kim tuyến, tức thì trợn mắt, mình sao lại vận dụng xích viêm quyết?Hắn lập tức giật mình, đáng chết!

Đừng hủy lò đan dược này nha!

Hắn còn thiếu Hứa Tinh sư muội ba viên tinh thạch cấp 2, lò đan này mà luyện hỏng, vậy thật đúng là thiếu nợ.Thần thức thấu qua lò luyện đan, bên trong không có phản ứng gì, Tả Mạc lòng máy động, vội vàng mở lò luyện đan.Một viên đan dược màu lục an tĩnh nằm đó, Tả Mạc mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra không có hỏng.

Nhặt lên tích cốc hoàn, đang chuẩn bị bỏ vào túi, hắn đột nhiên nhìn thoáng qua kim mang lóe lên, trước là sửng sốt, sau đó vội vàng cẩm khỏe tích cốc hoàn này lên trước mặt xem kĩ càng.Tỉ mỉ xem xét mới phát hiện tích cốc hoàn có chút khác biệt so với trước đây luyện chế.

Màu sắc lục đậm, mà không phải bích lục, cẩn thận xem xét, còn có thể phát hiện trên nó xen lẫn những kim văn cực nhỏ, Tả Mạc đã biết kim văn này từ đâu mà tới.

Mà phân lượng vào tay, so với phổ thông tích cốc hoàn còn nặng hơn.Đây còn là tích cốc hoàn sao?

Tả Mạc không biết làm sao.Ăn sạch thí nghiệm, Tả Mạc không dám.

Ném đi lại tiếc, bán cho sư muội Hứa Tinh, Tả Mạc sợ mình bẫy người khác.

Hắn biết, biến hóa này nhất định là lúc thất thần vô ý thức niệm động xích viêm quyết đưa tới. theo lý thuyết, xích viêm quyết là dẫn tinh hoa của mặt trời, tính hỏa, không đến nỗi có hại mới đúng.Nghĩ ngời hồi lâu, hắn vẫn tính toán lưu lại viên đan dược này, chờ sư phò từ đan phòng đi ra, mới hỏi rõ ràng.Sư phó tiến đan phòng đã hơn mười ngày, cửa lớn đan phòng vẫn khép chặt.

Có lúc Tả Mạc đã nghĩ, chẳng lẽ tu giả luyện đan lợi hại đều là loại này sao?Nhiệm vụ luyện đan sớm đã hoàn thành, sư phó cũng không có dậu hiệu muốn mở cửa đan phòng, Tả Mạc quyết định kiên trì tu luyện. năm loại pháp quyết của linh thực phu, hiện tại có điều kiện, hắn tu luyện tới đầu, muốn tiến thêm một bước cần ngọc giản tiếp theo.Trừu mỗi ngày luyện tập chỉ pháp, tránh việc giảm sút, thời gian còn lại hắn đều dùng để tu luyện thai tức luyện thần cùng tôi luyện kiếm ý.Hắn không biết có tính là thôi luyện không, nhuwgn hắn cảm giác rất giống. hiện tại kiếm ý của hắn chỉ mới có chút hình dáng, như một cái kiếm phôi, cần phải không ngừng mài dũa mới có thể trở thành một thanh bảo kiếm.

Kiếm ý sư thúc Tân Nham khắc sâu trong đầu hắn, dưới đạo kiếm ý kinh thiên này hắn đã chết vô số lần.Hắn cần phải làm là kiệt lực mô phỏng kiếm ý của sư thúc.

Dù là không rất giống, ít nhất cũng là dược mơ hồ, dạng này ít nhất có thể dọa người.Hắn quyết định chủ ý, sau này không tới vạn bất đắc dĩ, tuyệt không ra tay.

Ngay cả Du Bạch đều có thể nhìn rõ lai lịch của mình, nếu rơi vào trong mắt sư thúc sư phó, không sinh nghi tâm mới lạ. sư thúc Tân Nham trước nay không dạy hắn, truy vấn, sự tồn tại của Bồ yêu chỉ sợ không giấu nổi.

Vừa nghĩ tới ánh mắt lạnh như băng của sư thúc Tân Nham, Tả Mạc lạnh xương sống.Vô luận môn phái nào, học trộm đều là trọng tội.Tả Mạc hiện tại thật hối hận lần ra tay tại Đông Phù, ai có thể nghĩ tới ánh mắt Du Bạch sắc như vậy, cư nhiên một lời nói phá lai lịch kiếm ý của mình.Chẳng qua hiện tại hối hận cũng không có tác dụng, ngược lại binh tới tướng ngăn, nước tới đắp đất, chân trần không sợ đi hài.

Hắn ngược lại càn thêm cần cù luyện tập.Hắn không cách nào vận chuyển phi kiếm, chỉ có thể dùng canh kim quyết tới vận chuyển.

Hắn chăm chỉ luyện tập từng chút một, hắn lại luyện tập một ít kiếm quyết cơ sở trong ngọc giản sư huynh Vi Thắng cho hắn.

Trước kia không có cảm giác, hiện tại lược thông kiếm ý, Tả Mạc phát hiện nhưng kiếm quyết cơ sở này tuy giản đơn, lại không một cái không cực trọng yếu.

Cho nên hắn mới quay đầu lại, lại một lần nữa tu luyện kiếm quyết cơ sở.Trước đây, Tả Mạc trước nay không tu kiếm, phương diện này có thể nói trống trơn.

Bị Bồ yêu dùng kiếm ý sư thúc Tân Nham chém vô số lần, cuối cùng có điều lĩnh ngộ.

Nhưng hắn cuối cùng căn cơ quá kém, cho dù có lĩnh ngộ, cũng vô pháp tiêu thụ, nếu không củng cố, linh tính rất nhanh sẽ bào mòn.Chỉnh bởi thế, hắn hiện nay quay đầu lại tu luyện những kiếm quyết cơ sở này.Nhưng kiếm quyết cơ sở này, toàn bộ là Vi Thắng trong vô số huyết chiến tổng kết ra, vũng chức hữu hiệu.

Mà Tả Mạc mới lĩnh ngộ một tia kiếm ý, có thể từ độ cao càng cao tới xem xét các kiếm quyết cơ sở này, học lên tự nhiên cực nhanh.

Những kiếm quyết cơ sở óc thể bổ sung tầng đáy thiếu sót của Tả Mạc.Tây Phong tiểu viện, Tả Mạc một mình luyện tập cơ sở kiếm quyết.Kiếm quyết rất đơn giản, vừa học liền biết, Tả Mạc lại như nhập mà, từng lần từng lần không chán nản luyện tập.Trước khi gặp Bồ yêu, không có sư huynh Vi Thắng, hắn am hiểu nhất là tiểu vân vũ quyết là như vậy từng chút luyện ra, trong mắt hắn, không có gì so với kỹ nghệ từng chút rèn luyện ra càng thực tế.Càng là đồ vật hoa mỹ, sau lưng càng nhiều khó khăn, càng nhiều tịch mịch.Tuy luyện thai tức luyện thần cũng phải tâm ứng thủ, linh lực vững bước tăng trưởng, so ra, tăng trưởng thần thức phải nhanh hơn nhiều. hắn như một tu giả khổ hạnh, mỗi ngày an bài thời gian khít khịt, một chút thời gian cũng không lãng phí.Đáng may mắn là, đoạn thời gian này, điên nữ nhân đáng chết không tới làm phiền hắn.Thời gian cứ vậy trôi qua.Chân trời, một đạo kiếm quang phi tới, Tả Mạc đang luyện kiếm trong viện dừng lại, sư phó đi ra.Nhảy lên nóc nhà, nhảy lên lưng nhạn mỏ tro, một tiếng cao vút, gương cánh bay lên không, cõng theo Tả Mạc bay về phía Hành Phương viện.Hành Phương viện.Thi Phượng dung mặt hiện vẻ mệt mỏi, hơn một tháng luyện đan, tiêu hao cũng cực lớn.

Tả mạc chạy tới, Hứa TInh đang bẩm báo nàng về tình trạng tiểu viện thời gian qua.Nhìn thấy Tả Mạc tới, Thi Phượng dung sắc mặt biến lạnh: “năm viên tích cốc hoàn ngươi đã luyện thành?”

“đã luyện chế thành.”

Tả Mạc cúi đầu dâng lên năm viên tích cốc hoàn sớm đã chuẩn bị tốt.Thi Phượng Dung sắc mặt mới nguôi, tỏ ý Hứa Tinh thu lấy, gật đầu hòa hoãn nói: “Tốt, xem ra ngươi không có lười biếng. ngươi mới vượt qua luyện đan, có vấn đề gì hiện tại có thể hỏi.”

Hứa Tin đứng bên hâm mộ ra mặt, nàng tuy nhiên là thủ tọa ngoai môn đệ tử trong Hành Phương viện, cũng được Thi Phượng Dung tín nhiệm, nhuwgn chỉ có thể học, lại không có quyền lợi hỏi.

Chẳng qua nàng rất nhanh bình tĩnh, nàng không có bị đuổi ra, là cho phép nàng nghe, cơ hội khó được.Tả Mạc nghe thế, vui mừng, vội vàng hỏi mấy vấn đề hắn vẫn nghi hoặc.Thi Phượng Dung nhất loại giải đáp.Tả Mạc đột nheien nhớ tới viên đan dược mình dùng xích viêm quyết luyện chế, vội lấy ra: ‘sư phó, đây là một viên đan dược ta vô ý luyện chế ra, so với tích cốc hoàn có chút khác biệt, đệ tử không biết rốt cục vì sao, còn thỉnh sư phó minh giám.”

Thi Phượng Dung tiếp lấy đan dược, không khỏi kêu nhỏ, tỉ mỉ xem xét.Một lát sau hỏi: “ngươi nói ngươi luyện chế thế nào.”

Tả Mạc liền đem toàn bộ nói ra, Thi PHượng Dung nói: “viên tích cốc đan này, dẫn thái dương tinh hoa, dược tính chí dương, có thể nhập linh đan cấp 1.

Sauk hi dùng có thể khiến người phấn khích, kích phát linh lực, chẳng qua sau đó di chứng không nhỏ.

Loại đan dược này ta còn chưa từng thấy qua, ngươi có thể tự mình đặt tên.

Tìm sư thúc Diêm Nhạc của ngươi nhờ bán dùm, kiếm chút tinh thạch.”

Tả Mạc ngây ngốc hỏi: ‘một viên này có thể bán bao nhiêu?”

Thi Phượng Dung mặt ngọc biến lạnh: ‘tự đi mà hỏi.”

Nõi xong không để ý tới Tả Mạc.Tả Mạc cũng không biết mình đắc tội vị sư phó mặt lạnh chỗ nào, chỉ có thể kính cẩn cáo lui.

Chẳng qua rất nhanh, hắn lại lần nữa khoan tâm, mình không ngờ vô ý luyện thành một loại linh đan.

Tích cốc hoàn có thể tính là đan dược, căn bản không xưng được linh đan, càng đừng nói tới nhập phẩm.

Tả Mạc vẫn rõ ràng, nhưng phàm là linh đan có thể nhập phẩm, giá tuyệt đối không thấp.Đối với Tả Mạc đang khuyết thiếu tinh thạch khẩn cấp, có gì so với tìm được một biện pháp kiếm tinh thạch càng khiến hắn hứng phấn?Vô số tinh thạch đang vung tay vẫy gọi hắn…Hắn thầm suy tính, lúc nào đi tìm sư thúc Diêm Nhạc.Chương 44 : Một viên tinh thạch dẫn phát thảm án .Converter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckViên linh đan này bị Tả Mạc mệnh danh đại lực hoàn, nghe ra mười phần giang hồ mùi vị, bất quá hắn không cho là vậy.Hắn vốn tính toán luyện chế thêm mấy viên, giao cho sư thúc Diêm Nhạc bán kiếm tinh thạch, nhưng rất nhanh, hắn đành bỏ việc này qua một bên.

Trong linh điền, có một nhóm linh dược linh thảo có thể bắt đầu thu hoạch.

Hắn mỗi ngày đều tỉ mỉ canh tác, giống như tiểu vân vũ quyết, địa khí quyết cùng xích viêm quyết, mỗi ngày đều thi triển mấy lần. mà thảo mộc quyết cùng canh kim quyết thì năm ba ngày sẽ thi triển một lần.Trước đó, Tả Mạc trước nay không có trồng trọt như vậy.

Do hắn dốc lòng quản lý, cây trong Tây Phong cốc không cây nào không thể dáng tuyệt hảo, một ít linh gốc chu kỳ ngắn đã có thể thu hoạch.Đối với Tả Mạc cả ngày trong núi mà nói, không khác gì một cơn mưa đúng lúc.

Từ việc thận trọng, hắn thậm chí hướng sư phó xin nghỉ.Tây Phong cốc, một tên nhìn như khô lâu, khom lưng nơi linh điền lau mồ hôi như mưa.“cuối cùng thu hoạch xong.”

Tả Mạc ngồi trên đất thở hổn hển, nhìn vào một đống linh dược xếp trước mặt, lòng hắn tràn đầy cảm giác thành tựu. chuyển mắt nhìn thoáng qua một góc, hỏa long thảo cấp 3 đã sắp thành thục, đỏ đỏ, hết sức dễ nhìn.Phân loại linh dược linh thảo, theo cấp mà tách ra, sau đó cẩn thận gói kỹ lại, Tả Mạc lúc này mới nhảy lên nhạn mỏ tro, bay thẳng tới chố sư thúc Diêm Nhạc.Diêm Nhạc thấy Tả Mạc tới, đặc biệt thấy bao lớn trên lưng Tả Mạc, tròng mắt lập tức sáng ngời: “sư điệt trồng ra thứ tốt gì sao?’Dỡ bao lớn xuống, Tả Mạc lau mồ hôi trên trán: “đây là một nhóm linh dược vừa trồng ra, sư ba bán giùm ta.”

Bàn giùm tuy nhiên cần gaio hai thành cấp môn phái, nhưng Tả Mạc vẫn quyết định giao cho môn phái bán giùm.

Trừ sư bá Diêm Nhạc so với hắn càng hiểu tình hình, điểm cống hiến của môn phái cũng rất thực dụng.

Mà làm ra cống hiến càng nhiều, địa vị trong môn không nghi ngờ sẽ càng cao.Tuy nhiên Bồ yêu trong ý thức hải của hắn, nhưng nhân yêu biến thái tính tình vô thường, tuyệt đối không dựa dẫm vào được.

Bồ yêu là phần tử khủng bố nguy hiểm, có thể không trêu chọc hắn, cố gắng ít trêu chọc.So ra, Tả Mạc càng nguyện ý nhờ lực lược môn phái, ít nhất vài vị sư môn trưởng bối xem ra là người bình thường.

Chỉ có một vấn đề, đề thăng địa vị của mình trong môn phái, biến thành hết sức quan trọng.Tu chân, giai đoạn càng cao cấp, càng cần nhiều tư nguyên, chỉ dựa vào lực lượng cá nhân, xa không bằng mượn lực lượng môn phái hoàn thành.

Ngay cả tán tu, kỳ thực cũng có một cái vòng tròn, chân chính độc lai độc vãng tán tu, ít lại càng ít.Diêm Nhạc ngồi xổm xuống, lật xem linh thảo mà Tả Mạc mang tới, càng lúc càng vui.“không ít thứ tốt nha! n ân, kỷ nam tử cấp 3, thất diệp cúc cấp ba, di, còn có thiên tinh thảo, cũng là cấp 3!

Cái này có thể bán giá tốt…”

Diêm Nhạc như máy đếm, vài loại linh thảo không ngờ hắn biết cả.Tả Mạc rất đỗi bội phục, vội vàng thổi: “sư bá thật lợi hại, lại nhận ra tất cả.”

Thi Phượng Dung là nhỏ nhất trong mấy người, Tả Mạc gọi Diêm Nhạc cũng phải biến thành sư bá.“ha ha, muốn làm buôn bán, không nhận ra sao làm được?’ Đối với câu xu nịnh của Tả Mạc, Diêm Nhạc khá là thích thú, con mắt đã híp tới mức chỉ dư ra một khe nhỏ, cười ha ha nói; “quả không hỏ là linh thực phu!

Trồng mấy thứ, không nghĩ nhanh hơn người khác, còn tốt hơn người khác.

Sư điệt cũng phí tâm tư, trồng toàn đều thứ dễ bán, giá tiền tốt.”

Cũng không biết có phải chột dạ hay không, Tả Mạc cảm thấy sư bá Diêm Nhạc nhìn mình có chút thâm ý.

Chẳng lẽ sư bá cũng biết chuyện tiền bối Ngụy Nam?Hắn cố trấn định: “sư bá cũng biết, đệ tử nghèo cỡ nào.

Nếu là không có thứ đem bán, dự tính ngay cả tinh thạch học luyện đan cũng không có.”

Hắn hiện tại rất hạnh phúc với khuôn mặt cương thi của mình, quả thực là thứ ngụy trang tốt nhất.Diêm Nhạc gật đầu: “ha ha, không tinh thạch, học cái gì cũng không nổi.

Ngươi hiện tại là linh thực phu, cũng không cần bận lòng tinh thạch, chỉ cần trồng tốt, chúng ta những trưởng bối cũng không bạc đãi ngươi.”

“đúng vậy, đúng vậy.”

Tả Mạc cười theo, chỉ là khuôn mặt hắn không biểu tình, thực khiến người khác cảm giác quái dị.Diêm Nhạc tiện tay lấy ra hai cây: “kỳ nam tử, còn có cây kim văn xích chưởng thu, không cần bán, ngươi lưu lại. sau này ngươi luyện dược cần dùng tới, ta nhớ rõ trước kia sư phó ngươi chuyên môn nhờ ta thu mua giúp nàng.

Hai cây này bán dễ, mua khó.”

Tả Mạc vội vàng thu lại hai gốc này.“cái khác, ta giúp ngươi bán đi.

Môn phái cần, ta cũng sẽ theo giá thị trường mua cho.”

Nói xong, hắn lấy ra một tinh thạch, đưa cho Tả Mạc: “đây là tinh thạch cấp 3, tính là dự chi, ngươi thu lấy. còn lại mấy ngày sau ta để sư tỷ Lý Anh Phượng đưa cho ngươi.”

Tả Mạc sửng sốt nhìn viên tinh thạch cấp 3 trên tay Diên Nhạc.Tinh thạch cấp 3 A!

đây là viên tinh thạch cấp 3 đầu tiên hắn thấy.Nhìn ánh mắt ngốc trệ của Tả Mạc, Diêm Nhạc không khỏi phì cười, ném tinh thạch cho Tả Mạc: ‘được rồi, đừng đem vẻ mặt này ra dọa người.”

Tả Mạc có chút phản ứng chậm, hắn trước tiên nghĩ tới nhóm hàng này có chút tinh thạch, nhưng không ngờ tới, lại có thể dự chi một viên tinh thạch!

Hoành tài tử trên trời rơi xuống làm Tả Mạc suýt ngất, hắn cảm giác có chút lơ mơ.Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, Tả Mạc đang xoay người lập tức dừng lại, từ trong ngực lấy ra đai lực hoàn; ‘sư bá, ngươi xem linh đan này trị giá bao nhiêu?”

Diêm Nhạc tiếp lấy linh đan, mắt híp lại, chốc lát nói; ‘ngươi luyện sao?

Linh đan có tác dụng gì?”

Tả Mạc liền thuật lại những lời sư phó nói ra.“vậy ta giúp ngươi bán, tân linh đan mọi người tiếp thụ tương đối chậm, ta cũng không có cách nào bảo chứng có thể bán được bao nhiêu.”

Diêm Nhạc suy nghĩ một chút nói.Tả Mạc cảm kích bất tận, hầu bào dầy chưa từng có khiến hắn đã hoàn toàn quên trước mình còn cần dựa vòa đại lực hoàn để kiếm tinh thạch.

Mãi tới khi về tới Tây Phong tieru viện, hắn còn đang ngây ngất.Thủ tài nô nhìn vào viên tinh thạch cấp 3 trước mặt.Tinh thạch cấp 3 màu sắc cùng sự hoàn chỉnh vượt xa tinh thạch cấp 2. nó là một lăn gtinh hoàn chỉnh, trong suốt óng ảnh, không thấy một chút tạp chất, trong suốt như thủy tinh.

Bên trong uẩn chứa linh lực hết sức cường đại!Hắn nhẹ nhè sờ tay lên tinh thạch, mắt lộ vẻ say mê.Đột nhiên, hắn thấy tay như bị nhói đau, tinh thạch đột nhiên sáng lên.

Tả Mạc ngẩn ra tại chỗ, khó hiểu tình tinh thạch đan phát ra hào quang.

Lòng đột nhiên phát ra một luồng xung động cường liệt, như cái gì muốn bùng nổ.Quang manh tinh thạch dần ảm đạm, Tả Mạc càng lúc càng lo lắng.Đây là chuyện gì?Hắn có chút hoảng hốt.‘ngu ngốc, ngươi phải trúc cơ.’ Bồ yêu đột nhiên bay ra, mặt cười nhạo nhìn Tả Mạc.“trúc cơ?”

Tả Mạc lúc này không quản ngữ khí Bồ yêu có bao nhiêu châm chọc, vội hỏi: ‘chuyện gì?

Sao đột nhiên lại trúc cơ?”

Bồ yêu nhún vai; “linh lực đủ rồi, tự nhiên phải trúc cơ.

Ngươi vừa mới bị linh lực rong tinh thạch kích thích, linh lực trong thân thể, a, bừng tỉnh.”

“bừng tỉnh?

Ta phài làm cái gì?’ Tả Mạc tay chay luống cuống.Đáng chết! hắn không nghĩ tới phải trúc cơ nhanh thế, hắn thậm chí không chuẩn bị gì, hắn không biết tiếp theo nên làm cái gì, mình nên làm gì.

Hắn cảm thấy, trúc cơ hẳn còn rất xa.Đúng rồi, mình có thể đi hỏi sư bá bọn họ!

Tả Mạc vừa vỗ đầu, liền chuẩn bị chạy tới nhạn mỏ tro.Tóc trên trán Bồ yêu vẹt ra, một con mắt như lưỡi đao mở ra.“ngươi không phải muốn lực lượng sao?

Ta có biện pháp trúc cơ, tương đương tốt, đảm bảo ngươi trúc cơ thành công, mà tu vi lại tăng nhiều.”

Bồ yêu thanh âm lạnh lùng thấu ra dụ hoặc sâu đậm.Tả Mạc bước chân ngừng trệ.“ngươi muốn cái gì?”

Tả Mạc cắn răng hỏi.“hì hì.”

Bồ yêu chỉ chỉ viên tinh thạch cấp 3 trên tay Tả Mạc.Yêu nhân quả nhiên không yên lòng!

Nguyên lai là chủ ý viên tinh thạch cấp 3 của mình!

Tả Mạc đại nộ, hừ một cấu: “Ta cứ đi hỏi sư bá…”

“hì hì, trúc cơ mà, là cái quan tạp thứ nhất của tu giả.

Nhưng rất nhiều người không biết, nó cũng là một trong những cửa ải quan trọng nhất. nó sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới sự tu hành của ngươi sau này.

Đừng trách ta không cảnh báo ngươi, dùng trúc cơ đan kia, đối với ngươi không có chỗ tốt.”

Bồ yêu thờ ơ nói.Sự lo lắng càng lúc càng mãnh liệt, Tả Mạc cảm giác tim mình như muốn nhảy ra.

Lời bồ yêu vẫn vang bên tai, tựa hồ biến thành phiêu hốt không chân thực, hư hư ảo ảo.“hì hì, những sư bá kia của ngươi, không phải ta xem thường họ, nhưng bọn họ không thể cho ngươi lực lượng khổng lồ. xem xem sư phó của ngươi đi, không phải đối thủ của kẻ cải dung mạt thức ngươi.

Sao, ta không khiến ngươi chịu thiệt dao. thai tức luyện thần dễ xài chứ, kiếm ý, a, ngươi hiện tại cũng mò tới bậc thềm rồi! ta làm người, rất giảng chữ tín nha.”

Bồ yêu cười khẽ, vô cùng tuấn mỹ.“một viên tinh thạch cấp 3, có thể tương đương đáng giá.

Chỉ một viên tinh thạch cấp 3, ngươi bỏ chút công phu, là kiếm tới tay mà.

Ngươi được tới chỗ tốt, sẽ khiến ngươi hoạch ích vô cùng.

Trên đời này có mua bán tốt thế sao?’Đầu óc lúc càng rung động mạnh, hết thảy trong tầm mắt đều vặn vẹo mơ hồ, Tả Mạc cảm giác thân theer mình như có thứ gì thiêu đốt.Miệng khát!

Hắn liếm môi, nuốt nước bọt.Hắn có loại dự cảm, lúc này đi tìm sư phó, chỉ sợ không kịp rồi.‘cho ngươi!’ Tả Mạc cắn răng, dùng sức ném viên tinh thạch cấp ba cho Bồ yêu, hắn hận không thể nện chế tên nhân yêu này.‘hi hì, tuyển chọn sáng suốt!’ Bồ yêu nhẹ nhàng tiếp lấy tinh thạch, môi mỏng mở nhẹ: “nha, mang gốc hỏa long thảo tới Lãnh Vụ cốc.”

“hỏa long thảo!”

Tả Mạc trợn mắt há mồm, từ kẽ răng gằn ra ba chữ.Tên này…Tả Mạc ngay cả tâm khóc đều có, hỏa long thảo thứ này chỉ có loại nhân vật khủng bố như sư huynh mới có thể chịu nổi! loại người như mình, chỉ có một cái kết quả là linh lực sụp đổ mà chết.Bồ yêu mắt phải híp thành hình trăng cong, thiện ý đề tỉnh Tả Mạc: ‘thời gian không nhiều nha.”

Cảm giác thiêu đốt trong thân thể càng lúc càng mãnh liệt, Tả mạc muốn đem y phục xét ra, huyết quản như thanh sắt nung đỏ, hắn khát vô cùng, vô cùng khó chịu! thời gian không nhiều!Không quản nhiều như vậy, hắn lấy ra thần hành phù, dán lên đùi, linh lực toàn thân vận chuyern, nắm lấy ohar long thảo, cả người như hồng vân, cuốn về phía Lãnh Vụ cốc!Hắn trong đầu hô hét!Bồ! ngươi nhân yêu chết bầm!Chương 45 : Giãy dụaConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckLãnh Vụ cốc, bên hàn đàm.Tả Mạc nhìn hết sức khủng bố, hắn toàn thân như một con tôm luộc, đỏ như máu, trong mắt đầy tơ máu, cực kỳ khiếp người.Lúc tại tiểu viện, thân thể hắn như một ngọn lửa, hắn hiện tại cảm giác toàn bộ thân thể như là củi tẩm dầu, bị châm đốt, bôm bốp thiêu đốt!Hắn có chút mờ mịt nhìn vào, hết thảy trong tầm mắt như bị nhiệt độ cao thiêu đốt mà biến vặn vẹo, hắn ý thức có chút mê hồ, nóng!

Hắn như giãy dụa trong biển lửa, tầng tầng sóng lửa khiến hắn gần ngạt thởi, mình tựa hồ tùy thời bị thiêu thành tro tàn.“cầm hỏa long thảo ăn vào.’Thanh âm rất xa xôi, phiêu hốt truyền vào tai Tả mạc.Vô ý thức, Tả Mạc cầm hỏa long thảo trong tay nhét vào miệng.

Một luồng khí nóng, từ trọng miệng theo họng chui xuống.Oanh!Như một nồi dầu nóng trên bếp lửa!

Tả Mạc thoáng chốc cmar giác như biển lửa ầm ầm sụp đổ, vô số vụn hỏa diễm nóng rực táp nhập lục phủ ngũ tạng, từng luồng hơi nóng như nước thép, men theo kinh mạch Tả Mạc, xông ngang đụng thẳng!“a!”

Tả Mạc nhịn không được gào thét, một luồng khí nóng tràn vào não hắn, não giòn yếu như bị bàn là ủi một cái.Xuy!

Y phục của hắn bốc lửa, ngọc lửa nhanh chóng lan tràn, trong chớp mắt, y phục toàn thân hóa thành tro tàn.

Khiến người khác kỳ quái là, ngọn lửa không chút thương tổn Tả Mạc.Tả Mạc trần truồng trong không khí, toàn thân đỏ bừng như thiết khô lâu mới từ trong lò ra, không khì xung quanh cơ thể hắn như bị sóng nhiệt thiêu đốt có thể nhìn thấy.“a a a a!”

Tiếng gào thét trầm thấp xé nứt, như dã thú, mạch máu toàn thân Tả Mạc lồi ra, như dây thép nung đỏ, nổi khắp toàn thân!“thật là dễ nghe.”

Bồ yêu ở bên quan khán vẻ mặt say mê, tán thán không ngớt: “ngay cả hồn phách đều thống khổ, thật lâu không nghe thấy thanh âm mê người như vậy, khiến người ta hoài niệm a.”‘a a a!”

Tả Mạc hoàn toàn mất đi ý thức, hắn như một dã thú toàn thân bị lửa thiêu đốt, điên cuồng gào thét theo bản năng.

Lửa tựa hồ không thỏa mãn việc đang chạy chồm khắp nơi trong cơ thể hắn, xuyên qu da chui ra ngoài, lượn lờ quanh thân hắn, hắn nghiễm nhiên trở thành hỏa nhân.

Nếu như Tả Mạc lúc này thanh tỉnh, nhất định sẽ sợ hãi phát hiện, lửa thiêu đốt toàn thân hắn, đỏ thẫm mà yêu diễm, cực kỳ giống hỏa diễm trong thức hải hắn.Nhìn Tả Mạc toàn thân hỏa diễm nhảy lên điên cuồng, Bồ yêu mắt trở nên âm trầm, khóe miệng lại cong lên, không biết đang nghĩ gì.Tả Mạc gào thét càng lúc càng trầm, càng lúc càng thê thảm, ngọn lửa quanh thân hắn càng thịnh.Bồ yêu thần sắc biến sảo, một lắt sau, nhần thần khôi phục bình tĩnh, thì thào tự nói;“người ngươi tuyển, ta cho hắn một lần cơ hội.”

Nói xong, hắn vươn ngón tay, điểm hướng Tả Mạc.

Tả Mạc cả người liên như bị đại chùy kích trúng, bay lên, ùm, rơi vào trong hàn đàm.Tả Mạc như một tảng đá, nhanh chóng chìm xuống, quỷ dị là, lửa đỏ quanh thần hắn không chút chịu ảnh hưởng của nước, y nguyên điên cuồng vũ động.Nhưng lúc này, băng hà trong thức hải Tả mạc đột nhiên vang lên tiếng nứt vỡ, băng tinh chi chit nơi băng hà như bị một lực lượng vô hình thúc đẩy, chậm rãi gia tốc vận động. chớp mắt kiếm mang tunh hoành trong bằng hà an tĩnh thẳng tắp, vô số kiếm mang hoặc lớn hoặc nhỏ mên theo mặt sống rộng rãi kích động đi ra.Tê tê tê!Những kiếm mang này dán mặt sống, dướng hỏa diễm bốn phía kích xạ.Kiếm mang băng hàn, vừa đụng phải hỏa diễm cuồng vũ nơi bờ sống, biến cố phát sinh!

Thế lửa mãnh trướng, trong thức thải, hỏa diễm che trời, tựa hồ ngôi sao trên không kia cũng bị lửa cắn nuốt.

Chỉ có bia mộ trong biển lủa vẫn có mấy đen lượn lờ, không chút phản ứng.Trong băng hà, dòng băng tinh phập phồng càng mạnh, kiếm mang liên miên không ngừng, hàn khí mênh mông trắng xóa bắt đầu lao vào trong biển lửa.Thân thể Tả Mạc cũng trình diễn biến hóa kinh người, thân thể hắn bề mặt đỏ bừng, đột nhiên lại hiện lên băng tầng mỏng manh.

Nhưng nhảy mắt, tầng băng mỏng liền hòa tan mất. nhưng lát sau, lại xuất hiện tầng băng mỏng, lặp đi lặp lại.Hàn đàm không sâu, Tả Mạc rất nhanh chìm tới đấy đầm, nước ở đáy đầm băng lãnh gấp mấy lần, tôm cá tuyệt tích.Tựa hồ chịu ảnh hưởng, băng mỏng mỗi lần xuất hiện, thời gian kiên trì đều dài hơn chút.

Nhwung ngọn lủa quanh thân Tả Mạc chưa từng giảm yếu chút nào, y nguyên quỷ dị thiêu đốt trong nước.

Lồng ngực Tả Mạc đột nhiên phát ra ánh sáng nhạt, những ánh sáng men theo kinh mạch Tả Mạc vận hành, nhưng nơi nào nó đi qua, lửa sẽ hơi yếu đi, nhưng rất nhanh, lửa đỏ sẽ lại khôi phục tư thái cuồng vũ.Tả Mạc tiến vào một địa phương rất kỳ quía, hắn hoàn toàn mất đi quyền khống chế thân thể, phiêu hốt, hắn căm giác như mình ở trong hỏa lò, đột nhiên lịa bị ném tới vùng cực, nhưng không quản dày vò hắn thế nào, hắn đều không có khả năng động đậy.‘đừng quên..’“chết cũng không thể quên…’Thanh âm kia lại xuất hiện, mơ mơ hồ hồ, Tả Mạc tựa như bị tưới một bồn nước lạnh, ý thức xuất hiện một giây phút thanh tỉnh ngắn ngủi.

Vừa thanh tỉnh, cảm giác thiêu đốt kịch liệt cùng băng lãnh thấu xương như thủy triền tuôn về phía hắn.‘a..” hắn không khỏi há miệng, nước dầm băng lãnh trút tiến vào miệng hắn.Không cách nào hình dung cảm thụ của hắn lúc này, toàn thân điên cuồng thiêu đốt, xương cùng máu thịt thiêu cháy đau đớn, thiếu chút khiến hắn ngât đi.

Nước đầm tràn vào miệng, cơ hồ muốn đóng băn hắn, não hắn thanh tỉnh lại đột nhiên trở nên mơ hồ.Cái này là trúc cơ sao?Uy lực của hỏa long thảo sao?Giấc mộng kia…Trong lúc mơ hồ, Tả Mạc bàn tay vẫn thả lỏng đột nhiên nắm chặt, cả người cong lại, lực lượng toàn thân tập trung một chỗ, mắt tức giận trợn tròn, đỏ lòm lòm.Ai?Ai muốn khống chế ta?Ai cải dung mạt thức ta?Ai.. ai làm…Con mẹ nó là ai làm!Vô số ý nghĩ, óc hắn không thụ khống chế lướt qua, từ sâu trong thân thể truyền tới sự đơn đớn do máu thịt bị đốt cùng đau như kim châm do lạnh thấu xương, con mắt hắn tức giận trợn tròn, lửa như bị huyết sắc nuốt đi.Ai làm… ai làm… ai làm!Chó chết!Máu trong ngực hắn rung động, phẫn nộ cùng bi ai từ đáy lòng đột nhiên lóe lên, như núi lửa tuôn trào, chớp mắt nuốt hết lửa nóng cùng băng hàn/Tả Mạc như mê muội, tụ tập lực toàn thân, vung ra nắm tay.Kẹp lấy lửa đỏ yêu dị, nắm tay hắn, đánh thẳng vào vách đá ven đầm.Oanh!Lấy nắm tay Tả Mạc làm trung tâm, trên vách đã xuất hiện vết rạn như lưới nhện, trung tâm không ngờ có vết lửa thiêu đốt.Oanh!Lại một quyền!

ầm ầm, đá vụn bay trong nước, mấy viên xát qua thân thể Tả Mạc, tạo ra vài vết cắt, máu tươi thấm ra, nhanh chóng hòa vào nước trong đầm.Rầm rầm rầm!Tả Mạc như điên dại, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh lồi ra, điên cuồng vung tay.

Đáy đàm vốn bình tĩnh trở nên hỗn loạn, đục ngầu cả một vùng.Bồ yêu ở bên đầm paths giác ra mặt đất đang chấn động, nhìn vào xoáy nước xuất hiện ở mặt đầm, hắn sắc mặt như thường, giơ tay lên, tiếp lấy hạt nước nhỏ bay tung tóe.

Mở tay ra, hạt nước trôi nổi trong lòng bàn tay hắn, tròn trịa trong suốt, phản chiếu con mắt đỏ của hắn.“ngươi còn không ra tay?

Chẳng lẽ ngươi còn ngu xuẩn cho rằng, hắn có thể áp chế thiên yêu hỏa?” hắn cười mỉm chế nhạo, thong thả nói; ‘ngươi luôn là thế, không nghe ta khuyên.

Ba ngàn năm trôi qua, ngươi vẫn ngoan cố như vậy.

Ngươi chẳng lẽ không biết, kẻ ngươi tuyển chọn, vĩnh viễn ngu xuẩn vậy sao?’Hắn nhẹ nhẹ thổi một hơi, hạt nước hoàn mỹ trôi nổi tỏng tay hắn biến hành một chùm hơi nước, tán nhập không trung.“Bộ dáng của ngươi, ta sớm đã chán ngán.’ Bồ yêu vỗ vỗ tay, thần sắc hờ hững.Chấn động dưới đáy tan biến, đầm nước lại khôi phục an tĩnh.“kết thúc.”

Bồ yêu môi như lưỡi đao, nhùn vai; ‘ha ha, chỉ bất quá ấn chứng ngươi lại một lần tuyển chọn ngu xuẩn.’Hắn vừa muốn xoay người, đột nhiên dừng bước.Vô Không sơn, Tân Nham đang đả tọa đột nhiên mở mắt, hắn bống đứng dậy, tiến mất tại chỗ, nháy mắt, hắn xuất hiện trên đỉnh núi.

Trong khoảnh khắc, Bùi Nguyên Nhiên, Diêm Nhạc, Thi Phượng Dung ba người dồn đập bay tới, xuất hiện bên cạnh hắn.Bốn người nhìn nhau, đều vẻ mặt kinh ngạc nhìn lên bầu trời.Đông Phù, Thiên Tùng tử đang xem Du Bạch viết danh sách.“Tông Minh Nhạn là đồ đệ Tả Mai THiên.”

THiên Tùng tử gật đầu nói;’ “Tại Đông PHù, nếu nói thực lực, Tả Mai Thiên cùng Tân Nham là cân bằng.

Tả Mai Thiên năm đó lăng lệ sát phạt, cũng là kẻ người gặp người sợ, điểm này khá giống Tân Nham.

Chỉ là không biết đệ tử hắn thế nào.”

Du Bạch cung kính nói; “Đệ tử cùng Tông Minh Nhạn gặp qua một lần, tuy nhiên không có giao thủ, nhưng đệ tử nhìn ra khí độ lối đi của hắn, chỉ sợ không yếu.”

“a a, người trẻ tuổi được ngươi xưng không yếu cũng không nhiều. nghe nói Tả Mai Thiên tiêu phí rất nhiều tâm huyết cho tên đệ tử này, tự nhiên không yếu.”

Thiên Tùng Tử cười ha ha nói: “Đông PHù tương lai chỉ sợ là thiên hạ của ba người ngươi, Tông Minh Nhạn cùng Vi Thắng của Vô Không kiếm môn.”

“Đệ tử tất không phụ kỳ vọng sư phó.’ DU Bạch cung kính đáp.Thiên Tùng Tử vẫy vẫy tay; “Thứ hư danh, ngươi cũng không cần để ý.

Ta chỉ hi vọng ngươi tại loạn thế có thể tự bảo. phần cơ nghiệp này, ta tuy nhiên không bỏ được, nhưng an nguy của ngươi, lại càng trọng yếu.”

Du Bạch lòng cảm động đáp lời; “vâng!’Thấy Du Bạch mặt đầy âu lo, Thiên Tùng Tử liền ân ủi: “Vi sư chỉ tính trước, ngươi chớ quá lo lắng.

Nếu có việc, ha ha, chúng ta những lão già này cũng ngăn ở phía trước.” lại nhìn lướt qua danh sách một cái tên, có chút cả kinh: “di, Vô Không kiếm môn khi nào nhiều thêm một Tả Mạc?

Hắn có chỗ nào đặc biệt?”

“đệ tử cũng là lần đầu nghe thấy tên này.

Hắn lúc đó cùng Tống Minh Nhạn và một tên đệ tử Đông Kỳ khác xảy ra xung đột, vì hắn là linh thực phu, đệ tử vốn muốn tiên lên ngăn lại.

Không nghĩ tới, phát hiện hắn lại lĩnh ngộ kiếm lý.”

Du Bạch bổ sung một câu: “hắn còn chưa trúc cơ.”‘a!”’ Thiên Tùng Tử vẻ mặt biến đổi: “Vô Không kiếm môn lại có một nhân vật lợi hại như vậy sao?

Còn chưa trúc cơ liền lĩnh ngộ kiếm ý, loại thiên phú tu kiếm này, tương đương hiếm thấy a! lão thiên thật ưu ái Vô Không kiếm môn!”

Trong ngôn ngữ, hắn lộ mấy phần hâm mộ.Nhưng lúc này, hắn bỗng nhiên biến sắc, lướt qua ngoài cửa sổ.

Du Bạch hơi ngớ người, vội vàng theo sát sau.Chỉ thấy Thiên Tùng Tử kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thiên không.Đồng thời, Đông Kỳ kiếm môn, trên đỉnh Mai Phong cao nhất, một nam tử áo trắng tóc dài đón gió đứng đó, hắn mặt lộ vẻ king ngạc, ngửa mặt chăm chú nhìn bầu trời.Chương 46 : Trúc CơConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckMặt trời chói cahng, trời xanh thăm thẳm, nhưng khiến người khác sởn tóc gáy là, trong bầu trời xanh thẳm cánh khiến tràn đầy sao trời!“bạch nhật tinh hiển….”

Bùi Nguyên Nhiên thì thào tự nói, ba người chugn quanh cũng biến sắc.“sư huynh.”

Thi Phượng Dung thanh âm run rẩy: “đây là chuyện gif?’“không biết.”

Bùi Nguyên Nhiên sắc mặt ngưng trọng lắc đầu; ‘thiên tượng sao hiện lên giữa ban ngày, vài ngàn năm mới có một lần, ta cũng chỉ gặp trong trong một số điển tịch.

Nhưng hẳn không phải chuyện tốt.”

Tuy là bốn người đều là Kim Đan kỳ cao thủ, gặp cảnh tượng quỷ dị trước mắt, y nguyên lòng lạnh run.Đông PHù, Du Bạch trợn mắt há mồm nhìn từng điểm sao trời trên không, còn mặt trời trên cao nắng gắt, sâu trong đáy lòng lộ ra hàn ý thấu xương tràn ra khắp thân thể.Thiên Tùng Tử thì thào nói; ‘Bạch Nhật tinh hiển…’Đông Kỳ Mai phong, Tả Mai Thiên trong mắt hàn quang bạo trướng, thì thào nói; “Bạch nhật tinh hiển…”

Toàn bộ Thiên Nguyệt giới, vô số cao thủ bị dồn dập kinh động.

Trên không mười ba trọng trấn Thiên Nguyệt giới, đưa mắt nhìn ra, đều là chi chit tu giả.

Nơi hoang dã, trên đỉnh núi, vô luận là tu giả đang làm gì, đều ngừng tay, không trung bồng bềnh.

Ánh mắt toàn bộ tu giả đều tụ tập trên không, quang cảnh bọn họ vô cùng quen thuộc.Vô luận tu vi cao thấp, mỗi người đều lộ vẻ kinh hãi.Trong Lãnh Vụ cốc, Bồ yêu giác mạc co rút, coi chừng nhìn chằm chằm dầm nước. trong con mắt đỏ của hắn, có thể nhìn ra rõ nét, một quang trụ từ trên trời giáng xuống, chìm vào đáy nước.

Nếu như dùng cách nhìn phổ thông, sao có thể thấy chút dấu vết quang trụ?

Không có linh lực, khoogn có ba động, chỉ có nhìn qua huyết đồng, hắn mới có thể nhìn thấy một quang trụ hư vô.“ngươi cảm giác được ngươi đã cược đúng sao?’ Bồ yêu lãnh đạm nói, mắt phải lộ ra sát ý lẫm nhiên.Lời vừa dứt, đầm nước đang trong vắt đột nhiên đen nhánh, tiếng thác nước đột nhien tan biến, thác nước như ngựa hoang bị thuần phục, ngoan ngoãn chảy vào đầm nước, không tóe lên một chút bọt.Cốc lầm vào an tĩnh quỷ dị.Nhìn vào đầm nước đen, Bồ yêu không sợ hãi chút nào, bước mạnh về phía trước một bước, lạnh lùng nói; ‘ngươi thật sự tính vì phế vật này, cùng ta động thur?’Đầm nước đen vắng lặng bất động, tựa như một cái đầm chết.Một yêu một đầm, cứ vậy đối đầu.Thời gian từng chút trôi qua.Bồ yêu hốt nhiên thu chân lại, thần tình khôi phục như thường, khóe miệng mang theo vẻ trào phúng: ‘bạch nhật tinh hiển, hắc hắc, ngươi còn nghĩ đây là ba ngàn năm trước sao?

Ngươi làm lớn chuyện rồi.”

Hắn thích cười trên nổi đau người khác.Đầm nước đen không chút động.Bồ yêu nhún vai: ‘bạch nhật tinh hiện thì sao?

Có thể diệt thiên yêu hỏa sao?

Ngay cả ngươi đều không diệt được thiên yêu hỏa.’Đầm nước đên đột nhiên sôi sục, tựa như sôi trào, đầm nước đen nhánh phát ra tiếng nổ.Bồ yêu ngẩng đầu nhìn thiên không, khẽ bâng quơ một câu, tuwfc thì khiến đầm nước trở nên an tĩnh.“a, xem ra mọi người đều thích góp vui.’Nước đầm chớp mắt khôi phục thanh minh, thác nước lại khôi phục bạo liệt, tiếng ầm ầm vang lên, bọt nước bắn tung tóe.Bồ yêu khẽ cười, tan biến không thấy.Một đạo thần thức cường đại chí cực, quét qua Lãnh Vụ cốc.Tả Mạc thong thả mở mắt, tức thì run lấy bẩy, thật lạnh!

Trong nước, chung quanh truyền tới hàn ý khiến hắn minh bạch mình đang ở chỗ nào.

Lãnh vụ cốc hàn đầm, lần trước tại đây đột phá một hơi, hắn cảm giác phi thường quen thuộc, Tả Mạc thậm chí hoài nghi liệu có phải mình sau này sẽ biến thành cá.Tê!Tả Mạc nhe răng, thật đau!

Hơi động, đau như xét gan xé phổi từ toàn thân truyền tới, mặt hắn tức thì vặn vẹo.Hoàn hảo không chết!Hắn có thể nhớ chút ít, mới tới khi thanh âm phiêu hốt nói cho hắn, khiến hắn ẳn hỏa long thảo.

Sau đó phát sinh chuyện gì, hắn hoàn toàn không biết.

Chẳng qua trong măt shawns, hắn không nguyện nghĩ, cũng lười động tới, toàn thân đâu nhức bất kham, mà hắn rất nhanh phát hiện toàn thân không một sợi.Làm sao thế?Hắn muốn cười, nhưng cười không nổi. kỳ thực hắn hiện tại không muốn nghĩ gì, chỉ nghĩ tới có thể lập tức ngủ một giấc. chẳng qua nước đầm thực quá lạnh, lạnh thấu cốt tủy, đây không phải nơi tốt để ngủ.Vì cái gì mỗi lần mình đều phải bị dày vò thảm như vậy….Cố gắng phấn chấn, cắn răng nhập định, hắn muốn xem xem tình trạng của mình thế nào.Linh lực trong cơ thể hiện ra trước mặt hắn, hắn cả kinh, lập tức cuồng hỉ! trúc cơ!

Hắn hoàn thành trúc cơ!Nội thị, đây là nội thị!

Si mê ‘xem’ lập thể đồ án linh lực lưu chuyển trong thân thể, mỗi tia linh lực đều rõ nét, hắn rõ ràng vô cùng ‘xem’ tới. một cảm giác thấu triệt vạn vật tự nhiên mà sinh, tâm thần tựa hồ theo đó không minh.Không biết bao lâu, Tả Mạc mới khôi phục tinh thần.

Hắn vội vàng kiểm tra linhluwcj, càng thêm vui mừng phát hiện, linh lực của mình dĩ nhiên nhiều gấp hơn ba lần trước kia.Khó trách trúc cơ kỳ cùng luyện khí kỳ tầng thứ mười tu giá cách nhau một vực sau, quả nhiên là vực sâu, mình mới đột phá trúc cơ, tu vi lại đề thăng gấp ba, dây là khái niệm gì?Cũng không biết có phải vì quá vui mừng, đau đớn truyền tới cũng giảm nhiều.

Tả Mạc lắc lư nổi lên, hắn vươn đầu ra khỏi mặt nước, hít một hơi thật sâu!Không nghĩ tới mình thật sử sống ra từ hỏa long thảo.Hắn hiện tại còn có chút không dám tin, hỏa long thảo là loại người khủng bố biến thái như sư huynh mới có thể chịu đựng! mình không ngờ có thể vượt qua!

Nhưng vẫn còn sợ, nguy hiểm trong đó, nhìn vào toàn thân hắn đau đớn, liền có thể tưởng tượng ra.Chẳng qua, cuối cùng cũng qua rồi!Hắn cười toét miệng, muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, lại phát hiện cổ họng đau rát, cơ hồ không phát ra thanh âm.

Hai tay chốn lên bờ đầm, muốn leo ra khỏi đầm, toàn thân đau đớn, thiếu chút khiến hắn ngất đi.

Đành chịu, hắn chỉ có hai tay ôm lấy tảng đá bên đầm, thân thể ngâm trong nước.Vui sướng sau tai họa, hết thảy đều biến tốt đẹp.Qua lúc lâu, đau đớn hởi giản, thể lực cũng khôi phục một ít.

Gắng sức leo ra khỏi đầm, hắn phát hiện ngọc giản cùng vật phẩm rơi lung tung trên đất.

Cẩn thận nhặt lên, khiến hắn đau lòng là thân hành phù cấp ba kia đều bị thiêu cháy chỉ còn gần nửa.Chẳng lẽ thân thể mình thật bốc lửa?Cảm giác thiêu đốt cường liệt trước khi hôn mê, hắn còn nhớ rõ, nhưng hắn chỉ nhớ có vậy. may là ngọc giản pháp bảo các loại đều không có tổn hại. nhưng Thần hành phù không có, hắn lại trần như nhộng, làm sao về Tây Phong cốc?Đột nhiên hắn nảy sáng kiến, niệm động tiểu vân vũ quyết, chỉ thấy một đám mấy trăng xuất hiện trước mắt.Hắn cười he he, niệm động pháp quyêt,s người trốn vào trong mấy. a, lành lạnh, rất thoải mái, rất nhanh, hắn phát hiện đau đớn trên cơ thể cơ hồ giảm nhiều. chẳng lẽ tiểu vân vũ quyết có tác dụng trị thương?

Nhưng trước mắt không phải lúc nghiên cứu, trước nghĩ biện pháp trở về đã.Lão già đen vừa làm đồng xông, đang chuẩn bị đi về.Trên đường, hắn không khỏi thầm suy nghĩ, vừa nhìn thấy một màn, hiện tại nhớ tới, hắn cảm giác kinh sợ. trời sáng trưng lại có sao hiện ra, trên đời này thật lắm quái sự, trời sinh dị tượng, chẳng lẽ là dự triệu không tốt?Hắn không khỏi ngẩng đầu lên, bầu trời trong xanh, trừ nắng gắt, cơ hồ không có gì.Vô ích, lão già đen mới thở phào.

Cứ như thường là được, cứ như vậy, ngày này, còn là bình thường tốt nhất, ngàn vạn lần đừng có biến động. một mặt nghĩ ngợi lung tung, một mặt đi về chỗ ở.

Nơi hắn ở hiện tại là đại viện tử trước kia của Tả Mạc.Phát giác trước mắt có người đi tới, hắn không khỏi ngầng đầu lên, vừa thấy, lập tức sửng sốt đứng nguyên chỗ, mặt lộ vệ ngu đần.Qua hồi lâu, hắn mới phản ứng, lắp bắp nói; “tiểu mạc ca, ngươi, ngươi ….’Chỉ thấy Tả Mạc toàn thân bị bạch vân bao phủ, chỉ lộ mặt ra ngoài, nhìn xa trông lại, có thể nhìn thấy một đôi chân trần trùng trục.Lão già đen cảm giác đoàn mây trắng có chút quen mắt, đột nhiên nhớ tới đây chả phải đám mây do tiểu vân vũ quyết tạo ra sao?Chẳng lẽ hắn đang tắm rửa?Nghĩ tới mưa do tiểu vân vũ quyết tạo ra, lao già đen cảm giác sáng ý này tương đương tốt.Chỉ là … cũng không cần chạy ra sơn đạo tắm chứ… nhưng lại còn men theo sơn đạo vừa đi vừa tắm…Tả Mạc quẫn bách, hận không tìm một khe đất chui vào.

Chẳng qua khuôn mặt cuowng hti của hắn, sẽ không có gì thẹn thùng, không có biểu tình khó chịu, ngược lại nhìn ra thản nhiên.

Hắn toàn thân đau nhức bất kham, hơi chút dùng sức, đau buốt tim gan, chỉ có thể cố gằng đi tới từng bước.Lão già đen còn quyết định vỗ mông ngựa, hắn vươn ngón cái khen; ‘tiểu Mạc ca, chiêu này cao!”

Tả Mạc cảm giác, không có ngôn ngữ nào có thể biểu thị cảm giác lúc này của hắn, chỉ có thể thâm trầm gật đầu tỏ ý, men theo sơn đạo uấn lượn chậm rãi đi tới.Nhìn tới bóng trắng mênh mông, lão già đen không khỏi cảm giác, tiểu Mạc ca quả nhiên càng lúc càng có khí độ.Khiến Tả Mạc thấy tuyệt vọng là, dọc đường gặp được vìa tên ngoại môn đệ tử, con mắt quái dị của họ khiến Tả Mạc như bị nhìn xuyên.

Lúc hắn tới Tây Phong cốc, thiếu chút vui quá mà khóc.

Nhưng làm hắn phát hiện trước cửa tiểu viện, con nhạn mỏ tro dùng cánh che kín mắt. tâm hồn thụ thương của Tả Mạc trực tiếp vỡ thành vô số mảnh, rơi đầy đất.Nguyen lai con chim màu tro này là cái…Tả Mạc càng buồn bực là, con mẫu ddieur này lại còn nhìn trộm qua khe hở trên cánh, ở sau nhìn lén.

Mà càng khiến hắn hận tới nghiến răng nghiến lợi là, ánh mắt mẫu điểu này nhanh chóng từ hiếu kỳ biến thành xem thường!Con chim đáng chết!Thẹn quá thành giận, Tả Mạc vươn tay bắn ra một đạo kiếm mang.Két!Nhạn mỏ tro kinh khiếu, linh hoạt tránh ra, bay lên không, hốt nhiên nó nghiên cổ, hết sức khi bỉ quay qua bên phun ước bọt.Tả Mạc thiếu chút giận ngất đi, trong lòng thầm hận, ngươi con chim chết bầm, cứ đợi đó.Duy nhất khiến hắn hạnh phúc là dọc đường không gặp vị trưởng bối nào.

Nếu như bị sư phó nhìn thấy dạng này, chỉ sợ trực tiếp đánh hắn chết toi, ném xuống dưới núi nuôi chó.Gian nan vô cùng chuyển về phòng, hắn nằm bệt trên giường, động cũng không động.

Hắn hiện tại cái gì đều không muốn gnhix, cả ngón tay đều không muốn động, mệt mỏi muốn chết.

Cũng không bao lâu, hắn liền mơ màng ngủ thiếp đi.Trước lúc ngủ, hắn thì thào: ‘trúc cơ!”

Chương 47 : Sư huynh Hứa Dật .Converter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckSau một giấc tỉnh lại, ánh mặt trời gai mắt khiến Tả Mạc khó mà mở mắt ra được.Thoải mái mà rên rỉ, ẩn ẩn đau nhức khiến hắn càng cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng không nói nên lời, hắn rất muốn tiếp tục ngủ.

Do dựa chút ít, hắn còn quyết định đứng lên.

Tới trúc cơ, cơ bản không có như cầu ngủ ngáy gì, chẳng qua trừ khôi phục thể lực, ngủ trọng yếu nhất là khiến tinh thần được nghỉ ngơi.Dưới ánh dương quang, vươn vai vặn vẹo, toàn thân xương cốt như rán đậu phù rắc rắc giòn vang, Tả Mạc tức thì dọa nhảy dựng.

Vội vàng sờ khắp toàn thân, không phát hiện vấn đề gì, mới hơi chút tâm an.Mỗi lần đột phá, hắn đều thấy không hiểu nổi, hoàn toàn là không biết gì.

Giống tiểu vân vũ quyết đột phá tầng thứ tư, thai tức luyện thần đột phá một hơi, đều như thế, lần này hắn cũng không ngoại lệ.

Trừ giòn vang, còn có tu vi tăng thêm, hắn tạm thời còn không phát hiện chỗ tốt khác mà trúc cơ mang tới.Mình quá tham, Tả Mạc cười tự giễu, riêng là tu vi tăng thêm, đã khiến ắn được ích vô cùng.Đi ra ngoài phòng, còn sống sau tai họa, Tả Mạc càng cảm giác dương quang ấm ấp càng trân quý.

Ngay cả con cim chết tiệt trên nóc nhà, rơi vào mắt hắn, cũng không đáng ghét như hôm qua.An nhiên đứng vững, hốt nhiên hít một hơi thật sâu, mười ngón tay vươn ra đạn động, tạo thành một vùng hư ảnh.

Hắn tâm thần chuyên chú, mười ngón tay như có sinh mạng, tốc độ nhanh hơn mấy lần, biến hóa phức tạp khiến người hoa mắt.

Từ lúc học tập thảo mộc quyết, loại pháp quyết cường điệu chỉ pháp này, cơ hồ thành một trong những pháp quyết hắn luyện tập nhiều nhất.Vận dụng linh lực, tại luyện khí kỳ kỳ thực không có rất nhiều pháp quyết có thể luyện, mà như tiểu vân vũ quyết loại này, cơ hồ bị Tả Mạc tu luyện tới cực hạn ở luyện khí kỳ.

Mà vận dụng thần thức, hắn ngay cả vài câu đôi lời chỉ đạo đều không có, nghĩ sờ bậc cửa đều không tới.

Duy nhất có thể tiêu phí thời gian, mà hắn cũng cảm thấy hữu dụng, là chỉ pháp, thế là, thảo mộc quyết yêu cầu cao về chỉ pháp cũng là tuyển chọn duy nhất hắn có.Tăng thêm tu vi đối đề thăng chỉ pháp không có tăng ích rõ rệt, điềm này cũng khiến Tả Mạc càng thêm chú ý, Trúc cơ chỉ là quan tạp thứ nhất trong tu chân, con đường sau gian hiểm, chỉ có tự thân thử mới có thể minh bạch.Mục tiêu của mình, sớm đã không phải kiếm tinh thạch, sinh hoạt.Muốn truy tìm đáp án, tất phải rượt đuổi lực lượng, ngay sư phó kim đan kỳ tu giả nói tới tên cải dung mạt thức mình, cũng kiêng dè như thế, thực lực của đối phương nên đạt tới bước nào!

Nói cách khác, mình ít nhất phải vượt qua lực lượng sư phó mới được.Sư phó là kim đan kỳ…Tả Mạc hít một hơi thật sâu, ngẩng mặt không có biểu tình, hai tay rủ bên người phút chốc nắm chặt.Rất xa xôi, mục tiêu xa xôi tới mức tuyệt vọng.

Tu giả vô số, lại mấy người có thể thành tực kim đan?

Khác không nói, toàn bộ môn phái đời thứ hai đệ tử, duy nhất có hy vọng thành tựu kim đan chỉ có sư huynh Vi Thắng.

Chính mình?

Một tên chỉ có chút thiên phú tại phương diện ngũ hành…Nếu trở thành một linh thực phu có thực lực, Tả Mạc không nghi ngờ mình có thể làm được.

Nhưng kết kim đan, dự tính tối lạc quan, cũng chẳng qua có hy vọng một phần vạn.Từ khi biết mình bị cải dung mạt thức, hắn liền không ngừng hỏi mình, theo đuổi mục tiêu mù xịt xa không thể chạm như thế, đáng không?

Hiện nay hắn trở thành linh thực phu, sinh hoạt càng lúc càng tốt, nếu cũng ai đó kết bạn lữ, sau này hậu đại của mình, cũng có thể đủ sinh hoạt tốt.

Như thế, đặt cược sinh hoạt, đặt cược tính mạng, theo đuổi mục tiêu cơ hồ không có hy vọng thắng lợi, đáng không?Mỗi khi hắn bắt đầu dao động, hắn đều nghĩ tới mộng cảnh không ngừng xuất hiện trong đầu, không ngừng lặp lại “ngay chết đều không thể quên”.

Mỗi lần hắn đều hỏi mình, có thứ gì cả chết không thể quên?Hắn không biết.Hắn là một người khiếp hèn, vì sinh hoạt, hắn có thể cười theo, có thể khom lưng.

Nhưng…Hắn muốn biết.Tâm cảnh biến hóa, khiến thái độ của hắn đối tu luyện đã phát sinh biến hóa tích cực.

Hắn càng thêm khắc khổ, càng thêm nỗ lực, hắn biết khởi điềm của mình có bao thấp, hắn cũng biết thiên phú của mình tịnh không tốt, nhưng hắn cũng biết, chính mình có ưu thế riêng.Bồ, tuy nhiên vô số lần trong lòng nguyền rủa nhân yêu biến thái đáng chết, nhưng Tả Mạc y nguyên cần phải cảm tạ hắn.

Không có Bồ yêu, hắn ngay cả một chút ánh sáng đều không thấy.

Vì tia ánh sáng, nào sợ vì thế trả giá chút thứ, hắn đều nguyện ý.Lần này trúc cơ, hắn chịu hết thống khổ, nhưng không biết tại sao, hắn tâm thái càng bình hòa, suy nghĩ cũng càng rõ nét.

Linh thực phu có thể thật lớn đề thăng địa vị mình trong môn phái, nhưng linh thực phu hiển nhiên không cách hoàn thành mục tiêu của mình, phương diện này càng đáng dựa dẫm, còn là kiếm quyết.

Linh thực phu tương lai chỉ thủ đoạn trọng yếu giúp mình kiếm tinh thạch, mà không phải phương hướng phát triển chủ yếu.Phương pháp đề thăng chiến đấu lực rất nhiều, nhưng trong rất nhiều tu giả, chiến đấu lực mạnh nhất là kiếm tu.

Càng huống chi, mình thân ở trong một môn phái tu kiếm, tự nhiên không thể xá cận cầu viễn. chính mình tuy nhiên không có bao nhiêu thiên phú tu kiếm, nhiều nỗ lực chút là được.Vừa nghĩ tới tu kiếm, hắn liền nghĩ tới sau trúc cơ, liền có thể tế luyện phi kiếm.

Bất quá hắn rất nhanh gặp khó, hắn cũng không có pháp quyết tế luyện phi kiếm.Hành Phương viện, Thi Phượng Dung thấy Tả Mạc, hơi lộ kinh dung, nhưng lập tức khôi phục: ‘Trúc cơ cũng không thể buông thả, đi điển tịch thất, bên trong có chút ngọc giản ngươi có thể xem.

Lần sau đi ra, ta sẽ tự thân khảo hạch, nếu lười biếng, tất trọng phạt.” sau cũng bốn chữ, đã chuyển thành nghiêm nghị.Tả Mạc bị sư phó mắng không ngẩng đầu được, chỉ có vâng vâng dạ dạ, thầm kêu to xui xẻo, xem ra đụng phải sư phó giương vuốt, lại không khỏi buồn bực, đến cùng ai chọc sư phó.Chờ sư phó nộ khí hơi tiêu, hắn mới cẩn thận mở miệng: ‘sư phó, đệ tử muốn cầu một bộ pháp quyết tế luyện phi kiếm.”

“tế luyện phi kiếm?’ Thi Phượng Dung không khỏi nhíu mày, có chút không vui: ‘trọng điểm của ngươi, phải đặt tại linh thực cùng luyện đan, không được tham nhiều, tham nhiều nhai không kỹ, đạo lý này còn không minh bạch?Tả Mạc vừa nghe, âm thầm kêu khổ, biết cầu không đến pháp quyết gì tốt, nói khó: “Đệ tử minh bạch, chỉ là Vô Không kiếm môn tốt xấu là môn phái tu kiếm, nếu ngay cả tế luyện phi kiếm đều không, chạy ra, chẳng phải mất thể diện bản môn?”

“cũng phải.”

Thi Phượng Dung vừa nghe, lại cảm thấy có lý: “ngươi đi gặp sư huynh Hứa Dật, tùy tiện tìm một bộ luyện luyện.

Chớ tiêu phí nhiều tinh lực.”

“vâng.”

Tả Mạc ngoan ngoãn vâng dạ.“đi đi.”

Thi Phượng Dung không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.

Hôm qua bạch nhật tinh hiển, khiến nàng tâm trạng cực kém.

Nàng cũng nghe tới một ít lời đồi liên quan bạch nhật tinh hiện, thiên kỳ bách quái, cài gì đều có, nhưng có một điểm vô cùng nhất trí, đây không phải chuyện tốt gì.

Loại sự tình này nếu phát sinh tại giới khác, nàng có thể xem náo nhiệt, nhưng phát sinh tại Thiên Nguyệt giới, nàng tâm trạng không tốt nổi.

Đặc biệt nhìn thấy chưởng môn sư huynh trong mắt âu lo, tâm trạng của nàng càng xấu.Nàng hiểu rất rõ chưởng môn sư huynh, chưởng môn sư huynh gặp chuyện không kinh hoảng, lần này cả hắn cũng bận lòng, tình huống dự tính so với mình tưởng tượng càng hỏng bét!Nếu để cô nãi nãi (bà mày) biết là ai làm trò quỷ, hừ hừ!

Nàng trong mắt sát cơ cực thịnh, khiến Hứa Tinh ở bên tim muốn nhảy ra.Mãi khi rời Hành Phương viện, Tả Mạc đều cảm thấy tức ngực.

Hắn cũng biết sư phó vì tốt cho hắn, nhưng lý do của mình lại không cách nào nói cho sư phụ.

Xem ra mình coi sự tình quá đơn giản, Tả Mạc cười khổ.

Hắn vốn cho là, nếu mình cống hiến lớn đối môn phái, môn phái tự nhiên đề cao đãi ngộ, pháp quyết hẳn không sầu.

Hiện tại mới biết mình nghĩ quá nông cạn, đãi ngộ tự nhiên sẽ đề cao, đãi ngộ cũng có nhiều phương diện.

Giống pháp quyết, là hạch tâm môn phái, sao dễ dàng cấp cho người?Trước mắt hắn chỉ hy vọng sư huynh Vi Thắng đi ra kiếm động dạy mình chút ít.Hắn còn quyết định chạy tới sư huynh Hứa Dật một chuyến, pháp quyết quá tốt cầu không tới, lui chút cầu thú yếu, loại nào hắn cũng muốn.

Kiếm quyết, hắn mù tịt, hiểu thêm chút, tạo tốt cơ sở.Hừ, môn phái không cấp, chẳng lẽ cấm mình mua.Chỉ cần ném tinh thạch đủ nhiều, tự nhiên có thể mua tới kiếm quyết tốt.Ca đường đường linh thực phu, là kẻ thiếu tinh thạch sao?

Hắn hồn nhiên quên mất một viên tinh thạch cuối cùng của mình cũng bị Bồ yêu lột đi.Trong thức hải, biển lửa rực cháy, nếu Tả Mạc tới, nhất định sẽ bị dọa nhảy dựng. hỏa diễm màu đỏ thẫm trước kia, hiện nay không ngờ đã cao hơn một đoạn.

ôn độ tại Băng hà tựa hồ giảm một chút, mà biến hóa lớn nhất, lại là ngôi sao trên không.Lộng lẫy, ánh sáng lóa mắt.Mây đen lượn lờ trên bia mộ, Bồ yêu lười nhác dùng tay chỗng cái cằm vô cùng hoàn mỹ, tay kia xoa xoa một đống bụi phấn, thì thào: ‘tinh thạch lại xài hết rồi, ai, tên anfy thật là phế vật, ngay cả kiếm tinh thạch đều chết đi sống lại như vậy!”

Hắn chậm rãi nói với không khí: ‘sớm biết vậy, ta tự mình đi kiếm.

Hiện tại thì hay rồi, ngươi làm lớn chuyện, bên ngoài tới nhiều tên lợi hại như vậy.

Ngay cả chết rồi cũng muốn chọc phiền phức, thật là dù chết tính không đổi.”

Bột trắng từ khe tay hắn từng chút rơi mất.Một yêu tịch mịch ngồi trên bia mộ, phát ra tiếng cảm khái: ‘địa chủ không dư lương.”

Văn Đạo đường, Hứa Dật thấy Tả Mạc, hơi chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh trấn định, cười nói: “Khó được sư đệ quang lâm, tới tới, ngồi xuống.”

Tả Mạc nhìn sư huynh Hứa Dật, đối phương là một người hắn phi thường sùng bái khi là ngoại môn đệ tử, không ngờ mình hiện tại cùng hắn bình khởi bình tọa. nhân sinh, thật là biến hóa vô cùng, hắn không khỏi sinh vài phần cảm khái.“Tả Mạc muốn đạ tạ sư huynh khi xưa chỉ điểm.” hắn thật lòng vái một vái.Hứa Dật sửng sốt, vội vàng kéo Tả Mạc: “sư đệ chớ khách khí, chẳng qua là chức trách của ta thôi.”

Hai người đối thoại, lập tức thấy thân thiết.“sư đệ hiếm khi tới, thử trà của ta.”

Hứa Dật tay khẽ chuyển, trước mặt liền thêm một bộ trà cụ, khay trà bằng hoàng trúc, có khắc hai đóa vân nhĩ, giản dị cổ kính, mặt trên bày một bộ ấm chén bằng tử sa.

́m tử sa phát sáng lờ mờ, hiển nhiên có khắc pháp trận.

Bảy chiếc chén nhỏ như thất tinh trên trời.Hứa Dật lấy ra một hộp ngọc, lúc bóc mở, Tả Mạc cảm giác u hương xông vào mũi, chỉ thấy bên trong chứa gần nửa hộp linh trà.

Linh trà thanh thúy như ngọc, toàn là ba lá, kiều diễm mê người.“đây là văn hương trà *”.

Hứa Dật giới thiệu: ‘hương quán pha chế bằng thanh đằng, ta mất rất nhiều công sức mới mua được.”

Lập tức vui vẻ nói: ‘Ta không có ham thích gì khác, chỉ thích uống trà.”

Sư huynh Hứa Dật chuyên chú, thủ pháp thành thục bắt đầu tráng rửa chén.

Tả Mạc nào gặp qua những thứ này?

Mắt hắn trợn tròn, không chút chớp động.Sư huynh Hứa Dật trước lấy chút ít lá trà thả vào ấm tử sa, đỏ nước suối lạnh vào, lập tức ngón trỏ tay phải cùng ngón cái niết nhẹ, một ngọn lửa màu hồng bồng bềnh trước mặt.

Ngón tay trắng nõn thon dài của sư huynh chuyển động cực nhẹ nhàng, chỉ thấy hắn nhè nhẹ thả đóa hoa lửa màu hồng vào trong ấm tử sa.Lốp bốp!Trong ấm tử sa, vô số hạt nước nhỏ nổ tung, nước suối trong ấm hóa thành một luồng hơi nước màu xanh lục, lại không chút tràn ra.

Sư huynh nhanh chóng quơ ấm trà, một chén trà nóng màu bích lục.Trong chén trà, trà nóng xanh trong mê người, một hương vị so với vừa rồi tuyệt nhiên bất đồng tha thướt bay lên.“uống nhanh, lạnh hiệu quả không tốt.” sư huynh Hứa Dật thần thái trịnh trọng, hắn trực tiếp nàng chén, đặt lên môi.Học theo sư huynh, Tả Mạc cũng nâng chén, học theo thần sắc say mê của sư huynh chầm chậm phẩm trà, hắn nhấp một chút.Oanh!Không cách nào hình dung cảm giác chớp mắt khi trà nóng tiếp xúc lưỡi. tựa như vô số mùi vị nổ tung trong miệng, cơ hồ đồng thời, Tả Mạc nước mắt nước mũi chảy ra.Nhìn thấy vẻ nhếch nhách của Tả Mạc, Hửa Dật suýt chút sặc trà, lập tức phì cuowif.Tả Mạc không quản được sư huynh diễu cợt, toàn bộ tâm thần của hắn đều hồi tưởng lại cảm giác kỳ diệu này.

Một cỗ lãnh ý, tán nhập tứ chi toàn thân, taofn thân nhẹ nhàng khó nói nên lời, toàn bộ lỗ chân lông đều dãn ra, thoải mái khiến người rên rỉ.“trà nóng này linh khí nồng đậm, ngươi vừa mới trúc cơ, đối với việc ổn cố cảnh giới là rất tốt.’ Hứa Dật đề tỉnh.Tả Mạc nghe lời, vội vàng đem trà nóng còn thừa rót vòa miệng, bố gối ngồi yên.Nhìn thấy Tả Mạc uống như trâu, sư huynh Hứa Dật lắc lắc đầu, tựa hồ bất mãn với việc Tả Mạc đạp hư thế tốt, hắn nhầm nháp từng chút, vẻ mặt hưởng thụ, thong thả ẩm trà.Tả Mạc từ nhập định tỉnh lại, phát giác tâm thần khoan khoái, thoải mái nói không nên lời.

Cũng không nói nhiều, chắp tay hướng sư huynh Hứa Dật: “Đa tạ sư huynh.”

Hứa Dật khoát tay: ‘Thỉnh sư đệ uống chén trà mà thôi.

Lần này sư đệ tới, khẳng định có chuyện.’Tả Mạc liền đem chuyện mình cầu sư phó pháp quyết tế luyện phi kiếm, nghe xong, Hứa Dật gật đầu: “Ta minh bạch, không nghĩ tới sư đệ trích được ngọc bài, còn có chí tu kiếm.”

“ta luyện chơi thôi.”

Tả Mạc vội vàng nói.

Bị sư phó đả kích như vậy, hắn cảm giác không nên nói lung tung là tốt nhất.“ ha ha, nam nhi chí tại kiếm, vốn không phải chuyện dọa người.

Kiếm chỉ thiên nhai, hàng yêu trừ ma, chẳng phải khoái lạc sạo! ha ha, sư huynh năm đó cũng thế, chỉ là sau này phát hiện thiên phú bình bình, khó có thành tựu, mới chuyển học luyện khí.”

Hứa Dật trước là tự giễu, tiếp đó thành thật nói: ‘Nếu sư đệ cảm thấy hứng thú với kiếm, sư huynh ở trong môn thời gian càng lâu hơn chút, ngược lại biết một ít, có thể cùng sư đệ tâm sự.”

Tả Mạc nghe tới bốn chữ “hàng yêu trừ ma”, trong lòng không khỏi cười khổ, nghĩ nghĩ tới nhân yêu biến thái kia, dự tính mình khả tăng bị trừ ngược lai là lớn hơn nhiều.Nhưng hắn còn thành thật nói; “làm phiền sư huynh.”

Văn hương trà – tên một loại trà thơm nổi tiếng, tên trà tức nghe cũng thấy thơmChương 48 : Hắc tâm điển tịch thất .Converter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.Lookluck“Bản môn là kiếm tu môn phái, kiếm quyết mạnh nhất chính là Vô Không kiếm quyết do tổ sư năm xưa sáng lập, chỉ là bản môn dần dần xuống dốc, bộ kiếm quyết năm từng được xếp vào cấp 6, bản môn lại không người học biết.

Đến sau không biết làm sao bị phân thành Vô Hình kiếm quyết cùng Không kiếm quyết, sư đệ La Ly tập được là Không kiếm quyết.

Chỉ là hai bộ kiếm quyết phân ra, chỉ có thể đạt cấp ba thôi.

Ngoài ra, phải tính tới Băng Ly kiếm quyết của sư phụ, bộ kiếm quyết này vốn là kiếm quyết cấp 4, trên tai sư phó lại rực rỡ vô cùng, vinh đăng cấp 5.

Năm đó sư phụ bằng bộ kiếm quyết này, tại thú yêu chém vô số yêu ma, được tới danh hiệu Băng Ly kiếm.”

Nói tới sư phó Tân Nham, Hứa Dật mặt không khỏi lộ vẻ sùng bái.Một bộ kiếm quyết cấp 4 có thể phát triển thành cấp 5, đủ để nói sư thúc Tân Nham tạo ngộ tại Băng Ly kiếm quyết không chỉ đạt tới thâm hậu tuyệt luân, mà càng tiến thêm một bước hoàn thiện bộ kiếm quyết này.

Có thể làm được điểm này, cũng không phải nhân vật bình thường.“Ngoài ra, tiền nhân của bản môn cũng là nhân tài sáng tạo, Vân kiếm quyết, Hồng Viêm kiếm quyết, Thanh Lưu kiếm quyết cũng xếp vào kiếm quyết cấp 4. a a, sư đệ đừng nhìn bản môn tại Đông Phù không có thanh danh, nhưng đưa mắt khắp Đông Phù, có thể có kiếm quyết cấp 6, trừ Đông Phù một mạch, chỉ có chúng ta.

Dù là kiếm quyết cấp 4, tại Đông Phù cũng không phải môn phái nào cũng có được.”

Tả Mạc mắt trợn tròn, hắn trước nay không nghĩ tới, nguyên lai bản môn lại lợi hại như thế.Hứa Dật chú ý tới con mắt Tả Mạc, cười nói: “Sư đệ đừng nghĩ quá tốt.

Kiếm quyết cấp 4 trở lên, bản môn tuyệt không dễ dàng truyền cho đệ tử môn phái.

Chưởng môn sư thúc bọn họ thờ phụng là thà thiếu hơn truyền bừa.

Năm đó sư đệ La Ly, trong nhị đại đệ tử không người có thể bì, nhưng dù thế, hắn cũng chẳng qua được truyền Không kiếm quyết bộ kiếm quyết cấp 3.”

Thấy trong mắt Tả Mạc lộ vẻ thất vọng, hắn an ủi: “Sư đệ đừng quá thất vọng.

Trong kiếm quyết cấp 3, cũng không thiếu tinh phẩm. như Không kiếm quyết mà sư đệ La Ly luyện, còn có bộ Vô Hình kiếm quyết cũng xuất ra từ Vô Không kiếm quyết, cũng là cực phẩm trong tam phẩm kiếm quyết.

Sư đệ phải chú ý, đều là kiếm quyết câp 3 cũng có phân cao thấp.”

Tả Mạc lập tức vểnh tai, nếu lức này theo đuổi những thứ tốt độ khó quá lớn, cũng không thể chọn hàng kém nhất.

Hắn thực rất cần, thứ kém một phần, tinh thạch lại không chỉ kém một phần.“Thông thường mà nói, ngũ hành kiếm quyết kém nhất.

Sư đệ là linh thực phu, đối với Ngũ Hành hiểu rõ khẳng định so tới ta rõ hơn.

Ngũ Hành biến hóa vạn ngàn, lại mất đi thuần túy.

Con đường tu kiếm, hai chữ tinh thuần tất không thể thiếu.

Nhưng Ngũ Hành tương sinh tương khắc, lại khó thuần túy.

Ta còn chưa nghe nói qua Ngũ Hành kiếm quyết siêu quá tam phẩm, sư đệ ngàn vạn lần chớ tuyển kiếm quyết này.

Kiếm quyết khác, ngược lại đều có thần diệu.

Có uy mãnh vô cùng, thiện về đánh giết, có quỷ dị khó lường, phục kích vô song, có ôn dưỡng tâm tính, tăng trưởng tu vi.”

“Ôn dưỡng tâm tính?

Kiếm quyết không phải chủ sát phạt sao?

Làm sao có thể ôn dưỡng tâm tính?”

Tả Mạc không khỏi hỏi.“ha ha, chúng ta tu chân, dài lâu gian hiểm, nếu không có tâm kiên định vĩnh hằng, làm sao tới được đại đạo? lấy kiếm dưỡng tâm, kiên định bản tâm, kiếm quyết dạng này, người tu tập không ít.

Giống ta, học Thiên Tâm kiếm quyết, loại kiếm quiets anyf không có uy lực gì, nhưng dưỡng tâm định tính, lại tương đối tối.”

Hứa Dật cười giải thích.“Kho điển tịch trong môn ở đỉnh Vọng Giang, ngươi hiện tại là đệ tử nội môn, có thể đi vào tra duyệt.

Chẳng qua mỗi lần đi vào, đều cần điểm cống hiến, sư đệ nếu bình thường nhàn hạ, nhớ kiếm nhiều điểm cống hiến, ngày sau tự nhiên dùng dược.”

Hứa Dật dặn dò ân cần.Cáo biệt sư huynh Hứa Dật, Tả Mạc liền tới thẳng đỉnh Vọng Giang.

Dưới đỉnh Vọng Giang có một con sông, sơn thế hiểm trở, kho điển tịch kiến tạo trên một chỗ đất bằng, cũng không lớn, chỉ là một tòa viện nho nhỏ, tường ngoài chồng trúc, tường viện lộ chút cũ nát, khiến Tả Mạc có chút thất vọng.

Hắn trước chưa từng đặt chân đến đây, nơi này chỉ mở ra với đệ tử nội môn.Thủ vệ là một vị lão giả, Tả Mạc mới đầu còn tưởng đối phương là ẩn thế cao nhân, nhưng rất nhanh, hắn liền thất vọng.

Vị lão đầu thủ vệ, chỉ luyện khí kỳ tầng chin.

Chẳng qua Tả Mạc còn không dám vì thế mà thất lễ, thường nói, hiện quan không bằng hiện quản.

Chớ xem lão đầu tu vi kém cói, nhưng nắm giữ kho điển tịch, gây khó dễ cho mình, là chuyện rất đơn giản.Cung kính đưa ra lệnh bài của mình, lão già nhìn lướt qua, mắt lại rủ xuống: “Lầu một một canh giờ bỏ 2 cống hiến điểm, lầu 2 một canh giờ bỏ bốn điểm cống hiến.

Lầu một có thẻ sao chép, lầu hai cấm chỉ sao chép.

Tiến vào đi.”

Tiện tay ném lại lệnh bài cho Tả Mạc.Thật hách dịch!Tả Mạc thầm mắng.

Điểm cống hiến của nội môn đệ tử cùng ngoại môn đệ tử không giống nhau, không thể quy đổi.

Tả Mạc tổng cộng mới có mười điểm cống hiến, trong đó năm điểm là lúc hắn lấy được ngọc bài, chưởng môn thưởng cho hắn, năm điểm còn lại là lần trước sư thúc DIêm Nhạc giúp hắn bán giùm có được.Mười điểm cống hiến, có thể cho hắn ở lầu một năm canh giờ, trên lầu 2 ở hai canh rưỡi.Nếu là sao chép ngọc giản, tùy tiện cũng cần một hai canh giờ.

Nếu không thể sao chép, vậy chỉ có thể liều mình ghi nhớ, vậy không phải là một hai canh giờ có thể hoàn thành.Hắn hiện tại minh bạch sư huynh Hứa Dật vì cái gì đề tỉnh hắn phải kiếm nhiều điểm cống hiến.

Nguyên lai đầu to tại đây!

Đột nhiên có chút hạnh phúc, kho luyện đan điển tịch không cần điểm cống hiến, nếu khoogn hắn muốn khóc.

Tả Mạc dự tính sư thúc Tân Nham khẳng định cũng có kho luyện khí điển tịch, nếu không, sư huynh Hứa Dật thảm rồi.Thời gian cấp bách, không cho Tả Mạc nghĩ nhiều, hắn xông thẳng vào lầu một.Chỉ thấy từng dãy ngọc giản, xếp đặt chỉnh tề.

Tả Mạc không khỏi liếm môi, hắn xem ra, nơi này so với kho chứa điển tịch của sư phó kém hơn nhiều.

Trên các giá gỗ tích một tầng tro dầy, xem ra bình thường cũng không có người để ý.

Tuy quản lý sơ sài, nhưng ngọc giản vẫn xắp xếp khiến người ta vừa xem là hiểu.Các loại ngọc giản đều có, kiếm quyết, ngũ hành, tâm pháp, luyện khí đều có.

Những ngọc giản này đều là các đời tiền bối Vô Không kiếm môn sưu tập, những ngọc giản này phẩm giai đều không cao, không có giá trị thực dụng, vứt bỏ lại đáng tiếc, môn phái liền ném nó vào kho điển tịch, dùng cho nội môn đệ tử ngày thường tham khảo. ngọc giản thường thường chỉ hợp với người vừa mới trở thành đệ tử nội môn, theo sư phó thời gian càng lâu, giá trị của chúng nó càng nhỏ.Vô Không kiếm môn một thời gian rất dài không có nội môn đệ tử mới gia nhập.

Lý Anh Phượng thành nội môn đệ tử, ngày ngày theo sư thúc Diêm Nhạc, giúp đỡ quản lý sản nghiệp.

Mà sư huynh Vi Thwangs trở thành nội môn đệ tử, càng được sư thúc Tân Nham truyền thụ từng li từng tí, sau lại trực tiếp tiến kiếm động, tự nhiên không cần tới nơi này.Cho nên Tả Mạc tiến tới mới thấy loại cảnh tượng tro bụi đầy đất như vậy.Tuy không có pháp quyết cao cấp gì, nhưng ngọc giản mãn nhãn còn khiến Tả Mạc hoa mắt, chảy nước miếng ròng ròng.

Chớ xem những ngọc giản này không chịu coi trọng, nhưng nếu ném ra chợ, mỗi tấm đều có thể bán giá tốt.

Đối với đệ tử luyện khí kỳ, mỗi tấm ngọc gian đều vô cùng trân quý.Tả Mạc đi thẳng tới chỗ kiếm quyết, cũng là loại nhiều nhất tại lầu một.

Vô Không kiếm môn là một kiếm tu môn phái, đối với thu tập kiếm quyết ngọc giản tự nhiên dốc hết sức lực Lầu một bày ra lượng lớn kiếm quyết cấp 2, cấp 3, những cái này tự nhiên không phải tinh phẩm gì.

Cưỡi ngựa xem hoa một lần, hắn rất nhanh đều thả lỏng, quả nhiên, không có thứ gì quá tốt.

Làm tham khảo không tồi, nhưng là chủ tu, là không tính tốt.Nhìn tới thang lầu đi thông lên lầu hai, hắn do dự chút ít, vẫn quyết định đi lên xem xem.Lầu hai không gian phải nhỏ hơn một ít, số lượng ngọc giản cũng ít hơn nhiều, nhưng là tràng cảnh giống kho điển tịch của sư phó, ngọc giản đều bồng bềnh tại không trung, mỗi tấm ngọc giản đều bị một quầng sáng quấn quanh.Tả Mạc có kinh nghiệm tự nhiên biết nên làm thế nào.Hắn lật xem ngọc giản tương quan tới kiếm quyết.

Mãi tới lúc này, hắn đều không quyết định rốt cục tu loại kiếm quyết gì.

Nếu là trước kia, hắn có thể tuyển loại kiếm quyết như Thiên Tâm kiếm quyết như sư huynh Hứa Dật, mài giũa tâm chí, đối với bất kỳ vị tu giả nào, đều rất trọng yếu.

Nhưng là hắn cần theo đuổi lực lượng, tìm kiếm kiếm quyết uy lực cực đại, tựa hồ mới càng thực tế.Không có quyết định chủ ý, Tả Mạc lật xem từng cái.Hắn trước nay không một lần nhìn thấy nhiều ngọc giản như thế, ngọc giản lầu hai, mỗi một tấm đặt tại trước kia, đều là bảo vật hắn mơ tưởng.

Hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác như đang trong mộng ảo.Quả nhiên, mấy loại kiếm quyết sư huynh Hứa Dật noi, nơi này đều không có.

Lầu hai cũng thuần một sắc kiếm quyết cấp 3, nhưng rõ ràng cao cấp hơn nhiều so với ngọc giản dưới kia, hẳn đều là tinh phẩm trong cấp 3.Tỷ như một bộ Phong Lôi kiếm quyết, sau khi luyện thành, phiêu hốt như gió, thế như sấm, uy lực kinh người.

Nghe nói nó vốn là kiếm quyết cấp 5, nhưng vài ngàn năm không ngừng tán lạc, uy lực giảm mạnh, hàng tới cấp 3.Một bô khác là Thu Vũ kiếm quyết càng mới lạ, cần một bộ kiếm 108 chiếc, rat ay như mưa, rất khó chống đỡ.

Chẳng qua giống Phong Lôi kiếm quyết, nó cũng rơi mất rất nhiều nội dung, đặc biệt là phương pháp luyện kiếm, uy lực mỗi thanh kiếm giảm nhỏ, biến thành rất lúng túng.

Nhưng thao túng biến hóa vô cùng tinh diệu, có tình bị đặt ở lầu hai.Mỗi loại kiếm quyết đều có chỗ độc đáo riêng, nhưng đồng thời, mỗi loại kiếm quyết đều có khuyết điểm trí mạng.Thấy số lượng ngọc giản còn không lật xem càng ngày càng ít, Tả Mạc cũng có chút nôn nóng.Chẳng lẽ, mình không có được một loại kiếm quyết vừa ý?Hắn hồn nhiên không chsu ý thời gian trôi mất, số lượng ngọc giản từng tấm từng tấm giảm bớt, tâm hắn cũng từng chút từng chút rơi xuống đấy cốc.Mãi tới khí, hắn thấy tấm ngọc giản cuối cùng.Ly Thủy kiếm quyết, ly thủy, hai chữ rõ ràng có liên quan Ngũ hành, khiến Tả Mạc lòng hơi lạnh.Lời sư huynh Hứa Dật lại càng rõ bên tai, Ngũ Hành kiếm quyết nhỏ yếu, sư huynh vẫn dặn dò.Tả Mạc hiểu qua ngũ hành cũng rất rõ, sư huynh nói có đạo lý, Ngũ Hành nhiều biến hóa, lại khó tinh thuần. kiếm ý một khi không tinh thuần, uy lực tự nhiên sẽ giảm mạnh.Tả Mạc chán nản, cố ý lật xem Ly Thủy kiếm quyết.”

Di!” hắn đột nhiên có điều phát hiện, tinh thần rung động, vừa muốn xem kỹ, cảnh vật đột nhiên biến đổi, phát hiện mình đã ở sân viện.“thời gian tới, điểm cống hiến ngươi đã dùng hết.” lão đầu mắt đều không nhìn, trực tiếp trục khách.Tả Mạc muốn khóc mà không lệ.Trả Lời Với Trích DẫnChương 49 : Đơn đặt hàngConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckMười điểm cống hiến tiêu hết, một môn phá quyết đều không có tới tay, Tả Mạc cảm giác mình thật là oan đầu to.Tả Mạc trong lòng tức giận ngẩng đầu nhìn tiểu viện cũ nát, bước ra, cũng không quay đầu lại ly khai.

Hừ, chờ gia có điểm cống hiến, nằm lầu một một lúc, nằm lầu hai một lúc, ngày ngày tới đây làm giấc!

Tả Mạc lòng không sảng, không thể làm gì hơn, rất nhanh, đầu óc hắn đều chuyển thành làm sao để kiếm điểm cống hiến.Điểm cống hiến của nội môn đệ tử không dễ kiếm.

Nghĩ tới trước kia, lúc là ngoại môn đệ tử, hắn trước nay không ưu sầu vì điểm cống hiến.

Chẳng qua lập tức cũng thoải mái, điểm cống hiến của nội môn đệ tử so với của nội môn đệ tử có giá trị hơn nhiều.

Nếu là trước kia, lầu hai vô luận một tấm ngọc giản nào, hắn làm sao có thể suy nghĩ được mất, nào có thể tuyển chọn?Phương pháp kiếm điểm cống hiến không ít, vô luận là Tả Mạc bán linh thảo linh dược trồng được, thậm chí để môn phái bán giúp, đều có điểm cống hiến.

Nhưng, laoij quy củ kho điển tịch, Tả Mạc dự tính, chỉ sợ nơi cần dùng điểm cống hiến rất nhiều.

Vấn đề then chốt này, nhất định phải hỏi rõ ràng.Hắn chạy tới Văn Đạo đường, tìm sư huynh Hứa Dật.Sư huynh Hứa Dật nghe Tả Mạc nói xong, giải thích: “sư đệ nghĩ không sai, điểm cống hiến trong môn phái có ích hơn tinh thạch.

Trừ các pháp quyết cao thâm Vô Không kiếm phái, kể cả Băng Ly kiếm quyết của sư phó, cùng mấy loại kiếm quyết cấp 4 khác, đều có thể dùng điểm cống hiến đổi lấy.

Đương nhiên, số điểm cống hiến cần là phi thường kinh người.

Ngoài pháp quyết, một ít vật phẩm cao cấp, như phi kiếm, pháp bảo, .v.v.

đều có thể dùng điểm cống hiến đổi lấy.

Ngươi thật chí có thể dùng điểm cống hiến yều cầu sư phụ ta chỉ điểm ngươi tu kiếm hoặc là luyện khí, ta cũng có thể chi trả điểm cống hiến yêu cầu sư cô chỉ điểm ta luyện đan.

Trên cơ bản, điểm cống hiến trong môn phái không chỗ không thể.”

“vậy sư huynh làm sao kiếm điểm cống hiến?”

Tả Mạc hỏi.“a a, ta bình thường luyện chế cho môn phái một ít pháp bảo, nhờ Diêm sư thúc bán giùm.

Hoặc luyện chế pháp bảo cho vài vị sư đệ, đổi một ít điểm cống hiến, sư đệ ngày sau nếu cần pháp bảo gì, cứ tới tìm ta, giá cả so với môn phái thấp hơn nhiều.”

Hứa Dật không quên chào hàng pháp bảo mình luyện chế, tiếp tục nói: “Như sư đệ, nếu ngày sau luyện đan có thành tựu, tốc độ kiếm điểm cống hiến còn nhanh hơn.

Những người khác, sư đệ La Ly chỉ là trúc cơ kỳ, nhưng luyện thành không kiếm, chiến lực cơ hồ có thể sánh ngang ngưng mạch kỳ tu giả.

Hắn đại đa số thời gian đều tại quang mạch trông coi tu nô.

Dưới lòng đất đen tối khó chịu, cực kỳ khô khan, trừ sư đệ La Ly, cũng không ai nguyện đi, môn phái cấp hắn điểm cống hiến rất cao.”

Sư huynh Hứa Dật nói tới La Ly, Tả Mạc ngược lại nhớ tới một chuyện: “Ta tại kho điển tịch lầu hai chưa gặp qua Không kiếm quyết cùng Vô Hình kiếm quyết”.“ha ha, sư đệ quá nóng lòng.

Hai bộ kiếm quyết này tuy chỉ là cấp ba, nhưng lại tuyệt đối là tinh phẩm trong tam phẩm, mà từ đây có thể suy xét ra chút bóng dáng Vô Không kiếm quyết, bản môn tự nhiên cực kỳ thận trọng.

Đợi sư đệ ở trong môn phái càng lâu, tự nhiên có thể đổi lấy.”

Tả Mạc lúc này mới hiểu.Trở về từ chỗ sư huynh Hứa Dật, Tả Mạc đại khái đã nghĩ rõ ràng.

Điểm cống hiến của môn phái đích xác không dễ kiếm, xem ra thủ đoạn hiện thực duy nhất hiện tại hắn có là dựa vào linh thực tới thực hiện.Đi tới miệng cốc, hắn nhìn thấy Lý Anh Phượng sư tỷ đang ở miệng cốc, hắn vội lên tiếng: “sư tỷ sao không vào?’“Sơn cốc của sư đệ cấm chế trùng trùng, sư tỷ cũng không muốn quá mạo muội.”

Lý ANh Phượng nói đùa, cười nói.Tả Mạc chột dạ, bởi vì thạch thất trong cốc có linh mạch, hắn vô cùng cẩn thận, ngay cả miệng cốc cũng thiết chế tầng tầng cấm chế.

Hiện tại xem ra, ngược lại có vẻ chọc người chú ý.Hắn cố gắng trấn định, cười nói: “trong cốc trồng chút linh thảo, chỉ sợ thỏ miêu ly linh tinh tiến vào, làm hỏng linh thảo, tiểu đệ khóc cũng không kịp.”

“Cũng phải.”

Lý Anh Phượng gật đầu: “nếu là linh thảo bị mấy con thú nhỏ phá hỏng, vậy không đáng.

Ta trên tay có một ngọc giản liên quan tới cấm chế, lần sau đưa tới cho sư đệ, cũng đúng lúc có thể dùng.”

Tả Mạc đại hỉ, hành lễ: ‘đa tạ sư tỷ.”

“sư đệ khách sáo.”

Nàng cười nói: “ngươi ta cùng là từ ngoại môn đệ tử tới, tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.”

“Đúng vậy.”

Tả Mạc đồng ý.

Hai người đều là người tinh minh, nói chuyện nhanh chóng xác định quan hệ đồng minh.Đừng xem vô luận ai đối hắn cũng hết sức hòa nhã, nhưng nội môn đệ tử tới từ ngoại môn đệ tử, thường thường sẽ bị các nội môn đệ tử gạt bỏ.

Không riêng gì Vô Không kiếm môn, mỗi môn phái cơ hồ đều thế.

Vô Không kiếm môn nhị đại đệ tử không nhiều, mà đại đa số bên ngoài, trừ La Ly cùng Hách Mẫn, đại sư huynh Tần Thành, đại sư tỷ Công Tôn Tinh, tam sư tỷ Tu Y Hạ, đều không trong môn phái.Vi Thắng cùng Tần Thành tranh chấp chức đại sư huynh, đó là tiêu điểm không nghi ngờ.Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, Vi Thắng thay thế Tần Thành thành đại sư huynh, cơ hồ đã là định cục.

Nhưng Tần Thành cũng là là đệ tử của chưởng môn, mà lại làm đại sư huynh nhiều năm như vậy, được các đệ tử nhị đại vô cùng yêu quý.Công Tôn Tinh đại sư tỷ nghe nói cũng có hôn ước với đệ tử một đại môn phái, thời gian trong môn phái không quá dài, nhưng lực ảnh hưởng của nàng trong moonphias, lại là hàng đầu trong nhị đại đệ tử.

Nàng thậm chí có thể ảnh hưởng tới chưởng môn.

Điều này liên quan tới vị hôn phu của nàng.Tam sư tỷ Tu Y Hạ được các vị sư thúc rất sủng ái, sư thúc Diêm Nhạc vốn có ý để nàng tiếp quản hoạt động của hắn, nhưng nàng tính tình hoạt bát bay nhảy, sao có hứng thú với thương nhân.Tả Mạc cảm khái, không quản nơi nào, đều không tránh được phân tranh.

Có rất nhiều lúc, không phải vấn đề ngươi tranh hay không tranh.

Hắn cùng Lý Anh Phượng đối chuyện này không xa lạ, trong ngoại môn đệ tử đấu đá càng lợi hại, tiểu đoàn thể san sát, hai người đều có thể hội.

Tả Mạc từ đầu thụ hết ăn hiếp, về sau người người bợ đỡ, mặt lành bang quan tự nhiên cảm xúc cực thâm.

Mà Lý ANh Phượng, có thể thành đại tỷ tại nữ đệ tử sườn đông, thủ đoạn lợi hại không nghi ngờ.Tả Mạc nhìn rõ, đừng xem sư huynh Vi Thắng là thủ linh ba người, nhưng tại loại chuyện anyf, sư huynh tuyệt không để tâm.

Trừ kiếm ra, sư huynh đối chuyện khác, đại đa số không quan tâm.

Tả Mạc dám khẳng định, sư huynh không thích làm đại sư huynh, hắn có thể để tâm tu luyện.Sư huynh có thể không suy xét điểm này, hắn lại không thể không suy xét.

Thực lực cùng thiên phú của sư huynh dù đặt chỗ nào, ngay cả Tần Thành cũng đối sư huynh kính trọng.

Nhưng mình cùng sư tỷ Lý Anh Phượng tình cảnh lại vi diệu hơn rất nhiều, tốt cùng xấu, là cách nhau rất xa.Lý Anh Phượng đối với liên minh cũng hết sức vừa lòng, trong lòng thầm khen, sư đệ Tả Mạc tuy bề ngoài có vẻ dọa người, nhưng tâm hồn nhanh nhạy.

Có đồng bạn tinh minh, so với đồng bạn ngu xuẩn, tốt hơn nhiều.Có chút chuyện, điểm tới là dừng, nàng chuyển đề tài: “lần này tới, là đem tinh thạch cho sư đệ.”

Đây không nghi ngờ là lời nói mà Tả Mạc thích nghe nhất, hắn rung động: “a, không biết có bao nhiêu?’“đây là 76 viên tinh thạch cấp 2, là khấu trừ khoản dự chi còn lại.”

Lý Anh Phượng đưa cho Tả Mạc một tấm ngọc giản: “Bên trong là kê khai cụ thể, sư đệ có thể mang về xem xem.”

Tả Mạc nhận ngọc giản, lòng vô cung fhown hở, lần này lợi ích xem chừng vượt quá tưởng tượng.Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Lý Anh Phượng nói: “ Sư đệ còn có đại lực hoàn khi trước chứ?’Đại lực hoàn…Nếu không phải Lý Anh Phượng nhắc tới, Tả Mạc đều không nhớ nổi viên linh đan kia.“lần trước bị một vị tu giả mua đi, hai ngày trước hắn tới còn hỏi có hàng không?

Hắn muốn mua thêm mười viên, mỗi viên 20 viên tinh thạch cấp 2.”

Lý Anh Phượng nói.Mười hạt! mỗi hạt 20 viên tinh thạch cấp 2, tổng cộng 200 viên tinh thạch cấp 2, cũng là 2 viên tinh thạch cấp 3.Tả Mạc cơ hồ nhìn thấy vô số tinh thạch đang bay, hai mươi viên tinh thạch cấp 2, một hạt đạt lợi nhuận cao tới 17 viên tinh thạch cấp 2, khó trách hắn rung động như thế.Hắn hiện tại duy nhất bận lòng là hiệu suất thành công, mình lúc vô ý luyện ra đại lực hoàn, hắn cũng không xác định mình có thể luyện chế thành công hay không.“ta trước tam thử chút.”

Hắn tương đương cẩn thận.“tốt, sư đệ nếu có kết quả, tùy thời cho ta biết.”

Lý Anh Phượng nói xong liền rời đi.Đưa mắt nhìn sư tỷ ly khai, Tả Mạc lập tức xông vào sơn cốc, nhảy lên nhạn mỏ tro bay thẳng tới Hành Phương viện. một hạt 20 viên tinh thạch cấp 2!

Đây có thể so với hơn nửa năm thu nhập của mình trước kia.Vừa vào Hành Phương viện, hắn liền từ sư tỷ Hứa Tinh mua một đống lớn tài liệu Tích Cốc hoàn, tiến đan phòng.Không có gì hơn tinh thạch có thể khiến hắn tích cực.Hắn không lập tức bắt đầu luyện chế, mà ngồi xuống, hồi ức mỗi tình tiết luyện chế lần trước.

Đợi tâm tình dần bĩnh tĩnh lại, hắn mới khoanh chân nhập định, vận chuyển thai tức luyện thần.Hai canh giờ sau, hắn từ nhập định tỉnh lại. khuôn mặt cứng ngắc, con người trong veo an tĩnh.Đã hoàn toàn không có cuồng hỉ trước kia, Tả Mạc tâm tình bình hòa, thần thức, linh lực cũng ở trang thái sung mãn.

Đem tài liệu tích cốc hoàn bỏ vào lò luyện đan, hai tay Tả Mạc dán trên bàn bát quái, thần thức yên lặng tản ra.Đưa linh lực vào, ly hỏa phù trận trong lò luyện đột nhiên vận chuyển, linh khí trong lò mờ mịt chạy chồm.Đợi tới giữa đường, Tả Mạc pháp quyết niệm động, xích viêm quyết phút chốc toàn mở.Một đạo kim tuyến từ trên không rơi vào tay hắn, lập tức hương hướng gấp khúc, chìm vào lò luyện đan.Tới trước mắt, hết thảy đều không khác lần trước, Tả Mạc nhẹ nhàng thoải mái.

Vừa rồi hắn tỉ mỉ hồi ức lại từng chi tiêt,s nhưng lần trước là trong lúc vô ý mới luyện ra một viên linh đan kỳ quía như vậy, rất nhiều điểm hắn đều mơ hồ, nhớ không rõ.Quả nhiên, một mùi khét lại tràn ra khắp đan phòng.Tả Mạc chuẩn bị tư tưởng đầy đủ, cơ duyên xảo hươp có thể luyện chế ra một loại linh đan mới không tính quá khó, nó cần là may mắn.

Nhưng nếu muốn chân chính hiểu rõ pháp môn luyện đan, đó là học vấn.

Nhưng nếu là học vấn, luôn là thực tiễn, dùng xảo không được.Biết đại khái, đai khái bước đi, biết nguyên liệu, có đầy đủ thuận lợi, có gì càng thích hợp hơn với một chim non như Tả Mạc?Còn về sự khó khăn trong đó, Tả Mạc không chút sờn lòng.Trên đời này, nào có chuyện tốt kiếm tinh thạch không khó?Chương 50 : Tìm kiếm phương phápConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckLiên tục thất bại ba lần, Tả Mạc không thể không đình chỉ thực nghiệm.Tuy nhiên hắn hiện nay trên tay không ít của cải, nhưng xa xa không thể tùy ý tiêu xài, hắn tất phải tính toán chi li.

Liên tục ba lần đều thất bại, cho thấy nhất đinh là mình không chú ý tới chỗ then chốt nào đó.Hắn lầm vào trầm tư.Hắn không biết, loại chuyện này độ khó xa xa vượt quá phạm vi hắn có thể ứng phó.

Hắn đột nhiên nuốt chửng một ít điển tịch, nhưng luyện đan phương diện, hắn là một tân sinh không thể mới hơn nữa, kinh nghiệm cơ hồ bằng không.

Thông qua suy đoán, tìm ra biến hóa cụ thể từng công đoạn trong luyện đan, ngay cả tu giả kinh nghiệm phong phú hơn hắn rất nhiều cũng không thể làm được.Điểm này không ai nói cho Tả Mạc.Nếu Tả Mạc biết, tám chin phần cười ném chuyện này qua một bên.

Luyện đại lực hoàn là vì cái gì?

Còn không phải vì kiếm tinh thạch sao.

Nếu độ khó quá lớn, phong hiểm quá cao, không cần hoạch toán, không bằng tìm một phương pháp khác hiện thực hơn.

Hắn không sợ khó, sợ là những vấn đề hư vô mờ mịt xa xa không thể chạm tới.

Trong mắt Tả Mạc, đó là buôn bán lỗ vốn.Đáng tiếc, Tả Mạc không ý thức tới độ khó vấn đề hắn gặp phải.

Hắn vắt óc suy nghĩ, ngồi tại đan phòng suy tư.Trong kiếm động, bốn phía tối đen vươn tay không thấy ngón tay, dưới chân nhan thạch băng lãnh, Huyết hà không xa thét gào không ngớt, Vi Thắng thở gấp, cuối cùng kiên trì không nổi, té ngồi trên đất, bó gối nhập định.Vẻ mệt mỏi khó che giấu trên mặt hắn, xem ra hết sức nhếch nhác, nửa thân trên trần, hơn mười vết sẹo ngang dọc đan xem, nhìn kinh người, nửa người dưới cũng chỉ còn lại nửa đoạn ống quần, lộ tới móng chân.

Hắn nhập định rất nhanh, cơ hồ vừa ngồi xuống là tiến vào trạng thái nhập định.

Vi Thắng trong lúc nhập định sống lưng thẳng như kiếm, thần thái bình hòa lộ ra mấy phần uy nghiêm.Thời gian từng chút trôi qua, hắn không chút động đậy.Một bóng mờ màu đen yên ắng kề cận Vi Thắng, Vi Thắng đang lúc nhập định không chút phát giác.

Đột nhiên, bóng đen nhào tới Vi Thắng!Vi Thắng đang nhập định không chút dự triệu mở mắt ra, cũng không thấy hắn có động tác gì, trong hắc ám một kiếm quang màu xanh lướt qua, bóng đen bị chia làm hai.Chi!Bóng đen kêu thảm chói tai, lập tức hóa thành khói đen, tiêu tán hư vô.Vi Thắng từ nham thạch băng lãnh đứng dậy, vẻ mặt không chút biến, hai mắt mở ra, con ngươi kiên định, ẩn ước kiếm ý hung dũng.

Hắc ám tĩnh mịch, hắn nâng chân, men theo bờ huyết hà, chậm rãi đi sâu vào trong.Tại một nơi cách Thiên Nguyệt giới cực kỳ xa xôi.“bạch nhật tinh hiển…”

“Vâng.

Chuyện này kinh động rất nhiều người, đã có rất nhiều người chạy tới Thiên Nguyệt giới tham tra.

Có người nói, bạch nhật tinh hiện, là có trọng bảo xuất thổ.”

“trọng bảo xuất thổ?”người nói chuyện mang theo vẻ trào phúng vô cùng: “ngươi vì tài mà tử, chim vì thực mà vong, đạo lý này tuyên cổ không biến.”

“vậy chúng ta…”

“phái người đi!

Nắm chắc chuyện này!” người nói chuyện hạ đạt mệnh lệnh không gì nghi ngờ.“vâng!”

Vô Không sơn, Hành Phương viện, nhìn thấy Thi Phượng Dung từ đan phòng đi ra, Hứa Tinh vội vàng theo kịp.

Nàng có thể trở thành thủ địch đệ tử ngoại môn tại Hành Phương Viện, một phần vì thành thật nghe lời, làm việc tích cực, mà một nguyên nhân trọng yếu khác là nàng có thể chịu nổi tính tình quái dị của Thi Phượng Dung.Thi Phượng Dung nhìn quanh bốn phía, nhíu mày: “sư huynh của ngươi đâu?”

Hứa Tinh vội nói: ‘Sư huynh mấy ngày trước tiến đan phòng, tới này chưa ra.”

“Đan phòng?

Hắn luyện đan dược gì?’ THi Phượng Dung lông mày giãn ra, thuận miệng hỏi. xem ra Tả Mạc đối luyện đan hết sức chú ý, nàng trong lòng cũng khá vừa lòng.“hẳn là Tích cốc hoàn.

Sư huynh mấy ngày trước mua một ít tài liệu tích cốc hoàn.”

Hứa Tinh đáp, nàng ở Hành Phương viện khá lâu, kinh nghiệm tại phương diện luyện đan đều cao hơn Mạc Tà nhiều.“tích cố hoàn?”

Thi PHượng Dung lông mày lại nhíu lại, không vui nói: ‘Làm sao hiện tại còn luyện tích cốc hoàn?

Cái này có tiến bộ gì chứ?’ Tích Cốc hoàn chỉ là đan dược đơn giản nhất, ngay cả linh đan đều không tính, là một tu giả trúc cơ kỳ, tiêu phí nhiều tinh lực làm cái này, thật là chuyện vô cùng nực cười.Hứa Tinh run sợ, thầm hối hận lời mình nói ra.

Nếu bởi thế sư huynh bị sư thúc trách phạt, vậy nàng bị kẹp ở giữa khó mà sống.Lúc nói chuyện, Thi Phượng Dung dời bước tới trước đan phòng của Tả Mạc, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.Mới đẩy cửa, một mùi khét nống nặc ập tới, sắc mặt Thi PHượng Dung càng khó coi.

Luyện tích cốc hoàn cũng thất bại sao?

Chẳng lẽ lần trước năm viên tích cốc hoàn là hắn mua tới lừa mình quá quan sao?

Nàng sắc mặt lập tức âm trầm.Tả Mạc như tượng gỗ, ngây ngốc ngồi trên mặt đất, Thi Phượng Dung cùng Hứa TInh tới, hắn cũng không hề hay biết.Thi Phương Dung chú ý tới con mắt Tả Mạc trống rỗng, đầy tơ máu, sự tức giận trong lòng mới hơi giảm.

Nàng nhìn ra Tả Mạc đang lâm vào suy tư, kìm nén tức giận, không quấy nhiễu Tả Mạc, mà trực tiếp đi tới đống bã chất chồng bên lò luyện đan.

Quả nhiên là tài liệu tích cốc hoàn, nàng chỉ nhìn loáng qua là biết.

Lửa giận trong lòng lại dân lên, nàng tính toàn sẽ để Tả Mạc tự thân ở trước mặt mình luyện một lò Tích Cốc hoàn.Ánh mắt nàng vừa tính rời khỏi đống xỉ than trước mặt, đột nhiên dừng lịa, cúi người, lật xem đống xỉ than, bất ngờ cầm lấy hai kiện lên trước mặt nhìn kỹ.Hứa Tinh hâm mộ, thầm than, nội môn đệ tửu quả nhiên là nội môn đệ tử.

Nàng tại Hành Phương viện nhiều năm như vậy, chưa từng nhìn thấy sư thúc đối với vãn bối quan tâm như vậy.Tả Mạc lúc này mới hoảng hốt tỉnh lại, vừa nhìn thấy trong đàn phòng nhiều ra hai người. vốn hắn đang bị dày vò chết đi sống lại, tức giận ngập trời định lao lên, phải biết rằng, đan phòng là nơi không cho người khác tiến tới, đặc biệt lúc luyện đan, dạng này cực dễ khiến luyện đan thất bại.Chẳng qua lúc hắn nhìn rõ là ai lập tức, tiếng mắng mới tới miệng lức nuốt vào trong bụng.Thật nguy hiểm!Ngoan ngoãn cái đông ong…Hắn vội vàng đứng lên, cung kính thi lễ với Thi Phượng Dung: ‘sư phó.”

“ngươi đang luyện loai linh đan lần trước?”

Thi Phượng Dung đầu không ngẩng, chậm rãi ngồi xuống bên đống xỉ than.“vâng.”

Tả Mạc thành thực đáp lời; ‘chẳng qua chưa thành công lấy một lần.”

Thi Phượng Dung tiện tay vứt xỉ than đi, đứng lên, mặt lãnh đạm; ‘còn không biết bò, đã lo học chạy?’Tả Mạc nghe thấy mồ hôi ròng ròng, vội nói: “thỉnh sư phó chỉ điểm.”

“đạo luyện đan, biến hóa trong đó, có rất nhiều không thể dùng ngôn ngữ truyền đạt.

Ngươi trước cứ theo điển tịch, tạo tốt căn cơ, bỏ qua việc này đi.”

Thi Phượng Dung nói xong liền nghiên mặt rời đi.Về tới Tây Phong tiểu viện, Tả Mạc trong lòng cực buồn phiền.

Vốn cho rằng, mình tìm ra một con đường kiếm lớn, không nghĩ tới là tìm trăng trong nước, hái sao trên trời. liên tiếp mấy ngày, Tả Mạc có chút uể oải.

Không có tinh thạch để kiếm, không có điểm cống hiến, không có kiếm quyết để luyện, Tả Mạc đành chịu, chỉ khổ luyện thai tức luyện thần.Linh mạch nơi thạch thất, Tả Mạc từ nhập định tỉnh lại.

Thai tức luyện thần tiến độ thần tốc, gần nhất cũng đình trệ, đây là tình huống lần đầu sau khi đột phá một hơi gặp phải.

Chẳng lẽ phải đột phá hai hơi sao?Theo ghi chép trong thai tức luyện thần, sau môt hơi là hai hơi.

Nếu là đạt tới hai hơi, không chỉ huyệt vị toàn thân có thể hô hấp, toàn thân khí tức của mình có thể nội liễm, dù rằng người khác tu vi cao hơn mình rất nhiều cũng không thể phát giác.Pháp môn này so với phá môn ẩn giấu khí tức mà tiền bối Ngụy Nam ghi chép lại phải cao minh hơn nhiều.Nghĩ tới đây, Tả Mạc đột nhiên nghĩ tới, tiền bối Ngụy Nam cũng luyện đan, cũng là linh thực phu, có phải cũng gặp phải vấn đề tương tự? nhớ lại, hắn vội vàng tìm ngọc giản, tỉ mỉ tra xét.Quả nhiên, hắn rất nhanh có phát hiện.Trong tổng kết về kinh nghiệm luyện đan của tiền bối Ngụy Nam, Tả Mạc tìm tới loại phương pháp cùng dạng. chỉ là tiền bối Ngụy Nam không dùng hỏa luyện pháp, mà dùng thủy luyện pháp hiếm thấy.Phương pháp luyện đan đủ mọi loại, đếm không hết, hiện tại tối chủ lưu tự nhiên là sử dụng lò luyện đan, cũng là hỏa luyện pháp.

Hỏa luyện pháp hạch tâm là dùng hỏa lực, kích phát linh lực tỏng dược tài, các loại linh lực thuộc tính khác nhau dung hợp, hình thành linh đan.

Nhưng có rất nhiều linh thảo linh dược, thuocj tính âm hàn, ví như thủy sinh linh thảo, nếu nhưu dùng hỏa luyện, sẽ phá hoại dược lực.

Lúc này cần một phương pháp luyện chế khác, ví như thủy luyện pháp.

Trừ thủy luyện hỏa luyện, còn có rất nhiều pháp môn luyện chế khác, nhiều không đếm hết.Thủy tính tình ôn hòa, xa xa không tấn mãnh cường lực như hỏa, cho nên đại đa số thủy luyện pháp cần thời gian kéo dài, đi theo con đường ôn dưỡng dựng đan.Tả mạc lúc này mới biết, nguyên lai hàn tuyền trong thạch thất có diệu dụng này, hắn trước kia hoàn toàn lơ là nhãn linh tuyền. hắn vẫn lấy làm kỳ, tu giả đạt tới trúc cơ, đối ẩm thực, cơ hồ ít không đáng kể, Ngụy Nam tiền bối sao còn dào ra trong thạch thất một nhãn tuyền.Trong ngọc giản ghi chép một loại phương pháp luyện chế Nhuận Trạch đan do tiến bối Ngụy Nam dùng Tiểu vân vũ quyết luyện.

Nhuận Trạch đan là một loai jđan dược, không cách nào nhập phẩm, tác dụng của nó càng là gân gà, có thể cải thiện dugn nha cơ da của người tu chân, nhưng chỉ hữu dụng với tu giả luyện khí kỳ tầng thứ ba trở xuống.Loại đan dược này Tả Mạc đánh giá đan dược hoàn toàn không có tác dụng gì, tiền bối ngụy Nam dùng tiểu vân vũ quyết luyện chế, nhập nhất phẩm linh đan.

Hiệu dụng của nó cũng đề thăng rất cao, có thẻ cải thiện dung nhan tu giả không siêu quá trúc cơ kỳ. căn cứ ghi chép trong ngọc giản, đây trở thành một thủ đoạn kiếm tiền chủ yếu của tiền bối Ngụy Nam.

Chẳng qua do phương pháp thủy luyện cần thời gian dài, tiền bối Ngụy Nam chỉ dụng một thời gian liền đổi sang phương pháp khác.Khác với Tả Mạc đánh bậy đánh bạ, tiến bối Ngụy Nam mò mẫn hết sức thấu triệt, ghi chép tương đương rõ ràng.Tiền bối Ngụy Nam nhận là, hai cái sở dĩ có thể kết hợp, điểm then chốt lớn nhất là thủy. tiểu vân vũ quyết là thủy hành pháp quyết điển hình, phối hợp thủy luyện pháp tự nhiên đắc ích.

Bên trong còn ghi lại phân tích của hắn về nguyên nhân thất bại.Tả Mạc xem từng câu từng chữ, càng xem càng suy nghĩ rõ ràng.

Khó trách mình có thể luyện ra đại lực hoàn, xích viêm quyết tính hỏa, tích cốc hoàn dùng hỏa luyện pháp, dùng xích viêm quyết nhiếp lấy tinh hoa thái dương nhập vào tích cốc hoàn, liên thành đại lực hoàn.Trong đó có một điểm then chốt – chính là hỏa.
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 51-100


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpNguồn: Tàng Thư Viện + Bạch Ngọc SáchEbook by: Kiếm GiớiCreator by: Thủy Hỏa Thần-------o0o-------Chương 51 : Ra tayConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckHỏa!Bản chất của xích viêm quyết là hỏa, mà lò luyện đan, bên trong là Ly Hỏa phù trận, đây là nguyên nhân Tả Mạc có thể luyện thành đại lực hoàn.

Nhưng xích viêm quyết nhiếp lây tinh hoa thái dương, mà Ly Hỏa trận phù trong lò luyện có khả năng đề cung hỏa diễm, phẩm giai quá thấp.

Vốn trong quá trình luyện chế, ly hỏa phù trận hẳn nên làm chủ, mà thái dương tinh hoa xích viêm quyết nhiếp lấy làm phụ.

Nhưng hiện tại thái dương tinh hoa mạnh hơn ly hỏa phù trận, tự nhiên sẽ xảy ra vấn đề.Biết vấn đề then chốt ở đâu, Tả Mạc lập tức nghxi ra mấy loại phương pháp giải quyết.

Trong đó tốt nhất là giảm đi lượng tinh hoa mà xích viêm quyết nhiếp lấy, không nhất thiết phải đổi lò luyện đan, tìm lò luyện đan có ly hỏa phù trận phẩm giai cao.

Mà phương án lớn mật nhất là cải biến quan hệ chủ thứ, lấy xích viêm quyết làm chủ, ly hỏa phù trận làm phụ.Tả Mạc tuyển loại thứ nhất, hắn cảm giác loại thứ nhất là phương án thành công cao nhất.Nghĩ thông sau, hắn liền bắt tay chuẩn bị.Đầu tiên cần phỉa khống chế tinh xách xích viêm quyết, trước đó, hắn chưa từng nghĩ tới khống chế tinh xách xích viêm quyết.

Trong mắt Tả Mạc, xích viêm quyết nhiếp lấy thái dương tinh hoa nếu dùng trên linh thực, tự nhiên càng nhiều càng tốt.

Trong thực tế, rất giống như thế, Tả Mạc trước nay khoogn phát hiện tình huống xích viêm quyết dùng quá nhiều, hắn khi nào thì nghĩ tới khống chế tinh xác xích viêm quyết?Đối với hắn mà nói, đây là thử nghiệm mới.May là so với các loại pháp quyết khác, năm loại pháp quyết cơ sở của linh thực phu, là pháp quyết hắn quen thuộc nhất, không tốn bao nhiêu thời gian, hắn liền nắm giữ quyết khiếu.Chẳng qua khiến Tả Mạc lại lần nữa mua tài liệu tích cốc hoàn từ Hứa Tinh, Hứa Tinh nhìn hắn, ánh mắt như có chút quái dị.

Mua một đống lớn tài liệu tích cốc hoàn, Tả Mạc lại chui vào đan phòng, bắt đầu lần nữa thử nghiệm.Thái bại!Vẫn thất bại!Thất bại!….Tả Mạc không kinh hoảng, hắn rất trấn định, hắn cảm giác được, chính mình ly thành công càng lúc càng gần!

Loại cảm giác cường liệt như thế, thậm chí có mấy lần, hắn đều cho là làn tiếp theo sẽ thành công.Lần thứ chin!Mãi tới khi hoàn thành bước sau cùng, không có xuất hiện mùi khét!

Tả Mạc tim đập nhanh lên, hắn nuốt nước bọt, khẩn trương mở lò luyện đan.Một viên tích cốc hoàn màu vàng nhạt an tĩnh nằm ở đáy lò.Không có hoan hô, không có nhảy nhót, Tả Mạc mặt không biểu tình, ánh mắt ngốc trệ, đờ đẫn thì thào: ‘ca cuối cùng có thể phát tài.”

Nói xong, hai mắt tối sầm, ngã vật trên đất, lăn ra ngủ.Thật mệt!Vô Không đường, Bùi Nguyên Nhiên sắc mặt xanh đen nhìn hai người đang quỳ trước mặt.La Ly cùng Hách Mẫn hai người câm như hến.Thi Phượng Dung ngồi trên mặt càng lộ vẻ tức giận, dược điền tại Lãnh Vụ cốc nàng trước nay coi trọng, mới giao cho Hách Mẫn quản lý, không nghĩ tới Hách Mẫn lại chểnh mảng.

Tân Nham cùng Diêm Nhạc sắc mặt cũng không tốt hơn chút nào.

Vô Không kiếm môn tuy chỉ một một môn phái nhỏ, nhưng quy củ xưa nay sâm nghiêm.Hai người ra ngoài vốn không việc gì, chỉ là hai người có chức trách tại thân, lại trộm trốn ra ngoài lâu như vậy, nhất định phải chịu phạt.Tả Mạc tỉnh lại, phát hiện mình còn đang ở trong đan phòng, vội vàng đứng lên, đợi khi nhìn thấy viên đại lực hoàn đã luyện tốt, mới thả lỏng, nguyên lai mình không nằm mộng.Cũng lười phản hồi thạch thất, hắn dứt khoát ngồi trong đan phòng nhập định khôi phục linh lực.Chờ khi linh lực khôi phục, lần nữa bắt đầu luyện chế đại lực hoàn.

Cũng không biết có phải trước kia thất bại nhiều lần, mấy lần này hắn cư nhiên không thất bại một lần.Cảm giác có chút mệt nhọc, Tả Mạc liền đứng lên.

Những ngày qua khổ não suy nghĩ biện pháp, thâm tâm kỳ thực đã phi thường mệt nhọc, cần nghĩ ngơi gấp.

Đả tọa nhập định có thể khôi phục linh lực, nhưng lại không cách nào nghỉ ngơi.Đẩy cửa đi ra đan phòng, ánh mặt trời chiếu vào khiến mắt Tả Mạc đau nhức, hắn giơ tay lên, che che.Chẳng qua, cảm giác ánh mặt trời chiếu lên, thật tốt.

Tả Mạc luyện đan thành công, tâm tình cực tốt.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy có người đi tới, không khỏi sững sờ, kia không phỉa sư tỷ Hách Mẫn sao?Nàng cùng sư huynh La Ly đã trở lại?Tả Mạc loáng cái suy nghĩ, còn quyết định đi lên bắt chuyện: Hách sư tỷ…”

Đợi khi tới gần, mới phát hiện không hay, hai mắt Hách Mẫn sưng đỏ, rõ ràng đã khóc.Hách Mẫn vừa mới bị mắng nhìn thấy Tả Mạc, đột nhiên nhớ tới Lãnh Vụ cốc giao cho tên mặt cương thi quản lý, lại nhớ tới chưởng môn cùng sư phó quở trách, lửa giận bùng lên.

Khẳng định tên này làm trò, nếu không sư phó sao biết chuyện tình Lãnh Vụ cốc? ý nghĩ này vừa mới nảy sinh, nàng cảm cảm giác cái mặt cương thi đáng hận, ác khí nảy sinh.Một ngoại môn đệ tửu, lại dám giở trò trên đầu bản tiểu thư?Nàng lông mày dựng đứng, không nói hai lời hất tay lên, liền tát về phía Tả Mạc.Tả Mạc vẫn cẩn thận, phản ứng cực nhanh, lập tức nắm lây cổ tay Hách Mẫn, giọng lạnh lùng: “sư tỷ làm gì vậy?”

Tả Mạc trong lòng tả hỏa bùng cháy, trước kia, nếu là gặp chuyện này hắn cũng hết cách, nhưng hiện nay song phương địa vị bình đẳng, hắn sẽ không chủ động gây chuyện, nhưng không phải nhịn nhục nữa.“thật lớn mật!”

Hách Mẫn cắn răng nghiến lợi, hiển nhiên cực giận: “ngươi loại phế vật này cũng dám phúng túng trước mặt ta.”

Lời còn chưa dứt, căn bản không cho Tả Mạc cơ hội nói chuyện, tay trái vung lên tát về phía Tả Mạc.Tả Mạc trong mắt co lại, ánh mắt lạnh thấu xương, tay phải trải qua luyện tập chỉ pháp vô số lần, động tác mau lẹ vô bì.

Hách Mẫn bàn tay còn không chạm tới mặt Tả Mạc, đột nhiên thấy hoa mắt, ba, mặt bị một cái bạt tai.Hách Mẫn bị bạt tai làm ngây người, mau nóng rát, nàng khó tin nhìn Tả Mạc.Hứa TInh trùng hợp nhìn thấy một màn, kinh hãi thiếu chút hét lên, nàng phản ứng cực nhanh, hai tay che miệng.Tả Mạc lạnh lùng nhìn Hách Mẫn, ngữ khí rét lạnh: ‘sư tỷ thanh tỉnh chưa?”

Nhìn thẳng vào mắt Hách Mẫn, hắn buông tay đang nắm chặt cổ tay hách mẫn, lui về sau một bước.

Không biết sao, Hách Mẫn vừa đụng phải ánh mắt Tả Mạc, cả người như đông cứng, toàn thân băng lãnh.

Nàng toàn thân run lấy bẩy, mặt xanh đỏ đan xen, sợ hãi, phẫn nộ, kích phẫn hợp lại một chỗ, nàng hoàn toàn quên nói chuyện.“a, đúng rồi, sư tỷ đã trở lại, có chút chuyện còn chưa biết.”

Tả Mạc đang định xoay mình rời đi lại dừng bước, thản nhiên nói: ‘tiểu đệ may mắn, được đưa vào nội môn, bái tại sư phó, trong viện học tập luyện đan.”

Hắn xoay bộ mặt cương thi qua, lộ ra hai hàm răng trắng muốt; “sư tỷ phải chiếu cố nhiều hơn nha.”

Hứa Tinh trợn mắt há mồm, nhìn Tả mạc lững thững li khai, màn cảnh trước mắt thực làm nàng quá rung động.

Trước Tả Mạc, Hách Mẫn là nội môn đệ tử duy nhất tại Hành Phương viện, hiêu trương ngang ngược tới cực điểm, người người đều sợ.

Không biết làm sao, Hứa TInh nhìn thấy vết năm ngón tay trên mặt Hách mẫn, lòng lại cảm thấy vô cùng thích thú.Nhìn Hách Mẫn còn đứng ngây như phỗng, Hứa Tinh quyết định yên lặng ly khai.

Nếu như bị sư tỷ Hách Mẫn biết mình nhìn thấy chuyện này, mình thảm rồi.Lui ra, Hứa Tinh còn cảm giác có chút không thể tin, cảm giác kính sợ Tả Mạc, tự nhiên sinh ra.

Bình thường Tả sư huynh rất dễ nói chuyện, nguyên lai cũng có lúc hung thần ác sát như vậy!Tả Mạc đi ra Hành Phương viện, bàn tay hắn hơi run khó mà nhìn thấy.Trong lòng hắn tràn đầy sợ hĩa, không phải sợ hãi Hách Mẫn, mà là sợ hãi chính mình!

Lúc mới rồi, trong lúc phẫn nộ, như có thanh âm nói với hắn: ‘giết chết nàng!

Giết chết nàng!’ xung động cường liệt mà rõ nét, cường liệt khiến hắn thiếu chút không phải tung ra một cái bạt tai, mà là kiếm mang!Lúc nào thì, mình biến thành hung bạo như vậy? phát hiện này khiến hắn vô cùng khẩn trương.Trong truyền thuyết, phàm là yêu mà, không ai không cùng hung cực ác, thị sát như mạng!

Chẳng lẽ là vì mình luyện tập thai tức luyện thần, tính tình dần chịu ảnh hưởng? hay là Bồ yêu làm trò?Hắn đứng vững chân, nhắm hai tròng mắt, hít một hơi thật sâu, lại chầm chậm thở ra, toàn bộ tâm tình chán ghét đều theo môt hơi toát ra ngoài.

Hắn mở tròng mắt ra, mắt lại trong veo, hai tay khôi phục.Dự tính chính mình thời gian này quá mệt mỏi.Thai tức luyện thần Tả Mạc luyện cũng không phải chốc lát, trước nay không phát sinh trạng huống dạng này.

Còn Bồ yêu, tên biến thái anyf, cũng tuyệt đối là tên biến thái cẩn thận, hắn cũng không chủ động rước họa vào thân.

Tả Mạc phát hiện Bồ yêu đối với vài vị trưởng bối của hắn, đặc biệt sư thúc Tân Nham, còn khá kiêng dè.Về tới Tây Phong tiểu viện, Tả Mạc quyết định cái gì cũng không nghĩ, nghỉ ngơi một đoạn thời gian.

Hắn tâm cũng âm thần cnahr giác, báo cho mình cần phải chú ý cẩn thận.Cả một ngày, hắn không làm việc gì, chỉ gục đầu vào ngủ.Hắn bị hạc giấy màu hồng làm bừng tỉnh.‘gia, nghe nói các ngươi xuất bạch nhật tinh hiển?

Dễ chơi không?” vẫn là nét chữ xinh đẹp mà Tả Mạc quen thuộc.“Chưa nghe nói qua.”

Tả Mạc rất khẳng định hồi đáp.

Bạch nhật tinh hiện, làm sao có thể?

Hắn rất khẳng định mình tuyệt không thấy qua cảnh tượng kỳ quái này.“nha, nhưng nhân gai nghe tin tức xác nhận thế.

Gai phải cẩn thận a, bạch nhật tinh hiện, là hung triệu, rất có thể là yêu ma nha.”

Tả Mạc run động, yêu ma!“khí vị rất quen thuocj nha.”

Bồ không biết từ lúc nào dã xuất hiện bên cạnh Tả Mạc, nhìn vào giấy tiên trên tay Tả Mạc, rất nhanh cười lên: “nguyên lai là một tiểu nha đầu.”

Tả Mạc cảm giác được, Bồ yêu cười rất lạnh lùng.“Ngươi biết?’ Hắn cẩn thận hỏi lại.‘Biết sao?’ Bồ yêu mắt đỏ híp thành một cái khe, cười rất thích thú: “đương nhiên quen.”

Mắt hắn lại rơivào giấy tiên trên tay Tả Mạc, cười hắc hắc nói; “yêu mà?

Tiểu cô nương này lý thú, ta thích.”

Lưu lại một chỗi tiếng cười ý vị sâu xa, Bồ yêu tan biến không thấy, chỉ lưu lại Tả Mạc võ đầu bứt tóc không hiểu gì.Chủ nhân hạc giấy, Tả Mạc thực thiếu hụt thiện cảm.

Chuyện tình gì, một khi bị bức, cảm giác sẽ phi thường hỏng bét, tán gẫu cũng thế.

Chẳng qua, cũng tính là mình chọc phiền toái, Tả Mạc cũng không làm gì hơn. tự gây nghiệt, không thể sống nha!Liên tục mấy ngày, Tả Mạc cảm giác nghỉ ngơi rất tốt, liên tục đầu nhập vào sự nghiệp vĩ đại kiếm tinh thạch.

Hắn một hơi luyện chế hai mươi viên đại lực hoàn, toàn bộ giaoc ho Lý Anh Phượng.Lý Anh Phượng thuận tiện đem ngọc giản về cấm chế lần trước có nhắc tới cho hắn, nhưng còn nhắc hắn, xung đột của hắn cùng Hách Mẫn, hiện tại trên dưới toàn môn phái, đều lưu truyền, bảo hắn phải cẩn thận.Tả Mạc vừa nghe lời này, thầm hô không hay, chẳng qua nghĩ lại, cũng lập tức thoải mái, loại chuện này, tránh cũng không thoát.Nhưng khi hắn về tới miệng Tây Phong cốc, nhìn thấy cấn chế bị phá hoại bừa bộn, sư huynh La Ly ngạo nghễ đứng ở miệng cốc.Hắn dừng bước chân.Chương 52 : Liều!Converter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.Lookluck“Không nghĩ tới, ngươi cũng có thể thành nội môn đệ tử.”

La Ly mặt vô biểu tình, thần sắc đạm mạc.Tả Mạc nhìn lại trong cốc, hơi an lòng.

La Ly chỉ phá hoại sạch cấm chế ở miệng cốc, tịnh không đi vào, hắn hiển nhiên có chuẩn bị mà tới.

La Ly tuy nhiên được các vị sư thúc sủng ái, nhưng cũng không dám vọng động, nếu linh thảo linh dược trong cốc bị tổn thất gì, trưởng bối trong môn phái tất không tha cho hắn.Phá hoại ngầm, hắn không dám dùng trân thân mình, Tả Mạc hiểu rất rõ.

Linh thực phu than phận quan trọng, khẳng định hắn sẽ được môn phái bảo hộ.

Đối phương có thể làm chỉ là thủ đoạn quang minh chính đại.Nhìn vào cảnh bừa bộn cùng cấm chế bị phá hoại gần hết, Tả Mạc biết đối phương chỉ là xả giận, nhưng còn không khỏi tức giận xung thiên.

Đối phương khẳng định vì việc của sư tỷ Hách Mẫn mà tới, Tả Mạc không sợ chút nào, việc này hắn chiếm lý, dù nháo tới trước mặt chưởng môn, cũng không ai nói hắn sai.Tả Mạc kềm nén lửa giạn trong lòng, chế nhạo nói: “Kiếm của sư huynh thật sắc bén, chỉ đáng tiếc là những hoa cỏ này.”

La Ly đạm mạc nhìn Tả Mạc, mắt tràn đầy không đáng cùng miệt thị: “kiếm trên tay ta bén hay không, ngươi tự sẽ biết.

Dám đụng tới nữ nhân của ta, cúi đầu nhìn lại tay phải của mình, hoàn toàn thất vọng: “Động thì thế nào?”

Nếu không phải chuyện của Hách Mẫn, hai người này sẽ là đối tượng hắn nịnh nọt, nhưng phát triển tới bước này, song phương thế như nước với lửa, không có khả năng hòa bình.

Tả Mạc cũng trở nên ngoan độc, cứ chịu lần ép chẳng bằng phẩn khởi phản kháng, dù mình kết quả thê thảm, cũng không thể khiến đối phương dễ chịu.

Nếu như không có mấy phần huyết tính, lấy xuất thân ngoại môn đệ tử của hắn, không biết ngày sau chịu lấn ép cỡ nào.La Ly con mắt đột nhiên co lại, khuôn mặt hờ hững rốt cục phát sinh biến hóa: “Ba tháng sau, khảo hạch trong môn phái, ta chờ ngươi.”

“ngươi nói chờ ta thì chờ ta sao?’ Tả Mạc cười lạnh, tán thán: ‘thể diện của sư huynh thật lớn nha!”

La Ly mặt lộ gian ác, con mắt muốn phun hỏa, hắn cố kìm nén, hừ một tiếng tức giận: “hắc, đến lúc đó xem miệng ngươi còn cứng nữa không.”

Nói xong hắn phá không rời đi.“Là cái thứ gì?’ Tả Mạc không thèm nhìn, xoay mình đi vào trong cốc.

Trong cốc toàn bộ vẫn như thường, La Ly căn bản không tiến vào.

La Ly tuy ngạo mạn, nhưng lại không ngốc, hắn rất biết phân tấc.

Hủy sạch cấm chế Tây Phong cốc, lại không động linh thảo trong cốc, trưởng bối trong môn phái cũng chỉ có thể nhắm một con mắt mở một con mắt.Cấm chỉ đồng môn tranh đấu, mỗi môn phái đều có quy định này.

Nhưng đồng môn tranh đấu lại phát sinh tại mỗi môn phái, trong đó nguyên nhân vô số, nhưng trưởng bối trong môn dung túng hoặc mặc kệ cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu không nghi ngờ.

Trong môn phái sợ nhất là không có không khí cạnh tranh, va chạm nhỏ ngẫu nhiên, trong mắt trưởng bối, lợi nhiều hơn hại, tại một trình độ nhất định sẽ dùng thái độ bỏ mặc.Chẳng qua Tả Mạc cảm giác được, sự tình này cũng mình không có quan hệ nhiêu.

Hắn cũng không tin La Ly dám xông tiến Tây Phong cốc, Tây Phong cốc của hắn hiện tại là một trong những khu vực trọng yếu của bản môn, thậm chí so với Lãnh Vụ cốc còn trọng yếu hơn.Cũng như bình thường, hắn tiếp tục bận rộn luyện chế đan dược, mãi tới khi sư tỷ Lý Anh Phượng tới.“cái gì?”

Tả Mạc thất thanh nói: “Đây là quy định quái gì vậy?”

Lý Anh PHượng giải thích: “đây là chính xác.

Nghe nói môn phái vì phòng ngừa đệ tử nội dấu, cho nên dứt khoát dùng khảo hạch trong môn phái làm đường lối giải quyết.

Hắn có thể tại đó khiêu chiến ngươi, ngươi tất phải ứng chiến, nếu ngươi không ứng chiến, phải trả cho đối phương 50 điểm cống hiến.”

“Nhưng ta là linh thực phu!

Ta là một linh thực phu, chẳng lẽ kêu ta xách phi kiếm cùng hắn đánh đánh giết giết?’ Tả Mạc bất bình phẫn nộ.“ngươi cũng có thể thỉnh người.”

Lý ANh Phượng hết cách: “cái này không tính phạm quy.

Loại sinh sản tu giả như ngươi, có thể dùng đan dược luyện chế được hoặc thứ mình trồng trọt được thỉnh người.

Nhưng chỉ có thể sư huynh khác trong bản môn, không được thỉnh tu giả môn phái khác.”

“Sư huynh khác của bản môn?

Sư huynh Vi Thắng còn chưa ra.

Ta có thể thỉnh ai?” tả Mạc cảm thấy mình muốn điên mất.

Bản môn có thể thắng La Ly, chỉ có su huynh VI Thắng, nhưng sư huynh Vi Thắng trong kiếm động, không thể lập tức đi ra.“Quy định là thế.”

Lý Anh Phượng kiến nghị: “Ngươi có thể mua chút pháp bảo lợi hại.”

Tả Mạc cảm giác mình sắp ngất, mua pháp bảo? mình đều sắp toi, còn mua pháp bảo làm gì!

Tả Mạc hiện tại mới hiểu câu nói ngày đó của La Ly trước khi đi có ý gì, tâm tình của hắn lập tức vô cùng kém.Đáng chết!

Phiền lớn!Ở ngoài cốc đối mặt La Ly, hắn thản nhiên không sợ, là vì nhất định La Ly không dám làm gì hắn.

Khi biết môn nội có quy định này, hắn trợn tròn mắt.

Cái gì kiếm mang, hù dọa hù dọa người còn được, đối phó La Ly tu hành Không kiếm quyết, mình ngay cả kiếm quyết đều không học biết, chết thế nào đều không biết.Trưởng bối trong môn phái đương nhiên sẽ không để La Ly thật sự thương hắn, nhưng đương chúng làm nhục một phen chỉ sợ không miễn được.

Năm mươi điểm cống hiến, đây là một khoản tài sản lớn, hắn đem mình bán đi, cũng không gom được 50 điểm cống hiến.

Nghĩ tới đây, Tả Mạc bực tội tăng lên.Lý Anh Phượng đồng tình nhìn Tả Mạc, nàng cũng không giúp được gì, chỉ có thể cầm Đại Lực hoàn mà Tả Mạc đã chuẩn bị tốt cáo từ rời đi.Tin tức về chiến thư La Ly gửi Tả Mạc đã truyền sôi nổi, người trong môn phái đều biết.

Hách Mẫn những ngày này, vừa thấy Tả Mạc đều là vẻ mặt vênh vênh váo váo, làm Tả Mạc hận không thể tát nàng một cái.

Những người khác nhìn Tả Mạc cũng tương đương quái dị, trong đó không thiếu tên thấy người gặp họa mà vui, nhưng dù ai cũng không đánh giá cao Tả Mạc trong trận chiến này.“Nghe nói sư huynh La Ly hạ chiến thứ cho ngươi?”

Thi Phượng Dung dù bận vẫn dành thời gian hỏi Tả Mạc.Ngay sư phó đều biết…Tả Mạc chỉ có thể đáp lời: “Vâng!”

“uhm.

Chuyện ngươi cùng Hách Mẫn ta không quản.”

Thi Phượng Dung lãnh đạm nói: “Nhưng khảo hạch trong môn phái, ta không quản ngươi dùng biện pháp gì, không thể thua.

Nếu bị thua, hừ hừ…”

Hai tiếng hừ lạnh sau cùng cũng tỏ rõ ý, Tả Mạc vốn tâm đã điêu linh càng thêm điêu linh, như cánh hoa khô héo, rơi rớt đầy đất.“đệ tử chỉ là một linh thực phu…”

Tả Mạc không thể kìm lòng đề tỉnh sư phó.“Linh thực phu thì sao?”

Thi Phượng Dung đề cao âm lượng, mắt phượng trợn lên: “Chỉ cần là đệ tử của ta, liền không thể thua.”

“nhưng….”

“Ta không quản ngươi dùng biện pháp gì.”

Thi Phượng Dung phiền toái cắt lời Tả Mạc.Tả Mạc tâm lạnh, dứt khoát nói: “Sư phó tín nhiệm để tử như vậy, đệ tử quyết không lạc hậu.

Đệ tửu không có sầu gì khác, chỉ cầu có thể trong kho điển tịch lựa chọn một môn kiếm quyết.”

Nếu sư phó đã muốn mình không thể thua, mình không tìm chút trợ giú, vậy quá dốt.

Hắn nghĩ tới bộ Ly Thủy kiếm quyết trong kho.“Ngươi hiện tại luyện kiếm, quá muộn.”

Thi Phượng dung nhíu mày.“đệ tử chỉ cầu cái này.”

Tả Mạc lại nhìn cửa, lòng cực vui, vội vàng nói.“Nếu đã thế, ta có thể đáp ứng ngươi.”

Nàng nhìn Tả Mạc, lại càng nghiêm lệ: “Nhưng nếu ngươi thua, ta sẽ không tha cho ngươi.”

“vâng!”

Tả Mạc quả quyết đáp ứng.“Cầm lấy khối lệnh bài, ngươi tự mình đi kho điển tịch chọn một bộ kiếm quyết.”

Thi Phượng Dung vẻ mặt băng lãnh nói.Ba tháng, Tả Mạc hiện chỉ có thể cảm thấy chút hạnh phúc vì khảo hạch trong môn phái tiến hành ba tháng sau, mình có chút sinh cơ!Hắn dùng tốc độ nhanh nhất, chọn Ly Thủy kiếm quyết, tới thẳng Tây Phong tiểu viện.La Ly tính toán gì, hắn rất rõ ràng, trên dưới môn phái, mọi người đều cảm giác hắn không có nửa phần thắng.

Nhưng Tả Mạc khong có nhận thua như vậy, vừa nghĩ tới vẻ mặt La Ly cùng Hách Mẫn, cơn tức giận càng bùng lên.

Trực tiếp quyết định vị trí của bản môn hắn sau này, chuyện khác không nói, sự cảnh cáo của sư phó, vẫn vang bên tai.Không phải chỉ là kiếm quyết sao?Có gì so với kiếm quyết càng đơn giản? chả phải chỉ bị chém mấy ngàn lần là biết sao?Tả Mạc hung dữ nghĩ tới.Dựa theo phương pháp thường quy, không có khả năng thắng, đổ chú của hắn đều áp trên người Bồ yêu.

Nhưng áp trên người Bồ yêu, đồng nghĩa việc bỏ ra vô số tinh thạch.“Muốn ta giúp?

Được, chỉ cần ngươi trả đủ tinh thạch, cái gì đều dễ dàng.”

Bồ yêu phấn khích nói; “Nếu như ngươi ra giá đủ cao, a, ta có thể trực tiếp đi làm thịt La Ly, bảo chứng thần không biết quỷ không hay.”

Quả nhiên…Bồ yêu không có trả lời ngoài dự đoán của Tả Mạc.“Cái gì?

Còn cao hơn giá trước kia?

Đó là tự nhiên, này gọi là thời nào giá nấy!”

Bồ yêu mặt mỉm cười dụ hoặc nói không nên lời: “Ngươi phải nghĩ kỹ nha, ngày mai giá càng cao.”

Tả Mạc tìm tới Lý Anh Phượng.“sư tỷ, ngươi có thể cho ta mượn ít tinh thạch?”

Tả Mạc hai mắt đỏ lòm, cổ họng khàn khan.Lý Anh Phượng không chút do dự: “Cho ngươi mượn hết, ba viên cấp 3.”

“Đa tạ sư tỷ!”

Tả Mạc không nói hai lời, trong lòng cảm kích.

Lúc mấu chốt, có thể nhìn ra người đó đáng kết giao hay không.Lão già đen, Quách Lư đều không chút do dự đen toàn bộ tinh thạch mình có cho Tả Mạc, ngay cả Hứa Tinh, đều âm thầm đưa cho Tả Mạc 50 viên tinh thạch cấp 2.

Toàn bộ trên dưới đều biết Tả Mạc mượn tinh thạch, rất nhiều người đều coi là chuyện cười.“Có hỏi mượn ngươi không?”

“ha, ta cũng không dám cho hắn.”

“Chẳng phải, vừa thăng nội môn đệ tử, lại dám đắc tội sư tỷ Hách Mẫn, hắn thật cho hắn là kẻ nào!”

“ai, Ta nhớ ra tiểu Mạc người này rất ổn trọng, làm sao lại làm chuyện ngốc như vậy?’“Tiểu Nhân đắc chí liền ngông cuồng thôi.”…Tả Mạc đem toàn bộ linh dược linh tài có chút thành thục đều bán, được một viên tinh thạch cấp 3.Linh tinh tổng hợp lại, trên tay Tả Mạc có ước chừng 6 viên tinh thạch cấp 3.Đây là khoản lớn, Tả Mạc trước nay không nghĩ tới khoản lớn như vậy.

Dù không lâu trước, thu nhập một năm của ahwns cũng chẳng qua 20-30 viên tinh thạch cấp 2, sáu viên tinh thạch cấp 3 trước mắt, tán ra ánh sáng mê người cùng linh lực ba động cường liệt.“Đây là toàn bộ ta có thể tích tụ, toàn cho ngươi.”

Tả Mạc đem sáu viên tinh thạch giao toàn bộ ném cho Bồ yêu.Bồ yêu cười hì hì nhận lấy tinh thạch, tay phải vân vê một viên, khẽ ném lên, lại khẽ tiếp lấy, vẻ mặt say mê: “Thanh âm thật dễ nghe, tinh thạch là là đồ vật đáng dựa vào nhất trên dời.”

“Dạy ta luyện nó!”

Tả Mạc lấy ra ngọc giản có Ly Thủy kiếm quyết, giọng nói vô cùng kiên định.Thần sắc hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi, khuôn mặt cương thi có chút xám tro, nhưng con ngươi, lại như rực cháy, cuồng nhiệt mà hung ác.-- liều.Chương 53 : Đại Lực hoànConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckĐông Phù.“Diêm lão bản, lần sau nếu còn có tuyết hồ vĩ thảo, ngàn vạn lần nhớ cho ta biết.”

Một vị lão nhân quân áo hoa lệ ân cần dặn dò.Trên khuôn mặt tròn của Diêm Nhạc, ý cười nồng đượm: “Nhất định nhất định.

Vương lão bản yên tâm, nhất định lưu lại cho ngài.”

“vậy là được.”

Vương lão bản hài lòng gật đầu, lập tức hâm mộ nói: “Quý môn thật đúng là người tài xuất ra liên tiếp, hiện tại này cả linh thực phu cũng có, sau này phải nhờ nhiều hơn.”

Diêm Nhạc thầm đắc ý, mặt không lộ ra chút gì, xua tay lia lịa: “Vương lão bản nói thế nào chứ, tệ môn còn cần ngài chỉ điểm nhiều hơn.”

Hai người khách sáo một hồi, Diêm Nhạc mới tiễn Vương lão bản ra khỏi tiệm.“Linh thực phu quả nhiên là linh thực phu a.”

Về tơi trong cửa hàng, Diêm Nhạc vừa lòng thỏa ý cảm khái.

Hắn hiện tại hết sức vui mừng vì ngày đó mình vừa vặn gặp Tả Mạc, nếu không, có bị môn phái khác cướp đi hay không, cũng khó nói.

Cứ thế này tiếp tục, môn phái lại sắp nhiều ra một phần tài nguyên, mà càng trọng yếu hơn là, lực ảnh hưởng của môn phái tại Đông Phù sẽ tăng nhiều.

Đến lúc đó Vô Không kiếm môn cso tuyệt thế thiên tài như vi thắng, có linh thực phu như Tả Mạc, lại có Lý Anh Phượng thiện trường kinh doanh, bản môn trong tay họ sẽ truyền thừa rất tốt.Lý Anh Phượng nhìn thấy hết thảy tỏng mắt, thừa dịp sư phụ tâm tình tốt, nàng nói giúp Tả Mạc: “Đúng vậy, sư phụ ngươi xem, chúng ta gần đây buôn bán tốt hơn trước không ít.

Sư huynh Tả Mạc xuất lực không nhỏ.”

Diêm Nhạc vốn là nhân tinh, nào nghe không hiểu lời đồ đệ của mình, cười ha ha nói: “Ngươi không cần thay sư huynh Tả Mạc của ngươi nói lời, ta biết các người cảm tình tốt.”

Hắn không thèm để ý nói: “Người trẻ tuổi, tỏa tỏa nhuệ khí, không phải việc xấu.

Tả Mạc sư huynh ngươi, có vẻ dễ nói chuyện, trong tâm can lại là người rất chấp ảo quật cường.

Nhưng lại có một sư phó cực kỳ háo thắng, ha ha, thú vị thú vị.”

Diêm Nhạc không biết nghĩ tới chuyện gì, cười lớn ha ha.Lý Anh Phượng giận dữ nói: “Nhưng sư huynh rốt cục vẫn là linh thực phu, khảo hạch kiếm pháp, sao không thi tiểu vân vũ quyết?

Đây không phải là cố ý ăn hiếp người?”

“ha ha, đồ nhi chớ nóng giận.

Bản môn là môn phái tu kiếm, không thi kiếm, thì cái gì?

Yên tâm, có chúng ta tại, tự nhiên không khiến hắn quá chịu ủy khuất.

Nhưng tài nghệ không bằng người, ném chút khổ sở là khó tránh.’ Diêm Nhạc vẻ mặt nghiêm túc: “Kiếm tu chúng ta, theo đuổi bản tâm, chính là không tiến tắc vong!

Ngươi phải nhớ kỹ, kiếm tu, là chuyện nghịch thiên!

Hắn là linh thực phu, nhưng nếu tại môn phái kiếm tu, phải hiểu được đạo lý này.”

Lý Anh Phượng nghe thấy khó hiểu, một lúc sau, yên lặng không nói, vẫn đứng nguyên chỗ.

Diêm Nhạc thấy nàng như vậy, khẽ cười, cũng không kinh nhiễu nàng, trực tiếp tiến nội đường.Đột nhiên, có người đẩy cửa tiến đến.“Đại lực hoàn ta cần có hàng không?”

Người đến mở miệng hỏi.Lý Anh Phương lập tức giật mình, tỉnh lại, vội nói: “có hàng có hàng.”

Người đến không khỏi lộ vẻ hớn hở: “có bao nhiêu?”

“20 viên.”

“Quá tốt!

Ta muốn tất.”

Người tới lập tức nói.Lý Anh Phượng phản ứng cực nhanh, nàng lưu tâm, lắc đầu: “Ta chỉ có thể bán cho ngài 15 viên.”

Người tới không vui: “vì cái gì không thể bán hết cho ta?”

Lý Anh Phượng vẻ mặt bình tĩnh nói dối: “Năm viên còn lại có người muốn rồi.”

“Được rồi.”

Người tới cũng hết cách, hắn đương sơ chỉ đặt mua 10 viên: “vậy bán ta 15 viên.”

Hắn lập tức sảng khoái trả tinh thạch, lấy đại lực hoàn, vội vã rời đi.Lý Anh Phượng nhanh chóng thu lại 5 viên đại lực hoàn, đầu óc xoay chuyển thận nhanh.

Người này xem trọng đại lực hoàn như thế, nhất định đại lực hoàn có gì đó bất đồng tầm thường, thị trường đại lực hoàn lại có thể mở rộng.

Nếu không, cũng chỉ có thể bán cho mình hắn.Nàng quyết định đem đại lực hoàn cho chuyên gia dược viện giám định một phen.

Tuy cần trả một khoản phí dụng không nhỏ, nhưng có thể hiễu rõ rốt cục đai lực hoàn sư đệ sáng tạo ra có hiệu dụng gì.Ngô Minh ôm lấy đại lực hoàn mua được, tâm tình vui sướng.Cũng không biết là ai đặt tên, thật là khó nghe, đan dược tốt như vậy, lại có một cái tên dế nhũi như thế, thật là phá hư đan dược.

Hắn thầm đắc ý, may mà mình mẫn cảm với hỏa linh lực, nếu không lần trước khẳng định bỏ qua.Lần trước hắn vô tình phát hiện viên đan dược liền ngửi được mùi hành hỏa đạm đạm trong đan dược.

Hắn trời sinh mẫn cảm hành hỏa, khí tức hành hỏa trong đan dược tuy nhạt, nhưng khá tinh thuần, hắn không chút do dự mua xuống.Sau khi phục dùng, càng vui mừng phát hiện, hỏa hành khí tức trong đan dược đạm đạm lại là thái dương tinh khí.Hỏa, một trong ngũ hành, tại Thiên Nguyệt giới, kiếm tu tu giả kiêm tu hỏa siêu quá bốn hành khác cộng lại.

Vô luận là luyện khí, hay luyện đan, hay là luyện thực, đều không thoát khỏi hỏa.

Ví dụ thường thấy, như ly hỏa, đây cũng là hỏa chủng (mồi lửa) phổ thông nhất.

Mà các loại hỏa chủng kì dị được truy cầu.

Phẩm giai hỏa chủng càng cao, luyện chế sự bán công lần (tốt gấp nhiều lần), thành phẩm luyện chế ra càng thêm tinh thuần.Kim ô hỏa xuất từ thái dương, là hỏa chủng xếp vào cấp 4.Nhưng mà, kim ô hỏa từ thái dương mà ra, sao có thể nhiếp lấy, sao có thể ôn dưỡng, pháp môn này là bí mật bất truyền của các môn phái.

Huống hồ kim ô hỏa cấp 4 bạo liệt khó thuần, cực dễ thương thân, cho nên người có thể luyện kim ô hỏa cực ít.Cho nên, khi Ngô Minh phát hiện đại lực hoàn uẩn hàm chút thái dương tinh khí, lòng vui sướng có thể đoán được.

Càng khiến hắn vui mừng là, một tia thái dương tinh khí, nó tính chí dương, lại ôn hòa vô hại, súc dưỡng trong thân thể, hắn không ngờ không có chút cảm giác khó chịu.Hắn như được chí bảo, đem thái dương tinh khí ôn dưỡng trong thân thể, tuy nó bất quá chỉ là một sợi cực nhỏ, cách hình thành kim ô hỏa kém xa.

Nhưng chỉ cần có thể mua đủ nhiều đại lực hoàn, thái dương tinh khí không ngừng tăng lên, kim ô hỏa chỉ còn là thời gian mà thôi.

Nào sợ không cách nào hình thành kim ô hỏa, nhưng thái dương tinh khí chí thuần chí dương, tan vào các loại hỏa chủng khác, cũng có thể tăng lên phẩm giai của hỏa chủng.Kim ô hỏa không phải tinh thạch có thể mua được.Lần này mua 15 viên đại lực hoàn, hắn tâm tình cực tốt.

Sau khi hấp thu 15 viên đại lực hoàn, thái dương tinh khí trong thân thể hắn cũng tăng cường thật lớn. cách hình thành kim ô hỏa còn rất sớm, nhưng cũng là tiểu thành, hắn hiện tại chỉ hi vọng người khác không phát hiện loại chỗ tốt của đại lực hoàn này.Chẳng qua, hắn cũng biết cách nghĩ của mình có chút không thực tế, người khác cũng không ngốc.

Đại lực hoàn hẳn là một loại đan dược mới sáng tạo ra, cho nên mới để mình nhặt tiện nghi, nhưng rất nhanh dược tính chắc sẽ bị người khác thăm dò rõ, đến lúc đó muốn mua nữa, bằng giá này là không được.Một tia tinh thái dương tinh khí, liền vượt quá giá cả hiện tại của nó.Bất quá hắn đã đi trước người khác, huống hồ nhà hắn cũng có chút của ăn của đê, cũng không sợ.Thức hải, Tả Mạc cảm giác có chút xa lạ, một thời gian không tới, bên trong biến hóa rất lớn.

Diện tích thức hải so với trước lớn hơn rất nhiều, lửa đỏ yêu diễm như cỏ dại mọc điên cuồng, cao lên một đoạn lớn.

Ngôi sao trong không trung tựa hồ càng xa xôi, nhưng càng thêm sáng ngời chói mắt.

Băng hà hàn khí càng lạnh hơn mấy phần, băng tinh bên trong hạt hạt nát vụn, sóng triều lưu động thanh thê so trước kinh người hơn nhiều.“hoàn hảo, ngươi không có quá ngốc, chọn một bộ kiếm quyết thích hợp với ngươi.”

Bồ yêu miễn cưỡng.Tả Mạc nghe rất rành mạch.“Nói thật, thiên phú tu kiếm của ngươi thực không thế nào.

Nếu là sư huynh kia của ngươi, bị kiếm ý chém mười lần, dự đoán có chút linh ngộ, hai mươi lần, có thể đạt tới trình độ của ngươi hiện tại, ngươi bị chém hơn ngàn lần, mới tới bước này, he he.”

Bồ yêu không chút khách khí.Tả Mạc không chút rung động.“Chẳng qua, thiên phú ngũ hành của ngươi không tồi.” thanh âm Bồ yêu đột nhiên biến xa vời thâm thúy: “trên đời này, vĩnh viễn chỉ có thích hợp hay không, không có mạnh nhất.”

“ly thủy kiếm quyết này không tính thứ tốt, nhưng rất hợp với ngươi.”

Bồ yêu tán thưởng một câu hiếm thấy.Tả Mạc mở lớn lỗ tai, chỉ sợ sót mất một câu đôi lời.

Bồ yêu mỗi câu mỗi chữ, hắn đều tự động chuyển thành tinh thạch.“ly, trong bát quái, thuộc hỏa, lại là ly hỏa. nhưng thiên hạ vạn vật, âm dương hai phần, dương giả vi hỏa, âm giả vi thủy.

Ly thủy, người lập nên bộ kiếm quyết này, rất thú vị.”

Đại khái là vì thu đủ tinh thạch, Bồ yêu biểu hiện ra sự nhẫn nại chưa từng có.“Bộ kiếm quyết này, đi lộ số của thủy, nhưng là, ngự thủy nhược hỏa.”

Bồ yêu bình phán một câu: “Cách nghĩ đúng, nhưng chỉ là ngoại hành, khó trách chỉ là cấp 3.”

Chẳng qua bồ yêu ngẩng đầu lên, nhìn Tả Mạc, bổ sung; “nhưng cho ngươi luyện, còn là dư dả có thừa.”

Rất nhanh, Tả Mạc liền phát giác tiêu sáu viên tinh thạch cấp 3 đều đáng giá.Những kiếm quyết thâm ảo mờ mịt, dưới sự giảng giải của Bồ yêu, đều rất thô thiển dễ hiểu.Một lúc lâu sau, Bồ yêu bắt đầu tổng kết: “Tốt rồi, hẳn là xong.

Điều gì nên giảng đều đã giảng, ngươi muốn tái luyện hay không, cũng do ngươi quá ngu xuẩn.”

“vậy là xong?”

Tả Mạc nghe rất chăm chú, vô ý hỏi lại.“xong rồi.”

“ngươi không phải nói nó có rất nhiều lỗ hổng sao?”

Tả Mạc truy vấn.Bồ yêu lộ ra nụ cười mê người: “Dịch vụ tu sửa kiếm quyết, ngươi cần trả phí.

Xem ở bạn hàng quen, ta giảm giá cho ngươi, chỉ cần 100 viên tinh thạch cấp 3, ta đối nó thành cấp 4.

Nếu là cấp 5, cần 1000 viên tinh thạch cấp 3.”

100 viên tinh thạch cấp 3….Tả mạc khoogn chút do dự lùi ra thức hỉa.

Phía sau hắn, Bồ yêu cười rất vui sướng.Tả Mạc rời đi thức hải, ở trong sơn cốc tìm một chỗ trống, hắn đặc ý tuyển chọn nơi cách linh điền khá xa.Đạo lý Bồ yêu nói rõ ràng, tổng kết lên chỉ một câu: ngự thủy nhược hỏa.

Nói trắng ra là dừng ngự hỏa phương pháp tới ngự thủy.

Tả Mạc phát hiện bộ kiếm quyết này thích hợp mình, thanh phi kiếm duy nhất trên tay hắn là Băng tinh kiếm cấp 3.

Băng, bản chất là thủy.

Hắn lĩnh ngộ kiếm ý, cũng là thủy triều kiếm ý của sư thúc Tân Nham, cũng liên quan tới thủy.Mà bản chất bộ Ly THủy kiếm quyết, chính là thủy!Chẳng lẽ lão thiên cũng thấy La Ly không thuận mắt?Tả Mạc cười hắc hắc âm trầm.Hắn rất nhanh thoát ra khỏi phán đoán, đạo lý dù có minh bạch, kiếm quyết vẫn cần phải luyện.

Làm sao ngự thủy như hỏa, hắn cũng lờ mờ vô tri.Ba tháng!Hắn chỉ có thời gian ba tháng!Trong não hiện lên ánh mắt không thèm để ý của La Ly cùng vẻ vênh váo của Hách Mẫn, Tả Mạc bất giác nắm chặt tay.Ngay cả một bước đều đi chẳng qua, mình làm sao đi tìm đáp án được?Chương 54 : HỏaConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.Lookluck[“linh đan cấp 1, ở trong có chứt lượng nhỏ thái dương tinh khí, tính ôn hòa, phục dùng thời gian dài, có khả năng nhất định hình thành kim ô hỏa.

Kẻ phục dùng, trương thời gian ngắn hưng phấn, có khả năng dùng khi cứu cấp.”

Khi Lý Anh Phượng thu được phần giám định này, đã kinh sợ.

Công hiệu khác thật không cso gì, nàng bị “có khả năng nhất định hình thành kim ô hỏa” một hàng chữ làm kinh sợ.

Sau giám định, còn kèm theo một phần đơn đặt hàng.

Dược viện hy vọng có thể đặt mua 100 hạt, giá cả có thể thương lượng, dược viện có thể kiến nghị đổi tên thành “kim ô hoàn”.Hiển nhiên đại lực hoàn, cái tên quê mùa bị chúng nhân xem thường.Lý Anh Phượng lập tức nhanh chóng đưa giám định cho sư phụ xem.Nhìn tới “kim ô hỏa” ba chữ, Diêm Nhạc sửng sốt, không nói hai lời, cầm lấy phần giám định, bỏ lại một câu: “Ta phải trở về một chuyến.”

Nói xong không chờ đợi, bay thẳng hướng Vô Không sơn.Vô Không đường, Vô Không kiếm môn bốn người đều tại.Bùi Nguyên Nhiên nhìn vào phần giám định trên tay, lộ ra thần sắc ngưng trọng, trầm ngâm nói: “kim ô hỏa, đây là hỏa chủng cấp 4.”

Tân Nham gật đầu: “không sai, thanh tang hỏa của ta, tử la hỏa của sư muội, đều là hỏa chủng cấp 4.

Kim ô hỏa ta từng gnhe nói tới, nó xuất xứ từ thái dương, chí dương chí cương, ai cũng không thể dung.

Trong cấp 4, là hỏa chủng tinh phẩm khó được.”

Bùi Nguyên Nhiên cười nói với Thi Phượng Dung: “Sư muội quả nhiên lợi hại, Tả Mạc vừa tới tay ngươi, có thể luyện ra thứ tốt này.”

Thi Phượng Dung mặt lạnh lùng: “Cái đó không liên quan tới ta.”

Bùi Nguyên Nhiên khẽ cười, cũng không thèm để ý, hắn cúi đầu suy ngẫm, một số người khác đều im lặng không nói.

Kim ô hỏa, hỏa chủng cấp 4, khiến đan dược nho nhỏ này, giá trị tăng lên.“Sư huynh.”

Diêm Nhạc nhịn không được nói: “Nếu có thể luyện thành kim ô hỏa, vậy tác dụng đối bản môn quá lớn.

Hứa Dật một mực thiếu hỏa chủng tốt sao?

Còn có bản thân Tả Mạc, hắn nếu học luyện đan, không có hỏa chủng sao được?’Ý của hắn là, hắn không nguyện ý bán ra.Bùi Nguyên Nhiên ngẩng đầu lên nói: “Ta minh bạch ý của ngươi.

Hứa Dật hài tử này ta cũng rất ưa thích, mà một mạch luyện khí trong môn, dự tính là hắn truyền xuống, cũng đích xác cần kim ô hỏa.

Nhưng chúng ta còn phải bán ra ngoài một ít, hiện tại bên ngoài chắc đều nghe ngóng tin tức về loại đan dược này.

Nếu chúng ta không bán, ngược lại chọc giận đám đông, đối bản môn là hại không lợi.”

“Vậy ý của sư huynh là…”

Diêm Nhạc có chút chần chừ.“Chỉ bán một phần nhỏ, đại bộ phận nội bộ tiêu dùng.”

Bùi Nguyên Nhiên khẽ cười: “Chúng ta theo giá thi trường mua của Tả Mạc, một viên không thiếu.”

“Giá thị trường?”

“Đúng.

Giấy bao không nổi lửa.

Chúng ta Vô Không kiếm môn biết luyện đan chỉ có vài người.

Không cần vì vài viên tinh thạch, khiến Tả Mạc đối chung ta sinh oán hận.”

Bùi Nguyên Nhiên trịnh trọng nói.“Lai lịch Tả Mạc bất minh, chỉ sợ ngày sau có phiền hà.”

Thi Phượng Dung ở bên vẫn lạnh lùng, đột nhiên mở miệng nói.Vô Không đường trở nên tĩnh mịch.Lai lịch của Tả Mạc là một vấn đề mọi người vẫn đau đầu.

Trước kia Tả Mạc chẳng qua là một tên ngoại môn đệ tử, thân phận của hắn cũng không phải vấn đề lớn.

Nhưng hiện any, hắn không chỉ trở thành nội môn đệ tử, theo xu thế này, hắn tất trở thành một trong những nhân vật hạch tâm Vô Không kiếm môn đời tiếp theo.

Thân phận của hắn, liền thành vấn đề mà nhóm người Bùi Nguyên Nhiên không thể không đối mặt.“Lai lịch của hắn chưa hẳn có vấn đề gì…”

Diêm Nhạc không chịu nổi nói.Bùi Nguyên Nhiên xua tay: ‘Hiện tại không biết tình huống, cũng không cần nghĩ nhiều.

Không nói chuyện khác, riêng việc hắn là linh thực phu, chúng ta đã không có khả năng vứt bỏ hắn.

Huống hồ, hiện tại lại có thể luyện thành loại linh đan mà nhờ đó có thể luyện thành kim ô hỏa.”

Chúng nhân nghe lời, cũng không nói chuyện.

Bọn họ biết, chưởng môn sư huynh nói không sai.

Nếu lúc này bọn họ đuổi Tả Mạc khỏi sư môn, chỉ sợ vô số người chờ mong.Tân Nham đột nhiên nói: “Sư muội có thể luyện chế loại đan dược này sao?”

“Ta không biết xích viêm quyết.”

Thi Phượng Dung lạnh nhạt nói: “loại đan dược này, cần dùng tới xích viêm quyết.”

Ngự thủy như hỏa, bốn chữ nói dễ dàng, nhưng đối với một linh thực phu mà nói, độ khó trong đó có thể tưởng tượng được, hơn nữa nó còn là một bộ kiếm quyêt.sLy Thủy kiếm quyết, tổng cộng có bảy chiêu, ngự thủy như hỏa là tổng cuowng, nhưng đối với Tả Mạc hiện tại mà nói còn quá xa xôi, hắn cần phải trước đem kiếm chiêu luyện thành thục mới được.

Mỗi chiêu kiếm thường đều có vài chục biến hóa, mỗi biến hóa, đều cần linh lực khống chế, mà toàn bộ quá trình, cần một ý niệm hoàn thành toàn bộ.Nếu luận độ biến hóa phức tạp của linh lực, những kiếm chiêu này thậm chí không bằng tiểu vân vũ quyết, nhuwgn chúng nó cần hoàn thành trong thời gian cực ngắn, độ khó ngược lại đề thăng rất nhiều.

Phát động kiếm chiêu cần chú ý lực cực kỳ tinh thế, trong chiến đấu thực tế càng như vậy, đối phương thường sẽ không cho ngươi cơ hội suy tư, ngươi cần phải không cần nghĩ ngợi hoàn thành toàn bộ kiếm chiêu.Đây cũng là vì cái gì kiếm tu thường thường đều ửa thích thứ thuần túy, thứ càng thuần túy, khó khăn gặp phải càng nhỏ.Tả Mạc cuối cùng cũng có thể dùng thành Băng Tinh kiếm.

Thứ tốt chỉ có thể nhìn không thể dùng, không nghi ngờ là chuyện cực kỳ thống khổ.Băng Tinh kiếm hóa làm một đạo bạch mang chớp động, tung bay quanh mình Tả Mạc, hàn khí tán ra, vắng lặng vô thanh, ẩn ẩn lại có cảm giác bạo liệt.Ly thủy kiếm quyết cũng không phải là kiếm quyết lấy kiếm chiêu thủ thắng, kiếm chiêu của nó chỉ có bảy chiêu, cũng đều không tính là quá phức tạp.

Luyện lên luyện xuống, Tả Mạc càng cảm giác được, người lập nên bộ kiếm quyêt snayf, cực óc thể là linh thực phu.

Nó trong đó có rất nhiều chỗ cần vần chuyển linh lực cùng loại với ngũ hành pháp quyết của linh thực phu.Được ích ở điểm này, kiếm chiêu rất nahnh bị Tả Mạc luyện thành thục.Chỉ là quen tay thì quen tay, lúc vần chuyển, còn có chút cảm giác không tự nhiên.

Ngay cả Tả Mạc cũng có thể nhìn ra được kiếm chiêu của mình là có thiếu sót.

Chẳng qua cũng không có biện pháp, hắn tuy nhiên lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng làm sao để kiếm ý cùng kiếm chiêu dung hợp, lại hoàn toàn không biết.Trong mắt hắn, chỉ có thể tính là nuốt chửng, ngự thủy như hỏa theo lời Bồ yêu, Tả Mạc không tìm ra chút manh mối.

Theo cách nói của Bồ yêu, bộ ly thủy kiếm quyết vốn uy lực không mạnh, nếu không thể làm được ngự thủy nhưu hỏa, bản kiếm quyết anfy không có bất luận giá trị gì.Ngự thủy như hỏa!Đáng chết, làm sao mới có thể ngự thủy như hỏa chứ?Cơ sở của hắn thực là bạc nhược, dù ràng hắn đã mò tới bậc thềm của kiếm ý.

Vi Thắng si tâm ở kiếm, các chugnr kiếm quyết tiếp xúc nhiều không đếm hết, tuy nhiên đại đa số không phải hàng cao cấp gì, lại thêm kinh nghiệm sát phạt, kinh nghiệm thực chiến phong phú vô cùng, cơ sở hùng hậu, ngay cả đệ tử môn phái phổ thông, từ nhỏ có sư phó đích thân chỉ điểm, điển tịch trong môn phái để xem, so sánh ra cơ sở cũng vững chắc hơn Tả Mạc xa.Tả Mạc thì sao, thật không dễ dàng có một sư phó, chỉ dạy hắn luyện đan.

Lúc luyện khí kỳ, cũng chỉ giản lược học qua những kiếm quyết cơ sở sư huynh Vi Thắng cho hắn, để uẩn bạc nhược không thêm khoogn bớt.Bồ yêu chỉ điểm một canh giờ, toàn bộ đều là chỉ đạo trên phương diện lý luận, thực chiến đều không có.Nhưng thời gian cho Tả Mạc chỉ có ba tháng, hắn làm sao không gấp?Thầm đem La Ly cùng Hách Mẫn đôi tiện nhân nguyền rửa vô số lần, Tả Mạc kiệt lực khiến mình bảo trì lãnh tĩnh.

Tiểu vân vũ quyết hắn luyện tới tầng thứ tư, nhưng trước nay không có phát hiện chút tính chất tương thông với hỏa.Không cần nôn nóng, không cần nôn nóng…Nhắm mắt lại, Tả Mạc lại một lần tự nói với chính mình.Khi hắn mở mắt ra, ánh mắt khôi phục trong vắt, chỉ là trong đó ẩn ẩn ngoan độc.Bồ yêu nói, chả phải là kiếm ý sao?

Bị chém mấy ngàn lần, tự nhiên biết.Tả Mạc tự nói với mình, không phải chỉ là kiếm quyết sao?

Ca chém mấy vạn lần, không được, lại chém thêm vài chục vạn lần, cũng không tin nó không được!

Tái không được, lại chém trăm vạn lần!

Bổ tới nó được!Vừa nghĩ tới, Tả Mạc ngược lại không gấp vội, nâng kiếm khởi thân.Ta bổ!Tây Phong tiểu viện, kiếm quang chớp động, hàn khí tràn khắp!Một cửa tiệm ở một con phố phía tây Đông Phù đã tụ tập không ít người.

Những người này đã tụ tập tại đây, chụm đầu ghé tai, nghị luận dồn dập.“Làm sao còn không mở?

Ta đều chờ một đêm.”

Có người bực tức nói.“Một đêm tính cái gì?

Ta đã thủ hai ngày hai đêm.”

Một bên có người tiếp lời.“Nhà cửa hàng này có mở hay không!

Đùa chúng ta sao?’“Có cách nào chứ?

Đan dược của người ta, muốn bán thì bán, không bán cũng không có biện pháp.”

“Ngươi nói, kim ô hoàn thật có thể luyện thành kim ô hỏa sao?’ Có người hỏi; “kim ô hỏa cấp 4, Đông Phù ta có ai có sao?’“Không nghe nói có ai có.

Chẳng qua đây là giám định của dược viện, hẳn không sai.

Cái khác không nói, thái dương tinh khí, tan vào hỏa chủng nào đều có chỗ tốt.”

Người nói chuyện hình thể khôi ngô, mặt vuông cao to, hắn hưng phấn nói: “Hỏa chủng, đặc biệt là hỏa chủng tốt, những kẻ như chúng ta làm sao mua nổi?”\“Huynh đệ ngươi làm gì vậy?’“ta?” nam nhân mặt vuông nói: “là một luyện thực.”

Lúc này, đột nhiên một lão đầu gọi hắn: ‘a, Thiệu Sư nhân cũng tới rồi.Đám người chung quanh lập tức hơi rối loạn.

Người vừa rồi cùng nam nhan mặt vuông nói chuyện, biểu tình lập tức biến vô cùng đặc sắc.

Ai cũng không nghĩ tới, nam nhân vóc dáng khôi ngô này lại là đệ nhất luyện thực linh phù Thiệu Sư của Đông Phù.

Thực các cảu Thiệu Sư, là linh thực quán nổi dánh nhất Đông Phù, hắn càng thiện về phối hợp các loại linh thực một cách xảo diệu, linh thực được làm ra, không chỉ tăng thêm tu vi, mà mùi vị cũng không đâu bằng được.

Chỉ đơn cử linh cốc, hắn liền có thể bán ra hơn 36 loại.“Không sai.”

Người tới là một lão đầu khô gầy, lưng hơi gù, một đôi mắt tam giác như tặc, hắn biểu tình có chút cam chịu: “Ta là vì bảo bối tôn nữ tới.”

Thiệu Sư cười ha ha: ‘Tiểu nha đầu học gì?“Luyện khí.”

Vương Lão đầu lộ sự bất mãn rõ ràng việc tôn nữ tuyển chọn luyện khí, không khỏi ôm oán: “Nhi tử ta học luyện đan, tôn nữ học luyện khí, tay nghề của ta, xem ra cùng ta nhập thổ.”

“Đừng vội đừng vội, chỉ cần ngài thu đồ đệ, tuyệt đối vô số người tranh phá da đầu.”

Thiệu Sư vội an ủi.“ai.”

Không biết nghĩ tới chuyện gì, Vương lão đầu than thở một tiếng, nhìn quanh bốn phía, thấy người càng lúc càng nhiều, không khỏi nhíu mày: “Vô Không kiếm môn xem ra muốn tới.”

“Uhm.”

Thiệu Sư đồng ý: “Chẳng qua nhân gia xác thực đủ nhẫn nại.”

“đúng a.”

Chính lúc này, cửa tiệm vốn một mực khép chặt ken két mở ra.Chương 55 : Muốn phát tài sao?Converter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckLý Anh Phượng có chút mơ hồ mở cửa tiệm, sư phụ mấy ngày trước vội vội vàng vàng chạy về Vô Không sơn, đến nay còn chưa trở lại.

Hai ngày này, vì sư phụ không tại, nàng liền đóng cửa tiệm.

Nhưng hàng gần nhất cũng kém không nhiều, nhóm linh đan tiếp theo của tứ sư cô còn không ra lò, trong tiệm cũng không có gì để bán.Vô Không kiếm môn chỉ là một môn phái nhỏ, không sản xuất cái gì.

Tại Đông PHù chỉ có một cửa hàng nhỏ, đại đa số hàng bán là linh đan tứ sư cô luyện chế cùng pháp bảo nhị sư thúc luyện chế.

Không có việc gì, nàng dứt khoát đi ngủ.

Tới trúc cơ kỳ, thời gian ngủ rất ít, nhưng đối với nữ nhân, giấc ngủ không chỉ là nhu cầu, càng nhiều là một loại hưởng thụ.

Một điểm này, Lý Anh Phượng cũng không ngoại lệ, nàng thường thường ngủ trương cả mắt, mơ mơ hồ hồ, hai mắt kèm nhèm, so với ngày thường tinh minh tựa như hai người xa lạ.Di.Lý Anh Phượng mơ hồ tựa như thấy ngoài cửa có rất nhiều người, nàng cả kinh, ý ngủ lực tức biến mất.

Đợi cho nhìn rõ ngoài cửa chi chit người, nàng sửng sốt đứng nguyên tại chỗ.Thật nhiều người…

Đã phát sinh chuyện gì…“Mở cửa.”

“Cuối cùng cũng mở cửa!”

“uy, lão bản, ta muốn mua…”…Đẩy ra cửa tiệm, như đốt dây dẫn lửa, nguyên bản cục diện bình tĩnh đột nhiên biến thành ổn ào hỗn loạn.

Nhìn vào đầu người như thủy triều, Lý Anh Phượng như một pho tượng đá, đứng ngẩn tại cửa tiệm.Tả Mạc càm giác toàn thân đều đã tê dại, không có một nơi không đâu nhức.Miễn cưỡng khống chế linh lực trong thân thể, Băng Tinh kiếm giữa không trung lung lay sắp đổ, hắn tức giận trợn tròn mắt, kiệt lực khống chế một chút linh lực tàn lưu cuối cùng trong thân thể.“Đi!”

Thanh âm khan khàn khó nghe.Giữa không trung phiêu diêu bất định, Băng TInh kiếm phút chốc hóa thành một luồng sáng trắng, hơi lạnh đạm dạm tàn lưu trong không khí.Ba!Luồng sáng trắng bắn trúng bia gỗ cách xa mười trượng, nhìn kỹ, bia gỗ vẽ một hình người, rõ ràng là Lay Ly bị Tả Mạc ngày ngày nguyền rủa vô số lần.Bia gỗ tức thì nổ nát, mỗi mãnh vụn đều bị một lớp băng tinh mỏng bao kín.“Đấu với ca!

Ngươi chết chắc!”…Mở mắt ra, Tả Mạc rên rỉ, thật đau!

Miễn cưỡng giãy dựa đứng lên, đợi khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh, mới nhớ tới, mình hiện tại đang luyện tập ly thủy kiếm quyết, do linh lực hao hết mà hôn mê.

Xem xét toàn thân đầy đất, lại nghĩ tới mộng cảnh vừa rồi, mình đánh tan bia gỗ có vẽ hình La Ly thành vụn phấn, hắn không khỏi cười lên, cũng thật là hoang đường!Một ngàn lẻ sáu lần!Chữ số trước khi hôn mê hắn ghi lại.

Linh lực toàn thân, ở trình độ nguy hiểm, trước khi hôn mê linh lực tiêu hao sạch sẽ, hắn quyết định đi thạch thất khôi phục một chút linh lực.

Toàn thân đau nhức khiến hắn mỗi bước đi đều vô cùng thống khổ, hắn như một con rùa đen đi vào trong hang, miệng phát tiếng rên rỉ rì rà rì rầm.“sư đệ sư đệ!’Tả Mạc nghe thấy ngoài cốc đột nhiên có người gọi, có chút quen tai, hắn dừng bước.

Thầm kêu may mắn, mình chưa có tiến vào thạch thất.Hứa Dật sư huynh phi vào, đợi khi thấy Tả Mạc toàn thân nhếch nhác, trước sửng sốt, sau đó cười nói; “sư đệ làm sao biến thành bộ dạng này?”

Tả Mạc cười khổ nói: “Lúc luyện kiếm không cẩn thận, té một cái.”

“Sư đệ thật là cần phấn khắc khổ.”

Hứa Dật tán thán, lập tức xúc động: “Chuyện sư đệ cùng sư huynh La Ly, ta không tiện nói gì.

Nghe nói sư đệ thiếu tinh thạch, ta có chút, cấp sư đệ dùng tạm.”

Nói xong, hắn lấy ra hai viên tinh thạch cấp 3.Tả Mạc sửng sốt.

Hắn cảm nhận tốt về Hứa Dật, nhưng hai người chưa nói tới giao tình, hắn trước nay không nghĩ tới, sư huynh Hứa Dật tại sự kiện này sẽ đứng về phía hắn.

Không ngờ hôm nay đối phương tới chủ động nhét tinh thạch cho hắn, kỳ quái.Nhưng mà cử động tiếp theo của sư huynh Hứa Dật khiến Tả Mạc nghĩ không ra.Sư huynh Hứa Dật lấy ra một vòng tay màu bạc, đưa cho Tả Mạc: “đây là tinh ngân hộ oản, một kiệm pháp bảo phòng thân ta luyện chế ra, cấp 2, có thể ngăn trở ngưng ba lần công kích của mạch kỳ tu giả.”

Nõi ong không chút nghĩ ngợi nhét hộ oản vào lòng Tả Mạc.Tả Mạc khó hiểu, hoàn toàn không minh bạch vì cái gì.“Đúng rồi, đại lực hoàn cảu sư đệ còn có hàng tồn khoong?’ Hứa Dật nhiệt tình cô cùng hỏi.“Đại lực hoàn?”

Không biết sư huynh Hứa Dật làm sao biết đại lực hoàn, nhìn vào hai viên tinh thạch cấp 3 trong tay cùng với hộ quản bạc lóng lánh, Tả Mạc hoàn toàn bị sao quả tạ nện ngất, hắn cẩn thận hồi đáp; “không có hàng tồn.”

“Ta muốn đặt hàng sư đệ 100 hạt, mỗi hạt 50 viên tinh thạch cấp 2, thế nào?”

Hứa Dật coi chừng Tả Mạc.Năm mươi tinh thạch cấp 2/hạt, một trăm hạt..Mộng sao?

Mộng còn chưa tỉnh?

Hắn ngu ngốc nhìn nơi không xa - - không cso bia gỗ vẻ mặt sư huynh La Ly.Không phải nằm mộng…“Một trăm hạt… mỗi hạt năm mươi viên tinh thạch cấp 2…”

Hắn thì thào tự nói với mình.“Không sai, sư đệ ý thế naof?’ Hứa Dật có chút khẩn trương.Thế giới này điên rồi sao?Tả Mạc nhìn thẳng khuôn mặt sư huynh Hứa Dật, trong lòng đang suy nghĩ.“Chẳng lẽ sư đệ có gì lăn tăn?’ Hứa Dật thấy Tả Mạc hồi lâu không phản ứng, nhịn không được hỏi.“Không vấn đề.”

Hắn thanh âm hữu khí vô lực, không biết làm sao, hắn đột nhiên không có chút hưng phấn, có thể là do không quá chân thực.“Quá tốt!

Ta biết sư đệ khẳng định sẽ giúp chuyện này.”

Hứa Dật mặt mày rạng rỡ, lại không biết từ lúc nào lấy ra 5 viên tinh thạch cấp 3, nhét vào tay Tả Mạc: “5 viên tinh thạch cấp 3 là tiền đặt cọc.

Sư đệ thân thể cần gấp, không cần quá mức mệt nhọc, 100 hạt này sư đệ không cần một lần đưa tới.

A, sau khảo hạch của môn phái, cũng không cần nóng này.”

Tả Mạc đờ đẫn gật đầu đáp ứng.Nhìn thấy sư huynh Hứa Dật vừa lòng thỏa mãn rời đi, hắn lúc này vẫn ngây ngốc, hồi lông không có phản ứng lại.Ai có thể nói cho chính mình, tới cùng là chuyện gì?Chẳng lẽ thật là mộng, Tả Mạc thầm nghĩ, nói không chừng một khắc sau mình tỉnh dậy, những thứ trên tay, quét đất đều không có.“Sư điệt tại không?”

Ngoài cốc vang lên thanh âm của sư thúc Diêm Nhạc.

Tả Mạc còn chưa hồi đáp, sư bá Diêm Nhạc đã bay tới.Diêm Nhạc thấy bộ dáng Tả Mạc, trước cũng sửng sốt, lập tức cười nói: “A, sư điệt quả nhiên cần phần khắc khổ!

Xem ra lần này khảo hạch rất có hy vọng.”

“sư bá!”

Tả Mạc cũng không dám chậm trễ, tuy nhiên toàn thân đau nhức, nhưng còn vội vàng hành lễ.Su bá Diêm Nhạc thấy đồ vật trong lòng Tả Mạc, nghĩ nghĩ vừa rồi ngoài cốc gặp Hứa Dật, trong lòng thầm mắng một tiếng, tiểu tử Hứa Dật bình thường có vẻ khù khờ, tay chân lại rất nhanh.“Vừa mới gặp sư huynh Hứa Dật ngươi, chắc là hắn hướng tới đại lực hoàn của ngươi.”

Diêm Nhạc cười híp mắt.“Trời, sư thúc làm sao bieets?’ Nếu nói trong vài vị trưởng bối, Tả Mạc cảm giác ai hòa ái nhất, đại khái chính là vị sư bá Diêm Nhạc trước mắt.‘ha ha, hắn mua bao nhiêu?”

Diêm Nhạc không đáp mà hỏi.“một trăm hạt.”

Quả nhiên cùng nhị sư huynh một lộ số, vừa ra tay đã ác như vậy!

Diêm Nhạc lòng thầm mắng, mặt lại càng cười, càng hòa ái; ‘sư thúc lần này tới, cũng là vì đại lực hoàn.”

Tả Mạc vừa mới bình tĩnh lại đã lại sửng sốt.“đại lực hoàn của sư điệt phải chưng có chứa thái dương tinh khis?’ Diêm Nhạc nhìn Tả Mạc.“Đúng a.”

Tả Mạc đờ đẫn gật đầu.Diêm Nhạc vỗ tay khen ngợi: “Quả là như thế!”

Tả Mạc bị hù nhảy dựng, hắn khó hiểu nhịn không được hỏi; “Đệ tử hiện tại còn không rõ ràng, sư bá, rốt cục là chuyện gì?’“ha ha, sư điệt đừng vội, ta nói tỉ mỉ với ngươi.”

Diêm Nhạc lúc này đem kết quả giám định đại lực hoàn nói tỉ mỉ với Tả Mạc.Hỏa chủng?Tả Mạc ngược lại xem trên điển tịch, vô luận luyện khí, hay là luyện đan, chỉ cần dùng hỏa luyện pháp, hỏa chủng cơ hồ là vật phải có.

Hỏa chủng phẩm giai càng cao càng trân hiếm, trợ giúp cho luyện chế càng lớn.

Đặc biệt là đối với những cao thủ luyện đan luyện khí, hỏa chủng càng trọng yếu.Tả Mạc lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ.Kim ô hỏa là cái gì, hắn không rõ ràng, nhưng nếu thật là tinh phẩm trong hỏa chủng cấp 4 như sư bá Diêm Nhạc nói, hắn nhảy mắt minh bạch giá trị đan dược mình luyện ra.

Kim ô hỏa tuyệt đối là đồ vật mà luyện đan luyện khí tu giả mơ tưởng.Diêm Nhạc chú ý tới thần tình Tả Mạc, đáng tiếc Tả Mạc có một khuôn mặt cương thi, nhìn không ra chút manh mối.“ý tứ của chưởng môn, hy vọng có thể từ tay sư điệt lấy được độc quyền kinh doanh đại lực hoàn.

Về giá cả, sư điệt yên tâm, chúng ta sẽ theo giá chợ tính.”

Diêm Nhạc một mặt để ý Tả Mạc, một mặt chậm rãi nói.Độc quyền bán sao?Tả Mạc không chút do dự gật đầu: “cái này không vấn đề.”

Đối với hắn mà nói, bán cho ai đều như nhau.

Nhưng căn cơ của hắn tại môn phái, nếu chuyển quyền bán cho môn phái, môn phía tự nhiên cho hắn hồi báo tương xứng.

Tại điểm này, chưởng môn xưa nay công chính liên minh, Tả Mạc rất tin phục.Diêm Nhạc tương đương mãn ý với cái gật đầu của Tả Mạc, thầm nói, Tả Mạc tuy lai lịch thân thế không rõ ràng, nhưng đối với bản môn tương đương trung thành.Vẻ mặt càng hòa ái thân thiết: “Tốt.

Ngươi yên tâm, chúng ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.

Trừ tinh thạch theo giá thị trường, mỗi hạt đại lực hoàn nhân hai điểm cống hiến.

Ngươi nếu hứng thú tu kiếm, ngày sau Vô Hình kiếm quyết, Không kiếm quyết của bản môn, còn có mấy bộ kiếm quyết cấp 4, đều có thể truyền cho ngươi.

Ngươi chớ cố phụ kỳ vọng của môn phái với ngươi.

Đúng rồi, đại lực hoàn tên này thực khó nghe, sau này đổi thành Kim Ô hoàn.”

Nói xong, hắn lấy ra một kiện che ngực màu lam đưa cho Tả Mạc: “đây là một kiện tiên lan linh giáp cấp 2, cũng tính là một chút tâm ý của sư bá.

Ngươi bình thường mặc trên thân, thêm chút bảo hộ.”

Tả Mạc vội hành lễ đáp tạ.“Sư điệt gần nhất khả năng phải luyện chế ra một chút.”

Diêm Nhạc mặt lộ vẻ đau khổ: “Hiện tại sư tỷ của ngươi đang bị người vây lấy, không thể thoát thân.

Chỉ có lập tức bán một ít, sự tình mới có thể lắng xuống.”

Hắn trong lòng không khỏi bội phục ánh mắt chưởng môn sư huynh, nếu thật không bán, chỉ sợ cửa hàng nhỏ của bổn môn tại Đông PHù lập tức bị dỡ một tám ngói không lưu, mà Vô Không kiếm môn không nghi ngờ trở thành bia ngắm cho mọi người.

Đến lúc đó có thể lưu lại Tả Mạc hay không, đều khó mà nói.Tả Mạc ngạc nhiên, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, sự tình đột nhiên biến thành như vậy.

Hắn lập tức nói; ‘sư bá yên tâm, đệ tử sẽ lập tức luyện chế một nhóm.”

Cái khác không nói, sư tỷ Lý Anh Phượng gặp phiền hà, hắn vô luận thế nào cũng không thể đứng nhìn.Diêm Nhạc hài lòng gật đầu, căn dặn Tả Mạc một phen, lúc này mới rời đi.Tả Mạc tỉnh táo lại, mắt trừng lớn, dần dần càng phấn khởi!Hiếu kỳ đánh giá tiên lan linh giáp trên tya, đây là hắn lần thứ nhất nhìn thấy linh giáp, hiếu kỳ rót vào linh lực, chỉ thấy tiên lan nội giáp đột nhiên hòa tan thành một vũng nước màu alm, men theo cánh tay lan tràn, nhanh chóng che phủ toàn thân, hắn có thể cảm thụ rõ ràng liên hệ giữa hắn cùng linh giáp.Thật sẽ phát tài sao?Hắn ngây ngốc nhìn tiên lan linh giáp trên thân, ánh mắt còn tàn lưu mấy phần không thể tin tưởng.Chương 56 : Quyết tâmConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckĐại lực hoàn, không, kim ô hoàn, cải thiện tình cảnh của Tả Mạc rất rõ ràng, đặc biệt có thể hoãn giải nguy ngơ tài chính của hắn.

Nhưng vô luận sư huynh Hứa Dật, hay là sư bá Diêm Nhạc, tựa hồ y nguyên nhìn Tả Mạc không tốt, một điểm này, từ khi bọn họ tặng pháp bảo là có thể nhìn ra.

Một người tặng hộ oản, một người tặng linh giáp, toàn bộ đều là phòng ngự tính, rất hiển nhiên, hai người chỉ là vì không muốn Tả Mạc khó coi.Hiện tại vấn đề nghiêm trong nhất trước mặt Tả Mạc.Một cái là kiếm tinh thạch, một cái là luyện kiếm quyết.Hắn hiện tại thân phụ ngoại nợ, kiếm tinh thạch không nghi ngờ là nhu cầu bức thiết nhất, vô luận lúc nào, kiếm tinh thạch đều là đại sự hàng đầu hắn cần đối mặt.

Mà luyện kiếm quyết, khả năng rất lớn quyết định trình độ hắn tại khảo hạch, đối mặt La Ly khiêu chiến, kết quả là cái gì.Hai sự kiện này liên lụy với một vấn đề trực tiếp, chính là thời gian.

Nếu luyện đan, vậy thời gian tu luyện kiếm quyết sẽ ngắn lại rất rất nhiều.

Vốn là hắn khoong có bao nhiêu khả năng thắng, cứ vậy tính ra, Tả Mạc cảm giác thắng suất của mình là không.Tới cùng muốn tinh thạch, hay là muốn tranh một khẩu khí?Tả Mạc sa vào tiến thoái lưỡng nan.“Gia, gần nhất bận cái gì?’ hạc giáy màu hồng lả lướt tới, trước sau vẫn nét chữ xinh đẹp như một.“Luyện kiếm!”

“a, gia lúc nào hăng hái như vậy?

Nô đều rất không quen.”

“Cùng một tên bỉ ổi háo sắc động chạm!”

“Hì hì, chuyện gì?”

“Nữ nhân của hắn trêu ghẹo ta, bị ta vỗ, hắn liền tìm trướng.”

Tả Mạc nho nhỏ “gia công” một chút.

A, kia cũng tính là trêu ghẹo nha, Tả Mạc nghĩ vậy.“Băm hắn.”

Hai chữ chu sa xinh đẹp mang theo một luồng khí khái nồng nhiệt, khiến Tả thật xấu hổ.‘Nhưng hiện tại có cơ hội tốt kiếm tinh thạch.”

Tả Mạc thần xui quỷ khiến viết ra nan đề của mình.“Sĩ khả sát, bất khả nhục, chỉ là tinh thạch, không nên để nô xem thường gia.”

Khu khu tinh thạch, quả nhiên kẻ nó chẳng biết cái đói của người đói.

Tả Mạc tự đề tỉnh, mình sao lại hỏi cái người xa lạ chứ?

Hắn bâng quở đáp một câu: “nữ nhân, ngươi là tử sỉ cửa nào?

Ánh mắt lại không tự chủ đình lưu tại sáu chữ “sĩ khả sát, bất khả nhục.”

“hì hì, nô chỉ là hy vọng gia hùng phong đại chấn!”

“gia bận đi.

Chờ hồi.”

Tả Mạc viết xuống mấy chữ, liền ném bút qua bên.Bỏ thời gian một ngày, Tả Mạc ở trong phòng khổ luyện, luyện chế ra kim ô hoàn, tất cả đều giao cho sư thúc Diêm Nhạc, để giái tình thế sư tỷ Lý Anh Phượng.Trước khảo hạch, Tả Mạc không tính toán tái luyện, hắn tính toán đem toàn bộ thời gian mình có đều dùng để luyện kiếm.

Vừa nghĩ tới La Ly cùng Hách Mẫn, hắn toàn thân tràn đầy đấu chí.

Kiếm tinh thạch vì cái gì?

Không phải vì biến cường sao, không phải vì sau khi biến cường có thể tìm đáp án sao?Nghĩ thông, hắn liền không do dự nữa.Do dự, bang hoàng bị quét sạch, Tả Mạc chỉ cảm thấy thế giới thoogn thoáng rộng mở, tâm thần không minh, thoải mái nói không nên lời.Về tới Tây Phong cốc, tế lên Băng Tinh kiếm, một lần lại một lần luyện tập Ly thủy kiếm quyết.Miệng cố bị hắn chắn lại, còn treo lên bảng “bế quan chớ nhiễu”Cái này cũng nhanh chóng trở thành chuyện cười của Vô Không kiếm môn.

Tả Mạc ngoại môn đệ tử xuất thân, sự kiện Hách Mẫn lại khiến rất nhiều người cảm thấy hắn quá mức kiêu ngạo, hơn nữa kim ô hoàn nhiệt náo, người đố kị rất nhiều, rất nhiều người đều chờ xem hắn làm trò cười.Đối lập, thái độ La Ly trước nay lãnh mạc kiêu ngạo, chúng nhân tâm tồn kính sợ, ngược lại cảm thấy là chuyện đương nhiên.

Mà Tả Mạc tát Hách Mẫn, tuy nhiên là Hách Mẫn không đúng trước, nhưng y nguyên khiến rất nhiều người không thích.Lúc này thì, sư huynh Tần Thành trở lại.

Sư huynh Tần Thành là đệ tử của chưởng môn, tu vi của hắn không tính tối cao, chiến lực cũng không phải mạnh nhất, nhưng trời sinh uy nghiêm, được chúng nhân tin cậy, thanh vọng cực cao.La Ly cùng Tần Thành ngồi đối diện.

Tần Thành mặt vuông mày rậm, áo đầy bụi, sắc mặt ẩn hiện vẻ mệt mỏi, nhưng ngồi ngay kia, tự nhiên có khí thế ổn trọng.Tần Thành trách cứ: “Ngươi lần này quá lỗ mãng, mang sư muội Hách Mẫn đi lâu như vậy không về, khó trách chưởng môn giận dữ.”

Đối mặt Tân Thành, vẻ lãnh đạm trên mặt La Ly biến đi rất nhiều, hắn tỏ vẻ không sao: “Chỉ cần nàng thích.”

Đối với vị sư đệ này, Tần Thành càng là hết cách, tính tình sư muội Hách Mẫn như thế nào, hắn cũng biết rõ, chỉ có thể nói sang chuyện khác; “Ngươi gần nhất có tiến bộ không?”

La Ly kiêu ngạo nói: “Tầng thứ năm.”

Tân Thành lộ vẻ vui mừng, hắn từ trong lòng lây ra một tấm ngọc giản: “Đây là “vô hình kiếm quyết”, ngươi cầm đi cố gắng tìm hiểu.”

La Ly nghe tới bốn chữ vô hình kiếm quyết, hai mắt sáng chóe.“Vi Thắng được đưa vào kiếm động, chưởng môn bọn họ gửi gắm vào hắn hy vọng lớn lao, chắc là hy vọng khôi phục Vô Không kiếm quyết.

“ Tần Thành nhìn La Ly: “Hắn từng là kiếm bộc của ngươi, ngươi chớ có thua hắn.”

La Ly sắc mặt đột nhiên biến khó coi, nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt mà không biết.

Sự kiện này, một mực là cái gai trong lòng hắn.

Tên ti tiện trước kia bị hắn sai khiến hô quát, trong môn phái lại được coi trọng vượt xa hắn, mỗi lần nghĩ tới, như có sâu đang gặm nhấm tâm hắn.“Năm đó vô không kiếm quyết bị chia thành hai bộ vô hình kiếm quyết cùng không kiếm quyết.

Kiếm quyết có thể tách, liền nhất định có thể hợp lại. thiên phú của Vi Thắng hiển nhiên xuất sắc, nhưng thiên phú của sư đệ, ta cũng tin tưởng không nghi.”

Tần Thành trịnh trọng nói: “Hy vọng phong thái của tổ sư năm xưa sẽ được tái hiện tại sư đệ.”

La Ly hô hấp đều trở nên gấp rút, hắn nhìn ngọc giản trên tay, vẻ mặt biến ảo.Vô Không kiếm quyết, tên mà hắn mơ tưởng vô số lần, tối cao tuyệt học của khai phái tổ sư!

Tại vô số tuyệt học trong thiên hạ, xếp cấp 6, uy lực không nhỏ!Trùng hiện phong thái tổ sư năm đó…Lời của sư huynh, tựa như cửu thiên thần lôi, vang vào tai hắn, máu toàn thân như thiêu đốt. hắn tựa hồ nhìn tới mình đứng trên trời mây, bễ nghễ thiên hạ.Cố nén kích động, hắn thu lấy tinh thạch, rướn thân nghiêm túc nói: “sư đệ tất hết sức.”

Vô Không đường, Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham hai người uống trà.

Từ lúc trước linh điền trảm yêu, bọn họ nhàn hạ, thường sẽ ngồi một chỗ phẩm trà tán gẫu.“Đáng tiếc tam sư đệ không ở, nếu không chúng ta ba người gom đủ.”

Bùi Nguyên Nhiên cười nói: “Thời gian này chắc hắn rất bận.”

Tân Nham vừa suy tư vừa uống trà, hắn uống trà cũng không có chút vẻ nhàn nhã như người khác, chỉ cần Bùi Nguyên Nhiên rót đầy cho hắn, hán liền nâng chén ngửa đầu huống một hơi cạn sạch, gọn gàng linh hoạt.

Sau đó dứt khoát tự rót tự uống, một chén lại một chén.“Cứ uống theo cách của ngươi, thật là phá hoại linh trà của ta.”

Bùi Nguyên Nhiên lộ vẻ tiếc rẻ.Tân Nham không thèm nhìn hắn, không chút dừng lại: “Chuyện Thiên Từng tử nói, thế nào?’Bùi Nguyên Nhiên sắc mạt thận trọng: “Chưa hẳn không có đạo lý, tam sư đệ thời gian trước, một mực than phiền giá linh cốc leo thang điên cuồng, có chút đầu mối.

Ngươi cảm giác được không?”

Tân Nham lần thứ nhất ngừng lại, gật đầu: “Ta cảm giác là thật.”

“VÌ sao?”

“săn yêu càng lúc càng khó.’ Tân Nham nói: “trên thị trường, yêu thú nội đan càn lúc càng ít, giá cả lại tăng mấy lần.”

“Ta lại quên, ngươi còn luyện khí.”

Bùi Nguyên Nhiên tán đồng: “Người nguyện ý săn yêu đích xác càng lúc càng ít.

Ngay cả các đại môn phái đều đặt ở sưu tầm tân giới.”

Hai người nói chuyện, tràn đầy lo lắn.

Từ ba ngàn năm, tu giả đại thắng yêu ma, cao thủ yêu ma còn dư lại, lấy máu thịt bản thân làm dẫn, bảy trung giới làm trục, 49 tiểu giới vi bình, đúc tạo Đô Thiên Huyết giới.

Đô Thiên Huyết giới linh lực thiếu thốn, đối tu giả cực kỳ bất lợi, yêu ma lại không chịu ảnh hưởng, điều này cũng khiến Đô Thiên Huyết giới thành cứ điểm phòng thủ đáng tin nhất của yêu ma.Nhưng ba ngàn năm, tu giả tiến công Đô Thiên Huyết giwois chưa từng đình chỉ, Đô THiên Huyết giới cũng trở thành chiến trường cố định, vô số tu giả thành danh tại đây.Rất nhiều thứ trê người yêu ma đối với tu giả đều là tài liệu khó được, luyện khí luyện đan luyện thực, đều rất có tác dụng.

Yêu ma càng lợi hại, giá trị càng cao, thế là, rất nhiều người liền xông tới yêu ma, hoạt động này cũng có tên chuyên môn: “săn yêu”.Nhưng mà, thời gian rất dài gần đây, tu giả săn yêu càng lúc càng ít.

Không ngừng xuất hiện cao thủ yêu ma, khiến tu giả săn yêu thương vong thảm trọng.

Nguy hiểm quá cao, lợi ích dần giảm, đưa tới số tu giả săn yêu giảm mạnh.Mà mấy năm gần đây, phạm vi hoạt động của tu giạ tịa Đô Thiên Huyết giới liên tiếp co lại, yêu ma chủ động phát động tập kích tu giả cũng có lúc phát sai.

Các dấu hiệu đều tỏ rõ, yêu ma đã khôi phục nguyên khí.Tu giả ánh mắt trường viễn đều tràn đầy lo âu.Nếu nhưu yêu ma đẩy tu giả ra khỏi Đô Thiên Huyết giới, vậy ý nghĩa, chúng nó tùy thời phát động tiến công tu giả!Tu giả cùng yêu ma không có khả năng hòa đàm.

Ba ngàn năm trước, tu giả cơ hồ tận diệt yêu ma, mãi tới hôm nay, chúng no mới khôi phục sinh cơ, mà song phương thù hận như biển.Nếu như lại phát sinh đại chiến như ba ngàn năm trước, không một vị tu giả nào có thể chỉ lo thân mình.‘Hắn muốn tổ chức Đông Phù Thí Kiếm hội (đấu kiếm)?

Vì cái gì Thiên Tùng tử lài viết tên Tả Mạc?”

Tân Nham hỏi: “Hắn chỉ là linh thực phu.”

Trong thư Thiên Tùng Tử gửi cho Bùi Nguyên Nhiên, hắn nói muốn tổ chức Thí Kiếm hội một lần, trong đó chú trọng đề tên Vi Thắng cùng Tả Mạc.“Không biết.”

Bùi Nguyên Nhiên cười khổ: “Dự tính là gàn dây kim ô hoàn náo quá lớn, dẫn tới Thiên Tùng tử chú ý.

Đúng rồi, người cảm thấy Du Bạch thanh niên kia thế nào?”

“Rất tốt, mạnh hơn La Ly.”

“So Vi Thắng?”

“Khó nói.”

“Xem ra Thiên Tùng Tử nhất mạch, cũng có người kế tục.”

Bùi Nguyên Nhiên lãnh đạm nói: “Đệ tử của Tả Mai Thiên nghe nói cũng tốt.

Nếu thật sự cử hành Đông Phù Thí Kiếm hội, cũng có chú ý tứ.”

“Tân Nham không nói, lại bắt đầu từng chén từng chén uống trà, một lát sau, ngẩng đầu: “Ngươi đáp ứng?’“Không gấp, chờ Vi Thắng từ kiếm động đi ra, huống hồ lập tức tới khảo hạch.”

Bùi Nguyên Nhiên cười nói: “La Ly cùng Tả Mạc ngươi nghe nói không?”

“Thắng cũng như không!’ Tân Nham phun ra bốn chữ.“Ha ha, ngược lại.”

Bùi Nguyên Nhiên cười lớn, hồi lâu mới nói: “La Ly thiên phú cao, đáng tiếc tính tình kém chút.

Nếu có thể giống Vi Thắng…”

Tân Nham trợn mắt: “Đừng có quá tham.”

“Ha ha…”

Bùi Nguyên Nhiên lại cười lớn.Chương 57 : Như hỏaConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckNăm ngàn chím trăm hai mươi ba lần!Tả Mạc mở lớn miệng, thở dốc, hai mắt lồi ra, giống như cá chết, nhìn chằm chằm vào Băng Tinh kiếm đang trôi nổi trước mặt.

Cả người hắn như trúc trong gió, toàn thân run rẩy.

Quần áo ướt đẫm, dán trên thân, hiển lộ vóc người khô gầy của hắn.Phanh, hẳn ngửa mặt ngã xuống, Băng Tinh kiếm trên không mất đi không chế, đinh một tiếng rớt trên mặt đất.Vô lực nhìn vào trời cao, Tả Mạc đầu on gong, một tia linh lực cuối cùng cũng bị dùng sạch sẽ.Năm ngàn chin trăm hai mươi ba lần!Chỉ cần chém hơn bốn nghìn lần nữa có thể đạt tới 1 vạn lần…Năm ngàn chin trăm hai mươi ba lần không có chém vô ích, mặc kệ bất kể chiêu nào trong ly thủy kiếm quyết, hiện nay hắn đều có thể hoàn toàn không cần nghĩ ngợi xuất ra, một hơi hoàn thành, không có chỗ nào đình trệ.

Nhưng đây chỉ là kiếm chiêu.Kiếm chiêu là da thịt, kiếm ý là xương.Kiếm chiêu không kiếm ý, giống như hổ giấy, đi dọa người thôi.Mỗi loại kiếm quyết, kiếm ý trong đó đều không giống nhau.

Thậm chí cùng một loại kiếm quyết, tu giả bất đồng luyện ra kiếm ý cũng ngàn sai vạn khác.

Tả Mạc lĩnh ngội, là kiếm ý thủy triều của sư thúc Tân Nham, mà không phải ly thủy kiếm ý.Chỉ có kiếm ý phù hợp, mới có thể dung hợp với kiếm chiêu.Khi chén tới 4000 lần, Tả Mạc lĩnh ngộ được đạo lý này.

Kiếm ý thủy triều học trộm từ Tân Nham sư thúc, chỉ khi phù hợp với kiếm chiêu, mới phát huy ra uy lực lớn nhất.

Mình tuy dùng kiếm mang của nhẫn kim kiếm một lần, nhưng Tả Mạc suy đoán, nếu không vì kiếm mang của nhẫn kim kiếm cấp quá thấp, nếu không mình khó phát huy ra.Hắn thủ vô số lần, còn không cách nào đánh tan kiếm ý thủy triều vào trong kiếm chiêu của ly thủy kiếm quyết.

Hai thứ như hai loại đồ vật hoàn toàn bất đồng, căn bản không cách nào kiêm dung.Nếu nhưu không có lĩnh ngộ kiếm ý, Tả Mạc còn không để ý vấn đề này.

Nhưng tự mình thể nghiệm quá nhiều lần bị kiếm ý chặt đứt, sự cường đại cùng khủng bố của kiếm ý sớm đã nhập vào tâm hắn, uy lực ngay cả hồn phách đều dễ dàng chặt đứt.

So với nó, kiếm chiêu hoa lệ cùng như hư mà không thực.Kiếm ý, không nghi ngờ là vấn đề hắn để ý nhất.Thời gian không nhiều, hắn không có biện pahs dựa vào bản thân suy xét, chỉ có thể tìm tới Bồ yêu.“hì hì, muốn biết sao? uhm.”

Bồ yêu cười dụ hoặc.Tả Mạc rất tự giác đem tinh thạch kiếm được do luyện chế kim ô hoàn trước đây ném cho Bồ yêu.“Xem ra chúng ta càng lúc càng hợp.”

Bồ yêu cười khẽ, lập tức thản nhiên nói: “Kiếm ý của mỗi bộ kiếm quyết tự nhiên bất đồng, loại vấn đề ngu ngốc này còn cần phải nghĩ sao?

Lĩnh ngộ ly thủy kiếm ý.

Tùy tiện tìn con sống, đi xem xem, cái gì là thủy. a, cái gì là hỏa, chả phải thế soa!”

Tả Mạc nhìn quanh bốn phía, lửa đỏ đỏ đậm tựa hồ nghe chỉ huy, ngọn lửa rạp xuống.“Mở to hai mắt ra mà nhìn, lần sau là phải thu phí.”

Thanh âm Bồ yêu từ trong ngọn lủa ngập trời truyền tới.Thức hải một biển lửa, đầy trời lửa đỏ cuồng vũ, chỉ thấy vô số ngon lửa đỏ đậm thăng lên, như vô số hoa hồng nở bừng trong hư không.

Mỗi đóa hoa lửa đều có một tiết tấu đặc thù, lửa ngoài đỏ đạm như xà thè lưỡi, lẽ nuốt bất định.Lửa đỏ đóa đóa đầy trời, đột nhiên tụ tập trung gian, toàn bộ quá trình lặng yêu không một tiếng thở, tựa như từng giọt nước nhập hải, không có chút sóng cuoocnj.Một hỏa cầu khổng lồ vô cùng treo trên thức hải Tả Mạc, cùng ngôi sao trong hư không đọ ánh sáng.

Nó yên lặng bốc cháy, chỉ có thể thấy một thái dương màu hồng ẩn ẩn sắc đen.

Màu đỏ thuần túy, như nước thép đỏ cấu thành, có chút chỗ, có thể nhìn thấy đỏ tới mức phát ra màu đen, toàn bộ bề mặt hình cầu chi chit ngon lửa phun nuốt bất định.“thật nóng.”

Tả Mạc tựa như ở trong lò lửa, sóng nhiệt ập tới, toàn thân nhưu bị than lửa quay nướng, lại sinh ra cảm giác thiêu đốt cường liệt.Hắn cả kinh.Toàn bộ thức hỉa, cũng không phải thực thể.

Ngay cả hắn, cũng đều chỉ là một tia thần thức, giống như lửa này, trước kia dù thức hải rơi vào biển lửa, Tả Mạc đều không cảm thấy chút sức nóng.

Song lần này, hỏa cầu khổng lồ đỏ tới phát đen, lại khiến hắn cảm thấy sợ sệt.Hỏa cầu rất bình tĩnh treo giữa không trung, tĩnh lặng bốc cháy, nhưng ngay cả trong lúc an tĩnh, nhiệt độ cùng nguy hiểm khiến Tả Mạc sợ sệt. một bầng ngoài mỏng manh như vỏ trứng đang an tĩnh kia, tùy thời có thể vỡ tan.Nhưng lúc này, hỏa cầu trên không đột nhiên không chút dự triệu vỡ tan!Tả Mạc nhìn thấy một màn cực hùng tráng!Vô số lủa đỏ như dòng nham thạch phún phát, hướng tới một phương hướng nhào tới, lửa đỏ như mưa, toàn bộ những nơi Tả Mạc có thể nhìn thấy, đều bị nhuộm đỏ!Bầu trời đen tối bị không biết bao nhiêu lửa đỏ nhuôm thành đỏ đậm!Ngọn lửa hoặc lớn hoặc nhỏ, sau khi xung kích cực nhanh, tốc độ của chúng nó chậm lại.Hoa lủa đầy trời, chúng nó chậm rãi trôi nổi, giống như hạt hoa bồ công anh bị gió thổi, theo gió tung bay.

Nhiệt độ cao nóng bỏng khiến cảnh vật vặn vẹo, càng tăng thêm vẻ mộng ảo cùng không chân thực.Tả Mạc đứng ngẩn, bỗng nhiên, hắn không khỏi nghĩ tới hắc hải, tràng cảnh vô số hạt bồ công anh bay múa.Ngọn lửa đỏ đậm nhảy nhót trên không, cuối cùng rơi xuống đát, vừa rơi xuống đất, chúng nó như cắm rễ, nhanh chóng lan tràn, trong chớp mắt, chung quanh Tả Mạc đã là một biển lửa, khôi phục như trước.

Chỉ là biển lửa này, không có chút cảm giác nóng bỏng.

Hắn sửng sốt vươn tay ra, như người vô hình xuyên qua lửa đỏ.Đây là hỏa….Vừa vặn nhì tới một màn này, mang tới cho hắn xung kích chưa từng có!Liên tiếp mấy ngày, Tả Mạc đều thần tình hoảng hốt, một màn trong thức hỉa, không ngừng lặp đi lặp lại trước mắt hắn.

Hắn như tượng gỗ, thất hồn lạc phách, thơ thẩn thẫn thờ.Những họa diện yêu dị mà tràn đầy lực lượng kia, mỗi tình tiết, như khắc sâu vào trong đầu hắn.Như hỏa…Tiểu Quả lau mồ hôi, nhìn vào vết cắt trên tấm gỗ, khuôn mặt quả táo đơn thuần đáng yêu lộ vẻ vui mừng.Nàng hiện tại có thể phát ra kiếm mang!Hơn nữa, nàng còn không dùng nhẫn kim kiếm mà sư huynh cho hắn, bằng vào tu vi của bản thân phát ra kiếm mang.

Nàng một mực kiên trì luyện tập ngọc giản trước đây Tả Mạc cho, nàng đều không biết thời gian này làm sao trôi qua.

Những thứ trong ngọc giản không chút phức tạp, nhưng đối với một nữ hài từ nhỏ ở khu nuôi dưỡng mà nói, độ khó không khác lên trời.Mồ hôi, mệt, đau, luyện sai, không hiểu, mờ mịt…Trong bóng tối, nàng không biết đã khóc bao lần, mắt đã khóc thành quả đào, nhưng mỗi lần khóc xong, nàng lại bắt đầu luyện, đau đớn mệt mỏi, vừa khóc, vừa bắt đầu luyện lại…Hai tay non nớt kia, hiện tại đã nhiều hơn một phần cương ngạnh cùng lực lượng.Sư tỷ thành nội môn đệ tử, sư huynh cũng thành nội môn đệ tửu…Nàng không khỏi nắm chặt bàn tay nón nớt lại, đôi tròng mắt đẫm lệ tràn đầy kiên định – tiểu Quả cũng nhất định trở thành nội môn đệ tử!Trước kia, có sư tỷ che chở nàng, sau lại có sư huynh.

Tuy sư huynh vẻ ngoài xấu chút, tính khí lại không phải rất tốt, nhưng, không biết từ lúc nào, tiểu Quả cảm giác, sư huynh mà nàng có chút sợ hãi đã khắc sâu trogn lòng nàng.

Đặc biệt khi sư huynh tặng ngọc giản cho nàng, căn dặn nàng chăm chỉ tu luyện, phải bảo hộ mọi người, tiểu Quả thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng!Nghiên đầu, nàng nghĩ rất đơn thuần.“Tiểu Quả, tiểu Quả.”

Có người gọi nàng.‘Ai!’ Nàng vội đáp lời.Vài vị sư tỷ chạy qua, mồm năm miệng mười nói: “Chúng ta đi Đông PHù một chuyến, thật lâu chưa đi.”

“Chúng ta cùng đi.”

Không có người biết nàng đang luyện kiếm quyết, luyện tập mỗi ngày, nàng đều một mình.Nàng không phải không muốn đi, luyện tập hôm nay còn không có hoàn thành.

Đang chuẩn bị cự tuyệt, đột nhiên nghĩ tới lời sư huynh nói với nàng, muốn nàng chiếu cố mọi người, lời tới môi, lại biến thành: “n, được!’Đông Phù điện, Du Bạch bẩm báo Thiên Từng tử: “Thư cùng thiếp mời đều đã phát, Vô Không kiếm môn cùng Đông Kỳ kiếm môn, đều là đồ nhi tự thân đưa tới.”

“Uhm, vất vả rồi.”

Thiên Tùng Tử tán thưởng gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, dặn dò: “Gàn đây ước thúc người trong thành, chú ý không để xảy ra loạn.”

“Sắp phát sinh chuyện gì sao?”

Du Bạch sửng sốt, liền vội hỏi.“Còn nhớ lần trước bạch nhật tinh hiện không?”

“ Dạ nhớ, nhưng có phát hiện sao?’ Du Bạch lòng hơi lạnh, kỳ cảnh cổ quái kỳ dị, hắn chỉ sợ cả đời không quên.

Vi Thắng trúc cơ trời sinh dị tượng, kiếm khí xuyên mây, khiến hắn bị chấn kinh thật mạnh.

Nhưng nêu so sánh, những ngôi sao yên ắng xuất hiện, không chút thanh thể hiện lên trên trời xnah, lại khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo tận đáy lòng.Thiên Tùng Tử lắc đầu: “Không có.

Giói chủ từng dùng thần thức quét qua toàn giới, cũng không phát hiện dị thường.

Chỉ là, sau đó giới chủ từng cầu trợ sư môn của hắn, mới tra ra, bạch nhật tinh hiển liên quan tới yêu ma.”

“Yêu ma?”

Du Bạch thất thanh.“Không sai, nhưng cho dù trong cổ tịch, ghi lại về nó cũng rất mơ hồ, chỉ biết là liên quan tới yêu ma.”

Thiên Tùng tử sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng: “Mấu chốt là, đây là dự triệu đại hung.”

“Dự triệu đại hung.”

Du Bạch sắc mặt trắng bệch.Thiên địa dị tượng, tuy không thường thấy, nhưng cũng có lúc phát sinh.

Bảo vật xuất thổ, cá nhân tu vi đột phá, luyện khí luyện đan, đều có khả năng dẫn phát thiên địa dị tượng.

Nhưng thiên địa dị tượng có thể xưng là dự triệu đại hung, theo Du Bạch biết, chỉ có hai ba loại.

Mà hai ba loại dự triệu đại hung này, mỗi một loại đều khiến thiên địa biến sắc, máu chảy thành sông.

Ví như lúc một giới sắp vỡ, trời sụp đất nứt, nước sống bay lên trời, là dự triệu đại hung, tình hình này, tu vi có cao nữa cũng không cách nào trốn thoát, lúc này sẽ theo giới chôn cùng, hóa thành hư vô.Thiên Tùng tử than thở: “Thế đạo chỉ sợ thật sự loạn!

Yêu ma khởi động.”

Nhìn Du Bạch, lại nói: “Ngươi cũng chớ quá bận lòng.

Yêu ma là thiên địch của toàn bộ tu giả, tại điểm này, vô luận môn phái nào, đều không chút rút lui.

Lần này, Trần Thiên giới phái tới không ít cao thủ, ít ngày nữa sẽ tới Thiên Nguyệt giới, tới điều tra sự kiện này.

Kẻ tới tu vi đều cực cao, để tránh phát sinh xung đột không cần thiết, ngươi cần tốn nhiều tân tư quản thúc thủ hạ, chớ sinh loạn.

Cũng nhớ thoogn tri các môn phái bản địa.”

“Vâng!”

Du Bạch vội đáp lời.“Hy vọng bọn họ có thể tra rõ.’ Thiên Tùng Tử thì thào nói.Du Bạch im lặng không nói, lại không biết làm sao an ủi sư phó.Chương 58 : Sợ hãiConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckLần thứ chin ngàn bốn trăm mười một!Ba ngày thoáng qua, Tả mạc bắt đầu điên cuồng luyện tập kiếm chiêu.

Một màn trong thức hải tác động quá lớn không gì sánh nổi, hắn tựa hồ ẩn ước có điều lĩnh ngộ, mà thủy chung lại không nắm được.

Ba ngày sau, hắn đột nhiên bừng tỉnh, minh bạch.Linh ngộ bản chất không phải là lầu các trên không trung, không có căn cơ vững chắc, cho dù ngươi minh bạch, ngươi cũng dùng không ra, càng huống chi Tả Mạc hiện tại còn không có hoàn toàn minh bạch.

Nghĩ lại sư huynh Vi Thắng ngồi tĩnh tọa dưới thác nước vài tháng, thực chiến vô số, mới lĩnh ngộ ra một chút cơ sở.

Thiên phú tu kiếm của mình so sư huynh Vi Thắng kém xa, làm sao có thể dễ dàng vậy được?Biết mấu chốt, Tả Mạc dằn nén sự nông nổi.

Lần nữa bắt đầu không ngừng sử dụng Ly thủy kiếm quyết.Mệt tới cực hạn, linh lực tiêu hao gần hết, liền tới thạch thất ngồi nhập định.Khôi phục, lại bắt đầu lần nữa.

Cứ thế lặp lại, không chút gián đoạn.Một vạn chin ngàn hai mươi hai lần!Áo Tả Mạc đã rách bươm, lôi thôi, vành mắt hãm sâu, chỉ có cặp mắt kia, giốn như ngọn lửa đang bốc cháy không tắt.Bảy chiêu, mỗi chi tiết ở mỗi chiêu, đều được hắn tính toán vô số lần, hắn đã thuộc tới mức mà trước kia hoàn toàn không cách nào tưởng tượng nổi.

Băng tinh kiếm như một bộ phận thân thể của hắn, hắn có thể tùy ý không chế nó tiến hành bất kỳ động tác nào.

Một sợi tâm thần, giống như một sơi tơ nhện cứng cỏi, vững vàng dính lấy phi kiếm.Băng tinh kiếm tại không trung, chậm rãi rung vẫy, như một con cá đang quẫy đuôi ngược dòng mà đi.

Băng tinh kiếm tần suất lay động không ngừng tăng nhanh, lấy Băng tinh kiếm làm trung tâm, không trung đột nhiên sinh ra từng gợn sóng trong suốt.Tả Mạc hai mắt khép hờ, chăm chú cảm thụ từng chút biến hóa nhỏ bế tại băng tinh kiếm.Lặng yên không tiếng thở, băng tinh kiếm đột nhiên tan biến tại nguyên chỗ, chỉ lưu lại từng đợt sóng trong suốt, dập dờn trên không trung.Đinh!Thanh âm nhỏ không thể nhỏ hơn!Băng tinh kiếm chìm vào vách đá trong sơn cốc, chỉ lưu lại một lỗ nhỏ mịn.

Một lát sau, nham thạch chung quanh lỗ nhỏ đều bị một lớp băng mỏng tinh mịn phủ lên.Kiếm thế như nước, phiêu hốt vô hình.Tả Mạc vừa nhắm tròng mắt lại, chăm chú nhớ lại toàn bộ quá trình vừa rồi, kỳ thực băng tinh kiếm vừa mới là hình cung, giống như nước từ trên núi thuận thế đổ xuống, luyện tới tự nhiên lưu sướng.

Một chiêu “thuận thủy” luyện tới bước này, theo “ly thủy kiếm quyết” mà nói, đã tính là có tiểu thành.

Nhưng Tả Mạc lại hết sức không hài lòng.

Nếu như một chiêu này uẩn hàm kiếm ý, một kiếm vừa rồi tuyệt không chỉ đâm nhập vách đá 3 xích.Ngoài cốc có người, Tả Mạc lòng có linh tê, đoạn thời gian này, trừ luyện tập kiếm quyết, thời gian còn lại đều dùng đả tọa nhập định.

Trừ kiếm quyết tiến bộ, tu vi của hắn cũng đột nhiên tăng mạnh!“Sư tỷ!”

Tả Mạc thấy Lý Anh Phướng, tâm cảnh giác mới buông lỏng.Lý Anh Phượng thấy Tả Mạc mô dạng này, dọa nhảy, lập tức nhíu mày: “Sư đệ, chăm chỉ tất nhiên là tốt, nhưng dục tốc bất đạt, nếu như mệt đổ, chẳng phải là được không bằng mất.”

Tả Mạc: “Ta không sao.”

“Cho ngươi.”

Đối Tả Mạc, Lý Anh Phượng cũng hết cách, đưa qua một tấm ngọc giản: “Tu Y Hạ sư tỷ trở về, đây là ngọc giản nàng cho ta, bên trong có ghi lại tình cảnh một lần sư huynh La Ly chiến đấu.

Có thời gian, ngươi không ngại xem qua.”

Tả Mạc sửng sốt, cũng không nghĩ tới còn có việc này, không khỏi sinh hiếu kỳ.

Trước khi sư huynh Vi Thắng trúc cơ, sư huynh La Ly luôn là nhân vật thiên tài nhất của bản môn, ngay cả sư huynh Vi Thắng, cũng chẳng qua là kiếm bộc của hắn.

Tả Mạc rất hiếu kỳ, hắn rốt cục tới cảnh giới gì.

Nhìn sư tỷ Lý Anh Phượng có chút mệt mỏi, hắn cảm kích, chắp tay, từ đáy lòng nói: “đa tạ sư tỷ.”

“Chuyện này là trùng lúc sư tỷ Tu Y Hạ trở lại.”

Lý Anh Phượng nói: “Sư đệ cần chú ý.

Không chỉ sư tỷ Tu Y Hạ trở lại, nghe nói, không lâu sau, đại sư tỷ cũng sẽ trở về.”

“Uhm, ta biết.”

Tả Mạc thần sắc kiên định.Lý Anh Phượng lại căn dặn một hồi, sau đó mới rời đi.Ở trong cốc, Tả Mạc nôn nóng rót linh lực vào ngọc giản.Xem qua, địa phương chiến đấu dương thời là quáng mạch dưới đất, ánh sáng rõ ràng rất kém, rất tối.

Tả Mạc không khỏi nhíu mày, không biết có phải là hắn đã quen với ánh mặt trời, hắn rấ ghét hoàn cảnh lòng đất mờ tối.

Kìm nén sự chán ghét, hình ảnh nhanh chóng lướt qua đầu hắn.Đây hẳn là quáng mạch dưới đất mà La Ly trần thủ.Sư huynh La Ly sinh tính sơ lãnh, cảm tình với các sư huynh đệ khác cũng không quá dung hợp.

Trần thủ quáng mạch là chuyện cực khổ, ở dưới đất thời gian dài, tịch mịch khô khan, trừ sư huynh La Ly, không người nguyện đi.Tả Mạc nhìn chăm chú, chỉ sợ bỏ qua một chi tiết nhỏ nào đó.Chỉ thấy một đám người, đang đối đầu sư huynh La Ly.“Các huynh đệ, ngày ngày ăn không no, dần dần cũng chết, so với chết đói, chẳng bằng cùng hắn liều.”

Có người kiệt lực hét lên.

Nhưng phần dưới cơ thể hắn run rẩy lộ ra sự sợ hãi trong lòng.

Những người khác toàn thân cũng run lấy bẩy, nhưng trong mắt đỏ bừng.Tả Mạc lại nhớ lại những nghe nói về tu nô qua âm khuê, những người này hẳn là tu nô.Nhìn tới con mắt những người này, Tả Mạc đột nhiên nghĩ tới, đã thú lúc tuyệt cảnh, có phải cũng thế nào không?“Hoàng Trạch, ta cho ngươi làm đầu lĩnh, ngươi dùng cách này hồi báo ta?’ La Ly lạnh lùng nói.“Làm đầu lĩnh?”

Người thủ lĩnh đó cười thảm: “Sống không nổi, làm đầu lĩnh có tác dụng gì chứ?

Phía dưới tinh thạch càng lúc càng ít, quy củ còn không đổi, một viên tinh thạch đổi chút đồ ăn.

Chúng ta không ngừng xuống dưới đào, khí đất xâm thực càng mạnh.

Tháng trước nữa, chúng ta chết hơn mươi người.

Tháng trước chúng ta chết ba mươi người!

Tháng này mới qua một nửa, đã chết 35 người!”

Quần tình kích động, tấm thần run lấy bẫy của những người kia cũng không run rẩy nữa, trong đôi mắt họ không có sự sợ sệt, chỉ có phẫn nộ!La Ly hờ hững nhìn vào những người này.“Đường sống!

Nhưng con mẹ nó, không có đường sống!”

Người đó hai mắt đầy tơ máu, hét lên: “Chúng ta cầu một lần thống khoái!”‘Thống khoái?”

La Ly đột nhiên lành lạnh mở miệng: “Vậy ta cho các ngươi một lần thống khoái!”

Lời còn chưa dứt, không chút dự triệu, trên cổ nhóm người này đồng thời xuất hiện huyết tuyến, những người này đang kích động không chút phát giác.Phốc phốc phốc!Bọt máu từ cổ phún ra khắp nơi, vài chục tia máu cùng phun, vách tường khắp nơi đều là máu, mảng lớn mảng lớn đỏ sẫm, tang đảm kinh hồn.Trong tiếng máu phun, tiếng lăn lộn không dứt, đầu những tu nô lăn tới chên chân họ.

Vài chục thi thể đứng thẳng phun máu, đầu bên chân hoàn hảo vô tổn, vẻ mặt rõ nét, thậm chí còn có thể nhìn rõ biểu tình của nhữn tu nô trước khi chết cùng tròng mắt trừng lớn.

Một lúc sau, những thi thể không đầu, mới ầm ầm đổ xuống.“ách…”

Nhìn tới đây, Tả Mạc trong ngực cuộn trào, cũng không nhịn được nữa, ngồi tại chỗ nôn mửa.Hắn trước nay không nghĩ qua, mình sẽ có ngày nhìn tới tràng cảnh máu tanh khủng bố như thế!Hắn toàn thân cứng lại, một tên như ma vương, không để ý sinh tử người khác, đó là sư huynh La Ly sao?

Thật lâu trước đây, hắn nghe nói tính tình sư huynh La Ly không tốt, nhưng hắn hiện tại mới biết, “tính tính không tốt” của sư huynh la ly cùng với sự lý giải của hắn rốt cục có sai lệch cỡ nào!Tu nô, những người kia đều là tu nô sao?

Nhưng là vì cái gì tu nô cùng bọn họ cơ hồ không có gì khác nhau?Ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu hắn, Tả Mạc trước nay không có nhận mình là một người đa sầu đa cảm, hắn nghĩ rằng, hắn cũng không có tư cách đa sầu đa cảm, chính hắn chẳng qua giãy dụa ở tầng áp chót.

Hiện tại tuy trở thành nội môn đệ tử, trở thành linh thực phu, nhưng hắn y nguyên chỉ là tiểu nhân vật.Ánh mắt hắn vẫn tập trung tại những thi thể kia, đầu cùng máu vương vãi khắp nơi…Vẻ mặt sư huynh lạnh lùng, thờ ơ, cảnh tượng trước mắt, tựa như là chuyện rất bình thường trong mắt sư huynh.Tả Mạc cảm giác mình đang run lấy bẩy, đang run rẩy, không cách nào khống chế sự sợ hãi.Tả Mạc hoảng hốt bối rối, sợ hãi lan ra toàn thân, giống như ngọn lửa đỏ tới phát đen trong thức hải.

Hắn sợ hãi…Trọng Kiếm đường là nơi Tần Thành thường cư trú, tuy nhiên thời gian trước hắn có ra ngoài, nhưng luôn có người quản lý.

Nội đường, mọi người tụ tập, vô cùng náo nhiệt.Tân Thành cười nói: “sư huynh đệ chúng ta, thật lâu không có tụ lại một chỗ, hôm nay có thể tụ tại đây, cùng làm một chầu lớn nào.”

Hứa Dật vội vàng xua tay; “Uống trà, uống trà, chúng ta không uống rượu.”

Hứa Dật bên cạnh ngồi một thiếu nữ mặc lục y, đáng yêu kiều diễm, nàng là Tu Y Hạ.

Nàng tinh nghịch lè lưỡi: “Nhị sư huynh vẫn như vậy, không chút tiến bộ.”

Đối với vị sư muội này, Hứa Dật tương đương bó tay.

Tu Y Hạ tinh nghịch đáng yêu, tính cách cởi mở, lại được các trưởng bối yêu quý, cũng là người được các trưởng bối sủng ái nhất trong hàng đệ tử, Hứa Dật cũng chịu chút đau khổ trên tay nàng, chỉ có thể cười khổ không thôi.La Ly ngồi ngay một bên, một mình uống trà, vẻ mặt lạnh lùng.

Hách Mẫn ngồi bên cạnh hắn, lúc này nhịn không được nói: “Mọi người trở lại là tốt rồi!

Nếu không trở về, những tiện nhân kia chẳng phải cười lên đầu chúng ta tùy ý làm xằng làm bậy.”

Nghe Hách Mẫn nói khó nghe, Hứa Dật cùng Tu Y Hạ mặt đều lộ mấy phần không vui.‘Sư muội không được nói bậy, sư huynh đệ đồng môn, nếu như bị chưởng môn nghe thấy, ngươi phải chịu phạt.”

Tần Thành quát mắng.

Hắn có uy tín, Hách Mẫn nghe lời, chỉ buồn bã không nói.“Chẳng qua” Tần Thành lại chuyển lời, nhìn mọi người: “Chúng ta, hiểu rõ nhau, từ nhỏ cùng lớn lên, tình như huynh đệ, trợ giúp lẫn nhau, cũng là có lý.”

Hắn tiếp tục nói: “Trưởng bối có cách nghĩ của trưởng bối, nhưng chúng ta có tình cảm của chúng ta.”

Mọi người đều gật đầu.

Bọn họ từ nhỏ cùng lúc lớn lên, lúc này đột nhiên có người cắm tiến vào trong bọn họ, bọn họ tự nhiên không nguyện.“Hắc hắc.”

Tu Y Hạ tinh nghịch nói: “Đúng, tuy nhiên sư huynh La Ly cả ngày như vậy, nhưng ta còn giúp ngươi.

Ta mang ngọc giản ghi lại lần trước sư huynh một kiếm chém 30 tu nô cho Lý Anh Phượng.

Chắc là hiện tại đã trên tay tiểu cương thi.”

“Ngươi làm sao có thể lộ kiếm chiêu của sư huynh ngươi.”

Hách Mẫn nghe lời đại nộ.Tu Y Hạ không sợ Hách Mẫn chút nào, nhướng mày: “Đây gọi là công tâm!

Tiểu cương thi kia, một cái làm ruộng, nào gặp qua những tràng diện như thế?

Lúc ta thấy còn sợ gần chết!

Ta dự tính, hắn trực tiếp bị dọa ngất!

Trồng trong lòng hắn một hạt giống sợ hãi, hắn sẽ…”

La Ly bỗng đứng lên, sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói: “Đối phó một linh thực phu, La Ly ta há cần những trò này?”

Nói xong, cũng không quay đầu, phất áo ra đi.Trả Lời Với Trích DẫnChương 59 : Trong nước luyện kiếmConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc ngớ ra, hình ảnh trong ngọc giản, mang đến cho hắn rung động trước nay chưa từng có.Liên tiếp mấy ngày, hắn nửa đều đều gặp ác mộng mà tỉnh, hình ảnh máu tanh khủng bố, tựa như ác mộng quấn lấy hắn.Trong linh điền, hắn ngồi ngơ ngác, tinh thần hoảng loạn, khí sắc cực kém.

Nhìn thấy các loại linh thảo linh dược xung quanh mọc tươi tốt, hắn đột nhiên cảm giác được, cuộc sống của mình thay đổi rất nhiều, so với trước kia đã hoàn toàn không giống.Tại sao có thể như vậy?Hắn tự hỏi.Hắn bỗng nhiên nghĩ tới quái mộng đã quấy nhiễu hắn hai năm, âm thanh trong mộng có chút quen thuộc.

Trong tiềm thức, hai ngày nay, hắn không tự chủ so sánh hai giấc mộng.

So với ác mộng mấy ngày này, giấc mộng ngày thường không chút huyết tinh, nhưng mỗi lần hắn kinh sợ tỉnh lại, toàn thân như mới ở trong nước ra, ướt đẫm.Rõ ràng là một giấc mộng không hề khủng bố máu tanh, nhưng lại luôn làm hắn khẩn trương sợ hãi.

Không sai, chính là sợ hĩa, bừng tỉnh ngoại trừ mồ hôi, thân thể còn cứng ngắc.

Hắn không biết hắn mơ tới giấc mộng kia khi ngủ, thân thể sẽ có phản ứng gì.

Nhưng không hề nghi ngờ, hắn khẳng định sợ hãi, không biết là sợ hãi cái gì.Giấc mộng này, cũng là nguyên nhân hắn không ngừng theo đuổi lực lượng.

Hắn tin tưởng, sau lưng giấc mộng này, nhất định có gì đó.“Đến chết cũng không thể quên”, con mẹ nó rốt cục là cái gì!Trong lúc đó, so với thi thể không đầu máu tanh, trong mắt Tả Mạc, trở nên không đáng sợ như vậy.

Không biết vì cái gì, mộng cảnh không ngừng lặp lại không hề đáng sợ, nỗi sợ hãi mà nó mang tới cho Tả Mạc hơn xa những hình ảnh huyết tinh này.Mình làm sao vậy?Tả Mạc dường như đột nhiên tỉnh lại, hắn vỗ vỗ mạnh đầu mình.Sao lại bị một trường hợp hù dọa?

Vì truy tìm đáp án, chẳng phải mình có thể liều mạng sao?Trên đời này, có chuyện gì so với giấc mộng mỗi ngày lặp lại đáng sợ hơn?

Trên đời này, lại có chuyện gì, so với chuyện trọng yếu mình không thể quên, nhưng cái gì đều không nhớ nổi đáng sợ hơn chứ?

Trên đời này, lại có chuyện gì so với mình bị cải dung mạt thức, nhưng lại bình yên cẩu thả đáng sợ hơn?Tả mạc con mắt tan rã dần hội tụ, ánh mắt cũng trở nên trong sáng.Sợ cái gì?Chẳng phải là liều mạng sao?Hắn tự nói với mình như vậy.

Nếu muốn tìm đáp án, sau này nhất định gặp phải vô số lần càng nguy hiểm hơn, gặp được người càng cường đại, nếu như ngay cả cửa ải này đều không thể bước qua được, gặp chuyện này đều co vòi, mình có tư cách gì nói tới chuyện tìm đáp án?Cao thủ cải dung mạt thức hắn, tu vi của hắn thậm chí làm sư phó đều kiêng kị.Tả Mạc đứng lên, sau khi nghĩ sáng tỏ, tâm thần thoáng đãng.

Không biết từ lúc nào, tu vi tâm cảnh của hắn, lại được rất nhiều bổ ích.

Hắn có chút hiểu ra, tu chân, chính là bản tâm kiên định, không lay chuyển!Một lần nữa điều khiển băng tinh kiếm, lại một lần nữa bắt đầu tu luyện.

Không có mê mang, không có băn khoăn, hăn so với trước càng chăm chỉ càng khắc khổ, hắn muốn bù lại thời gian trước kia đã mất.Thời gian hai tháng, Tả Mạc không có rời sơn cốc.

THời gian khảo hạch chỉ còn một tháng, Ly thủy kiếm ý của Tả Mạc vẫn chưa có chút đầu mối.Kiếm thứ hai vạn linh một!Kiếm chiêu thành thục tới mức không giống tầm thường, Tả Mạc rất hoài nghi, người năm đó sáng lập bộ kiếm quyết này, có lxe tại kiếm chiêu, đều không có quen thuộc như hắn.

Bảy chiêu kiếm, hắn cải biến mười hai lần.

Vô số lần luyện tập khiến hắn đối với chi tiết của bất luận chiêu nào cũng rõ như lòng bàn tay.

Mấy chỗ chỉnh sửa, cũng là hắn cho rằng có thể làm kiếm chiêu càng thêm hợp lý hữu hiệu.Mặc dù hắn cũng không nắm chắc, nhưng vẫn làm ra điều chỉnh.

Điều chỉnh mười hai chỗ, hắn hết sức cẩn thận, phi thường cẩn thận, mỗi chỗ điều chỉnh, đều tiêu phí lượng lớn tinh lực, mỗi lần biến đổi phải thực nghiệm, cuối cùng mới xác định.Về mặt kiếm chiêu, không có khả năng tiến bộ hơn nữa.Khi hắn ý thức được điểm này, cách khảo hạch còn một tháng.Hắn quyết định làm rat hay đổi.Dưới Vô Không sơn, có một con sống lớn, kho điển tịch của Vô Không kiếm môn xây trên vách đá ngay bờ con sông đó.

Mặt sông không rộng, nhưng dòng chảy xiết, dân bản xứ goi là Đãng Thiên hà.Tả Mạc đi tới bờ sông, nhìn thấy nước sông chảy xiết, căn răng, mang theo băng tinh kiếm nhảy vào giữa sông.Vào giữa sông, hắn chỉ cảm thấy chung quanh tĩnh lặng, nước sông chảy xiết, cơ hồ khiến hắn không đứng thẳng nổi. hắn cố gắng ổn định thân hình, ở tỏng nước bắt đầu luyện tập kiếm chiêu trong Ly thủy kiếm quyết.Đây cũng là biện pháp hắn nghĩ ra.Trong thời điểm hắn không biết nên làm gì, đột nhiên nhớ tới một câu Bồ yêu nói qua.

Bồ Yêu kêu hán tùy tiện tìm con sông, xem nước là dạng gì.

Bởi vì lần nọ tình cảnh trong thức hải làm hắn quá mức rung động, những lời này của Bồ yêu bị hắn bỏ qua, cho tới hôm qua, hắn mới sực nhớ.

Trước hắn đã từng có kinh nghiệm luyện tập điều khiển trong nước, đúng là phương pháp này, khiến tốc độ điều khiển của hắn tiến bộ thần tốc.Kỳ thực hắn muốn đi tới thác nước lớn mà sư huynh Vi Thắng ghi lại trong ngọc giản, nhưng hiện tại thời gian không kịp.Rời vào đường cùng, hắn chỉ có thể lựa chọn tu luyện tại Đãng Thiên hà.Đãng Thiên hà mặc dù không hùng vĩ bao la như thác nước, nhưng mà nước xiết vô cùng, hơn nữa do lòng sông nhiều đá ngầm, dưới nước sô số xoáy ngầm.

Hơi chút không cẩn thận, liền rất dễ bị cuốn trôi.

Tả Mạc luyện thai tức luyện thần, hít thở khác xa thường nhân, điều này cũng giúp hắn có thể ở trong nước thời gian tương đối dài.Nhưng nếu không tu luyện các loại pháp quyết như ngự thủy quyết, không thể ở lâu dưới nước.

Đương nhiên, nếu là có các loại pháp bảo như tị thủy châu, vậy là chuyện khác.Tả Mạc đột phá nhất tức là trong hàn đầm, đối thủy thật khoogn sợ.

Chỉ là nước sông lưu động không ngừng mang tới cho Tả Mạc cảm giác bất đồng so với nước băng lãnh im lặng trong đầm.Hàn đầm trong Lãnh Vụ cốc tựa như một cái động sâu không đáy, ẩn vào đó, thật như tiến vào một thế giới im lặng, tựa hồ ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Không có mạch nước ngầm, không có nước xoáy, càng lặn xuống càng cảm nhận được băng hàn thấu xương.

Nó chỉ yên lặng phóng ra ý chí của nó.Mà Đãng Thiên hà, nhảy vòa, Tả Mạc cảm giác nhưu tiến vào một thế giới náo động.

Tiếng dòng nước, tiếng của bọt nước, hằng hà sa số xoáy ngầm, tất cả con sông đều động.

Nó tựa như một con ngựa hoang, dữ dần cuồng bạo, hoàn toàn không có chút yên tĩnh.

Nó lúc nào cũng rít gào, không ngớt xao động.Hắn rất nhanh cảm giác cố sức.Cái gọi là ngự kiếm, chí là chỉ một đám phi kiếm bị tâm thần khống chế.

Phi kiếm trải qua tế luyện, sẽ có thần thức ấn ký đặc biệt của chủ nhân, mà chủ nhân chỉ cần điều động tâm thần, liền có thể khống chế phi kiếm này, không cần lo lắng phi kiếm bị người khác khống chế.Nhưng mà trong nước sông, tâm thần ngự kiếm trở nên khó khăn hơn rất nhiều, nhất là linh lực lưu động, cũng chịu ảnh hưởng.Trước muốn đạt tới tâm bình khí hòa liền không dễ dàng.

Bởi vì dòng chảy ngầm nơi đáy sông vô số, nước chảy xiết, dù ngươi ở trong nước khống chế được thân hình, ngươi đều cảm giác dường như có vô số ngón tay đang xé ngươi.

Chịu tác dụng ngoại lực, rất dễ khiến tu giả phân tâm, mà bất luận một chút linh lực chấn động nào đều sẽ tạo thành quấy nhiễu thật lớn với phi kiếm.Trên mặt đất đã luyện cực kỳ nhàn thục, kiếm chiêu dung hặp khăng khít, trogn Đãng Thiên hà, nhất chiêu đều dùng khoogn ra!Tả Mạc con mắt sáng ngời, hắn chỉ sợ, mình không biết làm sao để tiếp tục.

Giống như một người muốn phá núi mở đường, không biết mục tiêu vị trí cụ thể.

Còn nếu biết phương vị, dù là phía trước có ngọn núi chắn ngan, Tả Mạc cũng không sợ.Hắn có một loại cảm giác, tìm đúng phương pháp.

Hắn thành thật ở trong nước bắt đầu luyện Ly thủy kiếm quyết.Ly thủy kiếm quyết vốn là kiếm quyết thuộc hành thủy, trên mặt đất dùng ra, sẽ có hơi nước mỏng kèm theo.

Nhưng trong nước, uy lực Ly thủy kiếm quyết đột tăng, không cần rót vào nhiều linh lực, từng đạo thủy kiếm vô hình xuất hiện.

Tả Mạc cảm tưởng mình lại trở thành trẻ con, cầm một thanh búa lớn, không cẩn thận một chút, không phải lực lượng lớn, chính là phương hướng sai lệch.

Hơn nữa nước sông đánh vào, nước xoáy cùng dòng chảy ngầm quấy nhiễu, kiếm chiêu của hắn thực không thành hình.Bất quá hắn cũng không nản làng, lại bắt đầu tu luyện Ly thủy kiếm quyết.Mấy ngày trôi qua, cảm giác lớn nhất của Tả Mạc không phỉa là kiếm chiêu của hắn, mà là phương pháp tế luyện phi kiếm trong ly thủy kiếm quyết.

Thủy pháp tế luyện phi kiếm trong Ly thủy kiếm quyết, cần tạo ra một viên thủy tinh trên phi kiếm, hạt thủy tinh này cùng ly thủy kiếm quyết cùng hô ứng, không chỉ giúp sai khiến như cánh tay bản thân, uy lực cũng sẽ gia tăng rất lớn.Nhưng mà trên mặt đất nơi nào có được thủy khí nồng đậm?

Tả Mạc trong viện tu luyện lâu như thế, đoạt được hạt thủy tinh kém xa mấy ngày nay.

Trước kia hạt thủy tinh trong băng tinh kiếm bất quá như hạt đậu xanh, hiện tại đã như hạt đậu nành.Hơn nữa một giọt thủy tinh trên băng tinh kiếm hiện tại, tính chất khác trước.

Giọt thủy tinh trước kia, do hấp thu hơi nước trong cốc luyện chế ra.

Trong cốc trồng trọt lượng lớn linh thảo linh dược, ảnh hưởng tới hơi nước trong cốc, thủy tinh luyện chế lúc trước tính chất ôn hòa hơn nữa tràn ngập sinh cơ.

Nhưng giọt thủy tinh này đã lớn mạnh không thôi, hấp thụ tinh hoa từ Đãng Thiên hà luyện chế ra, mang theo đặc tính của Đãng Thiên hà, không còn tính chất ôn hòa mà trở nên hoạt bát náo động.Biến hóa lần này có chỗ tốt chỗ xấu, chỗ tốt là uy lực hơn xa trước, chỗ xấu là không thể khống chế linh xảo như trước.Cân nhắc đôi chút, Tả Mạc còn thấy trước mắt không tồi, dù sao giọt thủy tinh cường dại hơn nhiều.

Còn về tinh thuần, cần chậm rãi luyện hóa.Bảy ngày liên tiếp, Tả Mạc cơ hồ đều ở trong nước cần phấn luyện tập không ngừng nghỉ, thời gian hắn ở trong nước tương đối dài, nhưng vì trong nước linh lực tiêu hao nhanh hơn trên mặt đất mấy lần.

Tu luyện không được bao lâu, hắn lại phải tĩnh tọa khôi phục linh lực.Chỉ là thạch thất cách bờ sông tương đối xa, hơn nữa qua lại cũng khiến người chú ý, Tả Mạc đơn giản ngồi giữa sông tĩnh tọa nhập định.Ngồi giữa sông tĩnh tọa nhập định, Tả Mạc trước nay chưa thử qua, làm sao có thể làm được giữa dòng sông chảy xiết.Mấy lần liên tiếp, hắn không có thành công, mấy mươi lần thất bại, hắn mới dần đụng tới quyết khiếu, bắt đầu tĩnh tọa nhập định trong nước.

Hắn hồn nhiên chẳng biết, lâu dài ở trong nước , hoàn cảnh đặc biệt như vậy, có trợ giúp lớn cho thai tức luyện thần, khoogn biết từ lúc nào, thai tức luyện thần cũng đã đột phá hai hơi.Trong ý thức hải của hắn, lại thêm một ngôi sao.

Chỉ là ngôi sao này, ảm đạm không ánh sáng, kém xa khôi sao khác đang tỏa sáng chói mắt.Chương 60 : NgộConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckNước sông chảy xiết rít gào như sấm, bọt nước tung trắng xóa, ngẫu nhiên một hai lấ cây và gỗ bị cuốn vào trong nước, nháy mắt không thấy bóng dáng.Lao nhanh xuống dưới sông, Tả Mạc cởi trần nửa thân trên, vẻ mặt nghiêm nghị, trước mặt hắn, từng đạo thủy kiếm đan xen tung hoành, thỉnh thoảng có tôm cá nhảy vào phạm vi thủy kiếm bao trùm, đều lập tức bị ép chết, bên ngoài không chút vết thương.Tả Mạc không ngủ không nghỉ, một khắc cũng không từng dừng, điên cuồng luyện kiếm.Kiếm thứ ba vạn ba nghìn sáu trăm!Băng tinh kiếm tựa như cá nhỏ cực kỳ linh hoạt, vui sướng tự do di chuyển một cách nhẹ nhàng trong nước, qua lại mau lẹ, nhanh như tia chớp, khiến cho những loài cá được ca ngợi về tốc độ cũng không sánh băng.Tả Mạc ngừng lại.Hắn mặc dù cực mệt, tinh thần cũng tới cực hạn, nhưng hắn không chút thả lỏng.

Ánh mắt hắn, tràn ngập mệt mỏi, nhưng hắn tận lực mở mắt thật lớn, dương như sợ hai mắt của mình sẽ hắm lại, mệt thiếp đi.Hắn biết, mình lại gặp phải bình cảnh.

Bảy chiêu ly thủy kiếm quyết, tiền sáu chiêu, hắn không gặp bất cứ vấn đề gì, vấn đề xuất hiện tại chiêu thứ bảy.Sáu chiêu phía trước, hoặc xuôi hoặc ngược, như trăm xoáy nước chuyển động, tựa như đặc tính của nước, đều có chỗ thần diệu, Tả Mạc cũng có sở ngộ.

Duy có chiêu thứ bảy, Tả Mạc tới bây giờ còn không hiểu.

Lúc trước trên đất, hắn cảm giác chiêu thứ bảy đã thuần thục cực điểm.

Nhưng khi vào trong nước, lập tức phát hiện không đúngTên chiêu thứ bảy cũng khiến người ta sợ hĩa, gọi là ly thủy phần thiên.

Nếu đổi lại tên, ly hỏa phần thiên, Tả Mạc còn nghĩ có thể hiểu.

Ly thủy, vậy là loại thủy nào, như thế nào phần thiên?Một chiêu này là một chiêu lưỡng bại câu thương, cần dùng linh lực toàn thân, rót vào trong phi kiếm, giọt thủy tinh trên thân kiếm chấn động, kiếm thế nghịch thế mà lên, công kích địch nhân.Một chiêu này có nhiều chỗ khó khăn.

Ví như toàn bộ linh lực, trong tích tắc rót vào phi kiếm, điều này hết sức khảo nghiệm khả năng khống chế linh lực của người dùng.

Mà giọt thuỷ tinh trên phi kiếm chấn động, Tả Mạc không dám xằng bậy.

Thật vất vả luyện chế ra một giọt thủy tinh, nếu nó nổ ra, Tả Mạc không chỉ cần luyện chế lại thủy tinh, ngay cả trận pháp trong băng tinh kiếm cũng có khẳ năng bị phá hư.Điều khiến Tả Mạc thấy không hợp lý nhất, là kiếm thế của kiếm chiêu.Kiếm thế của sáu chiêu trước, nhưu xuôi dòng, cũng có hình cung, cũng có xoay tròn, duy chỉ chiêu cuối, khiến Tả Mạc nghĩ mãi không hiểu.

Nghịch thế mà lên!

Nước làm sao có thể nghịch thế mà leen?Bộ Ly thủy kiếm quyết này bắt chước thủy, Tả Mạc không thể lý giải thủy là dạng gì, nhưng mà suy cho cùng, nó luôn luôn là thủy.

Chỉ cần là thủy, nó làm sao mà từ chỗ cấp chảy tới chỗ cao?

Làm sao có thể nghịch thế mà lên?Nhưng hết lần này tới lần khác, trong ly thủy kiếm quyết có một chiêu này, hơn nữa là chiêu cuối cùng.Trên đất tu luyện, Tả Mạc còn không phát giác ra, dù sao giọt thủy itnh trên kiếm nhẹ như khí, tự nhiên, cũng không có bao nhiêu cảm giác.

Nhưng trong nước, thủy thế trầm trọng, kiếm thế cũng trở nên trầm trọng, nguyên bản vấn đề nhìn không thấy lập tức lộ ra.Thường thường xuất ra một nửa, Tả Mạc liền thấy kiếm thế suy sụp, không thể tiếp tục.

Thêm nữa Tả Mạc không dám dễ dàng thúc dụng giọt thủy tinh trên phi kiếm, chiêu này khó càng thêm khó.

Ngay cả luyện tập đều khó thực hiện, cứ như vậy, Tả Mạc dừng lại ở chiêu cuối cùng.Hắn đành phải không ngừng luyện tập sáu chiêu phía trước, sau chiêu phía trước hắn luyện càng ngày càng thuần thục, cảm giác trong nước, nhất là cảm giác đối với “thủy” rõ ràng hơn rất nhiều.

Sáu chiêu này càng ngày càng dung hợp, Tả Mạc trong lòng dẫn có lĩnh ngộ. loại cảm giác này, kỳ diệu vô cùng, tựa như cửa giấy bị thủng, hắn có thể nhìn ra bên ngoài có người, nhưng vô luận hắn cố gắng thế nào, trước sau không thể đâm phá tầng giấy mỏng manh kia.Tả mạc biết, càng về sau, càng không được nóng vội.

Đây là dấu hiệu đột phá.Nhưng khi nhìn thời gian đang không ngừng trôi, cách khảo hạch càng gần, Tả Mạc vẫn trở nên nôn nóng.Hắn biết rõ, đừng thấy hắn hiện tại luyện thuần thục tiền sáu chiêu, nhưng nếu nghĩ bằng sáu chiêu này đả bại sư huynh La Ly, đó là chuyện viển vông.

So kiếm chiêu, so tu vi, so kinh nghiệm thực chiến, song phương đều hoàn toàn không ở trên một bình diện.

Tả Mạc kém người ta cả vạn dặm!

Khả năng duy nhất đả bại sư huynh La Ly, chính là lĩnh ngộ kiếm ý của Ly thủy kiếm quyết.Bởi vì hắn biết, sư huynh La Ly còn chưa từng lĩnh ngộ kiếm ý, đây cũng là điểm duy nhất hắn có thể vận dụng!Đây mới là cửa hắn đạt cược toàn bộ!Kiếm ý, cái này rất mờ ảo, rất hư ảo, nhưng lại trwor thành át chủ bài Tả Mạc có thể dựa vào.

Nếu không thể lĩnh ngộ kiếm ý, tất cả đều không tốt, hắn thua không hề lo lắng.Chẳng lẽ, thật sự cần thúc dục một chiêu cuối cùng?Tả Mạc do dự, cách khảo hạch chỉ còn bảy ngày, nếu hiện tại thúc dục thủy tinh, xảy ra điều gì bất ngờ, thời gian bổ cứu không có.Thời gian bảy ngày, Tả Mạc xác định mình không thể luyện chế ra một giọt thủy tinh đầy đủ.Cũng không bao lâu, Tả Mạc liền hạ quyết tâm.

Nếu không thể lĩnh ngộ kiếm ý của ly thủy kiếm quyết trước khi khảo hạch, vậy không có bất luận phần thắng khi đối chiến sư huynh La Ly.

Mình chỉ có một kết quả, là thua.Mạo hiểm thất bại, tất nhiên là thua.

Không mạo hiểm, tất nhiên cũng là thua.Tả Mạc cắn răng, tâm chí kiên định, dù sao vua cũng thua thằng liều.

Nếu thật sự thất bại, hắn cũng không sao, tài nghệ không bằng người, đền điểm cống hiến là được.

Cũng tốt hơn ngay cả dũng khí thử cũng không có, trực tiếp nhận thua cho rồi!

Dù sao vua cũng thua thằng liều.Diễn biến như vậy, tâm tính Tả Mạc đối với La Ly, với vật cản này, hay đối với khảo nghiệm chính mình càng nhạt.Mà hắn, chon lựa đánh cuộc!Hắn không lập tức bắt đầu, mà một lần nữa nhập định, bắt đầu khôi phục linh lực, hắn quyết định dùng trạng thái tốt nhất, tới thử một chiêu này.Ba canh giờ sau, Tả Mạc mở to mắt, trong mắt thần quang nội liễm, lạnh nhạt trấn định.

Cũng không biết có phải vì đã hạ quyết tâm, hiện tại hiệu quả tĩnh tọa vô cùng tốt, không chỉ linh lực khôi phục toàn bộ, mệt mỏi mấy ngày qua tích tụ lại cũng biến mất hoàn toàn.Tả Mạc khôi phục trạng thái tốt nhất, toàn thân thư giãn, hiện tại, hắn không có dụng tâm thần khống chế phi kiếm, mà nắm băng tinh kiếm trong tay.Băng tinh kiếm vào tay lạnh lẽo, như nắm băng lăng, hàn ý cũng theo cánh tay Tả Mạc, nhanh chóng truyền vào trong cơ thể, hắn cảm thấy tinh thần đột nhiên thanh tỉnh.

Nguyên lai thanh kiếm này còn có diệu dụng như vậy!

Tả Mạc không khỏi thầm hối hận ngày thường không cân nhắc chuôi phi kiếm này một chút.Nhưng rất nhanh, hắn ổn định tâm thần, mấy vấn đề này, sau này hãy nói.Nhắm mắt cầm kiếm, tập trung tinh thần, chân không điểm tựa, đứng trong nước, nhưng dòng nước chảy xiết không cách nào tạo thành bất luận ảnh hưởng tới hắn, như một cây gỗ tròn dựng thẳng đứng trong dòng nước chảy xiết, vẫn không nhúc nhích, quái dị khôn tả.Nhớ lại mỗi chi tiết mấy ngày luyện kiếm, tỉ mỉ cảm thụ được nước sông chảy qua bên người, cảm thụ giọt thủy tinh trên phi kiếm, Tả Mạc buôn lỏng tâm thần.Tất cả mọi thứ, bỏ qua tất cả, cảm thụ tấ cả, khi mọi thứ tập hợp trong óc Tả Mạc, thật như có một bàn tay vô hình nhẹ nhàng tao động.Tả Mạc mở choàng mắt!“ly.”

Tiếng lôi âm hùng hồn từ trong lồng ngực hắn phun ra, nước sông chảy xiết khẽ đình trệ.Không có dòng nước xiết, không có nước xoáy, dòng nước bên người Tả Mạc như thoáng bất động, không nhúc nhích.Nhưng lúc này, Tả Mạc vẫn nắm băng tinh kiếm, chậm rãi giơ lên.Nhìn qua Tả Mạc như cố sức cực điểm, gân xanh trên trán lồi lên, đôi mắt trợn tròn, tóc dựng thẳng đứng, băng tinh kiếm trên tay nặng như ngàn quân, dù là phất lên hướng về phía trước, cũng trở nên vô cùng cố sức.Tả Mạc chứng kiến, cũng là một cảnh tượng khác.Khi linh lực toàn thân hắn, như thủy triều tràn vào băng tinh kiếm thì thủy tinh bình thương flowf mờ đột ngột nổ tung.Oanh!Tả Mạc tâm thần chấn động!Trong lúc mơ hồ, hắn chứng kiến hạt thủy tinh như hạt đậu nành, bị nổ thành vố số sương mù!Trong lúc đó, Tả Mạc đột nhiên nghĩ tới tràng cảnh trong thức hải.

Hỏa cầu đỏ đậm trogn hư không, đột ngột nổ tung, tình cảnh kia, cùng hết thảy trước mắt sao giống thế!Ngự thủy như hỏa!Những từ khiến hắn không cách nào hiểu, tựa như tia chớp, đâm sâu vào tâm linh hắn.Trong lúc giật mình, hắn sáng tỏ, lớp giấy mỏng chắn phí trước nhẹ nhàng bị đâm phá, một thế giới mới hiện ra trước mắt hắn.Trong mắt hắn, hơi nước bống chốc hóa thành hoa lửa, nhưng là hoa lửa này, không phải ngọn lửa đỏ hóa thành đen như trong thức hải, mà trong suốt như nước.

Từng đóa hoa lửa trong suốt long lanh do nước tạo thành lửa, chúng nó bốc lên, trong suốt vô sắc.

Không có vẻ cuồng dã yêu dị như lửa đỏ trong thức hải, lửa nước trogn suốt, nhã nhặn lịch sự như thục nữ, chúng nó che kím toàn thân kiếm băng tinh.Tay nắm băng tinh kiếm chậm rãi giơ lên, chung quanh tất cả nước sông đều điên cuồng vọt tới băng tinh kiếm, mơ hồ tạo thành một “ngọn lửa” vĩ đại vô cùng.Nước hình lửa vừa hình thành đã vô cùng quỷ dị, cánh tay Tả Mạc vốn đang chấn động rất nhanh trơ nên ổn định dị thường.Kiếm thế cũng như mất đi trở ngại, đột ngột nhanh hơn!Oanh!Băng tinh kiếm nho nhỏ, mang theo vô số nước sông hình thảy ngọn lửa, chém về phía bầu trời.Cũng lúc đó, Vô Không sơn, Tân Nham đột nhiên mở to mắt, thần hình chợt động, biến mất tại chỗ, xuất hiện tại vách đá dựng đứng nơi kho điển tịch.Hắn kinh ngạc nhìn vào Đãng Thiên hà ở dưới.Dòng nước hóa thành một ngọn lủa to lớn, ầm ầm nghịch thế chỉ thiên mà thăng, ngọn lửa pha tạp nước, lúc này nhảy múa như lửa, tràn ngập hơi thở dữ dằn.Là ai luyện kiếm sao?Có thể luyện thành kiếm ý, thiên phú tốt! hơn nữa kiếm ý đặc biệt như thế, hắn trước giờ chưa từng gặp qua.

Hắn thấy rõ ràng, hóa hoa to lớn vô cùng này là thủy hình hỏa diễm, chính là một viên thủy đạn dữ dằn do vô số kiếm ý ước thúc.Trong giấy lát, hắn chợt nhớ tới một bộ kiếm quyết được cất trong kho điển tịch, sắc mặt khẽ biến.Chẳng lẽ là đệ tử bản môn?Hơi chút do dự, thủy hình hỏa diễm đang bay lên nhanh chóng đột ngột nổ tung!Phía dưới Tả Mạc nhìn thấy đóa thủy hình hỏa diễm mỹ lệ tới cực điểm, hắn muốn cười, nhưng toàn thân linh lực hao hết, cảnh vật hỗn loạn.

Oanh, thủy hình hỏa diễm nổ tung trên bầu trời, mấy ngàn cân nước đổ xuông, Tả Mạc lảo đảo, chớp mắt bị cuốn đi không thấy tăm hơi.Ta cũng sắp rối loạn…Trả Lời Với Trích DẫnChương 61 : Tính toánConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc lau nước sông trên mặt, bước cao bước thấp leo lên bờ sông.

Hắn nào có nghĩ tới, một chiêu “ly thủy phần thiên” sau đó lại là một chảy mạnh mẽ, mang theo hắn đang hư nhược ra ngoài trăm dặm.

Một chiêu “ly thủy phần thiên”, rút khô thể lực cùng linh lực của hắn, hắn lúc đó khí lực hô cứu cũng chẳng có, càng đừng nói tới giãy thoát khỏi dòng nước, chỉ có thể ôm lấy một đoạn gỗ nổi, bảo trì không chìm.Đãng Thiên hà đá ngầm dầy đặc, Tả Mạc cũng ăn đủ đau khổ, liên tiếp đụng phải đá ngầm, toàn thân không một chỗ không bị thương.Mấy trăm dặm, cự ly thật cũng không bao xa, đáng tiếc Tả Mạc ngay cả hạc giấy đều không mang theo, con nhạn mỏ tro cái, càng không trông cậy được.

Mà trên dưới, có mỗi cái quần cộc, thân không một văn tiền.Ngồi liệt trên một khối đá bên bờ sông, Tả Mạc vô lực thở hổn hển, trong mắt càng lộ vẻ hớn hở.Kiếm ý, ly thủy kiếm ý!

Hắn cuối cùng suy xét ra ly thủy kiếm ý!Tuy nhiên chỉ là mò tới bậc cửa, không tính cao thâm, nhưng chỉ cần mình luyện không ngừng, tạo nghệ trên bộ kiếm quyết này tự nhiên ngày càng thâm hậu.Càng khiến hắn vui mừng là giọt thủy tinh nơi băng tinh kiếm không chỉ không tiêu vong, ngược lại càng tăng lên mấy phần, hiện tại đã lớn như đầu ngón tay.Lập tức không tái do dự, cố gắng ngồi dậy, khoanh chân nhập định.Hai canh giờ sau, hắn mở mắt, nhảy xuống đất.Tế ra băng tinh kiếm, bắt đầu khởi thế một chiêu “ly thủy kiếm quyết”.

Kiếm chiêu trước đây của hắn dung hợp không khoảng cách, hiện nay lại tựa như không vết để tìm, lấy băng tinh kiếm làm trugn tâm, hơi nước nhè nhẹ, tràn ngập.

Nếu nhìn kỹ, liền phát hiện, những hơi nước mỏng manh, lại do từng đóa hoa thủy hình hỏa diễm cực nhỏ mịn tổ hợp thành.Trong thức hải Tả Mạc, dòng sông băng đã không thẳng tắp như trước.

Băng hà men theo trung tuyến, chia ra làm hai.

Một bên là băng tinh nát vụn, tầng tầng tuôn động, một bên là vô số thủy hình hỏa diễm bốc cháy.Tả Mạc cảm giác được tùy tâm ứng thủ, lần này lĩnh ngộ ly thủy kiếm ý, nếu nói lĩnh ngộ, không bằng nói mô phỏng.

Ly thủy kiếm ý tuy có sự đề tỉnh cùng chỉ điểm của Bồ, nhưng toàn bộ quá trình do hắn từng chút từng chút suy xét ra, lợi ích hắn có được, so với lần trước nhiều hơn nhiều.Băng tinh kiếm tung bay trên dưới, đi lại vô ngấn, kiếm ý tung hoành như hỏa.Nhưng dần dần, Tả Mạc lại không khỏi nhíu mày, ly thủy kiếm ý như lửa, phóng thích ra nhiệt lượng, có nhiên khiến kiếm chiêu của hắn uy lực tăng thêm nhiều, nhưng lại là một loại tổn thương với băng tinh kiếm.Băng tinh kiếm âm hàn, vốn cực thích hợp thủy hành kiếm quyết, ai biết Tả Mạc chọn bộ “ly thủy kiếm quyết”, trọng yếu là ngự thủy như hỏa.

Lâu ngày, chỉ sợ phẩm giai thanh phi kiếm này sẽ giảm xuống.Xem ra mình phải tìm một thanh phi kiếm thích hợp với mình, Tả Mạc thầm nghĩ.

Hắn rất nhanh liền ném vấn đề này qua một bên, phi kiếm trân quý, không phải hắn có thể mua được.

Bất quá hắn hiện tại đã lĩnh ngộ kiếm ý, sư môn dù sao cũng phải tặng mình một thanh phi kiếm mới đung nha.

Bằng tích trữ của môn phái, chọn một thanh phi kiếm thích hợp với mình, hẳn là không khó.Lần này vận kiếm, không có chút mệt mỏi, Tả Mạc ngược lại thấy tinh thần tràn đầy, tuy thân gầy trơ xương, nửa đoạn quần cộc, nhưng đứng tại đó, cũng có mấy phần khí thế.

Chẳng qua, hắn hiện tại gặp phải vấn đề bức thiết nhất là chạy về môn phái.

May là không có bao xa, dù là chạy bộ, đại khái một ngày là được.Vô Không kiếm phái toàn phái bận rộn.

Vô Không đường, người tiến người ra, chúng nhân trong vài ngày tới chuẩn bị cho khảo hạch trong môn phái.Vô Không đường nội sảnh, Thi Phượng Dung vẻ mặt giận dữ nói với Tân Nham: “Ngươi cư nhiên trơ mắt nhìn hắn bị nước cuốn đi?”

Tân Nham mặt không có chút lạnh lùng thường ngày, hòa ái nói: “Tình huống lúc đó cũng là ngoài ý liệu của ta, ta cũng không nghĩ tới hắn bị nước cuốn đi, chờ ta phản ứng lại, đã không thấy hắn đâu nữa.”

“Hắn là một linh thực phu, nếu như xảy ra chuyện..Hừ!”

Thi Phượng Dung nộ nhan không giảm, hừ lạnh.‘Sư muội chớ quá lo lắng.”

Tân Nham cười an ủi: “Hắn hiện nay lĩnh ngộ kiếm ý, tại vùng Đông Phù này, nào xảy ra vấn đề?”

Nghe vậy, Thi Phượng Dung mới bớt giận, nàng quay mặt qua: “Chẳng lẽ hắn thật sự hiểu được kiếm ý?

Thời gian ba tháng, thiên phú tốt.

Hắn tuyển bản kiếm quyết nào?

“Không kiếm quyết” hay là “vô hình kiếm quyết”?Tân Nham thấy Thi Phượng Dung hòa hoãn, mới thả lỏng chút ít, cười nói: “Hắn mới vào nội môn, nào có khả năng tuyển “không kiếm quyết” cùng “vô hình kiếm quyết”?

Hắn tuyển “ly thủy kiếm quyết”, ta nhìn lần đầu còn không rõ.Thi Phượng Dung nghe vậy, lông mày vừa thả lỏng lại dựng lên: ‘hắn vừa vào nội môn thì sao?

Vi Thắng chẳng lẽ vào nội môn thật lâu?

Hừ, Vi Thắng có thể tiến kiếm động, dựa vào cái gì hắn không thể tuyển “không kiếm quyết” cùng ‘vô hình kiếm quyết”?Tân Nham thầm kêu khổ, miệng nói: “Vi Thắng thiên phú xuất sắc…”

Thi Phượng Dung cắt lời: “Tả Mạc thiên phú không tốt sao?

Thiên phú không tốt mà ba tháng không người chỉ điểm, có thể lĩnh ngộ kiếm ý?

Ngươi tìm người khác cho ta xem?

La Ly đến hiện tại còn chưa lĩnh ngộ kiếm ý!”

“Phải phải phải!”

Tân Nham hối hận kêu lên.Đột nhiên, hai người nghe được có người tới gần, hai người lại khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày.Bùi Nguyên Nhiên đi tới, nhìn thấy hai người, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng lập tức khôi phục như thường: “Nhị sư đệ cùng sư muội đang thảo luận cái gì?’‘Không có gì, đệ tử của sư muội Tả Mạc vừa lĩnh ngộ kiếm ý.”

Tân Nham vẻ mặt lạnh lùng, nào có vẻ cười nịnh vừa rồi.“a.”

Bùi Nguyên Nhiên hơi bất ngờ: “Hắn lĩnh ngộ kiếm ý?

Không ngờ hắn có thiên phú tu kiếm?

Tốt tốt.

Hắn hiện tại ở đâu?

Phải thưởng cho.”

“Hắn ở giữa sông luyện kiếm, lúc lĩnh ngộ kiếm ý, bị nước cuốn đi, ta không chú ý, cứu không kịp.”

Tân Nham nói.“Không sao, Tả Mạc có thể lĩnh ngộ kiếm ý, tại vùng Đông Phù, không cần lo lắng vấn đề an toàn.”

Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm: “n, còn an bài một ít ngoại môn đệ tử, theo đường sông tìm kiếm, chớ để hắn lỡ mất thời gian khảo hạch.”

“Được.”

Tân Nham ứng lời.“Chưởng môn sư huynh.”

Thi Phượng Dung lạnh lùng mở miệng.“Sư muội có chuyện?”

Bùi Nguyên Nhiên cười nói.‘Tả Mạc có thể trong vòng ba tháng lĩnh ngộ kiếm ý, đủ để thấy tu kiếm thiên phú của nó.”

Thi Phượng Dung nhìn Bùi NGuyên Nhiên: “Nếu đã thế, môn phái cần cho hắn kiếm quyết phẩm chất càng tốt.”

Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm: “Việc này không gấp, qua một thời gian nữa tái nghị đàm.”

“Vì sao?’ Thi Phượng Dung bước về phía trước một bước, khí thế bức nhân.Tân Nham ở bên, nhìn Bùi Nguyên Nhiên bị bức, mắt lộ vẻ đồng tình.“È Hèm.”

Bùi Nguyên Nhiên đành chịu: “Sư muội chẳng phải bận lòng xuất thân của hắn?’Thi Phượng Dung im lặng một chốc, ngẩng đầu nói: “Lúc hắn vào môn phái, ta lo lắng xuất thân của hắn. nhưng nếu đã thu làm đệ tử của ta, vô luận trước đây hắn thế nào, ta tự nhiên tận tâm dẫn dắt hắn.”

Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham nhìn nhay, hai người trong mắt lộ vẻ hết cách.‘Sư muội nói rất có lý.”

Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm chốc lát, nói: “Chẳng qua việc này thực không phải thảo luận lúc này.

Ta hôm nay tìm sư đệ cùng sư muội, thực có chuyện thương lượng.”

Tân Nham cùng Thi Phượng Dung chờ hắn nói tiếp.“Chuyện Đông Phù đấu kiếm hội, các ngươi cũng đều đã biết.”

Bùi Nguyên Nhiên thần sắc ngưng trọng: “Đây là thứ nhất, ta trước không để ý Tả Mạc, nhưng hiện tại hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý, chúng ta lại phải bồi dưỡng thêm một người.

Một chuyện khác, Thiên Tùng tử truyền tin qua, có một nhóm cao thủ, sắp tiến vào bản giới, điều tra bạch nhật tinh hiện.

Đông Phù là một trong mười ba trọng trấn của Thiên Nguyệt giới, chỉ sợ cũng không tránh khỏi có người tới điều tra.

Chúng ta phải ước thúc môn hạ, đoạn thời gian này chớ gây chuyện thị phi.’“Tới nhiêu?”

Tân Nham nghe tới cao thủ, mắt đột nhiên co lại như châm, kiếm ý tuôn động.‘Sư đệ chớ làm loạn.

Nhóm người này toàn bộ đều là từ bên trên tới.’ Bùi Nguyên Nhiên thận trọng nói.Tân Nham động dung: “Bên trơi tới?”

Lập tức cười khổ: “Xem ra sự tình lần nào nháo rất lớn.”

“Mọi người trong lòng đều biết.”

Bùi Nguyên Nhiên nói: “Thiên Tùng tử đều có thể thấy rõ, chỉ sợ sẽ có không ít người có thể nhìn rõ ràng.

Nhưng hiện tại yêu ma đang mạnh, ai đụng trước, kẻ đó xui xẻo.”

Nói câu này, giọng hắn có chút lạnh.La Ly vẻ mặt đạm mạc đứng nguyên tại chỗ, trước mặt hắn, Tần Thành vẻ mặt ngưng trọng: “Sư đệ, cũng phải cẩn thận nha.”

Lời vừa dứt, hắn phất tay áo, một luồng sáng đen bắn thẳng phía La Ly, ô quang xen lẫn chút điện quang, thanh thế cực kinh nhân, ẩn ẩn có phong lôi thanh!

Tần Thành tu luyện là “phong lôi kiếm quyết”.

Nhưng do phi kiếm trầm trọng, “phong lôi kiếm quyết” của Tần Thành hơi thiếu linh động cùng phiêu dật, lại thêm chút nặng nền cừng nhắc, tăng thêm lôi điện lượn lờ, uy lực không giảm mà tăng.La Ly lạn lùng nhin ô quang, không chút né tránh, mắt lộ hàn quang.Đinh!Một tiếng vang lên, ô lôi kiếm nặng tựa thiên quân, không ngờ lại bị chặn đứng trên không.Không chút dự triệu, không chút giảm tốc, ô lôi kiếm như bị người thi định thân pháp, định giữa không trung.Tần Thành sắc mắt khẽ biến, hừ lạnh một tiếng, ô lôi kiếm bị định trụ đột nhiên rung động, như trâu nhảy khỏi nước, lôi quang lượng quanh thân kiếm phút chốc tụ thành một đoàn, thoát ly thân kiếm.

Lôi quang vừa rời ô lôi kiếm liền biến thành một thanh lôi kiếm, lôi kiếm trong không trung đột nhiên hóa lớn, hóa thành một thanh lôi điện cự kiếm dài tới vài trượng, bổ xuống La Ly.La Ly vẻ mặt như thường, vươn ngón tay, nhè nhẹ vạch phía không trung.Phía trước lôi điện cự kiếm đột nhiên xuất hiện một khe nứt.

Thật giống như La Ly khẽ vạch, vạch phá thiên không!

Căn bản không kịp điều chỉnh, lôi điện cự kiếm đâm vào khe nứt, Tần Thành biến sắc, hắn mất đi cảm ứng với ô lôi cự kiếm!Hắn đứng ngẩn hồi lâu, lúc tỉnh lại, cũng không cách nào bảo trì ổn trọng thường này, run giọng hỏi: “Vô Không kiếm quyết.. này..

đây là vô không kiếm quyết ?”

Chương 62 : Lâm KhiêmConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckLa Ly có chút ngạo nhiên, lại có chút tiếc nuối lắc lắc đầu: “Đây còn chưa tính là chân chính vô không kiếm quyết.

Trùng tổ vô không kiếm quyết, nào có dễ như vậy?”

Tần THành rất nhanh khôi phục trấn định, không khỏi than: “Không hoàn chỉnh còn lợi hại như thế, “vô không kiếm quyết” hoàn chỉnh không biết sẽ cường đại tới bước nào?”

Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn nơi lôi quang vừa tan biến, nơi đó khe nứt cùng lôi quan đều tan biến vô ảnh vô tung, không thấy chút vết tích.“Khả năng của sư tổ, quỷ thần khó lường.”

Kiêu ngạo như La Ly cũng đối sư tổ bản môn tâm phục khẩu phục.“Sư đệ cũng chớ tự ti, chỉ ba tháng, sư đệ có thể có thành tựu thế này, sư huynh quản nhiên không nhìn lầm ngươi.”

Tần Thành mắt lộ ra đầy vẻ mãn ý: “thật khiến người khác mong đợi!

Không biết Vi Thắng đối mặt sư đệ, có mấy phần thắng?’La Ly hai tay không khỏi nắm thành quyền, con mắt băng lãnh ẩn ước bốc cháy: “Chỉ là kiếm bộc, liền nghĩ leo lên đầu ta, không biết sống chết!”

“ A ha, lại qua mấy ngày, tới khảo hạch trong môn phái.

Sư đệ chuẩn bị tốt giúp sư muội xả giận, ta thấy sư muội đoạn thời gian này tâm tình cũng không phải quá tốt.”

Tần Thành cười nói: “Đáng tiếc Vi Thắng không kịp tham gia khảo hạch, nếu không, vậy thật tuyệt.”

Đối Tả Mạc, La Ly trước nay không có để trong lòng, mục tiêu của hắn là VI Thắng, hờ hững nói: “Hắn cũng sẽ phải ra thôi.”

Tần Thành hài lòng chia tay La Ly, về chỗ ở của mình, nhìn thấy không ít ngoại môn đệ tử vẻ mặt vội vã.

Những ngoại môn đệ tử này vừa thấy Tần Thành, vội vàng dừng lại hành lễ: “Đại sư huynh!”‘Việc gì mà vội vàng vậy?’ Tần Thành hỏi.Những ngoại môn đệ tử nhìn nhau, khoảnh khắc sau, một người mở miệng nói: “Tả Mạc sư huynh ở giữa sông luyện kiếm, không cẩn thận bị nước sông cuốn đi, chưởng môn lệnh chúng ta men sông tìm kiếm.”

Tần Thành nghe vậy, phì cười, phất tay: “n, vậy các ngươi đi đi.”

Những ngoại môn đệ tử như được khai ân, vội vàng ly khai.

BỌn họ cũng không ngốc, hai phái nội môn đệ tử tranh đấu, bọn họ cũng không muốn bị cuốn vào.Tần Thành nhởn nhơ bước đi, trong lòng càng nghĩ càng thấy buồn cười, ở giữa sông luyện kiếm còn bị nước sông cuốn đi, chuyện đáng cười như vậy, hắn trước nay còn chưa từng nghe nói qua.

Tả Mạc này thật quá hoạt kê!

Hắn không thèm để ý bỏ qua sự kiện này, Tả Mạc trong lòng hắn, căn bản không có địa vị gì.

Hắn thấy, linh thực phu cố nhiên trọng yếu, nhưng trong thời đại kiếm tu xưng hùng này, chỉ có những người không hùng tâm tráng chí, mới có thể đi làm ruộng.Chân chính khiến hắn coi trọng là Vi Thắng! chỉ có người này, mới sản sinh ảnh hướng tới địa vị của hắn!Trước khi Vi Thắng xuất hiện, địa vị của hắn vô cùng vững chắc, hắn cũng sớm coi mình là chưởng môn đời tiếp theo của Vô Không kiếm môn.

Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, nửa đường chui ra một Vi Thắng không biết từ đâu tới, lại mạnh thế, dễ dàng trực tiếp uy hiếp tới vị trí của hắn.Hắn tâm tư trầm ổn lão làng, hắn biết có người so với hắn càng cảnh giác trước sự quật khởi của Vi Thắng, đó là La Ly.

Đối với loại người tâm cao khí ngạo như sư đệ La Ly, kiếm bộc của mình đột nhiên leo lên đầu mình?

Điều này còn làm hắn khó chịu hơn cả giết hắn!Tần Thành cười lạnh, hắn không phải là một cá nhân.

Những nội môn đệ tử từ ngoại môn đệ tử leo lên, trực tiếp ảnh hưởng tới lợi ích của nguyên bản nội môn đệ tử, không chỉ mình hắn có ý kiến.Ngay cả chưởng môn, cũng cần phải cố kỵ đến ý kiến của bọn họ.Tả Mạc men theo đại lộ mà đi, nửa thân trần, nửa dưới chỉ có một cái quần cộc, chân đất.

Trên đường ngẫu nhiên có người nhìn thấy hắn, đều có vẻ thái độ quái dị.

Chẳng qua nhìn vào băng tinh kiếm hắn xách theo, thật không có người dám cười nhạo.Tả Mạc không biết nơi này rốt cục là nơi nào, hỏi qua mới biết, nơi này cách Đông Phù ước chừng năm trăm dặm.

Tả Mạc thầm cười khổ, không nghĩ tới mình lại bị nước cuốn 500 dặm.

May là 500 dặm đối với hắn, cũng không tính xa, tu vi hiện hay của hắn đã tăng mạnh, tốc độ cũng đề thăng lớn.Hắn quyết định, đạt tới tu vi trúc cơ tầng năm, liền đi học một loại phi hành pháp quyết, miễn ngày sau gặp loại tình huống này, chỉ có thể dựa vào hai bắp chân.Bất quá hắn cũng không nóng vội, hắn hỏi qua mấy người, đều nói chỉ cần men theo con đường này, một mực đi về phía trước, liền có thể tới Đông Phù> Đến Đông Phù, cách Vô Không sơn cũng gần.Một mặt đi tới, một mặt tìm tòi lại những điều có được trong những ngày qua, cũng không thấy mệt nhọc.

Vừa mới đột phá, có rất nhiều chỗ, còn chưa đủ rõ ràng, cũng có rất nhiều thứ, cần phải lần nữa thích ứng.

Tuy nhiên đi đường một mình, Tả Mạc cũng không cảm thấy khô khan.‘Vị huynh đệ kia, làm phiền, xin hỏi phía trước là nơi nào?’Đang suy nghĩ, Tả Mạc bị một thanh âm cực kỳ xa lạ cắt đứt, hắn có chút không vui ngẩng đầu lên.Hắn ngẩng đầu lên, tức thì ngẩn ngơ.Con mẹ nó, trên đời này sao có nhiều nam nhân đạp trai như vậy?Tả Mạc thấy trong đầu toát ra suy nghĩ.Đẹp, quá đẹp!Nam tử trước mắt cũng cao tương đương với hắn, mày kiếm mắt sao, anh khí bừng bừng, một bộ bạch y, tiêu sái phong lưu khó tát.

Nếu nói Bồ yêu anh tuấn suất khí là âm nhu tuấn mỹ, trước mắt vẻ đẹp trai của tên nam tử này là anh khí bức người.

Đây là lần đầu Tả Mạc nhìn thấy có một kẻ có thể sánh với Bồ yêu về mặt đẹp trai.Xem xem lại chính mình, vóc người gầy toàn xương, một cái quần cộc, khuôn mặt cương thi như khô lâu.Tả Mạc cảm thấy không khoái, rất không khoái!“Ngươi là ai?

Chạy tới đây làm gì?’ Tả Mạc kéo dài âm, mắt liếc nhìn đối phương chằm chằm, nghiễm nhiên coi nơi đây như hậu hoa viên nhà hắn.Đối phương hơi ôm quyền, hành lễ: “Tiểu đệ Lâm Khiêm, du ngoạn tới đây, không biết phương hướng, còn thỉnh huynh đài cho biết.’Lâm Khiêm?

Vừa nghe biết là ngụy quân tử!

Tả Mạc thầm phỉ báng ác liệt.“Du ngoạn?’ Tả Mạc đánh giá đối phương, sau đó vươn tay phải, xoa xoa ngón cái cùng ngón giữa, khuôn mặt cương thi ngàn năm không biến lại có thể để lộ ra biểu tình “ngươi hiểu chứ”.Lâm Khiêm sửng sốt, nhìn Tả Mạc xoa xoa ngón tay, khó hiểu: “Tay huynh đài sao vậy?”

Tả Mạc tức thì kém chút tức phun máu, hắn không khỏi có chút tức giận gằn giọng: “ngay cả hỏa diễm điểu dẫn đường còn cần tinh thạch, hỏi đường phải trả phí dịch vụ, hiểu không?”

“a.”

Lâm Khiêm a một tiếng, thành thật từ trong túi lấy ra một viên tinh thạch, đưa cho Tả Mạc.Tả Mạc mắt mở thật lớn, như thiểm điện tiếp lấy tinh thạch.Ngoan ngoan!

Tinh thạch cấp 3!

Thằng này không ngờ lấy ra một viên tinh thạch cấp 3!Phú gia công tử!

Dê béo!

Kẻ ngốc!Tả Mạc lập tức xác định Lâm Khiêm, hỏi đường lại láy ra một viên tinh thạch cấp 3, chỉ có những công tử ca không hiểu thế sự mới làm chuyện ngu như vậy.

Đầu óc xoay chuyển, Tả Mạc thái độ nhanh chóng biến thành vô cùng thân thiết: “Ai nha ai nha!

Giang hồ cứu cấp là bản sắc của ta.

Lâm huynh đệ yên tâm, vùng này ta quen không thể quen hơn.”

“Nga.”

Lâm Khiêm cái hiểu cái không gật đầu, mặt lộ vẻ an lòng.“a, đi về phía trước, chính là Đông Phù.”

Tả Mạc giũ ra thứ duy nhất hắn biết, tiếp theo giả vờ thần bí hỏi: “Lâm huynh đệ có biết Đông Phù là nơi nào ?’‘Không biết.”

Lâm Khiêm hứng trí dào dạt hỏi.Quả nhiên là công tử ca!

Tả Mạc vừa đố kị vừa xem thường, đầu năm nay, trừ những công tử ca có tiền, ai có nhàn tình đi xu ngoạn tứ phương?Lòng thầm oán, miệng lại nói: “Đông Phù này, là một trong mười ba trọng trấn của Thiên Nguyệt giới ta, nơi đó có…”

Đột nhiên nghĩ tới vị công tử các trước mặt rất có thể là từ địa phương lớn tới, nếu cứ như thế này dự tính đối phương khó có hứng thú, lại chuyển giọng: “Nói tới Đông Phù, là năm xưa Đông PHù tiên nhân một kiếm chặt đứt Đông Phù sơn, lấy nửa đoạn đáy núi là nền, kiến lập nên!”

“Lợi hại lợi hại.”

Lâm Khiên tán thán lia lịa, thần sắc hướng tới.Xem ra là một công tử ca không có bản sự!Tả Mạc thầm nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Lâm huynh đệ muốn du sơn ngoạn thủy, Đông PHù có mấy chỗ đi.”

“Thỉnh huynh đài chỉ điểm.”

Tả Mạc đem những thứ ngày thường thường nghe được chắp vá lại thổi ra: “Nếu nói thưởng cảnh, phong cảnh Mai phong tại Đông Kỳ kiếm môn là đẹp nhất.

Nếu nói ngoạn thủy, Đãng Thiên hà là chỗ tốt để đi, nước sông chảy xiết, hai bờ sông rất hiểm trở…”

Hằn nói dóc, Lâm Khiêm lại nghe cực chăm chú.“Đông Phù tuy nhiên có chút hẻo lánh, nhưng có một chút cao thủ lợi hại.

Ngày đó ta nhìn thấy một chiếc thiên vũ phúc thuyền, khà khà, thật là dọa người.”‘Thiên vũ phúc thuyền?’ Lâm Khiêm đột nhiên hỏi.“Đúng, hành cung của Xích Dã chân nhân.”

Cũng chính là thuận đường, hai người liền kết bạn mà đi, kiếm một viên tinh thạch cấp 3, Tả Mạc cũng hài lòng.

Lâm Khiêm tu vi cũng không cao, chỉ hơi cao hơn Tả Mạc, Tả Mạc cũng không sợ hắn giở trò.Đối tu giả mà nói, ban ngày cùng ban đêm không có quá nhiều khác biệt, tuy nhiên bóng đêm phủ xuống, nhưng hai người chưa từng dừng bước.

Tuy nhiên không thể tìm tòi mài giũa kiếm quyết, nhưng có người cùng nói chuyện, cũng không tịch mịch, chút nước trong bụng Tả Mạc nhanh chóng bị bốc hơi sạch sẽ, biến thành Lâm Khiêm chậm rãi cùng hắn đàm thoại.Tả Mạc lúc này mới phát hiện, công tư cả nhìn giống dê béo này, học thức lại hết sức uyên bác, nghe ra, hắn không khỏi sinh chút kính ý.

Hắn lần đầu nhìn tới một người có học thức uyên bác như thế.

Bằng tu vi của hắn, không phải một lòng tu kiếm, liền bận rộn tục vụ, giống loại nhân vật thiên văn địa lý, không gì không biết như Lâm Khiêm, hắn trước nay chưa từng thấy qua.Cũng không biết có phải là khó gặp một người nguyện ý nói chuyện với hắn, Lâm Khiêm hứng khới nói chuyện, nói chuyện trời đất, Tả Mạc nghe thấy hứng thú.Hai người tốc độ không chậm, rất nhanh liền cách Đông PHù không xa.“Tả sư huynh!

Tả sư huynh!”

Tả Mạc nghe được có người gọi hắn, vừa ngẩng đầu, lại thấy vài vị ngoại môn đệ tử.

Vài vị ngoại môn đệ tử thả lỏng chút: “cuối cùng cũng tìm ra sư huynh!

Chưởng môn khá lo lắng cho sư huynh, đặc lệnh phái ta tới tìm sư huynh.”

Nói xong, bọn họ sắc mặt có chút quái dị.

Trước mặt bọn họ, Tả Mạc cùng Lâm khiêm hình thình một cặp đối lập cực kỳ mãnh liệt.

Một siêu cấp mỹ nam, đứng bên một khô lâu nửa kín nửa hở, tràng cảnh này, thực…Tả Mạc cũng không để ý tới ánh mắt những ngoại môn đệ tử này, hắn xoay mình, viên tinh thạch cấp 3 đưa ra trước mặt Lâm Khiêm, chậm rãi nói: “Lam huynh học thức như hải, Tả Mạc bội phục.

Viên tinh thạch này, tại hạ không dám thu.

Một ngày một đêm, tiểu đệ được lợi rất nhiều, cũng bằng công dẫn đường!

Đáng tiếc tiểu đệ ít ngày nữa tham gia khảo hạch trong môn phái, không rảnh bồi Lâm huynh du ngoạn, Lâm huynh du khoạn vui vẻ!”

Nói xong, không chờ phản ứng lập tức nhét viên tinh thạch cấp 3 vòa tay Lâm Khiêm.Ngoại môn đệ tử ở bên trợn tròn hai mắt, ngây ngốc nhìn viên tinh thạch cấp 3 kia.Vẫy vẫy tay với Lâm Khiêm, Tả Mạc liền chạy về phía Vô Không sơn, vài tên ngoại môn đệ tử định thần lại, vội vàng theo kịp.Chương 63 : Môn trung khảo hạchConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckVề tới núi, Tả Mạc lập tức bị Thi Phượng Dung gọi lên, bị mắng tối tăm mặt mũi.

Tả Mạc biết sư phó quan tâm mình, miệng lại vâng vâng dạ dạ, nhưng lòng lại ấm ấp ngứa ngứa.

Sư phó tuy tính tình không tốt, tính cách cũng lạnh chút, nhưng thật là một sư phó tốt.Bị sư phó mắng một hồi, hắn liền về tới tiểu viện. hắn có quá nhiều thứ cần tiêu hóa, mấy ngày này hắn cũng muốn nghĩ ngơi, liên tục ba tháng khổ luyện, tinh thần của hắn kỳ thực đạt tới cực hạn.

Mấy ngày trước khi khảo hạch, chính hợp với việc hắn nghỉ ngơi lấy lại sức, hắn cũng cần phải chính lý những thứ mình hiểu ra.Trong lúc Tả Mạc đang ở Tây Phong tiểu viện nghỉ ngơi dưỡng sức, một nam tử bạch y, đứng ở đỉnh một ngọn núi cách Vô Không sơn không xa, thì thào tự nói: “Hẳn nên ở phụ cận.”

Nếu như Tả Mạc nhìn thấy người này, nhất định sẽ vô cùng kinh nhạ, tên nam tử bạch y này, rõ ràng là Lâm Khiêm hắn gặp được trên đường!Lâm Khiêm sắc mặt ngưng trọng, khuôn mặt tuấn mỹ vô bì, hắn ngửa mặt nhìn vào bầu trời xanh thẳm, thì thầm: “bạch nhật tinh hiện…”

Khảo hạch tới gần, Vô Không kiếm môn trên dưới đều bận rộn.

Môn phái khảo hạch mỗi năm đều là sự kiện trọng yếu nhất trong năm đối với các đệ tử, nó trực tiếp quan hệ tới một năm tiếp theo, địa vị cùng đãi ngộ của mỗi người trong môn phái.Thiệp cập khảo hạch vô cùng rộng khắp, ví như Tả Mạc, cũng là một khảo quan, hắn khảo sát tạo nghệ nông sâu của ngoại môn đệ tử tại phương diện linh thực, ngũ hành pháp quyết.Nhưng khảo hạch tối quan trọng của bản môn, là kiếm quyết!Bao năm qua, đệ tử nổi bật trong khảo hạch, sau đó đãi ngộ được môn phái tăng lên.

Mỗi đệ tử, không quản là ngoại môn đệ tử hay là nội môn đệ tử, đều tiềm tâm tĩnh tụ, toàn lực chuẩn bị cho môn phái khỏa hạch.Năm nay môn phái khỏa hạch so với năm xưa càng lắm trò cười, giống như ân oán của sư huynh La Ly cùng Tả Mạc, mà được mọi người quan tâm nhất, lại là sư huynh Vi Thắng có thể đi ra kiếm động trước khi khảo hạch không.

Nếu như sư huynh Vi Thắng có thể ra trước khảo hạch, hắn nhất định sẽ tham gai khảo hạch trong môn phái.

Sư huynh Vi Thắng cùng sư huynh Tả Mạc xưa nay giao hảo, tất nhiên sẽ không ngồi nhìn, vậy mới có kịch hay để xem.Đến nỗi tỷ thý của Tả Mạc cùng La ly, trong mắt chúng nhất là một tỷ thí mà kết cục đã định sẵn, giá trị tồn tại của nó chỉ là dẫn ra sư huynh Vi Thắng.

Hiện nay sư huynh Vi Thắng xem ra không tới được, giá trị trận tỷ thí này liền giảm xuống nhiều, mọi người dồn dập suy đoán sư huynh La Ly sẽ sỉ nhục Tả Mạc thế nào.Vô Không kiếm môn một năm một lần môn phái khảo hạch rốt cục bắt đầu.Toàn bộ đệ tử đều tập trung tại quảng trưởng bền ngoài Vô Không đường.Bùi Nguyên Nhiên đứng trên cùng, nhìn vào nội môn cùng ngoại môn đệ tử phía dưới, trong lòng cảm khái.

Một năm nay, đối Vô Không kiếm môn có thể nói là tương đương trọng yếu, không chỉ xuất hiện linh thực phu như Tả Mạc, còn có tuyệt thế thiên tài tu kiếm như Vi Thắng!“Sư huynh, bắt đầu đi.”

Diêm Nhạc đề tỉnh Bùi Nguyên Nhiên, vì môn phái khảo hạch, hắn đặc ý từ Đông PHù trở về.Bùi Nguyên Nhiên tử thổn thức mà định thần lại, gật gật đầu, nhìn mọi người, chậm rãi mở miệng: “Năm nay, bản môn anh tài liên xuất, ta cũng thấy vui.

Tu hành như chèo thuyền ngược dòng, không tiến thì lui, các ngươi chớ buông thả.”

“Vâng!”

Đệ tử phía dưới đồng thanh đáp lời.‘Khảo hạch bắt đầu.’Khảo hạch đầu tiên là ngoại môn đệ tử của bản môn, mà phụ trách khảo hạch bọn họ, là nội môn đệ tử.

Tả Mạc chủ trì linh thực, Hứa Dật chủ trì luyện khí, nhứ thế, mỗi người phụ trách một môn.

Tả Mạc cũng là lần đầu thấy đại sư tỷ Công Tôn Tinh.Đại sư tỷ tuống mạo đoan trang, giơ tay nhấc chân đều vô cùng phong phạm, ngôn từ không nhiều, dù nói chuyện cũng ôn hòa uyển chuyển, nhưng tất cả mọi người khá kính phục nàng.

Đại sư tỷ nghe nói không lâu sau sẽ gả đi, hôn phu của nàng là đệ tử một đại môn phái.

Mà nàng, cũng là người duy nhất trong đông đảo nội môn đệ tử làm chủ khảo, chức trách của nàng là tuần sát toàn trường, do đó có thể thấy chưởng môn bọn họ tín nhiệm nàng thế nào.Nhìn vào từng khuôn mặt quen thuộc trươc mặt hiện tại tràn đầy lo sợ, Tả Mạc mới nhớ tới bản thân, năm ngoái môn phái khảo hạch, mình còn ở trong đó, hiện nay đã trở thành khảo quan, trong lòng có cảm giác quái dị.So với các huynh đệ khác, Tả Mạc qun thuộc ngoại môn đệ tử hơn nhiều, cảnh giới tu vi của từng người, hắn đều rõ ràng, hiệu suất bên hắn là tối cao.Hắn là nội môn đệ tử đầu tiên chủ trì xong khảo hạch.Cẩn thận ghi thành tích của mỗi ngoại môn đệ tử vào ngọc giản, sau đó giao cho chưởng môn.“a, tiểu Mạc tốc độ rất nhanh.”

Chưởng môn cười lên nới với Tả Mạc, tiếp lấy ngọc giản.“Đệ tử đối các vị sư đệ đều rất quen, bởi thế muốn nhanh một chút.’ Tả Mạc nói, tiếp lấy ngọc giản.“uhm, tốt.”

Chưởng môn khen một câu, gật đầu khẳng định, chuyển tay giao ngọc giản cho Diêm Nhạc đứng bên, cười híp mắt nói với Tả Mạc: “Tiểu Mạc nha, nghe nói ngươi giữa sông luyện kiếm bị nước cuốn đi?’Nếu như Tả Mạc không phải có một khuôn mặt cương thi, hiện nay khẳng đinh là đỏ như máu.

Bị chưởng môn cùng vài vị sư bá hỏi, dù Tả Mạc mặt dày, cũng cảm thấy ăn không tiêu.“Đệ tử không cẩn thận, lần sau nhất định sẽ cẩn thận.’ Tả Mạc chỉ có thể kiên nghị nói/“uhm, phải chú ý, miễn khiến cho sư phó ngươi bận lòng.’ Chưởng môn nói.“Chết cho rảnh nợ.”

Thi Phượng Dung lạnh giọng tiếp lời.Tả Mạc biết sư phó mình tính tình gì, cũng không thèm để ý.Tiếp đó, khảo hạch do những người khác chủ trì từng cái hoàn thành, ngọc giản ghi chép đều đưa tới tay chưởng môn.

Đến đó, môn phái khảo hạch đã kết thúc một giai đoạn, các đệ tử an tĩnh chờ đợi chưởng môn tuyên bố như thường lệ, khảo hạch trong môn phái mỗi năm, ba người đứng đầu đều có thưởng.Chưởng môn nhìn qua mỗi tấm ngọc giản một lần, lúc này mới ngẩng đầu lên.“Tốt, năm nay mọi người đều tiến bộ rất nhiều, ta cảm thấy rất vui.’ Thanh âm chưởng môn không lớn, nhưng toàn quảng trường đều có thể nghe thấy.‘Năm nay người tiến bộ lớn nhất lại khiến ta rất bất ngờ, tiểu Quả.”

Chưởng môn vùa dứt lời, chỉ thấy nữ đệ tử đông phong hoan hô.Tả Mạc sửng sốt, hắn không nghĩ tới, tiểu Quả lại tiến bộ lớn vậy.

Hắn tìm hình bóng tiểu Quả trong đám người, tiểu Quả tựa hồ cũng không nghĩ tới, năm nay trong số ngoại môn đệ tử khảo hạch, nàng lại có thể chiếm đệ nhất, lập tức mặt đỏ như quả táo chin, đầu cúi thấp cơ hồ chôn vào ngực. nữ đệ tử xung quanh rôm rả, hưng phấn vô cùng.Lý Anh Phượng mặt cũng lộ vẻ vui mừng, nàng rất ưa thích tiểu Quả.Tiểu Quả đột nhiên ngẩng khuôn mặt đỏ bừng, đảo mắt tìm kiếm nơi nội môn đệ tử, khi nàng thấy sư tỷ Lý Anh Phượng đang cười với mình, mặt càng thêm xán lạn.

Khi nàng quét hướng Tả Mạc, thấy sư huynh Tả Mạc vươn ngón cái với mình, nàng đột nhiên thấy mũi khó chịu, mắt mơ hồ, lúc then chốt này, nàng lại bật khóc.Tả Mạc đang vươn ngón cái bỗng cứng ngắc đứng như trời trồng, hắn vạn vạn không nghĩ tới động tác này của mình lại khiến tiểu Quả khóc.

Tiểu nha đầu này, vẫn khiến người ta đau đầu như vậy!

Tả Mạc thầm nghĩ.Người thứ hai là Quách Lư, sau khi hắn khỏi thương, tiến bộ phi tốc.

Ngưới thứ ba là một đệ tử mà Tả Mạc chưa từng nghe danh, tên là Chu Bằng.Ba người bọn họ, được môn phải thượng cho hậu hĩnh.Có người mất mát, có người vui sướng, nhân sinh bách thái, từng cái trình diện.Đối với ngoại môn đệ tử mà nói, môn phái khảo hạch một năm một lần trôi qua.

Vô luận kết quả thế nào, bọn họ như trút gánh nặng.

Nghĩ tới nội môn đệ tử sắp tiến hành khảo hạch, bọn họ lập tức trở nên hưng phấn. khảo hạch nội môn đệ tử mỗi năm, thường thường là quá trình náo nhiệt nhất.Tỷ thí giữa các vị sư huynh, còn có chưởng môn cùng các vị sư thúc giảng giải, lúc bình thường, bọn hắn căn bản không thấy được, cũng không nghe được.

Chỉ cần tiêu hóa từng chút, đối bọn hạ đều là ích lợi không nhỏ.Mà năm nay, bọn họ lại thêm một hạng mong đợi – sư huynh La Ly làm sao giày vò Tả Mạc?Ngoại môn đệ tử tự nhiên lui về sau, tạo một chỗ trống trên quảng trường, dành cho các sư huynh nội môn tỷ thí, chờ đợi kịch hay bắt đầu.La Ly là người thứ nhất đứng ra, bước vào trong sân, nhìn Tả Mạc, lạnh giọng nói: “sư đệ Tả Mạc tất cũng chuẩn bị tốt chứ.”

Quả nhiên, việc gì nên tới sẽ tới.Tả Mạc không luống cuống, đứng lên, đi vào trong sân, miệng không chút thua kém: “Sư huynh vẫn nhiều lời như trước kia.”

Chúng nhân phía dưới lập tức xôn xao!Tả Mạc cùng La Ly, thực lực của hai người không cùng một tầng thứ, Tả Mạc còn dám hiêu trương, chẳng phải chờ đợi bị sư huynh La Ly ngược đãi sao?La Ly sắc mặt lập tức xanh đen, ngay trước mặt nhiều người như vậy, bị Tả Mạc chế giễu, hắn giận quá hóa cười: “Hy vọng kiếm của sư đệ cũng có một nửa lợi hại như ngôn từ.”‘Sư huynh thử qua biết liền.”

Tả Mạc phát hiện không ngờ mình hoàn toàn không chút khẩn trương.‘Hừ!”

La Ly hừ lạnh: “Ra tay đi.”

Tả Mạc mong La Ly có thể khinh thị hắn thêm một chút còn chẳng được, đối phương để hắn ra tay trước, chính là hợp ý hắn.

Không chút do dự, băng tinh kiếm phút chốc tan biến trước mặt, chỉ lưu lại một gợn sóng trong suốt.“thuận thủy!Mấu chốt của chiêu này là kiếm thế tựa như một dòng nước xanh biếc từ trên cao đổ xuống, vang vọng, nước xoáy tròn, không mang chút khói lửa.“xem ra sư đệ thời gian này tốn không ít công phu.”

La Ly cười lạnh, hắn nếu đã tính toàn làm nhục Tả Mạc, tự nhiên không thể nhanh như vậy liền kết thúc trận tỷ thí này.

Hắn muốn cho Tả Mạc hiểu rõ, sai lệch giữa hai người có bao lớn, hắn muốn cho Tả Mạc nhận thức, hai người không cùng một giai tầng, hắn có thể chỉnh chết Tả Mạc như dẵm một con kiến!Đinh!Thanh thúy như lưu ly va chạmMười bước trước mặt La Ly, một sóng chấn động vô hình đột nhiên dập dờn xuất hiện!La Ly như vào chỗ không người, cất bước đi tới gần Tả Mạc, mặt cười lạnh: “sao?

Sư đệ chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao?’Tả Mạc tập trung khống chế băng tinh kiếm, bịt tai không nghe.Chỉ thấy kiếm thế hơi biến, phảng phát đột nhiên hóa thành vô số dòng nhỏ, tầng tầng quấn lấy, dày đặc như mưa.

Những dòng nhỏ này càng chuyển động càng nhanh, phát ra thanh âm tê tê nho nhỏ, lúc La Ly vừa bước ra hai bước, những dòng nhỏ xoay tròn lớn mạnh gấp mấy lần, rất ra tiếng ô ô.Chỉ thấy chung quanh La Ly đột nhiên xuất hiện bảy xoáy nước.Kiếm thế triền miên xoay tròn, bảy xoáy nước vây La Ly ở trung gian, như lao tù bang xoáy nước, La Ly không chỗ để trốn! mỗi xoáy nước, đều do vô số kiếm mang tnh mịn tổ thành, những kiếm mang nhu nhược, mảnh như sợi tóc, không mang theo chút sát cơ!Ly thủy kiếm quyết – thất qua!Chương 64 : Bắt Được RồiConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.Lookluck“Thất qua”!Ngoại môn đệ tử đồng thời kinh hô, nguyên lai chúng nhân tính toán xem kịch vui, đột nhiên tỉnh táo, sư huynh Tả Mạc thâm tàng bất lộ!Diêm Nhạc cả kinh nhìn vào trong sân: “Tiểu Mạc lại có thủ đoạn này sao?”

Hắn vừa mới trở về, chuyện Tả Mạc còn không biết.

Thấy Tả Mạc có thể phát ra kiếm chiêu tinh tế như thế, cực kỳ kinh ngạc.Bùi Nguyên Nhiên cười nói: “Đừng có gấp, nói không chừng còn có kinh hỉ càng lớn.’Thế cục đột nhiên phát sinh biến hóa, nguyên bản bị coi là không lực hoàn thủ, Tả Mạc đột nhiên lộ ra kiếm chiêu xảo diệu, cũng khiến mọi người càng thấy hứng thú.La Ly bị bảy xoáy nước vây lấy nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ, cũng không thấy hắn có động tác gì, bảy đạo kiếm mang xoáy nước đang kêu rít đột nhiên dừng lại tán loạn, kiếm mang mảnh như sợi tóc bay loạn bốn phía, nhưng không có một đạo kiếm mang có thể tiến gần La Ly năm bước.“La Ly thời gian này cũng không có lười biếng.”

Bùi Nguyên Nhiên vẻ mặt hài lòng, quay mặt hỏi Tân Nham: “Một chiêu “không diệt” này có trình độ mấy tầng?’‘Tầng thứ năm”.

Tân Nham nói“Uhm, La Ly thiên phú cao, đáng tiếc gặp phải Vi Thắng.”

Diêm Nhạc nói một câu không đầu không đuôi.Mấy người mặt đều lộ chút không tự nhiên.

Thiên phú của Vi Thắng hơn Vi Thắng rất nhiều, từ góc độ môn phái mà nói, bọn họ thiên vị, cũng là chuyện tự nhiên.

Nhưng thời gian La Ly đi theo bọn họ dài hơn Vi Thắng rất nhiều, mặt cảm tình cũng càng thân cận.Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm: “Điều này cũng không có biện pháp, chung ta tu kiếm, hành xử theo pháp tắc mạnh yếu.

Chí cao cố nhiên tốt, nhưng cũng cần minh bạch năng lực của mình.’‘Tần Thành cầu ta ‘vô hình kiếm quyết”.

Tân Nham nói.“Chắc là cầu cho La Ly.’ Diêm Nhạc là người tinh minh, cười nói: “vô hình kiếm quyết” cùng “không kiếm quyết” dị hệ đồng nguyên, Tần Thành làm việc này, còn có chút tâm tư.”

Thi Phượng Dung nhíu mày: “Đây chẳng phải là thêm loạn?’Bùi Nguyên Nhiên cười nói: “Sư muội không cần bận lòng, cạnh tranh là chuyện tốt.

Bọn họ còn rất trẻ, chúng ta quản, chầm chậm mài luyện, nói không chùng có thể có một hai đứa thành công, chúng ta cũng không thẹn với liệt thế tổ sư.”

Ba người kia nghe vậy, đều gật đầu tán đồng.Trong sân, Tả Mạc cùng La Ly dấu càng ác liệt.La Ly trong lòng cũng tương đương kinh ngạc, thời gian ba tháng, có thể luyện thành trình độ này, loại thiên phú này, tuyệt không yếu hơn mình.

Vừa nghĩ tới đây, hắn càng buồn bực, tựa như bị lửa đốt.

Hơn mười năm qua, hắn đều là đệ tử thiên phú xuất sắc nhất Vô Không kiếm môn, được trưởng bối coi trọng nhất! không nghĩ tới, đột nhiên xuất hiện một Vi Thắng, lúc trúc cơ trời sinh dị tượng, vi bồi dưỡng hắn, trưởng bối trong môn thậm chí vì hắn mở ra kiếm động.Đây là đãi ngộ hắn nghĩ cũng không dám.Ra một Vi Thắng, hiện tại lại thêm một Tả Mạc!Hắn chưa nghe qua bản môn có một kiếm quyết tinh tế như nước như vậy.

Chẳng lẽ các sư thúc truyền thụ cho hắn kiếm quyết mới? ý nghĩ này vừa toát ra, tâm hắn như bị rắn cắn, ánh mắt vô cùng âm trầm!Tả Mạc không rảnh cố kỵ tâm tình La Ly, hắn chăm chú vận kiếm.“Ly thủy kiếm quyết” tiền lục chiêu, hắn luyện qua mấy vạn lần, dù là người sáng lập bộ kiếm quyết này, cũng chưa chắc thành thục hơn hắn.

Sau khi lĩnh ngộ kiếm ý, hắn lại lần nữa điều chỉnh một chút những kiếm chiêu này.

Phương pháp điều chỉnh của hắn hết sức giản đơn, nơi nào kiếm ý hơi trệ ngại, hắn liền lớn mật tu sửa, tu sửa đến khi kiếm ý thông thuận như ý, không chút trở ngại.Bộ kiếm quyết này, diện mục sớm đã không phải như xưa.Đổi lại người khác, nào dám tu sửa như thế?

Nhưng Tả Mạc trong lòng không có quy chế, phương diện tu kiếm, hắn cơ sở không có, tự nhiên cũng không chịu trói buộc gì.

Hắn trong lúc tu hành ngũ hành pháp quyết của linh thưc phu, do trong ngọc giãn có nhiều nội dung không rõ ràng, đều cần tự hắn suy đoán, lâu dài, hắn cũng có thói quen tiến hành điều chỉnh pháp quyết, hơn nữa có chút tâm đắc.Giống như lấy kiếm ý làm tiêu chuẩn, tu sửa kiếm chiêu, cách nghĩ này nếu bị Tân Nham biết, nhất đĩnh sẽ rất tán thành.Xem ngọc giản La Ly giết người, quỷ thần khó lường, đến hiện tại, hắn căn bản không có nhìn thấy phi kiếm của sư huynh La ly.“Không kiếm quyết” quả nhiên thần kỳ!Sư huynh Hứa Dật từng nói, “không kiếm quyết” là cực phẩm trong tam phẩm kiếm quyết, hiện nay xem ra, xác thực lợi hại!Không tìm thấy phi kiếm, không nhìn tháy kiếm mang, ngươi vĩnh viễn không biết đối phương công kích từ đâu mà tới, không thể đề phòng.

Thứ không nhìn thấy, đoán không được, là thứ dễ khiến người sợ hãi nhất.Tả Mạc có chút rợn tóc gáy.So với La Ly dù bận vẫn nhàn, giống như nhàn nhã đi dạo, Tả Mạc càng lúc càng khẩn trương.

Kinh nghiệm thực chiến của Tả Mạc nông cạn đáng thương, liên tục hai chiêu bị phá, đã đả kích lớn tới lòng tin của hắn.Chẳng qua, hắn không nghĩ tới thế này đã nhận thua.Cắn răng, chiêu thứ ba chém ra!Vô số kiếm mang chi chit, hình thành một lưới kiếm, giống như thủy triều, nổi lên tầng tầng thủy quang, từng đợt từng đợt!Chiêu thứ ba, “tầng lan”.Chiêu thứ nhất “thuận thủy” không linh, như linh dương lắc sừng, không chút vết tích.

Chiêu thứ hai ‘thất qua”, tinh tế tiền miên, ẩn giấu sát cơ.Mà chiêu “tầng lan” này lại liên miên không tuyện, càng sau càng cường, tầng tầng kiếm mang như sóng nước, tầng tầng sóng nước nhỏ mịn không ngừng chất chồng, lưới kiếm vừa vặn còn có mưa phùn cùng gió, đột nhiên hùng dũng tung trào!La Ly thân như ở mép nước, sóng lớn hung dữ sắp cắn nuốt hắn.Chung quanh quảng trường tức thì vang lên một mảnh kinh hô, vừa rồi hai chiêu tuy nhiên khiến người kinh diễm, lại xa xa không có thanh thế kinh người như loại “tầng lan” này!

Trong mắt bọn họ, trung gian quảng trường, một cơn sóng lớn từ trên trời giáng xuống, cuốn tới, khiến người muốn tránh mà không thể tránh.

Ngoại môn đệ tử càng kính sợ Tả Mạc, sắc mặt tái nhợt, hai chân nhũn ra!Sóng lớn không phải nước, mà là do vố số kiếm mang tầng tầng chất chồng, một khi bị cuốn vào trong đó, vậy đợi chờ bị xoắn thành bụi phấn đi!Xem ra hắn thật sự hiễu được bộ kiếm quyết này!La Ly ánh mắt càng âm trầm, nhìn vào kiếm võng hung dữ đang lao tới, mắt ám hiện sát cơ.

Hắn quyết định đả kích tên cương thi đối diện, đả kích khiến lòng tin đối phương triệt để tan vỡ!Hắn nghênh đón kiếm võng hung dữ với sát cơ ngập trời, bước về phía trước một bước!Lại một bước! bước thứ ba!“Phá!’Toàn bộ quảng trường, chúng nhân chỉ thấy ngực chấn động, tức thì mặt lộ vẻ sợ hãi.Tế!Giông như dao rạch vải, không chói tai, lại vô cùng rõ ràng.Kiếm võng như sóng lớn tuôn động, từ trong chia làm hai!Kiếm võng trước mắt đột nhiên bị chém mở, Tả Mạc bị dọa nhảy dựng.

Đang muốn biến chiêu, đột nhiên phát giác có chút nguy hiểm, sợ hĩa, không nghĩ được nhiều, cả người ngã nhào sang trái.Tuy nhiên cái gì cũng không thấy, nhưng Tả Mạc rõ ràng cảm thụ được có thứ gì đó, đi sát qua hắn! hắn như mèo bị dọa, lông toàn thân dựng lên!Tả Mạc ngã nhào không để ý tới toàn thân đau đớn, cả lăn lẫn bò kéo giãn cự ly.“hay hay, xem hay, tim ta sắp nhảy ra ngoài!

Sư huynh tả mạc cũng không yếu, đáng tiếc, hắn gặp phải sư huynh La Ly.”

Có người trong số đệ tử vây quanh nhịn không được nói.“Đúng!

Ngươi nhìn sư huynh La Ly, đó mới gọi là phong phạm của cao thủ!

Nhịp bước, thần tình, sư huynh Tả Mạc còn yếu chút.”

Chung quanh một người tiếp lời.“Đúng, nếu là sư huynh Vi Thắng có thể xuất hiện, cũng không kém là bao.’‘Hắc hắc, không cấp, chẳng phải một trận chiến của hai người đều chạy không thoát.”

“thật hay giả?”

“Ngươi nghĩ xem, một núi sao dung hai hổ…”

Tả Mạc thanh âm gì cũng nghe không được, hắn chỉ có thể nghe tới tiếng tim đập thình thịch.

Hắn liều mạng thở dốc, lồng ngực như ống bễ vậy, mắt hắn trừng lớn, nhìn chằm chằm La Ly, miệng khô khốc!Thật hiểm!Thiếu chút nữa!Vừa vặn Tả Mạc đầu óc thậm chí vừa xuất hiện một thời gian trống rỗng ngắn ngủi, tràng diện kinh hiễm như thế, hắn lần đầu tiên gặp phải.

Khuông mặt cương thi, đầy bụi đất, toàn thân dính bùn, xem ra nhếch nhác bất kham.Biểu hiện của hắn thuần túy là một chim non, càng phụ trợ mô tổ phong phạm cao thủ của La Ly.Một hồi lâu, Tả Mạc mới dần dần khôi phục bình tĩnh, La Ly cách đó không xa, cười lạnh nhìn hắn.La Ly đột nhiên phát hiện, phương pháp này thật tốt. hắn bản ý là làm nhục Tả Mạc, ngay trước mặt chưởng môn, tự nhiên không thể thương Tả Mạc, đây chính là làm Tả Mạc thể diện mất sạch!Sai lệch giữa ngươi và ta, xa xa lớn hơn nhiều so với ngươi tưởng!Quyết định chủ ý, La Ly cười lạnh nhìn Tả Mạc, cũng không nóng vội tiến công, giống như chơi mèo vờn chuột.Hách Mẫn đắc ý, nếu không phải các trưởng bối bên cạnh, nàng khẳng định sẽ cười lớn ha hả.

Nàng chớp mắt nghĩ ra một ý độc địa, dám cùng bản cô nương đấu, tiện nhân, hôm nay đùa chết ngươi!La Ly nhởn nhơ tiến về phía trước một bước.Tả Mạc vô thức hơi lùi về sau, dạng này, cực gioogns chim sợ cành cong!Chung quanh lập tức vang lên một loạt tiếng cười vang, Thi Phượng Dung trên đài sắc mặt xanh đen.Tả Mạc mắt mở lớn, không chớp, nhìn chằm chằm La Ly, hắn không có để ý tiếng cười xung quanh.

Không có người biết tâm tình sau gương mặt cương thi kia, cũng như ai biết hắn đang nghĩ gì.

Sợ hãi cường liệt ngược lại khiến lực chú ý của hắn tập trugn hơn trước!‘Sư đệ không xuất chiêu?’ La Ly thanh âm tràn đầy chế nhạo, xa gần có thể nghe, như miêu giỡn lão thử.

Tiếng cười loáng thoáng khiến La Ly đắc ý trong lòng, hắn thậm chí có lúc rỗi rãi liếc nhìn Hách Mẫn.Hách Mẫn thấy La Ly nhìn nàng, tức thì liếc mắt đưa tình.La Ly được cổ vũ, càng quyết theo chủ ý, hôm nay phải ngược đãi tên tiểu cương thi khiến hắn chán ghét trước mặt.Tả Mạc một lời không nói, mắt trợn trừng, coi chừng La Ly.Vừa nếm sự lợi hại của “không kiếm quyết”, hắn không dám bất cẩn.“Nếu sư đệ không ra chiêu, vậy ta không khách khí.’ La Ly khẽ cười với Hách Mẫn, nhâng nhâng nói.Tả Mạc lòng đen phút chốc co lại, cả người như lò xà, nhào qua bên phải!Tê!Tả Mạc thấy vai hơi lạnh, một miếng vải bay lên trời, kiếm mang lạnh lẽo, dán sát da hắn mà qua!Phanh!Tả Mạc dùng sức qua độ, đập vào đá rải trên đất ở quảng trường, tức thì đau nhếch miệng. hắn cũng không quản đau đớn, lại lăn lộn, leo lên.

Hắn đầu bù tóc rối, toàn thân lăng loạn, vai trái một cái vết rách to.“kiếm chiêu của sư đệ đâu?’ La ly thanh âm băng lãnh mang theo mấy phần hí hước.Tê!Tả Mạc không kịp nghĩ nhiều, dùng sức nhảy qua bên!

Cùng lúc này, tay báo bên phải, bay lên không!Phanh, đau!Đứng lên, coi chừng La Ly, chung quanh cười vang, hắn không nghe đến!La Ly căn bản không cấp Tả Mạc thời gian nghỉ ngơi, kiếm mang lia lịa!Từng phiến vải từ y phục bay lên trời!Y sam trên thân Tả Mạc cơ hồ thành sợi vải, toàn thân dính đầy tro bụi, còn có mấy chỗ bị chảy máu, giống như khất cái!Không có người cười vang, toàn bộ quảng trường, yên tĩnh thần kỳ! rất nhiều ngoại môn đệ tử, đều lộ ra vẻ bất nhẫn.

Tiểu Quả mím môi, không biết lệ mình đang rơi.

Lý Anh Phượng hai mắt muốn phún hỏa.Ngửa ngồi ngửa quỳ trên đất, Tả Mạc thở gấp, mắt trừng lớn, cảnh giác chằm chằm La Ly!Trong tại hắn, y nguyen không có tiếng động, hơi thở gấp rút, cổ họng như lửa thiêu, hắn hồn nhiên không phát giác, cũng giống như không người chú ý tới một tia hưng phấn ẩn hiện nơi con ngươi của hắn .-- bắt được rồi!“Chương 65 : Ly thủy phần thiênConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.Lookluck“Muốn kêu dừng không?”

Diêm Nhạc nhíu mày, nhìn Tả Mạc trong trường nhếch nhác bất kham.

Trước hắn cảm giác La Ly tuy có chút tâm cao khí ngạo, nhưng tổng thể còn tương đương tốt, trận tỷ thí hôm nay lại khiến hắn có cảm quan rất tồi về La Ly.

Hắn tuy không mạnh như Tân Nham, nhưng tốt xấu cũng là tu giả kim đan kỳ, làm sao không minh bạch?

La Ly rành rành chiếm hết ưu thế, lại như mèo vờn chuột, không ngừng đùa giỡn đối phương.Song phương dù có nhiều oán khích hơn nữa, nhưng chung qua là sư huynh đệ đồng môn, loại tràng cảnh trước mắt này, có chút quá phận.Hắn cũng thầm trách Tả Mạc sính cường, hắn rành rành tặng cho Tả Mạc một bộ linh giáp, Tả Mạc lại không mặc trên người.

Hắn nào biết, Tả Mạc lúc trước ở sông luyện kiếm, linh giáp tự nhiên cởi xuống, lúc trở lại, lại quên mặc.Liếc nhìn Thi Phượng Dung mặt đã xanh đen, Bùi Nguyên Nhiên cười nói: “Không vội không vội.”

Lập tức tràm ngâm nói: “Ngày sau quy củ còn phải sửa chút.”‘Đúng.”

Diêm Nhạc đồng ý: “Trước kia sư huynh đệ cảm tình tốt, chưa tình phát sinh chuyện tình này.

Hiện any bản môn tình huống phức tạp, vẫn là sửa quy củ tốt hơn.”

Trong sân, Tả Mạc thở gấp, toàn bộ ngoại âm bất giác bị hắn bỏ qua.

Hắn sít sao coi chừng La Ly nơi không xa, La Ly chỉ cách hắn 10 bước.Hắn bắt được!Bắt được một chút rung động nhỏ bé chí cực!“Không kiếm quyết” như độn hư không, khó mà tìm được phi kiếm ở đâu.Nhưng, La Ly vì cho Tả Mạc nan kham, cố ý để lộ ra một chỗ hở, cấp Tả Mạc thời gian tránh né.

Nhưng mà hắn tuyệt không nghĩ tới, một điểm hổng cố ý lưu lại, lại khiến Tả Mạc tìm ra một đặc trưng của “không kiếm quyết”!Không thể không nói “không kiếm quyêt” không hổ là cực phẩm trong kiếm quyết cấp 3, đến trước mắt, Tả Mạc y nguyên không phát hiện phi kiếm của La Ly ở chỗ nào.

Đây là chỗ thần kỳ của “không kiếm quyết”, nó có thể khiến phi kiếm trốn vào hư không, rồi đâm phá hư không thương người, mang tới cho người cảm giác vô kiếm.Nhưng là, La Ly xa xa không có tới kiếm giới kiếm ý như không.Một rung động cực nhỏ, chỉ cần trước khi phi kiếm hiện sẽ có một cỗ linh lực chấn động cực nhỏ.

Linh lực chấn động cực kỳ nhỏ bé, lại trong hoàn cảnh không ổn định, cực dễ bị xem nhẹ.Nhưng mà, La Ly lần lượt bỡn cợt, cũng khiến Tả Mạc đang tập trung cao độ bắt được điểm đặc trung này!Tả Mạc tu vi kém La Ly rất nhiều, nhưng thần thức lại xa xa vượt quá La Ly, đây cũng là mấu chốt hắn có thể bắt được một tia chấn động này.Chỉ cần bắt tới phần chấn động, không kiếm không tái vô tích khả tìm!Khuôn mặt cương thi mồ hôi dính đầy đất, hai con ngươi phản phất nhưu có hai ngọn lửa đỏ cuồng dã đang bốc cháy!Vẻ mặt đắc ý của La Ly dần dần tan biến, trước, hắn mỗi khi phát một kiếm, mô dạng Tả Mạc nhếch nhách đều có thể dẫn phát không ít tiếng cười vang.

Nhưng càng về sau tiếng cười càng ít, đến hiện tại toàn trường an tĩnh như tử địa, vô luận Tả Mạc nhếch nhác bất kham thế nào, cũng không có một chút thanh âm.Điều này khiến La Ly cảm giác rất không thoải mái, hắn quyết định trận tỷ thí vô vị này, dùng chiêu thức hắn mới ngộ ra.Vẻ cười nhạo biến mất, vẻ mặt chăm chú, linh lực toàn thân vận chuyển.Không khí tựa hồ biến trầm ngâm, tiêu điều túc sát.

Tất cả ngoại môn đệ tử vây xem đều biến sắc, một loại áp lực đè nặng, như thực, khiến bọn hắn không thể tránh né!Sư huynh La Ly, đã tới cảnh giới này sao?Ngay cả vài vị nội môn đệ tử, mặt cũng lộ vẻ kinh hãi.

Tu vi sư huynh La Ly mạnh hơn bọn họ, nhưng bọn hắn thật không nghĩ tới, sư huynh La Ly đã mạnh tới bước này.“Di!”

Diêm Nhạc mắt bạo ra hai luồng tinh mang.

Một số người khác, sắc mặt ngưng trọng nhìn vào sân.“Sư đệ, chú ý rat ay.’ Bùi Nguyên Nhiên trầm giọng nói với Tân Nham.

Mắt hắn coi chừng La Ly, ẩn hiện vẻ kích động, bằng nhãn lực của hắn, sao không nhìn ra đây là kiếm chiêu được trùng tổ từ “không kiếm quyết” cùng “vô hình kiếm quyết’?“Không kiếm quyết” cùng “vô hình kiếm quyết” dị hệ đồng nguyên.

Năm xưa, ‘vô không kiếm quyết’ chia làm hai bộ kiếm quyết, một bộ ‘không kiếm quyết’, một bộ ‘vô hình kiếm quyết’.

Nhiều năm như vậy, rất nhiều người đều mong trùng tổ hai kiếm quyết này, nhưng một mực không có kẻ thành công.Nếu như năm đó Tân Nham không tu luyện “băng ly kiếm quyết”, hắn tất nhiên cũng sẽ làm chuyện này.

Trên cơ bản, chỉ cần là đệ tử bản môn tu luyện một trong hai bộ kiếm quết này, đều sẽ nghĩ tất cả biện pháp trùng tổ hai bộ kiếm quyết/Cho nên khi nhìn thấy một chiêu này của La Ly, Bùi Nguyên Nhiên bốn gnuwwofi tân thần lập tức bị hấp dẫn.“Vô không kiếm quyết”, không người biết phương pháp tu luyện, nhưng ghi chép về bộ kiếm quyết này rất nhiều, toàn bộ ghi chép đều đề tới một câu: Ý động thế lên.Bằng tu vi của La Ly, trừ phi hắn lĩnh ngộ kiếm ý, nếu không tuyệt đối không cách nào dẫn lên uy thế mức này.

Nhưng trong mắt hành gia như Tân Nham, La Ly phải chăng lĩnh ngộ kiếm ý, vừa xem hiểu ngay.

Chỉ có một khả năng – kiếm quyết trùng tổ!Điều này sao không khiến bọn họ kích động?Tả Mạc tịnh không biết chuyện này, trong mắt hắn chỉ có La Ly, chỉ có chấn động!

Uy thế của La Ly cực kỳ hãi người, nhưng trong mắt Tả Mạc, lại xa xa không khiến hắn sợ hãi như trước – chấn động quá mạnh!Linh lực lần này chấn động mãnh tới mức cơ hồ hắn khoogn cần lao lực, có thể chuẩn xác đoán ra phương vị cụ thể của nó, rõ hơn bât cứ lần nào trước đây.Kiếm chiêu trước, tuy uy thế xa xa không bằng, nhưng chấn động cực nhỏ, nếu không pahri Tả Mạc thần thức cường đại, không thể phát giác.Đến đi!Một mực khốn khổ chờ đợi cơ hội, Tả Mạc con mắt phút chốc co lại, băng tinh kiếm đang bồng bênh trước mặt hắn rơi vào tay hắn.Nửa khom nửa ngồi, thân thể hơi gập, mũi kiếm chỉ đất, con người khép hờ, toàn bộ hỏa diễm, toàn bộ dục vọng chiến đấu, toàn bộ tín niệm, toàn bộ đều từng chút một thu súc nội liễm.Tả Mạc như một thạch nhân được điêu khắc ra, bẩn thỉu, không chút động đậy.La Ly nhìn thấy mô dạng của Tả Mạc, khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh.Trước lực lượng tuyệt đối, bất kỳ phản kháng đều là uổng công!

Mà, hắn muốn cho chưởng môn bọn họ nhìn thấy, tiềm lực của hắn, nhìn đến hắn so với Vi Thắng càng ưu tú, hắn muốn lầy về thứ vốn thuộc về hắn!Hắn không có chú ý tới, lúc này, lực chú ý của sư thúc Tân Nham, từ trên người hắn chuyển sang Tả Mạc.

Khuôn mặt xưa nay lãnh tuấn như nham thạch, lộ ra vẻ kinh nhạ hiếm thấy.La Ly không chú ý tới, nếu như hắn chú ý tới, có lẽ sẽ thấy khó hiểu.Hắn hất tay phải lên, biến chỉ thành kiếm, linh lực vận chuyển!Có chút ngoại môn đệ tử tỉ mỉ, lập tức chú ý tới chung quanh thân băng tinh kiếm của Tả Mạc đang chúc xuống, thân kiếm bị bao phru bởi một tầng hơi nước màu trắng nhàn nhạt, xem lên, Tả Mạc như xách một đám hơi nước.La Ly cảm giác thời cơ vừa đúng, hắn không chút do dự phát động, biến chỉ thành kiếm khẽ vạch hướng Tả Mả.Toàn bộ uy thế tích lũy được, rất giống như tìm được đột phá khẩu, điên cuồng theo phương hướng ngón tay La Ly khẽ vạch ra vọt tới.Nhưng lúc này, Tả Mạc phút chốc mở mắt!Như một tượng đá tử khí âm trầm, đột nhiên sống lại, trong đôi mắt trong sáng kia, một mảnh xích hồng, mắt đỏ như máu, lửa cháy hừng hực,chính là chiến ý cùng tín niệm của hắn bốc cháy!

Chớp mắt khi hắn mở mắt, toàn bộ lực lượng đã thu súc nội liễm chém ra mạnh mẽ!‘Ly!”

Thanh âm khàn khàn xen lẫn bạo liệt, tựa như đám lửa, ầm ầm nổ tung!Súc thế rất lâu, chỉ vì một chiêu này, toàn bộ linh lực, toàn bộ thần thức, Tả Mạc không chút keo kiệt, toàn bộ rót vào chiêu “ly thủy phần thiên” này!Mắt lửa trợn tròn, khóe mắt muốn nứt ra, khuôn mặt cương thi trước nay không đỏi, nanh ác như một ngọn lửa bừng lên!La Ly biến sắc, đây là cái gì?Hắn nhìn rõ vô số hỏa diễm vọt lên, vô số hõa diễm muốn nổ tung, nhưng là vì cái gì?

Chúng nó rõ rành rành là nước!Không có khả năng!Tuyệt không khả năng!Cương thi đáng chết kia rõ ràng dùng thủy hành kiếm quyết! làm sao có thể biến áo thành hỏa?Không thể không nói, “ly thủy kiếm quyết” là một bộ kiếm quyết hết sức đặc biệt, loại đặc biệt này không chỉ thể hiện tại ngự thủy như hỏa, ngay cả kiếm chiêu của nó cũng hết sức đặc biệt.

Tổng cộng bảy chiêu, tiền sáu chiêu, toàn bộ đều là thủy hành kiếm quyết điển hình.

Chỉ riêng một chiêu sau cùng, lại đột nhiên chuyển ngoặt, ngự thủy như hỏa>Không luyện thành một chiêu ‘ly thủy phần thiên’, đồng nghĩa không có khả năng lĩnh ngộ ‘ly thủy kiếm quyết’.

“Ly thủy kiếm quyết’, toàn bộ tinh hoa, đều ở trong một chiêu sau cùng này, ngay cả người tu luyện đều rất khó nghĩ tới, huống hồ là người đối chiến?Hơn nữa, kiếm chiêu Tả Mạc sử ra trước đó, tuy nhiên tinh diệu dung hợp, nhưng mỗi một chiêu, đều không lộ ra chút kiếm ý.Tả Mạc nghĩ rất rõ ràng, kiếm ý là thứ duy nhất giúp hắn thắng trận, một khi đối phương phòng bị, mình ngay cả chút hi vọng xa vời cũng không có.

Cho nên trước đó, vô luận là ‘thuận thủy’, hay là ‘thất qua’ ‘tầng lan’, hắn đều không có rót vào kiếm ý.Mãi tới hiện tại!Trước mặt Tả Mạc, đột nhiên xuất hiện một khe nứt, phát ra uy thế khủng bố, tựa như viễn cổ cự thú muốn chọn người để cắn nuốt.Mấy người Bùi Nguyên Nhiên mặt hiện vẻ kinh hỉ, chỉ riêng Tân Nham nhìn chằm chằm Tả Mạc.Bên trong khe nứt xuất hiện cái gì?

Phi kiếm sao?Tả Mạc cả người đều hừng hực bốc cháy, hai mắt đỏ hồng, gào thét, không chút tránh né, nghích thế toàn lực huy động băng tinh kiếm, , tạo nên một tầng thủy hình hỏa diễm trong suốt mà quỷ dị.Toàn bộ đệ tử, vô luận là ngoại môn hay nội môn, không có người có thể bảo trì trấn định!

Ngay cả trầm ổn như Tần Thành, cũng không khỏi biến sắc!Kiếm ý!Đó là kiếm ý!Trong mắt bọn họ, Tả Mạc cả người như một đám lửa, một đám lửa nước quỷ dị mà trong suốt.Uy thế!

Uy thế nóng nảy bùng nổ, lấy Tả Mạc làm trung tâm, ầm vang tán xạ.La Ly cuôi sucngf kinh sợ, cũng không quản được cái khác, toàn thân linh lực điên cuồng chuyển vận!Băng tinh kiếm nặng tựa thiên quân đột nhiên nhẹ đi, lửa nước qury dị, rời kiếm mà đi, huyễn hóa thành một thủy hình hỏa kiếm thiêu đốt, chuẩn xác kích trúng khe nứt!Oanh!Trước mắt chúng nhân một mảng trắng mênh mông, cái gì cũng không thấy, trong tai ầm ầm, cái gì cũng không nghe được.

đệ tử đứng gần chỉ cảm thấy như bị người khác đẩy mạnh, lui liền byar tám bước mới nừng lại.Không biết bao lâu, tầm nhìn mọi người mới khôi phục như thường, đợi khi nhìn rõ, mọi người đều triệt để kinh ngạc.Một hô sâu khổng lồ nơi quảng trường, trong hố, Tả Mạc nửa thân trên trần, y phục tan biến, vẫn bảo trì tư thế vung kiếm không chút động đậy, trong mắt ánh sáng trôi đi, như tượng điêu khắc bằng đá.Bên cạnh hố, sư huynh La Ly khóe miệng tràn máu tươi, đầu tóc bù xù, y phục cũng bất kham, hai mắt trừng trừng nhìn Tả Mạc.Phốc!Sư huynh La Ly đột nhiên phun ra một búng máu, ngửa mặt ngã về sau!Đồng thời, Tả Mạc vẫn đang bảo trì tư thái vung kiếm, đột nhiên té ngã.Chương 66 : Tỉnh chuyểnConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc thong thả mở mắt, toàn thân vô cùng đau đớn, phát tiếng rên rỉ.“Sư huynh, ngài đã tỉnh.”

Một nữ nhân xa lạ đứng bên giường, thái độ nàng cung kính, Tả Mạc chú ý tới một chút kinh sợ trong mắt nàng.

Từ phục sức của nàng đoán, hẳn là một vị nữ đệ tử ngoại môn, chẳng qua Tả Mạc không nhận thức.‘Đây là đâu?”

Tả Mạc cố gắng ngồi dậy.“Đây là Hành Phương viện, bởi vì ngài thụ thương, viện chủ tiếp ngài qua.”

Tên nữ đệ tử ngoại môn vội đáp lời.A, nguyên lai là sư phó.

Tả Mạc trầm tĩnh lại, cảm thấy đói bụng, hắn ngẩng đầu hỏi: “Có gì ăn không?’Nữ đệ tử ngoại môn vội gật đầu: “Ngài đợi chút.”

Xoay mình đi ra, một lát sau, bưng lại một bát cơm, chút thức ăn tiến tới.Ngửi thấy thức ăn tán ra linh lực nồng nàn, Tả Mạc cảm giác tinh thần rung lên, cảm giác đói càng mạnh, không nói hai lời, bắt đầu cắm đầu ăn.

Cơm tẻ trong bát không phải cơm phổ thông thường ngày hắn ăn, mà là dùng linh cốc chế biến, mấy đãi thức ăn, cũng dùng linh thực gia công thành, linh khí nồng nàn, phi thường thích hợp loại người mới thụ thương như Tả Mạc để phục hồi nguyên khí.Đối với loại người nghèo như Tả Mạc, nào được ăn loại hàng cao cấp này?

Hắn mỗi tháng đều có được cung cấp lượng linh cốc nhất định, nhưng hắn không biết phương pháp gia công.Gia công linh thực cần kỹ xảo vô cùng chuyên nghiệp, toàn quá trình được gọi là luyện thực.

Các loại thực tài giàu linh khí, qua tỷ lệ phối hợp đặc thù, gia công chuyên nghiệp tỉ mỉ, linh khí trong thực tài sẽ bị kích phát triệt để, rất dễ dàng hấp thu.

Linh lực hút lấy từ linh thực, so với linh lực hút từ linh thạch ôn hòa hơn rất nhiều.Chẳng qua, đây cũng là người của cải khá giả, mới có khả năng hưởng thụ loại này.So với các linh thực cao cấp khác, linh cốc là phổ biến nhất, cũng là linh thực phổ biến nhất.

Chẳng qua, linh cốc hàng tháng của Tả Mạc, hắn đều bán đi, đổi thành tinh thạch.

Có được linh mạch trong thạch thất, tác dụng của linh cốc với hắn cũng không lớn.Nhưng loại đãi ngộ này, hắn lần đầu được hưởng thụ.

Luyện thực giả kỹ xảo cao siêu, linh khí linh động nồng hậu, chỉ ngửi, Tả Mạc đã thấy thần thanh khí sảng.

Linh thực vào miệng, hắn thiếu chút nuốt luôn lưỡi mình.Gió cuốn mây tan, linh thực trên bàn bị hắn quét sạch, không thừa một hạt.Tả Mạc thích thú vặn eo, lúc này nữ ngoại môn đệ tử đề tỉnh hắn: “Sư huynh không ngại đả tọa nhập định, có lợi cho hấp thu linh lực.”

Nghe vậy, Tả Mạc vội bó gối nhập định.Nữ đệ tử thấy vậy, nhẹ nhàng thu dọn sạch mọi thứ trên bàn, sau đó khép cửa lui ra ngoài.Tỉnh lại từ nhập định, Tả Mạc phát gaics tinh thần sung mãn, thoải mái khôn tả.

Nghĩ nghĩ linh thực vừa mới ăn, Tả Mạc không khỏi cảm khái, một bát linh thực, hiệu quả còn rõ rệt hơn việc hắn đả tọa hai giờ nơi linh mạch trong thạch thất.

Chẳng qu linh mạch trong thạch thất là hoàn toàn miễn phí, mà phần linh thực vừa rồi đừng thấy không nhiều mà coi thường, giá cả tuyệt không rẻ.

Nếu không phải môn phái thưởng cho, hắn tuyệt đối ăn không nổi.Đẩy cửa ra, đi ra khỏi phòng.Ngoài cửa là một tiểu viện tử, lúc này Tả Mạc biết mình ở đâu.

Nơi này là một tiểu viện hẻo lánh trong Hành Phương viện, trong ngày thường hắn ngẫu nhiên đi qua, cũng có chút quen mắt.Hắn quyết định gặp sư phó.Từ tiểu viện chạy ra, dọc theo đường đi nhìn thấy không ít nữ ngoại môn đệ tử.Tả Mạc lập tức cảm giác thái độ của các nàng cũng trước kia bất đồng.Trước kia, các nàng cũng có chút kính trọng mình, nhưng hiện tại, trong vẻ cung kính, có thêm chút sợ hãi.

Sự sợ hãi phát ra từ nội tâm, cũng khiến lưng các nàng càng cúi thấp, thái độ càng thêm cung kính cân nệ.

Điều này khiến Tả Mạc có chút không quen.Hứa Tinh thấy Tả Mạc, vội hành lễ: “sư huynh!

Sư phó đang đợi ngài.”

Ngay cả Hứa Tinh đều gọi “ngài”, Tả Mạc lòng cảm thấy không thoải mái, hắn nói: “Sư muội xưng hộ vậy khoogn hay, quá sơ viễn.”

“Sư huynh nói phải, Hứa Tinh sẽ sửa.”

Hứa Tinh khẽ cười, khiến người khác như tắm gió xuân.Trước kia nàng trợ giúp Tả Mạc, tịnh không vì đánh giá cao Tả Mạc.

Ai có thể nghĩ tới, Tả Mạc lại có thể đánh ngang tay với sư huynh La Ly.

Nói thật, nàng nhìn thấy mộn màn kia, bị kinh ngạc tới sửng sốt.

Sự kiện này, cũng khiến trên dưới Hành Phương viện lau mắt mà nhìn với vị sư huynh cương thi.

Hứa Tinh thông tuệ, biết trận chiến này, cũng đã triệt để khẳng định địa vị sư huynh tại Hành Phương Viện cùng bản môn.Ví như sư tỷ Hách Mẫn tại bản viện có thể nói là ngang ngược bất tuần, từ này về sau, nhất định sẽ biết điều hơn nhiều.

Nếu như nàng còn không biết điều, vậy quá ngu xuẩn.

Sư huynh Tả Mạc nhìn như đần độn, nhưng vô luận tại cơ biến thủ đoạn hay là thực lực thiên phú đều vượt xa Hách Mẫn.Tranh đấu trong nội môn đệ tử, Hứa TInh cũng biết rõ trong lòng, thân là một ngoại môn đệ tử, nàng tự nhiên càng thân cận với những người từng là ngoại môn đệ tử như Vi Thắng, Tả Mạc.Nhưng Hứa Tinh còn cẩn thủ thân phận, rất nhiều người trong lúc chán nản hay đắc ý, tính tình đều biến đổi, cẩn thận cũng tốt hơn.

Chẳng qua, tâm tính sư huynh Tả Mạc còn tốt hơn nhiều so với nàng nghĩ.Gương mặt cương thi của Tả Mạc vẫn không chút biểu tình, hắn gật đầu tỏ ý với Hứa TInh, sau đó tiến tới đan phòng của sư phó.Đẩy cửa tiến vào, hắn liền thấy sư phó Thi Phượng Dung.“Ngươi hiện tại thật biết thể hiện.”

Thi Phượng Dung vừa thấy hắn, không chút khách khí liền mắng nhiếc: “Sớm nhận thua chút không được sao, lại đem mình thương thành dạng này?”

Nàng hồn nhiên quen mất mình đã hạ mệnh lệnh chỉ có thể chết không thể thua cho Tả Mạc.Tả Mạc cũng hiểu chuyện không có nói tới, chỉ vâng vâng dạ dạ, cùng lão nhân gia so đo, hắn còn không có can đảm.Thi Phượng Dung ngữ khí hơi hoãn: “Chẳng qua, ngươi cũng không cho ta mất mặt, rất tốt.”

Tả Mạc nghe được, thật muốn trợn mắt, đây mới là lời thật lòng của ngãi sao.Thi Phượng Dung đối với đồ đệ này cũng tương đương hài lòng.

TUy nhiên trước kia hắn chỉ là một linh thực phu, nhưng thiên phsu luyện đan khiến nàng tương đương kinh ngạc, mới tập luyện đan mà có thể luyện ra kim ô hoàn.

Tả Mạc lần đầu luyện ra kim ô hoàn, có thể giải thích là may mắn, mà sau đó có thể tìm ra phương pháp luyện chế cụ thể, nàng tuy nhiên miệng không nói gì, nhưng tâm lý tương đương kinh ngạc, đây không phải là may mắn có thể có.

Thấy hắn thiên phú xuất sắc, Thi Phượng Dung càng yêu cầu nghiêm khắc.Tả Mạc cùng La Ly tỷ thí, nàng càng không có gì hi vọng, dù rằng nàng hạ lệnh không được thua.

Thực lực đôi bên cũng không cùng tầng thứ, nàng hiểu rất rõ.

Nhwung, Tả Mạc lần nữa cho nàng kinh hỉ cực lớn, tuy nhiên không có thắng, nhuwgn đích xác là chưa thua.Thời gian ba tháng ngắn ngủi, hắn lại lĩnh ngộ kiếm ý!

Thiên phú tu kiếm như thế, ngay cả người băng lãnh như nhị sư huynh cũng động dung, chưởng môn cùng tam sư huynh cũng trố mắt cứng lưỡi, anngf trong lòng lại dương dương đắc ý.“thời gian ba tháng, ngươi có thể lĩnh ngộ kiếm ý, thiên phú tu kiếm không yếu, nếu bị mai một, cũng có chút đang tiếc.”

Thi Phượng Dung chậm rãi nói: “Sau này, ngươi có thể đi tới chỗ nhị sư bá học tu kiếm.

Ta phải nói cho ngươi, đi chỗ nhị sư bá, chớ để ta mất mặt.

Nếu khiến ta biết ngươi lười biếng, hừ!”

Sau cùng một tiếng hừ lạnh, hàn khí lan tràn.Tả Mạc thầm kêu khổ.

Có thể bên nhị sư bá học tu kiếm, dạng đãi ngộ này, tại Vô Không kiếm môn, tuyệt đối là ưu đãi, cũng là chuyện mỗi vị đệ tử mơ tưởng.

Nếu là trước kia, Tả Mạc vội vàng gật đầu đáp ứng, nhưng hiện tại…Vừa nghĩ tới Bồ yêu đang nhởn nhơ trấn định trong thưc shair, lại nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng như kiếm của nhị sư bá…Tả Mạc cảm giác nhưu bị rơi xuống hầm băng., hắn còn nhớ buổi tối lần đầu gặp Bồ yêu, kiếm ý trắng muốt của sư bá trảm phá hắc hải! ngay cả loại yêu ma cường đại như Bồ yêu, cũng không phải đối thủ của nhị sư bá, kết quả của mình tuyệt đối thể thảm không thể thê thảm hơn!Ưu đãi trong mắt người khác, Tả Mạc tránh không kịp.‘Đệ tử chỉ nghĩ cố gắng cùng sư phó học luyện đan..’Tả Mạc còn chưa nói xong, bị Thi Phượng Dung ngắt lời: “Luyện đan là luyện đan, tu kiếm là tu kiếm, không ai nói luyện đan không thể tu kiếm!

Không được nói nhảm, kêu ngươi đi thì đi.”‘Nhưng là….’“Di!”

Thi Phượng Dung hồ nghi nhìn Tả Mạc: “Ngươi có vấn đề gì sao?”

Bị sư phó nhìn chằm chằm, Tả Mạc tim đập loạn xạ, ngàn vạn lần đừng để sư phó nhìn ra cái gì!

Hắn lắc đầu lia lịa: ‘ Không có!

Không có”“Không có thì sớm đi đi.”

Thi Phượng Dung phiền toái vung tay đuổi Tả Mạc đi.Đi ra đan phòng của sư phosTar Mạc tâm tình thấp thỏm bất an.

Nếu nói bốn vị trưởng bối, Tả Mạc sợ gặp nhất là sư bá Tân Nham.

Mỗi khi sư bá Tân Nham nhìn mình, Tả Mạc cảm giác mình như bị nhìn thấu, mọi bí mất đều không thể ấn nấp trước con mắt sư bá!Nhưng một cửa anyf, hiển nhiên hắn chạy không thoát.Tả Mạc căng thẳng đi tới chỗ ở của nhị sư bá.

Nhị sư bá thiện trường hai hạng, một là tu kiếm, một là luyện khí.

Sư huynh Vi Thắng do sư bá Tân Nham tự thân chỉ điểm, La Ly cũng từng được hắn chỉ điểm, ngoài ra, sư huynh Hứa Dật là đệ tử duy nhất của sư bá, cùng theo hắn học tập luyện khí.Tả Mạc chỉ có thể cắn răng đi tới chỗ ở của sư bá.Nhị sư bá xưa này độc cư tại Vọng Dương phong, đây là nơi Tả Mạc chưa từng đặt chân tới.

Men theo sơn đạo uốn lượn, Tả Mạc cẩn thận, căng thẳng.

Khi hắn leo lên đỉnh Vọng Dương phong, lại ngây người.Đỉnh núi địa thế rộng mở, nhưng chỉ có một nhà cỏ nho nhỏ, ngoài ra, tấc cỏ không sinh.Tả Mạc cách nhà cỏ khoảng 150 bước, một trăm năm mươi bước, hắn vừa đi tim vừa đập mạnh, mấy lần suýt nữa quay đầu chạy trốn.Đựt chân lên đất, Tả Mạc tâm co thắt lại!Kiếm ý!Bùn nhão dưới chân như bị lật lên, uẩn hàm kiếm ý lẫm liệt!

Chúng nó ào ào mà ra, như muốn cát xén hai chân Tả Mạc, thật giống như muốn từ hai chân Tả Mạc luồn vào cơ thể, sát cơ lạnh lẽo, kích thích lông toàn thân Tả Mạc dựng đứng.Hắn không kìm được nuốt nước bọt, cố nén xúc động tế ra băng tinh kiếm, cắn răng đi về phía trước.Từng bước từng bước!Chân như đạp lên vô số mũi kiếm, mỗi bước đều vô cùng cẩn thận.Tả Mạc vô số lần muốn tế ra băng tinh kiếm, đây là phản ứng bản năng, những mỗi lần, hắn đều khắc chế!Khối bùn nhão này, ngầm giấu vô số kiếm ý, nếu như mình thật gọi ra băng tinh kiếm, vậy mới thật là chọc phải tổ ong vò vẽ! những kiếm ý tiềm phục, sẽ xuất hiện đầy trời xé mình thành mảnh nhỏ.Đáng chết!Địa phương quỷ gì thế này!Chương 67 : Hỏi đáp .Converter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckCẩn thận từng li từng tí đi tới trước cửa nhà cỏ, Tả Mạc căng thẳng như cung bị kéo căng, tùy thời có thể phát động.Hít một hơi thật sâu, tuy “thai tức luyện thần’ đột phá hai hơi, hắn hiện nay không phải dùng miệng mũi hô hấp, nhưng lúc tâm tình khẩn trương, hắn vẫn theo thói quen hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

Lấy lại bình tĩnh, hắn đi tới cửa gỗ nhà tranh, cúi mình thật sâu: “Đệ tử Tả Mạc, bái kiến sư bá!”

“Tiến đến đi!”

Tân Nham sư bá thanh âm thạnh lùng từ trong nhà cỏ truyền ra.Cửa gỗ nhà cỏ không chút tiếng động mở ra, bên trong tối om, Tả Mạc tâm lại căng thẳng.

Lấy hết dũng khí chạy vào.Nhà cỏ vô cùng giản lậu, chỉ có một bồ đoàn, trừ điều này ra, trống không một vật.

Sư bá Tân Nham ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, tia sáng từ mái nhà tranh chiếu xuống đỉnh đầu, chiếu lên thân sư bá Tân Nham.

Sư bá thân trong ánh mặt trời, khuôn mặt lại bị tóc trên trán che khuất, xem không rõ ràng, mãi tới khi hắn mở mắt ra.Trong bóng mờ, hai điểm lạnh lẽo đột nhiên sáng lên, không biết vì sao, Tả Mạc cảm nhận hàn ý thấu xương, từ xương đuôi cụt theo xương sống tràn lên, cơ thịt toàn thân cứng ngắc.“Ngươi khiến ta rất ngoài ý muốn.”

Thanh âm Tân Nham như hơi lạnh, thấm qua da Tả Mạc tiến vào tâm lý, lạnh khiến hắn không động nổi.“Ngươi không có thiên phú tu kiếm.”

Tân Nham lạnh nhạt nói.Tả Mạc tâm đột nhiên thắt chặt, hắn cảm giác khoảnh khắc này hắn thậm chí đã quên hô hấp.

Sợ hãi, như hồng thủy vỡ đề, nháy mắt đánh sụp phòng tuyến tâm lý của Tả Mạc.

Sư bá phát hiện sao?“Ngươi có thể trong vòng ba tháng lĩnh ngộ kiếm ý, khiến ta rất ngạc nhiên.”

Tân Nham khoogn có nhìn Tả Mạc, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, hai điểm lạnh trong bóng mờ biến mất: “Ngươi có kỳ ngộ gì, ta không quan tâm.

Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngày sau ngươi làm việc có lỗi với môn phái, ta sẽ chém ngươi dưới kiếm.”

Ngữ khí bình đạm, như nói chuyện rất bình thường.Tả mạc như từ địa ngục một mạch bay tới thiên đường, kinh hỉ bất ngờ, khiến hắn sững sờ một lúc.

Hắn vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần nghểnh cổ chờ giết, hắn cho là nhị sư bá đã nhìn thấu, nhìn thấu Bồ yêu trong thức hải.Cơ thịt toàn thân căng chặt cũng dần dần thả lỏng, Tả Mạc cảm giác toàn thân vô lực, nỗi sợ hãi như thủy triều, cơ hồ nuốt ngập hắn, hai chân mỏi mềm.“Vâng!”

Tả Mạc mới khỏi kinh hồn vội đáp.“Ly thủy kiếm quyết ngươi tu có chỗ thần diệu, nhưng là hạn ở kiến thức người sáng tạo, ngày sau khó mà tiến thêm.”

Tân Nham không có mở mắt, bình tĩnh nói: ‘Ngươi cơ sở quá kém, có mấy chỗ cần tu sửa lần nữa. chẳng qua, mấy chỗ ngươi làm ra điều chỉnh cũng không tồi.”

Lập tức, Tân Nham chỉ điểm mấy chỗ, Tả Mạc tâm tình bình phục, cảm thấy thoải mái.

Mấy chỗ sư bá chỉ điểm, hắn cũng cảm thấy có chút không đúng, có chút trệ ngại.

Nhưng hắn không biết xuống tay từ đâu, nghe sư bá nói, lập tức hiểu ra.Tiếp đó, sư bá Tân Nham lại ném cho Tả Mạc một ngọc giản: “bên trong đều là một ít kiếm quyết cơ sở, người cố luyện tập.”

Dừng lời đôi chút, có chút thương tiếc: “ngươi chủ tu luyện đan, lại là linh thực phu, cũng không thích hợp tu kiếm.

Kiếm tu, mấu chốt là tâm không loạn, kiếm tâm thông minh.

Ngươi tự lo cho tốt.”

Cáo từ sư bá, Tả Mạc lại đi qua bùn nhão trước nhà cỏ, cũng không có chút cảm giác kiếm ý bức nhân như trước.

Thật giống như những kiếm ý dưới đất kia nhận thức hắn, ẩn úp bất động.Ly khai Vọng Dương phong hồi Tây Phong tiểu viện, Tả Mạc đều đang suy xét lời sư bá.

Ý của sư bá rất rõ ràng, nếu như hắn nghĩ tiens thêm một bước tại kiếm tu, chân chính có thành tựu, tất phải bỏ qua linh thực phu cùng luyện đan, làm một kiếm tu thuần túy, nếu không, chỉ sợ khó có thành tựu trên phương diện kiếm tu.Sư bá nói lời này cũng là chí lý minh ngôn, nhưng Tả Mạc biết mình có bao nhiêu cân lượng.Nếu như hắn giống như sư huynh Vi Thắng, nói không chừng hắn sẽ ném bỏ cái khác, làm một kiếm tu thuần túy.

Nhưng hắn không phải.

Hắn biết nước có bao sâu, nếu như không có Bồ yêu, mình căn bản không có khả năng lĩnh ngộ kiếm ý.

Mình bị chém vài ngàn lần, mới lĩnh ngộ ra triều tịch kiếm ý của sư bá, mà nếu là sư huynh Vi Thắng, chỉ cần mấy mươi lần là có thể lĩnh ngộ.Nếu như hắn không có kinh nghiệm lĩnh ngộ triều tịch kiếm ý, hắn tuyệt không có khả năng trong vòng ba tháng lĩnh ngộ ly thủy kiếm ý.Mình chắc chắn khoogn thể đi con đường của sư huynh Vi Thắng.Đi tới đi tới, gió nhẹ phất vào mặt.

Tâm tình Tả Mạc cũng rộng mở.

Con đường của mỗi người là bất đồng, càng huống chi, mình có thể đạt tới bước này, trước kia, hắn mơ cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng hôm nay, hắn lại làm được.Rất nhanh, tâm tình của hắn lại khôi phục như thường.

Hôm nay tầm tình thay đổi nhanh chóng, thân thể cũng cảm giác có chút mệt mỏi, hắn cần phải nghỉ ngơi.Nhưng mà, khi hắn tới miệng Tây Phong cốc, đột nhiên trệ bước, ngẩn người nguyên chỗ.“Ai nha!

Sư huynh Tả Mạc, ngài rốt cục tới rồi!

Sư huynh trong khi khảo hạch đại triển thần uy, sư đệ đặc biệt tới chúc mừng, chỉ là chút lễ mọn…”

“Sư huynh còn nhớ ta sao?

Năm đó nếu không phải tiểu vân vũ quyết của ngài, ta đã phải uống gió tây bắc.

Tiểu đệ một mực ghi nhớ trong lòng…’“Sư huynh, sư huynh, tiểu đệ tu kiếm, khổ nổi không có danh sư…”

“sư huynh, chúng ta là các tỷ muội đông phong…”

Nhìn vào đám người đông nghịt trước mắt, Tả Mạc đầu như nổ tung.Toàn bộ Tây Phong cốc miệng cốc bị chặn nước không chui lọt, tràng cảnh này, so với lần trước Tả Mạc thăng thành nội môn đệ tử càng nóng bỏng.

Mà lễ vật trên tay bọn họ, cũng phong hậu xa xa vượt quá lần trước, một chút ngoại môn đệ tử gia cảnh tốt, càng là hạ vốn gốc.Tả Mạc cần nghỉ ngơi gấp, tức thì đầu lớn gấp đôi.“Nhao cái gì mà nhao!”

Đột nhiên một thanh âm truyền tới, tức thì toàn trường an tĩnh.Lại thấy Hứa Dật cùng hai nữ tử đi kèm tiến tới, Tả Mạc nhìn thấy rõ ràng, là đại sư tỷ Công Tôn Tinh cùng sư tỷ Tu Y Hạ, người nói là sư huynh Hứa Dật.

Hứa Dật vẫy vẫy tay; “đều tán.”

Các ngoại môn đệ tử thấy vậy, lập tức tản đi.Hứa Dật hướng Tả Mạc hành lễ, cười nói: “Sư đệ đừng trách ta vượt mặt làm thay, những người này thật quá ồn ào.”

Tả Mạc vội đáp lễ: “Đều nhờ sư huynh, tiểu đệ đầu váng mắt hoa, nếu sư huynh tới chậm một bước, tiểu đệ dự tính phải phơi thây miệng cốc.’ Lập tức hướng Công Tôn Tinh cùng Tu Y Hạ hành lễ: “Đại sư tỷ, Y Hạ sư tỷ.”‘Hi!

Ngươi người ngày ngược lại rất thú vị.”

Tu Y Hạ lục y cười nói.Đối với vị thiếu nữ có vẻ thiên chân vô tà này, Tả Mạc trong lòng rất cảnh giác cùng giới bị.

Lý Anh Phượng sư tỷ nói ngọc giản là từ sư tỷ Tu Y Hạ có được, lúc đó, cấp chohawns ngọc giản kia, tâm tư trong đó khó mà nói được.Công Tôn Tinh cười ôn hòa: “Sư đệ có vẻ khá mệt nhọc, không bằng hôm khác chúng ta lại tới.”‘Sư tỷ nói thế nào chứ, tới tới tới, mọi người vào cốc uống trà.’ Tả Mạc vội vàng nói, thuận tiện nói đùa: “Chỉ là ta cũng không có linh trà như sư huynh, các vị sư huynh sư tỷ đừng trách.”

Chúng nhân liền dới bước đi vào cốc, ánh mắt ba người đều nhìn vào cấm chế bừa bộn đầy đất, mọi người ai cũng mặt lộ vẻ suy tư.

Chuyện La Ly chạy tới miệng cốc khiêu chiến, sớm đã truyền rông khắp Vô Không kiếm môn, bọn họ cũng sớm nghe được.

Lại nghĩ tới tràng tỷ thí lưỡng bại câu thương, ba người đều có tâm tư.Tả Mạc bất động thanh sắc, kỳ thực hắn cũng không thể biểu lộ tình cảm gì, khuôn mặt cương thi kia không có khả năng biểu lộ tình cảm gì.Tiến vào Tây Phong tiểu viện, thấy Tả Mạc trở lại, nhạc mỏ tro trên nóc nhà hót lên một tiếng, tựa như chào hỏi.

Vừa vặn Tả Mạc tử địa đào sinh, cũng vẫy vẫy tay chào lại con chim mái.Công Tôn Tinh thấy Tả Mạc tâm tính thiếu niên, không khỏi mỉm cười.Tu Y Hạ nhìn thấy, chẳng qua chỉ là một con nhạn mỏ tro phổ thông, liền thu hồi ánh mắt, mắt lộ tia khinh rẻ.

Tọa kỵ của nàng là một con hỏa nhãn kim tinh thú cấp 3, uy phong lẫm lẫm, bá khí bức nhân, nhạn mỏ tro trong mắt nàng, chẳng qua là một chút thứ quên mùa cặn bã.Bốn người ngồi ổn, Tả Mạc pha một ấm trà, ba người hơi nhấp môi rồi đặt xuống.

Tả Mạc cũng khoogn thèm để ý, hắn chỉ có lá trà phổ thông, đích xác có chút chát lạnh, bình thường ngay cả hắn cũng không uống.‘Sư đệ ba tháng lĩnh ngộ kiếm ý, khiến ta cả kinh.

Sư đệ cũng thật không có nghĩ, lại không chút lộ ra tiếng gió, hại ta bận lòng:” Hứa Dật cười nói.Tả Mạc vội vàng nói; “Nhưng không phải tiểu đệ có ý giấu diếm, ngay cả tiểu đệ cũng không ngờ.

Nói ra cũng không sợ dọa người, tiểu đệ giữa sông luyện kiếm, lại bị nước sông cuốn đi mấy trăm dặm, còn hại chưởng môn phái người tìm kiếm.”

Ba người khắc lập tức sắc mặt quái dị.

Tả Mạc giữa sông luyện kiếm bị nước cuốn, bọn họ cũng chỉ mỉm cười nói quá, ba người hoặc cười nhạo, hoặc xem thường, hiện nay Tả Mạc tự giễu nói ra, ba người tức thì thấy trong lòng ngượng ngập.Tả Mạc lĩnh ngộ kiếm ý, đã xa xa đi trước bọn họ.

BỌn ho lại xem thường cười nhạo Tả Mạc, bọn họ càng phát hiện sự vô tri cùng ngu xuẩn của mình.‘Sư đệ luyện kiếm quyết gì?’ Tu Y Hạ vẻ mặt ngây thơ hỏi.‘Ly thủy kiếm quyết.”

Tả Mạc cũng không che giấu, ngược lại các nàng đều có tâm tư, tự nhiên có thể tra ra, hắn cười nói: “Là một bộ ngũ hành kiếm quyết, cấp 3, đáng tiếc nhị sư bá nói, chỉ sợ khó tiến thêm một bước.”

Tu Y Hạ nghe lời, ánh mắt giảo hoạt không khỏi lộ vẻ hưng phấn.Tả Mạc bắt được, hắn thầm cười lạnh.

Cô nàng này quả nhiên không có ý tốt.“sư đệ chớ nản lòng.’ Công Tôn Tinh an ủi: “Thiên phú xất sắc như đệ, sư bá chưởng môn bọn họ cũng sẽ không để phí thiên phú của ngươi.’‘Sư tỷ nói phải.’ Cảm thụ được vẻ quan hoài của họ, Tả Mạc tâm sinh thiện cảm, chắp tay hành lễ Công Tôn Tinh.

Có thể đại sư tỷ không lâu sau phải gả cho người, nàng cùng Tần Thành bọn họ cũng không đi gần, xem ra nàng không muốn trộn lẫn vào phân tranh hai phái.“Lần này ta tìm tới sư đệ.’ Đại sư tỷ cười nói, lời nói như gió xuấn mát mẻ: “Hai người bọn họ đều bị ta kéo tới đi cùng.

Nghe nói sư đệ có thể luyện chế một loại linh đan là kim ô hoàn, có khả năng luyện chế thành kim ô hỏa, không biết có thật không?”‘Giám định nói thế, nói thật, tiểu đệ chưa từng thử qua.’ Tả Mạc cẩn thận nói.“Vậy được.’ Công Tôn Tinh vui vẻ cười, lấy ra một hộp ngọc: “Ta muốn dùng vật này, cùng sư đệ đổi 100 viên kim ô hoàn, sư đệ xem được không.”

Nói xong, ngón tay khẽ đẩy, hộp ngọc đẩy tới trước mặt Tả Mạc.Tả Mạc có chút tò mò mở ra hộp ngọc, khoảnh khắc khi mở ra hộp ngọc, mắt hắn giãn ra, hai mắt để lộ ra sự vui mừng không thể che dấu.Chương 68 : Khó được nhàn rỗiConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckTrong hộp ngọc bày một gốc thủy thảo màu lam nhạt cấp 3, ẩn ước có ánh sáng lưu chuyển, tán ra hàn khí nhàn nhạt.Băng vân thảo, là một loại thủy hình linh thảo phi thường hiếm thấy, nó có mặt trong phối phương của rất nhiều các loại linh đan cao cấp.

Không nói đâu xa, Tả Mạc biết, ngay cả trong linh phố của sư phó, cũng không có băng vân thảo.

Băng vân thảo sinh trưởng tại nơi cực lạnh, sinh trưởng không dễ, rất khó tìm kiếm.Dù tại Đông Phù e rằng cũng không mua được băng vân thảo phẩm chất cao như thế, có thể thấy rõ sự quý trọng của nó.“Thứ này quá quý giá.”

Tả Mạc cố nén tham niệm, đẩy hộp ngọc lại trước mặt đại sư tỷ.Công Tôn Tinh mắt chớp lên tia tán thưởng, lại đẩy hộp ngọc lại phía Tả Mạc: “Sư đệ chớ chối từ, cây băng vân thảo này, tính hàn lại thuộc hành thủy, đan dược luyện ra cũng hẳn là thủy hành linh đan.

Trên dưới bản môn, trừ sư đệ, những người khác cũng không thích dùng.”

Tả Mạc suy nghĩ một chút, nói: “Hai trăm viên.

Một trăn viên kia tính là chút tâm ý của tiểu đệ.”

Công Tôn Tinh cũng không chối từ, thoải mái cười nói: “Đa tạ sư đệ.’Chúng nhân lại tán gẫu đôi chút, nhưng là lời không hợp ý, đặc biệt Tu Y Hạ, Tả Mạc tương đương không có thiện cảm.

Ba người lập tức đứng dậy từ biệt, Tả Mạc tiễn bọn ho ra miệng cốc, Hứa Dật trước khi đi cũng lại đề tỉnh Tả Mạc rằng mình đã sớm ký xuống hiệp nghị kim ô hoàn, Tả Mạc tự nhiên lập tức gật đầu đáp ứng.Tả Mạc cuối cùng cũng có thể thoải mái một chút.

Về tới tiểu viện, hắn không làm cái gì, hôm nay thay thay đổi đổi, chỉ khiến hắn mệt muốn chết.Bất quá hắn vẫn trước tiên dời băng vân thảo tới linh tuyền trong thạch thất, , linh tuyền kề cận linh mạch, linh khí nồng nặc, hết sức thích hợp băng vân thảo sinh trưởng.

Hắn vui mừng khi thấy băng vân thảo, không hoàn toàn vì nó trân quý, mà là vì trong ngọc giản của tiền bối Ngụy Nam, ghi chép một loại linh đan dùng thủy luyện pháp, nguyên liệu chủ yếu là băng vân thảo. loại linh đan này gọi là băng vân đan, có thể tăng cường độ lớn thủy hành lực của tu giả.Nhưng “độ lớn” có thể là bao lớn, ngọc giản cũng không có ghi chép tỉ mỉ.

Chẳng qua, đối với Tả Mạc mà nói, vẫn rất có ích.

Hắn không phải kiếm tu, không cần suy xét vấn đề ngũ hành hỗn tạp, ngũ hành mặc kệ hành nào, đối với hắn mà nói đều cực kỳ hữu dụng.

Nếu như thủy hành của hắn tăng mạnh, uy lực “ly thủy kiếm quyết” cũng sẽ càng lớn, khống chế cũng càng thêm tùy tâm sở dục.Nhưng hắn tạm thời không có thời gian đi luyện chế băng vân đan, hắn hiện nay gánh nợ chồng chất!Kim ô hoàn…Vừa nghĩ tới số lượng khổng lồ kim ô hoàn, Tả Mạc suýt trực tiếp hôn mê.Nhưng hôm nay, vẫn thôi đi, hắn gục đầu là ngủ.Ngày thứ hai, sáng sớm, Tả Mạc liền thức dậy, bắt đầu kiếp sống luyện đan điên cuồng.

Hứa Tinh tựa hồ đối việc này cũng biết, sớm đã chuẩn bị lượng lớn tài liệu cho tích cốc hoàn.Nhìn vào nguyện liệu chất trước mắt như núi, Tả Mạc muốn khóc, cắn răng bắt đầu luyện chế!Một đám người xuất hiện tại một sơn cốc không xa Đông Phù, bọn họ y phục mỗi người mỗi khác, thần thái cũng không tương đồng.“Là phụ cận nơi này.’ Một người trong đó nói, thần sắc ngưng trọng: “Nhưng vị trí cụ thể rất khó tra.”

“Ta dự tính cũng chỉ có nơi này.”

Một vị đạo nhân áo vàng hừ lạnh tiếp lời: “mười hai trấn khác chúng ta đều chạy qua, trừ nơi này, còn có thể là nơi nào?’Ánh mắt những người khác đều nhìn vào một nam tử y phục màu bạc.

Nam tử này thần sắc đạm mạc, trường bào trên thân tựa như ngân ti dệt thành, ngân quang sáng lóe, cực kỳ chói mắt trong đám người.Ngân y nam tử trầm ngâm đôi chút, mở miệng: “Trước ở lại, chầm chậm tra.”

Một đám người liền bay hướng Đông Phù.Hai canh giờ sau, tại trí đám người vừa rồi mới rời đi, một loạt quang ảnh vặn vẹo, một nhóm hắc y nhân hiện lên, bọn họ người người mặt nạ thành đồng, hoa văn mặt nạ lộ vẻ nanh ác, chỉ lộ ra hai trong mắt.‘Tại vùng này, vị trí cụ thể còn không rõ ràng.”

Một tên hắc y nhân nhỏ giọng nói, đột nhiên hắn kinh ngạc: “Nơi này vừa rồi có người đi qua, số lượng không ít.”

Hắc y nhân dẫn đầu khoogn nói gì, chỉ khẽ vung tay, nhóm hắc y nhâ liền tan biến.Một lát sau, một bạch y nam tử xuất hiện, nếu Tả Mạc nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, không ngờ chính là Lâm Khiêm mà hắn cho là phú gia công tử.

Hắn chỉ nhìn liếc qua rồi biến mất không thấy.Tả Mạc biểu hiện tại khảo hạch thật khiến người khác chấn kinh, liên tiếp mấy ngày, khách tới thăm nườm nượp.

Bó tay, Tả mạc chỉ có thể đặt tại miệng cốc một cái bảng “bế quan”.

Những ngày này, hắn luyện đan nhiều tới mức cơ hồ sắp luyện cả mình.

Đại sư tỷ, sư huynh Hứa Dật, giao cho Lý Anh Phượng bán, sau đó hắn mới nhớ tới mình còn không có hỏa chủng, hỏa chủng cấp 4 a.

Nếu cả mình đều không có, vậy còn luyện làm cái gì?Theo giám định, có nhất định khả năng luyện thành kim ô hỏa, hắn suy đoán hẳn là liên quan tới số lượng.

Hạ quyết tâm, Tả Mạc quyết định luyện cho mình 500 viên, dù ăn nhiều cũng chẳng chết người, nếu có thể luyện thành kim ô hỏa, vậy phát đạt. hỏa chủng cấp 4, linh đan mình luyện ra có thể thăng lên cấp 1.Vừa nghĩ tới, hắn dứt khoát tiếp tục nấp trong phòng luyện đan.Hứa Tinh hiện tại cơ hồ thành người bận bịu nhất, cũng cơ hồ thành người đại diện của Tả Mạc.

Mỗi ngày, đều chuẩn bị tốt nguyên liệu luyện đan cho Tả Mạc, lại còn giúp Tả Mạc phân phát kim ô hoàn.

Mỗi ngày số lượng kim ô hoàn luyện ra sẽ không có dao động quá lớn, nhưng là cho ai?

Lại là vấn đề.

Tả Mạc vô cùng đau đầu, liền ném vấn đề này cho Hứa Tinh, trước hắn còn thiếu Hứa Tinh chút nhân tình, có thể giúp đỡ nàng, Tả Mạc tương đương nguyện ý.Kết quả dạng này, địa vị Hứa Tinh trong môn phái lập tức nước lên thuyền lên.Nàng là thủ tọa ngoại môn đệ tử tại Hành Phương viện đã lâu, am hiểu nhất là gairi quyết các loại quan hệ, lại hiểu nhìn sắc mặt các dạng nhân vật, ai sẽ dễ dàng đắc tội?

Mà nàng nắm giữ quyền phân phối kim ô hoàn, mọi người lúc này sẽ không đắc tội nàng.

Hỏa chủng cấp 4 dụ hoặc quá lớn.

Trừ Hách Mẫn, bởi vì Tả Mạc, nhìn Hứa Tinh không thuận mắt.

Nhưng vừa nghĩ tới Tả Mạc tại khảo hạch biểu hiện ra thực lực, nàng không dám làm loạn.Tả Mạc lần trước còn dám tát nàng, nếu như mình lại chọc giận hắn, Tả Mạc tuyết đối dám tát tiếp.Hứa Tinh sao không biết Tả Mạc trợ giúp nàng?

Trong lòng thầm cảm kích, cũng dung fheets tâm tư làm chuyện càng xinh đẹp. biểu hiện kinh diễm của sư huynh Tả Mạc tại khảo hạch khiến nàng vô cùng chấn động, nhưng chân chính khiến nàng bội phục, là sư huynh những ngày này luyện đan điên cuồng.Mỗi ngày, nàng đưa vào bao nhiêu nguyên liệu, nàng rất rõ ràng.Có lẽ thiên phsu đối với ngoại môn đệ tử mà nói, khả ngộ không thể cầu, nhưng nỗ lực cùng khắc khổ, lại là người người đều có thể có, cũng càng khiến người khác kính phục!Không riên gì nàng, toàn bộ Hành Phương viện, đều bị sự điên cuồng cùng liều mạng của Tả Mạc hù dọa.

Ngay cả Thi Phượng Dung đều khoogn chỉ một lần gọi Hứa Tinh lại hỏi tình hình.

Mà Hứa Tinh trong phạm vi quyền lực, cấp sư huynh trợ giúp lớn nhất.

Ví như rất nhiều người vì cầu kim ô hoàn, đều tặng chút linh cốc linh thái, Hứa Tinh chuyên môn nhờ sư muội thiện trường luyện thực chế thành linh thực, sau đó đưa cho Tả Mạc.Thế là, nàng rất nhanh liền phát hiện, sư huynh Tả Mạc mỗi ngày số lượng luyện ra nhiều hơn mấy khỏa, nàng biết, đây là Tả Mạc tặng nàng.Gần hai mươi ngày, Tả Mạc lần thứ nhất từ luyện đan phòng đi ra, đẩy cửa ra, ánh mặt trời khiến hắn nheo mắt lại.Hứa Tinh đang bận xử lý đống dược tài thấy thế vội chạy qua: “sư huynh.”

“Không có gì, ta đi ra ngoài hít thở không khí.”

Tả Mạc tỏ ý không làm phiền nàng.Điên cuồng luyện đan gần 20 ngày, hắn cuối cùng cũng hoàn thành đại bộ phận nợ nần, hắn cũng có thể thở ra một hơi.

Ánh mặt trời chiếu lên thâm, ấm áp, Tả Mạc thấy thoải mái vô cùng.

Hắn chạy lại hỏi Hứa Tinh: “có âm khuê không?’Hứa Tinh tuy có chút khó hiểu, nhưng cũng chạy vào nhà, lấy ra một cái âm khuê đưa cho Tả Mạc.Tả Mạc tiếp nhận âm khuê cũng không để ý vẻ kinh ngạc của các sư muội khác, nhảy lên nóc nhà, rót linh lực vào âm khuê, đặt bên cạnh, nằm xuống, tắm năng, thì thầm hát.Thật lâu khong có nhàn rỗi như này, Tả Mạc vô cùng thích ý.Đang lúc thảnh thơi, mắt hắn đột nhiên tối sầm.

Làn điệu cùng im bặt, Tả Mạc mở mắt ra, chỉ thấy trên trời, một chiếc thuyền khổng lồ bay qua.

Chiếc thuyền lớn này không kém nhiều so với chiếc thiên vũ phúc thuyền bao nhiêu, nhưng đầu thuyền càng bén nhọn, thân thuyền chung quanh có dây cuốn, mầu sắc đa dạng, vô cùng rực rỡ.Di, Tả Mạc ngồi dậy, ngửa mặt nhìn vào cự thuyền bay qua đỉnh đầu, lòng lại suy nghĩ, lại có đại nhân vật gì đó chạy tới Đông phù.Chiếc cự thuyền này cũng kinh động rất nhiều người, các nữ đệ tử trong viện dồn đập dừng công việc trên tay, rôm rả bàn luận.Thi Phượng Dung vừa lúc đi ra, cũng chú ý tới chiếc cự thuyền, mắt chớp qua chút kinh ngạc, miệng lại quát: “náo cái gì.”

Chúng nhân nghe thấy Thi Phượng Dung quát, tức thì im ắng, kinh hoảng lại bắt đầu làm việc.

Thi Phượng Dung lập tức quát bảo Tả Mạc trên nóc nhà; “thành thực đi luyện đan đi.”

Nõi xong liền vội vã lao về phía Vô Không đường.

Tả Mạc bị giáo huấn, không chút để ý, ngược lại thầm suy đáon, chẳng lẽ cự thuyền này có liên hệ với bản môn?Hắn cảm giác thái độ sư phó hôm nay có gì đó bất thường, khẳng định có chuyện!Đương nhiên, hắn cũng chỉ có thể đoán bừa.

Đừng nhìn sư phó là nữ lưu, tu vi kim đan kỳ, nhìn khắp Đông Phù, cũng tuyệt đối là cao thủ nhất lưu.Dù có việc, hắn cũng không giúp được gì, mình chỉ cần không gây loạn thê là được ròi, nghĩ tới đây, hắn lui về tiểu viện của mình.Đi kiếm tra băng vân thảo một phen, thấy nó phát triển tốt, hắn đả tọa 2 giờ tại thạch thất.

Được ích từ linh khí nồng nặc do linh mạch trong thạch thất, còn có linh thực do Hứa Tinh đưa tới, tu vi Tả Mạc gần đây tăng trưởng hết sức rõ rệt.

Dự tính qua chút thời gian, hán có thể đạt tới trúc cơ tầng 2.Những ngày này bận rộn luyện đan, ngọc giản Tân Nham sư bá cho hắn, hắn còn không xem qua.

Linh thảo linh dược trong linh điền, thời gian này cũng ít quản lý, cấm chế ngoài cốc cũng phải thiết trí lần nữa. kim ô hoàn còn cần tiếp tục luyện chế, hắn cũng rất thèm thuồng kim ô hỏa cấp 4 kia.Bận nha bận nha!Hắn hiện tại lại rất ưa thích loại bận rộn này, sinh hoạt sung túc a.Hắn đột nhiên nghĩ tới, thật lâu không có đi tới thức hải gặp Bồ yêu, cũng không biết tên này đang nghịch gì.Tiến vào thức hải, bên trong vẫn như cũ, Tả Mạc thả lỏng, hắn sợ nhất là mỗi lần tiến tới có biến hóa.

Dù biến hóa là gì, hắn đều không rõ.Lúc nhìn thấy bộ dạng Bồ yêu, hắn bị dọa nhảy dựng.Chương 69 : Nước miếng của Tả MạcConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckĐông Phù, một trạch viện không đáng chú ý.“Bạch nhận tinh hiện, là yêu ma cường đại, vì tiện việc ban ngày hấp thu tinh lực, xoay chuyển càn khôn làm ra.”

Nói chuyện là một năm tử ngân y, hắn trầm ổn nói: “Trừ phi vạn bất đắc dĩ, yêu ma sẽ không làm loại sự này.

Xem ra yêu ma này tình trạng không tốt, rất có thể là thân thụ trọng thương, cần tinh lực tu bổ, lúc này mới buộc phải xoay chuyển càn khôn.”

Nói tới đây, ngữ khí của hắn hòa hoãn, những người khác vẻ mặt cũng giãn ra.“yêu ma có thể tạo ra bạch nhật tinh hiện, tuyệt đối là yêu ma đứng đầu, chỉ trong cuộc đại chiến ba ngàn năm trước mới xuất hiện, không nghĩ tới nơi này còn có yêu ma lợi hại như vậy.’ Hắn cảm khái.“Lợi hại thì thế nào?

Chẳng phải bị chúng ta ăn hiếp sao?’ Hoàng bào đạo nhân nói: “Ha ha, hắc ma tâm của thiên yêu, tan vào kiếm, phi kiếm của ta sẽ đề thăng mấy cấp.”

“Ha ha, loại yêu ma bậc này, là gặp mà không thể cầu, trời xinh xem phá vạn vật.”…Một đám người tức thì trở nên hưng phấn, thật như bọn họ bắt được con tuyệt thế yêu ma kia vậy.Đối với tu giả mà nói, yêu ma cấp cao, toàn thân là bảo, cơ hồ toàn thân đều có thể dùng để luyện khí luyện đan, đều là vật khó được.

Những người này tụ tập một chỗ, chính là vì con yêu ma mà tới. tuyệt thế yêu ma đang trọng thương là vật săn tuyệt hảo cho mọi người.Ngân y nam tử nhìn thấy vẻ mặt chúng nhân như vậy, thận trọng nói: “Các vị đừng nên cao hứng quá sớm.

Mọi người khôn gphats hiện nơi này rất nhiều người sao?’“Nhiều thì sao?

Ai dám tranh với chúng ta?’ Hoàng bào đạo nhân tỏ vẻ không vui, mắt lộ sát cơ.

Những người khác mắt cũng lộ hung quang.Ngân y nam tử nói rõ từng chữ: “Các vị hôm nay nhìn thấy con thuyền lớn kia chứ, bảo thuyền cấp 6, pháp bảo hiếm có.

Hơn nữa, các vị nếu tử tế xem đuôi thuyền, có thể thấy một ấn ký.”

“ấn ký của ai?” hoàng bào đạo nhân hồ nghi hỏi, hôm nay hắn cũng thấy linh thuyền kia, nói thật, trong lòng cũng kinh sợ.“Minh Đào giới giới chủ.”

Ngân y nam tử chậm rãi nói, chúng nhân tức thì im bặt, rất nhiều người đều lộ vẻ kinh sợ ra mặt.Hoàng bào đạo nhân cũng biến sắc, nhưng lập tức khôi phục như thường: “Ngươi chớ nói loạn, Minh Đào giới giới chủ bế quan hơn 60 năm, làm sao có thể chạy tói Thiên Nguyệt giới chỗ này?”

“Ta chỉ nhìn tới ấn ký, năm đó ở Minh Đào giới một thời gian, ấn ký này có chút ấn tượng.”

Ngân y nam tử thản nhiên nói.Thấy mọi người sợ hĩa, hắn lại cười nói: “Các vị chớ quá lo lắng, Minh Đào giới chủ không hỏi thế sự nhiều năm, chỉ sợ khả năng đó không lớn.

Dự tính là Đệ tử hoặc thủ hạ của hắn.”

Mọi người sắc mặt thả lỏng, trong đó một người nói: “Chỉ cần không phải Minh Đào giới chủ, những người khác, chúng ta không sợ.”

“Đúng đúng!”

Những người khác dồn dập phụ họa.“Minh Đào giới vì sao nhúng tay việc này?”

Hoàng bào đạo nhân nhíu mày.“Tiền bối đừng quên, Thiên Nguyệt giới thuộc Minh Đào giới quản hạt, tiểu đệ biết bạch nhật tinh hiện, bọn họ biết cũng không hiếm lạ.”

Ngân y nam tử nói.Đột nhiên hoàng bào đạo nhân cùng ngân y nam tử biến sắc, đồng thời quát lên: “ai!”

Hai người như tiễn nhảy ra ngoài, ngoài viện trống trơn, hoàng bạo đạo nhân bay lên trời, nhìn quét bốn phía chốc lát rồi hạ xuống, lắc đầu với ngân y nam tử. hai người trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hãi, sắc mặt ngưng trọng, không có chút nhẹ nhàng vừa rồi.Những người khác dồn dập chạy ra hỏi, hai người thần tình đã khôi phục như thường, ngân y nam tử cười nói: “không có gì, không có gì, lầm lẫn một chút.”

Chúng nhân nghe vậy, lúc này mới buông lỏng, nói nói cười cười, lại đi vào trong nhà.

Hoàng bào đạo nhân đi sau cùng, trước khi đi vào, tự mình quay đầu nhìn lại một lần, lúc này mới theo vào.Sau đó không lâu, nơi góc tối, một nhân ảnh yên lặng xuất hiện, rõ ràng là bạch y Lâm Khiêm.Hắn dường như đang suy tử gì đó, rồi lập tức biến mất.Đông Phù điện, mọi người tề tụ một chỗ, Thiên Tùng tử là địa chủ, ngồi tại thủ vị, Du Bạch cung kính đứng bên.

Phía dưới lần lượt ngồi 6 người, ai cũng nhàn rỗi uống trà.“Lần này quấy rầy đạo hữu.”

Nói chuyện alf một vị mỹ phụ diễm lệ, răng trắng mắt sáng, phong tình vô hạn, trên vai nàng là một con chỉm nhỏ màu vàng, hiếu kỳ nhìn mọi người.“Vân Hà tiên tử quá khách sáo.”

Thiên Tùng tử cười ha ha: “Có thể có nhiều đạo hữu quang lâm hàn xá, tại hạ hết sức vinh hạnh.

Chỉ là tiểu địa phương, nếu có chiêu đãi có gì khoogn chu đáo, xin các vị thứ lỗi.’“Đão hữu sao nói vậy.”

Chúng nhân dồn dập chắp tay.Thiên Tùng tử vẻ mặt lo âu, cảm khái: ‘Không giấu chư vị, từ lúc bạch nhật tinh hiện, tâm ta không từng thả lỏng.

Tại hạ tuy nhiên kiến thức thô thiển, nhưng cũng biết, khẳng định không phải dự triệu tốt đẹp, hôm nay chư vị tới, ta cũng an tâm.”

“Đạo hữu không cần bận lòng.”

Vân Hà tiên tử an ủi: “Viên đạo hữu thiện trường thuật xem khí, cực kỳ mẫn cảm với yêu ma, nhất định tình được nó nấp nơi nào.”

Lúc này vị Viên đạo nhân vội nói; “Vân Hà tiên tử quá khen.”

Du Bạch đứng bên lòng kinh hãi trước tu vi những người đang ngồi đây.

Vị khiến hắn chú ý nhất là một tiểu cô nương một mực cúi đầu, xem ra tuổi nàng hẳn không lớn, hắn cảm giác tu vi lại cao thâm khó lường.

Xưa nay hắn tự ngạo, trong lòng có mấy phần khó chịu, thiên tài trong thiên hạ, quả nhiên nhiều không đếm hết!Bồ yêu xem ra tình hình rất tồi tệ.Hắn ngồi trên bia mộ, sắc mặt trắng bệch, thần tình héo hon, tựa như đèn cạn dầu, Tả Mạc tức thì bị dọa nhảy dựng.

Bồ yêu vô pháp vô thiên, sao bỗng nhiên lại rơi tới bước này?Tả Mạc cẩn thận đi tới: “Bồ, ngươi làm sao vậy?”

Bồ yêu mở mắt nhìn Tả Mạc một cái, thanh âm rất nhỏ, không giống so với vẻ ngông cuồng thường ngày, hỏi lại; “cái gì mà làm sao?’ Tả Mạc lại chú ý tới con mắt đỏ hồng của Bồ yêu, giờ đã ảm đạm rất nhiều, ngay thanh âm cũng vô lực.Nhưng không biết sao, khi nghe tới ngữ khí vô pháp vô thiên của Bồ yêu, Tả Mạc lại thấy yên tâm.“Có phải tinh thạch không đủ?’ Tả Mạc không khỏi quan tâm hỏi hắn. hắn cũng không biết vì cái gì mình lại quan tâm Bồ yêu, theo lý mà nói, đối phương là yêu ma, sớm nên chết mới tốt, nhưng nhìn thấy loại bộ dáng này của Bồ yêu, hắn vẫn hỏi.Lại liếc Tả Mạc, Bồ yêu có chút kinh ngạc trước câu hỏi của Tả Mạc.“Muốn giúp ta?’ Bồ yêu nhướng mày.“a.”

Tả Mạc hàm hồ ứng lời, không khẳng định cũng không phủ định, hắn hiện tại đã học tinh minh rồi.Bồ yêu đột nhiên cười: “Ta mang ngươi tới một chỗ.’Nói xong, Bồ yêu lấy ra mấy viên tinh thạch, ở trên đất bày ra một phù trận trước nay Tả Mạc chưa từng thấy.Phù trận Tả Mạc chưa thấy qua, nhưng tinh thạch hắn rất quen mắt, chẳng lẽ…Hắn lại sờ lên mình, biến sắc, nhân yêu chết tiệt, lại lấy tinh thạch của ta!

Còn không đợi hắn nói chuyện, đột nhiên trước mắt sáng ngời, hắn nhắm mắt lại.

Chờ khi mở mắt ra, sửng sốt ngây dại.“Bồ, đây là đâu?’ Hắn lắp bắp hỏi.Trước mắt cảnh vật tối đen âm sâm, dưới chân là nham thạch lạnh lẽo, nơi không xa, nước trong sông nhỏ không ngờ là màu đỏ tươi.

Địa phủ?

Tả Mạc gian nan nuốt nước bọt, thần tình khẩn trương nhìn ngó bốn phía.Bồ yêu thoải mái rên rỉ một tiếng, hắn mới mở tay, vẻ mặt say mê, hoàn toàn không tháy sự rệu rã vừa rồi.“Kiếm động.”

Bồ yêu lại khôi phục vẻ lười nhác, hắn vươn cái lưỡi hồng, mắt đỏ sáng lên, liếm môi: “Nơi này có rất nhiều hồn phách.

Hồn phách thơm ngon.”

“Kiếm động?”

Tả Mạc sửng sốt.

Hắn ở tại Vô Không kiếm môn hai năm, tên kiếm động hắn nghe nói qua.

Sư huynh Vi Thắng không phải ở trong kiếm động sao?Thấy thế hắn không sợ hĩa, hiếu kỳ nhìn ngó bốn phía, lại có chút bận lòng hỏi Bồ yêu; “sư huynh Vi Thắng cũng trong kiếm động, liệu có gặp hắn không? nếu bị sư huynh bắt gặp tại đây, vậy dù có miệng cũng nói không rõ.“kiếm động này có 18 tầng.”

Bồ yêu vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tả Mạc: “sư huynh Vi Thắng của ngươi đã tới tầng 16.

Ngươi nếu có một nửa bản sự của sư huynh ngươi, ta đâu đến nỗi nhếch nhác thế này?’ Nói tới đây, hắn có chút tức giận: ‘Ta đường đường thiên yêu, luân lạc tới bước này, nói ra thật dọa nguwofi.”

Thấy Bồ yêu khôi phục như thường, không biết làm sao, Tả Mạc cũng thả lỏng rất nhiều, tức thì không cho Bồ yêu thể diện, hừ lạnh: “Liên quan ta cái rắm!

Cái gì mà thiên yêu, còn không phải bị sư bá ta một kiếm trảm thương?

Cũng chỉ có thể ăn hiếp ta loại trúc cơ kỳ thái điểu.”

Hắn nhanh chóng sửa lại; “sai rồi, ca đường thời còn là luyện khí kỳ! thật giỏi nha!”

Bồ yêu cũng không tức giận, cười hì hì nói: “Chổ này tốt, âm khí nồng nặc, thoải mái a! ma còn có hồn phách, tuy là chút hồn phách không hoàn chỉnh, nhưng có còn hơn không.”

“Ngươi làm sao tìm ra chỗ này?’ Tả Mạc hết sức hiếu kỳ, kiếm động này bí ẩn, hắn ở đây hai năm cũng không biết ở đâu, Bồ yêu lại có thể tìm được.

Hơn nữa hắn còn nghe nói kiếm động cần hai kim đan kỳ tu giả đồng thời xuất thủ mới có thể mở ra, Bồ yêu tùy tiện tiến tới.

Thằng này còn có chút thủ đoạn, Tả Mạc thầm nghĩ.Bồ yêu nói bâng quơ: “chỗ lớn bằng bàn tay, nhìn cái biết liền.”

Lập tức hắn nói với Tả Mạc: “sau này qua một thời gian ngắn, chúng ta lại tiến tới một hồi.”

“còn tới?’ Tả Mạc trợn trừng mắt, hắn không chút do dự lắc dầu: “Không được, ngươi biết hôm nay tiêu bao nhiêu viên tinh thạch cấp ba không?

Bốn viên tinh thạch cấp ba!

Bốn viên!

Ngươi biết ta phải luyện chế bao nhiêu kim ô hoàn mới có thể kiếm bốn viên tinh thạch cấp 3 không?

Ngươi tiêu lại thật nhẹ nhàng…”

Bồ yêu xem thường: “Điều này chỉ cho thấy người là phế nhân.

Kiếm tinh thạch mà như sinh đẻ vậy, gặp đến loại phế nhân như ngươi…”

Tả Mạc không chút nể mặt cắt lời, cũng xem thường nói lại: “Có giỏi ngươi đi kiếm!

Ngươi không phải thiên yêu sao?

Làm sao?

Thiên yêu chỉ có thể vơ vét tinh thạch từ ta, nói mình có bao nhiêu tài năng.”

Nói đi nói lại, toàn bộ oán khích từ trước tới nay tích lại bộc phát: “ca thật không dễ dàng kiếm tới tinh thạch đầy máu cùng mồ hôi, ngươi giỏi, không nói một tiếng cuỗm sạch!

Hừ, còn thu phí của ca các hạng mục, chém một lần bao nhiêu tinh thạch, ngươi giỏi lắm sao?

Ca còn không thu tiền thuê phòng của ngươi đâu?

Ngươi cho là ngươi ở không chắc….”

Tả Mạc đại nghĩa lẫm liệt vạch tội Bồ yêu.Bồ yêu mộng, sự thực chứng minh, cho dù mạnh như yêu ma, đối mặt với nước miếng quá mức cường đại, cũng sẽ mộng.Tả Mạc chỉ tận tay day tận mặt mắng suốt một nén hương, lúc này mới vừa lòng thỏa ý ngừng lại.

Sướng!Qua thật lâu, Bồ yêu mới khôi phục tinh thần, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Được rồi, ta dạy ngươi một thủ đoạn nhỏ, có thể kiếm tinh thạch.”

Tả Mạc lập tức tinh thần phấn chấn, hỏi liền; ‘Thủ đoạn gì?”

Chương 70 : Âm châuConverter: cuongphoenixDịch giả: kakesi_kenjiHiệu đính: Mr.LookluckTheo pháp quyết Bồ yêu truyền thụ, Tả Mạc thần sắc chăm chú, hai tay như hồ điệp xuyên ha.

Hiệu quả kiên trì luyện tập thảo mộc quyết lộ ra tức thì, loại pháp quyết “ngưng âm quyết” mà bồ yêu đưa cho tuy phức tạp, cũng không làm khó hắn.Tả Mạc chỉ cam thấy âm phong nổi lên chung quanh, âm ý thấm vào người, khiến Tả Mạc lông tóc dựng đứng.

Nhưng hắn vẫn kiên trì, âm phong không ngừng tụ tập vào tay hắn.Mãi tới khi động tác sau cùng hoàn thành, Tả Mạc trên tay mới nhiều hơn một viên hạt châu xám trắng.Tả Mạc hiếu kỳ đặt hạt châu trước mặt xem xét; “bồ, đây là cái gì?’ Hạt châu xám trắng, hết sức bình thường, nắm trong tay thấy lạnh.“Đây là âÂm châu, ngưng tụ âm khí mà thành, có thể luyện đan cũng có thể luyện khí, đối với âm tính pháp bảo có hiểu quả tuyệt hảo.”

Bồ yêu vẻ mặt đắc ý, nhìn Tả Mạc khiêu khích: “Nơi này âm khí nông nặc, chỉ cần ngươi không lười beings, mõi lần ngưng tụ mấy viên, tinh thạch tự nhiên cuồn cuộn mà tới.

Nếu là ta, ngươi dứt khoát đổi môn phái đi.

Ta chưa thấy qua môn phái nào nghèo đói như vậy.

Môn phái các ngươi trừ sư huynh kia có chút được việc, nhưng kẻ khác đều rất phế nhân.”

Tả Mạc châm biếm: “loại thiên yêu bị nhị sư bá của ta chém thương như ngươi mà cũng nói thế được sao.’Bồ yêu hừ lạnh: “Nếu không phải ta bị luyện dưới tháp 3000 năm, thần hình câu thương, nào tới lượt một kim đan kỳ phế nhân chém?” trong ngôn ngữ lộ vẻ khó chịu.Tả Mạc cũng hừ lạnh theo; “ta minh bạch rồi, ngươi làm sao thành thiên yêu.’Bồ yêu sửng sốt; “làm sao thành?’“Thổi thành.”

Tả Mạc cũng không nhịn được ôm bụng cười, chỉ chỉ Bồ yêu, lại chỉ thiên: “yêu quái, thổi lên trời, là thành thiên yêu!

Ha ha ha ha!”

“Lười để ý tới ngươi.”

Bồ yêu cũng không tức giận, hắn mở hai tya, cũng không thấy hắn có động tác gì, đột nhiên âm phong nổi lên vù vù, hắn như một nước xoáy khủng bố, khẽ động âm khí xung quanh hướng hắn tụ tập.“Ngươi xác định thứ này đáng tiền?’ Không để ý tới Bồ yêu, con mắt Tả Mạc tập trung vào âÂm châu trên tay, có chút không tin.Bồ yêu một mặt hưởng thụ hấp thu âm khí, gân xanh trên trán nổi lên, động tác dừng lại, thiếu chút ra sai lầm.Chẳng qua như Bồ yêu nói, âÂm châu rất đáng tiền.

Tả Mạc mang thái độ tin tưởng, hắn quyết định luyện thâm mấy viên.

Chẳng qua rất nhanh hắn liền phát hiện, âm khí vùng này tất cả đều bị bồ yêu tác động, căn bản không ngưng ra âÂm châu, chỉ có thể đi ra xa một chút.May là tại kiếm động chỉ có một con dường, Tả Mạc không cần bận lòng vấn đề lạc đường.

Đi một lúc, hắn phát hiện không chịu Bồ yêu tác động nữa, liền bắt đầu ngưng luyện âÂm châu.

Ngưng luyện âÂm châu không khó, chỉ pháp có chút phức tạp, nhưng đối với Tả Mạc mà nói, không phải vấn đề gì lớn, hắn một lần liền luyện hơn 20 viên, lúc này mới dừng lại.Ngưng luyện âÂm châu xong, Tả Mạc không có việc gì bắt đầu đánh giá kiếm động.

Huyết hà là thứ khiến hắn hiếu kỳ nhất, trong sông là huyết dịch đặc quánh, cũng không nghe thanh âm nó lưu động. không biết vì sao, Tả Mạc nhìn thấy huyết hà an tĩnh lại cảm giác tâm lý có chút ngứa ngáy.Hắn nhặt một viên đá, ném vào huyết hà.

Phốc, viên đá sa vào trong bùn, chậm rãi chìm xuống, không bắn chút “bọt nước”.“Ngươi tốt nhất đừng chạm tới.

đó là huyết sát.”

Thanh âm Bồ yêu đột nhiên truyền tới từ phía sau, hắn có chút tiếc rẻ: “Đáng tiếc ta không phải huyết yêu, nếu không, thứ này là đại bổ.”

“Cái gì là huyết sát?”

Tả Mạc thắc mắc.“Nói ngươi cũng không hiểu.”

Bồ yêu không bỏ qua cơ hội xem thường Tả Mạc, hắn nhìn quanh bốn phía, kinh ngạc: “theo lý thuyết, nơi hung địa, hẳn có sát hồn mới đúng, sao lại sạch queo thế này?’“Sát hồn là cái gì?”

Tả Mạc cần cù không mệt.“Đồ ăn ngon.”

Bồ yêu lại liếm môi, mặt lộ ra vẻ thèm thuồng, chẳng qua tìm hồi lâu cũng không kiếm được gì, hắn có chút chán nản, than thở; “sư huynh của ngươi cũng quá thực tại nha, không ngờ một con cũng không tha.

Xem rat a phải nuôi một ít rồi.”

Bồ yêu thích thú nói vơi Tả Mạc: “đi thôi.”

Nói xong, hắn ném ra bốn viên tinh thạch.Tả Mạc lần nữa biến sắc, lần này hắn căn bản không cần sờ túi, bi phẫn gào lên: “Bồ yêu….”

Bạch quang lóe lên, thanh âm tắc ngẽn.Về tới Tây Phong tiểu viện, Tả Mạc muốn khóc.

Tám viên tinh thạch cấp 3, như vậy một hồi, đã không thấy.

Hắn những ngày này đã liều mạng luyện đan, tinh thạch được tới chút ít là mất hơn nửa.“Không cần bị xị.”

Bồ yêu không tim không phổi xem thường: “mang âÂm châu đi bán, vốn lời đều có.

Thật không thành khí, chỉ có tám viên tinh thạch đã kêu cha gọi mẹ.

Ngươi kiếm lớn rồi, một lần đi kiếm động, cần hai tên phế nhân kim đan kỳ đồng thời xuất thủ.

Tám viên tinh thạch cấp 3 thỉnh hai kim đan kỳ phế vật, ngươi có thể kiếm lợi lớn hơn sao?’Tả mạc nghiến răng nghiến lợi cũng hết cách, hắn chỉ có cầu khấn 20 viên âÂm châu trên tay có thể bán giá tốt.

âÂm châu tự nhiên không thể giao cho môn phái bán giùm, đồ vật lai lịch bất minh, đừng để tới lúc chọc sư bá chú ý, mình có mấy mạng nhỏ cũng dùng hết.Hắn quyết định tự mình đi Đông Phù bán.Vì không dẫn người chú ý, hắn không ngồi nhạ mỏ tro, mà yên lặng xuất sơn.

Mới xuất sơn, hắn nhanh chóng luồn vào rừng, đợi lúc đi ra, đã thành hình dạng khác, biến thành một nam nhân gầy yếu mặt vàng như nghệ.

Trong ngọc giản của tiền bối Ngụy Nam, thay đổi dung mạo, ẩn hành tung thiên kỳ bách quái tầng xuất bất tận, Tả Mạc liền chọn một loại cũng không khó.Đây là lần thứ nhất Tả Mạc dịch dung, tương đương hiếu ký, cảm giác có chút quái dị.Hắn hiện tại hối hận, thần hành phù bị đốt, nếu không, có thần hành phù, mình có thể giảm lớn thời gian.

Mà phong hành hạc giấy thực có chút chói mắt, hắn chỉ có thể chọn đi bộ.Nào sợ hắn hiện nay tu vi tăng mạnh, nhưng thân thể vẫn ốm yếu như xưa, phen này bạt sơn vượt thủy, đợi khi hắn chạy tới Đông Phù cả người mạt hư thoát.

Chẳng qua, khát vọng với tinh thạch cùng nhiệt tình chiến thắng mệt nhọc, hắn cơ hồ cả lăn lẫn bò chạy tới thị trường tự do.Vô cùng tiếc tiền thuê một lung linh ốc, Tả Mạc mở quầy.Tự do thị trường, Tả Mạc đi qua rất nhiều, nhưng mà bày quầy còn là lần đầu.

Hắn cũng không nghĩ kiếm nhiều, chỉ cần kiếm lại 6 viên tinh thạch cấp 3, hắn đã tạ ơn trời đất.

Mỗi viên Âm châu hắn thử đè giá nửa viên tinh thạch cấp ba, nhưng trong lòng hết sức thấp thỏm lo lắng.

Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, Bồ yêu thổi đồ này tốt như thế, nửa viên tinh thạch cũng đáng giá đó.Đương nhiên, đối với loại hành động này của Tả Mạc, Bồ yêu tràn đầy xem thường, hừ lạnh: “Đường đường âÂm châu…’ ý tứ không nói cũng biết.Sáu giờ trôi qua, ánh mặt trời tàn dư rực rỡ chiếu lên mặt Tả Mạc.“Cái này mà ngươi nói tinh thạch tới cuồn cuộn?

Cái này mà ngươi nói là thứ tốt?

Thế này mà ngươi nói cả vốn lẫn lãi đều thu vệ?

Còn cái gì mà đường đường Âm châu!”

Tả Mạc bi phẫn chất vấn Bồ yêu, cả một buổi chiều, trước linh lung ốc của hắn, không có một người lưu lại một chốc lát.

Đến hiện tại, Tả Mạc ngay cả một viên âÂm châu cũng khong bán được, còn lại lỗ tiền phí thuê lung linh ốc.Bồ yêu cũng mê hồ, chậm chạp hồi lâu, không biết nói gì.Qua hồi lâu, hắn không thể tin tưởng, đột nhiên khua tay, kích động vô cùng; “sao có thể?

Đây là âÂm châu!

Âm châu!

Chẳng lẽ ba ngàn năm qua, ngay cả âÂm châu cũng không người muốn sao?’Nhìn đến loại bộ dạng chán nản cảu Bồ yêu, tả Mạc lại không thấy đau lòng nữa.

Hắn bắt đầu tiếp thụ hiện thực vô cùng tàn khốc trước mắt, hừ lạnh: “Sau này bắt ngươi ra đây mở quán, thời đại nào rồi còn thiên yêu!

Ba ngàn năm, những thứ kia của ngươi, đều là đồ cổ rồi, đào thải! hiểu không?

Hại ta mất vui.

Hừ, qua một thời gian ngắn, ca cầm đi cho tiểu hoa nhi làm đạn châu!”

Bồ yêu ấm ức, hiển nhiên chuyện này đả kích hắn khá lớn.Lúc này, một tiểu cô nương tạt qua lung linh ốc của Tả Mạc, đột nhiên dừng bước.

Tả Mạc đang chuẩn bị kể lể Bồ yêu lập tức ngậm miệng, nhiệt tình vô cùng nói; “Tiểu thư, muốn mua sao?

Đây là thứ tốt nha, âÂm châu, toàn do thuần túy âm khí dùng đại pháp lực ngưng luyện thành, mang theo mình, ngày hè mát mẻ, còn có công hiệu dưỡng nhan..”

Tiểu cô nương có vẻ giống nha hoàn, nghe lời, cười hi hi: “Ngươi người này cũng biết thổi nha.”

Nàng đột nhiên nhíu mày: “đáng tiếc, hạt châu này quá xấu, nếu là bảy màu, Hoàng tiểu thư nhất định ưa thích.”‘Tiểu thư đừng thấy âÂm châu này bình thường, nhưng chất tinh mịn, dễ chế tác, lại tròn trịa, ngươi xem, riêng phân lượng này, nặng cỡ nào…”

Vì chào hàng khoản mua bán lần đầu, Tả Mạc hoàn toàn thổi tung lên trời không gì không nói.Nhìn thấy Tả Mạc đưa âÂm châu coi như đạn châu chào hàng, Bồ yêu trợn mắt há mồm, vẻ mặt ngốc trệ.“Hi, xem ngươi nói nhiều như vậy, ta mua một viên.”

Tiểu cô nương che miệng cười nói, lấy ra tinh thạch, mua xuống một viên, trước khi đi còn thiện tâm khuyên: “Xem ngươi cũng là kẻ thành thật, sau này buôn bán cũng phát chút hàng phổ thông, chứ hạt châu màu tro xấu xí này, không người mua.”

Nói xong liền rời đi.Tả Mạc ngồi liệt dưới đất, cuối cùng bán được một viên, thật không dễ dàng a.

So với hắn, Bồ yêu quả thực là tâm thần bị thương nặng, vẻ mặt ngốc trệ, sắc mạt xám trắng.Nhìn thấy bộ dáng này của Bồ yêu, Tả Mạc nhịn không được khuyên nhủ: “không sao, làm buôn bán mà, lần sau chúng ta bán thứ khác.

Dù không được, luyện kim ô hoàn cũng tốt. ba ngàn năm qua, ngươi chầm chậm sẽ quen.”

Một người một yêu, ảo não hồi sơn.Một biệt viện ở Đông Phù điện.“Tiểu thư, ta đã trở lại.”

Một thanh âm vui vẻ từ ngoài cửa truyền tới, con chim nhỏ màu vàng trên vai Vân Hà tiên tử bay nhào lên, lao ra ngoài cửa.”

Vân Hà tiên tử đang thêu khăn gấm, cũng không ngẩng đầu lên ứng lời: “nha đầu chết bầm, vừa mới tới, ngươi đã chạy không thấy tăm hơi.”

“hì hì.”

Một thân ảnh xông vào, là tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, chim nhỏ màu vàng bay tới bay lui quang tiểu cô nương, ríu ra ríu rít không ngừng.

Tiểu cô nương dịu dàng nói với chim nhỏ: “tốt rồi tốt rồi, Hoàng tiểu thư của ta, mang đồ ăn ngon về cho ngươi.”

Nếu Tả Mạc nghe thấy câu nói này, tuyệt đối hộc máu mà chết.

Nguyên lai “Hoàng tiểu thư” lại là một con chim…Nói xong, nàng lấy ra một đống lớn đồ vật, miệng nói: “đây là ngũ hoa cao của thực các, liên tâm bách hợp tô, mười ba vị mứt mật, cái này là đại danh đỉnh đỉnh vương tẩu tửu, ngươi cũng không nên uống nhiều, nếu không tiểu thư lại phạt ngươi…”

Tiểu Hoàng điểu hai mắt sáng lên, nhưng lúc này, nó đột nhiên nhìn thấy một hạt châu màu tro không chút bắt mắt.

Nó lập tức như một mũi tên xông vào đống đồ vật, cắp hạt châu màu tro.“Ồ, ngươi thích hạt châu này sao?’ Tiểu cô nương rất ngạc nhiên.Tiểu hoàng điểu cắp hạt châu lên, bay một mạch về trước mặt Vân Hà tiên tử, thả hạt châu lên khăn thêu của nàng.Vân Hà tiên tử nhìn thấy hạt châu, kinh ngạc kêu lên, ngừng tay, nhặt lên hạt châu, để tới trước mắt, biến sắc hỏi: “Tiểu hoàn, hạt châu này từ đâu tới?”

Chương 71 : Thử nghiệm mớiConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.Lookluck"Mua...

Mua được."

Tiểu Hoàn bị ngữ khí ngưng trọng của Vân Hà tiên tử hù dọa, nàng chậm chạp nói: "Giá nửa viên tinh thạch cấp ba.

Tại thị trường tự do, tôi thấy một kẻ thật đáng thương, nên mua một hạt."

"Đáng thương?"

Vân Hà tiên tử nhíu nhíu lông mày: "Nửa viên tinh thạch cấp ba?"

"Đúng mà."

Tiểu Hoàn gật đầu liên tục: "Người đó thật đáng thương, cả buổi chiều không bán được một hạt.

Khi hắn chào hàng cho tôi, thật là đáng thương, tôi bèn mua một hạt, tính đưa cho tiểu Hoàng chơi.

Tiểu thư, đây là cái gì nha?"

"Đây là âÂm châu."

Vân Hà tiên tử sắc mặt ngưng trọng nói: "Âm châu do âm khí ngưng luyện mà thành, khá là khó được.

Thủ pháp ngưng luyện âÂm châu mười phần xảo diệu, có nhiều chỗ độc đáo, sớm đã thất truyền.

Âm châu này diệu dụng rất nhiều, ta biết một pháp môn, có thể luyện chế nó thành âm lôi châu, uy lực vô cùng."

"Lợi hại vậy sao?"

Tiểu Hoàn tựa hồ không tin: "Nhưng tôi thấy kẻ kia đáng thương quá, nếu âÂm châu lợi hại như vậy, sao chỉ nửa viên tinh thạch cấp ba là mua được?"

"A a, vậy mới nói, ngươi chiếm đại tiện nghi."

Vân Hà tiên tử cười nói: "Trên đời này, cũng có vài kỳ nhân dị sĩ, du hí nhân gian cho vui."

Nhưng ngữ khí của nàng cũng không chắc chắn."

Tiểu thư, không bằng chúng ta lại đi tìm kẻ kia.

Tôi nhớ được chỗ của hắn!"

Tiểu Hoàn vội vàng nói: "Kiểu này nói không chừng tiểu thư có thể cầu được thủ pháp ngưng luyện âÂm châu, nếu không, mua hết những âÂm châu cũng tốt!"

"Ừm!"

Vân Hà tiên tử nghe xong, vội vàng đứng dậy.Tả Mạc về đến núi, lại lần nữa bắt đầu luyện đan kiếm sống.

Đối với hắn mà nói, âÂm châu chẳng qua là một khúc đệm nhỏ, chỉ có chuyện mất tám viên tinh thạch cấp ba là khiến hắn đau lòng một trận.

Nhưng là sự kiện này đả kích Bồ yêu, xem ra còn lớn hơn nhiều, Bồ yêu lặng lẽ mất mấy ngày.

Nhưng không có biện pháp, ba ngàn năm thời gian, luôn làm rất nhiều thứ thay đổi, ít nhất Tả Mạc cho là như vậy.Tác dụng của âÂm châu, Tả Mạc tạm thời cũng không có thời gian mò mẫm, hắn có quá nhiều việc cần phải làm.

Lượng bán kim ô hoàn quá tốt, cũng có nghĩa hắn phải tiêu phí nhiều thời gian hơn cho luyện đan, đặc biệt là dưới tình huống hắn cần tinh thạch.

Càng huống chi, dụ hoặc của loại lửa cấp bốn tịnh không chỉ là đối với người khác, đối với hắn mà nói, dụ hoặc của loại này chỉ có hơn mà không có kém.Nhưng liên tiếp nuốt năm mươi hoàn Kim Ô, Tả Mạc vẫn không sinh ra hỏa kim ô.

Mỗi lần hắn đều có thể cảm thụ được có một tia nhiệt lượng, bị hút vào nội thể, nhưng rất nhanh, tia nhiệt lượng này lại như trâu bùn vào biển ngựa, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.Điều này khiến hắn hoài nghi hiệu dụng của kim ô hoàn.

Tuy là linh đan chính hắn luyện ra, nhưng về phương diện công hiệu, hắn không tự tin lắm.Năm mươi hoàn Kim Ô, đổi thành tinh thạch, đó không phải là một số nhỏ.

Hắn hơi đau lòng, lại hơi khó hiểu.Chẳng lẽ là tinh hoa thái dương hàm chứa trong kim ô hoàn quá ít?Kim ô hoàn được phán định là có thể luyện chế thành hỏa kim ô nhân tố căn bản là trong đó có chứa tinh hoa thái dương, chỉ là lượng tinh hoa thái dương kim ô hoàn chứa đựng cực nhỏ, nếu muốn dựa vào nó luyện chế thành hỏa kim ô, không biết phải ăn nhiêu hạt mới được.Đột nhiên hắn nghĩ đến một ý nghĩ đã từng có trong lúc luyện chế kim ô hoàn.Lấy Xích Viêm quyết làm chủ, Ly Hỏa phù trận làm phụ, linh đan luyện chế ra sẽ là cái dạng gì?

Lúc đó hắn đề ra ba phương án, đây là một trong số đó.Lúc đó phương án này bị hắn gạt bỏ, bởi vì thay đổi quan hệ chính phụ, bên trong sẽ chạm tới rất nhiều vấn đề.

Nhưng hiện tại, hắn có đầy đủ thời gian suy nghĩ biện pháp giải quyết những vấn đề này, mà, đoạn thời gian luyện chế kim ô hoàn này, kinh nghiệm của hắn phong phú thêm nhiều.

Dạng linh đan luyện chế ra này, hàm lượng tinh hoa thái dương nhất định không thấp!Hắn quyết định thử nghiệm một cái, tuy nhiên xác suất thất bại rất lớn.

Kim ô hoàn xuất hiện, là trong một lần thử nghiệm vô ý của hắn, cũng kinh lịch qua rất nhiều thất bại, nhưng lợi nhuận do kim ô hoàn mang đến cho hắn cực lớn, hắn đã nếm trải rất nhiều.Nghĩ là làm, hắn lần nữa chui vào đan phòng.Lần thứ nhất rất tự nhiên thất bại, Tả Mạc lại ngửi được mùi khét quen thuộc.

Hắn tịnh không nản lòng, thất bại là trong dự đoán của hắn.

Mà so với lần trước, hắn khá giả hơn lần đầu rất nhiều, nguyên liệu của tích cốc hoàn cung ứng cho hắn cũng rộng mở.Xích Viêm quyết làm chủ hỏa, mà Ly Hỏa phù trận làm phụ hỏa, trông như một biến đổi giản đơn, lại sản sinh biến hóa cực kỳ phức tạp.

Đầu tiên là cường độ của Xích Viêm quyết phải bao lớn, mà cường độ của Ly Hỏa phù trận cũng nên điều chỉnh đến bao nhiêu.

Ngoài ra, nguyên liệu phối chế trước kia, có hay không tiếp nhận tinh hoa thái dương cường độ cao hơn nữa.So ra, hắn bận lòng hơn về điểm thứ hai.

Phối chế nguyên liệu, là một môn học vấn cực kỳ cao thâm, ngay cả sư phụ của hắn, cũng khó mà nắm bắt đủ mười phần.

Hắn càng lo lắng là, nếu phải cải biến phối liệu, cần tới linh thảo cao cấp hơn, vậy tự mình có gánh chịu được không.

Đừng nhìn hiện nay hắn đang dần khấm khá, nếu là mua nguyên liệu luyện đan, đặc biệt là những nguyên liệu cao cấp, hắn cũng chỉ có nước nhìn mà thôi.Hắn bắt đầu thử nghiệm khô khan.

Ở bên hắn đặt một tấm ngọc giản, bên trong ghi chép tình huống cụ thể mỗi một lần hắn thử nghiệm.

Hắn biết rõ bản thân không có lý luận sâu dày như sư phụ, kinh nghiệm cũng đồng dạng không phong phú, hắn có thể làm, chỉ là biến từng biến, chút một chút thử nghiệm.Trong mắt rất nhiều người, đây tuyệt đối là phương pháp ngốc nhất, nhưng cũng là phương pháp duy nhất Tả Mạc có thể chọn.Trong khi Tả Mạc thử luyện chế linh đan mới, Vân Hà tiên tử cùng nha hoàn Tiểu Hoàn của nàng, ngày ngày tới thị trường tự do đi dạo, khổ khổ tìm kiếm gã mặt vàng sáp, bán "Đạn châu".Tả Mạc liên tiếp mấy ngày, đều không có chút gì tiến triển, Bồ yêu đột nhiên chủ động nói với Tả Mạc: "Ta dạy ngươi dùng âÂm châu luyện chế một thứ, ngươi đem đi bán, nhất định có thể bán được giá tốt!"

"Cái gì?"

Tả Mạc hỏi qua chuyện, hắn hiện trong đầu toàn là làm thế nào mới có thể luyện chế ra linh đan mới."m Lôi châu!"

Bồ yêu rất chắc chắn nói: "Âm châu có thể không ai nhận ra, nhưng âm lôi châu, khẳng định có người nhận biết."

"Bồ!"

Tả Mạc quyết định sòng phẳng cho rõ với Bồ yêu: "Ba ngàn năm, những thứ kia của ngươi, đều là đồ của ba ngàn năm trước!

Hiện tại chẳng ai nhận ra!

Không người nhận ra thì không người mua, không người mua thì không có tinh thạch."

Bồ yêu mặt không thèm chấp nói: "Ngươi cho rằng ai cũng đều giống ngươi cái loại cô lậu quả văn?

Ngay cả âm lôi châu cũng chưa nghe nói đến."

Thấy Bồ yêu y nguyên ngoan cố không chấp nhận hiện thực, Tả Mạc lắc lắc đầu: "Đừng lãng phí thời gian của ta."

Bồ yêu nộ quát: "Ta..."

"Dừng lại!"

Tả Mạc chuyển thân: "Đừng có nói ngươi đường đường Thiên yêu!"

Bồ yêu suýt bị một hơi nghẹn chết.Nhìn vẻ Bồ yêu buồn bực, Tả Mạc không biết làm sao, trong lòng đại sướng, mệt mỏi mấy ngày ngược lại vô ảnh vô tung, hắn đắc ý vô cùng lần nữa chui vào đan phòng, bắt đầu một vòng thử nghiệm mới.

Từ lúc đi kiếm động, nỗi sợ của Tả Mạc đối với Bồ yêu tựa như trong một đêm không cánh mà bay, kiểu giỡn chơi này trước kia, hắn là tuyệt không dám mở.Từ sau lúc khảo hạch trong phái, gần như toàn bộ thời gian của Tả Mạc, đều tiêu phí vào luyện chế kim ô hoàn.

Điều này cũng trực tiếp khiến trình độ Xích Viêm quyết của hắn đột phi mãnh trướng, đáng tiếc không có ngọc giản phần sau, hắn chậm chạp không cách nào đột phá tầng thứ tư.

Hắn hiện nay đã có thể mười phần khống chế cường độ Xích Viêm quyết.Do thanh danh của kim ô hoàn tại Đông Phù đại tăng, nó cũng nhanh chóng trở thành linh đan chiêu bài của Vô Không kiếm môn.

Vì trợ giúp Tả Mạc luyện chế kim ô hoàn, sư bá Diêm Nhạc còn đặc ý mua một lò luyện đan cấp hai cho Tả Mạc, đãi ngộ này khiến mọi người đỏ mắt.Khảo hạch trong phái, thanh danh Tả Mạc nổi lên, hào quang rực rỡ, mà đối thủ của hắn, La Ly cũng giống hắn thụ thương.

Nhưng La Ly không có một sự phụ biết luyện đan, mà Thi Phượng Dung lại giận y làm thái quá, hoàn toàn kệ y không giúp.

Khiến cho thương thế của La Ly, kéo dài đủ một tháng mới thuyên giảm.Mà khi tin tức đại sư tỷ Công Tôn Tinh cùng Hứa Dật Tu, Y Hạ đi bái phỏng Tả Mạc truyền tới tai La Ly, La Ly suýt hộc máu, uất khí dẫn dắt, thương thế lại kéo thêm mười ngày.

Trong đoạn thời gian La Ly thụ thương này, Hách Mẫn trừ mấy ngày đầu còn đến, sau cũng là không nghe không hỏi.Ngược lại là chưởng môn đi xem La Ly một hồi, khiến La Ly trong lòng cảm động không thôi.La Ly thương thế khỏi hẳn, lập tức bế quan, thật giống như bỗng nhiên biến mất.

Mọi người nghị luận một hồi, cũng lại thôi.

Nhưng không chút nghi vấn, hình tượng Tả Mạc cương thi sư huynh trong mắt mọi người cao lên rất nhiều.Trong Đông Phù điện, mọi người tề tụ một đường, chỉ là sắc mặt mọi người cũng không phải quá tốt.Nhiều ngày như vậy, bọn họ vẫn không phát hiện.

Dấu tích sao hiện ban ngày lưu lại ít đến thương cảm, bọn họ căn bản không cách nào phán đoán vị trí chính xác, mà theo thời gian xô đẩy, dấu tích để lại càng lúc càng ít.

Lúc đó xác suất bọn họ tìm được con yêu ma bị thương kia cũng sẽ càng lúc càng thấp."

Đông Phù một dải, nhân khí quá vượng, khí tức lưu động quá nhanh, dấu tích lần trước lưu lại, cũng bị phá đến mức gần như vô ảnh vô tung."

Viên Lạp vẻ mặt đau khổ nói.Gã là một người trong đội, am hiểu nhất thuật nhìn khí, mọi người đối với gã kỳ vọng cao, đến giờ biết rõ nửa điểm dấu vết cũng không tìm được, gã cũng thấy mặt mũi không còn.Vân Hà tiên tử an ủi nói: "Viên tiên sinh chớ gấp, chúng ta vốn là tận nhân sự, tri thiên mệnh mà thôi."

"Mọi người có chú ý hay không, trừ chúng ta, hình như có một đám người cũng đang tìm con yêu ma này."

Một vị đạo sĩ nón bạc mở miệng nói."

A, Văn Thiết tán nhân có phát hiện gì?"

Vân Hà tiên tử không khỏi quan tâm."

Ta luôn cảm giác có người đang âm thầm theo gót chúng ta, không biết các vị có loại cảm giác này không?"

Văn Thiết tán nhân có chút ưu tư nói."

Ta cũng có loại cảm giác này."

Viên Lạp gật đầu nói.Vân Hà tiên tử mắt đẹp nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người tản mạn dị thường, trong lòng không khỏi than thở.

Nếu giới chủ tại đây, những người này sao dám như thế?

Mọi người tu vi xấp xỉ, đều là hạng người mắt cao hơn đỉnh, ngày thường từng kẻ độc tu, lần này tới, rất nhiều người chẳng qua chỉ là cho có.

Không có cao thủ tuyệt đối tọa trấn, chỉ như một đống cát vụn."

Hà lão, ngài không nên chằm chặp vào viên linh đan, ngài có cao kiến gì không?"

Vân Hà tiên tử cười nói."

Cao kiến?

Không có không có."

Gọi Hà lão là một lão nhân, tóc râu đều trắng, da mồi mặt trẻ, lão giỏi thuật luyện đan, lần này cũng được mời đến, bình thường tuyệt ít mở miệng, nhưng lão một thân tu vi sâu không lường được, không người dám xem nhẹ.

Lão đột nhiên than nói: "Đông Phù tuy nhỏ bé, nhưng là tàng long ngọa hổ.

Viên kim ô hoàn này, thế mà có thể đem tinh hoa thái dương luyện nhập trong đan dược, lão hủ bội phục."

"Vậy có gì hay?"

Viên Lạp nhíu nhíu lông mày, không thèm để ý nói."

Hỏa kim ô cấp bốn, hoặc có thể từ đó luyện chế."

Hà lão chậm rãi nói.Mọi người nghe xong, tất cả đều an tĩnh xuống.Chương 72 : Gặp kháchConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.Lookluck"Hỏa kim ô cấp bốn?"

Văn Thiết tán nhân có vẻ không tin liếc viên linh đan bé nhỏ trên tay Hà lão: "Ta xem viên linh đan này, linh khí cũng không nồng nặc, chỉ sợ không đến cấp hai, nó có thể luyện chế ra hỏa kim ô?"

Những người khác trên mặt cũng đều có mấy phần vẻ không tin.Linh đan cấp một cấp hai, có thể luyện chế ra hỏa kim ô cấp bốn, chuyện này nghe tuyệt đối như nói mộng.

Hỏa kim ô cấp bốn, là loại lửa hiếm mà vô số người mơ tưởng có được, trừ cực kỳ ít môn phái nắm trong tay phép luyện chế, cơ bản không có cách nào khác có được.

Nếu phục dùng một loại linh đan có thể có được hỏa kim ô cấp bốn, đừng nói là cấp một cấp hai, ngay cả cấp bốn, chỉ sợ cũng vô số kẻ mua sắm.Đang ngồi đều là tu giả kim đan kỳ, bọn họ biết rõ, khoảng cách hồng câu giữa thấp cấp cùng cấp cao, không phải dựa vào số lượng là có thể đột phá.

Đây cũng là nguyên do, giá của thấp cấp cùng cao cấp, luôn là chênh lệch khá lớn.Bây giờ lại nghe nói, một loại linh đan không quá cấp hai, có thể luyện chế ra hỏa kim ô cấp bốn, lại nghe chẳng ra một câu nói đùa.

Nếu không phải người nói lời này, là Hà lão am hiểu luyện đan nhất ở đây, mọi người chỉ sợ cảm thấy lão bị điên rồi."

Đây là viên linh đan cấp một."

Hà lão cũng không vội, chầm chậm nói: "Trong đó hàm chứa một tia tinh hoa thái dương, nhưng chắc chắn tia tinh hoa thái dương này, kinh qua luyện chế, ôn hòa thuần phục, không nóng chút nào.

Trên lý thuyết, nó có thể luyện chế hỏa kim ô.

Đương nhiên, cũng chỉ là trên lý thuyết."

Mọi người lúc này mới nới lỏng khẩu khí, lộ ra vẻ thì ra là như thế."

Tia tinh hoa thái dương này quá nhỏ bé, muốn luyện chế ra hỏa kim ô, không dưới mấy vạn hạt, chắc luyện không ra.

Tia tinh hoa thái dương này tuy không thể luyện ra hỏa kim ô, nhưng ngoài tính chí dương lại khá là tinh thuần, có thể dung nhập rất tốt vào các loại hỏa khác.

Chư vị tự nhiên không cần, nhưng cho vãn bối, cũng là một món đồ không tệ."

Hà lão cười nói.Mọi người nghe được, không ai không gật.

Bọn họ không ngoại lệ đều kim đan kỳ, nếu thật có thể luyện chế ra hỏa kim ô, bọn họ sẽ thấy hứng thú, nhưng nếu chỉ là một tia tinh hoa thái dương, đối bọn họ không một chút hấp dẫn.

Nhưng đang ngồi cũng không phải tán tu, cho dù là tán tu cũng có môn nhân đệ tử, vãn bối của bọn họ lại càng nhiều.

Linh đan kim ô hoàn phẩm cấp tuy thấp, nhưng một tia tinh hoa thái dương này, gần như có thể tan vào trong các chủng loại hỏa, đề tăng phẩm cấp của hỏa, cũng tính là linh đan thực dụng.

Bình thường thưởng cho vãn bối, rất thích hợp."

Hà lão nói vậy, hẳn là thứ không tệ.

Không biết kim ô hoàn này ở đâu có thể mua?"

Vân Hà tiên tử nghe nói trong linh đan có chứa một tia tinh hoa thái dương, không khỏi mở miệng hỏi.

Một số người khác cũng đều lộ ra thần tình lắng nghe."

A a, là một tiểu môn phái gọi là Vô Không kiếm môn chế tạo."

Hà lão quay mặt qua Thiên Tùng tử nói: "Không biết đạo hữu có rõ về môn phái này không?"

Khi Thiên Tùng tử nghe đến Vô Không kiếm môn, trong lòng hơi kinh ngạc, thấy Hà lão hỏi, lập tức hồi đáp: "Vô Không kiếm môn hành sự xưa nay kín đáo, nếu không phải đoạn thời gian trước phát sinh một sự kiện, ta cũng không biết bản địa lại có một môn phái cường đại như vậy."

"Sao nói thế?"

Viên Lạp tò mò hỏi, Thiên Tùng tử thân là tu giả kim đan kỳ, một thân tu vi so với bọn họ tịnh không kém.

Mà lão này một mạch vẫn chấp chưởng Đông Phù, có thể được lão gọi là môn phái cường đại, thực lực tất không thể xem nhẹ.Thấy mọi người đều lộ vẻ hiếu kỳ, Thiên Tùng tử liền từ từ nói: "Nói về Vô Không kiếm môn, không thể không nói về một lần trời sinh dị tượng khác.

Đấy là trong một đời đệ tử của Vô Không kiếm môn, có một gã kỳ tài gọi là Vi Thắng.

Người này xuất thân thấp kém, nhưng si tâm với kiếm, vì tu kiếm, cam nguyện thân làm kiếm bộc.

Hắn khổ tâm nghiên cứu, cuối cùng trúc cơ, khi trúc cơ, kiếm ý xông thấu trời mây, chiếu rõ khắp nơi, xa gần có thể thấy.

Tại hạ cũng tự mắt thấy cảnh này, mới đêm khuya tiến đến.

Sau đó mới biết được, Vô Không kiếm môn này hóa ra đầu lĩnh rất có danh.

Không biết các vị đã từng nghe nói qua Băng Ly kiếm chưa?"

Văn Thiết tán nhân động dung nói: "Có phải là Băng Ly kiếm săn yêu năm xưa danh chấn một thời?"

Những người khác cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc."

Không sai."

Thiên Tùng tử gật đầu: "Nói ra xấu hổ, nếu không phải lần này khi Vi Thắng trúc cơ trời sinh dị tượng, tại hạ còn không biết Đông Phù ta có người này.

Kim ô hoàn mà Hà lão nói nghĩ tất là do Thi Phượng Dung Vô Không kiếm môn chế luyện, nàng tu vi kim đan kỳ, là người am hiểu luyện đan nhất trong bốn người."

So với Thiên Tùng tử, Du Bạch hiển nhiên phải biết nhiều hơn, gã vội nói: "Sư phụ có chỗ không rõ, kim ô hoàn này tịnh không phải do Thi tiền bối chế luyện, mà là do đệ tử Tả Mạc luyện chế.

Nghe nói là do sơ học luyện đan ngoại ý mà được."

"Người này thiên phú luyện đan không tệ."

Hà lão không nhịn được khen.Thiên Tùng tử lúc này cũng không động dung, buột miệng mà nói: "Vô Không kiếm môn quả là đại phát!"

Thấy những người khác nhìn mình, bèn giải thích: "Các vị có điều không biết.

Tả Mạc này trước không ai biết đến, nhưng với luyện khí kỳ mà lấy được ngọc bài mầm xuân linh thực phu, thiên phú kinh người.

Lại đang luyện khí kỳ lĩnh ngộ kiếm ý, thiên phận này thật khó tưởng tượng.

Không ngờ hắn trong luyện đan cũng có thiên phú như thế.

Trời già quả là ưu ái Vô Không kiếm môn!"

Lúc này không ai trên mặt không lộ vẻ tán đồng.

Những lời Thiên Tùng tử nói có ba thứ, có được một thứ trong đó, đều đã được tính là người có thiên phú, mà ba thứ lại tập trung trên một người, vậy tuyệt đối là thiên tài trăm năm khó được.

Vô Không kiếm môn có Băng Ly kiếm loại cao thủ thành danh này làm minh sư, đệ tử ở dưới lại có thiên tài dạng Vi Thắng cùng Tả Mạc, mấy trăm năm hưng vượng, rất có hy vọng.Những người đang ngồi, nghĩ đến riêng từng sư môn, không khỏi hoài sinh tâm tư."

Băng Ly kiếm hóa ra tại Đông Phù, không bằng chúng ta tùy ý bái phỏng, ha ha, thuận tiện đặt một mớ kim ô hoàn, các vị cảm thấy thế nào?"

Hà lão cười nói.

Trong những người ở đây, lão hứng thú với Vô Không kiếm môn nhất.Những người khác ào ào phụ họa.

Ngồi đây đều đã thành tinh, giao hảo cùng một môn phái tương lai rực rỡ, chỗ tốt ngày sau không cần nói cũng biết.Tả Mạc ngồi ngay ngắn trước lò luyện đan, hai tay đặt trên bát quái, hắn thần tình chuyên chú.

Một đạo ánh sáng vàng kim rõ nét từ đó chiếu xuống, rơi vào tay hắn, quặt vào lò luyện đan.Xích Viêm quyết được hắn vận dụng đến cực trí, mà Ly Hỏa phù trận lại được khống chế trong phạm vi nhỏ nhất.

Trong lò luyện đan, một đoàn dịch thuốc dịch bị chùm sáng vàng kim bao bọc, trôi nổi ở bán không, lăn lộn liên tục, Ly Hỏa phù trận ở dưới tán phát lên hơi hơi chút nhiệt.Cảm thụ được từng điểm tinh hoa thái dương tan vào trong dịch thuốc, Tả Mạc đột nhiên đánh tinh thần, hắn biết, lúc mấu chốt nhất đã tới.Tốc độ tinh hoa thái dương tan vào ban đầu thật chậm, nhưng lúc này tốc độ tan vào dịch thuốc lại đột nhiên tăng mạnh, lúc này phải cẩn thận khống chế cường độ Xích Viêm quyết, hơi không cẩn thận, lập tức cả bàn đều thua.

Tả Mạc tại cửa ải này thất bại rất nhiều lần.Xuy!Dịch thuốc vừa mới còn lăn lộn đột nhiên toát ra một tia khói xanh.Tả Mạc trong lòng thầm kêu hỏng bét, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, dịch thuốc lập tức hóa làm một đám tro tàn."

Chết tiệt!"

Tả Mạc chán nản ngồi xuống, liên tục luyện đan, linh lực cơ hồ tiêu hao gần hết.

Hai mắt hắn lộ đầy tơ máu, thần sắc mệt mỏi.

Trong đan phòng chất đầy bã dược luyện hỏng, mùi vị khó ngửi.Cho đến lúc này, hắn chưa thành công một lần.Nhưng, hắn cũng không phải không thu được gì.

Cho tới hôm nay, chính là tại lần mới vừa rồi, hắn cuối cùng đã tìm ra vấn đề.Trong các loại nguyên liệu của tích cốc hoàn, có một loại nguyên liệu, không cách nào thừa nhận tinh hoa thái dương với cường độ như thế.

Tinh hoa thái dương nhìn như khinh đạm, nhưng so với Ly Hỏa phù trận nó còn mạnh hơn rất nhiều.

Loại linh thảo này tên là Thiên Ngọc thảo, căn bản chịu không nổi lửa luyện chế mạnh như thế.Hắn tất phải tìm một loại linh thảo khác có thể chịu được tinh hoa thái dương cường độ cao, mà lại có dược tính gần với Thiên Ngọc thảo.

Tả Mạc không nhịn được đau đầu, đây là vấn đề hắn lo gặp phải nhất, một khi liên lụy tới dược tính dược lý, hắn coi như mù tịt.Thở dài một hơi, xem ra cách nghĩ này của chính mình, phải để sau này mới có thể thực hiện.

Nhưng trong lòng hắn còn là có vài phần không cam tâm, hắn quyết định đi phòng điển tịch của sư phụ để tra duyệt một lần, xem có thể tìm được linh thảo có dược tính gần với Thiên Ngọc thảo hay không.Vừa nghĩ, hắn vừa đi ra đan phòng."

Sư huynh!"

Hứa Tinh thấy Tả Mạc đi ra khỏi đan phòng, ánh mắt sáng ngời, liền vội tiến lên: "Chiếc thuyền lớn kia đến môn phái chúng ta!"

"Thuyền lớn?

Thuyền lớn nào?"

Tả Mạc tinh thần còn hơi hoảng hốt, vô thức ngây ngốc hỏi."

Sư huynh không nhớ rõ sao?

Chính là cái thuyền lớn ngày đó từ trên trời bay qua!"

Hứa Tinh đề tỉnh."

Thuyền lớn bay qua!"

Tả Mạc đột nhiên giật mình một cái, người bỗng bừng tỉnh.

Cái thuyền lớn đầy khí thế kia, để lại cho hắn ấn tượng rất sâu, hắn liền vội vàng hỏi: "Cái thuyền lớn kia tới làm gì?"

"Không biết."

Hứa Tinh lắc đầu: "Bọn họ xem ra cùng chưởng môn vài vị sư bá nói chuyện rất vui.

Nhưng tôi nghe nói, bọn họ hình như là tới điều tra vụ sao hiện ban ngày."

"Sao hiện ban ngày?"

Tả Mạc cảm giác cổ họng chính mình như bị thít, hắn đột nhiên nhớ tới con hạc giấy màu hồng cũng đồng dạng nói với mình về cái từ này.

Không biết làm sao, hắn ẩn ước cảm giác, sao hiện ban ngày có thể có quan hệ với chính mình."

Sư huynh không nhớ?

A, đúng rồi, ta nhớ ra rồi!

Sư huynh ngày đó dường như đang trúc cơ!"

Nàng tràn đầy tiếc nuối: "Đáng tiếc sư huynh không thấy được, sao hiện ban ngày, rất hiếm thấy!"

Tả Mạc cảm giác toàn thân mình như phát lạnh, mới vừa rồi, hắn còn ẩn ước cảm giác có quan hệ với chính mình, như bây giờ, hắn cơ bản dám khẳng định, sao hiện ban ngày kia tám chín phần mười quan hệ với chính mình!

Trên đời này làm gì có chuyện tấu xảo đến như vậy?Nếu chỉ hắn, hắn tuyệt sẽ không coi loại thiên tượng này, cùng chính mình có quan hệ.Hắn không thể, nhưng Bồ yêu có thể!Nghĩ đến đây, hắn không để ý Hứa Tinh, nhanh chóng chạy tọt vào đan phòng.Vừa vào đan phòng, Tả Mạc lại tiến vào ý thức hải, Bồ yêu đang nhàn rỗi nghe âm khuê."

Bồ, vụ sao hiện ban ngày kia, có phải ngươi giở trò không?"

Tả Mạc cảm giác giọng mình đang phát run."

Ta?"

Bồ yêu mí mắt đều không động, rất dứt khoát lắc đầu: "Không phải!"

Tả Mạc lập tức thả lỏng, Bồ yêu tên này có không ít mao bệnh, nhưng chắc chắn là không kiêng chuyện thừa nhận chính mình làm gì xấu.Nhưng câu nói tiếp theo của Bồ yêu, lại khiến Tả Mạc sợ đến gần chết: "Không phải ta, là ngươi!"

"Ta?"

Tả Mạc chỉ vào chính mũi mình, ngu ngốc hỏi."

Hừ, một gã chết tiệt, cần đến tinh lực, nên mượn thân thể ngươi."

Bồ yêu rõ ràng hạnh tai nhạc họa nói: "Ta lúc đó đã nói, chơi lớn đây."

Tả Mạc nghe như lọt vào sương mù, chậm chạp nói: "Ngươi là nói, ở đây còn có người khác?"

Còn không đợi Bồ yêu hồi đáp, Tả Mạc đã nghe có người gõ cửa: "Sư huynh, chưởng môn mời huynh tới Vô Không đường, khách nhân muốn gặp ngài!"

Tả Mạc cảm giác sức lực toàn thân chính mình một cái bị rút sạch.Chương 73 : Cái khó ló cái khôngConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.LookluckCái khó ló cái khôn, Tả Mạc kêu thảm một tiếng, ngửa mặt mà ngã.Đệ tử ngoài đan phòng nghe được tiếng Tả Mạc kêu thảm, lập tức hỏi: "Sư huynh!

Sư huynh!

Người không việc gì!"

Bên trong không gì đáp lại, Hứa Tinh để ý tình huống bên này, vội vàng chạy qua, cách cửa hô hoán: "Sư huynh!

Làm sao vậy?

Huynh không việc gì?"

Bên trong vẫn không phản ứng, Hứa Tinh trong lòng lập tức nôn nóng vô cùng, không quản bị mắng, lập tức đẩy mở đan phòng, chỉ thấy Tả Mạc hôn mê ngã trên mặt đất.Hứa Tinh tuy kinh không loạn, quyết đoán nói với vị đệ tử đi gọi Tả Mạc: "Còn không mau đi bẩm báo chưởng môn!"

Gã đệ tử kia sớm đã sợ đến lục thần vô chủ, nghe được lập tức vội hướng ngoại chạy đi.Vô Không đường, Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham mấy người đang chiêu đãi đám Vân Hà tiên tử.

Vân Hà tiên tử mấy người lần này tới Vô Không kiếm môn bái phỏng mang đến cho Bùi Nguyên Nhiên mấy người rất nhiều thể diện, Bùi Nguyên Nhiên mấy người tự nhiên cũng là nhiệt tình khách khí, có thể nói chủ khách đều hoan hỉ.

Nhiều tu giả kim đan kỳ như thế, đừng nói ở Đông Phù, ngay cả tại Thiên Nguyệt giới, cũng là đội hình cực sang trọng.Mà chúng đệ tử ở bên thị phụng, không chỉ trợn mắt há mồm, mà còn cảm thấy quang vinh.

Trước khi Vi Thắng trúc cơ, Vô Không kiếm môn tại Đông Phù thanh danh không lộ, kẻ biết không nhiều.

Bây giờ ngay cả một đám cao thủ tới từ Minh Đào giới, cũng đều hạ mình bái phỏng bản môn, vinh diệu như thế, tại Đông Phù chắc chẳng nhà nào có được.Nếu đặt trong cả Côn Luân cảnh, Minh Đào giới có lẽ cũng không tính cái gì, nhưng nó lại thống hạt 31 tiểu giới trong Thiên Nguyệt giới.

Ngay cả cao thủ tới từ Minh Đào giới, cũng đều sùng bái sư thúc Tân Nham như thế, chúng đệ tử mới biết nguyên lai sư thúc Tân Nham bình thường mặt lạnh kiệm lời hóa ra bưu hãn đến vậy, bản môn trong mắt bọn họ cũng biến thành cao thâm khó lường.Vô Không đường nói chuyện ríu rít, đám Vân Hà sau khi xác định thân phận Tân Nham, càng cố ý lung lạc.

Nhưng khi nghe Vi Thắng tiến vào kiếm động chưa ra, bọn họ đều khá tiếc nuối, không cách nào gặp mặt Vi Thắng kẻ truyền tụng là trúc cơ dẫn phát dị tượng thiên địa.

Nhưng có thể gặp được Tả Mạc có nhiều thiên phú xuất sắc, cũng tính là không phải trắng tay.

Trong đó có mấy người, như Hà lão, hứng thú với Tả Mạc càng là hơn hẳn với Vi Thắng.Lúc này, vừa vặn tên đệ tử sai đi gọi Tả Mạc va va đập đập chạy vào: "Không tốt, không tốt..."

Bùi Nguyên Nhiên không vui nhíu lông mày, trầm giọng nói: "Việc gì mà hoảng hốt như thế?"

Thấy chưởng môn không vui, gã đệ tử càng thêm hoảng hốt, lắp bắp nói: "Bẩm báo chưởng môn! sư huynh Tả Mạc...

Sư huynh người té xỉu!"

Thi Phượng Dung nghe được, dứt khoát đứng lên."

Chuyện gì?

Thong thả nói cho rõ!"

Bùi Nguyên Nhiên quát một tiếng.

Một tiếng này đã quán Thanh âm chú, mọi người chỉ phát giác tâm thần đột nhiên thanh tỉnh, không khỏi thầm khen tu vi Bùi Nguyên Nhiên rất khá.Một lời vừa quát, đầu óc vị đệ tử ngoại môn mạnh mẽ thanh tỉnh, miệng lưỡi cũng trở nên lưu loát mạch lạc: "Tả Mạc sư huynh cả ngày luyện đan, thần hình tiều tụy, khi đệ tử bẩm báo sư huynh, chợt nghe trong đan phòng truyền ra một tiếng kêu thảm, đệ tử gọi liền mấy tiếng, không thấy đáp lại.

Sư tỷ Hứa Tinh đẩy cửa mà vào, phát hiện sư huynh đã hôn mê trên nền.

Khi đệ tử nhìn đến, sư huynh đầu bù mặt bẩn thần sắc thảm đạm, chỉ sợ đã nhiều ngày chưa ra đan phòng."

Thi Phượng Dung nghe lời vội khởi bước: "Các vị tha lỗi, tại hạ thất bồi."

Nói xong lập tức vội vã hướng Hành Phương viện chạy đi.Bùi Nguyên Nhiên lúc này lập tức vội chắp tay hướng mọi người tạ lỗi: "Tệ sư muội quan tâm đệ tử, biểu hiện thất thố, thỉnh các vị nhiều hơn tha lỗi!"

"Bùi chưởng môn đừng ngại, nếu tệ môn có nhân vật thiên tài bậc này, những trưởng bối chúng ta, chỉ sợ hành vi cũng là giống hệt."

Hà lão cười nói.

Những người khác đều gật đầu tán đồng."

Đúng nha, quý môn thật là có phúc khí!

Nghĩ đến tệ môn, môn hạ đệ tử đều tầm thường vô vị, mỗi lần nghĩ đến, đến ngồi cũng không yên, chỉ sợ bản môn hương lửa tới ta là diệt, đó thật là chết vạn lần không chuộc nổi tội."

Viên Lạp cũng nhịn không được nói.Lời của Viên Lạp, mọi người đều đồng cảm sâu sắc, ngay cả Bùi Nguyên Nhiên cũng lộ ra vẻ vui mừng.

Trước đây tâm tình bọn họ giống y như Viên Lạp."

Bùi chưởng môn."

Hà lão giọng châm chước: "Mới tập luyện đan đã có thể sáng chế ra kim ô hoàn, đệ tử quý môn thật là luyện đan thiên phú, lão hủ nhiều năm như vậy, cũng thấy hiếm gặp."

Lão than thở một hơi: "Nhiều năm như vậy, lão hủ gặp qua không ít bi kịch kinh tài tuyệt diễm, nhưng niên kỷ dần lớn, mới biết trời tạo vạn vật, cũng rất công bằng.

Phú cho thiên tư, cũng sẽ lấy đi một hai thứ, từ xưa thiên tài phần nhiều thiếu này kém nọ, mệnh đồ truân chuyên.

Bùi chưởng môn phải ngàn vạn lần trông nom cẩn thận, đôi lời phế phủ, không nói không yên, nếu có chỗ mạo phạm, thỉnh Bùi chưởng môn thật nhiều thông cảm."

Bùi Nguyên Nhiên nghe lời, đột nhiên mà kinh, đứng dậy hướng Hà lão vái sâu một lễ: "Lời quan tâm của Hà lão, tại hạ sao không hiểu được?

Xin ghi nhớ trong lòng!"

Tân Nham Diêm Nhạc cũng nghiêm túc đứng dậy, hướng Hà lão vái một lễ.Một khoảng thời gian, không khí Vô Không đường có chút nặng nề.

Lời của Hà lão, đánh động tâm tư rất nhiều người.

Mỗi môn mỗi phái, đều dũng xuất ra một vài đệ tử tuổi trẻ thiên phú xuất chúng, nhưng những đệ tử thiên phú xuất chúng này, thường thường như lời của lão, mệnh đồ trắc trở.Chuyện phát sinh, mọi người cũng hết hứng nói chuyện, thuận miệng tán gẫu một hồi, đặt mua một mớ kim ô hoàn, rồi cáo từ rời đi.Khi Thi Phượng Dung vội vàng chạy tới Hành Phương viện, thấy hình dạng Tả Mạc tiều tụy, lời giận mắng đến miệng lại cố nuốt trở về, nhưng ngữ khí y nguyên ẩn hàm nộ ý: "Từ nay trở đi, trong vòng một tháng, không cho ngươi bước vào đan phòng!"

Tả Mạc trong lòng âm thầm kêu khổ, một tháng không được bước vào đan phòng, cũng có ý vị rằng một tháng này, hắn không có xu teng thu nhập.

Hiện tại gần như toàn bộ thu nhập của hắn đều là từ luyện chế kim ô hoàn, những linh thảo linh tài từ linh điền, trừ cái dạng Tuyết Hồ Vĩ thảo thứ nguyên liệu không dùng cho luyện đan hắn sẽ bán, nguyên liệu khác hắn đều tính lưu lại để tự mình luyện đan.Chẳng qua khi nghĩ chính mình tạm thời bảo trụ mạng nhỏ, Tả Mạc lại âm thầm vui vẻ.

Đối mặt với nộ khí xung xung của sư phụ, Tả Mạc lòng rất nhẹ nhàng, lúc đó chỉ ứng lời vâng dạ.Lành lạnh liếc Tả Mạc một cái, trước khi đi Thi Phượng Dung lưu lại mấy viên linh đan bồi nguyên dưỡng thần, khiến Tả Mạc rất đỗi cảm động.

Sư phụ tuy lạnh mặt lạnh lời, nhưng kỳ thật đối với hắn mười phần quan tâm.

Trước kia cảm thấy theo một vị sự phụ tính tình không tốt như vậy thật là xui xẻo, bây giờ lại cảm thấy được vận khí của mình trước đây thực không tệ.Khi Thi Phượng Dung chạy về tới Vô Không đường, khách nhân đã rời đi.

Bùi Nguyên Nhiên ba người ngồi tại Vô Không đường, im lặng không nói.Cùng Thi Phượng Dung, Bùi Nguyên Nhiên đem lời Hà lão lại nói một lần, Thi Phượng Dung cũng không nhịn lộ ra vẻ lo lắng."

Nếu không phải hôm nay Hà lão đề tỉnh, chúng ta đều sơ suất chuyện này."

Bùi Nguyên Nhiên trầm giọng nói: "Hiện tại nghĩ lại, chúng ta đích xác quá mức vội vàng.

Vi Thắng tiến vào kiếm động như thế, Tả Mạc luyện đan cũng là như thế."

"Muội đã cấm chỉ hắn trong một tháng không cho luyện đan."

Thi Phượng Dung đột nhiên bất thình lình mở miệng: "Việc này, đích xác là sơ suất của muội."

Bùi Nguyên Nhiên khoát khoát tay: "Chúng ta mấy người đều có phần."

"Đúng!"

Diêm Nhạc cũng lộ ra thần sắc hối hận: "Kim ô hoàn lượng bán quá tốt, đệ bị giục gấp, cũng không nhịn được đi giục hắn.

Giờ nghĩ lại, kiếm tinh thạch không phải là môn phái truyền xuống, nếu bởi thế mà để Tả Mạc xảy ra vấn đề gì, ngược lại thành được không bù mất, lỗ lớn!"

"Cấm chỉ hắn luyện đan một thời gian cũng tốt."

Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm nói: "Đoạn thời gian này sư đệ đốc thúc hắn luyện kiếm cho tốt, cũng không kỳ vọng hắn tại tu kiếm có thể có thành tựu gì, hắn thiên phú tu kiếm không tồi, nhưng chỗ tốt quá ư dàn trải, khó mà bằng thuần túy một môn.

Nếu không có gì bất ngờ, ngày sau kiếm lộ, thành tựu không bằng Vi Thắng."

Mọi người có thể thành kim đan, điểm này còn thấy rõ ràng, ngay cả Thi Phượng Dung, cũng khe khẽ gật đầu.

Tả Mạc xuất thân linh thực phu, sau học luyện đan, rồi học kiếm, sở học đã mười phần hỗn tạp, hắn lại không chịu vứt bỏ bất kỳ cái nào, thành tựu trên kiếm chỉ sợ có hạn."

Nhưng Tả Mạc cái loại thiên phú xuất sắc, nếu không cho hắn theo sư muội học luyện đan, chỉ sợ thiên phú luyện đan của hắn cũng lại mai một.

Không mong hắn tu kiếm, không bằng bồi dưỡng cho gã thêm hứng thú một phương diện bất kỳ, giống như luyện khí của nhị sư đệ, cũng có thể thử."

Bùi Nguyên Nhiên tiếp tục nói: "Hôm nay lời Hà lão đề tỉnh ta.

Tả Mạc thân thể quá yếu, chúng ta cố nhiên không hy vọng hắn tu kiếm, nhưng cũng nên luyện cho hắn một thể phách tốt, để ngày sau không tái xuất hiện tình huống hôn mê này.

Trước khi thể phách của hắn chưa có cường kiện, chớ để hắn đắm chìm vào luyện đan quá mức.

Nhị sư đệ, việc này giao cho đệ."

"Được!"

Tân Nham phun ra một chữ, trong đôi con ngươi khép hờ, hai điểm hàn mang ẩn ước chớp động.An bài của Bùi Nguyên Nhiên tất cả mọi người không ý kiến, ngay cả Thi Phượng Dung cũng cảm giác được, tạm thời không để Tả Mạc đắm chìm vào luyện đan là chính xác.Đợi tất cả mọi người tán đi, trên mặt Bùi Nguyên Nhiên mới lộ ra một tia ưu sắc, Tả Mạc ra vấn đề, vậy Vi Thắng thì sao?

Lão trong lòng ẩn ẩn có chút hối hận, không nên sớm như vậy đã đưa Vi Thắng tiến vào kiếm động.Trong kiếm động âm u hắc ám, Vi Thắng áo nhuộm đầy máu, khóe miệng cũng lộ ra máu một dòng, nửa người trên để trần, vết thương lớn nhỏ xen kẽ ngang dọc, trông thật kinh hồn.

Tương phản với thần sắc mệt mỏi ảm đạm của hắn, Liệt Hồng kiếm trên tay ngược lại quang trạch chớp động, thật như cầu vồng sau mưa, sắc thái sặc sỡ linh động.Vi Thắng thương tiếc vuốt nhẹ thân kiếm, thân kiếm bảy màu rung động nhè nhẹ, tựa hồ tương ứng hòa cùng hắn.Kiếm động tổng cộng mười tám tầng, gã bắt đầu từ tầng thứ nhất, từng bước từng bước giết xuống tới.

Hồn sát dọc đường, gã không bỏ qua một cái.

Không có chuyện dụng xảo tranh cơ, tuy gã biết Vô Không kiếm quyết đặt ở tầng thứ mười tám.

Chỉ cần tới tầng mười tám, là lập tức có thể thấy Vô Không kiếm quyết tuyệt học mạnh nhất bản môn năm đó tổ sư lưu lại.Nhưng gã cố nhẫn xung động trong lòng, đánh ổn trụ vững, từng con từng con hồn sát mài luyện kiếm ý chính mình!Gã là kẻ lĩnh ngộ kiếm ý sớm nhất trong lớp đệ tử thứ hai Vô Không kiếm môn, sớm hơn so với Tả Mạc, là tại lúc trúc cơ tự nhiên lĩnh ngộ.

Kiếm ý gã tự ngộ, tịnh không phải đến từ kiếm quyết nào cả, mà do gã ngày thường không ngừng thực chiến, không ngừng tự ngộ, mà ngộ ra kiếm ý!Kiếm ý của gã, không phải là lĩnh ngộ với kiếm quyết, mà là lĩnh ngộ đối với kiếm!Đây cũng là nguyên nhân khiến Tân Nham cảm giác vướng víu, cảm thấy khó mà truyền thụ.

Đây cũng là nguyên nhân mà vô luận là Tân Nham cố chấp hay Bùi Nguyên Nhiên ổn trọng, đều tán thành để gã tiến vào kiếm động.Đối với gã, bọn họ có mong đợi càng lớn!Vi Thắng có được kiếm ý của mình, không chỉ người trong bản môn có khả năng nhất nắm giữ Vô Không kiếm quyết, cũng là nhân tuyển duy nhất trong bản môn có hi vọng đạt tới tầm cao của tổ sư năm xưa.

Kể cả Tả Mạc lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng trong lòng các trưởng bối môn phái, thiên phú tu kiếm của Vi Thắng càng mạnh!Vi Thắng vuốt nhẹ thân kiếm, ánh mắt hờ hững kiên định.

Gần đây tu vi của gã đột nhiên tăng mạnh, chỉ trong một thời gian ngắn, đã đạt tới trúc cơ tầng thứ tám.

Nhưng gã không biết, trong các đệ tử đời đời tiến vào kiếm động, giết tiến vào sau tầng tám, không ai dưới ngưng mạch kỳ.Mà gã, lại bằng vào tu vi trúc cơ kỳ, ngạnh giết đến tới tầng mười sáu!Bắt đầu từ tầng mười ba, mỗi một bước tiến về trước, gã đều phải trả giá đắt.Nhưng gã không sợ sệt cùng lui bước, kiếm của gã, cũng không lui lại, không dao động.Chương 74 : Ác mộngConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.LookluckBị buộc lệnh cấm luyện đan một tháng, Tả Mạc thật không có cảm giác gì, có thể trốn qua một kiếp cùng một tháng luyện đan, trong hai cái này chọn một tịnh không khó.

Nhưng khi sư phụ nói cho hắn, hắn phải tới chỗ sư bá Tân Nham chùy luyện một phen, nếu kết quả không khiến sư bá Tân Nham hài lòng, lệnh cấm luyện đan kéo dài vô kỳ hạn.Tả Mạc triệt để đần mắt.Đi gặp những cao thủ kim đan kỳ kia là một kiếp, mà tiếp thụ “giày vò” của sư bá Tân Nham lại tính là một kiếp khác, nếu mà để Tả Mạc tự tuyển chọn, hắn sẽ không chút do dự mà chọn cái kiếp nạn trước.

Hắn không hiểu những cao thủ kim đan kỳ kia lợi hại, nhưng sư bá Tân Nham có bao nhiêu đáng sợ, hắn lại hiểu rất sâu sắc.Hắn giờ mới coi là biết cái gì gọi là thông minh thì bị thông minh hại.Mà sư phụ một lòng đốc thúc hắn luyện đan lần này thái độ cũng khác thường, nghiêm lệnh hắn phải đi chỗ sư bá Tân Nham tiếp thụ “đặc huấn”.

Trước khi đi còn cực lực cảnh cáo hắn, nếu ở chỗ sư bá Tân Nham khiến cho nàng mất mặt, sau khi trở lại, thì sẽ "hừ hừ".Lực sát thương của “hừ hừ” của sư phụ là tương đương với nhãn thần khủng bố của nhị sư bá.

Sư phụ trước nay không nói bà “hừ hừ" sẽ dẫn đến cái gì, nhưng mỗi lần bà "hừ hừ" cười lạnh, Tả Mạc luôn không rét mà run, tâm lý phát sợ.Mang theo giác ngộ phải chết, Tả Mạc nghiến răng đi tới lều tranh của sư bá Tân Nham.

Dọc đường, hắn cảnh cáo Bồ yêu vô số lần.

Bồ yêu tuyệt đối là người thù dai, nhị sư bá chém hắn một cái, lấy bụng dạ gà con của thằng này, khẳng định sẽ tìm lại một trường tử chiến.

Bồ yêu ngạo mạn tự đại mất mặt mũi, cố nói cái gì lúc trước bị thương, mới bị nhị sư bá trảm thương.

Nhưng bây giờ Tả Mạc mười phần chào đón vế thương Bồ yêu không lành, nếu không, khẳng định lại đi ra làm loạn chết hắn.Chẳng lẽ không biết thời đại bất đồng sao?Đã kinh qua sự kiện âÂm châu, sợ hãi của Tả Mạc đối với Bồ yêu hoàn toàn tan biến.

Cái gì thiên yêu chứ, rành rành chỉ là lão ngoan đồng sống sót từ ba ngàn năm trước, hoàn toàn thoát ly quỹ đạo của thời đại!Thật đáng thương!Có lúc, Tả Mạc cũng không kìm được thông cảm với Bồ yêu.

Hắn xem ra, thằng cha này rõ ràng còn sinh hoạt chỉ trong hồi ức, thủy chung không chịu đối mặt hiện thực tàn khốc.

Bất kể ai bị nhốt ba ngàn năm, khi đi ra, đều không tránh được như vậy, Tả Mạc nghĩ thầm.

Mà sự kiện âÂm châu xem ra đả kích Bồ yêu rất lớn, yêu nhân kia lặng lẽ mất mấy ngày.

Sau Bồ yêu tới đề ra rất nhiều thứ có thể kiếm tiền, tất cả đều được Tả Mạc tràn đầy cảm thông nhưng lại kiên quyết bác bỏ.Cảm thông thì cảm thông, hành động xin đừng phiền, Tả Mạc còn nghiêm lệ cảnh cáo Bồ yêu.

Tả Mạc trước dùng nhị sư bá dọa nạt, thấy không có hiệu quả, lập tức đổi dùng tinh thạch dọa nạt, lập tức kiến hiệu.

Bồ yêu là đại hộ ăn tinh thạch, Tả Mạc cũng không biết nhiều tinh thạch như vậy Bồ yêu dùng sao cho hết.

Nhưng rất hiển nhiên, Bồ yêu có nhiều hơn một dạng tiêu xài dùng tinh thạch - tiến kiếm động.

Bồ yêu đối với âm khí khát vọng cực độ, mà một dải này, chỉ kiếm động mới có.Tả Mạc cảm giác có chút như nuôi sủng vật.Lần thứ hai tới ngọn Vọng Dương, kiếm ý trong nền đất chung quanh lều tranh tựa như biết được hắn, hoàn toàn tan biến không thấy."

Nhị sư bá."

Hắn hô."

Tiến vào đi."

Lời Nhị sư bá băng lạnh từ cửa gỗ sau truyền tới.Tả Mạc tựa như nhìn đến sau cửa gỗ, nhị sư bá ngồi thẳng, thân hình như núi lớn, bóng đen dưới đầu chụp lấy hắn.

Còn mình nhu nhược vô cùng ngửa mặt ngẩng đầu, chỉ thấy trong bóng đen mờ trên đỉnh đầu, một đôi con ngươi lóe hàn quang, lành lạnh chăm chú nhìn hắn.Tả Mạc không nhịn được rùng mình một cái, cố bỏ đi ý nghĩ lung tung, định định tâm thần, hắn đẩy cửa ra, lấy hết dũng khí đi vào."

Ngồi."

Nhị sư bá không mở mắt, lão giống như lần trước, ngồi trên bồ đoàn.

Ánh nắng chiếu xuống từ lỗ thủng trên mái lều tranh, rải trên người lão.Tả Mạc nhìn vào bồ đoàn trước mặt nhị sư bá, cẩn thận ngồi xuống, làm ra hình dạng cúi đầu cung thính."

Từ hôm nay trở đi, ta dạy bảo ngươi." sư bá Tân Nham thân hình khô gầy, nhắm mắt ngồi ngay tại đó, nhưng khí thế nặng tựa ngàn quân, ép tới Tả Mạc gần như thở không nổi.

Giọng lão nói chuyện cũng không lớn, nhưng là rơi vào tai Tả Mạc, lại như thiên lôi cuồn cuộn."

Dạ."

Tả Mạc yếu ớt ứng thanh.

Hắn đến giờ cũng không rõ, sư phụ chưởng môn bọn họ vì đâu đột nhiên nghĩ đến chuyện ném hắn cho nhị sư bá này."

Bản môn tu kiếm, tịnh không nặng thân thể, nhưng ngươi trời sinh yếu ớt, tiên thiên không đủ, phải bắt đầu trước từ thân thể."

Sư bá Tân Nham không mở mắt, ngữ khí nhàn nhạt lại mang theo cảm giác áp bách cường liệt, tuyên bố bắt đầu cuộc sống bi thảm của Tả Mạc.Thế núi núi Vô Không cũng không tính hiểm trở, nhưng sơn đạo vòng vèo quanh co dài dòng, đi bộ, muốn đi lên cũng mất gần ba giờ.Đệ tử ngoại môn Vô Không kiếm môn đột nhiên phát hiện, sư huynh Tả Mạc mỗi ngày đều men theo sơn đạo, thở hổn hển, mồ hôi đẫm lưng, sấp sấp ngửa ngửa.

Không quá mấy ngày, trên lưng sư huynh Tả Mạc còn thêm cái ba lô, vẫn là sấp sấp ngửa ngửa, thấy sư huynh gian nan vô cùng tại sơn đạo chuyển bước, một vài đệ tử ngoại môn nghĩ giành chút cảm tình, lại bị sư huynh Tả Mạc mắng tát nước vào mặt.

Tất cả đệ tử ngoại môn trên dưới tìm không ra manh mối, chẳng lẽ sư huynh thích tự ngược?Tả Mạc mỗi ngày ngay cả muốn khóc cũng có, đâu còn tâm tình bằng mặt bằng lòng với những người khác.Tại chỗ cao nhất đỉnh núi, sư bá Tân Nham đón gió mà đứng, xa xa cúi nhìn giám sát hắn, hắn không dám có nửa điểm lười biếng trốn tránh."

Biện pháp ngốc như vậy, sư bá phế vật của ngươi thế mà lại dùng biện pháp ngốc như vậy."

Bồ hạnh tai nhạc họa líu lo không ngớt.Tả Mạc cắn răng nhấc chân, hắn toàn thân mồ hôi ướt đẫm, chân trần của hắn giẫm trên bậc đá sơn đạo, đều lưu lại một dấu chân ướt.

Hắn không để ý Bồ yêu, không phải sợ nhị sư bá phát hiện, mà là không có khí lực nói chuyện.

Hiện tại nghĩ đến những kiệu phu luyện thể dưới chân Đông Phù kia, trong lòng hắn chỉ hận chính mình vì sao không đi học luyện thể?

Hắn mỗi một bước, đều là cắn răng gượng chống, nếu giữa đường dừng lại nghỉ ngơi, như vậy là bằng với muốn trốn, dẫn đến trừng phạt gấp bội.Nhãn thần của nhị sư bá thật là khủng bố, cách xa như vậy, thế mà còn có thể nhìn rõ như vậy.

Mỗi lần nghĩ đến, trong lòng hắn vô số lần kêu rên, nhị sư bá, ngài nhàn như vậy sao, suốt ngày giữ cuốn tiểu nhân vật như ta, chả thu được cái gì!Ngài không phải đả tọa này..

Ngài không phải tu kiếm này...

Ngài không phải luyện khí này..."

Có muốn ta dạy ngươi một pháp môn luyện thể không?"

Bồ yêu hắc hắc cười nói: "Nói đến luyện thể, ma mới là tổ tông.

Những thứ luyện thể kia của tu giả các ngươi, toàn đều là học từ đám ma ra cả, cố tình học nhưng lại không giống.

Hắc hắc, là minh hữu sâu sắc với ma, ta có truyền thừa luyện thể cao thâm, dạy là biết, suốt đời được lợi, tuyệt không tác dụng phụ..."

Tả Mạc lười đế ý đến gã, hắn cố cắn răng, dùng hết lực lượng toàn thân, từng bước tiến trước.Bồ yêu cười đến càng khoái.Trên đỉnh sườn đông, tiểu Quả nhìn vào sơn đạo uốn lượn, sư huynh Tả Mạc từng bước gian nan vô cùng leo lên, trong lòng tràn đầy cảm động, nắm chặt nắm tay trắng nhỏ, khuông mặt quả táo đầy nét kiên định.Sư huynh lợi hại như vậy, còn khắc khổ cần cù phấn đấu như thế, tiểu Quả cũng phải nỗ lực thật tốt!Nàng quay mình trở về, quyết định hôm nay tu luyện gấp bội!Nếu Tả Mạc biết cách nghĩ tiểu Quả, nhất định sẽ hướng thiên bi thiết: "Anh đây là bị bức!"

Thực tế, hắn giờ đại não một mảnh trắng xóa, sau khi thể lực bị ép kiệt, phản ứng cùng tư duy sẽ trở nên trì độn.

Đoạn nửa sau leo núi, toàn bộ đều là hành vi cơ giới vô thức, ngay cả Bồ yêu nói cái gì, hắn cũng nghe không rõ.Khi hắn cuối cùng leo đến đỉnh núi, nhị sư bá một lời không nói, xách hắn lên, bay tới Hành Phương viện.Trong viện, một cái nồi sắt lớn ở trên có thùng gỗ lớn, trong thùng gỗ đựng đầy dịch đen nhánh, mùi dược vị đậm đặc xa gần có thể biết.

Hứa Tinh thủ bên thùng gỗ, tháy nhị sư bá xách theo Tả Mạc đến, lập tức nhóm bếp.Tân Nham sư bá một lời không phát tiện tay ném Tả Mạc vào thùng gỗ, lập tức phiêu diêu rời đi.Tõm, Tả Mạc như một đám bùn nhão, bị chuẩn xác ném vào thùng gỗ.

Nước thuốc sôi nóng khiến đồng tử hắn đột nhiên trợn tròn, phát ra một tiếng hít khí tiêu hồn, Hứa Tinh thủ ở bên trước là mặt ửng đỏ, sau là cảm thông vô cùng nói với Tả Mạc: "Sư huynh, hôm nay thuốc nước tổng cộng mất một viên tinh thạch cấp ba, viện chủ nói, ghi vào sổ, để huynh trả sau."

Tả Mạc vẻ mặt chịu đựng gật đầu – bây giờ quá nóng!Dịch thuốc mỗi ngày mình còn phải bỏ tiền, này cũng quá ác độc!

Đây không phải là cưỡng bách mình mắc nợ sao?

Chẳng qua liên tục mấy ngày, Tả Mạc cũng biết phản kháng không thành, chỉ có thể nghiến răng nhận.

Lại thêm hiệu quả của loại dịch thuốc này cũng rất rõ rệt, nếu không có nó, Tả Mạc khẳng định không cách nào hoàn thành lượng huấn luyện nhị sư bá an bài, vật tất phải chịu trừng phạt càng thêm khủng bố.Có lúc, Tả Mạc cũng có loại ảo giác, kỳ thực nhị sư bá cùng sư phụ là có âm mưu...Hứa Tinh càng thêm đồng tình đề tỉnh Tả Mạc: "Sư huynh, tôi phải thêm lửa!"

Không lâu sau, tiếng kêu thảm như mổ heo vang vọng tại Hành Phương viện, đám nữ đệ tử làm việc ở cửa viện không ai không đồng tình quay đầu nhìn một cái, đây đó nhìn nhau, dị khẩu đồng thanh cảm khái một câu: "Thật đáng thương!"

Rồi lại vùi đầu tiếp tục công việc của mình.Tắm dược xong, Tả Mạc như mộng du về đến Tây Phong tiểu viện, ác mộng một ngày cuối cùng đã kết thúc.Hắn rất muốn ngoẹo đầu mà ngủ, đầu xương toàn thân như muốn rời khung, nhưng hắn còn cắn răng kiên trì đến thạch thất đả tọa.

Thai tức luyện thần đối với việc khôi phục thân thể không có chỗ nào tác dụng, nhưng dưỡng tâm an thần, hiệu quả cực tốt.Tả Mạc rất hoài nghi, nếu không có Thai tức luyện thần, bản thân không mệt chết, cũng phát điên.Hắn nhập định rất nhanh, thời gian cũng qua nhanh.

Hắn mở tròng mắt ra, toàn thân y nguyên đau nhức, nhưng là cái cảm giác đại não một mảnh trắng xóa lại không có, thật giống như thân thể lần nữa được hắn khống chế.

Dược tắm là sư phụ phối dược, nghe nói càng mệt, dược lực lại có thể càng bồi bổ cơ thể.Mang theo mấy phần lưu luyến mà phải chịu đứng dậy, hắn giờ phải trước mặt trời mọc chạy tới ngọn Vọng Dương, nếu đến trễ, chính mình sẽ rất thảm.

Lúc này bên ngoài sắc trời cũng chưa, một mảnh đen kịt, sơn đạo còn toát ra hàn khí.Dính cùng bóng đêm, Tả Mạc nhanh chóng hướng ngọn Vọng Dương chạy tới, trên đỉnh đầu sao trời lấp lánh.Trong cuồng bôn hóng gió Tả Mạc giờ chỉ có một ý nghĩ, ấy chính là này ác mộng sớm kết thúc chút!

Hắn vô cùng hoài niệm cuộc sống làm ruộng luyện đan trước kia, ngay cả tại giữa sông luyện kiếm, cũng dễ hơn rất nhiều so với cái này.

Hắn giờ gần như đếm ngón tay từng ngày trôi qua, mà khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng nhất là, trước khi đi sư phụ nói, phải làm cho nhị sư bá bằng lòng trước...Nhị sư bá bằng lòng...Hắn có vô số lý do để tin rằng, trong con mắt khủng bố của nhị sư bá, vừa rồi mới là bắt đầu.Trong lúc Tả Mạc trải qua đoạn cuộc sống bi thảm không cùng, Đông Phù lại đã phát sinh một chuyện đại sự kinh thiên, Đông Phù chấn động!Chương 75 : Sương khóiConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.LookluckĐông Phù điện, ánh mắt mọi người ngưng trọng, sắc mặt mỗi người xanh đen, trong đó trên thân mấy người ẩn ước có thể thấy vết thương.Trước mặt bọn họ, thi thể Viên Lạp an tĩnh nằm đó, lộ ra sắc xám tro quỷ dị.Trong mắt Vân Hà tiên tử thuần một vẻ bi thương, nàng xưa nay trầm ổn trong lòng cũng không khỏi sợ hãi.

Vì tra tìm vết tích yêu ma có thể khiến sao hiện ban ngày, bọn họ luân phiên đi quanh Đông Phù tra thám.

Nhưng không ai ngờ được, hôm nay bọn họ lại gặp mai phục.Đây tuyệt đối là một trường mai phục thiết kế tỉ mỉ, mục tiêu của đối phương là Viên Lạp.

Đối phương số lượng đông đảo, kẻ kẻ mang mặt nạ, tu vi kinh người, mà lại tổ chức cực kỳ nghiêm mật, Viên Lạp gần như chỉ một đối chiêu đã bị giết.

Lúc đó Vân Hà tiên tử mới rời xa Viên Lạp một xíu, nếu không phải đương trường nàng không chút do dự ném ra âm lôi châu vừa luyện chế thành công, nàng đương trường bị cuốn vào trong công kích của đối phương.

Chỉ bằng vào âm lôi châu, nàng khó mà lại hiểm tránh được một kiếp."

Đối phương là kẻ nào?"

Thiên Tùng tử sắc mặt xanh đen, làm người chấp chưởng Đông Phù, có người tại địa bàn của lão công nhiên tập kích khách nhân của lão, không nghi ngờ là gì là trần trần trụi trụi khiêu hấn với lão.Vân Hà tiên tử định định tâm thần, lòng còn sợ hãi nói: "Không biết, đối phương không dùng phi kiếm, dùng toàn là ngũ hành la yên, trận pháp phối hợp cũng khá cao minh."

"Ngũ hành la yên?"

Hà lão hơi kinh ngạc ngẩng đầu, lão hôm nay không đi.

Lão trầm ngâm nói: "Ngũ hành la yên phần lớn là tán tu, thứ này không dễ kiếm.."

"Cái này chỉ sợ không chính xác."

Lúc này Văn Thiết tán nhân trầm giọng mở miệng: "Đối phương cực có khả năng cố ý làm loạn quan sát của chúng ta.

Ngũ hành la yên tuy sưu tập không dễ, nhưng trên chợ cũng ngẫu nhiên có thể mua, nếu có lòng sưu tập, cũng tịnh không phải không khả năng.

Mục tiêu của đối phương là Viên tiên sinh!

Mục đích của bọn họ đã khiến chúng ta suy nghĩ, vì đâu bọn họ lại đặt mục tiêu vào Viên tiên sinh?"

Đang ngồi đều là người lõi đời, tâm tư thông minh, Thiên Tùng tử lập tức ý thức được, tiếp lời nói: "Đối phương không muốn chúng ta truy tra chuyện sao hiện ban ngày!"

"Đúng, điểm này là căn cứ suy đoán."

Hà lão cũng mở miệng: "Nếu là đám kia định nước đục thả câu, xông lên kiếm tiện nghi, bọn họ ngược lại phải hy vọng chúng ta tìm đến con yêu ma kia, sau đó nửa đường cướp đi.

Kẻ nào không muốn chúng ta tìm ra yêu ma kia?"

"Yêu ma kia?"

Vân Hà tiên tử đột nhiên mà kinh: "Hoặc là đồng đảng của yêu ma đó!"

Những người khác quay mặt nhìn nhau, sắc mặt lập tức trầm trọng vô cùng.

Kẻ tập kích bọn họ, là một đám người, rất hiển nhiên không phải là con yêu đã thụ thương kia, khả năng là đồng đảng yêu ma cực lớn.

Bọn họ trước đây, cho là chỉ có một con yêu ma bị thương, mọi người đều không quá khẩn trương.

Bọn họ xem ra, bằng vào lực lượng nhiều cao thủ kim đan kỳ như vậy, tiêu diệt một con yêu ma thụ thương chẳng phải là dễ như trở bàn tay?Ai cũng không nghĩ tới, thế cục nhanh chóng biến thành đan xen phức tạp.

Chuyện sao hiện ban ngày căn bản lừa không được người, phần lớn tu giả hy vọng có thể săn giết yêu ma điên cuồng vân tập Thiên Nguyệt giới.Một con yêu ma cao cấp thụ thương, cũng ý vị như vô số tinh thạch, vô số pháp bảo!"

Thế nào mà có tu giả nương nhờ yêu ma!"

Văn Thiết tán nhân giận dữ.Hà lão ngẩng đầu, nói một câu: "Vì sao không thể là một bầy yêu ma?"

Lời vừa nói ra, Đông Phù điện lớn như vậy lập tức lặng tanh không tiếng động.Vân Hà tiên tử tâm thần mệt mỏi về đến chỗ ở, tiểu Hoàn nhìn thần sắc tiểu thư như thế, lại là đau lòng lại là kinh khủng nói: "Tiểu thư, nếu không chúng ta trở về đi, chuyện ở đây thật quá dọa người!"

Vân Hà lộ ra vẻ cười khổ: "Giờ có thể trở về sao?

Việc này nếu không có gì công đạo, thật có lỗi với cái chết của Viên tiên sinh."

Tiểu Hoàn cắn chặt miệng môi, kiên nghị nói: "Vậy tôi đi tìm âÂm châu cho tiểu thư!

Tiểu thư nếu có thêm mấy viên âm lôi châu, cũng không sợ bọn họ!"

"Nha đầu ngốc!"

Vân Hà sờ lên đầu tiểu Hoàn, mang mấy phần cưng chiều nhẹ nhàng nói: "Nhặt tiện nghi một lần, nào có thể ngày ngày chỉ nghĩ đi lượm tiện nghi?"

"Nhưng tôi lại chẳng giúp tiểu được thư cái gì!"

Tiểu Hoàn trong mắt dâng lên một đoàn hơi nước, hai người tên là chủ bộc, kỳ thực tình như tỷ muội."

Tiểu thư nhà ngươi sao yếu như vậy được?

Ta tốt xấu gì cũng là kim đan kỳ!"

Vân Hà lập tức vội an ủi tiểu Hoàn, nhưng lòng vẫn không thấy đáy, câu nói kia của Hà lão, vẫn quanh quẩn trong lòng nàng.

Thế cục Đô Thiên Huyết giới bại hoại, nàng có biết, nhưng là bại hoại đến cỡ nào, nàng tịnh không rõ.

Nhưng nếu thật sự có yêu ma lẩn vào đến Thiên Nguyệt giới, vậy thế cục kia đã bại hoại đến bước nào?Ngoài phòng không biết lúc nào nổi cơn mưa phùn, qua song cửa, nhìn tới dãy núi mờ mịt xa xa phủ trong mênh mông mưa nhỏ, Vân Hà trong lòng khói sương khó tán.Tả Mạc suy đoán hoàn toàn chính xác, cuộc sống bi thảm của hắn, mới chỉ bắt đầu.

Lời Hà lão đề tỉnh, lại thêm Tả Mạc hôn mê khéo quá hóa vụng, cũng trở thành tiếng chuông cảnh báo đám Bùi Nguyên Nhiên.

Thiên tài có thiên phú, chỉ có sống sót, mới có khả năng trở thành cao thủ chân chính.

Trong con mắt đám Bùi Nguyên Nhiên Thi Phượng Dung, Tả Mạc không thiếu thiên phú, thậm chí bọn họ còn cảm giác được, Tả Mạc có thể còn những thiên phú khác chưa lộ ra.

Nhưng là, thể chất ốm yếu của hắn cực có khả năng hạn chế hắn phát triển, chết yểu quá sớm loại chuyện không muốn này, cực có khả năng phát sinh trên người hắn.So ra, về phương diện này Vi Thắng đơn giản mạnh hơn nhiều, bọn họ hoàn toàn không cần bận lòng.Mãi cho tới khi phát lộ, đám Bùi Nguyên Nhiên mới phát hiện cách nghĩ của bọn họ vừa bắt đầu đã có sai lầm.

Đối với dạng nhân tài toàn năng như Tả Mạc, tu kiếm cũng không trọng yếu, trọng yếu nhất là giữ mạng.

Cùng với việc bồi dưỡng hắn thành một kiếm tu nửa mùa, xa xa không bằng bồi dưỡng hắn thành con rùa ngoan cường sống sót.

Toàn thượng tầng Vô Không kiếm môn sa vào chuyện xét lại tập thể, thế là, Tân Nham tự thân xuất mã.Do đó có thể thấy coi trọng của Vô Không kiếm môn đối với Tả Mạc!Kinh qua đoạn thời gian tu luyện ác mộng, thân thể Tả Mạc hiện nay đích xác mạnh hơn không ít, tuy trông còn hơi gầy, nhưng trên thân còn có chút thịt.

Tu luyện cường độ cao cùng nước thuốc cùng chăm sóc, hắn cũng dần dần thành thói quen.Đáng tiếc, Tả Mạc đến hiện tại vẫn còn không rõ sư phụ bọn họ đến cùng là nghĩ thế nào.

Nhưng là sư bá Tân Nham tự thân tọa trấn, cố nhiên khiến hắn "được sủng mà kinh", cũng khiến hắn kêu khổ cả ngày!

Trong các trưởng bối, sư bá Tân Nham là không luận tình nhất, là vị Tả Mạc sợ hãi nhất.Nếu là sư bá Diêm Nhạc thì tốt biết mấy, Tả Mạc có khi không kìm mơ mộng.Trong lều tranh, Tân Nham ném cho Tả Mạc một tấm ngọc giản, rồi dẫn hắn tới một sơn cốc sau núi.

Chỗ sơn cốc này Tả Mạc trước đã đi qua, rõ ràng vừa được người cố gắng thu dọn, một phù trận bắt mắt tại đáy cốc.

Tân Nham không nói hai lời, lập tức ném Tả Mạc vào trong phù trận."

Sư bá, này...

Đây là cái gì?"

Tả Mạc lòng hơi hoảng hỏi.Tân Nham sư bá không để ý tới hắn, phiêu phiêu rời đi.Tả Mạc trong lòng run rẩy nhìn xung quanh, nhưng xung quanh không có tình huống gì, lòng hắn mới dần dần an tĩnh.

Chẳng lẽ là cái phù trận cường thể kiện phách gì đó?

Có đồ tốt thế này, sao không sớm chút lấy ra?Nửa ngày, phù trận cũng không có gì động tĩnh.

Nhưng Tả Mạc cũng không dám tự tiện chạy ra ngoài phù trận, sư bá ném hắn tới nơi này, hắn lại chạy ra, kết quả sẽ rất thảm.

Hắn dứt khoát bắt đầu xem tấm ngọc giản sư bá cho hắn.Bên trong ngọc giản ghi chép một môn tâm pháp luyện thể, tên là Kim cương vi ngôn.

Tả Mạc có chút kinh sợ, từ tên gọi mà xem, tuyệt không giống tâm pháp bản môn, mà lại giống những tâm pháp thiền tu.

Sư bá lấy từ đâu tới?

Không biết có phải do lúc trước có hai năm làm đệ tử ngoại môn gian nan giành ngọc giản, hắn đối với ngọc giản, đặc biệt là ngọc giản ghi chép những thứ mới lạ, có sự ham thích tự nhiên.

Mà không phải tiêu phí điểm cống hiến lại có thể kiếm được một bộ tâm pháp, Tả Mạc cuối cùng có cảm giác những đau khổ cũng không uổng phí.Hắn hiếu kỳ tiếp tục xem tiếp.Quả nhiên là môn tâm pháp thiền tu, tâm pháp thiền tu đại đa số giản đơn, yêu cầu thiên phú thấp nhất, nhưng đối với tâm tính nghị lực lại yêu cầu khá cao.

Môn tâm pháp này cũng thế, không có quá gì phức tạp, nhưng luyện tập phải kiên trì.

Nếu có thể tu luyện lâu dài, thân thể sẽ như kim thạch, còn nếu có ngộ tính, cảnh giới cuối cùng là thân thể trở thành kim cương bất diệt.Đương nhiên, Tả Mạc là chế nhạo chuyện này.

Dạo này, vô luận là ngọc giản gì, đều sẽ quảng cáo chính nó có bao nhiêu lợi hại, lại giống như cái đạo lý Bồ yêu luôn quảng cáo mình là Thiên yêu vậy.Nhưng, đối với những lời trong Kim cương vi ngôn nói phi kiếm tầm thường khó thương, thật khiến Tả Mạc động tâm.

Không quản lúc nào, bảo mạng đều là chuyện cần nhất.

Mà nếu tiểu thành, yêu ma khó cận thân, vạn tà bất nhiễm.

Tả Mạc đột nhiên phát hiện, sở học của mình xem ra càng lúc càng hỗn tạp."

Loại này đồ seconde hand này, thế mà cũng lấy ra."

Không biết Bồ yêu chui ra từ lúc nào, vừa khinh bỉ vừa lạnh lẽo nói."

Hàng sida?"

Tả Mạc giương giương tấm ngọc giản: "Ngươi có sao?"

"Ta chỉ giữ tinh phẩm!"

Bồ yêu vênh váo nói."

Lại giống như âÂm châu?"

Tả Mạc cười lạnh.Bồ yêu lập tức giống như quả bóng xì hơi.

Chuyện âÂm châu đã trở thành vũ khí đả kích mạnh nhất của Tả Mạc, Bồ yêu mặc nhiên hoàn toàn không có phản bác gì.

Nhưng khi hắn liếc phù trận chung quanh, lập tức cười hắc hắc.Tả Mạc bị hắn cười tâm lý có hơi khó chịu, nhịn không được hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Con ngươi đỏ lòm màu máu của Bồ yêu thấu ra vẻ hạnh tai nhạc họa quỷ dị, loại nhãn thần này Tả Mạc quá quen thuộc, dạo này hắn thấy quá nhiều.

Tả Mạc không khỏi nổi lên dự cảm không tốt."

Ngươi thong thả hưởng thụ nhá."

Bồ yêu tràn đầy đắc ý nói, nói xong lần nữa chui vào trong ý thức hải của Tả Mạc.Tả Mạc càng cảm thấy phát sợ, nhìn phù trận chung quanh, trong lòng thấp thỏm.

Chẳng lẽ phù trận này không phải là phù trận để cường thân kiện thể?Nhưng vào lúc này, đột nhiên chung quanh dâng lên sương mù nhàn nhạt, Tả Mạc nhìn rất rõ, những sương mù này đều là do phù trận tán phát ra.

Hắn lập tức khẩn trương, bắt đầu rồi sao?Sương mù nhanh chóng tràn khắp, xung quanh Tả Mạc rất nhanh vươn tay không thấy ngón, hắn càng cẩn thận dực dực.Xuy!Một đạo kiếm mang đột nhiên từ trong sương mù chui ra, bắn tới Tả Mạc!Sớm đã nghiêm mật chờ đợi Tả Mạc lập tức vội biến chỉ thành kiếm, một đạo kiếm mang rời tay mà ra, chuẩn xác kích trúng đạo kiếm mang đang hướng hắn bay tới.Binh!Quang mang hơi lóe, hai đạo kiếm mang đồng thời tắt ngúm.Còn chưa đợi Tả Mạc phản ứng, xuy xuy, lại là hai đạo kiếm mang, từ trong sương mù chui ra!Tả Mạc không dám chậm trễ, giương tay hai đạo kiếm mang.Xuy xuy xuy xuy!Bốn đạo kiếm mang từ bốn phương tám hướng bắn về Tả Mạc.Tả Mạc trái thiếu phải hụt, nhếch nhác bất kham.Kiếm mang tăng thêm với tốc độ kinh người, nhanh đến mức ngay cả phản ứng Tả Mạc cũng phản ứng không đi nổi.Khi kiếm mang đâm vào thân thể, sự thống khổ bị kim châm khiến hắn phát ra ngao một tiếng kêu thảm, cuối cùng Tả Mạc triệt để minh bạch, cái chết tiệt này là cái phù trận gì!Chương 76 : Kiếm trận luyện thểConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.LookluckKiếm trận!Hóa ra đây là một kiếm trận!

Nhưng chết tiệt, sư bá ném mình vào kiếm trận làm gì?

Tả Mạc đột nhiên nghĩ đến tấm ngọc giản trong tay.

Nếu như cơ thịt trên mặt hắn không phải cứng nhắc, vậy hắn hiện tại nhất định là trắng bệch!Luyện thể!Dùng kiếm trận luyện thể, đây là phương pháp kẻ hỗn đản nào nghĩ ra vậy?

Tả Mạc ngay cả ý muốn giết người cũng có.

Hắn không ngốc, kỳ thực khi hắn nghĩ đến tấm ngọc giản Kim cương vi ngôn trên tay, hắn lập tức minh bạch.

Những kiếm mang này cái cái nhỏ mịn, tịnh không trí mạng, nhưng là chém trên thân, đau đớn vô cùng.Phi kiếm tầm thường khó thương...Tả Mạc bỗng nghĩ đến câu nói này, tâm can lập tức run rẩy, chẳng lẽ là trước dùng vô số phi kiếm chém qua, sau luyện ra da dày, rồi luyện thành phi kiếm tầm thường khó thương?

Cái cách nghĩ đáng sợ này lập tức khiến trước mắt hắn suýt chút tối sầm, nhưng hắn ẩn ẩn cảm giác được, cách nghĩ này cực có khả năng là sự thực.Đợt mưa kiếm thứ nhất, Tả Mạc chịu bảy nhát, đau đến mức hắn hướng trời ngao ngao rú.Nhưng may lúc này, kiếm trận cho hắn cơ hội thở dốc, sương khói nhàn nhạt tán đi.

Tả Mạc lại không có nửa điểm buông lỏng, hắn nhanh chóng lấy ra Kim cương vi ngôn, nếu đoán khôn sai, đợt mưa kiếm tiếp theo, rất nhanh lại đến.Thói quen sư bá Tân Nham như kiếm của lão, là không cho người cơ hội thở dốc.Tả Mạc bất hạnh lại đã đoán đúng!Hắn cố nắm được từng điểm nội dung, đợt mưa kiếm thứ hai lại bắt đầu.Hắn không cố được, kiếm mang trên tay mạnh mẽ liên phát.Nào sợ hắn lĩnh ngộ kiếm ý, đợt mưa kiếm thứ hai, hắn cũng chịu mười hai nhát.Lần này hắn không rên rỉ, trong lòng lầm bầm nguyền rủa sư bá, nhưng không chút chần chừ bắt đầu vận Kim cương vi ngôn, nếu trước lần mưa kiếm thứ ba tới, không thành công vận chuyển món đồ này một lần, thì cứ đợi bị chém trát thành tổ ong đi.

Đợt mưa kiếm thứ hai mới vừa rồi, hắn đã chống đỡ không nổi, mười hai nhát, nhát nhát đau tận xương tủy.May mà Kim cương vi ngôn ngôn ngữ dễ hiểu, công pháp vận chuyển cũng giản đơn, tại trước khi đợt mưa kiếm thứ ba tới, Tả Mạc cuối cùng đã vận lên kim cương tâm pháp lần thứ nhất.

Chỉ thấy toàn thân hắn lộ ra một tia kim sắc nhàn nhạt, còn chưa kịp tự khen thưởng mình một cái, đợt mưa kiếm thứ ba âm thầm mà tới.Giống như mưa trên lá chuối, tiếng lốp bốp không dứt bên tai, quả nhiên đau đớn giảm chút ít.

Nhưng đợt mưa kiếm này dày đặc hơn trước hai ba lần, nào sợ Tả Mạc có kim cương tâm pháp, cũng bị phát mộng.Không biết chịu bao nhiêu nhát, trong mơ mơ hồ hồ hắn chỉ có thể nghe được tiếng Bồ yêu cực kỳ sướng khoái hoan hỉ cuồng tiếu.Khi sư bá Tân Nham xách theo Tả Mạc bị đánh thành đầu heo bay về Tây Phong tiểu viện, dọc đường đám đệ tử ngoại môn nhìn thấy một màn này, ào ào lộ ra vẻ thông cảm - sư huynh Tả Mạc thật đáng thương!

Cảnh sư huynh Tả Mạc mỗi ngày trên sơn đạo tự đánh ngược đãi chính mình như vậy, chuyện lại đó bọn họ đã thấy thành quen.Lời đồn tự nhiên là không tránh được.

Như cái gì sư huynh Tả Mạc đắc tội sư thúc Tân Nham, thế là sư thúc Tân Nham nổi giận dị thường, tự thân trừng phạt.

Còn có sư huynh Tả Mạc kỳ thực đang tu luyện một loại thần công tuyệt thế, loại tuyệt thế thần công này thảm liệt dị thường, một điểm này nữ đệ tử Hành Phương viện có thể làm chứng vân vân.Khi Tả Mạc ở trong tiểu viện của mình hồi thần trở lại, nghênh tiếp hắn là nhạn mỏ xám trên nóc nhà với ánh mắt chứa đầy thông cảm.

Tả Mạc tự giễu đứng lên, hắn cũng cuối cùng có thể có thời gian mấy ngày yên tĩnh.

Trước khi đi, sư bá nói, năm ngày sau ông lại tới.

Kiếm trận hiển nhiên không thích hợp dùng hàng ngày, hắn cũng cần thời gian để tu luyện Kim cương vi ngôn.

Nếu lần sau còn chưa có một điểm tiến bộ, sẽ chết rất thảm.Tâm pháp Kim cương vi ngôn có đôi chút tác dụng chữa thương, vận chuyển một đoạn thời gian, Tả Mạc cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu.

Điều này khiến hắn kinh sợ, tâm pháp trước kia hắn tu luyện, thoải mái nhất là Thai tức luyện thần, cái loại cảm giác không minh ấy, không cách nào nói rõ.

Khi Kim cương vi ngôn vận chuyển cảm giác tuy không có cảm giác khiến người mê say như khi tu luyện Thai tức luyện thần, nhưng là đối với kẻ chịu đủ thương tích Tả Mạc mà nói, cảm giác ấm áp dễ chịu không nghi ngờ càng thích hợp.Mà, lên tay càng thêm dễ dàng, Kim cương vi ngôn cũng không có chỗ nào trở ngại.

Không giống Thai tức luyện thần luyện khiến hắn gần như hộc máu.Sau hai canh giờ tu luyện, Tả Mạc toàn thân nhẹ nhàng vô cùng, vết thương trên thân cũng biến nhạt rất nhiều, điều này khiến hắn vui mừng quá đỗi.Hắn đi tới chỗ linh điền trong cốc, đau đớn vô cùng nhìn vào linh thảo trong linh điền.

Thiếu thời gian quản lý linh điền, một vài linh thảo phát triển kha khá, xem ra đều khô héo.

Tả Mạc hơi cắn răng, lập tức hái toàn bộ những linh thảo sớm thành thục nhưng héo úa xuống, hắn quyết định bán tất.

Trong linh điền còn lại đều là những linh thảo linh dược có sức sống khá ngoan cường.Khó được sư bá đại phát từ bi, có năm ngày nghỉ, Tả Mạc cuối cùng có thể thong thả một hơi.

Tuy biết tươi sáng là ngắn ngủi, sau năm ngày lại lần nữa tiến vào ác mộng, hắn vẫn còn tính toán sử dụng năm ngày này cho tốt.Nghe âm khuê, Tả Mạc ư ử ngâm nga, gối lên cánh tay, nhìn vào ngọc giản tiền bối Ngụy Nam lưu lại.Vừa trầm tĩnh lại, hắn không kìm được nghĩ tới việc kiếm tinh thạch!

Không biện pháp, đoạn thời gian trước ngày ngày tắm dược, hắn sớm đã vào giai đoạn nợ nần nghiêm trọng, nợ sư phụ lượng lớn tinh thạch.

Mà giờ hắn bị cấm bước vào phòng luyện đan, kim ô hoàn cũng luyện không thành, không có thu nhập.

Không chỉ như thế, thử nghiệm linh đan mới cũng không thể không đứt gánh.Hắn đột nhiên nghĩ đến thủy luyện pháp trong ngọc giản của Ngụy Nam tiền bối.Phương pháp luyện đan trong thiên hạ đếm không hết, trong đó hỏa luyện pháp phổ biến nhất, còn thủy luyện pháp, mộc luyện các loại, toàn là khá hiếm.

Sở học của Ngụy Nam tiền bối so với hắn hỗn tạp hơn nhiều, mà lại cực kỳ thiện dụng hoàn cảnh, sáng tạo ra giá trị lớn nhất, điểm độc đáo này khiến Tả Mạc bội phục không thôi.

Rất nhiều lúc, hoàn cảnh quanh thân luôn có các loại các dạng hạn chế, mà những hạn chế này đại đa là vô lực xoay chuyển, vậy làm thế nào để lợi dụng những điều kiện tịnh không ưu việt, để sáng tạo ra thành tích không tồi, điều này không nghi ngờ gì là hàm học vấn tương đối lớn.Trong thạch thất có một nguồn hàn tuyền, là nơi thủy luyện không tồi.

Đan dược luyện chế theo thủy luyện pháp đại đa số là âm hàn, đây cũng là giới hạn của thủy luyện so với những cách khác.

Nhưng đối với Tả Mạc mà nói, trước mắt hắn không sự lựa chọn khác.Trong ngọc giản của Ngụy Nam tiền bối ghi chép không ít bài phối dược linh đan thủy luyện, Tả Mạc lướt qua một lần, lựa ra vài dạng phối dược xem ra khá thích hợp với mình, đánh dấu lại.Xem ra mình phải đi Đông Phù một chuyến.Tuy nợ nần chồng chồng, nhưng hắn không cần phải lập tức trả, cho nên trong túi Tả Mạc còn có một chút tinh thạch.

Lại thêm bán sạch những linh thảo cũng có thể kiếm được không ít, hắn lần này không tính giao cho môn phái bán giùm.

Hắn tổng cộng có năm ngày nghỉ, đợi môn phái bán xong, mọi chuyện đã muộn.

Mà chuyện tự mình đi Đông Phù mua tài liệu, không thể để người khác biết, nếu sư phụ biết chính mình lén luyện đan, “hừ hừ” của sư phụ chỉ sợ lập tức phát uy.

Mà về phần hậu quả của bản thân, dùng đầu ngón chân cũng có thể thấy rõ được.Dịch dung tiềm hành, loại này Tả Mạc cũng dần dần mò ra môn đạo, có thể nói làm nhiều quen tay.Đoạn thời gian này thành quả rèn luyện cực kỳ rõ rệt, Tả Mạc có thể nói đi lại như bay, nào có nửa điểm bóng dáng cương thi ốm yếu năm xưa.

Hắn lần này đổi tướng mạo, đổi thành một gã tướng mạo bình bình.Đông Phù hắn rất thuộc, sản phẩm linh thảo trên tay cũng không tính tốt nhất, nhưng dẫu gì hắn cũng là linh thực phu, so với sản phẩm do tu giả phổ thông làm ra tốt hơn rất nhiều, cho nên rất nhanh bán sạch.

Hắn lại mua sắm một chút nguyên liệu thủy luyện.Chính sự xong rất nhanh, tâm thần hắn lập tức trầm tĩnh lại, bắt đầu nhàn nhã đi dạo.Tiểu Hoàn thần tình nôn nóng vạn phần, mỗi ngày nàng cơ bản thủ tại thị trường tự do, chờ đợi người ngày trước bán âÂm châu cho mình.

Về sau, nàng dứt khoát thuê một quầy hàng, bỏ tiền treo cao chiêu bài bắt mắt "Thu mua âÂm châu giá cao".

Nàng tin tưởng, nếu gã mặt vàng ngày trước nhìn thấy chiêu bài này, nhất định sẽ tìm đến với mình.Tiểu thư lần trước ngộ hiểm, trực tiếp dọa khiếp nàng.

Khi biết được tiểu thư là bằng vào âÂm châu chính mình lần trước mua mới thoát hiểm, nàng lập tức nghĩ làm sao mới có thể trợ giúp tiểu thư.

Chỉ cần mình lại có thể mua được âÂm châu, tiểu thư luyện chế thêm mấy viên âm lôi châu, vậy nàng cũng yên tâm chút.

Nàng cực kỳ hối hận, vì đâu mà ngày đó chính mình lại không mua thêm mấy viên?Nàng mỗi ngày đều thủ giữ, nhưng cũng không tìm được gã mặt vàng kia.Nghĩ đến đây, nàng lại không nhịn được nhìn vào một quầy hàng không xa, chủ cái quầy kia là một người trẻ tuổi, trên chiêu bài cũng viết "Thu mua âÂm châu giá cao".

Tiểu Hoàn hận đến ngứa răng, nàng nhận ra người trẻ tuổi kia, gã là đệ tử Văn Thiết tán nhân.Tiểu thư sử dụng âm lôi châu hiệu quả mấy người đều thấy, mà lại nguồn gốc âÂm châu, cũng không phải bí mật gì.Phương pháp luyện chế âm lôi châu, tịnh không chỉ có Vân Hà biết.

Thủ pháp ngưng kết âÂm châu sớm đã thất truyền, nhưng pháp môn luyện chế âm lôi châu cũng không khó tìm, mà, âÂm châu tịnh không chỉ giới hạn luyện chế thành âm lôi châu.Ba ngàn năm trước, có m Sát môn danh chấn một thời, am hiểu nhất ngưng kết âÂm châu, hơn nữa dùng âÂm châu luyện chế các loại thần châu.

Trừ âm lôi châu, còn có m Hỏa châu các loại.

Nhưng m Sát môn nổi tiếng nhất lại là trận Cửu thiên âm sát.

Trận Cửu thiên âm sát, là dùng ba ngàn sáu trăm viên thần châu các mầu, kết hợp với trận pháp mà thành.

Đây chính là thứ khủng bố truyền ngôn ngay cả tu giả phản hư kỳ cũng có thể giết chết.m Sát môn bình thường trừ bán ra âÂm châu, còn bán ra các loại luyện chế thần châu, liên quan, một chút pháp môn luyện chế không phức tạp, giống phương pháp luyện chế âm lôi châu, cũng dần dần lưu truyền đi ra.

Do âm lôi châu uy lực cường đại, mà lại luyện chế cũng dễ, cho nên rất nhiều tu giả đều tùy thân vài viên.Nhưng mà trong trường đại chiến cùng yêu ma ba ngàn năm trước, m Sát môn toàn môn trên dưới, gần như toàn diệt.

Pháp môn ngưng kết âÂm châu của m Sát môn cũng bị thất truyền, nhưng những phương pháp luyện chế âm lôi châu lại vẫn được lưu truyền xuống.Kỳ thực, trừ Văn Thiết tán nhân, những người khác cũng đang thu mua âÂm châu, chỉ là những người khác không giống Văn Thiết tán nhân trực tiếp làm, bọn họ phần lớn là thuê mướn vài người địa phương, thu mua âÂm châu.Đặc biệt cái thái độ không ra gì khi đệ tử Văn Thiết tán nhân nhìn sang tiểu Hoàn, khiến tiểu Hoàn càng thêm không thích."

Thật không biết xấu hổ!"

Nàng không biết mắng lần thứ mấy.

Nhưng tu vi đối phương cao hơn nàng, nàng không nhẫn không được.Đột nhiên nhảy ra ra một đám lớn người thu mua âÂm châu giá cao, đương nhiên khiến tam giáo cửu lưu của thị trường tự do chú ý.

Nhưng là, vô luận bọn họ nghe ngóng thế nào, cũng không biết âÂm châu đến cùng là thứ gì.

Có kẻ hơi lớn mật, thậm chí lấy một hạt châu giả mạo âÂm châu, kết quả trực tiếp bị đánh suýt tàn.Liên tục mấy ngày, đám địa đầu xà cũng biết những người này không dễ chọc, không người dám làm loạn.Cho nên khi Tả Mạc dạo đến thị trường tự do, nhìn thấy một mảnh liên miên không dứt như rừng rậm chiêu bài viết "Thu mua âÂm châu giá cao", lập tức mắt phát ngốc, đứng ngẩn đương trường.Chương 77 : CụcConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc ngốc ngốc nhìn vào từng phiến từng phiến chiêu bài trong thị trường tự do.Bồ yêu cực kỳ đắc ý, uất khí mấy ngày qua một quét sạch tinh, khoa trương vô cùng nói: "Ta nói rồi, âÂm châu là rất đáng tiền!"

Tả Mạc dần dần hồi lại thần, liếc mắt thấy tiểu cô nương lần trước mua âÂm châu của mình.

Tiểu cô nương tựa hồ có vẻ nôn nóng, chẳng lẽ nàng cần âÂm châu dùng gấp?

Tả Mạc không nhịn được suy đoán trong lòng.

Tiểu cô nương tâm địa lương thiện, ấn tượng của Tả Mạc với nàng rất tốt.Xem ra âÂm châu thật có diệu dụng.

Lần trước khi tiểu cô nương tới, cũng chỉ là vì hảo tâm mới mua một viên, lúc đó nàng hẳn cũng không nhận ra âÂm châu.

Tả Mạc trong lòng suy nghĩ.Tả Mạc không để ý đến Bồ yêu, đi tới trước mặt tiểu cô nương: "Cô thu mua âÂm châu?

Bao nhiêu một hạt?"

Nhưng lúc này, Bồ yêu đột nhiên trầm giọng nói: "Mau đi!"

Tả Mạc sửng sốt."

Ai có thể nghĩ đến, Đông Phù nho nhỏ này đích thật là tàng long ngọa hổ.

Ngay cả thứ tiêu thanh nặc tích không biết bao nhiêu năm như âÂm châu cũng xuất hiện."

Một giọng hơi sắc nhọn mang theo mấy phần cảm khái nói, nói chuyện là đạo nhân hoàng bào."

Đúng nha.

Khi ta biết được cũng kinh ngạc vạn phần."

Nam tử áo bạc nhàn nhạt nói, trong mắt chớp qua một tia nghi hoặc: "m Sát môn tiêu vong nhiều năm, sao lại có truyền nhân xuất hiện?"

"Chuyện truyền thừa môn phái, rất khó nói."

Đạo nhân hoàng bào hai mắt chằm chằm nhìn nam tử áo bạc: "Ngươi vì sao không tìm những người khác?"

Nam tử áo bạc thần sắc trấn định như thường: "Bọn họ?

Không đủ thành sự."

Đạo nhân hoàng bào đắc ý cười ré: "Không sai, trừ ngươi ta, còn lại đều hạng tầm thường, thành sự không đủ, bại sự có dư!

Nhưng ngươi có dám xác định, người bán âÂm châu kia thật sẽ xuất hiện?"

"Không xác định."

Nam tử áo bạc lắc đầu.Đạo nhân hoàng bào biến sắc, con ngươi đột nhiên thu nhỏ: "Ngươi giỡn bản tọa?"

Nam tử áo bạc không máy động: "Tin tức ta cũng chia cho ngươi.

Ngươi nếu cảm thấy vô ý, tùy thời rời đi.

Phương pháp ngưng kết âÂm châu, khiến ngươi đợi một chút, cũng là đáng."

Đạo nhân hoàng bào nhòm nam tử áo bạc hồi lâu, đột nhiên cười nói: "Nói đúng! m Sát môn năm đó có thể có danh lớn như vậy, dựa vào cũng không chỉ là ngưng kết âÂm châu.

Hắc hắc, nếu có thể tìm tới người này, tuyệt học m Sát môn, cũng rơi hết vào túi ngươi ta."

"Đừng cao hứng quá sớm."

Nam tử áo bạc nói: "Chỉ sợ người có chủ ý giống chúng ta không ít."

"Hừ, dám tranh cùng bản tọa, chắc sống chưa đủ phiền!"

Đạo nhân hoàng bào lạnh giọng nói."

Cẩn thận chút là hơn.

Ngay cả đám Minh Đào giới cũng bị người tập kích, còn bị thịt một đứa."

Nam tử áo bạc lần nữa nhíu lông mày.

Sự kiện này khiến gã cảm thấy khó hiểu, tuy trên miệng nói nhẹ nhàng, nhưng đối với đám Minh Đào giới kia, gã còn là khá kiêng dè.

Mà, gã còn cần Viên Lạp tìm ra con yêu ma kia, năng lực sở trường của Viên Lạp, gã khá rõ.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Viên Lạp thế mà bị kích vùi giết chết!Chuyện này cũng quấy rối toàn bộ kế hoạch của gã.Kẻ nào giết Viên Lạp?Đây rõ ràng là phục kích có mục đích, lập tức kéo mọi chuyện vào tình cảnh hỏng bét.

Viên Lạp bị giết, sư môn của gã nhất định nổi giận, mà giới chủ Minh Đào giới một nhà, cũng tất nhiên khó mà nhẫn nhịn loại hành vi này.

Chỉ sợ không lâu nữa, khẳng định sẽ có số lớn tu giả cao cấp tham dự sự kiện này.Như thế, bọn họ cũng lại mất đi cơ hội nước đục mò cá.Gã nắm bắt cực nhanh, thấy sự không thể, lập tức điều chỉnh phương hướng.

Mà chuyện Vân Hà tiên tử bằng vào một hạt âm lôi châu thoát một kiếp sớm đã truyền sôi sục tại Đông Phù.

Lập tức dẫn phát chủ ý của rất nhiều người, trong đó có gã.Nhưng vào lúc này, gã di một tiếng, ánh mắt đầu hướng tới nam tử đứng trước một quầy hàng."

Sao?"

Đạo nhân hoàng bào tinh thần khẽ rung: "Có phát hiện gì?"

"Hình như con cá nhỏ của chúng ta xuất hiện."

Nam tử áo bạc nhòm vị nam tử tướng mạo bình bình kia."

Nó?"

Thuận theo ánh mắt nam tử áo bạc, đạo nhân hoàng bào cũng nhìn đến Tả Mạc trước quầytiểu Hoàn, nhíu mày: "Một thằng nhóc trúc cơ kỳ, không có khả năng."

Nam tử áo bạc không chuyển ánh mắt, trực tiếp nói: "Tiểu cô nương kia là nha hoàn của Vân Hà tiên tử, lần trước âÂm châu là nàng mua được.

Nhiều quầy hàng như thế, người này không đến quầy hàng khác, mà trực tiếp đến quầy hàng của nàng, đáng ngờ."

"Không sai.

Đúng là đáng ngờ."

Đạo nhân hoàng bào lúc này cũng phác ra huyền cơ trong đó, ánh mắt quang mang rực rỡ.Chú ý tới một điểm này, tịnh không chỉ có hai người bọn họ.Vừa nghĩ đi Tả Mạc, sau lưng lại xuất hiện một người trẻ tuổi: "Các hạ muốn bán âÂm châu?

Không bằng bán cho ta, giá cả dễ nói."

Tả Mạc được Bồ yêu đề tỉnh lập tức phát hiện có rất nhiều ánh mắt tập trung trên thân chính mình, cả kinh, thầm hô không hay.

Âm châu có thể bán đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu cả bản thân mình cũng góp vào, việc này hắn không nguyện ý."

Ta cũng không có âÂm châu."

Tả Mạc thấy thế không hay, liền vội vàng giả ngốc: "Ta xem các ngươi ở đây treo nhiều ngày như vậy, rất hiếu kỳ.

Âm châu này đến cùng là bảo bối gì?

Lại đáng bao tiền?

Các ngươi có hàng mẫu không?

Có thể cho ta ngó qua?

Đến lúc ta gặp được cũng không lỡ một cơ hội phát tài."

"Thì sao?"

Gã trẻ tuổi cười lạnh nói: "Chuyện này các hạ vì đâu không đi hỏi ta, khăng khăng chạy đến chỗ nàng."

Tiểu Hoàn cũng nhịn không được nữa, mày liễu dựng đứng, giận nói: "Họ Tiết kia, ngươi có ý gì?

Dựa vào cái gì mà không thể đến chỗ cô đây?"

Gã trẻ tuổi này là đệ tử Văn Thiết tán nhân, tên gọi Tiết Vân, tiểu Hoàn vốn vẫn nhìn y không thuận mắt."

Tại hạ không có ý gì."

Tiết Vân cười lạnh nói: "Tại hạ chẳng qua là chân chạy thay sư phụ mà thôi.

Thứ tốt như âÂm châu, không thể để một cá nhân nuốt trọn."

Tả Mạc cười nịnh nói: "Vị này đại gia thật hiểu lầm, tại hạ thật không có âÂm châu."

Đối phương tu vi ngưng mạch kỳ, không phải mình một tu giả trúc cơ kỳ nho nhỏ có thể phản kháng.

Tả Mạc không ngốc, nếu là lúc này chính mình lấy âÂm châu ra, đó mới thật sự là đi đứt.

Đừng nói chắc chắn không lấy được tinh thạch, mà đối phương nhất định sẽ bức hỏi pháp quyết ngưng kết âÂm châu, nếu không, hôm nay chính mình chỉ sợ khó mà thoát thân."

Không có âÂm châu?"

Tiết Vân hừ một tiếng: "Phải để đại gia ta tìm qua mới biết được."

Tiểu Hoàn bỗng đứng trước Tả Mạc, tức giận nói: "Ngươi dám!"

Nàng cũng không dốt, nếu Tiết Vân không đến, nàng còn chưa chắc nhận ra Tả Mạc.

Tiết Vân nghi ngờ như thế, cũng khiến nàng không nhịn nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện tướng mạo người trước mắt này tuy khác người lần trước, nhưng hình dáng lại phi thường tương tự.Tiết Vân không thèm nhìn tiểu Hoàn: "Chỉ là một nha hoàn nhà ngươi, còn thật tự phong cho mình là nhân vật!"

Nói xong, nhìn cũng không liếc tiểu Hoàn, sải bước đi tới Tả Mạc.Tả Mạc vừa nhìn thấy khó mà thiện, lấy tốc độ yếu ớt đến đáng thương của mình, muốn chạy, chỉ sợ là trốn không nổi.

Vận khí hôm nay thật là hỏng bét!

Tả Mạc trong lòng cười khổ, quả nhiên là kiếm tinh thạch có nguy hiểm, cần thận trọng!

Nhìn vào kẻ ăn chắc được mình là Tiết Vân, Tả Mạc ánh mắt âm trầm xuống, sát ý trong lòng từng điểm tăng vọt.

Tu vi đối phương vượt hắn quá xa, hắn không nghĩ tới may mắn, nhưng xem đối phương kiên quyết, hắn quyết định cho đối phương một chút kinh hỉ.Hai mắt sít sao nhìn thẳng Tiết Vân, linh lực nội thể vận chuyển điên cuồng, chỉ chờ Tiết Vân đến gần, chào đón gã sẽ là kiếm chiêu mạnh nhất của Tả Mạc - Ly Thủy phần thiên!Nhưng vào lúc này, đột nhiên có người đá một câu: "A a, Văn Thiết tán nhân khó trách bất nhập lưu, nhìn đồ đệ lão ta là biết."

Tiết Vân sắc mặt đột biến, ánh mắt âm trầm, dừng bước, trầm giọng quát nói: "Là vị nào?

Khẩu khí lớn thật dọa người!

Sao lại dấu đầu lòi đuôi, không dám đi ra gặp người?"

"Chỉ bằng ngươi loại này hóa sắc, cũng muốn gia gia đi ra?"

Thanh âm phiêu hốt bất định, mọi người hoàn toàn không nắm được phương vị.

Tiết Vân cuối cùng biến sắc, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, gã vừa mới ngưng thần lắng nghe, thể mà y nguyên tìm không được phương vị của đối phương, xem ra tu vi của đối phương xa xa vượt quá gã.Ngay khi Tiết Vân mù mờ kinh hãi, một vệt bóng người phút chốc nhào hướng Tả Mạc."

Ngươi dám!"

Vài tiếng giận dữ không hẹn mà cùng vang lên.Kiếm quang tránh lướt, quang hoa chớp động, vài phi kiếm không hẹn mà cùng đâm về vệt bóng người kia!Tu vi những người này không ai không phải cao tuyệt kinh người, tuy mục tiêu không phải chính mình, nhưng trong kiếm quang hàm chứa kiếm ý lẫm liệt, y nguyên khiến Tả Mạc cảm thấy da thịt như bị cắt, hắn trong lòng không nhịn được cơn kinh hãi mù mờ.

Cho tới lúc này, hắn mới rõ ràng âÂm châu trông không lọt mắt kia, nguyên lai lại hàm chứa giá trị kinh người như thế!Bồ yêu thằng này trên tay quả nhiên còn có chút hàng, lúc nguy cấp thế này, nổi lên trong não hải Tả Mạc thế mà lại là ý niệm không đầu đuôi như thế.Kiếm quang thiên ti vạn lũ, diễm liễm như chức, lại không mảy may đả thương Tả Mạc.Mà cái bóng kia, tu vi cũng là bất phàm, một thanh phi kiếm xanh nhạt quang mang rực rỡ, hóa thành một quang lưới ở trước thân, miễn cưỡng ngăn trở vài phi kiếm, thân hình lại đột nhiên tan biến.

Y lấy một địch chúng, tự nhiên không phải đối thủ.Ngay khi mọi người vây công người này, một sợi thừng đỏ, lặng không tiếp cận Tả Mạc.Nam tử áo bạc phát hiện đầu tiên, hừ lạnh một tiếng: "Muốn ngư ông đắc lợi, không dễ như vậy!"

Vươn tay một chỉ, chỉ thấy một vệt ngân quang, trùng trùng va chạm sợi thừng đỏ sậm.

Sợi thừng đỏ sậm hiển nhiên không phải là thức tầm phàm, dập dờn như như nước gợn mấy cái, lập tức xóa ngân quang thành vô hình.Nam tử áo bạc cũng không nói nhảm, ngân câu tiểu kiếm của y, hóa thành một đạo ngân quang cực nhỏ, như rắn bạc leo cây, từng vòng quấn lấy sợi thừng đỏ sậm kia.Đạo nhân hoàng bào lại xoắn cùng bóng người vừa mới vồ Tả Mạc, người đó thân hình như vây trong tại một đám khói mù, thủy chung khiến người xem không rõ, thân hình biến hóa cực tận.

Mà đạo nhân hoàng bào hiển nhiên đã đánh ra chân hỏa, phi kiếm vàng kim như bầu trời trên không, quang hoa tung tóe, khiến người không thể nhìn rõ.

Mỗi một chiêu, đều là lồng lớn mở rộng, thế như ngàn quân!Không một cá nhân, có thể tiếp cận Tả Mạc cùng tiểu Hoàn.

Tiết Vân đáng thương, sớm đã bị những kiếm quang này xoắn thành vô số bùn nhão.Tiểu Hoàn sắc mặt tái nhợt vô cùng, thần sắc kinh hãi nhìn lên bầu trời.

Những kiếm quang kia, những pháp bảo kia, uy thế chúng phóng thích khiến nàng gần như đứng thẳng cũng khó.Lúc này nàng đột nhiên nhớ tới kẻ sau lưng có tu vi còn thấp hơn mình, cả chính mình cảm thấy ngăn cản cũng gian nan vô cùng, y sao chịu nổi?

Trong lòng tiểu Hoàn đã nhận định người này là kẻ lần trước bán âÂm châu cho mình, nghĩ đến chính mình kéo người khác vào tuyệt cảnh như thế, trong lòng nàng không khỏi sinh ra hổ thẹn.Nàng sắc mặt trắng bệch quay đầu lại, nhìn người đang cúi thấp đầu phía sau, hai tay đều giấu trong tay áo.Tựa hồ nhận ra ánh mắt của nàng, người đó đột nhiên ngẩng đầu, khẽ cười với nàng.Mặt cười như đao phong băng lãnh, quỷ dị xuất hiện, tiểu Hoàn chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí không gọi được tên, đột nhiên từ gan bàn chân chạy lên!Đúng tại lúc này, một cánh tay không chút dấu hiệu xuất hiện trên vai Tả MạcChương 78 : Ra tayConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.LookluckBọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.Văn Thiết tán nhân sai đệ tử Tiết Vân của mình quang minh chính đại thu mua âÂm châu, còn chính lão tiềm phục trong tối.Khi lão nhìn thấy âm lôi châu trong tay Vân Hà tiên tử, lão lập tức giống bị một đạo lôi đình kích trúng.Các tác dụng của âÂm châu, tán lạc ở trong các môn các phái, rất nhiều người đều biết, nhưng tuyệt đối không có bao người rõ ràng được như Văn Thiết tán nhân.

Văn Thiết tán nhân trong mắt mọi người, lai lịch trước sau rất thần bí, mọi người chỉ biết lão xuất từ một tiểu môn phái tên là Thiên Sát môn.

Nhưng mà, ai cũng không biết, cái tên Thiên Sát môn không thấy kinh truyền này, lại là một mạch của m Sát môn năm xưa tan rã.Ba ngàn năm trước m Sát môn thanh danh hiển hách là đại phái, môn hạ đệ tử đông đúc, các loại chi nhánh cũng không ít.

Ba ngàn năm trước trong trường đại chiến cùng yêu ma m sát môn toàn phái bị diệt, nhưng những chi nhánh này lại may mắn tồn xuống.

Nhưng mà, không có âÂm châu, các loại pháp quyết bọn họ học từ m Sát môn cũng đều không có chỗ dùng, có vài nhánh vì đi hướng lạc mà tiêu vong, lại có vài nhánh chủ động hút lấy pháp quyết các môn phái khác, ngoan cường tiếp tục sinh tồn.Thiên Sát môn của Văn Thiết tán nhân là một trong số đó.Thiên Sát môn là một tiểu môn phái không thêm không bớt, phát triển đến đời của lão, còn sót lại mình lão.

Nhưng mà, Văn Thiết tán nhân thiên phú dị bẩm, tuy nhiên tâm pháp pháp quyết trong môn không có điểm gì thần kỳ, lại được lão tu luyện đến kim đan kỳ.

Nhưng là, lão tu luyện đến kim đan kỳ, cơ bản đến đỉnh, tiếp theo khó có gì bổ ích.Cho nên, ngay khi lão nhìn thấy âm lôi châu của Vân Hà tiên tử, trong lòng cuồng hỉ đến đâu có thể đoán biết.

Tâm pháp bản môn xuất từ nơi đâu, lão rõ ràng một hai.

Bản môn ghi chép nhiều nhất, là những pháp môn liên quan tới âÂm châu.

Những khẩu quyết tâm pháp xa lạ này, so với sở học hiện nay của lão, đâu chỉ tinh diệu gấp trăm?

Chỉ cần lão có thể tìm được pháp quyết ngưng kết âÂm châu, lão lập tức có hy vọng đột phá nguyên anh kỳ.Đối với tu giả mà nói, tu vi cao thấp trực tiếp quyết định tuổi thọ dài ngắn.

Kim đan kỳ là đường ranh giới thứ nhất, trước cái này, tuổi thọ sẽ không vượt quá 150 năm.

Mà một khi đột phá kim đan kỳ, lập tức có thể có được tuổi thọ 300 năm.

Tu giả nguyên anh kỳ có được 500 năm tuổi thọ, tu giả phản hư kỳ tuổi thọ có thể đạt tới 700 năm, mà tu giả đại thừa kỳ, tuổi thọ ngắn nhất cũng là cả ngàn năm.Văn Thiết tán nhân trông không khác người trung niên bình thường, nhưng đã 232 tuổi, thời gian còn lại của lão không nhiều.

Cho nên ngay khi lão biết được hóa ra có người có thể ngưng kết âÂm châu, sao lại không kích động cho được?Lai lịch của âÂm châu trong tay Vân Hà tiên tử rất nhanh được tra rõ ràng một hai, lão lập tức phái Tiết Vân công khai trắng trợn đi thị trường tự do thu mua âÂm châu, còn chính lão tiềm phục chỗ tối, chú ý nhân vật khả nghi.Sự dụ hoặc của âÂm châu, đừng nói là trở mặt với bọn Vân Hà, cho dù có phải liều mạng, lão cũng phải cắn răng.Ngay khi Tả Mạc xuất hiện, trong lòng lão tuy kích động, nhưng vẫn vững vàng như cũ.

Lão rất rõ, tin tức âÂm châu sớm đã truyền ra, kẻ ngấp nghé đông đảo.

Lão lại như một gã thợ săn lão luyện, nhẫn nại chờ đợi, có thể bằng vào những tâm pháp phổ thông đột phá kim đan kỳ, Văn Thiết tán nhân cũng không phải hạng người hời hợt.Quả nhiên, tình thế rất nhanh xuất hiện giống hệt như lão dự đoán, mọi người ra tay đánh lớn.Mãi cho đến lúc mọi người đánh tới lửa nóng bỏng nhất, lão cuối cùng ra tay!Độn pháp là phụ trợ lão am hiểu nhất, lão lặng không xuất hiện phía sau Tả Mạc, ngay khi lão đặt ta lên bả vai Tả Mạc, tuy lão luyện ngoan lạt, cũng không kìm được tâm tình kích động!Văn Thiết tán nhân cũng có kỳ ngộ, lúc lão tại ngưng mạch kỳ, vô ý thu được một bộ pháp quyết độn thổ, khá là thần diệu.

Mà lão cũng bằng vào bộ pháp quyết độn thổ này, nhiều lần trốn thoát đại nạn.Lão biết, mình đã đắc thủ!"

Tìm chết!"

Đạo nhân hoàng bào phát hiện Văn Thiết tán nhân đầu tiên, lập tức hét lên.

Không cố cùng đối phương đang quấn lấy, giương tay phóng ra một trụ kim thoi tròn.

Trụ kim thoi vừa rời tay, lập tức hóa làm một đạo kim quang, ô ô nổ lớn.Nam tử áo bạc cũng hừ lạnh hai tiếng, một chùm ngân sa, tinh tinh điểm điểm, hướng Văn Thiết tán nhân phủ tới.Mà sợi thừng đỏ sậm tựa như vật sống, khéo léo hơi gập, hướng Văn Thiết tán nhân kích xạ vù mà bắn, có như tên nhọn, phát ra tiếng vang phá không!Một người khác hiển nhiên cũng khẩn trương, phi kiếm xanh nhạt quang mang bộc phát, ông một tiếng nhẹ trong, hướng Văn Thiết tán nhân chém tới!Bốn vị kim đan kỳ cao thủ đồng thời ra tay, thanh thế hãi người, khiến thiên địa thất sắc.Văn Thiết tán nhân lại không chút kinh hoảng, khóe miệng nổi lên một vệt cười đắc ý, tóm lấy vai Tả Mạc, đang chuẩn bị phát động tuyệt kỹ đào mạng pháp quyết độn thổ, đột nhiên sắc mặt đột biến, a một tiếng kêu thảm, rút thân lui lại!Chỉ thấy trên lòng bàn tay lão, không biết lúc nào có thêm một đám lửa đỏ sẫm.Đám lửa cũng không lớn, âm u thiêu đốt, nhưng mà trong chớp mắt, bàn tay phải của Văn Thiết tán nhân lập tức đã trở thành xương trắng.A a a!Tiếng rú đau đớn thê lương vang khắp Đông Phù, con ngươi Văn Thiết tán nhân khuếch tán, nét mặt vặn vẹo đáng sợ, cuộn thành một khối, không ngừng lăn lộn trên đất.Biến cố bất thình lình, cũng kinh sợ những người khác.Tả Mạc ngẩng đầu lên, vươn tay phải ra, hướng hư không nhè nhẹ một điểm, một sợi hỏa diễm đỏ sẫm lặng lẽ trôi nổi ở trước mặt hắn.Trụ tròn kim thoi của đạo nhân hoàng bào, chùm ngân sa của nam tử áo bạc, sợi thừng đỏ sậm, phi kiếm phát tán thanh quang chói mắt, đồng thời hướng kia đám lửa đỏ sẫm nhào tới, tựa như con thiêu thân dập lửa.Bốn người sắc mặt đại biến!Mới vừa rồi, bọn họ cảm giác được pháp bảo của chính mình, phi kiếm đột nhiên chịu một cỗ lực lượng kỳ lạ níu kéo, hướng ngọn lửa âm u đỏ sẫm bay tới.Văn Thiết tán nhân trên đất lăn lộn kêu thảm khiến mọi người đại chấn kinh, đạo nhân hoàng bào sắc mặt đại biến, lập tức dừng pháp quyết, tính thu hồi kim thoi, nhưng kim thoi chỉ lay động hai cái, vẫn y nguyên hướng đám lửa bay tới.

Nam tử áo bạc thông minh hơn, không nói hai lời, rút thân tật lui.

Cao thủ thần bí sử sợi thừng đỏ sẫm phản ứng cũng là nhất đẳng, chỉ thấy sợi thừng vừa mới còn như tên nhọn, tốc độ chậm lại.Chỉ có kia khí thế của thanh phi kiếm phát thanh quang chói mắt không giảm mà tăng, kiếm ý sâm nhiên, tràn đầy quyết ý một đi không trở lại.Kim thoi, ngân sa, chạm đến ngọn lửa, thật giống như trâu bùn vào biển ngựa, vô thanh vô tức tan biến trong đám lửa.Tu giả sử sợi thừng đỏ sậm kiệt hết toàn lực, cuối cùng ngưng được không cho sợi thừng tiến về trước, nhưng đầu nhọn của dây thừng đã chạm vào kia đám lửa.Xoẹt!Một chuỗi hỏa tinh với tốc độ kinh người men theo kia sợi dây thừng lan tới đầu kia!Đám tu giả vẫn tiềm phục tại chỗ tối hoảng hốt, cũng không cố giữ pháp bảo của mình, buông tay lui bước, chuyển thân hóa thành một đạo lưu quang, hoảng hốt trốn đi!Ngay khi điểm hỏa tinh bén đến đầu kia của sợi thừng, bành, một tiếng hoa lửa vang nhẹ, sợi thừng đỏ sẫm, hóa làm tro tàn, tan biến trong không trung.Phi kiếm sắc xanh tán phát lên kiếm ý lẫm liệt chuẩn xác chém trúng đám lửa trước ngực Tả Mạc, không có gì trở ngại, đám lửa bị phi kiếm một chém xẻ hai!

Nhưng vào lúc này, gã tu giả trên thiên không mắt giận trợn tròn kia đột nhiên phốc phun ra một chùm máu tươi, kinh hãi tuyệt luân phản thân lui lại!Chỉ thấy ánh thanh quang phi kiếm kiếm ý toàn tắt, thân kiếm tấc tấc nứt gãy, hóa làm vô số khối vụn!Đạo nhân hoàng bào cuối cùng kinh hãi thất sắc, cũng không cố lần nữa, lạc hoang mà chạy.Biến cố đột nhiên, toàn bộ tu giả thị trường tự do trong tối ngoài sáng, toàn bộ đều kinh hãi đương trường.

Văn Thiết tán nhân lăn lộn trên đất, đã thành một đống tro tàn, cái gì cũng không lưu lại.

Ngắn ngủi một chiêu đối mặt, năm cao thủ kim đan kỳ, một chết một thương ba trốn, chuyện này cần phải thực lực cỡ nào?Tất cả ảnh mắt nhìn về Tả Mạc đều biến sắc, mà những kẻ ngấp nghé âÂm châu, lúc này đều không khỏi mừng rỡ, vừa rồi chính mình không ra tay.Thị trường tự do lớn như vậy toàn bộ lặng tanh, chỉ có một đám lửa đỏ sẫm, âm u thiêu đốt trước ngực Tả Mạc.Tả Mạc vươn ngón tay, đám lửa đỏ sậm kia hóa làm một tia lửa, chui vào ngón tay hắn.Tiểu Hoàn sắc mặt tái nhợt, thần tình ngơ ngác, đứng ngẩn tại chỗ, đại não nàng một mảnh trắng xóa, ngay cả khi Tả Mạc rời đi, nàng cũng hoàn toàn không biết.

Mãi cho đến không biết bao lâu, khi nàng dần dần hồi thần trở lại, nhìn thấy mặt tiểu thư trắng bệch, cũng nhịn không được nữa, òa một tiếng lao vào trong lòng tiểu thư khóc lớn.Nhưng vào lúc này, hai hạt âÂm châu rơi rớt trên đất.Một chủ một bộc, không nhịn được ngây dại.Tả Mạc bay nhanh về phía trước, con ngươi của hắn ảm đạm vô quang, ngay cả vệt đao phong trên khóe miệng cũng tựa hồ biến thành vô lực.

Hắn đằng không rời đi, không một ai dám cản, cũng không một ai dám đuổi...

Di, không đúng…Hắn bỗng dừng lại.Lâm Khiêm một thân áo trắng xuất hiện sau hắn.

Lâm Khiêm lúc này không hài hòa vô hại như khi Tả Mạc gặp, toàn thân linh lực cổ đãng, tựa như lợi kiếm xuất vỏ, kiếm ý phóng dật!

Gã thần sắc ngưng trọng, không dám có một chút buông lỏng, chằm chằm nhìn vào kẻ gã nhìn không thấu trước mặt.Tả Mạc khẽ cười một tiếng: "A a, cái mật của ngươi to nhỉ."

Giọng băng lãnh, tuy có tiếng cười, lại không mang một tia cảm tình.

Nếu Tả Mạc còn tỉnh, hắn nhất định có thể nhận ra, đây là giọng Bồ yêu.

Tả Mạc đáng thương, lại trong tuyệt cảnh tới bậc này, Bồ yêu cuối cùng nhịn không được ra tay.Lâm Khiêm áo trắng tư thế không đổi, thần sắc giới bị, để tiện tùy thời có thể phát ra một kích lăng lệ nhất, trầm giọng nói: "Tiền bối tu vi kinh người, vì sao không lấy chân diện mục gặp người?"

Bồ yêu nhòm chừng Lâm Khiêm, tiếu ý trên mặt lại càng thêm đậm: "Tiểu bằng hữu, hôm nay không rảnh đùa cùng ngươi, nhưng ngươi yên tâm, sau này có cơ hội gặp mặt."

Y không đầu không đuôi ném xuống một câu: "Có ý tứ!

Ha ha!"

Lời còn chưa dứt, một tia hỏa diễm, từ hắn dưới chân thăng lên.Lâm Khiêm trước là sửng sốt, lập tức hô: "Tiền bối hãy khoan!"

Bồ yêu trong mắt để lộ ra vẻ chế nhạo, trong chớp mắt, hắn bằng không tan biến tại chỗ.Lâm Khiêm như trút gánh nặng, đứng tại chỗ, lúc này mới phát hiện, trong bất tri bất giác, mình sau lưng đã ướt đẫm.

Chính mình đã bao lâu, không có khẩn trương như thế?Đột nhiên, thần sắc vừa động của y, tan biến trong gió.Lâm Khiêm chân trước mới đi, sau chân lại có một nhóm người, đi tới vị trí mới vừa rồi của bọn họ, rõ ràng là một đám áo đen đeo mặt nạ.

Gã đầu lĩnh, đột nhiên đi tới chỗ Bồ yêu vừa mới đứng, dùng tay sờ lên mặt đất vốn không có gì dị thường: "Chúng ta không tìm lầm!"

Trong lời ngắn ngủi, lộ đẫm vẻ vui sướng, nhưng lập tức ảo não nói: "Đáng tiếc, chúng ta chậm một bước!"

Đám áo đan lập tức rối loạn một trận nhỏ, nhưng không ao mở miệng."

Tại hạ vẫn rất hiếu kỳ, các vị đang tìm cái gì?"

Thanh âm nhàn nhạt rơi vào trong tai đám áo đen, lại như tiếng sấm, tất cả mọi người sắc mặt kịch biến, quét đất chuyển thân.Lâm Khiêm áo trắng nâng bước chân, từng bước tới gần bọn họ: "Các vị có thể nói cho ta, vị tiền bối vừa rồi kia, đến cùng là người nào không?"

Y thần sắc hờ hững, trong mi vũ, lại là kiếm ý sâm nhiên .Chương 79 : Quyết định của Tả MạcConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc mở mắt ra, lập tức ai yêu kêu thảm một tiếng, toàn thân giống như bị người dùng dao bén cạo một lớp, đau ghê gớm.

Mình đang ở nhà?

Giờ là lúc nào?

Tả Mạc cố giãy dụa ngồi dậy, lắc lư cái đầu ngây ngất.Chính mình giống như là đi Đông Phù, sau đó mua không ít đồ, ánh mắt hắn rơi vào túi bách bảo trên mặt đất, không sai, sau đó thì sao?

Chính mình đi thị trường tự do...Đồng tử Tả Mạc mạnh mẽ thu lại, hắn nghĩ ra!Âm châu!

Là âÂm châu...

Những tu giả cường đại đến mức khủng bố..Tả Mạc vô thức sờ sờ chính mình, tuy toàn thân đau đớn, nhưng hoàn hảo vô tổn, không khuyết tay thiếu chân, mình còn sống sót!

Hắn nhớ được bản thân đột nhiên ngất đi, sau đó đã phát sinh chuyện gì?

Chính mình làm sao về đến Tây Phong tiểu viện?Hắn hoàn toàn không biết, có người cứu mình?

Đây là ý niệm đầu tiên toát ra trong não hắn.Tuy nhiên hắn kiến thức không nhiều, nhưng không ngốc, cảnh thị trường tự do một mảnh liên miên không dứt các chiêu bài đã khiến hắn ý thức được, giá trị của âÂm châu xa xa so với hắn tưởng tượng, những người này chắc chắn không có lý do cứ thế bỏ qua hắn.

Hắn lập tức vội đi lấy túi bách bảo của mình, khi hắn thấy âÂm châu vẫn còn, càng thêm trăm thứ khó hiểu.

Đếm kĩ một lần, phát hiện thiếu hai hạt.Xem ra, việc này toát ra vẻ kỳ quặc.Hắn đột nhiên nhớ ra, có thể đi hỏi Bồ yêu, thằng này nhất định biết đã phát sinh chuyện gì.Ngay khi Tả Mạc tiến vào ý thức hải, lập tức đại kinh.

Biển lửa ngày trước cuồng vũ khắp nơi nay lụi tàn, ngọn lửa nhỏ yếu, tựa như tàn dư còn lại, tùy thời có thể dập tắt.

Bầu trời trên đỉnh đầu, hai viên tinh thần không chút nào biến hóa, như sao chổi treo trong hư không.

Mà con sông kiếm kia, cũng không chút nào biến hóa, vẫn bình thường như cũ, nửa bên băng tinh triều tịch tuôn động, nửa bên hỏa diễm như nước thiêu đốt.Tại sao lại như vậy?Kìm nén khủng hoảng trong lòng, Tả Mạc nhanh chóng chạy tới chỗ Bồ yêu, hắn trong lòng có dự cảm mạnh mẽ, nhất định là đã phát sinh đại sự gì!Khi hắn chạy tới chỗ bia mộ, nhìn đến Bồ yêu trên bia mộ, lập tức ngây dại.

Bồ yêu sắc mặt tái nhợt không một tia huyết sắc, giống đống đất ngồi khoanh trên bia mộ, khẽ động cũng không, mây đen ở bên cạnh hắn lượn lờ."

Bồ!"

Tả Mạc cố kìm nén khủng hoảng trong lòng, kêu một tiếng.Bồ yêu không phản ứng, giống như tượng đá từng khối đá trắng khắc thành.Tả Mạc lại kêu vài tiếng, Bồ yêu vẫn như chưa nghe.Nhất định đã phát sinh chuyện gì!Tả Mạc cố tự bình tĩnh, hắn cẩn thận nghĩ lại từng chút từng chút lúc đó, âÂm châu, lại liên hệ đến cái hình dạng này của Bồ yêu, ngày đó đã phát sinh chuyện gì, gấp đến mức...Tu giả cấp thấp trong mắt những tu giả cao cấp, như rơm rác.

Ngay khi hắn nhìn đến Tiết Vân, lập tức biết khó mà thiện, mới hạ quyết tâm thù chết một chiêu.

Đến cả một kiện pháp bảo cấp thấp, đều có người giết người cướp của, huống chi âÂm châu thần bí?

Trên người mình âÂm châu phần lớn đều còn, thuyết minh những người kia không đắc thủ.Chẳng lẽ sự thật là Bồ yêu cứu mình?Tả Mạc có chút không tin tưởng, Bồ yêu thằng này sao hảo tâm như vậy?

Nhưng là, suy đoán này tựa hồ lại là suy đoán hợp lý nhất trong các suy đoán.Mà hình dạng Bồ yêu trước mắt thảm đạm như thế, Tả Mạc chần chừ bất định, Bồ yêu đã thụ thương?Xem ra thương thế rất nặng...Ngay cả lần Bồ yêu bị sư bá Tân Nham chém thương, hắn cũng không suy nhược như thế.

Ngơ ngác nhìn Bồ yêu sinh cơ toàn không, Tả Mạc đột nhiên nghĩ, Bồ yêu chắc không cứ thế này mà đi đứt, cũng không biết vì cái gì, hắn cố ép cái cách nghĩ này xuống, cái cách nghĩ này khiến hắn hơi khủng hoảng.

Khủng hoảng Bồ yêu cứ thế này đột nhiên biến mất sao?

Nhưng đây chẳng phải là chính mình vẫn hy vọng sao?Nhìn vào Bồ yêu sinh cơ toàn không, thần sắc trong mắt Tả Mạc biến ảo bất định.Hắn nhắm mắt lại, qua lúc lâu, lần nữa mở mắt ra.Anh đây không nợ người nhân tình!Mình chỉ là vì báo ơn cứu mạng, Tả Mạc nói với chính mình như thế.Không biết tại sao, khi hắn hạ cái quyết tâm này, khủng hoảng tuôn ra tự đáy lòng lại đột nhiên ngừng lại.Ngẩng đầu liếc nhìn tượng đá Bồ yêu, Tả Mạc hít sâu một hơi, hắn bắt đầu nỗ lực nhớ lại những tiểu tiết khi cùng Bồ yêu một chỗ, hy vọng tìm được phương pháp có thể trợ giúp Bồ yêu.Đầu tiên hắn nghĩ đến Thai tức luyện thần, Bồ yêu vẫn hoặc dụ hoặc ép hắn tu luyện Thai tức luyện thần.

Tả Mạc nhớ rất rõ, ngay sau khi mình đột phá một hơi, biển lửa trong ý thức hải thịnh vượng hơn trước rất nhiều.

Nhìn đến ngọn lửa lúc này ốm yếu đến mức tùy thời có thể dập tắt, Tả Mạc cảm giác được, đám lửa đỏ sẫm này hẳn là cùng Bồ yêu có quan hệ bí mật không chia tách.Thứ đến là tinh thạch, Bồ yêu luôn cần rất nhiều tinh thạch.

Tuyệt đại đa số tinh thạch của Tả Mạc đều rơi vào tay Bồ yêu, nhu cầu tinh thạch của Bồ yêu lớn tới mức Tả Mạc có chút kinh sợ.

Tuy Tả Mạc không biết Bồ yêu ném tinh thạch vào đâu, nhưng là rất hiển nhiên, tinh thạch đối với Bồ yêu khá trọng yếu, có khả năng là có thể mang đến trợ giúp cho Bồ yêu.Sau đó là âm khí.

Đi Kiếm động một lần, cảnh Bồ yêu liều mạng hấp thu âm khí rành rành trong mắt Tả Mạc.

Tả Mạc cảm giác được, âm khí đối với Bồ yêu mà nói, là giống như vật đại bổ, hẳn là cũng có trợ giúp.Nghĩ nửa ngày, Tả Mạc tổng kết ra ba điểm.

Ba điểm này, khó làm nhất là âm khí, muốn hấp thu âm khí, là phải tiến vào kiếm động.

Khi Bồ yêu còn thanh tỉnh, tiến vào kiếm động chẳng qua là chuyện tinh thạch.

Nhưng là dựa chính lực lượng của Tả Mạc, muốn tiến vào kiếm động, độ khó rất cao, cơ bản vô vọng.

Bản môn đến giờ, cũng chỉ có Sư huynh Vi Thắng tiến vào kiếm động, những người khác, kể cả Tả Mạc lĩnh ngộ kiếm ý Ly Thủy, biểu hiện ra thiên phú không tồi, trưởng bối trong phái cũng tuyệt khẩu không nhắc chuyện kiếm động.Tả Mạc lập tức đặt trọng điểm vào hai điểm trước, theo hắn nghĩ là hai điểm có tính khả thi.Hắn quyết định đi thạch thất đả tọa, tu luyện Thai tức luyện thần, đang chuẩn bị động thủ, mới phát hiện nét mặt mình trong gương hóa ra còn chưa cải trở lại.

Hắn lập tức vội rửa dịch dung trên mặt, lúc này nếu có người xông vào, hẳn là hỏng bét.Tả Mạc đã rất lâu không thành thật tu luyện Thai tức luyện thần như thế, tuy mỗi ngày hắn đều kiên trì tu luyện, nhưng tịnh không chân chính tiêu tốn tâm tư.

Lúc này thành thực tu luyện, lập tức phát hiện rất nhiều chỗ không sáng tỏ thường ngày lại bị hắn lơ qua, hắn lòng không kìm được hổ thẹn, trong lòng âm thầm phản tỉnh.

Hắn lại hướng về đoạn thời gian trước đột phá một hơi, bắt đầu liều mạng nghiên cứu bộ tâm pháp mờ ám khó hiểu.Con người luôn là như vậy, ở những lúc cần, luôn là phát hiện thời gian trơn trượt dị thường, không cẩn thận, lập tức không thấy bóng dáng.Khi hồi thần sau nhập định, sắc trời đã tối, Tả Mạc lại tiến vào ý thức hải nhìn một cái, ngọn lửa vẫn nhỏ yếu, không có cải thiện rõ ràng.

Xem ra là phải tu luyện trường kỳ mới được, hắn nghĩ.Đi ra ý thức hải, hắn bắt đầu chỉnh lý các loại linh dược tự mua ở Đông Phù.

Những nguyên liệu này trước là hắn vì thử nghiệm thủy luyện pháp, kiếm chút tinh thạch, không nghĩ tới giờ lại đúng lúc có chỗ dùng.

Trước Tả Mạc đối với thủy luyện đan chẳng qua chỉ có ý thử nghiệm, nhưng hiện nay, lại dị thường làm thật.

Trong suy đoán của hắn, tinh thạch cũng là một điểm trọng yếu.

Hắn không biết tinh thạch đến cùng có thể mang đến cho Bồ yêu trợ giúp gì, nhưng đây là một trong những việc đếm được trên đầu ngón tay hắn có thể làm.Tả Mạc trong lòng cũng không khỏi cười khổ.

Tựa hồ trong cuộc sống của hắn, kiếm tinh thạch là một mệnh đề vĩnh viễn!Gạt bỏ tạp niệm, hắn bắt đầu chiếu theo Ngụy Nam tiền bối nói trong ngọc giản, bắt đầu xử lý nguyên liệu.Thủy luyện pháp cùng hỏa luyện pháp người nam kẻ bắc, thiên soa địa biệt, rất nhiều thứ đối với Tả Mạc mà nói, đều là tiếp xúc lần đầu.

Nhưng may mà hắn hiện cũng có chút cơ sở luyện đan, trước điên cuồng luyện chế kim ô hoàn, cũng mang đến cho hắn không ít kinh nghiệm.

Trong ngọc giản Ngụy Nam tiền bối sử dụng ngôn ngữ trực tiếp giản đơn, không có chút hoa mỹ, Tả Mạc nghiên cứu tịnh không phí lực.Đây cũng là lý do ngọc giản của Ngụy Nam tiền bối khiến Tả Mạc cảm thấy tâm thần khoáng mở, không bị trầm mê, mà Thai tức luyện thần lại khiến hắn thấy như ruột gan đứt từng khúc, sống không bằng chết.Các bước đại khái của thủy luyện pháp, Tả Mạc trước sau suy xét rất nhiều lần, tuy không đến mức nát như cháo, cũng không xa lạ.

Chỗ kỳ lạ nhất của thủy luyện pháp, đó là phải kiến lập trước một cái "đan thai".

Linh đan được dựng dưỡng trong đan thai, quá trình của nó như loài người hoài thai sinh nở, thần diệu dị thường. (dựng: hoài thai, có chửa)Lấy pháp quyết linh lực làm kinh mạch, các loại nguyên liệu linh thảo làm máu thịt, đan thai luyện chế, là bước mấu chốt nhất của thủy luyện pháp.

Nó không chỉ trực tiếp quyết định sẽ dựng đan hay không, bất kỳ một điểm biến hóa nhỏ bé của nó, đều có khả năng đưa đến linh đan dựng dưỡng ra ngàn sai vạn biệt.Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến thủy luyện pháp không phổ biến bằng hỏa luyện pháp, mò mẫm quy luật của nó, lại càng không đổi.Đối với Tả Mạc mà nói, chuyện này không nghi ngờ là một khiêu chiến mới.

May mắn tu vi hiện nay của hắn, so với năm xưa Ngụy Nam tiền bối thử nghiệm thủy luyện pháp, thâm hậu hơn rất nhiều.

Ghi chép của Ngụy Nam tiền bối cũng tỉ mỉ vô cùng, rất nhiều điểm then chốt, không giấu chỗ khó mà ngược lại cách hóa giải.

Mà Tả Mạc còn có một ưu thế Ngụy Nam không có, ấy chính là thần thức của hắn.

Thần thức của hắn, đừng nói Ngụy Nam tiền bối năm xưa, ngay cả các sư huynh khác trong môn, cũng không bằng hắn.

Thần thức vận dụng tinh diệu, trong hỏa luyện pháp, có tác dụng cực kỳ then chốt.Mang theo linh thảo linh dược đã xử lý xong, hắn đi tới nguồn linh tuyền cạnh thạch thất.

Linh tuyền cực hàn, mà lại nằm cạnh linh mạch, nhiều năm như vậy, linh khí hàm chứa trong suối nước cũng đã dồi dào nồng nặc.

Tả Mạc thuận tiện kiểm tra Băng Vân thảo ở trong một nhãn dưỡng, thấy tình hình sinh trưởng của nó tốt đẹp, bèn đặt sang một bên.Lấy lại bình tĩnh, hai tay Tả Mạc bỗng tung bay như hoa tuyết.Một chút phù tự hình trạng kỳ quái hơi tán ra ánh sáng, từ giữa hai tay hắn bay ra, chìm vào trong linh tuyền.

Chút quang phù tự này chìm vào trong linh tuyền, trong lẫn nhau, như chịu hấp dẫn, thong thả kề cận lẫn nhau.Con ngươi Tả Mạc trừng lớn, nháy cũng không, tốc độ hai tay không một xíu chậm lại.Theo chỉ pháp trên tay Tả Mạc biến kỷ, quang phù tự trong linh tuyền chậm rãi chuyển động, tụa như xếp gỗ, phù tự dần dần chồng lên xây tổ.Trọn một canh giờ, Tả Mạc toàn thân mồ hôi đầm đìa, trong hơi nước tăng vọt, con ngươi hắn cũng không dám nhúc nhích chút nào.

Không ngừng biến ảo chỉ pháp, mười ngón Tả Mạc mỏi rũ bất kham, hắn chỉ có thể cắn răng kiên trì, hơi không cẩn thận, vậy công sức lúc trước vứt hết.Đến sau cùng cho vào một quang phù tự, một "khung thai" ổn định lập tức thành hình, chỉ thấy một vùng quang mang lam nhạt nổi lên, men theo bề mặt phù tự chảy xuôi liên tục!Tả Mạc không dám do dự, ngay cả mồ hôi cũng không kịp lau, đem các sắc tài liệu đã sớm chuẩn xác, dùng pháp quyết đặc định đánh vào trong.Rất nhanh, một đan thai hình cầu màu lam nhạt tĩnh tĩnh trôi nổi trong linh tuyền.Chương 80 : Bia mộ biến hóaConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.LookluckKỳ nghỉ năm ngày nháy mắt là qua.Ngay khi Tả Mạc đang chờ đợi sư bá Tân Nham giày vò, lại bất ngờ được biết, sư bá có việc ra ngoài, huấn luyện cho hắn tạm thời đình chỉ.

Đành chịu, Tả Mạc chỉ đành đi tìm sư phụ, kỳ quái là, sư phụ cũng không tại.

Hắn rất nhanh phát hiện, chưởng môn không, sư bá Diêm Nhạc cũng không.Đã phát sinh việc gì?Tả Mạc đương nhiên không biết, do biểu hiện mạnh mẽ của Bồ yêu, Thiên Nguyệt giới triệt để chấn động.

Năm cao thủ kim đan kỳ chọi một, một chết một thương ba trốn, thực lực khủng bố như thế, người nghe hãi hùng.

Tu giả kim đan kỳ, tại Thiên Nguyệt giới đã là cao thủ thành danh có thể đếm được, lại không chịu nổi một kích.

Mà trong đó liên quan tới rất nhiều sự kiện mẫn cảm, Minh Đào giới nhanh chóng có phản ứng, mà gần như toàn bộ tu giả cao cấp của Thiên Nguyệt giới, đều cộng lực hiệp trợ, Vô Không kiếm môn tự nhiên không cách nào đứng ngoài.Không có sư bá Tân Nham giám sát, Tả Mạc cũng không dám buông lỏng.

Nếu Kim cương vi ngôn luyện không đến nơi, chịu đau khổ chính là hắn.Hắn lập tức thủ tại Tây Phong tiểu viện, chuyên tâm tu luyện.Bồ yêu y nguyên như tượng đá, khẽ động cũng không.

Ngọn lửa trong ý thức hải vẫn yếu ớt vô cùng, tựa như tùy thời có thể dập tắt.Mãi đến vài ngày sau, Tả Mạc thông qua âm khuê, mới được biết Đông Phù gần như đã bị lật ngược, cũng mới biết đến cùng Bồ yêu đã làm gì.

Khi hắn nghe đến ngọn lửa đỏ sẫm, lập tức khẳng định là Bồ yêu khỏi nghi, thằng này thế mà một câu cũng không, liền khống chế thân thể của mình!

Tả Mạc trong lòng hận hận.

Mà chiến tích hiển hách Bồ yêu lấy một địch năm, cũng khiến hắn líu lưỡi không thôi.Sao hiện ban ngày, hỏa tu thần bí cường đại, âÂm châu thất truyền...Một loạt các sự kiện phức tạp đan xen, khiến Thiên Nguyệt giới náo nhiệt dị thường.Chẳng qua những chuyện này, giờ không có bao nhiêu quan hệ với Tả Mạc, lúc này hắn cũng không dám đi ra.

Nếu là không cẩn thận bị người phát hiện...

Cái ý nghĩ này lập tức khiến hắn không rét mà run.

Thành thành thật thật ngây ngốc trong tiểu viện, khổ luyện Thai tức luyện thần cùng Kim cương vi ngôn.

So với Thai tức luyện thần tối nghĩa thâm ảo, tiến bộ Kim cương vi ngôn phải nhanh chóng hơn nhiều.

Tả Mạc có thể cảm giác rõ thân thể chính mình, cường tráng hơn trước rất nhiều, tuy trông bên ngoài vẫn là hơi gầy yếu.Đan thai trong linh tuyền không có gì động tĩnh, mà cấm lệnh của sư phụ còn chưa giải trừ, hắn không cách nào đi đan phòng Hành Phương viện luyện đan.Chẳng qua như thế, cũng đúng lúc, hắn cũng có thể chỉnh lý cho tốt hết thảy phát sinh trong đoạn thời gian này.

Ngọc giản về cấm chế lần trước Lý Anh Phượng sư tỷ cho hắn, hắn vẫn chưa có thời gian xem, đoạn thời gian này cũng đúng lúc cần nghiên cứu.

Cấm chế của Tây Phong cốc cũng phải thiết trí một lần nữa, nếu không, thạch thất nếu không cẩn thận mà bạo lộ, vậy đối hắn mà nói, không nghi ngờ là trọng đại đả kích.Muốn học tập cấm chế, tất phải học tập trận pháp.

Trận pháp là thứ mà bất kể tu giả nào đều phải học tập, luyện khí, luyện đan, vẽ phù các loại, đều liên quan tới trận pháp.

Đệ tử các đại môn phái, tại luyện khí kỳ đã bắt đầu học tập hệ thống trận pháp, vì con đường tu chân tương lai của bọn họ, xây dựng cơ sở vững chắc.

Nhưng đối với tiểu môn phái mà nói, cơ bản rất khó làm được chuyện này, Vô Không kiếm môn là như thế.Nên mấy ngày trống, Tả Mạc lần nữa thiết trí tốt cấm chế.Hắn vừa thiết trí xong cấm chế, lại nhìn thấy hạc giấy màu hồng chân trời bay tới."

Gia, người ta gần đây rất vô vị."

"Cô phải tìm việc làm."

"Nhưng là không biết tìm cái việc làm gì ai.

Gia mỗi ngày đều làm cái gì nha?"

"Tu luyện."

"Ngày ngày tu luyện, vậy thật vô vị.

Trừ tu luyện ra?

Gia mỗi ngày còn làm cái gì?"

Trừ tu luyện?

Tả Mạc sửng sốt, trừ tu luyện, mình còn làm cái gì?

Hắn suy nghĩ một chút, viết "Luyện đan."

"Gia thật chán ngắt."

Tả Mạc đột nhiên thấy phiền chán, cố nén trong lòng không được, hắn viết ba chữ "Thật chán ngắt."

Qua nửa ngày, cuối cùng không có hạc giấy lại bay tới, Tả Mạc thở phào một hơi.

Xem ra sự nhiệt tình của đối phương cũng bị lời hồi đáp vô vị của hắn đả kích.

Hắn lại trở lại thạch thất, bắt đầu tu luyện vô vị của hắn.Trong thạch thất, Tả Mạc mở mắt ra.

Gần đây Thai tức luyện thần hắn tiến triển khá chậm, muốn đột phá ba hơi, xem ra còn xa xa chưa thấy.Hắn tiến vào ý thức hải, tính đi thăm Bồ yêu.

Bồ yêu vẫn giống tượng đá, khẽ động cũng không, Tả Mạc cũng thấy hết cách qua sông.

Thực lực mình thấp kém, muốn trợ giúp gã, nhưng có tâm vô lực.Hắn đang chuẩn bị ly khai, lại đột nhiên dừng bước.Hắn mạnh mẽ chuyển thân, không thể tin nhìn vào bia mộ dưới thân Bồ yêu - bia mộ có chữ viết!Trên bia mộ có chữ viết, trước kia hắn cũng từng ẩn ẩn ước ước nhìn qua, nhưng trước nay lại không nhìn rõ.

Song lần này, có thể nhìn rõ ràng!

Hắn liền vội đến gần, tử tế đọc chữ trên mặt bia, nhưng chỉ nhìn vài lần, hắn lập tức ngây ngốc tại chỗ.Trên bia mộ không phải gì lạ, mà là Kim cương vi ngôn.

Những ngày khổ tu Kim cương vi ngôn này, cả thiên tâm pháp hắn sớm đã lăn qua lộn lại, chỉ lướt mấy câu, hắn lập tức phát hiện điểm này.Mặt bia sao có Kim cương vi ngôn ?Tả Mạc cảm giác kỳ quái rất ghê, nếu trên bia này, là một thiên tâm pháp gì đó gian nan thâm ảo, hắn sẽ không giật mình.

Kim cương vi ngôn cũng không phải tâm pháp quá cao cấp gì, Tả Mạc tự dự tính chắc là cấp ba.

Bia mộ thần bí như thế, thế mà xuất hiện Kim cương vi ngôn cấp ba, chuyện thực khiến người khúc mắc bề bộn.Nén kỳ quái trong lòng, hắn từng câu từng chữ đọc xuống dưới.Rất nhanh, hắn lập tức có phát hiện.

Thiên Kim cương vi ngôn này với Kim cương vi ngôn bản thân đang tu luyện có một chút sai dị, có vài chỗ nhiều hơn vài thứ, có vài chỗ, cải sửa một ít.Chẳng lẽ đây mới là chân chính Kim cương vi ngôn ?Tả Mạc còn chưa nghĩ thông, Kim cương vi ngôn không phải tâm pháp cao cấp gì, cho dù tu sửa một chút, cũng không thể biến thành tâm pháp cao cấp.Suy suy nghĩ nghĩ, Tả Mạc không khỏi tự giễu khẽ cười, chính mình thật là tham.

Bia mộ trường kỳ tới nay, trong lòng Tả Mạc thần bí khó lường, hắn cũng vô thức cho là, nếu bia mộ này cùng tâm pháp nào đó quan hệ, nhất định phải là tâm pháp cường đại khó lường.

Cho nên ngay khi thấy Kim cương vi ngôn trên đó, hắn lập tức không khỏi sửng sốt.Suy nghĩ một chút, hắn quyết định ghi lại Kim cương vi ngôn trên bia mộ.Khi hắn ghi lại đầy đủ, khiến hắn trợn mắt há mồm là một màn đã phát sinh, chữ trên bia mộ đột nhiên tan biến không thấy, trước tản ra mây đen yên ắng tụ tập, lần nữa đem bia mộ che lấp.Chẳng lẽ bia mộ này định nói cho chính mình là Kim cương vi ngôn luyện sai rồi?

Hắn dùng sức lắc lắc đầu, đem cách nghĩ hoang đường quái dị này ném ra sau đầu.

Chỉ cần là chuyện có quan hệ với Bồ yêu, kỳ quái quỷ dị mới là bình thường.Từ trong ý thức hải lui đi ra, Tả Mạc thần xui quỷ khiến, bắt đầu nghiên cứu hai thiên Kim cương vi ngôn.Kim cương vi ngôn trên bia mộ cùng phiên bản trước của hắn, chỗ bất đồng, chỉ có năm nơi.

Năm nơi này, hắn tinh tế tính toán nửa ngày, ra được một kết luận khiến hắn đại bất ngờ.

Sai khác của năm chỗ, lại khiến thiên Kim cương vi ngôn đi theo hai lộ bất đồng.Ngoài bất ngờ, Tả Mạc cũng cảm thấy đương nhiên, như quả không có gì sai biệt, hắn ngược lại mới cảm thấy kỳ quái.Nhưng tính sâu hơn một bước, Tả Mạc lại một lần sửng sốt.Bởi vì hắn phát hiện, bản Kim cương vi ngôn bia mộ không bằng thiên Kim cương vi ngôn hắn tu luyện!Cái kết luận chắc chắn này khiến Tả Mạc không cách nào tiếp nhận.Bồ yêu tuy là lão cổ, nhưng đồ vật đưa ra, giống Thai tức luyện thần vừa nhìn lập tức biết là tâm pháp cao cấp.

Bia mộ xuất hiện cùng với gã, làm sao có thể đưa ra một thiên Kim cương vi ngôn ngay cả phiên bản phổ thông cũng không bằng?Tả Mạc không tin, hắn không ngừng lật qua lật lại tính toán.Nội dung Kim cương vi ngôn không quá phức tạp, cả thiên đều là luyện thể.

Phương pháp Tả Mạc dùng tu luyện Kim cương vi ngôn cũng không phức tạp, là dùng linh lực của nội thể tôi luyện thân thể.

Mà bản Kim cương vi ngôn bia mộ lại dùng linh khí ngoài thiên địa, để ôn dưỡng thân thể.Không nghi ngờ gì, thiên Kim cương vi ngôn Tả Mạc tu luyện phải hiệu quả hơn nhiều.

Cho dù là ở thạch thất có linh mạch, nồng độ linh khí trong không khí cũng xa xa không thể so cùng linh lực tinh thuần nội thể Tả Mạc.

Càng đừng nói, hiệu suất tôi luyện hơn xa ôn dưỡng, mà cường độ thân thể tôi luyện ra cũng hơn xa thân thể ôn dưỡng ra.Đây là cái gì chứ!Tả Mạc cảm giác cái này quả thực là trò cười.

Chẳng lẽ bia mộ đùa giỡn với mình?

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy có khả năng.

Mà lại, sao lại có chuyện tấu xảo như vậy?

Chính mình bên này vừa tu luyện Kim cương vi ngôn, trên bia mộ lập tức xuất hiện Kim cương vi ngôn ?

Nếu không hẳn là kỳ thực thương thế Bồ yêu không nặng như vậy, chơi hắn?

Hoặc giả kỳ thực Bồ yêu đã nằm vào bia mộ?

Bồ yêu thích ác, có những hành vi hoang đường quái dị, Tả Mạc không chút nào bất ngờ.Tả Mạc cảm nghĩ ném bản Kim cương vi ngôn bia mộ qua một bên, phương pháp không hiệu suất như vậy, chỉ lãng phí thời gian.Nhưng lần biến hóa này của bia mộ, cũng dẫn đến Tả Mạc chú ý cao độ.

Từ đó về sau, hắn mỗi ngày cũng phải đi ý thức hải mấy phen, xem bia mộ có biến hóa mới hay không.Nhưng khiến hắn cảm thấy tiếc nuối là, bia mộ từ đó về sau, cũng không có bất cứ động tĩnh gì nữa.An tĩnh bia mộ, an tĩnh Bồ yêu...Tả Mạc hơi thất vọng, nhưng mỗi ngày vẫn không ngừng kiên trì tu luyện.Chẳng qua mỗi lần hắn tu luyện Thai tức luyện thần, lại luôn không tự chủ nghĩ đến năm câu khác biệt kia.

Năm câu xa lạ, thật như âm hồn bất tán, ở trong đầu Tả Mạc xua cũng không đi.

Thật mấy lần, hắn cũng suýt án theo phương pháp trên bia mộ tu luyện, nhưng đều cố tự kìm nén.Thời gian rất quý báu, không thể cứ lãng phí, Tả Mạc nghĩ như vậy.Khổ luyện Thai tức luyện thần, cuối cùng Tả Mạc đã thấy hy vọng.

Đoạn thời gian này hắn gần như hoàn toàn xem nhẹ tu vi điên cuồng dâng lên, nhìn vào ngọn lửa mạnh hơn một chút trong ý thức hải, hắn tinh thần đại chấn.Xem ra chính mình suy đoán không sai!

Hắn tin tưởng, chỉ cần kiên trì tu luyện Thai tức luyện thần, Bồ yêu rồi sẽ có một ngày tỉnh lại!Đoạn thời gian này, trưởng bối trong đều vắng, Tả Mạc cũng an nhàn khó được.

Mỗi ngày khổ luyện, thực đủ tự tại.Lại qua mấy ngày, viên linh đan trong linh tuyền cũng đã luyện thành.

Thủy luyện pháp tiến trình chậm chạp, khiến Tả Mạc cảm thụ sâu sắc.Đột nhiên, hắn nghe miệng cốc có người liều mạng kêu: "Tả sư huynh!

Tả sư huynh!"

Tiếng la nôn nóng vô cùng, Tả Mạc cảm thấy khá xa lạ, hẳn là đệ tử ngoại môn.Hắn vừa nhoáng thân, lập tức xuất hiện tại miệng cốc.Mấy đệ tử ngoại môn đầu đầy mồ hôi, thở dốc phì phò, thần sắc nôn nóng vô cùng, thấy Tả Mạc, lập tức lộ ra vẻ đại hỉ."

Sư huynh!

Không tốt!

Có người đến môn nháo loạn, còn đả thương mấy sư đệ!"

Chương 81 : Linh Anh pháiConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.LookluckKhi Tả Mạc chạy đến cửa núi, mới phát hiện, tình hình so với chính mình tưởng tượng nghiêm trọng hơn nhiều.Vây cửa núi rất nhiều người, chia làm hai phe rõ ràng.

Ánh mắt quét tới đám người gây sự, thu hút chú ý của Tả Mạc là một nữ hai nam.

Ba người này đứng trước, khí chất so với những người đứng sau bọn họ, khác biệt rõ ràng.

Nhưng là khi Tả Mạc nhìn tới lão đầu đen thụ thương, lửa giận trong lòng phun lên như địa mạo.Sải bước một cái, thân hình hắn vừa nhoáng, đã xuất hiện ở cạnh lão đầu đen.Khóe miệng lão đầu đen rỉ máu, thần sắc mờ mịt, khi lão nhìn thấy Tả Mạc, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh hỉ."

Chuyện gì?"

Tả Mạc trầm giọng hỏi.Nhìn Tả Mạc, đám đệ tử Vô Không kiếm môn, đều là tinh thần khẽ rung."

Woah, cuối cùng có kẻ chịu xuất đầu."

Gã mặc bộ linh giáp màu lam hoa lệ trong ba người giọng quái đản nói: "Ta còn tưởng đệ tử nội môn Vô Không kiếm môn đều là một bầy rùa rụt đầu chứ, tiểu tử, báo danh hiệu.

Vi Thắng đâu, làm sao còn không ra?"

Tả Mạc không đáp lời y, chỉ là nhìn vào lão đầu đen.Lão đầu đen đầy mặt đắng chát: "Bọn họ nói muốn tìm sư huynh Vi Thắng tôi luyện, nhưng Vi Thắng sao mà ra được, bọn họ bèn bắt đầu làm loạn.

Bọn họ nói, nếu sư huynh Vi Thắng không đi ra, vậy đem linh điền ở đây đều hủy.

Ngươi nói, ta sao có thể để bọn họ hủy linh điền của ta."

Tả Mạc từ trong lòng lấy ra một viên dược hoàn, nhét cho lão đầu đen.

Hắn giờ tốt xấu cũng là đệ tử thân truyền của Thi Phượng Dung, các loại đan dược trên thân không thiếu, các đệ tử ngoại môn chung quanh trông đến hâm mộ không thôi.

Giao lão đầu đen cho người đệ tử ngoại môn phía sau, Tả Mạc xoay người lại."

Nguyên lai là mặt cương thi, uy, ngươi hẳn là gã Tả Mạc gì đó."

Gã mặc linh giáp màu lam kiêu ngạo lắc lắc ngón tay: "Ta nghe nói ngươi giỏi luyện đan, ngươi không được, nhanh đi tìm Vi Thắng ra đây.

Thiên tài số một Đông Phù, sợ đầu sợ đuôi, thật chẳng phải nhân vật.

Không phải còn có gã gọi La Ly gì đó sao?"

"Các ngươi là nhà nào?"

Tả Mạc bình tĩnh hỏi."

Hì hì, chúng ta là Linh Anh phái."

Tiếp lời là cô gái duy nhất trong ba người, một thân linh giáp hoa đào hồng phấn, vóc người yểu điệu, sóng mắt lưu chuyển, lung linh xinh đẹp.

Ánh mắt đám đệ tử ngoại môn Vô Không kiếm môn gần như toàn bộ đều tham lam săm soi nàng.

Nàng cũng không thẹn thùng, hé miệng cười nhạt.Linh Anh phái, Tả Mạc đã nghe qua, là môn phái tài lực hùng hậu nhất Đông Phù.

Môn hạ phái này sản nghiệp đông đúc, mà chiêu thu đệ tử, cũng đại đa phần là hạng người gia cảnh giàu có.

Không giống Vô Không kiếm môn, đệ tử nội môn Linh Anh phái rất đông, cũng khiến người trố mắt cứng lưỡi.

Đệ tử trúc cơ kỳ của Linh Anh phái hơn tám mươi người, cái số này bỏ xa Vô Không kiếm môn ở phía sau, đáng kể ở Đông Phù.

Những đệ tử trúc cơ kỳ của Linh Anh phái xú danh rõ rệt, bọn họ thích nhất là gây sự sinh chuyện, rất nhiều người trong nhà bối cảnh thâm hậu, nên đến các môn phái khác gây sự, các môn phái khác đa phần cũng chỉ có thể ẩn nhẫn.Bọn họ năm ba người một nhóm, khắp nơi gây sự.

Bọn họ từ nhỏ phục dùng linh dược, tu vi tiến cảnh nhanh hơn so với đệ tử phổ thông rất nhiều, mà pháp bảo trên người hào quang mãn nhãn, khi đánh nhau, mặt mũi bỏ hết, đệ tử phổ thông sao chống đỡ nổi?

Mà nếu đối phương lợi hại hơn bọn họ, bọn họ lập tức một rống xông lên, lâu ngày, tu giả cấp thấp nhìn thấy bọn họ đều vòng đường mà đi.Nhưng bọn hắn cũng thông minh, trước nay không đi trêu chọc những nhân vật lợi hại.

Dạng Du Bạch, bọn họ vạn vạn lần không dám trêu chọc.Bọn họ nghe nói Vô Không kiếm môn có một nhân vật cực lợi hại, kêu Vi Thắng, được rất nhiều người coi là thiên tài trăm năm khó có một.

Đại môn phái dạng như Đông Phù điện, Đông Kỳ kiếm môn bọn họ tự nhiên không dám trêu chọc, nhưng cái gì Vô Không kiếm môn kia, bọn họ trước nay chưa nghe thấy.

Tiểu môn phái dạng này, bọn họ nửa điểm không sợ.

Mà gần đây Đông Phù loạn đến như vậy, trưởng bối các môn các phái cơ hồ đều là khuynh sào xuất động, thời cơ tốt như thế, sao có thể bỏ qua?Trước khi tới, bọn họ còn đặc ý hỏi thăm một chút.

Trong một đời đệ tử Vô Không kiếm môn, xuất danh mới nhất là hai người, một là Vi Thắng, một là Tả Mạc sở trường luyện đan.

Nhưng qua bọn họ nghe ngóng, Vi Thắng lợi hại đến đâu, gần như không người gặp qua, cũng khiến bọn họ càng khẳng định Vi Thắng chẳng qua chỉ có hư danh.

Vậy đến Tả Mạc, một kẻ luyện đan, có thể tạo nên sóng sánh cái gì?

Trừ ra, còn có kẻ kêu La Ly, nhưng nghe nói cùng dạng.Ba người này, mặc linh giáp màu lam tên là Yến Minh tử, người mặc vào linh giám đỏ tươi toàn thân chói mắt, tên gọi Hồ Sơn, mà cô gái mặc linh giáp hoa đào hồng phấn tên gọi Đào Thù Nhi."

A."

Tả Mạc mặt không biểu tình ứng thanh, sau đó quay qua hỏi lão đầu đen: "Ai đả thương lão?"

"Ha ha, không cần hỏi, là đại gia đánh."

Yến Minh tử khinh miệt nói: "Ngươi gọi Vi Thắng ra đi, ngươi kẻ luyện đan, đại gia cũng không có ý..."

Thanh âm tắc nghẽn mà dừng.Yến Minh tử mang theo mấy phần kinh nghi nhìn Tả Mạc, trong mắt y, tiểu cương thi trước mắt này lại như đột nhiên đổi thành người khác.

Cái cảm giác... như một thanh lợi kiếm xuất vỏ...Yến Minh tử đánh lộn gây sự cũng không phải một hai lần, kinh nghiệm lão luyện.Hắn thu lại vẻ ngoạn tiếu trên mặt, thành thật nói: "Không nghĩ tới, ta nhìn lầm, các hạ hóa ra là cao thủ!"

Hai kẻ còn lại cũng bất ngờ, khí thế Tả Mạc để lộ ra, tuyệt đối không phải một tu giả trầm mê luyện đan có thể có được.

Chẳng qua hai người tịnh không có mấy bận lòng, bọn họ lăn lộn lâu như vậy, đụng phải hàng cứng đếm không hết, có rất nhiều người thực lực đều vượt xa bọn họ, nhưng chả phải bị bọn họ quật ngã sao?

Huống hồ tiểu cương thi trước mắt, tu vi còn thấp hơn bọn hắn.Tả Mạc không nói nhảm, trực tiếp xuất ra Băng Tinh kiếm."

Hắc!

Ngươi cũng thật là nghèo!"

Yến Minh tử ha ha cười lớn, đắc ý nói: "Cho ngươi xem phi kiếm của đại gia!"

Kiếm dài ba xích, giống như giọt nước dài hẹp, thân kiếm giống như một đầm nước, u sâu không thấy đáy, ngẫu nhiên một ánh quang mang chớp qua, mới có thể thấy được bóng nó."

Kiếm tên Trích Thủy, cấp ba, cực phẩm phi kiếm hành thủy."

Y đánh giá Tả Mạc một cái, lắc đầu nói: "Ngươi này cả áo lẫn quần, đều không bằng phần lẻ của phi kiếm."

Tả Mạc hoàn toàn mất đi hứng thú cùng đối phương nói chuyện, hắn không nói hai lời, tiên hạ thủ vi cường.Ly Thủy kiếm quyết Chi thuận lưu!Một vòng vân sóng vô hình ở trước mặt Tả Mạc dập dờn khuếch tán, Băng Tinh kiếm tạ như đột nhiên bằng không tan biến, lại bằng không xuất hiện trước mặt Yến Minh tử.Yến Minh tử chỉ cảm thấy hoa mắt, phi kiếm đối phương đột nhiên đến trước mặt hắn.

Kiếm ý mà mũi kiếm hàm chứa, đâm vào khiến hắn gần như mở không được mắt.

Hắn bị dọa hơi nhảy.

Lập tức vội sử phi kiếm chống đỡ.

Đâu ngờ phi kiếm đối phương trơn trượt dị thường, quay tít một vòng, khéo léo tránh ra phi kiếm của y, nghiêng nghiêng đâm tới.Yến Minh tử lại luống cuống tay chân một trận, nhưng kinh nghiệm thực chiến của y rất phong phú, biết phi kiếm đối phương không bằng mình, kiếm thế đại khai, dứt khoát lấy cứng chọi cứng.Tả Mạc hừ lạnh một tiếng, cũng không biết có phải ở cùng Bồ yêu đã lâu, một tiếng hừ lạnh này học cũng khá giống.

Hắn biết đối phương có chủ ý gì, nhưng Băng Tinh kiếm của hắn phẩm chất kém xa đối phương, như quả hai cái giao kích, chịu thiệt khẳng định là chính mình.

Hắn chỉ có một thanh phi kiếm đấy, nếu giờ chiết hỏng, môn phái tuyệt sẽ không cho không hắn cái khác.Nhưng tạo nghệ của Tả Mạc hiện nay về kiếm quyết Ly Thủy sớm đã không như xưa.

Chỉ điểm của sư bá Tân Nham, bù đắp rất nhiều chỗ hắn thiếu hụt, kiếm quyết Ly Thủy hiện giờ hắn sử ra, tròn đầy lưu động, gần như không thấy dấu vết.Kiếm quyết đối phương sử dụng cũng tinh diệu dị thường, nhưng rất hiển nhiên không dụng tâm tu luyện, rất nhiều chỗ tinh diệu, đều không tới được.

Nếu chỉ luận tinh diệu, kiếm quyết của đối phương so với kiếm quyết Ly Thủy còn hơn hẳn một phần.

Tả Mạc không khỏi trong lòng lắc đầu, có kiếm quyết tốt như thế, lại không biết trân trọng.

Thanh phi kiếm của đối phương, hắn cũng là thèm đỏ mắt, so ra, Băng Tinh kiếm của mình thật rất nghèo túng.

Kỳ thực ý khiến Tả Mạc so là, thanh Trích thủy kiếm của đối phương, chẳng qua thích hợp với kiếm quyết Ly Thủy.Băng Tinh kiếm trên tay hắn thích hợp với kiếm ý của sư bá Tân Nham, không thích hợp với kiếm quyết Ly Thủy.

Tả Mạc vẫn đang tìm một thanh phi kiếm thích hợp kiếm quyết Ly Thủy.Trong lòng vừa động, hắn không nhịn được tâm tư.Băng Tinh kiếm biến hóa càng khó suy xét, kiếm chiêu hiện nay của hắn, vẫn đi con đường triền miên trơn nhẵn, chỉ là trong đó, lại nhiều hơn một phần bạo liệt, sát cơ tứ phía.

Nhưng chỉ một phần bạo liệt như vậy, lại khiến Yến Minh tử ngộ ra áp lực bị tăng.

Như thủy lại như hỏa, loại cảm giác mâu thuẫn, khiến y cực kỳ không thoải mái.Hồ Sơn và Đào Thù Nhi cùng bất ngờ, Yến Minh tử không ngờ chịu cảnh hạ phong!Bọn họ không khỏi bắt đầu đánh giá lại Tả Mạc."

Tả Mạc này rất lợi hại a."

Đào Thù Nhi giọng ngạc nhiên nói: "Có lẽ không giống lời đồn cho lắm.

Không phải nói hắn luyện đan sao?"

"Tin tức về Vô Không kiếm môn vốn là ít đến thương cảm.

Chúng ta nào có thể tra rõ được như vậy?"

Hồ Sơn không cho là đúng nói, tuy gã cũng bất ngờ, nhưng cũng chỉ là bất ngờ mà thôi."

Tả Mạc cũng có thực lực dạng này, cũng không biết Vi Thắng có bao nhiêu lợi hại."

Đào Thù Nhi như có niềm riêng nói.Hồ Sơn cười lạnh: "Lợi hại nữa cũng không dùng.

Chỉ tự trách bọn họ gần đây ra đầu gió, rất nhiều sư huynh sư tỷ đều đóng đinh bọn họ.

Mà lại nghe nói mấy vị sư thúc đối với Vô Không kiếm môn cũng không có cảm tình gì."

Đào Thù Nhi cười duyên: "Đúng nha, Đông Phù chỉ lớn như vậy, thêm một cái phân thực.

Những sư thúc đục khoét trong môn, ai chịu cơ chứ?”

Hồ Sơn không sao cả nói: "Đó không phải chuyện chúng ta quan tâm.

Chẳng qua nghe nói mấy vị trưởng bối của bọn họ rất lợi hại."

“Dẫu lợi hại hơn thì có bằng tinh thạch không?"

Đào Thù Nhi cười nhẹ nói."

Ha ha, không sai!"

Hồ Sơn cười lớn.Trong khi hai người nói chuyện, tình thế trong trường phát sinh biến hóa.Yến Minh tử đột nhiên không chút né tránh, Băng Tinh kiếm đâm lên linh giáp của y, vang nhẹ lên đinh một tiếng, nhưng không lưu lại trên linh giáp vết xước, Tả Mạc không khỏi sửng sốt.

Thừa dịp hắn hơi phân thần, Trích thủy kiếm của Yến Minh tử ào tới.Thủy kiếm giống như hàn đàm, Tả Mạc liền vội nghiêng người, chỉ thấy một cỗ sâm hàn, lướt sát qua cánh tay của hắn!"

Ha ha!

Chỉ là phi kiếm cấp hai, sao có thể đâm phá huyền thủy linh giáp của ta?"

Yến Minh tử đắc ý cười lớn, kiếm thế càng phát ra không hề kiêng kị!Đào Thù Nhi tựa hồ đối với loại cảnh tượng trước mắt này không xa lạ, có chút buồn tẻ vô vị, nhịn không được nói: "Chỉ biết khi phụ người nghèo, thật không ra gì."

Vừa nói, vừa vuốt vuốt cánh hoa đào trên linh giáp của mình.Hồ Sơn trên mặt cười lạnh, nhìn trong trường Băng Tinh kiếm lại một lần đâm về linh giáp của Yến Minh tử.Nó là uổng công, còn chưa minh bạch sao?

Muốn trách thì trách ngươi không sinh trong một nhà khá giả đi, gã có chút thông cảm nhìn Tả Mạc.Yến Minh tử không có ý tránh né, lòng tin của y đối với linh giáp trên người đủ mười.Chỉ thấy Băng Tinh kiếm yếu ớt vô lực, khó khăn chạm đến huyền thủy linh giáp, biến cố chợt sinh!Chương 82 : Người không hoành tài không phú!Converter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.LookluckMột cỗ kiếm ý sâm nhiên, men theo linh giáp, lặng không chui vào nội thể Yến Minh tử.Yến Minh tử chỉ cảm thấy có một mảnh châm lạnh vô cùng, đột nhiên đâm vào nội thể, thân thể lập tức cứng đờ.Sớm đã chờ đợi một khắc này Tả Mạc hai mắt quang mang đại trướng, khẽ quát một tiếng, toàn thân thầm vận Kim Cương vi ngôn, chỉ thấy toàn thân nổi lên một tầng kim quang nhàn nhạt, đôi đạp mạnh, cả người như tên bắn tới!Yến Minh tử đại kinh thất sắc, làm sao toàn thân cứng nhắc như chết, đây là thủ pháp gì?Mục tiêu của Tả Mạc cũng không phải Yến Minh tử, mà là thứ đột nhiên mất đi khống chế, ngưng trệ giữa không trung - Trích Thủy kiếm!Thật là kiếm tốt!Tay phải kim quang lòe lòe, một cái nắm chặt chuôi Trích Thủy kiếm, linh lực nội thể trong nháy mắt tuôn vào trong Trích Thủy kiếm.Quả nhiên!

Tả Mạc trong lòng dâng lên một trận cuồng hỉ!Đối phương căn bản không có tiêu bao nhiêu tâm tư đi tế luyện, thần thức trong Trích Thủy kiếm yếu đến đáng thương, bị Tả Mạc dễ dàng lau đi.

Trích Thủy kiếm trong tay Tả Mạc rung động hai cái, rồi không động đậy.

Phi kiếm cần phải tiêu phí vô số thời gian tinh lực để chầm chậm tế luyện, mới có thể khống chế như tâm, cũng mới không bị người dễ dàng đoạt đi.

Mà một vài cao thủ, càng là thiết chế tầng tầng cấm chế trong kiếm, nếu có người muốn dùng thủ đoạn của Tả Mạc tới đoạt phi kiếm, ngược lại sẽ bị nó gây thương.Chẳng qua Tả Mạc đoán đám gia hỏa này tuyệt không tiêu nhiều thời gian như vậy đi tế luyện phi kiếm, hắn đã đoán đúng.Phen này biến hóa mau lẹ, khiến người trố mắt cứng lưỡi, toàn trường lặng tinh không động.Yến Minh tử trố mắt, y làm gì cũng không nghĩ tới, đối phương hóa ra đánh chủ ý với Trích Thủy kiếm của mình!

Khi sợi liên hệ cảm giác giữa y cùng Trích Thủy kiếm tan biến, sắc mặt lập tức đại biến.Tả Mạc vừa lòng thỏa ý thả Trích Thủy kiếm vào trong túi bách bảo giữa eo của mình, hắn tâm tình rất tốt, giả dạng mô phạm hướng Yến Minh tử ngẩn ngơ tại chỗ nói: "Thanh kiếm này, tính là trả giá cho lần ngươi va chạm bản môn này.

Lần sau cũng không nên làm chuyện hồ đồ này."

Hắn vừa mới dùng là kiếm ý triều tịch của sư bá Tân Nham, cực âm cực hàn, Yến Minh tử vội không kịp phòng, bị lỗ lớn."

Ngươi ngươi ngươi..."

Yến Minh tử ngón tay lẩy bẩy chỉ vào Tả Mạc, sắc mặt trắc bệch, giận tới mức nói không nên lời.

Nhưng không có Trích Thủy kiếm, y cũng không làm gì được Tả Mạc."

Ha ha!

Cười chết ta!"

Hồ Sơn không vô tâm vô tính ôm bụng cười lớn, hắn cười đến gần như thở không nổi: "Lão Yến, ha ha, cười chết ta!

Đến cả kiếm cũng bị lấy, lão Yến, ngươi tuyệt đối là người số một của bản môn!"

"Hì hì!

Yến ca ca, ngươi thật giỡn!"

Đào Thù Nhi cười đến hoa chi loạn chiến, không dừng được."

Ta ta ta..."

Yến Minh tử nói năng lộn xộn, nhưng khi thấy ánh mắt Tả Mạc quét tới quét lui trên linh giáp của mình, trong lòng lập tức cả kinh, vội lui về sau mấy bước.

Hắn thua rất hồ đồ, đến giờ cũng không rõ, mình vì sao lại đột nhiên cương cứng một cái như vậy, đối phương dùng pháp quyết gì?Hôm nay thật là mặt mũi quét đất, Yến Minh tử trong tim nhỏ máu, tiếng cười của Hồ Sơn cùng Đào Thù Nhi lọt vào tai y, chói tai dị thường.

Lần này mặt mũi mất lớn, dẫu bọn họ giờ hợp lực đánh bại Tả Mạc, đoạt lại Trích Thủy kiếm, trở về sau, Hồ Sơn cùng Đào Thù Nhi nhất định sẽ tuyên cáo chuyện này khắp nơi.Phi kiếm đành phải bỏ, nhưng nếu việc này truyền về trong môn, chính mình sau này đừng nghĩ đến chuyện ngóc đầu lên được.Y cũng không phải hạng người lương thiện gì, trong lòng giận Hồ Sơn Đào Thù Nhi hai người còn hơn Tả Mạc.

Y hiện tại đối với thủ đoạn của Tả Mạc, rất kinh dị, hoàn toàn không rõ.

Y liếc hai kẻ cười đến mức không thẳng lưng nổi, trong lòng cười lạnh, hai người này khẳng định cũng không phát hiện huyền cơ trong đó.

Mới vừa rồi cứng đờ, lặng không tăm tích, không một điểm dự liệu.Nghĩ thông, y trấn định lại, cố vờ thở gấp bại hoại nói: "Hồ Sơn, ngươi không phải một mực nhòm ngó con rắn ba mắt hoa xanh của ta sao?

Ngươi nếu giúp ta đoạt lại Trích Thủy kiếm, ta tặng nó cho ngươi!"

Hồ Sơn không cười, nghiêng đầu, cẩn thận nhìn Yến Minh tử: "Thật?"

Yến Minh tử trong lòng cười lạnh, mặt ngoài lại gật đầu lia lịa: "Nói nhảm, có Đào Thù Nhi làm chứng, ta quỵt nợ sao?"

"Tốt!"

Hồ Sơn mặt lộ hỉ sắc, hừ nói: "Lão Yến, ngươi đến cả phế vật dạng này cũng đánh không xong, lui bước quá lớn.

Ngươi phải luyện luyện cho tốt, nếu không sau này đưa ngươi đi ra náo nhiệt, đó chẳng phải là làm mất sạch thể diện Linh Anh phái chúng ta sao?"

Yến Minh tử hận Hồ Sơn nói lời khó nghe, trong lòng chỉ mong Tả Mạc đem Hồ Sơn đánh thành vụn thịt, miệng lại nói: "Chờ ngươi trấn lại thanh Trích Thủy kiếm, hãy nói nhảm."

Hồ Sơn bước một bước về phía trước, đối mặt Tả Mạc nhếch miệng khẽ cười: "Tiểu tử ngươi có thú phải chặt!

Ngươi nếu ngoan ngoãn dâng Trích Thủy kiếm tới đây, ta tha ngươi một hồi!"

Thịt béo đến miệng, nào có đạo lý nhổ ra, Tả Mạc chả buồn để ý gã, ngược lại trên dưới đánh giá Hồ Sơn.

Hắn đột nhiên phát hiện, trước mắt không nghi ngờ là một con đường phát tài kim quang lòe lòe!

Thanh Trích Thủy kiếm, phải rất có giá.

Đừng xem Tả Mạc luyện đan thu được khá giả không ít.

Nhưng đem Trích Thủy kiếm này, đặt tại những cửa hàng pháp bảo Đông Phù, Tả Mạc cũng chỉ có thể có phần nhìn ngắm, tuyệt đối không mua nổi!Giờ rơi vào túi của hắn, nếu quy thành tinh thạch mà nói...Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, có cái gì nhanh hơn so với trấn lột?

Lại có cái gì có thể khoái hơn so với quang minh chính đại trực tiếp trấn đồ?Tả Mạc vươn tay dẫn, Băng Tinh kiếm lại về trước thân, hắn nghĩa chính từ nghiêm chính khí lẫm liệt nói: "Ngươi còn thật khinh ta không người!

Một chọi một, đám Linh Anh các ngươi, anh đây còn thật không sợ!"

Chúng đệ tử phía sau nhìn Tả Mạc với ánh mắt tràn đầy sùng bái.Quả nhiên, bị hắn kích, Hồ Sơn sắc mặt không vui: "Hừ, ếch ngồi đáy giếng, còn thật cho mình là nhân vật!

Vốn là còn định tha cho ngươi một hồi, như ngươi đã không biết tốt xấu..."

Không trung một đạo ngân quang chớp qua, phút chốc đến trước mặt Hồ Sơn."

Chuột nhắt!

Cả gan dám đánh lén!"

Hồ Sơn vừa sợ vừa giận, trên tay lộ ra một thanh hỏa diễm đao!Trường đao thân đao hỏa diễm cuồng vũ, hừng hực thiêu đốt, đại lão xa, Tả Mạc lập tức cảm thấy được lửa nóng bức người.Lại là một pháp bảo tốt!Tả Mạc nhìn lòng nóng đỏ mắt, thanh hỏa diễm đao này, tuyệt đối là cực phẩm trong cấp ba, so với Trích Thủy kiếm mình vừa mới đoạt được, không chút kém cỏi.

Hắn iền vội dẫn ra Băng Tinh kiếm, thủy hỏa khắc nhau, xem ai mạnh yếu.

Tả Mạc dám khẳng định, nếu không cẩn thận, bị hỏa diễm của đối phương khốn chặt, Băng Tinh kiếm chỉ sợ sẽ bị đốt thành vũng nước.Hắn sớm đã nghe nói pháp quyết của Linh Anh phái hỗn tạp vô cùng, không nghĩ tới, hóa ra còn có thứ hiếm lạ như đao quyết này.

Tuyệt đại đa số môn phái ở Thiên Nguyệt giới, đều lấy tu kiếm làm chủ, tu giả luyện đao khá hiếm thấy.Hỏa diễm đao của đối phương tùy tiện vừa khua múa, lập tức là một vòng sóng nhiệt nóng rực, vừa đúng khắc chế chính mình.

Ly Thủy kiếm lộ vốn là nhự nhàng trơn mượt, nhưng pháp bảo song phương chênh lệch quá nhiều, Băng Tinh kiếm căn bản bị bức không sát đối phương, kiếm quyết cũng tự nhiên thi triển không nổi.Mà linh giáp trên thân đối phương cũng bất phàm, hồng quang tuôn động, ánh ra khiến Hồ Sơn như thiên thần hạ phàm."

Ha ha!

Không phải mới vừa cuồng sao?

Cuồng nữa đi!"

Hồ Sơn ha ha cười lớn, đắc ý chí cực, đao thế trên tay cuồn cuộn, từng vòng sóng lửa đuổi theo Tả Mạc nhảy lên nhảy xuống.Đám đệ tử của Vô Không kiếm môn trên mặt đều là kinh hãi, dồn dập lùi về sau, sóng lửa của hỏa diễm đao của Hồ Sơn nóng vô cùng, chỗ nào nó tới, cháy đen một mảnh.Quả nhiên là người chết vì tài, chim chết vì ăn!

Tả Mạc vừa bi ai nghĩ, vừa chuyển động đầu óc thật nhanh.

Đao quyết của đối phương so với kiếm quyết Yến Minh tử vừa rồi, hiển nhiên kém cỏi hơn nhiều, nhưng phối với thanh cực phẩm hỏa diễm đao này, uy lực lại kinh người!Đao tốt đao tốt!Tả Mạc vừa đỏ mắt đến phún hỏa, vừa nhếch nhác vô cùng tránh né.Đao thế của đối phương không đủ nhanh, nếu không, sóng lửa tầng tầng phủ tới, Tả Mạc muốn tránh cũng không thể.Tả Mạc không phải không có biện pháp, chỉ là biện pháp này...Hơi cắn răng, hắn quyết định liều!

Chẳng qua, liều thì liều, chính mình cũng phải thu về cái gì.

Một hồi nhảy lên nhảy nhảy xuống, ánh mắt của hắn ngắm tới ngắm lui trên thân đối phương, tìm kiếm mục tiêu hạ thủ!

Khi ánh mắt rơi vào ngọc bội treo giữa eo của đối phương, mắt không nhịn được ngời sáng!Đồ tốt!Ngọc bội hình dáng cổ kính, thuần một loại ngọc đỏ khắc thành, đỏ hồng không một tia tạp chất, ở giữa nạm một hạt châu đen, trên ngọc bội khắc mấy trận pháp.

Tả Mạc nhận ra một cái, là Lưu hỏa tâm ngự trận, đây là một loại trận pháp có thể tăng thêm cảm ứng với hỏa diễm cho người đeo, tăng thêm năng lực ngự hỏa.

Lưu hỏa ngự tâm trận cực rất thực dụng, đặc biệt đối với tu giả luyện đan cấp thấp, là trận pháp trong mơ.

Chỉ là điều kiện bày bố Lưu hỏa tâm ngự trận mười phần khắc nghiệt, bình thường Tả Mạc không làm được.

Ngọc bội kia không ngờ lại có Lưu hỏa tâm ngự trận, giá trị bất phàm!Tả Mạc khắc sâu một câu nói - khi lợi nhuận đủ lớn, là đủ để người ta hóa liều!Liều!Tả Mạc đánh chắc chủ ý, nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn cần tìm kiếm cơ hội một kích tất trúng.Sóng lửa lăn lộn, ngọn lửa trên thân hỏa diễm đao không chút dấu hiệu ảm đạm.

Hồ Sơn cả người được tầng tầng hỏa diễm bảo hộ nghiêm nghiêm thực thực, Tả Mạc không cận thân được mảy may.Tả Mạc trơn trượt dị thường, sóng lửa không đụng tới một sợi lông của hắn, Hồ Sơn cũng có chút phiền muộn, đao thế càng gấp!Đám người này, thật là lãng phí đồ tốt!Tả Mạc trong lòng tràn đầy xem thường, đao tốt như thế, rơi vào tay những người này, coi như là minh châu ám đầu.

Đối phương đao thế gấp gáp, nhìn như uy hiếp càng lớn, Tả Mạc lại nhạy cảm cảm giác đối phương có vài phần không khống chế nổi.

Từ sau khi Tả Mạc lĩnh ngộ kiếm ý Triều tịch của sư bá Tân Nham, đối với thế trở nên mẫn cảm.

Mà luyện tập lĩnh ngộ kiếm ý Ly Thủy đã lâu, cũng khiến hắn lý giải đối với thế càng thêm sâu sắc.Kiếm quyết cùng đao quyết kỳ thực là cùng một đạo lý, vừa độ mới tốt, cũng không phải lực càng lớn, thế càng nhanh, uy lực lại càng lớn.Cơ hội!Con ngươi Tả Mạc phút chốc thu súc, một kẽ hở nhỏ bé của đối phương, bị hắn chuẩn xác tóm được.

Hắn súc thế rất lâu, lập tức động!Băng Tinh kiếm vẫn ở bên hắn tới lui như cá phát ra một tiếng vang nhẹ, men theo chỗ tầng tầng sóng lửa bạc nhược nhất, hung hăng đâm vào.Khi Băng Tinh kiếm phi được nửa đường, lập tức hóa thành một dòng nước băng hàn vô cùng.

Đây tịnh không phải bị lửa hun thành nước, mà là kết quả của việc Tả Mạc chủ động điên cuồng thúc động linh lực - hóa hình!

Hóa hình là kỹ xảo cao cấp của kiếm quyết, như kiếm của sư bá Tân Nham hóa ly long là giai đoạn hóa hình cao cấp.

Năng lực Tả Mạc hiện tại tịnh không đủ để hóa hình, vừa mới chạm đến kiếm ý hắn chỉ có thể dùng một loại phương pháp ngốc nhất và nguyên thủy nhất, ấy chính là dùng lượng lớn linh lực rót vào phi kiếm, thúc nó hoàn nguyên thành chất, kích phát lực căn nguyên của nó, cũng tính là hóa hình cấp thấp nhất.Cơ bản không có người dùng loại hóa hình này, bởi như thế, phi kiếm sẽ bị hủy, đây cũng là nguyên nhân khiến Tả Mạc do dự rất lâu.Nhưng cân nhắc được mất, hắn quyết định dùng chiêu này.Một khi quyết định, hắn lập tức mặc kệ không chần chừ gì, mặc kệ không có gì đình đốn.Hắn súc thế rất lâu, trong lòng ngấm ngầm suy đoán, làm sao không có nắm bắt được gì?Băng Tinh kiếm hóa thành một cỗ dòng nước cực lạnh, uy lực đại trướng, một đâm vào vòng lửa tầng tầng, hàn khí lập tức bức hỏa diễm xung quanh đình trệ.Hồ Sơn đại kinh thất sắc, liều mạng vũ động hỏa diễm đao, sóng lửa liên miên không ngừng, hy vọng ngăn trở dòng nước cực lạnh này.Nhưng mà, Tả Mạc cấu tứ rất lâu, đánh ra là tuyệt sát hủy sạch Băng Tinh kiếm, há chỉ đến thế là dừng?Chương 83 : Thủ đoạn bạo lựcConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.LookluckNgay khi Hồ Sơn liều mạng khua múa hỏa diễm đao, dòng nước lạnh đâm vào trong ngọn lửa đột nhiên nổ tung, chia ra làm bảy, tán lạc xung quanh thân thể Hồ Sơn.

Bảy dòng nhỏ, hợp với bạch sắc hàn khí, kịch liệt chuyển động, phát ra tiếng tê tê nhè nhẹ.Thất qua!Bảy đạo hàn khí, kiếm mang tạo thành vòng xoáy, như lồng vây, khốn chặt Hồ Sơn.Vòng xoáy cực lực thúc động tốc độ cực kỳ hãi người, tựa như cơn lốc nhỏ, có sức hút cường đại, tới chỗ nào, lửa nóng tầng tầng tuôn động lại bị hút một xíu không còn.Trên mặt Đào Thù Nhi cùng Yến Minh tử hai người hiện vẻ kinh hãi khó tả, không thể tin tưởng nhìn vào trong trường.

Mà đám đệ tử ngoại môn phía sau Tả Mạc, kẻ kẻ kích động không ngờ, nhìn như say như ngốc.Trên mặt Hồ Sơn tràn đầy kinh khủng!Xung quanh gã, bảy đạo thủy, hỏa giao hợp hình thành vòng xoáy mảnh dài, bảy sợi vững vàng, vây sát lấy gã.

Bạo âm thủy, hỏa tương giao nổ bôm bốp, lộ ra chúng là cỡ nào không ổn định, cũng lộ ra khủng bố uy lực mà chúng chứa đựng!"

Không!"

Hồ Sơn tuyệt vọng cuồng rống, tay trái nhanh chóng thọc vào túi bách bảo giữa eo!Rầm!Vòng xoáy bảy đạo thủy hỏa đồng thời nổ tung, Hồ Sơn đáng thương, vừa kịp lấy ra một tấm hộ giáp phù, lập tức bị vô số hỏa diễm cùng băng châm nhỏ mịn nuốt trọn!Vụ nổ tung tán đi, khói dư tha thướt, mọi người mới nhìn rõ hình dạng Hồ Sơn.

Một thân linh giáp tươi đỏ hoa lệ chói mắt giờ ảm đạm vô quang, trên mặt cháy đen một mảnh, mề ngoài linh giáp lộ ra rất nhiều vết rạn nhỏ mịn.

Đầu Hồ Sơn trước buộc lên, giờ bị nổ thành tổ chim, cả mặt cháy đen một mảnh, còn có thể nhìn đến mấy khói dư từ trên mặt hắn, tha thướt bay lên trên đầu.

Hỏa diễm đao trên tay, hỏa diễm toàn không, hoàn toàn không có khí thế lúc trước.

Hộ giáp phù trong tay phải chỉ còn nửa đoạn, không kịp dùng.Bên ngoài cả người tựa như một đoạn gỗ bị thiêu cháy.Ngọc bội thế mà hoàn hảo không hỏng!Tả Mạc đại đại nới lỏng khẩu khí, hắn thầm vận Kim Cương vi ngôn, cẩn thận cảnh giới tới trước mặt Hồ Sơn.

Liếc nhìn Hồ Sơn, đối phương mặc kệ không có phản ứng gì, Tả Mạc bèn không chút khách khí nhặt lấy ngọc bội màu đỏ giữa eo Hồ Sơn.

Lấy xong, hắn còn có chút tiếc nuối liếc qua hỏa diễm đao trên tay Hồ Sơn cùng linh giáp trên thân.

Hai cái này cũng là đồ tốt nha!

Chẳng qua Tả Mạc biết rõ làm người không thể thái quá, hắn cho rằng lấy đi ngọc bội, đó là chiến lợi phẩm, cũng không tính quá phần.

Nhưng nếu lột sạch người khác, vậy đợi người khác đến đập chết đi.Mà, Tả Mạc không buông lỏng giới bị, tay trái của hắn vẫn thọc vào trong túi bách bảo, sờ tới Trích Thủy kiếm vừa mới tới, hắn bậnn rộn lưu lại ấn ký của mình.

Tuy thòi gian ngắn như vậy, không cách nào tế luyện phi kiếm, chỉ có thể lưu lại ấn ký cơ bản nhất.

Nhưng Băng Tinh kiếm bị hủy, hắn giờ tay không tấc sắt, mà đối phương vẫn còn một người."

Ha ha!"

Yến Minh tử nhìn Tả Mạc vặt đi ngọc bội của Hồ Sơn, cũng nhịn không được, đắc ý hạnh tai nhạc họa mà ha ha cười lớn.

Hắn rất rõ ràng, Hồ Sơn đối với tấm ngọc bội kia có bao nhiêu yêu thích!

Thấy Hồ Sơn tổn thất còn lướn hơn mình, thiệt hại càng lớn, trong lòng Yến Minh tử lập tức bình ổn vô cùng.

Tựa hồ vứt đi Trích Thủy kiếm, cũng không đau lòng như vậy.Đào Thù Nhi nhìn vào Hồ Sơn hình dạng thê thảm vô cùng, cũng nhịn không được, lạc lạc cười phá.

Chỉ là nàng thấy ánh mắt Tả Mạc, không khỏi thêm mấy phần kinh nghi cùng hiếu kỳ.Hồ Sơn dần dần hồi thần trở lại, thấy Tả Mạc gần ngay trước mắt, ác tâm nổi lên, rống giận một tiếng, muốn cử đao chặt hắn thành hai nửa.Sớm đã phòng bị Tả Mạc xuống tay càng nhanh, hắn như chớp giật tay phải nổi kim quang vươn ra, chuẩn xác bóp chặt cổ Hồ Sơn, sau đó dùng lực giật một cái...Phanh!Tiếng vang tựa như đầu đập phải tảng đá.Tê, chung quanh vang lên một mảnh tiếng hít khí, mọi người sững sờ nhìn Tả Mạc, bọn họ miệng mở lớn, hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ.Còn có điểm đau!

Tả Mạc thử nhe răng, tiện tay đem Hồ Sơn đã ngất vứt trên mặt đất, tay phải dùng sức xoa trán.

Đầu hắn hoàn hảo vô tổn, mà đầu Hồ Sơn, một đóa hoa máu nở ra.Bao giờ mới có thể luyện thành phi kiếm khó thương đây!

Tả Mạc vừa xoa đầu lòe lòe kim quang vừa nghĩ.

Nhưng hắn khá hài lòng, đoạn thời gian thống khổ luyện thể không có uổng phí."

Còn muốn đánh sao?"

Hắn hỏi Đào Thù Nhi.Nói thực, khi hắn hỏi lời này, trong lòng rất lo.

Nhưng mặt cương thi của hắn lộ ra không có biểu tình gì, lại là đủ mười phần phong phạm cao thủ, mà Đào Thù Nhi lại hoàn toàn bị thủ đoạn bất thường của Tả Mạc chấn kinh, một lúc lậu, không dám hồi đáp."

Không đánh thì mang nó đi.

Anh đây rất bận."

Tả Mạc lập tức thừa cơ khóa chặt lời đối phương, vẫy vẫy tay, chuyển thân muốn rời đi."

Đợi đã!"

Đào Thù Nhi đột nhiên giữ hắn lại.Tả Mạc trong lòng giật một cái, chẳng lẽ còn phải đánh?

Lúc này phi kiếm của hắn bị hủy, Trích Thủy kiếm muốn điều khiển như ý, không phải thời gian ngắn như vậy là có thể làm, toàn thân linh lực của hắn cũng tiêu hao hết bảy tám."

Còn có chuyện gì?"

Hắn chuyển thân, cố vờ không vui hỏi."

Vô Không kiếm môn quả nhiên cao thủ xuất thế, chẳng qua các hạ xuống chiến thư một chọi một, chúng đệ tử Linh Anh phái ta, tất phụng bồi đến cùng, đến lúc đó thỉnh giáo, các hạ đừng có tránh né."

Đào Thù Nhi cảnh giác Tả Mạc, nói từng câu từng chữ.Nàng tất phải thừa nhận, hôm nay các nàng xem như mở mắt, chịu thiệt trên tay đối phương.

Đặc biệt là gã Tả Mạc kia một bộ hồn nhiên không coi bọn họ là cái gì, khẩu khí khoa trương bạt hộ sao bọn họ nuốt xuống được?

Chẳng qua, để nàng tự thân tiến lên, nàng lại có chút không dám, kẻ trước mắt này, nàng nhìn không thấu.Đặc biệt là cú đầu chùy sau cùng của Tả Mạc kia...Hừ hừ, trò vui như vậy, sao chỉ ba người bọn họ chơi chứ?

Đào Thù Nhi giảo hoạt nghĩ, nàng tin tưởng trong môn sẽ có rất nhiều người hứng thú.Tả Mạc lúc này hận không tống ba người này lập tức ly khai, hắn nghĩ cũng không, vẫy vẫy tay ra vẻ xua đuổi: "Cút!"

Nói xong lập tức chuyển thân, trong ánh mắt sùng bái gần như ngũ thể đầu địa của chúng đệ tử ngoại môn, thong thả ly khai, mãi không nghe thấy Đào Thù Nhi phía sau lại mở miệng, Tả Mạc mới triệt để thở dài một hơi.Đào Thù Nhi cắn môi, nàng chưa bao giờ bị người không thèm nhìn như thế, không nhịn phiền mà xua đuổi như thế!

Có lúc, thù hận của nữ nhân, thường thường bởi một chuyện cực kỳ bé nhỏ mà nảy mầm.Ngươi đợi đấy!

Nàng hận hận nghĩ.Tả Mạc về đến Tây Phong tiểu viện, yêu thích không buông hai pháp bảo vừa tới tay.

Thật là đồ tốt!

Càng xem hắn càng yêu, hôm nay lãi lớn!

Đến nỗi loại chuyện gì tiếp sau, hoàn toàn bị hắn ném khỏi đầu.

Trong mắt hắn, hai pháp bảo cấp ba cực phẩm này, bất chấp xảy ra chuyện gì cũng được!Sau khi đi thạch thất đả tọa khôi phục linh lực, Tả Mạc lập tức bắt đầu tế luyện Trích Thủy kiếm.Tế luyện một lần, hắn mới cảm thụ sâu sắc được, Trích Thủy kiếm không hổ là cực phẩm trong phi kiếm cấp ba!

Trích Thủy kiếm toàn thân cực kỳ mềm mại, có thể tùy ý uốn khúc, mà nó trong đó hóa ra lại uẩn hàm huyền thủy cực kỳ phong phú, nó kỳ thực như là một thanh thủy kiếm!

Linh lực có thể dễ dàng đến bất kỳ chỗ nào trên thân kiếm, mà lại do cực kỳ mềm mại, Tả Mạc thậm chí có thể thông qua khống chế linh lực, biến hóa hình dạng trạng thái phi kiếm.Nó đơn giản như vì Ly Thủy kiếm quyết mà đánh thành.Bắt đầu từ khi có được, ngoại trừ tế luyện, Tả Mạc liền gác nó ở trong linh tuyền bên trong thạch thất.

Trong linh tuyền linh lực hoạt bát dồi dào, đặt ở trong đó, chầm chậm ôn dưỡng, đối với việc tăng thêm linh tính cho Trích Thủy kiếm cũng có trợ giúp cực kỳ.Đến ngọc bội, Tả Mạc ngày ngày đeo ở bên thân.

Trận pháp trên ngọc bội hắn cũng hiểu rõ.

Ngọc bội trên có ba trận pháp, trừ Lưu hỏa tâm ngự trận, còn có Thanh tâm chú cùng Tụ linh trận.

Cả ba trận pháp này đều là cực kỳ thực dụng, Lưu hỏa tâm ngự trận không cần nói, Thanh tâm chú dưỡng tâm an thần, mà Tụ linh trận, lại có thể tụ tập linh khí xung quanh, cũng là thực dụng.Nếu không phải Tả Mạc có thạch thất linh mạch, Tụ linh trận tuyệt đối có thể xếp là một trong những trận pháp hắn muốn có nhất.

Tụ linh trận trên ngọc bội chỉ là Tụ linh trận sơ cấp nhất, nhưng hiệu quả vẫn mười phần rõ rệt.Tả Mạc bội đeo ngọc bội đả tọa nhập định trong thạch thất, hiệu suất đề thăng một thành!Đừng xem thường một thành này, dưới nhiều năm lắm tháng, khác biệt nó tạo ra mười phần kinh người.

Tụ linh trận là một trong những trận pháp được nghiên cứu nhiều nhất, nhưng đồng dạng, cũng được gọi trận pháp là tiêu tinh thạch, nó cần tiêu hao lượng lớn tinh thạch.

Cho nên Tụ linh trận cấp thấp không bằng trực tiếp hút linh lực từ trong tinh thạch.

Nhưng nếu muốn thiết chế nó lên ngọc bội, ngoài yêu cầu luyện khí giả phải cực kỳ tinh thông Tụ linh trận, bản thân nguyên liệu còn cần có đặc tính tụ linh.

Nhưng phàm là nguyên liệu có được đặc tính tụ linh, có nguyên liệu nào không trân quý đắt đỏ.Trên khối ngọc bội này, đáng tiền nhất phải là cái Tụ linh trận không bắt mắt này, so với Lưu hỏa tâm ngự trận còn đáng tiền hơn.

Riêng cái Tụ linh trận này đã đủ để khiến khối ngọc bội này được xếp vào hạng cực phẩm trong cấp ba.Đáng tiếc giờ không thể luyện đan, nếu không, hắn rất muốn thử công hiệu Lưu hỏa tâm ngự trận.Tả Mạc đại khái không ngờ được, sự kiện hắn đánh lui đám gây rối Linh Anh phái này, tạo thành ảnh hưởng trong đám đệ tử ngoại môn vượt xa ảnh hưởng của trận đối chiến với La Ly trong buổi khảo hạch môn phái.

Đối với đám đệ tử ngoại môn mà nói, ai lợi hại hơn cố nhiên được bọn họ kính sợ, nhưng sư huynh nguyện ý bảo vệ lợi ích của bọn họ, mới càng được bọn họ yêu quý.Lần đánh lộn này, Tả Mạc cũng có được tự thân thể nghiệm khá là sâu sắc.Kỳ thực luận tu vi, hắn cùng Yến Minh tử, Hồ Sơn chênh lệch không lớn, thậm chí còn kém hơn bọn hắn một ít.

Hắn sở dĩ có thể thủ thắng, là nhờ kiếm ý hắn lĩnh ngộ, vô luận là kiếm ý Triều tịch của sư bá Tân Nham, hay là kiếm ý Ly Thủy.

Lý giải của hắn đối với kiếm quyết, với thế, xa xa vượt quá đối phương, lại thêm đối phương khinh thị, hắn mới có thể nhẹ nhàng đắc thủ như thế.Nếu không, chỉ sợ chiến bại là hắn, tỷ như Hồ Sơn dùng hộ giáp phù sớm một bước.Nghĩ đến đây, Tả Mạc lại không nhịn được giận, đám người này là đánh lộn sao?

Đơn giản chỉ là phá tinh thạch!Một thân pháp bảo hoa lệ kia hắn nhìn mà nước miếng chảy ròng, hộ giáp phù càng là thứ tiện tay sử dụng, hắn nhận ra bọn họ đều đau lòng!

Phá gia!

Thực là quá phá gia!Khiến Tả Mạc chú ý, còn có Kim Cương vi ngôn, vô luận là đối với Yến Minh tử, hay là đối với Hồ Sơn, Kim Cương vi ngôn đều phát huy tác dụng trọng yếu.

Xem ra mình phải tăng cường tu luyện Kim Cương vi ngôn, cái trò này không chỉ có thể bảo mạng, xuất kỳ bất ý, nó còn có có hiệu quả kỳ diệu khác.Nhưng, nghĩ tới Kim Cương vi ngôn hắn lại nhớ tới bản Kim Cương vi ngôn trên bia mộ.Năm chỗ được tu sửa kia, trong đầu hắn âm hồn bất tán, thỉnh thoảng lại nhảy ra.

Đặc biệt là khi hắn tu luyện Kim Cương vi ngôn, hắn luôn không tự chủ mà nghĩ tới năm câu khác biệt, mười phần ảnh hưởng hiệu quả tu luyện.Hay là, thử một lần?

Tả Mạc do dự nghĩ.Chương 84 : Vì tinh thạchConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc nhìn vào làn da toàn thân màu vàng sẫm, không nhịn được nắn nắn.Bản Kim Cương vi ngôn trên bia mộ cùng Kim Cương vi ngôn hắn tu lúc trước quả nhiên đi hai đường khác biệt.

Kim Cương vi ngôn trước luyện, toàn thân là ánh sáng vàng kim, mà giờ, lại là ánh vàng sẫm.

Ánh vàng kim bốc lên cứng như thép, mà ánh vàng sẫm lại như da bằng kim loại, mang tính mềm mại bên trong.Tụ linh trận của ngọc bội trợ giúp Tả Mạc khá lớn, nó khiến nồng độ linh khí xung quanh đề thăng không ít, rất có lợi cho việc tu luyện bản Kim Cương vi ngôn của bia mộ.Cảm thụ được hai cái khác biệt, Tả Mạc quyết định tu luyện thêm một đoạn thời gian bản Kim Cương vi ngôn của bia mộ, rồi xét hiệu quả sau.

Hắn tổng có cảm giác, khối bia mộ thần bí kia, không đơn giản như vậy.Trong ý thức hải, Bồ yêu vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, bia mộ cũng đồng dạng tử khí trầm trầm, ngọn lửa nhỏ yếu như cũ.Nhưng, sự chú ý gần đây của Tả Mạc, cơ bản đều đặt vào viên linh đan trong linh tuyền sắp luyện chế thành công.

Viên nhuận trạch đan này là thử nghiệm luyện chế linh đan lần đầu tiên bằng thủy luyện pháp của Tả Mạc, tâm tình tất có chút khẩn trương.

May mắn luyện đan không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhuận trạch đan luyện chế thành công.Cẩn thận đặt nhuận trạch đan trước mắt, linh đan trông như một viên trân châu màu hồng, rất là đáng yêu.

Viên nhuận trạch đan này, là linh đan mà vô số nữ nhân mơ tưởng có được, Tả Mạc đã hỏi qua giá cả, như viên nhuận trạch đan cấp một trên tay hắn, một hạt giá có thể tới một viên tinh thạch cấp ba.Giá cả cái này vượt quá rất nhiều linh đan cấp một phổ thông.Nhưng xem ra giờ cũng không phải thời cơ tốt để bán nhuận trạch đan.

Giờ nhớ tới chuyên âÂm châu hắn vẫn còn sợ hãi trong lòng, mà dự đoán trong thời gian rất dài, loại tâm lý sợ hãi này khó mà tiêu trừ.

Lần trước tại Đông Phù làm loạn lớn đến như vậy, hắn lo người có tâm sẽ tra ra hành tung hắn mua sắm tài liệu.

Lúc này đi bán nhuận trạch đan, rất nguy hiểm.Lực lượng của mình, còn nhỏ yếu.Mà luyện chế nhuận trạch đan vẫn phải thành tay quen, luyện đan là môn cần thực tiễn lớn.m khuê không ngừng phát các loại tin tức của Thiên Nguyệt giới.

Sau một đoạn loạn lạc ở Đông Phù, có tin nói tu giả Minh Đào giới cũng dần dần rút về.

Bởi vì tra hồi lâu, không có bất cứ dấu vết gì.

Nhưng đoạn thời gian này, gần sau đoạn thời gian trước, Đông Phù đã phát sinh mấy xung đột kịch liệt, tử thương khá là thảm trọng.

Sau mấy sự kiện xung đột này, thế cục hỗn loạn của Đông Phù lại bình ổn, Tả Mạc đôi khi không nhịn mà đoán trong đó có phải có một màn gì không.Chẳng qua, rất hiển nhiên đây không phải một tu giả trúc cơ kỳ như hắn có thể hiểu rõ.Nghe âm khuê, trừ là thói quen, hắn còn quan tâm mật thiết tới biến hóa giá cả của các chủng vật tư.

Gần đây trên thị trường giá các loại linh thảo linh dược liên tục tăng cao, điều này dẫn đến giá các loại linh đan cũng lên như thuyền theo nước.Nếu là trước kia, Tả Mạc khẳng định sẽ mặt mày rạng rỡ, đây chính là lúc linh thực phu phát huy tác dụng.Làm một gã linh thực phu, ưu thế của hắn tại phương diện linh thực là rất rõ ràng, đặc biệt là sau khi hắn Trúc Cơ.

Hiện nay, một mình hắn có thể quản lý số lượng linh điền vượt quá tổng cộng của hai mươi đệ tử ngoại môn, mà về sản lượng, hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Mặt khác, hắn cũng có thể theo đuổi hướng canh tác tinh tế, trồng trọt một chút linh gốc phẩm cấp cao hơn.Nhưng, sự thật là, vô luận phương diện nào, hắn đều sa vào cảnh mười phần lúng túng.Đầu tiên là chuyện linh điền, linh điền cấp thấp của Vô Không kiếm môn tịnh không nhiều, đã bị đám đệ tử ngoại môn đến bảy tám.

Nếu Tả Mạc muốn thuê, vậy tất phải gaht ra rất nhiều đệ tử ngoại môn, biết rõ cuộc sống của đệ tử ngoại môn gian nan nên Tả Mạc tự nhiên không nguyện ý.Mà linh điền phẩm cấp cao hơn, môn phái cơ bản đều giao cho Hành Phương viện.

Tả Mạc cũng không thể hớt lấy linh điền từ trên tay sư phụ mình đi được?Hai mươi mẫu linh điền cấp ba, trước kia, Tả Mạc sẽ cảm thấy là rất nhiều, nhưng hiện nay lại thấy không đủ dùng.

Nhưng linh điền của môn phái dẫu có nhiều như vậy, hắn cũng không có cách nào.

Vô Không kiếm môn vốn không phải là môn phái lấy linh thực mà xưng, Bùi Nguyên Nhiên bọn họ cũng không ngờ được bản môn lại có thể ra một linh thực phu.Nhưng đoạn thời gian này giả cả thị trường của các loại tài liệu liên tục bành trướng khiến Tả Mạc nhìn thấy cực đại lợi nhuận.

Đây toàn là tinh thạch a!Chỉ là tiểu tiết làm hỏng đại sự, không linh điền, cái gì cùng không có, chỗ mạnh của hắn, cũng không có chỗ phát huy.Nếu có biện pháp thu lấy linh điền, Tả Mạc đánh chắc chủ ý.Không biết tại sao, hắn ẩn ước có một dự cảm không tốt, có thể là do câu “muốn đánh nhau” mà Bồ yêu đã từng nói.

Có lẽ là tự mình đã suy nghĩ nhiều, Bồ yêu lão già mõm, lời nhảm nói cũng không phải một hai lần.

Nhưng bởi cẩn thận, hắn vẫn quyết định phải nhanh nhất đề tăng tu vi của chính mình.Tận cho tới nay, do tồn tại linh mạch trong thạch thất, Tả Mạc tịnh không có nghĩ tới dùng phương pháp khác để nhanh chóng đề thăng tu vi của mình.

Đến mỗi linh cốc mỗi tháng môn phái chia cho hắn, đều bị hắn bán thành tinh thạch.

Mà luyện đan, cũng là trước nay không nghĩ tới luyện chế những linh đan trợ giúp tu luyện, hắn luôn chọn linh đan bán có được giá nhất.Chẳng qua, nói lại, hắn luyện đan cũng không được bao lâu.

Cái mệnh đề này, đối với hắn mà nói, độ khó rất lớn.

Có thời gian, nghiên cứu cẩn thận một chút, Tả Mạc nghĩ như vậy.Hắn giờ đang buồn một vấn đề: tinh thạch.

Hắn cần tinh thạch gấp!Một mặt là hy vọng trợ giúp Bồ yêu, mặt khác, có gì đau khổ hơn việc trơ mắt nhìn cơ hội kiếm tiền cực tốt trôi qua trước mắt?

Đây đơn giản là trơ mắt nhìn vào một dải tinh thạch xếp thành đội ngũ chỉnh tề, nghêng ngang diễu hành trước mắt mà qua.Lệnh cấm của sư phụ vẫn ở bên tai, nhưng Tả Mạc vẫn liều lĩnh chạy đến Hành Phương viện.

Thắp lên ánh mắt khác lạ của Hứa Tinh cùng chúng nữ đệ tử, ít nhất nhìn mặt ngoài, Tả Mạc không chút nào rụt rè.

ở Hành Phương viện ngoại trừ sư phụ ra hắn là nhân vật số một, tự nhiên cũng không ai dám can thiệp.Liều mạng bị trách phạt thôi!Tả Mạc hai mắt mờ lệ, bắt đầu luyện chế kim ô hoàn.Hiện nay tu vi của hắn đại trướng, mà lại thêm Lưu hỏa tâm ngự trận, hiệu suất luyện chế kim ô hoàn của hắn cực kỳ kinh người!Khi Tả Mạc trợn lên hai con ngươi đầy tơ máu, mang theo số lớn kim ô hoàn tìm đến Lý Anh Phượng, Lý Anh Phượng kinh sợ.

Nàng do dự một xíu, hỏi: "Sư đệ, đệ không phải bị sư cô cấm chỉ luyện đan sao?"

Tả Mạc giọng cười khổ nói: "Thiếu tinh thạch a!"

Lý Anh Phượng lộ ra vẻ đột nhiên đại ngộ, không hỏi nhiều, gật đầu cười nói: "Kim ô hoàn này của đệ không lo ế, bán rất được, ta có thể ứng trước tinh thạch cho đệ."

"Quá đa tạ sư tỷ!"

Tả Mạc cảm kích vô cùng.Lý Anh Phượng cười nói: "Nhưng sư cô trở lại, ngươi chắc chắn trốn không thoát trách phạt."

Tả Mạc đành chịu buông tay: "Không cách nào, cũng chỉ có nhận!"

Trầm ngâm một xíu, hắn quyết định đề tỉnh sư tỷ một cái: "Sư tỷ đoạn thời gian này đừng ngại thu mua chút nguyên liệu."

Lý Anh Phượng kinh sợ nhìn Tả Mạc, đột nhiên cười nói: "Không ngờ sư đệ đối với kinh doanh cũng có tâm.

Ừm, sư đệ không cần quá lo lắng, bản môn đã tích trữ đầy đủ nguyên liệu cần dùng.

Đặc biệt là tài liệu luyện đan, sư phụ bắt đầu tích trữ từ rất lâu rồi."

Tả Mạc thoải mái, nghĩ nghĩ cũng là, đến mình còn có thể nhìn ra vấn đề, tinh minh như Diêm Nhạc sư bá, sao lại không thấy?Môn phái đã có dự tính trước cũng khiến Tả Mạc thấy như nuốt thuốc an thần.Lĩnh từ Lý Anh Phượng tổng cộng 20 viên tinh thạch cấp ba, cầm một cục lớn này, Tả Mạc lại không có mấy cảm giác thoải mái, hắn chỉ càng thấy thời gian gấp rút.

Giá cả tài liệu trên thị trường lại tăng!

Điều này không nghi ngờ gì là một tín hiệu mạnh mẽ.Trước cho Bồ yêu dùng?

Tả Mạc hơi cắn răng, được rồi.

Nhưng, hắn sửng sốt, làm sao cho Bồ yêu?Lúc bình thường, đều là Bồ yêu tự động thủ, vơ vét tinh thạch trên người hắn bằng sạch.

Tả Mạc lại không có biện pháp mang tinh thạch vào ý thức hải.Bồ yêu, không phải anh đây không cho ngươi dùng a...Tả Mạc an tâm thu giữ tinh thạch.

Suy nghĩ một chút, hắn quyết định đi thuê linh viên.Do khí hậu của Thiên Nguyệt giới, mười phần thích hợp trồng trọt, cho nên linh viên rất nhiều.

Nhưng có rất nhiều linh viên, đặc biệt một số linh điền cấp ba trở lên, thường đều khuyết thiếu người trồng trọt.

Linh điền cấp ba trở lên, cần tu giả khá chuyên nghiệp mới có thể trồng trọt, nếu không, quá lãng phí tài nguyên.

Tu giả phổ thông, không thể nộp được phí thuê không nhỏ này.

Thiên Nguyệt giới lấy kiếm tu làm chủ, số lượng linh thực phu ít đến thương cảm, cho nên có rất nhiều linh viên trống.vị chủ vườn linh viên trước mắt này thao thao bất tuyệt: "Ngài yên tâm, ta không gài ngài.

Tòa linh viên này không lớn, nhưng linh khí nồng nặc, thuần một sắc linh điền cấp ba.

Không khí rất ẩm ướt, thời gian năng chiếu mười phần thích hợp.

Tuyệt đối thích hợp trồng các chủng linh thảo linh dược, linh cốc thì hơi lãng phí."

"Một năm bao nhiêu?"

Tả Mạc hỏi rất trực tiếp."

Mười lăm viên tinh thạch cấp ba."

Đối phương trả lời chém đinh chặt sắt."

Được!"

Vừa lúc hầu bao đang phồng Tả Mạc sảng khoái đáp ứng, hắn hiện cần là thời gian.Hai trăm mẫu linh điền cấp ba, đủ cho hắn dày vò!

Linh điền thuê xong, trồng cái gì lại là vấn đề.

Mà hai trăm mẫu linh điền, hắn lại không khả năng quản lý tinh tế như linh điền trong Tây Phong cốc.

Cũng may chỗ linh viên này cách núi Vô Không không xa.Tranh cướp thời gian a...Tả Mạc hai mắt đỏ bừng, làm hết sức.Cuối cùng Tả Mạc tuyển chọn một loại linh thảo tên gọi hoa hồng đỏ.

Tác dụng của nó rất rộng, trong rất nhiều linh đan chữa thương, đều cần dùng đến nó.

Mà nó lại sinh trưởng rất nhanh, chu kỳ ngắn, dễ dàng xuất thủ, thích hợp hiện tại.Tả Mạc trồng đầy đủ một trăm tám mươi mẫu hoa hồng đỏ!Dư ra hai mươi mẫu, hắn trồng ba loại linh dược khá hiếm dùng.

Hai mươi mẫu này, là vì tăng tốc độ tu luyện.Nói làm thế nào nhanh chóng tăng tốc độ tu luyện, phương pháp có rất nhiều, nhưng phần lớn liên quan tới tinh thạch.

Trong đó phương pháp tốt nhất là trực tiếp hút lấy linh lực trong tinh thạch, dạng này có thể cực đại đề thăng tốc độ tu luyện.

Nhưng làm thế nào hóa giải sự bá đạo của linh lực tinh thạch, việc này cần pháp môn đặc thù.

So ra, Tả Mạc cảm thấy tìm đột phá khẩu tại luyện đan xem chừng còn thực tế hơn.Hắn giờ có thể luyện chế, đa phần là linh đan cấp một và cấp hai, xác suất thành công của linh đan cấp một khá cao, xác suất thành công của linh đan cấp hai rất khó nói.Trong linh đan cấp thấp rất ít loại có thể trực tiếp đề thăng tu vi, linh đan cấp thấp làm từ những linh thảo linh dược, phẩm cấp đều khá thấp, có thể tạo ra tác dụng có hạn.

Chẳng qua, Tả Mạc còn tìm thấy trong điển tịch thất ở Hành Phương viện mấy loại hắn cần, tỷ như Luyện Cốt đan cải thiện nhục thân, Khư Tà đan tịnh hóa tạp chất thân thể vân vân.

Tác dụng của những linh đan lạc lõng này tịnh không quá rõ rệt, mà công hiệu của nó đều là không được kiếm tu coi trọng.Chẳng qua Tả Mạc cũng không tuyển chọn cái gì dư cả.Luyện Cốt đan Khư Tà đan tuy nhiên không dùng rộng rãi, nhưng hắn cảm giác phối hợp với Kim Cương vi ngôn, hẳn cũng sẽ có điểm tác dụng.

Mà trong đó hắn coi trọng nhất là Ích Thần đan, công hiệu của nó cũng mười phần lạc lõng, nó có thể đề cao thần thức tu giả.

Tả Mạc tính phối hợp nó với tu luyện Thai tức luyện thần, không biết có trợ giúp gì không.Những linh đan lạc lõng này, không có chỗ nào ở Đông Phù có thể mua được.Đáng tiếc không tìm được linh đan có thể trực tiếp tăng nhanh tu vi tăng trưởng, nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường, linh đan này nếu dễ luyện chế như vậy, hăn thuốc hàng ngày là được rồi.Nhưng mà, Tả Mạc rất nhanh buồn bực phát hiện, ba loại linh đan hắn tỉ mỉ tuyển chọn, trong đó có ba loại nguyên liệu lạc lõng, hóa ra hắn không mua không được.Giá mà có thể mua được hạt giống, hắn chắc chắn trồng hai mươi mẫu.Chương 85 : Tìm đến tới cửaConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.LookluckSau khi Tả Mạc dày vò xong linh viên vừa thuê, kéo theo tấm thân mệt nhọc về đến Tây Phong tiểu viện, nhưng khi hắn nhìn đến tiểu thiên hạc màu hồng gần như đồng thời đến nơi cùng hắn, hắn rất muốn nhắm tịt hai mắt trực tiếp ngất đi.Sao tránh dày vò này...Tả Mạc muốn khóc.

Có thể nhẫn được chuyện này, tịnh không bởi ý chí của hắn thay đổi, hắn chỉ có thể bị thay đổi."

Gia, thật nhàm chán, chúng ta chơi trò đùa đi!"

Tả Mạc rất muốn trả lời "Anh đây thật sự thật sự một điểm cũng không thích."

Nhưng nghĩ đến thú vui thích phóng "hoa khói" cổ quái của đối phương, lý trí Tả Mạc còn cực kỳ lãnh tĩnh hồi một câu: "Ta không biết chơi."

Hắn cảm thấy hắn tịnh không lừa gạt đối phương, hắn đích xác sẽ không chơi trò đùa.

Trò đùa, hai cái chữ này đối với hắn mà nói, xa lạ đến mức hắn thật giống như căn bản không nhận thức.

Cuộc sống của hắn, từ giây đầu tiên hắn mở mắt ra, đã xác định hắn không thể thảnh thơi mà chơi đùa, cho đến bây giờ.Nhưng đối phương rất tốt bụng lại không ngại ngùng nói: "Không sao, nô dạy gia là được."

Tả Mạc tiến hành giãy dụa cuối cùng: "Ta đần độn, dạy cũng không thành."

Nhưng là, giống như vô số lần trước, đối phương căn bản không cho hắn đất để phản kháng.

Thế là, Tả Mạc nhìn thấy cả một chuỗi, chừng tám ngàn chữ quy tắc trò chơi.

Lần này, Tả Mạc thật sự ngất.

Khó như thế, đối với hắn kẻ không phải thích chơi đùa mà nói, thực là nhiệm vụ bất khả thi.

Hắn chỉ liếc mắt, lập tức quyết định vứt bỏ, van nài nói: "Kỳ thực ta thật đần độn!"

Nhưng nghĩ đến kích giận khái tính của đối phương quá nhiều, hắn còn mềm mỏng bồi thêm một câu: "Bằng không, ngươi tìm cái trò chơi đơn giản nhất đi?"

Một lần này, đến tay hắn, là một quy tắc trò chơi ước chừng hai trăm chữ.Uy, tinh thần Tả Mạc không nhịn được khẽ rung, đây không phải một đề trận pháp sao?

Hắn cẩn thận nhìn lại một lần, cuối cùng xác định, đây đích xác là một đề trận pháp.Trận pháp là một bộ hệ thống học vấn, Tả Mạc xuất thân tiểu môn phái tự nhiên sẽ không có thể hội gì.

Nhưng tại một vài đại môn phái, đám đệ tử học tập trận pháp, từ đơn giản nhất là trận Đơn linh, đến trận Lưỡng nghi, trận Song nguyên, dần dần phức tạp.

Đây là một quá trình học tập dài lâu, vì trợ giúp đệ tử học tập, một vài tu giả tinh thâm trận pháp, cũng chỉnh lý ra cả một bộ phương pháp học tập.

Trong đó, bao gồm các loại đề trận pháp.Tỷ như uốn nắn, tỷ như bổ sung, tỷ như ưu hoá, vân vân, danh mục rất nhiều, lớp lớp vô tận.

Về sau, có vài tu giả, vui chơi không mệt, mười phần trầm mê đường này, sáng tạo ra đề trận pháp có độ khó cực cao.

Mà rất nhiều đệ tử, cũng thường lấy đây làm trò chơi.Nhưng đối với Tả Mạc mà nói, hắn trước nay không chơi qua, cảm giác thật mới lạ.

Trận pháp đề trên thiệp tịnh không phức tạp, Tả Mạc cũng từng học qua, nhưng vấn đề đề ra, lại cực kỳ ngoa ngoắt.

Một thời gian, hắn không nhịn được sa vào tìm tòi.

Đối phương cũng như biết hắn đang suy nghĩ, tuyệt không thôi thúc.Nghĩ nửa ngày, chẳng thu được gì.Tả Mạc dùng sức lắc lắc đầu, mới hồi phục mấy phần thanh tỉnh.

Trong lòng không nhịu được có chút líu lưỡi, chẳng lẽ những đám đệ tử đại môn phái kia chơi là những thứ này?

Hắn không nhịn được có chút hâm mộ, khó trách bọn họ sao lại lợi hại, chơi đều có thể chơi thứ lợi hại như vậy.Chẳng qua, hắn quyết định trước quên cái trò này đi, hắn còn có rất nhiều việc cần phải làm.

Trò chơi mà, khi nhàn hạ chơi một hồi là được, mà con bé chết tiệt kia giờ cũng không thúc hắn.Tả Mạc vào thạch thất tu luyện Thai tức luyện thần cùng bản Kim Cương vi ngôn bia mộ.Tu luyện xong, hắn rút từ trong linh tuyền ra thanh Trích Thủy kiếm, có linh tuyền tư dưỡng, ánh quang của Trích Thủy kiếm so với trước càng dịch thấu mấy phần.

Tả Mạc yêu thích không buông tay vuốt ve Trích Thủy kiếm, rồi bắt đầu tế luyện.Một thanh phi kiếm, cần thời gian tế luyện rất dài, mới có thể đạt tới bước ý động tay hành, mà nếu muốn đến tùy tâm sở dục, vậy thời gian phải càng dài.

Phi kiếm thật giống như là bạn của kiếm tu, thời gian càng dài, lại càng khăng khít.

Kiếm tu thường thường sẽ không dễ dàng thay đổi phi kiếm, một điểm này, đặc biệt là sau kim đan kỳ, càng rõ ràng.Những ngày giờ ngày ngày tế luyện này, công phu cũng không bỏ phí, hiện thanh Trích Thủy kiếm này Tả Mạc đã ý động tay hành.

Phẩm cấp của nó cao hơn Băng Tinh kiếm, càng có linh tính.Tả Mạc tâm niệm vừa động, Trích Thủy kiếm trên tay phút chốc bắn tới giữa không trung.

Đồng thời, hắn cười nhẹ một tiếng, búng mà lên.Kiếm quang chớp động, du tẩu như long.Giữa không trung, một đóa như hỏa diễm do nước tạo thành, tán phát quang hoa nhàn nhạt.

Kiếm quang đến chỗ nào, một dải nước hình ngọn lửa, khinh u vô thanh.Tả Mạc như say như ngốc, dùng Trích Thủy kiếm tu luyện Ly Thủy kiếm quyết, quả thực là hưởng thụ không gì sánh bằng.

Luyện đến chỗ hứng trí, Tả Mạc liền không bó trong kiếm quyết, vừa nghĩ vừa dẫn, gần như không vết mà tìm.

Mà trong kiếm quang, u lạnh mà ẩn ẩn mang theo mấy phần kiếm ý Ly Thủy bạo liệt, lại như sóng nước dửng dưng dập dờn mà ra.Dần dần, kiếm ýnhư sóng nước khinh đãng, vẻ khinh linh dần nhạt, mà thêm mấy phần đè nặng cùng cảm giác áp bách.

Trong mỗi khẽ động, lực đạo đủ mười, mà bạo liệt trước chỉ ẩn không phát, như gió trợ thế lửa, hừng hực thiêu đốt lên.Trước sau u lãnh như một, xen lẫn là cuồng bạo cường liệt, hai loại cảm giác cực kỳ mâu thuẫn giao dung tại một chỗ, Tả Mạc lại hồn như chưa giác, không có nửa phần không thích.Đảo ngược Trích Thủy kiếm, vệt khinh linh kiếm mang như có lửa, lại dần dần nội liễm.Khi Tả Mạc từ trong trạng thái đốn ngộ hồi thần trở lại, mới biết được, trong bất tri bất giác, Ly Thủy kiếm quyết của mình hóa ra lại tiến thêm một bậc thềm.Không có quá nhiều kinh hỉ, hắn lặng lẽ đứng ở đó, tinh tế phẩm vị.Hắn giờ tại cũng không rõ Ly Thủy kiếm quyết của mình đến cùng đạt tới tầng thứ mấy, Ly Thủy kiếm quyết vốn tựu không phải kiếm quyết cao thâm gì, ngay cả người sáng tạo ra nó, cũng không phải kiếm tu lợi hại gì.

Tả Mạc có thể đem một bộ kiếm quyết như vậy tu luyện đến bước này, cũng tính là số hiếm.

Nhưng còn đường phía sau, hắn lại phải tự mình mò mẫm, bởi vì Ly Thủy kiếm quyết mà hắn tu luyện cũng chỉ đến đó là dừng.

Phía sau tuy vị sáng tạo kia cũng tả một chút suy đoán cùng cấu tứ của bản thân, nhưng rất nhiều, đều bị Bồ yêu chê tệ.Về trình độ cao thâm mà nói, kiếm ý Ly Thủy xa không bằng kiếm ý triều tịch Tả Mạc học trộm, nhưng nó lại là Tả Mạc tự mình lĩnh ngộ, lại cũng là kiếm ý hắn nắm giữ sâu sắc nhất!

Lý giải của hắn đối với kiếm ý Ly Thủy xa xa vượt quá kiếm ý triều tịch.Có lẽ, mình cũng có thể tham chiếu kiếm ý triều tịch, tới cải tiến Ly Thủy kiếm quyết, Tả Mạc đột nhiên trong lòng vừa động.Nhưng hắn cũng chỉ mới nghĩ nghĩ, hắn không tự đại đến mức có thể cải tiến một bộ kiếm quyết.

Mà lý giải của hắn đối với kiếm ý triều tịch, cũng chỉ là da lông mà thôi.Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên phát giác ngoài cốc có người.

Người không có ý vào, tịnh không xúc động cấm chế.Cửa Tây Phong cốc."

Sư huynh, người Linh Anh phái lại tới nữa!"

Báo tin là vị đệ tử ngoại môn lần trước, nhưng trên mặt gã không có nửa điểm kinh hoảng lần trước, ngược lại lộ ra vẻ hưng phấn."

Lại tới nữa?"

Tả Mạc sửng sốt."

Dạ!"

Vị đệ tử này cung kính nói, tiếp hưng phấn theo không che nổi: "Lần này tới năm người!"

Tả Mạc lập tức da đầu phát tê.Năm người...Lần trước chỉ mới đến ba người, lần này thế mà tới năm người!Tả Mạc định quay đầu bỏ chạy."

Bọn họ còn chưa cam tâm, chỉ danh muốn cùng sư huynh mài luyện!"

Vị đệ tử ngoại môn này hoàn toàn không chú ý tới dị dạng của Tả Mạc, vẫn hưng phấn nói: "Đám người này thật là không biết chết sống!"

"Khái."

Tả Mạc cố tự trấn định, nuốt nuốt nước miếng, hỏi: "Lần này là ai?"

"Ba kẻ lần trước đều có, còn thêm hai kẻ không nhận ra."

Tả Mạc tâm hạ hơi an, hoàn hảo hoàn hảo.

Ít nhất không phải năm gã đều là xa lạ, hai bại tướng dưới ta, ngô, mình hoàn toàn có lý do có thể không chấp.

Còn nữ nhân kia, lần trước không dám đánh, lần này khẳng định không dám khinh cử vọng động.

Phải đau đầu là kia hai gã lã mặt, đối phương nếu đã đến thách chiến, khẳng định mạnh hơn so với hai gã lần trước.Đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, trong lòng rất do dự, đi hay không đây?

Hắn có chút hối hận lần trước nói cho sướng, miệng hắn hỏi: "Các sư huynh khác đâu?

Loại chuyện này cũng không thể mỗi lần đều phiền một mình ta a."

"Đại sư huynh cùng đại sư tỷ đều ra ngoài, sư huynh La Ly bế quan, sư huynh Hứa Dật đang luyện khí, có dặn không được quấy nhiễu.

Sư tỷ Hách Mẫn đang chịu phạt, chỉ có sư tỷ Tu Y Hạ còn rảnh, có thông báo cho nàng không?"

Cái nữ nhân kia?Tả Mạc lập tức không vui, còn tính, nếu thông báo nàng, khả năng nữ nhân này giở trò sau lưng càng lớn.Tính!

Nhớ tới vừa lúc chính mình có lĩnh ngộ mới với Ly Thủy kiếm quyết, Tả Mạc trong lòng đột nhiên hào khí vân kiền, vừa có tâm đắc, lại có người tới cửa thử kiếm, Linh Anh phái này quả nhiên đều là người tốt! (kiền - (quẻ) càn – trời, hào khí vân kiền = hào khí vân thiên, hình như từ này là tác giả sáng tạo ra)Nghĩ thông xong, Tả Mạc không luống cuống, gật gật đầu, mười phần phát lệnh: "Đi."

Trên mặt vị đệ tử ngoại môn này lập tức kích động kỳ diệu, vội đi trước dẫn đường.Khi tới cửa núi, thấy đen nghìn nghịt một mảnh toàn người, dưới chân Tả Mạc tức thì loạng choạng."

Sao nhiều người như vậy?"

Vị đệ tử ngoại môn này hưng phấn vô cùng: "Mọi người nghe nói Linh Anh phái lại tới nữa, tất cả đều chạy tới, muốn tận mắt nhìn thấy sư huynh đại phát thần uy, hung hăng giáo huấn đám trọc phú Linh Anh phái!"

"Ách, nhưng vì sao còn có nữ đệ tử?"

Tả Mạc không hiểu hỏi."

Định đến chiêm ngưỡng phong thái của sư huynh!"

Tả Mạc toàn thân lập tức nổi lên một tầng da gà.Thấy Tả Mạc xuất hiện, đám nữ đệ tử tức thì một mảnh láo nháo, Tả Mạc suýt ngã nhào."

Oa!

Sư huynh đẹp trai quá!"

"Xin đi!

Cứ gọi là khóc!"

"Khi sư huynh còn là đệ tử ngoại môn, ta đã biết, sư huynh không phải người tầm thường!"

"Thật muốn câu dẫn chàng..."

"Ta sẽ giết ngươi!"...Cái bộ mặt không lộ vẻ gì của Tả Mạc đen sạm một đường, hắn quyết định, tránh đám nữ nhân điên này xa một chút.Tả Mạc vừa hướng đi tới bên nam đệ tử, đám nam đệ tử lập tức quần tình kích phẫn."

Sư huynh, làm sạch bọn họ!"

"Băm bọn họ!"

"Chặt thành tám khúc, chặt đứt tay chân, cắt đứt gân mạch, đao đao tấc khoét..."

"Thật không sáng tạo!

Phải quỳ hoa..."...Tả Mạc nhanh chóng cùng đám gia hỏa đã hoàn toàn sa vào ham muốn chiến đấu cuồng nhiệt này giãn ra khoảng cách.Con đường ngắn ngủi xuyên qua từ nữ đệ tử tới nam đệ tử, Tả Mạc vốn là hào khí vân kiền, gần như hoàn toàn mất đi dục vọng chiến đấu.Đương nhiên, trong mắt người khác, Tả Mạc sư huynh là nhịp bước kiên định, mang theo vẻ lãnh khốc, phong tao vô cùng xuyên qua bên thân bọn họ.Nhưng sau khi Tả Mạc nhìn đến sắc mặt càng kém của năm người Linh Anh phái, tâm tình của hắn lập tức vui mừng vô cùng.Chương 86 : Văn PhiConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.Lookluck"Các vị khỏe không?"

Tả Mạc vừa chắp tay, tính là chào hỏi.Sắc mặt Yến Minh tử cùng Hồ Sơn lập tức khó coi mấy phần.

Khỏe?

Khỏe cái gì?

Sau khi hai người bọn họ về đến môn phái, lãnh đủ cười nhạo chế giễu.

Đào Thù Nhi lạc lạc che miệng cười nhẹ, ở bên nàng, hai đệ tử Linh Anh phái trên mặt cũng lộ cùng mấy phần ý cười, chẳng qua hai người vẫn cố kìm nén được.Số lượng đệ tử nội môn Linh Anh phái là đáng kể trong Đông Phù, nhưng đồng dạng, do thiếu một đầu lĩnh cường lực, bởi thế trong đệ tử hệ phái san sát, quan hệ trong môn phái phức tạp cũng vào hàng đáng kể ở Đông Phù.Đào Thù Nhi bước sen dời nhẹ, ngọc dung xinh đẹp lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.Chỉ thấy đám đệ tử ngoại môn Vô Không kiếm môn nhanh chóng phân thành hai đội hình.

Nam đệ tử kẻ kẻ mắt không dời, không ít người thần tình ngây ngốc, nhìn đến chảy ròng nước miếng.

Mà đội hình nữ đệ tử lại mùi giấm thấu trời, tiểu tiện nhân hồ ly tinh các loại tiếng mắng không tuyệt bên tai.Đào Thù Nhi yên nhiên khẽ cười: "Phong thái Tả sư huynh lần trước, tiểu muội mười phần bội phục.

Nhưng dẫu sao cũng là đệ tử Linh Anh phái, không thể trơ mắt nhìn thanh danh bản môn tổn hại, hôm nay đặc ý lại đến bái phỏng Tả sư huynh."

Đối phương nói rào đón đường hoàng, Tả Mạc trong lòng cười lạnh.

Nữ trưởng này được tuy xinh đẹp, nhưng độc như rắn rết, hơi không cẩn thận, sẽ chết trên tay nàng.

Mà Tả Mạc thấy nàng nhìn đồng môn sư huynh đệ chịu nhục, vẫn vô tâm vô phế cười nhạo không thuận mắt."

A."

Khuôn mặt Tả Mạc không có gì biến hóa, lại thêm hắn rủ thấp mí mắt, người khác càng khó mà đoán ra tâm tư của hắn.Đào Thù Nhi lập tức có cảm giác đấm bị bông, đối phương phản ứng đạm bạc như thế, khiến nàng không biết nên nói cái gì cho phải.Nhưng nàng cũng không phải hạng người giản đơn, lui về sau một bước, nhường ra hai vị sư huynh khác, nói: "Văn Phi sư huynh cùng Minh Đạo sư huynh là cao thủ chân chính Linh Anh phái ta, cũng là người tiểu muội xưa nay kính bội.

Lần này đến..."

Văn Phi cùng Minh Đạo hai người nghe đến đây, lập tức không nhịn được ngẩng đầu ưỡn ngực, hiển nhiên là cực đắc ý."

Thích đánh thì đánh."

Tả Mạc đột nhiên mở miệng, cắt ngang: "Chỉ là, núi Vô Không ta cũng không phải là chỗ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

Lời xấu nói trước, ai thua trong tay ta, ta sẽ lấy trên người hắn một pháp bảo, làm danh cho bản môn."

Lời đáp này chính nghĩa lẫm nhiên, đám đệ tử ngoại môn Vô Không kiếm môn phía sau không ai không tề thanh hoan hô.Hai người nghe được, sắc mặt lập tức không vui.Văn Phi một thân thanh y bạch sa, đầu buộc khăn xanh, phong độ ngời ngời, tựa như tùy thời có thể theo gió mà đi, trông như thần tiên nhân vật.

Gã há chịu yếu kém, cười lạnh một tiếng: "Nói dễ nói dễ, ngươi nếu có bản sự này, tại hạ tự nhiên cũng nhận cược chịu thua."

Minh Đạo thân mặc linh giáp màu lam, đầu đội kim quan cũng mở miệng: "Nếu là ngươi thua, ta cũng sẽ từ trên thân ngươi lấy đi một pháp bảo."

Đào Thù Nhi đứng ở phía sau, thấy song phương giương nỏ tuốt kiếm, khóe miệng lộ ra một vẻ cười đắc ý.

Mà Yến Minh tử cùng Hồ Sơn hai mắt đỏ bừng dòm dòm Tả Mạc, bộ dạng đó, tựa như hận không thể nuốt sống hắn vậy."

Ai trước?"

Tả Mạc một tiếng trầm quát, hướng trước bước một bước, khí thế bạo trướng.Không biết có phải do vừa luyện kiếm xong, hắn phát giác toàn thân hừng hực, nhiệt huyết sôi trào, giống như lửa đốt, chiến ý đột nhiên phun trào mà ra, sôi sục không ngừng, chỉ muốn phá thể mà ra.Tựa như bảo kiếm xuất vỏ, lẫm liệt phong mang đột nhiên mà hiện!

Chỉ một bước, Tả Mạc như đổi thành người khác, bộ mặt thật thà bên trong láu cá, lúc này đều không cánh mà bay.

Toàn thân trên dưới, chiến ý thấm đậm như thực chất, thuần túy khiến người không dám nhìn kỹ.Đào Thù Nhi ngây ngốc nhìn Tả Mạc, trên mặt ngọc xinh đẹp, tựa như thấy quỷ.Làm sao có thể?Đây là cái gã cương thi tham lam bỉ ổi sao?Trong mắt của nàng, Tả Mạc hẳn là tiểu nhân vật tham tiểu tiện nghi, nếu không, đâu có người lại đánh chủ ý với phi kiếm người khác trong lúc đối chiến?Lần trước bị thiệt, đặc biệt là bị thiệt dưới tay tiểu nhân vật loại này, khiến Đào Thù Nhi canh cánh trong lòng.

Bị ngã dưới tay kẻ vốn mình xem không ra gì, nàng sao có thể nuốt được cục giận?Nhưng là, Tả Mạc trước mắt...Ánh mắt Văn Phi lộ ra vẻ ngưng trọng, khí thế đối phương để lộ ra, khiến hắn rất bất ngờ.

Chẳng qua, hắn cũng không phải loại đầu bóng như Yến Minh tử cùng Hồ Sơn, hắn tuy gia cảnh giàu có, nhưng ngày thường tu luyện cũng mười phần khắc khổ, còn có vài phần thật tài thực liệu.Hắn tuy kinh mà không sợ, bước ra một bước, miệng quát nhẹ: "Ta tới!"

Văn Phi bày ra pháp bảo của mình, một quạt ngọc màu xanh nhạt, lấy ngọc làm cốt, vải mặt quạt rõ là loại phi phàm, ẩn ước có thể thấy thanh quang lưu chuyển, trên quạt vẽ một bức tranh sơn thủy, người nhìn kỹ, sẽ phát hiện dòng sông lúc ẩn lúc hiện trong đám núi non trong tranh kia, không ngờ lại chậm rãi lưu động.Quạt Thiên Hà, cấp ba.Trích Thủy kiếm, cấp ba.Tả Mạc không khỏi lần nữa cảm khái pháp quyết của Linh Anh phái hỗn tạp quá sức, đến cả quạt cũng có.Khi nhìn đến Trích Thủy kiếm của mình, sắc mặt Yến Minh tử xấu vô cùng.

Nhưng, y cực ưa thích sưu tầm các loại pháp bảo, ánh mắt rất lão luyện, lập tức nhận ra, so với trong tay gã, phẩm tướng Trích Thủy kiếm càng hơn một phần.

Trong lòng lập tức có chút buồn bực, chẳng lẽ phi kiếm cũng chọn người?"

Mời!"

Văn Phi khá phong độ hô một câu.Lời còn chưa dứt, Trích Thủy kiếm đã tới!Thuận thủy!Thức mở đầu Tả Mạc thích nhất, một chiêu này như linh dương lắc sừng, không vết để tìm.Hiện nay chiêu này hắn dùng, cùng ngày xưa khá là bất đồng, ngày xưa giống như mây nhạt gió nhẹ, giờ khinh u như cũ, nhưng lại thêm mấy phần hỏa vị, tựa như ngọn lửa trắng sâm sâm, thiêu đốt, lặng không tiếng lửa.Văn Phi cười lạnh, rung nhẹ quạt Thiên Hà.Tả Mạc chỉ thấy hoa mắt, một cột nước thô tráng vô cùng từ trời giáng xuống, trông như rồng nước, hướng hắn cuộn đến.Thủy long ngâm!Lấy công đối công!Ai cũng không nghĩ tới Văn Phi trông ôn tồn lịch sự như thế, phong cách chiến đấu lại cương mãnh như thế.

Thứ song phương so là, công kích của ai tới đối phương trước.Tả Mạc hừ lạnh một tiếng, kiếm thế không biến, linh lực dưới chân vận chuyển, mạnh mẽ tránh sang bên trái.

Dưới chân hắn như có lò xo, tốc độ cực nhanh, chớp qua rồng nước.Đối công?Tả Mạc không sợ chút nào, nếu luận tốc độ, không có pháp bảo nào có thể so cùng phi kiếm.

Thúc động linh lực, Trích Thủy kiếm phát ra một tiếng tê trong trẻo, như một vệt lưu quang, nhanh như điện!Trước mặt Văn Phi đột nhiên dựng lên một tầng màn nước bạc bạc, Trích Thủy kiếm hung hăng kích trúng màn nước, màn nước kịch liệt dập dờn dao động.

Văn Phi sau màn nước sắc mặt khẽ biến, nhưng màn nước kịch liệt dập dờn, còn ngăn trở Trích Thủy kiếm!Tả Mạc cũng đồng dạng hơi kinh ngạc, tầng màn nước trông như chỉ có bạc bạc một tầng này, lại không ngờ có thể ngăn được Trích Thủy kiếm, so với hắn dự liệu phải mạnh dẻo hơn nhiều.

Nhưng, hắn cũng nhìn đi ra, tầng màn nước này cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, nếu mình lại tăng thêm lực, phá chắc không ngờ.Hắn đang muốn thúc động linh lực, không ngờ con rồng nước thô tráng chí cực kia lại có như vật sống, linh hoạt vừa chuyển, quặt hướng hắn vọt tới.Trong nháy mắt, rồng nước đã xông tới trước mặt hắn.

Khi con rồng nước này xông tới trước mặt hắn, hắn mới hoảng nhiên kinh giác sự to lớn của nó!

Nghiễm nhiên như một con sông lớn, nổ ầm ầm hướng hắn quay đầu vọt tới, thanh thế hãi người chí cực!Tả Mạc không hề nghĩ ngợi, Trích Thủy kiếm hóa làm một vệt lưu quang, phút chốc cùng hắn xuất hiện trong rồng nước.Trong mắt chớp qua một tia hàn quang, Trích Thủy kiếm bỗng giơ lên.Thác đứt dòng!Chúng nhân chỉ thấy trước mắt sáng ngời, trước mặt Tả Mạc tựa như đột nhiên xuất hiện một thác nước, vô số kiếm mang tạo thành thác nước bạc trắng, thế nghiêng đổ xuống, chuẩn xác vô cùng kích trúng đầu rồng nước!Oanh!Đầu rồng nước đột nhiên nổ tung, vô số hoa nước tung tóe bốn phía, chúng đệ tử đang vây xem tức thì ướt đẫm như gà gặp mưa, nhưng lúc này cũng không có ai dời đi ánh mắt của mình.

Tỷ thí tinh thải như thế, bỏ lỡ qua một cái gì, quá đáng tiếc.Rồng nước trước bộc sau tiếp, tựa như vĩnh viễn không có tận cùng, mà thác nước như lụa treo trên thiên không, lại cũng miên miên bất tuyệt, tựa hồ vô cùng vô tận."

Lợi hại!"

Yến Minh tử trợn mắt há mồm, hắn trong lòng đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, thực lực đối phương như thế, lần trước thủ thắng, cũng không phải nhờ khéo.Hồ Sơn cũng nhìn không chớp mắt, sâu sắc đồng cảm gật đầu: "Ta sớm đã nghe nói, quạt Thiên Hà của sư huynh Văn Phi, trong lớp đệ tử chúng ta, có thể đứng top 3, quả là danh bất hư truyền!"

Yến Minh tử một bộ tự hào nói: "Không sai, Trích Thủy kiếm của ta cũng không phải vật phàm, có thể cùng quạt Thiên Hà giằng co không kém, phẩm chất bất phàm, ánh mắt ta tốt thật."

"Đó là Tả Mạc lợi hại."

Hồ Sơn không chút khách khí: "Đặt vào tay ngươi, ngươi có thể ngăn trở Văn sư huynh năm chiêu đã không tệ."

Yến Minh tử cũng không giận: "Đánh lộn thì ta không bằng người, nhưng mua pháp bảo, các ngươi không phải ta đối thủ?"

Yến Minh tử nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải.Đào Thù Nhi trong lòng cuộn lên vô số sóng trào, nàng chưa từng nghĩ tới, Tả Mạc có thể cùng sư huynh Văn Phi giằng co không kém, bởi nàng biết sư huynh Văn Phi có bao nhiêu lợi hại.Sư huynh Văn Phi thanh danh không hiển ở ngoài, nhưng trong lớp đệ tử của Linh Anh phái, là thuộc nhóm thực lực chân chính.

Gã được trưởng bối rất yêu thích, chiếc quạt Thiên Hà kia, là trưởng bối trong môn chuyên biệt vì hắn luyện chế, đã tiện sát vô số người. sư huynh Văn Phi cũng không phụ kỳ vọng, gã thiên phú xuất sắc, tu luyện khắc khổ, thêm vào vô số linh đan không ngừng tư bổ, một thân thực lực tinh thâm vô cùng.

Nhưng ngày thường gã ra tay cực ít, dù là đồng môn sư huynh đệ, cũng không biết gã sâu cạn.

Đào Thù Nhi trong một lần vô ý nhìn thấy sư huynh Văn Phi tu luyện, kinh hãi vô cùng, lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Cho nên lần này nàng chủ ý đi cầu sư huynh Văn Phi, là muốn chèn ép khí diễm của Tả Mạc.Mà, Đào Thù Nhi còn biết, trưởng bối môn tính để sư huynh Văn Phi là xuất hiện kinh người trong hội thi kiếm Đông Phù sắp tới.Thằng cương thi đáng ghét, hóa ra có thể đánh ngang tay cùng sư huynh Văn Phi?Làm sao có thể?Đào Thù Nhi cảm giác đầu óc của mình như dừng lại.Mà những đệ tử ngoại môn, người người mở to hai mắt, há mồm tắt tiếng.

Tả Mạc không chú ý, trong số nữ đệ tử, có một mặt quả táo đáng yêu, hiện khẩn trương vô cùng, đến cả nắm tay nhỏ cũng không nhịn được nắm chặt.Hai người giao thủ nhanh như chớp giật, hai chiêu chẳng qua chỉ trong chớp mắt, giờ tiến vào giai đoạn giằng co, mọi người mới không khỏi buông lỏng một hơi, hồi lại đôi chút, càng là nhao nhao hò hét.Nhưng hai người giằng co, lại không nhẹ nhàng như vậy.Vẻ không đáng cùng miệt thị của Văn Phi trước giờ sớm đã tan biến vô ảnh vô tung, thay vào đó là vô cùng ngưng trọng.

Gã đang muốn ở hội thi kiếm đại hiển thân thủ, không ngờ lại gặp đối thủ mạnh mẽ đến như vậy!Mà Tả Mạc, hai ngọn lửa trong con ngươi điên cuồng nhảy múa, hắn chiến ý dâng tràn!Đối với hắn giằng co bất lợi, đối phương còn có một người, nếu không thể giải quyết cuộc chiến nhanh nhất, trường tỷ thí tiếp theo, cơ bản là không thấy có thể thắng.Tâm tư điện chuyển, hắn huýt dài một tiếng, quyết định một vồ toàn lực!Chương 87 : Cường chiêu đối cường chiêuConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckHiệu đính: Mr.LookluckChỉ thấy trên đỉnh thác nước giữa không trung, đột nhiên nổi lên một ngọn lửa.Ngọn nửa này tịnh không bắt mắt, nhàn nhạt, gần như trong suốt, tĩnh tĩnh thiêu đốt.

Nhưng mà, nó lại như tiến vào trong dầu, mà không phải trong nước, chỉ thấy một dải hỏa quang, men theo thác nước nhanh chóng lan tràn.Đầu nguồn thác nước, ngọn lửa u lãnh bập bùng lưỡi lửa trong suốt.Thất Ngân luyện, nháy mắt bị ngọn lửa u lãnh châm đốt.

Mỗi đạo kiếm mang như nước, đều bao bọc trong một đám lửa.Ly thủy như hoa như lửa, phân lạc mà xuống.Đạo kiếm thứ nhất mang được hỏa diễm bao bọc, lặng yên rơi vào trong nước.Phanh!Một tiếng bạo âm rõ nét!

Rồng nước lập tức bị nổi bay một đoạn lớn, hoa nước bắn tung.Phanh phanh phanh phanh phanh!Bạo âm dày đặc như pháo trúc tân niên, bất tuyệt bên tai.Văn Phi sắc mặt đại biến, đây là thủ đoạn gì?

Đối phương không phải kiếm quyết hành thủy sao?

Sao lại có hỏa?

Nhưng lúc này gã cũng không kịp nghĩ, trong nháy mắt, rồng nước to lớn vô cùng, lại bị nổ chỉ còn gần nửa.

Uy lực kiếm mang của đối phương đột nhiên bạo trướng, toàn là bởi những ngọn lửa tưởng như trong suốt vô hại kia.Kềm nén nghi ngại trong lòng, một điểm khinh thị cuối cùng trong lòng gã cũng tan tành mây khói, hắn đã coi Tả Mạc là kình địch bình sinh lớn nhất của gã.Hơi cắn răng, gã điên cuồng vận chuyển linh lực, quạt Thiên Hà trên tay quét đất một cái, vươn quạt hướng Tả Mạc nhè nhẹ một điểm.Thiên hà lao!Một điểm lam quang, thấu quạt mà ra, nhìn như chậm chạp hướng Tả Mạc bay đi.Tả Mạc tâm đầu đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác nguy hiểm cường liệt, một điểm lam quang này, áp lực cho hắn xa xa vượt quá bất kỳ chiêu trước nào.

Hắn không dám chậm, tâm niệm vừa động, ngọn lửa u lãnh trên thác nước trong thiên không lập tức phản ứng, hướng lam quang nhào tới.Từng đóa lửa nhỏ mịn trong suốt, bên trong lại là từng đạo kiếm ý ôn nhu như nước.Mắt thấy mưa lửa từ thác nước rơi xuống này sắp chụp phủ lam quang.Phút chốc, Văn Phi xòe mở quạt Thiên Hà, trong miệng bạo quát: "Mở!"

Điểm lam quang này đột nhiên như một cái lưới lớn, quay đầu hướng Tả Mạc phủ lấy.

Tả Mạc tránh không kịp, lập tức nhập trong màn phủ.Tả Mạc chỉ thấy lam quang trước mắt bạo trướng, trong chớp mắt, sóng nước tràn đầy tầm nhìn, bốn phía mênh mang một mảnh!Cái trường cảnh này Tả Mạc rất quen thuộc!

Hắn từng giữa sông luyện kiếm, tự nhiên quen đến không thể quen hơn.

Hiện nay hắn trong một túi nước, ai có thể nghĩ đến, điểm lam quang này hóa ra lại hàm chứa sức nước hồn hậu như thế?

Những ngọn lửa trong suốt kia, rơi vào trong nước, bạo âm vẫn bôm bốp không ngừng, nhưng thế nước thái quá hùng hồn, những kiếm mang ly thủy nhỏ mịn trong suốt như lửa này, giống như cách ủng gãi ngứa, ngược lại bạo nổ chính Tả Mạc thành khá nhếch nhác.

Bốn phía truyền đến áp lực khủng bố, từng điểm túi nước bị nén ép.Tả Mạc hít sâu một ngụm khí, trong lòng lẫm nhiên, đây là tuyệt chiêu của đối phương!Nhưng toàn bộ chiến ý lại cuồng tuôn mà ra, bản thân tuy không thể cùng Vi Thắng sư huynh so sánh, nhưng cũng không phải quả hồng nhũn để cho bọn vớ vẩn này tha hồ nhào nặn.Tả Mạc không phát giác, từ sau lúc luyện kiếm, hắn bắt đầu từ sợ chiến đấu, nhanh chóng biến thành không sợ chiến đấu, mà dục vọng chiến đấu càng lúc càng mãnh liệt.Hắn hiện tại là như thế, càng đánh hắn càng là hưng phấn, đến lúc, đặc biệt là nhìn đến tuyệt chiêu của Văn Phi, chiến ý của hắn đã leo cao tới cực điểm!Đến đi!Hắn sít sao căng lớn con ngươi, trong lòng lặng lẽ rống giận!Lạc hỏa như mưa trên thác nước tan biến, Trích Thủy kiếm hóa làm một vệt lưu quang, về đến trong tay Tả Mạc.Tựa hồ cảm nhận được chiến ý của Tả Mạc, thân của Trích Thủy kiếm thân kiếm khẽ rung một cái, khinh đãng như sóng nước, phát ra tiếng tê nhè nhẹ khiến Tả Mạc càng thêm hưng phấn.

Hắn nhắm mắt lại, vuốt nhẹ thân kiếm, giống như vuốt ve tình nhân.Thiếu sự gượng chống của thác nước, nước bốn phía dồn ép mất đi lực lượng ngăn trở, lập tức cả khối ào đến, túi nước tan tành vụn nhỏ, Tả Mạc bị cuốn vào trong nước.Văn Phi trên mặt không kìm được lộ ra hỉ sắc!

Chỉ cần cuốn vào trong nước, ngươi không phải là thịt cá, mặc ta dao thớt sao?Trong miệng quát khẽ: "Khởi!"

Chỉ thấy khối nước mang theo Tả Mạc, chậm rãi bay lên thiên không.

Khối nước to lớn vô cùng, gần bằng một cái hồ bạc nhỏ.Tả Mạc giống dã thú trong lồng, vô luận hắn giãy dụa ra sao, cũng không thể giãy thoát.

Văn Phi trong lòng đắc ý vô cùng, cái thủy lao này, so thiết lao thép luyện còn kiên cố hơn nhiều.Đám đệ tử ngoại môn Vô Không kiếm môn người người mặt không nhân sắc, kinh khủng nhìn vào bóng mờ khổng lồ trên không trung.

Khối nước càng lên càng cao, mà thaanh ảnh Tả Mạc trong khối nước càng lúc càng mơ hồ, chỉ có thể ẩn ước nhìn thấy.Chuyện khác không nói, riêng là từ cao như vậy nện thẳng xuống, tuyệt đối phải nội thương!Trên khuôn mặt quả táo không một tia huyết sắc của Tiểu Quả đột nhiên nổi lên vẻ quyết nhiên, nàng mạnh mẽ từ trong đám người xông ra, hướng Văn Phi xông tới."

Tiểu muội muội, ngươi muốn làm cái gì?"

Một đạo thân ảnh mạn diệu ngăn đường tiểu Quả, Đào Thù Nhi mặt tươi cười ngâm nga nhìn tiểu Quả."

Ngươi tránh ra!"

Tiểu Quả mặt vừa vội vừa giận.

Dáng vẻ tức giận của nàng, thật giống con mèo nhỏ nhe răng múa vuốt, ngược lại đáng yêu khôn tả."

Uy."

Minh Đạo vẫn tâm trầm tĩnh lại, thấy tiểu Quả thiên chân rực rỡ, trước mắt lập tức sáng ngời: "Cô bé này không tệ, bé tên là gì?"

"Các ngươi tránh ra!"

Tiểu Quả gần như sắp khóc.Ánh mắt Văn Phi lộ ra mấy tia hung độc, nhìn vào khối nước trong thiên không, gã đắc ý hừ lạnh: "nếm thử thiên hà lao của ta xem."

Nói xong, vươn tay trái ra, hướng khối nước trên trời chộp nhẹ một cái.Khối nước trên trời biến ảo, trong khối nước, một bàn tay khổng lồ hung hăng chộp về Tả Mạc.

Thằng khốn này khiến mình nhếch nhác như thế, Văn Phi cũng không muốn cứ vậy bỏ qua.

Lạc thú mèo vờn chuột, là thích thú đến nhường nào!Đám đệ tử phía dưới không ai không thoát một trận kinh hô, lộ rõ ra thần tình bất nhẫn.Trên mặt Tiểu Quả nổi lên vẻ tuyệt vọng, nàng biết chính mình không phải đối thủ hai người này, nhưng là...Trong đôi mắt mọng nước chớp qua một vệt quyết tuyệt hiếm thấy.Nhưng vào lúc này, trong thủy lao, thân kiếm rủ thấp, nhắm mắt Tả Mạc đột nhiên mở mắt ra.Không biết tại sao, hắn nghĩ đến ngày chính mình lĩnh ngộ kiếm ý Ly Thủy, mắt nhìn bàn tay nước khổng lồ có vẻ muốn tóm lấy hắn, dư quang khóe mắt liếc thấy hình người ẩn ước phía dưới, hắn có thể tưởng tượng được đối phương lúc này là bao nhiêu đắc ý, bao nhiêu hưng phấn.Nhưng là, kiếm quyết của ta...Là Ly Thủy kiếm quyết a!Tả Mạc trong mắt quang mang bạo trướng, nhãn thần như đột nhiên rút không một chút tình cảm, u lạnh như ngọn lửa trong suốt!

Hai tay nắm Trích Thủy kiếm, thân kiếm rủ thấp không chút dự liệu chém ngược lên trên!Ly thủy phần thiên!Bàn tay nước khổng lồ một phát phá nát.Văn Phi phía dưới sắc mặt kịch biến!

Làm sao có thể!

Trong thủy lao làm sao có thể còn có lực hoàn thủ?Hắn cắn răng vừa định biến chiêu, nhưng sắc mặt trong sát na bị quét sạch sẽ, hắn hãi nhiên phát hiện, mình hóa ra hoàn toàn mất đi khống chế thủy lao !Làm sao có thể!Lúc này những người khác cũng phát giác biến cố trên không, không nhịn đồng thời ngẩng đầu!Chỉ thấy khối nước trên không khẩn cấp sụp đổ vào trong, thật giống như trong khối nước, có một lỗ thủng sâu không thấy đáy.Mà khi Tả Mạc lộ ra thân hình, mọi người lúc này không nhịn được hít một ngụm lãnh khí.

Giữa không trung, thủy lao đã tan biến, chỉ còn lại Tả Mạc hai tay cầm kiếm.Minh Đạo cùng Đào Thù Nhi lộ ra thần sắc kinh hãi tuyệt luân, bọn họ không thể tin coi chừng kiếm trong tay Tả Mạc.Trên ba xích thân kiếm, một ngọn lửa màu lam dài quá mười trượng, u u mà chậm rãi bùng lên.

Mà ngọn lửa màu lam này không ngờ lại toàn do nước tạo thành, trời, hắn hút đi toàn bộ thiên hà lao của Văn Phi sư huynh, hóa làm vũ khí của chính mình!Trên đời này, làm sao có thể có chuyện khó tưởng tượng như vậy?Kẻ tới dạng này, làm sao có thể chỉ là trúc cơ kỳ?Nhìn vào tiểu Quả cùng Đào Thù Nhi, Minh Đạo phía dưới, Tả Mạc trong sát na đã minh bạch chuyện gì, trong mắt đột nhiên nổi lên một vệt giận dữ.Hai tay cầm kiếm, cao cao hất lên, thân kiếm thủy hình hỏa diễm lại giống một đóa hoa lớn, u u phóng ra."

Chết đi!"

Một tiếng bạo quát chứa đầy nộ khí, như đột nhiên một đạo minh lôi nổ tung giữa trời quang.Kẹp trong toàn bộ lửa giận, toàn bộ chiến ý, toàn bộ linh lực, Tả Mạc như một đạo lưu quang, hung hăng chém xuống!Chỉ thấy không trung một đạo ánh sáng màu lam thẳng tắp ngấn sáng, kinh diễm khiến không ai có thể nhìn thẳng.Phía dưới Văn Phi ba người sắc mặt đại biến, thằng này điên rồi!Kiếm thế của hắn, thế mà dám đồng thời lồng chụp ba người bọn họ vào trong!Ba người lúc này cũng không cách nào, đồng thời xuất ra từng tuyệt bản sự tối hậu.Xung quanh Văn Phi xuất hiện một màn nước, so trước lần trước, càng thêm dày đặc. linh giáp hồng đào trên thân Đào Thù Nhi quang mang bạo trướng, từng đóa hoa đào hoa ánh lên rực rỡ, bảo vệ lấy nàng ở trong.

Còn Minh Đạo thở gấp hết cỡ lấy ra một quả chuông đồng, chuông đồng thấy gió bành trướng, thành thành thực thực gắn Minh Đạo vào bên trong.Tả Mạc lúc này hồn nhiên vong ngã, trong mắt hắn chỉ có ba người ở dưới, hắn chỉ làm một việc, đó là thúc động linh lực, vô cùng điên cuồng thúc động linh lực!Lam quang u lãnh thẳng tắp từ trời giáng xuống, mang theo uy thế cương mãnh vô trù, trùng trùng nện về phía ba người. (vô trù: không thể dự trù)Kiếm thế, dùng nhiều nhất là đâm cùng gạt, chém cũng dùng rất ít, mà trước nay không người có thể nghĩ đến, kiếm cũng có thể nện người.

Nhưng Tả Mạc dùng là nện, rất giống thứ hắn vung lên không phải phi kiếm, mà một quả trọng trùy nặng tựa ngàn quân!Oanh!Lam quang hung dũng, cắn nuốt ba người trên đất.Sau tiếng bạo âm đinh tai muốn điếc, là tĩnh mịch, một mảnh tĩnh mịch như chết.Tả Mạc dưới chân mềm nhũn, phanh một cái ngã ngồi xuống, liều mạng thở hổn hển.Chiêu Ly thủy phần thiên này quá bá đạo, đối với hắn hiện tại mà nói, sau khi dùng, cơ bản là mất đi sức chiến đấu.Nhưng...Hắn cắn răng chống Trích Thủy kiếm đứng lên, nhìn vào hố sâu vượt quá ba mươi trượng trước mặt, hắn trong lòng chỉ có một chữ - sướng!Trong hố to, Văn Phi ba người đồng thời bị chấn ngất, Văn Phi y sam bay nát, linh giáp trên thân Đào Thù Nhi cũng gần như rạn nứt, mà chuông đồng của Minh Đạo càng là vỡ thành vô số khối.Tả Mạc trong lòng thổn thức, chiêu ly thủy phần thiên này có thể có uy lực khủng bố như thế, còn phải cảm tạ thủy lao của Văn Phi.

Nếu như không có nhiều nước như vậy, tuyệt không thể đạt tới hiệu quả khủng bố như thế.

Nói chơi, mấy vạn cân nước thế này cứng rắn nện xuống, cũng rất dọa người.Thu hoạch thắng lợi quả thực đã đến, tinh thần Tả Mạc lập tức phấn chấn vô cùng, hoàn toàn không giữ cái gì phong phạm cao thủ, giống như mèo ngửi được mùi mỡ, bước thấp bước cao, điên khùng chạy tới hố sâu.Yến Minh tử cùng Hồ Sơn dọa ngốc, cánh nhiên đã quên ngăn cản.Thật là người có tiền a!

Tả Mạc trong lòng cảm khái vô cùng, xuống tay lại không có nửa phần khách khí.Từ Văn Phi trên tay lột bỏ chiếc nhẫn màu xanh nước biển.

Kỳ thực trên người hắn tốt nhất là quạt Thiên Hà, chẳng qua Tả Mạc luyện là phi kiếm, quạt Thiên Hà tuy tốt, nhưng không thích hợp hắn dùng.

Chiếc nhẫn này phẩm cấp bất phàm, tuyệt đối là cực phẩm cấp ba, có thể tăng cường khống thủy, nhưng hiệu quả cụ thể, còn phải từ từ mò mẫm.Từ Đào Thù Nhi trên đầu vặt đi một cái trâm gỗ đào ngàn năm, hắc hắc, ở trên có ba trận pháp, khư tà ôn dưỡng định thần, đồ tốt a đồ tốt!Trên thân Minh Đạo, Tả Mạc không chút khách khí vặt đi đôi ủng của đối phương.

Ủng phong hành cấp ba, Tả Mạc đúng là rất biết hàng, bên trên khắc hai trận pháp phong hành cùng chuyển chuyển, tính thực dụng cực lớn."

Độc!"

Yến Minh tử thấy ba món đồ Tả Mạc vặt đi, không nhịn được hít một hơi lạnh, như là thịt đau, lại là tán thán.Hồ Sơn như bùn nặn, đợi gã đột nhiên nhận ra ánh mắt Tả Mạc tham lam như sói, gã thình lình rùng mình một cái.Gã hạ quyết tâm, tấm ngọc bội kia gã không cần!Chương 88 : Lột da cương thiConverter: cuongphoenixDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckMọi người đều ngẩn tại chỗ, đại não một mảnh trắng xóa.Thắng thua không nói, nhưng ít nhất dưới mắt mọi người, hẳn nên là tóe lửa nhiệt liệt, ngươi tới ta đi, chiến huống dùng dằng, sau cùng lấy một phương thảm thắng mà chấm dứt.

Nhưng kết quả, một chiêu đánh bại ba người, dạng kết quả này, khiến cằm tất cả mọi người suýt rơi xuống đất.

Ngay cả đệ tử Vô Không kiếm môn tràn đầy lòng tin với Tả Mạc, cũng một thời gian, mất đi năng lực ngôn ngữ.Tiểu Quả ngây ngốc nhìn Tả Mạc.Hình dáng sư huynh vừa mới từ trên thân đối phương vơ vét...Ô, sao mình lại dùng cái từ "vơ vét" chứ?

Không tốt không tốt, sư huynh đây là thu hoạch chiến lợi phẩm!

Tiểu Quả trong lòng vô thức thay sư huynh biện giải."

Cho cô."

Tả Mạc đem trâm gỗ đào ngàn năm vừa vặt từ trên đầu Đào Thù Nhi ném cho tiểu Quả.Tiểu Quả vô thức nhận lấy.

Trong quần nữ tức thì vang lên tiếng hít khí, mắt các nàng quét một cái đỏ bừng đỏ bừng, chằm chặp vào trâm gỗ đào trên tay tiểu Quả, tựa như một bầy thỏ đang hung hăng dòm chừng một củ cà rốt."

Đáng tiếc, linh giáp trên người nàng bị chấn hỏng, bằng không, lột bỏ cho cô là rất hợp."

Tả Mạc hơi tiếc nuối lầu bầu.

Hắn hồn nhiên không nghĩ đến, đương chúng đi lột linh giáp của một nữ tu giả, là chuyện không nên làm đến bao nhiêu lần.Một lát sau, tiểu Quả hồi thần trở lại, nhìn vào trâm gỗ đào trên tay, tay nàng hơi run, lại như điện giật, suýt chút vứt bỏ: "Sư huynh, cái này quá quý!"

Nàng tuy không nhận ra trâm gỗ đào này thực sự tốt tới đâu, nhưng cầm trên tay, nàng cũng có thể cảm nhận được nó bất phàm.

Cái trâm gỗ đào này, quá quý trọng!Loại đồ tốt này, sư huynh hẳn nên lưu lại cho mình!

Nàng nghĩ như vậy.Ánh mắt Tả Mạc trên thân ba kẻ hôn mê ngắm tới ngắm lui, miệng không nén phiền nói: "Cho cô thì cứ thu, dông dài cái gì."

Tiểu Quả sợ nhất là Tả Mạc không nén phiền, lập tức ấp úng, không dám nói gì.Tả Mạc cố kìm nén ý nghĩ xung động trong lòng đem ba kẻ hôn mê lột cho bằng sạch, quay mặt qua, nhìn Yến Minh tử cùng Hồ Sơn."

Các ngươi hôm nay muốn đánh lại nữa không?"

Cái giọng này, ấm êm như giọng bà ngoại.Yến Minh tử cùng Hồ Sơn đồng thời rùng mình một cái, hai người đầu lắc như quay trống bỏi."

Thật không đánh?"

Hai người lại vội như gà mổ thóc gật đầu, hai tay ôm ngực, dưới chân vô thức lui về sau hai bước.

Trong mắt bọn họ, Tả Mạc đã triệt để hóa thân thành yêu ma khủng bố nhất."

Thật khiến người thất vọng."

Khi Tả Mạc mặt không biểu tình nói ra một câu như vậy, trong lời lộ ra đậm vẻ tiếc nuối, khiến Yến Minh tử cùng Hồ Sơn hai người tâm tạng nhịn không được lần nữa giật thột.

Tả Mạc phất phất tay: "Đưa bọn họ đi, sau này đừng tới phiền ta."

Hai người như được đại xá, nhìn nhau một cái, khẩn cấp nâng ba người hôn mê, rút chân mà chạy.

Bộ dạng, thật giống như chỉ hận cha mẹ sinh hai chân còn ít.Đợi thân ảnh hai người tan biến, Tả Mạc cũng nhịn không nổi nữa, mông đít bệt tại trên đất.

Tiểu Quả thấy vậy, lập tức đại kinh, nôn nóng chạy tới hỏi: "Sư huynh, huynh bị thương?"

Nhìn vào cái mặt quả táo đầy quan thiết, Tả Mạc trong lòng ấm áp."

A, không sao, chỉ là hơi chút thoát lực."

Tả Mạc khoát khoát tay, cố vờ không cho là đúng nói, tiếp lấy trong lòng ra một viên đan dược, nhét vào trong mồm, bó gối bắt đầu đả tọa.Yến Minh tử cùng Hồ Sơn mãi đến hoàn toàn không thấy núi Vô Không mới ngừng lại, hai người hổn hển."

Thằng này đến cùng có là người hay không?"

Yến Minh tử hữu khí vô lực nói: "Sai khác với trong tình báo cũng quá lớn đi."

"May mà chúng ta chạy nhanh."

Hồ Sơn mặt vui vẻ.Yến Minh tử lòng cũng là còn sợ hãi: "Còn không phải?

Ngươi không thấy nhãn thần hắn nhìn chúng ta, là hận không được đem chúng ta toàn bộ lột sạch!"

Hai người không khỏi nghĩ đến nhãn thần của Tả Mạc, tựa không y phục trong băng thiên tuyết địa, nhịn không nổi đồng thời lại rùng mình, dị khẩu đồng thanh nói: "Thật đáng sợ!"

Một lát sau, hai người mới dần dần trong ám ảnh của Tả Mạc thoát ra, Yến Minh tử chỉ vào ba kẻ hôn mê: "Bọn họ làm thế nào?"

Hồ Sơn nghĩ đến còn phải cõng bọn họ về môn phái, hơi cắn răng: "Kêu tỉnh bọn họ."

Một lát sau, ba tiếng kêu thảm cực kỳ thê lương xa xa truyền ra."

Tả Mạc, ta và ngươi thế bất lưỡng lập!"

"Trả giầy ta..."

"Lão nương liều với ngươi!"...Tả Mạc đắc ý chí cực, từ chân đến đầu, hắn không thêm không bớt chính là súng hơi đổi pháo.Tay cầm Trích Thủy kiếm, lưng đeo bội ngọc lưu hỏa tụ linh, tay đeo nhẫn xanh đen, dưới chân ủng phong hành, sao không phong tao được?Trên dưới toàn thân, đến Tu Y Hạ là trong môn lấy gia cảnh giàu có mà xưng, lần đầu nhìn đến, cũng trợn mắt há mồm.

Trong lòng thầm thì, chẳng lẽ Tả Mạc sư đệ đi cướp cửa hàng pháp bảo?Đắc ý thì đắc ý, ngày vẫn phải qua, linh viên đi thuê, Tả Mạc cần tiêu phí thời gian đi quản lý.

Trừ ra, tu luyện mỗi ngày không thể dây dưa, hắn ngày khá sung thực.

Chỉ là liên tiếp mấy ngày, cũng không người đến cửa khiêu chiến, khiến Tả Mạc rất thất vọng.Dạo này, cái gì trồng trọt, luyện đan, đều không nhanh bằng trấn lột.

Đây quả thực là không vốn vạn lời, tay không bắt sói trắng!

Tả Mạc cực tiếc nuối, sớm biết ngày đó một kiếm sau cùng không nên một phát ba người đều đánh ngất bọn họ.

Nước nhỏ chảy dày mới là vương đạo a!Hắn hồn nhiên không biết, do hắn biểu hiện ra thực lực cường hoành, trên trên dưới dưới Linh Anh phái, đại thụ chấn động.

Đặc biệt là anh tư của hắn "tước gặt" chiến lợi phẩm lúc cuối, lại được Yến Minh tử cùng Hồ Sơn cực lực nhuộm màu, truyền khắp Linh Anh phái.Tước hiệu "Lột da cương thi" cứ dạng này không kìm mà lan.Lột da cương thi không nghi ngờ là đối thủ mà bọn đầu mượt không nguyện ý chọc vào nhất.

Bọn đầu mượt xưa nay là dựa vào pháp bảo trân quý cùng vô số tinh thạch tác chiến, nhưng là, nếu đi chọc lột da cương thi, vậy há không phải tặng tiền đối phương sao?

Mang cực phẩm pháp bảo đi, nếu thua, pháp bảo này chắc chắn khó giữ.

Căn cứ chuyên gia giám định pháp bảo Yến Minh tử tỉ mỉ thuật tả, so cùng pháp bảo năm người mất đi, chứng minh ánh mắt lột da cương thi cực kỳ lão lạt biết hàng.

Nếu thua, mất đi, khẳng định là pháp bảo đáng tiền nhất quý trọng nhất trên người!Nhưng nếu là mang chút đồ rác rưởi đi khiêu chiến, vốn xác suất thắng đã thấp đến đáng thương, sẽ là vô hạn không tiếp cận.Bọn mượt đầu Linh Anh phái kẻ kẻ đều là thành tinh, đều là tuấn kiệt thức thời, không người dám đi trêu chọc "Lột da cương thi" nữa.Trưởng bối Vô Không kiếm môn đều không tại, Tả Mạc sống khoái hoạt vô cùng.

Đặc biệt là, không người quản hắn luyện đan.Kim ô hoàn hắn mỗi mấy ngày đều sẽ luyện chế một nhóm, đây là một thu nhập mười phần ổn định.

Nhưng, hắn hiện tại tịnh không tính tiêu phí quá nhiều tinh lực vào việc này.

Kim ô hoàn tuy nhiên khá kiếm, nhưng rốt cuộc chỉ là linh đan cấp một, lợi nhuận có hạn.

Tả Mạc hiện nay bị các cực phẩm pháp bảo trên thân làm sái ánh mắt.

Nếu chỉ dựa luyện chế kim ô hoàn, bất kể pháp bảo nào trên người hắn, đều cần ít nhất nửa năm thời gian mới có thể mua được.Giá pháp bảo phổ thông cấp ba cũng không tính là đắt, Tả Mạc cũng có thể mua được.

Nhưng là cực phẩm thế này, giá cả sẽ đạt tới mức khó tưởng tượng.Tả Mạc lần nữa bắt đầu trở lại đoạn thời gian thử nghiệm trước của hắn.

Lấy tinh hoa thái dương làm chủ, Ly Hỏa phù trận làm phụ, lần nữa luyện chế một loại linh đan.Cố thắng thử nghiệm trước nay không ngừng thất bại, cũng không hoàn toàn vì tinh thạch.Hắn là nhắm tới hỏa kim ô!Hỏa kim ô là loại lửa cấp bốn, nếu hắn có thể có được, luyện chế linh đan cấp thấp, phẩm cấp có thể thăng lên một cấp.

Mà hỏa kim ô là một trong ngọn nguồn lửa thiên hạ, có thể tương dung cùng rất nhiều loại hỏa.

Ngày sau nếu có thể gặp được loại hỏa tốt hơn, cũng có thể hòa nó tan vào cái loại hỏa khác.Đương nhiên, đối với giai đoạn này của Tả Mạc mà nói, hỏa kim ô đã là loại hỏa tốt nhất thiên hạ!

Càng huống chi, hắn có thể dựa vào chính thực lực của mình để có được hỏa kim ô, có gì khiến hắn tràn đầy đấu chí so điều này?Hắn gần như chúi đầu vào điển tịch thất của sư phụ, bắt đầu tỉ mỉ tìm kiếm, linh thảo có thể thừa nhận tinh hoa thái dương lại có thể trung hoà tính bá đạo của nó.Chính lúc Tả Mạc chuẩn bị toàn tâm toàn ý, bắt đầu công quan, hạc giấy màu hồng từ trời giáng xuống."

Gia, đáp án trò chơi lần trước đâu?"

Tả Mạc lập tức vỗ đầu, thầm hô hỏng bét, những ngày này, hắn ngày ngày trầm mê vào luyện đan, sớm đã đem cái kia thứ gọi là trò chơi kia ném ra sau não.

Đành chịu vậy, hắn chỉ có cố gượng trả lời: "Xin lỗi, ta những ngày hơi bận chút."

"Gia không coi trọng nô, nô đau lòng."

Tả Mạc nhức đầu vô cùng, uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp."

Quá hai ngày cho ngươi thế nào?"

Tả Mạc quyết định hai ngày này dẫu không ăn không ngủ, cũng nhất định phải giải xong cái trò chơi này.

Hắn là biết, nữ hạc giấy này tâm ngoan thủ lạt trở mặt vô tình đến mức nào!Chẳng qua, hắn chỉ đoán nữ hạc giấy tâm ngoan thủ lạt trở mặt vô tình.Khi Tả Mạc lòng ôm thấp thỏm mở ra hạc giấy màu hồng vừa mới bay tới, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, trường cảnh chung quanh hơi biến."

Nữ nhân chết tiệt!"

Tả Mạc giận đến bại hoại, há miệng mắng to!Hắn không phải lần đầu gặp tình huống dạng này, con bé chết tiệt này cũng không phải lần đầu dùng thủ đoạn này."

Hì hì, gia không được mắng ta nha, ai kêu ngươi không trọng thị người ta?

Gia không muốn đùa cùng nô, nô chỉ vì chính mình tìm chút vui.

Hì hì, đây là mê trận nô học lúc bảy tuổi, chơi rất vui nha.

Gia chầm chậm hưởng thụ."

Không trung truyền đến một thanh âm ngọt ngào vũ mị tận xương, mang theo mấy phần lười nhác cùng nhàn nhạt."

Tử nữ nhân!"

Tả Mạc cắn răng nghiến lợi từ kẽ răng phun ra ba chữ.

Nếu đối phương ở trước mặt hắn, hắn khẳng định sẽ trực tiếp nhào lên, dùng Trích Thủy kiếm băm nàng thành tương thịt.

Cái này rơm rác nhân mạng, vô vị hư không đích chết nữ nhân!Tiếng mắng không có được chút gì hồi ứng, Tả Mạc trong lửa giận thiêu đốt dần dần tỉnh táo lại.Mê trận?Hắn đánh giá chung quanh, nơi kỳ lạ, lòng hắn hơi hoảng.

Dưới chân hắn, là vô số ô vuông.

Mỗi ô vuông một xích, thuần đen hoặc thuần trắng, sắp xếp đan xen, nhìn xa xa, không thấy đầu cuối.Ảo giác, đây là ảo giác!

Tả Mạc trong lòng liều mạng nói với chính mình.Đối phương đã nói là mê trận, vậy đây nhất định là ảo giác.Nhưng là, đây hết thảy lại thực như thế, Tả Mạc thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác cứng rắn của ô vuông dưới chân truyền đến.

Trống rỗng, cái gì cũng không, Tả Mạc tựa như đứng tại một nơi hoang dã rộng lớn, cô lập không trợ.Nhưng còn may, ít nhất không có thứ gì nguy hiểm, trong lòng Tả Mạc hơi an.Hắn bắt đầu suy nghĩ, tự mình phải thoát ra cái mê trận này.

Trận pháp hắn biết vốn là ít đến thương cảm, hiển nhiên mê trận trước mắt không trong số đó.

Con bé chết bầm này bảy tuổi đã biết mê trận...Tả Mạc lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.Đột nhiên, không biết từ nơi nào bay tới một vùng sương khói.Nhưng đám sương khói này đến nhanh, đi cũng nhanh.Sương khói tan hết, khi Tả Mạc nhìn thấy tình cảnh trước mắt, ngây như gà gỗ.Chương 89 : Ngu yêuConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckKhói mù tán đi, không ngờ xuất hiện một suối nước nóng.

Trong hơi nước lượn lờ bốc lên, một quần mỹ nữ như ẩn như hiện đang tắm, các nàng mị nhãn như tơ, dụ hoặc cực độ.

Làn da bóng như tơ gấm, trong nhiệt khí bừng bừng, rất có ma lực, vững vàng hấp dẫn ánh mắt Tả Mạc.Quần mỹ vui cười chơi đùa như chốn không người, coi Tả Mạc như không khí.Tả Mạc đáng thương, đã bao giờ gặp phải trường diện như thế, lập tức như vướng phải gai, đứng ngẩn đương trường.

Tiếng cười tiếng thở của các nữ nhân như có như không chui vào tai hắn, hắn chỉ thấy cổ họng phát khô, toàn thân sốt nóng, trong thân thể như có thứ gì ngo ngoe muốn động.Đây là cái pháp quyết gì?Tả Mạc cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh, gần như muốn từ trong ngực hắn nhảy ra, thất khống mà nhảy loạn. (thất khống: mất đi không chế)Hắn dùng hết khí lực toàn thân gian nan vô cùng nuốt nuốt nước miếng, hắn phát giác toàn thân không bình thường, tuyệt đối không bình thường!

Hắn thầm vận linh lực, không có tác dụng gì, hắn không khỏi kinh hãi kỳ lạ trong lòng - thật lợi hại pháp quyết!

Thật lợi hại mê trận!Bình tĩnh!

Bình tĩnh!Cảnh giả!

Cảnh giả!Tả Mạc nói với chính mình, lúc này hẳn nên nhắm mắt lại, nhưng không biết làm sao, mí mắt hôm nay thế mà không nghe sai bảo.

Giống như trong suối nước nóng kia, có một thế giới thần kỳ, không tự chủ mà hấp dẫn con mắt của hắn.

Nếu không phải hắn cố tự nhẫn trụ, đôi chân của hắn sẽ vô thức tiếp cần suối nước nóng.Đoạt tâm thần hồn phách bằng vô hình vô ảnh, khống nhân thân bởi vô vị vô giác, một tia lý trí cuối cùng của Tả Mạc phán đoán: quần mỹ tắm này, kỳ thực là một mê trận cao cấp!Cấp bốn?

Hay cấp năm?Kẻ trúng toàn thân phát nóng, nhịp điệu hô hấp mất sạch, tâm thần khó định, linh lực vận chuyển cản trở...Hắn vô thức nuốt nuốt nước miếng lần nữa, nhưng mà vào lúc này, đồng tử Tả Mạc đột nhiên giãn nở.Hơi nước nóng hổi đột nhiên tan biến vô ảnh vô tung, những mỹ nữ thiên kiều bách mị kia thấy được không sót, đây khuôn mặt mỹ diễm động người, vóc người ngạo nhân, làn da nhẵn nhụi như sứ, còn có...Xung kích như dòng điện tập kích toàn thân Tả Mạc chưa từng có, hắn hô hấp tắc nghẽn, tâm tạng trong một khắc này bị dừng lại.Tuyệt chiêu này...Nhưng mà, toàn bộ mỹ nhân đột nhiên khựng lại, tựa như trúng định thân pháp, động chút cũng không.

Sau đó, có thể bằng mắt thường mà thấy các nàng cực nhanh già nua khô héo, cơ da khỏe mạnh tràn đầy dụ hoặc mất đi vẻ sáng bóng, mất đi đàn hồi, lộ ra đầy nếp nhăn, khô héo như vỏ cây.

Dung mạo mỹ lệ của các nàng nhanh chóng tiều tụy mất đi sức sống.Cơ da hoại tử, mục ruỗng, lộ ra sâm sâm xương trắng bên trong.Trong búng tay, một quần mỹ thiên kiều bách mị, đã trở thành một đám khô lâu khô héo.Trong ngực thúc mạnh, Tả Mạc chỉ cảm thấy như nuốt phải vô số ruồi nhặng, thẳng muốn nôn mửa!

Biến hóa phong hồi lộ chuyển lần này, toàn thân huyết mạch hắn như bị nghịch hành, suýt phun ra một ngụm máu tươi.Sát chiêu này hung mãnh...Tả Mạc trong lòng kinh thán lạ kỳ, có thể nhận ra cái mê trận này đích thật là lợi hại!

Hắn không cảm thụ được một tia linh lực, có thể nói vô hình vô ảnh đả thương người.

Nhưng vào lúc này, bên tai nghe thấy tê một tiếng, cảnh tượng trước mắt đột nhiên vặn cong, giống như bị cái gì hút đi.Mỹ nữ, khô lâu, ô vuông đen trắng, toàn đều tan biến không thấy.Hắn thấy Bồ yêu giương miệng, hút vào trong miệng một sợi khói mù, hắn lộ ra vẻ thỏa mãn.

Bồ yêu lúc nào thì khôi phục?

Chẳng lẽ mê trận vừa rồi là bị Bồ yêu phá hoại?Bồ yêu ngậm miệng lại, quay mặt qua nhìn Tả Mạc, nhẹ nhàng ném một câu: "Ngươi chảy máy mũi."

Tả Mạc sửng sốt, vội sờ sờ mũi, quả nhiên nhuộm đỏ!"

Ha ha ha ha ha ha..."

Bồ yêu tùy ý cuồng tiếu, đồng thời ranh mãnh nhìn Tả Mạc, Tả Mạc hoàn toàn tìm không được đầu mối.Xuất huyết có nghĩa mê trận của đối phương quá lợi hại, bản thân mình hóa ra trong bất tri bất giác thụ thương xuất huyết, vậy Bồ yêu cười cái gì?Hắn tổng cảm giác được tiếng cười của Bồ yêu có chút quái dị.

Trong ngực hắn đến giờ vẫn còn khó chịu khó nói, tuyệt chiêu sau cùng, lực sát thương quá kinh người, cảm giác ác tâm mạn mẽ tràn đầy trong lòng hắn.Thật không dễ dàng tỉnh lại Bồ yêu liếc Tả Mạc một cái, lại hắc hắc âm tiếu.

Hắn nhìn lướt qua tờ giấy tiên màu hồng trên tay Tả Mạc, cướp lấy, nhét vào trong mồm, nhai hai cái, rồi nuốt vào.

Hắn lần thứ hai lộ ra vẻ thỏa mãn."

Ngươi...

Ngươi hóa ra ăn giấy?"

Tả Mạc chỉ Bồ yêu, mặt không thể tin được ngây ngốc hỏi."m khí khá thuần tịnh, lãng phí quá đáng tiếc."

Bồ yêu lè đầu lưỡi đỏ hồng, liếm liếm khóe miệng, vẻ còn tiếc nuối."

Ngươi tỉnh lại lúc nào?"

Tả Mạc ngây ngốc hỏi."

Khi cái mê trận này triển khai."

Bồ yêu cười hắc hắc, nhưng Tả Mạc cảm giác được ánh mắt gã nhìn mình có chút là lạ."

Ngươi khôi phục?"

Tả Mạc quyết định quan tâm Bồ yêu một chút."

Không dễ như vậy."

Bồ yêu vươn mình vặn eo, lười nhác nói: "Lần này bị tổn quá lớn, muốn khôi phục, không dễ như vậy."

Từ thần tình của gã mà xem, tựa hồ gã đối với thương thế của mình cũng không quá để ý.Xem ra tình hình tốt hơn so với chính mình tưởng tượng, Tả Mạc trong lòng hơi an, hắn nghĩ đến mỹ nữa vừa mới thấy, liền vội hỏi: "Mới đó là cái mê trận gì?

Quá lợi hại!

Ta hóa ra trong bất tri bất giác bị thương!"

"Ha ha ha ha ha ha..."

Bồ yêu cũng nhịn không nổi nữa, ôm bụng cuồng tiếu, cười đến không thẳng lưng lên được.Tả Mạc mặt mờ mịt, hắn không hiểu vì sao Bồ yêu lại có phản ứng này.Mê trận này là thật lợi hại a...Tại nơi cách rất xa Thiên Nguyệt giới."

Di, sao không có phản ứng?

Chẳng lẽ hắn đối với sắc đẹp thật có thể không động tâm?

Hì hì, hay là đã giải giới đầu hàng?"

Một cô bé nâng cằm, tự nói tự hỏi.Một lát sau, vẫn là không có động tĩnh, nàng mặt nghi hoặc."

Không đạo lý a, chỉ cần không phải bụi hoa lão luyện, không thể đề kháng được a!

Chẳng lẽ hắn là cao thủ đạo này?

Không giống!

Chẳng lẽ ta nhìn nhầm?

Hừ, bản tiểu thư ghét nhất loại nam nhân này!"

Nàng hoàn toàn không biết, mê trận cực tận hương diễm sắc dụ của nàng, bị Bồ yêu thọc ngang một tay, tính sát thương từ chủng cực đoan này chuyển sang loại cực đoan khác.Nàng không cam tâm.Tây Phong tiểu viện."

Nữ nhân ngươi hiểu không?"

Bồ yêu hỏi."

Hiểu."

Tả Mạc ánh mắt kỳ quái nhìn Bồ yêu, cái vấn đề bại não ngu ngốc như thế, chẳng lẽ Bồ yêu bị thương tâm thần?

Thần trí đã không rõ ràng?

Hắn tốt bụng đề tỉnh nói: "Lý Anh Phượng sư tỷ, tiểu Quả, sư phụ các nàng đều là nữ nhân."

Xong rồi xong rồi, Bồ yêu vốn là lão cổ đổng ba ngàn năm trước, nhưng tốt xấu còn bình thường một điểm.

Lần này tâm thần bị thương, tâm trí cũng biến ngốc, Tả Mạc hơi thông cảm nhìn Bồ yêu, thật đáng thương, thiên yêu thành ngu yêu.Đón lấy ánh mắt Tả Mạc, Bồ yêu hắc hắc cười nói: "Vậy ngươi đã từng thân mật tiếp cùng nữ nhân chưa?"

Ánh mắt thông cảm của Tả Mạc nhìn Bồ yêu càng đậm: "Các nàng ta đều rất thân mật."

Bồ yêu tiếng cười hắc hắc tắc nghẹn mà dừng, lại như bị nghẹn chẹn, hắn đột nhiên phát hiện, cái vấn đề này xem ra vô chùng khó nói cho rõ ràng cùng Tả Mạc."

Khi ngươi nhìn các nàng, trong não có ý nghĩ kỳ quái gì không?"

Bồ yêu làm ra nỗ lực cuối cùng."

Ách, ý nghĩ kỳ quái?."

Tả Mạc giãy một cái, vẫn gật đầu: "Có."

"Quả nhiên có ý nghĩ!"

Tinh thần Bồ yêu khẽ rung, hắn từng bước dẫn dụ: "Ý nghĩ gì?"

"Bán thuốc."

Tả Mạc không ý tứ thành thật giao đãi.Bồ yêu ngốc như gà gỗ.Tả Mạc tự mình đếm đầu ngón tay nói: "Đáng tiếc, tiểu Quả giờ còn quá nghèo, sư phụ, không khả năng mua đan dược ta luyện chế.

Bình thường chỉ có Lý Anh Phượng sư tỷ mua.

Nhưng, Hứa Tinh sư tỷ cũng mua.

Ô, đợi thêm một thời gian ngắn, ta phải đem nhuận trạch đan chào hàng cho các nàng.

Còn có Tu Y Hạ sư tỷ, ừm, Hách Mẫn tuy người hơi xấu, nhưng ta không bất giao tiếp cùng tinh thạch...

Sau này ta sẽ biết luyện chế rất nhiều rất nhiều đan dược, trong ngọc giản của Ngụy Nam tiền bối nói, nữ nhân là đối tượng bán thuốc tốt nhất..."

Bồ yêu phốc hộc máu ngửa mặt mà ngã, một lát sau, hắn tứ chi máy động một cái, hắn lại giãy dụa đứng lên, cố không tử tâm nói: "Ngươi chẳng phải vừa thấy nữ nhân thoát y sao?

Ngươi không cảm giác sao?"

Như quả nói mới vừa rồi ánh mắt Tả Mạc nhìn là ngu yêu, nhưng giờ ánh mắt Tả Mạc nhìn Bồ yêu đã triệt để thành như nhìn thằng ngốc, tràn đầy thương xót nói: "Bồ yêu, đó là trận pháp!"

Ùng ục ùng ục, Bồ yêu lần nữa ngã xuống, máu tươi như nước suối từ khóe miệng liều mạng chảy ra ngoài.Thật đáng thương!Tả Mạc thông cảm vô cùng nhìn Bồ yêu bị đả kích hoàn toàn.Nhưng Tả Mạc rất nhanh lại không thời gian để thông cảm Bồ yêu, đám chưởng môn đều về núi.

Khi Tả Mạc nhìn thẩy vẻ mệt mỏi sâu sắc của các trưởng bối, hắn ý thức được không nói chuyện.

Chưởng môn không nói gì thêm, chỉ là phất phất tay, tỏ ý đám đệ tử lui xuống."

Lần này sự tình loạn quá lớn."

Bùi Nguyên Nhiên than thở một tiếng thật sâu: "Thiên Nguyệt giới chỉ sợ khó thái bình."

Mấy người khác đều im lặng, Diêm Nhạc cũng là mặt ưu sắc: "Chúng ta phải vì tương lai mà tính trước.

Thiên phú Vi Thắng xuất sắc như thế, trăm năm khó gặp, phải có biện pháp để gã sớm kết Kim Đan, bằng không..."

Ý sau, mấy người nghe đều rõ.

Thiên tài dẫu thiên phú có nhiều, trước khi trưởng thành, là mười phần giòn yếu.

Giết một gã trúc cơ kỳ thiên phú xuất sắc chỉ cần phải một tu giả ngưng mạch kỳ tư chất bình thường, thậm chí chỉ cần một tấm phù, một pháp bảo..."

Ai, ta vốn muốn để Vi Thắng xây dựng vững cơ sở, hiện tại xem ra, thời không đợi!"

Bùi Nguyên Nhiên thở dài một tiếng, hắn trầm ngâm khoảnh khắc, nghiêm nghị nói: "Lúc phi thường làm việc phi thường.

Mọi người tập trung tất cả lực lượng, tới trợ Vi Thắng."

Tân Nham cùng Diêm Nhạc đồng thời gật đầu, Thi Phượng Dung do dự một chút, nói: "Tả Mạc sao?"

Bùi Nguyên Nhiên đành chịu nói: "Thiên phú Tả Mạc không tệ, đặt tại môn phái khác, tự nhiên sẽ dốc lòng bồi dưỡng.

Nhưng gia cảnh của chúng ta, sư muội cũng biết, nếu muốn toàn lực bồi dưỡng, cũng chỉ khảm nổi bồi dưỡng Vi Thắng một người."

"Đúng nha!

Sư muội, trong kho ta chỉ có đến như vậy, Vi Thắng một người còn không biết có đủ hay không."

Diêm Nhạc vẻ mặt đau khổ khuyên nhủ.Thi Phượng Dung biết các sư huynh nói là tình thực, Vô Không kiếm môn vốn là đã không phải là đại môn phái gì, không có gia cảnh gì.

Cao thủ tuổi trẻ là làm sao đi ra chứ?

Vô số tinh thạch, linh đan chồng đi ra!

Truyền thừa của bản môn tiếp tục, không phải Vi Thắng thì ai, Thi Phượng Dung lòng cũng biết rõ.Nhưng là, Tả Mạc dù sao cũng là đệ tử của nàng, nàng khẽ cắn môi: "Bồi dưỡng Vi Thắng muội cũng không ý kiến.

Nhưng như đã không có phần Tả Mạc ở vật tư, các phương diện khác hẳn nên bồi thường nó thích đáng.

Phải vì Vi Thắng luyện đan, ngày sau muội cũng không thời gian đi dạy bảo nó, chỉ có thể mặc nó tự sinh tự diệt."

Nói đến đây, nàng có chút thương cảm, một hơi ngẩng đầu: "Muội chỉ yêu cầu một điểm.

Trừ một vài ngọc giản đặc biệt, toàn bộ ngọc giản của bản môn, đều mở cho nó."

"Việc này..."

Bùi Nguyên Nhiên hơi do dự, yêu cầu của Thi Phượng Dung không hợp với môn quy.

Nhưng nhìn khuôn mặt kiên quyết của Thi Phượng Dung, hắn gật đầu: "Được, chuyện này ta đáp ứng muội."

Bồi dưỡng Vi Thắng, việc trọng yếu nhất là cung ứng linh đan, một điểm này, tác dụng củaThi Phượng Dung rất trọng yếu.Bùi Nguyên Nhiên cũng là người khí phách, hắn suy nghĩ một chút, khởi thân nói: "Thế cục bại hoại thế này, ngọc giản giữ ở lầu cao cũng chỉ là một đống phế vật.

Từ hôm nay trở đi, bản môn ngọc giản các cấp, tất cả đều mở cho nội môn đệ tử."

Thế là, Vô Không kiếm môn trên dưới chấn động!do=newreply&p=7343638)Chương 90 : Phản kích của Bồ yêuConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckVô luận từ góc độ nào tới nói, Tả Mạc cũng không phải một người phản ứng trì độn, đương nhiên, đối với điểm này có lẽ Bồ yêu vẫn bảo lưu ý kiến.Hàng loạt biến hóa trong môn, khiến Tả Mạc ngửi được đến một tia mùi vị không tầm thường.

Sư phụ vừa nghiêm lệ nói cho hắn, muốn hắn nỗ lực thật tốt, không được có chút buông thả, lại nói với hắn, ngọc giản trong môn, bao gồm cả các loại ngọc giản của Hành Phương viện, hắn đều có thể xem qua, mà không cần phải lại tiêu phí nửa điểm cống hiến.Chỗ tốt ngày xưa trong mơ cũng muốn giờ đặt trước mắt Tả Mạc, hắn lại không có nửa điểm khai tâm.Chưởng môn vừa về, lập tức ban bố những thông báo này, vậy nhất định là đã phát sinh chuyện gì, hoặc giả sắp phát sinh cái gì.

Kinh lịch hai năm qua, cảm xúc sâu nhất sâu nhất của hắn là một thứ.

Pháp quyết ấy là tinh thạch!

Vô luận tại môn phái nào, đoàn thể nào, pháp quyết cũng không bằng không có truyền nhân.

Trước kia pháp quyết của bản môn cần điểm cống hiến, đó mới là chính thường, điểm cống hiến kỳ thực là tinh thạch.

Hiện tại chưởng môn đột nhiên nói, pháp quyết không cần điểm cống hiến, vậy rất có thể chứng minh vấn đề.Sắp xảy ra chuyện!Tả Mạc lập tức hỏi dò, mình có còn phải tới chỗ Tân Nham sư bá luyện thể.

Hồi đáp của sư phụ lần nữa ấn chứng phỏng đoán trong lòng hắn, không cần đi, Tân Nham sư bá phải bế quan luyện khí.

Sau đó sư phụ nói cho hắn, nàng sắp bế quan luyện đan, không có thời gian dạy bảo hắn, muốn hắn tự học cho tốt.Lần này sư phụ nói chuyện cùng hắn chỉ trong hai canh giờ, tự học như thế nào các loại, tựa hồ muốn đem mọi chuyện giải thích rõ ràng.Cám giác không rõ trong lòng Tả Mạc càng thêm nặng.Sau cùng, sư phụ do dự một chút, dặn hắn dùng nhiều thời gian luyện kiếm hơn, dẫu luyện đan chậm chút cũng không quan hệ.

Đến lúc đó, Tả Mạc nếu còn không nhận ra vấn đề, vậy hắn thực là thằng ngốc chân chính.

Sư phụ vung tay để hắn trở về, khi hắn bước ra bậc cửa đan phòng, tiếng than nhỏ yếu của sư phụ, Tả Mạc nghe rất rõ ràng.Về đến Tây Phong tiểu viện tâm tình Tả Mạc rất không tốt, như có cái gì kẹt ở trong lòng.Ngày đó, hắn không tu luyện.Ban đêm, nằm tại nóc nhà, gối lên cánh tay, hắn nhìn vào trời sao, một mình phát ngốc. m khuê bên thân hữu khí vô lực phát ra các loại tin tức."

Ngươi đang lo lắng cái gì?"

Bồ yêu không biết lúc nào chui ra."

Ta cảm giác có việc sắp phát sinh."

Tả Mạc nhìn sao trời nói."

Phát sinh việc gì?"

"n.

Hai năm trước ta mở mắt ra, ta nghĩ chỉ là mãi sống trong môn.

Lúc đó không nghĩ cái gì, cũng không nghĩ tới cái gì tương lai cả.

Ta đã thành quen ngẩn ở đây, đã quen tòa núi này.

Sau này, sư phụ đối với ta cũng rất tốt, bà tuy tính tình không tốt.

Lại thêm Vi Thắng sư huynh, lão đầu đen, Lý Anh Phượng sư tỷ, tiểu Quả..."

"Dẫu có phát sinh cái gì, ngươi cũng không biện pháp."

Bồ yêu hồn không để ý nói."

Ta biết."

Ánh mắt Tả Mạc hơi chút ảm đạm: "Ta thực lực yếu như vậy, dẫu có phát sinh cái gì, cũng giúp không được."

"Đó không phải sao?"

Bồ yêu kỳ quái hỏi."

Nhưng là ta không nghĩ..."

Trông lên bầu trời ngoài xa thâm thúy, Tả Mạc nhẹ giọng nỉ non.Bồ yêu im lặng, hắn tựa hồ nhớ tới việc gì.Sớm ngày thứ hai, Tả Mạc lập tức chạy tới linh viên thuê, quản lý một lần.

Khi hắn chuẩn bị rời đi, lại có người tìm đến tới cửa."

Các hạ là linh thực phu Tả Mạc Tả tiên sinh?"

Người đến mười phần khách khí hỏi, mặt tinh minh.Tả Mạc hơi bất ngờ: "Là ta."

"Nghe đại danh đã lâu."

Trrne mặt người mặt lộ ra mấy phần hỉ sắc, nhưng còn lộ ra lực khắc chế rất mạnh: "Tại hạ Hà Dung, kinh doanh một tiểu điếm, nghe nói Tả tiên sinh trồng không ít hoa hồng đỏ, tại hạ muốn đến hỏi, không biết Tả tiên sinh phải chăng định bán chúng."

Tả Mạc gật gật đầu: "Ta trồng không ít hoa hồng đỏ, chẳng qua đợi chúng thành thục còn một đoạn thời gian."

Hà Dung cười nói: "Tại hạ là định trước đặt hàng."

"A.

Cách đặt thế nào?"

Tả Mạc cũng không ngờ, chuyện đến giờ lại vui như thế, hoa hồng đỏ mình trồng còn chưa thành thục, thế mà lại có người tìm lên tới cửa đặt trước.

Nhưng hắn trồng trọt chỗ hoa hồng đỏ này chính là để bán, có người tìm tới cửa, vậy càng tốt."

Không biết Tả tiên sinh trồng bao nhiêu?"

Hà Dung hỏi."

Tám mươi mẫu." (chương trước là một trăm tám mươi mẫu.

Cái nào sai?)Hà Dung hơi suy nghĩ một chút rồi nói: "Hiện nay hoa hồng đỏ cấp một giá thị trường đại khái hai viên tinh thạch cấp ba một lượng, Tả tiên sinh dự đoán có thể thu hoạch bao nhiêu?"

"Khoảng hai mươi cân."

Tả Mạc đưa số dự báo thấp."

Quả nhiên không hổ là linh thực phu, sản lượng thật là kinh người."

Hà Dung khen, lão tiếp tục nói: "Ta nguyện ý giao trước sáu mươi viên tinh thạch cấp ba làm tiền đặt.

Nếu giá thị trường sau này, thấp hơn hai viên tinh thạch cấp ba một lượng, thì án giá này thu mua, không bù thêm khoản thiếu.

Nếu cao hơn cái này giá cả, thì án giá thị trường đi.

Tả tiên sinh nghĩ thế nào?"

Giá này không tệ, Tả Mạc hơi trầm ngâm, rồi gật đầu: "Được."

Hắn đột nhiên hỏi: "Giá hoa hồng đỏ cấp hai bao nhiêu?"

Trong linh điền của hắn, có trồng được một chút hoa hồng đỏ cấp hai, nhưng số lượng không quá lớn."

Năm mươi viên tinh thạch cấp ba một lượng."

Hà Dung hơi giật mình, nhưng nghĩ đối phương là linh thực phu, lập tức bổ sung: "Nếu là có hoa hồng đỏ cấp hai, có bao nhiêu tại hạ nguyện ý mua bấy nhiêu."

"Ừm."

Tả Mạc lập tức lướt qua tình hình các loại dược tài, Hà Dung hiển nhiên là kinh nghiệm phong phú, gần như giá toàn bộ dược tài đều có thể không chút do dự mà thuận miệng báo ra.

Tiếp theo hai người định ra một hợp đồng, rồi đổi ấn ký với nhau.

Cái là ấn ký, là trong tấm ngọc giản trắng lưu lại ấn ký thần thức từng người.

Như thế, hai người liên lạc sẽ tiện rất nhiều.

Có ấn ký, hạc giấy liền có thể nhẹ nhàng tìm đến đối phương, lại có thể nhẹ nhàng giao lưu lẫn nhau.Tả Mạc cũng không dùng được phi kiếm truyền thư, hắn chỉ có thể dùng hạc giấy.Thời gian trước, trừ nữ nhân hạc giấy hồng, Tả Mạc cơ bản trước nay không dùng hạc giấy.

Hạc giấy là phải tiêu tiền mua, với tình hình thời trước của hắn, sao dám bỏ được.Sáu mươi viên tinh thạch cấp ba, đối với Tả Mạc mà nói, không chỉ là một khoản cực lớn.Hay là mình đi mua bộ linh giáp.

Linh giáp trên người hắn là linh giáp cấp hai Diêm Nhạc sư bá tặng, cùng Trích Thủy kiếm những cực phẩm pháp bảo cấp ba đơn giản là không tương xứng.

Nhưng hắn cũng chỉ nghĩ vậy, sáu mươi viên tinh thạch cấp ba tự nhiên là đủ mua một bộ linh giáp cấp ba.

Nhưng cũng chỉ có thể mua những linh giáp cấp ba phổ thông, cực phẩm chắc không có giá này.Suy nghĩ một chút, hắn quyết định tạm thời không tiêu những tinh thạch này.

Hắn còn nhớ, trong thân còn có Bồ yêu cái thằng đại hộ ăn tinh thạch.Quả nhiên, vừa về tới Tây Phong tiểu viện, Bồ yêu đã chui ra."

Những tinh thạch này ta muốn.

Nói đi, ngươi muốn đổi cái gì."

Khẩu khí Bồ yêu cực lớn, nhưng lại đề tỉnh Tả Mạc: "Chẳng qua, dúm tinh thạch này của ngươi, đổi cũng không được cái đồ gì tốt."

"Có thể đổi cái gì?"

Tả Mạc cũng không ngốc, hỏi một câu thăm dò.Bồ yêu hiện tại tuy thương nặng biến thấp, nhưng là vết xấu thằng này trước loang lổ, chuyện cưỡng mua cưỡng bán đã làm không ít."

Uy, nhìn không ra, ngươi giờ đã có kinh nghiệm."

Bồ yêu trên dưới đánh Tả Mạc mấy cái, đột nhiên khẽ cười âm u: "Nhưng dạng này cũng tốt, mua bán công bằng.

Chỉ sáu mươi viên tinh thạch cấp ba, của ngươi có thể đổi, chỉ là một thủ đoạn nhỏ dùng thần thức.

Thế nào?

Ngươi trước tiên có thể chi một phần, học một đoạn, lại chi một phần, lại học một đoạn."

"Hoặc là một lần trả sạch cúng được."

Tả Mạc đối với Bồ yêu phẩm tính thằng này hiểu rõ.

Nếu là giao một đoạn học một đoạn, vậy đợi thằng này thét giá bằng trời đi.

Đến lúc bị kẹt lưng chừng, tuyệt đối sẽ hộc máu. (phẩm tính = nhân phẩm tính cách)"Hắc hắc, tùy ngươi.

Như thế nào?

Cái thủ đoạn nhỏ này, có học hay không?"

Bồ yêu âm u cười lia lịa, con ngươi máu trông như đang nhìn mồi săn, trực khiến Tả Mạc sởn tóc gáy.Tả Mạc hơi cắn răng: "Học!"

Hắn một mực kiên trì tu luyện Thai tức luyện thần, thần thức vượt xa người thường, nhưng hắn vẫn không biết làm sao vận dụng. hiện tại tác dụng duy nhất của thần thức là hắn dùng tra thám linh đan khi luyện đan."

Ha ha!"

Bồ yêu cười thỏa mãn, leng keng leng keng, tiếng một chuỗi tinh thạch va chạm, Tả Mạc nghe được thịt đau vô cùng.Sáu mươi viên tinh thạch cấp ba nha!"

Nhạ, cho ngươi."

Bồ yêu ném một quang cầu cho Tả Mạc, hạ một câu: "Tiền trao cháo múc!"

Rồi biến mất không thấy.Tả Mạc có hơn một lần kinh nghiệm tiếp lấy quang cầu, quang cầu vừa đụng tay, liền hóa làm vô số chữ phù phù hiện trong não của hắn.Thức hương, vận dụng thần thức, có thể nhớ kỹ bất kể đặc trưng gì của một cô gái, nhìn thấy là nhớ.

Mà chỉ cần đối phương ở xung quanh mình trong vòng năm trăm dặm, là có thể phán đoán ra vị trí đối phương, từ đó tìm đến.

Tu luyện đến chỗ cực sâu, chỉ cần thầm vận tâm pháp, nào sợ đối phương xa ngoài vạn dặm, cũng có thể nhẹ nhàng tìm đến.

Mà bộ pháp quyết này lại còn có thể phân biệt ưu khuyết linh căn của phụ nữ, ở cuối cùng, Tả Mạc còn nhìn thấy một câu bình luận: pháp quyết này có phù hợp với những vị lập chí song tu đa tu và tu thành dâm tặc!Tả Mạc thực muốn hộc máu!"

Bồ yêu!

Tiểu gia cùng ngươi liều!

Trả tiểu gia tinh thạch..."

Trong Tây Phong tiểu viện, một tiếng gào thét tê tâm liệt phế vang vọng!Trong ý thức hải, Bồ yêu ngồi trên bia mộ, đắc ý vô cùng âm trắc nói: "Ha ha ha ha, còn trận pháp...

Hừ hừ, sau này ai đàm trận pháp cùng ta, ta lại cùng ai đàm nữ nhân!

Oa ha ha..."

Bồ yêu đối với hồi đáp của Tả Mạc lần trước ghi hận trong lòng, lần phản kích này khiến trong lòng hắn đại sảng khoái!Liên tiếp mấy ngày, Tả Mạc vẫn không thể từ đòn đau thảm này khôi phục lại.

Sáu mươi viên tinh thạch cấp ba, đổi lấy pháp quyết không có chỗ dùng như thế, Tả Mạc hận không đem Bồ yêu băm nát nuôi chó được!Chịu đả kích nặng nề Tả Mạc quyết định dùng luyện chế kim ô hoàn để bù đắp phần tổn thất này.Nhưng là, sáu mươi viên tinh thạch cấp ba nha!

Đó là ba trăm viên kim ô hoàn!

Lần trước luyện chế mấy trăm viên kim ô hoàn, đã khiến hắn luyện đến chết đi sống lại.Mang theo bi phẫn vô cùng cùng động lực, Tả Mạc giết thẳng hướng Hành Phương viện, tính toán bắt đầu điên cuồng luyện chế kim ô hoàn.

Nhưng rất nhanh, hắn nghe được một tin tức bất hạnh.

Hứa Tinh nói cho hắn, mấy loại nguyên liệu của tích cốc hoàn trong môn đã dùng hết.Hắn bèn vội chạy đi hỏi Lý Anh Phượng sư tỷ, tin tức nhận được càng là sấm giữa trời quang.Có một nguyên liệu trên chợ không ngờ hết đứt hàng!Căn cứ suy đoán của sư tỷ, hẳn là có người ác ý thu gom hàng.

Tác dụng của loại nguyên liệu này rất rộng, rất nhiều loại linh đan đều dùng đến nó.

Một hạng tài nguyên trọng yếu nhất cỉa mình bị đoạn, Tả Mạc như chịu một gậy đập đầu!Tương ứng, thù hận của hắn đối với Bồ yêu nhanh chóng tăng cao!

Sáu mươi viên tinh thạch cấp ba, vậy mà chỉ mua một bộ pháp quyết không có gì dùng như vậy, đặc biệt là khi hắn đang không khá giả!Không thể nhẫn, không ai thể nhẫn!do=newreply&p=7343642)Chương 91 : Dung hợp kiếm ýConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckBồ yêu vừa thấy Tả Mạc, là cười."

Bồ yêu, bộ pháp quyết rách nát này ta không muốn, ngươi hoặc là trả tinh thạch, hoặc là cho ta đổi một pháp quyết khác!"

Tả Mạc đỏ con ngươi, tựa như một con gấu cương thi khô gầy bị chọc giận, hung hăng nhòm Bồ yêu."

Hi."

Bồ yêu cười nhẹ tựa như rắn thè lưỡi, hắn thong thả nói: "Ta đây không có chuyện trả tiền đổi hàng vừa nói."

"Vậy sau này ngươi đừng mơ có tinh thạch!"

Tả Mạc hung ác nói.Bồ yêu không thèm quan tâm, nâng cằm, trên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ tràn đầy hài hước, nhàn rỗi mà thong dong: "Ta cũng không phải thông qua ngươi đồng ý."

Tả Mạc nghe được tắc nghẽn, hắn giờ mới nhớ, bản thân tựa hồ không có thủ đoạn gì kiềm chế thằng này.Không cam tâm a không cam tâm!Tả Mạc hận đến ngứa răng, lại không có biện pháp gì.Bị Bồ yêu sát mà về, tịnh không khiến người bất ngờ, như quả có thể chiếm được đến tiện nghi từ Bồ yêu, đó mới là một chuyện khiến người không thể ngờ.Luyện kim ô hoàn bị ép phải dừng, hoa hồng đỏ trong linh viên còn chưa thành thục, Tả Mạc đột nhiên mất đi toàn bộ thủ đoạn kiếm tiền, đặc biệt là hắn hiện nay thân không phân tiền.

Không có tinh thạch, đó nghĩa là cái gì cũng không làm nổi.Tả Mạc chỉ biết ngày ngày ngẩn trong tiểu viện tu luyện, chạy tới linh viên, thời gian còn dư, thì đi Hành Phương viện học luyện đan, kim ô hoàn không luyện, nhưng đan dược khác không bị ảnh hưởng.

Cũng may là hiện nay uy danh của hắn đại trướng, mà sư phụ lại đang bế quan luyện đan, hắn mới có thể chịu nợ Hứa Tinh khá lớn.Chỉ đáng tiếc, hắn vẫn không tìm được một loại đạn dược bán chạy và có giá như Kim ô hoàn.

Từ khoản tiêu mà xem, ngược lại là thâm không ít.

Cũng may mà Hứa Tinh cũng không thèm để ý chuyện này, đây cũng là bình thường.

Vừa học luyện đan đã có thể kiếm tinh thạch, vậy mọi người đều đi học luyện đan.Tả Mạc nhớ lời dặn của sư phụ đối với hắn, dùng nhiều thời gian luyện kiếm!Câu này, hắn nhớ cực rõ.

Ý tứ phía sau câu này là cái gì, không cần nói cũng biết.Tốt rồi, như đã không cách đi lăn lộn kiếm tinh thạch, vậy thì luyện kiếm cũng tốt.

Ly Thủy kiếm quyết hắn đã đạt tới cảnh giới không tệ, nhưng cũng chạm đến bình cảnh, tiến một bước phát triển thế nào, hắn chưa mò được nửa điểm đầu mối.

Thứ hiện tại hắn có thể nghĩ đến, ấy là xem có thể dùng hợp triều tịch kiếm ý của Tân Nham sư bá với kiếm ý Ly Thủy một chỗ hay không.Hắn trước đã từng có ý nghĩ này, là trong một lần vô ý nhìn đến kiếm hà trong ý thức hải bị phân thành hai đoạn mà nảy sinh.Nhưng mà, dung hợp hai chủng kiếm ý bất đồng, là một chuyện mười phần khó khăn.

Cũng may hiện nay gần như toàn bộ ngọc giản bản môn đều mở, trong đó cũng bao gồm Băng Ly kiếm quyết của Tân Nham sư bá.Lần mở ngọc giản này ảnh hưởng tới chúng đệ tử cũng không lớn.

Vi Thắng sư huynh tại kiếm động, Hứa Dật sư huynh say tâm luyện khí, Công Tôn Tinh sư tỷ đang thu soạn, chuẩn bị về nhà chồng tương lai, La Ly sư huynh bế quan vẫn chưa ra, Tu Y Hạ cùng Hách Mẫn hai người cũng không bao nhiêu hứng thú với luyện kiếm.

Tần Thành đại sư huynh thì ra ngoài làm việc chưa về.Như thế tính ra, cảm thấy hứng thú nhất với những ngọc giản kiếm quyết này lại là Tả Mạc.

Mà ngọc giản Tả Mạc cảm thấy hứng thú nhất hẳn là Băng Ly kiếm quyết.

Nói lời thực, đây cũng là bộ ngọc giản khiến hắn cảm thấy bất ngờ trong lần mở ngọc giản lần này.

Ngay cả nó cũng mở?Lợi hại nhất bản môn là Vô Không kiếm quyết, nhưng trong lòng Tả Mạc, Băng Ly kiếm quyết mới là kiếm quyết lợi hại nhất.

Vô Không kiếm quyết có bao nhiêu lợi hại hắn chưa thấy qua, nhưng kiếm ý khủng bố của Tân Nham sư bá, hắn tự thân cảm nhận vô số lần, cảm nhận sâu sắc đến kỳ lạ.Giờ có thể được thấy toàn bộ Băng Ly kiếm quyết, là chuyện duy nhất gần đây khiến Tả Mạc cảm thấy hưng phấn.Nhưng, hắn rất nhanh phát hiện, Băng Ly kiếm quyết một dạng với vài ngọc giản của Hành Phương viện, người có thể đọc được nội dung, cần phải có tu vi phù hợp.

Tu vi không đủ, không nhìn thấy nội dung phía sau, đây là để phòng ngừa kẻ tu luyện tu vi không đủ lại cứ cố luyện khiến tạo thành thương tổn.Nội dung Tả Mạc có thể nhìn thấy tịnh không nhiều, chỉ có phi kiếm tế luyện pháp cùng một chút nội dung kém cỏi.

Thấy vậy, hắn không khỏi than thở trong lòng, Trích Thủy kiếm tuy phẩm cấp cao hơn Băng Tinh kiếm rất nhiều, nhưng Băng Tinh kiếm lại không thích hợp Băng Ly kiếm quyết.

Đây cũng càng khiến Tả Mạc kiên định quyết tâm dung hợp hai loại kiếm ý.

Chuyện khác không nói, riêng là vì Trích Thủy kiếm cũng đáng phải làm như vậy.Ngôn ngữ Băng Ly kiếm quyết mười phần cao thâm mờ ảo, nhưng Tả Mạc thô hiểu kiếm ý Băng Ly, dưới so sánh suy đoán, đại bộ phận đều có thể lĩnh hội.

Xem xong nội dung bản thân có thể xem, thả ngọc giản xuống, Tả Mạc lập tức sa vào trầm tư.Lần trầm tư này, là liền mười ngày!Không ăn không uống không ngủ không dừng mười ngày!Ngày thứ mười, Tả Mạc đột nhiên mở mắt, giương tay một đạo kiếm mang!Xuy!Một dải hỏa quang u lãnh, lại cảm giác hàm chứa kiếm phong lẫm liệt, kích trúng mặt đất, lộ ra một lỗ sâu, mép lỗ thủng, có rất nhiều ngấn vụn băng vỡ.Đáng tiếc, chỉ có thể cố dung hợp đến mức này, kiếm ý mới còn có rất nhiều chỗ Tả Mạc cảm thấy gượng ép.

Chỉ sợ phải đợi bản thân mình lý giả Băng Ly kiếm quyết sâu thêm nữa, cùng thực chiến không ngừng, chầm chậm lĩnh ngộ, mới có thể thuần thục như ý.Kiếm ý mới lấy kiếm ý Ly Thủy làm chủ, mà kiếm ý Băng Ly là phụ.

Vốn là, kiếm ý Băng Ly cao cấp hơn kiếm ý Ly Thủy, hẳn nên dùng kiếm ý Băng Ly làm chủ, mà kiếm ý Ly Thủy làm phụ mới đúng.

Nhưng lý giải của Tả Mạc về kiếm ý Ly Thủy sâu sắc hơn nhiều so với kiếm ý Băng Ly.Nhưng là, sau khi dung hợp hai cái, uy lực kiếm mang đại trướng!So ra, dung hợp kiếm chiêu dễ hơn nhiều so với dung hợp kiếm ý.

Vô luận là Băng Ly kiếm quyết hay là Ly Thủy kiếm quyết, cũng không phải kiếm chiêu phức tạp thường gặp.Đáng tiếc, không có người tới cho mình thử kiếm.

Tả Mạc đột nhiên có chút hoài niệm mấy gã Linh Anh phái, nếu cứ mỗi một đoạn thời gian, lại có được một người tới cho mình thử kiếm, còn tặng kèm một cái pháp bảo cực phẩm, vậy quá tốt rồi!Nhưng khi Tả Mạc biết mình vừa tưởng đã tiêu đi mười ngày, tức thì giật mình, không nhịn được, cưỡi nhạn mỏ xám lập tức bay tới linh viên.

Chuyện đáng vui mừng là, tình trạng hoa hồng đỏ cùng dược tài khác trong linh viên mười phần tốt đẹp, không có gì biến hóa, hắn cuối cùng mới buông lỏng một hơi.Hắn mệt cực, bèn dứt khoát nằm giữa bụi cỏ linh viên mà ngủ.Tình trạng hỗn loạn của Đông Phù đoạn thời gian trước đã qua, nơi đây lần nữa biến thành nơi tu giả cấp thấp tụ tập.

Đã không có những tu giả cao cấp, áp lực nặng trịch trong tâm đầu đám tu giả cấp thấp tức thì một quét sạch không, thành thị lần nữa khôi phục sức sống."

Nghe gì chưa, hội thi kiếm Đông Phù sắp khai hội!"

"Nghe nói, chỉ cần trúc cơ kỳ là có thể đi, lần này giới hạn đặt thật thấp a!"

"Đông Phù điện lần này dốc vốn, nhiều phần thưởng như vậy, ra tay thật là phóng khoáng."

"Cắt, sợ cái gì, chắc sau cùng cũng là Du Bạch thôi, túi trái sang túi phải thôi mà."

"Không chắc đâu, Vô Không kiếm môn không phải xuất ra thiên tài kêu Vi Thắng sao?

Ta cảm giác y có thể là ngựa ô!"

"Vi Thắng?

Ta cũng nghe nói, nghe nói Vô Không kiếm môn còn có một gã tước hiệu là lột da cương thi, ngoan độc phi thường a!"

"Ai không ngoan độc?

Cũng chỉ chúng ta không ngoan độc, Du Bạch, Tông Minh Nhạn kẻ nào chẳng là ngoan độc!"

"Nói cũng phải..."...Tin thi kiếm Đông Phù sắp tổ chức nhanh chóng trở thành tin nóng nhất trong các phái Đông Phù.

Lần này phần thưởng rất lớn, đơn giản là khiến người trợn mắt há mồm.

Ai cũng không rõ, Thiên Tùng tử đến cùng bị cái gì thúc ép, mà lại tiêu lớn như vậy để mở một hội thi kiếm.Văn Tùng Thanh Phong kiếm cấp bốn, bách hoang thụy thú mang cấp bốn, mũ tán kim cấp bốn, tay áo la vân thủy cấp ba, áo thiên chức cấp ba, linh giáp hàn mãng cấp ba...Nhưng không thể không nói, chiêu này mười phần hữu hiệu.

Phần thưởng lớn dầy, đại đại kích thích nhiệt tình của đám tu giả trẻ tuổi, đặc biệt là những đệ tử nghèo khổ của các môn phái nhỏ, bọn họ nào có tinh thạch đi mua pháp bảo, kẻ kẻ nhìn vào phần thưởng chảy ròng nước miếng.Tin tức vừa công bố, tức thì kẻ báo danh như mây.

Mà cũng không phải mất phí, trượt thì thôi.

Nếu vận khí tốt, nói không chừng còn có thể kiếm cái pháp bảo trở về, thua cũng không có gì phải mất.

Nhưng bọn họ tất phải bắt đầu từ vòng loại, kinh qua mấy vòng kiểm định mới có thể tiến vào hội thi kiếm.Một số môn phái khá quan trọng ở Đông Phù, đều có số suất tương ứng, bọn họ có thể trực tiếp tham gia hội thi kiếm, mà không cần phải kinh qua vòng loại trước.Tuy đãi ngộ có khác biệt, nhưng kẻ tham gia cũng không bao nhiêu oán thán.

Càng là tu giả cấp thấp, càng hiểu rõ thế sự.

Thế đạo vốn là như thế, có gì mà ôm oán chứ?Trừ tu giả xung quanh Đông Phù, hội thi kiếm lần này còn thu hút lượng lớn cao thủ đến từ mười hai trọng trấn bên ngoài!Đây gọi là có trọng thưởng, tất có dũng phu!Đông Phù cũng bởi vì chuẩn bị hội thi kiếm, trở nên náo nhiệt dị thường.Lúc Tả Mạc tỉnh lại đã là ngày thứ hai, ánh nắng chói mắt, kéo hắn từ trong ngủ say thành tỉnh.Thân thể được nghỉ ngơi đầy đủ, hắn lại khôi phục hoạt bát như xưa.

Về đến Tây Phong tiểu viện sau, đi linh điền quét một vòng, thu hái xử lý vài gốc linh thảo đã thành thục.

Hắn tính lúc tiện, đi Đông Phù một chuyến.

Mấy gốc linh thảo này còn có thể đổi chút tinh thạch.Giống như bình thường, hắn chui vào thạch thất, bắt đầu tu luyện Thai tức luyện thần cùng Kim Cương vi ngôn.Hai canh giờ sau, hắn mở mắt, lộ ra mấy phần hớn hở.

Ngay mới rồi, tu vi của hắn đột phá trúc cơ tầng thứ tư.

Không như thần thức chậm chạp không thể đột phá ba hơi, linh lực của hắn tăng trưởng mười phần nhanh chóng.

Trong thời gian ngắn như vậy, đột phá trúc cơ tầng thứ ba, đạt tới tầng thứ tư, tốc độ như thế, đúng là khủng bố.Đương nhiên, trong đó linh mạch có tác dụng rất quan trọng yếu.

Nếu không có chi linh mạch này, hắn hiện tại chỉ sợ mới tầng thứ hai.Án tốc độ này, hắn rất nhanh đột phá ngưng mạch kỳ!

Lúc đó, bản thân mới thêm mấy phần lực tự bảo.Tại Thiên Nguyệt giới, kim đan kỳ là đỉnh đoạn khỏi ngờ.

Một tầng đệm là ngưng mạch kỳ.

Tu giả ngưng mạch kỳ, so thực lực lẫn nhau thường chênh lệch rất lớn.

Nhưng dẫu vậy, đến ngưng mạch kỳ, cũng là thoát thỏi giới hạn tu giả cấp thấp.Nếu là không có dã tâm gì, tu giả ngưng mạch kỳ tại Thiên Nguyệt giới có thể có sinh hoạt không tệ.

Thù lao cung phụng tu giả ngưng mạch kỳ, hoàn toàn không đồng hạng với tu giả trúc cơ kỳ.Tu luyện Thai tức luyện thần xong, Tả Mạc lại bắt đầu tu luyện Kim Cương vi ngôn, còn về bộ pháp quyết Thức hương, hắn hoàn toàn ném qua một bên.Nghiên cứu nữ nhân, vậy không bằng đi nghiên cứu mê trận!Kim Cương vi ngôn mà Tả Mạc tu luyện là bản bia mộ, sau một đoạn thời gian tu luyện, hắn phát hiện sai dị giữa hai bản càng lúc càng lớn.Tả Mạc trong nhập định, tướng mạo trang nghiêm, toàn thân vàng sẫm, giống như người đúc từ vàng sẫm.Đột nhiên, toàn thân hắn rung động kịch liệt.Chương 92 : Thiên âm hỏa châuConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckThân thể Tả Mạc rung như cái sàng, gân xanh nơi đầu trán cùng cổ lồi ra to như con giun, mười phần đáng sợ.Bồ yêu không biết chui ra lúc nào, nhìn hình dạng Tả Mạc như thế, một thời gian, không ngờ có chút ngơ ngác.Rung động của thân thể Tả Mạc liên tục ước nửa canh giờ, rồi mới dừng lại.Tả Mạc mở mắt ra, trùng trùng phun ra một hơi, trong mắt lại có chút nghi hoặc.

Mới vừa rồi, hắn cảm giác được thân thể của mình tựa hồ đã phát sinh một điểm biến hóa, nhưng đến cùng là biến hóa gì, hắn lại nói không được.

Cúi đầu kiểm tra cẩn thận một lần, vẫn không phát hiện gì.Bản Kim Cương vi ngôn bia mộ này không có vấn đề gì chứ?

Hắn trong lòng thấp thỏm."

Đó là ai dạy ngươi?"

Giọng của Bồ yêu đột nhiên vang lên phía sau.Tả Mạc dọa hơi giật mình, chuyển thân thấy Bồ yêu mới buông lỏng một hơi: "Khi Ngươi bị thương, trên mặt bia mộ viết."

Bồ yêu tựa hồ tịnh không bất ngờ, chỉ là gật gật đầu: "Ừm, luyện cho tốt."

Lòng thấp thỏm của Tả Mạc cuối cùng cũng vứt bỏ, Bồ yêu nếu đã nói luyện cho tốt, vậy hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.

Tuy lúc Thai tức luyện thần đột phá một hơi khiến hắn chịu khổ hết sức, nhưng không thể không nói, Thai tức luyện thần đúng là đồ tốt.

Cho đến bây giờ, Tả Mạc còn chưa phát hiện, có pháp quyết cao cấp hơn Thai tức luyện thần."

Thức hương đích xác không thích hợp ngươi."

Một câu Bồ yêu nói ra khiến Tả Mạc bất ngờ chí cực, y tiếp tục nói: "Ta dạy ngươi thêm một cách dùng thần thức."

Tả Mạc coi chừng Bồ yêu hồi lâu, cuối cùng nhịn không nổi hỏi: "Bồ yêu, ngươi không việc gì?"

Bồ yêu không lý hắn, tiếp tục tự nói: "Âm châu ngươi còn mười mấy viên, ngươi khống hỏa không tệ, ta dạy ngươi phương pháp luyện chế âm hỏa châu."

Xong rồi xong rồi, Bồ yêu lần này thụ thương quả nhiên hỏng não!

Bồ yêu trước kia, tuyệt đối không làm chuyện này.

Tả Mạc thông cảm vô cùng nhìn Bồ yêu, đương nhiên, miệng ý thức không nói, có tiện nghi không chiếm, đó là đứa ngốc.

Bồ yêu ngốc, ta có thể ngốc theo sao?Hắn nghe cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ sót mất một chữ.Chuyện Đông Phù lần trước, âÂm châu gây ra đại họa.

Nhưng, cũng khiến Tả Mạc hiểu rõ giá trị âÂm châu.

Không chút nghi ngờ, âÂm châu là đồ tốt!

Đồ tốt đáng tiền!

Thứ khiến cả đám cao thủ kim đan kỳ đều đổ xô vào, sao có thể không là đồ tốt?Phương pháp luyện chế âm hỏa châu tịnh không phức tạp, nhưng nội dung lại rất dài.

Bồ yêu sau cũng không chịu nổi phiền, dứt khoát ném một quang cầu cho Tả Mạc, để chính hắn tự xem - thiên âm hỏa châu hoàn chỉnh.m hỏa châu luyện chế cần ba điều kiện, một là âÂm châu, một là hỏa, một là thần thức.

Âm châu càng nồng nặc thuần tịnh, hỏa phẩm cấp càng cao, thần thức càng mạnh, m hỏa châu luyện chế ra uy lực sẽ càng lớn.

Toàn thiên luyện chế, đều bám vào ba điểm này triển khai.

Ngưng kết âÂm châu là ngưng kết âm khí đậm nhạt, quan hệ tới tu vi cao thấp của tu giả.

Mà vận dụng thần thức, cũng có tác dụng rất trọng yếu trong quá trình luyện chế.

Nhưng trong toàn thiên pháp quyết, viết nhiều nhất, lại là luận thuật liên quan đến các chủng loại lửa.Trong thiên pháp quyết này, luận thuật liên quan các chủng hỏa diễm cực kỳ tỉ mỉ, nó gần như trình bày các loại lửa có thể dùng luyện chế âm hỏa châu, trong đó bao gồm hỏa kim ô mà Tả Mạc mơ tưởng có được.

Dùng hỏa bất đồng, âm hỏa châu luyện chế ra công hiệu cũng không tương đồng.

Các loại lửa hiếm lạ cổ quái khiến Tả Mạc đại khai nhãn giới, hô to thần kỳ.Mãi đến xem xong, hắn còn có chút dư vị.

Hắn không ngờ trên đời này hóa ra có nhiều loại lửa như vậy, ngay cả trong hỏa cấp thấp, cũng có rất nhiều loại lửa thần kỳ không được người biết.Cho đến bây giờ, đây là pháp quyết tỉ mỉ nhất và hoàn chỉnh nhất hắn thấy.

Cũng không biết đây là pháp quyết của môn phái nào, có thể nghiên cứu hỏa đến bước này, thực quá lợi hại!Nghĩ tới nghĩ lui, hắn lòng ngứa khó nhịn, tính luyện chế mấy hạt âm hỏa châu.

Căn cứ ghi chép trên pháp quyết, chỉ cần có thể tìm được loại lửa khá thích hợp,âm hỏa châu tự hắn luyện chế ra, đến cả tu giả ngưng mạch kỳ cũng không dám khinh thường uy lực của nó.

Cái món âÂm châu này, giờ quá mẫn cảm, dẫu có luyện chế ra m hỏa châu, Tả Mạc cũng tuyệt không dám dùng loạn.

Nhưng nếu là trên tay có đòn tối hậu, lúc sinh tử tồn vong, cũng có thể cứu mình một mạng.Nghĩ đến đây, Tả Mạc càng thêm tâm động.Trong ý thức hải, Bồ yêu đứng trước bia mộ, cười lạnh: "Ngươi cuối cùng nhịn không nổi!

Ba ngàn năm, nhẫn nại của ngươi đến cực hạn?

Một kẻ một bộ không chịu thỏa hiệp ngươi, bảo thủ như ngươi, hóa ra cũng thỏa hiệp?"

Bia mộ vắng lặng không thanh.Bồ yêu đột nhiên kích động, con ngươi máu nổi lên một vệt lệ, hét lên: "Năm xưa ngươi vì đâu không chịu thỏa hiệp?"

Bia mộ y nguyên vắng lặng không thanh.Bồ yêu nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, bình tĩnh như đổi thành người khác.

Trên khuôn mặt yêu mỵ anh tuấn của hắn, mang theo vẻ chế nhạo nhàn nhạt: "Ngươi chết rồi, lại còn muốn lưu lại ý chí của mình, lúc nào, ngươi đã trở nên ngu xuẩn như thế!"

Hắn hếch cằm, lành lạnh nhìn chăm chú bia mộ: "Lại nói, ta làm sao để ngươi vừa lòng như ý?

Chết rồi, nên cái gì đều đừng lưu lại!

Hi, thật là trò chơi thú vị..."

Bia mộ tịch mịch như cũ.Tả Mạc lau lau mồ hôi trên mặt, hắn trông mười phần nhếch nhác, toàn thân khắp nơi dính bùn và lá khô.

Núi Vô Không vốn trong tại quần núi chập trùng, ngọn có linh khí khá đậm tất đã có người chiếm, nhưng đa số, là cùng sơn ác thủy.

Tu giả đối với thổ địa không có linh khí không có nửa điểm hứng thú, mà cây cỏ phổ thông, càng là không có chỗ dùng.

Trừ yêu thú, dã thú phổ thông trong mắt tu giả, chẳng qua là một đống thịt mà thôi.

Mà hiện nay mỗi môn mỗi phái đều nuôi dưỡng linh thú, tự nhiên không người có chủ ý với đám dã thú này.

Những rừng hoang sơn dã linh khí bình bình, bình thường không có người qua lại.Tả Mạc hiện tại đang ở một nơi cùng sơn ác thủy.

Đây là một hẻm núi, tạp thụ hoành sinh, khắp nơi là dây leo, ngọn núi cao ngất che đi ánh nắng, trong đây quanh năm không ánh mặt trời, không khí ẩm ướt mang theo mùi mục nát.

Hẻm núi này, không biết đã bao năm không người qua lại, tầng lá mục trên đất thật dày.

Nơi đây, cực dễ có khí độc, nhưng Tả Mạc sớm đã chuẩn bị tốt, luyện chế một chút giải độc đan cấp một.

Chỉ cần không gặp phải khí độc quá lợi hại, sẽ không có vấn đề.Những ngày này, hắn liên tục lăn lộn trong rừng sâu rậm rạp.

Hiện nay trưởng bối trong môn bế quan, có việc, không người quản hắn, hắn cũng vui được nhẹ nhàng tự tại.

Từ sau lần xem xong phương pháp luyện chế âm hỏa châu, hắn lập tức động tâm tìm kiếm nguồn lửa.Hắn muốn nhất vẫn là hỏa kim ô, trong thiên âm hỏa châu bình luận về hỏa kim ô cũng khá cao, âm hoả cầu dùng hỏa kim ô luyện chế, chí dương chí cương, uy lực tuyệt luân.

Chỉ là trong ngắn hạn, hỏa kim ô hắn cũng chỉ có thể nghĩ nghĩ, giờ không tìm được dược tài thay thế, hắn cũng vô kế khả thi.

Cho dù có thể tìm được dược tài thay thế, có thể thành hay không, trong lòng hắn cũng không quá chú ý.

Không bằng trước mình tìm một nguồn hỏa thấp cấp, chỉ cần hơn được ly hỏa phù trận trong lò luyện đan.

Mà có nguồn hỏa, tự nhiên sẽ tạo thành hỏa diễm, còn có thể luyện chế âm hỏa châu.Bên trong thiên âm hỏa châu giới thiệu rất nhiều loại hỏa cấp thấp, đọc được tâm Tả Mạc cực động.Nhưng phàm là nơi có nguồn lửa, hẳn là nơi linh khí dồi dào.

Nếu là trước kia, hắn tuyệt không biện pháp, nhưng hôm nay, trên tay hắn có sâu kim đen cấp bốn.

Tuy phương pháp này trông có vẻ ngốc, nhưng Tả Mạc lại cảm giác khá là được.

Hắn đối với con sâu kim đen này tràn đầy lòng tin, đến cả thạch thất ẩn kín như vậy cũng có thể tìm ra, nếu thật có linh mạch, tất có thể tìm đến.Nhưng vận khí của hắn bây giờ không nói tốt nổi, hắn chuyên nhằm cùng sơn ác thủy, ở trong núi tìm bảy tám ngày, vẫn chẳng thu được gì.

Mỗi ngày đều lăn lộn trong rừng cây không thấy mặt trời, thỉnh thoảng còn muốn bị dã thú quấy rối, hai tay vẫn trống trơn, nói không nản lòng là giả.

Nhưng nghĩ đến Vi Thắng sư huynh, Tả Mạc liền cảm thấy, chút khổ này, thực không tính là cái gì.

Mà lại nghĩ cũng thoải mái, nếu là dễ dàng có thể tìm, tự nhiên cũng không tới lượt hắn.Nhìn địa hình chung quanh một cái, hắn quyết định thử, từ trên eo lấy xuống một đoạn ống trúc to chừng ngón cái, tháo nút, khua động pháp quyết.Sâu kim đen từ trong ống trúc bò ra, xúc giác linh hoạt đung đưa, tiếp theo liền hướng vào một hẻm núi bò đi.Tả Mạc tinh thần chấn động!Có chuyện!Đây là lần thứ nhất sâu kim đen mấy ngày qua có phản ứng như thế.

Hắn vốn đã có chút hoài nghi con sâu kim đen phải chăng đã thoái hóa.Hắn lập tức theo sau sâu kim đen, chân cao chân thấp cuồng đuổi.

Trích Thủy kiếm ở phía trước cực nhanh cắt động, tới chỗ nào, toàn bộ cành cây dây lẽo chỗ đõ đều hóa làm vụn phấn, trống ra một con đường.Xông mãi tới đáy vách núi, Tả Mạc thấy một cửa động cao nửa người, cửa động cỏ tạp dây leo chằng chịt, nếu không tại đứng gần xem kỹ, hẳn khó phát giác.

Tả Mạc do dự một hồi, rồi cong lưng xông vào.

Vừa luồn vào trong động, lại thông thoáng rộng mở, gió lạnh thổivù vù khiến Tả Mạc lông mao dựng đứng.

Đánh giá bốn phía, lọt vào mắt là từng cây măng đá qua mấy vạn năm hình thành, giọt tí giọt tách tiếng nước, trong động kín tĩnh tịch nghe rõ dị thường.Rất nhanh, Tả Mạc nhìn tới sâu kim đen, nó dừng tại một cây măng đá không bắt mắt.Cùng những măng đá kỳ hình kỳ đặc lệ xung quanh so sánh, măng đá này chỉ cao nửa người, không có một điểm gì hấp dẫn ánh mắt.Tả Mạc đột nhiên nghĩ đến một đoạn ghi trong thiên âm hỏa châu, tức thì có chút kích động.

Hắn hít thật sâu một hơi, bình phục tâm tình kích động, lúc này mới hướng măng đá kia đi tới.Dưới hắn sai khiến, sâu kim đen không tình không nguyện bò xuống, ngẩn ở một bên.Tả Mạc đề Trích Thủy kiếm, men theo mũi nhọn cột đá, nhè nhẹ đâm xuống.Trích Thủy kiếm dễ dàng đâm thẳng vào, Tả Mạc bỗng lộ ra vẻ cuồng hỉ.Rút Trích Thủy kiếm ra, một tia lửa trắng như sữa bò vạch đất từ miệng cắt nơi túa ra!Nguồn lửa cấp hai hiếm gặp, Chung Duẩn hỏa!Tham lam nhìn vào ngọn lửa trắng u u thiêu đốt, Tả Mạc cố kìm kích động cuồng hỉ trong lòng, hai tay tụ tập linh lực, hướng tới lửa Chung Duẩn!Trong thiên âm hỏa châu có ghi tỉ mỉ pháp quyết thu tập nguồn hỏa, so với pháp quyết Tả Mạc đọc được trong điển tịch thất của sư phụ càng lợi hại, thầm vận linh lực, trên tay hắn tự nhiên sinh ra mấy phần hấp lực, tê một tiếng, tia lửa Chung Duẩn này lập tức chìm vào nội thể hắn.Thần sắc của hắn lại ngưng trọng vài phần, nắm nguồn lửa hút vào nội thể, tịnh không phải là vạn sự đại cát.

Bước tiếp theo, mới thật sự là then chốt!Chỉ có thuần phục nguồn lửa, mới có thể dùng được nguồn lửa.Nhưng mà, cho dù lửa Chung Duẩn bất quá chỉ là cấp hai, nhưng là kinh qua vô số năm tháng, hấp thu vô số linh khí, mới sinh thành, bây giờ lớn mạnh tới dạng này.Nó sao lại dễ dàng chịu phạm?do=newreply&p=7343644)Chương 93 : Lửa Chung duẩnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckLửa Chung duẩn trắng như sữa, sinh trong măng đá của những động ẩm thấp, thuộc hàn hỏa.Hút vào nội thể, Tả Mạc chỉ phát giác một cỗ khí tức âm hàn vô cùng, men theo kinh mạch nội thể nhanh chóng lan tràn.

Tuy hắn sớm có chuẩn bị, thân vẫn là không kìm hơi run, linh lực nội thể suýt mất khống chế.

Bên ngoài lẫm nhiên, hắn kiệt lực khống chế linh lực vận chuyển, từ bốn phương tám hướng tuôn tới tia lửa Chung duẩn này.

Tia lửa Chung duẩn này bị kích thích, hàn khí đại trướng, ngọn lửa trắng sữa, tán phát ra hàn khí cường liệt.

Trong hàn khí có lẫn tràn đầy thủy khí, càng khiến người kinh sợ là, trong hàn khí khủng bố như thế những hơi nước này không ngờ lại không bị đông thành hạt băng, y nguyên giữ dạng hơi nước.Rất nhanh, Tả Mạc cảm nhận được lợi hại của những hơi nước băng hàn vô cùng này!

Những hơi nước băng hàn vô cùng này, tùy theo phập phù của ngọn lửa, từng đợt khuếch tán ra.

Hàn khí chúng hàm chứa càng nặng, chỉ cần vừa tiếp xúc kinh mạch, kinh mạch tất sẽ bị thương.

Chúng tựa như đám hơi tràn đầy tính xâm thực, chỗ nó tới, lưu lại từng vệt đông cứng màu trắng.Cảm giác vặn vẹo kinh mạch mười phần khó chịu, Tả Mạc hơi cắn răng, tiếp tục khống chế linh lực, dồn ép tia lửa Chung duẩn này.Lửa Chung duẩn tựa như dã thú bị vây chặt, điên cuồng nóng động, ngọn lửa kịch liệt phun nuốt.Hơi nước ướt lạnh vô cùng giống dã thú màu trắng này phun ra khí tức trí mạng, nỗ lực phá hoại kinh mạch nội thể Tả Mạc.Tả Mạc trong lòng âm thầm kêu khổ, chỉ biết án theo pháp quyết nhiếp nguồn lửa trong thiên âm hỏa châu, điên cuồng vận chuyển linh lực.

Chỉ thấy linh lực nội thể phút chốc biến hóa, nhanh chóng bao bọc tia lửa Chung duẩn này, bao bọc nghiêm nghiêm cẩn cẩn.Bị linh lực bao bọc lửa Chung duẩn tựa như phát giác nguy hiểm, biến thành nóng động chưa từng có, liều mạng giãy dụa.Linh lực Tả Mạc tiêu hao cực nhanh.Lửa Chung duẩn giãy dụa càng lúc càng mạnh, linh lực nội thể tiêu hao cũng càng lúc càng nhanh.Tả Mạc trở nên có chút nôn nóng, án tốc độ này, linh lực của mình rất nhanh sẽ tiêu hao sạch bách.

Chết tiệt!

Giờ đã không phải là vấn đề có thể thuần phục nguồn hỏa hay không, mà là có giữ được mạng nhỏ hay không.

Một khi lửa Chung duẩn mất đi linh lực áp chế, vậy sẽ từ nội thể hắn bắt đầu thiêu đốt, cho đến khi thiêu hắn thành một đống băng bã.Ai có thể nghĩ đến, thu lấy một nguồn hỏa cấp hai cũng gian nan như thế?Kiểu này không được!Tả Mạc lúc này đã không cố không được, hắn tựa như một kẻ bị bức đến tuyệt cảnh, đánh bạc thua đỏ mắt!

Phía sau một bước tựu là sườn núi vạn trượng, không thể lui!

Như đã lui không được, vậy tính đặt cược toàn bộ!Thằng nhóc Chung duẩn cấp hai ngươi cũng dám cùng anh đây thách chiến!Không biết chết sống!Kỳ diệu, bị bức đến tuyệt cảnh tà hỏa trong lòng Tả Mạc gạt đất túa ra.

Lúc này hắn cũng chẳng quản cái gì thiên âm hỏa châu, trong mắt hắn, tia lửa Chung duẩn này nghiễm nhiên là một đại nha trùng xông vào nội thể!Lập tức, toàn bộ thần thức đều được điều động, không chút do dự thúc động Canh Kim quyết!Tâm đầu Tả Mạc đã không có nửa ý niệm thuần phục, hắn chỉ có một ý niệm, làm thịt nó!Một chùm kim vụ hóa làm một thanh tiểu kiếm màu vàng!Lâu dài luyện kiếm hình thành bản năng, không có gì tự hỏi, kiếm ý quán thông!Đột nhiên kiếm ý, thấu qua tiểu kiếm phóng thích!Tiểu kiếm ánh vàng bạo trướng, phút chốc bị dung hóa, nước vàng lưu chuyển, trong khoảng búng tay, một thanh Trích Thủy kiếm vàng kim nhỏ xíu xuất hiện trong nội thể Tả Mạc!Theo sự hình thành tiểu kiếm, đột nhiên kiếm ý nhanh chóng trở nên sâm hàn lẫm liệt!

Cỗ hàn ý lạnh thấm người như đáy hàn đầm của lửa Chung duẩn, còn tiểu Trích Thủy kiếm lại tán phát ra kiếm ý rét lạnh, cực giống hàn phong trên trời hoang dã quanh năm không tán, kẹp lấy băng tinh, như dao như cắt!Tả Mạc cũng không có ngờ, chính mình tại lúc này, Canh Kim quyết thế mà đột phá tầng thứ tư!Bị linh lực bao bọc, vốn giãy dụa không ngớt lửa Chung duẩn đột nhiên ngưng trệ, khẽ động cũng không!Sát khí bạo lệ của Tả Mạc men theo kiếm ý, không chút trở ngại truyền đạt cho lửa Chung duẩn.Tái động thì diệt ngươi!Như quả tia lửa Chung duẩn này không nghe lời, tiểu Trích Thủy kiếm sẽ đánh nó thành vụn phấn.

Hắn chuẩn bị sẵn sàng vứt bỏ tia lửa Chung duẩn này, vì một tia nguồn hỏa cấp hai, góp chính mạng nhỏ của mình vào, quá không đáng giá.Nhưng một màn tiếp theo, lại khiến Tả Mạc tức thì trố mắt.Lửa Chung duẩn trắng sữa thu thành một ngọn nhỏ, tựa như một thằng nhóc ôm đầu gối thành khối, ở đó lẩy bẩy phát run.

Cái động tác hóa nhân hình như thế, đến nỗi, cơn giận trong lòng Tả Mạc nhanh chóng giảm nhạt mấy phần.Tà môn, dạo này đến nguồn hỏa cũng thích mềm sợ cứng!

Vừa thầm thì trong lòng, vừa không dám khinh thường, lần này lửa Chung duẩn lại không cản trở thần thức Tả Mạc thẩm thấu.Tả Mạc nào biết, tia lửa Chung duẩn này kinh qua vô số năm diễn hóa hình thành, đã sơ có linh tính.Một lúc lâu sau, Tả Mạc mở mắt ra, dài dài phun ra một ngụm khí.

Hắn vươn ra ngón trỏ, phút chốc một tia lửa màu trắng từ ngón trỏ hắn thăng lên, an tĩnh u u thiêu đốt.

Nghĩ mới kinh hiểm vừa rồi, Tả Mạc lòng còn sợ hãi.

Chỗ tốt của nguồn hỏa, hắn xem rất lâu, nhưng nguy hiểm khi thu phục nguồn hỏa, hắn lại lờ mờ không biết.

Án tu vi của hắn, tia lửa Chung duẩn này vốn là khó mà thu phục, miễn cưỡng thu phục sẽ rơi đến kết quả cháy thể mà vong.May mà hắn linh cơ vừa động, dùng Canh Kim quyết cùng kiếm ý cường ngạnh chấn trú tia lửa Chung duẩn này.Nhưng, Tả Mạc hoàn toàn không biết, thu phục nguồn hỏa liên quan đến tu vi.Thật hiểm, dạo vòng Quỷ Môn quan Tả Mạc lòng còn sợ hãi lau lau mồ hôi trán.

Nghĩ thiên âm hỏa châu mô tả sơ sài, lại so với chính mình cửu tử nhất sinh, hắn lòng thầm thì, xem ra thiên âm hỏa châu cũng không thể toàn tin, nếu thật thà án theo nó nói, mạng nhỏ của mình cũng xong rồi.Nói ngọn nguồn, còn là đồ vật thằng Bồ yêu cho không quá dựa được!Nhưng nghĩ nghĩ, hắn cũng tự giải thích.

Bồ cái thằng ba ngàn năm già lão, hàng trên tay tự nhiên cũng là đồ cũ ba ngàn năm trước.

Thứ già đến rớt răng như vậy, làm sao không có một chút vấn đề?Lão cổ đổng đâu hiểu cùng lúc câu tiến? !Tả Mạc ngầm chửi không ngừng, đem Bồ yêu mắng té nước vào mặt, tựa hồ như vậy mới có thể an ủi tâm linh bị thương của mình.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ có thể thầm chửi.

Hắn trong lòng vẫn còn sợ, mình trước kia may mà không luyện chế thành hỏa kim ô, lửa Chung duẩn cấp hai còn suýt lấy mạng nhỏ của mình, vậy hỏa kim ô cấp bốn, chỉ sợ bản thân ngay chống đỡ cũng không cản được, trực tiếp thiêu thành tro bụi.Nhưng, tổng thể mà nói, Tả Mạc giờ còn là mãn ý.

Lửa Chung duẩn này trong thiên âm hỏa châu nói là thuộc loạn trân hy trong nguồn hỏa cấp hai, khá là khó được.Tả Mạc đột nhiên tâm thần máy động, xách Trích Thủy kiếm, cắt măng đá từng điểm.

Măng đá bên trong trống không, khi Tả Mạc nhìn đến một tầng dịch trắng bạc như sữa bò ở đáy măng đá, không nhịn đại hỉ.

Những dịch sữa trắng này tên gọi sữa đá, là một loại nguyên liệu luyện đan cực kỳ trân hiếm.

Hắn liền vội lấy từ trong lòng ra một bình ngọc nhỏ, cẩn thận đem những sữa đá này thu tập, một giọt không thừa.Khi hắn thấy sâu kim đen ở bên không ngừng đảo quanh, trước là sửng sốt, lại phá lên cười lớn.

Lấy từ bình ngọc ba giọt sữa đá, nhỏ lên thân sâu kim đen."

Hắc hắc, anh đây ăn thịt, ngươi uống canh!"

Sữa đá trắng một giọt tới vỏ giáp xác trên lưng sâu kim đen, tựa như giọt nước tiến cát, nhanh chóng thấm nội thể sâu kim đen, vỏ giáp xác của sâu kim đen quang trạch càng thêm nhẵn nhụi lóe sáng.

Sâu kim đen cũng như ăn no, an tĩnh sấp trên đất khẽ động cũng không.Tả Mạc biết nó đang hấp thu sữa đá, liền lấy ống trúc ra, lần nữa thả nó vào trong ống trúc.Tả Mạc thu hoạch lửa Chung duẩn cùng sữa đá, lập tức vội vã về núi Vô Không.Khi đám đệ tử Vô Không kiếm môn nhìn đến Tả Mạc một thân nhếch nhác như thế, không ai không giật mình, Tả Mạc lòng muốn về như tiễn, chỉ cùng bọn họ vẫy vẫy tay, liền như một trận gió hướng sơn cốc của mình xông đi.Vừa về tới Tây Phong tiểu viện, Tả Mạc lập tức bắt đầu nghiên cứu lửa Chung duẩn.Lửa Chung duẩn là loại hiếm thấy trong lửa cấp hai, tự nhiên nó có chỗ độc đặc.

Nó thuộc nhóm hàn hỏa, riêng một điểm này, trong loại hỏa thấp cấp, đã khá hiếm thấy.

Trừ ra, do ở nó sinh sôi ở trong măng đá của động ẩm ướt âm hàn, nó cũng đầy đủ đặc tính thủy hàn.

Ngọn lửa của nó tự nhiên tán phát hơi nước ẩm ướt băng lạnh, cũng có nghĩa là, nó thâu tập hỏa thủy hai loại đặc tính tuyệt đối tương phản trong một thể.

Một điểm này, trong loại hỏa thấp cấp càng ít thấy.Trong ngũ hành, thủy hỏa tương khắc.

Nhưng trong tự nhiên, lại có rất nhiều sự vật thần kỳ, có thể đem hai loại đặc tính hoàn toàn tương khắc xảo diệu hoàn mỹ dung hợp tại một chỗ, khiến người ta tán thán.Ly Thủy kiếm quyết Tả Mạc tu luyện nghiên cứu là ngự nước như lửa, từ ý nghĩa mà nói, cũng đầy đủ thủy hỏa hai đặc tính quan trọng, đây cũng là này chỗ xảo diệu mà bộ kiếm quyết cấu tứ.

Nhưng mà, thủy hỏa song tính của Ly Thủy kiếm quyết, xa xa thần kỳ được như lửa Chung duẩn loại sản phẩm tự nhiên này.Ngự nước như lửa, bản chất của nó là nước, chỉ là mượn hình thái của lửa mà thôi.Mà lửa Chung duẩn lại là thủy hỏa song tính chân chính, nhưng, tính hỏa chiếm vị trí chủ đạo tuyệt đối.

Cho nên nó cũng được quy vào là hỏa.Chủng loại hỏa rất nhiều, nhưng án theo tính mà phân, đại khái chia làm viêm hỏa, dương hỏa, âm hỏa, hàn hỏa bốn loại.

Viêm hỏa là lửa thường gặp nhất, đặc tính chủ yếu là cao ôn nóng bỏng, như ly hỏa mà Ly Hỏa phù trận phóng thích, là viêm hỏa điển hình.

Mà dương hỏa, ấy bởi tính chí dương mà phân, như hỏa kim ô Tả Mạc vẫn hằng mơ tưởng có được, là đại biểu cho dương hỏa.

Mà âm hỏa, cũng thường được gọi quỷ hỏa, do âm khí mà sinh, tỷ như Tu La hỏa.

Còn hàn hỏa, cũng có người gọi là hàn hỏa băng diễm, đặc tính của nó là băng hàn, chúng thường thường sinh nơi âm hàn.Còn có một vài ngọn lửa kỳ đặc vô cùng, rất khó phân chia nó thuộc về một loại cụ thể nào.

Những ngọn lửa này, thường thường đều là cực phẩm hỏa, là bảo vật mà mọi tu giả mơ có được.Nhưng vô luận là loại lửa nào, đều đầy đủ đặc tính cơ bản của lửa, đó chính là dung.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân hỏa luyện pháp vận dụng rộng nhất trong luyện đan.Trọn vẹn mấy ngày, Tả Mạc chìm trong suy xét lửa Chung duẩn.

Hiện nay lửa Chung duẩn thuần phục vô cùng, sai nó hướng đông, nó tuyệt sẽ không sang tây.

Điều khiển nguồn hỏa là dựa vào thần thức, Tả Mạc thần thức là cường đại nhất, điều khiển càng là muốn sao được vậy, thậm chí có thể vận dụng một chút thủ pháp phức tạp.Chơi mấy ngày, cơ bản đã thuộc, Tả Mạc lập tức nghĩ đến luyện chế âm hỏa châu.m hỏa châu chỉ là một cái gọi chung, trên thực sự, âm hỏa châu do vận dụng ngọn lửa khác nhau luyện chế ra tính chất hoàn toàn bất đồng.

Cho dù tác giả thiên âm hỏa châu, lão tuy ghi chép nhiều nguồn hỏa như vậy, cũng không phải có được mọi loại nguồn hỏa.Các loại hỏa mà thiên âm hỏa châu ghi chép nhiều tới vài trăm loại, giới thiệu về âm hỏa châu, chỉ có sáu mươi tám loại.

Những âm hỏa châu mà các loại lửa còn lại luyện chế ra, tính chất như thế nào, tịnh không ghi chép, lửa Chung duẩn là một trong số đó.Tả Mạc bản thân cũng mười phần hiếu kỳ, dùng lửa Chung duẩn có tính chất độc đặc này luyện chế ra âm hỏa châu, sẽ là cái dạng gì?Hắn bắt đầu luyện chế hạt âm hỏa châu thứ nhất của mình.Chương 94 : Vì sao trong mắt ta thường chứa lệConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTrong thạch thất, Tả Mạc hai mắt khép hờ, bó gối mà ngồi, trước ngực trôi nổi một tia lửa Chung duẩn, trong ngọn lửa trắng sữa, ẩn ước có thể thấy âÂm châu.Hai tay hắn không ngừng biến ảo pháp quyết, tùy theo hắn biến hóa chỉ pháp, từng đạo linh lực đầu nhập ngọn lửa.Luyện chế âm hỏa châu then chốt cũng không phải linh lực, mà là thần thức, thần thức của hắn cẩn thận khống chế ngọn lửa.

Pháp quyết mười phần phức tạp, Tả Mạc lập tức cảm thấy mất sức vô cùng, đặc biệt là loại trạng thái này cần phải trì tục nửa canh giờ.

Tả Mạc đáng thương, hắn tịnh không biết, thông thường mà nói, luyện chế âm hỏa châu cũng không phải tu giả trúc cơ kỳ có thể hoàn thành.Không người nói cho hắn, Bồ yêu không nói cho hắn, thiên âm hỏa châu không viết.Như quả hắn biết, hắn nhất định sẽ không đi thử nghiệm.Có lúc, kẻ vô tri lại không sợ.

Không biết gì Tả Mạc căn bản không nghĩ tới, tu vi của mình đến cùng có thể luyện chế âm hỏa châu hay không.

Hắn thành thành thực thực căn cứ vào ghi chép trên thiên âm hỏa châu, cẩn thận luyện chế âm hỏa châu.Từng quang phù thần bí, đầu nhập vào lửa Chung duẩn, chui vào trong âÂm châu.

Nhưng mà, lửa Chung duẩn cùng âÂm châu đều không có nửa điểm biến hóa.Thời gian từng điểm trôi qua, trán Tả Mạc dần dần túa ra mồ hôi.Linh lực tiêu hao quá nhanh!Chiếu tốc độ này, linh lực nội thể của mình rất nhanh sẽ khô kiệt.

Một khi linh lực của mình theo không kịp, âÂm châu nhất định phải hỏng.Vừa nghĩ tới đây, trong não hải Tả Mạc đột nhiên phù hiện cảnh thị trường tự do Đông Phù liên miên như rừng rậm các chiêu bài thu mua âÂm châu giá cao, đến cả kim đan kỳ tu giả cũng chịu thu mua giá cao, đó là cái giá gì a!

Càng nghĩ hắn càng cảm giác đau từ đáy lòng, thật giống như nhìn thấy vô số tinh thạch theo hắn vung tay, càng lúc càng bay càng xa.Chết tiệt!Đồ của thằng Bồ yêu này quả nhiên không dựa được!

Cái gì thiên âm hỏa châu rác rưởi, sai lầm liên thiên!

Giờ lại là tình huống gì?Tả Mạc vừa vội vừa giận lại không cam tâm!Tuy nói lần này mạng nhỏ không bị ảnh hưởng, nhưng nhiều tinh thạch như vậy bị chính mình vung tay tiễn biệt, nghiễm nhiên cùng tiểu đao cắt thịt không gì khác biệt.

Nếu không phải chính đang luyện chế, Tả Mạc chỉ sợ lập tức xông tới chỗ Bồ yêu lý luận.Nhưng vào lúc này, tại ý thức hải của hắn, Bồ yêu thờ ơ ngẩng đầu: "Nhanh như vậy đã bắt đầu luyện?

Người tuổi trẻ, thật là nhiệt tình a!"

Nói xong, liền lần nữa nhắm mắt dưỡng thần, an tâm nghe âm khuê của gã.Nếu Tả Mạc nghe được câu nói này, chỉ sợ đương trường hộc máu ba thăng.

Hắn đáng thương còn đoán không ra tình huống, duy nhất hắn có thể khẳng định, chính mình tuyệt đối không bỏ sót một câu.Nhưng tình hình trước mắt, cùng mô tả của thiên âm hỏa châu hoàn toàn bất đồng, án theo mô tả trong thiên âm hỏa châu, hắn ít nhất còn phải kiên trì nửa canh giờ, nhưng linh lực của mình cơ hồ toàn đều cạn hết.

Chẳng lẽ là tu vi của mình không đủ?

Tả Mạc cuối cùng nghĩ ra vấn đề, nhưng ngộ ra lúc này đã muộn rồi.Hắn cuối cùng không bỏ được viên âÂm châu này, cắn răng kiên trì, có thể kiên trì bao nhiêu được bấy nhiêu!

Cũng không thể trợn mắt nhìn viên âÂm châu này lãng phí.

Đột nhiên hắn nghĩ đến lúc luyện đan mình vận dụng thần thức tới quan sát, hắn liền phân ra một phần thần thức, cẩn thận mà tiết kiệm khống chế lấy linh lực nội thể hắn.Tiêu hao linh lực tức thì giảm thiểu, nhưng dẫu vậy, vẫn là kiên trì không tới!Tả Mạc lại hơi cắn răng, lại phân ra một bộ phận thần thức, cẩn thận dực dực khống chế một cỗ linh lực nhỏ.

Vì tránh xung đột cùng pháp quyết chỉ pháp hai tay hắn đang không ngừng biến ảo, cỗ linh lực nhỏ này được Tả Mạc dẫn tới gan bàn chân.

Nếu không có cỗ tiểu thần thức này, Tả Mạc căn bản không có tinh lực đi khống chế này cỗ linh lực nhỏ.

Riêng chuyện hai tay không thể dừng pháp quyết, đã đủ khiến hắn hộc máu.

Mà phân ra một sợi thần thức, Tả Mạc hiện là tâm phân ba nơi.Loại cảm giác não bị chặt thành ba khối, khó chịu chí cực, một hồi, Tả Mạc đã cảm giác được ẩn ẩn bị đau.Đây là một cảm giác khá quen thuộc!Lần trước bị kiếm ý Tân Nham sư bá đả thương thần thức, là loại cảm giác này, cũng là lần nọ, chính mình rơi vào bẫy rập Thai tức luyện thần của Bồ yêu.Nhưng là vì tinh thạch!

Vì âÂm châu!Tả Mạc cắn răng giữ vững!Dùng hết toàn lực khống chế cỗ linh lực nhỏ này từ từ xoay tròn ở huyệt Dũng Tuyền, không ngừng tăng nhanh tốc độ vận chuyển linh lực.

Tốc độ vận chuyển linh lực càng lúc càng nhanh, dần dần, nó tựa như một cái vòng xoáy nho nhỏ, lòng bàn chân tựa như truyền đến một lực hút, linh lực xung quanh bắt đầu chậm rãi hướng vòng xoáy nhỏ ùa tới.Đây là biện pháp Tả Mạc chưa từng thử qua, nhưng vì tinh thạch, hắn cũng không cố được nhiều như vậy.

Nói đến, sáng ý này, hắn là học được từ chiêu Thất Qua của Ly Thủy kiếm quyết.

Như quả án tốc độ ngày thường hấp nạp linh khí, vậy khẳng định là nghỉ ăn.

Cực chẳng đã, Tả Mạc mới nghĩ đến cái biện pháp mạo hiểm này.Linh lực vận chuyển ở lòng bàn chân không ngừng gia tốc, dần dần có linh khí bị hút.Linh khí sau khi bị hút nhanh chóng gia nhập vào trong vòng xoáy nhỏ, vòng xoáy bắt đầu từng chút tăng lớn, tốc độ cũng càng phát kinh người, linh khí xung quanh như bị trừu động, bắt đầu từng cơn từng cơn lớn hướng vòng xoáy lòng bàn chân Tả Mạc tuôn động.Tê!Tả Mạc miệng đớp một ngụm lãnh khí, lửa Chung duẩn phiêu phù trước ngực rung động một trận, suýt chút tan vỡ.Hắn chỉ cảm thấy bàn chân như bị một cái mũi khoan không ngừng đi vào, huyệt Dũng Tuyền tuy là một đại huyệt của nhân thể, nhưng bình thường Tả Mạc chưa từng dùng nó để hấp nạp linh khí, giờ lại vừa làm ra đã nhiều như vậy, không đau mới kỳ quái!Nhưng, vì tinh thạch, anh đây nhẫn!Tả Mạc tràn đầy bi phẫn tiếp tục thúc động linh lực, tăng nhanh tốc độ hấp nạp linh khí. linh khí trong không khí, bị hút nạp vào nội thể, cần phải kinh qua một quá trình luyện hóa tinh thuần, mới có thể chuyển hóa làm tu vi.

Linh lực càng tinh thuần, uy lực mới có thể càng lớn, mới có thể khống chế càng tùy tâm, cũng sẽ không ảnh hưởng tâm tính.

Nhưng lúc này Tả Mạc sao lo được nhiều đến như vậy, linh lực không tinh thuần cũng là linh lực, ít nhất có thể giải cái gấp cháy sém lông mi.

Hắn lúc này tựa như một nam nhân cực độ đói khát mười năm chưa ăn tanh mặn, chỉ cần có một xíu linh lực, hắn đều như lang tựa hổ kéo tới.Có linh lực mới bổ sung, Tả Mạc cũng cuối cùng buông lỏng một hơi.m hỏa châu luyện chế ra phẩm chất thế nào, đã không phải chuyện Tả Mạc suy nghĩ, có thể hoàn thành hắn đã tạ thiên tạ địa.Cuộc đời anh đây luôn là bi thảm như thế!

Tả Mạc trong lòng bi phẫn khó đặt tên, thu lấy lửa Chung duẩn, mạng nhỏ suýt chút không còn.

Luyện chế âm hỏa châu, cũng phải chịu hết khổ sở, khoan lòng bàn chân truyền đến tim đau, thần thức chia ba ẩn ẩn đau rút, linh lực hỗn tạp bất kham lực thông qua kinh mạch đau xé...Vì đâu trong mắt ta thường có lệ, ấy bởi vì ta yêu tinh thạch rất sâu...- Còn bởi vì đau!Tả Mạc đối với chính mình còn có tâm tình tự giễu cảm giác đến kinh sợ, nhưng hắn rất nhanh không còn tâm tình.

Linh lực không kinh qua luyện hóa, độ khó thao khống quá lớn, trước hắn nhẹ nhàng là có thể hoàn thành pháp quyết, hiện tại cũng trở nên gian nan vô cùng.

Nội thể hắn đang trong giai đoạn bình hành vi diệu, hơi không cẩn thận, bình hành một khi bị phá vỡ, đó tức công cũ vứt hết.Thế là, hắn nhịn đau ngậm lệ, cẩn thận dực dực duy hộ nội thể bình hành.Trong thạch thất, Tả Mạc tựa như một cái vòng xoáy, linh khí xung quanh điên cuồng vọt tới hắn.Theo linh khí tiến vào nội thể hắn, thế lửa tia Chung duẩn trước mặt bạo trướng.Y phục toàn thân Tả Mạc không gió tự động, phần phật vang dậy, mồ hôi trán không dừng.

Linh khí nồng nặc trong thạch thất cũng không ngăn nổi Tả Mạc cuồng hấp như thế, tức thì một quét về không, chỉ có một sợi linh khí chỗ linh mạch thẳng tắp ùn ùn không ngừng đầu nhập gan bàn chân Tả Mạc.Gan bàn chân đáng thương hiện đã là đỏ ửng một khối, giống bị bàn là nung đỏ là qua, như quả nhìn kỹ, sẽ phát hiện chân nguyên bản ổn như bàn thạch, giờ lại tựa như bị động kinh, giần giật giần giật.Khi một đạo pháp quyết sau cùng đánh vào trong lửa Chung duẩn, Tả Mạc cũng nhịn không nổi nữa, ngửa mặt ngã xuống.Hắn mệt đến cả đầu ngón tay cũng không muốn động, chỉ là toàn thân giống như con cóc vừa bị rút gân, tay chân không tự chủ làm một chút động tác co rút kỳ quái.Đau!Vừa nằm xuống, hắn tức thì rên lên, kinh mạch nội thể xé nứt thống khổ, loại thương tổn thần thức kia không chỗ không ẩn ẩn mà đau, còn có bàn chân khoan tim đau, toàn đều đang đề tỉnh hắn, tình cảnh của hắn là không hay gì.Kêu rên một hồi, Tả Mạc giãy dụa lên đứng lên, cơ hồ là cả lăn lẫn bò nhặt lên viên âm hỏa châu.Âm châu màu tro giờ như nung thành pha lê trong suốt, bên trong xen lẫn từng tia vân màu trắng, tựa như dải mây trắng phiêu phù trên không trung.Thật đẹp!Nhãn thần Tả Mạc lộ vẻ mê say, yêu thích không buông tay, chỉ cảm thấy những thống khổ vừa mới chịu kia tổng tính cũng đáng.

Uy lực viên âm hỏa châu này hắn cũng không biết bao lớn, nhưng là nhìn đến hạt châu đẹp như thế, lại nghĩ đến luyện chế không dễ, hắn sao dám bỏ ra dùng để thử nghiệm uy lực?Như bảo bối, cẩn thận thu giữ.Hắn giãy dụa đứng lên, tức kêu thảm ai yêu một tiếng, nguyên lai chân phải của hắn không biết lúc nào, đã sưng đỏ như bánh bao.

Đừng nói là bước đi, chỉ khẽ đụng nhẹ, đau như kim đâm.Quả nhiên là người vì tài chết, chim vì thực vong a!Tả Mạc vừa cảm khái, vừa lấy tư thế quái dị chân sau từng bước nhảy ra thạch thất.Vì viên âm hỏa châu này, hắn trả giá thảm trọng.

Thần thức bị thương so khá dễ chữa, Thai tức luyện thần chuyên trị thần thức bị thương.

Khá nghiêm trọng là kinh mạch thụ thương, hắn không thể không chạy đến Hành Phương viện tìm Hứa Tinh lấy mấy hạt đan dược, chầm chậm liệu dưỡng.

Cũng may bị thương kinh mạch đối với tu giả mà nói, tuy không phải thường như cơm nhà, nhưng cũng là tình huống thường gặp nhất, cho nên đan dược loại này môn phái không thiếu.Hứa Tinh nhìn thấy hình dạng Tả Mạc nhếch nhác như thế, đại giật mình.Tả Mạc sư huynh hiện nay uy danh lan xa, thanh danh lột da cương thi ít nhất tại núi Vô Không một vùng này khá vang dội.

Đám đầu bóng Linh Anh phái kia, đã có nhiều ngày không tới quấy rối.

Ai đánh sư huynh thê thảm như thế?Nhưng nàng cũng không tiện mở miệng hỏi, vội lấy ra năm hạt đan dược thượng hạng, đưa cho Tả Mạc.

Thấy Tả Mạc nhận đan dược chuyển thân, nàng do dự một chút, còn nhẹ nhàng thêm một câu: "Sư huynh, đan dược này một viên tinh thạch cấp ba một viên, tổng cộng năm viên tinh thạch cấp ba."

Tả Mạc một chân kim kê độc lập thân vừa nhoáng, suýt chút té ngã, lỗ lớn!

Mà hắn hiện nay toàn thân trên dưới, một viên tinh thạch đều không còn, chỉ có thể vung tay nói: "Nợ!"

Một viên tinh thạch khó ngã anh hùng a!"

Nha."

Hứa Tinh gật đầu, sau đó đề tỉnh Tả Mạc: "Sư huynh, sau mười ngày, sẽ đến kỳ hạn quyết toán.

Sư huynh đừng quên!

Tiền sư huynh hiện nay nợ, ta xem."

Nói xong nàng lấy ra một quyển sổ nhỏ, lật hai trang, thì thầm: "Phí nguyên liệu lúc trước sư huynh luyện đan vẫn chưa quyết toán, thêm hôm nay, tổng cộng ba mươi viên tinh thạch cấp ba!"

Tả Mạc chỉ thấy trước mắt một mảnh đen tối...do=newreply&p=7343649)Chương 95 : Biện pháp bị ép raConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckBa mươi viên tinh thạch cấp ba!Nếu là không lâu trước đây, hắn cũng chả cảm thấy thế nào, nhưng bây giờ đối với hắn mà nói, đây không nghi ngờ là một khoản trái vụ lớn.

Kim ô hoàn không cách luyện chế, nguyên liệu chủ yếu nhất đứt đoạn.

Âm châu hắn có không ít, nhưng hắn không dám bán.

Trận trước nháo đến như vậy, mạng nhỏ của hắn cũng suýt không còn, nếu bị ai biết hắn có âÂm châu, không, nếu bị ai biết kẻ bán âÂm châu lần trước là hắn, vậy mạng nhỏ của hắn thiết định không tồn.Tinh thạch thành đáng quý, mạng nhỏ giá càng cao.Hồng đỏ ở linh viên muốn thành thục còn một đoạn thời gian, giờ đổi cũng không thành tinh thạch.

Không sợ mạo chút phong hiểm, đem bán nhuận trạch đan, nhưng nhuận trạch đan giờ cũng chỉ có ba hạt.

Hiệu suất thủy luyện pháp thực khiến người không dám ca ngợi.

Băng vân thảo đúng là có thể bán giá không tệ, nhưng loại linh thảo trân tích thế này, nếu bán hết, sau này muốn mua cũng khó mua được.Trong mười ngày xoay xở ba mươi viên tinh thạch cấp ba, những ngày này, vẫn một mực quẩn quanh trong đầu hắn, nào ngại lúc hắn điều dưỡng kinh mạch, cũng không ngừng suy xét.

Nhưng thấy thời gian càng lúc càng ít, kỳ hạn mười ngày càng đến gần, Tả Mạc vẫn là vô kế khả thi.Chẳng lẽ mình phải bán sạch mấy pháp bảo?Ánh mắt hắn dừng tại pháp bảo trên người, tức thì thịt đau vô cùng, những cái này đều là cực phẩm trong pháp bảo cấp ba, bán sạch thật sự đáng tiếc.

Còn về hộ oản cùng linh giáp Diêm Nhạc sư bá cùng Hứa Dật sư huynh tặng hắn, phẩm chất một loại, bán không được bao tiền.Đám hỗn xược Linh Anh phái kia, sao những ngày này một kẻ cũng không tới?Nếu là một hai gã lại đến, vấn đề này không phải giải quyết sao?

Đừng nói ba mươi viên tinh thạch cấp ba, dẫu là nhiều gấp đôi, cũng không vấn đề.

Đám gia hỏa Linh Anh phái trên dưới toàn thân, không một kiện nào không tiện nghi cả.Nghĩ đến những ngày trước kia tuy kinh hiểm, nhưng là bản thân lại đột nhiên giàu lên, cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc trong lòng tăng mạnh, Tả Mạc hoài niệm.Đột nhiên hắn động lòng, bọn họ không đến tìm anh đây, anh đây có thể đi tìm bọn họ chứ!Cái ý nghĩ này vừa nhảy ra, Tả Mạc lập tức hưng phấn, vừa nhảy đứng lên, lò cò trong gian phòng mới về bồi hồi, trong miệng niệm niệm thành tiếng.Phản ứng đầu tiên trong đầu hắn là: có trò hay!Nhưng, hắn vẫn kìm nén hưng phấn trong lòng, bắt đầu tính toán vấn đề trong đó.

Tìm đế cửa và bị tìm đến cửa tính chất hoàn toàn bất đồng, chạy đến địa bàn người khác gây sự, hơi không cẩn thận, tuyệt đối bị người vây đánh.

Đã muốn đối phương ứng chiến, lại không thể chọc giận đối phương, khiến đối phương vây đánh, còn không thể kinh động trưởng bối Linh Anh phái...Việc phải suy xét cho kỹ, kế hoạch cho kỹ...Trong gian phòng tối om, Tả Mạc sờ cằm, mặt cương thi không biểu tình, chỉ riêng đôi mắt lóng lánh ánh lên quang mang tinh thạch.Hội thi kiếm Đông Phù như lửa cháy như đồ địa cử hành.

Từ quy mô cùng sức ảnh hưởng, hội thi kiếm Đông Phù tự nhiên tịnh không cách nào luận cùng hội thi kiếm Côn Luân cảnh, nhưng phần thưởng phong hậu, thu hút lượng lớn cao thủ trẻ tuổi gia cảnh tịnh không khá giả, đại đại nâng tầm của hội thi kiếm.

Mà tầm vóc hội thi kiếm đề cao, cũng khiến một vài cao thủ trẻ tuổi ban đầu vô ý với phần thưởng dồn dập rời môn phái, tiến Đông Phù.

Đây chính là một cơ hội khó kiếm để mài luyện cùng với môn phái khác.

Bọn họ có thể không để ý những phần thưởng này, nhưng cơ hội lịch luyện khó được như thế, bỏ lỡ thật quá đáng tiếc. (Côn Hóa hay Côn Luân?)Những cao thủ bên ngoài này, nếu muốn tham gia hội thi kiếm, tất phải từ vòng loại đánh lên.

Thế là, cho dù là vòng loại, cũng vẫn là cao trào nổi sóng, cao thủ tầng tầng không hết, khiến người xem hô to quá đã.Cổ Dung Bình đến từ Thiên Minh hồ một trong mười ba trọng trấn, Tâm Hồ kiếm vô ảnh vô tung, từ vòng loại thứ nhất bắt đầu, mười ba vòng không bại một.

Gã khí chất ung dung đại độ, cử chỉ tao nhã, nhanh chóng trở thành bạn lữ song tu tốt nhất trong lòng nữ tu giả Đông Phù!

Mỗi lần gã tỷ thí, trường diện nổ tung, nữ nhân hò hét bất tuyệt bên tai.

Bắt đầu từ vòng thứ năm, những nữ nhân điên cuồng này bắt đầu thành lập đoàn đội, thăm dò tình báo, thậm chí dùng hết các loại thủ đoạn quấy nhiễu đối thủ của gã, Cổ Dung Bình cũng nhanh chóng trở thành đối thủ mọi người đều không nguyện ý đụng tới.Đến từ một trọng trấn khác là Quỷ Phong, cũng là cao thủ trẻ tuổi khiến người chú mục nhất.

Tiểu Quỷ kiếm của gã kỳ quỷ khó dò, uy lực kinh người, lại thêm một thân độn pháp thần quỷ khó dò, được xưng là đối thủ khó chơi nhất.Xuất thân hàn môn, không môn không phái là Nam Môn Dương cũng khiến ánh mắt mọi người sáng ngời, hắn thiên phú dị bẩm, thân cao thể tráng, lực lớn vô cùng, thiền tu Kim Cương quyết phổ thông cấp hai được gã hòa vào Phá Sơn kiếm cấp hai, uy lực cương mãnh vô bì, kiếm thế đại mở đại rộng, có uy phá núi.

Hắn cũng khiến rất nhiều môn phái theo dõi, lương tài ngọc thô bậc này, nếu có thể kéo vào bản môn, đó tuyệt đối là có lãi không lỗ.Cao thủ trẻ tuổi như Nam Môn Dương không môn không phái cùng dồn dập xuất trường, thể hiện tài hoa của mình, hội thi kiếm Đông Phù cũng khiến các phương chú ý.

Đối với mỗi môn phái mà nói, đệ tử có thiên phú có tư chất, bọn họ đều mười phần khát cầu.

Không ai hiềm môn phái của mình nhiều thiên tài đệ tử, hưng thịnh cùng phồn vinh của một cái môn phái, không phải dựa một cá nhân.Gần như môn phái hơi lớn chút Thiên Nguyệt giới, ngoài phái ra đệ tử bản môn tới kiến thức một phen, cũng phái ra trưởng lão bản môn, để phát hiện những thanh niên có tiềm chất.

Tiểu môn phái hy vọng có thể lôi kéo những đệ tử không môn không phái, mà đại môn phái lại cũng ngấp nghé cả thiên tài đệ tử của tiểu môn phái.Lôi kéo, ra giá, ưng thuận...Đến cả kẻ mạnh tay làm mới là Thiên Tùng tử cũng không nghĩ tới, đợt thi kiếm Đông Phù lão tổ chức lần này, không ngờ lại dẫn phát các môn các phái thế lực Thiên Nguyệt giới lần nữa lật bài.Trong thạch thất, Tả Mạc vươn mình vặn eo, toàn thân nổ bôm bốp.

Hắn mặt không biểu tình mở mắt ra, hai mắt tỏa ra quang mang u u như sói đói.Kinh mạch bị thương trong nội thể đã khôi phục như trước, thần thức cũng khôi phục.

Những ngày này, hắn khổ tu không ngừng.

Tiến cảnh của Kim Cương vi ngôn khiến hắn hơi bất ngờ, nguyên bản hắn cho là, bản bia mộ phải chậm rất nhiều, nào biết sớm vượt qua kỳ chậm chạp, tiến bộ của Tả Mạc đột nhiên tăng nhanh.

Nhưng tốc độ tiến bộ ngoài ý liệu khiến lòng hắn nơm nớp lo sợ, rất nhiều lúc hắn đều không nhịn được hoài nghi, chính mình phải chăng luyện sai rồi.Những ngày này, trong tu luyện ngộ đến là một chuỗi tình trạng cổ quái hiếm gặp, khiến Tả Mạc đối với hết thảy pháp quyết phàm là có quan hệ cùng Bồ yêu đều nghi thần nghi quỷ.

Dẫu thiên Kim Cương vi ngôn cũng không phải xuất từ Bồ yêu, mà là xuất từ bia mộ dưới mông Bồ yêuTrừ chữa thương, những ngày này, toàn bộ thời gian Tả Mạc đều cắm đầu vào tu luyện.Ba ngày trước kỳ hạn mười ngày, dưỡng tinh súc khí Tả Mạc quyết định xuất phát.

Hắn lần này chuẩn bị đầy đủ, như linh đan khôi phục linh lực, cho dù là hai viên tinh thạch cấp ba một hạt, Tả Mạc vẫn là hơi cắn răng nợ năm hạt.Linh Anh phái tọa lạc tại núi Linh Anh.Đi tới cổng núi Linh Anh, ngửa mặt nhìn sơn môn toàn ngọc chế hùng vĩ côi lệ, Tả Mạc không khỏi cảm khái Linh Anh phái tiền nhiều thô tục.

Linh Anh mười chín ngọn, phạm vi chiếm đất gấp hơn bảy lần Vô Không kiếm môn, nghe nói Linh Anh phái ban đầu chiếm đất chẳng qua một ngọn, nhưng các đời chưởng môn Linh Anh phái đều cực giỏi kinh doanh, toàn bộ mười tám ngọn sau này đều là các đời chưởng môn dùng tinh thạch mua về.Cổng Linh Anh phái nằm ngay trên đường cái, theo bậc đá mà lên, địa thế tuyệt hảo, tu giả qua lại nườm nượp không dứt.Kỳ thực tim Tả Mạc cũng đánh trống đôi chút, tại Đông Phù, danh khí Linh Anh phái lớn hơn nhiều so với Vô Không kiếm môn.

Đệ tử trúc cơ kỳ của Linh Anh phái có vài chục người, nào quản ngươi lợi hại, mấy người vây đánh ngươi một mình, ngươi cũng chịu không nổi.Nhưng vừa nghĩ tới kỳ hạn ba ngày sau, Tả Mạc chỉ cảm thấy trong ngực một cỗ dũng khí đột nhiên mà xuất, nhìn lại sơn môn trên đường toàn ngọc điêu khắc mà thành, hắn hận không được trực tiếp dỡ nó gánh về, sau bán thành tinh thạch!Bình tĩnh!

Phải bình tĩnh!

Tả Mạc liều mạng cảnh cáo chính mình.Nghĩ tới kế hoạch hoàn hảo mình sớm đã định ra...Đệ tử của Linh Anh phái sớm đã chú ý tới kẻ xa lạ cử chỉ có chút quái dị."

Uy, làm gì thế?"

Một đệ tử Linh Anh phái nhíu nhíu lông mày quát nói: "Không biết đây là Linh Anh phái sao?"

Y trên dưới quét Tả Mạc hai cái, khinh miệt nói: "Quy củ bản môn, kẻ mũ áo không chỉnh không được vào trong!"

Một đệ tử Linh Anh phái khác không vui nói: "Sư đệ, cùng nó phí miệng lưỡi làm gì, đuổi đi là được!"

Quần tiểu lâu la này, Tả Mạc tự nhiên là không thèm để ý, chuyện khác không nói, trên thân hai người sạch quang không chút dầu mỡ, đã trực tiếp khiến Tả Mạc không nhìn bọn họ.

Hắn lười để ý hai người, đại nhạt nhẽo nói: "Kêu Văn Phi ra đây!"

Hai đệ tử Linh Anh phái sắc mặt hơi biến, một người quát mắng: "Lớn mật, lại dám gọi thẳng Văn sư huynh..."

"Ta là Tả Mạc Vô Không kiếm môn."

Tả Mạc lười nhác cắt ngang.Tiếng quát tắc nghẽn mà dừng, sắc mặt hai người đại biến."

Lột da cương thi..."

Hai người nhìn nhau một cái, kẻ vừa mới quát mắng run rẩy nói, người còn lại tức thì lảo đảo chạy vào trong núi.Thấy phản ứng của hai người, Tả Mạc trong lòng đắc ý, xem ra anh đây khá có uy danh.

Nhưng hắn vẫn có chút bất mãn, tước hiệu ngày, cũng thật sự khó nghe một chút!Khoảnh khắc, Văn Phi cùng một đám gia hỏa toàn thân phóng thích ánh sáng lòe lòe năm nhan sáu sắc xuất hiện trong tầm mắt Tả Mạc.

Tinh thần Tả Mạc đột nhiên khẽ rung, hai mắt quang mang bạo trướng, xanh lè như sói cực đói, đột nhiên nhìn thấy một bầy dê béo mọng vô cùng.Mỗi động tác của nhóm này, Tả Mạc lại giống thấy hình nhân tổ thành từ vô số tinh thạch đang dập dìu...Văn Phi thấy Tả Mạc, sắc mặt lập tức âm trầm, thù cũ hận mới nhất tề bốc lên đầu, lạnh giọng nói: "Tả huynh đại giá quang lâm, có phải là trả lại pháp bảo lần trước mượn từ mấy huynh đệ chúng ta không?"

Tả Mạc trong lòng thầm hô thằng này giảo trá, thật sự không phải thiện lương, miệng lại khẽ cười hắc hắc: "Mượn?

Văn huynh đang nói giỡn sao?

Quy củ bản môn, phàm là đến khiêu chiến, tất lưu một pháp bảo tùy thân, lấy làm chiến tích.

Nếu tại hạ chiến bại, văn huynh cũng có thể tùy tiện từ trên thân tiểu đệ vặt đi một pháp bảo lưu làm kỷ niệm.

Đây là gọi là nhất chiến nhất pháp bảo trong môn quy bản môn!

Đáng tiếc văn huynh vận khí không tốt, thua dưới tay tiểu đệ.

Nếu Văn huynh muốn lấy hồi, có thể lần nữa khiêu chiến bản nhân, tại hạ tùy thời đáp ứng.

Nhưng, nếu văn huynh thua nữa, phải nộp ra một pháp bảo nha."

Tả Mạc thuận miệng kiếm chác.Đương chúng công khai chuyện bại, Văn Phi sắc mặt xanh đen, nhưng lại không cách phản bác.Đào Thù Nhi thấy Văn Phi gần mất đi khống chế, trong lòng thầm hô tiểu tặc đáng ghét, lại đành đứng ra: "Vậy không biết Tả huynh lần này tiến đến làm gì?

Chẳng lẽ là hướng bản môn thị uy?"

Tả Mạc ngực ưỡn, quang mang hai mắt bạo trướng có uy, hai tay ôm quyền hướng núi Vô Không xa xa một vái, ngữ khí trầm thấp sung mãn."

Đào cô nương nói đùa.

Các vị sư huynh Linh Anh phái tới bản môn khiêu chiến trước sau tổng cộng năm người.

Nhưng, chưởng môn khẩn thiết dạy bảo đám đệ tử chúng ta, Vô Không kiếm môn ta tuy nhỏ, cũng cần tự trọng thanh danh.

Lại nói, chuyện của đệ tử, đệ tử giải quyết.

Việc này bởi ta dấy lên, tự nhiên trách không được ai, tới mà không hoàn là phi lễ, nay đặc hướng năm vị sư huynh Linh Anh phái từng người thỉnh giáo.

Năm chiến này, vô luận thắng thua, việc này kết liễu!

Từng nghe Linh Anh phái các vị sư huynh xưa nay quang minh lỗi lạc, quý phái môn nghiêm chính cương trực, có thể cùng năm vị sư huynh từng người giao thủ ma luyện, tiểu đệ hết sức vinh hạnh, thỉnh các vị sư huynh không tiếc chỉ giáo!"

Người trên đường chỉ thấy chỗ cổng Linh Anh phái, một thiếu niên gầy yếu đối mặt cả đám đông cao thủ Linh Anh phái toàn thân bảo khí bức người, thong dong trấn định, tự nhiên không sợ, không do dự dồn dập dừng chân.Lời này tuôn ra càng là có thanh, leng keng có tiếng kim thạch, xuyên tận trong mây, người nghe nhiệt huyết sôi trào!do=newreply&p=7343651)Chương 96 : Hàn quangConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckBKế hoạch Tả Mạc lập cực kỳ tỉ mỉ .Đầu tiên cần phải danh chính, cái màn che này nhìn như vô dụng, trên thực tế cực kỳ trọng yếu, nó có thể hữu hiệu tránh cho sự quá không tiết chế mà khuếch đại.

Nếu sau cùng dẫn đến song phương thật nháo, đệ tử hai môn phá thể diện, vậy chịu thiệt khẳng định là Vô Không kiếm môn ít người.Thứ là không thể kinh động trưởng bối sư môn đối phương, Tả Mạc vốn không phải không nghĩ qua, đem trường diện làm lớn một chút, nếu vậy khả năng đối phương vây đánh sẽ càng nhỏ.

Nhưng nếu thật kẻ vây xem quá nhiều, mặt mũi Linh Anh phái tổn thương, trưởng bối sư môn đối phương tất rất nhanh sẽ tìm tới cửa, chưởng môn khẳng định không tha cho hắn.

Mà cổng Linh Anh phái sơn môn nằm ngay đường cái, bình thường người qua lại không ít, có thể thu hút bảy tám người vây xem, đệ tử đối phương cũng không vứt thể diện vây đánh.

Huống hồ, trong lời mới vừa rồi Tả Mạc đặc ý trói đối phương một cái, cái gì xưa nay lỗi lạc quang minh, cái gì nghiêm minh cương trực, toàn đều là gác đối phương lên nướng.Vậy sao khiến đối phương tiếp nhận khiêu chiến một chọi một đây?

Vậy phải cho đối phương nhìn thấy hy vọng thắng lợi.

Chỉ cần đối phương cảm thấy phe mình có thể thắng, vậy tuyệt đối sẽ không rút lui, huống chi, còn là bị người tìm đến tới cửa.

Với lòng tin, với mặt mũi, bọn họ sẽ tiếp nhận.Thế là, Tả Mạc bèn dứt khoát luân phiên khiêu chiến năm người.

Trong lời hắn, "khiêu chiến từng người" nhấn mạnh hai lần.Cái này là Tả Mạc thiết kế chịu thiệt.Kỳ thực tư tưởng cốt lõi của hắn rất đơn giản, ấy là trước đặt chính mình vào vị trí bất lợi.

Đệ tử Linh Anh phái vô luận là từ lòng tin, hay từ mặt mũi, đều không làm ra hành động gì quá phận.Một người luân phiên chiến năm người, nếu như vậy, Linh Anh phái còn thua, quần gia hỏa này cũng chỉ âm thầm chịu thiệt, trưởng bối của đối phương không lời để nói, cũng không còn ý đâu đi núi Vô Không tìm Tả Mạc phiền hà, bọn họ làm không được dạng người này.Đương nhiên, một cá nhân luân phiên chiến năm người, đối với Tả Mạc là đại đại bất lợi.

Hắn còn không tự đại đến có thể chiến thắng đối phương năm người, nhưng hắn hoàn toàn không cần toàn thắng, hắn vốn vì tinh thạch mà đến, chỉ cần có lợi nhuận là được.Nói cách khác, trong năm trận này, có thể thắng ba, hắn kiếm đủ!

Đương nhiên, tiền đề là pháp bảo trên thân kẻ xuất chiến đều không chênh lệch.Thắng năm trận độ khó quá lớn, Tả Mạc căn bản không mơ, nhưng thắng ba trận, Tả Mạc cảm thấy tuy có phong hiểm, nhưng là có khả năng hoàn thành.

Đoạn thời gian này, tu vi của hắn đại trướng, mà kiếm ý Ly Thủy cùng kiếm ý Triều Tịch cũng sơ dung, cũng khiến lòng tin của hắn đại trướng.Cho nên suy trước nghĩ sau, trái vụ đắt đỏ khiến Tả Mạc hạ quyết tâm, cắn răng tiến đến.Mà lời hắn một phen mũ miện đàng hoàng, cũng là phí hết tâm cơ.

Nhưng khi nhìn đến đám này toàn thân trên dưới bảo khí bức người, đấu chí Tả Mạc tăng mạnh.

Xa xỉ là nguyên tội a!

Trên thân bọn họ đều có một hai pháp bảo không kém hơn đồ Tả Mạc vơ vét lúc trước.Kinh doanh ván này không thiệt!Còn về cái gì nhất chiến nhất pháp bảo, toàn là hắn tùy miệng nói bậy, ngược lại cũng không ai chạy tới chưởng môn chứng thực."

Tốt!

Dũng khí của Tả huynh tại hạ rất bội phục!

Nhưng Tả huynh nói đúng, môn phái uy danh, đệ tử hữu trách.

Như đã Tả huynh ra tay, ta tự nhiên sẽ tiếp.

Tính ta một người!"

Trong đệ tử Linh Anh phái, một người động thân mà ra.Người này là đại đệ tử Lâm Viễn của Linh Anh phái, y mặt chính khí, vênh cằm nhìn Tả Mạc.

Lâm Viễn thân là đại đệ tử Linh Anh phái, bản thân cùng Linh Anh phái quan hệ mật thiết, nhà y cũng là thương gia có danh ở Thiên Nguyệt giới, tài lực trong nhà hùng hậu, mà trong chúng đệ tử cũng là hạng nhất.

Mà thương hành của nhà y trợ giúp Linh Anh phái khá lớn, khiến địa vị của y trong chúng đệ tử Linh Anh phái tuyệt nhiên bất đồng.Đào Thù Nhi mặt thông cảm nhìn đại sư huynh, lại ngậm miệng thật chặt, không nói một câu.Đại sư huynh ngày thường rất tự phụ, mà tại Linh Anh phái cần thân gia bối cảnh, những người khác không dám trêu chọc y, dần dần dưỡng thành tính tự phụ kiêu hoành đích của y.Yến Minh tử núp ở phía sau, trong ánh mắt toàn là hạnh tai nhạc họa, có lẽ trong mọi người, gã là kẻ đoán được ý đồ Tả Mạc chuẩn nhất.

Không biết vì sao, gã vừa nhìn thấy Tả Mạc, lại nghĩ đến hình dạng tham lam lúc hắn vơ vét.Hồ Sơn mấy kẻ chịu thiệt trên tay Tả Mạc, đều nấp ở chỗ tối cười lạnh.

Đệ tử Linh Anh phái đông đúc, minh tranh ám đấu, quan hệ đây đó cũng cực kỳ phức tạp.

Bọn họ tự nhiên vui được thấy những người khác chịu khổ, ấy chẳng phải là không ai lại lấy chuyện cũ cười nhạo bọn họ.Thanh danh lột da cương thi được bọn họ truyền đến sôi sùng sục, nhưng tuyệt đại đa số không thấy tận mắt, ai chịu tin?

Đặc biệt là đối với đám đệ tử Linh Anh phái kiêu hoành tự phụ mà nói.

Bọn họ chỉ cảm thấy Hồ Sơn mấy người thực lực không đủ, ngay cả Văn Phi bị khóa, những người này đều không có coi trọng, cũng không tự chủ mà xem thường Văn Phi.Nguyên lai Văn Phi sư huynh được trưởng bối môn thân bồi cũng là đồ hư danh!

Đến cả một kẻ lấy luyện dược làm chủ nghiệp trong một tiểu môn phái như Vô Không kiếm môn cũng đánh chẳng bằng, không phải đồ hư danh thì là cái gì?Văn Phi vẫn cảm giác được sâu trong mắt Tả Mạc ẩn tàng đắc ý.

Hai người đã giao thủ, gã căn bản không tin mấy lời trong miệng Tả Mạc nói ra, mà khi gã thấy đại sư huynh Lâm Viễn bước ra, tức thì thầm hô không hay.

Thực lực đại sư huynh như thế nào, gã rất rõ ràng, cả chính mình đều phải chịu thiệt, đại sư huynh sao là đối thủ?Nhưng vào lúc này, tiếng ủng hộ của chúng đệ tử càng khiến tâm sự của gã nặng thêm mấy phần."

Đại sư huynh uy vũ!"

"Quả nhiên không hổ là đại sư huynh!

Khí độ này, ngươi xem xem, vì sao gọi biểu suất a, đây gọi là biểu suất!"

"Đại sư huynh cho nó nếm thử lợi hại của Linh Anh phái chúng ta!

Cái gì lột da cương thi, dẫu là ta tới, cũng chỉ có nước bị lột da!"

Một thời gian, vỗ mông như triều.Vượt chúng mà ra hào quang trên mặt Lâm Viễn càng thịnh, cái đầu nghểnh lên, tựa như chú gà trống kiêu ngạo đắc ý chí cực!Hào quang như thế, há có thể để đại sư huynh kiếm hết?Mấy đối thủ vỗn ngầm cùng Lâm Viễn so kình, lúc này cũng nén không được, dồn dập động thân mà ra."

Tính ta một người!"

"Ta tới!"

"Dám khinh Linh Anh phái ta không người, hừ, để tại hạ tới xem xem các hạ bao cân lượng!"

Lại có ba người vượt chúng mà ra, đều là cầm đầu một vài nhóm nhỏ trong Linh Anh phái, lúc này nếu không ra, sau này đội ngũ sẽ không tốt!

Quả nhiên ba người vừa ra, thành viên trong mỗi nhóm người người thần tình phấn chấn, cực thấy có mặt mũi, các loại tung hô cùng vỗ mông, ngũ sắc tung tóe.Văn Phi trong lòng âm thầm kêu khổ, khóe mắt liếc Tả Mạc, chỉ cảm thấy đối phương dưới bộ mặt không biểu tình, đắc ý cười trộm không ngừng!

Mấy kẻ đi ra, nếu nói thông đồng đấu đá, kéo bè kết cánh, đều là hảo thủ.

Nhưng là nếu là so kiếm...Hắn lại thấy có mấy người nóng lòng muốn thử, cũng không cố được nữa, dùng sức đẩy một cái vị sư huynh đứng bên, lại hô lớn một tiếng."

Thường sư huynh trận cuối!"

Thường sư huynh bị đẩy ra hơi kinh ngạc nhìn vào Văn Phi, nói: "Ta còn tưởng ngươi sẽ tiếp tục xuất trường, sao đẩy ta ra?"

"Thỉnh sư huynh giúp ta đòi lại nhẫn."

Văn Phi lộ ra vẻ khẩn cầu.Thường sư huynh lộ ra vẻ bất ngờ, hành động này của Văn Phi không nghi ngờ gì là tự nhận không phải đối thủ.

Có hứng thú hơn nhìn Tả Mạc một cái, hắn quay mặt qua, hơi hơi khẽ cười với Văn Phi: "Được."

Sau khi Văn Phi nói ra, toàn bộ thanh âm đều tắc nghẽn mà dừng, những kẻ nóng lòng muốn thử lập tức rụt trở về.

Không khí trong trương đột nhiên trở nên có chút quái dị, trường diện nguyên bản nhiệt liệt như đột nhiên trở nên vắng lặng không thanh, triệt để lãnh tĩnh.

Ba kẻ vừa xuất chiến vẻ mặt tức thì có chút không ung dung, vẻ mặt Lâm Viễn không có biến hóa quá lớn, nhưng trong mắt gã không tự chủ lộ ra kiêng dè, khiến Tả Mạc đối với vị Thường sư huynh ra sau cùng này chú tâm sẵn trước.Xem ra là cao thủ!Đào Thù Nhi, Yến Minh tử mấy người khi nghe đến Văn Phi hô ra câu "Thường sư huynh trận cuối", trước là sửng sốt, kẻ kẻ đại hỉ."

Hắc, vụ này được nhìn!"

Hồ Sơn hạ thấp thanh âm nói, thanh âm lộ ra hưng phấn đè nén không được."

Không phải là, từ trận Thường sư huynh ra tay hai năm trước, đến giờ, cũng chưa được xem lại Thường sư huynh ra tay."

Yến Minh tử cũng kích động không gì sánh bằng."

Thường sư huynh mấy năm nay tu thân dưỡng tính..."

Hồ Sơn nói."

Cắt, quỷ mới tin!"

Yến Minh tử không đáng nói.Đào Thù Nhi đột nhiên quay mặt qua, cắm một câu: "Quỷ cũng không tin."

Lâm Viễn lập tức mười phần bất mãn, cái gã họ Thường chết tiệt, mỗi lần xuất ra đều không chuyện tốt!

Hắn mở miệng phá vỡ loại an tĩnh khiến người ngạt thở: "Tốt rồi, chẳng qua lời xấu nói trước, nếu ngươi thua, ta sẽ lấy đi một pháp bảotrên người ngươi."

"Đây là tự nhiên."

Mặt cương thi của Tả Mạc y nguyên không lộ vẻ gì, khiến người nhìn không thấu trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, hắn nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Nhưng nếu ngươi muốn thanh Trích Thủy kiếm này, phải để ta so xong năm trần mới giao ngươi, ta không mang phi kiếm dự bị."

"Không vấn đề."

Lâm Viễn đại lượng nói, dạng đó, thật giống như gã đã là kẻ thắng lợi.Đám ủng hộ Lâm Viễn kẻ kẻ lần nữa hưng phấn, bọn họ mở to hai mắt, chỉ sợ lỡ mất một cái tiểu tiết.

Nghĩ tới trường cảnh đại sư huynh đánh cho cái thằng cương thi đáng ghét đầy đất tìm răng, ấy nhất định cực thú!Trích Thủy kiếm phiêu phù trước ngực Tả Mạc, tựa như một mảnh lá cây trôi nổi trong nước.Thường sư huynh ánh mắt vừa ngưng, nhãn lực của gã cao minh, Trích Thủy kiếm nhìn như tĩnh tĩnh phiêu phù trước ngực Tả Mạc, nhưng kỳ thật là đung đưa lay động biên độ cực nhỏ, tựa như độc xà đã ngắm chuẩn vật săn, súc thế đợi phát!Đây chỉ là một tiểu tiết nhỏ xíu đến mức không thể nhỏ hơn, lại khiến gã không thể không lần nữa bắt đầu bình xét thực lực thiếu niên trông có vẻ gầy yếu trước mắt.So ra, phản ứng của Văn Phi phải hơn rất nhiều, sắc mặt khó coi rất nhiều.

Gã đã từng cùng Tả Mạc tỷ thí, thực lực đối phương thế nào, tự thân gã càng trực tiếp khắc sâu, đây mới là thức mở đầu, đã mang đến cho gã áp lực cự đại, áp lực trong chiến đấu lần trước không xuất hiện!Vậy chỉ có một cách giải thích, đoạn thời gian này, Tả Mạc tăng càng mạnh!Đôi chân Tả Mạc tự nhiên trương mở, mí mắt thu liễm, hai mắt hơi rủ, thật giống lão tăng nhập định.Lâm Viễn cười lạnh một tiếng, lấy ra phi kiếm của y.

Đây là một thanh phi kiếm thuần màu vàng, thân kiếm triện khắc vô số phù văn, trong phù văn, hào quang vàng kim như nước lưu động không ngớt."

Đế Dương kiếm, cấp bốn!"

Hắn hiên ngang nói.Tê, tu giả vây xem tức thì hít một ngụm lãnh khí, không ai không nóng bỏng nhìn vào thanh phi kiếm kim quang lòe lòe này.

Phi kiếm cấp bốn, tại Thiên Nguyệt giới, phải rất ít thấy.Hưởng thụ ánh mắt tràn đầy hâm mộ đố kị của chúng nhân, Lâm Viễn tâm tình cực tốt, cố vờ uy phong kêu: "Ở xa tới là khách, tại hạ nhượng ngươi ba chiêu!"

Tả Mạc khẽ động cũng không, như chưa nghe thấy.Lâm Viễn thấy trạng, bất mãn Tả Mạc không phối hợp, hừ lạnh một câu: "Như đã các hạ tìm chết, vậy không trách được tại hạ!

Xem chiêu!"

Thoại âm vừa xuất, Tả Mạc phút chốc mở mắt ra!Không cách nào hình dung hàn mang một đạo lướt qua trong mắt hắn, như một đạo kiếm mang sâm hàn nhọn sắc, lại như độc xà một mực tiềm phục tại chỗ tối đột nhiên nhe ra răng nanh!Trích Thủy kiếm tĩnh tĩnh trôi nổi trước ngực hắn đột nhiên biến mất.Khi nó đột nhiên xuất hiện ở gáy Lâm Viễn, mũi kiếm tĩnh tĩnh hơi phun ra kiếm mang, sơ sơ chạm đến cổ Lâm Viễn.Lâm Viễn vẻ mặt ngạc nhiên đứng ngẩn tại chỗ, giữ nguyên tư thế, xíu động cũng không dám.

Trên cái cổ trắng chăm sóc tốt của hắn, một điểm máu đỏ sẫm tươi rói.Phía Linh Anh phái, sơn môn một mảnh chết lặng!Chương 97 : Kế của Lâm ViễnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckLâm Viễn toàn thân cứng nhắc, mồ hôi bằng hạt đậu từ gò má trượt qua, trong mắt tràn đầy kinh sợ.

Gã có thể rõ nét cảm giác được, rét lạnh của kiếm mang chạm tới da mình thấu vào cốt tủy, lông tóc toàn thân gã từng sợi dựng đứng.

Gã không phát run, cũng không phải bởi vì dũng khí của gã chống đỡ, mà là không dám, gã kiệt lực duy trì tư thế, chỉ sợ một tia run rẩy cũng sẽ dẫn phát kiếm mang băng lãnh nơi cổ gáy động tác gì đó.Không biết tại sao, gã tổng cảm giác, như quả có gì bất ngờ, kiếm mang phun nhổ sắc bén của thanh phi kiếm này, sẽ không chút do dự đâm vào cổ gã.Có lẽ là phi kiếm ổn định, có lẽ là nhãn thần của Tả Mạc, có lẽ...Dẫu gã kỳ thực biết, Tả Mạc tuyệt không dám giết gã, nhưng gã không dám cược."

Ta nhận thua."

Giọng Lâm Viễn khàn khàn khô khốc, nghe không ra nửa điểm khí phong phát cùng cao cao tại thượng mới vừa rồi, trong mảnh chết lặng, xa gần có thể nghe.Hàn ý bên gáy tan biến, không còn chút nào.Tim Lâm Viễn cuối cùng rơi về trong bụng, gã nuốt nuốt nước miếng, kinh sợ nhìn Tả Mạc một cái, và cả thanh Trích Thủy kiếm an tĩnh phiêu phù trước ngực hắn.

Trong đầu gã chỉ có một ý niệm, người này trêu chọc không được!Lúc này mọi người vây xem mới phản ứng, tức thì một mảnh xôn xao, trên mặt mỗi người đều là không thể tin tưởng.

Ai cũng không nghĩ tới, cả quá trình chiến đấu không ngờ kết thúc nhanh như thế!

Khi Lâm Viễn lấy ra Đế Dương kiếm cấp bốn, trong lòng tuyệt đại đa số người đều phán thắng lợi dành cho Lâm Viễn.Chênh lệch giữa phi kiếm cấp bốn cùng phi kiếm cấp ba, cực lớn!Nhưng là, chỉ một chiêu, Lâm Viễn đã bại.Trong số kẻ vây xem, một đôi nhãn tinh ẩn tàng trong bóng mờ, một đạo hàn mang hơi lóe rồi mất.Lâm Viễn lấy lại bình tĩnh, gã cố vờ lỗi lạc mở miệng: "Ta thua.

Các hạ có thể tùy ý lấy đi một pháp bảo trên người tại hạ."

Nhân vật dạng như gã, kiêng kỵ nhất thua kỹ lại kém nhân phẩm, tỷ thí thua không gì không qua được, gã có thể tụ lại đám người này, vốn dựa không phải vũ lực.

Nếu là cả nhân phẩm đều thua, đó mới là uy nghiêm quét đất.Nhưng tim gã còn đập thình nhịch, ngàn vạn đừng có lấy..."

Vậy linh giáp trên người Lâm sư huynh là tốt rồi."

Tả Mạc mở miệng."

Được!"

Lâm Viễn bận không kịp đáp ứng, sợ Tả Mạc hối hận, gã sợ nhất Tả Mạc lấy đi thanh Đế Dương kiếm cấp bốn của gã.

Lạc nguyệt huyền quy giáp tuy là linh giáp cực phẩm cấp ba, gã phí không ít tâm tư mới thật không dễ dàng cầm đến tay, nhưng giá trị của nó tịnh không thể luận Đế Dương kiếm.

Đế Dương kiếm là kiếm chưởng môn ban, nếu bị mất, gã thảm chắc.Lâm Viễn nhanh chóng tháo linh giáp trên người, ném cho Tả Mạc, miệng cố vờ hào sảng nói: "Tả huynh thật bản lãnh, Lâm Viễn tâm phục khẩu phục.

Không đánh thì không quen, Tả huynh ấn định là bằng hữu ta.

Ngày sau nếu có gì cần huynh đệ giúp đỡ, đừng ngại mở miệng!"

Tả Mạc liền vội chắp tay: "Lâm huynh khí độ bất phàm, tiểu đệ bội phục, có thể cùng Lâm huynh nhân vật bậc này kết giao, tiểu đệ thâm cảm vinh hạnh!"

Tay lại không chút khách khí nhanh chóng bọc Lạc nguyệt huyền quy giáp vừa lấy được lên thân.Lạc nguyệt huyền quy giáp toàn bộ đen mun, do ba mươi sáu phiến mai rùa đen tạo thành, thêm tinh hoa lạc nguyệt luyện chế mà thành, phòng ngự năng lực cực cấp.

Vừa mặc lên thân, Tả Mạc lập tức phán đoán ra bộ linh giáp này vượt xa bộ linh giáp Diêm Nhạc sư bá cho mình, đã thoải mái lại thoáng khí, mà linh lực trong huyền quy bối giáp chậm rãi thấm vào nội thể Tả Mạc, thoải mái khó tả.Tả Mạc trong lòng ngầm sướng, hoàn toàn không để ý than thở của đám tu giả vây xem.

Hắn đương nhiên biết chỉ luận giá trị mà nói, thanh Đế Dương kiếm cấp bốn trên tay Lâm Viễn kia phải vượt siêu bộ Lạc nguyệt huyền quy giáp, nhưng đây mới là chỗ chân chính thông minh của hắn.

Nếu hắn muốn Đế Dương kiếm, tuy do thể diện, Lâm Viễn cũng sẽ đem Đế Dương kiếm cấp bốn giao cho hắn.

Nhưng nếu như thế thứ nhất, sự tình sẽ thành lớn.

Phi kiếm cấp bốn, dẫu là tại Vô Không kiếm môn cũng không nhiều, trong toàn bộ đệ tử, chỉ có Liệt Hồng của Vi Thắng sư huynh là cấp bốn.Tham thanh phi kiếm này, vậy đợi trưởng bối sư môn đối phương tìm tới cửa đi!Không chỉ như thế, mối thù cùng Lâm Viễn sẽ kết xuống, mà lại còn là tử thù, gã tuyệt đối hận mình tận xương!

Huống hồ thanh Đế Dương kiếm này Tả Mạc sử dụng không thích hợp, lấy đi cũng chỉ có thể đổi thành tinh thạch.

Mà Lạc nguyệt huyền quy giáp hắn lập tức có thể dùng tới, mặc nó lên thân, lực phòng hộ tăng lớn, đối với việc kiếm lợi lần này, hắn cũng thêm mấy phần tin tưởng.Tại địa bàn người khác, quá kiêu ngạo sẽ chết rất thảm!Tả Mạc chiếm tiện nghi, lại cấp đủ mặt mũi cho Lâm Viễn.

Lâm Viễn giữ được Đế Dương kiếm, lại có thể diện, tâm tình tức thì đại tốt, đến nỗi Lạc nguyệt huyền quy giáp, một bộ pháp bảo cấp ba, gã cũng không để trong mắt.Lâm Viễn lại ném cho Tả Mạc một ngọc giản, xúc động nói: "Ngọc giản này, ghi chép pháp quyết vận dụng Lạc nguyệt huyền quy giáp, hôm nay giáp này tới tay nhân vật anh hùng như Tả huynh, tiểu đệ cũng vinh hiển."

Tiếp theo gã nhìn quanh bốn phía, sảng giọng nói: "Tả huynh lấy một địch năm, đảm thức thật khiến người kính bội.

Nhưng Linh Anh phái ta, lại há là hạng người chiếm người tiện nghi?

Bất tài đề nghị, Tả huynh sau mỗi chiến, có thể nghỉ ngơi nửa canh giờ, để khôi phục linh lực, cho công bằng, các vị cảm nghĩ thế nào?"

Hành động này của Lâm Viễn lập tức dẫn lên reo hò của không ít người."

Lâm sư huynh quả nhiên là nhân vật lỗi lạc!"

"Không nghĩ tới trong đám đệ tử Linh Anh phái, có thể có loại khí độ này, không dễ không dễ!"

Vô luận là đệ tử Linh Anh phái hay kẻ vây xem, không ai không xưng tán.Tả Mạc tiếp ngọc giản, miệng khen lớn: "Lâm huynh, chân nhân vật vậy!"

Chỉ có sắc mặt ba kẻ ứng chiến tiếp theo xấu vô cùng, ánh mắt nhìn Lâm Viễn tràn đầy oán độc.

Mà Thường sư huynh vẫn quan sát Tả Mạc, lộ ra mấy phần vẻ tìm hiểu.Tả Mạc cũng không nghĩ tới, sự tình không ngờ lại diễn biến đến tình huống như thế.

Thấy nhãn thần của ba người khác, trong lòng Tả Mạc tức thì như có gương sáng.

Hắc hắc, Lâm Viễn này giúp mình lớn thật!Có ngọc giản này, hắn có thể giảm rất nhiều mò mẫm.

Nửa canh giờ, đủ cho hắn thăm dò sơ cách vận dụng linh giáp.

Còn về khôi phục linh lực, trường tỷ thí mới vừa rồi chỉ như khởi động, hắn cơ bản không tiêu hao linh lực.Lâm Viễn hướng Tả Mạc vừa chắp tay, hiên ngang về nhóm của gã, hình dạng đó, đâu có thể thấy nửa điểm hình dạng vừa chiến bại.

Mà những sự đệ phụ thuộc vào gã, cũng là vỗ mông như triều, khen ầm Lâm Viễn khí độ như biển.

Mặt Lâm Viễn cố vờ hờ hững khoát tay, trong lòng cười lạnh.

Gã đem pháp quyết vận dụng Lạc nguyệt huyền quy giáp giao cho Tả Mạc không bởi hảo tâm, gã xung phong thua, nếu như bị đối thủ cạnh tranh của gã thắng, vậy vô luận màn biểu diễn của gã thành công như thế nào, cũng không có tác dụng gì.Gã cố vờ đại lượng giao Lạc nguyệt huyền quy giáp cho Tả Mạc, lại đề ra sau mỗi chiến Tả Mạc có thể nghỉ ngơi nửa canh giờ, đều là tính ngầm chơi mấy vị một vố.

Trợ giúp Tả Mạc đề cao thực lực, là đả kích đối thủ.

Nếu là mấy gã kia đều thua, gã tuy bại còn vinh, những người khác muốn học gã, cũng tuyệt sẽ không có loại hiệu quả như gã.Một số người khác đối với đề xuất "hợp lý" của Lâm Viễn căn bản không cách nào phản bác, chỉ có xạm mặt, xem Tả Mạc bó gối mà ngồi.Nửa canh giờ, Tả Mạc cuối cùng mở mắt.

Hắn trong lòng đại hỉ, Lạc nguyệt huyền quy giáp quả nhiên là đồ tốt, mai rùa đen có phù trận thiên nhiên, một khi thúc động, phi kiếm khó thương.Vị thứ hai đệ tử Linh Anh phái sớm đã đợi đến nhịn không nổi, khi Tả Mạc mở mắt, gã bèn đi ra.Áo choàng đỏ tươi quét đất trên thân lột xuống, lộ ra một thân kình trang bên trong.Sau khi đối phương lột bỏ áo choàng một khắc, mắt Tả Mạc phút chốc trợn.Thằng này...Không nói đến linh giáp trên thân hào quang lưu lãng, cũng không nói đôi hộ oản cực phẩm cấp ba, ngay cả đôi ủng da bò máu đỏ tươi vô cùng trên chân gã, Tả Mạc đều không nói, mắt hắn trợn thẳng nhìn vào eo, cổ tay trước ngực..

đối phương...Trên đai lưng, cộm lên chồng chồng phù giấy, năm hoa tám phái, sai rồi, năm nhan sáu sắc, khiến người hoài nghi, thằng này kỳ thực là bán phù giấy.

Phù mai rùa cấp hai, phù quỷ quỷ phân ảnh cấp hai, sắc phù ngũ lôi cấp hai.Nơi cổ tay, cột lên một vòng các sắc pháp bảo một lần, xà thoa nhọn đầu cấp hai, điểm tinh thần cấp hai, vi vũ song phi yến cấp hai...Trước ngực treo mấy túi khác biệt, từng đoàn mùi dược phiêu ra.

Đối với kẻ lấy luyện dược làm chủ nghiệp là Tả Mạc mà nói, những mùi vị này quá quen thuộc.

Hồi linh đan khôi phục linh lực, phẩm cấp tuyệt đối không thấp hơn cấp hai; dùng chữa thương cầm máu là hoa hồng đan, cũng không thấp hơn cấp hai; có hương nhẹ độc đặc là đào sắc đan, độc chướng cấp hai...Cạnh ngoài chân, một bên buộc vòng đại nhật nguyệt cấp hai, bên kia buộc thiên la võng cấp hai....Không riêng Tả Mạc, toàn bộ tu giả vây xem, trong một khắc này, toàn bộ đều trố mắt.Yến Minh tử hắc hắc cười nói: "Xem ra Vương sư huynh muốn liều mạng, vừa bắt đầu đã tính dùng tới tuyệt chiêu dược phù lưu của mình a."

Hồ Sơn lòng còn sợ hãi nhìn Vương sư huynh đầy người giáp trụ trong trường: "Chỉ có người tự thân thể hội, mới biết được uy lực dược phù lưu Vương sư huynh!"

Gã trước kia đã từng cùng Vương sư huynh đấu một trận, toàn trường bị áp chế, đánh cho gần như không ngẩng được đầu.Yến Minh tử đồng cảm sâu sắc gật đầu: "Sư huynh bản môn dùng phù dược nhiều không kể xiết, nhưng như Vương sư huynh, dùng dược phù lưu cực trí như thế xuất thần nhập hóa như thế, còn chưa từng có."

Hồ Sơn nói: "Vương sư huynh là thật sự có tài thực liệu."

Yến Minh tử bổ sung một câu: "Gia để nhà y cũng thật hùng hậu!"

Hai người vô cớ lặng lẽ, đám đệ tử Linh Anh phái tuy gia cảnh đều không tệ, nhưng trong đó cũng có khác biệt tương đối lớn.

Giống Vương sư huynh loại này, dám đem phù dược dùng tới cực trí như thế, không phải gia đình cực kỳ vững mạnh, vạn lần không dám.

Tư tưởng cốt lõi của phù dược lưu ai cũng rõ - lấy tinh thạch đổi thắng lợi.

Nhưng biết thì biết, có thể làm như vậy hay không, lại là một vấn đề khác.Mà phù dược lưu của Vương sư huynh cũng lần nữa ấn chứng một cái chân lý tồn tại vô số năm: trên đời này, khi ngươi dùng tinh thạch đủ nhiều đi nện một cá nhân, tuyệt đại đa số là thắng lợi.Vương sư huynh có lẽ tại phương diện làm người, xa xa không bằng Lâm Viễn, nhưng phù dược lưu của gã tại Linh Anh phái còn khá có uy vọng.

Khi gã lột bỏ áo choàng, lộ ra toàn bộ tài sản, toàn bộ đệ tử Linh Anh phái đột nhiên hưng phấn.

Bởi vì tại Linh Anh phái, tuyệt đại đa số đệ tử đều tin chắc một chân lý, đó chính là tinh thạch ai nhiều người đó có đạo lý!Nhưng là, đối với những tu giả qua đường mà nói, một màn trước mắt, xung kích mang đến, không gì sánh nổi.Dạo này, không ngờ có người có thể vũ trang chính mình đến mức khiến người phát sợ như thế?Chương 98 : Phẫn nộ cùng đau đớn của Tả MạcConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckQua một hồi lâu, Tả Mạc mới từ trạng thái thất hồn tỉnh lại.Dẫu hắn hiện nay một thân trang bị không như xưa, nhưng thấy đối phương vũ trang đến tận răng, Tả Mạc cũng không khỏi thất hồn một trận.

Đương nhiên, cũng không phải bởi thực lực đối phương gây chấn động, mà là vì nhiều pháp bảo như thế, phù giấy, linh đan mà chấn động.Chết tiệt!Mắt Tả Mạc phút chốc đỏ, nhãn thần ấy, hận không được đem đối phương lột cho bằng sạch.Trong khi anh đây nghèo rớt bã, ngươi thế mà...Vì ba mươi viên cấp hai tinh thạch mà liều mạng Tả Mạc chỉ cảm thấy một ngụm ác khí từ trong bụng qua ngực xông thẳng lên đầu, hắn triệt để bị chọc giận!"

Đến đi!"

Vương sư huynh lòng tin đủ mười hô to một tiếng, chiếm tiên phát động!Chiêu mới vừa rồi Tả Mạc thuận tay phát động vô thanh vô tức, nhanh không dáu vết, gã rất là kiêng dè.

Có thể tiếp hay không, gã không một điểm nắm chắc.

Có bài học của Lâm Viễn, gã tính tiên hạ thủ vi cường.

Cho nên lời vừa dứt, gã liền ra tay.Phù quỷ quỷ phân ảnh sớm kẹp sẵn giữa ngón hay tay ba vang một tiếng nhẹ, chúng nhân chỉ thấy hoa mắt, trong trường đột nhiên xuất hiện năm vị Vương sư huynh!"

Quả nhiên là chiêu vô cùng bỉ ổi này làm thức mở đầu!"

Hồ Sơn tràn đầy cảm khái nói.Phù quỷ quỷ phân ảnh cấp hai, có thể sinh thành hai ảo ảnh hoàn toàn một hình một dạng với người sử dụng, hai tấm đồng thời sử dụng, trong nháy mắt sinh thành bốn ảo ảnh, thêm chân thân, trong trường năm Vương sư huynh, thật giả khó phân.

Phù quỷ quỷ phân ảnh này hiển nhiên là xuất từ hảo thủ, chắc chắn duy diệu duy tiếu lấy giả loạn thật.

Trừ phi luyện được Thiên nhãn quỷ nhãn âm dương nhãn các loại pháp quyết, ngoài ra, căn bản không cách phân biệt.Tả Mạc không có luyện thành loại pháp quyết này, hắn cũng không nghĩ tới đối phương không ngờ một phát tiêu hết hai tấm phù quỷ quỷ phân ảnh cấp hai, cục tiền này, có điểm dọa người a!

Một tấm phù quỷ quỷ phân ảnh cấp hai ít nhất phải hai mươi viên ba tinh thạch, hai trấm là bốn mươi viên tinh thạch cấp ba!Dạng này, anh đây đánh đúng là ngươi!Có quỷ trong lòng Tả Mạc đấu chí hừng hực thiêu đốt, càng đốt càng nóng, như thế Liêu Nguyên, gần như đem huyết dịch toàn thân hắn đều châm đốt. (thế liêu nguyên: đoán là thế bén như quân Liêu, quân Nguyên)Nếu ngươi có năm hình, vậy cùng lúc tiếp hết!Tả Mạc cắn răng nghiến lợi, giương tay một chiêu Thất Qua, đem năm thân ảnh toàn chụp.

Phạm vi công kích kiếm chiêu này, đối phó phù quỷ quỷ phân ảnh rất thích hợp chẳng qua, ảo ảnh vẫn là ảo ảnh, bị kiếm mang một cắt, lập tức phá nát.Vương sư huynh hiển nhiên không phải lần đầu gặp loại tình huống này, tịnh không hoảng loạn, hai tay ngón tay hoa mắt rối loạn, soàn soạt, ba tấm phù giấy rời tay mà ra.Phù mai rùa, phù kim cương, phù không bạo!Chỉ thấy trên thân Vương sư huynh nhiều trong ngoài hai tầng phòng hộ, tầng trong phù mai rùa xanh lục, tầng ngoài phù kim cương vàng kim.

Phù không bạo vừa ra tay, liền ầm vang nổ tung.Trong trường một tiếng nổ vang, sóng khí cao tốc vô hình phút chốc khuếch tán ra, Thất qua vừa mới xoắn vỡ ảo ảnh tức thì bị đạo sóng khí bạo liệt bất ngờ này xông đến phá nát vụn.

Mà Vương sư huynh ở trung tâm vụ nổ lại không hề hến, gã vừa mới ném lên thân hai loại phù giấy hộ giáp, tác dụng lúc này lập tức thể hiện ra.

Phù không bạo tuy uy lực kinh người, nhưng y nguyên không xông phá hai tầng hộ giáp, gã lông tóc không tổn.Kẻ vây xem đều dọa hơi nhảy, cách đánh không giảng lý như vậy, bọn họ lần thứ nhất nhìn thấy.Nhưng mà những đệ tử Linh Anh phái kia lập tức kẻ kẻ nhiệt huyết sôi trào, bọn họ biết, một khi bị Vương sư huynh chiếm cứ thượng phong, vậy cứ đợi cuồng phong bạo vũ tới đi!Tả Mạc trong lòng bi phẫn khó tả.Phù mai rùa cấp hai mười lăm viên tinh thạch cấp ba, phù kim cương cấp hai mười lăm viên tinh thạch cấp ba, phù không bạo cấp hai ba mươi viên tinh thạch cấp ba.Cả một chuỗi chữ số một loại tựa như nước qua đầu Tả Mạc mà chảy...Vương sư huynh ứng đối một chuỗi nhàn thục lập tức giúp gã chiếm chủ động, thế là, gã không chút do dự phát động công kích.Xà thoa nhọn đầu, điểm tinh thần, vi vũ song phi yến, như ngửi bầy sói được mùi tanh, khí thế hung hung sát khí đằng đằng gào thét hướng Tả Mạc nhào tới.Tiếng gào thét trầm thấp của xà thoa đầu nhọn mà nhiếp tâm phách, xà thoa dài ba tấc, trong không trung đột nhiên hóa làm một con rắn đen, như một tia chớp đen, lộ ra răng nanh sắc bén!Điểm tinh thần là bảy điểm sáng màu lam, như sao trời điểm điểm, nhìn trong trẻo u lệ, không có nửa điểm sát cơ.Mà vi vũ song phi yến vừa bay tới không trung, lạp tức hóa hai con yến lưng lam cánh chéo, đồng thời một tiếng thanh minh, vẽ ra hai vòng cung quỷ dị, hướng Tả Mạc lướt tới.Vương sư huynh xuất thủ hoa mỹ chí cực, toàn bộ đường lui Tả Mạc đều phong kín, hắn tránh không nổi.Những pháp bảo một lần này còn đắt hơn phù giấy nhiều!

Ba mươi viên tinh thạch cấp ba, bốn mươi viên tinh thạch cấp ba, ba mươi viên tinh thạch cấp ba, lại là một chuỗi chữ số trượt qua tâm tĩnh lặng của Tả Mạc.Mỗi một con số đi qua, trong lòng Tả Mạc lại nhói một cái, đánh tới hiện tại, hắn liên tục nhói đau tám lần.

Đổi bất cứ người nào, như quả liên tục nhói đau tám lần, còn như không việc gì, đó tuyệt đối là cao thủ hàm dưỡng.

Nhưng rất hiển nhiên, Tả Mạc không phải!

Liên tục đau tám lần, ác khí cùng lửa giận trong ngực hắn, tại trong sát na tăng trưởng tới mức cao nhất.Như quả dùng lửa để hình dung phẫn nộ của một cá nhân, Tả Mạc lúc này có như một người lửa, ngọn lửa đỏ bừng bức người, thấu thể mà ra, xông thẳng trời mây!Nếu có thể nhẫn, ai nhẫn?Thúc thúc có thể nhẫn, thẩm thẩm cũng không thể nhẫn!Toàn bộ lửa giận lúc này đều tụ tập nén lại, nộ mục trợn tròn, hai tay mở rộng như ôm đại cầu, trước thân hư bộ, mà Trích Thủy kiếm một tiếng thanh ngâm, bay lên thiên không.Thức năm của Ly Thủy kiếm quyết - Ba tiêu vũ!Vương sư huynh chỉ phát giác đỉnh đầu sẫm lại, vô thức ngẩng đầu nhìn, con ngươi khổng đột nhiên giãn nở, sắc mặt đại biến!Bao nhiêu pháp bảo vừa ra đều không quản, giương tay hướng bầu trời đánh ra hai tấm sắc phù ngũ lôi, sau đó phất tay quăng ra một tiểu dù màu đỏ.Tiểu dù cực nhỏ, đại khái chỉ bằng nửa cái bút, nhưng vừa ra tay, thấy gió liền căng lớn, bay đến đỉnh đầu gã, bảo hộ gã ở trong.

Đây là pháp bảo một lần Tụ dù cấp hai, tuy là pháp bảo một lần, nhưng giá cả khá đắt!

Ngay cả Vương sư huynh không phải lúc then chốt, cũng không đem nó ra dùng.

Nhưng tình huống lúc này nguy cấp, gã liền không quản nhiều như vậy, giương tay dùng tấm để bài này!Hai tấm sắc phù ngũ lôi vừa rời tay, liền hóa làm hai đạo ngũ liên lôi châu, rầm rầm hướng bầu trời oanh nổ.Ba tiêu vũ lấy mưa đánh ba tiêu, trừ ra, còn có một trọng ý khác.

Truyền thuyết tại viễn cổ, có một pháp bảo cấp tám tên là quạt ba tiêu, quạt này phe phẩy một cái, sẽ sinh ra biển lửa đầy trời vô cùng vô tận, không biết có bao nhiêu anh hùng gục ngã dưới chiếc quạt ba tiêu nho nhỏ này.

Nó cũng trở thành một trong những pháp bảo hành hỏa nổi danh nhất, ba tiêu của Ba tiêu vũ, cũng ngụ ý của lửa.Mưa là mưa lửa, lửa là lãnh hỏa trắng như tuyết.Cổng núi Linh Anh một vùng, hàn ý đại tác, dẫu sơn môn toàn ngọc chế, cũng hơn một tầng sương bạc.

Lửa còn chưa bùng, hàn khí đã ầm vang khuếch tán ra. (gốc là Vô Không sơn môn, Linh Anh chứ!)Triều tịch kiếm ý hợp từ vô số băng tinh mà thành, kiếm ý Ly Thủy trực tiếp đổi dạng, nguyên bản chỉ là thể nước trong suốt hình lửa, giờ lại có mấy phần giống lửa Chung duẩn của Tả Mạc, u lãnh chí hàn.Mưa lửa băng hàn màu trắng, khiến người cảm giác, giống như đang trong tuyết.Nhưng mà, không ai trầm mê trong cảnh tượng mỹ lệ này, tất cả bọn họ đều bị sát cơ trí mạng ẩn hàm trong phần mỹ lệ này chấn nhiếp.

Trong mưa lửa màu trắng, kiếm ý xen kẽ ngang dọc, băng hàn, bén nhọn, không gì không phá, liên miên không dứt!Lôi điện ngũ liên châu như sấm, hướng mưa lửa trên bầu trời đang chậm rãi rơi xuống nổ ầm ầm xung động, uy thế hãi người.Không ít người trong lòng thầm khen Vương sư huynh phản ứng nhanh chóng, hai đạo sắc phù ngũ lôi này uy lực kinh người, chỉ cần chống đỡ một trận, ba pháp bảo một lần gã phóng ra trước đó, cũng có thể thành công kích trúng Tả Mạc.Tưởng chậm hóa nhanh mưa lửa màu trắng lập tức cùng ngũ liên lôi châu va chạm một chỗ.Tư tư tư!Tựa như tiếng hồ quang chớp qua mặt nước, hai đạo ngũ liên lôi châu thanh thế hãi người không ngờ một khắc cũng không ngăn nổi, lại quỷ dị tan tành mây khói.Biến cố lần này khiến toàn đám vây xem không ai không đại kinh sợ, mà thân ở trong, cảm thụ sâu sắc lợi hại của chiêu này của Tả Mạc là Vương sư huynh lại không chỉ cả kinh đơn giản như vậy, lần này sắc mặt gã hơi bệch!Vừa cầu khẩn Tụ dù có thể phát huy tác dụng, vừa như ném lao diệt dê nhanh chóng phi ra vòng đại nhật nguyệt cùng thiên la võng.

Giữa bảo mạng cùng giết địch, gã chọn bảo mạng.Đối mặt với ba pháp bảo đánh tới trước mặt, Tả Mạc không né không nhường, âm thầm thúc động Lạc nguyệt huyền quy giáp, sắc đen trên thân giáp ánh lam đại trướng, xung quanh thân thể Tả Mạc liền thêm một tầng vòng sáng như gợn nước.

Vì an toàn, hắn còn thúc động Kim Cương vi ngôn, bên ngoài cánh tay lộ ra, phần đầu của hắn nhanh chóng nổi lên một tầng vàng kim sẫm.Giữa bảo mạng cùng giết địch, Tả Mạc chọn giết địch!Hắn đang cược, cược đối phương sẽ chọn tự bảo!

Hắn cược đúng, ba pháp bảo một lần không người khống chế nhìn như thanh thế hãi người, nhưng đụng vào vành sắc lam như nước xung quanh Tả Mạc, chỉ khiến vòng sáng màu lam dao động kịch liệt một trận, Tả Mạc cũng bị đụng khiến khí huyết sôi trào, liên tiếp lui mấy bước.Nhưng cuối cùng, ba pháp bảo một lần này nối tiếp kiệt sức, dồn dập hóa làm ánh sáng chôn diệt trong không trung.Tả Mạc ngăn trở ba pháp bảo một lần, ý vị lấy mạo hiểm thành công, chiếm lấy tiên cơ.

Bây giờ hắn có thể thong dong điều khiển Ba tiêu vũ, trong nộ hỏa thiêu đốt Tả Mạc âm âm cười lạnh, chiêu này vừa vặn mới bắt đầu!Tụ dù ngăn mưa lửa màu trắng, tuy nhiên trong mưa lửa đầy tràn từng đạo kiếm mang, đánh vào thân dù, phát ra mấy tiếng khiến người đau thành tiếng.

Nhưng cái pháp bảo tiêu phí cực nhiều tinh thạch mua được lúc này cũng thể hiện ra giá trị nhiều tinh thạch của nó, cố ngăn trở mưa lửa màu trắng.Không được, cứ bị động như vậy, thua là định cục!Kinh nghiệm đả đấu của Vương sư huynh khá là phong phú, liếc nhìn Tả Mạc không xa dù bận vẫn ung dung, gã cắn răng nghiến lợi.

Nhưng khi gã nhìn đến ánh sáng tán ra từ linh giáp trên người hắn, trong lòng hận ý đối với Lâm Viễn tăng mạnh!

Nhưng gã không bị phẫn nộ xung váng đầu, gã biết, chỉ cần thắng trận này, vậy không khác với đương trường tát Lâm Viễn một bạt tai.

Bao nhiêu biểu diễn của thằng hỗn đản Lâm Viễn lúc trước đều phí sạch công phu!Anh hùng chỉ có thể là chính mình!Gã hai tay sờ xuống hông.Thấy tay đối phương lại mò đến hông lấy một phù giấy xanh xanh đỏ đỏ, bị ngọn lửa phẫn nộ thiêu thân là Tả Mạc tựa giống thấy từng dãy chữ số sắp sửa lướt qua mắt, trong lòng tựa như đến từng cơn ẩn ẩn đau nhói.Bại loại!

Đáng thẹn!Tả Mạc cắn răng nghiến lợi, ngọn lửa phẫn nộ bao phủ toàn thân bạo trướng, nộ khí đột nhiên tăng tới đỉnh, hắn không chút do dự phát động cú sát đã rất lâu súc thế!do=newreply&p=7343655)Chương 99 : Phù binhConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTầng Lan!Chỉ thấy đầy trời đích mưa lửa màu trắng đột nhiên dần dần thu gom, tụ tập thành một trụ mưa màu trắng, trụ mưa rung động, tạo nên từng đợt mưa, một đợt lại một đợt.

Thật giống trên không có một con cự xà màu trắng, không ngừng dùng thân thể quất vào dù đỏ.

Lực lượng không ngừng tích tụ, không ngừng tăng cường!Nếu nói, mới rồi là mưa đánh ba tiêu, mang theo mấy phần nhàn nhã, giờ lại là cuồng phong bạo vũ, uy thế bỗng đột nhiên tăng lên không biết bao nhiêu lần.Tụ dù dẫu sao chỉ là pháp bảo một lần, không kinh qua trường kỳ chế luyện, lúc này cũng ngăn cản không nổi, ầm vang tứ tán.

Vòng đại nhật nguyệt vốn không phải pháp bảo phòng ngự, càng là bất kham, bị đánh thành cái sàng, ánh sáng tắt ngúm.

Thiên la võng cũng bị vô số kiếm mang cắt xén phá nát tan tành.Vấn đề liên quan đến uy lực của pháp bảo khá phức tạp, ngoài phẩm cấp, còn quan hệ với thời gian tu giả chế luyện dài ngắn.

Thông thường mà nói, thời gian chế luyện càng dài, pháp bảo thường càng có linh tính, càng có thể điều khiển thông suốt, uy lực phát ra cũng càng lớn.

Pháp bảo phải "ôn dưỡng" là đạo lý này.

Trừ ra, một vài tu giả tinh thông phù trận, tùy theo tu vi đề thăng, bọn họ sẽ lại luyện chế trận pháp trong pháp bảo.Tựa như thanh Trích Thủy kiếm trong tayTả Mạc, vào tay Tân Nham sư bá, luyện chế thêm một phen, có thể dễ dàng tăng đến cấp bốn cấp năm.

Chỉ là với tu vi yếu đến đáng thương của Tả Mạc, Trích Thủy kiếm tăng đến cấp bốn, hắn cũng không có lực mà dùng.Pháp bảo cũng không phải càng cao cấp càng tốt, mà là phải xem thích hợp hay không.

Như thanh Đế Dương kiếm cấp bốn trên tay Lâm Viễn kia, tu giả trúc cơ kỳ cũng có thể vận dụng, ấy là trân phẩm hiếm thấy.Chỗ tốt của pháp bảo một lần là không cần phải chế luyện là có thể sử dụng, nhưng là uy lực của nó lại xa xa không bằng pháp bảo cùng phẩm cấp kinh qua trường kỳ "ôn dưỡng".Tinh lực mỗi người có hạn, có được càng nhiều pháp bảo, thời gian chế luyện mỗi pháp bảo sẽ càng ít.

Cho nên cao thủ chân chính pháp bảo cũng không vô tận, bọn họ chỉ dụng tâm chế luyện vài cái, mà chiến đấu bình thường cũng cơ bản dựa vào mấy cái này.

Cao thủ tranh đấu, dùng không thông suốt lưu loát, ấy là cực độ cấp người cơ hội.Nhưng pháp bảo tương sinh tương khắc, quan hệ bên trong đan chéo phức tạp, các loại tình huống trong chiến đấu cũng khiến khó mà dự liệu, thêm mấy pháp bảo một lần không cần phải chế luyện, cũng có thể thêm mấy tuyển chọn không tệ.

Phù giấy cũng là đạo lý này.Nhưng loại như Vương sư huynh đem pháp bảo một lần phù giấy phát huy tới cực trí như thế, cực kỳ ít thấy.

Tóm lại trong mắt cao thủ chân chính, pháp bảo một lần cứu cấp thì được, uy lực thì kém chút.

Nhưng giữa tu giả cấp thấp liều so, cách đánh tiêu hao này, lại thường có thể chiến đâu thắng đấy.Đáng tiếc, gã gặp phải Tả Mạc lĩnh ngộ kiếm ý!Kiếm chiêu có kiếm ý làm cốt, uy lực bạo tăng, xa xa vượt quá sức chiến đấu tu giả đồng cấp.Đến tận lúc này, Vương sư huynh mới kinh hãi kinh giác, ngọn lửa trẳng từ trời giáng xuống trên đầu, không phải lửa, cũng không phải mưa, mà là kiếm mang!Phát hiện này cơ hồ khiến gã gần như không thể tin tưởng, một gã trúc cơ kỳ, sao có thể phóng thích kiếm chiêu khủng bố như thế.

Nhưng là, ngay trước mặt bao người như thế, Vương sư huynh há cam tâm cứ vậy nhận thua?Gã cũng có kiêu ngạo của mình, trong mắt chớp qua một vệt máu, hơi cắn răng, liều!Trên tay gã đột nhiên xuất hiện một tấm phù giấy vàng kim."

Phù binh!"

Đệ tử Linh Anh phái vây xem có người thất thanh kinh hô, dẫn lên chúng nhân một trận rối loạn.

Ánh mắt mọi người, lập tức tất cả đều bị tấm phù giấy vàng kim nho nhỏ này hấp dẫn.

Thường sư huynh lần đầu tiên lộ ra cảm giác thật, mà trong đám người, đồng dạng có hai mắt, trong bóng mờ tinh quang bạo trướng.Thường sư huynh như có phát giác, quay đầu nhìn một cái vào trong đám người.Yến Minh tử thất thần thì thào: "Cái này là phù binh?"

Hồ Sơn giương mắt líu lưỡi, ấp úng không nói.Phần lớn đệ tử Linh Anh phái gia cảnh giàu có, thấy nhiều biết rộng tự nhiên không phải loại quỷ nghèo Tả Mạc có thể so sánh.

Tả Mạc tuy không biết được phù binh là cái đồ gì, nhưng là nghe được chúng nhân kinh hô như thế, hắn cũng biết là cái gì đó lợi hại.

Chẳng qua lúc này, ngực hắn tất cả đều bị kiếm ý lăng lệ đầy tràn, chỉ tiến không lui!Vương sư huynh lúc này mặt mũi lại là nghiêm túc, hai tay chỉ pháp biến ảo, miệng cực nhanh thì thầm: "Lực sĩ hộ chủ!"

Thoại âm vừa dứt, một vệ sĩ giáp vàng thân cao ba trượng xuất hiện bên cạnh gã.Mặt mũi vệ sĩ giáp vàng tịnh không rõ nét, toàn thân bao phủ trong kim giáp, tay không mà đứng, nhưng một cỗ nặng sát khí uy nghiêm tràn đầy trình trịch quét qua toàn trường, khiến người không tự chủ lòng sinh kính sợ.

Vệ sĩ giáp vàng vừa xuất trường, liền ngửa mặt nhìn cự xà mưa màu trắng trên trời giáng xuống, hai tay quá đỉnh hướng lên hư không, miệng bạo quát: "Hây!"

Chúng nhân chỉ phát giác lỗ tai ông một tiếng, tựa như có người cầm chùy trùng trùng gõ một cái bên tai, mọi người đều kinh hãi!

Đến cả vẫn mười phần trấn định là Thường sư huynh, lúc này sắc mặt cũng khẽ biến.Cột nước trắng thanh thế hãi người, tựa như gặp phải trở ngại vô hình, ầm vang tung tóe tứ phía.

Mà Vương sư huynh nằm ở dưới nó, lông tóc không thương.Ngực Tả Mạc như nhận trọng kích, hừ muộn một tiếng, một cỗ mùi tanh trong miệng hắn tràn ra.

Trong lòng không cấm kinh hãi, đây là cái thứ gì?Nhưng lúc này cũng không cho hắn rút lui, hắn phát ngoan, muốn phát lực lần nữa.Phốc!Ngẩn ở dưới thân vệ sĩ giáp vàng Vương sư huynh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh như cự tháp của vệ sĩ giáp vàng chấn động một cơn, như ảo ảnh nhanh chóng tan biến không thấy."

Ta thua."

Vương sư huynh mặt như giấy trắng, hiển nhiên bị thương không nhẹ, gã run run chực ngã, tựa như tùy thời có thể ngã xuống.Tả Mạc cuối cùng buông lỏng một hơi, trận này thật là kinh hiểm, nếu đối phương mở đầu đã dùng phù binh, dự đoán bại trận chính là mình.

Ánh mắt hắn không kìm được dán vào tấm phù giấy vàng kim đang rơi trước mặt Vương sư huynh, phù giấy vàng ảm đạm hơn trước rất nhiều."

Tấm phù binh này còn có thể dùng một lần."

Biết tâm tư Tả Mạc, Vương sư huynh nói."

Vậy lấy nó!"

Tả Mạc không chút do dự nói.

Tuy hắn không muốn cùng đối phương kết oán, nhưng tấm phù binh này lưu lại ấn tượng cho hắn quá sâu sắc, hắn trước nay chưa từng gặp qua phù giấy uy mãnh như thế, khủng bố như thế!Vương sư huynh cũng không nhiều lời, đem phù binh ném cho Tả Mạc, tiếp theo ném cho Tả Mạc một tấm ngọc giản: "Đây là pháp quyết phù binh."

Tả Mạc cẩn thận tiếp lấy phù binh cùng ngọc giản, phù binh này quả thực là lợi khí bảo mạng, tinh thạch tuy trọng yếu, nhưng mạng nhỏ trọng yếu hơn, đồ bảo mạng, luôn là càng nhiều càng tốt.

Cái gã họ Vương này tuy bại gia chút, lời cũng không nhiều, nhưng Tả Mạc nhìn gã đúng là cảm thấy thuận mắt hơn Lâm Viễn rất nhiều.Vương sư huynh chạy về trong chúng đệ tử, cũng không cố được nữa, khoanh chân té ngồi, gã bị thương không nhẹ.Trận tỷ thí này có thể nói xoay chuyển như gió, chúng nhân quan chiến tim đập chân run, nhưng Vương sư huynh chiến bại lại khiến sắc mặt rất nhiều đệ tử Linh Anh phái khó coi.

Đặc biệt là hai kẻ sắp sửa xuất trường, sắc mặt càng là như đất, thực lực bọn họ so với Vương sư huynh còn kém xa, tinh thạch cũng so Vương sư huynh chênh rất nhiều.Nhưng vào lúc này, đột nhiên Thường sư huynh vốn trận cuối đi ra.

Đám đệ tử Linh Anh phái vừa rối loạn tức thì lần nữa an tĩnh, ánh mắt bọn họ đều soàn soạt nhìn về Thường sư huynh.Tả Mạc sắc mặt không nhịn khẽ biến, nội phủ hắn vừa thụ thương nhẹ, gã họ Thường này, vừa nhìn đã không phải là thứ giản đơn.

Chẳng lẽ y nhịn không được?Thường sư huynh đột nhiên chuyển thân, hướng hai kẻ tiếp theo ngoắc ngoắc tay: "Qua đây."

Hai người nhìn nhau một cái, do dự một chút, rồi liều mạng chạy tới."

Hai đứa ngươi không cần đánh, không phải đối thủ."

Thường sư huynh không đậm không nhạt nói, tiếp theo xoay mặt qua Tả Mạc nói: "Ngươi lấy hai cái."

Tả Mạc ngẩn ngơ, nhìn hai người một chút, không kìm chút do dự.Thường sư huynh phục lại quay mặt về, ánh mắt rơi lên thân hai người.

Hai người giống như con thỏ bị dọa kinh, vội không kịp đồng thanh nói: "Chi bằng sư huynh làm chủ!"

Tả Mạc cũng không chút khách khí từ thân hai người lấy một đai lưng cùng một đôi hộ oản, đều là đồ cấp ba không tệ, hai người tuy đau, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy xuống, đưa cho Tả Mạc.Đợi Tả Mạc thu lấy, Thường sư huynh chuyển thân nói với Lâm Viễn: "Cho viên hồng hoa đan, cấp ba."

Lâm Viễn cười khổ, không nói hai lời, lấy ra một hạt hồng hoa đan cấp ba, ném cho Thường sư huynh.

Thường sư huynh lập tức ném hạt hồng hoa đan cấp ba này cho Tả Mạc: "Ngươi trước chữa thương."

Nói xong, liền chủ động ngồi nhắm mắt dưỡng thần.Tả Mạc cũng không biểu tình, nhét hồng hoa đan vào trong mồm.

Hồng hoa đan cấp ba đến giờ, là linh đan cấp cao nhất Tả Mạc từng phục dùng, linh đan vừa vào họng, liền hóa làm một cổ nhiệt lưu, tán nhập lục phủ ngũ tạng, thoải mái khó tả.

Hắn không dám chậm trễ, vội vận chuyển linh lực, hóa khai dược lực.Toàn trường an tĩnh quỷ dị, tựa như an tĩnh trước gió bão, khiến người sinh ra mấy phần cảm giác ngạt thở.Yến Minh tử hạ thấp thanh âm nói: "Chúng ta lui về sau."

Hồ Sơn Đào Thù Nhi nghe lời, tức thì bừng tỉnh, vội lui về sau bảy tám trượng.

Nghĩ giống bọn họ số người không ít, chỉ thấy đệ tử Linh Anh phái mười phần chặt chẽ đồng thời lui về sau.

Đứng bất động tại chỗ, chỉ có Văn Phi cùng mấy người.Động tác này của đệ tử Linh Anh phái, tu giả vây xem tự nhiên thấy rõ ràng, nhưng bọn họ không ai động, bọn họ cảm thấy cự ly bây giờ đủ an toàn."

Hắc, bọn ở lại sẽ bị xui xẻo."

Yến Minh tử có chút hạnh tai nhạc họa nói."

Đúng a, Thường sư huynh khủng bố, chỉ có tự thân lĩnh hội mới tin!"

Hồ Sơn đồng cảm sâu sắc."

Ngươi nói, ai thắng?"

Đào Thù Nhi hỏi."

Cái này còn hỏi?

Lột da cương thi tuy có điểm chống chọi, nhưng có thể so cùng Thường sư huynh sao?

Nhưng, ngàn vạn đừng thấy máu a, ở đây không ai có thể ngăn được gã..."

Ánh mắt Yến Minh tử lộ ra mấy phần sợ hãi."

Chúng ta hay là lại lui về sau một chút?"

Hồ Sơn rùng mình một cái, nhịn không nổi nói."

Nói đúng, ngươi mang thần hành phù không?"

Yến Minh tử vội gật đầu."

Có hai tấm."

Hồ Sơn lấy ra hai tấm thần hành phù."

Chia một tấm cho ta."

Yến Minh tử vội đoạt lấy một tấm, sít sao nắm chắc trong tay.Kẻ bên cạnh thực nhịn không nổi: "Khoa trương như vậy sao, Thường sư huynh không phải vẫn đang tu thân dưỡng tính sao?"

Yến Minh tử Hồ Sơn Đào Thù Nhi ba người trước là sửng sốt, mặt đầy thông cảm nhìn kẻ này.Kẻ này chịu không được ánh mắt ba người, mặt đỏ lên: "Thường sư huynh mỗi ngày đều sao chép kinh văn, đây chính là ta tận mắt nhìn thấy, người còn nuôi linh thú..."

"Dốt thật."

Yến Minh tử lắc đầu cảm khái."

Ngu ngốc."

Hồ Sơn liếc cái xem thường, nhổ ra hai chữ."

Chúng ta lại lui về sau một chút đi."

Đào Thù Nhi trực tiếp không nhìn kẻ này, nói với hai người còn lại.Nhưng vào lúc này, trong trường Tả Mạc khởi thân đứng dậy.Chương 100 : Thường Hoành máu tanhConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckSau Tả Mạc động thân một chớp mắt, Thường sư huynh mở mắt, đứng dậy."

Ta là Thường Hoành."

Thường Hoành giản đơn giới thiệu, như cùng bằng hữu phổ thông nói chuyện nhà."

Ta là Tả Mạc."

Tả Mạc hơi cẩn thận hồi đáp, không biết vì sao, Thường Hoành nhìn như không có gì phong mang lại khiến hắn cảm thấy áp lực, loại áp lực này chỉ có trên người Vi Thắng sư huynh mới cảm nhận được.

Thừa dịp cơ hội này, hắn cẩn thận đánh giá đối phương.

Trên thân là áo ngắn xanh xám tẩy đến hơi bạc, trong đám đệ tử Linh Anh phái hoa lệ gấm lụa bắt mắt dị thường.

Mặt tròn tóc ngắn, tóc như dây thép, từng sợi đứng thẳng."

Ngươi khiến ta rất bất ngờ."

Thường Hoành tiếp tục nói: "Nghe nói sư huynh Vi Thắng ngươi lĩnh ngộ kiếm ý, không ngờ, ngươi cũng lĩnh ngộ kiếm ý."

Bốn phía tức thì vang lên một mảnh xôn xao!Bọn họ có lẽ nhãn lực không đủ, nhìn không ra bài tẩy của Tả Mạc, nhưng là lĩnh ngộ kiếm ý đại biểu cái gì, ai cũng biết.

Sắc mặt đám Lâm Viễn tức thì thả lỏng rất nhiều, chuyện khác không nói, thua dưới tay một thiên tài lĩnh ngộ kiếm ý, tính ra không phải chuyện dọa người gì.

Đến cả ngồi bệt là Vương sư huynh cũng không nhịn lắc đầu cười khổ, nếu sớm biết Tả Mạc lĩnh ngộ kiếm ý, gã tuyệt đối sẽ không xuất chiến.Ánh mắt mọi người nhìn Tả Mạc lập tức hoàn toàn bất đồng, tràn đầy kính sợ cùng tôn kính, đương nhiên khó tránh được pha tạp cả hâm mộ và đố kị.Tả Mạc lắc đầu: "So sư huynh ta kém rất xa."

Hắn trong lòng khá giật mình, Thường Hoành một liếc đã nhìn ra bài tẩy của mình, thực lực tuyệt đối không yếu."

Không cần quá mức tự khiêm."

Thường Hoành tùy ý khoát khoát tay: "Vi Thắng ngày sau ta tự đi tìm hắn."

Thấy đối phương tùy ý nói Vi Thắng sư huynh như thế, Tả Mạc trong lòng rất là không vui, hừ lạnh một câu: "Chúng ta trước so qua trận này hãy nói."

Thường Hoành lắc đầu: "Ngươi không phải đối thủ của ta."

"Không so sao biết?"

Tả Mạc không phục nói."

Ta sắp ngưng mạch."

Thường Hoành một câu nhẹ tênh tức thì khiến Tả Mạc á khẩu.

Hắn không thể không thừa nhận đối phương nói đúng đạo lý, tu vi song phương chênh nhau quá nhiều, hắn tu vi tăng trưởng nhanh chóng, hiện tại chẳng qua là trúc cơ tầng tư, mà đối phương sắp ngưng mạch ấy là trúc cơ tầng mười.Tuy hắn trước từng tại luyện khí kỳ đánh bại tu giả trúc cơ kỳ, nhưng hắn khá rõ ràng, loại tình huống đó, có nửa nguyên nhân là từ đối phương.Nhưng Thường Hoành, Tả Mạc không nhịn ngẩng đầu liếc nhìn, khí độ đối phương trầm ngưng, cùng cỗ áp lực không đâu không có, đều khiến hắn tín rằng, đối phương rất mạnh.

Kinh nghiệm chiến đấu Tả Mạc đã khá phong phú, dạng người gì có thể chọc, dạng người gì không thể trêu, hắn cũng không dốt."

Ta nhận thua!

Ngươi lấy cái nào?"

Tả Mạc phản ứng cực nhanh, lưu manh nói.

Hắn vì cầu tài mà đến, giờ kiếm đầy bồn đầy bát, nào sợ nhận thua trận này, hắn thắng bốn trận, kiếm ba pháp bảo.

Thu hoạch màu mỡ như thế, hắn đã vừa lòng thỏa ý.Thường Hoành vừa nhìn xem ra mình không phải cùng một cấp bậc, không chắc chắn thắng, chi bằng nhận thua.

Nếu là bị thương dưới tay đối phương, đó lại càng thiệt.

Thấy tốt thì thu, là một người làm ăn, tất chịu ánh mắt, Tả Mạc tự an ủi mình như thế.Thường Hoành quan sát Tả Mạc hồi lâu, đột nhiên cười nói: "Ngươi hóa ra là người thông minh."

"Thức thời vụ mà thôi."

Tả Mạc chắp tay nói, trong lòng hận không được lập tức ly khai.

Càng ngẩn ở đây lâu, hắn càng cảm thấy nam thân tướng mạo bình thường trước mắt này nguy hiểm: "Thường sư huynh có thể tùy ý lựa một cái, tiểu đệ chắc chắn hai tay dâng lên."

Thường Hoành không hề lay động, ánh mắt nhìn nơi xa, đạm bạc nói: "Nếu ngươi có thể tiếp ta một chiêu, vậy mang đồ mà đi.

Như quả tiếp không được, vậy lưu lại tất cả."

Tả Mạc trong lòng giật thột, Thường Hoành nói càng thật nhẹ nhàng, trong lòng hắn càng bất an: "Thường sư huynh, tiểu đệ..."

"Đứng trên đất của ta, theo quy củ của ta."

Thường Hoành không thu hồi ánh mắt của mình.Chung quanh một mảnh lặng ngắt, ngay cả không khí tựa hồ đột nhiên trở nên tiêu điều sát khí, mọi người không nhịn nén hô hấp, chúng nhân biết, màn đặc sắc nhất hôm nay, đã phải đến.

Mà đám đệ tử Linh Anh phái, kẻ kẻ kích động lạ kỳ.

Bá khí của Thường Hoành sư huynh biểu hiện ra, triệt để chinh phục bọn họ.

Đến cả Đào Thù Nhi, đôi mắt đào hoa cả khối khắc cũng không nguyện dời khỏi thân Thường Hoành sư huynh.Đến tận bây giờ, Thường Hoành cũng không biểu hiện ra thực lực gì, không có động tác gì, nhưng mà y tựa như chủ nhân mảnh đất này, như thể đương nhiên, như thể không gì nghi vấn.Tả Mạc hít sâu một hơi, hắn ý thức được, một chiến này, chỉ sợ không thể ngăn ngừa.Yêu cầu đối phương đề ra cũng không quá phần, chỉ cần đỡ y một chiêu, là Tả Mạc thắng.

Nếu không ứng chiến, vậy thắng lợi hôm nay, trong nháy mắt tro tàn khói tắt.

Đối phương có đầy đủ lý do vây chặt chính mình, Thường Hoành dùng chính là chiêu Tả Mạc trước dùng qua, đặt chính mình vào vị trí bất lợi, sau đó bức bách đối phương đáp ứng đi theo lộ tuyến của mình.Cảm giác này, thật là hỏng bét!

Tả Mạc lắc lắc đầu, muốn đem những tạp niệm ném ra sau não.Cuộc chiến này hôm nay, toàn bộ cược tại một chiêu này!Chẳng qua...

đến cả tu giả ngưng mạch kỳ, cũng không dám lập tờ bảo đảm nhất định trong một chiêu giải quyết chính mình.

Như đã tránh không qua, vậy thì đến!Trước sau nghĩ rõ ràng, Tả Mạc điều chỉnh tốt khí tức xuất ra giá thức, trầm giọng nói: "Như ý sư huynh!"

"Không tệ, ta thích."

Thường Hoành tán thưởng gật gật đầu.Sau đó y giải khai xiêm áo, lộ ra nửa thân trên, chính giữa xương quai xanh, không ngờ có cái vòng đồng.Đây là cái gì?Đám tu giả vây xem kẻ kẻ mặt nghi hoặc, dồn dập chúi đầu ghé tai thấp giọng nghị luận.

Mà đám đệ tử Linh Anh phái lại tuyệt nhiên tương phản, bọn họ kẻ kẻ mặt kích động, vươn dài cổ, mở to hai mắt, chằm chặp nhìn Thường Hoành sư huynh, thật giống như sắp sửa có chuyện gì kích động nhân tâm phát sinh.Tả Mạc cũng hơi nghi hoặc, nhưng hắn thủ chặt tâm thần, không dám chút nào buông lỏng.Thường Hoành nhắm mắt lại, tay phải mò lên vòng đồng trong xương quai xanh.

Sau đó y làm một động tác khiến mọi người đại kinh sợ - y chậm rãi kéo động vòng đồng lên trên!Tư!Dưới vòng đồng, liền theo một đoạn lưỡi kiếm đỏ máu, nó được Thường Hoành chậm rãi kéo ra từ trong máu thịt lồng ngực.Trên mặt Thường Hoành không có chút vẻ đau đớn, ngược lại y để lộ ra mấy phần thần tình ôn nhu mê say.Tả Mạc bị màn quỷ dị máu tanh trước mắt dọa sợ đến dựng tóc gáy, lông tóc toàn thân dựng thẳng.

Không riêng là Tả Mạc, trên thực tế, cơ hồ mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ sợ hãi, còn vài kẻ mật hơi nhỏ, đã ở bên liều mạng nôn mửa."

Quá... hung tàn..."

Yến Minh tử hưng phấn run rẩy lẩy bẩy.Sau khi thanh kiếm đỏ máu từ trong thân thể Thường Hoành hoàn chỉnh rút ra, sợ hãi đó thâm nhập cốt tủy mọi người.

Đây là một thanh kiếm phi thường phi thường kỳ quái, kiếm không dài, ước chỉ có một xích rưỡi, rộng hai tấc, toàn thân đỏ máu, không có chuôi cùng chắn, lưỡi kiếm đỏ máu trực tiếp liền với vòng đồng, vòng đồng vừa vặn có thể xỏ ngón tay vào.Kỳ dị nhất là, trên người Thường Hoành không có vết thương gì, nơi xương quai xanh bóng loáng không ngấn.Cảnh tượng trước mắt, chẳng qua là một nam nhân xách theo một thanh phi kiếm đỏ có điểm quái dị.

Nhưng bất kể một ai vừa nhìn được màn vừa rồi, đều tuyệt đối không cách nào quên, một màn tràn đầy yêu dị máu tanh như vậy.Thường Hoành mở mắt ra, vẻ mặt như thường, ngay cả thanh âm cũng không có nửa điểm biến hóa: "Thanh hoàn kiếm này gọi Nhện Máu."

Tả Mạc da đầu phát nổ, như lâm đại địch, hay tay cầm kiếm đều không nhịn được ra mồ hôi.Nếu nói, Thường Hoành trước cho hắn áp lực chỉ là nhàn nhạt không đâu không có, Thường Hoành của Nhện Máu kiếm trong tay, áp lực mang đến cho hắn lại giống như một biển máu, hắn không chỗ để trốn!

Đột nhiên áp lực biến hóa, kẻ tâm chí hơi yếu, có khả năng sụp đổ trong nháy mắt.

Tả Mạc có ảo giác, hết thảy trước mắt, tựa hồ dần dần nhiễm lên một tầng máu đỏ.Tả Mạc vô thức xiết chặt Trích Thủy kiếm trong tay, thân kiếm đột nhiên truyền đến một cỗ thủy ý ninh tĩnh nhu hòa, tuy cực đạm, tại lúc này, lại khiến đại khẩn trương trong lòng hắn hoãn giải.Không được!

Cứ thế này, mình không cần đánh cũng thua!Tả Mạc nhắm mắt lại, nén hơi thở, thầm vận Thai tức luyện thần.

Thể lực linh lực vận chuyển, thần thức từ mới bắt đầu tê liệt dần dần hoạt bát hơn.Trong bất tri bất giác, sợ hãi trong lòng Tả Mạc giảm lớn, tâm lý nôn nóng bất an dần dần an tĩnh.Không biết lúc nào, trong ánh mắt Thường Hoành nhiều đường tơ máu, y tán thưởng liếc Tả Mạc một cái.

Nhưng nhãn thần này rơi vào mắt những người khác, lại là một cổ hàn khí từ đáy lòng phún thẳng mà ra, tựa như một con nhện máu hung tàn lành lạnh coi chừng mồi săn của nó.Y nhè nhẹ lay động ngón tay, Nhện Máu kiếm trên ngón tay nhanh chóng chuyển động, mang theo một vòng quang đỏ máu.Nhện Máu kiếm càng chuyển càng nhanh, nó phát ra tiếng ông ông vang nhẹ, dần dần, tiếng ông ông biến thành tiếng tê tê âm lạnh vô cùng.

Một cỗ khí tức bạo lệ hung tàn rợp trời kín đất, lấy Thường Hoành làm trung tâm, phút chốc giáng lâm!Lúc này, đám kẻ vây xem đứng quá gần sắc mặt trắng bệch, định chuyển thân bỏ trốn, nhưng lại phát hiện hai chân bọn họ phát nhuyễn.

Phốc phốc, bọn họ dồn dập nhũn ngã tại chỗ.Chỉ có một kẻ đội nón sa đen đứng tại chỗ, khẽ động cũng không.

Y phục trên người gã phần phật vang dậy, nón mũ sa mặt lại tơ vân bất động, ẩn ước có thể thấy một đôi mắt hẹp dài như đao.Tả Mạc chỉ thấy như đưa thân vào trong một biển máu ngất trời, sóng máu cực lớn lăn lộn gầm gào, ầm vang va chạm, che khuất bầu trời, còn mình tựa như một thuyền lá nhỏ, nhỏ bé vô cùng, phiêu diêu bất định, tùy thời bị những cơn sóng lớn này nuốt ngập.Đột nhiên, trước mặt thăng lên một đạo sóng máu, hóa làm một con nhện máu xấu vô cùng, ngoạc lớn miệng máu, gầm gào hướng hắn phốc tới.Nắm lấy Trích Thủy kiếm, nhắm mắt lại Tả Mạc kìm nén hô hấp, toàn bộ linh lực đã bất tri bất giác rót vào Trích Thủy kiếm trong tay, Trích Thủy kiếm giống như một đoạn sông nhỏ, sóng nước dập dờn, biến ảo bất định.Mắt thấy miệng máu muốn một ngoạm nuốt mình, hắn từng chút giơ lên một đoạn sông nhỏ trong tay!Mà Trích Thủy kiếm trên tay hắn biến ảo thành sông nhỏ, cấp kịch sinh biến, ngọn lửa u u trong nước vọt thăng, tán phát hàn ý kinh người, đoạn sông nhỏ cũng như sóng triều từng đợt từng đợt dập dờn chậm rãi.

Nếu Tả Mạc có thể nhìn đến, hắn nhất định sẽ phát hiện, hình dạng Trích Thủy kiếm hiện tại, cùng sông kiếm trong ý thức hải của hắn một hình một dạng!Từng ngọn nước hình lửa, phun nhổ, tổng sinh ra vô số kiếm mang nát vụn như băng tinh.

Sóng triều dao động không ngừng mạnh mẽ, ngọn nước hình lửa hừng hực thiêu đốt, hàn khí càng thịnh!Tả Mạc trong tay giống như nâng lên một chùm lửa u u, toàn thân xiêm y tận vỡ, rống giận một tiếng, dùng hết toàn thân khí lực, từ dưới ngược lên, hung hăng chém tới!Lần đầu tiên sau dung hợp kiếm ý - Ly thủy phần thiên!
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 101-150


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpChương 101 : Liều!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckMột chum ánh nước óng ánh, nhảy lên như lửa cháy, màu lửa chuyển từ màu trong suốt thành u lam.

Ngọn lửa tha thướt, quanh nó tràn đầy vụ khí lượn lờ bốc lên theo ngọn lửa.Thường hoành khe khẽ ném huyết luân đang chuyển động trên tay, huyết luân vừa rời tay, nhanh chóng phóng đại, mọi người đột nhiên thấy trước mắt tối lại, huyết luân hóa thành một đám sương đỏ, lao tới trùm xuống Tả Mạc.

Sương đỏ như quái thú lồng lộn, thỉnh thoảng truyền ra tiếng gầm trầm lắng, giống như vô số âm hồn đang kêu thét, khiến người ta sởn tóc gáy.Đám sương như ngọn lửa u lam cùng sương đỏ đụng vào nhau.Đinh!Thanh âm giòn vàng như 2 tảng băng va vào nhau, tiếp đó vô số tiếng kêu rú vang vọng từ trong sương đỏ truyền ra, người đứng xem cảm thấy màng nhỉ đau đớn, người đứng gần, tai chảy máu tươi.Xuy xuy xuy!

Ngọn lủa màu lam không ngừng phóng ra vô số kiếm mang vô cùng nhỏ mịn, sương đỏ chỉ cần hơi tới gần liền bị kiếm mang sắc bén rét lạnh đóng băng, biến thành những hạt băng màu hồng.Kiếm mang do ngọn lửa màu lam phóng ra tựa hồ vô cùng vô tận, sương đỏ không ngừng thụ thương cuộn trào, nó như dã thú bị chọc giận, càng điên cuồng biến ảo, tiếng kêu từ trong đám sương đỏ càng cao càng phẫn nộ.Sương đỏ đột nhiên sụp đổ, sương đỏ súc lại với tốc độ kinh người, nháy mắt, sương đỏ vừa mới bao trùm phạm vi vài chục trượng đã biến mất, trên đất trống, chỉ còn một con nhện màu đỏ.

Nhện đỏ cao hơn Tả Mạc, toàn thân màu đỏ có rất nhiều đường vân đen, giống như là phù triện.

Chân nhện lắp đầy móc câu, lưỡi câu lấp lánh hàn quang, khiến người ta phải hoài nghi, nếu như bị móc câu của nó cào trúng, cơ thể bằng xương bằng thịt liệu có lập tức bị chọc xuyên.

Tròng mắt nhện đỏ như máu kia lớn bằng hai nắm tay, không mang chút cảm tỉnh, nhìn chằm chằm Tả Mạc.Tả Mạc trong lòng run run.

Nhện đỏ trước mặt tuy không có uy thế kinh người như sương đỏ vừa rồi, nhưng khiến hắn càng thêm dè chừng.Chẳng qua lúc này, tâm chí hắn bị kiếm ý lấp đầy, cho dù gặp qua nhện máu kinh khủng chưa từng thấy, ý chí của hắn cũng chưa từng dao động chút ít.Tựa hồ cảm ứng được lòng quyết tâm của Tả Mạc, ngọn lửa u lam hóa mang theo hơi quanh nó hóa một luồng ánh sáng, bắn thẳng tới nhện máu.Nhện máu đột nhiên ngẩng mặt, mở miệng.Tiếng kêu chói tai như biển gầm từ miệng nó phát ra, lấy nó làm trugn tâm, không khí như có từng làn sóng gợn, có thể thấy bằng mắt thường.Luồng sáng mà ngọn lửa u lam hóa thành cũng bỗng nhiên tỏa sáng cực mạnh, hơi quanh nó nhanh chóng từ nhạt chuyển đậm, tốc độ không giảm àm tăng, lấy nó làm trung tâm, vô số kiếm mang nát vụn đan chéo, hình thành một lưới kiếm vô hình trùm tới!Tả Mạc thân hình khẽ rung, trong lòng thầm kinh thán, tiếng kêu của nhện máu lại có thể đả thương thần thức của người khác.

Nếu không phải thần thức của hắn hơn xa tu giả phổ thông, một chiêu này đã khiến hăn chịu thiệt lớn.Tu giả chung quanh thảm rồi, những tu giả ngã xuống sắc mặt trắng bệch, thần thức của họ thụ tổn không nhẹ.

Chỉ riêng vị tu giả đội mũ là thờ ơ, xem chừng không chịu ảnh hưởng.“May mà chúng ta lui đủ xa!”

Yến Minh Tử, vị Linh Anh phái đệ tử lúc trước còn nghi ngờ lúc này mặt đầy hoan hỉ.

Chẳng qua, tuy đã cách khá xa, nhưng hắn vẫn chịu ảnh hưởng, bụng dạ cồn cào buồn nôn, ánh mắt nhìn Thường sư huynh tràn đầy kính sợ.Không người để ý hắn.Yến Minh Tử trợn mắt há mồm, chỉ vào Thường Hoành trong sân, đột nhiên quay mặt qua: “Ai nói Thường sư huynh tu thân dưỡng tính?”

Hồ Sơn cùng Đào Thù Nhi trong lòng kinh sợ nhìn nhau, thực lực Thường sư huynh so với mấy năm trước càng khủng bố.Tỷ thí trong sân lên tới đỉnh điểm.Nhện máu căn bản không tránh khoogn né, ngẩng đầu, vươn chi trước, đâm hướng Trích Thủy kiếm!Trích Thủy kiếm hóa thành một ngọn lửa màu lam chuẩn xác bắn trúng chi trước của nhện máu!Nháy mắt giao tranh, ánh sáng đỏ nổi lên trên thân nhện máu, bảo hộ nó.Kiếm mang bên ngoài ngọn lửa màu lam đánh vào vầng sáng đỏ quanh thân nhện máu, vụn băng bay loạn, căn bản không cách nào phá mở.Oanh!Ngọn lửa màu lam trực tiếp đánh lên vầng sáng đỏ.Quầng sáng đỏ vừa rồi còn không chút động, đột nhiên nổi lên rung động kịch liệt, quầng sáng đỏ run rẩy không ngừng, tựa hồ tùy lúc tan ra.Ngao!

Nhện máu phát ra một tiếng thét rung thiên địa, thanh âm tràn đầy phẫn nộ!Quầng sáng đỏ quanh thân đột nhiên tỏa sáng mạnh mẽ, quầng sáng đậm, tựa như vô số máu tươi ngưng luyện thành, nhơm nhớp như thực chất.Tả Mạc lập tức cảm thấy áp lực bội tăng, áp lực từ Trích Thủy kiếm truyền lại rất lớn, trước nay chưa từng có, thật như sát ý ngập trời từ bốn phương tám hướng ập tới, Trích THủy kiếm như một con cấ nhỏ bị lưới vây lại/Đánh tới lúc này, Tả Mạc hoàn toàn không có chút tạp niệm, tinh thạch?

Pháp bảo? hết thảy đều bị hắn ném lên chin tầng mây.

Trong mắt hắn chỉ có nhện máu, chỉ có Trích Thủy kiếm!Linh lực vận chuyển điên cuồng, không cần lợi ích gì kích thích, nhện máu mang tới cho Tả Mạc áp lực tử vong chưa từng có, khiến hắn ý thực được phải dùng toàn lực!Hắn đã quên đây là tỷ thí, cũng đã quên ước hẹn một chiêu.Linh lực toàn thân đều rót vào Trích Thủy kiếm, chiến ý bị kích thích tung trào, còn có sự sợ hãi nơi nội tâm đối với tử vong, như đang giãy dụa giữa sinh tử, kích thích Tả Mạc.

Toàn bộ lãnh tĩnh, lý trì, thời khác này toàn bộ hóa thành tro bụi, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy, bảng năng chiến đấu, bản năng cầu sinh!Không biết từ lúc nào, Tả Mạc đã lặng yên trôi nổi giữa không trung.Nhưng một màn tiếp thoe, lại khiến mọi người kinh ngốc triệt để.“Đó..

Đó là cái gì?”

Yến Minh Tử lắp bắp hỏi.Hồ Sơn kinh hãi, thì thào: “Không thể nào..

Không thể nào…”

Đào Thù Nhi biến sắc, mặt tái nhợt như tờ giấy.

Vương sư huynh vẫn đang té ngồi bỗng đứng lên, không thể tin tưởng vào mắt mình nhìn vào Tả Mạc đang ở trong sân.

Văn Phi khuôn mặt luôn bất biến lúc này cũng đổi rồi, Lâm Viễn ở không xa cũng lộ vẻ sợ hãi.

Tu giả đội mũ từ đầu vẫn đứng yên lúc này hắc sa rung động kịch liệt, tựa như có cuồng phong thổi qua.Ngay cả Thường Hoành đâng hờ hững đứng sau huyết chu cũng lộ vẻ kinh ngạc.Tả Mạc trôi nổi giữa không trung, linh khí chugn quanh dồn dập tụ lại nơi Tả Mạc.

Hắn như một cái xoáy, điên cuồng hấp thụ linh lực chung quanh.Nói thực, linh khí nơi sơn môn Linh Anh phái cũng không tính nồng nặc, nhưng lực hút Tả Mạc tạo ra thực quá kinh người, hấp thu toàn bộ linh khí xung quanh, thậm chí còn động tới linh khí nơi càng xa.

Loại phương thức cướp đoạt linh khí trực tiếp lại thô bạo này, chúng nhân nào có gặp qua?

Càng đứng nói, đây còn là vừa chiến đấu vừa hút lấy linh khí.Điều này…

Điều này cũng quá khó tin đi!Tả Mạc không biết hắn mang tới cho chúng nhân sự rung động cỡ nào, hắn lúc này như dã thú tới tuyệt cảnh, toàn bộ lực chú ý đều đặt tại nhện máu trước mặt.

Hắn đem hết biện pháp có thể nghĩ ra, toàn bộ dùng tới.Đặt cược hết thảy!Kinh mạch xé đứt truyền tới đau đớn, hắn hoàn toàn không nhìn, hắn bất chấp hậu quả điên cuồng hút vào linh khí chung quanh.Ngọn lửa màu lam càng mãnh liệt, linh lực hỗn tạp đầu nhập vào tỏng đó, nó cũng không an tĩnh, không thanh không vang bốc cháy mà mang theo tiếng nổ lốp bốp! nếu như ngọn lửa màu lam lúc trước như xử nữ an tĩnh, thì lúc này đã như một nam nhân cường tráng phẫn nộ!Nhện máu măt lộ vẻ sợ sệt, nhưng rất nhanh, nó tựa hồ càng thêm phẫn nộ.

Thằng nhóc thực lực bình bình trước mắt cũng dám tiếp nó, lại dám khiêu chiến quyền uy của nó, mà vừ rồi nó còn nảy ra một tia sợ hãi, nó bị chọc giận triệt để!Ngao ngao ngao!Thân hình nhện máu phóng đại, chớp mắt, nó biến lớn mấy lần, như một ngọn núi nhỏ.

Quầng đỏ toàn thân từ sáng chuyển tối, toàn thân che phủ một tầng máu dày, thỉnh thoảng có giọt chất lỏng màu ám hồng nhỏ xuống.

Chất lỏng nhỏ xuống đất, một chút khói xanh xuy xuy bốc lên, mặt đất liền xuất hiện một hố nhỏ cháy đen.Ai đều biết, trần chiến này đã tới thời khắc mấu chốt.Đột nhiên, một lam một hồng đồng thời phát động! chúng nó tuyển chọng phương thức thô bạo nhất, như hai con trâu đực, hung mãnh húc vào nhau.Oanh!Chúng nhân chỉ thấy mắt đau đớn, không nhìn thấy gì, mặt đất chấn động, mọi người hơi chút sợ hĩa, nhanh chóng ổn định thân hình.Còn không đợi họ mở mắt ra, liền nghe thấy thanh âm Tả Mạc nơi không trung bình đạm truyền tới.“Thường sư huynh chỉ giáo một chiêu, tiểu đệ may mắn quá quan, xin cáo từ, sau này gặp lại!”

Khi mọi người mở mắt ra, trong sân nào còn thấy bóng dáng Tả Mạc?

Lần đấu liều vừa rồi thực khiến mọi người rung động, cơ hồ mọi người đều xuất hiện khoảnh khắc mất hồn, đứng ngẩn tại chỗ.

Mọi người dần dần tỉnh táo lại, nhìn vào trong sân, nhện máu vẻ yếu ớt, hai chi trước có hai vết thương sâu vài tắc, vô cùng kinh khủng, nó không có chút uy phong cùng độc ác.Sư huynh Thường Hoành đứng nhắm mắt, hai chân lún sâu vào đá tới đầu gối. hắn không chút động đậy, không ai dám tiến lên.Khoánh khắc, một luồng kiếm quang từ trên trời hạ xuống, lại là một trưởng bối Linh Anh phái, hắn nhìn quanh bốn phía, chú ý tới nhện máu thụ thương yếu ớt, sắc mặt hơi đổi, hung dữ quát: “Vừa rồi là chuyện gì?”

Chúng đệ tử ấp úng, Lâm Viễn thấy trướng bối nhìn mình, chỉ có thể giản đơn nói qua.“Hừ, Vô Không kiếm môn thật lớn mật.”

Vị trưởng bối Linh Anh phsai này mắt trợn lên, hừ lạnh nói.

Khi ánh mắt hắn nhìn vào Thường Hoành đang đứng yên bất động, mặt lộ vẻ vui mừng.Đúng lúc này, Thường Hoành mở mắt ra, màu đó lóe lên rồi biến mất.Hắn ngẩng đầu, ngửa mặt huyết vang!Văn Phi trước tiên sửng sốt, sau đó lộ vẻ cuồng hỉ.Thường Hoành trong lòng vô cùng sướng khoái, quan tạp hắn chậm chạp chưa đột phá không ngờ thuận lợi đột phá, từ nay, hắn cuối cùng bước vào Ngưng Mạch kỳ! một lát sau, hắn nhìn về phía Tả Mạc biến mất, mặt lộ vẻ chơi đùa.Tu giả đội mũ nhìn liếc Thường Hoành rồi chuyển thân rời đi.Trên lưng nhạn mỏ tro, Tả Mạc mặt xám trắng, vạt áo đẫm máu.

Lần liều mạng sau cùng, hắn thụ thương nặng, phun mấy ngụm máu.

Nhưng vì sớm ly khia, hắn cố đề linh lực, theo lực đạo chạy thẳng tới chỗ để nhạn mỏ tro.

Điều này cũng khiến thương thể của hắn tăng nặng.

Hắn hiện tại trong đầu chỉ có duy nhất ý nghĩ, nhanh chút trở về môn phái.Tả Mạc thụ thương thảm trọng, chỉ cảm thấy toàn thân càng lúc càng nặng, hắn không thể động đậy, nằm sấp trên lưng nhạn mỏ tro, lâm vào hôn mê.Nhạn mỏ tro tựa hồ biết tình huống nguy cấp, tung cánh cố sức vỗ, liều mạng bay về Vô Không sơn.Tả Mạc trong lúc hôn mê cảm thấy trong ngực đột nhiên sáng lên ánh sáng năm màu, từ trong ánh sáng chui ra từng tia màu lục nhỏ, men theo kinh mạch toàn thân, tán nhập vào Tả Mạc.Trong thức hải, Bồ yêu rất hứng thú nhìn cảnh này.“thú vị, thật phải mở ra ….”

Chương 102 : Xem không hiểuConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc chầm chậm tỉnh lại, mặt hắn dán lên đất, miệng còn dính không ít cát, đây là tiểu viện của mình, hắn mới thoáng chút an tâm.

Nhưng khi hắn kiểm tra cơ thể mình, mới thực sự nhẹ nhõm.

Tình huống so với bản thân nghĩ còn tốt hơn, tuy thương thế có chút nghiêm trọng, hơn nữa kinh mạch tốt hơn nhiều so với hắn nghĩ.

Hắn sợ nhất là mình bị thương tới căn cơ, vết thương trí mệnh dù là tu giả kim đan kỳ cũng không thể giải cứu.

Hoàn hảo hoàn hảo…Khó nhọc ngồi dậy, cả người đau nhức khiến hắn thấy bình thường, hiện tại hắn chỉ nghĩ, hình như hắn thường xuyên tự đem mình chật vật như vậy.

Việc gặp nhiều lần, dần thành thói quen, ngay cả loại nhịn đau cũng thế.Chẳng qua khi hắn thấy nhọn mỏ tro nằm gục trên đất không xa thì hắn chấn động, vội vã loạng choạng đi tới.

Mình có thể trở về, khẳng định là công lao của con chim này, nếu không có nó, mình đã thảm!

Tới bên người nhạn mỏ tro, cẩn thận kiểm tra, mới an tâm.

Nguyên lai con chim cái này là thoát lực, Tả Mạc thầm cảm động.

Chạy về thạch thất, lấy ra bảo bối thạch nhũ, liên tiếp nhỏ ba giọt ra cho con nhạn mỏ tro.

“chim ngốc chim ngốc, ca cũng biết.”

Tả Mạc lầu bầu nói.Thạch nhũ đối tu giả mà nói, một mình phục dùng hiệu quả không tính tốt, nhưng đối với linh thú, thứ này là thiên tài địa bảo.

Trừ Tả Mạc, không ai đút cho một con nhạn mỏ tro cấp 2 ba giọt thạch nhũ.

Từ góc độ tinh thạch mà nói, ba giọt thạch nhũ đáng tiền hơn con nhạn mỏ tro cấp 2 nhiều lắm. nhưng là tình nghĩa trong chiến đấu của một người một chim rát sâu nặng, tuy con chim quái này từng làm hành động khiến mình giận sôi, nhưng ca ca đại nhân có thể đại lượng, không cùng chim ngốc ngươi so đo, Tả Mạc nghĩ vậy.Thạch nhũ tỏ ra công hiệu rõ ràng.Sau một lúc lâu, nhạn mỏ tro đứng lên, chẳng qua…Nhạn mỏ tro nhìn như con người vậy, hai cánh thus au lưng, ưỡn ngực, trông rất đĩnh đạc, Tả Mạc mắt trợn tròn.

Nhưng kẻ này lập tức không thể kiên trì một lúc, rất nhanh trở nên phiền nhiễu, bắt đầu kêu lên, ở trong sân gọi tới gọi lui, nhảy lên nhảy xuống, làm Tả Mạc mắt tròn mắt dẹt.

Nhưng một lát sau, ngay cả kêu đều không thể thảo mãn nó, đôi cánh không ngừng làm ra những động tác quái dị, nhìn qua, tựa như một con chim quái dị đang khiêu vũ.

Thật sự là thảm hết nói nổi, thật sự không chút mĩ cảm…Tả Mạc không thể không đánh giá tàn khốc như vậy.Lại chút suy tư, hắn liền hiểu được, hắn cho nhạn mỏ tro uống qua nhiều thạch nhũ.

Tư chất nhạn mỏ tro thực bình thường, căn bản không thể chịu nổi nhiều thạch nhũ như vậy.

Dược lực quá lớn không thể hóa giải trong cơ thể, mới khiến nó làm những hành động điên điên khùng khùng.Bỗng nhiên Tả Mạc biến sắc, con chim ngốc lai lao về phía linh điền!“Đứng lại cho ta.”

Tả Mạc rốt cục không nhịn được nữa, mở miệng mắng to: “Ngươi dám phá ruộng của ta, đánh gãy chân ngươi.”

Bị Tả Mạc dọa, nhạn mỏ tro vội vàng phanh lại, lập tức ngã chúi xuống đất, lăn vài vòng.

Nó là có chút sợ Tả Mạc.

Chờ khi nó lắc lư đứng lên nhổ cái đầu từ trong bùn đất lên, Tả Mạc thấy tình hình không ổn, vội vàng quát: “Ngu, không biết bay lên trời.”

Nhạn mỏ tro dùng cánh vỗ đầu, tỏ vẻ giật mình hiểu ra, sau đó như say rượu, lắc lác đầu, mỗ cánh, lắc la lắc lư bay lên trời.Tả Mạc lòng còn sợ hãi vỗ ngực, đầu năm nay, ngay chim đều có lức mạnh mẽ như vậy!

Thật vất vả thu phcuj con chim ngốc, Tả Mạc kéo tấm thân tàn tiến vào thạch thất.

Vừa đi vào thạch thất, hắn lập tức khoanh chân nhập định.Lần nhập định này, thời gian dài hơn bình thường rất nhiều, hắn ước chừng nhập định 12 canh giờ, mới tỉnh dậy.

Tuy không có thương thế quá nặng, nhưng kinh mạch trong cơ thể bị thương, linh lực bác tạp phá hư kinh mạch tương đương nghiêm trọng.

Lúc đó mình thật là điên, vì tinh thạch ngay mạng nhỏ đều không muốn?

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn lại thấy không phải, khi đó mình vì cái gì lại liều mạng?Hắn không nói nổi.Chẳng qua một chiêu cuối cùng, có nhiều điểm khiến hắn suy nghĩ.Thường Hoành cùng hắn căn bản không cùng một đẳng cấp, đối phương dụng một chiêu liền bức hắn tới tuyệt cảnh là có thể tưởng tượng ra.

Lúc này suy nghĩ lại, Tả Mạc có chút sợ.

Hắn không phải không nghĩ tới Thường Hoành lợi hại, nhưng không nghĩ tới mình lại cố sức như vậy mới tiếp được một chiêu của Thường Hoành.

Chính mình thụ thương nhẹ như vậy, thật sự là kỳ tích.Hắn cũng không buồn, từ tu vi mà nói, hai người cách xa nhau.

Thường Hoành là trúc cơ kỳ đỉnh phong, muốn tiến vào nưng mạch kỳ.

Tả Mạc chỉ là trúc cơ kỳ tầng bốn.Chẳng qua hiện tại hắn đã là tầng thứ năm, vừa rồi, nhập định 12 canh giờ, hắn thế nhưng vô ý đạp nhập tầng thứ năm.

Lần này chiến đấu, thu hoahcj cũng không chỉ là tốt, cho nên Tả Mạc sau khi nhập định tỉnh lại, thực không lập tức đứng lên, mà cẩn thận nghĩ về trận chiến vừa rồi.Quá trình chiến đấu thật ngắn, chỉ có một chiêu, nhưng biến hóa trong đó không đơn giản, ngược lại, có rất nhiều biến hóa, Tả Mạc trước đó chưa từng nghxi qua.

Hắn ngay cả phương pháp tự tổn thân thể trực tiếp hấp thu linh khí cũng dùng tới, mới hiểm tử cầu sinh chịu nổi một chiêu của đối phương.

Thường Hoành có nhiều điểm để mình học tập, tỷ như linh lực được sử dụng tinh chuẩn, thần thức công kích, vận dụng khí thế cùng uy áp…Lần này ngồi xuống, lại là năm canh giờ.Tinh thần chân chính phục hồi, hắn mới phát hiện mình đói cồn cào.

Nhanh chóng chạy vòa phòng, tìm chút linh cốc, cũng bất chấp thủ nghệ của mình không tốt, thân thủ làm một bữa linh cốc.

Thủ nghệ tồi khiến hương vị cơm thật không thể nào.

Chẳng qua Tả Mạc vẫn ăn ngấu nghiến không còn một hạt, linh lực tỏng linh cốc tương đương thực dụng với hăn.Sau khi ăn no, hắn bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm có được.Khi hắn đem chiến lợi phẩm để ra, hắn lập tức bị kích động điênlên.Lạc nguyệt huyền quy giáp, phfu binh, một cái đai lưng cấp 3, một hộ oản cấp 3.Chỗ thần diệu của lạc nguyệt huyền quy giáp hắn đã biết rõ, mà phù binh có thể sử dụng một lần, thứ tốt dùng để bảo mệnh, Tả Mạc tự nhiên không ngốc tới việc thử bừa.

Cẩn thận học thuôc pháp quyết, sau đó thu lại phù bình.Trọng điểm là đai lưng cùng hộ oản, đại lưng Tả Mạc thừa nhận mình xem nhẹ, đại lưng kim loại màu vàng lóng lánh, còn có khắc một pháp trận: anh vũ.

Tả Mạc nhìn phù trận này, là một cái phù trận hoàn toàn không có tác dụng gì.

Tác dụng của nó là làm cho người mang nó khí chất càng thêm xuất sắc, nhìn qua càng thêm anh vũ bất phàm.Nói đúng ra, đây là phù trận mang tính trang sức phẩm. tả Mạc muốn hộc máu mấy lần, nữ nhân mang loại pháp bảo này, hắn thật ra có thể đồng ý, một đại lão gia, mang cái đại lưng có khắc phù trận anh vũ này đi dạo phố, cũng rất là lụa là a.

Đai lưng dùng tơ vàng của thiên tằm, chất liệu bất phàm, tài liệu như vậy khắc một phù trận không có tác dụng thực tế thật là lãng phí!Tả Mạc thầm ảo não, làm sao lại chọn một cái thứ vô dụng như thế.Chẳng qua, may mắn là, hộ oản không làm hắn thất vọng.

Mặt trên có khắc hai trận pháp: thiên quân cùng sinh chỉ.

Kích phát thiên quân, có thể tăng lên lực lượng, trong mắt tu giả khác, có lẽ chỉ là phù trận gà qué, nhuwgn Tả Mạc thích.Đây không phải là tuyệt phối kim cương vi ngôn sao?Ngẫm lại hai tay mình vàng lợt, thế như thiên quân, vô kiên bất tồi, thoải mái niết bạo phi kiếm của người khác, Tả Mạc lại kích động.

Đương nhiên, điều này chỉ là tưởng tượng, không ai ngốc tới mức để phi kiếm của mình bị người khác dùng tay bắt lấy.

Chẳng qua, một chiêu này làm người khác khó lòng phòng bị.Sinh chỉ là một phủ trận được vận dụng sâu rộng, tác dụng của nó là tăng cường tính linh hoạt của chỉ pháp.

Chẳng qua, tính thật dụng của nó đối Tả Mạc cũng bình thường, trong số tu giả cấp thấp, chỉ pháp của hắn đã tương đương cường hãn, loại trình độ đề cao này cơ hồ không có tác dụng gì với hăn.

Sinh chỉ càng hữu hiệu với tu giả mới tu chỉ pháp, khi thủ pháp nhàn thục ngược lại tác dụng không lớn.Được rồi, làm người không thể rất tham.

Tả Mạc tự nói, hắn phải đi Đông Phù, bán đi một món pháp bảo, mới có thể kiếm đủ tinh thạch trả nợ.

Đai lưng phỏng chừng là không bán được tinh thạch, thật sự không được, đôi hộ oản này cũng phải bán đi.

Hắn có chút tiếc, hộ oản có khắc sinh chỉ thật ra bán được, hắn chỉ không tiếc phù trận thiên quan mà thôi.Nhưng ai kêu ta nghèo kiết xác, Tả Mạc không thể nề hà.

Nhạn mỏ tro không biết bay đi đâu rồi, Tả Mạc đành phải lấy ra phong hành hạc của mình.“tiểu Hoàng a tiểu Hoàng, đến phiên ngươi thể hiện.”

Ngồi trên lưng hạc giấy, Tả Mạc lắc lư lắc lư bay tới Đông Phù.

Trên đường không ít ngoại môn đệ tử thấy Tả Mạc ngồi trên hạc giấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ vẻ bội phục, đều hành lễ với Tả Mạc.“Nghe nói chưa, sư huynh độc thân một người lên Linh Anh phái!

Lấy một địch năm, đánh tan bọn họ.

Giờ truyền khắp Đông Phù.”

Tả Mạc ngồi trên hạc giấy cả người cứng đờ, nhất thời đổ mồ hôi, lời đồn này truyện thật…“nghe rồi nghe rồi! chuyện lớn như vậy, ta sao không nghe qua?

Nghe nói còn có một con nhện cao mười trượng, mồm to, có thể nuốt một con trâu, Tả sư huynh một chiêu liền đánh cho nó quỳ xuống xin tha…”

Tả Mạc ngồi trên hạc giấy suýt nữa ngã xuống, hình như thiếu chút quỳ xuống xin tha là mình nha…“Rất lợi hại!

Ngươi xem Tả sư huynh, nhân vật lợi hại như vậy, còn cưỡi hạc giấy cấp 1, caí gì gọi là phản phác quy chân!

Cái gì gọi là cao thâm khó lường! là đó a.”

“đúng nha đúng nha.”

Tả Mạc rốt cục không thể nhẫn nữa, vắt giò lên cổ bỏ chạy.Một trung niên mặc vô cùng quý phái yêu thích không buông lật xem đai lưng nhuyễn kim, vẻ mặt kích động cuồng nhiệt.“Thứ tốt! tuyệt đối là thứ tốt! ha ha, ngươi xem xem, cách làm, bảy mươi hai sợi, cũng không phải là thợ bình thường có thể làm ra.

Lại nhìn nét chữ này, hai chữ, quý khí!

Thật kinh điển, trong vòng năm năm, tuyệt đối không xong.

Nhuyễn kim ti, thứ tốt, vàng mà không bóng, sáng mà không tục, chỉ có loại tài liệu tốt này mới có thể dùng làm, nếu là thứ kém hơn là mất giá.

Tài chủ có thể trả giá, ai không thấy thoải mái khi đeo a?

Gặp cái nút thắt cát tường này không, thần ơi, dùng nút cát tường, loại biện pháp này ta còn chưa thấy qua, lúc này xem như là mở mắt.

Anh vũ phù trận cũng được khắc thật hoàn mỹ, vị trí này, vừa lúc có thể bao phủ toàn thân, mặc vào, không anh vũ khoogn tiểu sái, chỉ có thể là kẻ vô tích sự quá kém…”

Tả Mạc ngất ngây từ trong điếm đi ra, bách bảo nang bên hông nặng trữu, hắn cmar giác như đang mơ.Một đai lưng nhuyễn kim có khắc phù trận anh vũ thế nhưng là thứ đắt giá nhất trong đống pháp bảo.Đầu năm any, là mình điên, hay là bọn hắn điên…Xem không hiểu nha xem không hiểu!Chương 103 : Khải phátConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc cảm giác được, thời gian hai năm, hắn đã tương đương nhận thức thế giới này, dù rằng hắn chỉ tương đương hiểu vùng Đông Phù này.

Nhưng chỉ một việc khắc phù trận “anh vũ” có tính trang sức lên đai lưng, không ngờ lại có thể bán loại giá tiền này, hắn đột nhiên cảm giác được, mình còn nhiều điều chưa hiểu.Hắn rất nhanh khôi phục sau sự xung kích của tinh thạch.Tả Mạc khôi phục, lúc này mới phát hiện người đi trên phố nhiều hơn trước kia rất nhiều.

Rất nhiều người mặc trang phục kì dị đi sát qua hắn, nhìn qua liền rõ ràng là người bên ngoài.“Huynh đệ, quá đông người, chẳng lẽ Đông Phù gần đây có đại sự nảy sinh?”

Tả Mạc tùy ý tìm một nhân viên cửa hiệu đang đứng rung chuông đồng ở cửa hiệu.Nhân viên này lén nhìn lướt qua các loại pháp bảo trên thân Tả Mạc, liền cười, cung kính nói: “Tiền bối có điều không rõ, những người này đều là vì Đông Phù đấu kiếm hội mà tới.

Đấu kiếm hội lần này, oanh động Thiên Nguyệt giới, hơn nửa cao thủ trẻ tuổi đều tụ tập Đông Phù.”

Sau đó nịnh nọt một chút, ngôn từ khẩn thiết: “Tiểu nhân thấy tiền bối tuy còn trẻ tuổi, nhưng thực lực thâm hậu, nếu muốn đi thử, nhất định có thể thắng lợi trở về.”

Tả Mạc tỉnh ngộ, nguyên lai là Đấu kiếm hội, hắn trước đó nghe qua Đông Phù sẽ cử hành một lần Đấu Kiếm hội, không nghxi tới lại có quy mô lớn như thế, thật ra khiến hắn hết sức ngoài ý muốn.Hiểu rõ tình huống, hắn hứng thú.

Đấu Kiếm hội loại chuyện này không có bao nhiêu quan hệ với mình, nơi cao thủ tụ tập, mình là một tên trúc cơ kỳ, chạy đi xem náo nhiệt gì chứ.

Trừ phi sư huynh Vi Thắng đi dự thi, hắn mới đi xem, những người khác, không hứng thú.Còn kiếm tinh thạch, tu luyện thực tại, hắn hừ hừ hát lên, ngồi lên hạc giấy, lắc la lắc lư về Vô Không sơn.Đi tới Tây Phong tiểu viện, hắn đứng ngẩn người.Một con chim lớn trắng muốt, đứng trên nóc nhà hắn đang rỉa lông, thần tình ngạo nghễ, tựa như một công chúa cao cao tại thượng, tự do tự tại.Năm nay, chim đều biến thành chải chuốt thế sao?Hắn có cảm giác con chim trắng này nhìn có vẻ quen mắt, nhưng hắn nỗ lực hết sức cũng không nhớ rõ bản môn ai có một con chim lớn bộ dáng không tục như vậy.

Con chim lớn này toàn thân tuyết trắng, không có một cái lông tạp, mỏ chim thuần lam sắc như bầu trời, mà xem bộ dáng cực nhân tính hóa của nó, khá có linh tính.

Dạng tọa kỵ này, giá tuyệt đối không thấp.Tọa kỵ ai đánh mất sao?

Tả Mạc không khỏi buồn bực.Con chim trắng đang rỉa lông đột nhiên nhìn thấy Tả Mạc xuất hiện tại cửa, thân thể cứng đờ.Động tác không đáng chú ý này bị Tả Mạc tóm được, hắn trước tiên sửng sốt, sau đó không chút do dự mở miệng mắng lớn: “Chim ngu, xuống đây.”

Nguyên lai là con nhạn mỏ tro của mình, nhưng là, làm sao nó lại biến thành dạng này?

Tả Mạc thấy kỳ quặc, chẳng lẽ là công hiệu của thạch nhũ?Tuyết điểu điệu đà từ nóc nhà nhảy xuống, chạy tới trước mặt Tả Mạc, tỏ thiện ý quẹt quẹt Tả Mạc.Tả Mạc lông tóc dựng dứng: “Cách ta xa chút, mẫu điểu.”

Tuyết điểu bộ dạng ủy khuất cúi đầu.“Di, quả nhiên là thay lông.

A, hình thể cũng biến lớn một chút.”

Tả Mạc đi quanh tuyết điểu hai vòng, thấy Tả Mạc đánh giá mình, tuyết điểu lập tức ngẩng dầu ưỡn ngực, bay ra tự ngáo kiêu ngạo.Vừa nhìn loại biểu tình này, Tả Mạc tức sùi bọt mép, bốp một cái, đánh lên đầu tuyết điểu, hung dữ nói: “Ngươi thiếu chút hủy linh điền, có biết không? a! ta nói cho ngươi, ngươi nếu đạp hư linh điền một chút, ca liền vặt lông xáo măng!”

Nghe Tả Mạc nói tới hai từ vặt lông, tuyết điểu kinh hãi biến sắc, đôi canh hộ trước ngực, liên tiếp lùi về sau mấy bước.Nhìn tuyết điểu động tác tràn đầy nhân tính hóa, Tả Mạc phì cười, mình vô sự đi so đo với một con chim ngu làm gì.“Thành thật đứng qua bên đi.”

Tả Mạc vô cùng chán nản bỏ lại một câu, thản nhiên đi vào phòng.Sinh hoạt của hắn cuối cùng cũng quay về bình thường, trả sạch nợ nần, tinh thạch còn lại lại bị Bồ yêu lặng yên không tiếng động mò đi.

Đối với việc này Tả Mạc cũng vô kế khả thi, Bồ yêu thủ đoạn cao minh, căn bản không cần phải kinh qua Tả Mạc đồng ý, cũng không sợ Tả Mạc giấu tinh thạch chỗ nào, hắn đều có thể tìm tới, sau đó không chút ngại ngừng lấy đi toàn bộ.Khi Tả Mạc phát hiện, tinh thạch sớm đã tan biến mấy ngày rồi.

Trong cơn tức giận, Tả Mạc chạy tới cùng Bồ yêu cãi lý, chẳng qua mỗi lần hắn đều bị Bô yêu gẫy tay đánh bại.Trong chớp mắt, một kẻ phú gia liền biến thành nghèo rớt mồng tơi, Tả Mạc muốn hộc máu.Chẳng qua, khiến hắn có chút an ủi là, không biết có phải do tinh thạch tác dụng, biển lửa trong thức hải lại không phục một chút.Không có tinh thạch, không có dày vò, Tả Mạc chỉ có thể thành thực sinh hoạt.Hoa hồng trong linh viên lớn lên rất được, không lâu sau liền có thể thu hoạch.

So ra, linh viên hắn trồng trọt linh thảo thành thục trước một bước, điều này khiến hắn thấy phấn chấn.

Những linh thảo này toàn bộ đều là vì chuẩn bị cho luyện chế linh dược, cũng không tính bán ra.Hai mươi mẫu linh thảo, đủ cho mình hắn sử dụng.

Sau khi thu hoạch toàn bộ linh thảo, trải qua xử lý, hắn có được lượng lớn linh thảo, nhiều tới mức hắn phải dùng cả một gian phòng làm kho.Hắn hiện tại đã không cần tới đan phòng để luyện đan, có được Chung Duẩn hỏa, hắn có thể tùy thời tùy chỗ luyện chế linh đan.

Đây là vì cái gì mỗi vị tu giả luyện đan luyện khí đều hi vọng có được một loại hỏa chủng.

Lại thêm lưu hỏa tâm ngự trận tại ngọc bội, hiện nay trở ngại lớn nhất đối với việc luyện chế linh đan là tu vi của hắn.

Tu giả trúc cơ kỳ chỉ có thể luyện chế đan dược tối cao là cấp 2, muốn luyện chế linh đan cấp 3 phải có tu vi ngưng mạch kỳ.Không có tinh thạch, Tả Mạc đấu chí cực thịnh, dứt khoát không bước khỏi cửa, mỗi ngày điên cuồng luyện đan.Luyện cốt đan, khu tà đan cùng ích thần đan, hắn điên cuồng luyện chế, số lượng tăng cường khủng khiếp.

Những linh đan cấp thấp này, hiệu dụng không quá xuất sắc, nhưng Tả Mạc tính dùng số lượng áp đảo chất lượng, cũng không quản chuyện khác, một hơi luyện xong toàn bộ.Hai trăm viên luyện cốt đan, hai trăm viên khu tà đan, hai trăm viên ích thần đan, Tả Mạc dùng ba hồ lô phân biệt chứa đống đan dược này.Khiến Tả Mạc vui mừng là hắn lại vô ý luyện ra 10 viên luyện cốt đan cấp 2, 8 viên khu tà đan cấp 2, 10 viên ích thần đan cấp 2.

Ba loại linh đan này, cấp 1 không đáng tiền, cấp 2 bán giá tốt.

Nhưng Tả Mạc không tính bán một viên nào, bán ra lấy tinh thạch cũng bị Bồ yêu mò đi.Sử dụng luyện cốt đan, Tả Mạc bắt đầu vận hành theo bản “kim cương vi ngôn” trên bia mộ, quả nhiên có một tia dược lực, tan vào trong thân thể hắn.

Mỗi lần phục dùng khu tà đan rồi tu luyện, bề ngoài thân thể xuất hiện chút tro đen.

Hiệu quả phục dùng ích thần đan là rõ ràng nhất, mỗi lần phục dùng sau đó vận hành “thai tức luyện thần”, liền có thể cảm thụ rõ nét dược lực trong linh đan bị cướp đoạt nhập vào trong đầu.Thấy phương pháp này hữu hiệu, Tả Mạc có rất nhiều linh đan, mỗi lần tu luyện đều nhét linh đan vô miệng.Mười ngày qua đi, “kim cương vi ngôn” đã có chút thành tựu, nơi nực hắn có kim văn nhàn nhạt, nếu không vận linh lực, dùng trích thủy kiếm đều không thể thương được hắn.

Mà thần thức tiến bộ càng rõ rang,f hắn bất giác đã đột phá cảnh giới bốn hơi.

Hư không trong thức hải hắn, bốn ngôi sao xen kẽ.Toàn bộ đều là hắn ăn dược ra, linh đan cấp 1 hắn ăn mấy chục viên, hiệu quả tự nhiên cơ hồ bằng không, hắn chỉ có thể ăn luôn mấy mươi viên linh đan cấp 2.

Ăn linh đan cấp 2, hắn liền cảm thụ sâu sắc sự khác biệt lớn lao giữa phẩm giai của đan dược.

Hiệu dụng của linh đan cấp 2 gấp hơn 10 lần linh đan cấp 1.Linh đan cấp 1 mỗi loại còn dư lại hơn trăm viên, nhưng linh đan này đem bán cũng không được bao nhiêu tinh thạch.

Linh đan cấp thấp không có thị trường.Hắn dứt khoát đem linh đan cấp thấp cho chim ngốc cùng hắc kim trùng ăn.Hắc kim trùng ăn linh đan như là bánh tráng, răng rắc răng rắc, linh đan nhanh chóng biến nhỏ.

Mà chim ngu ăn linh đan như là xào đậu vậy, két két.

Thấy bọn nó ăn đan dược ngon lành, Tả Mạc cũng có chút thèm, cũng học tập bọn nó ăn linh đan, không có việc gì nhai hai viên.Chim ngu từ sau khi biến dị, Tả Mạc kéo nó đi bình định một phen.

Nó hiện này là nhạn mỏ lam cấp 3, giá trị tăng vài chục lần, đương trường có người hỏi Tả Mạc có bán không, nguyện ý trả 200 viên tinh thạch cấp 3.

Tả Mạc rất động tâm, chim ngu thấy vậy, liền vội chạy tới mặt hắn giả đáng thương, còn dùng đôi cánh làm bộ lau nước mắt, khiến Tả Mạc dở khóc dở cười.

Người vây xem chấn kinh, đều cho rằng con chim này cực có linh tính, gái cả lập tức tăng lên 500 viên tinh thạch cấp 3.Chẳng qua Tả Mạc cự tuyệt, a, không phải ca không bỏ được con chim ngu này, chỉ là tinh thạch lấy được cũng bị rơi vào ma trảo của Bồ yêu, hắn vừa nhìn chim ngu đang đắc ý vừa tự nói với mình.Toàn bộ tinh thần của hắn đều đặt vào tu luyện.

Đương sơ vì thu phục chung duẩn hỏa mà sử dụng “thủy xoáy hấp linh pháp” hắn cảm giác tương đương thực dụng, hiệu suất hút linh khí vượt xa tâm pháp kahcs.

Chỉ là dạng linh khí bị hút lấy có quá nhiều tạp chất, nếu có thể nghĩ biện pháp bài trự sạch tạp chất trong đó, khẳng định tu vi tăng trưởng rất nhanh.Hắn đột nhiên nghĩ tới quá trình dùng Chung Duẩn hỏa luyện chế linh đan, Chung Duẩn hỏa có thể luyện hóa tạp chất không cần thiết, được đến dược dịch mình cần.Có lẽ, mình có thể dùng Chung Duẩn hỏa bài trừ tạp chất trong linh khí.Càng nghĩ, hắn càng thấy biện pháp này khả thi.Đang lúc vô sự, hắn bắt đầu thử nghiện cách nghĩ kỳ quái này.

Đối với thử nghiệm ý nghĩ mới lạ, Tả Mạc trước nay không sợ.

Ví như kim ô hoàn, ví như thủy xoáy hấp linh pháp, ví như kiếm ý dung hợp, v.v., không có người nói cho hắn có thể hay không, hắn đều tự mình đi thử nghiệm.Vì tu vi bản thân quá thấp, dù có thụ thương cũng không có gì, hắn thường tự an ủi mình.Bên trong liên quan tới rất nhiều vấn đề.

Giống như làm sao lợi dụng Chung Duẩn hỏa luyện hóa, trước nay không có ghi chép trong ngọc giản nào, có thể dùng hỏa chụng luyện chế linh khí.

Loại qus trình luyện chế này cần tiến hành trong thân thể, linh khi bị hút vào thân thể, qua kinh mạch.

Cũng là nói nơi luyện chế linh khí là trong kinh mạch.

Tả Mạc rất hoài nghi, kinh mạch giòn yếu của mình có thể chịu nổi thứ khủng bố như Chung Duẩn hỏa không.Hắn cảm giác khả năng này quá nhỏ, lại liên quan tới các vấn đề hắn phải vượt qua: cần phải cường hóa kinh mạch mình trước, bảo chứng Chung Duẩn hỏa không làm kinh mạch bị thương.Một chuỗi vấn đề phức tạp, khiến Tả mạc càng đau đầu, hắn đột nhiên có cảm giác nhiệm vụ bất khả thi.Không biết làm sao, nhưng lúc này, hắn đột nhiên nghĩ tới Thường Hoành kẻ đánh mình răng rơi đầy đất, vừa có chút ý nản lòng đã bị xóa sạch, đấu chí dâng lên.Hắn cắn răng nghiến lợi tự nói: “Ca ký thù.”

Chương 104 : Do dựConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckVấn đề trước mắt là cường hóa kinh mạch.Chỉ có kinh mạch được cường hóa, mới có thể chịu nổi Chung Duẩn hỏa, nếu không Tả Mạc sẽ bị Chung Duẩn hỏa chí hàn thiêu thành cặn băng.

Vấn đề này khiến Tả Mạc kêu khổ không thôi, pháp quyết cường hóa hắn có thể nghĩ tới chỉ có “kim cương vi ngôn”.

Bia mộ bản “kim cương vi ngôn” hiện tại xem ra hiệu quả tốt, Tả Mạc tử tế thử sưu tầm trong đó liên quan tới cường hóa kinh mạch.Nhưng rất nhanh hắn thất vọng.“Kim cương vi ngôn” cũng không có miêu tả quá nhiều về cường hóa kinh mạch.

Tả Mạc không cam tâm chạy tới điển tịch thất, tìm kiếm khắp nơi tâm pháp có thể cường hóa kinh mạch.

Hắn rất nhanh tìm thấy nội dung tương quan trong các ngọc giản về luyện thể, nhưng hắn càng thêm thất vọng vì trong mỗi ngọc giản đều ghi chép rõ ràng, kinh mạch cường hóa là nội dung tương đương cao thâm.Luyện thể trước tất luyện da thịt, sau đó luyện gân cốt, cuối cùng mới là kinh mạch.Bằng tu vi khu khu trúc cơ kỳ của hắn, đừng có mơ.Tả Mạc không nản lòng, loại chuyện giống thế này, không phải lần đầu gặp phải.

Trước kia hắn thật không dễ dàng động tới ngọc giản, cơ hồ đều tương đương thô lậu, rất nhiều chỗ không rõ ràng, cần tự mình suy xét.

Một con đường không được, đổi con đường khác, rồi cũng có thể tìm ra biện pháp.Nếu phương pháp cường hóa kinh mạch làm không thông, điều đó có ý nghĩ, ý nghĩ luyện hóa linh khí trong kinh mạch là không được.Vậy ở bên ngoài thì sao?

Nếu như luyện hóa linh khí ở bên ngoài linh mạch, linh lực hút vòa cơ thể là tinh thuần, Tả Mạc lầm vào trầm tư.

Làm thế nào luyện hóa linh lực ngoài cơ thể?

Trong cơ thể, linh khí vô hình vô chất, làm sao luyện hóa?Mỗi vấn đề, tựa hồ đều xa xa siêu ra phạm trù hắn có thể làm, nhưng hắn không tính vứt bỏ.“Đấu kiếm hội lần này, phái ai đi?”

Diêm Nhạc nhìn chưởng môn Bùi NGuyên Nhiên, hiếu kỳ hỏi.

Vô Không đường chỉ có hai người, Tân Nham bế quan luyện khí, Thi Phượng Dung bế quan luyện đan.“Vi Thắng tự nhiên phải đi.

Chỉ là không biết hắn có thể ra kịp không.”

Chưởng môn trầm ngâm: “Tả Mạc cũng có thể đi.”

“a a, tiểu tử Tả Mạc chạy tới Linh Anh phái náo một trận, nghe nói rất uy phong.”

Diêm Nhạc cười nói.

Linh Anh phái cậy giàu có, ngày thường rất kiêu ngạo đối đãi các phái khác tại Đông Phù, nhiều người rất không thích.“Uhm, Tả Mạc thiên phú cao.

Chỉ đáng tiếc không thể chuyên tâm tu kiếm.”

Chưởng môn có chút tiếc nuối: “hắn thua Thường Hoành, cũng tính là tuy bại mà vinh.”

Diêm Nhạc không thèm để ý nhún nhún vai: “Hắn không thể chuyên tâm luyện kiếm cũng tốt, bản môn đến lúc cần có người giống Tả Mạc.”

Chưởng môn gật gật đầu, không nói gì thêm, chuyển đề tài: “La Ly cũng có thể đi.

Chuyện lần trước, cũng khiến hắn chấn động lớn, hắn cũng được bổ ích.”

“Chỉ ba người này?”

Diêm Nhạc hỏi.“Uhm, chỉ ba người này.”

Chưởng môn bổ sung: “Việc này cũng không gấp, còn đoạn thời gian mới tới Đấu Kiếm hội.”

Diêm Nhạc hưng phấn vỗ tay: “ta thật mong đợi, Vi Thắng nếu có thể kịp tham gia, nhất định khiến không ít người kinh ngạc.”

Chưởng môn cười khẽ, tuy không nói chuyện, nhưng trong mắt quang mang bạo lộ tâm tư của hắn.Hoa hồng đỏ bội thu, hầu bao của Tả Mạc lại phồng lên, giá hoa hồng đỏ thời gian này liên tục tăng cao, hiện tại đã tới 2,5 viên tinh thạch cấp 3/ 1 lượng, tám mươi mẫu linh viên tổng cộng thu hoạch gần hai mươi cân hoa hồng đổ cấp 1.

Ngoài ra, còn có chừng một cân hoa hồng đỏ cấp 2. hoa hồng đỏ cấp 2 giá 60 viên tinh thạch cấp 3 / 1 lượng.

Dự chi trước kia sáu mươi viên tinh thạch cáp 3, Tả Mạc tổng cộng thu vào 1090 viên tinh thạch cấp 3.Đây là khoản thu nhập lớn nhất từ trước tới nay của hắn.Vì phòng ngừa Bồ yêu như bình thường âm thầm rat ay, Tả Mạc quyết định chủ động xuất kích.

Tính theo thu nhập, tại Đông Phù, Tả Mạc quả là có thu nhập cao, nhưng tinh thạch hắn có còn chưa kịp rời tay đã bị Bồ yêu bắt cóc.Bồ yêu nhìn Tả Mạc mặt khẩn trương, cười khẩy: “chỉ là một ngàn viên tinh thạch cấp 3, cũng chẳng qua là hai viên tinh thạch cấp 4, còn như vậy sao?”

Tả Mạc hoàn toàn không chút để ý: “Đổi đồ vật.”

Sau đó bổ sung thêm một câu: “ta có thể dùng.”

Bồ yêu chậm rãi nói: “Ngươi gần đây không phải một mực nghiên cứu làm sao để luyện hóa tạp chất trong linh khí sao?’Tả Mạc chán động: “Đúng!

Chẳng lẽ ngươi có biện pháp?’“Suy nghĩ của ngươi kỳ thực không có vấn đề.”

Bồ yêu cười he he: “Chỉ là ngươi biết quá ít, dù có ý tưởng hay, cũng không giải quyết được.”

“Đổi cái này.”

Tả Mạc không chút do dự nói.“hì hì.”

Bồ yêu khẽ vung tay áo, một loạt tiếng tinh thạch va chạm vang lên, nhưng lần này, Tả Mạc không có cảm giác đau lòng.

Hắn chỉ coi chừng Bồ yêu, chờ Bồ yêu nói tiếp.“Để ta giảng cho ngươi, kỳ thực cũng rất đơn giản.”

Bồ yêu mặt lại khôi phục vẻ thờ ơ thường ngày: “Tuy nhiên cách nghĩ của ngươi là nông cạn, chẳng qua từ hiểu biết ít ỏi của ngươi có thể nghĩ tới, ha ha, cũng tính không dễ dàng.”

Bất giác, Bồ yêu không còn chút thờ ơ, thanh âm cũng trở nên nghiêm túc.‘Tu giả, yêu, ma trong ba kẻ, giành linh lực khó khăn nhất là tu giả.”

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Tả Mạc, Bồ yêu cười khẽ: “Ngươi nhất định kỳ quái, vì cái gì tu giả lấy linh lực làm chủ lại khó giành lấy linh lực nhất.

Vô luận là yêu, hay là ma, trời sinh cùng tự nhiên câu thông, giống như yêu tộc chúng ta, vừa ra đời, liền có thể điều động linh khí trong thiên địa.

Mà ma, thân thể bọn họ đều có thể tự động hấp thu linh khí trong thiên địa, hơn nữa tự nhiên lọc đi tạp chất, bọn họ dùng tôi luyện thân thể.

Bọn họ không cần làm bất luận việc gì, thân thể máu thịt liền cso linh lực giàu có.

Nếu luận thiên phú, tu giả xa xa không thể so với chúng ta.

Nhưng bọn họ lại thiện về học tập, ngươi hiện tại tu luyện quá ít tâm pháp, ngươi biết không, bản chất tâm pháp là gì?’“Là gì?”

Tả Mạc nhe nhập thần, vô thức tiếp lời.“Là phù trận.” ánh mắt Bồ yêu trở nên cực kỳ thâm thúy, tựa như muốn xuyên thủng năm tháng: “mỗi một loại tâm pháp, đều là một loại phù trận.

Đại đa số là tâm pháp đều phân mấy bộ phận, đầu tiên là hấp, nếu không thể hút vào thiên địa linh khí, tâm pháp này cũng không có đất dùng.

Sau đó là luyện, nếu không thể trừ bỏ tạp chất, liền không thể vì bản thân sử dụng, ngược lại làm thương tổn thân.

Sau đó là tồn, nếu không thể tồn trữ linh lực, hút vào có nhiều, luyện có nhiều cũng không đất dụng võ.”

Tả Mạc nghe được ngây dại, trước nay không người phân tích tâm pháp thế này.

Bồ yêu nói cực kỳ giản đơn, không chút khó hiểu, Tả Mạc tử tế suy xét, lập tức cảm xúc, ra là thế!“Tâm pháp tốt, hiệu suất hấp thu linh khí càng mạnh, luyện hóa phải nhanh, có thể tồn nhập càng nhiều linh lực.

Uh, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Bồ yêu có chút cảm khái: “ngươi khẳng định thấy kỳ, vì sao chúng ta yêu ma lại có thiên bẩm hút lấy linh lực?

đây là vì trên thân yêu ma chúng ta có phù trận trời sinh.

Đây là thiên địa ân tứ, chỉ đáng tiếc, linh trí của yêu ma chúng ta cũng không bằng tu giả, ngồi bảo sơn mà không tự biết.

Ngàn vạn năm, chúng ta chỉ biết làm việc theo bản năng, lại chưa từng suy ngẫm huyền cơ trong đó.

Mãi tới khi tu giả quât khởi hưng thịnh, chúng ta mới bắt đầu nghiên cứu, chỉ là đã đi sau tu giả quá xa, chỉ có thể theo hai phương hướng khác phát triển.”

“A, những thứ này đều là ngoài đề.”

Bồ yêu đột nhiên mỉm cười: “Chúng ta còn quay về vấn đề của ngươi, vấn đề của ngươi rất dễ giải quyết, một lần là xong, như thế nào, muốn thử không?”

Bồ yêu vốn tuấn mỹ phi phàm, lúc này khẽ cười, lại như đốt sáng thức hải, ngay cả Tả Mạc cũng có chút kinh ngạc.

Hắn rất hoái nghi, nếu Bồ yêu xuất hiện tại Đông Phù, Đông Phù tuyệt đối không có nữ nhân nào có thể đề kháng sự mị hoặc của hắn.

Chỉ là, một nam nhân bộ dáng như vậy, thật là tội quá.“Phương pháp gì?”

Tả Mạc do dự hỏi.

Theo lời Bồ yêu, hắn có thể rất dễ dàng giải quyết vấn đề này, điều này khẳng định tám chin phần mười là rất phiền hà.“Ngươi may mắn, gặp được ta.”

Bồ khoi phục vẻ lười nhác: “Không phải mới rồi ta nói với ngươi sao, yêu ma có thể trời sinh tụ tập linh khí, hơn nữa luyện hóa, vừa đúng lúc ta có chút tâm đắc đối với loại thiên nhiên phù trận.“Có thứ tốt vậy, những cao thủ khác sao có thể bỏ qua?’ Tả Mạc không tin tưởng lắm.

Tu giả bắt yêu ma nhiều không đếm hết, nếu như yêu ma trên thân thật có bí mật gì, sớm đã phá giải.“Xì!”

Bồ yêu không cho là đúng, cười nhạo: “Bọn họ sớm đã có chủ ý này, chỉ đáng tiếc, thiên địa ân tứ vật này, đại khía là không muốn yêu ma chúng ta diệt tuyệt!

Sao, có muốn thử khoong?’“Có thể đề cao bao nhiêu?

Có tác dụng phụ gì không?

Có xung đột với tâm pháp tu luyện không?”

Tả Mạc hỏi liền một chuỗi vấn đề.“Hì hì, có thể đề cao bao nhiêu, cái này xem thể chất của ngươi, nhưng ít nhất gấp mấy lần hiện tại.

Tác dụng phụ?

Đương nhiên là có, trên đời này, nào có chuyện chỉ tốt không thôi?

Có được có mất, đạo lý đơn giản như vậy cũng không cần ta dạy ngươi chứ.

Còn về tu luyện tâm pháp, không ảnh hưởng, tuyệt đối không ảnh hưởng.”

Bồ yêu tự tin thề thốt.Tả Mạc cúi đầu, lầm vào trầm ngâm.

Bồ yêu cũng không thúc hắn, thảnh thơi ngôi trên bia mộ.Không biết tại sao, Tả Mạc có loại cảm giác, khi hắn quyết định, sẽ cải biến cuộc đời hắn.

Hắn không biết vì sao có loại cảm giác này, hắn học được rất nhiều thứ từ Bồ yêu, nhưng trước nay cũng không có cảm giác này.

Nhưng cảm giác này sao lại cường liệt, rõ nét như thế.Hắn có chút do dự.Thời gian này hắn sinh hoạt rất vui vẻ, dù hắn vẫn y nguyên vì tinh thạch mà phát sầu, nhưng hết thảy xem ra đều tốt đẹp, bản thân tiến bộ từng chút, mỗi ngày đều rất sung thực.

Cứ thế này, mình sau này khẳng định sẽ không vì tinh thạch mà phát sầu, cũng có thể sinh hoạt rất tốt, trong môn phái, cũng có đại vị tốt.MÌnh có thể nghiên cứu linh thực, có thể nghiên cứu luyện đan, có thể nghiên cứu…Nhưng, mộng cảnh lập lại vô số lần, lại như bệnh kinh niên, vô ý dẫn dắt hắn tới một hướng đi khác.

Cải dung mạt thức, trên người mình, còn mang quá khứ tàn khốc không biết tới mức nào…Tả Mạc cúi thấp đầu, hai nắm tay nắm chặt, toàn thân run rẩy.Cái gì, là thứ mình muốn gì chứ?Là cái gì, không cho mình trốn tránh?Chương 105 : Ma văn yêu hạch .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc có chút sợ sệt nhìn vào các loại linh thảo cùng nhứ thứ kỳ quái xắp xếp trước mặt.

Ví như tro còn lại khi đốt ba sợ râu tóc của thiên la yêu được chế thành hương dây, một bình máu nhỏ của khổ cưu ma, dứu ma đảm hôi thối…Những thứ này hắn căn cứ theo Bồ yêu phân phó mua tới, hắn cơ hồ chạy khắp Đông Phù, còn chuyên môn tìm tới Hà Dung mới gom đủ.

Những thứ kỳ quái này già cả cực đắt, một ngàn viên tinh thạch cấp 3 tiêu sạch sẽ.

Bồ yêu lần này rộng rãi thần kỳ, chủ động bỏ ra tinh thạch.Những thứ kỳ quái này, đều là một chút bộ vị trên thân yêu ma.

Liệp yêu giả nếu không có kỹ nghệ cao siêu để nhanh chóng phân cắt yêu ma, các bộ phận hữu dụng sẽ nhanh chóng bị phân giải.

Thân thể yêu ma do rất giàu linh khí mà có rất nhiều chỗ thần kỳ, bởi thế được sử dụng trong luyện đan, luyện khí.

Nội tang máu thịt của yêu ma có thể nhập đan, da của yêu ma cứng cỏi dị thường, là tài liệu phi thường tốt để luyện chế linh giáp, mà nanh vuốt của chúng nó dùng luyện chế phi kiếm pháp bảo, cũng là thượng phẩm.Vài ngàn năm nay, hoạt dộng săn yêu hưng thịnh không suy, trừ thù hận, càng nhiều là vì lợi ích thúc dục.Chẳng qua, phong hiểm khi săn yêu quá lớn, mà thu hoạch không nhiều, thế là, nuôi dưỡng linh thú bắt đầu lưu hành.

Tư chất linh thú không cách nào so sánh với yêu ma, phân giải linh thú được đến nguyên liệu phẩm giai cũng không cao, nhưng số lượng nhiều, giá thành thấp rẻ.

Ngay cả môn phái nhỏ như Vô Không kiếm môn đều có nơi chuyên môn nuôi dưỡng, có thể tưởng tượng ra việc nuôi dưỡng linh thú phổ biến cỡ nào.Yêu cầu của Bồ yêu với tài liệu là rất cao, tất cả đều phải xuất từ yêu ma, mà không phải linh thú.

Đây cũng là vì cái gì giá cả đắt đỏ, chỉ cần tài liệu liên quan tới yêu ma, đều không rẻ.Nhưng là…Tả Mạc nhìn vòa các thứ kỳ quái rực rỡ ngổn ngang trên bàn, tâm lý ngứa ngáy.

Hắn cảm giác như sắp tham gia vào một lần cử hành ác ma tế tự, mà những thứ kỳ quái này, như là tế phẩm sống.

Hắn ngày thường nghiên cứu phù trận, tâm pháp, cũng không có đáng sợ như vậy.“Không có thứ quá tốt, chỉ tạm được.”

Bồ yêu có chút không hài lòng: “Những thứ này, chỉ miễn cưỡng đủ luyện thành ma văn cấp thấp nhất.”

“Ma văn?

Đó là thứ gì?’ Tả Mạc nén chặt lòng sợ hãi.“Giải thích rất phiền hà.”

Bồ yêu cầm lấy các loại tài liệu, một mặt kiểm tra, một mặt nói: “Ngươi có thể hiểu chúng là một loại phù trận, phù trận trời sinh.

Máu thịt, da lông, tinh khí, kết hợp thành phù trận.

Hừ hừ, tu giả muốn phá giải ảo diệu trong đó, nhưng huyền cơ trong đó nào có dễ phá giải.”

“Vậy ngươi hiện tại muốn làm gif?’“Không cần quá ngu, vấn đề đơn giản như vậy còn hỏi ta?”

Bồ yêu nhìn Tả Mạc như đang nhìn một kẻ ngu ngốc: “Đương nhiên làm cho ngươi một cái ma văn.”

“Làm mọt cái ma văn?

Ma văn có thể làm sao?

Chẳng phải ngươi nói không người nào cso thể phá giải sao?’ Tả Mạc vô cùng kinh ngạc.“Bọn họ không thể, không có nghĩa ta không thể.”

Bồ yêu hừ lạnh, tự phụ nói: “Năm đó..”

Hắn đột nhiên ý thức được cái gì, ngậm miệng không nói.Bồ yêu không muốn nói, Tả Mạc dù rất hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi, chỉ vào một chồng linh thảo khác hỏi: “Những linh thảo này thì sao?

Cũng dùng làm ma văn sao?” nguyên liệu trên bàn phân thành hai đống, một đống linh thảo, một đống là nội tạng yêu ma.“Đó là một thứ khác thêm vào cho ngươi.”

Bồ yêu cười he he: “thứ rất thú vị.’“A.”

Tả Mạc cái hiểu cái không gật gật đầu, đột nhiên, hắn thấy mí mắt thạt nặng, buồn ngủ…“Không được quên.”

“Chết cũng không thể quên.”

Chính mình đang nằm mộng.

Tả Mạc than nhẹ một tiếng, hắn như một kẻ bàng quan lãnh tĩnh, nhìn vào mộng cảnh của mình.

Hắn biết nói gì cũng vô ích, nói gì cũng không ai hồi đáp, hoặc là, mộng cảnh này chỉ muốn ném cho mình một vấn đề.Hắn đang chờ tỉnh lại.Khi hắn mở mắt, hắn nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Bồ yêu.“Hoan nghênh tỉnh lại.”

Bồ yêu cười, có chút ẩn ý.Tả Mạc ngồi dậy, vừa động, lập tức vô cùng đau đớn, toàn thân mỗi bộ vị như bị thương, hắn ngửi được mùi máu tanh nống trong không khí.“Thành công?’ Tả Mạc bị thanh âm của mình dọa nhảy cẩng lên, lập tức nghẽn lời.‘Thành công?

Thứ rác rưởi này thực không nên dùng hai chữ cao quý như vậy.

Chẳng qua cũng hết cách, ai kêu ngươi nghèo như vậy, thù lao của ta, ngươi phải nhanh chóng trả.”

Bồ yêu trào phúng.Thấy Tả Mạc nhe răng thống khổ, Bồ yêu rất cao hứng: “Ta ở trên người ngươi thêm vào một ma văn rất giản đơn.

A, loại ma văn này phát hiện trên thân một con đồng tê ngưu ma, rất nguyên thủy, rất đơn giản, nó có thể tự động hấp thu linh khí chung quanh, cường hóa thân thể ngươi.

Thân thể ngươi sẽ hiện màu đồng, ngươi lại tu luyện “ kim cương vi ngôn”, hơi che đậy một chút, không người có thể nhìn ra.Tả Mạc lúc này giãy dụa ngồi dậy, hắn lập tức bị dọa sợ.

Hai hồng tuyến thô to màu hồng phan biệt từ hai lòng bàn tay theo cánh tay vươn dài tới lồng ngực, giao nhau tại lồng ngực, lại tách ra hướng xuống, men theo hai bắp chân tới lòng bàn chân.

Điểm giao giữa ngực như là nút thắt của hai hồng tuyến.Nhìn ra sự băn khoăn của Tả Mạc, Bồ yêu thản nhiên nói: “yên tâm, qua hai ngày, những đường vân này liền tan vào trong máu thịt ngươi, dù ngươi khác tu luyện pháp quyết thiên nhãn các loại cũng không nhìn ra được.Tả Mạc buông lỏng, nếu như có một cái hình xăm hãi người như vậy, cuộc sống của mình quả không dễ chịu.“Măn văn này khá đơn giản, đương nhiên, ngươi cũng đừng hy vọng nó có công hiệu tốt.”

Bồ yều có chút vô trách nhiệm nói: “Là người quá nghèo, một phần tiền một phần hàng, không tinh thạch, tự nhiên không có đồ tốt.”

Tả Mạc cảm giác mi tâm hơi đau, vươn tay ra sờ, tay vừa sờ tới lông mày, ngón tay như chạm vào dị vật.“Đây là cái gì?”

Tả Mạc đột nhiên nhớ tới Bồ yêu nói thêm vào cho hắn một thứ.“He He, một cái yêu hạch.”

Bồ yêu hết sức đắc ý: “Thứ đồ chơi này tuy nhiên không thể bằng yêu hạch chân chính, nhưng đối với ngươi, đã là dư dả có thừa.”

Yêu hạch Tả Mạc biết, yêu có yêu hạch, ma có ma đan, đây là căn cứ trọng yếu phá đoán yêu ma.

Tu giả tuy nhiên cũng kết thành kim đan, nhưng kim đan là linh lực tụ tập thành, cũng không phải vật thực, sau khi chết tự nhiên tiêu tan.

Nhưng yêu hạch cùng ma đan, đều là vật thực sinh trưởng trong cơ thể, cũng là nguyên vật liệu cực trọng yếu.

Chẳng qua hắn chỉ nghe nói, chưa thấy qua vật thực.“Yêu hạch?’ Tả Mạc có chút kinh hãi hỏi: “Nó có tác dụng gif?’“Ngươi thử thử chẳng phải sẽ rõ sao.”

Bồ yêu nói.Tả Mạc nghe lời, vội vận chuyển “thai tức luyện thần”.Vừa vận chuyển, tức thì cảm giác bất đồng. linh lực chung quanh cuồn cuồn tụ tập về mình.

Lỗ chân lông toàn thân tự nhiên mở ra, linh khí không chút phí sức chui vào thân thể, máu thịt của hắn như một màng lọc thần kỳ, dễ dàng lọc tạp chất trong linh khí, linh lực từng điểm chìm vòa trong máu thịt cốt cách.Tả Mạc ngây dại, thật như Bồ yêu nói – nhẹ nhàng như hô hấp.

Hoàn toàn không có trệ ngại như ngày thường, những linh khí rất giống như thân cận với mình.Hắn vui mừng quá đỗi!Có ma văn, tốc độ tăng trưởng tu vi của hắn sẽ tăng lên mấy lần.Hắn nghĩ tới yêu hạch mà Bồ yêu nói, tuy nhiên không biết yêu hạch bộ dạng thế nào, nhưng khẳng định là liên quan tới thần thức.

Quả nhiên, hắn rất nhanh tìm thấy yêu hạch nơi mi tâm, một cái lăng tinh màu hồng, có chút giống huyết tinh trên dái tai Bồ yêu, nhưng vô luận là ánh sáng hay độ thuần tịnh đều xa xa không bằng.Khiến Tả Mạc cảm thấy kỳ quái là, có thêm một viên yêu hạch, hình thể thần thức của hắn phát sinh biến hóa rất lớn.Thần thức trước kia như một đám mây mù, nhưng thần thức hiện tại, như một con sứa, rất nhiều các xúc tu bao lấy yêu hạch.

Lấy Tả Mạc làm trung tâm, những xúc tu thần thức trôi nổi bốn phía, hết tahyr chung quanh đều trở nên rõ nét trong đầu hắn.

Từ lúc tu luyện thần thức, lục thức của hắn nhạy bén hơn rất nhiều, mà có thêm yêu hạch, loại cảm giác nhạy bén này đề thăng gấp mấy lần.Hắn vừa nghĩ tới, xúc tu thần thức cực kỳ linh hoạt bay múa xung quanh, thoải mái dễ dàng.Tả Mạc một mực thấp thỏm lo âu cuối cùng cũng không che dấu nổi sự vui mừng, không nói đâu xa, nếu như luyện đan, hiệu suất thành công khẳng định tăng nhiều.Hai chuyện tốt này, dù là trả giá lớn hơn chút, cũng đáng!Có ma văn cùng yêu hạch, tốc độ tu luyện tăng lên mấy lần.Ngay khi Tả Mạc hớn hở như điên, Bồ yêu thình lình nói: “Ngươi đừng cao hứng quá sớm.

Ma văn cùng yêu hạch, ta cũng không từng tạo cho người khác, không biết có tác dụng phụ gì, tự cầu đa phúc đi.

Ngươi cần phải tự học tập phù trận. linh lực hút vào có nhanh, không tồn trữ được, cũng là phí công.”

Tả Mạc dần tỉnh táo lại.Bồ yêu nói không sai, hiện nay hiệu suất hấp thu linh lực gấp mấy lần trước kia, nhưng nếu như không giải quyết vấn đề tồn trữ linh lực, đích xác là phí công.“Học phù trận a.”

Bồ yêu cẩn thận hiếm có nói: “Ngươi hiện tại cần phải học phù trận.”‘Chỉ cần học phù trận?”

Tả Mạc có chút khó hiểu, hắn cảm giác cách nói của Bồ yêu quá tuyệt đối.“Không sai.”

Bồ yêu giải thích: “Không quản luyện đan, hay là kiếm quyết, bản chất đều là phù trận.

Cái này cần ngươi tự mình học, phù trận của tu giả quá phức tạp cùng quá bề bộn, vả lại, hoàn toàn khác cách lý giải của yêu ma chúng ta, rất nhiều thứ, chúng ta khó mà lý giải.”

“Ngươi cũng không lý giải nổi?”

Tả Mạc có chút không tin.

Tuy hắn cảm giác Bồ yêu chẳng qua là một con yêu ngu, nhưng tại tu luyện, Tả Mạc tin tưởng, một Bồ yêu đủ để sánh bằng 100 cái mình.

Ngay cả Bồ yêu cũng không hiểu, mình sao có thể hiểu?Bồ yêu thàn tình nghiêm túc hiếm có, nói một câu mà Tả Mạc không hiểu: “Không phan hệ pháp, chỉ quan hệ tín”. (Không liên quan tới phương pháp, chỉ quan hệ tín niệm)Tuy nghe không hiểu, nhưng Tả Mạc cảm giác câu nói của Bồ yêu cực kỳ thật lòng, hản là câu nói chân thành nhất mà Bồ yêu từng nói.

Hắn âm thầm ghi nhớ câu nói này.“vậy luyện đan?

Kiếm quyết thì sao?”

Tả Mạc có chút chần chừ.Bồ yêu cuối cùng bị Tả Mạc làm phiền hết chịu nổi: “Ngốc, chúng nó cũng là phù trận, không nên bị vẻ bề ngoài lừa gạt.

Ngươi hẳn nên chuyên tâm học tập phù trận.”

“Ta không có ngọc giản…’ Tả Mạc chậm rãi nói.Bồ yêu vô trách nhiệm giang hai tay: “cái này ta cũng vô pháp.”

Đột nhiên Bồ yêu cười âm mưu, Tả Mạc không khỏi sinh ra dự cảm không rõ, quả nhiên, liền nghe được Bồ yêu du nhàn nói: “Được rồi, ta cảm thấy tất yếu phải nói tới vấn đề thù lao lần này.”

Chương 106 : cuồng nhân gia công bán thành phẩmConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Ngươi biết ta không có tinh thạch.”

Tả Mạc gân cổ nói.“A, có thể nợ.”

Bồ yêu không chút để ý nói: “Lần này ta tiêu phí hai viên tinh thạch cấp 4. a, thêm vào thù lao của ta, xem tại sự quen biết của hai ta, giảm giá nha, tính là 8 viên tinh thạch cấp 4 đi, tổng cộng mười viên tinh thạch cấp 4.

A, trong vòng ba tháng trả hết, quá một tháng, gấp đôi.”

Tả Mạc tay chân lạnh lẽo: “Bồ, giá này cũng quá mắc đi…”

“Nga, không không không, ta là Thiên yêu, phí xuất trường rất quý.”

Bồ yêu vô liêm sỉ nói.Mười viên tinh thạch cấp 4, nghĩa là năm ngàn viên tinh thạch cấp 3… ba tháng…Tả Mạc cảm thấy trời đất xoay vần, hắn làm ra nỗ lực cuối cùng: “Đây là chuyện không có khả năng hoàn thành.”

“A, không sao, ta thích lãi suất.”

Bồ yêu mỉm cười mê người.Đông Phù, Tả Mạc ngồi trong cửa hiệu, tinh thần chăm chú thao khống Chung Duẩn hỏa, trong ngọn lửa màu trắng kia, một đám dịch châu óng ánh biến ảo.

Một vị tu giả đứng ở bên, không dám thở mạnh, vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm ngọn lửa nhũ bạch.Đột nhiên, Chung Duẩn hỏa tán đi, một chất dịch trương vắt an tĩnh phiêu phù trước mặt Tả Mạc, không trung lập tức tràn ngập mùi thơm.

Tả Mạc động tác nhàn thục nhanh chóng cho dược dịch vào một bình ngọc đã chuẩn bị sẵn, dược dịch chui vào bình ngọc, hắn lập tức nút lại.“Linh thảo dịch của ngươi, hai mươi viên tinh thạch cấp 3.”

Tả Mạc mặt vô biểu tình nói.“Huynh đệ, có thể bớt chút không, ta tới chỗ ngươi đã là lần thứ chin.”

Tên tu giả kia cầu khẩn.Tả Mạc ngẩng khuôn mặt không chút biến đổi của hắn: “Phí mời ta xuất trường rất quý.”

Đối phương yên lạng, chỉ có thể hậm hực đau lòng lấy ra 20 viên tinh thạch cấp 3.

Tả Mạc cũng không nhìn, trực tiếp nhét vào bách bảo nang nơi hông, liền nhắm mắt khoanh chân hồi phục linh lực, một lát sau, mở mắt ra: “Vị tiếp theo.”

Lý Anh Phượng vội cho một người tiến vào.

Từ lúc Tả Mạc tới tọa trấn cửa hiệu, sinh ý cực tốt, khiến nàng cả kinh.

Không biết sư đệ Tả Mạc từ đâu kiếm được một loại lửa màu trắng quái dị, vô cùng lạnh.

Sư đệ Tả Mạc cũng triển hiện ra thiên phú kinh thương của hắn.

Hắn cơ hồ hứng lấy các loại nghiệp vụ cổ quái, ví như luyện chế đề thuần dược dịch, tỷ như luyện hóa loại nguyên liệu nào đó, những nghiệp vụ trước nay chưa từng nghe thấy, sư đệ Tả Mạc toàn bộ đều cung cấp.Nhưng nàng rất nhanh phát hiện, sư đệ Tả Mạc đề cung đều là các nghiệp vụ có tính chất trung gian trong việc thuần luyện hóa.

Nghiệp vụ như luyện đan hắn lại không cung cấp, điều này từng khiến nàng nghxi mãi không hiểu, sư đệ am hiểu nhất là luyện đan!

Sau này nàng mới hiểu được ảo diệu trong đó, đó là hiệu suất.

Chỉ luyện chế bán thành phẩm trung gian, thêm vào khả năng khôi phục linh lực khủng bố của sư đệ Tả Mạc, hiệu suất cực kỳ kinh người.Hắn như một nhân hình hỏa lò, không biết mệt mỏi.So ra, năng lực khống hỏa khủng bố của sư đệ ngược lại không khiến nàng kinh ngạc.Từ đầu tới giờ, sư đệ Tả Mạc chưa một lần thất thủ.

Điểm này khiến Lý Anh Phượng kinh thán, nhưng không kỳ quái, sư đệ Tả Mạc là thiên tài luyện đan, thiện về khống hỏa cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng hiệu suất thành công khủng bố của hắn lại nhanh chóng vang dội Đông Phù.

Ai đều biết Đông Phù có một cửa hiệu tên gọi Vô Không, trong tiệm có một tên như cương thi, thủ đoạn khống hỏa xuất thần nhập hóa, lại có ngọn lửa tính hàn màu trắng cực kỳ hiếm thấy.

Ngọn lửa kia phẩm giai khoogn cao, nhưng khá lợi hại, bán thành phẩm luyện chế ra phẩm giai đều hết sức xuất sắc.Vốn là hàn hỏa khó tìm, tu giả có hàn hỏa ít thương cảm, mà tu giả có một loại hỏa chủng hoặc thiện luyện khí hoặc thiện luyện đan luyện thực, ai nguyện ý gia công trung gian phẩm?

Đột nhiên xuất hiện một tu giả chịu gia công trung gian phẩm, tu gia có điều cần lập tức ồ ạt chạy tới.Người này mang theo nón mũ, lúc hắn nhìn thấy Tả Mạc, có chút dừng bước.“Muốn luyện gì?”

Tả Mạc không ngẩng đầu hỏi.“Hàn thiết từ cấp 4.”

Đối phương nói.Tả Mạc có chút ngạc nhiên, ngẩng mặt nhìn đối phương, hắn lắc lắc đầu: “Ta chỉ có thể luyện chế cấp 3, cấp 4 vượt quá năng lực của ta, các hạ thỉnh người cao minh hơn đi.”

Chung Duẩn hỏa chẳng qua là hỏa chủng cấp 2, nếu không phải thần thức của hắn cường hãn, năng lực khống hỏa đại trướng, chỉ có thể luyện chế đồ vật cấp 2, chẳng qua dù là vậy, hiện tại cấp 3 đã là cực hạn của Tả Mạc, hàn thiết từ cấp 4 không cần nghĩ tới.Đối phương trầm ngâm nói: “Cắt hàn thiết từ thành 4 khối, ngươi làm được không?”

Cắt ra?

Tả Mạc suy nghĩ một chút nói: “có thể thử.”

Đối phương lấy ra một tảng đá đen đúa, tảng đá xen lẫn điểm điểm băng phiến lam sắc, đưa cho Tả Mạc.Tả Mạc không có tiếp: “Thù lao 200 viên tinh thạch cấp 3.”

“Được.”

Đối phương sảng khoái nhận lời.Người có tiền!

Tả Mạc tức giận xem thường, tay lại nhanh chóng tiếp lấy khối hàn thiết từ cấp 4.Hắn sở dĩ nghxi tới luyện chế bán thành phẩm, toàn là vì tinh thạch bức.

Lưng vác khoản nợ khổng lồ tới 5000 viên tinh thạch cấp 3, Tả Mạc không thể không vắt óc suy nghĩ phương pháp kiếm tinh thạch.

Hoa hồng đỏ trồng trọt là cách kiếm tiền tốt, nhưng cũng ý nghĩa hắn phải cần trồng trên linh viên lớn gấp 5 lần.

Điều khiến hắn cảm thấy bó tay là, dù rằng hắn dùng tới toàn bộ pháp quyết, chu kỳ trồng trọt hoa hồng đỏ cũng không ngắn hơn năm tháng.Hắn không chút do dự bài trừ phương án này.

Vượt quá một tháng, tăng gấp đôi, năm tháng đồng nghĩa với việc Tả Mạc cần phải trả 2 vạn tinh thạch cấp 3.Đành chịu, hắn chỉ có thể đặt chủ ý tại Chung Duẩn hỏa.Chỉ hi vọng luyện đan trong vòng 3 tháng kiếm lấy 5000 viên tinh thạch cấp 3, điều này hiển nhiên không phải là hiện thực.

Còn luyện khí, hắn hiện tại bắt đầu học, lúc học được cũng xong rồi.

Cái khó ló cái khôn, hắn liền nghĩ ra sáng kiến gia công bán thành phẩm.

Các loai việc như đề thuần linh thảo, hắn sớm đã quen thuộc như lòng bàn tay.

Mà đề thuần luyện hóa trong luyện khí, học cũng không phức tạp.Chung Duẩn hỏa tốt xấu cũng là hàn hỏa hi hữu, rất thích hợp luyện chế một vài loại linh thảo cùng tài liệu âm hàn.

Tu giả có được hỏa chủng vốn ít tới thương cảm, người có được hàn hỏa càng hiếm, người nguyện ý gia công bán thành phẩm chỉ có một Tả Mạc.Vốn là buôn bán này không có lợi nhuận gì quá lớn, rốt cục chỉ là bán thành phẩm, chỉ có thể thu chút phí gia công.

Nhưng có yêu hạch, Tả Mạc năng lực khống hỏa đột nhiên tăng mạnh, Chung Duẩn hỏa trên tay hắn như sống dậy, hiệu suất luyện hóa cực kinh người.

Mà có thểm ma văn, tốc độ khôi phục linh lực kinh người, chỉ cần đả tọa một lúc ngắn, linh lực toàn mãn.Do vấn đề trữ tồn linh lực chưa được giải quyết, tuy tốc độ hấp thu linh lực tiến nhanh, hiệu quả luyện thể rõ rệt, nhưng tu vi tăng thêm tương đương có hạn.

Bởi vấn đề này, hắn chạy đi đàm phán với Bồ yêu rất nhiều lần.

Hiệu quả hiện tại của ma văn có chênh lệch lớn so với Bồ yêu quảng cáo, Tả Mạc yêu cầu giảm miễn một bô phận nợ.Sự thật bày ra trước mặt, Bồ yêu cũng chỉ có thể thừa nhận điểm này, liền giảm đi 1000 tinh thạch cấp 3 trong khoản nợ của Tả Mạc.Khoản nợ 4000 viên tinh thạch cấp 3 khiến Tả Mạc thở dài một hơi, mà hắn rất nhanh phát hiện phương pháp hiệu quả nhất sử dụng ma văn.

Tác dụng của nó là tăng lên tốc độ hấp thu linh lực, vậy nhanh chóng dùng hết linh lực, nhanh chóng bổ sung, dạng quay vòng này chẳng phải tốt lắm sao?Hắn rất nhanh phát hiện, yêu hạch cộng thêm Chung Duẩn hỏa, ma văn phối hợp gia công bán thành phẩm, quả thực là tuyệt phối!Trừ mấy ngày đầu buôn bán ế ẩm, sau này buôn bán cực hỏa bạo, bởi vì thời gian này ngoại lai tu giả tới tham dự Đông Phù đấu kiếm hội rất đông.

Phí gia công của Tả Mạc không thấp, cơ bản 20 viên tinh thạch cấp 3 một lần, gặp được chút thứ tốt, lập tức nhảy lên 40 viên tinh thạch cấp 3.Giống như vừa rồi kêu lên 200 viên tinh thạch cấp 3 đơn giản là công phu sư tử ngoạm, chẳng qua không ngờ đối phương không chút do dự chấp nhận.Theo mức thu bình thường, hắn bình quân một ngày đại khái có thể thu được 200 tới 300 viên tinh thạch cấp 3.

Cứ theo tốc độ này, hắn rất nhanh liền có thể trả xong nợ.

Chẳng qua, loại sinh ý này, cũng phải xem thời cơ.

Nếu không phải là lúc Đông Phù Đấu Kiếm hội dễ gạt, chỉ dựa vào những tu giả địa bàn Đông Phù, một ngày kiếm được 30-40 viên tinh thạch cấp 3 đã tương đương tốt.Chẳng qua, loại luyện hóa giá công điên cuồng này, hắn thu hoạch không ít.Ví như hắn suy xét ra việc đưa Chung Duẩn hỏa sắp xếp thành tam chuyển hỏa trận, có thể tăng lớn hiệu hỏa của ngọn lửa, thậm chsi có thể dung luyện một ít linh thảo cấp 4.

Chẳng qua, việc luyện hóa tài liệu cấp 4 xưa nay hắn không dễ dàng tiếp.

Chủ yếu là phong hiểm quá lớn, nếu không cẩn thận hủy đi tài liệu của người khác, mình bồi thường không nổi.Giá tài liệu cấp 4, tương đương khiến người khác sợ hãi.Lần này yêu cầu của đối phương chỉ là hàn thiết từ đã cắt ra, Tả Mạc cảm giác được phong hiểm không lớn, mà vừa mở miệng 200 viên tinh thạch cấp 3, đối phương không chút trả giá, hắn cũng cảm thấy lợi nhuận phong hậu.Nếu nói sắc bén, không gì sắc bén hơn phi kiếm.

Nhưng có chút tài liệu, lại không thể dùng phi kiếm cắt, bởi vì sẽ thương đến vật tính của nó, hàn thiết từ là một trong số đó.

Cắt xén hàn thiết từ rất cần kinh nghiệm, từ thể phân bố không đều, bảo chứng từ tính của khối hoàn chỉnh, là một chuyện vô cùng phực tạp.Chẳng qua đối với Tả Mạc, không quá khó.

Yêu hạch đơn giản là vì “thai tức luyện thần” mà sinh, thần thức của hắn hiện tại tiến bộ nhanh, ngay cả hắn đều thấy run rẩy.

Thần thức cường đại, thám tra tài liệu cấp 3 cơ hồ không cần mất chút sức lực, tài liệu cấp 4 tự nhiên không dễ dàng, chẳng qua nếu hắn dùng xúc tu thần thức, liền rất nhanh hoàn thành thám tra.

Thần thức ngoại trừ tăng cường năng lực không shoar, còn có thể khiến hắn nhìn thấu tài liệu, giúp hắn hiểu rõ, lúc luyện hóa hiệu quả cũng tăng lên nhiều lần, hiệu quả kinh người.Quan hệ tới 200 viên tinh thạch cấp 3, Tả Mạc hết sức cẩn thận, mỗi lần gia công tài liệu cấp 3, cũng là kinh nghiệm khó được.Nhắm tròng mắt lại, dùng xúc tu thần thức thám tra khối hàn thiết từ vài lần, mãi tới khi xác định rõ ràng phân bố từ thể, hắn mới mở mắt ra.Khách nhân mang nón mũ cùng sa đen chỉ thấy Tả Mạc nắm hàn thiết từ, nhắm mắt dưỡng thần rất lâu, đột nhiên mở mắt.Hàn thiết từ trong tay Tả Mạc chậm rãi bay lên không, đồng thời, một sợi hỏa diễm màu trắng lặng yên xuất hiện, chung quanh nhiệt độ giảm xuống.Tròng mắt sau hắc sa lóe lên vẻ kinh ngạc.Tả Mạc vẫn ngồi khoanh chân như cũ, mặt vô biểu tình, chỉ có đôi tròng mắt, có thể khiến người cảm thụ được hắn đang tập trung tinh thần.Đôi tay trược ngực đột nhiên biến ảo liên tục, tạo ra một chuỗi hư ảnh.Chung Duẩn hỏa phiêu phù hóa thành một hảo tuyến màu trắng cực mỏng, gioogns như một con rắn nhỏ vây lấy hàn thiết từ.Bỗng chốc, tốc độ hỏa tuyến tăng lên, khách nhân đội mũ đeo hắc sa phát giác bạch quang như điện, chuyển ngoặt liên hồi, đầu đuôi liên tiếp.Tam chuyển hỏa trận, đột nhiên thành hìnhChương 107 : Gặp lại sư huynhConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckKết thành tam chuyển hỏa trận, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống.Ngay cả khác nhân đội mũ cũng bất gaics lui về sau một bước, hỏa trận lưu chuyển không ngừng, hàn ý phát ra càng thấu xương.Tam chuyển hỏa trận, cũng không phải phù trận quá phức tạp, nó có thể đề cao uy lực của hỏa chủng, vô luận là hàn hỏa hay là viêm hỏa.

Mỗi lần thêm một chuyên, uy lực đề cao một lần, Tả Mạc hiện tại nhiều nhất có thể hoàn thành tam chuyển, uy lực gấp 4 là trước mắt hắn có thể làm được.Ánh mắt chuyên chú, toàn bộ thần thức Tả Mạc đều điều động.

Dù là hắn hiện nay có yêu hạch, lực khống chế thần thức tăng mạnh, nhưng tam chuyển hỏa trận đối với hắn vẫn là có độ khó cực đại.

Dùng thần thức cẩn thận khống chế Chung Duẩn hỏa, cảm thụ được linh lực trong thân thể tan biến với tốc độ kinh người, theo đó là sự mệt mỏi.Tả Mạc cố gắng nhẫn nại, cẩn thận khống chế thần thần thức.Tư, một tiếng vang nhỏ, hàn thiết từ bị cắt thành bốn khối.Tả Mạc thở dài một hơi, hai trăm viên tinh thạch cấp 3 tới tay.

Nói ra, cực hạn của con người là một thứ đáng sợ.

Không lâu trước đó, mình thu hoạch mỗi năm chẳng qua là mấy chục viên tinh thạch cấp 2, nháy mắt, mình hiện tại có thể một lần kiếm được 200 viên tinh thạch cấp 3.

Nếu luận thuần thu nhập, Tả Mạc tại Đông Phù tuyệt đối thuộc về đám người có thu nhập cao, nhưng hắn trước nay không có cảm giác giàu có, ngược lại, hắn phát hiện mình tựa hồ càng lúc càng thiếu tiền! rành rành kiếm được tinh thạch càng lúc càng nhiều, nhưng vĩnh viễn đều là thân không văn tiền, hiện tại tốt rồi, thậm chí còn vác một khoản nợ khổng lồ.Chẳng qua, hắn rất nhanh thoải mái.

Đầu năm nay, cái gì tự dưng mà có chứ?

Mình đã chiếm lợi lớn, nếu không có Bồ yêu, hiển nhiên mình không có nợ, nhưng cũng không có “thai tức luyện thần”, không cso âm hỏa châu, không có Chung Duẩn hỏa, thậm chí mình không nhất định có thể trúc cơ thành công.“May mắn không làm nhục mệnh.”

Tả Mạc đưa bốn khối hàn thiết từ cho khách nhân.Khách nhân đội mũ tiếp lấy hàn thiết từ, khen: “Tả huynh khống hỏa xuất thần nhập hóa.”

Tiếp đó hết sức sảng khoái trả 200 viên tinh thạch cấp 3.“Quá khen, quá khen”.

Tả Mạc ánh mắt phân nửa rơi vòa 200 viên tinh thạch cấp 3, lại không ngừng khách sáo nói.“Không biết Tả huynh có báo danh tham dự lần Đấu kiếm hội lần này không?”

Đối Phương tựa hồ có ý tứ bắt chuyện với Tả Mạc.“Không có.”

Tả Mạc không có thời gian bắt chuyện với đối phương, vừa vặn tam chuyển hỏa trận cơ hồ quét sạch linh lực trong cơ thể hắn, tuy là ma văn không ngừng tự phát cường hóa thân thể hắn, hắn cũng cảm giác có chút ăn không tiêu.Sau khi có ma văn, tiến bộ nhanh nhất là “kim cương vi ngôn”.

Trong thời gian ngắn, Tả Mạc luyện “kim cương vi ngôn” tới tầng thứ ba, lúc vận chuyển tâm pháp, ngay cả da thịt đều có chút màu vàng, đây là “nhục thân kim y”.“kim cương vi ngôn” không phải là tâm pháp tốc hành, theo mặt trên nói, ít nhất phải tu luyện năm sáu năm mới có thể đạt tới tầng thứ ba “nhục thân kim y”, mà tầng thứ tư “hồng liên lưu kim” cần thời gian 10 năm.

Sauk hi đạt tới “nhục thân kim y”, lực phòng hộ đại tăng, toàn thân như kim thạch, phổ thông phi kiếm khó thương.Thân thể Tả Mạc so với trước cường hãn hơn rất nhiều, chỉ là không biết vì sao, hình thể hắn vẫn gầy yếu như cũ, lại thêm chiêu bài mặt cương thi, ngược lai là cực kỳ dễ nhận.Tam chuyển hỏa trận hút linh lực quá nhiều, hắn hiện tại cần khôi phục gấp.

Thấy đối phương tựa hồ không có ý ly khai, hắn không thể không ngẩng đầu lên: “Các hạ còn việc?’“a ha, quá mấy ngày lại tìm tới Tả huynh.”

Đối phương cười cười, lúc này mới ly khai.Tả Mạc lười để ý tới hắn, lại nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển “thai tức luyện thần”.

Chỉ qua một hồi, hắn khôi phục tình thần, Lý Anh Phượng ở bên thấy vậy, vội kêu lên: “Vị tiếp theo.”

Trừ tinh thạch, Tả Mạc thu hoạch rất nhiều.

Mỗi vị khách nhân đều yêu cầu bất đồng, mà thứ hắn cần đề thuần cũng bất đồng, bình quân một ngày, hắn cần luyện chế hơn mười loại đồ vật kỳ kỳ quái quái, có linh thỏa, có quáng liệu, thậm chí còn có người lấy ra một cái gan tuyết hùng yêu, để Tả Mạc luyện hóa.

Tiếp xúc nhiều thứ, trừ việc đại khai nhãn giới, sự lý giải của Tả Mạc đối với thuộc tính các vật cũng tăng mạnh.Chỉ nói linh thảo mà hắn đề thuần những ngày này cũng không dưới vài trăm loại, có thể nói là kinh nghiệm tăng mạnh, đối với luyện đan có trợ giúp cực đại.

Hắn hiện tại hết sức hạnh phúc vì quyết định này.

Nếu hắn ở trong môn phái, nào có cơ hội nhìn tới các loại linh thảo này, càng đừng nói trong đó không ít trân phẩm.Chỉ đáng tiếc, Chung Duẩn hỏa là hàn hỏa, rất nhiều thứ không cách nào luyện chế, đại đa số nguyên liệu hắn tiếp xúc đều có tính âm hàn.“Cái gì?

Luyện hóa không được?

Luyện không được ngươi mở cửa hiệu làm gif?’ Một vị nam nhân tay cầm một miếng hỏa ngọc cấp 3, mắng lớn.“tại hạ có hàn hỏa, không thích hợp luyện nguyện liệu dương tính cùng hỏa tính.”

Tả Mạc đạm mạc nói.“Trời ạ, lãng phí thời gian của lão tử, ngươi phải bồi thương thời gian lão tử mất đi…”

Đối phương thanh âm tắc nghẽn, hắn kinh sợ nhìn Tả Mạc, đứng nguyên đương trường, không dám động đậy.Tả Mạc như không có việc gì thu hồi kiếm ý: “Rất xin lỗi, mọi người thông cảm một chút.”

Loại tình huống này không phải phát sinh lần đầu, Tả Mạc cũng tập mãi thành quen.Nam nhân không nói một lời, ảo não rời đi.Thời gian gấp gáp!Tả Mạc rất hiểu sự trọng yếu của hiệu suất, thời gian là vàng, không có gì chí lý hơn danh ngôn này!Hương thu diệp, Lưu ly quang thạch, cát sông hằng….Màn đên buông xuống, Tả Mạc luyện tới mức đầu đều trơ ra, cuối cùng không chịu nổi, kêu lên: “mọi người ngày mai lại tới.”

Lý Anh Phượng theo trình tự chia cho mỗi người một khối mộc bài có khắc số thứ tự, ngày mai buổi sáng theo số thứ tự trên mộc bài bắt đầu.

Khiến Tả Mạc buông lỏng một hơi là hôm nay kiếm được, một khoản thu nhập 200 tinh thạch có thể tương đương với thu nhập mỗi ngày.Theo lẽ thường giao cho Lý Anh Phượng một viên tinh thạch cấp 3, đây là cấp cho môn phái, dù sao cũng là mượn quầy của môn phái.

Đại khái bận bựu bảy tám ngày nữa là có thể trả hết khoản nợ, điều này khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.Tả Mạc đang muốn nghĩ ngơi, đột nhien nghe thấy từ sau có tiếng người gọi: “Sư đệ!”

Tả Mạc lập tức dừng bước, chuyển mình nhìn thấy sư huynh Vi Thắng đagn đứng ngoài cửa.“Sư huynh!”

Tả Mạc vui mừng, vội chạy ra.

Sư huynh Vi Thắng đã khác lần cáo biệt trước, tuy vẫn áo ngắn như trước, nhưng kiếm ý quanh thân đã tan biến không thấy.

Tướng mạo sư huynh Vi Thắng vốn tương đối phổ thông, kèm thêm thân quân ảo, khoogn có chút khí thế, cả ngươi như một đê cấp tu giả không thể phổ thông hơn.Từ đó có thể nhìn ra tu vi sư huynh Vi Thắng đại tiến!Nhưng rất nhanh, Tả Mạc trong lòng kinh hãi, sư huynh Vi Thắng không ngờ đã đột phá ngưng mạch kỳ! thần thức của hắn linh mẫn dị thường, đã từng giao thủ với Thường Hoanh sắp đột phá ngưng mạch kỳ, lập tức phát giác huyền cơ trong đó.Điều này… sao có thể?”

Sư huynh tiến kiếm động, chẳng qua vừa mới trúc cơ, hiện tại không ngờ đã ngưng mạch thành công!Tiến cảnh của Tả Mạc đã tính là biến thái, đây là vì có Bồ yêu.

Nhưng sư huynh thì sao, Tả Mạc cũng theo Bồ yêu trộm tiến kiếm động, cũng không phát hiện chỗ nào đặc biệt.Sư huynh mới thật sự là thiên tài!Tả Mạc những ngày qua không ngừng nghe được các loại tán dương, lúc này tỉnh lại.

Chẳng qua hắn trong lòng chỉ có hớn hở, sự thành công của sư huynh hắn cảm giác là chuyện đương nhiên.

Nếu loại người như sư huynh mà không ai biết tới, mới là không có thiên lý.“Sư huynh đi ra khi nào?’ Tả Mạc ngây ngốc hỏi, đột nhiên nhớ lại nói: “Sư huynh, ta Trúc cơ rồi!”

Lý Anh Phượng lúc này cũng nghe thấy động tĩnh, liền vội chạy ra, nhìn thấy Vi Thắng, cũng lộ vẻ vui mừng: “Sư huynh!”

Vi Thắng trước bắt chuyện Lý Anh Phượng, mắt lại nhìn Tả Mạc, hào sảng cười lớn: “Đi, đi uống rượu!

Hôm nay huynh đệ chúng ta, không say không về!”

Bóng đêm như nước, tinh quang điểm điểm.Tả Mạc cùng Vi Thắng ngồi trên nóc nhà, gió mát thổi, từng cốc từng cốc chuốc rượu.“Rươu này mùi vị ngon!

Sư đệ từ đâu có được?”

Vi Thắng lại uống thêm hai chén.Tả Mạc uống đã tây tây: “Ha ha, đây là Vương Tẩu Tửu.

Vương tẩu muốn mua Kim Ô hoàn, lần này sư huynh tới, sao có thể không có rượu, liền đòi hắn mấy vò rượu.”

“Ha ha!

Khoái tai khoái tai!”

Vi Thắng ngửa mặt uống thêm mấy chén.Lý Anh Phượng ở dưới viện lắc đầu, ngày thường sư huynh Vi Thắng trầm ổn, sư đệ Tả Mạc ngày thường lãnh mạc, vừa uống rượu vào, như là người khác.“Sư huynh ra kịp Đấu Kiếm hội, lần Đấu kiếm hội này quy mô rất lớn, những ngày qua ta gặp rất nhiều người lợi hại.”

Tả Mạc mắt nhìn trời nói: “Chẳng qua, sư huynh phải đánh ngã bọn họ, toàn bộ đều đánh ngã.”

Nhìn vào Tả Mạc đang bốc đồng, Vi Thắng cất tiếng cười to: “Tốt!

đánh ngã toàn bộ bọn họ.”

Tả Mạc khẽ cười he he, lại chuốc mấy chén rượu, ôm lấy vò rượu, đột nhiên lầm vào trầm mặc.Phát giác vẻ dị thường của Tả Mạc, Vi Thắng quan thiết hỏi: “sư đệ có tâm sự sao?’“Sư huynh, ngươi nói, người sống sót là vì cái gì?’ Tả Mạc trầm mặc một hồi, mở miệng hỏi.“Người sống vì cái gif?’ Vi Thắng bất giác lưng thẳng lên, mắt nhìn phương xa: ‘ta không biết người khác là vì cái gì, cánh nghĩ của ta rất đơn giản, ta muốn xem kiếm này, đến cực trí là bộ dáng gì.”

“Kiếm tới cực trí?”

Tả Mạc thì thào, hắn cũng nhìn về phương xa.

Ngồi trên nóc nhà, nhìn vào mỹ cảnh nơi Đông Phù buổi đêm, đèn đuốc nơi xa, còn có thể nghe được tiếng rao bán vang vọng.

Hắn lắc lắc đầu: “Ta trước kia chỉ muốn sống tốt hơn một chút, liền liều mạng học linh thực.

Nhưng hiện tại, liều mạng muốn biến cường.”

“Biến cường?”

Vi Thắng nghiên đầu qua, kinh ngạc nói: “Vì cái gì?”

Thanh âm Tả Mạc thấu ra đắng chát: “Đi tìm những thứ đã vứt bỏ trước kia, thứ không thể quên.”

Hắn không nói cho sư huynh chuyện mình bị cải dung mạt thức, nếu sư huynh biết, chỉ sợ vô cùng tức giận.

Không cần vì việc của mình, khiến sư huynh lo lắng.Vi Thắng an ủi hắn: “Sư đệ chớ nên gấp gáp, việc trước kia, rồi sẽ nhớ lại.” chuyện Tả Mạc thất ức, toàn bộ người trên Vô Không sơn không ai không biết, Vi Thắng cho rằng Tả Mạc vì chuyện này mà thương cảm.“Ha ha, đúng vậy, sẽ tới lúc, luôn luôn sẽ có lúc.

Hôm nay huynh đệ ta trùng phùng, nói chuyện này thực không nên!

Tiếp tục uống rượu!”

Tả Mạc nâng vò rượu, uống mấy ngụm.“Ha ha.”

Vi Thắng cũng vui vẻ cười lớn, cũng nâng lên vò rượu: “Uống!”

Chương 108 : Hai con đườngConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckSáng sớm hôm sau, sư huynh Vi Thắng đã ly khai Đông Phù.Tả Mạc lại lần nữa khôi phục sinh hoạt điên cuồng kiếm tiền.“Thật là ngoài ý liệu, ngươi cư nhiên có thể trong thời gian ngắn như vậy đều trả sạch nợ.”

Bồ yêu tiếc nuối nói.Tả Mạc chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, khoản nợ khổng lồ, những ngày này khiến hắn chịu áp lực rất lớn.

Hắn hỏi một vấn đề khác: “Bồ, liên quan tới tồn trữ linh lực, có tiến triển mới gì không?”

Bồ yêu nhún nhún vai: “Không có.”

Hiện nay tốc độ hấp thu linh lực của Tả Mạc so với trước đã nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng điều kỳ quái là, linh lực hút vào thân thể nếu không nhanh chóng dùng hết, chúng nó sẽ chầm chậm tiêu tán, mà không cách nào tồn trữ trong cơ thể.

Đối với bất kỳ vị tu giả nào, linh lực nhiều ít đại biểu tu vi, nếu như linh lực không đủ, trên cơ bản, bảy mươi phần trăm pháp quyết đều không cách nào vận dụng.

Pháp quyết càng cao cấp. ý nghĩ cần càng nhiều linh lực.Hắn rất hoài nghi tình huống này có liên quan tới ma văn Bồ yêu khắc trên người mình.

Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được tu vi tăng trưởng sai lệch trước và sau khi khắc ma văn, điều này khiến hắn cảm thấy ưu tâm.“Bồ yêu, nếu như không có cách nào tồn trữ linh lực, tu vi của ta rất khó tăng lên, cảnh giới không cách nào đột phá…”

Hắn rất muốn Bồ yêu nhận thức ra đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.Bồ yêu hoàn toàn thất vọng: “Vậy liên quan gì tới ta?

Chúng ta phiết thanh quan hệ.”

“Ngươi cái nhân yêu!”

Tả Mạc lập tức nổi khùng trước thái độ ác liệt của Bồ yêu, đột nhiên mở miệng mắng lớn: “Gạt ta khắc cái gì ma văn yêu hạch, hiện tại con mẹ nó bày ra bộ dáng không quan tâm buồn nôn!

Sau này ngươi đừng nghĩ móc được một viên tinh thạch từ tiểu gia.”

“Ta có thể tự mình lấy.”

Bồ yêu không chút nổi giận, cười hi hi.Tả Mạc giận quá hóa cười: “Bắt đầu từ hôm nay, ông một viên tinh thạch cũng không cần, chỉ đổi vật thực, ngọc giản!

Ngươi tự đi lấy a!

ông xem ngươi lấy từ đâu.”

“Oh.”

Bồ yêu sờ cằm tự nói: “Đây cũng là vấn đề.”

Tả Mạc cười lạnh nhìn Bồ yêu, hận không thể băm tên nam nữ khó phân này thành thịt vụn!

Cái thứ cặn bã này!

Ác ôn!

Tham lam, táng tận thiên lương, biến thái không ác không làm!Bồ yêu mở hai tay rất vô tội: “Loại tình huống này, ta cũng không nghĩ tới.

Phù trận quá phức tạp đối với yêu ma chúng ta.

Chẳng qua, trên đời không có gì không có biện pháp giải quyết.

Ta có thể nghĩ ra chủ ý giúp ngươi.

Hì hì, lần này tính là miễn phí đi.”

Tả Mạc cố nén xung động, hỏi: “Ngươi nói nhá.”

“A, nếu như linh lực của ngươi hiện tại tăng trưởng chậm, ngươi có thể bắt đầu từ hai chỗ.”

Bồ yêu môi mỏng cong thành hình cung: “Một là bắt đầu từ căn bản, thân thể của ngươi như một phù trận hoàn chỉnh, nó phát sinh biến hóa một loại đặc tính, vậy khẳng định một bộ phận phù trận có cải biến.

Ngươi chỉ cần tìm ra nguyên nhân rồi cải biến là có thể lần nữa sửa được phù trận, nguyên nhân này dễ giải quyết.”

“Làm sao tìm được?’ Tả Mạc không thể không thừa nhận, Bồ yêu nói rất có lý.“Cái này ta có thể giúp, nhưng người bắt tay từ phù trận, phương diện phù trận, tu giả các ngươi so với yêu ma chúng ta mạnh hơn nhiều.”

Bồ yêu lắc đầu nói.Nói nửa ngày, nguyên lai là nói nhảm!

Tả Mạc bắt đầu nổi nóng, nhảy loạn.“Ngươi lãng phí thời gian để oán hận, còn bằng sớm bắt tay nghiên cứu.”

Bồ yêu lặng lẽ nói.Câu nói này vừa vặn dặp tắt lửa giập đang thăng lên trong đầu Tả Mạc, hiện tại đã thế này, nổi giận càu nhàu chỉ lãng phí thời gian.

Hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Còn một điểm khác?”

“úc, điểm này càng giản đơn.

Ngươi nếu đã phát hiện tu vi tăng trưởng chậm chạp, vì cái gì không đề cao khả năng khống chế linh lực?”

Bồ yêu mắt chớp qua vẻ đắc ý: “Chỉ cần ngươi có thể khống chế tinh xác mỗi chút linh lực, cùng một lượng linh lịch, ngươi có thể phóng thích càng nhiều pháp quyết.

Không cần đỏ mắt thấy người khác nhiều tinh thạch, chỉ cần ngươi tiêu mỗi viên tinh thạch tại lưỡi đao.”

“tinh xác khống chế?”

Tả Mạc tức thì ngơ ngác, thời gian luyện khí kỳ, đây là một vấn đề hắn thường suy nghĩ.

Bởi vì hắn cần phải thi triển “tiểu vân vũ quyết” đối với rất nhiều linh điền, giống như Bồ yêu nói, hắn cần phải dùng mỗi giọt linh lực đều dùng trên lưỡi đao.

Nhưng sau khi hắn trúc cơ, sinh hoạt của hắn nhanh chóng trở nên khá giả, vấn đề này dần bị hắn xem nhẹ.“Không sai!

Giống như việc ngươi đề thuần cùng luyện hóa, ngươi cần phải càng keo kiệt sử dụng một chút linh lực, một phần linh lực có thể hoàn thành thì quyết không thể dùng hai phần.

Đương ngươi tinh xác khống chế một chút linh lực, ngươi sẽ phát hiện ngươi chỉ cần một chút linh lực liền có thể thôi động pháp quyết mà trước kia ngươi cần dùng rất nhiều pháp quyết.’ Bồ yêu bổ sung một câu: “Tuyệt đại đa số phú ông, giai đoạn cất bước, đều là thế này.”

Đoạn lời trước, Tả Mạc nghe nhập thần, hình tượng Bồ yêu cũng tựa như một người rất cao lớn, sau đó câu nói bổ sung tức thì trở về nguyên hình.Phi!

Thứ cặn bã!Tả Mạc là kẻ bị hãi phẫn nộ, nhưng trong đầu lại bất giác suy xét câu nói vừa rồi của Bồ yêu.Lý Anh Phượng phát hiện mấy ngày nay, trạng thái của sư đệ Tả Mạc không bình thường.

Tốc độ hắn luyện hóa rõ ràng chậm hơn, sau mỗi lần luyện hóa, đều ngồi một lúc.

So với thời gian trước tựa như hai con người khác nhau.

Chẳng lẽ tinh thạch kiếm đủ rồi?

Nàng không nghỉ nghĩ vậy.

Sư đệ cũng nên nghĩ ngơi một chút, những ngày này, sư đệ kiếm bao nhiêu tinh thạch, không ai rõ hơn nàng.Nàng hiện tại có chút khó tin rằng, sư đệ mộc mạc lãnh tích lại có được bản lĩnh kiếm tinh thạch khủng bố như vậy.

Những ngày này hắn một mình kiếm tinh thạch, tương đương tổng lượng tinh thạch nàng bán hàng kiếm được trong năm tháng.

Đây là một con số cực kỳ kinh người, nếu sư đệ là ngưng mạch kỳ, nàng còn không thấy kỳ quái, nhưng hắn là trúc cơ kỳ, nàng trước nay chưa nghe nói qua trúc cơ kỳ đệ tử nào có thể kiếm nhiều như vậy.Có lẽ, sư đệ cũng là thiên tài.Rất nhanh, cách nghĩ của nàng tựa hồ được chứng thực, sư đệ vẫn tiếp đơn hàng, nhưng hắn không tiếp thu tinh thạch, chỉ tiếp thụ ngọc giản trả thù lao.

Nhưng khiến nàng thấy kỳ quái là sư đệ tựa hồ trở thành kẻ yêu thích ngọc giản, các loại ngọc giản hắn đều thu, nàng phát hiện, sư đệ yêu thích nhất là ngọc giản phù trận.Sư đệ thật là thông minh a!

Nàng thầm thán thán.

Bản môn là môn phái kiếm tu, nhiều nhất là kiếm quyết, các loại ngọc giản khác ít tới thảm thương.

Bằng sự thông tuệ của sư đệ, ngược lại rất thích hợp học tập phù trận, ngày sau đối với luyện đan cũng có ích lợi rất lớn.

Nàng cảm giác tứ sư cô ngày sau chửa hắn có thể dạy được Tả Mạc.

Tứ sư cô khi bằng tuổi Tả Mạc hẳn cũng không lợi hại như vậy.Phù trận là nội dung mà mỗi tu giả tất tu, cũng là cơ sở trong cơ sở.

Luyện đan, luyện khí, cấm chế, .v.v. không một thứ nào không cần phù trận móc nối.

Đó là thứ ai cũng biết, nhưng biết thì biết, không có điều kiện cũng không có biện pháp.

Vô Không kiếm môn vốn không phải môn phái giàu có, nào dành tư kim đi thu thập ngọc giản?Nàng đột nhiên có chút thương tiếc, nếu sư đệ ở trong một đại môn phái, chỉ sợ càng lợi hại a!“Thiên Hương dịch, đây là cực hạn ta có thể luyện hóa.”

Tả Mạc có chút mệt mỏi đưa một bình ngọc nhỏ cho khách nhân.Khách nhân vội không chờ nổi, mở nắp bình ngọc, mặt lộ vẻ vui mừng, khen không dứt miệng: “thủ pháp của Tả sư phó thật là nhất tuyệt! lợi hại!”

Cẩn thận thu lấy bình ngọc, sau đó vội vàng cáo từ.Tả Mạc không có đứng dậy, lấy ra tấm ngọc giản mới được, lòng thầm hớn hở.Vừa rồi luyện hóa thiên hương dịch, hắn dùng bản sự giữ nhà mới có thể luyện hóa, từ đó có được tấm ngọc giản này.

Trong ngọc giản cũng không biết là môn phái nào lưu lại, hẳn là tương đương cổ xưa, bên trong có ba loại phù trận khá là tinh diệu.Bồ yêu bắn ra, hắn tương đương bất mãn với những già Tả Mạc làm thời gian này: “Ta đã nói cho ngươi hai con đường, ngươi không tuân thủ ước đinh.”

“Có sao?”

Có thể chơi Bồ yêu một phát, Tả Mạc cực sướng, hắn chậm rãi thu ngọc giản vào trong lòng, liếc Bồ yêu: “chúng ta có ước định sao?

Mà ta đây cũng theo ngươi chỉ điểm mà làm.

Ngươi để ta nghiên cứu phù trận, ngươi lại không có ngọc giản về phù trận, ta chỉ tự mình động thủ thôi.”

Bồ yêu sửng sốt, hắn lúc này mới nhớ tới, lần trước mình đích xác không nói gì về ước định.

Hắn đột nhiên ngẩng đàu khẽ cười: “Tốt tốt, hắc hắc…”

Nhìn vẻ mặt âm trầm của Bồ yêu, Tả Mạc cảm thấy lạnh gáy.Không sợ không sợ! có thể chỉnh nhân yêu, ca dù chịu khổ cũng đáng!

Tả Mạc trong lòng tự an ủi.Bồ yêu tan biến, Tả Mạc rất nhanh bắt đầu đắm chìm vào công tác.Thời gian này, khả năng khống chế linh lực của hắn tiến bộ thần tốc.

Được Bồ yêu chỉ cho, hắn bắt đầu có ý thức chuy luyện kỹ xảo phương diện này, càng thêm “keo kiệt” vận dụng mỗi chút linh lực tới luyện hóa.

Chẳng qua, tuy nhiên tiến bộ thần tốc, nhưng hắn còn không hài lòng, chính mình còn không tránh khỏi lãng phí.Hơn nữa hắn rất nhanh phát hiện ra then chốt trong đó.

Muốn hoàn mỹ lợi dung linh lực, chỉ dựa vào khống chế linh lực tinh xảo là không cách nào thực hiện được, cần phải hiểu sâu về phù trận thực thi, có đủ hai điều này mới có thể đề cao tối đa hiệu suất sử dụng linh lực.Bởi vì chỉ lấy ngọc giản, đơn hàng của Tả Mạc chịu ảnh hưởng nhất định.Nhưng là có thể tới với hắn, đại đa số là trúc cơ kỳ tu giả có thực lực, bọn họ đại đa số trên tay có một hai ngọc giản chất lượng tốt.

Rất nhanh những khách nhân liền biết Tả Mạc ưa thích ngọc giản phù trận, bọn họ sẽ tận lực tuyển chọn một hai loại ngọc giản phù trận tốt.

Hành vi của Tả Mạc không kỳ quái, càng là tu giả lợi hại, đặc biệt là những tu giả luyện đan luyện khí không phải chiến đấu, khi kỹ nghệ của bọn họ ngày càng thâm hậu, nhu cầu đối với tinh thạch càng nhỏ.Kỳ nhân dị sĩ, bọn họ thường thường có rất nhiều yêu cầu kỳ quái.

Còn về ngọc giản, yêu cầu trân hi tài liệu là nhu cầu thường gặp nhất.Tuy số lần luyện hóa mỗi ngày ít hơn trước kia, nhưng ngọc giản trong tay Tả Mạc vẫn tăng lên với tốc độ kinh người.Những ngọc giản này có đủ mọi loại, tuyệt địa đa số là hàng phổ thông, nhưng cũng có mấy tấm tinh phẩm, vừa vặn tấm ngọc giản mới tới tay là một trong số đó.Đột nhiên, Lý Anh Phượng sắc mặt quái dị đi tới bên Tả Mạc, cúi người ghé tai nói với hăn vài câu.Chương 109 : Mặc hạt senConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckCó ba vị ngưng mạch kỳ tu giả bái phỏng.”

Lý Anh Phượng nói khiến Tả Mạc sửng sốt.Ba vị ngưng mạch kỳ tu giả….Từ khi Tả Mạc bắt đầu kinh doanh thứ này, không phải không có ngưng mạch kỳ tu giả tới cửa, như vị khách đội mũ cần cắt hàn thiết từ lần trước, hẳn là một ngưng mạch kỳ tu giả.

Ngưng mạch kỳ tu giả tới cửa, Tả Mạc vừa yêu vừa hận. yêu là bọn họ có thể cho thù lao cao hơn người bình thường rất nhiều, hận là thứ bọn họ cần luyện hóa độ khó nhất định rất cao.

Độ khó càng cao ý nghĩa phong hiểm càng cao, mà một khi thất bại, những tài liệu này hắn không thể bồi thường nổi.

Còn về quỵt nợ, đừng có mơ, thực lực đối phương cao hơn mình quá nhiều.

Phát sinh xung đột, xui xẻo cũng là mình.Hiện tại lại là ba vị!‘Hừ, một tên trúc cơ kỳ, cũng dám tự cao tự đại trước mặt chúng ta!

Chọc giận ta, một mồi lửa đốt chỗ này.”

“Tam đệ, không được nói năng lung tung.”

Thanh âm ngoài cửa truyền vào hết sức rõ ràng, rất hiển nhiên, ba người đã bắt đầu có chút bất mãn.

Tả Mạc đau đầu, chỉ có thể nói: “Ba vị mời vào.”

Ba người đi tới.

Đi đầu là một vị nam tử áo hồng, long hành hổ bộ, khí thế mạnh mẽ.

Bên trái là một nam tử mũi ưng, vẻ mặt âm trầm, vừa nhìn đã biết là người không dễ nói chuyện.

Bên phải là một nam nhân béo ú, thân hình như một núi thịt, hắn vừa tiến vào đã nhìn bốn phía.“Chào Tả sư phó.”

Nam tử áo hồng đi đầu mỉm cười chắp tay chào Tả Mạc.“Chào ba vị tiền bối.”

Tả Mạc không dám khinh thị, đứng lên, chắp tay chào lại.

Bối phận trong tu giả hết sức phức tạp, khó mà phân rõ, cho nên mọi người lấy cảnh giới tu vi làm chuẩn.

Cảnh giới tu vi của Tả Mạc thấp hơn một giai so với đối phương, tự nhiên là vãn bối.Ba người tựa hồ khá hài lòng với thái độ Tả Mạc, ngay cả nam nhân mũi ưng sắc mặt âm trầm cũng dễ xem hơn không ít.“Tả sư phó khách khí.”

Nam tử đầu lĩnh áo hồng cười nói, tiếp đó khai môn kiến sơn nói: “Tới cửa bái phỏng, là có chuyện muốn nhờ.”

Tiếp đó hắn lấy ra một hạt sen đen nhánh: “mặc hạt sen cấp 4 vỏ ngoài cứng cỏi vô cùng, phi kiếm khó thương, lần này tới, là thỉnh Tả sư phó luyện hóa vỏ ngoài của nó.

Quy củ của Tả sư phó chúng ta có nghe nói qua, trong ngọc giản này là một bộ “thiên hoàn nguyệt minh trận”, phù trận này là tinh phẩm trong cấp 4, rất nhiều chỗ tinh diệu.

Nghe nói Tả sư phó yêu thích phù trận, bộ “thiên hoàn nguyệt minh trận” làm thù lao.”

“Nhưng ta phải nói trước, ngươi nếu luyện hỏng, ta không tha cho ngươi.”

Nam tử béo ý nói chêm vào.“Tam đệ không được nói bậy.”

Nam tử áo hồng quát mắng, tiếp đó quay mặt nói với Tả Mạc: “Tả sư phó chớ nghe hắn nói bậy, chỉ cần an tâm luyện chế là được.”

Nhìn vào ba người, bất giác lưng Tả Mạc đã ướt đẫm mồ hôi.

Ba người này thực lực phi phàm, dù là một người, Tả Mạc cũng không phải đối thủ, ba người một chỗ, ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có.

Hắn từ ngoại môn đệ tử leo lên vị trí hiện tại, cực thiện xem sắc mặt, ba người này nhìn là biết không phải hạng người lương thiện.

Đứng nhìn nam tử áo hồng nói rất bình hòa, nhưng nếu mình thật sự luyện hỏng mặc hạt sen, mình tuyệt sẽ không có kết cục tốt.Tả Mạc thần thức hơn người, xunh quanh ba người có huyết sát khí, tuy không đáng sợ như huyết sát hắn gặp qua trong kiếm động, nhưng cũng là hung lệ khí tức cực đạm.

Tuy không biết ba người dùng biện pháp gì che dấu huyết sát khí nhưng làm sao giấu nổi thần thức của Tả Mạc.Đơn hàng này không dễ tiếp!

Phản ứng đầu tiên của Tả Mạc là thế.Hắn lắc lắc đầu: “Thực xin lỗi, khiến ba vị tiền bối đi một chuyến vô ích.

Tu vi tại hả chẳng qua trúc cơ kỳ, mặc hạt sen cấp 4, thực tại không có năng lực.”

Hắn dùng ngôn từ khẩn thiết, hơn nữa tu vi của hắn cùng hỏa chủng cũng không sợ ba người kiểm tra, nói vô cùng thản nhiên.Nam tử áo hồng mỉm cười không nói, nam tử mũi ưng đứng bên âm trầm nói: “hàn thiết từ cấp 4 luyện hóa được, cấp 4 mặc hạt sen sao lại không luyện hóa được?”

Nam tử béo ý mắt tròn như chuông đồng, không nói lý: “Ta nói cho ngươi, ngươi hôm nay luyện thì luyện, không luyện cũng phải luyện!

Nếu không, ta dỡ cái điếm nát này.”

Nam tử áo hồng cười khẽ, trước đưa ngọc giản cho Tả Mạc: “Tả sư phó trước không cần chối từ, không bằng trước xem phù trận trong ngọc giản này đi.”

Nói xong ngẩng đầu nhìn Lý Anh Phượng đứng sau Tả Mạc một cái, ôn hòa nói: “Truyền âm phù trong tay cô nương thả xuống đi, mọi người không muốn nháo lớn không thoải mái.”

Tả Mạc thầm hô lợi hại, ba người này chỉ nói mấy câu, đã dùng tới các loại thủ pháp công tâm, hắn không chống đỡ nổi.

Tỏ ý muốn Lý Anh Phượng không muốn xung động, hắn dũng cảm nói: “Tin tức của ba vị tiền bối có chút sai lầm, tại hạ đích xác đã từng tiếp một đơn hàng cắt hàn thiết từ cấp 4, nhưng chỉ là cắt xén, mà không phải luyện hóa.”

Nam tử áo hồng vẻ mặt âm trầm, không vui: “Ta sư phó không cấp chút thể diện sao?”

Tả mạc lập tức cảm giác toàn thân cứng đờ, thật như bị một thứ gì đó giữ chặt, không động đậy nổi.

Lý Anh Phương ở bên mặt biến sắc, sợ hãi nhìn ba người.”

“Tốt! ta tiếp!”

Tả Mạc thấy tình hình không hay, chỉ cắn răng tiếp lấy.“Ha ha, Tả sư phó là người thông minh.

Yên tâm, chỉ cần ngươi có thể luyện hóa thành công, tấm ngọc giản này, chúng ta sao để Tả sư phó chịu thiệt.”

Hồng bào nam tử cười sáng lãng, thật như chưa có việc gì xảy ra.Tả Mạc lập tức cảm thấy áp lực biến mất, nhìn vào nam tử áo hồng, cảm thấy lạnh lẽo.

Người này nhìn như ôn hòa, thực ra rất độc ác, nếu mình hôm nay không luyện thành công, hạ trường nhất định sẽ rất thê thảm.

Vô Khoogn sơn cách nơi này rất xa, nếu thật sự xảy ra việc gì, sư thúc trong môn phái cũng không cứu viện kịp.Hắn không tiếp lấy ngọc giản, mà trước tiên tiếp lấy mặc hạt sen.

Ngọc giản gì, hắn đã không quan tâm, lần này có thể giữ được mạng nhỏ đã là đại hạnh.Nam tử áo hồng lộ ra vẻ tán thưởng, ba người lui tới một bên, nam tử mũi ưng liếc Lý Anh Phượng, ý vị cảnh cáo.Tả Mạc cũng không nói gì, bắt đầu cẩn thận thám tra mặc hạt sen.Mặc hạt sen là hạt sau khi mặc liên hoa kết đài, mặc liên hoa là một loại linh thảo tương đương hiếm thấy, nó sinh trưởng ở nơi cực khắc nghiệt, trong những đầm lầy chướng khí dày đặc.

Qua tuế nguyệt hấp thu các loại độc tố, lá nỏ màu trắng, hoa màu đen nhánh như mực, nhưng thứ trân quý nhất là mặc hạt sen.Mặc liên hoa hấp thuc các loại độc tố, trong thân thể nó dung dặp, hình thành một loại kịch độc.

Khi mặc liên kết hạt, toàn bộ kịch độc trong thân cây đều tụ tập trong mặc hẹt sen nho nhỏ.

Mặc hạt sen rơi vào bùn, lại đâm chồi sinh trưởng, sinh trưởng thành mặc liên hoa mới, nó không ngừng hút lấy chướng khí độc tố xung quanh, kết thành mặc hạt sen mới.

Cứ mỗi vòng sinh trưởng, mặc hạt sen lại đề cao 1 cấp.Mặc hạt sen trước mắt đã là cấp 4, đồng nghĩa việc nó đã trải qua 4 vòng sinh trưởng, mà độc tính trong hạt sen cũng đến mức kinh người.Cầm mặc hạt sen trên tay, Tả Mạc thấy cổ họng khô khốc, đây là lần đầu hắn luyện chế linh thảo kịch độc như thế, không khẩn trương là giả.

Vỏ ngoại mặc hạt sen hết sức cứng, độc tính bên trong mới không phát ra ngoài một chút nào.

Nếu hắn làm không tốt, ngón tay Tả Mạc sẽ nhanh chóng thối rửa, sau đó độc tính nhanh chóng lan tràn, hắn sẽ biến thành một đống xương khô trong thời gian ngắn.Ngay cả giải độc đan cấp 3 cũng không cách nào ngăn trở độc tính từ mặc hạt sen, huống chi giải độc đan trên thân Tả Mạc chỉ là cấp 2.Lý Anh Phượng ngày thường quản lý quầy tiệm, hung danh hiển hách của mặc hạt sen, nàng tự nhiên nghe nói qua, sắc mặt trắng bệch, khẩn trương nhìn Tả Mạc.

Truyền âm phù trong tay áo nàng lỏng ra, tên nam tử mũi ưng nhìn nàng chằm chằm, hung quanh trong mắt không chút che dấu.

Nàng hơi phản kháng, chỉ sợ người này sẽ lập tiếp ra tay.Không biết hung đồ chui ra từ đâu!

Cũng dám hiêu trương như thế tại Đông Phù.Lý Anh phượng cắn môi, lo lắng nhìn sư đệ Tả Mạc.

Mặc hạt sen tuyệt đối siêu quá phạm vi năng lực của sư đệ Tả Mạc, lần trước hắn cắt hán thiết từ cấp 4 dã rất mất sức.

Luyện hóa càng khó hơn cắt ra, huống chi còn là vật kịch độc, hơi chút bất cẩn là bị kịch độc xâm nhập mà chết.

Nàng chú ý tới lưng sư đệ đã ướt đẫm mồ hôi, vô cùng lo lắng.Nếu sư phó ở đây thì tốt…Nàng vô cùng nôn nóng, nếu sư phó chạy tới, bằng tu vi kim đan kỳ đối phó bat u giả ngưng mạch kỳ dư dả có thừa.Tả Mạc cũng có suy nghĩ giống Lý Anh Phượng, chẳng qua kéo dài một hồi, chú ý tới ánh mắt bất thiện của nam nhân béo ú, Tả Mạc biết không thể kéo dài được nữa.Vừa lật tay, Chung Duẩn hỏa liền nhanh chóng cuốn lấy mặc hạt sen.

Địch ý trong mắt ba người mới dần tán đi, bọn họ có chút khẩn trương coi chừng Tả Mạc, chân vô thức dời đi.Tả Mạc biết bọn họ sợ độc tính của mặc hạt sen, mặc hạt sen cấp 4 có độc tính kịch liệt, dù là ba người đã là ngưng mạch kỳ dính vào cũng chết chắc.

Tả Mạc cũng nghĩ ném mặc hạt sen trên tay đi thật xa, nhưng lại là thế yếu.Hôm nay nếu không luyện hóa mặc hạt sen, chỉ sợ…Ngọn lửa nhũ bạch bao lấy mặc hạt sen, như là trong ngọn lửa có thêm một tâm đen, có chút yêu dị.Tả Mạc quyết tâm, gạt bỏ tạp niệm, không có đường lui, nghĩ gì cũng vô ích.Toàn bộ thần thức đều bị hắn điều động, mà tay trống lấy ra năm viên tinh thạch cấp 3 bố trí một cái phù trận dưới thân.Nam nhân béo ú nhìn nam tử áo hồng, nam tử áo hồng khoát tay, hắn nhận ra phù trận này, chỉ là bổ sung linh lực cho tu giả.

Nhìn Tả Mạc như lầm đại địch, thủ phại lại cực lưu loát thành thực, hắn không khỏi lộ ra vài phần mong chờ.Nhanh chóng bày ra ngũ nguyên bố linh trận, Tả Mạc thả về tay trái, đặt trên đùi, toàn thân thả lỏng, hai mắt không chút ly khai Chung Duẩn hỏa.Hỏa diễm nhũ bạch tán ra hàn ý bức nhân, bao bọc lấy hạt sen đen, bốc lên yêu dị.Mồ hôi thấm ướt ưng, Tả Mạc sau khi tiến vào trạng thái tập trung đã không chút khẩn trương, trong đần hắn chỉ một cách nghĩ, làm sao luyện hóa mặc hạt sen cấp 4?Rất nhanh hắn liền quyết định, vì hắn không có nhiều lựa chọn.Phương pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới là – hắn phải mò ra tứ chuyển hỏa trận.Chương 110 : Tứ chuyển hỏa trậnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTam chuyển hỏa trận là phù trận lần trước Tả Mạc dùng tới để cắt hàn thiết từ.Hắn hiện nay cực kỳ căm ghét lời đồn, rành rành là cắt hàn thiết từ, kết quả bị truyền thành luyện hàn thiết từ, gây ra họa.

Tả Mạc thầm cười khổ, không đột phá ngưng mạch kỳ, muốn luyện hóa những tài liệu cấp 4 hi hữu như hàn thiết từ hoặc mặc hạt sen, cơ bản là nằm mơ.Cho dù Tam chuyển hỏa trận, hắn cũng không cách nào luyện hóa tứ phẩm mặc hạt sen.

Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận thám tra từng chút biến hóa của mặc hạt sen trong Chung Duẩn hỏa, vỏ ngoài của Mặc hạt sen không chút động tĩnh.Hít một hơi thật sâu, hai ngón tay Tả Mạc liên tục búng ra, như nước chảy mây trồi, mang theo vô số tàn ảnh.Nam tử áo hồng lần đầu lộ vẻ kinh ngạc.

Ngoài ngành xem náo nhiệt, trong ngành xem môn đạo, chỉ một chuỗi chỉ ảnh cũng không phải chỉ pháp quá phức tạp, nhưng tốc độ vô cùng nhanh, đạt tới ‘diễn chỉ hóa ảnh” cảnh giới.

Gọi là “diễn chỉ hóa ảnh” là khi chỉ pháp có tốc độ cao có thể sản sinh chỉ ảnh dày đặc, chỉ ảnh khá dày đặc, trong không khí sẽ lưu lại tàn ảnh.

Mà chỉ pháp lúc này không ngừng lại, chỉ ảnh vẫn chưa tán biến, không ngừng có chỉ ảnh mới hình thành, hình thành một chuỗi chỉ ảnh hư hư thực thực đan xen, đây là “diễn chỉ hóa ảnh”.Trước kim đan kỳ, chỉ pháp tương đương thực dụng, người người đều biết, nhưng trong đó có phân cao thấp.

Trừ phi tu giả luyện thế, cường độ ngón tay, độ mềm dẻo, lực lượng sẽ không có khác biệt quá lớn.

Cũng vì vậy, tu giả ngưng mạch kỳ tu giả càng có ưu thế linh lực so với trúc cơ tu giả, nhưng trên mặt chỉ pháp cũng không khác nhau là mấy.Trừ phi có pháp môn luyện chỉ đặc thù, nếu không việc đề cao chỉ pháp chỉ có thể dựa vào khổ luyện.Thiếu niên mặt như cương thi này tuy tu vi bình thường nhưng chỉ pháp khiến người khác kinh ngạc.Không chỉ nam tử áo hồng, hai người còn lại cũng lộ vẻ kinh hãi, nhìn nhau một cái, trong mắt đều lộ vẻ vui mừng.

Riêng chuỗi chỉ pháp này đã khiến lòng tin của họ vào Tả Mạc tăng nhiều.Tả Mạc lúc này tâm thần không minh, tinh thần tập trung thần kỳ, hồn nhiên vong ngã, trong mắt chỉ có chung duẩn hỏa màu nhũ bạch, còn có mặc hạt sen trong ngọn lửa.Chỉ pháp của hắn càng lúc càng nhanh, Chung Duẩn hỏa tán ra khí lạnh bức nhân, như một cánh tay vô hình nhiếp ra, một hỏa tuyến bay ra từ trong đám Chung Duẩn hỏa.

Chung Duẩn hỏa như một bó dây, hỏa tuyến như là một đầu sợi dây, bạch tuyến không ngừng kéo ra.Bạch sắc hỏa tuyến không ngừng biến dài, một hỏa huyến Chung Duẩn hỏa khác lại bay ra bắt đầu vây quanh mặc hạt sen.Chung Duẩn hỏa nhanh chóng biến nhỏ, khi hóa tuyến kéo thành sợi nhỏ, mặc hạt sen lộ trong không khí.

Bạch sắc hỏa tuyến như một con linh xà màu trắng quấn lấy hạt sen đang trôi nổi giữa không trung.Chỉ pháp của Tả Mạc hơi biến, vừa rồi nhanh như thiểm điện, hiện tại mười ngón tay như đeo vật nặng, trầm trọng ngưng thật.Bạch sắc hỏa tuyến đứt đoạn biến thành hai hỏa tuyến, hai hỏa tuyến như hai tiểu xà quấn quanh mặc hạt sen, tốc độ di động của hai hỏa tuyến nhanh hơn trước gấp hai.

Điều kỳ dị là, hai hỏa tuyến thành hình xoắn ốc, thủy chung không đụng nhau.Nhất chuyển hỏa trận!Mặc hạt sen trong hỏa trận vẫn vững như bàn thạch, không chút động tĩnh.Tả Mạc bất biến, mười ngón tay tiếp tục biến hóa.Hai phân bốn! bốn hỏa tuyến càng nhỏ mịn hình thành bạch sắc giao xoa.Nhị chuyển hỏa trận!Mặc hạt sen rung động nho nhỏ.Tả Mạc nhìn chằm chằm mặc hạt sen trong trận, không dám lơ là, tình huống trước mắt không ngoài tính toán của hắn.Tốc độ chỉ phá càng chậm, tương phả, linh lực trong thân thể lưu chuyên không ngừng gia tốc.Tám hỏa tuyến lấy tốc độ kinh người quấn quanh mặc hạt sen, hình thành một hỏa lung màu trắng.Tam chuyển hỏa trận!So với lần cắt hàn thiết từ lần trước, Tả Mạc khống chế tam chuyển hỏa trận thong dong hơn trước nhiều.

Từ lúc nghe Bồ yêu chỉ điếm, Tả Mạc bắt đầu ý thức đến việc chuy luyện khả năng khống chế linh lực, mà mỗi ngày có rất nhiều cơ hội luyện hóa, tiến bộ thần tốc.

Thời gian này hắn còn mất nhiều sức lực vào tam chuyển hỏa trận, hiện tại đã tùy tâm sở dục.Mặc hạt sen nơi trung tâm hỏa trận rung động kịch liệt, tựa hồ tùy thời có thể thoát ly hỏa trận.Tất cả mọi người đều ngưng trọng coi chừng bạch sắc hỏa lung trong không trung, ai đều biết, tiếp theo mới là thời khắc then chốt.

Trung tâm hỏa trận đã lạnh tới cực điểm, lạnh gấp 8 lần Chung Hỏa duẩn! hàn hỏa âm hàn, viêm hỏa dương nhiệt, nhưng chỉ cần là hỏa, liền có một đặc tính chung, chính là “dung”! dung lực của hàn hỏa tùy theo nhiệt độ hạ thấp mà đề cao, dung lực của viêm hỏa tùy theo nhiệt độ đề cao mà không ngừng tăng lên.Tam chuyển hỏa trận khiến mức băng hàn Chung Duẩn hỏa tăng lên tám lần, dung lực của nó cũng tăng lên 8 lần.Dung lực tám lần cũng khiến mặc hạt sen có biến hóa nhỏ, tầng ngoài cũng bắt đầu xuất hiện vết lõm nhỏ, nhưng đây là dấu hiệu nó bắt đầu bị luyện hóa.

Nhưng nếu cứ duy trì dung lực trước mắt, muốn luyện hóa mặc hạt sen này, không biết luyện tới năm tháng nào.Dưới tác dụng của yêu hạch, thần thức của Tả Mạc phối hợp thàn kỳ, ai cũng không chú ý tới, thân thể hắn lúc này biến thành mềm mại thả lỏng chưa từng có.

Thân thể càng thả lỏng, hiệu quả ma văn càng tốt, tốc độ hấp thu linh lực càng nhanh.Thời gian này, khả năng khống chế tinh xác linh lực của Tả Mạc tăng lên rõ rệt, kết thành tam chuyển hỏa trận cũng chỉ tiêu phí của hắn một nửa linh lực.

Cảm thụ được linh lực bổ linh trận chuyển tới, Tả Mạc hơi thả lỏng, hắn trước nay chưa từng vừa luyện hóa vừa sử dụng bổ linh trận.

Chẳng qua hiện tại xem ra tình huống tốt đẹp.Linh lực trong tinh thạch có lượng tạp chất nhất định, nhưng điều này không là vấn đề gì với Tả Mạc, ma văn có thể tự động tinh lọc tạp chất.

Bổ linh trận truyền tới linh lực hết sức ổn định, linh lực trong cơ thể Tả Mạc nhanh chóng tăng thêm.Hắn nhắm mắt lại, duy trì tam chuyển hỏa trận, không chút động đậy, chờ linh lực bổ đầy.

Trong mấy lần hắn thử nghiệm tứ chuyển hỏa trận, tốc độ tiêu hao linh lực cực kỳ kinh người.Ba người nam tử áo hồng lúc này cũng trở nên khẩn trương, bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra, Tả Mạc đang tích súc lực lượng.

Giống như bầu trời trước giống bão, càng an tĩnh càng khiến người ngạt thở.Khi linh lực vùa bổ đầy, tả Mạc mở mắt.Ngón tay như đẹo vật nặng ngàn cân, từng chút biến hóa!

Hai tay hắn gầy yếu, mất hết sức di động, mười ngón tay chuyển động chậm rãi lại ổn định thần kỳ.Chúng nhân chỉ phát giác bạch quang đột nhiên sáng lòa!Hỏa lung càng thêm tinh mịn, như là bạch sắc hỏa kén!

Mười sáu hỏa tuyến, bằng mắt thường khó mà nhìn ra tốc độ du tẩu của chúng.Tứ chuyển hỏa trận!Linh lực của Tả Mạc điên cuồng tiêu hao, chỉ là kết thành tứ chuyển hỏa trận, linh lực vừa bổ đầy đã thấy đáy.

Hắn không cố được cái khác, liều mạng hút lấy linh lực truyền tới từ bổ linh trận.

Đại lượng linh lực tuôn hướng Tả Mạc, hắn như kẻ lữ hành đói khát trên sa mặc, tham lam hấp thú từng giọt linh lực.Mười sáu lần dung lực, vỏ ngoài cứng rắn của mặc hạt sen cuối cùng bắt đầu nhanh chóng hòa tan.Toàn bộ thần thức của Tả Mạc đều vận chuyển điên cuồng, dung lực mười máu lần, cũng buộc hắn phải vận chuyển linh lực cực kỳ tinh xác, bất kỳ một chút sai lầm đều có thể khiến hỏa trận đã phóng đại 16 lần sụp đổ!Nam tử áo hồng ba người cùng Lý Anh Phượng khẩn trương tới mức không dám thở mạnh, trong quầy, an tĩnh khiến người khác ngạt thở.

Tứ chuyển hỏa trận vận chuyển không chút tiếng động, nhưng bạch sắc hỏa kén không ngừng rung động nhè nhè.

Mỗi lần rung động đều khiến tâm linh bốn người run rẩy, bọn họ biết, đây là Tả Mạc có chút miễn cưỡng vận chuyển tứ chuyển hỏa trận, không làm được tùy tâm sở dục.Nhưng lúc này đã không có người quan tâm tới điểm này.Bốn người mặt ngoại trừ khẩn trương, chính là chấn kinh!

Chấn kinh thật sâu.Một trúc cơ kỳ tu giả, lại có thể thúc động tứ chuyển hỏa trận, nếu truyền ra ngoài, tuyệt đối oanh động Đông Phù, không, oanh động Thiên Nguyệt giới!

Tam chuyển hỏa trận đối trúc cơ kỳ tu giả mà nói, độ khó cực cao, cơ bản khó mà hoàn thành, mà tứ chuyển hỏa trận là căn bản không có khả năng hoàn thành.Nhưng trước mắt, vị thiếu niên tướng mạo xấu xí lại có thể thức động tứ chuyển hỏa trận, nhìn vào bạch sắc hỏa kén tinh mịn kia, đích xác là tứ chuyển hỏa trận không có gì nghi ngờ.Bọn họ sớm nghe được tin tức hàn thiết từ cấp 4, kỳ thực chỉ ôm tâm lý thử mà thôi.

Kỳ thực khi bọn họ nhìn thấy Tả Mạc bất quá trúc cơ kỳ, hết sức thất vọng, nhưng mà ôm lấy một ý niệm thử sau cùng.

Rốt cục, mặc hạt sen cấp 4 muốn hủy đi cũng không dễ dàng!

Khi Tả Mạc tiếp đơn hàng này, bọn họ cũng từng nghĩ tới Tả Mạc sẽ dùng biện pháp gì, nhưng vô luận thế nào, bọn họ cũng không nghĩ tới Tả Mạc lại chọn tứ chuyển hỏa trận!Tứ chuyển không phải là phù trận bí truyện gì, nó lưu truyền rộng khắp, người hiểu không ít.

Nhưng hiểu thì hiểu, người có thể làm được cực ít.

Càng cao giai, năng lực khống chế cùng yêu cầu tu vi đề cao theo cấp số nhân.Cứ đề cao như vậy, chỉ có khả năng sau khi đột phá cảnh giới mới có thể đánh phá.

Ví như tam chuyển hỏa trận, nếu nói ngẫu nhiên có tu giả trúc cơ kỳ có thể miễn cưỡng hoàn thành, vậy tứ chuyển hỏa trận là thứ trúc cơ tu giả tuyệt không làm được.

Bởi vì tứ chuyern hỏa trận cần khống chế linh lực cùng tu vi đều cao gấp đôi tam chuyển hỏa trận.

Chỉ khi đột phá ngưng mạch kỳ mới có thể phù hợp điều kiện này.Nhưng mà, bọn họ nghĩ rằng chuyện tuyệt không khả năng lại biễu diễn ngay trước mặt.Bạch sắc hỏa kén tuy run rẩy bất ổn, nhưng tuyệt đối là tứ chuyển hỏa trận.Ánh mắt ba người nhìn Tả Mạc như đang xem một quái vật.Tả Mạc không biết hắn lúc này hoàn toàn không thể buông lỏng một chút tinh lực.

Trong thế giới của hắn, chỉ có phù trận này.Hố lõm nhỏ trên vỏ mặc hạt sen khuyeecsh đại thêm, dần dần lộ ra hạt sen óng ánh bên trong.Tả Mạc lúc này càng không dám buông lỏng, đừng thấy hạt sen này óng ánh đáng yêu, mỹ lệ dụ người mà coi thường, nó uẩn hàm kịch độc khủng bố.

Chỉ cần dính vào chút ít, mình sẽ mất mạng, thần tiên khó cứu.Trấn áp sự sợ hãi, hắn kiệt lực ổn định linh lực, lúc này dù là một chút sai lầm nho nhỏ, hậu quả đều không thể tưởng tượng nổi.Ba người cũng nhìn thấy hạt sen óng ánh đẹp đẽ, đồng thời lui về sau một bước, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi cũng kiêng dè.Mặc hạt sen hung danh hiển hách, có thể thấy đượcChương 111 : mỹ vị “bổ”Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNăm viên tinh thạch cấp 3 tạo thành bổ linh trận không ngừng bổ sung linh lực, linh lực trong cơ thể Tả Mạc vẫn nhanh chóng hạ xuống, tốc độ bổ sung rõ ràng theo không kịp tốc độ tiêu hao.

Phương pháp bố trí bổ linh trận cũng không chỉ một loại, năm viên tinh thạch tạo thành ngũ nguyên bổ linh trận, đó đã là cực hạn của hắn.Linh lực điên cuồng tràn vào, kinh mạch như bị xé rách.

Linh lực mới tiến vào kinh mạch lại bị tốc độ càng thêm kinh người hút đi, theo đó là cảm giác suy yếu mãnh liệt.

Xé rách cùng suy yếu liên tục tuần hoàn, dù rằng ma văn khoảng thời gian này không ngừng cường hóa kinh mạch hắn, Tả Mạc cũng thiếu chút điên mất.Nhưng hắn biết mình không thể nào điên, thậm chí không thể có một chút dao động, chỉ cần một điểm giao động, tứ chuyển hỏa trận yếu ớt rất có khả năng phút chốc tan vỡ.Khi đó, hạt sen trong suốt đẹp đẽ kia sẽ mất đi áp chế, kịch độc vô sắc vô hình sẽ không bỏ qua bất kỳ ai trong phòng, mình đứng mũi chịu sào không có khả năng may mắn thoát khỏi.Cắn răn, một vết máu theo khóe miệng lặng yên tràn ra.Tả Mạc hoàn toàn không phát hiện, đôi mắt hắn trợn tròn, nhìn chằm chằm hỏa kén, trong đó hạt sen trong suốt dần lộ ra.Mười sáu hỏa tuyến đan vào nhau thành kén, chúng nó phóng thích khí lạnh cực băng hàn, áp chế độc tố hạt sen, không để độc tố phóng ra.

Vỏ trên hạt sen ngày càng ít, vẻ mặt ba người nam tử áo hồng dẫn khẩn trương, bọn hắn thở vô cùng dồn dập.Phốc!Năm viên tinh thạch nơi ngũ nguyên bổ linh trợ đồng thời hóa thành bột phấn! mọi người biến sắc, thất bại trong gang tấc sao?Trong bụi phấn cùng sương khói, Tả Mạc dùng toàn lực hét lớn: “Ya.”

Nháy mắt khi kén lửa tán đi, hạt sen trong suốt chuẩn xác rơi vào bình ngọc không biết lúc nào đã xuất hiện trong tay hắn, tay phải nhanh như chớp nút lại.Bụi phấn tán đi lộ ra Tả Mạc vô cùng chật vật.

Tóc hắn, mặt hắn, toàn thân đều là bụi phấn, máu tươi dính trên khóe miệng, nhìn qua hết sức đáng sợ.“May mắn không làm nhục mệnh.”

Tả Mạc tay phải cầm bình ngọc đặt lên mặt đất, thanh âm khàn khàn mỏng manh, có thể thấy được hắn đã rất không xong.Nam tử áo hồng khẽ vươn tay, bình ngọc liền bay vào tay hắn, tra xét một chút, mặt lộ vẻ mừng rỡ điên cuồng.

Bất quá hắn rất nhanh khôi phục, chắp tay với Tả Mạc: “Tả sư phó quả nhiên thủ đoạn cao minh.”

Nõi xong liền đặt ngọc giản tới trước mặt Tả Mạc, hắn nghĩ nghĩ, bỗng xoay mặt hỏi nam tử mũi ưng: “Kim luyện tàn thiên’ lần trước còn không?”

Nam tử mũi ưng ngẩn ra, gật đầu: “Còn.”

Nói xong từ bách bảo nang bên hông lấy ra một ngọc giản, đưa cho nam tử áo hồng.Nam tử áo hồng đặt luôn “kim luyện tàn thiên: trước mặt Tả Mạc, thần sắc thành khẩn: “Lúc trước thất lễ, thỉnh Tả sư phó đại nhân đại lượng, thông cảm.

Ngọc giản này là huynh đệ trong lúc vô tình có được, coi là vật bồi tội.

Ngày sau nếu có việc làm phiền Tả sư phó, thỉnh trợ giúp.”

Người này lợi hại!Tả Mạc thầm nghiêm túc, chiêu ấy của đối phương thật xinh đẹp, dù là trong lòng hắn có oán khí, chỉ nghe thấy tên ngọc giản này, Tả Mạc biết mình không thể ngăn cản. hắn đành cười khổ nói; “Chỉ cần đừng liều mạng như hôm nay là được.”

“Ha ha!

Tả sư phó nói đùa, lần này xác thực là chúng ta càn rỡ!

Bất qusa nếu không như thế, cũng khó mà thấy được thủ đoạn kinh thiên của Tả sư phó.”

Nam tử áo hồng cười hào sảng, nói xong chắp tay cáo từ: “Tả sư phó nghỉ ngơi, chúng ta không quấy rầy nữa.”

Ba người rời đi, Tả Mạc sống sót sau tai nạn rốt cục nhẹ nhàng thở ra, phù binh giấu trong tay áo trái cũng buông ra.Lần này đúng là nguyên khí đại thương.Bất quá nhìn hai ngọc giản trước mặt, hắn cảm thấy không phải phí công vô ích.

Lý Anh Phượng bị dọa gần chết vội vàng lấy đến một đống lớn linh đan, không ngớt lời khuyên Tả Mạc nên hồi Vô Không sơn, việc này quá mức nguy hiểm.Ngày hôm sau, khi Lý Anh Phượng chứng kiến Tả Mạc hôm qua như người hấp hối nhưng hiện tại vui vẻ bình thường thì trợn tròn mắt.Sư đệ nhìn qua nhìn qua như chưa từng có chuyện, chẳng lẽ ngoại nhược trung cường?Thương thế của Tả Mạc tốt quá mức tưởng tượng, ma văn trong cơ thể hắn có trợ giúp rất lớn đối với khôi phục.

Hắn vốn nghĩ mình phải nghĩ ngơi mười ngày nửa tháng, không nghĩ tới hôm sau liền tốt hơn phân nửa.

Đương nhiên, cách khỏi hẳn còn mấy ngày nữa.Trước khi khỏi hắn, hắn quyết định trở về núi một chuyến.

Tính tình ngưng mạch kỳ tu giả chẳng ra gì, vạn nhất có ngưng mạch kỳ tu giả tìm tới cửa, vậy không ổn.Cưỡi chim ngốc, Tả Mạc nhanh chóng trở lại tiểu viện của mình.Trở lại Vô Không sơn, hắn mới an tâm.

Đừng xem Vô Không kiếm môn nhỏ, chưa từng có người dám gây sự khi chưởng môn còn trong môn phái.

Buổi tối hôm sư huynh Vi Thắng trúc cơ, sư bá Tân Nham một kiếm kinh sợ vô số tu giả, hình ảnh đó hắn còn nhớ kỹ như mới.

Đồng thời có bốn gã tu giả kim đan kỳ tọa trấn môn phái, nhìn khắp Đông Phù, cũng không có mấy.Chỉ tiếc sư huynh Vi Thắng không ở trong môn phái, điều này khiến hắn có chút tiếc nuối.Thoát ra khỏi nợ nần, lại thụ hoạch lượng lớn ngọc giản, đối với hắn, hiện tại là thời kỳ tương đương thích ý.

Hắn một mặt chữa thương, một mặt bắt tay nghiên cứu ngọc giản.Hắn kiếm được vô số ngọc giản, cái gì cũng có, bất qusa tinh phẩm cũng không nhiều.Kỳ thật hắn hiện tại cũng không thiếu ngọc giản, ngọc giản trong môn phái đều mở ra với nội môn đệ tử, kho điển tịch của sư phó Tả Mạc cũng có thể tùy thời tới xem.

Riêng đống ngọc giản này, Tả Mạc cần tiêu phí thời gian.

Nhưng trong môn phái thiếu phù trận ngọc giản, hắn không thể không dùng phương pháp này để thu thập phù trận ngọc giản.

Hắn thu không ít ngọc giản về phương diện phù trận, nhưng các ngọc giản này hết sức rải rác, không thành hệ thống.Cũng may Tả Mạc không phải người quá xoi mói, có nhiều ngọc giản như vậy để học tập, hắn đã tương đương thỏa mãn.Tại mấy ngọc giản tinh phẩm, có một thiên là “thanh hoa” kiếm quyết, có chút tinh diệu, nhưng quá mức âm nhu, chỉ thích hợp nữ tử.

Lưu trên tay cũng vô dụng, Tả Mạc quyết định đem Bộ kiếm quyết này tặng cho tiểu Quả, Lý Anh Phượng sư tỷ hiện tại cơ hồ chưa bao giờ tu luyện kiếm quyết, mỗi ngày bận rộn xử lý buôn bán.Nhưng khi Tả Mạc tới Đông Phong thì mới biết được tiểu Quả đã trúc cơ thành công, trở thành nội môn đệ tử, cũng bái ở Thi Phượng Dung.Không nghĩ tới tiểu nha đầu đã thành sư muội của mình.Khi Tả Mạc tìm tới sơn cốc, chứng kiến mộc bài hình cây táo có viết “Nhà tiểu Quả”, nhất thời bật cười.Sơn cốc của tiểu Quả không có cấm chế, Tả Mạc nghênh ngang đi vào.Tiểu Quả đang luyện kiếm quyết, chứng kiến Tả Mạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ vẻ vui sướng, kêu lên: “Sư huynh.”

“A, luyện tốt lắm.”

Tả Mạc thuận miệng khen một câu, kỳ thật hắn thấy, kiếm quyết của tiểu Quả sơ hở chồng chất, chỉ có chút hình vẻ.

Tùy tay ném ngọc giản “thanh hoa” kiếm quyết cho tiểu Quả: “A, cái này cho ngươi, ngươi có thể tham khảo một chút.”

Hắn lại hỏi vài câu, nhất thời rõ ràng.

Sư phó vẫn đang bế quan luyện đan, căn bản không có thời gian chỉ điểm nàng.Nhìn thấy mồ hôi trên mặt quả táo, Tả Mạc tháy phải tẫn trách nhiệm của sư huynh.

Bắt đầu chỉ điểm một chút, hắn dù sao cũng luyện kiếm lâu hơn, tuy không bằng sư huynh Vi Thắng, nhưng cũng lĩnh ngộ 2 loại kiếm ý, kiến thức cùng ánh mắt hơn bọn người Tần Thành rất nhiều.“Trụ cột của ngươi quá kém.”

Tả Mạc nói ra những lời này, tiểu Quả nước mắt ần ậng, chỉ cố nén không khóc.“A, về sau ngươi mỗi ngày tới sơn cốc của ta luyện kiếm, ta rảnh rỗi sẽ chỉ điểm cho ngươi.”

Tả Mạc nói tiếp, làm cho tiểu Quả nín khóc mỉm cuowif.Tây Phong tiểu viện, Tả Mạc phơi nắng, nhắm mắt nhàn nhã nằm trên ghế, lắc lư lắc lư căn nhắc ngọc giản.

Cách đó không xa, tiểu Quả luyện kiếm, mặt quả táo đầy mồ hôi.

Trên đỉnh, chim ngốc ngạo nghễ đứng thẳng, thỉnh thoảng dùng mỏ lam rỉa rỉa bộ lông trắng muốt.Tả Mạc gặp một nan đề mở mắt, vừa lúc thấy bộ dáng của con chim ngốc, nhất thời càng thêm khó chịu, nhặt lên một viên đá, run tay ném tới chim ngốc.“Khoe mẽ!’Chim ngốc hét lên, vội vàng vỗ cánh, bay lên tránh hòn đã, khinh bỉ nhìn Tả Mạc.Tiểu Quả đang luyện kiếm dọa nhảy dựng, mắt thấy Tả Mạc chỉ vào nhọn mỏ tro chủi ầm lên thì mắt to híp lại.Chú ý với nét cười trên mặt tiểu Quả, Tả Mạc e hèm một tiếng, hắn quyết định duy trì hình tượng sư huynh, đi dạo, tản bộ tới bên tiểu Quả.‘Luyện kiếm tối kỵ phân tâm, ngươi phải hết sức chăm chú, mới có thể….”

Tiểu Quả ở bên muốn cười mà không dám cười, tình cảnh nhất thời quái dị. tả Mạc không có chú ý tới, hắn rung đùi đắc ý bắt chước khẩu khí Bồ yêu tổng kết: “Có cái gì so với kiếm quyết càng đơn giản hơn chứ?

A..

Uhm, luyện mấy vạn lần được rồi.”

Nói xong khoát tay: “Ngươi tiếp tục luyện. ta đi ra ngoài một chút.”

Lúc này mới thản nhiên rời đi Tây Phong cốc.Từ khi tiểu Quả mỗi gnafy đúng hạn tới chỗ Tả Mạc luyện kiếm, cơm nước Tả Mạc nhanh chóng được đề cao, canh thịt thơm ngon, linh thực linh khí nống đậm khiến khẩu vị Tả Mạc được mở rộng.

Duy nhất khiến hắn thấy khó chịu là, chim ngốc mỗi lần đều phân một ly canh, nhất là sau khi chim ngốc phát hiện tỏ ra đáng thương trước mặt tiểu Quả có hiệu quả, Tả Mạc cũng không thể tránh được.“Chậc chậc, hương vị của nàng nhất định khá ngon.”

Đi ra sơn cốc, Bồ yêu phi ra, hắn liếm môi, có chút lưu luyến nhìn lại sơn cốc.Đối với việc Bồ yêu xuất hiện diễn cảm, Tả Mạc đã có thói quen: “Hừ, trên Vô Không sơn, người muốn trảm yêu trừ ma rất nhiều mà, không sợ chết ngươi cứ thử.”

“Bọn hắn tìm không thấy ta.”

Bồ yêu vô cùng tự tin.“Ngươi ăn nàng, ta sẽ không có đồ ăn.

Chúng ta đồng quy vu tận đi.”

Tả Mạc cũng liếm môi, tay nghề của tiểu Quả thật không tồi.“Hừ, kiêng nàng, chỉ cần ngươi không để ta bị đói.”

Bồ yêu hừ lạnh nói: “Ta cần hồn phách.”

“Ngươi không phải nói âm sát trong kiếm động cần thời gian mới có thể thành hình sao?”

Tả Mạc học Bồ yêu nhún nhún vai.Bồ yêu lại tỏ ra diễn cảm: “Hôm nay hẳn là đến hạn.

Chúng ta đi săn một hai con, giải thèm cũng tốt.”

Nói xong không đợi Tả Mạc nói chuyện, liền bày ra mấy viên tinh thạch, lóe lên, Tả Mạc biến mất.Chương 112 : m sátConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckKhông phải lần đầu Tả Mạc tới kiếm động, nhưng mỗi lần hắn tới, hắn đều tán thán vạn phần.

Ai có thể nghĩ ra, trong một sơn động, lại có một thế giới kỳ lạ đến thế, mootj cái thế giới thần kỳ khác hẳn bên ngoài.Bồ yêu vừa tiến kiếm động, đã hoàn toàn không để ý Tả Mạc, chính mình chạy tới một bên liều mạng hấp thu âm khí.

Nhìn bộ dáng say mê của Bồ yêu, Tả Mạc thật sâu lĩnh ngộ tới việc yêu cùng người quả nhiên bất đồng.Tới kiếm động một chuyến là không dễ dàng, Tả Mạc quyết định ngưng kết nhiều âÂm châu một chút.

Vừa nghĩ tới tinh thạch kiếm được từ thứ này, hai là luyện chế âm hỏa châu cũn cần nó, tuy còn chưa thử qua uy lựa âm hỏa châu, nhưng Tả Mạc tin tưởng uy lực của nó.

Độ khó cao khi luyện chế, đồ vật này không có chút uy lực thì thật khó tin.Hắn tìm ra một nơi âm khí khá nồng đậm, không chịu Bồ yêu quấy nhiễu, bắt đầu ngưng kết âÂm châu.Từ lúc Bồ yêu nói, toàn bộ pháp quyết đều là phù trận, Tả Mạc bắt đầu ý thức suy nghĩ về phương hướng này.

Chỉ là, hiện thực luôn phực tạp hơn lý luận rất nhiều.

Pháp quyết có giản đơn, đều sẽ có rất nhiều biến hóa.

Ví như bản chất của pháp quyết là phù trận, vậy cần làm thế nào để có thể tìm ra phù trận trong đống biến hóa phức tạp, mức độ khó khăn cao không tưởng.Rất nahnh, hắn đằm chìm trong việc mò mẫm thế giới.

Động tác trên tay hắn lúc nhanh lúc chậm, không ra chương pháp, mặt vẫn không biểu tình, ánh mắt ngây ngốc, tựa như thần du thiên ngoại.m khí chung quanh tay chợt tụ chợt tán, thỉnh thoảng băng tán, hắn như không phát giác, mười ngón tay không ngừng biến hóa, như mê muội.Bồ yêu mở mắt ra chú ý thấy trạng huống của Tả Mạc, âm khí đang điên cuồng chui vào cơ thể bỗng đình trệ, hắn lại nhắm mắt, âm khí chung quanh càng thêm điên cuồng tuôn hướng hắn.Chỉ pháp trên tay Tả Mạc bắt đầu có chương pháp, tốc độ âm khí tụ tập trong tay hắn cũng nhanh lên từng chút, một viên âÂm châu dẫn thành hình.

Khi âÂm châu thành hình, Tả Mạc cũng từ trạng thái thất hồn trở về hoàn hồn, hắn nhìn vào âÂm châu mới thành hình, có chút thất vọng, viên âÂm châu trước mắt cùng âÂm châu trước kia không có gì khác biệt.

Khác nhau duy nhất là tụ tập nhanh hơn trước một chút.Một tuyến này phi thường ngắn ngủi, nếu không phải Tả Mạc cẩn thận, chỉ sợ đều không phát giác.

Tuy nhiên đây là tiến bộ không đáng kể, nhưng đối với Tả Mạc là cỗ vũ cực lớn, tuy có chút thất vọng, nhưng cũng minh bạch, nghiên cứu phù trận pháp quyết trước mắt là tương đối khó với hắn.

Chẳng qua ít nhất thuyết minh phương hướng là đúng, chỉ cần phương hướng đúng, chầm chậm tìm tòi cũng sẽ có tiến bộ.Hắn mới lớn mật làm một điều chỉnh nho nhỏ, ngay cả hắn cũng không rõ điều chỉnh nhỏ đó khiến thời gian ngưng kết câÂm châu giảm đi một ít.Có lẽ chờ khi tạo nghệ phương diện phù trận cao hơn, sẽ không cố sức như vậy, Tả Mạc tự an ủi chính mình.Sau đó, hắn không có dành thời gian cho việc kinh doanh, mà bắt đầu ngưng kết âÂm châu.

Một hơi ngưng kết 30 hạt âÂm châu mới thôi.Bồ yêu hấp nô âm khí mới nhìn lại xugn quanh, ra vẻ thỏa mãn, hắn bay tới bên Tả Mạc: “Đi săn một hai con âm sát đi.”

Bộ dáng này, như là một đứa nhỏ muốn ăn thịt vậy.“Ngươi có thể tự mình đi săn.”

Tả Mạc có chút kỳ quái, thực lực của Bồ yêu mạnh hơn hắn nhiều, không có đạo lý gì tìm hắn giúp đỡ.Bồ yêu bĩu môi, có chút ủy khuất nói: “Ta rat ay, mùi vị âm sát sẽ không ngon.”

“Thật hay giar?’ Tả Mạc có chút khó tin.Bồ yêu nhún vai, không giải thích.Tả Mạc suy nghĩ, còn không nên đăc tội nhân yêu tốt hơn, Bồ yêu có bao nhiêu khát vọng với hồn phách, hắn hiểu tương đối rõ.

Săn âm sát so với để hắn giết người đoạt bảo còn tốt hơn.“Được rồi, chẳng qua thực lực của ta ngươi cũng rõ.”

Tả Mạc đề tỉnh Bồ yêu.Bồ yêu cực kỳ hưng phấn: “Đủ rồi!

Nơi bỏ đi này, có thể xuất hiện âm sát gì lợi hại chứ?

Ha ha, chúng ta phải tới trước đại sư huynh của ngươi, có lẽ sẽ có mấy thứ tốt.”

“vì sao?’ Tả mạc khó hiểu hỏi lại.Đại khái là duyên cớ muốn Tả Mạc xuất lực, Bồ yêu lần này không có biểu hiện khó chịu, giải thích tường tận: “m sát đại đa số xuất phát từ nơi có âm khí nồng nặc, do âm khí sinh ra, dần dần có linh tính, sau đó không ngừng hút lấy âm khí chung quanh, linh trí không ngừng đề thăng.

Chỉ cần khai mở linh trí, chúng nó có bản năng tu luyện thiên bẩm, sẽ không ngừng thuần hóa bản thể, a, một vài âm sát lợi hại, sau cùng có thể tu luyện thành yêu. m sát nếu tu luyện thành yêu, vì trời sinh thân thể thuần âm, hết sức khó quấn.”

Tả Mạc có chút bất ngờ, hai chữ khó quấn từ miệng Bồ yêu nói ra, cũng không dễ dàng đến thế.Bồ yêu tiếp tục nói: “Nhưng, âm sát rốt cục do âm khí sinh ra, cần một đoạn thời gian.

Sư huynh của ngươi vừa vặn xoát sạch kiếm động một lần, thật là biến thái, ngay cả một cái không lưu!

Nếu như không phải kiếm động này trừ âm khí còn huyết sát lệ khí, âm sát không dễ dàng thành hình.”

Tiếp đó lại tiếc nuối: “Nhưng thời gian quá ngắn, sẽ không có thứ tốt.

Ai, nhân sinh như vậy người đành chịu.”

Bồ yêu thở vắn than dài khiến Tả Mạc thấy rất quái dị, hắn quyết định nhắc nhở Bồ yêu: “Bồ, ngươi không phải người, không có nhân sinh.”

Một người một yêu bắt đầu đi sâu vào trong kiếm động.Càng đi vào sâu, âm khí càng nùng, mà biểu tình trên mặt Bồ yêu càng vui mừng, nhưng trong mắt Tả Mạc, lại là vô cùng quỷ dị.

Quả nheien, yêu cùng người bất đồng.

Càng vào trong Tả Mạc càng khẩn trương.

Cảnh tượng chung quanh càng âm sâm đáng sợ, dù rằng thần thức của Tả Mạc có chút hỏa hầu, cảm thụ càng rõ ràng, khiến hàn ý như sâu bọ luồn vào thân thể Tả Mạc.Huyết sát chảy qua so với bên ngoài càng thêm tinh hồng cùng đặc quánh, vô số hung niệm từ đó tán ra, thần thức Tả Mạc không thể tránh thoát những hung niệm này.

Nhớ lại lần đầu dùng ngón tay chạm vào dịch thể như máu tươi, Tả Mạc lại run sợ.

Hiện tại hắn có thể cảm thụ được huyết sát lợi hại, tuyệt đối không phải thứ hắn có thể chạm vào.“m sát đâu?’ Thanh âm Tả Mạc có chút run run.Bồ yêu ngừng lại, nhìn quanh bốn phía, đột nhiên chỉ một hướng, hưng phấn nói: “a, phía trước có một con.”

Nói xong liền đi trước.

Bồ yêu phiêu phù giữa không trung, như một u hồn.Tả Mạc cắn răng đi theo.Chỉ thấy một đám khói đen, cuộn trào nơi góc.“Cái này là âm sats?’ Tả Mạc chỉ vào khói đen, sửng sốt hỏi lại.

Nghe Bồ yêu nói đáng sợ khủng bố, không ngờ lúc nhìn thấy chỉ là một đám khói đen vô hại.“m sát lúc vừa thành hình đều dạng này, nó còn không hình thành linh trí, nếu nó hình thành linh trí, âm khí chung quanh sẽ ngưng kết thành hình.”

Bồ yêu nhún vai: “m sát có hình dạng thiên kỳ bách quái, dạng gì cũng có, ngươi gặp nhiều sẽ không thấy kỳ quái.”

“ta còn không gặp nhiều thì tốt hơn.”

Tả Mạc lầu bầu, nhìn đám khói đen biến ảo bất định, hắn tức thì cảm giác không cách nào xuống tay: “Làm sao săn?’“Rất đơn giản, ngươi đả thương nó là được.”

Bồ yêu hai mắt phát sáng, tràn đầy mong đợi bổ sung: “Trọng thương!”

Tả Mạc gọi ra Trích Thủy kiếm.

Trích Thủy kiếm qua một thời gian không ngừng dùng linh tuyền ôn dưỡng, càng thêm óng ánh trơn bóng như nước.

Hắn quyết định rat ay.“Thuận thủy.”

Trước mắt Tả Mạc, một gợn sóng bán trong suốt yên lặng khuyeechs tán.

Trích Thủy kiếm đâm vòa âm sát, mũi kiếm sắc bén như đâm vào trong nước, rõ ràng cảm giác được sức cản nơi mũi kiếm.Tê!m sát đột nhiên lăn lộn kịch liệt không ngừng.Tả Mạc đột nhiên cảm thấy đau đầu, như có vật nhọn đâm vào đầu, Trích Thủy kiếm lập tức loạn lên.“Đây là con âm sát yếu nhất, chỉ biết một chiêu, đâm thần thức, yếu tới không thể yếu hơn.”

Bồ yêu ở bên châm chọc: “Chẳng lẽ ngươi ngay cả nó đều không làm gì được.”

Nhưng lúc này, lần tấn công thần thức thứ hai lại tới, kiếm thế của Tả Mạc loạn lên.Thần thức của hắn tuy có quy mô, nhưng đối với việc làm sao sử dụng thần thức vẫn là vấn đề hắn đau đầu.

Thần thức càng nhiều, lại không biết lợi dụng, thực lãng phí.

Đừng nói tới việc ùng thần thức công kích, dùng thần thức phòng ngự hắn cũng không biết cách.Não như bị người đâm hai nhát, tức thi đau đớn.m sát tấn công vô hình vô chất, thần thức của hắn phát hiện được thì đối phương đã công kích tới, căn bản không thể né tránh.

Việc gì liên quan tới Bồ yêu quả không tốt, Tả Mạc rên lên.m sát chỉ dựa vào bản năng, nó bị Trích Thủy kiếm đâm lập tức bị chọc giận, ngoài đâm thần thức, nó như một dã thú phẫn nộ, lao tới Tả Mạc.Tả Mạc phát giác nhiệt độ xung quanh kịch liệt giảm xuống, âm khí nồng nặc bao chặt lấy hắn, tựa hồ muốn thầm thấu qua lỗ chân lông chui vào thân thể hắn!

Tả Mạc phát giác vô số châm đâm vào co thể hắn, hắn nhịn không nổi kêu thét lên.“Ngươi thật là phế vật.

Loại âm sát này, sư huynh bỏ đi của ngươi cũng chỉ dùng một kiếm đã chém chết nó.”

Bồ yêu ở bên không tim không phổi chế nhạo.Tả Mạc lúc này không còn dong dài với Bồ yêu, Trích Thủy kiềm lại về trên tay hắn, lần này hắn không chút do dự, vận chuyển linh lực toàn thân, chuẩn bị phát động một kích toàn lực!Nhưng mà hắn lập tức kinh hồn táng đảm!Linh lực trong thân thể, đột nhiên như mất khống chế!

Khói đen bao lấy thân thể hắn như bọt biển, điên cuồng hấp thụ linh lực của Tả Mạc.Làm sao có thể?Cứ theo tốc độ này, linh lực của hắn sẽ nhanh chóng bị âm sát hút khô.“Phệ linh mà, thứ này yêu đều biết, a, tiểu âm sát còn không tính là yêu.”

Bồ yêu thích thú nói, chỉ là trogn đó tràn đầy vẻ coi khinh con âm sát này.Tả Mạc nghe Bồ yêu nói, tức thì hiểu ra, phệ linh!

Từ mặt chữ nghĩa, vậy hẳn là căn nuốt linh lực.

Không biết vì sao hắn đột nhiên nghĩ tới “kim cương vi ngôn”, lúc này không có suy nghĩ thêm, lập tức thôi động “kim cương vi ngôn” bia mộ bản.Trong khói đen, kim quang hơi lóe, Tả Mạc toàn thân lộ ra một tầng ám kim.Có hiệu quả!Tả Mạc cảm giác rõ ràng thấy tốc độ linh lực mất đi giảm xuống, làn da ám kim như một tầng màng bao lấy, có thể cắt đứt linh lực thất thoát.

Tả Mạc tay cầm Trích Thủy kiếm không tái do dự, toàn lực phát động!“Tầng lan.”

Kiếm thế bạo phát như sóng triều, vang vọng, tầng tầng chồng chất như sóng biển cuộn trào.Nhưng lúc này, hán ý tích súc rất lâu chớp mắt như tuyết lở, phún ra, ầm ầm cuốn đi!Áp lực quanh thân Tả Mạc biến mất, lấy hắn làm trugn tâm, một tầng băng tinh màu lam nhạt xuất hiệnChương 113 : Trận bànConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Ngươi đánh thành như vậy, ta ăn thế nào?”

Bồ yêu bất mãn nói.Tả Mạc thở hổn hà hổn hển, căn bản không còn hơi sức để ý tới hắn, một lát sau, hơi thở hơi đều, những nghĩ tới vừa rồi mạo hiểm, hắn giận tím mặt: “Ngươi nhân yêu chết tiệt!

Tại sao không sớm nói cho ta biết âm sát sẽ tấn công?”

Bồ yêu tỏ vẻ đương nhiên: “Ta nghĩ ngươi biết.

Chuyện đơn giản như vậy, ngươi phải biết mới đúng.”

Yêu ngu, ngươi vẫn không thấy rõ tình thế của ngươi sao!

Tả Mạc cười lạnh: “Chuyện đơn giản như vậy, ca khinh thường làm!

Một mình ngươi hì hục đi.”

Nói xong xoay người rời đi.Bồ yêu trợn tròn mắt.Yêu ngu!

Cùng ca đấu, để ngươi biết chết là thế nào!

Tả Mạc tức giận, cơn giận sót lại không tiêu.“Đó là một hiểu lầm.”

Bồ yêu đuổi theo, nghiêm trang nói: “Ta thật ra nghĩ dạy ngươi làm sao đối phó âm sát, nhưng ngươi cũng biết, nếu ngươi tự mình nhận thức, mới càng thêm khắc sâu.”

Tả Mạc mặc kệ hắn.Bồ yêu nhìn hắn, nói êm tai: “Ngươi xem, bằng thực lực của ngươi, tiêu diệt âm sát mới thành hình, đúng là không uổng chút khí lực.

Nhưng ngươi có biện pháp đánh cho nó bị thương mà không tiêu diệt nó sao?”

Tả Mạc ngay cả mí mắt cũng không động: “Ta tại sao phải đánh nó bị thương mà không phải tiêu diệt nó?’Bồ yêu cực kỳ nghiêm túc nói: “Cái này, ngươi nghĩ vậy, cũng rất không đúng.

Ví dụ như, sư phó của ngươi để bắt giữ yêu thú, phải sống, ngươi làm sao?

Ngươi cũng luyện dược, nên biết rất nhiều tài liệu từ yêu thú, cần phải sống mới có công hiệu.”

Tả Mạc mặc kệ hắn.“Bất quá, nghĩ tới tu vi hiện tại của ngươi, có thể tiêu diệt nó đã tốt rồi.

Nhưng, ngươi không thể vĩnh viễn ở lại Vô Không sơn, vĩnh viễn ở lại Thiên Nguyệt giới.

Cái này, ngươi còn phải đi tìm lại thân thế cùng lai lịch của ngươi…”

Tả Mạc hơi chậm lại, hắn không chút khách khí cắt lời Bồ yêu: “Bồ, ngươi rốt cục muốn nói cái gì?”

Bồ yêu nhún nhún vai: “Ta chỉ muốn dạy ngươi vài loại biện pháp ứng đối tình huống tương tự.”

“Làm gì?”

Tả Mạc hỏi.“Có rất nhiều loại.”

Bồ yêu vuốt cằm: “Vốn bằng thực lực của ngươi hiện tại, biện pháp tốt nhất là phù trận.”

Phù trận?

Tả Mạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức có vài phàn hứng thú: “Phù trận, phù trận chuẩn bị thế nào?

Địch nhân sao có thể để ta tùy ý bày ra phù trận?’Bồ yêu mắt đỏ lộ vẻ đắc ý, nhưng lập tức biến mất không thây: “Ngươi hiểu quá nông cạn về phù trận.

Ta đã thấy tu giả lợi hại, bọn họ thường thường tâm niệm vừa động, liền có thể bày đại trận.

Thủ đoạn của bọn hắn ùn ùn, ta từng gặp phải một kiếm tu, hắn có mười hai thanh phi kiếm, cơ hồ trong chớp mắt bày ra kiếm trận cường đại, hết sức lợi hại.”

Tả Mạc có chút thất vọng: “Ngươi nói cũng bằng không.”

Trong khoảng thời gian này, hắn một mực nghiên cứu phù trận, cũng chỉ có thể nói là mới tiếp xúc, nói gì tới tâm động liền bày ra đại trận, một số phù trận phức tạp, hắn phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thành.“Xem ra kiến thức trụ cột của ngươi thật quá yếu.”

Bồ yêu không chút khách khí chế nhạo Tả Mạc, nói tiếp: “Cõi đời này còn có một thứ gọi là trận bàn.”

“Trận bàn?”

Tả Mạc sửng sốt, lập tức mừng rỡ: “Ngươi biết cách luyện chế trận bàn?”

Hắn bắt được không ít ngọc giản có ghi về “trận bàn”, nhưng không có một ngọc giản đề cập tới việc luyện chế trận bàn.

Hắn vốn tính toán đi Đông Phù tìm xem, nhìn có thể mua được giản giản về phương pháp luyện chế trận bàn không, kết quả phát sinh sự kiện mặc hạt sen, hắn không kịp đi nghe ngóng, liền về núi.“Trận bàn loại hàng rác rưởi này, ta không có hứng thú.”

Lời của Bồ yêu như chậu nước lạnh xối lên Tả Mạc, Tả Mạc mới nhiệt huyết bừng bừng đã lập tức tắt ngúm.Hắn cực kỳ khó chịu nhìn Bồ yêu.Bồ yêu nhún nhún vai: “Mặc dù ta không hiểu, nhưng ta biết nơi nào có nó.”

“Nơi nào?”

Tả Mạc không tự chủ được hỏi.“A, Ta cmar thấy, chúng ta cần thiết lập một hiệp nghị.”

Bồ yêu chậm rãi nói.Tả Mạc đầu tiên sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ý Bồ yêu: “Hiệp nghị gì?”

“Ta cho ngươi biết nó ở đâu, ngươi giao cho ta 50 con âm sát, sống.”

Bồ yêu liếm môi, yêu dị vô cùng.“Tốt.”

Tả Mạc không chút do dự đồng ý.“Hì hì, trong điển tịch thất của môn phái các ngươi.”

Bồ yêu cười hì hì nhìn Tả Mạc.Tả Mạc im lặng một hồi.Vô Không sơn, điển tịch thất đã mở ra với tất cả đệ tửu, không cần cống hiến điểm.

Lúc ấy chưởng môn tuyến bố, Tả Mạc cũng hoài nghi mình nghe lầm hay không, hắn cảm thấy chưởng môn cùng các sư bá, không có một người nào giống người tốt, làm sao có thể ban bố một quy củ kỳ quái như vậy?Bất quá, khó hiểu thì khó hiểu, nhưng Tả Mạc giơ hai tay tán thành.

Chẳng qua ngọn giản trong bổn môn chủ yếu là kiếm quyết, những loại ngọc giản khác thật ít ỏi, tinh phẩm càng thiếu, đó cũng là vì sao Tả Mạc hoàn toàn không nghĩ tới ở trong điển tịch thất của bổn môn.Tả Mạc bỗng nhiên dừng bước, hắn thấy một thân ảnh quen thuộc.La Ly sư huynh!Chẳng phải hắn đang bế quan sao?

Tả Mạc có chút kinh ngạc, nhìn lại, sư huynh La Ly đang xem vô cùng chăm chú, căn bản không để ý tới hắn.Đối với sư huynh La Ly, Tả Mạc không có cảm tình gì, mẫu thuẫn giữa hai người căn bản không thể điều hòa.

Bất quá Tả Mạc cũng không muốn phát sinh xung đột trong điển tịch thất, liền nhẹ nhàng đi vào trong điển tịch thất bắt đầu tìm kiếm.Hắn rất nhanh tìm được ngọc giản ghi chép trận bàn, nhất thời vui mừng quá mức, Bồ yêu tên này quả không lừa gạt mình.Cầm lấy ngọc giản, Tả Mạc nhanh chóng đắm chìm vào thế giới trong ngọc giản, hồn nhiên quên bẵng thời gian.Trận bàn, là ngọn bàn được phong ấn phù trận đã bố trí tốt, lúc cần sử dụng, có thể nhanh chóng thả ra, là kỹ xảo phi thường thực dụng.

Đại đa số phù trận có thể luyện chế trận bàn, dễ dàng sử dụng.

Bất quá, uy lực của trận bàn kém mấy phần so với dùng pháp bảo bày trận, cho nên phần lớn là tu giả dưới kim đan kỳ sử dụng.Mà trong tất cả tu giả, người am hiểu sử dụng trận bàn nhất phải kể tới tán tu.

Tả Mạc phát hiện, mình tựa hồ có chút hữu duyên với tán tu, giống như lúc trước hắn chủ công linh thực pháp quyết, cũng là một trong những pháp quyết tán tu am hiểu.Mức độ khó khăn khi luyện chế trận bàn liên quan trực tiếp tới mức độ khó khăn của phù trận.

Không thể không nói, Tả Mạc vài ngày trước tại Đông Phù luyện chế các loại tài liệu mang tới cho hắn rất nhiều kinh nghiệm, hắn tỉ mỉ cân nhắc luyện chế trận bàn, cũng có chút hiểu được.Lúc trước, hắn học tập phù trận là vì muốn đề cao luyện khí luyện đan, cho tới giờ không nghĩ tới việc lợi dùng hù trận đối địch.

Bây giờ nghĩ tới luyện chế trận bàn, hắn mới chợt phát hiện, thì ra phù trận cũng có thể dùng để đối địch.Rời đi điển tịch thất, trời đã tối, sư huynh La Ly cũng không thấy đâu, đoán chừng đã rời đi.Trở lại Tây Phong tiểu viện, tiểu Quả cũng đã về, chỉ có chim ngốc đứng ở nóc nhà, chẳng quan tâm tới người khác tiếp tục rỉa lông.Vào trong phòng tìm một ngọc bản, Tả Mạc ngưng thần suy nghĩ một chút, bắt đầu luyện chế trận bàn thứ nhất của hắn.Tấm ngọc bàn to như lòng tàn tay, dầy ngang một ngón tay, bản ngọc cũng không phải là được tạo hình, Tả mạc tiện tay dùng Trích Thủy kiếm cắt xén thành hình tròn.

Quan tọng là niêm phong phù trận vào khay ngọc, nhưng phong phù trận nào?Vì là kiện thứ nhất, Tả Mạc quyết định chọn một loại phù trận độ khó tương đối thấp – tam tài thủy trận.Phù trận này có tác dụng duy nhất là đề cao hơi nước ở khu vực bên trong trận, dùng để gia tăng uy lực thủy hành pháp quyết.

Bố trí phù trận là cần khá nhiều thứ, mấu chốt trong đó là phù bỏa, phù bảo mà pháp bảo môi giới giúp bày trận.Có tu giả luyện chế vài cái cờ nhỏ, sau đó dùng cờ bày trận.

Có tu giả luyện chế một chuổi hạt châu, dùng để bày trận.

Tu giả bất đồng, dùng phù bảo cũng bất đồng, thiên kỳ bách quái.

Nhưng chỉ cần là phù bảo, có một vài đặc điểm chung, ví dụ số lượng.Phù trận càng lợi hại, thường thường càng phức tạp, bố trí cũng cần càng nhiều phù bảo.Bất quá, đối với Tả Mạc mà nói, Phù bảo thuộc về loại muốn có mà không thể được.

Bằng thực lực của hắn, cũng không có năng lực luyện chế phù bảo tốt.

Cũng may tam tài thủy trận cũng không cần tài liệu gì tốt, Tả Mạc tùy tiện lấy ra ba khối thanh mộc cấp 1, gọt thành tấm gỗ nhỏ rộng nửa tấc dài ba tấc, bắt đầu điêu khắc phù trận ở trên.Bởi vì bản thân pháp trận rất đơn giản, ba thanh phù bảo đơn sơ cũng nhanh chóng hoàn thành.,Tả Mạc bắt đầu bố trí tam tài thủy trận. ba cái thanh mộc phù bảo được hắn đặt theo vị trí thiên địa nhân tam tài, hai viên tinh thạch như nhật nguyệt bài trí, bố trí xong tất cả, Tả Mạc bấm động pháp quyết.Chỉ tháy một tầng hơi nước mênh mông nhanh chóng bao phủ Tây Phong tiểu viện, chim ngốc trên nóc nhà oa oa kêu len sợ hãi, vội vàng vỗ cánh bay lên trời.Lúc này Tả Mạc lập tức lấy ra khay ngọc sớm đã chuẩn ibj tốt, lại niệm động pháp quyết phong ấn trận cất vào.Chỉ thấy tất cả hơi nước cùng tam tài thủy trận tren mặt đất đều bị hút vào khay ngọc, mặt đất trống trơn, mà khay ngọc nhiều hơn một phù triện màu xanh nước biển.Tả Mạc cảm thấy vô cùng mới lạ, vội vàng thúc dục pháp quyết trận bàn, một tia sáng từ trận bàn hiện lên, trên mặt đất lại xuất hiện tam tài thủy trận, bắt đầu không ngừng sinh hơi nước.

Chẳng qua tốc độ sinh hơi nước so với lúc trước kém hơi một chút.Có ý tứ!Tả Mạc bắt đầu luyện chế trận bàn theo năng lực của mình, mặc dù tất cả đều là một số tài liệu cấp thấp không thể thấp hơn nhưng hắn vẫn hăng hái bừng bừng, vui quên trời đất.Cho đến khi linh lực trong cơ thể hắn toàn bộ tiêu hao, hắn mới thôi, bất quá trên tay đã có hơn mười trận bàn đủ mọi kiểu dáng.

Tả Mạc mết mỏi, gục đầu liền ngủ, sau một lát, tiếng ngáy như sấm.Tả Mạc bị tiểu Quả gọi dậy.“Sư huynh.’ Tiểu Quả sợ hãi gọi lớn.“A.”

Tả Mạc miễn cưỡng mở mắt, kèm nhèm, mơ hồ không rõ, đã rất lâu hắn mới ngủ ngon như vậy.“Chưởng môn gọi ngươi đi Vô Không Đường.”

“Vô Không đường,…

Không nên làm ồn…’ Vừa mới mở mắt, đầu óc Tả Mạc còn có chút không tỉnh táo.

Dần dần hắn thanh tỉnh ngồi dậy, khẩn trương hỏi tiểu Quả: “Ngươi vừa rồi nói chưởng môn kêu ta đi đâu?’“Chưởng môn nói, kêu ngươi đi Vô Không đường…”

Tiểu Quả sợ hãi nói.Tả Mạc không nói hai lời, bắn dậy, giống như một cơn gió lao ra Tây Phong cốc.Nói giỡn!Chưởng môn muốn hắn đi Vô Không Đường, nhát định là có chuyện trọng yếu phải tuyên bố!Dọc theo đường, hắn cũng suy nghĩ, lúc này, chưởng môn có chuyện gì muốn tuyên bố nha?Chương 114 : Đấu kiếm hộiConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc chạy tới Vô Không Đường, ngạc nhiên phát hiện sư huynh La Ly cũng tại, hắn hành lễ với chưởng môn đang ngồi ở thủ tịch, sau đó mới đứng qua một bên.

Nhìn lướt xung quanh, vài sự sư bá cùng sư phó đều không tới, Vô Không đường chỉ có ba người bọn họ.“La Ly, Tả Mạc, hai người các ngươi chuẩn bị một chút, một tháng sau, cùng sư huynh Vi Thắng của các ngươi đại diện bổn môn xuất chiến Đông Phù đấu kiếm hội.

Trong thời gian này, các ngươi cần cù tu luyện, chớ lười biếng.”

Chưởng môn nói hết sức ngắn gọn.Danh phận đại sư huynh của Vi Thắng, từ khi hắn đi ra kiếm động đã không có điểm hoài nghi, nghe nói chưởng môn đương trường xác định.La Ly không nói gì, chỉ hành lễ.Không có chuẩn bị tư tưởng, Tả Mạc đứng ngây tại chỗ, Đấu kiếm hội?

Mình phải tham gia đấu kiếm hội?Một lát sau, hắn mới khôi phục tinh thần, cuống quit nói: “Chưởng môn, cái này… cái này có phải có chút không oonr?”

“Có gì không ổn?”

Bùi Nguyên Nhiên không nghĩ tới Tả Mạc thế nhưng nói không ổn.Thấy chưởng môn nhìn mình.

Tả Mạc kiên trì nói: “Đệ tử chỉ sợ không thể đảm nhiện, bổn môn có sư huynh Vi Thắng cùng sư huynh La Ly liền đủ, đệ tử thực lực yếu kém…”

Nói còn chưa hết, ngay cả La Ly cũng nhìn hắn có chút quái dị.Bùi Nguyên Nhiên cười ha ha: “Ngươi bộ dáng như vậy, nhưng thực xin lỗi cái tên lóng lột da cương thi của ngươi nha.”

Hắn hơi hơi nheo mắt, hết sức ôn hòa nói: “Chiêu bài của sư môn, tới lúc dùng tự nhiên phải dùng.

Nhưng mà thôi, thời điểm sư môn cần các ngươi xuất lực, cũng không phải chỉ có bây giờ.”

Tả Mạc bộp chộp.Xong rồi!

Chuyện mình đi Linh Anh phái khẳng định đã bị chưởng môn biết.Ánh mắt ôn hòa của chưởng môn lúc này đã sắc như đao, Tả Mạc cả người không tự nhiên, lời nói đến miệng liền nuốt về, vội hỏi: “Vâng vâng vân!

Đệ tử nhất thời hồ đồ!

Vì sư môn kiếm vinh dự, là bổn phận của ta, đệ tử vượt lửa qua sông, không chối từ!”

Chường môn phì cười: “Vượt lửa qua sông thật ra không cần, ngươi cứ thử, đối với ngươi cũng có lợi thật lớn.”

Tả Mạc nhất thời ngượng ngừng, cũng may mặt hắn không lộ vẻ gì, nhìn không ra manh mối.

Hắn sở dĩ không muốn tham gia đấu kiếm hội, là không nghĩ bỏ phí tinh lực.

Hắn bỗng nhiên có chút tò mò hỏi: “Chưởng môn, đấu kiếm hội không cử hành thời gian này sao?

Đệ tử nghĩ nó đã kết thúc.”

“Ha ha, môn phải bản thô đều biết mấy người, các ngươi có thể trực tiếp tham gia đấu kiếm hội, mà không cần tham gia khai mạc.

Tốt lắm, nếu có nghi vấn gì, liền đi hỏi sư tỷ Lý Anh Phượng, ta đã để nàng phụ trách hậu cần lần tỉ thí này.”

Bùi Nguyên Nhiên phất phất tay, ý bảo hai người lui ra.La Ly từ đầu tới cuối cũng không nói gì, tựa như đầu gỗ đứng nguyên chỗ.

Tả Mạc cùng hắn không chào hỏi, đều rời đi.Đi tới cốc khẩu Tây Phong cốc, Tả Mạc vẫn chưa phản ứng lại. hắn từ đầu luôn không nghĩ tới việc tham gia đấu kiếm hội, tuy rằng hắn cũng đỏ mắt với phần thưởng, nhưng chính hắn biết mình có bao nhiêu cân lượng. hắn tại Đông Phù luyện chế tài liệu, cũng có nghe thấy qua, nghe nói lần này là đấu kiếm hội có quy mô lớn nhất, số người tham gia đông nhất từ trước tới nay tại Thiên Nguyệt giới.Đừng thấy hắn tại Linh Anh phái diễu võ dương oai mà đánh giá cao, trong đó may mắn chiếm tỷ lệ rất lớn.

Tại Thiên Nguyệt giới, tuổi trệ đệ tử số lượng đông đảo, đứng đầu trong đó đều đã đạt tới ngưng mạch kỳ, giống như sư huynh Vi Thắng.

Ngưng mạch kỳ như một cánh cửa, trước 30 tuổi không vượt qua, sẽ không có đại thành tựu.Ngay cả sư huynh Vi Thắng, Tả Mạc tràn ngập tin tưởng, nhưng nếu đặt ở toàn bộ Thiên Nguyệt giới, tin tưởng này phải cắt bớt.

Đông Phù dù sao cũng là một trong mười ba trọng trấn của Thiên Nguyệt giới, còn có vô số đại tiểu gia tộc phân tán nơi hẻo lánh u dã.Thiên Nguyệt giới trừ bỏ các môn phái lớn nhỏ, các gia tộc là nhiều nhất.

Các gia tộc phần lớn là nhiều thế hệ tu chân, không khác gì các môn phái, nhưng càng giữ truyền thống, bọn hắn không tiếp thụ tu giả đến từ bên ngoài.So với môn phái, tài nguyên gia tộc chiếm cứ có vẻ ít một chút, pháp quyết cũng ít hơn một chút.

Nhưng bọn hắn cũng có đạo sinh tồn của mình, nhất là pháp quyết, tuy rằng không nhiều, nhưng vì các đời đệ tử không ngừng bổ sung hoàn thiện, chỉ cần thuận lợi truyền thừa xuống, tất có chỗ tinh diệu.

Đệ tử xuất thân môn phái, trụ cột tại các phương diện vững chắc hơn rất nhiều, Nhưng đệ tử xuất thân gia tộc thương có những pháp quyết cực kỳ tinh diệu, có ưu có khuyết.Trong các tu chân gia tộc, nếu có một đệ tử thiên phú xuất chúng, tài nguyên các phương diện tập trung càng lợi hại hơn so với môn phái.Nhiều cao thủ lợi hại như vậy, mình chỉ có tu vi trúc cơ kỳ, đi xem náo nhiệt cái gì?

Tả Mạc bĩu môi.Kỳ thật trong lòng hắn, sư huynh La Ly cũng là không có hy vọng gì, môn trung nếu nói có hi vọng, chỉ có sư huynh Vi Thắng.

Vừa nghĩ tới sư huynh Vi Thắng, Tả Mạc lại chờ mong.

Từ kiếm động bước ra, sư huynh tu vi ngưng mạch kỳ, sẽ có biểu hiện thế nào?

Điều này cũng là điểm hứng thú duy nhất của Tả Mạc với đấu kiếm hội.m sát trong kiếm động đều bị sư huynh đánh tan, Bồ yêu lại thỉnh thoảng tán thưởng sư huynh.Được rồi, dù sao cũng là đi.

Tả Mạc hạ quyết tâm, a, đương nhiên muốn biểu hiện hết sức một chút, miễn cho chưởng môn trách phạt.

Nghĩ xong, Tả Mạc liền quyết định tạm thời ném vấn đề này qua một bên, nên làm gì thì làm đó.Đến gần tiểu viện, tiểu Quả còn đang luyện kiếm, mồ hôi rát nhiều, hết sức chuyên chú.

Tả Mạc không quấy rầy, mà lẳng lặng nhìn một lát, rất nhanh hắn gật đầu.

Tiểu Quả tiến bộ thần tốc, “thanh hoa” kiếm quyết đã có hình.

Nói thật, thiên phú tu kiếm của tiểu Quả chỉ có thể coi là bình thường, Tả Mạc ngay từ đầu chỉ điểm cũng chỉ là hết nghĩa vụ của sư huynh.Nhưng theo thời gian, tiểu Quả không ngừng tiến bộ, nhất là khắc khổ vượt quá mức tưởng tượng của Tả Mạc, làm cho thái độ của hắn đã phát sinh chút thay đổi, chỉ điểm càng tận tâm.“thanh hoa” kiếm quyết, trong âm nhu giấu diếm sát khí, kiếm quang màu xanh đen hết sức âm nhu, tầng tầng trọng điệp, nhứ nét bút vẻ tỉ mỉ, có khi kiếm thế thoải mái, bừng tỉnh vẩy mực tả ý.“thanh hoa” của tiểu Quả hiện tại còn thiếu sát khí, nhưng lại tại triền, âm, nhu lại cực kỳ xuất sắc. hơn nữa làm Tả Mạc kinh hãi cùng là trong kiếm thế của nàng mơ hồ lộ ra “nhận”.

Nàng tựa như một con nhện e lệ rụt rè, an tĩnh, ẩn nấp phun tơ cứng cỏi tinh mịn, đem đối thủ nhốt chặt.“Thanh hoa” thật đúng là thích hợp nàng!Tả Mạc thầm tán thưởng, thay nàng thấy cao hứng, đợi một thời gian, tiểu Quả tất nhiên có thể trở thành một kiếm tu thực lực không thấp.Về phần “thanh hoa” kiếm quyết, một loại biến hóa bên trong : tả ý, Tả Mạc cảm thấy không thể cưỡng cầu, loại này có liên quan tới tính cách.

Tiểu Quả không phải cái loại hào sảng khiêu khoát, phỏng chừng khó mà lĩnh ngộ tới một tầng kiếm ý.

Chẳng lẽ câu nệ cho biến hóa, trái lại nếu như cứ phát triển như trước mắt, nhất định có thể bước ra con đường của mình.Nghĩ chút, tả Mạc đem tất cả ngọc giản mình có mà hắn cảm thấy có thể có trợ giúp cho kiếm quyết tìm ra cho tiểu Quả, phần lớn là một số kiêm quyết âm nhu.Tiểu Quả lúc này cũng đã hoàn thành một lần huấn luyện đầy đủ, ngẩng đầu phát hiện Tả Mạc đứng bên quan sát, hơi thở kiềm hang, ngạc nhiên hô lên; “sư huynh….”

“Ngô.”

Tả Mạc chậm rãi đáp lời, tiếp theo từ bách bảo nang lấy ra mấy tấm ngọc giản đưa cho tiểu Quả: “Lấy về xem đi.

Không cần một lòng khổ luyện, xem nhiều chút, thêm kiếm thức, cũng có nhiều chỉ dẫn đối với bản thân.”

Mắt tiểu Quả lại ậng nước, Tả Mạc vô cùng đau đầu, nhanh chóng nhét ngọc giản vào tay Tiểu Quả, nghiêm túc nói; “đây là bài học!

Ta sẽ kiểm tra!

Không được lười biếng! tiếp tục luyện đi!”

Nói xong, trốn chạy, về thẳng phòng nhỏ.Tiểu cô nương cái gì cũng tốt, chỉ là quá thích khóc.

Tả Mạc lắc đầu, đối với tiểu Quả, hắn cũng thật hết cách.

A, làm cho chính cô ta luyện đi, dù sao hiện tại nàng cũng luyện rất tốt.

Tả Mạc hết sức vô trách nhiệm nghĩ.Rất nhanh, vấn đề này bị hắn ném qua một bên, bắt đầu khóa trình tu luyện mỗi ngày.Hắn hiện tại tu luyện cực bất bình hành, tuyệt đại đa số thời dan danh cho tu luyện tâm pháp.

Vô luận là “thai tức luyện thần” hay là “kim cương vi ngôn” đều tiêu phí lượng lớn thời gian.

So ra, thời gian hắn tiêu phí tai pháp quyết ít tới thương cảm.

Ngũ hành pháp quyết của linh thực phu, vì không có nội dung phía sau, không thể tiếp tục, chính là mỗi ngày tiêu phí chút thời gian điều khiển, phòng ngừa lui bước.

Mà “Ly thủy” kiếm quyết từ khi hắn dung hợp kiếm ý, hắn liền phát hiện, hắn đã lệch khỏi nội dung trong ngọc giản tương đối lớn.

Nội dung trong kiếm quyết cũng không thích hợp kiếm ý mới của hắn.

Kiếm ý không dễ dàng dung hợp một làm, muốn tách ra càng không dễ dàng.Duy nhất khiến Tả Mạc thấy may mắn là, sau khi kiếm ý dung hợp uy lực lớn hơn trước kia nhiều.CÒn lại, tất cả đều là pháp quyết luyện đan luyện khí linh tinh.

Luyện đan tự nhiên không cần nói, Thi Phượng Dung cảm thấy bản thân không có thời gian chỉ điểm hắn, liền mang cho hắn xem tất cả ngọc giản về luyện đan.

Chỉ cần ngọc giản tương xứng với tu vi của hắn, cũng bị nàng hủy đi cấm chế, cung Tả Mạc.Không thể không nói, việc này rất hữu ích với Tả Mạc. hiện giờ hắn vận dụng Chung Duẩn hỏa mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần, rất nhiều chỗ tinh diệu cũng đã lĩnh ngộ được.

Cho dù gặp trở ngợ về tu vi, có rất nhiều chỗ khó hiểu, nhuwgn ý nghĩ, kiến thức của hắn đã khác xa ngày xưa.Về phần luyện khí, hắn chỉ có thể coi là kiêm tu, duy nhất có thể xưng là am hiểu là xử lý tài liệu.

Mặt khác, yếu tới thương cảm.

Bất quá hắn cảm thấy luyện khí cũng là phương hướng tốt, đặc biệt hắn có được hỏa chủng.

Lúc nhàn hạ, cũng sẽ xem các ngọc giản về luyện khí của nhị sư bá.Bởi vậy có thể thấy được, pháp quyết của hắn ít tới cỡ nào.Bất quá, hắn cũng không có bao nhiêu biện pháp.

Dù rằng hắn không thể nói với chưởng môn cùng nhị sự bá, nếu không khẳng định bị mắng.

Các trưởng bối nhất định sẽ hết sức nghiêm khắc răn dạy và quở mắng hắn, cố gắng luyện kiếm, chớ tham nhiều không tinh.Nhất kiếm phá vạn pháp, là tự tin của cao thủ kiếm tu.Đáng tiếc Tả Mạc chẳng phải cao thủ, gần đây cũng không có dành nhiều thời giờ tu kiếm quyết.

Hắn là một kẻ chủ nghĩa thực dụng thuần tùy, phương hướng phát triển của hắn hoàn toàn là nhu cầu thôi động cùng an bài.

Lần trước tại Linh Anh phái suýt thua, hắn liền tỉnh giấc, việc này không thể xem nhẹ tiếp được.Kiếm tinh thạch, vẫn là bình bình tốt hơn.Trước mắt hắn dành lượng lớn thời gian cho phù trận, chỉ là vì khuyết thiếu thủ pháp hữu hiệu, cho nên dù đang cân nhắc, kỳ thật không quá thích thú.Chỉ là hiện giờ có trận bàn, điều này không nghi ngờ gì nữa đã mở tra cho Tả Mạc một cái cửa sổ.Ngoài cửa sổ, là thế giới hoàn toàn mới.Chương 115 : tái tham kiếm độngConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc mở to mắt, màu vàng lợt toàn thân mất đi một chút.Nếu có thể mở da Tả Mạc ra, liền có thể chứng kiến máu thịt dưới da đã xen lẫn vô số toái kim.

“kim cương vi ngôn” tầng thứ ba “thân thể kim y” ngày càng thâm hậu, ma văn giống như là tuyệt phối với “kim cương vi ngôn”, tốc độ tiến bộ của “kim cương vi ngôn” ngay cả Tả Mạc cũng cảm thấy kinh hãi.

Nguyên bản hắn còn tưởng rằng bia mộ bản ‘kim cương vi ngôn” thuộc về loại hình ổn định, nào biết có thêm cái ma văn, phát sinh biến hóa kinh người.Cứ theo tốc độ này, không lâu sau là có thể đạt tới tầng thứ tư “Hồng liên lưu kim”.

Chỉ tiếc, Tả Mạc trừ bỏ luyện thể, cũng không biết vận dụng.Huống hồ dù hắn hiện giờ thân thể kim y, phi kiếm bình thường khó thương, nhưng lần trước gặp phải âm sát thì chật vật, cũng khiến hắn hiểu được, dù là toàn thân kiên cố không gì phá nổi, đối mặt với thần thức công kích cũng không có chút tác dụng.Tả mạc liền cảm thấy được mình là một bi kịch.

Mình không thần thức lại không biết phương pháp vận dụng; luyện thể luyện tới ‘thân thể kim y” cũng không biết phương pháp vận dụng; mấy loại am hiểu vật tính mấy ngàn loại lại không thể luyện chế một món pháp bảo vừa tay…Duy nhất khiến hắn thấy may mắn là hiện tại mình tốt xấu cũng biết luyện chế trận bàn, học phfu trận cũng có chỗ dùng tới.Bồ đã sớm không thể bình tĩnh reo lên: “Khởi công!

Khởi công!”

Nói xong, không đợi Tả Mạc nói chuyện, hắn trực tiếp ném ra tinh thạch, ánh sáng chợt lóe, một người môt yêu biến mất tại chỗ.“Thỏa thuận, năm mươi con âm sát trọng thương.”

Bồ yêu nhấn mạnh: “Sống.”

“Biết.”

Tả Mạc thật ra tương đương có giác ngộ, nợ luôn trả, huống chi là nợ Bồ yêu, ăn quịt của Bồ yêu cũng không dễ chịu.Mấy ngày này hắn luyện chế rất nhiều các loại trận bàn, chính là muốn thử tác dụng của trận bàn.“Đây có một con.”

Bồ yêu đang lúc hưng phấn, chạy khắp ngõ ngách, Tả Mạc vội đuổi theo.Quả nhiên, trong góc một con âm sát đang an tĩnh phiêu đãng.

Tả Mạc chú ý tới, con âm sát này sương mù đậm hơn con truowcs.“Sao lại thế này?

Còn khó đối phó hơn con lần trước.” hắn vội hỏi Bồ yêu.Bồ yêu nhìn chằm chằm con âm sát, hai mắt tỏa sáng, chỉ còn thiếu nước miếng chảy ra, cũng không quay đầu nói: “Đây là chỗ nào? m sát mỗi ngày hấp thu âm khí, lớn lên tự nhiên nhanh mà.”

Tả Mạ a ứng thanh, thì ra là thế.Con âm sát này đích xác lợi hại hơn con lần trước, nó rất nhanh phát hiện Tả Mạc, phát ra một tiếng kêu khó nghe liền đánh tới Tả Mạc.Cũng lúc đó, thần thức thứ cũng đúng hạn đánh tới.

Bất quá Tả Mạc lần này có chuẩn bị mà tới, hắn cười khẽ, lộn tay, liền có một cái trận bàn, nhẹ nhàng ném ra.Bề ngoài trận bàn như nước, không khí nhộn nhạo, trận bàn liền biến mất không thấy.Không khí bên tai Tả Mạc rung động, thần thức sứ tiến sát qua hắn.

Hắn cực kỳ vui vẻ, phù trận đã phát huy tác dụng.Khó khăn lăm con âm sát mới nhào tới trước mặt Tả Mạc, đột nhiên nó dừng sững lại, đứng ngây tại chỗ, tựa hồ có chút không hiểu.

Bởi vì muốn quan sát hiệu quả của phù trận, Tả Mạc không nóng nảy tiến cống, ngược lại đi quanh âm sát, âm sát trong phù trận không chút phản ứng, không ngừng di chuyển tại chỗ.Quả nhiên, Tả Mạc hưng phấn khó nén, mình đoán đúng.Bồ yêu giảng qua điều kiện thành hình âm sát, lại có kinh nghiệm bị thần thức thứ của âm sát công kích, Tả Mạc phán đoán âm sát dễ dàng bị phù trận mê huyễn khắc chế. m sát sinh từ âm khí, tuy rằng biết thần thức thứ, nhưng tâm trí cực thấp, dễ dàng bị phù trận mê huyễn mê hoặc.Phù trận hắn ném ra tên là “mê tung trận”, là một loại mê huyễn phù trận đơn giản nhất, tác dụng của nó làm cho người khác lạc phương hướng.Bởi vì tài liệu, Tả Mạc không thể luyện chế mê tung trận càng phức tạp.

Mê tung trận cấp 2 trong chiến đấu thực tế cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Tu giả từ trúc cơ kỳ trở lên căn bản không sợ.

Huống chi mê tung trận cấp 2 do trận bàn phóng ra thì uy lực càng kém.Nhưng mê tung trận nho nhỏ không có gì lợi hại lại thành công vây khốn một con âm sát.Nháy mắt, Tả Mạc lòng tràn ngập cảm giác thành tựu!Lần trước Bồ yêu nói qua, nếu không thê gia tăng chứa đựng linh lực, vậy giảm bớt hao tổn linh lực, đề cao hiệu suất linh lực.

Đây là một chỉ dẫn thật lớn với hắn, hắn biết, hắn am hiểu đều là pháp quyết hết sức thấp.

Hơn nữa tu vi của hắn đề cao cực kỳ thong thả, cao giai pháp quyết cùng phù trận không cái nào không yêu cầu cực cao với linh lực.

Điều này từng làm hắn thất vọng thời gian dài.

Nhưng ma văn yêu hạch đã không có khả năng thủ tiêu.

Vấn đề chứa đựng linh lực còn chưa giải quyết được, hắn chỉ có thể nghiên cứu một số đề giai pháp quyết.Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể chú ý tới phù trận của pháp quyết cấp thấp.

Hơn nữa hắn mơ hồ có cảm giác, chỉ cần vận dụng thích đáng, pháp quyết cùng phù trận cấp thấp cũng có thể phát huy uy lực khả quan.Sự thật chứng minh, hắn đúng!Chỉ cần chọn đúng hướng, một phù trận cấp 2 có thể vây khốn một con âm sát.Phán đoán chính xác là cổ vũ thật lớn với hắn, cũng khiến hắn hồn nhiên quên đi Bồ yêu, hết sức chăm chú quan sát âm sát đang bị vây khốn.

Hắn muốn nhìn một chút, mê tung trận không tới cấp 2 có thể vây khốn con âm sát này bao lâu?

Con âm sát này, lại có thủ đoạn phản kích gì?Thấy Tả Mạc chậm chạp không động thủ, Bồ yêu có chút bất mãn, bất quá hắn vẫn nén nhịn, hắn cũng muốn nhìn xem, Tả Mạc rốt cục muốn làm gì.m sát trong phù trận trở nên nóng nảy, điểm này, theo âm khí quay cuồng quanh nó có thể nhìn ra.

Từ bị nhốt tới giờ, âm sát đã phát ra 5 lần thần thức thứ, tất cả đều thất bại, hơn nữa mỗi phương hướng đều có, điều này cho thấy âm sát đã mất đi phán đoán phương vị của đối phương.Chi!m sát đột nhiên phát ra tiếng kêu cao vút, âm khí bên trong không ngừng quay cuồng đột nhiên hướng bốn phía bắn ra 5 gai nhọn màu xám.Ba, một tiếng vang nhỏ, mê tung trận nhất thời tan vỡ. năm gai nhọn màu xám dư thế chưa hết, tiếp tục bắn về các hướng.Tả Mạc chấn động, một gai xám đang hướng tới hắn.Vội vàng thôi động pháp quyết, trận pháp trên lạc nguyệt huyền quy giáp lập tức bị thôi động, trước mặt hắn có thêm một cái mai rùa bán trong suốt làm lá chắn.

Phốc.

Mai rùa lay động, vẻ sáng bóng đã ảm đạm đi không ít, chỉ miễn cưỡng ổn định.Tả Mạc hoảng sợ, gai nhọn màu xám thật lợi hại không ngờ! hắn rất rõ ràng lực phòng hồ mai rùa thuẫn được lạc nguyệt huyền quy giáp phóng ra, suýt nữa bị đánh nát, nếu đánh vào mình, khẳng định là một lỗ máu.Cắn răng, trên tay lại xuất hiện trận bàn – “phược long trận”.Trần bàn rời tay, liền hóa thành ba sợi dây màu xanh, như ba vật bé nhỏ đánh tới âm sát.

Vừa rồi âm sát phóng ra năm gai nhọn tựa hồ bị thương tổn lớn, nó suy yếu nằm nguyên chỗ, tránh không kịp, ba sợi dây như con con rắn, trói chặt nó.

Cũng thần kỳ, âm sát toàn thân do âm khí tạo thành, sợi dây lại có thể giống như trói vật thực, trói nó không thể động đậy.Mãi tới lúc này, Tả Mạc mới thở ra nhẹ nhàng.‘Phược long trận” là một trong những phù trận tinh phẩm trong đống ngọc giản hắn kiếm được.

Vì chế tạo phược long trận trận bàn, hắn tiêu phí không ít tài liệu, cũng là bảo đảm lớn nhất trong lần đi này, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải dùng tới.“Cần ta hỗ trợ sao?’ Tả Mạc hơi thở hơi bình thường, quay qua hỏi Bồ yêu.“Không cần.”

Bồ yêu liếm môi, tiếng tới âm sát đã bị trói thành bánh chưng. m sát tựa hồ cực kỳ sợ hãi Bồ yêu, liều mạng phát ra âm thành xèo xèo.Bồ yêu không chút động lòng, đi tới trước âm sát, đưa tay vươn vào trong âm khí.Cũng không thấy hắn làm cái gì, tiếng âm sát xèo xèo càng lúc càng nhỏ, mà âm khí màu xám quanh thân âm sát bằng tốc độ mắt thường bị bồ yêu hút vào tay.

Bồ yêu mặt lộ vẻ say mê: “Đã lâu không có nếm mỹ vị.”

Trong chớp mắt, âm sát đã bị hắn hút sạch.Ba thanh tác mất đi chống đỡ cũng tiêu tán trong không khí.“A, còn bốn mươi chin con nữa.”

Bồ yêu mặt giống như sáng bóng hơn, tươi cười càng mê người.Cũng may Tả Mạc vì lần đi này chuẩn bị lượng lớn trận bàn, phược long trận chỉ là một trong số đó.Dần dần, Tả mạc cũng càng ngày càng hiểu đặc tính của âm sát.

Gai nhọn màu xám là tuyệt chiêu bảo mệnh của âm sát, dùng xong, nhất định sẽ yếu ớt suy nhược.

Mà mê huyễn phù trận đối với âm sát bách thử bách linh, làm cho Tả Mạc cảm khái không thôi, trên đời này tương sinh tương khắc, quả nhiên kỳ diệu vô cùng.Tả Mạc ngày càng quen thuộc âm sát, thủ phá càng thành thục.Hắn lại dùng thần thức quan sát âm sát dụng kỹ xảo. m sát đối vận dụng thần thức hết sức đê cấp cùng nguyên thủy, chỉ là đối với một kẻ căn bản chưa biết vận dụng thần thức như Tả Mạc, cũng là tương đương thích hợp.

Khi gặp được con âm sát thứ 10, Tả Mạc liền có thể ngưng tụ thần thức thứ, chính là đêm âm khsi co lại tụ tập thành châm là được.

Luyện tập vài lần, Tả Mạc có thể rất quen thuộc vận dụng, nhưng uy lực vẫn khiến hắn bất mãn.Thứ đồ chơi này đề đánh lén còn được, nếu đối phương có chuẩn bị, cơ bản là vô dụng.

Lần đầu tiên là Tả Mạc bất ngờ không phòng ngự, không có chuẩn bị gì mới chật vật như vậy.Bồ yêu đương nhiên theo quán tính tỏ vẻ kinh thường cùng bỉ di.Tả Mạc đặt chú ý ở gai nhọn màu xám mà âm sát phóng ra.

Bởi vì hắn phát hiện, gai nhọn màu xám có uy lực mạnh hơn nhiều thần thức thứ.

Vì thế hắn mỗi lần đều bức âm sát tới tuyệt cảnh, làm cho âm sát phóng thích gai xám cho hắn tra xét.

Thần thức của hắn so với âm sát cường đại hơn nhiều, một lần tra xét, rốt cực đai khái hiểu được ảo diệu trong đó.Trung tâm của gai nhọn màu xám là thần thức, ngoại tầng là tâm khí nồng đậm.

Gai nhọn màu xám rõ ràng cao minh hơn thần thức thứ nhiều.

Nó tiêu hao thần thức cũng nhiều hơn thần thức thứ, nhưng uy lực vượt xa thần thức thứ.Bồ yêu cực kỳ vui mừng, hắn liên tiếp ăn hơn mười con âm sát, mặt càng sáng bóng, mắt đỏ tươi, lăng tinh màu máu trên vành tai cũng càng tươi đẹp ướt át.Ngược lai Bồ yêu, tâm tình của Tả Mạc thật không tốt.Mất đại công sức vất vả mới hiểu rõ ảo diệu của gai nhọn màu xám, nhưng bản thân không thể vận dụng, có cái gì so vơi cái này càng làm người ta khó chịu?Thần thức làm sao khống chế, hắn thật ra thấy không quá khó khăn, nhưng hắn không phải âm sát, không thể có âm khí tinh thuần nồng đậm như thế.Gai nhọn màu xám cần âm khí, mới có thể thi triển.

Có bột mới gột nên hồ, không có âm khí, Tả Mạc cũng hết cách.Từ từ!Tả Mạc xoay đầu nhìn lại Bồ yêu đang đi theo, trong đầu nảy ra ý tưởng, dừng bước.Bồ yêu đang bay ở trước có chút bất ngờ, cũng ngừng lại, khó hiểu quay đầu lại xem xét.Hắn bắt gặp ánh mắt Tả Mạc, còn có sự hưng phấn khó kìm nén trong ánh mắt đó .Chương 116 : âm thứConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc nghĩ tới âÂm châu.Chẳng phải âÂm châu có âm khí sao?

Hơn nữa âm khí của âÂm châu ngưng thực hơn hẳn âm khí của âm sát.

Tả Mạc càng nghĩ càng hưng phấn, dứt khoát lấy ra một viên âÂm châu, bắt đầu cân nhắc.Thần thức đối thần thức là dị thường mẫn cảm.

Tả Mạc trước khi tra xét đã sớm dùng thần thức dò xét rõ ràng màu xám âm thứ.

Bất quá tình huống của âÂm châu cùng âm khí quanh thân âm sát là bất đồng, âm khí của âÂm châu ngưng thực hơn hẳn âm khí của âm sát, làm sao dùng thần thức thao tác, lại cần hắn chậm rãi tìm kiếm.Hắn gọi loại gai nhọn màu xám này là âm thứ.Tả Mạc đắm chìm trong suy tư.

Hắn không sợ tìm kiếm, sợ nhất là không tìm ra phương hướng.

Hiện tại tìm được phương hướng rồi, liền thành công một nửa.Bồ yêu như có suy nghĩ gì đó, nhìn thoáng qua Tả Mạc, không nói chuyện, an tĩnh bay về phía trước, Tả Mạc theo bản năng đi sát sau hắn.Tả Mạc không chú ý tới, mặt đường dưới chân đang dốc xuống phía dưới.Bồ yêu lặng yên nở một nụ cười âm hiểm nơi khóe môi.Chi!Tả Mạc đột nhiên giật mình, từ trong trầm tư tỉnh lại, ngẩng đầu liền chứng kiến một con âm sát từ cách đó không xa đang lao về phía hắn!Bất quá có thể nói hắn hiện giờ đã là ngựa quen đường cữ, cũng không kinh hoảng, ném ra một trận bàn mê tung trận.

Trận bàn mê tung trận luyện chế rất dễ dàng, cho nên Tả Mạc chuẩn bị nhiều nhất.

Trong bách bảo nang nặng trịch bên hông hắn hắn chứa đầy các loại trận bàn cấp thấp, nếu không phải thân thể hắn hiện giờ đã luyện “kim cương vi ngôn” tới cảnh giới “kim y thân thể”, khí lực tăng lớn, riêng đống trận bàn này cũng đủ đè bẹp hắn.Quả nhiên, âm sát bị kiềm hãm.Nhưng rất nhanh, con âm sát làm cho Tả Mạc rung động. m khí quanh thân âm sát quay cuồng không ngớt, ba âm thứ màu xám đột nhiên bắn nhanh về bốn phía, mê tung trận mới hình thành liền bị xé tan như giấy dán tường.Tả Mạc lúc này mới chú ý thấy âm khí quanh thân con âm sát này càng đậm đặc hơn mấy con trước, hình thể lại nhỏ hơn. m khí màu xám quanh thân nó vì quá mức ngưng thực, nhìn qua như màu đen của mực vậy.Đáng chết! con âm sát này không phải hàng phổ thông.Nhìn liếc qua Bồ yêu đã sớm lùi qua một bên, vẻ mặt cười xấu xa.

Không cần nghĩ Tả Mạc cũng biết khẳng định là tên vô lại Bồ yêu này giở trò quỷ.Chỉ alf lúc này hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, con âm sát này bắn ra ba âm thứ, sau đó còn không việc gì.

Không giống nhưng con âm sát trước, sau khi bắn ra âm thứ đều héo rũ, Tả Mạc cảm thấy không ổn.

Trận bàn trong bách bảo nang chỉ còn hạng thông thường như mê tung trận, tinh phẩm như phược long trận linh tinh vừa mới bị hắn dùng hết.Luống cuống tay chân, Tả Mạc khó khăn lắm mới né qua âm sát, âm sát bay sát qua người hắn mang theo âm phong khiến lông tóc toàn thân hắn dựng đứng lên.Không đợi hắn kéo giãn khoảng cách, sưu sưu sưu, ba âm thứ đột nhiên từ trong cơ thể âm sát bắn ra!Quá gần!Tả Mạc không kịp né tránh chỉ có thể biến ra quy giáp thẫn của lạc nguyệt huyền quy giáp.Phốc!Quy giáp thuẫn chắc chắn yếu ớt như trẻ con, biến mất cùng một âm thứ, hai cây âm thứ còn lại bắn thẳng về nơi yếu hại của hắn.Tả Mạc kinh hồn, lúc sinh tử tồn vong, tinh thần hắn tập trung chưa từng có, toàn bộ linh lực, toàn bộ thần thức, đột nhiên vận chuyển điên cuồng!Không kịp gọi ra phi kiếm!Không kịp lấy ra binh phù!Không kịp lấy ra âm hỏa châu!Trước mắt, thủ đoạn có thể xử dụng chỉ có một – “kim cương vi ngôn”.“Oanh!Tả Mạc quát lên một tiếng lớn, toàn thân kim quang sáng lên, phút chốc lại tối sầm lại, hào quang tới cũng nhanh, đi càng nhanh hơn, thế cho nên làm cho người ta có một loại cảm giác chợt lóe lên rồi biến mất.

Kim quang hiện lên, Tả Mạc toàn thân như làm bằng ám kim, đôi mắt trợn tròn, mặt không chút biểu tình, giống như phật đà hàng lâm, sâm nghiêm mà hờ hững!Bất chấp mọi thứ, Tả Mạc chìa hai bàn tay vàng lợt, mạnh mẽ chộp lấy hai âm thứ!Điều khiến kẻ khác thấy quỷ dị là hai tay của hắn đi cực chậm, một cảm giáp áp bách đột nheien sinh ra.

Phù trận trên bao tay: “thiên quân”.Cùng lúc đó, đôi hài cấp 3 dưới chân cũng lặng yên sáng lên.Hai tay Tả Mạc bắt lấy âm thứ.Ba ba, hai tiếng vỡ nát vang lên, âm thứ như bị búa đạp một cái, đột nhiên nứt toác ra hóa thành âm khí, tán ra bốn phía.

Tả Mạc cũng không được chỗ tốt gì, hai tay vung lên, mười ngón tay đau đớn, “kim cương vi ngôn” vận chuyển toàn thân, thiếu chút tán loạn.

Nhưng hắn biết lúc này không thể thở ra một hơi trong lồng ngực, cố gắng kiên trì!Hài cấp 3 dưới chân sáng lên, “thình hành” “na di” phát động, Tả Mạc như một quỷ ảnh, liện túc di chuyển, kéo giản khoảng cách với âm sát.Thở phì phò, Tả Mạc nhìn kỹ con âm sát trước mặt.Vừa rồi biến hóa mạo hiểm liên tục, dọa sợ hắn, hắn cũng không biết vừa rồi mình làm sao có thể chống đỡ được, tim đập thình thịch, tựa như trống trận trùng điệp.

Lúc trước quá khẩn trương, ngược lại không kịp sợ hãi, lúc này dần khôi phục tinh thần, sợ hãi lại chiếm cứ thân thể hắn.m sát thật lợi hại!m sát tựa hồ nhận thấy sự lợi hại của Tả Mạc, lần này không có nhào lên nữa, mà bảo trì thế giằng co với Tả Mạc, âm khí quanh thân nó vẫn quay cuồng không đình chỉ, không chút nhúc nhích.

Tả Mạc càng không dám thả lỏng, âm sát trước mắt tựa hồ như một cây cung bị kéo căng, chỉ cần thoáng có ngoại lực nó sẽ bắn ra.Tả Mạc gọi ra trích thủy kiếm, sờ tận tay lúc anfy lòng sợ hãi mới giảm bớt, trái tim đang đạp loạn xạ cũng dần bình tĩnh lại.Hắn đột nhiên hơi hiểu ra, ý nghĩa của phi kiếm với kiếm tu.Bất quá lúc này không phỉa thởi điểm nghĩ tới, trước mắt phải xử lý con âm sát chết tiệt này đã!Phi kiếm trong tay, Tả Mạc tin tưởng tăng lên, không hề do dự, ra tay toàn lực.“Thất xoáy.”

Bảy lốc xoáy do vô số kiếm quang tạo thành vây chặt âm sát ở trong, hàn khí tán ra, kiếm quang lần lượt thay đổi!m sát vận sức chờ phát động cũng phóng ra công kích.Trong đám âm khí ngưng thực của nó, đột niên bắn ra một đám âm thứ, như một đóa hóa, lấy nó làm nhụy nở ra bốn phía.m thứ cùng “thất xoáy’ đụng vào nhau.Ba ba ba!Liên tiếp tiếng vỡ vụn dày đặc vang lên như pháo nổ, không dứt bên tai.Bảy lốc xoáy nháy mắt bị đánh nát, kiếm quang thoát ra từ lốc xoáy bị đánh tan, uy lực không giảm mà tăng.

Bảy lốc xoáy do kiếm quang tạo thành vỡ tan, khu vực trung tâm lập tức tán loạn, cực kỳ hỗn loạn, loạn lưu lan tràn.

Trong loạn lưu, vô số kiếm quang lớn nhỏ vỡ thành từng mảnh nhỏ bay tán loạn, tựa như vô số lưỡi dao cát, nghiền.m sát đáng thương đứng ở trung tâm loạn lưu, lập tức bị vô số mảnh nhỏ kiếm quang cắt tới!Tả Mạc mừng rỡ, hắn cũng không ngờ tới, “thất xoáy” vỡ tan uy lực lại tăng lớn.m khí nồng đậm ngưng thực quanh âm sát, vết thương do kiếm quang tạo ra cũng lớn hơn bình thường rất nhiều.

Chứng kiến âm sát giãy dụa trong loạn lưu, Tả Mạc lúc này mới hơi yên tâm, hắn rốt cục chiếm thượng phong.

Con âm sát này thật lợi hại!Ngẫm lại con âm sát trước bị mình dùng một kiếm tiêu diệt, so với con âm sát trước mắt căn bản là không cùng cấp bậc.Bỗng nhiên, âm sát phát ra tiếng thét chói tai, âm khsi quanh thân đột nhiên co rút lại.Tả Mạc cả kinh.Lực lượng của loạn lưu đã suy kiệt, kiếm quang vỡ tan cũng mất đi sự sắc bén. m khsi quanh thân âm sát co rút lại, thân thể nó cũng trở nên càng ngưng thật, vết kiêm quang cắt thương phát ra tiếng bốp bốp như thuộc da.Còn có thủ đoạn!Con âm sát này thủ đoạn ùn ùn, khiến cho Tả Mạc trợn mắt há mồm, thầm hô không ổn.

Tuy rằng không biết sau đó âm sát có chiêu gì, hắn cũng quyết định ra tay trước là thượng sách.Lại là “thất xoáy.”

Bảy lốc xoáy kiếm quang, lại xuất hiện xung quanh âm sát, loạn lưu cùng mảnh nhỏ kiếm quang mất đi lực lượng lại bị bảy lốc xoáy hút vào.

Bấy lốc xoáy lập tức lớn gấp đôi, xoay tròn tốc độ cao phát ra tiếng tê tê rõ ràng, nhiếp lòng đoạt phách.Bảy lốc xoáy vẫn ép âm sát ở trong, lúc này hình thể nó đã biến thành nhỏ như giỏ trúc, toàn thân đen lóng lánh như mực lấp lánh vậy.Tả Mạc cắn răng, mạnh mẽ nghịch vận linh lực!“Phá!”

Phanh!Bảy lốc xoáy thô to đồng thời vỡ tan, vô số mảnh nhỏ kiếm quang bắn ra bốn phía.Vị trí âm sát cùng là chỗ mảnh nhỏ kiếm quang giày đặc nhất, là vị trí chịu lực mạnh nhất.

Nháy mắt, hàng trăm mảnh nhỏ kiếm quang bắn lên người âm sát.Phốc phốc phốc!Thân thể như mực của âm sát gợn lên vô số sóng, thân thể âm sát dao động một hồi.Tả Mạc khóe miệng tràn máu tươi, vừa rồi mạnh mẽ nghịch chuyển linh lực khiến hắn bị thương kinh mạch.

Bất quá mắt hắn vẫn lộ ra vẻ phấn chấn, chiêu thất xoáy này thuyệt đối là chiêu thất xoáy mạnh nhất kể từ khi hắn tu kiếm tới giờ.Nguyên lai đôi khi kiếm chiêu tan vỡ lại có thể đề cao uy lực, hắn có điều ngộ.Thương tổn tạo ra cho âm sát ở đợt “thất xoáy” thứ hai thật lớn, từ hình thể ổn định của nó có thể nhìn ra.

Lúc trước thân thể nó như một đám mực dính nhớp nháp, phập phềnh trên không trung, hết sức ổn định.

Trải qua vô số mảnh nhỏ kiếm quang như bão táp đả kích, thân thể như mực của nó có dấu hiệu bất ổn, thỉnh thoảng có giọt dịch như mực, âm khí nồng đậm chảy rơi từ người nó xuống.

Nhưng chưa tới mặt đất, âm khí tối tăm đã tiêu tán trong không khí.Có lẽ âm sát đã bị chọc giận sau lần công kích này!Tả Mạc có thể cảm nhận rõ ràng sự phẫn nộ của nó, thần thức của nó truyền ra sự phẫn nộ!Nhưng lúc này, một đám âm khí như mực thoát ly thân thể âm sát.

Khiến Tả Mạc kinh ngạc là đám âm khí nhỏ sau khi thoát ly âm sát cũng không tiêu tán trong không khí.Bỗng nhiên, tim Tả Mạc như nhảy khỏi lồng ngực!Hắn thấy được, một lũ thần thức của âm sát đang chui vào trong đám âm khí nhỏ kia!m thứ!Ngẫm lại uy lực cường đại của âm thứ, nhìn vào đám âm khí như mực kia, nếu dùng âm khí nồng đậm luyện chế tahnfh âm thứ, uy lực chỉ sợ…Tả Mạc không rét mà run.Chính mình dùng chiêu nào đây?

Ly thủy phần thiên?

Hay là phù binh?

Hay là âm hỏa châu?m hỏa châu…

Tả Mạc bỗng nghĩ tới việc trước mình vẫn suy nghĩ làm sao vận dụng âm khí nơi âÂm châu tạo ra âm thứ.

Vừa rồi mình chẳng phải đau đầu vấn đề âm khí quá nồng khiến không dễ dụng thần thức thao túng sao?Nhìn vào đám nhỏ âm khí nồng đậm nơi âm sát trước mặt, cẩn thận cảm nhận sự biến hóa nơi đó.Tả Mạc bỗng có cảm giác, âm sát trước mắt, tựa như vị lão sư tốt nhất, từng bước hướng dẫn hắn làm sao sử dụng âm khí cùng thần thức để luyện chế âm thứ.Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lấy ra một viên âÂm châu, học âm sát, quán thâu thần thức vào âÂm châu.Bồ yêu đứng bên xem náo nhiệt, lúc này vẻ mặt ngạc nhiên, mắt tròn mắt dẹt nhìn Tả Mạc.Này… tên người này muốn làm gì?Chương 117 : Chuyện gì vậyConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTuy là lần thứ nhất sử dụng thần thức, nhưng khả năng khống chế thần thức của Tả Mạc còn xuất sắc hơn con âm sát nhiều, luyện chế nhiều tài liệu như vậy cũng không phải vô ích.

Thần thức của hắn nguyên bản cường đại hơn âm sát nhiều, năng lực khống chế cũng càng mạnh, chỉ là không hiểu phương pháp vận dụng thế nào, thấm tra ra phương pháp âm sát lợi dụng thần thức, Tả Mạc cảm giác như óc một phiến cửa sở đã bị mở ra.Một tia thần thức ngưng kết như châm, luồn vào âÂm châu.Không nghĩ tới âm khí trong âÂm châu quá mức ngưng thực, một tia thần thần thức có chút cố sức, Tả Mạc cũng không phải người không biết biến hóa, nhanh chóng phân ra mấy sợi thần thức hợp lại, mới có thể chui vào âÂm châu.Thần thức vừa luồn vào âÂm châu, Tả Mạc lập tức cảm giác được biến hóa kinh người.Mình như ở trong một thể giới mênh mông màu xám, chung quanh thần thể đều là âm khí vô cùng nồng nặc, lành lạnh, cảm giác có chút quái dị.Tả Mạc hoảng hốt, mãi tới khí dưới chân truyền tới cảm giác cứng rắn, hắn mới bừng tỉnh.Sợi thần thức luồn vào âÂm châu cũng xuất ra từ hắn, cảm giác truyền về cùng cảm giác thân thể sinh ra xung đột, mới tạo ra cảm giác hoảng hốt đột ngột vừa rồi.Nói ra phức tạp, kỳ thực chẳng qua là cái búng tay trong nháy mắt.Phía trước âm sát một âm thứ đen nhánh như mực hiện ra, âm thứ vừa thành hình, Tả Mạc liền cảm thấy một luồng khí tức âm sâm đáng sợ, lập tức lo lắng.

May là “âm thứ” trong tay hắn cũng cũng lúc hoàn thành, nói ra kỳ quái, âÂm châu vẫn bảo trì hình thái hạt châu, nhưng màu sắc lại biến từ màu tro thành trong veo như thủy tinh hoàn mỹ.Tuy luyện chế ra âm thứ khác biệt âm sát, nhưng Tả Mạc cũng không lo lắng, hắn quyết định, giương tay đánh ra viên thủy tinh châu trong suốt nơi tay.m sát đồng thời phát động âm thứ.m thứ đen nhánh như mực vừa động, tiếng ô ô vang lên, như trẻ con khóc, âm phong nổi lên!Thấy thanh thế hãi người như vậy, Tả Mạc càng lo lắng, tay phải xách Trích Thủy kiếm, cố trấn định, hắn quyết định nếu có chút gì bất ngờ, dù liều mạng thụ thương cũng phải lập tức phát động ly thủy phần thiên!

Vừa rồi nghịch chuyển linh lực, kinh mạch trong thân thể đã thụ thương, nếu lại vận dụng ly thủy phần thiên, thương thể nhất định nặng thêm.

Chẳng qua hắn cũng không có lựa chọn khác.Mãi tới lúc này hắn mới phát hiện, thứ hắn tin cậy nhất là chiêu “ly thủy phần thiên”.

Theo Bồ yêu nói, âm hỏa châu uy lực vô cùng, nhưng hắn trước nay chưa dùng qua, mà quá trình luyện chế âm hỏa châu thiếu chút nữa bị hỏng, Tả Mạc cũng không biết uy lực của nó liệu có vì vậy mà giảm xuống.Tuy hắn tự mình thể nghiệm uy lực của phù binh, đích xác là thứ tốt, nhưng thứ này càn thời gian niệm chú, niệm động pháp quyết.

Nếu là gặp tình huống khẩn cấp, nào kịp vận dụng.Chỉ có “ly thủy phần thiên”, chỉ cần Trích Thủy kiếm trong tay hắn tùy thời có thể sử dụng.Hắn cười khổ, thi triển “ly thủy phần thiên” không khó, nhưng bị tu vi của hắn hạn chế, hơi không cẩn thận liền thụ thương.

Hắn đánh định chủ ý, chờ trở về nhất định phải nghiên cứu một tuyệt chiêu bảo mệnh.Bày ra thế, Tả Mạc gạt bỏ toàn bộ tạp niệm, chăm chú nhìn vào âm thứ đen nhánh kia.Thủy tinh châu tróng suốt không một tiếng động vạch ra một đường parabol, không có chút thanh âm, uy thế. m thứ đen nhánh kia lại có uy thế cực kỳ hãi người, âm khsi chung quanh khẽ động, âm phong âm sâm thổi tới khiến y phục Tả Mạc bay phần phật, tâm Tả Mạc cũng run rẩy.

Tiếng ô ô vang khắp, không đâu không âm hàn, người hơi thiếu ý chí sẽ bị hoảng loạn.Trong ngóc ngách, Bồ yêu vẻ mặt ngốc trệ nhìn một châu một thứ va chạm.Phốc!Không có tiếng va chạm kịch liệt như tưởng tượng, cũng không có ánh sáng lóe lên, chỉ có tiếng bọt nước vỡ tan.Nhưng dù là một tiếng vang nhẹ này, thanh âm ô ô cũng tắc nghẽn, lãnh lẽo âm hàn tới tận xương tủy cũng đột nhiên biến mất.Xách theo Trích Thủy kiếm, Tả Mạc sớm đã chuẩn bị sẵn sàng liều mạng cũng sứng sốt đứng nguyên chỗ.Vừa đụng, thủy tinh châu hóa thành một quang cầu trong suốt, âm thứ đen nhánh khí thế kinh người không gnowf bị quang magn trong suốt hòa tan, chớp mắt biến mất vô tung vô ảnh.

Quang cầu dư thế chưa hết, lao tới âm sát. m sát như bị định thân, không thể động đậy, mặc cho quang cầu đánh vào.m sát bị quang cầu kích trúng không một tiếng vang, như người tuyết tan chảy, tan biến với tốc độ kinh người, đồng thời quang cầu cũng tan biến, một chút vết tích cũng không lưu lại.Nháy mắt khi quang cầu tan biến, Tả Mạc tinh thần hoảng hốt.Một lát sau, Tả Mạc tỉnh lại, ngây ngốc nhìn vào mặt đất trống trơn.Đây…

Đây là chuyện gì?Quang cầu cùng âm sát đồng thời tan biến, phía sau hắn, con mắt Bồ yêu cũng hơi nheo lại, rồi nahnh chóng khôi phục như thường.“Bồ, đây…

đây là chuyện gì?”

Tả Mạc quay đầu, lắp bắp hỏi.

Hắn nghĩ tới rất nhiều loại kết quả bất đồng, nhưng kết quả trước mắt, tuyệt không tại đó.Bồ yêu bâng quơ: “Mèo mù đụng phải chuột chết.”

Cách nói vô trách nhiệm của Bồ yêu khiến Tả Mạc khó mà tiếp thu, hắn lại lấy ra một hạt âÂm châu, rót vào bên trong một sợi thần thức, chờ khi âÂm châu lại biến thành thủy tinh châu, lại ném ra.Phốc, thủy tinh châu nện trên đất, ánh sáng chợt lóe, liền biến mất không thấy, trên mặt đất chẳng lưu lại một chút vết tích.Trừ hoảng hốt một chút, khoogn có phản ứng gì.

Tả Mạc ngu ngốc đứng nguyên chỗ.‘Ha ha.”

Bồ yêu cười lớnChẳng lẽ thật là mèo mù đụng chuột chết?

Tả Mạc có chút không tin, hoặc là thứ này chỉ hữu dụng với âm sát?“Ha ha, không dễ dàng gặp được một con âm sát phẩm chất tốt, kết quả bị ngươi đánh mất.”

Bồ yêu tựa hồ có chút mất hứng, tiện tay ném ra mấy viên tinh thạch, Tả Mạc thấy hoa mắt đã về tới thạch thất.Vừa về tới, Bồ yêu về tới thức hải, lần nữa ngồi lên bia mộ nhắm mắt dưỡng thần.

Tả Mạc cảm giác tám chin phần mười là tên này đã ăn quá no, hiện tại chầm chậm tiêu hóa.Về đến thạch thất quen thuộc, Tả Mạc lúc này mới cảm thấy mệt muốn chết.

Cả ngày đều căng thẳng, đặc biệt lúc gặp con âm sát kia, tâm lực hắn tiêu hao cực đại.

Cũng không để ý tới sàn thạch thất lạnh lẽo ướt át, gục đầu liền ngủ.“Không nên quên!”

“Chết cũng không quên.”….Tả Mạc trong lúc ngủ mơ, gục nổi lên lục quang ôn nhuận, hóa thành một dòng khí nhỏ, tan vào tứ chí bách hài.Bồ yêu ngồi trên bia mộ, lạnh lùng nhìn hư không phương xa.Đấu kiếm hội lên tới cao trào, không ngừng có cao thủ trẻ tuổi xuất hiện.

Cao trào đặc hữu của cao thủ trẻ tuổi cũng khiến Đấu Kiếm hội lần này càng náo nhiệt kịch liệt.

Tuyệt đại đa số tu giả trẻ tuổi đều trọng công khinh thủ, Đấu Kiếm hội thường có thể thấy tràng cảnh hoa lửa bắn tung tóe.Đây mới chỉ là dự Đấu Kiếm hội, càng lúc càng nhiều tu giả trẻ tuổi tới Đông Phù.Từng cái tên trước kia chưa từng nghe qua nhanh chóng trở nên quen tai.Tả Mạc mở mắt, đứng lên từ nền đất lạnh lẽo, dãn tay chân, cảm giác thể lực khôi phục.

Nhìn quanh bốn phía, thạch thất an tĩnh âm lãnh.

Bất giác hắn đã không cần phải ý lại vào linh mạch nơi thạch thất, nơi này càng nhiều trở thành nơi Tả Mạc luyện đan.

Một mặt vì nơi đây u tĩnh, miễn có người quấy nhiễu, một phương diện khác là nhãn linh tuyền là nơi thủy luyện phi thường tốt.Nhìn lại linh đan trong linh tuyền, hắn ngâm Trích Thủy kiếm vào linh tuyền chầm chậm ôn dưỡng.

Phương pháp này tuy hiệu quả không rõ rệt nhưng có thể cải biến căn bản Trích Thủy kiếm.Làm xong việc này, hắn khoanh chân ngồi xuống, lâm vào suy tư.Lần đi kiếm động này, hắn thu hoạch rất lớn.Trần bàn vận dụng thế nào, các loại trận bàn có hiệu quả thế nào, thần thức thứ … học trộm từ âm sát.

Tuy sau cùng dùng âÂm châu mô phỏng âm thứ hắn không minh bạch kết quả thế nào, nhưng hắn biết con đường này hẳn có thể đi, chỉ là có chút thứ mình còn chưa hiểu rõ.

Trừ ra, phát hiện lớn nhất của hắn là mình thiếu hụt thủ đoạn bảo mệnh.

Tổ hợp thủ đoạn cấp thấp dích xác có thể phát huy uy lực không tồi, nhưng đó chỉ là tiền đề, hắn cần làm rất nhiều chuẩn bị.

Nhưng nếu đột nhiên gặp nguy hiểm, căn bản không có thời gian suy nghĩ làm sao tổ hợp các pháp quyết.Trừ cái này ra, phù binh chỉ có thể vận dụng một lần, mà mỗi lần sử dụng cần thời gian rất dài, chú định nó không thích hợp để cấp cứu.Duy nhất có thể dựa vào là Trích Thủy kiếm.

Chỉ là, chỉ dựa vào Trích Thủy kiếm, hắn lo lắng.Một vị kiếm tu chân chính có tự tin tuyệt đối vào phi kiếm cùng pháp quyết của mình, ví như sư huynh Vi Thắng.

Nhưng tuyệt đối không bao gồm Tả Mạc, hắn trước nay không tự nhận mình là một kiếm tu thuần túy, loại tự tin này cũng không cần phải nói tới.Hắn chú ý tới âm hỏa châu.Lần luyện chế âm hỏa châu trước gặp nhiều trắc trở, thật không dễ dàng luyện chế ra một viên âm hỏa châu, hắn tự nhiên tiếc dùng tới.

Uy lực âm hỏa châu thế nào, hắn vẫn không biết rõ.

Từ khi hắn đi đông phù luyện chế nhiều loại tài liệu, khả năng khống chế Chung Duẩn hỏa tăng lên một bậc, gia tăng hỏa trận phụ trợ, hắn tự tin luyện chế ra âm hỏa châu khá hoàn chỉnh.

Chỉ là trước giờ căn bản không nghĩ tới việc này, lần này đi kiếm động, gặp phải hung hiểm, hắn mới khắc sâu cảm thụ tới tuyệt chiêu bảo mệnh trọng yếu.

Thời khắc then chốt, nếu có một con bài tủ, tự nhiên là kết quả bất đồng.Tả Mạc đi tới một sơn cốc hiếm vết chân người, nơi này cách Vô Không sơn hơn trăm cây số, trong sơn cốc cổ thụ chọc trời, là thứ tuyệt hảo để che dấu.Lần trước âÂm châu mang tới cho hắn nguy hiểm cực lớn, vì vậy hắn biết vật này không thể quang minh sử dụng, càng phải cẩn thận.Đứng vững vàng, hán lấy ra âm hỏa châu, trên hạt châu hoa văn mỹ lệ như những đám mây.Trong “âm hỏa châu thiên”, bày ra các loại thủ pháp vận dụng âm hỏa châu thiên kỳ bách quái, trước kia vì không có âm hỏa châu, Tả Mạc không chăm chỉ luyện tập.

Lần này hắn tính toán cẩn thận suy xét một lần, rất nhanh, hắn liền học được một loại thủ pháp là “đầu chỉ”.

Nó thỏa mãn yêu cầu của Tả Mạc: chỉ pháp đơn giản, uy lực tốt.Hắn liền chui vào sơn cốc này để tu luyện “đầu chỉ”.“Đầu chỉ” đích xác phức tạp, tổng cộng do năm động tác chỉ pháp cấu thành, vận chuyển linh lực hơi chút phức tạp.

May là Tả Mạc tuy tu vi có hạn, nhưng khả năng khống chế linh lực hết sức xuất sắc, loại độ khó này đối với hắn chỉ là vấn đề nhỏ.Chỉ tốn một canh giờ, hắn liền luyện “đầu chỉ” có chút hình vẻ, hai canh giờ sau, đã vô cùng thành thục.Cảm giác tốt hơn nhiều, hắn đình chỉ luyện tập.Hắn khá hiếu kỳ, dùng đầu chỉ ngự âm hỏa châu, sẽ có uy lực thế nào?Chương 118 : Giữa vui và buồnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluckm hỏa châu bay ra từ tay Tả Mạc, hóa thành một hỏa tiến màu nhxu bạch, kích trùng một gốc cổ thụ thân to bằng bảy tám người ôm trước mặt Tả Mạc.Ngọn lửa màu nhũ bạch men theo thân cổ thụ, lan tràn rất nhanh, chớp mắt, ngọn lửa màu nhũ bạch liền bao lấy toàn bộ cổ thụ, ngay cả một chiếc lá cũng không bỏ qua.

Cổ thụ vừa rồi sinh cơ còn dào dạt, ngọn lửa nhũ bạch lướt qua, lá cây màu lục lập tức biến thành trắng bệch.

Rất nhanh, toàn bộ cây cổ thụ chuyển màu trắng, không có chút lục sắc, cổ thụ trắng bệch phát ra hàn ý bức nhân, chung quanh bắt đầu có tuyết bay.Lá cây màu trắng từng chút từng chút tan vỡ, như bị phong hóa, rì rào rơi xuống.Một cơn gió thổi qua, hoa tuyết tung bay, vô số mãnh nhỏ màu trắng từ cổ thụ theo gió bay đi.Một gốc cổ thụ um tùm sum xuê to lớn cứ như vậy hóa thành vô số bụi phấn tắng tan biến trong gió ngay trước mặt Tả Mạc.Tả Mạc rung động trước tràng cảnh này.Về tới tiểu viện, hắn còn chút hoảng hốt. uy lực của âm hỏa châu quả nhiên cường đại tới kinh người, nếu là đánh trúng thân người, Tả Mạc hoài nghi, dù là ngưng mạch kỳ tu giả sợ rằng cũng không thể cản.Nhưng đối với thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng tự nhiên uy lực càng mạnh càng tốt.Sau đó, hắn liền đầu nhập toàn bộ tinh lực cho luyện chế âm hỏa châu.

Tá trợ tam chuyển hỏa trận, việc luyện chế âm hỏa châu hết sức thuận lợi.

Lần luyện chế âm hỏa châu này cùng lần trước lại có sự khác biệt, toàn bộ hạt châu trắng tinh khiết, không nhìn ra ngấn tích như trước kia.

Chẳng qua Tả Mạc mỗi khi luyện chế một hạt âm hỏa châu, nhất định phải tĩnh tọa khôi phục.

Quả không hổ là đại sát khí,cần tiêu hao linh lực cùng sát khi cực kinh người.Nhìn vào hai mươi hạt âm hỏa châu trong tay, Tả Mạc vô cùng hài lòng.Ngẫu nhiên mơ mộng, nếu mình một hơi ném ra toàn bộ 20 hạt âm hỏa châu, sẽ khủng bố cỡ nào?Có âm hỏa châu, âm thứ còn chưa hiểu được cũng bị ném qua bên.

Điều kỳ quái là, Bồ yêu tựa hồ đã quên việc Tả Mạc còn nợ không ít âm sát chưa trả, cũng không thúc hắn tới kiếm động.Tả Mạc cũng vui vì được thanh nhàn, nhưng rất nhanh, hắn chưa kịp hưởng vụ vui sướng từ việc luyện chế âm hỏa châu, lúc kiểm tra linh lực, hắn lập tức như rơi vào đáy cốc.Đáng chết!Tu vi của mình lại đình chỉ tăng trưởng!Làm sao như vậy?

Đả kích đột nhiên tới như sét đánh ngang tai, khiến hắn sửng sốt, đầu óc u u.

Sau khi khắc ma văn, tốc độ tăng trưởng tu vi lại hạ thấp, hắn tuy lo lắng tới, nhưng cũng không thể bảo trì lãnh tĩnh, bởi vì việc này còn đang tăng trưởng.Nếu tu vi đình chỉ tăng trưởng…Hắn không dám nghĩ tiếp!Từ lần Bồ yêu chỉ điểm, Tả Mạc đều cực kỳ keo kiệt từng tia linh lực, điều này cũng khiến hắn vô cùng mẫn cảm với sự biến hóa linh lực trong cơ thể, biến hóa có nhỏ bé, hắn đều có thể phát hiện.Hắn hiện tại chỉ là trúc cơ kỳ, là giai đoạn tu vi tăng trưởng nhanh nhất.

Hắn mỗi ngày tiêu phí lượng lớn thời giant u luyện “thai tức luyện thần”, là vì hi vọng có thể bổ khuyết, dù chỉ tăng lên chút linh lực là tốt rồi.

Trước kia cũng đích xác như hắn tưởng tượng, do ma văn, linh lực tăng trưởng tuy chạm lại, nhuwgn tu vi vẫn ngoan cường tăng tiến.

Nhưng từ năm ngày trước tới giờ, liên tục năm gnayf, linh lực không chút biến hóa, tình huống này hắn chưa từng gặp qua.Tả Mạc vô cùng khẩn trương!Nếu như linh lực đình chỉ tăng trưởng, tu vi của hắn vĩnh viễn dừng ở trúc cơ kỳ!

Khủng hoảng trước nay chưa từng có lan tràn trong lòng hắn, hắn vội chạy tới thức hải.

Bồ yêu nhắm mắt ngồi trên bia mộ, vô luận Tả Mạc gọi hắn thế nào, hắn đều không động, giống như bức tượng.

Bồ yêu đang nhập định, vấn đề này hắn không thể đi hỏi chưởng môn và các sư bá.

Hắn không hi vọng rằng, nhị sư bá bọn họ vốn trung thành liệp sát yêu ma sẽ không biết ma văn.Tu vi đình trệ tại trúc cơ kỳ…Cái giấc mộng kia thì sao?

Mình dựa vào cái gì để đi tìm người cải dung mạt thức mình?Tả Mạc tựa như bị rút đi toàn bộ khí lực, ngã ngồi trên đất.

Từ khi biết mình bị cải dung mạt thức, hắn không ngừng nói với mình, phải đi tìm đáp án của mộng, đi tìm đáp án của cải dung mạt thức.

Nhưng tín niệm giúp hắn không ngừng tiến tới đột nhiên bị phá hủy từ gốc, hắn không biết.Bóng đêm thâm trầm, hắn nằm trên đỉnh phòng, âm khuê bên cạnh không ngừng phát thanh, đầu gối, hai tay, chỉ vào thiên không.Tâm tư hắn phiêu diêu đi rất xa.

Đã bao lâu không nằm đây?

Hắn quyết định đi tìm đáp án, sau đó thời gian nằm trên nóc nhà nghe âm khuê ngày càng ít, mỗi ngày bị vô số tâm pháp cần tu luyện lấp đầy thời gian, mỗi ngày hắn đều không ngừng nói với mình, càng phải nỗ lực mới được…Trong trời đêm, sao sáng như biển.Tả Mạc cực kỳ mệt, như một đứa trẻ, co ro, trong tiếng âm khuê, trầm trầm đi vào giấc ngủ.Không có mộng mị.Ngày thứ hai, ánh mặt trời chiếu lên người, cảm giác ấm áp.Tả Mạc mở mắt, hắn cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng không nói nên lời, cảm giác chán chường đêm qua quét sạch.

Nghĩ lại hôm qua mình đã tuyệt vọng bi quan, hắn cảm giác có chút nực cười.

Tu vi không tăng trưởng thì không tăng trưởng, chỉ cần nỗ lực, có thể tìm ra mấu chốt.

Sau khi ngủ một giấc, hắn cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực, đấu chí tràn đầy.Không có linh lực, còn có thần thức, còn có phù trận, còn có linh thực, còn có luyện đan, luyện khí!Hắn lại một lần nữa kiểm tra linh lực trong thân thể, quả nhiên là vẫn như cũ, chẳng qua hắn cũng không có suy nghĩ bi quan, ngược lại hết sức bình tĩnh.

Hắn từ nhập định tỉnh lại, tỉ mỉ tìm tòi, hắn cần xác định kỹ một lần nữa phương hướng chủ công.Chỉ tốn thời gian rất ngắn, hắn liền xác định phương hướng chủ công là – phù trận!Đối với kẻ tu vi đã đình chỉ tăng trưởng, phù trận có ý nghĩa trọng yếu đối với việc đề thăng khả năng.

Muốn giải quyết vấn đề tu vi đình trệ, phù trận là một chướng ngại hắn bắt buộc phải vượt qua.

Mà hiện tại hắn hiểu được làm sao luyện chế trận bàn, những phù trận công kích, hắn cũng có thể phát huy ra tác dụng.

Phù trận có tác dụng trợ giúp luyện đan cùng luyện khí hết sức lớn, không quản dùng dương phức nào, đi con đường nào, tinh thạch là thứ không thể thiếu.

Làm sao kiếm được tinh thạch, đó cũng là vấn đề Tả Mạc không thể tránh qua.Khác với linh lực, tốc độ tăng trưởng thần thức không thụ ảnh hưởng, vẫn bảo trì tốc độ tăng trưởng tốt. chỉ đáng tiếc, hắn có bảo sơn mà không biết dùng thế nào.

Thủ đoạn công kích liên quang tới thần thức, chỉ có thần thức thứ cùng âm thứ.

Thần thức thứ uy lực quá nhỏ, âm thứ uy lực tốt, nhưng Tả Mạc vẫn bỏ qua. m thứ cần âm khí nồng nặc thuần túy, Tả Mạc chỉ có thể dùng biện pháp dùng tới âÂm châu, âm thứ không tiện như âm hỏa châu, cũng không có uy lực cường đại như âm hỏa châu.Trừ điều này ra, “kim cương vi ngôn” lại là một hướng ngoài mong đợi, Tả Mạc quyết định tìm một chút pháp quyết luyện thế của tu giả, xem có thể mượn xem một chút.

Hoặc nếu có thể động dụng phù trận, lần trước, “nhục thân kim y” phối hợp “thiên quân” có thể ngăn cản hai âm thứ.Hắc hắc, mình có thể suy xét “dược phù lưu’ mà!

Linh đan mình có thể luyện, pháp bảo mình luyện, còn về giấy phù, hắn không ngại học thêm một môn vẽ phù.Tả Mạc càng nghĩ rõ ràng, càng phấn chấn.Trời không tuyệt đường người, không có linh lực, còn có rất nhiều biện pháp biến thông.Sự thực chứng minh, người bị bức đến tuyệt cảnh, luôn bạo ra tiềm lực khổng lồ.Sáng sớm, Lý Anh Phượng mở cửa tiệm, nhìn thấy Tả Mạc ở ngoài cửa, lập tức sững sờ: “Sư đệ, sao ngươi lại tới nuwax?”

“ a…”

Tả Mạc kêu lên một tiếng, thật không biết nói gì, xem ra sư tỷ Lý Anh Phượng thật sự bị dọa vì lần luyện hóa mặc hạt sen.Lý Anh Phượng lập tức ý thức được câu nói này không thỏa đáng, liền bồi thêm một câu: “Chẳng phải ngươi phải tham gia Đấu kiếm hội sao?

Thời gian này nên cố găng tu luyện bị chiến.”

Tả Mạc phất tay: “Môn phái chúng ta còn nhờ vào đại sư huynh, chút thực lực của ta không đủ kì vọng.”

Lý Anh Phượng nghe vậy, nhíu mày, nghiêm túc nói: “Sư đệ chớ coi nhẹ mình, sư đệ luyện khí kỳ liền lĩnh ngộ kiếm ý, dạng thiên phú này, trong môn phái trừ đại sư huynh còn ai có thể so?

Sư đệ sao có thể tự ti, không chí tiến thủ?”

Tả Mạc đổ mồ hôi hột, biết sư tỷ muốn tốt cho mình, nhưng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể nói: “Tiểu đệ không tự ti, chỉ là thời gian này tài chính có chút căng thẳng.”

Lý Anh Phượng chấn kinh: “Tinh thạch của ngươi đều tiêu đi đâu?

Ngươi thời gian trước kiếm nhiều tinh thạch như vậy, đã xài hết rồi sao?

Ngươi xài thế nào?”

Tả Mạc không biết nên nói gì, cũng không thể nói cho sư tỷ, trong thức hải của hắn có giấu một vị động không đấy chuyên ăn “tinh thạch”.

Theo lẽ thường, mấy ngàn viên tinh thạch cấp 3, đối với một tu giả trúc cơ kỳ là một khoản khổng lồ, nếu là trước kia, hắn không dam mơ tới.

Dù là tại Đông Phù, cũng là một khoản tương đương kinh người.

Hiện tại Tả Mạc lại nói với nàng, tinh thạch đã xài hết, sao không khiến Lý Anh Phượng kinh ngạc?“Tinh thạch luôn không đủ tiêu.”

Tả Mạc cười ha ha nói với sư tỷ đang trợn tron mắt nhìn hắn.Không chịu nổi Tả Mạc dây dưa, Lý Anh Phượng cuối cùng cũng đáp ứng Tả Mạc lần nữa mở hàng.

Do đoạn thời gian trước tĩnh lũy danh khí, Tả Mạc vừa khai trương, rất nhiều tu giả nghe tiếng chạy tới.Tả Mạc không biết, hắn hiện tại có chút danh tiếng trong số tu giả sinh sản.

Đặc biệt sau khi hắn thành coogn cắt hàn thiết từ cấp 4, sau đó thành công luyện hóa mặc hạt sen cấp 4, tuyệt kỹ khống hỏa của Tả Mạc được truyền tụng vang xa.Đặc biệt lần này Tả Mạc lần nữa khai thông việc chi trả bằng tinh thạch, chi trả bằng ngọc giản, chi trả bằng pháp bảo… chấp nhận nhiều loại thanh toán được hoan nghênh nhiệt liệt, đơn hàng cực kỳ nhiều.Cả một ngày, Tả Mạc không mệt nhọc như trước kia, hắn đưa cho Lý Anh Phượng một ngọc giản: “Sư tỷ, giúp ta xem những tài liệu này cần bao nhiêu tinh thạch?”

Lý Anh Phượng nhận lấy ngọc giản, nhìn sơ qua: “đại khái 50 viên tinh thạch cấp 3.

Di, sư đệ ngươi hiện tại cũng bắt đầu hứng thú với phù trận sao?” trong danh sách Tả Mạc cung cấp, không có tài liệu quá coa phẩm, thuần nhất là tài liệu cấp 1, 50 viên tinh thạch cấp 3, có thể mua được gần 1 nửa viện.

Lý Anh Phượng càng thấy hiếu kỳ, sư đệ lần trước có được mấy ngàn viên tinh thạch cấp 3 là tiêu thế nào mới hết.“n, đúng vậy, phù trận là tương đương mới lạ.

Đây là 50 viên tinh thạch cấp 3, sư tỷ giúp ta chuẩn bị.”

“Không vấn đề.”

Lý Anh Phượng dễ dàng tiếp lấy tinh thạch, nàng cơ hồ nắm rõ như lòng bàn tách toàn bộ quầy tiệm tại Đông Phù, không chút phí sức có thể mau đủ những thứ này.

Còn về phương diện tu luyện, sư đệ có thiên phú cao hơn mình, dĩ nhiên có tính toán riên.do=newreply&p=7343698)Chương 119 : Tình báoConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc từ nhập đỉnh mở mắt ra, lắc đầu, tu vi còn không có gì tiến hóa, đây đã là ngày thứ mười lăm tu vi không chút động tĩnh.

Bồ yêu vẫn đang nhập định, không biết lúc nào sẽ tỉnh lại.Lắc đầu, vứt sạch ý nghĩ lung tung khỏi đầu, hắn nhìn vào viện.

Viện này là một tiểu viện phía sau tiệm, tự nhiên không thể so sánh với tiểu viện của hắn ở Tây Phong cốc, trong tiểu viện nho nhỏ chất đầy các loại tài liệu, ngọc thạch, kim tuyến, thúy trúc…..

Những tài liệu này đại đa số là tài liệu cấp 1, cấp 2 không đáng tiền, nhưng tại số lượng thì cực kỳ khả quan.Tả Mạc bắt đầu xem xét tài liệu, có khi lại gọi ra Chung Duẩn hỏa luyện chế tài liệu, có khí xuất ra tiểu đao khắc các loại tài liệu đã gia công thành hình dạng, có khi hắn đột nhiên dừng lại, lâm vào trầm tư.

Tài liệu như đèn kéo quân trôi qua tay hắn, có thứ được hắn cẩn thận xắp tới một góc, có thứ bị hắn tiện tay quăng ra đất.Qua hai cnah giờ, âm khuê theo thời gian phát thanh, hắn mới bừng tỉnh.Thời gian làm việc kiếm tinh thạch tới, hắn có chút quyến luyến đứng dậy.

Trước kia không thích thú phù trận, cảm giác khó học, hiện nay chuyên tâm nghiên cứu, ngược lại phát hiện không ít điểm thú vị.Các loại kiếm quyết, thường có rất nhiều điểm bất đồng khó nói rõ, quan trọng là thể ngộ, nhưng chỉ riêng học thứ phù trận, quan trọng là biến hóa của âm dương ngũ hành, dù vô cùng phức tạp nhưng cẩn thận tỉ mỉ nghiên cứu tiếp, Tả Mạc còn tìm ra mạch lạc trong đó.Mãi tới khi Tả Mạc đi rồi, Lý Anh Phượng liền tới thu dọn viện.Nàng một mặt thu thập, một mặt cảm khái.

Khó trách sư đệ cảm giác được tinh thạch không đủ tiêu, loại phương pháp tiêu tiền này, sao có thể đủ chứ?

Tài liệu Tả Mạc cần đều do Lý Anh Phượng mua giúp, nàng rõ ràng mức độ chi tiêu hàng ngày của Tả Mạc.

Mỗi ngày sư đệ sẽ tiêu phí một lượng tinh thạch cho tài liệu, thấp thì 30-40 viên tinh thạch cấp 3, nhiều thì hơn 100 viên tinh thạch cấp 3.

Con số này là vì sư đệ cần đa số là tài liệu cấp thấp, nếu cần tài liệu trung cấp, tiêu phí lập tức tăng lên cực kỳ kinh người.Nàng trước nay chưa nghe nói qua, ai lại học tập phù trận theo phương pháp này.Chẳng qua sư đệ là cái quái thai, thứ gì hắn học cũng khác người, kiếm tinh thạch cũng khác người.

Thật là mấy lần nàng muốn khuyên sư đệ tiết kiệm một chút, nhưng lại nghxi tới số tinh thạch sư đệ kiếm được hàng ngày, lời nói tới miệng lại rụt về.Sư đệ hiện tại mỗi ngày bỏ ra 3 canh giờ tiếp đơn hàng, thời gian còn lại đều dùng vào đống tài liệu như núi trong viện.Nàng dừng bước, nhìn vào một trận bàn dưới chân.

Mấy ngày đầu, trận bàn là thứ sư đệ chế tác nhiều nhất, nhưng sau đó, số lượng trận bàn sư đệ chế tác ngày càng giảm, đã mấy ngày sư đệ không chế tác trận bàn.Vì sao nghĩ tới chế tác trận bàn?

Chẳng lẽ là vì Đấu kiếm hội mà chuẩn bị?Lý Anh Phượng nhặt lên cái trận bàn, tỉ mỉ nhìn một chút mới phát hiện nàng hoàn toàn không hiểu phù trận trên đó.Nàng phì cười, sư huynh Vi Thắng cùng sư đệ Tả Mạc đều là thiên tài, cách nghĩ của thiên tài, người bình thường sao mà hiểu nổi? trước khi gặp sư đệ Tả Mạc, Lý Anh Phượng nào thấy qua trận bàn.

Nàng cẩn thận đặt trận bàn vào góc, thay Tả Mạc quét dọn nhiều ngày, thứ gì có thể dùng, thứ gì không dùng, nàng có thể dễ dàng phân rõ.Đơn hàng hôm nay của Tả Mạc có chút khác mới mấy ngày trước.

Hắn biết đây là chuyện không thể tránh khỏi, tu giả có nhiều nhu cầu mà.

Mình có thể kiếm nhiều như vậy, cũng là nhờ Đấu kiếm hội.

Người có thể lấy ra thứ tốt đại đa số là ngoại lai tu giả.Tu chân là tinh thạch chất chồng ra, Tả Mạc rất sớm đã biết câu này, nhưng nghiên cứu phù trận, hắn mới càng khắc sâu câu nói này.

Phù trận hoàn toàn là dùng tinh thạch chất đống nên.Thấy tài lộ không lâu dài, thứ mình nghiên cứu sợ rằng sẽ bị đứt đoạn.Chẳng qua không bao lâu sau sẽ tới ngày hắn tham gia Đấu kiếm hội, hắn cũng lười suy nghĩ vấn đề kiếm tinh thạch, chờ kết thúc Đấu kiếm hội hãy nói.Chờ khi Tả Mạc thu công, Lý Anh Phượng đưa cho hắn một ngọc giản.“Đây là cái gì?’ Tả Mạc kỳ quái hỏi.“Tư liệu một số đấu thủ trong Đấu kiếm hội.”

Lý Anh Phượng thấy Tả Mạc nhìn mình kỳ quái, giải thích: “Chưởng môn để ta làm hậu cần, ta cũng không thể không làm chút gì.

A, còn có một chút tư liệu về lần đấu kiếm hội này.”

“A.”

Tả Mạc nhận lấy, thuận miệng hỏi: “Đã đưa cho đại sư huynh cùng La Ly chuwa?’Lý Anh Phượng tràn đầy gân xanh, cảm thấy đau đầu.

Tả Mạc không nói còn được, vừa nói tới việc này, nàng cực kỳ không thích.

Chưởng môn lệnh nàng phụ trách hậu cần, nàng liền đi thu thập tư liệu, đặc ý đưa cho sư huynh Vi Thắng cùng sư huynh La Ly.

Sư huynh Vi Thắng không thấy tăm hơi, sư huynh La Ly kỳ quái nhìn nàng hỏi: “thứ này có tác dụng gif?’Nàng đương thời giận gần chết.Nhìn lại loại thái độ thở ơ của Tả Mạc, trong lòng nàng càng không sảng khoái, hừ lạnh, chuyển thân rời đi.

Tả Mạc khó hiểu, không biết vì sao chọc giận sư tỷ.Về tới phòng, hắn liền cầm lấy ngọc giản, tùy ý xem xét.Trong ngọc giản có vô số tư liệu, đặc biệt là tư liệu về cao thủ, xem ra sư tỷ tốn không ít tâm tư.

Nhìn qua, Tả Mạc liền thấy có chút hứng thú.Tựa như Cổ Dung Bình, xuất thân Thiên Minh hồ, được xưng là đệ nhất cao thủ trong giới hậu bối.

Đừng thấy hắn ôn văn nho nhã mà lầm, Thiên Minh hồ đệ nhất cao thủ là do hắn chân chính lấy được.

Từ hai năm trước, hắn đã bắt đầu khiêu chiến từng môn phái một, chưa từng chiến bại, lúc này mới thành tựu Thiên Minh hồ đệ nhất cao thủ.Thiên Minh hồ phong cảnh ưu mỹ, linh khí nồng nặc, so với Đông Phù càng phồn vinh, số lượng môn phái cũng vượt xa Đông Phù, đệ nhất cao thủ còn tương đương đáng giá.Xem xong tư liệu về Cổ Dung Bình, Tả Mạc có loại cảm giác Cổ Dung Bình sẽ là kình địch của đại sư huynh.

Còn hắn, hắn căn bản không suy nghĩ, nếu không phải chưởng môn có lệnh, hắn tuyệt khoogn tham gia cái Đấu kiếm hội vứt đi này.Có thời gian, kiếm tinh thạch tốt hơn, Tả Mạc lầu bầu.Tiếp đó, Nam Môn Dương, quỷ phong …., mỗi tên đều không phải người đơn giản.

Chẳng qua Tả Mạc còn thấy mấy người hết sức quen thuộc, Đông Phù điện Du Bạch, Linh Anh phái Thường Hoành, Đông Kỳ kiếm môn Tông Minh Nhạn, …

đều có trong đó, hắn thậm chí còn thấy tên một người hắn gặp qua rất lâu trước đây, Xích Kiếm môn Lương Lạc, chẳng qua một vị khác tặng hắn Băng Tinh kiếm là Thi Tường lại không có trong danh sách này.DiTả Mạc đột nhiên nhìn vào ảnh tượng một người trong ngọc giản, người này đội mũ đeo sa đen, đây không phải người nhờ hắn cắt hàn thiết từ sao?

Nguyên lai tên này cũng là kẻ dự thi.Người còn lại, hắn không biết.Chẳng qua khi hắn nhìn thấy tu vi nhũng người này, lập tức hết nói.Ngưng mạch kỳ, ngưng mạch kỳ, ngưng mạch kỳ…

Thuần nhất ngưng mạch kỳ! toàn bộ ngoại lai tu giả vượt qua vòng loại tham gia Đấu kiếm hội đều là ngưng mạch kỳ.

Trận hình này khiến Tả Mạc lập tức phải suy xét, hắn suy xét, liệu có nên lập tức nhận thua.

Nhưng trong đầu hắn đột nhiên hiện lên vẻ mặt tươi cười hòa ái của chưởng môn, tức thì giật mình, thanh tỉnh lại, vội vàng loại bỏ ý niệm này.Thụ thương là chuyện nhỏ, nếu bị chưởng môn ghi thù, ca sau này không dễ chịu.Nhìn cái danh ban hào hoa này, hắn cảm giác trong bản môn đại khái chỉ có đại sư huynh là có khả năng thắng, ngay cả sư huynh La Ly cũng là chẳng đáng coi.May là không có tu giả kim đan kỳ, nếu không, Tả Mạc thấy ngay cả tâm tạng cũng sẽ không chịu nổi.Tiếp đó là quy tắc lần đấu kiếm hội này.

Sư tỷ Lý Anh Phượng đại khía biết ba người bọn họ khẳng định sẽ không quan tâm những thứ này, nên bày ra rất hoàn chỉnh.

Quy tắc thật khoogn có gì khiến người khác không minh bạch, sau khi khai mạc Đấu kiến hội sẽ lập tức bắt đầu Đấu Kiếm hội.Hai lượt đầu là tùy cơ một chọi một, sau đó là đấu kiếm không có quy tắc.

Đến lúc đó Thiên Tùng tử tiền bối sẽ bở ra Tùng Đào các tại Đông Phù điện, để toàn bộ thí sinh tiến vào.

Trong Tùng Đào các của Đông PHù điện, thí sinh dự thi có thể tấn công bất kỳ thí sinh khác cho tới khi mất sức chiến đấu.

Mười người sau cùng sẽ trở thành người thắng trong lần so đấu này.

Vì bảo chứng thí sinh không tử vong, sẽ có mười kim đan kỳ tu giả quan sát quá trình, tùy thời ra tay cứu người.

Mà xếp hạng mười người do các kim đan kỳ cao thủ tới bình phán.Ha ha, ngay cả Kim Đan kỳ cao thủ đều xuất hiện làm trọng tài, hơn nữa là mười tên, trận hình này quả không nhỏ.Tả Mạc vẫn tương đương không hiểu đấu kiếm hội lần này, làm sao phải hưng sư động chúng hao người tốn của cứ hành đáu kiếm hội, hoàn toàn vô dụng.A, có lẽ các đại lão có cách nghĩ của bọn họ, Tả Mạc coi như không sao xem tiếp, lập tức chấn động.Tiếp tới là phần thưởng của đấu kiếm hội.Tả Mạc hai mắt sáng lên, không chuyển mắt nhìn chằm chằm dãy phần thường, nước miếng chảy ròng ròng.Văn Tùng Thanh Phong kiếm cấp 4, bách honag thụy thú mang cấp 4, tán kim quan cấp 4, la vân thủy thủ y cấp 3, thiên chức y cấp 3, hàn mãng linh giáp cấp 3…..Pháp bảo tinh phẩm có 10 kiện, theo từ cao tới thấp mà được quyền lựa chọn.

Tả mạc hiện tại mới hiểu được, vì sao có nhiều tu giả như vậy chạy tới Đông Phù tham gia đấu kiếm hội.Quả nhiên người vì tài mà chết, chim vì thực mà vong!

Hắn cắn răng nghiến lợi, phẫn hận nghĩ.

Ánh mắt hắn đảo qua từng kiện thưởng phẩm, trong lòng đều sinh ra sóng gợn, thèm thuồng, lúc này hắn chỉ hận thực lực mình quá thấp.Mười kiện pháp bảo không có chút ngoại lệ đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, so với những thứ pháp bảo hắn lấy dược từ đám đệ tử ăn chơi Linh Anh phái đều tốt hơn 1,2 cấp. mấy kiện thưởng phẩm tốt nha, Tả Mạc hận không thể đem mình đi bán, sau đó đổi pháp bảo về.Tham lam xem hết mười kiện thưởng phẩm, Tả Mạc còn chưa hết thèm thuồng nhìn xuống dưới.Phía sau còn có ba kiện pháp bảo cấp 3 trở lên, nhưng rõ ràng thấp hơn mười kiện trước, nhưng Tả Mạc cũng rất hứng thú.

Tốt rồi, dù ca không được đến, xem xem cũng quá sướng.

Tả Mạc tự an ủi mình.

Những ngày này hắn đắm chìm trong thế giới phù trận, mỗi ngày đều tiêu phí rất nhiều tâm lực, hiện tại trầm tĩnh lại, cũng thấy là khá thích ý.Tiếp tục xem xét thưởng phẩm, ngẫu nhiên tính giá tiền của chúng, chảy nước miếng ròng ròng.Đột nhiên, hắn nhìn vào một vật thưởng, trước sững sờ, sau đó trở nên khẩn trương.Chương 120 : Hấp dẫn không thể chối từConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc nhìn chằm chằm vào ngọc giản này một lúc không di chuyển.“Phù trận sơ giải”, trong số phần thưởng, đượ đánh giá xếp hạng 56, đứng vào hàng các pháp bảo cấp 2.

Giới thiệu về ngọc giản này cũng rất đơn giản: một ngọc giản nhập môn về các phù trận sơ giai, áp dụng cho tu giả mới vào sư môn.Nhưng điều hấp dẫn Tả Mạc là hai chữ nhỏ được ghi rõ ràng – “Côn Luân.”

Hắn đột nhiên trở nên kích động!Côn Luân a!

Ngọc giản anfy thế nhưng xuất từ Côn Luân!Hai chữ này, tựa như có ma lực, làm tim Tả Mạc đập loạn nhịp.

Phải biết rằng, phiến thổ địa dưới chân hắn, Thiên Nguyệt giới, ngay cả giới của những kim đan cao thủ cũng chỉ thuộc về một nơi : Côn Luân!Trong lòng bất kỳ một vị kiếm tu nào, Côn Luân đều là cao nhất, nó có ý nghĩa cường đại, ý nghĩa chúa tể, ý nghĩa lực lượng tuyệt đối, ý nghĩa kiếm tu cực mạnh.

Nó là chủ nhân chân chính của Côn Luân cảnh, cũng là người lãnh đạo Tu Chân giới.Truyền thuyết về Côn Luân không phải rất nhiều, đối với tuyệt đại đa số tu giả mà nói, Côn Luân xa không thể chạm, quá mức thần bí.Nói thật, Tả Mạc lần đầu thấy hai chữ này, cả người ngây ra như phỗng một lúc.

Đối với một đệ tử bình thường của môn phái nhỏ nhoi tại Thiên Nguyệt giới, hai chữ này thật quá xa lạ, xa xôi.

Rất nhanh, chờ khi hắn phản ứng lại, hắn liền không thể kiềm chế sự kích động.Môn phái càng lớn, càng coi trọng truyền thụ cho đệ tử mới nhập môn.

Bọn hắn sẽ chuyên môn làm một số ngọc giản cung cấp cho các đệ tử nhập môn học tập, các ngọc giản này là nhập môn ngọc giản.

Phạm vi mà nhập môn ngọc giản đề cập tới thường hết sức phổ biến, tất cả đều là các loại pháp quyết cơ sở.Bởi vì nhập môn ngọc giản cần chuyên gia luyện chế, số lượng hàng năm có hạn, không có thừa nhiều, lưu truyền ra rất ít.Nhập môn ngọc giản của mỗi môn phái đều không giống nhau, bọn họ sẽ căn cứ đặc điểm của môn phái mà biên soạn.

Cho dù cũng một môn phái, nhập môn ngọc giản thường vì hàng năm tu giả khác nhau chịu trách nhiệm biên soạn mà không có bản cũ giống nhau.Đương nhiên, đối với một môn phái nhỏ như Vô Không kiếm môn, tự nhiên không có nhập môn ngọc giản.

Đại môn phái, cứ cứ năm đều có số lượng đệ tử nhập môn đông đảo, có như cầu, mà cao thủ cũng nhiều, cũng có người có tài lực đi làm.

Trưởng bối của môn phái nhỏ phần lớn là truyền miệng, nuôi cấy hình thức một chọi một.Ngọc giản nhập môn về phù trận của Côn Luân là thứ Tả Mạc không dám mơ tưởng.Bất quá, tuy rằng nó xuất ra từ Côn Luân, nhưng rốt cục vẫn là nhập môn ngọc giản, cho nên trong số các phần thưởng cũng chỉ xếp hạng thứ 56.

Tham gia đấu kiếm hội phần lớn là ngưng mạch kỳ tu giả, đối với bọn họ nhập môn ngọc giản là không có tác dụng gì lớn, huống chi nhập môn ngọc giản phương diện phù trận.

Nếu là nhập môn ngọc giản về kiếm quyết, chỉ sợ sẽ rất nhiều người thèm thường.Kiếm quyết của Côn Luân…Chỉ là lực hấp dẫn của ngọc giản này với Tả Mạc: không gì sánh nổi.Vô Không kiếm môn không có ngọc giản có hệ thống về phù trận, tất cả sở học của hắn là tập hợp linh tinh lại, điều này cũng khiến hắn mất rất nhiều thời gian, bình thường hết sức cố sức.

Nếu có một ngọc giản như vậy, sẽ giúp hắn ít đi rất nhiều đường vòng.Không hề nghĩ ngợi, hắn hạ quyết tâm, phải nghĩ biện pháp lấy được ngọc giản này.Chỉ khi hắn dần tỉnh táo lại, liền không khỏi cẩn thận tính toán.

Ngọc giản này trong số các phần thưởng thực khoogn quá mức hấp dẫn.

Trong số thí sinh, hẳn không nhiều người để ý ngọc giản này.

Nhưng dù thế nào, muốn có cơ hội lựa chọn phần thưởng này, cũng phải thông qua 2 đợt đầu mới được.Vừa nghĩ tới danh sách vô số ngưng mạch kỳ tu giả, Tả Mạc sợ hãi.

Nhưng bảo hắn đứng trơ mắt nhìn ngọc giản tuột khỏi tay mình, hắn không cam lòng, cực kỳ không cam lòng.!Suy nghĩ hồi lâu, hắn hạ quyết tâm, không cần quản việc đó, trước cứ liều mạng rồi nói sau.Nhập môn ngọc giản đã hoàn toàn biến đổi thái độ của Tả Mạc với đấu kiếm hội, hắn cảm thấy cần phải làm ra một chút chuẩn bị.Tu giả tới Đông Phù ngày một nhiều, việc dự thí kiếm hôm qua đã chấm dứt, năm ngày sau, Đông Phù đấu kiếm hội mới vào cao trào.

Đông Phù cũng không vì tu giả chen chúc nhau tới mà trở nên hỗn loạn, hơn mười kim đan kỳ tu giả tọa trấn, khiến nơi này trở thành nơi ổn định nhất tại Thiên Nguyệt giới.“Ngài cầm một phần sao?

Lần này đấu kiếm hội mới xuát hiện danh sách đối chiens, một danh sách nơi tay, không lo không biết.”

“Tư liệu độc nhất vô nhị về các tuyển thủ tham gia thi đấu, đánh giá tổng hợp thực lực của vô số caco thủ quan trọng trên bảng thứ hạng, độc nhất vô nhị!

Tuyệt đối là độc nhất vô nhị!

Nó là đồng bọn đáng ý lại nhất của những người đặt cược.”….Tả Mạc đi ở bảng đàn, nghe được tiếng rao, nhưng thật ra có vài phần hứng thú.

Danh sách đối chiến không có gì là kinh ngạc, hai ngày trước vừa mới công bố, nhưng thật ra cao thủ bảng có chút ý vị.

Còn chưa đi được hai bước, lại nghe thấy tiếng rao, vẫn là thứ bảng thực lực, bất quá khác bản cũ.

Ngắn ngủi vài bước, Tả Mạc liền nghe tới bốn năm loại thứ bảng bản cũ, giá cả thật ra tương đương thống nhất, một phần 1 viên tinh thạch cấp 3.Càng về sau, hắn càng tỉnh ngộ, nguyên lai các tụ điểm cá độ tại Đông Phù đều đã mở cửa, người thích cá cược tự nhiên không cần nói, dù là bình thường cư dân, cũng sẽ hoặc nhiều hoặc ít cược ít hoặc nhiều, cược vui nha.

Có nhu cầu, tự nhiên có cung ứng.Tả Mạc định nghiên cứu đối thủ của mình, liền dứt khoát mua một phần cũ.Hắn nhìn kỹ, không cần nói cũng biết kẻ đứng trên hàng thứ bảng quả là có chút môn đạo.Xếp đệ nhất, rõ ràng là Cổ Dung Bình, vị này cho tới giờ đều bất bại.

Cơ hồ đứng đầu trong các bản in cũ, Cổ Dung Bình xếp đệ nhất, có thể nói là nhận định chung.

Từ tên thứ hai, các bản cũ đều vô cùng hỗn loạn, bất quá trong top 10, có mấy người tên xuất hiện với tần xuất tương đương cao.Nhưng điều khiến Tả Mạc thấy kinh ngạc là, trong top 10, rất ít khi nhìn thấy tuyển thủ bản thổ.

CHỉ có Du bạch là xuất hiện trong mấy bản cũ, lý do hết sức chung nhất: Đồ đề thiên hạt thông, lợi thế sân nhà tuyệt đối.Tả Mạc không khỏi giận dữ.Danh sách này là do tên khố rách áo ôm nào xếp a?

Đại sư huynh chỉ có thể xếp hạng 20-30!

Trong lòng hắn, đại sư huynh vị tất đứng thứ nhất, nhưng tuyệt đối là trong top 10!Đột nhiên nhìn xuống phía dưới, khoogn có, còn không có, vẫn không có….Khi hắn nhìn thấy vào tên cuối cùng trong danh sách, rõ ràng chứng kiến tên mình, bên cạnh cấp ra lý do: một tu giả trúc cơ kỳ duy nhất tiến hành đấu kiếm hội.

Tả Mạc đầu tiên sửng sốt, chợt giận dữ! hắn lập tức nhìn về một danh sách phía bên, tên mình vẫn đứng cuối, lý do giống hệt!Không đúng, sư huynh La Ly rõ ràng cũng là trúc cơ kỳ tu giả, dựa vào cái gì nói mình là tuyển thủ trúc cơ kỳ duy nhất?

Tả Mạc trong lòng cực kỳ khó chịu, căm giận không thôi, hắn nhanh chóng tìm thấy tên sư huynh La Ly trên danh sách.Ngưng mạch kỳ!Tả Mạc lập tức ngây người!Sư huynh La Ly đột phá ngưng mạch kỳ khi nào?

Đây là bảng xếp hạng rác rưởi gì vậy, đều là nói bậy!Tả Mạc quyết định bỏ qua bảng xếp hạng, hắn có mục tiêu rõ ràng cho lần xuất môn hôm nay.Thị trường tự do, Phó Kim vừa thấy Tả Mạc, đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức cực kỳ nhiệt tình tiến tới: “Mạc ca, ngươi sao có thời gian tới đây?

Chẳng phải ngươi phải tham gia đấu kiếm hội sao?”

Nhưng con mắt tam giác lại lóe lên ý cười.Tả Mạc vừa nhìn thấy bộ dáng của Phó Kim, liền tức giận nói; “sao, ngươi có ý kiến?”

“không có không có.”

Phó Kim liên tục xua tay, hết sức nịnh nọt: “Mạc ca ngài vừa xuất mã, ngay cả Cổ Dung Bình cũng không phải đối thủ của ngài.

Ngài muốn đánh gẫy chân nào của hắn, hắn liền không dám đánh gẫy chân kia…”

“Tốt lắm tốt lắm!’ Phó kim nói vậy khiến Tả Mạc cảm thấy thoải mái hơn.

Cổ Dung Bình, ta một mình dư sức thu thập mười tên như ngươi.

Hắn vươn tay; “Mấy thứ kia chuẩn bị tốt chưa?”

Phó Kim cười he he, từ tỏng lòng lấy ra một ngọc giản, đặt vào tay Tả Mạc: “Từ lúc đối thủ của ngài xuất hiện, ta đã bắt đầu tìm kiếm!

Đây là toàn bộ ghi chép mấy trận tỷ thí của Triểu An, còn có một chút là thu thập từ con đường khác.”

Tả Mạc cảm động, biết rõ vì một ngọc giản này Phó Kim tiêu phí rất nhiều khí lực.

Triều An là đối thủ Tả Mạc sẽ gặp, lần trước Tả Mạc nhờ Phó Kim tìm giúp hắn tư liệu.

Sư tỷ Lý Anh Phượng tuy còn làm thật chăm chú, nhưng nàng bình thường ở cửa hàng kinh doanh.

Phương diện tìm tài liệu thật không có tinh thông lọc lõi như Phó Kim.Tả Mạc đưa cho phó kim một gói to.Phó Kim vừa nhận, liền biết trong tui có bao nhiêu tinh thạch, hắn không có chút cao hứng, lại nhìn chằm chằm Tả Mạc, nói ôn hòa: “Có ý gì?’Tả Mạc lắc đầu; “Không phải đưa cho ngươi, cho ngươi dùng để chuẩn bị.

Ta còn trông cậy ngươi giúp ta chuẩn bị tốt tư liệu về đối thủ vòng kết tiếp.”

Lúc này sắc mặt Phó Kim mới từ ấm sang tươi, cười he he nói: “Cảm tình tốt, ta cược một khoản không nhỏ vào ngươi, đừng để cho ta mất các sạch gốc vốn nha!”

“A, vậy ngươi cầu nguyện ta thắng đi.”

Tả Mạc giang tay.Đối thủ là tu giả ngưng mạch kỳ, thực lực song phương tồn tại một khoảng cách lớn, ngay cả bản thân Tả Mạc cũng không có bao nhiêu tin tưởng.

Hắn chỉ nghĩ hết lực một lần, hắn thật không ngăn cản được sức hấp dẫn từ nhập môn ngọc giản từ Côn Luân.

Là tuyển thủ tu vi thấp nhất, hắn đương nhiên không được xem trọng, đây cũng là vì cái gì hắn thi đấu trận đầu tại đấu kiếm hội.Trận đầu, nếu dọa người là mất lớn! trở về xác định là không có kết quả tốt đẹp!Tả Mạc sớm dã nguyền rủa tên xếp lịch vô số lần.Vô Không đường.Biểu cảm của Diêm Nhạc có chút quái dị: “Tiểu Mạc không ngờ đánh trận đầu.”

Bùi Nguyên Nhiên cười ha hả: “Chắc là Linh ANh phái làm, lần trước tiểu Mạc quét sạch thể diện của họ cũng quá độc ác, có nguyên do, có nguyên do cả thôi!”

Thi Phượng Dung giận dữ: “Có nguyên do cái rắm! dám làm khó dễ đệ tử của ta, chán sống!

Bà cô mới luyện chế xong thiên hoa bách khí độc chưa có chỗ thử tay nghề…”

Ba người còn lại lập tức vô cùng nhức đầu, vội vàng trấn an Thi Phượng Dung dắm nổi trận lôi đình ra ngoài, lúc này mới yên lòng.“Yên tâm, yên tâm.

Tiểu Mạc thực quỷ tài, sẽ không chịu nhiều thiệt thòi.”

Bùi Nguyên Nhiên an ủi: “Huống chi, cho hắn đi mở rộng tầm măt,s đối với tương lai cũng có lợi.

Về phần thể diện, mấy lão già chúng ta thật sự không để ý.”

Diêm Nhạc ở bên cười ha hả, Thi Phượng Dung tức giận ngồi trên ghế, mắt lóe hàn quang nhìn Tân Nham.“Không nghĩ tới La Ly lại nhanh chóng tiến tới ngưng mạch kỳ, xem ra một trận chiến với tiểu Mạc rất có lợi với hắn.

Diêm nhạc nói.”

Thiên phú của La Ly tốt, nhưng trước là do tâm tính, mới khó có tiến bộ.

Lần này thay do đổi thịt, bổn môn lại có thêm một đại tướng.”

Bùi Nguyên Nhiên vuốt cằm nói, trong giọng nói lộ sự vui mừng, rất dễ dàng nhận thấy.Thi Phượng Dung nhìn quanh bốn phía, đột nhiên nhíu mày: “Vi Thắng đâu?”do=newreply&p=7343703)Chương 121 : Đổ ướcConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNơi hoang dã trống trải.Vi Thắng cùng một bạch y nam tử giằng co.“Các hạ rốt cục là ai?

Lèn vào Vô Không sơn là có ý gì?”

Vi Thắng trầm giọng, Liệt Hồng Kiếm chuẩn bị phát ra.

Người này lai lịch bất minh, lẻn vào Vô Không sơn bị hắn vô ý phác giác.

Tu vi của đối phương cao hơn hắn.

Vi thắng mới đi ra từ kiếm trận, có kinh nghiệm chém giết, lại mới đột phá ngưng mạch kỳ, tinh khí thần đang viên mãn ở trạng thái tốt nhất, linh giác nhậy bén chưa từng có.

Đổi lại bình thường, hắn tuyệt khó mà phát hiện, thực lực của đối phương cao khiến hắn thấy trầm trọng.Hắn đuổi suốt 300 dặm, vài lần suýt bị bỏ lại.

Càng khiến hắn thấy không ổn là đối phương tựa hồ không dùng toàn lực.Nhưng Vi Thắng gan dạ cứng cỏi, dù biết rõ đối phương lợi hại cũng không chút mảy may lui bước, chiến ý càng cao!“Nghe nói khi Vi công tử trúc cơ, thiên sinh dị tượng, kiếm khí trùng tiêu, hôm nay vừa gặp quả là danh bất hư truyền.

Đi kiếm động một chuyến, công tử tựa hồ thu hoạch lớn.

Quý môn “Vô Không kiếm” cuối cùng cũng có thể thấy ánh thái dương, có hi vọng.”

Bạch y nam tử thanh âm nhu hòa, như tiếng suối ca, phối hợp ngoại hình tuấn lãng, tựa như công tử phong lưu khoái hoạt nơi trần thế, kẽ khác khó mà sinh ác cảm.Vi Thắng càng cảnh giác, việc mình tiến nhập kiếm động, ngoại trừ đệ tử bản môn, ngoại nhân căn bản không biết, người này sao biết rõ vậy.

Nếu nói vừa rồi hắn không dám chắc người này vô ý hay cố tình lẻn vào Vô Không sơn, thì lúc này hắn đã khẳng định, người này âm thầm dò hỏi công việc của bản môn, tâm ý gây rối là rõ ràng.“Các hạ nếu không muốn báo danh, vậy không cần nói.”

Mắt hắt tuôn tinh mang, thanh âm nghiêm túc chậm rãi.

Không khí quanh thân chấn động, chậm rãi chuyển động quanh thân hắn, Liệt Hồng kiếm không biết từ khi nào đã vào trong tay hắn, chỉ thẳng vào bạch y nam tử xa xa.Bạch y nam tử cảm thấy chung quanh như tối sầm, như đang đứng trong hư không.Hư vô, xơ xác tiêu điều, trống vắng.Bạch y nam tử mắt lộ dị sắc, khen ngợi: ‘Vi công tử quả nhiên là kỳ tài, “Vô Không kiếm” chắc chắn sẽ phát dương quang đại trên tay công tử.Đang nói chuyện, thân ảnh bạch y nam tử đẫn biến nhạt, khi hắn nói ra chữ cuối cùng, thân ảnh cũng hoàn toàn biến mất, chỉ đệ lại dư âm vang vọng.Vi Thắng mắt hổ rốt cục lộ vẻ hoảng sợHắn dùng thần thức đảo qua xung quanh nhiều lần, không có một chút vết tích, đối phương đã đi.

Kiếm ý tập trung, hư không tiêu thất!

Hắn hơi trầm ngâm, bước lên Liệt Hồng kiếm, hóa thành một dải hồng quang bắn thẳng về Vô Không kiếm môn.Khi thân ảnh hắn biến mất nơi xa, tại vị trí bạch y nam tử biến mất, một bóng người dần hiển hiện.“Là thế sao?”

Hắn nhìn xa xăm, thì thào nói với mình.Thiên Nguyệt cư là nơi ở tốt nhất tại Đông Phù, nó ở sườn núi, xây trên một linh mạch, có 47 động phủ.

Bên trong có các loại pháp khí, linh khí trong động phủ nồng nặc, tu giả qua đường rất thích nghỉ ngơi ở đây và hồi phục điều tức.

Chỉ là giá thuê nó cũng tương đương xa xỉ, một ngày phải trả 10 viên tinh thạch cấp 3.

Đừng nhìn Tả Mạc hôm nay kiếm được không ít, nhưng nếu bảo hắn đi ở Thiên Nguyệt cư, tiền thuê mỗi ngày làm hắn ăn không tiêu, càng đừng nói là các dạng phục vụ khác.Thường này chỉ đủ khách ở một nửa Thiên Nguyệt cư, hôm nay chật ních, tiền thuê mỗi ngày từ 10 viên tinh thạch cấp 3 vọt lên 50 viên tinh thạch cấp 3.

Dù vậy, cũng không có phủ trống, người ở đây đều là các cao thủ từ khắp các nơi tại Thiên Nguyệt giới tới.Rượu ở Thiên Nguyệt cư là vương tẩu tửu. linh thực ở Thiên Nguyệt cư là xuất từ Thiệu sư thực các.Mãn Thiên Tinh Tạ là nơi tụ hội tại Thiên Nguyệt cư, vì trên mái vòm của nó có tô điểm vô số thần thạch toái tinh, như trời đầy sao, giữa tạ đình lầu các, câu tử đằng màu u làm bò đầy, ánh huỳnh quangh màu làm càng tăng thêm vài phần thanh tịnh.“Triều sư huynh thật may mắn nha.”

Bên cạnh bàn đá, một người nói.Những người đang ngồi đây đều là tuyển thủ, mỗi người đều lộ vẻ hâm mộ.

Không hề nghi ngờ, mọi người đang bàn tán Triều An bắt được lá thăm ngẫu nhiên tốt nhất.Triều an đắc ý, miệng lại nói: “Ta cũng ước ao như các vị, có thể chính đại quang minh đánh một trận.

Ta như vậy, có thắng cũng không được ủng hộ.”

Hắn xuất thân Triều gia bảo, tu luyện là Thiên Cương liệt hỏa chùy rất là thiên môn, uy lực cương mãnh, có chút tinh diệu.“Hoàng huynh là may mắn mà.”

Một người cười nói: “hỏi qua người ngồi tại đây, ai không muôn đổi với hoàng huynh?

Danh đầu thứ này, vẫn là không thực tế, nhưng phần thưởng là thực.”

Mọi người đều huyền náo.Triều An liên tục xin tha, mãi tới cuối cùng hắn mới đồng ý mở tiệc rượu đại khách, mọi người mới thôi.Nơi góc tiểu đình Mãn Thiên TInh Tạ, lụa mỏng buông xuống, mơ hồ có thể thấy được hai người đang đối ẩm.

Nếu như vạch lụa mỏng ra, chắc chắn ai cũng nhận thức hai người này, rõ ràng là ứng cử viên số một cho chức quán quân lần đấu kiếm hội này Cổ Dung Bình, mà trước mặt hắn là một xử nữ an tĩnh, đầu đội mũ đeo sa đen.“vốn định tìm chỗ an tĩnh, không nghĩ tới lại bị bọn người rảnh rỗi hủy đi hứng thú.”

Cổ Dung Bình hơi nhíu mày, bất đắc dĩ mà không tức giận, hắn nhìn vào người đeo sa đen trước mặt, nhiệt tình nói: “Thật không nghĩ tới, lại gặp sư muội nơi này, ta còn cho rằng ba năm sau mới gặp được sư muội.”

Hắn không chút che giấu vẻ hứng khởi trong giọng nói.

Đai khái ai cũng không ngờ tới, người từ đầu đã đeo sa đen, tu giả Tố thần bí cùng cường đại lại là một nữ tu.Chiếc tay trắng ngần của nàng nhẹ nhàng với tới linh trà trước mặt, nhẹ nhàng nhấc lên một góc hắc sa, son môi trơn bóng đỏ thẫm dán lên chén sứ trắng muốt, ánh mắt Cổ Dung Bình như bốc hỏa.“Sư muội ngay cả ta cũng không cho liếc mặt sao?’ Cổ Dung Bình nhìn chằm chằm Tố, lẳng lặng nói, chỉ là trong giọng nói lộ vẻ kích động.“Sư huynh rối loạn tâm rồi.”

Tố nhẹ nhàng nói, hắc sa không chút rung động.

“Tâm rối loạn, nào có tâm luyện kiếm?”

Cổ Dung Bình hai mắt lộ lửa giận, hắn không phát tác, bỗng nhiên nhắm mắt lại, một lát sau, mở mắt ra, con mắt đã khôi phục trong suốt: “sư muội nói đúng.

Không biết sau khi kết thúc đấu kiếm hội, sư muội tính đi đâu?”

“Luyện kiếm.”

“a.”

Cổ Dung Bình lộ vẻ kinh ngạc: “sư muội tìm được Hàn Từ Thiết sao?”

Thanh âm bình thản như nước của Tố rốt cục cũng có chút phập phồng: “Uhm, đã cắt tốt, bốn khối.”

“Vậy phải chúc mừng sư muội.”

Cổ Dung Bình trong lòng càng buồn bực, sư muội nếu đi luyện kiếm, chỉ sợ không mất năm ba năm, căn bản không xuất quan.

Hắn bỗng nhiên nghĩ ra: “Nếu ngu huynh nhớ không lầm, Hàn Từ Thiết nếu muốn luyện thành kiếm, trước phải luyện thành kiếm phôi, không biệt việc luyện chế….”

“Đã tìm được.”

Thanh âm của Tố lại khôi phục bình thản như nước: “Không cần sư huynh phiền lòng.”

Lúc này, phía Triều An lại phát ra tiếng cường lớn xôn xao.“ai, mấy ngày này phải chuẩn bị cho tốt.”

“Đúng vậy, chỉ có Triều huynh có thể lười biếng.”

“Một trúc cơ kỳ, Triều huynh nếu là đánh quá ba chiêu, tại hạ khinh bỉ ngươi.”‘Không bằng chúng ta cược, đánh cược Triều huynh mấy chiêu là có thể kết thúc.”

“Lời ấy cực tuyệt, ta cá ba chiêu.”

“Ta cá một chiêu.”

“Được rồi, được rồi.

Các vị giơ cao đánh khẽ, đừng chế nhạo ta.”

Triều An liên tục thở dài: “Ta đã nói rồi mà, các ngươi xem, ta đánh thắng cũng chẳng tốt hơn là bao.”

Mọi người lại huyên náo một hồi.Cổ Dung Binh vừa bị sư muội cho đâm vào tường, trong lòng đang giận, lại nghe thấy tiếng đoàn người huyên náo, lòng cực buồn bực, mắt lộ hàn ý.

Hắn tuổi còn trẻ, tu vi bất phàm, tuổi trẻ thành danh, thường ngày trong môn phái cũng được che chở, nào có người trước mặt hắn làm càn như vậy, nhất thời mặt trầm như nước.Hắn mới định đứng dậy giáo huấn nhóm người này bỗng thấy hoa mắt, không biết từ lúc nào, sư muội đã đứng lên.Nàng muốn làm gì?“Ta cá là mười chiêu.”

Tố cách lụa mỏng thản nhiên nói với đám người Triều An.

Thanh âm của nàng không lớn, nhưng dễ dàng truyền qua lụa mỏng.

Trên lụa mỏng có phù trận, dù vậy vẫn không có bất luận tác dụng ngăn cách gì.Nhất thời tĩnh lặng, Triều An sắc mặt âm trầm dọa người.“Không biết các hạ là vị cao nhân nào, thỉnh giáo danh hào.”

Triều An bề ngoài cười nhưng khoogn chắp tay.

Ngay tại trước mặt bằng hữu bị người bạt tai, Triều An nào nuốt được cơn tức?

Bởi vì lụa mỏng có phù trận ngăn cách, bọn họ chỉ có mơ hồ thấy hai người ở trong, về phần tướng mạo và nội dung nói chuyện, cũng khoogn nghe nhìn thấy chút gì.“Ngươi không cần biết ta là ai.

Đánh cuộc hay là không?”

Tố thờ ơ.Cổ Dung Bình có chút kinh ngạc, sư muội tính tình lãnh đạm, không ai rõ hơn hắn.

Chuyện giống như vậy, nàng hẳn tuyệt sẽ không thấy hứng thú mới đúng!

Hôm nay nàng là vì người khác cá cược, caí này…Người nọ cùng sư muội có quan hệ gì?

Cổ Dung Bình trong mắt quang hoa chớp động, vẻ mặt có chút suy tư.Ngay tại trước mặt nhiều người, nếu là không đáp ứng đổ ước, Triều An thực có thể mất hết thanh danh.

Mười chiêu ngay cả một trúc cơ kỳ tu giả không đối phó nổi?

Đối phương rõ ràng muốn làm nhục mình nơi đông người.Triều An cực tức giận, khẩu khí hết sức bình tĩnh: “Các hạ cứ rat ay, tại hạ tiếp, cược gì?”

“Tùy tiện.” sau tấm lụa mỏng, truyền đến thanh âm lãnh đạm.Triều An càng khẳng định đối phương trêu đàu mình, cười nhạt, hắn từ trong lòng lấy ra một cái bình ngọc, mở lọ, một mùi thơm nồng nặc phát ra.Mọi người xung quanh cảm thấy tinh thần rugn động, một ít người am hiểu linh đan đều xao động.“Liệt hỏa đan cấp 3, bên trong có 36 hạt.”

Liệt hỏa đan là một loại linh đan chỉ có ở Triều gia bảo, áp dụng địa tâm luyện chế thành, dược tính bá đạo không gì sánh dược, là linh đan tính hỏa vô cùng nổi danh ở Thiên Nguyệt giới.Từ trong đình bay ra một đồ vật, Triều An nhìn qua lập tức sững người.‘Nguyệt Hoa Lưu Thương, cấp 3.”

Mọi người đang ngồi lập tức đứng dậy, ồn áo, mỗi người đều vươn cở nhìn vào bình thủy tinh trên tay Triều An.

Bình thủy tinh trong suốt, không có chút tỳ vết, riêng bình thủy tinh đã có giá trị xa xỉ.

Trong bình thủy tinh, chỉ có một đám khối khí nhỏ bằng đầu ngón tay.Nguyệt Hoa Lưu THương, đồn đãi là cứ mười năm có một lần ánh trăng trung thu cực sáng, dùng ánh trăng này luyện chế thành Nguyệt Hoa Lưu Thương, cực kỳ trân quý!Một lọ Nguyệt Hoa Lưu Thương nho nhỏ có giá trị vượt xa liệt hỏa đan của Triều An.Triều An mặt tái mét.Chương 122 : Áp chú (đặt cược)Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckĐào Thù Nhi, Yến Minh Tử cùng Hồ sơn, ba người đi trên đường phố Đông Phù, bọn họ ưa thích nhất là xem náo nhiệt, mà tại Thiên Nguyệt giới có chỗ nào náo nhiệt hơn Đông Phù?Hồ Sơn xoa xoa đôi tay, vẻ mặt hưng phấn: “Quá tuyệt, bà nội nó, đợi lâu như vậy mà cái vòng loại Đấu Kiệm hội nát bét cuối cùng mới kết thúc!

Lại không có cái mới để xem.”

Đào Thù Nhi mắt lộ vẻ mê ly: “Đúng vậy, Cổ Dung Bình quá đẹp trai!

Ta thấy khắp Thiên Nguyệt giới, không có nam nhân xuất sắc hơn hắn!

Ta thật thích”.Hồ Sơn thầm mắng Đào Thù Nhi là hoa si, đột nhiên chú ý tới Yến Minh Tử hôm nay tựa hồ như thất thần.“Lão Yến, đang nghĩ gì vậy?”

Yến MInh Tử giật mình ngẩng đầu, cười khổ nói: “Nghĩ tới kiếm tinh thạch a!”

“Kiếm tinh thạch?

Ngươi gần đây thiếu tinh thạch để tiêu sao?

Ta trên tay còn một ít, nếu không cho ngươi vay.”

Hồ Sơn hào sảng nói.

Ba người vì trước đây cùng chiến đấu, rồi thành đồng bọn sống chết.Yến Minh Tử lắc đầu: “Vừa mua một thanh phi kiếm mới, tinh thạch tiêu gần hết.

Không vội, chầm chậm kiếm là được, lúc hết cách lại tìm tới ngươi.”

“Sao, ngươi mua phi kiếm mới? nhanh cầm ra chúng ta xem chút.”

Đào THù Nhi lập tức hứng khởi.Yến Minh Tử lấy ra một thanh phi kiếm màu lam: “Kiếm tên Thâm Dương, cấp 3.”

Hồ Sơn nhìn một chút, lắc đầu: “Không bằng Trích Thủy Kiếm trước kia của ngươi.”

“Ngươi đang nói nhảm đấy.”

Yến Minh Tử tức giận trợn mắt, Hồ Sơn nói câu này khiến ba người lại nhớ lại chuyện đau lòng.Đào Thù Nhi thấy vậy liền vội chuyển đề: “Mau nói ngươi nghĩ tới cách gì để kiếm tinh thạch?”

Trong ba người, Yến Minh Tử thực lực bình bình, nhưng thiện kinh doanh nhất.Quả nhiên, Yến Minh tử yêu thích đề tài này nhất, hắn lập tức hứng khởi nói: “Đương nhiên là đấu kiếm hội.”

“Đấu kiếm hội? vậy làm sao kiếm tinh thạch?”

Hồ Sơn kỳ quái hỏi lại.Yến Minh Tử nhẫn nại giải thích: “Việc buôn bán chúng ta tự nhiên không thể chen tay vào, nhưng nếu trên tay có tiền dư, cược nhỏ một lần, lại là tốt.”

Hồ Sơn tức thì không có hứng thú, không thích nói: “Nguyên lai ngươi nói tới đặt cược, thật không hứng.”

Đào Thù Nhi ngược lại cảm thấy hứng thú: “Lão Yến đừng để ý tới hắn, nói tỉ mỉ xem.”

Yến MInh Tử càng phấn chấn: “Đánh bạc tự nhiên không tốt, chỉ là lần đấu kiếm hội này, lại khác các cách đánh bạc khác.”

“Sao nói vậy?”

“Đấu kiếm hội này, hiển nhiên có thành phần may mắn, nhưng càng nhiều là so thực lực, đây là có quy luật có thể tìm ra.

Thực lực một người cao thấp thế nào, trong thời gian ngắn sẽ không có biến hóa quá lớn.

Lại suy xét tới sự khắc chế pháp quyết, pháp bảo, ưu khuyết, ….

Dù không có cách nào chính xác phán đoán kết quả tỷ thí, nhưng có thể đại khái đoán ra phương hướng.”

Hồ Sơn mỉm cười: “Vậy ngươi làm sao biết được thực lực của người khác?

Từ nơi nào biết được pháp bảo của người khác?”

Yến Minh Tử gật đầu: “Đây là vấn đề then chốt.

Thực lực rất khó phán đoán, nhưng tuyển thủ ngoại lai, đều đã so qua mấy trận, tổng thể có phán đoán đại khái.

Còn về pháp bảo – hắn kiêu ngạo nói – phương diện này ta có chút nhãn lực.”

“Cũng phải, khả năng xem xét pháp bảo của lão Yến quả không thường.”

Hồ Sơn tương đương bội phục Yến Minh Tử ở điểm này.Yến Minh tử đắc ý: “Ha ha, cách cược cũng có rất nhiều loại, ví dụ trận chiến đầu tiên giữa Tả Mạc và Triều An đang được truyền huyền náo.”

Hồ Sơn khoogn cho là đúng: “Cái này có gì so đấu, đương nhiên là Triều An thắng!

Lột da cương thi tuy rất lợi hại, nhưng tu vi tuyệt không thể đánh quá cao thủ ngưng mạch kỳ.”

Yến Minh Tử đồng ý, nhưng lại chuyển đề tài: “Đúng!

Nhưng hiện tại truyền rộng rãi nhất, là đánh cược trận anfy.

Mọi người cược, Tả Mạc có thể ngăn được Triều An mấy chiêu.”

“Thế cũng được sao?”

Hồ Sơn há hốc mồm.“Ha, trong vòng ba chiêu tỷ lệ thắng khá thường, vượt quá ba chiêu tỷ lệ bồi tiền tăng điên cuồng.”

Yến Minh Tử nói.“Chẳng lẽ ngươi đặt cược rồi?”

Hồ Sơn hỏi.Yến Minh Tử đắc ý nói; “A, ta cược bảy chiêu.

Tỷ lệ 1 ăn 60.”

Hồ Sơn kinh ngạc: “Ngươi cảm giác hắn có thể ngăn trở Triều An bảy chiêu?

Triều An không phải tiểu nhân vật, hắn là đệ tử trẻ tuổi lợi hại nhất của Triều gia bảo. lòng tin của ngươi với lột da cương thi cũng quá cao nha.”

Yến Minh Tử trầm ngâm: “Ngươi cảm giác Triều An với sư huynh Thường Hoành thế nào?”

Hồ Sơn không cần suy nghĩ, không chút đắn đo nói: “Tự nhiên không bằng.

Sư huynh Thường Hoành lợi hại cỡ nào nha!

Trước kia lúc hắn trúc cơ kỳ đã đánh bại tu giả ngưng mạch kỳ.”

Yên Minh Tử nghe vậy kinh ngạc: “A!

Ta sao không biết tin tức này nhỉ?”

Hồ Sơn nhỏ giọng nói: “Người biết tin này không nhiều.

Thanh Huyết Chu kiếm của sư huynh là giết người khác đoạt được!

Cho nên bị chưởng môn phạt quay mặt vào tường suy nghĩ.”

Hai người còn lại thì sợ hãi kinh ngạc.Yến Minh tử đầu tiên nghĩ tới tinh thạch của mình: ‘Xem ra tinh thạch của ta sẽ không trôi theo dòng nước.” hắn cười nói: “Vốn là đánh cuộc căn bản sẽ không náo nhiệt như vậy, chủ yếu là vì Triều An bị người chỉ danh đặc cược, đối phương bỏ ra một bình nguyệt hoa lưu thương, cược Tả Mạc có thể chống 10 chiêu, việc này khuấy động đặt cược.”

“Nguyệt hoa lưu thương…”

Hồ sơn vẻ mặt ngốc trệ, lẩm bẩm; “Quá phá gia….”

Đào Thù Nhi vẫn không mở miệng, lúc này đột nhiên hỏi: “Tỷ lệ cược Tả Mạc thắng là bao nhiêu?”

Yến Minh Tử ngớ người: “Hình như 1 bồi 300.”

Hắn kinh ngạc nhìn Đào Thù Nhi: “Chẳng lẽ ngươi muốn áp hắn thắng?

Tuyệt không có khả năng.”

“Vì cái gì không?”

Đào Thù Nhi không để ý: “Ta chỉ đặt mấy viên tinh thạch, tính là chơi đùa.

Nếu sư huynh Thường Hoành có thể tại trúc cơ kỳ đánh bại….”

Lời nàng tắc nghẽn, ánh mắt ngưng trọng.

Hai người hồi lâu không thấy nàng nói nốt, cảm thấy kỳ quía, khi nhìn thấy biểu tình của nàng kỳ quái, liền thuận theo ánh mắt nàng, hai người toàn thân cứng đờ.Một người đang đi tới phía bọn họ.Lý Anh Phượng nhìn vào sư đệ trong sân, lắc lắc đầu.

Sư đệ bị xếp ở trận đầu, vốn là không óc gì, nhưng nàng cảm giác chưởng môn chỉ muốn sư đê đi lấy kinh nghiệm thôi.

Não nghĩ tới sư đệ vài ngày nay việc đánh cuộc sư đệ chống được mấy chiêu lại truyền huyên náo.Một kẻ không biết từ lỗ nào chui ra, trước mặt đám đông ném ra một bình nguyệt hoa lưu thương, cược sư đệ có thể chống Triều An mười chiêu, tức thì khiến xôn xao.

Vốn mọi người không để ý trận tỷ thí này, hiện tại đánh cuộc trận này lại thành điểm chú ý của mọi người.Chẳng phải như vậy là đặt sư đệ lên lò lửa mà nướng sao?Sư đệ mấy ngày này một mực nhốt mình trong viện, không biết lại đang tính toán trò gì.

Nàng vô cùng nôn nóng, sư đệ không thừa cơ luyện kiếm, lâm trận mài thường, dù bại cũng vinh a.Nàng chưa từng thấy sư đệ luyện kiếm khi ở trong tiện thời gian này.Chẳng lẽ hắn tưởng bằng đê giai phù trận vốn chẳng có tác dụng để thắng đối phương?

Sư đệ học phù trận, nàng tự nhiên không phản đối, nhưng phù trận đa phần dùng để luyện đan cùng luyện khí, trong đối chiến cũng không có tác dụng lớn.Lúc này, còn làm phù trận làm gì!Vi Thắng đap Liệt Hồng kiếm, như hồng quang tiến thẳng vào Đông Phù.

Hắn về VÔ Không sơn một chuyến, bẩm báo với chưởng môn chuyện bạch y nam tử, rồi vội chạy tới Đông Phù.

Tả Mạc bị xếp đánh trận đầu, nếu tới quá muộn, lại lỡ dịp sư đệ tỷ thí.Vừa vào Đông Phù, trên đường dòng người nhốn nháo khiến Vi Thắng kinh ngạc.KHác với Tả Mạc, hắn đối với đấu kiếm hội tràn đầy hứng thú.

Có thể cùng cao thủ khắp nơi so kỹ nghệ, cơ hội như vậy là ngàn năm khó gặp, chỉ nghĩ qua, hắn cmar giác được máu sôi trào, chiến ý tuôn trào.Hắn đột nhiên nghĩ tới sư đệ Tả Mạc, không khỏi mỉm cười, bằng tính tình lười nhác của sư đệ, khẳng định không chút hứng thú với đấu kiếm hội.

Lại nghĩ tới bộ dáng sư đệ không muốn tham gia, vì chưởn môn ra lệnh mà hết cách, hắn cảm giác tương đương thú vị.Sư đệ có thiên phú tương đương cao, chỉ đáng tiếc không có hứng thú lắm với việc tu kiếm, nếu lần này có thể bức hắn, cũng là việc tốt.Vi Thắng là một kiếm tu cực kỳ thuần túy.

Lúc đầu Tả Mạc chuyên chú linh thực, hắn còn chưa có cảm giác, khi Tả Mạc triển lộ thiên phú tu kiếm, lại trầm mê ở cái khác, Vi Thắng cảm thấy tương đương đáng tiếc.Đột nhiên, hắn nghe thấy chung quanh truyền tới tiếng nói chuyện.‘Ngươi cược mấy chiêu?”

“Ba chiêu đi.

Trúc cơ kỳ đối chiến ngưng mạch kỳ, có thể chống ba chiêu là cao nhất.”

“Ai, cũng không biết Vô Không kiếm môn nghĩ thế nào, phái ra một tên nhóc trúc cơ kỳ tới dọa người.”‘Không phải, nghe nói hắn chủ tu luyện đan, là chạy tới xem náo nhiệt.”

Một bên có người không phục: “Ai dọa người ai mất mặt còn chưa chắc chắn.

Nguyệt hoa lưu thương, ai có?

Người có nguyệt hoa lưu thương, là người không có nhãn lực sao?

Ta thấy, Tả Mạc khẳng định có mấy phần bản sự .”

“Bản sự?

Ha!

Dù là bản sự đi nữa, cũng là trúc cơ kỳ!”…Vi Thắng sắc mặt rất khó coi, hắn đè nén xung động muốn đập cho tụi chết bầm này một trận.Ven đường, hắn nghe thấy rất nhiều nghị luận.Hắn bước nhanh như sao xẹt tới trước cửa một đổ trường lớn.‘Ai, vị đại gia này, muốn thửu mấy phần vận may sao?

Đông Phù có mấy cửa đánh cược cực náo nhiệt, đánh cuộc mấy chiêu, phi thường thú vị…”

Vi Thắng mới chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên bên thân có thanh âm truyền tới.“Bỏ tất cả tinh thạch trên người các ngươi ra.”

Đánh cướp?

Vi THắng sững sờ, quay đầu qua.Người nói là một nam tử mặt tròn, bên cạnh hắn là hai nam một nữ.

Hai nam một nữ tựa hồ khá sợ nam tử mặt tròn, trước mặt hắn vâng vâng dạ dạ.

Nam tử mặt tròn ở miệng, ba người liền vội móc toàn bộ tinh thạch ra.“Áp Tả Mạc thắng.’ nam tử mặt tròn nói ngắn gọn dứt khoát.Yến Minh Tử thực không nhịn nổi: “Thường sơ huynh, Tả Mạc….”

“sao?” nam tử mặt tròn liếc Yến Minh Tử, Yến Minh Tử run, lời tới bên miệng liền rụt về.

Hồ Sơ cùng Đào Thù Nhi ở bên thành thật ngoan ngoãn đứng cúi đầu, hai người đều muốn mở miệng mắng Yến Minh Tử một trận.Lão Yến chết bầm, ngươi không muốn sống, cũng đừng kéo thao chúng ta chết cùng….Vi Thắng có chút kinh nagcj nhìn nam tử mặt tròn, hắn lần đầu nghe thấy có người cược sư đệ thắng.

Hắn chú ý tới y phục của ta người trước mặt nam tử mặt tròn đều có tiêu ký Lính Anh phái, không phải sư đệ cùng Linh Anh phái có thù sao?Thường sư huynh…

Vi Thắng có chút hiểu.Kẻ hầu thủ tại cửa nhìn bốn người như nhìn kẻ ngu ngốc, nhìn tinh thạch trên tay yến minh tử, hắn chảy nước miếng.

Thầm mắng, nhóm người này thật bại gia, tinh thạc nhiều như vậy lại cho hắn, khác gì ném xuống nước.Đương nhiên, mặt hắn lại không lộ chút gì, ngược lại khén: “Tiên sinh có ánh mắt độc đóc!”

NHưng chần chừ một lát rồi nói; “Toàn áp Tả Mạc thắng?”

“Áp.”

Nam tử mặt tròn nói.Cầm tờ giấy đặt cược, nam tửu mặt tròn chuyển mình ly khai, ba người Yến Minh tử nhìn nhau, chỉ có cúi đầu buồn bã đi theo.“Thật là bại gia.’ Nam tửu mặt tròn vừa đi, kẻ hầu trong đổ trường như hồng thủy vỡ đê, lãi nhải không ngớt nói với Vi Thắng: “Ngài xem, những kẻ này chẳng phải là đầu óc có vấn đề?

Cho tới hiện tại, chưa ai cược Tả Mạc thắng! thật là không coi tinh thạch ra gì, ngài nói, trúc cơ kỳ đánh bại ngưng mahcj kỳ, có chuyện đáng cười như vậy sao?

Bại gia, quá bại gia….”

Hắn lắc đầu, nước bọt bay như mưa xuân.“Năm mươi viên tinh thạch cấp 3.”

Vi Thắng cười cười, đưa qua tinh thạch.“Được rồi, ngài áp mấy chiêu?

Ngài xem xe, đây là tỷ lệ bồi…”

“Áp Tả Mạc thắng.”

Vi Thắng vẫn mỉm cười như cũ.Kẻ hầu đứng như trời trồng.Chương 123 : Khai chiếnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTriều An cực kỳ phẫn nộ.Thời gian này, đánh cuộc trận tỷ thí của hắn và Tả Mạc trở thành chủ đề chính lưu hành, trờ thành thoại đề nóng nhất tại Đông Phù.

Nhưng trong mắt hắn, đây là sự cười nhạo trắng trợn với hắn.

Lúc nào, mình lại bị đưa ra so sánh với một tên trúc cơ kỳ chim non chứ?Một tu giả trúc cơ kỳ có thể tạo ra bất ngờ sao?

Hắn căn bản không tin.Nhưng hắn không phải một người lỗ mãng, vị cao thủ thần bí kia lại dám mang cả trân bảo như nguyệt hoa lưu thương ra, khẳng định không phải chơi đùa.

Theo điều tra của hắn, hắn cảm giác khóc dở mếu dở.Tả Mạc lại là một tu giả chủ tu luyện đan.Tất cả điều tra của Triều An tại Đông Phù về Tả Mạc đều là …., linh thực phu, kim ô hoàn, phục vụ luyện hóa….Một vị tu giả trúc cơ kỳ như vậy, muốn chống chọi mười chiêu trong tay hắn, quả là chuyện đáng cười nhất thế gian.

Nghĩ tới đây, Triều An không khỏi nắm chặt tay.

Nếu Tả Mạc thật sự ngăn được mười chiêu, mình sẽ trở thành chuyện cười tại đấu kiếm hội, không, là toàn bộ Thiên Nguyệt giới.

Trở thành đối tượng cho vô số người lúc trà dư tửu hậu chế nhạo, mọi người lúc nói tới mình cũng sẽ không nói Triều An là đệ tử kiệt xuất nhất của Triều gia bảo, chỉ nói Triều An ngay cả trúc cơ kỳ nhãi nhép đều không thu nhập nổi.Tuyệt không thể để mình thành chuyện cười.Tuyệt không!Trong mắt triều an, hai ngọn lửa điên cuồng bừng cháy.‘Cái gì?”

Lý Anh Phượng sửng sốt nhìn số tinh thạch Tả Mạc nhét vào tay mình: “Ngươi muốn cược chính mình thắng sao?

Ngươi điên rồi sao?’Tả Mạc đưa qua tròn 300 viên tinh thạch cấp 3.‘Ha ha!

Sư đệ quả có khí phách.”

Ngoài tiệm đột nhiên truyền tới tiếng cười sảng khoái, Vi Thắng bước nhanh tới, mắt đánh giá Tả Mạc, cười nói: “Xem ra sư đệ vô cùng tự tin!

Ta yên tâm, ha ha, ta đem toàn bộ tài sản đều đặt ngươi thắng, ngươi mà thua ta mất sạch.

Ha ha!”

Lý Anh Phượng như đang nhìn người điên nhìn đại sư huynh cùng Tả sư đệ.Bọn họ điên rồi.Tả Mạc nghe thấy sư huynh nói vậy, lòng ấm áp, toàn bộ mọi người đều cho hắn thua không thể nghi ngờ, chi có sư huynh tin hắn có thể thắng!

Hắn kềm nén kích động, cười nói: “Ta đã làm rất nhiều công khóa, sẽ cấp cho Triều An nhiều kinh ngạc.”

Trồng mắt trên khuôn mặt cương thi lộ ra quang mang kỳ dị.‘ha ha!

Sư đệ luôn như vậy, thật khiến người ta mong đợi.”

Vi Thắng cười lớn.Bọn họ điên thật rồi…Lý Anh Phượng lắc đầu xuất môn, cược thì cược, cũng không phải tinh thạch của mình.Đông Phù đấu kiếm hội chính thức khai mạc.

Đây là lần đầu, không có bao nhiêu hứng thú, nhưng mấy chiêu đánh cuộc lại được xào xáo nóng hổi, số lượng tu giả tới quan chiến cực kỳ kinh người.

Trận tỷ thí này thực lực cách xa, số lượng tinh thạch liên quan tới đặt một con số khủng bố, càng khiến người xem hứng thú.Chỉ cần nghe qua việc đánh cuộc mấy chiêu, đều sẽ lấy làm kỳ, Tả Mạc rốt cục chịu được mấy chiêu.Chiêu thứ mấy?Sẽ là chiêu thứ mấy?Đợt đấu kiếm hội này lấy tên Đông Phù đấu kiếm hội, ai cũng không nghĩ tới, không ngờ đã thu hút hơn nửa số cao thủ trẻ tuổi tại Thiên Nguyệt giới, cơ hồ có thể mạnh danh là Thiên Nguyệt đấu kiếm hội.

Đối với lần đấu kiếm hội này, có rất nhiều lời nghi ngờ, đặc biệt là sự nghi ngờ với thực lực của tu giả bản thổ.

Ngoại lai tu giả đều biểu hiện cực kỳ đẹp mắt, để chứng minh thực lực của mình.

Mà tu giả Đông Phù lại không một người rat ay.

Đây cũng là vì cái gì, tu giả Đông Phù bài danh không cao.Tu giả bản thổ chỉ cần có danh ngạch đặc biệt, liền không cần qua vòng loại, thế là trúc cơ kỳ tu giả nghiễm nhiên xuất hiện ở vòng chung kết.

Trong mắt nhiều người, đây là một vở kịch vui.Cho nên từ lúc bắt đầu cử hành, tranh cãi về đấu kiếm hội liền không ngừng nổ ra.

Tu giả bản thổ cùng tu giả ngoại lai có sự không công bình…Nhưng chủ sự giả là Thiên Tùng tử chỉ nói ngắn gọn một câu, liền khiến không người có thể nói nữa: “Lần đấu kiếm hội này là Đông PHù đấu kiếm hội.” ý tứ chỉ, đây là đấu kiếm hội làm ra cho người chúng ta, có thể cho các ngươi tham gia là tốt rồi.Ngoại lai tu giả không lời để nói, nhưng oán khí vẫn y nguyên không tan biến, Tả Mạc là trúc cơ kỳ tu giả duy nhất tại đấu kiếm hội, là thành tâm điểm cho chúng nhân chỉ trích.Rất nhiều người đang chờ đợi xem hắn thành trò cười.

Đánh cuộc mấy chiêu, cũng được mấy người này thúc đẩy.“Rất đông người.”

Tả Mạc nhìn vào đám người đen nghìn nghịt chung quanh, không phế phổi nói: “sư tỷ, tinh thạch đã đặt cược chưa?”

Lý Anh Phượng rất muốn giấu mặt, lúc nào rồi mà sư đệ còn nghĩ tới tinh thạch….Nàng cố nén cơn giận, khó chịu nói: “Cược!

Theo ý ngươi, chia ra cược.”

“A, vậy ta an tâm.

Hắc hắc.”

Tả Mạc mặt vô biểu tình phát ra tiếng cười cực kỳ bỉ ổi, nghe vô cùng quái dị.Trời ạ!

Mình nghĩ sao mà lại đi ra cùng loại hoạt bảo này?

Thực là quá dọa người!Nàng cực kỳ hối hận, vì cái gì vừa rồi mình không có che mặt đi?“Triều huynh, không phải chứ, đối thủ của ngươi quá cực phẩm?” một đồng bạn đứng bên Triều An cực kỳ khoa trương nói.Sắc mặt triều an cực kỳ khó coi, nắm tay vang lên tiếng rốp rốp.Một đóa tường vân nơi xa, trên đây ngồi đầy các chưởng môn chưởng lão các đại môn phái, …, Bùi Nguyên Nhiên mấy người của Vô Không kiếm môn cũng tại đó.

Diện tích tường vân rộng tới vài mẫu, trên bày đủ các loại linh quả, linh trà, đệ tử các môn phái đứng bên phục thị.“Tả Mạc của quý môn tương đương thú vị!

Quả nhiên không hổ có bản sắc mê tiền, chẳng lẽ đệ tử quý môn đều thế?” chưởng môn Linh Anh phái cười lớn ha hả.Tu vi của bọn họ kinh người, phía dướt hết thảy đều có thể dễ dàng phát hiện, mọi lời đối thoại của Tả Mạc cùng Lý Anh Phượng đều truyền tới tai bọn họ.Thi Phượng Dung nheo mắt, lộ vẻ tức giận.

Bùi Nguyên Nhiên vẻ mặt như thường: “Tả Mạc tính tình ngay thẳng khôi hài, tương đương thú vị.

Mê tiền mà, bản môn trên dưới, kể cả ta là chưởng môn cũng đều mê tiền.

Quý phái tài đại khí thô, có thể không hiểu được nổi khỗ những người nghèo chúng ta.

Ha ha!”

“Đúng, tại hạ có nghe qua câu này, chớ nói tới tinh thạch trước mặt Lính Anh phái.”

Có người trơn trượt nói chem.

Vào: “Chúng ta những người nehfo, hết sức dè sẻn, cũng là rất bình thường.”

Linh Anh phái giàu chảy mỡ, nhiều người đỏ mắt.

Thường ngày bọn họ kiêu ngạo, không kết thiện duyên, Bùi Nguyên Nhiên chỉ hơi khích chút, liền thấy chúng nhân đứng lên đối lập Linh Anh phái.Chưởng môn Linh Anh phái không phải đứa ngốc, nhìn thấy ánh mắt không thiện của người xung quanh, thầm kiêng kị.Hán mặt không đổi sắc, miệng cười nói: “cây mỗi hoa, nhà mỗi cảnh.

Gần đây đánh cuộc mấy chiêu rất huyên náo, Bùi chưởng môn càng quen thuộc đệ tử, không biết Bùi chưởng môn cảm thấy Tả Mạc có thể chống được mấy chiêu?

Tả cược ba chiêu.”

Tiếp đó chép miệng: “Bùi chưởng môn không biết có thể lộ chút tin tức nội bộ không? ba chiêu hẳn là không thành vấn đề chứ?”

Thi Phượng Dung nhíu mày, sắp phát tác, Tân Nham vươn tay kìm nàng lại.Bùi Nguyên Nhiên nghe xong, vờ kinh ngạc: “Tin tức nội bộ?

Ngài không biết sao?

Ta nhớ không lầm thì lần trước Tả Mạc tới quý môn bái phỏng, cùng năm vị đệ tử của quý môn trao đổi cọ xát.

Chẳng lẽ đệ tử quý môn chưa từng bầm báo ngài?”

Thiên Từng tử ở bên nghe vậy, cực thấy hứng thú nói; “sao, có việc này?

Kết quả thế nào?”

Bùi Nguyên Nhiên hết sức tiếc nuối nói: “Tiếc là bại dưới tay Thường Hoành.”

Sắc mặt chưởng môn Linh Anh phái biến xanh đen.

Hắn vốn muốn mượn cơ hội châm chọc Bùi Nguyên Nhiên mấy người, không ngờ tới lại bị Bùi Nguyên Nhiên chơi xỏ dẫn lửa tự thiêu.Vô luận là khi nòa, người thích bỏ đá xuống giếng luôn nhiều.Chưởng môn xích kiếm môn còn hỏi thêm: “Đâu chỉ vậy, bốn thắng một bại? a, Thường Hoành đã đột phá ngưng mạch kỳ, sao còn động thủ với trúc cơ kỳ tu giả?”‘nghe các ngươi nói, ta hiện tại lại càng hứng thú với Tả Mạc.”

Một vị chưởng môn khá tiếp lời.“May mắn may mắn thôi.”

Bùi Nguyên Nhiên cười ha ha.Chưởng môn Linh Anh phái lức này rất hối hận, hắn không thể lý giải rằng lúc đó Thường Hoành chưa đạt tới ngưng mạch kỳ.

Loại chuyện không đẹp đẽ này, càng nói càng mất mặt.

Hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không thể nói.Tả Mạc đi vào trong sân, Triều An sớm đã đứng đợi.Triều An thấy Tả Mạc lắc lư tiến vào sân, sắc mặt càng khó coi.

Tên chết đâm chết chém này nếu đứng thêm trước mặt mình một khắc, mình sẽ bị người cười thêm một khắc.

Hắn hận trưởng lão phụ trách không lập tức tuyên bố bắt đầu, sau đó dùng một chùy đập nát bét tên nhãi đáng chết này này bã!Do là trận đầu, vì coi trọng, trọng tài chủ trì trận tỷ thí này là một tu giả kim đan kỳ.Hắn lạnh lùng nhìn hai người, trong mắt hắn, ngưng mạch kỳ tu giả cùng trúc cơ kỳ chẳng có gì khác biệt. ánh mắt cảnh cáo quét hai người, hai người rùng mình, lửa giận trong mắt Triều An tan biến, mà thần thái ung dung đung đưa của Tả mạc cũng ngừng lại.“Ngoại trừ linh thú có thể dùng mọi thủ đoạn, nếu có người nhận thua, không được công kích tiếp.

Nếu có người hôn mê, lập tức phán thua, đối phương không được tiếp tục công kích…”

Triều An tự nói với mình, cần bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.Nhưng hắn vẫn cảm giác đám người đông nghìn nghịt đang xem kia, mỗi người đều nhìn mình đầy châm chọc, tựa như xem một con khỉ diễn trò.

Nhưng đối với trọng tài chủ trì trận đấu, hắn không dsam gấp gáp, hắn cúi thấp đầu, cực lực kềm nén lửa giận đang tích lũy trong ngực.Trọng tài cuối cùng cũng nói xong quy tắc, hai tay hạ chém xuống: “trận đấu bắt đầu.”

Triều An ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ cùng cuồn bạo.

Hắn như một sư tỷ tức giận, khiến người ta không rét mà mà run.Liệt hỏa chùy trong tay ầm vang hóa thành một ngọn lửa lớn như phòng nhỏ, trôi nổi bên cạnh hắn, ngọn lửa màu đỏ đậm phun nuốt bất định, ngọn lủa phóng ra sức nóng khiến dù đứng cách trăm trượng cũng cảm thụ được rõ nét.

Triều An đứng bên ngọn lửa tựa như vô cùng nhỏ bé.Ánh lửa chiếu lên mặt Triều An, mặt hắn lộ ra sát cơ!Thừa cơ hội này, Tả Mạc lật tay ném ra một khay ngọc.Người tinh mắt lập tức nhận ra đó là một trận bàn.Trận bàn vừa ném ra, liền hóa thành vài luồng lưu quang, tan biến trong không trung.Rất nhiều tu giả vây xem hoặc lộ vẻ cười nhạo, hoặc lộ vẻ thất vọng.Chỉ một cái mê tung trận cấp 2 có tác dụng gì với một tu giả ngưng mạch kỳ?Cảm thụ lửa giận trong ngực cuộn trào, nhìn vào biểu diễn vụng về của đối phương, Triều An mặt lộ vẻ cười nhạo cùng chế nhạo nồng đậm, còn có sự phẫn nộ ngút trời.Loại hàng này cũng có thể chống chọi 10 chiêu sao?chương 124 : Phân ảnh cùng liệt hỏaConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckMê tung trận cấp 2 đối với ngưng mạch kỳ như Triều An thì không có gì uy hiếp.Phốc.Như bọt khí vỡ ra, thanh âm nhỏ không vang chút gợn sóng.

Quanh ảnh chung quanh Triều An biến hóa rất nhỏ, ngay cả dư uy hỏa cầu bên cạnh Triều An mà mê tung trận cũng không ngăn cản nổi, nháy mắt bị xé vụn.Nhưng, cứ như vậy, Tả Mạc trước mắt Triều An liền từ một hóa thành năm.“Quỷ Quỷ Phân Ảnh phù!”

Yến Minh Tử mấy người đứng ở xa quan chiến kinh ngạc, ba người nhìn nhau.“Đây không phải là dược phù lưu của Vương sư huynh sao?”

“Thức khởi đầu vô cùng bỉ ổi a!”

“Tinh túy của dược phù lưu.”

Vương sư huynh đứng bên cạnh ba người, lúc này cũng trố mắt cứng lưỡi, không biết nên nói gì.

Lần trước bị Tả Mạc đánh bại, việc cá cược Tả Mạc bị đánh bại sau mấy chiêu bị truyền sôi nổi, hắn lại càng cảm thấy hứng thú với cuộc tỷ thí của lột da cương thi, chuyên môn chạy tới quan chiến.

Không riêng gì hắn, cơ hồ tất cả đệ tử Linh Anh phái ra hết, cũng là vì muốn tận mắt nhìn thấy lột da cương thi thảm bại thế nào.Lính Anh phái trước nay đều là chạy tới cửa ăn hiếp người khác, nào có bị người khác chạy tới trước cửa chiếm chỗ tốt, Tả Mạc là lần thứ nhất.Sỉ nhục a sỉ nhục.Đệ tử Linh Anh phái cắn răng nghiến lợi, hận không thể lao lên, rút gân lột da cương thi đáng chết này.

Đặc biệt khi bọn hắn nhìn thấy Tả Mạc lại sử dụng dược phù lưu của Vương sư huynh, tức thì cựu thụ tốc lên ngập đầu.Các tu giả quan chiến dồn dập lắc đầu, Quỷ Quỷ Phân Ảnh phù là thực dụng trong tác chiến củ tu giả cấp thấp, nhưng đối mặt với Triều An có tu vi cao hơn bản thân rất nhiều, chiêu này không chút tác dụng.Bốn cái ảo ảnh, một chân thân, ảo ảnh cần chân thân khống chế.

Đây cũng là vì cái gì Quỷ Quỷ Phân Ảnh phù rất ít được vận dụng trong chiến đấu ở tầng cao, khống chế ảo ảnh cần phân thần, số lượng ảo ảnh càng lớn, độ khó càng lớn.

Mà ảo ảnh chỉ có tác dụng mê hoặc, không có chút uy lực.Năm Tả Mạc trong sân bỗng chốc tản ra.“Di!”

Vương sư huynh đang quan chiến, mắt đột nhiên sáng lên.Dược phù lưu xuất từ tay hắn, Quỷ QUỷ Phân Ảnh phù càng là khởi thù chiêu bài của hắn, đối với chiêu này, hắn thực quá quen thuộc!

Nhưng bằng nhãn lực của hắn cũng không cách nào phân biệt trong năm Tả Mạc, rốt cục cái nào mới là chân thân.Động tác của năm Tả Mạc hết sức thống nhất, bọn họ từ trong bách bảo nang nơi eo lấy ra một trận bàn, sau đó liền biến mất trong sân.Một thời gian, trận bàn trong sân tung bay dày đặc như mưa.Sao có khả năng….Khoảnh khắc, vẻ mặt hắn cứng đờ, miệng dần dần mở lớn, hắn hồn nhiên vong ngã.Phân không rõ… vẫn phân không rõ….Mỗi Tả Mạc, động tác cùng người thực không có khác biệt gì, không chút cứng nhắc, không có chút sai lệch.

Các đệ tử khác có lẽ còn khồng thể phân biệt ra, nhưng đối với Vương sư huynh cực kỳ quen thuộc Quỷ Quỷ Phân Ảnh phù sao có thể không hiểu độ khó trong đó?Quỷ Quỷ Phân Ảnh phù sinh ra ảo ảnh, ảo ảnh đó cũng sẽ không tự động, nếu là muốn chúng nó làm ra động tác, tất dùng thần thức khống chế.

Bằng năng lực của hắn, cũng chỉ có thể khống chế một ảo ảnh, ba ảo ảnh khác hắn chỉ có thể để mặc.

Mà một ảo ảnh hắn khống chế cũng tuyệt không thể tinh tế tỉ mỉ tới vậy.Đồng thời khống chế bốn ảo ảnh, còn có thể thong dong bố trí chiến thuật, thần thức khủng bố cỡ nào nha?Bất tri bất giác, mồ hôi men theo sống lưng, yên ắng trượt xuống.

Hắn đột nhiên có dự cảm cường liệt, trận chiến này, tuyệt không kết thúc dễ dàng.Tại Thiên Nguyệt giới, nơi kiếm tu hoành hành, phụ trợ thủ đoạn như Quỷ Quỷ Phân Ảnh phù bị tuyệt đại đa số người chế nhạo.

Nhưng Vương sư huynh am hiểu Quỷ Quỷ Phân Anh phù lại hiểu rất rõ, một khi kẻ sử dụng có thể khống chế mỗi ảo ảnh tinh tế, Quỷ Quỷ Phân Ảnh phù vốn gân gà liền trở thành tràn đầy uy hiếp!Không, là cực có uy hiếp!Khi không có cách nào dùng mắt thường phân biệt ảo ảnh, muốn phân biệt phải có thần thức đủ mạnh.

Nhưng, nếu phù giả có thể khống chế bốn ảo ảnh thì thần thức sao có thể thấp?Nếu không cách nào dùng mắt thường phân biệt, thần thức lại không đủ mạnh, vậy chỉ có một biện pháp…Trận tỷ đấu này thu hút vô số người xem, cao thủ tụ tập, bọn họ có lẽ không quen thuộc Quỷ Quỷ Phân Ảnh phù như Vương sư huynh, nhưng bọn hắn cũng hiểu chiến đấu, cũng khiến bọn họ nhìn ra manh mối.

Rất nhiều người mặt mất hẳn vẻ khinh thường, bọn họ bắt đầu thiết thân suy ngẫm, nếu là mình đối mặt năm đối thủ không thể phân biệt thật giả, nên ứng phó thế nào?Trên tường vân, Thiên Tùng Tử thấy thủ đoạn này của Tả Mạc, cũng phải khen: “Tả Mạc của quý môn quả là hạt giống tốt, ta nghe Du Bạch nói, lúc hắn tại luyện khí kỳ đã lĩnh ngộ kiếm ý, có chút không tin, hiện tại xem ra, quả nhiên thiên phú kinh người.”

Luyện khí kỳ liền lĩnh ngộ kiếm ý sao?

Lời vừa nói ra, chúng chưởng môn trên tường vân không ai không lộ lẻ kinh ngạc!Lão thiên quá ưu ái Vô Không kiếm môn!

Xuất ra một thiên tài lúc trúc cơ trời sinh dị tượng, lại giấu đi một thiên tài từ luyện khí kỳ đã lĩnh ngộ kiếm ý!

Ngoài sự kinh thán, bọn họ lại đố kị, có tâm tư.

Chưởng môn Linh Anh phái sắc mặt kém vô cùng.Luyện khí kỳ đã lĩnh ngộ kiếm ý?

Thi Phượng Dung cùng Tân Nham mấy người nhìn nhau, mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc bất ngờ, bọn họ phát hiện, bọn họ căn bản không biết gì.Giỏi cho tiểu tử này, xem lúc trở lại ta làm sao sửa ngươi!

Thi Phượng Dung mắt lộ hào quang, ngầm ngầm tức giận.Triều An đích xác không phân ra thật giả năm Tả Mạc.Tu luyện công pháp tại Triều gia bảo, thần thức là phương diện không chịu coi trọng nhất.Nhìn vào năm Tả Mạc đứng trong sân đang điên cuồng ném ra trận bàn, hắn không giận mà mừng.

Tả Mạc biểu hiện càng có thực lực, sau khi hắn chiến thắng mặt mũi càng sáng sủa.Nói thực, Tả Mạc hiện tại biểu lộ thực lực, trong trúc cơ kỳ tu giả tuyệt đối là kiệt xuất.Nhưng ngươi đối mặt với một tu giả ngưng mạch kỳ, chênh lệch thực lực giữa ta và ngươi lớn hơn người tưởng tượng nhiều.Triều An lộ ra nụ cười lạnh băng.Chính xác, hắn không cách nào phân ra thật giả Tả Mạc, nhưng hắn đầu cần phải tìm ra thật giả?Toàn bộ phẫn nộ cùng nhục nhã ứ đọng trong lòng hắn, như dung nham nóng rừng rực, cuộn sóng trong thân thể, thiêu hắn đau nhức! toàn thân hắn lộ ra màu hồng kỳ dị, cả người như đúc bằng nước thép, “Liệt hỏa tâm pháp” đặc hữu của Triều gia bảo bị vận tới cực trí.Phương thức hắn dùng không ai có thể nghi ngờ, hắn phải thắng được trận đấu này, hắn muốn cho mọi người đều phải ngậm miệng!Hai chân hơi giương, cúi thấp đầu, hỏa cầu khổng lồ đang ở bên không ngừng bốc cháy, gào thét bén lên không.Chúng nhân quan chiến không tự chủ ngẩng đầu lên, sít sao coi chừng hỏa cầu đang kịch liệt thăng lên, bọn họ biết, tiếp đó là một kích toàn lực của Triều An.Vi Thắng lộ vẻ ngưng trọng, hắn có thể cảm thục được uy lực kinh người đang uẩn hàm trong hỏa cầu.

Tiểu Quả, Lý Anh Phượng ở bên cạnh hắn cũng biến sắc, sắc mặt trắng bệch, các nàng trước kia chưa từng nghĩ tới thực lực song phương có chênh lệch, cũng bởi vì Tả Mạc biểu hiện ra lòng tin khiến các nàng không cảm thấy sự sai lệch lớn quá mức.

Nhưng hiện tại, các nàng phát hiện ra sự chênh lệch còn lớn hơn các nàng tưởng tượng.Xa xa nơi thiên không, hai người bình tĩnh trôi nổi trên không trung, quan khán trận chiến này.“Sư muội tin Tả Mạc như vậy sao?”

Cổ Dung Bình nhìn vào trong sân, chậm rãi nói: “Liệt Hỏa chùy của Triều An trọng công khinh thủ, nhưng uy lực không tồi.

Nếu như để mặc hắn thi triển, dù ta cũng gặp chút rắc rối.”

Tố trôi nổi bên cạnh hắn, lạnh nhạt nói: “Xem là biết.”

Cổ Dung BÌnh cười khẽ: “Xem ra sư muội tin hắn không chỉ bình thường.

A, Ta cũng chỉ có thể chờ đợi.”

Tố không nói chuyện.Yến Minh Tử mấy người lúc này cực khẩn trương, Hồ Sơn càng trực tiếp, hỏi Vương sư huynh: “Sư huynh, tình huống thế nào?”

Lời còn chưa dứt, Triều An trong sân đã rống giạn, phanh, hai tay nắm lại, đám mạnh vào trước ngực.Theo song quyền, hỏa cầu tren không trung đột nhiên nổ bung, hóa làm vô số ngọn lửa như nắm tay, gào thét nệm xuống sân đấu.“Hỏa vũ thiên chùy” của “Liệt hỏa chùy’.O o o!Từ không tới có, từ thấp tới cao, thanh âm như thủy triều cuốn khắp toàn trường, mặt đất hơi rung động, nguyên bản mọi người xem Triều An như trò cười, lúc này ai cũng biến sắc!

Liệt hỏa chùy của Triều gia bỏa quả danh bất hư truyền.Các chưởng môn ở trên tường vân cũng không nói chuyện, chăm chú nhìn vào trong sân.

Thi Phượng Dung hơi biến sắc, chiêu này, Tả Mạc không thể tiếp được!

Bùi Nguyên Nhiên hai mắt chớp qua vẻ hối hận, hắn vốn là để Tả Mạc lịch luyện, không nghĩ tới lại khiến hắn lâm vào nguy nan.

Bọn họ chỉ nghĩ Tả Mạc lĩnh ngộ kiếm ý khi đã trúc cơ, cho nên không phản đối Tả Mạc dành tâm sức để luyện đan luyện linh thực, …Nếu biết thằng nhãi này từ luyện khí kỳ đã lĩnh ngộ kiếm ý….Hạt giống tốt như vậy lại bị hủy trong tay mình, làm sao đối mặt liệt thế tổ sư?

Bùi Nguyên Nhiên sắc mặt khẽ biến, một số người quan khán vẻ mặt cũng vô cùng khó coi, Tân Nham hai mắt lấp lánh hàn quang, tay phải giấu trong tay áo, không biết từ khi nào đã có thêm một tiểu kiếm.Chỉ có chưởng môn Linh Anh phái mặt lộ vẻ vui mừng.Trong lúc chúng nhân bị uy danh của “Hỏa vũ thiên chùy” trấn nhiếp, tập thể thất thanh, Vương sư huynh đột nhiên ngẩng đầu, mắt lộ hào quang, kinh hô: “Không đúng….”

Mấy người Yến Minh Tử bị tiếng Vương sư huynh kinh hô làm bừng tỉnh, nhưng lúc này không thể dò hỏi, ánh mắt bọn họ không thể di chuyển khỏi sân đấu.Trong sân, không biết từ lúc nào bay lên vô số khói bụi màu vàng nhạt, những quang mang như bụi vàng, như ngọn lủa giữa núi lửa đang bộc phát, nhỏ yếu không đáng xem.Dũng Kim trận!Vô số kim sa tổ hợp thành vụ khí, toàn bộ đều là nhuệ kim khí thuần túy.

Dũng Kim Trận là kim hành phù trận thường thấy, nó có thể sinh ra rất nhiều nhuệ kim khí.

Nhưng nhuệ kim khí này không có lực sát thương, đại đa số là trước khi phát động kim hành pháp quyết có thể đề cao uy lực của kim hành pháp quyết.Chẳng lẽ hắn muốn thi triển kim hành pháp quyết? các tu giả bàng quan không khỏi lắc đầu, kim hành đặc tính là sắc bén, kim cố, phá là có uy lực khá lớn trong ngũ hành công pháp cùng với hỏa hành pháp quyết.

Nhưng kim hành pháp quyết mà trúc cơ kỳ có thể dùng trong suy nghĩ của bọn họ là không cso gì có thể chống lại một chiêu ‘hỏa vũ thiên chùy’ của Triều an…Một chút tu giả tinh thông phù trận tinh tế phát hiện chỗ đặc dị của nó, Dũng Kim trận rốt cục là cấp 2 hay cấp 3?

Phiến kim vụ lớn như thế, không giống như Dũng Kim trận cấp 2 có thể tạo ra, nhưng nếu là Dũng Kim trận cấp 3, thời gian phát động cũng không ngắn như vậy.Mắt thấy hỏa chùy trong thiên không như muốn rơi xuống, đám kim vụ nổi lên biến hóa.Nhưng lúc này, khoogn ai quan tâm tới kim vụ biến hóa nữa, mọi người đều nhìn chằm chằm năm Tả Mạc trong sân, bọn họ muỗn xem, Tả Mạc ứng đối thế nào!‘Không đúng….”

Vương sư huynh vẻ mặt cứng ngắc nhìn vào trong sân, miệng vô thức thì thào, bất giác, mặt hắn chảy đầy mồ hôi, trong mắt lại lộ vẻ không thể tin tưởng.Chương 125 : Tuyệt sátConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckMột, hai ba, bốn….Tả Mạc ném ra bao nhiêu trận bàn?Người khác chỉ thấy trận bàn bay mua đầy trời làm hoa mắt rối loạn, như mưa rơi vậy.

Chỉ có Vương sư huynh la thầm đếm, năm Tả Mạc với tần suất kinh người ném ra trận bàn.

Nhưng huyễn tượng vẫn là huyễn tượng, Quỷ Quỷ Phân Ảnh phù ngũ phẩm trở xuống chỉ sinh ra ảo ảnh, là ảo ảnh không thể cầm lấy gì, chúng nó chỉ là một đám ánh sáng mà thôi.Như vậy, chỉ có người thực mới ném ra trận bàn thật.Vương sư huynh trán đầy mồ hôi trong lòng bội phục Tả Mạc ngũ thể đầu địa, ảo ảnh thật đến khó tin, mà còn có thể sinh ra hình ảnh trận bàn, thần thức thật khủng bố!Vương sư huynh không rõ rốt cục có bao nhiêu trận bàn, mỗi Tả Mạc có tần suất ném trận bàn hoàn toàn khác nhau, hắn không phân biệt ra đâu là chân thân.

Nhưng hắn biết, Tả Mạc ít nhất ném ra 7 cái trận bàn trở lên.Chiến đấu lên tới cao triều, nhưng Vương sư huynh sâu sắc cảm thụ được sau khuôn mặt cương thi vô biểu tình kia ẩn tàng một mưu kế cực kỳ đáng sợ.Hỏa cầu đầy trời nhanh chóng phát sinh biến hóa, gào thét nện xuống.“Hóa chùy!”

Đây là một quá trình biến hóa vô cùng trọng yếu của Liệt Hỏa chùy, cơ hồ mỗi chiêu đều trải qua “hóa chùy”.

Liệt hỏa trải qua hóa chùy, uy lực sẽ đề cao mức độ lớn.

Nhưng trong các chiêu thức phổ thông, thời gian hóa chùy cực ngắn, khó mà phát giác.

Chỉ khi thi triển chiêu thức có uy lực lớn như “hỏa vũ thiên chùy” thì quá trình hóa chùy mới khiến người xem phát hiện rõ.Nếu như ngọn lửa gào đều hóa thành hỏa chùy, toàn bộ sân thi đấu sẽ bị hóa thành bình địa.Nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện biến cố!Ba sợi dây toàn thân đỏ rực đột nhiên chui lên từ dưới chân Triều An, tựa như ba con rắn đã súc thế từ lâu, đột nhiên quấn lấy Triều An.Không kịp đề phòng, Triều An bị quấn chặt.“Phược Long trận” cấp 3.Người quan chiến lập tức vang lên tiếng kinh hô, biến hóa này quá đột nhiên, không chút dự triệu.Bất quá có rất nhiều người lắc đầu, đây là bài tẩy của Tả Mạc sao?“Phược Long trận” là phù trận tinh phẩm Tả Mạc thu mua được, người nhận thức cũng không nhiều, nhưng trong mắt ngưng mạch kỳ tu giả, có thể đại khái phán đoán uy lực của “Phược Long trận”.

Trong mắt bọn họ, uy lực “Phược Long trận” tạm được, nhưng muốn bằng nó chế trụ Triều An là bất khả thi.

Chỉ cần vài hơi, Triều An có thể thoát ra.Khách khách, Vương sư huynh xiết chặt tay, mặt đầy mồ hôi chuyển hồng, chỉ có hắn đoán được, Tả Mạc bắt đầu phản kích.Triều An tức giận!Không ngờ trước mặt bao người mình bị trúc cơ kỳ tu giả trói lại.Lửa giận bốc lên không thể át chế, tóc hắn dựng đứng, mắt trợn tròn, vẻ mặt vô cùng hung dữ.“Chết đi!”

Linh lực toàn thân điên cuồng tuôn tới ba sợi dây, ngọn lửa đỏ bừng tuôn khắp toàn thân, chân chính trở thành một người lửa.Ngọn lửa màu đỏ đậm thiêu đốt sợi dây trên người, sợi dây rút nhỏ rất nhanh.Chúng nhân vây xem cảm khái, thực lực chênh lệch quá lớn!

Uy lực “Phược Long trận” đối trúc cơ kỳ tu giả là rất lợi hại, nhưng đối ngưng mạch kỳ tu giả là không đáng xem.

Thời gian Triều An bị quấn chặt, Tả Mạc lại thiếu đi tất sát thức, căn bản không có biện pháp đánh bại Triều An.

Ngọn lửa quanh thân Triều An cũng khiến Tả Mạc không thể tiếp cận.Chỉ có Vương sư huynh tin tưởng, đây nhất định là kèn hiệu phản kích, trong đó nhất định có ẩn tàng biến hóa.Nhưng, biến hóa tại đâu?Hắn đột nhiên phát hiện, trong một mảng lớn kim sa, không biết từ lúc nào đã xuất hiện vô số hơi nước.

Trong đám hơi nước nhàn nhạt, xen lẫn vô số điểm kim quang, rất đẹp.Hơi nước thật dầy đặc.Biến hóa rõ ràng như vậy tự nhiên không thoát khỏi ánh măt người xem.

Tu giả quen thuộc phù trận lập tức nhận ra đây là “tụ thủy trận”, chỉ tiêng lượng hơi nước tụ tập được đã xa xa siêu quá tụ thủy trận cấp 2.Tu giả có chút tạo nghệ tại phù trận lập tức có phản ứng.“Kim sinh thủy! hắn dùng Dũng Kim trận trợ Tụ THủy trận!

Liên hoàn trận.”

“Trời!

Tam liên hoàn!”

“Tam liên hoàn!

Hắn lại biết tam liên hoàn.”….Tu giả quan chiến tức thời kinh thán, đây cũng là lần đầu có nhiều người nhìn Tả Mạc mà kinh thán.Vương sư huynh thầm xiết chặt nắm tay, hắn lúc này không chút vui mừng vì mình dự đoán chính xác, trong mắt tràn đầy nôn nóng.Nhanh… nhanh….Mưa lửa gào thét nện xuống, ép đến đỉnh đầu Tả Mạc, vô luận trước đó hắn làm bao nhiêu đệm lón, một chiêu trước mắt này là không thể tránh thoát.“Đáng tiếc tam liên hoàn…”

Không biết ai đã nói câu này, chung quanh tức thì im lặng.Bằng tu vi của Tả Mạc, bất luận thế nào cũng đỡ không nổi chiêu “hỏa vũ thiên chùy”!Đột nhiên năm Tả Mạc đồng thời ngừng lại, bọn họ đồng thời ngẩng đầu nhìn theien không.Trong tầm mắt Tả Mạc, lập tức tooislaij, hỏa cầu từ trên trời bắn xuống mang theo uy thế kinh người, muốn tránh không được.Lý Anh Phượng cùng tiểu Quả mặt cát không hột máu, khi hỏa cầu bay tới gần, uy thế khủng bố khiến người khắc căn bản không có dũng khí chống đỡ.Sư huynh…Tiểu Quả run rẩy.“Di!”

Vi Thắng đột nhiên mở to mắt.‘Sao!”

Thường Hoành đột nhiên hơi đứng thẳng lên.“A!”

Cổ Dung Bình lộ ra chút ngoài ý muốn: “Có chút thú vị.”….Tả Mạc mắt chợp tinh quang, mắt hắn nhìn chằm chằm mưa lửa.Hỏa cầu đầy trời phóng đại, hắn không chút động đậy, ngửa mặt nhìn thiên không, chưa từng di chuyển.Hỏa cầu kéo theo hỏa vĩ, như từng sao chổi xẹt tới.Nhưng…

Chúng nó vẫn là hình cầu – không có hỏa chùy.Kim sắc quang mang sáng lên trong sân, một phù trận khổng lồ hiện lên, Tả Mạc đứng ở trung tâm phù trận, đồng thời ngọc bội trên eo hắn cũng sáng lên.Một lớn một nhỏ hai phù trận hoàn toàn dung hợp, xuất hiện trước mắt chúng nhân.Lưu Hỏa Tâm Ngự trận song liên hoàn!Năm Tả Mạc trong sân đồng thời xuất động hai tay.Tả Mạc ngăn cản áp lực cường đại, đứng ở trung tâm phfu trận, cảm nhận từng chút lực lượng cùng biến hóa mà phù trận truyền tới, phát giác tùy tâm sở dục, đôi tay như tráng mỡ, không cần đặc ý khống chế, các chỉ pháp vô cùng phức tạp như lưu thủy hành vân xuất ra.Khác với sự tương phản của chỉ pháp, thân thể hắn như mất lực, như gánh lấy vật nặng, run rẩy.Phốc phốc phốc phốc!Bốn ảo ảnh phá diệt, Tả Mạc lúc này cũng không có dư lực khống chế bốn ảo ảnh nữa.Hắn chịu áp lực chưa từng có, dù đứng rất xa cũn có thể nhìn rõ gân xanh nổi lên trên cổ Tả Mạc.Khống hỏa!Hắn dùng chỉ là khống hỏa phổ thông nhất.Thừa dịp Triều An bị khốn, lực khống chế hỏa vũ thiên chùy yếu, hỏa cầu không thể háo chùy, tá trọng Lưu Hỏa Tâm Ngự song liên hoàn trận tăng trưởng cực đại năng lực khống hỏa của bản thân, tới hỏa giải chiêu này!“Hài tử thật thông minh!’ Trên tường vân, Thiên Từng Tử khen ngợi.Vẻ mặt các chưởng môn khác cũng tràn đầy đố kị, nhưng lúc này mấy người Bùi Nguyên Nhiên cũng chẳng dư lực đắc ý, bọn họ khẩn trương nhìn vào trong sân.Toàn bộ quan khách đều ngây dại!Ai cũng không nghĩ tới, Tả Mạc sẽ dùng phương pháp khó tưởng nhu wthees để hóa giải một chiêu xem ra vượt quá xa thực lực của hắn.Nó chỉ là lửa phổ thông….Tả Mạc cắn răng, nói với mình, thần thức không chút keo kiệt vươn ra, quấn lấy hỏa cầu trên đầu, chỉ pháp không ngưng theo thần thức cảm giác được mà biến ảo.Dù có Lưu Hỏa Tâm ngự trận tương trợ, lúc này khả năng khống chế của Triều An yếu đi, dù nó không hóa chùy, nhưng nó vẫn là thứ không phải Tả Mạc có thể khống chế được.Chẳng qua Tả Mạc căn bản không nghĩ tới việc khống chế nó.“Khai!”

Tả Mạc gầm lên, thanh âm từ lồng ngực phát ra trầm thấp.Hỏa vũ ngập trời trên đầu hắn đột nhiên nghiêng ra hai bên, lộ ra khe nhỏ!

Dương quang qua khe nhỏ chiếu xuống,c hiêu xuông đắt, lộ ra một con đường sáng lói.Một con đường thẳng tắp.Một đầu đường bắt đầu từ Tả Mạc, mà đầu kia của con đường là Triều An, mà chính giữa, kim quang kèm hơi nước vô cùng nồng đậm.Đột nhiên, không biết tại sao, khi đường ánh sáng này lộ ra, người bàng quan đều sinh ra một ý niệm, tuyệt sát.

Toàn bộ bố trí, toàn bộ mai phục, là tỉ mỉ tinsht oán, là ngoài ý liệu của mọi người.

Nhiều kỳ chiêu tiềm phục bố trí tỉ mỉ, làm sao có thể không phải tuyệt sát?Tả Mạc hơi biến chỉ pháp, hơi nước trong không gian đột nhiên tích lại, mưa rơi xuống.“Tiểu vân vũ quyết!”

Tiểu vân vũ quyết….Chúng nhân đang chờ đợi tuyệt sát đồng thời sửng sốt, nếu nói các loại chỉ pháp phù trận đước có nhiều người không nhận thức, thì tiểu vân vũ quyết Tả Mạc vừa thi triển ai cũng nhận ra.

Khoogn có người chú ý Tả Mạc tiêu phí thời gian ngắn cỡ nào để thi triển tiểu vân vũ quyết, phản ứng đầu tiên của mọi người là tiểu vân vũ quyết là vì cái gì?Trong lúc chúng nhân kinh ngạc, Trích THủy kiếm xuất hiện trên tay Tả Mạc.Thanh âm chung quanh đều tan biến, trong mắt Tả Mạc chỉ có đám mấy mưa kia.

Ngũ Nguyên Bổ Linh trận duwowics chân đã bổ túc linh lực trong htaan thể.Xung phong!Trong lòng, Tả Mạc kêu lên với bản thân.Trích Thủy kiếm rủ thấp bên hông, đạp bước, phong hành hài sáng lên quang mang, đi sát bên mửa lửa, hắn bắt đầu gia tốc, linh thực thần thể tuôn hướng Trích Thủy kiếm.Triều An rất phẫn nộ, phẫn nộ chưa từng có.Vốn là hắn kỳ vọng có thể dùng một chiêu hoa lệ bạo liệt kết thúc náo kịch, để chứng minh thực lực của mình!Nhưng hết thảy đều vứt bỏ!Dù là hiện tại hắn thắng, biểu hiện hôm nay của cương thi đáng chết đủ khiến người khác thích thú.

Trung tâm của đề tài sẽ trở thành cương thi, mà mình…Ngọn lửa trên thân hắn càng thịnh, sợi day vừa rồi còn kim giữ thì lúc này đã hóa thành tro tàn.Hắn ngẩng lên, mắt đỏ bừng, trong lòng chỉ có một ý niệm – chết đi!Trước mặt hắn, mây mù tạo mưa như phát sinh biến hóa.Tiếp đó, một thân ảnh xông ra từ mây mù, nháy mắt khi hắn xông ra, mây mù màu trắng lại biến thành màu vàng, toàn bộ hơ nước đều biến mất.Khi nhìn ra người xông tới là Tả Mạc, Triều An cười gằn, nhưng khi ánh mắt hắn rơi xuống eo Tả Mạc, con mắt hắn trợn tròn.Trích Thủy kiếm theo Tả Mạc đã biến thành một thanh thủy kiếm, một thanh thủy kiếm không rloof dài một trường, uyển chuyển như lửa.Khi vừa lướt qua đám mấy, toàn bộ hơi nước bị hắn hút vào trong thanh kiếm.Thanh thủy kiếm trong suốt giữa mưa lửa mới là chiêu tuyệt sát của Tả Mạc.“Ly thủy phần thiên.”

Chương 126 : gặng hỏiConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckRầm rầm rầm!Tiếng nổ tung liên miên không dứt bên tai, toàn bộ sân thi đấu hóa thành biển lửa.Ngọn lửa đỏ thẫm lan tràn cao vài trượng, cuồng vũ, hai người như bị biển lửa nuốt trọn, nhìn không thấy bóng dáng.Đột nhiên, trong biên lửa bắn ra vài bông tuyết.Một bóng người mơ hồ hiện lên trong biển lửa, hắn đi từng bước ra ngoài, bóng người mơ hồ dẫn hiện rõ.Là ai?Toàn bộ mọi người đều vươn dài cổ, nín thở.

Người có ngốc cũng biết người chạy ra là kẻ thắng.Hình ảnh cuối cùng trước khi bị biển lửa che khuất còn lưu trong tâm trí của họ là thủy kiếm không lồ long lanh như lửa dâng lên chém về phía Triều An.Chém trúng?

Kết quả?Toàn bộ đều tới lúc bóc trần.Bóng người nơi biển lửa càng lúc càng rõ, người đó đi tới bên biên biển lửa, hắn không có dừng lại, bước về phía trước một bước.Một bàn chân trần ám kim có chút cháy đen từ trong biển lửa vươn ra.Bầu trời quang đãng, ánh sáng mặt trời ấm áp lại giá lâm đại địa, Thiên Nguyệt giới dù mưa đầy đủ, nhưng một năm bốn mùa, đa phần là ngày sáng sủa.

Đông Phù dựng trên nửa chop ngọn núi bận rộn dị thường.

Tu giả đi đi lại lại, hoặc đạp kiếm phi hành, hoặc cưỡi linh thú, hoặc thao khống pháp bảo, từ bốn phương tám hướng tụ tập.Một nơi cách không xa Đông Phù, Vô Không sơn.Tả Mạc trần như nhộng ngâm mình trong thùng thuốc, chỉ lộ ra cái đầu, thỉnh thoảng vang lên tiếp hít thở sâu khó nhọc.

Lần này hắn tuy thủ thắng, nhưng thụ thương cực nặng, vừa đi ra biển lửa đã té xỉu.

Chờ khi hắn mở mắt ra, đã phát hiện mình ngâm mình trong nước thuôc.

Bên cạnh thùng thuốc có một âm khuê, khay ngọc của âm khuê quang mang lưu chuyển, đây là Tả Mạc yêu cầu tiểu Quả tìm giúp hắn.Hắn rất nhanh bị nội dung âm khuê phát ra hấp dẫn.‘Tuy hai ngày qua so đấu hết sức hấp dẫn, nhưng không thể không nói đều không thể so sánh với trận so đấu mở màn!

Khiến ta có chút không thể quên, Từ sư, ngài thấy sao?”

“Đúng vậy, Ta cũng đồng cảm.

Hai ngày thi đấu tuy các loại pháp quyết tầng xuất bất tận, nhưng không có biểu hiện kinh diễm như trận Tả Mạc thi đấu.

Nhưng, phân tính tỉ mỉ, trận đấu của Tả Mạc cùng Triều An có thể khiến mọi người nhớ mãi là vì có nhiều yếu tố.”‘Không sai, trận chiến kinh điển cần có những nhân tố kinh điển.

Tựa như thực lực song phương chênh lệch cực lớn, còn có cách vận dụng phù trận độc đáo của Tả mạc, …, đều khiến trận đấu này thành kinh điển.

Trong trận đấu anyf, phù trận cùng trận bàn của Tả Mạc trở thành đề tài mọi người thảo luận nhiều nhất.

Trong nghề xem môn đạo, ngoài nghề xem náo nhiệt, ta đối phù trận nhất không không thông, Từ sư ngài là cao thủ phương diện anfy, khẳng định minh bạch hơn ta.

XIn ngài giải thích nghi hoặc cho ta.”

“Không dám đám đương.

Nói thực, lúc tỷ thí, ta ở tại hiện trường nên tương đối rung động mạnh.

Nhưng vì ta cảm thấy vô cùng hứng thú với phù trận, cảm xúc của ta đối với cách vận dụng phù trận cùng trận bàn của Tả Mạc càng lớn hơn.

Rất nhiều người đang suy ngẫm một vấn đề.

Tả Mạc rốt cục ném ra bao nhiêu trận bàn?”

“Đúng!

Vấn đề này cũng là điều ta luôn suy ngẫm.!”

“Nếu như ta nhìn không lầm, hắn là 11 trận bàn.”

“Nhiều vậy sao?”

“Hắn trước hết nem ra một mê tung trận, sau đó ném ra Thổ Linh Trận, Dũng Kim trận, Tụ THủy trận, ba trận bàn tổ thành tam liên hoàn.

Ba sợi dây cuốn lấy Triều An chắc mọi người còn nhờ, ta tra ra, nó là Phược long trận, phù trận không tồi. sau cùng phù trận màu vàng là Lưu Hỏa Tâm Ngự trận, cùng ngọc bội nơi eo Tả Mạc là Lưu Hỏa Tâm Ngự hợp hành song liên hòa.”

“Này rành rành là sáu trận bàn nha.”‘Ha ha, sáu trận bàn trải qua an bài tỉ mỉ, nhưng chỗ cao minh của Tả Mạc cũng không chỉ ở đây, hắn còn ném ra năm Ngũ Nguyên Bổ Linh trận bàn.”

“Năm Ngũ Nguyên Bổ Linh trận bàn sao?”‘Không sai, Tả Mạc rôt cục chỉ có tu vi trúc cơ kỳ, linh lực của hắn kém xa Triều An, cho nên phải bổ sung linh lực.

Khiến người tán thán là phương vị năm trận bàn hắn ném ra hết sức xảo diệu, cơ bản, hắn đi tới vị trí nào cũng có thể tiến vào phạm vi Ngũ Nguyên Bổ Linh trận…”

Tả Mạc ở trong thùng thuốc cực bội phục, Từ sư không biết là nhân vật nào, toàn bộ an bài của mình, tất cả đều bị người ta nhìn rõ ràng.

Trong lòng có chút đắc ý, có thể trong âm khuê nghe thấy người khác tán dương mình, cảm giác thích thú tuyệt không bình thường.Tựa hồ đau đớn do nước thuốc thấm vào thân thể giảm rất nhiều. lại nghĩ tới tinh thạch mình kiếm được, hắn tâm hồn bay bổng…‘Ngươi rất đắc ý sao.”

THi Phượng Dung lạnh giọng, nàng mặt đầy sương lạnh.Tả Mạc trong thùng thuốc tức thì cúi đầu, quên mất vì sao, hắn quên mất hiện tại hắn còn đang chịu công thẩm.

Chưởng môn, sư bá Tân Nham, sư bá Diêm Nhạc, sư phụ, bốn người xếp hàng hang, đứng trước thùng thuốc coi chừng hắn.“Đệ tử không dám!” hắn cẩn thận nói.‘Không dám?

Ngươi có gì không dám?”

Thi Phượng Dung cao giọng nói: “Ngươi nói xem, ngươi có gì không dám?”

Tả Mạc vừa nhìn biết không diệu, sư phụ thật sự nổi điên, nhưng hắn cũng không biết đã phạm tội gì, chỉ có vâng vâng dạ dạ.Khong nghxi tới, vừa thấy bộ dáng vân vâng dạ dạ của Tả Mạc, THi Phượng Dung càng giận: “Xem ngươi bộ dạng thành thật, lại là tên lười biến gian hoạt nhất trong đám đệ tử.

Tên nhãi ngươi không bị trị, ta là sư phụ ngươi cũng bị ngươi dắt mũi xoay vòng vòng…”

Tả Mạc hoàn toàn không hiểu, nhưng lòng âm thầm kêu khổ, càng tin tám chin phần mười là mình đã phạm lỗi.

Nhưng hắn có quá nhiều chuyện không thể lộ ra, bị sư phụ chỉ mũi mắng, hắn cũng không biết đến cùng là thế nào.Có thể khiến sư phụ vốn trầm mặc ít nói mở miệng mắng lớn, việc này chỉ sợ là lớn nha!Tiểu Quả, Lý Anh Phượng mấy người ở bên không dám thở mạnh, sau đó lại cố nhịn cười.“Khái.”

Thi Phượng Dung đã giảm bớt giận, Bùi Nguyên Nhiên mới đứng ra.‘Tiểu Mạc, ngươi lúc luyện khí kỳ đã lĩnh ngộ kiếm ý, làm sao không nói cho chúng ta?’ Thanh âm chưởng môn hòa ái dễ gần, cực kỳ bình hòa, nhưng mà Tả Mạc đang ngâm nước thuốc lại không khỏi run rẩy.Kỳ thực Tả Mạc không sợ sư phụ, sư phụ mặt lạnh lòng nóng, tuy miệng mắng lợi hại, nhưng thực quan tâm hắn.

Trong bốn chưởng bối, Tả Mạc sợ nhất là chưởng môn.

Chương môn nói chuyện vui buồn không lộ, hòa ái dễ gần, không biết tại sao, Tả Mạc luôn vô cùng sợ chưởng môn.Nguyên lai là chuyện luyện khí kỳ đã lĩnh ngộ kiếm ý, Tả Mạc hơi an tâm, lúc này hẳn nên không có vấn đề gì.“Đệ tử đương thời cảm giác được kiếm ý, nhưng lại không thể kiếm tinh thạch, còn kém linh thực phu…”

Tả Mạc vờ ấp a ấp úng.Trong viện lớn như vậy, không một tiếng động.Nghe đáp án từ Tả Mạc, bốn người dù là kim đan kỳ tu vi cũng đứng ngẩn người.

Bốn người nhìn nhau, dở khóc dở cười.

Mà tiểu Quả cùng Lý Anh Phượng mấy người lúc này càng cố nhịn cười, toàn thân run rẩy.Không có gì phải lăn tăn, trước nay Tả Mạc đều nghĩ như vậy.

Cho nên lúc hắn nói ra, vô cùng tự nhiên.Tả Mạc bình thường làm gì chúng nhân đều biết rõ, một tên dám liều mạng chạy tới Linh Anh phái cướp pháp bảo, điều này chẳng phải rất bình thường sao.‘Kiếm tinh thạch!

Ngươi chỉ biết kiếm tinh thạch!

Ngươi tất có một ngày bị tinh thạch đè chết…”

Thi Phượng Dung vừa nghe, Tả Mạc lại vì một lý do hoang đường như vậy mà lãng phí thiên phú, sao không tức giận.“Bị tinh thạch đè chết cũng đáng…”

Tả Mạc vô thức thì thầm, lời vừa ra khỏi meiengj, hắn tức thì hô hỏng bét.

Thính giác của sư phụ bọn họ nhạy bén, không phải là ta tự tìm rủi ro sao?Lần này thụ thương, là tự mình làm mình chịu a!Thi Phượng Dung bị Tả Mạc chọc giận phát run, ngon tay chỉ hắn cũng run lẩy bẩy.Diêm Nhạc vẻ mặt đành chịu, đệ tử mê tiền như vậy, thiên phú lại quá tốt…Chỉ có Bùi Nguyên Nhiên lộ vể hết sức bình thường, hắn vẫn ôn hòa như cũ: “a, ta nhớ không lầm thù Ly Thủy kiếm quyết là sau khi ngươi trúc cơ mới tu luyện, vậy ngươi trước đó lĩnh ngộ kiếm ý gì?”

Tả Mạc lập tức kinh sợ!Đáng chết! làm sao lại quên cái này!Lý Thủy kiếm quyết, là sau khi hắn trúc cơ chạy tới kho điển tịch chọn lấy.

Hắn không nghĩ tới chưởng môn ngày thường không chút để ý, lại quan tâm hắn như vậy, ngay cả tu luyện ly thủy kiếm quyết đều mò rõ ràng.Nếu bị chưởng môn phát hiện ra Bồ yêu….Tả Mạc khủng hoảng vô cớ, hắn cảm gaics khẩn trương chưa từng có, tim sắp nhảy khỏi lồng ngực.Hắn nuốt nước bọt, có chút chần chừ: “Là băng Ly kiếm ý của sư bá….”

Cái này tuyệt không giấu nổi, hắn hiện tại chỉ biết hai loại kiếm ý, nếu là nói dối, chỉ cần chưởng môn thử mình, liền lộ ra dấu vết.Tân Nham con ngươi bình đạm đột nhiên sáng lên hàn quang, hồi đáp của Tả Mạc siêu quá ý liệu của ba người, ngay cả Bùi Nguyên Nhiên đều sửng sốt.‘A, ngươi dùng cho sư bá xem.”

Diêm Nhạc vội vàng nói.Quả nhiên….Tả Mạc cố nén hoảng loạn, phát ra một đạo triều tịch kiếm ý.

Kiếm ý hết sức nhỏ yếu, nhưng băng hàn nó uẩn hàm lại là Băng ly kiếm ý của Tân Nham không sai.‘Ngươi làm sao học được?’ Chưởng môn Bùi Nguyên Nhiên ánh mắt sáng rực nhìn Tả Mạc.Ba người khác cũng phản ứng lại, Tân Nham chưa từng truyền thụ cho Tả Mạc Băng Ly kiếm quyết, mà kiếm quyết của bản môn chỉ mới được mở ra không lâu, Tả Mạc sao có thể từ luyện khí kỳ đã tiếp xúc Băng Ly kiếm quyết?Ánh mắt bốn người chưởng môn như đuốc, Tả Mạc chỉ thấy như có bàn tay lạnh lẽo sờ lưng, tay chân lạnh băng.Đáng chết, nói dối thế nào mới có thể thoát được?Tả Mạc trầm mặc, khiến sắc mặt bốn người đều có chút khó coi.Tiểu Quả cùng Lý Anh Phượng mấy người cố nén, mặt ai cũng trắng bệch, học trộm pháp quyết trong các môn phái là tử tội.

Không ai ai nương tay với người này.Lúc này Tả Mạc cũng thấy hết cách, cơ hồ tuyệt vọng, lúc này hắn đột nhiên nảy sinh ý tưởng.Hắn lắp bắp nói; ‘La…Là buổi tối lúc đại sư huynh trúc cơ…ta… ta thấy con ly long của sư bá….”

Bốn người sắc mặt vốn đang âm trầm đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Bọn họ lúc này đột nhiên nhớ tới, buổi tối hôm đó, Tân Nham vì xua đuổi tu giả tới xem náo nhiệt đã dùng ra băng ly kiếm quyết thành danh của hắn.‘Ngươi tối hôm đó nhìn cái là lĩnh ngộ sao?’ Xua nay Tân Nham trấn đinh.

Lúc này cũng không thể kìm nén.“vâng..

Vâng…”

Tả Mạc chỉ cảm thấy sống sót sau tai nạn, nói chuyện có chtus run lấy bẩy.THi Phượng Dung lộ vẻ hớn hở, cũng lộ vẻ thẹn thùng, ba người khác đều lộ kinh ngạc, cực kỳ kinh ngạc! ngay cả chưởng môn xưa nay trấn định cũng bị rung động không nói nên lời.Chỉ nhìn một lần là có thể lĩnh ngộ kiếm ý, thiên phú tu kiếm….Chương 127 : Mọi người đều phiền nãoConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckVô Không đường.“Bùi Nguyên Nhiên mở miệng hỏi mấy người khác: “Các ngươi thấy sao?”

Thi Phượng Dung là người đầu tiên phát biểu ý kiến: “Băng Ly kiếm quyết” trừ nhị sư huynh không có người khác biết, trước kia cũng chưa từng giải phong, bằng tu vi của Tả Mạc dù có được cũng không học được.”

Nàng là người đầu tiên đứng ra nói chuyện, lộ rõ ý bảo hộ.Bùi Nguyên Nhiên cười nói: “Sư muội không cần vội, “Băng Ly kiếm quyết” không phải muốn học trộm là có thể học được.

Ta chỉ thấy tiểu tử kia có chút không thành thật, dọa hắn một cái.”

Tân Nham đột nhiên nói: “Đáng tiếc!”

Diêm Nhạc chậm rãi hỏi: “Sao lại đáng tiếc?”

Ánh mắt hai người kia cũng chuyển sang Tân Nham.Tân Nham nói nhiều lời hiếm thấy: “Kiếm ý của hắn là tự ngộ ra, đã có sồ hình của triều tịch.

Nếu cứ như vậy khổ tu, không khó đi tới một bước hóa long.

Chỉ tiếc, hắn dung hợp ly thủy kiếm ý, nhìn như nhiều biến hóa, thức tế khiến kiếm ý hỗn tạp.”

Ba người đều biến sắc.Bùi Nguyên Nhiên ngày thường hỉ nộ không lộ, lúc này sắc mặc cực kém hỏi lại: “ý sư đệ là Tả Mạc luyện hỏng sao?”

Kỳ thực hắn biết lời này mình không cần hỏi ra, bọn họ đều là kiếm tu, minh bạch kiếm ý hỗn tạp sẽ diễn biến thành kết quả gì.Tân Nham không nói chuyện, nhưng ba người đều quen thuộc hắn, đều minh bạch, ba người đều im lặng.Tâm tình bốn người vô cùng kém.

Nếu không biết thiên phú của Tả Mạc thế nào cũng không sao, nay biết thiên phú của Tả Mạc kinh người như thế, lại có được Băng Ly kiếm quyết hiếm có, đối với bốn người luôn chú trọng truyền thừa môn phái quả là đả kích cực đại.Bùi Nguyên Nhiên chán nản nói; ‘Đây đều là ta sai, ngày thường quá thờ ơ không chú ý tới hắn.”

Ba người còn lại trong lòng cũng thật chua chát, không biết thế nào.

Trong bốn người, Thi PHượng Dung là khó thoát lỗi nhất, nàng vừa mới rồi còn vì Tả Mạc có thiên phú xuất chúng mà cao hứng, chớp mắt lại biết “Băng Ly kiếm quyết” của Tả Mạc khó có tiến bộ.Nàng cắn môi, nhìn Tân Nham: “Sư huynh, thật hết cách sao?”

Tân Nham trầm ngâm: “Trừ phi, hắn có thể lại một lần luyện hóa kiếm ý, làm thuần túy.

Chỉ là, kiếm ý mới có không phải ly thủy kiếm ý,k cũng không phải băng ly, nên làm thế nào chúng ta cũng vô pháp chỉ đạo.”

Vô Không đường lại lâm vào yên lặng.Trong khi chúng nhân đang tự trách, Tân Nham đột nhiên mở miệng: “Hắn có thể tự ngộ Băng Ly kiếm ý, thiên phú cực mạnh, lại một lần nữa luyện hóa kiếm ý, cũng không phải không có khả năng.”

Thi Phượng Dung đang vô cùng thất vọng đột nhiên ngẩng đầu, mắt phượng sáng lên: “Sư huynh có biện pháp gì sao?’Bùi NGuyên Nhiên cùng Diêm Nhạc rung động, bọn họ biết, Tân Nham bình thường ít nói, nhưng một khi chủ động nói thì nhất định có biện pháp.

Hai người đều nhìn Tân Nham, chỉ chờ nghe.Tân Nham trầm ngâm: “Chỉ cần lượng kiếm quyết hắn hiểu biết ngày môt nhiều, bằng thiên phú của hắn, luyện hóa kiếm ý là không khó.

Điểm này, cứ dạy hắn nhiều kiếm quyết là được.

Nhưng….”

“Nhưng sao?”

Diêm Nhạc thực không nén nổi, hỏi gấp.Tân Nham nói: “Nhưng hắn tựa hồ không hứng thú tu kiếm.”

Ba người nhìn nhau, bọn họ một mực quan tâm vấn đề thiên phú của Tả Mạc, lại lơ là vấn đề trọng yếu nhất.

Thiên phú của Tả Mạc tuy ưu tú, nhưng trong môn phái lại là đại biểu điển hình của loại không tu chính nghiệp, sở thích duy nhất của hắn là kiếm tinh thạch, còn về tu kiếm…Đã có lúc nào hắn coi tu kiếm là chuyện quan trọng?Một tên luôn vô tâm tu kiếm, lại có được thiên phú khiến kẻ khác kinh ngạc.Lời của Tân Nha, khiến ba người sửng sốt.

Tả Mạc nếu không muốn tu kiếm, bọn họ thuần tùy là nhọc lòng vô ích.

Bốn người đều là kiếm tu, biết rõ tu kiếm không dễ, càng tinh thâm, ngoại trừ gian nan còn có nguy hiểm.

Nếu định lực của bản thân không đủ, căn bản là không thể có thành tựu.

Nói cách khác, trừ phi Tả Mạc muốn tu kiếm, không thì bọn họ không bức nổi.Ba người không khỏi nghỉ tới vừa rồi Tả Mạc nói dù là tinh thạch nện chết cũng đáng.Bùi NGuyên Nhiên đột nhiên thấy đau đầu.Vấn đề của thiếu niên nha….Tả Mạc đương nhiên không biết các vị trưởng bối đang vì hắn mà đau đầu, hắn ngâm mình trong thùng thuốc, đang vui mừng vì trốn thoát một kiếp.

Mà ma văn trên người hắn cũng không khiến chưởng môn chú ý, điều này làm hắn thấy vô cùng đáng chúc mừng.

Khi hắn kiểm tra ma văn, mới kinh ngạc phát hiện ra không biết từ lúc nào, ma văn đã lặng yên chìm vào dưới da.Hoàn hảo…Ma văn chìm dưới da tham lam hấp thu dược lực, nhanh chóng tu bổ thân thể Tả Mạc.

Hắn hiện tại phát hiện ma văn có rất nhiều chỗ tốt, có thể rất nhanh hấp thu linh lực cùng dược lực, có thể không ngừng cường hóa thân thể, “kim cương vi ngôn” có tiến bộ thần tốc cũng có quan hệ trực tiếp tới ma văn.Được dùng nước thuốc mấy ngày, Tả Mạc phát hiện tựa hồ sau một trận chiến thì đãi ngộ của mình trong môn phái tăng rất nhiều.

Tựa như nước thuốc, hắn đã khá quen thuộc luyện đan, có thể đại khái phân biệt ra thành phần trong đó, có rất nhiều là linh dược hết sức trân quý.Tả Mạc tự động chuyển chúng thành tinh thạch, không khỏi bị dọa nhảy lên, mỗi thùng nước thuốc có giá không nhỏ.Điều này không giống phong cách của bản môn.Tả Mạc thầm thì trong lòng, nhưng hắn rất nhanh ném vấn đề này ra khỏi đầu, vì hắn nghĩ tới tinh thạch.

Lần này hắn kiếm một khoản lớn.

Ba trăm viên tinh thạch cấp 3 đối với hắn cũng là số lượng không nhỏ, hắn dám cược lớn, cũng không phải vì mình có đủ lòng tự tin, mà là nhân dịp Bồ yêu chưa kịp tỉnh lại, xài hết khoản tinh thạch này.Nếu chờ Bồ yêu tỉnh lại, có nhiều tinh thạch hơn nữa cũng tuyệt không có một viên chạy thoát.Tỷ lệ cược Tả Mạc thắng là 1 bồi 300, Tả Mạc đặt 300 viên tinh thạch cấp 3, cũng đồng nghĩa việc hắn kiếm được 90 000 viên tinh thạch cấp 3.Ôi mẹ ơi!Tả Mạc cảm giác vô số tinh thạch đang bay quanh đỉnh đầu, hồn hắn muốn lìa khỏi xác.90 000 tinh thạch cấp 3, một viên tinh thạch cấp 4 bằng 500 viên tinh thạch cấp 3, tương đương 180 viên tinh thạch cấp 4.Trời ạ!Đây là một khoản lớn tới cỡ nào!Nghe nói Lý Anh Phượng vì vận chuyển khoản tiền này đã chuyên môn cầu đại sư huynh tự thân hộ tống.

Chẳng qua may là Tả Mạc phân tán đặt cược, cho nên không khiến người chú ý.

Nhưng đổ trường mà Vi Thắng đặt cược, kẻ hầu nhìn thấy mặt Vi Tháng, sắc mặt vô cùng đặc sắc.Lúc Lý Anh Phượng giao tinh thạch cho Tả Mạc, tay đều run lẩy bẩy.Nhập môn ngọc giản của Côn Lôn là thứ gì, lúc này hoàn toàn bị Tả Mạc vứt ra khỏi đầu.

Một trăm tám mươi viên tinh thạch cấp 4, có thứ gì ta không mua nổi?

Tay nắm khoản lớn như thế, Tả mạc hoàn toàn không cần phải liều sống liều chết.

Chỉ là một ngọc giản nhập môn Côn Lôn mà thôi?

Hắn chỉ cần chú ý tới ai đó bán ngọc giản, mua lại từ tay đối phương là được.Một trăm tám mươi viên tinh thạch cấp 4, đừng nói là ngọc giản nhập môn của Côn Lôn, Tả Mạc cảm giác dù rằng pháp quyết cấp 4 phổ thông của Côn Lôn cũng có thể mua được.Kiếm!

Kiếm lớn!Trước nay không giàu có như thế, Tả Mạc lúc này nghiễm nhiên trở thành bạo phát hộ, chỉ hận không thể lập tức chạy tới Đông Phủ thả tay mua sắm.

Tay nắm khoản khổng lồ như vậy, cơ hồ có thể quét ngang các của hàng pháp bảo tài liệu tại Đông Phù.

Cũng kiếm được đầy bồ đầy kho là các đổ trường, bọn họ hiện nay chỉ hận không có thêm vài trận tỷ đấu mỗi ngày.Vô Không đường, sầu vân thảm đạm.Diêm Nhạc bó tay: “Xong rồi!

Tiểu tử này hiện tại kiếm một khoản tinh thạch lớn như vậy, đừng nói tu kiếm, ta phải hoài nghi liệu hắn có trực tiếp bắt đầu ngồi ăn chờ chết hay không.”

Thi Phượng Dung hận: “Nếu không, chúng ta trực tiếp thu đi tinh thạch trên tay hắn?” có thể nói nàng cực kỳ giận giữ tính không tranh của Tả Mạc, ai kêu hắn bất hạnh!Bùi Nguyên Nhiên lắc đầu; “Không thỏa đáng!

Đây là hắn chính đáng có được, nếu như chúng ta thu đi, khác gì đạo tặc?

Đến lúc đó khác gì bức hắn tới môn phái khác.”

Ba người kinh hãi.Không sai, đệ tử có thiên phú xuất chúng như Tả Mạc, đi tới đâu đều có môn phái tranh cướp nhận lấy.

Không nói đâu xa, nếu làm quá phận, về tình về lý, bức Tả Mạc đi ngay cả dạng cường giả như Thiên Tùng Tử vốn giao hảo với Vô Không Kiếm môn đầu sẽ không bỏ qua.Thi Phượng Dung lộ vẻ lo lắng.

“Thế làm thế naof?’Trước kia bọn họ còn hợp kế, nếu Tả Mạc tham tài, vậy dùng lợi dụ.

Nhưng Tả Mạc đột nhiên kiếm lớn, một khoản tinh thạch khổng lồ như thế, dù là mấy người Bùi Nguyên Nhiên cũng đỏ mắt.Không chút nghi vấn, Tả Mạc đã thành tài chủ lớn nhất Vô Không kiếm môn.Muốn lợi dụ hắn… bằng chút của cải nghèo nàn của Vô Không kiếm môn là không tiêu hao nổi.Bùi Nguyên Nhiên nhịn không nổi, lại vươn tay bóp trán.Liên tiếp mấy ngày, Tả Mạc như đang bay, chân như giẫm trên bông, Trong đầu chỉ có một vấn đề.Nhiều tinh thạch như vậy, xài thế nào đây?Chẳng qua, hắn rất nhanh liền bỏ qua sự suy nghĩ này, bởi vì trận tỷ thí của sư huynh Vi Thắng sắp tới.

Đối thủ của sư huynh Vi Thắng là kiếm tu Tả Lâm, đây là một kiếm tu khá có thực lực, bài danh trung trung trên bảng.Tả Mạc nếm vị ngọt, muốn lôi kéo Lý Anh PHượng đi đặt cược, nhưng Lý Anh Phượng bị hù ngã xua tay lia lịa, nàng cảm giác tâm tạng mình không chịu nổi mấy lần đặt cược.

Đành chịu, Tả Mạc chỉ có thể dẫn tiểu Quả chạy tới các đổ trường đặt chú.Tả Mạc hiện nay đã thành danh nhân tại Đông Phù, kẻ hầu ở đổ trường lập tức nhận ra hắn.Chạy qua hai đổ trường, Tả Mạc chỉ có thể để tiểu Quả ra mặt đặt cược.Nếu Tả Mạc có lòng tin với ai, nhất định là sư huynh Vi Thắng!

Cho nên hắn không chút do dự đặt cược lớn, nhưng vì miễn cây to gió lớn, hắn còn tương đương khắc chế.

Nhưng hắn lôi kéo tiểu Quả chạy khắp Đông Phù, mỗi nhà đổ trường đều cược sư huynh Vi Thắng thắng.Chẳng qua, các đổ trường đều cho tỷ lệ cược Vi Thắng chiến thắng rất thấp.

Mọi người đều đánh giá cao Vi Thắng, đặc biệt là những đổ trường do thế lực bản địa mở ra, lúc Vi Thắng trúc cơ trời sinh dị tượng, chuyện này còn lưu truyền tương đương rộng.Quả nhiên, sư huynh Vi Thắng linh hoạt gọn gàng chiến thắng Tả Lâm, dễ dàng thủ thắng.Trong trận đấu này, Vi thắng biểu hiện ra thực lực cao hơn đối thủ một bậc khiến người xem kinh ngạc ngỡ ngàng, cũng là sau trận đấu này, xếp hạng thực lực Vi Thắng nhanh chóng tăng lên, vững vàng tiến nhập top 10, trở thành người có lực cạnh tránh vị trí thứ nhất.Tuy tỷ lệ cược không coa, nhưng không ngăn việc Tả Mạc thắng lớn, trong trận so đấu này, hắn lại kiếm được 18 viên tinh thạch cấp 4.Quả nhiên, có tinh thạch lại đi kiếm thêm, càng dễ dàng hơn nhiều, Tả Mạc cảm khái.Sư huynh Vi Thắng chiến thắng, hắn liền không chút hứng thú với mấy tràng tiếp đó.Dù là thương còn chưa khỏi hẳn, hắn vắt hết não suy xét làm sao tiêu xìa số tinh thạch này!Chương 128 : Bách bảo phi cácConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckĐối với Tả Mạc, có một vấn đề cực kỳ nghiêm túc được đặt ra trước mắt – làm sao xài sạch khoản tinh thạch khổng lồ này!Hắn nghĩ, gọi là nghiêm trọng tuyệt không qusa, nếu trước lúc Bồ yêu tỉnh lại khoản tinh thạch không có xài hết, hắn tuyệt không còn một viên.

Nguyên bản hắn đặt cược một khoản, là vì không muốn tinh thạch rơi vào tay Bồ yêu, hiện tại thì tốt rồi, tình huống không chỉ không cải thiện, số tinh thạch hắn cần tiêu hết lại càng nhiều.Nhất định phải xài sạch!

Trước khi Bồ yêu tỉnh lại.Nếu là một khoản tinh thạch khổng lồ như vậy rơi vào tay Bồ yêu, Tả Mạc cảm giác mình khẳng định sẽ tức điên mà chết.

Vì tị miễn loại tình huống hỏng bét này phát sinh, Tả Mạc quyết định lập tức hành động.Nhưng, còn không đợi hắn ra khỏi sơn môn, đã bị chưởng môn gọi tới Vô Không đường.Gần nhất tiếng tăm quá nổi, cần phải biết đê điều, Tả Mạc quyết định phải đê điều thành thật một chút.

Nếu chọc giận chưởng môn, cuộc sống của mình cũng không tốt.Chưởng môn nâng chén trà, hớp một ngụm, thong thả nói: ‘Tiểu Mạc nha, nghe nói ngươi không muốn tham gia thi đấu nữa?”

Tả Mạc mặt dày nói: “Chưởng môn, không phải đệ tử không muốn, mà không thể.

Ngài xem đệ tử bị thương còn chưa khỏe, tuy không biết đối thủ vòng tiếp theo là ai, nhưng khẳng định là cao thủ ngưng mạch kỳ.

Có bại vô thắng, nếu như lại thụ thương, thương càng thêm thương, chỉ sợ sẽ gây ra ẩn tật cho tu luyện sau này.

Đệ tử cảm giác, đấu kiếm hội vốn là lịch luyện, đệ tử lần này thu hoạch rất nhiều, nếu là vì một ý thắng thua mà thương tới căn bản, chẳng phải đươc không bằng mất?”

Chưởng môn như cười như không nhìn Tả mạc, Tả Mạc lập tức cảm thấy có cảm giác không hay.“Ngươi lo lắng chu đáo, tốt tốt.

Chẳng qua hiện nay chuyện có chút biến hóa, có một tuyển thủ có việc rút lui, vì thế tất có một người trống.

Thiên Tùng Tử tiền bối hết sức khen ngợi biểu hiện của ngươi trận trước, quyết định đưa chỗ trống đó cho ngươi.

Ngươi phải biểu hiện thật tốt, chớ cô phụ kỳ vọng của tiền bối Thiên Tùng Tử.

Còn về thương thế của ngươi, chớ bận lòng, sư phụ ngươi tự nhiên sẽ không khiến ngươi mang thương đi thi đấu.”

Tả Mạc lập tức ngây dại, còn phải tham gia tỷ thí?Đây chẳng phải là thua không có gì nghi ngờ sao?Trận đấu của hắn với Triều An chỉ thấy hắn tỏa sáng cùng thành công, không ai nghĩ rằng ngoài việc chuẩn bị mọi thứ, ngay cả may mắn đều cực tốt mới có thể hoạch thắng.

Hắn thông qua Phó Kim tìm được tư liệu về Triều An, tìm ra nhược điểm của Triều An, lợi dụng áp lực cực lớn mà Triều An phải chịu, hắn cơ hồ nghĩ hết cách, toàn bộ dùng tới, có thể nói là phí hết tâm cơ, mới có thể may mắn chiến thắng.Trúc cơ kỳ cùng ngưng mạch kỳ có chênh lệch cực xa, đối lại bất kỳ một thí sinh nào, hắn, hắn liền nghỉ cơm.

Trừ sát chiêu như âm hỏa châu là không thể sử dụng đại chúng, hắn cơ hồ dùng hết toàn bộ thủ đoạn.Chưởng môn muốn mình tham gia thi đấu?

Mình lấy gì ra đấu?Hắn cảm giác như đang mơ, chẳng lẽ chưởng môn thật cho là mình đánh bại ngưng mạch kỳ tu giả như cắt dưa thái thịt?

Không biết a! hắn hơi ngẩng đầu nhìn chưởng môn, lập tức lại lắc đầu, dù sao vẫn thấy chưởng môn chẳng phải người ngu ngốc nha.Chính lúc hắn đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy chưởng môn cười mị hoặc: “Ngươi chuẩn bị cho tốt.”

Tả Mạc ảo não đi ra khỏi Vô Không đường, một lúc đều chẳng tỉnh lại.

Chỗ trống? loại chuyện này cũng có sao?Lúc hắn thất thần ngồi trên chim ngốc, đột nhiên nghe được tiếng Bồ yêu: “đưa năm viên âÂm châu cho ta.”

Đây tuyệt đối là thanh âm mà Tả Mạc không muốn nghe, tới mức mà thân thể hắn đột nhiên cương cứng.

Thằng này tỉnh lại lúc nào vậy ta?Chẳng qua hắn phản ứng cực nhanh, ngữ điệu Bồ yêu hết sức nôn nóng, hiển nhiên là cần âÂm châu gấp.

Hắn không nói hai lời, lấy ra năm hạt âÂm châu nhét cho Bồ yêu, Bồ yêu lấy được âÂm châu liền tan biến.Tả Mạc lúc này mới cảm gaics tim mình đập loạn, đáng chết, Bồ yêu sắp tỉnh rồi!Không được! phải đẩy nhanh tốc độ!Tả Mạc cảm giác như mông có lửa đốt, càng liều mạng thúc dục chim ngốc.

Hắn có thể cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh, miệng khô khốc, 198 viên tinh thạch cấp 4!

Trước khi thi đấu, dù là tinh thạch cấp 4 hắn cũng chưa thấy qua, nghxi tới khoản khổng lồ này rất có khả năng sẽ không thuộc về mình, Tả Mạc cảm giác chuyện nát bét.Dục vọng tiêu đi tinh thạch càng cường liệt, Tả Mạc lại một lần nữa đi tới Đông Phù.Lần này hắn không ở dưới, hắn chạy thẳng tới sân giao dịch cao cấp nhất, Bách Bảo Phi cắc ở giữa không trung Đông Phù.Bách Bảo Phi Các là sân giao dịch tối cao cấp , bán ra là những vật phẩm cao sang nhất có thể mua được tại Đông Phù.

Mỗi pháp bảo trong đó đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, nguyên liệu bày bán trong đó toàn bà vật trân hi hiếm có.

Bách Bảo Phi các là một đỉnh núi nhỏ dùng vô thượng pháp lực luyện chế mà thành, nó có thể vĩnh viễn trôi nổi bồng bênh trên không trung mà không rơi, cấm chế trên đó nhiều không kể xiết, ngay cả kim đa kỳ tu giả cũng chưa từng dám náo sự tại Bách Bảo Phi các.Đây là lần đầu Tả Mạc quang lâm Bách Bảo Phi các, nếu không phải trong túi có 198/ viên tinh thạch cấp 4, hắn tuyệt không có gan tới địa phương cao cấp như thế.Sơn thể không tính lướn, phương viên 70-80 mẫu, tiên nhạc du dương, khắp nơi là các loại linh thảo linh hoa.

Tiên nhạc thế nào Tả Mạc không biết, nhưng linh thảo linh hoa khắp nơi, hắn lại am hiểu luyện đan nên vô cùng kinh hãi.Mẹ ơi!Trong đây tùy tiện một gốc linh thảo linh hoa đều là những loại trân quý mà Tả Mạc chỉ có thể gặp trong ngọc giản.Điệp Tu Vi cấp 4, Yểm Nấm cấp 4, Hỏa Hồng Liên cấp 4….Căn bản không cần phô truowng, những loại linh thảo linh hoa cấp 4 cấp 5 tại kia, khách nhân nếu không có ví dày, ngay cả nhấc chân đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ không cẩn thận dẫm lên một cây, bồi thường đều bồi chết người.Đa Bảo Phi Các, loại địa phương này vĩnh viễn không bận lòng ngườ tới quá nhiều, lúc Tả Mạc tới, bên trong chỉ có một vị khách.Một chưởng quỷ mặc áo gấm màu đen có tia vàng tiếp đãi Tả Mạc, hắn mắt cực sắc, vừa thấy Tả Mạc liền nhiệt tình tiếp đón: “A, đây chẳng phải là Tả tiên sinh sao?

Quý khách nha, quý khách!

Tả tiên sinh thi đấu mang tới quang vinh cho Đông Phù ta!

Đánh giỏi lắm, ha ha, tam liên hoàn, đương thời ta cũng kinh sợ.

Nay có thể tiếp đãi ngài, là phúc phận của tại hạ.”

Thanh âm chưởng quỷ nhiệt tình lại không nịnh nọt, lời nói khiến Tả Mạc đắc ý, lại không tháy khoa trương, ngay cả âm lượng đều khống chế vừa phải, sẽ không khiến khách nhân đang ở xa thưởng lãm pháp bảo bị phiền.

Càng khiến Tả Mạc kinh ngạc là vị chưởng quỷ vẻ mặt hòa khí này lại là một tu giả ngưng mạch kỳ.Tả Mạc lúc này nhìn lại vị chưởng quỷ bên cnahj khách nhân, quả nhiên, cũng là ngưng mạch kỳ!

Chưởng quỷ dạng này cũng không chỉ có hai vị, còn có hai chưởng quỷ ở bên đợi, đều là ngưng mạch kỳ.Ngưng mạch kỳ tu giả làm chưởng quỷ, thủ đoạn này khiến chấn nhiếp Tả Mạc.Nghĩ tới trận tỷ thí, ngưng mạch kỳ tu giả đánh tới đánh lui, uy phong bát diện. mà tại bách bảo các, cũng là tu giả ngưng mạch kỳ, lại chỉ là một chưởng quỷ.Cũng không biết chủ nhân bách bảo phi các là ai, lai lịch hẳn không chỉ lớn mà thôi.Khuôn mặt cương thi của Tả Mạc có chỗ tốt, vô luận hắn nghĩ gì, mặt cũng không lộ mảy may.Tả Mạc chấn kinh tu vi của đối phương, khẩu khsi cũng hết sức lễ mạo : “Đến xem xem có thứ gì vừa tay.”

Vị chưởng quỷ cười nói, cũng chẳng qua là nhiệt tình, nhưng không lạnh lùng: “A, ngài cứ xem tùy ý, nếu như thấy gì vừa ý, tại hạ tỉ mỉ giảng giải.”

Chỉ nhìn một lần, Tả Mạc đã hoa mắt, hắn hiện nay toàn thân ít thứ tốt, trừ ngọc giản nơi eo miễn cưỡng có thể đặt ở bách bảo phi các, các thứ khác đều không thể lên trường.

Thứ tốt nha.

Thứ tốt nha!

Tả mạc nuốt nước miếng, hai mắt sáng lòa, hận không thể hốt sạch đống pháp bảo vào túi mình, nhưng khi hắn nhìn thấy giá được ghi, như có chậu nước lạnh đổ vào đầu.‘Thanh phi kiếm này là làm từ phách tinh nằm sâu dưới biển vạn năm, mỗi phách tinh đều cấp 4 trở lên, qua danh sư luyện chế mài qua.

Phi kiếm này tổng cộng có bảy phiến tử kiếm cấu thành, biến hóa vô cùng, đặc biệt thân kiếm có khắc “bắc đẩu”, có thể dễ dàng cấu thành bắc đẩu kiếm trận. nếu như trong tay người thiện về phù trận như Tả tiên sinh càng là biến hóa ngàn vạn.”

Tả Mạc vừa nhìn thấy giá: 600 viên tinh thạch cấp 4, tim phổi run rẩy, mắt liền vội nhìn sang bên cạnh.“Chiếc thiên cẩm bào này, dùng một vạn sáu ngày sợi thiên băng tằm tơ dệt thành, thiên băng tằm cực kỳ cứng cỏi, phi thường khó thương, mà có thể tự động thấp thu linh khí chung quanh.

Trên cso bảy phù trận, thần diệu có tác dụng bất đồng, không có một cái không thực dụng.

Mà năng lực hộ của của thiên cẩm bào là cực mạnh, chúng ta đã chuyên môn thử qua….”

Giá cả: 500 viên tinh thạch cấp 4!

Tả Mạc không dám ngẩng đầu lên.Tả Mạc như cưỡi ngựa xem hoa đi khắp quầy hàng, mỗi pháp bảo đều tốt không thể tốt hơn, nhưng giá mỗi kiện đều khiến hắn tuyệt vọng không thể tuyệt vọng hơn.

Về sau, hắn hoàn toàn tê dại, trực tiếp chỉ xem giá cả.Chưởng quỷ cũng không thúc, cũng không phiền táo, biểu hiện ra phẩm chất chuyên nghiệp tuyệt giai.Tả Mạc đột nhiên thấy một kiện, gái chỉ là 100 viên tinh thạch cấp 4, hắn không do dự dừng chân.Một giới chỉ có dạng như vòng sắt, an tĩnh nằm đó.Chú ý tới ánh mắt Tả Mạc, chưởng qury tận chức giới thiệu: “Nạp Hư giới là một bán tàn phẩm, vốn luyện chế giả tính luyện một nạp hư giới cấp 4, nhưng cuối cùng thất bại. nạp hư giới này tốt hơn nạp hư giới cấp 3, nhưng lại kém cấp 4, vì luyện chế giả quen biết Đông gia, giới chỉ này cũng gửi bán ở chỗ ta.Nạp hư giới!Tả Mạc cuồng hỉ! không nghĩ tới Bách Bảo Phi các có bán nạp hư giới!Nạp hư giới, là pháp bảo dùng để thu nạp. bách bảo nang trên eo hắn cũng là pháp bảo tương tự, cũng có thể thu nạp để dùng.

Nhưng Nạp hư giới là pháp bảo thu nạp cao cấp hơn bách bảo nang, nó không chỉ thu nạp được nhiều hơn, mà vật phẩm thu nạp trong đó không tăng thêm trọng lượng, đây là chỗ lợi hại hơn so với bách bảo nang.

Nhưng độ khó khi luyện chế nạp hư giới lớn hơn nhiều so với bách bảo nang, trên chợ khó mà nhìn thấy, giá cả cũng cực cao.

Nếu không phải lần này phát tài, Tả Mạc không biết cần năm nào tháng nào mới có thể mua được một nạp hư giới.Nạp hư giới là pháp bảo cực kỳ thực dụng, Tả Mạc cơ hồ không chút nghĩ ngợi, trực tiếp lấy ra tinh thạch: “Mua!”

Chương 129 : Ngũ Sắc ThápConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNạp Hư giới tới tay, Tả Mạc yêu thích không buông.“Tả tiên sinh quả nhiên có con mắt tinh tường, không gian Nạp Hư giới này đạt tới 9m3, lớn hơn hai lần Nạp Hư giới cấp 3, nhưng giá cả lại chỉ đắt hơn Nạp Hư giới cấp 3 là 30%.

Nạp hư giới tàng vật không nát không mục, dù là trăm năm vẫn tươi mới như sơ.

Lấy vật cũng cực tiện lợi, tâm thần vừa động, liền hiện ra trên tay”.

Chưởng quy khen, lại đưa cho hắn một ngọc giản: “Ngọc giản này ghi lại cấm chế chuyên dụng cho Nạp Hư giới, cửa hàng tặng miễn phí.

Tả tiên sinh thật là tuổi trẻ tài cao, cửa hàng đã khai trương lâu như vậy mà Tả tiên sinh là vị khách hàng trúc cơ kỳ đầu tiên mua được Nạp Hư giới.”

Thực là thứ tốt!Tả Mạc ném tấ cả đồ vật trong bách bảo nang vào trong Nạp Hư giới, thấy toàn thân nhẹ đi.

Trong bách bảo nang có đống lớn các loại tạp vật, nếu không phải hắn có chút thành tựu nhỏ ở “kim cương vi ngôn”, hắn sớm đã bị đống tạp vật đề chết.

Hiện tại bỏ vào trong Nạp Hư giới, không cảm giác thấy chút trọng lượng, cảm giác này thật quá sướng! không gian 9m3, một đống lớn tạp vật chỉ bất quá chiếm một góc nhỏ.

Không gian lớn như thế, có thể đặt vào vô số trận bàn.Sauk hi có Nạp Hư giới, Phù dược lưu mới thật sự là phù dược lưu.Dù là trước hắn sớm biết, hắn vẫn cảm khái trước sự khác biệt giữa bách bảo nang cùng Nạp Hư giới.

Khó trách giá cả đắt đỏ, một viên tinh thạch một phần hàng.

Càng khiến Tả Mạc hài lòng là tạo hình Nạp Hư giới đơn giản, xem ra như một vòng sắt phổ thông, không chút thu hút.

Nếu không biết, ai cũng không nghĩ tới cái vòng sắt chẳng đáng chú ý lại là một Nạp hư giới trị giá 100 viên tinh thạch cấp 4.Tả Mạc biết rõ tu vi của mình quá thấp, nếu là quá rêu rao, không khác gì tìm chết.

Đừng thấy trị an tại Đông Phù là tốt, chuyện giết người đoạt bảo, có người đột nhiên biến mất vẫn không thể dứt tuyệt.

Tiền tài động nhân tâm, người vì tiền mà chết, chim vì thực mà vong, vô uận ở đâu đều là thế.

Hắn cũng không muốn vì một Nạp Hư giới mà vứt bỏ mạng nhỏ, tạo hình xấu xí của Nạp Hư giới chính hợp tâm lý của hắn.100 viên tinh thạch cấp 4 là đáng giá!Tả Mạc cực thỏa mãn, thầm tính, còn dư lại 94 viên tinh thạch cấp 4.Ta tiếp tục!Chưởng quỷ có chút kinh ngạc trước tài lực hùng hậu của Tả Mạc, một trúc cơ kỳ tu giả xài sạch 100 viên tinh thạch cấp 4 mà không biến sắc, hắn lần đầu nhìn tới.

Hắn nào biết Tả Mạc đang giành giật từng phút với Bồ yêu, nếu không có Bồ yêu, một trăm viên tinh thạch cấp 4, đánh chết hắn cũng không bỏ ra mua Nạp Hư giới.Nhưng trước mắt, thừa dịp tiêu sạch, tinh thạch mới là của mình.Tuy mỗi lần Bồ yêu đều lấy ra pháp quyết, tiếng là trao đổi ngang hàng, nhưng chỉ cần nghĩ tới thứ Bồ yêu đêm trao đổi, Tả Mạc đã muốn hộc máu.

Vô luận là “Thai tức luyện thần” lần đầu, hay là ma văn yêu hạch lần sau không có loại nào không có tác dụng phụ.

Về phần loại thứ “thức hương”, ngay cả tâm giết người hắn cũng có.Tiêu đi tiêu đi, không phải tội, tiêu chậm một chút sẽ rơi lệ.Tả Mạc tiếp tục đi tới, hắn nhìn vào một ngũ sắc tháp.

Ngũ sắc bảo tháp do có năm tầng, mỗi tầng có một màu khác nhau, Tả Mạc quen thuộc ngũ hành liền nhận ra đây là một pháp bảo ngũ hành, mỗi tầng đại biểu cho một hành trong ngũ hành.Chưởng quỷ giới thiệu: “Ngũ hành tháp xuất từ một vị tán tu, đương sơ bản ý vị tán tu này là luyện chế một pháp bảo có khả năng tăng cường khả năng khống chế ngũ hành, nhưng sau này tu luyện tẩu hỏa nhập ma, hình thần câu diệt, pháp bảo chưa luyện chế thành công bị người nhà bán cho cửa hàng.

Pháp bảo này khá xảo diệu, năm tầng tháp lâu dù không dùng các tài liệu hàng đầu, nhưng để thu thập đủ cũng là khó có.

Chỉ tiếc, Đông Phù lấy kiếm tu vi tôn, tu giả tu luyện ngũ hành đã ít lại càng ít, kiện pháp bảo này cũng ít người hỏi thăm.

Nghe nói Tả tiên sinh còn kiêm tu linh thực, kiện Ngũ Sắc Tháp này hết sức thích hợp với ngài.

Nếu ngài có ý, cửa hàng có thể miễn phí đưa tặng pháp môn luyện chế Ngũ Sắc Tháp, đây là ngọc giản do nguyên chủ nhân Ngũ Sắc Tháp lưu lại.”

Tả Mạc nhìn giá, 50 viên tinh thạch cấp 4, hắn lại thấy thòm thèm: “Đồ tốt, chỉ là giá này…”

Chưởng quỷ nghe lời hiểu ý: “Thực không may, không phải tại hạ không nguyện ý mà là cửa hàng không mặc cả.”

Đối phương tuy nói khách khí, nhưng giọng điệu hết sức kiêng quyết.

Xem ra là không thể mặc cả, Tả Mạc thì thầm, nhưng Ngũ Sắc Tháp thực khiến hắn thích thú, hắn nói: “Có thể cho ta xem một chút.”

Chưởng quỷ hết sức sảng khoái lấy ra Ngũ Sắc Tháp đưa cho Tả Mạc: “Được ngay.”

Ngũ Sắc Tháp vừa vào tay, Tả Mạc cảm giác ngũ hành khí tức hoạt bát.

Hắn xuất thân linh thực phu, có thể nói là cực kỳ mẫn cảm với ngũ hành.

Ngay cả sau này tu luyện kiếm quyết đều mang thuộc tính ngũ hành rõ nét.

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, từ đỉnh tháp tới đế tháp, theo thứ tự xắp xếp. linh lực rót vào tháp, bảo tháp lập tức lóng lóng hào quang ngũ sắc, Tả Mạc cảm gaics ngũ hành khí tức trên tay tinh thuần chí cực.

Vừa nghĩ, thầm vận Tiểu Vân Vũ quyết đã phát giác hơi nước bốn phía bỗng chốc tụ tập trong tay hắn.Thật nhanh!Tả Mạc thầm kinh sợ!So với hắn tay không vận dụng Tiểu Vân Vũ quyết còn nhanh gấp 2.Pháp bảo thật lợi hại!Tả Mạc lập tức ý thức đến giá trị của pháp bảo này.

Có lẽ trong tay người khác, pháp bảo này không có đại dụng, nhưng trong tay hắn lại rất hữu dụng.Đột nhiên sau người truyền tới thanh âm: “Ngũ Sắc Tháp này hợp với ngươi.”

Tả Mạc nghe tiếng quay đầu, mới phát hiện không biết từ khi nào đã có người đứng sau lưng.Là hắn!

Tả Mạc sửng sốt.Trước mặt hắn, một người đeo hắc sa đội mũ rộng vành, chình là tên đã tới tiệm của hắn cắt hàn từ thiết.

Tên Tố này, lai lịch cực thần bí, thực lực rất mạnh, mấy trận đấu trước hắn đều dễ dàng dành chiến thắng, trên bảng đều xếp top 10.

Cũng chính là hắn đánh cuộc với Triều An, bức Triều An vào khốn cảnh, cũng giúp mình một việc không nhỏ không lớn.Đương nhiên, tự mình cũng hắn không có giao tình, Tả Mạc là không thừa nhận đối phương vì giúp mình mà đánh cuộc.Tố nói hêt sức ngắn gọn: “Ta mua cho ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta một việc.”

Chưởng quỷ đứng bên hai người đều hết sức hiểu ý lui qua một bên, không quấy nhiễu hai người nói chuyện.Tả Mạc càng cảnh giác, lắc đầu: “Không cần, ta tự mua.”

50 viên tinh thạch cấp 4 khôn gphiar là con số nhỏ, tính ra, là 25000 viên tinh thạch cấp 3.

Thù lao một lần giúp là 50 viên tinh thạch cấp 4, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết việc này không dễ làm.Tố lấy ra một bình ngọc: “Thêm cái này, Liệt Hỏa đan của Triều gia bảo, ba mươi sáu hạt.

Giúp ta luyện chế một đồ vật.”

Luyện chế đồ vật?Tả Mạc hơi an tâm, ca sợ nhất là đánh đánh giết giết, a, chờ chút, lần trước mình luyện chế mặc hạt sen tí chết, hắn vội hỏi: “Luyện chế cái gì?”

“Luyện chế hàn thiết từ thành kiếm phôi.”

TỐ nói.Tả Mạc quả quyết: “Không có khả năng, thứ kia là cấp 4, ta mất nhiều sức lực mới cắt xén , luyện thành kiếm phôi, ta không có thực lực kia.”

Thanh âm Tố vẫn không chút thay đổi: “Ngươi có thể làm được.

Ngươi có thể luyện chế mặc hạt sen, lại có thêm ngũ sắc tháp, có thể luyện chế.”

Không nói mặc hạt sen còn được, vừa nói tới, tà hảo trong đầu Tả Mạc muốn bắn ra.

Nếu không phải tên chết đâm chết chém trước mắt lộ ra tin tức, đơn hàng kia cũng không tìm tới cửa.

Ca thiếu chút vứt cả mạng nhỏ.“Ta còn giúp ngươi tiến top 10.”

Tố nói một câu nhẹ nhàng, lập tức đánh tan tà hỏa trong đầu Tả Mạc thành mây khói.Tả Mạc máy động, hỏi thăm dò: “Vậy vòng thứ hai ta làm thế nào?”

Tố nói: “Vòng thứ hai của ngươi trống.”

Tả Mạc thất kinh, thằng này quả có chút thủ đoạn, tin tức tuyệt mật như vậy cũng biết.

Hắn vừa mới từ chưởng môn biết vòng tiếp theo mình trống, thằng trước mặt lại biết.Nhưng điều kiện của đối phương khiến hắn động tâm.

Bồ yêu dự tính rất nhanh sẽ tỉnh lại, một khi Bồ yêu tỉnh lại, tinh thạch lập tức đổi chủ, hắn muốn thông qua mua để giành lấy ngọc giản nhập môn phù trận của Côn Luân đã biến thành không thực tế.

Nếu hắn giành được ngọc giản, cần phải thông qua so đấu.

Tu giả tiến vòng cuối cùng tổng cộng có 100 người, tuy là 100 người đều có phần thưởng, nhưng nếu xếp hạng quá thấp, hy vọng giành được ngọc giản càng nhỏ.Nhưng Tả Mạc luôn có cảm giác, điều kiện của đối phương nhất định không giản đơn.Hắn quyết định hỏi rõ ràng trước: “Kiếm phôi ngươi nói phải luyện chế thế nào?”

Tố nói: “Mỗi kiếm phôi dùng nguyệt hoa lưu thương khắc lên một phù trận, tổng cộng bốn phù trận.”

Nguyệt hoa lưu thương…Tả Mạc lắc đầu như đánh trống bỏi: “Không có khả năng, không có khả năng!

Nguyệt hoa lưu thương không phải là tài liệu trước mắt ta có thể dùng.”

Hắn không chút khách khí chối từ, nguyệt hoa lưu thương tuy là cấp 3, nhưng là tại liệu cực hy hữu, mà tính chất cực đặc thù, danh phù kỳ thực là tài liệu cấp cao.Cũng là cấp 3, nhưng có khác biệt tương đối lớn.Phẩm giai là một khái niệm tương đương mơ hồ.

Có lúc, nó chỉ hướng ngang, có lúc nó chỉ thẳng đứng.

Đây chỉ là phương pháp phân loại mơ hồ, cũng không phải tu giả không đủ nghiêm cẩn, mà vì rất nhiều vật tính phức tạp dẫn tới.Ví nhưu Chung Duẩn hỏa, thuộc về hỏa chủng cấp 2, đây chỉ ngang vì vật tính độc đặc của hỏa chủng.

Cũng là Chung Duẩn hỏa, nếu thời gian dựng dục càng dài, sinh trưởng ở nơi linh khí càng nồng đậm, nó liền thành một loại lửa khác – Hàn Tử hỏa, nếu nó tiếp tục trưởng thành, sẽ hình thành một loại lửa – m Ba diễm.Chung Duẩn hỏa là cấp 2, Hàn Tử hỏa là cấp 3, m Ba diễm lại là cấp 4.Bởi vì phẩm giai bất đồng, nó biểu hiện đặc tính bất đồng, tu giả sẽ xếp nó sang loại khác.Mà có vật thể, phẩm chất càng tốt, nhưng nó vẫn bảo trì nguyên mạo.

Ví như hỏa long thảo, hỏa long thảo cấp 3 cùng cấp 4 dù nồng độ linh khí cùng màu sắc của quả là khác nhau, nhưng vẫn có thể dễ dàng quy bọn chúng vào hàng thứ hỏa long thảo.Nguyệt hoa lưu thương thuộc loại thứ hai, đều là nguyệt hoa lưu thương cấp 3, chỉ là trong các loại nguyệt hoa lưu thương, nó có tới ba loại bậc.Trên thực tế, loại tình huống thứ hai là vượt quá loại thứ nhất.Phương pháp phân loại phẩm giai cũng đã xuất hiện vài vạn năm, ước định dần dần hình thành.Nguyệt hoa lưu thương danh phù kỳ thực là tài liệu cao cấp, cô đọng nó cực kỳ khó, luyện hóa độ khó cực cao, tuyệt đối không phải tu giả trúc cơ kỳ như Tả Mạc có thể luyện hóa.

Tả Mạc rất hoài nghi, ngay cả nguyệt hoa lưu thương cấp 1, cấp 2 hắn đều không nhất định luyện hóa, huống chi cấp 3?Đơn hàng này không thể tiếp.Chương 130 : Tái kiến Lâm KhiêmConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckVô luận luyện đan hya luyện khí đều có nguy hiểm.

Nguy hiểm ở đây không chỉ là thất bại mà còn cả hung hiểm!Linh lực hao hết, hồn phát hút ra, linh lực nghịch hướng, độc tính xâm thể….Nhẹ thì bản thân trọng thương, nặng thì hồn phi phách tán.

Luyện hó vật phẩm vượt quá năng lực của mình thì nguy hiểm tăng gấp bội.Tựa như yêu thú cần tu giả đi liệp sát, linh thảo linh dược đã sinh trưởng mấy trăm mấy nghìn năm thì sao có thể mặc cho người xâm lược?

Thiên địa vạn vật tự có thủ đoạn bảo vệ bản thân, sinh linh nhìn như nhu nhược mảnh mai nhưng trong thân thể nó ẩn chứa sự hung hiểm cùng dữ dằn, có thể dễ dàng khiến người tử vong.Tả Mạc tuy rằng bình thường làm chút sự tình mạo hiểm, nhưng từ bản chất mà nói, hắn là một người tương đương cẩn thận.

Chỉ là rất nhiều khi, lợi thế trong tay quá ít, hắn căn bản không có lựa chọn khác.

Tu giả tầng đáy, không liều mạng thì lấy gì mà đấu?Thế nhưng lúc này, nhu cầu của hắn cùng điều kiện của đối phương cũng không đạt tới mức hắn phải chịu tình trạng hiểm nguy như thế.Tả Mạc mặt vô biểu tình: “Xin lỗi, ta gần đây rất bận.”

“Tả huynh đệ” Bỗng nhiên, từ phía sau truyền tới một thanh âm có chút quen tai, Tả Mạc sửng sốt, quay sang, không biết từ khi nào một bạch y nam tử đứng sau lưng hắn.

Nam tử này, Tả Mạc thấy có chút quen mắt, gặp qua chỗ nào nhỉ?Di, đây không phải Lâm Khiêm sao?

Tả Mạc rất nhanh liền nhớ tới đã gặp người này ở đâu, dù sao người anh tuấn như hắn cũng không nhiều lắm.Công tử nhà dầu dê béo ca?

Thằng này còn chưa đi sao?Tả Mạc có ấn tượng khá tốt với vị dễ nhìn trước mặt, lại lần nữa gặp mặt cũng khá vui vẻ: “Ta nói cho Lâm Khiêm, ngươi sao còn chưa đi?”

Lâm Khiêm cười nói, thần thái ôn hòa khiêm tốn, bất giác hai người đã kéo gần khoảng cách: “ha hả, đấu kiếm hội là chỗ chơi tốt như vậy, nếu cứ như vậy rời đi thật không thấy được biểu hiện sáng chói của Tả huynh đệ, thật là sẽ ôm hận cả đời.”

Nghe Lâm Khiêm nói vậy, Tả Mạc có chút xấu hổ, đột nhiên nói: “Ta may mắn.” học thức của Lâm Khiêm hơn xa hắn, những thủ đoạn nhỏ của mình hẳn là khôn vặt, thế nhưng cũng phải nhìn ở trước mặt là ai.Chỉ bất quá, khuôn mặt cương thi của hắn không thể nào đỏ lên.Lâm Khiêm cười sang sảng: “may mắn cũng là một loại thực lực.” rồi hắn nhìn về Tố đang đội mũ đeo sa đen, mỉm cười: “Không nghĩ tới tại nơi này lại thấy Tố sư muội, thay ta hỏi thăm Văn chân nhân.”

“Ngươi là ai?”

Tố thanh âm băng lãnh, mắt phượng chớp động, hàn quang xuyên thấu hắc sa, chợt lóe lên rồi mất.

Áo quần chấn động, tựa hồ tùy thời xuất thủy.

Đột nhiên bị một người xa lạ gọi ra chân tướng, sự kinh sợ của nàng có thể tưởng tượng ra.

Mấy chưởng quy xung quanh biến sắc.Tả Mạc cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ thấp, thầm hoảng sợ, vốn là Tố luôn thần bí vô cùng lại càng thêm bí hiểm.Lâm Khiêm không chút ảnh hưởng, cười noí: “Sư muội không gặp qua ta, tự nhiên không nhận ra.”

Hắn tựa hồ cũng không muốn nói tới vấn đề này, cười nói với Tả Mạc: “Tả huynh đệ, vì sao không có hứng thú với đề nghị của Tố sư muội?

Theo ta biết, mười tên đứng đầu ngoại trừ phần thưởng, nếu là đệ tử bản địa còn có chỗ tốt khác nữa.”

Tả Mạc sửng sốt gãi đầu: “Chỗ tốt khác?

Vì sao ta không biết?”

Lâm Khiêm cười cười: “ha hả, thiên cơ bất khả lộ.”

“Chỗ tốt lớn, phải có mạng tới tiêu thụ được.”

Tả Mạc nhún vai lơ đễnh.

Luyện hóa hàn thiết từ cấp 4, hắn thật ra có thể miễn cưỡng hoàn thành, nhưng khắc phù trận trên kiếm phôi lại còn dùng Nguyệt Hoa Lưu Thương để khắc, đây đã vượt xa năng lực của hắn.

Hai người lúc trước đã quen, Tả Mạc cũng nói thoải mái hơn nhiều.Lâm Khiêm khá thích thái độ thoải mái của Tả Mạc, nghe vậy bật cười: “Tả huynh đệ không tin tưởng bản thân sao?’Tả Mạc cùng Lâm Khiêm nói chuyện, Tố vẫn bảo trì trầm mặc, nàng dù ngốc cũng nhìn ra Lâm Khiêm đang giúp nàng.

Xem ra, Lâm Khiêm cũng không có ác ý.Tả Mạc cười hắc hắc: “Hết cách, ta mới trúc cơ kỳ, nếu ta tới ngưng mạch kỳ, trở lại tìm ta, chỉ cần giá hơp lý, không thành vấn đề.”

Hắc sa của tố rung động, chờ Tả Mạc tới ngưng mạch kỳ là lúc nào?

Tu luyện có rất nhiều thứ là vô định, không ai có thể bảo chính mình mất thời gian bao lâu có thể đạt tới cảnh giới nào.

Trong quá trình tu luyện, có rất nhiều tình huống quái dị.

Dù là thiên cao tối cao cũng vô pháp tránh khỏi.Lâm Khiêm trầm ngâm: “Nguyên lai Tả huynh đệ lo vấn đề này.

Ta thật ra biết một biện pháp, có thể giải quyết.”

“Nói nghe chút coi.”

Tả Mạc có thể nghe chút, Lâm Khiêm có kiến thức uyên bác, rất có thể sẽ giải quyết vấn đề tu vi.“Tả huynh đệ thần thức hơn người, không bằng dùng tới song liên hoàn tứ chuyển hỏa trận.”

Lời Lâm Khiêm sư sét đánh phá tan màn đêm, hắn như bị định thân, không chút nhúc nhích.“Song liên hoàn tứ chuyển hỏa trận… song liên hoàn tứ chuyển hỏa trận…”

Tả Mạc hai mắt ngờ ngệch, tựa như mê dại, thì thào.

Hắn đặt mông ngồi xuống đất, mấy khỏa tinh thạch hiên lên nơi tay, bắt đầu bày phù trận trên mặt đất.Lâm Khiêm khoát tay với một chưởng quỷ, vị chưởng quỷ lập tức hiểu ý đi đóng cửa hàng.

Tố có chút ngạc nhiên nhìn thoáng qua Lâm Khiêm, nhưng vẫn bảo trì trầm mặc, nàng biết Tả Mạc đang tỉnh ngộ.

Tỉnh ngộ là trạng thái chỉ ngộ không thể cầu, nếu là bị cắt đứt, liền khó tiến nhập cái trạng thiếu thàn diệu này.Lâm Khiêm bỗng vẫy tay với Tố, cũng xoay người đi tới một gian phòng khác.Tố đắn đo chút ít rồi cũng đi theo.Tố vừa vào phòng, gian phòng sáng lên, âm thanh toàn bộ tiêu tán.

Nàng cảnh gaics, thực lực người trước mặt quả thật thâm bất khả trắc.Lâm Khiêm cười nói: “Tố sư muội yên tâm, đây chỉ là cấm âm cấm chế.

Sư muội có chút nghi ngờ với thân phận của ta.”

Nói tới đây, hắn lấy ra một ngọc bội: “Sư muội có nhận biết vật này?”

Tố cách hắc sa nhìn vào ngọc bội trên tay Lâm Khiêm, thân thể run khẽ, cũng không thể bảo trì trấn tĩnh: ‘Tâm hồ bội.”

Lâm Khiêm cười, chậm rãi đưa ngọc bội tới trước mặt Tố.Tố tiếp nhận ngọc bội, hồ trên ngọc bội như tranh vễ, rất linh động, thirnht hoảng biến ảo, thì gợn sóng như gió nhẹ thổi qua, khi thì phẳng lặng như tương.

Cảm thụ khí thức quen thuộc truyền tới từ ngọc bội, tựa hồ có một cấm chế như bản môn, nàng lập tức biết ngọc bội trên tay thật là tín vật bản môn.Thế nhưng, chưa từng nghe nói trong môn phái có tiền bối nào có đệ tử như vậy, nhưng tâm hồ bội là vật thật! có thể có được tâm hồ bội đều là trưởng lảo trung tâm của bản môn, sư phụ nàng có một chiếc.

Tựa như các đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất của môn phái, nàng cùng Cổ Dung Bình cũng không có tâm hồ bội.

Bản môn có quy củ, thấy ngọc bội như thấy chân nhân.Tố khom người, bái kiến: “sư thúc!”

Lâm Khiêm hoàn lễ: “Sư muội khách khí, ta cùng sư muội tuổi cũng xấp xỉ, cứ xưng hô huynh muội cho thỏa đáng.

Hơn nữa ta chưa từng về môn phái, xưng hô sư thúc cũng không thỏa đáng.”

Tố không biết nên nói gì, không thể làm gì hơn là bào trì yên lặng.

Nàng đang cực kỳ khiếp sợ, từ sư huynh xuất hiện đến giờ, nàng không cách nào xác định tu vi của sư huynh.

Càng nhìn không thấu, nàng càng khiếp sợ, điều này cho thấy thực lực của sư huynh ít nhất cao hơn nàng hai tầng…Không biết là vị tiền bối nào bồi dưỡng ra một nhân vật kinh khủng như vậy!Nàng bỗng thấy may mắn, Lâm sư huynh là đệ tử bản môn.Mấy chưởng quỷ nhìn quang mang chớp động ngoài gian phòng, biết điều không nhìn vòa.Khi Tả Mạc mở mắt, Tố cùng Lâm Khiêm nhìn vào hắn.Lâm Khiêm cười noí: “Chức mừng Tả sư đệ.

Sau này, tài lộ của Tả huynh đệ lại rộng mở không ít.”

Lời của Lâm Khiêm khiến Tả Mạc vừa phục hồi tinh thần rất hài lòng, hắn kiến lễ: “Còn đa tạ Lâm huynh, không có sự chỉ điểm của Lâm huynh, ta cũng không thể nghĩ ra biện pháp này.”

Lâm Khiêm lắc đầu cười: “Đây là bản lĩnh của chính Tả sư đệ, ta chỉ thuận miệng nói một chút, không nghĩ tới Tả sư đệ có thể thực sự thực hiện, ta kinh ngạc.”

Tả Mạc không nói nữa, hắn thầm nghĩ lại trạng thái thần kỳ kia.

Hắn rất khó có thể miêu tả trạng thái vừa rồi, cũng rất khó nhớ rõ mình rốt cục hiểu ra cái gì.

Nhưng hắn hình như đã phá tan một cái màng ngăn rất mỏng, rất nhiều thứ trước nay hắn không để ý, không rõ ràng, bây giờ đã hiểu ra, sáng tỏ chưa từng có.Loại cảm giác này, thực quá tuyệt vời.Hắn đứng yên, lẳng lặng suy ngẫm, mãi tới khi bình tĩnh lại, mới lại ngẩng đầu lên.Lúc này, hắn bỗng nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, đã trôi qua 2 canh giờ.

Nhìn mảnh nhỏ tinh thạch rải dưới sàn, hắn có chút xấu hổ, thí nghiệm phù trận trong cửa hàng của người khác, lại không bị đuổi ra, nhà cửa hàng này thật dễ nói chuyện.

Khi hắn nhìn liếc qua cửa hàng đã đóng chặt, có chút giật mình, lại nhìn thấy Lâm Khiêm phất tay áo ra hiệu một chưởng quỷ mở cửa, lúc này mới bừng tỉnh.Nhưng hắn càng thấy hiếu kỳ với lai lịch Lâm Khiêm.Từ khi Lâm Khiêm xuất hiện, hắn liền phán đoán dê béo công tử ca là có địa vị không thấp.

Bất quá hiện xem ra, địa vị của đối phương còn cao hơn mình tưởng nhiều.

Nhìn chưởng quỷ cung kính với Lâm Khiêm, Tả Mạc đoán, chẳng lẽ Lâm Khiêm là chủ nhân Đa Bảo Phi các?

Nhưng khi hắn gặp Lâm Khiêm lần đầu, biểu hiện của Lâm Khiêm không giống người đã tới Đông PHù.Chú ý tới ảnh mắt Tả Mạc, Lâm Khiêm thong dong cười nói: “Bây giờ Tả huynh đệ có nắm chắc luyện chế không?

Nếu Tả huynh đệ đáp ứng, ngũ sắc tham liền thành một bộ phận thù lao cho Tả huynh đệ.

Ngoại trừ tiên công sư muội trả cho Tả huynh đệ, ta còn trả thêm.

Ngày sau nếu Tả huynh đệ tới đây mua hàng, sẽ giảm giấ 20%.

Sao, những điều kiện này Tả huynh đệ có thỏa mãn?Điều kiện tương đương ưu đãi!

Giá thực của Ngũ Sắc tháp không cần phải nói, chỉ là 20% ưu đãi, không phải chuyện chơi.Ngay khi mọi người cho rằng điều kiện này có thể đả động Tả Mạc, hắn lại lắc đầu.Lâm Khiêm ra ý mời nói: “A, Tả huynh đệ có yêu cầu gì cứ nói thẳng.”

Tả Mạc lại khiến mọi người bất ngờ: “Đơn hàng này ta tiếp.

Về phần thù lao, vừa rồi Lâm huynh đã trả.”

Ngay khi mọi người sửng sốt, Tả Mạc chỉ Ngũ Sắc tháp.

“Ta mua Ngũ Sắc tháp.”

Nói xong, xuất ra một đống tinh thạch.Mọi người đều chấn động, Tả Mạc tu vi thấp, mặt như cương thi nhưng lúc này trong lòng họ đột nhiên trở nên quang minh lỗi lạc.

Tố sau tấm sa che mặt cũng cảm thấy nàng đã biết hai người khác nhau.Tả Mạc lúc này nào có chút hèn mọn, tham lam?Chẳng lẽ, đây mới là chân diện mục?

Quả nhiên sư phụ nói không sai, không chỉ nhìn người qua tướng mạo.Ngay khi nàng vô cùng kinh ngạc, bỗng nghe Tả Mạc nói bổ sung một câu lộ vẻ đau lòng.“Nhớ kỹ giảm giá nhá.”do=newreply&p=7343721)Chương 131 : Ngũ Sắc Tháp diệu dụngConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc mang theo một đống lớn đồ vật trở về.Trừ Ngũ Sắc Tháp, còn có một đống lớn các loại tài liệu, tinh thạch trên mình bị hắn xiêu sạch sành sanh.

Nhưng hắn có nạp hư giới, hoàn toàn không cần bận tâm vấn đề phụ trọng.

Các tài liệu tại Đa Bảo Phi các có phẩm chất tương đương cap cấp, ngoài nơi này tại Đông Phù Tả Mạc không sao kiếm được.

Mà hắn nghĩ, không biết năm nào tháng nào mới lại tới Đa Bảo Phi các.Hơn nữa các loại tài liệu hắn đều dùng được, cũng không có gì là chịu thiệt.Nhìn vào tài liệu chất chồng trong nạp hư giới, Tả Mạc thỏa mãn, không chút tiếc thương vì đã tiêu hết tinh thạch.

Hắn cũng thở phào, tâm không chút gợn sóng.

He he, Bồ, cho ngươi biết thế nào là một nghèo hai trắng (nghèo rớt mùng tới).Trong đó còn có bốn khối hàn thiết từ cấp 4, một bình Liệt Hỏa đan, một bình Nguyệt Hoa Lưu Thương, một ngọc giản.

Liệt Hỏa đan là thù lao, ngọc giản có ghi chép các phù trận cần thiết để khắc lên bốn kiếm phôi.Tả Mạc mới bước ra Đa Bảo Phi các liền nghe tới thanh âm vô cùng cấp thiên của Bồ yêu: “Có tinh thạch không?”

“Ha ha ha ha…”

Tả Mạc không nhịn nổi nửa, ôm bụng cười phá lên.Bồ yêu mới tỉnh lại hiển nhiên còn chưa phản ứng kịp: “Cười cái gì?”

Tả Mạc kiềm chế mãi mới nhịn cười, cố tỏ nghiêm túc nói: “Không…

Không có gì…

Ngươi không nói sớm, ta vừa mua đồ xong, tinh thạch đã xài sạch.”

Bồ yêu sửng sốt hỏi lại: “Một viên cũng không có?”

Tả Mạc khẳng định đáp lời: “Một viên cũng không.”

Có thể sửa bồ yêu một vố, Tả Mạc cực kỳ đắc ý, ngồi trên chim ngốc, hừ hừ theo làn điệu.

Chim ngốc vừa bay vừa lườm Tả Mạc, thực cũng không nhịn nổi, oa oa kêu loạn, lấn át âm thanh của Tả Mạc.Tả mạc đang cực vui thành cực giận, không chút khách khí đấm cho chim ngốc một cái vào đầu.“Kêu la cái gì?

Không nghe được ca đang hát sao?”

Chim ngốc choáng váng, thật lâu mới bình ổn lại, ủ rũ cúi đầu, vô lực bay tiếp.

Tả Mạc tiếp tục gào khan, thật không dễ dàng bay về Tây Phong tiểu viện, vừa mới hạ xuống đất, chim ngốc đã vội vã chạy tới bên rãnh nước nôn mửa.Tả Mạc liếc nhìm chin ngốc, hừ lạnh: “Không thích giọng ca mỹ miều của ca, đây là tội lớn nhất của ngươi…”

Về tới căn nhà nhỏ của mình, cẩn thận suy nghĩ lại hết thảy mọi chuyện hôm nay, Tả Mạc dần lâm vào trầm tư.Sự kiện lần này có rất nhiều điểm khả nghi.

Ví dụ thân phận cảu Lâm Khiêm, lần đầu gặp Lâm Khiêm, Lâm Khiêm biểu hiện là một người không chút quen thuộc Đông Phù.

Nhưng hôm nay, hắn biểu hiện khá quen thuộc chủ nhân Đa Bảo Phi các.

Càng khiến Tả Mạc bất ngờ, hắn gọi Tố là sư muội, nhưng Tố tựa hồ không nhận ra hắn.Lai lịch của Tố là bí ẩn, hiện tại Lâm Khiêm càng bí ẩn, Tả Mạc đột nhiên cảm giác chuyện này khó hiểu.Tố còn được, nhưng Lâm Khiêm thủy chung mỉm cười, khiến Tả Mạc nhìn không thấu, một chút đều không thấu.

Sau khuôn mặt ôn hòa kia, tựa hồ có gì đó khiến Tả Mạc ý thức phải cảnh giác.

Chính là vì thê,s hắn mới thủy chung kiên trì tự mình mua Ngũ Sắc tháp.

Tuy tiêu tinh thạch, nhưng được cái tâm lý thoải mái, không có cảm giác nợ người ta, thực không quá hỏng bét.

Nếu thiếu nợ một người không quen biết, không chỉ là hỏng bét, còn rất nguy hiểm.Mình còn nhiều chuyện phải làm, mình còn phải tìm đáp án.Tả Mạc tự nói với mình.Hắn chuyển sự chú ý sang Ngũ Sắc tháp mới mua được.

Đây là một Ngũ Hành pháp bảo chưa luyện chế thành công, khó trách là không bán được tại Đông Phù.

Tả Mạc nghĩ chút cũng hiểu, Đông Phù lấy kiếm tu vi tôn, tu giả tu luyện Ngũ Hành lấy luyện đan luyện khí là nhiều.

Tại Đông Phù còn không có ai giàu có tới mức tới Đa Bảo Phi các tiêu 50 viên tinh thạch cấp 4 mua một pháp bảo luyện đan luyện khí.Một pháp bảo bán tahfnh phẩm, có thể bán được 50 viên tinh thạch cấp 4, đủ thấy nó bất phàm.Tả Mạc không thể không mừng vì mình may mắn, nếu Ngũ Sắc tháp đã luyện chế hoàn thành, bằng tu vi đáng thương của mình, căn bản không cách nào sử dụng.Cẩn thận xem kỹ ngọc giản vị tán tu kia lưu lại, Tả Mạc mới đại khái minh bạch ý đồ vị tán tu này, hắn không khỏi tán thán, vị tán tu này có dã tâm thật lớn!Vị tán tu này muốn luyện chế Ngũ Sắc tahsp thành một thế giới Ngũ Hành hoàn chỉnh, năm đoàn ngũ hành tinh khí qua sự luyện hóa không ngừng, cuối cùng sinh thành ngũ hành bản nguyên, trong tháp tiến hành tương sinh tương khắc, hình thành một tiểu thế giới ổn định.

Ngũ hành tinh khí sẽ tự do biến hóa trong tháp, còn ngũ hành thế giới này sẽ biến hóa thành dạng gì, ngay cả vị tán tu kia cũng không biết.Đương nhiên, đây chỉ là mục tiêu cao nhất của vị tán tu luyện chế nó.

Vị tán tu kia cũng không phải kẻ không thức thời, trước khi đạt tới mục tiêu cuối cùng, pháp bảo này vẫn có rất nhiều diệu dụng.

Ví như, Ngũ Sắc Tháp kỳ thực là một dung khí phi thường đặc biệt, mặc kệ thứ gì, ném vào đó sẽ nhanh chóng bị phân tán thành ngũ hành tinh khí.

Đương nhiên, nếu vật phẩm bị ném vào siêu quá phẩm giai của Ngũ Sắc tháp, tự nhiên không thể thực hiện.Mà, nếu dùng nó để thúc động Ngũ Hành pháp quyết, công hiệu bội tăng.Ngũ Sắc tháp là một thí nghiệm phẩm, cho nên trong ngọc giản, có rất nhiều phỏng đoán của người luyện chế.

Nhưng điều này không có quan hệ quá lớn tới Tả Mạc, còn lâu hắn mới có thể luyện chế pháp bảo này.

Tả Mạc rất hoài nghi, mình du tới ngưng mạch kỳ, liệu có đủ khả năng luyện chế.Chẳng qua không thể luyện chế cũng không sao.

Kẻ luyện chế nó đã làm xong khung, đối với Tả Mạc lại rất đơn giản. chính là ném các vật phẩm ngũ hành vào trong đó.Nghĩ chút ít, Tả Mạc đột nhiên khẽ bấm tay, một sợi tia lửa màu bạch nhũ bay ra khỏi tay hắn, nhập vào ngũ sắc tháp.Tầng màu đỏ nơi Ngũ Sắc tháp đột nhiên sáng ngời, Chung Duẩn hỏa được ném vào tỏng, nhanh chóng hóa thành hỏa hành tinh khí, xoáy vòng trong Ngũ Hành tháp tầng thứ hai.

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, đỉnh tháp là kim, đáy tháp là thổ.

Tả Mạc có thể cảm thụ rõ ràng được hành hỏa tinh khí trong tháp lớn mạnh mấy phần. tầng quang mang màu đỏ tán đi nhưng thân tháp càng đỏ hơn trước.Tình hình này vừa ngoài ý muốn vừa trong ý liệu của Tả Mạc.

Chung Duẩn hỏa có thể tăng thêm hỏa hành tinh khí cũng không khiến hắn ngạc nhiên, nhưng Chung Duẩn hỏa là hàn hỏa, cũng không chút thể hiện nơi tháp.Nghĩ mãi không ra, Tả Mạc dứt khoát không suy nghĩ nữa, không ngừng ném vào các loại tài liệu.

Những tài liệu này vừa được ném vào sẽ nhanh chóng phân giải thành ngũ hành tinh khí, nhưng màu sắc thân tháp không có gì biến hóa.Chẳng lẽ phẩm giai không đủ?Tả Mạc nhạy bén tìm ra trọng điểm trong đó.

Vừa rồi hắn ném vào toàn là tài liệu cấp 1, Ngũ Sắc Tháp không phản ứng.

Do dự đôi chút, hắn cắn răng, ném vào trong một cây thanh mộc hương cấp 3, thanh mộc hương vừa bay vào, một tầng lục quang đột nhiên sáng ngời, mộc hành tinh khí bên trong tức thì lớn mạnh một chút.Suy nghĩ được chứng thực, Tả Mạc không quá cao hứng, ngược lại hít một hơi khí lạnh.Ngoan ngoan!Ném vào một gốc thanh mộc hương cấp 3, mộc hành tinh khí trong tháp mới lớn lên một chút, cần bao nhiêu tài liệu cao cấp mới có thể lấp đầy?

Mấu chốt là, còn cần tài liệu tốt.

Tả Mạc dự tính, khi ngũ hành tinh khí trong tháp tới mức độ nhất định, dù là tài liệu cấp 3 cũng không cách nào thỏa mãn, đến lúc đó phải dùng cấp 4, cấp 5….Giống như bị tạt gáo nước lạnh, Tả Mạc lập tức giảm mất sự hưng phấn.

Hắn hiện nay bần rách xơ mướp, tuyệt không khả năng dùng tài liệu quý hiếm tới lấp cái động không đáy này.Phương pháp nhanh chóng tiếp tục luyện chế nó bị Tả Mạc bóp chết trong nôi, hắn bắt đầu nghiên cứu làm sao có thể lợi dụng các tác dụng khác của Ngũ Sắc tháp.Một mặt nghiên cứu ngọc giản, một mặt mò mẫm Ngũ Sắc Tháp, Tả Mạc thật sự tìm ra một cách dùng thực dụng.Tả Mạc phát hiện, ngũ hành tinh khí trong Ngũ Sắc tháp có thể rút ra để sử dụng.Phát hiện này lập tức khiến hắn vô cùng vui mừng.Tu giả tu luyện ngũ hành, thường thường cần bồi dưỡng ngũ hành tinh khí của mình.

Ví như tu giả chuyên tu hỏa hành, giai đoạn bước đầu, hắn cần dùng pháp quyết chuyến hoán linh lực thành hành hỏa linh lực, từ đó phóng thích hành hỏa pháp quyết.

Mà theo tu vi hắn tăng lên, linh lực trong thân thể sẽ tự động chuyển hóa thành hành hỏa tinh khí.

Hành hỏa tinh khí so với hành hỏa linh lực càng tinh thuần, mà trải qua luyện hóa không ngừng, hành hỏa tinh khí càng tinh thuần, cuối cùng thành hành hỏa bản nguyên, giơ tay nhấc chân, viêm thế hiển hách.Tả Mạc còn đang dừng ở linh lực chuyển hoán thành ngũ hành linh lực.Nhưng chỉ cần Ngũ Hành tinh khí trong Ngũ Sắc tháp, hắn có thể rút ra ngũ hành tinh khí, nhẹ nhàng sử dụng các loại ngũ hành pháp quyết.

Uy lực lại xa xa siêu quá ngũ hành pháp quyết hắn tự thúc dục.Chỉ có một điều khiến hắn tiếc nuối, Ngũ Hành tinh khí trong Ngũ Sắc Tháp, dùng 1 ít mất 1 ít, cần phải không ngừng bổ sung.

Chỉ có hình thành ngũ hành bản nguyên, nó mới có thể tự mình sản sinh ngũ hành tinh khí, thật sự không khác lên trời hái sao.Phương pháp tính toán của Tả Mạc tương đương dị loại.Hắn tính dùng một pháp quyết cần một lượng ngũ hành tinh khí, lại dùng ngũ hành tinh khí đổi thành linh thảo cấp 3, lại đổi linh thảo cấp 3 thành tinh thạch…Mẹ nó!

Thật quý!Tả Mạc vô cùng đau lòng, tay run lẩy bẩy, lập tức lại có chủ ý mới, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt không dùng Ngũ Hành tinh khí trong tháp.Thời gian này, pháp bảo tốt sao quý tới vậy!

Mua được lại không dùng được.Chẳng qua dù là vậy, Ngũ Sắc Tháp đối với Tả Mạc vẫn vô cùng thực dụng.

Có thể tăng thêm khả năng khống chế ngũ hành, linh thực. luyện đan, luyện khí, phù trận, đều có thể dùng.Đột nhiên Bồ yêu chui ra, nhìn Ngũ Sắc tháp trên tay Tả Mạc, sắc mặt không vui: “Thứ đồ chơi rất được.”

“He he…”

Tả Mạc bị Bồ yêu nhìn lạnh gáy, cười trừ không thôi, tay lại không chút chậm chạp ném vào trong nạp hư giới.Bồ yêu ngữ điệu càng không thiện loại, hắn cuối cùng phát hiện vì cái gì không có tinh thạch: “Tốt, ngay cả Nạp Hư giới cũng có cơ mà.”

Tả Mạc trợn tròn mắt, nói bậy bà, nhưng lòng thầm hô không hay: “Đây là đầu tư cho việc kiếm tinh thạch sau này, không có đầu tư, nào có sản xuất.”

Bồ yêu đột nhiên bình tĩnh lại, chậm rãi dũa móng tay: “Xem ra ngươi tương đương bất mãn với ta.”

Đầu trọc không sợ nắm tóc nha….Tả Mạc thân không xu dính túi tự nói với mình, lập tức dũng cảm hùng tráng: “Ai kêu ngươi mỗi lần đều cấp thứ nát như thế.”

Bồ yêu vẻ mặt cực buồn cười, sửng sốt: “Nats?”

Không nói thì tốt, vừa nói tới, Tả Mạc càng nghĩ càng giận, nảy dựng lên chỉ mũi Bồ yêu mà mắng: “Ngươi thứ bỏ đi này, có mặt mũi nói vậy với ta sao?

Ngươi lần nào đưa ta thứ tốt?

“Thai tức luyện thần” luyện tới mức mạng nhỏ tí mất!

Yêu hạch ma văn cái rắm, hại linh lực của ca một chút không tiến!

“Thức hương”, ngửi cái muội ngươi!

Còn có cái gì mà âÂm châu, một nhóm lớn lão già kim đan kỳ thiếu chút lột ra rút gân hầm xương xáo măng ca! ngươi là tên gian thương!

Gài hàng….”

Bồ yêu đứng như trời trồng nhìn vào Tả Mạc đang vô cùng kích phẫn.Chương 132 : CHữa ThươngConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc mắng như mưa rào đổ ập, như mưa gào gió thét, tức giận vô cùng.Bồ yêu khó hiểu muốn giải thích: “Không phải rác rưởi…”

Tả Mạc trừng mắt: “Không phải rác rưởi thì là cái gif?”

Bồ yêu ý thưc được mình bị khí thế của Tả Mạc áp đảo, lập tức tức giận, hắn nheo mắt phải, lộ ra con mắt hẹp dài như lưỡi đao, lạnh lùng nói: “A, ngươi muốn nói gì?”

Tả Mạc nghẹn lời, vừa rồi gặp phải ánh mắt yêu dị của Bồ yêu, hắn lập tức rụt về: “Ta.. ý ta là… ngươi phải cho ta….

Thứ không có tác dụng phụ….”

Bồ yêu lạnh nhạt nói: “ta là yêu.

Đường ta đi khác tu giả các ngươi, có chút tác dụng phụ là rất bình thường.Ý Bồ yêu rất rõ ràng, có tác dụng phụ cũng không thể trách hắn, mà còn nói rõ, sau này các thứ hắn cấp cũng có tác dụng phụ.Bồ yêu một khi tính không giảng lý, Tả Mạc thúc thủ vô sách.

Song phương thực lực khác xa, quyền nói tự nhiên không bình đẳng.Tả Mạc chỉ có thể im miệng.Bồ yêu mắt càng không thiện, Tả Mạc cố lấy hết dũng khí, hắn biết nếu mỗi lần đều rút lui, quyền nói của mình sẽ càng lúc càng ít, kết quả sẽ càng lúc càng thê thảm.

QUyền lợi là kiếm được, dù là mạo hiểm nhất định, cũng là chuyện bắt buộc.Đối mặt với vẻ im lặng quật cường của Tả Mạc, bồ yêu cũng có chút đau đầu.Nếu muốn ngựa chạy, phải cho nó ăn cỏ.

Tả Mạc là tên trong mắt chỉ có tinh thạch, càng lúc càng tinh minh, muốn lừa hắn như trước thật khó.Nhưng thời gian của mình…Nghĩ tới đây, Bồ yêu vô cùng lo lắng. nhìn vào kẻ khiến mình ngột ngạt trước mặt, hắn rất muốn trực tiếp đập Tả Mạc nát bét.

Nhưng hắn vẫn phải cố gắng kìm nén xung động, tính tình hắn không tốt, nhưng không ngu.Hung quang trong mắt Bồ yêu dần trôi đi, ngũ khí khôi phục bình thường: “Tâm pháp của yêu ma, nhân loại tu luyện sẽ xảy vấn đề, đây cũng không có gì kỳ quái.

Chẳng qua ta có chút tâm pháp của tu giả, sau này sẽ thưởng cho bằng các loại pháp quyết này, nếu còn có tác dụng phụ thì không trách được ta.”

Tả Mạc cực vui, nhưng hắn vẫn uốn nắn: “Là giao dịch.”

Giao dịch cùng thưởng cho là hai chuyện hoàn toàn bất đồng, giao dịch là mình hợp lý có được, mà thưởng cho là nghĩa khác.“Tùy ngươi.”

BỒ yêu tỏ vẻ không sao, nhưng trong đầu đau nhức, Tả Mạc hiện tại càng lúc càng khó đối phó.Bồ yêu lại tương đương không hài lòng: “Chẳng qua, tốc độ của ngươi phải nhanh.

Tốc độ ngươi kiếm tinh thạch quá chậm, ta cần càng nhiều tinh thạch.”

Tả Mạc không thể không nhấn mạnh một sự thật: “Ta chỉ là một tu giả trúc cơ kỳ.”

Bồ yêu bị Tả Mạc chặn họng, hắn biết Tả Mạc luôn lo lắng việc tu vi không tăng lên.

Mà Tả Mạc cũng nói đúng, so với các trúc cơ kỳ tu giả khác, có thể kiếm được tinh thạch nhiều hơn hắn cũng không có mấy.Bồ yêu nóng lòng kiếm tinh thạch, mà tên này lại quật cường tận xương tủy, hắn cũng không có biện pháp tốt hơn.

Nếu là người khác, Bồ yêu nghxi rằng sẽ không làm tốt bằng Tả Mạc, tên này có thiên phú trời sinh kiếm tinh thạch.

Bồ yêu phát hiện Tả Mạc cực kỳ mẫn cảm với các nhân tố liên quan tới mình, hắn biết lúc nào tranh thủ mà không chọc giận đối phương, hắn biết lấy bỏ, thật là một tên thông minh.A, dù là trong yêu tộc, tên thông minh như hắn cũng không nhiều.Tả Mạc dần biểu hiện ra tiềm lực khiến Bồ yêu dần cải biến thái độ, hắn đột nhien nghĩ tới lúc đầu tên kia lựa chọn Tả Mạc, lập tức tâm tình cực kém, tựa như ăn phải ruồi vậy.Hừ lạnh, hắn tan biến.Bồ yêu đột nhiên biến mất khiến Tả Mạc kỳ quái, hắn buông lỏng, mỗi lần đàm phán với Bồ yêu là mỗi lần nguy hiểm.

Bồ yêu luôn bình thường, nhưng tính tình của hắn hỉ nộ vô thường, hơi không cẩn thận là mình sẽ chịu kết quả vô cùng thể thảm.May là lần này kết quả tốt, hắn tương đương hài lòng.Chẳng qua, hắn tạm thời không cần suy xét vấn đề kiếm tinh thạch, bởi vì hắn nghèo xác nghèo xơ, thân không xu dính túi.

Mà trước mặt hắn còn phải tham gia vòng đấu kiếm hội sau cùng.Ngọc giản nhập môn phù trận Côn Luân, hắn phải có được.

Tuy có Tố bảo chứng, nhưng Tả Mạc vẫn lo lắng, tu giả vòng cuối là 100 người, chỉ lấy 10 người, trình độ tàn khốc có thể biết.

Tố tuy thực lực cao thâm, nếu tự bảo là tuyệt không vấn đề, nhưng nếu có thể mình, vậy khó nói.Vẫn là tự thân tốt hơn.Hắn có một kế hoạch đại khái.

Nghĩ tới kế hoạch này, hắn vô cùng hưng phấn cùng chờ mong.Nhưng trước mắt, hắn không thể không kìm nén sự hưng phấn trong lòng, ném kế hoạch qua một bên, đối mặt với vấn đề càng trực tiếp: chữa thương.Lần tỷ thí với Triều An, hắn dùng nhược chiến cường, tuy thắng lợi nhưng vẫn thụ thương không nhẹ.

Qua cấp cứu của sư phó, tính ra cũng khỏi hẳn, vốn Tả Mạc định chậm rãi an dưỡng.

Nào ngờ chưởng môn đột nhiên muốn hắn tham gia một vòng sau cùng, hiện tại lại có thêm lý do ngọc giản, hắn không thể không nghĩ tới vấn đề trị thương.Tu vi bản thân hắn thấp hơn nhiều nghững người khác, thân thể nếu còn chưa khỏi hẳn, dù có Tố giúp đỡ thì cũng khẳng định không kiên trì tới cuối cùng.Đương nhiên, mấu chốt là, hắn không xài tinh thạch cho trị liệu….Hành Phương viện, Thi Phượng Dung mặt lạnh, đứng trước thùng thuốc.

Tả Mạc toàn thân thân trong dược dịch, chỉ lộ cái đầu ra ngoài.Dược dịch đen như mực bốc mùi khó ngửi, Tả Mạc thân ở trong đó, tự nhiên càng bị hun đầu váng mắt hoa: “sư phó, bên trong là thứ gì?

Làm sao khó ngửi vậy?”

Thi Phượng Dung không thích: “Đừng lắm lời.

Cứ vận chuyển linh lực đi.”

Nàng thấy Tả Mạc, lửa giận tự nhiên bốc lên, không thể kìm nén.

Thiên phú tốt như vậy, lại không thích tu kiếm, chỉ thích kiếm tinh thạch!

Mình sao lại có một đệ tử con buôn tham lam thế chứ?Tả Mạc nghe ra trong giọng nói của sư phó có vẻ bất mãn nghiêm trọng, lập tức ngoan ngoãn hơn nhiều.Kỳ thực hắn có thể cảm giác được chỗ tốt của thùng dược dịch này.

Dược lực mạnh mẽ, tựa như vô số con sâu đang luồn lách trong thân thể.

Chỉ riêng quá trình này cũng không dễ chịu, Tả Mạc như bị vô số kim đâmNghe sư phó kêu mình vận chuyển linh lực, hắn hơi sửng sốt, mình vận chuyển “thai tức luyện thần” hay vận chuyển “kim cương vi ngôn”? suy nghĩ một chút, hắn quyết định vận hành ‘kim cương vi ngôn’. ‘Thai tức luyện thần” lai lịch bất minh, bị sư phó nhìn ra là không hay ho.

“Kim cương vi ngôn” hắn không sợ, đây là sư bá Tân Nham cho hắn.

Tuy hắn hiện tại tu luyện bản “kim cương vi ngôn” là bia mộ cho, nhưng hai cái chỉ sai biệt 5 câu.Vừa vận hành “kim cương vi ngôn”, Tả Mạc lập tức cảm gaics được cảm giác khác thường.Vô số dược lực như kim châm nhỏ, bị nam châm hút lấy, hóa thành mấy chục dòng nhỏ, từ các đại huyệt chui vào thân thể Tả Mạc, nhanh chóng tiến nhận vào linh lực vận hành.Trong thời gian ngắn, Tả Mạc liền cảm giác được kinh mạch toàn thân như bị nhét đầy, không khỏi nhảy dựng, hắn còn chưa từng gặp tình huốn này.Ngoan ngoan!Đây là thứ gì?

Dược lực thật mạnh!Tả Mạc không chú ý tới cái khác, liều mạng vận chuyển “kim cương vi ngôn”, kiệt lực đánh tan dược lực dư thừa vào trong máu thịt gân cốt.

Dược lực tan vào toàn thân, không ngừng tu bổ các nơi thương tổn trên thân Tả Mạc, tựa như một cơn mưa to tưới ướt mảnh đất khô cằn.

Những bộ vị thủ tổn tham lam hấp thu dược lực.Ngoài thùng thuốc, Thi Phượng Dung lộ ra vẻ quan tâm, Tả Mạc cả mặt đều lộ vẻ ám kim, như là kim loại đúc nên.

Không biết từ lúc nào, Bùi NGuyên Nhiên cùng Tân Nham, Diêm Nhạc đã xuất hiện bên nàng.Diêm Nhạc kinh ngạc: “Tiểu tử này thật lợi hại.

Luyện thể cũng mạnh vậy?

Đây là nhục thân kim y sao?’Tân Nham hừ lạnh: “Nhưng không thích tu kiếm.”

Mấy người lập tức sắc mặt trở nên khó coi.Nếu thiên phú tu kiếm của Tả Mạc bình thường, mấy người còn không thế nào.

Nhưng rành rành thiên phú tu kiếm xuất sắc, tu luyện cái gì, tiến bộ cũng nhanh.

Ngay cả tiện tay ném cho hắn “kim cương vi ngôn”, hắn lại yên bình luyện tới nhục thân kim y, lại không có hứng thú với việc tu kiếm của bản môn.

Nhiều kiếm quyết lợi hại của bản môn đều cho hắn, ten này trừ lúc đầu xem liếc qua, sau đó đều không nhìn lại.Làm sao mấy người Bùi Nguyên Nhiên vui cho nổi?Tuy Bùi Nguyên Nhiên công phu dưỡng khí thâm hậu, cũng bị Tả Mạc chọc giận gần chết: “Ta kiên trì cho hắn tham gia vòng cuối Đấu Kiếm hội, chính là muốn hắn kiến thức uy lực chân chính của kiếm tu.

Ta đã dặn dò Vi Thắng, lúc đó cứ thoải mái rat ay.

Hừ, khiến hắn kiến thức một chút, kiếm tu là thế nào, vì sao kiếm tu mới là tu giả cường đại nhất.”

Diêm Nhạc ngày thường cười hi hi cũng mặt tức giận: “Không sai!

Đệ tử bản môn lại không có hứng thú với pháp quyết của bản môn, đừng nói lan truyền ra, dù liệt thế tổ sư dưới suối có biết, mấy người bọn ta cũng mất hết thể diện.”

Tân Nham mặt đầy sát khí: “Không thể nhịn.”

Vốn Thi Phượng Dung vẻ mặt quan tâm, luc snafy cũng không kìm được, cực bất mãn: “Tên này là thiếu giáo dục.”

Hành vi ác liệt của Tả Mạc bị toàn bộ cao tầng Vô Không kiếm môn thù địch, vô cùng nhất trí.Tả Mạc chuyên tâm vận chuyển linh lực, hồn nhiên vong ngã, hắn hoàn toàn không biết bất luận việc gì bên ngoài.

Toàn bộ thần thức, toàn bộ linh lực đều bị điều động.

Không biết sư phó ném gì vào trong thùng thuốc này, dược lực vô cùng hung mãnh, hắn cảm giác mình sắp bị dược lực như ong vỡ tổ này làm nổ tung.Tốc độ hắn hấp thu dược lực xa xa chậm hơn tốc độ nó chui vào.Hắn cắn răng, hắn biết, chỉ cần chống qua một hồi, lần này khẳng định thu hoạch cực lớn. hắn biết rõ việc luyện dược, dược lực uẩn chứa trong linh dược cũng có hạn.

Chỉ cần hắn chịu nổi, cso thể chậm rãi hấp thu dược lực vào cơ thể.

Dược lực vào cơ thể, nahnh chóng hóa thành kim quang, tan vào trong gân thịt. hiện nay cơ thịt toàn thân hán lóe ra kim quang, như là cát vàng, càng lúc càng tinh mịn.Nhưng tốc độ kim quang tăng thêm xa xa không thể so với tốc độ dược lực tăng thêm.Điều càng khiến Tả Mạc hoảng sợ là dược lực lại không có dấu hiệu suy kiệt, vẫn hùng hồn hung mãnh như trước.Dược lực như sóng thần, diên cuồng tuôn vào thân thể.Kinh mạch bị lấp đầy, nhưng dược lực còn tiếp tục không chịu khống chế tuôn vào, kinh mạch bị giãn ra có thể thấy.Càng khiến Tả Mạc sợ hãi là hắn không dừng lại được!Linh lực cùng dược lực hỗn tạp dâng trào, như ngự đứt cương, không cách nào dừng nổi.Đáng chết!do=newreply&p=7343726)Chương 133 : Bùi Nguyên Nhiên không vuiConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckDiêm Nhạc sửng sốt nhìn vào Tả Mạc trong thùng thuốc, lập tức hơi ngớ, nghiên đầu từ nọi: “Hắn lại đột phá?

Di, ta vì sao lại dùng “lại” nha?”

Không ai để ý tới hắn, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Tả Mạc.Tả Mạc mặt sáng vàng, một tầng kim quang như sóng nước gợn lên, đầu tóc hắn dần nhuộm màu vàng.

Thân thể hắn hơi run rẩy tựa như chịu đau đớn vô cùng, vẻ bất mãn trên mặt Thi Phượng Dung lập tức không cánh mà bay, thay vào đó và vẻ quan tâm vô bì.Bùi Nguyên Nhiên hỏi: “ Trong ‘kim cương vi ngôn’ sau nhục thân kim y là gì?”

Tất Nham tiếc từng chữ: “Hồng liên kim dịch.”

“Luyện thể….”

Bùi Nguyên Nhiên đột nhiên như nhớ ra cái gì đó: “Tầng thứ mấy có thể sinh thần thông?”

Tân Nham hồi đáp: “Năm.”

Bùi Nguyên Nhiên gật đầu, tỏ ý minh bạch: “Tầng thứ năm.”

Diêm Nhặc xiên vào: “bằng tốc độ của hắn, tầng thứ năm cũng không lâu.

Ta rất hiếu kỳ, nếu tiểu tử này luyện tới tầng thứ năm, sẽ sinh thần thông gì.”

Những người khác đều im lặng, luyện thệ là tương đối xa lạ với bọn họ.Côn Hóa cảnh là thiên hạ của kiếm tu, kiếm tu tu kiếm không hỏi chuyện khác.

Thiền tu thiện trường luyện thể, mà thánh địa của thiền tu là Huyền Không cảnh.Thiền tu là một nhánh lớn của tu giả, bọn họ chủ tu bản thân, cầu tự thân tự tại.

Trong số tu giả, nếu luận gian khổ, đại khái thiền tu là đứng đầu.

Nhưng tâm pháp của thiền tu đại đa số đơn giản dễ hiểu, tập luyện dễ dàng, chỉ cần có nghị lực thì đa phần có khả năng thành tựu.

Nhưng có một đặc điểm là trước dễ sau khó, càng về sau, tu luyện càng khó, càng về sau càng cần nghị lực đại trí đại tuệ, mới có thể thành công.Chẳng qua tu luyện tới tầng thứ tư nhanh như Tả Mạc, thiên phú này cũng là rất hiếm có.Thần thông là thứ khiến người khác kiêng dè thiền tu nhất.

Thứ gọi là thần thông là một vài năng lực được lĩnh ngộ khi tới một cảnh giới nhất định.

Điều này khiến các tu giả khác hâm mộ, chỉ cần đạt tới cảnh giới liền có thể sinh thần thông.

Nhưng thần thông thể nào thì tùy người.

Có người muốn tìm quy luật, nhưng tới này cũng không ai có thể nắm được ảo diệu trong đó.Nhưng cho dù Tả Mạc hiện tại tu “kim cương vi ngôn’ tới tầng thứ năm, sinh thần thông, mấy người Bùi Nguyên Nhiên không ai cao hứng.Bọn họ là kiếm tu!Nếu nói thiền tu bình hòa, kiếm tu lại cao ngạo thuần túy, bọn họ chỉ tin tưởng kiếm trong tay họ.

Là tu giả có lực công kích cường đại nhất, kiếm tu đích xác có đầy đủ tư bản để kiêu ngạo.

Càng là danh môn đại phái, khí chất này càng thể hiện rõ ràng.Vô Không kiếm môn tuy hiện nay chẳng qua là một tiểu môn phái, nhưng tốt xấu thì tổ sư cũng tài giỏi, so với các tiểu môn phái còn có khác nhau rất lớn.

Bùi Nguyên Nhiên mấy người còn xem thường các môn phái khác, nào muốn để ý những phương pháp tu luyện khác?Tả Mạc tại luyện thể thành tựu càng cao, sẽ càng khiến bọn họ không thích.Dược dịch đen nhánh như mực dần dấn biến trong, Tả Mạc run rẩy lúc này cũng dần ngừng lại, nhiều hơn một phần ám kim sắc.

Mặt như được dát một tầng ám kim.Khuôn mặt vẫn không lộ biểu tình, lộ ra mấy phần trang nghiêm.Bùi Nguyên Nhiên mấy người sắc mặt càng khó coi, nếu không phải Tả Mạc thiên phú xuất sắc, lại là đệ tử bản môn, bọn họ sớm đã một cước đá hắn khỏi sơn môn.Tả Mạc mở mắt ra, liền thấy bốn vị trưởng bối đứng một hàng trước mặt mình, ánh mắt bất thiện nhìn mình.

Vui sướng vì vừa đột phá tầng thứ tư “kim cương vi ngôn” con đang sôi trào trong lòng, nhưng khi thấy vẻ mặt khó coi của bốn vị trưởng bối thì lập tức xẹp xuốngHắn không biết mình đã chọc các vị trưởng bối điểm nào, nhưng hắn biết lúc này khôn hồn đừng đỏ thêm dầu vào lửa.

Ít nói ít sai, không nói không sai, hắn thức thời ngậm miệng.Chưởng môn hừ lạnh một tiếng, ném lại một câu, chuyển mình dời đi: “Tốt rồi, thương của ngươi cũng khỏi rồi.

Vì ngươi, sư phó của ngươi đã tốn nhiều sức lực.

Ngươi phải biểu hiện tốt, chớ phụ lòng sư phó ngươi.

Bản môn Đấu Kiếm hội, ngươi nếu không tiến top 10, liền tới chỗ nhị sư bá nhận trách phạt.”

Nhị sư bá… trách phạt…Ánh mắt Tả Mạc không do dự chuyển hướng nhị sư bá, khi nhìn thấy mắt nhị sư bá hàn quang lấp lánh, dù hắn hiện tại đang trong nước thuốc sôi nóng cũng thấy như đang trong hầm băng.Ngay cả sư phó cùng sư bá Diêm Nhạc cũng không nói một lời quay mình dời đi.Tả Mạc không hiểu, rốt cục là chuyện gì?Nhưng tuy hắn nghĩ nát óc, cũng không rõ rốt cục là sao.

Chẳng qua hắn rất nhanh đã ném nó qua một bên, bởi vì hắn đột nhiên nhớ lại câu nói của chưởng môn trước khi đi.Top 10….Chưởng môn hôm nay xỉn sao?

Hay mình lãng tai?

Tả Mạc ngẩn người trong thùng thuốc, lúc lâu chưa hồi thần.Đông Phù, bóng đêm thâm trầm phủ xuống, đèn các màu nổi lên khắp Đông Phù.

Bởi Đấu Kiếm hội mà khiến cho Đông PHù phồn vinh chưa từng có, không vì bóng đêm phủ xuống mà an tĩnh, vẫn vô cùng huyên náo.

Các tiếng rao bán vang lên, trên bầu trời tối đen cũng thấy được ác loại pháp bảo cùng kiếm quang qua lại, tiếng linh thú kêu lên cũng truyền vào tai.“Vì sao ngươi ngăn ta?”

Một tu giả quần áo bình thường trầm giọng với bạch y nam tử trước mặt.Bạch y nam tử lãnh đạm: “Ngươi không phải Vệ Bình.”

Rõ ràng là Lâm Khiêm mà Tả Mạc gặp ở Đa Bảo Phi các.Vị tu giả đột nhiên cười khẽ: “các hạ thật biết nói đùa, ta không phải Vệ Bình thì là ai?”

Lâm Khiêm than nhẹ: “Cái này phải hỏi kiếm của ta.”

Vệ Bình biến sắc, mắt lộ hung lệ, la yên triều màu tím trên tay cuốn về phía Lâm Khiêm.Một đạo kiếm quang!Kiếm quang lẫm liệt không thụ chút trệ ngại, dễ dàng cắt mở la yên màu tím, bắn thẳng tới Vệ Bình.Ngao!Vệ Bình mắt trợn tròn, phát ra một tiếng gào không giống nhân loại, thân thể nhanh chóng bành trướng!Phốc!Kiếm quang đi được nửa đường chợt biến nhanh, Vệ Bình tròng mắt lồi ra, tiếng gầm tắc nghẹn.Nơi ngực hắn, một lỗ hổng không lớn, điều quái dị là không một giọt máu chảy ra.Lâm Khiêm nhẹ nhàng nói: “tên thứ mười” trong mắt lại tràn đầy lo âu.Tại một căn nhà ở Đông Phù.“Lão La chết rồi.”

“Tra ra là ai chứ?”

“GIống trước kia, một kiếm mất mạng, hẳn là cùng một người.

Chúng ta bị người tập trung.”

“Không kỳ quái.

Bạch nhật tinh hiện động tĩnh quá lớn, không giấu nổi người.

Việc của chúng ta có tiến triển gì không?”

“Không có gì.

Nếu như thật là vị đại nhân nào đó, nhất định sẽ nghĩ biện pháp liên hệ chúng ta.

Chẳng lẽ…”

“Không nên nghĩ bậy bạ.

Bạch nhật tinh hiện không thể làm giả.

Tuy ta không biết vị đại nhân kia nghĩ sao, nhưng chúng ta phải tận chức trách.”

“Vâng.”

“Tiếp tục chú ý, các ngươi phải cẩn thận ẩn mình.

Có thể tiến vào chỉ có mấy người chúng ta.

Nhóm tiếp theo phải mấy tháng nữa.

Hiện tại Đô Thiên Huyết giới thể cục giằng co, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra vị đại nhân này.”

“Vâng.”

Tại một tiệm nhỏ, Tả Mạc đang thảo luận cùng Tố.

Nếu Tố bảo chứng mình có thể tiền top 10, không lợi dụng tốt cùng thật xin lỗi mình.

Nhưng tiến vào Tùng Đào các tại Đông Phù điện, vị trí là tùy cơ, ai cũng không biết là đâu.Tin tức này là TỐ nói cho Tả Mạc, hiển nhiên, nàng cảm giác chỉ cần cấp đủ tin tức cho Tả Mạc, Tả Mạc sẽ có biện pháp thích hợp.

Trận Tả Mạc đấu Triều An chứng minh năng lực này của hắn.Tả Mạc lại tỉ mỉ tìm hiểu các vấn đề về Tùng Đào các, bởi vì hắn trước kia hoàn toàn không quan tâm, cho nên ngay cả các điều cơ bản còn không có rõ, hỏi vô cùng tỉ mỉ.Không thể không nói, Tả Mạc là một tên cực kỳ thực tế, một khi xác định phải đoạt thắng lợi, hắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp.“Liên lạc rất tiện, chỉ cần chế tác hai hạc giấy, chúng ta mỗi người cẩm một con.

Trên hạc giấy khắc một phù trận một âm một dương, rất nhanh sẽ tìm ra vị trí của đối phương.”

Tả Mạc cực kỳ mặt dày vô sỉ nói: “Đi vào, ta sẽ đứng yên chỗ, ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất tới tìm ta.”

“Tốt.”

Tố không chút do dự đáp ứng.

Chẳng qua độ vô sỉ của Tả Mạc còn khiến nang không thể nói gì, một loại nam nhất, kể cả sư huynh Cổ Dung Bình, trước mặt nàng đều muốn biểu hiện.

Mà Tả Mạc lại hoàn toàn là một bộ vô lại không ăn cơm mềm, mà hắn lại không chút mất tự nhiên.Hai người xác định các điểm liên hệ Tả Mạc mới ly khai.Tả Mạc mới đi, Cổ Dung Bình liền từ phía sau đi tới.Cổ Dung Bình rất khẳng định: “Dù ngươi giúp hắn, hắn cũng không vào được top 10.”

Tố lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đối địch với ta?”

Cổ Dung Bình mặt sáng lạn nói: “sao dám?”

Rồi khẽ cười: “Nhưng lần đấu kiếm hội này, toàn bộ cao thủ trẻ tuổi của Thiên Nguyệt giới tụ tập tại đây, hắn tuy có thiên phú nhưng thực lưc không đủ.”

“Vậy thì sao?”

Tố vẫn lạnh băng, nhưng nàng biết mình chỉ cứng miệng, nàng cũng biết sư huynh đang đợi nàng cầu hắn.Nhưng nàng trầm mặc.Cổ Dung BÌnh nhìn nàng rồi rời đi.Cho dù có Tố trợ giúp, Tả mạc cũng không dám chắc, cơ hội tiến top 10 cũng rất nhỏ.

Hắn thủy chung vẫn là tu giả nhỏ yếu nhất tiến vào Tùng Đào các, dù là bất kỳ một đối thủ nào cũng sẽ không khách khí.Mình đơn giản là một con dê non béo mập tiến vào giữa đàn sư tử.Chẳng qua, lại nghĩ tới phương pháp của mình….Tả Mạc rất mong chờ.Vô Không sơn.“Nghe nói chưa?

Chưởng môn để Tả sư huynh tiến top 10. nếu không thể phải tới chỗ sư thúc Tân Nham nhận phạt.”

“Trời! sư thúc Tân Nham?

Chưởng môn gần đây thấy Tả sư huynh không thuận mắt sao?

Sao không trực tiếp trách pháp cho nhanh.”

“Chuyện này cũng quá không thực tế.”

“Ai, đắc tội chưởng môn, cuộc sống của Tả sư huynh sẽ không dễ chịu.”….Tiểu Quả nghe được mấy lời bàn tán, tâm lý tựa như có chút khó chịu.

Nàng đã mấy ngày không gặp Tả sư huynh.

Từ lần trước sư huynh trở lại, đã phong bế miệng cốc, một người ở trong cốc, đến nay còn chưa ra.Nàng lộ vẻ lo âu.Nàng không lo lắng sư huynh chịu phạt, nàng là nội môn đệ tử, rất rõ địa vị của sư huynh trong lòng chưởng môn.

Trách phạt không có gì, nàng lo là sư huynh sẽ vì thế mà liều mạng.

Nàng biết, sư huynh ngày thường xem có vẻ chỉ biết kiếm tinh thạch, nhưng nếu thật muốn làm gì, sẽ dùng toàn lực.Sư huynh mà liều mạng thì thật đáng sợ… nhưng nếu vì thế mà lại thụ thương…Tiểu Quả cắn môi.Chương 134 : lâm chiếnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckCũng không biết chuyện gì xảy ra, liên tục hai lượt đấu loại, trừ Tả Mạc rất ít bị lưu ý thì không có trường hợp nào không bị chú ý.

Cao thủ bị mọi người chú ý dễ dàng thăng cấp, những trận so đấu dù cũng sinh động, nhưng lại thiếu đi yếu tố kích động nhân tâm.Ánh mắt của mọi người đều tụ tập tới vòng tối hậu: đấu kiếm không quy tắc.Một trăm tên tu giả chỉ có 10 tên cuối cùng thắng, không có quy tắc, không có trật tự, Tùng Đào các sẽ thành nơi hỗn chiến, chỉ có mười người may mắn sống sót cuối cùng.Kịch liệt là không tránh khỏi, không tránh khỏi cường cường so đấu, càng nhiều khả năng sinh ra doanh thu khổng lồ….Tất cả làm cho tất cả mọi người chú ý tới.Mà mấy ngày trước hôm tỷ thí, Thiên Tùng tử tiền bối đột nhiên tuyên bố, bố trí chung quanh Tùng Đào các “Thận Quang Huyễn Ảnh trận”, các hình ảnh chiến đấu trong Tùng Đào các sẽ như ảo ảnh xuất hiện trước mặt mọi người.Vừa có tuyên bố, Đông Phù chấn động.Trước đây đấu kiếm không quy tắc, tác động tới tâm cờ bạc của phần lớn thị dân, dù sao cũng không thể tận mắt nhìn, dù trận đấu có đặc sắc cũng làm người ta không quá hứng thú.

Nhưng Thiên Tùng Tử làm ra nhanh chóng chạm tới tính cực của tu giả.

Tin tức bằng tốc độ cực nhanh theo âm khuê truyền bá ra.Lập tức, Đông Phù trở thành trung tâm Thiên Nguyệt giới.

Vô số tu giả, vô luận tu vi cao thấp, đêm ngày kiêm trình, tạo thành một luồng người hướng tới Đông Phù.Nơi này, là nơi lớp trẻ đỉnh phong của Thiên Nguyệt giới so đấu!

Nơi này, tụ tập thiên tài kiệt xuất nhất của Thiên Nguyệt giới!

Nơi này, xuất hiện pháp quyết hoa lệ nhất Thiên Nguyệt giới! nơi này, xuất hiện tràng cảnh chém giết khốc liệt nhất Thiên Nguyệt giới.Thịnh hội như thế, nào có thể bỏ qua?

Có thể tận mắt nhìn thấy, cơ hội như vậy là ngàn năm một thuở!Đông Phù nhộn nhịn chưa từng có, phồn vinh chưa từng có.

Các đại môn phái nhao nhao phái đệ tử tới quan khán, bọn họ không có cơ hội tiến đấu kiếm hội, nhưng có thể chính mắt nhìn thấy các cao thủ vận dụng pháp quyết, đối bọn họ có đại ích lợi.

Tu giả bình thường đối địch đều là giấu diếm, có thể đứng bên quan sát là cơ hội tốt mà không ai muốn bỏ qua.Trước đây Tả Mạc chiến thắng Triều An, ngọc giản ghi lại hình ảnh trận chiến này đã bán với giá 100 viên tinh thạch cấp 3/ 1 tấm, hơn nữa hàng trên thị trường đã cạn.

Rất nhiều người hối hận không thôi, nếu lúc ấy chế nhiều vài tấm ngọc giản, lúc này phát tài rồi!

Ngọc giản trận so đấu anyf đã bị các đại môn phái mua mất, bọn họ tính giao cho môn hạ am hiểu phù trận đệ tử nghiên cứu nghiền ngẫm.

Không thể không nói, đại môn phái rất mẫn cảm với chuyện này.Ngọc giản ghi lại các trận thi đấu sau cũng tăng lớn, giá tiền không thể so với trận của Tả Mạc.Đông Phù chật ních tu giả.

Rất nhiều tu giả thấy được cơ hội, nhao nhao làm buôn bán.

Có người đêm các pháp bảo tài liệu mình không cần hoặc bán hoặc đổi.

Có người mua thấp bán cao.

Đông Phù nghiễm nhiên trở thành nơi phồn hoa nhất Thiên Nguyệt giới.Vô Không đường, Vi Thắng cùng chưởng môn ngồi trên chiếu.“Sao?”

Chưởng môn mỉm cười: “Hai trận trước cũng không gặp đối thủ, có phải cảm giác thất vọng? mong chờ vòng này.”

Vi Thắng thản nhiên, mắt lộ vẻ hứng phấn không thể che dấu: “Đệ tử chờ mong, có thể cùng đông đảo cao thủ chiến một trận, thật khiến máu sôi sục.”

Chưởng môn gật đầu khen ngợi, tại Vô Không kiếm môn, trong mắt các trưởng bối, Vi Thắng cơ hồ có tất cả các ưu điềm mà kiếm tu cần. hắn tính cách trầm ổn kiên nghị, tu luyện khắc khổ, tâm cảnh thuần túy, nhất tâm hướng kiếm, không có sự vụ bên lề.

Thiên phú tu kiếm cũng không ai có thể so sánh.

Mà lúc so đấu, Vi Thắng có chiến ý dạt dào, không chút sợ hãi, gặp chuyện không trốn, gặp nguy không loạn.Nghĩ tới thiên phú, Bùi Nguyên Nhiên lại nghĩ tới Tả Mạc.

Bổn môn trong các đệ tử, thiên phú có thể so với Vi Thắng cũng chỉ có Tả Mạc.

Nghĩ tới đây, hắn lại nhíu mày.Nhận thấy sư phó phiền não, Vi Thắng tò mò hỏi: “Sư phó gặp chuyện gì?”

Mặc dù trưởng bối trong môn, nếu luận tu vì thì sư thúc Tân Nham đầu bảng, nhưng thực lực của sư phó cũng sâu không lường được.

Vi Thắng lực lực trước đâu bằng giờ, sư phó ngẫu nhiên toát ra khí thế, mỗi lần đều khiến hắn kinh hãi.Ngay cả sư phó đều cảm thấy phiền phức, lại là chuyện gì?Chú ý tới sự thất thố, Bùi Nguyên Nhiên khoát tay: “Không có gì.”

Tiếp đó giả thoải mái: “Tả Mạc, còn không biết đã có bố trí gì.

Ta đã hạ tử lệnh hắn phải tiền top 10.”

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại có chút vui vẻ châm chọc: “Nghe nói Đông PHù hiện tại rất nhiều người, Anh Phượng mấy ngày này bận không thôi, hàng trong hiệu đã bán sạch.

Nếu bị tiểu tử này biết đã chậm mất cơ hội kiếm tinh thạch, phỏng chừng tức ọc máu.”

Nghe sư phó thoải mái trêu chọc, Vi Thắng trầm tĩnh lại, lại nghĩ tới tính tham tiền của sư đệ, hắn phì cười: “Đệ tử cảm giác sư đệ quan tâm chuyện thứ hai hơn.”

“Ha ha.”

Nghĩ lại Tả Mạc gặp phải nan đề, hôm nay còn bị mình chơi một vố, Bùi Nguyên Nhiên rất sướng khoái: “Sư đệ của ngươi, thiên phú xuất sắc nhưng tính tình thật vô lại ốm yếu, rơi vào đống tinh thạch là không chịu chui ra, đối tu kiếm cũng không chút hứng thú.”

“Sư đệ nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm của sư phụ càng các sư thúc.”

Vi Thắng nói.

Hắn đối với sư đệ cũng bất đắc dĩ, có khả năng cũng biết tính tình Tả Mạc là thế, không cưỡng cầu được.“Sư bá Tân Nham chuẩn bị trọn vẹn các hình phạt, chờ tiểu tử chết tiệt đó tự tới nộp mình.”

Nói tới đây, Bùi Nguyên Nhiên lộ vẻ đắc ý.Thấy sư phó tin tưởng sung túc, Vi Thắng muốn mở miệng, lời mới tới khóe môi lại nuốt về.

Trong lòng hắn có cảm giác mơ hồ, sư phó lần này bố trí vị tất có tác dụng.Nếu bàn về thực lực, Tả Mạc vô luận thế nào cũng không khả năng tiến top 10.

Nhưng trên đời, thực lực không đại biểu tất cả, hơn nữa hắn biết rõ vị sư đệ của mình cơ trí bách biến, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.

Hắn hiểu rõ sư đệ hơn các trưởng bối, sư đệ dù vẻ ngoài ốm yếu, nhưng lại rất chấp nhất, thậm chí có chút điên cuồng.

Người khác chỉ thấy thiên phú của sư đệ, chỉ hắn mới biết, sư đệ làm sao luyện Tiểu Vân Vũ quyết tới tầng 4.Bất cứ tu luyện pháp quyết nào, cũng không chỉ có thiên phú là được.Bất quá, đây là trực giác của hắn, nếu nói vậy với sư phó, không có điểm nào để chứng minh, cũng không có tác dụng.

Hơn nữa hắn cũng hết sức tò mò, sư đệ bị ném vào hoàn cảnh này sẽ ứng phó thế nào?

Từ việc sư đệ bế quan không ra, Vi Thắng hieur, sư đệ nhận thức rõ.Sư đệ như lò xo co lịa, có khả năng càng ép chặt lực lượng bộc phát càng kinh người.

Sự đệ nhận thức rõ, không thể khinh thường.Đột nhiên, hắn lập tức nghĩ tới đấu kiếm hội, càng chờ mong.Chú ý tới vẻ mong đợi trong mắt Vi Thắng, Bùi Nguyên Nhiên lầm tưởng Vi Thắng nghĩ tới đấu kiếm hội, nhớ ra mình cùng các sư đệ lức còn trỏ, mắt lộ vẻ bâng khuâng.

Hắn nghiêm nghị hỏi: “Ngươi lần này tính tìm ai đấu?”

Vi Thắng nghe vậy, mắt đột nhiên lộ tinh mang, bất giá ngồi thẳng dậy, nặng nề phun ba chữ.‘Cổ Dung Bình.”

Tây Phong tiểu viện.Tả Mạc ngồi dưới đất, hai mắt đầy tơ máu, cấp ách nhìn chăm chú.“Không đúng…”

“Vẫn không đúng…”…Miệng hắn thỉnh thoảng vô thức thì thào.

Trước mặt bày khắp các loại tài liệu, tuy nhiên các loại tài liệu như có ma lực, vững vàng hấp dẫn hắn.Mảnh vụn dính đầy đầu tóc, hai con mắt đầy to máu, chớp động.“Di….”

Đột nhiên, con mắt hắng sáng lên!La Ly ngồi ở đỉnh núi, nhìn vào trăng sáng, có chút xuất thần.“Sư đệ, ngươi còn giận ta?”

Hác Mẫn cắn môi, điềm đạm đáng yêu.La Ly không quay đàu, thản nhiên: “Sư tỷ nói quá lời, ta trong lòng chỉ có kiếm, không có giận.”

Hác Mẫn khựng lại, nhất thời không biết nói gì.

Ban đầu La Lỵ bị Tả Mạc đả thương, nàng một lần không tới thăm.

Biết hiện tại La Ly như thoát thai hoán cốt, lần này tham gia đấu kiếm một mạch tiến vòng cuối, Vô Không kiếm môn trên dưới đều nhìn hắn với ánh mắt khác.

Hác Mẫn lại nghĩ tới lúc xưa hắn tốt đẹp, muốn quay lại, mà La Ly coi nàng như người qua đường.Hác Mẫn làm ra cố gắng cuối cùng: “Sư đệ thật không nhớ tình xưa?”

La Ly trục tiếp trả lời dứt khoát, không chút che dấu: “Vốn không có tình xưa.

Đêm đã khuyan, sư tỷ xin trở về.”

Nghe được Hác Mẫn khóc rời đi, trong ánh trăng khuya, la Ly lại đứng lên luyện kiếm.Kiếm quang hòa nguyệt quang, tràn đầy bi thương.Đông Phù điện, Thiên Tùng Tử nhìn ái đồ trước mặt, trong mắt lộ chút vui mừng cùng hài lòng, hòa nhã nói: “Thứ tự không trọng yếu, đó chỉ là hư danh.

Quan trọng là… thể ngộ, cũng người giao đấu, đối mặt các loại pháp quyết, tựa như đánh lén, vây công, mấy ngày nay chưa thấy thì giờ sẽ gặp.”

Du Bạch cúi đầu cung kính trả lời: “vâng.”

Thiên Tùng Tử hỏi: “ngươi có đối thủ dự tính?”

“Đệ tử muốn đấu với Tông Minh Nhạn một hồi.”

Thiên Tùng Tử nhíu mày, không vui nói: “Đây không phải so kỹ, là chiến đấu, là chém giế!”

KHông biết tại tao sư phó không vui, Du Bạch hơi sợ hãi: “Vâng.”

Thiên Tùng Tử khoát tay: “Đi đi, chuẩn bị tốt.

Tông Minh Nhạn được Tả Mai Thiên chân truyền, thực lực không kém.”

Du Bạch chần chờ, lúc này mới lui ra: “Vâng.”

Nhìn vào đệ tử yêu mến nhất, Thiên Tùng Tử đột nhiên thở dài, trong mắt lộ vẻ sầu lo.Linh Anh phái, chưởng môn nhìn Thường HOành đang đứng trước mắt hắn, có chút không thích.

Thường Hoành tính tình kiệt ngạo bất tuân, nhìn tùy tiện đứng trước mặt mình, không có gì tỏ ra cung kính, chưởng môn càng không thích.Thường Hoành dù là đệ tử xuất sắc nhất tại Linh ANh phái, nhưng chưa bao giờ được trưởng bối yêu thích.Chưởng môn căm hận: “Ôi, Thường Hoành, ngươi lần này nếu gặp Tả Mạc của Vô Không kiếm môn, chớ lại buông ta.

Tiểu tử này nhiều lần khiến môn phái hổ thẹn, tuyệt không thể buông.”

Thường Hoành chẳng chút cảm động, cúi đầu, hắn dĩ nhiên là ngũ gật trong đại đường.Thấy bộ dáng này, chưởng môn tức giận, cao giọng: “Thường Hoành!

Nghe rõ không?”

Thường Hoành chậm rì rì mở mắt, liếc chưởng môn, bỏ lại một câu: “Dong dài!

Thấy thằng nào đánh thằng đó, đâu cần phiền toái nhiều thế.”

Nói xong, không chú ý tới các đệ tử đứng ngây như tượng gỗ cùng chưởng môn đang nổi cơn lôi đình, thoải mái rời đi.Chương 135 : Tùng Đào cácConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckĐông Phù điện là động phủ Đông Phù tiên nhân năm xưa lưu lại, cũng là động phủ tốt nhất Đông Phù, trừ linh khí nồng đậm, đông phủ bản thân có rất nhiều cơ quan kỳ diệu, ví như Tùng Đào các.

Tùng Đào các liền như kiếm động của Vô Không kiếm môn, có động thiên khác.

Nhưng thanh danh còn không lộ hơn cả Vô Không kiếm môn, Tùng Đào các là nơi không nổi danh tại Đông Phù điện.Tùng Đào các ở nơi địa thế hiểm trở, không gian cực đại.

Mà lịch đại chấp chưởng Đông Phù điện đều ở trong đó thuần dưỡng linh thú, tuyệt đại đa số đều là loài hung mãnh, mỗi đệ tử sau khi tới ngưng mạch kỳ đều tới Tùng Đào các lịch luyện.

Đây cũng là vì sao các đổ trường cờ bác đánh giá cao Du Bạch.

Đối với người khác, Tùng Đào các vô cùng xa lạ, nhưng đối với Du Bạch lại là hậu hoa viên.Tùng Đào các như một động thiên pháp bảo, cần đại pháp lực mới có thể luyện chế.

Cơ hồ toàn bộ môn phái có chút căn cơ đều là khi tổ sư sáng lập, tiêu phí vô số phá lực mở ra làm căn cơ của môn phái.

Trong Tùng Đào các, Kim Đan kỳ tu giả trở xuống, vô luận giác đấu thế nào cũng không chút tổn hại.

Đương nhiên, linh thú thuần dưỡng trong đó không thể tránh khỏi.Toàn bộ Đông Phù, chỉ có Đông Phù điện cùng Vô Không kiếm môn có động thiên pháp bảo, nhưng kiếm động của Vô Không kiếm môn lại cơ hồ không người biết tới.Chưởng môn trưởng lão của các môn phái khác đều đỏ mắt nhìn Tùng Đào các được Thiên Tùng tử bóc mở, đặc biệt là chưởng môn Linh Anh phái.

Đây là một căn cơ vững chắc của một môn phái, dù Linh Anh phái hiện tại có giàu có nhưng trong mắt các tu giả tầng thứ hơi cao chẳng qua là bạo phát hộ.Động thiên pháp bảo không phải tinh thạch có thể mua được.

Luyện chế pháp bảo này ngoài việc cần đại pháp lực, còn cần trả giá cực lớn, trừ việc luyện chế cho môn phái của mình, không người sẽ luyện chế động thiên pháp bảo đem bán.Bùi Nguyên Nhiên mấy người rất bình tĩnh, kiếm động của Vô Không kiếm môn có duyền diệu, so với Tùng Đào các chỉ hơn không kém.

Ngay cả bọn họ mỗi lần nói tới kiếm động cũng không khỏi cảm thán sức mạnh của tổ sử.

Đừng thấy bọn họ đều là kim đan kỳ, trong Thiên Nguyệt giới là cao thủ nổi danh, nhưng vẫn vô lực luyện chế động thiên pháp bảo.Một trăm tu giả tham gia vòng thi dấu cuối cùng đứng chung một chỗ, rất nhiều người hiếu kỳ.

Động thiên pháp bảo, đa phần bọn họ chưa tiến vào qua, rất hiếu kỳ, Cổ Dung bình cùng một đám đệ tử đại môn phái hoặc bình tĩnh, hoặc ngạo nhiên xem thường những người khác, trong lòng sinh cảm giác ưu việt.Bốn phía Tùng Đào các, “Thần Quang Huyễn Ảnh trận” chậm rãi khởi động, ánh sáng như vô số cá nhỏ bơi qua, dần dần biến thành một màn ảnh trên không Tùng Đào các.Màn ảnh nhanh chóng biến lớn, biến thành rõ rệt, như lồng chụp toàn bộ không trung Đông Phù.

Một thể giới bình tĩnh dị thường trình diễn trước mặt mọi người.Từng ngọn núi đen cao ngất, sơn thế hiểm trở, như mực đen vẽ thành, có thể thấy linh thú trên chop núi.Rõ rệt như thế, màn ảnh phạm vi lớn dần, khó mà thấy được ai không kinh thán.

Từ các đại lão tới tu giả, đều vui mừng vì mình đi một chuyến không vô ích, thủ đoạn kinh khủng như vậy quả là khó gặp.Vô luận là trôi nổi trên không hay dưới đất, đều rất tiện quan khán hình ảnh khổng lồ này.Đông Phù lúc này, tràng cảnh vô cùng đặc biệt. trên không có vô số tu giả, bọn họ hoặc cao hoặc thấp, bất chợt có người bay tới bay lui, điều chỉnh góc độ, không ngừng xưng kỳ quái.

Mà dưới đất, có người lấy ghế nằm ra, có người ngồi trên nóc snhaf, ngẩng đầu nhìn hình ảnh khổng lồ trên không.Toàn bộ đều là tu giả!Có tới 10 vạn tu giả tụ tập tại Đông Phù, đưa mắt nhìn qua như con kiến vậy.Một trưởng lão ngoại lai môn phái mở miệng khen: “Tràng diện thật lớn. quả là tráng lệ!”

Thiên Tùng Tử quả có khí phách, không hổ là chủ của Đông PHù.”

Một trưởng lão bên cạnh hắn nói: “THịnh hội như thế, nếu có thể mỗi năm cử hành một lần, cũng thật là một chuyện tốt.”

“Khó!

Thiên Nguyệt giới, môn phái có động thiên pháp bảo có thể đếm trên đầu ngón tay.

Dù có, lại có ai giống Thiên Tùng Tử bỏ ra làm nơi tỷ thí?”

“Đúng!

Động Thiên pháp bảo ai cũng sợ giấu không đủ kỹ?

Tựa Thiên Tùng Tử, thật là lần đầu, cũng không biết là lão nghĩ sao?”

“Thiên Tùng Tử ta đã gặp qua, không giống người vô tâm, chắc có mưu tính.”….Nói tới đây, chủ đề của mấy trưởng lão bất giác lệch đi.“các ngươi chọn ai?: Một trưởng lão đột nhiên nói.“Cổ Dung Bình!”

“Cổ Dung Bình.”

“Tự nhiên là Cổ Dung Bình> Tâm Hồ kiếm phái căn cơ thâm hậu, là đại phái số 1 số 2 của bản giới, Cổ Dung Bình bản thân cũng là thiên tài trăm năm khó gặp, thực khó tìm ra ai có thể so với hắn.”

Đối với điểm này, mọi người đều thống nhất ý kiến.“Trừ cổ dung bình?”

Một vị trưởng lão rất ít nói chuyện đột nhiên mở miệng.“Tố có chút thần bí, thực lực cao.”

“Tiểu Quỷ kiếm của Quỷ Phong lão luyện, ta chọn hắn.”

“Vi Thắng hai lần xuất chiến, cũng nhanh chóng lưu loát, chỉ là Vô Không kiếm môn ta chưa nghe nói qua, chắc là tiểu môn phái.”

Một trưởng lão có chút chần chừ.“Nói tới Vô Không kiếm môn, thật cũng không thể xem thường. ba đệ tử tham gia thi đấu, toàn bộ đều tiến vòng trong cùng.”

Nghe tới đây, vị trưởng lão chọn Tố cười nói: “Loại chuyện này không nên mang ra, tên như cương thi kia dựa vào vòng trống mới tiến vòng trong cùng, chỉ có thể nói là Vô Không kiếm môn có quan hệ tốt với Thiên Tùng Tử.”

Một vị trưởng lão khác lập tức phản bác: ‘tuy tên này tu vi có thấp, nhưng có khả năng.”

Vị trưởng lão chọn Tố hỏi lại: “chẳng lẽ ngươi chọn hắn?”

Vị trưởng lão này lắc đầu: “Sao có thể.

Trúc cơ kỳ cùng ngưng mạch kỳ có khác biệt quá lớn, mà có tiền lệ Triều An, đối thủ tháy hắn cũng không lơ là mất cảnh giác.

Hắn là một tu giả trúc cơ kỳ, có bao nhiêu thủ đoạn?

Dự tính là không có tác dụng gì, trưởng bối của hắn để hắn tới kiến thức thôi.”

Trưởng lão chọn Tố hỏi những người khác: “có ai xem trọng hắn không?’“Ha ha!

Ai xem trọng hắn, ta bội phục sát đất.”

“ha ha…”

Một đám trưởng lão hứng trí thảo luận.

Cùng môn phái, còn có thể giao lưu, xem ó hạt mầm thích hợp không.Tả mạc ở trong số rất nhiều tu giả, nhìn đông ngó tây, tuy mặt cương thi vô biểu tình, nhưng mắt chớp động vẻ hiếu kỳ.Trong lòng, hắn đang tán gẫu với Bồ yêu.‘Bồ, ngươi nói Tùng Đào các so kiếm động thì cái nào cao hơn?’Bồ yêu ngũ khí khinh thường; “Đều là rác rưởi.”

Tả Mạc tức thỉ ngậm miệng, mắt trợn trừng, cũng dùng ngữ khí tương tự đáp lại: “Ngươi chẳng phải thiên yêu sao?

Ngươi có thể luyện ra một cái chứ?”

Bồ yêu vô sỉ quát: “Thứ ta chơi được hay không chơi được, không quan tâm.”

Tả Mạc cuối cùng biết, vì sao hắn chỉ là trúc cơ kỳ tu giả mà BỒ yêu là thiên yêu, hoàn toàn là tỷ lệ thuận với da mặt dày.Di, hắn đột nhiên phát hiện Cổ Dung Bình tựa hồ chú ý tới mình.

Dù Cổ Dung Bình che đậy, nhưng Tả Mạc nhạy cảm phát hiện ra tựa hồ có ẩn dấu gì đó.Không thể nào!Mình là tiểu nhân vật, không đáng Cổ Dung Bình quan tâm, hẳn là ảo giác.Bồ yêu đột nhiên cảnh báo; “cẩn thận!”

Tả Mạc sững sờ: “sao?”

“Vừa rồi có người dùng pháp quyết thám tra ngươi?”

Tả Mạc ngẩn người, tiếp đó kinh ngạc: “DÙng pháp quyết thám tra?

Thật chứ.”

Hắn ngẩn người ngó bốn phái, Bồ yêu lập tức quát: “đừng nhìn.”

Tả Mạc tứng thì không dám động, thành thực đứng yên.

Hắn rất ít khi thấy Bồ yêu khẩn trương như vậy, như lâm đại địch.Có người dùng pháp quyết thám tra, hắn vờ như bình thường nhìn lướt xung quanh, không ai có gì dị dạng, ngay Cổ Dung Bình tựa hồ cũng phát giác có người mới dùng pháp quyết thám tra.Tả Mạc sợ hãi, có thể dùng pháp quyết tra xét nhiều người như vậy, không ai phát hiện , tu vi của người này khủng bố cỡ nào.Bồ yêu hừ lạnh, chẳng qua ngôn ngữ không lộ chút sợ hãi: “Hừ, xem ra có người đang tìm ta.”

Tả Mạc vô thức hỏi một câu; “Sao ngươi biết?”

“Chỉ là “chúc nhãn”, ta đã gặp mấy lần.

“ Bồ yêu càng lạnh lùng, tràn đầy chán ghét: “Cũng phiền toái như “Thiên Nhãn Thông “ của thiền tong.”

Nghe thấy giọng điều tràn đầy hận thù, lại nghxi tới tính cách có thù tất báo của Bồ yêu, Tả Mạc không đoán cũng biết, Bồ yêu trước kia chắc chắn chịu thiệt bởi pháp quyết này.

Hắn lập tức khẩn trương; “Đối phương có phát hiện ngươi không?’BỒ yêu nghe thấy, lập tức đăc sý, cười he he: “Đối phương không thể nghĩ tới ta sẽ ở trong thức hải của ngươi.

Chúc nhãn tuy lợi hại, cũng chỉ có thể kiếm tra khí tức yêu ma.

Yên tâm, chỉ cần ngươi không lộ dị dạng, đối phương nghĩ nát óc cũng không đoán ra.”

Tả Mạc an lòng; ‘vậy thì tốt.”

Nhưng lúc này, Thiên Tùng Tử đã đứng ra.

Toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên mình hắn.Thiên Tùng Tử tu thân dưỡng tĩnh cực tốt, như chưa phát hiện, bình tĩnh nói: “Các ngươi sẵn sàng, ta lập tức sẽ đưa các ngươi vào Tùng Đào các.”

Nói xong, hắn bắt đầu vận chuyển pháp lực, hắn đứng nghiêm, hai tay hơi run, linh lưc tuôn ra.Chúng nhân cảm giác như thân hình Thiên Tùng tử đột nhiên trở nên vô cùng cao lớn, như một cổ tùng ngàn năm, mạnh mẽ, hai chân như vô số rễ cây nhập đất, ỗn như bàn thạch.

Cảm giác áp bách như gợn sóng cơ hồ chụp xuống Đông Phù.Trừ tu giả kim đan kỳ còn trấn định, tu giả thấp hơn đều không thể tự nhiên, dù Cổ Dung BÌnh luôn thong dong cũng biến sắc.

Du Bạch cuồng nhiệt nhìn sư phó, đầy tự hào.

Vi Thắng cũng chịu ảnh hưởng, mặt không lộ chút sợ hãi, ngược lại ngẩng đầu, mắt mở lớn, đôi tay đang rũ cũng nắm chặt.Lão già thật lợi hại!

Tả Mạc tặc lưỡi, chẳng qua so Thiên Tùng Tử với nhị sư bá, hắn vẫn cảm giác nhị sư bá khủng bố hơn.“Hô!”

Thiên Tùng Tử hét lớn.Dưới chân một trăm tu giả đột nhiên nổi lên quang mang, quang mang chớp động, bọn họ biền biến mấtdo=newreply&p=7343735)Chương 136 : Kiếm ý tâm chuyểnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc chỉ cảm giác cảnh vật chợt biến đổi, cảm giác ngất khiến hắn cơ hồ đứng không vững.Một làn gió mát thổi qua, hắn rất nhanh ổn định lại.

Trong lòng lại so sánh, truyền tống pháp quyết của Thiên Tùng Tử kém xa truyền tống phù trận của Bồ yêu.

Hắn nhìn lướt xung quanh, khắp nơi là thương mộc, ngẫu nhiên có gió thổi qua liền cảm giác được hơi nước.Phụ cận có nguồn nước!Tả Mạc rung động, nơi có nguồn nước thủy hành lực dồi dào, đối với hắn là cực hữu dụng.Hắn dùng pháp quyết, cẩn thận tiến tới nguồn nước.

Pháp quyết trong ngọc giản của tiền bối Ngụy Nam đều khá thực dụng, ví như pháp quyết ẩn hình, hiệu quả tốt.

Tu giả ngưng mạch kỳ nếu không quá chú ý thì rất khó phát hiện.Trong ngũ hành pháp quyết, Tả Mạc có tạo nghệ “tiểu vân vũ quyết” là sâu nhất, đối với thủy hành lực cũng mẫn cảm nhất, đi chừng 50 bước, hắn liền tìm ra nguồn nước.Một vũng nữa nửa mẫu, bốn phía mọc đầy cỏ dại, chung quanh khắp nơi là phâ linh thú.

Tả Mạc tỉ mỉ đánh giá địa hình xung quanh, rất là hài lòng, mình quả may mắn.

Chẳng qua hắn vẫn cẩn giác dụng thần thức lướt xung quanh, hắn không lập tức thả ra hạc giấy nói cho Tố vị trí của mình, mà lại lấy ra một tờ kim phù.“Lực sĩ hộ chủ!”

Một cự nhân mầu vàng mờ ảo xuất hiện sau lưng Tả Mạc, thân ảnh màu vàng nhanh chóng trở nên rõ rệt, một vệ sĩ cao lớn mặc khải giác màu vàng, đứng sừng sững.Mãi lúc này, Tả Mạc mới an tâm.Có phù binh, hắn cũng được bảo đảm an toàn một trình đột nhất định.

Phù binh vốn được đại đa số tu giả ngưng mạch kỳ sử dụng, chỉ có Vương sư huynh của Linh Anh phái tài sản giàu có mà ở trúc cơ đã có thể sử dụng phù bình.

Kỳ thực người nhà Vương sư huynh lúc đầu cũng chỉ để hắn dùng làm vật bảo mệnh, lần đó Tả Mạc bức hắn, lúc đó dùng phù binh.

Nào nghĩ tới không thắng được, ngay cả phù binh cũng thua cho Tả Mạc.Tả Mạc mắt sáng lên nhìn phù binh mặc giáp khí độ uy nghiêm, nhưng tràn đầy tiếc nuối, đáng tiếc dùng xong lần này, phù binh sẽ hỏng.

Tại Đông Phù, tu giả hiểu luyện đan, luyện khí khá nhiều, tu giả hiểu luyện phù lại thưa thớt, người có năng lực chế tác phù binh còn không có.

Cũng không biết trưởng bối của Vương sư huynh mua nó từ đâu.Có phù binh bảo hộ, hắn càng tin tưởng, chẳng qua, hắn vẫn không thả ra hạc giấy.Hắn nghĩ tới phương án mình đã chuẩn bị từ lâu, trên khuôn mặt cương thi lộ ra đôi mắt đắc ý.Sau cùng là một vòng đấu kiếm không quy tắc, cũng đồng nghĩa không có quy tắc gì, mười tu giả còn lại cuối cùng tại Tùng Đào các là kẻ chiến thắng.Tả Mạc tính toán lợi dụng quy tắc này.Đáng tiếc, pháp quyết ẩn giấu của hắn cũng không đủ xuất sắc, hắn trực tiếp tìm một chỗ nấp, thu liễm khí tức, cứ vậy thì khả năng chiến thắng sẽ cao hơn nhiều.

Bản thân chỉ có thể nghĩ được vậy, người khác cũng nghĩ tới.

Hắn đột nhiên nghĩ tới “chúc nhãn” mà Bồ yêu nói, nếu thật có người dùng chúc nhãn, trốn cũng không thoát.Hắc hắc, các ngươi khẳng định không nghĩ tới, ca tính toán làm cái gì.Tả Mạc vô cùng cố gắng!Trên khoảng không đông phù, ảo cảnh to lớn hiển thị rõ rệt từng chút biến hóa tại Tùng Đào các.Nhìn tới hình ảnh các tuyển thủ, những người xem lập tức rung động, tiếng tán thưởng sự thần kỳ của “Thần Quang Huyễn Ảnh trận” vang lên dồn dập.Những người xem kết bạn quan khá, một mặt nhìn, một mặt thảo luận vui vẻ.Yến Minh tử hỏi: “Ngươi tính, lần này ai có thể đứng đệ nhaats?”

Hồ Sơn lắc đầu: “Không biết, Cổ Dung Bình, hắn thực quá lợi hại.”

Đào Thù Nhi đột nhiên chỉ vào nơi chủ phong dễ nhìn thấy nhất, thất thanh hô lên: “Các ngươi xem.”

Cơ hồ lập tức, rất nhiều tu giả đều phát hiện trên chủ phong có hai người, thanh âm thảo luận như triều rút, nhanh chóng biến mất.Toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào chủ phong.Tùng Đào các có tổng cộng 15 đỉnh núi cao chọc mây, mà trong đó, chủ phong ở vị trí trung ương là bắt mắt nhất, nó dốc đứng hiểm trở, như một cự kiếm cắm vào trời cao.Trên chủ phong, có hai người đang đứng.Cổ Dung Bình cùng Vi Thắng.Không ngờ là Cổ Dung bình, người có khí thế đệ nhất nhân lần đấu kiếm hội này.Vi Thắng trúc cơ trời sinh dị tượng!Ai cũng không nghĩ tới, hai người này lại xuất hiện cùng một vị trí.

Mới bắt đầu thi đấu, đã đột nhiên tiến cao triều, ngoài ý liệu mọi người.CŨng lúc này, không ít tuyển thủ tại Tùng Đào các cũng chú ý tới hai người nơi đỉnh núi.

Hai người như hai thanh kiếm, không chút che giấu, không chút ẩn giấu, ngạo nhiên đứng đó.

Rất nhiều người đều thấy thoải mái, hai người này là đối thủ mà chẳng ai muốn gặp.Tố qua hắc sa nhìn Cổ Dung Bình nơi đỉnh núi, lòng nhẹ nhàng.

Nàng lo sư huynh gặp Tả Mạc, sư huynh tuyệt không bỏ qua Tả Mạc, tuyệt không hạ thủ lưu tình.

Bởi vì nàng không cầu hắn.Nhưng tên kia vì sao còn không thả ra hạc giấy?Nàng đột nhiên xoay mình.Trên đỉnh núi gió rất lớn.Cổ Dung Bình cười nói: “Không ngờ lại nhanh gặp Vi huynh như vậy, thật khiến ta bất ngờ.”

Vi Thắng nghiêm túc, không nói chuyện, chiến ý cuộn trào, không biết từ bao giờ Liệt Hồng kiếm đã nắm trong tay.

Không khí quanh thân hắn như bị bàn tay vô hình kích thích, vây hắn chậm rãi cuộn lấy, khí tức áp bách hư vô lấy hắn làm trung tâm tán ra.Cổ Dung Bình không chút ý cười.Hắn có thể nhìn thấy Vi Thắng ở trước mặt, nhưng trong thần thức, nơi Vi Thắng đứng lại không một bóng người!Một vùng trống rỗng, chỉ có kiếm ý!Tu giả nơi Đông Phù bàn tán, vô cùng nghi hoặc, toàn bộ đều vượt quá lý giải của bọn họ.

Mà các chưởng môn Trưởng lão của các môn phái lại bàn tán sôi nổi.“Ai nói Vô Không kiếm môn là tiểu môn phái?

Kiếm quyết của Vi Thắng tuyệt đối là ngũ phẩm trở lên.”

“Kiếm ý tâm chuyển! tiến thêm một bước là hóa hình!

Trời!

Vi Thắng là tên quái thai gì vậy?

Hắn mới bao nhiêu tuổi nha?”

“Vô Không kiếm môn sắp nổi danh, người này tiền đồ vô hạn.”

“Không thể nào!

Không thể nào!

Làm sao có thể!”

“Nghe nói người này lúc trúc cơ, trời sinh dị tượng, kiếm khí chọc trời.

Ta lúc đầu còn tưởng là lời đồn thổi, xem ra là thật.”….Sắc mặt bốn người bùi nguyên nhiên đều lộ vẻ kiêu ngạo.

Từ khi phát hiện thiên phú của Vi Thắng, bốn người bỏ hết tâm huyết, cơ hồ toàn bộ sở hữu của môn phái đều dành cho hắn.

Tân Nham chỉ đạo tỉ mẩn, lần đầu vì một đệ tử mở ra kiếm động, khi Vi Thắng trong đó liên tục đưa linh đan cùng linh thực, toàn bộ tiêu phí vô số tài liệu quý hiếm tạo thành.

Không thì dù thiên phú của Vi Thắng cao cũng không có khả năng đột phá ngưng mạch kỳ nhanh như vậy.Nhìn thấy Vi Thắng khiến mọi người rung động, bốn người nhìn nhau cười, lòng đầy cảm giác thành tựu, vô cùng cảm khái.Vô Không kiếm môn trước không có đệ tử có thiên phú xuất chúng, vẫn là tâm bệnh của bốn người, mãi khi Vi Thắng xuất hiện, hết thảy phát sinh biến hóa kinh người.Nếu bọn họ biết Vi Thắng từ trúc cơ tới ngưng mạch kỳ xài thời gian bao lâu, chỉ sợ sẽ bị dọa sợ.

Bùi Nguyên Nhiên cười nhếch mép, có lức hắn đã bị tiến bộ thần tốc cảu Vi Thắng dọa sợ.Kiếm ý tâm chuyển là tầng cao hơn lĩnh ngộ kiếm ý, tu giả khi này có thể tùy tâm sở dục, tự nhiên khống chế kiếm ý.Khống chế kiếm quyết cùng khống chế kiếm ý là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.Cái trước ảnh hưởng tới uy lực kiếm quyết, công kích mạnh yếu, càng tinh tế, linh lực khống chế càng hoàn mỹ thì kiếm quyết phát huy uy lực càng mạnh.

Nhưng khi kiếm quyết được khống chế hoàn mỹ, muốn đột phá cần đạt kiếm ý tâm chuyển.Mỗi bộ kiếm quyết, lúc sáng tạo đều là tu giả sáng lập nó lập ra “Pháp”.

Đối với hậu học thì vĩnh viễn dùng “pháp” của người khác.

Đạt tới kiếm ý tâm chuyển liền dùng ý, Vi Thắng đã bắt đầu tham ngộ “pháp’ càng sâu.

Chỉ có hiểu ra “pháp” của riêng mình, mới óc thể phá tan trói buộc của kiếm quyết.Khi đạt tới kiếm ý hóa hình, lúc này tương đương với tạo “pháp” mới, “pháp” chỉ thuộc hắn.Đây cũng là vì sao, một bộ kiếm quyết, người tu luyện khác nhau tới cảnh giới càng cao thì khác biệt càng lớn.

Cũng có thể nói, tu giả thường bước vào kim đan kỳ mới đụng chạm.

Vi Thắng là một tu giả ngưng mạch kỳ, bắt đầu tham ngộ ‘pháp’, thiên phú cỡ này thực đáng sợ!Bùi Nguyên Nhiên khen ngợi: “Vi Thắng tiến bộ thần tốc, thực là phúc của bản môn!

Tuổi trẻ liền tới kiếm ý tâm chuyển, nhị sư đệ năm xưa cũng không làm được.”

Bốn người vốn không muốn đấu đá với các chưởng môn khác, liền dứt khaots dẫn theo nội môn đệ tử đứng riêng quan chiến.Lý Anh Phượng thấy nhị sư bá cũng tán đồng, thích thú nói: “Sư phụ, vậy đại sư huynh chắc thắng chứ?”

Diêm Nhạc lắc đầu: “Không chắc.”

“Chẳng phải sư huynh có cảnh giới cao sao?”

Lý ANh Phượng khó hiểu.Diêm Nhạc trầm ngâm giải thích: “Kiếm ý tâm chuyển kỳ thực là một giai đoạn chuyển tiếp, cũng là giai đoạn hỗn loạn.

Khung cũ không bị phá bỏ, kiếm quyết mới không thành hình, ưu thế trong chiến đấu cũng hiển thị không rõ.

Ngược lịa, nếu tâm tồn nghi ngờ, uy lực kiếm quyết càng thấp.”

Các đệ tử Vô Không kiếm môn đêu vẻ mặt khó coi, ngay cả mấy người Bùi Nguyên Nhiên cũng không còn vui mừng nữa, sắc mặt ngưng trọng nhìn vào màn ảnh.Tu vi của Tả Mạc chỉ vọn vẹn trúc cơ, mục lực tự nhiên không thể so sánh tu giả ngưng mạch kỳ.Nhân tố khác cũng bị hắn không đếm xỉa, có phù binh thủ hộ, hắn rốt cục có thể dành toàn bộ tâm tư thi hành kế hoạch của mình.Hắn bắt đầu điên cuồng lấy ra các đồ vật trong nạp hư giới.Chớp mắt, trước mặt hắn hiện lên một núi nhỏ, một núi nhỏ do các tài liệu chất đống thành.Nhìn đống tài liệu do hắn dùng vô số tinh thạch mua được, Tả Mạc đau lòng.“Hừ hừ, cho các ngươi nếm thử, cái gì gọi là lực lượng của tinh thạch.”

Đáng tiếc, lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung tại ngọn núi, nơi Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình đang đối đầu, ai cũng không chú ý, bên một vũng nước không đáng chú ý, một cương thi như ocn kiến cần mẫn, từng chút di chuyển ngọn núi tài liệu.Chương 137 : Đều có đối thủConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTố lạnh lùng nhìn nam tử gầy còm trước mặt, nàng nhận ra hắn.Quỷ Phong, lai lịch bất minh, sở trường “tiểu quỷ kiếm”, quỷ độn thân pháp quỷ thần khó lường, là tuyển thủ nổi trội tại Đông Phù đấu kiếm hội.Quỷ Phong mặc hắc ý, không biết là dùng tài liệu gì chế thành, tối đen không chút sáng sủa. hắn cao gầy, đôi tay như củi khô, mắt âm mai, toàn thân tán ra âm khí nồng nặc.Hai người cũng không phải loại người thích nói nhiều, ánh mắt va chạm trong không trung, hai người đồng thời rat ay.Tố hơi nhấc tay, năm ngón tay trắng nõn khẽ nắm lấy hư không.Quỷ Phong thấy cảnh vật vặn vẹo, trời đất quay cuồng, cảm giác ngất ập tới.“Từ cực kiếm!”

Tuy trong tay không có kiếm, nhưng Từ Cực kiếm ý vẫn giữ nguyên uy lực vốn có.Quỷ Phong hừ lạnh, đôi mắt âm hàn như mắt ưng khẽ khép hờ, cũng không thấy hắn làm gì, biến mất tại chỗ.Tố tay nhỏ hóa trảo làm chỉ kiếm , khẽ vạch vào hư không bên người!Một thanh bạch cốt quỷ kiếm đột nhiên từ trong hư không đam ra.

Một kiếm một chỉ như có hẹn ước, vô cùng chuẩn xác đụng chạm.Tố hừ một tiếng, đối phương lại áp súc toàn bộ kiếm ý tại mũi kiếm, kiếm chỉ vừa tiếp, nàng đã chịu thiệt. kiếm ý băng hàn, men theo đầu ngón tay của nàng chui vào trong thân thể, nàng cảm giác thân thể hơi cương cứng.Bạch cốt quỷ kiếm, toàn thân trắng bệch, không biết dùng loại bạch cốt nào chế thành, chuôi kiếm là một xương đầu hoàn chỉnh mở miệng ngậm lấy thân kiếm, bốn răng chó bén nhọn uốn khúc giao nhau, hai hốc mắt trống rỗng. hai ngọn quỷ hỏa chớp chớp.

CHuôi kiếm do bảy mai tiền đồng xếp thành hàng, thừng rơm bện thành.Cũng không rõ tên thanh bạch cốt kiếm, nhưng vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.Sau hắc sa, Tố mắt lộ vẻ tức giận.

Vừa đụng đã chịu thiệt, đối với nàng quả là rất hiếm khi.Nàng chịu thiệt vì chưa dùng tới phi kiếm, tuy trong lòng không nguyện, nhưng vẫn lấy ra phi kiếm màu xanh đen.

Nàng vốn tisnht oán, trước khi phi kiếm mới luyện thành, không dùng lại phi kiếm.Tuy phi kiếm trong tay tên “hắc diệu’, chất địa cũng là thượng giai, nhưng không thích hợp kiếm quyết của nàng.Đối với một nữ nhân cầu hoàn mỹ, một thanh phi kiếm không thích hợp, nàng thà không dùng còn hơn.Nàng không tức giận vì chịu thiệt, mà vì đối phương bức nàng phải dùng ra phi kiếm mà mình không thích.Quỷ Phong một kiếm chiếm thượng phong, tiếp đó khẳng định sẽ không dừng lại, sẽ không cho nàng cơ hội thở dốc.

Nếu là bình thường, nàng tựu nhiên có thể từ từ đánh bại, nhưng hôm nay, nàng còn phải tìm Tả Mạc.

Nàng không có hứng thú với đấu kiếm hội, nhưng Tả Mạc có thể tiến top 10 hay không lại quan hệ tới việc luyện chế phi kiếm mới của nàng.Nàng cần tốc chiến tốc thắng.Chạm nhẹ chuôi”hắc diệu”, mũi kiếm hướng lên, dựng trước mình.

Cảnh vật chung quanh thân nàng đột nhiên vặn cong, chỉ có nàng ở trung ương là vẫn an nhiên.Nhưng lúc này, cốt kiếm đã từ trong hư không trước mặt đâm tới Tố.Tố không chút cử động.Thấy đối phương không có ý tránh né, Quỷ Phong hơi bất ngờ, nhưng cốt kiếm trên tay không chút chần chừ, đầu cốt phát ra tiếng ô ô, như vô số oan hồn kêu gào, nhiếp hồn phách.

Nếu đâm trúng, không có cơ hội còn sống.Phi kiếm cực nhanh, chớp mắt liền chạm tới diện sa trên mặt Tố, Quỷ Phong không chút vui mừng, vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ Tố lại dễ bị hạ như thế?Lần đấu kiếm hội này, cao thủ tụ tập, mà mấy người được đánh gái cao thì có hai người thần bí nhất, một là Tố, hai là Quỷ Phong.

Hai vị này lai lịch không rõ ràng, ai cũng không ngờ tới hai vị tuyển thù thần bí khiến người xem hiếu kỳ lại thành đối thủ.Đâm trúng!Quỷ Phong không vui mà kinh sợ, tuy rõ ràng đâm trúng, nhưng cốt kiếm lại không có cảm giác đâm trúng.Không hay!Trong cơn kinh sợ, Quỷ Phong nhanh chóng lui lại.Không biết vì sao, cốt kiếm lướt qua cách hắc sa của nàng chỉ ba tấc, hàn khí âm sâm khiến nàng không thoải mái, nhưng nàng không nháy mắt một cái.Hắc diệu kiếm trong tay chuyển ngang trước ngực, tay chái nắm lấy, nhắm mắt trầm ngâm, miệng niệm ba âm tiết.Nàng bắt đầu phản kích.Tả Mạc lau mồ hôi, hài lòng nhìn phù trận trước mặt.Vũng nước nửa mẫu bị hắn hoàn toàn khoanh vùng, trở thành trận tâm của phù trận.

Vũng nước tuy không so được sông hồ, thủy hành lực cũng rất nhỏ yếu, nhưng đối với hắn là đã đủ.

Hoàn toàn khoanh lại trong trận, hắn cũng không lo bị người khác phá hoại.Bảy cờ nhỏ màu lục to như bàn tay, men theo biên vũng nước, liên tiếp hô ứng.Bảy cán cơ fnhor do thanh mộc cấp 3 luyện thành, mặt cờ là thiên tằm tơ cấp 3 dệt nên, triện khắc phù trận. bảy thanh mộc kỳ như bảy rẽ, hấp thu thủy hành lưc từ vũng nước, hóa thành mộc hành lực.Chung quanh mỗi thanh mộc kỳ, có bảy lò đan bằng đồng xanh cấp 2, bày theo hình thất tinh bắc đầu, bảo vệ xung quanh thanh mộc kỳ bố thành “ly hỏa phù trận’ cấp 2.Mà cạnh bảy lò đan, mười hai ngọc bài đã qua luyện chế, cắm chằng chịt xung quanh.

Mười hai ngọc bài dùng xích kim ti cực mỏng để nối lại, một lưới xích kim ti cực tinh tế giăng lên bảy lò đan, rõ ràng là “Tam chuyển hỏa trận” hoàn chỉnh.Bảy bảy bốn mươi chin lò đan, chớp động quang mang, chúng nó hô ứng, cộng đồng hợp tahfnh một phù trận khác ‘—Đại Ly Hỏa phù trận.”

Mượn thủy hành lực, trợ mộc hành lực, lại hóa thành hỏa hành.“Ly Hỏa phù trận” cũng không phải phù trận cao cấp, bảy lò luyện đan cấp thấp đại đa số được khắc phù trận loại này.

“Đại Ly Hỏa phù trận” so “Ly Hỏa phù trận” cao giai hơn, một loại do hai Ly Hỏa phù trận trở nên hợp thành.“Đại Ly Hỏa phù trận” mà Tả Mạc lập nên là do bảy Ly Hỏa phù trận hợp thành!

Còn được mộc hành lực dồi dào tương trợ, bảy Ly Hỏa phù trận còn trải qua Tam Chuyển Hỏa trận cường hóa.Nó có thể sản sinh ra bao nhiêu hỏa diễm?Tả Mạc vô cùng mong chờ, chri hận không tìm được người để thử.Toàn bộ vũng nước, bị Tả Mạc cải tạo thành một lò luyện đan khổng lồ! có thể hiểu được, hỏa lực của lò luyện đan này sẽ đạt tới bước khủng bố cỡ nào.

Chẳng qua, tới bước nào thì hắn cũng không biết.

Thử nghiệm trước kia đều dùng tài liệu rẻ nhất, uy lực cũng đã khiến hắn hài lòng.“Đại Ly Hỏa phù trận” trước mắt đơn giản là do vô số tinh thật chất nên, đại bộ phận là lần trước hắn mua được ở Đa Bảo Phi các.Hắn tiếp tục lấy ra một đống đinh sắt lớn dài ba xích từ trong núi tài liệu, vác lên vai, tay phải xách theo một thanh chùy cực lớn.Tả Mạc mắt lóe u quang, he he, đây mới là bắt đầu….Thường Hoành tùy ý men theo sơn đạo đi tới, tựa như đi dạo, vẻ mặt lười nhác.

Thỉnh thoảng dừng lại, nhìn về đỉnh núi nơi Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình đang đánh nhau náo nhiệt.Ngẫu nhiên nhfint hấy một hai tu giả, thấy hắn như gặp quỷ, quay đầu bỏ chạy, hắn cũng lười đuổi, tự do tự tại đi dạo.

Trong hai lần so đấu trước, hai đối thủ của hắn đều có một điểm chung là toàn bộ bị trọng thương!

Một tên phải nằm liệt giường nửa năm, một tên phải nằm giường tám tháng.Đối với tuyệt đại đa số tuyển thủ, bọn họ thà đụng Cổ Dung Bình, cũng không nguyện tiếp Thường Hoành.

Kỳ thực giữa thua và trọng thương, tuyệt đại đa số thà thua còn hơn bị trọng thương nửa năm.Nhưng phàm là tuyển thù tùy nghi di tản như Thường Hoành, toàn bộ đều là cao thủ tuyệt đối tự tin thực lực của mình.

Phổ thông tuyển thủ, đại đa số đều tìm chỗ trốn.

Kiên trì càng lâu, thứ hạng càng cao, đây là đạo lý đơn giản ai cũng hiểu.

Có thể tu luyện tới bước này, tu giả đều không thiếu sự nhẫn nại.Thường Hoành cuối cùng cũng gặp được một vị tu giả thấy hắn mà không chạy.Một vị xem ra hết sức bình thường, một tu giả không để chút ấn tượng cho Thường Hoành, đối phương biểu hiện trấn định, hứng thú nhìn hắn.Thường Hoành hít hít, tự nói với mình: “Có chút mùi vị quen thuộc.”

Đối Phương ngớ người, lập tức lộ vẻ vui mừng.Thường Hoành không hiểu sao đối phương cao hứng thế, như hắn không biết vì sao trên thân đối phương có mùi quen thuộc.

Nhưng hắn lười hỏi, tay phải mò lấy khóa cốt trong vòng đồng.Đao kiếm cùng cốt đầu mà sát vang lên thanh âm rợn tóc gáy, một màn lại khiến người ta sợ run.Huyết Chu kiếm đỏ tươi từ trong khóa cốt kéo ra.Thường Hoành phát hiện tu giả nhìn vào Huyết Chu kiếm, vẻ mặt vui mừng lập tức thay bằng thất vọng.Thất vọng?Khó hiểu, Thường Hoành khóe môi nhếch lên, tóc ngắn của hắn nhu rừng kiếm, cũng mang theo sát khí.La ly cẩn thận trốn trong một sơn cốc, so với sự thản nhiên của đại sư huynh cùng sự tùy ý của Thường Hoành, hắn phải cẩn thận hơn nhiều.

Ngồi ở trung tâm sơn khẩu, phi kiếm dựng đứng bên cạnh, hai mắt nhắm lại, tích súc kiếm ý.Hắn như một thợ săn ôm cây đợi thỏ, mặc kệ địch nhân là thế nào xuất hiên ở miệng cốc sẽ phải đối mặt với một kích lôi đình mà hắn đã súc thế từ lâu.Nghĩ lại trước đây mình kiêu ngạo tự đại, hắn như một kẻ bàng quan, lãnh tĩnh xem xét bản thân.

Vốn muốn nhờ “Vô Hình kiếm quyết” cùng “Không kiếm quyết” tái hiện “Vô Không kiếm quyết”, lại vô ý đi lên một con đường khác, con đường thuộc về mình.Thiên phú của hắn tuy không tuyệt đỉnh như VI Thắng, nhưng cũng có chỗ hơn người, trong lòng hắn, trước khi Vi Thắng cùng Tả Mạc xuất hiện, hắn là đệ tử xuất sắc nhất Vô Không kiếm môn.

Chỉ vì được sủng ái, hắn tính cách ngày càng kiêu hoành, không để ai vào mắt, dần trở nên xốc nổi.

Một kích của Tả Mạc như tiếng chuông sớm trống chiều gõ tỉnh hắn.La Ly thanh tỉnh lại, trở nên vô cùng khắc khổ cần mẫn, bắt đầu triển hiện thiên phú.Bản môn cởi mở kho điển tịch, người thụ ích lớn nhất là La Ly.

Vi Thắng tới kiếm động, rốt cục có được gì, không ai rõ, nhưng đại sư huynh không hứng thú với các điển tịch khác.

Mà Tả Mạc chỉ hứng thú với luyện đan, luyện khí, cùng phù trận, trừ xem qua “Băng Ly kiếm quyết”, kiếm quyết khác hắn cũng lười xem.La Ly thì khác.Nghiền ngẫm nhào nặm “Không kiếm quyết” cùng “Vô Hình kiếm quyết” không được, hắn hết cách chỉ có thể tìm đường khác, như si mê, như đói khát duyệt đọc suy đoán toàn bộ kiếm quyết của môn phái, muốn mượn cơ hội này để mở ra cho mình con đường.Đặc biệt là “Vân kiếm quyết” “Hồng Viêm kiếm quyết” cùng “Thanh Lưu kiếm quyết” mấy bộ kiếm quyết cấp 4, hắn càng khổ lòng suy đoán.

Ai cũng không ngờ tới, nhờ ba bộ kiếm quyết này, hắn thật sự dung hợp “Không kiếm quyết” cùng “Vô Hình kiếm quyết”!Chỉ là, kiếm quyết lại dụng hợp khác hẳn với “Vô Không kiếm quyết”.La Ly đặt tên nó là “Ngã Ly” !Chương 138 : uất cùng sướngConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckDu Bạch không tìm được Tông Minh nhạn, điều này làm cho hắn thất vọng.

Hắn chú ý tới không xa có một vệ sĩ mặc kim giáp, hắn nhận ra đó là phù binh.

Chuyện Tả Mạc náo loạn Linh Anh phái ngoại lai tu sĩ có thể không biết, nhưng tu giả bản địa tại Đông Phù lại truyền sôi sục.

Tả Mạc kiếm được một tấm phù binh, tự nhiên là đề tài trọng điểm, Du Bạch cũng nghe được.Không nghĩ tới, Tả Mạc lại gần mình như vậy.Du Bạch lắc đầu, hắn không có hứng thú với Tả Mạc.

Tuy rằng đối phương lộ ra thiên phú cực cao, thế nhưng ăn hiếp một tu giả trúc cơ kỳ, loại chuyện này Du Bạch còn không muốn làm.

Hơn nữa sư phụ cùng Vô Không kiếm môn qua lại tốt đẹp, hắn cũng không nguyện ý phá hư quan hệ tốt đẹp này.Hắn thậm chí còn suy nghĩ, nếu có cơ hội mình nên giúp Tả Mạc hay không?Bất quá, rất nhanh, hắn không có thời gian nhàn rỗi để suy nghĩ tới vấn đề này, vì hắn thấy một kình địch.

Một năm nhân xách theo cự kiếm bước mạnh tới gần.

Đối phương đã phát hiện hắn, Du Bạch có thể cảm giác được, khí thế của đối phương nhanh chóng tăng lên theo bước đi.Nam Cung Bình, là mộc căn tu giả nổi trội tại Đấu Kiếm hội.

Vị vóc người khôi ngô này có thiên phú dị bẩm, “Kim cương quyết” cùng “phá sơn kiếm quyết” đều là cấp 2 được hắn dung hợp, uy lực kinh người. bởi vô môn vô phái, hắn nhanh chóng trở thành ngọc thô mà các môn phái thèm nhỏ dãi, từng môn phái đều không ngừng tăng thêm đãi ngộ để mời chào hắn.

Được biết, Cổ Dung Bình đã đại biểu Tâm Hồ kiếm môn mời hớn, ngoài ra hầu như các đại môn phái đều đưa ra các dạng đãi ngộ.Hắn năm nay chỉ mới 24, tiền đồ vô hạn.Nam Cung Bình là tu giả to lớn nhất trong số các tuyển thủ, cao tới 1 trượng khiến hắn như một ngọn núi nhỏ.

Cơ thể hắn mạnh mẽ có lực, đường cong như đao, thân trần lộ ra kim quang nhàn nhạt đặc hữu “kim cương quyết”, tạo ra cảm giác áp bách.Hắn bước đi cực lớn, chắc chắn trầm trọng, người ta cảm giác như khi hắn đi mặt đất run lên.Tả Mạc cảm thụ mặt đất rung động, ngẩng đầu, nhưng vì cây cối ngăn cản, hắn không thấy thân ảnh Nam Cung Bình.Lầm bầm ahi câu, hắn tiếp tục công tác.Đinh sắt dài ba thước, quang mang u lam lành lạnh, mơ hồ có thể thấy phù trận đồ an đầy trên thân đinh.Tả Mạc nhổ nước bọt nào tay, xốc lên đại thiết chùy, vận “Kim Cương Vi Ngôn”, nẹn đinh sắt tiến vào đất.

Tổng cộng chin đinh sát lớn, theo các phương vị khác nhau được Tả Mạc đóng xuống, tạo thành một khung phù trận.

Sauk hi hết đinh, Tả Mạc không thèm lau mồ hôi, đứng trang nghiêm nơi tâm trận, mười ngón tay búng nhanh, miệng phun âm tiết.Quang mang u lam tứ chin đinh sắt bắt đầu tán ra bốn phía, chớp mắt, phạm vi 30 trượng xung quanh Tả Mạc bị lam quang bao phủ.Tả Mạc bỗng hô lên: “Định!”

Lam quang đang khuếch tán lập tức định lại, sáng lên rồi biến mất.Tả Mạc tán đi linh lực, ngồi phịch xuống, thở hổn hển.

Ai da, “Cửu Cương Thổ trận” phẩm giai không cao, linh lực tiêu hao lại không ít.

“Cửu Cương THổ trận” là một phù trận cấp 2, nó chỉ có một tác dụng là khiến thổ địa trong phạm vị phù trận cứng như sắt, do đó phòng ngừa địch nhân am hiểu thổ độn ngầm công kích.Giải quyết vấn đề phòng thủ khu vực, tiếp đó là giải quyết phòng không.Tả Mạc tuyển “phược long trận”, nếu bị “phược long trận” trói lại, ngưng mạch kỳ tu giả không lập tức thoát được.

Tả Mạc chỉ cần chút thời gian đó.

Từ tính cẩn thận, Tả Mạc một hơi bày ra 6 “phược long trận’, hầu như bao trùm mọi góc độ.Cũng không phải tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình, có một ít người đang chăm chú vào từng cử động của Tả Mạc.Yến MInh Tử ngơ ngác hỏi Hồ Sơn: “hắn muôn làm gì vậy?”

Hồ Sơn kinh ngạc, đỡ đẫn lắc đầu: “Không biết…”

Đào Thù Nhi cũng như gặp quỷ: “Chẳng lẽ hắn muốn lập động phủ ở đây?

Đây đây….”

Các đệ tửu Vô Không kiếm môn tụ tập một chỗ, sắc mặt vô cùng quái dị.Lý Anh Phượng mặt đỏ bừng, mãi mới hự ra một lời:Tả sư đệ nghĩ …thật đặc biệt.”

Tiểu Quả trong mắt chỉ có sùng bái vô bì; ‘Sư huynh thật lợi hại! ngay cả biện pháp như thế cũng gnhix ra.

Quá lợi hại!”

Đệ tử đứng bên nghe vậy đều cảm thấy quái dị.Diêm Nhạc xoa trán than thở, không đành lòng thốt lên: Thật mất mặt.

Chúng ta là kiếm tu….”

Thi Phượng Dung mặt tái mét: “Trở về nhất định sẽ xử lý tên chết bầm này!

Quả thực đem thể diện chúng ta quét rác rồi.”

Tân Nham mắt lộ hàn qung như vô số đao đang bay loạn, mài đao xoèn xoẹt, thanh âm của hắn như từ dưới vạn trương băng uyên bốc lên, băng hàn khiến kẻ khác run sợ: “hắn làm kiếm tu cái gì chứ.”

Bùi Nguyên Nhiên công phu an dưỡng vô cùng thâm sâu, cũn thấy mặt nóng lên, hắn tựa nghe được bài vị các vị tổ sư trong VÔ Không đường đang bay lên, các tổ sư đang đấm ngực dậm chân.“Nhục ơi là nhục…”

“mất mặt ơi là mất mặt….”

“Các ngươi… những đồ tôn không ra gì, ta..ta muốn bò ra….”….Bùi Nguyên Nhiên cảm giác rùng mình, nhìn tới thân ảnh Tả Mạc đang vội vàng loay hoay bày phù trận, không chút ý dừng tay, cơn tức nghẹn cổ, mặt tức giận đen như lá gan, ngón tay run dữ dội.Đúng lúc này, hắn nghe được thanh âm ngây thơ của tiểu Quả.“Vì sao nói sư huynh mất mặt chứ?

Phù trận này của sư huynh nhìn qua đã biết là lợi hại.”

Bùi Nguyên Nhiên cảm thấy mắt tối sầm, suýt nữa nổi đóa.Cũng may còn Vi Thắng, hắn khiến mình thoải mái hơn.Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình đang chiến đấu vô cùng gay cấn.Trên đỉnh ngọn cao nhất, thỉnh thoảng mấy đóa bây trắng sát sườn núi.Ai cũng không ngờ tới, Vi Thắng biểu hiện mạnh mẽ như thế.

Thậm chí nếu chỉ nói với cảnh giới, Vi Thắng không có khả năng thắng được, nhưng chiến đấu thực tế không phải ai cảnh giới cao hơn nhất định thắng.

Bất quá, dù Vi Thắng thua trận này, cũng không ai hoài nghi thực lực của hắn.

Dù cho Cổ Dung Bình thắng, Vi Thắng vẫn là cao thủ trẻ tuổi hàng đầu của Thiên Nguyệt giới.Cổ Dung Bình rất rõ ràng điểm này, vì thế mặt hắn cực khó coi.Hắn chẳng bao giờ nghĩ tới, trong thế hệ trẻ tuổi, thực sự không ai có thể thắng được hắn.

Có lẽ có, nhưng tuyệt không tại Thiên Nguyệt giới.Vi Thắng là ai?

Vô Không kiếm môn ở đâu?

Mấy tháng trước ai biết?Một người không chút tiếng tăm đột nhiên chui ra đoạt đi quang hoàn trên người hắn, còn là cướp đi trước mắt bao người.

Cổ Dung Bình mắt lộ oán độc, kiếm thế càng lúc càng hung mãnh độc địa.Thế nhưng các trưởng bối quan khán đều lắc đầu thở dài.

Cổ Dung Bình tâm hồ kiếm, chú ý là tâm tĩnh như hồ, trong sáng không dao động, nhưng hôm nay kiếm thế Cổ Dung Bình tràn ngập hung ác sắc bén, khác hẳn vẻ phiêu dật không minh khi trước.

Tuy uy lực như đề thăng, nhưng thực tế lai giảm xuống.Đối mặt kiếm thế sắc bén của Cổ Dung Bình, Vi Thắng không chút sợ hãi.

Mặt chữ điền thô hào, không tuấn mỹ tiêu sái như Cổ Dung Bình, kém đâu chỉ chút ít, nhưng vẻ bình tĩnh trấn định của hắn lại có một mị lực khác.Chỉ có kim đan kỳ cao thù mắt sắc bén mới có thể nhạy cảm tìm được sự nghi hoặc thỉnh thoảng hiện ra trong hắn.

Đó là sự hỗn loạn cùng bất ổn của kiếm ý tâm chuyển.Một vài trưởng lão cùng chưởng môn mượn cơ hội dạy bảo đệ tử bên cạnh, cái gì gọi là kiếm ý tâm chuyển.Vốn Vi Thắng phập phồng bất định, chống lại Cổ Dung Bình, bị thua là không ngoài dự đáon.

Nhưng Cổ Dung Bình tâm tính không ổn định, cũng không mang tới uy hiếp đủ lớn cho Vi Thắng.

Vi Thắng dựa vào “Vô Không Kiếm quyết”.“Vô Không kiếm quyết’, bộ kiếm quyết này đã thất truyền từ lâu, rốt cục lại tái hiện trong tya hắn, dù là mấy người Bùi Nguyên Nhiên cũng nhìn không chớp mắt.Kiếm quyết cấp 6, xứng đáng được xưng kiếm quyết đệ nhất tại Thiên Nguyệt giới.Cổ Dung Bình cảm giác cực khó chịu.Vi Thắng kiếm chiêu tựa như vô hình vô chất, đi lại vô tung vô ảnh.

Điều khiến hắn cảm thấy muốn ọc máu là kiếm ý của đối phương.

Rõ ràng là cực ngưng thực, lạnh thấu xương nhưng lúc kích vào lại như đánh vào hư vô.

Tựa như kiếm ý chỉ là ảo giác, không phải thực.

Nhưng nếu bỏ qua không quản, người hắn sẽ có vô số lỗ thủng.Cổ Dung Bình cho tới giờ không một lần bị khó chịu như vậy.Kiếm ý của đối phương thực quá quái dị, quả thực vượt quá lẽ thường.Hắn tu luyện “tâm hồ kiếm quyết”, là bí mật bất truyền của Tâm Hồ kiếm môn, cao tới cấp 5. lẽ nào kiếm quyết của đối phương có phẩm giai cao hơn “tâm hồ kiếm quyết”?Không thể nào!

Một sơn dã môn phái, làm sao có kiếm quyết cao hơn cấp 5?Cổ Dung Bình cắn răng, nhìn chằm chằm Vi Thắng, kiếm thế càng mạnh.Nếu đoán không ra, vậy không cần đoán!Cổ Dung Bình xác định!“Vô Không kiếm quyết của bản môn quả là thần diệu vô bì.”

So với sự uất ức Tả Mạc gây ra, Diêm Nhạc xem Vi Thắng chiến đầu mà vui như mở cờ trong bụng.Tân Nham bất chấp, hắn mở hai mắt, nhìn chằm chằm Vi Thắng, mắt không nháy động.Bùi Nguyên Nhiên kinh ngạc nhì phương xa, môi run run: “Sư phụ, đẹ tử không phụ lòng…”

“Vô KHông kiếm quyết” vẫn là tâm bệnh trong lòng hắn, bây giờ lại hiện thế, hắn vô cùng kích động không gì sánh nổi. bốn người bản lĩnh thành danh tại thú yêu, nhưng tình nguyện ẩn nấp Đông Phù, chỉ có một nguyên do, đó là hương hỏa truyền thừa.

Bây giờ không chỉ có Vi Thắng là đệ tử thiên tài tương lai vô hạn, “Vô Không kiếm quyết’ cũng tái hiện nhân thế, hắn cực kích động, không thể kìm nén.Tình thế như vậy, người nào cũng minh bạch, Vô Không kiếm môn chắc chắn sẽ thành đại môn phái tại Thiên Nguyệt giới.Có được kiếm quyết thần kỳ như vậy, có được đệ tử thiên phú không ai có thể so, Vô Không kiếm môn thế không thể cản.Một ít người tâm tư nhạy bén đã bắt đầu suy nghĩ, sau lần đấu kiếm này, cần phải kết giao môn phái ngang trời xuất thế này.

Mà những người khác, như chưởng môn Linh Anh phái sắc mặt cực khó coi.

Nếu như nói Vô Không kiếm môn khi trước là một lực lượng không thể bỏ qua, vậy Vô Không kiếm môn hiện tại đã tiến thân vào các môn phái mạnh nhất Thiên Nguyệt giới.

Linh Anh phái cũng mất đi tư cách chống lại.Lúc này, Vi Thắng như thái dương tỏa ra nắng hè chói chang, tỏa ra quang mang rừng rực lóa mắt, toàn bộ tuyển thủ khác như sao đêm bên cạnh thái dương, tất cả đều ảm đạm không chút tinh thải.Tả Mạc đối với chuyện này không chút hay biết, hắn tập trung vào phù trận trước mặt.Hắn lau mồ hôi, bắt đầu bố trí bộ phận trọng yếu nhất – thiên hoàn nguyệt minh trận.Chương 139 : Trận Phòng lưu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTố phản kích sắc bén khiến Quỷ Phong bất ngờ.Ba âm tiết gấp rút từ sau hắc sa phát ra, hắc diệu kiếm nằm ngang trước người đột nhiên phát sáng mạnh mẽ, không gian xung quanh nhanh chóng vặn cong, như bị một bàn tay vô hình nắm lấy. rõ ràng không có gió nhưng lại có cảm giác không gian sụt lún.

Bạch cốt kiếm của Quỷ Phong rung lên ong ong, hai quỷ hỏa trên hốc mắt như nến tàn trong gió, tùy thời dập tắt.Quỷ Phong biến sắc.Thiên địa linh khí quanh thân Tố rối loạn, bạch cốt kiếm như thuyền nhỏ trong gió bão, tùy thời bị đánh chìm.

Nháy mắt, hắn thiếu chút mất đi liên hệ với bạch cốt kiếm.Đây là kiếm quyết gì?Kinh hoàng, Quỷ Phong quyết đinh rút lui.Tố lập tức phát hiện ý đồ của Quỷ Phong, nàng hư flanhj, tay phải thả lỏng chuôi Hắc Diệu.Hắc Diệu kiếm chưa rơi xuống đất mà phiêu phù trước thân, rung động, tiếng rít càng lúc càng cao, phiêu hốt xa vời.Linh âm vừa hiện, một tấm lưới lớn vô hình bỗng chốc chụp tới bạch cốt kiếm.“Từ Cực tráo”!Không có phi kiếm, kiếm tu chẳng qua là lão hổ không nanh vuốt.Quỷ Phong nào để thế, mắt lộ hàn quang, thân hình tan biến.

Quỷ độn! cơ hồ đồng thời hắn xuất hiện trong võng!Tự chui đầu vào lưới?

Tố hơi kinh ngạc.Quỷ Phong xuất hiện trong lưới, chuyện thứ nhất hắn làm là vươn tay nắm chặt bạch cốt kiếm.Bạch cốt kiếm vừa vào tay, Quỷ Phong trấn định, hắn đã xem rõ kiếm quyết của Tố.Từ lực kiếm quyết lợi hại nhất là ở chỗ có thể khuấy động linh khí trong thiên địa, có thể ảnh hưởng tới liên hệ giữa kiếm tu cùng phi kiếm.

Tu luyện tới cảnh giới cao thâm có thể thao khống từ lực thiên địa, thậm chí tự thành một giới, vô cùng lợi hại.Chẳng qua, Tố còn cách cảnh giới này xa.Nắm lấy chuôi kiếm, Quỷ PHong rung cổ tay, bạch cốt kiếm phát ra tiếng kêu thét, như quỷ hồn than khóc, bay ra một đám khói đen.

Khói đen bay ra, bỗng chốc tán đi, hóa thành sợi khói mỏng, xông bắn khắp nơi.Trong chớp mắt, bốn phía có thêm vô số hắc quỷ như ngón cái.

Những tiểu quý do khói đen tạo thành toàn thân đen như mực, sắc mặt như cóc ghẻ, vô cùng xấu xí, bụng tròn trịa, tứ chi ngắn nhỏ, tròng mắt xanh đen, âm trầm đang sợ.Tiểu quỷ bay quanh Quỷ Phong kêu lên chit chit, nhiều khong đếm hết khiến kẻ khác run sợ.Hai mắt Quỷ Phong đen thùi kỳ dị, sâu không thấy đáy, khuôn mặt khô gầy không chút sinh khí, xám trắng như xác chết.Sau hắc sa, Tố rốt cục biến sắc.Quỷ Phong hét lên, bạch cốt kiếm chỉ về phía Tố.“Tiểu quý hỏi đường.”

Chi, tiểu quỷ trong thiên không lập tức đồng thời phát ra tiếng kêu quái dị, mặt độc ác hóa thành vô số tàn ảnh, thân hình ẩn hiện tan biến trong không trung, đột nhiên từ trong hư không chui ra.Quỷ độn!

Những tiểu quỷ có khả năng quỷ độn.Tố lúc này không dám bảo lưu chút gì, tay phải lại vỗ lên chuôi Hắc Diệu.Hắc Diệu kiếm bỗng chốc chuyển động như bánh xe gió trước mặt nàng, từng vòng từ lực vô hình khuếch tán ra.Một ngón tay mảnh khảnh tuyết trắng điểm hướng tâm tròn bánh xa màu đen.“Từ Luân Thuẫn.”

Bánh xe ánh sáng lập tức tăng mạnh khuếch tán từ lực, thậm chí có thể thấy bằng mắt thường gợn sóng của từ lực.

Vô hình sóng nhanh chóng bao phủ Tố.Tiểu quỷ hung ác vừa chạm tới vô hình sóng, lập tức bị đẩy lùi.

Nhưng tiểu quỷ không chút hao tổn, hứ lên, lại lao tới Tố.Thật như một cơn mưa bão màu đen vĩnh viễn không ngừng, phốc phốc phốc, tiếng va chạm liên tục vang lên.

Tiểu quỷ như không biết mệt mỏi hết lần này tới lần khác xong tới Tố.Sóng vô hình như mặt hồ bị mưa bão, gợn sóng không ngớt, nhưng vô luận tiểu quỷ xung kích thế nào nó vẫn vững vàng bảo vệ Tố.Lâm vào giằng co, song phương không làm gì được nhau.Quỷ Phong nhìn Từ Luân Thuẫn của Tố, đột nhiên biến mất tại chỗ, các tiểu quỷ cũng tan biến theo hắn.Cơn mưa bão màu đen đột nhiên tới, lúc rời đi càng bất ngờ.Tố thở dốc, cũng không dám dừng lại.

Mãi tới khi xác định Quỷ Phong đã rwoif đi, nàng mới rời tay, tán đi Từ Lực Thuẫn.

Lúc này, nàng mới phát hiện bất giác sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.Trước kia mình tin có thể bảo đảm Tả Mạc tiến top 10, đột nhiên tỉnh mộng, đột nhiên phát hiện nguyên lai mình xem thường anh hùng thiên hạ.Linh lực ổn định lại, nàng quyết định lập tưc đi tìm Tả Mạc.Càng sớm thấy Tả Mạc, càng có hy vọng thắng được trận so đấu này.

Nàng hiện tại, vẫn không phát hiện hạc giấy của Tả Mạc, điều này khiến nàng vô cùng lo lắng.Chẳng lẽ tiểu tử cương thi kia quá đen đủi? gặp nguy hiểm?Nàng tăng tố, nếu vừa rồi mình có phi kiếm hợp tay…Tả Mạc sớm quên chuyện hạc giấy, hắn hài lòng xắp đặt “Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận.”

Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận là phù trận hắn có được khi luyện hóa mặc hạt sen, cũng là một phù trận cấp 4 duy nhất hắn có.

Cho nên sau khi tới tay, hắn phí lượng lớn thời gian nghiên cứu. hắn cso một kết luận rát sâu sắc: phù trận từ cấp 4 trở lên đều không đơn giản.Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận nhìn thì có vẻ không phức tạp, nó là một tử mẫu phù trận.

Mỗi trận con phẩm giai đều không cao, đại đa số là phù trận cấp 2, các phù trận then chốt chẳng qua là cấp 3. nhưng càng suy đoán, Tả Mạc càng cảm thấy Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận không đơn giản.Mỗi trận con độ khó không cao, hắn có thể dễ dàng hoàn thành, nhưng nếu tổ hợp lên, lại cực khó.Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận nhỏ nhất cần 18 trận con, số lượng trận con càng nhiều, uy lực của nó càng lớn.

36 tử phù Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận đã có uy lực tương đương kinh người, Tả Mạc tự mình nếu sa vào đó tuyệt không thoát được.Tả Mạc quyết định bố Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận với72 trận con.72 trận con cùng 36 trận con, số lượng tăng gấp đôi, mức độ khó khăn không chỉ gấp đôi đơn giản như vậy.

Hiển nhiên, uy lực cũng không chỉ mạnh gấp 2.Đống tài liệu như núi kia, tuyệt đại bộ phận là chuẩn bị cho Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận. nếu phù trận này bố trí thành công, Tả Mạc cảm giác được, ngưng mạch kỳ tu giả nếu sa vào đó thì khả năng thoát được là rất nhỏ.

Mà Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận huyền ảo khó lường, sức mạnh tuyệt không thể phá mở, trừu phì tìm ra trận nhãn.Chẳng qua chỗ trận nhãn đã bị Tả Mạc bố trí một “lò đan” khổng lồ.Đáng tiếc không có thời gian nghĩ xem địch nhân bị mình nướng tới mức ngoài cháy khét trong hồng hồng, Tả Mạc cần nhanh chóng bố trí xong.72 trận nhỏ, bố trí xuống cần rất nhiều thời gian.

Cho nên kế hoạch của Tả Mạc là, trước bố trí Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận với 18 trận con, sau đó dùng đó làm gốc, tăng thêm 18 trận, tổ thành Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận với 36 trận nhỏ.

Dạng khuếch đại này, miễn cho có người mó tới cửa, mình lại không có năng lực phản kích.Co thể nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu này là điều vô cùng đắc ý của hắn.Tu vi không đủ, ca sẽ khong so tu vi với các ngươi.Nhìn xuống một phù trận đã bố trí xong, Tả Mạc đầy hài lòng.

Lấy vũng nước làm trugn tâm, phù trận bày ra đất chi chit, ngọc phiến, lò thanh đồng, đinh sắt loát mắt.

Vũng nước vốn có nửa mẫu, hiện tại được bổ sung phù trận đã rộng tới 5 mẫu.

Vốn nhiều người còn không chú ý tới Tả Mạc, nhưng khi phù trận lớn tới 5 mẫu thành hình, các loại ánh sáng đan xen.

So ra, kim giáp vệ sĩ to lớn do phù trinh triệu ra cũng trở nên nhỏ bé trong phù trận.Phù trận này thực chói mắt, người quan chiến ở Đông Phù có thể phát hiện nó dễ dàng qua quang ảnh.Thé là, rất nhiều người chú ý tới vùng đất sáng này.Vẻ mặt bọn họ đều chung nhất, không ai không ngây người, đứng nguyên chỗ.Mấy người Bùi Nguyên Nhiên sắc mặt cực khó coi, bởi vì obnj họ tu vi quá cao, ngôn luận chung quanh có thể nghe rõ.“Nghe nói đại ca này là thứ hàng cực phẩm, không phải thứ thường ở Vô Không kiếm môn.”

“Ngươi xác định không phải là Vô Không phù môn chứ?’Bùi Nguyên Nhiên mày giật giật, ba người còn lại mặt xám lại, bốn người đều có xung động cường liệt chưa từng có – trực tiếp tiến Tùng Đào Các, một kiếm chém chết Tả Mạc để tạ tội liệt thế tổ sư.Một bên truyền tới tiếng nghị luận khác.Một tu giả bỗng đứng lên, mặt lộ vẻ hiểu ra, vô cùng kích động: “Ta hiểu rồi.”

Đồng bạn xung quanh nghe vậy, vội hỏi vào: “Ngươi hiểu gì?”

Vị tu giả hưng phấn nói: “Ý đồ chân chính của Tả Mạc là mư đồ Tùng Đào các!

Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương! (treo đầu dê bán thịt chó)!

Hắn muốn từng chút chiếm lấy Tùng Đào các, đúng, trong sách gọi là tằm ăn rỗi….”

Lúc này không chỉ riêng Bùi Nguyên Nhiên, toàn bộ đệ tử Vô Không kiếm môn đều xấu hổ muốn tìm lỗ nứt chui vào.Bùi Nguyên Nhiên mặt đầy lệ, vô cùng bi thương: “Đệ tử bất hiếu!

Để liệt thế tổ sư thẹn.”

Tân Nham bất giác mò lấy phi kiếm, thanh âm như từ địa ngục bay ra: ‘Ta se xho hắn biết, hắn không đi tới được Vô Không phù môn.”

Diêm Nhạc bình thường cười hì hì lúc này cũng cắn răng kèn kẹt: “Từ bây giờ, toàn bộ cung cấp của môn phái cho hắn xóa hết!

Đừng nghĩ lấy đi của ta một viên tinh thạch.”

Thi Phượng Dung ngược lại hết sức hờ hững, bình tĩnh nói: “yên tâm, ta sẽ giúp hắn dưỡng thương, tuyệt đối không chế được, cá ngươi có thể yên tâm rỉa hắn.”

Đệ tử chung quanh sớm câm như hến, ý thức nhanh chóng tránh xa các trưởng bối sắp nổi khùng.Tả Mạc hồn nhiên không biết mình đã chọc giận đám đông, vô cùng đắc ý, hóa thân thành kiện thợ vô cùng chăm chỉ, cần cù không biết mệt mỏi tiếp tục sự nghiệp khoách kiến vĩ đại của hắn.Mới năm mẫu, thực quá nhỏ.Một khí bố trí thành công ‘Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận” với 72 trận con, siêu đại trận phù sẽ có diện tích hơn 15 mẫu.Tả Mạc mệnh danh sáng ý này của mình là: Trận Phù lưu, toàn xưng là toàn phù trận trận địa phòng thủ lưu.Hôm nay chắc chắn là ngày trận phòng lưu dương danh thiên hạ.Tả Mạc đắc ý, tràn đầy tham vọng.Chương 140 : Ngã LyConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckThường Hoành cùng nam tử mặt vàng chiến đấu khí thế hừng hực.Thực lực của hắn mạnh hơn khi đối chiến Tả Mạc không biết bao nhiêu.

Đồng hoàn Huyết Chu kiếm kỳ lạ, mỗi lần huy vũ đều dính vào huyết quang sền sệt, tanh hôi không gì sánh nổi.Nhưng mà đối thủ trước mặt lại thong dong, không chút loạn, một thanh Thanh Đồng huy vũ, tung bay bên người.

Thanh Đồng tản ra quang mang màu xanh nhạt, trong lúc bay lợn hình thành một tấm màn màu xanh.

Khắp trời huyết quang thủy chung vô pháp đột phá tấm lưới mỏng này.Nam tử mặt vàng cười nói: “phương pháp huyết luyện, thật là lánh loại.

Chỉ tiếc ngươi tu luyện không đúng cách, chỉ có bề ngoài thôi.”

Thường Hoành mắt nheo lại: “chỉ có bề ngoài?’Ngón tay run nhẹ, Huyết Chu kiesm bị ném vào không trung.

Phi Kiếm vừa bay vào không trung liền hóa thành bóng mờ thật lớn.Oanh!Sáu cái chân to như cổ tay đạp xuống đất, bụi bặm tung bay, mặt đất run lên.

Một con nhện đỏ lòm dữ tợn nhìn chằm chằm nam tử mặt vàng, cái đầu nó to hơn gấp 2 lần khi Tả Mạc đối địch.

Sáu chân nhện thon dài, đầy móc câu, các đốt chân càng tráng kiện, cứng rắn có lực.

Hoa văn màu bên ngaofi thân huyết chu càng bắt mắt hơn trước, hơn nữa có chút sáng bóng như kim chúc, khiến người ta không thể nghi ngờ về sự kiên cố của nó.Mà điều kinh khủng nhất là mặt huyết chu cực đẹp, mơ hồ giống mặt người.

Mặt người mơ hồ, dữ dợn cùng độc ác, vẻ thô bạo lộ rõ.Nam tử mặt vàng khẩu khí cực lớn: “A, không tệ, cso thể tu luyện tới thành mặt người, ngươi có chút thiên phú.

Bất quá, ngươi có mấy chỗ tu luyện chưa đúng, nếu không sửa thì hậu hoạn vô cùng.”

Thường Hoành mặt lộ vẻ ngưng trọng.

Trong ngôn ngữ của đối phương lộ ra rất quen thuộc công pháp tu luyện của mình.

Hắn tuy là môn hạ Linh Anh phái, nhưng tu luyện công pháp không của Linh Anh phái.

Mà giống như Huyết Chu kiếm, đoạt từ vị tu giả bị giết.Bất quá tâm pháp đoạt được không hoàn chỉnh, hiển nhiên chủ nhân trước của nó cũng là thông qua người khác có được.

Phương pháp huyết luyện dù có uy lực thật lớn, nhưng tu luyện nó cũng nguy hiểm vượt quá tâm pháp phổ thông rất nhiều, hơi chút bất cẩn, có khả năng bị phệ chủ.

Đừng thấy Thường Hoành tính cách hung hãn mạnh mẽ, khi tu luyện cũng vô cùng cẩn thận.Nam tử mặt vàng nói đúng tâm sự của Thường Hoành.Thường Hoành bỗng nhiên thu hồi huyết chu: “Trao đổi ?”

Nam tử mặt vàng lộ vẻ tán thưởng: ‘sau thi đấu ngươi tìm ta.”

Nói xong, thân hình biến mất.Thường Hoành rùng mình, không nói tới nam tử mặt vàng lừa hắn hay không, nhưng dựa vào thân pháp, thực lực chỉ cao hơn mình chứ không thấp hơn.So với thanh thế đáng sợ của những người khác, Thường Hoành đấu với nam tử mặt vàng khác hẳn, chỉ chớp mắt nên không khiến ai chú ý.Mông Thanh như một con báo, cẩn thận di chuyển trong núi rừng. hắn am hiểu ân nấp tiềm hành ám sát, từng mấy lần thành công trốn thoát kim đan kỳ tu giả đuổi giết, thế nhưng lần này hắn càng cẩn thận. mười lăm ngọn núi chiếm diện tích khá lớn, nhưng nếu 100 tu giả ngưng mạch kỳ trong đó chém giết, chiến trường thực cũng không lớn.

Trái lại, chiến trường này quá nhỏ.Chiến trường càng nhỏ, tình hình chiến đấu càng hỗn loạn kịch liệt.

Mà càng khiến hắn phải cẩn thận là vì ngoài hắn, còn 99 người, tất cả đều là địch nhân của hắn.Khác tu giả khác, hắn có mục tiêu rõ ràng.

Nhưng mỗi lần nhớ tới, hắn đều thấy kỳ quái.

Một trúc cơ kỳ tu giả, đáng giá bỏ ra rất nhiều tinh thạch thuê hắn giết chết sao?Bất quá, nếu thu tinh thạch, hắn vẫn quyết định làm xong, không có uy tín thì sau này cũng đừng mong lăn lộn.

Tu vi hắn có hạn, có thể tiếp đơn hàng không nhiều, thường ngày cũng sống vất vả, lần này tham gia đấu kiếm hội, vốn là thèm thuồng phần thưởng, xem có thể kiếm được một kiện nào không.

Không ngờ lại may mắn, có người tìm tới cửa đặt hàng.Thù lao mê người, trọng yếu hất là mục tiêu là một trúc cơ kỳ tu giả duy nhất trong đấu kiếm hội.

Nếu là người khác, hắn còn không dám chắc, nhưng nếu là Tả Mạc, hắn không chút do dự đáp ứng.

Tả Mạc cùng Triều An thi đấu, hắn thấy qua, nói thật, có thể lấy yếu thắng mạnh, hắn rất bội phục Tả Mạc. hắn vẫn hoài nghi người đặt hàng là Triều An, Triều An không phục, hiện tại chơi bẩn.Bất quá, liên quan gì tới mình?

Hắn chỉ có quan hệ với tinh thạch.Thời gian này, sinh tồn khó khăn, ngoại trừ ẩn nấp, chiến lực của hắn thực bình thường, thường ngày rất ít việc có thể nhận. hắn tràn đầy lòng tin với việc anyf, hắn cho rằng Tả Mạc sở dĩ đánh bại Triều An là vì Triều An quá khinh địch, hơn nữa Tả Mạc chuẩn bị vô cùng đầy đủ là nguyên nhân trong đó.

Nếu là hắn, hắn tuyệt không cho Tả Mạc nhiều cơ hội giở thủ đoạn như vậy.

Ngay từ đầu hắn đã không dự định quang minh chính đại đấu đá với đối phương.

Dù Tả Mạc yếu hơn mình nhiều, hắn vẫn kiên trì việc đánh lén, hắn chỉ vì tinh thạch.Nhưng nghĩ tới đơn hàng này, hắn phải tìm được Tả Mạc trước, đây cũng là chỗ phiền toái nhất.Được rồi, tinh thạch dù sao cũng không từ trên trời rơi xuống, nếu không chút khó khăn, người khác cũng không bỏ nhiều tinh thạch tới thuê mình.Hắn cẩn thận khống chế thân hình, hắn như một bóng mờ, cẩn thận di động trong rừng cây.

Màu sắc thân thể hắn luôn phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, khí tức nội liễm rất khó phát hiện.

Cũng chính nhờ chiêu thức linh hoạt này, dọc đường không ai phát hiện hắn. hắn đặc biệt cẩn thận, xung quanh đều là tu giả ngưng mạch kỳ, trong đó còn có cao thủ, hơi chút bất cẩn sẽ bị phát hiện, mình sẽ không có phần thắng.Di, phía trước có sơn cốc.Mông Thanh quyết định tới xem, Tả Mạc tu vi thấp hơn mọi người, tự nhiên không dám xông loạn.

Tiếp đơn hàng, hắn đã suy nghĩ mãi, nghĩ Tả Mạc có thể tìm tới một góc bí mật nấp, bằng phù trận dựa vào nơi hiểm trở chống cự.

Vì vậy toàn quãng đường, hắn rất chú ý các sơn cốc, các góc.Sơn cốc trước mặt nhập khảu hẹp, hắn không dám bất cẩn, mượn địa hình xung quanh cẩn thận tiến vào.Trong sơn cốc, La Ly đang nhắm mắt khoanh chân, phi kiếm lặng lẽ bên người.

Hắn tựa như một núi lửa, bề ngoài bình tĩnh, nhưng kiếm ý trong lòng đã chạy chồm.Trước mắt, đó là “Ngã Ly” thủ chiến!Hắn có một cảm giác phấn khởi, như ngọn lửa không chút tiếng động, cháy khắp da thịt.Nhưng hắn không nhúc nhích, như lão tăng thiền định, hắn đang áp chế, áp chế sự hưng phấn làm hắn run rẩy.Không khí chung quanh hắn không gió mà động, trong sơn cốc nho nhỏ, nổi lên gió xoáy.

Nhưng điều kỳ quái là trong cốc gió to không ngừng quần tảo, cốc khẩu không chút động tĩnh.Hắn đột ngột mở mắt.Có người!“Ngã Ly” lấy “Vô Hình kiếm quyết” cùng “Không kiếm quyết” làm kết nối, “Vân kiếm quyết” “Hồng Viêm kiếm quyết’ ‘thanh lưu kiếm quyết’ ghép nối, hao hết tâm tư.

Tuy giới hạn trong tu vi kiến thức của hắn, nhưng vẫn có chỗ thần diệu, ngay cả Tân Nham cũng khen không ngớt.La Ly ngồi xếp bằng, hắn là trugn tâm, mười trượng xung quanh, núi đá cây cối dần hư hóa, dần dần hướng tới hư không, cuối cùng biến thành hư không.Hắn tọa trấn giữa không gian.Dù cho sự vật có nhỏ bé, tiến nhập phiến hư không đều cực kỳ bắt mắt, hắn rấ dễ dàng nhìn rõ.Như một tờ giấy trắng, có thêm một vết mực, dù vết mực có nhỏ, cũng sẽ vô cùng rõ ràng.Mông Thanh thân hình hòa xung quanh, dùng mắt thường rất khó phát hiện. nhưng trong mắt La Ly, trong phiến hư không có thêm một người.Cảm giác hưng phấn trong ngực như tìm được chỗ phát tiết.Mắt hắn cuồng nhiệt phấn khởi nhưng vẻ mạt lại trang nghiêm, tay phải dựng lên, đầu ngón cái và ngón út co lại chạm nhau, ba ngón còn lại chỉ lên trời.Phi kiếm đang an tĩnh như mãnh thủ tỉnh ngủ, phút chốc mở ra con mắt đỏ tươi, lộ ra hàm răng sắc bén.Tranh, kiếm bay lên không.Xanh đỏ hai màu đan xen quanh thân kiếm, tựa như một thanh phi kiếm có hai linh thú bầu bạn quấn lấy, vô cùng vui vẻ.“Cách!”

Tiếng thở dài yếu ớt, mờ ào vô định, va xôi không thể nắm lấy, như tiếng thầm thì bên tai.Ánh sáng Xanh, đỏ thẫm dần hóa thành trắng, cảm giác hưng phấn nơi thân kiếm càng mờ nhạt, cảm giác cô đơn theo đó sinh ra, như gió thu tiêu điều.Phi kiếm như đám mây trắng tốc độ không nhanh, phi kiếm như khối băng tan rã trong không trung.Khi La Ly phát động, Mông Thanh lập tức phát hiện không ổn, hắn biết mình đã lộ.Không dám chần chờ, bắn dựng lên, liền chạy ra ngoài cốc.Biến hóa kinh người của phi kiếm đối phương càng khiến hắn dựng tóc gáy, đây là kiếm quyết gì?Nhất là khi thấy phi kiếm của đối phương đột nhiên từng chút biến mất trong không trung, hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Hắn rất tin vào trực giác, mỗi lần trực giác báo nguy là hắn biết có nguy hiểm.Có thể gặp nguy hiểm kinh hoàng thế này, hắn mới gặp qua một lần, lần bị kim đan kỳ tu giả truy sát.Má ơi!

Không phải nói tất cả đều là tu giả ngưng mạch kỳ sao?

Lẽ nào mình gặp Cổ Dung Bình?

Chó chết, mình đen đủi thế sao.Mông Thanh hoảng sợ biến sắc, nguy hiểm này tuy không bằng kim đan kỳ tu giả, nhưng có thể chiếm vị trí thứ hai, hắn run sợ, lúc này nào dám bảo lưu, linh lực toàn thân vận tới sau lưng, lao tới ngoài cốc! sau lưng, một linh thuẫn ngưng thực, nhìn qua như mai rùa.Khó khăn lắm mới bước được một bước, tựa như có vật vô hình phút chốc bắn trúng linh thuẫn sau lưng, phút chốc linh thuần tan nát.Phốc!Mông Thanh như bị sét đánh, con ngươi mở rộng, miệng phun máu tươi, máy văng đầy tời, ngất.Một bóng người từ trên trời bay xuống, thoáng kiểm tra Mông Thanh đã hôn mê, hờ hững; “bại”Tiếp đó xốc dậy Mông Thanh, biến mất.Nhưng trước lúc đi, mắt nhìn La Ly kèm theo vẻ kinh dịChương 141 : Tông Minh Nhạn đấu Tả MạcConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTông Minh Nhạn sắc mặt âm trầm, tận mắt nhìn Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình hai người tỷ thí, thực lực hai người biểu hiện ra rõ ràng cao hơn hắn một bậc, khiến trong lòng kẻ cô ngạo như hắn thực không dễ chịu.Dưới tâm tình chán nản, hắn dứt khoát không nửa điểm che lấp, toàn thân kiếm ý sóng sánh, chỉ đợi thằng nào không có mắt, rơi vào tay hắn.Tông Minh Nhạn thân là thủ tịch đệ tử Đông Kỳ kiếm môn, ái đồ của Tả Mai Thiên, một thân tu vi tự nhiên không yếu.

Lúc này không có chút nào che đậy, khí thế lộ ra ngoài, một loạt tu giả thấy hắn không ai không quay đầu rời đi.

Mà cả những kẻ có thực lực, cũng không nguyện ý sớm tiêu hao linh lực như vậy.

Ai cũng biết, càng sớm tiêu hao linh lực, sẽ càng sớm xuất cục.

Vòng tỷ thí này so không chỉ là thực lực, mà còn nhẫn nại.Hắn nghe phía trước có tiếng đả đấu, hừ một tiếng, lập tức cất bước đi tới.Nam Môn Dương toàn thân kim quang lòe lòe, tay nhấc đại kiếm, thân hình cự đại như một tòa núi nhỏ, nộ mục trợn tròn, thần thái uy mãnh.

Mà cách hắn không xa, Du Bạch một thân áo trắng, tuy không bằng Cổ Dung Bình khí độ phi phàm, nhưng cũng ôn văn nho nhã, phi kiếm thon dài như trúc, ở bên hắn xoáy vòng bay múa, không chút rơi xuống hạ phong.Hai người thực lực cường kình, đặc biệt là Phá Sơn kiếm của Nam Môn Dương, thanh thế uy mãnh không ngờ, mỗi kiếm, tiếng rít như sấm, kiếm quang như xoáy như đào, thật có uy phá núi!Các trưởng lão các môn phái quan sát hai người tỷ thí, không ai không tán thán không thôi."

Nam Môn Dương quả nhiên thiên phú dị bẩm, trên tay hắn chỉ là Phá Sơn kiếm cấp hai, không ngờ có thể có uy như thế!

Người này nếu chùy luyện cho tốt, tất sẽ thành cao thủ một phương!"

"Không sai!

Ai có thể kéo hắn vào môn hạ, bằng thêm một vị cao thủ!"...Còn chuyện Du Bạch có chút thực lực, không có ai kinh ngạc.Mấy trưởng bối Vô Không kiếm môn cũng đang quan chú Nam Môn Dương, trong đợt thi kiếm này tu giả chói mắt nhất này lại là không môn phái. (quan chú: chú tâm quan sát)"Sư huynh, người này đích xác không tệ!

Chúng ta hay là cũng đi chào giá?"

Diêm Nhạc nhìn tới mắt không chuyển tròng, tựa như nhìn bảo bối một dạng.Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm khoảnh khắc, có chút hết cách lắc đầu: "Người này đích xác tài năng đáng giá, nhưng vốn liếng của chúng ta, đệ không phải không rõ ràng.

Vi Thắng đã đủ dày vò chúng ta, huống chi còn có một kẻ khiến đau đầu hơn là Tả Mạc.

La Ly lần này tiến bộ rất lớn, tâm tính so trước kia cũng trầm ổn rất nhiều, bồi dưỡng mỗi kẻ cho tốt, tiền đồ cũng một mảnh rực rỡ."

Khi kẻ khác vì môn hạ không có đệ tử thiên phú xuất sắc mà đau đầu, Bùi Nguyên Nhiên đang là đệ tử tốt quá nhiều mà phiền não."

Tài lực cũng không phải vấn đề quá lớn.

Sau hội đấu kiếm lần này, chúng ta chỉ sợ không khả năng giấu tài tới mức như trước.

Cái cần tranh, thì phải tranh một phen.

Mấy năm nay, đệ kìm nén đến khó chịu."

Lúc Diêm Nhạc nói câu nói này hào khí bộc phát.Bùi Nguyên Nhiên mỉm cười, ánh sáng trong mắt chớp động.Tân Nham đột nhiên chọc một câu: "Tâm pháp không thích hợp với hắn."

Giờ mọi người mới nghĩ đến vấn đề then chốt.

Nam Môn Dương cố nhiên thiên phú dị bẩm, nhưng là cũng phải xem tu luyện tâm pháp gì.

Kim Cương quyết cùng Phá Sơn kiếm tuy chỉ cấp hai, nhưng do hợp với lộ số của y, uy lực tăng mạnh.

Nếu tâm pháp không đúng lộ số, vậy có thể tu luyện đến cái bước gì, ấy không tiện nói.Tu giả tinh mắt là người nhận ra Nam Môn Dương cần tâm pháp đặc thù.Thi Phượng Dung đột nhiên mở miệng nói: "Tả Mạc không phải tu luyện Kim Cương vi ngôn sao?

Không bằng kêu hắn cùng lúc tu luyện Kim Cương vi ngôn."

Bùi Nguyên Nhiên cười khổ: "Kim Cương vi ngôn chẳng qua là tâm pháp phổ thông luyện thể cấp ba, rất nhiều môn phái cũng có bộ tâm pháp này.

Chúng ta rất khó đưa ra điều kiện gì cùng dạng.

Thôi, đừng để đến lúc kéo qua, lại hoang phế người ta, vậy chúng ta có tội đấy."

Mấy người còn lại cũng là im lặng, Kiếm quyết của Vô Không kiếm môn đích xác không có loại thích hợp Nam Môn Dương, làm tắt cách nghĩ này."

Uy."

Diêm Nhạc đột nhiên chỉ vào thần ảnh nói: "Nhạ, tiểu tử kia trông như là Tông Minh Nhạn, nó cách thằng nhóc Tả Mạc rất gần."

Trong lòng mọi người tuy đối với Tả Mạc có rất nhiều ý kiến, nhưng cuối cùng vẫn là đệ tử bản môn, nghe được vô thức thuận theo ngón tay Diêm Nhạc mà nhìn.Nhưng khi ánh mắt bọn hắn hướng tới vị trí Tả Mạc đang tại, tức thì bực không ít.Phù trận mang vừa mới lòe lòe phát sáng chừng năm mẫu đã cực bắt mắt, giờ cũng chưa lâu lắm, diện tích phù trận mang nghiễm nhiên khuếch đại một lần, không ngờ chiếm mười mẫu!Thằng này đến cùng muốn làm gì?

Trong đầu bọn họ bật ra ý niệm đầu tiên.

Ý niệm thứ hai là: xong rồi!

Cái này dọa người quá lớn!Trước phù trận mang năm mẫu, giữa quần núi xanh tươi um tùm, chẳng qua là một khu nhỏ, như hiện nay lại như một miếng vá lớn ánh sáng lập lòe.

Tả Mạc trong phù trận đi lại như thoi, không biết mệt mỏi, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện hưng phấn cùng đắc ý trên mặt hắn không che lấp nổi.Nếu là hiểu môi ngữ, có thể dễ dàng đọc ra miệng hắn lầu bầu cái gì."

Đấu cùng anh đây, chơi không chết các ngươi!"

"Tu vi chỉ bằng các ngươi, vậy anh đây dùng tinh thạch nện chết các ngươi...

Ai ai ai nói, tinh thạch có thể khiến người khuất phục...

Anh đây khuất phục!"

"Ta rất nghèo, nhưng ta rất vô sỉ..."...Đọc môi ngữ không phải cái trò gì cao thâm, người đọc hiểu cũng rất nhiều người, bất thường có thể nghe được có người phát ra tiếng cười nhẹ.Bùi Nguyên Nhiên bốn người chỉ cảm thấy hội đấu kiếm lần này, thần kinh yếu ớt của bọn họ vốn chịu đủ giày vò tồi tàn.

Hiện bên thân có người phát ra tiếng cười nhẹ, tố chất thần kinh bọn họ như cảm thấy, những người này đang cười mình.

Bọn họ đơn giản thành bốn con chim sợ cành cong.Trời thấy còn thương!Đường đường chưởng môn Vô Không kiếm môn!

Băng Ly kiếm thanh danh hiển hách hung danh tại ngoại!

Đến cả Diêm Nhạc cùng Thi Phượng Dung, cũng là kim đan kỳ cao thủ!

Không ngờ bị một đệ tử trúc cơ kỳ giày vò đến sấp sấp ngửa ngửa, gần sụp đổ.Tông Minh Nhạn đích xác là chọn Tả Mạc.

Kỳ thực hắn rất muốn so đọ cùng Du Bạch một phen, nhưng Du Bạch cùng Nam Môn Dương đánh tưng bừng, hắn tự nhiên không tiện chọc một đao.Đối với bọn họ mà nói, không chừa thủ đoạn giành lấy thắng lợi, không phải là chuyện có mặt mũi gì.

Vô luận là Du Bạch hay là Tông Minh Nhạn, bản tính đều kiêu ngạo vô cùng, tuyệt đối không dung ý nghĩ bản thân trong tỷ thí chiếm tiện nghi người khác mà giành thắng lợi.

Cho nên hắn đành chuyển đổi mục tiêu.Phù binh cao hơn rừng cây một cái đầu lòe lòe kim quang, như hải đăng trong bóng tối, chỉ dẫn cho Tông Minh Nhạn tiến về trước."

Có kịch hay!

Tông Minh Nhạn gặp lột da cương thi!"

"Báo ứng a báo ứng!

Lão tử hận nhất kẻ cầm tinh thạch nện người!"

"Mất mặt kiếm tu Đông Phù chúng ta!

Tông Minh Nhạn, anh đây ủng hộ ngươi!

Sớm chút làm sạch hắn, quá mất mặt!

Nỗi nhục Đông Phù!"

Nghe được tiếng nghị luận căm phẫn của đám kiếm tu Đông Phù cùng chung mối thù bên cạnh, Bùi Nguyên Nhiên bốn người đơn giản muốn vỗ tay tán đồng."

Hô!"

Diêm Nhạc dài dài thở ra một hơi: "Quá tốt!

Hắn cuối cùng không thể dày vò!"

Bùi Nguyên Nhiên cũng là như trút gánh nặng: "Thua trên tay Tông Minh Nhạn cũng không tính mất mặt."

Tân Nham hiếm thấy gật đầu tán đồng: "Chết sớm siêu sinh sớm!"

Ý kiến ba người thống nhất không tiền, chỉ mong Tông Minh Nhạn có thể nhanh chóng giải quyết cuộc chiến, Tả Mạc như vậy cũng đỡ cho bề trên mất mặt.

Bọn họ hiện tại chỉ cảm giác, để Tả Mạc tham gia vòng chung kết hội đấu kiếm lần này quả thực là quyết định ngu xuẩn nhất trong cuộc đời bọn họ.

Lượng xưng tán Vi Thắng kiếm cho Vô Không kiếm môn, xa xa không bằng phần Tả Mạc mất mặt bọn họ, lỗ lớn.Chỉ có Thi Phượng Dung hơi không vui: "Vì sao là Tông Minh Nhạn?

Ta ghét lão tặc Tả Mai Thiên!"

Bà đột nhiên quay mặt qua: "Hay kêu Vi Thắng tới đá Tả Mạc ra!"

Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm: "Đồng môn tương tàn, chuyện này không tốt lắm!"

Diêm Nhạc ở bên ra chủ ý: "Để Tông Minh Nhạn trước đá Tả Mạc ra, sau đó lại để Vi Thắng đá Tông Minh Nhạn ra!"

Vẫn trầm mặc Tân Nham đột nhiên mở miệng: "Tuyệt!"

Mà tại các cửa đổ trường, nhanh chóng treo lên ván cược Tả Mạc đấu Tông Minh Nhạn, bọn tiểu nhị thanh tê lực kiệt hô hoán.“Chấn động Đông Phù, cược mười chiêu!

Hai đợt lớn lớn nhất vắng lặng, cương thi thần kỳ có thể thổi bùng sôi động hay không?

Sắp vì ngài lật ván!

Ván cược kinh thế hãi tục, không tự thân tham dự, cuộc sống sao còn hoàn mỹ?"

"Tới xem nhìn nhìn chút đi!

Cường kiếm đấu với cường thuẫn!

Cái gì?

Không có thuẫn?

Trời ạ!

Tiên sinh, ngài nhìn xem, trên đời này còn có thuẫn nào phòng thủ mạnh hơn rùa đen này chứ?

Đây tuyệt đối là quy trận cường hãn nhất năm nay!

Nhìn Tả Mạc tiên sinh đắc ý với nó mà đặt tên đi!

Toàn trận phù trận phòng thủ!

Khí phách xông ra vô cùng như thế, đúng là tràn đầy cảm giác an toàn, tuyệt đối đáng được ngài đặt một cuộc!"

"Tỷ lệ một đền năm trăm!

Sao?

Ngài không hài lòng?

Tiểu nhân lấy nhân cách bảo chứng, tuyệt đối sẽ không lại xuất hiện tỷ lệ đền chênh đến thế!

Nghĩ xem, lần trước chính là Tả Mạc thần kỳ của chúng ta, chủ diễn cuộc cược kinh thiên, bao người kiếm được đầy bồn đầy bát!

Con trai bà cô ruột của Vương tiểu nhị hàng xóm của ta, bất quá chỉ đặt mười viên tinh thạch..."

Phó Kim đỏ mắt, đem toàn bộ tinh thạch trên người đều cược xuống, trong miệng tự ngôn tự ngữ: "Ta không phải đánh giá ngươi cao, đây là ta với Đông Kỳ kiếm môn xích mích!"

Người làm sòng bạc nghe được kinh hồn táng đởm, Đông Kỳ kiếm môn tốt xấu gì cũng là đại phái bản địa.Phó Kim nhận ra Tông Minh Nhạn!

Lần trước là Tông Minh Nhạn cùng một đệ tử Đông Kỳ kiếm môn khác, cũng là lần đó, hắn bị tên đệ tử Đông Kỳ kiếm môn kia đả thương.

Cũng chính là lần đó, Tả Mạc xuất đầu thay hắn, giao tình của hắn với Tả Mạc mới trở nên thâm hậu hơn.Mắt hắn đỏ bừng, cắn chặt môi, trong lòng không khỏi vì Tả Mạc mà lo lắng.Lợi hại của Tông Minh Nhạn, hắn tự nhiên nghe qua, lại thêm lên hai bên từng có va chạm, Tông Minh Nhạn tuyệt sẽ không mềm tay.Thần thức Tả Mạc hơn người, rất nhanh phát hiện Tông Minh Nhạn.

Bước chân Tông Minh Nhạn tịnh không nhanh, từng bước, đi tới Tả Mạc.

Tả Mạc kỳ thực rất muốn chạy, đối phó tu giả phổ thông, hắn còn có mấy phần tâm lý may mắn.

Đối với Tông Minh Nhạn Du Bạch cao thủ dạng này, hắn chút tâm lý may mắn cũng không có.Trận phòng thủ hắn đắc ý vô cùng, một điểm kém lớn nhất thể hiện ra, ấy chính là một khi triển khai, trừ tử thủ, không phương pháp khác.Song phương chạm mặt lần trước tịnh không thoải mái, bởi hắn, còn có một đệ tử Đông Kỳ bị đuổi khỏi Đông Phù.Quên đi, chạy không thoát vậy không chạy!

Tả Mạc xác định, hắn một khi nổi lưu manh, cũng là có mấy phần khí thế.Không phải là Tông Minh Nhạn sao?Nhìn quanh bốn phía, vô số tài liệu lập lòe phát quang, tựu như vô số tinh thạch lòe lòe phát sáng, ánh sáng lưu động mê người, khiến hắn hoa mắt.Trong lòng hắn hào khí dốc sinh!Đến cả Bồ yêu cái thằng hiệu xưng Thiên yêu, anh đây đều có thể cầm tinh thạch nện được, ngươi chẳng qua một cái ngưng mạch kỳ hàng fake, không tin ngập không chết ngươi!Chương 142 : Thất Mai kiếmConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc trong lòng kỳ thực không có lòng tin.Thiên hoàn nguyệt minh trận mới bày bố đến bốn mươi lăm trận con, cách bảy mươi hai trận con là hai mươi bảy trận con.

Loại tử mẫu trận như Thiên hoàn nguyệt minh trận này, thường có một đặc điểm, trận con của nó số lượng càng nhiều, uy lực càng lớn.

Mà mức độ tăng trưởng uy lực, cũng không phải tính theo đơn vị trận con thêm vào, mà phần lớn lấy sáu, mười hai, ba mươi sáu làm đơn vị.Uy lực của bốn mươi lăm trận con, bất quá chỉ hơi lớn hơn ba mươi sáu trận con, nếu có thể hoàn thành bảy mươi hai trận con, uy lực của phù trận lúc đó cùng ba mươi sáu trận con một trời một vực, hoàn toàn bước lên một bậc.

Tả Mạc dự tính, uy lực của bảy mươi hai trận con gấp hơn bốn lần ba mươi sáu trận con.

Đương nhiên, độ khó bố trận, cũng khác nhau cực đại.

Khi số lượng trận con đạt tới mức nhất định, lại thêm vào một trận con, độ khó cơ hồ tăng bội.Chẳng qua, lúc này đã không phải lúc suy xét những cái này, hắn không có lựa chọn khác.Tông Minh Nhạn không có nửa điểm ý tứ dừng lại, trực tiếp từng bước tới gần Tả Mạc.Tả Mạc lúc này không do dự nữa, giương tay xuất ra tòa bảo tháp linh lung năm tầng màu sắc.Tháp ngũ sắc vừa bay tới không trung, gặp gió biến lớn, trong chớp mắt hóa thành cao bằng người.

Tháp ngũ sắc bay tới phía trên hồ nước, hồ nước phía dưới tức thì sương khí tràn khắp, hơi nước cuồn cuộn.

Hơi nước cuồn cuộn nhanh chóng bốc lên, thẳng đến chạm đến đáy tháp ngũ sắc, xa xa nhìn tới, thật giống như hơi nước nâng tháp ngũ sắc.Tháp ngũ sắc tỏa sáng chói lòa, tháp thân ùn ùn không ngừng bay ra vô số tia ngũ sắc mảnh như tơ, tia ngũ sắc chui vào trong các phù trận.Những mảnh ngọc, đinh sắt, lò đồng, của chừng mười mẫu phù trận mang, thật như phù đăng chi chít, theo tơ ngũ sắc không ngừng rót vào, lấy hồ nước làm trung tâm, tầng tầng thắp sáng.Nếu nói mười mẫu lớn nhỏ phù trận mang vừa rồi lòe lòe phát quang, trông thật giống trên mũ dưa hấu địa chủ nạm một khối vàng ròng lớn, đủ mười bộ mặt trọc phú, tự nhiên mọi người nhất trí xem thường.Nhưng khi trọn mười mẫu phù trận mang được phát động, trong búng tay thắp sáng toàn bộ, trường cảnh quang hoa rực rỡ, có bao người từng thấy?Không người từng thấy.Phù trận mang quy mô như thế, chỉ có thể hiện tại cấm địa chí bảo môn phái, mà cũng không phải cấm địa môn phái quy mô bình thường.

Xung quanh kiếm động của Vô Không kiếm môn không có, xung quanh Đông Phù điện cũng không có.

Tâm Hồ kiếm phái thì có, nhưng trước nay chưa từng phát động, lần phát động trước, không biết là chuyện mấy trăm năm trước.Tu giả như ong dày đặc bu quanh Đông Phù, tất cả đều bị trường cảnh tráng lệ như thế rúng động hoàn toàn!Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình tranh đấu không nghi ngờ rất có độ sâu, rất có kỹ thuật, nhưng là trước phù trận mang to lớn như thế, trở nên nhỏ như không có.

Tu vi trong giai đoạn ngưng mạch kỳ của Vi Thắng và Cổ Dung Bình, một đạo ánh kiếm bất quá bảy tám trượng, dài nhất cũng chỉ mười trượng, vô luận chúng lăng lệ thế nào, cũng không cách nào so cùng quang hoa lóng lánh của mười mẫu phù trận khi phát động.Chỉ trong nháy mắt, cả Đông Phù không ngờ đều một mảnh tĩnh lặng.Một lát, mới có người bắt đầu từ trong chấn động mà dần dần hồi thần trở lại, Đông Phù tức thì nổ tung.

Vài chục vạn tu giả đồng thời lên tiếng, từ cực tĩnh đột nhiên ầm vang sóng thanh cuốn chiếu, tai một vài tu giả tu vi khá yếu chỉ thấy ông một cái, cái gì cũng đều không nghe thấy.Một lát sau, thính lực bọn họ mới khôi phục bình thường.Nhưng nghị luận của mọi người không một chút ngừng nghỉ, ngược lại, càng thêm nhiệt liệt."

Đáng giá!

Không uổng đi xa như vậy!"

"Quá tráng lệ!

Ngươi xem Tả Mạc này quả nhiên có chút kỹ năng, có thể làm ra chút chuyện!"

"Cái gì là trận phù lưu chứ?

Đơn giản là cấm chế a!"...Trong lúc mọi người còn đang kinh thán, phù trận đã hoàn toàn phát động.

Mười mẫu phù trận mang đã hơi biến.Một vành cong sáng, treo cao trên hồ nước trên cao, sáng vằng vặc, trong trận dâng lên hơi khí màu lam, một mảnh mông lung.

Trong sương mù, vô số quầng sáng có lớn có nhỏ bay lên, phiêu phù không trung, chúng chợt tụ chợt tán, như bầy cá, linh động chí cực.Nóc nhà một thường dân Đông Phù, ba người dàn hàng mà đứng."

Tả Mạc quả nhiên là thiên tài phù trận, trong thời gian ngắn như thế, đã tham ngộ hiểu được Thiên hoàn nguyệt minh trận, thật lợi hại!

May mà ngày đó chúng ta không đắc tội với hắn."

Một nam tử bào đỏ mắt không đảo tròng dính vào thần ảnh, tán thán nói.Ba người này rõ là đám khách ngày trước yêu cầu Tả Mạc luyện hóa hạt sen đen."

Hừ, hắn một gã tu giả trúc cơ kỳ, cũng chỉ có thể bằng vào ngoại lực, sao thành được cái gì chứ?"

Nam tử mặt đầy thịt ngang hừ nói."

Tu vi thấp mới tốt."

Nam tử mũi ưng âm trầm nói."

Ngươi tính khá nhỉ?

Đừng quên hắn còn một sư huynh lợi hại!"

Nam tử mặt đầy thịt ngang lắc đầu nói, Vi Thắng biểu hiện cường hoành chí cực khiến ba người đại dè chừng."

Chúng ta nhân thủ vừa lúc không đủ.

Sư huynh hắn là bổ sung không tệ."

Nam tử mũi ưng nói.Nam tử mặt đầy thịt ngang vẫn lắc đầu: "Hắn chẳng qua là trúc cơ kỳ, phù trận dẫu lợi hại, cũng rất có hạn."

"Chỉ cần có thiên phú ắt thành."

Nam tử bào đỏ đột nhiên mở miệng: "Đây không phải Thiên Hoàn cảnh, tu giả tinh thông phù trận không dễ tìm.

Vi Thắng thực lực cường kình, nhưng hắn rốt cuộc chỉ một người, chúng ta ba huynh đệ, cũng không sợ."

Trong ba người nam tử bào đỏ cực có uy tín, hắn nói như vậy, hai người khác đều không dị nghị.

Mà nam tử bào đỏ nói là tình thực, tu giả thông hiểu phù trận tịnh không ít, nhưng nếu được gọi là tinh thông, vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Người hơi có chút thanh danh, hoặc ra giá quá cao, hoặc không chịu tự thân mạo hiểm.Nam tử mặt đầy thịt ngang cười nói: "Cũng đúng, nếu hắn dám có lòng, mặc liên âm phiến chúng ta mới luyện chế được dịp mở hàng."

Nam tử mũi ưng nhíu mày: "Cách nào có thể thuyết phục Tả Mạc?

Thằng này không dễ lừa gạt, lại không thể dùng cứng."

Nam tử bào đỏ đối với điểm này ngược lại khá tự tin, cười lạnh nói: "Lợi dụ!

Tả Mạc hẳn không cần nói, loại si tâm với kiếm như Vi Thắng, muốn đánh động cũng không phải không có cách."

Trong khi ba người nói chuyện, Tông Minh Nhạn đã tới biên Thiên hoàn nguyệt minh trận.Trong chớp mắt phù trận phát động, Tông Minh Nhạn thất thần hoảng hốt cực ngắn, nhưng rất nhanh khôi phục trở lại, bước chân lần nữa khôi phục không nhanh không chậm, một thân thong dong trấn định phong phạm cao thủ.

Chỉ là toàn thân phóng thích khí thế kinh người, mới tỏ rõ chiến ý trong lòng hắn cấu thăng tới cực điểm.Thân ảnh Tả Mạc tan biến trong trận.Sương khí màu lam lan tràn, tựa như tự thành một giới, vô số quầng sáng lớn nhỏ, linh động hoạt bát, ngẫu nhiên hai quầng sáng đụng phải nhau, lập tức phát ra tiếng leng keng như pha lê va chạm, trong trẻo rõ ràng.

Tiếng leng keng xuyên thoa trong sương mù, tinh tinh tế tế, mà lại có cảm giác tha thướt bất tuyệt.Chỗ thấy được, toàn là sương khí màu lam cùng quầng sáng như cá bơi, không chỉ Tả Mạc, cả ngọc phiến đinh sắt bố thiết trên đất, đều tan biến không thấy.Leng keng leng keng!Tông Minh Nhạn không kìm được hừ lạnh một tiếng.

Hắn thân là đệ nhất đệ tử trẻ tuổi của Đông Kỳ kiếm môn, theo sư phụ tu kiếm, hiểu biết về phù trận chỉ có thể tính là hời hợt.Nhưng, vậy thì sao?Hắn không sợ chút nào.Nhất kiếm phá vạn pháp, mục tiêu của kiếm tu!

Hắn xa chưa đạt tới bước thần kỳ này, nhưng đối thủ đối diện chỉ là một tu giả trúc cơ.

Một tu giả trúc cơ kỳ, có thể chặn kiếm của mình được?Hắn không tin!Còn về ân oán cùng Tả Mạc, hắn sớm đã quên.

Hắn xưa nay không coi chuyện kia là chuyện, đệ tử bản môn bị trục xuất, đó là bản sự không bằng người, hắn lười quản.

Hắn cũng không ác cảm đặc biệt với Tả Mạc, đương nhiên, cũng tuyệt không hảo cảm.Đáng tiếc, Du Bạch cùng Nam Dương Bình đối chiến.Hắn càng tiếc nuối liếc hai người Du Bạch Nam Dương Bình kịch chiến phía sau, lại nhìn Tả Mạc trước mặt, cảm giác buồn tẻ vô vị trong lòng hắn càng phát.Dẫu không phải Du Bạch, Nam Dương Bình hắn cũng cảm thấy ngang cơ, vì sao là Tả Mạc chứ?Vừa thương tiếc trong lòng, vừa gọi ra phi kiếm.Đây là một thanh phi kiếm cực kỳ độc đặc, hình rất giống một cành mai già.

Cành mai nhiều đốt, như đồng cốt, cổ kính thương kình.

Trên cành mai, điểm xuyết bảy đóa hoa mai nở tung rực rỡ, tươi mới như vừa hái xuống, một xíu hương mai như có như không phiêu trong không khí."

Thất Mai kiếm!

Tả Mai Thiên không ngờ đem Thất Mai kiếm truyền cho hắn!

Xem ra kỳ vọng đối với Tông Minh Nhạn không nhỏ a!"

"Đây là Thất Mai kiếm đệ nhất kiếm của Đông Kỳ kiếm môn?

Quả thật bất phàm!

Tả Mai Thiên cũng thật lớn mật, một thanh phi kiếm tốt như vậy, không ngờ ban cho một đệ tử trúc cơ kỳ!"

Tiếng nghị luận của bảy tám cái miệng nổ tung, trong thần sắc mọi người tràn đầy kinh thán.Thất Mai kiếm là phi kiếm nổi danh nhất Đông Kỳ kiếm môn, nó xếp cấp bốn, thích hợp nhất với Chiết Mai kiếm quyết của Đông Kỳ kiếm môn.

Nhưng, thanh phi kiếm này sở dĩ có danh, còn bởi vì chủ nhân Tả Mai Thiên của nó.Tại Thiên Nguyệt giới, Tả Mai Thiên là một nhân vật vang danh, đặc biệt là lão được mệnh danh tâm ngoan thủ lạt, ai cũng kiêng dè.

Mấy năm nay lão thâm cư ít xuất, lời đồn lão hết lòng dạy dỗ đệ tử, giờ xem ra, quả không giả.

Đến cả chí bảo là Thất Mai kiếm cũng truyền cho Tông Minh Nhạn, có thể thấy ưu ái hắn sâu thế nào.Những kẻ vốn nhìn vào Thất Mai kiếm mà chảy ròng nước miếng, vội dẹp tan tham niệm của mình.

Nhóc thì thịt được, nhưng đánh thằng con, thằng bố sẽ đi ra, ấy là chuyện nuốt không nổi.Vô Không kiếm môn bốn người thần sắc ngưng trọng, tuy bọn họ hy vọng Tả Mạc sớm bị loại, nhưng khi thấy Tông Minh Nhạn lấy ra Thất Mai kiếm, sắc mặt bọn họ không nhịn được khẽ biến.Tả Mai Thiên ngoan độc đã thành danh, mà đồ đệ Tông Minh Nhạn xem ra, cũng không phải hạng mềm lòng nương tay.

Bọn họ không chút bận lòng Tả Mạc thua trắng, bởi chuyện là ván sắt đóng đinh, bọn họ lo là Tả Mạc bị thương.

Nếu tính tình Tông Minh Nhạn thật như sư phụ Tả Mai Thiên của hắn, hôm nay Tả Mạc hẳn nguy hiểm!Chẳng qua, lúc này đại trận của Tả Mạc đã toàn lực vận chuyển, thông qua thần ảnh, bọn họ cũng khó có thể nhìn rõ trạng huống trong trận.Đại trận xanh lam, quầng sáng quần vũ, trăng khuyết treo cao!Không như lâm đại địch như mọi người tưởng tượng, Tả Mạc mười phần bận rộn.

Nương theo yểm hộ của đại trận, hắn lặng lẽ mò tới đầu khác của đại trận, tiếp tục bố thiết trận con của Thiên hoàn nguyệt minh trận!Thêm một trận con, uy lực Thiên hoàn nguyệt minh trận sẽ mạnh hơn một phần.Động tác hắn nhanh chóng, liên tục bố thiết bốn mươi lăm trận con, hắn đã cực kỳ thành thục.Hắn dự tính Tông Minh Nhạn vừa bắt đầu hẳn là thăm dò, hắn bèn tính toán lợi dụng đoạn thời gian này cho tốt.Ngươi phá, ta xây!Không phải là so tốc độ sao?Xem là ngươi phá trận trước, hay là ta hoàn trận trước!Tả Mạc trong lòng âm thầm phát ngoan, động tác lại nhanh mấy phần.Ai cũng không nghĩ ra, trong lúc khẩn bách thế này, Tả Mạc không ngờ vẫn kiên quyết không bỏ bố trận.do=newreply&p=7343747)Chương 143 : Tin tức nặng kýConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckÁo Vi Thắng nát bét, toàn thân lộ ra vô số vết kiếm nhỏ, trông như tinh bì lực tận.

Nếu không phải thấy hắn còn ngoan cường kiên trì, giám thị vốn như lâm đại địch đã ra tay dừng cuộc đấu.Cổ Dung Bình thần sắc bình hòa, vẻ âm chí ngoan lệ trên mặt đã sớm tan biến vô ảnh vô tung.Y có thể được mọi người đánh giá cao, đến nay chưa bại một lần, há lại tình cảnh của mình cũng không thấy rõ?

Khi y nhận ra được sai lầm của chính mình, rồi bắt đầu điều chỉnh, Vi Thắng lập tức rơi vào hạ phong.Tâm Hồ kiếm, tâm trong như hồ, không vết thấy được.Vi Thắng khổ sở chống đỡ, nếu không phải hắn lĩnh ngộ kiếm ý thâm hậu, luôn là trong tình huống suýt soát, tránh kịp hoặc ngăn trở, sớm đã lạc bại.

Chẳng qua, cho dù như thế, hắn vẫn không cách nào ngăn thế công Cổ Dung Bình.

Cổ Dung Bình cũng vừa đổi lúc trước cấp bách, giờ phát thong dong, từng điểm ưu thế được kéo dãn.Kiếm quyết khác nhau, lộ tuyến cũng tuyệt nhiên khác biệt.

Có kiếm quyết cương mãnh bạo liệt, hướng tới là mỗi một kích như lôi đình, không lưu dư lực.

Mà có kiếm quyết, lộ tuyến là triền đấu, tịnh không theo đuổi một kích tất sát, mà là thông qua không ngừng kiến lập ưu thế, như kéo tơ bóc kén, khiến đối thủ tinh bì lực tận, cuối cùng mất đi năng lực phản kháng.Cổ Dung Bình là như thế."

Cổ Dung Bình đích xác không tệ, tuổi tác nho nhỏ, Tâm Hồ kiếm đã có hỏa hầu kha khá!

Bạc Dung năm xưa cũng không tu luyện tới bước này."

Thiên Tùng tử nhịn không nổi khen, hơi chút dừng lại, hắn lại nhịn không nổi khen: "Vi Thắng càng không tệ!

Không nói ngưng mạch kỳ đã tu luyện đến cảnh kiếm ý tâm chuyển, càng khó được chínhlà tính tình cứng cỏi ngoan cường, rành rành sa vào khốn cảnh, vẫn bất khuất không khom, người này tất thành đại khí!"

"Đúng a.

Chỉ sợ các môn phái khác Đông Phù ta sau này phải theo sau Vô Không kiếm môn kiếm cơm."

Chưởng môn Phùng Thanh Linh Anh phái liếc Thiên Tùng tử nói.Câu nói này tức thì nói trúng không ít tâm tư tiểu môn ở Đông Phù, sắc mặt rất nhiều người đều không dễ coi.Thiên Tùng tử trong lòng sáng tỏ, lại không bóc mẽ, chỉ thản nhiên nói: "Cường giả vi tôn, có thực lực tới đâu, tất phải có đãi ngộ tương ứng.

Chẳng lẽ Phùng chưởng môn đánh giá Vô Không kiếm môn không có thực lực này?"

Phùng Thanh hơi nghẽn, nhưng hắn vẫn biện luận: "Chỉ sợ Vô Không kiếm môn hẹp hòi khó xóa!"

Thiên Tùng tử trong lòng chán ghét, nhìn quanh mọi người một cái, nói: "Vô Không kiếm môn mấy năm nay vẫn giấu tài, nếu bọn họ là hạng tham lam, với Băng Ly kiếm, chỉ sợ Đông Phù ta kẻ có thể ngăn không nhiều, càng đừng nói Bùi chưởng môn mấy người tu vi đều kim đan kỳ."

Lời nói này tức thì khiến sắc mặt rất nhiều người thả lỏng không ít, nghĩ nghĩ cũng đúng, nếu Vô Không kiếm môn thật là loại người kia, bọn họ nào có sức đề kháng?"

Vô Không kiếm môn là một phần tử Đông Phù, Vô Không kiếm môn mạnh, vậy Đông Phù ta mạnh, Đông Phù mạnh, chỗ tốt các vị tự nhiên cũng không ít."

Thiên Tùng tử ý vị sâu xa nói."

Không sai!

Ta xem Bùi chưởng môn mấy người, cũng không phải hạng cậy mạnh.

Nếu Đông Phù ta có thể tiến thêm một bước trong mười ba trọng trấn, ai cũng có chỗ tốt!"

Có người tán đồng.Những người khác dồn dập phụ họa, sức ảnh hưởng của Thiên Tùng tử tại Đông Phù không người so được, mấy năm nay, lão hành sự vẫn khá công chính, mọi người đối với lão cũng khá tín nhiệm.

Chưởng môn Linh Anh phái ở bên, mặt xanh đỏ bất định.Thiên Tùng tử lúc này đột nhiên đứng lên, mọi người biết lão có lời muốn nói, xung quanh lập tức tĩnh lặng."

Có rất nhiều người đều không biết dự tính tổ chức hội đấu kiếm lần này của ta."

Thiên Tùng tử chậm rãi nói, thanh âm không lớn, lại thêm một phần nghiêm túc, mọi người trong lòng không khỏi nghiêm nghị, vểnh tai lắng nghe, vài kẻ cơ linh, đã ẩn ước ý thức được sự tình không đơn giản."

Có thể có người biết, cũng có thể có người không biết."

Thiên Tùng tử hơi dừng, mới tiếp tục nói: "Đô Thiên Huyết giới ẩn ẩn có dấu hiệu bất ổn."

Trước là một mảnh yên lặng, khẩn tiếp theo một mảnh xôn xao."

Sẽ không!"

"Sao có thể?"

"Đô Thiên Huyết giới không phải có rất nhiều cao thủ tọa trấn ư?"...Thanh âm kinh hoàng tạp loạn vô cùng, một câu nhẹ nhàng hời hợt, lại giống một quả bom giữa trời, trong nháy mắt khiến toàn bộ chưởng môn đều loạn sáo.

Đến cả chưởng môn Linh Anh phái, cũng là đứng ngẩn đương trường, dần dần trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.Đô Thiên Huyết giới là vùng đệm giữa tu giả cùng yêu ma.

Là mảnh đất của vô số tu giả săn yêu.

Chỉ cần ngươi có thực lực, ngươi có thể ở đây giành được hết thảy thứ ngươi muốn.

Tinh thạch, pháp bảo, tài liệu trân hi...Bao cao thủ ở đó thành danh, đó là vườn sau nhà của tu giả, là kho tài liệu của tu giả.Cho nên khi Thiên Tùng tử nói Đô Thiên Huyết giới ẩn ẩn bất ổn, mọi người còn chưa có phản ứng, hội đấu kiếm cùng Đô Thiên Huyết giới có quan hệ gì, còn chưa phản ứng được ý nghĩa hàm chứa phía sau tin tức này.Mãi đến lúc mọi người nghĩ tới Đô Thiên Huyết giới hình thành như thế nào, bọn họ mới đột nhiên bừng tỉnh.Nào sợ kẻ vẫn trấn định, lúc này sắc mặt cũng không nhịn đại biến."

Tin tức xác thiết ư?"

"Ngoài thị trường căn bản không có tin tức a!"

Sợ hãi nhanh chóng tràn khắp mọi người, bọn họ chỉ là vô thức hỏi.

Mọi người ở đây đều biết, Thiên Tùng tử khi công khai nói ra lời này, tin tức kia tuyệt sẽ không giả.

Nguồn tin của Thiên Tùng tử so với bọn họ phải nhiều hơn nhiều.Thiên Tùng tử than nhẹ một tiếng: "Mọi người đều chuẩn bị cho tốt đi.

Tu giả bản thổ trong top100 hội đấu kiếm lần này, ta sẽ mở bí cảnh."

Đây lại là một tin tức có trọng lượng!Bí cảnh!Bí cảnh như một giới cực nhỏ.

Bí cảnh được tạo ra hình thành như thế nào, không ai biết.

Nhưng mỗi một giới, đều có bí cảnh, chỉ là số lượng nhiều ít khác nhau, không có nửa điểm quy luật.Các bí cảnh bất đồng, nhưng cũng có chỗ tương đồng.

Phàm là bí cảnh, linh khí trong đó thường thường cực kỳ nồng đậm, nếu có thể tu hành trong đó, công đỡ hơn nửa.

Mà trong bí cảnh, do linh khí cực kỳ nồng nặc, lại không vết người, rất nhiều linh thảo linh thú quý hiếm sinh tồn trong đó.

Mà có vài bí cảnh, còn có động phủ của cổ tu giả lưu lại.Ai cũng không ngờ, Đông Phù điện hóa ra có được bí cảnh!Quả nhiên không hổ là kẻ chấp chưởng thực tế Đông Phù, tài nguyên thật dày, đơn giản là khó tưởng tượng."

Bí cảnh này do sư tổ phát hiện lúc mới lập Đông Phù, chỉ tiếc, tu giả vượt quá kim đan kỳ không cách nào vào trong, bí cảnh này, bản môn cũng chưa một lần mở.

Lần đại nạn này buông xuống, đệ tử các môn, chỉ cần tiến vào top100, đều có thể tiến vào bí cảnh.

Còn về có thu hoạch gì, vậy phải xem phúc duyên của mình."

Thiên Tùng tử nói.Trên mặt kinh hoàng của các đại chưởng môn, cuối cùng lộ ra một tia vui vẻ.Nếu nói top10, đệ tử Đông Phù chỉ sợ không nhiều, nhưng là top100, đệ tử hạch tâm các môn phái Đông Phù cơ bản đều có."

Tiền bối khổ tâm!

Ta thực tại xấu hổ!"

Một vị chưởng môn đột nhiên tách hàng, vái Thiên Tùng tử thật sâu một cái.Các chưởng môn khác cũng dồn dập ra khỏi hàng, hướng Thiên Tùng tử hành lễ tạ ngôn.

Mở bí cảnh bản môn để đệ tử môn phái khác tiến vào, sự bậc này, chưa từng nghe đến.

Tấm lòng Thiên Tùng tử, được mọi người ở đây kính bội, đến cả chưởng môn Phùng Thanh Linh Anh phái ở bên, cũng không chút chần chừ hành lễ.Trên mặt Thiên Tùng tử không có nửa điểm hớn hở, âm u than khẽ: "tân hỏa truyền thừa, có tân hỏa mới có thể truyền thừa xuống được!"

Lòng mọi người chìm thẳng xuống, từ lời Thiên Tùng tử, cuối cùng bọn họ mới ý thức được, có thể thế cục so với bọn họ tưởng tượng còn nát bét hơn nhiều.Tông Minh Nhạn nhìn vào những quầng sáng linh động như vật sống, lại không chút do dự bước vào trong trận.Vừa bước vào trong, cảnh vật xung quanh tức thì hơi biến.Sương khói nhàn nhạt màu lam không bờ không bến phủ lên hoang dã trống trải, gã thân trong hoang dã, bốn phía trống rỗng cái gì cũng không, bầu trời trên đầu, quầng sáng lớn nhỏ đếm không xuể như bầy cá di động.Trong sương khói màu lam nhàn nhạt như sáng sớm, tiếng va chạm leng keng leng keng chạm càng tinh tế.

Những quầng sáng tinh nghịch linh động này bay múa rất cao trên đỉnh đầu gã, mà vượt hẳn trên bầu trời, một vành trăng khuyết treo cao, ánh sáng nhàn nhạt rắc xuống phiến hoang dã này, đến cả sương khói cũng được phủ lên một tầng ánh sáng mông lung.Đây là phù trận tu giả trúc cơ kỳ có thể bố xuống?Tông Minh Nhạn trong lòng có chút kinh sợ, không nhịn đánh giá lại Tả Mạc.Tuy gã đối với phù trận hiểu rất hời hợt, nhưng tiếp thụ chính là Tả Mai Thiên hết lòng dạy bảo, cơ sở vững chắc, vượt xa Tả Mạc dạng đệ tử ngoại môn nửa đường xuất đạo.

Tuy không rõ Tả Mạc bố xuống đến cùng là phù trận gì, nhưng gã lại có thể minh bạch ý nghĩa uẩn hàm sau lưng cái phù trận trước mắt này.Gã quyết định thu hồi khinh thị trong lòng, Tả Mạc này đích xác có thể xứng danh thiên tài phù trận.Tông Minh Nhạn đi dạo nhàn đình, trong thần sắc, tự tin cường đại lộ ra không đổi.

Thiên tài phù trận thì sao chứ?

Trong lòng gã không có chút nào sợ sệt, ngược lại, vốn gã cho là thịt một con cá nhỏ không đáng, trong lòng bắt đầu nhiều chút mong đợi.Chiến ý của Tông Minh Nhạn nguyên bản dạt dào hiện khí thế càng thịnh!Nhè nhẹ rung cổ tay, cành mai trong tay hơi gập một vòng.Một đóa hoa mai nhè nhẹ rung, từ trên cành rơi rụng, phiêu diêu bay lên không trung.Nhất tiễn mai!Đóa hoa mai này lặng yên vỡ tan trong không trung, hóa làm một khối sáng hồng sắc.

Cầu sáng như bị hai bàn tay vô hình kéo hai đầu, nhanh chóng bị kéo thành hẹp dài bẹp dẹp, một vòng kiếm ý nhàn nhạt lấy quang cầu sắc hồng làm trung tâm, hướng bốn phía mạnh đẩy ra.Ánh kiếm hồng sắc hẹp dài, không có nửa điểm vị đạo ấm áp nhu hòa, ngược lại, khi nó thật trở thành một ánh kiếm, kiếm ý nghiêm túc sâm nhiên lẫm liệt, tăng tới cực điểm!Tông Minh Nhạn nheo mắt, giống như đạo ánh kiếm hồng sắc, sắc bén sâm nhiên!Khí cơ dẫn dắt, quầng sáng bay múa trong bầu trời tức thì giống như bầy cá bị kinh động.Tiếng leng keng leng keng tức thì dày đặc như mưa rơi!"

Đi!"

Tông Minh Nhạn quát một tiếng, cành mai trong tay một dẫn.Ánh kiếm hồng sắc hẹp dài sắc bén đột nhiên sáng ngời, trong không trung vạch ra một vệt quang hoa hồng sắc kinh diễm, một đầu đâm vào trong quầng sáng.Ánh kiếm sắc bén vô cùng, quầng sáng từng cái giống như bọt khí, cơ hồ vừa đụng là vỡ.Vụn quang đầy trời vung vãi mà xuống, giống như hoa tuyết.Sáng rực dưới ánh trăng, trong sương khói màu lam, vụn quang điểm điểm, đại đại hòa tan kiếm ý mang đến đủ sát khí, lại thêm phần thê mỹ.Tê!

Tả Mạc không nhịn được hít một ngụm lãnh khí.Thực lực Tông Minh Nhạn đơn giản là không cùng thứ bậc so với Triều An lúc trước hắn gặp, uy lực một kiếm này, dọa hắn khiến tim gan bé nhỏ phốc phốc nhảy nhót.Nếu nói trước hắn còn có mấy phần ý chủ động xuất kích, một kiếm này của Tông Minh Nhạn, lập tức khiến hắn minh bạch cách nghĩ của mình không thực tế cỡ nào.Trước mắt chỉ một biện pháp, ấy chính là phòng thủ!Đây cũng là hắn duy nhất có thể làm.

Nếu bị Tông Minh Nhạn tìm đến vị trí, Tả Mạc dám khẳng định, bằng vào kiếm ý gà mờ của mình, trong ba chiêu, tuyệt đối lạc bại.Sau khi đánh chắc chủ ý, tia tạp niệm tàn dư cuối cùng trong đầu Tả Mạc cũng bị đánh tan, động tác của hắn càng thêm nhanh chóng lưu loát.Phải nhanh!Phải nhanh hơn nữa!Chương 144 : Tà mônConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTông Minh Nhạn rất nhanh nhíu lông mày.Những quầng sáng kia xem như mười phần dễ vỡ, như bọt khí, khẽ đụng là vỡ.

Nhưng số lượng chúng nó thực quá nhiều!Đạo kiếm ý này của mình, không ngờ trong bất tri bất giác, bị tiêu ma một nửa, nhuệ khí mất lớn, mà quầng sáng trong không trung không có dấu hiệu gì giảm bớt.Mà...

Gã không phát hiện Tả Mạc!Hai mắt nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Tả Mạc.

Gã biết trong phù trận, thứ nhìn thấy tuyệt không thể tin tưởng, nhưng thần thức gã quét qua xung quanh, lại gặp phải quấy nhiễu kỳ quái, khiến gã không cách nào phán đoán.Hết thảy trước mắt, đều hiển thị phù trận Tả Mạc bố xuống không giống tầm thường.Chẳng qua Tông Minh Nhạn tịnh không hoảng hốt, người khác thấy gã sát khí đằng đằng, chỉ cho là gã hận không được lập tức tìm đến Tả Mạc mà đánh bại.

Kỳ thực hoàn toàn không phải như vậy.

Gã rất tận hưởng chiến đấu, rất hưởng thụ lạc thú khiêu chiến.

Tả Mạc càng lợi hại, đấu chí trong lòng gã ngược lại càng thêm cao lớn.Gã tính đem toàn phù trận của Tả Mạc đều hủy sạch!Có gì sướng hơn nhổ sạch cả gốc thứ mạnh nhất mà đối phương dựa vào?

Cái cách nghĩ này khiến Tông Minh Nhạn nhiệt huyết sôi trào!Thanh thế lúcThiên hoàn nguyệt minh trận được phát động thực quá dọa người, đừng nói khán giả Đông Phù, đến cả các tu giả khác trong Tùng Đào các, cũng bị ánh sáng khi nó đột nhiên sáng lên mà chấn kinh!Tu giả cẩn thận tuy trong lòng hiếu kỳ, nhưng vẫn không dám chạy loạn, thành thật ngẩn tại chỗ.

Nhưng đối với những tu giả thực lực cao siêu mà nói, bọn họ không chút do dự hướng tới chỗ vùng sáng mà chạy tới.Tốc độ của Tố phát huy đến cực trí, vì phòng ngừa tu giả khác đánh lén dọc đường, nàng cũng không quản nữa, toàn thân linh lực dạt dào.

Hắc Diệu kiếm dưới chân, phóng thích từ lực cường liệt, toàn thân nàng đều ẩn trong một mảnh quanh ảnh vặn cong, nhìn không thật thể.

Khác với các phi kiếm khác gào thét mà qua, Hắc Diệu kiếm phi hành giống trượt lướt hơn.

Nhưng do tốc độ quá nhanh, xé rách không khí phát ra tiếng rít khủng bố, nàng cứ không chút che lấp như thế mà trực tiếp hướng quang hoa chói mắt mà tới.Cái thằng mật nhỏ ăn cơm nát thế mà không chịu phóng ra hạc giấy!Trong phi hành Tố không biết nhíu lông mày bao nhiêu cái.Nàng cực kỳ chán ghét loại hành vi này của Tả Mạc.

Kẻ biết rõ thực lực chính mình không được còn thích sính tài, dễ dàng nhận được chán ghét nhất của đồng bạn.

Tuy Tố tịnh không coi Tả Mạc là đồng bạn của nàng, nhưng nàng lại cần phải nhờ Tả Mạc luyện chế phi kiếm, ý định này khiến nàng không thể không để ý tới uy hiếp mà Tả Mạc phải nhận.Nếu Tả Mạc không tiến vào top10, vậy vô luận nàng lấy được danh thứ cao đến đâu cũng không có chỗ dùng.Nàng chán ghét kẻ tăng thêm độ khó cho việc nàng muốn làm!Chỉ một lần này!Sau khi chuyện này kết thúc, nàng cũng không muốn gặp lại cái thằng chỉ khiến người chán ghét.Đột nhiên nghĩ đến lời Lâm Khiêm sư huynh nói với nàng, cơn phiền vô danh trong lòng nàng xuất hiện.Thường Hoành vẫn tản mạn hành tẩu, nhưng ánh sáng Thiên hoàn nguyệt minh trận phóng thích chói mắt vô cùng, vượt xa độ sáng của bất cứ ánh kiếm nào."

Thật là một gã thú vị."

Gã cúi đầu tự ngôn tự ngữ, lập tức đằng không mà lên, cùng một mảnh huyết quang, tan biến không thấy.Một nơi sườn núi, một đạo nhân ảnh đột nhiên tan biến, đồng thời đột nhiên xuất hiện tại nơi không xa, lại đột nhiên tan biến, tái xuất hiện nơi xa hơn.

Do tốc độ quá nhanh, tàn ảnh trước còn chưa tan biến, y lại xuất hiện tại vị trí mới.Nơi y đi qua, lưu lại một chuỗi tàn ảnh đứt quãng, quỷ dị nói không ra lời.Quỷ Phong dùng quỷ độn của y đi đường, trong chớp mắt, đã đi xa, tốc độ không ngờ không chậm hơn phi kiếm là mấy.Chỉ là phương hướng kia...Đám tu giả ven đường âm thầm líu lưỡi vươn dài cổ thìn phương hướng Quỷ Phong tan biến - chính là chỗ vừa mới đầy trời quang hoa chớp động!La Ly vốn là muốn làm một thợ săn ôm cây đợi thỏ, nhưng ánh sáng chân trời đột nhiên sáng lên khiến gã giật mình nho nhỏ một cái.Cảnh tượng này...Tuyệt đối không có loại ánh kiếm gì có thể tạo ra, trên thực tế, một kẻ có thể tự sáng tạo Ngã Ly, đầu óc sẽ tuyệt đối không có vấn đề gì, gã rất nhanh nhận ra là thứ gì!Phù trận!

Chỉ có phù trận!Gã tức thì có chút tắt tiếng.

Trong toàn tu giả tham gia hội đấu kiếm vòng sau cùng, chỉ có một người vứt đi mặt mũi kiếm tu mà làm phù trận, ấy chính là Tả Mạc."

Thật là kẻ không để người ưa thích."

La Ly có chút đành chịu tự ngôn tự ngữ, nắm phi kiếm, đứng lên.

Thời gian gã cùng chưởng môn mấy vị trưởng bối dài hơn, cũng rõ hơn cách nghĩ chưởng môn bọn họ.Hay là chính mình đi đá gã ra...

Tránh cho y khiến người mất mặt...Chưởng môn gã không dám khẳng định, nhưng gã tin tưởng mấy vị sư thúc sư bá khác, cũng tuyệt không phản đối.Kỳ thực, trong lòng La Ly càng hiếu kỳ.Trường tỷ thí cùng Tả Mạc, là điểm chuyển ngoặt trọng yếu nhất trong đời.

Ban đầu gã còn có chút phẫn muộn oán hận, nhưng dần dần, La Ly không ngừng phản tỉnh, hận ý đối với Tả Mạc đã tan biến vô ảnh vô tung.

Nếu không có Tả Mạc, chỉ sợ chính mình còn mơ hồ qua ngày như trước.́y mới thật hỏng bét...Nhưng ý nghĩ cảm tạ Tả Mạc, gã cũng không có.Gã tự nhiên hiếu kỳ, khi Tả Mạc đối địch với gã, tu vi hai người chênh nhau rất lớn, nhưng cuối cùng Tả Mạc thắng.

Mà gã có xem qua tỷ thí của Tả Mạc đợt thi kiếm này, chênh lệch tu vi giữa Tả Mạc cùng đối thủ càng lớn, nhưng Tả Mạc lần nữa lại thắng.

Một loạt thủ đoạn hoa mắt quấn loạn của Tả Mạc, khiến gã đại khai nhãn giới, chẳng qua lại không nhịn chút đáng tiếc.Gã thực nghĩ không thông, thiên phú tu kiếm của Tả Mạc tốt như vậy, vì đâu không thành thật tu kiếm, còn cứ khăng khăng đi học nhiều thứ lung tung rối loạn như vậy.Đoạn thời gian sau sáng chế Ngã Ly, lý giải lĩnh ngộ của gã đối với kiếm, so trước kia phải sâu hơn nhiều, ánh mắt kiến thức tự nhiên cũng mạnh hơn nhiều.

Gã liếc cái là nhận ra, Tả Mạc tuy các loại thủ đoạn vô cùng tận, khiến người nhìn mà than thở, nhưng trở ngại đối với việc gã tu kiếm sau này càng lớn.Hỗn tạp, là úy kỵ lớn nhất của kiếm tu.Nhưng La Ly còn hiếu kỳ!

Tuy trong lòng gã vẫn lắc đầu, nhưng vẫn hiếu kỳ, Tả Mạc sẽ dùng thủ đoạn gì phương pháp gì.

Tặc tinh trơn nhẵn này, điểm quỷ dị nhiều không kể xiết, thêm chuyện làm người âm hiểm, chuyện sau lưng đánh lén một côn có thể làm lần hai vậy tuyệt sẽ không chỉ làm một lần.Mà hội đấu kiếm vòng này cao thủ vân tập, chênh lệch giữa Tả Mạc cùng bọn họ trở nên càng thêm lớn.

Gã hiểu Tả Mạc không nhiều, nhưng tổng cảm giác được Tả Mạc không phải kia loại thành thật mà đầu hàng, không dày vò một cái, xem ra sẽ không nhận thua.Sẽ không ngồi chờ chết, nhiều điểm quỷ, lại có điểm thực lực...Quái thai dạng này, sao không khiến người có một chút mong đợi?"

Đi thêm náo nhiệt cũng tốt."

La Ly tự ngôn tự ngữ, bước lên phi kiếm, ly khai sơn cốc.Thường Hoành là người thứ nhất xuất hiện bên ngoài phù trận, khẩn tiếp theo Tố cùng Quỷ Phong cơ hồ đồng thời xuất hiện.Sự xuất hiện ba vị cao thủ, đám tu giả nguyên bản tránh tại chỗ tối rình mò tức thì sợ đến tim gan suýt chút nhảy ra.

Ba kẻ này, không ai dễ chọc.

La Ly rất nhanh cũng xuất hiện tại nơi không xa, đối mặt ba vị cao thủ, gã khá trấn định.

Không nói hai lời, lập tức bó gối ngồi trên đất, phi kiếm nổi trước thân."

Uy."

Thường Hoành có chút kinh sợ quay mặt nhìn La Ly.Tố cùng Quỷ Phong cũng đồng thời quay mặt nhìn La Ly.Trong cảm giác của bọn họ, La Ly ngồi ngay đó, cứ như từng điểm tan biến, nhưng bọn họ rành rành có thể thấy gã ngồi tại đó, chưa từng di động nửa điểm.Ba người trong lòng hơi kinh, mỗi đệ tử Vô Không kiếm môn, tựa hồ đều có chút thủ đoạn."

Không đánh!"

Nam Môn Dương ồm ồm nói, lập tức hướng về sau lui một bước.

Vô luận là ai, thấy xung quanh bị một đống lớn người vây, mà kẻ kẻ lại thực lực không kém chính mình, khẳng định không nguyện ý tiêu hao sạch toàn bộ lực lượng trước.Du Bạch không nói hai lời, cũng đồng thời hướng về sau lui một bước.Gã cũng không muốn đánh.

Nhiều cao thủ ở bên như vậy, bất cứ kẻ nào thình lình tới đánh lén, gã ăn không tiêu.Chẳng qua, sự chú ý của nhóm người này hiển nhiên không tại hai người bọn họ, mà là tại cái phù trận kia.Hai người nhìn nhau một cái, cũng đồng thời nhìn tới phù trận, quyết định xem náo nhiệt.Không bao lâu, xem náo nhiệt lại thêm một vị, là nam tử mặt vàng trước kia Thường Hoành gặp phải.

Bất kỳ tu giả nào ở ngoài trận, dám ở đây lúc này, chạy tới thêm náo nhiệt, đều là cao thủ phi thường tự tin vào thực lực chính mình.Đến lúc này, trừ Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình đang tại ngọn chính đánh như lửa như đồ, cơ bản toàn bộ cao thủ đều hối tập ở đây.Cảnh tượng quái dị tuyệt luân như thế, không chỉ các tu giả tỷ thí khác nhìn đến trợn mắt há mồm, mà cả những tu giả Đông Phù đang xem thần ảnh tất cả cũng đều trố mắt.Này, đây là chuyện gì vậy?Hết thảy trước mắt, vô luận từ góc độ nào mà xem, đều thấu ra khí phân vô cùng quỷ dị.Phù trận trăng treo, bên ngoài một vòng người vây lấy.Tất cả đều là cao thủ...

Xem ra toàn kẻ top10 trong bảng thực lực, cơ hồ toàn bộ tại đây, cao thủ nghiễm nhiên tụ hội, thực lực không đủ, đều không có ý đi tới chào hỏi!Trận chiến giữa Cổ Dung Bình cùng Vi Thắng vốn là được quan chú cao nhất nhanh chóng bị mọi người ném bỏ, ánh mắt toàn bộ mọi người ở đó, tề soàn soạt hướng vị trí Tả Mạc đang đứng.Tà môn!Quá tà môn!Nếu không phải những cao thủ này xuất từ bất đồng môn phái, đến từ bất đồng địa phương, có người bối cảnh thậm chí so Đông Phù điện còn thâm hậu hơn nhiều, bọn họ nhất định hoài nghi có người trong tối thao túng cuộc đấu.

Nhưng hiện tại, động tác bọn họ cực kỳ thống nhất, kẻ kẻ vươn cổ thật dài, liều mạng hướng vào trong phù trận trên thần ảnh mà nhìn.Thật giống như, trong phù trận ẩn giấu một vị tuyệt thế giai nhân, còn là cởi sạch!Bùi Nguyên Nhiên bốn người cũng trợn mắt há mồm, sau người bọn họ sau, toàn bộ đệ tử Vô Không kiếm môn, ngốc như gà gỗ."

Đây...

Đây là làm cái gì?"

Diêm Nhạc lắp ba lắp bắp nói.Bùi Nguyên Nhiên cơ miệng run rẩy, lại không biết nói cái gì, lão ngây ngốc nhìn, hồi lâu nói không ra lời.

Tâm Nham xưa nay trầm mặc, lúc này miệng há hốc, nhãn châu lồi ra, tựa như sẵn sàng rơi xuống đất.

Thi Phượng Dung che lấy miệng, con ngươi trợn thật lớn, không chút nào chú ý tới mình giữ động tác này trông mười phần cứng nhắc."

Bọn họ...

Tính xem kịch ư?"

Diêm Nhạc chậm chạp: "Vì xem kịch...

Bọn họ đều không đánh..."

Bùi Nguyên Nhiên chỉ cảm giác một búng máu khí trào lên cổ họng, trước mắt tối sầm, suýt chút ngất, khi ngẩng đầu lại, sắc mặt thành gan heo!Trời ơi!

Liệt thế tổ sư tại thượng!

Tha thứ đệ tử!Nếu nói, trước lão còn chỉ là hối hận kêu Tả Mạc tham gia hội đấu kiếm vòng cuối, như hiện tại, lão hận không được đâm vào tường mà chết!Lời của Diêm Nhạc, oanh minh xoáy vòng trong đầu lão.Vì xem kịch...

Bọn họ...

Bọn họ đều không đánh...do=newreply&p=7343753)Chương 145 : Nam Môn Dương!

Thật nam nhân!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckKhông như bên ngoài, bọn Thường Hoành có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của Tông Minh Nhạn trong phù trận, nhưng Tả Mạc không biết nấp ở chỗ nào, vô ảnh vô tung.Nhất tiễn mai của Tông Minh Nhạn khiến rất nhiều người trước mắt hơi sáng.Trên thực tế, cảm giác Tông Minh Nhạn tịnh không tốt, gã tựa như một quyền đánh vào đống bông, mềm mại, lực lượng của mình lại trong bất tri bất giác bị hóa đi.Gã không nhịn nhíu lại lông mày, không phải bởi vì cảm giác khó chơi, mà là chán ghét, gã cực kỳ chán ghét loại công kích mềm mại này.

Tuyệt đại đa số kiếm tu đều không thích cùng địch ôn tồn mềm mại đối chiến, nếu không một kích làm sạch đối phương, vậy tay trắng!Thứ này địch nhân tự bảo hộ cực tốt, cơ bản đừng mơ một phát là quang.

Đánh tới sau cùng, thường thường thành thi thể lực.

Mà thể lực tuyệt đại đa số kiếm tu, tuyệt nói không quá tốt.Không ngờ Tả Mạc này, cũng chơi món này!Tông Minh Nhạn bắt đầu vò đầu.Tả Mạc bị một kiếm Tông Minh Nhạn dọa hơi nhảy, tay đang bố trận hơi run, suýt chút hỏng phù trận.

Đừng nghĩ là hắn quen thuộc Thiên hoàn nguyệt minh trận rất nhiều, hắn thuộc chỉ là lý luận, phù trận lớn như vậy tiêu hao kinh người, bình thường hắn muốn làm cũng không tinh thạch.May là ngăn xong đạo ánh kiếm thứ nhất, quầng sáng không ngừng bổ sung xem ra không có tổn thương gì, Tả Mạc lúc này mới hơi an trong lòng.Thiên hoàn nguyệt minh trận hắn cũng chỉ là mới tiếp cận mà thôi, riêng bố trí thế nào, cần loại tài liệu nào vân vân, đã khiến đầu hắn đau vô cùng.

Còn về các loại biến hóa trong đó, hắn còn không tới kịp suy nghĩ tử tế.

Không biện pháp, thời gian quá ít.

Từ khi chưởng môn thông tri hắn tham gia vòng thí kiếm sau cùng, đến giờ, hắn gần như thời gian toàn dụng, cũng chẳng qua chỉ cố được hiểu bố trí.Càng đừng nói, lần bố trí này của hắn, là Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con!Vì tấm ngọc giản phù trận nhập môn Côn Luân kia, hắn liều.Tuy là bất đắc dĩ, nhưng hắn còn là kiệt toàn lực, động tác tay bay múa.Áp lực cường đại tịnh không khiến hắn hoảng hốt, ngược lại, hắn lại giống như đánh tiết gà, cả người phát ra phấn khích kỳ lạ.

Thần thức hắn toàn bộ tản ra, sự chú ý tập trung chưa từng, phần phù trận chưa hoàn thành trước mắt rõ rệt trong mắt hắn.Do trường kỳ kiên trì rèn luyện chỉ pháp, mười ngón tay hắn linh hoạt phi thường.

Kim Cương vi ngôn đã bắt đầu đăng đường nhập thất, khí lực của hắn vượt xa tuyệt đại đa số kiếm tu, lượng lớn tài liệu hắn cũng có thể dễ dàng xách lên.

Thần thức của hắn càng khủng bố, toàn phù trận đều bị thần thức hắn bao phủ, bất cứ một điểm biến hóa gì, đều trốn không thoát thần thức hắn.Cả người giống một đoàn hư ảnh, điên cuồng bố trí phù trận!Vô số tài liệu như nước chảy từ trong tay nghiêng tiết mà ra, chuẩn xác ném tại phương vị hắn cần, đôi tay lập tức như hoa tươi bung nở, chỉ ảnh lia lịa.

Từng vòng linh lực dao động, chỉ pháp từ hắn biến ảo đánh vào trong phù trận.Mượn lực lượng phù trận, Tả Mạc ẩn giấu thân hình chính mình, ngoại nhân không thấy.Ai cũng không biết Tả Mạc ở đâu, mọi người ở đây đều cho là, Tả Mạc trốn ở nơi nào đó chờ đợi thời cơ, đợi lúc nguy hiểm nhất, cho Tông Minh Nhạn một kích trí mạng!Không có người biết, phù trận to lớn trước mặt bọn họ, chỉ là một phù trận còn chưa hoàn thành!Ngẩng đầu nhìn vành trăng khuyết vằng vặc trên bầu trời một cái, tâm nóng động Tông Minh Nhạn lãnh tĩnh không ít.

Gã tâm cao khí ngạo, nhưng gã tịnh không ngốc, kỳ thực có thể từ trong đông đúc đệ tử thoát vỏ mà ra, làm sao có hạng người ngu xuẩn?Những quầng sáng kia khẳng định không phải then chốt phá trận, gã âm thầm tìm tòi.

Gã đứng tại chỗ, quầng sáng trên thiên không, giống cá con tự do tự tại, tịnh không chủ động công kích gã.Chẳng lẽ là vành trăng sáng kia?Vành trăng sáng trên đỉnh đầu xa xôi mà chân thực, nửa điểm cũng không giống do phù trận sinh thành, kỳ thực không riêng là trăng sáng, hết thảy của phù trận này, đều là giống thật không có gì khác biệt.

Nhưng gã biết, tấy cả những cái gã nhìn thấy, toàn đều do phù trận sinh thành, toàn đều là giả.Thiên hạ không tồn tại phù trận không cách nào phá giải, cũng giống thiên hạ không có kiếm tu vô địch.

Bất cứ một phù trận nào, đều sẽ có nó đích "tráo môn".

Cái gọi là "tráo môn", là chỉ nhược điểm cùng khe hở, cũng là điểm then chốt phá giải phù trận.Tráo môn của phù trận này ở đâu?Ánh sáng trong mắt Tông Minh Nhạn chớp động, cứ đứng tại chỗ, tìm kiếm.Vừa ngừng chiến Du Bạch phát giác có người đến gần, quay đầu lại, lại thấy kẻ vừa mới kịch liệt đánh với mình Nam Môn Dương xách theo thanh cự kiếm khoa trương của gã chạy tới, hắn trong lòng không khỏi âm thầm cảnh giới."

Nó đang làm gì?"

Nam Môn Dương ồm ồm mặt hiếu kỳ hỏi, cổ họng gã như sấm, tuy cực lực đè thấp, nhưng toàn trường có thể nghe.Du Bạch trước là sững sờ, nhưng là xem thần tình trên mặt Nam Môn Dương tịnh không giống đùa giỡn, đột nhiên nghĩ đến Nam Môn Dương là kiếm tu không môn phái, trong lòng mới hiểu ra.

Kiếm tu không môn không phái về phương diện cơ sở, xa xa không thể so cùng bọn họ những kẻ từ nhỏ đã được nâng đỡ làm trọng điểm hạt mầm.Du Bạch nhận ra ánh mắt người khác hướng tới chính mình.Phong độ...

Sư phụ nói, phải ôn văn cung khiêm...Ho nhẹ một tiếng, Du Bạch ngữ khí ôn hòa giải thích nói: "Tông Minh Nhạn là đang tìm kiếm phương pháp phá giải..."

"Cái này còn phải nghĩ?"

Nam Môn Dương trừng lớn con mắt chuông đồng, không tự chủ đề cao âm lượng cắt ngang Du Bạch: "Trực tiếp chặt mẹ nó đi là được!

Ta nói các ngươi mấy người, đúng là đàn bà một dạng, phải là ta..."

Cổ họng Nam Môn Dương vốn tựu lớn, đầu tiên như thế, càng là ầm ầm sấm nổ, nổ khiến lỗ tai Du Bạch ông ông chấn động.Gân xanh trán Du Bạch ẩn ẩn nhảy động, không nghĩ tới thằng này lại một lời ác độc!Không biết ai phát ra một tiếng cười nhẹ, gân xanh trên trán Du Bạch lại nháy động lia lịa.Phong độ...Hắn miễn cưỡng ép ra mặt cười: "Trận này rất khó, phá giải không dễ..."

Nam Môn Dương lần nữa cắt ngang Du Bạch, mặt khó hiểu nhìn Du Bạch, tròng mắt lại trợn thật lớn một lần: "Phá giải gì, trực tiếp băm là được!

Chẳng qua thằng công tử kia, hắc, so ta trông lão thì nhỏ xinh mịn màng, chả khác gì ngươi, phải là ta..."

Càng nói Nam Môn Dương càng hưng phấn, quyền phải nắm chặt, căng vạt áo, liều mạng đấm bình bịch lên lồng ngực như sắt đúc, cái mũi phun thô khí, như đại tinh tinh.Nhỏ xinh mịn màng...Khuôn mặt anh tuấn nho nhã của Du Bạch lập tức biến thành ác độc, toàn thân linh lực suýt chút thất khống, như hung dũng nộ đào, tùy thời có thể bùng nổ!Phong độ...Nam Môn Dương hồn nhiên chưa giác, gã như một con trâu đực đỏ mắt, đinh lên phù trận, nóng lòng muốn thử, miệng gã một khắc cũng không ngừng."

Xem các ngươi đều dùng kiếm gì, nhỏ như chiếc đũa, thứ đồ chơi đó có ích không?

Là nam nhân, là phải dùng kiếm này!"

Gã nhấc lên thanh cự kiếm to như ván cửa trong tay mình, dùng sức khua múa hai cái, đắc ý dương dương nói: "Không hiểu hử, ta lén nói cho ngươi, ta cũng là nói cho ta, phải lớn!

Phải lớn!

Phải càng lớn!

Thật nam nhân, dùng đại kiếm!"

Gã đột nhiên ngậm miệng, do dự một chút, mặt hoài nghi hạ thấp thanh âm hỏi: "Ngươi thật là nam nhân?"

Mất mặt, ánh mắt mọi người ở đây nhất tề hướng Du Bạch.Dẫu cực lực nhẫn nại Du Bạch cũng nhịn không nổi nữa, mặt hắn đen như bôi mực, khuôn mặt anh tuấn vặn cong độc ác, quản mẹ gì phong độ chứ!

Phi kiếm trong tay rút xoạt chỉ thẳng Nam Môn Dương, giận nói: "Câm mồm!

Chúng ta lại chiến!"

Nam Môn Dương sững sờ, chợt liều mạng lắc cái đầu to lớn của gã: "Ta chỉ cùng nam nhân đánh!"

Nói xong không để ý Du Bạch, hất lên đại kiếm, chỉ vào phù trận, trừng lớn tròng mắt, phấn khích vô cùng ngao ngao kêu: "Ta đi bằm trận!

Ta còn chưa chặt thử cái đồ chơi này!

Ha ha, các ngươi nhìn cho tốt, ta!

Thật nam nhân!

Là làm sao chặt phá cái trận bỏ đi này!"

Nói xong, xách theo cự kiếm, đạp lên bước lớn, giống như trâu điên ầm ầm xông thẳng tiến vào phù trận!Du Bạch giận cực công tâm, hoàn toàn mất đi lý trí, hét lên một tiếng: "Đứng lại cho ta!

Ngươi là của ta!"

Cả người hóa làm một vệt bóng trắng, xông thẳng theo bóng Nam Môn Dương, thẳng tắp xông tiến đại trận.Tố vốn là nghe được lời âm hiểm vô cùng của Nam Môn Dương, trong lòng cười thầm, nhưng biến cố đột nhiên này lại khiến trong lòng nàng đột nhiên cả kinh, căn bản không kịp ngăn trở!Chết tiệt!Trong phù trận có ba cá nhân, Tả Mạc tuyệt đối gánh không nổi.

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng đốn thì hơi gấp, vừa giậm chân, xách Hắc Diệu kiếm cũng xông thẳng Thiên hoàn nguyệt minh trận.Quỷ Phong thấy Tố xông tiến đại trận, một đạo hàn quang đột nhiên chớp qua trong mắt, cả người như tan biến tại chỗ.Nam tử mặt vàng trong lòng vừa động, cũng không chút do dự xông tiến phù trận.Thường Hoành tự ngôn tự ngữ: "Có thú!", nói xong bèn nhấc chân chạy vào phù trận, chỉ là so cùng người khác, hắn đi không nhanh không chậm.La Ly khởi thân, phủi phủi trên thân không có tro, mười phần đành chịu nói: "Ta vì đâu lại cùng cái loại như ngươi cùng một môn phái?"

Nói xong, cũng hướng phù trận đi tới.Tu giả khác do dự một chút, khẩn tiếp theo, không ngừng có người xông vào.Tu giả xông vào người người thần tình phấn chấn, chiến ý dâng cao!

Bọn họ đều là tu giả không sợ tỷ thí!Cơ hồ mấy người lợi hại nhất đợt thi kiếm này đều trong phù trận, có thể cùng những cao thủ này so cao thấp, cơ hội khó được.

Thịnh hội như thế, nếu lỡ qua, quả là chuyện tiếc nuối một đời.Soạt soạt soạt!Từng vệt bóng người, không ngừng xông vào phù trận.Sương khói màu lam dưới vành vành trăng khuyết tràn khắp phù trận, lại như một vòng nước xoáy khổng lồ, hấp dẫn tu giả xung quanh không ngừng đầu nhập trong đó.Toàn bộ người của cả Đông Phù đang quan khán trường tỷ thí này đều ngây dại!Tuy thần ảnh có thể giúp bọn họ nhìn chân thiết, nhưng là đối thoại của bọn họ lại không cách nào truyền ra, người bên ngoài căn bản không biết đã phát sinh cái gì.

Một màn trước mắt, siêu quá cực hạn tưởng tượng của mọi người ở đây.Dẫu kiến thức rộng lớn Thiên Tùng tử cũng trợn mắt há mồm, lẩm bẩm nói: "Bạch nhi vì sao kích động như thế?

Đấy là chuyện gì vậy?"

Lão chưa từng thấy Du Bạch kích động như thế, trong ấn tượng của lão, ái đồ của mình vĩnh viễn ôn văn nhĩ nhã, cung khiêm biết lễ.

Đây...

Đây đến cùng là chuyện gì vậy?Không có người có thể nói cho lão.Xông tiến phù trận, toàn là cao thủ, toàn là đệ tử ưu tú nhất của các cái môn phái Thiên Nguyệt giới, tuổi trẻ kiệt xuất nhất.

Bọn họ có tương lai tươi sáng, bọn họ gánh lên hy vọng của mỗi môn mỗi phái, bọn họ tiếp thu là truyền thụ toàn diện nhất tốt nhất Thiên Nguyệt giới, bọn họ dùng là pháp bảo phi kiếm tốt nhất...Bọn họ...Bọn họ lúc này giống như phát điên, trên mặt mỗi người đều là chiến ý cuồng nhiệt, ánh mắt bọn họ nhìn đại trận tràn đầy khát vọng!Phù trận kia, đến cùng dụ người đến thế nào...Vô luận là phiêu phù tại bầu trời, hay tại mặt đất, thời gian thật như ngưng tại một khắc này.

Đám tu giả vô luận tu vi cao thấp, bọn họ mở lớn miệng, biểu tình ngốc trệ, chân tay thân thể không có bất cứ động tác gì, không có phát ra bất cứ thanh âm nào, như bùn nặn.Đông Phù lúc này, an tĩnh đến mức một cây châm rớt xuống đất cũng có thể nghe đượcdo=newreply&p=7343755)Chương 146 : Bi phẫn của Tả MạcConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckDiêm Nhạc thần tình rất quái dị, lão chủ quản kinh doanh, vào nam ra bắc, tự nhiên hiểu môi ngữ.

Mà những kẻ hiểu môi ngữ, vẻ mặt đều như Diêm Nhạc, bọn họ bị lời âm tổn khắc bạc của Nam Môn Dương khiến kinh sợ.Bốn phía quá an tĩnh, an tĩnh đến quỷ dị, Diêm Nhạc mấy lần định mở miệng, nhưng ngạnh không nói ra.

An tĩnh quỷ dị này như một loại áp lực, không ai lúc này mở miệng.Bùi Nguyên Nhiên trong não một mảnh đặc quánh, lão hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi, màn ly kỳ quỷ dị trước mắt này, lại như cọng rơm cuối đè chết lạc đà, toàn bộ trí tuệ của lão, toàn bộ kinh nghiệm, hoàn toàn không sử dụng đến, ánh mắt lão mờ mịt.Bản môn sao lại ra một nhân vật vấn đề như vậy...Ông ông ông.Tựa như tiếng bầy ong vỗ cánh, thanh âm dần dần khuếch đại, cuối cùng hối tập thành một cỗ nước lũ, như vô số hồng thủy chảy xiết, ầm ầm vang dậy.

Mọi người chỉ cảm giác lỗ tai ông ông vang dậy, như vậy một chớp mắt, cái gì cũng nghe không được.Một lát sau, này cỗ sóng thanh mới xẹp xuống, trở nên bình hoãn.Kinh sợ, quái dị, chấn động...

Các loại tình cảm nhào trộn cùng một chỗ, phù hiện trên mặt mọi người, không ai lại có thể bảo trì bình tĩnh."

Nam Môn Dương này vừa mở miệng, quả thực hơn mười phi kiếm!"

Diêm Nhạc nhịn không nổi khen, không sai, lão đích xác là tán thán!

Lão kinh nghiệm giang hồ phong phú, biết trong rất nhiều lúc, mồm mép tác dụng có bao lớn.Thi Phượng Dung liền vội hỏi, đợi nghe Diêm Nhạc thuật lại lời của Nam Môn Dương xong, những người khác cũng sững tại chỗ.Ai có thể nghĩ đến, nam nhân cục mịch như thế, không ngờ có thể nói lời âm độc khắc bạc như vậy.Mà, có lẽ Nam Môn Dương thật không phải cố ý.Duy nhất không nghĩ như vậy, đại khái chỉ có Thiên Tùng tử.

Thiên Tùng tử có thể tưởng tượng lửa giận trong ngực ái đồ của mình đạt tới mức nào, mới thất thố như thế!

Lão đồng cảm, trên khuôn mặt già đã là sát khí đằng đằng.Chưởng môn các môn phái xung quanh tự nhiên không dám mạo hiểm chọc Thiên Tùng tử lúc này.

Thiên Tùng tử có thể chấp chưởng Đông Phù nhiều năm như vậy, cũng không phải hoàn toàn nhờ di trạch tiền nhân lưu lại, thực lực bản thân lão cũng sâu không lường được.Rất nhanh, "Thật nam nhân!

Dùng đại kiếm!"

Câu nói này nhanh chóng lan truyền trong đám tu giả, những tu giả dùng đại kiếm người người ngẩng đầu ưỡn ngực, thần thái ngạo nhân.

Nhưng đa phần tu giả trên mặt là dở khóc dở cười.Mọi người cuối cùng cũng minh bạch đến cùng phát sinh cái gì.Vẻ mờ mịt trong ánh mắt Bùi Nguyên Nhiên bớt đi không ít.

Phàm mọi việc đều có hạn độ, khi tới hạn độ phát sinh biến hóa, tính chất sự việc cũng lập tức biến hóa.

Tỷ như sử dụng phù trận, trước Bùi Nguyên Nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

Nhưng khi phù trận Tả Mạc bố ra, có thể làm ra động tĩnh lớn như thế, cao thủ liên can, một lưới bắt hết, Bùi Nguyên Nhiên trong lòng lại cảm giác có chút đắc ý.Đệ tử nhà ai bầy phù trận có thể làm ra thanh thế loại này?Vô luận cái phù trận này của Tả Mạc cuối cùng thắng thua như thế nào, sau trường tỷ thí này, có thể sẽ có người giễu cợt Du Bạch, nhưng tuyệt sẽ không dùng thái độ giễu cợt để nói về Tả Mạc cùng phù trận của hắn.Đã rõ đến cùng đã phát sinh cái gì, nhưng lòng hiếu kỳ của mọi người không có chút nào giảm bớt, ngược lại trở nên càng mạnh mẽ.Trong phù trận phát sinh chuyện gì?Nhiều cao thủ tụ tập trong một phù trận như thế, sẽ tạo ra biến hóa gì?Bọn họ làm sao phá trận?Mọi người tràn đầy hiếu kỳ!Nhưng vào lúc này, tiểu Quả đột nhiên uy một tiếng: "Phù trận của sư huynh, trông như... trông như lớn tiếp!"

Lời tiểu Quả tức thì khiến ánh mắt mọi người hối tập lên phù trận của Tả Mạc.Tân Nham đột nhiên nói: "Không sai, đích xác lại lớn."

Trong mắt mấy người Bùi Nguyên Nhiên Diêm Nhạc không nhịn lần nữa lộ ra kinh ngạc, mà các đệ tử khác là một đầu đầy hơi nước.Một người, một người, lại một người...Vẫn đang bận rộn bố trí phù trận Tả Mạc triệt để trố mắt, từng này người làm cái gì?

Điên rồi sao?Hắn chỉ sững một xíu, chợt đại nộ.Một mình Tông Minh Nhạn đã khiến hắn tinh bì lực tận, mấy người các ngươi còn bỏ đá xuống giếng!Không sai, Tả Mạc trước tiên định nghĩa hành vi những người này: bỏ đá xuống giếng!Tuy không rõ những người này đột nhiên thù oán với chính mình bao lăm, nhưng rất hiển nhiên, bọn họ không phải tới giúp hắn.Bỏ đá xuống giếng là thứ đáng hận nhất!

Tả Mạc cắn răng nghiến lợi!Lúc này, hắn đã hoàn toàn không mơ thắng, nhiều cao thủ nhất tề xông tiến đại trận như thế, còn muốn thắng, vậy không khác người si nói lời mộng.Tiểu nhân!

Các ngươi một đám tiểu nhân!

Anh đây liều cùng các ngươi!Tựa như thấy Côn Luân ngọc giản quyến luyến không nỡ hướng chính mình vung tay cáo biệt, rời mình càng lúc càng xa, Tả Mạc trong lòng bi phẫn kỳ lạ.

Chính là cỗ bi phẫn này, khiến Tả Mạc nhanh chóng xác định chủ ý, hắn muốn cho những kẻ cháy nhà hôi của, bỏ đá xuống giếng này một cái giáo huấn sâu sắc!Muốn vơ vét chỗ tốt ở chỗ anh đây, nát cái miệng đầy răng các ngươi!Hắn hoàn toàn không nghĩ đường lui, mắt đỏ lên, miệng dùng hết các câu oán độc khắc bạc nhất tới nguyền rủa đám chết tiệt này!

Nhưng đồng thời, động tác của hắn trở nên càng thêm lưu loát, các chủng tài liệu cứ như không phải tinh thạch từ trên tay hắn chảy ra.Hắn cảm giác huyết dịch toàn thân như đang thiêu đốt, hắn triệt để bị chọc giận!"

A!

Phù trận còn đang biến lớn!"

"Thật là đang biến lớn!"

"Các ngươi không nghe Nam Môn Dương nói sao?

Phải lớn!

Phải lớn!

Phải càng lớn!"

"Nếu ta là Tả Mạc, chạy trước rồi nói, đúng lúc những người này đều khốn bên trong!

Hắc!"

"Chạy?

Ngươi chạy đâu?

Chỉ cần ngươi vừa ra phù trận, vậy chờ chết thôi!

Bất kể ai ở ngoài đều lợi hại hơn hắn, không có phù trận bảo hộ, hắn sẽ chết rất nhanh."

Tiếng nghị luận nổi khắp nơi, mọi người cảm thấy chuyện phù trận của Tả Mạc vì đâu vẫn đang biến lớn mười phần khó hiểu.

Chỉ là trong các phỏng đoán, không ai đoán được đến cùng Tả Mạc tính cái gì, chẳng lẽ Tả Mạc còn tâm tồn vọng tưởng?Không có người nghĩ như vậy, rốt cuộc quá nhiều cao thủ trong đó!Toàn bộ cao thủ của hội đấu kiếm đều tại đó!Tùy tiện chọn ra một người, kết quả Tả Mạc đều phải thua khỏi nghi ngờ, càng đừng nói nhiều cao thủ này tụ tập tại một chỗ, mỗi kẻ tiện tay một chiêu, thế đại trận này tất tan rã!Sụp đổ?Tả Mạc rất rõ cách nghĩ những người trong phù trận này, trong lòng hắn cười lạnh, động tác không chút nào chậm.

Thiên hoàn nguyệt minh trận là phù trận cấp bốn, không có điểm lợi hại, đâu có tư cách làm phù trận cấp bốn?Có lẽ bọn họ có thể phá trận này, nhưng là, tuyệt đối không phải một chiêu hai chiêu có thể phá giải.

Nếu như không tìm đến tráo môn của phù trận, chỉ bằng man lực phá giải hoặc phá hủy, nghĩ cũng đừng nghĩ.Tráo môn này, lại không phải dễ tìm như vậy...Tả Mạc động tác phi nhanh, nó cũng khiến tu giả ngoài phù trận có thể dễ dàng phát hiện phù trận đang nhanh chóng khuếch đại.Nhưng không ai dám xông vào phù trận nữa!Phù trận này, đã trở thành khu vực nguy hiểm nhất của cả vùng Tùng Đào các!Tố tiến vào phù trận, chỉ thấy hoa mắt, thân trong hoang dã.

Quang hoa vầng trăng lạnh lẽo như vãi trên mặt nước, nàng cảm giác như trong mộng ảo.Dõi mắt chung quanh, đều là mênh mang, nàng hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ nơi nào.Thằng chết tiệt ăn cơm nát kia!

Vì đâu còn không phóng ra hạc giấy?Trong lòng nàng nôn nóng vạn phần!

Hồn nhiên quên mất Tả Mạc cho đến hiện tại, căn bản không dựa vào trợ giúp của nàng, tự nhiên không xứng gọi ăn cơm nát.Nam Môn Dương vừa xông vào phù trận, liền sa vào tâm tình chiến đấu cuồng nhiệt.

Kim Cương quyết bị hắn thúc tới cực trí, toàn thân được kim quang bao phủ, phối hợp thân hình khôi ngô cao lớn của hắn, giống như chiến thần!Hắn rống giận một tiếng, Phá Sơn kiếm hung hăng chém ra!Một kiếm này, trảm hướng quầng sáng bầu trời!Một đạo ánh kiếm hùng hồn vô cùng thoát kiếm mà ra, gào thét đâm vào quầng sáng trong thiên không!Tiếng leng keng leng keng không tuyệt bên tai, tựa như vô số bình pha lê đập nát.Quỷ Phong vừa xông vào kịp thấy một kiếm này, tức thì hơi hãi.

Một kiếm uy mãnh không trù như thế, nếu là chém hắn, vô luận là chống đỡ hay là tránh né, cũng không phải dễ dàng!Nhưng mà khiến hắn bất ngờ là, đến hắn cũng cảm giác được một kiếm khó chơi, không ngờ không có nửa điểm tác dụng, thật giống một thanh kiếm cực kỳ sắc bén bá đạo vạch phá mặt nước, đợi kiếm lướt qua, mặt nước lại khôi phục như cũ.Quỷ Phong rất nhanh phát hiện dị trạng, hắn là bám sát Tố tiến vào, lại không phát hiện bóng dáng Tố, mà đụng phải Nam Môn Dương.Chẳng lẽ, phù trận này còn có bản sự dời hình chuyển vị?Thần thức hắn đồng dạng cũng bị một cỗ dao động vô hình quấy nhiễu, không làm ra bất cứ tác dụng gì.Quỷ Phong trong lòng âm thầm nghiêm nghị.Không như những người khác, hắn không có ý nghĩ xem nhẹ Tả Mạc.

Hắn am hiểu âm quỷ chi đạo, đi tịnh không phải đường chính, tu vi cao không đại biểu nhất định có thể thắng.Thấy nhiều người như vậy xông tiến trong trận, nếu không tìm đến tráo môn, muốn ly khai không phải chuyện dễ dàng.Vậy, tráo môn ở đâu?Giống Nam Môn Dương, rất nhiều tu giả vừa tiến vào phù trận, việc thứ nhất là phóng thích công kích, nhưng mà ngoài ý liệu là, toàn bộ công kích tựa như trâu bùn vào biển, không có nửa điểm tác dụng.Mà một vài cao thủ thực lực cường đại, lập tức đình chỉ những công vô dụng này, bắt đầu tự hỏi vấn đề từ đâu phá trận.Tông Minh Nhạn cũng không ngờ có nhiều người như vậy cùng chung xông tiến phù trận, hắn không nhịn nhíu mày.Những gia hỏa này thật là phiền!

Như bầy ruồi nhặng!

Phù trận này chính mình còn không phá giải được, đám người này cũng chạy tới góp náo nhiệt, trong lòng gã khó chịu.Tuy còn chưa tìm được tráo môn của phù trận, nhưng là Tông Minh Nhạn căn bản không tin chính mình không có biện pháp tóm một đệ tử trúc cơ kỳ.Nhưng cục diện trước mắt toàn đều bị đánh loạn, quần gia hỏa này không biết túa ra từ nơi nào, kẻ kẻ như phát điên, vừa tiến vào là chém loạn một trận.Phủ đi phiền não trong lòng, hắn cười lạnh thu hồi Thất Mai kiếm.Các ngươi một đám dưa ngốc!

Ta xem các ngươi có thể mò mẫm ra cái lộ gì!Đã thử một kiếm Tông Minh Nhạn khẳng định, phù trận này tuyệt đối không dễ dàng như trong tưởng tượng.Trong lòng hắn khá kinh dị, phù trận như thế, là tu giả trúc cơ kỳ có thể bày ra được?

Hắn có chút không tin, nhưng sự thực bầy trước mặt hắn, hắn còn tự thân thử qua.Có lẽ, những người này tới làm pháo hôi, cũng là một việc tốt.Tông Minh Nhạn ánh mắt phát lạnh.Tả Mạc còn đang vùi đầu bố thiết phù trận, tiến độ hắn khá nhanh, trước mắt đã bố đến cái trận con thứ sáu mươi ba, cũng có nghĩa là, chín trận con nữa, là hắn có thể hoàn thành bảy mươi hai trận con của Thiên hoàn nguyệt minh trận.Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con!Hừ hừ, các ngươi tiêu hóa cho tốt!Đã mệt mỏi chí cực Tả Mạc chỉ cảm giác được đột nhiên động lực toàn thân đủ mười, động tác lại nhanh một phần, tiếp tục sự nghiệp mở rộng của hắn.Hắn rất mong đợi, Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con, đến hắn cũng chưa từng gặp qua!

Nó có uy lực dạng gì?

Không có thí nghiệm nào tốt hơn cục diện này!Chính tại lúc này, đột nhiên trong phù trận truyền ra một tiếng kêu thảm!Chương 147 : Trời sinh ta chiếnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckMột tu giả vừa thử nghiệm dùng phi kiếm công kích vầng trăng khuyết treo trên trời.Không ngờ, cử chỉ này tựa hồ chọc giận những quầng sáng nhìn như ôn hòa vô hại!

Trước là một quầng sáng bỗng chốc chụp lên người gã, quầng sáng vừa rơi lên người gã, rồi đột nhiên thít chặt.

Ai cũng không ngờ những quầng sáng nhìn như một đâm là tan, lúc này không ngờ uẩn hàm lực lượng kinh người như thế!Vừa bị siết, kiếm tu này tức thì một tiếng kêu thảm, hai mắt vừa lộn, thẳng tắp hôn mê.Khi mọi người đều là nghiêm nghị, đột nhiên một sợi thừng ô kim rơi từ trên thiên không xuống cuốn một cái, chuẩn xác quấn trúng tu giả hôn mê."

Hôn mê, phán định thất bại, rời khỏi tỷ thí."

Một thanh âm cái hờ hững vang bên tai mọi người, toàn bộ chợt lặng tanh.Mọi người đều biết đây là giám khảo tránh tại chỗ tối ra tay, giải cứu tu giả kia.

Vòng thi sau cùng này giám khảo thuần một sắc đều là tu giả kim đan kỳ, vừa ra tay đã hiển lộ bất phàm, mọi người còn tìm không ra đầu mối phù trận bọn họ không ngờ như vào chỗ không người, đi lại tự nhiên.Mọi người hoảng sợ có dư, không khỏi tâm sinh ngưỡng mộ.

Tại cảnh giới, tu giả kim đan kỳ cùng ngưng mạch kỳ tuy chỉ khác một cấp, nhưng thực lực uy lực của hai cấp chênh nhau không biết bao nhiêu vạn dặm!Đối với những tu giả ngưng mạch kỳ này mà nói, thành tựu kim đan là mộng tưởng của bọn họ, nhưng gian nan của một cửa này, bọn họ cũng biết rõ.

Ngưng mạch kỳ tại Thiên Nguyệt giới tính là trung kiên, chỉ có thành kim đan, mới có thể tính là cao thủ.

Mỗi năm, có vô số người ở một cửa này mà thất bại, cũng không có ai lui bước.

Nếu là có thể qua một cửa này, ấy là cá vượt long môn, trời cao tự do chao lượn.

Trừ ra, còn có kéo dài tuổi thọ, ai cũng muốn sống lâu chút.Nhưng bọn họ hiện tại cũng chỉ có thể đỏ mắt một cái, bọn họ rốt cuộc tuổi trẻ, dẫu thiên phú trác việt, tu vi cũng còn thấp.

Trong một trăm tu giả này, kẻ tiến vào ngưng mạch trung kỳ, chẳng qua cũng chỉ mấy vị mà thôi.

Mà tăng tu vi càng về sau càng gian nan, trước năm mươi tuổi, có thể thành tựu kim đan, là chuyện cực kỳ không dễ.Tả Mạc cũng nghe được lời giám khảo, nhưng hắn lúc này cũng không có nửa điểm ý nghĩ ước ao như vậy, hắn thiếu chút nữa rách miệng mắng to!

Tiếng giám khảo thình lình toát ra, hắn sợ đến mức suýt run tay, suýt chút hỏng trận con đang bố.May hắn cường vận linh lực, mới miễn cưỡng ổn định.Hết thảy trong phù trận đều bị thần thức hắn bao phủ, tu giả kia bị công kích, hắn tự nhiên rõ ràng.Hắc hắc, giờ mới vừa bắt đầu!Nhưng hắn không ngẩng đầu, hắn không cách nào phân tâm.Còn có sáu trận con, hắn sẽ hoàn thành bảy mươi hai trận con của Thiên hoàn nguyệt minh trận!Một khi hắn hoàn thành bảy mươi hai trận con, đại trận uy lực tăng bội không nói, còn thêm một công năng khiến hắn cực kỳ hứng thú, ấy chính là điều khiển.

Điều khiển phù trận hắn không phải chưa từng làm, nhưng đó chỉ là một vài phù trận giản đơn, phù trận phức tạp to lớn thế này, hắn chưa từng điều khiển.

Phù trận có người khống chế, cùng không người khống chế, uy lực một trời một vực.Then chốt là, nếu có thể điều khiển một đại trận như vậy, sẽ có bao nhiêu đã nghiền a!Trong phù trận, các đại cao thủ cũng không ngốc, đều có tính toán của chính mình.Tố cổ động linh lực, từ lực xung quanh nàng hình thành một cái lồng từ lực cực nhỏ, bảo hộ chính nàng.

La Ly tiếp tục ôm cây đợi thỏ, tuy Vô Không cảnh của hắn trong đại trận bị áp súc thành phạm vi rất nhỏ, nhưng hắn vẫn không động đậy.

Mà trong đầu hắn đã bắt đầu tự hỏi, làm sao ở trong phù trận, khuếch đại Vô Không cảnh của mình.Hai người này chủ ý phòng thủ phản công, chỉ là một động một tĩnh.Tố nôn nóng vô cùng xuyên thoa trong phù trận, cái thằng chết tiệt đến cùng trốn ở đâu?Mà Thường Hoành, thảnh thơi hiếu kỳ lang thang trong phù trận, cùng một dạng với hắn còn có nam tử mặt vàng.Quỷ Phong tung tích quỷ bí, chợt ẩn chợt hiện.Chỉ có Nam Môn Dương rống giận lên, đại kiếm kiếm trước nhanh như kiếm sau, hung hăng chém những quầng sáng kia.

Xung quanh hắn không người kề cận, ai cha, xem bộ dáng Nam Môn Dương uy mãnh không trù, còn vẻ cuồng nhiệt như điên, bất cứ ai kề cận phỏng chừng đều bị hắn bổ một kiếm.Mà Du Bạch có như một trận gió, mặt đen sì loanh quanh trong phù trận tìm kiếm bóng dáng Nam Môn Dương.Nói cũng kỳ quái, đại trận này chẳng qua phương viên hơn mười mẫu, nhưng kẻ trong trận lại tựa như thân ở hoang dã, có khi tương ngộ, nhưng đa phần là không gặp.Nhưng so với mấy tu giả nhẹ nhàng này, chém giết giữa các tu giả khác trong phù trận, lại là thảm liệt nhiều lắm.Trên bầu trời đại trận, hai giám khảo nhẹ nhàng đàm tiếu, chỉ là thỉnh thoảng liếc phù trận một cái.

Hai giám khảo, người mặc đạo bào xanh, đầu buộc khăn vuông, hiệu là Ngũ Lăng tán nhân.

Người kia mặc linh giáp, uy phong lẫm lẫm, tên là Ngụy Phi, là cao thủ Thiên Nguyệt giới thành danh đã lâu."

Còn đừng nói, Tả Mạc này thật hợp khẩu vị ta.

Chủ ý của nó là bảy mươi hai trận con, ha, có thể coi là quyết đoán."

Ngũ Lăng tán nhân cười nói: "Phù trận này bố thiết tuy còn rất thô, nhưng đối với trúc cơ kỳ mà nói, có thể kiên trì bố trí, thật khiến ta lau mắt mà nhìn a."

"Ha ha!"

Ngụy Phi nghe được trêu đùa: "Đáng tiếc Bùi Nguyên Nhiên bọn họ sẽ không đem đồ đệ này tặng cho ngươi.

Thật đáng tiếc, nếu hắn có thể theo ngươi học mấy năm, phù trận học, chỉ sợ lớp trẻ tuổi không người có thể bằng hắn."

Ngũ Lăng tán nhân là người am hiểu phù trận cực hiếm trong kiếm tu, Ngụy Phi mới có lời này.Ngũ Lăng tán nhân lắc đầu: "Đệ tử thiên phú như thế, môn phái nào không coi là trân bảo?"

Trong giọng nói, thần sắc khá cô đơn.

Lão sớm muốn tìm đệ tử vừa lòng đẹp ý, nhưng mãi chưa có kết quả.

Đệ tử hiện tại của lão, học kiếm thì khắc khổ, nhưng đối với phù trận lại không nửa điểm hứng thú.

Phù trận học là một tuyệt kỹ đắc ý của Ngũ Lăng tán nhân, hiện tại không người để truyền, sao lão không phiền não?Nếu Vô Không kiếm môn cho phép Tả Mạc vái lão làm môn hạ, tiêu phí dẫu nhiều lão cũng nguyện ý.

Nhưng lão biết việc này nửa điểm cũng không thể, dẫu là môn phái phổ thông, cũng tuyệt sẽ không đồng ý, huống hồ Vô Không kiếm môn còn là lập chí khôi phục danh xưa?Uy danh của Băng Ly kiếm trong tu giả phổ thông của Thiên Nguyệt giới tịnh không vang dội, nhưng là đối với những tu giả kim đan kỳ bọn họ mà nói, không ai xa lạ."

Ha ha! tán nhân cũng chớ phiền não!

Tả Mạc cố nhiên sẽ không đầu phái khác, nhưng Vô Không kiếm môn trên dưới chỉ sợ cũng đau đầu vạn phần!"

Ngụy Phi trong lời tràn đầy hả hê.Lời Ngụy Phi đích thật không có sai!Bùi Nguyên Nhiên hiện tại cũng cảm giác đau đầu vạn phần, làm ra loại cục diện này, lão đã không còn nghĩ thắng thua.

Lão xem ra, thắng thua đều không quan hệ quá lớn, nhưng là tiểu tử Tả Mạc này, nên dạy dỗ sao đây?Không chút nghi vấn, kinh qua dịch này, thanh danh Tả Mạc về phù trận sắp đạt đến một độ cao mới.Trong mắt bọn họ, Tả Mạc vốn chỉ là vấn đề tuổi trẻ, nan giải vô cùng.Hiện tại vị có vấn đề tuổi trẻ này còn sắp rất nổi danh, phi thường nổi danh!

Vừa nghĩ tới trong môn có một danh khí cực lớn, tài sản cực giàu, thiên phú cực cao thiếu niên có vấn đề, Bùi Nguyên Nhiên lập tức cảm giác mình như chuột kéo rùa đen, không chỗ xuống tay!Lão còn không biết Tả Mạc đã nghèo cùng đinh.

Tinh thạch lần trước Tả Mạc thắng thực là lượng tài phú khổng lồ, đến Bùi Nguyên Nhiên chưởng môn một phái cũng vạn vạn không nghĩ đến, Tả Mạc nổi điên tiêu hết sạch chúng!Tả Mạc vừa kinh vừa sợ, phù trận chính thừa tiếp thụ áp lực khổng lồ.

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Nam Môn Dương không ngờ như điên khùng, một kiếm tiếp một kiếm, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước!Anh đây cùng ngươi có thù sao?Tả Mạc đã phẫn nộ quá xá, nếu là cứ thế này, không bao lâu, Thiên hoàn nguyệt minh trận này phỏng chừng thật bị dã nhân kia dùng man lực cấp phá!Hắn biết mình không thể lại vùi đầu bố trận như vừa rồi, nếu là trận hiện giờ bị phá, vậy hắn bố trận cũng không có ý nghĩa gì.Trong Thiên hoàn nguyệt minh trận, Nam Môn Dương đã đánh ra chân hỏa!

Hắn liên tiếp xuống bảy tám kiếm, cứ là tiêu biến trong vô hình, nhìn qua không có bất cứ ảnh hưởng gì với phù trận.Cách nghĩ của hắn rất đơn giản, không thể đánh nát món đồ này, ấy chính là dùng khí lực không đủ.Nam Môn Dương triệt để bùng nổ!Hắn toàn thân kim quang bạo trướng, trong kim quang dày bao phủ, cả thanh đại kiếm kia, đều bị kim quang nồng đậm như thực chất bao bọc, đầu tóc sợi sợi dựng thẳng, nhìn qua, tựa như một đầu hoàng kim sư tử phẫn nộ.Mắt hắn hóa làm trạm trạm kim sắc, đinh vào những quầng sáng trên bầu trời.Tựa hồ cảm nhận được uy hiếp của Nam Môn Dương, quầng sáng vốn di động tự tại hướng vị trí Nam Môn Dương mà tụ tập.Uy thế Nam Môn Dương phóng thích thực quá cường liệt, tựu như thái dương trong đêm đen.Du Bạch mặt xanh đen càng sẫm hơn, đôi con ngươi ánh lên hàn quan khiến lòng người run sợ, hắn không chút do dự khẽ uốn thân theo hướng Nam Môn Dương bay đi!Cảm nhận được chiến ý kinh người cùng khí thế cường đại của Nam Môn Dương, ai đều minh bạch, một kích tiếp theo của hắn, tất thạch phá thiên kinh!"

Nga, muốn phá trận sao?"

Tông Minh Nhạn có chút không thú nghĩ, vung vẩy cành mai trong tay, có lẽ mình nên đi tìm đối thủ.Tìm ai đây?

Thường Hoành kia xem ra rất mạnh...Có cách nghĩ này không chỉ mình Tông Minh Nhạn, khí thế của Nam Môn Dương thực quá kinh người, đến cả kẻ thờ ơ như Thường Hoành, đều không khỏi động dung vì nó.Mà Tố càng là sắc mặt đại biến!Xong rồi!Một kiếm tiếp theo của Nam Môn Dương, dẫu là nàng, cũng tuyệt không dám ngạnh chống trực tiếp!Mà bất kỳ một tu giả trong phù trận nào, đều không dám ngạnh tiếp một kiếm này của Nam Môn Dương!Nhưng nếu Tả Mạc thua, phi kiếm của mình...Trận sắp bị phá...Trong lòng nàng tràn đầy tuyệt vọng!Nhưng vào lúc này, biến cố chợt sinh.Hống!Một tiếng rống giận uy mãnh không kém vang lên trong phù trận, một cự nhân giáp vàng mặt mũi mơ hồ từ trời mà giáng, trùng trùng rơi trước mặt Nam Môn Dương.Phù binh!Nam Môn Dương trợn con ngươi vàng kim, nhếch miệng khẽ cười, dữ tợn không thành lời!

Hắn lúc này hoàn toàn sa vào cuồng nhiệt điên khùng, bất cứ ai xuất hiện ở trước mặt hắn, đều bị hắn xé thành vụn phấn ngay lập tức!"

Đi chết!"

Tiếng như sư tử rống, Nam Môn Dương nộ mục trợn tròn, toàn thân kim quang đột nhiên càng thịnh, đôi tay nắm chặt cự kiếm, nhắm phù binh hung hăng chém tới.Phù binh cảm nhận được chiến ý cùng uy hiếp của Nam Môn Dương, trên khuôn mặt mơ hồ không rõ, lộ ra một đôi mắt.Hờ hững, con ngươi tràn đầy cảm giác áp bách!Vô số phù văn giống như con giun trên giáp trụ toàn thân của phù binh bỗng chốc sáng lên, chân trái thô tráng trùng trùng một đạp, mặt đất rung động, chân phải lặng lẽ rút về sau, quyền phải không biết lúc nào, thủ tại ngực.

Thân dưới thành hình cung bộ, vốn súc thế đợi phát quyền phải như tên rời khỏi cung, đón lấy ánh kiếm vàng kim, trùng trùng đánh đi!"

Trời sinh ta chiến!"

Thanh âm uy nghiêm trầm thấp, giống như sấm rền tại tầng mây thấp cuồn cuộn mà qua.Một quang quyền kim sắc ngưng thực bắn ra, nặng như trọng chùy, thế như bôn lôi!Ánh kiếm kim sắc đấu quang quyền kim sắc!Chương 148 : Phù binhConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckĐông!Tiếng va chạm trầm muộn như trực tiếp đập vào lòng người, không nổ tung như trong tưởng tượng, không quang hoa tung tóe như trong tưởng tượng, hai luồng kim mang như hai luồng hỏa quang, đụng tại một nơi, lại đồng thời tan diệt.Nam Môn Dương toàn thân hơi run, con ngươi vàng kim nộ ý càng tăng mấy phần, bạo quát một tiếng: "Tìm chết cho ta!"

Đại kiếm trong tay kim quang càng thịnh, giống như thái dương rừng rực, trong nháy mắt, đến cả vầng trăng khuyết trên bầu trời đại trận cũng mất đi hào quang, ảm đạm không sáng!Phá Sơn kiếm!Mũi kiếm vừa chém xuống, tiếng rít của mũi kiếm vàng kim xé không khí từ bắt đầu nhàn nhạt như không, đột nhiên, như một quái thú bị xé, đột nhiên phát ra tiếng rít nhọn cực kỳ thê lương!Ánh kiếm vàng kim do vung trảm mà thành như một vầng trăng khuyết vàng kim, cùng tiếng rít nhọn sắc, nghiêng nghiêng hướng phù binh chém tới!Phù văn toàn thân phù binh càng thêm sáng, giống như bầy sâu di động, trong khuôn mặt mơ hồ, đôi con ngươi trở nên thâm thúy xa xưa dị thường, còn có nhất quán hờ hững."

Trời sinh ta chiến!"

Bốn chữ kiên ngưng trầm thấp từ trong miệng phù binh từng chữ từng chữ phun ra, cung bộ xung quyền!Lại là một quyền nổ ra!Khối ánh sáng kim sắc hình quyền tuột tay mà ra, tiếng rầm rầm như từ nơi sâu nham tương trong lòng đất tuôn động, cùng uy thế không thể chống đỡ, ầm ầm nghiền qua!Đông!Lại là một bạo âm trầm muộn chí cực, mặt đất đột nhiên hơi rung, chấn khiến người hoảng sợ!Một vài tu giả vốn quan chiến sắc mặt đại biến, bắt đầu hướng phía sau lui lại.Thân hình to lớn của Nam Môn Dương hơi run, tóc trên đầu hắn từng sợi dựng thẳng, như loạn gió thổi động, nhấp nhô bất định.Hai kiếm không thành, Nam Môn Dương chiến ý cùng điên cuồng trong ngực leo thăng đến đỉnh điểm!

Con ngươi vàng kim bỗng chốc cháy lên, cơ hồ hóa thành hai ngọn lửa vàng kim, kim quang toàn thân bắt đầu hướng nội thu lại, trên người hắn không ngờ xuất hiện một tầng kim giáp hơi mỏng giống như thực, thanh cự kiếm trong tay kim mang nồng nặc bao bọc thân kiếm phun nuốt bất định, như ngọn lửa nhảy múa!Tựa hồ ý thức được quyết chiến đến, phù văn toàn thân phù binh trầm mặc sáng chói mắt như sống lại, thật như từng con sâu, men theo khải giáp uốn cong của nó mà bò, nhanh chóng hướng quyền phải đặt trên ngực nó lần nữa tuôn đi.Đôi con ngươi uy nghiêm của phù binh càng lúc càng thâm thúy, thẳng đến hư vô, trống rỗng một mảnh!"

Đi chết!"

Rống giận bạo liệt tựa như đất bằng nổi sấm, sương khói màu lam xung quanh hắn ầm vang sóng tràn tứ phía, lấy hắn làm trung tâm, tiếng ra giải đất trống không đường kính một trượng.

Uy lực một quát, uy mãnh đến vậy!Hắn chậm rãi chém ra!

Không có nửa tiếng rít!Nhưng mà mỗi một khối cơ thịt toàn thân Nam Môn Dương tựa hồ đều theo một kiếm này khiêu động, kiếm vừa tới bán không, uy thế khiến người ngạt thở đã ép mặt đất tấc tấc sụp nứt!"

Trời sinh ta chiến!"

Tiếng trầm thấp không lớn, lại mang theo lực lượng trực chỉ nhân tâm, một cỗ tín niệm kiên định nương theo bốn chữ, đầy tràn trong lòng mỗi người.Phù văn toàn thân toàn bộ tuôn vào quyền phải của nó, quanh thân nó ảm đạm vô quang, toàn bộ thân thể, trừ nắm đấm chói mắt hơn trước, các bộ vị khác bắt đầu hư hóa, thật như sương khói vàng kim, tùy thời có thể tiêu tan.Động tác của nó cùng vừa rồi một hình một dạng!Cung bộ xung quyền!Một nắm đấm trong suốt từ quyền phải của nó chấn động, giống như nắm đấm từ thủy tinh trong suốt điêu khắc mà thành!Quyền đầu không đánh trúng Nam Môn Dương, nó bay đến nửa đường, gặp đại kiếm của Nam Môn Dương đang chậm rãi rơi xuống, ầm vang nổ tung!Đông!Tiếng buồn này vang so lên trước hai tiếng trước càng thêm trầm thấp, nhưng phàm là tu giả nhìn thấy một quyền một kiếm này, nghe đến sấm rền này, toàn thân không tự chủ mà hơi run!Thịch thịch thịch!

Nam Môn Dương lui liền ba bước, kim giáp toàn thân lần nữa biến thành kim quang, thần sắc có chút mệt mỏi.Mà đối diện với hắn, nơi phù binh vừa mới đứng, trống không một vật, cái gì cũng không lưu lại!"

Đối thủ tốt!"

Nam Môn Dương tuy thần sắc có chút mệt nhọc, nhưng nhịn không nổi cao giọng reo lên, trong ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn vào nơi phù binh tan biến.Đúng lúc này, tiếng Du Bạch tức giận tràn đầy hận ý truyền vào tai Nam Môn Dương."

Nam Môn Dương!

Ta và ngươi liều!"

Ở một góc Thiên hoàn nguyệt minh trận, Tả Mạc phốc phun ra một ngụm máu tươi, vết máu đỏ tươi rơi trên mặt đất, thấy mà kinh hãi.

Hắn khống chế phù binh, một kiếm sau cùng của Nam Môn Dương, xa xa vượt quá năng lực chịu đựng của hắn.

Hắn chỉ là điều khiển phù binh đối phó Nam Môn Dương, cũng bị một kích mà thương, trong lòng không khỏi đối với thực lực của Nam Môn Dương mà kinh hãi sâu sắc!Hắn lau vết máu khóe miệng, mặt không biểu tình nhe nhe răng.Dã nhân!

Ngươi cùng tiểu Bạch chơi đùa cho tốt!Cố khống chế linh lực rối loạn trong nội thể, hắn cắn răng tiếp tục bố trí phù trận.Nam Môn Dương cùng phù binh liều ba cái, các tu giả xem được trong phù trận hoa mắt mê ly tâm hãi thần run.

Đây là đụng chạm hoàn toàn bạo lực và trực tiếp, không có bất cứ kỹ xảo nào, không có bất cứ tránh né nào!Rất nhiều người trong lòng rất nghiêm nghị.

Thực lực Nam Môn Dương tuy đánh giá không tệ, nhưng do hắn xuất thân thảo dân, vẫn không được rất nhiều người xem trọng, tuyệt đại đa số chỉ coi hắn có tiền đồ không tệ, không ai nghĩ tới, hắn không ngờ có thực lực khủng bố như thế.Nghĩ tới hình dạng Nam Môn Dương vừa rồi giống như chiến thần, trong lòng rất nhiều người không khỏi hơi lạnh.Nhưng càng khiến bọn họ không ngờ tới, lại là một người khác, đó là Tả Mạc!Phù binh tuy hi hữu, nhưng lại khó lọt vào mắt bọn họ.

Như dạng phù triện tiêu tốn này, tuyệt đại đa số kiếm tu đều coi thường.

Đương nhiên, mấu chốt nhất là uy lực, phù binh bọn họ trước gặp qua, không cái nào có uy thế như thế!Then chốt là, điều khiển phù binh, là một tu giả chỉ có trúc cơ kỳ!Điều này cơ hồ lật đổ rất nhiềuquan niệm cố định trong đầu bọn họ.Chênh lệch trên cảnh giới, không phải dựa vào một phù binh có thể cải biến.

Nhưng mà, Tả Mạc lại làm được, tuy chỉ là ba chiêu không bị hạ phong, nhưng trong mắt mọi người, đã là kỳ tích.Mà cho đến giờ, vị tuyển thủ yếu nhất hội đấu kiếm đợt này, vẫn chưa lộ diện.Này không nghi ngờ để lộ ra một cái tin tức - Tả Mạc còn có thủ đoạn!Đại trận vẫn không chút thay đổi, những quầng sáng tụ tập trên đầu Nam Môn Dương toàn tán, như trước một dạng tự do tự tại di động.Biểu hiện của Tả Mạc khiến người kinh ngạc, lại dẫn lên hứng thú của rất nhiều người.

Như Thường Hoành, hắn chỉ là cảm thấy có thú mới tiến vào phù trận, nhưng do Tả Mạc biểu hiện cường thế, lại khiến hắn sản sinh hứng thú cực lớn.Hắn rất hiếu kỳ, Tả Mạc có thể làm tới bước gì?Người có cách nghĩ này, tịnh không chỉ một.Trên bầu trời, Ngũ Lăng tán nhân có chút bất ngờ than nhẹ một tiếng: "Không tệ, có thể cùng Nam Môn Dương ngạnh đấu ba cái, dùng phù binh tốt thật."

Trong mắt Ngụy Phi cũng lộ ra một phần dị sắc: "Thần thức nó có vẻ khá cường đại, rất ít thấy, Vô Không kiếm môn chẳng lẽ còn am hiểu tu luyện thần thức?"

"Không thần thức, chơi không nổi phù trận."

Ngũ Lăng tán nhân thần sắc tự nhiên nói."

Đúng vậy."

Ngụy Phi gật đầu nói.Sau màn đen Tố há miệng nhỏ tới mức cơ hồ không khép lại được, ba phát liều vừa mới kia cho nàng xung kích thực quá mạnh mẽ!Khác những người khác, Khi Tả Mạc khiêu hấn Linh Anh phái nàng đã xem Vương sư huynh của Linh Anh phái dùng phù binh.

Xem hình dạng là cùng một phù binh, nhưng uy lực lại một trời một vực.

Nàng thậm chí hoài nghi, một phù binh này có thể làm sạch ba cái phù bình lần trước nàng gặp.Có lẽ, hắn thật có thủ đoạn gì, không cần chính mình giúp đỡ...Lần đầu tiên, nàng sinh ra dao động với cách nghĩ của chính mình.Bỗng nhiên nghĩ tới lời Lâm Khiêm sư huynh nói cùng mình, cánh tay thon dài giấu trong tay áo thêm một đồng xu.

Chính giữa đồng tiền, không ngờ khắc một con mắt.

Con ngươi trên đồng tiền, tỏa ra ánh sáng mờ mờ.Cùng đồng thời, nam tử mặt vàng sắc mặt khẽ biến, toàn thân không động đậy, cả người như đột nhiên biến thành một khối đá, không có nửa điểm khí tức của người.Ánh sáng đồng tiền trong tay Tố sáng lên rồi lại tắt.Tảng đá trong lòng Tố rơi vào trong cuống họng, Lâm sư huynh cái gì cũng tốt, chỉ là hơi nghi thần nghi quỷ.

Đến bây giờ, đối với những lời Lâm sư huynh nói, còn bán tín bán nghi.

Nếu không phải Lâm sư huynh lấy ra tín vật bản môn, nàng đã sớm một kiếm chém qua."

Vừa có người dùng chúc nhãn."

Bồ yêu đột nhiên xông ra.Tả Mạc không có thời gian để ý hắn: "Chỉ cần ngươi an phận chút, không ai có thể điều tra ra."

"Ngươi rất giống gặp phải phiền hà."

Bồ yêu hứng thú hỏi.

Trong mắt hắn, Tả Mạc tham sống sợ chết, đối với vấn đề an toàn của mình luôn đặt ở vị trí trọng yếu nhất.

Hắn chưa từng thấy qua khi cùng Tả Mạc nói về vấn đề an toàn, giọng điệu Tả Mạc lại như bây giờ."

Lũ hỗn đản này bỏ đá xuống giếng!"

Tả Mạc cắn răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng phun ra câu này, động tác tay không chút nào chậm lại."

Ngươi muốn cùng bọn họ liều mạng?"

Bồ yêu rõ là hả hê.Tả Mạc đã lười để ý đến nhân yêu biến thái không việc làm này."

Ngươi có ma hạch, vì sao không thử dùng ma hạch điều động thần thức đi khống chế phù trận?"

Bồ yêu lần này như phát hiện lương tâm.Dùng ma hạch điều động thần thức khống chế phù trận?

Tả Mạc vô thức lắc đầu: "Thiên hoàn nguyệt minh trận phải hoàn thành bảy mươi hai trận con mới có thể khống chế."

"Ngươi không phải chỉ có Thiên hoàn nguyệt minh trận."

Bồ yêu không cho là đúng nói.Đúng!

Chính mình làm sao không nghĩ tới điều này!Tả Mạc chỉ cảm thấy trước mắt hơi sáng, bản thân sa vào sai lầm cực lớn, một lòng chỉ nghĩ tới hoàn thành bảy mươi hai trận con của Thiên hoàn nguyệt minh trận, hồn nhiên quên mất chính mình bố xuống không phải chỉ có một phù trận Thiên hoàn nguyệt minh!Đây là một vùng phù trận quy mô lớn!"

Kỳ thực ma hạch trừ việc tăng tốc độ tăng trưởng thần thức của ngươi, nó một chỗ dùng khác là phân thần!"

Bồ yêu nay thật đáng ngạc nhiên.

Loại chủ động dạy bảo Tả Mạc mà không phải trả tinh thạch này, là cực ít thấy."

Phân thần?"

Tả Mạc tức giận mắt trợn trắng: "Lúc này, ngươi còn muốn ta phân thần?"

"Cái gọi là phân thần, là chỉ đem thần thức tâm niệm của ngươi phân thành mấy phần, mỗi phần đồng thời có một chức trách, làm các việc tương ứng."

Bồ yêu nhàn nhạt nói: "Tuyệt đại đa số yêu đều sẽ phân thần, mà có những yêu, thậm chí sinh ra đã có sẵn năng lực này.

Yêu lợi hại chân chính, thậm chí có thể chia nhỏ thần thức của mình thành cả ngàn vạn, lợi hại vô cùng!"

Nhưng Tả Mạc lúc này đã hoàn toàn không nghĩ Bồ yêu sao hôm nay thái độ khác thường, hắn bị câu nói này của Bồ yêu làm cho kinh sợ!Thật giống như một đạo sấm sét, chính xác bổ trúng đầu hắn.Phân thần!Đem thần thức phân cắt ra, đồng thời mỗi mẩu có một chức trách...Thẳng cho tới nay, hắn đều coi thần thức là một chỉnh thể, trước nay chưa từng nghĩ phân cắt thần thức, đồng thời đi làm những chuyện khác nhau.Đột nhiên hắn nghĩ đến linh lực, linh lực là có thể chia tách hợp nhất, chẳng lẽ thần thức cũng cùng dạng với linh lực, cũng có thể tách chia hợp nhất?Chẳng lẽ thật có thể...Đôi tay không dừng từ đầu đến giờ của Tả Mạc, đột nhiên ngừng giữa không trung!do=newreply&p=7343760)Chương 149 : HỏaConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNhìn Du Bạch cùng Nam Môn Dương đấu thành một đám, mắt mọi người không chuyển tròng.Vừa quá ba chiêu Nam Môn Dương bị Du Bạch áp chế toàn diện, cơ hồ bị đánh đến không ngẩng đầu nổi.

Du Bạch cũng thay đổi cách đánh ôn hòa lúc trước, tàn nhẫn quả quyết, chiêu chiêu đòi mạng, những người khác trong trận nhìn thấy hàn khí trong lòng bốc thẳng.Người thành thật phát hỏa, cũng rất dọa người!Cảm giác không thú, đại khái chỉ có Thường Hoành.Loại đánh giết trình độ này, hắn có chút không thấy hứng thú.

Nhìn lướt xung quanh, tất cả mọi người dừng lại động tác.

Nam Môn Dương cùng phù binh liều ba cái, kinh thiên động địa, cơ hồ hấp dẫn toàn bộ tu giả trong trận.

Mà bây giờ chiến cuộc giữa Nam Môn Dương cùng Du Bạch tuy không nhiệt huyết sôi trào bằng, nhưng kỹ xảo trong đó không kém nửa điểm.Một là thảo mãng không môn không phái, một là ái đồ người chấp chưởng Đông Phù!Hai bên một khi đánh ra chân hỏa, cảnh tượng rực rỡ vô cùng, mọi người nhìn như si như túy!Trong bất tri bất giác, tu giả trong phù trận lần nữa tụ tập ở một chỗ.Thường Hoành ngửa mặt nhìn quầng sáng di động trên bầu trời cùng vầng trăng khuyết treo cao, thần sắc khá là động tâm.

Hắn thu hồi ánh mắt, bởi vì hắn nhận ra, ở nơi xa, Tông Minh Nhạn đang nhìn hắn.

Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, tựa như hai thanh kiếm sắc bén chí cực tại giữa không trung liều một cái, hoa lửa bắn tóe!Hai cao thủ tuổi trẻ kiệt ngao không thuần tâm cao khí ngạo, lúc này đối mắt."

Đánh không?"

Tông Minh Nhạn thình lình mở miệng, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích."

Không hứng!"

Thường Hoành chỉ liếc Tông Minh Nhạn một cái, rồi ánh mắt lần nữa hướng lên bầu trời, những quầng sáng tự do tự tại di động trong thiên không kia, tựa hồ hấp dẫn hắn hơn.Con ngươi Tông Minh Nhạn hơi thu lại, nhưng hắn không tiến một bước khiêu khích.

Thường Hoành hung lệ tàn bạo, đứng đầu hội đấu kiếm đợt này, mỗi tuyển thủ khi đối mặt hung nhân này, đều không tự chủ thu liễm, bao gồm cả Tông Minh Nhạn.Tông Minh Nhạn thần sắc khôi phục như thường, hờ hững nói: "Không bằng chúng ta phá trận, cược thắng thua?"

Thường Hoành vẫn ngẩng mặt, không nhìn Tông Minh Nhạn một cái, nói: "Ngô, chỉ sợ ngươi chưa chắc phá được."

Tông Minh Nhạn có thể cảm thụ rõ rệt sự khinh thị của Thường Hoành, sắc mặt mười phần khó coi, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cũng không tránh khỏi quá coi thường ta."

"Ngươi có thể thử."

Thường Hoành chỉ chỉ bầu trời, mặt bình tĩnh nói.Tông Minh Nhạn nghe lời, cũng lười đáp Thường Hoành, trên tay hiện ra thanh Thất Mai kiếm.Cổ tay hơi run, ba đóa hoa mai hóa làm ba đạo lưu quang, bay lên bầu trời.Tông Minh Nhạn có ý khiến Thường Hoành kiến thức một chút thực lực chính mình, vừa ra tay, đã dùng tới chiêu đắc ý Tam lộng!Ba đạo kiếm ý, giống như ba con cá quấn nhau mà đi, xoáy vòng đâm thẳng hướng trăng khuyết trên bầu trời.Tả Mạc chính đang nghĩ cách phân thần, đột nhiên phát giác trong trận dị động, tức thì bừng tỉnh.Con mẹ nó vẫn không yên?

Thật không dễ nghĩ ra một manh mối Tả Mạc bực đến phá miệng chửi to!

Đợi phát hiện xuất thủ là Tông Minh Nhạn, lửa giận trong ngực từ từ dâng lên!Hắn nhớ ra, thằng này là thằng đầu tiên tìm hắn phiền hà!Thứ gọi là, giận từ tâm bốc, ác từ mật sinh.

Tà hỏa trong lòng ứa ra Tả Mạc tức thì sa vào lần bạo nộ thứ hai!Sớm đã xem thằng ngươi không thuận mắt!Tả Mạc đôi mắt xanh lục âm u, đôi tay dừng lại lần nữa hoạt động.

Hắn đã hiểu rõ, lúc này nơi đây, không phải thời điểm tốt để nghĩ cách phân thần.

Những gã bỏ đá xuống giếng kia tuy đều đáng ghét chí cực, nhưng kẻ kẻ đều có thực lực phá trận.

Không sớm hoàn thành bảy mươi hai trận con của Thiên hoàn nguyệt minh trận, mình dẫu muốn giữ mấy thằng này cũng không có biện pháp.Trong bất tri bất giác, hắn đã suy nghĩ là thế nào đối phó những cao thủ trong phù trận này.

Hắn hồn nhiên quên mất, mỗi một cá nhân trong đây, đều xa xa vượt qua thực lực của hắn.Nhưng là, Tả Mạc lại gặp phải nan đề giống vừa rồi.

Hắn tất phải hoàn thành Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con trước, ngăn trở những người này phá trận!Mắt thấy bảy mươi hai trận con sắp hoàn thành, những thằng này lại đi ra phá rối.Vừa rồi hắn dùng hết phù binh, ngăn trở Nam Môn Dương phá trận, hiện tại, hắn nên dùng cái gì để ngăn trở Tông Minh Nhạn phá trận?Ngươi cho rằng, anh đây chỉ có phù binh sao?Tả Mạc cắn răng nghiến lợi, trong lòng nguyền rủa Tông Minh Nhạn một trăm lần a một trăm lần, nhưng đồng thời, thần thức của hắn lại như nước chảy yên lặng thẩm thấu.Thân thể hắn hơi nghiêng về trước, cong lưng thu ngực, cả người trông như một cây cung uốn cong.

Hắn giữ tư thế quái dị này, không động đậy, chỉ có con ngươi hơi nheo lại, tựa thợ săn chờ đợi vật săn.Ba đạo ánh kiếm của Tông Minh Nhạn tựa như cá pirana xông tiến bầy cá béo!Bất cứ quầng sáng gì thử kề cận chúng, đều trong nháy mắt bị xoắn thành vụn phấn.

Mà ba đạo ánh kiếm xoắn ốc, thế đi cơ hồ không bị ảnh hưởng, cùng tiếng tê tê nhiếp tâm phách, bổ thẳng vầng trăng sáng trên trời!Trong mắt hắn, vầng trăng sáng kia rõ ràng là then chốt phá trận!Chỉ cần kích vỡ vầng trăng sáng kia, cả đại trận sẽ không công tự phá.Tầng tầng quầng sáng như một lớp vải dày, đao búa khó thương, nhưng nếu là một mũi nhọn, lại có thể dễ dàng đâm phá tầng vải này.Ba đạo ánh kiếm xoay tròn không ngớt, cộng đồng tạo thành một trận xoắn cắt bén nhọn vô cùng, mỗi một đạo ánh kiếm là thanh đao sắc bén nhất, lực đâm xuyên xa xa vượt quá một ánh kiếm bình thường!Quầng sáng trước ngăn được Nhất tiễn mai của hắn đối mặt chiêu Tam lộng này, lại dễ dàng bị đâm xuyên!Ánh kiếm nhanh như chớp giật, vượt xa quầng sáng có thể đuổi kịp.

Nhưng quầng sáng lại giống như vật sống, biết không chống đỡ kịp ánh kiếm, bèn bổ thẳng Tông Minh Nhạn!Một vòng bao quầng sáng, từ trời mà giáng, thẳng hướng Tông Minh Nhạn phủ tới!Cho dù năng lực Tông Minh Nhạn, cũng không dám dễ dàng thử hiểm, vị tu giả xuất khỏi tỷ thí kia đã tạo ấn tượng mọi người khắc sâu!Song phi yến!Hai đóa hoa mai từ trên cành mai rơi ra, giống như hai con bướm, vây quanh Tông Minh Nhạn nhanh nhẹn mà bay.

Quầng sáng từ trời giáng xuống vừa kề cận Tông Minh Nhạn, là nghe được đinh một tiếng giòn vang, lập tức bị kích nát bét, hóa làm vô số vụn mang!Nhưng mà, quầng sáng trong bầu trời kiên nhẫn không rời miệt mài phủ tới Tông Minh Nhạn.Đinh đinh đinh!Dày đặc tiếng giòn vang như vô số ly pha lê đồng thời bị đánh nát!Vụn mang dồn dập vẩy vẩy, tung bay bên người Tông Minh Nhạn, bị hai đóa mai bay lượn mang theo kình khí thổi bay tán loạn.

Giữa vụn mang, Tông Minh Nhạn an nhiên vô sự."

Người tuổi trẻ, thật hăng hái."

Nam tử mặt vàng không biết lúc nào xuất hiện ở bên Thường Hoành, tấm tắc nói.Thường Hoành vẫn ngẩng mặt nhìn bầu trời, hờ hững trả lời: "Hắn ngốc."

"Hắc hắc, cũng tốt, cũng cho chúng ta đỡ chút khí lực."

Nam tử mặt vàng cười nói.Thường Hoành nghe nói thế, ánh mắt chuyển lên người nam tử mặt vàng: "Ngươi đang tìm cái gì?"

"Ai tìm cái gì?"

Nam tử mặt vàng nghe như không hiểu."

Thực lực của ngươi, so mọi người trong đây đều cao."

Thường Hoành thản nhiên nói: "̉n tàng thực lực, không tranh danh bậc, tự nhiên có mục đích khác.

Mà ngươi không ngừng chạy tới chạy lui, giống đang tìm cái gì.

Đây là Tùng Đào các, không nghe có đồ tốt gì.

Vậy chỉ có một khả năng, ngươi đang tìm ai đó."

Tiếu diện trên mặt nam tử mặt vàng tan biến, ánh mắt dần dần sắc bén như đao.Thường Hoành mặt vẫn thờ ơ.Nam tử mặt vàng đột nhiên vỗ tay cười nói: "Người khác chỉ biết ngươi hung tàn hiếu sát, không ai nghĩ đến, tâm tư ngươi cũng cẩn mật như thế.

Ta xem thường ngươi."

"Chúng ta không có xung đột."

Thường Hoành từ đầu đến cuối, biểu hiện rất đạm định, tựa như đang nói một chuyện không chút quan hệ với chính mình.Nam tử mặt vàng than nhẹ một tiếng: "Không ở trong đây."

Trong thần sắc khó che thất vọng."

Vậy thật đáng tiếc."

Thường Hoành mặt bình tĩnh nói, hắn lại không nói đáng tiếc cái gì.Trong ý ý thức hải Tả Mạc, Bồ ngồi trên bia mộ, ánh mắt nhìn nơi xa, khóe miệng nổi lên tiếu ý khó nói, tựa hồ có chút trào phúng, có chút hồi ức, có chút tịch mịch, có chút vắng lặng...Không như Bồ yêu ổn như thái sơn, lúc này Tả Mạc lại có như tên trên cung, vừa đụng là phát!Vầng trăng sáng kia tuy không phải tráo môn, nhưng nếu bị kích trúng, Tả Mạc cũng biết sẽ có tình trạng gì phát sinh!Thời gian đã không nhiều cho hắn suy nghĩ.Ba sợi dây xanh như ba ánh xanh đột nhiên xuất hiện - Phược long trận!Vị trí dây xanh xuất hiện tinh chuẩn, vừa đúng tại con đường đạo ánh kiếm xoắn ốc phải qua.Không giống Phược long trận Tả Mạc trước dùng, ba sợi dây xanh này, vừa xuất hiện, liền kết thành một cái nút thắt, một cái nút thắt vừa đủ có thể giữ được ba đạo ánh kiếm!Ba đạo ánh kiếm đâm vào nút thắt, độ cứng của nút thắt vượt quá ý liệu của Tông Minh Nhạn, dưới một xoắn, không ngờ không vỡ!Nhưng cũng vào lúc Tông Minh Nhạn sững sờ, đột nhiên không trung xuất hiện một lưới lửa.Một lưới lửa lam nhạt tinh mịn to lớn!Bảy đoạn gỗ xanh hấp thu thủy lực, chuyển hóa làm mộc lực ùn ùn không ngừng.

Cạnh mỗi đoạn gỗ xanh, có bảy đỉnh lò đồng xanh đầu sư tử nhỏ cấp hai, ánh lửa đỏ sẫm từ trong miệng sư tử lò đồng phun ra, tập trung giữa trời, sau hối tập ngọn lửa đỏ hồng lại trở nên nhạt.Xung quanh mỗi bảy đỉnh lò đan, lấy mười hai ngọc bài làm cốt, tơ vàng ròng làm vỏ, kết thành Tam chuyển hỏa trận!Sau Tam chuyển, ngọn lửa lúc này đã gần trong suốt!Bảy ngọn lửa gần như trong suốt bay lên bầu trời, trên không trung giao đan vào nhau.Bảy bảy bốn mươi chín đỉnh tiểu lò đan, kết thành Đại ly hỏa phù trận!Phù trận vừa thành hình, mỗi sợi hoả tuyến đều hơi run, ngọn lửa nguyên bản gần như trong suốt lại biến hóa, không ngờ nổi lên màu lam nhạt.Đây mới là thứ mọi người thấy trên bầu trời - lưới lửa lam nhạt khổng lồ!Lưới lửa lam nhạt vừa đủ đem ba đạo ánh kiếm cùng Tông Minh Nhạn tách ra!Tông Minh Nhạn sắc mặt khẽ biến!Lưới lửa này không ngờ cách tuyệt liên hệ giữa hắn cùng ba đạo ánh kiếm!Đồng thời, nút thắt Phược long giữc ba đạo ánh kiếm xoắn cắt mạnh mẽ hướng một bên dẫn một cái!Binh!Nút thắt Phược long cuối cùng không ngăn nổi ba đạo ánh kiếm xoắn cắt, trong nháy mắt bị xoắn nát bét!

Nhưng nương theo một dẫn này, ba đạo ánh kiếm chệch ra, sát qua vầng trăng khuyết trên trời, chìm vào không trung, không còn tăm tích!Mọi người ở đây đều bị lưới lửa đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu mình làm kinh sợ!Tia lửa lam nhạt, vô thanh vô tức, lại như lưới nhện lam nhạt to lớn vô cùng phủ trên đỉnh đầu bọn họ.Nhưng sợi lửa lam nhạt tịnh không thô kệch kia lại khiến rất nhiều biến sắc vì nó, chúng nó phóng thích ra nhiệt cao khủng bố, khiến mỗi người kinh sợ!

Ngọn lửa lam nhạt, cường độ của nó sắp đạt đến mức độ kinh người nào?Lưới lửa lam nhạt không tiếng động mà tùy ý nung nóng, trong phù trận nghiễm nhiên trở thành một lò đan cự đại!Ngũ Lăng tán nhân cùng Ngụy Phi trên bầu trời, thấy một màn cực kỳ tráng lệ.Hồ nước nửa mẫu hơi nước bốc lên mờ mịt, hoạt bát dị thường, chúng hóa thành từng luồng thủy lực, ùn ùn không ngừng chui vào đoạn gỗ xanh, mộc lực xanh mướt an tĩnh, đầu nhập lò đồng xanh đầu sư tử, chuyển hóa thành hỏa lực đỏ sẫm, lại qua Tam chuyển hỏa trận, lại thành Đại ly hỏa phù trận, kết lưới mà thành.Ngụy Phi trợn mắt há mồm, rì rầm tự nói: "Điêu luyện sắc sảo!

Năng lực thần kỳ!"

Chương 150 : Mục tiêu mớiConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc cưỡi hổ khó xuống!Mồ hôi lớn như hạt đậu từ trán men theo gò má trượt xuống, hắn đã đánh giá thấp độ khó khống chế Đại ly hỏa phù trận!Vì theo đuổi uy lực, hắn bằng mọi cách liều mạng cường hóa phù trận, dẫn đến hậu quả trực tiếp là độ khó khống chế phù trận tăng vọt.

Một loạt khống chế vừa rồi, sau hoa lệ mờ mắt, lại là độ khó cao!Tuy trình độ khống chế tinh vi Tả Mạc hiện nay đại trướng, độ khó phù trận vượt ngoài dự đoán lập tức khiến hắn lĩnh đủ.Thân thể rung như cái sàng, chỉ trong chớp mắt, mồ hôi giống như đột nhiên từ thân thể túa ra, toàn thân tức thì như mới từ trong nước chui ra.Quá miễn cưỡng!Chết tiệt!Tả Mạc căng căng thẳng thẳng, toàn bộ thần thức đều điều động, cẩn thận khống chế từng biến hóa tinh tế của phù trận.Phù trận là một thứ hoạt động cực kỳ tinh tế, sai bất cứ một điểm nào đều có khả năng sinh ra ảnh hưởng ghê gớm, dẫn đến thay đổi uy lực phù trận một trời một vực.

Đặc biệt là loại phù trận do Tả Mạc lợi dụng các phù trận khác nhau cường hóa tổ thành, mức độ phức tạp càng là tăng trực tuyến.Tả Mạc không để ý, hắn bất tri bất giác cắn nát môi mình, vết máu đỏ sẫm.Thần thức hắn tá trợ tháp ngũ sắc cẩn thận khống chế lưới lửa!Thấy cuối cùng ngăn được lượt công kích này của Tông Minh Nhạn, Tả Mạc lại đến không kịp cao hứng.

Bởi vì hắn đã đến cực hạn, lưới lửa gần như sắp mất đi khống chế!Con ngươi Tả Mạc trơn trừng tròn xoe, trên trán gân xanh nổ lên.

Nếu mất khống chế lưới lửa, đối với hắn mà nói, tức là thất bại.

Độ nóng của ngọn lửa lam nhạt rất cao, là ngọn lửa mạnh nhất mà hắn học tập luyện đan tới nay mới thấy.

Lưới lửa mất khống chế sẽ trong nháy mắt vỡ tan, dòng lửa lam nhạt sẽ phá hoại phù trận này sạch sẽ.Tuyệt đối không được!Nhưng hắn đã đến đường cùng, hắn có thể phát giác linh lực nội thể của mình đang nhanh chóng khô kiệt, tu vi kém cỏi của hắn lại một lần trở thành uy hiếp!

Nhưng lúc này, đã không có thời gian suy nghĩ những thứ này, hắn phải lựa chọn!Hắn không chút suy nghĩ, hừ muộn một tiếng, vận lên dư lực cuối cùng!Lưới lửa lam nhạt to lớn đột nhiên phủ xuống, đám tu giả phía dưới phù trận tức thì xao động, chẳng lẽ Tả Mạc định một lưới bắt hết bọn họ?Không tự lượng sức!Rất nhiều tu giả khóe miệng cười lạnh, bọn họ xem ra, một tu giả trúc cơ kỳ chính đang thông qua phương cách này hướng bọn họ phát ra khiêu chiến.

Những kẻ mắt cao hơn đỉnh này sao có thể dung nhẫn một tu giả trúc cơ kỳ tới khiêu chiến bọn họ?Không ít tuyển thủ nóng lòng muốn thử, chuẩn bị tới thử uy lực của lưới lửa!Nhưng vào lúc này, một thanh âm trầm muộn khàn khàn đột nhiên vang vọng trong phù trận."

Thúc!"

Chỉ thấy lưới lửa che khuất bầu trời khẩn cấp thu nhỏ, lật hướng Tông Minh Nhạn phủ tới.

Chuyện này cũng khiến những tu giả nguyên bản chuẩn bị chiến đấu hơi sững, bọn họ tức thì lộ ra thần tình xem náo nhiệt.

Không ai ngốc đi ngăn lưới lửa thay Tông Minh Nhạn.Tông Minh Nhạn lộ ra vẻ giận, trùng trùng hừ một tiếng, thần sắc tập trung, Thất Mai kiếm trong tay hóa làm một đạo ô quang hướng lưới lửa nghênh đón.Thất Mai kiếm vừa nhập không trung, liền hóa làm một đạo ánh kiếm khổng lồ, hung hăng đâm tới lưới lửa.Lưới lửa lam nhạt lần nữa ngoài ý liệu mà hướng vào trong thu lại, khiến cả kiếm lẫn người, cùng lúc cuốn vào trong lưới lửa.Lúc ánh kiếm chém lên lưới lửa, phốc, Tả Mạc lần nữa phun ra một chùm mưa máu, sắc mặt thảm đạm mấy phần.Nhưng lúc này há cho hắn rút lui?

Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, mùi máu tanh mằn mặn khiến tinh thần hắn khẽ rung, mạnh mẽ cổ động một tia dư lực cuối cùng.

Thần thức cùng linh lực lúc này đã cơ hồ tiêu hao hết sạch, Tả Mạc lỗ mũi chảy máu, hắn hồn nhiên chưa phát hiện.Tia thần thức cuối cùng chui vào trong tháp ngũ sắc, tháp ngũ sắc ánh sáng rực rỡ, dưới vầng trăng cong, không ngờ sáng lên hào quang ngũ sắc!Sắc mặt Tông Minh Nhạn cuối cùng đại biến!Lưới lửa còn chưa áp sát, cỗ nhiệt caobức người kia đã khiến hắn cảm thấy sợ.

Không dám giữ lại chút gì, hắn đằng không mà lên, bám sát sau phi kiếm, toàn linh lực toàn thân rót vào trong kiếm.

Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm —— xông ra lưới lửa!Thất Mai kiếm dưới hắn toàn lực thúc động, kiếm ý đột nhiên lẫm liệt như vách đứng hàn phong, trong bất ngờ, thật giống như một gốc mai thương kình cô tịch, đón gió mà đứng!Xích!Phi kiếm đâm phá lưới lửa, Tông Minh Nhạn trong lòng mừng thầm, nhưng ngay tại lúc này, biến cố chợt sinh."

Chết đi!"

Tiếng quát muộn của Tả Mạc như lôi âm, cuồn cuộn nổ tung trong phù trận!Lưới lửa đột nhiên hướng vào trong thu lại!Tông Minh Nhạn chỉ cảm giác trên dưới trái phải toàn là ngọn lửa lam nhạt, rất giống như đưa thân vào trong một lò đan lớn, tùy thời có thể hóa làm tro tàn, trong lòng kinh hãi, không quản gì khác, lập tức vội thúc động linh giáp toàn thân!Vô số ngọn lửa lam nhạt, tất cả rơi lên thân Tông Minh Nhạn!"

A!"

Chỉ nghe Tông Minh Nhạn một tiếng kêu thảm, ánh kiếm đột nhiên tán loạn.

Ngay khi mọi người cho là Tông Minh Nhạn khó giữ được mạng nhỏ, kia vô số ngọn lửa lam nhạt lại đột nhiên biến mất.Nhưng mà có không ít lửa đánh lên linh giáp trên thân Tông Minh Nhạn.

Đông Kỳ kiếm môn tịnh không lấy phòng ngự mà thành danh, những ngọn lửa lam nhạt này uy lực kinh người, cho dù có linh giáp bảo hộ, Tông Minh Nhạn cũng thê thảm vô cùng.Toàn thân hắn cháy đen, linh giáp hư hỏng, cả người như một khúc gỗ cháy thui, từ trên trời rơi xuống.Các tu giả khác trong phù trận không ai không hít một ngụm lãnh khí!Rớt xuống là ai?

Là Tông Minh Nhạn!Phù trận này thực quá lợi hại, cả Tông Minh Nhạn cũng ngã nhào, tu giả vốn định lập tức thử phá trận tức thì dừng bước không tiến.

Nhìn lại Tông Minh Nhạn trên đất hôn mê, toàn thân thê thảm, thực tại khiến bọn họ có chút bất nhẫn.Hô hô!Cả Tông Minh Nhạn cũng không phải đối thủ, đây thật là phù trận do một tu giả trúc cơ kỳ bố trí sao?Đồng dạng nghi vấn này, lan tràn trong từng tu giả tại phù trận.

Mà lại Tả Mạc sau cùng còn lưu thủ, nếu không lưu thủ, ngọn lửa lam nhạt đầy trời kia toàn đều bu vào Tông Minh Nhạn, Tông Minh Nhạn có thể lưu mạng lại hay không, rất khó nói.Cũng có nghĩa là, phù trận Tả Mạc bố trí, có thể giết chết một tu giả ngưng mạch kỳ!Mọi người sợ hãi mà kinh.Một thời gian, tu giả nguyên bản đối địch lẫn nhau trong phù trận, không ngờ đều đình chỉ công kích lẫn nhau.

Trên mặt mỗi cá nhân đều phù hiện vẻ ngưng trọng, bọn họ còn đang trong trận!Chỉ bất quá, bọn họ đại khái không nghĩ đến là, Tả Mạc căn bản không có nửa phần ý định lưu thủ.

Một lần sau cùng kia, cả ý thức hắn đều có chút mơ hồ, đâu còn biết lưu thủ?

Toàn bộ thần thức cùng linh lực của hắn đều tiêu hao sạch sẽ, trực tiếp té xỉu trên đất, mới dẫn đến ngọn lửa tắt ngúm.Đợi khi Tả Mạc từ hôn mê thong thả tỉnh lại, đấu chí cùng chiến ý mới rồi, sớm đã chạy vô ảnh vô tung.Quả nhiên kẻ vô tri không sợ!Mới vừa rồi không ngờ chính mình cùng Tông Minh Nhạn đối chiến!Hắn đột nhiên nghiêng đầu, hắn nhớ ra, trước khi mình hôn mê, Tông Minh Nhạn đã bị chính hắn đánh bại!

Hắn nhếch miệng cười, chỉ là phối với cái mặt không lộ vẻ gì của hắn, trông quái dị không nói thành lời.Bản thân hôn mê bao lâu?

Hắn giãy dụa không ngừng bò lên, nhìn quanh bốn phía.Uy, bản thân còn đang trong trận?

Chẳng lẽ những gã kia còn chưa phá trận?

Tả Mạc cảm thấy cách nghĩ này thực có chút hoang đường, hắn đến hiện tại, đối với việc vừa đánh bại Tông Minh Nhạn còn có mấy phần cảm giác không chân thực.Tả Mạc không biết, hắn bất quá chỉ hôn mê một nén hương là tỉnh lại, ấy là nhờ Kim Cương vi ngôn của hắn khá thâm hậu.

Không thì, hôn mê lần này, không biết phải bao ngày mới có thể khôi phục.Mà hắn cũng vạn vạn không nghĩ đến, trong thời gian một nén hương hắn hôn mê vừa rồi, không ngờ không có ai thử nghiệm phá trận.Tương phản, tu giả trong phù trận bắt đầu công kích lẫn nhau, vô luận là Tố, hay là Quỷ Phong, đến cả Thường Hoành cũng tham gia vào, mấy người bắt đầu dọn dẹp các tu giả khác trong phù trận, Ngũ Lăng tán nhân cùng Ngụy Phi bắt đầu bận rộn.Bọn Thường Hoành là xuất phát từ cẩn thận, uy lực phù trận trước mắt bọn họ vừa kiến thức qua, không người dám đại khái.

Muốn phá trận, tất phải toàn lực đối phó.

Nhưng nếu bên thân có đối thủ khác, ai lại dám toàn lực đối phó đây?Nếu Tả Mạc nghĩ thông những điều này, hắn nhất định sẽ vì chính mình mà kiêu ngạo.

Một tu giả trúc cơ kỳ, khiến nhiều tu giả ngưng mạch kỳ cẩn thận dực dực như thế, toàn lực cảnh bị, đủ để tự ngạo!Chỉ bất quá, vừa vặn tỉnh lại Tả Mạc, ánh mắt chú ý tới Thiên hoàn nguyệt minh trận còn chưa hoàn thành.Nói thực, một chiến cùng Tông Minh Nhạn này, trông như hắn thắng, kỳ thực chỉ có thể tính là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, hắn bởi vì cường vận phù binh đánh cùng Nam Môn Dương mà thương thế nặng thêm mấy phần, triệt để mất đi sức tái chiến.Lỗ lớn!Ý niệm đầu tiên trong đầu Tả Mạc bật đi ra là cái này!Nhìn vào Thiên hoàn nguyệt minh trận này, đau đớn trong lòng hắn nháy mắt đạt tới tối đa, xa xa vượt qua đau đớn nhục thể của hắn.Thật nhiều tinh thạch trôi mất a!

Những tài liệu này toàn đều là hắn dốc vốn tinh thạch mua từ Đa Bảo Phi các, để tham gia lần tỷ thí này.

Hắn cảm giác chính mình thật giống như dùng một khoản tinh thạch lớn, đầu tư một cái cực kỳ thất bại, xem ra không được gì cả, toàn lỗ.Không được!Tuyệt đối không được!Tả Mạc cắn răng ngồi dậy, nhất định phải hoàn thành bảy mươi hai trận con của Thiên hoàn nguyệt minh trận!Hắn đã không còn mơ Côn Luân ngọc giản, chỉ vì không lãng phí những tài liệu đã xài ra này.

Ném xuống nhiều tài liệunhư vậy, dẫu sao cũng muốn nghe tiếng vang.Tả Mạc vừa đau đớn vô cùng, vừa tự an ủi.Dưới mắt hắn, hoàn toàn vô lực tiếp tục, bèn dứt khoát bó gối nhập định.

Hắn cần phải tận nhanh khôi phục linh lực cùng thần thức, không thì, đến cả “tiếng vang" này cũng nghe không được.Thế là, liền xuất hiện một màn cực kỳ quái dị.

Tả Mạc anh nhiên đả tọa khôi phục linh lực thần thức trong phù trận, còn bọn Thường Hoành lại cùng các tuyển thủ tiến vào phù trận khác đánh đến phát nhiệt.

Các tu giả khác tuy không bằng mấy người này, nhưng dám tiến vào, đều là tuyển thủ thực lực không thường.

Mà những tu giả kia cũng không ngốc, tức thì minh bạch ý tứ bọn Thường Hoành, tự nhiên sẽ không bó tay chờ chết.Một cá nhân đánh chẳng được, vậy hai người cùng lên.Tả Mạc liền trong tiếng giận quát, tiếng rít ánh kiếm, trong tiếng phi kích va chạm, an nhiên nhập định.Mãi sau ba nén hương, hắn cuối cùng mở mắt ra, hắn có được yêu hạch ma văn, về khôi phục linh lực cùng thần thức, trừ Bồ yêu, hắn còn chưa gặp được tu giả nhanh hơn hắn.Nhưng cũng là qua hồi công phu này, trong phù trận chỉ còn lại năm người.Tố, Quỷ Phong, Thường Hoành, nam tử mặt vàng, La Ly.Du Bạch cùng Nam Môn Dương hai người đánh thực quá kịch liệt, tiêu hao cực đại, có thể nói lưỡng bại câu thương, bị Thường Hoành cùng nam tử mặt vàng liên thủ lén một chiêu.

Còn về những người khác, xuất cục càng sớm.

Tông Minh Nhạn đáng thương, đã sớm bị Ngũ Lăng tán nhân cấp cứu.Tả Mạc không để ý năm người, ép thương thế, tiếp tục bố trí Thiên hoàn nguyệt minh trận.Hắn lúc này xác định mục tiêu cực kỳ hiện thực cho chính mình - hoàn thành bảy mươi hai trận con của Thiên hoàn nguyệt minh trận, không thu được ngọc giản thì lấy kinh nghiệm!
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 151-200


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpChương 151 : NgộConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTố bỗng nhiên di động tới bên La Ly, La Ly trong lòng âm thầm cảnh giác."

Ngươi là sư huynh Tả Mạc?"

Tố quyết định tự làm, thằng cương thi cơm mềm kia không ngờ đến bây giờ còn không có nửa điểm phản ứng.

Cương thi cơm mềm đối thắng lợi có thể không ảnh hưởng, nhưng nàng không thể."

Ừm."

La Ly có chút bất ngờ ừ một tiếng."

Mỗi người một đứa."

Tố nói cực nhanh: "Ta chọn Quỷ Phong."

La Ly càng thêm bất ngờ, chẳng lẽ là bằng hữu của Tả Mạc?

Là thật hay là giả?

Đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, cân nhắc được mất.Hắn âm thầm phòng bị, trong miệng lại không chút do dự nói: "Được, ta chọn mặt vàng."

Tuy vô pháp phán đoán chân giả, nhưng vô luận theo góc độ nào mà nói, đối hắn cũng không có hại.Song phương vừa đụng tức mở ra.Lời thoại của hai người, ba người khác cũng nghe được rõ ràng.Thường Hoành thờ ơ, nam tử mặt vàng cười cười, Quỷ Phong trực tiếp biến mất tại chỗ.Mọi người trong lòng rất ăn ý, từng người tìm kiếm nơi từng đôi sống mái với nhau, duy có Thường Hoành lưu lại, ngẩng đầu nhìn những quầng sáng trên đỉnh đầu suy tư.Tả Mạc không để ý tới trong trận đang phát sinh cái gì, sau khi hạ quyết tâm, hắn lập tức không chút nào dao động.Thương thế trong cơ thể đối hắn ảnh hưởng rất lớn, linh lực trong cơ thể vận chuyển thì hơn vài phần ngưng trệ, sau khi tu luyện Thai tức luyện thần, hắn đã lâu không bị thống khổ vì thần thức bị thương.

Nhưng hai chiến lúc trước, khiến thần thứcn hắn am hiểu nhất, cũng đều không may mắn tránh khỏi.Đây là kết quả chiến đấu vượt cảnh giới chiến đấu, dù cho mượn lực phù trận, hắn vẫn không thể tránh được bị thương.Nếu chỉ là đơn độc từ bề ngoài mà xem, không ai nghĩ đến hắn đã thương đến kinh mạch nội phủ.

Anh mắt hắn chuyên chú ôn hoà, trong suốt yên lặng, không một tia tạp niệm, chỉ pháp tuy rằng không nhanh như chớp giật như trước, nhưng vẫn giống như mây bay nước chảy, làm ra một loại mỹ cảm khác.Trên bầu trời, Ngũ Lăng tán nhân nhịn không được cảm khái: "Người này tất thành đại khí!"

Ngụy Phi cũng lộ ra vẻ tán thưởng: "Có thể lấy trúc cơ tu vi, đỡ Nam Môn Dương toàn lực ba kiếm, trọng thương Tông Minh Nhạn, đủ để tự ngạo!

Trời già thực sự ưu ái Vô Không Kiếm môn, một Vi Thắng, một Tả Mạc, trăm năm không lo!"

Không biết vì sao, Ngũ Lăng tán nhân đột nhiên thở dài một tiếng: "Chỉ tiếc, sinh không đúng lúc!

Dưới cái tổ, há có trứng lành?

Thiên phú như vậy, mà chết non, thật là đáng tiếc!"

Ngụy Phi cười ha ha: "Ta lại không cùng ý kiến với tán nhân.

Chính bởi bọn họ thiên phú xuất chúng, mới càng cần ma luyện.

Loạn thế ra anh hào!

Không có loạn thế, cũng khó thấy anh hào!"

Ngũ Lăng tán nhân nghe vậy, ha hả tự giễu: "Ngụy lão đệ nói được có lý, già rồi, ta quả nhiên già rồi."

Trong lòng không tạp niệm, không tâm thắng bại, ôn hoà như một, tốc độ bày trận của Tả Mạc tất nhiên trong bất tri bất giác đề cao hết sức.

Bớt dùng suy nghĩ, tài liệu liền theo những ngón tay lướt qua, pháp quyết tự nhiên thành hình, đầy đặn như thường.Không bao lâu, Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con đã hoàn thành!Hắn kinh ngạc mà nhìn toàn bộ đại trận hoàn thành trước mặt, có chút không thể tin được, lại có chút như đăm chiêu.Khổ chiến trọng thương, hôn mê tỉnh dậy, nỗi lòng từ kích động đến ôn hoà.

Ngay từ đầu tràn ngập mong đợi, cường liệt cầu thắng, đến hy vọng tan biến chỉ cầu đả thương địch thủ, lại trải qua đến giờ chuyên chú không phân tâm, không niệm ý thắng thua, trong khoảng thời gian ngắn, hắn tựa như đã trải qua rất lâu.Hắn ngơ ngác đứng ở trong trận, giống như con tò te, vẫn không nhúc nhích.Đỉnh ngọn núi cao nhất, cuộc chiến giữa Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình vẫn đang duy trì liên tục.Chỉ thấy Vi Thắng trong một mảnh đầy máu, mơ hồ không rõ.

Cả người hắn vô số kiếm thương, máu tươi chảy ra đã thấm ướt xiêm y, không rõ khuôn mặt, nghiễm nhiên trở thành một người máu!Rất nhiều khán giả quan chiến lúc này đều không đành lòng nhìn tiếp, đến cả Thiên Tùng Tử cũng nhịn không được chạy tới, hỏi có muốn dừng tỷ thí hay không.

Bùi Nguyên Nhiên không định dừng tỷ thí, nhưng lão nắm chặt nắm tay, móng tay cắm thật sâu vào thịt mà không tự biết.Cổ Dung Bình cũng không khá hơn, trên người hắn có ba vết kiếm, ba vết kiếm cũng không sâu, nhưng máu tươi huyết còn đang ướt ngực hắn một tảng lớn.

Kiếm ý của hắn vẫn thiên mã hành không như trước, không vết để tìm, nhưng người bàng quan có thể dễ dàng phát hiện hắn đã đuối.Không ai không hiểu thực lực của Cổ Dung Bình, khổ chiến thời gian dài như thế, đuối chẳng qua là chuyện tự nhiên.Cổ Dung Bình cũng biết tình huống bản thân càng ngày càng không tốt, nhưng hắn không có biện pháp.

Một cái canh giờ trước, Vi Thắng đã mình đầy thương tích, lảo đảo sắp đổ, nhưng một canh giờ qua đi, Vi Thắng vẫn là đau khổ chống đỡ.

Hắn tựa như tùy thời có thể ngã xuống, nhưng lại chưa ngã.

Mỗi lần Cổ Dung Bình hiểu chỉ cần tăng thêm lực, là có thể đánh gục đối phương, nhưng sau khi hắn phát lực, lại phát hiện ngoại trừ lưu lại trên người đối phương một đạo kiếm thương, không có bất luận thu hoạch gì, đối phương y nguyên có thể ngăn cản lại.Vi Thắng chưa ngã xuống, Cổ Dung Bình lại phát hiện chính mình trong bất tri bất giác rơi vào khốn cảnh.Ba đạo kiếm thương trên người hắn, là bằng chứng.Kiếm quyết của hắn tựa như kéo tơ bóc kén, bố một cái lưới lớn vây khốn đối thủ, sau đó chậm rãi tiêu trừ lực lượng đối phương, làm đối thủ mất đi không gian khiến hít thở không thông mà chết.

Hắn đã thành công vây khốn đối thủ, nhưng mà, đối thủ nhưng không ngừng giãy dụa.Song phương lâm vào giằng co.

Đối phương ngoan cường xa xa vượt qua dự liệu của hắn, linh lực của hắn nhanh chóng bị xói mòn, ánh kiếm cũng dần dần mất đi sắc nhọn, động tác của hắn bắt đầu trở nên chậm chạp, đối thủ bắt được kẽ hở của hắn phản kích!Thời gian càng dài, sợ hãi trong lòng Cổ Dung Bình càng nặng.Vi Thắng tựa như một con dã thu không biết mệt mỏi, càng giống phù binh không có sinh mệnh không biết đau nhức.

Kiếm quang cắt qua người hắn, ngoại trừ có thể nghe được tiếng hắn rên, ngoại trừ có thể thấy máu tươi vẩy ra, cũng nhìn không thấy có bất kể ảnh hưởng gì đối với hắn.Trong cuộc chiến giữa thợ săn cùng dã thú, thợ săn dần dần mất đi ưu thế.Phù trận lưu của Tả Mạc, làm mọi người cảm thấy hoa lệ hoa mắt, cảm thấy bất ngờ.

Còn trận chiến giữa Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình, lại khiến mọi người thấy chấn động, chấn động đến từ sâu trong linh hồn!Thời gian từng chút trôi qua, tiếng nghị luận càng ngày càng nhỏ, vẻ không đành lòng trong mắt rất nhiều người cũng càng ngày càng đậm.Nhìn một huyết nhân cả người đều là máu tươi không rên một tiếng, chật vật mà chiến đấu, đau khổ giãy dụa.

Thân hình bay trên không trung lảo đảo sắp quỵ, cả người máu tươi chảy từng giọt từng giọt từ không trung rơi xuống.Không ai còn có tâm tình nói chuyện.Tuy rằng Vi Thắng còn chưa thắng lợi, nhưng trong mắt mọi người, chỉ có thân ảnh kẻ cả người máu tươi này.Cuộc chiến Tùng Đào các còn đang tiến hành.

Thiên hoàn nguyệt minh trận đã hấp dẫn tuyệt đại đa số cao thủ, làm rất nhiều người hoan hô cổ vũ, rất nhiều người cho rằng, cuộc chiến bọn họ tiến nhập top10 dễ hơn nhiều.

Nhưng mà, sự tình phát triển, cùng bọn họ tưởng tượng hoàn toàn trái ngược.Đã không còn cao thủ đáng sợ, rất nhiều tu giả nguyên bản dự định ẩn nấp mất đi áp lực cũng mất đi kiên trì, bọn họ không còn trốn ở góc, chém giết ngược lại trở nên càng thêm kịch liệt.Nhưng mà, không người dám tới gần Thiên hoàn nguyệt minh trận, cũng không ai dám tới gần ngọn núi cao nhất.Thiên hoàn nguyệt minh trận tựa như một yêu thú thần bí, giương miệng máu lớn, không người biết rõ bên trong đến tột cùng là cái tình huống gì.

Mà cuộc chiến thảm liệt của hai người trên ngọn núi cao nhất kia, làm phàm là tu giả ở trong Tùng Đào các thấy tận mắt, cảm thấy sợ hãi, sợ hãi thật sâu!Đến cả các giám khảo trong Tùng Đào các, sự chú ý của bọn họ tất cả cũng đều ở hai nơi, hận không thể đem các cuộc chiến khác tất cả đều lập tức kết thúc.Tả Mạc cảm giác mình như rơi vào một cái bọt khí màu tro thật lớn, trên dưới trái phải hắn, tràn ngập vật chất màu xám tro kỳ lạ.Tuy mặc linh giáp, nhưng mà linh giáp lại không cho hắn bất luận cảm giác cách ly gì, hắn tựa như người trần truồng mà ngâm trong vật chất xám tro.

Không thể nói rõ ấm áp, cũng không thể nói rõ băng lạnh, cảm giác rất kỳ quái, duy nhất hắn có thể chuẩn xác miêu tả, đó là quen thuộc.

Hắn giống như đối loại vật chất xám tro này mười phần quen thuộc, một điểm đều không xa lạ.Vật chất xám tro này là cái gì?

Hắn giống như cái gì cũng minh bạch, lại giống như cái gì cũng không rõ.Hắn tự tay bắt chụp, cái gì cũng không tóm được.Đây là chỗ nào?

Đây là cái gì?Hắn hiểu mình phải biết rõ, thế nhưng vô luận hắn nghĩ cách nào, cũng không hiểu nổi.

Hắn hơi chút mờ mịt, tất cả xung quanh không có gì gợi mở cho hắn, đầu mối duy nhất đó là loại cảm giác quen thuộc này.Đây rốt cuộc là cái gì?

Tả Mạc không khỏi nhíu mày đau khổ suy nghĩ, hắn hiểu chính mình phải tìm ra cái đáp án này.Hắn vô thức mà thọc tay vào vật chất xám tro tóm một cái, đồng dạng cái gì cũng không vớ được.Thứ này tựa như không khí, vô hình vô chất, Tả Mạc trong lòng thầm nghĩ.Đợi đã, vô hình vô chất...Tả Mạc rồi đột nhiên rung lên, hắn biết rõ đây là cái gì!Thần thức!

Đây là thần thức!Ngay trong nháy mắt khi hắn nói với chính mình đây là thần thức, loại cảm giác quen thuộc trong cơ thể đột nhiên mạnh mẽ vô cùng, mà cùng lúc đó, cảnh vật xung quanh đột nhiên biến hóa.Chỗ rất xa dưới chân đồng dạng có một tiểu đảo, trên đảo nhỏ một mảnh biển lửa, vô số ngọn lửa đỏ tươi đang múa.

Một bia mộ, bên trên một nam tử áo đen đang ngồi.

Còn có một con sông thẳng tắp, trong sông rất đục, chỉ có thể mơ hồ thấy được có hai màu sắc khác nhau.Ý thức hải!

Đây là ý thức hải!Khi Tả Mạc thấy Bồ yêu trên mộ bia thần tình rất giật mình, hắn không khỏi mở miệng gọi, nhưng mà vô luận hắn gọi lớn đến thế nào, Bồ yêu đều nghe không được.Hắn phải bỏ đi, bắt đầu quan sát xung quanh.Toàn bộ ý thức hải, đều bị loại vật chất xám tro này bao vây, cái đó và lúc trước Tả Mạc tưởng tượng hoàn toàn khác nhau.

Hắn nhớ kỹ trong ý thức hải, xung quanh tất cả đều là một mảnh hư không tối đen, ngoại trừ bầu trời tinh thần.Được rồi!Hắn nhớ kỹ trên bầu trời, treo bốn viên tinh thần!Quả nhiên, khi hắn ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn lên, thấy viên tinh thần.Bầu trời tổng cộng có bốn viên tinh thần, trong đó một viên rất sáng, ba viên khác hơi tối.Trước đây mỗi lần tiến ý thức hải, hắn đều thấy bốn viên tinh thần mười phần xa xôi, lúc này mới phát hiện, nguyên lai bốn viên tinh như bốn cái thuyền nhỏ, bập bềnh ở vách ngoài thần thức.Hắn như có điểm ngộ.Nhưng vào lúc này, bốn viên tinh thần đột nhiên bắt đầu rơi một chút tinh quang.

Tinh quang giống như ngân sa, chậm rãi rơi vào trong thần thức xám tro, chỉ là thần thức xám tro quá lớn, số tinh quang này, ít đến thương cảm.

Nhưng mà bốn viên tinh thần, cuồn cuộn không ngừng mà phun ra tinh quang, tốc độ cũng không nhanh.Tả Mạc không biết chút tinh quang bất ngờ giống như ngân sa này có công dụng gì, nhưng rất hiển nhiên, thần thức của hắn tựa hồ bắt đầu phát sinh biến hóa.Ngụy Phi cùng Ngũ Lăng tán nhân nhập thần mà nhìn Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình đối chiến, không riêng gì bọn họ, toàn bộ giám khảo Tùng Đào các tất cả đều đang quan tâm trận chiến đấu thảm liệt này.

Bỗng nhiên, Ngũ Lăng tán nhân tựa hồ nhận thấy cái gì, không khỏi quay sang, vô ý mà nhìn thoáng qua đại trận dưới chân.

Cái liếc mắt này, ánh mắt lão đính chặt.Trong phù trận, Tả Mạc mở hai tay, như muốn ôm cái gì, như con rối ngơ ngác đứng tại chỗ, nhãn thần trống không.Xung quanh hắn, không khí như củi bị đốt, thỉnh thoảng phát sinh tiếng lốp bốp rất nhỏ!Chương 152 : Tinh saConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTiếng lốp bốp xung quanh Tả Mạc càng ngày càng dày đặc, mắt thường có thể thấy không khí không ngừng mà bạo liệt, không ngừng mà sản sinh vòng xoáy khí nhỏ.Ngũ Lăng tán nhân am hiểu phù trận, thần thức tự nhiên không kém, nhưng lại phát hiện thần thức của lão một khi đến gần Tả Mạc một trượng thì, tựa như chạm phải một bức tường vô hình kín đặc, thế nào cũng đột phá không vào.

Hắn nhẹ di một tiếng, hơi bất ngờ.

Lão là kim đan kỳ, Tả Mạc bất quá mới trúc cơ kỳ, mức độ mạnh mẽ thần thức của lão, theo lý thuyết, Tả Mạc còn xa có thể chống lại.

Nhưng tình huống trước mắt là lão bị ngăn trở, loại tình huống này thường phát sinh trong trạng thái cường độ thần thức song phương chênh lệch.Nhưng lão chỉ là hơi giật mình một chút liền khôi phục như thường, lão đoán thần thức Tả Mạc đang phát sinh biến hóa gì, bốn phía Tả Mạc dày đặc bạo âm cũng làm hắn càng vững tin phán đoán của mình.So với linh lực, lý giải của tu giả đối với thần thức phải kém hơn nhiều, cho dù kim đan kỳ như Ngũ Lăng tán nhân, cũng không dám nói có bao nhiêu hiểu biết đối với thần thức.

Trên thị trường, các loại ngọc giản tu luyện linh lực nhiều không kể xiết, nhưng ngọc giản tu luyện thần thức lại ít đến thương cảm, hơn nữa cũng không được coi trọng, có thể nói số ít trong số ít chú ý.Trong giới tu giả, am hiểu thần thức phù tu chiếm đa số.

Nhưng cho dù là phù tu, cũng y nguyên kiên trì lấy linh lực là việc chính.

Thật giống như thiền tu, được coi tu giả am hiểu luyện thể nhất, nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn tu luyện linh lực là chính.Ngũ Lăng tán nhân tuy am hiểu phù trận, nhưng không phải phù tu, hắn là kiếm tu.Tại Thiên Nguyệt Giới loại tiểu giới hẻo lánh tu kiếm hoành hành, sao có thể tìm được pháp môn tu luyện thần thức tốt gì chứ?Pháp môn tu luyện thần thức của Ngũ Lăng tán nhân là tâm pháp bản môn một nhánh Thiên môn, lão bởi vì cảm thấy hứng thú với phù trận, tu luyện thêm.

Nhưng đây chỉ là nghề phụ, một kiếm tu, chỉ có một chủ nghiệp, đó chính là tu kiếm!Thần thức Tả Mạc đến tột cùng phát sinh biến hóa gì, Ngũ Lăng tán nhân cũng không rõ ràng.Ngụy Phi bị Ngũ Lăng tán nhân uy nhẹ một tiếng kinh động, Ngụy Phi chỉ liếc Tả Mạc, rồi thu hồi ánh mắt.

Lão đồng dạng là kim đan kỳ, tự nhiên có thể nhìn ra thần thức Tả Mạc xảy ra biến hóa.

Nhưng dưới mắt lão, thần thức không phải chính đồ, thần thức tu đến cao thâm thì sao chứ?Ngũ Lăng tán nhân chỉ suy tư chốc lát, không có kết quả gì, cũng đem ánh mắt một lần nữa gửi vào trên người Vi Thắng và Cổ Dung Bình.Tả Mạc cảm giác thần thức của mình theo tinh quang rót vào, đang lặng yên phát sinh biến hóa, có thể là biến hóa gì chứ?

Nhìn tinh thần không ngừng phun tinh quang, tinh quang từng chút trong thần thức khuếch tán ra, hắn có một loại cảm giác, loại biến hóa này sẽ duy trì liên tục một thời gian.Tốc độ tinh quang khuếch tán rất chậm, như muốn khuếch tán tới mọi khu vực của thần thức, cần thời gian không ngắn.Ánh mắt từ trong thần thức thu hồi, hắn bắt đầu suy nghĩ về phân thần mà Bồ yêu nói cùng hắn.

Thần thức trước mắt rõ ràng như vậy, tự thân cảm nhận được, đây là lần đầu tiên thần thức trực quan như vậy hiện ra trước mặt hắn.

Hắn không rõ biết đây là ảo giác, hay là phán đoán của chính mình.

Hắn biết khó có thể rạch ròi, vậy khỏi phải suy nghĩ.Chính bởi thần thức có thể chạm tay tới, hắn mới rất tự nhiên mà nghĩ đến phân thần.Bồ yêu không nói cho hắn. làm sao tách biệt thần thức.

Tả Mạc nhìn quanh bốn phía, trên dưới trái phải tất cả đều là thần thức, tựa như một khối thể khí xám tro mênh mông.

Ý thức hải được thần thức vây ở giữa, mà tinh thần thì bập bềnh ở vách ngoài của nó.

Khổng lồ như vậy, lại vô hình vô chất, làm Tả Mạc cảm thấy không cách xuất thủ.Hắn thử dùng phương pháp thôi động thần thức thông thường câu thông cùng thần thức xung quanh.Tâm niệm vừa khẽ động, thần thức xám tro bên người lập tức vọt tới, không bao lâu, trên tay hắn có hơn một khối thần thức.

Tả Mạc không khỏi vui vẻ, dễ như vậy?Vui vẻ chưa được bao lâu, khối thần thức trong tay kia đã tiêu tán vô hình.

Quả nhiên không giản đơn như vậy, hắn cũng không bực mình.

Kết quả này cũng không làm hắn bất ngờ, lần đầu tiên nghe được hai chữ “phân thần”, hắn đã cảm giác sẽ không đơn giản như vậy.Tiếp theo, hắn không ngừng mà tiến hành các loại thử nghiệm, tổng kết ra không ít tâm đắc.Hắn đích xác có thể khống chế những thần thức này, khống chế cũng rất dễ dàng.

Nhưng thần thức tựa như hạt cát, có thể dễ dàng trong tay tạo thành khối, chỉ khi nào buông tay, lại tán thành một đống.

Chỉ cần Tả Mạc tâm thần vừa đứt, những thần thức này lại sẽ trở lại trạng thái ban đầu.Tả Mạc thấy không đúng, theo lý giải của hắn, thần thức phân ra, phải có tính tự chủ nhất định.

Bằng không, chẳng thà để thần thức của mình là một thể, đồng thời khống chế mấy việc có gì khác?

Thần thức vô hình vô chất, bởi vậy nó cũng có thể đắp nặn thành bất luận hình dạng gì.Khi lợi dụng Đại ly hỏa phù trận đối chiến cùng Tông Minh Nhạn, Tả Mạc đã từng dùng qua kỹ xảo cùng loại.

Hắn lúc đó phải đồng thời khống chế Phược long trận, Ly hỏa phù trận, Tam chuyển hỏa trận cùng Đại ly hỏa phù trận.

Đồng thời khống chế bốn loại phù trận, kỹ xảo thần thức của Tả Mạc, đã đạt được tình trạng tinh vi.Lúc đó thần thức của hắn như một con bạch tuộc lớn có bốn xúc tu, nó đồng thời khống chế bốn phù trận.Theo ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói, đấy cũng không tính là chân chính đồng thời tiến hành, bởi vì bốn phù trận có trước có sau, phần lớn là phối hợp.

Chỉ là thời gian giữa bốn cái này chênh cực ít, làm cho nó trông như đồng thời tiến hành.Đồng thời khống chế bốn phù trận, đây là cực hạn của Tả Mạc.

Nó cũng không phải một tâm khiển bốn, mà là một tâm bốn bước phối hợp.Ý nghĩa nghiêm ngặt của "phân thần" chân chính là một tâm đa khiển, nó có thể đồng thời làm vài việc.

Nếu như nói như vậy, ngoại trừ thần thức, tách biệt cần phải có tâm niệm!Tả Mạc rơi vào khổ tư.

Thần thức tuy vô hình vô chất, nhưng mà nó tựa như linh lực, có thể tách biệt.

Tâm niệm chính là ý nghĩ của người chủ, ý nghĩ phân thế nào?Chuyện căn bản không thể!Tả Mạc minh bạch suy nghĩ của mình chắc chắn sai rồi.Hắn bỗng nhiên nghĩ đến yêu hạch trong thân thể mình, cái này ý nghĩ vừa từ trong đầu hắn toát ra, cảnh tượng bên người hắn lại biến đổi!Ý thức hải cấp tốc bị kéo gần, trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện trong ý thức hải.

Bồ yêu ngay tại cách đó không xa, Tả Mạc thấy Bồ yêu bỗng nhiên mở lớn mắt, quan sát mọi nơi, nhưng trên mặt chợt lộ ra vài phần nghi hoặc.Tả Mạc chưa kịp gọi Bồ yêu, thân thể lập tức đi qua biển lửa, bị kéo vào dưới nền đất trong ý thức hải.Vì vậy, hắn thấy được yêu hạch!Cho đến lúc này, hắn mới biết được, nguyên lai yêu hạch giấu ở trong ý thức hải của hắn, hơn nữa lại là sâu trong trung tâm ý thức hải.Tả Mạc bỗng nhiên có chút bội phục Bồ yêu, có thể đem một đồ vật, thực nhập chỗ sâu trong trung tâm ý thức hải, thủ đoạn của Bồ yêu đúng là khá lợi hại.Hắn vẫn cho rằng ý thức hải như một cái đảo nhỏ, giờ mới phát hiện nó hóa ra là một quả cầu, nơi hắn thường tới là bên ngoài quả cầu.

Mà bên trong quả cầu trống không, còn yêu hạch nằm ở chỗ trung tâm.

Yêu hạch lớn chừng hạt đào, như túi mật, xung quanh có rất nhiều dây kinh mạch dạng ống nhỏ và dài, Tả Mạc không gọi được tên.

Những ống nhỏ này nối yêu hạch với vỏ ngoài ý thức hải.Yêu hạch là tới sau, vậy những dây ống kinh mạch nhỏ này, cũng là sau mới có.

Sau khi yêu hạch nhập vào, năng lực khống chế thần thức của hắn tăng mạnh, Tả Mạc phỏng chừng ấy là tác dụng của mấy thứ này.Nhìn yêu hạnh tràn đầy những dây ống nhỏ, hắn có chút nhập thần.Hắn bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nếu là phỏng theo kết cấu yêu hạch trong ý thức hải, phải chăng có thể làm thần thức ổn định, mà không giống như cát rời, thế nào cũng nặn không dính.Suy nghĩ kỹ hơn, hắn càng thấy có đạo lý.

Nghĩ tinh tế hơn, thần thức vô hình vô chất không bị thổi tán đi, ấy bởi vì có ý thức hải tồn tại.

Mà yêu hạch, lại có thể giúp hắn khống chế đối thần thức càng thêm tùy tâm.Thấy một tia ánh sáng nhưng Tả Mạc rất nhanh lại đối mặt một vấn đề.Vậy dùng cái gì đảm nhiệm ý thức hải, lại dùng thứ gì tới đảm nhiệm yêu hạch?Hắn không có thủ đoạn của Bồ yêu, từ bên ngoài cầm đồ vật hiển nhiên là không thể, cái có thể làm hạch, phải vốn có ở đây.

Nhìn yêu hạch trước mặt, hắn không khỏi thầm nghĩ, nếu yêu hạch vốn là dạng dây, giờ kết thành trái, dạng này mình cũng không cách nào sử dụng.Cái ý nghĩ sai lầm này gần chỉ là thoáng cười trong đầu hắn mà qua.Hắn hiểu suy luận của mình không có vấn đề, nhưng mà phải tìm được biện pháp giải quyết.

Hắn bắt đầu loanh quanh trong ý thức hải, tìm kiếm thứ có thể làm hạch.

Nói cũng kỳ quái, hắn rõ ràng có thể thấy Bồ yêu, hai người lại như trong hai thế giới.

Vô luận hắn gọi Bồ yêu thế nào, thậm chí thổi vào mặt hắn, Bồ yêu cũng không có bất luận cái cảm giác gì.Thử vài lần, hắn bèn bỏ cái hành động vô vị này, bắt đầu tìm tòi thứ có thể làm hạch tâm.Nhưng hắn dạo khắp ý thức hải, không phát hiện cái gì cả.Lẽ nào đúng thật suy nghĩ của mình có vân đề?

Hắn vô ý thức mà lại bay vào trong thần thức, cảm thụ được cảm giác quen thuộc thần thức truyền đến, ở bên cau mày khổ nghĩ.Đúng vào lúc này, một điểm tinh quang như ngân sa, chậm rãi thổi qua trước mắt hắn.Ánh mắt hắn bỗng nhiên dừng lại.Xung quanh điểm tinh quang này không ngờ tụ một tầng thần thức hơi mỏng, tựa như hơn một lớp lồng khí hơi mỏng màu xám!Trong mắt Tả Mạc đột nhiên lộ ra vẻ mừng như điên!Tinh quang!

Đúng vậy, sao mình lại quên tinh quang chứ?Hắn cẩn thận mà tự tay lấy điểm tinh quang này về, tinh quang tiến nhập bàn tay hắn, không có xíu trọng lượng gì, nhưng lúc này cảm giác của hắn càng thêm rõ ràng, xung quanh tinh quang đích xác vây một lớp thần thức hơi mỏng, lớp thần thức này so với thần thức chỗ khác phải bền chắc hơn.Hắc!

Chính là nó!Tả Mạc quyết định gọi nó là tinh sa, bởi vì đưa đến gần mới phát hiện, chúng cũng không phải một khối ánh sáng, mà là có thực thể, tựa như hạt cát.Phát hiện diệu dụng tinh sa, Tả Mạc bắt đầu ngồi cạnh bốn viên tinh thần thu thập tinh sa.Tốc độ bốn viên tinh thần phun tinh sa cũng không nhanh, tốn thời gian rất dài, Tả Mạc mới thu được một lượng cực ít.Hắn quyết định lấy những tinh sa trên tay này thử trước.Tinh Sa rời rạc như hạt cát, nếu như muốn bắt bọn chúng làm hạch tâm, vậy cần phải luyện hóa chúng thành một thể.Luyện hóa đối Tả Mạc mà nói, cũng không xa lạ, hắn bây giờ cũng coi như cao thủ khống hỏa so với gà mờ.

Nhưng rất nhanh, thứ khiến hắn thấy phiền muộn chính là, hắn vô pháp gọi ra Chung Duẩn hỏa.

Không có lửa, muốn luyện hóa chúng thành nhất thể, chẳng phải là người si nói mộng?Lửa...Ánh mắt hắn không khỏi rơi vào ý thức hải, nơi đó biển lửa thành phiến!

Có thể nào lợi dụng những ngọn lửa đỏ sẫm kia, Tả Mạc có chút bất định nghĩ.Nhưng lúc này hắn cũng không có biện pháp khác tốt hơn, đành thử một lần.Nhưng làm hắn thật không ngờ chính là, tâm niệm hắn vừa động, một dòng lửa rời khỏi biển lửa, bay tới trước mặt hắn!Thuận lợi này khiến Tả Mạc sửng sốt.

Ngọn lửa trong ý thức hải, từ trước tới giờ mình chưa từng khống chế qua.Nhưng suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng nghĩ không ra nguyên cớ.

Thôi thì dẫu có được hay không, thử qua là biết.Hắn một là không làm, làm thì không ngừng, bèn khống chế ngọn lửa đỏ thẫm này, bắt đầu luyện hóa tinh sa trong tay.Phần sẫm trôi nổi của ngọn lửa đỏ thẫm, vây lấy tinh sa, uốn éo như ca cơ eo dẻo, yêu dị quay cuồng!Chương 153 : Pháp bảo bản mệnhConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTrong tay Tả Mạc thêm một hạt châu nhỏ tựa hạt đậu nành, phóng ra ánh sáng nhu hòa giống như viên tinh thần, tịnh không chói mắt.Hạt châu tròn trịa, hoàn mỹ được không có một tia tỳ vết, rất nhẹ.

Xung quanh nó được bọc một lớp thần thức dầy, điều này cũng khiến ánh sáng của nó càng không bắt mắt.Tả Mạc biết, hắn thành công một nửa!Kỳ thực, hắn cảm giác trạng thái hiện tại của mình rất quỷ dị, hết thảy trước mắt cũng tràn đầy quỷ dị, có quá nhiều chỗ thần kỳ khó mà thuật tỉ mỉ, có quá nhiều chỗ hắn không rõ ràng.

Nhưng vậy thì sao?

Hắn ngược lại hy vọng trạng thái này có thể duy trì được dài thêm một chút, ngàn vạn lần đừng là một giấc mộng a!Rất nhanh, hắn không nghĩ những thứ này.Hạt châu do tinh sa luyện chế thành này thật hoàn mỹ, Tả Mạc quyết định gọi nó là tinh châu.

Tinh châu có thể tự hấp dẫn thần thức, nhưng vậy hiển nhiên còn chưa đủ.

Nếu, Tả Mạc dấn thân trong khối khí xám tro to lớn kia, cũng tức là toàn bộ thần thức của hắn.

Tỉ trọng mà thần thức do viên tinh châu kia hấp dẫn được, nhỏ bé được cơ hồ là không đáng kể.Điểm thần thức xíu như vậy, không có giá trị thực tế.Rất may, hắn có thể điều động thần thức.

Hắn bắt đầu không ngừng rút lấy thần thức, hướng tinh châu hối tập, nén ép.Không ai chú ý tới Tả Mạc, đến cả Ngũ Lăng tán nhân cũng đặt sự chú ý vào Vi Thắng và Cổ Dung Bình, cuộc chiến giữa hai người đấu trông như sắp đến lúc kết thúc.

Vi Thắng một thân đầy máu, mà kiếm thương trên thân Cổ Dung Bình lại hơn ba chỗ.Không nói thiên phú cái gì, đơn thuần từ nhịn đau mà nói, Cổ Dung Bình kém Vi Thắng không chỉ nửa điểm một điểm.Ngay cả trong lòng Cổ Dung Bình cũng không thể không thừa nhận điểm này.Cái thằng trước mắt này đến cùng là quái vật gì?Vô luận hắn làm cái động tác gì, đều tác động đến vết thương trên thân, cơn kịch đau khoan tim kia gần như khiến hắn thất thanh hô hoán.

Máu tươi không ngừng từ trong miệng vết thương chảy ra, hắn có thể cảm thụ rõ rệt được lực lượng của nội thể theo từng điểm máu tươi mà trôi đi mất.

Đầu hắn ông ông vang dậy, tầm nhìn của hắn, đã bắt đầu dần dần mơ hồ.

Linh lực của hắn, gần như tiêu hao gần hết, kinh mạch thụ thương...Nhưng là vì đâu cái thằng trước mặt bị thương so với mình còn nặng hơn vô số lần, còn không ngã xuống?Vết thương của Vi Thắng so với hắn nhiều hơn nhiều, sao lại như người không có gì một dạng?

Máu Vi Thắng chảy ra, khiến không ai không do hoài nghi máu trong cơ thể hắn có phải đã can hay không, hắn vì đâu còn có thể kiên trì?

Tu vi của Vi Thắng, so với mình phải thấp hơn nhiều, hẳn đã sớm tiêu hao gần hết, kinh mạch hẳn đã sớm bị thương, nhưng vì cái gì...Nhìn huyết nhân trong tầm mắt, Cổ Dung Bình trong lòng đột nhiên nổi lên bất lực cùng tuyệt vọng thật sâu!Không khí xung quanh thân thể Tả Mạc dần dần bình ổn trở lại, bạo âm càng lúc càng ít, đến khi hoàn toàn bình ổn.

Nhưng là, nếu tinh tế, sẽ phát hiện, không khí xung quanh Tả Mạc từ một cực đoan này đi sang một cái cực đoan khác.

Không có bạo âm, không có khí lưu, cái gì đều không có, không khí một trượng xung quanh hắn tĩnh như bị ngưng lại, không thấy bất cứ một tia dao động nào.Nhưng không ai nhận ra, Ngũ Lăng tán nhân cùng Ngụy Phi tinh thần đang chăm chú xem cuộc chiến Vi Thắng Cổ Dung Bình, mà mấy người kịch chiến trong phù trận, cũng không hề có cảm giác.Tả Mạc không thể không dừng lại, tại trước mặt hắn, bập bềnh một khối thần thức đen như tro to như giỏ trúc.

Đây là kiệt tác mới vừa rồi của Tả Mạc, kinh qua không ngừng nén ép thần thức hình thành cầu thần thức.

Có tinh châu làm nội hạch, thần thức bên ngoài quả nhiên không tán ra.Hắn rút đại chừng một phần mười của thần thức, nén thành cầu thần thức to như giỏ trúc trước mặt.

Chất của cầu thần thức đã đạt đến cực hạn, không cách nào nén tiếp, do ở chất địa quá dày, nó không như khối khí, mà có vài phần như chất gỗ đá, tinh cầu bị bao bọc tự nhiên là không nhìn đến.Cái này coi là hoàn thành?Tả Mạc có chút không xác định.

Đồ vật làm ra, nhưng dùng thế nào, hắn lại không có đầu mối gì.

Bồ yêu cũng chỉ nói một cái khái niệm, đáng tiếc, hắn hiện tại không cách nào cùng Bồ yêu giao tiếp.

Mà hắn có một trực giác mạnh mẽ, một khi từ trạng thái này thoát ra, chỉ sợ tuyệt khó lại tiến vào loại trạng thái ly kỳ này.Dùng sao đây?

Nhìn cầu thần thức tro đen như quả cầu đá trước mặt, Tả Mạc có chút khó khăn.Hắn có thể cảm giác được giữa mình cùng cầu thần thức có được một loại liên hệ huyền diệu, tựa hồ nó là một bộ phận thân thể của mình.

Tả Mạc trong lòng vừa động, cầu thần thức trước mặt đột nhiên bắt đầu không ngừng bay múa quanh hắn.Có thú!Tả Mạc lập tức hứng thú, hắn không cần bất cứ khống chế gì, tâm niệm vừa động, cầu thần thức liền tiếp ứng, rất dễ chơi.

Tả Mạc trước nay không có cảm giác sướng khoái như thế, dẫu là Tiểu Vân Vũ quyết hắn thuần thục nhất, hắn không cần nghĩ ngợi gần như tại bất cứ tình huống nào vận chuyển, nhưng cho dù không quen thuộc bằng, vẫn y nguyên không cách nào cùng loại cảm giác tựa như một bộ phận thân thể này mà luận.Hắn vô thức mà chơi đùa, chỉ cần trong lòng hắn có thể nghĩ đến, cầu thần thức gần như đều có thể làm được.Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện một điểm đáng chú ý.

Những thần thức như khối khí kia, tựa hồ khá là bài xích cầu thần thức, xung quanh cầu thần thức, tự nhiên hình thành một giải đất trống.Tả Mạc không nhịn nhíu lông mày, thần thức cùng cầu thần thức là đồng nguyên, sao lại bài xích lẫn nhau?Bồ yêu không nói với mình, thần thức phân ra cùng thần thức nguyên bản bài xích lẫn nhau, chẳng lẽ là mình làm sai rồi?Ngay khi chủ ý của hắn có chút bất định, hắn đột nhiên sinh ra một cách nghĩ lớn mật chí cực - không bằng đem cầu thần thức bỏ vào một pháp bảo!

Một mặt, nếu cầu thần thức và thần thức bài xích lẫn nhau, vậy tìm cho cầu thần thức một chỗ khác.

Mặt khác, cầu thần thức cùng mình huyết mạch tương liên tâm linh tương thông, nếu xuất hiện ở pháp bảo kia, vậy có bao nhiêu chỗ tốt!

Nếu một pháp bảo cùng chính mình tâm ý tương thông, biến thành như một bộ phận thân thể của mình...Càng nghĩ Tả Mạc càng cảm giác cách nghĩ này tuyệt diệu!Mà lại hắn có thể cảm giác được, cầu thần thức cùng hắn tâm ý tương thông tựa hồ tịnh không bài xích cách nghĩ này của hắn.Nghĩ là làm!Tả Mạc bắt đầu tính toán xem pháp bảo nào thì thích hợp, rất nhanh, hắn tìm ra pháp bảo thích hợp - tháp ngũ sắc!Pháp bảo của hắn vốn không nhiều, tự nhiên cũng không có cái gì khác để chọn.Trong tháp ngũ sắc là một không gian nhỏ, có thể dung nạp cầu thần thức.

Tháp ngũ sắc tuy có thể đem phàm vật phân tán thành tinh khí ngũ hành, nhưng thần thức không thuộc ngũ hành, thả vào trong đó tự nhiên cũng không phải lo bị phân giải thành tinh khí ngũ hành.

Mà hắn xem ra, tháp ngũ sắc tuy chỉ là bán thành phẩm, nhưng lại là pháp bảo lớn thành không gian lớn nhất huyền diệu nhất trong số các pháp bảo hắn có!Ý niệm trong lòng hắn vừa định, cầu thần thức trước mặt lập tức biến mất không thấy.Khẩn tiếp theo, Tả Mạc liền cảm giác được, nó đưa thân vào một nơi tràn đầy tinh khí ngũ hành.Đây là trong tháp ngũ sắc!Tả Mạc trong lòng đốn thì kinh hỉ kỳ lạ.Gần như đồng thời, phù trận đột nhiên sáng lên ánh sáng ngũ sắc chói mắt!Trong phù trận bốn người đang kịch chiến cùng Thường Hoàng đang xem quầng sáng đến nhập thần đều dừng lại, không nhịn được giật mình ngẩng đầu.Một tòa tháp ngũ sắc hiển hiện trên không phù trận, phóng thích ra năm loại ánh sáng mạnh mẽ mà rực rỡ, hào quang lóa mắt, vầng trăng sáng phía trên tháp ngũ sắc như ảm đạm mờ đi.

Tháp ngũ sắc giống như ánh dương từ trong mây mù chiếu ra, quang hoa vạn trượng.Ngoại hình tháp ngũ sắc đang được ánh sáng ngũ sắc bao bọc biến hóa không nhỏ so với trước.

Thân tháp thêm một tầng hào quang như pha lê, xem ra, xuyên thấu mà ẩn ẩn có vài phần hào quang lưu động.

Năm tầng thân tháp màu sắc mỗi khác, ánh màu càng thêm mịn màng thuần tịnh.

Độ cong mái tháp càng lớn, hình tựa phi diêm, thân tháp càng thon dài hơn trước, tháp nhọn khiến người thấy cảm giác uy nghiêm!Ánh sáng đột nhiên sáng lên kinh động tất cả mọi người."

Pháp bảo bản mệnh!"

Tân Nham là người đầu tiên phản ứng, trong mắt đột nhiên bung ra một đoàn tinh quang, trong giọng nói ẩn ẩn có chút kích động!Ba người khác ngây ngốc nhìn vào tháp ngũ sắc lung linh trong thần ảnh, ánh sáng nó phóng thích, mỗi chi tiết của nó, đều hiển thị sự bất phàm của nó.Một lát sau, ba người khác mới phản ứng.

Bùi Nguyên Nhiên quay mặt qua sớm nhất, nhìn Tân Nham: "Thật là pháp bảo bản mệnh?"

Chư vị đệ tử phía sau ngoảnh mặt nhìn nhau, bọn họ có thể nghe ra trong giọng của chưởng môn kích động cùng khẩn trương, không khỏi lộ vẻ hiếu kỳ.

Pháp bảo bản mệnh là cái đồ tốt gì?

Đáng được Tân Nham sư thúc cùng chưởng môn đều kích động như thế?"

Không sai!"

Tân Nham trả lời chém đinh chặt sắt.Ba người khác trên mặt phù hiện vẻ cuồng hỉ không thể kìm nén, Tân Nham sở trường luyện khí, bình thường không nói bừa, mà khẳng định như thế, vậy tuyệt không sai được.Pháp bảo bản mệnh!Tả Mạc không ngờ có pháp bảo bản mệnh!Tân Nham có thể nhìn ra, người khác tự nhiên cũng có thể nhìn đi ra, rất nhiều người trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ cùng kinh ngạc.Cái gọi là pháp bảo bản mệnh, là pháp bảo tương quan cùng tu giả, pháp bảo này chỉ ngộ không thể cầu.

Pháp bảo bản mệnh uy lực vượt xa pháp bảo phổ thông, mà nó còn có được rất nhiều thứ khiến nước miếng dòng người chảy ra.

Nó có thể tăng trưởng cùng theo cảnh giới của tu giả mà trở nên càng lúc càng mạnh, nó cùng tu giả tâm ý tương thông, tu giả có thể phát huy uy lực của nó lớn nhất.

Còn "bản mệnh" có nghĩa, thật như là một bộ phận thân thể của tu giả, bởi thế căn bản không cần bận lòng bị người cướp đoạt.Pháp bảo bản mệnh cho dù bị cướp, đối phương cũng căn bản không cách nào sử dụng, cho nên mới gọi là pháp bảo bản mệnh.

Ai có thể chặt tay người khác, rồi ghép lên thân chính mình?Một pháp bảo bản mệnh, là cực phẩm pháp bảo mọi tu giả mơ có được!

Chỉ là nói cũng kỳ quái, pháp bảo bản mệnh là không cách nào luyện chế, chúng nó thường do một chút thiên tài địa bảo kinh qua một chút kỳ duyên mà thành.

Đến nay không ai có thể nói rõ ràng nguyên nhân hình thành pháp bảo bản mệnh.Đương nhiên, pháp bảo bản mệnh có rất nhiều chỗ tốt, lại cũng không phải không có điểm xấu.

Do liên hệ cùng tu giả quá mức thân mật, một khi pháp bảo bản mệnh bị thương, tu giả đồng dạng sẽ bị ảnh hưởng.

Cho nên thông thường mà nói, pháp bảo bản mệnh cũng thường thường được xưng là bảo mạng pháp bảo, kẻ có được sử dụng đều mười phần cẩn thận.Ai cũng không nghĩ tới, một tu giả trúc cơ kỳ không ngờ có được một pháp bảo bản mệnh!Vận khí của Tả Mạc, khiến rất nhiều người đỏ mắt vô cùng.Tháp ngũ sắc phát sinh cự biến, ngang trời xuất thế, Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con hoàn thành bố trí cũng theo đó biến hóa!Ánh sáng tháp ngũ sắc phóng thích dần dần nội liễm, cho đến tan biến.

Mà đồng thời, vầng trăng khuyết trên không kia không ngờ hóa làm trăng tròn, càng thêm sáng ngời trong sáng, treo cao!

Trăng tròn như đĩa, vô số tơ nguyệt mảnh dẻ, từ trong trăng tròn yên ắng rủ xuống, tựa như mành tơ.

Tơ nguyệt rủ xuống một đầu tựa như bị gió hất lên, xuyên thoa trong không trung yên tĩnh, xuyên qua các quầng sáng tự do di chuyển.

Trong chớp mắt, quầng sáng đầy trời lớn lớn nhỏ nhỏ, được tơ nguyệt sắc xâu thành từng chuỗi, như xuyến mà thành chuông gió!Ánh trăng tròn hơi sáng lên, tơ mảnh rủ xuống nhất tề rung lên, toàn bộ quầng sáng cũng rung lên, vạn ngàn vòng sáng cùng sáng!Đinh!Thanh âm như chuông, tha thướt không tuyệt, Tùng Đào các lớn như vậy, mỗi ngóc ngách có thể nghe rõ.Thiên hoàn nguyệt minh trận, giống như thoát thai hoán cốt, khí tượng tự thành!Chương 154 : Nguyệt minh băng âmConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckHàng vạn hàng nghìn quầng sáng bừng lên, trong tai những người nghe được khác, chỉ là réo rắt du dương nói không nên lời, mười phần dễ nghe.

Nhưng năm người trong phù trận, sắc mặt lại khẽ biến, ngay cả cho tới bây giờ không chút gợn sợ hãi, con ngươi Thường Hoành cũng không nhịn mà hơi thu lại.

Hắn không chút chần chờ mà vươn tay tới vòng đồng nơi xương quai xanh của mình, rút ra Huyết Chu kiếm.Hắn liếc mắt nhìn mấy người khác, mỗi người đều là như lâm đại địch, nam tử mặt vàng lúc trước vững vàng áp hắn một cái, sắc mặt ngưng trọng, đem qua đồng xanh đặt ngang trước ngực.Quầng sáng vừa rồi cùng thanh âm phát ra chui vào trong tai, linh lực trong cơ thể bọn họ không ngờ vì đó chấn động, khí huyết lưu động!Quầng sáng bừng lên, đã có uy thế như thế, năm người trong lòng nhất thời khẩn trương lên.Dẫu có ngốc cũng hiểu, đại trận trước mắt, đã tuyệt không giống trước.

Trăng tròn như bánh xe, trắng ngần như thế nhô lên cao, tơ nguyệt như tóc, mềm nhẹ vô lực, quầng sáng chuông gió, đẹp như tranh.

Phong cảnh rực rỡ như vậy, đặt mình trong trong đó năm người lại không có tâm tình thưởng thức, trong mắt bọn họ, trận pháp sâm nghiêm, sát khí trận trận!Sau sa đen, Tố khó có thể lại bảo trì trấn định, cũng là vẻ hoảng sợ.Phù trận như vậy, tình cảnh như vậy, thật là do một tu giả trúc cơ kỳ hoàn thành sao?trong đầu nàng cái thằng cương thi ăn cơm nát hèn mọn tham lam, bị phá vỡ triệt để.

̉n sau cái mặt không biểu tình, tựa như bóng mờ kéo thật dài, thâm sâu khó dò!

Chẳng lẽ là ngay từ đầu đã là mình trông nhầm?Tơ nguyệt trên treo vô số quầng sáng, chúng nhẹ nhàng đong đưa, ưu nhã mềm mại mà đong đưa.Nhanh chóng nhìn chằm chằm chính mình trước mặt nguyệt ti cùng quầng sáng, ánh mắt Tố tựa như bị hút chặt lấy, nửa phần dời không ra.

Quầng sáng hơi rung động nhộn nhạo, sát khí thật nhỏ như tơ chậm rãi thẩm thấu ra, lặng yên tràn ngập mỗi tấc không gian.Miệng lưỡi nàng như phát khô.Nàng vẫn kỳ quái, Tả Mạc vì sao không phát ra hạc giấy, giờ nàng mới hiểu được, nguyên lai Tả Mạc căn bản không cần hỗ trợ của nàng.Nhưng mà lúc này, thân thể của nàng căng chặt, không dám có chút thả lỏng, ánh mắt y nguyên không dám chuyển dời.

Kiếm quyết nàng tu luyện quyết thuộc từ lực, từ lực mười phần am hiểu tra xét nhận biết.

Những sát khí vô cùng nhỏ vụn nhìn như không có bao nhiêu uy hiếp này, thực tế tùy thời có thể gom thành nhóm, sát ra.Mà chân chính làm nàng như lâm đại địch, khẩn trương vô cùng, là bởi vì rõ ràng chính mình là mục tiêu của chúng nó!Vì sao...Vì sao cũng coi mình như địch nhân?

Tố nghĩ không ra, nhưng lúc này căn bản không cho nàng suy nghĩ nhiều.

Nàng chỉ có trước làm tốt chuẩn bị chiến đấu, nàng có một dự cảm mạnh mẽ, một khi đại trận phát động, chống đỡ nó, chỉ sợ không dễ...Ngũ Lăng tán nhân cùng Ngụy Phi sắc mặt ngưng trọng.Ngụy Phi nhìn chằm chằm phía dưới, nghiêm nghị hỏi: "Tán nhân, ngài có biết phù trận này?"

Ngũ Lăng tán nhân lắc đầu: "Không nhìn được, nhưng phù trận hẳn phải cấp bốn.

Chỉ là, có thể có uy lực như vậy, hẳn là y lợi dụng pháp bảo bản mệnh vừa rồi."

Lão nhanh chóng nhìn chằm chằm phù trận phía dưới, nhìn không chuyển mắt.Lão thừa nhận lão nhìn nhầm.

Lúc trước lão chỉ thấy Tả Mạc rất có thiên phú, nhưng mà tạo phệ tại phù trận, chỉ thuộc loại trình độ bình thường.

Nhưng giờ xem ra, phù trận người này bố trí ra, xa xa vượt trên cảnh giới lão tu hành.Nhưng nếu như chỉ là như vậy, lão cũng chỉ kinh ngạc một chút, khiến cho hắn giật mình chính là, người này không ngờ còn có pháp bảo bản mệnh!Thực sự là một tên tốt số!Lão không khỏi có chút ước ao, lão tu vi vượt lên trước Tả Mạc không biết bao nhiêu, nhưng trên tay cũng không có pháp bảo bản mệnh.Không riêng gì lão vô cùng đỏ mặt với pháp bảo bản mệnh của Tả Mạc, Ngụy Phi trong lòng cũng đại thán trời già bất công.

Nhưng bọn họ cũng biết, pháp bảo bản mệnh chỉ ngộ không thể cầu, đỏ mắt cũng vô dụng.

Hơn nữa hai người dẫu sao cũng là kim đan kỳ cao thủ, tâm chí đã sớm ma luyện đến kiên nghị vô cùng, không dễ bị ngoại vật lung lay như vậy.Hai người rất nhanh đã khôi phục như thường."

Hắn muốn làm gì?"

Ngụy Phi nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: "Lẽ nào hắn định một chọn năm?

Có pháp bảo bản mệnh, là không biết bản thân có mấy cân mấy lượng!"

Ngũ Lăng tán nhân không nói, liên tục phán đoán sai, lão hiểu nói ít sai ít.

Hơn nữa, hiện tượng sâm nghiêm của phù trận phía dưới, chỉ sợ Tả Mạc vị tất là lỗ mãng.

Mà thứ lão nhìn không thấu, đó là trạng thái lúc này của Tả Mạc.Tả Mạc trong phù trận, y nguyên vẫn duy trì tư thế quái dị vô cùng của hắn, ánh mắt trống rỗng.Không khí xung quanh hắn, tựa hồ dính sền sệt như keo, vẫn không nhúc nhích.

Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, quầng sáng cách hắn tương đối gần, như đã bị một lực vô hình đẩy mạnh, dồn dập đẩy ra phía ngoài.Dường như bất thường chính là bắt đầu từ Tả Mạc rơi vào trạng thái quỷ dị trước mắt này.Ngũ Lăng tán nhân không chắc chắn.Tháp ngũ sắc lẳng lặng bập bềnh tại bầu trời hồ nước, mũi nhọn đỉnh tháp như lợi kiếm, lóng lánh một điểm tinh quang, cùng vầng trăng tròn xa xa trên bầu trời hô ứng.Ánh trăng chợt tối chợt sáng.Leng keng leng keng!Bỗng nhiên, quầng sáng trên tơ nguyệt nhất tề rung động, hoàn âm nhỏ vụn như thủy triều, từng lớp từng lớp khuếch tán ra.Bên trong phù trận thân thể năm người phút chốc căng cứng, lúc này bọn họ đã không quản đi tìm đối phương phiền phức, bởi bọn họ giật mình phát hiện, Tả Mạc tựa hồ không định buông tha bất luận một ai trong phù trận."

Xì!

Xúi quẩy!"

La Ly cảm thấy bất đắc dĩ, Tả Mạc thằng này lại điên rồi!

Phi kiếm bập bềnh bên người hắn, vận sức chờ phát động.Nói thì nói như vậy, nhưng con mắt gã lại sáng vài phần hào quang, trong lòng lại mơ hồ có chút mong đợi.

Cách lần hai người giao chiến trước, thời gian không hề ngắn, hắn vẫn có ý tìm Tả Mạc giao thủ, nhưng chưa tìm được cơ hội.Bây giờ cơ hội ở ngay trước mắt, trong lồng ngực gã chiến ý thiêu đốt.Dưới con mắt La Ly, Tả Mạc cùng Vi Thắng sư huynh đều là bản môn thiên tài.

Vi Thắng sư huynh tựa như một ngọn núi khó có thể vượt qua, đối mặt sư huynh, người khác chỉ biết cảm thấy tuyệt vọng.

Tả Mạc lại là một phong cách khác hoàn toàn, bình thường thấy hắn, ngươi luôn luôn lơ đãng mà khinh thị miệt thị khinh bỉ hắn.

Nhưng khi ngươi phải chân chính đối mặt hắn, hắn không chắc nhất định sẽ thắng, nhưng tuyệt đối làm ngươi cảm thấy bất ngờ cùng giật mình.Quỷ Phong cũng nhận thấy đại trận dày đặc sát khí, y cũng không như bình thường mượn quỷ độn ẩn tàng thân hình.

Toàn bộ phù trận đều bị đối phương nắm trong tay, quỷ độn có thể phát huy tác dụng khá hữu hạn.

Thần sắc y nghiêm túc, trên bạch cốt kiếm hai đóa quỷ hỏa lập lòe xanh lục, thân kiếm ong ong vang nhẹ, như quỷ hồn thấp giọng nức nở.Tả Mạc vẫn không thoát ly khỏi trạng thái huyền bí.Loại trạng thái này làm người khác say mê, tựa hồ tất cả đều có thể hạ bút thành văn, tựa hồ tất cả đều hiểu rõ trong lòng.Hắn lẳng lặng mà đứng, giống như một người quan sát, nhìn tất cả đang phát sinh trước mắt.

Cùng hắn tâm ý tương thông là tháp ngũ sắc tọa trấn ở đầu mối đại trận, khống chế toàn bộ Thiên hoàn nguyệt minh trận!Thiên hoàn nguyệt minh trận từng chỗ rất nhỏ, giống như nước chảy lướt qua tim hắn.

Hắn rõ ràng không thấy, nhưng lại cảm giác rõ ràng.Là tháp ngũ sắc nhắn nhủ cho hắn.Lúc trước, chủ ý của hắn là vận chuyển cho tốt Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con, cấp thêm cho mình một ít kinh nghiệm, cũng có thể tìm hiểu thêm một ít ảo diệu của Thiên hoàn nguyệt minh trận.Nhưng hiện tại, từng chi tiết Thiên hoàn nguyệt minh trận đều hiện ra trước mắt hắn.Cũng chính bởi vậy, hắn mới quyết định thử xem uy lực Thiên hoàn nguyệt minh trận!Tâm niệm hắn vừa động, tháp ngũ sắc lập tức phát động đại trận!Vừa rồi hoàn âm nhỏ vụn còn như thủy triều đột nhiên tiêu thất.

Phù trận to như vậy đột nhiên rơi vào vắng lặng như chết, vắng lặng làm người khác không thở nổi, tựa như một khối đá lớn đè kín ở ngực.Năm người trong phù trận toàn thân thể căng cứng đến mức tận cùng, cỗ áp lực vắng lặng như chì này, là đại trận sát chiêu tiền tấu.Trăng tròn rồi đột nhiên sáng rực, nó không hề kiêng kỵ mà toả ra ánh sáng mạnh nhất có thể của nó, trong chớp mắt, mới vừa còn sáng như ngọc trăng tròn như đột nhiên bốc cháy, ánh sáng mạnh mẽ làm nó trông như một quả cầu lửa!Đinh!Một quầng sáng gần trăng tròn nhất phát ra "đinh" một tiếng giòn vang!Tiếng trong trẻo này biểu thị sát chiêu công khai phát động, tựa như có lực gì đó dọc theo tơ nguyệt truyền xuống dưới, như chạy tiếp sức, quầng sáng một cái tiếp một cái mà vang lên.Leng keng leng keng...Tiếng trong trẻo từ chậm sang nhanh, từ trì hoãn đến cấp bách, hoàn âm dày đặc như dậy lên sóng triều!Từ bầu trời xem, từ trăng tròn truyền xuống quầng sáng trên tơ nguyệt, tựa như các quân bài domino bị đổ, một cái tiếp một cái rung động!Quầng sáng thứ nhất rung động biên độ nhỏ nhất, thanh âm nhẹ nhất.Quầng sáng thứ hai rung động biên độ lớn hơn một chút, thanh âm lớn chút.Quầng sáng thứ ba rung động biên độ lớn hơn nữa, thanh âm lớn hơn nữa!...Biến cố liên tiếp cực nhanh, cơ hồ trong chớp mắt, lực lượng thật giống như truyền tới cuối tơ nguyệt, cũng truyền tới quầng sáng cuối cùng!Mỗi quầng sáng đồng cuối cùng của tơ nguyệt đồng thời sáng lên, lực lượng kinh qua từng quầng sáng truyền tới quầng sáng cuối cùng, tiếng ngân của quầng sáng cũng đột nhiên tăng lên đến cực hạn tối cao!Đang!Năm người trong phù trận chỉ cảm thấy hoa mắt, toàn bộ cảnh tượng đột nhiên vặn vẹo biến hóa, mặt đất dưới chân bọn họ kịch liệt mà rung rung, gần như khó đứng thẳng.Sắc mặt năm người không khỏi kịch biến.Hắc Diệu kiếm của Tố dựng đứng trước ngực, tay phải cầm chuôi kiếm, tay trái song song chiếu theo kiếm, án nhẹ thân kiếm, trong miệng nhẹ quát một tiếng: "Hộ!"

Lấy làm trung tâm, từ lực kinh khủng đột nhiên hướng bốn phía bạo ra!La Ly cũng không nắm lấy phi kiếm phiêu phù trước mặt chính mình, mà tay phải với ngang, bàn tay mở ra, thanh âm yếu ớt, cô đơn hư vô: "Ngã Ly!"

Kiếm ý bập bềnh bất định, giống như một nữ quỷ, bên thân hắn nhanh nhẹn nhảy múa.Huyết Chu kiếm của Thường Hoành hóa thành nhện máu, hộ trước người hắn, toàn thân nhện máu huyết quang đại thịnh, tựa như mới từ trong ao máu mà ra!

Nhện máu phát sinh một tiếng rống bạo ngược vô cùng, làm bộ muốn nhào tới!Không biết khi nào trên người nam tử mặt vàng thêm một bộ trọng giáp đồng xanh, trọng giáp bền chắc bao cả người hắn lại, chỉ lộ đôi mắt.

Hắn cầm qua đồng xanh trong tay, thủ ngang trong thân, trầm eo lập mã, miệng quát lên một tiếng lớn: "Phá!"

Trước mặt Quỷ Phong thêm một hài đồng sáu bảy tuổi, thịt mềm, da mịn, yếm đỏ, duy có con mắt là xanh lục lập lòe!

Ánh mắt Quỷ Phong tăng vọt: "Lên!"

Quỷ Phong sát chiêu - tiểu Quỷ Vương!Năm người không hẹn mà cùng sử dụng đòn sát thủ, bọn họ cảm nhận được uy hiếp cường đại!Thiên hoàn nguyệt minh trận phát động, hoàn toàn không có bất luận thử cái gì, vừa lên là sát chiêu cực mạnh!Trong đại trận, lò đầu sư đồng xanh Tả Mạc dùng để xây dựng Ly hỏa phù trận đồng thời vỡ vụn thành bụi nhỏ không thể mịn hơn, đinh sắt vỡ vụn thành tro, ngọc bài vỡ vụn thành tro, cỏ cây tan vỡ thành tro, mặt đất tan vỡ thành tro...Hồ nước nửa mẫu, đột nhiên khô cạn thành vô số hơi nước nhỏ vô cùng!Sát chiêu mạnh nhất của Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con - Nguyệt minh băng âm!Chương 155 : Va chạm!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckLâm Khiêm tĩnh lặng đứng giữa không trung, nhìn vào thần ảnh to lớn nơi xa.Hắn không nhìn ra trong phù trận đang phát sinh cái gì, nhưng màn xuất hiện vừa rồi của tháp ngũ sắc, lại khiến hắn rất là kinh sợ!

Người khác có lẽ không biết lai lịch tháp ngũ sắc, nhưng hắn lại tận mắt chứng kiến Tả Mạc mua pháp bảo này ở Bách Bảo Phi các.Tháp ngũ sắc tuy có vài phần xảo diệu, nhưng chỉ là một bán thành phẩm.

Trong mắt hắn, không tính là pháp bảo tốt gì, càng đừng nói tới tầm pháp bảo bản mệnh.Nhưng mà, màn hiển hiện của tháp ngũ sắc vừa rồi, đích xác là pháp bảo bản mệnh!Nhất định là đoạn thời gian này có biến cố gì.Nhưng vào lúc này, thần ảnh đột nhiên kịch liệt dao động, hình ảnh toàn bộ mơ hồ, cái gì cũng nhìn không thấy.Nhìn thấy chỉ là những người xem kích động lập tức xôn xao một mảnh.Đây là chuyện gì vậy?

Thần quang ảo ảnh trận có vấn đề?Lâm Khiêm cũng hơi bất ngờ, Thần quang ảo ảnh trận do Thiên Tùng tử bố xuống tính ổn định không cần phải nghi ngờ.

Chẳng lẽ bên trong Tùng Đào các xuất hiện tình trạng gì?Bất ngờ tịnh không chỉ một mình hắn, bất ngờ nhất không ai hơn Thiên Tùng tử.

Vì bố trí Thần quang ảo ảnh trận, lão tiêu phí không nhỏ, trước mắt không ngờ xuất hiện tình trạng lạ, lão không nhịn được nhíu lông mày.Một vị chưởng môn ở bên cũng có chút buồn bực: "Án lý thuyết, Thần quang ảo ảnh trận hẳn nên không có vấn đề mới đúng."

"Đúng vậy."

Các chưởng môn khác dồn dập tiếp lời.Thần quang ảo ảnh trận là phù trận mười phần thành thục và ổn định, sớm đã được dùng đến nhuyễn, lần bố trí này, trừ quy mô lớn hơn rất nhiều, tịnh không có gì khác biệt.Hốt nhiên khóe mắt Thiên Tùng tử nhảy nhảy.Có người nhận ra dị trạng của lão, không khỏi hỏi: "Đạo hữu có phát hiện gì chăng?"

Thiên Tùng tử thần tình như thường, cười nói: "Một chút bất ngờ nhỏ mà thôi."

Quả nhiên, lời lão vừa dứt, thần ảnh lại khôi phục như thường, sự chú ý của mọi người nhanh chóng bị thần ảnh hấp dẫn.Trong mắt Thiên Tùng tử lại lộ ra vẻ hơi kinh, Tùng Đào các là động thiên pháp bảo, do người chấp chưởng Đông Phù điện mỗi đời quản lý.

Vừa rồi lão phát hiện ra trong Tùng Đào các đột nhiên bộc phát một cơn chấn động linh lực mạnh mẽ vô cùng, chính là cơn chấn động linh lực này, dẫn xuất trạng thái bị ảnh hưởng của Thần quang ảo ảnh trận.

Cơn chấn động linh lực này như sao băng khẽ vạch mà qua, tới đã nhanh, đi cũng nhanh.Ánh mắt lão lại hướng đến mảnh đại trận trong thần ảnh.Địa điểm linh lực bộc phát, là chỗ đó!Là linh lực ai bộc phát?

Tả Mạc ư?

Hay là những người khác?Kết quả Du Bạch xuất cục, lão tịnh không thấy bất ngờ, cũng không cảm thấy khó vượt.

Có thể có một lần thực chiến mài luyện thế này, đối với Du Bạch có nhiều chỗ tốt.

Còn về cái khác, lão cũng không để ý.

Có lẽ Du Bạch sẽ canh cánh trong lòng, nhưng đây chính là thứ Thiên Tùng tử hy vọng gã được gặp.Du Bạch tuy ngày thường nho nhã khiêm cung, nhưng kỳ thật tịnh không rành thế sự, ngạo khí trong lòng khá nặng.

Khí tức công tử bột, cơ hồ là đặc chất dễ xuất hiện nhất trên thân đệ tử hạch tâm mọi môn phái.Ánh mặt Thiên Tùng tử lại lần nữa nhìn vào đại trận.Hắn không khỏi bội phục Bùi Nguyên Nhiên, đệ tử Vô Không kiếm môn, trừ La Ly còn có chút khí tức công tử bột, Vi Thắng cùng Tả Mạc, trên thân đều không tiêm nhiễm nửa điểm.Hai thanh niên này, là hội đấu kiếm đợt này, hai tên được đánh dấu đậm nhất.Nguyệt minh băng âm !Trong đại trận, phàm vật sụp vỡ thành vụn phấn, bụi phấn hơi nước bao phủ lấy đại trận, chúng lại không ngừng nát vụn, nát vụn hơn nữa!Trong đầy trời bụi phấn, Tả Mạc trương mở đôi tay, như thần chỉ, không động đậy, con ngươi trống rỗng hờ hững, không thấy một tia cảm tình.

Khi bụi phấn hơi nước tới gần Tả Mạc một trượng, lại như một bức tường vô hình ngăn trở, không cách nào vượt vùng lặng nửa bước.Sát chiêu mạnh nhất của Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con, chấn động Tùng Đào các!

Băng âm vô vật có thể ngăn tựa như gió lốc, quét ngang Tùng Đào các, nơi nó đi qua, vô số linh thú còn nhỏ miệng mũi tràn máu ngã ra đất mà chết.Băng âm lướt qua, tu giả không ai khí huyết không chấn động, linh lực suýt chút thất khống, không ai không kinh hãi!Tu giả ngoài phù trận còn bị sóng đánh như thế, áp lực năm người trong phù trận sở gặp phải mạnh hơn gấp trăm!Mi đẹp của Tố nhíu thành một đoàn, lộ ra mấy phần vẻ thống khổ.Nàng vẫn đoán thấp uy lực đại trận!

Dưới băng âm, linh lực toàn thân nàng suýt chút trực tiếp vỡ tan, lồng từ lực suýt sụp đổ tại chỗ.

Nàng cắn chặtrăng, cũng không dám bảo lưu bất cứ cái gì, linh lực toàn thân sóng sánh, liều mạng rót linh lực vào Hắc Diệu kiếm!Từ lực vặn cong không gian, thân ảnh của nàng trong lớp bọc hư ảo như quang ảnh.Tình trạng của La Ly cũng không tốt, khóe miệng hắn tràn ra một vệt máu tươi, tu vi hắn không bằng thâm hậu bốn người khác, dưới một kích, lập tức bị thương!

Nhưng khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên, chiến ý trong mắt không giảm mà tăng, điên cuồng, nóng rực!Lần trước ta đem ngươi bức đến nhếch nhác như vậy, ngươi không nhận thua, lần này ngươi đem ta bức đến nhếch nhác thế này...Ta sao có thể thua bởi ngươi...Đồng tử giãn nơ mãnh mẽ, phi kiếm phiêu phù trước thân thanh minh một tiếng, thân kiếm ông ông chấn nhẹ, có như lưu quang, cắm vào mặt đất trước chân hắn, ngập lút cả chuôi.Hắn khuỵu gối cúi đầu quỳ trước kiếm, thấp giọng rền rĩ: "Ngã Ly!"

Ngã Ly...

Ngã Ly...

Ngã Ly...Hồi âm tha thướt vang vọng bên cạnh hắn, thân ảnh như nữ quỷ phiêu phù trước thân hắn đột nhiên rõ rệt.

Một cô gái áo trắng tóc vấn đứng đó, ánh mắt nàng u oán, nhè nhẹ than thở một tiếng, nàng hất lên cổ tay thon trắng.Ánh sáng thanh hồng từ trong tay nàng bay ra, ngăn trước thân hai người.Thường Hoành mặt không biểu tình đứng đó, mặt đất dưới chân hắn tấc tấc nứt gãy, toàn bộ sụp vỡ thành tro bụi nhỏ mịn hơn, hắn lại thờ ơ.

Trước mặt hắn, nhện máu tựa như bị chọc giận, tê tê gầm gào, phù văn màu đen toàn thân đột nhiên tỏa sáng mạnh mẽ.Màn sáng màu máu của sắc đen nổi lên, ngăn trước mặt một người một nhện.Nam tử mặt vàng thân khoác trọng giáp, tay cầm qua đồng xanh, phun khí thành tiếng.Mũi qua đồng xanh bạo khởi ánh sáng chói mắt, rõ ràng đâm tại chỗ trống, lại như gặp phải trở lực cực đại, từng chút từng chút đâm về phía trước, mỗi tấc đều cực kỳ gian nan.

Ánh sáng mũi qua càng lúc càng chói mắt, thẳng đến khi không ai có thể nhìn sát!Tiểu quỷ vương trước mặt Quỷ Phong phát ra tiếng y y nha nha của trẻ con, khua múa cánh tay trắng mịn như ngó sen, màng sáng xanh lục tùy theo tay nhỏ khua múa, một tầng lại một tầng.

Màn sáng xanh lục mỏng manh giòn yếu như vỏ trứng, vừa bố xuống đã nứt vỡ.Quỷ Phong cuối cùng phù hiện vẻ kinh hãi.Tiểu quỷ vương tựa hồ bị chọc giận, không y y nha nha nữa, mặt nhỏ ngây thơ đáng yêu nổi lên vẻ âm độc ngoan lạt.

Nó bắt đầu khoa tay múa chân, tư thế quái dị, mỗi động tác đều tràn đầy khí tức âm sâm đáng sợ, như thầy cúng múa gà!Một màn sáng lục sắc nổi lên, cao tốc xoay tròn vây lấy Quỷ Phong cùng tiểu quỷ vương, trong ánh sáng ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc ai oán.Không khí xung quanh Tả mạc đang trong trạng thái huyền bí lúc này đột nhiên chấn động.Đôi con ngươi hờ hững trống rỗng lại động, thêm phần sinh khí.Tả Mạc chỉ cảm thấy quanh thân hơi lạnh, cảm giác thoải mái ngâm trong thần thức trước kia không cánh mà bay.Không có xám tro, không có tinh quang, không có ý thức hải...Hắn máy động con ngươi, đỉnh đầu trăng tròn treo cao, tơ nguyệt như tóc, vòng sáng như linh.Ý niệm đầu tiên trong đầu Tả Mạc là: "Không tốt!"

Sao lại vào lúc đòi mạng thế này mà tỉnh lại...Còn không đợi hắn được kịp ảo não, hắn như bị một yêu thú to như tòa núi nhỏ toàn lực đang chạy chính diện đụng phải, phốc, hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả người giống như bao cát bị quẳng lên.Sát chiêu mạnh nhất của Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con Nguyệt minh băng âm cùng sát chiêu bảo mạng của Thường Hoành năm người không chút kỹ xảo đối đầu va chạm!Va chạm mạnh mẽ nhất hội đấu kiếm lượt này!Rầm rầm rầm!Ánh sáng chói mắt giống như thái dương đang mọc.Uy lực sơn băng địa liệt, thiên địa biến sắc.Thiên hoàn nguyệt minh trận không cách nào thừa nhận lực va chạm khủng bố như thế, trong nháy mắt tứ phân ngũ liệt!Tả Mạc đáng thương, đang lúc đòi mạng nhất thì tỉnh lại, trình độ lần nữa trở lại trạng thái bình thường, sao có thể chống đỡ được va chạm của hai cỗ lực lượng này?

May mà tuyệt đại bộ phận lực lượng đều được Thiên hoàn nguyệt minh trận gánh chịu, nhưng cho dù là dư lực, Tả Mạc vẫn nuốt không nổi, tức thì bị thương nặng.Ánh sáng quanh thân tháp ngũ sắc ảm đạm, thân tháp ẩn hiện vân rạn, kêu xót một tiếng, hóa làm một đạo lưu quang, bay vào Tả Mạc nội thể.Thường Hoành năm người cũng không tốt hơn, hai luồng lực lượng chính diện va chạm xa xa siêu vượt quá tưởng tượng của bọn họ.

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã hung hăng từ trong đại trận bắn xa vài chục trượng.Năm người không ai hoàn hảo vô tổn, người người mang thương, trên mặt đều là kinh hãi, đến cả Thường Hoành cũng không ngoại lệ.Khán giả Đông Phù thông qua thần ảnh không cách nào nhìn rõ tình huống bên trong phù trận, mà thần ảnh đột nhiên mơ hồ, cũng khiến không ít người thầm tự phỏng đoán.Trong khi mọi người buồn bực, trong thần ảnhvừa mới khôi phục đột nhiên bạo ra ánh sáng chói đến gai mắt.Không kịp phòng, trước mắt rất nhiều người mênh mông một mảnh trắng xóa, cái gì cũng nhìn không được.

Đông Phù tức thì loạn xạ, mọi người kinh hoảng thất thố vô thức tự bảo hộ, Đông Phù lớn như vậy, tiếng rít hét khắp nơi.Mãi một lát sau, mắt mọi người khôi phục như thường, tình thế mới ổn định trở lại.Ai cũng kinh khủng lạ kỳ vô thức hướng ánh mắt tới thần ảnh vừa phát sinh dị trạng.Tê!Trường cảnh cả ngàn vạn người đồng thời hít khí thành tiếng thật không thường thấy, thật là tráng quan.Trong thần ảnh, vị trí nguyên bản liên quan tới phù trận của Tả Mạc, diện mạo toàn thay.

Vũng nước không thấy, rừng cây không thấy, phù trận không thấy, có thể nhìn thấy, là một cái hố khổng lồ vô cùng.

Độ sâu hố hơn mười trượng, đường kính năm mươi trượng càng khiến kinh người.

Hố to khủng bố như thế, khiến trong lòng mỗi người khí lạnh đều bốc thẳng, liều mạng mà nuốt nước miếng.Xung quanh hố lớn, mười lăm khe nứt lớn bề ngang vượt quá năm trượng, từ hố lớn hướng bốn phía uốn lượn chạy ra, một khe nứt dài nhất, độ dài đạt đến ba dặm!Cho dù khe nứt ngắn nhất, cũng đạt đến một trăm trượng!Hố lớn đen ngòm, khe nứt chi chít, trông mà kinh tâm, nó trông như một cái túi mật xấu xí.Nhưng phàm là kẻ nhìn thấy "túi mật" này, trong não chỉ có sợ hãi cùng run rẩy!Lực lượng phải tới dạng gì, mới có thể làm được?Khán giả ở Đông Phù còn chấn động như thế, đám tu giả trong Tùng Đào các, tiếp nhận xung kích càng thêm mạnh mẽ.Trong chớp mắt nguồn sáng bùng lên, cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa kia, khiến tất cả mọi người cảm giác thật sâu được cái gì gọi là sợ hãi, cái gì gọi là tử vong!Không ai còn hứng thú chém giết chiến đấu.Trong lòng bọn họ tràn đầy khủng bố, đôi chân lại như bị ám, không tự chủ mà nhắm nơi nguồn sáng bừng lên chạy tới.Khi nhìn đến hố to, bọn họ tựa như cạn kiệt tia lực lượng cuối cùng, ngã ngồi ở bên hố to.Đông Phù nơi các chưởng môn tụ tập, đột nhiên vang lên một tiếng kinh nộ đau tới xương tủy."

Tùng, Tùng Đào các của ta..."

Chương 156 : Huynh đệ chung hoạn nạnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckKhông được quên..."

"Chết cũng không thể quên..."...Tả Mạc mở mắt ra, thong thả tỉnh lại, hắn tỉnh lại phản ứng đầu tiên là, thật đau!

Xương cốt toàn thân cốt như rời khung, hơi chút động đậy, đau tận xương tủy.

Hắn lập tức thành thật, không động đậy.Mùi dược quen thuộc chui vào trong mũi, hắn lập tức nhận ra đây là đâu.Ai, thật là số khổ.

Hình như mình cứ tham gia một vòng đấu, là một lần tiến vào Hành Phương viện, xem ra lần này mình bị thương không nhẹ."

Khái, sư đệ, đệ tỉnh rồi."

Hốt nhiên bên phải truyền đến một thanh âm quen thuộc.Đại sư huynh?

Tả Mạc không kìm được chuyển động cổ, nhìn sang bên phải, mới vừa động, hắn không khỏi tê hít một hơi lãnh khí, thật đau!Hắn gian nan vô cùng quay mặt qua, nhưng hắn nhìn đến đại sư huynh nơi không xa bên phải trên một cái giường khác, tức thì rất kinh ngạc.Một kẻ toàn thân quấn đầy vải băng, chỉ lộ ra một đôi mắt ở ngoài nằm trên giường."

Đại sư huynh, là huynh ư?"

Tả Mạc hơi không chắc chắn hỏi.

Gã được bọc như cái bánh ú này, thật là đại sư huynh dũng mãnh vô địch?"

Ừm."

Người trong cuộn băng ứng thanh, đích xác là đại sư huynh, hắn nói: "Đệ hôn mê lâu nhất, chúng ta đều rất lo cho đệ."

"Đại sư huynh, ai làm huynh thương thành dạng này?"

Tả Mạc không tin hỏi."

A a, cùng Cổ Dung Bình đánh một trận, bị hắn đánh thành dạng này."

Vi Thắng ngữ điệu nhẹ nhàng.Tả Mạc hơi không tin: "Cái thằng mặt trắng ấy không lợi hại như vậy chứ!"

"Nó cũng không khá hơn đâu."

Vi Thắng cười cười: "Cuối cùng bị ta một hơi gọt mười hai kiếm."

Tả Mạc nghe lời toát mồ hôi, gọt mười hai kiếm...

Dẫu tiểu bạch diện kia là củ cải, cũng phải bị gọt thành tăm xỉa răng.

Nhưng hắn cảm thấy, thế mới đúng, trong đồng bối, sao có người có thể đánh đại sư huynh đến không sức hoàn thủ?Tuy Vi Thắng là đại sư huynh kính yêu của Tả Mạc, nhưng thấy hình dạng đại sư huynh so với mình còn thê thảm, hắn vốn bởi vì thụ thương mà tâm tình thấp kém tức thì tốt hơn rất nhiều.Huynh đệ chung hoạn nạn a...Đột nhiên, Vi Thắng đột nhiên hướng phía Tả Mạc hô lên: "La sư đệ, hôm nay tốt hơn chưa?"

Tả Mạc vô thức xoay mặt qua bên trái.Bên trái hắn còn có một cái giường, La Ly nằm trên, tuy không khoa trương như đại sư huynh, nhưng thần sắc mệt nhọc, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn là biết đã bị trọng thương.Huynh đệ chung hoạn nạn hóa ra không chỉ một...

Tả Mạc sững tại đương trường.La Ly nhìn Tả Mạc, trên mặt có chút mất tự nhiên.

Tả Mạc mạnh nhớ lại, đả thương La Ly, hình như là mình.

Trạng thái huyền diệu kia đã tan biến, nhưng lúc đó đã phát sinh cái gì, Tả Mạc nhớ rất rõ ràng.Nếu khuôn mặt Tả Mạc có thể động, vẻ mặt hắn lúc này nhất định sẽ rất không tự nhiên.Do lúc đó ở trong trạng thái kỳ đặc, hắn là không thêm không bớt phát huy vượt quá trình độ.

Nếu hiện tại dẫu hắn khỏi hẳn khôi phục, lần nữa bố trí Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con, một kích Nguyệt minh băng âm kia, dẫu hắn phát động mười lần không chắc có thể thành công một lần. (kỳ đặc: kỳ lạ đặc biệt)"Sư huynh có khá hơn không?"

La Ly tránh ánh mắt Tả Mạc, hỏi Vi Thắng.

Tâm thái hiện nay của hắn tốt hơn trước kia rất nhiều, tuy Vi Thắng đã từng là kiếm bộc của hắn, nhưng hiện nay lại là đại sư huynh Vô Không kiếm môn.Thực lực cao, thì địa vị cao, quy củ bản môn trước nay là thế.Mà thực lực Vi Thắng sư huynh, hiện nay Vô Không kiếm môn trên dưới, không ai dám nghi ngờ.

Đối mặt Tả Mạc lòng La Ly còn có mấy phần tranh thắng, đối mặt Vi Thắng, tâm phục khẩu phục."

Tốt hơn nhiều."

Vi Thắng ngữ khí không chút nào giống bệnh nhân trọng thương, lạc quan khoát đạt: "Chắc là thêm đoạn thời gian, là có thể khỏi hẳn."

Thương thế ba người đều khá nghiêm trọng, nằm trên giường không thể động đậy.Tả Mạc cùng La Ly lúc bắt đầu là cảm giác có ngăn cách, nhưng hiện tại cũng tính là cùng hoạn nạn, dần dần quan hệ có chút hòa hợp, đến về sau, càng nói càng hợp.

Tả Mạc trước kia vẫn không ưa La Ly, giờ tiếp xúc hơn, mới phát hiện La Ly tịnh không ác liệt như trong tưởng tượng.

Ngược lại, tuy có vài lúc không tự chủ mà lộ ra một chút kiêu ngạo trong xương cốt, nhưng tính tình thẳng thắn, không làm bộ, là người tính tình thành thật.Hai người đánh nhau hai lần, hai lần đều lưỡng bại câu thương, từ mạt nào đó mà nói, cũng có thể coi là giao tình từ đánh nhau mà ra.Hai người đối với thực lực lẫn nhau đều khá bội phục.La Ly đối với Tả Mạc tự không cần nói, hiện Tả Mạc đã sớm một trong những nhân vật nóng bỏng nhất của Đông Phù.

Hắn cuối cùng lấy một địch năm, tại Đông Phù truyền là thần hồ kỳ thần.

Lấy một địch năm mọi người không thấy được, nhưng cái hoosto khủng bố ở Tùng Đào các kia, lại là thứ mỗi người đều thấy rất rõ ràng.Tả Mạc biết chính mình có mấy cân mấy lượng, mỗi lần đại sư huynh cùng La Ly nói đến chuyện này, tâm lý hắn đều là ngượng ngùng một trận.

Mà hắn xem ra, thực lực của La Ly phải mạnh hơn mình nhiều.Đột nhiên nghĩ đến việc này, Tả Mạc không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Sư huynh, ngày đó đệ thấy trước mặt huynh như có một nữ nhân, đó là ai vậy?"

La Ly tức thì hơi ngại ngùng, ấp úng nói: "Đó là kiếm linh của ta."

"Nguyên lai sư đệ đi con đường hóa linh."

Vi Thắng hốt nhiên đại ngộ, thấy Tả Mạc tựa hồ khó hiểu, lại nghĩ đến thằng này không lo chính nghiệp, bèn tận tình giải thích nói: "Pháp môn tu kiếm rất nhiều, thiên kỳ bách quái, không chỗ không có.

Kiếm linh là một chủng trong đó, hướng đến là dưỡng dục kiếm ý, nặn thể thành linh.

Chẳng qua..

"Hắn không nhịn đánh giá La Ly hai mắt: "Không nhìn ra được, tình cảm của La sư đệ lại tinh tế đến vậy."

Thấy Tả Mạc vẫn khó hiểu, cười nói: "Người tu kiếm linh, Phần lớn tình cảm tinh tế, mới lấy tình nhập kiếm.

Khi kiếm linh thành sơ hình, phải lấy tâm niệm mà dẫn, kiếm linh mới có thể dần dần thành hình."

Tả Mạc lúc này mới hoảng nhiên đại ngộ, La Ly tức thì ngượng đến mặt đỏ bừng."

Bản môn đến cùng là môn phái kiếm tu, kiếm quyết của sư đệ ngàn vạn lần không được hoang phế."

Vi Thắng nói với Tả Mạc."

Dạ dạ dạ."

Tả Mạc lòng không yên ứng đối, đột nhiên nghĩ đến thứ nói lời bái biệt với mình là ngọc giản Côn Luân, không khỏi hỏi: "Hội đấu kiếm lần này, danh bậc đã có chưa?

Ai tiến top10?"

Vi Thắng lắc đầu: "Chúng ta đều thương thành bộ dáng này, nào biết tình hình bên ngoài."

Tả Mạc chuyển sang La Ly, La Ly cũng lắc.Tả Mạc chỉ đành nói: "Đợi lần tới tiểu Quả các nàng đến sẽ hỏi."

Những ngày này ba người đều là tiểu Quả Lý Anh Phượng mấy người chiếu cố, trưởng bối sư môn đều không thấy bóng dáng.Ba người không biết, liên quan đến vấn đề thứ hạng hội đấu kiếm lần này, nghiễm nhiên thành một đại nan đề.Một chiêu sau cùng của Tả Mạc, cắt ngang so đấu.

Thiên Tùng tử thấy mức độ hư hao của Tùng Đào các đến giới hạn, đại đau lòng, lập tức đình chỉ so đấu.

Quyết định này cũng không bị bất cứ một tuyển thủ nào phản đối, mắt thấy trường va chạm khủng bố kia, bọn họ sớm đã không có nửa điểm tâm tình so đấu.Tu giả đi ra, có rất nhiều người bởi vì bị kích thích quá lớn, tinh thần hoảng hốt mệt mỏi.

Càng khiến người bất ngờ là, thời gian những tu giả đó sa vào trạng thái đê mê, hơn hẳn so với mọi người tưởng tượng, việc này khiến các trưởng bối sư môn bọn họ bắt đầu bận lòng.Do đó có thể thấy, lần va chạm khủng bố kinh thế hãi tục kia, xung kích bọn họ là bao lớn!Nhưng đối với chủ sự trường thi kiếm là Thiên Tùng tử mà nói, thứ lão phải đau đầu rất nhiều.

Tùng Đào các tổn hại, lão có thể chầm chậm tu bổ, nhưng một vấn đề khác lão phải lập tức giải quyết, ấy là danh bậc hội đấu kiếm lần này.Đó là vấn đề cực kỳ khó xử!Do so đấu bị dừng giữa chừng, số tu giả trong Tùng Đào sau cùng xa xa hơn mười.

Mà những tu giả kia cơ bản toàn là tuyển thủ thực lực bình bình.

Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình hai người sau cùng lưỡng bại câu thương, nhất tề hôn mê.

Mà một tuyển thủ chói mắt khác là Tả Mạc, đồng dạng trọng thương hôn mê.Top10 quả không dễ xếp.Sở dĩ Bùi Nguyên Nhiên bốn người những ngày này không thấy bóng, ấy bởi chuyện này níu kéo.Ai có thể tưởng tượng, một đám kim đan kỳ cao thủ ở trong một gian phòng, giống một đám trẻ con, nhao đến mặt đỏ tía tai.

Có người vỗ bàn, có người phá miệng mắng to, có người âm dương quái khí, tóm lại náo nhiệt phi phàm.Khi Bùi Nguyên Nhiên một hàng bốn người rời Đông Phù điện, tuy bọn họ tu vi kinh người, người người đều là mặt mũi mệt nhọc.Tố nằm trên giường bệnh, cho dù ở lúc này, trên mặt nàng vẫn phủ một tầng sa đen."

Hôm nay cảm thấy tốt chưa?"

Lâm Khiêm khá là quan tâm hỏi.Tố gật gật đầu, không nói chuyện.Lâm Khiêm thần sắc khá tự trách, hắn lấy ra một bình ngọc, nhẹ nhàng nói: "Không nghĩ tới lần này phiền muội thụ thương, là ta sai sót.

Viên Thanh Hoa đan này, đối với thân thể muội rất tốt, sớm phục dùng đi."

Thân thể Tố hơi khẽ run.Ánh mắt nàng bỗng chốc đinh vào bình ngọc trong tay Lâm Khiêm.Tên của Thanh Hoa đan, nàng nghe qua.

Nó là một loại linh đan cực kỳ sang quý hi hữu, rất thích hợp cho nữ tu giả sử dụng, đối với tu hành rất có ích lợi, dùng nó trị thương, khiến nàng cảm giác có chút hoang phí."

Ngươi thực sự là ai?"

Ánh mắt Tố từ trên bình ngọc chuyển qua, đinh lên Lâm Khiêm, lành lạnh hỏi.Cái tên Thanh Hoa đan nàng đã nghe qua, mức độ hi hữu của nó, nàng cũng rất rõ ràng.

Đừng nhìn Tâm Hồ kiếm phái là đại môn phái hạng nhất Thiên Nguyệt giới, linh đan cao cấp cấp bậc như Thanh Hoa đan, bọn họ cũng không phải có thể có được.Nàng vẫn cho Lâm Khiêm là đệ tử của vị trưởng lão nào bản môn, nhưng khi hắn lấy ra Thanh Hoa đan, nàng mới đột nhiên ý thức được Lâm Khiêm tuyệt không thể là bản môn đệ tử.Vậy vấn đề tiếp theo là, tín vật bản môn trong tay Lâm Khiêm từ đâu mà đến?Hắn có mục đích gì?Ánh mắt Tố như tiễn, Lâm Khiêm khẽ cười một tiếng, thần sắc như thường, chỉ là nhè nhẹ đặt Thanh Hoa đan trước mặt Tố: "Tóm lại không phải địch nhân của sư muội."

Hắn lập tức hỏi: "Không biết chuyện lần trước nhờ vả, sư muội đã có kết quả?"

Nhìn vào Lâm Khiêm mặt thản nhiên, Tố do dự một cái, lắc đầu nói: "Không phải hắn."

Lâm Khiêm tựa hồ đối với kết quả này tịnh không bất ngờ, gật gật đầu: "Xin phiền sư muội, thỉnh sư muội rộng lòng, tĩnh tâm dưỡng thương.

Còn về việc luyện kiếm, cứ giao cho tại hạ, tất không khiến sư muội thất vọng."

Nói xong lập tức rời đi.Tố nhìn vào thân ảnh tan biến ở ngoài cửa, càng cảm thấy người này thần bí khó lường.Ở một sơn cốc hẻo lánh của Linh Anh phái, có hai người đang nói chuyện, là Thường Hoành cùng nam tử mặt vàng.

Hai người trông như hoàn hảo vô tổn, nhưng sắc mặt cùng tinh thần đều so với lúc đấu kém rất nhiều.Hai người bọn họ cũng không thoát, bị thương mức độ bất đồng."

Đây là thứ ngươi muốn."

Nam tử mặt vàng đưa qua một ngọc giản.Thường Hoành tiếp lấy ngọc giản, xem cũng không, lập tức giấu vào trong lòng.Nam tử mặt vàng thấy Thường Hoành không có dị động, thỏa mãn: "Đây là một nửa, tính là đặt cọc, xong việc, nửa còn lại giao ngươi.

Thời gian cụ thể ta sẽ thông báo."

Thường Hoành gật đầu, mặt không biểu tình nói: "Được."

Nói xong chuyển thân rời đi.Chương 157 : Bất ngờConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckKhi Tả Mạc ba người thấy chưởng môn cùng các vị sư thúc, ba người lập tức thành thật."

Hừ, các ngươi thật đúng là có tiền đồ, tham gia hội đấu kiếm một lần, thế mà không một ai hoàn hảo trở về."

Thi Phượng Dung mệt không thể tả vừa nhìn đến ba người, tâm tình vốn không tốt lại càng thêm tệ.

Chuyện trị thương ba người, tất cả đều rơi lên đầu bà.Ba người câm như hến, đừng thấy Thi Phượng Dung nhỏ nhất trong trưởng bối bản môn, nhưng thực tế trên, làm tứ sư cô tức giận, kết quả nhất định thê thảm.Bùi Nguyên Nhiên mấy người sắc mặt cũng không tốt, bị giữ tại Đông Phù điện ầm ĩ vài ngày, trở về còn phải thu thập cục diện rối rắm, tâm tình bọn họ tự nhiên không tốt hơn bao nhiêu.

Huống chi, ba người đều bị trọng thương, khoản tiêu phí này, thật tốn kém."

Được rồi được rồi."

Diêm Nhạc đứng ra hoà giải: "Các ngươi cũng là, dày vò chính mình thành như vậy, chúng ta làm trưởng bối, sao lại không lo lắng?

Các ngươi phải nhớ kỹ, một lần thắng thua, không có ý nghĩa gì, chỉ cần ngươi có thể sống, sẽ vĩnh viễn có cơ hội xoay chuyển.

Nhưng nếu là mạng nhỏ cũng không còn, thắng thì sao chứ?"

Ba người vâng vâng dạ dạ.Bùi Nguyên Nhiên sắc mặt hơi buông lỏng, tiếp tục câu chuyện: "Sư thúc các ngươi nói không sai, điểm ấy nghìn vạn lần nhớ kỹ, các ngươi đều là hy vọng của bản môn, trọng trách chấn hưng bản môn sau này đều rơi vào trên người các ngươi, nếu không biết tiếc thân mình, là cô phụ môn phái đối với các ngươi bồi dưỡng.

Ha hả, bất quá lần này các ngươi cũng đều không kém cỏi, đã có thứ danh hội đấu kiếm.

Tình huống lần này đặc thù, xếp hạng sau cùng do toàn bộ tiền bối kim đan kỳ tới thống kê cho điểm.

Ba người các ngươi đều trong top10, Vi Thắng thứ hai, Tả Mạc thứ ba, La Ly thứ bảy."

La Ly nhịn không được hỏi: "Chúng đệ không phải đều là hôn mê bị thua sao?"

Bùi Nguyên Nhiên lúc này mới đem tình huống cuối của hội đấu kiếm kể lại một lần, Vi Thắng cùng La Ly bừng tỉnh đại ngộ, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Tả Mạc, tựa như đang nhìn một quái vật.

Thằng này không ngờ là đầu sỏ gây nên gián đoạn trận đấu a!Tả Mạc đầu phát mộng, ánh mắt mờ mịt.

Ngọc giản nhập môn phù trận Côn Luân, hắn đã sớm không mơ, triệt để hết hy vọng.

Hiện tại đột nhiên chưởng môn nói cho hắn, hắn xếp thứ ba, vậy có nghĩa, trên cơ bản ngọc giản đã là của hắn!"

Số một là ai?"

Vi Thắng hỏi."

Là Cổ Dung Bình."

Bùi Nguyên Nhiên nhìn thoáng qua Vi Thắng, sợ hắn không cam lòng, giải thích: "Cổ Dung Bình tuy cảnh giới không bằng ngươi, nhưng lại áp chế ngươi, như thật đánh nhau sinh tử, khả năng hắn thắng lớn hơn."

Kỳ thực lão còn có chuyện không nói, Tâm Hồ Kiếm Môn dẫu sao cũng là đại môn phái số một Thiên Nguyệt Giới, những người khác sao có thể không nhượng vài phần mặt mũi?"

Không sai."

Vi Thắng gật đầu, không chút nào giữ trong lòng: "Cổ Dung Bình đích thật là đối thủ lợi hại nhất ta từng gặp, lần này thu được nhiều ích lợi."

Thấy Vi Thắng tâm tình quảng đại, Bùi Nguyên Nhiên trong lòng vui mừng.La Ly vừa định nói, bỗng thấy hai mắt Tân Nham sư bá hàn quang lòe lòe nhìn chằm chằm thẳng Tả Mạc, nhất thời không dám nói lời nào.Lẽ nào Tân Nham sư bá đối Tả sư đệ có ý kiến?

Trong lòng có chút buồn bực, theo lý thuyết, biểu hiện lần này của Tả sư đệ có thể xưng với kinh tài tuyệt diễm, Tân Nham sư bá sao còn có thể không hài lòng?Hắn lặng lẽ nhìn phía Tả Mạc, thấy ánh mắt hắn tự do, tựa hồ đang thất thần.

Mấy ngày nay giao tình ba người tăng trưởng nhanh chóng, La Ly không khỏi bối rối thay Tả Mạc, muốn nói lời nhắc nhở, nhưng lời đến bên miệng còn nuốt trở lại.Ánh mắt Tân Nham sư bá thực là sắc bén được kinh người a, quả thực sắc như phi kiếm!Tinh thần Tả Mạc dần dần từ trạng thái mờ mịt phục hồi trở lại, vô ý há mồm hỏi: "Lúc nào có thể nhận phần thưởng?"

Lời này vừa nói ra, bốn vị trưởng bối thoáng cái không nói lời nào, sắc mặt âm trầm xuống.Tả Mạc rốt cục triệt để tỉnh lại, vừa thấy mặt chưởng môn bốn người còn đen hơn đáy nồi, nhất thời run run một cái.Không ổn!Bốn người ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Tả Mạc, khiến cả người hắn nổi lên một tầng da gà.Ai cũng không nghĩ tới, phá vỡ bầu không khí áp lực đầu tiên lại là Tân Nham sư bá.

Bất quá, lão vừa mở miệng, tựa như gió lạnh băng nguyên thổi qua phòng, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp tới dưới không: "Giỏi!

Giỏi!

Cực giỏi!"

Liên tiếp ba giỏi, Tân Nham sư bá không hai lời, quay đầu bỏ đi.Sắc mặt Bùi Nguyên Nhiên cùng Diêm Nhạc cũng không phải dễ nhìn, hai người xoay người ly khai.

Thi Phượng Dung sắc mặt tái mét, nhãn thần kia, tựa như muốn róc xương róc thịt Tả Mạc.Tả Mạc cực am hiểu quan sát sắc mặt, vừa thấy sắc mặt này của sư phụ, trong lòng không ổn tăng cao, ấp úng nói: "Sư phụ..."

"Giỏi!"

Thi Phượng Dung hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.Tả Mạc há hốc mồm.Biến cố đột nhiên tới dọa cả Vi Thắng cùng La Ly, hai người chưa từng thấy mấy trưởng bối tức giận như vậy?Vi Thắng do dự một chút, hỏi: "Sư đệ, đệ rốt cuộc làm cái gì?"

"Đúng vậy!"

La Ly cũng nhịn không được: "Khiến cho người người oán trách như vậy!

Đệ thảm rồi!"

Tả Mạc lại nghe, trong lời nói thằng này lộ ra một cỗ hả hê.

Nhưng hắn đã không có tâm tình đi quản, ngẫm lại vừa rồi Tân Nham sư bá cùng sư phụ mấy người "Giỏi", tâm lý liền sợ hãi.Đắc tội riêng sư phụ, cuộc sống của hắn đã khổ sở vô cùng, mà hoàn hảo, thoáng cái đã đắc tội sạch sẽ tất cả các trưởng bối.

Hơn nữa từ trong giọng nói mà đoán, tựa hồ tội không nhẹ.Càng làm cho Tả Mạc phiền muộn chính là, cho đến bây giờ, hắn còn không biết chính mình rốt cuộc xảy ra vấn đề chỗ nào.Theo lý thuyết, biểu hiện lần này của mình phải không kém a.

Tả Mạc không khỏi thấp thỏm trong lòng.Chỉ có Vi Thắng, tựa hồ đăm chiêu.Sư phụ cùng chưởng môn bọn họ tức giận chính mình, Tả Mạc không có nửa điểm biện pháp.

Bất quá, hắn cũng thật lưu manh, biết lo lắng chờ đợi cũng vô dụng, cũng dứt khoát không nghĩ.

Vừa nghĩ đến ngọc giản nhập môn phù trận Côn Luân sắp tới tay, lo lắng trong lòng lập tức tan đi không ít.Thi Phượng Dung trở về, tốc độ lành thương của ba người nhanh hơn rất nhiều.

Không mấy ngày, ba người đều có thể xuống đất đi lại, chỉ cần tĩnh tâm điều dưỡng một đợt, là khỏi hẳn.

Ba người đã sớm phát chán nằm trên giường, bèn đi ra ngoài hít thở không khí.Đỉnh núi, gió rất lớn, nhưng ba người rất là hưởng thụ.

Ở trên giường bệnh đã lâu, mới biết được có gió thổi mát như vậy, là hưởng thụ cỡ nào.Nhìn thân ảnh khổ luyện dưới chân núi, Vi Thắng không khỏi cảm khái nói: "Bản môn đại hưng đang thấy ngay trước mắt!"

Bầu không khí Vô Không Kiếm môn bây giờ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, ven đường sơn cốc bãi cỏ rừng tùng, đều có thân ảnh đệ tử Vô Không Kiếm môn khắc khổ luyện tập.

Mỗi một đệ tử nhìn thấy ba người bọn họ, sùng bái cùng tôn kính trong mắt, biểu lộ không bỏ sót.Bây giờ Vô Không Kiếm môn, tràn ngập sinh cơ bừng bừng, tràn ngập chí tiến thủ.

Trên mặt các đệ tử tràn đầy tự tin cùng ý chí chiến đấu thường ngày chưa hề có, Vi Thắng ba người có thể từ trong ánh mắt bọn họ, thấy hy vọng, hy vọng cùng ước mơ đối với cuộc sống sắp tới!Đi dạo trong núi, ba người tự thân cảm thụ sâu sắc.La Ly cũng không khỏi gật đầu: "Không sai, hội đấu kiếm lần này, địa vị bản môn tại Thiên Nguyệt Giới một cử đã định, không thể ngăn trở!"

Trong mắt hắn đồng dạng lóng lánh hy vọng cùng ước mơ, môn phái quật khởi chấn hưng, những hạch tâm đệ tử bọn họ được chỗ tốt nhiều nhất.

Tu luyện không phải bằng ảo tưởng, không có tinh thạch, không có tài liệu, không có pháp quyết, vĩnh viễn đuổi không kịp tốc độ người khác.Tả Mạc hơi không yên lòng, hắn thổi gió, tâm tư có chút hoảng hốt."

Sư đệ, có tâm sự?"

Vi Thắng nhận ra Tả Mạc hoảng hốt.Tả Mạc phục hồi tinh thần lại, che giấu nói: "Đệ đang tính toán lúc nào thì có thể nhận được phần thưởng."

Vi Thắng không khỏi mỉm cười.La Ly cũng vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng hắn chợt hiếu kỳ hỏi: "Đệ tham tiền như thế, sao lại chọn món đồ kém như vậy, rõ ràng có nhiều pháp bảo tốt cơ mà."

Tả Mạc chọn ngọc giản kia khiến Vi Thắng cùng La Ly đều mười phần bất ngờ.

Bọn họ đều cho rằng Tả Mạc sẽ chọn một pháp bảo cấp bốn, ít nhất cũng là cực phẩm pháp bảo cấp ba, không nghĩ tới Tả Mạc lại chọn một ngọc giản không đáng liếc mắt.Tả Mạc đảo cặp mắt trắng dã: "Không hiểu thì đừng nên nói lung tung."

La Ly cũng không giận, hắn nhớ tới khi Tả Mạc báo lên ngọc giản kia, sắc mặt chưởng môn bọn họ khó coi đến mức nào, lập tức minh bạch đại khái vì sao chưởng môn bọn họ tức giận.Hắn cùng Vi Thắng nhìn nhau cười, hai người cũng không nhắc nhở Tả Mạc.Có thể xuống đất đi lại, ba người liền cấp tốc trở lại chỗ ở của mình, không ai nguyện ý ngây ngốc tiếp ở Hành Phương viện.Tả Mạc trở lại Tây Phong tiểu viện của mình.Lười biếng mà phơi nắng, thỉnh thoảng ngẩng đầu, là có thể thấy chim ngốc đang ở nóc nhà phô ra các loại tư thế mà trang điểm, một bộ dáng nhìn thân thương phận.

Bình thường, Tả Mạc chắc chắn sẽ ném qua một hòn đá, nhưng một thời gian không gặp, hắn lại thấy tương đối thân thiết.Tiểu Quả ở bên giúp sư huynh bóc hoa quả, hoa quả là Lý Anh Phượng sư tỷ đưa tới, Lý Anh Phượng đang cùng Tả Mạc trò chuyện."

Ha hả, thân thể sư đệ cần phải nhanh khỏe một chút.

Lần này sư đệ làm mọi người cả kinh, thứ tự vừa ra, tất cả mọi người choáng váng."

Lý Anh Phượng bỗng nhiên nghĩ đến một việc, không khỏi cười nói: "Nam Môn Dương gia nhập Đông Phù điện, thành sư đệ Du Bạch.

Về phần Tông Minh Nhạn, nghe nói bị thương rất nặng, sư đệ thành người không được Đông Kỳ kiếm môn hoan nghênh nhất.

Thời gian này Đông Phù buồn chán thật sự, tất cả mọi người đang dưỡng thương, giá thuốc trị thương trên thị trường tăng cao..."

Tả Mạc từng miếng từng miếng gặm hoa quả, nước bắn ra, miệng hàm hồ nói: "Không quan trọng, với đệ cũng không có quan hệ gì..."

Lý Anh Phượng cười nói: "Sư đệ cần phải nhanh khỏe lên một chút, trong khoảng thời gian này, không ít người chạy đến cửa hàng của ta hỏi sư đệ có còn nhận nghiệp vụ không.

Chuyện sư đệ am hiểu phù trận, bây giờ truyền khắp Thiên Nguyệt Giới.

Hơn nữa danh tiếng lúc trước của kim ô hoàn, người chạy đến chỗ ta hạ đơn đặt hàng thực không ít."

Tinh thần Tả Mạc đột nhiên rung lên, không tin tức gì so với cái này khiến cho tinh thần hắn cảm thấy phấn chấn!Hắn bây giờ có thể nói nghèo rớt mùng tơi!Bố trí siêu đại quy mô phù trận mang trong hội đấu kiếm, gần như đem toàn bộ tài liệu lần trước hắn mua từ Bách Bảo Phi các ra xài nhẵn, mà phần thưởng hắn chọn chỉ là ngọc giản, nửa tinh thạch cũng không có.Cho nên vừa nghe được tin tức này của Lý Anh Phượng, con mắt hắn lồi ra sát đất.Nhưng, hắn suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Chuyện này phải đợi thương khỏi rồi mới nói."

"Đó là tự nhiên."

Lý Anh Phượng nói: "Sư đệ tĩnh tâm dưỡng thương, thân thể khỏi rồi, cái gì đều có.

Được rồi, Thiên Tùng Tử tiền bối hai ngày trước đột nhiên tuyên bố, tu giả bản địa lọt vào top100 của hội đấu kiếm, có thể được phép tiến vào bí cảnh."

"Bí cảnh?"

Tả Mạc con mắt trừng đến tròn xoe, hắn không thể tin nói: "Đông Phù điện hóa ra có bí cảnh?

Bọn họ thế mà mở cho chúng ta đi vào?"

"Đúng vậy!

Nghe nói là vì bồi dưỡng tu giả trẻ tuổi bản địa, Thiên Tùng Tử tiền bối cố ý làm ra quyết định này."

Lý Anh Phượng nói.Hai người lại tùy tiện nói chuyện một hồi, nhưng Tả Mạc đã bị tin tức có trọng lượng của Lý Anh Phượng làm khuấy đảo không còn tâm trí nói chuyện phiếm.

Lý Anh Phượng thấy thế, lưu lại không ít linh đan an dưỡng các loại, thức thời mà rời đi.Lý Anh Phượng ra đi, Tả Mạc sai Tiểu Quả đi luyện kiếm, hắn lập tức rơi vào trầm tư.Cùng ngày, hắn làm ra quyết định - bế quan!Chương 158 : Bế quanConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc quyết định bế quan tịnh không phải tâm huyết dâng trào (bộc phát).Thương thế toàn thân hắn hiện nay mới được bảy tám, còn lại chỉ là điều dưỡng.

Hắn phải tĩnh tâm chỉnh lý được mất lần này một cái, lần hội đấu kiếm này, các loại tình huống hắn gặp nhiều hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, cho đến bây giờ, hắn mới có thời gian chỉnh lý cho tốt.Kỳ thực hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Bồ yêu, tỷ như phân thần.

Nhưng khi hắn mở mắt ra, đã phát hiện Bồ yêu lại đang nhập định, vô luận hô gọi ra sao cũng không được.

Đành chịu, hắn chỉ có tự mình mày mò.Hắn có quá nhiều sự tình cần phải suy tưởng cẩn thận.Mà một nguyên nhân trọng yếu khiến hắn cấp bách bế quan như thế, là tin tức về bí cảnh mà Lý Anh Phượng lộ ra.

Bí cảnh là cái gì, Tả Mạc biết.

Chính bởi thế hắn biết, đó là cơ hội khó được hội, mới kiên nghị quyết định bế quan!Bên trong bí cảnh, có rất nhiều cơ hội.

Nếu vận khí tốt, tìm được một hai món tài liệu tốt, tuyệt đối đại phát.

Nhưng nếu coi bí cảnh như là linh điền nhà mình, muốn hái thì hái, ấy đại sai đặc biệt sai.

Nếu Thiên Tùng tử đã cho phép mọi người có thể thám tra bí cảnh, vậy nói lên, bí cảnh này là bí cảnh chưa bí khám phá.

Nếu là bí cảnh đã bị khám phá xong, thiên tài địa bảo bên trong sớm đã bị vơ vét hết sạch, kêu mọi người lại đi phám phá một lần, không có bất cứ ý nghĩa gì.Trong bí cảnh, trừ cơ hội, nguy hiểm là phần nhiều.

Bí cảnh là nơi yêu thú hoành hành, nhưng phàm là thiên tài địa bảo, thường đều có yêu thú thủ hộ, càng là thứ tốt trân hi hiếm thấy, thực lực yêu thú thủ hộ càng mạnh.Ngoài yêu thú, càng khó phòng bị chính là lòng người.

Lợi ích trực tiếp, xung đột trực tiếp.

Không như tỷ thí ở Tùng Đào các, sẽ không có giám sát, không người hô ngừng, tranh đoạt sẽ càng thêm trần trụi trực tiếp.

Nếu có đoạt bảo giết người, Tả Mạc tuyệt không bất ngờ.Thế đạo như thế thôi!

Nhưng bởi thế không tham gia, vậy quá dốt.Muốn có thu hoạch, trừ vận khí, còn phải có thực lực.Đừng xem hắn xếp thứ ba, hắn biết thực lực chính mình, có thể đứng thứ ba, vận khí là nhân tố chiếm tương đối lớn.

Mà sở trường của hắn là phù trận, cực không thích hợp kỳ chiến.

Hắn đoán đến lúc chưởng môn nhất định sẽ khiến ba vị đệ tử bản môn cùng hoạt động, không chút nghi vấn, tam xoa kích của Vô Không kiếm môn, là tổ hợp mạnh nhất khỏi ngờ.

Thứ đến đại khái phải kể tổ hợp của Du Bạch cùng Nam Môn Dương.Chẳng qua, Tả Mạc không muốn bản thân trở thành gánh nặng, cái tu giả khác có lẽ sẽ kiêng dè thực lực bọn họ mà vòng tránh, nhưng những yêu thú kia lại không nhận thức bọn họ.Lần hội đấu kiếm này có quá nhiều thể ngộ cần phải chỉnh lý, mà tháp ngũ sắc của hắn, hắn cũng phải nghiên cứu kỹ một phen.Bồ yêu mỗi lần đều ở thời điểm mấu chốt nhất tuột xích, Tả Mạc hơi phẫn hận nghĩ.Vô Không đường."

Hắn muốn bế quan?"

Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm.Trừ Tân Nham còn là bộ dáng lành lạnh thờ ơ, hai người khác một vẻ đau đầu.Diêm Nhạc vò vò đầu nói: "Hắn đích xác cũng cần phải bế quan thể ngộ thu hoạch lần này."

"Thể ngộ cái gì?"

Thi Phượng Dung vừa nhắc tới cái này lập tức cáu bẳn, sự trào phúng lúc quan chúng xem so đấu bà còn nhớ rõ ràng: "Thể ngộ phù trận của hắn?

Hay là thể ngộ làm sao kiếm tinh thạch?"

Nhớ lúc Tả Mạc nghe được chính mình xếp thứ ba, há miệng hỏi lúc nào phát phần thưởng, trong đầu bà bốc lửa.Sao mình lại thu phải một đệ tử vừa tham tài lại vừa không thích tu kiếm như vậy?Nàng không tự kìm khẽ liếc nhị sư huynh thần tình băng lãnh một cái, tức giận trong lòng đối với Tả Mạc nặng thêm một phần.

Nàng biết, nhị sư huynh lần tức giận này là thật.Tiểu tử hỗn này, không ngờ khiến nhị sư huynh tức giận!

Thi Phượng Dung trong lòng thầm hận, nàng quyết định phải tìm cơ hội thu thập cho tốt cái thằng vô pháp vô thiên này."

Không quan hệ, cho hắn bế quan."

Tân Nham đột nhiên mở miệng, chẳng qua lão vừa nói, lập tức khiến mọi người đều cảm thấy bất ngờ.

Bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thông thuộc tính cách lẫn nhau, nhìn ra Tân Nham nổi giận, đâu chỉ Thi Phượng Dung?Mắt nhìn Tả Mạc tiếp tục trầm mê ở phù trận, không lo chính nghiệp, Tân Nham lại tịnh không ngăn trở.

Án cách nghĩ của bọn họ, Tân Nham hẳn nên tự thân chộp lấy Tả Mạc, hung hăng giáo huấn một cái, sau đó dẫn hắn vào chính đạo.Vô Không đường một mảnh tịch tĩnh, mọi người đều bị thái độ Tân Nham dọa kinh.Trong bầu an tĩnh này, chỉ nghe được tiếng Tân Nham lạnh lẽo mà tràn đầy đè nén vang vọng."

Ta sẽ khiến nó minh bạch, vì đâu kiếm tu có thể thống lĩnh Tu Chân giới!"

"Vô Không phù môn!

Nó không được đi..."

Thanh âm phiêu hốt âm lạnh sát khí lẫm liệt, đột nhiên khiến ba người khác nhất tề rùng mình một cái, bọn họ không khỏi hiện vẻ đồng tình.Tả Mạc lúc này tịnh không biết, quyết tâm của Tân Nham sư bá có bao nhiêu kiên quyết, hắn rất nhanh thu phần thưởng về.

Như hắn tưởng tượng, ngọc giản này thuận lợi về tay hắn.

Chọn lựa của hắn, cũng khiến rất nhiều người thấy bất ngờ.

Tuy hội đấu kiếm kết thúc, nhưng các chuyện liên quan tới hội đấu kiếm, y nguyên tại Đông Phù, tại Thiên Nguyệt giới cuộn lên sóng gió.Có xưng tán, có cười nhạo, chọn lựa của Tả Mạc là chọn lựa trong top10 khiến mọi người bất ngờ nhất.Dường như lột da cương thi làm chuyện gì, đều khiến người bất ngờ.Tả Mạc không quan tâm những lời này, ngọc giản đến tay, tia vướng víu cuối cùng trong lòng hắn đều không, chỉ một lòng bế quan.Hắn chui vào thạch thất, bó gối nhập định.Kiểm tra tình trạng nội thể, mới phát hiện tình hình không hay.

Tình hình bị thương lần này nặng hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng, kinh mạch toàn thân dưới trị liệu của sư phụ, cơ bản khỏi hẳn.

Nhưng so với khi hắn toàn thịnh, phải héo úa không ít.Tả Mạc quyết định điều dưỡng kinh mạch cho tốt.Điều dưỡng kinh mạch cũng không khó, chỉ cần dùng linh lực chầm chậm ôn dưỡng thấm vào kinh mạch, khiến cho lần nữa khôi phục sinh cơ.

Chẳng qua, đó là việc tỉ mỉ, cần rất kiên nhẫn.May là Tả Mạc cũng không nóng nảy, chầm chậm ôn dưỡng kinh mạch.

Mượn cơ hội này, tử tế quan sát bên trong thân thể chính mình.Linh lực trong không khí chỉ cần vừa tiếp cận hắn, sẽ được ma văn hút vào nội thể.

Ma văn sẽ tự động hút lấy linh lực, mà càng khiến Tả Mạc cảm thấy thần kỳ là, ma văn ngoại việc có thể chủ động hút lấy linh lực, còn như một tấm lưới, có thể tự động lọc tạp chất trong linh lực.Tu giả luyện hóa linh lực, không cách nào bỏ qua một bước này.

Không có luyện hóa làm tinh linh lực, tu giả không chỉ không thể sử dụng, mà còn thương tổn thân thể của mình.Nhưng nhờ có ma văn thần kỳ, Tả Mạc không cần tốn thời gian luyện hóa.Vấn đề tồn trữ linh lực y nguyên chưa giải.

Linh lực thông qua ma văn hút vào nội thể, kinh mạch nội thể vận chuyển, lại tan vào nội thể.

Chỗ tích trữ linh lực lớn nhất trong nội thể hắn, là đan điền.

So với linh lực hút vào nội thể, nó chỉ có thể tính là một vũng nước nhỏ.Linh lực thừa không cách nào tồn giữ, chỉ có thể theo kinh mạch lưu chuyển, lần nữa tan vào thân thể.Tu giả bình thường phải tiêu phí lượng lớn thời gian hút linh lực vào, lại kinh qua từng lần luyện hóa, gạt sạn lấy tinh, muốn đổ đầy đan điền cần thời gian rất dài.Nhưng Tả Mạc cảm giác vấn đề không ở đây.Nếu tu giả là một cái bình đựng lớn, hiện tại cái bình này trở nên nhỏ khi đồ chứa tăng, vậy nhất định là cái bình này có vấn đề.

Cũng là nói, hẳn là đan điền có vấn đề, cách nghĩ của hắn rất rõ.Quả nhiên, khi hắn đặt sự chú ý vào đan điền của chính mình, hắn cuối cùng rõ ràng, tu vi của mình vì đâu lại tăng chậm chạp như thế.Đan điền như một cái ao, linh lực như nước trong ao.

Chỉ là ao này khá thần kỳ, tùy theo mực nước tăng cao, thành ao cũng sẽ cao theo cùng.

Dạng này sẽ là, linh lực tồn trữ càng lúc càng nhiều.

Nhưng vấn đề hỏng là ở chỗ ma văn, không biết cái thằng Bồ yêu hỗn đản nghĩ thế nào, không ngờ có một đạo ma văn xuyên qua đan điền của hắn.́y thật giống thành ao thêm hai lỗ hổng, một khi nước ao cao quá lỗ thủng, linh lực sẽ từ hai lỗ thủng chảy ra, mà hai lỗ thủng này không nhỏ.

Thế là, dẫu không ngừng có nước rót vào ao, mực nước trong ao cũng sẽ không thăng cao.Tả Mạc không nhịn cười khổ.Lần hội đấu kiếm này, hắn có thể nói ăn đủ khổ chuyện tu vi không đủ.

Tu vi không đủ, tức ấn định hắn không đủ năng lực cùng người khác chính diện va chạm.

Kiếm đi thiên phong đôi khi còn cố mà chống đỡ, nhưng nếu nhiều lần, sẽ không chịu nổi.Chết tiệt!Cho dù đã biết mấu chốt vấn đề ở đâu, hắn cũng không biết nên thế nào làm mới tốt.Động tay chân trên đan điền, không phải hắn một tu giả trúc cơ kỳ có thể làm được.Đành chịu, hắn chỉ có thể mở mắt ra.Vấn đề tu vi phải chầm chậm tới, gấp cũng không được.

Mà lại hiện tại coi như đã làm rõ được chuyện gì, chầm chậm nghĩ biện pháp vậy, hắn chỉ có thể tự an ủi mình như thế.So với linh lực đình trệ không tiến, thần thức của hắn tiến bộ thần tốc, không ngờ trong bất tri bất giác đột phá năm hơi.

Trên bầu trời ý thức hải, lại thêm một viên tinh thần.Kỳ thực trước hội đấu kiếm, Tả Mạc không có quá nhiều hảo cảm với Thai tức luyện thần.

Nó tuy cũng có thể tăng trưởng linh lực, nhưng tác dụng chủ yếu là tăng trưởng thần thức.

Nhưng thần thức đối với Tả Mạc mà nói, xa xa không trọng yếu bằng linh lực.

Huống hồ nó mặc dù thể hiện khá mạnh ở phương diện tu luyện thần thức, nhưng lại không có pháp môn vận dụng thực tế, trong mắt kẻ thực tế vô cùng như Tả Mạc, món đồ chơi này đúng là một khúc gân gà.Nhưng hiện tại, coi trọng của Tả Mạc đối với Thai tức luyện thần xa xa vượt quá các tâm pháp pháp quyết khác.Trạng thái huyền bí khó miêu tả kia, như sao trời điểm điểm như thật như ảo, cảm giác quen thuộc như một bộ phận thân thể...Tả Mạc nhìn tháp ngũ sắc trong bàn tay, một cảm giác huyết mạch tương liên tự nhiên mà sinh, bảo tháp nho nhỏ như một bộ phận thân thể hắn, thân thiết quen thuộc.Lần bế quan này của hắn còn một nguyên nhân khác là tháp ngũ sắc.

Va chạm mạnh cuối cùng, hắn thân bị trọng thương, tháp ngũ sắc cũng bị tổn thương nghiêm trọng.

Hắn có sư phụ giúp trị thương, tổn thương của tháp ngũ sắc chỉ có chính hắn động thủ.Tháp ngũ sắc trước mắt ảm đạm vô quang, thân tháp ẩn ước có vân rạn, nếu không phải kia cỗ cảm giác máu thịt tương liên vẫn còn, Tả Mạc sẽ hoài nghi đây không phải là tháp ngũ sắc của mình.Cảm được cảm giác suy nhược tháp ngũ sắc truyền đến, Tả Mạc không nhịn được vươn tay vuốt nhẹ thân tháp.Hắn nhắm mắt lại, tâm thần chìm vào trong tháp ngũ sắc.Vừa tới tháp ngũ sắc, hắn tức thì dọa hơi nhảy.Trong tháp ngũ sắc, năm luồng tinh khí ngũ hành, cái cái ảm đạm vô quang, nhạt như tùy thời có thể tan biến.Cầu thần thức yếu ớt trôi nổi trong tại năm luồng tinh khí ngũ hành, không có nửa điểm hoạt bát lúc trước.

Nếu nói, trước trong tháp ngũ sắc như một cái thế giới ngũ hành to lớn, như hiện tại cái thế giới ngũ hành này gần kề sụp đổ!Tả Mạc sắc mặt xấu vô cùng, tình huống còn bí bét hơn so với hắn tưởng tượngChương 159 : Thu hoạchConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckUy lực tháp ngũ sắc, ký ức Tả Mạc khắc sâu.Khó được nhất là cảm giác huyết nhục tương liên quen thuộc như điều khiển cánh tay, đây là cảm giác hắn chưa từng thấy ở các pháp bảo khác.

Tuy đến giờ vẫn khó hiểu quá trình luyện hóa, nhưng nó không chút nào ảnh hưởng tới việc nó trở thành pháp bảo uy lực lớn nhất của Tả Mạc.Trong mắt Tả Mạc, nó không chỉ là một pháp bảo.

Nó có thể điều khiển phù trận, chuyện này chẳng phải là thêm một cái giúp đỡ chính mình?Hơn nữa trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác, nếu tháp ngũ sắc thực sự bị hỏng, chỉ sợ chính mình cũng bị ảnh hưởng.

Trên đời này tuyệt không đơn thuần chỉ chuyện tốt, nếu nó cùng chính mình huyết nhục tương liên, giống như vai trái vai phải, vậy nếu vai bị chặt đứt, chính mình há có thể bình yên vô sự?Vô luận như thế nào, tháp ngũ sắc cần phải được chữa trị.Tả Mạc cắn răng một cái, lấy ra tất cả tài liệu còn lại trong giới chỉ, đau lòng mà ném vào trong tháp.Tháp ngũ sắc giống như đói tới cực điểm, tài liệu vừa mới thoát khỏi tay Tả Mạc, đã bị nó hút lấy.Từng món tài liệu tiến vào tháp ngũ sắc, nhanh chóng bị phân tách, hóa thành tinh khí ngũ hành.Tả Mạc nhìn tài liệu như nước chảy vào tháp ngũ sắc, trong lòng đau vô cùng.

Những tài liệu này đều là tốn hao đại lượng tinh thạch mua tới, giờ tất cả đều cho tháp ngũ sắc.

Nhưng làm lòng hắn thoáng thấy thoải mái chính là, phương pháp mười phần hữu hiệu. vỏ ngoài thân tháp ngũ sắc bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ, chậm rãi chữa trị.Hắn có thể cảm nhận được, thế giới ngũ hành bên trong tháp ngũ sắc bởi có lượng lớn tinh khí ngũ hành bổ sung, dần dần ổn định trở lại.Chỉ là...Nhẫn rỗng tuếch, lại lần nữa khiến Tả Mạc đau lòng vô cùng.Một lần thi kiếm, khiến toàn bộ gia sản của hắn tất cả đều tiêu hao hết, hắn bị xung động mạnh mẽ muốn thổ huyết.Làm hắn càng thổ huyết chính là, sau món tài liệu cuối cùng hút vào thân tháp, tháp ngũ sắc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, ánh sáng màu so với lúc hoàn hảo thì, ảm đạm rất nhiều.

Trời đất, còn phải bao nhiêu tài liệu, mới có thể sửa chữa xong nó?Vậy cần phải bao nhiêu tinh thạch a...Tả Mạc trên người không những một viên tinh thạch không có, cả tài liệu, tất cả đều không còn.

Đã lâu không có nghèo như vậy!Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên bên trong tháp ngũ sắc bay ra một khối nhỏ như bùn than gì đó, rơi vào tay Tả Mạc.Di!

Tả Mạc không khỏi sửng sốt, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tháp ngũ sắc phun ra đồ vật.

Rất nhanh, tháp ngũ sắc truyền đến tin tức, cho hắn rõ ràng khối bùn nhão là cái thứ gì.Vạn vật phân ngũ hành, cái thuyết này kỳ thực chỉ là một học thuyết chung chung không rõ ràng.

Thế giới này, vẫn còn một số rất ít thứ không thuộc ngũ hành.Khối bùn nhão trong tay Tả Mạc, là cặn sau khi tài liệu bị tháp ngũ sắc phân giải thành tinh khí ngũ hành.

Những cặn này không thuộc ngũ hành, nên tháp ngũ sắc không thể hấp thu, bị đẩy ra.Khóe mắt Tả Mạc không khỏi rúm lại!Ăn của ta uống của ta, còn ỉa lên tay ta nữa!Thứ này, vô pháp vô thiên!Trong cơn giận dữ hắn giương tay muốn đập đống bùn nhão trong tay vào tháp ngũ sắc, tháp ngũ sắc tựa như biết rõ Tả Mạc nổi giận, lắc lư về phía sau mà né tránh.Nhưng tay Tả Mạc đang vung lên bỗng nhiên dừng lại, lửa giận trong lòng tiêu thất vô tăm tích.Không thuộc ngũ hành!Đúng vậy, món đồ này không thuộc ngũ hành!Ngũ hành vạn vật, thứ không thuộc ngũ hành cực ít, nhưng đều không ngoại lệ, tất cả đều là cực ít ỏi cực hiếm thấy.Thời gian này, ít ỏi hiếm thấy nghĩa là gì?Một chữ - quý!Rồi Tả Mạc đột nhiên hưng phấn, không sai, phàm là hiếm có, càng hiếm có, tức càng quý!

Khối bùn nhão trên tay này, không thuộc ngũ hành, tuyệt đối là trân quý vô cùng.

Nghĩ đến, hắn cẩn cẩn dực dực, nhìn như trân bảo mà đem bùn nhão trên tay vét xuống, sắp xếp vào trong một bình ngọc, rồi đem bình ngọc để vào một hộp gỗ, lúc này mới cất vào trong nhẫn.Lúc nào, đi hỏi chút, bùn nhão rốt cuộc giá trị nhiêu tinh thạch.Tháp ngũ sắc tạm thời ổn định, lại phát hiện một diệu dụng khác của tháp ngũ sắc, tâm tình Tả Mạc tốt.Thấy tháp ngũ sắc, hắn liền nghĩ đến thần thức, nghĩ đến tinh sa do tinh thần trong thần thức chậm rãi vẩy ra.

Nhưng hắn đã kiểm tra một lần thần thức của mình, không có gì biến hóa.

Ngẫm lại cũng là bình thường, án tốc độ tinh thần thong thả phun tinh sa, đợi tinh sa khuếch tán đến toàn bộ thần thức, phỏng chừng thật sự sớm.Tả Mạc suy đoán, có lẽ số lượng tinh sa phải nhiều hơn, mới có thể thấy biến hóa tương đối rõ.

Đương nhiên, cũng có khả năng là chỉ là ít nghĩ đơn phương của mình, có thể căn bản không có bất luận biến hóa gì cả.Hắn rất nhanh ném vấn đề thần thức qua một bên.Phù trận, lần này đối với vận dụng phù trận, làm hắn mười phần bất ngờ, cũng khiến càng tự tin.

Chiêu Nguyệt minh băng âm cuối cùng của Thiên hoàn nguyệt minh trận kia uy lực manh mẽ đến lạ thường, hắn giờ nhớ lại, cũng nhịn không được kích động một trận!Lấy một địch năm, mỗi kẻ đều cường đại hơn chính mình mấy lần.

Tuy chỉ có một chiêu, tuy là tháp ngũ sắc tọa trấn khống chế, tuy chỉ có thể trận địa chiến...Nhưng dù vậy, trường chiến đấu kia, vẫn là hắn lúc trước vô pháp tưởng tượng, dù cho hiện tại, nhớ lại, hắn cũng thấy như nằm mơ.Nếu như bản thân lý giải phù trận sâu sắc hơn, nếu năng lực điều khiển bản thân mạnh hơn, nếu như mình bày trận chặt chẽ hơn...Chiến đấu giống như vậy, là có khả năng lại xuất hiện, là có khả năng tái phục chế.Huống chi, hiện tại trong tay hắn còn có một ngọc giản phù trận nhập môn xuất từ Côn Luân!Đột nhiên, Tả Mạc đối với thời gian sắp tới tràn ngập lòng tin.Tiểu Quả không yên lòng mà luyện kiếm, sư huynh bế quan.

Cũng không biết vì sao, sư huynh một khi... không... tại, động lực luyện kiếm của nàng phải nhỏ đi nhiều.Như vậy không đúng, Tiểu Quả cảnh báo chính mình.Nhưng kiếm trong tay còn trầm trọng như vậy, bước tiến dưới chân cũng hữu khí vô lực."

Luyện kiếm phải chăm chú!"

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.Động tác Tiểu Quả bị khựng lại, quay sang, trên mặt quả táo lộ ra vẻ kinh hỉ: "Sư huynh!"

Tả Mạc không chút khách khí mà cốc lên đầu Tiểu Quả một cái, lộ ra bộ dáng sư huynh giáo huấn nói: "Luyện kiếm cũng không chăm chú, muốn bị đánh bằng roi?

Ừm, ngươi thử nhìn kiếm của ngươi, hữu khí vô lực, chỉ có vẻ ngoài..."

Nhìn sư huynh nước bọt tung bay lải nhải, mắt Tiểu Quả không nhịn được nhíu thành hai vầng trăng khuyết.Dạy dỗ xong Tiểu Quả, Tả Mạc liền ra ghế nằm lăn, lười mà, hồn nhiên không có nửa điểm giác ngộ làm ra vẻ gương mẫu.

Chim ngốc trên nóc nhà khinh bỉ liếc mắt nhìn Tả Mạc, tiếp tục chải vuốt sợi bộ lông của mình.Thái dương rải nắng ở trên người cảm giác thật tốt."

Sư huynh, huynh kết thúc bế quan?"

Tiểu Quả sợ hãi hỏi."

Ngô, đúng vậy, kết thúc."

Tả Mạc duỗi lưng, nhắm mắt lại hưởng thụ dương quang ấm áp.Lần bế quan này, thu hoạch rất lớn.Côn Luân không hổ là Côn Luân!Mỗi lần nghĩ đến, Tả Mạc đối với môn phái trong truyền thuyết này, sinh ra kính nể thật sâu.

Hắn vô số lần may mắn, mình lựa chọn ngọc giản này, sáng suốt ra sao.

Dẫu chỉ là ngọc giản nhập môn, nhưng nó bao hàm rất nhiều loại phù trận, lần đầu tiên đọc ngọc giản này, hắn hoàn toàn chấn kinh.Hắn xem ra, ngọc giản này hoàn toàn có tư cách xưng là bách khoa toàn thư phù trận cơ sở!Tả Mạc có thể được coi là kẻ cuồng nhiệt thu thập ngọc giản, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, một ngọc giản, lại ẩn chứa nội dung phong phú như vậy toàn diện như thế.

So ra, những ngọc giản bản môn, đơn sơ thô ráp đến xấu hổ gặp người.Ngoại trừ có hơn hai trăm loại phù trận cơ sở, nhiều nhất trong ngọc giản, lại là các phân tích.Những phân tích xuất từ cao thủ phù trận Côn Luân này, khiến Tả Mạc mở rộng nhãn giới.

Một vài ý nghĩ lúc trước hắn mười phần đắc ý, không ngờ không có một cái nằm ngoài phạm vi bao hàm ngọc giản.

Sơ sơ vài câu phân tích, sắc bén như đao, giống như bào đinh giải ngưu, một phù trận thâm ảo tối nghĩa dễ dàng được giải thích, quan hệ lẫn nhau trong đó, vừa xem là hiểu.Tả Mạc xem đến hoa mắt mê ly.Cái này không phải học tập, quả thực là hưởng thụ chưa từng có!Sau một khắc cầm lấy ngọc giản, hắn lập tức vô pháp tự kềm chế mà rơi vào trong mê dại.Không ngủ không nghỉ, không uống không ăn, bỗng nhiên tự nói như mê sảng, bỗng nhiên kích động cười dài như điên cuồng.Đợi hắn xem hết phân tích sau cùng ngọc giản, hắn là tâm sinh thất lạc, phiền muộn khôn kể.Một ngọc giản nhập môn, không ngờ có thể có ma lực như vậy!Thu hoạch của hắn, so với hắn tưởng tượng phải lớn hơn vô số lần.

Hắn tựa như thằng bé bơi trong một cái hồ nước, đột nhiên gặp được biển rộng."

Sư huynh còn muốn bế quan không?"

Tiểu Quả lại sợ hãi hỏi."

Ờ, không đóng.

Bế quan không có tinh thạch."

Tả Mạc miễn cưỡng nói, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, bèn hỏi: "Đại sư huynh cùng La Ly sư huynh đâu?

Bọn họ đang làm gì?"

Thấy Tả Mạc không cần lại bế quan, Tiểu Quả nheo mắt thành hai vành trăng khuyết: "Đại sư huynh cùng La Ly sư huynh đều đang bế quan."

Tả Mạc ừ một tiếng, cũng không bất ngờ.Đông Phù.Hội đấu kiếm đã kết thúc, cao thủ khắp nơi, ai về nhà nấy, mỗi người một vợ.

Đông Phù thoáng cái quạnh quẽ rất nhiều, đương nhiên, so với Đông Phù trước đây, phải phồn hoa rất nhiều.

Hội đấu kiếm lần này, cũng khiến Đông Phù bộc lộ tài năng từ trong mười ba trọng trấn.Nhất là không lâu sau tới đây, sẽ tới thời gian Thiên Tùng Tử nhận lời mở bí cảnh.

Tuy không thể tham gia, nhưng rất nhiều tu giả còn muốn ở lại.

Nhất là một vài tu giả cần gấp muốn tài liệu nào đó, cũng thủ tại Đông Phù.

Nổi danh nhất của bí cảnh, đó là sản xuất các loại thiên tài địa bảo.

Phần lớn thương nhân nguyên liệu, dồn dập phái người ở lại.Tả Mạc cưỡi chim ngốc, thẳng hướng Bách Bảo Phi các bay tới.Người trong Bách Bảo Phi các phải nhiều hơn rất nhiều, khiến hắn hơi bất ngờ.

Lần thứ hai tới, trên người hắn không có nửa phần câu nệ lần trước.Nghênh tiếp Tả Mạc, vẫn là vị chưởng quỹ lần trước.Hắn vừa thấy Tả Mạc, liền chúc mừng: "Chúc mừng chúc mừng!

Tả tiên sinh xuất thủ bất phàm, một kích sau cùng kia, thật làm tâm trí bọn ta hướng tới!"

Lập tức hạ giọng nói: "Hắc hắc, phải đa tạ Tả tiên sinh!"

Tả Mạc sửng sốt: "Sao nói thế?"

"Hắc hắc, Tả tiên sinh thủ đoạn quỷ thần khó lường, không ngờ có thể luyện tháp ngũ sắc thành pháp bảo bản mệnh!

Tệ điếm cũng được thơm lây."

Tả Mạc lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Nhưng thứ hắn bừng tỉnh đại ngộ không phải là khách của Bách Bảo Phi các tăng nhiều, mà là thảo nào bây giờ tháp ngũ sắc lợi hại như vậy, nguyên lai nó thành pháp bảo bản mệnh của mình!Đối với hắn kẻ “sâu sắc nghiên cứu” pháp bảo mà nói, sao có thể không biết pháp bảo bản mệnh?Pháp bảo bản mệnh a...Hắn hơi kích động, nhưng trên mặt không lộ ra mảy may, mà là nhất quán tận dụng mọi thứ: "Hắc, tình cảm tốt.

Sau này chiết khấu cho ta nhiều nhiều chút là được!"

Chưởng quỹ nghe vậy, cũng chỉ có cười hề hề.Tả Mạc cũng không quan tâm, trực tiếp hỏi: "Tố tiểu thư ở đây?"

"Tại, mời theo tiểu nhân!"

Chưởng quỹ vội vã nghiêng người về phía trước mời, hiển nhiên đã được phân phó trước.Tả Mạc quyết định trước khi tiến bí cảnh, hoàn thành cho Tố việc luyện chế kiếm phôi.Chương 160 : Liệt hỏa đanConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTố đang đợi Tả Mạc.Tuy nàng không rõ Tả Mạc có trợ giúp mình hay không, tại hội đấu kiếm, nàng không giữ được lời giúp đỡ Tả Mạc.

Nàng sở dĩ vẫn đợi, mà không chạy thẳng đến núi Vô Không, là bởi vì tin Lâm Khiêm.

Không biết vì sao, nàng đối vị trẻ tuổi thần bí dị thường tràn ngập lòng tin."

Lúc nào bắt đầu?"

Tả Mạc hỏi."

Không cần sốt ruột."

Tố cầm trên tay một cái bình ngọc: "Đây là hoàng gia bảo liệt hỏa đan, ngươi ăn vào trước, ta hỗ trợ ngươi ổn định dược lực."

Do dự một chút, hắn vẫn tiếp nhận bình ngọc.

Vừa mở ra bình ngọc, lập tức có thể cảm nhận được một cỗ sóng nhiệt từ miệng bình ngọc bốc lên, hạt châu bên trong như điêu khắc từ hồng ngọc mà ra.Hỏa chung duẩn là hàn diễm, hỏa lực trong liệt hỏa đan này, rõ ràng là liệt diễm, hai tính chất tuyệt nhiên tương phản, dung hợp chỉ sợ tương đối phiền phức.Nhưng Tả Mạc quyết định thử một chút, bởi vì trước đây thử qua hỏa kim ô trong kim ô hoàn, cũng đồng dạng là liệt diễm.Bên trong tĩnh thất, hai người một trước một sau khoanh chân ngồi, Tố ngồi ở phía sau Tả Mạc."

Liệt hỏa đan là lấy từ dung nham trong lòng đất luyện chế mà thành, chứa đựng dung nham địa hỏa, bá đạo không gì sánh được, ngươi phải cẩn thận."

Tố dứt lời, cũng không mất thêm thời gian, thân thủ đặt lên phía sau Tả Mạc.Tả Mạc bỏ một viên liệt hỏa đan vào trong miệng.Liệt hỏa đan vừa vào cổ họng, liền hóa thành một cỗ nóng cháy không gì sánh được.

Cỗ nhiệt lưu cực kỳ nóng hổi này như dung nham, Tả Mạc chỉ cảm thấy nó tựa như muốn thiêu thủng thân thể hắn.Quả nhiên bá đạo!Không dám chậm trễ, Tả Mạc vội vận chuyển linh lực, vây lấy cỗ nhiệt lưu đỏ đậm này!

Nếu để mặc cổ nhiệt lưu tàn phá bừa bãi cơ thể, không lâu, kinh mạch sẽ bị tổn thương.Chỉ thấy da Tả Mạc đỏ bừng lên, giống như sắt nung đỏ.Tố cũng không dám chậm trễ, vận chuyển linh lực, cẩn thận mà xâm nhập cơ thể Tả Mạc. (Chú: Câu này mèo dịch hay quá, làm anh tưởng tượng quá đà)Tả Mạc nhận thấy được linh lực từ sau lưng rót vào, không chút kinh hoảng, mà cẩn thận quan sát.

Thần thức của hắn vốn cường đại, huống chi cơ thể hắn chính là sân nhà của hắn, linh lực của Tố cũng bị hắn nhìn thấu.Hiếu kỳ linh lực đặc biệt!

Tả Mạc không khỏi cảm thấy hứng thú.Linh lực của Tố cũng không phải như dòng nước, mà là như vô số tơ nhỏ di động, tựa như từ vô số cá nhỏ cấu thành bầy cá, mười phần kỳ lạ.

Hắn nhớ kỹ kiếm quyết của Tố là từ lực, lẽ nào trong đó có bí quyết?Tả Mạc không khỏi ghi nhớ trong lòng.Tố ngàn lần nghĩ không ra, nàng hỗ trợ Tả Mạc hóa giải dược lực, không ngờ lại bị Tả Mạc rình xem một ít ảo diệu linh lực của nàng.

Kỳ thực cũng không phải là nàng sơ suất, mà là thần thức của Tả Mạc bây giờ, vượt xa so với người thường tưởng tượng.

Ai có thể nghĩ đến, một tu giả trúc cơ kỳ, lại có được thần thức cường đại như vậy?Tu vi ngưng mạch kỳ cùng trúc cơ kỳ chênh lệch bao xa, Tả Mạc lúc này chính thức nhận ra.Linh lực Tố cũng không cương mãnh, nhưng cuồn cuộn không dứt, liệt hoả đan bá đạo không gì sánh được, bị cỗ linh lực quấn lấy, không thể động đậy.Tả Mạc biết rõ, tự mình phải động thủ!Tố có thể làm, chỉ là giúp hắn ổn định dược lực, nhưng luyện hóa ra sao, phải tự hắn làm.Hắn cũng không lập tức đưa linh lực của mình tới, mà là thông qua thần thức quan sát cỗ dược lực cương mãnh bá đạo.Tố cẩn thận khống chế linh lực của bản thân, dù sao cũng là trong cơ thể Tả Mạc, khả năng khống chế của nàng rất kém.Qua một lát, linh lực Tả Mạc vẫn không nhúc nhích, không có nửa điểm ý tứ tiến lên.Sao còn chưa động thủ?

Nàng không khỏi nhíu mày, không rõ Tả Mạc tại sao kéo dài, lẽ nào hắn không biết luyện hóa dược lực?Ngay khi nàng cảm thấy không giải thích được, linh lực Tả Mạc bỗng nhiên động.Hai cỗ linh lực cực nhỏ, hướng tới dược lực được nàng ổn định đánh tới.Linh lực nhỏ như thế?Nàng hơi bất mãn, người này rốt cuộc đang làm cái gì, dùng chút linh lực như thế, tưởng luyện hóa được cỗ dược lực, khi nào mới xong?

Nàng vững vàng ổn định dược lực, nhưng mà dược lựuc của liệt hỏa đan mười phần bá đạo, tuy rằng bị linh lực của nàng kiềm chế, nhưng như bị nhốt ở trong lồng như dã thú, không ngừng giãy dụa.

Linh lực của nàng đã từng chút mà tiêu hao, mặc dù tiêu hao tốc độ cũng không nhanh.Nhưng vào lúc này, có hai cỗ linh lực, vòng đến dược lực phía sau.Vẫn là quá ít!Tố nhịn không được định nhắc nhở Tả Mạc, luyện hóa dược lực cần phải tiêu hao đại lượng linh lực, không nên ở tiết kiệm linh lực.Không đợi nàng mở miệng, lại là hai cỗ linh lực!Hai cỗ!Lại là hai cỗ!...Trong thời gian ngắn, linh lực của Tả Mạc phân làm tám mươi phần thật nhỏ.Tố trợn mắt há mồm, này, làm cái gì vậy...Kế tiếp một màn, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng.Tám mươi phần linh lực, chúng tựa như cá chạch trơn trượt dị thường, chui vào trong liệt hỏa đan đang bị linh lực của nàng bao vây.

Trong chớp mắt, dược lực bá đạo bị linh lực thật nhỏ của Tả Mạc phân tách thành bảy tám khối nhỏ.Nhìn dược lực bá đạo không gì sánh được từng chút bị những linh lực thật nhỏ không gì sánh được kia gặm như tằm ăn rỗi, không, đã không phải tằm ăn rỗi, tuy rằng là tăng dần, nhưng tốc độ cực nhanh.Một thời thần ngắn ngủi, dược lực nguyên bản, bị luyện hóa chỉ còn lại một mẩu nhỏ.Rất nhanh, dược lực liệt hỏa đan bị luyện hóa sạch sẽ.Luyện hóa được là một tia hỏa lực tinh thuần đỏ thẫm.

Tả Mạc có thể cảm nhận được nhiệt độ ẩn chứa trong tia hỏa lực cực tế này, nó là tinh hoa của viên liệt hỏa đan, cũng là mục tiêu của Tả Mạc.Hỏa lực tinh thuần như vậy, cũng không phải tầm thường, tuy chỉ có một tia.

Nghĩ đến vừa rồi Tố nói, liệt hỏa đan là lấy từ dung nham dưới đất luyện chế mà thành, thảo nào tia hỏa lực ẩn chứa trong đó tinh thuần như vậy.

Trong âm hỏa châu thiên, trình bày và phân tích về hỏa, đủ loại địa hỏa, đều là hỏa chủng phẩm cấp không thấp.Một tia địa hỏa tinh thuần như thế, đối với hắn mà nói, khác nào "thuốc bổ" tuyệt hảo!Tả Mạc cẩn thận mà khống chế hỏa chung duẩn, hỏa chung duẩn vừa xuất hiện, một cỗ khí tức âm hàn băng lãnh nhất thời tràn ngập ra.Hỏa chung duẩn màu trắng sữa nhanh chóng bao lại tia địa hỏa đỏ thẫm.Một cái âm hàn, một cái nóng cháy, không ngờ kỳ diệu mà dung hợp lại.

Tả Mạc có thể rõ ràng mà cảm thấy, hỏa chung duẩn sau khi hút vào tia địa hỏa này, xảy ra biến hóa vi diệu nào đó.

Chỉ là số lượng địa hỏa quá ít, biến hóa vô pháp biểu hiện rõ ràng.Điều này làm cho hắn có chút bất ngờ, phiền phức dự tính không xuất hiện, toàn bộ quá trình dung hợp hấp thu thuận lợi làm hắn hơi giật mình.Ba mươi sáu viên liệt hỏa đan, nói cách khác, còn ba mươi lăm tia địa hỏa.Hắn không khỏi bắt đầu mong đợi, nếu có ba mươi sáu tia dung nham địa hỏa dung nhập hỏa chung duẩn, sẽ phát sinh biến hóa gì?Nếu dung hợp không có vấn đề gì, Tả Mạc như gió, nhanh chóng ném vào miệng một viên liệt hỏa đan.Tố vững vàng ổn định linh lực, bất tri bất giác, trên thái dương nàng xuất hiện một tầng mồ hôi tinh mịn.

Nàng bắt đầu cảm thấy cật lực.

Tốc độ Tả Mạc thực sự quá nhanh, một viên tiếp một viên, nàng hoàn toàn không thời gian nghỉ ngơi và hồi phục.Nàng rất muốn dừng lại, nhưng nàng cố nén lại.

Một tu giả ngưng mạch kỳ, thế mà yêu cầu một tu giả trúc cơ kỳ nghỉ ngơi và hồi phục, nàng không nói được lời này!

Huống chi, nàng phải làm vẻn vẹn chỉ là ổn định dược lực, luyện hóa tiêu hao linh lực nhanh hơn, Tả Mạc không mở miệng, nàng sao nói ra đây?Chỉ có chống đỡ!Nàng đến bây giờ, cũng không rõ Tả Mạc thực sự làm như thế nào.Rõ ràng người luyện hóa tiêu hao linh lực nhanh hơn mới đúng, vì sao đến tận bây giờ, hơn mười viên liệt hỏa đan, Tả Mạc lại không chút nào lộ ra trạng thái mệt mỏi.

Sao có khả năng?

Hắn rõ ràng chỉ là một tu giả trúc cơ kỳ!Tố cắn chặt răng, linh lực của nàng nhanh chóng bao lấy dược lực liệt hỏa đan hóa mở ra, linh lực Tả Mạc phải đi qua linh lực của nàng, mới có thể trực tiếp tiếp xúc cùng dược lực.

Cho nên linh lực Tả Mạc nhất cử nhất động, nàng biết đại khái.Thế nhưng dù cho nàng biết đại khái, nàng cũng không hiểu rõ.Hơn mười cỗ linh lực, Tả Mạc khống chế được thông suốt, hắn hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy.

Phương thức luyện hóa quái dị không gì sánh được của Tả Mạc này, lần đầu tiên này nhìn thấy, không khỏi có ý nghĩ rất bội phục Tả Mạc.

Phân cách dược lực thành nhiều khối, phân ra mà luyện hóa, có thể tăng hiệu suất luyện hóa.Làm nàng cảm thấy giật mình chính là, những linh lực thật nhỏ kia, sắc bén tựa như đao.

Chúng tuy nhỏ, nhưng lại có thể dễ dàng mà cắt xén dược lực thành nhiều khối.Tu vi của nàng cao hơn Tả Mạc rất nhiều, kiến thức cũng rộng, tự nhiên minh bạch sao mới có thể làm được.Phải được nơi dược lực yếu ớt nhất, mới có thể đạt được hiệu quả như vậy.Nhưng vấn đề then chốt là, Tả Mạc sao có thể nhanh như vậy chuẩn xác tìm được vị trí dược lực yếu nhất?

Linh lực của nàng bao vây lấy dược lực, nhưng nàng tự biết không cách nào làm được như vậy.Không riêng gì nàng, kể cả sư huynh Cổ Dung Bình, cũng tuyệt đối không làm tinh tế được như vậy!Đậy chắc là bí mật của Tả Mạc!Nghĩ thông suốt điểm này, khiếp sợ trong lòng Tố dần dần biến mất.

Dài ngắn đều có cái hay dở riêng, Tả Mạc thể hiện năng lực của mình trong hội đấu kiếm, sao có thể không có chỗ độc đáo, chỉ làm nàng ngạc nhiên.Tâm tình bình tĩnh, nàng không khỏi thưởng thức "biểu diễn" của Tả Mạc.Khống chế linh lực tinh tế của Tả Mạc, xứng đáng với hai chữ "biểu diễn".

Hơn mười đạo linh lực, khống chế như thường, phối hợp lẫn nhau thành thạo, tựa như một chi quân đội, phân công minh xác, nhịp nhàng ăn khớp.

Dược lực táo bạo bá đạo tựa như một cự thú miệng hùm gan sứa, dễ dàng bị cắt xén chia tách.

Toàn bộ rất nhanh tinh chuẩn, sạch sẽ lưu loát, không có một tia rơi rớt.Quan sát chúng biểu hiện, quả thực là một loại hưởng thụ.Chẳng qua, chuyện này cũng lộ rõ nhược điểm linh lực Tả Mạc không đủ mạnh.

Hơn nữa tinh tế khống chế tuy rất có tác dụng với phù trận, nhưng đối với kiếm quyết mà nói, cũng không quá nhiều ưu thế.Trong khoảng thời gian ngắn, Tố liền đưa ra phân tích của mình.Trong mắt nàng, Tả Mạc vẫn cường đại, nhưng đi cùng cường đại của hắn, nhược điểm cũng rõ ràng.

Nói cách khác, Tả Mạc cường đại chỉ là ở tình huống riêng mới có thể phát huy.

Nàng nhớ trong hội đấu kiếm, Tả Mạc bố trí phù trận quy mô kinh người, không phải là sáng tạo một hoàn cảnh phát huy bản thân sao?Nàng không khỏi lắc đầu, cường đại như Tả Mạc, nàng xem ra, chỉ có thể coi là giả cường đại, có hạn chế nhiều lắm.Kiếm tu mới là chính đồ, vô luận trong hoàn cảnh gì, kiếm tu đều có thể nắm chặt số phận của mình!

Nghĩ như vậy, nàng không khỏi càng thêm kiên định quyết tâm tu kiếm, trong lòng tràn ngập mong đợi với kiếm phôi sắp luyện chế.Sau ba canh giờ, viên liệt hỏa đan cuối cùng được nuốt vào bụng, nhanh chóng luyện hóa thành một tia dung nham địa hỏa.Tia dung nham địa hỏa thứ ba mươi sáu dung nhập, hỏa chung duẩn lúc trước vẫn không hề động tĩnh, phát sinh biến hóa kinh người!Chương 161 : Luyện chế kiếm phôiConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckHỏa chung duẩn đột nhiên tăng vọt, giống như rót dầu vào lửa, ngọn lửa mạnh bóc lên, khí thế theo đó tăng vọt.Tả Mạc không khỏi khẩn trương, thời điểm mấu chốt nhất đã đến.Hỏa chung duẩn tăng vọt bập bùng bất định, như quái thú dữ tợn, khí tức âm hàn táo bạo khuếch tán mọi nơi, lan đến kinh mạch của Tả Mạc, như kim đâm.Tố vội vã thu hồi linh lực, lúc này linh lực nàng không những vô pháp trợ giúp Tả Mạc, trái lại sẽ làm Tả Mạc phân tâm.Nàng mở mắt, thấy Tả Mạc ngồi xếp bằng trước mặt đang rung nhẹ toàn thân, trán có một tầng sương trắng tinh mịn, bạch khí tứ tán.Thật là hàn hỏa lợi hại!Trong lòng Tố không khỏi thất kinh, hơi khẩn trương nhìn chằm chằm Tả Mạc, nếu lần dung hợp này thất bại, luyện chế kiếm phôi khẳng định khó khăn.Tâm trí Tả Mạc treo cao, việc cần làm hắn đều làm, còn lại chỉ phó mặc cho số phận.Theo thời gian trôi qua, hỏa chung duẩn táo bạo từ từ trở nên an tĩnh, thân lửa tăng vọt cũng không ngừng co rút, cuối cùng quay về ổn định.Hỏa chung duẩn mới thành hình!Hỏa chung duẩn hiện nay biến hóa nghiêng trời lệch đất so với trước.

Đầu tiên hình thể tăng lớn khoảng chừng một phần ba, nhưng biến hóa lớn nhất là kết cấu của nó.

Trước đây ỏa chung duẩn màu trắng sữa, nhưng hỏa chung duẩn bây giờ, làm người khác bất ngờ là phân tầng, hơn nữa chia ra làm ba tầng.Tầng ngoài cùng giống như trước đây là ngọn lửa màu trắng sữa, mà trung gian còn lại là ngọn lửa đỏ thẫm, khiến Tả Mạc cảm thấy giật mình chính là tận cùng bên trong là ngọn lửa màu đen.

Tuy rằng chỉ có một tia, cũng rất dễ nhận biết.

Ba tầng lửa phân biệt rõ ràng, vừa nhìn là biết.Ngọn lửa trắng là hỏa chung duẩn, lửa đỏ thẫm là dung nham địa hỏa từ liệt hỏa đan luyện hóa được, đốm lửa màu đen trong cùng kia là cái gì?Tả Mạc hơi hiếu kỳ.Sau tra xét, hắn mới hiểu được.

Tia lửa màu đen cực nhỏ này, không ngờ là độc tố bị nhiễm sau lần luyện hóa hạt sen đen!

Nếu không phải lần này dị biến, hắn căn bản không phát hiện, hỏa chủng của mình ẩn chứa một tia độc tố lợi hại như vậy.

Càng làm cho hắn không bất ngờ chính là, độc tố không ngờ cũng có thể hóa thành ngọn lửa!Ngọn lửa mới cùng hỏa chung duẩn trước đây khác biệt cực lớn, cảm giác khống chế là hoàn toàn khác.Khí tức âm hàn giảm thiểu, nhưng mà băng hỏa trong đó chuyển hoán, lưu sướng tự nhiên.

Làm Tả Mạc không rõ ràng lắm chính là tia lửa màu đen tận cùng bên trong kia, thực sự có thể có diệu dụng gì?

Trong ba tầng lửa này, hỏa chung duẩn phẩm cấp thấp nhất, thứ nhì là dung nham địa hỏa, phẩm cấp tối cao là ngọn lửa màu đen Tả Mạc còn chưa rõ ràng.

Ngẫm lại Tả Mạc cũng thấy bình thường, ngọn lửa màu đen này có được từ luyện hóa hạt sen đen cấp bốn, nó chính là hạt sen đen cấp bốn!Hỏa chung duẩn bất quá chỉ hỏa chủng cấp hai.Hắn cũng không sốt ruột, chậm rãi dò xét ngọn lửa mới, đây là một hỏa chủng hoàn toàn mới, ngay “âm hỏa châu thiên” cũng không có loại hỏa này.

Nó có nghĩa, Tả Mạc phải tự mình tìm hiểu.Chìm đắm trong tìm hiểu hỏa chủng mới, Tả Mạc quên thời gian.Tố nhận ra thân thể Tả Mạc trở lại bình tĩnh, sương trắng trên trán tiêu thất không thấy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Tả Mạc giống như đang nhập định, cũng không giục, dứt khoát khoanh chân ngồi ở một bên khôi phục linh lực.

Lâu như vậy còn đợi được, cũng khỏi quan tâm phải đợi thêm mấy ngày.Tả Mạc ngồi ba ngày.Khi hắn một lần nữa mở mắt, trong mắt ngoài vẻ uể oải, còn có một vết khó khăn.Tố trong lòng đại định.Lại qua một ngày đêm, khôi phục đến trạng thái tốt nhất Tả Mạc mới bắt đầu luyện chế kiếm phôi.Tả Mạc không cho Tố xem, nếu có người ở bên, rất dễ bị quấy nhiễu.

Hắn đi vào một tĩnh thất, trong tĩnh thất đã sớm chuẩn bị các tài liệu hắn muốn, còn có hàng đống tinh thạch, cho Tả Mạc khôi phục linh lực.Tả Mạc cười hắc hắc, đống tinh thạch này tự nhiên vui lòng nhận.

Từ giờ trở đi, cho đến luyện chế thành công, hắn đều ở trong tĩnh thất.

Tố tự mình cầm kiếm thủ hộ ngoài cửa.Hắn xuất ra một ngọc giản, trên ngọc giản ghi chép phù trận phải khắc trên mỗi một thanh kiếm phôi, cùng với phương pháp luyện chế kiếm phôi.

Phương pháp luyện chế cũng không thần kỳ, Tả Mạc chỉ nhìn lướt qua, đã hiểu rõ.Tâm thần của hắn rất nhanh bị bốn loại phù trận hấp dẫn.Đây là bốn loại phù trận hắn chưa bao giờ gặp qua, riêng điểm này, đủ làm hắn tràn ngập hứng thú.

Vì để luyện chế giả có thể thuận lợi mà hoàn thành luyện chế, ngọc giản về bốn loại phù trận trình bày mười phần tường tận.Sau khi xem hết, Tả Mạc không khỏi hít một ngụm lãnh khí.Phù trận cấp bốn!Bốn loại phù trận cấp bốn hoàn toàn khác nhau!Hắn lúc này đã rõ, vì sao Tố vẫn không tìm được người luyện chế kiếm phôi.

Trên mỗi thanh kiếm phôi, đều cần phải khắc một phù trận cấp bốn, bốn kiếm phôi, bốn loại phù trận cấp bốn khác nhau.Hơn nữa...Giữa bốn loại phù trận, còn tồn tại liên hệ kỳ diệu.Tả Mạc tự cho là đã chuẩn bị đầy đủ, lúc này mới phát hiện, độ khó luyện chế kiếm phôi so với hắn dự đoán còn cao hơn, mà là cao nhiều lắm!Hắn bất đắc dĩ mà lắc đầu, vụ này lỗ lớn!

Độ khó này, tuyệt đối có thể công phu sư tử ngoạm, hung hăng mà đớp Tố một khoản.

Tả Mạc vì mất đi cơ hội tuyệt hảo như vậy mà thấy tiếc nuối, nhất là hắn bây giờ thân không xu.Hắn chú ý một lần nữa trở lại phù trận, bước đầu tiên hắn cần phải làm, đó là đọc hiểu bốn phù trận này.Như không đọc hiểu phù trận, sao khắc phù trận lên kiếm phôi được?Nếu như trước hội đấu kiếm, hắn nhất định sẽ vỗ vỗ mông rời đi, bốn loại phù trận cấp bốn hoàn toàn khác nhau, tuyệt đối vượt qua phạm vi năng lực của hắn.

Nhưng vừa cường hóa hỏa chủng, lại kinh qua Côn Luân phù trận nhập môn ngọc giản tẩy lễ, lòng tin Tả Mạc vừa đúng đạt cực bạo, trạng thái cực đỉnh.Hắn quyết định khiêu chiến độ khó này!Căn cứ trình bày trên ngọc giản, hắn bắt đầu tìm hiểu bốn loại phù trận.

Lúc này mới thấy, Côn Luân ngọc giản trợ giúp hắn lớn tới đâu!

Tìm hiểu thấu Côn Luân ngọc giản, nhãn giới của Tả Mạc tăng thêm mấy cái bậc.Phù trận cấp bốn, trong đó tất đủ chỗ tối nghĩa nan giải, huống chi còn là bốn loại phù trận cấp bốn khác nhau.Thế nhưng Tả Mạc trong năm ngày, từng chút cân nhắc ra căn nguyên bốn loại phù trận.Trong nháy mắt khi bốn loại phù trận hiện ra trước mặt hắn, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác thành tựu khó tả, bao nhiêu mệt nhọc không cánh mà bay, trong lòng vui sướng muốn ngửa mặt lên trời gào thét.Tả Mạc cũng không áp dụng song liên hoàn tứ chuyển hỏa trận mà Lâm Khiêm kiến nghị, hắn dự định vừa lúc mượn cơ hội thử hỏa chủng mới của mình.Dù sao cũng không phải tài liệu của mình, hắn khỏi phải nghĩ.Bốn khối hàn thiết từ đặt trước mặt Tả Mạc, hàn thiết từ hắn lần trước cắt, từng khối to nhỏ bất đồng.

Nhưng với hắn mà nói, cũng không phải vấn đề lớn gì.Tụ linh trận bày quanh, hắn ngồi vào trong trận, tháp ngũ sắc bập bềnh trước người.

Tháp ngũ sắc có thể đề cao năng lực khống chế ngũ hành của hắn, khống hỏa tự nhiên trong đó.Hắn vừa lật tay, hỏa chủng mới xuất hiện tại chỗ ba tấc đỉnh tháp ngũ sắc.

Tả Mạc quyết định gọi hỏa chủng mới là “Mực Dung Bạch”.

Dù sao cũng không ai chỉ định tên của nó, gọi là cái gì toàn bộ dựa vào hắn tâm tình. (Mực = mặc trong mặc liên tử (hạt sen đen), Dung trong dung nham địa hỏa, Bạch trong bạch sắc chung duẩn hỏa)Ngọn lửa tim đen, lửa đỏ thẫm giữa, lớp ngoài trắng sữa.Hỏa Mực Dung Bạch an tĩnh thiêu đốt, không có nửa điểm táo bạo lúc trước, phục tùng không gì sánh được.Ánh mắt Tả Mạc lộ ra vẻ ngưng trọng, hắn ném khối hàn thiết từ nhỏ nhất vào trong hỏa Mực Dung Bạch.Linh lực của hắn bắt đầu quán thâu vào hỏa Mực Dung Bạch, ngọn lửa tăng mạnh, vây hàn thiết từ lại, nghiêm kín thực.

Bước đầu tiên hắn cần phải làm, đó là dùng ngọn lửa loại trừ tạp chất trong hàn thiết từ.

Đây là công phu mài nước, cần nhiều thời gian.

Nhưng Tả Mạc cũng không hẳn trong đó, thần thức của hắn cường đại, có thể thoải mái thấy rõ vị trí phân bố tạp chất trong hàn thiết từ.

Do đó, hiệu suất tăng nhiều.Chỉ tốn một ngày đêm thời gian, tạp chất trong khối hàn thiết từ này đã bị luyện trừ sạch.Trong lúc này, phải duy trì ổn định linh lực đưa vào.

Có ma văn cùng tháp ngũ sắc tương trợ, cái quá trình khổ cực không gì sánh được này, hắn cũng hơi dễ dàng.Kế tiếp là luyện hóa hàn thiết từ thành hình kiếm.Tả Mạc hít sâu một hơi, đưa linh lực vào mạnh hơn, hỏa Mực Dung Bạch lại bốc lên, trong tĩnh thất, âm hàn cùng rừng rực hai chủng khí tức tuyệt tương phản va chạm lẫn nhau, keng keng rung động.Trong ngọn lửa, hàn thiết từ dần dần hòa tan, cho đến thành một vũng nước thép.Làm người khác lấy làm kỳ chính là, nước thép cũng không phải là đỏ bừng, mà là màu xanh đen kỳ lạ, toát ra hàn ý cường liệt.Phía dưới ngọn lửa Mực Dung Bạch, tháp ngũ sắc bỗng nhiên quay tròn, càng chuyển càng nhanh, rất nhanh hóa thành một đạo hư ảnh năm màu.Nước thép trong ngọn lửa như bị một lực vô hình tác động, chậm rãi biến hóa trạng thái.Thời gian từng chút trôi qua, trán Tả Mạc bắt đầu tuôn ra mồ hôi hột, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, nhìn hơi cật lực.

Nhưng dưới hắn khống chế, tốc độ chuyển động tháp ngũ sắc không giảm nửa phần, ngược lại đang không ngừng gia tốc!Trong ngọn lửa, nước thép chậm rãi lưu động, cho đến hình kiếm mơ hồ.Lúc này Tả Mạc mới có cơ hội thở ra một hơi, điều tức lại.

Tụ linh trận xung quanh hắn đã tiêu hao hầu như không còn, hóa thành bột phấn.

Hắn mượn cơ hội này, rất nhanh mà một lần nữa bày một tòa tụ linh trận.Bước quan trọng nhất đã đến!Tả Mạc trừng lớn con mắt, không dám có chút thả lỏng.Nước thép dần dần đọng lại, bỗng nhiên, nước thép màu xanh đen tỏa ra sắc lam sáng ngời.Tả Mạc tinh thần rung lên, hai tay giống như hoa nở, từng đạo ánh sáng pháp quyết, theo hai tay hắn đánh vào kiếm phôi trong ngọn lửa.Kiếm phôi không có bất luận động tĩnh gì.Không được, sức lửa còn chưa đủ!Tả Mạc cắn răng một cái, lại lần nữa thôi động linh lực, chỉ thấy ngọn lửa màu đen tận cùng bên trong hỏa Mực Dung Bạch, giống như một cái lưỡi dài nhỏ màu đen, liếm trên kiếm phôi.Cùng lúc đó, pháp quyết trên tay lại động!Từng đạo ánh sáng lại lần nữa tập trung ngọn lửa.Lượng sáng của kiếm phôi màu lam đột nhiên tăng vọt, pháp quyết đánh lên kiếm phôi, từng đạo ánh sáng hoa văn pháp quyết giống như khắc vào mặt ngoài của kiếm phôi, rõ ràng có thể thấy được.Tả Mạc không dám dừng lại, con ngươi trợn tròn, toàn thân linh lực đề đến mức tận cùng, tóc tai dựng đứng.

Hắn tựa như một vòng xoáy lớn, linh lực trong tụ linh trận như bị lực hút vô hình xé động, điên cuồng mà tràn tới hắn.Lượng lớn linh lực dũng mãnh vào trong cơ thể, mặc dù có ma văn, Tả Mạc vẫn cảm thấy đau nhức như đao cắt.Nhưng lúc này, hắn đã không có thời gian rỗi rãi để kêu đau đớn, hai tay hắn tăng tốc chỉ pháp mau nữa, liên tục run run, ánh pháp quyết cuồn cuộn không ngừng mà tập trung kiếm phôi trong lửa.Luyện chế kịch liệt cực đoan như vậy, giằng co tròn ba canh giờ.Một vệt máu tươi, lặng yên từ khóe miệng hắn tràn ra.Hoa cả mắt, hai tay mười ngón đột nhiên đông lại, dừng lại tại trước người, một ánh đạo pháp quyết sau cùng chuẩn xác bắn trúng kiếm phôi trong ngọn lửa.Ông!Kiếm phôi nhẹ ngân!Chỉ thấy ánh kiếm phôi tăng vọt, rồi lập tức ảm đạm, thẳng đến tiêu tán.Một thanh kiếm phôi tiểu kiếm màu lam đen lẳng lặng bập bềnh trong không trung.Mười ngày sau.Tố thủ hộ ngoài cửa bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hỉ.Chương 162 : Đầu cơ trục lợiConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckBốn thanh kiếm phôi màu xanh đen, dựng thẳng phiêu phù trước mặt Tố.

Kiếm phôi tựa như có từ lực vô hình, nàng nhẹ nhàng chạm vào một thanh trong đó, cái khác ba đem cũng theo quay tròn theo đó thổi động.

Nhưng bốn thanh kiện kiếm phôi, thủy chung bảo trì lẫn nhau cự ly, trình tứ tượng vị.Vẻ vui mừng trong mắt Tố càng phát ra dày đặc, nàng không ngừng mà thôi động kiếm quyết, bốn thanh kiếm phôi như đèn kéo quân bay tới bay lui trước mặt nàng.Chưởng quỹ tấm tắc lấy làm kỳ: "Suy nghĩ lí thú độc đáo!

Bốn kiếm nhất thể, công thủ như thường, thật là tinh phẩm!

Nếu có thể kiên trì mài luyện tinh tế, kiếm này quỷ thần khó lường!"

Tả Mạc thần sắc mệt mỏi rã rời, nhưng mà tinh thần cũng không tệ lắm, kiếm phôi hoàn thành, hắn cảm thấy cả người thoải mái."

May mắn không phụ nhờ cậy, ta cũng muốn cáo từ."

Tả Mạc lập tức chuẩn bị rời đi.Tố bỗng gọi lại Tả Mạc: "Tả tiên sinh chậm đã!

Hội đấu kiếm tại hạ cũng không xuất lực, Tả tiên sinh vẫn thủ tín luyện chế kiếm phôi cho ta, tiểu nữ trong lòng cảm kích vạn phần, bình Nguyệt hoa lưu thương này, mong Tả tiên sinh vui lòng nhận!"

Ánh mắt Tố chân thành, đối với bốn thanh kiếm phôi yêu thích không buông tay.Tả Mạc tự nhiên không khách khí, Nguyệt hoa lưu thương là thứ tốt!

Rất nhanh chộp lấy Nguyệt hoa lưu thương, miệng ra vẻ đạo mạo nói: "Nếu tại hạ từ chối thì thật là bất kính."

Hắn nhớ tới một việc, quay mặt nhìn chưởng quỹ nói: "Ta có một món đồ, muốn mời chưởng quỹ giúp ta thẩm định."

Chưởng quỹ vội vàng nói: "thật vinh vạnh!"

Lúc trước Tả Mạc thực lực có tiếng, bọn họ đã không dám chậm trễ.

Mà thành công luyện chế bốn kiếm phôi, trình độ luyện khí Tả Mạc lập tức được chưởng quỹ thêm phần tôn kính.

Chưởng quỹ bọn họ là người làm ăn, kinh doanh pháp bảo, sao lại đi đắc tội một vị am hiểu luyện khí tiền đồ vô lượng?Tả Mạc từ trong giới chỉ lấy ra hộp gỗ, mở hộp gỗ, từ đó lấy ra một bình ngọc.Hai người thấy Tả Mạc thận trọng lạ kỳ như vậy, càng thêm tò mò thứ hắn lấy ra là trân bảo gì.Tả Mạc đem bình ngọc đưa cho chưởng quỹ, nói: "Vật ấy không thuộc ngũ hành, nhưng tại hạ cũng không biết vật ấy đến tột cùng là gì, còn mời chưởng quỹ giúp ta thẩm định!"

"Không thuộc ngũ hành!"

Tố không khỏi lộ ra vẻ động dung.Chưởng quỹ cũng hơi động dung, nhưng vẻ mặt hắn bảo trì nghiêm túc.

Nhãn lực có tốt hay không, là chỉ tiêu quan trọng nhất phán đoán trình độ cao thấp một vị chưởng quỹ, hắn không muốn đập vỡ chiêu bài của mình.Cẩn thận rút nắp bình ra, đem bùn than trong bình ngọc đổ ra.Kiểm tra một lát, hắn mới thận trọng mở miệng: "Vật này đến tột cùng là thứ gì cũng khó nhận biết, nhưng đích xác không thuộc ngũ hành.

Không như chỉ một chủng loại, ngược lại như không ít loại không phải ngũ hành pha trộn mà thành, thực là kỳ quái."

Hắn kỳ quái chính là, vật không thuộc ngũ hành vốn ít ỏi, tìm được một hai đã không dễ, thánh phần phức tạp đến như thế, cũng không biết thế nào mới có thể làm được.Tả Mạc sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ đến, những tài liệu chính mình ném vào tháp ngũ sắc, đủ loại, thành phần bùn than nói vậy cũng phức tạp thật sự, không khỏi bội phục đôi mắt vị chưởng quỹ này."

Không biết vật này giá trị bao nhiêu?"

Tả Mạc không khỏi hỏi.Chưởng quỹ lắc đầu: "Khó định."

Tiếp theo giải thích: "Nếu chỉ một tài liệu, nhỏ cũng dễ định giá.

Vật này thành phần phức tạp không gì sánh được, đại khái là có tác dụng đặc thù.

Hoặc dùng làm phi kiếm, vật không ngũ hành, nạm vào phi kiếm, có thể đề cao phẩm cấp phi kiếm."

Hắn liếc mắt nhìn bốn thanh phi kiếm dựng thẳng phiêu phù trước mặt Tố, nói: "Như trước lúc luyện chế bốn thanh kiếm phôi của Tố tiểu thư, có thể nạm vật này, phẩm chất là có thể đề thăng."

Trong mắt Tố không khỏi lộ ra vẻ ảo não, nhưng bây giờ kiếm phôi trên phù trận thành hình, muốn cũng vô ích, liền không nói lời nào.Tả Mạc cảm thấy hiếu kỳ: "Vật không ngũ hành có thể đề thăng phẩm cấp phi kiếm?

Thuyết này ta chưa từng nghe nói qua."

Chưởng quỹ thấy Tả Mạc có hứng thú, liền cười nói: "Vật không ngũ hành có được không dễ, giá cả cũng là cao không thấp, hơn nữa vật tính khác nhau, thần diệu cũng không tương đồng.

Nhưng có một điểm chung, chúng cực thân thiện linh lực, nhất là loại linh lực thuộc tính ngũ hành không mạnh.

Cái này đối tán tu am hiểu ngũ hành mà nói, không phải chuyện tốt, nhưng đối kiếm tu chúng ta mà nói, là không thể tốt hơn.

Bản giới tuyệt đại đa số môn phái kiếm tu, linh lực đều không phải ngũ hành."

Hắn vốn định nói ngũ hành kiếm quyết đa số không có tiền đồ, bỗng nhiên nhớ tới Tả Mạc tu luyện kiếm quyết, đó là ngũ hành kiếm quyết, vội đổi giọng.Tả Mạc nghe vậy, nhất thời tinh thần phấn chấn, hắn đi ra từ môn phái kiếm tu, lập tức ý thức được giá trị đám bùn than trên tay này."

Nếu như chỉ làm tài liệu phi kiếm, chưởng quỹ cho một cái giá."

Tả Mạc nói.Chưởng quỹ do dự một chút, báo đại một giá: "Hai trăm viên tinh thạch cấp ba."

Vừa dứt lời, Tố bỗng nhiên mở miệng: "Ba trăm viên tinh thạch cấp ba, không biết Tả tiên sinh có thể không bỏ những thứ yêu thích?"

Cùng Tả Mạc giao tiếp nhiều lần, nàng cũng đại khái thăm dò tính tình của hắn.

Người này khôn khéo khó khi dễ, nhưng chỉ chào giá cũng đủ, có thể lấy lợi dụ."

Được!"

Tả Mạc không nói hai lời, liền ứng thanh.Ba trăm viên tinh thạch cấp ba, vượt xa giá hắn định trước.

Hơn nữa bùn than bất quá chỉ là cặn tháp ngũ sắc, dễ dàng có được.Tố cũng dứt khoát, trực tiếp móc ra tinh thạch đưa cho Tả Mạc.Có tinh thạch, Tả Mạc cảm thấy trong lòng vui vẻ, không khỏi rất là cảm khái, quả nhiên là trong tay có tiền trong lòng không hoảng hốt a.Ba trăm viên tinh thạch cấp ba, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng tuyệt không ít.

Nhưng tại Bách Bảo Phi Các, chỉ đủ mua một pháp bảo.

Tả Mạc không thể làm gì khác hơn là lưu luyến mà ly khai, Bách Bảo Phi Các này cái gì cũng tốt, nhưng giá cả không phải người bình thường có thể chịu được.Mục tiêu của hắn là thương gia có giá thấp hơn, giống như Hà Dung.Trong nhận thức về người của Tả Mạc, Phó Kim tất nhiên đầu xà, con đường hắn đi rất phức tạp, cũng có thể làm được việc hơi khó khăn, nhưng nếu là hàng loạt tài liệu, sẽ không có ưu thế gì.

Lúc trước Hà Dung đã hợp tác cùng Tả Mạc, kinh nghiệm hợp tác của hai người cũng khá tốt.Khi Hà Dung nhìn thấy Tả Mạc, mười phần bất ngờ, nhưng lão lập tức lộ vẻ tươi cười: "Tả gia đại giá quang lâm, điếm nhỏ mà vẻ vang cho kẻ hèn này a!"

Thanh danh Tả Mạc bây giờ như mặt trời ban trưa, là nhân vật mà toàn bộ Thiên Nguyệt Giới chạm tay có thể bỏng, Hà Dung hạ địa vị của mình xuống cực thấp."

Hà lão bản chẳng lẽ cho ta quá già?"

Câu đầu tiên củaTả Mạc làm sắc mặt Hà Dung khẽ biến, nhưng câu thứ hai của Tả Mạc lại làm hắn thở dài một hơi: "Hà lão bản cư xử với bạn cũ như vậy, là quá khách khí rồi!

Gọi tiểu Tả là được."

Không trách Hà Dung khẩn trương, cùng lúc trước không có tiếng tăm khác nhau, Tả Mạc hiện giờ, đã là nhân vật không thể đắc tội ở Đông Phù.

Mà thương gia như Hà Dung tinh tường thế sự càng sâu sắc, Vô Không Kiếm môn có được ba đệ tử tiền đồ vô lượng cùng bốn gã cao thủ kim đan kỳ, thế tất quật khởi.Vô Không Kiếm môn thần bí dị thường, tác phong đến tột cùng ra sao, không ai rõ ràng, khi ngoại nhân đối mặt, tự nhiên sẽ cẩn thận.Hà Dung cũng là gặp cảnh đoán người, tự nhiên thuận thế vờ thành thục mà nói: "Ngươi xem xem, ngươi gọi Hà lão bản, nhưng kêu ta gọi ngươi tiểu Tả, chuyện này không được.

Là huynh đệ, gọi một tiếng lão Hà là được."

Sau khi thu được danh tiếng như vậy, lời nói cử chỉ của Tả Mạc không khác trước, không có nửa điểm ngang ngược kiêu ngạo.

Còn như những đệ tử hạch tâm của một số môn phái thường ngày giao tiếp, Hà Dung không khỏi lòng sinh cảm khái, Vô Không Kiếm môn nếu không hưng thịnh, sẽ không còn thiên lý."

Ha ha, đúng nha, chúng ta cũng là giao tình đã lâu."

Tả Mạc cười nói, hắn trước đây cùng bọn Phó Kim giao tiếp vô số, một bộ này cũng thật quen thuộc.Hà Dung chỉ Tả Mạc cười nói: "Ta biết rõ đệ là vô sự không đăng tam bảo điện, nói đi, là bán hay mua đồ?"

Tả Mạc cười hắc hắc: "Người hiểu đệ, là Hà lão.

Đệ dự định mua chút tài liệu ngũ hành."

"Tài liệu ngũ hành?"

Hà Dung lộ ra vẻ nghi hoặc: "Đệ muốn vài thứ làm gì?"

Hắn bỗng bừng tỉnh đại ngộ: "Được rồi, ôi cái trí nhớ ta, đệ còn am hiểu luyện khí luyện đan!"

Tả Mạc cũng không giải thích, chỉ cười nói: "Đệ muốn chọn một ít tài liệu lực ngũ hành nồng nặc, huynh có không?"

"Hàng tốt, hay là hàng phổ thông?"

"Phổ thông."

"Đệ theo ta."

Hà Dung gật đầu, nói với Tả Mạc, dẫn đầu đi trước.Cửa hàng Hà Dung cũng là kết cấu bán hàng phía trước nhà ở phía sau, Tả Mạc theo hắn đi qua cửa hàng, tới nhà sau.

Đi qua sân, vào trong sương phòng, lúc này Tả Mạc mới để ý, xung quanh cửa sương phòng đầy cấm chế.Với nhãn lực Tả Mạc, cũng không nhịn hơi kinh, những cấm chế này đủ uy lực mạnh mẽ.

Mà loại cấm chế mê hồn, mê tung càng vô số kể.Đang lúc hắn nghi hoặc, Hà Dung bỗng nhiên dừng bước, hai tay đánh ra mấy đạo pháp quyết, một cửa ánh sáng, phút chốc xuất hiện trước mặt hai người."

Vào đi thôi."

Hà Dung bước vào cửa sáng trước.Tả Mạc lòng hiếu kỳ, vội vã đuổi theo.Vừa bước vào cửa sáng, cảnh tượng trước mắt nhất thời mở rộng.

Trên trăm giá hàng chế từ gỗ có vân xếp thành giá cao mười trượng, chỉnh tề sắp hàng.

Trên giá hàng bày đầy các loại tài liệu, trong không khí tràn ngập mùi vị kỳ quái.Cảnh tượng đồ sộ như vậy, là lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy.

Trong lòng thầm nghĩ, làm ăn của Hà Dung, xem ra còn lớn hơn tưởng tượng!Hà Dung ẩn tàng thật kỹ, không phải nhân vật đơn giản!Tả Mạc cảm thấy bước tiến dưới chân bước nhẹ hơn bình thường rất nhiều, hơi di một tiếng, không khỏi cúi đầu nhìn mặt nền.Hà Dung nhận ra Tả Mạc kinh ngạc, cười nói: "Tả lão đệ bình thường chắc chắn rất ít vào kho."

Rồi giải thích: "Nền kho thường đều bố trí “khinh vũ trận”, công nhân có thể bay lên không, lấy vật thuận lợi hơn rất nhiều.

Hơn nữa cho dù vô ý tuột tay rơi hàng, hàng cũng không vỡ."

Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế!"

Hắn hơi nhún chân, cả người lập tức như lông chim, bập bềnh, càng diệu kỳ hơn nữa chính là, trên không có thể tự do thay đổi phương hướng.

Thiết kế quả nhiên xảo diệu!Hà Dung mỉm cười, lão đưa Tả Mạc vào kho, trong lòng có ý biểu diễn thực lực.

Vô Không Kiếm môn ngày sau tất rầm rộ, xây dựng quan hệ hợp tác cùng môn phái này, cơ sở của hợp tác chính là thực lực."

Này, tài liệu ngũ hành đều ở đây, tùy đệ chọn.

Ngô, cho đệ giá ưu đãi nhất."

Hà Dung cười nói.

Có ưu đãi, nhưng không miễn phí, càng hợp ý Tả Mạc."

Đa tạ Hà lão ca!"

Những lời này của Tả Mạc thật xuất phát từ chân tâm.Người có thực lực, luôn luôn dễ dang được người khác tôn trọng.Tả Mạc vừa tiến vào tìm tài liệu, bắt đầu chọn lựa.Tiêu chuẩn của hắn rất đặc biệt, phẩm cấp tài liệu hắn không tìm, hắn cần chính là lực ngũ hành, tháp ngũ sắc không kiêng ăn.

Bây giờ mục tiêu hàng đầu của tháp ngũ sắc là chữa trị nguyên khí, mà không phải đề cao phẩm cấp, hắn không cần tài liệu cao cấp.Hơn nữa, với tác phong trước sau như một, Tả Mạc quyết định là, thương nhân phải tận dụng tối đa cái giá ưu đãi nhất - tiện nghi nhất, tài liệu có lực ngũ hành nồng nặc nhất!Chương 163 : Không phải dạng nàyConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckVề đến môn phái, Tả Mạc vừa lòng thỏa ý.Hắn mang một đống lớn tài liệu trở về, nghĩ tới vẻ mặt ngốc trệ của Hà Dung, trong lòng hắn lập tức sảng khoái vô cùng.

Gần như là lấy tư thế vơ vét, ngay trước mặt Hà Dung, hắn nhặt mấy loại tài liệu ít dùng, nhanh chóng mà lấy.Ba trăm viên tinh thạch cấp ba cũng không tính là con số lớn, nhưng nếu là mua sắm tài liệu cấp thấp, sức mua đủ lớn.Lá ngũ sắc môi, tài liệu cấp một, giàu lực ngũ hành, nhưng bởi lực ngũ hành hỗn tạp, chỉ dùng trong vài loại linh đan thành hình.

Hai mươi gốc một bó, một bó bán giá mười viên tinh thạch cấp hai.Cỏ kim ban xà hương, giàu kim lực, một loại phụ liệu dùng tôi luyện phi kiếm, nhưng do thứ thay thế được nó rất nhiều, chỉ có thể tính tài liệu thấp cấp.

Kim ban xà hương thảo bị ép thành khối vuông sau phơi khô, một khối vuông hai lạng, bán giá năm viên tinh thạch cấp hai. (cỏ kim ban xà hương: cỏ rắn đốm vàng thơm)Thải hồng đằng, ngũ hành hỗn tạp, thân có năm màu sặc sỡ, trông tựa cầu vồng mà thành tên, ném vào trong lửa, có thể tăng thế lửa, mười cân một bó, bán giá mười lăm viên tinh thạch cấp hai. (Thải hồng đằng: mây cầu vồng)...Một lần đem toàn bộ tài liệu mua về xếp chồng trong viện, chim ngốc nóc nhà bay qua, lượn hai cái, thần sắc thất vọng mà bay về nóc nhà, trong này hiển nhiên không có thứ nó thích “điểm tâm”.Tả Mạc lười để ý cái loại háo ăn lười làm phá của, gọi tháp ngũ sắc ra.Vừa hợp anh đây luyện “Kim Cương vi ngôn”...Nhìn vào núi nhỏ tài liệu, Tả Mạc hít sâu một hơi, vận “Kim Cương vi ngôn”, cởi hết áo, lộ ra thân vàng ròng, vung cánh tay, bắt đầu làm việc.Ngũ sắc môi diệp thành bó, mười bó lại mười bó; khối vuông cỏ kim ban xà hương, đầu ngón tung bay, rối như mưa rắc; Thải hồng đằng mười cân một bó là mệt người nhất, Tả Mạc hóa thân đệ tử đầu bếp...Trong viện, Tả Mạc vuốt mồ hôi như mưa, lớn tiếng ca hát: "Tháp, ngươi vốn là bò, ăn cỏ, vắt ra sữa, a a a ân a..."

Tháp ngũ sắc như uống say, lắc lư, run rẩy hút tài liệu.Khối tài liệu cuối cùng tiến vào thân tháp, tháp ngũ sắc đông một tiếng, nằm lăn ra đất.Tả Mạc hơi sững, cũng không quản cánh tay trần, ngồi xổm xuống, kích thích tháp ngũ sắc trên đất một cái, không phản ứng!

Không phải ăn quá nhiều, ra vấn đề chứ!

Hắn hơi lo nghĩ.Qua một hồi, tháp ngũ sắc lộn hai vòng trên đất, rồi mới lắc lư đứng lên, tảng đá trong lòng Tả Mạc cũng bỏ đi, vô tâm vô tính cười nói: "Hắc, ta còn tưởng ngươi ăn no căng, nguyên lai ngươi còn chưa ăn đủ!"

Không biết là có phải nghe được câu nói này, thân tháp ngũ sắc thân tháp chấn động mạnh, ói, nhổ ra một đoạn đồ vật, lại ngã, lăn lông lốc mấy vòng, không động đậy.Tả Mạc đại hỉ, chẳng lẽ lại là ị ra cặn bã?

Tháp nhỏ ị ra, đều là tinh thạch a!Chẳng qua khi lúc hắn tập trung nhìn, tức thì thất vọng, cái này không phải cặn bã gì, rõ ràng là nửa bó lá ngũ sắc môi.

Hắn không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: "Tháp nhỏ, chẳng lẽ cái này không dễ ăn?"

Ngũ Sắc tháp lại run rẩy, lăn lông lốc thẳng hướng rời xa Tả Mạc.Trên nóc nhà, chim ngốc mười phần đồng tình mà nhìn vào tháp ngũ sắc lăn lộn đầy đất, sau đó cúi đầu lần nữa chăm chú rỉa lông của mình.Khiến Tả Mạc cảm thấy thất vọng là, lần này tháp nhỏ tịnh không có nôn ra nửa điểm cặn bã, việc này khiến bài tính mua thấp bán cao của hắn thất bại.

Nhưng mà, lượng lớn tinh khí ngũ hành bổ sung, tháp ngũ sắc trông khôi phục không ít, tuy nhiên hào quang vẫn chưa bằng trước.

Dẫu sao những tài liệu này đều là thấp cấp, số lượng thì nhiều, nhưng chất lượng, còn kém rất nhiều.Tả Mạc cũng hết cách.Từ hai lần kinh nghiệm mà xem, chỉ có tài liệu phẩm cấp cao mới có khả năng xuất hiện cặn bã.Bây giờ Tả Mạc chỉ cần vừa nhìn tháp ngũ sắc, tháp ngũ sắc đã khiếp sợ mà bỏ chạy.

Tả Mạc dùng giọng rất tiếc nuối nói: "Tháp nhỏ, nếu ngươi có thể ăn những thứ này, thật tốt!"

Tháp ngũ sắc toàn thân run rẩy, không ngừng phát ra tiếng nôn khan.Phía sau núi Vô Không.Năm người phiêu phù giữa không trung, dưới chân bọn họ, sơn cốc đã thay diện mục."

Rồi cũng hoàn thành!"

Diêm Nhạc nhịn không nổi thở dài một tiếng, mấy người khác trong lòng cũng thích thú, thần sắc mệt nhọc.Ngũ Lăng tán nhân cũng nhịn không nổi nói: "Quý phái đích xác là tay to!

Quy mô như thế, dẫu là tại cấm địa mấy đại môn phái, cũng khó thấy."

Thần sắc hắn cũng rất mệt mỏi, nhưng bất đồng cùng bốn người ở chỗ, trong mệt mỏi khó che hưng phấn.Cấm chế trước mắt, là năm cao thủ kim đan kỳ, san bằng ba chóp núi, đả thông năm sơn cốc, nổ ra cửu nhãn thâm tuyền, phạm vi che phủ gần như hơn nửa cái sau núi Vô Không.

Làm lớn như thế, nếu còn không tính tay to, hẳn Thiên Nguyệt giới cũng phải không có đại thủ bút."

Chúng ta cũng tính là vì tiểu tử này mà dốc vốn!"

Đến cả Bùi Nguyên Nhiên người đạm bạc, trong lòng cũng cảm giác nhỏ máu.Thù lao cho Ngũ Lăng tán nhân, vô số tài liệu...Tài sản Vô Không kiếm môn gần như bị đào bay một nửa, quản lý tài chính là Diêm Nhạc sắc mặt rất khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tử này chầm chậm tiêu thụ đi."

Hắn lại quay qua Ngũ Lăng tán nhân, giọng điệu hoài nghi: "Ông xác định nó không phá giải được?

Nhóc con rất có thiên phú phù trận."

Ngũ Lăng tán nhân bực mình phất tay áo mà đi, Bùi Nguyên Nhiên vội quát Diêm Nhạc: "Không được vô lễ với tán nhân!"

Diêm Nhạc bĩu môi, mọi người đều là tu vi kim đan kỳ, hắn chả sợ Ngũ Lăng tán nhân, chẳng qua bị sư huynh quát mắng, hắn cũng không dám lại mở miệng.Cơn giận của Ngũ Lăng tán nhân hơi giảm, mặt già đỏ lên, hừ một tiếng: "Không phải tại hạ nói khoác, đại trận này có bốn đạo hữu tương trợ, tại hạ cũng thi triển sở học bình sinh.

Sau này không dám nói, cho hôm nay, là tác phẩm tuyệt đỉnh của mấy năm tại hạ học nghệ.

Nếu chúng ta năm kẻ kim đan kỳ, còn không khốn được một kẻ trúc cơ kỳ, chúng ta vươn cổ tự vẫn thôi."

Diêm Nhạc bị nói mặt già cũng đỏ, lão vẫn biện giải nói: "Chúng ta lại không phải muốn nhốt nó ở trong, là muốn nó tu kiếm..."

"Yên tâm!"

Hai mắt Ngũ Lăng tán nhân trợn một phen, hừ lạnh nói: "Trận này bố xuống tầng tầng cấm chế, muốn phá, chỉ có một biện pháp, ấy chính là tu kiếm ý đến bước kiếm ý tâm chuyển, mới có thể lĩnh ngộ ảo diệu trong đó, tìm được con đường xuất trận."

"Thật là tốt thật là tốt."

Thấy hai người càng cãi càng hăng, Bùi Nguyên Nhiên vội hoà giải.

Tân Nham cùng Thi Phượng Dung hai người mắt lạnh bàng quan.Ngũ Lăng tán nhân còn chưa hết ý nói: "Kiếm ý của Tân đạo hữu, tinh thuần lăng lệ, tại hạ bình sinh mới thấy, bội phục bội phục!

Chẳng qua, các vị phải thận trọng, trận này một khi vào trong, nếu không ngộ đến kiếm ý tâm chuyển, vậy không cách nào đi ra.

Mà lại vì phòng ngừa người này dùng phù trận học mà trốn ra, xung quanh trận này, tại hạ hạ xuống mười tám tầng cấm chế, cố nhược thang kim!

Bốn vị nếu liên thủ phá trận, trận này khó ngăn, nhưng người trong trận cũng tất sẽ không cách nào may thoát."

Lời này khiến mấy người nổi do dự, nếu tiểu tử kia thật không cách nào phá trận, bên trong gặp phải nguy hiểm gì, bọn họ cũng vô kế khả thi."

Các vị đạo hữu cũng chớ quá bận lòng.

Trong phù trận, tại hạ đặc ý trống ra mấy khối đất “sinh”, để cung cấp hắn vật phẩm trọng yếu chi dùng.

Nghĩ với tài phù trận của hắn, tìm đến mấy chỗ “sinh” này, cũng không đại nạn.

Lại nói trận này tuy các vị không vào được, nhưng lại có thể biết rõ biến hóa ở trong.

Tại hạ có lưu mấy cửa truyền tống nhỏ, có thể truyền tống vật tư chi dùng vào trong trận."

Tân Nham đột nhiên mở miệng: "Ta đi tìm nó."

Nói xong liền biến mất không thấy bóng dáng.Tả Mạc lười nhác nửa nằm trên ghế đu, nhàn rỗi nằm tắm nắng.

Thời gian bí cảnh mở ra còn xa, hắn không có việc gì.

Kéo dài thời gian mở bí cảnh nghe nói là do rất nhiều chưởng môn các phái chủ động yêu cầu.

Hội đấu kiếm lần này trợ giúp tu giả trẻ tuổi rất lớn, rất nhiều người việc đầu tiên sau khi về môn phái là bế quan.Trước mắt còn rất nhiều người chưa ra khỏi bế quan, thỉnh cầu hoãn mở bí cảnh cũng là tự nhiên mà thành.Đại sư huynh cũng còn đang bế quan,mà La Ly sư huynh, bị tống vào kiếm động.Nghĩ đến chuyện này, Tả Mạc trong lòng mười phần kỳ quái.

La Ly sư huynh có thể đi kiếm động, vì cái gì chưởng môn bọn họ không cho mình cũng vào kiếm động?

Đi kiếm động hay không kỳ thực hắn không để ý, ý của hắn là những ngày này không ngờ gió êm sóng lặng, đám Tân Nham sư bá không tới tìm mình.Nghĩ lúc dưỡng thương Tân Nham sư bá "tốt" mấy cái, Tả Mạc lập tức cảm thấy một cỗ hàn khí từ đáy lòng bốc thẳng đến vòm ngực.

Kia cỗ hàn ý chết tiệt nào sợ hắn phơi mình dưới thái dương, xua cũng không đi.

Hắn có dự cảm mạnh mẽ, việc này tuyệt sẽ không kết nhẹ nhàng như vậy.Nhất định có cái gì đang chờ mình.Đúng vào lúc này, hắn nhìn thấy Tâm Nham từ trời giáng xuống.Trong nháy mắt, Tả Mạc như rơi hầm băng, tay chân lạnh buốt.Tân Nham hừ lạnh một tiếng, một tay nhấc Tả Mạc, không hai lời, lập tức đằng không.Nhị sư bá bay cực nhanh, cương phong lẫm liệt thổi khiến Tả Mạc không mở mắt ra được."

Sư bá, giờ là đi đâu a?"

Tả Mạc cố nhẫn chịu gió mạnh, cẩn thận dực dực mà hỏi."

Tu kiếm."

Tân Nham mặt không biểu tình."

Tu kiếm?"

Tả Mạc trong lòng hơi an, may may, không phải thứ gì kỳ kỳ quái quái.Di, đây không phải ra sau núi ư?

Chẳng lẽ sư bá muốn dạy mình tu kiếm ở sau núi?Đột nhiên, thân thể Tả Mạc cứng đờ.Phía dưới hắn, một phù trận khổng lồ vô cùng, trong tầm mắt hắn.

So với đại trận trước mắt này, phù trận mình bố xuống ở hội đấu kiếm chỉ có thể tính tiểu trận.Lúc nào, bản môn có phù trận lớn như vậy?Không phải chứ, một vùng này chính mình đi qua rất nhiều lần a!Tiếp theo, Tả Mạc thấy chưởng môn, Diêm Nhạc sư bá, sư phụ, còn có một lão đạo sĩ lạ mặt.Nhưng vì đâu ánh mắt bọn họ nhìn chính mình... hình như có điểm kỳ quái...Tả Mạc đang buồn bực, tay Tân Nham sư bá trên lưng đột nhiên thả lỏng."

A!"

Tả Mạc kêu thảm một tiếng, gió bên tai gào thét, hắn hoàn toàn không khống chế nổi thân hình.

Gấp gáp, hắn bỗng thúc động “Kim Cương vi ngôn”!Một người vàng, từ trên trời thẳng tắp nện xuống mặt đất.Bình!Đất rung núi chuyển, bùn đất tung tóe, một cái khối người vàng nện thẳng vào trong đất, nện ra một cái hình người hoàn chỉnh.Tả Mạc chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như muốn lệch vị, ngất ngất ngây ngây mở mắt ra, hắn phế lực giãy dụa đứng lên, nhổ sạch bùn trong mồm.Biết ngay Tân Nham sư bá không phải hảo tâm gì.Hắn đau đến hít hà thành tiếng, toàn thân như muốn rã khung.

Tuy Kim Cương vi ngôn của hắn luyện đến cảnh giới Hồng Liên Kim Dịch, nện từ trên trời xuống, cũng đau gần chết.Nhưng trong lòng hắn hơi an, nếm mùi đau khổ, việc này cũng coi như xong rồi nhé, hắn nghĩ.Uy, đây là đâu?

Không đúng!Trước mặt hắn, kiếm ý cuồn cuộn, tầng tầng không dứt, dày đặc như rừng, tránh không nổi!Tả Mạc muốn khóc không lệ.Không phải dạng này chứ...Chương 164 : Đại trận kiếm ýConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckLúc Tả Mạc trợn mắt há mồm không biết xoay sở, ngoài trận, Ngũ Lăng tán nhân lại đắc ý vô cùng."

Trận này lấy kiếm ý bốn người chúng ta giữ vị trí tứ tượng, kiếm ý Tân Nham đạo hữu là lăng lệ nhất, nắm giữ trung tâm, chín đạo linh tuyền làm môi dẫn, xuyên qua toàn trận, kiếm ý sinh sinh không dứt.

Năm đạo kiếm ý đây đó giao dung mẫn diệt, không tới cảnh giới kiếm ý tâm chuyển, tìm không được tuyến sinh cơ duy nhất.

Không có tu vi kim đan kỳ, cảnh giới kiếm ý không đủ, cũng là uổng phí.

Muốn bằng man lực phá trận, hình thần câu diệt!"

Bùi Nguyên Nhiên khen: "Tán nhân bố trận thần quỷ khó lường, lấy kiếm ý vào trận, tại hạ chưa từng nghe đến!"

Ngũ Lăng tán nhân trong lòng đắc ý, nhưng không mất đi lý trí, khiêm tốn nói: "Nếu không phải quý môn nhờ cậy, tại hạ cũng không nghĩ đến phương pháp này."

Rồi cảm khái nói: "Ngày đó ta làm giám khảo, mắt thấy Tả Mạc quý môn chiến đấu, nói lời thực, trong lòng rất là kinh thán.

Nhưng Tân Nham đạo hữu nói không sai, chúng ta kiếm tu, cả kiếm cũng không tu, kia còn tính kiếm tu gì!

Nhưng ta cũng không ngờ quý môn vì một đệ tử, ra tay lớn như thế, Tả Mạc sinh tại quý môn, thực là may mắn của hắn vậy!"

Bùi Nguyên Nhiên lắc đầu: "Tiền tài pháp bảo cố nhiên trọng yếu, nhưng sao bằng con người.

Người còn, môn phái còn, người mạnh, môn phái mạnh.

Hắn đã là đệ tử bản môn, việc này cũng là nghĩa vụ chúng ta.

Chỉ hy vọng hắn có thể sớm ngày lạc lối biết về, trở lại chính đồ, cũng không uổng tâm ý chúng ta."

Ba người còn lại thần sắc đều nghiêm túc.Ngũ Lăng tán nhân lòng sinh kính ý: "Bùi chưởng môn yên tâm, người này tâm tuệ, nhất định có thể hiểu rõ khổ tâm của các vị."

Bùi Nguyên Nhiên cười a a nói: "Lần này nếu không được tán nhân tương trợ, chúng ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Cái thằng này, làm cho mọi người đau đầu rất nhiều!"

"Vô phương, mài giũa một phen, hắn sẽ minh bạch, thiên hạ vạn đồ, chỉ có kiếm tu mới là chính đồ.

Nhất kiếm phá vạn pháp, những thủ đoạn kia của hắn, trước mặt kiếm ý, chẳng qua giấy dán mà thôi."

Ngũ Lăng tán nhân ngạo nhiên nói.

Lão dám phóng ra lớn lối như thế, tịnh không phải bởi lòng tin của lão đối với phù trận của mình, mà là có lòng tin cực mạnh với kiếm ý của bốn người.Lão từng nghe nói, trong bốn người Vô Không kiếm môn, Diêm Nhạc giỏi kinh doanh, Thi Phượng Dung chuyên luyện đan, chưởng môn Bùi Nguyên Nhiên không màng thế sự.

Thanh danh Băng Ly kiếm lão tuy đã nghe, nhưng chưa tận mắt thấy, cho nên không có cái cảm giác gì.

Mãi đến lần bố trận này, hắn mới cảm nhân sâu sắc được sự sâu xa khó dò của môn phái hào quang rực rỡ trong hội đấu kiếm lần này là Vô Không kiếm môn, vượt xa ngoại nhân tưởng tượng.Ngay cả trong năm người, không ngờ là kiếm ý của lão yếu nhất, việc này khiến lão rất xấu hổ.

Kiếm ý Tân Nham mạnh mẽ khủng bố, lão bình sinh mới thấy, vượt xa những cái gọi là cao thủ danh mãn kia.Lão vốn là còn lo kiếm ý bốn người không đủ tinh thuần, đại trận khó ổn, lúc này mới biết lão xem thường nhân gia.Đặc biệt là có kiếm ý Tân Nham nắm giữ trung khu, đại trận vững như bàn thạch, cứng không thể gãy.

Sức mạnh trận này, siêu quá bất cứ một tòa phù trận nào lão bố trước đây.

Ngay cả cao thủ kim đan kỳ, nếu như công kích trận này, dưới kiếm ý thuần túy của năm người vây công, cũng tuyệt khó bình yên.Duy nhất làm lão cảm thấy có chút tiếc nuối là, một đại trận cường hãn như vậy, khốn chặt lại là một tu giả trúc cơ, khiến lão không có cảm giác thành công.Nhưng có thể mượn cơ hội đặt mối quan hệ cùng Vô Không kiếm môn, lão tự nhiên là trăm ngàn lần nguyện ý.

Đặc biệt là thấy được thực lực bốn người khủng bố, lão tràn đầy lòng tin đối với tương lai Vô Không kiếm môn.

Trưởng bối thực lực cường kình, hết lòng bồi dưỡng đệ tử, trong đệ tử thiên tài ra đời, môn phái như thế, lão thực không nghĩ ra có cái lý do gì để không hưng thịnh.Bùi Nguyên Nhiên thấy trên mặt mỗi người đều mười phần mệt nhọc, bèn cười nói: "Tiểu tử này bình thường làm chúng ta phiền não không ít, giờ để chính hắn chầm chậm tiêu thụ.

Đi, chúng ta đi thư giãn một chút, tán nhân cũng nếm thử linh trà của ta."

Ngũ Lăng tán nhân vội xưng thiện.Tả Mạc hồn nhiên không biết các trưởng bối bên ngoài đã ly khai, hắn động đậy cũng không dám.Ly long to lớn vô cùng du tẩu tTrước mặt hắn kia thật quá quen thuộc, hắn bị nó bổ cho không biết bao nhiêu lần.

Kiếm ý của nhị sư bá!Hơi cắn răng, Tả Mạc hốt nhiên bật khóc: "Sư phụ!

Đệ tử sai rồi!

Đệ tử nhất định hối cải, thả đệ tử ra đi..."

Sư phụ nhìn như mặt lạnh, kỳ thực trong lòng mười phần quan tâm hắn, cầu một chút, nói không chừng sư phụ mềm lòng, sẽ thả mình đi ra.Kêu nửa ngày, cổ họng đã sớm khàn, bên ngoài một điểm động tĩnh cũng không, nước đắng trong lòng Tả Mạc như hồng thủy tràn lan, gan nhỏ mật bé chìm nổi bất định trong nước đắng.

Hắn đến giờ còn chưa rõ ràng, chính mình đến cùng phạm tội gì, mà chưởng môn bọn họ phẫn nộ như thế.Miệng gào khan, dưới chân muốn động không dám, con ly long giương nanh múa vuốt dương dương tự đắc trước mặt cách hắn không xa, ngẫu nhiên con ngươi băng lãnh hờ hững quét qua người hắn, hắn lập tức cảm giác từ đầu đến chân, lạnh buốt thấu xương.Hắn không chút hoài nghi, hắn hơi chút động, tiểu trảo con ly long này vẫy nhẹ, chính mình lập tức tứ phân ngũ liệt, máu thịt tung bay, một mạng ô hô.Đây là hàng thật!Hắn muốn khóc không lệ, lẩy bẩy phát run.Mãi đến lúc đối mặt ly long của nhị sư bá, hắn mới tự thân thể hội, hàng giả Bồ yêu nhái ra sai lệch bao lớn với hàng thật.

Sợ hãi, sợ hãi xuất từ bản năng, từ đáy lòng hắn túa ra, vô luận hắn khắc chế như thế nào, sợ hãi cũng không thể át chế cứ như cỏ yêu, mọc điên cuồng lan tràn trong lòng hắn.Căng căng thẳng thẳng khẽ động cũng không đứng nửa canh giờ, ly long rời đi, trước khi đi nó liếc một cái, Tả Mạc lập tức đọc hiểu - ta sẽ còn đến.Chờ ly long hoàn toàn tan biến không thấy, cỗ uy áp kinh khủng cũng tan biến vô ảnh vô tung theo.

Không một vật trên đất để lại, tựa hồ cái gì cũng chẳng phát sinh.Lúc này Tả Mạc mới từ khẩn trương khôi phục lại, bắt đầu đánh giá xung quanh.

Rất nhanh, hắn rõ ràng, thân mình hãm trong phù trận.

Nghĩ tới đại trận quy mô kinh người vừa mới tại không trung nhìn thấy, hắn không khỏi khẽ run rẩy toàn thân.Chết cha, chưởng môn bọn họ tính đùa chết chính mình sao?Nghĩ lại vừa rồi mình còn đang kinh thán quy mô phù trận kinh người ra sao, không ngờ, chính mình bị nhị sư bá trực tiếp ném vào phù trận.Hắn tất phải thừa nhận, hắn đánh giá thấp oán niệm của nhị sư bá đối với hắn!Đầu óc Tả Mạc khôi phục bình tĩnh, nhớ vừa rồi mình kêu khóc nửa ngày cũng không ai để ý, tức thì hiểu rõ lần này chưởng môn bọn họ tính là tim sắt cho mình chịu khổ.

Lúc trước, hắn không phải không nghĩ tới nhị sư bá bọn họ sẽ trừng phạt hắn thế nào, đánh roi, diện bích, đặc huấn gì gì, hắn đều đã chuẩn bị tâm lý.Nhưng ngàn tính vạn toán, cũng không ngờ nhị sư bá bọn họ lại còn độc hơn!Cho dù Tả Mạc không hiểu phù trận, cũng có thể thấy trận này bất phàm, huống chi hắn còn nghiên cứu phù trận kha khá?

Nhìn qua, hắn lập tức hiểu, kẻ bố trận thực lực siêu chính mình rất xa.Vượt xa này, tịnh không chỉ ở phương diện nào đó, mà là toàn diện siêu vượt, bao gồm tu vi, bao gồm lý giải đối với phù trận, bao gồm kiếm ý vân vân.Quá mức sợ hãi, Tả Mạc nhìn đông ngó tây.

Trong lòng hắn cũng rõ ràng, chưởng môn bọn họ là tuyệt sẽ không muốn mạng hắn, khẳng định là chỉ muốn cho hắn chịu khổ.Nhưng đại trận này...Rất nguy hiểm!

Phi thường phi thường nguy hiểm a!Tả Mạc nuốt nước miếng, ngăn ngắn mấy bước, kinh hãi trong lòng hắn lại tăng mấy phần.Bước bước sát cơ!Chém ngàn đao!

Tả Mạc chửi!Cả mặt đất đều nát vụn vì kiếm ý, trực tiếp không nhìn giầy trên chân hắn, đâm phải bàn chân sinh đau.

Giống đi triên thiết bản cắm đầy cương châm, mỗi bước đều đau nhói.

Không chỉ như thế, không khí trước mặt nhìn như an toàn vô hại, nhưng chỉ cần hắn vừa động, không khí bị khuấy động sẽ tự nhiên hình thành từng khuyên kiếm ý xung quanh hắn, những kiếm ý này giống băng lăng nát vụn, Tả Mạc hãm thân trong đó chỉ thấy toàn thân như đao cắt!Không phải dạng này...Tả Mạc trong lòng kêu rên, thực sự mình mắc tội lớn đến đâu mới khiến sư phụ bọn họ phẫn nộ như thế?Ở chỗ này, đợi ly long đi rồi quay lại nhé, thật quá nguy hiểm!

Hắn hơi cắn răng, vận Kim Cương vi ngôn, hiện Kim Cương vi ngôn của hắn đạt đến cảnh giới Hồng liên kim dịch, phi kiếm bình thường khó lòng đả thương.May mắn anh đây luyện qua...

Tả Mạc trong lòng mừng rỡ.Vô Không đường, Bùi Nguyên Nhiên năm người nhàn rỗi uống linh trà."

Hắc hắc, thằng bát nháo kia khẳng định sẽ vận Kim Cương vi ngôn."

Diêm Nhạc khẽ cười hắc hắc, liếc nhìn Tân Nhâm một lời không phát uống linh trà: "May còn nhị sư huynh suy xét chu đáo, cả Kim Cương vi ngôn cũng được tính kế."

"Kiếm tu chính là tu kiếm."

Tân Nham lạnh lẽo thình lình nói, hớp một ngụm linh trà, mới bổ sung câu tiếp: "Không luyện thể."

"Tiểu tử này thực không ra gì, toàn đi bàng môn tả đạo."

Thi Phượng Dung giận bạc mặt phấn, đệ tử nàng, lại khiến mọi người đau đầu, còn tiêu phí lớn như thế, trong lòng nàng chỉ có lửa: "Để hắn luyện thể chỉ là muốn cho hắn thêm thủ đoạn bảo mạng, hắn lại, không tiếng không tăm luyện nó đến tầng thứ tư.

Cho hắn học phù trận, là cho hắn có thể học luyện đan cho tốt, có một nghề phụ, ít nhất không ngại sinh tồn, nào biết cái thằng bát nháo này thế mà trầm mê phù trận, không chí tiến thủ, nghề phụ thành chủ nghiệp!

Chủ nghiệp thì lại thụt lùi!"

Nói đến đây, nàng lòng đau óc nhức, trong lòng khó chịu: "Đều là ta không tốt, bình thường không dạy bảo, mới khiến hắn đi vào lối rẽ!"

Ngũ Lăng tán nhân bèn vội an ủi: "Thi tiên tử tự trách quá mức.

Người trẻ tuổi, luôn là tham của lạ, đây là chuyện thường, môn nào phái nào không vài đệ tử giống dạng này?

Chúng ta làm trưởng bối, chầm chậm dẫn dắt là được."

"Tán nhân nói có lý, sư muội chớ thương tâm."

Bùi Nguyên Nhiên cũng an ủi.Diêm Nhạc hắc hắc khẽ cười: "Tiểu tử kia đợi mà ăn khổ nhé, ta đã sớm không thuận mắt với cái Kim Cương vi ngôn rách của hắn, Hồng liên kim dịch, hắn cho mình là thiền tu?

Mẹ, dẫu thiền tu đụng tới chúng ta, cũng phải nghỉ!

Chỉ là muốn hắn rõ ràng, mấy cái bàng môn tả đạo của hắn, đều là đồ bỏ."

Đối với lời Diêm Nhạc, bốn người khác không ai phản bác, mặt bọn họ đều là vẻ đương nhiên.Cao ngạo của kiếm tu, địa vị thống trị nguyên cả vài ngàn năm, vững không thể phá.Tả Mạc hoàn toàn không nghĩ đến, hắn lần này bị tính kỹ càng đến cỡ nào.Mới vừa vận chuyển Kim Cương vi ngôn, bỗng nhiên, kiếm ý mới rồi bất quá chỉ như băng lăng nứt vỡ, thật giống như cá mập ngửi được mùi máu tanh, từ bốn phương tám hướng nhào tới.Ô ô ô!Hưu hưu hưu!Tiếng kiếm rít liên miên bất tuyệt đầy tràn cả màng nhĩ Tả Mạc, có như sơn hà sụp nứt, thiên địa biến sắc!Đột nhiên dị biến, khiến động tác toàn thân Tả Mạc cương cứng!Hắn ngây ngốc nhìn vào toàn bộ không khí xung quanh đột nhiên bị khuấy động, nhìn vào kiếm ý đầy trời phát ra các loại tiếu âm, nhìn vào kiếm ý giống hồng thủy điên cuồng, từ bốn phương tám hướng ùa tới hắn...Đây... là cái tình huống gì..Chương 165 : Vô Không khuếch trươngConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckUống xong trà, nồng nặc linh khí bổ sung, mọi người chỉ thấy toàn thân thư thái, thần sắc mệt mỏi tan biến hết.Bùi Nguyên Nhiên cười nói: "Dự tính thời gian cũng không nhiều lắm, đi, chúng ta đi xem xem tiểu tử kia thế nào."

Đề nghị này tức thì được mọi người hưởng ứng, năm người liền nối áo đồng hành, tiến về sau núi Vô Không.Đến trước trận, năm người tập trung nhìn vào, không khỏi cùng cười."

Ta đã nói tiểu tử này rất linh hoạt, sao không tìm được đến sinh địa chứ?"

Diêm Nhạc chỉ vào trong trận, ha ha cười lớn.

Trong trận Tả Mạc nhếch nhác vô cùng, toàn thân y sam bay nát, hiển nhiên là đã chịu đủ đau khổ.Diêm Nhạc bị hút máu nhiều nhất lúc này rất vui mừng.

Không riêng lão vui mừng, Bùi Nguyên Nhiên mấy người cũng rất vui mừng.

Bọn họ bốn người đường đường kim đan kỳ, lại bị một thằng nhãi trúc cơ làm cho không biện pháp, sớm nhịn một bụng khí.

Uy bức, sợ tiểu tử này chạy đầu nhập môn phái khác mất.

Lợi dụ, hỗn đản này là tài chủ lớn nhất cả núi Vô Không.Giờ trong nó bị chỉnh trị, mấy người chỉ thấy những ngày tân khổ vừa rồi không lãng phí.Ngũ Lăng tán nhân cũng cười: "Tả Mạc khá có thiên phú với phù trận, tìm đến sinh địa, đối với hắn mà nói không khó."

Liếc một cái, cảm thấy không hòa đồng, sớm đi là hơn, đây đến cùng là chuyện môn phái người ta.

Huống hồ Tả Mạc vừa nhìn là biết tiền đồ vô lượng, nếu là biết trận này do mình bố trí, vạn nhất ngày sau tìm mình phiền hà, lão ăn không tiêu.Càng nghĩ càng thấy có thể, trông thế nào Tả Mạc cũng không giống người lòng dạ rộng rãi, lão vội nói: "Việc xong, tại hạ cũng muốn cáo từ.

Trong môn còn có một ít chuyện cần xử lý, ngày sau nếu nhàn hạ, lại đến quấy rầy."

Bùi Nguyên Nhiên mấy người tự nhiên là một trận nài giữ, nhưng thấy Ngũ Lăng tán nhân kiên quyết, cũng không ngăn trở.

Còn về thù lao, đã sớm trả, Ngũ Lăng tán nhân chắp tay, nhanh chóng tan biến nơi chân trời.Bùi Nguyên Nhiên mấy người cũng không để ý, con đường tu chân dài lâu, tới lại đi, cũng là chuyện bình thường.Thi Phượng Dung nhìn Tả Mạc thê thảm vô cùng, đột nhiên nói: "Vạn nhất Tả Mạc không ra được, vậy há không phải không kịp dịp mở bí cảnh?"

Bùi Nguyên Nhiên nhìn thoáng hơn: "Bí cảnh là việc nhỏ, một chút phúc duyên mà thôi, mà được cũng chẳng qua là ngoại vật.

Với thiên phú Tả Mạc, chỉ cần hắn nguyện ý chuyên tâm tu kiếm, một chút ngoại vật tính làm gì?

Không kịp thì đến lúc đó chúng ta bồi thường cho hắn."

Lời đáp của Bùi Nguyên Nhiên khiến Thi Phượng Dung khá hài lòng, không nói nữa.

Diêm Nhạc ở bên bĩu bĩu môi, nhưng không cũng nói, lão cũng không dám đắc tội tứ sư muội.Tân Nham giống tượng đá, lành lạnh nhìn chăm chú vào Tả Mạc trong trận.Tả Mạc giờ rất thê thảm, trên người y sam không một khối hoàn chỉnh.

Hắn lòng còn sợ hãi mà nhìn nơi xa bên ngoài, con ly long lãnh mạc mà ngạo nhiên tại đi tuần, ánh mắt thỉnh thoảng quét lên người hắn.Hắn không ngờ chưởng môn bọn họ làm tuyệt đến cả Kim Cương vi ngôn cũng đã tính kế.Hiện tại, hắn nghĩ đến trường cảnh đáng sợ vừa kinh lịch, hắn vẫn cảm thấy da đầu phát tê, toàn thân phát lạnh.

Vô số kiếm ý điên cuồng mà nhào tới hắn, như một quần cá mập đói khát, mỗi con đều muốn cắn lấy một khối cả da lẫn thịt từ trên người hắn.Kim Cương vi ngôn đáng thương của hắn, dẫu đã đến cảnh giới Hồng liên kim dịch, cũng cơ hồ suýt bị hủy.Nếu không phải hắn thần thức hơn người, nếu không phải gần đây khổ tu ngọc giản Côn Luân phù trận nhập môn, lý giải về phù trận sâu sắc hơn nhiều, hắn vừa rồi tất bị vô số kiếm ý dìm ngập.Hắn gần như là cả lăn lẫn bò tìm đến chỗ đất an toàn trước mắt này.

Chỉ cần hắn không bước ra khối diện tích ba trượng vuông này, vậy tuyệt sẽ không bị vấn đề gì.Chỗ ba trượng vuông nho nhỏ này, cũng đã giúp Tả Mạc tin tưởng, chưởng môn bọn họ cũng không phải muốn làm gỏi hắn.Chỉ là, đại trận này, thực quá đáng sợ!

Tả Mạc lòng còn sợ hãi nhìn vào con lu long diễu võ dương oai ở ngoài, không dám có chút nào dị động.Ngoài trận, Bùi Nguyên Nhiên nhìn kỹ, nói: "Đi thôi, tiểu tử này chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, chầm chậm mài."

Trong mắt bọn họ, Tả Mạc tuy tham tài lại vô lại, nhưng là tính cách lại khá quật cường, quả quyết sẽ không dễ dàng nhận thua như thế.

Bọn họ biết rõ một điểm này, mới không tiếc vốn gốc, bày ra đại trận như thế, cũng là làm tốt chuẩn bị đấu tranh lâu dài.Bốn người không chút bận lòng chuyển thân ly khai, tính mấy ngày sau lại đến.Đại trận nhìn như nguy hiểm, kỳ thực an toàn.

Trong trận Tả Mạc, sao lại khiến bản thân thương chịu thiệt?

Mà ngoài trận, càng không cần bận lòng dã thú địch nhân.

Đến cả Tân Nham bọn họ cũng công không phá đại trận, nhìn cả thảy Thiên Nguyệt giới, khó công phá, tuyệt sẽ không quá ba người.Bùi Nguyên Nhiên thậm chí suy xét sau khi Tả Mạc đi ra, cần xét có thể sửa lại đại trận hay không, ngày sau cũng có thể sung làm cấm địa bản môn.

Có đại trận bảo hộ, an toàn vô ưu.Tả Mạc hết cách mà dùng thần thức lần lượt quét qua không gian xung quanh.Trong lòng hắn đã đánh chắc chủ ý, nếu chưởng môn lúc này tới hỏi hắn, biết sai chưa, hoặc những lời tương tự, hắn nhất định không chút do dự lột giáp đầu hàng.

Cánh tay đọ chẳng nổi bắp đùi a!Chưởng môn!

Ngài nói giết người, ta tuyệt không phóng hỏa!

Ngài nói hướng đông, ta tuyệt không đi tây!Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Tả Mạc trong lòng an ủi chính mình.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới là, chưởng môn hoàn toàn đánh giá cao cốt khí của hắn.Một lòng cầu hàng Tả Mạc liên tiếp chờ mấy ngày, cả cái bóng chưởng môn cùng mấy vị sư bá đều không gặp được.Muốn khóc không lệ, hắn không thể không gặp phải một vấn đề.Thức ăn cùng nước uống đều không có.

Hắn đâu đoán được trời giáng hoành họa?

Trong giới chỉ gần như trống rỗng, mà dưới ảnh hưởng đại trận cấm chế, hắn cả Tiểu Vân Vũ quyết cũng không cách dùng, nước tự nhiên cũng không có.Không ăn, tạm thời không có việc gì, không có nước, vậy mới thảm.Hắn liếm liếm môi khô cạn, hắn ngửi thấy được thuỷ lực trong không khí.

Hắn dám khẳng định, trong đại trận nhất định có nước kiểu mạch suối khe núi gì đó.Nhưng là...Bên ngoài trống trải, con ly long không thấy, nhưng hắn tịnh không bởi thế mà cảm thấy cao hứng.

Hắn biết, chỉ cần hắn vừa đi ra đất sinh ba trượng vuông này, sẽ bị kiếm ý bao vây.Nhưng, hắn quyết định thử một lần, ngồi đợi chết là không thoát ra đại trận.Cho tận đến lúc này, hắn mới coi là hiểu rõ dụng tâm của đám chưởng môn hiểm ác, bọn họ muốn hắn xông trận!Chẳng phải chỉ là xông trận sao!

Tả Mạc lòng hơi chột, cũng liều đi ra, bước khỏi sinh địa.Ngoài đại trận, Bùi Nguyên Nhiên mấy người cũng thở dài một hơi.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ, mấy ngày này Tả Mạc chỉ trực tiếp dựa vào sinh địa, cố không đi ra.Bọn họ vốn là tính cáp chút đồ ăn thức uống, vừa nhìn Tả Mạc không ngờ rụt ở sinh địa, nghiễm nhiên lộ ra một bộ tư thế ăn bòn, tức thì khiến trong đầu bọn họ mất tiêu ý niệm cấp lương thực nước uống."

Tiểu tử này cuối cùng đi ra."

Bùi Nguyên Nhiên nói.Diêm Nhạc gật đầu lia lịa, rõ ràng thả lỏng khẩu khí: "Thằng nhõi này tuyệt đối là đệ tử vô lại đệ nhất bản môn.

Ta đoán, nếu không phải chúng ta đoạn lương đoạn nước của nó, tám chín phần mười nó sẽ tiếp tục ăn ám tại sinh địa.

Hắc, cố chờ thoát đại trận!"

Thi Phượng Dung có điểm không vui: "Tam sư huynh, huynh lúc trẻ, cũng khác nhiều sao?"

Diêm Nhạc nghẹn lời, tức thì ngượng ngập.Tân Nham một nháy cũng không mà đinh lên Tả Mạc trong đại trận, đáy lòng kỳ thực cũng thở dài một hơi, lão cũng sợ Tả Mạc thành trường kỳ tĩnh tọa kháng tranh, hắn tin tưởng, thằng này là tuyệt đối dám làm loại chuyện này.Chẳng qua hiện tại Tả Mạc nếu đã chạy ra, bọn họ tức thì chú ý.Bọn họ cũng rất hiếu kỳ, Tả Mạc sẽ ứng đối ra sao.

Thằng này tuy không lo chính nghiệp, nhưng một tay thủ đoạn lung tung rối loạn, lại là vô cùng tận, là ngoài lắm bất ngờ nhất.Đi ra sinh địa, Tả Mạc lập tức cảm nhận được kiếm ý trong không khí xung quanh như cắt, bàn chân như kim đâm.

Nhưng lần này hắn không dám vận Kim Cương vi ngôn, chỉ có cắn răng nhịn đau nhằm hướng nguồn nước chầm chậm di chuyển.Ngoài đại trận, Tân Nham đột nhiên mở miệng: "Hắn tìm nước."

Ba người khác hoảng nhiên đại ngộ, trên mặt đều không khỏi lộ ra tiếu ý.Khi Ngũ Lăng tán nhân tại bố trận, cũng đã suy xét đến một điểm này.

Ở trong trận tìm đến vị trí nguồn nước, tịnh không khó, nhưng nếu cho là có thể dễ dàng bổ sung nước, cũng không không phải chuyện dễ dàng.Tả Mạc cố nhịn đau, thần thức hắn từng lần càn quét, tìm kiếm nguồn nước.Hắn phát hiện, tốc độ di chuyển càng chậm, kiếm ý uy hiếp xung quanh càng nhỏ.

Thế là, hắn lấy tốc độ của rùa, chậm rãi theo hướng nguồn nước tiến về trước.Lộ trình ngắn ngủn, hắn tốn đủ hai canh giờ.Mấy người ngoài trận vốn hứng trí dạt dào, sớm đã mất đi nhẫn nại, chuyển thân rời đi.

Trước mắt có rất nhiều sự tình đang chờ bọn họ xử lý, mà đoạn thời gian này, đối với Vô Không kiếm môn mà nói, cực kỳ trọng yếu.Vô Không kiếm môn tại đợt hội đấu kiếm này tỏa ra hào quan, tự nhiên mà tới trước đài.

Sách lược giấu tài trước kia không thích hợp nữa, bọn họ cần phải lần nữa điều chỉnh sách lược môn phái.Vô số đôi mắt đều đinh lên Vô Không kiếm môn, đoạn thời gian này, sẽ là trong mấy năm nay, là giai đoạn biến hóa lớn nhất.

Thanh danh, địa vị hiện có, bọn họ cần phải đi tranh thủ lợi ích xứng đáng với nó.Vô Không kiếm môn quật khởi, thế tất sẽ ảnh hưởng một vài môn phái, đấu tranh lẫn nhau, cũng sẽ mười phần tàn khốc.Bùi Nguyên Nhiên bốn người không phải hạng tâm từ tay nhuyễn, một khi xác định phương châm sách lược, hành sự sẽ như lôi đình, dứt khoát lưu loát.Giữa vài đêm, Vô Không kiếm môn liên tục gộp xuống ba cái môn phái.

Dẫu chỉ là ba tiểu môn phái, nhưng vẫn khiến mọi người lờ mờ nhìn thấy bóng một con cự thú, chính đang dần dần mở ra nanh vuốt của nó.Quả nhiên, Vô Không kiếm môn tịnh không đình chỉ bước chân khuếch trương, bảy ngày tiếp theo, tiểu môn phái xung quanh núi Vô Không toàn bộ đều gộp vào Vô Không kiếm môn, trở thành một bộ phận Vô Không kiếm môn.Bùi Nguyên Nhiên hành sự trầm ổn công bình mà uy tín, Tân Nham chiến lực vô địch, Diêm Nhạc tinh minh, kinh nghiệm phong phú, Thi Phượng Dung bản thân chiến lực không tục, luyện đan tạo nghệ Đông Phù không người có thể kịp.Bốn người phối hợp chặt chẽ, tín nhiệm lẫn nhau, tuy đột nhiên gộp vào không ít môn phái nhỏ, nhưng quản lý nội bộ Vô Không kiếm môn tịnh không có nửa điểm hỗn loạn, mà là nghiêm cẩn và có hiệu suất tiến hành tổ chức lại.Đây là một trường chiến dịch!

Có giao dịch đàm phán sau màn, tự nhiên cũng không thiếu được giết nhau trước trận.

Tân Nham một đêm đánh bại bảy cao thủ, chấn động Thiên Nguyệt giới!Cũng chính là một chiến đó, không chỉ triệt để xác định thanh danh Băng Ly kiếm, cũng đại đại tăng nhanh bước chân khuếch trương của Vô Không kiếm môn.Dưới tình hình như thế, Bùi Nguyên Nhiên bốn người căn bản không rảnh chiếu cố Tả Mạc khốn trong trận, chỉ có sai Lý Anh Phượng, định kỳ ngoài việc mang chút lương nước cho Tả Mạc, còn mang cho hắn vài ngọc giản, đương nhiên, chỉ có thể là kiếm quyết ngọc giản.Tả Mạc đáng thương, gặp phải một phiền hà lớn.Chương 166 : Nơi này tuyệt vời .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc nhếch nhách nhìn về cành tử đằng mọc ngang không xa.

Cành tử đằng chi to bằng ngón tay, trơn sáng cứng cỏi, trên cành có từng chum hoa nhỏ màu lam, u lãnh mà thanh nhã.

Cành này cũng không có nối vào đâu, tự nhiên mọc lên trong hư không.Trời, Tả Mạc lạnh gáy, vết thương toàn thân vỡ ra, hắn kiêng dè nhìn đăng la.Hắn phát giác tử đằng có chút gì đó quen thuộc.Hóa hình!Cành tử đằng đó là kiếm ý của sư phó.Đáng chết, mắt hắn nhìn qua khe hở tử đằng, nhìn vào dòng suối nhỏ đầy nước mắt, liếm môi khô khốc. tuy đã quá một thời gian, có thực phẩm cùng nước uống đưa tới, nhưng số lượng quá ít so với hắn cần.Nhiều ngày qua, đại trận chết bầm này đã bị hắn tìm hiểu ra rất nhiều, lòng hắn như tro tàn.

Không biết chưởng môn bọn họ đã mời cao nhân từ đâu bố trí đại trận này, thủ đoạn thật khó tưởng tượng nổi.

Trước nay hắn không nghĩ tới lại có thể dung kiếm ý vào trận.

Khi hắn hiểu ra điểm này, hắn không dám tin vào phán đoán của mình.Hắn càng thấy tuyệt vọng khi năm kiếm ý trong trận đều là kiếm ý hóa hình.

Đáng chết!

Năm kim đan kỳ tu giả liên thủ bố trí đại trận, sau đó để mình hưởng thụ, chưởng môn bọn họ thật sự nhàn cư vi bất thiện sao?Tả Mạc lại chủi thầm một lần nữa!Những ngày trong trận, hắn chịu hết khổ sở, toàn thân đầy vết thương.

Năm kiếm ý hóa hình tọa trấn đại trận, chỉ là dư ba phát ra cũng đủ nghiền hắn thành bụi phấn.

Hắn chỉ cần vận chuyển ‘kim cương vi ngôn’, kiếm ý nát vụn sẽ như ong vỡ tổ lao tới.Tả Mạc rất buồn bực, lúc đâu ai kêu mình đi luyện ‘kim cương vi ngôn’?Mỗi chỗ có nước, đều có kiếm ý trấn thủ.

Kiếm ý của chưởng môn là một ngọn núi hùng vĩ.

Tả Mạc nhìn một cái, tim muốn bắn ra ngoài, vẻ âm trầm ép hắn không thở nổi, hắn quay đầu bỏ chạy. hắn không nghĩ tới, trừ sư bá Tân Nham, chưởng môn cũng lợi hại như thế.

Kiếm ý của sư bá Diêm Nhạc là một con tuyết hồ màu trắng, hình thể mảnh khảnh khác hắn sử bá, nếu không phải mắt nó lộ vẻ giảo trá, hắn sẽ không nghĩ ra đó là kiếm ý của ai.

Kiếm ý của sư phó là tử đằng, ngày thường không thấy sư phó rat ay, khiến Tả Mạc tự thấy may mắn.Kết quả, từng chuỗi hoa nhỏ màu lam vỡ tan, hóa làm cơn mưa hoa bay múa, bọc Tả Mạc lại, hắn cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là thiên đạo vạn quả.Kiếm ý cuối cùng hắn rất xa lạ.

Nó như một phù trận bát quái, luân chuyển không ngừng.

Tả Mạc lần đầu nhìn thấy loại kiếm ý kỳ quặc này, nhưng ngày ngày gặp được kiếm ý, hắn cũng nhìn ra chút đầu mối.

Bát Quái kiếm ý tuy không tục, nhưng yếu nhất trong năm kiếm ý.Bằng tu vi thấp tới đáng thương của Tả Mạc, dù là kiếm ý bát quái yếu nhất cũng không thể đụng chạm.Mấy “sinh’ đại trong trận là nơi duy nhất có thể nghỉ ngơi.Tả Mạc buộc phải chán nản lùi về “sinh” địa.Những mấy ngày chịu khổ đau này cũng không phải vô ích, một chút khu vực chỉ cần không dễ đặt chân sẽ không tồn nguy hiểm.

Kiếm ý đại trận tựa hồ chủ về vây khốn, mà không phải chém giết, nếu không chỉ cần vận chuyển năm kiếm ý tự nhiên, tất cả mọi thứ trong trận đã hóa thành cát bụi.Cứ qua một thời gian ngắn, sẽ có thực vật đưa vào trận, nước, thực phẩm, tinh thạch, linh đan, kiếm quyết, …

Đặc biệt là ngọc giản kiếm quyết, chưởng môn bọn họ muốn đem tất cả kiếm quyết ngọc giản vào trong đại trận sao?Tới lúc này, hắn cũng hiểu ra, đừng mong sớm thoát.

Không hiểu vì sao các trưởng bối tức giận như thế, Tả Mạc cũng lười nghĩ.

Việc gì phải tới sẽ tới.

Hơn nữa, dần thành thói quen, hắn bắt đầu có nhiều hứng thú với đại trận này.Phù trận lợi hại như vậy, hắn trước nay chưa thấy qua, có thể tự mình trải nghiệm, chẳng phải là cơ hội cực tốt để học tập sao?Nghĩ vậy, Tả Mạc lập tức thấy không khó chịu nữa.Ngoại trừ nhiều loại ảo diệu trong đại trận, năm loại kiếm ý hóa hình không chút che giấu trình diễn trước mắt hắn, chỗ có thể quan sát học tập thực quá nhiều.Tả Mạc sớm đã biết qua kiếm ý, chỉ là không bỏ thêm tâm lực, đình trệ lại.

Hiện nay có đối tượng đệ học tập, nếu không quý trọng thật là quá ngu.Nơi này là cực tuyệt!Dù là đại trận hay kiếm ý đều sẽ không dạy hắn, nhưng Tả Mạc có biện pháp của riêng mình.Hắn trốn ở “sinh” địa, ly long nhãn rỗi phiêu du không xa, Tả Mạc có thể nhìn rõ từng cái vảy trên thân nó.

Cười xấu, Tả Mạc giương tay, một cục đá ném về phía ly long.Xuy xuy xuy.Hòn đá nhỏ chỉ chớp mắt đã bị kiếm ý xay nát thành vụn phấn, ngay cả chút bụi cũng không thể tiến sát ly long.Nhưng ly long hiển nhiên bị hành động khiêu khích của Tả Mạc chọc giận, hống, một tiếng gầm, toàn đại trận run rẩy.Tả Mạc sợ hãi cùng hưng phấn vì chọc giận ly long, uy nghiêm khủng bố khiến hắn run rẩy, nhưng hắn trợn to mắt, không chớp nhìn vào ly long.Ly long tức giận bắt đầu bay khắp đại trận, lập tức, cát bay đá chạy, kiếm ý như bầy sói được lang vương hô hoán, đột nhiên bùng nổ! ly long chuyển động thân mình to lớn, lân phiến hóa thành vô số kiếm ý lạnh lẽo, quét qua bống phía.Quá bá đạo!Tả Mạc cảm thụ được lực lượng vô dịch của ly long, cảm thụ được từng kiếm ý, dù là nhỏ mịn đều hoàn chỉnh thuần túy.

Giữa các kiếm ý có liên hệ cực phức tạp, huyền diệu vượt quá tưởng tượng.Triều tịch!Tả Mạc lại nhìn tới triều tịch!Ly long mỗi lần chuyển thân, vô số kiếm ý tạo thành thân thể sẽ theo đó mà động, lực lượng vô cùng tinh thuần, càng lúc càng mạnh, tựa như những cơn sóng mạnh theo nhau lao tới.Quá…quá mạnh!Tả Mạc răng run lập cập, va vào nhau, dù hắn ở trong ‘sinh’ địa, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, hắn cảm thấy mình quá nhỏ bé!

Nhưng hắn vẫn trấn định, dù răng run cầm cập, dù toàn thân lẩy bầy, hắn vẫn trợn to mắt, nhìn chằm chằm ly long, không muốn bỏ qua chút điểm nhỏ.Kiếm ý của nhị sư bá là cái hắn đụng tới cuối cùng, bởi vì nó là kiếm ý mạnh nhất trong năm kiếm ý.Kiếm ý của chưởng môn nặng như núi, kiếm ý của tam sư bắ giảo hoạt như hồ ly, kiếm ý của sư phó u tĩnh như đằng, mà kiếm ý của vị cao thủ không biết như phù trận, sinh sôi không dứt.Đã trải nghiệm bốn kiếm ý, Tả Mạc vốn cho rằng hắn có thể thong dong đối mặt kiếm ý của nhị sư bá, nhưng mãi tới khi chân chính đối mặt, hắn mới kinh hoàng hiểu ra, vì sao kiếm ý của nhị sư bá tọa trấn trung khu.Bởi vì nó mạnh nhất, mà không phải chỉ mạnh hơn một chút.Tả Mạc không thể tưởng tượng nổi, kiếm ý của một con người lại khủng bố tới bước này.

Trong năm kiếm ý, Tả Mạc vốn cho mình quen thuộc kiếm ý của nhị sư bá nhất, nhưng khiện tại hắn đã biết mình sai, sai cực lớn!

Hắn căn bản không chân chính hiểu rõ Băng Ly kiếm ý, ngay chút da lông cũng không chạm tới.Ngay cả “nguyệt minh băng âm’ của “Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận” cũng không đáng được nhắc tới trước Băng Ly kiếm ý của nhị sư bá.Hắn đững vững, chỉ cần hắn ở trong “sinh” địa, ly long sẽ không tấn công hắn.

Nhưng dù biết vậy, hắn vẫn thấy dũng khí nhanh chóng biến mất.Cắn răng kiên trì!Liên tiếp hơn mười ngày, hắn mỗi ngày không ngừng gây hắn với ly long.Ngũ Lăng tán nhân bố trí đại trận cũng không nghĩ tới, Tả Mạc biết dụng thủ đoạn thô bỉ như vậy.

Đại trận dù thần kỳ, cũng là một đại trận, nó cần linh lực vận chuyển.

Tả Mạc không ngừng gây hấn ly long, ly long tức giận sẽ làm linh lực của đại trận nhanh chóng tiêu hao.Đương nhiên, nếu Tả Mạc muốn lợi dụng phương pháp này để thoát khốn, ít nhất cần thời gian mấy năm.Tả Mạc vui mừng, theo linh lực tiêu hao, một chút biến hóa vốn ẩn tàng giờ dần lộ ra dấu vết.

Hắn càng chậm rãi, mỗi ngày không ngừng gây hấn năm kiếm ý.

Một mặt là dễ cho lĩnh ngộ quan sát kiếm ý, một mặt là tăng nhanh quá trình tiêu hao linh lực.Thiên phú của hắn dù xuất sắc, chẳng qua cũng là một tu giả trúc cơ, một vài loại biến hóa cao cấp vượt quá khả năng lý giải, hắn không có khả năng hiểu biết.

Nhưng những biến hóa cơ sở cấp thấp của đại trận đối với hắn cũng có giá trị lớn.Kiếm ý cũng vậy.Không có phương pháp nào tốt hơn.Trong trận không năm tháng, hắn cũng quên mất thời gian.

Hắn như tiến vào bảo khố, có quá nhiều bảo tàng chờ hắn mở ra, đào móc, hắn trầm mê trong đó, vui quên trời đất.Tả Mạc nửa thân trần, nhìn quanh, mắt trầm tĩnh.Hắn nhìn vào con ly long cách đó không xa, ly long vẫn ngạo nghễ, nhưng ánh sáng trên thân đã ảm đạm rất nhiều.

Đột nhiên, Tả Mạc cảm giác hơi luyến tiếc.

Hơn nửa năm nay, cả ngày làm bạn với nó, tuy biết rõ nó không phải vật sống, Tả Mạc vẫn quyến luyến.Hôm nay, hắn quyết định tổng kết lại tâm đắc.Cũng đến lúc xuất trận.Hiện nay, sinh địa cho Tả Mạc đã nở rộng từ 3 trượng thành 10 trượng.

Tả Mạc lợi dụng lĩnh ngộ trận pháp mà cải tạo thành.Quyết định tổng kết, Tả Mạc không gấp, hắn ôm gối nhập định.Không biết bao lâu, hắn mở mắt ra, thần thái càng tốt hơn xưa.Trích thủy kiếm đặt trước mặt, hắn trầm tư.Nửa năm, Vô Không kiếm môn biến hóa lớn, khiến người ta trợn mắt há mồm.

Vô Không kiếm môn hiện nay đã thành môn phái lớn nhất Đông Phù, cơ hồ hấp nạp tuyệt đại đa số môn phái tại Đông Phù.

Nó cũng đã tiến thân vào nhóm ba môn phái lớn nhất Thiên Nguyệt giới, nghiễm nhiên thành cường hào mới nổi.Ba tháng trước, Vi Thắng xuất quan, La Ly cũng rời kiếm động.

Sự gia nhập của hai người giúp chiến lực của môn phái tăng mạnh.

Bọn họ theo Tân Nham giết chóc tứ phương.

Thế lực Vô Không kiếm môn khuếch trương nhanh kinh khủng.Toàn bộ Thiên Nguyệt giới đều chú tâm tới môn phái mới quật khởi này.Nếu là trước kia, hành vi của Vô Không kiếm môn sẽ bị phản đối, rất nhiều môn phái sẽ ra mặt can thiệp.

Hiện tại, mọi người chỉ quan tâm tới tin tức mà không ai đứng ra can thiệp.Tin tức Đô Thiên Huyết giới tan vỡ như mọc cánh, lan truyền khắp Thiên Nguyệt giới bằng tốc độ kinh người.Một vài tiểu môn phái đã nhanh chóng chủ động gia nhập Vô Không kiếm môn, tìm bóng mát che mình.Không quản thế nào, Vô Không kiếm môn có bốn vị kim đan kỳ cao thủ.Tân Nham mang theo hai đệ tử chinh chiến bên ngoài, Diêm Nhạc không ngừng lui tới với các đại môn phái, biểu đạt thiện ý cùng tôn trọng của Vô Không kiếm môn.

Bùi Nguyên Nhiên chủ trì đại cục bận tối mắt tối mày, ngay cả Thi Phượng Dung cũng phải rời đan phòng trợ giúp Bùi Nguyên Nhiên.Nhưng lúc này, hậu sơn Vô Không đột nhiên ánh sáng chói lòa.Chương 167 : Vật thị nhân phíConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckMột mình đi trên đường núi, dọc đường không nhìn thấy một bóng người, mãi khi đi tới sơn khẩu mới thấy bốn đệ tử.Nhưng là…Bốn đệ tử này Tả Mạc không biết ai hết, càng khiến hắn kinh ngạc là, bốn vị đệ tử đều là trúc cơ kỳ, trong đó một vị có tu vi còn cao hơn hắn.

Những người này là ai?

Sao lại chạy tới hậu sơn bản môn?Tả Mạc cảnh giác.Bốn vị đệ tử thấy Tả Mạc, trươc tiên sủng sốt, sau đó vội cúi chào: “Chào Tả sư huynh.”

Tả sư huynh?

Chẳng lẽ là đệ tử môn phái mới thu?

Tả Mạc nghi hoặc, hỏi lại: “Các vị thật lạ mặt, không biết gia nhập Vô Không kiếm môn khi nào?”

Vị tu vi cao nhất trong bốn người bước lên, chắp tay: “Ta vốn đệ tử Uy kiếm môn, hai tháng trước mới chính thức gia nhập môn phái.

Được chưởng môn ra lệnh thủ vệ hậu sơn.”

Tả Mạc nghe thế, càng không hiểu, hỏi: “Các ngươi là đệ tử Uy kiếm môn, sao lại gia nhập môn phái?”

Bốn người nhìn nhau cười, người đi đầu giải thích: “Sư huynh bế quan nên có lẽ không biết bản môn biến đổi lớn.

Không chỉ Uy kiếm môn, cả vùng Đông Phù, hầu như một nửa số môn phái đều nhập bản môn.”

Tả Mạc nghe vậy kinh ngạc.Bốn người thấy Tả Mạc sững sờ, cũng không dám khinh thường.

Đừng nghĩ mấy vị tu vi không kém nhau nhiều, nhưng địa vị khác biệt lớn.

Chưởng môn không phân biệt, nhưng đệ tử vốn ở Vô Không kiếm môn sẽ nước lên thuyền lên là không tránh khỏi.

Huống chi, Tả Mạc còn không phải để tử vốn Vô Không kiếm môn, hắn còn là một trong những đệ tử hạch tâm.Theo lời đệ tử nguyên là Vô Không kiếm môn, địa vị cảu Tả Mạc thậm chí cao hơn sư huynh La Ly, bọn họ nào dám chậm trễ.

Trong Đông Phù đấu kiếm hội, Tả Mạc cũng nổi danh, chiêu bài mặt cương thi là ấn tượng nhất, bốn người vừa thấy đã nhận ra.Bọn họ lúc này mới hiểu ra, thì ra hậu sơn là nơi Tả Mạc bế quan.

Bọn họ từ lúc được phái tới đây đều rất hiếu kỳ, hậu sơn có thứ gì, chưởng môn lại phái bốn người thủ vệ.

Mà cứ cách một thời gian, đại sư tỷ Lý Anh Phượng lại tới một lần, miệng kín như bưng, trước nay không nói.Lời chưa dứt, vô số kiếm quang từ bốn phương tám hướng bay tới, đi đầu rõ ràng là chưởng môn Bùi Nguyên Nhiên cùng Thi Phượng Dung.Tả Mạc xuất trận đã kinh động toàn Vô Không sơn.Bùi Nguyên Nhiên thấy Tả Mạc, mày hơi nhíu, nhưng lập tức khôi phục, Thi Phượng Dung lại lộ vẻ vui mừng tận đáy lòng.Bốn người thủ vệ hậu sơn thấy Bùi Nguyên Nhiên cùng Thi Phượng Dung tới, cực kỳ kinh sợ, vội hành lễ.

Bốn người lại đoán trình độ coi trọng của chưởng môn bọn họ với Tả Mạc.Bùi Nguyên Nhiên cười ôn hòa: “Rốt cục ngươi cũng ra.

Tốt.

Sư phó của ngươi đã vô cùng lo lắng.”

“Đi ra thì tốt.”

Thi Phượng Dung hết sức yêu thích đệ tử thiên phú cao mà khiến người đau đầu, lời vừa ra khỏi miệng, mắt đã hồng lên.Tả Mạc thấy mũi nóng lên, cảm động, thành thật hành lễ: “sư phó.”

Nói chuyển với Tả Mạc, chưởng môn sau đó ly khai, hắn có quá nhiều chuyện cần phải làm.

Thi Phượng Dung cùng Tả Mạc về Tây Phong tiểu viện.Mới vừa tới miệng cốc, một bóng trắng liền lao vào lòng Tả Mạc, Tả Mạc bất ngờ bị dụng lieu xiêu.

Chim ngốc! chim ngốc dùng đầu ủn ủn hắn, Tả Mạc mắng: “Chim ngốc này>” Nhưng thấy ấm áp.Tây Phong tiểu viện vẫn như xưa, không có gì khác, hẳn có người quản lý.Tựa như nhìn ra Tả Mạc nghi hoặc, Thi Phượng Dung mỉm cười: “Lúc đầu, tiểu Quả ngày ngày tới quản lý.

Sau đó tiểu Quả được điều tới Thiên m thành, mấy vị đệ tử ngoại môn được điều tới quản lý.”

Nhớ lại khuôn mặt quả táo luôn sợ hãi, Tả Mạc tiu nghỉu, cười hỏi: “Tiểu Quả gần đây thế naof?”

Thi Phượng Dung hiển nhiên hết sức hài lòng với vị đệ tử kia của mình: “Tiểu Quả thiên phú tuy kém các ngươi, nhưng cực kỳ khắc khổ.

Hơn nữa nửa năm nay môn phái khuếch trương nhanh, các loại vật tư phong phú, nàng càng tiến bộ thần tốc, cách Ngưng Mạch Kỳ không xa.

Chưởng môn thấy nàng cần trải nghiệm, nên phái nàng đi quản lý Thiên m thành.”

Tả Mạc lại hỏi: “Đại sư huynh đâu?

La Ly sư huynh thì sao?”

Thi Phượng Dung nói: “Đại sư huynh của nươi cùng sư huynh La Ly lúc đầu theo nhị sự bá, sau đó vì tăng tốc, bọn họ đều dẫn một nhóm sư đệ, phân hai đường.

Đáng tiếc bọn chúng không biết ngươi hôm nay xuất trận, nếu không nha đầu Lý Anh Phượng khẳng định sẽ ở lại thêm mấy ngày.

Sư bá Diêm Nhạc cần người phụ, gọi sư tỷ Lý Anh Phượng của ngươi đi rồi.”

Tả Mạc càng tiu nghỉu, ai cũng không ngờ, hắn ở trong đại trận nửa năm, lúc đi ra đã cảnh còn người không.Tả Mạc hỏi: “Chúng ta mở rộng nhanh thế sao?

Các môn phái khác không can thiệp?”

Thi PHượng Dung lo âu: “Cũng không phải chỉ có chúng ta mở rộng, nửa năm nay, các môn phái đều thế.

Tình hình Đô Thiên Huyết giới càng tệ, hiện tại mọi người lo sợ.

Lúc này, môn phái có thực lực đều đang mở rộng.

Chỉ tập trung lực lượng mới có chút sinh sơ.

Thiên Nguyệt giới cách Đô Thiên Huyết giới cũng không xa, mọi người đều vội.

Lúc đặc biệt tất cần thủ đoạn đặc biệt, không thể mềm lòng.

Chưởng môn đang hy vọng trước khi tin xấu tới, hoàn thành chỉnh lý.Tả Mạc kinh sợ: “Tình huống xấu thế sao?’“UHm.”

Thi Phượng Dung càng lộ vẻ lo âu, nàng do dự rồi nói: “Vốn ngươi mới xuất trận, hẳn nghỉ ngơi một thời gian.

Nhưng hiện tại tình thế nghiêm trọng, ta phải nói với ngươi.

Ngươi chớ lười biếng, lúc này khác xưa.

Hiện tại trong môn phái chỉ tính Kim đan kỳ đã có bảy, môn hạ ngưng mạch kỳ đệ tử 30 người, trúc cơ kỳ đệ tử ước chừng hơn 200.Tả Mạc biết sư phó muốn nói gì, nhưng không biết vì sao hắn rất bình tĩnh.“MÔn phái đột nhiên mở rộng quá nhanh, tuy nói là việc bắt buộc, nhưng ẩn hoạn không ít, môn phái cũng không hòa hợp như xưa.”

Nói tới đây nàng than thở: “Ngươi phải cố gắng, sớm ngày ngưng mạch.”

Tả Mạc cũng biết sư phó nghĩ tốt cho mình: “Đệ tử hiểu.”

Thi Phượng Dung lại dặn dò một lúc mới rời đi.Đêm lặng như nước, Tả Mạc ngồi trên nóc nhà, bên mình là âm khuê, thanh âm âm khuê vẫn như xưa.

Chim ngốc vẫn đứng bên, nó như cảm thông Tả Mạc, cũng không nói.Bồ yêu vẫn nhập định chưa tỉnh.Thức hải không biến hóa, bia mộ không biến hóa, Bồ yêu ngồi trên bia mộ cũng không biến hóa.Bồ yêu nhập định, đại sư huynh, sư huynh La Ly, tiểu Quả đều không ở.Ngồi trên nóc nhà, nhìn vào trời cao.

Kiếm quang so với trước nhiều hơn vài chục lần, bay tới bay lui rất náo nhiệt.

Nhưng cảnh tượng phồn vinh này khiến Tả Mạc thấy xa lạ, rất lạnh lẽo.Đột nhiên, có ai đó kéo áo hắn, quay mặt lại thì ra là chim ngốc.“Sao?

Chim ngốc!”

Chim ngốc nhảy tót xuống dưới nhà, di, Tả Mạc nhìn vào nơi chim ngốc đứng.Kia chẳng phải là cửa vào thạch thất dưới đất sao?Cửa vào thạch thất, Tả Mạc vẫn che dấu, còn bố trí ảo trận, không ai phát hiện.

Tả Mạc đột nhiên sinh hứng thú, cúi mình luồn vào thạch thất.Đi vào, khí lạnh ập tới.Nhìn khắp thạch thất, Tả Mạc vui mừng.Di!Hắc kim trùng!Hắc kim trùng cũng phát hiện Tả Mạc, hóa thành hắc quang bay tới vai Tả Mạc.

Nhìn thấy con vật nhỏ này, Tả Mạc rất vui, như gặp bạn già.

Hắn nhớ tới, hắc kim trùng ưa thích ở tại linh mạch trong thạch thất, mình sớm đã quên nó.Thả hắc kim trung lên tay, Tả Mạc càng vui mừng, hắc kim trùng có phẩm giai cùng linh tính hơn xưa.Tên này ăn cái gì vậy?Khi nhìn vào linh mạch mấp mô, hắn mới hiểu ra.

Quả nhiên, khi hắn tới chỗ linh minh đã không thấy linh khí.

Trên mặt đất có một lỗ nhỏ rất sâu, ít nhất cả trăm mét.

Khẳng định là hắc kim trùng làm ra, đan dược được nuôi trồng trong linh tuyền khẳng định cũng đã sớm chui vào bụng tên nhóc này.Tả Mạc cười nói với hắc kim trùng: “Không nhìn ra ngươi cũng rấ có khả năng.”

Mang theo hắc kim trùng ra khỏi thạch thất, Tả Mạc thấy tốt hơn.Vô Không đường, Bùi Nguyên Nhiên cùng Thi Phượng Dung đan bàn chuyện.Bùi Nguyên Nhiên cười: “Vừa rồi tiếp được phi kiếm truyền thư của tam sư đệ, tin tốt, Tâm Hồ kiếm môn đã đồng ý nhường Hoang Mộc đảo cho ta.”

Thi Phượng Dung vui mừng: “nếu vậy quá tốt!

Hoang Mộc đảo nằm trên sông đi thông Tiểu Sơn giới, chúng ta cũng có them đường lui.

Chẳng qua Tâm Hồ kiếm môn ra điều kiện gif?’Bùi Nguyên Nhiên quả quyết: “Bọn họ muốn Khuê thành, ta đáp ứng.

Khuê thành đối với chúng ta không có tác dụng lớn, có thể đổ lấy Hoang Mộc đảo, được.”

Thi Phượng Dung gật lia lịa.Bùi Nguyên Nhiên đột nhiên nói: “Ta tính toán để Tả Mạc tới Hoang Mộc đảo.”

“Vì sao?”

THi Phượng Dung đứng phắt dậy, giận dữ: “Tả Mạc mới xuất trận, ngươi đã ném hắn tới chỗ hoang dã như vậy.

Hoang Mộc đảo hoang vu thế nào, chúng ta đã qua, ta rất rõ.

Ta không đồng ý.”

Bùi Nguyên Nhiên nhíu mày, giữ tay, nói với Thi Phượng Dung: “Ngươi đừng gấp, nghe ta nói đã.”

Thi PHượng Dung hừ lạnh, không nói.Đối với vị sư muội này, Bùi Nguyên Nhiên cũng hết cách: “Hoang Mộc đảo tuy rất khổ, nhưng nó rất trọng yếu, sư muội cũng rõ.

Nếu không, nào cần tam sư đệ tự mình đi Tâm Hồ kiếm môn?

Trọng địa như vậy, không trong tay mình, rất đáng lo.

Vi Thắng bọn chúng đều có nhiệm vụ, ngươi xem, ta có thể phái ai?”

Bùi Nguyên Nhiên buông tan, hỏi lại Thi Phượng Dung.THi Phượng Dung cười lạnh: “Đừng ra vẻ đường hoàng mượn cớ.

Ngươi không thấy Tả Mặc chưa ngưng mạch sao, kiếm ý chưa tới kiếm ý tâm chuyển?

Việc này ta tuyệt không đồng ý.”

Bùi Nguyên Nhiên cười khổ: “Ai, ngươi để ta nói.

Ngươi lưu Tả Mạc trong môn, là tốt cho hắn sao?

Môn phái hiện thế nào, ngươi biết! chúng ta có thời gian bảo hộ hắn sao?

Ngươi có?

Không có!

Ta càng không có!

Bọn Vi Thắng không ở, không có người giúp hắn, có lợi cho hắn sao?”

Thấy Thi Phượng Dung nguôi bớt, hắn tiếp tục thuyết phục: “Hoang Mộc đảo tuy hẻo lánh hoang vu, nhưng rất an toàn, nó là hậu phương của chúng ta, là đường lui của chúng ta.

Tả Mạc tới đó, tuy có chút khổ, nhưng ít nhất tính mạng không lo.

Nếu tình huống thật quá xấu, phải triệt ly, chúng ta phải đi qua Hoang Mộc đảo.

Lúc này, ngoài bảo vệ tính mạng, ngươi còn cầu cái gì?”

Thi Phượng Dung không nói, nàng biết sư huynh nói đúng.Đắn đo hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu, cắn răng: “Không thể ngăn hắn mang theo nhân thủ.”

Bùi Nguyên Nhiên lập tức đáp ứng: “Được.”

Chương 168 : Hoang Mộc đảoConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckMột sư đệ vui mừng chỉ về phía trước: “sư huynh, phía trước là Hoang Mộc đảo.”

Tả Mạc gật đầu, hắn nhìn về nơi xa, một cô đảo xuất hiện nơi xa.Tất cả mọi người vui mừng, liên tục bay hơn hai tháng, cuối cùng cũng sắp tới nơi, mọi người thở phào.Nhìn tới Hoang Mộc đảo, Tả Mạc cũng hiểu, vì sao môn phái lại hứng thú với một nơi hoang vu như vậy.

Hoang Mộc đảo nằm ở nơi nước sâu, hai bên không thấy bờ, nếu muốn tới Tiểu SƠn giới, phải qua nơi này.

Mà biển rộng vô biên, phi hành đường dài, bay tới đây đã cạn sức.

Hoang Mộc đảo nổi bật lên là vị trí trọng yếu, nơi này có thể là địa điểm chỉnh đốn, nghỉ ngơi, chuẩn bị vượt sông ngăn giới.Nếu không phải Tâm Hồ kiếm môn cần đi ngang qua Thiên Nguyệt giới mới tới được đây, bọn họ có được mấy giới tuyến sống, Hoang Mộc đảo là cứ điểm trọng yếu, bọn họ sẽ quyết không buông bỏ.

Nhưng dù vậy, môn phái cũng phải trả giá lớn.Nhưng, chỗ này cũng quá hoang vu.Càng bay càng gần, cả hòn đảo thu vào mắt, Tả Mạc cảm khái.Hắn được phái tới Hoang Mộc đảo cũng không oán hận, ngược lại thấy rất hài lòng.

Môn phái bất hòa, mà sư huynh sư muội hắn quen biết đều không ở, rời đi tốt hơn.

Hoang Mộc đảo tuy hẻo lánh, nhưng trời cao đất xa, môn phái phân tranh cũng không liên lụy tới xa vậy, vui vẻ tiêu dao.Nhưng lúc này, đột nhiên từ đảo bay tới vài tu giả.Một người trong đó kêu lên: “Người tới là sư huynh Vô Không kiếm môn?”

“Đúng vậy.”

Tả Mạc hành lễ, hắn đang chuẩn bị lấy ra tín vật.

Không ngờ đối phương cười lên, xua tay: “Tả huynh đệ đích thân tới, tín vật không phải xét.”

Tả Mạc ngạc nhiên: “Sư huynh biết ta?”

Mấy người cười, người đó nói: “Tả huynh đệ cùng Triều An đấu, ta may mắn có một ngọc giản ghi lại, xem qua nên có thể nhận ra Tả huynh đệ.”

Tả Mạc lúc này mới hiểu, vội chắp tay khiên tốn: “Sư huynh chê cười.”

“Ta đoán các ngươi sẽ tới trong mấy ngày này.

A, mọi thứ ta đã thu dọn xong, từ hôm nay, Hoang Mộc đảo giao lại cho Tả huynh đệ.

Ngọc giản này là một chút tâm đắc thời gian qua chúng ta trú thủ nơi này, hy vọng có thể giúp ích cho Tả huynh đệ.

Cáo từ.”

Người đó chắp tay chào Tả Mạc, hắn không nguyện ý lưu lại ở nơi này thêm một khắc nào nữa, mấy người khác cũng dồn dập chắp tay chào Tả Mạc, sau đó dời đi.Quá trình bàn giao nhanh tới mức Tả Mạc ngạc nhiên.Mấy người theo Tả Mạc lại thấy cực có thể diện.

Thanh danh Tả sư huynh ngay cả đệ tửu Tâm Hồ kiếm môn đều quen tai, bọn họ cũng thấy vinh dự lấy.

Vô Không kiếm môn mới mở rộng, so với các đại môn phái căn cơ to lớn, vể mặt tâm lý đệ tử có khác biệt.”

Chúng ta xuống.”

Tả Mạc nhìn qua, thôi đội chim ngốc, hạ xuống trước tiên.Những người khác đồng loạt đi theo.Tâm Hồ kiếm môn bỏ ra nhân lực vật lực cho Hoang Mộc tiều rất có hạn, trên đảo ngoài mấy căn nhà đá, không có thứ khác.

Các sư đệ đi cùng chán nản, nơi này hoang vu hơn bọn họ tưởng rất nhiều.Tả Mạc không để ý, bước lên Hoang Mộc đảo, mới phát hiện này lớn hơn hắn nghĩ nhiều.“Chúng ta phải an gia ở đây.

Mọi người nghỉ ngơi trước hai ngày, sau đó khởi công.”

Tả Mạc nhìn qua mọi người.Liên tục bay hai tháng, ngay cả chim ngốc cũng mệt, tọa kỵ của các sư đệ khác càng kém.

Tả Mạc lấy ra một bình linh đan, đây là nguyên khí đan do hắn luyện ra, phẩm giai không cao, chỉ là cấp 2, nhưng luyện chế dễ dàng, giá thành không cao, hắn luyện chế một đống.

Chim ngốc rất thích ăn, như ăn cơm, dùng để khôi phực thể lực, hiệu quả tốt.Quả nhiên, rốc rốc, ăn bảy tám viên nguyên khí đan, chim ngốc khôi phục vẻ xú mỹ kiêu ngạo ngày thường, cao ngạo giương cổ, nửa thân trên bất động, hai chân dài mảnh tư thế ưu nhã, nhàn rỗi dạo chơi trên bãi cát.Các sư đệ đỏ mắt nhìn chim ngốc, vẻ thần thuấn cảu chim ngốc dù người mù cũng nhìn ra.Bọn họ cũng học Tả Mạc, lấy ra nguyên khí đan đút cho tọa kỵ của mình, chẳng qua có vài người tiếc của, nhiều nhát chỉ cho hai hạt.

Trước khi xuất phát, Tả Mạc đã chia cho mỗi người một bình nguyên khí đan, ước chừng mỗi bình 50 hạt.Hiện nay là thời kỳ giá cả leo thang, một bình nguyên khí đan giá không thấp.

Mọi người phát hiện, đi tới Tả sư huynh cũng không quá tệ.

Đi theo một vị sư huynh xởi lởi, cũng không quá thiệt thòi, Tả sư huynh còn là đệ tử hạch tâm.Tả Mạc lần này tuyện chọn các đệ tử môn phái nhỏ mới gia nhập bản môn chưa quá một tháng.

Bọn họ mới gia nhập, còn chưa bị các phái hệ trong môn kéo vào trận doanh.

Còn về một số đệ tử nổi danh trong môn phái, Tả Mạc không lựa.Đệ tử ngưng mạch kỳ, ai sẽ nghe hắn?Hắn lựa tới những người này, đều là trúc cơ kỳ, cơ bản đều là tu giả sinh sản.Nghỉ ngơi hai ngày, mọi người hoàn toàn khôi phục.Tả Mạc kêu tất cả mọi người tới.“Từ hôm nay, một thời gian rất dài, chúng ta sẽ đóng tại nơi chim đéo thèm ỉa này.”

Tả Mạc dùng từ thô tục, nhưng chỉ cầu đầu đã khiến mọi người đồng cảm.“Chẳng qua, chỗ này tuy hoang vu, nhưng không ai quấy rầy, cũng tính là nơi đất tốt.

Hiện tại trong môn phái loạn, các ngươi đều biết, cả ta cũng thấy phiền, các ngươi muốn ở trong đó giữ mình là nằm mơ.”

Tả Mạc nói ra, mọi người đều có vẻ mặt khác nhau.“Trong số chúng ta, đại đa số đều làm sinh sản, nhưng các ngươi nghĩ xem, hiện tại trong môn phái có nơi nào cho các ngươi ổn định sản xuất?

Chỗ này tuy hoang vu nhưng không có phân tranh, đối với chúng ta là chỗ tốt!

Hoang vu sao?

Sợ gì, chúng ta cải tạo.

Ta nói trước quy củ, tại Hoang Mộc đảo này, linh điền, ai khai khẩn kẻ đó trồng, ai trồng ra là của người đó.

Ta không lấy một chút, môn phái cũng không rút một chút!

Mặt khác, phúc lợi mà các ngươi được hưởng từ môn phái vẫn không đổi.”

“Thật sao?”

Mấy người kích động.

Trước kia bọn họ thấy nơi này hoang vu hẻo lánh, rất không nguyện ý, lúc này nghe Tả Mạc nói thế, thì đều vui mừng.

Bọn họ đều là sinh sản tu giả, đối với đánh giết là không thích.

Khai khẩn linh điền, tuy khổ nhưng chỉ cần mở ra là thuộc về mình, thứ cảu chúng ta cũng không bị môn phái lấy đi.Phải biết rằng, môn phái cho thuê linh điền, phí khá cao.Tả Mạc nhún vai: “Chỉ cần ta còn ở, sẽ không vấn đề.

Nếu môn phái thay người, vậy ta hết cách.”

Tả Mạc nói thế, mọi người càng tin, ít nhất Tả sư huynh không có nói khoác.

Nơi sơn cùng thủy tận, đối với tu giả cũng chỉ thêm chút công sức.

Tu giả chuyên sản xuát đều có thể chịu khổ.Thấy mọi người tích cực lên, Tả Mạc quyết định rèn sắt còn nóng.“Thời gian là tinh thạch!

Mọi người không nên lãng phí tinh thạch.

A, ta có một kế hoạch….”

Tả Mạc biết rõ thời gian quẫn bách, thời gain lưu cho hắn không nhiều.Trước kia Hoang Mộc đảo không ai chú ý, nhưng hiện tại thời cuộc thay đổi, càng lúc càng xấu, vị trí địa lý của Hoang Mộc tiều nhanh chóng được coi trọng.

So ra, Tiểu Sơn giới càng thêm hẻo lánh, giới tuyến của nó chỉ có hai.Thế cục tồi tệ, tu giả lui tới càng nhiều.Tự thân đi một lần, Tả Mạc càng hiểu được vị trí ưu việt của Hoang Mộc đảo.

Lộ trình hia tháng, bay qua biển rộng một tháng,.

Mà nghe nói trong biển rộng, vô số yêu thú hung mãnh, rất ít người chọn thủy độn.Tả Mạc không thể tưởng tượng, những tên ngốc Tâm Hồ kiếm môn bị sao.

Trời ạ, ngồi trên bảo đại mà thờ ơ.Kỳ thực là hắn nghĩ sai.

Tiểu Sơn giới chỉ có một giới tuyến, một con đường đi tới Thiên Nguyệt giới, một đường khác đi thông Thiên Thủy giới.

Thiên Nguyệt giới không phồn hoa như Thiên THủy giới, cũng vì vậy, sông phân cách Thiên Nguyệt giới cùng Tiểu Sơn giới cũng ít người qua lại.

Hoang Mộc đảo đối với Tâm Hồ kiếm môn là quá xa xôi, là một khối địa phương vô ích, bọn họ tự nhiên không ra sức kinh doanh.Tả Mạc có cách phán đoán riêng.

Vì Tiểu Sơn giới tuy hẻo lánh, lại cách Đô Thiên Huyết giới càng xa.

Đồng nghĩa, nếu tình thế cực xấu, cần thiệt thoái, từ Tiểu Sơn giới chuyển tới Thiên Thủy giới là một lựa chọn tốt.Hắn có chủ ý này.Hắn dự tính, qua một thời gian, sẽ không ngừng có người từ giang giới đi tiểu sơn giới.Giang giới không dễ để vượt qua, ngắn thì mấy thắng, dài thì vài năm.

Mà Hoang Mộc đảo là nơi bổ cấp duy nhất, cơ hội là đây.Nghĩ tới bổ cấp?

Được! ha ha, phí qua đường… phí ở trọ… phí bổ cấp… phí nhổ lông….Hắn đã có chủ ý, dù là một con muỗi bay qua, cũng phải cạo xuống ba lạng dầu động vật.Trong thời gian ngắn, môn phái tuyệt đối không rảnh rối quản lý mình.

Không chú ý, hắn hiểu, môn phái hiện tại nhìn thì cường đại, nhưng chưởng môn chưa tiêu hóa được các lực lượng mới vào, chỉ là ngoài mạnh trong yếu.

Chưởng môn khẳng định cũng nhìn ra, bất quá, cần thời gian, để hắn tiêu hóa toàn bộ.Vậy phải xem thiên ý.Tả Mạc lắc đầu, vứt những ý nghĩ lung tung ra khỏi đầu, ngay cả chưởng môn đều không làm được, hắn phí sức làm gì.

Hắn vẫn quyết định làm tốt đất của mình đi đã.Hoang Mộc đảo là bảo đại, muốn ngồi thu tinh thạch cũng là cánh nghĩ tốt, nhưng cần có tiền đề, đó alf có đủ lực lượng đảm bảo.Hắn đang chỉ huy mọi người làm ra nó.Mỗi người, đều nhận một ngọc giản từ Tả sư huynh, bên trong là nhiệm vụ cần hoàn thành.Các nhiệm vụ này có đủ loại, hết sức kỳ quái.

Tựa như linh thực phu sẽ được yêu cầu ở trên một vị trí xác định trồng lên một vài cây linh thỏa đặc thù.

Hoạn ngữ giả phải nuôi một vài loại linh trùng linh thú, mà Tả Mạc còn chuyên môn phân chia khu nuôi trồng cho bọn họ.Nhiều nhất là việc đào rãnh đào mương, đêì này khiến mọi người khó hiểu.Hoang Mộc đảo hơi nước dồi dào, thủy hành pháp quyết như “Tiểu Vân Vũ Quyết” hiệu quả tăng nhiều lần, căn bản không cần đào mương máng.

Tả sư huynh yêu cầu mương máng được đào khắp cả đảo, xem kẽ ngang dọc, toàn bộ nối liền.Tả sư huynh rốt cục muốn làm gì?Chút tu giả tinh tế phát hiện, Tả sư huynh đã biến mất hai ngày.Tả sư huynh đi đâu?Chương 169 : Của trời choConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc theo sát sau hắc kim trùng, tay cầm Trích Thủy kiếm, mắt thỉnh thoảng cảnh giác xung quanh.Hắc giáp trùng chạy rất nhanh, Tả Mạc càng vui mừng.Tiểu Hắc chạy rất nhanh, trên đảo có linh mạch, hoặc là thiên tài địa bảo.

Vốn hắn nghĩ Hoang Mộc đảo chỉ là hoang đảo, bây giờ xem ra, là có chút vui mừng ngoài mong đợi.Đây là một rừng tùng rậm rạp, trong rừng có một hồ nước đen.

Tiểu Hắc hơi sợ hồ nước đen, từ từ vòng qua hồ nước, hồ nước cũng không lớn, chỉ khoảng mười mẫu, hồ đen như mực, như một hồ chết.

Bên hồ nước không một ngọn cỏ, chỉ có đá sỏi trắng bệch.Hung địa!Không hiểu vì sao, Tả Mạc nghĩ ra hai chữ này.

Hồ nước đen như một hồ tử thần, xung quanh không có dấu chân dã thú, bất thường.

Hắn nhớ tới tư liệu trong ngọc giản Tâm Hồ kiếm môn đưa tới, hồ nước đen hết sức nguy hiểm, không thể tới gần.Lúc này hắn không thể dùng lại tìm hiểu, hắn bước nhanh hơn, theo sát tiểu Hắc.Trong rừng, Tiểu Hắc đi như gió, như một bóng đen.

Nếu không phải Tả Mạc có liên hệ tinh thần với tiểu Hắc, đã sớm bị bỏ lại.Thấy tốc độ tiểu Hắc càng nhanh, Tả Mạc càng nhanh hơn.Tiểu Hắc bỗng tiến vào một khe trên mặt đất, Tả Mạc đuổi theo thấy cái khe chỉ rộng hai ngón tay, cười khổ.

Trích THủy kiếm không chút do dự hóa thành lưu quang, bay lên không, phi kiếm xoay tròn tốc độ cao, hóa thành lam ảnh, lập tức bổ mạnh xuống.Thình thịch!Đá vụn tung ra, một cửa động đủ Tả Mạc tiến vào hiện ra.Tả Mạc vung tay, Trích Thủy kiếm bay về trong tay, cúi mình tiến vào.

Trong động, cảnh vật rộng mở, nơi này là một hang thiên nhiên.

Cách đó không xa là hắc kim trùng, thấy Tả Mac tiến tới nó kêu lên, xoay người chạy tiếp, Tả Mạc nhanh chóng chạy theo sau.Hắc ám không chút ảnh hưởng tới tiểu hắc, Tả Mạc thần thức cường đại, cảnh vật xung quanh đều bị hắn thấy rõ.Dọc theo hang đi tới, Tả Mạc cảm giác mình đang tiến sâu xuống lòng đất.

Ven đường hắn dùng phi kiếm mở ra nham thạch, cho tới giờ, hắn không phát hiện vết tích cảu tiền nhân, hắn càng phấn chấn.Đi tròn nửa giờ, quặt góc, Tả Mạc bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ.Nham thạch quay cuồng, chậm rãi bong bóng nổ vang.

Một thế giới màu đỏ, toàn bộ hang là một thể giới đỏ, hơi nóng bức người vặn vẹo, không khí đầy mùi lưu huỳnh.Dung nham quay cuồng như một hồ nhỏ, ước chừng ba mẫu, xung quanh nham thạch thỉnh thoảng vỡ ra rơi vào trong dung nham, bị làm lạnh, lại hình thành nham thạch, tu bổ chỗ vỡ ra.Di, hắn nhìn vào hắc kim trùng, không biết từ boa giờ, tên này đã bò lên một tảng đá màu hồng, gặm lấy gặm để.Tả Mạc trợn mắt, mừng như điên.Xích hỏa thạch!Hắc tới gần, nhặt lên một khối đá màu hồng.

đá hồng không phải ngọc, màu hồng cực thuần khiết đẹp đẽ, nắm vào tay nóng hổi, tựa như sắt được rèn đỏ, nếu không phải Tả Mạc dùng linh lực bao lấy, tay hắn sẽ bị đốt cháy.Đá chứa hỏa lực vô cùng phong phú.Xích hỏa thạch cấp 4.Tả Mạc ngửa đầu cười lớn, ai có thể ngờ, hoang đảo vắng vẻ này lại có bảo vật! hắn nhìn quanh, bên bờ dung nha, có một vòng xích hỏa thạch.Chỉ riêng… xích hỏa thạch, lần này tới Hoang Mộc đao là đáng giá.Không nói hơi lời, hắn bắt đầu điên cuồng thu thập xích hỏa thạch, một viên không bỏ.

Xích hỏa thạch phân bố hết sức quy luật, chúng nó cơ hồ đều sinh trưởng tại giải đất gần dung nhanh, hình thành một dải xích hỏa thạch.

Xích hỏa thạch trải qua dung nhanh rèn luyện vô số năm tháng, tạp chất trong đó bị loại trừ, hết sức thuần khiết.Đoạt được 60 viên xích hỏa thạch cấp 4.Đây là một khoản tài phú khổng lồ.Tả Mạc thấy mỹ mãn, hắn bị đống tài phú từ trên trời rơi xuống làm choáng váng.

Vì thưởng cho tiểu Hắc, hắn trực tiếp lấy ra một viên xích hỏa thạch cấp 4 cho nó gặm.Tiểu Hắc lập tức buông bỏ viên xích hỏa thạch cấp 3 dang gặp dở, như lửa đốt mông nhào vào viên xích hỏa thạch cấp 4 trong tay Tả Mạc.

Viên xích hỏa thạch cấp 4 này chỉ lớn hơn xương ngosnt ay chút ít, tiểu Hắc như gặm bánh quy, răng rắc, không bao lâu viên xích hỏa thỏa cấp 4 bị nó diệt gọn.Ăn xong xích hỏa thạch, tiểu Hắc toàn thân đỏ lên, như bị thiêu đốt, nằm xuống không nhúc nhích.Tả Mạc kinh sợ, liên hệ của mình với tiểu Hắc bị cắt đứt.Hắn cẩn thận cầm tiểu hắc lên, tiểu Hắc hiện tại như một viên xích hỏa thạch, nhiệt độ cực cao.

Dùng thần thức quan sát mới xâc định tiểu Hắc không sao, hắn an lòng.

Ở trong trận nửa năm, găp lại tiểu Hắc cùng chim ngốc, chúng nó đối Tả Mạc không chỉ đơn thuần là tọa kỵ cùng linh trùng, càng như đồng bọn.Tả Mạc đoán tiểu Hắc đã hấp thu quá nhiều hỏa hành lực, dẫn tới “đau bụng”.“Ngươi tên tham ăn.”

Thầm mắng, thuận tay nắm tiểu Hắc vô giới chỉ.Gom toàn bộ xích hỏa thạch, Tả Mạc rốt cục tỉnh tảo lại.

Hắn bắt đầu quan sát lại hồ dung nham, đứng bên bờ, cảm thụ được hỏa lực dư thừa.Nơi này là bảo địa.Tả Mạc bắt đầu tính toán cách lợi dụng hồ dung nham.Thần thức quét qua hồ dung nham vài lần, không có phát hiện điểm gì kỳ quái.Hắn vốn tưởng tìm kiếm linh mạch, không ngờ tìm được hồ dung nham, đây là ngoài ý muốn.

Bất quá hồ dung nham trước mắt, tuy ngoài kế hoạch nhưng vẫn có thể lợi dụng.Tả Mạc đứng yên, suy tư chốc lát, bắt đầu động thủ.Hắn xuất ra các loại tài liệu.

Lần này tới Hoang Mộc đảo, môn phái mở ra thương khố cho hắn, hắn tự nhiên không khách khí, cướp đoạt một lần.

Mãi tới khi sư phụ hắn không thể nhịn nổi, hắn mới thôi.

Bây giờ Vô Không kiếm môn giàu hớn trước, không cùng đẳng cấp.

Thương khố có đủ loại tài liệu cao cấp, Tả Mạc nhìn hoa cả mắt.Tả Mạc tuy lười biếng, nhưng chuyện liên quan tới mình đều không buông bỏ.Lộn tay, có thêm một đỉnh thanh đồng đày hoa văn có hai tai, hoa văn trên thân đỉnh rừng rực, ẩn hiện màu hồng, như lửa.Tay trái ném nhẹ, đỉnh thành đồng vững vàng rơi xuống bên bờ.Hắn lại xoay tay, một thanh đồng đỉnh giống hệt lại xuất hiện.Lại ném ra, thanh đồng đỉnh rơi vào chỗ khác.Tả Mạc một hơi tung bảy thanh đồng đỉnh hai tai giống nhua như đúc, chằng chịt bên hồ dung nham.Bay thanh đồng đỉnh đều là tinh phẩm trong cấp 3. lúc đó Tả Mạc một hơi gom bảy đỉnh vào trong giới chỉ, đệ tử quản lý thương khố tái mặt.Tả Mạc ngưng trọng, hai tay mở ra, di quanh hồ, tài liệu pash khí bắn ra.Một lúc lâu sau, hắn lau trán, bốn phía xung quanh hồ dung nham đru mọi loai tài liệu được xắp đặt rất đồ sộ.Hắn thở ra, hai tay chỉ pháp như điện, pháp quyết hóa thành lưu quang, đánh vào tài liệu.Toàn bộ quá trình kéo dài ba giờ, pháp quyết hoàn thành.

Tả Mạc như thoát lực, ngồi phịch xuống, hắn như chuột lột, từ trong nước bò ra.Hắn chịu đựng sự mệt mỏi rã rời, khoangh chân nhập định.Mấy canh giờ sau, hắn mở mắt, tinh khí khôi phục.“Hiện tại chri có thể vậy.”

Nhìn thaongs qua đại trận vừa bố trí xong, Tả Mạc cũng không quá hài lòng.Trước mắt, hồ dung nham du thừa hành hỏa lực, hơn nữa còn có chút đại hỏa, là lò đỉnh thiên nhiên tuyệt hảo.

Đối với Tả Mạc, là một lò đỉnh tuyệt hỏa, vô luận là luyện đan hay luyện khí, hay luyện tài liệu. hắn không tiếc dùng bảy thanh đồng đỉnh cấp 3 bày ra tứ chuyển hỏa trận.Hành hỏa lực đạt được độ cao kinh khủng, luyện đan hay luyện khí đều cực tiện ích.Đại trận vận chuyển tự nhiên, bảy thanh đồng đỉnh như bảy vòng xoáy, hấp thu hỏa lực trong dung nham, qua tứ chuyển hỏa trận, háo thành một tia nóng bay lên, bay tới trên không hồ dung nha.

Bảy hỏa tuyến hợp lại trên không, một đáo hỏa diễm màu đỏ thẫm hiện ra.Tả Mạc hài lòng, đại trận tuy không hoàn thiện, nhưng ngọn lửa trước mắt đã rất tốt.Hắn láy ra một đoàn hoàn từ trong giới chỉ, đòng hoàn khắc đầy phù triện.Vung tay tập trung hỏa diễm vào trong đồng hoàn.Hỏa diễm đột nhiên tăng vọt, bao vây lấy đồng hoàn.

Đồng hoàn nằm giữa lửa dỏ, an tĩnh.Tả Mạc bày bố cấm chế quanh hồ dung nham, sau đó dừng lại.Nhìn qua đồng hoàn nổi giữa lửa đỏ, thân hoàn vốn đỏ vàng giờ đã có một tia màu hồng như sợi tóc, Tả Mạc chờ mong, xoay người rời đi.Ly khai động, Tả Mạc bố trí mấy phù trận quanh động, phòng ngừa kẻ khác tiến vào.Đệ tử Vô Không kiếm môn tại Hoang Mộc đảo liên tục xây dựng nhiều này, rốt cục hoàn thành nhiệm vụ trong ngọc giản.

Tả Mạc không giải thích nhiều, nhưng tất cả đều ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Tả Mạc lựa chọn tu giả sản xuất, tính cách đều thành thật.Bất quá, tất cả đều tò mò, sư huynh muốn làm gì.Sư huynh xuất hiện sau vài ngày mất tích, mọi người vây lấy, báo tiến độ.Tả Mạc tỉ mỉ xem xét nhiệm vụ mỗi người, lộ vẻ hài lòng.“Mọi người vất vả.”

Tả Mạc vỗ tay: “Mỗi người một lọ nguyên khí đan, nghỉ ngơi vài ngày.”

Tuy không biết Tả shuynh huynh làm gì, nhưng có một lọ nguyên khí đan vào túi, mọi người đều hài lòng, tấp nập lĩnh nguyên khí đan đi nghỉ.Nhưng lúc anfy, xa vời bỗng xuất hiện một đạo kiesm quang.Kiếm quang cực nhanh, đối phương tựa hồ phát hiện Hoang Mộc đảo, lập tức đổi hướng, bay tới Hoang Mộc đảo.Nhóm người Tả Mạc khẩn trương.Chương 170 : Nam Minh TửConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc không hoảng hốt, híp mắt nhìn kiếm quang bay tới.Nguyên nhân, hiện tại địa vị Vô Không kiếm môn tại Thiên Nguyệ giới, không ai dễ dàng khai chiến.

Khác với sự vững chãi vài đại hào môn Thiên Nguyệt giới, Vô Không kiếm môn biểu hiện sức chiến đấu khiến Thiên Nguyệt giới chấn dộng.

Nhất là danh tiếng Băng Ly kiếm Tân Nham, không ai bằng.Hắn lấy ra một tiểu kỳ từ giới chỉ, giơ tay lên, tiểu kỳ theo gió tăng lớn, cột cờ dài ba trượng, toàn thân ngăm đen, như tinh thiết.

Trên cờ có chữ “Vô Không” như có uy năng vô hạn, nét bút như kiếm ý, như muốn thoát cờ bay ra.Mọi người thấy hắc kỳ đều lộ vẻ vui mừng, nhao nhao ta thán chưởng môn thiên vị Tả sư huynh.

Từng môn phái có tín vật của mình để chứng minh thân phận, cây cờ này cũng là tín vật Vô Không kiếm môn.

Trừ tín vật, còn có pháp bảo, là các kim đan kỳ tu giả liên thủ luyện chế có uy lực kinh người.Vô Không kỳ là Thi Phượng Dung lấy từ Bùi Nguyên Nhiên cho Tả Mạc.Kiếm quang bỗng tới, người đến là một tu giả tầm 40 tuổi, mặt không râu, đạo bào màu xanh, chân đạp phi kiếm.

Hắn nhìn thấy cây cờ, biến sắc.

Vô Không kiếm môn rất nổi danh thwoif kỳ này.Nam Minh từ nhảy xuống, phi kiếm nhanh chóng bay vào vỏ kiếm trên lưng hắn.“Bần đạo Nam Minh Tử, ra mắt các vị đạo hữu Vô Không kiếm môn.”

“Chào đạo hữu.”

Tả Mạc chắp tay.Sự cảnh giác trong lòng không chút giảm bớt, Nam Minh Tử tu vi ngưng mạch trung kỳ, cao hơn bất cả mọi người rất nhiều.

Hơn nữa Hoang Mộc đảo ở bên bờ giang giới, nếu đối phương thật sự có ý xấu, giết người cướp cửa, trốn vào Tiểu Sơn giới, môn pahsi muốn tra cũng hết cách.Nam Minh Tử nhìn thoáng qua Vô Không kỳ, mắt hiện vẻ tham lam.

Vài kim đan kỳ cao thủ luyện chế thành pháp bảo, tự nhiên là cực phẩm! bất quá hắn rất nhanh giảm đi tham niệm, tín vật của môn phái dù là pháp bảo tốt, nhưng cũng là vật phỏng bảy.Khi hắn phát giác tu vi mọi người, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.Hắn cũng chú ý tới Tả Mạc, từ đầu tới đuôi, đều là người này nói chuyện, người này là thủ lĩnh.

Hắn đột nhiên cảnh giác: “Đạo hữu có vẻ quen mặt, còn chưa thỉnh giáo đại danh.”‘Tại hạ Tả Mạc.”

Tả Mạc hồi đáp, Đối PHương mắt lóe lên vẻ tham lam rồi biến mắt, Tả Mạc nhìn thấy, ánh mắt đó hắn rất quen thuộc.:Tả Macj?’ Nam Minh Tử nhíu mày suy tư, khuôn mặt này, tên này, hắn rất quen thuộc, hắn ngẩng nhanh đầu: “Trận phù lưu Tả Mạc?’“Chút tài mọn, không đáng nói.”

Tả Mạc cười cười.Nam Minh Tử lập tức cẩn thận, Đông Phù đấu kiếm, mới nửa năm trước, tên Tả Mạc còn không bị người quên đi.

Hắn không dám khinh thị, tên mặt vô biểu cảm này có chiến tích đánh bại tu giả ngưng mạch kỳ.Còn có phù trận lưu đáng sợ….Hắn theo bản năng nhìn bốn phía.Từng mương máng đan xen, xung quanh là dấu vết nhân công đào móc…Hắn tim đập nhanh, không thể nào…

Trận phù lưu…Khuôn mặt vốn không thay đổi của Tả Mạc tựa hồ trở nên thâm thúy, con ngươi lạnh như băng không chút độ ấm, như thợ săn đang rình mồi. hắn hiện tại thấy may mắn, vừa rồi mình còn chưa động thủ.

Cương thi trước mắt là kẻ giết người không thấy máu.Lời đồn về vòng cuối Đông PHù đấu kiếm hội rất nhiều, nhưng dù thế nào, đều dùng hố to kinh khủng tuyệt thế để làm dẫn chứng.Nam Minh Tử lớn tuổi, tu chân lâu, tu vi cao hơn Cổ Dung Bình bọn họ, nhưng môn phái hắn xuất thân nhỏ yếu, nếu luận chiến lực, hắn không phải đối thủ những tu giả trẻ tuổi trong lần đấu kiếm hội này.Một mọt mồ hôi chảy dọc sống lưng hắn.“ha ha, bần đạo tính vượt giang giới, không biết có thể mượn quý địa khôi phục mấy ngày?”

Nam Minh Tử vội nói: “Nếu có quấy rầy, thỉnh lượng thứ.”

Tay càng nhanh, lấy ra năm viên tinh thạch cấp 3.Tả Mạc cũng không ngờ đối phương nhanh vậy, tiếp nhận năm viên tinh thạch: “Khách khí, khách khí!

Hoang Mộc đảo chúng ta mới tiếp nhận từ Tâm Hồ kiếm môn, còn chưa xây phòng ốc, đơn sơ xin thông cảm.”

Tâm Hồ kiếm môn….Nam Minh tử đổ mồ hôi, nếu như nói Vô Không kiếm môn đang nổi, vậy Tâm Hồ kiếm môn là hào cường có nhãn hiệu lâu đời.Liên quan tới lưỡng đại môn phái, Nam Minh Tử càng không dám tùy tiện hành động.

Hắn xuất hân môn phái nhỏ, nếu như chỉ có Vô Không kiếm môn, hắn còn dám mạo hiểm thử một lần, nhưng hôm nay lại liên quan Tâm Hồ kiếm môn, hắn không còn chút hi vọng.Các sư đệ xung quanh cùng kính phục Tả Mạc, đấu với một tu giả ngưng mạch kỳ.Nam Minh Tử phi hành dài ngày, hết sức mệt mỏi, tìm một địa phương ngồi xuống khôi phục thể lực.

VÔ Không kiếm môn các đệ tử phát hiện, vài ngày này sư huynh đi tới đi lui, thỉnh thoảng đánh vào đắt các loại tài liệu cổ quía, hoặc là một vài pháp quyết khó hiểu.Nhưng mọi người lại nghĩ tới đại trận, không chút có dấu hiệu hoàn thành.Có chút sư đệ nhát gan, càng ngày càng lo, Nam Minh Tử dù tới giờ vẫn biểu hiện hữu hảo, nhưng bọn họ vẫn lo.

Thực lực của đối phương mạnh hơn họ quá nhiều, sau khi khôi phục, thực lực song phương càng cách xa.Đại trận của Tả sư huynh vẫn chưa hoàn thành.Ngày thứ ba, Tả Mạc vẫn đi tới đi lui như thường lệ, không ngừng đánh các pháp quyết.

Hắn tựa hồ không chút nóng nảy, nhàn nhã đi chơi.Nam Minh Tử nhập đỉnh, mắt hé ra khe nhỏ, như suy nghĩ xem Tả Mạc làm gì.

Ba ngày anfy hắn kỳ thật vẫn luôn quan sát Tả Mạc, hắn cũng không phát hiện trên đảo có bất cứ phù trận gì.

Không ngừng có nước theo khe máng chảy vào rồi ra đại dương mênh mông.

Từ các dấu hiệu cho thấy, đại trận của Tả Mạc chưa hoàn thành.Cố bày trận giả, hay thật sự phù trận chưa hoàn thành?Nam Minh Tử không chắc, hắn quyết định chờ đợi.

Người khác trên đảo chỉ là trúc cơ kỳ tu giả, hắn không quá để ý.

Trúc cơ tu giả không có nước luộc, nhưng cây cờ trên tay Tả Mạc thực khiến hắn thèm thuồng.

Huống chi những ngày qua hắn dùng vô số tài liệu, Nam Minh Tử cũng tiếc rẻ.Ba ngày qua, cây cờ Vô Không luôn hiện lên trong đầu hắn.

Linh lực khôi phục, tâm Nam Minh tử lại rục rịch.

Ngẫm lại mình bị một tu giả trúc cơ kỳ dọa sợ, hắn cảm giác mặt nóng lên.

Trừ phù trận, Tả Mạc không chút uy hiếp với hăn.Bằng thực lực của hắn, những tu giả trúc cơ này, hoàn toàn là không sức kháng cự.

Nếu đại trận không hoàn thành, hắn nắm chắc có thể giết Tả Mạc.

THật sự đi twois bước này, các đệ tử còn lại của Vô Không kiếm môn, hắn không buông tha một người, đến lúc đó mình chạy tới Tiểu Sơn giới, rời tới Thiên Thủy giới.

Vô Không kiếm môn cùng Tâm Hồ kiếm môn có lợi hại cũng không thể làm gì được mình.Nam Minh Tử mắt lóe hàn quang.Vừa thoát ly tầm mắt Nam Minh TỬ, Tả Mạc lập tuwcsbay lên.

Nam Minh Tử hoàn toàn không ngờ được, Tả Mạc thần thức mạnh tới mức phát hiện tuyệt đại đa số thơi gian là hắn giả vờ nhập định.

Không cần nghĩ, Tả Mạc cũng biết Nam Minh Tử có ý đồ không tốt.

Nhưng vì dọa Nam Minh Tử, mấy ngày nay hắn biểu hiện hết sức trấn định.Quả nhiên là loạn thế!

Thế đạo đảo điên!Tả Mạc than thầm, chân càng nhanh.

Thế đạo tan vỡ, để sống yên phận phải có đủ thực lực.Hắn ngựa quen đường cũ lẻn vòa hồ nham thạch dưới lòng đất, hỏa trận trong hồ nham thạch không ngừng rèn luyện đồng hoàn.Tả Mạc vẫy tay, đồng hoàn kêu khẽ, bay vào trong tay.

Đồng hoàn vàng đỏ hôm nay đã đỏ như lửa, nhìn qua có chút yêu dị.

HỎa lực quả nhiên dủ mạnh, qua ba ngày ba đêm rèn dũa, đồng hoàn đã tăng 1 cấp lên cấp 4.Hắn hài lòng.Vừa ra khỏi hồ nham thạch, Tả Mạc không chút ẩn nấp, trực tiếp bay lên không.Những người khác lập tức phát hiện Tả Mạc trên trời.Đệ tử Vô Không kiếm môn nhao nhao chờ mong, Nam MInh Tử mặt lộ sát khí không che dấu. hắn cuối cùng cũng ra tay, đại trận trên đảo chưa hoàn thành.Chết tiệt! bị cương thi lùa!

Nam Minh Tử tham lam điên cuồng, hắn xuất thân môn phái nhỏ, dù tu luyện tới ngưng mạch kỳ cũng không có pháp bảo vừa tay.Hắn dù không hiểu phù trận, nhưng kinh nghiệm vô cùng phong phú, vừa thấy bộ dáng Tả Mạc, như tính phát động đại trận.

Cơ hội như vậy, không động thủ thì chờ tới lúc nào?Lặng yên, phi kiếm của hắn ra khỏi vỏ, đột nhiên hóa thành lưu quang, bắng thẳng tới Tả Mạc trên trời.Nam Minh Từ tính một kích diệt sát, một chiêu không chút lưu lại.

Kiếm quang như xà, đột nhiên mở miệng, xuất ra răng nhanh, từ xa cũng thấy kiếm ý ác độc.Các đệ tử biến sắc, mọi người lấy ra phi kiếm muốn công kích Nam Minh Tử.Nam Minh Tử cười lạnh, chớp lên, biến mất tại chỗ xuất hiện trên trời.Tả Mạc đối với kiếm quang bắn về phái mình tựa hồ không phát giác, hắn buông tay, đồng hoàn màu đỏ chậm rai bay lên không.Đinh!Đòng hoàn đỏ chậm rãi bay lên, run rẩy, xuất ra tiếng vang như chuông.Leng keng leng keng.Tựa hồ vô số chuông gió đang theo đồng hoàn vang lên, lập tưc, hoang mộc đảo như thủy triều hô ứng.Kiếm quang đang bay trên không như bị lực ản, thân kiếm run rẩy, tốc độ giảm xuống.

Nam Minh Tử biến sắc, cắn răng, linh lực tràn vào phi kiếm.

Kiếm quang tăng vọt, kiếm quang hình xà mơ hồ, càng giống thật.Tê tê.Kiếm rít như rắn thè lưỡi, kiếm ý hung ác bạo ngược, ánh sáng tăng vọt.Đối mặt kiếm thế kinh người, Tả Mạc không chút nao núng, hắn chú ý đồng hoàn màu đỏ đang bay lên ở trước mặt.Lúc này đồng hoàn đã bay cao quá đỉnh đầu Tả Mạc, nó như quân lâm thiên hạ, vô số tài liệu bị Tả Mạc chôn dưới đất như bị lực hút vô hình, theo đông fhoafn chậm rãi bay lên không.Hoang Mộc đảo , vô số tài liệu bay lên không che kín bầu trời.Chương 171 : Vi không tiễnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckVòng đồng, tên gọi vòng thiên phạm âm, tinh phẩm pháp bảo cấp ba.

Khi Tả Mạc tìm được trong kho, kinh hỉ khó giải thích.

Pháp bảo âm thanh, tinh phẩm khó cầu, vòng thiên phạm âm này, dùng quặng đồng thiên ngoại trộn xích kim sa (vàng ròng) luyện chế mà thành, thanh âm trong suốt, có thể bài trừ ảo cảnh.

Càng khó có được chính là, phù trận phạm âm khắc trên vòng, ôn hoà trung chính, không sục sôi, mà lại trang nghiêm nghiêm túc.Dùng hỏa lực đậm đặc mãnh liệt tôi luyện mấy ngày, bây giờ thân vòng hỏa quang lưu động, thanh âm từ trong suốt biến thành hùng hồn, trong đó cũng thêm vài phần cương mãnh, khó có được chính là, phần cương mãnh này như ánh dương quang, ấm áp mà không thô bạo.

Phẩm cấp cũng từ cấp ba, tăng lên làm cấp bốn, uy lực tăng lớn.Từ lần đầu thấy vòng thiên phạm âm, Tả Mạc đã quyết định thu giữ, nó quả thực như vì Thiên hoàn nguyệt minh trận mà chế tạo.

Vòng thiên phạm âm tuy không khống chế xảo diệu như tháp nhỏ, nhưng bởi bản thân nó là pháp bảo âm thanh, cùng Thiên hoàn nguyệt minh trận mười phần phù hợp, đảm nhiệm tâm trận, tinh tế không bằng tháp nhỏ, nhưng uy lực tăng lớn!Khi Tả Mạc đặt chân lên Đảo Hoang Mộc, trong lòng đã có sẵn dự định.Có đầy đủ nhân thủ cho hắn điều động, có đầy đủ tài liệu cho hắn chi phối, cũng có đủ thời gian để hắn bố trí.Vì vậy, hắn quyết định bố xuống một Thiên hoàn nguyệt minh trận quy mô chưa từng có!Thiên hoàn nguyệt minh trận hai trăm mười sáu trận con!Ba Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con bày theo hình tam giác, phân bố khắp đảo, cùng cấu thành Thiên hoàn nguyệt minh trận quy mô chưa từng có này.

Nó thực sự quá lớn, thế cho nên, nhất thiết phải có một pháp bảo làm tâm trận.Thiên hoàn nguyệt minh trận đại quy mô như vậy Tả Mạc chưa từng bố trí qua, uy lực vòng thiên phạm âm sau tôi luyện ra sao, hắn trong lòng cũng không nắm rõ.

Nhưng ngây ngốc trong kiếm ý đại trận nửa năm, lý giải của Tả Mạc với phù trận, sớm không phải ngày trước có thể sánh bằng.

Tuy trong lòng không khỏi có lo lắng, nhưng hắn vẫn gọn gàng, không chút nào hốt hoảng.Khi hắn thấy toàn bộ tài liệu tất cả đều bay lên, lo lắng trong lòng phút chốc yên ổn xuống!Vòng thiên phạm âm hoàn toàn kết hợp cùng đại trận!Binh!Ánh hồng quanh thân vòng thiên phạm âm trên không chợt lóe, vòng âm tràn ngập vị cương mãnh nghiêm nghị, giống kim cương phật đà hàng mi ru xuống, không giận mà uy!Gã không thể tin mà trừng lớn con mắt, gã cố lấy toàn thân lực lượng chém ra kiếm ý, yếu đuối như bọt biển, bổ một tiếng, nghiền nát tiêu tán trong vô hình.Phạm âm vô hình quét qua, cả người gã cứng đờ, linh lực không ngừng vận chuyển trong cơ thể bị kiềm hãm.Nam Minh Tử không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ, uy lực phù trận vượt xa gã tưởng tượng.Không tốt!

Bị gạt!Thừa kinh hãi, gã mạnh cắn đầu lưỡi, một mùi ngọt nhất thời dũng mãnh vào trong cổ họng, trên mặt gã lộ ra màu đỏ quái dị, linh lực cứng đờ toàn thân lập tức thông suốt, gã chỉ cảm thấy linh lực quán thể, tràn đầy chưa từng có.Nhưng gã đã bị kinh sợ đến vỡ mật, trong đầu chỉ có một ý niệm, trốn chết!Một pháp bảo hình thoi như hạt táo xuất hiện trong tay gã, gã vội vã quán thâu linh lực vào trong.Bỗng nhiên một cảm giác nguy hiểm đến cực điểm bao phủ lòng gã.Không tốt!Trong đầu gã chỉ kịp hiện lên ý niệm đó, liền nghe một tiếng phốc vang nhỏ.Ngực gã đột nhiên không dấu hiệu mà nổ tung, gã cúi đầu, thấy trước ngực mình có lỗ máu bằng nắm đấm, trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết.Vi Không tiễn của Thiên hoàn nguyệt minh trận!Tận mắt thấy toàn bộ quá trình chiến đấu, nhìn thi thể Nam Minh tử rơi như đống thịt, đám đệ tử Vô Không Kiếm môn ở dưới người người lộ ra thần tình hoảng sợ kính nể.

Bọn họ lúc trước từng nghe sự đệ Tả Mạc đồn đãi, nhưng không có thứ nào, có thể chấn động bằng tận mắt thấy Tả Mạc sư huynh dễ dàng đánh chết một tu giả ngưng mạch kỳ như vậy.Trên bầu trời, Tả Mạc thân ảnh gầy guộc nhắm mắt lặng lẽ mà đứng, bí hiểm.Một lát, Tả Mạc mắt mở hai mắt, trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ.Vi Không tiễn không phải kỹ xảo viết trên ngọc giản Thiên hoàn nguyệt minh trận, mà là kỹ xảo hắn căn cứ kiếm ý đại trận tự ngộ.

Trong kiếm ý đại trận, hắn tận mắt thấy quá trình vô số lần rất nhiều kiếm ý nhỏ vụn tụ tập cấu thành đại kiếm ý mạnh hơn.

Vi Không tiễn, đó là những vòng âm cực nhỏ do Thiên hoàn nguyệt minh trận sinh ra, những vòng âm nhỏ bé này không khiến người chú ý, nhưng khi chúng tụ tập lại, uy lực nhưng khá kinh người.Ngay khi địch nhân ở trong trận nhận ra được nguy hiểm, Vi Không tiễn đã thành hình!Vừa rồi nhận thấy Nam Minh tử muốn chạy trốn, Tả Mạc ma xui quỷ khiến mà dùng ra chiêu còn chưa thành thục pháp quyết này, không ngờ hiệu quả rõ rệt.

Chiến đấu kết thúc, hắn lẳng lặng thể hội về thứ thu được trong nháy mắt vừa rồi.Nhìn thi thể Nam Minh tử, trong lòng Tả Mạc không có nửa điểm vui vẻ.Thế đạo rối loạn!Tổ bị lật, há có trứng lành?

Bản thân bất quá chỉ là tu giả trúc cơ, sầu lo trong lòng hắn càng tăng vài phần.Tả Mạc chậm rãi hạ xuống, vòng thiên phạm âm sưu mà tiêu thất không thấy, theo đó toàn bộ tài liệu, tất cả đều chìm vào trong đất.

Nếu như không phải trên mặt đất có một cái xác, nhìn không thấy nửa vết tích đánh nhau trên đảo Hoang Mộc."

Tất cả mọi người nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu, có thể bắt đầu kiếm linh mạch."

Tả Mạc nói với các đệ tử khác."

Vâng!"

Các đệ tử khác dồn dập cúi đầu tuân mệnh, Tả Mạc triển hiện thực lực ra ngoài, khiến cho bọn họ tự đáy lòng tín phục, trong lòng sinh kính sợ.Đáng tiếc tiểu Hắc đang ngủ say, bằng không thật sự có thể dễ dàng tìm kiếm linh mạch.

Nhưng, những tu giả sản xuất này, đều có thủ đoạn riêng.

Như có linh thực phu cũng hơi biết cách tìm mạch, lại có hoạn ngữ giả, nuôi dưỡng một con chuột lam tinh vừa đủ tìm kiếm linh mạch.

Tất cả mọi người là đồng môn sư huynh đệ, Đảo Hoang Mộc cũng đủ lớn, mọi người cũng không giấu riêng, bắt đầu đồng tâm hiệp lực tìm kiếm.Thiên hoàn nguyệt minh trận hoàn thành đại khái, Tả Mạc cũng rốt cục thả lỏng.

Có đại trận, đệ tử ngưng mạch kỳ hắn không sợ chút nào, về phần kim đan kỳ, vô luận hắn có pháp bảo gì, cũng không phải hắn có thể chống lại.Bất quá kim đan cao thủ cũng chả thèm chút gia sản của hắn.Bên hồ dung nham, Tả Mạc lấy ra những gì cướp đoạt được trên người Nam Minh tử.

Trước mặt hắn bày một đống lặt vặt, trong đó làm người khác chú ý nhất chính là một hạt táo, một đoạn mây khô.Trên hạt táo khắc một con thuyền nhỏ, lầu các lan vũ, cột buồm, tinh tế vô cùng.

Tả Mạc nhớ rõ Nam Minh tử cuối cùng xuất ra hạt táo này, rõ ràng là muốn chạy trốn.

Hắn nhất thời cảm thấy hứng thú, pháp bảo bỏ chạy giữ mạng, ai chẳng thích?Hắn không khỏi quán thâu linh lực vào trong.Hạt táo đột nhiên truyền đến lực hút mạnh mẽ, linh lực trong cơ thể hắn tựa như ngựa hoang không khống chế được, điên cuồng mà chảy vào bên trong!Trong chớp mắt, linh lực trong cơ thể đã trống trơn thấy đáy.Tả Mạc bị dọa sốc, vội vã mạnh mẽ đình chỉ quán thâu linh lực.

Hạt táo này không tầm thường!

Hắn lòng còn sợ hãi mà đem Hạt táo đặt tới trước mặt quan sát tỉ mỉ, Sau khi hạt táo hút linh lực vào, không có chút biến hóa nào.Hắn hơi rõ vì sao Nam Minh tử ngay từ đầu không xuất ra thuyền hạt táo nhỏ, nó cần rất nhiều linh lực.Trong lòng Tả Mạc không khỏi cười khổ, linh lực là uy hiếp lớn nhất của hắn, hết lần này tới lần khác thuyền hạt táo nhỏ cần lượng lớn linh lực, làm nửa ngày, kết quả được một pháp bảo bản thân trước mắt không thể dùng.Hắn nhìn tới đoạn dây khô, tâm tình vừa mất mát cấp tốc bình phục, sắc vui mừng trong mắt càng ngày càng đậm, cuối cùng, thực sự nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười ha hả.Kiếm được!Dây khô không lọt mắt, nản không muốn nhặt, trông như đoạn dây khô mục có thể nhặt được ở bất kỳ đâu.

Từ lúc lấy nó từ trong giới chỉ của Nam Minh tử ra, nó nằm lẫn cùng một đống tạp vật, Nam Minh tử không phát hiện giá trị của nó.Tả Mạc nhận ra đoạn dây này.

Tên của nó cực đặc biệt, gọi là "nha mạn".

Nhưng nó là một loại sinh vật khá đáng sợ, nha mạn thành thục sẽ nở ra hoa cực kỳ kiều diễm mỹ lệ, có mùi hương ngọt ngào mê người, nó là đại sư mê huyễn trời sinh.

Nó có thể biến đổi hình dạng khác nhau, nó trời sinh tinh thông pháp quyết mê huyễn, con mồi tới gần nó, tựa như rơi vào phù trận mê huyễn, không thể tự thoát ra được.Mà một khi con mồi tiến nhập phạm vi săn bắt, nó sẽ vừa mê huyễn đối phương, vừa lặng yên tới gần.

Nó cũng không đơn thuần là cây, mà là từ vô số sâu cực nhỏ sâu cấu thành, chúng được gọi là "nha".Nha mạn là linh đằng kỳ quỷ nguy hiểm, đoạn dây khô không bắt mắt này là nha mạn, lại là một đoạn nha mạn cấp bốn.Nha mạn cấp bốn a!Không biết người nào lợi hại như vậy, đến nha mạn cấp bốn cũng có thể cắt xuống.

Một gốc nha mạn cấp bốn mức độ nguy hiểm tuyệt đối không thua gì một cao thủ ngưng mạch kỳ, độ khó săn bắt cực cao.

Hơn nữa thủ pháp kẻ săn bắt khá chuyên nghiệp, săn bắt nha mạn phải dùng đao ngọc, mới có thể giữ được hình dây hoàn chỉnh.

Nếu không nha mạn sẽ tan vụn, hóa thành khói.Đoạn nha mạn cấp bốn ngắn cụt trước mắt này nếu đưa tới Bách Bảo Phi các, có thể bán với giá trên trời.Nhưng Tả Mạc tuyệt đối sẽ không bán nó.Nó chỗ dùng!

Hắn muốn luyện kiếm trận!Không phải kiếm trận khổng lồ như kiếm ý đại trận, mà là một bộ có thể tùy thân mang theo, sử dụng thuận lợi.

Nói cách khác, hắn quyết định luyện chế một bộ phi kiếm có thể bố trí kiếm trận!Khi bị nhốt trong kiếm ý đại trận, Tả Mạc đã có cái ý nghĩ này.

Cái ý nghĩ này từ lần đầu tiên xuất hiện, liền vững vàng đinh trong óc hắn, thế nào cũng không tẩy đi được!Cuộc chiến với Nam Minh tử càng nhắc nhở hắn, trong loạn thế, giữ mạng mới là cái hàng đầu.

Đảo Hoang Mộc có Thiên hoàn nguyệt minh trận, hắn có thể yên tâm, nhưng không có chuyện hắn vĩnh viễn ở đảo Hoang Mộc không ra.

Nhưng nếu không có một điểm thực lực tự bảo vệ mình, hắn tựa như một con dê béo, sẽ lập tức bị người gặm được liền mẩu vụn cũng không còn.Hắn luyện chế kiếm phôi cho Tố, không phải không được kinh nghiệm, hơn nữa trong kiếm ý đại trận, cái ý nghĩ này không ngừng mà hoàn thiện trong đầu hắn.Năm loại kiếm ý trong kiếm ý đại trận, kinh qua vô số lần tự thể nghiệm nửa năm, thứ hắn lĩnh ngộ được rất nhiều.

Tuy rằng so với các sư bá thì tinh thuần phải kém rất xa, nhưng mà mô phỏng theo cái có hình có dạng, lại không có vấn đề.Năm loại kiếm ý, băng ly của nhị sư bá, núi của chưởng môn, tuyết hồ của tam sư bá, đằng của sư phụ, bát quái của Ngũ Lăng tán nhân.Hắn thậm chí đến kiếm ý cũng lựa chọn xong, bát quái kiếm ý của Ngũ Lăng tán nhân, hắn quyết định đổi thành Ly Thủy kiếm ý của chính mình.

Mặc dù Ly Thủy kiếm ý phẩm cấp xa xa không bằng bát quái kiếm ý, nhưng hắn lĩnh ngộ Ly Thủy kiếm ý sâu hơn, điều khiển tự nhiên hơn.Nhưng mà, nghĩ dẫu cho thật tốt cũng vô dụng, hắn thiếu tài liệu.Trích Thủy Kiếm luyện chế lại một lần, có thể gom về một, dùng vào Ly Thủy kiếm ý.

Bốn thanh kiếm khác, khiến Tả Mạc rất khó khăn.

Sơn kiếm ý cần phải phối với phi kiếm hành thổ, băng ly kiếm ý cần tài liệu băng hàn, tuyết hồ kiếm ý cần móng vuốt của linh hồ, đằng kiếm ý cần tất nhiên là linh đằng.Bốn loại tài liệu cần có, Tả Mạc lục lọi khắp kho hàng, cũng không có chọn đến một thứ làm hắn thoả mãn, đành bỏ qua.Không nghĩ tới, không ngờ từ trên người Nam Minh tử phát hiện một đoạn nha mạn cấp bốn, bảo sao hắn không kinh hỉ cho được?Chương 172 : Bồ yêu tỉnh lạiConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckLuyện chế nha mạn kiếm, phải thong thả chút.

Do nó thuộc về hành mộc hành, tối kỵ dùng hỏa luyện pháp, Tả Mạc cần phải suy xét kỹ, nếu hủy đi đoạn nha mạn cấp bốn này,hối cũng không thuốc chữa.Vòng đồng bay về ngọn lửa trên hồ dung nham, Tả Mạc muốn nó tôi luyện thêm một phen, cũng dứt khoát không quản.

Không ngờ, chuyện này lại dẫn đến đại trận phát sinh biến hóa mới.

Mà những biến hóa này bắt nguồn từ vòng đồng cùng địa hỏa.Vòng đồng là trung tâm của trận Thiên hoàn nguyệt minh, trong lửa nóng tôi luyện, hỏa lực ùn ùn không ngừng, tuôn vào vòng đồng, lại từ vòng đồng ngấm vào các ngóc ngách trong trận, từng điểm cải biến đại trận.

Đại trận trước khí tức thanh lạnh,giờ theo hỏa lực nóng bỏng bá đạo ngấm vào, dần dần biến nhạt.

Thay vào đó, là hỏa khí nóng bỏng.Biến hóa mới của đại trận, ra ngoài Tả Mạc dự đoán.Hắn đột nhiên có chút mong đợi, nếu hỏa lực hoàn toàn quán thông toàn trận, Thiên hoàn nguyệt minh trận sẽ biến thành cái dạng gì?Nam Minh tử tuy gia sản không dày, nhưng vẫn là tu giả ngưng mạch kỳ, đồ thừa lại một đống lớn như pháp bảo với đồ lặt vặt, Tả Mạc một hơi đều ném cho tháp nhỏ.

Chúng bị phân giải thành tinh khí ngũ hành thuần túy, bị tháp nhỏ hấp thu gần hết.Tháp nhỏ hấp thu xong tinh khí ngũ hành, thân tháp thêm phần cảm giác trơn bóng, tại không trung rực lên một cái, vui thích vô cùng.Nạp Hư giới chỉ của Nam Minh tử chỉ còn xác không, đồ bên trong đều bị Tả Mạc càn quét hết sạch, Tả Mạc đeo nó trên tay.

Nạp Hư giới của Nam Minh tử không gian rất nhỏ, không bằng một phần tư của Tả Mạc, nhưng y nguyên giá trị không mọn.

Nạp Hư giới thức đồ tốt này, tự nhiên sẽ không có ai ngại nhiều.Tả Mạc đột nhiên thần sắc vừa động, sâu kim đen xuất hiện trên tay hắn.Tiểu Hắc trong bàn tay giờ biến lớn, giáp xác trên lưng thêm một đường vân màu đỏ.Xúc giác trên đầu Tiểu Hắc trên đầu hơi hơi động động, Tả Mạc trong lòng đại hỉ, chẳng lẽ con ăn hàng sắp tỉnh?Quả nhiên, không bao lâu, tiểu Hắc bắt đầu chậm rãi di động trong tay hắn, xiên xiên vẹo vẹo, thật giống con sâu rượu vừa tỉnh, đến cả đường đi cũng bất ổn.

Qua một hồi, nó mới bắt đầu khôi phục tỉnh tao, một tia liên hệ như có như không trong tâm thần Tả Mạc, lần nữa xuất hiện.Trừ hình dạng, tiểu Hắc tựa hồ nhìn không ra có cái biến hóa gì, nhưng là trong não hải truyền đến hớn hở của tiểu Hắc, khiến tâm tình Tả Mạc cũng không khỏi đại tốt."

Ngươi đồ ăn hàng, rồi có một ngày chết vì ăn."

Hắn không nhịn rì rầm.Nghĩ lại trên tay hắn thứ ăn hàng cũng không chỉ một, chim ngốc thích ăn linh đan, miệng còn xoi mói, tiểu Hắc lại thích ăn đồ nồng nặc linh khí, khẩu vị của tháp nhỏ cũng đang tăng lên ổn định, yêu cầu đối với phẩm cấp càng lúc càng cao.Hai sợi xúc giác trên trán tiểu Hắc loạn rung, tựa hồ đang kháng nghị lời rủa của Tả Mạc.

Biến hóa khác tạm thời không nhìn ra, nhưng tiểu Hắc tựa hồ càng lúc càng có linh tính."

Ha ha, ngươi cũng ăn uống no đủ, đến lúc nên làm việc."

Tả Mạc đặt tiểu Hắc lên mặt đất.Tiểu Hắc lắc lắc xúc giác, rồi hóa làm một vệt sáng đỏ sẫm, hướng ngoại bay đi.Tả Mạc vội theo sát.Suốt mấy ngày bận, nhưng lần này, vận khí của Tả Mạc tựa hồ dùng hết.Số lượng linh mạch trên đảo Hoang Mộc tịnh không nhiều, mà lại đều là chút tiểu linh mạch, chỉ có thể khai khẩn chúng thành linh điền, phẩm cấp không quá cấp ba.

Hắn cuối cùng cũng rõ, vì đâu Tâm Hồ kiếm môn thủy chung không khai phát đảo Hoang Mộc.

Bọn họ chắc chắn đã thám tra quá toàn đảo, xác định nó không có giá trị khai thác.Quả nhiên là một cái hoang đảo nghèo trắng a!Tả Mạc thì thất vọng, nhưng đám đệ tử linh thực Vô Không kiếm môn lại phấn chấn vô cùng.Lúc nào, bọn họ dám viển vông mơ tự mình có linh điền cấp ba?Khích lệ khổng lồ trước mặt, bọn họ ra sức đủ mười.

Không riêng đệ tử linh thực, đến cả các đệ tử khác, cũng đồng tâm hiệp lực.

Linh điền khai khẩn sớm một ngày, đối với bọn họ cũng rất trọng yếu.

Chăn nuôi linh thú cần linh thảo, đệ tử luyện đan cần linh dược, linh cốc cũng là một trong những nhu cầu trọng yếu của mọi người.Linh mạch không nhiều, dẫn đến linh điền cũng không nhiều, nhưng đệ tử tới đây vốn không nhiều, đảo cũng không phải lo chuyện linh điền không đủ.

Đương nhiên, chuyện này cùng Tả Mạc nhường ra một phần của mình có quan hệ trực tiếp.

Sư huynh làm gương, những người khác tự nhiên một mảnh hòa khí.Linh điền khai khẩn xong, tổng cộng có hơn sáu trăm mẫu, ba linh thực đệ tử, vừa đủ một người hai trăm mẫu.

Mỗi người hai trăm mẫu linh điền, số lượng cũng không tính nhiều, nhưng nếu đều là hai trăm mẫu linh điền cấp ba, có thể dễ dàng thỏa mãn đại đa số đệ tử trúc cơ kỳ linh thực.

Mà ba linh thực đệ tử này, tịnh chưa lấy được ngọc bài mầm xuân, không tính là linh thực phu chân chính.Mà đám đệ tử khác cũng dồn dập bắt đầu các công tác.

Đệ tử sở trường chăn nuôi, bắt đầu kiến lập nhà nuôi dưỡng cho mình, trên đảo Hoang Mộc thuần một cảnh bận rộn.Tả Mạc trông Uông Dương không bờ không bến, hơi xuất thần."

Đây là nơi nào?"

Một thanh âm quen thuộc đột ngột xuất hiện ở bên Tả Mạc.Tả Mạc thân thể sững lại, hắn quay mặt qua.

Bồ yêu lười nhác vươn mình vặn eo, ngáp: "Đặt mình lần này, ngủ thật là lâu a!"

"Đặt mình?"

Vốn kinh hỉ bất ngờ nhưng trong lòng Tả Mạc không khỏi dâng lên cảm giác dở khóc dở cười.Hắn giờ mới nhớ, cái thằng trước mặt này là thiên yêu, là lão khọm có thể sống mấy ngàn năm không chết.

Nửa năm thời gian đối với nó mà nói, bất quá chỉ là giác ngủ trưa mà thôi."

Ngươi sao tới chỗ quỷ này?"

Bồ yêu nhìn ngó bốn phía, có chút hiếu kỳ hỏi."

Không biện pháp, chỗ này thanh tịnh."

Tả Mạc vô tư nói.

Hắn có thể cảm nhận được thần thức của Bồ yêu, trong búng tay đã quét trọn cả đảo Hoang Mộc."

Ha ha, chỗ tốt a chỗ tốt!"

Bồ yêu cười khành khạch."

Cái chỗ rách này cái gì hay?"

Tả Mạc như nhìn thằng ngốc trông Bồ yêu: "Ngươi ngủ phát dốt."

"Nói ngươi cũng không hiểu."

Bồ yêu xem thường liếc Tả Mạc một cái, vươn tay: "Tinh thạch!"

Tả Mạc cố kìm xung động xông tới liều mạng cùng Bồ yêu, lấy ra mười viên tinh thạch cấp ba, ném cho cái thằng nhân yêu chết bầm."

Ít vậy?"

Bồ yêu bất mãn nhíu mày, vươn tay ra giữa không trung chộp hờ một cái.Lách cách.Tiếng tinh thạch quen thuộc vô cùng, trên tay hắn đầy một mớ to tinh thạch!Thấy Bồ yêu như làm ảo thuật, Tả Mạc trợn mắt há mồm, qua một hồi, hắn bỗng phản ứng trở lại, liền vội kiểm tra giới chỉ của mình."

Ngươi thằng tử nhân yêu, ông đây liều gia cùng ngươi!"

Đảo Hoang Mộc vang lên tiếng gầm thê lương vô cùng của Tả Mạc!Hiện nay Tả Mạc cũng tính ổn định ở đảo Hoang Mộc, trong thời gian khá dài, hắn cũng phải đảm bảo sinh hoạt cho cái hoang đảo này.

Lúc tới, hắn vơ vét bộ phận tài liệu, nhưng là, nó cũng có nghĩa, trong thời gian rất dài, hắn không được môn phái chu cấp.Làm ăn thế nào, làm thế nào để mình mạnh lên, trở thành vấn đề hắn không thể không tốn tâm tư.Hắn đem vấn đề này thỉnh giáo Bồ yêu.Bồ yêu mặt mãn để ý: "Quan hệ cái rắm ta!"

Cùng thằng này giao dịch đã lâu, Tả Mạc cũng biết yêu nhân kia có đức tính gì, cũng không giận, cười lạnh nói: "Ông đây có nhiêu tinh thạch, ngươi rất rõ ràng, đợi xài hết, mọi người đều chờ chết đi!

Ông đây chết đói, ngươi cùng chết, kiểu gì cũng là chết!"

Bồ yêu vẻ mặt ngây ngốc, qua một hồi, có chút không tình nguyện nói: "Không kiến thức, không biện pháp.

Ở núi ăn núi, kề biển ăn biển, lời này đã nghe qua chưa?"

Tả Mạc vừa nghe, tinh thần lập tức khẽ rung: "Có cách nào làm ăn?"

Bồ yêu không nói chuyện, đột nhiên sa vào trầm tư.Tả Mạc hơi kỳ quái, nhưng cũng không quấy nhiễu.Qua một hồi, hắn mới mở miệng: "Ta truyền cho ngươi một loại pháp môn, nhưng ngươi phải xây giúp ta một đầm u minh."

"Đầm u minh?"

Tả Mạc hơi không hiểu."

Không sai."

Bồ yêu không nói kỹ, hắn chỉ nhìn vào Tả Mạc."

Đầm u minh dùng làm gì?"

Tả Mạc thăm dò hỏi, cái thằng trước mặt trông như người súc vô hại này là yêu hàng thật giá thật.

Tuy cho đến hiện tại, Tả Mạc còn chưa thấy nó làm ra chuyện thương thiên hại lý gì."

Ta tự dùng."

Bồ yêu giản tiện nói."

Tạo ra phức tạp không?

Phải có nguyên liệu gì?"

Tả Mạc buông tay: "Trên đảo rách này, cái gì cũng không có.

Gia sản ta, ngươi cũng rất là rõ ràng."

Hắn cũng không muốn, đáp ứng xong mà lại không làm được, trên lưng mình lại nặng thêm nợ bất thường.Nợ Bồ yêu không dễ trả, đối với điểm này, tự thân hắn sâu sắc."

Không phức tạp, đầm nước đen trên đảo kia vừa đủ dùng."

Bồ yêu khẽ cười hắc hắc.Tả Mạc lúc này mới hoảng nhiên đại ngộ, khó trách thằng này lúc trước nói cái gì "chỗ tốt", nguyên lai sớm có chủ ý với đầm nước đen.Hắn dẫu dốt, lúc này cũng biết đạo lý đầu cơ trục lợi, có thể được Bồ yêu cái thằng mắt cao hơn đầu để ý, đầm nước đen kia hẳn không giản đơn như vậy."

Hồ nước đen lớn như vậy, cứ thế mà cho ngươi..."

Tả Mạc muốn nói lại thôi.Đâu biết Bồ yêu căn bản không mắc mưu, mắt liếc nghiêng tinh nhìn Tả Mạc: "Làm người không nên quá tham lam."

Tả Mạc lập tức ngượng ngùng không thôi, chẳng qua da mặt hắn giờ dày như tường thành, tự nhiên không phải một câu nói chơi chơi có thể đánh bại, hắn như bịt tai không nghe: "Ngươi phải nói cho ta, thứ ngươi truyền thụ cho ta là cái gì, cũng đừng lại giống thức hương hàng đồng nát."

"Đồng nát?

Ngươi không biết hàng mà thôi!"

Bồ yêu khó chịu, tiện tay ném cho Tả Mạc một cầu sáng phù tự lưu chuyển.Tả Mạc nhanh chóng tóm lấy cầu sáng."

Đầm luyện yêu?"

Tả Mạc rất nhanh nhíu lông mày, ngữ khí mang theo mấy phần kinh sợ cùng bất mãn nói: "Ngươi sợ ta chết không đủ nhanh?"

Pháp môn Bồ yêu đưa ra, truyền đạt một loại phương pháp bồi dưỡng yêu ma.

Trong thế giới yêu ma, yêu ma cũng phân cao thấp ưu khuyết.

Một vài yêu ma cao cấp, có thể dùng bí pháp luyện chế các loại yêu ma cường lực kỳ kỳ quái quái, cấp chính mình sai sử.Vừa nhìn khiến Tả Mạc toàn thân ứa mồ hôi lạnh, ám đạo yêu ma này quả nhiên không nhân tính, cả đồng loại chính mình cũng không buông tha.

Pháp luyện yêu bên trong, chưa từng nghe đến, nhưng mỗi một loại, không cái nào không là tàn khốc âm độc chí cực.

Hắn đơn giản vô pháp tưởng tượng, yêu ma dùng phương pháp này bồi dục ra, là cỡ nào cường đại hung tàn!Nhưng hắn không có ham muốn học chút nào.Pháp luyện yêu này thực tại quá ngạt độc, huống hồ, nếu mình mang theo một con yêu ma rêu rao rộng rãi, lập tức sẽ có người tới trảm yêu trừ ma.Trong thời kỳ mẫn cảm hiện nay, mức sợ hãi của tu giả đối với yêu ma, đạt tới độ mấy trăm năm qua chưa từng có."

Ngươi cũng thật là câu nệ khó tiêu."

Bồ yêu tràn đầy chế nhạo nói: "Ngươi hiện dẫu là định luyện yêu, cũng không yêu mà luyện."

Tả Mạc hơi sững, có đạo lý, trong đây duy nhất một con yêu, là Bồ, luyện hắn?

Cách nghĩ này hoang đường...Khi Tả Mạc rõ ràng tức thì đại nộ: "Vậy ngươi đưa ta gợi ý dỏm này làm gì?

Lại tính gạt ta?"

Bồ yêu giống đang nhìn kẻ ngu nhòm Tả Mạc."

Ngươi không luyện được yêu, ngươi không biết luyện thú sao?"

Chương 173 : Dụ DỗConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckThuần Vu Thành, sư huynh tìm ngươi."

Có người gọi."

Tới."

Thuần Vu Thành miệng ứng thanh, tay cẩn cẩn dực dực đặt ấu trùng vào trong phù trận nuôi dưỡng, rồi mới đứng dậy, lau mồ hôi trán.

Gã năm nay hai mươi bốn tuổi, tướng mạo đường đường, mày kiếm mắt sáng, thái độ làm người kiên định.

Tuy nhập môn không bao lâu, nhưng đã có rất nhiều nữ đệ tử kỳ vọng với gã, nhưng đều bị gã nhất nhất cự tuyệt.So với chuyện nam hoan nữ ái, hứng thú của gã với chăn nuôi lớn hơn nhiều.Tu vi Thuần Vu Thành chỉ có thể coi là phổ thông, vừa đột phá trúc cơ, nhưng mà không ai coi thường gã.

Hai mươi bốn tuổi lấy được bạch ngọc bài của hoạn ngữ giả, tuy không thể so cùng Tả Mạc sư huynh, nhưng tuyệt đối xưng được tuổi còn trẻ đầy triển vọng.

Ngọc bài hoạn ngữ giả lấy bạch xà, ô mãng, thanh giao, xích long mà phân, trong ngành, mọi người cũng thường thường vắn tắt chỉ nói màu sắc, bạch xà ngọc bài được đơn giản gọi là bạch ngọc bài.Trong đoàn Tả Mạc, có ba người lấy được ngọc bài, ngoại trừ Tả Mạc cùng gã ra, còn Công Tôn Soa, ngọc bài y lấy được chính là đồ thủ (kẻ giết mổ).

Ai cũng nghĩ không ra, Công Tôn Soa bạch bạch tịnh tịnh, nhã nhặn như thư sinh, không ngờ chức nghiệp là đồ thủ chính thức.

Nghe nói, y có thể đem bất luận con linh thú gì, trong thời gian một nén hương, tách thành trên trăm khối, linh khí trong mỗi một khối đều bảo tồn hoàn hảo, linh khí tổn thất không vượt quá 20%.Thuần Vu Thành tuy rằng si mê với chăn nuôi, nhưng cũng không ngốc, bầu không khí trong môn phái càng lúc càng tệ gã đã thấy.

Bởi vậy khi được điểm danh đi đảo Hoang Mộc, gã không có bất luận do dự gì, lập tức đồng ý.

Gã lúc trước lo lắng nhất là vấn đề an toàn, bây giờ đại trận của Tả Mạc sư huynh hoàn thành, tim treo cổ họng nhất thời rơi về chỗ cũ.Điều kiện ở đảo Hoang Mộc kém núi Vô Không rất nhiều, nhưng gã không chút nào để ý.

Không bị thế tục hỗn loạn, chính mình cũng rốt cục có thể an tâm mà mài giũa chăn nuôi của gã.Nghe Tả Mạc sư huynh gọi, gã vội vã buông chuyện đang làm.Sư huynh giờ là người nắm quyền thực tế trên đảo Hoang Mộc, Thuần Vu Thành không thích chuyện thế tục, nhưng không phải không hiểu.

Tuy gã chưa cùng Tả Mạc sư huynh giao dịch cái gì, trong lòng cũng có chút, cẩn thận dực dực.

Nhưng cho tới bây giờ, gã đối hiện trạng khá thoả mãn.

Sư huynh tuyên bố một loạt hành động, hành vi đối linh điền một mẫu không lấy, được mọi người ủng hộ, cũng khiến Thuần Vu Thành đối cuộc sống sau này tràn ngập hy vọng."

Sư huynh, huynh tìm đệ?"

Thuần Vu Thành hơi chút câu nệ.

Từ sau khi Tả Mạc giết chết Nam Minh Tử, mầm mống kính nể đã gieo mọc trong lòng mọi người.Nhưng rất nhanh, chú ý của gã đặt ở cái đầm sư huynh đang kiến tạo.Đây là một cái đầm hình cửu cung hơi chút kỳ lạ, bờ đầm cùng đáy đầm có khắc rất nhiều phù trận gã xem không hiểu, nhưng có một hai phù trận, gã đại khái có thể nhận ra.Đó là phù trận tẩm bổ thường dùng trong chăn nuôi, có thể giúp linh thú sinh trưởng nhanh hơn.Sư huynh lúc nào bắt đầu cảm thấy hứng thú với chăn nuôi?

Gã hơi chút buồn bực, sư huynh rất truyền kỳ, trong lời đồn, cái gì luyện khí luyện đan linh thực, đủ loại gì đó, nhưng tạo nghệ đều không thấp, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói sư huynh nuôi dưỡng."

Chờ ta một lát."

Tả Mạc không dừng, hai tay không ngừng đánh ra từng đạo ánh sáng, chìm vào bờ đầm.Thuần Vu Thành nhìn ra một điểm mánh khóe, mỗi đạo ánh sáng sư huynh đánh ra, bờ đầm lại trong suốt vài phần, mà vết tích phù trận trên bờ đầm trái lại nhạt đi rất nhiều.Khi đạo ánh sáng sau cùng chìm vào bờ đầm, bờ đầm trở nên trong suốt, tựa như dùng thủy tinh mài mà thành, vết tích phù trận trên bờ đầm hoàn toàn tiêu thất.Tả Mạc thở hổn hển thở dốc, ngẩng đầu, há mồm hỏi: "Trên người đệ có linh thú gì?"

Thuần Vu Thành sửng sốt, vội vã trả lời: "Phi hành cự ly quá dài, linh thú to lớn không tiện mang theo, mang theo đều là một ít linh thú hình thể tương đối nhỏ, như linh điệp các loại."

"Ha, linh điệp?

Được.

Bán ta mấy con."

Tả Mạc nói.Thuần Vu Thành vội vàng nói: "Mấy con linh điệp, không đáng giá gì, sư huynh xin đừng dọa khiếp tiểu đệ.

Chỉ là không biết sư huynh muốn loại linh điệp nào?

Số lượng bao nhiêu?"

"Loại linh điệp nào?"

Tả Mạc sửng sốt, hỏi ngược: "Linh điệp có rất nhiều loại sao?"

Thuần Vu Thành trong lòng dở khóc dở cười, trên mặt cũng không dám mảy may biểu lộ: "Riêng tiểu đệ biết linh điệp đã không dưới hai vạn loại, trứng linh điệp trên người, có hơn một trăm loại, nhưng đều là những giống rất phổ biến."

Gã phỏng chừng sư huynh tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn chăm sóc một chút linh thú.

Nhưng theo như lời gã, những trứng linh điệp này vốn chẳng có mấy giá trị, dù cho toàn bộ giao sư huynh, gã cũng sẽ không tiếc rẻ quá mức.Tả Mạc lộ vẻ cảm thấy hứng thú: "A, nguyên lai bên trong có nhiều học vấn như vậy, làm phiền Thuần sư đệ giới thiệu một... hai...."

"Sư huynh khách khí."

Thuần Vu Thành bắt đầu giới thiệu cho Tả Mạc các loại trứng linh điệp.Một phen giới thiệu, đủ tốn hai canh giờ còn chưa nói xong, Thuần Vu Thành cố nhiên nói tới miệng khô lưỡi khát, Tả Mạc cũng nghe đến váng đầu hoa mắt.Tả Mạc giờ mới hiểu, dù cho có đầm luyện thú, muốn làm ra chút đồ, không phải chuyện đơn giản.

Khi nghe Thuần Vu Thành nói đến linh thú, đạo lý rõ ràng, trật tự rõ ràng, hạ bút thành văn, làm hắn không khỏi cảm khái, quả nhiên là thuật nghiệp có chuyên môn a!Bỗng nhiên, trong lòng hắn nảy sinh một ý nghĩ.Sao không dụ dỗ Thuần Vu Thành?

Để Thuần Vu Thành kẻ trong nghề làm việc, chẳng phải thành quả hơn xa so với chính mình loại ngoại đạo sao?Nghĩ kỹ hơn, Tả Mạc càng thấy như vậy rất tốt.

Chủ ý chính của hắn là kiếm tinh thạch, tránh miệng ăn núi lở, kiếm chút thu nhập thêm, đối chăn nuôi hắn không hứng thú gì, thứ hắn cần nghiên cứu đã quá nhiều, nếu như lại thêm một môn chăn nuôi, hắn khẳng định ăn không tiêu.Thuần Vu Thành thao thao bất tuyệt, vẻ cuồng nhiệt trong ánh mắt Tả Mạc rất quen thuộc, nói rõ đối phương đối chăn nuôi cực độ nhiệt tình say mê.Khi thấy ánh mắt chấp nhất như vậy, Tả Mạc lập tức quyết định, dụ dỗ Thuần Vu Thành.Thuần Vu Thành giải thích đến nửa đường vô ý thức thấy ánh mắt Tả Mạc xanh lè như sói đói, nhất thời trong lòng run run, đầu lưỡi suýt nữa thắt.

Nhưng khi gã nhìn lại, ánh mắt sư huynh lãnh đạm không lớp, giống như cao thủ thiền tông, phong độ tự thành.Nguyên lai là ảo giác!

Thuần Vu Thành thở dài một hơi, chỉnh lại suy nghĩ, tiếp tục giảng tiếp.Tả Mạc giả dạng đang nghe, âm thầm móc ra trong giới chỉ một ngọc giản trống, sao chép vào một ít pháp môn.Đợi khi Thuần Vu Thành nói xong, hắn vội khen: "Thuần sư đệ quả nhiên tạo nghệ phi phàm, làm ta kiến thức đại tăng!"

"Sư huynh quá khen, tiểu đệ vừa mới nhập môn!"

Thuần Vu Thành khiêm tốn nói.Tả Mạc bỗng nhiên thình lình hỏi: "Thuần sư đệ, ngươi xem đầm này thế nào?"

"Tiểu đệ kiến thức ngu dốt, xem không hiểu.

Chỉ nhận biết phù trận tẩm bổ trong đó, nghĩ là có clieen quan với chăn nuôi."

Thuần Vu Thành thành thành thật thật mà trả lời."

Thuần sư đệ quả nhiên tinh mắt!"

Tả Mạc vỗ tay lại tán, chỉ là phối với một bộ mặt không biểu tình, cổ quái nói không nên lời.

Hắn giả vờ thần bí nói: "Nói về đầm này, là ta theo một ngọc giản cổ nát, tên gọi đầm cửu thiên động huyền chân huyễn thần quang hóa giao vi long!"

"Cửu thiên động huyền chân huyễn thần quang... hóa giao vi long..."

Thuần Vu Thành nghẹn họng nhìn trân trối, lắp bắp nhắc lại cái tên kỳ lạ dài vô cùng.Tả Mạc ánh mắt nghiêm túc, không chút nào giống nói giỡn, hắn chậm rãi xuất ra ngọc giản vừa ghi vào: "Ngọc giản cổ tàn kia sau khi ta đọc hết liền hóa thành tro bụi, tiếc là ta không hiểu chăn nuôi, chỉ có thể ghi nhớ cái đại khái.

Sư đệ xem qua."

Hắn chắc chắc thật sự, lực mê hoặc của ngọc giản này với Thuần Vu Thành là trí mạng.

Trong ngọc giản, hắn xóa bớt lượng lớn nội dung mẫn cảm, khiến ngọc giản nhìn qua không trọn vẹn đầy đủ, bất quá hắn tin tưởng, cho dù bộ ngọc giản này không trọn vẹn, đối Thuần Vu Thành mà nói, cũng là đủ rồi!Thuần Vu Thành bán tín bán nghi mà nhận ngọc giản, nói thật, nếu như không phải Tả Mạc sư huynh cho tới nay chữ tín không sai, gã vừa rồi khẳng định phẩy tay áo bỏ đi.Cái tên này, thực sự...Bất quá, khi gã thấy câu đầu tiên của ngọc giản, thân thể như vướng phải gai, đứng ngốc tại chỗ.Tả Mạc cũng không giục.Hắn không chút lo lắng Thuần Vu Thành học trộm tại chỗ, thứ Bồ yêu cho, về cơ bản, sẽ không dễ hiểu.

Điểm này, bia mộ lại vừa đúng là tương phản, thức bia mộ cấp, hoàn toàn không cần dùng quá nhiều đầu óc.

Huống chi, quan trọng nhất của pháp môn này là kiến tạo đầm, kết cấu đầm phức tạp vô cùng, ngoại trừ Tả Mạc, trên đảo Hoang Mộc không ai có thể rõ ràng.

Trên thực tế, dẫu là chính Tả Mạc, có thể kiến tạo bất quá cũng chỉ là đầm luyện yêu cấp một.Thuần Vu Thành ngẩng đầu, gã ánh mắt tan rã, thần tình dời đi, qua hồi lâu, con ngươi mới khôi phục tiêu cự.

Phục hồi tinh thần xong, chuyện đầu tiên gã làm là nạp đầu bái: "Sư huynh dạy ta!"

Có thể ở hai mươi bốn tuổi lấy được bạch xà ngọc bài, thiên phú tạo nghệ của Thuần Vu Thành trong chăn nuôi tự nhiên không cần nói, chỉ lần đầu tiên, gã đã rõ ràng giá trị mai ngọc giản này.Không, là giá trị pháp môn nó gìn giữ!So Tả Mạc gã càng rõ giá trị của nó!Tả Mạc dự đoán hoàn toàn không sai, ngọc giản này, mê hoặc gã, là trí mạng!Tả Mạc vội vã nâng Thuần Vu Thành dậy: "Sư đệ không cần như vậy, sư huynh đệ chúng ta, ở đây hoang đảo, tự cần phải giúp đỡ lẫn nhau."

Hắn nhân cơ hội gài ý nghĩ của mình: "Đối chăn nuôi ta thuần túy là ngoại đạo, đầm hóa giao vi long này, ngô, chúng ta cứ gọi đầm thú thôi, là để sư đệ đến quản, không biết sư đệ ý kiến ra sao?"

Thuần Vu Thành mừng rỡ: "Cầu còn không được!"

Có thể trông nom đầm thú, rõ là cơ hội học tập tuyệt hảo, pháp môn này bác đại tinh thâm, càng khiến gã thấy kích động, hận không thể lập tức bàn trở lại.Tả Mạc trầm ngâm nói: "Bây giờ tình cảnh đệ ta, sư đệ nói vậy cũng sáng tỏ.

Mục đích ta kiến lập đầm thú, chỉ là hy vọng có thể có chút tiền, tránh miệng ăn núi lở, cũng có thể vì chúng ta ở đảo Hoang Mộc mà dựng căn cơ."

Thuần Vu Thành khôi phục vài phần bình tĩnh: "Vu Thành minh bạch!"

Tả Mạc thoả mãn nói: "Nếu là kiếm lợi nhuận, thu được cần rõ ràng."

Thuần Vu Thành vội nói: "Vu Thành chỉ cầu có thể học được pháp này, không cầu tinh thạch!"

Tả Mạc lắc đầu: "Anh em ruột còn phải mở sổ rõ ràng, việc nào ra việc đó.

Thu lợi từ đầm thú, sư đệ ba thành."

Thuần Vu Thành vừa định lắc đầu cự tuyệt, lại nghe Tả Mạc nói: "Sư đệ chớ có cự tuyệt, đây là phần sư đệ nên được, hắc hắc, sư đệ nếu thấy xấu hổ, thường ngày thêm chút tâm tư là được!"

Tả Mạc đi lên từ đệ tử ngoại môn, thế gian rất nhiều sự tình, nhìn thông thấu.

Chỉ có đem cảm tình cùng lợi ích kết hợp cùng một chỗ, hợp tác như vậy, mới có thể ổn định.Thuần Vu Thành trong lòng cảm kích, lại không biết nên nói cái gì, chỉ là gật đầu lia lịa.

Trong lòng gã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho tốt.Tả Mạc hắc hắc cười nói: "Được rồi, nơi đây vậy giao cho sư đệ, như cần tài liệu gì, hô một tiếng là được."

Trong ý thức hải, Bồ yêu vẻ mặt khinh bỉ.Tả Mạc thoả mãn vỗ vỗ tay, nghênh ngang mà đi.Chương 174 : Kim Ô đại phù trậnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckChỉ pháp Tả Mạc không ngừng biến hóa, thần thức của hắn, giống như con mắt thứ ba, không một tia cảm tình mà nhìn chăm chú vào linh lực dao động giữa mười ngón tay cùng đan dược biến hóa trong lò đan.Bồ yêu từng nói qua, toàn bộ biến hóa, tất cả đều là phù trận biến hóa.Hắn hiện đang tìm loại "biến hóa" này.Từ tích cốc hoàn ở buổi ban sơ, hắn cẩn thận cân nhắc, biến hóa của phù trận trong đan dược.

Đan dược biến hóa mười phần phức tạp, đan dược đơn giản nhất cũng cần vài loại tài liệu, mà đan dược cấp cao thường trên mười loại nguyên liệu.

Chẳng qua, hắn hình như còn không biết tới những linh đan cần trên một trăm loại nguyên liệu.Việc này không khó lý giải, dùng tài liệu càng nhiều, nhân tố không thể khống chế cũng càng lớn.Chẳng qua cái đó cách Tả Mạc thật sự xa.Hắn bây giờ còn đang đấu tranh cùng linh đan cơ bản nhất.

Biết luyện chế cùng hiểu được từng "biến hóa" của nó, là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, cũng là hai khó khăn hoàn toàn bất đồng.

Trải qua lễ rửa tội bằng kiếm ý đại trận, Côn Luân phù trận nhập môn ngọc giản làm trụ cột bổ sung, Tả Mạc hiện giờ, được cho bán tiểu cao thủ về phù trận."

Biến hóa" trong linh đan tuy phức tạp, nhưng Tả Mạc ý nghĩ rõ ràng, cẩn thận thăm dò, cũng có không ít thu hoạch.

Đảo Hoang Mộc hoang vắng tịch mịch, so núi Vô Không, an tĩnh hơn rất nhiều, thích hợp nhất làm chuyện cực tốn tâm lực này, không cần lo lắng bị người quấy rầy.Hắn tìm ra mười hai loại phù trận "biến hóa" thông thường.Từ đó về sau, tỷ suất ra đan khi hắn luyện đan cao đến kinh người.Chuyện khác không nói, hiện giờ hắn vô luận thế nào, bằng vào chiêu thức luyện đan này, hắn cũng không đói chết.

Kim ô hoàn thành danh mà hắn dựa vào, càng là đối tượng để hắn nghiên cứu trọng điểm.

Hỏa kim ô ẩn chứa trong kim ô hoàn, là chỗ giá trị duy nhất của nó.

Chỉ bởi vì vấn đề dược liệu, hắn thủy chung không thể đề cao hàm lượng hỏa kim ô trong linh đan, khiến kim ô hoàn chỉ có thể trở thành một loại linh đan thấp cấp.Tả Mạc vắt hết óc, nghĩ cách kiếm tinh thạch.Đầm thú thực sự có thể có công hiệu thế nào, khi nào thì có thể sản xuất, có thể kiếm bao nhiêu, đều là ẩn số.

Tả Mạc tự nhiên không thể đem toàn bộ hy vọng đều đặt vào đầm thú thứ không rõ ràng như vậy, luyện đan là cách mà hắn chọn để kiếm tinh thạch.Đảo Hoang Mộc thật sự quá mức hẻo lánh, nếu chỉ là sản xuất linh cốc linh vật linh tinh thông thường, khẳng định không có ai nguyện ý đến.

Tình huống gì khiến người ta nguyện ý chạy rõ xa tới đảo Hoang Mộc đây?

Trừ phi trên đảo Hoang Mộc có thứ mua không được ở nơi khác.Kim ô hoàn là một lựa chọn không tồi.Nhưng hiện tại kim ô hoàn chỉ là linh đan cấp hai, công hiệu có hạn, mặc dù có chút công hiệu, nhưng tịnh không đủ để hấp dẫn mọi người chạy rõ xa tới.

Tả Mạc hao hết tâm tư cân nhắc, làm sao đề cao phẩm cấp kim ô hoàn.Hắn tin tưởng, nếu là kim ô hoàn cấp ba, thương nhân nhất định nguyện ý đến đảo Hoang Mộc thu mua!Mấy phù trận của kim ô hoàn, hắn đại khái biết rõ ràng.

Trong đó có một loại phù trận mấu chốt nhất, Tả Mạc chưa từng thấy qua loại phù trận này, nó hình thành từ dược lực hoà vào nhau, có hai tác dụng chính.

Một tác dụng, có thể khóa lại thái dương quang hoa, và một tác dụng chính khác là đem thái dương quang hoa bị khóa lại chuyển hóa làm hỏa kim ô.Tả Mạc đem phù trận chưa bao giờ thấy qua này gọi là kim ô trận.

Kim ô trận phức tạp vi diệu, làm cho Tả Mạc mở rộng tầm mắt.Phù trận luyện đan đề cập đến, phức tạp vượt xa so với phù trận bình thường hắn tu tập.

Phù trận bình thường hắn sử dụng, mở ra rộng lớn, linh lực lưu động rõ ràng.

Mà phù trận trong luyện đan, nén chặt trong một tấc vuông, tinh tế phức tạp như sợi tóc rối thành một khối, khó nhìn được diện mạo thực.

Tả Mạc gọi phù trận bình thường sử dụng là đại phù trận, còn phù trận trong luyện đan là vi phù trận.Trong khoảng thời gian này, ngẫu nhiên có tu giả đáp xuống đảo Hoang Mộc, bọn hắn đều là muốn thông qua sông giáp ranh đi Tiểu Sơn giới.

Tả Mạc đòi bọn họ mỗi người một trăm viên tinh thạch cấp ba, không có tinh thạch, dùng vật gì đó khác cho đủ số cũng được.

Tả Mạc giơ chiêu bài mặt cương thi, thanh danh của Vô Không kiếm môn, lại thêm Thiên hoàn nguyệt minh trận uy hiếp, mấy tu giả ngưng mạch kỳ, thực biết điều mà giao nộp một trăm viên tinh thạch cấp ba làm phí "nghỉ ngơi".Trung bình, hai ba ngày là có một tu giả đáp xuống, có nghĩa là, cứ hai ba ngày, Tả Mạc lại có một trăm viên tinh thạch cấp ba vào túi, cuộc sống ngày thường trôi qua khá dễ chịu.Trừ việc tự mình nghiên cứu, hắn còn đem một chút linh thực tâm đắc của mình truyền thụ cho ba sư đệ chủ tu linh thực khác.

Hắn kiêm tu ngũ hành, hiện giờ nhãn giới so với lúc trước, phải cao hơn rất nhiều.Tả Mạc là người sưu tầm ngọc giản cuồng nhiệt, số ngọc giản trong tay hắn hoàn toàn vượt qua ấn tượng mọi người đối trúc cơ tu giả, đủ mọi chủng loại, tuy phẩm cấp không cao, nhưng trong đó không thiếu tinh phẩm.

Linh thực, chăn nuôi, phẫu thú các loại, gần như tất cả đều có, thứ tương đối ít, là ngọc giản kiếm quyết.

Nhưng trên đảo trừ Tả Mạc còn tốn thời gian luyện kiếm quyết, những người khác không ai hứng thú với kiếm quyết.

Hắn đem những ngọc giản này mở cho các sư đệ, dứt khoát kiến tạo một phòng điển tịch.Ngọc giản Vô Không kiếm môn lưu giữ, phần lớn lấy kiếm quyết làm chủ, mà ngọc giản Tả Mạc sưu tập, lại tương phản.

Nếu noi về hỗn tạp, phạm vi rộng, phòng điển tịch của môn phái còn không bằng Tả Mạc.

Đương nhiên, nếu bàn về phẩm cấp ngọc giản, mức độ tinh diệu, Tả Mạc dẫu là thúc ngựa cũng đuổi không nổi môn phái.Khi các sư đệ vào phòng điển tịch, thấy số lớn ngọc giản mỗi người đều líu lưỡi, đều kinh hỉ!

Bọn họ kháo khát ngọc giản, giống hệt Tả Mạc.Đọc ngọc giản là cần trả phí, điểm này không ai có dị nghị.

Trên đời đâu có chỗ cho không cơm trưa?

Phòng điển tịch của Vô Không kiếm môn vốn là mở tự do, nhưng từ sau khi khuếch trương thôn tính, lại lần nữa khôi phục chế độ cũ.Tính chuyện bọn họ cũng không còn nhiều tinh thạch, Tả Mạc âm hiểm dùng phương thức ký nợ, trong bất tri bất giác, thành chủ nợ của mọi người.

Phòng điển tịch thu phí thấp hơn môn phái nhiều, có thể nợ lại có thể lập tức học tập pháp quyết mới, chuyện này sao không khiến mọi người vui sướng?Phòng điển tịch lập tức trở thành nơi đông người nhất đảo Hoang Mộc.Sư đệ Tả Mạc chọn đều là tu giả sản xuất, bọn hắn không ham tranh đấu, mắt nhìn thực tại, kiên định chịu làm.

Hiện giờ có phòng điển tịch, động lực mọi người càng đủ, trong nhất thời, bầu không khí của đảo Hoang Mộc thật tốt, mọi người qua ngày mười phần thoải mái.Lau mồ hôi trán, Tả Mạc đầy mặt tro nhìn đại trận hoàn thành trước mắt, trong lòng hơi do dự.Phù trận trước mắt, rành rành là kim ô trận!Tả Mạc dùng ngọc phiến, tinh thạch làm tài liệu, bố ra một tòa kim ô trận.

Đây là hắn lần đầu tiên dùng phương pháp bố trí đại phù trận, để thực hiện vi phù trận trong luyện đan.

Hắn tiêu phí lượng lớn thời gian ở kim ô trận, nhưng trong lòng cũng không dám chắc.

Án theo lý thuyết mà nói, vi phù trận trong luyện đan cùng đại phù trận, cũng không khác biệt về bản chất.Kim ô đại phù trận đã tiêu phí của Tả Mạc suốt hai mươi ngày.

Từ khi trong đầu hắn có ý niệm dùng đại phù trận để thực hiện vi phù trận, ý nghĩ này tựa như ác mộng, tẩy đi không được.

Hắn hiện giờ dư dả, lúc này không làm, còn đợi khi nào?Chỉ sau khi bắt đầu bày trận, hắn mới phát hiện, khó khăn hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.Tuyến linh lực lưu động của đại phù trận rõ ràng, nhưng so với vi phù trận, thô kệch sơ sài nhiều lắm.

Muốn dùng đại phù trận để thực hiện biến hóa tinh tế như thế, khó khăn to lớn, có thể đoán, Tả Mạc chịu nhiều đau khổ.

Kế hoạch nguyên bản của hắn bố trí một kim ô trận phạm vi ước chừng năm trượng, nhưng thành phẩm hiện giờ, phạm vi chiếm đất năm mươi trượng.Nó tựa như một cái tổ chim thật lớn, ở giữa trống không, mà ở xung quanh, vô số tài liệu rậm rạp mà phiêu phù giữa không trung, vây quanh đủ một vòng.Mà càng làm hắn đau lòng chính là, chi phí của kim ô đại phù trận vượt xa hắn dự tính, một trận ngàn tinh!Một khi phù trận phát động, ngàn tinh sẽ không có, thử nghiệm như vậy tuyệt đối được xưng là sang quý.

Đây cũng là nguyên nhân khiên Tả Mạc do dự, một ngàn viên tinh thạch cấp ba a!Bồ yêu xuất hiện ở bên Tả Mạc, nhìn tài liệu trôi nổi trên bầu trời, bĩu môi: "Cũng thật đủ xấu!"

Tả Mạc không định để ý thằng này, hắn cắn răng một cái, quyết định phát động trận này.Bước vào trong trận đã sớm bố trí xong, hắn thần sắc nghiêm túc, linh lực quán thông mười ngón, đầu ngón tay sáng lên ánh sáng nhàn nhạt, mười ngón bỗng dưng bay múa.Quang hoa lưu ngân, đây sinh kia diệt.Một cột sáng vàng óng từ trên trời giáng xuống, nhập vào hai tay của hắn.Theo mười ngón tay hắn biến hóa, cột sáng vàng óng phút chốc hóa thành mười cổ, quặt ngang bắn vào trong trận.Kim quan được khúc xạ qua lại giữa các ngọc phiến trong đại trận, ngọc phiến bị kim quang chiếu đến nhất thời phủ lên một tầng kim mang nhàn nhạt.Tại không trung đại trận, có thể chứng kiến, kim quang giống như gợn nước, chậm rãi khuếch tán trong đại trận.

Nơi nó đi qua, tinh thạch trôi nổi phát ra hào quang chói mắt, tựa như gợn nước vàng kim của tinh thần, tinh tinh điểm điểm.

Cả quá trình duy trì nửa canh giờ, đại trận tản ra kim quang mênh mông.Thanh thế đại trận đã kinh động rất nhiều sư đệ, nhưng sau khi mọi người phát hiện là Tả Mạc sư huynh, sợ hãi bớt rất nhiều, vẻ mặt đương nhiên, sôi nổi phản hồi.

Sư huynh nếu không làm ra cái phù trận gì, còn là Đại sư huynh phù trận nổi tiếng sao?Hai tay Tả Mạc không dám có chút ngừng lại, Xích viêm quyết bị hắn phát huy đến tận cùng.Nhưng vào lúc này, đại trận lại sinh biến hóa.Vô số đạo kim quang giống như cá bơi, từ trong ngọc phiến như rừng bay ra, hướng nơi trống trải ở giữa trận tụ tập.Giữa trận, chỗ trống cách mặt đất hai trượng, một vùng kim quang thành hình.Vùng sáng vừa hình thành, tốc độ tụ tập của kim quang như cá bơi đột nhiên gia tăng, như mưa rơi, trước sau tiến nhập vào trong vùng sáng vàng kim.Vùng sáng vàng kim không ngừng mà bành trướng, từ ban đầu bằng giỏ trúc, giờ bằng cái bàn, vẻ mặt Tả Mạc cũng phát khẩn trương.Sao vẫn không có biến hóa?Tả Mạc nhìn chằm chằm vùng kim quang, hai tay càng không ngừng một trung đoạn.

Hắn hồn nhiên không chú ý, cột sáng từ không trung rơi vào tay hắn hiện giờ to như cánh tay.Theo lý thuyết, lúc này hẳn là phát sinh biến hóa mới đúng!Chính là vùng sáng như cũ vẫn không ngừng bành trướng, hắn đoán trước biến hóa, nhưng lại không xuất hiện - thành hỏa!Kim ô trận bước mấu chốt nhất, nếu như không có bước này, thái dương quang hoa chỉ là thái dương quang hoa, căn bản không thể hình thành hỏa kim ô!Thời gian từng chút trôi qua, bốn canh giờ đã qua, Tả Mạc thấy sắp hôn mê mãnh liệt, hai tay càng lúc càng mỏi nhừ.

Vùng sáng giữa đại trận hiện giờ đã muốn lớn bằng cái nhà, ngay cả dũng giả là Tả Mạc, thấy vùng sáng thật lớn như thế, cũng không khỏi cảm thấy hết hồn.Trong này, tất cả đều là thái dương quang hoa dữ dằn vô cùng a!Nếu không cẩn thận...Hắn quả thực không dám tưởng tượng!

Tình hình trước mắt, hoàn toàn vượt qua dự tính cùng khống chế của hắn.Ngay khi căng căng thẳng thẳng như dẵm băng mỏng, hắn đột nhiên kinh thấy, trong vùng sáng dị biến phát sinh!Chương 175 : HỏaConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTrong vùng sáng, như có cái gì nghiền nát.Một dòng lửa, từ trong vùng sáng thoát ra, trong chớp mắt, vùng sáng liền biến thành khối lửa, ngọn lửa vàng kim thuần khiết, ở bên ngoài cầu sáng bập bùng bất định.

Cầu lửa cấp tốc co rút vào trong, khối lửa vừa rồi còn lớn như phòng ốc cấp tốc thu nhỏ lại thành ngọn lửa chỉ bằng nắm tay.Ngọn lửa mặc dù chỉ bằng nắm tay, nhưng một cỗ khí tức chí cương chí dương, ầm ầm tán dật ra bốn phía.Bị lan đến khiến pháp quyết trong tay Tả Mạc nhất thời rối loạn, nhưng cũng may lúc này đại trận đã hoàn thành.

Cỗ khí tức này làm Bồ yêu nhíu nhíu chân mi, hắn lộ ra vẻ không thích."

Ta thật hiếu kỳ ngươi dự định xử lý nó như thế nào?"

Bồ yêu nhìn thoáng qua ngọn lửa, chuyển qua Tả Mạc: "Lẽ nào ngươi muốn hấp thu nó?

Ta phải cảnh cáo ngươi, hỏa kim ô này không thể bằng ngươi có thể tiêu thụ được."

"Không, ta không định hấp thu nó."

Tả Mạc lắc đầu, Bồ yêu nói không sai, cỗ khí tức cường đại vừa rồi đã làm hắn hiểu được, hỏa kim ô này hắn hiện không thể hấp thu. hỏa kim ô trong kim ô hoàn bất quá chỉ một tia, hấp thu tự nhiên không khó.

Nhưng đoàn hỏa kim ô này, thuần túy cường đại, xa không phải hắn hiện tại có thể tiếp nhận.

Nếu hắn lên tới ngưng mạch kỳ, đây thật là hỏa chủng tuyệt hảo.Cái đáp án này cũng không ra ngoài dự liệu của Bồ yêu, hắn lộ ra vẻ châm biếm: "Ngươi làm lớn như vậy, mới cho ra ngọn lửa nho nhỏ như thế, thế nào, hay cho ta dùng sưởi ấm?"

Nhìn chằm chằm vào ngọn lửa vàng kim đang thiêu đốt giữa đại trận, Tả Mạc liếm liếm môi, con mắt như sói đói thấy sơn dương béo mập: "Đây chính là hỏa kim ô!"

"Vậy thì thế nào?

Ngươi không dùng được!"

Bồ yêu dùng ngữ khí trào phúng nhất quán đáp: "Phù trận này, nhiều nhất có thể kiên trì năm ngày, hỏa kim ô sẽ tiêu tán.

Chẳng lẽ ngươi tính luyện nó vào trong đan dược?"

"Không, ta đã thay đổi chủ ý!"

Tả Mạc hai mắt trố ra mà nhìn chằm chằm vào hỏa kim ô to bằng nắm đấm."

Hử?"

"Ta bán lửa!

Trực tiếp bán hỏa kim ô!"

Mắt Tả Mạc lúc này ánh sáng đại thịnh, tựa như có vô số tinh thạch chiết xạ sinh ra, hắn quơ cánh tay, giọng tràn ngập kích động cùng cuồng nhiệt: "Đem khối hỏa kim ô này chia làm hơn mười phần lửa nhỏ, phong giữ trong hộp ngọc có khắc phù trận, trực tiếp xuất hàng đi bán!"

Bồ yêu phải tán thành, cái ý nghĩ này của Tả Mạc có điểm ý tứ, bất quá hắn liếc mắt nhìn kia đoàn hỏa kim ô: "Ngươi có thể chia nó làm hơn mười phần?

Phù trận phong giữ ngươi có?

Đừng hỏi ta, phương pháp ta biết, ngươi không dùng được, ta hiện tại cũng không dùng được."

"Có chút khó khăn."

Tả Mạc trầm ngâm nói, không trả lời, mà là trực tiếp sa vào trầm tư.Bồ yêu không quấy nhiễu hắn, không thể không nói, nếu phương pháp của Tả Mạc thực sự có thể thành công, cơ hội kinh doanh nó thật là kinh người!

Hỏa kim ô cấp bốn, tuyệt không lo nguồn tiêu thụ.

Hắn bây giờ buộc chặt một chỗ cùng Tả Mạc, Tả Mạc kiếm tinh thạch, hắn mới được tiêu.

Huống hồ, tài liệu cần cho đầm u minh của hắn hiện tại một cái cũng không có, chỉ có một hồ nước đen cô linh ở đó.Mấy nghìn năm tổn thương, muốn bổ trở về, không phải sớm chiều mà được.Chẳng qua, loạn thế tới...Hắn thích.Tả Mạc lâm vào trạng thái cuồng nhiệt, nếu như vấn đề này thực sự có thể giải quyết, trời!

Đó là bao nhiêu tinh thạch!

Bất kể sinh ý gì trước đây Tả Mạc làm, đều không thể cùng so được!Hắn tựa như thấy một đại lộ bằng tinh thạch trải thành hiện ra trước mặt hắn, tùy tiện đập xuống một khối, Này, là cấp bốn!Tinh thạch cũng không làm mê muội đầu óc Tả Mạc, ngược lại, hắn tràn ngập ý chí chiến đấu.

Tựa như đánh tiết gã, lúc này đừng nói tới ngưng mạch kỳ, dẫu có là kim đan kỳ, Tả Mạc cũng gào rú xông lên mà chặt đối phương!Thời gian năm ngày, kim ô đại phù trận chỉ có thể duy trì năm ngày thời gian, Tả Mạc cả thời gian nháy mắt cũng sợ lãng phí.Ngày thứ tư.Tả Mạc cầm trên tay hộp ngọc, ngửa đầu cười ha ha.Bồ yêu nghe tin lập tức hành động: "Thành công?"

Nhìn Bồ yêu vẻ mặt nóng bỏng, Tả Mạc trong lòng đắc ý vô cùng, lại là liên tiếp cười to.Hắn thành công!Hắn tham khảo phù trận, xuất từ ngọc giản phù trận nhập môn Côn Luân.

Cái này trong mắt Tả Mạc, cơ hồ có thể sánh với ngọc giản bách khoa toàn thư phù trận cơ sở, bên trong có đủ các chủng loại phù trận cơ sở, trong đó tự nhiên có loại phù trận phong giữ.Tả Mạc chọn chính là một loại phù trận tên Linh lung tỏa trận, nó thích hợp phong giữ vật vô hình.Đương nhiên, Linh lung tỏa trận cấp hai còn chưa đủ!

Hỏa kim ô là loại lửa cấp bốn, dù cho chia nó thanh hơn mười ngọn lửa nhỏ, uy thế của nó giảm nhỏ rất nhiều, nhưng Linh lung tỏa trận vẫn không thể chịu được.

Tả Mạc lợi dụng Linh lung tỏa trận làm cơ sở, nghĩ biện pháp cường hóa.Chủ ý của hắn là định cường hóa Linh lung tỏa trận, nhưng thủy chung không tìm được phương pháp thích hợp.

Nhưng trong lúc vô ý, trong lúc trước tổng kết ra vi phù trận, hắn đã tìm được một loại phù trận rất đặc biệt.Nó tác dụng khá kỳ quái, nó có thể áp chế dược lực.

Nó bình thường dùng cho những dược tính tương đối bá đạo trong linh đan, áp chế linh lực bá đạo, để dược lực chậm rãi tiến nhập kinh mạch, mà không tổn thương kinh mạch.Phát hiện ngoài ý muốn này, nhất thời làm Tả Mạc kinh hỉ lạ kỳ.

Không thể tăng cường phù trận, vậy áp chế hỏa kim ô, trăm sông đều đổ về một biển a!Mà dung hợp hai loại phù trận, cũng không có tốn hao quá nhiều thời gian của hắn, phù trận mới, Tả Mạc gọi là Linh lung phong.

Linh lung phong được bố trí trong hộp ngọc lớn cỡ bàn tay, hộp ngọc dùng ngọc tốt nhất mà Tả Mạc đang có, hàn ngọc cấp ba, gọi là hộp linh lung.Trên từng hộp ngọc, khảm chín tinh thạch cấp ba, cung cấp linh lực cho Linh lung phong.

Hắn một hơi luyện chế gần một trăm hộp linh lung.Riêng một hộp ngọc như vậy, giá chế tạo không nhỏ.

Nếu không phải vì giữ hỏa kim ô, Tả Mạc cũng không bỏ ra hàn ngọc tốt như vậy để làm hộp ngọc.

Nhìn hộp linh lung xuất chúng trong tay, Tả Mạc quyết định nâng giá hỏa kim ô lên.Hắc hắc, để có thể mua được hỏa kim ô, cũng không quản tốn nhiều hơn mười viên tinh thạch!Bồ yêu không vui vẻ sớm như vậy, hắn nhắc nhở Tả Mạc: "Chia lửa thì sao?"

"Hắc hắc, ngươi cứ xem là được."

Khó có cơ hội hãnh diện trước mặt Bồ yêu, Tả Mạc có ý khoe khoang.Nhưng khoe khoang thì khoe khoang, khi Tả Mạc đối mặt với khối hỏa kim ô bằng nắm tay thì, toàn bộ tạp niệm tất cả đều bị hắn vứt khỏi đầu.Hỏa kim ô thuần khiết vàng óng, là vương giả chân chính, an tĩnh như thường mà thiêu đốt, tựa như sư vương như ở chỗ không người mà chải vuốt bộ lông của mình.

Ngọn lửa mỗi lần phun ra nuốt vào, uy thế kinh người đều như cơn sóng gợn, từng lớp từng lớp khuếch tán xung quanh.Lấy tu vi Tả Mạc, nếu không phải thần thức hắn đủ mạnh, đối mặt khối hỏa kim ô này, hắn ngay cả đứng cũng không vững.

Chỗ tốt của thần thức cường đại là ý chí kiên định, không dễ bị ngoại vật ảnh hưởng.Hắn cũng không lập tức phân hỏa, mà là dọc quanh hỏa kim ô, đóng xuống rất nhiều đinh sắt lớn trước.

Những đinh sắt này dài chừng hơn tấc, to chừng ba chỉ, toàn thân xanh đen, thân đinh ánh sáng lưu chuyển, thấy ẩn hiện chu sa tự phù.

Đây là đinh sắt bày trận khá thường dùng, cấp hai, có thể vận dụng trong rất nhiều phù trận.Tả Mạc cắm xuống mười hai cái đinh sắt mới thôi.Đứng dậy thở phào nhẹ nhõm, hắn bên hông treo bội lưu hỏa tâm ngự, tăng cường năng lực khống hỏa.Bất quá, lần này hắn dùng không phải pháp môn khống hỏa!Hắn dùng sức hít một hơi, chỉ thấy ngực bụng phình to, con ngươi trợn trừng, hai tay hắn như xoay tỳ bà!Ba!Bạo âm cương mãnh, không có nửa điểm dự triệu, đột nhiên vang lên.Chỉ thấy ngọn hỏa kim ô đang phiêu phù rung mạnh, thật như chấn kinh, bạo âm như châu rơi, một tiếng tiếp một tiếng.Một xoay vừa rồi, trong lòng Tả Mạc lập tức căng thẳng, xem tình hình, độ khó so với mình tưởng tượng phải lớn hơn nữa!

Nhưng lúc này, cũng không cho hắn suy nghĩ nhiều, tốc độ hai tay không ngừng mà tăng lên.Ba ba ba!Bạo âm càng ngày càng gấp, càng ngày càng dày đặc, biên độ rung động của hỏa kim ô cũng càng lúc càng lớn.Tả Mạc trán đầy mồ hôi, hơi nước bốc lên, lượn lờ như khói.

Con mắt hắn như sung huyết, trừng thật lớn.Mười ngón tay, tốc độ bay múa nhanh tới mức thành một đoàn hư ảnh, vô pháp thấy rõ ngón tay.Hỏa kim ô kịch liệt rung động, tựa như bệnh nhân sốt rét đang phát, tùy thời có thể ngã xuống.

Mà khí tức bản thân cương mãnh thuần khiết của nó, lúc này phát ra triệt để, giống như thủy triều, cuộn trào mãnh liệt mà trùng kích bốn phía.Ca ca ca!Kim ô đại phù trận, không ngừng có ngọc phiến xuất hiện vết rạn, đại trận sắp sụp đổ!Nếu lần này Tả Mạc phân hỏa không thành công, hỏa kim ô cũng chôn vùi trong nháy mắt.

Không có đại trận chống đỡ, hỏa kim ô sẽ nhanh chóng tiêu tán.Gân xanh trên trán Tả Mạc xanh đen to như giun,có thể thấy rõ."

Mở!"

Lưỡi hắn nổ như sấm mùa xuân, hai tay lúc trước đây không chút lực, mạnh mẽ vung một cái!Oanh!Kim Ô hỏa bạo liệt ra, hóa thành hơn mười ngọn lửa đuôi to bằng ngón tay, khí tức cương mãnh làm Tả Mạc cảm thấy sợ hãi nhất thời yếu đi rất nhiều.Tiếng ca ca liên tiếp làm người khác hết hồn rốt cục đình chỉ, một khắc trước khi đại trận hỏng mất, Tả Mạc rốt cục phân hỏa thành công, mà đại trận cũng giữ được hoàn chỉnh, như vậy hắn cũng chiếm được cơ hội thở dốc quý giá.Tả Mạc liều mạng thở hổn hển, song chưởng tựa như chì, giơ lên cũng không nổi.

Nhưng trong mắt hắn, chỉ có mừng như điên!Thành công!Hắn thực sự thành công!Bồ yêu trợn mắt há mồm, thủ pháp Tả Mạc dùng, hoàn toàn ra ngoài dự liệu của hắn.

Tả Mạc không ngờ dùng thủ pháp phân đan!Khi luyện đan, nguyên liệu sẽ tập trung duy nhất, nước thuốc biến hóa thành hình, cuối cùng thành linh đan.

Nhưng mà một lò linh đan rốt cuộc có thể ra bao nhiêu viên linh đan, phải xem trình độ phân đan của người luyện đan.

Người luyện đan lợi hại, thường thường một lò có thể ra trên trăm hạt linh đan.Như linh đan cấp thấp, nếu mà luyện từng viên một, tốn hao thời gian vô pháp tưởng tượng.

Thủ pháp phân đan là kỹ xảo mỗi tu giả luyện đan đều phải học tập, nhưng Bồ yêu trăm triệu không nghĩ tới chính là, Tả Mạc không ngờ có ý nghĩ kỳ lạ, dùng thủ pháp phân đan tới chia lửa!Người này...Hắn không khỏi liếc mắt nhìn Tả Mạc.Đợi hai tay thoáng khôi phục cảm giác,trên tay Tả Mạc thêm một lọ linh đan, mở nút lọ, hắn đau lòng dốc vào trong miệng.

Hắn không thời gian khai mở dược lực, nên dứt khoát lấy số lượng thủ thắng.Một lọ linh đan đi xuống, hắn rốt cục cảm thấy rồi rất nhiều.Chỉ là...Dược lực của tròn một lọ linh đan...Tả Mạc rất nhanh nếm vị đắng, linh lực trong cơ thể đột nhiên bạo phát, như hồng thủy phá đê, trong cơ thể hắn đấu đá loạn xạ!Chết tiệt!Tả Mạc nhe răng nhếch mép, bất quá lúc này cũng bất chấp, rất nhanh xuất ra hộp linh lung, bắt đầu thu hỏa kim ô.Rất nhanh, hỏa kim ô trước mặt được Tả Mạc thu không còn.

Nhưng linh lực dâng trào trong cơ thể hắn, vẫn y nguyên không có nửa điểm dấu hiệu tiêu hao.Tính sai rồi!So với tiêu hao kinh người vừa rồi, linh lực tốn hao khi thu, quả thực ít đến thương cảm!Bồ yêu ở bên nhìn có chút hả hê mà cười.Ngay khi Tả Mạc cảm giác muốn bạo thể mà chết, bỗng nhiên, có người rất nhanh hướng bên này tới, thanh âm tràn ngập kinh hoàng."

Sư huynh, không tốt!

Không tốt!"

Chương 176 : Bạo lực!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck"Việc gì?"

Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi nhả từng chữ một hỏi, hắn đang liều mạng áp chế linh lực chạy loạn trong nội thể.Chết tiệt!Linh lực giống như một dã thú bị trói buộc, liều mạng giãy dụa, liều mạng va chạm, kiệt lực tưởng xông phá tầng trói buộc này.Chỉ là Tả Mạc mặt cương thi, nhìn không ra nửa điểm dị dạng."

Đột nhiên có con sấu gai xanh từ trong nước xông ra, bị thương một sư huynh..."

Vị đệ tử này thần sắc thương hoàng, nhưng miệng lưỡi vẫn vững vàng."

Đi!"

Từ trong kẽ răng Tả Mạc phun ra một chữ.Hắn vừa bước một bước, linh lực nội thể lập tức một trận kích sóng, thân hình hắn loạng choạng một cái.

Linh lực nội thể nóng động bất ổn khiến hắn không nhịn hơi kinh hãi, không quản Bồ yêu trong ý thức hải đang cười hả hê, hắn lập tức vội vận Kim Cương vi ngôn.Bùi Nguyên Nhiên mấy người vạn vạn không nghĩ đến, bọn họ vốn là định dùng Kim Cương vi ngôn áp chế Tả Mạc, nào biết Tả Mạc tu luyện Kim Cương vi ngôn lại ngoan cường dị thường, không những không có bị áp chế, ngược lại tiến bộ thần tốc.

Trong đại trận kiếm ý nát vụn không đâu không có, như đá mài không đâu không có, không ngừng mà đánh mài lên thân thể Tả Mạc.Kim Cương vi ngôn bị kích thức, tự phát vận chuyển, thời gian nửa năm, Tả Mạc cách tầng thứ năm chỉ có một bước.Thầm vận tâm pháp Kim Cương vi ngôn, cảm giác nguy hiểm trong nội thể giảm thiểu rất nhiều, hắn không khỏi nới lỏng khẩu khí.Toàn thân hắn vàng nhạt, một cỗ uy thế cương mãnh không trù, tự nhiên lưu lộ.Trong ý thức hải, sắc mặt Bồ yêu sậu nhiên trở nên rất khó coi, huyết quang trong mắt chớp qua, đinh lên bia mộ, khóe miệng nổi lên một tia lãnh ý: "Không ngờ, còn bị ngươi cướp trước mặt.

Chẳng qua..."

Tả Mạc cắn răng nghiến lợi, sải bước lưu tinh, theo sư đệ báo tin, hướng địa điểm xảy chuyện chạy đi.Đi rất xa, hắn nhìn đến con sấu gai xanh gây sự kia, nó đang nhàn rỗi mà sấp trên bãi cát, đệ tử Vô Không kiếm môn xung quanh, nó coi như không tồn một loại.Nhưng trong nháy mắt Tả Mạc xuất hiện, nó mạnh mẽ ngẩng đầu, mở mắt ra.Hai con ngươi sấu gai xanh như châm, băng lãnh không chứa một tia ấm áp, khóe miệng chảy dãi, hàm răng dày đặc, toàn thân đen bóng như giáp, vừa nhìn là biết phi kiếm khó thương.

Trên lưng nổi lên lên một dãy gai xanh to như cánh tay trẻ con, là tài liệu chủ cực phẩm luyện chế phi kiếm, cũng là bảo mạng lợi khí của nó.Sấu gai xanh toàn thân là bảo, lại cực ít có người nguyện ý săn giết.

Nó chính xác là hung vật!Khi ánh mắt Tả Mạc chuyển tới vết máu trên đùi phải của sư đệ bị thương, thật như ném lửa vào thùng thuốc nổ, linh lựcnội thể sôi trào nổi loạn của hắn, bùng nổ!Không nói hai lời, đôi tay rút Trích Thủy kiếm.Một bước dài, thân hình như nộ tiễn, mọi người chỉ thấy được trước mắt hoa đi, Tả Mạc đã xuất hiện ở bên sấu gai xanh!Thân Trích Thủy kiếm đượcbao bọc bởi một khối nước hình ngọn lửa, ngọn lửa chẳng qua hơn tấc, âm u thiêu đốt, lặng lẽ không thanh, khối nước hình lửa này hoa lệ cùng thanh thế hãi người vượt xa trước đây."

Chết đi!"

Tả Mạc toàn thân như kim đúc nộ mục trợn tròn, bỗng bạo quát.Trích Thủy kiếm từ dưới mà lên, nghiêng nghiêng chém tới!Ly thủy phần thiên!Vừa ra tay, là sát chiêu!Linh lực hung dũng nổi loại trong nội thể, điên cuồng mà tuôn vào Trích Thủy kiếm trong tay hắn, khiến người kỳ dị chính là, thân Trích Thủy kiếm nước hình ngọn lửa tịnh không bạo trướng, chỉ biến thành càng thêm trong suốt.Kiếm ý hiện nay của hắn, kinh qua kiếm ý đại trận tẩy lễ, so trước kia, tinh thuần nội liễm không biết bao nhiêu.Sấu gai xanh có thể có danh đầu như thế, tự thị bất phàm, chỉ thấy thân nó hơi vẫy, cái đuôi giống như roi thép quét qua, như tiếu âm tê liệt, đột nhiên bắn ra.Một đuôi một kiếm, hung hăng đụng vào nhau.Phanh!Kiếm ý bạo liệt của Ly thủy phần thiên, cơ hồ tại một sát na tiếp xúc, như tìm được cửa phát tiết, mạnh mẽ bộc phát!Cũng đồng thời, lực lượng bá đạo cương mãnh tuyệt luân, từ Trích Thủy kiếm truyền tới đôi tay Tả Mạc.Tả Mạc chỉ thấy song chưởng chấn động, Trích Thủy kiếm gần tuột khỏi tay.Nếu lúc này hắn buông tay, tuyệt sẽ không bị thương, chỉ là Trích Thủy kiếm chỉ sợ bị đánh bay thật xa.

Mất phi kiếm, sao có thể cùng con sấu gai xanh này kháng hành?

Hắn không nghĩ nhiều, dùng hết toàn lực, đôi tay xiết chặt Trích Thủy kiếm!

Lực lượng khổng lồ từ bàn tay cánh tay truyền tới toàn thân, linh lực nội thể hung dũng, không ngờ bị đuôi sấu gai xanh quét qua, đánh cho hơi sững.Lực lượng cương mãnh hung hãn, lần đầu gặp được!Liên tiếp lùi về sau hơn mười bước, Tả Mạc mới dừng thân, trong lòng không khỏi hãi nhiên.Sấu gai xanh cũng bị thương không nhẹ.

Đuôi nó da tróc thịt nứt, máu tươi chảy ròng, một đạo xé rách miệng thương sâu thấy xương.

Kim Cương vi ngôn thêm ly thủy phần thiên, là liên hợp kiếm ý cùng lực lượng, chiến quả rõ rệt.Chẳng qua, khiến Tả Mạc nghĩ không ra chính là, bị thương tịnh không khiến sấu gai xanh cảm thấy sợ hãi rụt rè, ngược lại kích thích hung tính của nó.Sấu gai xanh hai mắt sít sao đinh lên Tả Mạc, khí tức hung tàn bạo lệ, chụp chặt lấy Tả Mạc.Thân dài của nó đong đưa, tựu như cá dưới nước, tốc độ cực nhanh, đột nhiên xông tới Tả Mạc.Tả Mạc chỉ thấy được một vệt đen nhắm chính mình nhào tới, lúc này cũng không quản cái khác, Kim Cương vi ngôn được vận tới cực trí, hai mắt vàng kim, ánh vàng bắt mắt!

Hai tay nắm Trích Thủy kiếm, thân kiếm thủy diễm như vân sóng, trong suốt gần vô hình.Ly thủy phần thiên!Phanh!Tiếng va chạm so với trược càng trầm đục khiên tâm hoảng, xa xa truyền ra!Tả Mạc thân khí cuồn cuộn, hãm không được thân hình, ba ba ba, hướng về sau lui bảy tám bước.Vừa ổn định thân hình, sấu gai xanh cùng gió tanh, lại hung hăng mà nhào tới!

Miệng sấu ngoạc thật to, như cự kìm, hai dãy răng giao nhau sắc muốn đoạt tâm phách!Sít sao trong giây lát, Tả Mạc vung Trích Thủy kiếm chém ra, khó khăn ngăn trở hàm răng sấu gai xanh.Miệng như chậu máu lớn của sấu gai xanh lúc này chi tiết trong mắt Tả Mạc, hắn thậm chí có thể thấy rõ tơ máu thịt vụn tàn lưu bên trong, mùi tanh hôi xông thẳng mặt hắn.Khẩn tiếp theo, hắn lại cảm giác cảnh vật xung quanh cấp tốc lướt qua, hắn như bao cát, bị đụng thẳng bay ra hơn mười trượng, va gẫy một thân cây mới dừng lại.Tả Mạc ngồi dậy, Kim Cương vi ngôn tại thân, hắn không bị thương.Hắn trừng lớn con ngươi, sít sao đóng lên sấu gai xanh.Linh lực trong nội thể hung dũng cuồng bạo, ảnh hưởng tình cảm Tả Mạc, hắn hiện tại như một dã thú bị chọc giận, toàn bộ suy nhĩ đều bị quẳng đi.

Trong mắt hắn chỉ có con sấu gai xanh!

Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, ấy là băm nó!Sấu gai xanh lắc lắc đầu, hai vồ vừa rồi, đều không thành công, nó hơi ngất.Nhưng, động tác của Tả Mạc, lập tức khiến nó bị chọc giận lần nữa!Sinh vật ti tiện, cũng dám khiêu chiến chính mình!Nhìn vào sấu gai xanh lần nữa nhào tới mình, Tả Mạc nhếch mép, ánh mắt uy nghiêm vô cùng.Chân đạp tiểu toái bộ, hai tay cầm kiếm, kéo lại bên người, không ngừng gia tốc.Một vệt đen cùng một vệt vàng kim, có như hai sao sa, hung hăng mà đụng phải nhau!Rầm!Bạo âm như sấm!Bóng đen cùng kim ảnh đồng thời bị đẩy lùi, hai vệt bắn về sau với tốc độ còn nhanh hơn!Bịch bịch bịch, Tả Mạc như cái bao cát, đập xuống mặt đất, lại bị bắn lên, lại đập xuống, lại bắn lên...

Liên tục bắn lên bảy tám lần, mới dừng thân.Rơi bảy tám lần, mắt như sao sa, qua một hồi, hắn cựa quậy đứng lên, phi phi phi nhổ cát trong mồm.

Một chạm vừa rồi, mãnh liệt hơn so với trước, khung xương toàn thân hắn cơ hồ đều chấn nát, linh lực nóng nảy trong nội thể, không ngờ suýt chút bị đánh tan.Thở hổn hển, tâm lý tò mò, súc sinh kia hẳn cũng kém không nhiều chứ!Đột nhiên ánh mắt hắn chợt ngưng, nơi không xa, con sấu gai xanh ve vẩy đầu, trừng mắt, làm thế muốn vồ.Vừa nhìn đến sấu gai xanh, tà hỏa trong lòng Tả Mạc ủi đất phún lên.Nhóc con, hôm nay không thịt chết ngươi, anh đây đi họ Hữu! (tả: trái, họ Tả, hữu: phải)"Chết!"

Tả Mạc cắn răng nghiến lợi, xách Trích Thủy kiếm, lại đạp tiểu toái bộ, hướng sấu gai xanh xông lên.Sấu gai xanh đung đưa cái đầu, gào một tiếng, lại hóa làm một vệt đen, hướng Tả Mạc nhào tới.Phanh!Lại là một va chạm không chút hoa xảo, một người một sấu, lần nữa nhất tề bị bắn về!Sấu gai xanh hung danh có tiếng, bây giờ đảo Hoang Mộc xuất một sấu gai xanh, còn thương đồng môn, lập tức thu hút sự chú ý của toàn đệ tử Vô Không kiếm môn trên đảo Hoang Mộc.Trong lòng bọn họ lo lắng vô cùng, một khi đảo Hoang Mộc xuất một sấu gai xanh, vậy ý nghĩa, nguy hiểm tùy thời có thể phát sinh, cũng tùy thời khả năng giáng lên bất cứ người nào bọn họ.Toàn bộ đệ tử đều chạy tới.Cầu cứu Tả Mạc, chẳng qua là phản ứng vô thức của mọi người.

Sấu gai xanh trưởng thành là hung thú cấp bốn, tu giả ngưng mạch kỳ nhìn thấy nó, cũng chỉ vượt đường mà đi.

Có lẽ sư huynh có thể nghĩ biện pháp, bố thiết phù trận, khốn chặt nó, rồi chầm chậm nghĩ biện pháp.Nhưng một màn trước mắt, khiến tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm mà nhìn.Lời đồn, sở trường của sư huynh, không phải phù trận sao...Mắt thấy một người một sấu, hoàn toàn không nói lý mà cứng đối cứng, mà không ngừng, mà lặp lại, mà máy móc cứng đối cứng.

Sư huynh toàn thân vàng kim, lần lượt xông qua, lần lượt bị chấn bay, lại như không việc gì mà đứng lên, đầu tro mặt đất gào thét lại nhào lên!

Mắt thấy sấu gai xanh không ngừng mà rống giận, liên tục liều nhiều như vậy, không lộ chút nào mệt mỏi.Sấu gai xanh sức mạnh cường hãn như thế, mọi người đều cảm thấy sợ hãi, nếu là mình gặp phải...

Nhưng là không một ai cảm thấy bất ngờ, nó là sấu gai xanh!Nhưng sư huynh cũng cường hãn như vậy...Đây thật không phải ảo giác sao?Cũng may trên thân sấu gai xanh không ngừng tăng thêm vết thương, đề tỉnh bọn họ, chuyệnphát sinh trước mắt hết thảy đều vô cùng chân thực.Trong nháy mắt mỗi lần kiếm của sư huynh cùng sấu gai xanh va chạm, linh lực kích đãng, cường đại tới mức khiến người kinh sợ, khiến người không tự chủ mà cảm thấy sợ hãi!"

Sư huynh thật chỉ trúc cơ kỳ ư?"

Thuần Vu Thành rì rầm tự hỏi.Đứng cạnh gã là Công Tôn Sai, Công Tôn Sai trắng trẻo thư sinh càng phấn khích: "Không giống, sư huynh cùng sấu gai xanh liều hai mươi hai lần!

Trúc cơ kỳ tuyệt đối không chống chọi được thời gian dài như vậy!"

Hắn nhịn không nổi khen tiếp: "Thật là mỹ bạo trực tiếp khiến người say đắm a!"

Tả Mạc liên tục liều hai mươi hai lần, trong đầu hắn một mảnh trắng xóa, vô thức mà đứng lên, vô thức mà lại nhào đi...Hắn không phát hiện, linh lực nổi loạn trong nội thể, không ngừng bị chấn nát, không ngừng hối tập, không ngừng lại bị chấn tán...Vô số linh lực bị chấn nát, tan vào trong tứ chi ngũ hài của hắn, tan vào gân cốt máu thịt của hắn.

Những linh lực chấn vụn này, không đâu không tới, linh lực nội thể Tả Mạc lớn như thế, không ngờ hơn phân nửa bị ngấm vào các bộ vị thân thể hắn.Biến hóa yên lặng mà thành.Một khắc này, bên trong ý thức hải Bồ yêu đột nhiên ngẩng đầu: "Sơn thể..."

Chương 177 : Làm ănConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNgay khi Bồ yêu rên rỉ, lần nữa trùng trùng ngã vào đất bùn Tả Mạc cũng phát hiện ra nội thể dị biến!Giãy dụa đứng lên, hắn không giống như mấy lần trước, gầm ghè xông lên.Đầu óc nung đỏ tựa như đột nhiên bị tưới một bồn nước lạnh, hắn lập tức thanh tỉnh.

Chiến ý vừa còn cuồng nhiệt vô cùng chớp mắt tan tành mây khói, hắn cúi đầu, nhìn tay của mình, không biết lúc nào, lòng bàn tay hắn thêm một cái gai xanh hình núi.Đây là cái gì?Trong khi Tả Mạc cúi đầu xem kỹ bàn tay, trái tim các sư đệ lộp bộp một cái.Chẳng lẽ sư huynh khí lực không đủ?

Hơn hai mươi va chạm liên tục vừa rồi, tất khiến bọn họ nhìn đến tâm chấn thần rung, cũng khiến bọn họ tâm treo tại cổ họng.

Bọn họ thậm chí đến cả mắt cũng không dám chớp một cái, bọn họ không rõ vì đâu sư huynh lại dùng phương thức chiến đấu bá đạo đến thảm liệt như thế.Một khi thất thủ, sẽ không có nửa phần cơ hội sống!Sấu gai xanh hung tàn bạo ngược, mọi người đều biết.Mà một lần này, khi sư huynh đứng lên, lại không giống xông tới như trước, trong lòng mọi người lập tức bất an.Lại khi sấu gai xanh xông tới huynh, sư huynh vẫn nguyên tại chỗ khẽ động cũng không, sắc mặt bọn họ không ai không đại biến!Sư huynh kiệt sức!"

Không tốt!"

Cơ hồ toàn bộ đệ tử nhất tề phóng ra sát chiêu mạnh nhất của mình, hy vọng có thể giúp sư huynh ngăn trở một hồi.

Chỉ thấy vô số ánh sáng chớp động, linh cuốc, kéo thuốc, dao mổ bay múa đầy trời, kéo lên các sắc ánh sáng.Chỉ là bọn họ thuần một loại đều là tu giả sản xuất, ngày thường trước nay không tu tập chiến kỹ, phen này tay chân luống cuống, đến cả cái bóng của sấu gai xanh cũng không đụng tới.Mắt thấy sấu gai xanh sắp đụng tới Tả Mạc sư huynh, rất nhiều đệ tử trên mặt lộ ra vẻ bất nhẫn!

Từ dư chấn lực va chạm sinh ra lúc trước, là có thể thấy lực lượng sấu gai xanh khủng bố ra sao!Uy lực một đụng, đủ để vỡ kim nát đá!Không phòng bị, chỉ có một cái kết quả - tứ phân ngũ liệt!Nếu không có sư huynh, dựa thực lực bọn họ, tuyệt không thể đứng chân ở đảo Hoang Mộc.

Không có đại trận che chở, bọn họ đơn giản như một bầy dê, không có sức tự bảo vệ gì.Tất cả mọi người bỗng chốc trầm tới đáy cốc!Xong rồi!Nhưng vào lúc này, Tả Mạc ngẩng đầu lên.Sấu gai xanh cách hắn chỉ có mười bước, tốc độ nhanh kỳ tuyệt, chỉ có thể nhìn đến một chuỗi hư ảnh, khí thế nhào tới trước mặt, cường đại khiến người thấy ngạt thở.Vừa kịp ngẩng đầu lên trong mắt Tả Mạc bạo ra một đoàn kim mang, đột nhiên nâng hai tay, chân trái lui về sau một bước.Làm xong động tác này, răng sấu gai xanh, vừa kịp đụng tới song chưởng hất lên của hắn.Bàn tay như làm từ ám kim, cùng răng sâu trắng nhởn tanh hôi đầy dãi, hung hăng va đụng!Oanh!Mạnh vụn khí lưu nổ bắn tung tóe, mắt thường có thể thấy dao động từ chỗ tay răng va chạm đột nhiên khuếch tán.Đôi tay vàng kim tơ vân bất động!Do cực động chuyển cực tĩnh chỉ một chớp mắt, dẫn đến xung kích mạnh mẽ vô cùng.

Pháp bảo bay múa trên không nhất tề khựng lại, đám Thuần Vu Thành Công Tôn Sai không thể tin tưởng mà ngây ngốc nhìn vào màn quái dị tuyệt luân này, bọn họ đã quên điều khiển pháp bảo, đến cả pháp bảo rơi xuống đất, cũng lờ mờ không để ý.Con ngươi Tả Mạc đã hóa sang màu vàngg, hào quang vàng nhạt lưu động, hờ hững vô tình.Hắn hiện tại chỉ cảm thấy trong thân thể tràn đầy lực lượng!

Lực lượng trước nay chưa từng có!

Đôi chân dẫm trên mặt đất, tựa như cùng đại địa tương liên, chính mình giống như cùng đại địa liền làm một khối, lực lượng vô cùng vô tận tuôn vào nội thể.Trong lòng dâng lên cảm giác tự tin mạnh mẽ vô cùng, tựa như cho hắn một ngọn núi, hắn cũng có thể dời đi!Xung kích của sấu gai xanh hung hãn cường đại, không làm cho tay hắn có một tia rung động, tay trái thuận thế nắm chắc răng nanh của sấu gai xanh lồi ra ngoài, tay phải còn trống đổi chưởng thành đao, mạnh mẽ đâm vào cần cổ sấu gai xanh.Ba!Bàn tay kim sắc như một kim đao sắc bén, nhưng mà tiếng kích hoàn toàn không giống đao, mà như một cái trọng chùy vạn cân, trùng trùng gõ vào cần cổ sấu gai xanh!

Da sấu phi kiếm khó thương không chút nào tổn thương, nhưng có thể nhìn thấy thịt dưới da rung động như gợn sóng.Con ngươi sấu gai xanh mạnh mẽ giãn nở, lập tức như bùn nhão, khẽ động cũng không.Tả Mạc tiện tay ném sấu gai xanh sang một bên, hắn cũng không thèm liếc mắt, mà là nhắm mắt lại, trong lòng chầm chậm thể ngộ cỗ cảm giác kỳ diệu trong nội thể này.Thân thể tựa như núi đồng, cùng địa mạch tương liên, lực lượng dày nặng từ dưới đất truyền vào nội thể, hắn chỉ thấy bất kể khớp xương nào của toàn thân, đều tràn đầy lực lượng...Hắn cẩn thận nếm thử, nhưng rất nhanh, cỗ cảm giác cùng đại địa tương liên nà dần dần biến mất khỏi thân thể hắn.Mãi cho tới khi cảm giác này trở nên như có như không, hắn mới mở mắt ra, trong lòng tràn đầy lưu luyến, cảm giác tràn đầy lực lượng, thật là khiến người nhớ nhung vô cùng.

Bàn tay sáng lên, gai xanh hình chóp núi trong bàn tay, nhạt tới mức không thể thấy.Tả Mạc thật không có quá nhiều tiếc nuối, hắn biết vừa rồi chỉ là lĩnh ngộ đột phá trong nháy mắt, trạng thái này không thể kéo dài.

Nhưng nếu đã qua cửa ải này rồi, chỉ cần hắn kiên trì nỗ lực không lơi lỏng, sẽ có một ngày sẽ đạt đến cảnh giới vừa rồi.Không biết phải bởi cảnh giới vừa rồi xung kích hay không, niềm vui săn giết sấu gai xanh lại nhạt đi rất nhiều.Hắn vứt lại một câu: "Công Tôn sư đệ xử lý nó một cái."

Rồi chuyển thân rời đi.Hắn rời đi rồi, mọi người vẫn không có từ chấn kinh mà hồi thần trở lại.

Một màn vừa rồi, thực quá chấn động, quá không thể nói gì.

Bọn họ chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh trắng xóa, hoàn toàn không biết nói cái gì.Quá nửa ngày, Công Tôn Sai khôi phục đầu tiên chạy đến bên thi thể sấu gai xanh, lật lên xem, qua một hồi không nhịn tán thán: "Quá lợi hại!

Thực quá lợi hại!"

Những người khác nghe lời, dồn dập bu lại, một hàng người vây quanh thi thể sấu gai xanh, ngay cả đệ tử bị thương lúc này cũng không quản đau đớn, hiếu kỳ mà chạy tới."

Chết!

Thật là đã chết!"

"Sấu gai xanh là cấp bốn a!

Sư huynh đến cả sấu gai xanh cấp bốn cũng có thể làm sạch, vậy chúng ta ở đây, căn bản không cần lo lắng!"

"Lo lắng?

Ta trước nay vẫn không lo lắng?

Lại nói, đây không phải còn có đại trận ư?

Uy, đúng a, sư huynh vì sao không dùng đại trận?"

"Cắt, sư huynh cần phải dùng đại trận ư?"...Người bên cạnh mồm năm miệng mười, trên mặt mọi người khó che vẻ hưng phấn.Thuần Vu Thành cùng Công Tôn Sai hai người quan hệ không tồi, hắn nhìn vào dáng vẻ kinh thán của Công Tôn Sai, nhịn không nổi hỏi: "Nhìn ra cái gì?"

Nhìn đến vẻ mặt Công Tôn Sai, hắn hiểu rõ gã này gia hỏa tuyệt không phải bởi sư huynh kích giết sấu gai xanh mà hưng phấn."

Quá bạo lực!"

Công Tôn Sai ngữ khí phấn khích, ánh mắt cuồng nhiệt: "Hắc hắc, trong nội thể con sấu gai xanh này toàn bộ xương cùng cơ thịt, kể cả nội tạng, toàn đều nát vụn!"

Thuần Vu Thành dọa hơi nhảy: "Không phải chứ!"

Nhìn vào sấu gai xanh trên đất toàn thân hoàn hảo, hắn thực không cách nào tưởng tượng, trong thân sấu gai xanh đã hoàn toàn nát vụn.Đây chính là sấu gai xanh cấp bốn...Công Tôn Sai lắc đầu trách móc: "Thật tiếc con sấu gai xanh này, có thể dùng, chỉ có răng, da, mắt cùng hàng gai xanh trên lưng, nội tạng sấu gai xanh, cũng khá đáng tiền a..."

Lời Công Tôn Sai, Thuần Vu Thành không nghe rõ ràng, hắn xuất thần.Hắn hốt nhiên cảm thấy, sư huynh bình thời thấp kém trong môn phái, tràn đầy thần bí, nhìn sao cũng không thấu.

Hắn đối với phù trận hiểu không rõ, Thiên hoàn nguyệt minh trận của sư huynh hắn nghe nói qua, lại liên kích giết Nam Minh tử, hắn đều không cảm thấy có bao nhiêu bất ngờ, dẫu sao sư huynh từng đứng thứ ba trong hội thi kiếm.

Nhưng khi sư huynh làm ra đầm thú, hắn hoàn toàn mất đi sức đề kháng, dụ hoặc quá trí mạng.Đầm thú là từ tàn quyển nuôi dưỡng, nhưng một thân thần lực khủng bố này, lại từ đâu mà đến?Bản môn cũng không có pháp quyết dạng này a!Trong bất tri bất giác, hắn đối với Tả Mạc lập tức thêm lên một phần kính sợ.Tả Mạc về đến nơi ở của mình, vừa ngồi xuống, Bồ yêu lập tức xuất hiện."

Ta vừa mới rồi là cái gì?"

Tả Mạc há miệng hỏi."

Không biết, phương diện luyện thể này, ta không quen."

Bồ yêu lắc đầu.Tả Mạc liếc cái xem thường, hắn không tin, nhưng Bồ yêu không muốn nói, hắn cũng không làm gì được."

Chúng ta có một vụ làm ăn, sao, có hứng thú không?"

Bồ yêu đột nhiên thần bí hề hề nói."

Không hứng thú!"

Tả Mạc quả quyết lắc đầu, kinh nghiệm trước kia nói cho hắn, cùng Bồ yêu làm ăn, chỉ thua không gỡ."

Không nên cự tuyệt nhanh như vậy."

Bồ yêu cười ngâm nga nói, đôi con ngươi máu, híp thành hai vầng trăng máu: "Ngươi không phải vẫn muốn luyện chế kiếm trận sao?

Ta dạy ngươi một loại kỹ xảo vận dụng thần thức, ngươi có thể rất nhẹ nhàng tự nhiên mà vận dụng kiếm trận."

"A."

Tả Mạc không phản ứng."

Đây chính là bí pháp, nó gọi Đại thiên diệp thủ.

Thần thức của ngươi hiện tại tuy đã không ít, nhưng kỹ xảo của ngươi quá kém, căn bản phát huy không ra uy lực, Đại thiên diệp thủ vừa tốt có thể bù đắp chỗ không đủ của ngươi."

"A."

Tả Mạc không phản ứng."

Thần thức như dây mây, phiến lá như tay, dễ dàng tạo thành vô số biến hóa.

Một cánh tay, đã có thể có rất nhiều biến hóa, nếu ngươi có một ngàn cánh tay, người khác há có thể ngăn cản?

Man lực không nhiều chỗ dùng, đến cả kiếm tu các ngươi, mọi người sẽ đánh phi kiếm với ngươi, ai cho ngươi cận thân?

Cái thứ kia không tương lại!

Thần thức mới là chính đồ!

Thiên đạo như vòng, ngươi không thể khống chế, lại có thể kích thích nó!"

"Chính tự ngươi nói, yêu, ma, tu giả, đều có sở trường."

Tả Mạc không chút khách khí chọc phá Bồ yêu thổi da trâu.Bồ yêu sững lại, nhưng hắn lập tức như không nghe được lời Tả Mạc."

Ừm, ta còn có thể dạy ngươi Tiểu thiên diệp thủ, Đại thiên diệp thủ nhắm đến biến hóa vô hình, tùy tâm sở dục, phối hợp cùng phù trận của ngươi, diệu không thể nói.

Tiểu thiên diệp thủ có ba mươi sáu thủ thức, ngươi có thể học, có ba thức, có ba loại thủ thức phòng thân này, dẫu ngươi là trúc cơ kỳ, đối phó bình thường ngưng mạch kỳ, cũng khỏi cần bận lòng."

"A."

Tả Mạc vẫn không phản ứng, biểu hiện của Bồ yêu thực quá khác thường!Sự có khác thường tức là yêu!Thằng này là yêu trong yêu!"

Ừm, nếu ngươi đáp ứng, bắt đầu từ hôm nay, trừ tiêu phí tài liệu cho đầm u minh, tinh thạch khác, ta một viên không lấy."

Cũng giống như Tả Mạc hiểu rõ Bồ yêu, Bồ yêu đối với uy hiếp của Tả Mạc, cũng đen trắng phân biệt.

Hắn dễ dàng ném ra một điều kiện Tả Mạc căn bản không cách nào cự tuyệt!Quả nhiên, Tả Mạc lập tức ngồi không vững: "Thật?"

"Thật."

"Vậy ngươi cần cái gì?"

"Máu của ngươi."

Mặt Bồ yêu cười tà ác dị thường.Tả Mạc sắc mặt đột biến, quả quyết lắc đầu: "Không làm!"

Chơi cái trò gì chứ, tinh thạch không có có thể kiếm bù, mạng nhỏ không có, mọi thứ đều không, hắn không muốn lấy mạng nhỏ chính mình ra chơi đùa.Bồ yêu tựa nhìn thấu tâm tư Tả Mạc: "Yên tâm, đối với thân thể ngươi không có bất luận ảnh hưởng gì.

Ngươi luyện thể, tinh huyết thịnh vượng, mất chút máu tính cái gì, mà ta muốn cũng không nhiều, một ngày một giọt.

Một giọt máu, đối với ngươi chẳng qua sợi lông chín trâu!"

"Không làm!"

Tả Mạc lần nữa kiên quyết lắc đầu.Chương 178 : Hư thuậnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck"Chỉ một giọt máu, trả giá rất nhỏ như vậy ngươi cũng không muốn nỗ lực?"

Bồ yêu nhíu mày bực mình nói."

Rất nhỏ?"

Ngữ khí Tả Mạc tràn ngập khó chịu: "Lấy máu trên người ta còn rất nhỏ?"

Hắn quả quyết nói: "Việc này không thương lượng, tinh thạch pháp bảo, sao có thể so với mạng nhỏ?"

Bồ yêu nâng cằm trầm ngâm chốc lát, lại nói: "Thế này đi, Ta không lấy máu ngươi, vậy ngươi đem địa khí mỗi ngày thu được giao cho ta."

"Địa khí?"

Tả Mạc sửng sốt, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, trong đầu lập tức liên tưởng đến lúc cùng sấu gai xanh đánh nhau chết sống thì trong cơ thể có cảm giác cùng đại địa tương liên kỳ lạ.Có chuyện!Bồ yêu thằng nhãi này rất giảo hoạt, nguyên lai mục tiêu của hắn là thế."

Địa khí là cái gì?"

Hắn biết rõ còn hỏi.Thế nhưng Bồ yêu chính là ngàn năm lão yêu, mặc dù Tả Mạc tận lực che dấu, nhưng Bồ yêu tinh minh vô cùng vẫn từ biến hóa rất nhỏ trong ánh mắt hắn phát hiện manh mối.

Bồ yêu khẽ cười, cũng không cố giấu: "Ma vẫn cho rằng, đại địa là mẹ của vạn vật, lực lượng của đại địa mạnh mẽ vô cùng, khi bọn họ tu luyện, cũng đặc biệt chú ý câu thông cùng đại địa.

Ngươi luyện thể đột phá cấp thứ nhất, giai đoạn này được gọi là sơn thể.

Cảnh giới sơn thể, có thể cùng đại địa câu thông, chỉ cần chân đạp đại địa, sẽ có vô cùng lực."

Tả Mạc nghe rất cẩn thận."

Đương nhiên, ma một đám ngu muội, đương nhiên cũng không làm ra cái gì cao thâm.

Cách này đơn giản trực tiếp, lên tay cực dễ, hơn nữa ma từ dã thú mà đến, so với tu giả, phải thân thiết với đại địa hơn nhiều, pháp này đối bọn chúng lên tay cực dễ.

Nhưng ngươi, không ngờ có thiên phú luyện thể như vậy, có chút ngoài dự liệu của ta."

"Địa khí là lực lượng đến từ đại địa?"

Tả Mạc hỏi lại."

Ngô, ngươi giải thích như vậy cũng đúng."

Bồ yêu gật đầu."

Ta đem địa khí cho ngươi, nói cách khác, sơn thể của ta sẽ đình trệ không tiến?"

Tả Mạc hỏi tiếp, hắn không ngốc."

Đúng vậy."

Bồ yêu tiếp tục gật đầu, thản nhiên thừa nhận."

Mặc kệ!"

Tả Mạc lập tức lắc đầu.Bồ yêu vẻ mặt khó hiểu: "Tại sao?

Sơn thể nói là có lực vạn voi, nhưng thật ra bình thường rất ngu xuẩn, còn không bằng kiếm trận của ngươi.

So với Đại thiên diệp thủ cùng Tiểu thiên diệp thủ, kém rất xa, lại thêm nhiều tinh thạch như vậy, ngươi vì sao lại bỏ?"

Tả Mạc cười lạnh: "Đại thiên diệp thủ cùng Tiểu thiên diệp thủ uy lực thế nào ta không biết, nhưng uy lực sơn thể, ta tự thân thử qua.

Quyết định thế nào, thật quá đơn giản."

Bồ yêu nghe vậy, nhất thời không nói gì, hắn đã quên tình thế của Tả Mạc.

Nhưng, đối với một thiện yêu kinh nghiệm mấy ngàn năm phù trầm mà nói, một chút vấn đề này sao làm khó được?

Rất nhanh hắn tìm được biện pháp giải quyết: "Nguyên lai như thế, vậy rất dễ dàng.

Đại thiên diệp thủ chia bảy thiên, thứ ngươi có thể luyện, chỉ có một.

Tiểu thiên diệp thủ, ngươi có thể tu luyện chỉ là ba thủ thức.

Thiên thứ nhất Đại thiên diệp thủ, Ta cho ngươi xem một nửa miễn phí.

Tiểu thiên diệp thủ, Ta dạy ngươi thức thứ nhất miễn phí."

"Tuyệt đối miễn phí, không thêm bất kỳ điều kiện nào."

Bồ yêu thề thốt."

Cũng được, vậy ngươi đem ra đi."

Tả Mạc hoàn toàn thất vọng, trong lòng hắn đã xác định chủ ý, lần này nhất định phải chơi Bồ yêu một vố.

Học không nửa thiên Đại thiên diệp thủ cùng một thức Tiểu thiên diệp thủ, rồi nói cho Bồ yêu, mình vẫn không đồng ý, hắc hắc …Vừa nghĩ tới bộ dáng Bồ yêu giận đến hộc máu, trong lòng hắn nhất thời vô cùng thư sướng.Bồ yêu cũng không nói nhảm, trực tiếp đem nửa thiên thứ nhất Đại thiên diệp thủ giao Tả Mạc.Tả Mạc tự nhiên không khách khí mà thu, hắn vừa mơ bộ dáng Bồ yêu ngây ngốc mà hộc máu, vừa đọc bán thiên Đại thiên diệp thủ.Vài câu ngắn ngủn, vẻ thờ ơ của Tả Mạc không cánh mà bay.Hắn xem cực kỳ nhập thần.Không mờ ảo khó hiểu như Thai tức luyện thần, nửa thiên Đại thiên diệp thủ này ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu, tựa như một trí giả bình thản thong dong mà tự hỏi tự đáp.Nó mở thiên lập tức vào thẳng chủ đề, trước hết giảng khống chế lực lượng.Ma lấy thân thể làm vũ khí, không ngừng rèn luyện, lực lượng hóa hình mà chuyển nội, giơ tay nhấc chân, điền sơn đảo hải.

Tu giả chủ tu linh lực, linh lực tồn trong cơ thể, được kinh mạch dẫn đạo, vận dụng cực kỳ tiện.

Mà thần thức vô hình, tán ở bên ngoài cơ thể, được tâm niệm khống chế, nhưng khó khăn rất lớn.

Yêu mặc dù trời sinh có thể vận dụng thần thức, nhưng trong đó cũng có phân cao thấp.

Đại yêu cao cấp, tâm thần niệm chuyển, uy thiên địa hiển lập.Sau đó đưa ra một đống vấn đề về thần niệm.Tinh thần Tả Mạc trực tiếp bị hấp dẫn, trong đó có khá nhiều vấn đề, vây khốn hắn đã lâu, hắn thủy chung vẫn chưa tìm được phương pháp giải quyết.Ánh mắt không tự chủ theo sát nhìn xuống dưới.Vị tác giả giải đáp các vấn đề này, dụng ngữ cực kỳ dễ hiểu, Tả Mạc nhất thời có cảm giác vén mây thấy mưa.Cuối cùng cho ra kết luận là, thần thức như một khối sương khí, thiếu khung chủ, nên khó có thể khống chế.

Ma chủ tu bản thân, nhưng toàn thân khung xương, da thịt gân máu, đều là mạch lạc, khống chế do tâm.

Mà tu giả chủ tu linh lực, trong cơ thể kinh mạch đan chéo phức tạp, trải rộng toàn thân, khống chế cũng tự nhiên thông sướng.Mà thần thức lại thiếu khuyết mạch lạc như vậy, chúng nó tự nhiên phát tán, chỉ có một vài yêu cao cấp, yêu hạch của bọn họ là có tác dụng trời sinh, đó cũng là nguyên nhân vì sao chúng cường đại.

Trong yêu, cũng không thiếu trí giả, bọn họ mặc dù huyết mạch truyền thừa phẩm cấp không cao, nhưng cũng có thể làm ra con đường mới.Thiên Đại thiên diệp thủ này, vì vậy mà ra.Như đằng như mạn, như võng như cách, một đoạn một lá, lá như bàn tay, năm đỉnh linh động, vạn thiên biến hóa ……Tả Mạc xem như say như ngốc, ý nghĩ này quả thực chưa từng nghe đến, mới mẻ vô cùng.

Tả Mạc không phải yêu, Bồ yêu nhập cho hắn yêu hạch mặc dù giúp hắn khống chế thần thức tăng mạnh, nhưng so với Đại thiên diệp thủ, chỉ có thể coi như đại vu kiến nhất vu, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.Nếu có thể tu thành Đại thiên diệp thủ, phù trận gì vào tay hắn, đều có thể phát huy uy lực cực mạnh!Trừ ra, luyện đan, luyện khí đều có được ích lợi.Ngay Tả Mạc vội vã nhìn xuống dưới, nghẹn mà dừng, nửa thiên đã hết!Hắn nhưng được người gãi đúng chỗ ngứa, đối phương lại đột nhiên dừng gãi, hắn chỉ thấy khó chịu nói không nên lời.

Chết tiệt!

Sao lại dừng ở chỗ này!Tả Mạc vốn chuẩn bị cho Bồ yêu hộc máu, bây giờ cảm nhận sâu sắc, hộc máu là cái cảm giác gì!Không được, phải nhịn, không thể để cho Bồ yêu đắc ý!Tả Mạc lưu luyến không muốn mà thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi hồi lâu, mới dần dần tỉnh táo trở lại.

Tả Mạc tỉnh táo lại, đây mới là thủ đoạn Bồ yêu quen dùng, nếu chính mình thật sự đã giao dịch, sau này chỉ sợ vô số bẫy rập đang chờ mình.Bình tĩnh, bình tĩnh …Trong lòng hắn không ngừng liên tục thì thào tự nói, liều mạng cảnh báo chính mình không thể để mắc mưu Bồ yêu.

Loại tự thôi miên này cũng phát huy tác dụng nhất định, hắn quyết định trước đem thức thứ nhất của Tiểu thiên diệp thủ học xong rồi mới nói.Bồ yêu nghe vậy, rất sảng khoái gật đầu: "Được, ta trước dạy ngươi thức thứ nhất."

"Tiểu thiên diệp thủ tổng cộng ba mươi sáu thức, thức thứ nhất này, là một trong hai thức cực dễ hiểu cực cơ bản.

Rất nhiều thức khác, đều có liên lạc ít nhiều với hai thức này, ngươi nhất định phải luyện nó đến cực thục."

Thần sắc Bồ yêu nghiêm nghị hiếm thấy nói.Thấy bộ dáng Bồ yêu, tựa hồ muốn tự thân truyền thụ, tinh thần Tả Mạc không khỏi rung lên.Bồ yêu thằng nhãi này thổi bong bóng trâu rung trời, nhưng Tả Mạc vẫn chưa từng thấy hắn động thủ, bây giờ có thể chứng kiến hắn tự thân thị phạm, nhất thời mong đợi."

Đại thiên diệp thủ và Tiểu thiên diệp thủ đều là sáng tạo của một thiên yêu viễn cổ, đi chính là con đường nghịch thiên."

Trong ngôn ngữ Bồ yêu tràn ngập tôn kính: "Yêu vừa sinh, thành tựu của nó đã xác định đại khái.

Yêu hạch trời sinh, là nguồi suối của tất cả lực lượng của yêu.

Vị thiên yêu này, năm xưa chẳng qua chỉ là một tiểu yêu cực bình thường, cuối cùng trở thành một thiên yêu, thật sự không thể không khiến người kính nể.

Ngươi không hiểu rõ yêu, yêu sùng bái chính là thuận theo thiên ý mà đi, mãi đến khi vị thiên yêu này xuất hiện, mọi người mới biết, nguyên lai nghịch thiên cũng có đường.

Cũng bắt đầu từ đó, tu luyện của yêu bắt đầu chia làm ứng thiên và nghịch thiên hai loại.

Ngươi hôm nay được tập thử thức, đừng làm hổ danh của tiền bối thiên yêu hàng đầu."

Giọng của Bồ yêu nghiêm lệ kính cẩn, Tả Mạc trong lòng thầm xuýt xoa, lại không nhịn được tràn ngập chờ mong.

Từ giới thiệu của Bồ yêu mà xem, hai thiên công pháp này, lai lịch cực lớn!"

Ngươi xem được rồi."

Bồ yêu vừa dứt lời, liền vung tay phải.

Tay phải của hắn, thon dài tuyết trắng, đẹp vô cùng, móng tay màu máu tươi hơi cong, sắc bén như dao.Hắn vươn ngón trỏ, móng tay đỏ tươi thật dài nhẹ nhàng trong hư không vẽ cái móc.Động tác mềm mại đẹp không có tới một mùi khói lửa, như nước chảy mây trôi, tâm thưởng khẩu duyệt nói không nên lời.Chỗ đầu ngón tay đỏ tươi như đao như móc xẹt qua, một đường máu uốn lượn lưu chuyển, trong chớp mắt, nhất huyết sắc tự phù huyền ảo hình thành trong không trung.Đồng tử Tả Mạc mạnh co rụt lại!Hắn hoảng sợ phát hiện, bắt đầu từ đầu ngón tay Bồ yêu vẽ móc, thần thức của hắn mơ hồ như không chịu khống chế, hình như, đầu ngón tay Bồ yêu có lực hút lớn với thần thức của hắn!

Mà trong chớp mắt huyết sắc tự phù hoàn thành, thần thức của hắn đã bị một cỗ lực hút đẩy mạnh vô cùng, hắn đại giật mình, vội vàng khống chế tâm thần!Mặc dù kiệt lực kiểm soát thần thức của mình, tuyệt đại bộ phận sự chú ý của hắn vẫn đặt ở Bồ yêu như cũ.Thần thức của Bồ yêu, dũng mãnh tràn vào huyết sắc tự phù, tự phù trong nháy mắt ướt nhẹp, huyết quang bắt đầu khởi động, tựa như vật sống.Tả Mạc cảm giác chính mình đột nhiên bị tống tới một thế giới cực quái dị.Không có thanh âm, không có biến hóa, tựa như thời gian đột nhiên dừng lại.

Tả Mạc cảm giác nhịp tim của mình dừng lại, máu dừng chảy, bắp thịt, lông tóc, đều đột nhiên dừng lại!Không biết qua bao lâu, loại trạng thái quái dị này không cánh mà bay, tựa như một giấc mộng.Tả Mạc lúc này rốt cục hoảng sợ, trong tỉnh tỉnh mê mê, nghe giọng Bồ yêu thong thả trầm thấp."

Thức thứ nhất tên là Hư thuận, nó không phải thời gian dừng lại.

Nó chỉ là duy trì pháp tắc của sự vật đang có, nhưng đồng dạng, nó cũng cự tuyệt pháp tắc mới, cho nên cảm giác của ngươi tựa như thời gian dừng lại.

Hai tính chất hoàn toàn bất đồng, nó chỉ là cự tuyệt biến hóa.

Thần thức của ngươi càng lớn, năng lực khống chế thần thức càng mạnh, ngươi càng có thể khống chế khu vực lớn hơn.

Nhưng mà, nếu biến hóa quá mạnh, ngươi cũng cản không được, nó sẽ bị phá."

"Ngàn vạn lần đừng cố dùng nó lên người tu giả khác, trừ phi chênh lệch cảnh giới giữa các ngươi rất xa."

"Nó có tác dụng gì?"

Tả Mạc nghe chính mình vô thức hỏi."

Hắc hắc, có thể dùng với pháp bảo, linh lực của pháp bảo chính là liên tục biến hóa không ngừng.

Hiệu quả quấy nhiễu, xuất sắc phi thường."

Tả Mạc đã bị ấn tượng quá lớn, suốt vài ngày, hắn đều bộ dáng thất hồn lạc phách.

Bồ yêu cũng không thúc giục, hắn lòng đã tính trước.Ngày thứ năm, hắn rốt cục suy nghĩ rõ ràng, đi tới ý thức hải.Bồ yêu vẫn như trước, ngồi trên bia mộ, lưng quay về phía Tả Mạc hắn biết Tả Mạc tới, khóe miệng lộ ra một tia cười đắc ý.Ánh mắt Tả Mạc khôi phục trong sáng, nhưng vừa mới chuẩn bị nói, dư quang khóe mắt quét tới bia mộ dưới thân Bồ yêu, không khỏi bỗng dưng sửng sốt.Chương 179 : Bia MộConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTrên bia mộ không ngờ thêm ba chữ: "Đáp ứng hắn."

Tả Mạc vốn những ngày này đã đánh chắc chủ ý không bị Bồ yêu dụ hoặc, Đại thiên diệp thủ cùng Tiểu thiên diệp thủ đều khiến hắn si mê không thôi, nhưng hắn vẫn giữ nguyên quyết định cự tuyệt thứ giao dịch trông như chiếm nhiều tiện nghi này.Bồ yêu giới thiệu về sơn thể tịnh không đủ tường tận, nhưng là, Tả Mạc trong lòng rõ ràng, chính mình sở dĩ có thể nhanh như vậy tu thành sơn thể, toàn là nhờ bia mộ đen sì.

Kim Cương vi ngôn không phải tâm pháp xuất sắc gì, có thể thần hiệu như thế, chỉ có thể là ở năm câu khẩu quyết bất đồng với ngọc giản.Tuy Bồ yêu không nói nhiều, mà trong ngôn ngữ đối với sơn thể khá là không đáng, nhưng Tả Mạc vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được sự mạnh mẽ của sơn thể.Đột phá nháy mắt, cảm giác lực lượng tràn đầy quán thể, hắn nhớ rất lâu.Hắn là lần đầu tiên trực tiếp thể hội được mùi vị của lực lượng rõ rệt như thế.Chữ tín của Bồ yêu cực kém, cũng khiến Tả Mạc hoàn toàn không tin tưởng hắn.

Dẫu Đại thiên diệp thủ cùng Tiểu thiên diệp thủ khiến hắn tâm động vô cùng, nhưng hắn rõ ràng, thứ Bồ yêu cho đi, thường thường đều là trông thì ngon đẹp, nếm thì lại không ngon đẹp như vậy.Kim Cương vi ngôn không có chỗ quá thâm ảo, rất hợp khẩu vị Tả Mạc, trong bất tri bất giác đã tu luyện đến sơn thể, cũng chứng minh hắn có đủ thiên phú ở phương diện này.

Đem nó đặt cược với món của Bồ yêu bất tín, chi bằng tự mình giữ chặt thứ đã tới tay.Đạt tới bước cao thâm hơn, hắn không mơ, nhưng nếu có cảnh giới có thể đột phá trong nháy mắt, hắn tin tưởng, với lực lượng này, cho dù trong loạn thế, bản thân cũng có mấy phần thực lực sinh tồn.Liên tiếp suy nghĩ mấy ngày, thật không dễ dàng hạ quyết tâm, Tả Mạc kiên quyết chạy đến ý thức hải, chuẩn bị cự tuyệt Bồ yêu, lại ngạc nhiên nhìn ba chữ yên lặng phù hiện trên bia mộ.Hắn trong lòng nổi lên một cảm giác quái dị tuyệt luân.

Tựa như là, bia mộ dưới mông Bồ yêu, kỳ thực là vật sống.

Cách nghĩ này thực quá kỳ cục, hoang đường khiến Tả Mạc cũng tự cảm thấy, chẳng lẽ là mấy ngày này mình nghĩ quá nhiều, đã bắt đầu xuất hiện ảo giác?Ba chữ trên bia mộ, to lớn bắt mắt.Không phải ảo giác!"

Nghĩ thế nào?"

Giọng thờ ơ của Bồ yêu đột nhiên vang bên tai Tả Mạc.Tả Mạc cả kinh, liếc thấy ba chữ trên bia mộ, lặng không tiếng động mà nhạt đi.

Trong chớp mắt, ba chữ vừa mới bắt mắt, đã không thấy tung tích.Chẳng lẽ bia mộ này thật là vật sống?Tả Mạc nghĩ ngợi lung tung, miệng ứng thanh: "Ừm, ta nghĩ thật lâu."

Nếu bia mộ này thật là vật sống, vậy...Bỗng đột nhiên, hắn nhớ đến lần đầu tiên mình thấy Bồ yêu lúc hôn mê, trong mơ mơ hồ hồ nghe được một tiếng thê lương.

Trước hắn cho đó là của Bồ yêu, giờ nghĩ lại, thanh âm kia cương chính uy nghiêm, khác hẳn Bồ yêu dị quỷ mị.

Lúc trước hắn vẫn xem nhẹ vấn đề này, bởi vì trong ý thức hải, trừ Bồ yêu, không có người khác.Lần trước khi bia mộ phù hiện Kim Cương vi ngôn, cũng không gợi cho hắn có liên tưởng gì."

Đáp ứng hắn."

Ba chữ này, trừ vật sống có đầu óc, dẫu là pháp bảo xuất sắc, cũng không thể nói ra lời có nhân tính như vậy.Càng nghĩ hắn càng cảm thấy bia mộ là vật sống.Đầu óc Tả Mạc xoay chuyển nhanh chóng, nói chuyện tự nhiên theo không kịp, chuyện này khiến hắn giờ trông như ngây ngốc mộc mạc.Bồ yêu không khỏi nhíu mày: "Sau đó?"

Tả Mạc miệng vô thức đáp: "Ta còn phải nghĩ chút."

Hắn dứt khoát không để ý Bồ yêu, khoanh chân ngồi xuống, vừa lúc chữ trên bia mộ đã tiêu mất.Bồ yêu hơi bất ngờ, Tả Mạc tiến ý thức hải, hẳn là đã có quyết định mới đúng, chẳng lẽ lâm thời lại hối?

Hắn lại cảm thấy không giống.

Hắn ở chung cùng Tả Mạc khá lâu, Tả Mạc tuy có khi do dự chần chừ, nhưng là một khi quyết định, lại không lay chuyển, quả quyết ngoan lạt, đến cả hắn cũng có chút líu lưỡi.Lần này sao lại do dự đúng lúc?Chẳng qua, hắn dẫu nghĩ đến phá da đầu cũng không ra, hắn bị bia mộ dưới mông, ngầm một chiêu.Tả Mạc đang ngồi, tử tế suy luận.Bia mộ hẳn là vật sống không sai, không, có lẽ là dưới bia mộ có vật sống gì đó.Hiện tại tinh tế nghĩ lại, lần xuất hiện Kim Cương vi ngôn trên bia mộ, vừa hợp lúc Bồ yêu nhập định.

Lần này, bia mộ lại ngay trước mặt Bồ yêu, ngầm Bồ yêu một chiêu.Chẳng lẽ bia mộ cùng Bồ yêu có thù?Bồ yêu bình thời đều ngồi trên bia mộ, trước kia, Tả Mạc cảm giác Bồ yêu đang thủ mộ.

Giờ nghĩ lại, tựa hồ ý vị trấn áp nặng hơn một chút.

Chẳng lẽ, dưới bia mộ phong cấm kẻ đối đầu lợi hại nào đó của Bồ yêu, hắn lo lắng, nên tự thân trấn thủ trên mộ?Phỏng đoán này mười phần hợp tình hợp lý, Tả Mạc cảm thấy, nếu không phải có thù, quan hệ giữa bia mộ cùng Bồ yêu cũng tuyệt không dung hợp.

Nếu không, tuyệt không xuất hiện tình huống hai lần bia mộ thọc gậy Bồ yêu.Nghĩ thông tầng này, Tả Mạc đột nhiên hơi minh bạch ý đồ của Bồ yêu.Bồ yêu cần địa khí làm gì, hắn vẫn không nói.

Hiện tại xem ra, giao dịch lần này Bồ yêu đề ra, tựa hồ rõ ràng có ý đồ thọc gậy sơn thể Tả Mạc vừa luyện thành.Tả Mạc đột nhiên lại không minh bạch.Nếu quan hệ giữa Bồ yêu cùng bia mộ thật không tốt như vậy, Bồ yêu hoàn toàn có thể không cho mình tu luyện Kim Cương vi ngôn.

Nhưng Bồ yêu tịnh không ngăn hắn luyện Kim Cương vi ngôn của bia mộ.

Nếu Bồ yêu phá ngang sơn thể của Tả Mạc, hắn cũng có đầy đủ thủ đoạn cùng phương pháp tới đối phó.Bồ yêu cũng không phải kẻ lòng dạ rộng rãi gì, thằng này bị lườm tất báo, ai có thù với hắn, tuyệt đối sẽ bị hắn ngầm hại chết sớm nhất.

Bồ yêu tuyệt không dung túng thù địch, cho đối phương bất kể cơ hội gì.Còn về chính Tả Mạc, hắn không cảm thấy có thể trong hai kẻ thù oán, mình có ảnh hưởng gì với Bồ yêu.Càng ngẫm nghĩ, càng khiến Tả Mạc cảm thấy đầu óc mù mờ.Hắn quyết định không nghĩ chuyện quan hệ giữa Bồ cùng bia mộ, thứ hắn cần phải suy xét, là chọn cách nào mới có lợi nhất cho mình.

Lời hứa của Bồ yêu, trong lòng Tả Mạc, là vạn vạn không tin được.

So ra, hắn nguyện ý tin lời bia mộ hơn.

Kim Cương vi ngôn Bia mộ, cho ra chỗ tốt đích thực.Giải thích không mờ ảo, lại là lực lượng thực sự, đánh động Tả Mạc hơn nhiều.Nếu như coi Bồ yêu cùng bia mộ thành hai người, Bồ yêu phe ác liệt, bia mộ phe tốt đẹp.Tả Mạc cảm thấy buồn bực, chuyện này bày rõ là phải ảnh hưởng tiến độ luyện thể, bia mộ vì đâu còn kêu mình đáp ứng?

Chẳng lẽ...Đột nhiên trong đầu hắn toát ra ý niệm: chẳng lẽ bia mộ có biện pháp giải quyết?Tả Mạc tinh thần đột nhiên khẽ rung, cực có khả năng!

Nếu không phải như thế, bia mộ khẳng định sẽ không để mình đáp ứng Bồ yêu.

Nếu là bia mộ không có lòng với việc luyện thể của mình, trước tất cũng không truyền hắn Kim Cương vi ngôn.Hắn tin tưởng, bất kể hành vi đều có mục đích.Bia mộ truyền Kim Cương vi ngôn khẳng định cũng có mục đích riêng, chỉ là mình hiện còn chưa biết.

Nhưng nếu có mục đích riêng, vậy sẽ không dễ dàng như thế mà để nỗ lực trước đây của mình trôi theo dòng nước.

Còn nếu không, nó hoàn toàn không cần truyền thụ Kim Cương vi ngôn cho mình.Còn về bia mộ chỉ là thuần túy vì yêu thích mà truyền thụ, Tả Mạc tuyệt không tin.Đoán không ra mục đích bọn họ, nhưng Tả Mạc lại có thể đoán ra, làm thế nào mới tốt nhất cho mình.Hắn quyết định nghe theo bia mộ.

Xác định xong, hắn bắt đầu suy đoán, bia mộ sẽ đưa giải pháp như thế nào.

Nghĩ đến Kim Cương vi ngôn cùng ba chữ vừa xuất hiện, hắn quyết định sau này chăm vào trong ý thức hải một chút.Nghĩ thông xong, Tả Mạc đứng dậy, đi tới trước mặt Bồ yêu."

Ừm, ta nghĩ thông, thành giao!"

"Ngươi lựa chọn rất sáng suốt."

Môi Bồ yêu lạnh như đao phong hơi cong.Rơi vào mắt kẻ có tâm là Tả Mạc, khiến hắn cảm giác vẻ cười của Bồ yêu, có một chút nội dùng không tầm thường, tựa như ấn chứng chút phỏng đoán của hắn.Thiên thứ nhất Đại thiên diệp thủ và ba thức đầu của Tiểu thiên diệp thủ tới tay, Tả Mạc lập tức nghiên cứu như đói như khát.Thai tức luyện thần mờ ảo khó hiểu, cho đến hôm nay, tiến cảnh của hắn vẫn rất nhỏ.

Hai pháp quyết này tuy có chỗ khó hiểu, nhưng so với Thai tức luyện thần, phải dễ hơn nhiều.

Bồ yêu nguyện ý tự thân truyền thụ Tiểu thiên diệp thủ, là điều khiến Tả Mạc bất ngờ nhất.Hắn mượn cơ hội thử nghiệm đem chút vấn đề bình thời hắn cảm thấy không hiểu thỉnh giáo Bồ yêu, không ngờ Bồ yêu ngược hẳn bình thường keo kiệt hẹp hòi, mười phần sảng khoái hồi đáp, mà lại gần như có thể coi là không ngại nề hà, nhẫn nại đến mức ngay cả Tả Mạc cũng có cảm giác được yêu mà sợ.Cơ hội tốt như thế, không lợi dụng cho kỹ, ấy là thằng ngốc, Tả Mạc thừa cơ đem những thứ bình thường mình bị khốn hoặc, toàn hỏi một lần.Một phen giải thích, hắn lập tức cảm giác, dẫu không có hai bộ pháp quyết, cũng đáng!Một bộ pháp quyết liên quan đến thần thức của yêu này, nếu luận tinh diệu thần kỳ, mọi ngọc giản hắn từng đọc qua, đều xa xa không cách nào luận cùng nó, đơn giản là khác như trời vực.Chẳng qua giao dịch cùng Bồ yêu, cũng vĩnh viễn không cách nào có được khoái lạc đơn thuần, mà theo nó, vĩnh viễn không ít niềm đau như cắt thịt.Dưới chỉ điểm của Bồ yêu, hắn rất nhanh học cách hấp thu địa khí từ đại địa như thế nào.

Địa khí luyện thể cùng địa khí trong pháp quyết địa khí quyết Tả Mạc tu luyện tuy cùng tên, nhưng hai cái hoàn toàn khác biệt.Địa khí của địa khí quyết, là khí thổ nhưỡng thai nghén sinh trưởng.

Nhưng địa khí hiện Tả Mạc hấp thu, lại là một loại lực lượng ngưng thực nặng nề.

Tương đồng duy nhất giữa hai loại, là đều có đặc điểm bồi dưỡng nặng nề, chỉ là địa khí quyết bồi dưỡng linh gốc, còn địa khí luyện thể bồi dưỡng nhục thể.Tả Mạc tinh tế phát hiện, hắn sở dĩ có thể hấp thu địa khí, có hai nhân tố.

Một là luyện thể đạt tới sơn thể, mà một nguyên nhân khác là ma văn.Ma văn Bồ yêu khắc lên thân Tả Mạc, khiến thân thể hắn có thể câu thông cùng đại địa, thần kỳ vô cùng.Hắn hiện tại minh bạch, vì đâu ma chủ luyện nhục thể, bởi vì bọn họ trời sinh ma văn, bọn họ là con của đại địa.Lúc hấp thu địa khí, thoải mái khiến người mê say, từng điểm lực lượng ngưng thực từ đôi chân chậm rãi tiến vào nội thể, bồi dưỡng từng bộ phận thân thể.

Ai có thể cảm nhận được lực lượng từng chút tràn đầy trong nội thể của mình, ai có thể cảm nhận được an tĩnh chưa từng có, người đó sẽ nghiện.Nhưng địa khí vừa mới hấp thu, nháy mắt bị Bồ yêu rút không, tuyệt đối là một loại khổ hình!Lực lượng của nội thể nháy mắt rút cạn, trong đầu thậm chí sẽ xuất hiện một giây ngắn ngủi trắng xóa, khi Tả Mạc hồi thần trở lại, hư nhược cùng vô lực, khiến hắn cảm thấy mình như bị bệnh mãn tính quấn thân.

Ảo giác muốn ngất cùng cảm giác khó chịu, phá hoại toàn bộ ham muốn của hắn, phá hoại toàn bộ hứng khởi của hắn.Mỗi lần bị Bồ yêu rút cạn địa khí vừa hấp thu, hắn chỉ có một ý nghĩ, ấy chính là ngủ ngất đi.Chương 180 : Đại thiên diệp thủConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc đầu tiên luyện Đại thiên diệp thủ.Nửa sau thiên thứ nhất Đại thiên diệp thủ, là giảng giải làm thế nào để luyện thành Đại thiên diệp thủ.

Vị thiên yêu tài nghệ ngút trời này, y phỏng theo quá trình thực vật sinh trưởng mà hoàn thiện pháp quyết của mình.Bước đầu tiên của Đại thiên diệp thủ là phải đem thần thức ở ngoài gom lại, việc này đối với Tả Mạc mà nói, hoàn toàn không vấn đề, hắn hoàn thành rất dễ dàng.Tiếp theo, cần phải đem thần thức thu gom, luyện thành “hạt giống”, bước này rất quan trọng.

Nếu như không thể hình thành hạt giống, vậy không cách nào tu luyện Đại thiên diệp thủ.Bước luyện thành hạt giống xem ra mười phần phức tạp, nhưng sau khi Tả Mạc xem xong, trong lòng không khỏi tuôn ra cảm giác quái dị.Đây chẳng phải là “dựng đan” trong thủy luyện pháp sao!Nhuận trạch đan không mang đến cho Tả Mạc bao nhiêu tinh thạch, nhưng cho hắn thử nghiệm thủy luyện pháp một lần, trọn toàn bộ biến hóa kỳ diệu của quá trình dựng đan lưu lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.

Cho nên khi hắn nhìn đến bước luyện chế hạt giống, lập tức phát hiện hai cái cực kỳ tương tự.Hắn không biết vị thiên yêu này có phải hiểu được thủy luyện pháp hay không, nhưng có thể tạo ra pháp môn huyền bí thần diệu này, lấy luyện đan pháp áp vào thần thức, phong thái tiền bối năm xưa, khiến hắn ngưỡng mộ.Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bĩu bĩu môi.Bồ yêu cũng xưng mình là thiên yêu, mọi người đều là thiên yêu, sao lại khác biệt lớn đến vậy?

Pháp quyết Bồ yêu lấy ra cũng có mấy thứ tốt, nhưng trước nay chưa nghe hắn nói, có loại nào là hắn sáng tạo.

Chủ yếu nhất là, trên thân thằng này, Tả Mạc hoàn toàn không cảm nhận được đến nửa điểm phong phạm thiên yêu cao thủ.

Hắn hoài nghi, thân phận thiên yêu của Bồ yêu, tám chín phần mười là thằng này tự thổi tự nổ.Hiểu được thủy luyện pháp, Tả Mạc luyện chế hạt giống tịnh không gặp quá nhiều trắc trở.Mấy canh giờ sau, một hạt hạt giống thành hình.Viên hạt giống này là do Tả Mạc hối tập toàn bộ thần thức ngưng luyện mà thành, lớn bằng hạt đậu nành, hơi phình hơi thu, uyển chuyển như hô hấp.Chỗ khó nhất, lại không trở thành chướng ngại của Tả Mạc, chỉ cần kiên trì mỗi ngày án pháp môn tu luyện, mười ngày sau, này hạt giống sẽ phá mầm mà ra.Chẳng qua, toàn bộ thần thức hiện nay của hắn đều dùng thai nghén thành này hạt giống, cũng tức toàn bộ thần thức đột nhiên tan biến, điều này khiến Tả Mạc vốn đã quen thói mỗi thời mỗi khắc đều sử dụng thần thức, cảm thấy khó chịu nói không ra lời.Không có thần thức, Tả Mạc không thể luyện đan, không thể luyện khí, nhưng khiến hắn sợ hãi nhất chính là, hắn hiện không cách nào sử dụng Thiên hoàn nguyệt minh trận.Chết tiệt!Mình không ngờ phạm phải sai lầm trí mạng như thế, xem ra thời gian này quá đắc ý quá rồi.Mười ngày này ngàn vạn lần đừng có người tới.Vì không tạo ra khủng hoảng trong đám sư đệ, bên ngoài, hắn vẫn tỏ ra vẫn như thường.Công Tôn Sai đưa tới một chồng tài liệu, toàn đều là lấy được từ trên thân con sấu gai xanh bị Tả Mạc săn giết.

Khiến người chú ý nhất, phải là tấm da sấu gai xanh cùng bảy cái gai xanh.

Tấm da sấu gai xanh hoàn hảo vô tổn, da sấu hoàn mỹ như vậy, cũng là hiếm thấy.

Da sấu gai xanh là tài liệu linh giáp xuất sắc, giá trên thị trường khá cao.Tả Mạc thích nhất, lại là bảy cái gai xanh.Bảy gai xanh là tài liệu hành thủy khó kiếm, mà lại đồng nhất xuất từ một con sấu gai xanh, mười phần thích hợp để luyện chế chúng thành một phi kiếm.Bộ kiếm ngũ ý của Tả Mạc, cần năm thanh phi kiếm tính chất hoàn toàn bất đồng, muốn cùng có, chỉ có thể may gặp không thể cầu.Hắn tính đem bảy mai xanh luyện chế thành một phi kiếm, thích hợp cho hắn hiện sử dụng.Nhưng vừa nghĩ tới thần thức của mình hiện toàn đều dùng trong thai nghén hạt giống, Tả Mạc cũng chỉ có nước cười khổ.Mười ngày sau.Tả Mạc chăm chú tinh thần án chiếu khẩu quyết Đại thiên diệp thủ thúc động hạt giống.

Kinh qua mười ngày không ngừng luyện hóa, hạt giống phình lên như trứng bồ câu, phát ra ánh sáng nhỏ, vỏ ngoài có như lớp sứ mỏng, bên trong ẩn ước có thể thấy chồi mầm cuộn chặt.Đột nhiên, Tả Mạc phát hiện thần thức trong vỏ máy động, vỏ ngoài hạt giống phá vỡ.

Vỏ do thần thức tạo thành, phá vỡ tất sẽ không có tiếng động, nhưng rơi vào tai Tả Mạc, lại không chỉ là một đạo sấm sét.Toàn thân hắn tựa như như vướng phải gai, rung động một trận.Chồi non từ trong vỏ vỡ vươn ra, chỉ có một chiếc lá.Lá của chồi non cực nhỏ, hình tựa bàn tay người, có đủ năm ngón.Hết thảy xung quanh, như thủy triều ùa tới, rõ rệt vô cùng.

Nắm giữ lại cỗ cảm giác quen thuộc này, lập tức khiến Tả Mạc an tâm.Thần thức!Trong bất tri bất giác, Tả Mạc mới kinh sợ phát hiện, mức độ ỷ lại thần thức của mình đã tới mức kinh người.

Thần thức tựa hồ yếu hơn trước kia không ít, nhưng chỉ cần có thần thức, là hắn có thể phát động Thiên hoàn nguyệt minh trận, về cơ bản có thể giữ được an toàn.Tả Mạc an tâm rồi mới bắt đầu cẩn thận nghiên thần thức hoàn toàn thay đổi của mình.Thần thức hôm nay của hắn, toàn bộ đều hóa làm gốc cây non này.

Giống như cánh tay trẻ con mịn màng tròn lẳn, phiến lá duy nhất của cây non, lại khiến Tả Mạc kinh hỉ không thôi.Tâm thần vừa động, chiếc lá uyển chuyển như bàn tay đột nhiên rung động, năm ngón lá cũng là hơi run một trận.

Không bao lâu, Tả Mạc liền tìm được mấy phần bí quyết, năm ngón trên diệp thủ, biến càng lúc càng linh hoạt.

Tả Mạc hứng khởi, thậm chí thao khống năm ngón diệp thủ máy động các loại pháp quyết, luyện tập chỉ pháp.

Diệp thủ máy động pháp quyết không có bất cứ động tĩnh gì, thần thức cùng linh lực hoàn toàn không giống.Nhưng khi dùng diệp thủ luyện chỉ pháp, mức độ linh hoạt của nó vượt xa các ngón tay của Tả Mạc.

Hắn có thể khống chế diệp thủ hoàn thành rất nhiều chỉ pháp có độ khó cực cao khó tưởng tượng, những chỉ pháp này nếu dùng ngón tay hắn, là tuyệt đối không thể hoàn thành.Năm ngón diệp thủ có thể tùy ý mà vươn dài biến đổi hình dạng, khiến Tả Mạc thấy cực thần kỳ.Tả Mạc cứ vậy mà chơi với diệp thủ, chơi đến tận khi tinh bì lực kiệt mới dừng lại.

Lúc hắn dừng lại, hắn mới nhận ra một chỗ trước bị hắn bỏ qua.

Độk khó khống chế diệp thủ so với lúc trước, đơn giản là không giống nhau.

Biến hóa tinh tế xảo diệu như thế, nếu là trước kia, dẫu mơ hắn cũng không dám.Diện tích thần thức hắn bao phủ nhỏ hơn rất nhiều so với trước.

Hắn ban đầu cũng cho rằng là do thần thức của mình suy thoái, nhưng qua nghiên cứu qua diệp thủ mới hiểu được.

Lúc này phần gốc của mầm diệp vẫn còn trong hạt giống.Thần thức của mình, tuyệt đại bộ phận đều trong hạt trống bằng quả trứng bồ câu, lúc này chỉ có số ít chuyển hoá thành diệp thủ.

Nếu đợi toàn bộ thần thức trong hạt giống đều chuyển hoá thành diệp thủ, thần thức của mình cũng sẽ trở về mức trước đây.

Nửa hạt giống bị phá lúc này như thổ nhưỡng, mầm diệp thủ hấp thu dinh dưỡng ở trong, mà không ngừng sinh trưởng.Mỗi ngày, mầm diệp thủ lại lớn hơn một chút.Chờ tất cả thần thức của mình đều chuyển hóa thành diệp thủ, tốc độ sinh trưởng diệp thủ, sẽ đạt đến tốc độ tăng trưởng thần thức của hắn.Chẳng qua, chỗ tốt Đại thiên diệp thủ mang đến, hắn có cảm nhận trực quan.

Tuy phạm vi bao phủ của thần thức nhỏ hơn trước rất nhiều, nhưng mức độ rõ rệt trong phạm vi thần thức bao phủ, so với lúc trước, mạnh hơn rất nhiều.Chỗ tốt này, cùng luyện đan luyện khí, đều có liên quan trực tiếp nhất.Vô hình chung, năng lực khống hỏa của Tả Mạc, lại lên một bậc.

Trong lòng hắn có xung động mạnh mẽ luyện chế phi kiếm, nhưng hắn vẫn kìm nén, thần thức của hắn còn chưa khôi phục trạng thái tốt nhất.Diệp thủ sinh trưởng cũng không nhanh, nhưng rất ổn định.

Tả Mạc cũng không nóng vội, chuyện hắn muốn làm rất nhiều.Tỷ như tu luyện ba thức đầu của Tiểu thiên diệp thủ.Ba thức đầu Tả Mạc đã học, Bồ yêu tự thân truyền thụ, còn là có điểm tác dụng.

Ba thức này tinh diệu và uy lực cực lớn, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua, không ngừng mà tu luyện, hắn muốn luyện chúng tới mức chính mình tâm ý vừa động, chiêu thức liền thành.Chẳng qua, hắn cách bước đó, còn rất xa.Khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là, ánh sáng lúc hắn dùng đầu ngón tay sắc họa, là ánh sáng trắng nhàn nhạt, mà không phải màu máu tươi như Bồ yêu.

Chẳng qua khi chiêu thức hoàn thành, hiệu quả không có gì khác biệt.

Bồ yêu đối với vấn đề này cũng không giải thích, Tả Mạc thấy nó không ảnh hưởng đến thi triển pháp quyết, cũng bỏ qua.Tả Mạc đến giờ còn chưa rõ, Tiểu thiên diệp thủ này có quan hệ gì với diệp thủ.Ban đêm, ánh trăng như nước.Một người toàn thân ám kim đứng cạnh hồ nước đen, hắn để chân chân trần, dạng ra mà đứng.Tả Mạc vận chuyển Kim Cương vi ngôn, từng tia địa khí nhỏ yếu chí cực, từ lòng bàn chân hắn chui vào nội thể.

Địa khí như sợi, lành lạnh, tan vào ngũ tạng tứ chi hắn, hắn chỉ cảm thấy toàn thân thư thái nói không ra lời.

Theo này từng tia địa khí tí teo ngấm vào nội thể, cơ thịt hắn, trở thành cường kiện cứng rắn hơn.

Thân thể Tả Mạc, an tĩnh như đại địa mà tràn đầy sinh cơ hoạt bát.Hắn mở mắt ra, nhìn vào bàn tay, gai xanh nhàn nhạt hình chóp núi ẩn ước có thể thấy.Ai, hắn không khỏi lắc lắc đầu, ngay sau khi địa khí trong nội thể hắn bị Bồ yêu hút đi, gai xanh chóp núi này sẽ lần nữa tan biến không thấy.Mỗi ngày đều bị dày vò một phen, hắn tự nhiên cũng tìm ra quy luật nhỏ.

Gai xanh hình chóp núi trong bàn tay hắn là tiêu chí của sơn thể, nếu thân thể càng cường hoành, địa khí nội thể càng đầy đủ, nó sẽ càng rõ.

Mỗi ngày lúc vừa hấp thu địa khí xong, là lúc nó rõ rệt nhất.Nội thể đột nhiên sinh ra một cỗ lực hút, địa khí vừa ngấm vào toàn thân liền giống bầy cá bị mồi hấp dẫn, lại từ trong mỗi khối thịt, mỗi khối xương toàn thân Tả Mạc chảy ra.Ánh mắt Tả Mạc lộ ra mấy phần thống khổ.Không cần hắn khống chế, bản năng của thân thể hắn kháng cự, kháng cự sự rời đi của địa khí.

Chúng liều mạng muốn giữ lại địa khí, nhưng lực hút thực quá cường đại, địa khí không ngừng bị lực hút triều tập.Địa khí trong nội thể, bị Bồ yêu quét qua mà cạn.Hư nhược nổi lên, nhưng hắn lại không hôn mê được, bởi vì đau.

Toàn thân hắn như bị kim đâm, mỗi một khối cơ bắp mỗi một khối xương đều đang đau.Tả Mạc biết rõ chuyện gì.Hấp thu địa khí, lại bị Bồ yêu rút đi, trọn cả quá trình, thân thể của Tả Mạc thật như một tráng nam không dễ dàng có được một bảo vật, lại đột nhiên bị cướp, nó bản năng phòng vệ chống cướp, nhưng đối phương mạnh hơn nó quá nhiều, trong quá trình tranh đoạt, thân thể nó bị thương.Mỗi ngày đều phải kinh lịch một lần bị thương dạng này, đau đớn trong đó, nghĩ là biết.Quả thực là khổ hình!Bia mộ chết tiệt!

Mỗi ngày Tả Mạc đều cắn răng nghiến lợi nhẫn chịu đau đớn, đồng thời trong lòng hết lần này tới lần khác nguyền rủa bia mộ chết tiệt kia!Đoạn thời gian này, chỉ cần vừa có thời gian, hắn sẽ chạy vào ý thức hải.Kết quả sau lần trước túa ra ba chữ, bia mộ cũng không có nửa điểm động tĩnh nữa.Nghe ba chữ kia, một lòng trông mong vào bia mộ Tả Mạc bi phẫn khó tả, hắn cuối cùng có phản ứng, hắn nhìn lầm người!Nhầm, hắn nhìn lầm bia!Chương 181 : Khách quenConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc trước kia vốn thích nghe âm khuê mỗi ngày, sau khi đến đảo Hoang Mộc, càng là vừa nhàn rỗi liền mở âm khuê.

Không riêng hắn, những người khác trên đảo Hoang Mộc cũng như thế, ngoại trừ phi kiếm truyền thư trưởng bối môn phái giao cho bọn họ, đây là phương thức duy nhất câu thông cùng ngoại giới của bọn họ.

Đến cả tu vi Tả Mạc, cũng không cách nào sử dụng phi kiếm truyền thư truyền về môn phái ở khoảng cách xa như thế.Mỗi ngày đều bất thường có thể nghe được tin xấu, thật giống như bọn yêu ma đột nhiên kẻ kẻ trở nên mạnh mẽ vô cùng, tu giả hoàn toàn không phải đối thủ, lần lượt bại lui.

Mỗi lần nghe được những tin tức xấu này, Tả Mạc đều cảm thấy buồn bực.

Án lý thuyết, tu giả tại Đô Thiên Huyết giới săn yêu nhiều năm như vậy, yêu ma chẳng qua là dã thú nuôi thả trong vừa sau nhà của tu giả mà thôi, vì đâu đột nhiên tu giả lại trở thành không chịu nổimột kích.Hắn chui vào hồ dung nham, trong hỏa trận, ngọn lửa nóng rực vô cùng bao bọc lấy vòng đồng, an tĩnh thiêu đốt.

Vòng đồng kinh qua thời gian dài tôi luyện, giờ toàn thân đỏ hồng, giống như hỏa ngọc.Cẩn thận kiểm tra hỏa trận một phen, tâm tình Tả Mạc tức thì tốt mấy phần.

Tôi luyện thêm một thời gian nữa, vòng đồng này tất thoát thai hoán cốt, hắn rất mong đợi vòng đồng sau tôi luyện, có thể có uy thế cỡ nào.Lại đổi tinh thạch mới cho hỏa trận, hắn bèn chui đi ra.Ánh sáng bên ngoài, chiếu lên thân, ấm áp, thoải mái khiến hắn muốn rên lên.

Hiện nay hết thảy trên đảo Hoang Mộc đều đi vào nề nếp, trừ mỗi ngày phải chịu"nỗi khổ địa khí", những chuyện khác, không có phiền não gì.Đảo Hoang Mộc tuy hoang vắng, nhưng so với môn phái phân tranh không ngừng, thực là một nơi hạnh phúc.Đột nhiên hắn ngẩng đầu, chân trời xuất hiện mấy điểm đen, điểm đen dùng tốc độ kinh người tiếp cận đảo Hoang Mộc.Tu giả!Tả Mạc trong lòng hơi chấn, chẳng qua so với trước kia thấp thỏm, hắn hiện trấn định hơn nhiều.

Có Thiên hoàn nguyệt minh trận nghiêm trận đợi sẵn, thần thức của hắn tuy toàn bộ chưa hóa thành diệp thủ, nhưng diệp thủ thực lợi hại, một nửa thần thức vừa chuyển thành diệp thủ khống chế Thiên hoàn nguyệt minh trận, uy lực còn lớn hơn trước.Chỉ cần đối phương không phải kim đan kỳ, hắn không sợ chút nào.Tới là ba tu giả.Nhìn vào tốc độ cuồng phong của đối phương, trong lòng Tả Mạc hơi lạnh, thực lực ba người không yếu.Nhưng khi ba người tới gần, hắn kinh ngạc phát hiện, kẻ đến không ngờ là người quen, ba người rõ ràng là tu giả lần trước tìm mình luyện hóa hạt sen đen.Ba người kia bay gần đảo Hoang Mộc, lúc nhìn thấy Tả Mạc, cũng lộ ra vẻ bất ngờ, ba người nhanh chóng hạ xuống."

Không ngờ có thể gặp được Tả huynh đệ ở nơi đây, thực có duyên nha!"

Nam tử bào đỏ sảng khoái cười lớn, thần thái thân thiết, hai người khác theo sát phía sau nam tử bào đỏ.Lần trước chịu đau khổ bởi ba người, Tả Mạc cũng biết bọn họ không phải loại thiện lương gì, trong lòng cảnh giác.

Chẳng qua hắn trời sinh một mặt cương thi, ai cũng nhìn không ra trong lòng hắn nghĩ cái gì.

Mà lại hiện tại hắn có Vô Không kiếm môn dựa dẫm, trên đảo có đại trận bảo hộ, bài tẩy rất sung túc."

A a, đúng nha đúng nha."

Tả Mạc chắp tay.Thái độ này nếu là trước kia, ba người chỉ sợ lập tức nổi giận.

Nhưng thân phận địa vị Tả Mạc hiện nay, so cùng trước kia, một trời một vực.

Uy danh của Vô Không kiếm môn tại Thiên Nguyệt giới như mặt trời giữa trưa, ai cũng không dám chọc giận cái môn phái hiếu chiến này, mà Tả Mạc lại là đệ tử hạch tâm của Vô Không kiếm môn.Nam tử bào đỏ giờ thấy may mắn lần trước bồi thường lúc cuối, quan hệ hai bên không làm quá căng, không thì, hôm nay chắc khó qua cửa này.

Gã tịnh không bởi Tả Mạc trúc cơ kỳ mà khinh thị, dẫu bỏ Vô Không kiếm môn ra không nói, cá nhân Tả Mạc trong mắt gã cũng là nhân vật tràn đầy nguy hiểm.Thiên hoàn nguyệt minh trận trong tay gã như vậy, hắn tự nhiên sẽ hiểu một hai.

Thấy Tả Mạc bố xuống đại trận ở Tùng Đào các, chấn kinh trong lòng gã không cách nào hình dung.

Ngay khi gã tới gần đảo Hoang Mộc thấy Tả Mạc, hắn lập tức rõ ràng, đảo này khẳng định bị Tả Mạc bày bố đại trận.Chẳng qua, y kinh nghiệm giang hồ phong phú vô cùng, có thể khuất có thể vươn, mà lại cực kỳ biết điều, cười nói: "Ba huynh đệ ta muốn mượn quý địa nghỉ ngơi mấy ngày, một chút tâm ý, Tả huynh đệ chớ chối từ."

Nam tử bào đỏ đưa qua một túi tinh thạch nhỏ, Tả Mạc hơi lượng giá, trong lòng tức thì mãn ý vô cùng.Ba trăm viên tinh thạch cấp ba, quả nhiên biết điều."

Dễ nói dễ nói.

Phòng xá trong đây tùy ý các vị lựa chọn, cần cái gì, cứ việc nói cùng tiểu đệ."

Tả Mạc lập tức nhiệt tình thêm mấy phần.Nam tử bào đỏ trong lòng nới lỏng khẩu khí, chỉ cần Tả Mạc chịu thu tinh thạch vầy dễ rồi.

Hắn lo lắng nhất là Tả Mạc bởi chuyện lần trước luyện hóa hạt sen đen mà ghi hận trong lòng, không đợi Tả Mạc mở miệng, hắn đã chủ động xuất thủ rộng rãi.Hiện tại xem ra, làm đúng rồi."

Làm phiền!"

"Đúng rồi, đảo này ta đã bố phù trận, thỉnh các vị không tùy ý đi lại."

Tả Mạc đề tỉnh bọn họ.Nam tử bào đỏ trong lòng thầm nói quả nhiên, miệng vội hồi đáp: "Đa tạ Tả huynh đệ đề tỉnh."

Tả Mạc cũng không phế lời, chuyển thân bỏ đi.Đợi Tả Mạc khuất hẳn, ba người này mới thực sự thả lỏng.Nam tử mặt đầy thịt ngang hừ lạnh nói: "Nhìn bộ dạng vừa rồi cửa hắn, lão tử chỉ muốn một quyền nện hắn thành vụn thịt!"

"Ở đây an toàn?"

Nam tử mũi ưng nhìn lão đại."

Chúng ta nghỉ ngơi một ngày, lập tức rời chỗ này, đi Tiểu Sơn giới."

Nam tử bào đỏ quyết định."

Lão tử..."

Nam tử mặt đầy thịt ngang còn đang lải nhải không ngớt.Nam tử bào đỏ trừng mắt nhìn hắn, cắt ngang nói: "Đừng nói nhảm, sớm chút nhập định, thời gian của chúng ta không nhiều."

Nam tử mặt đầy thịt ngang lập tức ngoan ngoãn bắt đầu đả tọa.Cầm ba trăm viên tinh thạch cấp ba, Tả Mạc trong lòng thoải mái vô cùng, món kinh doanh không vốn này nhiên làm thật khoái.

Hắn nhớ lại thần thái ba người có vẻ gấp gáp, tựa hồ có mùi vội vã.Ngọc giản Thiên hoàn nguyệt minh trận là có từ chỗ bọn họ, trừ ra, còn có một ngọc giản kim luyện tàn thiên.

Chỉ là kim luyện pháp quá khác lạ, thêm nữa lại chỉ là bản thiếu, Tả Mạc ngày thường cũng không dụng công phu gì.Nhưng có một điểm rất hiển nhiên, ba người này rõ ràng là tu giả tài sản khá lớn.Tả Mạc không khỏi nổi lên chủ ý giao dịch, hiện nay hắn có không ít hỏa kim ô, tự nhiên muốn đem chúng bán ra.

Nhưng đảo Hoang Mộc thực quá hoang vắng, thành thị gần nhất xung quanh cũng phải bay rất lâu mới có thể tới.

Hắn một tu giả trúc cơ kỳ, thân mang hỏa kim ô tin này truyền ra, chỉ cần vừa bước ra đảo Hoang Mộc, tuyệt đối sẽ bị vây công.Biện pháp tốt nhất an toàn nhất, là chủ động thu hút người khác tới cửa.Chỉ cần tại đảo Hoang Mộc, Tả Mạc sẽ không sợ bất cứ tu giả ngưng mạch kỳ nào.

Không cần bận lòng chuyện vây công của đại thế lực, bất cứ một thế lực nào cũng sẽ không chủ động khiêu chiến môn phái hiếu chiến giống như Vô Không kiếm môn.

Khiến người bận lòng nhất chính là những nhóm tu giả hai ba người, bọn họ chủ yếu là đám giết người đoạt bảo.

Đoạt bảo xong, tùy tiện trốn đâu đó tránh né, mai danh ẩn tích một thời gian, lại nghêng ngang đi ra.Nếu muốn thu hút người khác từ xa chạy tới nơi hẻo lánh, nhất định phải có thứ thực sự hấp dẫn bọn họ, mà hỏa kim ô, lại vừa tốt là một trong số đó.Việc đầu tiên Tả Mạc muốn làm, liền là truyền tin tức ra, để người khác biết, ở đảo Hoang Mộc có thể mua được hỏa kim ô.Hắn đặt mục tiêu lên ba người này.Nam tử bào đỏ đang nhập định đột nhiên mở mắt ra, lộ ra vẻ cảnh giác, hai người khác cũng nhanh chóng mở mắt ra.Thấy kẻ đến là Tả Mạc, giới bị trong mắt bọn họ mới hơi giảm."

Quấy nhiễu các vị nghỉ ngơi, thực không tốt."

Tả Mạc khép nép ngồi xuống, trong ngữ khí không nửa điểm không lịch sự."

Đâu có gì."

Nam tử bào đỏ cười lớn nói: "Không biết Tả huynh đệ đêm khuya tới thăm, có chỉ giáo gì?"

Tả Mạc cũng không phế lời, mở cửa thấy núi nói: "Tiểu đệ có món đồ, không biết các vị có hứng thú hay không?"

Nam tử bào đỏ trước là hơi sững, lập tức lộ ra vẻ hứng thú: "A, thứ có thể khiến Tả huynh đệ vừa ý, nghĩ tất phải không phải vật phàm."

Tả Mạc đưa qua một hộp ngọc: "Các vị xem xem."

Nam tử bào đỏ tiếp lấy hộp linh lung, không khỏi khen nói: "Hộp ngọc tinh xảo thật.

A, mặt trên còn có phù trận tinh trí như thế, khiến ta càng mong đợi đối với vật trong hộp nha!"

Gã mở hộp ngọc.Trong hộp ngọc, một ngọn lửa thuần sắc vàng kim, an tĩnh thiêu đốt, trôi nổi trong hộp ngọc."

Hỏa kim ô!"

Nam tử bào đỏ thất thanh kinh hô, hai người phía sau sắc mặt cũng đại biến.Ánh mắt hai người còn lại đính thẳng vào ngọn lửa trong hộp ngọc, cuồng nhiệt cùng dục vọng không chút nào che đậy nổi.

Nam tử bào đỏ ngơ ngác nhìn hỏa kim ô trong hộp ngọc, một hồi lâu mới thở dài nói: "Tả huynh quả nhiên có thủ đoạn!

Trước nghe nói kim ô hoàn là xuất từ tay Tả huynh, không nghĩ tới, Tả huynh cả hỏa kim ô thuần túy như thế cũng có thể luyện thành, phân thủ đoạn này, quả thực đáng sợ!"

Thấy đối phương không có dấu hiệu động thủ, hắn thả lỏng trong lòng.

Ba người trước mắt toàn thân lưu lộ sát khí nhàn nhạt, hoạt động ngầm khẳng định làm không ít, Tả Mạc cũng lo bọn họ thấy bảo nổi tham niệm.

Tuy hắn ngầm có phòng bị, nhưng nếu ba người này bạo khởi, vẫn có nguy hiểm nhất định.Hắn không biết, chỉ trong chớp mắt như vậy, trong lòng nam tử bào đỏ đã xoay chuyển vô số ý niệm.

Đừng xem thường một tia hỏa kim ô nhỏ này, giá trị của nó cực cao, nếu có cái gì đổi, vậy phải trả đại giá cũng tuyệt đối không chỉ một hai.

Nhưng gã thấy Tả Mạc thản nhiên như thế, càng là cảm thấy Tả Mạc khẳng định có bố trí.Nam tử bào đỏ trong lòng cân nhắc, kìm nén tham niệm.

Ba người chặt chẽ vô cùng, lão đại nói chuyện, hai người khác lập tức biết lão đại không muốn động thủ, chỉ cố đè sát cơ trong lòng xuống."

Quá khen quá khen, không biết ba vị có thấy hứng thú?"

Tả Mạc nói.Nam tử bào đỏ trầm ngâm nói: "Trao đổi như thế nào?

Trên người tại hạ tinh thạch không nhiều."

Tả Mạc tức thì tinh thần tỉnh táo, sảng khoái hồi đáp: "Không vấn đề."

Hắn hy vọng nhất chính là đổi một chút đồ bản thân có thể dùng.

Tại đảo Hoang Mộc nơi chim không ỉa này, có tinh thạch cũng không chỗ dùng, chẳng bằng đổi chút đồ có thể dùng còn hơn.Chỉ thấy nam tử bào đỏ lấy ra một chồng đồ vật đặt trước mặt, mời Tả Mạc chọn.Trao đổi là thủ đoạn giao dịch thường dùng giữa các tu giả, do không có bên thứ ba, cho nên thứ cần phải khảo nghiệm trong quá trình giao dịch là nhãn lực của hai bên cùng tâm lý.Đồ vật nam tử bào đỏ lấy ra đủ mọi chủng loại, có tài liệu, có pháp bảo, có ngọc giản.

Hai người khác cũng lấy ra vài món đồ, bày ra.Tài sản ba người đích xác nhiều vô cùng, Tả Mạc nhìn thấy con mắt lập tức đỏ, nhưng trong lòng hắn cũng là hơi lạnh.Đống đồ vật này cực hỗn tạp, không phải xuất từ tay của một người, khiến hắn không tự chủ mà nghĩ đến những tu giả giết người đoạt bảo.

Chỉ sợ tu giả chết trong tay ba người này, không phải một hai kẻ.Tả Mạc trấn định tâm thần, bắt đầu tuyển chọn.Chương 182 : Phát hiện!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckLục lọi các loại pháp bảo cùng tài liệu trước mặt, Tả Mạc vì quyết định của mình mà mừng rỡ không thôi.Trên thân ba người này đồ tốt thật không ít!Tỷ như tài liệu cấp bốn, liền có hơn vài loại.

Pháp bảo cấp bốn, cũng có hai ba cái, những món đồ khác không có công dụng rõ ràng, cũng có không ít.Tả Mạc hận không được vơ tất bọn chúng vào túi, nhưng đó chẳng qua là si tâm vọng tưởng. hỏa kim ô là đồ tốt, nhưng những thứ hắn xem trúng kia, cũng đồng dạng là đồ tốt.Cuối cùng Tả Mạc chọn ba thứ.Thứ nhất là một tấm phù binh.

Lần trước phù binh cương mãnh, uy thế kinh người, Tả Mạc tự thân có ấn tượng mạnh.

Khi hắn phát hiện trong đó không ngờ có tấm phù binh, tức thì kinh hỉ vô cùng.Tấm phù binh này phẩm cấp cao hơn tấm lần trước dùng, hẳn là cấp ba.

Phù binh Tả Mạc chỉ dùng qua một lần, hiểu biết không nhiều, chỉ có thể phán đoán đại khái.Trên tấm giấy phù trắng tuyết rộng chừng ba ngón tay, phù uốn khúc như giun, trong mực chu sa đỏ tươi điểm lẫn kim quang.

Phù triện không có chút cảm giác tùy tiện, giống là phẳng trên giấy phù.Cầm trên tay, nặng trình trịch, không có chút chất giấy, mà lại như mảnh kim loại, cứng rắn mà có dẻo dai.Một thứ khác là một khối lăng tinh lam băng cấp bốn.

Khối băng lăng tinh này phẩm chất rất xuất sắc, toàn khối trong suốt không có một tia tạp chất, lộ ra lăng trụ hoàn mỹ.

Vừa lấy ra, xung quanh lặng tinh lam băng bốc lên hơi sương lượn lờ.Tả Mạc không thể không vận linh lực lên mới có thể cầm khối băng lăng tinh này, nếu như không vận linh lực mà dùng tay cầm trực tiếp, tay sẽ đông thành băng vụn.Nhìn đến băng lăng tinh phẩm chất xuất sắc như thế, ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu Tả Mạc là bộ năm kiếm ý của mình.

Nếu luyện chế nó thành phi kiếm, phối với Băng Ly kiếm ý của Tân Nham sư bá, rất thích hợp.Sau cùng là một pháp bảo, khi ba người thấy Tả Mạc chọn pháp bảo này, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc bất ngờ.Nó là một tàn phế pháp bảo dạng côn, hẳn có bốn cạnh, nhưng hai cạnh đã tàn phá.Ba cái người không một ai nhận ra pháp bảo này, bọn họ thậm chí cả nơi có được cây côn hỏng này cũng không nửa điểm ấn tượng.

Tả Mạc không ngờ nguyện ý tiêu phí một danh ngạch trân quý để chọn này cây côn hỏng này, vậy khẳng định nó không phải phàm vật.Bọn họ cũng rõ điểm này, chỉ là bọn họ căn bản không nhận ra, vào tay cũng không biết dùng.

Huống hồ, vô luận này côn có tốt, đến cùng chỉ là một pháp bảo đồng nát, có thể tốt tới đâu?Bọn họ lạc ý vô cùng.Giao dịch hai bên rất nhanh được định.

Tả Mạc cũng sảng khoái đem hỏa kim ô liên cùng hộp linh lung liên đới đưa cho đối phương.

Ba người cũng không nhịn lộ ra vẻ hớn hở, tuy là lấy một đổi ba, nhưng bọn hắn cũng cảm thấy quá đáng.Kim Ô hỏa là thượng phamar trong hỏa cấp bốn, hỏa chủng vốn tựu khó cầu.

Đừng coi một ngọn lửa nhỏ như vậy, tuy nhỏ yếu, nhưng nó là hỏa kim ô tinh thuần chân chính.

Chỉ cần luyện hóa, là có thể hình thành hỏa chủng trong nội thể.

Dẫu lăng tinh lam băng đồng dạng là cấp bốn, phẩm chất cũng phi thường hoàn mỹ, cũng vẫn không cách nào cùng một đốm hỏa kim ô nhỏ này tịnh luận.Chẳng qua Tả Mạc cũng không bị thiệt.Phù binh cấp ba, trên thị trường rất khó mua được, phù tu tại Thiên Nguyệt giới đã ít lại càng ít.

Phù binh là bảo bối cứu mạng tốt, phù binh cấp hai đã có thể cùng tu giả ngưng mạch kháng cự ngắn ngủi.Vậy phù binh cấp ba sao đây?

Tả Mạc không khỏi có chút mong đợi.Vô luận là phù binh cấp ba, hay khối lăng tinh lam băng phẩm chất hoàn mỹ kia, đều là bảo vật không tục, nhưng thứ Tả Mạc coi trọng nhất, lại là cây côn đồng nát.Ba người đối diện không nhận ra nó, Tả Mạc vừa may nhận ra.Nó cũng không phải côn, mà là một cây Thập tự kim cương hàng ma xử đã hỏng, là pháp bảo thiền tu sử dụng.

Thiền tu chính tông ở Thiên Nguyệt giới khó thấy được một, Tả Mạc rất hiếu kỳ, bọn họ là từ đâu tìm được một pháp bảo thiền tu như vậy.Thiền tu trọng luyện thể, có thể sinh thành thần thông, thần diệu vô cùng.

Đây cũng là lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy pháp bảo thiền tu.

Chẳng qua hắn chọn cây Thập tự kim cương hàng ma xử này, cũng không phải bởi hiếu kỳ, mà là có phát hiện khác.Gần đây diệp thủ thành hình, thần thức của hắn nhạy bén hơn trước vài lần, khi thần thức quét qua cây Thập tự kim cương hàng ma xử này, hắn đột nhiên cảm thấy một cỗ uy năng ẩn ẩn từ thân xử truyền ra!Cỗ uy năng này tịnh không cường liệt, thậm chí còn nhỏ yếu.

Nó không có bất cứ vị đạo nóng rực bức người, bình hòa thuần hậu, cứ như là cỗ nhỏ yếu này, không có bất cứ uy năng nguy hiểm nào, suýt chút khiến tâm thần Tả Mạc thất thủ.Vậy sao không khiến Tả Mạc cảm thấy kinh ngạc?Thần thức của hắn mạnh hơn tu giả ngưng mạch kỳ phổ thông, ý chí kiên định, như bàn thạch, khó mà dao động.

Thần thức giờ hóa diệp thủ, nếu luận kiên định, so với trước đâu chỉ hơn một lần?Không phải vật phàm!Nháy mắt, Tả Mạc minh bạch giá trị cây Thập tự kim cương hàng ma xử này!

Hắn không có bất cứ do dự nào, lập tức chọn nó.Song phương đều là đại hoan hỉ.Sáng sớm ngày thứ hai, ba người cáo từ Tả Mạc, hướng giới sông bay đi.

Tả Mạc tự nhiên sẽ không níu giữ, chỉ là hơi kỳ quái, thần sắc ba người này rõ ràng còn mệt mỏi, chưa hoàn toàn khôi phục, vì sao gấp gáp ly khai như thế?Bề rộng giới sông không phải chuyện đơn giản.Tuy trong lòng buồn bực, nhưng Tả Mạc không thời gian để ý.

Hắn hận ba người không sớm ly khai chút, hắn cũng có thể yên tâm mà tu luyện.Đảo Hoang Mộc hiện nay như một khối yên bình.

Chuyện lần trước sấu gai xanh leo lên bờ đả thương người, cũng tuyệt đề tỉnh Tả Mạc.

Đừng nghĩ Thiên hoàn nguyệt minh trận hắn bỗ xuống quy mô chưa từng có, nhưng diện tích đảo Hoang Mộc cũng không nhỏ, sơ hở tự nhiên không ít.Như đã phát hiện, vậy dễ làm rất nhiều, hắn chỉ cần tăng thêm một vài trận con, nạp vào trong Thiên hoàn nguyệt minh trận, che đi sơ hở.

Cũng may đã có chủ khung, phần còn lại tiến độ khá nhanh.Đảo Hoang Mộc kinh qua Tả Mạc tu bổ, có thể tính là vững như bàn thạch, toàn bộ bãi cát Tả Mạc cũng không bỏ qua.

Từ sự kiện chuyện sấu gai xanh, cũng không có linh thú xông vào đảo Hoang Mộc nữa.Công Tôn Sai cũng biến thành người nhàn nhất, căn bản không có yêu thú để hắn động thủ, hắn buồn bực vạn phần.Tả Mạc đối với vị sự đệ lấy được ngọc bài này khá trọng thị, tự thân an ủi một phen.Tuần thị một lần, là đến thời gian hấp thu địa khí mỗi ngày.Vừa an ủi xong Công Tôn Sai Tả Mạc bắt đầu phải đối diện với cuộc sống tàn khốc.Ngày này qua thật chậm!

Tả Mạc một ngày như năm kêu rên không thôi."

Đến đi!"

Bồ yêu vênh cằm, cười yêu mỵ đắc ý.Tả Mạc mỗi ngày đều hỏi vấn đề: "Thực sự còn phải bao ngày?"

"Nhanh thôi!"

Bồ yêu giả lả an ủi hắn.Tả Mạc toàn thân ám kim, chân trần cuộn ống quần trần vững vàng đính trong đất bùn, từng tia địa khí nhỏ yếu, từ dưới đất chui vào trong chân, men theo hắn thân thể du tẩu, dọc đường không ngừng ngấm vào cơ thịt xương cốt của hắn.Giống như ngâm tại trong nước, toàn thân thư thái nói không ra lời.Nhưng Tả Mạc không dám buông lỏng, toàn thân hắn căng như dây thép, nghiễm nhiên khẩn trương đến cực điểm.

Vô số lần giáo huấn bằng máu trước đây nói cho hắn, một khi dung túng bản thân đắm chìm trong trạng thái thoải mái này, khẩn tiếp mà đến là "Khổ hình", sẽ trở nên càng khó qua, càng thống khổ.Chênh lệch trong tích tắc, sẽ khiến người sụp đổ.

Có mấy lần, thần thức Tả Mạc suýt chút vì thế mà bị thương.Từ đó về sau, hắn cũng không dám để mình đắm chìm trong cảm giác thoải mái vô cùng này nữa.Hắn giống một phạm nhân biết chính mình sắp bị hành quyết, cơm ngon trước mặt, lại như nhai rơm, ăn không biết vị.Tới rồi!Khó tả, hắn chỉ cảm thấy lòng buông lỏng, cuối cùng tới.Chuyện còn lại rất đơn giản, chỉ một chữ - chịu!Địa khí dọc đường ngấm vào các bộ phận thân thể Tả Mạc càng nhỏ mịn, nó cũng khiến đau đớn khi bị hút ngược ra càng lớn.Thân thể Tả Mạc không tự chủ mà run rẩy, giống cái sàng, chỉ có đôi chân còn giống cái đinh, vững vàng đóng trong đất.Địa khí nhỏ bé như lông tơ, chậm rãi mà kiên định từ sâu trong thân thể, bị cưỡng hút ra.

Chúng nó xuyên qua bắp đùi, xuyên qua khe xương, xuyên qua kinh mạch...Tả Mạc kiệt lực giúp chính mình bảo trì tâm thần không minh, đây là biện pháp duy nhất có thể hạ thấp cảm giác thống khổ mà đoạn thời gian này hắn tổng kết ra.Chỉ là, trong trạng thái thống khổ như thế, tiến vào cảnh giới tâm thần không minh, không nghi ngờ là cực kỳ khó.Tiềm lực con người là vô tận.Liên tục không ngừng bị giày vò, Tả Mạc bắt đầu mò ra điểm then chốt.

Hắn kiệt lực để thần thức của mình rời xa, tốt nhất là thần du vật ngoại, ở dạng này vô luận thân thể dù đau đớn thế nào, hắn cũng không bị ảnh hưởng.Thả lỏng, thả lỏng...Thân thể rung động kịch liệt, hô hấp của hắn lại dần dần chậm rãi.Thai tức luyện thần!Trong bất tri bất giác, không ngờ Tả Mạc tiến vào trạng thái thai tức."

Uy!"

Bồ yêu kinh ngạc than nhẹ, động tác hút nạp linh lực ngừng lại một chút.Con ngươi máu của hắn, lộ ra vẻ tìm tòi, tựa hồ nghĩ đến cái gì.

Có lẽ...Tả Mạc trong trạng thái thai tức, tựa như một kẻ bàng quan, hắn có thể “nhìn” đến thân thể chính mình đang không ngừng run rẩy kịch liệt.Lần đầu tiên, hắn hoàn toàn không có cảm thấy một xíu đau đớn!Không có vui sướng, hắn cứ như thế bình tĩnh mà “nhìn”.Hắn “nhìn” từng điểm thân thể của mình dần trở nên trong suốt, “nhìn” đến máu thịt dưới da, nhìn đến những sợi địa khí như lông trâu, không ngừng giãy dụa thoát khống chế của thân thể chính mình, toàn bộ bị hút ngược mà ra.Trọn cả quá trình, trực quan vô cùng trình hiện trước mắt hắn.Từng điểm cơ thịt phóng đại trước mặt hắn, hắn có thể “nhìn” càng rõ nét hơn, càng “nhìn” được những điểm nhỏ bé hơn.

Mỗi một hoa văn cơ thịt, khi địa khí xuyên qua không tự chủ mà rung động.Hắn cứ như vậy mà tĩnh tại “nhìn”, thứ có thể “nhìn” thấy, tựa hồ càng lúc càng nhiều.Hắn vẫn rất an tĩnh, mãi cho đến khi hắn “nhìn” thấy một màn.Đây là...Bỗng nhiên, hắn như ngộ ra cái gì.

Cái ý niệm này vừa túa ra, thật giống như đột nhiên ném một viên đá nhỏ vào mặt hồ phẳng lặng.Hết thảy xung quanh, như sóng nước dập dờn, đột nhiên mơ hồ hư ảo.Tê!Cơn kịch đau như hồng thủy vỡ đê, ầm vang ập tới!

Tả Mạc vừa lúc bởi tâm thần dao động mà thoát ly tức trạng thái thai, tâm thần còn chưa ổn định, bị cơn đau cường liệt vô cùng này xông phá, tức thì suýt chút ngất đi.Chết tiệt!Thoát ly trạng thái thai tức, Tả Mạc hồn nhiên không thấy nửa điểm an tĩnh vừa rồi, hắn nghiến răng nghiến lợi, ngạnh cổ, kiệt lực chống đỡ kịch đau xung kích.

Trong mồm bất thường phát ra tiếng hít khí tê tê, hai mắt đỏ bừng, thật giống đạo tặc giết đến đỏ mắt.Nếu trước đây, Tả Mạc tuyệt sẽ không ngạnh kháng.

Kịch đau lần này, vượt xa bất cứ một lần trước nào.

Chi bằng ngất quách, đỡ phải chịu đựng.Nhưng lần này hắn tuyệt không buông bỏ, hắn quyết gượng gánh đến cùng.

Không thời gian để nghĩ đến cái màn vừa mới nhìn thấy kia, nhưng hắn tin tưởng phán đoán của mình.Đau thật sướng khoái con mẹ nó!

Đau tận xương tủy!Hắn đau khổ chống đỡ.Hiện tại trong lòng hắn chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười lớn!Chương 183 : Ô Phong tặcConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc ôm đầu gối, mặc cho mồ hôi theo cầm nhỏ xuống đất.

Ngực như ống bễ, hô hấp gấp gáp, hắn không có hơi sức đâu nói chuyện.Hắn còn muốn cười, muốn cười lớn.Thần kinh tê dại đã dần khôi phục chút ít, niềm vui sướng xóa tan mệt mỏi.

“Nhìn”, hắn không dám tin.Địa khí tan vào thân thể, cuối cùng tan vào tỏng máu thịt.

Nhưng lại bị Bồ yêu hút ngược ra, địa khí mảnh như lông trâu, tựa như một cơn mưa châm, lại tẩm vào máu thịt.Tả Mạc tuy không lưu lại được địa khí, nhưng máu thịt toàn thân trải qua hai lần địa khí gột nửa.

Đặc biệt khi địa khí nghịch chuyển, máu thịt bị chấn động vượt quá quá trình Tả Mạc hấp thu địa khí vào thân thể, càng mạnh mẽ hơn nhiều.Tuy Tả Mạc không thể lưu lại địa khí, nhưng máu thịt toàn thân lại như một phôi thép không ngừng trải qua rèn luyện.

Tính chất địa khí là nuôi dưỡng vạn vật, có thể nhanh chóng tu bổ thương hại mà Tả Mạc gặp phải trong quá trình rèn đúc.Chỉ cần có thể chịu nổi…thân thể trải qua nhiều lần rèn đúc, chẳng phải là thiên chuy bách luyện sao?Hắn không biết liệu có phải bia mộ vì nguyên nhân này mà kêu mình đáp ứng Bồ yêu.

Hắn hiện tại hận Bồ yêu sao không thể làm nhiều hơn mấy lần.

Hắn nghĩ, kỳ thực đầy là một cách rèn luyện, chỉ là phương pháp này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu (tùy duyên).

Dù hắn có hiểu sự vi diệu trong đó, nhưng không có Bồ yêu, căn bản không thể làm được, Tả Mạc không có cách nào hút ngược địa khí trong thân thể.Tả Mạc kìm nén sự vui sướng, giả vờ cực kỳ mệt mỏi, ngồi bệt xuống đất như bùn nhão.Nhất định không thể khiến Bồ yêu chú ý….Tả Mạc hiểu rất rõ thằng khốn Bồ yêu, nhân yêu vừa thấy mình nhếch nhác sẽ lập tức vô cùng yêu thích, hết sức hài lòng làm thêm vài lần.

Nhưng nếu thấy mình vui sướng, nhất định sẽ dừng lại.Trên biển rộng mênh mông, một nhóm lớn tu giả đang bay, ánh sáng các màu xé nát chân trời.“Lão đại, ba tiện nhân chắc chắn đang hướng tới Tiểu Sơn giới.

Chúng ta có tiếp tục đuổi không?”

Một tên cao gầy nói, đạo bào màu vàng của hắn như một miếng vải rách vắt trên mình, tùy thời bị gió cuốn đi.

Hắn tên Vệ Vinh, là lão tam trong nhóm.“Đuổi!

Vì sao không đuổi?”

Tên cầm đầu mắt như chuông đồng mở lớn, Vệ Vinh hơi lui về sau.

Tên cầm đầu tên Chương Hào, vô cùng nóng tính, đầu trọc mắt hung dữ.“Đừng nói là Tiểu Sơn giới, dù là chân trời góc biển, lão tử cũng sẽ không bỏ qua bọn chúng.”

Nam tử mắt lộ hung quang: “Dám đùa bỡn lão tử, lão tử phải lột da bọn chúng.”

“Vâng vâng/” Vệ VInh vội vàng nịnh bợ.“Ha ha, ba tên chó này thật là chó ngáp phải ruồi, lại tìm được bí cảnh, xem ra bọn hắn thu hoạch nhiều nha.”

Một tên chột mắt mặt âm trầm cười lên, hắn là Trâu Hàn.

Trong đám tu giả này, hắn xếp thứ hai.“May mắn sao?

Là chúng ta may mắn.”

Chương Hòa mắt chớp lên vẻ tham lam, lập tức hô lớn: “Các an hem, là sung sướng hay giàu có, là xem lần này!

Bí cảnh!

Ha ha, xong lần này, mọi người có thể dưỡng lão rồi!

Mọi người thấy sao?’“Thịt sạch bọn nó!”

“Lão đại an tâm, thịt béo tới miệng, sao để nó rơi mất?’“Giết giết giết.”….Tiền tài động nhân tâm, đối với bọn đạo tặc dùng cướp bóc sinh tồn, không có gì khiến chúng thích hơn cái này.

Một đám người đầy sát khí, mệt nhọc do bay đường dài cũng giảm bớt rất nhiều.Trầu hàn bội phục nhìn lão đại, lão đại nhìn có vẻ thô hào, nhưng chỉ một câu nói, đã gợi lên chiến ý trong lòng mọi người, thủ đoạn phi phàm.Bí cảnh!Chỉ hai chữ, nếu lộ ra, đủ để gây nên vô số tranh đoạt tại Thiên Nguyệt giới.

Trâu Hàn ghen vị không may mắn như ba tên kia, có thể phát hiện bí cảnh.

Bọn họ vô ý gặp ba người, thấy ra chút manh mối, chẳng qua vẫn chậm một bước.

Chờ khi bọn hắn chạy tới, thứ tốt trong bí cảnh đã bị vét sạch.Kỳ thực dù không có thiên tài địa bảo, bí cảnh cũng có giá trị phi phàm.

Nhưng đối với bọn người Chương Hào, không chút giá trị.

Bọn họ là trộm cướp, đi lại như gió, nếu xây dựng căn cứ, rất nhanh sẽ bị cừu gia giết tới cửa.Mọi người đều hiểu đạo lý này, bọn họ khoogn chút do dự đuổi theo ba người.Đoàn này khoảng 70 người, quy mô không lớn, nhưng chiến lực cực mạnh, bọn họ tự xưng “Ô Phong”, cho nên mọi người cũng gọi nhóm này là “Ô PHong tặc”.

Mỗi thành viên đều có tu vi trúc cơ trở lên, tu giả ngưng mạch kỳ có năm người.

Thành viên mới nhất cũng đã có hơn 3 năm, bọn họ phối hợp ăn ý.

Nhân số không nhiều, kinh nghiệm cực phong phú, hành tung khó dò, rất nhiều cao thủ muốn giết bọn họ đều không thể làm gì.Chương lão đại có vẻ thô hào, nhưng thực tế lại cẩn mật, bọn họ luôn sống rất thoải mái.Hai năm nay, thời cuộc biến đổi bất ổn, bọn họ lại như cá gặp nước. các đại môn phái, người người tự lo, bận rộn củng cố thực lực, nào có thời gian đi quản tới bọn họ.Không chỉ Ô Phong tặc, hiện tại thiên Nguyệt giới, sớm đã không an bình như xưa.

Tranh đấu chém giết khắp nơi, nhiều hơn ba năm trước mấy lần.

Loại cục diện hỗn loạn này, có xu thế xấu hơn.

Hiện tại phi hành đường dài, đã rất ít tu giả dám đơn độc lên đường.Biểu hiện rõ nhất là chợ, giá thuê kiếm tu tăng vọt, tới một giá cả cực khủng bố.

Tiếp đó, các giá thuê các tu giả chuyên sản xuất rớt sâu, rất nhiều người đều đứng trước nguy cơ thất nghiệp.

Trên thị trường xuất hiện một tràng cảnh cực kỳ quía, giá cá loại tài liệu bay nhanh, nhưng linh viên vốn luôn bận rộn hiện tại đã hoang vu bỏ không.Khắp nơi đều là sợ hãi hoảng loạn.Mọi người đang chờ đợi, chờ đợi đai môn phái như Vô Không kiếm môn hoàn thảnh chỉnh đốn, tiến tới ổn định thế cục.Ô Phong tặc thừa dịp tốt này, tăng cường thực lực, làm mấy chuyến, hiện tại béo chảy mỡ.

Nhưng lòng tham cảu con người là vô tận, tùy theo pháp bảo thay đổi, thực lực cả đoàn Ô Phong tặc cũng bay lên mấy cấp, cũng khiến bọn họ có thực lực đi cướp tu giả cao giai hơn, thậm chí ngấp nghé để ý một vài thế lực nhỏ ở địa phương.Nhưng dù thế lực nhỏ có giàu có, cũng không cách nào so sánh với bí cảnh.“Lão đại, bọn họ đã nghỉ lại ở đảo nhỏ trước mặt.”

Một thủ hạ chỉ vào đảo xỏ ẩn hiện nơi xa, hắn là tu giả sở trường truy tung trong nhóm.“Đi tới xem.”

Chương lão đại không chút do dự hạ lệnh.Một đám người liền bay thẳng tới đảo nhỏ.Thuần Vu Thành chỉ vào mấy ấu trùng trong thú trì, vô cùng tự hào cùng hy vọng: “Sư huynh, đây là lứa ấu trùng thứ nhất.”

Hắn không thích tranh đấu, nguyện vọng trong đời là có thể có thành tựu trong nuôi dưỡng.

Những ngày qua, hắn cả ngày ngâm mình trong thú trì, toàn bộ tâm tư đều tập trugn suy xét cùng nghiên cứu các công dụng của thú trì.

Nội dung trong ngọc giản nhiều điểm thiếu hụt, hắn khó minh bạch.

Nhưng hắn không chút nản chí, ngược lại càng phấn đấu, càng cố gắng nghiên cứu.Người xuất thân tán tu, luôn hết sức nỗ lực cẩn thận, tiết kiệm từng cơ hội.Càng khó hiểu, hắn càng thích thú, bởi vì đó là pháp môn cao cấp.Tu giả cấp thấp nguyện ý dùng bất cứ thứ gì đổi lấy một phám môn cao thâm, thậm chí cả tính mạng của mình, vì bọn họ không có gì để mất.Thuần Vu Thành dành hết công sức nghiên cứu, quả nhiên đã tìm ra chút môn đạo.

Một lứa sáu con ấu trùng, là lứa ấu trùng đầu tiên thành công ấp ra, khó trách hắn kích động như vậy, vội vàng hiến bảo.“Dùng loại nào làm mẫu thai?”

Tả Mạc nhìn chằm chằm sáu ấu trùng trong thú trì.́u trúng chỉ nhỏ như ngón út, nhìn nhăn nhăn nhùm nhúm, toàn thân xám trắng, hết sức không đáng chú ý.

Tả Mạc hơi thất vọng, ấu trùng nhìn thật quá bình thường, không chút dấu hiệu ưu việt.

Chẳng qua hắn cũng biết, thú trì thâm ảo khó hiểu, sư đệ Thuần Vu Thành chẳng qua là một tu giả trúc cơ kỳ, khẳng định cần thời gian lớn mới có thể có thành quả.Việc này không gấp được.Thuần Vu Thành không phát hiện Tả Mạc thất vọng, hưng phấn nói: “mẫu thai dùng ba loại linh điệp.

Đông Phù ngài độc, lam đồng điệp cùng vũ ban điệp.”

Tả Mạc không biết: “Những linh điệm này thứ gì?”

Thuần Vu Thành không dám cười Tả Mạc chim non, vội giải thích: “Đông Phù ngài độc là một loại ngài độc phổ thông ở bản địa Đông Phù chúng ta, cấp 2, có thể phóng ra độc phấn, là một loại linh điệp phổ thông.

Lam đồng điệp cùng vũ ban điệp là cấp 3.

Lam đồng điệp có một đôi mắt lam, có thể nhìn ra tất cả pháp quyết ảo ảnh từ cấp 3 trở xuống.

Vũ ban điệp là thủy hành điệp, trời sinh giỏi về thủy hành pháp quyết.

Ta đã gặp qua vũ ban điệp cao cấp nhất, nó có thể dùng ba loại thủy hành pháp quyết.

Ta thấy loại phổ thông, cũng chỉ có thể dùng một loại thủy hành pháp quyết.”

“A, nghe ra rất phức tạp.”

Tả Mạc ngạc nhiên, cái hiểu cái không gật đầu qua loa.“Đúng vậy.

Nuôi dưỡng là một môn học bác đại tinh thâm.”

Thuần Vu Thành cảm khái.Ba loại linh điệp, Tả Mạc chưa từng nghe qua bất kỳ loại nào trong đó.

Trước kia Thuần Vu Thành giới thiệu cho hắn một chồng linh điệp, hắn sớm quên sạch bách.

Hắn cảm giác mình ném thú trì cho sư đệ Thuần Vu Thành thực quá sáng suốt.

Nếu là mình, chắc nghĩ to đầu mất?Vừa nghĩ thế, Tả Mạc không còn chút thất vọng vì ấu trùng quá xấu, quá phổ thông.Hắn cười nói với Thuần Vu Thành: “Không vội, chúng ta cứ chậm rãi.

Không chừng có thể tạo ra mấy con cực phẩm, thế thì giàu to.”

Thuần Vu Thành cũng hiểu là sư huynh an ủi mình.

Tỷ lệ xuất cực phẩm là rất nhỏ, hắn học tập cùng làm việc nuôi dưỡng nhiều năm qua, cũng chỉ ấp ra hai con linh thú tính là tiểu cực phẩm.

Cũng chính nhơ fhai con linh thú tiểu cực phẩm mà hắn lấy được ngọc bài.“sư huynh yên tâm, nếu là trước kia, Thành ta còn không dám nói.”

Thuần Vu Thành trịnh trọng nói: “Nhưng có thú trì thần kỳ, pháp môn khó lường, Thành này nhất định sẽ mang tới cho sư huynh tin tốt.”

Tả Mạc thấy hắn nghiêm túc, muốn nói một hai câu động viên, đột nhiên hắn ngẩng đầu, mắt nhìn nơi chân trời xa.Phương xa, một đám điểm đen nhỏ, đang bay tới Hoang Mộc đảo với tốc độ kinh người.Tả Mạc ngưng thần!Sauk hi thần thức hỏa thủ, vô cùng mẫn cảm, hắn có thể cảm nhận rõ ràng khí thế hung hãn của đối phương.Sát khí, như mây đen ập tới, u ám trầm muộn cuốn tới.Chương 184 : Bọ ngựa hoàng tướcConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc không nói gì, giương tay vung lên Vô Không kỳ.Cột cờ đen thui tinh thiết, dâng lên một đại kỳ đen nhánh như mực, “Vô Không” hai chữ đỏ như kiếm, như muốn giãy thoát khỏi lá cờ.Vô Không kỳ vừa ra, kiếm ý sâm sâm tuôn động, tựa như một bàn tay vô hình khuấy động sự bình tĩnh sóng nước hương trời.

Không khí chung quanh lạnh lẽo tuôn động.Tả Mạc nhìn vào đám tu giả càng lúc càng gần, tay hắn lập tức thi triển các loại pháp quyết.Vô Không kỳ trên đầu đột nhiên phóng ra ánh sáng chói mắt, vô số kiếm mang đủ màu sắc bay ra từ thân cờ, như vô số cả bơi quanh Tả Mạc.Dưới sự bảo hộ của kiếm quang, Tả Mạc đảm khí tăng lên nhiều.Vô Không kỳ là tín vật của bổn môn, do mấy vị kim đan kỳ trưởng lão chung tay luyện chế, bên trong phong tồn kiếm mang của các kim đan kỳ cao thủ.

Do bị hạn chế bởi tu vi, hắn không thể phát huy uy lực lớn nhất của Vô Không kỳ, nhưng kiếm mang cao thủ kim đan kỳ vẫn là sát chiêu cực kỳ khủng bố khí đối mặt ngưng mạch kỳ tu giả.May mà trong nhóm người này không có cao thủ kim đan kỳ!Tả Mạc nhìn đám tu giả càng lúc càng bay tới gần, hắn khẩn trương.

Lần đầu tiên hắn một mình đối mặt nhiều tu giả như vậy, đối phương rõ ràng có ý xấu.Chẳng qua, tuy khẩn trương, nhưng hắn lại không nghĩ lung tung, vô cùng bình tĩnh, đối phương hơi chút bất thường, hắn sẽ không chút đắn đo cho ra một kích cực mạnh.Các tu giả trên thiên không dừng lại, xa xa giằng co.Chương Hào do dự nhìn hắc kỳ.Trầu Hàn mặt hung ác cong lại, con mắt duy nhất của hắn lộ vẻ thù hận khắc tâm khắc cốt, nắm tay vang lên tiếng cách cách.Vệ Vinh mặt trắng bệch, thân thể run lẩy bẩy.

Những người khác nhìn cây cờ, như nhìn thấy quỷ, mặt lộ vẻ sợ sệt, bất giác hơi lùi về sau.Thoáng chốc, một hàng hơn 70 người lâm vào im lặng dễ sợ, không một tiếng động.“Lão đại, tiểu đệ theo ngài 10 năm, cũng biết tính ngài.

Tiểu đệ không hy vọng chọc lớn, thù của tiểu đệ, tiểu đệ tự đi trả, lão đại không nên ngăn trở.”

Thanh âm Trâu Hàn như từ cửu u địa ngục tuôn ra, mọi người biến sắc, Vệ Vinh nhát gan mặt không còn hột máu.Thời gian trước, Ô Phong tặc hoành hành vô úy vô kỵ xảo ngộ Vô Không kiếm môn, gặp phải đội ngũ do Vi Thắng xuất kích, bị đánh cho lên bờ xuống ruongj, bị thương nặng.

Một mắt Trâu Hàn cũng bị móc đi, cũng là Vi Thắng gây ra.Vi Thắng của Vô Không kiếm môn, kiếm quyết có chút thành tựu.

Trâu Hàn bị kiếm ý xâm thể, dùng hết mọi loại linh đan mà không thể trị khỏi, thù hận với Vô Không kiếm môn cũng sâu tận xương tủy.

Hắn luôn nghĩ làm sao báo thù, nhưng điều duy nhất có thể làm là gặp đệ tử Vô Không kiếm môn đi đơn lẻ mà giết chết giải sầu.Không ngờ thật sự gặp được đệ tử Vô Không kiếm môn.Nhìn vào đại kỳ, Chương Hào không nói gì.

Đai kỳ bất phàm, hắn tự nhiên thấy rõ, tên đệ tử này chắc chắn là đệ tử hạch tâm của Vô Không kiếm môn.

Nếu hôm nay thật sự giết đệ tử này của Vô Không kiếm môn, Vô Không kiếm môn quyết sẽ không để yên.Trước kia thiếu chút bị Vô Không kiếm môn giết sạch, Chương Hào sao không oán hận?

Nhưng hắn nhìn rõ tình thế, thực lực Ô Phong tặc đi tìm Vô Không kiếm môn trả thù là tự tìm chết.

Nếu có thể nhẫn nhịn, mọi việc không sao.

Hắn rất rõ ràng, Vô Không kiếm môn không coi Ô Phong tặc ra gì, chỉ cần mình không đi gây hấn, Vô Không kiếm môn căn bản không nhớ nổi một nhóm người bọn họ.Nhưng nếu bỏ mặc Trâu Hàn đơn thân tầm thù, các huynh đệ khác sẽ thấy sao?

Trâu Hàn là nguyên lão Ô Phong tặc, đã theo hắn mười năm, lập vô số công lao.

Nếu mình bỏ mặc, huynh đệ khác sẽ tâm hàn.Nhân tâm tán, Ô Phong tặc cũng tán.Huống chi, bí cảnh….Bí cảnh như một khoản cược, sự cân bằng trong lòng Chương Hào lệch đi.Đây là giang giới, giết tên đệ tử chạy, cao chạy xa bay tới Tiểu Sơn giới, Vô Không kiếm môn thế lực có lớn hơn nữa, cũng không làm gì được bọn họ.

Nhưng các thủ hạ huynh đệ còn đây, đi đâu cũng có thể sống sót.Hắn căn bản không nghĩ tới việc, mình sẽ bại.

Đã dừng ở đây rất lâu, đối phương chỉ cử 1 người đi ra, còn là tu giả trúc cơ kỳ.Vô Không kỳ có lợi hại chăng nữa, nếu thật sự là một nhóm người, giết sạch không để 1 tu giả trúc cơ kỳ chạy về báo án được rồi.Đáng tiếc cán cờ này…Biết rõ Vô Không kỳ bất phàm, nhưng hắn không dám lấy.

Pháp bảo của môn phái, mặt trên sẽ lưu lại ấn ký độc môn, cầm nó cũng bằng nói cho người khác, bọn họ ở đâu.

Vô Không kiếm môn chỉ cần xuất động một kim đan trưởng lão, đủ để giết sạch cả đám bọn họ.Chương Hào hít thật sâu, mắt lóe lên ngoan độc, hung ác nói: “Sao nói vậy, chúng ta là một nhóm, qua bao khó khăn, con mẹ nó, đều là người một nhà!

Vô Không kiếm môn có lợi hại!

Chúng ta khống thịt hết được bọn chúng, nhưng con mẹ nó, không thể sợ! lần trước bị đánh thảm như vậy, nếu ngay cả một thằng nhóc con chúng ta cũng phải đi đường vòng, con mẹ nó, sao có thể nên người?”

Chương Hào nhìn bốn phái, rất nhiều người xấu hổ.

Đúng, Vô Không kiếm môn lợi hại, nhưng bọn họ gặp phải một tên đệ tử của đối phương đều chạy vòng, nếu truyền ra cũng thực làm trò cười.Chương Hào hòa hoãn: “Đây là đâu?

Đây là giang giới.

Chỉ cần vượt giang giới, là tới Tiểu Sơn giới!

Vô Không kiếm môn lợi hại?

Chẳng lẽ có thể chạy tới Tiểu Sơn giới làm càn?

Ha ha, chúng ta tùy tiện trốn đi, bọn họ sao tìm được chúng ta?”

Những người khác nghe vậy gật đầu cái rụp.Chương Hào tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, xúi giục: “bí cảnh!

Các huynh đệ!

Chỉ cần bắt được ba thằng kia, chúng ta giàu to.

Có tinh thạch, đi đâu chả được?

đi đâu cũng là nhà của chúng ta.”

Mây câu nói, một đám người bị Chương Hào khơi lên dục vọng, toàn bộ đều lộ hung ác, sát khí đằng đằng, hận không thể san bằng Hoang Mộc đảo thành bình địa.Cảm thụ sát khí của đối phương ngày càng nồng đậm, Tả Mạc biết đại chiến là khó tránh khỏi, cũng không có chút buồn phiền.

Hắn không biết đối phương là người phương nào, nhưng thấy Vô Không kỳ mà không sợ, vậy tuyệt đối không phải tu giả phổ thông.1 chọi 70, hắn biết tỷ lệ thắng cực thấp.Nhưng trong đại hải mênh mông, không chỗ để trốn.

Mà các sư đệ hắn mang tới đều sản xuất tu giả, nếu mình bỏ bọn họ mà đi, bọn họ chỉ có chết.Hắn quyết định đấu với nhóm tu giả đang đứng trên không trung tràn đầy sát khí kia, hào khí can vân.Chẳng qua chỉ là chiến thôi!Ca vả cho các ngươi răng môi lẫn lộn.Hắn thấy máu thịt sôi trào, chiến ý tung bay.Đang chuẩn bị phát động Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, đột nhiên hắn kêu lên ô, mắt lộ vẻ vui mừng.Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận….Đệ tử Vô Không kiếm môn tụ tập lại một chỗ, người người sợ hại, chỉ có vại người khá trấn định như Công Tôn Sai, ngay cả Thuần Vu Thành mặt cắt không hột máu.“Đám người này từ đâu tới?

Dám tập kích Vô Không kiếm môn!

BỌn họ không sợ bản môn truy sát?”

Thuần Vu Thanh run rẩy nói.Công Tôn Sai phì cười: “Nhóm người này chắc chắn là trộm cướp, cũng không biết là từ đâu tới.

Đuổi giết?

Làm sao mà đuổi?

Bọn họ chạy tới Tiểu Sơn giới, môn phái cũng bó tay.”

“Làm sao bây giờ… làm sao bây giờ…”

Thuần Vu Thành hoang mang lo lắng.Công Tôn Sai nhún vai, giơ ra bàn tay trắng nõn: “Giờ chỉ hy vọng vào Tả sư huynh.”

“Tả sư huynh chỉ có một người.”

“Không có cách, chấp nhận đi.”

Mấy chục dặm cách xa Hoang Mộc đảo, trong một đám mây tắng, một đám người cũng đang nhìn vào Hoang Mộc đảo nơi xa.“Ha ha, nhìn cũng được.

Các ngươi thấy ai có khả năng thắng?”

Nam tử mặt vàng cười nói.Bên cạnh hắn, một hắc y tu giả, thân hình khô gầy như củi, mắt âm lệ, rõ ràng là Quỷ Phong đã xuất hiện tại đấu kiếm hội.

Một bên lại là Thường HOành vẻ mặt hờ hững, tóc dựng đứng như thép, vòng đồng khóa cốt.Các tu giả khác kinh sợ nhìn ba người, vô thức bảo trì cự ly với ba người.Quỷ Phong mắt xanh xanh, tu vi hiển nhiên thâm hậu hơn trước.

Hắn nói giọng khàn khàn: “Hắn chưa ngưng mạch.”

Dù hắn không nói ý, nhưng ai cũng rõ.

Hắn vẫn không rõ lai lịch nam tử mặt vàng, hắn hiện tại không chút đầu mối, thật vô cùng thần bí.

Hắn chỉ biết nam tửu mặt vàng tự xưng là Phó Phong.”

“Tiểu Quỷ kiếm” mà hắn tu là một kiếm quyết lệch lạc. hắn tuy có thiên phú cao, nhưng “Tiểu Quỷ kiếm” lại là tàn khuyết, Phó Phong lấy ra một bộ tâm pháp chiêu lãm hắn.

“Cửu Quỷ đinh chú”, bộ tâm pháp hắn chưa từng nghe danh khiến hắn không do dự gia nhập.Nhưng khi hắn thấy Thường Hoành, cũng kinh ngạc. hắn dự tính Thường Hoành hẳn giống mình, nhưng không biết Phó Phong cấp cho Thường Hoành tâm pháp gì.Còn về các tu giả khác, hắn thật sự không bận tâm.

Hắn thực ảm giác không tất yếu, có hắn cùng Thường Hoành, ba mươi sáu tên tu giả truc cơ kỳ kia, căn bản không có tác dụng gì.

Vấn đề ba người bọn họ không giải quyết được, dù có thêm 36 tên tu giả trúc cơ kỳ, cũng không giải quyết được, ngược lai sẽ ảnh hưởng tơi tốc độ của họ.Nhưng ba mươi sáu tu giả trúc cơ này đều do Phó Phong chiêu lãm, Quỷ Phong cũng không muốn chọc vào.Phó Phong nhìn Thường Hoành: “Ngươi thấy sao?”

Thường Hoành thản nhiên nói: “Tả Mạc thắng.”

“Di, ngươi quá tin tưởng hắn.”

Phó PHong hơi bất ngờ.

Phó Phong không chút thị uy, phổ thông không thể phổ thông hơn, nhưng thần thái cử chị lại có uy thế chấn nhiếp người khác.Quỷ Phong nghe lời, cũng không cho là đúng.

Đây không phải đấu kiếm hội, bọn Ô Phong tặc chương hào đều là kẻ cùng hung cực ác, đây là một trận tử chiến.

Một tu giả trúc cơ kỳ, đừng nói chiến thắng, có thể chống đỡ mấy canh giờ đủ để kiêu ngạo.Nhưng hắn không lên tiếng, Thường Hoành hắn cũng kiêng dè, không phải vì vấn đề quan trọng hắn cũng không muốn nảy sinh tranh cãi.

Mình thời gian này thực lực tăng nhiều, thực lực Thường Hoành chắc chắn cũng tăng lên không thấy hơn mình.PHó Phong cũng không dây dưa vấn đề này, hắn nhìn song phương ở xa đang giằng co, bình tĩnh nói: “Vô luận bọn họ thắng thua thế nào, chúng ta cũng phải có được tin tức chính xác về bí cảnh từ trong tay bọn Chương Hào.”

Trong lời nói lộ ra sự sát phạt lạnh lẽo không ai dám nghi ngờ.Chương 185 : Kim Ô Hỏa chi uy!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckSong phương không nói một lời.Tả mạc không hỏi cũng biết địch ý của đối phương, còn Ô Phong tặc căn bản không tất yếu phải nói.Chỉ một tu giả trúc cơ, cần gì phí nước bọt?Tuy biết Trâu Hàn nóng lòng báo thù, nhưng Chương Hào vẫn quyết định phái mấy thủ hạ đi dò xét.

Vô Không kỳ có thần diệu gì, thử là biết.

Chương Hào trải qua vô số đại chiến, rất biết không thể khinh thường.

Đệ tử trung tâm của một môn phái, có một hai bảo mệnh pháp bảo cũng rất bình thường.Những bảo mệnh pháp bảo đại đa số là do trưởng bối trong môn phái ban cho, uy lực cực mạnh.

Nếu không cẩn thận, lật thuyền trong mương, cũng không lạ.

Nếu đối phương chiếm hết ưu thế, cũng không tất yếu phạm hiểm.

Trầu Hàn là ái tướng đắc lực, nếu không cẩn thận bỏ mạng, Chương Hào cũng tiếc.Ô Phong tặc hiện nay có 70 người, năm tên đạt tới ngưng mạch kỳ, năm người này mới là nòng cốt Ô Phong tặc, mấy người ở đáy, tùy thời có thể bổ sung, đặc biệt là thời buổi ngày càng loạn lạc hiện nay.Hắn gọi năm trúc cơ kỳ thủ hạ tới.

Đối phương có trọng bảo nhưng tu vi hạn chế, dùng một địch năm cũng là yếu thế tuyệt đối.“Đánh nhanh thắng nhanh.”

Hắn thuận miệng nói một câu, lập tức quay sang trấn an Trâu Hàn: “Lão đệ chớ vội, đợi khi bọn hắn bắt tiểu tử này về, rút gân hay lột da là tùy lão đệ.”

Trâu Hàn cảm kích: “Đa tạ lão đại thành toàn.”

Chương hào cười ha hả: “Đừng nói lời này.

Lão đệ mấy năm nay lập không ít công lao.

Chỉ việc nhỏ nhặt, tự nhiên không cần nói tới.”

Năm người không dám khinh thường, cán cờ trong tay đối phương chớp sáng, vừa nhìn đã biết không phải thứ xoàng.

Nếu một chọi một, bọn họ hiển nhiên không phải đối thủ các đệ tử đại môn phái.

Nhưng nếu năm đánh một, bọn họ có đầy đủ lòng tin.

Tham gia Ô Phong tặc phải biết phối hợp đồng bọn, đặc biệt là tu giả trúc cơ.Đây cũng là nguyên nhân khiến Ô Phong tặc có thể tiêu dao sống sót mấy năm qua.Bọn họ phối hợp nhuần nhuyễn, lúc quần chiến sẽ lộ rõ.

Lấy nhiều đánh cường, lấy nhiều đánh nhiều, đều là phương thức chiến đấu bọn chúng thiện nghệ.Đối với đệ tử các đại môn phái, bọn họ để ý tu vi cá nhân.

Đây cũng khiến bọn họ không có ưu thế gì trong quần chiến.Năm tu giả tới gần, bọn họ đứng đan xen, ẩn ẩn hô ứng tương trợ.Tả Mạc nhìn chằm chằm năm người, không chút vội vàng, kiếm quang ổn định bay múa quanh thân.Nam tên tu giả, trong đó có ba là kiếm tu, một người tay cầm hắc phan, một người xách liêm câu.

Tu vi cảu năm người không khác lắm so với Tả Mạc, đều là trúc cơ hậu kỳ.

Tu giả cầm hắc phan hơi rung hắc phan, một đám mây đen như mực trùm tới Tả Mạc.Ba kiếm tu đồng thời tấn công, ba phi kiếm màu sắc khác nhau hóa thành ba luồng sáng biến ảo bất định, lao tới Tả Mạc.Tu giả tay cầm lieu câu cười lạnh, liêm câu đen thui khẽ lay động, tiếng on gong nát vụn vang lên theo tiết tấu.

Liên câu đoạn trước là liêm đao câu, dây xích to như ngón cái, một đầu dây xích nối với dùi nhọn hình giọt nước.

Liêm câu đen thui ẩn ẩn màu máu, đủ thấy nó uống bao nhiêu máu, là hung khí.Tả Mạc tự nhiên không dám chậm trễ, Vô Không kỳ rơi vào tay, rung nhẹ cột cờ.Tê tê tê!Vô số kiếm mang từ cột cờ bay ra, nhào thẳng tới mây đen.Kiếm mang không chút phí lực xuyên mây đen, mây đen cuộn trào không ngớt, chớp mắt khôi phục như thường.Tả Mạc nhìn chắc mây đên, trong năm người, mây đen cùng tu giả cầm liêm đao là có uy hiếp lớn nhất.

Ba vị kiếm tu lại có uy hiếp nhỏ nhất, ba tên kiếm tu không hiểu kiếm ý, ba kiếm mang trong mắt Tả Mạc chỉ là biểu diễn hoa mỹ.Tả Mạc cảm giác mây đen giống như huyết sát trong kiếm động của môn phái, âm trầm bẩn thỉu.Thần thức thanh minh, ba thanh phi kiếm bắn tới ngực, Tả Mạc dời bước, ba thanh phi kiếm chớp qua.

Hắn vẫn nhìn vào mây đen, suy nghĩ làm sao ứng đối.

Tên dùng phan, tránh sau mấy người, muốn công kích hắn có chút khó thực hiện.Tu giả cầm câu liêm không động, như thợ săn lão luyện, đầy kiên nhẫn, chờ Tả Mạc lộ sơ hở.Tốc độ mây đen không nhanh, nhưng phạm vi cực lớn, không dễ né tránh, kiếm mang lướt qua không thể ngăn trở nó một chút.Tên khó chơi!Tả Mạc có chút đau đầu.Nơi xa, Phó PHong cùng mấy người nhàn rỗi xem xét, nhưng khi Phó Phong nhìn thấy hắc phan, cũng lộ vẻ kinh sợ: ‘Hắc Huyết phan?

Còn có người luyện chế nó?”

Hắn cẩn thận xem xét, sau đó mới thoải mái nói” ‘Ra là tàn khuyết, không trách.”

“Hắc huyết phan là thứ gì?”

Quỷ Phong đột nhiên hỏi, trong “cửu Quỷ Đinh chú” mà Phó Phong cho hắn, cũng từng nói tới Hắc Huyết phan, chỉ là không nói rõ mà thôi.“Một loại pháp bảo đặc dị, dùng vật cực kỳ bẩn luyện thành, có thể làm bẩn pháp bảo phi kiếm, rất hữu hiệu.”

Phó Phong cũng không che dấu, hết sức thoải mái giải đáp: “Loại pháp bảo này đa phần ở trong tay tu giả tu quỷ minh âm thần, nhưng luyện chế khó khăn.

Cán phan dùng máu chó đen, phẩm giai thấp, luyện chế tàn khuyết không đủ, uy lực rất hạn chế.”

Quỷ Phong nghe rất chăm chú, hắn tu kiếm quyết cũng là về loại quỷ minh âm thần.

Quỷ minh âm thần được nhiều tán tu tu luyện, nhưng trong số kiếm tu lại khó đạt thành tựu, hắn ngày thường cũng không có ai để hỏi.Phó Phong liếc nhìn, nhẹ nhàng nói: “Chẳng qua, nếu không biết cách ứng phó, thứ này cũng khó chơi.”

Ô Phong tặc mấy người vô cùng nhàn nhã, bọn họ nghxi trận chiến này không chút hưng phấn.Chương Hào cười nói với Trâu Hàn: “Huyền m phan trong tay tên này quả là thứ tốt. mỗi lần có thể thu công hiệu bất ngờ, đáng tiếc luyện chế khó, nếu không ta đã chế thêm mấy chiếc, thực lực của chúng ta tăng lớn.”

Trâu Hàn vui sướng, mặt cũng hòa hoãn đi, cười nói: “Lão đại quá tham, trong đội ngũ của chúng ta có một chiếc, đã là may mắn.

Trừ chúng ta, ta chưa nghe nói trong đồng đạo ai có, lão đại lại còn nghĩ tới việc tạo mấy cái.”

Chương hào cười lớn: “ha ha, nói đúng, ta quá tham.”

Hắn cực đắc ý, nhân số Ô Phong tặc tuy không nhiều, nhưng không thiếu kỳ nhân dị sĩ, thực lực trong số đồng đạo tại thiên nguyetj giới cũng đứng hạng nhất.Ngay lúc Tả Mạc thúc thủ vô sách, đột nhiên nghe Bồ yêu hừ lạnh: “Ngay cả thứ rách nát này cũng lấy ra dọa người, thật mất mặt.”

Lập tức khinh thường Tả Mạc: “Ngươi ngay cả thứ rách nát này cũng không phá được, thật là dọa ta.”

Tả Mạc lập tức khó chịu, lúc này là lúc nào rồi mà còn như vậy, hắn mắng lên: “Nói vô ích nhiều vậy làm gì, mau nói làm sao?”

“Thủ đoạn của thiền tu đều rất công hiệu.”

“Thiền tu?”

Nhìn vào mây đen càng lúc càng gần, Tả Mạc không nói, lúc này là lúc nào….“A, ta quên ngươi không hiểu.

Nguwoi chỉ có một nửa “Kim Cương Vi Ngôn” thì dùng cái rắm.”

Bồ yêu nói chậm rì.Cố ý, thằng chó này cố ý!

Tả Mạc hận nghiến răng.“A, ta nhớ ra rồi, thứ đồ chơi này sợ lửa.”

Tả Mạc chấn động, sợ lửa, vậy quá tốt!Thứ hắn không thiếu là lửa.Lật tay, một Linh Lung hộp xuất hiện trong tay.Động tác của Tả Mạc lập tức khiến mọi người chú ý.Đó là thứ gì?LÚc mọi người tò mò, Tả Mạc giwo tay lên ném hộp ngọc thẳng tới đám mây.Tu giả nắm hắc phan hừ lạnh, linh lực tuôn tới hắc phan, mây đen càng nồng đậm đen nhánh, dính sệt như chất lỏng, mùi khiến người khác buồn nôn bốc ra.Huyền m phan của hắn được luyện theo một ngọc giản không trọn vẹn, chuyên làm bẩn pháp bảo người khác.Thấy đối phương ném ra hộp ngọc, hắn cười lạnh không thôi.

Vô Không kỳ phóng ra toàn kiếm mang, không phải vật thực nên không chịu ảnh hưởng.Không sợ ngươi dùng pháp bảo, chỉ sợ ngươi không dùng pháp bảo..Hắn lộ vẻ gian kế thành công.Hộp ngọc nho nhỏ, bay lên không trung, hấp dẫn mọi người.Tả Mạc ném cực mạnh, chớp mắt, hộp ngọc đã bay vào trong đám mây.Tu giả cầm liêm câu lắc đầu, tiếc nuối vì mình không có cơ hội ra tay.

Hắn rất hiểu pháp bảo của vị đồng bọn, vô luận là pháp bảo gì, chỉ cần bị mây đen dính vào, sẽ như sắt vụn.

Không biết bao nhiêu tu giả ngưng mạch kỳ bỏ mạng trong dám mây đen không đáng chú ý này.Hộp ngọc vừa bay vào mây đen, nhanh chóng bị xâm thực, bề ngoài hộp ngọc đen thùi, xuất hiện vết mục nát.Tu giả cầm phan cười đắc ý.Đột nhiên, một kiếm mang chui vào mây đen, chuẩn xác bắn trúng hộp ngọc.Đây là…Tu giả cầm phan đột nghiên sững người.Ba!Hộp ngọc bị xâm thực vô cùng giòn yếu, lập tức bị đánh tan thành vụn phấn.Một sợi lửa màu vàng giãy thoát khỏi hộp.Kim Ô hỏa!Xèo xèo xèo!Mây đen nồng nặc như dầu đen, bỗng chốc bị đốt, Kim Ô hỏa thể bạo phát.

Thế lửa kinh người, từ trong mây đen lan tràn ra.Tu giả cầm phan kinh hoàng.Phó Phong ở xa quan chiến, mắt trợn tròn, kinh hô: “Kim Ô hỏa! không ngờ là Kim Ô hỏa!”

Kim Ô hỏa!Thường Hoành cùng Quỷ Phong run sợ, mắt nhìn chằm chằm mây đen, không dám bỏ qua.

Trúc cơ tu giả thủ hạ không hiểu.“Di, chuyện gì vậy?”

Chương Hào sững sờ, mây đen nồng nặc như mực lộ ra ánh vàng chói lòa.Chẳng lẽ pháp bảo thằng nhãi con ném ra không chịu ảnh hưởng?Trâu Hàn nhìn vào mây đen.Hai người nhìn nhau, phát hiện đối phương mắt sáng rực.

Pháp bảo không bị mây đen ảnh hưởng, rất hiếm, tuyệt đối là pháp bảo tốt.Ánh vàng chói trong mây đen càng lúc càng chói lòa, toàn bộ tu giả đều chú ý tới dị dạng của mây đen.

Bọn hắn đều nghĩ giống như Chương Hào Trâu Hàn, ai cũng không chú ý tới vẻ mặt tuyệt vọng của tu giả cầm phan.Một ngỏn lửa kim haongf, cuối cùng thiêu cháy mây đen hiện ra.Chớp mắt, bề mặt mây đen bị bọc một tầng lửa đỏ rừng rực.Trong thiên không, một kim sắc hỏa cầu khổng lồ treo lên, như mặt trời chói cahng.Ngọn lửa màu vàng thuần chính vô cùng, uy thế bá đạo ầm vang, như gió lốc quét qua.“A!”

Tiếng kêu thảm thiết khiến mọi người giật mình run sợ.Tu giả cẩm phàn đã trở thành một người lửa.Chỉ kịp phát ra một tiếng kinh hoàng, tu giả cầm phan cùng hắc phan hóa thành tro tàn.Mọi người sợ hãi!Chương 186 : Kiếm trận!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckKim Ô hỏa cấp 4, dùng ánh thái dương luyện thành, thuộc tính chí dương chí cương, là một trong không nhiều bổn nguyên hỏa.Tương truyền, có môn phái dùng bí pháp luyện chế được Kim Ô hỏa, nhưng vì nó vô cùng bá đạo, tạo thành thương tổn lớn với thân thể, dễ sinh tai họa ngầm, cần dùng kèm bí pháp.

Nó là hỏa chủng vô số người mơ ước, nó có thể hấp thu dung hợp tuyệt đại đa số hỏa chủng khác, từ đó đề cao phẩm giai hỏa chủng ban đầu.Trên thị trường, Kim Ô hỏa tuyệt đối là kỳ trân có tiền không mua nổi! một ngọn lửa dù có nhỏ, cũng có giá trên trời.Mọi người đều nhớ kỹ tính ưu dị của nó, nhưng thường thường quên mất, bản thân nó cực kỳ bá đạo!Nó cấp 4.Tả Mạc cũng bị tràng cảnh rực cháy đồ sộ trước mặt dọa sợ, hắn vốn tưởng có thể gây tổn thương được đám mây đen.

Nhưng không ngờ rằng, uy lực Kim Ô hỏa lại kinh khủng như thê.sHắn cũng không biết, Kim Ô hỏa chí cương chí dương, đúng là khắc tinh loại uế vật như mây đen, cảnh tượng mới siêu việt như thế.Mây đen quay cuồng trong không trung, như một ngọn núi nhỏ tạo người khác áp lực vô cùng lớn.Khi nó bị lửa đốt, đám lửa thật lớn hạ xuống khiến người ta càng hoảng sợ vượt quá đám mây đen.Hơn nữa, không chút báo trước, hoặc là nói, bọn họ không có chuẩn bị tư tưởng.Tất cả mọi người bị dọa!Tả Mạc chỉ sững người một chút, lập tức hiểu ra, thời cơ tốt như vậy nếu lãng phí thì tuyệt đối đáng bị trời phạt.Hắn được trui rèn trong kiếm ý đại trận, hắn rất biết cách nắm bắt thời cơ.Hắn thôi động linh lực, kiếm quang như các bơi, lặng yêu bay ra từ Vô Không kỳ, không chút tiếng động cuốn tới gần bốn tu giả còn lại.Vô Không kỳ có đủ loại kiếm quang, tính chất nhiều không đếm hết, đủ thấy sở học các trưởng bối trong môn phái cực kỳ uyên bác.

Kiếm quang trong kỳ tạo thành ba sát chiêu, đây mới là điểm mấu chốt của Vô Không kỳ.

Lúc đầu Bùi Nguyên Nhiên bọn họ luyện chế Vô Không kỳ với mục đích để kim đan kỳ tu giả vận dụng sát chiêu.

Do đó, đệ tử ngưng mạch kỳ phóng thích kiếm chiêu chỉ kim đan kỳ tu giả mới có thể phóng thích.

Lúc nguy hiểm có thể bảo vệ tính mạng.Bùi Nguyên Nhiên vốn không định cấp cho Tả Mạc Vô Không kỳ, lo lắng hắn không thể phát huy uy lực Vô Không kỳ, nhưng sau vì không chịu nổi lửa giận của Thi Phượng Dung mới nhịn đau xuất ra.Đại sát chiêu được ẩn trong vô không kỳ, Tả Mạc không dùng được chiêu nào, linh lực của hắn quá ít.

Đại kỳ trên tay hắn, chỉ có thể phóng ra kiếm quang, không thể thôi động tạo thành đại sát chiêu.Nhưng vậy thì có sao?Không biết có phải là do áp lực sinh tử tồn vong, thần thức của Tả Mạc rõ ràng dị thường, vì khiếp sợ do Kim Ô hỏa đem tới nháy mắt biến mất.

Lá nhỏ do “đị thiên diệp thủ” tạo ra nhẹ nhàng lay động.Kiếm quang như nước chảy không tiếng động.Hắn phát hiện, mình đã xem nhẹ Vô Không kỳ.Vô số kiếm mang có tính chất khác nhau, tuy không thể tạo thành sát chiêu, nhưng nếu chỉ khống chế kiếm mang thực ra cũng thuận tay.Chẳng phải là lợi ký tuyệt hảo để bày trận sao?Tỉnh ngộ, tâm tình trong sáng, không chút sợ hãi.Tình thế xoay chuyển.Vị thế con mồi và thợ săn bỗng chốc biến đổi.Hỏa cầu màu vàng cháy ngùn ngụt, khí tức bá đạo vô bì, theo từng luồng khí nóng khuếch tán ra.

Nó hấp dẫn lực chú ý của mọi người, bốn người gần nó nhất cũng không ngoại lệ.

Như mặt trời chói chang, tất cả đều bị lu mờ.

Bốn người không biết, kiếm quang đã lặng yên vây lấy bọn họ.Kiếm quang lặng lẽ như trượt đi trên băng, không chút tiếng động, đan xen biến hóa phương vị.Ngay từ đầu, phương vị kiếm quang biến hóa hơi trúc trắc, nhưng rất nhanh, kiếm quang hoán chuyển phương vị càng lúc càng thuận sướng.Tất cả đều phát sinh trong chớp mắt.Bốn người thậm chí còn chưa kịp phục hồi tinh thần trước uy thế kinh khủng của Kim Ô hỏa, chỉ có tu giả cầm liên móc là phát hiện.Mắt hắn dần thanh minh, nhìn Tả Mạc ở xa xa, nhẹ nhõm hơn, lập tức nhìn xung quanh, biến sắc hô lên: “Cẩn thận….”

Kiếm trận đã thành!Tiếng kinh hô của hắn thành tiếng kèn hiệu mở màn thu võng.Bốn người chỉ thấy vô số quang ngân đan xen ngang dọc, như một cái lưới lớn năm màu, mà bọn họ là ở trong cái lưới đó.Kiếm ý lạnh lẽo lẫm liệt, cắt xén từng tấc không gian trong lưới, không khí trước mắt bọn họ chớp mắt bị cắt thành miếng nhỏ.Phốc phốc phốc!Ba dòng máu bắn lên cao, phun thực cao!

Không chơ nó hạ xuống, thân thể obnj họ bị kiếm quang chen chúc lao tới cắt nát, thình thịch thình thịch, ba tên kiếm tu nổ tung giữa không trung, máu thịt tan nát vấy ra.Tu giả cầm liên móc phát hiện đầu tiên, không hổ thân kinh bách chiến, giàu kinh nghiệm, lấy tiến làm lùi!Một luồng ô quang bắn ra từ tay hắn, liên móc bắn thẳng tới Tả Mạc!

Tiêm trùy ở đuôi liên câu xoáy động như độc xà rời hang, vây kín hắn không một kẽ hở, kiếm quang đánh vào trên mặt, tia lửa bắn khắp nơi.Keng keng keng keng!Kiếm quang không ngừng đánh trúng xích, như một xích lửa, móc liêm đao rít ô ô, chấn nhiếp tâm hồn.Không biết liên móc được chế từ thứ gì, trong cơn mưa kiếm quang dày đặc vẫn không chém ra một lỗ hổng.Tốc độ nhanh tuyệt luân, móc chỉ thẳng Tả Mạc.Trúng rồi!Liêm đao móc trúng đối phuuwong!Chiến quả ngoài ý muốn làm hắn mưng như điên.

Hắn vốn nghĩ chỉ cần kiên trì môt lúc đồng bạn sẽ tới cứu mình ra.

Không ngờ, mình đánh quàng một chiêu lại trúng đích.Chẳng lẽ đối phuwong bận khống chế kiếm quang, không thể phân tâm?A, không đúng…Kiếm mang bộc phát khiến Ô Phong tặc còn đang rung động bị lay tỉnh.Ngay sau đó, bọn họ thấy một màn cả đời khó quên.Vô số kiếm mang đan xen thành lưới lớn mỹ lệ, ba tên đồng bọn của chúng nháy mắt bị cắt nát.

Một đồng bọn còn lại, bọn họ tương đương quen thuộc, tay cầm liên móc, đã lấy đi tính mệnh vô số người.

Nhưng liêm đao đen thùi lúc này chém vào không khí một cách quái dị, cách xa địch nhân 10 trượng.Đồng bạn lại mừng như điên, càng khiến bọn họ rợn tóc gáy.“Ảo ảnh!”

Chương Hào mắt co lại, hắn cố kìm nén xung dộng lao tới.Mắt hắn rất sắc bén, nhìn rất rõ, đối phương dùng kiếm mang tọa thành phù trận, hiện tại phù trận đã thành, tùy tiện chạy vào quá nguy hiểm! hắn lập tức âm trầm, hán biết rõ, tên thủ hạ còn lại khó thoát chết.Quả nhiên, một cự kiếm do vô số kiếm mang hợp thành chém thẳng tới lưới xích không kẽ hở kia.Năm người toàn diệt!Phanh, kim sắc hỏa đoàn lúc này cũng băng toái, tàn lửa màu vàng văng khắp nơi, tứ tán.Tàn lửa như mưa, một tuổi trẻ gầy yếu tu giả tay nắm một thanh hắc kỳ còn lớn hơn hắn mấy lần ngạo nghễ đứng giữa rừng kiếm mang rực rỡ năm màu đan xen như cá bơi lợi.Không ai nói, không ai dám động.Mắt của toàn bộ Ô Phong tặc đều co lại, sự khinh thường lúc trước, sự không không quan tâm, sự chắc mẩm lúc trước giờ thật đáng cười.Trên bầu trời Hoang Mộc đảo, chỉ có tiếng gió thổi phần phật.Vệ Quang Vinh run bần bật, bỗng thét lên chói tai: “Ta nghĩ ra rồi, ta nhớ ra rồi… hắn là Tả Mạc! hắn chính là Tả Mạc.”

Tiếng thét chói tai hoảng loạn, chói tai rõ ràng trong khoảng khắc tịch mịch này.Ở xa xa, Phó Phong cũng trở lại như thường, tuyệt sát hoa lệ vừa rồi cũng khiến hắn si mê.“Ngoại trừ tu vi, Tả Mạc tiến bộ hơn nhiều so với lần trước.” hắn thản nhiên khen ngợi: “Thủ pháp bày trận cảu hắn hiện tại càng khó dò.

Nếu tu vi của hắn cũng tăng lên như vậy, chỉ sợ không thua kém Vi Thắng chút nào.”

Quỷ Phong há hốc mồm, mãi không ngậm miệng được, không nói một lời, mắt khiếp sợ.Vừa rồi Tả Mạc lộ ra thực lực so với lúc ở đấu kiếm hội đâu chỉ lớn hơn tí tẹo.

Dù Vô Không kỳ vô cùng lợi hại, nhưng thủ pháp của Tả Mạc khiến hắn vỗ tay thán phục.Khống chế kiếm quang, bày trận….Hắn không thể sánh nổi.Quỷ Phong càng bất ngờ trước việc Tả Mạc lão luyện cùng bình tĩnh.

Hắn nhớ rõ, lúc ở đấu kiếm hội, Tả Mạc non nớt.

Chỉ nửa năm ngắn ngủi, Tả Mạc trước mắt hắn đã như một người khác.Thường Hoành không nói gì, nhưng hai mắt sáng lên, chiến ý cuốn động.“Tả Mạc, nguyên lai ngươi chính là Tả Mạc.”

Chương Hào mặt cực khó coi, thanh âm tràn đầy áp lực.Vốn tưởng gặp dê béo, ai ngờ gặp lão hổ.

Tả Mạc, cái tên này hắn hiển nhiên đã nghe qua, sau đấu kiếm hội, tên này đã truyền khắp Thiên Nguyệt giới. hắn biết rõ thằng nhóc con trước mắt nhìn qua gầy yếu là để tử quan trọng của Vô Không kiếm môn, không ngờ lại là Tả Mạc.Hắn nhớ, trong lời đồn, Tả Mạc hiểu phù trận nhất.Hắn liếc mắt nhìn lại Hoang Mộc đảo, không có động tĩnh, nếu Tả Mạc tọa trấn nơi đây, vậy phía dưới hiển nhiên là vô số phù trận đã được bày sẵn.Phỉ đoàn như Ô Phong tặc, ghét nhất là tình huống trước mắt.

Bọn họ am hiểu đánh lén, là cướp bóc, thứ kém nhất là chính diện tiến công cấm chết, cùng trọng địa được phòng thủ trùng điệp nhiều lớp.Tiểu đảo phía dưới, trong mắt Chương Hào như một con nhín.Lúc bình thường, hắn tuyệt đối không tấn công trọng địa như vậy.Nhưng trước mắt, hắn nếp được mùi vị đâm lao phải theo lao.Ngoại trừ cừu hận của Trâu Hàn, bây giờ năm tên thủ hạ bị giết ngay trước mắt, nếu cúp đuôi mà chạy, sĩ khí bị đả kích cực lớn.Hơn nữa, hắn không nỡ!Năm tên thủ hạ dù chỉ là trúc cơ kỳ, nhưng tên cầm phan (phiến, quạt) cùng liên móc đều là tu giả có pháp quyết đặc thù, ngoài trừ năm tên ngưng mạch kỳ là lực lượng tối nòng cốt, bổ sung hết sức khó khăn.

Ba tên kiếm tu đã chết hắn không tiếc, nhưng hai tên này chết, hắn rất tiếc.Hắn nhìn chằm chằm Tả Mạc, hai mắt đỏ bừng.Hắn vốn hung ác thô bạo, tùy tiện chịu thiệt sao có thể từ bỏ dễ dàng?Huống chi, nếu biết rõ trước mặt là Tả Mạc, hắn hiểu rõ, tầm quan trọng của tiểu đảo đối Vô Không kiếm môn.Nếu là địa phương trọng yếu, nhất định dự trữ vô số vật tư.Hắn nhanh chóng quyết định, vô luận thế nào, cũng phải chiếm lấy tiểu đảo!Chương 187 : Một canh giờConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTiếng gió phần phật, trên bầu trời Hoang Mộc đảo, vung gươm tuốt kiếm.Đối mặt Ô Phong tặc sát khí tràn ngập, Tả Mạc thầm than, vừa rồi mới giết năm tên, không khiến đối phương hoảng sợ, lại kích thích hung tính của chúng.Chẳng qua rất nhanh sau đó, hắn liền không để ý, vì đối phương sắp đội hình ầm ầm áp tới.Không chút nghi ngờ, trận chiến sắp tới đây càng khốc liệt.Tả Mạc cảm thấy áp lực cuồng tăng, lúc này không dám che dấu, giương tay đánh xuống phía dưới một đạo quang mang.Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận!Một vầng trăng sáng bay lên, treo giữa hư không, vô số mảnh tơ từ trăng sáng rủ xuống, bao khắp Hoang Mộc đảo, từng mảnh tơ nho nhỏ, dong đưa theo gió.Vầng trăng này lại hiện lên màu trần bì, chiếu ra ánh sáng trần bì, vô cùng ấm áp, không có vẻ mát lạnh như nước khi xưa.Tả Mạc than thầm, chỉ chút nữa thôi sẽ tôi luyện xong Phạn m.

Phạn m hoàn mà được luyện xong, uy lực sẽ mạnh hơn nhiều.

Đáng tiếc, còn thiếu chút, nhưng dù chỉ thiếu chút, uy lực của Phạm m hoàn đã kém hơn một bậc.Thế cục trước mắt không cho hắn tiếp tục tôi luyện, đối phương còn hơn 60 người.Sáu mươi tu giả, trong đó có 5 ngưng mạch kỳ, tạo cho hắn áp lực cực lớn.Chỉ có kiếm ý đại trận mới có thể so sánh với trận hình này.

Đại trận do 5 tu giả kim đan kỳ liên thủ bố trí tự nhiên không bình thường, chẳng qua hắn biết rõ khi hắn ở trong trận thì không lo lắng tính mạng.Luận uy thê, bọn phỉ đồ trước mắt không bằng kiếm ý đại trận, nhưng bọn giết người không chớp mắt này sẽ giết hắn.Tả Mạc hỏi Bồ yêu: “Có biện pháp gì tốt không?”

“Giết.”

BỒ yêu đơn giản lưu loát, mắt lấp lánh hung quang.Lúc này Tả Mạc mới cảm giác tên thiên yêu này có chút phong phạm, chẳng qua lời nói tuy khí thế rất cao, nhưng thực không chút xây dựng.“Giết thế naof?’ Tả Mạc thấy mình thực ngu ngốc, lại đi hỏi tên Bồ yêu ngu ngốc này, nhưng hắn vẫn muốn hỏi.Chẳng lẽ ta quá lo lắng?Quả nhiên, Bồ yêu nhìn hắn như nhìn thằng ngu: “Đương nhiên là giết từng thằng một.”

Hắn rất muốn hỏi: “Làm sao giết từng đứa mootj?’ Chẳng qua hắn vẫn kìm nén, hắn thực không thích cách Bồ yêu nhìn hắn.Bồ yêu nghĩ chút, đột nhiên nói: “Nếu ngươi có thể trong vòng một canh giờ, giết sạch bọn chúng, ta lại dạy ngươi thêm một chiêu “Tiểu Thiên Diệp Thủ.”

Một canh giờ…giết sạch…Tả Mạc cũng nhìn Bồ yêu như nhìn một thằng ngu: “Ngươi thật nghĩ ta ngu sao?

Một canh giờ, ngươi cho là đang giết heo chắc? bọn họ là….”

“Ngươi chỉ cần nói có làm được không?”

Bồ yêu lười biếng, mặt không chút sát khí.“Làm.”

Vừa dứt lời, Tả Mạc cảm giác mình thật ngu.Trong một canh giờ, giết sạch một đống tu giả đen kịt bầu trời…Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy….Sáu mươi bảy tên, năm ngưng mạch kỳ, sáu mươi hai trúc cơ kỳ, mình…trúc cơ….Tốt rồi, lại bị Bồ yêu xỏ, Tả Mạc ngay cả một chút khẩn trương cũng tan thành mây khói.Khó hiểu, hắn cảm giác mình đột nhiên có chút hưng phấn, có chút mong chờ.

Như vô cùng mong đợi trận chiến sắp tới, thân thể nóng lên, linh lực hoạt bát dị thường, chẳng lẽ mình sống cùng tên biến thái này quá lâu, mình cũng trở nên hơi biến thái….Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận bao phủ trọn Hoang Mộc đảo, thân hình Tả Mạc ẩn hiện trong trận.Trâu Hàn mắt lạnh lùng, đầy thù hận cùng sát khí, chẳng qua hắn cố kìm nén, hắn đang chờ lệnh.

Ô Phong tặc có thể tung hoành thời gian dài, chiến thuật xuất sắc là một bảo đảm trọng yếu nhất.

Tuy là nhân vật số hi trong đội, tuy cực hận, nhưng hắn vẫn nhẫn nại.Mắt Chương Hào nheo lại thành khe, một ánh mắt bắn ra từ khe mắt nhỏ hẹp, ngoan lệ tàn bạo.Lúc này, hắn bỏ qua mọi tạp niệm, dù rằng hắn có băn khoăn, một khi quyết định chiến đấu, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ; giết sạch bọn nó!“giết.”

Tiếng gầm như dã thú rít gào, từ trong họng hắn tóe ra.“Giết giết giết!” mắt nguồi khác cũng đỏ bừng, sát ý cực kỳ thuần túy.Sáu mươi bảy người bỗng chốc phân thành mấy bộ phận, chia làm vài nhóm theo các phương vị bao vây Hoang Mộc đảo.Chỉ sáu mươi bảy ngươi, lại tạo ra một cảm giác thảm liệt nhân sinh, khiến người khác sợ run.Phó Phong thấy vậy, mắt sáng lên, khen ngợi: “Ta còn tưởng rằng Ô PHong tặc bất quá có chút hư danh, hiện tại xem ra, quả là danh bất hư truyền! khí thế này, ngay cả Vô Không kiếm môn đanh nổi như cồn cũng khó làm được.”

Một tu giả tò mò hỏi: “Ô Phong tặc lúc trước gặp VÔ Không kiếm môn, đại bại a.”

Thủ hạ tu giả theo Phó Phong một thời gian, biết Phó Phong sẽ không vì chút ý kiến khác biệt mà bất mãn, mới dám mở miệng hỏi.Phó PHong cười, lắc đầu: “Này không giống.

Vô Không kiếm môn mạnh ở cao thủ, Ô PHong tặc mạnh ở chỉnh thể.

Lực lượng toàn đội không cách nào thay thế cao thủ, lực lượng cao thủ không cách nào thay thể đoàn đội.

Xung đột quy mô nhỏ, tác dụng cao thủ nổi bật, nhưng nếu là quy mô chiến đấu hàng vạn người, tác dụng của cao thủ không lớn như vậy.”

“Làm sao có chiến đấu trên vạn người?”

Tu giả kia cũng không phục.‘Hiện tại không có, không có nghĩa sau này cũng không có.”

Phó Phong hàm ý sâu xa nói.Sáu mươi bảy tu giả đồng thời ra tay, uy thế kinh người!Quang mang chớp động đầy trời, phi kiếm pháp bảo bay múa khắp nơi.Sách lược của Chương Hào rất giản đơn, lấy lực phá xảo!

Cứng đối cứng, công kích trọng địa, vốn là đại kỵ.

Nhưng tình huống đặc thù trước mặt vì chỉ có một mình Tả Mạc có thể hình thành phản kháng.

Vô luận Tả Mạc lợi hại cỡ nào, đối mặt 67 tu giả công kích sẽ giật gấu vá vai.Phù trận trên đảo dày đặc, nếu sa vào đó, sẽ để Tả Mạc có cơ hội.

Chẳng bằng dứt khoát dùng lực phá phù trận, Tả Mạc mất đi dựa vào như dê béo chờ làm thịt.Tả Mạc hiện tại thấy cực hỏng bét.Đáng chết!Sao bọn phỉ đồ này đem tất cả mọi thứ nện lên đầu hắn!Sáu mươi bảy tu giả đồng thời rat ay, điên cuồng đánh xuống, hoàn toàn không tiết kiệm linh lực, tựa như muốn cho Hoang Mộc tiều thành bình địa mới hài lòng.Mà đám người này lại tinh minh, chỉ ở xa xa Hoang Mộc đảo, không tới gần.Nhìn vào phi kiếm pháp quyết trút xuống như mưa, Tả Mạc nổi giận, được rồi, ca xem các ngươi có bao nhiêu linh lực tiêu phí.Vô Không kỳ cắm thẳng xuống đất, kiếm mang bay tới bay lui quanh thân hắn lặng yên tan vào Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận.Tả Mạc đứng xuống đất, bắt đầu qua lại khắp nơi trên Hoang Mộc đảo. hắn như một lính cứu hỏa, không ngừng tuần tra đại trận.Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận hắn bố trí có quy mô khổng lồ chưa từng có, có tới 216 trận con, gần đây không ngừng được tu bổ chỗ hổng, tuy không tính là vững chắc không thể phá, nhưng vẫn đủ đề cho Ô Phong tặc điên cuồng đánh phá mà không vỡ.Hắn biết, chỉ cần chịu được một lượt công kích của đối phương quyền chủ động sẽ đảo ngược.Sáu mươi bảy tu giả, cũng không phải toàn bộ là tu giả sở trường công kích.

Ví như Trâu Hàn, bách độc phiens của hắn có thể phóng ra các loại chất độc, vô cùng âm độc, nhưng trong loại chiến đấu cứng đối cứng này, không phát huy được tác động gì hết.Uy hiếp chân chính là các loại tu giả cường lực như Chương Hào.Phi kiếm của Chương Hào vô cùng độc đặc, thân kiếm rộng, tựa như xẻng, như rìu, đi theo con đường cương mãnh, thân kiếm như được bọc một lớp hồng quang, mỗi kích như trọng phủ khai sơn, thế tới như ngàn quân.Trong số tất cả tu giả, Chương Hào tạo ra uy hiếp lớn nhất đối Tả Mạc, mỗi kích của hắn đều khiến Tả Mạc thót tim.Những sợi tơ sợi tóc trong Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận luôn bị đánh cho bay loạn, vầng trăng trên không cũng bị dư chấn lắc lư.Phạn m hoàn được tôi luyện thời gian dài, càng thêm cương cương hỏa tính.

Thanh âm của hoàn càng trong trẻo, thanh âm của hoàn càng hùng hồn bạo liệt, dù không phát âm cũng cảm giác được khô nóng.Tả Mạc khá trấn định, đặc biệt là sau mấy lần thót tim, phát hiện Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận vẫn an nhiên vô sự. hắn mới nghĩ, lúc ở hội đấu kiếm, Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận với 72 trận con có thể tiếp nhận khảo nghiệm kỹ càng, ngưng mạch kỳ tu giả tiến vào trận còn nhiều hơn hiện tại.Muốn dùng cứng đối cưng cống phá Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận có 216 trận con, đó là mơ giữa ban ngày.Hắn biết, đối phương rất nhanh sẽ nhìn ra điểm này.Đến lúc đó, chiến đấu mới chính thức bắt đầu.Tả Mạc ngẩng đầu nhìn thiên không, qua những sợi tơ li ti, hắn có thể nhìn rõ ràng vẻ điên cuồng cùng hung ác của địch nhân.Hắn cúi đầu, mắt trở nên lạnh lùng.Hắn bắt đầu lấy ra từng chiếc trận bàn từ giới chỉ, ném tất cả vào tỏng đại trận.

Nhờ Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận yểm hộ, hắn khẽ ném xuống từng trận bàn.Lúc này, hắn cũng không nghĩ lưu lực, trận bàn trong giới chỉ như thứ rác rưởi bị ném ra.Hắn muốn biến Hoang Mộc đảo thành một nơi săn bắn, một khu săn bắn đầy cạm bãy.Công Tôn sai mấy người trốn trong động dung nham, đây cũng là nơi an toàn nhất tại Hoang Mộc đảo.

Trong đáy động dung nham, chung quanh bị Tả Mạc bố trí vô số phù trận, là trọng địa trong trọng địa.Nghe thấy tiếng ầm ầm từ bên ngoài vọng tới, mọi ngườ đều lộ vẻ lo âu.Thuần Vu Thành than thở: “đáng tiếc, chúng ta không giúp được gì.”

Câu nói này khiến mọi người đều nắm chặt tay, bọn họ tuy đều là tu giả sản xuất, nhưng vẫn là người trẻ tuổi, đang lúc huyết khí phương cương.

Mà bọn họ cũng biết, nếu bị bọn người này công phá đại trận, vận mệnh của bọn họ sẽ thế nào.Trước mặt bọn cướp này, bọn họ là sinh sản tu giả không chút lực chiến đấu sẽ bị giết sạch ngay từ đầu.Công Tôn Sai là người trấn định nhất ở đây, hắn nằm trên đất, vô tư nói: “Không cần bận lòng, đại trận của Tả sư huynh, bọn họ muốn phá cũng không dễ.

Hơn nữa, ta cảm giác Tả sư huynh còn lợi hại hơn xưa, mọi người đã quên con thanh đinh ngạc kia sao?”

Lời vừa nói ra, mọi người đều chấn động.Bọn họ nhớ lại việc sư huynh Tả Mạc cùng thanh đinh ngạc liên tục cứng đối cứng, lòng tinh tăng lên, dần ổn định lại.Trong thiên không, công kích dần trì hoãn.Tả Mạc hất mặt nhìn lên, lại cúi đầu, tiếp tục bố trí.Trong đầu đột nhiên nảy sinh ý nghĩ.Một canh giờ, thời gian cũng không nhiều….Chương 188 : Vào trậnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Ô Phong tặc thiếu tu giả uường công, khả năng phá được trận phòng lưu của Tả Mạc là không lớn.”

Có thể nói, loại chiến thuật con rùa này ở trong tay Tả Mạc được phát huy tới tận cùng.

Trừ phi có đội chuyên cường công, bằng không đừng mong mạnh mẽ phá mở lớp mai rùa này.

Nếu như phù trận khổng lồ, tu giả ngưng mạch kỳ rất khó chính diện phá hủy.”

Quỷ Phong cúi đầu, hắn nhớ lại trận phòng lưu của Tả Mạc trong hội đấu kiếm, khiến tất cả mọi người đau đầu.Làm thế nào phá giải trận phòng lưu, hắn cũng không có biện pháp gì hiệu quả.Trừ phi thừa cơ Tả Mạc chưa bày trận phát động công kích, nếu Tả Mạc hoàn thành bố phòng, tỷ lệ thắng cơ hồ bằng không.Trận phòng lưu vì vậy cũng bị gọi là đồ con rùa, có thể nói là cực hạn phòng ngự dưới kim đan.

Những người khác cũng muốn mô phỏng trận phòng lưu của Tả Mạc, nhưng khi tự mình thể nghiệm mới phát hiện ra trận phòng lưu cũng không dễ tạo ra.Phải nhanh chóng bố phòng, đó là vấn đề mấu chốt.Xem ra, trận phòng lưu đã được Tả Mạc nâng cấp thêm một bậc, thủ đoạn cùng hiệu suất đã vượt rất nhiều so với hội đấu kiếm.Ngoài ra, bố trí trận gì, phù trận phối hợp, cần phải trong thời gian ngắn quyết định.

Mà người khống chế phù trận cần có thần thức cường đại.Lúc nghiên cứu tỉ mỉ, mọi người mới phát hiện nguyên lai trận phòng lưu cũng không đơn giản như tưởng tượng.

Ngay cả quá trình Tả Mạc đấu Triều An, cũng bị lấy ra nghiên cứu nhiều lần, đây là trận điển hình lấy yếu thắng mạnh mà những năm gần đây rất hiếm gặp.

Trong đó, có nhiều chiến thuật biến hóa tinh diệu, khiến các tu giả nghiên cứu tấm tắc khen ngợi.Một tu giả khác hỏi: “Lẽ nào thật sự là vô kế khả thi?’Phó Phong trầm ngâm: “Gạp phải Tả Mạc, nhất quyết không cho hắn cơ hội bày trận.”

Vị tu giả này nhìn thoáng qua Hoang Mộc đảo: “Nhưng hắn đã sớm bố trí xong trận.”

“Ta cũng không có cách xử lý.”

Phó Phong buồng tay, thản nhiên đáp lời.Lại một tu giả khác không thể kìm nén hỏi tiếp: “Bọn họ có nhiều người như thế, cứ lao thẳng vào cũng có thể giành thắng lợi.”

Trong mắt bọn họ, lực lượng song phương thực quá chênh lệch.

Một chọi 67, lại có 5 tu giả ngưng mạch kỳ.

Bản thân Tả Mạc cũng chỉ mới trúc cơ kỳ.

Dù có phù trận hỗ trợ, nhiều người đồng thời lao tới, Tả Mạc căn bản không có cơ hội chiến thắng.“Nếu là người khác, ta cũng sẽ nghĩ vậy.”

Phó Phong kiên trì đáp lời, đối với các thủ hạ trúc cơ kỳ, hắn xưa nay hết lòng chỉ điểm: “Nhưng nếu đó là Tả Mạc, ta sẽ không tính thế.

Trận phòng lưu là thứ gì, đó chẳng là là vẻ ngoài.

Điểm lợi hại nhất ở Tả Mạc, kỳ thực là chiến thuật, hắn am hiểu nhất là lợi dụng mọi điều kiện, từ những điều kiện hắn có tạo thuận lợi cho mình.

Dù cho không có những điều kiện thuận lợi, hắn cũng có thể tạo ra hoàn cảnh thuận lợi cho bản thân.

Hắn là chiến thuật gia trời sinh, điểm này, Vi Thắng không thể so với hắn được.”

Bọn thủ hạ tỏ vẻ hiểu được.Phó Phong lại bổ sung: ‘Đương nhiên, có lẽ đối với Tả Mạc, đây là bắt buộc.

Hắn phải dùng thủ đoạn khác để bù đắp tu vi yếu kém của mình.”

Nếu Tả Mạc nghe được lời phân tích của Phó Phong, nhất định sẽ rất đồng ý.

Có linh lực ai còn đi làm mấy chuyện này, trực tiếp vác kiếm ra chém, hắn cũng vô cùng ước ao được như sư huynh Vi Thắng.Phó Phong lập tức kết luận: “Từ khi bọn họ bắt đầu công kích Hoang Mộc đảo, đã rơi vào thế bị động.

Hoang Mộc đảo có ý nghĩa trọng yếu đối Vô Không kiếm môn, vì sao Vô Không kiếm môn chỉ phái một mình Tả Mạc trấn thủ?

Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, Tả Mạc có thể sáng chế trận phòng lưu, cho hắn đủ thời gian, hắn có thể sáng chế ra một trọng địa an toàn.

Ô Phong tặc ăn hiếp Tả Mạc một mình trên đảo, nhưng lại không biết, Tả Mạc không giỏi công kích, nhưng nếu dùng hắn phòng thủ một đảo, chỉ mình hắn là quá đủ.

Tả Mạc phát triển vượt quá dự tính của ta.”

“Tả Mạc vĩnh viễn ở trong hoàn cảnh chiến đấu có lợi cho mình, thực lực Ô Phong tặc không yếu, lấy lực phá xảo, cũng không phải không có cơ hội chiến thắng.

Nhưng đây là một trò hay để xem.”

Buổi nói chuyện, hơn ba mươi thủ hạ trúc cơ đều chăm chú lắng nghe, tất cả mọi người đều là trúc cơ kỳ tu giả, nhưng khác biệt lại cực lớn.“Nếu là kim đan kỳ cao thủ tới thì sao?’ Vẫn có một người không phục, hiển nhiên hắn không thích một tên trúc cơ tu giả quá kiêu ngạo như thế.“Kim đan cao thủ tới, ai cũng không chống nổi.

Để kiềm chế kim đan, chỉ có kim đan.”

Trúc cơ tu giả nghẹn họng không thể phản bác.Chương Hào ý thức được cứ tiếp tục cũng không thể mở ra cái xác rùa này.

Ô Phong tặc vẫn là trộm cướp, bọn họ đi lại như gió, nhưng mà khuyết thiếu thủ đoạn cường công.

Chương Hào hiện tại có một nguyện vọng cực lớn, đó là mỗi người có một pháp bảo như thiên ấn, vung lên đập xuống, đập điên cuồng.Đáng tiếc, pháp bảo dạng thiên ấn xưa nay bị Ô Phong tặc khinh bỉ, nó thực quá khó xài.Tơ nhỏ từ ánh trăng màu cam hạ xuống bị chấn động rung lên, vầng trăng vang lên tiếng leng keng liên hồi, nhưng không hề ngừng lại.Chương Hào hiểu rõ uy lực do phi kiếm của mình tạo ra, dù chỉ có cao thủ trong trong ngưng mạch kỳ tu giả mới đỡ được.Hắn có thể cứu Trâu Hàn thoát khỏi tay Vi thắng, cũng là vì vậy.

Vi Thắng tuy đạt thành tích hạng hai, Cổ Dung Bình được mọi người xem trọng đạt hạng nhất, nhưng Vi Thắng rất nhanh có thể thay thế Cổ Dung Bình trở thành cao thủ trẻ tuổi tài năng nhất Thiên Nguyệt giới.

Kết thúc hội đấu kiếm, Vi Thắng bế quan, tu vi tăng mạnh, mọi người đều suy đáon, hắn có thể đã tìm được cách đột phá kiếm ý tâm chuyển.Chiến tích hiển hách của Vi Tháng sau này cũng khẳng định thêm suy đoán của mọi người, lúc đầu theo Tân Nham, sau đó một mình dẫn đội, liên tục chinh chiến tứ phương, chưa từng chiến bại.Vô luận là danh tiếng hay thực lực, hắn đã xứng đáng với danh hiệu đệ nhất cao thủ trong ngưng mạch kỳ.Chương Hào không bằng Vi Thắng, nhưng nếu xếp hạng tu giả ngưng mạch kỳ tại Thiên Nguyệt giới, hắn tuyệt đối thuộc hạng cao thủ, nhưng ngày thường im hơi lặng tiếng, thanh danh không lộ.Nhưng tại phù trận trước mặt, hắn cũng cảm thấy bó tay.Chương Hào đã trải qua nhiều nguy nan, gặp cục diện bế tắc cũng không hoang mang.

Nới tới cùng, Tả Mạc cũng chỉ có một mình, phù trận lợi hại cũng cần người khống chế.

Có người không chế phù trận cùng không người khống chế phù trận là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Phù trận dù thần diệu, nhưng cũng chỉ là ngoại lực.

Trải qua cuộc sống trên đầu gươm mũi kiếm lâu, hắn hiểu rất rõ, bản chất của chiến đấu là so đấu thực lực song phương.Đây cũng là nguyên nhân khiến cao thủ tu kiếm luôn không thích sử dụng thủ đoạn khác, vì bản thân bọn họ đã có đủ lực lượng, bọn họ có sự tự tin tuyệt đối vào lực lượng bản thân.Chương Hào cũng không được coi là kiếm tu cao thủ, nhưng hắn cũng có sự tin tưởng tuyệt đối vào thực lực của nhóm người mình.Hắn huýt lên, mọi người lập tức ngừng tay.“Giết.”

Chương Hào dẫn đầu lao thẳng vào trận, Trâu Hàn theo sát, Ô Phong tặc cũng không chút do dự, tất cả đều chạy vào vào trận.Xa xa, Phó Phong thấy cảnh này thân thở: “Tả Mạc chiếm tiên cơ.””Chiếm tiên cơ cũng không nhất định thắng trận.”

Có người nói.Phó Phong cười, gật đầu: “Đích xác, nhưng cứ nhìn rồi biết.”

Chương Hào vừa tiến vào đại trận, cảm giác được cảnh vật biến đổi, đột nhiên mình xuất hiện ở nơi hoang dã, trống trải hoang vắng, trên đầu có một mặt trăng màu cam, tản ra ánh sáng ấm áp.Quả nhiên có tí thủ đoạn!Hắn thầm khen ngợi, nếu có thể, hắn nhất định nghĩ mọi biện pahsp chiêu mộ Tả Mạc vào Ô Phong tặc.

Nhưng hắn cũng biết đây là mơ tưởng, người ta là đệ tử trọng tâm cảu Vô Không kiếm môn, nào để ý tới nhóm trộm cướp bọn họ?Tập trung, ném bỏ ý nghĩ không thực tế này đi.Đây không phải lần đầu tiên hắn phải phá trận, nhưng đối mặt với phù trận lợi hại vẫn là lần đầu.

Tuy không hiểu đại trận, nhưng hắn vẫn tin chắc, dù sao tu vi của đối phương cũng thấp hơn hắn một tầng.Đối với tu giả, thấp hơn một tầng đồng nghĩ lực lực khác biệt.Hơn nữa, hắn còn một bí mật nhỏ, một bí mật mà không ai biết: Kiếm ý tâm chuyển! hắn đã tu luyện “khai sơn kiếm quyết” tới cảnh giới “kiếm ý tâm chuyển”!Cầm trong tay phi kiếm được hồng quang bao phủ, hắn chậm rãi bước tới, hồng quang càng thịnh, hắn bị hồng quang nồng đậm như thực bao phủ.Trâu Hàn cầm một cây quạt ngũ sắc sặc sỡ, chớp mắt, xugn quanh hắn đã bị một tầng khí rực rỡ bao lấy, thân hình dần biến mất trong vụ khí.Vệ Quang Vinh mặt trắng bệch, lạnh run, thân hình cao gầy như một cây trúc đong đưa trong gió.

Hắn sợ hãi nhìn xung quanh, cần tìm tới đồng bạn, nhưng trong tầm mắt của hắn không một bóng người.Tả Mạc mắt lạnh lẽo, hắn hoàn toàn đã tiến nhập trạng thái, linh lực toàn thân hoạt bát dị thường, tâm thầm linh hoạt yên lặng kỳ ảo.Con mồi đã tiến nhập khu vực săn bắn.Thân ảnh hắn dần mông lung, dần dần biến mất.Mục tiêu đầu tiên của hắn là Chương Hào, đánh rắn dập đầu!

Chỉ cần giết Chương Hào, những tên khác sẽ như rắn mất đầu, mình càng có cơ hội đục nước béo cò.Chương Hào có tu vi ngưng mạch kỳ, hắn không thể chính diện so đấu, nhưng Tả Mạc có cách.Chương Hào được hồng quang bao phủ toàn thân, không hề hay biết hắn đã bị Tả Mạc soi.

Bất quá, dù hắn biết, cũng không chút sợ hãi, ngược lại càng hứng khởi.Bỗng, hắn dừng bước, huy động trọng kiếm trên tay.Một mảng kiếm quang thoát kiếm bắn ra, kiếm quang có diện tích khá lớn, như một lưới sáng màu hồng che trước mặt.Leng keng!Vài luồng kiếm quang đánh thẳng vào lưới sáng, lập tức bị đẩy lùi.Chương Hào cười nhạt, nhanh chóng lao tới hướng ánh trăng.

Vô Không kỳ là pháp bảo tốt, uy lực cường đại, đáng tiếc Tả Mạc tu vi quá thấp, không phát huy được uy lực của nó.

Kiếm quang trình độ này có thể đánh chết tu giả trúc cơ, nhưng đối với tu giả ngưng mạch kỳ là không đáng để ý.Hắn biết đây là có người khống chế, chưa phải phù trận công kích.Hắn bước nhanh, đi thẳng tới chỗ vầng trăng.

Nhìn như chậm, nhưng không bị ảo ảnh mê hoặc.

Hơn nữa hắn quán nhập linh lực vào hai chân, mỗi bước như đại chùy lưu lại trên mặt đất một động lớn, ảo giác gì cũng bị đánh nát.

Hắn dám chắc, tu vi Tả Mạc không bằng hắn.

Biện pháp này, tưởng là ngốc nhưng cực kỳ hiệu quả.Từng phù trận, đều có trận tâm, trận tâm là nơi trung tâm phù trận.

Chỉ cần phá trận tâm, phù trận có lợi hai cũng chớp mắt tan ra.Chương Hào bước từng bước, vững vàng tiến thẳng tới chỗ trăng sáng, ven đường thỉnh thoảng có kiếm quang bắn tới đều bị hắn đỡ được.Thanh âm quấy nhiễu tinh thần, hắn trực tiếp dùng linh lực bịt tai lại, chỉ lo đi tới trước.

Thanh âm có tính sát thương cũng bị hắn huy trọng kiếm đỡ được.Càng đi tới, hắn càng tin tưởng.Phù trận rất hữu dụng, nhưng nếu thực lực song phương chênh lệch quá lớn, vậy cũng là vô ích.Hắn lại chiếm chủ động!Chương 189 : ́p ủConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc cũng không nghĩ tới Chương Hào lại dùng biện pháp trực tiếp như vậy.

Hắn không cho là Chương Hào có thể lập tức tìm đến trận tâm, nhưng đảo Hoang Mộc chỉ lớn bằng cái đầu đinh, với tốc độ Chương Hào, tới tới lui lui cũng không cần một canh giờ.Nếu có thể, hắn rất muốn cũng dùng biện pháp trực tiếp đồng dạng, tỷ như Nguyệt minh băng âm, trực tiếp diệt sạch đám người này.

Hắn có đầy đủ lòng tin, Thiên hoàn nguyệt minh trận hai trăm mười sáu trận con, phóng thích Nguyệt minh băng âm, tuyệt đối phải lợi hại hơn so với lần ở hội đấu kiếm, nói không chừng có thể một lần toàn diệt hết bọn này.Chẳng qua, hắn không có lòng tin có thể phóng thích thành công!Trạng thái ở hội đấu kiếm, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, bình thường dùng Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con phóng thích Nguyệt minh băng âm, số lần thành công chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng đừng nói đến Thiên hoàn nguyệt minh trận hai trăm mười sáu trận con độ khó lớn hơn vài lần.Hắn hiện giờ có hai lựa chọn, một là trước khi Chương Hào tìm đến trận tâm, diệt gã, một lựa chọn khác là thừa dịp Chương Hào tìm đến trận tâm, đi diệt những người khác.Hai phương án đều có lợi có hại, Tả Mạc chọn phương án thứ nhất.Trông tình hình trước mắt, trong toàn bộ địch nhân, uy hiếp của Chương Hào lớn nhất, đặc biệt là uy hiếp đối với phù trận.

Chỉ cần còn phù trận, ưu thế của mình sẽ vẫn còn.

Một khi phù trận bị phá, toàn bộ ưu thế của hắn hóa thành số không.

Không có phù trận, đừng nói đối mặt sáu mươi bảy gã tu giả, riêng mình Chương Hào, hắn cũng chỉ còn nước quay đầu mà chạy.Đừng nghĩ hắn đã từng thắng Triều An, đó là hắn lao lực toàn bộ tâm cơ, làm trước vô số chuẩn bị mới thắng được, nó cũng không phải có nghĩa hắn đủ vốn để đối kháng cùng cao thủ ngưng mạch kỳ.

Huống chi, Chương Hào cũng không phải hạng như Triều An có thể so sánh.Song phương tuy còn chưa trực tiếp giao thủ, nhưng là hai người không dám có chút nào xem thường đối phương.Lúc này cũng không cho phép Tả Mạc nghĩ nhiều, thời gian dài thêm tí nào, hắn bị động thêm tí đó.Hắn lấy ra tháp ngũ sắc, hóa làm ánh sáng năm màu, bay tới dưới vòng đồng.

Vòng phạn âm màu đỏ cam che kín tháp ngũ sắc, không một ai biết, Thiên hoàn nguyệt minh trận đã đổi kẻ thao khống.Tả Mạc rút Vô Không kỳ trên đất, lặng lẽ mò đến gần Chương Hào.

Hắn vừa mới bố thêm rất nhiều phù trận nhỏ loại mê huyễn trong Thiên hoàn nguyệt minh trận.Ngoài ba trượng, Chương Hào mặt giới bị, y ngừng lại.Tả Mạc trong lòng thầm kinh, động tác của Chương Hào rõ là đã phát hiện hắn đến gần.

Thần thức của đối phương rõ ràng yếu hơn mình rất nhiều, nhưng là mức độ linh mẫn không chút nào kém cỏi.Hắn không biết, loại tu giả trường kỳ sống sót trong chém giết như Chương Hào, độ mẫn cảm đối với sát khí đã đạt đến mức cực kỳ khủng bố.Ý đồ đánh lén ban đầu bị tan vỡ, Tả Mạc thấy vậy, Vô Không kỳ trong tay cắm xuống đất.Các sợi kiếm mang, như cá bơi vây quanh Vô Không kỳ, chợt tụ chợt tán.Tả Mạc hít một hơi thật sâu, tay phải duỗi ngang.Kiếm mang vốn đang chuyển động bất định đột nhiên ngừng trệ, kiếm ý bên trong, đột nhiên bộc phát!Chương Hào sắc mặt khẽ biến, gã phản ứng cũng là cực nhanh, miệng như sấm xuân: "Quát!"

Trọng kiếm trong tay mạnh mẽ hướng phương vị Tả Mạc đang đứng trùng trùng một trảm!Một đạo kiếm mang hình trăng khuyết đỏ như lửa, thoát kiếm mà ra, hướng Tả Mạc kích xạ.Tả Mạc chỉ thấy trước mắt ánh hồng hơi lóe, kiếm mang đối phương đã tới trước mặt hắn, một cỗ kiếm ý bàng bạc trực ép mi tâm Tả Mạc!Kiếm ý thuần túy thật!Không biết vì sao, Tả Mạc không tự chủ mà liên tưởng tới sư huynh Vi Thắng.

Tuy sư huynh Vi Thắng bây giờ hắn không biết, nhưng một kiếm này của đối phương, nghiễm nhiên có bảy tám phần phong phạm của đại sư huynh lúc trước!

Tu vi trên kiếm của đối phương, mới gặp lần đầu!Tả Mạc thật hơi giật mình, một kẻ vu vơ từ đâu đến, lại có thể có bảy tám phần thực lực của sư huynh Vi Thắng hồi ở hội đấu kiếm, sao không khiến hắn chấn kinh vạn phần?Hắn tịnh không biết, cái thằng trước mắt mà hắn nghĩ chả ai biết đến này, lại là đầu sỏ toán cướp nhất lưu khiến Thiên Nguyệt giới nghe hơi táng đảm.Tuy kinh không loạn, tay phải duỗi bằng của Tả Mạc hóa chưởng làm chỉ, nhè nhẹ hướng phía trước điểm nhẹ một cái.Tranh!Tựa như vạn kiếm xuất vỏ, kiếm mang tĩnh tại đột nhiên nhất tề hối tập tới khoảng không trước ngón tay hắn ba tấc.Khoảng không trước đầu ngón tay, một điểm sáng chói mắt, vệt sáng của kiếm mang quấn xung quanh Tả Mạc vạch qua, hình thành một cái kén sáng do vô số các tơ quang tạo thành, che phủ Tả Mạc bên trong.Kiếm ý bàng bạc lấy thế rất dễ dàng, hung hăng chém vào điểm sáng trước đầu ngón tay Tả Mạc.Oanh!Kiếm mang sắc đỏ trong nháy mắt bị xoắn thành vụn phấn, Tả Mạc toàn thân hơi run, bàn chân không tự chủ mà lui sau mấy bước, kiếm mang hối tập nơi đầu ngón tay bị đánh tan.Nhìn như song phương bình phân, nhưng Tả Mạc biết mình hạ phong.

Kiếm mang của Vô Không kỳ xuất từ tu giả kim đan, bình thường Tả Mạc không cách nào phát huy hoàn toàn kiếm ý trong đó.

Một kiếm này của Chương Hào, lại thành công khiến những kiếm mang này cảm nhận được uy hiếp, chúng nó tự phát mà phóng thích ra kiếm ý khủng bố hàm chứa trong đó, mới ngăn nổi một chiêu này của đối phương.Nhưng rất nhanh Tả Mạc không có thời gian đi tự hỏi, kiếm thứ hai của Chương Hào lại tới!Chương Hào không chút kinh ngạc chuyện Tả Mạc có thể ngăn đỡ một kiếm của mình.

Giết người đoạt bảo, gã đã làm vô số, ánh mắt tự nhiên rất lão lạt, Vô Không kỳ là thứ hàng gì, trong lòng gã có đoán.Kinh nghiệm chiến đấu của y cực kỳ phong phú, biết rõ lúc này quan trọng nhất, là dính chắc đối phương, không cho đối phương có cơ hội bố cục, đặc biệt là loại tu giả sở trường bố trận như Tả Mạc.Thế là, gã vung ra kiếm thứ hai.Tả Mạc lại hít một ngụm khí, vươn tay lại điểm.Tranh, kiếm mang vừa mới bị đánh tan, lại hình thành và hối tập ở khoảng không trước đầu ngón tay hắn.Oanh!Lực lượng kiếm mang sắc đỏ truyền tới còn lớn hơn trước, Tả Mạc chỉ thấy ngón tay kịch đau, nhịn không nổi hừ một tiếng, chân lại lui liền mấy bước."

Ha ha!"

Chương Hào cười dài một tiếng, trong lòng sướng khoái vô bì, trọng bộ bước lên trước, trọng kiếm trong tay lần nữa hất lên.Cho đến lúc này, hết thảy toàn bộ, thuận lợi hơn nhiều so với gã tưởng tượng.Chỉ cần diệt xong Tả Mạc, tất cả cũng không phải vấn đề!Đúng lúc này, đột nhiên trong lòng gã hơi lạnh, trọng kiếm trong tay bỗng hóa chém thành che, hoành ngang tại trước thân.Đinh!Một cỗ đại lực từ thân kiếm truyền đến, trọng kiếm trong tay gã ánh đỏ hơi lóe, ngăn trở tập kích của đối phương.Chương Hào trong lòng thầm tự lẫm nhiên, nghe như một đạo kiếm mang, kỳ thực gã vừa mới ngăn trở ba đạo kiếm mang!

Mà ba đạo kiếm mang này hoàn toàn không chút dấu hiệu, không biết từ đâu phún ra.Đến nghĩ cũng không kịp, gã chỉ thấy trong lòng hơi giật, hừ lạnh một tiếng, trọng kiếm trong tay hoành ngang trước ngực, tay trái hóa chưởng, trùng trùng vỗ vào chuôi kiếm!Trọng kiếm hóa thành một dải sáng đỏ, vây xoay quanh thân gã một vòng.Đinh đinh đinh!Trọng kiếm vốn bá đạo cương mãnh, lúc này lại linh xảo như chim nhỏ, tung bay trên dưới gã, hình thành lớp màn sáng màu đỏ.

Kiếm mang sắc bén sâm nhiên, không làm sao đột phá được tầng màn sáng màu đỏ này.Những kiếm mang này tuy sắc bén lại có thế tới quỷ quyệt, khó mà phòng bị, nhưng đối với trình độ loại cao thủ như Chương Hào mà nói, nó trừ tạm thời kéo dài một đoạn thời gian, không có bất cứ tác dụng khác gì.Chương Hào đang nhẫn nại đợi thời cơ, Tả Mạc không thể kiên trì thế này tiếp được.

Những kiếm mang này uy lực kinh người, nhưng thúc sử chúng, linh lực tiêu hao cũng kinh người dị thường, với tu vi trúc cơ kỳ của Tả Mạc, không kiên trì được lâu.

Mà trong lúc ngự sử kiếm mang, Tả Mạc lại không cách nào đi bố trí thứ khác. (nguyên văn: ngưng mạch, trúc cơ chứ).Nói cách khác, Tả Mạc tựa như sa vào tử cục, công kích của hắn không cách nào cho địch nhân một kích trí mạng, linh lực bản thân tiêu hao lại không đủ để chống đỡ cho hắn kéo dài chiến đấu.Trong lòng Chương Hào tăng lên mấy phần nghi hoặc, kinh nghiệm của gã phong phú, cảm thấy bên trong có gì đó không thích hợp, nhưng không thích hợp chỗ nào lại nói không ra.Gã tính dùng tĩnh để canh kỳ biến.Nếu gã có thể biết được lúc này Tả Mạc đang làm gì, nhất định sẽ không trấn định như thế, nhất định sẽ không tĩnh canh kỳ biến!Trận bàn cái trước tiếp cái sau từ trong tay Tả Mạc bay ra, tán lạc tại các phương vị xung quanh Chương Hào.Gần như trong chớp mắt, Tả Mạc đã ném ra hơn mười cái trận bàn.Mãi sau khi ném ra hơn mười trận bàn, trong lòng hắn mới hơi an.Phân tâm cùng sử, Chương Hào đại khái không sao đoán được, Tả Mạc không ngờ có thể đồng thời làm việc khác.Đây là công lao của Đại thiên diệp thủ, Tả Mạc phát hiện sau khi thần thức của mình hóa làm diệp thủ, có thể phân tâm cùng sử.

Phát hiện này khiến hắn mười phần kinh hỉ, phải biết, phân tâm cùng sử trong chiến đấu cực kỳ hữu dụng.

Trong lúc hai bên liều so phi kiếm, đồng thời ngầm đánh lén đối phương, dạng chiến thuật hèn hạ này lại là mộng tưởng của vô số người.Nhưng hiện thực là, vô luận là kiếm tu hay tu giả khác, trong lúc đối chiến với địch nhân cùng trình độ, đều không thể phân tâm cùng sử dụng.

Bọn họ có thể liên tục thay đổi pháp quyết, nhưng tuyệt đối không thể đồng thời sử dụng hai loại pháp quyết, trừ phi bọn họ không muốn giành thắng lợi.Tịnh không phải không thể đồng thời sử dụng hai loại pháp quyết, mà là đồng thời sử dụng hai loại pháp quyết, sẽ khiến uy lực của hai loại pháp quyết giảm mạnh.

Trước nay chưa nghe nói qua, có cao thủ thành danh nào, sở trường phân tâm cùng sử.Lúc trước Tả Mạc kỳ thực cũng đủ để có thể phân tâm cùng sử, chỉ là về trình độ, so với diệp thủ bây giờ, một trời một vực.Chương Hào căn bản không đoán ra Tả Mạc không ngờ có thể phân tâm cùng sử, vừa thao khống kiếm mang, vừa ngấm ngầm bố trận.Hoàn thành bố trận Tả Mạc chậm rãi nhắm mắt lại, lần nữa vươn ngón tay ra.Dần dần, trên người hắn hốt nhiên thêm một cỗ vị đạo khó tả.Di!Chương Hào trong lòng hơi run mạnh, khí thế của Tả Mạc đã phát sinh biến hóa kinh người.

Hết thảy xung quanh đều rất an tĩnh, nhưng cảm giác không hay trong lòng gã càng phát đậm đặc.Thật giống như, nơi cực xa trên bầu trời trên đỉnh đầu gã, có một đôi mắt băng lãnh, hờ hững mà nhìn chăm chú vào gã.Nguy hiểm!Nguy hiểm mạnh mẽ không chút dấu hiệu đột nhiên xuất hiện trong lòng, lông toàn thân gã đột nhiên căn căn dựng thẳng.Sắc mặt Chương Hào kịch biến!Gã tin tưởng trực giác của mình, trực giác đã cứu gã trong vô số lần huyết chiến!Cảm nhận cơn sợ hãi mạnh mẽ trong lòng chủ nhân, trọng kiếm bay về tay Chương Hào như chớp.Nắm lấy chuôi kiếm quen thuộc, cảm giác sợ hãi trong lòng Chương Hào đột nhiên giảm rất nhiều, tinh thần gã khẽ rung, không giữ lại bất cứ cái gì, linh lực toàn thân điên cuồng mà tuôn vào trọng kiếm.Ánh hồng toàn thân chớp mắt sền sệt như huyết thanh chậm rãi lưu động, Chương Hào nộ mục trợn tròn!Trong sát na gã vừa mới chuẩn bị phát động, đột nhiên ba sợi ánh sáng xanh hư không xuất hiện, như chớp quấn lấy gã.Phù trận cấp ba, Phược Long trận!Ngay lúc này, Tả Mạc đang nhắm mắt lại, cũng gần như ấp ủ xong sát chiêu của hắn.Nền đất dưới chân hắn từng điểm rạn nứt, bùn đất nát vụn nứt ra tựa như bị một lực vô hình, chậm rãi phiêu phù bốc lên.

Trên trán Tả Mạc, một ký hiệu cái lá hình bàn tay, tán phát lên ánh sáng nhàn nhạt, rõ tới mức có thể thấy.Mà ngón tay Tả Mạc duỗi thẳng ra, tại khoảng không trước mặt vẽ cái móc.Nơi ngón tay vạch qua, bút họa uốn lượn, tán phát lên ánh sáng nhàn nhạt như tinh thần, trong chớp mắt, một phù hiệu cổ kính thành hình!Chương 190 : Liều mạngConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTiểu Thiên Diệp Thủ chi Dương Sát cương lôi!Xung quanh Chương Hào, vô số ngân quang điện xà chớp loạn, thiểm điện nát vụn xé nứt không khí, tiếng lốp bốp thanh như bắp rang, rền lên dày đặc.Lôi điện uy thế cương mãnh lăng lệ, vốn được tu giả yêu thích, ngay cả kiếm tu thiên vị kiếm, cũng không chút giấu giếm ưu ái với lôi điện.

Lôi kiếm kiếm quyết không phải ít, mà phẩm cấp đa phần không thấp.

Mà lại, phẩm cấp của lôi điện cũng khá nhiều, tính chất khác biệt, cũng khiến chúng có các đặc tính thần diệu khác.Cương lôi là một loại lôi điện khá thường gặp, đặc điểm của nó là cương mãnh phá tà, trời sinh khắc chế pháp quyết âm tà.

Nhưng nếu phía trước thêm hai chữ dương sát, lập tức biến nó thành cực kỳ hiếm thấy!Liên quan về phân loại phẩm cấp của các chủng lôi điện có rất nhiều phiên bản, nhưng trong bất cứ phiên bản nào, phẩm cấp của Dương Sát cương lôi, đều không dưới cấp bốn!Sát, là đại hung; cương, là vừa.Dương, sát, cương, ba chữ tổ hợp tại một chỗ, là có thể biết tính chất của nó cương mãnh lăng lệ đến cỡ nào.Trong ba thức đầu của Tiểu Thiên Diệp Thủ, Dương Sát cương lôi là thức duy nhất thuộc loại pháp quyết công kích trực tiếp.

Nhưng dù chỉ có một thức thuộc loại pháp quyết công kích, cũng khiến Tả Mạc như được chí bảo!Trừ phù trận, thức Dương Sát cương lôi này trở thành sát chiêu lợi hại nhất của hắn!Vừa lên, đã ra sát chiêu, Tả Mạc không nửa điểm may mắn giữ lại.Duy nhất khiến hắn cảm thấy không đủ là, hiện nay phạm vi thi triển chiêu Dương Sát cương lôi này của hắn lớn nhất không quá năm trượng.

Hắn không thể không mạo hiểm sáp tới Chương Hào, cũng vì lý do này, lúc trước khi hắn đối mặt với đám mây đen không thi triển chiêu này.Tả Mạc tâm vô tạp niệm, toàn thân linh lực có như một hoằng sóng biếc, ba lan không kinh, mà kia chích thần thức sở hóa đích diệp thủ, mà uyển như thật tay ban, chỉ pháp biến ảo bất định!Dương Sát cương lôi là công kích thần thức thuần túy!Vẫn đang tính toán linh lực của Tả Mạc Chương Hào vạn vạn không nghĩ đến, Tả Mạc không ngờ lại có được loại pháp quyết công kích thần thức thuần túy!Điện xà cuồng vũ chạy loạn, trong khoảnh khắc liền hối tập thành một đạo rực mục phiếm hồng đích lôi điện!Đạo điện mang sắc đỏ vừa thành hình, một cỗ khí tức bá đạo hủy diệt, bao chặt lấy Chương Hào.Ngay lúc Dương Sát cương lôi vừa thành hìnhChương Hào đã phát giác ra dị thường, động tĩnh của nó thực quá lớn!

Trong lòng gã kinh hãi, gần như không thể tin, một tu giả trúc cơ sao có thể có được pháp quyết mạnh mẽ khủng bố như thế?Khí tức cuồn cuộn hủy diệt hung tàn, đến cả tâm chí của gã cũng gần như bị đoạt trong nháy mắt!Gã dẫu sao cũng là hạng bách chiến, rất ngoan lạt quả quyết, biết lúc này vạn vạn không thể rút lui.

Chỉ cần trong lòng mình sinh nửa ý rút lui, tuyệt đối trốn không thoát, sẽ càng sớm chết!

Nghịch thế mà lên, nghênh sát chiêu mà tới, trong tử địa mà cầu sinh, mới có khả năng có một cửa sinh cơ.Toàn bộ quyết tâm, toàn bộ lòng tin, đối diện chiêu Dương Sát cương lôi này, tiêu thành tro bụi.Chương Hào như một con sói bị bức đến tuyệt cảnh, kích lên toàn bộ hung tính!Mắt gã muốn nứt, tóc dựng thẳng, toàn thân ánh đỏ nồng đậm sền sệt như máu tươi, trọng kiếm trong tay cảm nhận được quyết tâm liều mạng của chủ nhân, ánh quang bạo trướng, trong ánh đỏ nồng nặc, có thêm một phần sắc đen thui.Án sáng đỏ đen hơi lóe, sợi thừng xanh quấn trên người gã, lập tức đứt đoạn.Trọng kiếm hất cao, lấy gã làm trung tâm, khí thế bàng bạc mạn mẽ tán phát!

Không ai hoài nghi, một kiếm khẩn tiếp này của gã, có thể xẻ một ngọn núi!"

Giết!"

Chương Hào như khùng, rống giận gầm rú, cùng linh lực toàn thân, trùng trùng chém xuống!Khai Sơn kiếm quyết thức thứ nhất Khai sơn!Cũng đồng thời, toàn bộ Ô Phong tặc trong Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận nhất tề ngừng tay, trên mặt mỗi kẻ đều lộ ra vẻ chấn kinh!Uy thế sát chiêu liều mạng này của Chương Hào, kinh động tất cả mọi người.Lão đại đang liều mạng?Sao có thể?Phản ứng đầu tiên của Ô Phong tặc khác, đều chuyển chẳng sang cong, ai nào có thể khiến lão đại liều mạng?Ngay khi bọn họ đang kinh nghi, lại nghe tiếng Chương Hào rống giận, nó khiến mọi người đều nhận ra, lão đại là thật đang liều mạng!Không chỉ biến sắc, Ô Phong tặc khác không chút do dự nhắm phương vị rống giận truyền đến mà bay tới.Lúc này, trong mắt Phó Phong ở xa quan vọng mạnh nổ ra một chùm tinh quang, miệng kinh hô: "Chương Hào đang liều mạng!"

Quỷ Phong nghe lời mà kinh, Thường Hoành tuy không có nói, nhưng ánh sáng trong mắt càng phát lóe bạo lộ kinh sợ trong lòng gã.

Trong lòng hai người đối với thực lực sâu không lường được của Phó Phong càng là đại kiêng dè, trọn cả đảo Hoang Mộc giờ đang bị Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận che phủ nghiêm nghiêm thực thực, bọn họ cách rất xa, cái gì cũng cảm ứng không được.Phó Phong có thể phán đoán chuẩn xác rõ rệt như thế, thực đáng sợ.Nhưng mà, Chương Hào đang liều mạng. . .Hai người nhanh chóng bị câu nói này chiếm cứ toàn bộ tinh thần.

Tả Mạc lúc nào, đã mạnh đến bược có thể ép Chương Hào liều mạng?

Hai người không như Tả Mạc, đoạn thời gian này bọn họ cùng theo Phó Phong, đều theo dõi Ô Phong tặc, Chương Hào có mấy cân lượng rất rõ ràng.Quỷ Phong cùng Thường Hoành rõ ràng, ba mươi sáu gã tu giả trúc cơ khác cũng rõ ràng.Toàn bộ phân tích của Phó Phong lúc trước, đều không có sức thuyết phục bằng câu nói này.Một tu giả trúc cơ, thật có thể bức Chương Hào đến tuyệt địa như thế!Nhiều người đều có thể cảm nhận được Phó Phong đang liều mạng, Tả Mạc gần ngay sát sao không nhận ra?

Chẳng qua lúc này, hắn cũng không có bất cứ dư lực gì mà tự hỏi, toàn bộ tâm thần của hắn, toàn đều dồn vào công kích này!Kiếm mang sắc đỏ bổ xuống, trong thần dã Tả Mạc một mảnh đỏ máu, cỗ uy thế kia khiến người ngạt thở, khiến người vô thức run rẩy.Tả Mạc không run.Hắn hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu, trong lòng vô bi vô hỉ, không có bất cứ tình cảm gì, tâm thần không minh nắm bắt mọi biến hóa phạm vi năm trượng quanh thân hắn.Trong lòng hắn đột nhiên tăng thêm một phần minh ngộ.Tiểu Thiên Diệp Thủ tất phải liên hợp sử dụng cùng Đại Thiên Diệp Thủ, mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.Mỗi một thủ thức của thần thức diệp thủ, như nước chảy đều, lướt qua lòng hắn, lúc này hắn tựa như một kẻ bàng quan, tĩnh tại phẩm ngộ lên biến hóa huyền ảo chứa trong mỗi thủ thức.Như thật lâu, kỳ thực chẳng qua một sát na ngắn đến không thể ngắn hơn.Dương Sát cương lôi điện mang thô như cánh tay, uốn lượn chuyển ngoặt, hơi nổi lên ánh đỏ.Kiếm mang của Chương Hào lại là một loại đỏ khác, giống như huyết dịch, mang theo vài phần ánh đen.Hai đạo hồng quan cương mãnh vô cùng chuẩn xác tương giao!Oanh!Một tiểu thái dương ở giữa Tả Mạc cùng Chương Hào xuất hiện!Đám Ô Phong tắc cốn dồn dập hướng chỗ Chương Hào chạy tới đại kinh thất sắc, dồn dập dừng thân, mà một vài tu giả tu vi kém, trực tiếp kêu thảm một tiếng, bịt mắt.Đinh đinh đinh!Hoàn âm rối loạn đột nhiên thừa cơ vang lên.Phốc phốc phốc!Lồng ngực Ô Phong tặc vừa mới hoảng loạn kêu thảm liên tục nổ ra một lỗ máu.Vi Không tiễn của Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận!Tháp nhỏ khống chế Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, thời cơ nắm được chỗ tốt, ánh sáng cú va chạm giữa Chương Hào cùng Tả Mạc nổ ra không chút dẫu hiệu, đám Ô Phong tặc trong lòng nôn nóng không ít người trúng chiêu, mà Vi Không tiễn của tháp nhỏ hiển nhiên vận dụng phải hơn Tả Mạc một bậc.Trơ mắt nhìn lòng ngực đồng bạn bên thân đột nhiên nổ ra một lỗ lớn, sắc mặt Ô Phong tặc khác không ai không biến!Lúc này bọn họ mới nhận ra, bọn họ thân trong hiểm địa!Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận lúc trước cho bọn họ cảm giác con rùa, tịnh không có biểu hiện rõ ra tính công kích, khiến trong lòng bọn họ hơi chút buông lỏng.

Mức độ buông lỏng này vốn tịnh không trí mạng, nhưng khi tin tức Chương Hào bị bức nhập tuyệt cảnh truyền tới bọn họ, lựa chọn bản năng của bọn họ dưới tình thế gấp gáp, lập tức khiến chút lơi lỏng này nhanh chóng khuếch đại.Bất cứ một điểm nhỏ biến hóa gì, đều có thể dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền như tuyết lở.Tháp ngũ sắc là pháp bảo bản mạng của Tả Mạc, tương đương với nguyên thần thứ hai của Tả Mạc, thứ Tả Mạc biết, nó cũng biết.

Tả Mạc âm ngoan, hắn cũng không kém nửa điểm.Tả Mạc chỉ thấy diệp thủ rung mạnh, một loại run rẩy đến từ nơi sâu trong hồn phách, tràng cảnh không minh rõ rệt chung quanh trường cảnh cũng đột nhiên mơ hồ.Thần thức bị thương!Cho đến lúc này, toàn thân khí huyết nhảy chồm mới truyền tới trong hắn.Phốc!Không cách nào khống chế, hắn phun ra một ngụm máu tươi.Một kích liều mạng của tu giả ngưng mạch kỳ, há dễ tiêu thụ?Thần thức bị thương, tâm cảnh của Tả Mạc cũng không khỏi bị ảnh hưởng, uy thế khủng bố của cầu sáng do kiếm mang cùng Dương Sát cương lôi hình thành, khiến hắn sợ hãi vô thức!Hắn rất muốn quay đầu bỏ chạy!Chẳng qua hắn cố nhẫn xung động cùng sợ hãi trong lòng, ngón tay nhanh chóng vẽ móc tại khoảng không trước mặt.Hư thuận của Tiểu Thiên Diệp Thủ!Chỉ thấy kiếm ý của lôi mang xông tới trước mặt hắn, phát sinh một lệch lạc quỷ dị, hiểm mà sát thân đi qua.Đồng thời, một sợi tâm thần khác của Tả Mạc, kiệt lực khống chế kiếm mang của Vô Không kỳ!Chương Hào trong còn nhếch nhác hơn Tả Mạc rất nhiều, Dương Sát cương lôi danh xếp cấp bốn, tuy Tả Mạc phát huy uy lực có hạn, nhưng là phương thức công kích quỷ quyệt này, khiến Chương Hào lãnh đủ.Ngay khi Kiếm mang cùng Dương Sát cương lôi tương giao, gã lập tức như Tả Mạc, đồng thời bị thương!Lúc đó, mức độ bị thương của gã nhự hơn Tả Mạc rất nhiều.

Cự ly song phương quá gần, gã biết Tả Mạc bị thương nặng hơn mình, không đã bung hết sức tái công kích, thời cơ triệt thoái tốt như thế, há có thể lãng phí?Ngược lại Tả Mạc đã bị thương, chút hơi tàn còn lại, để các huynh đệ khác tới làm!

Các tủ đoạn quỷ quyệt vô cùng tận của Tả Mạc đã ám trong tâm lý của gã, gã nảy ý rút lui.Xác định chắc chủ ý triệt thoái sắc mặt Chương Hào đột nhiên lại biến!Đề lên dư lực vào trọng kiếm miễn cưỡng che trước thân.Ba ba ba!Ba đạo sóng âm bén nhọn vô cùng trùng trùng đánh lên phi kiếm của gã, lại là tháp nhỏ thừa cơ chơi gã một cái.Nếu gã hoàn hảo, ba đạo Vi Không tiễn này đối với gã mà nói, chỉ là món nhỏ, nhưng lúc này thân gã bị trọng thương, bị đánh đến mức dưới chân loạng choạng, suýt chút ngã xuống đất.Nhưng mà, cái này giống như bắt đầu ác mộng.Dự quang khóe mắt Chương Hào một lòng muốn thoát ly chiến trường tìm đồng bạn đột nhiên phát hiện, ba đạo thừng xanh không biết từ đâu túa ra, như thiểm điện hướng gã quấn tới.Hắn lập tức hồn phi phách tán!Phược Long trận, Tam Tài kiếm trận, thiên khôi đấu trận. . .Thuần một sắc phù trận cấp ba, hắn có thể nhìn ra, đều là phù trận trận bàn phóng thích, uy lực cũng không lớn.

Bình thường, Chương Hào không thèm chấp, nhưng lúc này, lại như phù đòi mạng!Thằng này đến cùng ném bao nhiêu trận bàn. . .Chương Hào mặt vàng như đất!Nhưng hắn đến cùng cũng là cường hào một phương, biết lúc này đã không có đường lui.Cầu sáng sau lưng, tùy thời có thể nổ tung.

Nếu bị dư chấn của cầu sáng kích trúng, không có nửa cơ hội sống.Chương Hào đỏ mắt, không quản bị thương, lảo đảo xách phi kiếm, cố từ trong một chuỗi trận bàn chém giết đi ra.Toàn thân hắn toàn là vết máu, y sam nát vụn!Cuối cùng đã ra!Ý tưởng mới từ đáy lòng dâng lên, một vệt kiếm mang lẫm liệt sâm nhiên chiếm sạch tầm nhìn của gã!Trong mắt một mảnh mênh mang tuyết trắng, hắn tựa hồ nhìn đến một con ly Long trắng tuyết ngạo nghễ di động!Chương 191 : Trận chiến đầu dùng m Hỏa châuConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckChương Hào bị kiếm ý Băng Ly trực tiếp bổ thành hai nửa.Tả Mạc lúc này cũng không nhịn nổi nữa, lại phun ra một ngụm máu tươi.Đạo kiếm ý Băng Ly kinh thế hãi tục này không phải do hắn trực tiếp thi triển ra mà là lợi dụng kiếm mang của Vô Không kỳ tạo thành kiếm trận mô phỏng tạo thành.

Kiếm ý mô phỏng không đủ tinh thuần song mạnh mẽ sắc bén vượt xa cực hạn mà Tả Mạc có thể tự mình thi triển.

Kiếm mang của Vô Không kỳ xuất phát từ tay aco thủ Kim Đan, uy lực phi phàm.Chương Hào đã tới đường cùng đối mặt với một kiếm này không thể phản khángTả Mạc lau vết máu nơi khóe miệng, cơ thể mệt mỏi muốn chết, thân thụ thương lại phát động kiếm trận, đã là cực hạn của hắn hiện tại.Hắn nhếch miệng lên, trong mắt lóe lên một chút điên cuồng.Ngưng Mạch thì sao chứ?

Đấu với anh, chết đi!Liếc nhìn thi thể dưới đất một cái, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng đem nó để vào trong giới chỉ.

Trên người tên này thứ tốt chắc không ít, đáng tiếc giờ không phải lúc vơ vét, Tả Mạc nghĩ thầm có phần tiếc nuối.Hắn phải giải quyết cái quang cầu kia đã!Kiếm mang của Chương Hào cùng với Dương Sát Cương lôi không ngờ lại dung hợp thành một cái quang cầu, hắn trợn mắt há hốc mồm, nghĩ trăm hướng mà không hiểu được.

Chẳng qua, hắn cũng không có nhiều thời gian để ngẫm nghĩ, thứ đồ chơi này nếu nổ tung, sợ là cả Hoang Mộc đảo có một nửa sẽ bị san thành bình địa.Quang cầu phảng phất như một mặt trời nhỏ, Tả Mạc có thể cảm thấy rõ linh lực khủng bố ẩn chứa trong nó.Quả tim nhỏ của hắn không khỏi bình bịch đập loạn, chẳng buồn để ý tới những thứ khác, vội vàng hỏi: “Bồ, cái thứ này phải làm sao?”

“Chạy!”

Bồ yêu trả lời không có nửa điểm dây dưa, hắn cũng có chút bất lực cảm khái nói: “Hiện giờ thật yếu, ngay cả một vật nhỏ như vậy cũng không đối phó được.”

Giữa câu nói như có tiếng thở dài không ngừng.Ngay cả Bồ yêu cũng không được…Trong lòng Tả Mạc hơi lạnh đi, miệng khổ sở nói: “Ngươi không phải Thiên yêu sao?”

Bồ yêu cười lạnh: “Biện pháp không phải không có, nhưng ngươi có thể dùng lại lại không.”

Tả Mạc ngơ người, chẳng lẽ thật sự phải chạy?Giữa biển nước mênh mông thế này, chạy đi đâu đây?

Cho dù hắn vừa giết chết Chương Hào song đối phương vẫn còn bốn tên tu giả Ngưng Mạch kỳ, mình tuyệt đối không cách nào chạy thoát khỏi biển nước này.Không được, nhất định sẽ có cách…

Nhất định sẽ có cách!Tả Mạc liều mạng tự nói với bản thân.“Mặt trời nhỏ” trước mặt khe khẽ rung động, chỉ riêng dư bán tỏa ra đã khiến người ta sợ hãi, càng ở gần, Tả Mạc càng cảm thấy tim mình đập mạnh.Bên trong chứa đầy linh lực bạo ngược, lúc nào cũng có thể nổ tung.Thật là lãng phí linh lực!

Tả Mạc rất xem thường hành vi của tên bại gia Chương Hào, suy nghĩ vốn có vài phần không thông suốt lúc này lại đột nhiên như một tia chớp lóe lên vạch ngang chân trời.Linh lực!Trong quang cầu này là linh lực và cương lôi!Vậy không phải là một tinh thạch khổng lồ sao?

Chỉ là tinh thạch này hơi nguy hiểm chút…Hắn mở bừng đôi mắt, một suy nghĩ cực kỳ lớn mật nảy sinh.Mức độ rung động của “mặt trời nhỏ” dường như càng mạnh hơn so với vừa rồi, dường như nó càng lúc càng thêm không ổn định.Tả Mạc trong lòng cả kinh, thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều, suy nghĩ vừa rồi trong đầu mặc dù lớn mật, nhưng ít nhất cũng có thể khiến cho hắn nhìn thấy một chút hy vọng.Trên tay hắn không ngừng xuất hiện các loại tài liệu, tốc độ được tăng lên tới cực hạn, hận không thể nhiều hơn mấy đôi tay, liều mạng bố trí thêm phù trận.Đám người Ô Phong tặc khuôn mặt vừa sợ vừa nghi, bọn chúng đều dừng bước lại.Khí tức của lão đại hoàn toàn tan biến không thấy đâu nữa!Sau va chạm kinh thiên động địa kia, khí tức của lão đại liền hoàn toàn tan biến không thấy đâu nữa.Lão đại bị giết rồi?Suy nghĩ hoang đường này như một con độc xà, từng chút từng chút một cắn nuốt dũng khí còn sót lại trong lòng bọn chúng.Đại trận vẫn còn, nếu như lão đại thắng, phù trận nhất định sẽ bị phá đi.

Khí tức của lão đại không thấy, đại trận bình yên vô sự…Biết Chương Hào lâm vào đường cùng, phản ứng đầu tiên của những người khác là cứu viện.

Còn biết Chương Hào bị giết chết, phản ứng đầu tiên của đám người là, trốn!Tả Mạc chỉ trong chớp mắt đã bố trí xong phù trận.Hắn bố trí là Tứ Chuyển hỏa trận, dùng quang cầu thay thế cho tinh thạch tạo ra Tứ Chuyển hỏa trận.

Cách nghĩ này cực kỳ lớn mật, quang cầu vô cùng không ổn định,l úc nào cũng có thể nổ tung.

Nhìn từ góc độ khác, cách nghĩ này quá mức hoang đường.Không biết có phải do nguy hiểm kích thích hay không, suy nghĩ của Tả Mạc ngược lại lại càng thêm thanh tỉnh.Hắn dùng tốc độ nhanh nhất quét qua hỏa trận một lần, không có sai sót!

Hắn hít một hơi dài, ánh mắt lập tức nghiêm túc hẳn lên.

Cánh tay phải vươn ra, lại bắt đầu vẽ giữa hư không.《Tiểu Thiên Diệp Thủ》 thức thứ hai 《Sinh Diệp》!Giữa hư không, một tấm bùa tỏa sáng màu xanh lá thành hình, ngay sau đó chữ trên tấm phù tan vỡ, ánh vỡ màu xanh lục nhập vào trong hỏa trận.Ánh sáng xanh vỡ ranh rơi xuống như những hạt giống nhỏ, nhanh chóng đâm chồi, nảy mầm, lớn dần lên.Trong chớp mắt, cả hỏa trận đã bị từng chiếc lá màu xanh lục lấp đầy, khiến người ta lấy làm lạ là, quang cầu trước đó xao động không yên dường như lại đột nhiên trở nên ổn định hơn rất nhiều, cũng không khiến người khác cảm thấy nguy hiểm nữa.Đến lúc này Tả Mạc mới hoàn toàn thở ra một hơi!Hỏa trận ầm ầm vận chuyển!Linh lực xao động trong quang cầu bị phiến lá hấp thu, chuyển hóa thành linh lực ổn định lại liên miên không ngừng.Lau lau cái trán đầy mồ hôi, vừa rồi hắn vạn phần khẩn trương, hơi không cẩn thận, khoảng cách gần như vậy, làm không tốt hắn ngay cả tro cũng sẽ không lưu lại.

Ngay cả Bồ yêu bình thường rất không an phận, lúc vừa rồi cũng không dám quấy nhiễu hắn.Lần đầu tiên đem 《 Tiểu Thiên Diệp Thủ 》kết hợp cùng phù trận, xem kết quả hiện tại, bản thân thành công rồi!Sau《 Hư Thuận 》, Tả Mạc liền học 《 Sinh diệp 》, trong mắt Tả mạc, 《 Sinh diệp 》là một pháp quyết rác rưởi không có chỗ dùng, tác dụng duy nhất của nó là chuyển linh lực từ hỗn loạn thành ôn thuận.Nếu có thể đem linh lực trong pháp quyết của đối phương chuyển thành ôn thuận, chẳng phải bằng với hóa giải công kích của đối phương sao, há chẳng phải pháp quyết mạnh mẽ?

Đáng tiếc, chiêu 《 Sinh diệp 》này chỉ có thể dùng ở những linh lực thuộc về thiên địa không có ai sở hữu.

Linh lực trong quả cầu sáng đến từ Chương Hào, song Chương Hào đã chết, mối liên hệ giữa cả hai đã tan thành mây khios, trở thành linh lực vô chủ.

Mà chiêu Dương Sát Cương lôi của Tả Mạc vốn lấy linh lực từ thiên địa.Tả Mạc cũng không nghĩ tới, chiêu này hắn vốn cho là chiêu thức vô dụng nhất trong ba chiêu《 Tiểu Thiên Diệp Thủ 》, không ngờ lại cứu được mạng nhỏ của mình!Tru sát cường địch, sống sót sau tai họa, thành công, vui sướng, sợ hãi…Rất nhiều cảm tình đan xem vào một chỗ, trăm loại tư vị xuất hiện trong đầu, cảm giác nói không nên lời.Sợi lửa màu đỏ thắm đan chéo trong không trung, sóng khi nóng bỏng tỏa ra cuồn cuộn, cái đầu Tả Mạc đột nhiên máy động, lại có ý tưởng lạ.Hay là thừa cơ đem Phạn m hoàn tiếp tục tôi luyện một phen?

Phạm m hoàn chỉ sai một chút hỏa hậu, nếu có thể tôi luyện thành công, uy lực của dại trận tất tăng lên nhiều.Ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng màu cam xa xa, không biết là do giết được Chương Hào hay là đem 《 Tiểu Thiên Diệp Thủ 》 cùng phù trận kết hợp thành công, lòng tin của hắn tăng nhiều, tay giơ lên một cái, Phạm m hoàn liền bay vào tong hỏa trận.Ngọn lửa màu đỏ thắm như dã thú cuồng bạo, không ngừng liếm lên chiếc vòng đồng.Tả Mạc thấy vậy không khỏi lắc đầu, ngọn lửa trong trận phẩm giai quá thấp, phẩm giai của Phạm m hoàn lại không thấp, muốn tôi luyện độ khó quá cao.Đột nhiên nghĩ tới Kim Ô hỏa trong tay, hắn lập tức vỗ đầu, có thứ đồ tốt như vậy mà không dùng, thật quá dốt!Kim Ô hỏa là tinh phảm trong hỏa diễm tứ phẩm, mà nó còn có một đặc tính cực tốt, là có thể dễ dàng tan vào trong các loại hỏa diễm khác.

Giá tiền Kim Ô hỏa không thấp, song Tả Mạc nắm giữ cách luyện chế, tất nhiên sẽ không hẹp hòi.Hắn một hơi ném chín hộp Linh Lung vào trong hỏa trận.Quả nhiên, chín sợi Kim Ô hỏa nhập vào trong ngọn lửa, uy thế hỏa trận tăng mạnh, ngọn lửa màu đỏ thắm cũng nhiều hơn vào phần sắc kim, Phạm m hoàn vốn không chút động tĩnh cuối cùng cũng có hiện tượng tôi luyện.Còn lại, là cần có thời gian.Tả Mạc nhìn kỹ một hồi, xác định không có vấn đề mới xoay người rời đi.Nốc một đống lớn linh đan, linh lực tràn đầy trong cơ thể, chẳng qua giữa cảm giác đầy tràn đó Tả Mạc vẫn cảm thấy hư nhược do thân thể tổn thương nhiêm trọng.

Dùng dược lực đè nén thương thế là biện pháp tương đối kiêng kỵ, song trong lúc chiến đấu trước mắt còn lâu mới tới hồi kết, hắn dù biết thân thể có hại cũng không thể không cắn răng làm vậy.Tháp nhỏ khống chế Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận mười phần tinh diệu, chẳng qua, sa vào trong trận cũng chẳng phải người thường.Đến lúc này, tháp nhỏ tạo thành tổn thương lớn nhất cho đối phương là nhân lúc Chương Hào cùng Tả mạ đối chiến phát động sóng công kích, còn những lúc khác chiến quả lưa thưa.

Đặc biệt là bốn tên tu giả Ngưng Mạch kỳ con lại, không ai thụ thương.Tả Mạc cùng tháp nhỏ tâm thần tương liên, thế cục trong trận cũng sáng tỏ như ánh nến trong hang.Hắn đem mục tiêu nhắm vào Trâu Hàm, có tháp nhỏ chỉ dẫn, hắn có thể dễ dàng tìm được vị trí của Trâu Hàn.Trâu Hàn toàn thân ẩn trong cái lồng bằng sương khói sặc sỡ kịch độc, 《Vi Không Tiễn》đánh trúng sương độc nhiều màu đó cũng chỉ như bùn đất rơi xuống biển, không chút phản ứng.Tả Mạc không dốt tới mức đến gần đám sương độc đó, vạn nhất không cẩn thận chạm phải, chỉ dựa vào Giải Độc đan nhị phẩm mà hắn luyện chế, so với việc đi tìm chết chẳng có gì khác biệt.Chẳng qua, trong mắt Tả Mạc vừa mới dọn sạch Chương Hào, tên gia hỏa chơi độc này thực lực rõ ràng thấp hơn so với Chương Hào rất nhiều.Yên lặng mò tới cách Trâu Hàn không xa, trên tay Tả Mạc nhiều thêm một khỏa m Hỏa Châu.Hắn bình thường trước giờ không dám dùng m Hỏa châu, món đồ chơi này uy lực khủng bố song một khi dùng, đem tới phiền phức cũng xa xa vượt quá phạm vi hắn có thể đối phó.

Nhưng trước mắt hắn hoàn toàn không phải bận tâm về vấn đề này, toàn bộ Hoang Mộc đảo được bao phủ bởi Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, người ngoài không nhìn được tới nửa điểm.

Mà trong trận ảo ảnh trùng trùng, tháp nhỏ âm hiểm đã lặng yên không chút tiếng động đem bọn họ ngăn trở rồi.Tuyệt đối là thời cơ tốt để sử dụng m Hỏa châu.Vốn hắn tính toán đánh lénh Chương Hào, nào biết Chương Hào phát hiện hắn tới gần, trận chiến dùng m Hỏa châu đầu tiên này chuyển sang người Trâu Hàn.Trâu Hàn vẫn hồn nhiên không biết Tả mạc đã mò tới không xa, trong lòng hắn rất bất an.Những người khác trong lòng còn do dự, nhưng hắn gần như dám khẳng định, lão đại tám chín phần mười đã chết rồi.

Giữa nơi hoang dã này, hắn chỉ cảm thấy xung quanh lạnh ngắt, cho dù có khói độc bảo vệ hắn cũng không cách nào cảm thụ một chút ấm áp.Duy nhất khiến hắn hơi an tâm đôi chút là vầng trăng màu cam quỷ dị trên bầu trời kia đã ảm đạm đi nhiều, đại trận của đối phương hẳn không giữ được lâu.Nhưng chỉ đến đấy thôi, hắn không thấy một bóng người nào cả.Đột nhiên, thần sắc hắn biến đổi, lại tới rồi!Đinh đinh đinh!Ba đạo âm tiễn vô hình chui vào sương độc, cũng như trước, hắn khéo léo vận chuyển linh lực, sương độc lưu động quỷ dị, ba đạo âm tiễn liền biến mất thành hư vô.m tiễn của đối phương phát động mười phần đột ngột, bất quá, sương độc của hắn vừa hay lại pháp quyết khắc chế của nó.Đinh đinh đinh!m tiễn đột nhiên dày đặc như mưa bão, không dút dấu hiệu bắn về phía hắn!Trâu Hàn không chút hoảng loạn, thần sắc trấn định, suowng độc xung quanh chậm rãi lưu chuyển, âm tiễn tiến vào sương độc như sa vào đầm lầy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.Khuôn mặt âm lãnh của hắn hiện lên một nụ cười nhạt, thật vô dụng!Đột nhiên, hắn đột nhiên cảm thấy, có một thứ gì đó nho nhỏ đụng vào sương độc, không phải âm tiễn.Sắc mặt hắn đột nhiên đại biến, hắn lập tức phản ứng lại, âm tiễn dày đặc kia nhất định là để yểm hộ cho thứ này!Đáng chết!Tầng ngoài cùng của sương độc, bị nhuộm thành màu trắng bệch như xương khớp.Khí lạnh thuận theo màu trắng đó, lan tràn với tốc độ kinh người, Trâu Hàn kinh hãi không kịp làm ra chút phản ứng, hàn ý đã như một cơn gió thổi qua thân thể hắn, hắn đứng nguyên tại đó, toàn thân trắng bệch như tượng đá, vẻ mặt vẫn còn lưu ý sợ.Chương 192 : Phạm âm hoànConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTrâu Hàn từng điểm phong hoá tại trong không khí, chỉ lưu lại mấy kiện pháp bảo, kia thanh độc phiến liền cùng độc vụ bị m Hỏa châu đóng thành băng, cũng bị phong hoá.

Tả Mạc cũng không cảm thấy đáng tiếc, kia thanh độc phiến cũng không tốt lắm.

Mấy kiện pháp bảo còn lại toả ra quang mang đều là thượng giai.Đáng tiếc hiện tại không phải lúc xem xét từng kiện, Tả Mạc vung tay đem tất cả thu vào giới chỉ của bản thân.Trong lòng Tả Mạc không khỏi sinh cảm khái, hắn cảm khái đích không phải là uy lực của m Hỏa châu, mà là cảm khái khó trách chưởng môn sư bá bọn họ ưa thích câu nói: "Chúng ta là kiếm tu, muốn cái gì chỉ cần dùng kiếm đi lấy!"

Luôn luôn ở trên miệng.Chiến đấu quả nhiên không hổ là một trong những phương pháp tích lũy tài phú nhanh nhất!Hắn chỉ bất quá giết hai Ngưng Mạch kỳ tu giả, chỉ riêng pháp bảo tinh thạch đã khiến hắn cảm thấy được hầu bao trực tiếp phồng lên.Có m Hoả châu uy lực cường đại làm vũ khí, lại có kích thích từ tài phú đoạt được, tròng mắt của Tả Mạc trở nên đỏ rực.Hắn nhìn hai tu giả với ánh mắt giống như nhìn một đám sơn dương béo tốt!Thật nhiều tinh hạch à!Đúng tại lúc này, đột nhiên một tiếng Phạm âm vang lên, trong đại trận đột nhiên sáng lên một đạo kim quang, đâm thẳng trời mây!Ánh mắt của Tả Mạc lộ ra sự cuồng hỉ, Phạm âm hoàn tôi luyện thành công!Hỏa hồng sắc do Phạm âm hoàn triệt để hóa làm kim hoàng, không có nửa điểm khuynh hướng giống đồng mà hoàn toàn giống như vòng vàng.

Thân vòng ẩn ẩn có điện mang lưu động, chẳng lẽ là cang lôi trong quang cầu cũng bị Phạm âm hoàn hấp thu?

Tả Mạc vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng.Mỗi lần có điện mang trôi qua thân vòng, Phạm âm hoàn liền sẽ phát ra tí ti Phạm âm, hoặc thấp hoặc cao, đều rất hùng hồn trang nghiêm!Lúc này Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận khí tượng đại biến, một vòng sáng láng lơ lửng trên không trung.

Kim hoàng quang mang ấm áp rơi vãi xuống, những...kia rủ xuống như tơ mảnh, toàn bộ bị nhuộm thành kim hoàng sắc, giống như từng căn kim ti.

Vòng sáng trên kim ti, cũng từ mát lạnh nguyệt sắc, hóa làm kim hoàng như quất.Trước mát lạnh như nước quét qua, đại trận lúc này, nhật quang phổ chiếu, quần tà tích dịch!Trong đại trận Ô Phong tặc lại cảm thụ không hề giống như thế, trước trí tuệ trở nên trì trệ, sắc đêm như nước, quỷ quyệt âm sâm.

Lúc này lại là đỉnh đầu mặt trời chói chang như lửa, đột nhiên trở nên âm lãnh, từng đợt nóng giống như ở sa mạc, từng đợt Phạm âm, kẻ tâm chí hơi yếu, cực dễ mất đi đấu chí. (đoạn này khó hiểu, để tối có time mình ngồi xem lại)Trong trận Ô Phong tặc đều là trường kỳ mũi đao liếm máu giống như hung ác chi đồ, tâm chí tự nhiên không có mềm yếu như vậy, nhưng vẫn cảm thụ được từng đợt từng đợt áp lực cường liệt!Trước Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, những người phòng bị cảnh dịch tuỳ lúc có khả năng tập kích, mà đại trận này, lại khiến người ta không lúc nào không phải phải vận chuyển linh lực để đối kháng với từng đợt Phạm âm kia.

Hiện tại đại trận, công kích tính càng cường!Cũng khó trách Tả Mạc cuồng hỉ như thế, quả thực là vừa buồn ngủ thì có người đưa gối đến cho!Có m Hỏa châu, lại thêm đại trận rực rỡ như mới, đối phó bang ác tặc này, phần thắng tăng lên nhiều.Tả Mạc nhanh chóng đổi mới cách nghĩ, vừa rồi vẫn còn tận lực giết chóc, hiện tại biến thành một tên đều không bỏ qua.

Mỗi một tên đều là thật nhiều tinh thạch a!Những kẻ này tay dính đầy máu tươi chính là vạn ác chi đồ, phải siêu độ giúp chúng!

Tả Mạc chính nghĩa lẫm nhiên tin tưởng.Lúc này Tả Mạc, giống một thợ săn lão luyện, tịnh không nóng nảy lập tức đi thu gom lưới săn bố xuống.

Hắn thần thức liền theo tháp nhỏ, cẩn thận cảm nhận trận đồ mỗi một điểm biến hóa.

Phạm âm hoàn biến hóa quá lớn, hắn cũng cần phải lần nữa thích ứng.Trong trận Ô Phong tặc bắt đầu hoảng, lão đại hơi thở biến mất, sinh tử không biết.

Sa vào phù trận sau, bọn họ giống như bầy ruồi nhặng, mờ mịt vô bì.Tân đại trận đối với bọn họ áp lực tăng mạnh, không chỗ không có Phạm âm, tất phải vận chuyển linh lực đối kháng, linh lực tiêu hao bội tăng.

Bọn họ không phải lính mới lờ mờ vô tri, bọn họ sợ hãi nhất chính là dưới tình huống linh lực không ngừng tiêu hao như này.Tại trên chiến trường, linh lực là tu giả lớn nhất dựa vào, tu giả có kinh nghiệm đều sẽ khống chế tiêu hao của bản thân.Tháp nhỏ quả nhiên không hổ là pháp bảo bản mạng, biết rõ nhập vi, biến hoá mới của Phạm âm, giống nước chảy hiện ra trong não của Tả Mạc.

Tả Mạc thầm tán dương một câu, không nghĩ tới, một cổ hớn hở đắc ý từ tháp nhỏ truyền tới.Tả Mạc trước là hơi ngạc nhiên, toàn thân ngây dại.Chẳng lẽ, tháp nhỏ thật có cách nghĩ giống như mình?Quá trình tháp nhỏ hình thành, thực sự thần kì, hiện tại nhớ lại, Tả Mạc còn cảm thấy quá nhiều thứ không thể ngờ tới.

Nhưng trong mắt hắn, tháp nhỏ giống như là kiện pháp bảo, chỉ là vốn từ thần thức của hắn, tương thông với tâm thần của hắn.

Lúc bình thường, tháp nhỏ thường lộ ra vẻ nhân tính hoá, nhưng Tả Mạc chỉ cảm thấy nó rất có linh tính, lại hoàn toàn không nghĩ tới tháp nhỏ thật sự có ý thức của bản thân.Ý thức bản thân của pháp bảo, được xưng là linh thức.Cỗ ý thức vừa hay truyền tới từ tháp nhỏ lại khiến Tả Mạc đột nhiên nhận ra, tháp nhỏ có linh thức đầy đủ!Trời!

Điều này sao có thể?Pháp bảo có thể có được linh thức, không cái nào không phải phảp bảo đứng đầu nhất.

Bản mạng pháp bảo đã khiến hắn cảm thấy chính mình gặp vận may lớn, một chồng tinh thạch rớt xuống đầu rồi.Một kiện pháp bảo bản mạng có linh thức!Ôi chao!Hạnh phúc đột nhiên tới thật lạ kỳ khiến Tả Mạc kích động tới mức toàn thân rung lên lẩy bẩy, hai mắt phát sáng nhìn vào tháp nhỏ, bộ dạng kia như hận không thể lập tức đem tháp nhỏ nhét thẳng vào trong mồm!

Tháp nhỏ tức thì khiếp sợ lui về sau, thân thể năm tầng run lên từng cơn.“Tới đây tới đây tới đây nào, đứa con ngoan, để cho cha già này xem xem!”

Tả Mạc chảy nước miếng, vẫy tay với tháp nhỏ, bộ dạng bỉ ổi không nói nên lời.Tháp nhỏ đích xác có thể tính là một nửa nhi tử của hắn, linh thức của nó nguyên bổn là từ thần thức của hắn.Thân thể tháp nhỏ nhắn thành một khối, run lên lẩy bẩy.Kiểm tra kỹ lưỡng tận nủă ngày, hắn cũng chẳng nhìn ra được chút manh mỗi.

Không còn cách nào, hắn chỉ đành thả tháp nhỏ ra.Hắn quyết định, lúc nào phải ngồi nhớ kỹ lại lần trước làm sao luyện chế tháp nhỏ mới được.

Nghĩ lại bản thân mình toàn thân ánh sáng lấp loé, theo sau là một dẫy bản mạng pháp bảo có linh thức kéo dài không thấy cuối, uy phong tới mức nào a!Chuyên cướp của giặc cuớp, ai dám phản kháng, tất cả bản mạng pháp bảo đồng loạt nện thẳng xuống!Đang mơ mộng tới vẻ oai hùng quét ngang bốn phía của mình, phía eo đột nhiên có cái gì đụng đụng vào hắn, hắn cúi đầu xuống nhìn, là tháp nhỏ, Tả Mạc tỉnh táo lại, vươn tay lau nước miếng nơi khoé miệng.Tháp nhỏ cảnh báo hắn, đám giặc cướp kia muốn trốn.Muốn trốn?Tả Mạc he he cười lạnh.

Vừa rồi trong lòng hắn còn kiêng dè, song giờ đám giặc còn lại hoàn toàn bị hắn coi là thịt cá nằm trên thớt, chỉ chờ hắn tới cắt mổ thôi.Phạm m hoàn trước đó đã thăng lên tới tứ phẩm, lần này tôi luyện phẩm giai hoàn toàn không có biến hoá, nhưng uy lực lại không hề như trước nữa.

Thân có hoả, lôi, âm ba thuộc tính, hoả là Kim Ô hoả có thể liệt vào hạng trên mười trong số ngọn lửa tứ phẩm, lôi là tứ phẩm Dương Sát Cương lôi.

Điều tiếc nuối duy nhất là hoàn âm khắc trên Phạm âm Phù trận phẩm gia chỉ có tam phẩm.

Nếu không có thể nói, chiếc Phạm m hoàn này tuyệt đối là pháp bảo tứ phẩm đỉnh giai hiếm thấy.Chẳng qua chỉ cần như vậy, Phạm m hoàn cũng đã có thể tính là pháp bảo tứ phẩm thượng giai.Pháp bảo sau khi đạt tới tứ phẩm, do pháp tính tăng nhiều cần phải phân chia kỹ lưỡng hơn.

Pháp bảo tứ phẩm, lấy đỉnh giai là tốt nhất, nó là pháp bảo tứ phẩm xuất sắc nhất, cực phẩm trong số chúng.

Xuống chút nữa theo thứ tự lần lượt là thượng giai, trung giai cùng hạ giai.

Bản mạng pháp bảo hay pháp bảo linh thức như tháp nhỏ đều nằm trên đỉnh giai.Phạm m hoàn tứ phẩm thượng giai, lại thêm pháp bảo bản mạng linh thức tháp nhỏ, m Hoả châu có thể lập tức giết chết tu giả Ngưng Mạch kỳ, còn có phù binh tam phẩm Tả Mạc chưa từng dùng đến.Lòng tin của Tả Mạc tăng mạnh, lúc này hắn mới phát hiện, hoá ra trên tay mình nhiều sát chiêu tới như vậy!Cơ hội tốt thế này, Tả Mạc há có thể cho đám Ô Phong tặc chạy thoát?Tháp nhỏ bay lên giữa bầu trời, một lần nữa khống chế đại trận, đại trận quang ảnh biến ảo, chiếc Phạm m hoàn hơi chến động, đợt đợt phạm âm như thuỷ triều khuếch tán ra bốn phía.Ô Phong tặc trong trận chỉ thấy cảnh tượng xung quanh lại thay đổi, vừa rồi áp lực còn như có như không giờ đột nhiên lại mạnh hẳn lên.

Phạm âm không ngừng vang lên bên tai bọn chúng, cảm giác tê dại mãnh liệt khiến cả đám không thể tự chủ đều ngừng chân.

Thật giống như một giọng nói ráng hết sức nỉ non trong đầu chúng: “Ngủ đi, cứ ngủ một lát đi. . .”

Mí mắt càng lúc càng nặng, cảnh giác và phòng bị trong lòng từng chút từng chút tiêu biến, lòng cũng dần an tĩnh xuống, cơn buồn ngủ càng lúc càng mạnh.Đám Ô Phong tặc biết lợi hại rồi, ai ai trong lòng cũng càng thêm kinh sợ, chỉ đành ráng sức vận chuyển linh lực càng thêm nhanh chóng để đề kháng lại phạm âm không đâu không vang tới.Bọn chúng cuối cùng cũng hiểu, kéo dài thời gian càng lâu càng bất lợi với chúng.Cả đám gần như đồng thời phát động sát chiêu!Vô số kiếm mang, ánh sáng của pháp bảo toả ra ngập trời, đồng loạt bắn về phía vòng tròn sáng rực như mặt trời kia!Đám Ô Phong tặc giãy dụa khi sắp chết doạ Tả Mạc giật mình một cái, đắc ý trong lòng lập tức tiêu tan thành mây khói.

Trái tim nhỏ sợ tới mức thình thịch đập loạn, nếu mục tiêu chiêu này của bọn chúng là bản thân mình, sợ là ngay cả một chút tro cũng không thưà lại.Đông!Phạm m hoàn lại rung mạnh một cái!Ánh kim xung quanh thân vòng toả lớn, tiếng như sấm sét, phạm âm hùng hồn nghiêm trang thay đổi, tựa như Phật đà giận dữ quát lên, cương mãnh lăng lệ!

Ô Phong tặc trong trận chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, linh lực trong cơ thể mất đi khống chế.

Những người khác sắc mặt đại biến, song khi bọn chúng ngẩng đầu lên, tức thì mặt vàng như đất.

Chỉ thấy vô số cương lôi lớn cỡ nắm tay như nước mưa thuận theo sợi tơ mảnh xuồn cuồn chảy xuống.Đại trận toàn lực vận chuyển, khí thế sâm nghiêm, khí tức bá đạo tuyệt luân toả ra khắp xung quanh, uy thế nghiền nát hết thẩy, không thể chế ngự.Tả Mạc mắt trợn tròn mồm há hốc, lưỡi líu lại, thật lợi hại!

Đòn phản kích của Phạm m hoàn tuyệt không kém 《 Nguyệt Minh Băng m 》hồi Thí Kiếm hội.Phạm âm như nội, cương lôi như mưa.Đám Ô Phong tặc sợ tới mức hồn phi phách tán, những cương lôi lớn cỡ nắm tay này tuy không thể so với uy thế khi Tả Mạc sử dụng, song đây vẫn là Dương Sát Cương lôi nổi danh!

Phạm âm bá đạo còn chưa tiêu tán, linh lực bọn chúng còn chưa thể khống chế lại, cương lôi lại vừa vặn giết tới!Một khoảng thời gian, tiếng kêu thảm, tiếng hét giận dữ không ngừng vang lên.Tử thương trầm trọng!

Dưới đòn đó, Ô Phong tặc còn có thể đứng dậy chỉ còn lại không tới ba muơi nguời.

Rất nhiều Ô Phong tặc nằm trong vũng máu kêu lên rên rỉ, những tên còn đứng cũng đều vẻ mặt tuyệt vóng, ánh mắt kinh hãi.Bá đạo tuyệt luân!Tả Mạc kinh ngạc đứng ngoài thở dài, trong lòng không khỏi đau xót, kim quang cùng lôi quang trên thân Phạm m hoàn rõ ràng ảm đạm đi nhiều so với trước đây.

Hắn vội vàng giơ tay lên thu hồi Phạm m hoàn, nếu làm lại một lần, Phạm m hoàn sợ là hỏng mất.

Cho dù không hỏng, phẩm giai chắc chắn sẽ rớt.Thật không dễ có một kiện pháp bảo tứ phẩm thượng giai, Tả Mạc sao nỡ khiến nó hỏng mất?Huống hồ, đám lưu phỉ còn lại hoàn toàn không chút đấu chí, căn bản không cần tới Phạm m hoàn.Hắn với tháp nhỏ là đủ rồi!Tới lúc bắt đầu thu hoạch rồi, ánh mắt hắn nóng cháy vô bì nhìn vào trong trận, xoa xoa đôi tay.

Tháp nhỏ tâm thần tương liên cũng nóng lòng muốn thử, hưng phấn không thôi.Đúng lúc này, Bồ yêu lại đột nhiên chui ra."

Chờ đã."

Chương 193 : Thu hoạch kháConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckBồ yêu chui ra, phản ứng đầu tiên của Tả Mạc là: "Một canh giờ còn chưa hết mà!"

Hắn còn nhớ kỹ hứa hẹn của Bồ yêu đối với hắn, trong vòng một canh giờ nếu đem đám người này giết sạch, liền thắng ngay một thức “Tiểu Thiên Diệp Thủ”!

Tả Mạc hiện đối với “Tiểu Thiên Diệp Thủ” thèm khát vô cùng.

Hắn học được ba thức “Tiểu Thiên Diệp Thủ”, mỗi một thức trong lần chiến đấu lần này đều phát huy tác dụng trọng yếu.

“Tiểu Thiên Diệp Thủ” đúng là pháp quyết tốt, nếu không có uy lực cường đại thì cũng có tác dụng đặc thù.Then chốt là nó tiêu hao lại là thần thức, mà không phải linh lực.

Đối với Tả Mạc mà nói, pháp quyết tiêu hao thần thức thực dụng hơn nhiều pháp quyết tiêu hao linh lực."

Ta đổi ý."

Bồ yêu nói.Tả Mạc nghe lời, đột nhiên đại nộ: "Ngươi nói gì?

Đổi ý?

Ta sống chết giải quyết xong rồi, ngươi mới đổi ý?"

Bồ yêu khoát khoát tay, không tức giận nói: " Một thức “Tiểu Thiên Diệp Thủ” sẽ dạy ngươi."

Tả Mạc lửa giận biến mất, biến thành hiếu kỳ: "Vậy ngươi đổi ý gì?"

Một thức “Tiểu Thiên Diệp Thủ” đến tay, hắn tự nhiên tâm bình khí hòa."

Những người này không cần giết sạch."

Bồ yêu vẻ mặt sâu không lường được."

Không giết sạch?"

Tả Mạc sửng sốt: "Lưu lại bọn họ làm gì?

Những người này đều là giết người không chớp mắt, lưu lại đều là tai hoạ."

Bất luận từ góc độ nào mà nhìn, Tả Mạc đều không phải là hạng người tâm tư lương thiện.

Huống hồ, đối với những kẻ giết người không chớp mắt mà giảng nhân nghĩa giống như là tìm chết vậy.

Không bằng vơ vét hết tài sản của chúng rồi giết sạch."

Xây dựng U Minh trì cần khổ lực."

Bồ yêu nói."

Ủa, ngươi không sợ bọn họ phản lại?"

Tả Mạc hỏi lại."

Ta là Thiên yêu!"

Bồ yêu không buồn không vui xem thường nói.

Lời đã nói ra, này đường đường đối với một Thiên yêu như hắn thật sự là rất đơn giản.Tả Mạc cười lạnh, hoàn toàn không nể mặt nói: "Thiên yêu vừa rồi không phải kêu ta chạy sao?"

Bồ yêu ngưng trệ, mặt già ửng đỏ.Tả Mạc cũng không dám chọc giận lão, chỉ chỉ những Ô Phong tặc đang ở trong trận nói: “Khổ lực không cần phải pháp bảo chứ?”

Bồ yêu cố vờ vung tay tự nhiên nói: “Không cần.”

Tả Mạc có chút đồng tình nhìn những lưu phỉ kia, rơi vào tay của tên biến thái Bồ yêu này thì tuyệt đối sống không bằng chết a!

Có thể tưởng tượng, cuộc sống sau này của bọn họ đen tối không có ánh mặt trời.Chẳng qua, đồng tình cũng chỉ là đồng tình, Tả Mạc không có bởi vì thế mà nhẹ tay.Hắn cùng tháp nhỏ, một sáng một tối, dưới uy lực của đại trận mạnh mẽ đem lũ lưu phỉ này toàn bộ đánh ngất.

Tả Mạc không lưu lại một tấc vải nào trên ngươi chúng, toàn thân cao thấp đều vơ vét hết sạch.

Khi đó mới vừa lòng thoả mãn ném một đống gia hoả “trắng ởn” cho Bồ yêu. (nó lấy quần chip làm j nhỉ )Hoang Mộc tiều, Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận rút đi, trên trời vầng trăng sáng tan biến không còn nữa, trên mặt đất từng hố từng hố to để lại chứng tỏ một trường chém giết vừa diễn ra ở đây.Từ chỗ quan chiến Phó Phong lắc đầu, trong giọng nói xen lẫn chút kinh ngạc hiếu kì: “Xem ra toàn quân Ô Phong tặc đều bị diệt rồi.”

Toàn quân Ô Phong tặc đều bị diệt!Lời này vừa nói ra, trên dưới đều kinh ngạc.

Thời gian gần đây, bọn họ một mực truy kích Ô Phong tặc.

Truy kích thời gian càng dài, tâm tình bọn họ trở nên nặng nề, Ô Phong tặc thể hiện ra sức mạnh to lớn khiến lòng tự tin của bọn họ giảm sút.

Duy nhất tin tưởng chính là bên họ còn có rất nhiều cao thủ.

Phó Phong, Quỷ Phong, Thường Hoành ba vị cao thủ Ngưng Mạch đều là danh chấn Thiên Nguyệt giới!Dù có ba vị cao thủ nhưng bọn họ cũng nhận ra, nếu như song phương đối mặt, nhất định là một trường khổ chiến.Ai có thể nghĩ đến, một đám Trúc Cơ tu giả dựa vào một cái đảo, không đến một canh giờ đã đem toàn bộ đám Ô Phong tặc tiêu diệt!Thường Hoành cùng Quỷ Phong hai người nhìn lại Hoang Mộc tiều một lần nữa khôi phục diện mạo, lập tức rõ ràng tất cả.

Biểu tình của Quỷ Phong tràn đầy sự không thể tin tưởng, hắn cùng Tả Mạc đã giao thủ qua, Tả Mạc dù có tiến bộ cũng không có khả năng một mình tiêu diệt toàn bộ lũ Ô Phong tặc.

Nếu đổi lại là Vi Thắng hắn còn cảm thấy được mấy phần khả năng xảy ra.Biểu hiện của Thường Hoành còn bình tĩnh hơn rất nhiều, quang mang trong mắt hắn tán ra không ít, hắn tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.Tả Mạc hồn nhiên không biết có người đang thăm dò, tâm tình hắn đang thoả mãn kiểm tra thu hoạch của bản thân, tháp nhỏ đứng ở bên cạnh nhìn vào.

Chim ngốc cũng chạy ra, nhưng là chim ngốc so với tháp nhỏ còn bình tĩnh hơn, cổ giương lên cao cao, thần tình kiêu ngạo bước đi, hoàn toàn coi những tinh thạch kia như cục đất, chỉ có dư quang trong khoé mặt mới bán đứng “tặc tâm” không đổi của nó.

Hắc kim trùng trực tiếp biến vào trong núi nhỏ, không nhìn thấy bóng dáng.Bọn sư đệ khác cũng nhanh chóng đi ra, bọn họ cảm giác thấy mình như vừa trải qua một giấc mơ vậy.Bọn họ nhìn lại Tả Mạc sư huynh, sau đó nhìn đến một đống pháp bảo cùng tinh thạch đang chất đống ở trước mặt hắn!Sau đó, cả bọn như bị hoá đá.Hai mắt Tả Mạc lóe sáng, khoé miệng có nước rãi nhỏ xuống, hắn cũng không thèm lau đi.Đồ tốt a!

Đồ tốt!Hắn cầm một kiện lên xem, sau đó cầm kiện khác lên xem, thần sắc trầm mê, không bình thường cười lên như ngốc.Tả Mạc nhanh chóng đưa ra quyết định tính toán một chút tài sản của cá nhân.

Đừng xem lần này thu hoạch nhiều như thế nhưng hắn cũng bỏ ra không ít.

Không kể Kim Ô hoả, còn có m Hoả châu, đều là đồ tốt, lại còn thêm bản thân hắn còn bị thụ thương cần phải nghỉ ngơi, cùng với Phạn m hoàn ôn dưỡng, đó cũng không phải là con số nhỏ!Phải kiếm trở lại mới được.Leng keng leng keng, Tả Mạc bắt đầu lựa chọn.

Hắn rất mừng vì khoảng thời gian mình dùng Chung Duẩn hoả luyện hoá gia công kia, những thứ đồ qua tay hắn nhiều không đếm hết, cũng bồi dưỡng thành đôi tròng mắt sắc bén dị thường này.Lần này hắn thu hoạch cực khá, chỉ riêng phi kiếm, đã có trên trăm thanh, chỉ là đại đa số phẩm giai không cao.

Phẩm giai cao nhất là trọng kiếm của Chương Hào, tứ phẩm, thân kiếm cổ kính dày nặng, cầm lên cực trầm, có khắc hai chữ “Khai Sơn”.Ngoại trừ phi kiếm, những pháp bảo khác cũng đủ mọi chủng loại, khiến Tả Mạc mở rộng tầm mắt.

Đặc biệt là một số thứ mười phần hiếm thấy, giống như lưới, có một kiện Thanh Quang tráo, tam phẩm, vung tay ra là biến thành một khối ánh sáng xanh, một khi tới gần liến hoá thành một cái lưới lớn, hơn nữa nhanh chóng trói chặt.Những tu giả Trúc Cơ kia gia tài tương đối có hạn, tài sản tương đối nhiều là mấy tên tu giả Ngưng Mạch, đặc biệt là tên Chương Hào bị chém kia.

Chỉ riêng trên tay tên này, Nạp Hư giới chỉ đã có liền hai cái, gia tài bên trong cũng không ít.

Mà thằng này rõ ràng là người biết hàng, cất dấu đều là đồ tốt cả.Dạng như tài liệu hắn thu giữ, phẩm giai không thấp, đại đa số là tam phẩm, tài liệu tứ phẩm cũng có không ít.Khiến Tả Mạc cảm thấy hưng phấn nhất là năm cái răng hồ, năm cái răng hồ này hiển nhiên là từ trên người cùng một con yêu hồ, mỗi chiếc răng đều trắng như tuyết, không chút sắc tạp, óng ánh như sứ, một mùi hương như lan như quế yên lặng toả ra.

Xét phẩm bậc, nó tuyệt đối đứng đầu trong tài liệu tam phẩm.Trích Thuỷ kiếm phẩm chất thượng giai, chỉ cần luyện thêm vào trong nó Xích Hoả thạch tứ phẩm, hai thuộc tính thuỷ hoả, có thể đạt tới yêu cầu của kiếm ý Ly Thuỷ.

Thêm vào nha mạn, lại thêm năm cái răng hồ này, còn có Lam Băng Lăng tinh trao đổi được với đại hán áo đỏ lần trước nữa.

Năm loại phi kiếm, hắn đã gom đủ bốn loại.

Hắn có một cảm giác bộ năm thanh kiếm đã cách hắn không xa.Chỉ thiếu mỗi tài liệu hành thổ là bộ năm thanh kiếm của mình có thể thực hiện rồi.Pháp bảo trên người Chương Hào đại đa số không kém, chỉ tiếc là đã chịu tổn hại, đa phần đã hỏng khiến Tả Mạc lòng đau khôn xiết.

Những thứ này đều là tinh thạch đấy!Một pháp bảo khác khiến Tả Mạc cảm thấy đôi mắt hơi sáng lên, là một chiếc áo choàng.

Chiếc áo choàng này tên là“Vô Ảnh”, mỏng như cánh ve, mắt thường khó thấy, mặc lên trên người nó liền phảng phất tan biến như không mặc.

Tuy nhìn không thấy nhưng Tả Mạc có thể cảm nhận rõ ràng chiếc áo choàng đó có tồn tại.

Chiếc áo choàng Vô Ảnh này có tác dụng duy nhất là che dấu thân hình, càng khiến Tả Mạc cảm thấy kinh hỉ, nó là một áo choàng tứ phẩm.Hắn thử một lần, hiệu quả cực kỳ xuất sắc, ngay cả hắn dùng thần thức quét qua cũng không thấy một chút dấu vết.Đồ tốt!Đây tuyệt đối là đồ tốt!Tả Mạc lập tức hiểu rõ giá trị của chiếc áo choàng này.

Đây quả thực là pháp bảo tuyệt đỉnh để chuẩn bị bỏ trốn!

Cảm thấy có chỗ nào không ổn, lập tức khoác cái áo choàng này lên người, ai cũng không tìm thấy được.Hắn cảm thấy có phần kỳ quái, tên gia hoả bị mình hạ, vì sao có pháp bảo tốt vậy lại không dùng mà lại đi dùng một cái áo choàng tam phẩm.Tả Mạc nào biết Ô Phong tặc mấy năm nay hoành hành không kiêng kỵ, ngoại trừ đoạn thời gian trước ăn chút đau khổ trên tay Vi Thắng, nào có bị người ta đánh đuổi phải bỏ chạy bao giờ?

Chương Hào lúc vừa mới thu được cái áo choàng này cũng như tìm được chí bảo, sau này lại phát hiện vốn không dùng được.

Chiếc áo choàng này mặc dù có thể ẩn giấu thân hình song lại không có năng lực phòng hộ.

Vì thế hắn dứt khoát đổi sang dùng một pháp bảo tam phẩm, cái này ngược lại có thể tăng thêm không ít phòng ngực, có lợi cho việc chiến đấu xông pha hơn.Tả Mạc tất nhiên sẽ không khách sáo, vui vẻ đem cái áo choàng đó khoác lên thân.Có hai thứ đồ cực phẩm mở đầu, Tả Mạc lập tức nhìn những thứ khác không vừa mắt.Chẳng qua, những người này đều có cùng một đặc điểm, là một tên trên người đều đem theo không ít.

Ngẩm nghĩ lại Tả Mạc cũng hiểu, mấy tên giặc cướp này chạy khắp bốn phương, chẳng có gì hữu dụng bằng tinh thạch cả, tới đâu cũng có thể trực tiếp mua đồ được.Vậy chỉ tiện nghi cho Tả Mạc, đây là một khoản tiền khổng lồ.

Như trên người Chương Hào, chỉ riêng tứ phẩm tinh thạch đã có hơn mười khối.Khi hắn đem toàn bộ số tinh thạch đều thu gom lại trước mặt, lập tức bị chấn động!

Hắn chỉ cảm trong tròng mắt chỉ có tinh thạch, một mảng lấp lánh.Pháp bảo có tốt tới mức nào, khi đặt cạnh tinh thạch tương đương với giá trị của nó, lại luôn không tạo được rung động mãnh liện cho người khác như đống tinh thạch.Mất tới nửa ngày, hắn mới hoàn hồn từ cơn chấn động do đống tinh thạch như ngọn núi nhỏ tạo ra, ánh mắt mê mang mới khôi phục thanh tỉnh.Hắn hít sâu một hơi, vội vàng đem đống tinh thạch này nhét vào trong giới chỉ của mình.

Tiếp tục giám định pháp bảo, liên tục phát hiện mấy thứ tốt, tinh thần hắn cũng có phần hoảng hốt.“A!”

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng Bồ yêu.Tả Mạc cả kinh, đột nhiên hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào, Bồ yêu đã xuất hiên bên người mình.Bồ yêu nhìn thẳng vào một cái xương đầu màu trắng trên tay hắn, mắt nhìn không chớp.Tả Mạc vô thức lắc lắc cái xương đầu: “Có chuyện gì?”

Bồ yêu vẫn nhìn chăm chăm lên cái xương đầu, tay khẽ vươn ra: “Đưa ta xem một chút.”

“Ừm.”

Tả Mạc mờ mịt đưa cái xương đầu đó ra.Vừa đi xong, hắn lập tức tỉnh táo lại, trong lòng lập tức hối hận vô cùng.

Mình đúng là ngu ngốc, thứ đồ cả Bồ yêu cũng xem trọng, chắc chắn là thứ tốt mà!Đồ đã rơi vào tay Bồ yêu, tuyệt đối là bánh bao nhân thịt rơi vào miệng chó, có đi không về!Quả nhiên, Bồ yêu vừa lật tay một cái, xương đầu đó lập tức biến mất, hắn mười phần tự nhiên nói: “Ừ, cái xương đầu này ta muốn.”

Tả Mạc lập tức muốn hộc máu, hắn biết chắc chắn không đòi lại được song phản ứng cũng cực nhanh: “Vậy ngươi dùng thứ gì đổi?”

“Ta cho ngươi một nhóm tiểu yêu vệ.”

Bồ yêu chẳng hề cho Tả Mạc cơ hội mặc cả trả giá.“Tiểu yêu vệ?

Nó là cái gì?”

Tả Mạc lập tức bị vấn đề này thu hút sự chú ý.Bồ yêu he he cười: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Nói xong lại biến mất không thấy đâu.Tả Mạc buồn bực vô cùng, chỉ đành đâm đầu vào trong đống pháp bảo, chờ mong có thể lại phát hiện thêm mấy món cực phẩm.

Đáng tiếc, vận may của hắn dường như đã bị xài hết, những món còn lại phẩm bậc đều cứ bình bình, càng khiến hắn thêm buồn bực.Khi hắn xem xét xong món pháp bảo sau cùng đột nhiên nghe được từ trên bầu trời truyền tới một câu cười nhẹ: “Tả huynh thu hoạch thật khá quá!”

Chương 194 : Kim Giáp vệConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc cảnh giác nhìn ba vị khách không mời mà tới đag lơ lừng trên không.Người vừa nói là một nam tử mặt vàng, Tả Mạc cũng nhận ra đó chính là người thần bí đã cùng hắn giao thủ trong Thí Kiếm hội.

Phía sau gã có hai người, một là Thường Hoành, một là Quỷ Phong.

Ba người này sao lại đi cùng nhau vậy?

Hắn nghĩ thầm trong lòng.Hơn nữa ba người xuất hiện ngay lúc này, làm gì có chuyện trùng hợp như thế?

Tám chín phần mười là cả ba đã trốn trong chỗ tối rình coi muốn chiếm tiện nghi, kết quả thấy hắn đánh thắng đành phải chạy tới chào hỏi.Tả Mạc lúc này giống như nỏ mạnh hết đà, giờ để cả ba người cùng tiến lên, hắn cũng không dám.

Ba tên này thực lực ai cũng mạnh mẽ chẳng kém gì hắn, mà hắn lại vừa kiếm được một khoản phi nghĩa, nếu ba người thấy mùi tiền nổi máu tham, sợ rằng mạng nhỏ của hắn cũng khó bảo toàn.“Tiểu đệ vừa trải qua một trận đại chiến, thân chịu trọng thương, cần tĩnh dưỡng gấp, không rảnh chiêu đãi ba vị, xin thông cảm cho!”

Nói xong cũng chẳng buồn để ý tới ba người, trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.Động tác nhanh nhẹn lưu loát, không có chút nào giống thân thể bị trọng thương?Trên bầu trời ba người lập tức câm miệng, bọn họ vốn tưởng rằng Tả Mạc sẽ khách sáo một phen, dù thế nào cũng có thể tìm được cách lôi kéo làm quen.

Nào ngờ bọn họ đánh giá thấp độ dày của da mặt Tả Mạc, hành động vô lại xoay người rồi chuồn thẳng như vậy, bọn họ cũng chẳng có cách nào.Nếu lúc này cứ cố ý hạ xuống, vậy tức là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn có ý đồ gây rối.

Thực ra một chút hư danh này ba người đều không quá quan tâm.

Nhưng khi cả ba vừa nhìn vào từng cái hố to dưới chân, ý đồ cố ý xông vào trong đầu lập tức biến mất.Tận mắt thấy giặc Ô Phong bị diệt, ba người đều rất kiêng kỵ với phù trận trên đảo Hoang MộcTả Mạc cũng chẳng quản ba người, nếu bọn họ thực sự dám xông vào đảo Hoang Mộc, hắn cho dù đem Phạm m hoàn huỷ đi cũng sẽ liều chết đánh một trận cùng bọn họ.Khi hắn thấy cả ba vẫn đứng ngoài đảo thì trong lòng mới khẽ thả lỏng, âm thầm thả tháp nhỏ ra, chuẩn bị cho lúc nào cần.

Phạm m hoàn bị ném vào trong hoả trận dung nham để ôn dưỡng một lần nữa, hắn cũng bắt đầu dưỡng thương.Lần này thân thể bị tổn thương vượt ngoài dự tính của hắn.

Nhất là hắn trong tính huống bị thương rồi lại còn liên tục chiến đấu, dùng dược lực đè nén thương thế, bên ngoài nhìn qua không vấn đề gì song thực tế đã bị nội thương nghiêm trọng.Cũng may trước khi hắn tới sư phụ đã chuẩn bị cho rất nhiều linh đan, không nghĩ tới nhanh vậy đã dùng tới.Hắn đút một viên linh đan vào trong miệng, khoanh chân nhập định.Linh đan vừa vào miệng lập tức hoá thành một cảm giác tươi mát, theo linh lực vận chuyển trong cơ thể hắn, tản ra nhập vào các góc trong thân thể.

Cảm giác nóng rực đến từng bộ phận trong thân thể lập tức giảm bớt đi nhiều, hắn cảm thấy thư thái không nói nên lời.Đầm đen đang có bốn muơi hai người ngâm trong đó, bọn họ hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt thỉnh thoảng lộ vẻ đau đớn.

Từng sợi khói đen theo làn nước đầm lặng lẽ chảy vào trong thân thể họ, từ từ lan tràn ra.Ánh mắt Bồ yêu chuyển sang ba tên giặc Ô Phong Ngưng Mạch kỳ, cả ba tên này đều đã bị nhuộm đen toàn thân, nhìn qua trông như cục than.

Trên trán ba người đều nhô lên một cục nhỏ, phảng phất như có thứ gì muốn mọc ra.Bồ yêu lại chuyển sang ngắm nhìn vào khớp xương trắng trên tay, tự nói tự nghe: “Không nghĩ tới ở đây lại có thể thấy xương Thương Long, tiểu tử này đúng là vận cứt chó.

Ài, dùng thứ này trên người đám đồ bỏ Ngưng Mạch các ngươi, đúng là phí phạm đồ tốt!”

Cảm khái một lát, tay hắn hơi dùng sức, bộp, xuơng trắng lập tức nát bấy.Tay giương lên, bột xuơng Thương Long liền hoá thành ba mũi tên trắng, chìm vào trong cơ thể ba gã giặc Ô Phong Ngưng Mạch kỳ.Ba tên tu giả Ngưng Mạch kỳ lập tức run lên bần bật như cái sàng, bộ mặt đen thui vặn vẹo, thần sắc cực kỳ đau đớn.

Bỗng nhiên, làn da màu đen của bọn họ như cuộn sóng nhấp nhô không yên, một tầng như vẩy mà không phải vẩy, như sừng mà không phải sừng không ngừng mọc ra.Chỉ một lát sau, ba người này đã hoàn toàn thay đổi, thân thể bọn họ bao trùm bởi một tầng lân phiến màu trắng tinh xảo vô cùng, tựa như một chiếc áo giáp tinh xảo.

Cục u trước trán không ngừng mở ra, phốc, một cái sừng nhọn hoắt màu đen phá da mọc dài ra, tới khi được khoảng ba tấc mới ngừng lại.“Bạch Lân thị (người hầu vảy trắng)!

Xương Thương Long quả nhiên là đồ tốt.”

Bồ yêu lộ vẻ hơi ngạc nhiên, lại chợt hưng phấn nghiêng đầu suy nghĩ một lát, lại bỗng cười ha hả, tay quơ vào giữa khoảng không một cái.Trong tay hắn lập tức có thêm ba cái hộp ngọc, rõ ràng là hộp Linh Lung mà Tả Mạc yêu quý tới cực điểm.Bóp nát hộp ngọc, Bồ yêu nhẹ nhàng vẫy một cái, ba ngọn Kim Ô hoả liền bay về phía ba người.Kim Ô hoả rơi xuống trên lân phiến màu trắng, lập tức kêu vang một tiếng rồi tiến vào trong cơ thể bọn họ, không còn tung tích.

Gần như đồng thời, xung quanh ba người bốc lên từng làn khói, nước đầm đen xung quanh thân thể bọn họ cũng vang lên từng tiếng sùng sục như đang sôi lên.Sương khí đầm đen lượn lờ, vẻ mặt Bồ yêu càng lúc càng hưng phấn, hắn tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh tìm được một món đồ chơi thú vị.Hắn lại duỗi tay ra quơ một cái giữa không trung.Leng keng leng keng!Nếu như tả Mạc nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ tức giận tới hộc máu.

Trên tay Bồ yêu là một nắm Xích Hoả thạch, trong đó còn có cả ba khối Xích Hoả thạch tứ phẩm.

Phải biết rằng Tả Mạch tổng cộng chỉ có sáu khối Xích Hoả thạch tứ phẩm mà lần này đã bị Bồ yêu móc đi hơn nửa rồi.Tay trái hắn khẽ điểm vào giữa không trung một cái, một ngọn lửa màu đỏ pha đen yêu diễm xuất hiện trước mặt hắn.Hắn đau lòng đem Xích Hoả thạch trong tay quăng vào trong ngọn lửa, lại không ngừng quơ tay vào giữa không khí, từng kiện tài liệu xuất hiện trên tay hắn nhưng hắn chẳng buồn nhìn, trực tiếp ném vào trong ngọn lửa.Chừng nửa canh giờ sau, ngọn lửa dần dần tán đi, ba thanh kiếm lớn đỏ bừng xuất hiện trước mặt hắn.Kiếm lớn cao cỡ nửa người, lưỡi kiếm rộng tới mức khiến nó nhìn qua như một cái cửa nhỏ.

Thân kiếm đỏ bừng như màu đỏ của sắt bị nung trong lò, toả ra nhiệt độ cực cao.Mà lúc này, trong đầm đen, làn khói trên đỉnh đầu ba người tản ra, lộ ra thân hình cả ba.

Lân phiến trên mình ba người đã nhuộm thêm một tầng màu vàng óng khiến cho bọn họ lúc này nhìn như mặc giáp vàng, uy vũ bất phàm, cái sừng màu đen trên trán cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.Lúc trước cả ba còn có vài phần âm u quỷ dị đáng sợ song lúc này toàn thân không một chút âm khí, tựa như thiên thần hạ phàm, có thể thấy được một luồng khí dương cương sắc bén toả ra.“Xương Thương Long, Kim Ô hoả, U Minh đàm, yêu vệ được luyện chế ra thật khiến người ta mong đợi!”

Bồ yêu đắc ý cười nói: “Bạch Lân thị, không được không được, phải thay cái tên khác, Kim Giáp vệ!

Cái tên này không tồi.

Ha ha, ai có thể nhìn ra được bọn chúng là yêu vệ đây?”

Chỉ ung dung vuốt cằm trong chốc lát Bồ yêu lại lẩm bẩm: “Ồ, không được, như vậy quá xấu, phải sửa lại.”

Hắn phun ra một ngọn lửa, ngọn lửa gặp gió lớn lên, phút chốc đã bao phủ lên một trong số đó.

Lập tức âm thanh xèo xèo do da thịt bị đốt cháy vang lên, chỉ trong chốc lát, ngọn lửa tán đi, hình dáng người vừa bị đốt đó lập tức biến đổi.

Giờ toàn thân hắn được bao phủ trong một bộ áo giáp màu vàng kim, ngay cả mặt cũng được phủ kín, mũ giáp chắc chắn che trước mặt, chỉ lộ đôi mắt.

Lân phiến lấnh lánh ánh kim giờ hoá thành một bộ ám giáp vảy cá màu vàng kim, ngoài vẻ uy vũ giờ lại thêm vài phần trầm mặc và thần bí.Bồ yêu rốt cuộc cũng lộ vẻ thoả mãn, không bao lâu sau cả ba gã đều được cải tạo xong.Ba thanh kiếm đỏ rực hoá thành ba tia sáng đỏ bay về phía ba người.Chỉ thấy cả ba cùng giơ tay lên, vững vàng đón lấy phi kiếm.

Lại thấy ba gã Kim Giáp vệ trang nghiêm chống kiếm, một cỗ khí thế uy nghiêm đồ sộ chậm rãi tản ra.Bồ yêu đồng tình nhìn thoáng qua những tên giặc Ô Phong khác còn đang ngâm mình trong đầm đen: “Mấy tên bỏ đi các ngươi đành phải lưu lại làm cu li vậy.”

Tả Mạc tỉnh dậy từ trong nhập định, ánh mắt lộ ra vài phần mừng rỡ, thương thế trên người hắn đã đỡ hơn đến bảy tám phần.

Chỉ cần tiếp tục tĩnh dưỡng thêm một đoạn thời gian là có thể khôi phục như lúc ban đầu rồi.

Hơn nữa càng làm hắn cảm thấy kinh hỉ là linh lực vốn đã ngừng trăng trưởng trong cơ thể hắn không ngờ lại tăng lên một chút.Tuy rằng không tăng nhiều lắm, song đối với kẻ đã bị ngưng lại bao lâu như Tả Mạc, đây tuyệt đối là niềm vui bất ngờ.Đang lúc hắn vui vẻ bỗng thấy Bồ yêu khuôn mặt đắc ý, vênh vênh váo váo dẫn theo ba tên toàn thân mặc giáp tiến tới.Tả Mạc sửng sốt, vẻ mặt cảnh giác chỉ vào ba người đứng sau hắn: “Bọn họ là ai?”

Ba nguời toàn thân bao phủ trong giáp vàng, không nhìn rõ khuôn mặt, song Tả Mạc có thể cảm thụ được cỗ khí tức kinh khủng do ba người phát ra.Ba người này thực lực sâu tới khó lường!Tả Mạc vốn thần thức hơn người nên cảm nhận cực kỳ nhạy cảm, ba kẻ này tạo cho hắn cảm giác nguy hiểm, thậm chí hơn cả lão đại của đám giặc cướp.

Ba tên lợi hại này từ đâu tới?

Từ chỗ nào chui ra?Ánh mắt hắn chuyển sang thanh kiếm lớn trên tay ba người, không khỏi âm thầm nuốt nước miếng.Con mẹ nó, nhà ai mà xa xỉ thế!Xích Hoả thạch, tuyệt đối không dưới muời khối, hơn nữa trong đó tuyệt đối có một đến hai khối là từ tứ phẩm trở lên.

Thiên Mục ngân, thứ này quý giá tới cực điểm, Tả Mạc vốn cũng chỉ có hai ba khối, song trong bất cứ thanh kiếm nào trong tay ba người này đều đựơc cho vào ít nhất một hai khối Thiên Mục ngân.

Còn có Hồng Diễm Minh châu, nó là tài liệu thuộc tính hoả cực tốt, giá cao chót vót!

Trong mỗi thanh kiếm trong tay ba người đều có ít nhất ba viên.Cả núi tiền!

Tuyệt đối là cả núi tiền!Tả Mạc nhìn tới mức nước bọt chảy ròng ròng, chỉ riêng thanh ba trọng kiếm trên tay ba người này đã là cả núi tiền rồi!

Nếu không phải trên người cả ba toả ra khí tức cương mãnh nguy hiểm áp bách hắn, nói không chừng hắn sẽ nóng đầu chạy tới cướp.Chẳng qua, số tài liệu này, nhìn qua cũng thật quen quen…Đang lúc hắn nghi hoặc lại nghe Bồ yêu đắc ý vô cùng nói: “Bọn chúng là Kim Giáp vệ!

Mới luyện chế xong, ngươi có muốn xem thử hay không?”

“Kim Giáp vệ?”

Tả Mạc sửng sốt: “Không phải ngươi bảo đi luyện chế Tiểu Yêu vệ sao?”

“Tiểu Yêu vệ đẳng cấp quá thấp.”

Bồ Yêu vẻ mặt khinh thường nói tiếp: “Huống chi giá bán của chúng quá thấp.

Ngươi xem xem, đám Kim Giáp vệ này không chút âm khí, quá thích hợp để giữ thể diện, hơn nữa bọn chúng cương mãnh không lùi, dũng mãnh thiện chiến, là tay chân trong tay chân!”

“Thật không?”

Tả Mạc vẻ mặt nghi ngờ.“Cái thứ kiến thức nông thôn quê mùa nhà ngươi đương nhiên chưa từng thấy thứ cao cấp như vậy rồi!”

Bồ yêu vẻ mặt khinh bỉ, vỗ tay kêu bốp một cái.Bỗng dưng, một Kim Giáp vệ phía sau hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.“U!”

Một tiếng quát lớn hùng hồn bỗng nhiên vang dội.Tả Mạc chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, ánh sáng đỏ chói chang khiến hắn phải nheo mắt lại.Một ánh kiếm bá đạo cương mãnh màu lửa đỏ sáng lên, một kiếm này tựa như muốn xé rách không gian, khí tức nóng rực, tàn khốc, bá đạo tràn ngập trong không trung.Tả Mạc trong lòng hoảng sợ, tóc gáy hắn dựng đứng cả lên, cảm giác nguy hiểm nồng đậm tựa như tảng chì lớn ép xuống ngực khiến hắn vô cùng khó chịu.Ánh kiếm đột nhiên biến mất không chút dấu hiệu!Không biết từ khi nào, Kim Giáp vệ đã trở lại vị trí vừa rồi của mình.Tới tận lúc này, Tả Mạc mới nghe thấy một tiếng “keng” khẽ vang lên.

Khác hẳn ánh kiếm sáng lạn, âm thanh của kiếm lại gần như không có.Tả Mạc ngây người tại chỗ!Chương 195 : Hai cuộc làm ăn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckSự cường hãn của Kim Giáp vệ tạo ấn tượng sâu sắc cho Tả Mạc.“Nhưng rốt cuộc bọn họ là cái gì?”

Tả Mạc chỉ vào ba gã to con hỏi.

Ba gã Kim Giáp vệ hình thể khôi ngô, chống kiếm đứng đó như ba toà núi nhỏ, tạo cho người ta cảm giác áp bách mãnh liệt.“Con rối.”

Bồ yêu hời hợt trả lời.“Ồ.”

Tả Mạc ồ một tiếng, trong lòng dâng lên cảm giác rung động mãnh liệt, phải nghiên cứu ba con rối kia một chút mới được.

Có rất nhiều pháp môn luyện chế con rối, nổi danh nhất phải kể tới luyện thi, mấy thứ như cương thi nghìn năm càng là tài liệu luyện thi cực phẩm.

Phù binh cũng là một loại con rối, song rõ ràng là khác hẳn luyện thi.Nhưng ngẫm lại một kiếm kinh diễm vừa rồi, hắn vẫn quyết định bỏ cái suy nghĩ nguy hiểm đó đi.Ánh mắt hắn nhìn chăm chăm vào thanh kiếm đỏ bừng trong tay ba gã Kim Giáp vệ, một lát sau, trong động truyền ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của Tả Mạc.“Lão quỷ!

Ta liều mạng với ngươi!

Hu hu hu!

Xích hoả thạch của ta!

Thiên mục ngân của ta…”

Trên bầu trời Hoang Mộc đảo.“Còn phải đợi bao lâu?”

Thường Hoành có phần không kiên nhẫn nổi nữa hỏi.“Ha ha, hắn sẽ nhanh chóng đi ra thôi.”

Phó Phong lại thật bình ổn, nhìn qua Quỷ Phong ở bên cạnh ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua Hoang Mộc đảo.

Khác với tưởng tượng của bọn họ, trên Hoang Mộc đảo cũng không chỉ có một mình Tả Mạc mà còn có các đệ tử Vô Không Kiếm môn khác, chỉ là những đệ tử đó đều là tu giả sinh sản.Lúc đầu, những đệ tử này thi thoảng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn bọn họ, đến về sau, bọn họ chỉ lo tới công việc của mình.Hoang Mộc đảo nhìn như yên lặng, song rất nhiều nơi then chốt đều được bao phủ bởi lớp sương màu trắng, không thể nhìn rõ được.

Những lớp sương này chứng minh đại trận trên Hoang Mộc đảo không bị tổn thương nghiêm trọng.Quỷ Phong càng cảm thấy Tả Mạc thần bí, hắn thấy hơi lạ, Vô Không Kiếm môn sao lại phái một đệ tử quan trọng tới một nơi hoang vắng hẻo lánh như vậy?

Là tin tưởng với Tả Mạc hay sao?Hắn không hiểu được, tầm quan trọng của đảo Hoang Mộc thì đương nhiên rồi, không cần phải nghi ngờ, song cho dù có lòng tin đến mấy, các trưởng bối hẳn cũng tuyệt đối không keo kiệt cho hắn thêm vài tên đệ tử có thực lực mạnh chứ.Đệ tử kiệt xuất như vậy, hắn không tin có môn phái nào nguyện ý để mất.Nhưng giờ Tả Mạc một mình thủ ở Hoang Mộc đảo, điều này khiến cho Quỷ Phong cảm thấy hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của mình.Giặc Ô Phong bị giệt sạch, nếu tin này truyền ra khẳng định sẽ làm chấn động cả Thiên Nguyệt giới, thanh danh của riêng Tả Mạc và danh vọng của cả Vô Không Kiếm môn sẽ lên một mức cao chưa từng thấy.Quỷ Phong liếc mắt nhìn Phó Phong, khuôn mặt Phó Phong không có nửa điểm mất kiên nhẫn, bọn họ đã ở đây năm ngày.

Để biểu thị mình không có địch ý, ba mươi sáu tu giả trúc cơ hắn cũng không mang tới đây.Thân hình Tả Mạc xuất hiện nơi khoé mắt khiến tinh thần Quỷ Phong lập tức tỉnh táo lại.Ô!Ánh mắt nhìn tới ba thân hình khổng lồ phía sau Tả Mạc, con ngươi của Quỷ Phong đột nhiên co rút lại như bị châm!Lân giáp vàng kim óng ánh bao phủ toàn thân, lân phiến tinh xảo lóng lánh ánh sáng vàng kim tinh thuần, khuôn mặt cũng được che phủ bởi một tấm mặt nạ vàng kim, chỉ lộ ra đôi mắt.Ba gã hộ vệ mang áo giáp vàng cùng lúc nhìn lên ba người trên bầu trời.Ánh mắt Quỷ Phong vừa chạm vào đôi mắt của ba kẻ đó, lập tức trái tim đập mạnh.Ba ánh mắt giống nhau tới kỳ lạ, hờ hững, lạnh lùng tới không chút cảm tình, thậm chí khiến cho Quỷ Phong có ảo giác trống rỗng như vật chết!

Hắn có thể cảm thấy trong mắt đối phương bản thân mình chỉ như một con dế, không có năng lực khiêu khích bọn họ.Bỗng nhiên, Quỷ Phong cảm giác như chui vào lò lửa, cảm giác áp bách tự nhiên sinh ra như thực chất, nặng tựa một ngọn núi nhỏ đè vào trong lòng hắn.Quỷ Phong hơi biến sắc, hừ nhẹ một tiếng, thân hình khẽ động, linh lực vận chuyển.Cỗ áp lực vô hình bao phủ quanh người lập tức biến mất.Thành công thoát khỏi sự tập trung của đối phương, Quỷ Phong không hề có chút đắc ý, ngược lại, sắc mặt hắn rất kém.

Hai bên so đấu nhìn như ngang tài ngang sức nhưng Quỷ Phong biết rõ mình thực ra đã rơi vào thế hạ phong.Cao thủ!Lẽ nào đây mới là thực lực ẩn dấu của Vô Không Kiếm môn sao?

Hắn nheo nheo đôi mắt.Sắc mặt Phóng Phong và Thường Hoành cũng đều ngưng trọng hẳn lên, ý nghĩ của bọn họ hoàn toàn giống với Quỷ Phong.

Ba gã tu giả mặc giáp vàng toàn thân này tu vi đều trên ngưng mạch kỳ, hơn nữa thực lực vô cùng mạnh mẽ!

Tuy rằng bọn họ không nhìn rõ được sắc mặt song thân hình cả ba người đều được bao phủ bởi khí tức sắc bén nồng đậm vô cùng, chỉ có những người đã trải qua vô số trận huyết chiến mới có sát khí nồng nặc tới vậy.Thảo nào toàn bộ đám giặc Ô Phong bị diệt, hoá ra Hoang Mộc đảo còn ẩn dấu ba gã cao thủ.

Lúc này đáy lòng cả ba đều cảm thấy may mắn vì không xông vào.

Bất cứ một tu giả mặc giáp vàng nào, cho dù là Phó Phong cũng không nắm chắc tất thắng.Ngưng mạch kỳ có tam trọng thiên, Quỷ Phong và Thường Hoành hai người chỉ mới cảnh giới nhất trọng thiên.

Song ba gã tu giả mặc giáp vàng này, bất cứ ai cũng từ nhị trọng thiên trở lên.Chênh lệch của ngưng mạch và trúc cơ rất lớn, song giữa ngưng mạch với nhau cũng có chênh lệch lệnh không kém.

Tu vi ngưng mạch nhị trọng thiên gấp ba nhất trọng thiên!So tu vi, không bằng đối phương, so kinh nghiệm chiến đấu, cũng không bằng, so pháp bảo…Nhìn qua thanh kiếm lớn đỏ rực như lửa trên tay ba người, hiển nhiên không phải vật phàm, phẩm giai khẳng định lên tới tứ phẩm.

Nếu hai bên đã sàn sàn như nhau, bọn họ tự tin nhất có lẽ chỉ có pháp quyết.

Quỷ Phong rất có lòng tin đối với Cửu Quỷ Đinh Chú mà mình đang tu luyện.Trong thức hải của Tả Mạc, Bồ yêu thì thầm: “Tiếc quá, tên đầu trọc kia thật đúng là tài liệu tốt để luyện chế Kim Giáp vệ.”

Tả Mạc không buồn để ý, ánh mắt hắn nhìn thẳng lên bầu trời.Lần này có ba tên Kim Giáp vệ bên cạnh, tuy rằng thương thế trên người vẫn chưa khỏi hẳn song dũng khí của hắn cũng lớn hơn nhiều.“Đã phiền ba vị chờ lâu, không biết có chuyện gì?”

Tả Mạc xưa nay không thích khách sáo, vừa nói đã đi thẳng vào vấn đề.Phó Phong cũng chẳng quanh co lòng vòng, cười nói: “Tại hạ có hai việc muốn nhờ.”

“Ồ.”

Tả Mạc có hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới đối phương thật sự có việc, hơn nữa vừa nói đã là hai việc rồi.“Tả huynh đệ tiêu diệt giặc Ô Phong, thật khiến lòng người thoải mái.”

Phó Phong nói: “Ta muốn mua tin tức ở chỗ Tả huynh đệ.”

Giặc Ô Phong sao?

Tả Mạc ngạc nhiên rồi lập tức phản ứng lại, hoá ra đám người tấn công mình là giặc Ô Phong, hèn gì thực lực mạnh mẽ tới vậy!

Tâm tư hắn thay đổi cực nhanh, lời bên miệng cũng phản ứng lại không chậm: “Chẳng hay là tin gì?”

Phó Phong nhìn thẳng vào Tả Mạc, vẻ mặt chăm chú nói: “Ta muốn mua vị trí bí cảnh ở chỗ Tả huynh.”

Tả Mạc trong lòng chấn động, “bí cảnh”.Hắn quả thực bị hai chữ “bí cảnh” làm chấn động.

Lần trước sau khi tiến hành Thí Kiếm hội có thăm dò bí cảnh song Tả Mạc do “được” ném vào đại trận kiếm ý nên đành bỏ qua, chuyện này hắn vẫn cảm thấy thật đáng tiếc, không ngờ rằng lại đột nhiên nghe được tin tức về bí cảnh.Phó Phong đột nhiên chạy tới hỏi mình vị trí của bí cảnh, Tả Mạc vốn khôn khéo lập tức ý thức được tin tức về bí cảnh từ đâu mà ra.Giặc Ô Phong!Nhất định là bọn chúng!Phản ứng của Bồ yêu so với hắn còn nhanh hơn, thủ đoạn lại tầng tầng lớp lớp, chỉ trong chớp mắt đã lấy được đáp án từ trên người mấy tên cu li còn đang ngâm mình trong đầm đen.Nghe Bồ yêu nói đơn giản một chút, Tả Mạc cũng hiểu được đại khái ngọn nguồn sự việc, lập tức thất vọng.Phát hiện bí cảnh đầu tiên là ba tu giả áo đỏ, song không biết vì sao lại tin tức lại lộ ra ngoài, bị đám giặc Ô Phong theo dõi.

Nhưng ba người trơn trượt dị thường, dám đùa giỡn với giặc Ô Phong, gần như cướp sạch bí cảnh rồi mới chạy trốn.Tả Mạc lúc này mới hiểu vì sao trên người ba người đó lại có nhiều đồ tốt như vậy, hoá ra là do bí cảnh!Mỗi lần hy vọng lại là một lần thất vọng, đáng tiếc là bí cảnh bị người ta cướp sạch rồi, nó không còn gì hấp dẫn đối với hắn.Nhưng là hắn cũng sẽ không thoải mái nói cho Phó Phong.

Bí cảnh đã bị cướp tuy rằng không còn thứ gì tốt song bí cảnh vẫn nồng nặc linh khí, mười phần phù hợp để cải tạo thành động phủ.

Với hắn mà nói tác dụng của nó không lớn, song đối với thế lực của môn phái mà nói lại là đồ tốt.Phó Phong hiển nhiên quan tâm tới mặt này của bí cảnh.“Ha ha.”

Tả Mạc cười cười song sắc mặt hắn vốn cứng nhắc nên vẻ mặt mười phần quỷ dị: “Chẳng hay Phó huynh định mua ra sao?”

Nói tới chuyện làm ăn, hắn lại đột nhiên phấn chấn hẳn lên.

Lần này mình chiếm chủ động, dù bán hay không, ba tên áo đỏ kia đã chạy tới Tiểu Sơn giới, mười ngày nửa tháng hẳn tuyệt đối không trở lại.

Biết rõ vị trí của bí cảnh chỉ có giặc Ô Phong, song toàn bộ đám giặc đó đều đã ngâm mình trong đầm đen.Cho dù không bán cho Phó Phong, đem tin tức này đưa về môn phái, phần thưởng hẳn cũng không ít.Nhưng ở sâu trong nội tâm, Tả Mạc không định đem tin tức này nói cho môn phái, nếu đổi lại là trước đây hắn sẽ không do dự báo cáo tin tức này cho môn phái, song hiện giờ nguời duy nhất khiến hắn mong nhớ trong môn phái chỉ có sư phụ.

Vô Không Kiếm môn hiện giờ không phải Vô Không Kiếm môn tạo cho hắn cảm giác như nhà mình như trước đây.Nếu không nhờ sư phụ, không có vật tư, không có Vô Không kỳ.

Một tu giả trúc cơ như hắn, đi tới đảo Hoang Mộc hẻo lánh này, lành ít dữ nhiều.Hắn không kìm nổi lòng, âm thầm nắm chặt tay.Số phận phải được nắm trên chính đôi tay mình.“Ha ha.”

Phó Phong cười khẽ một tiếng, trong lòng dường như đã sớm có đối sách: “Ta dùng một tin tức để đổi với Tả huynh.”

“Tin gì?”

Đề nghị của Phó Phong vượt ngoài dự liệu của Tả Mạc.Phó Phong thành thục nói: “Tả huynh không ngại xem trước đi, nếu cảm thấy không hài lòng thì hãy nói.”

Nói xong ngón tay khẽ gẩy một cái, một cái ngọc giản bay về phía Tả Mạc.Bộp!Một bàn tay màu vàng kim từ phía sau Tả Mạc vươn ra chụp lấy ngọc giản.Phó Phong mỉm cười, không nói lời nào, trong lòng thầm khen Tả Mạc cẩn thận.Tả Mạc tiếp lấy ngọc giản, cúi đầu xem lướt qua nội dung.Nội dung bên trong ngọc giản cũng không nhiều, song xem hết chữ cuối cùng, Tả Mạc chỉ cảm thấy cả người như rơi xuống hầm băng, toàn thân phát lạnh.“Sao rồi!

Tả huynh thoả mãn không?”

Phó Phong hỏi.Tả Mạc hít sâu một hơi, chắp tay về phía Phó Phong chân thành trả lời: “Đa tạ Phó huynh!”

Dứt lời, hắn lấy ra một ngọc giản trống, ghi vị trí của bí cảnh vào trong đó, sau đó ném lại cho Phó Phong.Phó Phong nhận lấy ngọc giản, xem lướt qua một lần, sắc mặt lộ vẻ vui mừng.

Sau khi xem xong hắn lập tức niết ngọc giản nát bấy.“Tả huynh quả là người sảng khoái!”

Phó Phong lưu loát nói: “Tại hạ muốn cầu Tả huynh một phần Kim Ô hoả, mong Tả huynh hoàn thành!”

“Kim Ô hoả sao?”

Tả Mạc gật đầu: “Nếu Phó huynh có tài liệu hành thổ từ tứ phẩm trở lên là được.”

Hắn không làm trò há miệng sư tử, bánh ít đi bánh quy lại, tin tức vừa rồi Phó Phong đưa hắn thực quá quan trọng!Phó Phong sắc mặt vui mừng khó tả: “Quả nhiên là duyên phận.

Tại hạ vừa hay có một khối tức nham, phẩm chất thượng thừa, hẳn có thể thoả mãn yêu cầu của Tả huynh.”

“Được!”

Tả Mạc không hề do dự gật đầu.Trong số tài liệu hành thổ tứ phẩm, tức nham là tinh phẩm hiếm thấy.

Bình thường nó tồn tại sâu trong lòng đất, có màu xám đặc biệt, tự co thành một khối, vật sắc bén đến mấy cũng không cách nào cắt đứt.Tả Mạc trong lòng kích động, bộ năm thanh kiếm của hắn cuối cùng cũng thu thập đủ!Chương 196 : Tin tứcConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckVô Không sơn, Thi Phượng Dung khuôn mặt giận dữ: “Vì sao?”

Bùi Nguyên Nhiên lộ vẻ xin lỗi và bất lực: “Quá xa!

Dù nói cho nó, nó cũng không về kịp.

Trừ phi là Kim Đan kỳ mới có thể về gấp trong vòng ba ngày.”

“Muội không đi Minh Đào giới!

Muội đi đón nó!”

Thi Phượng Dung kiên quyết nói nói.“Càn quấy!”

Bùi Nguyên Nhiên đột nhiên tức giận, nhìn vẻ mặt đau đớn và phẫn nộ của Thi Phượng Dung, hắn cố nén cơn tức giận trong lòng, nén giọng nói: “Minh Đào giới cao thủ đông đúc, bản môn có thể đặt chân vào Minh Đào giới hay không chỉ có thể trông cậy vào những kim đan chúng ta.

Đang lúc này sư muội sao lại vì một mình Tả Mạc mà bỏ qua cả môn phái?”

Thi Phượng Dung cắn môi, nước mắt không kiềm được cứ từ từ chảy xuống.Bùi Nguyên Nhiên chậm rãi nói: “Sư muội đừng quá lo lắng, tên tiểu tử Tả Mạc kia xưa nay vốn lanh lợi, chắc chắn sẽ không sao đâu.

Chờ sau khi chúng ta đặt chân được ở Minh Đào giới sẽ phái người tới tìm hắn!”

Bùi Nguyên Nhiên an ủi Thi Phượng Dung rất lâu mới khuyên giải xong.Lúc Lâm Khiêm gặp mặt Bùi Nguyên Nhiên thấy sắc mắt hắn âm trầm, cho là Bùi Nguyên Nhiên lo lắng cho tương lai không khỏi an ủi: “Bùi chưởng môn đừng quá lo lắng.

Tại hạ ở Minh Đào giới cũng có chút phân lượng, nhất định sẽ chọn một địa điểm thật tốt cho quý môn.”

Bùi Nguyên Nhiên chắp tay cảm tạ, nhưng vẫn chăm chú nhìn nhìn Lâm Khiêm, ngữ khí kính nể nói: “Tại hạ còn một chuyện chưa rõ, mong Lâm công tử chỉ giáo!”

“A, Bùi chưởng môn có gì cứ nói.”

Lâm Khiêm cười nói.“Lâm công tử vốn không có quan hệ gì với bản môn, vì sao lại đối xử tốt với bản môn như vậy?”

Bùi Nguyên Nhiên đôi mắt sáng rực.Lâm Khiêm dường như đã sớm biết Bùi Nguyên Nhiên sẽ hỏi như vậy, cười nói: “Nếu đã vậy tại hạ cũng xin nói thực, bởi vì ta coi trọng Vi Thắng.

Vi Thắng là tu giả có thiên phú xuất sắc nhất mà tại hạ từng gặp, tiền đồ không giới hạn.

Bùi chưởng môn chỉ cần coi việc này như một loại đầu tư, ngày sau nếu có lúc cần trợ giúp, còn xin Bùi chưởng môn nể mặt.”

“Cái này tự nhiên.”

Bùi Nguyên Nhiên trong lòng thầm thả lỏng, tuy vẫn còn đôi chút không tin tưởng nhưng không nói ra miệng.Lâm Khiêm cười nói: “Chúng ta ước định giờ ngọ ba ngày sau xuất phát, đến lúc đó xin kính cẩn đợi chờ.

Tại hạ không làm chậm trễ Bùi chưởng môn nữa, cáo từ!”

“Không tiễn!”

Bùi Nguyên Nhiên chắp tay nói.Tả Mạc cùng Phó Phong làm ăn giữa hai tông xong đều rất vui mừng, bầu không khí giữa hai bên cũng phi thường hoà hợp.Thường Hoành và Quỷ Phong hai người đều không hứng thú với Kim Ô hoả khiến Tả Mạc có phần tiếc nuối.

Chẳng qua trước khi đi, Tả Mạc đã nhờ Phó Phong đem tin tức về Kim Ô hoả truyền bá ra, Phó Phong cảm khái nhận lời.Tả Mạc đưa mắt nhìn ba người Phó Phong rời khỏi.“Ngươi tính làm sao?”

Bồ yêu đột nhiên hỏi.Tả Mạc hít một hơi thật sâu, rồi lại lập tức thở dài ra, giống như muốn đem toàn bộ u oán trong lòng phun ra: “Đi một bước tính một bước vậy.”

Bồ yêu cười lạnh: “Ngươi không ngờ lại chẳng thu được chút tin tức gì, hô hô, xem ra mấy lão gia hoả kia rất không thích vừa mắt với ngươi!”

Tả Mạc im lặng.“Có tính bay về hay không?”

Bồ yêu chẳng chút cảm thông.“Thời gian không đủ.”

Tả Mạc lắc lắc đầu, từ đảo Hoang Mộc bay về tới núi Vô Không cần thời gian vài tháng lận.“Ngươi cũng đừng lo.”

Bồ yêu chẳng hề quan tâm nói: “Cho dù là yêu ma tới chắc chắn cũng chỉ là đám tiểu tốt mà thôi.

Kể cả là Dạ La yêu hay mấy thứ như Nguyệt Ma cũng chẳng là gì.”

“Dạ La yêu với Nguyệt Ma?

Nó là cái gì?

Rất lợi hại sao?”

Tả Mạc hiếu kỳ hỏi lại, hắn biết rất ít về yêu ma.“Đám tôm tép nhỏ thôi.”

Bồ yêu bĩu bĩu môi: “So với ngưng mạch chênh lệch không nhiều.”

“Vậy mọi người sao lại trốn?”

Tả Mạc mười phần khó hiểu: “Nếu không chênh lệch mấy với ngưng mạch kỳ vậy hoàn toàn có thể tiêu diệt chúng mà.”

Bồ yêu cười khẩy nói: “Cho dù là Dạ La yêu hay là Nguyệt ma, đối mặt với ngưng mạch của các ngươi đều có thể một địch ba!”

Đôi mắt máu của hắn đột nhiên rung động một trận: “Cuộc sống của bọn chúng tàn khốc hơn so với các ngươi nhiều.”

“Vậy thì sao?”

Tả Mạc không phục nói: “Thiên Nguyệt giới còn có kim đan mà!”

Bồ yêu chẳng chút xem trọng, nhún nhún vai trả lời: “Đây cũng chỉ là bắt đầu, ta dám cam đoan, mấy lão gia hỏa trong môn phái ngươi chắc chắn đang chuẩn bị dời phái đi.

Ai lại nguyện ý đem máu của mình giúp người khác ngăn cản yêu ma chứ?”

“Núi Vô Không là gốc rễ của bản môn…”

“Ngươi thật đơn thuần!”

Lời nói của Bồ yêu đầy vẻ giễu cợt: “Một ngọn núi hỏng mà thôi.

Chỉ cần trên tay có người đi đâu mà chả được?

Không có núi?

Đi cướp là được.”

Một lời nói ra, Tả Mạc nửa buổi không đáp lại được.“Chuẩn bị sớm đi.”

Bồ yêu lắc đầu: “Ta gần đây không rảnh, đừng tới làm phiền ta.”

Nói xong liền biến mất không thấy đâu nữa.Tả Mạc ngây ngốc ở nguyên đó, nửa ngày sau mới tỉnh táo lại.

Hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới trong thời gian cực ngắn như vậy, phòng tuyến khắp Đô Thiên Huyết giới lại sụp đổ, đây là tin tức Phó Phong trao đổi với hắn.

Nghe nói là một chi yêu ma đột nhiên xuất hiện ở bên sườn, khiến cho toàn bộ cả Đô Thiên Huyết giới bại lui.Thiên Nguyệt giới tuy không ráp ranh với Đô Thiên Huyết giới song cách giới đó cũng không xa, tỉnh cảnh mười phần nguy hiểm.

Rất nhiều môn phái trên Thiên Nguyệt giới đều đã bắt tay vào việc chuyển dời.Đó là tin từ năm ngày trước.Khiến Tả Mạc trong lòng nguội lạnh là hắn không thu được bất cứ tin tức gì của môn phái.

Tin tức từ năm ngày trước, với địa vị của Vô Không Kiếm môn hiện giờ không thể nào không hay biết.

Hắn cho dù bây giờ bắt đầu di chuyển cũng không cách nào hội hợp với môn phái, trừ phi môn phái di chuyển về Tiểu Sơn giới.

Song nếu đi về Tiểu Sơn giới vậy phải thông báo sớm cho hắn để tiện tiếp ứng chứ.Song hắn chẳng thu được tin tức gì.Hắn biết, sau chuyện này, hắn cùng môn phái đã mỗi người một ngả.Không nói ra thì khó chịu, thật ra từ lúc hắn đi ra khỏi đại trận kiếm ý đã có dự cảm láng máng, chỉ không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như vậy.

Vô Không Kiếm môn hiện tại đã sớm không phải Vô Không Kiếm môn trước kia nữa rồi.Tính lại, cứ nghĩ biện pháp tự bảo vệ trước đã, dựa vào người không bằng dựa vào mình.Cách nghĩ của Tả Mạc không khác nhiều so với những người khác, hắn quyết định lưu thủ tại đảo Hoang Mộc.

Đảo Hoang Mộc có hoàn cảnh đặc thù, lại thêm Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận và Kim Giáp vệ, vấn đề an toàn cơ bản có thể bảo đảm.

Huống hồ nếu cần kíp có thể tuỳ thời vượt qua sông ranh giới tiến vào Tiểu Sơn giới.Nhưng trước đó hắn vẫn cần nâng cao thực lực của bản thân.

Nếu không thế, với tu vi trúc cơ của hắn, thân lại mang gánh nặng sợ là ngay cả bã cũng không sót lại.

Cho dù phải đi hắn cũng sẽ đem theo đám sư đệ đi cùng.Tài liệu bộ năm thanh kiếm đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa tu vi của hắn vốn luôn không chút động tính cũng đã có dấu hiệu tăng trưởng.Lúc này, tốt hơn hết nên khống chế tính khí, tăng thực lực bản thân lên rồi hãy nói.Lần này luyện chế Trích Thuỷ kiếm là nhanh nhất, Tả Mạc chỉ tốn một ngày là có thể hoàn thành.

Trộn vào một viên tứ phẩm Xích Hoả thạch, mặc dù không làm nó thăng lên tứ phẩm nhưng cũng đủ để nó đạt tới tam phẩm đỉnh.

Lần luyện chế này bên ngoài của Trích Thuỷ kiếm còn có một ngọn lửa màu đỏ chói không ngừng phun ra nuốt vào.Tả Mạc đặt tên cho nó là “Thủy Hoả kiếm”.Nha mạn bị Tả Mạc tẩm vào trong mắt “linh tuyền”.

Đảo Hoang Mộc không có linh tuyền, mắt linh tuyền này là do hắn dùng phù trận để làm ra, công hiệu không bằng linh tuyền của thiên nhiên, Tả Mạc chỉ có thể tăng thêm thời gian thuỷ luyện nó.Đáng nhẽ lần này phải mất mười ngày để thuỷ luyện, nhưng lại bị Tả Mạc kéo dài thành ba mươi ngày.Lam băng lăng tinh, tức nham và hồ nha đều là tài liệu tứ phẩm, đối với Tả Mạc hiện giờ mà nói, hoàn toàn luyện hoá là không có khả năng.

Hắn chỉ có thể tạm thời luyện chế thành phôi kiếm, sau khi tu vi hắn đột phá Ngưng Mạch kì, sau khi hút lấy Kim Ô hoả lại tiếp tục luyện chế hoàn thiện.Thời gian khác, hắn toàn bộ tập trung vào đả toạ nhập định.Lúc này, ngay cả Bồ yêu lúc bình thường vẫn xem thường tu vi cũng theo lý trí chọn cách im lặng.

Vả lại, Bồ yêu gần nhất cũng rất bận rộn.Tả Mạc thu được phi kiếm truyền thư của sư phụ.

Bên trên nói, Đô Thiên Huyết giới đã sụp đổ, môn phái quyết định chuyển dời tới Minh Đào giới, bảo Tả Mạc tự bảo vệ bản thân, có thể gia nhập vào môn phái khác.

Nếu có cơ hội cũng có thể tới Minh Đào giới tìm bọn họ.Tả Mạc đem phi kiếm thu vào trong giới chỉ, lại một lần nữa tập trung đả toạ.Trên đảo Hoang Mộc, cái đầm đen trước kia này đã hoàn toàn thay đổi.Nước đầm đen nhánh như mực lúc này nhiều thêm một chút rực rỡ, nhìn qua ánh lên vẻ đen bóng.

Ven đầm, một đàn tế bằng đá thô sơ đã thành hình, hơn ba mươi tiểu yêu vệ không ngừng lấy nước trong đầm đen tưới lên những tảng đá trên tế đàn.Phiến đá như một khối bọt biển, vô luận đổ lên nó bao nhiêu nước đầm cũng đều bị hấp thu không còn một giọt.Bồ yêu nhìn vào tế đài, không nói một lời.Số lượng tu giả tạt qua đảo Hoang Mộc càng lúc càng nhiều, lúc đầu là ba đến năm người đi cùng nhau, sau dần dần hoá thành từng đội từng đội nhỏ.Hiện giờ uy thế của Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận vượt xa trước kia, mức tiêu hao tinh thạch cũng hơn trước nhiều, mỗi ngày đều phải tiêu phí hai mươi khỏa tam phẩm tinh thạch để cung cấp cho nó vận chuyển.

Chẳng qua dù tiêu hao cực lớn song vòng Phạm m và Thiên Hoàn Minh Nguyệt trận đều lộ ra uy lực cường đại khiến cho tu giả tạt qua đều không dám có ý đồ xấu.Hơn nữa có lời đồn giặc Ô Phong tấn công đảo Hoang Mộc kết quả là toàn quân bị diệt.

Còn có lời đồn khác, trên tay Tả Mạc có bán Kim Ô hoả, chỉ cần ra giá tiền hợp lý hoặc có đồ vật tốt trao đổi lúc nào cũng có thể mua được.Mỗi tu giả lên đảo đều nghe đựoc hai tin tức này đầu tiên.Theo dòng người tăng lên, doanh thu của Tả Mạc cũng nhanh chóng tăng trưởng.

Song lúc này hắn cũng chẳng có tâm tình đặt vào chuyện đó, ngày ngày đều liều mạng đả toạ, hy vọng nhanh chóng đột phá ngưng mạch kỳ.So sánh ra, tháp nhỏ thời gian này lại cực kỳ thoải mái.

Tả Mạc thu được một lượng lớn pháp bảo và tài liệu trên người đám giặc Ô Phong, trong số đó có rất nhiều thứ phẩm chất không tồi song Tả Mạc không dùng nổi, hiện giờ cũng không có chỗ nào để bán, hắn bèn dứt khoát đem đút hết cho tháp nhỏ.Tháp nhỏ toàn thân lóng lánh ánh sáng, so với vẻ tiều tuỵ trước kia quả thực là mặt mày sáng sủa.Đỉnh tháp tròn như mũi kiếm kia giờ trơn sáng hơn không ít, thân tháp trước kia dài và nhỏ giờ cũng dường như to hơn.

Tháp Ngũ Sắc trước kia tạo cho người ta cảm giác sâm nghiêm lẫm liệt, giờ lại càng thêm linh động hoạt bát, sát khí lại tiêu giảm đi nhiều.

Khiến Tả Mạc cảm thấy ngạc nhiên nhất là trong tầng thứ nhất của tháp lại có thêm năm cái hồ lô nhỏ.Năm hồ lô nhỏ nhan sắc mỗi cái một khác, phân thành ngũ hành, rất nhỏ bé, chỉ lớn cỡ hạt gạo.

Nếu không phải Tả Mạc tỷ mỉ chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng khó phát hiện.Tả Mạc câu thông với tháp nhỏ rất nhiều lần, năm cái hồ lô nhỏ có tác dụng gì, tháp nhỏ cố gắng hết sức miêu tả lại, Tả Mạc mất nửa ngày cũng không hiểu được.

Dù lòng đầy mong đợi song hắn cuối cùng cũng không th không đáp vấn đề đó sang một bên.Ngược lại khiến hắn kinh hỉ là lần này tháp nhỏ lại nhổ ra một khối bã nhỏ, so với trước đây lớn hơn, được cỡ đầu ngón tay.

Tả Mạc coi khối bã nhỏ này như trân bảo, thu vào trong giới chỉ.Các sự đệ khác cũng đã biết bản môn đã quyết định rời khỏi Thiên Nguyệt giới, tâm tình mọi người đều rất chán chường.

Có người dứt khoát gia nhập môn phái khác, Tả Mạc cũng không ngăn cản.

Tình huống như vậy bọn họ có thể tự do gia nhập các môn phái khác.Quyền lực đi đôi với trách nhiệm, môn phái đã bỏ rơi trách nhiệm đối với bọn họ cũng có nghĩ là đã buông bỏ quyền trói buộc bọn họ.Mọi tâm tư của Tả Mạc đều đặt trên việc tu luyện.Hắn có thể cảm giác được tiến bộ càng lúc càng nhanh chóng, hắn cuối cùng cũng bắt đầu xung kích cửa ải vào ngưng mạch.Chương 197 : Ngưng mạchConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckLinh lực trong cơ thể, phảng phất dày đặc như đám mây, tràn đầy khắp kinh mạch.

Nếu không được thúc động chúng sẽ an tĩnh dị thường, tốc độ lưu chuyển cực kỳ chậm chạm, nhìn qua có cảm giác như đang đứng yên vậy.Đó là đặc điểm của linh lực trúc cơ kỳ.

Linh lực trong cơ thể Tả Mạc dày đặc như mây mưa chứng tỏ tu vi của hắn đã đạt tới đỉnh của trúc cơ.Gần đây linh lực trong cơ thể hắn tăng lên nhanh chóng,, chuyên nhân căn bản nhất là do cái lỗ nhỏ trong đan điền giờ không ngờ lại có thểm một lực đẩy kỳ dị.

Trước đây linh lực được hấp thu đều sẽ chảy ra ngoài từ lỗ nhỏ đó, song giờ lỗ đó vẫn tồn tại như trước nhưng linh lực trong đan điền lại không hề chảy ra nữa.Tả Mạc nghi ngờ lực đẩy kỳ dị này rất có thể là do việc hấp thụ ngược địa khí tạo thành bởi vì sau khi địa khí tôi luyện thân thể nó mới xuất hiện.Chẳng qua sự ảo diệu của kinh mạch đâu phải thứ nhân vật nhỏ bé như Tả Mạc có thể hiểu rõ, hắn cũng mau chóng ném việc này qua một bên, chuyên tâm tu luyện.Linh lực trong trạng thái mây mù lưu chuyển không ngớt, Tả Mạc đã điều tức hai canh giờ, linh lực trong cơ thể hoạt bát, cả tâm thần và thân thể hắn đều đang trong trạng thái tốt nhất.Hắn bắt đầu xung kích ngưng mạch!Linh lực toàn thân đều được điều động, nó chiếu theo tốc độ quen thuộc men theo kinh mạch không ngừng lưu chuyển.Cái gọi là ngưng mạch là phải đem linh lực ở trạng thái sương khói ngưng tụ thành trạng thái chất lỏng.

Biện pháp đơn giản nhất là không ngừng hấp thu thêm linh lực vào, gia tăng mật độ của linh lực để chuyển nó từ trạng thái khí sang lỏng.Trong thực tế, quá trình ngưng mạch tịnh không đơn giản như vậy.

Tu vi sau khi đạt tới đỉnh của trúc cơ, khi hấp thu linh lực sẽ gặp trở ngại, mà đã không hấp thu được linh lực cũng có nghĩa là không có cách nào tăng cường nồng độ của linh lực.Cho nên rất nhiều người bị kẹt ở cảnh cửa lên ngưng mạch này.Có rất nhiều cách đột phá ngưng mạch, tỷ như linh đan, ngoài chợ có bán Ngưng Mạch đan chuyên dụng.

Ngưng Mạch đan có xác xuất thành công khá cao nhưng không phải ai cũng thích dùng.

Khác với trúc cơ, ngưng mạch đã bắt đầu cần phải thể ngộ các loại pháp tắc trong thiên địa, mà khi đột phá cánh củă ngưng mạch này cũng vừa hay là một cơ hội tuyệt vời để lĩnh ngộ pháp tắc.

Những tu giả có tự tin, hy vọng cao về bản thân thường sẽ không sử dụng Ngưng Mạch đan mà chọn tự mình ngộ.Tả Mạc cũng chọn con đường tự ngộ.Với gia tài hiện giờ của hắn muốn mua một hạt Ngưng Mạch đan rất đơn giản.

Song hắn hiểu rõ, lúc trước đi càng dễ dàng thì lúc sau càng dễ ngã đau.

Mà lúc trước đi thật ổn định, cho dù chịu chút đau khổ ban đầu thì về sau lại càng có lợi.Sự trưởng thành trong hơn nửa năm nay cùng với cuộc chiến lúc trước khiến hắn mau chóng trưởng thành.Loại trưởng thành này chẳng phải chỉ là trưởng thành về mặt tu vi và pháp quyết phù trận mà còn là trưởng thành trên mặt tâm lý.

Lịch duyệt không ngừng tăng lên khiến hắn hiểu ra được rất nhiều việc, tuy ngày thường vẫn còn khó sửa được tật xấu thích đầu cơ trục lợi, song khía cạnh tu luyện thái độ hắn chuyển biến khác hẳn, trở nên trầm ổn dị thường.Cẩn thận thúc động linh lực trong cơ thể, thần thức diệp thủ mở ra như một đoá hoa, bất cứ biến hoá nào của linh lực dù là nhỏ nhất đều sẽ bị diệp thủ nắm được trong thời gian ngắn nhất.Lợi dụng thần thức đã trở thành bản năng của Tả Mạc, từ sau khi tu luyện Thai Tức Luyện Thần hắn đã quen với việc sử dụng thần thức của bản thân trong mọi tình huống.Thói quen này mang tới rất nhiều chỗ tốt cho hắn, hắn cũng càng lúc càng kiên định với việc kiên trì thói quen đó.Linh lực như sương như mây của hắn không ngừng phóng đại trong mắt hắn, hắn có thể thấy trong lớp sương khói đó có rất nhiều sợi linh lực tự do cực kỳ nhỏ bé, chúng như một đám nòng nọc nhỏ, nhìn kỹ như tạo thành một chỉnh thể do vố số cá thể đơn độc tổ hợp thành.Giữa linh lực với nhau có lực hút rất nhỏ, song tuỳ theo linh lực trong kinh mạch không ngừng tăng lên, giữa những linh lực này sẽ nhiều thêm một lực đẩy.

Số lượng linh lực trong cơ thể đã bão hoà.Không biết vì sao, Tả Mạc đột nhiên nhớ tới núi Vô Không, nhớ tới thời gian mình trồng trọt linh điền trên núi ấy.Thương cảm nhạn nhạt chảy xuôi nơi đáy lòng, linh lực trong cơ thể tựa hồ cảm thụ được tâm tình của hắp, lập tức chậm lại.Một lúc sau Tả Mạc mới tỉnh lại trong đau thương.

Thế sự vô thường, hắn đã bắt đầu học cách làm sao để đối mặt với những tình cảm đó.

Đối với Vô Không Kiếm môn hắn cũng không có cảm giác oán hận gì.

Đối với môn phái mà nói lựa chọn của chưởng môn không hề sai lầm.

Ngoại trừ cực ít những môn phái cổ lỗ bảo thủ, tuyệt đại đa số các môn phái đều khá có tính lưu động.Chỉ không nghĩ tới, việc này lại xảy ra trên người mình.Ổn định tâm thần, Tả Mạc khống chế bản thân không nghĩ ngợi lung tung nữa, lại một lần nữa chuyển sự chú ý về với linh lực.Hắn biết vì sao mình lại nhớ lại thời gian mình trồng linh điền trên núi Vô Không, bởi vì linhlực như đám mây mù này khiến hắn liên tưởng tới Tiểu Vân Vũ quyết.Tiểu Vân Vũ quyết hắn đã quen thuộc tới mức không thể hơn được, nó là pháp quyết cơ sở linh thực ngũ hành mà hắn quen thuộc nhất, pháp quyết mà hắn lý giải sâu sắc nhất, trong một thời gian dài trước đây hắn đều dựa vào nó để kiếm cơm.Quá trình ngưng mạch kỳ này không phải là quá trình lực lượng thuỷ hành hoá thành mưa sao?Tiểu Vân Vũ quyết là thông qua pháp quyết tụ tập lực lượng hành thuỷ, tới khi lực lượng đó đạt tới một mật độ nhất định sẽ ngưng thành giọt nước, rơi xuống thành mưa, tưới ướt cả linh điền.Hai thứ thật giống nhau.Linh vũ làm sao hình thành được?

Tả Mạc đã quá quen thuộc.

Trước kia vì nghiên cứu Tiểu Vân Vũ quyết hắn gần như đã đem mỗi quá trình trong Tiểu Vân Vũ quyết ra lý giải hết.Lực lượng thuỷ hành vô hình vô chất, không cách nào trực tiếp ngưng tụ thành giọt nước.

Nó cần hai điều kiện, một là có đầy đủ lực lượng hành thuỷ tới bão hoà, một điều kiện khác là va chạm, va chạm giữa lực lượng hành thuỷ lần nhau.

Chỉ có va chạm với nhau mới có thể vượt qua lực đẩy giữa chúng, tạo thành giọt nước.

Không ngừng va chạm, giọt nước sẽ càng lúc càng lớn, mới có thể nhỏ xuống từ không trung.Một pháp thông, trăm pháp thông.Mạch suy nghĩ của Tả Mạch trở nên rõ rệ, sáng tỏ dị thưòng.

Hắn cũng rất chắc chắn phương hướng của mình không hề sai.Linh lực trong cơ thể đã đạt tới trạng thái bão hoà, cho dù hắn cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể hấp thu thêm một chút linh lực nào vào trong kinh mạch.

Như vậy hiện giờ hắn phải làm chính là gia tăng va chạm giữa linh lực với nhau.Va chạm trong Tiểu Vân Vũ quyết, Tả Mạc lợi dụng luồng không khí.

Luồng không khí biến hoá khiến cho lực lượng hành thuỷ cũng theo đó mà không ngừng va chạm.Cách này tất nhiên không thể áp dụng với linh lực được, trong kinh mạch ngoại trừ linh lực thì chẳng có gì cả.Cách nghĩ không sai, hiện giờ phải tìm một cách nào thật khả thi.Nghĩ nửa ngày hắn mới tìm ra một phương pháp, khiến linh lực tự va chạm!Nếu đồng thời phân linh lực thành hai phần sau đó khiến chúng gia tốc đụng vào nhau, vậy chẳng phải hữu hiệu hơn mọi loại va chạm khác.Tinh thần hắn không khỏi rung động, phân tâm nhị dụng đối với người khác có thể nói là tương đối khó, song đối với người có thần thức điệp thủ như hắn thì lại hoàn toàn không phải vấn đề.Hắn không lỗ mãng bắt đầu ngay mà tiếp tục đả toạ, cân nhắc thật tỷ mỷ.Nghĩ hết mọi vấn đề có thể xảy ra cho tới thông suốt.

Có một số vấn đề hắn cũng không rõ đáp án, chỉ có thử mới biết được.Tả Mạc quyết định bắt đầu thử nghiệm.Linh lực trong cơ thể bị ắhn phân thành hai bộ phận trái phải.Thần thức diệp thủ khe khẽ rung động, hai cỗ linh lực bắt đầu vận chuyển theo quỹ tích của mình.

Một nửa linh lực men theo kinh mạch nửa thân trái, bắt đầu gia tốc tuần hoàn thuận chiều kim đồng hồ, mà một nửa linh lực khác men theo kinh mạch nửa thân phải, tuần hoàn theo chiều ngược kim đồng hồ.Tả Mạc lòng như khe trống, không nhiễm chút bụi, không buồn không vui.Lúc này trên người hắn không còn nửa điểm con buôn tinh quái ngày thường mà toả ra khí tức đạm bạc và lạnh lùng.Linh lực trong cơ thể dần dần lưu chuyển, tốc độ của chúng cũng không ngừng tăng lên.Lý do công kích của tu giả cấp thấp yếu ớt ngoại trừ vì tu vi ra còn bởi vì linh lực trong cơ thể bọn họ có tốc độ lưu chuyển hạn chế.

Tu giả cấp cao tâm niệm vừa động, linh lực trong cơ thể như sóng cuộn lên, linh lực hung mãnh chuyển động, sát chiêu lập tức sinh ra.

Còn tu giả cấp thấp, cho dù phản ứng kịp song thời gian hao phí để điều động linh lực hơn xa so với tu giả cấp cao.Nhưng theo sự thúc động không ngừng của Tả Mạc, tốc độ vận chuyển của hai cỗ linh lực đã đạt tới cực hạn mà hắn có thể thừa nhận, kinh mạch bắt đầu đau ê ẩm.Hoả hầu sai lệch không nhiều!Tả Mạc hơi cắn răng, hai cỗ linh lực chuyển động với tốc độ cao đồng thời từ hai phía tiến vào đan điền!Đan điền là nơi Tả Mạc chọn cho linh lực va chạm, so với kinh mạch chật hẹp đan điền rộng rãi hơn nhiều, cũng có thể chứa được nhiều linh lực hơn.Song cách này hẳn cũng có tính nguy hiểm nhất định.

Đan điền rốt cuộc là nơi then chốt của kinh mạch toàn thân, chỉ hơi sai sót cũng có thể dẫn tới cảnh vạn kiếp bất phục.Đạo của tu luyện vốn là con đường nghịch thiên, nguy hiểm vạn phần, đây mới chỉ là tiếp cận ngưng mạch.

Nếu như sau này tu vi cảnh giới cao thâm, nguy hiểm gặp phải càng nhiều, tâm ma, thiên kiếp, vân vân… lúc nào cũng có thể thần hồn câu diệt.Biết là nguy hiểm, tâm thần Tả Mạc lúc này tỉnh táo lạ thường, không chút xao động.Hai cỗ linh lực vận chuyển nhanh đồng thời tiến vào đan điền, không hề hoa mỹ mà va thẳng vào nhau.Toàn thân Tả Mạc chấn động, đầu ong lên một tiếng, toàn thân như bị một cái chuỳ lớp đập trúng, chỉ cảm thấy cơ th nóng lên.

Trong một khoảng thừoi gian cực ngắn hồn như thoát xác, trong đầu trống rỗng không hề hay biết chuyện gì xảy ra.Song tới lúc hồi tỉnh, Tả Mạc chỉ cảm thấy toàn thân thư thái không nói nên lời, vừa tê vừa mềm, thoải mái tới mức hắn muốn ngâm lên!Tả Mạc không hề mê muội trong cơn thư thái đó, hắn cẩn thận chú ý tới biến hoá của linh lực trong đan điền.Một cảnh tượng kỳ dị hiện lên trước mắt hắn.Hai mảng sương chuyển động ngược chiều va chạm với nhau thành một khối, hình thành một khối tương tự mây linh lực, đám mây linh lực này đang tí tách nhỏ mưa xuống dưới.Cảm giác tê dại kia là do linh lực rơi xuống đan điền mang tới.Linh lực không ngừng va chạm, cơn mưa linh lực cũng không ngừng rơi xuống đan điền, trong khoảnh khắc đan điền đã có thêm một vũng nước nông.Trong lòng Tả Mạc vui mừng không ngớt.Đám linh lực như nước này chứng tỏ Tả Mạc đã ngưng mạch thành công!Hắn ráng sức nén vui sướng trong lòng, vẫn cẩn thận chú ý thúc động hai cỗ linh lực, chỉ khi nào linh lực trong cơ thể va chạm hết mới là đại công cáo thành!Linh lực như mưa không ngừng rơi xuống.Tả Mạc kiên chì chờ sợi mây linh lực cuối cùng vỡ thành từng giọt nước rơi xuống trong vũng nước linh lực bên dưới.Nhận ra đan điền giờ trống rỗng, Tả Mạc lấy ra một khối tinh thạch, ra sức hấp thu.Linh lực trong tinh thạch bị hút vào trong cơ thể Tả Mạch, bị hắn khéo léo bào chế, đem linh lực hút vào hoá thành thể lỏng.

Tả Mạc hút liền ba khoả linh thạch tam phẩm đan điền mới có cảm giác đầy tràn.Hắn ngừng lại.Mở đôi mắt ra, vẻ vui mừng trong mắt không cách nào che dấu.

Linh lực trong cơ thể hắn giờ gấp ba hồi còn là trúc cơ, đây mới là hắn vừa mới qua cửa thôi.Giờ hắn mới hiểu vì sao ngưng mạch lại mạnh hơn trúc cơ nhiều như vậy!Toàn thân không biết từ lúc nào đã trở nên trắng trẻo, một lớp gì đó đen thui dính trên người, mùi hôi thối tỏa ra.Tả Mạc vội vàng phát động Tiểu Vân Vũ quyết lau sạch toàn thân.

Những thứ đen thui này hẳn là tạp chất trong cơ thể.Rửa sạch sẽ rồi, Tả Mạc chỉ cảm thấy toàn thân linh lực tràn đầy, không kiềm được ngửa đầu lên trời huýt dài, âm thanh vang xa.Tháp nhỏ chủ trì Thiên Hoàn Minh Nguyệt trận trong lòng cũng cảm ứng được, thôi thúc đại trận, phạm âm hùng hồn.Cả đảo Hoang Mộc đều nghe thấy!Chương 198 : Tình hình ra sao .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckThông cáo xong, Tả Mạc rốt cuộc cũng dần dần bình tâm từ trong cơn mừng như điên, hắn rất nhanh chóng có phát hiện mới, trong tầm mắt giờ xuất hiện thêm một số thứ rất nhỏ bé như sợi tơ.Đây là cái gì?Tả Mạc đột nhiên trong lòng rung động, thầm vận tâm pháp.Những thứ như sợi tơ nhỏ bé mảnh khảnh đó quả nhiên bay về phía hắn.Linh khí!Hoá ra linh khí trong không khí trông như vậy!

Tả Mạc đột nhiên tỉnh ngộ.

Bất quá một vấn đề khác lập tức xuất hiện trong đầu hắn, linh khí trong không trung kia từ đâu tới?

Từ linh mạch ư?

Vậy linh mạch lại từ đâu ra. . .Tả Mạc lắc đầu rồi đột nhiên cười lớn, những vấn đề đó chỉ sợ ngay cả cao thủ kim đan cũng không nhất định giải thích rõ ràng được, mình chỉ là một tên ngưng mạch, nghĩ nhiều vậy làm gì?Hắn chuyển sự chú ý về lại bản thân mình, đột phá ngưng mạch xong có rất nhiều chỗ cần phảỉ xem xét.Nếu hỏi Tả Mạc, cảm thụ lớn nhất khi ngưng mạch là gì, đó chính là linh lực sung túc!Linh lực trong cơ thể hắn nhiều gấp ba lần trước đây, cảm giác linh lực dồi dào tuyệt diệu tới cực điểm, cứ như toàn thân sung mãn lực lượng.

Linh lực thiếu thốn từ trước đến giờ luôn là bình cảnh lớn nhất của hắn, nay đột phá bình cảnh đó, cảm giá sung sướng vô cùng tự nhiên sinh ra.

Pháp quyết trước kia hắn không cách nào hoàn thành hiện giờ có thể thực hiện rất nhẹ nhàng.Mà đây mới chỉ là ngưng mạch tầng thứ nhất.Hắn tính ra linh lực trong cơ thể đại khái chừng ba tinh.

Đến ngưng mạch kỳ, linh lực trong cơ thể mới có đơn vị để đo lường --- tinh.

Linh lực một tinh là linh lực ẩn chứa trong một khoả tinh thạch tam phẩm tiêu chuẩn.Đỉnh điểm của ngưng mạch tầng thứ nhất đại khái khoảng mười tinh.Thời gian sau đó, hắn bước vào một giai đoạn tăng trưởng ổn định.Linh lực ngưng mạch kỳ tinh thuần vượt xa linh lực ở trúc cơ kỳ.

Bất kể là uy lực hay khống chế đều có biến hoá về chất.Đôi tay Tả Mạc chuyển động, từng tia lửa tung bay, trong chớp mắt đã hình thành tứ chuyển hoả trận, hoàn toàn không có nửa điểm khó khăn lúc trước, cảm giác vô cùng thành thạo lưu loát khiến Tả Mạc thải mái kêu lên.Hắn lại chuyển sang thử Ly Thuỷ Phần Thiên, chiêu này trước kia tiêu hao của hắn một nửa linh lực mà nay như hạ bút thành văn, làn nước rung động như ngọn lửa mang theo sát khí lẫm liệt.

Đã từng giết người nên trong kiếm chiêu cả Tả Mạc nhiều thêm vài phần sát khí kinh người, linh lực sung túc truyền vào phi kiếm, làn nước hình ngọn lửa tinh tế dị thường.Linh lực là căn bản của tu giả, không có linh lực sung túc thì cho dù có pháp bảo tuyệt đỉnh cũng không cách nào sử dụng.

Lấy pháp bảo phi kiếm tứ phẩm làm ví dụ, phi kiếm tứ phẩm hạ giai muốn sử dụng sát chiêu thường phải hao phí linh lực cỡ một tinh.

Tả Mạc hiện giờ có thể phát động sát chiêu ba lần mà khi hắn ở trúc cơ kỳ chỉ có thể miễn cưỡng thi chiển một chiêu.Ly Thuỷ Phần Thiên dù là sát chiêu, Tả Mạc trước kia cũng phải tiêu hao khoảng một nửa linh lực, hiện giờ linh lực càng thêm tinh thuần, tiêu hao cũng càng nhỏ, hắn có thể tuỳ ý thi triển hơn mười lần.Phi kiếm tứ phẩm trung giai khi sử dụng sát chiêu, ít nhất cũng cần linh lực cỡ hai tinh.Pháp bảo tốt uy lực cường đại song linh lực tiêu tốn cũng vô cùng khổng lồ, không phải ai ai cũng có thể sử dụng.

Mà uy lực cường đại song tiêu tốn ít linh lực thì chỉ có những pháp bảo đứng đầu mới có thể, tựa như pháp bảo bản mạng, loại pháp bảo đó chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.Tả Mạc hứng phấn không thôi, ra sức dày vò bản thân.Thuần Vu Thành cẩn thận quan sát bacái kén bướm trong thú trì.

Ba cái kén bướm yên lặng treo trên tường của thú trì, hoa văn trên mặt mỗi kén bướm đều khác nhau, một kén có từng vòng sặc sỡ dày đặc, một cái xanh lam an tĩnh, một cái màu xám tro chẳng hề bắt mắt.

Sáu con côn trùng mà chỉ có ba kết kén, xác xuất thành công như vậy cũng không coi là cao song Thuần Vu Thành chẳng những không nản lòng mà ngược lại trong lòng hắn ngập tràn mong đợi.Quá trình kết kén của ba con ấu trùng hoàn toàn khác với kinh nghiệm trước đây của hắn, mà từ hoa văn trên thân kén, ba con linh điệp hẳn cũng không cùng một loại.Việc này khiến hắn thán phục khó nói nên lời, trước kia trong quá trình nuôi dưỡng hắn chưa từng gặp qua tình huống như vậy.

Ba con ấu trùng với phương thức nuôi dưỡng hoàn toàn không có điểm nào khác biệt, theo lý thuyết linh điệp trưởng thành hẳn phải là đồng loại, chỉ có phẩm chất tốt xấu khác nhau thôi.Thời gian làm việc ở thú trì càng lâu hắn càng cảm giác được sự thần kỳ của nó.Sự kiện giặc Ô Phong kia khiến trong lòng hắn kìm nén tới ngột ngạt, sự việc đó hắn chỉ có thể giươngmắt nhìn mà không cách chi xuất lực, hắn cả đời cũng khó quên được.

Chịu đả kích như vậy hắn càng thêm chuyên tâm, bỏ hai trăm phần trăm tâm lực trên những linh điệp này.Việc bị môn phái bỏ rơi hoàn toàn không tạo thành đả kích quá lớn đối với hắn, hắn mới tiến vào Vô Không Kiếm môn một thời gian ngắn, tình cảm đối với môn phái cũng không sâu nặng.

Hắn biết có không ít huynh đệ rời đi nhưng hắn vẫn không cử động.Trải qua những ngày đó, lòng tin của hắn đối với Tả Mạc sớm đã vượt qua lòng tin đối với môn phái.Khác với vẻ bi quan của những người khác, hắn ngược lại lại cảm thấy chuyện này rất tốt, ít nhất Tả sư huynh cũng không cần phải chịu sự ước thúc của môn phái, nói không chừng tiền đồ sẽ càng rộng rãi.

Công Tôn Sai sư đệ cũng không bỏ đi, trong cái đoàn thể nho nhỏ này cả ba người có thực lực cao nhất vẫn bảo tồn như cũ.Những kẻ bỏ đi kia nhất định sẽ hối hận, hắn nghĩ vậy.Những suy nghĩ tạp nham trong đầu nhanh chóng bị bỏ qua, đôi mắt hắn dán chặt vào thú trì.Tiếng bước chân truyền tới, hắn không quay lại, một cái đầu tiến tới gần.“Sao rồi?”

Công Tôn Sai nhỏ giọng hỏi.Hai người đều chọn ở lại, quan hệ do vậy cũng thân cận hơn rất nhiều.

Công Tôn Sai là đồ tể nổi danh song gần đây không săn bắt được linh thú gì, hắn nhàn rỗi tới phát chán, Tả Mạc thì ngày ngày bế quan, hắn cũng chỉ có thể chạy tới chỗ Thuần Vu Thành.Nhiệm vụ thu phí nghỉ ngơi cũng rơi xuống đầu Công Tôn Sai, tên này cao ráo văn nhã thanh tú, mặt dày tim đen, lá gan cực lớn, đối mặt với cao thủ ngưng mạch cũng không chút khiếp đảm, hạ thủ không khoan nhượng khiến Thuần Vu Thành vốn thành thật mỗi lần nhìn thấy đều trợn mắt há mồm.“Nhanh thôi.”

Thuần Vu Thành tròng mắt không dám chớp lấy một cái, trong giọng nói cũng toát lên vẻ khẩn trương.Công Tôn Sai lại chẳng hề khẩn trương như vậy, hắn rất hứng thú nhìn vào ba con kén bướm trong thú trì.Phốc, một tiếng động khẽ vang lên, cái kén bướm nhiều màu có động tĩnh đầu tiên, nó khẽ động, sau đó tự rách ra một khe nhỏ, ánh mắt Thuần Vu Thành càng thêm căng thẳng.Một cái cánh rực rỡ nhiều màu từ trong khe vỡ của kén lộ ra, trong thú trì nhiều thêm một con bướm sặc sỡ sắc màu.Thuần Vu Thành lộ vẻ kinh hỉ.Phốc phốc, lại hai tiếng động khác vang lên, không bao lâu sau trong thú trì lại có thêm hai con linh điệp, một con màu xám, một con màu xanh.Ba con bướm nhẹ nhàng bay múa trong thú trì, linh động dị thường, song cho dù chúng bay lượn ra sao cũng không ra khỏi thú trì được.Thuần Vu Thành thần sắc kích động, một bên Công Tôn Sai không khỏi tức cười, liền vội cảnh tỉnh: “Mau nhìn xem!”

Thuần Vu Thành nghe lời, hay tay vội vàng thi triển pháp quyết, một đạo quang mang từ trong tay hắn bắn ra, chuẩn xác tạo thành cái lồng chụp trúng con bướm.Chỉ thấy tròng mắt hắn trợn tròn giống như đang nhìn một thứ đồ vật không thể tin tưởng được.Thấy vậy Công Tôn Sai liền hỏi: “Như thế nào?”

Thuần Vu Thành miệng run rẩy, không nói nên lời, trên tay ngừng thi triển pháp quyết, quang mang lồng chụp tới một con bướm khác,“Rốt cuộc là làm sao, mau nói!”

Sự hiếu kì của Công Tôn Sai sớm đã được đẩy lên rất cao, liên tục truy hỏi.Thuần Vu Thành không nói gì, miệng hắn run rẩy không ngừng, rung động giống như gợn sóng phập phồng, hai tay đang bắt động pháp quyết cũng có chút bị ảnh hưởng, dĩ nhiên phải mất vài lần thất bại mới có thể hoàn thành.Lại một đạo quang mang từ trong tay hắn bay ra, bao phủ lấy con bướm cuối cùng.Cả người hắn giống như bị dính định thân pháp, bỗng chốc cứng đờ, ngây ngốc nhìn những con bướm đang bị vây ở trong lồng quang mang.“Không việc gì!”

Công Tôn Sai cảm thấy tim mình càng ngày càng đập mạnh hơn, trong tâm thầm mắng, đáng chết thật, ba tên gia hoả thành thật này cũng biết cách câu người!Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe Thuần Vu Thành kêu lên một tiếng chói tai, doạ hắn nhảy dựng lên, quay lại nhìn.Chỉ thấy sắc mặt ửng hồng của Thuần Vu Thành giống như căn cọc gỗ thẳng tắp hướng về đảo.Này, này...

Là bị làm sao...Trong đầu luôn luôn tồn tại ý nghĩ xấu Công Tôn Sai trợn mắt há mồm đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn không rõ ràng tình huống.Tả Mạc vừa lòng thoả ý từ trong dong động đi ra, thành công đột phá Ngưng Mạch, những bất an ở trong lòng cũng giảm đi không ít.

Điều khác không nói, bước vào Ngưng Mạch kì, bằng vào đại trận trên đảo Hoang Mộc cho dù là cao thủ Ngưng Mạch tam trùng thiên đến, hắn cũng không sợ.Suy nghĩ một chút, đem Ngũ Ý sáo kiếm luyện chế hoàn thành, thực lực của hắn đã tăng lên mấy thành.Hắn huýt dài một tiếng, vang vọng cả đảo Hoang Mộc, những tu giả trên đảo lập tức biểt rằng Tả Mạc đã đột phá Ngưng Mạch.

Những tu gia trước đó còn có mấy phần xao động thì lúc này đã yên lặng trở lại, rốt cuộc đại trận lợi hại như thế nào, không có thử qua thì còn rất nhiều không tin tưởng.Tả Mạc không thiếu thanh danh, đồng dạng nổi danh như hắn còn mấy vị tu vi Trúc Cơ kì.

Trong mắt những người này, chỉ riêng điểm này đã đủ xoá đi mọi ưu thế về các phương diện khác của hắn.Nơi này là Thiên Nguyệt giới, là nơi kiếm tu Thiên Nguyệt giới hoành hành.Song hiện giờ khuyết điểm cuối cùng của Tả Mạc cũng đã được sửa đổi, trong mắt mọi người độ nguy hiểm của Tả Mạc tăng cao.

Một tên trúc cơ đã có thể thắng được tu giả ngưng mạch kỳ, giờ đột phá tới ngưng mạch kỳ, độ nguy hiểm của hắn không cần nghĩ cũng rõ.Những điều này cùng Tả Mạc cũng không có quang hệ quá lớn, trong lòng hắn suy nghĩ chính là bộ Ngũ Ý sáo kiếm của mình.

Trước kia, hắn phải cho hấp thu Kim Ô hoả trước.Mặc Dung Bạch hoả đã qua nhị phẩm Chung Duẩn hoả biến dị mà thành, là tam phẩm hoả chủng, nhưng đối với Tả Mạc vào lúc này mà nói, như vậy có chút không đủ.

Tam phẩm hoả chủng trải qua Tứ Chuyển hoả trận, luyện hoá tứ phẩm tài liệu cũng có chút miễn cưỡng.

Giống hồ nha, lam băng lăng tinh những tài liệu tứ phẩm, vừa vặn có thể đem chúng nó luyện hoá thành phôi kiêm, muốn luyện hoá hoàn toàn thành phi kiếm còn chưa đủ.Đối với những người khác mà nói, tìm được tứ phẩm hoả chủng khó hơn lên trời nhưng đối với Tả Mạc mà nói, hắn hoàn toàn không cần phải để ý tới những vấn đề này.Trong tay hắn có Kim Ô hoả phải lấy chục làm đơn vị tính.Trong tứ phẩm hoả chủng thì Kim Ô hoả được coi là tinh phẩm khó tìm, rất nhiều người mơ có được hoả chủng này.Nhưng Tả Mạc cũng gặp phải một chút khó khăn trong việc lựa chọng, là dùng Kim Ô hoả thay thế Mặc Dung Bạch hoả hay là đem Kim Ô hoả làm chủ thế hoà tan vào Mặc Dung Bạch hoả?Hai phương án đều có lợi hại của mình.Thuần tuý dùng Kim Ô hoả luyện hoá thì năng lực không thế nghi ngờ, nhưng đặc tính dương cương của nó là quá bá đạo, sẽ khiến phạm vi ứng dụng của nó nhỏ đi rất nhiều.

Nếu cho thêm Mặc Dung Bạch hoả, thì năng lực luyện hoá khẳng định không bằng thuần tuý luyện hoá bằng Kim Ô hoả, nhưng đặc tính của nó trở nên đa dạng hơn, phạm vi ứng dụng cũng lớn hơn nhiều, giống như có thể luyện hoá nhưng vật băng hàn như lam băng lăng tinh, thuần tuý sử dụng Kim Ô hoả là không thể nào luyện hoá được.Thật là một vấn đề làm người ta đau đầu, Tả Mạc có chút mệt mỏi.Đúng lúc này lại thấy Công Tôn Sai thở phì phò, thần sắc kinh hãi chạy tới chỗ hắn, vừa nhìn thấy hắn đã lao đầu tới kêu vang lên: “Sư huynh, không ổn rồi!

Thành sư huynh ngất rồi!”

Chương 199 : Dịch Thú bài .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckKhi Tả Mạc đi tới thú trì lập tức thấy Thuần Vu Thành mặt mày ửng đỏ, bước chân loạng choạng.“Không phải ngươi nói hắn ngất rồi sao?”

Tả Mạc quy sang nhìn Công Tôn Sai vẻ mặt ngây ngốc.“Rõ ràng là…”

Thuần Vu Thành thấy Tả Mạc càng thêm hưng phấn, lao thẳng tới chỗ hắn: “Sư huynh sư huynh!

Thành công rồi!

Chúng ta thành công rồi!”

Tả Mạc không hiểu gì gãi gãi đầu hỏi: “Thành công rồi?

Cái gì thành công rồi?”

“Linh điệp ấy!”

Thuần Vu Thành mở bàn tay ra, trong tay có ba khối ngọc bài.Dịch Thú bài!Tả Mạc đột nhiên hai mắt sáng ngời, không tự chủ được đề cao âm lượng: “Thực sự thành công rồ sao?

Đưa ta xem xem!”

Dịch Thú bài là một khối ngọc bài dài chừng bốn tấc, rộng một tấc rưỡi, trên bề mặt tứ giác của tấm bài này từng đường viền quyện vào nhau, ở ngay chính giữa là một con bướm yên lặng bất động.

Cầm trên tay, Tả Mạc lật qua lật lại nhìn vài lần.“Đây là Dịch Thú Bài sao!”

Công Tôn Sai lập tức đem chuyện lúc trước vất ra sau đầu, cũng bước đến gần.Tả Mạc không hề khinh thường sự kinh ngạc của Công Tôn Sai, hắn cũng lần đầu tiên Dịch Thú bài.

Trước đây hắn dùng qua mấy loại linh thú giun đất đều là cấp thấp, còn chưa có tư cách dùng Dịch Thú bài.

Chỉ có những linh thú với phẩm giai tương đối cao mới có thể dùng tới Dịch Thú bài.Đem linh thú giam trong đó một thời gian ngắn, sau khi luyện hoá khiến cho nó nhận chủ liền có thể dùng tâm thần sai khiến.

Dịch Thú bài cũng là nơi ở thường ngày cho linh thú.“Ba con linh điệp này phẩm giai thế nào?”

Tả Mạc lật qua lật lại, yêu thích chẳng muốn buông tay.Hoa văn trên ba tấm Dịch Thú bài tuy rằng tương tự nhưng mỗi cái lại có điểm bất đồng, trong đó một tấm sặc sỡ nhiều màu, một tấm toàn thân trong veo màu lam, một tấm lại có màu xám trắng.Thuần Vu Thành vô cùng tự hào: “Tấm nhiề màu là tam phẩm đỉnh giai, hai cái còn lại đều là tam phẩm thượng giai.”

Đón nhận ánh mắt chờ mong của hai người, hắn tiếp lấy ba khối Dịch Thú bài, giới thiệu lại tỷ mỉ: “Con linh điệp có màu sắc rực rỡ này có ba loại pháp quyết: Thải Đồng, Huyễn Độc, Độc Biến.

Cả ba pháp quyết này ta đều chưa từng nghe nói tới, không biết công hiệu ra sao, sư huynh phải tự mình tìm hiểu thôi.

Linh thú tam phẩm có thể có ba loại pháp quyết tất nhiên có thể liệt vào tam phẩm đỉnh giai, song ba loại pháp quyết này cũng thực kỳ quái.

Ngài độc Đông Phù chỉ có nhị phẩm, vì sao con linh điệp này lại lấy độc làm chính…”

Nói tới đây Thuần Vu Thành vậy mà lại ngây người ra.Tả Mạc và Công Tôn Sai bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, tình huống như vậy bọn họ không phải lần đầu gặp, tên Thuần Vu Thành nuôi thú tới phát cuồng này bất cứ lúc nào cũng có thể suy nghĩ một vấn đề tới mức thất thần.Tả Mạc chỉ đành ho nhẹ một tiếng.Thuần Vu Thành như bừng tỉnh từ trong mộng, xấu hổ gãi gãi đầu: “Ô, chúng ta tiếp tục nào.

Con bướm màu xanh này có hai loại pháp quyết, bất quá tất cả đều là pháp quyết hệ thuỷ, nhìn qua nó không khác gì so với bướm Vũ Ban, nhưng nó chắc chắn không phải bướm Vũ Ban.

Thật là kỳ quái…”

Vừa thấy hắn có biểu hiện sắp thất thần, Công Tôn Sai vội vàng nhắc nhở: “Còn m con thì sao?”

“A.”

Thuần Vu Thành lập tức hồi tỉnh: “Con bướm màu xám này cũng thật kỳ lạ, nó chỉ có một pháp quyết, Linh Đồng.

Con bướm màu xám này thích hợp nhất với Công Tôn sư đệ, Linh Đồng có thể nhận biết độ dày đặc của linh khí, dùng vào việc giải phẫu thú sẽ như hổ thêm cánh!”

Công Tôn Sai không chút do dự đoạt lấy tấm Dịch Thú bài màu xám trên tay hắn: “Vậy tấm này là của ta.”

Tả Mạc tất nhiên chọn tấm Dịch Thú bài nhiều màu kia, đối với những gì không biết hắn đều tuân theo nguyên lý đơn giản nhất – chỉ chọn quý nhất.Thuần Vu Thành không mấy hứng thú với tấm Dịch Thú bài còn lại: “Tấm còn lại cứ bán đi.

Tam phẩm thượng giai có thể bán được giá không tồi.”

Tả Mạc suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Sư đệ luyện hoá nó đi, hiện giờ thế cục không được tốt, luyện hoá nó rồi sư đệ cũng có thêm một phần lực lượng để tự bảo vệ mình.”

“Không sai!”

Công Tôn Sai đồng ý nói.“Vậy được.”

Thuần Vu Thành gật đầu: “Bất quá tu vi của ta quá thấp, muốn luyện hoá tấm Dịch Thú bài này sợ là sẽ mất không ít thời gian.”

“Tốn bao nhiêu thời gian cũng được.”

Tả Mạc nói.“Vậy thú trì kia, chúng ta không nuôi nữa sao?”

Thuần Vu Thành cũng hiểu ý Tả Mạc.“Không nuôi nữa.”

Tả Mạc lắc đầu: “Huỷ nó đi, đừng để nó rơi vào tay kẻ khác.”

Thuần Vu Thành cùng Công Tôn Sai đều im lặng, bầu không khí thoáng chốc trở nên trầm trọng.Thấy vẻ mặt hai người đều có phần buồn bã, nhất là Thuần Vu Thành có vẻ mất mát, Tả Mạc không đành lòng, mở lời khuyên giải: “Không sao đâu, chờ chúng ta kiếm được nơi dừng chân mới thì dựng lại là được.”

Thuần Vu Thành lúc này mới lộ ra vài phần chờ mong.Công Tôn Sai đột nhiên nói: “Vừa rồi nghe thấy tiếng hô, có phải sư huynh đột phá ngưng mạch rồi không?”

“Là ta.”

Tả Mạc gật đầu.Hai người lập tức vẻ mặt phấn chấn, chút lo lắng trong lòng lúc vừa rồi giờ đã bị quét sạch.Thuần Vu Thành cười nói: “Thật tốt quá!

Sư huynh đã ngưng mạch rồi, vậy ta lúc ngủ cũng có thể an tâm hơn!”

Trong ngôn ngữ của hắn tràn ngập lòng tin đối với Tả Mạc.Công Tôn Sai không nói gì nhưng trong mắt đã lấp lánh tia sáng, nụ cười trên khuôn mặt âm hiểm không tả nổi: “Gần đây thu hoạch không tồi, ngày ngày ít thì sáu mươi người, nhiều thì một trăm người, mỗi người một trăm khối tinh thạch tam phẩm, tính ra mỗi ngày đều thu hoạch được khoảng mười tới hai mươi khối tinh thạch tứ phẩm.”

“Mười đến hai mươi khối tinh thạch tứ phẩm…”

Tả Mạc hít một hơi lạnh, mọi sự không hài lòng, mọi phiề muộn lập tức đều bị quét sạch không còn chút gì.

Con số kinh khủng này khiến trái tim hắn lập tức đập loạn.Chưa bao lâu trước, một viên tinh thạch tứ phẩm đã là một tài sải lớn đố với hắn.Quả nhiên loạn thế là thời điểm tốt để phát tài!Kể cả tên đầu sỏ như Chương Hào, trên người cũng chỉ mang có hơn mười khối tinh thạch tứ phẩm.

Mà giờ nó chỉ là thu hoạch một ngày một đêm của Tả Mạc!Cảm giác vô cùng hạnh phúc bao lấy Tả Mạc, hắn cảm thấy giàu có trước giờ chưa từng thấy!Có thể nói là xốc lại lòng can đảm của anh hùng, lòng tin của Tả Mạc đột nhiên dâng cao.

Yêu ma thì đã sao?

Trước giờ không có quái vật nào mà tinh thạch đập không chết!“Ha ha, theo dự đoán của ta giờ mới là bắt đầu, một thời gian sau mọi người mới bắt đầu tới nhiều, ước chừng có thể có tới năm trăm tu giả đi qua mỗi ngày.”

Khuôn mặt thanh tú văn nhã của Công Tôn Sai nở một nụ cười âm nhu khiến cho Thuần Vu Thành ở bên lập tức cả người phát lạnh.“Năm trăm người…”

Tả Mạc cảm thấy thật nhiều tinh thạch bay bay trước mắt, trái tim hắn cũng bồng bềnh trôi theo.Mỗi người một trăm khối tinh thạch tam phẩm, năm trăm người, cũng chính là một trăm khối tinh thạch tứ phẩm…Bất kể vật giá gia tăng tới mức nào, một trăm khối tinh thạch tứ phẩm tuyệt đối là con số có sức mua cực lớn.“Chẳng qua, tinh thạch này cũng không phải dễ kiếm như vậy.”

Công Tôn Sai lo lắng nói.Tả Mạc cả đầu đang nóng bừng lập tức thanh tỉnh lại một chút: “Sao vậy?

Chẳng lẽ có người dám có chủ ý với chúng ta?”

Khi hắn nói ra câu này, ngữ khí hung tợn, sát khí đằng đằng.“Những đội ngũ đông người không chắc đã đồng ý giao tiền.”

Công Tôn Sai nói ngắn gọn.Tả Mạc cũng tỉnh lại từ trong cơn chấn động tinh thạch, không sai, nếu là những đội ngũ đông người chắc chắn sẽ không muốn trả lộ phí.

Một trăm khối tinh thạch tam phẩm đối với tu giả ngưng mạch còn đỡ, đối với tu giả trúc cơ quả thực là một khoản tài sản không nhỏ.Người đơn độc sẽ sợ hãi đại trận cùng Kim Giáp vệ trên đảo, nhưng nếu đối phương đông người thế cục sẽ không dễ khống chế như trước nữa.Đối với tinh thạch Tả Mạch so với bất cứ ai cũng nhiệt tình hơn hẳn, đầu óc suy nghĩ cũng nhanh hơn nhiều so với những người khác.“Cái này dễ thôi, chúng ta có thể thuê một số kiếm tu ngưng mạch, một trăm khối tinh thạch tam phẩm cho một ngày một đêm, giá này có thể mời được rất nhiều kiếm tu ngưng mạch.”

Tả Mạc cười nhạt: “Ta giờ đã đột phá ngưng mạch, đại trận này ta cũng có thể mở rộng thêm.”

“Ai không muốn giao tinh thạch ra, anh đây sẽ đánh cho hắn thần hồn câu diệt!”

Tả Mạc tàn bạo nói.Công Tôn Sai hai mắt toả sáng, Thuần Vu Thành vẻ mặt hoảng sợ.Hồng Dương nhìn hòn đảo nhỏ ở phía xa, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không riêng gì hắn, mười tên hộ vệ bên người cũng đồng thời như vậy.

Phi hành cực nhọc cả quãng đường dài, hòn đảo nhỏ đã ở phía trước, bọn họ rốt cuộc cũng có th nghỉ ngơi trong chốc lát.“Kia là đảo Hoang Mộc rồi, chúng ta tới đó nghỉ ngơi hồi phục.

Hai ngày sau sẽ vượt sông ranh giới.”

Hắn phát ra mệnh lệnh.Mười tên hộ vệ vây quanh hắn, bay về phía đảo Hoang Mộc.Hồng Dương là ông chủ của một cửa hàng lớn, được phái tới Thiên Nguyệt giới, đâu nghĩ tới hắn đột nhiên nhận được mệnh lệnh của thương hội, lệnh cho hắn mang theo mọi tinh thạch trong và pháp bảo quan trọng trong cửa hàng rời Thiên Nguyệt giới, chuyển tới Tiểu Sơn giới.Khi hắn vừa nhận được mệnh lệnh này suýt nữa đã cho là có người giả mạo, giả truyền lệnh xuống, cho tới lúc hắn tự mình xác nhận mới biết có chuyện gì xảy ra.

Vì vậy hắn mang theo mười hộ vệ lợi hại nhất trong cửa hàng, cúi đầu đi về phía Tiểu Sơn giới.Đoàn người bay tới gần đảo Hoang Mộc, không tự chủ được chậm rãi giảm tốc độ.Trên không trung của đảo Hoang Mộc có một vòng sáng màu vàng kim lơ lửng, vô số sợi tơ vàng rủ xống, trên tơ vàng kết rất nhiều quầng sáng, thỉnh thoảng rung động kêu lên leng keng.Còn chưa tới gần Hồng Dương đã cảm nhận được uy thế bá đạo bức người do phù trận truyền tới.Đại trận thật lợi hại!Hắn thầm kinh ngạc.

Hắn vốn không phải đám người quê mùa thiếu kinh nghiệm, có thể quản lý thương hội ở cả một giới, nhãn lực tất không thể nghi ngờ.“Hả!”

Hộ vệ bên cạnh hét lên một tiếng kinh hãi.“Sao vậy?”

Hắn lập tức hỏi.“Đại trận này có phần giống đại trận mà Tả Mạc sử dụng trong Thí Kiếm hội.”

Tên hộ vệ này đắn đo một lúc lâu rồi mới nói: “Chỉ có điều trên không trung đại trận của Tả Mạc là ánh trăng còn đại trận này lại là mặt trời.”

“Tả Mạc…”

Hồng Dương nhẩm lại cái tên này trong miệng, Vô Không Kiếm môn có vài đệ tử kiệt xuất, thanh danh vang dội, hắn tất nhiên biết rõ.

Bất quá hắn cũng tin tức linh thông, biết Vô Không Kiếm môn đã di chuyển theo hướg Minh Đào giới, những đệ tử hạch tâm như Tả Mạc tuyệt đối không lưu lại trên Thiên Nguyệt giới.Bất quá cứ cẩn thận vấn tốt hơn, trên người hắn mang theo lượng lớn tinh thạch và pháp bảo, tất nhiên phải cẩ trọng.

Huống hồ uy thế của đại trận cũng không phải lừa người, cho dù là ai đi nữa, có thể bày được đại trận như vậy tuyệt đối không phải người đơn giản.“Đám người tại hạ muốn mượn quý đảo để nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày, chẳng hay có được không?”

Hắn cao giọng hỏi.“Hoan nghênh người tới, mỗi người trả một trăm khối tinh thạch tam phẩm.”

Một giọng nói âm nhu truyền ra từ trong đại trận.Mỗi người một trăm khối tinh thạch tam phẩm…Bắt chẹt!

Đây tuyệt đối là bắt chẹt người ta!Mười tên hộ vệ khuôn mặt đồng loạt hiện vẻ giận giữ, một trăm khối tinh thạch tam phẩm vậy có th mua được pháp bảo tam phẩm không tồi rồi!

Nhất là tên thống lĩnh hộ vệ, phi kiềm đã cầm trên tay.Hồng Dương vẫn giữ vẻ bình tĩnh, giá này tuy rằng rất cao song đối với hắn mà nói cũng không phải không thể tiếp thu.

Đối phương dám ra giá cao như vậy mà không hề sợ hãi, nhất định có chỗ dựa."

Được!"

Hồng Dương không chút do dự gật đầu.Đối phương dường như cũng không sợ hắn đổi ý, đại trận vận chuyển, lộ ra một con đường.“Ta đi trước.”

Thống lĩnh hộ vệ còn chưa quên trách nhiệm của hắn, đi lên phía trước.

Hắn cũng là người có tu vi cao nhất trong nhóm hộ vệ, trong nhóm mười hộ vệ, có ba người là ngưng mạch kỳ, bảy người còn lại đều là trúc cơ đỉnh.Đám người như gặp đại địch, thần sắc khẩn trương, cẩn thận tiến vào con đường.Chương 200 : Chào hàng .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTiến vào thông đạo, trong lòng Hồng Dương càng cảm thấy kinh ngạc hơn.Đi qua con sông này là cách duy nhất có thể đi tới Tiểu Sơn giới, hắn chạy qua đây cũng không biết bao nhiêu lần rồi.

Hắn nhớ rất rõ, nơi này là do Tâm Hồ kiếm phái quản lý, có mấy đệ tử thường trú.

Hắn cùng mấy đệ tử này cũng qua lại không ít, mỗi lần tạt qua đều có biếu mấy kiện lễ vật nhỏ để tạo quan hệ.Hắn nhớ được mấy vị đệ tử của Tâm Hồ đối với khai thác Hoang Mộc đảo không có chút hứng thú nào, Hoang Mộc đảo chính là vẫn hoang vắng như cũ.Lúc nào Hoang Mộc đảo lại biến thành như thế này?Từ thông đạo đi vào trong đại trân, phòng bị sâm nghiêm, cấm chế trùng trùng, hơi bước ra ngoài chỉ sợ lập tức sẽ bị đại trận vây giết.

Sóng âm lúc có lúc không rơi vào trong tai mọi người, phảng phất sát khí như có như không.

Đoàn người như mang nặng trên lưng, cả người gió lạnh, tóc gáy dựng lên.

Ngay cả tên thống lĩnh hộ vệ kia mặt cũng lúc trắng lúc tối, hiển nhiên trong lòng rất kiêng dè.Đại trận như này, tuyệt đối không thể ngày một ngày hai có thể tạo thành.Kinh ngạc trong lòng Hồng Dương không giảm mà còn tăng lên, là do Tâm Hồ kiếm phái làm ư?

Nói thật, từ góc độ thương nhân mà nhìn, Hồng Dương cảm giác lúc này kiến lập một nơi quan trọng thật giống như buôn bán kiếm tiền.Hắn quyết định bình tĩnh xem diễn biến, mỗi người một trăm khoả tam phẩm tinh thạch, đối với hắn mà nói, đó chỉ là một con số nhỏ.

Nhưng nhìn đối phương không hề kiêng kị thu phí, hành động này lại không giống những đại môn phái như Tâm Hồ có thể làm ra.Hắn lo lắng nhất là đối phương đòi hỏi vô độ.

Cũng may lần này hắn đem đến toàn bộ là tinh nhuệ của thương hội, trong mười hộ vệ này có hai người là cao thủ Ngưng Mạch, còn lại tám người kia đều là Trúc Cơ đỉnh.Quả nhiên thời thế loạn lạc, tình huống gì đều có thể xảy ra, Hồng Dương trong lòng thầm than.Đón tiếp hắn chính là một vị thiếu niên tướng mạo nhã nhặn tuấn tú cùng với ba Kim Giáp hộ vệ.Trên mặt thiếu niên thuỷ chung giữ nụ cười, vẻ mặt hiền lành, tu vi không cao chỉ có Trúc Cơ kì.Ánh mắt Hồng Dương nhìn vào trên người ba hộ đằng sau hắn, trong tâm kinh hãi vạn phần.

Không riêng chỉ hắn, thống lĩnh hộ vệ cùng hộ vệ Ngưng Mạch kì kìa sắc mặt đồng thời đại biến.Ba hộ vệ toàn thân bao trùm bởi kim giáp, chỉ có đôi tròng mắt lộ ra.

Ánh mắt ba người băng lãnh hững hờ, không có một chút cảm tình, sát khí nồng nặc giống như thực chất vậy, mỗi người trên tay cầm một thanh đại kiếm màu đỏ trông rất khoa trương, càng làm cho người ta trông thấy mà sợ hãi.Ba người này lai lịch như nào?Tâm tình của thống lĩnh hộ vệ bỗng chốc chìm xuống vực sâu, ba kim giáp hộ vệ này biểu lộ ra khí chất hung hãn, vượt quá những đạo tặc mà hắn đã từng gặp qua!

Hơn nữa mỗi người đều tạo ra trong tâm hắn cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

Hắn rất rõ ràng điều này có ý nghĩa là gì, điều này có nghĩa là mỗi người của đối phương đều có tu vi vượt lên trên hắn.Hồng Dương trong lòng càng cảm thấy kinh hãi, hắn cùng Kim Giáp vệ sai lệch tu vi càng lớn thì cảm giác càng mãnh liệt.

Ngưng Mạch!

Ba người này tự nhiên đều là Ngưng Mạch!

Trong giây lát, hắn liền có thể phán đoán ra, đối phương lai lịch không nhỏ.Tại Thiên Nguyệt giới, Ngưng Mạch kì tu giả đã có thể gọi là tu giả lợi hại nhất, mời chào cực kì không dễ.

Hộ vệ thủ hạ của hắn là hai Ngưng Mạch toàn bộ là do thương hội phái đến.

Bản thân hắn từng thử mời chào nhưng chưa từng thành công.Ánh mắt hắn lúc này tập trung trên thân hai người.Ba Kim Giáp vệ tay cầm chính là phi kiếm, toàn thân được bao bọc bởi kim sắc linh giáp, đều không phải là vật phàm!“Phí tổn mỗi người là một trăm khoả tam phẩm tinh thạch.”

Thanh âm của thiếu niên không lớn, làm cho người ta cảm thấy giống như gió xuân vậy.Hồng Dương mười phần sảng khoái lấy ra tinh thạch đã chuẩn bị từ trước đưa ra, cười nói: “Không biết tiểu huynh đệ xưng hộ như thế nào?”

“Đại thúc gọi ta là Công Tôn Sai được rồi.”

Công Tôn Sai vừa cười vừa nhận lấy tinh thạch, trong tâm thầm tính toán thu hoạch của ngày hôm này, mặt càng rạng rỡ.“Nguyên lai là Công Tôn tiểu huynh đệ, thất kính thất kính!”

Hồng Dương chắp tay, sau đó cố vờ ngạc nhiên nói: “Không biết quý phái là?

Tại hạ tạt qua Hoang Mộc đảo nhiều lần nhưng là chưa từng thấy qua đảo phồn vinh thế này, quý môn thật là biết cách kinh doanh!”

Công Tôn Sai cười cười: “Chúng ta chỉ là tán tu, không môn không phái, chê cười chê cười rồi.”

Tán tu?

Hồng Dương suýt chút nữa hộc máu, thật biết nói đùa, tán tu của Thiên Nguyệt giới làm sao có thể kiếm chác nhiều như này chứ?Công Tôn Sai lập tức chỉ vào một dãy phòng ốc: “Các ngươi có thể tuỳ ý tìm một nơi nghỉ ngơi, sẽ không có ai quấy nhiễu.

Nếu như cần bổ cấp, không xa trước mặt có một thương điếm, đương nhiên, nơi đó đồ vật sẽ hơi quý một chút.

Các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, lúc nào ly khai đều có thể tuỳ tiện.

Lần sau nếu muốn tiếp tục thì vẫn phải thu phí như thường.”

Nói xong, Công Tôn Sai liền thản nhiên ly khai, hắn bây giờ rất bận.Thấy đối phương không có dấu hiệu tiếp tục đòi hỏi, Hồng Dương trong lòng mới ổn định lại.

Hắn mang theo trên người rất nhiều pháp bảo, số lượng kinh người nên tự nhiên khẩn trương cao độ, trên đường đều nghi thần nghi quỷ.Bọ họ theo phương hướng dãy phòng ốc mà Công Tôn Sai chỉ dẫn chạy tới.Phòng ốc rất đơn giản, mỗi một cái sân, đều là do đá tảng phổ thông tạo thành, không có trang trí gì, cũng không có chút nào gọi là thoải mái đáng kể.

Nhưng rất nhiều phòng ốc đều đã có người ở, Hồng Dương đột nhiên dừng bước: “Đây chẳng phải là Long Chân tán nhân sao?”

Trong sân có một trung niên tu giả đang ngồi uống trà, ngẩng đầu lên lộ ra thần sắc kinh hỉ: “Hồng chưởng quỹ!”

Vội vã đứng dậy nói chuyện: “Mau vào mau vào, không nghĩ tới ở nơi này có thể gặp được Hồng chưởng quỹ, thật là may mắn!”

Hồng Dương tỏ ý hộ vệ thủ ở bên ngoài, mang theo thống lĩnh hộ vệ đi vào, cười nói: “Tán nhân thật là thong dong, tiểu đệ không thể nào học được.”

“Ha ha!

Hồng lão đệ thật biết ăn nói, nhanh tới đây, ngồi xuống đi nào!”

Long Chân tán nhân cười nói.Hồng Dương cũng không khách khí, ngồi xuống phía đối diện với Long Chân tán nhân.

Long Chân tán nhân đối với hắn là chỗ quen biết đã lâu, trước khi hắn làm chưởng quỹ đã có qua lại, sau này song phương cũng thường xuyên giữ liên lạc.

Long Chân tán nhân một lòng tu luyện, từ mười năm trước sớm đã đột phá Ngưng Mạch nhị trùng thiên, bây giờ tu vi sâu không thể lường.“Tán nhân có biết lai lịch của chủ nhân đảo này không?”

Hồng Dương thầm hỏi.“A a, lão đệ vừa tiến vào đảo hả.”

Long Chân tán nhân tựa hồ đã biết trước Hồng Dương sẽ hỏi như vậy, cười nói: “Chủ nhân đảo này đối với lão đệ không hề xa lạ.

Vốn đảo này là do Tâm Hồ kiếm môn sở hữu, sau đó đổi cho Vô Không kiếm môn.

Đệ tử Tả Mạc được phái đến đây quản lý.”

“Vô Không kiếm môn chẳng phải đã rời khỏi Minh Đào giới rồi sao?”

Hồng Dương lên tiếng hỏi.“A a, bây giờ Tả Mạc trở thành không môn không phái, cũng trở thành chủ nhân của đảo này.”

Long Chân tán nhân giải thích.Hồng Dương sửng sốt, thất thanh nói: “Không có khả năng!

Vô Không kiếm môn làm thế nào đối với đệ tử hạch tâm lại không để ý tới?

Huống hồ còn là Tả Mạc!”

Thống lĩnh hộ vệ bên cạnh hắn cũng tỏ vẻ không tin.

Đệ tử có thiên phú giống như Tả Mạc không một môn phái nào dễ dàng vứt bỏ.“Ta cũng không biết rõ ràng rằng trong chuyện này có bí ẩn gì không, nhưng hiện tại đảo này là do Tả Mạc làm chủ, điều này là không thể nghi ngờ.”

Long Chân tán nhân bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Nói ra, lão đệ tới thật đúng lúc!"

“Ồ, sao lại nói vậy?”

Hồng Dương còn chưa kịp hồi phục sau tin tức vừa rồi, vô ý thức hỏi lại.“Tả Mạc này thật sự là một thiên phú kì tài, trước kia hắn luyện chế ra kim ô hoàn đã làm cho người ta ngạc nhiên không thôi, không biết hiện tại làm như nào hắn có thể làm ra Kim Ô hoả!”

“Kim Ô hoả!”

Hồng Dương bị doạ nhảy dựng lên: “Tứ phẩm Kim Ô hoả?”

“Không sai, chính là Kim Ô hoả!”

Long Chân tán nhân cười nói: “Cho nên ta nói lão đệ đến lúc này thật đúng lúc, hiện tại tin tức không có lan rộng ra, không chỉ sợ lúc đó có vô số người chen lấn mà tới.”

“Tứ phẩm Kim Ô hoả...”

Hồng Dương thất thanh lẩm bẩm.Long Chân tán nhân uống một ngụm tra: “Trên đường đi ta có gặp qua Phó Phong nên mới biết được tin này, đáng tiếc là trên người không mang theo nhiều tinh thạch, không thể mua sắm được.

Lão đệ không biết chứ, Ô Phong tặc lần trước nhăm nhe đảo này nhưng là toàn bộ bị tiêu diệt!”

Hắn lắc lắc đầu cảm khái vạn phần nói: “Ta cũng có nghe qua tin này, cả người lúc đó sững sờ.

Toàn bộ bị tiêu diệt!

Còn là Ô Phong tặc chứ!

Vô Không kiếm môn nếu như biết được việc này, khẳng định sẽ hối hận đến nẫu ruột, Trúc Cơ mà có thẻ tru sát Ô Phong tặc, chúng ta sống cũng uổng phí rồi.”

“Mấy ngày trước hắn đã đột phá lên Ngưng Mạch rồi.

Thiên tài như thế là chưa từng nghe thấy à!”

Hồng Dương giống như là bị sét đánh trúng, trong đầu ong ong.

Long chân tán nhân để lộ quá nhiều tin tức, nhiều đến mức hắn cần phải có thời gian tiêu hoá.

Mọi người tuỳ ý hàn huyên một hồi, hắn liền cáo từ ly khai, hắn cần phải tiêu hoá thật tốt những tin tức vừa rồi.Ngày thứ hai, hắn tìm đến Công Tôn Sai.“Nghe nói quý đảo có bán Kim Ô hoả, tại hạ có ý mua.”

Công Tôn Sai đem Hồng Dương dẫn tới trước mặt Tả Mạc.Hồng Dương thấy Tả Mạc, tảng đá trong lòng nhất thời biến mất.

Tả Mạc bây giờ là nhân tài mới nổi ở Thiên Nguyệt Giới rất có danh tiếng, hơn nữa còn am hiểu luyện đan, buôn bán lúc trước rất có uy tín.Khi hắn nghe nói đến Kim Ô hoả, ngay cả ngồi cũng không vững.

Tứ phẩm Kim Ô hoả, không phải muốn mua là có thể mua được, chỉ có cơ hội mới có thể mua, hắn tự nhiên tim đập thình thịch.

Nếu như bản thân có thể mua được Kim Ô hoả, công tích trên bảng sẽ nhiều thêm, trở về thương hội, địa vị sẽ như nước lên thuyền lên.Hơn nữa, khôn khéo như Hồng Dương còn có dự định khác.

Ngoại trừ Kim Ô hỏa, bản thân Tả Mạc tài phú dồi dào, giàu nứt đố đổ vách, người như thế chính là khách nhân mà bọn thương nhân ưa thích nhất.“Ngươi muốn mua Kim Ô hoả?”

Tả Mạc nhìn Hồng Dương đang ở trước mặt, tâm trạng vui mừng.

Cuối cùng cũng có người tới mua Kim Ô hoả!“Vâng!”

Hồng Dương lập tức nói: “Không biết tại hạ có thể nhìn qua Kim Ô hoả được không?”

Đối phương cẩn thận như thế không khiến Tả Mạc cảm thấy mất vui, điều này nói lên đối phương rõ ràng có ý định mua lại.

Hắn lấy ra một cái Linh Lung hạp, mở ra, thôi động trước mặt Hồng Dương.Kim sắc hoả diễm thuần chất nhảy múa trong hộp, khí tức dương cương bá đạo, tràn đầy trong phòng.Hồng Dương có chút kích động.Kim Ô hoả!

Quả nhiên là Kim Ô hỏa!

Mà phẩm chất lại là mười phần tinh thuần.Kềm nén kích động trong lòng, Hồng Dương hỏi: “Không biết Tả tiên sinh tính bán ra như nào.

Trên thị trường, Kim Ô hoả có phẩm chất như này giá bán đại khái vào khoảng hai trăm khoả tứ phẩm tinh thạch.”

Giá cả Hồng Dương đưa ra rất công bằng, nhưng là nghe trong lời nói của đối phương còn có ẩn ý nên Tả Mạc thuận thế nói: “Không biết Hồng chưởng quỹ có đề nghị gì?”

Hồng Dương biết, đây chính là lúc mấu chốt nhất của vụ mua bán, cũng là khảo nghiệm khả năng chào hàng của hắn.

Giống như những năm tháng lúc còn là học đồ, hắn dĩ nhiên có chút phấn khởi.Trên mặt không chút biểu tình nói: “Tại hạ trên người mang không có nhiều tinh thạch, nhưng lại mang không ít đồ vật đặc hữu, có lẽ Tả tiên sinh sẽ cảm thấy hứng thú chăng.”

“Đồ vật đặc hữu?”

Tả Mạc phản ứng cực nhanh, không nghĩ tới chính mình lại trở thành đối tượng bị chào hàng.Tuy nhiên, hắn quyết định trước hết phải xem xét qua đồ vật mà đối phương sẽ lấy ra.
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 201-250


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpChương 201 : Vũ trang tận răng .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc bị loá mắt bởi những pháp bảo sáng chói đang bày ra trước mắt.Để ý biến hoá ánh mắt Tả Mạc, Hồng Dương trong lòng không khỏi đắc ý.Hắn tiện tay lấy ra một đôi cánh ngân sắc lớn bằng đôi bàn tay.“Ngài nhìn, đây là cánh của Phích Lịch Lưu Quang, tứ phẩm trung giai.

Là cánh đã tiến hoá của Phích Lịch, nhanh như ánh sáng, lấy tốc độ mà nổi danh.

Đôi cánh Phích Lịch Lưu Quang là do cao thủ Kim Đan luyện chế mà thành, không gì có thể sánh ngang tốc độ với nó, linh lực tiêu hao để không chế nó cũng được giảm xuống tối thiểu.

Thi triển hết tốc độ, mỗi canh giờ tiêu hao là một tinh linh lực, mà nếu bảo trì tốc độ là tám thành thì trong mỗi canh giờ chỉ tiêu hao hết nửa tinh.

Cực phẩm như này chỉ cần sáu mươi khoả tứ phẩm tinh thạch!”

Tả Mạc không chút do dự gật đầu: “Mua!”

Muốn hưởng thụ cực hạn của khoái cảm ư?

Câu quảng cáo về cánh Phích Lịch này hắn đã quá quen thuộc.

Đây lại còn là cánh Phích Lịch Lưu Quang thượng phẩm, tốc độ lại càng nhanh, trên đôi cánh màu bạc to bằng bàn tay dày đặc điện quang bao phủ, đẹp đến cực điểm.Hồng Dương vui mừng khôn xiết, còn chưa nói xong liền nghe thấy Tả Mạc bổ sung một câu: “Mua bốn đôi!”

Bốn đôi!

Hai trăm bốn mươi khoả tứ phẩm tinh thạch!

Hồng Dương chỉ cảm trong lòng nở hoa, cả người tràn ngập hạnh phúc.

Đi chuyến này thật là xứng đáng.Khách sộp!

Tuyệt đối là khách sộp!Nhìn khí độ này, tiền tài này, đây đích thực là khách sộp!Hồng Dương vui mừng, toàn thân hưng phấn không thôi.

Hắn rất mẫn cảm, lập tức muốn biết trong túi Tả Mạc rốt cuộc có bao nhiêu tiền.Giống như đánh tiết gà, cảm giác toàn thân huyết dịch như đang bị châm đốt đến bạo phát, đè nén kích động muốn kêu lên, hắn tiếp tục thổi kèn hiệu chiến đấu. (chào hàng tiếp nào :tungtung: )“Bao tay Vạn Tượng, lấy chủ ý tứ Bát Nhã vạn tượng, tứ phẩm hạ giai, tuy không phải là cực phẩm nhưng cũng tương đối thực dụng.

Đeo nó lên có thể có sức mạng của vạn tượng, một kiếm bổ núi, vạn người không ngăn nổi!

Nếu chỉ là như thế, ta cũng không có ý muốn lấy ra chào bán.

Ưu điểm lớn nhất của nó chính là không cần tiêu hao linh lực, chỉ cần là Trúc Cơ kì là có thể đeo được.

Hai mươi khoả tứ phẩm tinh thạch, đồ tốt giá rẻ!”

“Mua!”

Đeo thử thứ này lên tay Tả Mạc không chút do dự gật đầu: “Bốn đôi!”

Nghĩ đến ba Kim Giáp vệ đeo đôi bao tay Vạn Tượng này lên phối hợp cùng với đại kiếm màu đỏ thì thật là khoa trương, giữa chốn địch nhân xông pha.

Tả Mạc không khỏi hưng phấn một hồi.“Thất Tinh kiếm ủng, tứ phẩm trung giai, mang theo Thất Tinh bộ pháp huyền bí vô cùng, thần quỷ khó lường, chỉ cần ngươi đeo nó vào, có thể dễ dàng tránh né các loại công kích, đạp không vô ngân, là sự chọn lựa tốt nhất khi di chuyển trong phạm vi nhỏ.

Ngoại trừ điều này, trên thân ủng còn mang theo Thất Tinh kiếm trận, kiếm trận tự thành, người khác không thể đề phòng.

Mỗi đôi chỉ cần phải trả bảy mươi tứ phẩm tinh thạch.”

“Mua!”

Tả Mạc hai mắt rực sáng, không chút do dự gật đầu: “Bốn đôi!”

Hồng Dương rơi vào trạng thái hưng phấn trước nay chưa từng có, hắn lấy ra một kiện vòng cổ bằng bảo thạch: “Vòng cổ Đồng Tâm, đây chính là pháp bảo tứ phẩm thượng giai hiếm có, xứng đáng là tác phẩm của thần.

Nó có thể giúp ngài đồng thời cùng sáu người khác tâm thần tương thông, tiến thoái tự nhiên, phối hợp nhuần nhuyễn, là lợi khí trong quần chiến!

Một trăm năm mươi khoả tứ phẩm tinh thạch!”

Tròng mắt Tả Mạc như muốn lồi ra, hắn lập tức gật đầu: “Mua!”

Này đúng là đồ vật tốt a!Hắn lập tức gọi ba Kim Giáp vệ đi tới, đeo lên người vòng cổ Đồng Tâm, án chiếu theo pháp quyết mà làm lập tức cảm thấy ba cổ như có như không mà lại thập phần rõ rệt liên hệ.

Tâm niệm vừa động, một Kim Giáp vệ đột nhiên bước về phía trước ba bước.Tả Mạc cực kì mừng rỡ, có vòng cổ này, chiến đấu lực đề cao rất nhiều.“Đây là đai lưng Xà Đồng...”

Chiến đấu không có kết thúc...Hồng Dương đi về nơi trọ của mình, tinh thần có chút hoảng hốt, kinh nghiệm hôm nay giống như một giấc mơ vậy.

Pháp bảo trong giới chỉ của hắn hầu như đã bị Tả Mạc mua hết.

Hắn trước nay không hề gặp qua một người khách nào có nhiều tiền như vậy, thật đáng sợ!Nghĩ đến bên trong giới chỉ một đống hộp Linh Lung, cảm giác không chân thực kia càng thêm mãnh liệt.Lần này, thật sự là trúng lớn!Tả Mạc nhìn lại những Kim Giáp vệ được trang bị tận răng, không khỏi nhếch miệng muốn cười to.

Toàn thân được trang bị pháp bảo tứ phẩm, làm người ta cảm thấy hoa mắt, Kim Giáp vệ lúc này hoàn toàn có thể dùng bốn chữ để hình dung – hung khí nhân gian!Công Tôn Sai cùng Thuần Vu Thành nhìn đến phát ngốc, này còn được gọi là tu giả sao?

Quả thực chính là ba đồ vật biểu diễn pháp bảo! (ý chỉ 3 thằng như con manơcanh show hàng )Trên dưới toàn thân Kim Giáp vệ chỉ cần có chỗ có thể treo pháp bảo, Tả Mạc cũng không để trống.Tay cầm xích hoả đại kiếm, toàn thân kim giáp, chân đi Thất Tinh kiếm ủng, tay mang bao tay Vạn Tượng, eo thắt đai lưng Xà Đồng, trên lưng đeo cánh Phích Lịch Lưu Quang!Đỏ có, xanh lá có, vàng có, bạc có, lấy con mắt thẩm mỹ vất đi của Tả Mạc tự nhiên sẽ không có chút mỹ quan nào, mỗi người khi nhìn thấy lần đầu tiên thì trong đầu chỉ có một ý niệm – giàu sổi!

Thực sự là giàu sổi!Giống như tài chủ ở dưới quê, răng vàng đầy miệng, hận không thể cho tất cả mọi người đều biết.Ngay cả Công Tôn Sai cùng Thuần Vu Thành hèn mọn có thừa, vẫn là bị doạ cho kinh hồn táng đởm.

Ba Kim Giáp vệ toàn thân nồng nặc sát khí, khiến người ta không thể nhìn thẳng, ẩn trong sự xấu xí kia là sức mạnh khủng bố!Công Tôn Sai và Thuần Vu Thành cũng lấy rất nhiều pháp bảo, đại đa số là pháp bảo dùng để hộ thân, hai người bọn họ căn bản là không có chút chiến đấu lực nào, pháp bảo chiến đấu rơi vào tay họ không phát huy được một thành uy lực.

Ngược lại những ngọc giản có hướng dẫn cách nuôi dưỡng và giải phẫu thú khiến hai người mặt mày hớn hở.

Đặc biệt là Công Tôn Sai, từ sau lần lấy được Bạch bài lại tiến thêm một bước, nhưng là ngọc giản khó tìmTrừ pháp bảo, Tả Mạc còn từ Hồng Dương mua rất nhiều tài liệu, đặc biệt là tứ phẩm tài liệu.Nhưng điên cuồng mua sắm cũng khiến Kim Ô hoả trên người hắn bán đi hết.Tả Mạc không để ý, Kim Ô hoả lúc nào cũng có thể lấy ra, đối với hắn mà nói không phải là việc khó.

Có nhóm pháp bảo này, cái khác không nói, chiến đấu lực của bọn họ tăng lên không ít, hắn tin tưởng có thể đối mặt với bất cứ kẻ nào từ Kim Đan kì trở xuống.Nhưng làm hắn cảm giác thấy nản lòng chính là Kim Giáp vệ giống như trời sinh chiến sĩ, bọn họ cơ hồ không cần phải luyện tập liền có thể nhanh chóng phát huy uy lực lớn nhất của những pháp bảo này, Tả Mạc nhìn vào mà trợn mắt há mồm.Tả Mạc bị đả kích thật mạnh chỉ có thể từ từ thích ứng.

Giống như Thất Tinh kiếm ủng, muốn phát động kiếm trận cần phải bảy bước liên hoàn, phương vị nối liền chuẩn xác.Khi toàn bộ vũ trang của Kim Giáp vệ vào ngày thứ hai xuất hiện tại đảo Hoang Mộc thậm chí còn dẫn đến một trận ồn ào, mỗi tu giả nhìn vào đều không khỏi lộ ra vẻ ngây ngốc.Hồng Dương không dám lưu lại lâu, ngày thứ hai liền ly khai.Bồ yêu lạnh lùng nhìn vào hồ nước đen đang dần thu nhỏ ở trước mặt.

Hồ nước đen lúc này chỉ bằng một phần tư lúc trước, những quái vật người không ra người từ trong hồ nước đen từ từ vận chuyển nước đến bên tế đàn.Tế đàn cổ xưa rất đơn giản, toàn thân đen nhánh, không có một chút ánh sáng nào.“Không sai.”

Bồ yêu rầm rì, trong miệng phun ra một ngụm hắc khí, những quái vật người không ra người kia lần nữa chìm vào trong nước hồ.Tiếp theo hắn vẫy nhẹ tay áo, tất cả tài liệu theo đó mà rơi vào bên trong hồ nước, có rất nhiều tài liệu đều là do Tả Mạc mua được từ Hồng Dương.

Hồ nước đen bọt nổi lập phập phềnh phập phềnh, giống như cháo đen được nấu sôi vậy.Tay phải Bồ yêu giơ lên, một ngọn lửa màu đỏ đen bỗng chốc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.Ào!Chưa nhìn thấy tay hắn làm gì thì ngọn lửa màu đỏ đen đã hoá thành một con rồng lửa hướng tế đàn nhào tới.Ngọn lửa màu đỏ đen cuồn cuồn bao bọc lấy tế đàn, lửa phần phật, phun nuốt không cố định, vạn phần yêu dị.Bồ yêu hít sâu một ngụm, đôi tay vươn ra.Thủ thức biến hoá, huyết đồng vốn khép hờ mạnh mẽ mà trợn tròn, trong miệng khẽ quát: "Lên!"

Chỉ thấy tế đàn bị hoả diễm bao bọc, ứng tiếng mà lên, hướng hồ nước đen bay tới.

Bay thẳng tới trung ương của hồ, tế đàn chậm rãi rơi xuống, mang theo ngọn lửa màu đỏ đen, trôi nổi ở trung tâm của hồ.Bồ yêu thần tình tập trung, ánh mắt ngưng trọng, không dám có chút chậm trễ, đôi tay tiếp tục biến thế.Chỉ thấy ánh lửa giống như phù du, men theo mặt nước đen khuếch tán bốn phía, trong chớp mắt, toàn bộ bề mặt hồ nước đen đều bị hoả diễm bao bọc.Bồ yêu lúc này mới có chút buông lỏng, bàn tay xoè ra, hồ nước đen nhanh chóng thu nhỏ lại cuối cùng nhỏ như bàn tay, giống như một hồ nước đen thu nhỏ, bay vào trong bàn tay hắn, chung quanh hoả diễm vẫn không ngừng thiêu đốt.Chỉ cần lại trải qua vài tháng luyện hoá U Minh trì liền có thể thành hình!Mệt mỏi từ sâu trong người nổi lên, Bồ yêu cảm giác thật mệt nhọc, trong lòng không khỏi cảm thán, không ngờ bản thân bây giờ lại hư nhược đến thế.Tả Mạc trong lòng hưng phấn còn chưa hết, hắn trước nay chưa từng mua một lần nhiều pháp bảo đến vậy, mà lại còn là rất nhiều tứ phẩm pháp bảo nữa!Cảm giác giàu nhanh thật tốt!“Không sai, ngươi đã Ngưng Mạch rồi.”

Bồ yêu đột nhiên đi đến, hắn nhìn có chút mệt mỏi: “Kia tiếp tục nhé, địa khí.”

Tả Mạc chỉ cảm giác giống như bị dội một bồn nước lạnh lên đầu.Hấp ngược địa khí!

Hắn cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là vui quá hoá buồn...Tốt rồi, điều này thật ra đối với mình cũng có chỗ tốt, từ đáy lòng Tả Mạc tự an ủi bản thân.Động tác của Bồ yêu xưa nay vốn rất nhanh, trong chớp mắt, địa khí trong cơ thể Tả Mạc nhất thời bị quét sạch không còn tí gì.

Tả Mạc toàn thân cứng ngắc ngã ở trên đất, thân thể thỉnh thoảng run lên cầm cập.

Bồ yêu liếc mắt nhìn Tả Mạc ở dưới đất, mặt giãn ra, sau đó biến mất.Tả Mạc đầu óc trống rỗng.Đến tận hai canh giờ sau, đầu hắn mới từ tê dại dần dần khôi phục lại.Vì sao, vì sao lần này so với trước kia cảm giác càng thêm mãnh liệt?Chẳng nhẽ chính bởi mình đột phá Ngưng Mạch nên mang tới tác dụng phụ sao?Lúc trước vốn cho rằng bản thân đã dần quen với đau đớn mà hấp ngược địa khí mang lại, không nghĩ tới đau đớn đột nhiên gia tăng, không hề phòng bị, Tả Mạc lúc này bi thảm vô cùng.Một người con gái đang nhìn về phía sông lớn.

Phía sau nàng, một đội ngũ yên lặng đứng chỉnh tề thành từng dãy.“Tra xét rõ ràng chưa?”

“Vâng!”

Một vị trung niên chắp tay bẩm báo: “Phát sinh ban ngày sao hiện chính là tại Thiên Nguyệt giới.

Thời gian cũng không xa lắm, đại khái khoảng một năm trước.”

“Một năm trước...”

Nữ tử than nhẹ: “Thật là tò mò, không biết là vị đại nhân nào đây.”

Trung niên hán tử ánh mắt lộ vẻ cuồng nhiệt: “Có thể từ trong Luyện Yêu tháp trốn ra nhất định là đại nhân ngàn năm trước đại chiến còn sống sót.”

“Ngàn năm đại chiến...

Rất xa xôi.”

“Tiểu thư!”

“Không có gì, ta chỉ cảm khái một chút thôi."

Cô gái cười cười: “Chúng ta vận khí thật là tốt.”

“Vâng!”

Trung niên hán tử thần tình không tự chủ được kích động.“Có hay không mục tiêu khả nghi?”

“Không có.”

Trung niên hán tử đưa ra phương án thực tế: “Sông ranh giới của Thiên Nguyệt giới đã tra xét rõ ràng, chúng ta chỉ cần phong toả con sông, bỏ ra thời gian, chầm chậm điều tra.”

“Tốt rồi, này thật đúng một biện pháp ngu ngốc.”

“Vâng!

Lúc trước xâm nhập, chúng ta gặp phải người phá hoại cho nên...”

“Không sao, biện pháp ngu ngốc có khi lại hữu hiệu.”

Người con gái khoát khoát tay.“Vâng.”

Liếc mắt nhìn con sông ranh giới, người con gái nói: “Xuất phát đi.”

“Vâng!”

Chương 202 : Áp sát .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTrên tay Tả Mạc đang cầm nghịch chơi Dịch Thú bài, một con bướm sặc sỡ đang quấn quanh hắn nhảy múa.

Con bướm sặc sỡ này được Thuần Vu Thành đặt tên là bướm Hồng Ban, là linh thú xuất sắc nhất mà hắn trước mắt có thể nuôi dưỡng ra.Tả Mạc có thể cảm giác thấy một cỗ tâm niệm nhỏ yếu do Hồng Ban điệp truyền đến.

Cổ tâm niệm này thập phần nhỏ yếu, có rất nhiều bộ phận mơ hồ, đây là đặc trưng của linh thú cấp thấp.

Phẩm giai của linh thú càng cao thì linh tính của nó càng đầy đủ.

Trí tuệ của cao giai linh thú cùng tu giả không có khác biệt quá lớn.Bướm Hồng Ban này chẳng qua chỉ là tam phẩm, linh trí sơ khai, tự nhiên sẽ có rất nhiều tin tức Tả Mạc không nhận biết được.Tuy nhiên, đối với mệnh lệnh của Tả Mạc nó có thể lĩnh hội một cách chuẩn xác, mười phần khôn khéo.

Thú trì vốn được làm để tích trữ tinh thạch sử dụng, không nghĩ tới bây giờ trong tay hắn nhiều tinh thạch đến thế, một lượng lớn bướm được nuôi dưỡng cũng từ để bán chuyển sang tự dùng.Bướm Hồng Ban là xuất sắc nhất trong ba con bướm, có đủ ba chủng pháp quyết, thải đồng, huyễn độc, độc biến.Lệnh cho bướm Hồng Ban thi triển thải đồng, chỉ thấy bướm Hồng Ban vỗ nhè nhẹ hai cánh, một đạo quang mang màu sắc tiến tới trên người Tả Mạc.

Trong mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một tầng nhàn nhạt ngũ thải quang mang, Tả Mạc cảm giác thấy thế giới trước mắt biến đổi.Nơi này chỉ là một mảnh xám trắng.Lẳng lặng giải thích tâm niệm mà bướm Hồng Ban truyền đến, Tả Mạc mới bừng tỉnh.

Cái gọi là thải đồng chính là phân biệt độc đồng tử, có thể phân biệt được độc tính của sự vật.Tả Mạc không tu độc, đạo pháp quyết này đối với hắn tính thực dụng không lớn, duy nhất có thể vận dụng chính là dùng vào việc luyện đan.So với thải đồng, huyễn độc có tác dụng hơn nhiều.

Huyễn độc chính là dùng độc để tạo ảo giác, Tả Mạc cảm thấy rất hứng thú.

Hắn lập tức nghĩ đến nơi có thể dùng pháp quyết, nếu như trong phù trận của mình bố trí xuống mấy nơi có huyễn độc, này chính là thiên y vô phùng (kín như áo trời).Nhưng nếu khiến Tả Mạc coi trọng nhất trong ba đạo pháp quyết thì chính là pháp quyết thứ ba - độc biến!

Độc biến là một pháp quyết hay chính xác là một loại thiên phú.

Theo như giải thích của Thuần Vu Thành thì chỉ cần cho bướm Hồng Ban ăn độc vật, đặc biệt là độc có phẩm chất cao đạt tới một lượng nhất định có thể khiến cho bướm Hồng Ban phát sinh biến hoá, từ đó có thể đề thăng phầm giai.Đề thăng phẩm gia, linh tính của linh thú sẽ tăng lên nhiều, thậm chí có khả năng sẽ tăng thêm pháp quyết.

Đáng tiếc, Tả mạc đối với độc tố không có mấy hứng thú, càng không nói đến độc tố có phẩm giai cao.Đột nhiên, Tả Mạc vỗ đầu, làm sao lại quên được chứ?

Chính mình có Mặc Dung Bạch hoả, không phải là kịch độc sao?

Tứ phẩm mặc liên tử được luyện hoá ra cũng chính là độc.Mặc Dung Bạch hoả phẩm giai quá thấp, Tả Mạc quyết định lấy Kim Ô hoả làm chủ.

Đúng vậy, khi phân giải Mặc Dung Bạch hoả thì độc cấp cho bướm Hồng Ban, lửa cấp cho tháp nhỏ, mặc dù Mặc Dung Bạch hoả phẩm giai không cao nhưng cũng là hoả chủng, vật tính tinh thuần.Chẳng qua lúc trước, Tả Mạc còn cần phải làm một chuyện, đó chính là luyện chế Lam Băng kiếm.

Lam băng lăng tinh chỉ có thể dùng để luyện chế Băng Diễm, Kim Ô hoả tuy phẩm giai rất cao nhưng vật tính bất hoà.Phôi kiếm lam băng lăng tinh ước chừng dài nửa xích, toàn thân giống như một khối mảnh hình lăng kính, quang tuyến lăng tinh chiết xạ ở trên mặt kính nhìn rất đẹp mắt.Ba ngày sau, Lam Băng kiếm thành hình!Toàn thân băng lăng lam sắc, mũi kiếm bén nhọn sắc sảo, thân kiếm do trên trăm mặt kính tạo thành, lơ lửng ở trên không trung, xung quanh thân kiếm tự nhiên sinh ra một vòng vụ khí nhàn nhạt.Tả Mạc tâm niệm vừa động, xoạt, Lam Băng kiếm chìm vào dưới đất, chỉ lưu lại kiếm nhãn.

Xung quanh kiếm nhãn có một vòng băng ngấn rất rõ ràng, trông giống như một loại băng hàn.Thủ pháp luyện khí của Tả Mạc không tính là cao siêu, thanh Lam Băng kiếm này chẳng qua cũng chỉ là tứ phẩm hạ giai.

Mặc Dung Bạch hoả cuối cùng phẩm giai quá thấp luyện chế ra tứ phẩm phi kiếm còn có chút miễn cưỡng.Đối với điều này hắn cũng không quá quan tâm lắm, Ngũ Ý sáo kiếm chính là năm thanh kiếm vật tính kiếm ý có thể phối hợp.Nhưng thật ra phân giải Mặc Dong Bạch hỏa mất của Tả Mạc không ít công sức, mặc liên tử độc đã sớm dung nhập vào hỏa diễm cùng loại, muốn đem chúng chia nhỏ ra đối với tu vi của Tả Mạc là chưa đủ.

Nhưng hắn ngay lập tức nghĩ đến một biện pháp xảo diệu đó là để tiểu tháp tới phân giải.Bây giờ tiểu tháp còn kém một chút liền đột phá tứ phẩm, lực khống chế tăng nhiều, nó có thể khống chế phân giải những vật dính liền.Mặc Dong Bạch hỏa nhanh chóng bị chia lìa, hỏa chủng bên trong là mặc liên tử chi độc được tách rời ra, ngoài ý muốn của Tả Mạc là đoàn mặc liên tử chi độc lại là vô hình chi vật.

Khi hắn dùng linh lực cẩn thận mà bao vây lấy cổ kịch độc này, nhất thời bị doạ cho giật mình, linh lực của hắn rất nhanh bị tiêu hao.Quả nhiên không hổ là làm ra từ tứ phẩm độc mặc liên tử!Phát hiện này cũng làm hắn có chút do dự, bướm Hồng Ban có thể hay không tiếp nhận kịch độc bá đạo như vậy?

Nhưng rất nhanh, hắn liền cảm thụ được sự mong đợi và vui sướng của bướm Hồng Ban.

Chỉ thấy bướm Hồng Ban nhẹ nhàng vỗ đôi cánh màu sắc rực rỡ, một vòng quang mang bao lấy cổ kịch độc.Vòng sáng không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất.Tả Mạc có chút thất vọng.Trên cánh của bướm Hồng Ban điệp có thêm một cái hoa văn, không còn thêm bất cứ động tĩnh gì nữa.

Tiểu tháp hấp thu hỏa chủng cũng không có chút dấu hiệu nào chứng tỏ đột phá.Được rồi, làm người không nên quá tham lam, Tả Mạc trong miệng lầm bầm.Hắn bắt đầu hấp thu Kim Ô hỏa.Bầu không khí trên đảo Hoang Mộc có chút khẩn trương bất an, sắc mặt mỗi người đều có chút trầm trọng.

Mấy ngày hôm trước, đột nhiên có vài tên tu giả thụ thương theo ranh giới sông chạy thoát về.Bọn họ gặp một nhóm ttu giả có thực lực phi thường kinh khủng, đám người kia gặp người liền giết, có rất nhiều tu giả chưa kịp trốn thoát liền bị sát hại.Nhất thời bầu không khí trên đảo Hoang Mộc khẩn trương hẳn lên, những tu giả bị thụ thương này không có sức bay qua đại dương mênh mông, chỉ có thể dừng lại trên đảo Hoang Mộc.

Mà những tu giả ban đầu dự định thông qua ranh giới sông đến Tiểu Sơn giới, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, quan sát tình huống rồi mới quyết định.Tu giả trên đảo Hoang Mộc gia tăng mãnh liệt, nhưng không người nào dám làm càn.

Ngoại trừ uy hiếp của ba gã kim giáp vệ, bọn họ cũng biết rằng nếu thật sự có địch nhân lợi hại đến, đại trận trên đảo mới là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ.Không có thú trì, Thuần Vu Thành cũng nhàn nhã hơn, vẻ mặt lo lắng: "Hiện tại tu giả trên đảo đã có hơn sáu trăm người, ngưng mạch có hai mươi người, nếu xảy ra biến cố gì thì điều này không tốt lắm.

Sư huynh lại đang bế quan..."

"Sợ cái gì?"

Công Tôn Sai hồn nhiên không thèm để ý, vô tâm nói: "Cùng lắm thì chúng ta chạy trốn."

"Ngươi thử nói xem đám người ở ranh giới sông kia là ai đây?

Không có việc gì gặp người là giết!

Quả thực không coi ai ra gì (nguyên văn: vô pháp vô thiên)!"

Thuần Vu Thành lòng đầy căm phẫn.Công Tôn Sai đùa giỡn với bướm xám, lười biếng đáp: "Trời biết, có thể là một lũ gia hỏa đầu óc có vấn đề."

Bỗng nhiên, trên đảo xảy ra một trận ồn ào, hai người nhất thời ngừng tay, đứng lên.Chỉ thấy xa xa bầu trời bỗng nhiên xuất hiện rậm rạp điểm đen.Thuần Vu Thành hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt trắng bệch, thanh âm run rẩy chỉ vào điểm đen trên bầu trời: "Kia...

đó là cái gì?"

Công Tôn Sai cũng sững sờ tại chỗ, lộ ra vẻ kinh hãi.Rậm rạp điểm đen lấy tốc độ kinh người hướng đảo Hoang Mộc bay tới, giống như một đoàn mây đen, từ nơi xa cuồn cuộn mà đến, kèm theo uy thế làm người khác hít thở không thông, lặng yên không một tiếng động mà nhanh chóng bay đến cách đảo Hoang Mộc hai mươi dặm."

Yêu...

Yêu ma..."

Không biết là người nào, run rẩy nói hai chữ này khiến đảo Hoang Mộc lặng yên như tờ giống như bị ném vào một viên thuốc nổ, rồi đột nhiên nổ tung."

Yêu ma..."

Thuần Vu Thành chỉ cảm thấy hai chân bủn rủn vô lực, ngã dập mông xuống đất.Trong mắt Công Tôn Sai cũng lộ ra vài phần sợ hãi, nhưng là sợ hãi trong mắt hắn rất nhanh biến thành hiếu kỳ.Đây là yêu ma sao?Không phải chỉ có hắn mới có ý nghĩ này, thực tế, trên đảo rất nhiều người đều không tự chủ mà hiện lên ý niệm này trong đầu.Ngoại trừ có chút quái dị là màu da xanh đen, những yêu ma trên bầu trời cùng tu giả cũng không có khác biệt quá lớn.

Bọn họ ở trên trán đều có một khối tinh thạch, nhan sắc khác nhau, hình dạng khác nhau, thân hình đa số tương đối thon gầy, vô luận nam nữ đều là tuấn mỹ dị thường."

Đây là yêu ma?

Không lầm chứ!"

Công Tôn Sai nói, hắn vuốt cằm: "Ồ, đều đẹp trai giống ta.

Điểm này thật không tốt."

Nhưng là rất nhanh hắn liền nói không nên lời.Chỉ thấy yêu ma trên bầu trời đang di chuyển về phía trước kéo dài tới ba dặm.Tất cả mọi người bị hoảng hốt.Mọi người lúc này mới phát hiện, những yêu ma có da màu xanh trên bầu trời, đội ngũ thẳng tắp ngay ngắn, giống như dùng thước đo vạch ra vậy.

Trong quá trình di chuyển, toàn bộ đội ngũ không có một chút hỗn loạn, chỉnh tề tuân lệnh người điển khiển.Nếu chỉ là có mười người như vậy, mọi người sẽ cảm thấy bình thường thôi, nhưng đây là mấy nghìn người chỉnh tề như vậy, một cổ áp lực vô hình bức bách tự nhiên sinh ra, giống như đột nhiên bỏ một tảng đá mấy nghìn cân vào trong lòng mọi người, khiếp sợ mãnh liệt.

Sở hữu âm thanh ồn ào, toàn bộ mọi người giống như bị bóp chặt cổ họng, tắc nghẽn không thoát ra được."

Thực sự là tinh nhuệ!"

Công Tôn Sai hai mắt rực sáng, thì thào tự nói, ngay lập tức đồng tình nhìn thoáng qua trên đảo những tu giả đang hoảng loạn, nhịn không được cảm khái: "Đám ô hợp!"

Sự khác biệt giữa song phương là quá nhiều, đối phương mấy nghìn người không ai nói chuyện, yên tĩnh như chết, mà trên đảo đám tu giả như ruồi nhặng không đầu, kinh hoàng thất thố."

Chuẩn bị chạy trốn đi."

Công Tôn Sai quay sang Thuần Vu Thành nói."

Sư huynh thì sao?"

Thuần Vu Thành thần tình mờ mịt hỏi."

Tìm hắn đi."

Công Tôn Sai nói."

Ta đây."

Tả Mạc không biết khi nào xuất hiện ở phía sau lưng hai người."

Trốn thôi."

Công Tôn Sai tỏ vẻ bất lực nói với Tả Mạc.Tả Mạc trong lòng cũng cười khổ, hắn không nghĩ tới, vừa mới xuất quan thì gặp phải việc này.

Hắn biết rõ Công Tôn Sai nói đúng, tuy rằng trên đảo có hơn sáu trăm tu giả, nhưng chỉ là một đám ô hợp.Thấy tác phong đối phương nghiêm chỉnh đáng sợ giống như quân nhân, Tả Mạc trong lòng cũng hiện lên một chút cảm giác vô lực.

Lực lượng cách biệt như này không phải một cái phù trận có thể giải quyết được."

Thật sự là yêu ma sao?"

Thuần Vu Thành có chút mờ mịt, Công Tôn Sai vẻ mặt hiếu kỳ nhìn về phía Tả Mạc."

Ừ, là yêu, không phải ma."

Tả Mạc gật đầu: "Đa số là Quỷ Thị yêu, cũng có một ít Dạ La yêu."

"Quỷ Thị yêu?

Dạ La yêu?"

Công Tôn Sai lộ ra vẻ hứng thú.

Đối với bọn họ mà nói, yêu ma là quái vật rất xa xôi."

Yêu bình thường nhất gọi tiểu yêu, tương đương với chúng ta luyện khí.

Cao hơn một tầng là Quỷ Thị yêu, tương đương chúng ta trúc cơ.

Dạ La yêu tương đương với ngưng mạch của chúng ta."

Tả Mạc giải thích đơn giản."

Đừng làm ta sợ.

Chúng ta chẳng phải là có thể cố thủ sao?"

Thuần Vu Thành vẻ mặt hưng phấn nói.Công Tôn Sai lắc đầu, không nói gì, Tả Mạc cười khổ nói: "Chỉ sợ thủ không ổn.

Yêu ma trọng giết chóc, từ nhỏ ma luyện từ trong giết chóc, so với chúng ta khắc khổ hơn nhiều lắm.

Hơn nữa, ngươi xem bọn họ kỷ luật nghiêm minh, chúng ta bên này, một lũ ô hợp, không phải đối thủ."

"Bây giờ làm sao đây?"

Thuần Vu Thành khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch."

Trốn!"

Tả Mạc cắn răng một cái, kiên quyết đáp.Hắn trong lòng tràn ngập bi thương.Ngày tháng tươi đẹp ngồi mát ăn bát vàng đã qua rồi...Chương 203 : Thuyền Tảo Hạch .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Tiểu thư, đảo này vị trí thật tốt, toạ trấn đúng vị trí quan trọng của ranh giới sông...”

Trung niên nam nhân kính cẩn nói.“Kia chính là phù trận của tu giả sao?”

Người con gái không trả lời, nàng nhìn chằm chằm vào quầng sáng giống như mặt trời ở trên đảo.“Vâng, tiểu thư.”

Hắn mở miệng nói nhưng rất biết điều đem những lời khác nuốt trở lại trong bụng.“Ừ.”

Người con gái thản nhiên nói: “Trước tiên kiểm tra một chút, những người bên trong có hay không phải mục tiêu khả nghi, không phải thì đem bọn họ đuổi đi.”

“Vâng!”

Trung niên nam nhân lập tức tuân mệnh.“Ngài thật là nhân từ.”

Một vị nam nhân âm u quái khí đứng bên cạnh người con gái nói, hắn nổi bật khi đứng giữa đoàn người, cả người giống như đang bị hoả diễm thiêu đốt, ở giữa trán có mọc ra một viên hỏa hồng lăng tinh.Nhìn lướt qua nam nhân kiệt ngạo bất tuân, người con gái thần sắc bình tĩnh: “Viêm Phong, ngươi câm miệng lại.”

Viêm Phong khoé miệng cười nhạt: “Tu giả trên đảo chỉ là một đám người ô hợp, cho ta năm trăm người, ta có thể đem bọn họ dẹp yên!

Như thế thả bọn họ đi chẳng phải tiện nghi cho bọn họ sao?”

Người con gái không hề cử động: “Nhiệm vụ của chúng ta là tìm người.”

Viêm Phong đột nhiên kích động hẳn lên: “Mộc Hi, ngươi đã quên, bọn họ là tu giả!

Là tử địch của chúng ta!

Giết nhiều thêm một tên chính là địch nhân của chúng ta ít đi một tên...”

Giọng nói của Mộc Hi trở nên lạnh lùng: “Viêm Phong các hạ, mời ngươi chú ý tới lời nói, ngươi đang cùng chỉ huy của mình nói chuyện đó.

Nếu như tái phạm, xử trí theo quân pháp!”

Viêm Phong tức giận đến nỗi con mắt như muốn phun ra lửa, một tia lý trí còn sót lại giúp hắn bảo trì kiềm chế, hắn biết rõ nữ nhân trước mắt này nói được là làm được.Yêu tộc cấu thành thập phần phức tạp, quần tộc đông đảo, sinh sôi nảy nở cùng nhân loại khác nhau, yêu là do tự nhiên sinh ra, là do thiên địa linh khí biến thành.

Như Mộc Hi, xuất thân từ quần tộc yêu lớn nhất - Mộc tộc, bọn họ là cây cỏ linh hoá mà thành.

Mà Viêm Phong lại xuất thân từ hoang tây sơn thiên hoả nhất mạch, Viêm tộc sinh sôi cũng không phồn thịnh như Mộc tộc, bọn họ nhân số ít oi nhưng là trời sinh dũng sĩ, tính tình dữ dằn dũng mãnh.Mộc tộc, Viêm tộc, Kim tộc, Thuỷ tộc, Thổ tộc là những quần tộc lớn nhất trong yêu tộc, những tiểu tộc khác thì nhiều vô số kể.

Bởi vì quần tộc đông đảo, hơn nữa qua hơn mỗi mười năm lại có một số quần tộc nhỏ được sinh ra.

Bởi vậy nên kết cấu xã hội của yêu tộc có tính bao dung cực cao, cũng mở rộng rất nhanh.Kết cấu chế độ được mở rộng hoàn chỉnh, như một con bạch tuộc thật lớn, râu ria của nó với tới mỗi góc.

Cũng là chế độ làm tốn hao không biết bao nhiêu tâm lực của các hiền giả cùng cường giả, nhanh chóng khôi phục nguyên khí của yêu tộc.Giống như Mộc Hi chính là người trẻ tuổi kiệt xuất nhất ở trong Mộc tộc, tuy rằng tu vi cũng không phải là xuất sắc nhưng là có thể đảm nhiệm vị trí quan trọng.

Viêm Phong tuy rằng bản thân là một kẻ có lực chiến đấu hiếm có địch thủ, cao hơn Mộc Hi rất nhiều, nhưng bởi vì trong quân ẩu đả nên bị giao trách nhiệm phải nghe lệnh của Mộc Hi.Trên thực tế, hai người này từng là bạn học, chỉ là luôn luôn không cùng đường mà thôi.Tả Mạc phát hiện chính mình không có chút gì khẩn trương, hắn chỉ kinh ngạc.

Xem ra đây chính kết quả rèn luyện của việc đánh giết.Nhưng là Bồ yêu nói một câu làm hắn nhất thời trở nên khẩn trương hẳn lên: “Bọn họ là tới tìm ngươi rồi.”

“Tìm ta?”

Tả Mạc nghẹn họng nhìn trân trối.“Ban ngày sao hiện, ngươi đã kinh động đến bọn họ.”

Biểu hiện của Bồ yêu rất bình tĩnh, điều này làm sự khẩn trương trong lòng Tả Mạc cũng hơi giảm xuống.“Ban ngày sao hiện, rốt cuộc là cái gì?”

Nghi vấn này bao lâu nay vẫn luôn luôn ẩn giấu ở trong lòng Tả Mạc.“Không có gì, chỉ là yêu ma cường đại khi khôi phục trọng thương sẽ mượn tinh lực, hình thành nên ban ngày sao hiện.”

“Là ngươi?”

Tả Mạc lập tức phản ứng lại.Bồ yêu cười nhạt: “Liên quan gì tới ta!”

Hắn ngay lập tức nhíu mày: “Nhưng là mấy thứ này có chút phiền phức.”

“Ngươi không phải yêu sao?

Bọn họ và ngươi không phải cùng một loại sao?”

Thái độ của Bồ yêu làm cho Tả Mạc có chút không rõ ràng lắm.

Nhưng là Bồ yêu nói không phải mình thì đó là ai chứ?

Chẳng lẽ là bia mộ?Bồ yêu không phải tu giả, hắn có thể lý giải nhưng Bồ yêu không phải là yêu khiến hắn thập phần khó hiểu.“Bọn họ cùng ta không có quan hệ gì.”

Bồ yêu vẻ mặt hững hờ nói.Tả Mạc thấy Bồ yêu giống như không muốn đề cập tới việc này liền chuyển sang chuyện khác: “Ngươi có ý kiến tốt nào không?“Ngươi vận khí thật là tốt, kẻ tới là Mộc tộc.”

Bồ yêu liếc mắt nhìn lên đội ngũ yêu tộc đang xếp chỉnh tề trên bầu trời: “Cũng không phải là kẻ hiếu chiến.”

“Mộc tộc?”

Tả Mạc hết sức hiểu kì, đừng tưởng hắn mở miệng là nói đến yêu, chỉ giống như tiền trao cháo múc, hắn đối với yêu ma thật sự rất xa lạ.

Trước mắt xung đột với đám yêu ma này là khó tránh khỏi, có thể biết them nhiều tin tức đối với bản thân cũng có chỗ tốt.“Đây là một tộc lớn, nhưng có rất nhiều chi nhánh, do cây cỏ linh hoá mà thành.”

Bồ yêu giới thiệu cực kì ngắn gọn.“Ồ...”

Tả Mạc điều hiểu điều không gật đầu, cái gì gọi là cây cỏ linh hoá?

Nhưng hắn hiểu rõ Bồ yêu tuyệt đối sẽ không kiên trì giải thích tiếp.Bỗng nhiên, Tả Mạc phát hiện ra một cỗ thần thức dao động mãnh liệt.“A!”

Trong lòng hắn không khỏi nhảy lên, thần thức thật mạnh!Thần thức dao động chính là từ trong trận doanh đối phương truyền ra, quét ngang qua toàn bộ bầu trời đảo Hoang Mộc.

Lúc trước, Tả Mạc luôn luôn có lòng tin vào thần thức của bản thân, hắn chưa từng gặp tu giả nào có thần thức mạnh mẽ hơn hắn.Nhưng cổ thần thức này đã mạnh hơn hắn rất nhiều.“Bọn họ tìm ngươi.

Đáng tiếc, chính là Dạ La yêu, còn tưởng rằng chính mình có bao nhiêu bản lĩnh!”

Bồ yêu cười nhạt, hắn biết rất rõ ràng ý nghĩ của Tả Mạc: “Rất bình thường, bọn họ chuyên tu về thần thức, ngươi là tên nửa mùa làm sao có thể so sánh được.”

Bồ yêu vô tình có hứng thú nói chuyện lại nói: “Yêu tu thần thức, phân chia thần thức cùng tu giả còn muốn cẩn thận hơn nhiều.Tinh hoả, hoá vật, chủng hồn, âm thần, yêu phủ, lục luân, thiên mạch.

Ngươi chỉ là mới đạt tới cảnh giới hoá vật, trong bọn họ lợi hại nhất đều đạt tới chủng hồn, tuy rằng âm hồn có yêu mạnh nhưng nếu muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay.”

“Hoá vật?”

“Đúng vậy.

Tinh hoả đầy mà hoá vật, vật sinh tâm mà chủng hồn, hồn sinh linh thành âm thần, âm thần mở ra thành yêu phủ,...

Thần thức hoá vật, này, ngươi diệp thủ đó là hoá vật.”

“Thần thức hoá thành thực vật?”

Tả Mạc hỏi.“Ngu ngốc, đơn giản như vậy thì còn nói sao?”

Bồ yêu vẻ mặt khinh bỉ: “Nhưng ngươi chỉ vừa mới hóa vật, cách sinh tâm chủng hồn còn rất xa.”

“Sinh tâm chủng hồn là cái gì?”

Tả Mạc nhìn không được hỏi, hắn nghe thấy nhức đầu vô cùng.“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Sự kiên trì của Bồ yêu mất hết sạch.“Còn bây giờ?”

“Chính mình giải quyết đi.”

Bồ yêu không kiên nhẫn nói, ngay lập tức biến mất không thấy đâu.“Bọn họ muốn tiến công.”

Công Tôn Sai đánh thức Tả Mạc.Đối phương công kích là ngươi ngu cũng có thể nhìn ra được.

Tả Mạc lúc này cũng không khỏi khẩn trương, lôi kéo Công Tôn Thuần cùng Thuần Vu Thành, hạ giọng nói: “Chuẩn bị chạy.”

“Chạy đi đâu?”

Thuần Vu Thành vẻ mặt mờ mịt.Công Tôn Sai bỗng nhiên mở miệng: "Hướng ranh giới sông trốn!"

"Hướng ranh giới sông?

Tiểu Sơn giới?"

Tả Mạc rất không muốn: "Kia không phải tự chui đầu vào lưới sao?"

“Đại dương mênh mông không che không ngăn, phải phi hành mấy tháng mới thấy lục địa, không có chỗ cho chúng ta ẩn thân.”

Công Tôn Sai biểu tình mười phần lạnh lùng, trong mắt hiện lên sự cuồng nhiệt: “Đến lúc đó những người này khẳng định đã giải tán, chúng ta quay ngược lại, bọn họ nhất định không nghĩ ra.”

“Bọn họ vì Tiểu Sơn giới mà tới đây, Tiểu Sơn giới nhất định đã vây hãm.

Chúng ta đi tới Tiểu Sơn giới cũng không có đường trốn.”

Thuần Vu Thành bị ý kiến của Công Tôn Sai làm cho giật mình, hù doạ làm cho hắn tỉnh lại, vội vàng nói.“Không nhất định.”

Công Tôn Sai lắc đầu: “Nếu như Tiểu Sơn giới bị vây, khẳng định tới không chỉ có chút yêu như này.”

"Như này cũng gọi ‘một chút’?"

Thuần Vu Thành chỉ vào yêu quân đang xếp hàng chỉnh tề trên bầu trời thất thanh nói."

Đối với chúng ta mà nói là rất nhiều.

Nhưng nếu là muốn công hãm Thiên Nguyệt Giới thì là quá ít."

Công Tôn Sai rất nhanh nói.Tả Mạc nhất thời phản ứng lại: "Ngươi nói bọn họ là tiểu cổ đội ngũ lén lút tiến vào?"

“Có khả năng.”

Công Tôn Sao nói."

Bọn họ lén tiến đến để làm gì?"

"Không biết, dường như có mục đích nào đó?"

Tả Mạc bỗng nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của Bồ yêu, lẽ nào nhưng người này kì thực là tới tìm chính mình?

Không, là tìm yêu ma bày ra ban ngày sao hiện kia?Trong lòng hắn không ngừng cân nhắc, nói thật thì ý kiến của Công Tôn Sai là mười phần mạo hiểm, không, thậm chí có thể gọi là vạn phần mạo hiểm.

Nhưng Tả Mạc mơ hồ cảm thấy, ý kiến này khả năng thành công sẽ là rất cao, từ điểm đó mà nói, đáy lòng hắn kì thật rất muốn làm theo ý kiến của Công Tôn Sai.Rốt cuộc theo người nào?Hắn dù sao cũng tu giả mới đột phá ngưng mạch kì, tuổi đời vẫn còn ít, đối mặt với lựa chọn lúc sinh tử thế này không khỏi có chút do dự.Nhưng mà đối phương không cho hắn thời gian do dự.Đội ngũ đối phương trên bầu trời , bỗng nhiên mây đen rậm rạp, linh lực dao động mãnh liệt giống như cơn lốc quét ngang bay qua.Chết tiệt!Tả Mạc bị doạ cho kinh hoàng, đối phương muốn tiến công rồi.

Trong không trung truyền tới những linh lực dao động, giống như “dương sát cương lôi” nhưng là uy thế phát ra thật khủng khiếp, không biết mạnh mẽ hơn “dương sát cương lôi” bao nhiêu lần.

Hắn không chút nghi ngờ, đối phương chỉ cần một kích thì vô cùng có khả năng đảo Hoang Mộc sẽ biến thành bình địa.Lúc này không trốn, còn đợi khi nào?Cố cũng thế, hắn chụp lấy Công Tôn Sai cùng Thuần Vu Thành mạnh mẽ nhảy vào trong đại dương mênh mông.Chỉ thấy đại trận kim quang chợt loé, vòng Phạn m phá không rơi vào trong tay Tả Mạc, khí thế đại trận trên đảo Hoang Mộc chợt yêu đi.Trên đảo Hoang Mộc nhất thời vỡ oà!“Hắn chạy rồi!

Tả Mạc chạy rồi!”

“Chạy mau!”

“Chạy mau mọi người!”...Nhưng lúc này, một tiếng nổ vang lên, một đạo thiểm điện uốn lượn đánh xuống đảo Hoang Mộc.̀m!Giống như một tiếng chung đập vào trong lòng mọi người, tu giả có tu vi yếu, trực tiếp miệng mũi trần đầy huyết.Mọi người không khỏi hoảng sợ quay đầu lại.Chỉ thấy trận pháp sâm nghiêm trên đảo Hoang Mộc đã bị đạo thiểm điện trước mặt, giống như tờ giấy bị xé rách không còn một mảnh.

Hơn mười tên tu giả động tác chậm chút liền bị dư âm xé rách thành vô số mảnh nhỏ, ngay cả tiếng kêu la thảm thiết cũng không kịp phát ra, thần hồn câu diệt.Trong đại dương mênh mông Tả Mạc cũng sống không tốt gì, cả người khí huyết bốc lên, linh lực suýt nữa không khống chế được.

Công Tôn Sai và Thuần Vu Thành thì sắc mặt trắng bệch, một kích ra uy truyền từ đại dương mênh mông tới, tự nhiên đều có uy nghiêm như vậy!Ranh giới sinh tử khiến Tả Mạc ngược lại tỉnh táo lại.

Trên tay hắn có thêm một hạt quả táo, trên hạt táo điêu khắc một chiếc bảo thuyền, tinh tế vô cùng.

Chiến thuyền Tảo Hạch này chính là do hắn cướp ở trên người Nam Minh Tử, chỉ là do phải quán nhập quá nhiều linh lực nên hắn không bao giờ thử tìm cách sử dụng.Lần này bế quan, ngoài luyện chế hoàn thành Ngũ Ý sáo kiếm còn khiến Tả Mạc tốn không ít tâm tư là công dụng không rõ ràng của vài món pháp bảo ở trên người.

Không nghĩ tới, dĩ nhiên thứ hắn lục lọi ra được chính là chiến thuyền Tảo Hạch này.Lúc này không dám có chút chậm trễ, linh lực trong cơ thể điên cuồng hướng thuyền Tảo Hạch truyền tới.Một chiếc thuyền đỏ sẫm làm bằng gỗ với phong cách cổ xưa xuất hiện trước mặt mọi người.Pháp quyết trên tay Tả Mạc biến hoá.Mọi người chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mặt biến đổi, đã ở trong khoang thuyền.

Buồng nhỏ trên tàu khô thoáng không có nước, chỉ thấy nước ngoài thuyền giống như bị một lực vô hình ngăn trở không cách nào tiến vào được.Tả Mạc vội vã điều khiển thuyền Tả Hạch hướng đáy nước đi tới, tầng nước dày đặc, có thể ngăn trở thần thức của đối phương dò xét qua. (giống quả tàu ngầm nhỉ :023Chỉ cần đi tới địa phương đối phương không thể dò xét được là có thể tạm thời an toàn.Chương 204 : Cải tiếnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckThuyền Tảo Hạch lặn xuống với vận tốc cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã lặn sâu hơn mười dặm.

Nhìn qua song cửa bên thuyền có thể thấy bên ngoài tối đen âm trầm, bốn phía cực kỳ an tĩnh, mọi âm thanh đều đã bị mặt nước ngăn cách triệt để.Lúc này mọi người mới thở phào một hơi, yêu quân chỉ dùng một đòn đã đánh nát toàn bộ may mắn còn sót lại trong lòng bọn họ.Chim ngốc vẫy vẫy bọt nước dính trên người xuống, nó nhìn qua không khác gì một con gà nhúng nước, rũ rũ lông mao.

Bất quá chim ngốc bình thường vênh váo tự đắc không ai bì nổi cũng bị cương lôi từ trên trời giáng xuống vừa rồi dọa sợ chết khiếp, thành thật hơn nhiều.

Tả Mạc vừa xuất quan đã đem chim ngốc và Tiểu Hắc đều thu lại.Thuần Vu Thành co quắp ngồi trên đất, thở dốc từng hơi lớn, ngược lại, Công Tôn Sai rõ ràng có vẻ trấn định hơn nhiều, nhưng là trong mắt vẫn lưu lại một chút sợ hãi.Trong số mọi người, thực sự có thể giữ được trấn tĩnh là ba tên Kim Giáp vệ, bọn chúng vẫn như bình thường, chống kiếm lặng lẽ đứng đó, như những bức tượng được điêu khắc vậy.Tả Mạc cũng hồi phục lại tinh thần từ trong trạng thái khẩn trương vừa rồi, thấy tất cả mọi người đều hoàn hảo không tổn hại gì, tâm tình cũng buông lỏng đi nhiều.

Vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, mọi người trên thuyền trong lúc nhất thời cũng chẳng có hứng thú nói chuyện, ai cũng không ngừng thở dốc, thả lỏng thần kinh của mình.Một lát sau, Tả Mạc cảm thấy tâm tình bản thân bình phục không ít bèn đứng dậy, bắt đầu quan sát tỷ mỷ chiếc thuyền Tảo Hạch này.Trong lúc bế quan tuy hắn đã suy nghĩ làm sao để kích hoạt thuyền Tảo Hạch song vẫn chưa nghiên cứu tỷ mỉ.

Lúc này thuyền Tảo Hạch đã trở thành pháp bảo cứu mạng mọi người, hắn cũng không dám sơ sót.Hắn xem xét tỷ mỉ dọc theo buồng nhỏ trong tàu.

Thuần Vu Thành và Công Tôn Sai, hai người thấy vậy đều thức thời, không lên tiếng quấy rầy.Đây là...Tả Mạc vừa kiểm tra cẩn thận trận pháp trên thuyền Tảo Hạch, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc!Pháp bảo tinh thạch!Thuyền Tảo Hạch là pháp bảo tứ phẩm, hơn nữa còn là pháp bảo tinh thạch hiếm thấy!Gọi là pháp bảo tinh thạch bởi vì pháp bảo này lấy tinh thạch làm cơ sở, đa số dùng tại một số ít các pháp bảo cỡ trung và lớn.

Giống như lúc trước Tả Mạc từng thấy qua thuyền Thiên Vũ Phúc, đó là pháp bảo tinh thạch điển hình.

Pháp bảo tinh thạch có thể nói chỉ có một số ít môn phái lớn mới có thể luyện chế, tài nguyên tiêu tốn để chế tạo ra nó không phải một tu giả có thể thừa nhận.Người một mình sử dụng pháp bảo tinh thạch cũng có, song không nhiều lắm, so với linh lực bên trong tinh thạch, linh lực trong cơ thể tu giả càng thêm tinh thuần, khống chế cũng càng thêm dễ dàng.Chiếc thuyền Tảo Hạch này là một pháp bảo tinh thạch, nó có thể chở được tới một trăm tu giả, cho dù là phi hành trên không trung hay là lặn sâu trong lòng nước đều không tồi.Tả Mạc không khỏi nảy sinh hứng thú.Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy pháp bảo tinh thạch, lập tức bắt đầu nghiên cứu tỷ mỷ phù trận trên thuyền.

Pháp bảo tinh thạch là pháp bảo mà phù trận được vận dụng thuần túy nhất, nó hấp thu linh lực bên trong tinh thạch để khởi động, tu giả chỉ cần làm một số điều khiển đơn giản nhất là nó đã có thể vận chuyển như thường.Không tốn bao lâu, hắn đã tìm được chỗ khảm tinh thạch.

Trong căn buồng nhỏ trên tầu trống không, ngay cả bàn ghế các loại cũng không có.

Nơi khảm tinh thạch là căn buồng nhỏ trên đỉnh khoang thuyền.Đỉnh khoang thuyền là bắc đẩu thất tinh, thất tinh tương thông, mỗi vị trí của một ngôi sao cũng là nơi để bỏ thêm tinh thạch vào.Tả Mạc lấy từ trong giới chỉ ra bảy khối tinh thạch tam phẩm, khảm vào vị trí của bắc đẩu thất tinh.

Khi hắn nhét viên tinh thạch cuối cùng vào, mọi người trong buồng tàu đều cảm thấy trước mắt sáng hơn không ít, thân thuyền nhiều thêm một lớp lồng ánh sáng mỏng manh màu đỏ thẫm.“Ồ, pháp bảo tinh thạch?”

Công Tôn Sai giật mình nói.“Ừ, là một kiện pháp bảo tinh thạch, lấy được từ tay Nam Minh Tử.”

Tả Mạc cũng không quay đầu lại, mắt nhìn chăm chăm vào phù trận trên tàu, trong lòng nghiềm ngẫm.Thông qua thần thức diệp thủ, hắn có thể thấy rõ rừng vết vân trên thuyền.

Càng xem hắn càng tán thưởng trong lòng.

Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ thấy qua pháp bảo tinh thạch, phù trận trên pháp bảo tinh thạch tất nhiên cũng chưa từng thấy qua.Phù trận triện văn như một chiếc lưới lớn, trải rộng khắp cả chiếc thuyền Tảo Hạch, tựa như kinh mạch của thuyền Tảo Hạch.

Linh thực từ bảy viên tinh thạch tỏa ra, chảy vào triện văn, kích hoạt phù trận.Hắn nhanh chóng thấy được điểm khác nhau giữa thuyền Tảo Hạch và những pháp bảo trước kia hắn từng thấy.

Linh lực từ tinh thạch truyền ra mười phần ổn định, gần như không hề xao động chút nào.

Mà pháp bảo phổ thông tiêu hao lại là linh lực của tu giả, linh lực thay đổi thất thường, tuyệt đối không ổn định như vậy.Hai thứ mỗi cái lại có ưu khuyết điểm riêng.Pháp bảo tinh thạch không cần tiêu hao linh lực của tu giả, chỉ cần có tinh thạch là có thể vận hành liên tục.

Song khuyết điểm lại là nó không có nhiều biến hóa, năng lực ứng biến tình huống đột nhiên phát sinh không đủ.Mà pháp bảo phổ thông lại vừa hay ngược lại, vì nó tiêu hao linh lực của tu giả nên tính liên tục tất nhiên không thể so sánh được với pháp bảo tinh thạch.

Song biến hóa của nó nhiều vô số kể, mười phần am hiểu ứng biến tình huống đột ngột.Trong lòng Tả Mạc đột nhiên rung động, nếu ai ưu điểm của hai thứ này có thể cùng tồn tại, vậy thật tốt biết bao.Ý niệm này chỉ vừa xuất hiện trong đầu hắn, sau đó có muốn xóa bỏ cũng không xong.Quan sát cả nửa ngày, hắn bắt đầu chăm chú cân nhắc ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu đó, rốt cuộc có được hay không.Không gian trên Tảo Hạch thuyền không đủ lớn để hắn bố trí một phù trận đầy đủ.

Phải biết rằng, không gian càng nhỏ thì độ khó khi bố trí phù trận càng lớn.

Những cao thủ luyện khí kia có thể tại diện tích cỡ đầu ngón tay tại trên thân phi kiếm bố trí xuống vô số kể cấm chế phù trận.Trình độ này Tả Mạc còn kém xa lắm, không gian lớn mà nói với hắn rất trọng yếu.

Hơn nữa không gian lớn cải biến cũng dễ dàng hơn rất nhiều.Trên Tảo Hạch thuyền tổng cộng có ba cái phù trận, một cái là phù trận ngự không, một cái là phù trận linh tráo, một cái là phù trận thuỷ hành.Tả Mạc tương đối quan tâm tới phù trận linh tráo, phù trận linh tráo trên thuyền Tảo Hạch tên là “Vi Quang Tráo”, năng lực phòng hộ chỉ có thể coi là phổ thông, trong các linh tráo mà Tả Mạc biết, không tính là xuất sắc.

Hắn quyết định đem “Vi Quang Tráo” cải tiến một chút, đổi thành “Thất Minh Vi Quang Tráo”.

Tả Mạc chỉ cần ở “Vi Quang Tráo” bày thêm bảy cái “Minh Huy Trận”, năng lực phòng hộ của linh tráo ít nhất đề cao được năm thành.Loại kĩ xảo trận con liên hoàn này là do hắn lĩnh ngộ từ “Thiên Hoàn Nguyệt Minh Trận”.“Minh Huy trận” kết cấu đơn giản, chạm khắc thập phần dễ dàng, rất nhanh Tả Mạc liền hoàn thành “Thất Minh Vi Quang Tráo”.

Chỉ thấy linh tráo trên thân thuyền dần dần biến hoá, quang mang so với trước kia ngày càng nồng nặc, tráo thân cũng càng dày đặc hơn.Tả Mạc gật đầu thoả mãn, xem ra đối với thủ pháp bày trận của bản thân cũng có chút tiến bộ.

Nếu là trước đây, khẳng định không có thoải mái như vậy.Linh tráo trở nên mạnh mẽ tương ứng với linh lực tiêu thụ tự nhiên sẽ nhanh hơn.

Nhưng là đối với điểm này, Tả Mạc không có chút lo lắng nào, hắn hiện tại cái gì cũng thiếu nhưng không thiếu tinh thạch. (gì a cũng thiếu chỉ k thiếu tiền )Tinh thạch thật nhiều!Hắn vỗ đầu mạnh một cái, đúng vậy, ưu thế lớn nhất của mình như thế nào có thể quên được nhỉ!Thuần Vu Thành và Công Tông sai bị hành động của Tả Mạc làm cho giật mình, hai người liếc nhau, đều không rõ.Tinh thạch!

Trong tay hắn bây giờ tinh thạch có thể xếp thành đống!Hắn lúc trước vốn định trang bị thêm trên thuyền Tảo Hạch một cái phù trận công kích mà tu giả có thể khống chế như vậy bọn họ không cần ra ngoài thuyền cũng có thể cùng địch nhân chiến đấu.Mà khi hắn ý thức được ưu thế của bản thân thì phản ứng của hắn mạnh mẽ trở lại, chính mình đã mắc một cái sai lầm.Nếu tinh thạch pháp bảo khống chế khó có thể làm chuẩn xác, phải nghĩ cách làm sao cho tính khống chế được đề cao không bằng trang bị thêm cho nó một phù trận không cần khống chế, giống như “Vân Điện Lôi Võng”.

Mình chỉ cần có lực lượng để tự bảo vệ là được, về phần đề cao tính khống chế của tinh thạch pháp bảo thì bản thân phải chậm rãi nghiên cứu mới được.Còn phần tiêu hao “Vân Điện Lôi Võng”, đối với mục tiêu cố gắng giữ mạng của Tả Mạc mà nói thì nó không thành vấn đề.Càng nghĩ hắn càng cảm thấy ý nghĩ này tuyệt không thể tả.

Tuy rằng còn có rất nhiều sơ hở nhưng trước mắt có thể lập tức thực hiện phương án này.Mặc kệ thế nào, trước đem mạng nhỏ bảo đảm rồi hãy nói.Hắn bắt đầu xuất ra từng đống lớn tài liệu, trong buồng nhỏ trên tàu bắt đầu khắc dấu phù trận.“Sư huynh đang làm gì vậy?”

Thuần Vu Thành hỏi.Công Tôn Sai nhìn thoáng quá: “Không hiểu, hình như là đang bày trận.”

“Chạy mau thôi, giờ còn bố trí phù trận gì nữa!”

Thuần Vu Thành vội vàng nói.“Không biết.”

Công Tôn Sai trong lòng buồn bực, hắn đại khái có thể hiểu sư huynh đang làm cái gì.

Tuy rằng không biết vì sao sư huynh lại trang bị thêm phù trận tại đây, nhưng hắn tin tưởng vào cân nhắc của sư huynh.

Duy nhất làm hắn cảm thấy giật mình chính là lúc nào sư huynh lại có thể sửa chữa tinh thạch pháp bảo chứ?Phải biết rằng, sửa chữa pháp bảo so với một lần nữa luyện chế pháp bảo độ khó còn cao hơn nhiều.Một kiện pháp bảo sau khi luyện chế thành công liền là một khối trọn vẹn, đạt được sự cân đối.

Mà sửa chữa chính là phá hư sự cân đối này, ngay lập tức làm ra một cân đối mới cho nó.Tạo nghệ về mặt phù trận của sư huynh đã đạt đến trình độ này sao?Kim Giáp vệ lặng lẽ đứng ở bên, thờ ơ, chim ngốc thì từ trong sợ hãi hồi phục lại, bắt đầu ưỡn ngực ngẩng đầu bước đi thong thả từng bước một.Tả Mạc cực kì cẩn thận, “Minh Huy trận” chỉ là loại phù trận phụ trợ, đối với sự cân đối của pháp bảo không ảnh hưởng lớn.

Nhưng mà “Vân Điện Lôi võng” lại là một phù trận tam phẩm, uy lực cường đại, cần phải tiêu hao rất nhiều linh lực.

Tả Mạc cần phải một lần nữa trang bị thêm mấy cái triện văn dẫn đường linh lực mới có thể đủ thoả mãn “Vân Điện Lôi võng”.“Vân Điện Lôi võng” đối với Tả Mạc mà nói không khó, cái khó chính là trang bị thêm mấy triện văn dẫn đường linh lực.Lúc trước phù hoa văn trên thuyền Tảo Hạch đã tương đối hoàn chỉnh, trang bị thêm mấy triện văn dẫn đường linh lực cần phải sửa chữa cấu trúc chủ thế của nó.Đây mới là phần khó nhất, chỉ cần hơi vô ý, rất có khả năng dẫn đến triện văn linh lực trên thuyền Tảo Hạch xung đột mà nổ tung.Tả Mạc rất rõ ràng điều này, bởi vậy hắn không ngừng ở trong đầu lần lượt tưởng tượng bố trí sẵn.Sau hai canh giờ, hắn rốt cục cũng hiểu rõ ràng, bắt đầu động thủ.Hắn bắt đầu làm chính là tăng số tinh thạch lên, “Vân Điện Lôi Võng” tiêu hao linh lực rất lớn, bảy khoả tinh thạch là không thể thoả mãn được, Tả Mạc dứt khoát một hơi gia tăng thêm hai mươi mốt khoả tinh thạch.Trên đỉnh khoang thuyền, hai mươi tám vì tinh tú sáng rực rỡ.Vì giữ mạng, Tả Mạc hoàn toàn không quan tâm đến dùng nhiều hay ít tinh thạch.Ngay sau đó, hắn bắt đầu bố trí “Vân Điện Lôi võng” cũng trang bị thêm mấy triện văn dẫn đường linh lực.Lần này sửa chữa, hắn tốn mất sáu canh giờ, sau khi hoàn thành hắn mệt mỏi đến rã rời.Nhưng là, rốt cuộc cũng hoàn thành!Tư tư!Linh tráo màu đỏ thẫm bỗng nhiên có thanh âm vang lên, ngay sau đó, vô số điện mang nhỏ vụn hiện ra ở mặt ngoài linh tráo, giống như con rắn nhỏ đang trườn.Quang mang nhỏ vụn lấy tốc độ kinh người hiện lên, tụ tập, trong chớp mắt, trên linh tráo nhiều thêm một cái lưới.Một cái lưới do điện mang lớn cỡ cánh tay hợp thành!Nó tựa như một cái lưới màu bạc, bao phủ cả thuyền Tảo Hạch ở trong.Điện mang trên lưới thỉnh thoảng rung động, thanh âm dần dần yếu bớt, âm thanh tư tư cũng biến mất.Khiến người khác lấy làm lạ là mặc dù đang ở trong nước song lôi võng điện mang lại không chút dấu hiệu sẽ tiêu tán mà ngược lại ngưng đọng như vật chất thực, yên lặng bảo vệ ngoài linh tráo.Tình cảnh thuyền Tảo Hạch lập tức biến đổi.Chương 205 : Cờ Dịch ChiếnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck"Chúng ta chạy đến đâu rồi?"

Thuần Vu Thành có chút nơm nớp lo sợ hỏi."

Sông ranh giới."

Công Tôn Sai vẻ mặt thư giãn, nửa nằm ở trên sàn tàu trong buồng nhỏ, thích ý nhàn rỗi."

Ngươi làm sao biết?"

Thuần Vu Thành thần sắc có chút lo lắng liếc mắt nhìn sư huynh Tả Mạc đang mày mò Tảo Hạch thuyền.

Sư huynh đã mày mò vài canh giờ rồi mà không có chút ý tứ muốn dừng lại."

Hi.

Sư huynh này, nhìn qua thì cẩn thận bảo thủ nhưng một khi dồn tới chân tường, lúc đó thật sự tàn nhẫn quả quyết."

Công Tôn Sai lơ đễnh nói."

Vạn nhất Tiểu Sơn giới bị yêu ma chiếm thì làm sao bây giờ?"

Thuần Vu Thành sắc mặt có chút trắng bệch.

Vừa rồi thấy lực chiến đấu cường đại của yêu quân đã khiến cho linh hồn nhỏ bé của hắn chút nữa bị doạ chết."

Không có cách, xem vận khí đi."

Công Tôn Sai vươn người vặn lưng, dứt khoát trực tiếp nằm xuống.Bụp một tiếng, chỉ thấy thuyền ngoài bỗng nhiên ngân quang chớp động.Công Tôn Sai vừa nằm xuống lập tức ngồi dậy, ánh mắt hướng tới ngoài thuyền, nhìn thấy lôi cương ở ngoài linh tráo đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt lộ ra vài phần vui mừng.

Tâm linh yếu đuối như Thuần Vu Thành thì bị động tĩnh này doạ sợ chết khiếp."

Cái này uy lực như thế nào?"

Công Tôn Sai chỉ chỉ ngoài thuyền hỏi, cuối cùng đi tới bên Tả Mạc thì dừng lại."

Có còn hơn không đi."

Tả Mạc mệt đến rã rời đặt mông ngồi xuống: "Tạo nghệ về mặt phù trận của ta vẫn còn chưa đủ, lôi võng này tuy rằng không có góc chết, nhưng vô cùng phân tán, uy lực thì đừng quá hi vọng."

Công Tôn Sai gật đầu hiểu, ngay lập tức hỏi: "Chúng ta đi được bao xa rồi?"

"Thuyền này ở trong nước một canh giờ đi được một trăm dặm, đã bao lâu rồi?"

"Sáu canh giờ."

"Vậy đi được năm trăm dặm."

Tả Mạc đáp: "Xem ra không có ai đuổi tới đây."

"Cũng không biết đám yêu quân này đang tìm cái gì, chúng ta coi như là tai bay vạ gió."

Thuần Vu Thành thở dài nói.Tả Mạc tự nhiên không nói ra, yêu quân tìm kiếm chính là hắn.

Nhưng xem bộ dạng lo lắng sợ hãi của Thuần Vu Thành, cũng biết tên thành thật này hôm nay đã phải nhận sợ hãi quá mức, hắn vội vàng an ủi.Hai vị sư đệ có tính cách hoàn toàn khác nhau, Thuần Vu Thành tính cách thành thật, có chút nhát gan, chỉ cảm thấy hứng thú đối với nuôi dưỡng.

Công Tôn Sai thì hoàn toàn tương phản, tâm đen gan lớn, gặp chuyện lãnh tĩnh là kẻ ngoan độc, đối với giải phẫu thú cảm hứng cũng không lớn."

Thích ứng trong mọi tình cảnh đi."

Công Tôn Sai chốt một câu, ngay lập tức giơ khuôn mặt tuấn tú lên, trong mắt quang mang lóng lánh: "Sư huynh, không có việc gì làm không bằng để bọn họ luyện tập phối hợp một chút đi."

Tả Mạc thấy Công Tôn Sai chỉ ba gã Kim Giáp vệ."

Phối hợp?"

Lời Công Tôn Sai nói nhắc nhở hắn, yêu quân mang đến cho bọn hắn đả kích quá mãnh liệt.

Đội hình nghiêm chỉnh đến biến thái, động tác chỉnh tề không thể nghĩ đến, còn có lôi cương ngay cả ý nghĩ chống lại cũng không dám nghĩ đến, Tả Mạc cảm thấy cả đời này hắn sẽ không quên được.

Tu giả kinh hoàng thất thố, chỉ có thể dùng từ “đám ô hợp” để miêu tả chính xác.Mỗi khi nghĩ đến, hắn đều cảm thấy một cỗ hàn khí không tự chủ được trong lòng tràn ra.Yêu quân đã cấp cho tu giả trên Hoang Mộc đảo một khoá học vô cùng sinh động.Kẻ ngu xuẩn nhất cũng nhìn thấy sự khác biệt giữa hai bên và có thể cảm thụ được sức mạnh ẩn chứa trong đó.

Tả Mạc đột nhiên có cảm giác, thời đại của sức mạnh cá nhân đã đến hồi kết.Nhưng hắn phải bỏ lại vấn đề này ở đằng sau, các loại thời đại là đại mệnh đề, cùng với một tu giả ngưng mạch kì nhỏ nhoi như hắn là không dính dáng.

Mà kiến nghị của Công Tôn Sai từ đáy lòng hắn rất là tán thành.Nhưng, tán thành thì tán thành, thực hiện như thế nào mới là vấn đề: "Ta không biết."

"Chúng ta chậm rãi tìm kiếm."

Ngữ khí quả quyết của Công Tôn Sai làm Tả Mạc nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, hắn nhe răng cười khẽ: "Tóm lại mạnh hơn thì sống."

Không biết vì sao, khuôn mặt tuấn tú kia của Công Tôn sư đệ làm cho Tả Mạc cảm thấy cực kỳ giống cái đầu tam giác của con rắn đang nghểnh lên, mang theo vài phần âm lãnh và tàn nhẫn.Nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ tươi cười hồn nhiên như ánh mặt trời của sư đệ làm Tả Mạc cảm thấy cảm giác vừa rồi chỉ là sai lầm."

Tốt!"

Hắn gật đầu.Lúc trước khi gặp qua yêu quân, Tả Mạc có lẽ còn cảm thấy đắn đo trong hành động, nhưng bây giờ, hắn không có chút do dự nào nữa.Cái này hữu dụng!

Rất hữu dụng!Với hắn mà nói, kinh nghiệm bắt đầu từ không có gì mà tìm kiếm cũng chẳng phải điều gì mới mẻ.

Trước đây, chỉ cần có thể kiếm được tinh thạch thì hết sức mà làm!

Hiện tại, Tả Mạc mới phát hiện, mạng nhỏ quan trọng hơn.

Niềm tin của hắn cũng đột nhiên chuyển biến, chỉ cần có thể bảo đảm mạng nhỏ, nhất định phải hết sức mà làm!Hai người liền bắt đầu tạo thành một nhóm, ngươi một lời ta một lời bắt đầu tranh luận.Hai người đều là thái điểu, bầu không khí thật sôi động, nhưng rất nhanh, thảo luận liền rơi vào cục diện bế tắc.

Nói miệng không có bằng chứng, nhất là lúc hai người xuất hiện tranh chấp, người này không thể thuyết phục được người kia.

Công Tôn Sai lúc này, cũng mặc kệ Tả Mạc có hay không phải là sư huynh, tranh luận tới mức đỏ mặt tía tai, thần tình dữ tợn, đâu còn chút bộ dáng nào của công tử nhu nhược ngại ngùng thường ngày."

Nếu như chúng ta mỗi người có một đội thủ hạ, đao thật thương thật mà đánh một trận thì tốt biết bao."

Tả Mạc nhịn không được cảm khái: "Ý nghĩ người nào đúng, tự nhiên vừa xem biết ngay."

"Đúng vậy!"

Công Tôn Sai vẻ mặt khổ não, xoa trán thở dài: "Chỉ lí luận suông, không có tác dụng gì."

Tả Mạc trong đầu đột nhiên phát ra một cái thanh âm: "Muốn tỷ thí?

Ta ngược lại có cái biện pháp."

Bồ yêu đột nhiên xông ra."

Biện pháp gì?"

Tả Mạc tinh thần khẽ chấn động.

Bồ yêu tuy rằng thích khoác lác nhưng thỉnh thoảng còn có chút bản lĩnh.Bồ yêu nhìn hắn một cái: "Kỳ thực như này, rất sớm trước đây đã có.

Giống như phù binh chiến bàn, khôi lỗi kỳ."

"Đó là vật gì vậy?"

Nghe được hai cái tên kỳ lạ, Tả Mạc không khỏi cảm thấy hứng thú."

Là một loại Cờ Dịch Chiến."

"Cờ Dịch Chiến?"

"Có rất nhiều phương pháp chơi, như có một đấu một, hay nhiều đấu nhiều."

Bồ yêu tựa hồ đột nhiên rơi vào hồi ức, một lát sau mới hồi phục tinh thần lại: "Ta nhớ kỹ trước đây rất thịnh hành."

"Ngươi có thứ này?"

Tả Mạc với ánh mắt hoài nghi nhìn Bồ yêu."

Không có."

Bồ yêu lắc đầu: "Thứ này trọng yếu nhất chính là quy tắc, luyện chế kỹ xảo ngược lại thật sự đơn giản."

Tiện tay ném cho Tả Mạc một cái quang cầu: "Đây là những quy tắc Dịch Chiến kì trước kia ta từng chơi qua, còn có phương pháp luyện chế chúng nó."

"A, ngươi lúc nào trở nên tốt như vậy?"

Ánh mắt Tả Mạc càng tỏ ra hoài nghi, nhưng động tác tay không chút nào lề mề, rất nhanh mà đỡ được quang cầu."

Ta cũng không muốn ngươi chết nhanh như vậy."

Bồ yêu vẻ mặt trào phúng nhìn Tả Mạc, ngay lập tức tiêu thất không thấy.Tảo Hạch thuyền lặng yên không một tiếng động dưới đáy nước trượt đi, đáy nước tối đen, đưa tay không thấy năm ngón.

Đối với mọi người mà nói, đây là một khoảng thời gian cực kỳ buồn chán.

Thuần Vu Thành cũng dần thích ứng loại buồn chán này, hắn tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu nuôi dưỡng.Tả Mạc thỉnh thoảng tế lên Kim Ô hỏa, giống như đang luyện chế vật gì đó."

Thật buồn chán!"

Công Tôn Sai ngáp dài, giống như chỉ có hắn không có việc gì làm.

Hắn vốn đang định đùa với chim ngốc giải buồn, nào ngờ chim ngốc không để ý tới hắn, bên trong buồng nhỏ trên tàu bước từng bước ngạo nghễ.

Tiểu hắc thì không biết mệt mỏi, dọc theo buồng nhỏ trên tàu bò tới bò lui, tháp nhỏ phập phù giữa không trung, không ngừng xoay tròn tại chỗ.

Ba gã Kim Giáp vệ tựa như ba pho tượng, những “ông trời” này liền ngay cả một ngón tay cũng chưa từng động đậy.Lúc đầu Công Tôn Sai còn lo lắng gặp phải thủy hành linh thú các loại, trong truyền thuyết đại dương mênh mông có rất nhiều thuỷ hành linh thú kinh khủng cường đại.

Nhưng vận khí của bọn họ không phải bình thường, một đường thông suốt.Nhưng cuộc sống như này cũng chán nản tới cực điểm."

Được rồi."

Tả Mạc đột nhiên mở miệng, đem Công Tôn Sai làm cho giật mình.Hắn sáp lại: "Cái gì được rồi?

Di, đây là cái gì?

Cờ?"

"Ừ, gọi là cờ Dịch Chiến gì đó."

Tả Mạc không xác định nhưng miệng vẫn nói: "Cũng không biết luyện chế đúng hay không, nhanh tới, chúng ta thử xem."

Công Tôn Sai đã sớm buồn chán tới muốn đi ngủ nhất thời đứng lên nhảy nhót: "Tốt!"

Tả Mạc xuất ra một khối ngọc giản, đem một số quy tắc Bồ yêu đưa cho hắn ném tới cho Công Tôn Sai."

Di, có chút ý tứ!"

Công Tôn Sai tiếp nhận ngọc giản, chỉ nhìn lướt qua, tinh thần hưng phấn.Tả Mạc cũng bắt đầu xem lướt qua quy tắc, xem kĩ cái này, nhất thời làm cho hắn giật mình!Mẹ của con ơi!

Cái trò này phức tạp thế sao?Nhiều vô số kể quy tắc, xem xong đầu hắn muốn phát nổ.Bên tai chỉ nghe đến Công Tôn Sai tràn ngập phấn khích lẩm bẩm: "Di, cái này địa phương có chút ý tứ, không sai không sai...

À, ta hiểu được..."

Tả Mạc cũng cố kiên trì xem nốt.Nửa canh giờ sau, Tả Mạc đang choáng váng, bỗng nhiên nghe thấy Công Tôn Sai hô to: "Thú vị!

Thú vị!

Quá thú vị!"

Tả Mạc ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Công Tôn Sai phấn khích vô cùng mà nhìn hắn nói: "Chúng ta bắt đầu đi!

Sớm biết rằng có thứ đồ chơi tốt như vậy, ta còn đi học giải phẫu thú làm gì!"

Tả Mạc luyện chế khôi lỗi kỳ, nó càng đơn đơn, phù binh chiến bàn quy mô càng lớn càng cần có kĩ xảo luyện chế cao cấp, quy tắc cũng càng thêm phức tạp.Theo như căn bản mà nói, khôi lỗi kỳ kỳ thực chính là một loại ảo giác nhỏ tổ hợp thành.

Bên trong phương viên một trượng, đồi núi sông suối được thu nhỏ lại hoàn mỹ hiện ra, ngay cả trên bầu trời cũng có những đám mây phiêu phù, những đám mây chậm rãi phiêu phù biến ảo.

Bỗng nhiên, những đám mây này tích tụ lại bắt đầu mưa xuống, nước mưa bao phủ, nước sông tăng lên.

Một gã tu giả mặc đạo bào đột nhiên từ trong nước sông phóng lên cao, chậm rãi nhìn xung quanh, thấy không có tình hình gì, vù cái lại đầu nhập vào trong nước."

Tinh diệu!

Thực sự quá tinh diệu!"

Công Tôn Sai xem mà trợn mắt há mồm, ánh mắt nhanh chóng từ phấn khích mà chuyển sang phát hoả.Tả Mạc cũng bị tinh xảo như vậy làm cho chấn động.

Tuy rằng từ đầu tới đuôi đều do hắn một mình luyện chế mà thành, nhưng thành phẩm hiệu quả như thế nào, hắn căn bản là không nghĩ ra.Cái này đâu có thể là một ván cờ, quả thực giống như một thế giới thu nhỏ.

Bên trong sở hữu tất cả, đều có thể tự vận hành.Quá thần kỳ!Tả Mạc tinh thần hoảng hốt."

Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, chơi như thế nào?"

Công Tôn Sai giục liên hồi.Tả Mạc phục hồi lại tinh thần, đưa cho hắn một quả tam phẩm Hắc Diệu tinh: "Ngươi đem tinh thần thâm nhập vào trong đó."

Chính hắn cũng cầm lấy một quả Hắc Diệu tinh, thần thức hướng bên trong thâm nhập vào.Hắn chỉ cảm thấy trước mắt cảnh tượng biến đổi, hắn tựa như từ trên cao quan sát.Di, ánh mắt hắn không tự chủ được mà nhìn xuống phía dưới.Yêu!Chín tên yêu, xếp thành một hình vuông chỉnh tề, hắn có thể cảm thụ rõ ràng được liên hệ giữa hắn cùng chín tên yêu này.

Hắn thậm chí có thể thông qua bất kì đôi mắt của tên yêu nào để quan sát tất cả xung quanh.Cùng lúc đó, các loại tin tức của chín tên yêu như nước chảy hiện ra trong đầu hắn.Tâm thần hắn khẽ động, một gã yêu bỗng nhiên bước về phía trước bước, thoát ly đội ngũ.

Hắn lập tức thử khống chế nó làm ra các loại động tác quái dị vô cùng.Có ý tứ!

Quá có ý tứ!Tả Mạc bị chấn kinh.Chương 206 : Đây là cái gì?Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc rất phiền muộn.Hai trận đầu, hắn đều dành được thắng lợi, trận thứ ba song phương hoà nhau, trận thứ tư song phương cũng hoà, mà từ trận thứ năm trở đi, hắn không thể thắng được trận nào nữa.Bọn họ tổng cộng chơi mười trận, thành tích là năm thua ba hòa hai thắng, tuyệt đối không tính là tốt.

Hơn nữa càng về sau, chênh lệch giữa song phương càng lớn.

Hắn trong lòng vạn phần kinh dị, nhìn qua sư đệ Công Tôn Sai ngại ngùng nhu nhược nhưng lại mười phần hiếu chiến!

Có mấy trận, thậm chí bắt đầu chưa được bao lâu thì Tả Mạc đã bị giết chết.Tả Mạc thua tan tác, thua ngay cả Bồ yêu nhìn cũng không ra."

Để ta!"

Bồ yêu nhảy vào, tiếp nhận quyền chỉ huy, bắt đầu cùng Công Tôn Sai chém giết.Lập tức quân lính của Công Tôn Sai bị giết tới tan rã, Bồ yêu biểu hiện bản lĩnh chỉ huy mạnh mẽ, Tả Mạc ngồi xem hoa mắt mê mệt.

Ai có thể nghĩ đến, Bồ yêu nhìn qua quyến rũ như vậy nhưng khi chỉ huy chiến đấu lại cương mãnh sáng suốt đến thế.Các ngươi chậm rãi tàn sát nhau đi!

Ta đi chơi.Tả Mạc trong lòng nghĩ thầm, này một người một yêu, trời sinh là phần tử cực đoan hiếu chiến, nói cách khác, trời sinh kiếm cơm bằng trò này!

Nhất là hắn thấy biểu tình của một người một yêu, hắn cảm thấy không rét mà run.

Bồ yêu huyết đồng quang mang chớp động, khóe miệng cười nhạt toát ra sự tàn khốc, hạ thủ giống như sấm sét.

Công Tôn sư đệ bị chém giết đến hơn hai mươi trận, tinh thần không những không có chút sa sút, mặt như hoa đào, hai mắt quang mang không ngừng lóe lên, dĩ nhiên càng đánh càng phấn khích!Hai tên biến thái!Bồ yêu biến thái Tả Mạc đã sớm rõ, không nghĩ tới Công Tôn sư đệ chơi Dịch Chiến kỳ dĩ nhiên cũng biến thái như vậy!Lẽ nào trong lòng mỗi người đều có một cây cung biến thái đang giương lên chờ bắn?Tả Mạc lắc đầu chép miệng.

Bồ yêu đưa ra Dịch Chiến kỳ, bên trong có thể chỉ huy tất cả đều là yêu ma.

Mà tu giả hoặc vai phản diện đều là pháo hôi, điều này làm cho hắn không quen.Được rồi, ai kêu nó là yêu ma Dịch Chiến kỳ chứ.Tả Mạc đem ý nghĩ sau cùng bỏ lại, hắn quyết định tiếp tục tu luyện.Nói đến tu luyện, hắn có rất nhiều ý nghĩ về phù trận.Bây giờ phù trận hắn gặp qua cũng đã không ít, người khác khó có thể gặp được bản mạng pháp bảo, tinh thạch pháp bảo, hắn đều đã gặp qua.

Hơn nữa lại có thần thức hơn người tương trợ, hắn đối với lý giải phù trận so với tu giả bình thường khắc sâu hơn nhiều.Hắn tu luyện rất tạp nham, đã tu linh lực, lại tu thần thức, còn kiêm luyện thân thể, pháp quyết sở hữu cũng không hề ít.

Vô cùng hỗn tạp, cũng không phải chuyện tốt, nhưng trên thực tế, mấy thứ này hết thảy đều không phải chủ tu chân chính của hắn.Hắn chủ tu chính là phù trận.

Phương hướng đã xác định, xuất phát từ Bồ yêu từng nói qua một câu "Hạch tâm của pháp quyết đều là phù trận" .

Ngay từ đầu không xác định, đến sau lại dần dần lĩnh ngộ, đến bây giờ cố định, Tả Mạc cho tới bây giờ không trì hoãn tìm tòi.Tuy rằng hắn cách cảnh giới mà Bồ yêu nói còn xa lắm, nhưng hắn đối chính mình thời gian tới tràn ngập lòng tin.Giống như tinh vi phù trận luyện đan chính là kết quả hắn không ngừng nghiên cứu mà ra.

Hắn không biết có ai đã từng nghiên cứu qua chưa nhưng mà tinh vi phù trận mang lại cho hắn thành quả rất lớn.

Không có tinh vi phù trận, cũng không có Kim Ô hỏa.Tăng cường thực lực có rất nhiều cách, nhưng không phải mỗi con đường đều thích hợp với bản thân.Đã có người am hiểu chỉ huy, vậy việc này hãy giao cho người am hiểu đi làm đi.

Chính mình làm việc mà bản thân am hiểu, mới là lựa chọn sáng suốt nhất.Một lần nữa hắn đem sự chú ý đặt vào Tảo Hạch thuyền, hắn nhìn lại thì thấy thuyền Tảo Hạch có quá nhiều cái cần cải biến, nhất là đối với am hiểu tinh vi phù trận như Tả Mạc mà nói.Sự tình quan hệ đến tính mạng bản thân, làm hắn không thể không vắt óc suy nghĩ.Chỉ thấy bên trong buồng nhỏ trên tàu, ba người biểu tình khác nhau.

Thuần Vu Thành nâng cằm, nhãn thần không tập trung, hắn bảo trì tư thế này đã rất lâu rồi, thi thoảng có thể nghe thấy những lời thì thào tự nói từ miệng hắn.

Công Tôn Sai đang hăng tiết, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dịch Chiến kỳ, hồn nhiên không có chú ý tới, một khỏa Hắc Diệu tinh tự nhiên phiêu phù ở trên không trung, nơi đó không có một bóng người.Tả Mạc bò lên bò xuống, cả người dính đầy vụn gỗ, trên tay thỉnh thoảng xuất ra các công cụ pháp bảo khác nhau.Tháp nhỏ giống như điên đi theo phía sau hắn, phế liệu bỏ đi, đều không buông tha, tất cả đều bị hút vào trong tháp.Cách đó không xa, chim ngốc vẻ mặt khinh bỉ nhìn tháp nhỏ.

Tiểu hắc thì yên lặng lay động râu, không biết mệt mỏi mà bò tới bò lui.Không biết qua bao lâu, phù trận trước mặt đã hoàn thành, Tả Mạc cuối cùng thở phào một hơi, không khỏi vươn thân vặn lưng.Không có bất luận yêu cầu gì, không có bất luận hạn chế nào, chỉ cần hắn có thể nghĩ đến, trên tay tài liệu đầy đủ, hắn liền có thể thoả thích mà trải nghiệm.

Chưa bao giờ trải nghiệm như thế này, làm hắn cảm thấy sung sướng nói không nên lời.

Lần này đối với cải biến Tảo Hạch thuyền, hắn đã dùng tất cả các thủ đoạn mà hắn có thể nghĩ đến.Có chút thủ pháp luyện khí, có chút thủ pháp luyện đan, có chút thủ đoạn bày trận, tất cả phù trận mà hắn biết đều vận dụng hết ở trên Tảo Hạch thuyền.Tảo Hạch thuyền hoàn toàn thay đổi.Nguyên bản Tảo Hạch thuyền hình con thoi, bây giờ càng thêm bén nhọn, nhất là mũi tàu, bảy thanh đinh song song mà đứng, mơ hồ có thể thấy quang mang lưu động.

Bảy thanh đinh này là do tru sát một con cá sấu tứ phẩm ở Hoang Mộc đảo mà có được, đinh thân màu xanh như ngọc, triện văn đỏ tươi chu sa tinh tế, rất nhiều đầy trên đinh thân.Thân thuyền so với trước đây còn hẹp và dài hơn nhiều, giống như cá kiếm, điều này cũng làm nó nhìn qua càng nguy hiểm, càng có tính xâm lược.

Mà trực tiếp nhất thể hiện ra chính là tốc độ tiềm hành trong nước của nó, một canh giờ có thể đi được một trăm năm mươi dặm, tăng lên năm thành.Linh tráo bên ngoài thân thuyền được Tả Mạc thêm vào một cái phù trận khống chế, dính sát thân thuyền, hoàn toàn không giống lúc trước tròn vo như bọt khí, mà giống như lớp màng dán ở trên thành thuyền.

Mà lôi võng giống như lúc trước bao ở bên ngoài linh tráo biến ảo giống như vẽ ở bên ngoài linh tráo.Chỉ có thể thỉnh thoảng thấy một tia nhỏ lôi mang ở trên linh tráo vang lên tiếng động.Các loại cột của thuyền, tất cả đều bị Tả Mạc chém đứt, mấy thứ này mang tính trang sức hơn là thực dụng.Nhưng như vậy, Tả Mạc còn chưa thỏa mãn.

Hắn nghiên cứu một chút thủy hành phù trận trên Tảo Hạch thuyền, phát hiện thuỷ hành phù trận này mới là điểm mấu chốt dẫn đến tốc độ chậm của thuyền.

So với ngự không phi hành, trong nước tiềm hành tốc độ này làm hắn cảm thấy chậm như rùa.Như cánh Phích Lịch Lưu Quang hắn mua được từ Hồng Dương, tốc độ cao nhất có thể đạt được là một canh giờ bay được một nghìn năm trăm dặm.

Ngay cả khi không yêu cầu tốc độ, lấy nhàn nhã mà nổi danh là tam phẩm tường vân, tốc độ cũng có thể dễ dàng vượt lên hơn mỗi canh giờ ba trăm dặm.Tả Mạc chưa từng có pháp bảo thủy hành, tự nhiên không thoả mãn đối với tốc độ Tảo Hạch thuyền.

Tứ phẩm Tảo Hạch thuyền, ngay cả tam phẩm tường vân cũng không bằng, chẳng phải là đáng chê cười sao?Hắn hồn nhiên quên mất ở trong nước thì trở lực lớn hơn nhiều so với ở không trung phi hành.Khi hắn ý thức được vấn đề này thì hắn đã đem tốc độ của Tảo Hạch thuyền đạt tới một canh giờ hai trăm dặm, bởi vì hắn phát hiện vô luận hắn cải biến thế nào thủy hành phù trận, cũng không thể tăng thêm tốc độ của Tảo Hạch thuyền.Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, chính mình từng tu luyện qua “Ly Thủy Kiếm Quyết” bên trong có một chiêu – “thuận thuỷ”!“Thuận thuỷ” ngoại trừ vô hình vô ảnh, ngoài khó chạm vào còn một đặc điểm chính là nhanh!

Không phải cái loại nhanh đến cực đoan, mà là nhanh một cách tự nhiên, thoải mái lưu sướng!

Hắn từng trong nước tu luyện qua “Ly Thủy Kiếm Quyết, ở trong nước, “thuận thủy” tốc độ càng nhanh!

Nội dung quan trọng nhất của “thuận thuỷ” đó là theo dòng nước mà biến ảo, giống như nước theo chỗ cao chảy xuống.Nếu như có thể làm Tảo Hạch thuyền giống như Trích Thủy Kiếm là tốt nhất.Điều này làm hắn đột nhiên sinh ra một ý nghĩ lớn mật, giống như tia chớp xẹt qua trong đầu.

Ý nghĩ này làm hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn, vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, hắn mới tìm được biện pháp giải quyết.Đến tận lúc vừa rồi, hắn mới hoàn thành!Hắn dùng mấy trăm phù trận nhỏ, thành công mà bắt chước trạng thái của “thuận thuỷ”.

Tảo Hạch thuyền tốc độ tối đa trong nháy mắt được hắn đề cao lên tới một canh giờ bốn trăm dặm!Tả Mạc không biết giá thị trường, nếu như hắn biết trên thị trường tứ phẩm thủy hành pháp bảo đa số đều đạt một canh giờ một trăm dặm, dù cho tứ phẩm thượng giai, khó khăn lắm mới đạt được một canh giờ hai trăm dặm, hắn nhất định sẽ không chấp nhất mà tăng Tảo Hạch thuyền tốc độ lên như thế này.Tốc độ kinh khủng như vậy, cũng không phải không có cực hạn.

Bởi vì phù trận quá nhiều, độ khó khi khống chế tăng lên rất cao, ngay cả Tả Mạc chính mình điều khiển cũng cảm thấy khó khăn.

Hắn phải cho tiểu tháp tới tiếp quản những phù trận này.

Những phù trận này đa số có liên quan tới thủy hành, khống chế ngũ hành chính là sở trường của tiểu tháp.Một điều khác nữa đó là tinh thạch tiêu hao tăng gấp bội, nhất là lúc tốc độ tiềm hành đạt mức cao nhất, một cái canh giờ tiêu phí mười tinh linh lực, cũng chính là mười khỏa tam phẩm tinh thạch, gấp mười lần cánh Phích Lịch Lưu Quang.Nhưng Tả Mạc xem ra, đây là tương đối đáng giá, mạng nhỏ còn không bảo đảm, tinh thạch có nhiều cũng vô dụng.Hiện tại Tảo Hạch thuyền, ở trong lòng hắn, đã đạt đến mức bảo mệnh.Không đợi hắn nghỉ ngơi, bỗng nhiên, cảm giác nguy hiểm rung động ở trong lòng Tả Mạc.Trái tim Tả Mạc đột nhiên nhảy mạnh.Hắn không nhịn được nhìn về phía ngoài buồng nhỏ trên tàu, chỉ thấy đáy nước đen ngòm xa xa bỗng nhiên sáng lên một điểm quang mang.Điểm quang mang này cực nhỏ, giống như sợi tóc vậy, nhưng trong chớp mắt, nó tăng lớn giống như hạt vừng.Tốc độ thật nhanh!Tả Mạc hít vào một hơi khí lạnh.Hắn nhanh chóng nhớ tới, theo miệng bao người nói lại, diện tích đại dương mênh mông, là chỗ vui chơi của cường đại linh thú!"

Chạy!"

Tháp nhỏ cùng hắn tâm ý tương thông nhất thời sáng lên ngũ thải quang mang, buồng nhỏ trên tàu đỉnh khoang thuyền hai mươi tám tinh tú tinh thạch đột nhiên sáng lên, bên trong thuyền sáng như ban ngày.Ong ong ông!

Thân thuyền hơi rung động, trạng thái tiềm hành cực nhanh, thân thuyền phải nhận áp lực phi thường kinh khủng.Đột nhiên có biến làm hai người kia kinh động.Thuần Vu Thành vẻ mặt mờ mịt mà ngẩng đầu, Công Tôn Sai trên mặt phấn khích ửng hồng còn chưa mất.

Công Tôn Sai trước tiên phục hồi lại tinh thần, tốc độ Tảo Hạch thuyền giống như tia chớp tốc độ làm hắn hoảng sợ."

Nhanh thật!

Lúc nào thuyền này trở nên nhanh như vậy?"

Hắn ngược lại không khẩn trương, vẻ mặt hiếu kỳ mà đi tới bên người Tả Mạc."

Hiện tại không phải lúc nói tới cái này."

Tả Mạc trầm giọng nói: "Có cái gì đó đang theo dõi chúng ta."

"Cái gì vậy?"

Công Tôn Sai vẻ mặt hiếu kỳ, nhưng khi ánh mắt hắn hướng tới bên ngoài khoang thuyền, sắc mặt hắn phút chốc thay đổi.Không xa ngoài buồng nhỏ trên tàu, một đôi mắt dữ tợn giống như đèn lồng, nhìn chằm chằm vào Tảo Hạch thuyền.Nhưng khi ánh mắt hai người nhìn thấy thân thể nó thì đồng thời hai người không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.Bóng ma thật lớn đủ làm người khiếp đảm xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, giống như tòa núi nhỏ nước đen không ngừng cuồn cuộn, cùng nước xung quanh phân biệt rõ ràng.

Cặp mắt hung tàn hờ hững ở dưới nước đen như mặt trăng chói sáng loá mắt.Ba người chỉ cảm thấy như rơi xuống hầm băng, khắp cả người phát lạnh!Chương 207 : Nguyệt Tình Huyền Thủy thúConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Đây là con gì vậy?”

Công Tôn Sai ngây ra hỏi.“Không biết” Tả Mạc cũng ngẩn ra.Thuần Vu Thành đáng thương đã bị ngất.“Đây là Nguyệt Tình Huyền Thủy thú.”

Bồ yêu thản nhiên nói, vừa mới hành hạ đến chết Công Tôn Sai hơn hai mươi cuộc, hắn đang ở trong trạng thái rất dễ chịu, thái độ cực kỳ hòa nhã."

Nguyệt Tình Huyền Thủy thú?"

“Bọ chúng đa số sống ở đáy biển sâu, thân thể to lớn, kỳ thực chỉ là miệng cọp gan thỏ.

Trên người cũng không có đồ gì tốt, có thể lấy được chỉ có Nguyệt Châu và Huyền Thủy”.

Bồ yêu chỉ nhìn một cái rồi chẳng thèm ngoái lại.“Nguyệt Châu!

Huyền Thủy!”

Tim Tả Mạc đập mạnh.

Nguyệt Tình Huyền Thủy thú hắn chưa từng nghe qua, nhưng Nguyệt Châu và Huyền Thủy hắn lại không lạ gì.

Công dụng của Huyền Thủy rất nhiều, giá cả cũng không rẻ, Nguyệt Châu không những giá cả đắt đỏ mà trên thị trường cũng cực ít, là nguyên liệu luyện khí thượng giai.Nhưng hiện tại hắn cũng không có chút lòng tham nào, uy thế của con Nguyệt Tình Huyền Thủy thú trước mắt biểu lộ ra thực sự có chút đáng sợ.“Gia hỏa này chừng mấy phẩm?

Có nhược điểm gì?”

Hắn trực tiếp hỏi.“Tứ phẩm, còn nhược điểm, ta cũng không biết” Bồ yêu bổ sung thêm một câu: “Ta cũng không biết nhiều về nó.”

Tốc độ của thuyền Tảo Hạch đã tăng đến cực hạn, nhưng con Nguyệt Tình Huyền Thủy thú kia vẫn thoải mái theo sau.Qủa nhiên không hổ là thủy hành linh thú trời sinh, tốc độ trong nước nhanh như vậy thuyền Tảo Hạch của mình còn lâu mới là đối thủ.

Hắn dứt khoát dừng thuyền lại, dù sao cũng chạy không thoát.Làm hắn an tâm một chút đó là con Nguyệt Tình Huyền Thủy thú này chỉ là tứ phẩm linh thú, mà làm hắn đau đầu là hiện tại bọn họ đang ở dưới nước.Tả Mạc đã từng giết cá sấu tứ phẩm Thanh Đinh, nhưng đó là trên đất liền, nếu ở dưới nước chỉ sợ Tả Mạc ngay cả chạy cũng không được.

Thủy hành linh thú ở dưới nước có thể phát huy là sức chiến đấu lớn nhất của nó.Một thuyền một thú bắt đầu giằng co.Đám người Tả Mạc không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà Nguyệt Tình Huyền Thủy thú tựa như có chút hiếu kỳ với cái đồ vật nó chưa bao giờ thấy qua này.Bên trong buồng nhỏ trên tàu, Tả Mạc hướng Công Tôn Sai nói: “Bọn họ do ngươi chỉ huy.”

Qua trò Cờ Dịch Chiến, Tả Mạc nhận ra được thiên phú của Công Tôn sư đệ ở mặt này, dù sao ở trên tay mình cũng không bày ra được thủ đoạn gì, không bằng ném cho sư đệ là tốt nhất.Công Tôn Sai sửng sốt, nhưng hắn lập tức nhận quyền chỉ huy ba gã Kim Giáp vệ.

Khi hắn tập trung thần thức liên hệ với bọn họ thì không khỏi giật mình.Trước đây hắn luôn cho rằng Kim Giáp vệ là người sống, bây giờ mới biết rằng ba gã cao thủ sâu không lường được này không ngờ là khôi lỗi.Nhưng hắn rất nhanh trấn định lại, dần dần hô hấp của hắn có chút gấp gáp.Hắn cảm giác toàn thân không tự chủ run lên, không phải e ngại, không phải sợ hãi mà là hưng phấn!Đây là lần đầu tiên hắn chỉ huy chiến đấu, tuy rằng thủ hạ là ba gã khôi lỗi nhưng vừa nghĩ đến cảnh chiến đấu sắp tới, nhiệt độ cơ thể hắn không ngừng tăng lên, ngay cả máu cũng như muốn sôi lên.Bỗng nhiên hắn nhắm mắt lại, hô hấp gấp gáp dần chậm xuống.Khi mở mắt ra, hắn nhìn bình tĩnh hơn nhiều, nhưng ở sâu trong đáy mắt quang mang loé lên giống như một thanh đao sắc bén.Tả Mạc cũng vứt hết tạp niệm ra khỏi đầu, trước mắt ngoại trừ chiến đấu cũng không còn con đường nào khác.

Dù đối phương là tứ phẩm linh thú ở trong nước, nhưng bọn họ cũng có bốn gã Ngưng Mạch kỳ, Tả Mạc cảm thấy có sức liều mạng!Hắn hơi lo lắng rằng nếu động tĩnh quá lớn, dẫn đến những linh thú khác vậy thì không ổn.Trong lúc Tả Mạc suy nghĩ thời điểm động thủ thì Công Tôn Sai bỗng nhiên chạy đến chỗ Thuần Vu Thành đang ngất xỉu, ra sức lay tỉnh hắn: “Sư huynh, sư huynh, bướm của ngươi đâu?” (itmau“Bướm…

Bướm…”

Thuần Vu Thành vẻ mặt mờ mịt, một lát sau hắn mới phản ứng lại, vội vàng móc ra Dịch Thú bài: “Bướm!

Bướm!”

Công Tôn Sai bất đắc dĩ nhìn Thuần Vu Thành còn đang mờ mịt thất thố, đành phải nhẹ giọng an ủi: “Sư huynh không nên hoảng sợ, gọi bướm của ngươi ra là được.”

“A” Không biết có phải Công Tôn Sai an ủi có tác dụng không, Thuần Vu Thanh trấn định hơn một chút, lắp ba lắp bắp gọi bướm ra.Con bướm màu xanh xuất hiện trước mặt hắn, linh động vỗ cánh.

Tả Mạc có chút ngoài ý muốn, mỗi lần con bướm này vỗ cánh, hắn đều cảm nhận được một phần dư thừa thủy hành lực.

Xem ra ở sâu trong biển lớn đối với bướm xanh thủy hành mà nói cũng là nơi nó có thể phát huy tốt khả năng.Chỉ là Tả Mạc có chỗ không rõ, Công Tôn Sai bảo Thuần Vu Thành gọi ra bướm xanh làm gì?

Con bướm xanh này chỉ là bướm tam phẩm, tuyệt đối không phải đối thủ của con quái vật lớn bên ngoài.

Hơn nữa ở sâu trong biển lớn mặc dù thủy hành lực dư thừa nhưng cuối cùng vần không phải là môi trường sống của loài bướm.“Sư huynh, ta nhớ bướm của ngươi có hai loại Thủy hành pháp quyết, là hai loại gì?”

Công Tôn Sai nhanh chóng nói.“’Thủy Độn” và “Thủy Kính” Thuần Vu Thành vô thức trả lời.Ánh mắt của Tả Mạc đột nhiên sáng ngời, hắn đã rõ Công Tôn sư đệ muốn làm gì.Công Tôn Sai cũng không dông dài, chỉ vào ba gã Kim Giáp vệ nói: “Sư huynh để cho bướm dùng pháp quyết trên ba người bọn họ đi.”

“A” Thuàn Vu Thành vội vàng sai khiến bướm xanh, chỉ thấy bướm xanh nhẹ nhàng vỗ cánh, hai đạo pháp quyết màu nước bắn vào trên người một gã Kim Giáp vệ.

Ba Kim Giáp vệ, cộng thêm Tả Mạc, liên tục dùng tám đạo pháp quyết, bướm xanh cũng trở nên mệt mỏi, hai cánh lúc trước nhẹ nhàng cũng thành chậm chạp hơn nhiều.Hai đạo pháp quyết bắn vào trên người Tả Mạc, hắn chỉ cảm giác cả người linh lực hoạt bát, dòng nước biến hóa bên ngoài cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều.

Tuy rằng hiệu quả còn chưa biết như thế nào.Đem Kim Giáp vệ cho Công Tôn sư đệ chỉ huy là việc cực kỳ chính xác, nếu là hắn tuyệt không nghĩ ra bướm của Thuần Vu Thành.Có hai loại pháp quyết này, chênh lệch thực lực của hai bên lại được rút gần lại một chút.Tả Mạc và Công Tôn Sai liếc nhìn nhau, lập tức hiểu ý của cả hai “Tiên hạ thủ vi cường!”

Ba tia ánh sáng xanh phóng về phía Nguyệt Tinh Huyền Thủy thú!Vừa động thủ, Tả Mạc không mang chút ý nghĩ may mắn nào, ba đạo thanh đinh phát động đầu tiên.Tứ phẩm thanh đinh, trải qua rèn luyện của Kim Ô hỏa, than đinh khắc đầy triện văn, là sát chiêu mạnh nhất trên thuyền Hạt Táo.

Chỉ là đối phó với thân thể to lớn của Nguyệt Tình Huyền Thủy thú, ba thanh đinh này cũng chẳng lớn hơn tăm xỉa răng.Nguyệt Tình Huyền Thủy thú không có ý tránh né, ba cái thanh đinh đâm vào trong thân thể cuồn cuộn Huyền Thủy.̀m!Huyền Thủy vốn đang chậm rãi xoay tròn đột nhiên dao động mãnh liệt, giống như nước đang sôi lên.Hai con mắt lớn như đèn lồng đột nhiên sáng rực, trên thuyền ba người chỉ cảm thấy một tiếng động giống như kim châm xuyên vào trong tai.Một chiêu này của Tả Mạc làm nó bị thương.Nguyệt Tình Huyền Thủy thú bị chọc giận, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, vô số Huyền Thủy từ mọi hướng quấn chặt Tảo Hạch thuyền.

Thân thuyền rung lên răng rắc dưới sự đè ép của Huyền Thủy!Huyền Thủy kề sát linh tráo, giống như bức tường nước màu đen.Ba bóng người màu vàng kéo theo ánh lửa màu đỏ thật dài chém vào tường nước bên ngoài thuyền.Rầm Rầm Rầm!Ba tiếng trầm như sấm, ba gã Kim Giáp vệ bị bắn mạnh trở về.

Bức tường nước của Huyền Thủy nhìn yếu ớt, nhưng lúc này cứng như thép, một chiêu toàn lực của ba Kim Giáp vệ không hề đụng tới chút nào của Nguyệt Tình Huyền Thủy thú.Tả Mạc không khỏi hoảng sợ.Thực lực của ba gã Kim Giáp vệ như thế nào, hắn biết rõ nhất, mỗi một Kim Giáp vệ đều mạnh hơn hắn.

Một chiêu toàn lực của ba người không ngờ không thể làm cho Nguyệt Tình Huyền Thủy thú bị thương chút nào.Nếu như nói ba cái thanh đinh làm cho Tả Mạc mừng thầm thì một chiêu này làm cho tâm hắn nhất thời lạnh đi.

Thì ra huyền thủy quay cuồng không hình dạng bao phủ cả người con Nguyệt Tình Huyền Thủy thú này mới là vũ khí cực mạnh của nó.Huyền Thủy là một trong số những loại nước nặng nổi danh thiên hạ, huyền thủy nhiều như vậy căn bản không cần pháp quyết gì, chỉ cần vận chuyển nó, sức mạnh cũng cực kỳ kinh khủng.Điều khiển huyền thủy!

đây mới là chỗ lợi hại thật sự của Nguyệt Tình Huyền Thủy thú.Vẻ mặt Công Tôn Sai cũng lộ ra kinh ngạc, chỉ thấy ba gã Kim Giáp vệ thân hình mạnh mẽ dừng lại, hướng ra ngoài đánh ngược lại.Tả Mạc lúc này cũng phản ứng lại, bỏ hết tạp niệm lại phía sau, Ngũ Ý sáo kiếm đã chuẩn bị tốt đang sẵn sàng ra tay, bỗng thấy cử động của ba gã Kim Giáp vệ, động tác trên tay cũng chậm lại.Chỉ thấy ba Kim Giáp vệ đánh ra phía ngoài, cả ba người đang ở lưng chừng, bao tay đột nhiên sáng lên.Bao tay Vạn Tượng!Ba móng người màu vàng giống như ba ngôi sao băng chém liên tục ba nhát!Keng keng keng!Ba nhát chém cùng vào một vị trí.̀m!Thần thức của Tả Mạc nhìn thấy rõ ràng, tường nước bị ba Kim Giáp vệ chém trúng nhìn qua chỉ như gợn sóng, nhưng phía sau nó, huyền thủy thân của Tình Huyền Thủy thú lại rung mạnh, một phần huyền thủy suýt nữa phun ra khỏi cơ thể nó.Một chiêu này của Công Tôn Sai quá đẹp!Tả Mạc tự kiềm chế ham muốn hét lên, nhân cơ hội phát động thế công, hắn không dùng Ngũ Ý sáo kiếm trong tay mà là theo thế phát ra lưới sét bên ngoài linh tráo của thuyền Tảo Hạch!Loại lôi cương ở trình độ này, nếu bình thường đối với Nguyệt Tình Huyền Thủy thú mà nói thì lôi cương này chỉ giống như gãi ngứa.Nhưng một chiêu xảo diệu của ba Kim Giáp vệ làm khả năng điều khiển huyền thủy của Nguyệt Tình Huyền Thủy thú xuất hiện một khoảng thời gian cực ngắn mất kiểm soát, khiến có lôi cương vốn không quá mạnh nhân lúc yếu mà vào.Xẹt xẹt xẹt!Vô số tia sét cực nhỏ tràn vào trong huyền thủy.Nguyệt Tình Huyền Thủy thú hơi hoảng loạn, huyền thủy vốn đang quấn lấy thuyền Tảo Hạch liều mạng ép vào bên trong, dưới áp suất nặng, nhưng tia sét nhỏ nhanh chóng tan mất hơn phân nửa.Nhưng trạng thái của hai bên liền thay đổi!Tả Mạc lại nham hiểm đánh một đòn, ba cái thanh đinh yên lặng lao vào trong huyền thủy.Nguyệt Tình Huyền Thủy thú phát ra tiếng gào vô cùng quái dị!Tả Mạc thấy hoa mắt, cảnh vật rung chuyển!

Quay đầu nhìn lại, Công Tôn Sai miệng mũi chảy máu, bộ mặt đáng sợ, đôi mắt sát khí nồng nặc, Tả Mạc nhìn thấy thì tâm cũng run lên.Một luồng kiếm mang màu đỏ xuyên qua huyền thủy, đâm thẳng đến hai con mắt như lồng đèn của Nguyệt Tình Huyền Thủy thú.Cùng lúc đó, một Kim Giáp vệ khác đạp chân trong nước lao lên.Rầm!Huyền thủy tường quét đến, ngăn cản kiếm mang màu đỏ.Huyền Thủy vọt tới dưới tình huống cấp bách như vậy, không cách nào ngăn cản kiếm mang sắc bén.Lại một bức tường nước!Kiếm mang dư thế chưa hết đánh vào mặt trên, tạo thành từng lớp sóng gợn, bị cản lại!Không đợi Nguyệt Tình Huyền Thủy thú buông lỏng, Kim Giáp vệ đang lao lên cả người mạnh mẽ đánh vào tường nước.Cặp mắt lớn của Nguyệt Tình Huyền Thủy thú lộ ra vài phần châm biếm, đánh?

Làm sao có khả năng đánh xuyên qua tường nước!Chỉ thấy Kim Giáp vệ muốn đánh lên tường nước, bỗng nhiên bảy luồng kiếm mang màu bạc bên người hắn sáng lên, ánh sáng bạng lưu chuyển, bảy luồng kiếm mang đánh mạnh vào tường nước!Thất tinh kiếm trận trên Thất Tinh Kiếm ủng!Tường nước cuộn sóng không ngừng trong nháy mắt tan rã, bảy luồng kiếm mang màu bạc đâm thẳng hai mắt Nguyệt Tình Huyền Thủy thú.Nguyệt Tình Huyền Thủy thú lần đầu lộ ra vẻ kinh hãi, lúc này nó bất chấp những thứ khác, tất cả Huyền Thủy quanh thân đều tràn ra phía trước.Muốn ngăn cản bảy luồng kiếm mang màu bạc!Trong lúc kinh hoàng thất thố, nó không hề để ý tới, không biết từ lúc nào, một bóng người màu vàng đã lặng yên tới phía sau nó.Công Tôn Sai mặt đầy máu, lúc này như người điên, khóe miệng âm lãnh hơi nhếch lên, trong con người màu đen phản chiếu huyền thủy, một luồng kiếm mang màu đỏ tuyệt vời chợt lóe rồi biến mất!Chương 208 : Huyết Không ĐộnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc nhìn Công Tôn sư đệ nhu nhược ngại ngùng đang nằm úp mặt trên sàn thuyền, khó có thể tưởng tưởng ra hắn và kẻ điên cuồng vừa rồi là một.Hắn vừa rịt thuốc cho Công Tôn Sai vừa nghĩ thầm: “Tên này quả thật là phần tử cực đoan hiếu chiến!”

Cho tới bây giờ, hắn có chút cảm giác không thể ngờ được.

Toàn bộ quá trình chiến đấu diễn ra thông suốt, động tác mau lẹ, chỉ vài cái chớp mắt đã kết thúc.Tả Mạc ngay cả Ngũ Ý sáo kiếm cũng không dùng tới, Nguyệt Tình Huyền Thủy thú đã bị giết chết rồi!Hắn cảm thấy Kim Giáp vệ trong tay mình tuy rằng có phát huy tác dụng nhưng không thể mạnh bằng khi ở trong tay Công Tôn sư đệ được.Này chênh lệch cũng không phải là chút xíu...Ở trên đất bằng, một gã Kim Giáp vệ đã đủ để đối phó với một đầu Nguyệt Tình Huyền Thuỷ thú.

Nhưng ở trong đại dương mênh mông, ba gã Kim Giáp vệ mới có thể tiêu diệt một đầu Nguyệt Tình Huyền Thuỷ thú, đây còn cần phải có may mắn.

Không nghĩ tới, Công Tôn sư đệ lại có thể lợi hại như thế!Chỉ đáng tiếc là cặp nguyệt châu kia!Tả Mạc đau lòng, một kiếm đánh lén sau cùng của Kim Giáp vệ đã đem con mắt của Nguyệt Tình Huyền Thủy thú cắt thành hai nửa.

Lúc đến tay chỉ còn lại bốn khối bán nguyệt hình cầu, giá trị giảm rất nhiều.

Ngược lại huyền thuỷ, hắn thu được không ít.

Huyền thủy tuy rằng không quý giá bằng nguyệt châu nhưng cũng là một thứ đồ tốt.Huống chi còn có thể phát hiện ra thiên phú kinh khủng của Công Tôn sư đệ, trận chiến này rất đáng giá!Trong thời loạn, cái gì là trọng yếu nhất, đương nhiên đó là thực lực.

Thiên phú Công Tôn sư đệ không ngừng được hiện ra, vô hình trung thực lực của bọn họ cũng không ngừng tăng lên.

Tả Mạc đã cân nhắc qua, có khi phải kêu Bồ yêu luyện chế thêm vài tên Kim Giáp vệ.Nhưng thực lực của Công Tôn sư đệ quá kém, chỉ một Nguyệt Tình Huyền Thuỷ thú đã muốn mạng nhỏ của hắn.

Tả Mạc xem lại phương hướng phát triển của Công Tôn sư đệ sau này nên trở thành chiến tướng, am hiểu chỉ huy chiến đấu mà không phải là truy cầu thực lực cá nhân.Nhưng thực lực bản thân hắn quá yếu đuối so với Thuần Vu Thành sư đệ là giống nhau, chỉ hơi vô ý liền có thể đi đời nhà ma.

Kiến thức qua uy phong của yêu quân, Tả Mạc tự nhiên ý thức được sự lợi hại của những người giống như Công Tôn sư đệ.

Thời kì này, mời một kiếm tu có chút thực lực không khó, chỉ cần có tinh thạch là được.

Nhưng mà muốn mời một tu giả chỉ huy cũng không phải là việc gì dễ dàng.

Huống chi, Công Tôn sư đệ là người nhà, hoạn nạn có nhau, rất đáng tin cậy.Làm như nào mới có thể bảo toàn mạng nhỏ của Công Tôn sư đệ trong lúc chỉ huy chiến đấu đây?Pháp bảo?

Cho dù là pháp bảo tốt nhưng ở trên tay Công Tôn sư đệ đều là đồ bỏ, hắn căn bản không thể phát huy ra được uy lực của nó.Tu hành loại nào đó có pháp quyết bảo mệnh?

Lúc này có phải hay không đã chậm?

Công Tôn sư đệ mặc dù có thiên phú chỉ huy nhưng thiên phú tu luyện chỉ đạt ở mức bình thường.Tả Mạc gặp chút khó khăn.Bỗng nhiên hắn vỗ đầu, thế nào lại quên mất Bồ yêu chứ, tên già thành tinh này chắc chắn biết gì đó.“Ngươi muốn đem hắn bồi dưỡng trở thành chiến tướng?”

Ánh mắt Bồ yêu nhìn về phía Tả Mạc có chút kinh ngạc, thật có con mắt tinh tường, tên tham tài mặt co quắp này sao có thể nghĩ ra được?

Không phải trong mắt tên này chỉ có tiền thôi sao?“Ta cảm thấy hắn trên phương diện này rất có thiên phú.”

Tả Mạc hỏi lại: “Lẽ nào ngươi không nhận ra điều đó?”

Tả Mạc nhìn Bồ yêu giống như đứa ngốc, tên gia hoả này sao đầu óc lại trở nên ngắn vậy?

Như này vài người liền ngay cả bảo hộ phí còn không thu được nói gì đến bá nghiệp!

Nhưng còn phải nhờ cậy nên Tả Mạc quyết định không nói ra những lời khó nghe, ngoài miệng nói: “Một không chọi được ba, quần ẩu so với một mình chiến đấu phải có nhiều kĩ năng hơn.

Dù sao ta cảm thấy hắn đi theo con đường này so với đi chém giết có tiền đồ hơn nhiều.Đã nói mà, tiểu tử này như thế nào có khả năng nhìn xa như vậy, không biết vì sao trong lòng Bồ yêu thở dài một cái.“Này còn có thủ đoạn gì cất dấu sao?”

Tả Mạc có chút khó chịu.“Đồ nhà quê!”

Bồ yêu nói với giọng đầy khinh bỉ, mỗi lần mắng như vậy, hắn đều cảm thấy rất dễ chịu.

Hơn nữa hắn phát hiện chỉ cần Tả Mạc có việc nhờ hắn thì hắn mắng hai ba câu Tả Mạc cũng không có tức giận.Thấy trong mắt Tả Mạc có ý khó chịu nhưng bị áp chế đi trong lòng Bồ yêu rất là đắc ý.Ồ, cảm giác thật tốt.“Ta sẽ dạy ngươi một khoá.

Theo như ngươi nói tu giả thuần tuý chỉ huy gọi là chiến tướng.

Yêu ma không có loại người thuần túy chỉ huy như này.”

Bồ yêu tràn ngập trào phúng nói: “Đối với yêu ma mà nói, sinh ra là để chiến đấu.

Chỉ huy chiến đấu là bất luận một vị cao giai yêu ma nào đều phải học tập.

Đương nhiên, cũng không phải mỗi vị yêu ma nào cũng trở thành chỉ huy xuất sắc, nhưng theo xác suất trên, so với chiến tướng của các ngươi còn nhiều hơn.”

“Biết một ngươi chỉ huy quan trọng nhất cần gì không?”

Bồ yêu hỏi.“Không biết?”

Tả Mạc mờ mịt lắc đầu, Bồ yêu nói những thứ này hắn đều chưa từng nghe qua.“Truyền đạt mệnh lệnh!”

Bồ yêu nói ra một từ rất phổ thông.“A.”

Tả Mạc có chút hiểu ra.“Trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, tình huống phức tạp rắc rối, ngươi chỉ huy phải làm thế nào để mệnh lệnh của mình truyền đạt được tới cấp dưới?”

Nói tới đây vẻ mặt của Bồ yêu dần trở nên nghiêm túc hẳn: “Tu giả dùng chính là phù, việc đầu tiên họ làm là luyện chế phù tốt cấp phát cho tu giả cấp dưới, thông qua phù để hạ mệnh lệnh.

Ma dùng chính là ma văn, thông qua ma văn, bọn họ có thể cảm ứng được.

Về phần yêu sẽ không dùng những thứ vừa rồi.”

“Thần thức sao?”

“Không sai.”

Bồ Yêu gật đầu: “Yêu chủ tu là thần thức, phương diện này trời sinh đã cường đại.

Ngươi cần suy nghĩ về vấn đề này trước tiên.”

“Về phần bảo mệnh mà ngươi nói.”

Bồ yêu nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Bên người chiến tướng luôn có cao thủ bảo vệ.

Hơn nữa bọn họ sẽ ẩn nấp trong đội ngũ, không dễ gì bị phát hiện.”

Tả Mạc có cảm giác như muốn thổ huyết.Nói có một nửa như thế khác nào là không nói.

Có cao thủ bảo vệ, lôi đâu ra cao thủ để bảo vệ?

̉n nấp, giờ mới có vài người, nấp vào đâu?“Chúng ta là một con châu chấu trên thuyền.”

Tả Mạc ánh mắt bất thiện, mười phần lưu manh cười lạnh nói : "Hừ, không biết Thiên Yêu có bổ dưỡng hay không, có hợp khẩu vị của linh thú không đây !

"Bồ Yêu đương nhiên sẽ không bị loại uy hiếp ở trình độ này hù dọa, ngược lại, hắn phát ra tiếng cười lớn cực kỳ vui sướng.Mắt thấy Tả Mạc có dấu hiệu sắp thẹn quá hóa giận, Bồ yêu mới dừng tiếng cười tùy ý đó lại.“Ngươi nói có lực để tự bảo vệ mình, thực ra không phải không có cách gì.”

Bồ yêu cười ha hả nói: “Tỷ như ma văn, ngươi xem, rất tiện lợi, chạm khắc một lần, cả đời hưởng lợi.

Hắn hoàn toàn không cần tu luyện, ma văn sẽ tự động rèn luyện thân thể hắn.

Sau này hắn chính là một con gián, một con gián đánh cũng không chết!”

Tả Mạc cười nhạt: “Chém gió!

Ngươi lại chém tiếp rồi!

Anh lần trước bị ngươi khắc cái ma văn bỏ đi rồi, sao anh còn không thành con gián?”

“Gián tự nhiên không phải chỉ một ngày là có thể luyện thành.”

Bồ yêu nở nụ cười mê hoặc nói: “Hoặc là yêu hạch, tu luyện thần thức, quả thực là phương pháp phối hợp tuyệt vời đối với chiến tướng.”

“Thần thức tuy không tồi song lại chẳng giúp gì được với việc giữ mạng.”

Hơn nữa tu luyện cũng rất lề mề.”

Tả Mạc lắc đầu: “Hơn nữa sau này hắn chỉ huy khẳng định cũng không phải yêu quân.

Ngươi không phải đã nói tu giả dùng là phù sao.”

“Ngươi xem, hai phương diện ta am hiểu nhất đều bị ngươi phủ quyết cả rồi.”

Bồ yêu ra vẻ buông tay, dáng vẻ “đó, không phải ta không giúp ngươi nhé”.“Ta biết mấy thứ đồ của ngươi vốn không đáng tin cậy!”

Tả Mạc hung ác nói: “Hừ, được rồi!

Hắn không thành chiến tướng được ngươi cũng chẳng có ai chơi Cờ Dịch Chiến cùng nữa!”

Bồ yêu cứng người.Tả Mạc trong lòng mừng thầm, quả nhiên mình đoán không sai!

Thấy Bồ yêu liên tục hành hạ Công Tôn Sai tới hơn hai mươi trận, làm Tả Mạc khá giật mình.

Hắn tới giờ chưa từng thấy Bồ yêu cảm thấy hứng thú như vậy với bất cứ thứ gì.

Bồ yêu xuất ra đủ loại chiến cuộc điều khiển con rối Cờ Dịch Chiến, hắn lập tức hiểu rõ, tên này trước đây chắc hẳn đã trầm mê trong thứ này.

Nhất là hắn thấy Bồ yêu hành hạ Công Tôn Sai sống dở chết dở hơn hai mươi trận xong lộ vẻ đắc ý lại càng chắc chắn tên này lại kiếm được lạc thú rồi, nên mới nói nhử một câu như vậy.Bồ yêu phiền muộn, tính toán nhỏ của Tả Mạc sao hắn không nhìn thấu.

Bất quá đúng như dự liệu của Tả Mạc, thật vất vả mới tìm được một người chơi cùng mình, nếu như vì vậy mà không ai chơi cùng nữa vậy cái được không bù nổi cái mất rồi.Đối với một Thiên Yêu không có mục tiêu mà cũng chẳng có dã tâm, lạc thú lại thành thứ quan trọng nhất.Hắn có phần bất đắc dĩ nói: “Ồ, ta nhớ rồi, có một phương pháp giữ mạng rất tốt.”

"Cách gì?"

Tả Mạc vội vàng hỏi."《 Huyết Không Độn 》!"

"Đây là pháp quyết gì?"

"Không phải pháp quyết, là pháp bảo!"

“Ồ. . .”

Vài canh giờ sau, Tả Mạc nhìn ba cái vòng cổ trước mặt, lộ vẻ thỏa mãn.

Trên mỗi cái vòng cổ đều treo hai khối ngọc bài, trên ngcoj bài khắc đầy triện văn phức tạp với phong cách cổ xưa, hiện giờ tay nghề của Tả Mạc tiến bộ rất nhiều, triện văn khắc ra đều rất tinh tế lưu thuận.Hắn cười he he đầy âm hiểm chạy tới bên người Công Tôn Sai đang sắc mặt tái nhợt.“Sư huynh, làm gì vậy?”

Công Tôn Sai lộ vẻ phòng bị, thần tình sư huynh như có quỷ vậy.“Không phải chuyện lớn gì đâu.”

Tả Mạc cười he he, kéo cánh tay của Công Tôn Sai ra, sờ soạng hai cái: “Được rồi!”

Công Tôn Sai sửng sốt, bỗng thấy bàn tay của mình chảy ra từng giọt máu, dưới ngón tay của mình không biết từ lúc nào đã nhiều thêm một bình ngọc, bên trong đã có non nửa bình máu.Công Tôn Sai sắc mặt vốn tái nhợt giờ trở nên trắng bệch như tờ giấy, hai mắt trợn ngược, lập tức hôn mê.Thuần Vu Thành nâng cằm, nhìn ra xa xăm, sắc mặt chia ly, thì thào tự hỏi: “Phù trận này ứng với phong hành, lẽ nào lực lượng phong hành có thể tạo ra ảnh hưởng tới việc sản suất linh điệp…”

Hắn hồn nhiên không hay biết bên cạnh nhiều thêm một người, cũng chẳng hề cảm giác ngón tay của bàn tay mình đang đặt trên đùi đang chảy xuống từng giọt máu.Chảy được non nửa bình hắn vẫn không chút cảm giác.Sau nửa canh giờ.“Ối, tay ta bị cắt lúc nào?

A, ta vừa nghĩ đến đâu rồi…”

Tả Mạc lấy ra ba bình máu trong đó có một là của chính hắn.

Mỗi bình máu được hắn chia làm hai phần, mỗi phần đánh vào một khối ngọc bài.Trên ngọc bài ôn thuận, triện văn đỏ tươi hoa lệ dị thường, khiến không ai nghĩ tới máu, không khác gì chu sa bình thường cả.Ba cái vòng cổ ngọc bài này là lợi khí giữ mạng – Huyết Không Độn!Ba người, mỗi người một cái.Bất cứ ai gặp uy hiếp trí mạng đều sẽ tự động không độn tới bên cạnh đồng bạn của mình, chỉ cần đồng bạn của hắn đeo Huyết Không Độn do máu của hắn luyện chế thành.Vốn định cấp cho Công Tôn Sai sư đệ có tu vi kém cỏi nhất làm phép giữ mạng, không nghĩ tới lại kiếm được chỗ tốt lớn như vậy.

Tả Mạc dứt khoát đem Huyết Không Độn của ba người xen lẫn trong một khối, như vậy bất cứ ai trong ba người gặp nguy hiểm đều có thể không độn tới bên cạnh một trong hai người khác.Trong lòng buông xuống một tảng đá lớn, tâm tình Tả Mạc vô cùng sảng khoái, lay tỉnh Công Tôn Sai.“Tới, chơi Cờ Dịch Chiến!”

Công Tôn Sai thần tình mờ mịt chẳng hề hay biết, bản thân đã bị sư huynh bán cho Bồ yêu đang mài đao soàn soạt.Chương 209 : Ma PhàmConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Chúng ta đi đâu đây?”

Thuần Vu Thành hiếu kỳ vươn đầu ra ngoài thuyền, liên tục lặn trong nước ba tháng liền, ba người đều cảm thấy buồn bực quá mức rồi.“Đi Tiểu Sơn giới.”

Tả Mạc nói có phần không chắc chắn, bọn họ chưa ai từng tới Tiểu Sơn giới, bình thường cũng không quá quan tâm tới tin tức về Tiểu Sơn giới.Không khí mới mẻ khiến lòng ba người lập tức khoan khoái thoải mái hơn nhiều, bọn họ đồng loạt vươn đầu ra khỏi căn buồng nhỏ trên tàu, tham lam hít lấy bầu không khí đó.Hai bên bờ sông là những ngọn núi liên miên không dứt.Thế nhưng rất nhanh, ba người đều đồng loạt ngậm miệng lại, bọn họ kinh ngạc nhìn ngọn núi hai bên.Khắp nơi là đất khô, đá vụn, cây cụt, mảnh gỗ, thỉnh thoảng có thể thấy được thi thể cùng những mảnh y phục nhỏ.

Dãy núi vốn xanh tươi um tùm giờ đầy những vết thương.“Không thê thảm tới vậy chứ. . .”

Thanh âm Thuần Vu Thành tựa như đang trong giấc mộng.Công Tôn Sai là người đầu tiên phản ứng lại, sắc mặt hắn cũng không tốt lắm, cúi đầu như tự nói với mình: “Chiến tranh bắt đầu rồi.”

Tả Mạc chỉ nhìn, không biết nên nói gì.

Nơi này hẳn đã trải qua chiến tranh kịch liệt, nghĩ tới yêu quân trên bầu trời đảo Hoang Mộc, Tả Mạc không cần đoán cũng biết là do ai làm.

Trong lòng hắn không khỏi sợ hãi, nếu mình trốn không kịp chỉ sợ cũng sẽ có kết quả như vậy.“Chúng ta cẩn thận một chút, con đường này chỉ sợ không an toàn.”

Tả Mạc cùng Công Tôn Sai liếc mắt nhìn nhau, đều phát hiện vẻ lo âu trong mắt nhau.Thuyền Tảo Hạch bay lên trên không, cưỡi gió lướt đi.“Chúng ta chạy đi đâu?”

Công Tôn Sai hỏi một vấn đề rất thực tế.“Chỉ thể đi một bước tính một bước thôi.”

Tả Mạc khuôn mặt không chút biểu tình song thanh âm của hắn đầy vẻ bất đắc dĩ: “Chúng ta cũng không quen thuộc đối với Tiểu Sơn giới.

Trước tiên cứ tìm người hỏi một chút, sông ranh giới khác của Tiểu Sơn giới ở đâu.”

“Tiểu Sơn giới còn có thể có người không?”

Những lời này của Công Tôn Sai khiến hô hấp của Tả Mạc không tự chủ được bỗng ngừng lại, hắn quay sang, thấy khuôn mặt âm nhu của Công Tôn Sai lộ vẻ đương nhiên, trong lòng không hiểu vì sao thấy lạnh cả buốt cả người.Phản ứng đầu tiên của hắn là: sau này tuyệt đối không thể khi dễ Công Tôn Sai sư đệ.Tên này tuyệt đối là kẻ lòng dạ độc ác.Nhưng Tả Mạc hiển nhiên không phải kẻ hiền lành tử tế gì: “Vậy cuộc sống của chúng ta cũng tới hồi kết rồi, chờ người khác tới thu thập thôi.”

Công Tôn Sai cười hì hì, chẳng nói lời nào, nâng cằm, không biết đang suy nghĩ điều gì.May mắn là không bị Công Tôn Sai nói trúng, ngày thứ ba bọn họ đã gặp được tu giả còn sống.

Song thấy hiện trường còn đang xảy ra hỗn chiến, Tả Mạc đành nói: “Chúng ta chờ một chút vậy.”

Thuyền Tảo Hạch lui lại trong đám mây, âm thầm nhìn trộm trận chiến ở bên dưới.Hai nhóm tu giả đang chiến đấu với nhau, pháp bảo phi kiếp bay loạn khắp bầu trời.Nhóm người này tu vi đại đa số là ngưng mạch kỳ, chỉ có một số ít là trúc cơ.

Thuần Vu Thành chỉ nhìn một lát rồi lại quay đầu suy nghĩ vấn đề chăn nuôi, hắn không chút hứng thú với những chuyện đánh đánh giết giết như vậy.

Còn Tả Mạc với Công Tôn Sai đều buồn chán tới phát ngáp.“Hay lại chơi cờ Dịch Chiến không?”

Công Tôn Sai hỏi.Tả Mạc nhìn lướt qua, lắc đầu: “Quên đi, làm chính sự trước đã.”

Công Tôn Sai hiện giờ đã là người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất trong bọn họ.Hơn ba tháng qua, tên hiếu chiến này tiến bộ với tốc độ kinh người, phương diện chỉ huy cùng càng lúc càng thâm độc.

Dọc đường đi linh thú gặp tai ương nhiều không kể xiết, ba gã Kim Giáp vệ vào tay hắn quả thực có thể gọi là thần quỷ tránh lui.

Đương nhiên, Tả Mạc cũng thấy qua yêu quân cường đại, thấy qua linh thú Nguyệt Tình Huyền Thủy cường đại nơi đáy nước, nhất là ngày nào cũng thấy cảnh biểu diễn hoa lệ của ba gã Kim Giáp vệ dưới sự điều khiển của Công Tôn sư đệ, cảnh chiến đấu trước mắt thực sự khiến họ không chút hứng thú.Suy nghĩ một lát, Tả Mạc quyết định không tiếp tục đợi nữa: “Khiến bọn họ ngừng lại là được.”

“Được rồi.”

Công Tôn Sai hiển nhiên không chút hứng thú với đối thủ cấp bậc như vậy.

Hai người dường như đã quên, bọn họ một là ngưng mạch còn một chỉ là trúc cơ còn đại đa số hai phe bên dưới đều là ngưng mạch.Ba gã Kim Giáp vệ chống kiếm đứng sau Công Tôn Sai thân hình khẽ động, biến mất không thấy đâu nữa.Ma Phàm cẩn thận giữ khoảng cách với đối phương, cự ly từ năm mươi tới một trăm trượng mới là phạm vi công kích tốt nhất đối với hắn.

Trong cự ly này, kiếm quyết của hắn có thể phát huy được uy lực lớn nhất.So với tuyệt đại đa số các tu giả khác, vận khí của hắn không tồi, dưới cơ duyên xảo hợp, hắn thu được một bộ kiếm quyết không trọn vẹn.

Bộ kiếm quyết này không có tên, nội dung cũng thiếu mất rất nhiều song cũng nhờ bộ kiếm quyết không trọn vẹn đó mà hắn sống được đến giờ.Thật là phiền phức!Hắn cẩn thận khống chế tiết tấu, khóe mắt thi thoảng liếc sang tình huống của đồng bạn.

Tốt rồi, tình trạng của đám bọn họ cũng không đến nỗi quá kém, hắn khẽ buông lỏng trong lòng.

Lúc trước đây, hắn luôn luôn độc lai độc vãng, thẳng tới lần trước gặp qua yêu quân, tận mắt chứng kiến trận chiến không cách nào quên được kia, hắn mới hiểu được, một người đơn độc tuyệt đối không cách nào sống sót trong thời loạn thế này.Hắn liền gia nhập vào đoàn đội nhỏ trước mắt này, đây đã là trận chiến thứ mấy kể từ khi hắn gia nhập vào đội ngũ ?

Hắn không nhớ được, yêu quân ly khai, trật tự của Tiểu Sơn giới cũng hỏng mất, trở nên đại loạn.Bỗng nhiên, khóe mắt hắn thoáng thấy ba luồng sáng vàng!Có phục binh!

Hắn trong lòng hoảng sợ, lập tức không chút do dự quay đầu chạy đi, chỉ thấy hắn đạp chân một cái, cả người như bao phủ trong một đống huyễn ảnh hư hư thực thực.Lại dùng huyễn ảnh thân pháp để bảo mệnh!Đối thủ cách hắn sáu mươi trượng đột nhiên mất đi kẻ địch, vẻ mặt ngạc nhiên, vẫn không hiểu tình huống ra sao.Ba luồng sáng vàng kim như ba mũi tên nhọn bắn vào trong đám người đang hỗn chiến.Ba ba ba!m thanh dày đặc vang lên như mưa rơi vào lá chuối, vang tới bên tai Ma Phàm đang quay đầu bỏ chạy như điên, da đầu hắn cũng tê dại cả đi!Phiền phức rồi!Hắn vẫn rất tin tưởng vào tốc độ của mình, kiếm quyết hắn tu luyện tuy không tọn vẹn nhưng lợi hại nhất trong đó là Huyễn Ảnh thân pháp cùng ba kiếm chiêu.

Thân pháp Huyễn Ảnh đã vài lần cứu mạng của hắn.

Hắn thầm lấy làm may mắn trong lòng, may mà mình vẫn còn lưu lại sức bằng không hôm nay đã thua vì cái này rồi.Đang suy nghĩ, một âm thanh giống như tiếng mưa xối xả vang lên trong tai rồi đột nhiên ngừng lại.Trong lòng hắn cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hiện ra, không tốt!Thịch!Một thân ảnh màu vàng từ trong hư không bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước hắn, tốc độ nhanh đến nỗi diện mạo của người này như nào hắn cũng không nhìn rõ ràng lắm.Phiền phức thật!Chân hắn gập lại, muốn theo một phương hướng để bỏ chạy.Thịch!Trước mặt hắn lại xuất hiện một thân ảnh màu vàng.Ma...Phía sau đồng thời cũng truyền tới một tiếng động!“Ta đầu hàng!”

Hắn dứt khoát giơ hai tay lên.Nhưng đối phương hiển nhiên không để ý tới hắn, gáy hắn tê rần, mắt tối sầm, hôn mê ngã xuống.Khi hắn mở mắt trở lại, trong lòng nhất thời thời dài một hơi, mình còn chưa chết.

Mà khi hắn hoàn toàn mở mắt ra, phiền muộn vừa vất đi lại được mang tới – kim nhân!Hắn nhanh chóng nhớ lại những gì đã xảy ra trước hôn mê.Thực sự là phiền phức!Hắn lúc này đã nhìn rõ hình dạng của kim nhân.

Cả người hắn được lân giáp màu vàng bao phủ kín không có một kẽ hở nào, dưới thái dương, tinh mịn lân giáp như sóng gợn màu vàng lóng lánh tầng tầng lớp lớp kim quang.

Đôi mắt lộ ra qua lớp lân giáp màu vàng, lạnh lùng ớn lạnh, Ma Phàm không chút do dự, nếu như bản thân có chút dị động nhất định sẽ bị kim lân giáp sĩ dùng thanh đại kiếm màu đỏ kia chém cho bay đầu.Chờ một chút, trời ơi!Con ngươi của hắn đột nhiên không tập trung trong giây lát.Trên thân đại kiếm màu đỏ hoả diễm lượn lờ, kim lân giáp sĩ tiện tay dựng ở trên mặt đất, xung quanh mũi kiếm từng chút một đất bị đốt cho cháy đen.

Tứ phẩm!

Đây là tứ phẩm đại kiếm!Ma Phàm đơn thương độc mã một thời gian dài như vậy, đối với giá cả thị trường cũng như cách nhận diện một số pháp bảo hắn cũng có biết.Thanh đại kiếm này phẩm chất không tầm thường, điều này cũng không làm cho hắn cảm thấy giật mình, dù cho thêm kim lân giáp trên người họ với khả năng phòng hộ mười phần kinh khủng cũng không làm hắn cảm thấy giật mình.Làm hắn giật mình chính là trên người ba kẻ này...Thảo nào bọn họ lại đuổi kịp mình, cánh Phích Lịch Lưu Quang được xưng tụng là nhanh như ánh sáng, trên thị trường chính là một trong những pháp bảo phi hành trứ danh có thể mua được.

Đã từng rất nhiều lần trong mộng hắn mơ thấy nó.

Huyễn ảnh thân pháp của hắn cộng thêm cánh Phích Lịch Lưu Quang, ực, hắn có thể tự tin chạy thoát khỏi bất cứ kẻ nào có tu vi từ Kim Đan trở xuống.Ánh mắt hắn thoáng nhìn qua tay của kim lân giáp sĩ đặt trên chuôi kiếm, bao tay màu xanh nhạt thêu hình một con voi, bao tay vạn tượng!

Tu giả tu luyện thân thể yêu thích nhất, có được nó, ngươi ta dùng tay không cũng có thể giết chết được hổ báo.

Hắn hoảng hốt, nhớ lại sau khi hôn mê bên tai vang lên những tiếng dày đặc như mưa rơi.Bị tên mang bao tay vạn tượng đấm như điên...Hắn run run, tỉnh táo lại.Nhưng khi hắn nhìn thoáng qua đai lưng xà đồng tử của kim lân giáp sĩ không mang theo chút cảm tính nào thì cả người hắn không khỏi một lần nữa cảm thấy căng thẳng.Đai lưng xà đồng tử!...Nhãn thần của hắn vô thức rơi xuống trên đôi chân của tên gần nhất, kim quang loè loè trên đôi giày thanh tú phối hợp cùng kim lân giáp có chút quái dị.

Nhưng khi ánh mắt Ma Phàm nhìn thấy chuôi tiểu kiếm cùng với bắc đẩu thất tinh ở trên giày thì trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm duy nhất - phiền phức thật!“Đừng nhìn xung quanh nữa, ngồi lên đi.”

Một thanh âm của một người còn trẻ từ phía sau hắn truyền lại, hắn vội vàng chật vật ngồi dậy.Hắn nhìn thấy một khuôn mặt không có chút biểu cảm nào.

Thật là không có biểu cảm, khuôn mặt cứng đờ giống như của người chết, hắn tới bây giờ chưa từng thấy qua khuôn mặt nào quái dị như vậy.

Thân hình gầy gò, thêm khuôn mặt thì cứng đờ như cương thi.

Nhưng trên người tên “cương thi” này treo đầy pháp bảo quý giá, Ma Phàm nhất thời tỉnh táo lại, hắn đã từng nghe qua, nhiều tiền bối có những ham mê rất cổ quái.Nhưng tu giả trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh vị “cương thi” này thật thanh tú, trên mặt luôn nở nụ cười, nhìn qua thì mười phần tương phản.“Ngươi tên gì?”

Cương thi mở miệng.“Ma Phàm.”

“Phiền phức?”

Đã sớm biết trước phản ứng của đối phương nên Ma Phàm vội vàng giải thích: “Ma trong từ hạt vừng, Phàm trong từ người thường.”

“Ồ.”

Cương thi hơi dừng lại một chút: “Vì sao các ngươi tranh đấu?”

Tả Mạc làm bộ làm tịch giả vờ thâm trầm.“Hồi bẩm tiền bối, bọn họ muốn cướp linh cốc của chúng ta.”

Ma Phàm không dám giấu diếm.“Linh cốc?”

Ngoài ý muốn của Tả Mạc, hắn dựa vào trồng trọt linh cốc mà sống đã nhiều năm nhưng chưa từng nghe nói qua, có ai vì linh cốc mà phát sinh xung đột.“Vâng.”

Ma Phàm nhạy cảm nhận ra được trong lời nói của Tả Mạc có chút không tin, vội vàng giải thích: “Tiền bối không biết chứ, từ khi yêu quân đi qua, không biết vì sao, linh khí của bản giới dần dần loãng đi, không những tu luyện khó tiến cảnh, chỉ sợ qua một thời gian nữa cảnh giới còn bị tụt lùi.”

Tả Mạc vội vàng vận chuyển linh lực, lúc này mới phát hiện ra quả nhiên như lời Ma Phàm nói, linh khí xung quanh đã trở nên rất loãng.

Bản thân hắn có ma văn sẽ tự hấp thụ linh khí trong không khí, hắn cũng không để ý nhiều.

Mà Công Tôn Sai trầm mê vào cờ Dịch Chiến, Thuần Vu Thành trầm mê vào nuôi dưỡng, Kim Giáp vệ không cần tu luyện, cả đoàn người cũng không có phát hiện biến hoá của linh khí.Tả Mạc vẻ mặt sợ hãi.Chương 210 : Trật tự tan rãConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckLinh cốc, trong thời gian dài luôn luôn được dùng để cải thiện thể chất, là vật phụ trợ giúp tu luyện nhanh hơn.

Ngoại trừ điều đó, trước giờ chỉ có tu giả đi Đô Thiên Huyết Giới săn yêu mới dùng đến.Bởi vậy giá cả của linh cốc trong một thời gian dài cũng luôn ổn định ở một mức không cao.

Nếu không như vậy, Tả Mạc đã sớm giàu to rồi.Song đến hôm nay, khi mật độ linh khí của Tiểu Sơn giới trở nên loãng, tầm quan trọng của linh cốc cũng nhanh chóng hiển lộ.

Thứ có thể cung cấp linh khí chỉ có tinh thạch, linh thực cùng linh đan.

Tinh thạch tuy rằng ẩn chứa linh lực phong phú song tạp chất của nó cần phải có bí pháp hóa giải, không cách nào sử dụng trong thời gian dài.

Mà linh đan lại được luyện chế từ các loại linh thảo tinh tài, phẩm chất sang quý.Linh khí trong linh thực khioong những rất dễ hấp thu, hơn nữa lại không có bất cứ thương tổn gì đối với thân thể con người, dùng trong thời gian dài còn có thể chậm rãi cải thiện thể chất.

Linh cốc là linh thực cơ bản nhất, là nguyên liệu được ứng dụng rộng rãi nhất, hơn nữa dù cho không biết cách nấu thức ăn, tu giả phổ thông cũng có thể ăn thoải mái.Trong đầu Tả Mạc nảy sinh rất nhiều suy nghĩ.

Linh khí trong Tiểu Sơn giới biến loãng là sau khi yêu quân tới mới hình thành, không thể nghi ngờ, nhất định là do yêu quân giở trò quỷ rồi.

Tả Mạc cũng không thể không sợ hãi than thở yêu ma thật cường đại.

Tiểu Sơn giới tuy rằng chỉ là một giới nhỏ nhưng có thể cải biến linh khí cả một giới, uy năng bậc này đủ khiến hắn ngưỡng mộ.Sau khi than thở sợ hãi cùng ngưỡng mộ, hắn bắt đầu suy nghĩ về việc chuyện này sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền ra sao.Từ lúc hắn trồng trọt linh cốc, bởi bình thường hay nghe âm khuê nên hắn cũng dần dần học được cách kéo tơ bóc kén, tách lọc những tin tức phức tạp khó phân biệt, tìm được tin tức hữu dụng đối với bản thân.

Hắn biết rõ mình chỉ là một nhân vật nhỏ, trong thời loạn này muốn tiếp tục tồn tại phải học được cách chọn chỗ lợi tránh chỗ hại.Nếu tình huống chuyển xấu thêm một bước, Tiểu Sơn giới sẽ trở thành địa phương như Đô Thiên Huyết Giới.

Một nơi không có linh khí đối với tu giả mà nói, là đất xấu.

Tiểu Sơn giới sẽ lập tức trở thành nơi vui chơi của yêu ma.Tả Mạc không biết yêu ma dùng thủ đoạn ra sao, cũng không biết biến hóa của linh khí có thể đảo ngược lại hay không.

Biến hóa như vậy nếu có thể đảo ngược là tốt nhất, nếu không thể đảo ngược, vậy tình huống của tu giả không xong rồi!

Trong hoàn cảnh không có linh khí, sức chiến đấu của tu giả sẽ giảm bớt trên diện rộng còn yêu ma lại như cá gặp nước, trong hoàn cảnh một bên giảm một bên tăng, cục diện xấu của tu giả sẽ không ngừng mở rộng.

Yêu ma chỉ cần không ngừng nuốt lấy từng giới từng giới một, tu giả không thể không lui bước.Chết tiệt!Tả Mạc cảm thấy tim mình có phần nhanh hơn.Được rồi, mình cứ thế này chẳng phải lo nghĩ vô cớ sao, những môn phái lớn kia nhất định sẽ không ngồi chờ chết.

Ngàn năm trước, tu giả có thể chiến thắng yêu ma, thì lần này nhất định cũng có thể.

Tả Mạc tự an ủi bản thân như vậy.Suy nghĩ của hắn chuyển sang bản thân mình, thiên hạ đại sự đó quan hệ cái rắm tới mình, chẳng thà cứ nghĩ nhiều về mạng nhỏ của bản thân còn thực dụng hơn.

Giá trị của linh thực phu tăng lên, ít nhất…

Không cần lo chuyện chết đói nữa…

Ý nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu hắn.Trật tự của Tiểu Sơn giới đã hoàn toàn bị phá hỏng, phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây.Hắn cảm nhận được một cách sâu sắc, ở nơi tiền tuyến của chiến tranh, lực lượng cá nhân quả thực nhỏ bé không đáng nói tới.

Không những không quyết định được chiến cuộc mà ngay cả mạng nhỏ của mình cũng không quyết định được.Thời loạn mạng người như cỏ rác.Ma Phàm trong lòng lo sợ, tiền bối cương thuy chìm vào suy tư, từ đầu tới cuối không nói một lời, hắn cảm thấy không khí trước mặt tựa hồ như đang ngưng đọng lại, áp lực vô hình khiến hắn nơm nớp lo sợ.

Hắn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập càng lúc càng gấp gáp, miệng lưỡi cũng khô khốc.“Vì sao các ngươi không rời khỏi Tiểu Sơn giới?”

Tiền bối cương thi đột nhiên mở miệng.Tả Mạc cuối cùng cũng mở miệng, Ma Phàm chỉ cảm thấy bản thân vốn hít thở không thông đột nhiên hít một ngụm không khí lớn vào.“Thưa tiền bối, không phải chúng ta không muốn rời khỏi Tiểu Sơn giới.

Chỉ là sông ranh giới đi Thiên Thủy giới đã bị người ta canh giữ chặt chẽ, nếu muốn thông qua phải giao nộp đầy đủ tinh thạch cùng linh cốc.”

Tả Mạc đột nhiên hiểu ra, không khỏi nghĩ thầm trong lòng, những kẻ này so với bản thân mình cũng ngoan cố hơn nhiều.

Tiểu Sơn giới tổng cộng chỉ có hai sông ranh giới, một cái thông đi Thiên Nguyệt giới, một cái thông đi Thiên Thủy giới.

Sông ranh giới đi sang Thiên Thủy giới khép lại, Tiểu Sơn giới lập tức trở thành một cái ngõ cụt, không ai dám đi về phía Thiên Nguyệt giới cả.“Không ai dám đánh, dám giết để xông qua sao?”

Ma Phàm cười khổ: “Nắm giữ sông ranh giới đi Thiên Thủy giới là môn phái Minh Tiêu, là thế lực lớn nhất ở bản giới.”

Tả Mạc nghe vậy không khỏi lắc đầu, chuyện làm ăn không phải làm như vậy.Với việc làm ăn, ngươi tình ta nguyện, theo như nhu cầu, kiếm được là tinh thạch, nhưng Minh Tiêu phái này muốn lại là mạng.

Trật tự của Tiểu Sơn giới bị phá hủy, phân nửa trách nhiệm phải quy cho Minh Tiêu phái ở phía sau tạo ra.

Tu giả không thoát khỏi Tiểu Sơn giới được chỉ có cách không ngừng sống mái với nhau, đoạt tinh thạch, đoạt linh cốc trên tay người khác.

Mỗi người đều tin rằng chỉ cần đoạt được là có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.

Về phần những người còn lại đều chỉ có một kết quả.Lợi dụng chiến tranh kiếm tiền, Tả Mạc ngược lại lại không cảm thấy có gì, song cách làm của Minh Tiêu phái lại khiến hắn tương đối phản cảm.

Hành vi bức người ta tới tuyệt cảnh của Minh Tiêu phái như vậy chẳng khác nào là đùa với lửa, chỉ hơi vô ý là rất có thể đem cả bản thân vùi vào trong đó.

Bất quá cũng có thể từ cục diện này thấy được bọn họ có lòng tin tuyệt đối.Đương nhiên, Tả Mạc còn chưa có nhàn rỗi tới mức đi quản sự sống chết của người ta, chỉ là bây giờ Minh Tiêu phái canh gác sông ranh giới đi Thiên Thủy giới, cũng ngăn đường bọn họ rời khỏi Tiểu Sơn giới.Minh Tiêu Phái liệu có mở lưới cho mình qua không?

Không thể nào, Minh Tiêu phái chẳng quan biết gì với hắn, sao có thể buông tha cơ hội phát tài tốt như vậy được?Về phần xông qua?

Vậy càng không thể.Đừng xem Công Tôn sai chỉ huy Kim Giáp vệ thu thập hơn mười tên tu giả nhẹ nhàng như vậy, song lực lượng trong tay đại môn phái như Minh Tiêu Phái không phải chỉ vài người bọn mình có thể chống lại được.Giao nộp tinh thạch?Tinh thạch ngược lại Tả Mạc lại có, song hắn cảm thấy bản thân trong mắt người khác chắc chắn là con dê béo.

Đổi lại mình thấy một con dê béo như thế cũng không thể nào không ép sạch được, làm sao chịu thỏa mãn bởi chút tinh thạch?

Phương án này nhanh chóng bị Tả Mạc phủ quyết.Như vậy, chỉ còn lại một cách, mở đường máu mà qua thôi!

Muốn đánh qua nơi đó, chỉ dựa vào sức của một thuyền ba người chắc chắn không được.

Như vậy, cần phải mở rộng lực lượng trên tay, chỉ cần mang theo một đội ngũ mà đối phương không cách nào lờ đi.

Minh Tiêu phái nhất định sẽ không chọn cách lưỡng bại câu thương cùng bọn họ, rất đơn giản, đám người Tả Mạc hai bàn tay trắng song Minh Tiêu phái còn phải ngồi đợi thu tinh thạch chứ.Ma Phàm ngàn vạn lần không nghĩ ra, hắn chỉ mới nói mấy câu mà trong đầu Tả Mạc đã nảy sinh ra nhiều ý niệm như vậy.Tả Mạc lại hỏi một ít tin tức cụ thể liên quan tới sông ranh giới của Thiên Thủy giới, quả nhiên sông ranh giới đó bị Minh Tiêu phái kinh doanh, xây dựng hệ thống phòng thủ kiên cố, cũng làm ý nghĩ may mắn cuối cùng trong lòng hắn tiêu biến.

Vốn hắn còn nghĩ, liệu có thể điều khiển thuyền Tảo Hạch lặn dưới sông ranh giới đi qua không.Tả Mạc đang định hỏi ý kiến Công Tôn sư đệ một chút, bất quá khi hắn thấy vẻ cuồng nhiệt và phấn khích trong mắt Công Tôn sư đệ lập tức hiểu ra đáp án.

Tên này đúng là phần tử hiếu chiến cực đoan!Trong lòng thầm mắng một câu, hắn tìm Bồ yêu hỏi: “Có cách nào khiến bọn họ nghe lời không?”

Con mắt màu máu của Bồ yêu lóe lên ánh đỏ tươi, cươi ha ha nói: “Rất nhiều.

Tu giả các ngươi dùng nhiều nhất là cấm chế.”

"Cấm chế?"

Tả Mạc có phần hiếu kỳ hỏi.“Cái này cũng không có gì lạ.”

Bồ yêu vẻ mặt “ngươi mới thấy được bao nhiêu”: “Thủ đoạn này dùng trên người tu nô là nhiều nhất, nhưng có một số môn phái nghiêm khắc sẽ dùng trên người môn hạ đệ tử để phòng ngừa chúng đệ tử phản loạn.”

“Thật đáng sợ!”

Tả Mạc run rung, hắn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng sau khi mình gia nhập vào một môn phái, trong cơ thể cũng có thể bị đặt cấm chế.“Vậy ngươi có muốn không?”

"Muốn!"

Tả Mạc chỉ do dự một chút song vẫn quyết định muốn.

Ngươi mà không chết thì ta cũng khống sống, không thể nói trước được điều gì, trước tiên cứ tới sông ranh giới rồi nói sau.

Cấm chế tuy rằng vô nhân đạo song trước mắt lại là cách có hiệu quả nhất, chẳng có nhiều thời gian cho hắn kỳ kèo.Tả Mạc cũng không muốn đợi sau khi yêu quân tiến đến nơi đây mà bản thân vẫn còn lưu lại Tiểu Sơn giới.Bồ yêu lần này cũng cực kỳ dứt khoát, truyền thụ cho Tả Mạc tới vài loại cấm chế.Cấm chế cũng không phải dễ dàng sử dụng, nhất là đối với Tả Mạc chỉ mới ngưng mạch nhất trọng thiên.

Hắn mất rất nhiều công phu mới miễn cưỡng học được.

Cũng may mà thần thức hắn vốn hơn người, bằng không cấm chế không phải cấp bậc này có thể sử dụng.

Ma Phàm đáng thương trở thành vật thí nghiệm đầu tiên.Ngay khi Tả Mạc ra sức hạ cấm chế lên người tu giả bị đánh bất tỉnh, Bồ yeu trong thức hải cũng lộ vẻ nghiền ngẫm.“Ngươi hẳn cũng rất mong chờ!”

Hắn nâng cằm, con mắt máu yêu dị sâu như biển máu, nhẹ nhàng nói với bia mộ: “Quả thật rất thực dụng!

Thực khiến cho người ta ngày càng ưa thích!

Hắn đã định trước sẽ không đi theo con đường của ngươi…

Cái tên ngu si vô liêm sỉ tự hủy diệt bản thân nhà ngươi!”

Bia mộ vẫn yên tĩnh bất động.Sau khi đạo cấm chế cuối cùng được bày ra, Tả Mạc mệt mỏi rũ rượi.

Bị hắn bày cấm chế vào tất cả đều là ngưng mạch kỳ, tổng cộng mười sáu người.“Còn lại đều giao cho ngươi đấy.”

Nói xong, Tả Mạc vốn đã tiêu hao gần như tất cả thần thức và linh lực, lập tức xuất ra một viên tinh thạch nhập định.“Không vấn đề!”

Công Tôn Sai ngẩng khuôn mặt tuấn mỹ âm nhu lên, cười nhăn răng, trong ánh mắt hắn óng ánh vẻ hưng phấn.Ma Phàm ở bên chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí dọc theo sống lưng chạy thẳng lên.Thiên Nguyệt giới, đảo Hoang Mộc.“Tiểu thư, quân đoàn thứ mười ba Hạt Hạ Viêm Nhạc đã đi tới sông ranh giới của Minh Đào giới.

Quân đoàn thứ sáu Hạt Hạ Kim Bảo cũng đã bi đới sông ranh giới đi Giai Nam giới, trên đường hai đội đều không phát hiện mục tiêu khả nghi.”

Kẻ trung niên cung kính báo cáo.“Động tác của bọn chúng cũng thật nhanh.”

Mộc Hi thản nhiên nói: “Lưới đã khép lại, chỉ cần chậm rãi tra xét thôi.

Thật tỷ mỷ đấy.”

“Rõ!”

Trung niên nghiêm nghị tuân lệnh, hắn do dự một chút rồi nói tiếp: “Tiểu thư, chúng ta phát hiện vết tích ma hoạt động.”

“Ma sao?”

Viêm Phong ở bên sắc mặt khẽ biến, không nhịn được kêu lên.Mộc Hi ánh mắt biến đổi, ngẩng đầu lên hỏi: “Điều tra rõ là ai chưa?”

“Có thể xuyên qua khe hở của Huyết Giới chỉ có ma ở cấp thống lĩnh trở xuống.”

Vẻ ngạc nhiên trên mặt Viêm Phong còn chưa biến mất: “Là ai của Nguyệt Ma giáo?

Hắn tới đây làm gì?

Sẽ không cùng một mục tiêu với chúng ta chú?”

“Sao lại không?”

Mộc Hi nhìn Viêm Phong một cái: “Ngươi còn quên một khả năng, tỷ như Chân Ma thống lĩnh phong ấn thực lực của bản thân.”

Người trung niên lập tức biến sắc.“Lập tức điều tra rõ cho ta.”

Mộc Hi quả quyết nói : « Dù cho hắn có là Chân Ma thống lĩnh cũng không cần phải lo lắng.

Tốt nhất là liên hệ với hắn, có lẽ hắn có thể giúp được chúng ta không ít. »“Rõ.”

Người trung niên nhận lệnh.Thấy thủ hạ sắc mặt còn lo lắng, Mộc Hi nhoẻn miệng cười: “Không cần lo lắng quá mức, cho dù là Nguyệt Ma giáo hay là Chân Ma thống lĩnh bọn họ đều có chung một kẻ địch với chúng ta.”

Dung nhan Mộc Hi chỉ có thể coi là thanh tú song nụ cười này phảng phất như có một lực lượng khác khiến tâm thần người ta không tự chủ được mà yên ổn hẳn lại.“Tiểu thư nói phải.”

Người trung niên cười nói.Chương 211 : Bọn quỷ phế vật nghèo đói .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc nhìn vào hơn hai mươi khuôn mặt xa lạ trước mắt, có một số hoảng sợ nhưng phần nhiều đều là những khuôn mặt kiệt ngạo bất thuần.Hắn thầm nghĩ trong lòng làm sao mới có thể trấn trụ được đám gia hỏa này.

Tiểu Sơn giới hiện giờ như một cái nhà tù, một đấu trường giác đấu, tu giả có thể sống tới giờ đều không phải người bình thường.“Từ hôm nay trở đi, ta chính là ông chủ của các ngươi, ông chủ lớn!”

Những lời mở đầu của Tả Mạc hoàn toàn không tạo nên chút phản ứng nào, trong mắt nhiều người càng lộ vẻ khinh thường.

Tu vi Tả Mạc chẳng qua chỉ là ngưng mạch nhất trùng thiên, đứng trước mặt bọn họ quả thực không có vốn liếng gì để cuồng vọng.Tả Mạc cũng chẳng buồn để ý, vẫn tiếp tục nói.“Tin rằng các ngươi đã trải nghiệm qua tư vị của cấm chế.

Ta cũng không muốn tốn thời gian dong dài, mục đích của ta rất đơn giản, chính là qua sông ranh giới.

Đám quỷ phế vật nghèo kiết xác các người cũng chẳng vắt ra được mấy giọt dầu, chẳng khiến ta hứng thú gì.”

Lời nói tuy rằng khó nghe nhưng không ít người bớt đi sự đề phòng.Gia hỏa không chút biểu tình trước mắt quả thực có tư cách nói như vậy.

Con thuyền Tảo Hạch kia hiển nhiên là kiện pháp bảo tinh thạch hiếm thấy, một hàng thanh đinh xếp ngay ngắn với triện văn bảy màu, bén nhọn như răng, oai nghiêm như miệng đầy máu của con cá sấu mở ra, tựa hồ có thể ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.Thân thuyền hẹp dài ưu mỹ, điện mang của linh tráo thỉng thoảng loé lên nhanh chóng bao vây lấy thân thuyền.Hãy xem pháp bảo phi kiếm hoa lệ trên người ba gã Kim Giáp vệ, mỗi người thấy được đều không nhịn được mà chảy nước miếng thèm thuồng.

Nếu như không phải trong người họ đã bị hạ cấm chế, những người này dù cho có chết cũng sẽ bổ nhào tới cướp.Ở đây có hơn mươi tên gia hoả giàu có nhất nhưng khi đối mặt với sự xa xỉ như vậy cũng cảm thấy xấu hổ cho cái sự giàu có của mình.“Hi vọng mọi người ở chung có thể cảm thấy thoải mái, đương nhiên, với trình độ hiện tại của các ngươi, thực sự khó có thể làm ta cảm thấy sảng khoái.”

Tả Mạc tràn ngập khinh bỉ và xem thường: “Nhìn các ngươi hỗn chiến như ong vỡ tổ, ngay cả thổ phỉ cũng không bằng, không có chút kĩ thuật nào cả.

Từ hôm nay trở đi, các ngươi phải nhớ kĩ điều này, quần ẩu, là hoạt động cần phải có kĩ thuật cao!”

“Các ngươi rất may mắn.”

Tả Mạc chỉ chỉ vào Công Tôn Sai ở bên cạnh: “Vị này là Công Tôn Sai tiên sinh, là chiến tướng trứ danh ưu tú nhất đến từ Thiên Nguyệt Giới, hắn sẽ dùng tài nghệ cao thâm của bản thân để dạy bảo các ngươi.”

Công Tôn Sai ngại ngùng cười cười nhưng mặt không đỏ lên chút nào.

Ngược lại Thuần Vu Thành nghe thấy vậy thì trợn mắt há mồm, chém gió giỏi thật...Ánh mắt của mọi người tập trung vào Công Tôn Sai, tất cả sự coi thường cùng khinh bỉ đều không cánh mà bay, chỉ còn lại sợ hãi.Tốt rồi, Tả Mạc tương đối thoả mãn, xem ra Công Tôn sư đệ ở đã lập được uy đối với những người tập trung ở đây.Buôn bán làm ăn sau khi chèn ép chém giá thì cũng phải cấp cho ngươi ta một chút ích lợi mới có thể nâng cao sự tích cực của đối phương.“Các ngươi sắp ở đây mà thoát thai hoán cốt, các sắp ở đây sống một cuộc sống khác xưa.

Các ngươi không cần lo lắng nửa đêm đi ngủ sẽ bị đánh lén, các ngươi không cần cân nhắc nên chạy trốn tới đâu để bảo đảm an toàn cho bản thân.”

Tả Mạc làm bộ làm tịch mà quơ cánh tay: “Các ngươi cái gì cũng không cần lo lắng!”

“Các ngươi chỉ cần làm thế nào cho Công Tôn tiên sinh có thể thoả mãn là được.”

Tả Mạc không để ý tới giọng nói kết luận một câu.“Sông ranh giới sẽ bị chúng ta san bằng.”

Cảm thấy đã ổn Tả Mạc đem nhóm người này điều qua một chỗ, hắn cùng Công Tôn Sai bắt đầu tính toán.“Nhóm người này muốn hình thành sức chiến đấu phải mất bao lâu?”

Tả Mạc hỏi Công Tôn Sai.“Không biết.”

Công Tôn Sai buông tay nói: “Chúng ta đều là người mới.”

Tả Mạc rất đau đầu, Công Tôn sư đệ nói không sai, tất cả mọi người đều là người mới, ai cũng không có kinh nghiệm.Công Tôn Sai bổ sung một câu: “Dựa theo quy tắc của cờ Dịch Chiến, đội ngũ mới muốn huấn luyện phải mất hơn một năm mới cơ bản có thể hình thành sức chiến đấu.

Hơn nữa ngươi luyện chế trong cờ Dịch Chiến đều là yêu ma, không có tu giả, ta phải chậm rãi tìm hiểu mới đươc.”

“Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy.”

Tả Mạc lắc đầu.

Hắn không tin, yêu quân sẽ cho bọn họ một năm thời gian.Công Tôn Sai suy nghĩ một chút: “Chỉ có thể nâng cao cường độ huấn luyện hoặc còn có biện pháp khác chính là dùng số lượng để bù chất lượng không đủ.”

“Số lượng à...

Xem ra chúng ta cần phải có một căn cứ tạm thời đã.”

Tả Mạc trầm ngâm nói.Tả Mạc lựa chọn một sơn cốc, trước đây đã từng có một môn phái nhỏ ở nhưng bây giờ người đi núi trống, nơi đây sớm đã trở thành nơi vô chủ.

Sở dĩ lựa chọn nơi này bởi vì trước đây nơi này có linh mạch.Linh khí ở Tiểu Sơn giới loãng khẳng định là do linh mạch xảy ra vấn đề, Tả Mạc muốn tận mắt xem rốt cuộc linh mạch đã biến thành cái dạng gì.Dọc đường gặp phải mấy tốp tu giả, tất cả đều bị bắt lại.

Lúc đầu đều là do Kim Giáp vệ động thủ sau đó Công Tôn Sai dứt khoát chỉ huy lũ tu gia bị bắt làm tù binh ra tay.

So với hiệu suất của ba gã Kim Giáp vệ thì hiệu suất của đám tu giả trình độ phổ biến là ngưng mạch kì này cực thấp.Công Tôn Sai gà mờ cũng mắc sai lầm chồng chất nhưng hắn không có nổi giận.Tả Mạc biết nôn nóng không được, dứt khoát giảm tốc độ, dù sao có Kim Giáp vệ cùng Tảo Hạch thuyền áp trận nên hắn cũng không lo lắng về vấn đề an toàn.

Khó có được cơ hội thực chiến để luyện binh như này, không lợi dụng cho tốt là có lỗi với bản thân nhiều lắm.Công Tôn Sai rất nhanh biểu hiện ra thiên phú chỉ huy của mình, lúc đầu không có kết cấu sau đó đã dần có bài bản, nhưng là sau hơn mười ngày chiến đấu.Sau hơn mười ngày chiến đấu, đội ngũ đã bành trướng thêm thành bốn mươi người, tu giả ngưng mạch là hai mươi tám người, tu giả trúc cơ là mười hai người.Tả Mạc mau chóng phát hiện ra rằng cấm chế bố trí cũng không phải không bị hao tổn gì.

Mỗi một đạo cấm chế cần phải đem một tia thần niệm sống nhờ ở trong cơ thể đối phương.

Mỗi lần bố trí xong thần thức của Tả Mạc sẽ yếu đi một chút.Sự tình này cũng không biết giải quyết làm sao, trên đời vốn không có bữa trưa miễn phí.

Cũng chỉ có hắn quái thai mới có thể chưa đến Kim Đan kì liền có thể bố trí cấm chế.May mắn chính là bọn họ trên đường không có gặp qua đại đội tu giả.Theo Ma Phàm nói, hiện tại Tiểu Sơn giới tiểu đội tu giả vô số, mà đoàn đội tu giả đạt tới mấy trăm người cũng có mấy cái.

Tả Mạc cảm thấy rất kì quái chính là đoàn đội có mấy trăm tu giả mà lại không đi công kích sông ranh giới.

Sau này mới biết canh gác sông ranh giới chính là Minh Tiêu phái, tự nhiên là có tu giả kim đan!Tả Mạc bì hù ngã, thảo nào bọn họ có thể một mình canh gác sông ranh giới, hoá ra là có tu giả kim đan toạ trấn.Tin tức này lập tức làm cho Tả Mạc đánh giá độ khó khi đột phá sông ranh giới tăng lên rất nhiều.Ngưng mạch tam trọng thiên, khác biệt chính là lượng linh lực trong cơ thể.

Nhất trọng thiên đỉnh, linh lực đại khái mười tinh.

Mà nhị trọng thiên đỉnh, trong cơ thể linh lực đạt tới ba mươi tinh.

Tam trọng thiên đỉnh linh lực sẽ đạt tới chín mươi tinh.Thủ hạ của Tả Mạc chính là hai mươi tám gã ngưng mạchh, đạt tới nhị trọng thiên chỉ có ba ngươi, còn lại tất cả đều là ngưng mạch nhất trọng thiên.Nói như vậy, một gã ngưng mạch tam trọng thiên có thể một mình đối kháng với mười tên ngưng mạch nhất trọng thiên, hoặc là ba gã tu giả ngưng mạch nhị trọng thiên.

Đương nhiên, đây chỉ là so sánh trên lý thuyết, tình huống thực tế phức tạp hơn nhiều, còn có pháp quyết, pháp bảo phi kiếm, còn có chiến thuật, vân vân...Nhưng một gã ngưng mạch chống lại kim đan thì chỉ có bỏ chạy, nghịch chuyển ư, lấy yếu thắng mạnh ư, tất cả đều không có khả năng xuất hiện.Kim đan và ngưng mạch chênh lệch không phải là linh lực mà chính là lý giải nông sâu đối với linh lực.

Trong quá trình kết thành kim đan, tu giả đều sẽ có thể ngộ sâu sắc đối với thiên địa, đối với linh lực.Cùng một loại pháp quyết, sau khi kết đan và trước khi kết đan, uy lực khác nhau một trời một vực.Tu giả ngưng mạch đối phó với tu giả kim đan, biện pháp duy nhất có thể sử dụng chính là quần ẩu.

Về việc cần bao nhiêu người mới có thể quần ẩu thành công thì trong đầu Tả Mạc không có cơ sở, trong đầu Công Tôn Sai cũng thế.Tả Mạc đành phải hỏi Bồ yêu.“Quần ẩu?

Không nói được.”

Bồ yêu vuốt cằm: “Còn phải xem trình độ của đối phương thế nào, pháp bảo ra sao, cũng phải xem phối hợp của các ngươi thế nào.”

“Nếu như là yêu quân thì sao?”

Tả Mạc hỏi.“Kim đan phổ thông thì cần phải có trung đội một trăm Dạ La yêu, nếu như chỉ huy có tố chất không tồi thì không thành vấn đề.”

Bồ yêu suy nghĩ một chút nói.Tả Mạc thở dài một hơi, may quá, không phải hoàn toàn không có hi vọng.Hắn đương nhiên biết rõ thực lực của nhóm người này không thể nào đạt được tới trình độ của yêu quân nhưng hắn có thể mở rộng số lượng.

Một trăm người không được, vậy thì hai trăm người, ba trăm người.

Hắn lo lắng chính là số lượng không thể bù được chất lượng.“Vì sao linh khí của Tiểu Sơn giới biến thành loãng như vậy?”

Tả Mạc hỏi Bồ yêu.“Thủ pháp làm ra điều này có rất nhiều.

Giả như phệ linh hoá yêu trùng, giả như hắc tuyến cô.

Phệ linh là đặc tính của yêu ma.”

“Có biện pháp biến trở lại như cũ không?”

“Trừ phi mời được tu giả nguyên anh kì xuất thủ.

Cần phải có mười năm tĩnh dưỡng.”

“Nguyên Anh kì...”

Tả Mạc á khẩu không trả lời được.

Cho tới bây giờ hắn gặp qua tu giả lợi hại nhất chỉ là kim đan kì, muốn một lần chuyển hoản linh mạch tự nhiên cần phải có tu giả nguyên anh, điều này khác gì phán tử hình.Chỉ có nguyên anh kì mới có thể đối phó với sự tình này, Tả Mạc không biết mình có cơ hội thành công hay không nữa.Về căn cứ hắn quyết định thiết lập tại sơn cốc này, ít nhất, nơi này hoàn cảnh khá tốt.Tả Mạc từ Bồ yêu lấy được rất nhiều phương pháp luyện quân của yêu ma, sau đó ném cho Công Tôn Sai.

Bồ yêu tốt bụng mà nhắc nhở Tả Mạc, những phương pháp này đều là của nghìn năm trước, chỉ để tham khảo.Bồ yêu chuyển biến đột nhiên làm Tả Mạc cảm thấy không quen.Nhưng khi Bồ yêu hấp thu địa khí, Tả Mạc đã từng quên mất điều đó nhất thời khắc sâu cảm nhận được thế nào gọi là sống không bằng chết!Tuy rằng biết rõ đối với bản thân có chỗ tốt nhưng là hắn khóc không ra nước mắt!Này hút ngược địa khí bao giờ mới kết thúc đây...Ma Phàm khẩn trương đứng ở trước mặt Công Tôn Sai, trong mắt hắn, trình độ tà ác của công tử tuấn tú nhìn nhu nhược ngại ngùng này chính là bất cứ yêu ma nào cũng cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Không ai dám cãi lời hắn.

Lôi Bằng chính là kẻ ngang ngược nhất trong bọn họ lúc này kinh ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.“Đem nhưng thứ ngươi biết thi triển một lần, cái gì cũng không được giấu.”

Mệnh lệnh của Công Tôn Sai không hề phức tạp.“Vâng.”

Mấy ngày này Ma Phàm bắt đầu chậm rãi học được cách làm thủ hạ của Công Tôn Sai.Rất đơn giản, Công Tôn Sai nói cái gì, phải làm gì để đạt được yêu cầu, để vạn sự đều thông.Ma Phàm bắt đầu thi triển từng loại pháp quyết, cũng may hắn không môn không phái, biết được vài loại pháp quyết như vậy, rất nhanh liền thi triển hết.

Công Tôn Sai đối với huyễn ảnh thân pháp cùng với ba chiêu kiếm của hắn cảm thấy rất hứng thú, kêu hắn biểu diễn lại mấy lần.Ma Phàm một mực lo lắng, vạn nhất ông chủ lớn coi trọng kiếm quyết của mình, muốn mình phải giao nộp thì làm sao đây?Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra sự lo lắng của bản thân là dư thừa, sau khi Công Tôn Sai cúi đầu ghi lại liền kêu hắn quay trở về huấn luyện.Ngày thứ hai, Ma Phàm kinh hồn táng đởm khi nhận ngọc giản mà Công Tôn Sai cười mị mị đưa qua, chỉ nhìn lướt qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời giống như màu đất!Chương 212 : Anh rất là thực tế .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckBồ yêu cảm thấy cực kỳ thú vị.Nói thực ra, hắn chạy tới trong thức hải của Tả Mạc lâu như vậy nhưng chưa từng có chuyện gì khiến hắn cảm thấy hứng thú như chuyện trước mắt.

Cho dù là kinh lịch vài ngàn năm của hắn cũng chưa từng gặp qua chuyện gì hứng thú như vậy.Một tên tu giả trúc cơ kỳ chưa từng tiếp xúc với bất cứ phương pháp học tập nào, lại còn là một tên đồ tể nữa, không ngờ lại bắt đầu nghiên cứu làm sao để trở thành một chiến tướng.

Chuyện như vậy, hắn chưa từng nghe tới, cho dù là trong trận đại chiến ngàn năm trước kia.Hắn rất quen thuộc đối với chiến tướng, trong trận doanh của tu giả, chiến tướng được hình thành chỉ theo hai con đường: một cái là chiến tướng do môn phái lớn chuyên môn bồi dưỡng ra, còn là chiến tướng nhờ vào chiến đấu không ngừng mà dần dần lĩnh ngộ hình thành.Cách thứ nhất tạo ra nhiều nhất, trong trận chiến ngàn năm trước, các chiến tướng nổi danh trong trận doanh của tu giả cơ hồ có bảy thành là xuất phát từ các môn phái lớn.

Bọn họ từ nhỏ đã bắt đầu học tập các loại tri thức, ngay cả pháp quyết bọn họ tu luyện cũng là loại chuyên môn dùng để chỉ huy tác chiến.Loại thứ hai chỉ chiếm ba thành, trên thực tế, từ số lượng tổng thể, tỷ lệ này sẽ bị kéo càng xa thêm.

Không được huấn luyện từ nhỏ, cần phải từ dưới đáy chót từng bước từng bước leo lên, loại chiến tướng hình thành theo lối thứ hai không ai không phải loại thiên tài thiên tư hơn người, phải trả giá cũng cao hơn nhiều so với loại chiến tướng thứ nhất.Nhìn lại, Công Tôn Sai rất có hy vọng trở thành một người trong số họ.

Nhưng sự thực lại tàn khốc hơn nhiều, thân phận nhỏ bé, muốn trở thành chiến tướng vậy nhất định phải phù hợp một điều kiện, đó là thực lực bản thân thật cường đại.

Ngoại trừ năng lực chỉ huy kiệt xuất, chiến tướng hình thành theo con đường thứ hai không ai không có thiên phú tu luyện hoàn toàn không kém so với những tu giả khác.Nguyên nhân rất đơn giản, không có thực lực vậy cũng chẳng có khả năng sống sót trong chiến tranh.

Mà đã sống không nổi vậy làm sao có thể từng bước leo lên?

Thân phận nhỏ bé lại muốn trở thành chiến tướng thì chỉ có cách bò ra từ trong đống người chết, từng lần từng lần, từng chút từng chút bắt đầu tích lũy danh vọng rồi mới có người phục tùng, tuân theo hiệu lệnh của hắn.Nếu không như vậy, đừng nói là chỉ huy đội quân lớn, cho dù là đoàn đội nhỏ bảy tám người cũng không ai nguyện ý đem bản thân và tính mạng giao cho một tên gia hỏa lúc nào cũng có thể xong đời.Đây cũng là ly do vì sao Bồ yêu nhìn không ưa Công Tôn Sai, Công Tôn Sai chỉ là một tên đồ tể, một tên đồ tể trúc cơ kỳ.

Bồ yêu có thể nhìn ra dễ dàng, thiên phú tu luyện của Công Tôn Sai cực kỳ bình thường, cho dù cấp cho hắn nhiều linh đan pháp bảo tới đâu thì trên phương diện tu luyện hắn cũng chẳng có mấy thành tựu.Nhưng với tên gia hỏa có vẻ không cách nào trở thành chiến tướng này, Bồ yêu lại không trực tiếp buông xuôi mà ngược lại còn tiếp tục đầu tư.

Đương nhiên, trong đó còn có một nguyên nhân quan trọng, đó là lựa chọn của Tả Mạc.Thiên phú gì đó, chẳng có gì lạ.

Công Tôn Sai nếu như từ nhỏ đã sống tại đại môn phái nào đó, mà cuối cùng trở thành một gã chiến tướng, Bồ yêu không thấy lạ chút nào.

Cờ dịch chiến, Công Tôn Sai tiến bộ tốc độ rất nhanh.Chân chính làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là Tả Mạc lại rất tin tưởng Công Tôn Sai!Điều này Bồ yêu không thừa nhận cũng không được, tên gia hỏa Tả Mạc này ánh mắt đôi khi chuẩn cực kỳ.

Với hắn, Tả Mạc thiên phú được coi là không tệ, nhưng tuyệt đối không được coi là xuất sắc.

Nhưng hai năm qua, dọc đường đi va chạm xung đột, Bồ yêu mới ngạc nhiên phát hiện, tên này tiến bộ xa xa vượt lên dự tính ban đầu của hắn.Nguyên nhân trong đó tất nhiên có sự tham gia của hắn, nhưng mà ngẫm lại những hạch tâm đệ tử của các đại môn phái, được trợ giúp so Tả Mạc còn lớn hơn nhiều.

Nhưng tốc độ tiến bộ của bọn họ, cũng cực ít có người có thể đạt được trình độ như Tả Mạc.Nhưng hết lần này tới lần khác, Tả Mạc căn cốt thiên phú không tính là tuyệt đỉnh, đây mới là điều làm Bồ yêu cảm thấy kì lạ.Nghĩ tới nghĩ lui, Bồ yêu cảm thấy tất cả còn do ánh mắt và suy nghĩ của Tả Mạc tạo nên nữa.Ánh mắt và suy nghĩ của Tả Mạc rất kỳ lạ, cùng người bình thường rất không giống nhau.

Vô luận là tu luyện, hay là chiến đấu, hoặc là thái độ xử thế làm người.

Hắn rất dễ dàng được coi là một điển hình người theo chủ nghĩa thực dụng, con buôn khôn khéo, tham lam háo tài.

Nhưng hắn thỉnh thoảng lại làm ra chút sự tình khiến Bồ yêu cảm thấy rất ngu xuẩn, hết lần này tới lần khác những hành vi ngu xuẩn này, thường thường lại cho kết quả tốt.Nguyên bản Bồ yêu cũng không xem trọng Công Tôn Sai, nhưng thêm biến số Tả Mạc này, hắn bỗng nhiên tràn ngập hứng thú cùng mong đợi.Tương đối thú vị!Khác với Bồ yêu nhàn nhã xem làm trò, Tả Mạc làm việc không ngừng nghỉ.

Hắn bị Thuần Vu Thành giày vò hết sức, đành phải kiến lập một cái thú trì.

Dừng lại ở Tiểu Sơn giới thời gian sẽ không lâu, nhưng cũng không quá ngắn.

Nếu vận dụng thoả đáng, có thể có một hai cái giá trị.

Thuần Vu Thành thời gian này mỗi ngày đều ở trên thuyền Tảo Hạch không ngừng vắt óc suy nghĩ, hắn suy nghĩ ra không ít nhưng không cái nào có giá trị, tất cả ý nghĩ đều chỉ là vất đi thôi."

Sư huynh, xây dựng thú trì đi!"

Những lời này của Thuần Vu Thành giống như âm hồn đòi mạng, mỗi ngày bên tai Tả Mạc quanh quẩn không tiêu tan..Hắn mặc dù giàu có, một cái thú trì tốn hao không nhỏ, nhưng không phải nói chơi.

Chỉ là cái này làm ra không dễ dàng, không ai có thể giúp được hắn, nhất là Thuần Vu sư đệ còn có một đống lớn kiến nghị.

Muốn thực hiện những ý nghĩ này, nhất định phải tiến hành một ít cải biến đối với thú trì.Cải biến nghĩa là số lượng công việc tăng lên rất nhiều, điều đó có nghĩa là phải nghĩ lại từ đầu, huống hồ ý nghĩ của Thuần Vu Thành sư đệ thỉnh thoảng còn có thay đổi.

Mỗi lần Tả Mạc định lười biếng, Thuần Vu Thành giống như âm hồn lại quấn lấy hắn."

Sư huynh, thay đổi một chút đi, thay đổi một chút đi..."

Thú trì xây dựng xong, Tả Mạc tựa như bị đâm vào mông, chạy càng xa càng tốt.Người thành thật giày vò bản thân làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.Thuần Vu Thành sư đệ đi dày vò thú trì, Công Tôn sư đệ đi dày vò đám tu giả kia, Tả Mạc liền bắt đầu dày vò bản thân.Nghiên cứu phù trận, cần phải tiêu hao rất nhiều thời gian, mà hắn còn bày ra cho bản thân một nhiệm vụ khác.

Hắn tìm được linh mạch, thu thập một ít phệ linh Hắc Ti Cô, hắn đối chúng nó cảm thấy rất hứng thú.Trừ cái đó ra, nhiệm vụ không thể thiếu mỗi ngày chính là tu luyện.

Bố trí cấm chế cần phải tiêu hao thần thức, thần thức của hắn trên diện rộng co lại, ngẫm lại chiến lược của bản thân là lấy số lượng, hắn khắc sâu cảm thụ, nhu cầu khẩn cấp lúc này của hắn chính là đề cao thần thức.“Thai Tức Luyện Thần” thành bài tập mỗi ngày của hắn.Từ sau khi thần thức của hắn đạt tới hoá vật, thức hải của hắn xảy ra biến hóa lớn.

Trong thức hải những hoả diễm yêu dị kia biến mất không thấy, trên bầu trời tinh thần số lượng tăng tới mười khỏa.

Kiếm hà như trước, không có quá lớn biến hóa, kiếm ý của hắn không có tiến bộ.Thấy thức hải tinh thần, Tả Mạc bỗng nhiên nhớ tới lần trước luyện hóa tiểu tháp.

Tinh thần phun ra tinh sa, không ngừng thâm nhập vào trong thần thức.Trong bầu trời thần thức rộng lớn, bên trên mười khỏa tinh thần, cô linh linh, ngoại trừ một viên dường như sáng lên, các viên khác đều ảm đạm.

Hồi tưởng tốc độ tinh thần phun ra Tinh Sa, Tả Mạc cảm thấy, muốn tinh sa phân bố khắp thần thức, không biết cần phải mất bao lâu."

Đó là tinh nguyên."

Bồ yêu ngồi ở trên bia mộ, ngẩng đầu nhìn mười khỏa tinh thần trên đỉnh đầu."

Tinh nguyên là cái gì?"

Vấn đề này Tả Mạc luôn luôn chôn ở trong lòng, hôm nay thấy Bồ yêu tựa hồ có ý tứ giải thích nghi hoặc cho hắn liền thuận thế hỏi."

Tinh nguyên là thần thức chi nguyên."

Bồ yêu chậm rãi nói: "Ngươi cũng có thể dùng tinh linh lực để lý giải, các ngươi tu giả không phải thích nói bao nhiêu tinh linh lực sao?"

"Mười tinh thần thức?"

Tả Mạc không khỏi hỏi lại."

Hoặc ngươi có thể coi nó như nguồn suối sản sinh thần thức, mười tinh giống như ngươi có mười nguồn suối có thể sản sinh thần thức."

"Có một lần ta nhìn thấy những tinh thần này phun ra ngân sắc tinh sa, đó là cái gì?"

Tả Mạc không khỏi hiếu kỳ hỏi."

Ngươi nói cái gì?"

Bồ yêu hoắc mắt mở huyết đồng, lưng ngồi thẳng dậy, thay đổi bộ dáng lười biếng lúc trước.Tả Mạc bị Bồ yêu huyết đồng nhìn chăm chú được trong đầu có chút sợ hãi, thầm nghĩ tên này không lẽ lại bắt đầu động kinh à."

Có gì không đúng sao?"

Tả Mạc yếu ớt hỏi.Qua một lát, mới thấy Bồ yêu có chút hoảng hốt đáp: "Đệ nhị thức..."

Hắn lắc đầu, phục hồi lại tinh thần, lập tức nhìn Tả Mạc một cái thật sâu rồi nói: "Tinh sa ngươi nhìn thấy, đó chính là thần thức càng thêm tinh thuần, chúng ta bình thường gọi nó là Tinh Thức Sa.

Mười khỏa tinh thần, có sáng có tối, khoả rất sáng kia có thể dựng dục ra nhiều nhất Tinh Thức Sa, nó dựng dục thần thức tốc độ nhanh nhất."

Tả Mạc cái hiểu cái không, Bồ yêu cũng không quản hắn, nói tiếp."

Yêu, tu luyện thiên địa pháp tắc, thiên địa vạn vật không khỏi ẩn chứa thiên địa pháp tắc, thiên địa vạn vật đều có thể luyện thần, tinh thần cũng một trong số đó.

Đường của tinh thần, thâm thuý trừu tượng, yêu đi tu tinh thần luyện thần rất ít."

Nghe được điều này, Tả Mạc bỗng nhiên có chút dự cảm không ổn: "Ngươi là cái gì luyện thần?"

"Ta luyện chính là thiên hỏa luyện thần."

Bồ yêu nhe răng cười.Tả Mạc sửng sốt: "Vì sao ta là tinh thần luyện thần?"

“Bởi vì ngươi tu luyện là “Thai Tức Luyện Thần”.”

Bồ yêu cười đen tối: "Ta cũng không nghĩ tới, “Thai Tức Luyện Thần” dĩ nhiên là tinh thần luyện thần, bị tên của nó lừa."

Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tưởng hàng đồng nát ngoài đường, không nghĩ tới dĩ nhiên là hàng cao cấp, lỗ rồi..."

Lửa giận từ từ ở trong lòng Tả Mạc bốc cao lên, hắn giận tím mặt, chỉ vào mũi Bồ yêu chửi ầm lên: "Ngươi tên khốn nạn, dĩ nhiên cấp cho ta luyện thứ ngươi chưa từng luyện qua!

Còn muốn dùng hàng đồng nát ngoài đường lừa ta, ta sẽ không để ngươi yên đâu..."

"Không nên như vậy!"

Bồ yêu cũng không tức giận, cười hì hì nói: "Dù sao ngươi cũng không lỗ.

Ngươi xem, ngươi đã luyện ra mười khỏa tinh thần.

Trong hai năm ngắn ngủi, ngươi lại còn luyện đến hóa vật, tốc độ thật nhanh!"

"Ngươi ngươi ngươi..."

Tả Mạc nghe được Bồ yêu nói lời vô tâm, tức giận đến ngón tay run run."

Có muốn biết tiếp theo tu luyện như nào không?"

Bồ yêu thấy thế, thập phần dứt khoát nói."

Muốn."

Tả Mạc trả lời không chút do dự, tức giận nhất thời không cánh mà bay.Bồ yêu đối với thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của Tả Mạc không chút kinh ngạc, tên này xưa nay cực kỳ thực dụng."

Được rồi."

Bồ yêu cười mị mị nói: "Ta có thể nói cho ngươi, hơn nữa còn có thể trợ giúp rất nhiều cho ngươi.

Nhưng mà, ta có một yêu cầu nho nhỏ."

"Nói!"

Tác phong của Bồ yêu, Tả Mạc cũng đã sớm quen thuộc."

Ta muốn kim đan của vị tu giả kim đan Minh Tiêu phái kia."

Tả Mạc ngây dại, chờ hắn tỉnh lại, nhất thời nhảy dựng lên: "Ngươi điên rồi sao?

Kim đan!

Ngươi muốn chính ngươi đi làm đi!

Lại ở trước mặt ta một tên ngưng mạch nói muốn kim đan của tu giả kim đan kì, hừ hừ, họ chỉ cần tát một cái là ta thành tro rồi."

Nói xong hắn quay đầu bước đi, phất phất tay: "Ngươi muốn chơi đùa, chính mình đi chơi đi, ta không cùng ngươi chơi đâu."

Bồ yêu thần tình trấn định, không chút tức giận: “Thêm một ngũ phẩm kiếm quyết."

Tả Mạc mắt mù tai điếc, tiếp tục hướng phía trước đi."

Thêm một ngũ phẩm độn pháp."

Tả Mạc không hề cử động, dưới chân bước tiến không có biến hóa gì."

Luyện chế thêm cho ngươi bảy tên Kim Giáp vệ."

Tả Mạc quyết tâm không để ý tới hắn."

Thêm một thức “Tiểu Thiên Diệp Thủ”.”

Tả Mạc dừng lại, xoay người hướng Bồ yêu đi đến."

Làm như thế nào?"

Chương 213 : Ma Phàm đạt tiêu chuẩn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckMa Phàm giờ cảm thấy rất phiền phức.Cho dù hắn là tu vi ngưng mạch nhị trọng thiên hay là pháp quyết vô danh mà hắn tu luyện đều có thể khiến hắn nổi bật hẳn lên trong đám người.

Song đối với kẻ sợ phiền phức nhất như hắn mà nói, đây chẳng phải chuyện tốt lành gì.Bởi hắn trở thành motojt rong số những đối tượng trọng điểm được chiếu cố đặc biệt.Nội dung huấn luyện của hắn vượt xa những người khác, ánh mắt người nào nhìn về phía hắn cũng đầy vẻ đồng cảm.Không sai, đích xác là đồng cảm.Lượng huấn luyện của mỗi người bọn họ đều cực kỳ nghiệm khắc mà Ma Phàm lại nhận được chiếu cố đặc biệt, lượng huấn luyện của hắn có thể thấy.

Bất quá, đồng cảm dù có thừa nhưng bọn họ không ai dám tỏ vẻ hả hê, tự thân họ muốn bảo toàn cũng khó rồi.

Mọi người trong doanh trại tập trung sức lực điên cuồng huấn luyện không ngừng nghỉ.

Nếu không hoàn thành nội dung huấn luyện, kết quả đang đợi bọn họ sẽ cực kỳ bi thảm.Từ ngày đầu tiên bắt đầu, sau khi có vài kẻ không chịu nghe lời, giờ mọi người thấy người trẻ tuổi với nụ cười nhìn qua có phần âm nhu ngại ngùng này đều không thể ngăn sự sợi hãi trào dâng từ dáy lòng.

Tiếng kêu thảm thiết sống không bằng chết vẫn quanh quẩn bên tai bọn họ.

Vài tên gia hỏa không chịu nghe lời giờ không ra hình người, cảnh tượng đó luôn vô thức hiện lên trong đầu bọn họ, mỗi nghi nghĩ lại, đám gia hỏa vốn quen mưa máu gió tanh cũng không khỏi run lên bần bật.Thâm độc, tàn nhẫn, lãnh huyết, coi mạng người như cỏ rác…Tất cả những từ ngữ đó cũng không đủ để hình dung người thanh niên nhìn qua rất vô hại trước mặt.

Kẻ hung ác kiêu ngạo không thuần phục tới mức nào, tới trước mặt hắn cũng trở nên ngoan ngoãn dễ bảo vô cùng.Bất quá, tên thanh niên tuấn tú này tuy rằng nghiêm khắc một chút nhưng chỉ cần ngươi hoàn thành thuận lợi việc huấn luyện thì chuyện chì cũng không lo, hắn tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ tìm ngươi làm phiền.

Không tham pháp bảo của ngươi, cũng chẳng tham pháp quyết của ngươi.

Sauk hi thăm dò rõ ràng được điểm người, lập tức người người tranh trước, e rằng chỉ chậm một chút là bị nếm cực hình sống chẳng bằng chết kia.Ma Phàm cảm thấy cuộc sống thực là vô vọng, ngày ngày đều chìm trong huấn luyện vô cùng vô tận.Trời ơi!Cái này có thể hoàn thành sao?Vừa đột phá nhị trọng thiên chưa được bao lâu, linh lực trong cơ thể hắn đại khái chỉ khoảng mười lăm tinh.

Nội dung huấn luyện của hắn chỉ có một, đó chính là một kiếm chiêu của hắn.

Không sai, đúng là chỉ có một chiêu, là sát chiêu lợi hại nhất trong ba chiêu kiếm mà hắn có: Diệt Huyễn Vô Ảnh Kiếm.

Chiêu thức này uy lực lớn vô cùng song điểm then chốt là chiêu thức xuất ra không có nửa điểm ba động của linh lực, không âm không gió, nhìn cũng chẳng hề thu hút chút nào song thực ra uy lực lại cực lớn, vô cùng lợi hại.Nói thực ra, sau khi tu luyện xong chiêu này, trong thực chiến hắn cũng chỉ dùng qua hai ba lần mà thôi.Hắn xưa nay vốn sợ phiền phức, rất ít khi cứng đấu cứng, chỉ cần thấy tình huống không ổn là lập tức xử dụng thân pháp Huyễn Ảnh trốn thật xa.Nội dung huấn luyện của hắn chỉ có một chiêu này, đương nhiên, sẽ không đơn giản như vậy.

Yêu cầu của Công Tôn Sai chỉ có hai, một là khi hắn thi triển thân pháp Huyễn Ảnh vẫn có thể thi triển sát chiêu này như thường.

Mà yêu cầu còn lại lại là trong thời gian một nén hương hắn phải thi triển liên tục chiêu này hơn ba lần, mà trong một canh giờ phải thi triển được chiêu này hơn bảy lần.Khi hắn nhận được nội dung huấn luyện sắc mặt vô cùng khó coi.Với tu vi hiện giờ của hắn dùng toàn lực thi triển Diệt Huyền Vô Ảnh kiếm chỉ có thể đứng tại chỗ thi triển, hơn nữa nhiều nhất chỉ có thể thi triển bốn lần, lại cần phải nghỉ ngơi trong chốc lát rồi mới có thể thi triển lại lần nữa.

Như vậy hiển nhiên kém quá xa so với yêu cầu của Công Tôn Sai.Ma Phàm không biết Công Tôn Sai nghĩ sao mà lại đưa ra yêu cầu như muốn đoạt mạng như vậy, đây chẳng phải lấy mạng của hắn sao?Hắn kiên trì muốn xin Công Tôn Sai sửa lại đôi chút nhưng thu được chỉ là một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Công Tôn Sai: “Liều mạng tu luyện đi, liều mạng so với bỏ mệnh vẫn tốt hơn.”

Ma Phàm sau khi nghe được những lời này, trong đầu lập tức lạnh ngắt, rơi vào đường cùng cũng chỉ có cách liều mạng, tiến bộ bất chấp khó khăn thôi.

Kể từ khi hắn bắt đầu tu luyện chưa tùng liều mạng tu luyện như vậy.Thi triển thân pháp Huyễn Ảnh lại đồng thời thi triển Diệt Huyễn Vô Ảnh kiếm, đây là một phương pháp hắn chưa từng nghĩ tới.

Không môn không phái, có thể đạt tới ngưng mạch nhị trọng thiên, thiên phú tu luyện của Ma Phàm tuyệt đối không kém, đầu óc cũng không tồi.

Hắn đương nhiên hiểu rõ nếu thực sự có thể thi triển đồng thời cả thân pháp và kiếm chiêu thì uy lực của chiêu này sẽ tăng gấp bội.Nếu là trước đây, cho dù có nghĩ ra điểm đó nhưng với tính cách sợ phiền phức của hắn, sau khi thử vài lần cũng sẽ nhanh chóng buông tha.Nhưng bây giờ đao đang kề cổ, chỉ hơi lui về sau một chút là mạng nhỏ đi luôn, không cách nào cứu vãn, hắn cũng chỉ có thể kiên trì.Linh lực tiêu hao quá độ khiến cho hắn muốn hộc máu, cả người bủn rủn như muốn vỡ ra, vì mạng nhỏ, tu luyện!

Tu luyện!

Lại tu luyện!

Tu luyện tới mức giờ hắn vừa thấy phi kiếm đã muốn nôn mửa…Không ngờ hắn lại luyện thành!Chỉ thấy một thân ảnh hư hư ảo ảo phiêu hốt biến ảo bất định trên không trung, không chút dấu hiệu đột nhiên trên không trung vang lên những tiếng nổ ầm ầm!̀m!Mặt đất cách hắn năm mươi trượng đột nhiên như bị một vật vô hình bắn trúng, mạnh mẽ nổ tung, bùn đất bắn vấy ra.

Mọi người đang ra sức huấn luyện lập tức giật nẩy mình, dồn dập phát động linh tráo, bảo vệ trước người.

Ba ba ba, bùn đất bắn ra đánh vào linh tráo như trời mưa, kẻ tu vi hơi yếu một chút thì linh tráo lay động một lúc.Mọi người hoảng sợ!Nhìn lại trên mặt đất, chỉ thấy bảy cái hố sâu xếp hàng chằng chịt, mỗi cái sâu tới hai trượng!Bắn từ khoảng cách xa còn có thể tạo ra uy lực như vậy, nếu đánh vào trên người. . .Ánh mắt mọi người nhìn về phía Ma Phàm lập tức thay đổi, tên này trước đây chắc chắn có ẩn tàng!

Bất quá một số kẻ tâm tư linh hoạt lại lộ vẻ vui mừng, hiện giờ tất cả mọi người đều bị buộc trên một cái thuyền, Ma Phàm mạnh lên đối với những người khác mà nói quả thực là chuyện tốt, ít nhất khả năng giữ mạng lại tăng thêm vài phần.Công Tôn Sai cũng lộ vẻ kinh ngạc, hắn vốn cũng không nghĩ Ma Phàm lại là người đầu tiên đạt được yêu cầu.

Trong kế hoạch của hắn, Ma Phàm chính là người tấn công chủ yếu, hay có thể nói là kẻ đánh lén thì chính xác hơn một chút.

Thân pháp Huyễn Ảnh phiêu hốt bất định lại thêm Diệt Huyễn Vô Ảnh kiếm nhìn qua không chút hấp dẫn nhưng uy lực lại đủ lớn để làm đòn tấn công trí mạng, đây không phải kẻ đánh lén trời sinh sao?Chỉ tiếc là thân pháp Huyễn Ảnh tuy rằng biến ảo đa đoan nhưng lại dễ khiến người khác nảy sinh tâm lý phòng bị, khả năng đánh lén hạ thấp nhiều.

Nếu có thể có một môn thân pháp vô thanh vô tức am hiểu ẩn nấp, uy lực của Ma Phàm sẽ trở nên cường đại hơn.Làm sao mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất của Ma Phàm, Công Tôn Sai cảm thấy mình còn phải suy nghĩ cho kỹ lại.

Đừng nhìn hắn lúc nào cũng giữ vẻ mây bay gió thổi, trấn tĩnh thong dong trước mặt người khác, song trên thực tế, thần kinh của hắn lúc nào cũng căng chặt.Hắn là một người mới, lại chưa từng được bồi dưỡng chuyên môn.

Tả sư huynh tín nhiệm hắn như vậy, lúc trước phạm một ít sai lầm sư huynh cũng tuyệt đối không trách tội.

Bất quá Công Tôn Sai nhìn như âm nhu song thực ra tâm lý khá cao ngạo, hắn nào có thể cho phép bản thân tiếp tục phạm sai lầm nghiêm trọng nhưu lúc trước?Tâm tư của hắn để cả lên người những tu giả này, ngay cả việc tu luyện của bản thân cũng đã sớm đình chỉ.Hắn căm ghét thất bại!Ma Phàm không thể tin tưởng nhìn vào bảy cái hố sâu dưới mặt đất, trong đầu trống rỗng.Làm được rồi…

Mình thực sự làm được rồi.Đây quả thực do chính mình làm sao?Nửa tỉnh nửa mê đáp xuống mặt đất, sắc mặt hắn vẫn hoảng hốt.

Hắn quả không nghĩ tới mình thực sự có thể làm được.Huấn luyện là bị bức tới không còn cách nào khác nên hắn mới cắn răng kiên trì, song khi hắn thực sự đạt được yêu cầu mà trước đây hắn ngay cả nghĩ cũng không dám thì một loại tình cảm khác lại tràn ngập trong lòng hắn.Nhìn phi kiếm trong tay, mầm mống của một thứ gọi là tự tin dần dần nảy sinh trong lòng hắn.“Ngươi hiện tại không nên khai mở thêm ngôi sai mới, tham nhiều thì không tốt.

Ngươi cần dùng nhiều thời gian hơn đem mười ngôi sao này, tất cả đều luyện hóa một lần, làm cho chúng nó ngời sáng như sao thật.

Sao là cội nguồn thần thức của ngươi, nó càng lớn mạng lại càng có thể nuôi dưỡng càng nhiều thần thức.

Nhất là cát sao (tinh thần sa).

Ngôi sao càng sáng chói thì cát sao sinh ra càng tinh thuần, đối với ngươi càng có lợi.”

Tả Mạc đang nhập định lập tức tập trung toàn bộ tinh thần co vào trong thức hải, chỉ thấy hắn khoanh chân ngồi đối diện với ngôi sao trong thức hải, một tia ánh sao như có như không từ trong một ngôi sao hạ xuống, chìm vào ấn đường của Tả Mạc.Ánh sao theo nhịp hô hấp của Tả Mạc mà lúc sáng lúc tối, trông rất đẹp mắt.Tả Mạc đắm chìm trong ánh sao thầm vận pháp quyết, liên hệ với vì sao.

Liên hệ đánh thức ngôi sao, đây là bước đầu tiên để luyện hóa.

Sau đó Tả Mạc cần phải tìm được một ngôi sao trên bầu trời, thu nạp lực lượng của ngôi sao đó, sau đó đưa lại nuôi ngôi sao trong thức hải để cho bổn nguyên của nó lớn mạnh lên.Lần này Bồ yêu chỉ dẫn vô cùng tỷ mỷ, có hỏi tất đáp, kiên trì tới cực điểm.

Hơn nữa đã đáp ứng Tả Mạc rồi cũng không hề dây dưa, mười phần hùng hồn trả tiền trước cho hắn.Liên hệ xong với ngôi sao trong thức hải, Tả Mạc lại dừng lại tu luyện.

Muốn thu nạp lực lượng của sao trời cần phải tới tối mới được, hắn bỏ chút thời gian đem tất cả những đồ tốt kiếm được ở Bồ yêu lướt hết qua vài lần rồi mới dừng lại suy tư tỷ mỷ.Kim đan kỳ là cảnh giới mà mỗi tu giả đều thiết tha mơ ước, lúc này linh lực trong cơ thể tu giả đã ngưng kết thành đan, xưng là kim đan.

Kim đan là tinh hoa của linh lực trong cơ thể tu giả, ngay cả cội nguồn sinh mệnh của hắn cũng ở trong đó.

Tu giả mất đi kim đan chắc chắn phải chết, nói cách khác, muốn đoạt được kim đan trong cơ thể tu giả thì ngoại trừ giết chết ra chẳng còn cách nào khác.Giết chết một gã kim đan!Quả thực là một suy nghĩ điên cuồng.Song sau suy nghĩ điên cuồng này, Tả Mạc cũng có suy tính của mình.

Bản thân nhất định phải đánh một trận cùng Minh Tiêu phái, tên tu giả kim đan này chắc chắn là kẻ địch đối đầu.

Về điểm này, trong lòng Tả Mạc không có chút suy nghĩ về may mắn.Muốn thông qua sông ranh giới vậy nhất định phải đánh bại tên tu giả kim đan này, đây là mục tiêu thấp nhất.

Mà bây giờ, cũng chỉ là từ đánh bại kim đan tăng lên tới giết chết kim đan.

Tuy rằng nghe qua thì đáng sợ nhưng thực tế thì cũng chẳng tăng lên bao nhiêu.Tu giả kim đan sau khi bị đánh bại nhất định sẽ chạy trốn, chẳng bằng ngược lại giết sạch.

Đối phương chạy trốn một ngày rồi sau đó tuyệt đối sẽ không va chạm chính diện cùng bọ họ nữa, đến lúc đó sẽ âm thầm tuy cơ hành động, muốn giết chết bản thân mình chẳng phải việc khó.

Nếu đối phương lại đi mời thêm bạn bè kim đan nữa, vậy mình chết chắc rồi.Kéo theo vài trăm người mưu tính một gã kim đan, Tả Mạc còn cảm thấy có vài phần thắng.

Song nếu đối diện với hai gã kim đan, Tả Mạc phỏng chừng ngay cả chạy cũng không thoát.Hiện giờ ngẫm lại, vô luận có đáp ứng Bồ yêu hay không cũng tuyệt đối không thể để cho tên tu giả kim đan của Minh Tiêu phái sống sót.Tả Mạc trong lòng nghĩ vậy mà sợ, may là đã đáp ứng với Bồ yêu, nếu đến lúc lâm chiến để cho đối phương chạy thoát vậy sẽ hậu hoạn vô cùng.Sau khi nghĩ thông suốt, tảng đá nặng trong lòng Tả Mạc cũng được bỏ xuống.

Con người là như vậy, nếu nghe được thanh danh lừng lẫy của đối phương luôn dễ dàng nảy sinh ra tâm lý sợ hãi, sợ đầu sợ đuôi.

Song một khi hiểu được mình không còn đường lui, bắt đầu ngoan cố chống cự thì ngay cả thiên vương lão tử cũng phải cắn rơi vài miếng thịt.Sức chiến đấu cá nhân của Tả Mạc chỉ có thể phát huy được ít tới mức thương cảm trong trận chiến này, còn không bằng ba tên Kim Giáp vệ.Cũng may là hắn chưa bao giờ dựa vào vũ dũng cá nhân để kiếm sống.Hắn có một suy nghĩ lớn mật.Chương 214 : Một loạt vấn đề .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckChiến đấu nhiều người chính là quần chiến, còn quần chiến chính là kéo bè kéo lũ đánh nhau.Theo lý giải của Tả Mạc, dựa vào một tên gia hỏa hai năm trước còn đang nghiên cứu linh cốc, đi nghiên cứu các loại chiến thuật chính là vô nghĩa.

Song nếu nói tới kéo bè kéo cánh đánh nhau hắn vẫn có đôi chút lý giải rất thực tế.

Đệ tử ngoại môn số lượng đông đảo, tốt xấu lẫn lột, những tên gia hỏa bắt nạt kẻ yếu tất nhiên không ít, hơn nữa phe phái nhỏ nườm nượp, đánh nhau tuy không phải ngày nào cũng có nhưng cứ một khoảng thời gian cũng sẽ xảy ra vài trận.Nhìn chung những trận quần chiến, phe thắng lợi không nằm ngoài mấy điểm.Người đông thế mạnh, đây là điểm căn bản quan trọng nhất của quần chiến, quần ẩu quần chiến, người không nhiều thì cũng chẳng được gọi là “quần”.

Nhiều người thắng ít, đây mới là trạng thái bình thường nhất.Thứ nhì là cần tới hai từ “dũng ngoan”.

Dũng chính là dũng cảm, không sợ sệt, đối phương cho dù có nhiều người cũng dám lao tới liều mạng.

Hễ là kẻ dũng mảnh không sợ chết, trong quần chiến quả thực sẽ quét ngang bốn phía, người khác căn bản không dám tới gần.

Cao thủ cũng sợ kẻ không cần mạng!

Về phần ngoan, chính là hạ thủ phải ngoan độc, một khi động thủ không được phép do dự lưỡng lự, sợ hãi rụt rè, một gậy không thành thì đánh liền vài cái, đối phương sẽ sợ hãi lui bước.Sau đó chính là ăn ý.

Nội dung của quần chiến quan trọng nhất chính là nhiều người đánh ít người, làm sao mới có thể nhiều người đánh ít người đây ?

Cái này cần chính là ăn ý.

Một nhóm người ăn ý với nhau đánh đổ một đám ô hợp đông gấp hai ba lần là chuyện bình thường.Cuối cùng là vũ khí thuận tay.

Linh Anh phái quả thực chính là ví dụ hoàn mỹ nhất cho điều này.

Bất quá, cho dù là phi kiếm pháp bảo tốt cũng phải nhìn xem là ai dùng.

Kẻ ngu ngốc có cầm pháp bảo vẫn chỉ là thằng ngu mà thôi.Tổng kết được những điểm quan trọng này, tâm tư Tả Mạc cũng bắt đầu lay động.Nhiều người thì từ từ tìm tới, tạm thời không thể nôn nóng được.

Vè phần bí quyết hai chữ “dũng ngoan”, Tả Mạc cũng hiểu sẽ rất khó, đám người này tâm không tình lòng không nguyện, là bị hắn hạ cấm chế nên mới bị ép làm theo.Về phần ăn ý thì thật ra lại có thể xem xét, cái này là việc của Công Tôn Sai rồi.

Hắn cảm thấy mình có nhúng tay vào cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn.Cách hắn có thể nghĩ ra cũng chỉ còn lại có một thứ.Pháp bảo các loại hắn tuy rằng cũng có đôi chút nhưng không thể tốt hơn so với những pháp bảo mà chính bọn họ đã tìm trăm ngàn cách để kiếm được.

Hắn chỉ có thể nghĩ cách trên thứ khác, không nghĩ tới, hắn quả thực nghĩ tới một món đồ tốt.m Hỏa châu!Uy lực của m Hỏa châu tất nhiên không cần phải bàn, tuy rằng hắn chưa thử qua với tu giả kim đan song đối với những kẻ chưa tới kim đan thì tuyệt đối không thành vấn đề.

Cho dù là tu giả kim đan, đập một viên không được thì nã hai viên, nếu thực sự vẫn không được thì mọi người cùng nhau ném, mỗi người tám viên mười viên, tu giả kim đan cũng chịu chả nổi.Mặc dù hắn vẫn cảm thấy không chắc chắn nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy có vài phần khả thi.Lúc trước hắn luôn lo lắng chuyện luyện chế m châu có thể sẽ bị truyền ra ngoài, giờ tới bước sống chết rồi, chuyện cố kỵ này đã sớm bị hắn vứt ra sau.

Cứ truyền ra quả thực sẽ khiến ai đó nhớ tới, nhưng đó là chuyện sau này, song nếu không ra khỏi Tiểu Sơn giới được vậy sẽ rơi vào đường chết rồi, làm gì còn sau này nữa.Ý nghĩ này khiến hắn tinh thần phấn chấn, hắn kiểm tra lại đôi chút số m Hỏa châu còn thừa lại trên người, chỉ còn hơn mười hạt.Hắn lắc lắc đầu, không hài lòng với số lượng này.

Đối phó với tu giả ngưng mạch có lợi hại tới mấy thì với hơn mười hạt Tả Mạc cũng thấy quá đủ, song đối phương là kim đan.Đúng, là kim đan!Chỉ nghĩ tới là đã có thể khiến cho toàn bộ ý chí chiến đấu của người ta đột nhiên tiêu biến.

Người khác có lẽ còn không biết sự lợi hại của tu giả kim đan song Tả Mạc lẽ nào lại không biết?

Số lần hắn bị hành hạ trong tay Tân Nham sư thúc nhiều vô số kể, nhận thức về thực lực của tu giả kim đan cũng không ít.

Nếu chỉ là một mình hắn, đừng nói là m Hỏa châu, cho dù là thứ gì đó có lợi hại hơn m Hỏa châu gấp mười lần, Tả Mạc cũng tuyệt đối không tin nó có thể đả thương Tân Nham sư thúc.Bởi vì hắn vốn không ném tới người Tân Nham sư thúc được.Song nếu là quần chiến, Tả Mạc nghĩ vẫn còn vài phần cơ hội có thể lợi dụng.

Trong hỗn chiến, phi kiếm pháp bảo nhiều không đếm xuể, m Hỏa châu này trước khi phát động rất không bắt mắt, nếu nhất thời không để ý kỹ sẽ rất dễ dàng chịu thiệt.Tả Mạc đem vấn đề này ra hỏi Bồ yêu, trong số mọi người, chỉ có tên này đã từng có khả năng giao thủ với kim đan.“Ý nghĩ này của ngươi thật ra cũng có chút thú vị.”

Bồ yêu lộ vẻ hứng thú.Vừa nhìn biểu tình của Bồ yêu, Tả Mạc biết sẽ có hy vọng: “Đã cần m Hỏa châu, thì phải có m châu, đi đâu tìm m châu đây?”

“Phải tới một nơi âm sát tìm mới được.”

Bồ yêu không có quá nhiều cách: “Ngươi tìm một kẻ quen thuộc với nơi này hỏi một chút.”

Nghe Bồ yêu nói vậy, Tả Mạc lập tức hiểu rõ gần đây chắc chắn không có địa điểm âm sát, bằng không với năng lực của Bồ yêu chắc chắn có thể chỉ thẳng vị trí.

Hắn đành phải hỏi qua những tu giả Tiểu Sơn giới xem bọn chúng có ai biết địa phương âm sát nào không.Khi hắn bước vào doanh trại lập tức bị khí thế huấn luyện ngất trời trong doanh trại trấn nhiếp.

Hơn hai mươi tu giả ngưng mạch đồng thời tu luyện, thanh thế đáng sợ tới mức khiến trái tim nhỏ của hắn đập thùm thụm một hồi.

Một lát sau hắn mới hồ phục tinh thần, thấy Công Tôn Sai đang ngôi trong góc phòng nói chuyện với Ma Phàm, vội vàng chạy tới.Vừa mới lại gần đã nghe được tiếng Công Tôn Sai răn dạy Ma Phàm.“Vừa rồi ngươi di chuyển không đúng, ngươi phải nhớ kỹ tác dụng của mình.

Ngươi không có vị trí cố định, ngươi không được phép ngừng lại, cần phải càng linh hoạt thêm.

Hiểu chưa?

Càng thêm linh hoạt!

Di chuyển liên tục trong khoảng trống giữa bọn họ, tìm kiếm cơ hội…”

“Ngươi phải chú ý thu liễm khí tức, ngươi phải khiến cho đối phương bỏ qua sự tồn tại của ngươi…”

“Chú ý tìm thời cơ, không cần cố sức tìm kiếm một đòn tất sát.

Ngươi là chủ công, không sai, song đồng bọn của ngươi, bọn họ không phải chỉ để bày ra.

Lúc này lựa chọn tốt nhất của ngươi là tấn công.

Không sai, ngươi giết không chết hắn song hắn sẽ để lộ kẽ hở, tạo cơ hội cho đồng bọn của ngươi lợi dụng.

Ngoại trừ giết địch, ngươi cần phải học cách sáng tạo cơ hội cho đồng bọn…”

“Khi đã quyết định tấn công, không cần phải khoe khoang biến hóa, phải thật trực tiếp, phải công kích thật mãnh liệt!

Một chiêu, ngươi chỉ có cơ hội đánh một chiêu…”

Tả Mạc chưa từng thấy Công Tôn Sai có cảm xúc mãnh liệt như vậy, không sai, quả thực là cảm xúc mãnh liệt.

Bình thường tên gia hỏa này nhìn qua âm nhu ngượng ngùng song lúc này lớn giọng chém ra một đống lý lẽ.Thấy Ma Phàm sắc mặt khẩn trương, dáng vẻ không dám bỏ sót một chữ, Tả Mạc bỗng cảm thấy lòng đầy đồng cảm.Răn dạy xong, Công Tôn Sai vẫy vẫy tay, ý bảo Ma Phàm tiếp tục đi tu luyện.“Mọi người đều rất ráng sức!”

Tả Mạc cảm khái nói.Công Tôn Sai gật đầu: “Ừm, chẳng kém bao nhiêu nữa thì tới mức bán mạng rồi.”

Ma Phàm đang chuẩn bị rời khỏi nghe những lời này, chân bỗng mềm nhũn, suýt nữa té lăn.Tả Mạc ậm ừ hai câu, có đôi chút chột dạ hỏi: “Có cần hỗ trợ không?”

Hắn hoàn toàn bỏ mặc việc của người lãnh đạo, ngay bản thân cũng cảm thấy chột dạ đôi chút.

Thấy Công Tôn Sai làm việc tới mức chân gần như không chạm đất, trong lòng hắn cũng cảm thấy xấu hổ đôi chút.Công Tôn Sai nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngươi có thể luyện chế một loại pháp bảo không?”

“Ngươi muốn nói tới pháp bảo gì?”

Nói tới pháp bảo, Tả Mạc chỉ cảm thấy dũng khí trào dâng.

Những việc nhìn vào hoa cả mắt trong doanh trại này nếu xếp riêng rẽ hắn có thể hiểu được, song gom hết lại một chỗ hắn lại chả hiểu mô tê gì.

Nhưng nếu nói tới pháp bảo, vậy lại là sở trường của hắn rồi!Tả Mạc hồn nhiên quên mất mình cũng chỉ là kẻ nửa mùa trong việc luyện chế pháp bảo, trước sau mới chỉ được Tân Nham sư thúc chỉ điểm có vài lần.

Tả Mạc lòng vừa nảy sinh cảm giác xấu hổ lại phát hiện chỗ có thẻ phát huy giá trị, bù đắp khuyết điểm, lập tức tinh thần phấn chấn trở lại.“Ừm, pháp bảo này cũng từa tựa như một cái vòng cổ.”

Công Tôn Sai nắm lấy vòng cổ Đồng Tâm trên cổ hắn.Tả Mạc gãi gãi đầu, hắn hiểu ý của Công Tôn Sai, truyền đạt mệnh lệnh.Bồ yêu từng nói với hắn chuyện này rồi, yêu quân trực tiếp sử dụng thần thức để truyền lệnh, còn ma quên lại lợi dụng ma văn truyền lệnh, tới tu giả, dùng chính là phù.Vòng cổ Đồng Tâm có thể khiến người sử dụng cùng sáu đồng bọn tâm thần tương liên, cũng chính là có thể chỉ huy sáu người.

Song rất nhiển nhiên, sáu người không thể thỏa mãn yêu cầu của Công Tôn Sai.

Tả Mạc cũng hiểu khi đối mặt với tu giả kim đan, có lẽ phải có trên trăm tu giả mới được, đến lúc đó phải chỉ huy ra sao?Chiến trường thay đổi chỉ trong nháy mắt, nếu không thể làm ra phản ứng đúng lúc vậy chỉ có đường chết.Tả Mạc không nghĩ tới vào doanh trại không những không giải quyết vấn đề âm sát mà ngược lại còn nhiều thêm một vấn đề.

Bất quá hắn cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này, không thể ngừng được, bèn lập tức đem việc hỏi nơi âm sát giao cho Công Tôn Sai còn mình cầm vòng cổ Đồng Tâm vội vàng chạy về.

Bất quá trước khi đi hắn cũng bị bóc lột một đống tinh thạch cùng linh cốc.Hắn hiện giờ không thể không cảm thấy may mắn, lúc đầu Vô Không Kiếm môn phái hắn tới đảo Hoang Mộc, sư phụ đã cho hắn lượng lớn vật tư, lúc này cũng đã phát huy tác dụng rất lớn.

Huấn luyện với cường độ cao như vậy, tinh thạch cùng linh cốc tiêu hao là con số khiến người ta kinh hãi.Tả Mạc khá nghi ngờ, nếu có tới hơn trăm tu giả, liệu mình có chịu nổi không?

Bất quá lúc này cũng không phải lúc nghĩ tới những chuyện đó, vấn đề Công Tôn Sai đứa tới mới là quan trọng nhất.Quần chiến quy môt lớn, tu giả dùng phù để truyền lệnh.

Nếu nói luyện khí, Tả Mạc còn dám làm thử vài cái, song nếu là chế phù thì hắn chịu chết ngay tại chỗ.Bất quá Tả Mạc cũng không phải người câu nệ, trên đời này luôn có thủ đoạn thay thế, huống chi trên tay hắn còn có một món hàng mẫu.

Tác dụng của cái vòng cổ đồng tâm này không có gì khác, nhưng nó là một pháp bảo.Tả Mạc liền suy nghĩ làm sao để bắt chước vòng cổ Đồng Tâm.

Vòng cổ Đồng Tâm tuy rằng chỉ có thể chỉ huy được số ít người, không cách nào đạt được yêu cầu của Công Tôn Sai, nhưng hắn lại tìm được biện pháp trung gian.

Một tiểu đội bảy người, đội trưởng chỉ huy, đội trưởng mang hai cái vòng cổ, một cái chỉ huy đội viên, một cái là chịu chỉ huy từ bên trên.

Vậy chẳng phải có thể xâu chuỗi rồi?Đương nhiên, suy nghĩ này rốt cuộc có thể làm được hay không còn cần thực tiễn mới có thể biết được.Vòng cổ đồng tâm là pháp bảo tứ phẩm thượng giai, theo lý thuyết mà nói, nó vượt xa năng lực hiện giờ của Tả Mạc.

Bất quá hắn nhớ lại bộ dáng vỗ ngực khoe khoang, hơn nữa ngoại trừ hắn cũng chẳng ai giải quyết được cả.Có thể trở thành tứ phẩm thượng giai, vòng cổ Đồng Tâm này có trình độ luyện khí khá cao siêu.

Trong cái vòng cổ nho nhỏ này, ẩn chứa ít nhất hơn một trăm phù trận, những phù trận này có cái là tồn tại độc lập, lại có cái là liên quan tương hỗ.Đây là trọng điểm nghiên cứu của Tả Mạc.Chỉ có hiểu rõ những phù trận này mới có thể biết được vòng cổ Đồng Tâm làm sao để tâm ý tương liên.

Hiểu được nguyên lý mới có thể bắt chước được.Đây là một công trình không nhỏ, bất quá liên quan tới tính mạng bản thân, Tả ạc tuyệt đối sẽ không lười biếng lùi bước.

Đừng nói là nghiên cứu, cho dù bắt hắn ăn cái vòng cổ này hắn cũng sẽ làm!Liều thôi!Chương 215 : Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckLại thua rồi.Công Tôn sai nhìn chiến cuộc đầy những lỗ hổng, cùng binh lực tàn dư lác đác sót lại, không khỏi nở nụ cười khổ, hắn đã không nhớ được mình thua bao nhiêu lần rồi.Đối thủ đánh cờ thần bí kia có trình độ rất cao siêu.

Tình huống của kẻ thần bí đó hắn hoàn toàn không hay biết gì cả, hắn thậm chí lúc bình thường cũng không thể phát hiện chút dấu vết của kẻ thần bí này.

Song hắn biết rõ, một người thần bí mà hắn chưa bao giờ gặp qua như vậy lại thực sự tồn tại.Vì đối phương đã đánh cờ Dịch Chiến cùng với hắn.Mặc dù đối phương đã ngụy trang thành Tả sư huynh nhưng trình độ của hai người thua kém thực quá xa, Công Tôn Sai có thể dễ dàng phân biệt được.Công Tôn Sai rất thông minh, chảng hề hỏi nhiều, vị tiền bối đó chắc thần hồn không tiêu tán, sống nhờ trong cơ thể Tả sư huynh, đây cũng không phải việc khó tiếp nhận.

Nghĩ lại lực lượng mới xuất hiện trong hai năm gần đây của Tả sư huynh lại cũng củng cố thêm vài phần bằng chứng cho suy đoán trong lòng hắn.Chỉ là, cảm giác thua trận thực sự chán chường tới cực độ!Hắn quả thực không cam lòng !Mặc dù hắn biết rõ đây là kết cục bình thường nhất, mỗi lần thất bại hắn đều có thể học được rất nhiều thứ, nhưng hắn vẫn không cam lòng!

Hắn căm ghét thất bại, có lẽ nên dùng từ căm hận thì chuẩn xác hơn.Cảm giác không cam lòng chỉ chợt lóe lên rồi lập tức bị hắn chôn sâu trong đáy lòng.

Hối hận không có bất cứ tác dụng gì, cờ Dịch Chiến tuy rằng khác với chiến tranh thực sự, nhưng hiện giờ đây là cách duy nhất để hắn học tập phương pháp chỉ huy chiến đấu, không còn cách nào khác cho hắn kén cá chọn canh.Hơn nữa vị tiền bối bí ẩn kia hiển nhiên là cao thủ cờ Dịch Chiến, chiến thuật xuất thần nhập hóa cùng với lực công kích khiến người ta giận sôi gan.

Mỗi khi cuộc chiến đang lúc kịch liệt hăng say, hắn bỗng có ảo giác trong lòng, đối diện là một đại hán cầm búa tạ, nóng nảy như lửa.Đối phương am hiểu nhất là đấu sức trên cục bộ, quả thực không gì sánh nổi.

Bình thường có thể thấy đối phương dùng một tư thái cao ngạo không nói lý lẽ giết khắp bốn phương.

Cục diện vốn giằng co, một khi phát sinh tiếp xúc, song phương bắt đầu chém giết cùng là lúc bên Công Tôn Sai bắt đầu tan tác, địa bàn của hắn như một cái bánh quy giòn và xốp, đầu tiên là từng bộ phận răng rắc răng rắc vỡ vụn, lỗ hổng càng lúc càng lúc càng lớn dần, cuối cùng biến thành toàn bộ chiến tuyến hỏng mất.Bạo lực, man rợ, va chạm dữ dội!Rất nhiều lúc, trong lòng Công Tôn Sai cảm thấy rất buồn bực.

Trong mắt hắn, năng lực chỉ huy của người thần bí này cao hơn mình nhiều lắm, là lựa chọn thích hợp hơn hẳn mình.

Tả sư huynh lại bỏ qua kẻ lợi hại như vậy, đem đống việc nặng nhóc vướng tay đó giao sang cho hắn.Hắn suy nghĩ một lát rồi vứt vấn đề này ra sau đầu.

Vất vả lắm mới kiếm được một việc khiến hắn cảm thấy hứng thú, lại có chiến trường tràn ngập tính khiêu chiến đang chờ hắn, ngẫm lại cũng khiến hắn cảm thấy hưng phấn, hưng phấn từ đáy lòng.Việc này thật thú vị!Thu lại tâm tình, Công Tôn Sai chuyển mọi sự chú ý về lại doanh trại.Cờ Dịch Chiến mà Tả Mạc luyện chế có đơn vị tác chiến không phải yêu thì là ma, tu giả lại ít nhất.

Ngoại trừ một số phương pháp phối hợp giữa tu giả cực kỳ kinh điển ra thì chẳng có gì để hắn tham khảo nữa.

Ngược lại, phép phối hợp giữa các binh chủng yêu ma lại cực nhiều, vô cùng tỷ mỷ.

Có nhiều khi hắn không nhịn được nghi ngờ vị tiền bối trong cơ thể Tả sư huynh lẽ nào lại là một lão yêu ma?Suy đoán này cũng không phải không có cơ sở.

Người khác không thấy rõ diện mục thật của Kim Giáp vệ nhưng tự mình chỉ huy lâu như vậy, Công Tôn Sai sao lại không biết.Ba gã Kim Giáp vệ là Bạch Lân thị trong yêu vệ.Bạch Lân thị là binh chủng cấp thấp thường thấy trong cờ Dịch Chiến, hắn đã dùng qua không biết bao nhiêu lần, hắn có thể phát huy ra thực lực cao nhất của ba gã Kim Giáp vệ, cờ dịch chiến tạo cho hắn khá nhiều sự trợ giúp và dẫn dắt.

Chỉ là, hắn cảm thấy không cách nào giải thích được vì sao ba gã Kim Giáp vệ có thực lực vượt xa đám Bạch Lân thị phổ thông.Người thần bí rốt cuộc có phải yêu ma hay không, Công Tôn Sai hoàn toàn không thèm để ý.Vấn đề hắn phải đau đầu suy nghĩ quá nhiều.Vô luận là tu giả hay yêu ma, cách phối hợp binh chủng đều rất có tính tham khảo, tỷ như tổ hợp kiếm phù, tổ hợp kiếm thiện kinh điển của tu giả, tổ hợp yêu ma lại càng nhiều biến hóa phong phú đa dạng.Song trong tay Công Tôn sai có hai mươi tám gã tu giả ngưng mạch, hai mươi sáu gã là kiếm tu, còn lại hai tên, một là đao tu, một là thiền tu.

Toàn bộ là tu giả chiến đấu, chẳng có tới một tu giả với năng lực phụ trợ.Nhìn trên giấy thì sức chiến đấu như vậy rất mạnh, nhưng thực ra đối với chiến đấu đoàn đội mà nói, lực lượng tổ đội như vậy là cực kỳ bất lợi.

Tác dụng của bọn họ giống nhau cũng có nghĩa là đội ngũ thiếu tính biến hóa.Kiếm tu là tu giả có lục công kích cường đại nhất nhưng cũng không phải không có nhược điểm.

Khác với tu giả khác, kiếm tu đại đa số thiếu năng lực chiến đấu lâu dài.

Hơn nữa kiếm tu trọng công kích coi nhẹ phòng thủ, một nhược điểm nữa của bọn họ là lực phòng ngự quá yếu.Chiến đấu quy mô lớn hoàn toàn khác với đơn đấu.

Kiếm tu là vua trong đơn đáu, bọn họ có công kích sắc bén cường đại, tốc độ nhanh chóng vô cùng, khiến cho bọn họ khi đơn đấu chiếm hết ưu thế, có thể luôn áp chế khiến đối phương thở không ra hơi, trong đơn đấu, kiếm tu chỉ cần suy nghĩ làm sao để trước khi đối phương uy hiếp nhược điểm của mình đã giết chết hắn.

Nhưng trong quần chiến, nhất là trong quần chiến quy mô lớn, kiếm tu thường cần một tu giả khác bảo vệ bên cạnh mới có thể phát huy ra lực công kích cường đại nhất của bọn họ.Nếu đội ngũ chỉ có kiếm tu, vậy đối phương chỉ cần chống cự qua được đợt công kích đầu tiên, việc tiếp theo chắc chắn là kiếm tu tổn thương với quy mô lớn.Được rồi, thật ra cũng chả cần quá nhiều biến hóa, Công Tôn Sai đành tự nói như vậy.Dù sao sau khi vượt qua Tiểu Sơn giới mỗi kẻ sẽ rẽ một nơi, Tả sư huynh đã không ngừng nói vậy với hắn, nguyên nhân rất đơn giản, một nhóm người lớn như vậy nuôi không nổi.Điểm này, Tả Mạc cũng không nói dối.Không lo việc nhà không biết củi gạo dầu diềm quý, lúc này mới chỉ bốn mươi người mà Tả Mạc đã thấy áp lực rồi.

Nhất là tại nơi linh khí loãng như Tiểu Sơn giới, có thể bổ sung linh lực cũng chỉ có linh cốc cùng tinh thạch.

Song hết lần này tới lần khác, cường độ huấn luyện không thể giảm xuống, bọn họ đang chạy đua thời gian với yêu quân.Rời khỏi Tiểu Sơn giới chậm một ngày cũng có nghĩa là nguy hiểm tăng thêm một phần.Tinh thạch vì có tác dụng phụ nên không thể dùng quá độ, tốc độ tiêu hao không nhanh bằng linh cốc.

Tả Mạc nhanh chóng cảm thấy ăn không tiêu.“Cứ tiếp tục như vậy không ổn.”

Tả Mạc dứt khoát nói: “Linh cốc trên tay ta chỉ có thể duy trì được nửa tháng nữa.”

“Nửa tháng…”

Công Tôn Sai nhìn về phía Tả Mạc: “Vậy phải làm sao?”

“Dùng chiến nuôi chiến đi.”

Tả Mạc không chút do dự nói thẳng.“Đành phải như vậy thôi.”

Công Tôn Sai cảm thấy có phần bất đắc dĩ, bốn mươi người này so với mong muốn của hắn vẫn còn kém quá xa.

Bất quá vấn đề mà sư huynh nói hắn cũng chẳng có cách nào tốt hơn.Bất quá hắn ngay lập tức nghĩ tới chuyện cái vòng cổ trước kia mà hắn từng nói tới: “Còn chuyện pháp bảo kia sao rồi?”

“Đã làm được.”

Tả Mạc than thở: “Nhưng tài liệu không đủ.”

Lần này, Công Tôn sai hoàn toàn đoạn tuyệt suy nghĩ về vòng cổ Đồng Tâm, lập tức kéo theo nhân mã bốn mươi người xuất phát.Tả Mạc thật ra rất muốn đi theo, nhưng ngẫm lại Thuần Vu Thành bỏ toàn bộ tâm trí vào thú trì, hắn vẫn quyết định lưu lại, ba gã Kim Giáp vệ cũng bị hắn giữ lại.

Đương nhiên, hắn cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nếu đã là thực chiến vậy thì thành thực mà chiến đấu đi.Vì đảm bảo an toàn, Tả Mạc còn bố trí phù trận xung quanh sơn cốc.

Chủ yếu là ảo trận, bây giờ thủ pháp bày trận của hắn so với trước đây đã tiến bộ rất nhiều, ảo trận nhỏ và sát trận nhỏ liên kết chặt chẽ, uy lực không tính là cường đại nhưng khả năng mê hoặc làm nhiễu loạn địch nhân thì có thừa.m hoả châu, phù binh và Kim Giáp vệ, hơn nữa còn có bẫy rập là ảo trận, an toàn tương đối được bảo đảm.Công Tôn Sai mang theo bốn mươi tên thủ hạ, cẩn thận mà đi tới.Nếu luận về độ phồn hoa, Tiểu Sơn giới còn lâu mới có thể cùng Thiên Nguyệt giới so sánh, tự nhiên cao thủ cũng không nhiều như Thiên Nguyệt giới.

Nhưng nếu luận về độ tàn khốc, Thiên Nguyệt giới không thể so sánh được với Tiểu Sơn giới.

Hai mươi tám gã tu giả ngưng mạch, nếu ở Thiên Nguyệt giới cũng được coi là một thế lực không nhỏ nhưng ở Tiểu Sơn giới thì không tính là cái gì.Nguyên nhân rất đơn giản, tu giả thực lực kém đã bị chết.Có thể sống tới lúc này đều là những tên có đầu óc và một chút thực lực.

Dưới hoàn cảnh tàn khốc như vậy, trúc cơ đỉnh mới tạm đủ để sinh tồn, ngưng mạch nhất trọng thiên mới chỉ là trình độ ở mức phổ thông, ngưng mạch nhị trọng thiên ở trong một đoàn thể đã có thể trở thành lực lượng đứng đầu, mà ngưng mạch tam trọng thiên thì có thể liệt vào hạng cao thủ.

Về phần kim đan, chỉ có một vị.Như Kim Giáp vệ, tuy rằng tu vi chỉ là nhất trọng thiên và nhị trọng thiên nhưng thực lực vượt xa phổ thông tu giả ngưng mạch nhị trọng thiên.

Thương long cốt, kim ô hoả và u minh đàm dùng để luyện ra yêu vệ lại có thể so sánh với mặt hàng phổ thông sao?Ba gã kiếm tu hợp thành một đơn vị chiến đấu.

Ba đơn vị chiến đấu chia thành một trước và hai bên cạnh, thành hình chữ phảm, bọn họ là đội quân tiền tiêu, Công Tôn Sai tuyển đều là những kiếm tu phi hành nhanh nhất.Những đơn vị khác thì mười người một, duy trì khoảng cách nhất định để hỗ trợ nhau, Ma Phàm một thân một mình đứng ở khe hở của các đơn vị tác chiến.Ba ngươi một đơn vị tác chiến, Công Tôn Sai bất đắc dĩ phải làm thế.

Tam tài trận là trận pháp đơn giản nhất, nhưng ngay cả trận pháp đơn giản nhất những người này đến bây giờ cũng không tu luyện được thuần thục.Chiến tranh đại quy mô so đấu chính là ánh mắt quan sát.Nhưng bốn mươi người này...Nếu đặt ở những trường đại chiến thì ngay cả một đơn vị tác chiến đơn giản nhất cũng không được tính.

Chỉ huy đội ngũ quy mô nhỏ như vậy trọng yếu nhất chính là trận pháp và sự ăn ý.

Trận pháp là sở hữu độc quyền của tu giả, đơn giản nhất chính là tam tài trận đến phải lấy vạn tu giả bày ra chính là siêu cấp đại trận, có thể đề cao sức chiến đấu.Lấy tam tài trận làm dẫn chứng, trong trận ba người tác chiến, hô ứng với nhau có thề đề cao liên hệ, là một loại phù trận tương đối thực dụng.

Mà một ít phù trận cao cấp hơn còn có thể có sát chiêu của đại trận, một khi phát động khiến thiên địa biến sắc, uy lực vô cùng cường đại.Nhưng kết trận không dễ dàng như vậy, trong trận mọi người phải nhớ kĩ phương vị và biến hoá của nhau.

Đơn giản nhất là tam tài trận, một lượng lớn tu giả còn không hoàn toàn nắm giữ, hắn khó thể nghĩ được gì.Huống hồ, trận pháp tuy rằng có thể đề cao sức chiến đấu nhưng cũng không phải là vạn năng.

Trong chiến đấu, tình huống thay đổi trong nháy mắt, khảo nghiệm sự sáng suốt và tuỳ cơ ứng biến của người chỉ huy và sự ăn ý của các đội với nhau.Công Tôn Sai ở giữa các đội ngũ, mấy cao thủ lợi hại nhất đều ở bên cạnh hắn, Ma Phàm cách đó không xa đang đi lại tuần tra.Liếc mắt nhìn Ma Phàm, Công Tôn Sai không khỏi có chút thoả mãn, trong mọi người Ma Phàm chính là người hắn coi trọng nhất.

Ngoại trừ lực chiến đấu cường đại, hắn vượt lên trên người khác chính là khả năng lĩnh ngộ, có thể rất nhanh lĩnh ngộ được ý của Công Tôn Sai.Cho nên Công Tôn Sai không chút do dự xếp hắn vào hạch tâm, đồng thời chuyên môn vì hắn mà định ra chiến thuật.Đúng lúc này, phía trược truyền đến tin tức, có tình huống!Khuôn mặt âm nhu tuấn tú của Công Tôn Sai chợt hồng lên rồi nhanh chóng biến mất, trận chiến đầu tiên của hắn, tới đi!Chương 216 : Trận chiến mở màn của Công Tôn Sai .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckVất vả lắm mới nghĩ tới m Hỏa châu, kết quả lại không tìm được địa điểm âm sát, không thể ngưng thành âm châu.Vất vả lắm mới hiểu cách luyện chế vòng cổ đồng tâm, kết quả tài liệu không đủ.

Cũng may là cái vòng cổ đồng tâm kia không hỏng, vẫn còn hoàn hảo để giao lại cho Công Tôn Sai,Tả Mạc vô cùng phiền muộn, song phiền muộn thì phiền muộn, vẫn phải làm cái gì đó.

Thần thức vẫn phải tu luyện, cái này cũng chẳng có cách nào, cấm chế là đồ tốt, hắn cần tiêu hao thần thức, hơn nữa lại là tiêu hao vĩnh viễn.Đối với việc tu luyện kiếm quyết, Tả Mạc có đôi chút hứng thú.

Bộ năm kiếm ý đã luyện chế thành hình, mặc dù vẫn còn cách hoàn thiện một khoảng khá xa nhưng hiện giờ hắn cũng đã tương đối thỏa mãn rồi.Bộ năm kiếm ý uy lực không nhỏ, lúc đầu ý tưởng của hắn cũng có phần độc đáo song sau này lại phát hiện mình phạm phải một sai lầm cực kỳ trí mạng.

Kiếm trận mặc dù đã thành nhưng không có kiếm quyết hắn có thể tu luyện.

Năm loại kiếm ý ngoại trừ Ly Thủy kiếm quyết cùng Băng Ly kiếm quyết, những kiếm ý khác hắn chỉ có thể xem là thấy được hình dáng mà không nhìn được ra chân ý.Nói đơn giản hơn là bộ kiếm trận ngũ ý của hắn chỉ là con hổ giấy, được mỗi vẻ ngoài.Điều này khiến hắn tương đối khó chịu.Bất cứ ai cũng sẽ khó chịu như vậy, tốn nhiều tài liệu như thế, tốn nhiều tâm tư như thế, kết quả lại làm ra một thứ vô bổ.

Nhưng tạm thời hắn cũng không có ý nào tốt, chỉ có thể gác nó sang một bên.Hắn không tu luyện một thức Tiểu Thiên Diệp Thủ mà Bồ yêu cho, trong khoảng thời gian này tất cả thần thức đều phải cống hiến cho cấm chế.

Mà luyện thân thể cũng chẳng cần nghĩ tới, có hấp thu địa khí nhiều tới đâu cuối cùng vẫn chỉ là cấp cho Bồ yêu.

Hắn đã lâu không luyện thể, mặc dù biết rõ việc hút ngược địa khí cực kỳ có lợi đối với việc luyện thể, song trong mắt Tả Mạc, đặt vào chuyện mấu chốt này lại thực sự không hiệu quả.Hắn dành nhiều thời gian nhất vào phù trận.

Muốn đột phá Tiểu Sơn giới chỉ có hai cách, một cách là đề cao thực lực của bản thân, nếu hắn có thể đạt tới kim đan kỳ, tu giả kim đan của đối phương tất nhiên sẽ không ngăn cản.

Bất quá khả năng này có thể xảy ra sao?

Hoàn toàn không thể!Một cách khác mà hiện giờ hắn có thể làm là mở rộng lực lượng trong tay.

Phương diện chỉ huy hắn giao hết cho Công Tôn Sai, hắn tin rằng tên hiếu chiến tới cực đoan này nhất định sẽ phát huy ra lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ ẩn tàng trong vẻ ngoài âm nhu tuấn tú đó.Vấn đề còn lại là, bản thân mình có thể làm gì?Chuyện liên quan tới mạng nhỏ của mình, Tả Mạc cũng không muốn ngồi chờ chết, đặt toàn bộ hy vọng lên người Công Tôn sư đệ.Vì vậy, có một vấn đề cực kỳ trọng đại cũng rất thực tế đang đặt ra trước mặt hắn ---- Làm sao để trong khoảng thời gian ngắn đề cao thực lực của cả quần thể?Pháp bảo, lập tức bị hắn vứt bỏ.

Muốn luyện vòng cổ Đồng Tâm thì tài liệu không đủ, đừng nói tới thú khác.

Tài liệu trong tay hắn thật ra không hề ít, song đó chỉ là với một mình hắn thôi, nếu phóng lớn phạm vi lên cả đám người vậy thực sự không còn là nhiều nữa.

Như Kim Giáp vệ toàn thân đầy pháp bảo hoa lệ tới chói mắt, cho dù có bản Tả Mạc đi cũng không tập hợp đủ.Linh đan, phương án này cũng bị Tả Mạc nhanh chóng vứt bỏ.

Linh đan có thể đề cao tu vi Tả Mạc tự mình còn chưa thấy.

Còn những linh đan khác thuộc loại phụ trợ, hắn thật ra có thể luyện chế một ít, nhưng đối phó với tu giả kim đan khẳng định là không đủ.Còn lại cái gì đây?

Chì có phù trận thôi.Đối tượng nghiên cứu của Tả Mạc là ma văn.

Vốn ban đầu hắn không nghĩ tới ma văn, tiêu hao linh cốc khiến hắn chẳng có cách nào, thậm chí khiến hắn sinh ra một suy nghĩ cực kỳ lớn mật, chẳng bằng khắc ma văn lên người tất cả các tu giả.

Trong không khí có linh khí thưa thớt, có ma văn tự động tụ tập cũng có chút khả quan.

Hơn nữa quan trọng nhất là cứ như vậy có thể hấp yên tâm hấp thu linh lực trong tinh thạch mà không sợ tạp chất tạo thành thương tổn đối với cơ thể.Ngược lại, linh lực ẩn chứa trong tinh thạch phong phú hơn nhiều so với linh cốc.Đương nhiên, lý trí khiến hắn kiềm chế ý nghĩ điên cuồng này lại.Giờ đang là thời điểm giao chiến với yêu ma, mình lại đem theo một đám gia hỏa khắc ma văn trên người lao tới, vậy sẽ chỉ có một kết quả, chờ bị trảm yêu trừ ma đi.Trước đây hắn chẳng thấy ma văn tốt mấy, giờ lại cảm nhận sâu sắc tính ưu việt của nó.

Trực tiếp khắc ma văn khẳng định không được, vậy đi đường vòng một chút.

Bồ yêu chẳng phải đã nói, bản chất của ma văn cũng là phù trận sao?Chỉ cần nghiên cứu phù trận tự động loại bỏ linh lực tạp chất cùng phù trận tự dộng hấp thu linh lực chẳng phải sẽ giải quyết được vấn đề một cách dễ dàng sao?Ma văn thì có sẵn rồi, trên người hắn vốn có, hơn nữa vì ma văn ngay ở trên người, thần thức của hắn linh mẫn dị thường, hắn có thể cảm thụ rõ ràng mọi biến hóa nhỏ bên trong ma văn.Ma văn nhìn như giản đơn nhưng độ phức tạp thực ra lại vượt xa tưởng tượng của hắn.

Tạo nghệ của Tả Mạc về mặt phù trận không thấp, nhất là đã từng nghiên cứu những phù trận tinh vi trong luyện đan, so với phù trận xuất hiện trong ma văn có rất nhiều điểm tương tự.Ngoại trừ phù trận còn có rất nhiều đồ án nhìn như trang sức nhưng lại cực giống phù trận.

Đổi lại người khác, muốn hiểu rõ cái nào là kết cấu hữu dụng, cái nào không, không có ba tới năm năm, vậy đừng nghĩ đến.Nhưng rơi vào tay Tả Mạc, chuyện này lại biến thành việc vô cùng đơn giản.

Hắn chỉ cần dùng thần thức đảo qua là có thể dễ dàng phân biệt.Bất quá đây chỉ là bước đầu tiên, mặc dù bỏ bớt được rất nhiều phần quấy rối nhưng những thứ còn lại vẫn khiến hắn cảm thấy khó mà hạ thủ.

Không phải mỗi phù trận đều biểu hiện ra đặc tính rõ ràng nhưng một khi thiếu chúng, toàn bộ ma văn lại hoàn toàn mất đi tác dụng.

Ngoại trừ điểm đó ra, còn có rất nhiều kết cấu nửa phù trận.

Những kết cấu nửa phù trận này hợp với máu thịt, da dẻ của Tả Mạc tạo thành một loại phù trận cực kỳ đặc biệt.Đây chắc là máu thịt khế hợp với phù trận.Cũng may độ khó này vẫn chưa đủ để hù dọa Tả Mạc.

Yêu quân tựa như một lưỡi đao sắc bén treo trong lòng hắn, đột phát Tiểu Sơn giới là mục tiêu đủ khiến cả người hắn tràn ngập ý chí chiến đấu.Tả Mạc hiện giờ càng giống một tu giả sản xuất.Được rồi, thực ra mình vốn là một tu giả sản xuất, Tả Mạc tự cười mình.Hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới hành vi của mình lại dọa Bồ yêu tới sốc.

Lúc đầu khắc hoa văn cùng cài đặt yêu hạch lên người Tả Mạc, Bồ yêu đương nhiên có mục đích của mình, song dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra Tả Mạc lại tiến bộ nhanh chóng như thế.Trong thức hải, Bồ yêu sắc mặt ngưng trọng, chăm chú quan sát.Tên này có hiểu việc hắn đang nghiên cứu kinh người tới mức nào không. . .Vận khí của Công Tôn Sai quá tốt, hắn chỉ gặp một đội ngũ khoảng sáu mươi người.

Đội ngũ sáu mươi người đã có thể coi là rất có quy mô, muốn nuôi dưỡng một đội ngũ như vậy cũng chẳng dễ dàng gì.

Lúc này, đoàn đội còn tồn tại sức chiến đấu đều không tầm thường, Tiểu Sơn giới đã chẳng còn kẻ mềm yếu nữa rồi.Hai bên đều không chút khách sáo.Công Tôn Sai cảm thấy không cần nói gì.

Đây là thói quen tạo thành khi chơi cờ Dịch Chiến, Bồ yêu cũng chẳng thích dây dưa với kẻ địch, lập tức khai chiến.

Gặp phải đối thủ không từ thủ đoạn như vậy, thói quen tạo thành của Công Tôn Sai tất nhiên cũng có thể hiểu.Mà bên kia, đối phương cảm thấy bên mình đông hơn, phần thắng khá lớn.

Hơn nữa đội ngũ như vậy khẳng định sẽ có đôi chút dự trữ, không đến mức ít mỡ cũng không còn.Vì vậy hai bên không nói một lời, trận chiến lập tức trở nên gay cấn.Công Tôn Sai ban đầu còn có vài phần khẩn trương song khi hắn thấy đối phương chen chúc nhau lấn tới, đội hình lộn xộn liền lập tức nở nụ cười, một nụ cười mười phần ôn nhu ngọt ngào.Lập tức hắn lệnh cho những đơn vị tác chiến ở phía trước rút lui vào trong.Đối phương hiển nhiên vẫn còn nhiều kẻ quen thói chiến đấu một mình, rất nhiều tu giả vừa ra tay đã là kiếm mang ngập trời, nhất là còn có rất nhiều đồng bọn xung quanh, mọi người càng thêm vài phần dũng khí, xuất thủ tự nhiên không lưu chút lực.Hơn mười đạo kiếm mang ầm ầm tụ tập như một con cự long, thanh thế kinh người.Ba đơn vị tác chiến nhận lệnh lập tức lui về phía sau, có một đơn vị tác chiến chậm nửa nhịp, lập tức bị hơn mười đạo kiếm mang của đối phương nổ vỡ thành bụi phấn.Thấy chỉ một đòn mà đối phương chết mất ba người, nhóm người này sĩ khí phấn chấn, không chút nghĩ ngợi, lập tức xông về phía trước, đuổi theo những tu giả đang lui về phía sau.Ba người mất mạng tại chỗ song mí mắt Công Tôn Sai không chớp lấy một cái.Ngay lúc đơn vị tác chiến ở trước nhất lui về phía sau, hai đơn vị tác chiến hàng thứ hai đồng thời lách lên trước.Sáu đạo kiếm mang đột nhiên bắn ra từ hai đơn vị tác chiến đó .Phốc phốc phốc phốc!Bốn gã kiếm tu xông lên trước tiên không tránh kịp trúng đòn, bốn đóa hoa máu bắn ra!Biến cố đột nhiên xảy ra khiến đám tu giả đang lao lên lập tức kinh hãi, thế lao tới không khỏi hơi bị kiềm hãm.Nhưng lúc này, ba đơn vị tác chiến đang lui về phía sau đột nhiên quay người, chín đạo kiếm mang lại phóng tới.Lại có ba tên không may mắn, vừa vặn trúng đòn.Không đợi bọn chúng phản ứng lại, ba đơn vị tác chến lặng lẽ di chuyển về phía trước năm mươi trượng không hề do dự phát động đợt tấn công thứ ba.Chín đạo kiếm mang toàn lực phát ra, đan vào như lưới, còn đối phương xông tới quá mau, đội hình dày đặc khiến cho chín đạo kiếm mang này thu được kết quả kinh người.Năm tên tu giả mất mạng !Lão đại của đối phương biến sắc, vừa đối mặt một lần, tỷ lệ ba chia mười hai khiến hắn kinh hãi.

Ba đợt tấn công của đối phương hiển nhiên đã sớm dự liệu trước, như cơn thủy triều, tầng tầng lớp lớp, vốn không cho bọn hắn chút thời gian suy nghĩ nào.Cao thủ!Hắn ngửi được mùi nguy hiểm, bất quá vẫn khiến hắn an tâm đôi chút là tốc độ của hai bên đều rơi chậm lại, chiến đấu tiếp theo chính là triền đấu.

Phe hắn vẫn chiếm ưu thế về nhân số, phần thắng nhiều hơn.“Tách bọn chúng ra!

Rồi cắn chặt!

Giết!”

Hắn lớn giọng hô lên, thanh âm truyền ra xa.

Tu vi ngưng mạch nhị trọng thiên khiến hắn vô cùng tự tin.

Hừ lạnh một tiếng, hắn mang theo phi kiếm tiến vào cuộc chiến đã chuyển sang hướng hỗn loạn!Khoảng cách hai bên quá gần, bất cứ ai cũng không có không gian để lao lên nữa.Công Tôn Sai đứng yên bất động, bên người hắn còn một đơn vị tác chiến hộ vệ.

Bốn người đơn độc đứng ngoài cuộc chiến, tựa hồ không ai chú ý tới họ.Thấy kết quả của sát chiêu xung kích kiểu làn sóng nổi bật như vậy song sắc mặt hắn không chút biến hóa, có điều bàn tay trong tay áo không kiềm được nắm chặt lại!

Chiêu này hắn học được từ người thần bí chơi cờ Dịch Chiến kia, bất quá người thần bí đó sử dụng chiêu này mạnh hơn hắn nhiều, hắn chịu đau khổ vì chiêu này đã rất nhiều, lần nào cũng dễ dàng sụp đổ.Tuy rằng là bản sao yếu bớt nhưng cũng đủ khiến đối phương hỗn loạn.Tràng diện hỗn loạn vô cùng song đã quen chơi cờ Dịch Chiến, cục diện còn hỗn loạn hơn nhiều so với bây giờ nên đầu óc hắn tỉnh táo chưa từng có.

Hắn nhanh chóng tìm thấy thủ lĩnh quân địch trong số đối phương.Tâm niệm khẽ động, cách đó không xa Ma Phàm di chuyển tới lui nhìn như không mục đích, như một con chim lớn yên lặng không chút tiếng động lén lút tiến về phía đối phương.Chương 217 : Sát chiêu và Ma Phàm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckMa Phàm bay hoàn toàn không nhanh mà rất bình ổn, chiến trường nhìn như hỗn loạn từ từ gần lại, phóng to ra, tâm thần hắn cũng có phần hoảng hốt.Nói thật ra, hắn kỳ thực rất bội phục Công Tôn Sai.

Tên gia hỏa nhìn qua tuổi còn nhỏ hơn mình, lại là một người mới tới mức không thể mới hơn.

Ngay từ lúc ban đầu, từ những hạng mục huấn luyện rối loạn kia có thể thấy được manh mối rồi, Ma Phàm vốn tưởng rằng rơi vào tay một tên gà mờ như thế cái mạng của mình cũng nguy tới nơi rồi.

Song không nghĩ tới, Công Tôn Sai nhanh chóng chuyển biến, huấn luyện vốn hỗn loạn cũng bắt đầu trở nên đâu ra đấy.Khoảng thời gian này, mọi người lúc đầu cũng không phục, sợ hãi, dần dần chuyển thành thực sự kính phục.

Tất cả đám người đều là kẻ đi từ trong núi đao biển máu ra, những thứ này trước đây dù chưa chưa từng nghe nói nhưng dùng tốt hay không thì đều hiểu rõ.Mỗi đoàn đội đều như vậy, chỉ cần ngươi có thể không ngừng dẫn dắt mọi người thu được thắng lợi, mạng sống của họ được bảo đảm, vậy sẽ không ai không phục.Ma Phàm là người đầu tiên nhận ra chiến thuật của Công Tôn sai hữu dụng ra sao.

Trước lúc những người khác hiểu ra được điểm đó hắn đã bắt đầu huấn luyện cẩn thận tỷ mỷ, thẳng tới mức đạt được yêu cầu của Công Tôn Sai.Tất cả mọi người đều bí mật gọi Công Tôn Sai là “bà mẹ nhỏ Công Tôn” bởi vì hắn nhìn qua âm nhu ngượng ngùng như con gái.

Tất nhiên trong đó không thiếu thành phần ác ý mỉa mai, không có cách nào, ngoài mặt không dám làm gì người ta, đành phải âm thầm chửi rủa.Đương nhiên không ai dám nói ra bốn chữ này trước mặt hắn.

Bà mẹ nhỏ này mặc dù là mẹ, song lại là một bà mẹ hung dữ.Chăm chú nhìn vào chiến trường hỗn loạn, trong đầu Ma Phàm hiện lên lời nói mà Công Tôi Sai không ngừng răn dạy hắn với giọng âm nhu.“Phải chú ý khoảng cách trong đội ngũ của đối phương…”

“Phải chú ý tới tiết tấu công kích của đối phương...

Sau mỗi đợt tấn công mạnh mẽ đều có một khoảng thời gian cực ngắn linh lực không thể tiếp tục, đây là lúc đối phương yếu nhất…”

“Chú ý tới mục tiêu quan trọng của đối phương…”

“Phải xem xét toàn cục…”...Những thứ này đối với hắn đều là nội dung mười phần xa lạ.“Đúng là một bà mẹ nhỏ phiền phức.”

Vô thức lầm bầm một câu, hắn đã bước tới sát bên chiến trường.Khóe mắt liếc nhìn đầu lĩnh của đối phương uy phong hiển hạch, dùng lực lượng bản thân cứng rắn áp chế một đơn vị tác chiến.

Ma Phàm không hề chạy ra giúp ngay tức khắc, ba người kia tuy rằng bị áp chế gắt gao, nhìn qua mười phần chật vật song trận pháp của cả ba không loạn, có thể chống đỡ thêm một quãng thời gian.Ngay lúc này, hắn chú ý tới có vài tên gia hỏa linh lực toàn thân sôi trào, hiển nhiên là điềm báo trước sắp phát ra kiếm chiêu mạnh mẽ.Nói như vậy, càng là kiếm chiêu uy lực lớn thời gian phát động càng dài.Nhưng đơn vị tác chiến mà bọn họ giao đấu cùng hiển nhiên cũng đang chuẩn bị phát động chiêu thức mạnh mẽ.

Bất cứ tu giả phe nào xung quanh cũng đều không ý thức được mà lựa chọn kéo giãn khoảng cách, uy lực những chiêu thức mạng mẽ va chạm rất đáng sợ, chỉ hơi vô ý sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.Trong mắt Ma Phàm ánh lên một tia sáng, không lùi mà tiến, lặng lẽ tới gần hai bên.“Nếm thử Xích Hồng kiếm của ta!”

Một đạo kiếm mang màu đỏ sậm đột nhiên bắn tới, mang theo tiếng xé gió bén nhọn.“Ha ha, ông đây cũng theo một chân, Cự Linh Kiếm phủ!”

Một đạo kiếm mang ngưng thực như lưỡi rìu màu xanh xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, mang theo thanh thế đáng sợ, mạnh mẽ chém xuống!“Bức Quỷ Quần Khốc!”

Bảy tám đạo kiếm manng có hình như con dơi màu đen, phát ra tiếng tê tê nhẹ, vẽ thành một đường cong quỷ dị bắn về phía ba người.Mà ba người trong đơn vị tác chiến đối diện vẫn không chút hốt hoảng hay rối loạn, từ đầu tới giờ vẫn duy trì Tam Tài trận.

Hỗn chiến bắt đầu bọn họ cũng có phần hoảng loạn nhưng sau đó dần dần quen thuộc khả năng dẫn dắt khí cơ vi diệu của Tam Tài trận, khả năng phối hợp càng lúc càng ăn ý.

Lòng tin của ba người cũng càng lúc càng tăng.Chiêu thức mạnh mẽ của đối phương cũng không khiến bọn họ kinh hãi thất thố.Lúc bình thường, ba người bọn họ một đấu một với đối phương cũng không sợ, huống chi bây giờ còn có tam tài trận tương trợ.Ba người dẫn đầu là Lôi Bằng, trước khi bị bà mẹ trẻ thu phục, tên này là kẻ ngang ngược kiêu ngạo không vâng lời nhất, lúc này lại bị kẻ khác chạy tới trước mặt làm càn, lập tức hung ác theo đảm lượng sinh ra, đôi mắt trợn tròn như quả chuông đồng, bàn tay to như cái quạt mở ra chỉ vào ba tên gia hỏa phía trước, hung hăng quát lớn một câu.“Làm thịt bọn chúng!”

Hai tên kia khuôn mặt cũng đằng đằng sát khí, mọi người đều là kẻ đi từ rừng đao biển máu ra, trong lòng sao không có vài phần tức giận?Sát chiêu ai lại chẳng có?Chỉ thấy một kẻ trong số đó thần sắc nghiêm nghị, hai tay bao phủ trong hai luồng sáng màu xanh đậm, ánh sáng xanh không những không sáng lên mà ngược lại tối đi, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng khó khăn lắm mới bao phủ được nắm tay, song ánh sáng xanh này lại ngưng thật tới cực điểm, như song gợn vậy.Song quyền chậm rãi chém ra, chỉ thấy hai đạo quyền mang màu xanh lam tuột khỏi tay, gặp gió lập tức hóa lớn, một cỗ khí tức ngưng thật ứ đọng lập tức bao phủ toàn trận.Thiên Ba quyền.Trong số mọi người chỉ có duy nhất một gã Thiền Tu, có thể đứng vững trong đám người tất hắn phải có điểm độc đáo, vừa ra tay đã thể hiện khí thế bất phàm.Một đồng bọn khác bên cạnh hắn, Niên Lục hừ lạnh một tiếng, hai tay nâng lên trời, thân hình xoay tròn, càng lúc càng nhanh, thân ảnh biến thành mơ hồ, mà trên đỉnh đầu hắn, một đóa hoa sen hình thành với tốc độ kinh người.

Nụ sen từ từ nở ra!Kiếm ý nhàn nhạt chập chờn như đóa hoa sen, khiến tâm thần người khác không tự chủ được mà bị nó hấp dẫn, chỉ trong phút chốc một cánh hoa sen mũi nhọn màu tuyết trắng thân màu phấn hồng, lập tức lại một cánh hoa nữa rơi xuống, trong nháy mắt toàn bộ tàn lụi.Nhiều cánh hoa biến thành một đạo kiếm mang, bảy tám đạo kiếm mang màu trắng pha lẫn màu hồng nhạt, kèm theo tám phần thanh lương, hai phần kiềm diễm mê ly, yên lặng mà tới.Tuyệt kĩ của Niên Lục “Liên Hoa Lạc”!Lôi Bằng tự nhiên không cam lòng tụt lại sau, trên tay hắn một thanh hoàn thủ đại đao màu đen, hai tay nắm chắc đại đao màu đen đánh tới...Trùng điệp một kích!Một đạo đao mang màu đen hướng ba người đối diện mà tới, khí tức bạo ngược hung tàn tựa như mãnh hổ muốn ăn thịt người, mở ra mồm lớn đầy máu.“Uyên Thú Phệ Hồn Đao”!Sát chiêu đối sát chiêu!Màu xanh, màu hồng, màu trắng, màu đen...

Đủ mọi màu sắc sáng lạn vô vùng bay loạn khắp mọi nơi.

Sáu gã ngưng mạch tu giả toàn lực đối chiến, dẫn đến giải đất nơi song phương đối chiến xuất hiện cảnh tượng linh lực chạy loạn, không người nào dám tới gần, hơi vô ý bị cuốn vào trong đó chỉ sợ xương tan thịt nát.Ba người Lôi Bằng thân hình sáng lên, mà đối diện ba người thì có hai người máu mũi tràn đầy ra ngoài.Không nghi ngờ, ba người Lôi Bằng đang chiến thế thượng phong.Một gã đao tu, một gã kiếm tu, một gã thiện tu, bố trí như vậy ở trong bốn mươi người cũng là duy nhất.Ba người đối diện sắc mặt hốt hoảng, tâm sinh ý thoái lui.Toàn lực đối chiến như vậy, không có chút mưu mẹo nào, thực lực cao thấp vừa xem đã biết.Làm cho nhãn tình tên tu giả “xích hồng kiếm” kia xoay chuyển, dù sao phe mình nhiều người như vậy, hà tất ba người mình phải mạo hiểm?

Hắn đang muốn mở miệng kêu đồng bọn cùng nhau vây công chợt trong lòng chợt sinh ra dự cảm.Hắn không nhịn được quay đầu.Một người mang theo vô số hư ảnh, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh hắn.Đánh lén!Sắc mặt hắn đại biến, vừa định há mồm, thanh âm đến mép đã bị tràn ngập tầm mắt những hư ảnh doạ nuốt ngược lại.Một thanh phi kiếm, không một tiếng động đánh lên linh giáp trên người hắn.Tràn ngập linh lực có tính phá hoại điên cuồng xâm nhập vào trong cơ thể hắn.“Diệt Huyễn Vô Ảnh Kiếm!”

Trên người hắn tứ phẩm linh giáp giống như một tờ giấy, trong nháy mắt bị nghiền nát.

Cả người hắn như bị đại chuỳ đánh trúng giống như đống cát hướng tu giả bên cạnh bay thẳng tới!Vị tu giả này sắc mặt đại biến, đang muốn đỡ đồng bạn của mình.“Cẩn thận!”

Lời còn chưa dứt, dưới thân đồng bọn đang bay đến một đạo u quang chợt loé lên rồi biến mất, đợi khi hắn phản ứng kịp thì phi kiếm không chút sáng bóng đã cách hắn không tới ba trượng.Chết tiệt!Hoảng sợ phía dưới, hắn vội vàng dựng phi kiếm.Kiếm đối kiếm, đinh, một tiếng không lớn vang lên.Thân thể hắn chấn động, huyết sắc trên mặt đột nhiên biến mất, trong mắt lộ vẻ không thể tin được, con ngươi dần dần trống không.Tên tu giả còn sót lại mặt không còn một hạt máu, vội vàng thối lui chạy trốn.Phốc!Kiếm mang mũi nhọn tuyết trắng mang theo mạt phấn từ ngực xâm nhập vào trong cơ thể hắn, con ngươi hắn mở rộng, khóe miệng Niên Lục ở đối diện hắn nhếch lên.Đánh lén của Ma Phàm làm cho đối phương kinh sợ cùng giúp cho ba người Lôi Bằng tranh thủ thở một chút, Niên Lục nhân cơ hội lặng lẽ phát động đánh lén, tâm thần địch nhân đại loạn liền trúng đòn.Ma Phàm kiềm chế linh lực trong cơ thể bốc lên, liên tục thi triển hai cái “Diệt Huyễn Vô Ảnh Kiếm”, hắn không khỏi cảm thấy mệt mỏi.

Hắn không quản đối phương cuối cùng sống chết ra sao vội vàng thi triển huyễn ảnh thân pháp biến mất không thấy.Từ song phương sát chiêu đối chiến đên ba người tại chỗ chết, biến cố đột nhiên này làm rất nhiều khiếp sợ, Ma Phàm cũng mượn cơ hội này mà thoát ly nơi đây.Huyễn ảnh thân pháp của hắn dùng để mê hoặc đối thủ, khó bắt kịp, càng lúc hỗn loạn thì đối với hắn càng có lợi.Lúc Ma Phàm gia nhập làm cho cán cân chiến trường dẫn nghiêng về phía bọn họ.

Lúc này ma quỷ huấn luyện cũng bắt đầu biểu hiện ra uy lực của nó, trong lúc đó tác chiến giữa các đơn vị cũng bắt đầu trợ giúp yểm hộ lẫn nhau.Mà nhất là cùng Ma Phàm phối hợp, mọi người càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.Tình hình chiến đấu càng giằng co thì càng có lợi cho Ma Phàm xuất thủ, ra tay là chuẩn.

Vô tình, ưu thế của bọn họ càng ngày cảng rõ ràng.Khổng Hào cảm thấy chiến đấu hôm nay biệt khuất đến cực điểm, chính mình một phương rõ ràng nhân số chiếm thượng phong nhưng đánh tới hiện tại, tay chân trở nên mềm nhũn.

Hắn cảm giác bọn họ giống như rơi vào ao đầm, căn bản không thể dùng lực.Ngay từ đầu còn không rõ ràng nhưng càng đánh thì loại cảm giác vô lực này ngày càng rõ ràng.Đối phương ba ngươi rõ ràng mới chỉ là ngưng mạch nhất trọng thiên, không nghĩ tới lại có thể cứng rắn chặn hắn.

Đấu pháp của đối phương thật sự mềm mại, căn bản không phải cứng đối cứng với hắn làm hắn gần như muốn thổ huyết.Mỗi lần mắt thấy đối phương ba người suy sụp thì không biết ở đâu ra một tên gia hoả đánh lén quấy rầy, làm công kích của hắn bị kiềm hãm.Kiềm hãm này làm ưu thế hắn vất vả lập ra không còn sót lại chút gì, bắt đầu lại từ đầu.Đánh nửa ngày, hắn cũng nhìn ra chút manh mối.

Đối phương ba người cực kì ăn ý, một công một nhiễu một thủ, hơn nữa công thủ còn đổi chỗ cho nhau.

Ngay từ đầu hắn cho rằng có thể nhanh chóng giải quyết đối phương, không nghĩ tới, đối phương lại có thể khó nuốt đến thế.

Hắn có chút không nhịn được, tay tăng lực, không tưởng tượng được càng đánh càng là biệt khuất!Ngoại trừ đối diện với ba người này hắn còn phải đề phòng kẻ thường xuyên đánh lén, xuất quỷ nhập thần, giống như con ruồi thật đáng ghét.Hắn có thể coi thường ba người này nhưng không dám khinh thường Ma Phàm.Tên kia là ngưng mạch nhị trọng thiên!Con mẹ nó, cái này đánh sao đây!Chương 218 : Chiến lợi phẩm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckToàn bộ trận chiến đã dần dần mất đi tính chất căng thẳng.Vừa thấy phe mình bị vây trong hoàn cảnh xấu, tên lão đại này lập tức không chút do dự lựa chọn biện pháp – đầu hàng!Một tiếng hô lên, đám người đều đầu hàng tập thể.

Công Tôn Sai vẻ mặt ngạc nhiên, các tu giả khác khuôn mặt đều hiện vẻ không chút ngạc nhiên.Không đầu hàng thì sao?

Trốn?

Tiểu Sơn giới hiện giờ ngoại trừ tu giả kim đan ra, tu giả dưới kim đan đơn độc một mình chắc chắn sẽ bị người khác nhắm vào.

Liều chết chiến đấu?

Vậy đội ngũ cũng sẽ bị đánh tan thôi, đã bị đánh tan rồi thì cũng sẽ bị giết, bị kẻ khác thôn tính.Đầu hàng thì mất mặt, không đầu hàng thì bỏ mạng.Tên lão đại này đã sớm hiểu sâu chuyện này, huống hồ nhóm người này rõ ràng nhân số không nhiều, so với bị kẻ khác thôn tính còn chẳng bằng lẫn lộn vào đội ngũ như vậy, cuộc sống cũng tốt hơn đôi chút.

Tiểu Sơn giới thời kỳ này, ai chẳng cầu một con đường sống?Trận chiến oanh oanh liệt liệt này kết thúc tại đây.Khi Tả Mạc thấy Công Tôn Sai mang theo một đám tù binh lớn trở về không khỏi kinh hãi.

Quả nhiên không hổ danh phần từ hiếu chiến tới cực đoan, hiệu suất của tên này cũng quá dọa người.

Còn chưa kịp vui vẻ, khi thấy ba mươi tên tù binh trở về hắn lại kêu khổ trong lòng không ngớt.Bản thân mình lại phải xuất thêm thần thức rồi…Bảo Đức là lão đại của nhóm người này, khi hắn nghe được lão đại của đối phương muốn bố trí cấm chế trong cơ thể mình không khỏi run lên bần bật.

Khácvới những tên gia hỏa không môn không phái kia, hắn xuất thân từ một môn phái nhỏ, hiểu biết về mọi phương diện so với người thường phong phú hơn nhiều.Không phải chỉ có tu giả kim đan kỳ mới có thể thiết hạ cấm chế sao?

Lẽ nào nơi đây có tiền bối kim đan?Trong lòng hắn cũng trở nên thấp thỏm, tu giả kim đan tại Tiểu Sơn giới tuyệt đối là tồn tại vô địch.

Nhưng hắn lập tức nghi ngờ, tu giả kim đan nếu muốn tuyển người vậy chỉ cần hô một tiếng, chẳng cần đánh, tất cả mọi người sẽ lập tức đầu hàng.Khí Tả Mạc xuất hiện trước mặt hắn, hắn trợn tròn mắt.Người hạ cấm chế không ngờ lại chỉ là một tên gia hỏa vừa mới đột phá ngưng mạch nhất trọng thiên!

Phục hồi lại tinh thần, trong lòng hắn lập tức cảm thấy khó chịu.

Cấm chế cũng ý nghĩa rằng cái mạng nhỏ của mình đặt trên tay đối phương, chỉ hơi không nghe lời, nhẹ thì tu vi giảm đi, nặng thì thần hồn câu diệt.Đem mạng nhỏ của mình đặt trên tay một tên gia hỏa vừa mới đột phá ngưng mạch nhất trọng thiên sao?Nhưng hắn cũng hiểu rõ tình cảnh của mình, trong lòng có phần không hiểu, lẽ nào sau lưng tên gia hỏa này có chỗ dựa?

Bằng không nhiều kẻ tu vi lợi hại hơn so với Tả Mạc, sao lại đều theo hắn chứ?

Trong đầu nghĩ vậy nhưng trên mặt hắn không dám có chút bất mãn.Chẳng có cách nào, quân bại trận không có tiếng nói, bị người khác bắt làm tù binh rồi tất nhiên cũng không dám có tâm tư gì.

Nhất là khi hắn thấy cách đó không xa, Công Tôn Sai vẫn đang yên lặng đứng đó, nở một nụ cười nhàn nhạt ôn nhu, lập tức mọi suy nghĩ trong đầu đều tiêu biến.Tả Mạc đối với cấm chế có thể nói là đã dùng nhiều thành quen rồi, chỉ dùng một khoảng thời gian ngắn, tính mạng ba mươi người đều đã nằm trong tay hắn.Nhưng là liên tục bày ra ba mươi đạo cấm chế, nguyên khí của hắn cũng đã đại thương, cả người nhìn qua có phần mệt mỏi.“Đã chết mất bao nhiêu người?”

Tả Mạc hỏi.“Mười hai người, trúc cơ đã chết hết.”

Tâm tình Công Tôn Sai cũng có phần không tốt.

Tuy rằng đạt được thắng lợi, tuy rằng chủ lực không tổn thất nhưng chiến quả như vậy cũng không thể khiến hắn thỏa mãn được.Tả Mạc thở dài, tâm tình cũng có phần kém đi.“Dù sao cũng thắng.”

Công Tôn Sai sau khi nói xong cũng chẳng chút tự hào.Trong lúc nhất thời, bầu không khí cũng có phần nặng nề.

Loạn thế như lò lửa, mọi người ai ai cũng nằm trong lò, chẳng ai chạy thoát được.

Tả Mạc quyết định đổi đề tài.“Tìm được linh cốc không?”

“Không.”

Công Tôn Sai thành thật lắc đầu.Tả Mạc lập tức có cảm giác muốn phun máu, vốn hắn muốn đám gia hỏa này dùng chiến tranh nuôi chiến tranh, có thể tranh cướp đôi chút linh cốc của kẻ khác, giảm bớt gánh nặng của hắn.

Ai mà ngờ, đi ra ngoài một chuyến, bắt thêm ba mươi kẻ về làm tù binh, kết quả nửa điểm linh cốc cũng chẳng tìm được, lại hại hắn tổn hao lượng lớn thần thức, còn phải lo thêm ba mươi cái miệng há mồm chờ cơm nữa.Lỗ lớn rồi!“Vậy có thu hoạch gì?”

Tả Mạc ủ rũ, chẳng chút khí lực hỏi tiếp.“Có thu được một vài thứ đồ, nhưng ta không hiểu lắm, sư huynh tự chọn đi.”

Công Tôn Sai nhấp nháy đôi mắt to như hoa đào ngập nước, vẻ mặt vô tội nói.Từ số lượng, Công Tôn Sai lần này quả thực thu được không ít thứ đồ, chất lên như một ngọn núi nhỏ.Phi kiếm, pháp bảo, ngọc giản, tài liệu, vân vân…

đủ các loại khiến người ta hoa cả mắt.Tả Mạc nhìn vào sợ hãi than lên, đa phần trong số này không đáng giá song cũng chẳng thiếu tinh phẩm.

Dù sao đây cũng đều là những thứ do tu giả ngưng mạch cất giấu, vẫn có vài thứ không tồi.Ánh Mắt Tả Mạc vô cùng cay độc, hạ thủ cũng cực nhanh, lục lọi nhặt nhạnh, cả ngọn núi nhỏ lập tức bị hắn vứt ra vài đống.Hắn chỉ vào một đống pháp bảo và phi kiếm nói: “Mấy thứ này phẩm chất không tồi.

Ngươi cầm đi phân cho bọn họ, trang bị tốt sức chiến đấu mới có thể tăng lên.”

Công Tôn Sai trong lòng vô cùng bội phục, sư huynh quả nhiên là người làm đại sự.

Theo sư huynh lâu như vậy, ánh mắt tuy không chuẩn độc như sư huynh nhưng vẫn có thể phân biệt tốt xấu đại khái được.

Đống pháp bảo và phi kiếm này đều có phẩm chất không tồi, nếu có thể bán ra chắc chắn sẽ đổi được một lượng tinh thạch lớn, không ngờ sư huynh lại tiện tay đem nó phân phát xuống.Lòng dạ này, khí phách này…“Muốn ngựa chạy thì phải cho nó ăn cỏ.”

Tả Mạc nói ra một câu rất sâu xa, mười phần thiền ý.Kính phục trong Công Tôn Sai đã tăng tới đỉnh, xem ra mình vẫn quá non, so với sư huynh, cảnh giới rõ ràng vẫn chưa đủ!“Coi như tiền lương đi.

Người ta tốt xấu gì cũng phải liều mạng, không cho họ chút lợi lộc gì cũng không tốt.”

Tả Mạc chép chép miệng, vuốt cằm: “Dù sao đống hàng này cũng chẳng đổi thành tinh thạch được, chỉ tổ chiếm chỗ thôi.”

Công Tôn Sai sau khi nghe nửa câu sau, thiền ý trong lòng lập tức tiêu tan thành mây khói.Đây mới là sư huynh…Không biết vì sao, hắn cảm thấy bản thân thở khẽ một hơi rồi toàn thân trầm tĩnh trở lại.“Ồ, được rồi.”

Tả Mạc lấy một cái ngọc giản từ trong đống ngọc giản ra: “Trong đống ngọc giản lớn này chẳng có thứ gì tốt, ngoại trừ cái này, bên trong là một số thứ có liên quan tới chiến tướng, ngươi cầm lấy mà tham khảo.”

“Có liên quan tới chiến tướng sao?”

Công Tôn Sai lập tức nảy sinh hứng thú, tiếp nhận ngọc giản này.“Tài liệu thật ra có thể có chút tác dụng.”

Tả Mạc nhìn mấy đống đồ trước mắt lẩm bẩm: “Mấy thứ khác chắc chỉ đành đút cho tháp nhỏ thôi.

Ngọc giản này cứ cất giữ thật tốt, mở ra miễn phí cho bọn chúng?

Ừm, dù sao cũng không tốn chỗ.”

Nói tới ngọc giản, hắn lại đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Ta có một độn pháp ngũ phẩm, ta nghĩ mình không có thời gian luyện, cho đám người phía dưới luyện đi.

Thực lực bọn chúng mạnh thêm một phần thì chúng ta cũng an toàn hơn một chút.

Về phần phân phối ra sao thì ngươi tự nghĩ cách.”

“Được!”

Công Tôn Sai cũng có chút kinh ngạc về chuyện sư huynh có thể lấy ra một môn độn pháp ngũ phẩm nhưng vẫn gật đầu không hề do dự, những lời của sư huynh hắn đều sẽ tiếp nhận.Phân phát hết chiến lợi phẩm xong, Tả Mạc dặn Công Tôn Sai quan tâm một chút xem ở đâu có âm sát.

Tất cả mọi người đều biết thời gian cấp bách nên không nói nhảm, Công Tôn Sai mang theo một đống pháp bảo phi kiếm rời khỏi.Tả Mạc gọi tháp nhỏ ra, chỉ vào một đống phi kiếm pháp bảo, sau đó cầm lấy một quả ngọc giản lật ra xem.Ngọc giản này nằm trong đống chiến lợi phẩm, là thứ duy nhất hắn cảm thấy hứng thủ.

Bên trong ngọc giản không có nội dung gì cao cấp, chỉ giảng giải một ít phương pháp luyện chế khôi lỗ đơn giản.

Bây giờ tạo nghệ của Tả Mạc ở phương diện phù trận đã không thấp, phù trận dùng trong khôi lỗi cũng học được không ít, thoạt nhìn hắn cũng không tốn nhiều sức.Lúc trước không tiếp xúc với khôi lỗi, lúc này nhìn lại cảm thấy có vài phần kì lạ.

Rất nhiều chỗ độc đáo.

Nhưng làm cho hắn cảm thấy kinh hỉ chính là khôi lỗi có thể giải quyết vấn đề thiếu nhân thủ.Khôi lỗi cấp thấp, không có linh trí, chỉ có thể tiếp thu mệnh lệnh đơn giản nhất.

Mà những khôi lỗi cấp cao thì không khác gì con người, khôi lỗi trải qua bí pháp luyện chế, cả người lì lợm, mau lẹ như gió, tuyệt đối là đàn em ưu tú.Thảo nào nhiều người thích khôi lỗi như vậy, thì ra là thế.Đương nhiên, khôi lỗi có thể thành đàn em thì luyện chế cực kì khó khăn.

Nhưng Tả Mạc không có chú ý tới những khôi lỗi này, hắn chú ý tới chính là có thể dễ dàng luyện chế những khôi lỗi cấp thấp kia.Bọn chúng không có gì tác dụng gì to lớn nhưng một số việc đơn giản cũng có thể miễn cưỡng làm được.Hắn bắt đầu tìm cách, Tiểu Sơn giới bây giờ hỗn loạn bất kham, nhân số giảm mạnh, những quáng mạch trước đây đã bị vét sạch.

Lại nói linh mạch bị xâm nhập nhưng những quáng mạch này thì sao chứ?Hắn càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, đầu óc suy nghĩ rõ ràng vô cùng.

Hiện tại loạn thành như này căn bản không ai nguyện ý tốn nhân lực đi khai thác quặng.

Nếu những quáng mạch này không bị nhiễm, lại là vật vô chủ thì bản thân có lấy về cũng không có ai quản.

Về vấn đề nhân lực có thể dùng khôi lỗi để giải quyết!Hắn kiềm chế hưng phấn trong lòng, bắt đầu tỉ mỉ tinh toán.Khôi lỗi cấp thấp nhất, luyện chế cũng không khó, hơn nữa tiêu hao chỉ là những tài liệu câp thấp, bản thân hắn hoàn toàn có năng lực luyện chế.Tả Mạc rơi vào trầm tư, hồn nhiên không chút ý tới tháp nhỏ bên cạnh đang tham lam mà hút vào những pháp bảo phi kiếm.Đúng lúc kiện pháp bảo cuối cùng bay vào trong cơ thể tháp nhỉ, tháp nhỏ bỗng dưng yên lặng bất động.“Luận công ban thưởng?”

Lôi Bằng tưởng rằng mình nghe nhầm, nhếch miệng cười khẩy nói: “Ngươi đừng có nằm mơ nữa đi, nuốt vào trong bụng rồi ngươi nào sẽ nhổ ra đây?

Còn nữa, cả đám chúng ta đều bị người ta hạ cấm chế, ai dám không nghe lời?

Người nào ngốc đến nỗi còn hướng chúng ta chia chác?”

Niên Lục vội la lên: “Đây chính là tin tức cực kì chính xác, buổi chiều sẽ phát thưởng!

Luận công ban thưởng, nghe nói còn có một môn độn pháp ngũ phẩm.”

“Ha ha!

Ta cười vào!”

Lôi Bằng chỉ vào Niên Lục, quay sang nhìn Tông Như cười to nói: “Nghe đi!

Còn có độn pháp ngũ phẩm chứ!

Thật là thối lắm!

Độn pháp ngũ phẩm không phải là cải trắng, nói cho là cho.

Ngươi cũng không phải là không hiểu giá thị trường, một môn độn pháp ngũ phẩm đủ để đám hỗn đản Minh Tiêu phái kia thả ngươi.

Đồ tốt như vậy, ai có thể tặng cho ngươi chứ?”

Tông Như khoanh chân ngồi ngay ngắn, như một lão tăng nhập định, hình thái trang nghiêm, mắt mù tai điếc.

Thiện tu tại Tiểu Sơn giới cực kì hiếm thấy, bọn họ tu thân thể và thần thông.

Tông Nhu tu hành không phải là thiền quyết tâm pháp gì cao thâm, cũng chưa sinh thành thần thông nhưng một thân tu vi lại cực kì vững chắc.Hắn bình thường ít lời, tính tình trầm tĩnh, chiến đấu lại hơn người, dũng mạnh dị thường.Bọn họ ba ngươi tính tình không giống nhau, Lôi Bằng tính nóng như lửa, mười phần lưu manh, mà Niên Lục tính tình linh hoạt, lạc quan rộng rãi.Bị Lôi Bằng nói vậy, Niên Lục cũng có chút nửa tin nửa ngờ.

Độn pháp ngũ phẩm thừa đủ để một môn phái nhỏ biến nó thành chi bảo.

Thứ tốt như vậy, ngươi nào sẽ xuất ra đây?Cũng may thời gian trôi qua không chậm, rất nhanh đã tới buổi chiều.Mọi người, kể cả tù binh vừa bắt chính thức có ba mươi người, tất cả đều tập hợp ở cùng một chỗ.Tất cả mọi người đều biết rõ, “mẹ nhỏ” khẳng định có điều quan trọng muốn tuyên bố.Chương 219 : Lễ thưởng công .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluckm thầm, mọi người mỗi khi nói tới khuôn mặt âm nhu tuấn tú của “mẹ nhỏ” kia luôn luôn kèm theo không ít châm biếm.

Mà khi “mẹ nhỏ” ngồi ngay ngắn trước mặt bọn họ thì tất cả mọi người đều không khỏi ưỡn thẳng lưng, nhìn không chớp mắt, bộ dạng ngay ngắn đoan chính.Những tên gia hỏa đã qua tay “mẹ nhỏ” này một thời gian như Lôi Bằng đều khá có kinh nghiệm.

Trước mặt “mẹ nhỏ” này tốt nhất là nhìn mắt nhìn mũi nhìn vào tim, ngàn vạn lần đừng có nhìn vào con mắt của “mẹ nhỏ”, bằng không ngươi sẽ cảm thấy hàn ý rợn người.“Luận công ban thưởng.”

Thanh âm của “mẹ nhỏ” không lớn, vẫn âm nhu như trước tới giờ.Lôi Bằng sửng sốt, gã ta nói thật sao?

Thực sự luận công ban thưởng?

Trong lòng nóng lên, thân thể hắn không kìm được khẽ giật.Không riêng gì hắn, mọi người đều không kiềm nổi vẻ vui mừng trên mặt.

Trong cơ thể bọn họ đều bị hạ cấm chế, mạng nhỏ của mình đều nằm trên tay Tả Mạc, vốn tưởng rằng từ nay về sau có lẽ sẽ trở thành pháo hôi miễn phí, không nghĩ tới còn có thưởng.“Bắt đầu đi.”

Thần sắc mọi người đều rơi vào mát Công Tôn Sai, trong lòng hắn sáng như tuyết, khóe miệng hơi cong cong lên, hắn quyệt định ném ra một quả bom nặng ký ngay từ đầu: “Đây là môn độn pháp ngũ phẩm, ông chủ quyết định lấy ra làm phần thưởng.”

̀m!Ánh mắt của mọi người ngôi dưới cùng nhau quét tới ngọc giản trên tay “mẹ nhỏ”, nóng rực tới mức như muốn đốt cháy nó, nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng lên.Độn pháp ngũ phẩm!

Là ngũ phẩm đấy!Bất cứ pháp quyết gì, chỉ cần đạt tới ngũ phẩm, giá trị đều không gì sánh được.

Vô luận là Tiểu Sơn giới hay là Thiên Nguyệt giới, trong bất cứ môn phái nào, pháp quyết tứ phẩm đều chỉ có đệ tử hạch tâm mới có thể tu luyện, đây gần như là quy định bất thành văn.

Còn pháp quyết ngũ phẩm sao?

Tuyệt đại đa số môn phái còn không đào đâu ra một môn pháp quyết ngũ phẩm.Hiện giờ một môn độn pháp ngũ phẩm ngay trước mặt bọn họ, bọn họ có thể chạm tay tới.Trong phòng, hơi thở hỗn loạn dồn dập, vô hình chung vẻ phấn khích đã tràn ngập trên khuôn mặt mỗi người.

Nếu không phải có cấm chế, chắc hơn nửa số người nơi đây sẽ động thủ đoạt lấy.Công Tôn Sai rất thỏa mãn nhìn biểu hiện của mọi người.

Có thưởng có phạt là chế độ mà một đội ngũ ổn định phải có.

Công Tôn Sai cũng chẳng hề lo lắng những kẻ hung ác trước mắt sẽ làm phản, song làm sao để bọn họ tích cực lên luôn là vấn đề đau đầu của hắn.“Đây là một thanh phi kiếm tứ phẩm trung giai, kiếm tên Huyền Trạch, phẩm chất thuần túy, mang theo một chút thủy hành, đây là phi kiếm tốt nhất trong lễ thưởng công lần này.”

Phi kiếm dài khoảng một thước, thân kiếm dài, nhỏ u tối, hơi hơi nổi lên ánh sáng xanh lam, vừa lấy ra, kiếm ý như sóng gọn khẽ động, tỏa qua khắp căn phòng.Ồ!Bên dưới lập tức vang lên tiếng hít hơi lạnh vào.

Đám người này đều là kẻ có nhãn lực, phẩm chất của Huyền Trạch kiếm quả nhiên bất phàm.Tứ phẩm trung giai!Những tu giả này tu vi đa số đều ở ngưng mạch, song có phi kiếm tứ phẩm chỉ có ba đến năm người.

Mà trong tay những kẻ đó, phi kiếm đều là tứ phẩm hạ giai.“Cái này là Cửu Lê Linh giáp, tứ phẩm trung giai, là pháp bảo phòng hộ tốt nhất trong lễ thưởng công lần này.

Mộc hành, linh giáp tự có bốn phù trận Sinh Cơ, Trừ Tà, Trữ Thần, Phá Huyễn, ở nơi dồi dào lực lượng mộc hành có thể tự động hấp thu lực lượng mộc hành để chữ trị linh giáp.”

Ực ực.Một loạt tiếng nuốt nước bọt vang lên, ánh mắt mọi người đều tràn đầy chờ mong nhìn vào linh giáp.

Quả là đồ tốt!

Nếu có một kiện linh giáp như vậy chẳng khác nào nhiều thêm nửa cái mạng cả.Công Tôn Sai tựa như không chú ý tới ánh mắt trông mong của mọi người, hắn cứ thế đem từng kiện pháp bảo trong tay ra lần lượt giới thiệu một lần.Trong phòng, tiếng thở ồ ồ vang lên như sấm, khuôn mặt ai cũng đỏ sậm lên đầy phấn khích, không ít người xé tan y phục trên người, trán lấm tấm đổ mồ hôi, bất quá bọn họ vẫn chẳng hề cảm giác được, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào đống phi kiếm pháp bảo được bày ra trước mặt Công Tôn Sai.Phi kiếm pháp bảo tỏa ra ánh sáng đủ loại màu sắc, đan xen vào nhau, tôn nhau lên, phản chiều vào sâu trong lòng mỗi người.Lôi Bằng trán lấm tấm mồ hôi, tiếng nói hắn cũng khô khốc, đôi mắt mở to như quả chuông nhìn chăm chăm về phía trước, chỉ sợ bỏ qua một kiện pháp bảo nào đó.

Mãi tới kiện pháp bảo cuối cùng được giới thiệu xong, trái tim đang không ngừng đập mạnh của hắn mới không tự chủ được mà buông lỏng, vô thức, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.Bên tai đột nhiên vang lên tiếng thở dốc, hắn đột nhiên bị tiếng thở cực lớn của mình dọa cho giật nảy lên.Hỏng rồi!

Chọc giận “mẹ nhỏ” kia, thảm rồi!

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu khiến hắn kêu khổ không ngừng.Bất quá đến khi thấy mọi người xung quanh đều thở dốc hắn mới phản ứng lại, hóa ra không phải tiếng do mình mình phát ra mà là mọi người cùng thở, nhiều tiểng ất nhỏ tụ lại một chỗ, lại đang lúc yên tĩnh mới khiến nó vang dội như thế.Trong phòng rất nhanh chóng khôi phục yên tĩnh, yên tĩnh cực độ, trái tim mọi người lại một lần nữa đập mạnh.Ai ai cũng biết, kế tiếp, chính sự sẽ tới rồi!Phần thưởng nhiều như vậy, phân phát ra sao?

Phân thế nào?

Trong việc này cần chú ý nhiều, quyết định trực tiếp xem đồ mình nhận được là hàng tốt hay là đồ bỏ.Người có nhiều công lao hơn thì được chọn trước, mỗi người một kiện.” m thanh của “mẹ nhỏ” giống như tiếng kim châm rơi xuống đất giữa không gian tĩnh lặng, rõ ràng dị thường: “Ma Phàm là người thứ nhất.”

Đột nhiên mặt Ma Phàm hồng lên, giống như người uống rượu say vậy.

Những người khác ước ao, ánh mắt có chút đố kị, hắn đi lên, không chút do dự liền chọn ngay độn pháp ngũ phẩm.Tuy rằng trong lòng mỗi người đã sớm có đáp an nhưng vẫn không nhịn được tỏ vẻ thất vọng, trong đó tự nhiên là có Lôi Bằng!Độn pháp ngũ phẩm!Dành dành trước mắt mà không dành được, loại cảm giác này không phải là dễ dàng nuốt trôi được!Nhưng đó chỉ là đố kị, Ma Phàm là người thứ nhất được chọn, mọi người cũng không có ý kiến gì.

Hết lần này đến lần khác trong chiến đấu, tác dụng của Ma Phàm là không thể thay thế.Không đợi mọi người tiêu hoá nốt việc độn pháp ngũ phẩm bị chọn mất, “mẹ nhỏ” lại một lần nữa mở miệng lên tiếng: “Lôi Bằng, Tông Như, Niên Lục, tiểu đội các ngươi đi ra, các ngươi có thể chọn một kiện tứ phẩm, hai kiện tam phẩm.”

Đầu Lôi Bằng ong ong, trong nháy mắt trở nên trống rỗng.Đến lượt mình rồi...Hắn không biết đứng ra như thế nào, ngay cả Niên Lục và Tông Như vẻ mặt hai người cũng lộ vẻ không tin tưởng, giống như đang nằm mơ vậy.

Ngay cả người trấn tĩnh nhất trong ba người là Tông Như lúc này cũng không bình tĩnh được.Ba người người nhìn ta, ta nhìn người, một lát sau, ai cũng khó định đoạt.Công Tôn Sai thấy thế, dứt khoát thay bọn họ quyết định nói: “Bốc thăm xác định trình tự, sau đó lần lượt.”

Phương pháp này rất công bằng, tất cả mọi người đều không có dị nghị.Trên trán Lôi Bằng mồ hôi càng nhiều, tim hắn đập nhanh hơn chút bởi vì hắn là người chọn đầu tiên, lựa chọn thử hai là Tông Như, lựa chọn thử ba là Niên Lục.Không tiền đồ, mẹ nó, thật khó bình tĩnh!

Trong lòng hắn đang xem thường chính mình.Nhưng khinh bỉ chỉ là khinh bỉ, lựa chọn tuyệt đối không chậm, hắn không chút do dự chọn Cửu Lê Linh Giáp, xung quanh truyền đến những tiếng thở dài, hiển nhiên những người để ý đến cái này không chỉ một hai người.

Không biết vì sao, nghe được những tiếng thở dài của người khác, Lôi Bằng cảm thấy từng lỗ chân lông đều giãn ra, trong lòng cực kì đắc ý, lập tức đem linh giáp mặc vào.Tông Như lựa chọn chính là kiện bao cổ tay tam phẩm thượng giai, Niên Lục lựa chọn giày tam phẩm thượng giai.

Tuy rằng không được chọn những món tứ phẩm kia nhưng hai kiện tam phẩm này cũng là thứ tốt trong tam phẩm, hai người thích thú không rời tay.Công Tôn Sai luận công ban thưởng đều là theo đơn vị tác chiến, mỗi đơn vị tác chiến, chỉ có thể chọn một kiện tứ phẩm và hai kiện tam phẩm.

Tứ phẩm pháp bảo rất nhanh được chia, những người xếp sau một kiện cũng không có, chỉ có thể giương mắt nhìn.Nhưng trên cơ bản mỗi người đều nhận được một kiện pháp bảo.Về phần Bảo Đức mới bị bắt làm tù binh chuyển sang thành tu giả nhưng Công Tôn Sai cũng không dự định phân chia cho bọn họ.

Pháp bảo còn lại thì được dùng cho thưởng cho những tiểu đội xuất sắc trong quá trình huấn luyện.Hơn nữa Công Tôn Sai còn nói rõ, đã thưởng cho ai thì đó là tài sản riêng của người đó, những người khác đừng vọng tưởng.

Như lần này độn pháp ngũ phẩm được thưởng cho Ma Phàm, thì sẽ không truyền cho những người khác.

Những người khác muốn học thì phải hỏi Ma Phàm.

Về phần muốn truyền dạy hay không, truyền dạy như thế nào, tất cả đều là do Ma Phàm làm chủ.Vô luận là Tả Mạc hay là Công Tôn Sai đều không thể ngờ tới, lần thưởng này lại có tác dụng to lớn đến thế.Công Tôn Sai trước sau như một mà đốc thúc đám gia hoả này huấn luyện, lần trước chiến đấu lộ ra rất nhiều khuyết điểm.

Trùng kích ba đoạn kiểu sóng, nếu là tổ đội đã trải qua huấn luyện, nếu là người thần bí cùng hắn đánh cờ chỉ huy, chỉ cần một lần đã đủ đem đối phương đánh cho tan tác.Nhưng chính mình không những không làm cho đối phương suy sụp, cuối cùng còn rơi vào thế giằng co, là người luôn luôn yêu cầu cao với bản thân nên Công Tôn Sai không thể hài lòng.“Mẹ nhỏ” không hài lòng, cuộc sống của mọi người sẽ không thể tốt được.Nhưng làm cho Công Tôn Sai cảm thấy ngạc nhiên chính là sự tích cực của mọi người khi tham gia huấn luyện tăng lên rất cao, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Mỗi người đều sôi tiết, gào khóc điên cuồng huấn luyện.Mà sau khi Công Tôn Sai theo đúng lời hứa đem pháp bảo thưởng cho tiểu đội huấn luyện xuất sắc, hắn ngạc nhiên phát hiện ra bản thân không cần phải đốc thúc nữa.Những gia hoả này không phải những kẻ ngu ngốc, biết rõ sự quan trọng của pháp bảo, người nào sẽ ngại bản thân có nhiều hơn một kiện pháp bảo chứ?Ở Trên chiến trường, nhiều hơn một kiện pháp bảo là mạng nhỏ thêm một phần được bảo đảm.

Huấn luyện không nguy hiểm chết người, có thể kiếm được pháp bảo, chuyện tốt như vậy, nếu là trước đây, mọi người sẽ chẳng thèm ngoái lại nhìn nhưng bây giờ Tiểu Sơn giới loạn lạc như vậy thì chưa từng nghe nói qua.Không ai tụt lại phía sau.Linh cốc không kiếm được, lại nhiều miệng ăn hơn, Tả Mạc vốn đã không đủ linh cốc để cung ứng giờ đây lại càng khó khăn hơn.

Nhất là bọn kia không hiểu vì sao, liều mạng huấn luyện, tốc độ tiêu hao của linh cốc cũng tăng lên gấp bội.Tả Mạc chỉ cảm thấy áp lực tăng lên, hắn tập trung toàn bộ tinh thần, một ngày một đêm nghiên cứu ma văn.Ý nghĩ vừa có hắn liền lập tức động thủ, không chút đau lòng khi tốn hao tài liệu.

Mắt thấy linh cốc giảm đi nhanh chóng, trong lòng hắn càng thêm lo lắng.

Tiến độ tốt, bài trừ hơn phân nửa kết cấu vô dụng, chỉ còn lại không đến một phần ba.Nhưng chỉ cần một phần ba này lại liên quan đến hơn bảy mươi phù trận có kết cấu tương tự.Tả Mạc đã không còn thời gian để dùng lý luận phân tích, thời gian cấp bách, hắn quyết định dùng biện pháp ngu ngốc nhất nhưng hữu hiệu nhất.Thí nghiệm từng bước từng bước một!Hắn bắt đầu điên cuồng thử nghiệm, từng cái phù trận một được thử nghiệm.Mấy ngày này, trong phòng hắn chất đầy phế phẩm, giống như một đống núi nhỏ.Tròn bảy ngày bảy đêm không chợp mắt, đến đả toạ nhập định hắn cũng không, linh lực hao hết thì trực tiếp dùng linh thạch để bổ sung.Cả người hắn thần sắc tiều tuỵ, bảy ngày đêm không ngủ không ngỉ, dù thần thức hắn đạt tới cảnh giới hoá vật cũng đã là cực hạn rồi.Nhưng mặc dù mệt nhọc rã rời nhưng tất cả đều bị Tả Mạc vất qua một bên.Hắn ngơ ngác nhìn một thứ gì đó vô cùng xấu xí trên tay mình!Chương 220 : Liều mạng vì vụn thiết ngân .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckBảo Đức mấy ngày nay có thể coi là đại khai nhãn giới.Đội ngũ trước mắt hắn khác hẳn so với bất cứ đội ngũ nào mà hắn từng gặp qua.

Ba người một tiểu đội, còn có Tam Tài trận khiến người ta ao ước muốn chết, quản lý linh cốc, rồi còn hạ cấm chế với thủ hạ, phát thưởng…Nhìn những tên lão làng trước kia nay lại như những đứa trẻ, hết sức phấn đấu tranh trước.

Chẳng chút âm mưu thủ đoạn, hoàn toạn quan minh chính đại, dùng biện pháp đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn, đội ngũ này lại một lần nữa rực rỡ hẳn lên.Càng trong đó lâu, hắn càng cảm thấy điểm lợi hại của ông chủ đội ngũ này.

Không phải là khiến người ta chỉ nhìn một cái là biết lợi hại, mà là ẩn tàng ở nơi gió nhẹ mây nhạt, không động thanh sắc.

Tuy người người đều sợ bà mẹ trẻ, song Bảo Đức đã từng làm thủ lĩnh, chỉ nhìn một cái là thấy ai mới là chủ nhân thực sự.Thủ đoạn như vậy, ngày sau nhất định không phải vật trong ao, theo ông chủ như vậy, sau này cũng sẽ không quá khổ.Nhưng chủ nhân rành rành là một kẻ mới hai mươi tuổi, vừa vặn đột phá ngưng mạch nhất trùng thiên. . .

Thực may mắn…Cho dù trong đầu Bảo Đức suy nghĩ bao nhiêu, lượng huấn luyện của hắn so với những người khác cũng chẳng hề giảm đi chút nào.

Thân phận thủ lĩnh ngày trước, thêm cả tu vi ngưng mạch nhị trùng thiên đều không mang tới cho hắn chút ưu đãi nào cả.

Thậm chí ngược lại lại càng khiến hắn cảm thấy bất lực là hai người cùng tiểu đội của hắn đều huấn luyện điên cuồng, khiến hắn vạn phần buồn bực.Chẳng phải chỉ là mấy kiện pháp bảo rách nát sao, làm gì mà đáng giá liều mạng như vậy?

Bảo Đức từng làm thủ lĩnh, chỉ là pháp bảo tam phẩm, đương nhiên không lọt mắt hắn.Nhưng hắn cũng không muốn vì bản thân kéo lùi mà khiến hai đội viên khác khó chịu, chỉ đành huấn luyện điên cuồng theo.

Chẳng có cách nào, bà mẹ trẻ kia thưởng phạt đều dựa theo đơn vị chiến đấu àm tính, trừ phi có thể như Ma Phàm, một mình đảm đương một đơn vị tác chiến.

Lại thêm bà mẹ trẻ đứng bên nhìn, hắn chẳng dám buông lỏng chút nào.Ngàn vạn lần đừng có đắc tội với mẹ trẻ đó.Đây là câu nói lưu truyền rộng rãi nhất trong doanh trại.Chẳng qua, ồ…

Kia chẳng phải ông chủ áo?

Khóe mắt Bảo Đức liếc thấy ông chủ xác theo một món đồ cổ cổ quái quái đi vào trong doanh trại.Hắn không chút do dự, tự lưu ý, chẳng qua hắn vừa mới phân tâm đôi chút mà Tam Tài trận vốn vận chuyển lưu loát lại đột nhiên trở ngại.

Trở ngại đôi chú này lại lâpj tức khiến tiết tấu của cả tiểu đội bất ổn, ba người không thể không ngừng lại.

Thấy vẻ bất mãn trong mắt hai đội viên kia, Bảo Đức liền vội vàng xin lỗi, dù đắc tội với ai cũng không thể dắc tội với đội viên của mình, không làm vậy, khi chiến đấu thực sự ngay cả chết cũng không biết vì sao.Công Tôn Sai nhìn thấy Tả Mạc xách theo một vật cổ quái, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Sư huynh, đây là thứ gì?”

“Luyện linh…”

Tả Mạc đang nói chợt ngưng, kéo đồ vật xấu xí vô bì trong tay lên trướ mắt, chết, cái thứ này nên gọi là gì đây?Miễn cưỡng có thể tính là pháp bảo, nhưng pháp bảo cũng phân ra nhiều loại, thứ đồ chơi trước mắt này nên xếp vào loại nào?

Rương đồ?Một cái rương hình dạng kỳ quái, trên rương khoét tới trăm lỗ hổng, bầy đầy những vết rách, dán đầy những vết vá lớn nhỏ màu sắc khác nhau, càng khiến nó thảm tới mức người ta không nỡ nhìn.“Phù trận Luyện Linh đi.”

Tả Mạc nghĩ mất một lúc, lần sau phải sửa lại hình dạng của nó, nếu cứ để thế này ngay cả đặt tên cũng chẳng dễ.“Có hơi xấu.”

Côn Tôn Sai rất công bằng đánh giá một câu, thấy ánh mắt sư huynh không tốt liền vội vàng hỏi: “Thứ này có tác dụng gì?”

Vừa nói tới tác dụng của món đồ này, Tả Mạc lập tức đắc ý hẳn lên: “Ừm, nó có thể luyện hóa linh lực trong tinh thạch, loại trừ tạp chất.”

“Loại trừ tạp chất của linh lực trong linh thạch…”

Công Tôn Sai lập tức sững người, song rất nhanh chóng phản ứng lại, đôi mắt căng tròn, thanh đâm không tự chủ được mà cao lên: “Loại trừ tạp chất của linh lực trong tinh thạch sao?”

Phản ứng của Công Tôn sư đệ khiến Tả Mạc càng thêm đắc ý: “Không sai!”

Công Tôn Sai hai mắt phát sáng, trong giọng nói thoáng hiện vẻ kích động: “Có thể dùng để thay thế linh cốc sao?”

“Không sai!”

Tả Mạc chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới toát lên sự thoải mái không nói nên lời, cười ha hả nói: “Ta thử một lần rồi, hiệu quả không tồi.

Lần này cầm tới là chuyên tìm người tới để thử.”

Công Tôn Sai không nói hai lời, lập tức đứng dậy, quét mắt nhìn khắp các tu giả đang huấn luyện, vừa hay thấy ba người Lôi Bằng đã huấn luyện xong, liền vẫy tay với ba người bọn họ: “Lôi Bằng, ba người các đây một chút.”

Nghe mẹ trẻ gọi, ba người lập tức vội vội vàng vàng chạy như điên qua.Công Tôi Sai quay sang hỏi Tả Mạc: “Sư huynh, món này dùng ra sao?”

“Ồ, đặt nay lên trên chỗ này, vận chuyển tâm pháp là được.”

Tả Mạc làm mẫu trước, đặt hai tay lên hai vòng trận trên mặt rương.Công Tôn Sai nói với Lôi Bằng: “Ngươi tới thử xem.”

“Ừm.”

Lôi Bằng mờ mịt đáp ứng, hắn không hiểu cái thứ rách nát trước mắt là gì, song vẫn theo lời đặt tay lên trên vòng trận, bắt đầu vận chuyển tâm pháp.“Hả!”

Lôi Bằng không khỏi kinh ngạc kêu lên – Linh lực!Một cỗ linh lực được hút vào theo lòng bàn tay hắn, ven theo kinh mạch vận hành.

Linh lực thật thuần túy!

Hắn vui mừng quá mức, linh lực thuần túy như vậy có thể giảm bớt không ít công phu luyện hóa!

Linh lực ùn ùn không dứt theo lòng bàn tay chảy vào trong cơ thể hắn, chỉ tong khoảng khắc, hắn lập tức cảm thấy kinh mạch vừa tiêu hao trổng ỗng nay lại có phần khếch trương.Tới tận lúc này hắn mới đột nhiên hiểu ra tác dụng món đồ chơi này!Vì sao Tiểu Sơn giới biến thành thê thảm như vậy?Nguyên nhân quan trọng nhất là linh khí trong không khí biến thành thưa thớt, thưa thớt tới mức không đủ để tu giả hấp thu vào trong cơ thể.Mọi người đều biết, linh lực của tu giả đều được hấp thu luyện hóa từ thế giới bên ngoài.

Linh lực lưu chuyển trong không khí là nguồn gốc chủ yếu nhất.

Những linh khí này sau khi hút vào trong cơ thể, được luyện hóa trở thành linh lực càng tinh thuần, dự trữ trong kinh mạch của tu giả.

Linh khí trong không khí của Tiểu Sơn giới biến thành thưa thớt, điều này cũng đồng nghĩa với việc cắt đứt nguồn linh khí lớn nhất của các tu giả.Bất lực, tu giả chỉ đành tìm đường khác như linh cốc.

Linh lực ẩn chứa trong linh cốc rất dễ bị tu giả hấp thu, ôn hòa vô hại.

Mà tinh thạch mà mọi người lúc bình thường hay dùng nhất tuy chứa nhiều linh lực hơn nhiều so với linh cốc, song tạp chất ẩn chứa trong tinh thạch so với trong không khí càng thêm bá đạo, có thể gây tổn hại đối với kinh mạch của tu giả khiến cho nó ngược lại lại khó hấp thu.

Nếu cứ cố hấp thu trong thời gian dài có thể gây tổn thương rất lớn đối với cơ thể.Ngoại trừ một số môn phái lớn có bí pháp có thể hóa giải tạp chất trong tinh thạch.Bí pháp…Khi đôi tay của Lôi Bằng rời khỏi cái rương, có phần hồn không kịp hoàn, vẻ mặt quái dị.Niên Lục cảm thấy kỳ quái nhìn Lôi Bằng, trong lòng thầm nghĩ, rất ít khi thây Đại Bằng có vẻ mặt như vậy.

Hắn không khỏi nhìn vào cái rương kỳ quái vô bì kia, cái rương rách nát này có vấn đề.Khi đôi tay hắn rời khỏi rương cũng là lúc hắn lộ vẻ quái dị, trong mồm không ngừng lẩm bẩm cái gì đó, như gặp phải quỷ vậy.Tông Như sau khi thử xong, khuôn mặt cũng không che dấu được vẻ kinh hãi.Cho dù trong lòng ba người nổi sóng to gió lớn cỡ nào, Tả Mạc và Công Tôn Sai đều vô cùng thỏa mãn với hiệu quả của thí nghiệm.

Còn lại chỉ cần cải tiến với món đồ chơi này một chút, trông nó quá mức rách nát, ngay cả Tả Mạc cũng khó mà chịu được.Đôi mắt to ươn ướt nước của Công Tôn Sai nhìn chăm chăm vào cái rương xấu xí vô cùng kia.

Hắn hiểu rõ món đồ chơi này quan trọng với bọn họ ra sao!

Chỉ cần có thứ này, sợi dây thừng đòi mạng treo trên cổ bọn họ sẽ bớt đi một cọng!Giá cả linh cốc trên Tiểu Sơn giới hiện giờ đã vượt quá giới hạn.

Ngược lại, do thiếu hụt các thương phẩm lưu động nên tác dụng của linh thạch lại yếu đi, thường có thể thấy được tinh thạch bị kẻ khác tiện tay quẳng đi.

Linh cốc vốn bị đầu cơ kiếm lợi giờ trở thành thứ tiền cứng nhất Tiểu Sơn giới.“Chẳng qua cũng có chút vấn đề.”

Lời nói của Tả Mạc kéo Công Tôn Sai từ trong cơn xuất thần trở về, hắn cả kinh hỏi lại: “Vấn đề gì?”

“Nếu muốn luyện chế lương lớn cần rất nhiều vụn thiết ngân.”

Ngữ khí Tả Mạc có phần cay đắng: “Trên tay ta vẫn còn một chút, nhưng hỉ đủ luyện chế vài cái.”

Công Tôn Sai hơi ngớ người ra, trong lòng thầm hô không ổn, vội vàng hỏi: “Vụn thiết ngân rất hiếm sao?”

“Là một loại tài liệu tam phẩm khá thường thấy.”

Tả Mạc buông nay nói: “Trước đây tiêu hao không ít nên còn lại không nhiều.”

“Vấn đề này. . .”

Công Tôn Sai trầm tư suy nghĩ rồi hất tay lên, ra hiệu cho mọi người tập hợp.Mọi người đều ngừng huấn luyện, người nhìn ta, ta nhìn người song vẫn tập hợp lại, chẳng qua biểu tình đều mịt mờ không hiểu.

Mẹ trẻ trước giờ chưa từng ra lệnh cho họ ngừng huấn luyện.“Ai biết ở đâu có vụn thiết ngân không?”

Công Tôn Sai hỏi.Rất nhiều tu giả vẻ mặt mờ mịt, vụn thiết ngân là cái gì?”

Đột nhiên, một người giơ tay lên: “Ta biết.”

Người vừa giơ tay lên là Bảo Đức.“Ở đâu?”

Công Tôn Sai nhìn thẳng vào Bảo Đức.Vừa chạm vào ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén của mẹ trẻ, mồ hôi lạnh của Bảo Đức chảy xuống ròng ròng.

Bất quá hắn rốt cuộc cũng từng làm thủ lĩnh, cố nén sự kinh hãi trong lòng, cố vờ trấn tĩnh nói: “Thành phẩm thì thuộc hạ không biết, nhưng thuộc hạ biết có một mỏ quặng vụn thiết ngân.”

“Mỏ quặng sao!”

Tả Mạc đôi mắt sáng lên: “Ở đâu?”

Bảo Đức nuốt nước miếng, thành thật trả lời: “Cách đây ba trăm dặm, có một nơi gọi là ghềnh cửa đá.

Trước đây nó là nơi trú ẩn của môn phái gọi là Pháp Kiếm môn, hiện giờ bị một đám người chiếm lấy.”

Tả Mạc chuyển sang nhìn Công Tôn Sai, Công Tôn Sai lập tức hiểu ý của hắn, mỏ quặng kia hắn muốn.

Tuy nhiên trong lòng Công Tôn Sai vẫn không khỏi nghi hoặc, cho dù có mỏ quặng cũng chẳng kiếm đâu ra người khai thác.

Chẳng qua sư huynh đã muốn, vậy chắc chắn có cách.Hắn xoay sang nhìn Bảo Đức: “Trong đó có bao nhiêu người?

Có lai lịch gì>?”

Bảo Đức vội vàng nói: “Đại khái hơn sáu mươi người, thủ lĩnh Tạ Sơn tâm địa ác độc, ngưng mạch tam trùng thiên, thủ hạ đều là ngưng mạch kỳ trở lên.

Bọn chúng nghe nói Pháp Kiếm môn có Linh cốc liền diệt Pháp Kiếm môn, chiếm ghềnh cửa đá.”

Hắn cẩn thận nói: “Nếu ông chủ muốn, chỉ cần xài tiền là có thể mua lại từ tay Tạ Sơn.

Thuộc hạ còn có vài phần giao tình đối với hắn…”

“Không cần.”

Công Tôn Sai khoát tay, tiếp tục nói: “Tiếp tục huấn luyện đi.”

Đẩy đám gia hỏa này di huấn luyện tiếp.

Lời nói của Bảo Đức kẹt ngay tại họng, song hắn vẫn mười phần hứng thú chạy tới huấn luyện tiếp.“Ngươi tính sao?”

Tả Mạc hiếu kỳ hỏi.Hắn biết chắc chắn sư đệ đã nghĩ ra cách gì đó.“Đánh tan bọn chúng là được.”

Công Tôn Sai chẳng hề để ý nói: “Làm gì có đạo lý cấp tinh thạch cho bọn chúng.

Muốn đoạt thức ăn trong miệng chúng ta sao, hừ hừ!”

Tả Mạc đành chịu lắc đầu, chứng cuồng chiến tranh của Công TÔn Sư đệ lại bắt đầu phát tác!Đám người Tạ Sơn cũng thật đáng thương!Hắn không khỏi nảy sinh đồng tình, lời tới bên miệng lại biên thành: “Nắm chắc thời gian nhé!”

Chương 221 : Bồ yêu đang làm gì?Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc nhanh chóng làm ra thành phẩm mới, so với cái rương rách nát trước kia, thành phẩm mới chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật.Bồ đoàn được bện thành từ cỏ đen, màu sắc thuần một màu đen tinh tế, phù trận do vụn thiết ngân nhỏ như sợi tóc tạo thành,chữ tinh xảo mỹ lệ như hoa văn.

Khi mở bồ đoàn ra sẽ có năm khe lõm để bỏ tinh thạch vào.

Tả Mạc vốn định làm nó nhỏ hơn nữa, như vậy khi mang theo càng thuận lợi, song cuối cùng hắn vẫn quyết định làm thành bồ đoàn.Kỹ thuật bện bồ đoàn không tồi.Bồ đoàn cũng được hắn đặt tên là bồ đoàn Hắc Luyện, ngoài phù trận Luyện Linh làm cơ sở còn thêm vào phù trận như Ngưng Thần, Tĩnh Tâm.

Hiệu quả của bồ đoàn Hắc Luyện tăng lên rõ ràng.Tả Mạc một hơi liền đem tất cả vụn thiết ngân làm thành bồ đoàn Hắc Luyện, được năm cái bồ đoàn.Có năm cái bồ đoàn Hắc Luyện, cho dù là Tả Mạc hay Công Tôn Sai trong lòng đều xác định, năm cái bồ đoàn Hắc Luyện, con số không nhiều song nếu thay phiên nhau sử dụng vẫn có thể miễn cưỡng đủ.Đưa cả năm cái bồ đoàn Hắc Luyện cho Công Tôn Sai, Tả Mạc chẳng buồn quản.Thu hoạch của hắn lần này không chỉ phù trận Luyện Linh.

Ma văn trên người Tả Mạc là một ma văn cấp thấp, ma văn “Đồng Tê Ngưu”.

Tác dụng lớn nhất của ma văn này là có thể tự động rèn luyện thân thể, song một ma văn đơn giản nhất như vậy, sau khi phân tích đã có tên trăm phù trận cực kỳ nhỏ bé tinh vi tổ hợp thành.Những phù trận tinh vi đó, Tả Mạc tuyệt đại đa số đều chưa từng gặp qua, không rõ tác dụng lắm.

Song lần này, hoàn thành phân tích đồng thời luyện chế xong, hắn đối với những phù trận xa lạ đó cũng đã có một nhận thức trực quan nhất.Trong số rất nhiều phù trận của ma văn Đồng Tê Ngưu, Tả Mạc cảm thấy có ba phù trận hữu dụng nhất: Tụ Linh trận, Luyện Linh phù trận cùng Thối Thể phù trận.Tụ Linh trận trong ngọc giản “nhập môn phù trận Côn Lôn” có giới thiệu khá tỷ mỷ, song Tụ Linh trận Tả Mạc phát hiện lần này hoàn toàn bất đồng so với bất cứ loại tụ linh trận nào hắn từng gặp qua trước đây.Hiệu quả tụ linh của nó càng xuất sắc hơn, toàn bộ phù trận hoàn toàn tự nhiên, xảo diệu tới mức Tả Mạc vô số lần cảm khái sự thần kỳ của Tả Mạc.“Thứ này không tồi.”

Bồ yêu không biết chui ra từ đâu, nhìn chằm chằm vào tụ linh trận mà Tả Mạc đang trạm khắc.Tả Mạc sớm đã quen với sự xuất quỷ nhập thần của Bồ yêu, tay cũng không run tới một cái.“Ta đương nhiên biết là đồ tốt rồi.”

Tả Mạc không hề che dấu sự đắc ý trong lòng, liếc mắt lườm Bồ yêu một cái: “Với trình độ của anh đây, đồ làm ra sao lại không tốt?”

“Ừm, không tồi không tồi.”

Nói xong Bồ Yêu mây nhạt gió mờ gật gật đầu rồi biến mất không thấy đâu.Vốn tính kiêu ngạo một phen, Tả Mạc cảm thấy như một quyền đánh vào chỗ trống, trong lòng vô cùng khó chịu.

Bất quá cho dù lòng có khó chịu, lại có phần buồn bực, tên Bồ yêu rỗi việc này tự nhiên chui ra chẳng lẽ lại vì nói một tiếng thứ này không tồi sao?Có vấn đề!Chắc chắn có vấn đề!Nhưng Tả Mạc suy nghĩ tới nửa ngày cũng không nghĩ ra rốt cuộc có vấn đề gì.

Hắn nhanh chóng bỏ qua, chuyển sang loay hoay với tụ linh trận trước mặt.Tụ Linh trận trên ma văn Đồng Tê Ngưu rất tinh xảo khéo léo, độ khó khi trạm khắc tuy khá lớn nhưng tác dụng cũng rất tốt.

Tỷ như đem Tụ Linh trận này khắc lên trên pháp bảo phi kiếm, pháp bảo phi kiếm sẽ không ngừng hấp thu linh khí trong không khí, dần dần linh tính nhất định sẽ tăng lên nhiều.

Bất cứ chất gỗ nào khi đặt tại nơi linh khí đậm đặc một thời gian dài, linh khí nhập sâu vào trong sẽ vô thức cải thiện bản thân chất gỗ đó.Tả Mạc thậm chí có một suy nghĩ lớn mật, dung Tụ Linh trận như một ma văn khắc lên trên người, như vậy thân thể lúc nào cũng đều hấp thu linh khí.

Tuy rằng mỗi ngày chỉ có thể hấp thu rất ít, song thời gian kéo dài, lượng thu được sẽ vô cùng kinh khủng.Điều này, Tả Mạc đã được khắc ma văn nên hiểu rất rõ.

Nếu không phải lúc trước kinh mạch trong cơ thể hắn không cách nào chứa đựng linh lực, hắn đã sớm đột phá ngưng mạch.

Ngay cả như vậy, tốc độ tu luyện hiện giờ của hắn cũng vượt xa tu giả phổ thong.Phù trận Thối Thể có tác dụng sử dụng linh lực không ngừng tôi luyện rèn dũa thân thể, máu thịt, gân cốt.

Ngoại trừ Thiền tu, các tu giả khác đều rất ít khi luyện thể, song theo kinh nghiệm của Tả Mạc, thân thể mạnh mẽ chỉ có chỗ tốt, không có điểm hại nào.

Huống hồ không cần tốn thời gian mà có thể tự động rèn luyện thân thể, lại có người từ chối sao?Quan trọng nhất là ba phù trận được hắn phân tích ra này không nhìn đâu ra bóng dáng của ma văn cả, sẽ không ai nghĩ bọn nó có liên quan tới ma văn.

Việc này vô cùng quan trọng trong thời buổi yêu ma tàn sát bừa bãi như ngày nay.Luyện chế bồ đoàn Hắc Luyện khiến áp lực của Tả Mạc lập tức giảm mạnh, ba phù trận tinh vi đó hắn tạm thời chưa nghĩ ra cách nào vận dụng.

Bản thân mình vốn có ma văn trên người, ba phù trận này hiện tại hắn cũng chẳng dùng được.Hắn dứt khoát chuyển sang tu luyện thần thức.Theo lời Bồ yêu, phép luyện thần của hắn đi theo hướng sao trời.

Luyện thần sao trời đối với Tả Mạc mà nói có phần khá mới mẻ.

Bồ yêu đề nghị hắn tu luyện cho mười ngôi sao mạnh mẽ lên đã, đồng thời cũng đưa ra phương pháp tu luyện, chỉ cần hấp thu lực lượng sao trời rồi đưa vào trong thức hải luyện hóa ngôi sao ở đó, làm lớn mạnh bổn nguyên của nó.Giờ cũng đang là buổi tối, hắn ra khỏi phòng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.

Lập tức hai chân trước sau tách biệt, thân như rắn ngẩng đầu, miệng lưỡi khẽ nhếch lên, hai tay để hai bên, tạo thành một tư kế cực kỳ quái dị, kỳ quặc.Lòng yên tĩnh như không, năm căn thần thức diệp thủ khẽ nở ra, như một đóa hoa hướng dương đang hướng về ánh sao xa xôi.Hô hấp dần dần trở nên không còn, một ánh sao yếu ớt tới cực điểm từ ngôi sao trên đỉnh đầu Tả Mạc chậm rãi buông xuống, tựa như như một làn khói bạc, từng chút từng chút một bị Tả Mạc hút vào trong miệng.Tả Mạc chỉ cảm thấy tâm thần của bản thân cùng với ngôi sao trên đỉnh đầu sinh ra một sự liên hệ vô cùng thần bí.

Khí tức mênh mông thê lương, tựa như đến từ nơi mênh mông sâu thẳm không thể biết tới, vượt qua vô số tháng rộng năm dài, đi tới trước mặt mình.

Không biết vì sao trong lòng hắn bỗng nhiên dâng trào một chút cảm động.Làn sương nhàn nhạt màu bạc chui vào trong miệng, không hề cố sức mà rót vào trong kinh mạch.

Linh lực trong kinh mạch yên tĩnh như xử nữ, đối với lực lượng sao trời vừa được hút vào trong cơ thể dường như không chút địch ý.

Sợi lực lượng sao trời này vận chuyển một chu thiên trong kinh mạch cơ thể hắn rồi như chim yến về tổ, chui vào mi tâm của Tả Mạc.Trong bầu trời trên thức hải, từng sợi khói bạc không ngừng nhập vào một ngôi sao ảm đạm.Bồ yêu nhìn thoáng qua ngôi sao trên đỉnh đầu rồi thu lại ánh mắt, hắn giang tay ra, bàn tay thêm vào một vũng nước đen, chính giữa chỗ nước đen đó nổi bập bềnh một cái đàn tế cực kỳ nhỏ bé.U Minh trì!“Cuối cùng cũng thành hình rồi!”

Bồ yêu lẩm bẩm: “Hy vọng sẽ hữu dụng.”

Nói xong, hắn ném vũng nước đen trong tay xuống nước, U Minh trì vừa đáp xuống nhanh chóng hóa lớn, trong chớp mắt đã biến thành một cái ao đen lớn cỡ nửa mẫu.

Giữa ao nổi bập bềnh một đàn tế, một ngọn lửa màu đen yêu dị đang cháy bập bùng trên đó.Bồ yêu phi thân lên trên đàn tế, ngọn lửa màu đen xoay quanh hắn, cháy rực không chút tiếng động.

Nước đen trong U Minh trì bốc lên, như vô số giao long không ngừng quấn quanh đáy nước.Bồ yêu nhắm đôi mắt máu lại, thần sắc ngưng trọng, bỗng dưng quát khẽ: “Lên!”

Đàn tế dưới chân Bồ yêu bỗng dưng sinh ra lực hút kinh người, toàn bộ nước đen lập tức chảy mạnh về đàn tế.

Nước đen nhanh chóng bao phủ đàn tế, bao lấy mắt cá chân Bồ yêu, Bồ yêu vẫn chẳng hề nhúc nhích, mặc cho nước đen dưới chân không ngừng leo lên phía trên.Chỉ trong khoảng khắc, làn nước đen đã bao lấy đỉnh đầu Bồ yêu.Một quả cầu nước màu đen lớn đứng trên đàn tế, cảnh tượng trước mắt thực sự rất khó nhìn.

So với quả cầu nước màu đen, tế đàn thực bé tới mức đáng thương khiến cho người ta không khỏi lo lắng quả cầu đen khổng lồ đó liệu có đập nát bấy tế đàn hay không.Song tế đàn đơn sơ trông không lớn đó lại vững như bàn thạch.Nước đen bao phủ Bồ yêu không ngừng lưu chuyển, tốc độ càng lúc càng nhanh.Sau nửa canh giờ, tốc độ lưu chuyển của quả cầu nước đã đạt tới mức kinh người, âm thanh tê tê do xoay tròn với tốc độ cao, tuy không bén nhọn nhưng vẫn khiến lòng có cảm giác chấn nhiếp tâm hồn người khác.Tả Mạc hoàn thành tu luyện, nhận ra dị thường trong thức hải, vội vàng chạy tới.

Khi hắn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi kinh hãi.Bồ yêu đang làm cái quỷ gì thế?Tốc độ chuyển động của quả cầu nước màu đen không ngừng nhanh lên, Tả Mạc nhạy cảm phát hiện, vì tốc độ không ngừng nhanh lên khiến quả cầu nước đen đã bắt đầu có dấu hiệu không ổn định.“Thằng này muốn làm gì?”

Tả Mạc lầm bầm, cũng không dám dời mắt đi chút nào.Tốc độ chuyển động của quả cầu nước đen vẫn cứ nhanh lên, dấu hiệu sụp đổ cũng ngày càng nghiêm trọng, quả cầu vốn rất tròn giờ vặn vẹo nghiêm trọng.Xem ra tình hình không ổn!

Trong lòng Tả Mạc lo lắng.Mắt thấy quả cầu nước đen đã sắp hỏng tới nơi, bỗng dưng tế đàn tỏa sáng rực rỡ, một luồng khí tức đầy ngưng trọng mà lại tràn ngập sinh cơ bao phủ lấy thức hải.Đợi đã!Con mắt Tả mạc lập tức trợn tròn, khí tức này hắn quá quen thuộc mà!Địa khí!

Đây là địa khí!Vốn còn hơi lo lắng, Tả Mạc bỗng dưng lại thấy khó chịu, hóa ra tên này hút đi địa khí của mình để trong tế đàn.

Nhớ lại cảm giác thống khổ khi bị hút ngược địa khí, hắn không kiềm được nghiến răng nghiến lợi.Tức giận thì thừa song hắn càng thêm hiếu kỳ.Bồ yêu đang làm cái gì vậy?Hiển nhiên, “yêu pháp” Bồ yêu đang tiến hành là hành vi đã sớm có mục đích.

Cho dù là U Minh trì hay là hút ngược địa khí từ chỗ hắn, Bồ yêu đều chuẩn bị đã lâu.

Thiên hạ có vô số phương pháp, càng đừng nói tới phương pháp mà yêu ma tu luyện.

Tả Mạc cũng lười đoán, chắc chắn đoán cũng chẳng trúng.Hắn quyết định ngồi đợi Bồ yêu tu luyện xong.Có địa khí trợ giúp, quả cầu nước đen đang xoay tròn với tốc độ cao nhanh chóng ổn định lại.

Ổn định xong, nó lại tiếp tục tăng tốc.Tế đàn cuồn cuộn không ngừng cung cấp địa khí, ánh mắt Tả Mạc càng lúc càng khó chịu, thằng này rốt cuộc đã hút bao nhiêu địa khí của mình!Bỗng dưng Tả Mạc ngẩng đầu, không nhịn được kêu lên một tiếng.Quả cầu nước đen đang không ngừng gia tốc lại đột nhiên xảy ra biến hóa, mắt thường cũng có thể thấy được nó đang hóa thành trong suốt.

Chỉ trong thời gian vài cái chớp mắt, quả cầu nước đen đã biến thành một quả cầu nước trong suốt, có thể thấy rõ Bồ yêu đang nằm trong đó.Nhìn xuyên qua làn nước đang xoay tròn với tốc độ cao, Tả Mạc vừa thấy Bồ yêu lập tức giật nảy mình.Bồ yêu cả người đen kịt như mực, làn da lộ ra trở nên đen như nhiễm mực, hai viên lăng tinh màu đỏ ở hai vành tai trong nền đen trở nên đẹp đẽ yêu dị.

Tả Mạc gần như không nhận ra Bồ yêu, bất quá hắn cũng có phần khẩn trương - Khuôn mặt Bồ yêu bắt đầu hiện vẻ đau đớn.Bồ yêu trước giờ chưa từng có biểu hiện như vậy.Tên này rốt cuộc đang làm gì?

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Tả Mạc không khỏi suy nghĩ, trong lòng cảm thấy bất ổn.Địa khí cuồn cuộn chảy ra từ tế đàn, chui vào trong quả cầu nước rồi nhập vào trong thân thể Bồ yêu.

Địa khí dường như có thể giảm bớt sự đau đớn của Bồ yêu, sắc mặt của y cũng dần dần ổn định trở lại.Màu đen trên người hắn cũng dần dần rút đi.

Tốc độ quả cầu nước cũng từ từ chậm lại.Màu đen biến mất, quả cầu nước cũng dừng lại.Trong quả cầu nước trong suốt, một nam tử tuấn tú yêu dị sừng sững đứng đó.Hắn mở con mắt hẹp dài không bị tóc che khuất ra.Chương 222 : Tháp nhỏ tiến giai .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckBồ yêu đi về phía trước một bước, từ trên tế đàn đi xuống, quả cầu nước phía sau ầm ầm đổ nát.Sắc mặt hắn không tốt lắm.“Ngươi đang làm gì thế?”

Tả Mạc hỏi thử.“Quan hệ cái rắm gì tới ngươi!”

Bồ yêu sắc mặt âm trầm, ngữ khí bất thiện.Vừa thấy biểu hiện như vậy, Tả Mạc lập tức hiểu đừng mong hỏi được gì từ tên Bồ yêu này, tự nghĩ việc của mình thôi, ta đây rất bận.Hắn bắt đầu bắt tay vào luyện chế con rối, để chuẩn bị khi ghềnh Cửa Đá tới tay.

Đối với phần tử cuồng chiến tranh Công Tôn sư đệ, hắn thật ra rất có lòng tin.

Hắn cũng không biết lòng tin này từ đâu mà tới, ngẫm nghĩ lại một chút, Công Tôn sư đệ thật ra chỉ là một người mới, có điều lòng tin của Tả Mạc đối với y lại chẳng hề vì chuyện này mà suy giảm.Chẳng lẽ là bóng ma tâm lý lưu lại do mình thua hắn vài ván cờ Dịch Chiến?

Tả Mạc thầm hỏi trong đầu.Chế tạo con rối có rất nhiều cách, cách thông thường nhất, thô thiển nhất là dùng giấy, trúc để tạo thành con rối.

Tương đối cao cấp thì có luyện thi, thi thể sau khi chết được chôn cất trong lòng đất, khí âm trọc xâm lấn một thời gian dài sẽ tạo ra vài phần thần diệu.

Bất quá luyện thi trong mắt nhiều đại môn phái lại có phần kiêng kỵ.

Song phương pháp luyện thi cũng không phức tạp, cách làm cũng không khó, chỉ cần tìm được một thi thể thích hợp, chỉ cần hơi luyện chế thêm vào là có thể có uy lực khả quan.Luyện thi rất ít khi sử dụng thi thể người, dù sao cho dù là ai cũng không muốn sau khi mình chết lại còn bị người khác phá hỏng thi thể, đa số đều dùng thi thể thú vật.Nhưng Tả Mạc chẳng tìm ra đâu nhiều thi thể thú vật như vậy, phương pháp luyện thi không thích hợp với hắn.

Hắn quyết định dùng cách đơn giản nhất, con rối bằng giấy, khung xương bằng trúc.

Con rối giấy tuy không có tác dụng gì lớn nhưng chỉ dùng để khai thác quặng cũng vẫn đủ.Tả Mạc quyết định cứ làm thử xem sao.Lấy một đoạn trúc nhị phẩm Tương Phi, giấy vàng nhị phẩm, bận rộn mất nửa ngày, cuối cùng cũng làm ra được một người giấy.

Lần đầu tiên làm thử, tay nghề còn kém cỏi, người giấy nhìn qua vô cùng kỳ quái.

Tả Mạc cũng chẳng buồn quan tâm, cầm lấy bút Chu Sa, kiên trì vẽ triện văn lên người giấy.Một lát sau, trên người giấy đã dày đặc triện văn khúc khuỷu quanh co, Tả Mạc cũng thỏa mãn ngừng bút.Cúi người tới trước mặt, há mồm phun ra một luồng linh khí tinh thuần lên trên người giấy, triện văn đỏ thẫm đột nhiên phát ra ánh sáng ngời.

Người giấy lộp cộp rung lắc một chút rồi bắt đầu lung lung lắc lắc từ từ đứng lên.Người giấy cao tới một thước, tiếng lộp cộp xì xạch của gậy trúc và giấy không ngừng vang lên bên tai.

Tâm thần Tả Mạc khẽ động, chỉ thấy người giấy vô cùng vụng về giơ hai tay lên, khiến hắn không khỏi lo lắng, phải chăng lúc nào nó cũng có thể hỏng.Vụt!Cánh tay đang vươn ra của người giấy đột nhiên bắn ra một vòng đai giấy vàng rộng cỡ bản tay, hoàn toàn ngược lại với người giấy, đai giấy vàng linh bay ra động vô cùng vô cùng, quấn chính xác lấy một khối đá lớn cỡ nắm tay nhỏ.

Đai giấy co rút trở lại, mang theo tảng đá bị quấn chặt, bay trở lại trước mặt người giấy.Thú vị thật!Tả Mạc nhìn con rối giấy, càng lúc càng cảm thấy thú vị.

Thử khống chế con rối giấy làm một loạt cá động tác, sai khiến một hồi, người giấy bộp một tiếng ngã lăn xuống đất, mặc cho Tả Mạc thôi động ra sao nó cũng không đứng lên nữa.

Tả Mạc vội vàng kiếm tra người giấy mới phát hiện hóa ra linh khí trên con rối đã tiêu hao gần như không còn.Vậy cũng không được, nếu chỉ sai khiến được một lát như vậy đã ngừng, con rối giấy căn bản chẳng chút giá trị thực tế.

Phải nghĩ cách gia tăng linh lực kém cỏi của con rối.

Tả Mạc nhìn chằm chằm vào con rối giấy trước mắt, trong đầu không ngừng suy nghĩ.Dùng toàn tài liệu cấp thấp, vốn chẳng dự trữ được bao nhiêu linh lực, đây là bệnh chung của con rối cấp thấp.Tả Mạc bỗng dưng nghĩ tới pháp bảo tinh thạch, đôi mắt lại sáng ngời, pháp bảo tinh thạch đều dùng tinh thạch làm nguồn gốc của linh lực, có thể sử dụng trong thời gian dài!

Suy nghĩ tỉ mỉ, hắn càng cảm thấy đặc tính này của pháp bảo tinh thạch phù hợp với yêu cầu của bản thân.Vốn chẳng trông cậy vào những con rối giấy này tới chém giết tranh đấu, chỉ cần chúng nó làm chút việc nặng, linh lực cung ứng ổn định là hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu.Nghĩ thông xong, hắn lập tức sửa đổi.

Trong cơ thể con rối giấy, hắn dùng những cây trúc nhỏ tạo thành lồng trúc vừa đủ để để được tinh thạch.

Dọc theo khung xương, hắn lại thêm triện văn mới vào.Con rối sau khi sửa đổi quả nhiên tinh lực dư thừa, hoạt động liền mấy canh giờ cũng chẳng có dấu hiệu yếu đi.Nhưng Tả Mạc lại nhanh chóng phát hiện vấn đề.

Con rối giấy không biết mệt mỏi nhưng Tả Mạc điều khiển nó liền vài canh giờ thì lại mệt.

Vấn đề mới khiến Tả Mạc coi trọng, những con rối giấy này đều dùng để khai thác quặng, bản thân mình không thể nào đứng trong mỏ quặng liên tục được, cứ chỉ huy chúng lấy quặng hiệu suất còn không cao bằng tự mình đi lấy.Phải làm cho con rối giấy có thể tự đi lấy quặng, không cần mình điều khiển nữa.

Nếu có thể làm được như vậy, cho dù hiệu suất có thấp một chút, bản thân mình cũng có thể rút khỏi việc khai thác nặng nhọc này.

Cùng lắm thì làm thêm vài tên người giấy thôi.Nhưng rất nhanh, Tả Mạc ý thức được vấn đề này vượt khỏi phạm vi năng lực của hắn.

Muốn khôi lỗi tự mình hiểu được, vậy nghĩa là khôi lỗi phải có linh tính, phải mở ra linh trí.

Phương pháp khai mở linh trí không hề ít, nhưng cho dù là cách gì cũng không phải tu giả cỡ ngưng mạch như Tả Mạc có thể làm được.Lẽ nào ý tưởng này lại chết non như vậy?Tả Mạc cau mày suy nghĩ, việc của hắn cũng ngày càng nhiều, nếu mình có thể phân làm hai thì tốt quá.

Phân làm hai. . .Như một tia chớp từ trên trời giáng xuống, hắn đột nhiên nghĩ thôngTháp nhỏ!Có thể thay thế bản thân mình, lại tương thông tâm thần với mình, chính là tháp nhỏ!

Tháp nhỏ ngay cả đại trận phức tạp như Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận cũng có thể khống chế, hơn mười con rối cấp thấp, quả thực chỉ như một bữa sáng thôi.Không sai không sai!

Tháp nhỏ làm nhiệm vụ trông coi là quá thích hợp, trong lòng Tả Mạc lập tức phấn chấn.À mà, tháp nhỏ đâu?Nhìn quanh bốn phía không phát hiện tung tích của tháp nhỏ, tâm thần khẽ động, muốn liên lạc với tháp nhỏ, lại phát hiện tia liên hệ của mình và tháp nhỏ phảng phất như bị một tấm chắn vô hình ngăn cản.Tả Mạc lập tức giật nảy mình, vội vàng tìm kiếm.Rất nhanh, hắn tìm được tháp nhỏ nơi góc phòng ở gian phòng lúc trước, tháp nhỏ lẳng lặng phiêu phù ở trong không trung, xung quanh nó có một cỗ áp lực vô hình.Chim ngốc vẻ mặt khôi hài thả bộ bước đi vòng quanh tiểu tháp, thỉnh thoảng toát ra vài phần thân thiết.

Mà tiểu hắc đang bò trên trần nhà vẫn không nhúc nhích, đôi râu trên trán không ngừng lay động.Nhìn chim ngốc, tiểu hắc và tháp nhỏ, Tả Mạc cảm thấy ấm áp vô cùng.Nhưng cảm giác ấm áp đấy rất nhanh bị đánh cho tan nát bởi cái nhìn khinh khỉnh của chim ngốc.

Chim ngốc không hề có ý thu lại ánh mắt, cao ngạo ngẩng đầu, tiếp tục thả bộ bước đi.

So sánh với sự kiêu ngạo bất tuân của chim ngốc, tiểu hắc thì ngoan ngoãn nhu nhuận hơn nhiều, nhanh như chớp từ trần nhà bò xuống, bò dọc theo ống quần lên tay của Tả Mạc.

Đôi râu trên đỉnh đâu lắc lư mà lấy lòng.“Thật láu lỉnh!”

Tả Mạc xuất ra một hạt linh đan, ném tới trước mặt tiểu hắc, tiểu hắc vui sướng gặm răng rắc răng rắc.Chim ngốc vẫn cái bộ dạng khinh bỉ cùng khinh khỉnh như thế, hoàn toàn không để ý đến.Tả Mạc rất khó chịu nhưng vào lúc này cả người tháp nhỏ bỗng nhiên phát ra ngũ thải quang mang.Tháp nhỏ tiến giai!Sự khó chịu trong lòng Tả Mạc lập tức được vất lên chín tầng mây, hai mắt không chớp.

Chim ngốc cũng dừng bước, nhìm chằm chằm vào tháp nhỏ, trong mắt biểu lộ sự thân thiết.Tháp nhỏ là bản mạng pháp bảo của Tả Mạc, trong khoảng thơig gian này nó ăn rất nhiều pháp bảo phi kiếm nên việc nó tiến giai cũng không làm Tả Mạc cảm thấy ngạc nhiên.

Lý giải của Tả Mạc đối với bản mạng pháp bảo ít đến đáng thương, mà phân loại phẩm giai của pháp bảo phổ thông đối với tháp nhỏ mà nói thì không thích hợp.Dù sao chỉ cần tháp nhỏ ngày càng lợi hại là được, Tả Mạc an ủi bản thân.Quanh thân tháp nhỏ năm tầng, mỗi tầng thả ra quang mang không giống nhau.

Ngũ sắc quang mang đan vào nhau tuần hoàn, lưu chuyển không nghỉ.

Tháp nhỏ bao trong ngũ sắc quang mang quay tròn mà chuyển động, ngũ sắc quang mang càng ngày càng thịnh.

Chỉ khoảng nửa khắc, ngũ sắc quang mang chói mắt bao phủ quanh tháp nhỏ, không thể nhìn rõ thân ảnh.Ngũ thải quang đoàn giống như đang hô hấp, chợt sáng chợt tối, chiếu rọi trên mặt Tả Mạc, có thể nhận ra ánh mắt hắn vô cùng khẩn trương.Lần tiến giai này không biết tháp nhỏ sẽ phát sinh biến hoá gì?Vài lần sáng tối thay thế, ngũ sắc quang đoàn dần dần trở nên ổn định.

Tả Mạc nhắm mắt lại, hắn mơ hồ có thể cảm giác được tháp nhỏ đang phát sinh biến hoá.Quang đoàn từng chút ảm đạm, thẳng đến lúc toàn bộ quang mang đều thu liễm lại.Thân tháp của tháp nhỏ càng thêm mềm mại, đỉnh tháp lúc trước bây giờ đều biến thành viên cầu, mái tháp càng rộng càng mềm mại, làm cho có cảm giác giống như da thịt.

Hồ lô nhỏ trên mái tháp lớn thêm vài phần, mềm mại ướt át.Tả Mạc trợn mắt há mồm.Thời gian này chẳng nhẽ tháp nhỏ “tăng cân”?Tháp nhỏ lắc lư thân thể, “da thịt” năm tầng mái tháp mở ra hợp lại, tựa như năm ngón tay bé nhỏ, lắc lư theo thân.

Nó giống như còn chưa tỉnh táo lại, có chút choáng váng, nhưng rất nhanh nó phát hiện ra chim ngốc đang đứng ở bên cạnh.Tháp nhỏ năm tầng mái tháp nhất tề mở ra, nó lắc lư người treo đầy thịt hồ lô ngũ sắc, như điên vừa chạy vừa nhảy đến trước mặt chim ngốc, sau đó phun ra một khoả hạt châu màu tro.Chim ngốc theo thói quen nuốt hạt châu vào, sùng sục trong miệng sau đó nuốt xuống.Một âm thanh đầy thê lương như cắt da cắt thịt vang lên!“Giỏi thật!

Hoá ra lâu như vậy không có trò này xuất hiện nguyên lại đều bị các ngươi ăn vụng!”

Tả Mạc vừa tức giận vừa chỉ mắng, hắn cảm giác như tim bị đâm một đao.

Trời ơi!

Khoả hôi châu mà tháp nhỏ phun ra kia không phải là tài liệu ngũ hành!Con chim ngốc này một hơi ăn mất, Tả Mạc cảm giác như trời đất quay cuồng, trước mắt giống như có vô số tinh thạch chảy hết vào trong miệng chim ngốc!Đau quá!

Quá đau!Tiểu hắc đang vui vẻ gặm chợt cả người cứng đờ, đôi râu ở trên đầu liên tục rung động.

Chỉ thấy nó chậm rãi lùi lại sau, từng bước một, chậm rãi giống như rùa bò vậy.

Phát hiện Tả Mạc không chú ý tới nó, từng chút một từ trên người Tả Mạc bò xuống, giống như một đạo hắc quang, bỏ trốn mất dạng.Tả Mạc nhất thời hiểu ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu hắc, nguyên lai là ngươi cũng có phần!”

Tháp nhỏ sợ hãi mà trốn ở sau chim ngốc, thân thể lạnh run.Duy nhất chim ngốc không sợ hãi, tràn ngập khinh bỉ liếc nhìn Tả Mạc một cái, lẩm bẩm với tháp nhỏ, bước từng bước kiêu ngạo nghênh ngang rời đi.

Lông chim đằng sau mông nó treo tiểu hắc, rung rung.Tả Mạc tức giận đến mức muốn thổ huyết.Công Tôn Sai thu lại ánh mắt không thoả mãn lắm.

Đào tạo người mới để có thể chiến đấu được là rất khó khăn, không phải sự tình dễ dàng gì.

Cờ Dịch Chiến đối với điểm này đề ra cần phải ít nhất một năm huấn luyện, trừ điều này còn cần phải ra ngoài thực chiến hai lần.Lúc này khó khăn mới chỉ là bắt đầu, đến lúc đội ngũ trở nên thành thục còn xa lắm.

Mà so với cái gọi là bách chiến tinh nhuệ kia còn kém đến vạn dặm.Đội ngũ trước mắt mặc dù Công Tôn Sai cảm thấy còn kém nhiều lắm nhưng trên cơ bản đã thành hình rồi.Chẳng hạn như kỉ luật, chẳng hạn như phối hợp thành thạo.Huấn luyện là cách tăng kinh nghiệm chiến đấu, nhưng không phải không có đường tắt để đi, thực chiến chẳng hạn.

Thực chiến luôn luôn có thể đề cao thực lực của đoàn đội một cách nhanh nhất.Công Tôn Sai nhìn xa xa, ánh mắt sâu thẳm, khoé miệng hiện lên một tia cười lãnh khốc.Tiểu Sơn giới là nơi bách chiến luyện ngục, cần phải lo lắng không có cơ hội thực chiến sao?Chương 223 : Tiếp tục trao đổi .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Từ hôm nay trở đi, ta không cần địa khí nữa.”

Lời nói của Bồ yêu phảng phất tựa một lệnh đặc xá khiến Tả Mạc như trút được gánh nặng.

Cuối cùng cũng chịu đựng qua vụ hút ngược địa khí chết tiệt kia!

Vừa nghĩ tới việc không cần chịu đựng đau đớn khi hút ngược địa khí, tâm tình hắn lập tức sảng khoái vô cùng!Vui vẻ có thừa, trong lòng hắn lại bỗng nhớ tới cảnh tượng hôm đó trong thức hải, chẳng lẽ có liên quan tới việc này?

Hắn nhớ sắc mặt Bồ yêu ngay lúc đó rất không tốt.Hắn lập tức chú ý thấy trong giọng điệu của Bồ yêu toát ra một tia do dự hiếm thấy.

Tả Mạc không nói chuyện, dứt khoát đợi câu sau của Bồ yêu.

Ngoài dự liệu của hắn, Bồ yêu không nói tiếp ngay mà tiếp tục im lặng một lúc lâu.Ngay lúc Tả Mạc sắp không nhịn được, Bồ yêu cuối cùng cũng mở miệng: “Nói chuyện trao đổi chút đi.”

“Trao đổi cái gì đây?”

Tả Mạc âm thầm cảnh giác, kinh ngạc trong lòng không giảm mà càng đậm.

Giọng nói của Bồ yêu đầy vẻ tiêu điều, biểu hiện của hắn càng khác thường khiến trong lòng Tả Mạc càng cẩn thận chú ý.

Mỗi khi bàn chuyện trao đổi với Bồ yêu đều phải cẩn thận.“Giúp ta phá giải ma văn.”

Ngữ khí Bồ yêu lãnh đạm.“Ma văn sao?”

“Không sai.”

Bồ yêu nhìn Tả Mạc một cái: “Ta có chỗ cần dùng.”

“Ma văn gì cơ?”

Tả Mạc không giải thích nổi hỏi lại.Bồ yêu suy nghĩ một lát rồi nói: “Ma văn tương đối cao cấp, ta sẽ cung cấp hàng mẫu cho ngươi.”

Cách nói này quá không rõ ràng, Tả Mạc cẩn thận lắc đầu: “Lý giải về ma văn của ngươi cao hơn ta nhiều lắm, ta không giúp được ngươi.”

Ma văn trên bản thân mình cònn do Bồ yêu chạm khắc.

Luận về lý giải đối với ma văn, Tả Mạc tự nhận có thúc ngựa cũng chẳng đuổi kịp Bồ yêu.

Hiện giờ Bồ yêu ngược lại lại tới cầu hắn phá giải ma văn, tả Mạc cảm thấy có điểm kỳ quái.Bồ yêu cũng chẳng hề tức giận, chỉ nhìn Tả Mạc một cái rồi nói tiếp: “Ngươi nói không sai, nhưng cái này cũng chỉ nói lên ta sống lâu hơn so với ngươi mà thôi.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ngươi thật sự là người có thiên phú nhất về mặt phù trận mà ta từng gặp.

Trước mắt tất nhiên ngươi còn không cách nào làm được, nhưng ngươi có tiềm lực đó, đây là thiên phú.”

Thấy Tả Mạc vẫn giữ im lặng, Bồ yêu tiếp tục nói: “Chuyện này cũng không gấp, ta có thể kiên trì.

Chuyện này đối với ngươi cũng chỉ có chỗ tốt, ta có thể cung cấp vô số loại ma văn.

Chuyện ngươi cần làm rất đơn giản, chỉ cần nghiên cứu thôi.

Ma văn Đồng Tê Ngưu chẳng qua chỉ là cấp thấp, hiệu quả của những ma văn cấp cao ngươi không cách nào tưởng tượng nổi đâu.”

Tả Mạc không khỏi tim đập mạnh.

Chuyện này B yêu không hề nói dối.

Từ trên ma văn Đồng Tê Ngưu thu được ba phù trận, cái nào cũng rất thực dụng nhưng cũng không phải cao giai.

Lấy phù trận Thối Thể làm ví dụ, cho dù linh khí có nồng đậm tới đâu, hiệu quả rèn luyện thân thể của nó cũng có một cực hạn.Nếu có thể thu được ma văn càng cao cấp, tất nhiên có thể phân tích ra phù trận càng cao cấp, càng hoàn mỹ.

Quan trọng nhất là bản thân quá trình phân tích đó cũng là một quá trình tu luyện, có thể tăng cường rất nhiều lý giải của bản thân đối với phù trận.Lời dụ dỗ của Bồ yêu vẫn chưa kết thúc, hắn hiểu tính tình của Tả Mạc, muốn tên gia hoả này đáp ứng một chuyện cũng không khó.

Chỉ cần đưa ra điều kiện khiến hắn không cách nào từ chối!Hiện giờ y đang làm như vậy.“Cho dù là tu giả hay là yêu ma, các loại pháp môn tu luyện ta đều hiểu một hai.

Ta có thể chỉ điểm ngươi tu luyện.

Ngươi tu luyện hoàn toàn không tinh thuần, linh lực, thần thức, thân thể ngươi đều luyện cả.

Nếu có thể thu được chỉ điểm chính xác, ngươi có lẽ sẽ là một kỳ tích.

Còn nếu như ngươi cứ tiếp tục như vậy, sẽ càng lúc càng hỗn tạp, cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì.”

Tả Mạc biết, những lời nói này của Bồ yêu chẳng phải là doạ.

Trên thực tế, giờ hắn cũng đã cảm thấy lực lượng của bản thân quá hỗn tạp, song hết lần này tới lần khác, hắn đối với mỗi thứ lực lượng đều thiếu đi lý giải chân chính.“Có lẽ ta có thể giúp ngươi giải khai bí mật thân thể của ngươi.”

Bồ yêu thần sắc lãnh đạm, bỏ lại một quả tạ cuối cùng, Tả Mạc như bị sét đánh!“Sửa đổi dung mạo, thủ đoạn này trong số yêu ma cũng thật sự ít dùng.

Chỉ có một số kẻ tà nhẫn nhất mới có thể dùng chúng.”

Hắn nhìn Tả Mạc một cái: “Sửa đổi dung mạo, về cơ bản không cách nào khôi phục.”

Trong lòng Tả Mạc trầm xuống, nhiệt độ trong phòng không thấp nhưng hắn thấy cả người phát lạnh.“Trong thân thể ngươi còn một thứ khác.”

Bồ yêu nói ra một câu kinh người.“Thứ gì vậy?”

Tả Mạc hỏi lại.“Một viên Ngũ Hành Lưu Ly châu rất hiếm thấy.”

Bồ yêu nói: “Bên trong lưu giữ lực lượng của một người, có lẽ còn có gì đó, có thể có đầu mối.”

Bồ yêu nói tiếp: “Nếu trong đó không có đầu mối thì có th dùng cỏ Tố Ảnh Hồn Ti.

Ký ức rất khó xoá hết, cuối cùng vẫn sẽ lưu lại một chút mảnh vỡ.

Dùng cỏ Tố Ảnh Hồn Ti có thể thu được những mảnh vỡ đó.

Ta biết chỗ tìm cỏ Tố Ảnh Hồn Ti.”

Tả Mạc ngây người.Bồ yêu nhìn thoáng qua Tả Mạc, biết hắn còn cần thời gian tiêu hoá nên ngâm miệng, kiên trì đợi.Không biết bao lâu sau, Tả Mạc mới cảm thấy đầu óc bắt đầu chuyển động.

Giọng nói y khàn khàn, nhìn chằm chằm vào Bồ yêu hỏi: “Làm sao để phá cấm chế của Ngũ Hành Lưu Ly châu?”

“Cần ngươi đạt tới kim đan kỳ hoặc lực lượng của ta khôi phục.”

“Ta cần bao lâu mới có thể đạt tới kim đan.”

Bồ yêu lộ vẻ cẩn thận: “Cái này ta không dám chắc.”

“Được.”

Ngoài dự liệu của Bồ yêu, Tả Mạc đáp ứng.Vốn hắn còn muốn hỏi Bồ yêu xem vì sao y muốn phá giải ma văn, nhưng ngay lập tức lại nghĩ, chuyện này chẳng liên quan gì tới mình.“Xem ra chúng ta sẽ hợp tác lâu dài rồi.”

Con mắt máu của Bồ yêu lộ vẻ bình tĩnh, trong mắt không còn vẻ khinh thường từ trên cao nhìn xuống trước kia.

Tả Mạc từ ma văn Đồng Tê Ngưu phân tích ra ba phù trận, tạo thành chấn động lớn đối với Bồ yêu.

Bồ yêu chấn động không phải vì ba phù trận đó tinh xảo tới mức nào, mà là hiệu suất của Tả Mạc.Năm tháng Bồ yêu nghiên cứu ma văn đã vượt xa sinh mệnh của Tả Mạc, nhưng hắn phát hiện, hiệu suất của bản thân mình so với Tả Mạc quả thực chậm như rùa bò.

Tả Mạc trên phương diện phù trận lộ ra thiên phú kinh người, khiến hắn khiếp sợ, cũng khiến hắn thấy được một tia hy vọng.Hiệu quả của U Minh trì không tốt như sự tưởng tượng của hắn, tình cảnh của hắn giờ không được tốt, huống hồ hắn cũng chẳng có nhiều sự lựa chọn.Một loạt các nguyên nhân khiến hắn không thể không áp dụng cách hợp tác.Tả Mạc không biết những nguyên nhân đó, hắn cũng không cần phải biết, chỉ cần Bồ yêu nói “bí mật thân thể” đã đủ khiến hắn đáp ứng lần giao dịch này.

Chuyện này liên tục là tâm bệnh của hắn.

Tả Mạc rất thực tế song lại không có bao nhiêu dã tâm.

Hắn thích sinh hoạt yên bình, dù biết rõ bị sửa đổi dung mạo nhưng sâu trong lòng hắn vẫn không ý thức được mình không muốn rơi vào một cuộc sống đầy cừu hận.

Thêm nữa không có đầu mối nên chuyện này hắn cũng dần chôn sâu tại đáy lòng.Hắn nỗ lực và khắc khổ không phải bởi cừu hận mà bởi sinh tồn, đây là hiện thực của hắn.Nhưng, không ai có thể ngõ lơ quá khứ của mình, nhất là sau khi biết trong thân thể của mình còn một viên Ngũ Hành Lưu Ly châu, tâm tình của hắn lập tức bị đánh vỡ.Người nào để vào?

Người đó có quan hệ gì với mình?Hắn muốn biết!Bồ yêu đối với giao dịch lần này rất thoả mãn, hắn cũng hiểu rõ tình cảm của Tả Mạc.

Là một cao thủ đã từng trải qua đại chiến ngàn năm trước, lại có thể đánh cho Công Tôn Sai hoa rơi nước chảy trong cờ Dịch Chiến, suy nghĩ của Bồ yêu rõ ràng vượt xa Tả Mạc.Giờ Tả Mạc cần nhất là gì?Lực lượng!Đội ngũ dưới tay Công Tôn Sai chỉ có thể coi là nước xa, nước xa không giải được cơn khát.Thực lực tăng trưởng tất nhiên có quy luật của nó, Bồ yêu đương nhiên biết điểm đó, nhưng hắn dám nói ra những lời đó tất nhiên có chỗ dựa.

Hắn dựa vào không phải điểm nào khác mà chính là Tả Mạc.

Việc tu luyện của Tả Mạc do một loạt các nguyên nhân mà liên tục bị Bồ yêu áp chế, cũng do các loại áp chế đó khiến cho hắn đạt tới một giới hạn.Tình cảnh không tốt hiện giờ khiến Bồ yêu phải thay đổi sách lược.“Ngươi đang đứng trên một cửa ải đổi phá.”

Bồ yêu thẳng thắn nói: “Thân thể ngươi đã luyện tới cảnh giới Sơn Thể, tuy rằng chỉ có một núi, cách thần thông chỉ có một bước.”

“Một núi?

Thần thông?”

Tả Mạc tập trung tinh thần.“Sơn Thể phân ra ba bậc, một núi là bậc đầu tiên.

Ngươi có thể luyện thành Sơn thể, hấp thu địa khí, luyện hể bắt đầu thực sự nhập môn.

Có thể luyện thành Sơn thể, cách thần thông sẽ không xa.”

Bồ yêu có nói dối ở điểm này, vốn Tả Mạc đã sớm có thể tu thành thần thông, song vì y cố ý cản trở nên tới giờ vẫn chưa thành được.Bồ yêu mặt không đỏ, tim không loạn nói tiếp: “Cái gọi là thần thông chỉ là cách nói của Thiền tu.

Luyện thân thể tới cảnh giới nhất định, bản ngã thông minh, thần thông tự sinh.

Thần thông này vốn do bản ngã mà sinh ra, thần thông mỗi người mỗi khác.”

Tả Mạc nghe được mà cái hiểu cái không.“Ừm, Thiền tu vẫn thích nói huyền bí như vậy.

Ngươi có thể lý giải thế này, luyện thân thể là gì?

Chính là đem máu thịt trong cơ thể coi như pháp bảo mà luyện chế, luyện tới một mức nhất định tất nhiên sẽ sinh ra một số năng lực kỳ diệu.

Máu thịt mỗi người khác nhau nên năng lực này cũng khác.”

Nghe lời giải thích của B yêu, Tả Mạc thật ra lại hiểu ra rất nhiều.

Một món pháp bảo, một thanh phí kiếm, thời gian luyện hoá càng lâu sẽ sinh ra càng nhiều huyền diệu.“Ta có thể tu thành thần thông sao?”

Tả Mạc có phần hưng phấn, hắn hiếu kỳ, không biết thần thông của mình là gì.“Ừm, không sai biệt lắm.”

Bồ yêu hàm hàm hồ hồ nói: “Những ngày sau ngươi hấp thu nhiều địa khí một chút, thứ này rất hữu dụng.”

Để tránh bị vạch trần, hắn vội vội vàng vàng lái sang chuyện khác: “Ngoại trừ thần thông, có một thứ khác có thể tăng mạnh thực lực của ngươi.”

Tả Mạc quả nhiên bị lời nói của hắn hấp dẫn, giật mình hỏi lại: “Thứ gì vậy?”

Hắn chưa bao giờ biết trên người mình còn có thứ gì có thể tăng cao thực lực.“Viên Ngũ Hành Lưu Ly châu kia.”

Bồ yêu nói: “Ngũ Hành Lưu Ly châu là pháp bảo tương đối hiếm thấy, nó có thể tích trữ linh lực, đồng thời đem linh lực chuyển hoá thành ngũ hành bổn nguyên.”

“Đem linh lực chuyển hoá thành ngũ hành bổn nguyên sao?”

Tả Mạc giật mình, hắn nghĩ tới tháp nhỏ.

Tháp nhỏ có thể phân giải các thứ tài liệu pháp bảo thành ngũ hành tinh khí, nhưng ngũ hành tinh khí vẫn còn kém xa so với ngũ hành bổn nguyên.

Ngũ hành tinh khí dưỡng dục thành tuỷ, hình thành ngũ hành tuỷ, hồ lô nhỏ trên mái tháp chính là ngũ hành tuỷ.

Mà ngũ hành bổn nguyên lại là bộ phận tinh tuý nhất trong ngũ hành tuỷ.“Không sai.

Ngũ hành bổn nguyên là đồ tốt, lần trước ngươi thụ thương, chính là hạt châu này tu bổ thân thể ngươi, chữa trị tốt.

Ngũ hành bổn nguyên rất dễ hấp thu, rất thích hợp để luyện thân thể.

Cũng chẳng biết ai để vào, thực khó mà bỏ được.”

Bồ yêu cười nói.Không hiểu sao, trong lòng Tả Mạc bỗng nhiên rung động.Sự rung động đó tới rất đột ngột, hắn có cảm giác viên Ngũ Hành Lưu Ly châu này rất quan trọng đối với mình.Hắn không nói được vì sao mình có cảm giác này, nhưng cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, mãnh liệt tới mức hắn không cách nào bỏ qua.

Hắn không biết viên Ngũ Hành Lưu Ly châu này là của ai, nhưng có thể bỏ được nó, giao nó cho mình, nhất định là người thân mật nhất đối với mình.Là cha mẹ ta sao?Hắn ngẩng đầu, ngữ khí kiên quyết: “Không sử dụng nó, tu luyện thần thông đi.”

Chương 224 : Chỉ điểm của Bồ yêu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kakesi_kenjiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckBồ Yêu tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng thần thông vốn không dễ luyện thành như vậy.

Trải qua quá trình cải tạo thân thể của địa khí, có thể dung nạp thêm càng nhiều địa khí, Tả Mạc cũng bỏ tất cả thời gian vào việc hấp thu địa khí.

Địa khí một khi hút vào trong cơ thể sẽ hóa thành vô số sợi nhỏ như sợi tóc, tán ra nhập vào trong mỗi tấc máu thịt trong thân thể Tả Mạc.Toàn thân Tả Mạc sung mãn lực lượng, không thể tả nổi, hình ngọn núi trên bàn tay cũng ngày càng rõ ràng.Theo lời Bồ yêu, việc luyện thể của mình cũng có thể coi như nhập môn.

Vừa hấp thu địa khí, Tả Mạc vừa tỷ mỷ cảm nhận việc luyện thể khác với luyện kiếm ra sao.

So với những kiếm quyết thâm ảo phiến phức kia, luyện thể đơn giản hơn rất nhiều.

Tất cả những việc cần làm chỉ là không ngừng đem địa khí dẫn dắt thấm vào mỗi tấc trên cơ thể, không ngừng rèn luyện, chủ yếu là khảo nghiệm về kiên trì.Tả Mạc từng tấc từng tấc một dẫn dắt địa khí rèn luyện gân cốt máu thịt.

Lúc trước bị hút ngược địa khí, thân thể hắn đã bị cưỡng ép rèn luyện rất nhiều lần, Tả Mạc cứ quen đường cũ mà làm, không chút cố sức, mà có rất nhiều địa khí không cách nào hấp thu được, phân tán ra giữa máu thịt.

Hắn cũng chẳng hề sốt ruột, việc rèn luyện thân thể cần kiên trì, không thể nôn nóng.

Gân cốt máu thịt tựa như hô hấp, khi hấp thu địa khí tới một mức nhất định sẽ lâm vào trạng thái bão hòa.Tả Mạc co chân ngồi xuống, hai tay bảo phù bởi một luồng sáng màu xanh đen, chỉ thấy hắn không ngừng dùng hai tay đánh lên thân thể.

Mỗi lần đánh xuống, thân thể hắn đều khẽ run lên, như bị tia điện bắn trúng, vừa tê vừa ngứa.Mỗi lần đánh xuống đều có rất nhiều địa khí bị chấn nhỏ ra như bụi.

Bốp bốp bốp, Tả Mạc liên tục tự hành một canh giờ rồi mới dừng lại.

Địa khí hấp thu hôm nay cuối cùng cũng dung nhập hoàn toàn.Hắn đứng thẳng người lên, toàn thân không những không có nửa điểm mệt nhọc, trái lại thư sướng không nói nên lời.

Hắn biết, chỉ cần tiếp tục kiên trì, thân thể hắn sẽ ngày càng cứng cỏi, ngay cả pháp bảo cũng khó tổn thương nổi.Hắn bỗng dưng thấy thích luyện thể, luyện thể theo Thiền tu tuy rằng lực công kích không cách nào so sánh với kiếm tu, song từng bước từng bước rèn luyện thân thể, không ngừng xây dựng lòng tin, toàn thân ngay cả mỗi lỗ chân lông cũng có thể cảm thấy càng lúc càng mạnh mẽ, không ngừng trở nên kiên định.Rất nhiều Thiền tu cả đời không dùng pháp bảo, vì bọn họ đem tất cả thời gian rèn luyện thân thể của mình, thân thể bọn họ so với những pháp bảo cường đại kia cũng không hề thua kém.

Mà thi thể Thiền tu sau khi chết càng là tài luyện luyện thi tốt nhất.

Chỉ là không ai dám làm vậy, những tu giả cả gan thử, tất cả đều không ngoại lệ, bị Thiền tu truy sát tới chết.“Ma am hiểu luyện thể nhất, Kim Cương Vi Ngôn ngươi tu luyện tuy rằng chỉ là nhập môn, nhưng dùng để tạo căn cơ vẫn không tồi.”

Bồ yêu lạnh lùng nói, chỉ cần nói tới những gì liên quan tới bia mộ, sắc mặt hắn trước giờ chưa từng hòa nhã: “Về mặt bản chất mà nói, nhân loại thực ra không thích hợp luyện thể.”

“Bởi vì không có ma văn?”

Tả Mạc phản ứng rất nhanh.“Không sai, có ma văn, hiệu suất luyện thể sẽ tăng lên mấy lần.

Đối với kẻ luyện thể, linh lực không phải là lựa chọn tốt nhất.

Linh lực am hiểu là biến hóa, đám gia hỏa Thiền tu kia tất cả đều là kẻ năm đó không có tâm pháp kiếm quyết, không còn cách nào khác mới phải bắt chước theo ma luyện thể, học được nửa nghề.”

Miệng lưỡi Bồ yêu tỏ vẻ coi thường Thiền tu, hắn tiếp tục hừ lạnh nói: “Ma đều hiểu luyện thể, nhưng trong đó lại có sai biệt.

Ma công luyện thể tốt một chút đều nghiêm cấm truyền thừa.

Hừ hừ, truyền thừa của yêu ma so với tu giả nghiêm ngặt hơn nhiều lắm.”

“Yêu ma làm sao để truyền thừa?”

Tả Mạc cảm thấy hứng thú, hiếu kỳ hỏi lại.“Truyền thừa cao cấp nhất trong ma giới đa số nằm trong tay một số kẻ cấp bậc từ ma tướng trở lên.

Bọn họ tựa như chư hầu một phương, thống lĩnh vô số ma đẳng cấp thấp hơn bên dưới.Trong bất cứ ma giới nào, truyền thừa đại biểu cho lực lượng.

Muốn học tập truyền thừa càng cao, chỉ có cách không ngừng dâng hiến sự trung thành của mình lên chủ nhân.

Về sau ngươi có gặp phải ma quân nhất định phải cẩn thận.”

“Vì sao?

Lẽ nào bọn chúng còn mạnh hơn so với yêu quân?”

Tả Mạc giật mình, ngày đó hắn trông thấy yêu quân, đã bị sự cường đại đó khiến cho không cách nào nổi lên ý nghĩ phản kháng được.“Yêu quân dựa vào sự đồng lòng, song luận tính phục tùng, không quân đội nào có thể so được với ma quân.

Kỷ luật của ma quân rất nghiêm ngặt, không ai có thể bằng chúng được.

Bất cứ gã ma tướng nào đều có vô số thủ hạ nguyện ý chịu chết vì y.

Dũng mãnh, không sợ chết, tính phục tùng rất mạnh, chỉ cần tên ma tướng này không quá ngu ngốc, bất cứ đội ngũ nào muốn chống lại bọn chúng đều phải đau đầu.”

“Bọn chúng không sợ chết sao?”

Tả Mạc không hiểu điểm này, hắn rất khó giải thích được lòng trung thành.

Không phải là hắn không tin vào lòng trung thành, chỉ là hắn thấy lòng trung thành như vậy chỉ có thể xuất hiện trên một số ít người.

Còn trong một đội ngũ, nếu đại đa số thành viên trong đó đều không sợ chết, vậy quá đáng sợ!“Đều là vì truyền thừa ma công.

Bất cứ loại truyền thừa ma công cao cấp nào đều có Khai Linh thuật độc đáo, có thể khai mở linh trí.

Theo cách nói của các ngươi, ma từ tinh quái mà sinh, trên thực tế, có thể xưng là ma đều phải có một điều kiện, chính là mở ra linh trí.

Mỗi ma đều có một bộ tộc phía sau.

Nhưng nếu muốn thành ma thì phải khai mở linh trí.

Tinh quái khai mở linh trí mới có thể tu luyện ma công.

Nếu bọn chúng chết đi, bộ tộc của chúng sẽ được thưởng, sẽ nhận được càng nhiều cơ hội khai mở linh trí.

Đây là quy củ cơ bản mà bất cứ ma giới nào, bất cứ ma tướng nào đều tuân thủ.”

“Vì sao không mở nhiều một chút?”

Tả Mạ hỏi.“Khai mở linh trí cần trả giá rất lớn.”

Bồ yêu nhìn Tả Mạc một cái, nói: “Tự sinh ra khả năng thông hiểu cũng có, nhưng con số này cực nhỏ, những tên này đều là kẻ có thiên phú cực kỳ xuất sắc.”

“Vậy chẳng phải vĩnh viễn phụ thuộc sao?”

“Người ta không ngốc đâu.”

Bồ yêu cười lạnh nói: “Gia nhập vào quân đoàn sẽ thu được truyền thừa ma công cấp thấp.

Tích lũy quân công có thể đổi lấy truyền thừa càng tốt hơn, tuy rằng không thể là truyền thừa ma công cao cấp.

Truyền thừa đổi được có thể truyền thụ cho tộc nhân.

Nếu bọn chúng có thể lĩnh ngộ ra được phương pháp khai mở linh trí, bộ tộc bọn họ sẽ bắt đầu dần dần thịnh vượng.

Về phần có thể tự tách thành một trường phái riêng hay không thì phải xem kỳ ngộ thôi.”

“Còn yêu cách ngươi thì làm sao truyền thừa?”

Tả Mạc càng thêm hiếu kỳ.“Yêu tộc càng thêm phức tạp, so với tu giả hay ma đều phức tạp hơn nhiều.

Trong chúng ta, những truyền thừa cấp thấp đều học được rất dễ dàng.”

Bồ yêu lộ vẻ hồi tưởng: “Việc sinh sôi nảy nở của chúng ta vốn không trắc trở như ma, yêu vừa sinh ra đều tiếp thu giáo dục trong bộ tộc của mình, đợi tới tuổi tác nhất định sẽ được an bài vào trong phủ Yêu Thuật, ở trong đó hoạc tập yêu thuật cao cấp hơn.

Mà kẻ tốt nghiệp ở phủ Yêu Thuật càng ưu tú thì lại càng có cơ hội theo yêu lợi hại hơn học tập yêu thuật càng cao cấp hơn.”

Tả Mạc nghe xong trợn mắt há mồm, hắn luôn cho rằng thế giới của yêu ma tràn ngập sự hỗn loạn giết chóc, nghe Bồ yêu nói như thế thì so với thế giới của tu giả còn hoà bình hơn nhiều.Dường như đoán được Tả Mạc đang suy nghĩ cái gì, Bồ yêu cười nhạt: “Đừng nghĩ như vậy là tốt đẹp, ở đâu thì những góc khuất đều không thể thiếu.”

Nói đến điều này, dường như Bồ yêu đang nghĩ đến sự tình gì đó không thoải mái, sắc mặt có chút khó coi.Tả Mạc bĩu môi, lòng dạ Bồ yêu thực là hẹp hòi, đã ngàn năm trôi qua vậy mà tên gia hoả này vẫn còn ghi hận trong lòng.

Sau này ngàn vạn lần không thể đắc tội với hắn, tên này là kẻ nhớ lâu thù dai.Theo giới thiệu của Bồ yêu thì ấn tượng trong đầu của Tả Mạc đối với yêu ma đã bị xoá bỏ.“Lực lượng của ngươi không mạnh, học rất nhiều, tuy rằng có chút hỗn tạp nhưng cũng không phải là không có chỗ tốt.”

Bồ yêu nói tiếp: “Đưa cho ngươi ‘Kim Cương Vi Ngôn’, tuy rằng thô thiển nhưng là ma công chính tông.

Về linh lực ngươi học tuy rằng không phải là tâm pháp cao giai nhưng cũng là kiếm tu chính tông.

Về phần thần thức, tinh thần luyện thần, đại tiểu thiên diệp thủ, đều là yêu thuật đỉnh cấp truyền thừa.”

“Mà ngươi còn tinh thông phù trận, điều này chính là điểm then chốt.”

Bồ yêu chậm rãi nói, giống như một học giả uyên bác: “Vô luận là pháp quyết, yêu thuật và ma công, bản chất của nó đều là thiên địa pháp tắc.

Nếu như ngươi không hiểu bản chất của phù trận, kiêm tu ba loại, kết quả chỉ là một đống hỗn tạp.

Ba loại lực lượng, từng cái phát triển, trải qua vô số năm tháng đã có khác biệt.

Nhưng mà bản chất của phù trận lại đem ba cái xâu chuỗi lại với nhau.”

Nói đến đây, Bồ yêu có chút cẩn thận: “Ta cũng không biết ngươi sau này sẽ ra sao, bởi vì trước đây chưa từng có.

Tu giả tu phù trận xuất hiện sớm nhất, cũng là hoàn thiện nhất.

Nhưng tu giả đối với yêu ma thì lý giải quá ít, không có nghe nói người nào ở phương diện này có điều đột phá.”

“Vì sao?”

Tả Mạc cảm thấy rất kì quái, vì sao tu giả đối với điều này lại bỏ qua.

Đối địch với yêu ma trong nhiều năm như vậy, vì sao tu giả đối với yêu ma lý giải lại ít như vậy?Bồ yêu rất muốn châm chọc Tả Mạc đối với lịch sử hoàn toàn không biết cái gì, nhưng suy nghĩ sao lại nhịn đi, kiên trì giải thích: “Tinh thạch và pháp bảo rất hữu hiệu.

Chỉ cần có đầy đủ tài liệu , tốc độ tu luyện của tu giả sẽ tăng lên rất nhanh.

Vô luận là ma công hay là yêu thuật, tuy rằng có thể mượn ngoại lực nhưng lại bị hạn chế, xa xa không thể bằng hiệu quả của tinh thạch và pháp bảo mang lại.

Hơn nữa ma công và yêu thuật cũng không thích hợp linh lực.

Tu luyện được càng nhiều thì càng hỗn tạp.

Vì sao kiếm tu mạnh, bởi vì bọn họ chỉ tu linh lực, chỉ tu kiếm.

Bọn họ cần càng nhiều tinh thạch, tài liệu càng tốt, pháp bảo phi kiếm càng mạnh!

Nói đến cùng, con đường của tu giả là cướp đoạt, càng ngày càng chuyên nghiệp hoá sự cướp bóc.”

Tả Mạc á khẩu không trả lời được, tỉ mỉ suy nghĩ một chút thì cảm thấy lời nói của Bồ yêu tuy có chút khó nghe nhưng rất có lý.“Nhưng...”

Bồ yêu ngữ khí đổi sang tràn ngập trào phúng nói: “Trường kì mượn ngoại lực tất sẽ thiếu ngộ.

Tuy rằng ta không biết bây giờ như nào nhưng nếu như ta đoán không sai thì chân chính cao thủ so với ngàn năm trước chỉ sợ ít hơn rất nhiều.

Ha ha!”

Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Tả Mạc cảm thấy mờ mịt, Thiên Nguyệt giới chỉ là một địa phương nhỏ, bên ngoài như thế nào, hắn không hề biết, không quan trọng nhún nhún vai nói: “Quản gì bọn họ, chúng ta trước hết hãy bảo vệ bản thân cho tốt rồi hay nói.”

Bồ yêu cười đen tối, không nói nữa.Trải qua sự chỉ bảo của Bồ yêu, Tả Mạc cảm thấy sáng sủa hơn, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.

Đối với tu luyện sau này của bản thân, hắn đại khái cũng hiểu.

Linh lực, thân thể, thần thức, đại biểu cho pháp quyết, ma công và yêu công ba cái lĩnh vực độc lập, giữa bọn chúng có một cầu nói đó chính là phù trận.”

Nhất là sau khi hắn từ trong ma văn "đồng tê ngưu" phân tích ra được ba cái phù trận, niềm tin của hắn tăng lên nhiều.Hắn lúc này bừng tỉnh phát hiện ra trước đây một số chỗ đã bị bản thân bỏ qua.

Như tăng trưởng thần thức, đối với không chế linh lực rất có lợi.

Bản thân đối với khống chế linh lực đã đạt tới mức tinh tế, không phải là đã vượt quá thần thức của tu giả đồng cấp hay sao?Hắn bỗng nhiên có dự cảm, sau khi bản thân luyện thân thể thành công, chỉ sợ linh lực của bản thân cũng sẽ phát sinh biến hoá.Hắn không khỏi tràn ngập mong đợi!Chương 225 : Luyện thể đột phá .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc còn chưa luyện thành thần thông, Công Tôn Sai đã chiếm xong ghềnh Cửa Đá, hiệu suất kinh người khiến Tả Mạc không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.Tổn thất lần này so với lần trước còn nhỏ hơn, số tu giả bị bắt làm tù binh càng nhiều hơn so với lần trước.Trong đó bao gồm cả lão đại của nhóm người này, Tạ Sơn.

Khi gã tận mắt thấy phương thức xung kích kiểu ba đợt sóng gợn, hắn lập tức hiểu rõ thực lực hai bên không cùng một tầng.

Mặc dù nhân số không khác biệt bao nhiêu nhưng lý trí vẫn thúc đẩy hắn chọn đầu hàng.Mà sau khi đầu hàng hắn mới biết, đối phương tấn công bọn mình chẳng qua chỉ vì mỏ vụn thiết ngân trong ghềnh Cửa Đá, lập tức phiền muộn tới mức thiếu chút nữa hộc máu.

Nếu hắn sớm biết sẽ tuyệt đối không do dự nâng hai tay dâng lên, Tiểu Sơn giới hiện giờ còn có ai cần mỏ quặng?Khai thác mỏ quặng nếu không có con rối và tu nô, phải trả giá cao tới mức không cách nào tưởng tưởng.

Tạ Sơn nghĩ đến hỏng đầu cũng chẳng hiểu đám người này muốn mỏ quặng để làm gì.

Nhưng không nhìn thấu ý đồ của đối phương, hắn lại có thể thấy rõ chênh lệch lực lượng giữa hai bên.Tu giả có thể sống sót tới giờ đều là người có nhãn lực, mà có thể lên tới vị trí lão đại, chỉ bằng tu vi ngưng mạch tam trọng thiên vẫn chưa đủ.

Tạ Sơn đương nhiên có điểm độc đáo của mình.

Trong mắt hắn, nhóm người này huấn luyện có bài bản, hoàn toàn không như đám người lưu lạc kia, lai lịch tất không đơn giản.Nhưng khi hắn biết sẽ bị bố chế cấm chế lập tức tròn mắt tại chỗ, mà khi hắn thấy Tả Mạc thì hai mắt lại một lần nữa tròn ra.Một tên gia hỏa ngưng mạch nhất trọng thiên.Bố trí cấm chế đối với Tả Mạc có thể nói là làm nhiều thành quen rồi, chỉ một lát, trên thân thể đám người này đều bị đặt cấm chế.

Cấm chế đương nhiên không phải vạn năng, nếu có kẻ đạt tới kim đan kỳ, cấm chế sẽ mất đi hiệu lực.Trong nhóm người này, có hy vọng đột phá tới kim đan nhất chính là Tạ Sơn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là có khả năng mà thôi.

Độ khí khi đột phá lên kim đan cao hơn so với đột phá lên ngưng mạch nhiều, sau khi tiến nhập ngưng mạch kỳ, linh lực sẽ bắt đầu tăng trưởng liên tục, đạt tới cảnh giới tam trọng phần nhiều là dựa vào tích lũy.

Nhưng từ ngưng mạch đột phát lên kim đan ngoại trừ tích lũy còn cần cảm ngộ.Tả Mạc chẳng hề lo lắng, đương nhiên chủ yếu là do có lo lắng cũng chẳng có tác dụng gì.Doanh trại mới được thiết lập tại ghềnh Cửa Đá, thú trì của Thuần Vu Thành cũng dời tới đây.

Khi ba gã Kim Giáp vệ xuất hiện trong tầm mắt, Tạ Sơn mới hoàn toàn khuất phục.

Tu vi của Kim Giáp vệ dường như không cao bằng hắn, nhưng cả người bao phủ trong một khí tức nguy hiểm khiến trong lòng hắn rất ngạc nhiên.

Tới khi hắn thấy thuyền Tảo Hạch thì một chút hy vọng cuối cùng trong lòng cũng đã tan thành mây khói.Pháp bảo tinh thạch không phải ai cũng có được.Trong khoảng thời gian này, Tả Mạc ngoại trừ luyện thể còn làm một việc.

Hắn đem cả ba phù trận thu được từ ma văn Đồng Tê Ngưu khắc lên trên người ba gã Kim Giáp vệ.

Có ba cái phù trận này, Kim Giáp vệ sẽ không ngừng hấp thu linh lực sau đó rèn luyện thân thể.

Lai lịch của Kim Giáp vệ tùy rằng Bồ yêu không nói rõ song Tả Mạc vẫn lờ mờ đoán được.

Sau khi hỏi nhỏ Bồ yêu mới biết, ba tên Kim Giáp vệ này có uy lực mạnh mẽ như vậy là bởi có hai tài liệu cực phẩm xương Thương Long cùng nước U Minh.Xương Thương Long muốn mua cũng chẳng kiếm đâu ra, còn nước U Minh lần trước cũng đã bị hắn dùng hết, tạm thời chẳng có cách nào luyện ra Kim Giáp vệ mới.

Tả Mạc liền nghĩ hết mọi cách để tăng cao thực lực ba tên Kim Giáp vệ.

Huống hồ, đi đâu tìm vật thí nghiệm tốt như Kim Giáp vệ đây?

Tả Mạc căn bản không lo việc khắc phù trận xảy ra lỗi.Trong mắt Tả Mạc, Kim Giáp vệ không cách nào tăng lực lực bởi chúng không thể tu luyện không ngừng như tu giả.

Kim Giáp vệ và con rối cũng không khác nhau, chỉ có thể điều khiển lực lượng sẵn có.

Giờ hắn khắc ba phù trận đó lên người Kim Giáp vệ, có thể không ngừng rèn luyện thân thể chúng, không ngừng có linh lực dũng mãnh tiến vào.

Từ mặt lý luận mà nói, thực lực ba gã Kim Giáp vệ đã có thể tăng lên.Đó chẳng qua là suy đoán lý luận.Sau khi chuyển tới ghềnh Cửa Đá, chuyện quan trọng nhất là luyện chế bồ đoàn Hắc Luyện.

Tả Mạc chế liền một hơi một trăm con rối giấy, ném vào trong hầm.

Mỏ quặng có vết tích khai thác, vụn thiết ngân cũng không phải tài liệu quý giá gì, ngược lại rất dễ tìm được, đối với bất cứ môn phái nào mà nói, mỏ quặng này chính là một nơi tạo thu nhập ổn định.

Nhưng không nghĩ tới Tiểu Sơn giới bất ngờ thay đổi, môn phái này cũng không may mắn tránh khỏi được, mỏ quặng cũng trở thành hoang phế.Tháp nhỏ được lệnh khống chế con rối khai thác quặng.

Độ khó khi khai thác mỏ quặng này rất nhỏ, con rối giấy cũng có thể làm được, nếu là mỏ quặng phức tạp nguy hiểm hơn sẽ cần con rối cao cấp hơn.Rất nhanh chóng, vụn thiết ngân cuồn cuộn không ngừng đến tay Tả Mạc.

Tả Mạc điều khiển Kim Ô hỏa, luyện hóa khoáng thạch, lấy vụn thiết ngân ra.

Tính chất của vụn thiết ngân rất mềm, mang theo vẻ sáng bóng của sắt, chúng sẽ tạo thành lỗ thủng đặc biệt khiến chúng nhìn qua như khối sắt hỏng.Có vụn thiết ngân, Tả Mạc lập tức luyện chế lượng lớn bồ đoàn Hắc Luyện.

Khi đám thủ hạ tự mình cảm nhận được diệu dụng của bồ đoàn Hắc Luyện, kẻ nào cũng ôm chặt lấy, sợ bị người khác đoạt mất.

Mọi người đều hiểu ý nghĩa của bồ đoàn Hắc Luyện này, chỉ cần có nó, bọn họ không cần cướp giật linh cốc với người khác nữa, cũng chẳng cần lo lắng ngày nào đó sẽ vì linh cốc không đủ mà cảnh giới tiêu tán, chết đi.Sự nhiệt tình khi huấn luyện của đội ngũ đột nhiên tăng vọt.

Có bồ đoàn Hắc Luyện, bọn họ có thể tu luyện như trước, tăng trưởng tu vi.

Đối với bất cứ tu giả nào, không có gì có thể đả động hắn hơn điều này.Trong hoàn cảnh tàn khốc như hiện tại, không cần Công Tôn Sai thúc giục, ai ai cũng huấn luyện như liều mạng.

Bồ đoàn Hắc Luyện cho bọn họ thấy lại được hy vọng tiến giai, mà chiến thuật của Công Tôn Sai, trải qua hai lần thực chiến cũng khiến bọn họ tin phục từ đáy lòng.Không ai muốn chết cả, có thể thấy hy vọng còn ai muốn liều mạng.Địa khí cuồn cuộn không ngừng từ trong lòng đất truyền vào cơ thể Tả Mạc.

Linh mạch bị thu lại cũng không khiến địa khí trở nên thưa thớt mà ngược lại lại càng nồng đậm, càng tràn ngập sinh cơ.

Biến hóa như vậy nằm ngoài dự liệu của Tả Mạc.

Song hắn vừa nghĩ lại cảm thấy vài phần thoải mái.

Linh khí ở Tiểu Sơn giới hóa thành thưa thớt khiến nó đang phát triển theo hướng Đô Thiên Huyết giới, hoàn cảnh như vậy càng thích hợp với yêu ma.Địa khí trở nên nồng đậm hơn có lẽ cũng là một nguyên nhân, địa khí nồng đậm càng thích hợp với ma công luyện thể.Toàn thân Tả Mạc được địa khí không ngừng rèn luyện tẩy lễ, những ngày này hắn liên tục cẩn thận tỷ mỷ dùng địa khí rèn luyện mỗi vị trí trên thân thể, thậm chí ngay cả tóc hay móng tay cũng không bỏ qua.

Thoải mái nhờ có địa khí, hắn giờ không còn gầy yếu như trước nữa, thân hình cao lên nhiều, chỉ giơ tay nhấc chân cũng có thể khiến hắn cảm nhận được lực lượng cường đại ẩn chứa trong người.Đây là lực lượng cơ thể thuần túy.

Hắn dùng phi kiếm thử qua, nếu không dùng linh lực ngay cả phi kiếm cũng không cách nào cắt đứt da hắn.

Không chỉ vậy, xương cốt máu thịt trên cơ thể hắn sau quá trình rèn luyện liên tục, cho dù hắn không dùng linh lực cũng có thể dùng một quyền dễ dàng đánh nát đá hoa cương cứng rắn.Ngay cả da mặt hắn cũng không buông tha.

Bồ yêu từng đề nghị hắn không nên rèn luyện bộ mặt, bởi vì sau này sẽ gia tăng độ khó khi khôi phục nguyên dạng.

Song Tả Mạc vẫn kiên trì luyện mặt, trong thế cục trước mắt, cứ giữ được mạng đã rồi nói sau.Tả Mạc cảm giác được bất cứ khối cơ nhục nào trên thân thể, bất cứ xương khớp nào đều đã đạt tới cực hạn mà hắn có thể rèn luyện.Hắn lập tức hiểu, bản thân sắp đột phá rồi.Hắn tĩnh tâm lại, chậm rãi hấp thu địa khí.

Cơ thể hắn khá tương thích với địa khí, địa khí xuyên qua mỗi bộ phận cơ thể hắn như thường.

Cảm nhận sự thoải mái khi gân cốt máu thịt chìm trong địa khí, địa khí chảy theo máu thịt, tạo thành sự rung động, tạo cảm giác tê tê ngứa ngứa.Cảm giác tê dại ngày càng tăng, tựa như có vô số con kiến bò bò trong thân thể.

Tả Mạc vẫn ráng nhịn lại không hề động đậy.

Hắn ra sức thả lỏng thân thể, địa khí cuồn cuộn không ngừng được hấp thu, thần thức của hắn cũng từ từ chìm vào trong cơ thể.Thần thức của hắn hiện tại càng thêm tinh thuần so với trước đây, kích thước của diệp thủ không thay đổi gì nhưng diệp thủ so với trước đây càng thêm ngưng thật, trong lòng bàn tay của diệp thủ không ngờ lại tạo ra vài đường vân như tay người.Mỗi biến hóa rất nhỏ trong cơ thể dưới thần thức của hắn đều trở nên sáng tỏ trước giờ chưa từng thấy.Địa khí ngày càng nồng đậm, trong cơ thể Tả Mạc địa khí đạt tới một mức kinh người, ngay cả linh lực trong kinh mạch cũng bị địa khí áp bách.

Nhưng linh lực trong kinh mạch hiển nhiên không dễ lui bước như vậy, mắt thấy linh lực cùng địa khí như sắp phát sinh xung đột ngay trong cơ thể mình, trái tim Tả Mạc như muốn nhảy lên cổ họng.Không nghĩ tới, địa khí nhanh chóng rời khỏi vị trí kinh mạch, sự chú ý của địa khí lại một lần nữa chuyển tới gân cốt máu thịt.Địa khí dư thừa tới cực điểm bắt đầu chậm rãi trùng kích gân cốt máu thịt của Tả Mạc, hắn không khỏi run lên.

Nếu như nói trước đây trùng kích như con kiến gãi ngứa, hiện giờ Tả Mạc cảm thấy như có một cái cưa đang từ từ cưa lên người hắn.Hắn không dám động, hắn biết rõ đó là địa khí đang giúp hắn tái tạo cơ thể, chỉ cần chịu qua cơn đau này chỗ tốt của hắn sẽ không gì sánh đuợc!Dưới sự trùng kích của địa khí, mỗi phần cơ nhục trong cơ thể hắn chậm rãi di động, cơ nhục vốn có phần rời rạc nay càng thêm chặt ché ngưng thật.

Mà tại điểm nối tiếp của cơ thịt, dưới sự kích thích của địa khí lại sinh trưởng điên cuồng, như một cái rễ cây, không ngừng sinh trưởng, không ngừng luồn sâu vào.Sinh trưởng, cải biến cũng không chỉ là cơ thịt của hắn, ngay cả mỗi phần xương khớp cũng không ngừng ép lại, vách xương càng lúc càng mỏng, cường đột không biết đã tăng lên bao nhiêu lần.Tả Mạc run lên bần bật, đau đớn kịch liệt khiến hai mắt hắn đỏ sậm, thanh âm không bật ra được khỏi cổ họng.Địa khí lan tràn, chiếm lấy con mắt hắn, trước mắt hắn một phiến mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ được.Những ngày này, Bồ yêu chỉ điểm không chút dấu diếm khiến hắn có lý giải sâu sắc đối với việc luyện thể.

Hắn hiểu rõ, mình chống đỡ được càng lâu thì lợi ích sau này càng lớn.Đau đớn không ngừng, tầng tầng lớp lớp, khiến cả người hắn ướt đẫm, dưới chân hắn đã tạo thành một vũng mồ hôi.

Không biết trải qua bao lâu, đầu óc hắn cũng trống rỗng.Dường như có một âm thanh xa xôi đang nói với hắn.Thế nhưng đầu óc hắn lại tê dại, không thể nghe rõ được tới một câu. m thanh kia dường như có phần giống âm thanh xuất hiện trong giấc mộng của hắn.Không biết bao lâu sau, ý thức rời ra của hắn mới dần dần khôi phục.Cảnh tượng trước mắt cũng từ từ trở nên rõ ràng.Đau nhức tới tận xương tủy giờ đã biến mất, tựa như cơn đau vừa rồi vốn không tồn tại, cả người hắn như ngâm trong nước nóng, thân thể hắn ngay cả những chỗ sâu nhất cũng thoải mái không nói nên lời khiến Tả Mạc rên lên vài tiếng.Song vết mồ hôi khắp người kia nhắc nhở hắn, đau đớn như địa ngục vừa rồi không phải là ảo giác.Tả Mạc cố nén suy nghĩ chìm đắm trong sung sướng lại, vô thức nâng bàn tay lên.Khi hắn nhìn thấy bàn tay của mình, không khỏi ngẩn người ra.Chương 226 : Cảnh giới Nhị sơnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguyên bản bàn tay khô gầy, giờ đây dĩ nhiên lại có vài phẩn cảm giác giống kim loại, mơ hồ có thể thấy được một tầng kim sắc cực mờ.

Nhất là vân tay của hắn, vài đường kim tuyến có thể rõ ràng thấy được.

Bên cạnh ngọn núi ở lòng bàn tay đã xuất hiện thêm một đỉnh núi nữa.“Nhị sơn?”

Bồ yêu đột nhiên xông ra, có chút giật mình nhìn hai ngọn núi tương thông trong lòng bàn tay của Tả Mạc.Tả Mạc cũng rất kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng lần này có thể luyện thành thần thông không nghĩ tới lại đột phá cảnh giới Nhị sơn.“Đây là cảnh giới Nhị sơn?”

Tả Mạc có chút hiếu kì hỏi, hắn không ngừng nắm mở bàn tay, cảm thụ sức mạnh cường đại từ giữa bàn tay truyền đến.Bồ yêu nhìn Tả Mạc giống như nhìn quái vật, hắn nghĩ không ra, Tả Mạc như thế nào lại có thể nhanh như vậy đạt tới cảnh giới Nhị sơn ?

Hắn từ đầu không nghĩ tới, điều này hoàn toàn là công lao của hắn.

Chính bởi vì hắn không ngừng hút ngược địa khí trên người Tả Mạc, thân thể Tả Mạc đã sớm chịu đựng vô số lần rèn luyện bởi hút ngược địa khí, tu luyện ít mà được nhiều.Trong lòng Tả Mạc mơ hồ đoán được nguyên nhân nhưng nghĩ đến Bồ yêu và bia mộ dường như không muốn làm to, hắn quyết định lơ đi, chuyển đề tài : « Cảnh giới Nhị sơn này có gì tốt ? »Lúc trước bởi vì muốn thân thể cường tránh hơn một chút, lần này thân thể gầy hơn nhưng hắn cả người hắn mỗi khối cơ nhục càng trở nên rắn chắc, cứng như sắt thép, sức mạnh bản thân tăng lên mấy lần.Hắn nhẹ nhàng giậm chân, phốc, chân phải hắn giống như như đạp vào đậu hũ, ngập tới cẳng chân.

Rút bàn chân ra, chỉ thấy một cái hố với đường viền rõ ràng, giống như là dùng khuôn mẫu vậy.« Sơn là chỉ sức lực.

Cảnh giới Nhị sơn chỉ ra bây giờ lớn nhất người có thể dùng là lực lượng bằng hai ngọn núi. » Bồ yêu suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra manh mối gì cũng đành đem vấn đề này ném qua một bên, hắn đã dần quen với việc Tả Mạc gây cho hắn sự kinh ngạc.“Lực lượng một ngọn núi rốt cuộc là bao nhiêu?

Chẳng lẽ là dời được một ngọn núi?

Không có khả năng chứ.”

Tả Mạc không cho là đúng nói.Bồ yêu vẻ mặt lạ thường hiếm thấy: “Cái này có gì kì quái?

Ma công có chút thành tự thì việc dời núi lấp biển vốn không tính là cái gì to tát.

Thành Đông Phù của các ngươi không phải có kiếm tu một kiếm chặt đứt ngọn núi mới tạo nên sao?”

“Nói chỉ là nói, ta có thể cảm thấy bản thân không có sức mạnh lớn như vậy.”

Tả Mạc nhìn bàn tay phản bác nói.« Ngươi mới tu luyện được bao lâu ?

Đã nghĩ đến dời núi lấp biển ? » Bồ yêu vẻ mặt trào phúng nói : « Tu giả tu linh lực, còn cần phải phối hợp kiếm quyết pháp quyết ?

Ma cũng như vậy, ma công ngoại trừ luyện thể còn dạy ngươi cách vận dụng sức mạnh thân thể như thế nào. »Hắn dừng một chút nói : « Ý nghĩ của ma rất kì quái, bọn họ cảm thấy thân thể là cản bản của sức mạnh, lại cảm thấy thân thể là lao tù.

Ngươi tuy rằng đã đạt tới cảnh giới Nhị sơn nhưng trên thực tế, dù cho ngươi có thể đem ma công vận dụng thành thạo ngươi cũng không có khả năng phát huy ra sức mạnh lớn nhất.

Dù cho ngươi dùng kĩ xảo đạt được thì thân thể của ngươi cũng hỏng trước rồi. »« Nguyên lai là như vậy. » Tả Mạc bừng tỉnh ngộ ra.

Bồ yêu nói rất có đạo lý, bỗng nhiên nghĩ đến mục đích lúc đầu, vội vàng hỏi : « Thần thông của ta có luyện thành hay không ? »“Ngươi kiểm tra xem bản thân có chỗ nào khác thường không?”

Bồ yêu bất đắc dĩ nhắc nhở, chỉ tận tay là khổ cực nhất.“Dị thường?”

Tả Mạc vội vàng bình ổn tâm thân, tự xét bản thân.

Rất nhanh, hắn phát hiện ra dị thường mà Bồ yêu nói.

Điểm dị thường này không phải ở chỗ nào khác mà chính là ở mắt hắn.Bốn phía nồng nặc địa khí giống như nhận được sức mạnh vô hình nào đó hấp dẫn, nhanh chóng bao vây lấy mắt hắn.Đây là...Hắn không dám vọng động, dụng thần thức cẩn thận quan sát hai luồng địa khí.

Làm hắn có chút an tâm chính là mắt không có chút cảm giác không tốt nào.

Nhưng vô luận hắn như thế nào thôi động, hai luồng địa khí này không chịu ảnh hưởng chút nào.Sau khi thử mọi cách, hắn bất đắc dĩ rời bỏ trạng thái nội thị. (nhìn vào trong người)“Tra ra chưa?”

Bồ yêu có chút hiếu kì hỏi.“Có, đó là mắt.”

Tả Mạc ngay lập tức có chút ủ rũ: “Thử mọi cách, không biết dùng như thế nào, cũng không biết có lợi ích gì.”

“Mắt à.”

Bồ yêu nói: “Ngươi thật may mắn.

Thần thông liên quan tới mắt có rất nhiều loại, đều tương đối thực dụng.

Thần thông này không có biện pháp dạy, mỗi người luyện thành thần thông cũng không giống nhau, ngươi chậm rãi tìm tòi đi, có thể ngộ ra một ít đó.

Về phần không thể dùng được, cũng không cần sốt ruột, có rất nhiều thần thông mới sinh đã thành, đều không dùng được, phải chậm rãi thành hình, ổn định mới có thể điều khiển được.

Ngươi có thể thuộc loại này.”

Tả Mạc không cảm thấy mất mát, có thể đạt tới cảnh giới Nhị sơn là hắn đã tương đối thoả mãn rồi.Bồ yêu trầm ngâm nói: “Thần thông không nên gấp, ma công không tốt thì tìm, thủ hạ của ngươi không phải có tên thiện tu hay sao?

Trên tay hắn có quyền quyết, ngươi có thể dùng.

Về yêu thuật, “Thai tức luyện thần” cùng “Đại tiểu thiên diệp thủ” cũng đủ cho ngươi tu luyện.

Ngươi bây giờ kém cỏi nhất chính là tâm pháp linh lực, “Thai tức luyện thần” rốt cuộc là tu luyện thần thức gì đó, phải tìm cho ngươi một môn tâm pháp mới được.”

Tả Mạc được sủng ái mà kinh sợ, Bồ yêu lúc nào lại đối với bản thân tốt như vậy chứ?Bồ yêu nghĩ đến nhập thần, coi Tả Mạc hoàn toàn không tồn tại.Tả Mạc thấy thế, thức thời đi làm việc của mình, nhưng lời Bồ yêu nói, hắn nhớ rất rõ ràng.Tông Nghe thấy ông chủ gọi mình, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Nói thật, tuy rằng là gã thiện tu duy nhất trong đội ngũ nhưng hắn cũng không có chỗ nào hơn người.

Thực lực chỉ có thế coi là trung bình, bản lĩnh duy nhất có được chính là phòng thủ.

Mọi người ở đây hình như không biết phòng thủ, làm một gã thiện tu, hắn phòng thủ có chút nổi bật giữa đám đông.Nhưng tính tình hắn trầm ổn, tuy rằng giật mình nhưng vẫn thong dong trấn định.

Trông thấy Tả Mạc, hắn hơi cung kính mà hành lễ: “Ông chủ.”

Tả Mạc trong lòng không khỏi thầm khen, luận về tu thân dưỡng tính kiếm tu thúc ngựa cũng không theo kịp thiện tu.

Thiện tu nặng nhất tâm tính thiền định, các loại ảo giác đối với bọn họ suy giảm rất nhiều.Tả Mạc không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn ‘thiên ba quyền quyết” của ngươi, ngươi cho giá đi.”

Tông Như lắc đầu: “Thiên ba quyền quyết” không phải quyền quyết gì cao thâm, ông chủ muốn vậy cứ lấy đi.”

Tả Mạc khoát khoát tay: “Đây là ý ngươi, ta nếu muốn sẽ trao đổi.

Tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn.”

Thấy Tả Mạc không giống giả bộ, Tông Như lúc này mới thật sự giật mình.

Hắn gặp qua rất nhiều người, loại chuyện kẻ trên bắt kẻ dưới giao ra pháp quyết pháp bảo đã sớm quen rồi.

Bây giờ nghe ông chủ nói ra những lời không thể ngờ tới, trong lòng kinh ngạc không thôi.Nhưng trong lòng Tông Như vẫn còn cẩn thận: “Tất cả do ông chủ làm chủ.”

Thấy bộ dáng cẩn thận của Tông Như, Tả Mạc cũng có chút bất đắc dĩ.

Lời hắn nói ra cũng không phải là cố ý, ở trong môn phái, đồ riêng của môn hạ đệ tử, môn phái cũng không thể vô cớ chiếm hữu.

Muốn cái gì thì phải nỗ lực trao đổi, đây là thái độ của hắn đối với việc này.Hắn suy nghĩ một chút: “Ngươi có thể chọn hai kiện đồng phẩm chất với ‘thiên ba quyền quyết’, hoặc là...”

Hắn bỗng nhiên linh cơ khẽ động: “Hoặc đổi lấy ba cái phù trận.”

“Ba cái phù trận?”

Tông Như có chút không giải thích được.“Ta có thể giúp ngươi chạm khắc ba cái phù trận ở trên thân thể ngươi.

Một cái tụ linh trận, một cái thối thể phù trận, một cái luyện linh phù trận.”

Tả Mạc giải thích: “Tụ linh trận có thể giúp ngươi ở mọi thời khắc đều có thể hấp thu linh khí xung quanh, luyện linh phù trận giống như hắc luyện bồ đoàn, có thể luyện hoá tạp chất của linh khí, mà thối thể phù trận thì có thể dùng linh lực rèn luyện thân thể.

Ngươi là một thiện tu, ba cái phù trận này rất thích hợp với ngươi.”

Xưa nay thong dong trấn định như Tông Như lúc này cũng không thể không toát ra vẻ không tin, vô ý thức thất thanh nói: “Cái này...

Điểu này không có khả năng!”

Điều đó không có khả năng!Tông Như đã đi rất nhiều địa phương, kiến thức khá rộng, hắn chưa từng nghe nói qua, có phù trận nào có thể chạm khắc ở trên thân thể.

Ba phù trận này...

Nếu như đúng như lời ông chủ nói chẳng phải là không cần tu luyện nữa sao?Tả Mạc cũng không phản bác: “Ngươi có thể chọn hai kiện pháp bảo.”

Tông Như sắc mặt biến hoá, nội tâm đang kịch liệt đấu tranh.

Lý trí nói cho hắn, lời ông chủ nói là không có khả năng!

Thế nhưng hắn lại có thể dễ dàng phán đoán ra, ông chủ không nói dối!

Nếu ông chủ nói là đúng thì kì ngộ này thật là ngàn năm khó gặp!Bỗng nhiên, hắn tự nhiên buồn cười, bản thân có gì để mất chứ?Tả Mạc nhìn thấy sắc mặt của Tông Như khôi phục lại bình thường liền biết rõ sự lựa chọn của Tông Như.Tông Như ngẩng đầu, dứt khoát nói: “Ta chọn ba cái phù trận!”

Một sơn cốc cách ghềnh Cửa Đá ước chừng ba trặm dặm.“Lão đại, Tạ Sơn ở ghềnh Cửa Đá đã bị người ta thu phục.”

Một vị tu giả báo cáo.“Lai lịch như nào?”

Một vị tu giả tóc đỏ đậm nhíu mày.

Hắn gọi là Xích Tôn Giả, thủ hạ có hơn một trăm năm mươi tên, tại vùng này được coi là một trong những thế lực lớn.“Còn chưa điều tra rõ ràng.”

Vị tu giả này có chút sợ hãi nói, thấy Xích Tôn Giả vẻ tức giận dần dần tăng lên, vội vàng giải thích: “Nhóm người này không biết từ nơi nào đi đến.

Nhân số không nhiều nhưng thực lực không ém, lúc đánh Tạ Sơn mới có hơn mười người.”

“Hơn mười người?”

Xích Tôn Giả động dung nói: “Thủ hạ của Tạ Sơn cũng có hơn sáu mươi mấy người, hơn nữa Tạ Sơn không phải là ngưng mạch tam trọng thiên sao?”

Tu giả ngưng mạch tam trọng thiên tại Tiểu Sơn giới tuyệt đối tính là nhất lưu cao thủ.

Ở trong chiến đấu, cao thủ như Tạ Sơn có thể phát huy ra tác dụng kinh khủng, một người có thể kiềm chế bảy tám người.Tên tu giả này ngẩng đầu nhìn lão đại một cái, thấy vẻ mặt lão đại có vẻ nguôi ngoai, trong lòng nhẹ nhàng nói: “Chiến đấu kết thúc rất nhanh, không lưu lại vết tích gì.”

“Chẳng lẽ nhóm này có pháp bảo lợi hại gì?”

Xích Tôn Giả thầm nghĩ trong lòng.

Thực lực của Tạ Sơn hắn rất rõ ràng, hắn đã sớm muốn nuốt Tạ Sơn nhưng chậm chạp chưa động thủ, chính bởi vì kiêng kị đối với thực lực của Tạ Sơn.

Thủ hạ của hắn có một trăm năm mươi người, không có một ai là ngưng mạch tam trọng thiêm.

Bây giờ đột nhiên nghe nói Tạ Sơn bị ngươi ta thu phục, hắn tự nhiên tâm sinh cảnh giác.Lẽ nào nhóm người này có cao thủ ngưng mạch tam trọng thiên?Nếu như nói vậy, không ổn lắm!

Thêm cả Tạ Sơn, vậy đối phương có ít nhất hai gã tu giả ngưng mạch tam trọng thiên.

Khả năng khác là nhóm này có pháp bảo gì đó kinh khủng khiến Tạ Sơn không chống lại mà đầu hàng.Vô luận là khả năng nào với hắn mà nói cũng không phải là tin tức tốt.Nếu như được, hắn rất muốn lập tức mang theo thủ hạ, rời xa khỏi cái địa phương này.

Lực lượng hắn nắm giữ dám chắc sẽ không nhiều người chú ý đến.Chỉ là, vừa nghĩ đến vài thứ ở trong sơn động, hắn liền buông tha ý niệm chạy trốn.Đồ vật kia đối với hắn mà nói, thực sự quá trọng yếu!Xích Tôn Giả không phải loại không có đầu óc, hắn biết rõ, một nhóm người sau khi tiêu hoá xong lực lượng của Tạ Sơn, thực lực tăng mạnh thì mục tiêu tiếp theo chính là bọn hắn.Suy nghĩ nửa ngày, hắn ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Gọi Khổng Gia tam huynh đệ lại đây.”

Chương 227 : Đơn đặt hàng nội bộConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc đổi “thiên ba quyền quyết” từ Tông Như cũng không lập tức bắt đầu tu luyện.

Hắn dự định chỉnh lý tốt một chút thông tin.Giống như Bồ yêu đã nói, hắn mọi thứ đều có nhưng nghĩ lại cẩn thận thì thứ có uy lực lại ít đến đáng thương.Hiện tại trên tay hắn lợi hại nhất chính là âm hoả châu, có tính sát thương chính diện, mười phần kinh người.

Chỉ là bây giờ nơi có âm sát khó tìm, vô pháp ngưng kết âm châu, âm hoả châu dùng hết sẽ không có nữa.

Hơn nữa nếu địch nhân có sự phòng bị, tác dụng của âm hoả châu sẽ không còn nhiều nữa.Còn có ngũ ý sáo kiếm, tuy rằng không pháp quyết tu luyện tiếp nhưng đó là tiểu kiếm trận thoát thai từ đại trận kiếm ý, uy lực tương đối kinh người đối với tu giả ngưng mạch kì.

Chỉ là không có trải qua thực chiến, Tả Mạc không biết nó đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại.

Ngũ ý sáo kiếm là kiếm trận, từ điểm đó mà nói nó càng giống một cái trận bàn dùng năm thanh phi kiếm.“Tiểu thiên diệp thủ”, trước sau hắn lấy được từ Bồ yêu năm chiêu.

“Tiểu thiên diệp thủ” thay đổi thất thường, kì lạ khó dò, năm thức diệp thủ hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển, cách hiểu rõ bản chất còn rất xa.

“Tiểu thiên diệp thủ” điều động chính là thiên địa linh khí, đối với thời tiết có nhiều yêu cầu, thi triển không dễ.

Một ngày thi triển thành công, uy lực rất cường đại.Sau khi tu luyện “thiên ba quyền quyết”, hắn lại có thêm một thủ đoạn.

Nhưng Bồ yêu cũng nói qua “thiên ba quyền quyết” không phải là quyền quyết lợi hại gì, uy lực cũng không làm cho người ta giật mình.Nghĩ như vậy, Tả Mạc tự cảm thấy thủ đoạn của bản thân thực sự rất thiếu thốn.

Còn về pháp bảo, tháp nhỏ là bản mạng pháp bảo nhưng sở trường của nó là điều khiển phù trận.

Trừ cái đó ra, các loại pháp bảo trên người hắn tuy rằng giá trị không nhỏ nhưng không có đỉnh giai pháp bảo.Vô luận là nhất phẩm đỉnh giai pháp bảo nào cũng đều có chỗ huyền diệu đặc thù của nó.Cảm giác bất ổn bỗng mạnh mẽ sinh ra.Đối phó với cao thủ kim đan của Minh Tiêu phái, Tả Mạc đã quyết định dùng chiến thuật quần ẩu.

Nhưng cũng không bao gồm hắn trong đó, tối thiểu, hắn cần phải đảm bảo bản thân có thể sống sót trong lúc quần ẩu.Địa phương thích hợp nhất để tu luyện là doanh địa, Tả Mạc dứt khoát rời đến doanh địa.Ông chủ đích thân tới doanh địa, nhất thời mọi người không dám biểu lộ ra sự lười biếng, ánh mắt của bọn họ thỉnh thoảng đảo qua chỗ ông chủ.

Vô luận là người cũ hay là người mới đều biết rõ một điều, đó chính là trên tay ông chủ có rất nhiều thứ tốt!Người thứ nhất được lợi chính là Ma Phàm, ngũ phẩm độn pháp, khiến vô số người đỏ mắt.

Những ngày này, bọn họ tận mắt nhìn thấy Ma Phàm tu luyện ngũ phẩm độn pháp, ngay cả những ảo ảnh hoa cả mắt trước kia giờ cũng không thấy đâu nữa, hắn như một u linh thoắt ẩn thoắt hiện rồi lại bỗng dưng biến mất.

Nhưng bất cứ tu giả nào tận mắt thấy cảnh tượng này đều hít một hơi lạnh, Lại nghĩ tới “Diệt Huyễn Vô Ảnh Kiếm” không chút danh tiếng song uy lực vô cùng lớn của Ma Phàm, phối hợp với độn pháp vô thanh vô tức này quả thực sát nhân vô hình vô ảnh.Mẹ trẻ còn cho Ma Phàm một tấm Dịch Thú bài, chính là con bướm xám nhạt không chút thu hút song cũng không ai dám coi thường kia.Vận may của Ma Phàm khiến người người đỏ mắt, nhưng cũng chẳng có gì để nói.

Thực lực Ma Phàm hiện giờ sao, đừng nhìn tu vi hắn không bằng Tạ Sơn, nếu tính tác dụng Tạ Sơn ngược lại còn xa mới so được với hắn, điểm này Tạ Sơn cũng thực sự chịu phục.

Huống hồ, một loạt ký hiệu chu sa đỏ tươi ghi lại con số địch nhân bị giết, không ai so sánh được.Tao ngộ của Tông Như khiến rất nhiều ngưới uy nghĩ.Tông Như là một kẻ thành thật, đâu chịu được tra xét của những kẻ này, tự nhiên thú nhận tất cả.

Ông chủ kiên trì nguyên tắc trao đổi khiến cho tâm trạng bọn họ yên bình lại, theo một ông chủ như vậy, còn gì bất mãn chứ?

Bất quá sau khi hỏi vài ngày, tiến bộ điên cuồng của Tông Như khiến đồng đội của hắn, Niên Lục và Lôi Bằng hết hồn.Mẹ trẻ phát hiện tình trạng khác lạ của Tông Như, lập tức tách hắn rat u luyện riêng.Mọi người lúc này mới phát hiện, hóa ra ba phù trận khắc trên người Tông Như lại thần diệu như vậy!

Lập tức, lòng người xao động, độn pháp ngũ phẩm là dựa theo công lao ban thưởng, không cách nào dàn xếp được.

Nhưng ba phù trận này, chẳng phải do Tông Như dùng quyền quyết đổi lại sao.Nói cách khác, phù trận này có thể đổi được!Đám người đều là kẻ kinh nghiệm phong phú già dời, sao lại không hiểu được ý này cơ chứ?Vừa hay ông chủ tới doanh trại tu luyện, cơ hội tốt vậy sao lại buông tay cho nó chạy mất được?Người đầu tiên tới là Lôi Bằng, hắn lúc trước ngày ngày tu luyện cùng Tông Như, cảm thụ sâu sắc nhất.

Tên gia hỏa này nhìn như một kẻ lỗ mãng nhưng trên thực tế đầu óc cực kỳ sáng suốt, công hiệu cụ thể của ba phù trận hắn đều hỏi dò được đại khái từ chỗ Tông Như.Phù trận Thối Thể đối với hắn không có tác dụng gì lớn, nhưng hai phù trận khác lại khiến hắn thèm tới ứa nước miếng.

Tên này vốn có lá gan lớn, nhân cơ hội mẹ trẻ nghỉ ngơi, hắn mặt dày tiến tới chỗ Tả Mạc, chỉ thấy nam tử hào phóng này dùng giọng điệu siểm nịnh tới cực điểm nói: “Ông chủ, thuộc hạ có thể cầu ngài một chuyện không?”

Tả Mạc có phần ngạc nhiên nhìn Lôi bằng: “Có chuyện gì?”

“Thuộc hạ cũng muốn xăm ba phù trận kia lên người.”

Thấy lão bản ngạc nhiên trả lời, tim hắn cũng đập nhanh hơn, vội vàng nói: “Thuộc hạ nguyện ý dùng ‘Uyên Hồn Đao Quyết’ để đổi lại.”

Tả Mạc lập tức hiểu ý.Việc làm ăn đưa tới cửa rồi, làm gì có chuyện từ chối?

Huống hồ khắc phù trận lên người hắn còn có rất nhiều chỗ chưa thuần thục, khó khăn lắm mới có ‘chuột bạch’ đưa tới tận cửa, Tả Mạc trong lòng vui như mở cờ.Song hắn vẫn ồ một tiếng, giả bộ nói: “Muốn xăm phù trận này cũng không đơn giản như vậy, có chút nguy hiểm.”

Lôi Bằng cũng đã chuẩn bị tư tưởng ở điểm này, trên đời vốn không có chỗ tốt nào không phải trả giá, phương pháp đơn giản chóng thành như vậy sao lại không có nguy hiểm được?

Bất quá hắn vẫn cẩn thận hỏi lại: “Có thể gây tổn hại đến tu vi không?”

“Cái đó thì không, chỉ có thể thất bại lưu lại sẹo thôi.

Vì dùng linh dịch đặc thù để xăm, có dùng tới Ba Linh đan (thuốc chữa sẹo) cũng chưa chắc tẩy đi được.”

Lôi Bằng lập tức thở phào một hơi, cười ha hả trả lời: “Thuộc hạ là một lão già rồi, cũng chẳng phải tuấn tú gì.”

Xăm mình có thất bại cũng chỉ lưu lại một vết sẹo, đối với những tên gia hỏa đã liếm máu nơi mũi đao này, ai lại quan tâm chuyện đó?Tả Mạc thấy vậy, mặt không đổi sắc nói: “Ta không cần đao quyết, nếu ngươi muốn đổi, dùng cái gì khác đi.”

Hắn bây giờ học đã đủ hỗn tạp rồi, cũng không định học thêm một môn đao quyết nữa.Lôi Bằng lập tức cấp bách, đem Bách Bảo nang trên lưng đổ ra, ảo não đưa tới: “Ông chủ, người nhìn trúng vật gì thì cứ việc cầm, thuộc hạ đều sẽ đổi!”

Tả Mạc híp mắt, ánh mắt đảo qua những thứ này, bỗng nhiên ngưng lại, hắn từ trong đống đồ lộn xộn lấy ra một khối ngọc lớn cỡ nắm tay: “Cái này đi.”

“Được!”

Lôi Bằng mừng húm, hắn lo nhất là trên người không có thứ ông chủ nhìn trúng.

Lại như sợ ông chủ đổi ý, Lôi Bằng vội vội vàng vàng thu lại tất cả những món đồ khác.“Đi theo ta.”

Tả Mạc đứng dậy, nói với Công Tôn Sai vài câu rồi mang theo Lôi Bằng rời khỏi.Tới chạng vạng tối, Lôi Bằng vô cùng đắc ý trở lại doanh trại, toàn doanh lập tức bùng nổ.

Nhất là trên nửa người cởi trần của Lôi Bằng, ba phù trận huyện diệu vừa được xăm vào khiến người xem chảy nước miếng ròng ròng.Có một tấm gương thành công khiến cho quần chúng lập tức xao động.Trên người ai chả có một hai món đồ tốt?

Tài liệu, pháp bảo, ngọc giản, cái gì ông chủ cũng đổi, ngay cả một số mảnh vỡ của pháp bảo ông chủ cũng đồng ý đổi.

Hơn nữa ông chủ chưa bao giờ giở trò há miệng sư tử, mỗi lần chỉ lấy một món đồ.Rất nhiều lúc, mọi người đều đột nhiên cảm thấy, ông chủ quả thực là một thương nhân đầy đạo đức nghề nghiệp!Gần như mọi tu giả đều quyết định xăm phù trận, đơn đặt hàng trên tay Tả Mạc đã xếp dài tới hai mươi ngày sau.

Khiến hắn cảm thấy như sắp điên mất là thu hoạch lần này!Sau khi thôn tính Tạ Sơn, giờ hắn có tới một trăm mười thủ hạ.

Ngoại trừ Tông Như và Lôi Bằng, mọi người khác đều gia nhập vào đội ngũ trạm khắc phù trận, không một ngoại lệ.

Có gì giá trị hơn tăng cường thực lực?Trong số bọn họ, không hề có người mới, bất cứ ai cũng hiểu giá trị của ba phù trận này.

Dù cho Tả Mạc ra điều kiện hạ khắc hơn tuyệt đại đa số bọn họ cũng sẽ lựa chọn xăm mình.

Bất quá, Tả Mạc vẫn kiên trì cách làm của mình, chỉ lấy một món khiến tất cả những người này đều lưu lại ấn tượng “không tham lam” trong lòng.Nếu khuôn mặt của Tả Mạc có thể có biểu tình, vậy chắc giờ hắn đã cười tới long của miệng ra rồi.Các loại pháp quyết chẳng có thứ nào khiến hắn động tâm, song trong số ngọc giản cũng có không ít trân phẩm.

Hắn thậm chí còn tìm được ngọc giản linh thực cấp Hạ Hoa.

Cái này hắn dã tìm không biết bao lâu, kết quả lại mò trược trong một đống gần như phế phẩm.Thu hoạch nhiều nhất là cách loại tài liệu.

Vốn những người này tu vi đều từ ngưng mạch trở lên, tài liệu thu được nào phải đồ thường?

Tài liệu Tả Mạc thu lấy tất cả đều là tứ phẩm, Kim Ô hỏa hiện giờ của hắn đủ để luyện hóa những tài liệu này.Ngay cả Bồ yêu cũng cảm thấy đố kị đối với thu hoạch lần này của Tả Mạc!Song vì giao dịch giữa hai người lại không bao gồm lợi nhuận Tả Mạc thu được do lợi dụng phù trận.

Nếu như trước kia hắn đương nhiên có thể không hề kiêng nể gì cướp đoạt ở chỗ Tả Mạc.

Nhưng giờ có việc nhờ hắn, Bồ yêu cũng chẳng thể dùng thủ đoạn như vậy.Bồ yêu đã đỏ cả mắt chỉ còn cách phát tiết bất mãn trong lòng theo một phương thức khác.“Ma văn Đồng Tê Ngưu ngươi đã hiểu rõ, đây là ma văn trên người Kim Sí Đại Bàng, ngươi nên phá giải nó nhanh một chút.”

Bồ yêu ném ra một ngọc giản, ma văn ghi lại trong đó phức tạp hơn so với Đồng Tê Ngưu nhiều.

Chỉ nhìn một lần mà Tả Mạc đã có cảm giác hoa mắt chóng mặt.Bồ yêu trong lòng vô cùng đắc ý.Trên bất cứ ma giới nào, Kim Sí Đại Bằng đều là quý tộc, có huyết mạch độc nhất vô nhị!

Bọn chúng trời sinh có dị bẩm, sinh ra không cần làm phép cũng có thể khai mở linh trí.

Bọn chúng có truyền thừa đỉnh cấp, từng đời tiến hóa, thân thể bọn chúng ta gần tới mức hoàn mỹ, ma văn trên người cũng hoàn mỹ như vậy.

Nhược điểm duy nhất của bọn chúng cũng là bệnh chung của tuyệt đại đa số quần tộc có huyết mạch ưu tú, đó là năng lực sinh sôi nảy nở thấp.Ma văn phức tạp như vậy vượt xa phạm trù năng lực của Tả Mạc.Bồ yêu cố ý đem ma văn Kim Sí Đại Bằng ném cho Tả Mạc là muốn bóp chết cơn hưng phấn của Tả Mạc.

Ma văn hoàn mỹ như vậy, đối với Tả Mạc mà nói có lực hấp dẫn trí mạng.

Tả Mạc sẽ không tự chủ được bị hấp dẫn, không tự chủ được mà chịu giày vò, tới lúc vừa lòng, mình sẽ ném cho hắn một ma văn cấp thấp.Bồ yêu càng nghĩ càng hài lòng, không biết vì sao, vừa nhìn thấy vẻ đắc ý của Tả Mạc, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.Hoàn toàn giống với sự tưởng tượng của Bồ yêu, Tả Mạc bị ma văn này hấp dẫn triệt để!

Bồ yêu có thể cảm giác được, khi Tả Mạc vừa thấy ma văn Kim Sí Đại Bằng, ngay cả hít thở cũng ngưng lại.Bất quá, ngoài dự liệu của hắn là Tả Mạc lại biểu hiện ra lực khắc chế kinh người.

Từ trong cơn nhập thần tỉnh lại, chuyện đầu tiên Tả Mạc làm là ném ngọc giản vào trong giới chỉ.Sau đó Bồ yêu nghe thấy Tả Mạc vừa xăm phù trận cho đám người, vừa nghiến răng nghiến lợi, miệng như động kinh lẩm bẩm liên tục: Nhịn!

Nhịn!

Nhịn!Thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết từ trong gian phòng của Tả Mạc truyền ra.Chương 228 : Sự quyết đoán của Ma Phàm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckMa Phàm có một khu vực tu luyện riêng biệt, đây là do Công Tôn Sai chia riêng cho hắn, là một góc nhỏ dựa sát vào bờ sông.Ghềnh Cửa Đá có địa thế trống trải, dựa núi áp sông, thỉnh thoảng lại có thể thấy từng đàn chim nước màu trắng kết thành đàn lướt qua mặt nước.

Cuộc tranh đấu tàn khốc của Tiểu Sơn giới không lan tới chỗ chúng, chúng vẫn giữ được cuộc sống thong dong bình thường.

Trong cơ thể chúng không có thứ gì tu giả cần, không phải linh thú, biến hóa của linh khí cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới chúng.Mặt trời lặn xuống, ánh chiều tà chiếu xuống mặt nước, kéo cái bóng chim trắng ra thật dài, cỏ lau lắc lư theo làn gió nhẹ.

Bất tri bất giác, Ma Phàm ngừng việc tu luyện, đi tới bờ sông, dừng ở một phương xa, trong lòng bỗng dưng tĩnh lặng.Bỗng nhiên, hắn mở mắt, trong đôi mắt đầy vẻ cảnh giác.Hắn không đổi sắc mặt hạ cánh tay xuống, khẽ chạm vào khối ngọc bài buộc ở cổ tay.

Một con bướm xám lớn cỡ đầu ngón tay yên lặng đáp xuống trên ngón giữa của hắn, nhìn qua như một chiếc nhẫn không chút bắt mắt.Hai mắt Ma Phàm nhẹ nhàng xẹt qua một lớp màng màu xám, ánh mắt trông thật ảm đạm thất sắc.Linh Đồng!Ánh nhìn của hắn xảy ra biến hóa, bụi cỏ lau rậm rạp dần dần trở nên trong suốt, mơ hồ có thể thấy được một khối hư ảnh ẩn nấp trong đó.Hóa ra là trốn ở đây!Vị trí đối phương ẩn nấp cách hắn chừng một trăm năm mươi trượng, cự ly này hắn không nắm chắc một kích tất sát.

Từ vị trí mà đối phương lựa chọn hẳn hắn cũng rất cẩn thận.

Nếu không thể một đòn đoạt mạng, với địa hình trống trải như vậy muốn ngăn đối phương lại cũng khó.Có lẽ là thám tử của thế lực nào đó.

Ma Phàm thầm suy đoán, cự ly này thích hợp để theo dõi chứ không phải tập kích.Nếu là trước đây, tám chín phần mười Ma Phàm sẽ chọn không để ý tới, nhiều thêm một chuyện chẳng bằng ít đi một chuyện, hắn ghét phiền phức.

Nhưng hiện tại, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn lại là giết chết đối phương!Tới khi hắn nhớ lại, không khỏi giật mình vì phản ứng đầu tiên của bản thân.

Bất quá hắn cũng không lãng phí quá nhiều thời gian vào tâm tình của mình, hắn nhớ Công Tôn Sai đã nhắc nhở không biết bao nhiêu lần.“Trên chiến trường kiêng kị nhất là do dự!

Ngươi là trung tâm, phải quyết đoán, phải nhanh chóng lựa chọn! cho dù lựa chọn này là đúng hay sai!”

Cự ly này…

Không nắm chắc một đòn tất sát, phải làm sao đây?“Phải tin tưởng đồng bọn của ngươi, không nên làm bừa.

Không có cơ hội thì làm sao hả?

Rất đơn giản, ngươi có hai lựa chọn.

Một là tạo cơ hội cho đồng đội, hai là đồng đội tạo cơ hội cho ngươi.”

Ma Phàm thần sắc như thường xoay người lại, hắn nhìn thấy ba đồng bọn.

Ba đồng bọn này hắn chỉ biết một người, gã gia hỏa tên gọi Tạ Sơn kia là lão đại của đám tù binh bị bắt lần trước, nghe nói có tu vi ngưng mạch tam trọng thiên.Nói thực lòng, hắn càng hy vọng ba người trước mắt là tiểu đội của Lôi Bằng.

Tuy rằng thực lực Tạ Sơn hơn xa ba người Lôi Bằng nhưng cả tiểu đội này đều là đội viên mới gia nhập, chẳng có nửa điểm ăn ý với hắn.Bất quá, hắn không có lựa chọn tốt hươn.“Lão Tạ.”

Hắn vung tay lên, gọi một tiếng.Tạ Sơn sửng sốt ngừng lại, quay sang nhìn về phía Ma Phàm, trong lòng buồn bực không hiểu.

Hắn tất nhiên nhận ra ma phàm, trung tâm của cả đội, có địa vị độc nhất vô nhị, thuộc hạ mà mẹ trẻ tin cậy nhất.Nhưng, Tạ Sơn chưa bao giờ nói chuyện với hắn.“Ừm!”

Tuy trong lòng buồn bực hắn vẫn mỉm cười trả lời một câu.

Trong đội ngũ, hắn là người mới tới không thể mới hơn.

Cho dù thực lực bản thân hắn cao nhất, nhưng muốn được Công Tôn Sai tín nhiệm hắn còn cần có thời gian.

Hắn còn chưa ngốc tới mức đi đắc tội Ma Phàm.“Đến đối luyện với ta một chút, thử độn pháp mới của ta.”

Giọng điệu của Ma Phàm rất thân thiết.Tạ Sơn không hiểu gì khẽ nhíu mày, hắn tuy rằng là người mới nhưng rốt cuộc cũng từng là lão đại, còn chưa ai dám tới luyện với mình.

Bất quá đối phương dùng giọng điệu thân thiết như vậy, hình như cũng không có ác ý.

Càng khiến hắn không hiểu là trước tới giờ hắn chưa bao giờ thấy Ma Phàm tìm người đối luyện.Có điểm kỳ quái…Bỗng dưng, ánh mắt hắn dán chặt vào bàn tay Ma Phàm vung lên, một con bướm xám lớn cỡ mõng tay đang nằm yên ở ngón giữa của gã.Trái tim hắn đột nhiên đạp mạnh!Dịch Thú bài chứa bướm xám là Công Tôn Sai cấp cho Ma PHàm, bình thường rất ít khi thấy hắn dùng.

Nếu thực sự là đối luyện, Ma Phàm sẽ không gọi bướm xám ra.Tạ Sơn suy nghĩ trong lòng, kinh nghiệm chiến đấu của hắn mười phần phong phú, vừa cười vừa đi về phía Ma Phàm: “Được!”

Hai gã đồng đội khác liếc mắt nhìn nhau, không biết nói gì.

Bọn họ không dám đắc tội với Tạ Sơn, Ma Phàm lại càng không dám, hai người dứt khoát ngừng lại quan sát.Ma Phàm và Tạ Sơn đều không nhiều lời, trực tiếp bắt đầu.Tạ Sơn tu luyện “Cực Quang Thận kiếm”.

Đây là một bộ kiếm quyết ngũ phẩm hiếm thấy.

Cũng không thấy hắn lấy ra phi kiếm, vừa giơ tay đã tạo ra một phiến kiếm mang sặc sỡ hoa lệ, giống như cực quang xứ tuyết, như một tấm màn tơ lựa, mỹ lệ vô cùng.Khí tức băng hàn lập tức tràn ngập, cực quang bao phủ khắp bầu trời, hoa tuyết bay lượn, sắc bén như đao!Kiếm ý!Ma Phàm lập tức rung mình, đây là kiếm ý!

Một trăm mười tu giả trong doanh trại đều là ngưng mạch kỳ, song linh ngộ được kiếm ý không vượt quá năm kẻ.Quả không hổ danh đệ nhất cao thủ trong doanht rại, vừa rat ay, Ma PHàm đã cảm thấy áp lực tăng mạnh.

Kiếm mang như sương như lụa, mang theo hàn khí sáng rực, ẩn bên trong vẻ ngoài mỹ lệ là sát khí trí mạng!Nhất là kiếm ý nhàn nhạt đang tỏa ra, tựa như vô số sợi tơ nhỏ mà mắt thường không thể nhận ra, lặng yên không chú tiếng động, sẽ khiến cho ngươi bất tri bất giác bị nó cuốn lấy, càng lúc càng chặt.Bất quá, lĩnh ngộ kiếm ý cũng không phải chỉ một mình ngươi!

Con mắt màu xám của Ma Phàm hơi nheo lại.Tạ Sơn cố ý biểu hiện ra thực lực, lần trước chiến đấu hắn còn chưa biểu lộ thực lực chân chính của bản thân.

Phương thức tấn công ba lần kiểu sóng của Công Tôn Sai thực sự quá mãnh liệt, như một cây chùy lớn cương mãnh vô song, chỉ đập một cái đã khiến đội ngũ của Tạ Sơn ầm ầm tan rã.

Vừa thấy thời cơ không tốt, Tạ Sơn lập tức đầu hàng.

Mãi cho tới giờ hắn vẫn chưa từng biểu lộ ra thực lực của bản thân.Chỉ tiếc là Công Tôn Sai không trong doanh trại, Tạ Sơn âm thầm tiếc nuối.

Nếu có thể bộc lộ thực lực trước mặt mẹ trẻ, sẽ giúp địa vị của bản thân trong đội ngũ tăng lên nhiều.

Bất quá, hiển lộ thực lực bản thân trước đám đồng bọn này cũng chỉ có chỗ tốt, không có chuyện xấu gì.Nhưng rất nhanh, thực lực của Ma Phàm cũng khiến hắn giật mình.Theo lý luận mà nói, thực lực hai người cách nhau một tầng.

Tạ Sơn là ngưng mạch tam trọng thiên còn Ma Phàm chẳng qua chỉ là ngưng mạch nhị trọng thiên, song xét theo tràng diện lại hoàn toàn không giống đối thủ không cùng cấp bậc đối đầu.Nhất là Ma Phàm biểu lộ ra lòng tin cùng kiên quyết, Tạ Sơn chưa từng thấy ở những người khác, đây là hạch tâm sao?Mỗi nhát kiếm của Ma Phàm đều mang theo vô số ảo ảnh hư hư thực thực khiến người ta hoa cả mắt, nhưng khiến Tạ Sơn càng thêm khiếp sợ là tàn ảnh do kiếm mang xẹt qua cũng không tiêu biến mà như thực thể, rít gào đâm về phía hắn!Kiếm ý!Ma Phàm không ngờ cũng lĩnh ngộ được kiếm ý!Một chú khinh địch cuối cùng trong lòng Tạ Sơn cũng tiêu tan thành mây khói, hắn không dùng toàn lực song cũng hiểu rằng đối phương vẫn giữ sát chiêu.Một tên gia hỏa ngưng mạch nhị trọng thiên không ngờ lại có thể có lực lượng ngang với mình.

Trong lòng Tạ Sơn dâng lên cảm giác chua chat.Cực quang sặc sỡ và kiếm ảnh hư thực bay lượn khắp bầu trời.

Tiếng nổ không ngừng vang lên, lại bị kiềm chế trong phạm vi cực nhỏ, như tiếng đậu rang lốp bốp bên tai.Tu giả trong doanh trại ngừng lại, ngửa mặt quan chiến, ai ai cũng lộ vẻ hưng phấn.

Một bên là hạch tâm tuyệt đối của đội ngũ, một bên là tu giả có tu vi cao nhất trong doanh trại.

Quyết đấu của hai người cũng là trận chiến mãnh liệt nhất!Trên bầu trời xuất hiện một quả cầu ánh sáng rộng tới vài chục trượng, trong quả cầu ánh sáng đầy tràn kiếm mang sặc sỡ cùng ảo ảnh kiếm mang.

Thân ảnh Tạ Sơn cùng Ma Phàm cũng thoắt ẩn thoắt hiện trong đó.Bên dưới vang lên tiếng kêu kinh ngạc, đem kiếm mang thu nhỏ lại trong phạm vi như vậy, hai người đều biểu lộ ra lực không chế cực mạnh không gì sánh nổi.

Bên trong quả cầu ánh sáng, linh lực và kiếm mang dày đặc tới mức kinh khủng, bất cứ thần thức nào muốn tiến vào trong đó lập tức bị vặn cho nát bấy.Trái tim mọi người như muốn nhảy lên cổ họng, tình hình chiến đấu ở bên trong ra sao?Bất cứ ai cũng không nghĩ ra, trong quang cầu do kiếm mang tạo thành, kiếm ý tung hoành, sát khí tứ phương kia, hai người lại nói chuyện an nhàn như không.“Có chuyện gì?”

Tạ Sơn cười nói.Ma Phàm âm thầm đánh giá cao Tạ Sơn, hai người trước giờ chưa từng phối hợp mà hắn vẫn có thể thấy rõ ý đồ của mình, thực lợi hại.Hắn cũng chẳng nói nhảm: “Trong bụi cỏ có một tên gia hỏa.”

“Ừm.”

Tạ Sơn ngạc nhiên, từ lúc Ma Phàm gọi hắn đối luyện hắn đã cẩn thận quan sát bốn phía nhưng vẫn không chút cảm giác.

Hắn không hề nghi ngờ năng lực của Ma Phàm, trong lòng ngạc nhiên, sắc mặt cũng theo đó trầm xuống: “Ngươi tính sao đây?”

“Giết!”

Ma Phàm không chút do dự nói.Tạ Sơn lại bị sự tàn nhẫn của Ma Phàm làm cho kinh ngạc, người thường gặp tình huống này, suy nghĩ đầu tiên sẽ là bắt sống đối phương, hy vọng có thể tra khảo một số tình báo hữu dụng.

Không ngờ Ma Phàm lại không hề nghĩ ngợi, trực tiếp quyết định giết chết đối phương.Hắn cũng chẳng phản bác mà sảng khoái trả lời: “Được.”

“Ta trốn ngươi đuổi, về phía bụi cỏ.”

Mọi người bên dưới chỉ thấy một bóng người đột nhiên phá tan quả cầu ánh sáng.

Quả cầu vốn do kiếm mang hợp thành lập tức hỏng mất, vô số mảnh kiếm mang nhỏ mất đi khống chế, ầm ầm văng khắp bốn phương!Đám người đứng xem lập tức giật nảy mình, dồn dập lấy phi kiếm ra, ngăn cản những mảnh kiếm mang vỡ này.

Đừng xem thường những mảnh kiếm mang vụn đó, thực ra chúng sắc bén vô cùng, sát thương cực cao.Quả cầu sáng tán đi, hai tay Tạ Sơn bao phủ trong ánh sáng năm màu.Một thanh kiếm lớn sặc sỡ rộng nửa trượng dài ba trượng nhanh chóng xuất hiện trên đỉnh đầu Tạ Sơn.“Đi!”

Hai tay Tạ Sơn mạnh mẽ nắm lại, thanh kiếm cực quang lớn hóa thành một luồng sáng khổng lồ bắn nhanh về phía Ma Phàm đang ở giữa không trung.Thanh kiếm cực quang xuất hiện khiến sắc mặt mọi người bên dưới lập tức biến đổi.Kiếm lớn toa ra uy thế kinh khủng khiến người người rung động!

Mà khi nó hóa thành một luồng sáng, toàn bộ bầu trời cũng như biến sắc.Ma Phàm nguy rồi !Mắt thấy Ma Phàm sắp bị luồng sáng bắn trúng, hắn bỗng nhiên biến mất.Không thể nào!Kiếm lớn với kiếm ý nồng đậm, một khí khóa chặt muốn thoát là một chuyện cực kỳ khó khăn, bất cứ độn pháp gì cũng sẽ bị trì trệ, cho dù chỉ trong chốc lát.Song Ma Phàm hoàn toàn không bị trì hoãn, hắn cứ thế biến mất!Luồng sáng do kiếm lớn tạo thành mất đi mục tiêu, ầm ầm đánh vào bụi cỏ lau!Một thân ảnh màu xám bỗng nhiên bắn ra từ trong bụi cỏ, muốn chạy ra xa.Kiếm lớn thanh thế kinh người lại đột nhiên gấp khúc giữa không trung, lao thẳng về phía thân hình màu xám kia.Thân ảnh màu xám hơi hãm lại, hắn chỉ cảm thấy kiếm ý lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng áp bách lại, hắn bị kiếm ý trên kiếm lớn khóa chặt lại!Chết tiệt thật!Hoảng sợ nhìn xuống, hắn cố gắng thúc giục linh lực toàn thân, nhập vào trong phi kiếm, bắn lại về phía luồng sáng do kiếm lớn tạo thành!

Một dòn này, phi kiếm của hắn chắc chắn sẽ bị hủy.Hắn còn chưa kịp tiếc, bỗng nhiên một thanh phí kiếm màu xám lặng yên không chút tiếng động xuất hiện bên người hắn.Con mắt hắn mở rộng, trái tim lập tức trầm xuống tới đáy.Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, khuôn mặt thoáng hiện chút huyết sắc, há miệng phun ra một tia máu tươi!Chỉ cần ngăn cản đối phương lần này, mình có thể đào tẩu!Đối phương không hề có ý né tránh, phi kiếm nhận lấy máu tươi, khuôn mặt hắn lộ vẻ mừng như điên.

Tia máu tươi đó là bí pháp giữ mạng của hắn, uy lực cực mạnh!

Chỉ cần đối phương đấu cứng tất nhiên sẽ bị ngăn trở trong chốc lát.Ba!Một thanh âm thanh thúy vang lên, vẻ mừng rỡ trên khuôn mặt y cũng đột nhiên ngưng lại.Trong con mắt hắn, tất cả bỗng trở nên thong thả, hắn thấy rõ tới mức không thể rõ hơn, máu tươi chạm vào phi kiếm, cảnh tượng trong suy nghĩ không hề xuất hiện.Máu tươi bị đánh tan thành một lớp sương máu, vô sối giọt máu nhỏ như bụi xẹt qua trước mắt hắn như một bức tranh thê lương.Một thanh phi kiếm từ trong màn sương máu chui ra, đam vào trong người hắn.Phảng phất như bị búa tạ ngàn cân đập trúng, một chum sương máu bắn ra, cảnh vật bốn phương đảo ngược về phía sau với tốc độ kinh người, suy nghĩ cuối cùng vang lên trong đầu hắn.Kiếm thật nặng.Chương 229 : Phù trận đột phá .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc được tháp nhỏ đưa tới một nhà kho, sau đó hai mắt hắn trợn tròn lên.Trong nhà kho, quặng lạn thiết ngân chất chồng như núi, ngoại trừ quặng lạn thiết ngân, còn có một đống khoáng thạch nho nhỏ đủ mọi màu sắc khác nữa.“Những thứ này từ đâu tới?”

Tả Mạc chỉ vào đống khoáng thạch hỏi tháp nhỏ.Tiểu Hắc ì ạch bò đến trên tay hắn, ra sức lắc lắc cặp rầu trên đầu.

Tả Mạc lập tức hiểu ra, hóa ra là Tiểu Hắc, khích lệ một câu: “Tiểu Hắc thật thông minh!”

Trong lòng bàn than thả ra một viên linh đan, Tiểu HẮc dùng hai chân trước cặp lấy linh đan, vui vẻ bò đi.Tháp nhỏ vốn tâm thần tương thông với Tả Mạc, cảm nhận được tâm tư nóng lòng tranh công của nói, lại nhìn thân tháp tròn tròn trơn trơn bóng nhoáng của nó, lập tức nở nụ cười.Cảm nhận được Tả Mạc hài lòng, tháp nhỏ càng đắc ý, bắt đầu vây lấy Tả Mạc quay tròn xung quanh, hồ lô dưới mái tháp cũng rung lên.Chim ngốc vẻ mặt ngạo nghễ, con mắt giảo hoặt nhìn chằm chằm vào viên linh đan mà Tiểu Hắc đang mang theo.

Ừng ực, tiếng nuốt nước bọt vang lên, vừa hay bị Tả Mạc nhìn thấy, lập tức cười ha hả, chỉ vào chim ngốc cười mắng: “Tên ham ăn nhà ngươi!”

Trong lòng Tả Mạc cũng không giận, mỉm cười quăng hai viên linh dan cho nó, chim ngốc lưu loát đón vào trong miệng, rung rung lông chim trên người, chẳng hề thẹn thùng, cứ thế ngông nghênh bỏ đi.Cười xong, Tả Mạc nhìn đống khoáng thạch chất cao như núi, cũng có phần khó khăn.Sauk hi luyện chế bồ đoàn Hắc Luyện xong, nhu cầu lạn thiết ngân của hắn lập tức giảm mạnh.

Nhưng nếu cứ để không một đống khoáng thạch lớn như vậy cũng quá lãng phí.

Lạn thiết ngân phẩm giai không cao nhưng lại là một loại tài liệu thường dùng tới.

Song muốn luyện hóa chiết xuất một đống khoáng thạch lớn như thế cũng chẳng phải đơn giản.

Lãng phí thời gian vào chuyện này cũng chẳng có giá trị lớn gì.Cũng may là Tả Mạc nhanh chóng nghĩ tới một biên pháp trung gian: thô luyện khoáng thạch.Có phôi thô của lạn thiết ngân, lúc cần dùng chỉ cần tinh luyện lại một chút là được.

Phôi thô cũng không chiếm nhiều chỗ như khoáng thạch, Tả Mạc phải suy nghĩ tới không gian trong Nạp Hư giới nữa.

Một nguyên nhân quan trọng khác là hắn có thể thông qua phù trận để hoàn thành quá trình thô luyện, tiết kiệm thời gian.Tả Mạc chưa từng thấy qua phù trận chuyên dùng để luyện hóa, nhưng điều này cũng không ngăn cản hắn đưa ra quyết định này.Lý giải về phù trận ngày càng sâu sắc, sự tự tin của Tả Mạc cũng ngày càng lớn, nghiên cứu thứ chưa từng gặp qua, không thể nghi ngờ là một chuyện cực kỳ thú vị.

Hắn dự tính chế tác một phù trận lớn có thể đem toàn bộ khoáng thạch lạn thiết ngân luyện thành phôi thô chỉ trong một lần.Lạn thiết ngân là tài liệu tam phẩm, độ khó khi luyện chế không lớn, không cần tới Kim Ô hỏa.

Tả Mạc cũng không định dùng Kim Ô hỏa, Kim Ô hỏa tuy rằng thuần túy song lượng quá ít, nhất là lại muốn luyện chế lượng lớn khoáng thạch như thế.Hỏa trận Tả Mạc lựa chọn đương nhiên không phải phù trận cấp thấp như phù trận Ly Hỏa mà là một hoát trận tứ phẩm có cái tên là Bích Viêm trận.

Bích Viêm trận có thể sinh ra hỏa diễm màu xanh lục, dùng để luyện hóa khoáng thạch lạn thiết ngân cũng dư dả rồi.Bất quá, Tả Mạc lần đầu luyện chế lượng lớn khoáng thạc chỉ trong một lần, cần bố trí ra sao phải suy nghĩ thật kỹ.Bồ yêu lại đang chiến đấu kịch liệt với Công Tôn Sai trong cờ Dịch Chiến.Để một người một yêu này có thể tùy ý chơi cờ Dịch Chiến, Tả Mạc chuyên môn luyện chế lại cờ Dịch Chiến, lấy mỹ danh là mở thêm tính chất quan hệ của cờ Dịch Chiến, sau đó tiện tay ném sang cho Công Tôn sai.

Công Tôn Sai cũng mơ hồ đoán được, song vẫn vui vẻ giả bộ hồ đồ, dù sao hắn cũng chỉ cần người thần bí kia có thể bồi tiếp hắn chơi cờ là được.Bồ yêu không có việc gì làm tất nhiên vạn phần nguyện ý, nhất là gần đây hắn thấy Tả Mạc vô cùng đắc ý, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Ma văn Kim Sí Đại Bằng lại không thu được hiệu quả nhu dự tính, mọi sự bực tức khó chịu trong lòng, Bồ yêu đều phát tiết lên người Công Tôn Sai.Công Tôn Sai đáng thương, vất vả lắm mới nghiên cứu xong phương thức tấn công kiểu ba gợn sóng, cuối cùng cũng có thể dùng được có hình có dạng, mắt thấy chiến tổn khi đấu với Bồ yêu có thể lên mức dùng mười binh lính tiêu hao năm binh lính của Bồ yêu.

Không ngờ tên này không nói hai lời, trực tiếp sử dụng sát chiêu mới phát triển --- trận phòng thủ khóa vách chuyên môn khắc chế phương thức tấn công ba gợn sóng.Vì vậy, Công Tôn Sai lại bị Bồ yêu đánh cho hoa rơi nước chảy, không tìm được đường sống.Công Tôn Sai bị bạo hành gần chết, hai tròng mắt trợn đỏ, cắn răng bắt đầu lại lần nữa.Cảm thấy cục tức trong lòng còn chưa phát tiết hết, Bồ yêu không hề do dự lựa chọn ứng chiến.Mười hai trận, Bồ yêu đổi liền mười hai loại chiến luạt, mỗi lần Công Tôn Sai đều cùng một dạng, toàn quân chết sạch, một binh không thừa.Tuy Công Tôn Sai tính tình mười phần kiên trì nhưng cũng bị giết tới tái cả mặt.

Trở lại doanh trại, khuôn mặt y âm trầm tới mức có thể phun ra nước, tản ra uy áp và hàn khí kinh người khiến ai ai cũng câm như hến, tim đập loạn lên.Công Tôn Sai khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt vô cùng anh tuấn khẽ nở nụ cười âm trầm.Doanh trại lập tức yên ắng lạ thường.Buổi tối, Công Tôn Sai tìm tới Tả Mạc: “Hôm nay có người tới rình chúng ta, đã bị giết chết.”

Chỉ thấy bộ dáng y thần khí thanh sảng, thoải mái, khuôn mặt không còn chút tối tăm khó chịu lúc ban ngày.“Tra ra là do ai không?”

Tả Mạc ngừng tay hỏi lại.“Là thủ hạ của một kẻ gọi là Xích tôn giả, Tạ Sơn nhận ra.”

Vẻ mặt Công Tôn Sai vô cùng thất vọng: “Nghe nói thủ hạ có hơn trăm người.”

“Bọn họ có ý gì với chúng ta?”

Tả Mạc có phần ngạc nhiên, chủ động tới làm phiền bọn họ, đây là lần đầu tiên.“Có lẽ là cảm thấy chúng ta có phần uy hiếp.”

Công Tôn Sai nâng cằm suy nghĩ.“Bằng không lại đánh một trận?”

Tả Mạc hỏi thử, hắn rất ngạc nhien, tên hiếu chiến Công Tôn Sai này, nói tới giờ còn chưa đề cập tới chuyện đánh?“Thực lực đám gia hỏa này gần đây tăng lên rất nhanh, tốt nhất là bỏ qua trận này.”

Công Tôn Sai giải thích.

Trên tay bọn họ tinh thạch sung túc, hoàn toàn không cần sốt ruột.Tả Mạc cũng hiểu, sau khi xăm phù trận, cân đối trong thân thể bọn họ bị đánh tan, tốc độ tăng trưởng của linh lực nhanh hơn hẳn, tình huồng này sẽ duy trì liên tục một quang thời gian, cho tới khi bọn họ đạt tới mức cân bằng mới.Hắn bỗng nhiên có một chủ ý tuyệt diệu: “Ta có cách để bọn họ nhanh chóng nâng cao thực lực.”

Công Tôn Sai vội vàng hỏi: “Cách gì vậy?”

“Chỉ là có khả năng thụ thương.”

Tả Mạc có phần do dự.“Cái này không thành vấn đề!”

Công Tôn Sai dùng ngữ khí cực kỳ bình thường trả lời.Ông chủ lại một lần nữa tới doanh trại khiến rất nhiều người ngửi được mùi bất thường.

Tuy rằng ai ai cũng nỗ lực tu luyện nhưng lại vẫn âm thâm để ý tới lão bản và mẹ trẻ.Nghĩ tới đãi ngộ không phải dùng với người bọn họ nhận được chiều hôm qua…Ngay cả Ma Phàm trước giờ vốn được đối xử theo ưu đãi hạch tâm cũng không khỏi run lên bần bật.Hồi ức như ác mộng!Chỉ thấy ông chủ ở một góc doanh trại bắt đầu làm việc, từng kiện tài liệu xuất hiện trên tay ông chủ, sau đó nhanh chóng hóa thành từng tia sáng chui vào trong mặt đất.Hóa ra là bày trận, trái tim bọn họ lập tức buông lỏng lại.

Ông chủ am hiểu phù trận, cái này ai nấy đều hiểu.Có lẽ hôm qua có người rình coi, ông chủ cảm thấy doanh trại không đủ an toàn!Song cũng có nhiều người không đồng ý với sự cẩn thận này của ông chủ, những ngày này bọn họ đều cảm thấy mình tiến bộ vượt bậc.

Lại thắng lợi liên tục hai trận, hơn nữa đều là lấy ít thắng nhiều, sự tự tin trong tràn ngập trong lòng họ.

Hơn nữa vừa ba phù trận vừa được xăm, hiệu quả thực quá rõ rệt, nhiều người thậm chí ước gì có ai tìm tới cửa để mình thử tay nghề xem.Tả Mạc bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng thỏa mãn đứng dậy.Hắn tiện tay xuất ra bộ năm kiếm ý của mình, năm thanh phí kiếm màu sắc khác nhau xoay tròn không ngừng trước mặt hắn.

Nhìn năm thanh phi kiếm trước mắt, hắn đột nhiên sinh ra cảm giác cảm khái không biết nên nói gì.

Bộ năm kiếm ý sau khi luyện chế xong còn chưa dùng trong thực chiến, giờ đã đem nó ra bày trận.Hắn thực sự định dùng bộ năm kiếm ý để bày trận.

Khi nghe Công Tôn Sai nói đám người kia đang trong thời kỳ tăng trưởng thực lực, hắn bỗng nhớ tới đại trận kiếm ý.Đại trận kiếm ý của môn phái thay đổi liên tục, tạo thành tác dụng rất lớn đối với việc tăng trưởng thực lực của hắn, nhất là đối với lý giải về kiếm ý.Đám gia hỏa thủ hạ này đang trong thời kỳ tăng trưởng linh lực, nếu lúc này có thể tạo một ít áp lực đối với bọn họ sẽ rất có lợi đối với tiến bộ sau này.

Nhất là khi Tả Mạc biết trong hơn một trăm người này chỉ có năm kẻ lĩnh ngộ được kiếm ý, hắn lại càng thêm kiên định với suy nghĩ này của mình.Tả Mạc lĩnh ngộ kiếm ý không chút trắc trở, khi ở Vô Không Kiếm môn, cho dù là sư huynh Vi Thắng hay sư huynh La Ly đều lĩnh ngộ được kiếm ý.

Sau đó tham gia hội thi kiếm, số tuyển thủ lĩnh ngộ kiếm ý cũng không ít, dẫn tới trong ý thức của Tả Mạc cảm thấy việc lĩnh ngộ kiếm ý cũng chẳng phải chuyện quá khó khăn.Kiếm ý, sao có thể không lĩnh ngộ được?Lấy bộ năm kiếm ý làm trung tâm, gia tăng thêm một ít phù trận cần có, nghiễm nhiên trở thành bản yếu bớt của kiếm ý đại trận.Ngoại trừ có thể tạo áp lực nhất định cho bọn họ, còn có thể giúp họ lĩnh ngộ kiếm ý.

Kiếm ý vô hình, kiếm ý mỗi người cũng mỗi khác, rất nhiều thứ chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể truyền bằng lời, chẳng bằng dứt khoát ném bọn họ vào nơi tràn ngập kiếm ý.

Tuy rằng không cách nào chắc chắn bọn họ nhất định sẽ lĩnh ngộ được kiếm ý nhưng vẫn có thể gia tăng khả năng lĩnh ngộ kiếm ý của họ.Còn về phần thụ thương?

Công Tôn Sai vốn coi mạng người như rơm rác nào để ý tới, đám gia hỏa liếm máu trên lưỡi đao nào quan tâm đến?Toàn bộ đại trận chiếm tới bảy tám mẫu, phù trận khi thành hình kiếm ý tung hoành, sát khí lẫm liệt, phù trận tạo thành một phiến mây đen như mực trên bầu trời, thỉnh thoảng lại vang lên tia điện, tiếng sấm khiến mọi người chấn kinh.Mà khi bọn họ thấy Công Tôn Sai vẻ mặt tươi cười, lập tức tim lại chìm xuống tới đáy.Bố trí kiếm trận tạo cho Tả Mạc rất nhiều linh cảm, hắn vừa hoàn thành liền lpaj tức chạy tới nhà kho bắt đầu bố trí phù trận luyện hóa khoáng thạch.

Hắn quyết định không di chuyển khoáng thạch, dùng nhà kho làm lò đan, bắt đầu bố trí phù trận.Trước đây còn rất nhiều hạn chế, lúc này đều không cánh mà bay, hắn chỉ cảm thấy thư sướng không nói nên lời.

Tài liệu và pháp quyết đều như hạ bút thành văn, tựa như mọc thêm một con mắt, từng đạo từng đạo không ngớt bay vào tường nhà kho.Hắn hoàn toàn tiến vào trạng thái tâm thần thông linh, mỗi chi tiết của phù trận không ngừng hiện lên trong đầu hắn, rõ ràng lạ thường.

Cơ hồ là ý nghĩ vừa hiện lên, pháp quyết trên tay đã hoàn thành!Hai tay mười ngón biến ảo với tốc độ càng lúc càng nhanh, như mây bay nước chảy.

Mà trên bốn vách tường, từng đạo triện văn huyền ảo cũng lan tràn với tốc độ kinh người.Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, bốn bức tường nhà kho, trần nhà và sàn nhà, tất cả đều đã đầy triện văn.Đại trận hoàn thành rồi!Tả Mạc kinh ngạc đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Tâm thần hắn chìm trong trạng thái tùy tâm sở dục chưa bao giờ có vừa rồi, cảm giác kia thực quá mỹ diệu!Một lát sau hắn mới dần dần khôi phục tinh thần.

Ánh mắt đảo qua những triện văn phức tạp trên vách tường kia, chỉ trong giây lát, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu!Bất quá cũng rất nhanh hắn cũng thoát khỏi trạng thái say sưa của mình, lắc đầu bật cười, tiện tay đem đống khoáng thạch đủ mọi màu sắc kia ném vào trong giới chỉ.

Lại ngay lập tức lấy ra ba viên tinh thạch tứ phẩm để vào trong mắt trận.Hắn thậm chí không buồn kiểm tra đại trận.

Hắn vô cùng chắc chắn về đại trận này, hoàn toàn chính xác, không chút sai lầm!Chương 230 : Lưu Ly Thiên Ba .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTâm tình Xích Tôn Giả rất không tốt, liền mấy ngày, đám thủ hạ ngay cả thở mạnh cũng không dám.Khổng Đại bị giết, khi tin tức này truyền tới tai hắn, hắn gần như nghi ngờ mình có nghe lầm hay không.

Khổng Đại am hiểu nhất là ẩn nấp lẩn trốn, chưa từng thất thủ, hơn nữa lần này chỉ được phái đi tra xét, theo lý thuyết hẳn không có gì nguy hiểm mới đúng.Trong lòng hắn vừa lo sợ vừa hối hận.

Lo sợ là đám người này có thực lực vượt qua sự tưởng tượng của mình.

Hối hận là Khổng Đại đã chết, uy lực của bộ trận pháp phối hợp giữa ba người họ Khổng sẽ giảm đi phân nửa.Hắn còn phải đau đầu làm sao để trấn an Khổng Nhị, Khổng Tam.

Anh cả đã chết, hai người em sao có thể cam chịu được?Vừa rồi hắn dùng hết miệng lưỡi mới có thể miễn cưỡng trấn an hai người, chỉ cần tiếp tục kiên trì thêm 1 tháng…Tả Mạc đứng bên ngoài kho chứa, cả kho như một cái lò lửa thật lớn, ánh sáng xanh biếc nhu hòa thuần tĩnh xuyên qua tường phát ra.

Trong phạm vi ba trượng không hề có cảm giác nóng nực, ánh sáng xanh lục nhu hòa khiến người ta không cách nào liên tưởng tới hỏa trận.Cái này cũng nói lên hỏa trận được bố trí mười phần thành công, mỗi tia hỏa lực đều được khống chế bên trong.

Tả Mạc trong lòng vô cùng thỏa mãn, có thể làm tới như vậy chính hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Khống chế chính xác được từng tia linh lực là một trong những mục tiêu cuối cùng của bất cứ tu giả bố trí phù trận nào.

Bất quá đây chỉ là lý thuyết, trong thực tế không cách nào thực hiện được.

Như hỏa trận mà Tả Mạc xếp đặt này, nếu như có thể khống chế hoàn toàn chính xác sẽ chỉ cần một viên tinh thạch tứ phẩm chứ không cần tới ba viên.Hỏa trận cần duy trì liên tục ba ngày ba đêm, cũng may là không cần Tả Mạc đứng trông.Xa xa, doanh trại vang lên từng tiếng kêu thảm thiết như heo chết, Tả Mạc ảo não vỗ vỗ đầu, mình cũng quên mất thiết kế thêm một cái phù trận cách âm bên ngoài kiếm trận rồi.

Bất quá nghĩ lại, hắn vẫn từ bỏ suy nghĩ này, dù sao ngoại trừ tạp âm chẳng có chỗ nào hỏng cả.Chuyện của doanh trại cứ để Công Tôn sư đệ lo đi.Thiên Ba Quyền Quyết đến tay cũng được một thời gian, việc tu luyện cũng tốn mất một thời gian của Tả Mạc.

Quyền quyết khác kiếm quyết nhiều, hắn chưa bao giờ tu luyện qua, cần phải luyện từ những điểm cơ bản nhất đi lên.

Tông Như lại bị hắn gọi tới, khi biết lão bản muốn mình chỉ điểm tu luyện quyết quyết, gã lập tức há mốc mồm.Những người tu luyện quyền quyết đa số ở Huyền Không cảnh, Côn Lôn cảnh là môn phái kiếm tu, hơn nữa tu vi kiếm quyết của ông chủ không thấp, sao lại nghĩ đến việc tu luyện quyền quyết nhỉ?

Bất quá hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ ráng làm hết sức, sở học của hắn cũng chẳng phải bí mật không truyền được, có thể tu luyện tới ngưng mạch kỳ chủ yếu là do nghị lực hơn người thôi.Nhưng, tốc độ tiến bộ của lão bản khiến hắn nghẹn họng.Chỉ mất vài ngày, bộ quyền quyết nà trên tay lão bản đã có dáng dấp rồi, tuy rằng còn có vài chỗ chưa hoàn mỹ, nhưng tốc độ này cũng quá kinh người.

Thiên Ba Quyền Quyết là pháp quyết hắn tu luyện nhiều nhất, thể nghiệm cũng sâu nhất.

Bộ quyền quyết này cũng không phức tạp mà ngược lại, thậm chí có thể gọi là đơn giản.

Song đơn giản không nghĩa là dễ dàng, nó có yêu cầu cực cao đối với khí lực của người tu luyện, đi theo đường dùng lực phá xảo, cũng không có bao nhiêu kỹ xảo.

Ở Huyền Không Cảnh, rất nhiều thiền tu tu luyện nhiều năm cũng không cách nào luyện nó tới cảnh giới cao nhất.Phần sau của quyền quyết có phần chuyên môn rèn cốt luyện thể, người nhập môn bình thường phải bắt đầu từ đây.Song sức lực của ông chủ không ngờ lại mạnh mẽ như vậy!

Tông Như vô cùng khiếp sợ, cũng không cách nào giải thích được.

Ông nhìn qua gầy yếu như vậy, chẳng có nửa điểm đặc biệt thường thấy ở người có sức lực mạnh mẽ.Chắc là thiên phú dị bẩm của ông chủ, trong lòng hắn thầm ao ước.Thiền tu không môn không phái so với tán tu cũng chẳng bằng, cuộc sống cực kỳ gian khổ.

Luyện thể cần rất nhiều linh dược, bảy phần tâm pháp thì ba phần dược, có thể thấy nó quan trọng ra sao.

Song linh dược giá cả trân quý, thiền tu có môn phái còn đỡ, được môn phái cung cấp, thiền tu không môn phải thì thảm rồi.

Thiền tu trước ngưng mạch, ngoại trừ cậy sức ra chẳng có bản lĩnh gì, chỉ có thể làm cu li.Tông Như nhanh chóng buông lỏng tâm tư.

Tâm pháp hắn tu luyện và quyền quyết đều khá phổ thông, điều này cũng khiến cho hắn nhìn qua chẳng có điểm nào xuất sắc.

Nhưng không ai biết, hắn tốn rất nhiều công phu về mặt thiền định, đây cũng là lý do quan trọng nhất hắn có thể tu luyện tới ngưng mạch.

Không thể không nói điểm hơn người của thiện tu là thiền định ai cũng có thể tu luyện, đơn giản dễ học, không cần hao tốn bao nhiêu, chỉ cần ngươi tu luyện đủ thời gian là có thể lên tới ngưng mạch.Tu giả công phu thiền định thâm hậu sẽ có tâm chí kiên định, rất khó dao động, uy lực các loại ảo trận cũng sẽ giảm mạnh đối với họ.Tông Như không hề giữ lại, phiên bản Thiên Ba Quyền Quyết hắn tu luyện cũng không đầy dủ, có rất nhiều chỗ là khi hắn luyện thiền định thì tự mình lĩnh ngộ, tự nghĩ ra, hắn cũng dốc túi truyền thụ hết.Ngoại trừ hơi khó chịu vì trên người bị hạ cấm chế, khoảng thời gian làm thủ hạ của lão bản này là thư thái nhất trong suốt cuộc đời hắn.

Ngày ngày chỉ cần tu luyện, thêm hai trận chiến nữa, còn lại cái gì cũng không cần quan tâm.

Khi phân chia chiến lợi phẩm cũng rất công bằng, ông chủ là người phóng khoáng nhất trong số những thủ lĩnh mà hắn từng gặp.Song nếu nói khiến hắn cảm thấy không cách nào chống lại, lại là phù trận!Những người khác nghĩ sao hắn không biết, nhưng trong mắt hắn, ba phù trận này quả thực là chế tạo vì thiền tu.

Vì cảnh giới luyện thể không đủ, hắn tuy rằng đột phá ngưng mạch nhưng chưa luyện thành thần thông.

Song giờ đây có ba phù trận này, hắn rất tự tin trong vòng một năm có thể tu thành thần thông.Mọi người đều âm thầm suy đoán, ông chủ chắc chắn còn có phù trận khác.Tông Như không thích tranh đấu, cũng không ngốc, có chỗ tốt như vậy có đuổi hắn cũng chẳng đi.

Không riêng gì hắn, rất nhiều tu giả xuất thân không môn không phái như hắn cũng có suy nghĩ tương tự.

Nỗi đau không môn phái, không ai hiểu rõ hơn bọn hắn.Thế sự bất đồng rồi, trước đây bọn họ vốn chẳng có bao nhiêu dã tâm, với tu vi ngưng mạch, ở nơi như Tiểu Sơn giới, có thể sống thong dong đầy đủ là tốt lắm rồi.

Nhưng giờ đây, không tới kim đan kỳ, một thân một mình với tự sát chẳng có gì khác nhau.Trong thời này, tìm một ông chủ tốt cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.Tả Mạc tất nhiên không biết trong đầu Tông Như suy nghĩ nhiều như vậy, hắn chuyên tâm tu luyện Thiên Ba Quyền Quyết.

Tạo nghệ Thiên Ba Quyền Quyết của Tông Như so với sự tưởng tượng của hắn cao thâm hơn nhiều, rất nhiều chỗ được chỉ điểm khiến hắn được lợi không ít.Hiểu rõ biến hóa của linh lực trong cơ thể, hắn như có điểm ngộ ra.Hiện giờ hắn đã đạt tới Sơn Thể nhị trọng, thân thể nhìn như gầy gò nhưng thực ra khí lực cứng cỏi vô cùng.

Thiên Ba Quyền Quyết quả rất thích hợp.

Thiên Ba Quyền Quyết có chiêu thức đơn giản như cũng có vài phần thần diệu.

Thiên Ba quyền quyết có thể trong nháy mắt điều động linh lực toàn thân của tu giả, ở kinh mạch hai tay vận chuyển thành chu thiên rồi đánh ra.

Nhưng điều này cũng yêu cầu cực cao đối với khí lực cảu tu giả, bằng không chỉ vận chuyển linh lực được mấy chu thiên đã xé nát cả kinh mạch và thân thể thành từng mảnh nhỏ rồi.Linh lực trong cơ thể liên tục tụ thế năm chu thiên, linh lực kích động, thế như sấm đánh.

Tả Mạc hai chân đứng thế trung bình tấn, thở mạnh một tiếng, giơ tay đánh mạnh ra!Một khối quyền mang màu xanh biếc ngưng tụ như thật, bắn ra từ tay, quyền mang giữa không trung biến lớn lên, như mãnh hổ sổng chuồng, rít gầm bắn tới!Tông Như trợn tròn hai mắt, trong lòng kinh hãi, uy thế của một quyền này đã đạt tới tám phần hỏa hầu khi hắn dùng toàn lực đánh ra một đòn!

Nhưng hắn tu luyện đã bao lâu, ông chủ tu luyện mới bao lâu…Tả Mạc ngẫm ra một điểm, trọng tâm của bộ quyền quyết này cũng không phải là bao nhiêu linh lực mà là số lần vận chuyển linh lực!

Số chu thiên vận chuyển càng nhiều, thời gian tụ lực càng lâu, quyền mang sẽ có uy lực càng lớn!Hắn lập tức hưng phấn đứng dậy, vừa rồi liên tục tụ thế năm chu thiên, kinh mạch tuy rung động nhưng cũng không có phản ứng kịch liệt quá mức.Có lẽ mình có thể tăng số lần vận chuyển thêm vài phần?Ý niệm vừa động, linh lực trong kinh mạch hai tay lại một lần nữa vận chuyển theo chu thiên.Một chu thiên, hai chu thiên, ba chu thiên…Xuất phát từ tính cẩn thận, hắn không dám thửu một lần thêm quá nhiều.Tám chu thiên!Làn da hai tay nổi lên ánh sáng xanh lục, hơn nữa phần da đen bóng như kim loại kia, giờ lại lộ màu xanh đen nhưu sắt đá.Tông Như ở bên cạnh tiếp tục trợn tròn hai mắt.Đây là…Lên!Tả Mạc chợt hét một tiếng, quyền mang xanh biếc lần thứ hai phóng ra từ đôi tay!Sáng lóa như nước xanh giữa núi đồng, Tông Như quen tới không thể quen hơn, đó là quyền mang ngưng tự tới cực hạn mới có thể xuất hiện!Quyền mang như nước xanh vừa xuất ra, hơi nước trong không khí xung quanh như bị thu hút, điên cuồng chảy về phía đó.

Nơi nào quyền mang bay qua đều lưu lại một luồng sương trắng mông lung!Tông Như ngây ra như phỗng, một quyền này đánh vào chỗ trống đã có uy thế như vậy, nếu đánh trúng người mình sẽ ra sao?Thấy suy nghĩ của bản thân không sai, Tả Mạc được cổ vũ càng thêm hưng phấn, đã lâu rồi không có cảm giác hưng phân như vậy!Tám lần đã khiến hắn cảm thấy có áp lực, nhưng đây vẫn chưa phải cực hạn.Nếu vậy, xem thử cực hạn là đâu?Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã lập tức không thể ngăn chặn, chiếm toàn bộ đầu óc của hắn, hai tay như không nghe sai khiến, bắt đầu một lần tụ sức mới!Đôi tay khô gầy của hắn đột nhiên phình to, vừa rồi sáng bóng xanh biếc thì lúc này lại ngược lại ảm đạng thu liễm lại, song làn da trên tay Tả Mạc vẫn biến thành màu xanh đen, mơ hồ thấy được có gợn song lưu động.Mười hai chu thiên!Kinh mạch hai tay phình lên đau nhức, như một dây cung bị căng tới cực hạn, thỉnh thoảng lại run rẩy, khiến cho cơ nhục trên hai tay Tả Mạc rung động liên hồi!Hai tay bỗng nặng như chì, hắn phải ráng hết sức mới có thể từ từ vung hai tay lên, động tác rất chậm, thỉnh thoảng lại khẽ run lên, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống trên trán chứng tỏ hắn đã cố hết sức rồi.Hai mắt Tả Mạc trợn trừng như muốn lồi ra, miệng phát ra tiếng ghiến răng!“Phá!”

Dùng hết một tia lực lượng cuối cùng, hai quyền đánh ra!Không có tiếng gió thổi, cũng chẳng có tiếng rít, hai nắm tay xanh biếc như được điêu khắc từ lưu ly, lao nhanh tạo thành hai vệt sáng xanh biếc, đánh thẳng vào một khối đá xanh cao bằng hai người ở phía xa!Hai nắm tay tinh xảo vô cùng, ngay cả các đốt ngón tay cũng có thể thấy rõ.Phốc!Nháy mắt khi nắm tay dánh vào đá xanh, gợn lên một chùm sương phấn, phút chốc đã phủ kín cả tảng đá.Tả Mạc gần như hư thoát, không nhịn nổi nữa đặt mông ngồi xuống dưới đất, bất chấp kết quả, từng hơi từng hơi thở dốc.

Vừa rồi thực quá nguy hiểm!

Kinh mạch trong hai tay suýt nữa không khống chế được.

Một khi không khống chế được, hai tay hắn sẽ nổ tan tành!May quá, may quá…Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.Một trận gió thổi qua, bụi tan đi, nơi phiến đá xanh vừa rồi ngoại trừ một cái hố sâu chừng nửa trượng không còn gì khác.Không có đá vụn bắn ra cũng không có xung kích khi nổ mạnh, lại càng không có âm thanh kinh thiên.Đá xanh không ngờ chỉ trong nháy mắt đã hóa thành bụi phấn!Tông Như vốn tâm tính kiên định trấn tĩnh thong dong, song lúc này ánh mắt kinh hoàng, mặt trắng như tờ giấy!Đây là…Sát chiêu trong Thiên Ba quyền quyết – Lưu Ly Thiên Ba!Chương 231 : Cảnh báo .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Tiểu thư!”

Người trung niên cung kính nói: “Vừa rồi dã nhận được tin tức từ bộ của Kim đại nhân truyền tới, bọn họ bị đánh lén, bảy chết, mười sáu bị thương.

Kim đại nhân cũng bị thương nhẹ.”

“Ồ.”

Mộc Hi lộ vẻ ngạc nhiên: “Do ai làm?”

“Do một nữ tử, lai lịch không rõ.

Thủ hạ của Kim đại nhân đã triển khai truy đuổi nhưn đến giờ vẫn chưa có thu hoạch gì.”

“Chỉ một người?”

Mộc Hi càng thêm ngạc nhiên.

Nàng tuy không giao tiếp nhiều với Kim Bảo Chân, nhưng cũng đã gặp vài lần, có thể khiến nàng đánh giá là lão luyện thành thục.

Có một bộ bảo hộ, không ngờ lại bị một nữ tử đả thương.

Nàng tất nhiên vạn phần kinh ngạc: “Tu giả kim đan?”

“Tình huống còn chưa rõ ràng.”

Người trung niên hiển nhiên cũng không hiểu rõ: “Bất quá nghe nói nữ nhân này cũng bị thương không nhẹ.

Kim đại nhân hy vọng tiểu thư lưu ý tung tích người này.”

“Không ngờ Thiên Nguyệt giới này cũng là nơi tàng long ngọa hổ!”

Mộc Hi than thở, rồi ngay lập tức ra lệnh: “Chuyện này ngươi lưu ý một chút là được.

Nếu gặp thì đừng buông tha, tu giả kim đan có uy hiếp lớn đối với chúng ta.

Bất quá chúng ta vẫn nên để nhiều sức lực vào kế hoạch nguyên bản.”

“Thuộc hạ hiểu.”

Người trung niên trả lời, do dự một chút rồi lại nói: “Thuộc hạ có điểm không hiểu, nếu như thực sự là một vị đại nhân, sao lại không chủ động liên hệ với chúng ta?”

“Có rất nhiều khả năng, có tểh là tình trạng của đại nhân không tốt, cũng có thể là người đó không muốn gặp chúng ta.”

Mộc Hi lơ đễnh nói: “Việc đó chẳng liên quan gì tới chúng ta.

Nhiệm vụ của chúng ta là tìm cho ra vị đại nhân này, cho dù chỉ là đầu mối.

Những chuyện còn lại tự nhiên có người tới xử lý.”

“Vâng, thuộc hạ lắm lời rồi!”

Người trung niên vội vàng nói.Mộc Hi xua xua tay: “Không cần câu nệ như vậy, ta lĩnh binh chưa được bao lâu, cần kinh nghiệm của ngươi trợ giúp.”

“Đó là vinh hạnh của thuộc hạ.”

Nhìn vẻ mặt kính cẩn của thủ hạ, Mộc Hi cảm thấy bất đắc dĩ, chợt nhớ tới một chuyện: “Tìm được người của Nguyệt Ma giáo không?”

“Thưa không, đối phương rất cẩn thận, không hề lưu lại chút dấu vết nào.”

Người trung niên nói.“Ừm, cẩn thận là đúng.”

Mộc Hi suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nếu có phát hiện gì cũng đừng xung đột với đối phương.

Trận chiến này sợ rằng sẽ kéo dài, không thể kết thúc nhanh chóng được.

Yêu và ma nên là minh hữu chứ đừng là địch nhân.”

“Thuộc hạ hiểu!”

Khoảng thời gian này Tả mạc đều chìm trong tu luyện.

Bất kể là linh lực hay thần thức, cả luyện thể, hắn đều đang trong một thời kỳ nhanh chóng tăng trưởng, đây là giai đoạn tu luyện hoàng kim, hắn không dám lười biếng chút nào.Ban ngày tu luyện linh lực và địa khí, buổi tối luyện thần thức, ngay cả việc nghiên cứu phù trận cũng bị hắn tạm thời bỏ sang một bên.

Phù trận là trung tâm, nhưng cũng là cái cối xay thời gian, không cách nào tăng thực lực của mình lên trong một thời gian ngắn, nhưng tu luyện lại có thể.Thiên Ba quyền quyết chỉ là quyền quyết phổ thông, nhưng phối hợp với Sơn Thể lại sinh ra uy lực cường đại, cổ vũ lớn cho Tả Mạc.Nhất là chiêu Lưu Ly Thiên Ba kia, uy lực so với Diệt Huyễn Vô Ảnh kiếm của Ma Phàm còn kinh khủng hơn.

Hiện giờ Tả Mạc muốn làm là rút ngắn thời gian tụ lực của nó, cũng là muốn trong thời gian ngắn hoàn thành mười hai chu thiên.

Đây cũng không phải điều không thể hoàn thành, khống chế tinh tế linh lực vốn là điều Tả Mạc cực kỳ am hiểu.

Nhưng muốn rút ngắn thời gian tụ lực lại tạo áp lực rất lớn đối với kinh mạch.Tả Mạc buộc phải tăng cao trình độ luyện thể của mình mới có thể chịu được gánh nặng đó, cũng từ đó mới có thể khiến sát chiêu này có giá trị thực tế.

Bằng không, chiêu thức cường đại như thế sẽ vì thời gian tụ lực quá dài dẫn tới giá trị sử dụng thực tế suy giảm.Cũng may là hắn đang trong thời kỳ tiến bộ nhanh chóng, chỉ cần hắn không lười biếng, tiếp tục tu luyện một thời gian nữa, khí lực của hắn sẽ đủ cho hắn sử dụng sát chiêu này.Đương nhiên, điều này cũng nghĩa là ngoại trừ làm tuần tự từng bước một hắn cũng chẳng có cách nào khác.Trong doanh trại thi thoảng lại vang lên từng tiếng kêu thảm thiết thê lương, đều là từ trong kiếm trận truyền ra.

Bất quá qua vài ngày, mọi người cũng dần quen, mỗi khi có một tên gia hỏa vào đó đều sẽ vang lên tiếu kêu thê thảm nhưu vậy.

Thế nhưng sau khi bò ra từ trong kiếm trận, việc tiếp theo chắc chắn là bế quan.

Cho nên tới giờ, những kẻ còn lại chưa tiến vào kiếm trận cũng không biết rốt cuộc bên trong đáng sợ ra sao.Bọn họ chỉ biết, rất đáng sợ, rất đáng sợ…Nhưng cũng biết, chỗ tốt cũng rất nhiều, rất nhiều.So với những tu giả lòng vừa sợ hãi vừa mong chờ này, Tả Mạc ngược lại chẳng chút không khỏe, hắn đã quen với những tiếu kêu thảm thiết này từ lúc xăm phù trận giúp bọn hắn.

Lúc đó, tiếng kêu thê thảm vang lên dưới tay hắn chẳng hề thua kém so với lần này.Bỗng dưng, tả Mạc cảm thấy Dịch Thú bài bên hông khẽ rung động.Ồ, Tả Mạc trong lòng máy động, không tự chủ được dừng động tác.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Dịch Thú bài xảy ra tình huống này, vội gọi ra con bướm nhiều màu.Bướm nhiều màu bay lên, linh xảo gập lại rồi lao ra ngoài doanh trại.Có chuyện sao?Bỗng dưng nhớ tới lúc trước có người rình mò, Tả Mạc lập tức lưu tâm, vẫy vẫy tay với tiểu đội của Tông Như gần mình nhất, ý bảo đi theo.Ba người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng bước theo.Những tiểu đội phía xa chú ý tới cảnh này đều lộ vẻ cực kỳ hâm mội.

Vận khí của tiểu đội Tông Như thạt quá tốt, ông chủ cũng khá tín nhiệm đối với bọn họ.

Những người có kinh nghiệm đều hiểu, bình thường càng thân quen với ông chủ, về sau sẽ liên quan trực tiếp tới đãi ngộ tốt hay xấu.Bất quá, tuy mẹ trẻ không trong quân doanh nhưng không ai ngừng tu luyện mà không có lệnh của ông chủ.Công Tôn Sai đỏ mắt, liều mạng nhìn vào địch nhân như thủy triều trước mắt.Trận chiến này hắn đã thua, bất quá đối phương chẳng hề có ý bãi binh mà trực tiếp ép hắn vào một góc, thực hiện đợt đại tàn sát sau cùng.Hắn cũng không phải lần đầu gặp tình huống như vậy, một khi hắn có sơ hở, vậy tiếp theo chờ đợi hắn chính là liên tiếp bại lui.

Quân đội đối phương tựa như giòi bám vào xương, cắn chặt vào đó, tiếp theo đó là công kích vô cùng dữ dằn, bất cứ khe hỏ nhỏ nào cũng có thể bị khơi thành lỗ hổng lớn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.Công Tôn Sai sớm đã quen với cách đánh truy đuổi của đối phương.Bất quá lần này hắn quyết định tạo cho đối phương một “ngạc nhiên” nho nhỏ!Tả Mạc dẫn theo một tiểu đội, nhanh chóng đi theo sau bướm Hồng Ban.

Linh điệp tam phẩm này bình thường rất ít khi được dùng.

Tuy rằng từ phẩm chất mà nói, tam phẩm đỉnh giai cũng là không tồi, song ba loại pháp quyết của nó đều liên quan đến độc.

Mà Tả Mạc bình thường rất ít khi đụng tới độc, con bướm Hồng Ban này cũng gần như không dùng tới, ngoại trừ thi thoảng cho ăn mới gọi ra.Lần này Dịch Thú bài chủ động cảnh báo, Tả Mạc lần đầu gặp phải, trong lòng vô cùng hiếu kỳ.Ba người Lôi Bằng ăn ý bảo vệ Tả Mạc ở giữa, bất kể lúc nào, bảo vệ ông chủ cũng là ưu tiên hàng đầu của bọn họ.

Khác với Tả Mạc xuất phát từ hiếu kỳ, ba người bộ dáng như gặp đại địch.Bướm Hồng Ban bay rất nhanh, dường như có cái gì đang hấp dẫn nó.Đám người Tả Mạc lưa chọn sơn cốc này dựa núi gần nước, một sơn cốc được dẫn ra từ trong núi, quanh co ngoằn ngoèo, đối diện với ghềnh Cửa Đá ở bên ngoài.Sơn cốc rất sâu, Tả Mạc cũng không phái người dò xét, dù sao bọn họ tới đây cũng chỉ vì lạn thiết ngân, cũng không tính ở lại đây lâu.

Giờ trong tay Tả Mạc phôi thô của lạn thiêt ngân chất đống như núi, dự tính thời điểm rời khỏi cũng không xa nữa.

Tả Mạc dự định chờ đám người này đều qua kiếm trận một lần sẽ rời khỏi ghềnh Cửa Đá.Huống hồ, những vị trí quan trọng đều được Tả Mạc bày phù trận.

Tuy rằng không được như Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận trên đảo Hoang Mộc nhưng những trận nhỏ này cũng không dễ công phá được.Ngược lại, ở ghềnh Cửa Đá, Tả Mạc không cách nào bầy trận.

Doanh trại liền kiến tạo ở một bãi bùn, nơi đó tầm mắt trống trải, nhìn cái là rõ.

Sau chuyện bị rình rập lần trước, phòng bị ở bờ sông cũng càng thêm nghiêm ngặt.Lẽ nào có thiên tài địa bảo hấp dẫn bướm Hồng Ban?Tả Mạc càng cảm thấy không thể nào.

Nơi này là địa điểm của một môn phái trước đây, có thiên tài địa bảo gì cũng chẳng tới phiên hắn.

Trong lòng nghi hoặc, hắn vẫn theo sát sau bướm Hồng Ban.Rẽ ngang dọc tới bảy tám lần, sơn cốc trở nên hiểm trở hơn nhiều, khí tức ẩm ướt của cây cỏ cũng càng thêm đậm.Vẻ phòng bị trên mặt ba người Lôi Bằng cũng càng lúc càng đậm.Bỗng dưng, bướm Hồng Ban phía trước ra sức rung đôi cánh, chỉ trong chợp mắt, lấy nó làm trung tâm bỗng xuất hiện một vòng xoáy nhỏ.Có chuyện gì vậy?Tả Mạc ngừng bước, trong lòng càng thêm nghi hoặc, xung quanh rõ ràng không có gì.Hắn bỗng nhớ tới đặc điểm của bướm Hồng Ban, độc!Lễ nào là thứ gì có độc?Trong lòng máy động, hắn ra lệnh cho bướm Hồng Ban thi trển một pháp quyết lên mình.

Chỉ thấy bướm Hồng Ban phe phẩy cánh, một luồng sáng ngũ sắc nhập vào trong cơ thể Tả Mạc, hai mắt hắn như được phủ bởi lớp ánh sáng năm màu.Tả Mạc lập tức giật nảy mình!Chỉ thấy trước mắt hắn, một tia sương khói màu đen bị vòng xoáy của bướm Hồng Ban hấp dẫn, liên tục nhập vào trong đó.Đây là…

độc!Tả Mạc nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng cản ba người bên cạnh.

Nếu không nhờ Thải Đồng, hắn căn bản không phát hiện ra thứ độc này!

Tuy rằng không biết độc tính của nó rốt cuộc ra sao, trong lòng Tả Mạc cũng không khỏi run sợ.Một loại độc không vị không sắc, không cách nào phát hiện đã đủ đáng sợ rồi!

Huống hồ, dưới Thải Đồng, một tia sương khói đen kịt khiến Tả Mạc dựng cả tóc gáy.Lẽ nào ở gần đây có độc vật kinh khủng gì đó?Không thể!Nếu thực sự có độc vật lợi hại như vậy, đám người Tạ Sơn lúc trước ở đây đã sớm hóa thành xương trắng.Cảm giác vui thích truyền tới từ bướm Hồng Ban không khiến Tả Mạc hài lòng chút nào, ngược lại, toàn thân hắn như rơi xuống hầm băng, cả người phát lạnh.

Vì hắn nhớ tới một pháp quyết của bướm Hồng Ban – Độc Biến!

Bướm Hồng ban có thể hấp thu các loại kịch độc để tiến hóa, nó càng vui mừng chứng tỏ thứ độc này càng lợi hại!Độc là thứ mà đại bộ phận tu giả đều vô cùng kiêng kỵ.Có thứ kịch độc, thậm chí có thể trực tiếp độc chết tu giả kim đan.

Hơn nữa chúng vô cùng kỳ lạ, có loại độc có thể quấn cùng linh khí trong không trung, không cách nào phát hiện được.

Có độc thậm chí có thể xuyên qua linh tráo.

Trăm phương ngàn cách, không gì không thể.Không thể nghi ngờ, đây là một loại độc cực kỳ kinh khủng!Có người ám toán!Có ngốc tới mấy Tả mạc cũng lập tức hiểu ra, nghĩ mà sợ, sát khí trong lòng không tự chủ cuồn cuộn trào lên.Ba người bên cạnh Tả Mạc không thấy kịch độc trong không khí, song có thể nhạy cảm nắm bắt được sát khí mà ông chủ tỏa ra, không khỏi âm thầm run sợ!Tả Mạc không nói gì, lặng lẽ ra hiệu, nhìn đám người Lôi Bằng phối hợp lâu vậy, một số ám hiệu đơn giản hắn cũng hiểu đôi chút.

Lập tức yên lặng bay dọc theo vách đá về phía trước.

Lấy bướm Hồng Ban làm phạm vi, trong sơn cốc tràn ngập khói độc như tơ đen.Tả Mạc quyết định đi vòng qua.Hắn muốn xem ai ám toán bọn họ!Chương 232 : Chiến cuộc điên cuồng của Công Tôn Sai .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckBồ yêu trong lòng rất thoải mái.Mỗi lần chà đạp Công Tôn ái hắn đều cảm thấy rất thoải mái, nhất là nếu trước đó ăn quả đắng ở chỗ Tả Mạc.

Tên Tả Mạc kia càng ngày càng khôn khéo, cũng càng lúc càng khó rút lui, mỗi lần giao dịch, hắn cũng phải trả giá càng lúc càng aco.

Một khi điều kiện không vừa ý Tả Mạc, muốn thuyết phục hắn là không thể.

Hơn nữa khiến Bồ yêu càng cảm thấy bực tức là mỗi khi Tả Mạc cảm thấy không ổn hắn sẽ dứt khoát không thèm để ý tới nữa.

Vô luận Bồ yêu có nói đến thế nào hắn cũng không hề dao động.Bồ yêu nhiều lúc cảm thấy mình với Tả mạc như con chuột kéo con rùa, không cách nào hạ thủ.So với Tả Mạc ngang bướng vô song, Công Tôn Sai quả thực như một cô nương đang mở rộng vòng tay, mặc cho mình muốn làm gì thì làm.

Mỗi lần ăn quả đắng ở chỗ Tả Mạc, Bồ yêu lại quay sang tìm khoái cảm trên người Công Tôn Sai. (DG: Nhân yêu có khác 🙂))Chiến cuộc lần này không khác gì rất đây, hắn thành lập được ưu thế từ rất sớm, phần sau chỉ là tâm lý mèo vờn chuột.Bồ yêu có đủ vốn để kiêu ngạo, nhất là ở phương diện chỉ huy tác chiến.

Công Tôn Sai trong mắt hắn chẳng qua là một người trẻ tuổi hơi có thiên phú mà thôi.

Loại thiên phú này không khiến hắn quá kinh ngạc, trải qua đại chiến ngàn năm, hắn đã gặp qua không ít chiến tướng trẻ tuổi còn thiên tài hơn vậy.Loại tư chất như vậy, ừm, có lẽ chỉ đủ để làm thủ lĩnh của một binh đoàn nhỏ.Đáng tiếc là Tả Mạc không hề hứng thú đối với việc trở thành chiến tướng, Bồ yêu cũng chỉ đành tiếc nuối chép miệng, bằng không bạo hành hắn sẽ là một việc thư thái tới mức nào!

Tưởng tượng cảnh Tả Mạc bị mình đánh cho tan tác, hắn lại càng thoải mái.Hắn chẳng hề hứng thú đối với việc bồi dưỡng chiến tướng giúp Tả mạc, song Tả Mạc hiển nhiên chẳng hề hứng thú chơi đùa với hắn, đối chiến cùng Công Tôn Sai là lựa chọn duy nhất của hắn.Gần đây thực chán muốn chết, Bồ yêu thầm thở dài, nâng cằm, con mắt máu chỉ còn vẻ cô đơn trống rỗng.

Mất cả ngàn năm trong tháp Luyện Yêu, hồn phách của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng, tu luyện đối với hắn mà nói không có quá nhiều tác dụng thực tế.

Thời gian trước, bí kỹ mà hắn hy vọng rất nhiều cũng không đem đến ích lợi như tưởng tượng, giờ hắn chỉ có thể đặt hy vọng vào Tả Mạc.Chỉ là hy vọng này, trông thật quá xa vời.Có lẽ không bao lâu nữa, bản thân mình sẽ tiêu tan thành mây khói, hắn cười khổ.

Nhớ tới bia mộ, vẻ cô đơn trong mắt hắn lại bớt đi vài phần.Ồ!Khóe mắt liếc qua chiến cuộc, hắn lại không khỏi sửng sốt.Mai phục sao?Một đội Tiểu Nhận Đường Ma cỡ trung đột nhiên xuất hiện bên sườn đại quân của mình.Bất cứ loại yêu ma nào Bồ yêu đều hiểu biết rất chi tiết, Tiểu Nhận Đường ma cũng không ngoại lệ.

Tiểu Nhận Đường Ma là một loại ma cấp thấp, cùng giai với Bạch Lân thị, nhưng lực công kích của nó gấp ba lần Bạch Lân Thị!

Trong số ma cấp thấp, lực công kích của Tiểu Nhận Đường ma có thể xếp thứ ba.Đường ma (ma bọ ngựa) phần lớn sinh hoạt trong rừng, bọn chúng là đao khách rừng rậm trời sinh, sau khi làm phép mở ra linh trí, đôi đường nhận kia sẽ tách ra, trở thành ma đao tiện tay nhất, mà bản năng của chúng cũng sẽ thức tỉnh.So với những Đường ma cao giai khác, Tiểu Nhận Đường ma chẳng qua chỉ là một trong những Đường ma cấp thấp nhất, nhưng ngay cả như vậy, lực công kích cường đại vẫn khiến cho danh tiếng chúng vang dội trong số ma cấp thấp.Nhưng, ngược lại với lực tấn công cường đại và đao quyết ma công hoa lệ, lực phòng thủ của chúng lại thấp tới mức đáng thương.

Ma giáp trên người chúng cực kỳ mỏng manh, quả không khác gì một tờ giấy, gần như không thể chống lại bất cứ đòn tấn công nào, đây cũng là nhược điểm của hầu hết Đường ma.Xét theo đặc tính này của Tiểu Nhận Đường ma, bọn chúng thường đảm nhiệm đơn vị chiến thuật chứ không phải đơn vị chủ chiến.Tên Công Tôn Sai này không ngờ lại mai phục một đội Tiểu Nhận Đường ma, hơn nữa số lượng cũng không ít.Không để hắn nghĩ nhiều, ánh dao đen bóng như đồng đồn dập như thủy triều, tầng tầng lớp lớp, từng đợt trào lên.

Cả đội nhũ như một thanh đao được nung đỏ hồng, thoải mái vạch qua khối mỡ đông.Lực công kích vượt xa đồng giai của Tiểu Nhận Đường ma được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn!Đại quân của Bồ yêu bị chặt ngang ra!Đội Tiểu Nhận Đường ma cũng tổn thất nặng nề, không còn tới một nửa.Đội ngũ bị ép vào góc chiến trường cũng đồng thời phát lực, tựa như một cái lò xo bị ép tới cực hạn lại đột nhiên bạo phát toàn bộ lực lượng!

Chỉ thấy trận hình lập tức từ hình tròn hóa thành hình chữ nhất, hai đội ngũ đồng thời giết ra từ hai bên trái phải, dọc theo hai bên sườn đại quân của Bồ yêu điên cuồng đánh giết!Bồ yêu nhìn chiến cuộc đột nhiên phát sinh biến cố, khong chút kinh hãi, đòn phản kích của đối phương tuy điên cuồng sắc bén nhưng cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà thôi.Hắn không chút do dự cho đội ngũ ép tới, bên ngoài cũng không chủ động công kích, chỉ bám chặt lấy đối phương, giữ cự ly không xa không gần.

Trong lòng hắn nhanh chóng tính toán, hắn đang chờ thời điểm đối phương kiệt sức, một khi sức tàn lực kiệt chính là cơ hội phản công của hắn.

Đội ngũ ở giữa đã vận sức chờ phát động.

Đòn tấn công kế tiếp sẽ như sấm đánh, nhanh chóng phá hủy đối phương.Hắn tin tưởng rằng đội ngũ của đối phương sẽ nhanh chóng tan rã, cảnh tượng như vậy đã lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi.Về phần đội Tiểu Nhận Đường ma còn sót lại, hắn hoàn toàn không lo lắng.

Lực phòng ngự yếu ớt của Tiểu Nhận Đường ma trong chiến trường dày đặc này cũng đồng nghĩa với việc chúng chỉ có cơ hội đánh một đòn duy nhất.

Lực tấn công có cao tới đâu cũng sẽ nhanh chóng tiêu hao không còn chút gì.Về phần đội ngũ đột phá hai bên sườn, nếu giờ bị bám chặt vậy đừng hòng chạy thoát.

Bồ yêu âm thầm cười nhạt, chủ soái bên Công Tôn Sai chắc chắn nằm trong một trong hai đội ngũ đó.Trong cờ Dịch Chiến chỉ khi nào thống lĩnh tối cao bị giết mới có thể phán định thắng bại.

Thống lĩnh tối cao bên Công Tôn Sai nhất định giấu trong một trong hai đội ngũ lúc nào cũng có thể đột phá vòng vây này.Nhưng ngay lúc này lại đột nhiên có biến.Đội Tiểu Nhận Đường ma vừa tổn thất quá nửa kia lại đột nhiên phân ra hai tiểu đội, đánh thẳng vào phía áu trận của Bồ yêu.Cái gì thế?Bồ yêu không hiểu nổi.

Hai tiểu đội, mỗi đội không tới hai mươi, tiểu đội Tiểu Nhận Đường ma như vậy vốn không có tác dụng quá lớn.Đội Tiểu Nhận Đường ma thông thường sẽ đảm nhiệm vai trò đột kích, nhưng lực phòng ngự quá mức yếu đuối đã định trước sinh mệnh ngắn ngủi của chúng trên chiến trường.

Nếu trận hình của đối phương dày đặc, muốn hoàn toàn xuyên qua nhất định phải có số lượng tương đối.

Như vừa rồi đội Tiểu Nhận Đường ma có thể dễ dàng chặt đứt đội ngũ của hắn cũng bởi đội này có số lượng nhất định.Nó như một lưỡi đao bằng băng, tuy sắc bén nhưng cũng sẽ nhanh chóng bị hòa tan.Một tiểu đội nhỏ bé như vậy, ngoại trừ tạo thành đôi chút sát thương căn bản không tạo được bất cứ ảnh hưởng gì đối với cục diện cuộc chiến.Đột nhiên, đội Tiểu Nhận Đường ma đầu tien bỗng tỏa sáng lóa mắt.Không đúng!

Đây không phải Tiểu Nhận Đường ma!Con mắt màu của Bồ yêu trợn tròn lên, khuôn mặt không thể tin nổi!̀m ầm ầm!Tiếng nổ liên tiếng vang lên, Bồ yêu bị chặt đứt trận hình hậu phương, xuất hiện một lỗ thủng lớn!Ánh nổ này…

Bồ yêu nhận ra.Nang Ngư ma tự nổ!Bồ yêu lập tức phản ứng lại.Hai đội này vốn không phải Tiểu Nhận Đường ma, tất cả đều là Nang Ngư ma lợi dụng ảo thuật…

Ảo thuật hơi nước, không sai, nếu đổi lại là mình mình cũng sẽ chọn ảo thuật hơi nước, những ảo ảnh này do vô số hơi nước rất nhỏ hợp thành, nó sẽ được gắn chặt xungq uanh thân thể kẻ được thi triển pháp thuật vào.Điểm then chốt là những hơi nước này có thể cung cấp hơi nước cho Nag Ngư ma.Nang Ngư ma là loài không ai nguyện ý trêu vào.

Trên người nó có vô số túi nhỏ, những túi nhỏ này tích lũy sức nước mà bình thường nó hấp thu trong đại dương mênh mông.

Đây đều là lực lượng thủy hành tinh thuần, là vũ khí công kích lợi hại nhất của nó.

Không ai trêu chọc cũng không phải vì sự cường đại của nó, mà vì khả năng tự nổ.Đây là thủ đoạn cuối cùng để cùng chết với kẻ thù.

Nang Ngư ma tự nổ có uy lực cực kỳ kinh khủng, ngay cả những loài ma cao cấp hơn chúng cũng ăn không tiêu.

Hơn nữa trí lực của chúng không phát triển, hung hãn không sợ chết, một khi trêu vào, chờ lưỡng bại câu thương đi.Song Bồ yêu vẫn phản ứng chậm nửa nhị, đội Nang Ngư ma thứ hai cũng đã đi vào lỗ hổng vừa được khoét!Lại là một chuỗi tiếng nổ liên tiếp!Sắc mặt Bồ yêu cực kém, đội ngũ haaij phương của hắn dày đặc, chỉ hai đội Nang Ngư ma tự bạo đã khiến hắn tổn thất nặng nề!Bất quá trong lòng hắn cũng thở phào một hơi, trận chiến lần này chỉ có vài hồ nước không lớn, số lượng Nang Ngư ma hẳn cũng không nhiều, Công Tôn Sai hẳn không còn Nang Ngư ma nữa.Chờ đã!Bồ yêu lại đột nhiên biến sắc!Hắn nhanh chóng ý thức được mình bỏ qua một vấn đề rất quan trọng.Nang Ngư ma tự bạo tuy có uy lực rất mạnh nhưng lại rất ít khi được sử dụng, bởi vì một quy định của cờ Dịch Chiến.

Trong cờ Dịch Chiến, khi Nang Ngư ma tự bạo phải có một điều kiện…Ánh mắt hắn đột nhiên chuyển sang hai đội ngũ đang ra sức đột phá vòng vây.Vốn hai đội ngũ vốn phải điên cuồng phá vây, trong mắt Bồ yêu lại có vài phần cảm giác như xa như gần…Không sai…Con mắt máu đột nhiên co rút lại, ánh mắt Bồ yêu sắc lạnh!Thống soái tối cao của Công Tôn Sai không trong hai đội ngũ này, mà là ở…

Ánh mắt hắn hạ xuống đội Tiểu Nhận Đường Ma còn sót lại sau trận của mình!Ở đó!Mãi tới lúc này, Bồ yêu mới hiểu ra ý đồ tác chiến của Công Tôn Sai.

Đội ngũ liên tục bị mình ép vào góc chỉ là một ngụy trang mà mai phục nửa đường mới là trung quân.

Đây là một cái bẫy, một cái bẫy lừa đảo!Ngay khi Bồ yêu hiểu ra Nang Ngư ma tự bạo, hắn chưa kịp phản ứng lại, chưa có ai dùng loại chiến thuật này.

Trong cờ Dịch Chiến, điều kiện đối với Nang Ngư ma là chỉ có thống lĩnh tối cao trực tiếp chỉ huy bọn chúng mới đồng ý tự bạo!

Cho tới nay, Nang Ngư ma đều thường đảm nhiệm lá chắn cuối cùng trước mặt thống lĩnh tối cao.Ý đồ của Công Tôn Sai vốn chẳng phải đột phá vòng vây, mà là lén giết chết thống suất tối cao của Bồ yêu!Không biết vì sao, Bồ yêu bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh bốc thẳng lên đầu.Trên toàn bộ chiến trường, toàn bộ đội ngũ đều là cảm tử!

Không, tất cả đều là tử sĩ pháo hôi !

Hai đội ngũ chỉ để ngụy trang, thu hút sự chú ý của tiền quân, nhất định phải bám chặt vào đối phương, giúp trung quân phe mình tranh thủ thời gian.

Kết cục chờ hai đội ngũ này chỉ có bị diệt sạch, còn trung quân phe mình thì sao?

Cũng chỉ có một kết cục đã định trước – chết!Cho dù Công Tôn Sai cuối cùng có thể đánh chết thống soái tối cao cũng không cách nào lao khỏi vòng vây dày đặc như vậy.

Để không khiến Bồ yêu cảnh giác, trung quân cận vệ ngụy trang thành Tiểu Nhạn Đường ma nhân số cũng không quá nhiều.

Kết cục hiển nhiên đã được định trước.Nói cách khác, trận chiến này Công Tôn Sai vốn không nghĩ tới chuyện thắng, suy nghĩ của hắn chỉ có một – cùng chết!Cái tên điên này!Bồ yêu thất thần thì thào.Chương 233 : Huyết Giác Đại mãng .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc kiềm chế sát khí đang bốc lên trong lồng ngực, lặng yên trở mình trên vách đá sơn cốc, dọc theo đường sườn núi, giống như một làn khói nhẹ, lặng yên phi hành không một tiếng động.Trong tầm mắt của thải đồng, dưới chân sơn cốc tối tăm rậm rạp vụ khí đang quay cuồng, hình thành một mảng không khí trầm lặng.

Bướm Hồng Ban tuy rằng liều mạng mà hấp thu khói độc nhưng khói độc trong sơn cốc thật sự là quá mức dày đặc, nửa ngày không thấy động tĩnh.Lôi Bằng ba người nhìn không thấy khói độc, trong lòng không rõ lí do nhưng ba người không phải kẻ ngu, lập tức đoán được ông chủ khẳng định đã phát hiện ra điều gì đó.

Trong lòng rất cảnh giác, đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy ông chủ với bộ dáng đằng đằng sát khí như vậy.

Bộ mặt ngây ra không có chút biểu cảm, ngay cả ánh mắt dường như cũng không có biến hoá nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại bắn ra sát khí, làm cho không khí xung quanh hắn mang theo chút lẫm liệt vì đạo.Ông chủ phi hành nhanh chóng không có một chút gió thổi, làm cho bọn họ không khỏi nhớ tới Ma Phàm.

Nhưng là Ma Phàm nguỵ tranh thành vẻ vô hại, không gây chút ý cho ngươi khác còn ông chủ tuy rằng lặng yên không một tiếng động nhưng lại giống như một thanh hắc kiếm có thể hấp thu ánh sáng, ẩn nấp bên trong, cả ngươi mỗi tấc đều là gai nhọn!Một chỗ khác ở sơn cốc.Khổng Tam có chút kinh sợ nhìn chằm chằm hắc hồ lô ở phía xa, nhịn không được hỏi: “Biện pháp này có hữu dụng không?”

Hắc hồ lô toàn thân đen kịt, miệng hồ lô được mở ra.Khổng Nhị nhìn chằm chằm hắc hồ lô, có chút đắc ý nhưng ở sâu trong đáy mắt có thể thấy được một tia sợ hãi: “Yên tâm!

Cốc khẩu này mỗi khi chạng vạng liền có gió thổi, gió này có chút cổ quái, chỉ thổi dọc theo sơn cốc, không bay ra ngoài cốc.

Lục độc huyền hồ luyện chế càng không dễ, phải trả một giá rất đắt mới có thể lấy được từ tay Hồ Ải Tử.”

Ngay lập tức hắn nói: “Chờ báo thù xong cho đại ca, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.”

“Đi đâu?”

Khổng Tam hỏi.“Trước tiên ly khai nơi này rồi nói tiếp.

Đây là cực độc, vô sắc vô hình, một khi nhiễm phải, lúc đầu khó phát hiện nhưng không có thuốc nào cứu được.”

Khổng Nhị có chút đáng tiếc nói: “Lục độc huyền hồ này uy lực tuy lớn nhưng chỉ dùng được một lần rồi bỏ.”

“Ừ.”

Khổng Tam gật đầu đáp, có chút phẫn uất nói: “Xích Tôn Giả quá bất công!

Ba người chúng ta bán mạng cho hắn lâu như vậy, thi hài đại ca chưa lạnh, vậy mà hắn không chịu thay đại ca báo thù.”

“Hừ, không sai!”

Trong mắt Khổng Nhị toát ra một tia oán độc: “Đáng tiếc Lục độc huyền hồ chỉ có một cái, bằng không nhất định cũng phải cho hắn nếm thử chút.”

Hắn bỗng nhiên nheo mắt, sắc mặt đại biến: “Cẩn thận!”

Chân dụng lực mạnh mẽ nhảy lên.Một thanh phi kiếm vô thanh vô tức bay qua hông hắn, trên người hắn quang mang đột nhiên sáng ngời, một bộ ngân sắc linh giáp hiện ra.Khổng Tam trong lòng cả kinh, mạnh mẽ hướng một bên tránh qua, trên người quang mang loé lên, hồng sắc linh giáp bao bọc kín người hắn.Bốn bóng người không một tiếng động xuất hiện ở xung quanh hai người.Bi vây rồi!Trong lòng hai người nhất thời trầm xuống.Ba người Lôi Bằng lúc trước còn không rõ ràng mọi thứ, lúc này nhìn thấy hai người và chiếc hắc hồ lô kia rốt cuộc cũng đã minh bạch mọi chuyện.Tả Mạc đối với một kiếm đánh lén của bản thân vừa rồi rất không hài lòng.

Nhưng hắn cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Lúc ở Vô Không Sơn hắn mới chỉ là trúc cơ, “ly thuỷ kiếm quyết” với hắn đã đủ dùng.

Nhưng khi đối mặt với tu giả ngưng mạch ở Tiểu Sơn giới thì uy lực của “ly thuỷ kiếm quyết” đã không còn thoả mãn được nữa.Bản thân còn khuyết thiếu thủ đoạn đánh lén, Tả Mạc trong lòng biết rõ ràng.Hắn quan sát hai người trước mặt.Ngân sắc linh giáp hình thức có chút đặc biệt, do vô số ngân lân kết hợp tạo thành, mơ hồ còn có một đầu đại mãng ở giữa, du tẩu tự nhiên.

Vừa rồi ngăn cản một kiếm của Tả Mạc, linh giác bình yên vô sự, có thể thấy độ vững chắc của nó.Linh giáp của tên còn lại cũng tương đối bất phàm, toàn thân đỏ thẫm, dù đứng xa nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi.

Tả Mạc có chút kinh ngạc, linh giáp này lại dùng biện pháp huyết luyện hiếm có mà tạo thành.

Nhưng trong mắt Tả Mạc linh giáp này chỉ là một kiện bán tàn phẩm.

Nếu như luyện chế đúng cách, tuyệt đối không dày đặc mùi máu tươi như linh giáp này.Nhưng làm hắn cảm thấy chú ý chính là chiếc hắc hồ lô ở cách đó không xa.Trong tầm mắt của thải đồng, hắc vụ chính là từ bên trong chiếc hồ lô này cuồn cuộn không ngừng mà tuôn ra.Hắc hồ lô này mười phần bất phàm!Trong lòng lẫm liệt, Tả Mạc không có chút chần chờ, quát lớn: “Giết!”

Lôi Bằng ba người lập tức động thủ!“Uyên hồn đao quyết” của Lôi Bằng, “thiên ba quyền quyết” của Tông Như và “liên hoa kiếm quyết” của Niên Lục dồn dập xuất thủ.

Ba ngươi phối hợp đã lâu, ngày càng ăn ý, ở trong doanh địa là một trong nhưng tiểu đội có sức chiến đấu mạnh nhất.Khổng Nhị cùng Khổng Tam phản ứng cực nhanh.Chỉ thấy Khổng Nhị hai tay bấm pháp quyết, một vòng sáng xuất hiện quanh hai người.

Khổng Tam đồng thời bấm tay bắn ra một điểm quang mang vừa đúng lúc đầu nhập vào trong vòng sáng.Vòng sáng đột nhiên sáng ngời, ầm ầm nổ tung!Đao mang của Lôi Bằng, hoạn mang của Tông Như và kiếm mang của Niên Lục đụng vào quang mang đang khuếch tán, nhất thời nát bấy!

Dư thế toái mang giống như khí lãng chưa hết, hướng phía mọi người đánh tới!Đến lúc rồi!Trong lòng Tả Mạc nhất thời lẫm liệt, không dám chậm trễ, tay phải song chỉ phác hoạ trên không trung.Tách - nhẹ vang lên, vô số điện mang đột nhiên sáng lên, giống như vô số ngân xà nhất thời hướng đầu ngón tay của Tả Mạc tập trung lại, trong chớp mắt, một quả lôi đạn giống như trứng ngỗng hình thành, toàn thân lóng lánh quang mang màu hồng.“Dương sát lôi cương”!Khổng Nhị cùng Khổng Tam biến sắc, cương lôi!

Không ngờ lại là cương lôi!Không riêng gì bọn họ, ngay cả ba người Lôi Bằng cũng không khỏi hít vào một hơi lãnh khí, vẻ mặt kinh sợ nhìn chằm chằm vào lôi đạn nho nhỏ ở trên đầu ngón tay Tả Mạc.Cương lôi!Bình thường Lôi Bằng bọn họ không bao nhìn thấy ông chủ xuất thủ, trong mắt bọn họ, Tả Mạc chỉ là một kẻ quá yếu.

Có nhiều lúc, ông chủ giống như một kẻ chỉ đảm nhận nhiệm vụ hậu cần.

Thế nên sự kính nể của bọn họ đối với Tả Mạc còn ít hơn so với Công Tôn Sai.Bây giờ nhìn thấy ông chủ thể hiện bản lãnh, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Trong ba người trấn định nhất chính là Tông Như, chỉ có hắn đã từng thấy ông chủ thể hiện ra “lưu ly thiên ba”.Nhưng lúc này, hắn cũng không thể trấn định được nữa!Cương lôi tuy rằng ít thấy nhưng thỉnh thoảng cũng nhìn thấy có người sử dụng, bọn họ cũng không phải loại người vừa thấy cương lôi liền sợ hãi.Để cho bọn họ cảm thấy giật mình chính là khả năng không chế cương lôi của ông chủ!Bọn họ thậm chí còn thể cảm nhận được tính huỷ diệt chí cương chí dương điểm đặc hữu của cương lôi phát ra!Điều này chỉ rõ một điều rằng.Trình độ điều khiển cương lôi của ông chủ đã đến mức kinh người!Tu giả xưa nay rất ưu thích uy lực của cương lôi nhưng tương ứng với nó chính là độ khó khi điểu khiển khiến người ta chùn bước.

Lôi đạn nho nhỏ này, khí tức cương lôi không còn nhưng ngươi ta không thể hoài nghi uy lực của nó.Khổng Nhị Khổng Tam hiểu được lợi hại, không dám chậm trễ.

Chỉ thấy Khổng Nhị vỗ vào linh giáp trên người, đại mãng trong ngân sắc linh giáp bay ra, thấy gió liền tăng.

Trong khoảnh khắc, đại mãng liền dài ra tới mười trượng, cả người giống như một thùng nước loại lớn, làm cho người ta nhìn thấy mà khiếp sợ.

Khổng Tam đồng thời trong miệng rì rầm, đưa tay hướng đại mãng điểm một chỉ, một đạo huyết quang theo ngón tay hắn bay ra, nhập vào trong cơ thể đại mãng.Lưỡi đại mãng thè ra, trong ánh mắt băn lãnh hiện lên sự thống khổ.Trên trán nó đột nhiên nổi lên hai cái mụn, mụn nhanh chóng to ra, như có một vật gì đó sắp vọt ra.

Phốc, hai cái sừng thật dài đỏ tươi như máu phá mụn mà ra.Tẻ!Sự thống khổ trong mắt đại mãng tan biến, xà đồng tử băng lãnh nhanh chóng nhìn chằm chặp vào Tả Mạc.Tả Mạc nhìn không chớp mắt, giống như không nhìn thấy con huyết giác đại mãng trước mắt, cẩn thận mà khống chế lôi đạn ở trên đầu ngón tay.

“Dương sát lôi cương” là một trong những sát chiêu mạnh nhất trong tay hắn.

Tả Mạc đã tốn rất nhiều tâm tư ở đây.

Bồ yêu cũng không chút nào keo kiệt mà chỉ điểm, một chiêu “dương sát cương lôi” được hắn làm ra không ít biến hoá, chiêu lôi đạn này là một trong số đó.Biến hoá tuy rằng tăng nhanh nhưng độ khó khi điều khiển cương lôi cũng không ít đi chút nào.“Dương sát cương lôi” khác với những cương lôi do tu giả khác luyện hoá ra, một chiêu này lấy mẫu chính là cương lôi trong thiên địa!

Điều động uy năng của thiên địa, đây mới là chỗ tinh tuý của “tiểu thiên diệp thủ”.Điều này có nghĩa là Tả Mạc cần phải cực kì chăm chú khống chế.

Thần thức của hắn vẫn còn chưa đủ mạnh, lôi đạn thành hình cần phải có khoảng thời gian.

Nếu như thần thức của hắn đủ mạnh, hắn có thể trong nháy mắt rút ra cương lôi trong vòng trăm dặm.

Mà bây giờ, phạm vi hắn có thể khống chế chỉ là hai mươi trượng.Hoàn thành!Tia cương lôi cuối cùng đã bị hút vào trong lôi đạn, Tả Mạc không chút chần chờ, bấm tay bắn ra!Lôi đạn hoá thành một đạo hồng quang hướng hai người lao thẳng tới.Lôi điện cực nhanh, không có gì có thể đụng!Lôi đạn mới rời tay, liền đã tới trước mặt hai người, huyết giác đại mãng thấy không thể cứu viện kịp, ngoài dự đoán của mọi người một màn xuất hiện!

Lôi đạn tiến đến ba trượng cũng trước mặt hai người thì vô pháp tiến thêm được nữa.Lôi đạn chuyển động quay tròn, bị một lá chắn vô hình cứng rắn ngăn cản!Lôi Bằng ba ngươi tâm thần kịch chấn!Hư tráo!Ngũ phẩm!Con huyết giác đại mãng này không ngờ lại là một con ngũ phẩm linh thú!Như nào có khả năng?Ngũ phẩm linh thú, tu giả ngưng mạch kì tuyệt đối không thể đối phó.

Nhưng đồng dạng, ngũ phẩm linh thú cũng tuyệt đối không phải là ngưng mạch tu giả có thể khống chế.Tất cả phát sinh ở trước mắt, không phải là ảo giác!Ngăn trở lôi đạn chính là lá chắn vô hình, là hư tráo, điểm độc hữu của ngũ phẩm linh thú chính là hư tráo!

Bất luạn là linh thú gì, chỉ cần đạt tới ngũ phẩm, xung quanh thân thể sẽ tự phát hình thành một khu vực phòng hộ vô hình, giống như là tường khí, được gọi là hư tráo!Đây là hư tráo!Tả Mạc cũng nhận ra hư tráo, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, trên tay pháp quyết thuận thế biến đổi.Ba!Giống như trứng ngỗng bị đập tan, lôi đạn trong nháy mắt tan vỡ.Oanh!Lôi cương áp súc trong lôi đạn đột nhiên bạo phát, giống như một đầu viễn cổ yêu thú từ trong giấc mơ tỉnh lại, khí tức huỷ thiên diệt địa phút chốc khuyếch tán ra!Trong nháy mắt, con ngươi băng lãnh của huyết giác đại mãng cũng toát lên một tia sợ hãi!Vô số điện mang ngân xà tàn phá bừa bãi ở bên ngoài hư tráo!Thân thể tráng kiện của huyết giác đại mãng giãy dụa, Khổng Nhị Khổng Tam giống như hai đống cát bị đẩy lùi!“Nghiệp chướng!”

“Súc sinh!”

Khổng Nhị Khổng Tam kinh sợ lùi ra, bọn họ không nghĩ tới, huyết giác đại mãng không còn bị bọn họ khống chế!

Hai ngươi liếc nhau, không chút do dự xoay người chạy trốn.Ba người Lôi Bằng lúc này mới tỉnh mộng, biết rõ lúc này không phải lúc thất thần, trước mắt đầu linh thú hung hãn này, chỉ cần hơi chút không cẩn thận bọn họ sẽ bỏ mạng ngay lập tức!“Thiên ba quyền!”

“Uyên thú phệ hồn đao!”

“Liên hoa lạc!”

Ba đạo nhân ảnh, đan xen đánh về phía huyết giác đại mãng!Tả Mạc nhìn chằm chằm vào huyết giác đại mãng đang giãy dụa kia, kì lạ là trong lòng hắn không có chút sợ hãi nào.Huyết giác đại mãng cả người có hư tráo, âm hoả châu không phá huỷ được hư tráo, uy lực phát huy không được.Mặt Tả Mạc không chút biểu tình, cơn ngươi trầm tĩnh như nước, hai tay chậm rãi vung lên, động tác chậm chạp, dưới tình huống kịch chiến thậtmâu thuẫn dị thường !Chương 234 : Phẫn nộ và sát khí .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckBa người Lôi Bằng đồng thời đánh tới.Bọn họ lúc này mới cảm thụ được tư vị lôi đạn của ông chủ không cách nào tiến tới vừa rồi.

Trước mặt như có một bức tường khí vô hình, phí kiếm hay đao trong tay đều bị ngăn cản lại.

Linh lực đầy tính sát thương dũng mãnh tiến tới nhưng cũng chỉ như trâu lao xuống biển, không chút phản ứng.Ba người hoảng hốt, không kịp trở ra, bỗng nhiên một lực lượng mạnh mẽ ập tới, bọn họ nhất thời không khống chế được thân hình.Bịch bịch bịch!Thân rắn to như thùng nước của Huyết Giác Đại mãng vặn vẹo, ba người như ba bao cát, bị đánh văng ra xa.Tả Mạc không ngẩng đầu lên, tất cả tạp niệm trong lòng đều không cánh mà bay, hắn vung hai tay lên, khe khẽ đong đưa, động tác mềm mại tựa như gió xuân phất lên cánh liễu, không chút khí tức khói lửa.Phì!Huyết Giác Đại mãng mở cái miệng máu ra, cái lưỡi đỏ tươi dính đầy nước miếng, mùi tanh hôi gay mũi phả ra, nước miếng bắn lung tung trên mặt đất, bốc lên từng làn khói xanh.

Con mắt rắn màu vàng hơi nhiễm đỏ trống rỗng, lạnh băng không chút nhiệt, chỉ có thể thấy được vẻ giết chọc nguyên thủy nhất.Nó nhanh chóng chú ý vào Tả Mạc, sát ý trong đôi mắt rắn càng lúc càng nặng, vừa ăn một đòn lôi đạn, Huyết Giác Đại mãng cực kỳ thống hận Tả Mạc.Tê tê tê!Đuôi rắn đầy vẩy màu bạc, như một ngọn roi lay động với tốc độ cao, phát ra âm thanh ghê người, như một mũi tên nhọn bắn về phía Tả Mạc!

Hư tráo xung quanh đuôi rắn cũng theo đó mà rung động với tốc độ cao, nơi nào đó đi qua, không khí bị cắt thành từng mảnh nhỏ.Ba người Lôi Bằng còn chưa hạ xuống đều hồn phi phách tán, bọn họ căn bản không thấy rõ đuôi rắn!

Họ chỉ có thể thấy một khối hư ảnh, một loạt ảnh vỡ thành từng mảnh nhỏ, tựa như bầy cá do vô số con cá nhỏ hợp thành.Ba người đều là kẻ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, song sự sợi hãi bản năng không cách ngăn được, tràn ngập trong mỗi ngóc ngách trong cơ thể họ.Cho dù ông chủ có linh tráo cũng không cách nào đỡ được đòn này!Một đòn này của Huyết Giác Đại mãng đã gần đạt tới đỉnh của lực lượng thuần túy!Thiên hạ có vô số pháp môn, nhưng bất cứ loại lực lượng gì, sau khi đạt tới đỉnh đều là trăm sông đổ về một biển, không khác nhau nhiều.Ba người như rơi vào hầm băng, máu toàn thân như đông lại trong nháy mắt.

Nếu lão bản chết, tất cả bọn họ cũng không sống được!

Cấm chế trên người bọn họ sẽ cầm cố hồn phách họ trong nháy mắt!Cố nén tê dại khắp người, Tông Như cắn mạnh đầu lưỡi, vị máu tanh lan ra trong miệng!

Trong ba người chỉ có hắn còn lực để nhúc nhích, thời gian này luyện thể cũng không uổng phí!

Chống lại lực lượng công kích như vậy, thiền tu có ưu thế trời cho.Linh lực điên cuồng vận chuyển theo chu thiên trong cơ thể, vận chuyển bất chấp hậu quả.Hắn tựa như một tấm chì nặng, rơi mạnh xuống dưới.

̀m, trong đám bụi bặm bốc lên, một bóng người nhanh chóng lao ra.Phút chốc hắn đã xuất hiện trước người Tả Mạc, hư ảnh vỡ vụn phản chiếu trong tầm ánh mắt hắn, cảnh tượng khiến người khác kinh hãi nhưng lúc này lại không tạo ra chút ảnh hưởng đối với hắn.Tâm thần trấn tĩnh, tiếp tục phòng thủ, không ngạc nhiên không vui mừng, không tức không giận, thoải mái đứng nhìn!Một chuỗi Mộc Thiền châu ở cổ tay hắn chậm rãi sáng lên, quang mang vàng đậm nhu hòa bao phủ toàn thân.Trong quang mang, vô số sợi thiền âm, vô số ánh sáng kinh văn lưu chuyển.Phốc!Đuôi rắn đánh hung hăng đánh lên ánh sáng vàng trên người Tông Như, ánh sáng vàng lập tức tối lại, lay động bất định như ngọn nến sắp tàn trong làn gió.Huyết Giác Đại mãng chỉ cảm thấy mình như bị một khối sắt nung đỏ đập trúng, không ngừng kêu lên từng tiếng phì phì đau đớn, thân hình khổng lồ giẫy dụa điên cuồng!

Đau đớn!

Mỗi khối xương đều đau đớn, đau tới tận xương tận tủy!Ba ba ba!Mộc Thiền châu trên cổ tay Tông Như lập tức nổ tan, ánh sáng vàng cũng lụi tàn, Tông Như không nhịn được phun ra một tia máu, ngửa mặt ngã xuống!Trước khi hôn mê, hắn mơ hồ thấy được hai đạo quang mang như lưu ly hiện lên rồi biến mất.Lưu Ly Thiên BaLưu Ly Thiên Ba mười bốn chu thiên.Nắm tay như lưu ly, tinh tế tới mức thấy rõ được mỗi đường vân, giống y như hai nắm tay của Tả Mạc!Đôi mắt vàng đỏ không chút tâm tình của Huyết Giác Đại mãng cuối cùng cũng lộ vẻ sợ hãi.

Song hai nắm đấm tinh xảo như món đồ chơi này, thế tới cũng không nhanh, nhưng lại như có lực hút trí mạng khiến trong lòng nó không thể sinh ra suy nghĩ tránh né!Ba ba!Hai nắm tay đánh lên hư tráo của nó.Không có tiếng động vang trời đất, hư tráo kiên cường dẻo dai vô cùng, trước giờ chưa từng bị phá lại như một tấm bọt biển, nhẹ nhàng vỡ atn!Không thể nào!Không thể nào!Thân thể nó lần đầu lộ ra ngoài!Sự kinh hãi còn chưa kịp lan ra trong lòng nó, một viên châu nhỏ không chút thu hút đã bắn trúng thân thể khổng lồ của nó.Con mắt vàng đỏ của nó chong phút chốc đã tan rã, băng hàn trắng xanh lan khắp thân thể nó với tốc độ kinh người.Phì!Huyết Giác đại mãng phát ra tiếng kêu thảm thiết, song lại như bị thứ gì đó cắt đứt, thanh âm nghẹn lại.

NÓ chỉ cảm thấy bóng tối như thủy triều trào dâng, bao phủ lấy nó.Đầu óc Tả Mạc cũng ong lên, hắn chỉ nghe được tiếng tim mình đập, trước mắt một phiến mênh mông, tất cả hưu huyễn bên ngoài như cái bóng, không hề có cảm giác chân thực.

Ngược lại với thế giới hư huyễn bên ngoài, thân thể hắn lại hiện lên vô cùng tinh tế tỷ mỉ trong mắt hắn.

Hắn có thể thấy rõ từng kinh mạch to nhỏ thế nào, có thể thấy được huyết quản như tảo rong, có thể thấy được kết cấu cơ nhục ra sao, kể cả cốt cách, gân, linh lực đang tan rã, địa khí đang tu bổ thân thể…Lôi Bằng và Niên Lục nhìn nửa con Huyết Giác đại mãng còn sót lại trên mặt đất, đều không kìm lòng nổi, nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt đầy vẻ khó tin.Ngũ phẩm!Đây là linh thú ngũ phẩm mà!Ông chủ không ngờ lại có thể đánh chết linh thú ngũ phẩm.Huyết Giác đại mãng đã biến thành tảng băng, không thể nhúc nhích, toàn thân tái nhợt.Con mắt Lôi Bằng và Niên Lục đột nhiên co rút lại, cả hai kinh hãi nhìn vào sừng của Huyết Giác đại mãng!Nó đang biến mất!Biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy.!Lôi Bằng không biết bản thân đã trải qua bao nhiêu cuộc chém giết nhưng hình ảnh quỷ dị như thế này làm cho hắn không thể khống chế sự sợ hãi của bản thân, cực kì sợ hãi.

Mà nhất là đầu ngũ phẩm linh thú này, hắn đã dùng khí lực toàn thân để quay ánh mắt bản thân đi.Hắn không dám nhìn!Loại tái nhợt không có bất luận chút sức sống nào, có sức mạnh quỷ dị yêu dị làm hắn sợ bản thân mất đi một chút dũng khí cuối cùng.Khi ánh mắt hắn chuyển hướng sang bên kia, nhất thời giật mình một cái: “Ông chủ!”

Ông chủ vẫn duy trì tư thế ra quyền, vẫn không nhúc nhích!Một dự cảm không ổn mạnh mẽ nổi lên, Lôi Bằng liều mạng hướng phía ông chủ bay tới.

Bị Lôi Bằng gọi, Niên Lục như người trong mộng mới tỉnh, khi hắn nhìn thấy ông chủ vẫn không nhúc nhích, sắc mặt đại biến!Thùm thụp!Tả Mạc như một cọc gỗ, đột nhiên ngã xuống.Hai người giống như kẻ điên bay về phía Tả Mạc.

Trên người cấm chế không có phản chế, trong lòng hai ngươi an tâm hơn một chút, điều này nói lên rằng ông chủ không bị vết thương nào trí mạng.Bọn họ bất chấp huyết sắc đại mãng đang bị phong hoá, hai người một người cõng Tả Mạc, một người cõng Tông Như, liều mạng hướng doanh địa bay tới.

Hai ngươi không dám đi vào sơn cốc, hắc hồ lô kia nhìn qua không giống như vật vô hại.Trong lòng hai người tràn ngập sợ hãi, không ai có thể nghĩ tới, hai gã tu giả ngưng mạch lại có thể gọi ra một đầu ngũ phẩm linh thú!Ngũ phẩm linh thú và tứ phẩm linh thú chỉ kém nhau một bậc nhưng thực lực của hai linh thú là cách nhau rất xa.

Hư tráo là một trong những khác biệt lớn nhất đó.

Linh thú đã ngoài ngũ phẩm, toàn thân được bao bọc bên trong Linh Tráo.

Cái gọi là hư tráo kì thực chính là khu vực của linh lực, một khu vực bị linh lực của linh thú khống chế, có chưa nhiều kì diệu.Ngũ phẩm linh thú tương đương với tu giả kim đan.Vừa nghĩ vừa sợ, phẫn nộ giống như lửa cháy ở trên cánh đồng cỏ, thiêu rụi mỗi góc trong lòng họ.Công Tôn Sai trở lại doanh địa, sắc mặt âm trầm như nước.

Một ván này, hắn đã thua!

Hắn chỉ còn cách thống suất của đối phương năm mươi bước, chỉ là năm mươi bước!

Hắn trong lòng tràn ngập ảo não. nếu như bản thân có một tiểu đội Nang Như Ma, hắn có thể kéo đối phương cùng xuống địa phủ!Lần đầu tiên như thế chật vật, Công Tôn Sai không có chút nào hài lòng, bởi vì kế hoạch của hắn không thành công.

Tuy rằng mỗi lần đối chiến, kết quả đều là thất bại.

Theo lý thuyết, hắn đã phải quen với thất bại.

Nhưng trên thực tế không phải như thế, hắn thống hận thất bại, vô cùng thống hận, dù cho đối phương so với hắn lợi hại hơn, mạnh mẽ hơn!Một trận chiến này nhất định làm cho nhân vật thần bí thất kinh, chỉ vậy thôi sao?

Chỉ làm cho giật mình nhưng vẫn thất bại, đối với hắn mà nói như vậy không có chút ý nghĩa gì!Chết tiệt!Sắc mặt âm trầm Công Tôn Sai xuất hiện ở doanh địa, nhiệt độ ở doanh địa bởi bì thế tự nhiên thấp xuống.

Mọi người đều minh bạch, nghìn vạn lần không nên trêu chọc ở phía sau “mẹ trẻ”!Đúng lúc này, Công Tôn Sai nhìn thấy Lôi Bằng và Niên Lục lảo đảo bay về, trên tay là Tả Mạc, hắn chỉ cảm thấy máu ở trong người như đông lại!Ông!

Trán hắn giống như bị ăn một đấm, thậm chí nhất thời cả ngươi ngây đi.Nhìn thấy ông chủ cùng Tông Như bị thương, doanh địa loạn cả lên, sắc mặt mọi người đại biến.Chết tiệt!Này không phải muốn mạng họ sao?Ông chủ chết, nơi đây tất cả mọi người còn sống được sao!

Mọi người hết hồn, sắc mặt kém vô cùng.“Con mẹ nó đưa nào làm?”

“Chặt bọn chúng ra!”...Từ trong ngây dại Công Tôn Sai dần tỉnh lại, hắn mạnh mẽ hít thở thật sâu một hơi, lấy lại tinh thần đã mất.

Máu tươi vừa đông cứng đột nhiên sôi trào hẳn lên, mạnh mẽ hướng phía trước trào ra!Mặt hắn bỗng nhiên hồng lên, khuôn mặt tuấn tú giống như có thể trào máu ra vậy.“Tất cả câm miệng cho ta!”

Lửa giận trong lồng ngực phun trào như núi lửa, khí huyết dâng lên hoá thành một tiếng quát lớn.Trán, khoé mắt, gân xanh ở trên cổ giống như con giun lồi lên, khuôn mặt tuấn tú trở nên dị thường dữ tợn!m thanh ồn ào trong doanh địa ngừng lại, lặng ngắt như tờ, một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi ngươi bị “mẹ trẻ” dữ tợn hù doạ.“Chuyện gì xảy ra?”

Công Tôn Sai kiềm chế lửa giận trong lồng ngực đang bốc lên, thanh âm khàn khàn kiềm chế, giống như tảng đá đặt ở trong lòng mọi người.

“Mẹ trẻ” tận lực kiềm chế bình tĩnh, trong lòng mỗi người không tự chủ được run lên một cái.Lôi Bằng và Niên Lục vội vàng đem mọi chuyện phát sinh kể lại tỉ mỉ.Nghe tới hai gã tu giả có thể gọi ra một đầu ngũ phẩm linh thú thì cả doanh địa đồng loạt vang lên một tiếng hít vào.

Khi nghe tới ông chủ đánh chết đầu ngũ phẩm huyết giác đại mãng thì mọi người đồng loạt thất thanh.Cả doanh địa tĩnh lặng, mọi ngươi ngơ ngác nghe lời miêu tả đầy run rẩy của Lôi Bằng.“Là Khổng Gia huynh đệ, thủ hạ của Xích Tôn Giả.

Chính lần trước một người đã tới rình mò chúng ta.”

Tạ Sơn mở miệng nói: “Ông chủ không vấn đề, Tông Như bị thương tương đối nghiêm trọng, phải điều dưỡng.”

Tu vi của hắn là cao nhất, nhãn lực chuẩn nhất, có thể phán đoán chuẩn xác thương thế.

Lời hắn nói ra nhất thời làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.Sắc mặt Công Tôn Sai không chút chuyển biển tốt đẹp, tình huống của bướm Hồng Ban hắn đại khái minh bạch.Nếu như sư huynh thật sự có điều gì bất trắc, bản thân...Hắn nắm chặt nắm tay, không hề phát hiện ra móng tay đã đâm sau vào da thịt.Tuyệt đối không thể tha thứ cho bản thân!Hắn ngẩng đầu, hai mắt đầy tơ máu.

Hắn buông nắm tay ra, da thịt theo móng tay rơi ra.“Cả đội xuất phát!”

Chương 235 : Xung kích ba gợn sóng của đồ tể .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc nằm trên mặt đất, ba gã Kim Giáp vệ bảo vệ xung quanh.Thân thể hắn tựa như miếng bọt biển, không ngừng hấp thu địa khí cuồn cuộn trong lòng đất.

Linh lực vận chuyển mười bốn chu thiên vượt qua cực hạn mà thân thể hắn có thể chịu đựng được, linh lực kinh khủng gần như phá tan hai tay hắn.Linh lực mất đi khống chế chạy loạn khắp nơi trong cơ thể hắn, địa khí thì như đội viên cứu hỏa, liều mạng chữa trị thân thể Tả Mạc.Nghiền nát rồi chữa trị, lại nghiền nát rồi lại chữa trịThân thể Tả Mạc nhu một chiến trường, chiến đấu thảm thương vượt xa sự tưởng tưởng, tứ chi hắn thi thoảng lại co quắp, nhìn qua vô cùng quỷ dị.

Không ai chút ý tới, sau mỗi lần gân cốt huyết nhục hắn bị đánh nát, tạp chất trong máu thịt lại được luyện hóa một lần.Địa khí theo đó như một làn nước tràn ngập sức sống, đem máu thịt đã bị nguyền nát khôi phục lại.Đây mới chỉ là bắt đầu.Kim Ô hỏa bắt đầu rục rịch, sau khi áp chế hoàn toàn mất đi, nó từ từ lan tràn, hòa vào một chỗ với linh lực, bắt đầu đợt tàn phá mới với uy lực tăng vọt.Ngũ Hành Lưu Ly châu nhận ra nguy cơ, tự động chuyển động chậm rãi, hấp thu linh lực xung quanh, đồng thời một tia ngũ hành bổn nguyên tĩnh thuần cũng được tỏa ra, dung hợp với địa khí, tu bổ thân thể Tả Mạc.Ma văn trên người Tả Mạc lúc sáng lúc tắt.

Ba gã Kim Giáp vệ bảo vệ xung quanh không hề cử động, bọn họ chống kiếm đứng đó như một bức tượng, không hề nhúc nhích.Bỗng dưng, khuôn mặt cứng nhắc của Tả Mạc như nồi cháo sôi lên, bót khí bốc lên biến ảo, nhìn qua vô cùng đáng sợ.Kim Ô hỏa và linh lực đã tiến tới khuôn mặt hắn, tùy ý phá hủy.

Địa khí và ngũ hành bổn nguyên cũng theo đó đuổi tới, hai bên bắt đầu một cuộc chiến ngay trên khuôn mặt hắn.Trong thức hải, Bồ yêu sắc mặt ngưng trọng.Tình huống trước mắt phức tạp vượt xa dự tính của y, cũng vượt xa phạm vi năng lực mà hắn có thể ứng phó.

Đôi môi hẹp dài như lưỡi đao không còn nửa điểm châm chọc cười nhạo thường ngày, chỉ còn vẻ cay đắng cam chịu.Từ khi chạy khỏi tháp Luyện Yêu, lực lượng của y bắt đầu không ngừng giảm sút.Tuy rằng đã sớm dự tính, nhưng y thật không ngờ lực lượng lại giảm sút đi nhanh như vậy.

So với hồi vừa gặp Tả Mạc, lực lượng của y bây giờ chỉ còn lại chưa tới một phần tư.Một chút lực lượng ấy đã không đủ cho y gửi hồn một lần nữa.Sắc mặt y vô cùng khó coi, mắt thoáng hiện vẻ thô bạo.

Đáng tiếc, sự phẫn hận trong lòng y chẳng có chỗ nào phát tiết, chỉ có thể vắt óc nghĩ lại xem có pháp quyết bí kỹ gỉ thích hợp với tình trạng hiện tại của Tả Mạc.Phốc phốc phốc!Khuôn mặt Tả Mạc đột nhiên nổ tung, tia máu bắn ra.

Khuôn mặt hắn bị người ta cưỡng ép sửa đổi, phía dưới làn da có rất nhiều bướu thịt và vẩy máu, đây cũng là nguyên nhân khiến cho khuôn mặt hắn cững nhắc.

Kim Ô hỏa hòa cùng linh lực, như bẻ tan nghiền nát, nhanh chóng quét sạch những bướu thịt, vẩy máu này.Hỗn hợp địa khí và ngũ hành bổn nguyên lại như hộ vệ trung thực, chỗ nào chúng đi qua, máu được cầm lại với tốc độ mắt thường có thể thấy, lớp thịt bị phá tan cũng sinh sôi trở lại.Chiến đấu đồng dạng phát sinh khắp nơi trên thân thể Tả Mạc.Không nhừng có máu thịt nổ tan, lại không ngừng khôi phục, dần dần, lớp vẩy máu trên người Tả Mạc càng ngày càng dầy.Bồ yêu trong thức hải cũng rất khẩn trương, đầu óc y chợt sáng lên, nhớ lại tình huống ở núi Vô Không, hắn quay mạnh sang phía bia mộ gào ầm lên.“Ngươi còn đợi cái gì?”

Bia mộ mây đen lượn lờ đột nhiên sinh ra một lực hút, mây đen xung quanh lập tức bị nó hút vào trong.Bia mộ vốn đen nang càng thâm trầm đen kịt, bên ngoài bia bóng loáng như gương.Đột nhiên, trên bia mộ mơ hồ hiện lên quang ảnh.Dần dần, quang ảnh trên mộ bia cũng từ từ rõ nét, giống một bóng người!Bóng người rất mơ hồ, sắc mặt rất khó nhìn rõ, nhưng theo bóng người xuất hiện, một cỗ khí tức đột nhiên cuồn cuộn phủ xuống.Bồ yêu kinh ngạc nhìn bóng người mơ hồ song lại quen thuộc kia, như bị trúng phép định thân, đứng yên bất động.“Sơn cốc hai mươi dặm phía trước là sào huyệt của Xích Tôn Giả.”

Tạ Sơn khá quen đường, hắn tranh đấu với Xích Tôn Giả cũng tương đối lâu, tất nhiên hiểu rõ.

Trong lòng hắn cũng không khỏi lo sợ, nếu có chuyện gì xảy ra với ông chủ, khéo mình chết không minh bạch mất.Công Tôn Sai không chút do dự, điềm nhiên nói: “Sát!”

Lời vừa dứt, đội ngũ vốn theo trận hình đột kích hình trùy tiến tới lập tức thay đổi, hai cánh tản ra như hai cái kiềm lớn, khí thế hung mãnh tiến về phía trước.Gióng trống khua chiêng như vậy, đối phương tất nhiên sẽ có phòng bị.Bảy tên tu giả bay lên trời, một kẻ trong đó mở miệng hỏi: “Các ngươi…”

“Giết!”

Công Tôn Sai chẳng hề hứng thú dông dài với đối phương, trực tiếp ngắt lời.Ba tiểu đội như ba tia chớp, chẳng có nửa câu sáo rỗng, lao thẳng tới bảy người đối phương.Bảy tên tu giả này hiển nhiên không ngờ tới đám Công Tôn Sai ngay cả bắt chuyện cũng không, trực tiếp động thủ, nhất thời luống cuống chân tay.“Có địch!

Có địch!”

Một gã tu giả luyện pháp quyết như Thiên Lôi m, há miệng hét to, âm thanh vang đội cả dãy núi!

Đối phương ầm ầm tiến tới, đằng đằng sát khí.

Bảy người vô cùng kinh hãi, cũng nhanh chóng tổ chức chống lại.Nơi này là sào huyệt của họ, chỉ cần chống lại đối phương chốc lát, viện binh phe mình sẽ tới.

Tu giả còn sống tới giờ ở Tiểu Sơn giới đều là kẻ già đời, kinh nghiệm chiến đấu mười phần phong phú.

Nên làm gì, không nên làm gì mọi người đều rõ.“Kết trận!”

Kẻ dẫn đầu ra lệnh.SÁu người còn lại nhanh chóng vào vị trí, lấy ra phi kiếm pháp bảo.Nhưng ngay sau đó, cả bảy người đều biến sắc!Một tiểu đội của đối phương hô một tiếng lao tới, chẳng chút dấu hiệu giảm tốc, thẳng tiến về phía bọn họ!Ba người như một thanh chùy nhỏ, phí kiệm trong tay vận dụng hết mức, phóng ra kiếm quang thật dài!

Ba đạo kiếm quang giao thoa hội hợp, hình thành một đạo kiếm mang rộng hai trượng dài hơn mười trượng!Ô ô ô!Cự kiếm xé rách không trung tạo ra riếng rít kinh hồn!Bảy người hoàn toàn không ngờ đối phương tiến công kiên quyết như vậy, không lưu lại chút lực lượng nào!

Quá điên cuồng rồi!

Đòn công kích không lưu thủ như vậy tuy rằng mãnh liệt nhưng cũng đồng nghĩa với bỏ qua mọi loại biến hóa, chỉ cần địch nhân chống lại hoặc tách ra, ba người này sẽ thành dê béo chờ bị thịt.Bảy người vô thức cùng lựa chọn tỏa ra tránh né.Chính diện chống lại thế công mãnh liệt đó quá ngu ngốc.Bảy người phân tán ra lại không hề ý thức được, trận hình bọn họ vừa hình thành giờ đã tan.Kiếm mang khổng lồ của ba người như một thanh cự kiếm sắc bén, thoải mái bắn qua giữa bảy người.

Hai tiểu đội tiến theo như con báo săn ngửi được mùi máu tươi, âm thầm tiên tới.

Bảy người vừa bị tách ra nhanh chóng bị phân thành vài nhóm.Mà lúc này, không ngừng có tu giả từ trong sơn cốc bay lên không trung.Không cần Công Tôn sai ra lệnh, tiểu đội hai bên tự động triển khai công kích.Tấn công theo kiểu ba làn sóng!Lấy tiểu đội làm đơn vị, lớp này tiếp lớp kia lao lên, phảng phất như không có cuối.

Mỗi tiểu đội sau khi xung kích tuyệt không tiếp tục lưu lại chiến đấu mà nhường không gian cho tiểu đội phía sau.Xung kích kiểu ba gợn sóng là chiến thuật đầu tiên mà Công Tôn Sai hcoj được, cũng là chiến thuật mà hắn vận dụng thành thạo nhất cho tới giờ.

Phương thức tấn công ba gợn sóng giờ đây hắn dùng so với trước đây đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả so với Bồ yêu sử dụng cũng có phong cách hoàn toàn bất đồng.Xung kích ba gợn sóng của Bồ yêu quá coi trọng lực lượng, như một cái búa tạ ngàn cân, đùng lực phá xảo.Xung kích ba gợn sóng của Công Tôn Sai lại trọng về biến hóa, nhất là am hiểu cắt xén phân giải địch nhân.Nếu nói xung kích ba gợn sóng của Bồ yêu là một cây chùy lớn thì xung kích ba gợn sóng của Công Tôn Sai lại là một cây chùy nhỏ phối hợp với một con dao, dùng dao tách rời đối phương ra sau đó dùng chùy nhỏ đập vỡ.

Về phương diện lực lượng thuần túy phương thức xung kích ba gợn sóng của hắn không bằng Bồ yêu, hơn nữa còn rất nhiều chỗ non nớt, cần hoàn thiện, nhưng về mặt hiệu suất cũng đã đạt được tiêu chuẩn nhất định.Có vài tiểu đội không ngừng xung kích trong trận địa, như một lưỡi dao sắc bén!Cắt rời là việc mà đồ tể am hiểu nhất.Tên đã từng là đồ tể này lạnh lùng nhìn vào chiến chường hỗn loạn như nhìn vòa thi thể một con linh thú, mỗi đường dao hạ xuống đều hiện rõ trong mắt hắn.Hắn không ngừng thông qua vòng cổ Đồng Tâm hạ lệnh.

Kim Giáp vệ được hắn lưu lại tại doanh trại để bảo vệ sư huynh, mục tiêu khống chế của vòng cổ Đồng Tâm cũng chuyển sang mấy tiểu đội.

Dưới sự điều chỉnh không ngừng của Công Tôn Sai, cả đội ngũ như một cỗ máy tinh xảo, tốc độ vận chuyển càng lúc càng nhanh, phối hợp cũng càng lúc càng ăn ý.Khác với đối phương lúc tụ lúc tan, tu giả thủ hạ của hắn từ đầu tới cuối vẫn duy trì đơn vị tác chiến ba người một đội, như vậy luôn giữ được ưu thế cục bộ hình thành lấy nhiều đánh ít.Một lát sau, Công Tôn Sai ngừng điều chỉnh, không nói một lời chăm chú nhìn chiến trường.Bọn họ đã khống chế toàn bộ trận chiến!Cho dù ở phương diện chiến thuật hay ở thực lực cá nhân, thuộc hạ của hắn đều chiếm ưu thế toàn diện.

Trong khoảng thời gian này thực lực cá nhân của các tu giả trong doanh trại đang ở thời kỳ đột nhiên tăng mạnh.

Tinh thạch cung ứng với số lượng lớn, thêm vào bồ đoàn Hắc Luyện và phù trận được xăm, thực lực ai cũng tăng lên tuy với biên độ khác nhau.Mang theo sự tức giận vì thiếu chút nữa đi đời mà không hay biết, lại thêm ánh mắt âm trầm của mẹ trẻ sau lưng, mỗi tiểu đội đều như phát điên.

Không ai dám giữ sức, cũng không ai sẽ giữ sức.Tạ Sơn thủ bên Công Tôn Sai, là tu giả có thực lực cao nhất doanh trại, hắn được đề bạt lên làm thị vệ cho mẹ trẻ.Nếu đổi lại trước đây, có đánh chết hắn cũng không tin bản thân mình sẽ có ngày đi làm thị vệ cho người khác, càng không nói tới đối tương là một tu giả trẻ tuổi với tu vi chỉ mới trúc cơ.Nhưng bây giờ, trong lòng hắn không chút bất mãn.

Nhìn chiến trường vững chắc, phe mình hoàn toàn chiếm thế chủ động, những chiến thuật phối hợp hoa cả mắt, khiến hắn tán thưởng không thôi.Đây là trình độ!

Bản thân mình tuyệt đối không thể có trình độ như vậy!Trong thời loạn này, thực lực cá nhân quá nhỏ bé, không chút đáng kể, trình độ như vậy mới đồng nghĩa với lực lượng chân chính!Hắn có phần đồng cảm nhìn những tu giả còn đau khổ chống đỡ trên bầu trời.

Thi thoảng lại có tu giả đột nhiên như diều đứt dây rơi từ trên bầu trời xuống.

Ngã từ chỗ cao như thế, trừ phi là thiền tu am hiểu luyện thể, mọi tu giả khác đều không còn cơ hội sống sót.Xích Tôn Giả ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mặt xám như tro.Chỉ còn vài ngày thôi…Hắn không ngờ đối phương lại đột nhiên giết tới cửa, cũng không ngờ thực lực đối phương lại mạnh mẽ tới như vậy, tu giả thủ hạ của mình trước mặt đối phương căn bản không chịu nổi một đòn.Tạ Sơn ở phía xa đó hắn nhận ra, nhưng ánh mắt hắn lại rơi vào thanh niên phía bên cạnh Tạ Sơn nhiều hơn.Hắn biết, mình không có cơ hội lật ngược tình thế."

Đầu hàng thôi!"

Xích Tôn Giả thì thào ba chữ mà ngay cả bản thân hắn cũng không dám tin tưởng.Chương 236 : Tân sinh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckĐầu hàng ở Tiểu Sơn giới là một chuyện vô cùng bình thường.

Ở nơi này sống sót vốn không dễ, liều mạng cuối cùng chỉ có kết cục lưỡng bại câu thương.

Một khi thực lực hao tổn nghiêm trọng sẽ nhanh chóng bị người khác thôn tính.Đầu hàng trở thành một quy ước ngầm giữa các thế lực ở Tiểu Sơn giới.

Không chịu đầu hàng sẽ chết rất nhanh.

Không tiếp nhận đầu hàng cũng sẽ chết rất nhanh.

Đánh đánh hàng hàng đã trở thành chuyện thường ngày.

Thủ hạ của Xích Tôn Giả rồng rắn lẫn lộn, hạng người nào cũng có, những thứ như trung thành đều chỉ là đánh rắm, vốn chẳng ai nghĩ tới.Vừa thấy không ổn, những người còn lại lập tức đầu hàng, đối với họ mà nói, đây là chuyện vô cùng bình thường.Tạ Sơn bỗng ghé tới bên tai Công Tôn Sai nhỏ giọng nói vài câu.

Trong lòng hắn cực kỳ hưng phấn, Không ngờ Xích Tôn Giả lại có món đồ tốt như vậy!Công Tôn Sai sắc mặt âm trầm lắng nghe, không nói một lời.Nhưng ngay lúc này, tu giả xung quanh bỗng xao động.Những người chú ý tới đều lộ vẻ kinh hoảng, trong con mắt của họ, Công Tôn Sai ngẩng đầu, con ngươi co mạnh lại, sắc mặt âm trần đột nhiên biến đổi.Bầu trời cao xanh thẳm không biết từ bao giờ đã giăng đầy những ngôi sao to nhỏ.Không có vẻ sáng lạn như sao trời buổi tối, nhưng từng ngôi sao vẫn hiện lên thật rõ ràng, ánh mặt trời chói mắt cũng không cách nào khiến ánh sáng của chúng lụi tàn.Công Tôn Sai chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh thấu xương đang tràn lên từ lòng bàn chân.“Thực kỳ lạ!

Ban ngày sao lại có sao?”

Có người không hiểu hỏi.“Không biết, dị tượng của trời đất, có lẽ cũng không phải chuyện tốt lành gì.”

Người trả lời cũng đầy vẻ lo lắng.Mọi người nhỏ giọng bàn tán xôn xao, ngay cả nhuwnxgt u giả bị đầu hàng cầm cố cũng chú ý tới những ngôi sao trên đỉnh đầu.Công Tôn Sai không nói gì, cả người hắn phát lạnh, tay chân như cững lại, ngực như có khối đá nặng, vô cùng lo lắng.Ban ngày sao hiện!Hắn không biết vì sao nó xuất hiện, rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng hắn vẫn nhớ lần đầu tiên thấy sao hiện ban ngày ở Thiên Nguyệt giới, cảm giác sợ hãi sởn cả tóc gáy đó như một cơn ác mộng.Ở Tiểu Sơn giới hiện giờ không ngờ cũng có hiện tượng sao hiện ban ngày.Không biết vì sao, nỗi sợ hãi không hiểu nổi lan khắp thân thể Công Tôn Sai, hắn ráng sức cúi đầu xuống, cố đem ánh mắt rời khỏi bầu trời quỷ dị kia.Một lát sau tâm tình hắn mới dần dần bình phục.

Hiện tượng thiên văn quỷ dị đó chẳng liên quan gì đến mình, quản nó làm gì?

Sự chú ý của hắn lại chuyển về đám tu giả đầu hàng.Tu giả khác còn bình tĩnh lại nhanh hơn Công Tôn Sai, trong mắt bọn họ, hiện tượng thiên văn có quỷ dị đến mấy cũng kém hơn biến đổi của Tiểu Sơn giới.Thấy sự chú ý của Công Tôn Sai lại chuyển về đám tu giả đầu hàng, Tạ Sơn vội hỏi: “Những tên này nên xử lý ra sao?”

“Giết.”

Công Tôn Sai thần sắc bình tĩnh, hời hợt nói.“Giết hết tất cả sao?”

Tạ Sơn ngạc nhiên hỏi lại.“Sao?”

Côn Tôn Sai quay đầu nhìn sang Tạ Sơn.Chạm vào ánh mắt bình tĩnh kèm theo vài phần thanh tú của mẹ trẻ, Tạ Sơn trong lòng phát lạnh, vô thức quay đi.Mệnh lệnh của Côn Sai được thực thi trung thực, song sắc mặt mọi người đều có vài phần mất tự nhiên.

Bọn họ đều bị thủ đoạn tàn độc của tiểu nương làm cho khiếp sợ.

Giết người đối với bọn họ mà nói là chuyện bình thường, trên tay ai chả có mấy cái mạng?

Thế nhưng đồ sát kẻ đã đầu hàng…Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Công Tôn Sai, không ai dám mở miệng khuyên.Từ đầu đến cuối, Công Tôn Sai tận mắt nhìn đám tu giả đầu hàng bị giết, ngay cả mí mắt cũng không nháy tới một cái.

Đúng là giết người không chớp mắt!

Tạ Sơn da đầu te dại, nụ cười ngại ngùng trên khuôn mặt nhợt nhạt của mẹ trẻ khiến hắn chỉ có một mong muốn – chạy!Cố gắng kiềm chế hai chân đang muốn bỏ trốn, trong lòng hắn hối hận tới cực điểm.

Lúc trước không biết mình có biểu hiện khỉ gì mà giờ lại thành thị vệ thân cận của mẹ trẻ.

Tạ Sơn thầm than khổ.Công Tôn Sai vỗ vỗ bàn tay, nụ cười trên khuôn mặt vẫn giữ vẻ ngượng ngùng như trước: “Biểu hiện của mọi người ngày hôm nay đều không tồi.”

Không ai nói gì.“Lưu lại năm tiểu đội thủ ở đây, những người khác quay về doanh trại, xuất phát.”

Hắn chẳng buồn để ý tới những thi thể trên mặt đất, xoay người rời khỏi.Minh Tiêu phái thành lập trên núi tuyết, sông ranh giới chảy xuống từ nơi này, thẳng tới Thiên Thủy giới.

Tuyết trắng phau phau, từng căn lầu san sát nối tiếp nhau, tất cả không ngờ đều do tuyết tinh nhị phẩm tạo thành, vô cùng xa hoa!

Thang băng dài sáu ngàn bậc uốn lượn từ trên đỉnh nuối xuống, phần cuối thang băng là một tấm bia ngọc do tuyết tinh hoàn chỉnh luyện chế thành, bên trên viết hai chữ bằng chu xa tinh xảo – Minh Tiêu.Lúc này Minh Tiêu hái cũng đang rối loạn.“Có chuyện gì thế?”

“Không biết!

Lão tổ gõ chuông cảnh báo!”

“Vậy chắc chắn có chuyện lớn rồi!”

“Làm ơn đừng đoán mò nữa, chúng ta nhanh lên một chút, đến muộn sẽ bị phạt đấy.”

Đệ tử to to nhỏ nhỏ đều vội vội vàng vàng chạy tới đại điện.

Một lát sau các đệ tử đã tụ tập đông nghịt, im ắng như tờ.

Đám người chưởng môn cũng đứng chờ một bên.Trên bồ đoàn cao nhất là một tu giả tóc tai bù xù, mặc một áo choàng dài màu tuyết trắng, tướng mạo chỉ mới ba bốn mươi tuổi, hẳn là Minh Tiêu lão tổ, là tu giả duy nhất còn sót lại của Minh Tiêu phái.Minh Tiêu lão tổ chậm rãi mở miệng, thanh âm réo rắt.“Vừa rồi trời sinh dị tượng, ban ngày sao hiện, là điềm không lành.”

Lời này vừa nói ra, bên dưới lập tức ồ lên.

Ban ngày sao hiện, cảnh tượng đó vừa rồi cũng có không ít người thấy, nhưng không ai ngờ ngay cả lão tổ cũng bị kinh động.« Phái người đi thăm dò ! « Minh Tiêu lão tổ nói với ngữ khí không thể nghi ngờ.“Rõ!”

Chưởng môn cúi đầu nhận lệnh.“Gần đây cung ứng ra sao?”

Minh Tiêu lão tổ hỏi: “Linh cốc của Bách Hoa minh có đưa tới đúng hạn không?”

Chưởng môn cung kính nói: “Đến giờ sẽ đưa tới.

Chỉ là các nàng hi vọng có thể giao dịch một ít tài liệu kim hành tam phẩm tứ phẩm, điều kiện đưa ra cũng có chút hậu đãi.

Các nàng nguyện ý dùng một số pháp bảo tam phẩm tứ phẩm để giao dịch, các nàng còn có ý hiếu kính lão tổ một cái lục phẩm hải đường cung đăng.”

Minh Tiêu lão tổ trầm ngâm: “Bách hoa minh am hiểu lấy hoa nhập đạo, hải đường cung đăng của các nàng ta cũng nghe nói qua, đó là pháp bảo tốt.

Nhưng sao các nàng muốn tài liệu kim hành mà không phải là tài liệu mộc hành?“Vâng, đệ tử cũng không hiểu được nhưng đúng là các nàng mua tài liệu kim hành.”

Chưởng môn đáp.Minh Tiêu lão tổ suy nghĩ một chút: “Đáp ứng các nàng đi.

Ở nội giới tìm một chỗ khai trương bán linh cốc.

Dẫn nhóm tu nô bách hoa minh lại đây, chúng ta đem bọn họ bán cho người khác, dùng linh cốc đổi tài liệu.”

“Lão tổ anh minh.”

Chưởng môn vỗ mông ngựa.“Trong lũ đệ tử của bản môn, có bao nhiêu người đã ngưng mạch?”

“Bẩm lão tổ, có một trăm hai mươi người.”

“Quá ít!”

Minh Tiêu lão tổ lắc đầu: “Đi chiêu một nhóm tu giả ngưng mạch làm ngoại đường, làm nhiệm vụ quản lý sự việc bên trong nội giới.”

“Vâng!”

“Ngươi tự mình đi Thiên Thủy giới một chuyến.”

Minh Tiêu lão tổ suy nghĩ một chút: “Lần này ngươi đi phải làm được hai việc.

Việc thứ nhất, xem có cơ hội hay không cùng các thế lực khác góp vốn.

Việc thứ hai, đi mua một chỗ động tiên để làm biệt viện của bản môn.

Trong hàng đệ tử của bản môn những ai có tiềm lực đều được chuyển tới biệt viện để tu luyện.

Nếu như bản môn có vài vị kim đan thì Tiểu Sơn giới liền trở thành sân sau của chúng ta.”

“Đệ tử hiểu rồi!”

Chưởng môn bội phục sát đất, lão tổ mưa tính sâu xa, chỉ cần những sự tình này thành thì địa vị thống trị của Minh Tiêu phái tại Tiểu Sơn giới là không thể lay động.Linh khí của Tiểu Sơn giới loãng dần, nhưng các tài nguyên khoáng sản vẫn chưa được khai thác hết, lấy lực của một giới nuôi dưỡng Minh Tiêu phái là quá dư dả!“Yên tâm đi làm đi, ta sẽ thay ngươi trấn thủ.”

Lão tổ phất phất tay.Trước mặt Tả Mạt là một màu đen tối, một mùi khó ngửi không ngừng chui vào trong họng.Đây là đâu?Chẳng nhẽ mình đã chết?Không đúng, hình như chưa chết.Suy nghĩ một hồi lâu, hắn mới nhớ tới tình cảnh lúc chiến đấu cùng đầu huyết giác đại mãng kia.Đại gia hoả kia thật là hung hãn, lúc này trong lòng hắn vẫn còn sợ.Xung động quả nhiên là yêu ma!

Tại sao không nhịn một chút chứ?

Hắn tự nhắc bản thân, lần sau nếu gặp phải những đại gia hoả dạng này thì phải bỏ chạy trước.Nhưng tên kia hình như bị mình giết chết, một chút hồi ức hắn không xác định được.Rất nhiều hình ảnh mở hồ không rõ, nhớ lại cả nửa ngày cũng không có thu hoạch gì thêm.Trên người truyền tới từng đợt tê dại, kéo hắn từ trong hồi ức tỉnh lại, một lần nữa sự chú ý của hắn tập trung vào bản thân.Trước tiên hắn không có nhúc nhích mà vận dụng thần thức.

Từ sau khi hắn tu luyện “thai tức luyện thần”, gặp phải tình huống gì trước hết cũng vận dụng thần thức tìm kiếm, đây đã trở thành thói quen của hắn.A!Tại sao có thể như vậy?Nếu như không phải hắn xác định đây là thân thể của mình, hắn nhất định sẽ không tin thân thể này cùng bản thân có chút quan hệ nào.Tràn ngập sức sống!Nồng nặc đến cực điểm sức sống!Địa khí trong cơ thể nồng nặc đến mức đã trở thành trạng thái lỏng, chảy vào từng góc trên than thể hắn.

Sức sống đầy ắp, sinh mệnh lực cường đại, cảm thụ của Tả Mạc không thể lầm được, điều đó làm người ta cảm thấy say mê.Càng làm cho hắn giật mình chính là, trên dưới toàn thân, hắn không tìm được chút cảm giác quên thuộc nào.Máu, thịt, gân, cốt...Hoàn toàn xa lại, giống như là một cơ thể mới, một thân thể hoàn mĩ mới.Cũng đồng thời, hắn phát hiện thân thể mình bị bao trong một lóp vỏ!

Thực quái lạ, sao mình lại ở trong vỏ nhỉ?Hắn vô ý thức đẩy ra bên ngoài, ba, một tiếng nứt, tia sáng theo cái khe xuyên vào bên trong có chút chói mắt.

Không khí trong lành tràn vào bên trong, Tả Mạc cảm thấy sung sướng không nói nên lời, hắn tham lam mà hút vào, tay cố sức đẩy!Phanh!Vỏ bay tứ tán ra khắp nơi.Tả Mạc cả người trần truồng đứng ở chỗ trống, không khí mới mẻ, tia sáng sáng ngời làm cho hắn giống như được hồi sinh.Thực sự là thoải mái, hắn không kìm được cố gắng hít vào một hơi.Đến lúc này, hắn mới chú ý tới Kim giáp vệ trụ kiếm mà đứng cách đó không.

Nguyên lại hắn đã trở về, trong lòng rất nhẹ nhàng.Bỗng nhiên, hắn cảm thấy có rất nhiều người đang từ bên ngoài rất nhanh đi tới, là Công Tôn sư đệ.

Hắn cúi đầu nhìn lướt qua thân thể trơn bóng của mình, nhất thời quá sợ hãi.“Người nào cởi y phục của ta?”

Hắn luống cuống tay chân tìm trong giới chỉ của mình một bộ linh giáp, rất nhanh đã mặc trên người.Vừa mặc xong, cửa đã bị mở ra, Công Tôn Sai và đám người thoáng cái đã đến nơi.Công Tôn Sai nheo mắt lại: “Ngươi là ai?”

Tả Mạc sửng sốt, trong lòng cực kì khó chịu: “Sư đệ, ngay cả ta cũng không nhận ra sao?”

Đột nhiên sắc mặt của Công Tôn Sai sững lại, vẻ mặt của những người khác cũng vô cùng quái dị.Phản ứng của mọi người lập tức làm Tả Mạc ý thức được điều gì đó, hắn vô thức đưa tay lên mặt mình.Tay của hắn giống như là bị rắn cắn, nhanh như chớp rụt về, sắc mặt bỗng nhiên đại biến!Cảm giác này không đúng...Hắn không nói hai lời, lật bàn tay, một đoàn hơi nước bốc lên từ bàn tay hắn, nhanh chóng hoá thành một mặt nước kính trơn bóng.Tả Mạc ngây ra như phỗng.Chương 237 : Tái tạo cơ thể .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTrong kính bằng nước, một khuôn mặt xa lạ xuất hiện.“Gặp quỷ rồi!”

Tả Mạc giật nảy mình, lập tức hiếu kỳ sờ sờ soạng soạng, lại so sánh với gương, nhìn kỹ một lúc lâu rồi cuối cùng cho ra một kết luận: “May quá, dễ nhìn hơn trước nhiều rồi!”

Trong lòng hắn cũng yên tâm hơn một chút, khối đá nặng trong lòng cũng buông xuống.

Khuôn mặt này tuy rằng chưa thể nói là khôi ngô tuấn tú, nhưng ít nhất mũi còn ra mũi, miệng còn ra miệng.Thật ra, khuôn mặt này quả có phần phổ thông, thậm chí có chút non nớt, đầu trọc lốc, lông mày rậm, môi dày, thân thể cũng cường tráng hơn trước kia nhiều, nhìn qua tựa như một đứa trẻ trung thực.Lẽ nào đây là hình dáng vốn có của mình?

Trong lòng hắn bỗng nghi ngờ, lại thấy ngay khuôn mặt trong kinh nước hiện vẻ nghi hoặc.

Hắn có phần mất tự nhiên, mấy năm nay đã sớm quan với khuôn mặt cương thi không có bất cứ biểu tình gì, cũng đã quen với việc giấu tâm tư bản thân sau cái mặt cương thi.

Giờ biểu tình tự nhiên phong phú lên, mọi cảm giác hỉ nộ ái ố trong lòng đều hiện lên trên khuôn mặt, hắn lại cảm thấy quái dị.Hắn hiếu kỳ nhìn khuôn mặt xa lạ và sinh động vô cùng trong gương.Khuôn mặt này có phải diện mạo vốn có của mình không, hắn quyết định hỏi qua Bồ yêu một chút, chuyện này rất quan trọng đối với hắn.Công Tôn Sai nhìn vào tay Tả Mạc, thấy chiếc nhẫn Nạp hư mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng là sư huynh rồi!

Thấy hành động của sư huynh hắn cũng biết hẳn có chuyện gì đó xảy ra.

Lúc này sư huynh cần yên tĩnh, hắn lặng lẽ ra hiệu, mang theo mọi người lui ra ngoài.

Chuyện sửa đổi dung mạo đối với tu giả mà nói không phải việc hiếm thấy.Mọi người vừa lui ra ngoài, Tả Mạc lập tức tiến vào thức hải tìm Bồ yêu.“Có chuyện gì thê?

Sao ta lại biến thành thế này?”

Bồ yêu liếc mắt nhìn hắn cười lạnh nói: “Ngươi không cần giả bộ hồ đồ trước mặt ta, không ngờ hai kẻ các ngươi liên hết tính kế ta.”

“Liên kết?

Tính kế?”

Tả Mạc không hiểu gì hỏi lại.“Ta cũng bội phục ngươi, lá gan thật lớn.

Tái tạo thân thể, cho dù là những đại ma kia chắc gì đã dám thử, không ngờ ngươi lại có can đảm đó, ta trước đây đúng là đã coi thường ngươi rồi.”

“Tái tạo thân thể?”

Nghi hoặc trong lòng Tả Mạc càng nhiều.“Lúc trước ta còn lấy làm lạ, với tính cách của ngươi sao có thể thoải mái đáp ứng vụ hút ngược địa khí.”

Bồ yêu híp đôi mắt máu lại, chỉ vào mình nói: “Ta nên sớm nghĩ tới mới đúng.

Ngươi làm sao lại không biết thương thế của ta cần địa khí chứ?

Ngươi đã sớm tính cả, sớm chờ chuyện này rồi!”

Tả Mạc có thể nghe ra hai câu cuối của Bồ yêu hiển nhiên không phải nói với hắn.Hắn cũng không ngốc, nghe Bồ yêu nói đến đây lập tức hiểu đại khái, “ngươi” mà Bồ yêu nói chắc là bia mộ.

Càng nghe ý lạnh trong lòng hắn càng nặng, hắn bỗng nhơ tới dòng “đáp ứng hắn” từng xuất hiện trên bia mộ.

Hắn có cảm giác mơ hồ, suy đoán của Bồ yêu cũng không phải là lời nói vô căn cứ.Một yêu một bia mộ này đều chẳng phải loại lương thiện!Nhưng nghĩ lại, hắn cũng nhanh chóng thoải mái, nếu không có một yêu một bia mộ này, mình cũng chẳng đi tới bước này được, có lẽ ngay cả trúc cơ cũng chưa chắc thành công.

Cũng như việc buôn bán vậy, theo nhu cầu, dù lợi nhuận nhỏ tới đâu cũng không thể tự nhiên rớt từ trên trời xuống được.

Về phần nguy hiểm, chuyện làm ăn nào mà chả có nguy hiểm?“Tái tạo thân thể ta cũng có thể hiểu đại khái.”

Tả Mạc hỏi tiếp: “Đây không phải là diện mạo vốn có của ta sao?”

Lời của mình không có hiệu quả như dự liệu, vẻ kinh ngạc thoáng hiện trong lòng Bồ yêu, tên này chẳng phải rất ghét bị người ta lợi dụng sao?

Bất quá hắn cũng không tiếp tục dây dưa về vấn đề này, nói nhiều quá nhiều khi sẽ dẫn tới hiệu quả hoàn toàn ngược lại.“Đương nhiên không phải.”

Bồ yêu trả lời khẳng định: “Sau khi tái tạo cơ thể, tất nhiên sẽ thay đổi hoàn toàn.

Loại ma công này sở dĩ rất nguy hiểm nguyên nhân lớn là ở điểm này, gân cốt máu thịt toàn thân ngươi đều sẽ bị đánh tan, sau đó lại luyện hóa tái tạo lại, tăng cường năng lực bẩm sinh, hình thành thân thể càng mạnh mẽ.”

Tả Mạc chỉ vào mặt mình nói: “Nói cách khác khuôn mặt hiện giờ chẳng có quan hệ tới nửa tinh thạch tới ta trước đây?”

“Không sai.”

Bồ yêu có phần hả hê: “Không những không có tới nửa điểm quan hệ, hơn nữa thân thể của ngươi tất cả đều bị đánh nát, mọi dấu vết trước đây đều không còn.

Nói cách khác những đầu mối trước đây giờ đều không còn.”

Tả Mạc ngây người.“Trên tay ngươi tổng cộng có ba đầu mối.

Sửa mặt xóa trí sẽ lưu lại hai đầu mối, một là ở khuôn mặt của ngươi, một là ở trong ý thức của ngươi.

Còn một đầu mối cuối cùng là viên Ngũ Hành lưu ly châu trong cơ thể ngươi.

Ừm, đầu mối trên tay ngươi giờ chỉ còn hai.”

Biểu tình của Tả Mạc rất quái dị, một lần nữa hoàn toàn khác so với dự tính của Bồ yêu, hắn thực sự không nhịn nổi hỏi: “Đầu mối bớt đi một, lẽ nào ngươi không khí chịu?”

“Vẫn còn may mà.”

Ngữ khí của Tả Mạc có phần phức tạp, hắn nhún nhún vai: “Ít nất ta vẫn còn sống, giữ được cái mạng này cũng coi như làm ăn không lỗ rồi.”

Giờ tới Bồ yêu ngây ngốc.“Thân thể này có gì tốt?”

Tả Mạc nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc của mình, có phần mong đợi hỏi, thân thể mới hình như cũng khá lợi hại.Khuôn mặt Bồ yêu ngây ra, không nhịn nổi nữa tức tối bỏ lại một câu: “Chẳng phải ta làm, liên quan quái gì tới ta!”

Rồi xoay người bỏ đi.Tả Mạc sửng sốt rồi lập tức cười ha hả.

Có thể khiến Bồ yêu ấm ức, trong lòng hắn vô cùng thoải mái, vài phần lo lắng còn sót lại cũng bị quét sạch.Rời khỏi thức hải, tâm tình hắn vốn đang rất tốt lại bỗng nghĩ tới Tông Như.

Hắn nhớ Tông Như đã cản một đòn cuối cùng giúp mình, nếu không nhờ hắn có lẽ mình đã trọng thương tại chỗ rồi.Hắn vội vàng tìm Công Tôn sư đệ, hỏi rõ thương thế của Tông Như, sau đó vô cùng lo lắng chạy sang.Tông Như xếp bằng ngồi ngay ngắn ở đó, sắc mặt như tờ giấy, khí sắc cực kém.

Lôi Bằng và Niên Lục vẻ mặt lo lắng đứng bên, thấy Tả Mạc tới, hai người vội vàng đứng dậy.“Thương thế ra sao?”

Tả Mạc lập tức hỏi ngay.Niên Lục cười khổ: “Tổn thương tới kinh mạch, cần tĩnh dưỡng một thời gian.”

“Trị liệu kinh mạch sao, đây là Xuân Lộ đan tam phẩm chuyên chữa trị kinh mạch bị tổn thương.

Ừm, Nguyên Khí đan tam phẩm, hiệu quả khôi phục nguyên khí cũng không tồi.

Bồi Nguyên đan tam phẩm, củng cố căn cơ, bồi bổ nguyên khí…”

Lôi Bằng và Niên Lục nhìn một đống linh đan trước mặt, há hốc mồm.Hỏi thăm Tông Như xong, Tả Mạc mới nhớ tới con bướm Hồng Ban bị bỏ quên trong sơn cốc.

Trong lòng máy động, hắn thông qua Dịch Thú bài gọi bướm Hồng Ban.

Nhưng khiến hắn thất vọng, bướm Hồng Ban không trả lời.

Nếu không phải khí tức của bướm Hồng Ban vẫn còn, hắn chắc chắn sẽ cho rằng nó đã bị độc chết rồi.Nếu bướm Hồng Ban còn sống, lòng hắn cũng thoáng an tâm hơn.

Không có Thải Đồng, sơn cốc đầy khí độc đen kịt đủ lấy đi mạng nhỏ của hắn, hắn cũng lập tức bỏ ý định đi sơn cốc kiểm tra.Hắn dứt khoắt tiến vào trong phòng, bắn đầu tìm hiểu thân thể hoàn toàn mới này.Có vấn đề luôn luôn làm Công Tôn Sai cảm thấy khó hiểu, đó chính là sự xuất hiện của ngũ phẩm linh thú trong tay hai gã ngưng mạch.

Phải biết rằng, ngũ phẩm linh thú đã bắt đầu được xếp vào hàng cao giai, chúng nó không phải là tu giả ngưng mạch kì có thể sai khiến, bây giờ lại xuất hiện trên tay hai gã tu giả ngưng mạch kì làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi?Tâm tư hắn kín đáo, gọi Niên Lục và Lôi Bằng vào hỏi tỉ mỉ chi tiết.“Là Khổng gia huynh đệ.”

Cũng may bên người hắn có Tạ Sơn là người không xa lạ gì với thế lực của Xích Tôn Giả, hắn giải thích: “Khổng Gia huynh đệ không biết từ đâu tìm được một bộ bí kĩ, ba người liên thủ có thể gọi ra một đầu ngũ phẩm huyết giác đại mãng, đánh đâu thắng đó, là thủ hạ đắc lực nhất của Xích Tôn Giả.

Nhưng nghe nói bí kĩ của bọn họ cũng không hoàn chỉnh, gọi ra huyết giác đại mãng cũng không phải chân chính là ngũ phẩm, chỉ có thể coi là bán ngũ phẩm.

Về phần không khống chế được huyết giác đại mãng chắc có quan hệ với việc Khổng Đại bị chúng ta đánh chết.”

Ngay cả bản thân Tạ Sơn cũng không thể tưởng được, suy đoán của hắn cùng với sự thực là hoàn toàn ăn khắp.Công Tôn Sai cảm thấy rất có lý, điều khác không nói nhưng sức chiến đấu của một con ngũ phẩm linh thú tuyệt đối lớn hơn rất nhiều ba gã tu giả ngưng mạch.

Nếu bí kĩ này không phải thiếu sót thì tất cả mọi người đừng ai mong còn sống.Bỗng nhiên có người vội vã chạy vào: “Lão đại lão đại!”

Thủ hạ gọi Công Tôn Sai là lão đại, gọi Tả Mạc là ông chủ.“Làm sao vậy?”

Công Tôn Sai hỏi, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào lại xảy ra chuyện gì?“Có một nữ tu trôi trên sông đã được các huynh đệ cứu lên.”

“Nữ tu?”

Công Tôn Sai sửng sốt, qua một hồi mới có phản ứng.

Từ lúc ly khai Vô Không Sơn tới nay hắn không có gặp qua nữ tu.Ở tu chân giới, nam nữ không phân biệt, có rất nhiều môn phái chuyên thu đệ tử nữ.

Duy nhất có thiện tu là có ít nữ đệ tử.

Nữ nhân thích chưng diện, đối với vẻ ngoài thì ưa thích, đối với khổ cực thì không có chút hứng thú nào.

Ở Tiểu Sơn giới nghe nói cũng có thế lực chuyên của nữ tu, nhân số cũng không ít.“Đi, đi xem.”

Công Tôn Sai không chút do dự nói.Lúc Công Tôn Sai chạy tới doanh địa, rất nhanh đã trông thấy nữ tu này, chính xác mà nói, đây là một nữ tu đang bị thương.“Thật là xấu.”

Công Tôn Sai hồn nhiên không có phát hiện mình nói ra lời ác độc, thập phần kinh ngạc nói.“Cũng không hẳn.”

Tạ Sơn đồng ý sâu sắc, trong lòng có chút băn khoăn không yên gật đầu.Nữ tu thân bị thương nặng đã chìm vào hôn mê, tóc rối bù, cả người bốc lên một mùi tanh tưởi, trên mặt mọc đầy mụn ghẻ, quần áo trên người cũ nát trắng bệch, thật giống một tên khất cái, mà chân đã biến thành một mảng xanh đen.Tả Mạc nghe thấy tin tức cũng chạy đến, sắc mặt hắn ngưng trọng bởi vì một câu nói của Bồ yêu.“Nàng trúng yêu độc.”

“Yêu độc?”

Tả Mạc sắc mặt có chút khó coi: “Ngươi nói thương tích của nàng do yêu gây ra?”

“Không sai.”

Cảm giác uy hiếp gần nhất chính là Bồ yêu, hắn không dám che dấu nữa, lúc này nói ra: “Đây là một loại yêu độc rất thông thường, dùng thanh cức đẳng luyện chế mà thành.

Nghìn năm trước đã dùng không nghĩ tới hiện tại vẫn còn dùng.”

Sau cùng theo thói quen còn không quên đánh giá một chút: “Đám gia hoả này, một nghìn năm qua đều sống uổng phí sao?”

Tả Mạc không để ý tới Bồ yêu, hắn ngẩng đầu nói: “Nàng trôi từ phương nào tới?”

Tạ Sơn sửng sốt, vội vàng chạy đi hỏi gã tu giả ban đầu phát hiện ra, dọc theo sông ngòi chỉ về một phương hướng nói: “Từ phương hướng kia trôi tới.”

Công Tôn Sai cũng giật mình, hai người không khỏi liếc nhau, Thiên Nguyệt Giới!Phương hướng kia chính là phương hướng của sông ranh giới!Nữ tu này chính là từ Thiên Nguyệt Giới trốn tới, hai người không khỏi ngạc nhiên.

Vị trí bây giờ của bọn họ cách sông ranh giới không xa, trong khoảng thời gian này, nữ tu này chính là tu giả Thiên Nguyệtt giới đầu tiên bọn họ nhìn thấy trốn tới đây.

Không thể nghi ngờ, yêu quân nhất định đã phong toả sông ranh giới, việc này cũng không quá khó, bọn họ chỉ cần phái một đội ngũ chiếm giữ đảo Hoang Mộc thì có thể trấn thủ vững vàng sông ranh giới.Nữ tu này thực lực rất mạnh!Tả Mạc và Công Tôn Sai lại liếc nhau, nhất thời đã hiểu chủ ý của đối phương.

Thức khác không nói, nhưng có thể xông ra từ trùng vây vậy thực lực của nữ tử này không phải là ngưng mạch bình thường được.

Huống hồ, mọi người cùng đến từ Thiên Nguyệt Giới, tự nhiên làm hai người cũng cảm thấy có phần thân thiết.Tả Mạc hạ quyết tâm, hỏi Bồ yêu: “Yêu độc này giải như thế nào?”

Chương 238 : Lôi âm hạch đào .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Tình huống ra sao?”

Công Tôn Sai nhìn vào trong phòng một cái rồi ngồi xuống bên người Tả Mạc.Tả Mạc lắc đầu: “Không biết, nàng lúc trước đã bị thương rất nặng, hơn nữa không chỉ một lần, giờ còn sống đã là kỳ tích rồi.”

Hắn cũng có phần khâm phục, khi giúp nàng kiểm tra, hắn đã bị nội thương trùng trùng tích lũy trong cơ thể dọa tới ngây người.

Chẳng lẽ nữ nhân này cũng như sư huynh Vi Thắng, là người ham chiến tới phát cuồng?“Nếu dễ coi hơn chút thì hay rồi.”

Công Tôn Sai chép chép miệng.Tả Mạc kinh ngạc: “Chẳng lẽ đệ muốn tìm một nữ tu?”

“Không phải vậy.”

Công Tôn Sai vẻ mặt chăm chú giải chích: “Đẹp mắt vẫn thích hơn.”

“Đệ nói xem, nữ nhân có gì hay?

Sao tất cả mọi người đều thích chứ?”

Tả Mạc nhớ tới “ảo trận” của nữ nhân dùng hạc giấy khiến người ta sôi máu kia.“Sư huynh, chẳng lẽ cái này huynh cũng không hiểu?”

Công Tôn Sai không dám tin tưởng nhìn Tả Mạc, vỗ trán thở dài, rồi lập tức ra vẻ người từng trải, từng câu từng chữ chỉ đạo cho Tả Mạc: “Sư huynh, việc tu luyện đệ không bằng huynh, nhưng nếu nói về lý giải về nữ nhân, tiểu đệ vẫn có chút tạo nghệ.”

Tả Mạc tinh thần phấn chấn, vội vàng hỏi: “Nói tỉ mỉ một chút đi.”

“Nữ nhân, quan tọng nhất là đẹp, dung mạo như ngọc, giọng trong như làn suối, hương thơm thoang thoảng, thực sự khiến người ta không cách nào kiềm chế được.”

Công Tôn Sai vẻ mặt say sưa, nhưng hắn nhanh chóng chuyển giọng sang trịnh trọng nói: “Nhưng sư huynh ngàn vạn lần nhớ kỹ, nữ nhân này á, chỉ nhìn là biết.

Sư phụ đệ nói, nữ nhân chỉ có thể nhìn, không thể động vào.

Chúng ta chỉ đứng ngắm là được.”

“Ồ, hóa ra là vậy.”

Tả Mạc cái hiểu cái không gật gật đầu.« Có thể gặp người ở Thiên Nguyệt giới cũng coi như tha hương gặp bạn cũ. » Công Tôn Sai cảm khái nói : « Giờ chúng ta chỉ có ba người, thêm một vẫn tốt hơn. »Tả Mạc yên lặng, nhớ tới một việc trước đây, một lát sau mới hỏi: “Thành sư đệ sao rồi?”

“Còn có thể thế nào?

Ngày nào cũng cắm đầu vào Thú trì, hẳn cũng nhanh thôi tâm nguyện của hắn cũng có thể đạt dược, tu thành linh thú rồi.

Ha ha.”

Công Tôn Sai châm chọc.“Hắn thích là được rồi.”

Cũng không biết có phải vì gần đây liên tiếp gặp chuyện nên có nhiều việc, Tả Mạc nhìn thông suốt được hơn trước đây nhiều.“Ừ.”

Công Tôn Sai gật đầu, tình cảnh của bọn họ có thể dùng mấy chữ ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai để hình dung được.

Đừng thấy bọn họ gần đây thắng lợi liên tiếp, nhưng chỉ hơn một trăm người này, ở toàn bộ Tiểu Sơn giới cũng chẳng có danh tiếng gì cả.Việc cần làm trước mắt không phải việc mình thích nhất đó sao?

Sau khi được học tập về chỉ huy, cảm thụ thụ lớn nhất của hắn là phí cả cuộc sống trước kia rồi.Hắn bỗng nhớ tới một chuyện rất quan trọng: “Sư huynh, huynh nói xem yêu quân rốt cuộc từ đâu tới?”

“Từ đâu tới à?”

Tả Mạc sửng sốt, bị câu hỏi của Công Tôn Sai làm khó, suy nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là Thiên Thủy giới, Tiểu Sơn giới chỉ có hai sông ranh giới, vậy chỉ có thể từ Thiên Thủy giới tiến vào.”

Khuôn mặt tuấn tú của Công Tôn Sai đầy vẻ lo lắng: “Nhưng nếu đi từ Thiên Thủy giới, yêu quân sẽ bỏ qua phái Minh Tiêu sao?

Khi chúng ta thủ ở đảo Hoang Mộc, chúng có thể không nói một lời đã ra tay.”

Đúng vậy, nếu yêu quân từ Thiên Thủy giới tiến vào Tiểu Sơn giới thì bất cứ thế lực nào đóng ở sông ranh giới đều sẽ bị hủy diệt.

Tả Mạc không tin yêu quân lại mắt nhắm mắt mở đối với phái Minh Tiêu.“Có phải phái Minh Tiêu sau khi yêu quân đi qua mới nhân lúc yếu đoạt cửa vào sông ranh giới?”

Tả Mạc nghĩ tới một khả năng.“Đệ đã hỏi qua bọn Tạ Sơn, phái Minh Tiêu vốn đã ở đó.”

Công Tôn Sai nói.Tả Mạc sợ hãi cả kinh, chỉ thấy cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân trào lên: “Lẽ nào Tiểu Sơn giới còn có một cửa vào khác?”

“Không biết.”

Công Tôn Sai lắc đầu trả lời.Vấn đề này rất quan trọng, Tả Mạc lập tức tìm tới Bồ yêu.Bồ yêu trầm ngâm nói: “Yêu quân kia từ khe hỗn độn tiến vào.”

“Khe hỗn độn?

Nó là cái gì?”

“Mỗi một giới đều có vài cửa vào, cửa vào thông thường nhất là sông ranh giới.

Song ngoại trừ những cửa vào đó, thường còn có một số khe rất nhỏ khác, những cái đó được gọi là khe hỗn độn.

Bất quá, đại đa số giới chủ sau khi quan lý một giới đều tìm tới khe hỗn độn này, tu bổ nó lại, miễn cho kẻ khác thừa dịp tiến vào.”

Bồ yêu quen thuộc với những thứ này như lòng bàn tay.“Khe hỗn độn có rất nhiều sao?”

Sắc mặt Tả Mạc rất khó coi.

Nếu quả thật có khe hỗn độn vậy cũng có nghĩa là yêu quân lúc nào cũng có thể xuất hiện.“Cái này không biết.”

Bồ yêu nói: “Mỗi giới mỗi khác.

Bất quá có một điểm. khe hỗn độn mang tên là hỗn độn chính là bởi pháp tắc của nó hoàn toàn hỗn loạn, không trật tự.

Tu giả càng cao giai bị ảnh hưởng lại càng lớn.

Tiểu Sơn giới là giới nhỏ nhất, nếu có khe hỗn độn chắc cũng chỉ cho phép tu giả ngưng mạch kỳ đi qua.

Yêu ma cũng bị chế ước như vậy.”

Nghe được điều này, Tả Mạc đã hoàn toàn khẳng định yêu quân tiến vào Tiểu Sơn giới từ khe hỗn độn.

Lúc trước hắn còn lấy làm lạ, yêu quân tuy nghiêm chỉnh nhưng tu vi trung bình cũng không cao, thực lực cá nhân đại khái tương đương với tu giả ngưng mạch.

Hóa ra chúng không phải không muốn phái cao thủ mà là không phái được cao thủ.“Phải làm sao mới tìm được khe hỗn độn?

Có thể lấp lại không?”

Tả Mạc có phần lo sợ hỏi.

Nguy hiểm biết rõ song lại không thấy được dễ khiến người ta sợ hãi nhất.“Xung quanh khe hỗn độn đều có phần đặc biệt, bởi vì hỗn độn.

Hỗn độn chẳng phân được âm dương, chẳng phân ra ngũ hành, không có địa khí, linh lực, tu yêu ma dưới hỗn độn, lực lượng đều bị áp chế.

Ừm, trống vắng hoang vu, xung quanh khe hỗn độn không dã thú nào có thể tồn tài, không thực vật chẳng động vật, không có bất cứ cái gì còn sống.”

Bồ yêu thao thao bất tuyệt, cuối cùng còn bổ xung một câu: “Cũng có một số bí kỹ pháp quyết có thể tra xét, nhưng ta không có.”

Tả Mạc từ trong thức hải đi ra, hắn đem thuật Bồ yêu nói thực hiện lại một lần.Công Tôn Sai rất trấn tĩnh, đáp án này cùng suy luận của hắn cách nhau không xa, hắn chỉ hỏi một vấn đề: “Xung quanh khe hỗn độn có thích hợp để phục kích không?”

“Theo như lý luận mà nói là rất thích hợp.”

Bồ yêu chủ động trả lời, nhưng hắn chỉ có thể nói với Tả Mạc: “Nhưng người nên bỏ qua đi.

Sư tử dù mệt mỏi mấy cũng không phải là cừu có thể thắng được.

Thủ hạ của hắn là cừu trong cừu.”

Tả Mạc hoạt kê, nhưng vẫn uyển chuyền mà thuật lại một lần nữa lời Bồ yêu nói.Sắc mặt Công Tôn Sai có chút khó coi, nhưng biết rõ đây là tình hình thực tế.

Đức hạnh của đám gia hoả này hắn biết rất rõ.

Tuy rằng trải qua huấn luyện như thế và cuối cùng cũng cơ bản trở thành một đội quân nhưng khác biệt so với sự thành thục của yêu quân vẫn là vạn dặm.Đối với vấn đề này, Tả Mạc cũng bó tay.Nhưng suy đoán này đã được chứng minh, càng làm cho hai người kiên định quyết tâm đột phá phong toả của Minh Tiêu phái, đây là đường sống duy nhất.“Có tin tức gì về âm sát không?”

Tả Mạc hỏi, uy lực của âm hoả châu so với sự tưởng tượng của hắn còn lớn hơn nhiều.

Ngang ngược như huyết giác đại mãng cũng hoá thành tro bụi, thực sự ngoài dự liệu của Tả Mạc, càng làm cho hắn thêm khao khát nơi có âm sát.Sức chiến đấu của ngũ phẩm linh thú ngang với tu giả kim đan.

Huyết giác đại mãng tuy rằng chỉ là bán ngũ phẩm linh thú nhưng lực lượng có thế giết chết nó thì đối với tu giả kim đan cũng có ít nhiều hiệu quả.Công Tôn Sai cũng biết sự lợi hại của âm hoả châu, đối với chuyện này cực kì để ý, nói: “Vẫn chưa có, đệ sẽ để ý chuyện này.

Được rồi, lần trước tiêu diệt nhóm Xích Tôn Giả kia thu được một kiện đồ tốt.”

“Thứ gì tốt?”

Tâm thần Tả Mạc rung lên, vội vàng hỏi.“Một gốc cây tứ phẩm lôi âm hạch đảo thành thục, đúng là rất nhanh sẽ thành thục.

Xích Tôn Giả luôn giữ kín, không nghĩ tới lại tiện nghi cho chúng ta.”

Công Tôn Sai ngại ngùng cười nói.“Lôi âm hạch đào!

Tứ phẩm!”

Mắt Tả Mạc trợn tròn, hô lên thất thanh.Nhìn thấy bộ dạng chảy nước dãi ròng ròng của sư huynh mà Công Tôn Sai phì cười nói: “Không sai.”

Biểu tình lúc này của sư huynh, thực sự là sinh động!

Công Tôn Sai rất muốn cười.Tả Mạc vô cùng lo lắng chạy tới sơn động của Xích Tôn Giả, bây giờ nơi này đã được canh phòng cẩn thận, Công Tôn Sai cũng biết rất rõ giá trọ của gốc cây tứ phẩm lôi âm hạch đào kia, đây chính là vật báu vô giá.Một gốc cây cao bằng hai người, cây hạch đào không không thu hút lắm, trên cây đầy quả màu xanh, vỏ ngoài quả mọc lấm tấm những điểm ngân sắc.Không có linh khí nồng nặc, không có quang hoa chói mắt, cái cây trước mắt bình thường như bao cây bình thường khác, tuyệt đối khó có thể liên quan tới cây tứ phẩm lôi âm hạch đào.“Tên Xích Tôn Giả này cũng có vài phần nhãn lực!

Người thường cũng không thể nhận ra được.”

Tả Mạc tham lam nhìn những trái màu ngân xanh treo đầy trên cây.“Bây giờ tiện nghi cho chúng ta rồi.”

Công Tôn Sai đối với giá trị của lôi âm hạch đào cũng không rõ lắm, hắn chỉ biết, thứ này tương đối hiếm và rất quý.Tả sư huynh đối với bất cứ thứ gì hiếm và có thế bán được với giá tốt thì đều cảm thấy hứng thú.

Hắn rất hài lòng, không ai hiểu rõ hơn hắn về kế hoạch huấn luyện và tiêu hao mỗi ngày.

Bây giờ đưa tiền tới cho sư huynh, hắn cảm thấy đó là một khởi đầu tốt.Ý nghĩ trong lòng Công Tôn Sai lúc này chính là có cách nào kiếm tiền nhanh hơn không?Ba, một trái cây đã chín từ trên cây rơi xuống.Tả Mạc vội đưa tay ra, trái cây bay đến tay hắn.

Hắn nhẹ nhàng dùng tay chà xát, vỏ bên ngoài cùng thịt quả bị tách ra, lộ ra hạch đào ngân quang loè loè bên trong.Đây chính là lôi âm hạch đào đại danh đỉnh đỉnh!Ánh mắt Tả Mạc say mê nhìn lôi âm hạch đào trước mặt.Quả lôi âm hạch đào này so với bình thường thì hơi nhỏ, toàn thân giống như được tạo thành từ bạc tinh vậy, nặng trịch, nếp gấp ở trên hạch đào thỉnh thoảng có điện mang hiện lên.

Bàn tay Tả Mạc được bao bọc bởi một tầng mỏng linh lực, nếu không sẽ bị điện mang của lôi âm hạch đào làm tổn thương.“Đây là lôi âm hạch đào sao?

Đẹp thật.”

Công Tôn Sai tiến lại gần: “Thứ này bán chắc được lắm lắm!”

“Bán?”

Tả Mạc lại khác hẳn, lắc đầu nói: “Một quả cũng không bán!

Đây là thứ tinh thạch cũng không thể mua được.”

Thần thức đảo qua lôi âm hạch đào ngân quang loè loè trong tay, trong lòng hắn càng thêm tán thán.

Lôi âm hạch đào trời sinh ẩn chứa cương lôi, là pháp bảo trời sinh có thể trực tiếp sử dụng.

Vốn bây giờ Tả Mạc thiếu chính là thủ đoạn công kích, những lôi âm hạch đào này tới thật đúng lúc!Với tính cách tính toán tỉ mỉ của hắn tự nhiên sẽ không ngốc đến nỗi trực tiếp đem lôi âm hạch đào ra sử dụng.

Hơn nữa hắn còn phát hiện ra, tuy rằng cương lôi ẩn chứa trong lôi âm hạch đào là dư thừa, mà vỏ ngoài cứng thì nhân hạch đào bên trong càng dung nạp được nhiều cương lôi.Chỉ cần dùng cương lôi không ngừng rèn luyện, uy lực của lôi âm hạch đào sẽ không ngừng tăng lên.Đối với người khác mà nói, cương lôi tìm kiếm không dễ nhưng đối với Tả Mạc mà nói chỉ là “muỗi”.“Dương sát cương lôi”, tứ phẩm cương lôi, dùng để rèn luyện lôi âm hạch đào thật sự là vô cùng thích hợp.Tả Mạc nhìn quả màu xanh treo đầu trên đầu, hạnh phúc mãnh liệt đến nỗi choáng váng hoa mắt.“Của ta!

Tất cả đều là của ta!”

Trong sơn động vang lên tiếng nói mê của thần giữ của.Chương 239 : Yêu điều tra Vô Không .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckVô Không sơn ngày trước nay người đi chẳng còn núi trống không, cỏ dại lan tràn, linh điền điêu tàn hoang phế, thi thoảng lại thấy được một số dã thú nhỏ vươn đầu khỏi bụi cỏ dại.“Chính là vùng này.”

Nghe thủ hạ báo cáo lại, Mộc Hi đạp lên con đường mòn đầy cỏ dại, đi dọc theo sơn đạo về phía trước.“Đây là chỗ của môn phái nào?”

Nàng hỏi.“Là một môn phái kiếm tu tên gọi là Vô Không kiếm môn.”

Người trung niên hiển nhiên đã làm rất nhiều việc, giới thiệu tỉ mỉ: “Vô Không kiếm môn là một trong những môn phái kiệt xuất nhất ở Thiên Nguyệt giới, hai năm gần đây danh tiếng tăng mạnh.

Ngay từ đầu bọn họ đã có bốn tu giả kim đan kỳ, thực lực không tầm thường.”

“Ừm, ở một nơi nhỏ bé thế này lại có bốn kim đan, quả có phần không tầm thường.”

Mộc Hi có phần kinh ngạc nói.Viên Phong cười khẩy một tiếng, không cho là đúng.Mộc Hi cũng chẳng buồn để ý tới hắn, tiếp tục nói với người trung niên: “Ngươi nói tiếp đi.”

“Hai năm nay, bọn họ tăng tốc độ mở rộng, hiện giờ môn phái đã có gần mười tu giả kim đan.”

Ánh mắt Mộc Hi thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Gần mười kim đan sao?”

Lần này ngay cả khuôn mặt Viêm Phong cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Bọn họ chỉ là đội quân tiên phong, gần mười tu giả kim đan đủ để tạo thành uy hiếp nghiêm trọng đối với bọn họ.

Thái độ của hắn tuy rằng cuồng vọng, nhưng có thể thuận lợi tiến ra từ phủ Yêu Thuật, tất nhiên không hề ngu ngốc.“Ngoại trừ điều đó ra, đệ tử thế hệ thứ hai của bọn họ cũng cực kỳ xuất sắc, xưng hùng Thiên Nguyệt giới.

Đại đệ tử Vi Thắng, hai mươi tuổi đã tu tới ngưng mạch, về phương diện tu kiếm càng biểu lộ thiên phú kinh người, đã đạt tới mức kiếm ý hóa hình.

Nhị đệ tử Tả Mạc, cực am hiểu phù trận.

Tam đệ tử La Ly cũng tu tới ngưng mạch, tự nghĩ ra kiếm quyết Ngã Ly.”

“Môn phái thật mạnh!”

Mộc Hi chưa từng rung động đến vậy.Mấy năm nay tuy lý giải của bọn họ về tu giả càng lúc càng nhiều, số liệu trong tin tức này nếu xuất hiện trong một môn phái cỡ trung cũng không khiến người ta ngạc nhiên.

Song có thể xuất hiện ở một giới nhỏ bé hẻo lánh như vậy, thật khiến người ta giật mình.Khuôn mặt Viêm Phong cũng lộ vẻ khiếp sợ.

Hắn luôn tự xưng là thiên tài, lần này lại nghe nói có người hai mươi tuổi đã tu tới ngưng mạch, đạt tới cảnh giới Kiếm Ý Tâm Chuyển, bị đả kích rất lớn!Bọn họ đi tới một gian nhà gỗ nhỏ trống không.

Gian nhà gỗ này cực kỳ chướng mắt, trên đường họ đi tới, dọc đường khắp nơi đều là cỏ dại mọc thành bụi, duy chỉ có gian nhà gỗ nhỏ này, xung quanh chỉ có đất trống đầy những khe rãnh, trụi lủi chẳng có tới mộc gốc cỏ dại.Địa điểm cổ quái bắt mắt như vậy tất nhiên thu hút mọi ánh mắt, Mộc Hi nhìn chăm chăm vào căn nhà gỗ nhỏ tới nửa ngày, đứng yên tại chỗ bất động.

Những người khác thấy Mộc Hi bất động cũng không dám lôn xộn.

Viêm Phong thấy vậy hừ lạnh một tiếng, không hề do dự bước về phía căn nhà gỗ.Người trung niên không khỏi nhìn về phía Mộc Hi lộ vẻ dò hỏi.Mộc Hi cười nhẹ xua tay.Chân phải của Viêm Phong mới bước vào khu đất trống, đầu óc ông lên một tiếng, tóc gáy đột nhiên dựng đứng cả lên!Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, gian nhà gỗ vốn bình thường kia ầm ầm tan vỡ.

Không gian xung quanh như thoáng cái sụp đổ, một lực hút vô hình điên cuồng túm lấy hắn kéo xuống dưới, vô số kiếm ý dày đặc lẫm liệt từ bốn phương tám hướng ép về phía hắn!Hắn hoảng hốt thất sắc, hai mắt lập tức đỏ bừng, toàn thân lập lòe ánh lửa!Lập tức vận dụng lực lượng toàn thân, bứt ra lui lại!Vừa rời chân khỏi khu đất trống, cảnh tượng đáng sợ lập tức biến mất, lực hút, kiếm ý đều như ảo giác.

Viêm Phong kinh hãi nuốt nước miếng, ngọn lửa bùng lên khắp người cũng không dám thu lại, lòng còn sợ hãi nhìn căn nhà nhỏ giữa bãi đất trống đó.“Đây là nơi tu luyện của một kiếm tu cường đại.”

Mộc Hi chậm rãi đi tới bên người hắn, thản nhiên mở miệng nói: “Mỗi tấc đất ở nơi đây theo thời gian đều được kiếm ý của kiếm tu thấm vào, hung ác sắc bén, vạn vật đều không thể sinh trưởng.

Mỗi khi ngươi bước lên một bước, kiếm ý cũng sẽ mạnh mẽ thêm một phần.

Cuối cùng chỉ có hai kết quả, một là ngươi bị kiếm ý đánh tan, một cái còn lại là kiếm ý ở đây bị ngươi đánh tan.”

Viêm Phong sắc mặt trắng bệch.

Từ khi tiến vào Tiểu Sơn giới qua khe hỗn độn tới nay, bọn họ đánh đâu thắng đó, hắn cũng chưa từng gặp phải sự chống cự quá mạnh mẽ, dẫn tới tong lòng mười phần coi thường đối với tu giả, cho rằng tu giả chẳng qua cũng chỉ vậy.

Thẳng tới lúc này hắn mới bừng tỉnh kinh sợ, hóa ra cường giả trong tu giả lại kinh khủng như vậy!Thái độ yên lặng tới khác thường của Viêm Phong khiến Mộc Hi mười phần thỏa mãn.

Lần này nàng không chỉ cảnh tỉnh một mình Viêm Phong, nàng đã sớm phát hiện sự khinh địch tràn ngập trong đội ngũ.

Việc này đối với đội tiên phong có trách nhiệm xâm nhập vào vùng địch là khuyết điểm cực kỳ trí mạng.Đám thủ hạ phía sau nàng khiếp sợ nhìn căn nhà gỗ giữa khu đất hoang không một ngọn cỏ này.Nàng xoay người, thấy vẻ kiêu căng ngạo mạn trong mắt đám thuộc hạ đã bớt đi không ít, lúc này mới không đổi sắc mặt hỏi người trung niên: “Có mục tiêu nào đáng nghi ngờ không?”

Người trung niên cung kính nói: “Xem thời gian áo hiện ban ngày, thời gian đại nhân đó sống nhờ ở Vô Không kiếm môn là từ trước khi môn phái này mở rộng.

Trước khi mở rộng, nhân số Vô Không kiếm môn cũng không nhiều.

Nếu đại nhân này thi triển phương pháp sao hiện ban ngày, sợ là đại nhân đó trên người có thương tích.

Nếu nhìn lại, khả năng đại nhân sống nhờ trên người tu giả kim đan rất thấp.

Hiềm nghi lớn nhất là vài vị đệ tử thế hệ thứ hai.”

Mộc Hi không cắt ngang, nghe kỹ từng lời, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngươi cảm thấy ai đáng nghi nhất?”

“Vi Thắng!”

Người trung niên không hề do dự nói.“Vì sao?”

“Thiên phú của Vi Thắng xuất sắc nhất, có thể trợ giúp nhiều nhất cho vị đại nhân đó!”

Mộc Hi lắc đầu: “Ta ngược lại không nghĩ như vậy.

Nếu ngươi thụ thương sống nhờ trên người một kẻ khác, ngươi sẽ nghĩ tới điều gì?”

Người trung niên nghe vậy trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Lấy thuộc hạ mà nói, đầu tiên là an toàn, thứ hai là có thể mau chóng khôi phục.”

“Ngươi nói không sai.”

Mộc Hi nói: “Thiên phú của Vi Thắng cực mạnh, cũng được môn phái coi trọng nhất, chỉ hơi vô ý sẽ dễ dàng lộ ra chân tướng.

Vì vậy sống nhờ trong cơ thể hắn không phải lựa chọn sáng suốt nhất.

Nếu là ta, ta sẽ chọn Tả Mạc hay La Ly.

Không bị chú ý nhiều nhưu Vi Thắng lại có thể được cung ứng tài nguyên không tồi.

Hơn nữa hai người này được coi trọng chắc chắn không bằng Vi Thắng, cho dù là khống chế hay dụ dỗ cũng dễ dàng hơn. ”Trung niên nhân bội phục sát đất: “Đại nhân anh minh!”

“Vô Không Kiếm môn bây giờ ở đâu?”

“Nghe nói bọn họ đã dời đi Minh Đào giới.”

Trung niên nhân đáp, hắn lộ ra vài phần ngượng nghịu: “Với thực lực của chúng ta chỉ sợ không thể đánh tới Minh Đào giới.”

Mộc Hi không tức giận, cười nói: “Minh Đào giới là trung giới, đương nhiên không phải nơi chúng ta có thể đánh tới.

Đem tình báo ngươi có được cùng với dự đoán của chúng ta hợp thành một bản báo cáo gửi về là nhiệm vụ đã hoàn thành.

Còn mọi chuyện tự nhiên sẽ có người đến xử lý.”

“Vâng!”

Trung niên nhân cung kính đáp.Sắc mặt Viêm Phong khôi phục lại như thường, hắn nghe thấy lời nói của Mộc Hi thì có chút không cam lòng: “Chúng ta đứng đây làm gì?”

“Chúng ta?”

Mộc Hi cười khểnh: “Cũng lâu rồi, nên nghỉ thôi.”

Viêm Phong tức cười.Tả Mạc cả người tràn đầy sức mạnh, thân thể mới gây cho hắn quá nhiều kinh hỉ lẫn xa lạ.

Nhất là về phương diện luyện thể, tiến cảnh càng nhanh, không phí chút sức nào liền có đột phá cảnh giới tam sơn, giờ giơ tay nhấc chân liền cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh, cảm giác tuyệt vời đến cực điểm.Làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc nhất chính là ma văn được Bồ yêu khắc trên người, ở lần trọng tố thân thể này toàn bộ đã biến mất.

Nhưng không biết vì sao, bên ngoài thân thể có thêm một ít hoa văn phù trận.

Những hoa văn phù trận này không có cảm giác phiền phức như ma văn, lại tràn ngập vẻ đẹp phù trận.Nhưng là những hoa văn này rốt cuộc có phải là phù trận hay không, Tả Mạc cũng chưa xác định.

Cần có thời gian chậm rãi nghiên cứu.Ngoại trừ luyện thể đột phá cảnh giới tam sơn, một thức khác đột phá chính là thần thông chậm chạp mãi không có tiến triển.Thần thông của hắn có liên quan đến mắt, điều này cũng không phải do thân thể mới mà phát sinh biến hoá.“Linh nhãn”!Có thế bắt được linh khí lưu động, đó là công hiệu duy nhất của “linh nhãn”.Hắn không thể thi triển “linh nhãn” liên tục trong thời gian dài, mắt sẽ đau không chịu nổi.

Ngay cả như vậy, “linh nhãn” còn làm hắn kinh hỉ khó giải thích.

Có lẽ đối với người khác thì “linh nhãn” như vậy là không đúng nhưng đối với hắn mà nói, “linh nhãn” như vậy là vô cùng thích hợp.Nhất là trong nghiên cứu phù trận, có thể trực quan nhìn thấy linh khí chuyển động, quả thức giống như hổ thêm cánh!Về giải thích thần thông có nhiều loại.

Thiện tu cho rằng thiền định mà sinh thông tuê, thần thông đó là thông tuệ.

Mà Bồ yêu đối với lời này thì cười nhạt, hắn cho rằng nguồn gốc của sức mạnh chính là sự giác tỉnh.Nhưng có một điều mà cả hai người đều nhất trí chính là thần thông có thể phát triển được.

Đáng tiếc là Tông Như hay Bồ yêu đều không biết tu thần thông như thế nào.Tả Mạc cũng không sốt ruột, dù sao có một cách đơn giản mà ngu ngốc nhất chính là làm nhiều thành quen.

Vừa có thời gian, hắn liền thi triển “linh nhãn” cho tới lúc đau không nhịn được mới dừng lại.Lần này trọng tố thân thể khiến toàn diện tiến bộ.

Ngoại trừ luyện thể và thân thông, các phương diện khác đều tiến bộ, cũng có chút không tầm thường.Kinh mạch mới càng cứng cỏi, so với trước đây rộng hơn phân nửa.

Cốt cách như ngọc, cứng hơn tinh cương.

Cơ nhục như sắt, dẻo dai và cứng rắn.Mỗi lần kiểm tra thân thể mới của mình, Tả Mạc không khỏi sinh tán thán.

Khó mà giải thích, hắn đối với bia mộ thêm một phần kính nể.

Thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi, quả thực xứng đáng với câu: đổi trắng thay đen, quỷ thần khó lường!Hắn không nghĩ ra được người nào lại có thủ đoạn như thế.

Thủ đoạn như thế phá vỡ những gì hắn biết được.Nhưng sự kính nể này hắn đặt sâu trong lòng, hắn mất ăn mất ngủ mà tu luyện.

Bây giờ có điều kiện tuyệt hảo như này, nếu như hoang phí thì thật là lỗ lớn!

Thiên phú mà thân thể mới có được nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn trước đâyNgay khi Tả Mạc điên cuồng tu luyện thì Công Tôn Sai mang theo một đám tu giả bắt đầu điên cuồng mở rộng.Trong ba tháng, Công Tôn Sai mang theo đám tu giả này trài qua bốn tràng khổ chiến!Trong đó trận đánh gian khổ nhất thì ngay cả Ma Phàm Tạ Sơn cũng thụ thương, Công Tôn Sai cũng thiếu chút nữa bị giết.Nhưng trận chiến này cũng khiến vẻ ngại ngùng của Công Tôn Sai giảm xuống, có chút điên cuồng hơn.

Ngay khi thương thế mọi người vừa mới khỏi hắn, hắn liền mang theo mười lăm đơn vị chiến đấu đi hơn tám trăm dặm, tiêu diệt một thế lực, bắt hơn tám mươi tu giả làm tù binh.Liên tục bốn tràng kịch chiến, số tu giả trong tay Công Tôn Sai nhanh chóng bành trướng, quy mô chưa từng có, đạt được bốn trăm năm mươi người, trở thành thế lực lớn nhất trong phương viên ba nghìn dặm quanh đó.Hung danh của “mẹ trẻ” nhanh chóng được truyền bá ra.

Thế lực thần bí này biểu hiện ra sức mạnh công kích mãnh liệt làm cho người khác mở mắt.

Những trận chiến kịch liệt khiến người nào cũng rõ ràng đội ngũ này không phải là những kẻ thiện lương gì.Trong phương viên ba nghìn dặm, những tu giả rải rác tất cả đều bị Công Tôn Sai quét sạch không còn, một người cũng không tha.

Nói cách khác, trong khu vực to lớn này trừ Công Tôn Sai bọn họ thì những địa phương khác không có một bóng người.Nhưng chiến thắng liên tiếp cũng không làm Công Tôn Sai cảm thấy vui vì hắn nghe được một tin tức.Chương 240 : Chuyện gì đây?Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn:Công Tôn Sai tìm được Tả Mạc, đem tin tức mà mình thu được nói rõ ra.Càng nghe sắc mặt Tả Mạc càng thêm khó coi.“Tâm địa phái Minh Tiêu thật quá ác động!

Bọn chúng rõ ràng muốn lợi dụng cả Tiểu Sơn giới để nuôi môn phái bọn chúng!”

Tả Mạc trong lòng tức giận song cũng lập tức tỉnh táo lại: “Động tác của chúng ta phải nhanh mới được!

Càng về sau cuộc sống sẽ càng khó khăn.

Chờ ngoại đường của bọn chúng ổn định rồi, thủ hạ tay sai vô số, chúng ta muốn vượt qua, khó càng thêm khó.”

“Ừm!”

Công Tôn Sai nặng nề gật dầu, trong mắt cũng thoáng hiện vẻ giận dữ.

Cách làm của Minh Tiêu phái chẳng khác nào coi tu giả trong Tiểu Sơn giới như linh thú nhốt lại nuôi.

Đến lúc đó bọn họ khác gì những tu nô kia.“Ta có một cách.”

Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi nói.“Cách gì?”

Công Tôn Sai vội vàng hỏi.“Bọn họ bán linh cốc, chúng ta bán bồ đoàn Hắc Luyện!”

Công Tôn Sai vô cùng kinh ngạc hỏi lại: “Bán bồ đoàn Hắc Luyện cho bọn họ có quá đáng tiếc không?

Đến lúc đó giá cả tinh thạch ở Tiểu Sơn giới chắc chắn sẽ tăng vọt.”

“Bán!”

Tả Mạc tàn nhẫn nói: “Không chỉ bán mà chúng ta còn phải bán lớn!

Chỉ cần bồ đoàn Hắc Luyện được bán ra, sợi dây xích trên cổ mọi người sẽ không căng như trước nữa.

Bố cục của phái Minh Tiêu cũng sẽ không hoàn thành, phí công phí sức.

Minh Tiêu phái biết chúng ta làm hỏng chuyện của chúng chắc chắn sẽ giết tới cửa.

Hắc hắc, chúng ta nhàn nhã ngồi đợi, bày ra một cái thòng lọng đợi bọn hắn chui đầu vào!

Rồng mạnh cũng không ép nổi rắn bản địa.

Đây là địa bàn của chúng ta, không phải nơi bọn chúng muốn làm gì thì làm.”

Hai mắt Công Tôn Sai lập tức sáng lên.Hai người thương lượng trong phòng một hồi lâu, thi thoảng lại nghe thấy tiếng cười ha ha đầy âm hiểm vang lên.Lôi Bằng và Tạ Sơn đều kinh ngạc phát hiện tâm tình của lão đại dường như không tồi, vẻ lo lắng trên khuôn mặt đã không còn.

Bình thường mà nói, mẹ trẻ tâm tình tốt, cuộc sống của mọi người cũng dễ chịu hơn đôi chút.Bất quá, không đợi bọn họ kịp vui vẻ, bỗng nghe mẹ trẻ tuyên bố, từ giờ trở đi, tu luyện gấp đôi!Lập tức tiếng kêu than vang khắp trời đất!Cũng may đám tu giả trải qua chiến đấu tàn khốc, đối với việc tu luyện gian khổ cũng không bài xích.Thực ra khiến mọi người thèm thuồng nhất là tòa kiếm trận kia, mỗi tu giả từ trong đó đi ra đều bế quan.

Cho tới giờ đã có vài người thông qua kiếm trận ngộ được kiếm ý, đồ tốt nghịch thiên như vậy tất khiên khiến người ta thèm thuồng.

Thế nhưng người nhiều cháo ít, kiếm trận mỗi lần chỉ có thể cho một người tu luyện, Công Tôn Sai cũng cảm thấy đau đầu, chỉ còn cách đem nó làm một phần thưởng chiến công.Thấy doanh trại khí thế ngất trời, Công Tôn Sai cũng đầy cảm khái, nếu mình có thêm chút thời gian nhất định có thể huấn luyện được một đội quân tinh nhuệ thực sự!Đáng tiếc, bọn họ thiếu nhất chính là thời gianChờ sau này ra khỏi Tiểu Sơn giới, mình sẽ tìm sư huynh, luyện lại một đội ngũ chân chính.Nếm thử tư vị làm chiến tướng, để hán làm việc khác quả thực nhạt như nước ốc.Bất quá, chuyện kế tiếp thật khiến người ta chờ mong!Đem rất nhiều việc giao cho Công Tôn sư đệ, chuyện của bản thân mình cũng khiến Tả Mạc da đầu tê dại.

Điểm then chốt trong kế hoạch này chính là bồ đoàn Hắc Luyện, hơn nữa còn là một lượng lớn bồ đoàn Hắc Luyện.Luyện chế bồ đoàn Hắc Luyện cũng không khó, nhưng số lượng thực sự quá nhiều.

Trong khoảng thời gian này chỉ luyện chế bồ đoàn Hắc Luyện cho tu giả trong doanh trại cũng đã tốn hết toàn bộ thời gian không tu luyện của Tả Mạc rồi.

Mà hiện giờ cần số lượng so với cái này còn lớn hơn nhiều, hơn nữa hắn không có bất cứ trợ thủ nào, mọi việc luyện chế đều cần hắn tự hoàn thành.Điều này rõ ràng là không thể thực hiện!Hắn quyết định chọn một số tu giả trong doanh trại từng có cơ sở luyện khí tới làm trợ thủ.

Bất quá khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên là trong bốn trăm năm mươi tu giả, có cơ sở về luyện khí không ngờ lại hơn năm mươi người.

Đợi Tả Mạc hỏi lại mới biết, những tu giả này đại đa số không môn không phái, cuộc sống sau khi ngưng mạch tất nhiên khá giả, song trước khi nhưng mạch chẳng khác gì tu giả dưới đáy.Về cơ bản, ai ai cũng thành thạo lấy một nghề, linh thực, nuôi dưỡng, luyện khí vân vân, cơ hồ cái gì cần cũng có.

Tả Mạc và Công Tôn Sai đều ngạc nhiên tới mắt trợn tròn.Bất quá bọn họ đều có chút căn cơ, thậm chí đại đa số người bỏ thời gian về mặt luyện khí còn lâu hơn so với Tả Mạc.

Song vì không được giảng dạy theo hệ thống, bọn họ chỉ có thể làm một số ít công việc rất cơ bản.

Sau khi ngưng mạch, bọn họ gần như không làm qua nữa.Nhưng có hai tu giả ngoại lệ, trong đó một người tên là Cát Vĩ, một người khác tên Tôn Bảo.

Hai người trước khi Tiểu Sơn giới có biến cố luôn lấy luyện khí mà sống, tạo nghệ về phương diện này của họ so với Tả Mạc cao thâm hơn nhiều.

Tìm được hai người này Tả Mạc như vớ được chí bảo.Hắn thậm chí không tiếc lấy ra Kim Ô hỏa đưa cho hai người.Hai người như bị tinh thạch trên bầu trời rơi đập xuống đầu, hạnh phúc tới thiếu chút nữa ngất xỉu.

Kim Ô hỏa!

Đây là Kim Ô hỏa đấy!

Hai người đã hao phí vô số tâm tư, tốn vô số sức lực cũng không có được hỏa chủng khiến mình thỏa mãn.Cho nên khi Tả Mạc tiện tay ném cho bọn họ mỗi người một cái hộp Linh Lung, nói bên trong lưu trữ một ngọn Kim Ô hỏa, bọn họ thiếu chút nữa run tay làm rơi cả hộp.Hạnh phúc có thừa song cũng khiến bọn họ vô cùng coi trọng ông chủ.Nói đùa sao!Đây là Kim Ô Hỏa đấy!Hỏa chủng tứ phẩm!Hỏa chủng mà phàm là tu giả luyện khí luyện đan đều ước mơ tha thiết!Song còn không đợi hai người thầm đắc ý trong lòng đã thấy Tả Mạc lựa ra mười tu giả có trình độ luyện khí cao nhất, phát cho mỗi người một hộp lung linh!Cát Vĩ và Tôn Bảo đều triệt để ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt như trông thấy quỷ!Không riêng gì bọn họ, mười người được chọn ra vốn đang vô cùng hâm một nhìn hai người, lúc này khuôn mặt đều dại ra, tay cầm hộp Linh Lung, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn mộng rồi.Tu giả còn lại cũng đều há hốc mồm, nhiệt độ trong căn phòng đột ngột tăng lên.“Làm việc tốt nhé!”

Tả Mạc mười phần huênh hoang phất tay, hưởng thụ ánh mắt mọi người, hắn tựa như được ăn nhân sâm, cả người thoải mái không nói nên lời.Chẳng có cách nào, anh vốn nhiều Kim Ô hỏa mà!Vốn có tu giả vì bị điều lại đây mà trong lòng bất mãn, giờ ai nấy như cắt tiết gà, điên cuồng làm việc!

Bọn họ làm việc nhiệt tình tới mức khiến Tả Mạc hết hồn, cứ như vậy khéo xảy ra tai nạn chết người mất.Phù trận trên bồ đoàn Hắc Luyện, Tả Mạc truyền cho Cát Vĩ và Tôn Bảo.

Sau khi Tả Mạc truyền thụ xong xuôi, hai người vẫn như hai tảng đá không chút nhúc nhích.Từ đó trở đi hai người mới chính thức tâm phục khẩu phục.Tả Mạc chuyên chú làm việc, nghỉ ngơi thì ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới ở cửa có một người đang đứng.

Ồ, hắn lộ vẻ ngạc nhiên, tay cũng ngừng lại.“Ngươi tỉnh rồi?”

Tả Mạc hỏi, đối phương không ngờ cứ đứng đó, cũng không biết đã ở đó bao lâu rồi.Nữ tu này ngây ra, như không nghe được hắn nói.Sẽ không bị đánh tới ngu rồi chứ?

Tả Mạc thầm nghĩ.“Ngươi tên là gì?”

Hắn hỏi dò.Nữ tu không hề phản ứng.“Chẳng lẽ thực sự bị dánh tới ngu luôn rồi?”

Tả Mạc chống cằm suy nghĩ, hắn quyết định hỏi thử tiếp: “Ngươi có đói không?”

Nữ tu vẫn không phản ứng.Nhìn khuôn mặt thon dài mà lại đầy mụn ghẻ, Tả Mạc bỗng có chút đồng cảm, hắn nhớ tới khuôn mặt cương thi trước kia của mình.Khi nàng còn dang hôn mê, Tả Mạc đã kiêm tra qua, khuôn mặt nàng không hề có ngụy trang.

Mụn ghẻ rậm rạp khắp khuôn mặt đó đều cho loại độc tố nào đó trong cơ thể nàng, lại thêm vô số thương tích mới cũ, nàng có thể sống Tả Mạc đã cảm thấy là kỳ tích rồi.Sau lần thửu cuối cùng cũng thất bại, Tả Mạc đau đầu đành buông bỏ: “Tùy ngươi vậy.”

Hắn không biết đối phương có thể nghe hiểu không, chẳng qua trước mắt hắn có rất nhiều việc cần làm.

Cho dù luyện chế bồ đoàn Hắc Luyện đã được giao cho thủ hạ nhưng hắn vẫn còn công việc khác.Bất cứ kế hoạch hoàn chỉnh nào cũng đều do rất nhiều điều kiện tạo thành.Hắn quyết định làm việc của mình, song vừa xoay người bước đi đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau vang lên.

Nữ tu này không ngờ lại không nói một lời theo sát phía sau hắn.Tả MẠc lập tức thấy trán đau đau.“Này, theo ta cũng không có tinh thạch đâu đấy!”

“Ta không rảnh chơi với ngươi, ngươi tự chơi đi!”

“Thật không có tinh thạch mà!”

“Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không tránh xa một chút ta sẽ không khách khí đâu đấy!”

Tả Mạc ra vẻ thôi động pháp quyết, khóe mắt liếc nhìn động tác của nữ tu, con ngươi lập tức trợn tròn.

Đối phương cũng vung tay phải lên, song đầu ngón tay lóng lánh ánh sáng, không khí xung quanh lập tức ngưng đọng lại!Mẹ của con ơi!Tả Mạc hồn phi phách tán, vội vội vàng vàng tán bỏ linh lực trên tay, không ngừng nói: “Có gì từ từ nói…

Có gì từ từ nói…”

Nữ tu vẫn như trước chẳng nói một lời nhưng cũng theo Tả Mạc, ánh sáng trên đầu ngón tay tán đi, cánh tay hạ xuống, không khí xung quanh lập tức khôi phục như thường!“Một cô ả thật lợi hại!”

Bồ yêu sợ hãi than lên trong đầu Tả Mạc, bất quá Tả Mạc nghe vào, rõ ràng có vẻ cười vui trên nỗi đau của kẻ khác.Tả Mạc cũng chẳng có cách nào, nữ tu này căn bản không cách nào giao lưu.

Về phần động thủ, nhớ lại ánh sáng kinh khủng vừa rồi, Tả Mạc rung mình một cái, một chút may mắn cuối cùng trong lòng cũng tan sạch.“Ngươi muốn đi thì cứ theo đi!”

Cùng đường bí lối, Tả Mạc đành lầm bầm đầy vẻ lưu manh.“Ha ha ha ha!”

Bồ yêu chợt cười lớn, một nữ tu không nói một lời khiến Tả Mạc cảm thấy cuộc sống đen tối vô cùng.Tu giả xung quanh đều sợ hãi nhìn nữ tu phía sau Tả Mạc.

Vừa rồi nữ tu biểu hiện ra thực lực cường đại khiến ai ai cũng kinh hãi.

Tả Mạc mẫn cảm chú ý tới, trong ánh mắt những người này ngoại trừ kinh sợ còn một tia chán ghét, xa lánh.Tả MẠc đột nhiên cảm thấy khó chịu.Bất quá hắn cũng biết đây là bản chất của con người.

Lúc đầu hắn thấy nữ tu cũng bị mụn ghẻ rậm rạp trên mặt hù dọa.Hắn tiện tay lấy trong đống tài liệu một khoáng thạch màu đen, gọi ra Kim Ô hỏa, quăng khoáng thạch vào.

Kim Ô hỏa nóng rực lập tức hòa tan khoáng thạch thành một vũng nước thép đỏ bừng.

Trong lòng Tả Mạc vừa động, lập tức có một lực lượng vô hình xé tan nước thép, nước thép từng chút từng chút một thay đổi trạng thái.Nữ tu nhìn chằm chằm vào Kim Ô hỏa và nước thép.Một lát sau, trên tay Tả Mạc nhiều thêm một cái mặt nạ.Mặt nạ màu đen, rất mộc mạc, không có hoa văn trang sức, quỷ dị nhất là tỷ lệ có phần mất cân đối, hai bên mặt trái phải không ngờ lại không đối xứng.

Tả Mạc lập tức xấu hổ, cười nói: “Ách, lần đầu làm mặt nạ, ngượng tay ngượng tay!

Ừm, để làm lại…”

Hắn đang định làm lại một cái, một lực hút truyền tới mặt nạ trên tay, mặt nạ lập tức bay tới tay nữ tu.Nữ tu đeo mặt nạ lên.“Ừm, vẫn nên làm lại cái khác!”

Tả Mạc xoa xoa hai tay, xấu hổ nói.Hai bên mặt quả nhiên không đối xứng…

Trời ạ!

Không ngờ mình lại phạm sai lầm ấu trĩ như thế!

Thấy ánh mắt quái dị của đám thủ hạ xung quanh, hắn hận không kiếm kẽ nứt nào mà chui vào được.Thật quá mất mặt!Nữ tu không nói một lời, cũng không có ý tháo mặt nạ xuống.Tả Mạc thấy vậy rất thức thời bỏ qua dự định luyện chế lại một cái khác.

Hắn tiếp tục làm việc của mình, lại phát hiện nữ tu không hề quấy rầy hắn, như một người gỗ đứng sừng sững ở đó.Tả Mạc cũng dần dần quen.Chỉ có một câu hỏi luôn xoay quanh đầu hắn.Cái này, rốt cuộc là có chuyện gì?Chương 241 : Xây thành .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTrấn Nam Thắng, tường thành rách nát ngày trước giờ đã được sửa chưa mới hoàn toàn, mấy tháng ngắn ngủi, nơi đây đã một lần nữa khôi phục cảnh tượng phồn hoa.Một lượng lớn tu nô được vận chuyển tới đây, nơi đây thu mua các loại tài liệu khoáng sản, nhưng quan trọng nhất là ở đây có thể mua được linh cốc, mặc dù có hạn ngạch.

Nhưng riêng điểm này cũng đủ để rung động cả Tiểu Sơn giới.Khi mà toàn bộ ánh mắt của Tiểu Sơn giới đều tập trung vào trấn Nam Thắng thì ở một sơn cốc lặng yên không một tiếng động xuất hiện một đám người.“Đã điều tra xong.

Nơi này có hai mỏ tinh thạch, tinh thạch sản xuất ra phẩm giai không cao, chỉ là tam phẩm.

Vùng này trước đây là sản nghiệp của Thiên Tinh Môn, Thiên Tinh Môn lần này không tránh khỏi kiếp nạn, tử thương thảm trọng, những người còn lại không biết đã đi về đâu.”

“Ngoại trừ mỏ tinh thạch, nơi đây còn có ba cái quáng mạch, sản lượng cũng không lớn, chủ yếu sản xuất minh thiểm thạch, hắc linh nham châu và thanh thuỷ thạch anh.

Trong đó thanh thuỷ thạch anh chủ yếu được lấy từ phía dưới hồ kia, nó gọi là thiên tinh hồ.”

Tạ Sơn vì tìm hiểu mấy tin tức này đã tốn không ít công sức.Tả Mạc thần tình thoả mãn nói: “Vậy chọn nơi này đi!”

Hắn hỏi tiếp: “Các thế lực xung quanh ra sao?

Đã điều tra xong chưa?”

Công Tôn Sai thẹn thùng ngại ngùng cười nói: “Đều đã tiêu diệt rồi.”

Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Sơn nhìn thấy bộ dáng ngại ngùng giống như đứa trẻ mười sáu mười bảy của Công Tôn Sai nhưng trong không khỏi sởn gai ốc.

Bộ dáng thẹn thùng mỉm cười của Công Tôn Sai ở trong doanh địa được gọi là “nụ cười của mẹ trẻ”, người người e ngại như rắn rết.Nữ tu trên mặt mang mặt nạ màu đen không nói một lời đứng sau lưng Tả Mạc.Đột nhiên xuất hiện một nữ tu khiến cho mọi người đều chú ý.

Nhưng không có ai dám chủ động khiêu khích, sự cường đại của nữ tu đến Tạ Sơn cũng cảm thấy sợ hãi.

Tu vi Tạ Sơn đã đạt tới ngưng mạch tam trọng thiên, cách kim đan chỉ một bước, ngay cả như vậy hắn vẫn không có dũng khí khi đối diện với nữ tu này.Rất nhiều người đều âm thầm suy đoán, có phải nàng là tu giả kim đan hay không.Không người nào dám đi hỏi, ngay cả ông chủ cũng không thể khiến nàng mở miệng, không ai cảm thấy bản thân mặt mũi lớn hơn ông chủ cả.Nhìn thấy nữ tu một tấc cũng không rời khỏi ông chủ, bọn họ cũng hiểu được.

Có hộ vệ cường hãn như vậy, ông chủ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.

Điều này cũng có nghĩa, bọn họ không cần phải lo lắng, ông chủ không cẩn thận bị giết thì tất cả bọn họ cũng chết theo.

Kiểu chết không rõ ràng này chỉ suy nghĩ thôi cũng khiến người ta thật sự run sợ.Tả Mạc đối với việc này không biết làm sao.

Nữ tu này lai lịch không rõ ràng, những sự vụ cơ mật tự nhiên Tả Mạc không muốn nàng biết được.

Nhưng không có biện pháp, thực lực song phương quá cách biệt, sự phản đối của hắn là không có tác dụng gì.Ngay cả gia hoả Bồ yêu rắm thối đều tán thưởng nói một câu: “Lợi hại”, giá trị vũ lực của nàng trong lòng Tả Mạc nâng cao chưa từng thấy.Trong ấn tượng của hắn từ trước đến nay Bồ yêu chưa từng tán thưởng ai là “Lợi hại”.Giao thiệp không được, lại không dám động thủ, này thực sự giống như con chuột kéo con rùa, không thể hạ thủ!

Tả Mạc dứt khoát lưu manh chút, xem nàng giống như không khí, bản thân muốn làm gì thì làm.

Duy nhất đáng ăn mừng chính là nàng không nói lời nào, cũng không nháo sự, ngoại trừ giống như âm hồn bất tán, không có hại chút nào.Trong đầu hắn tuy rằng thấy kì quái, hắn cũng không tin tưởng ngay cả khi bản thân mình cứu nàng, nàng sẽ hết lòng hết dạ giống như loại lấy thân báo đáp.

Có thể hắn nghi ngờ nhưng bây giờ không có khả năng làm cho rõ nên hắn chỉ có thể mặc kệ nó.Nếu đối phương gây bất lợi cho mình thì toàn bộ doanh địa không ai có thể ngăn được.Tả Mạc chỉ có thể tạm an ủi bản thân như thế.Hắn quyết định tập trung toàn bộ tinh thần vào việc trước mặt: “Nói cách khác, nơi đây bây giờ chỉ có chúng ta?”

“Ừ.”

Công Tôn Sai gật đầu, bổ sung thêm một câu: “Không ai tranh đoạt với chúng ta.”

Tạ Sơn đứng ở bên thiếu chút nữa tắc thở, lời vô dụng, đương nhiên là không có ai tranh đoạt cùng bọn nữa!

Trong vòng hai ngàn dặm, tất cả các thế lực đều bị Công Tôn Sai giống như nhổ gai trong mắt đem người đi nhổ sạch.

Ngay cả những tu giả nhàn tản trốn trong sơn động mẹ trẻ cũng không buông tha, phái ra rất nhiều tiểu đội, giống như lược đem toàn bộ khu vực chải qua một lần.“Tốt!”

Tả Mạc như mở cờ trong bụng.Mọi người xung quanh nhìn quen gương mặt cương thi trước đây của hắn giờ đây cảm thấy không quen chút nào.Biểu cảm trên khuôn mặt của ông chủ ngày càng trở nên sinh động!Trong lòng nghĩ thầm, Tạ Sơn bọn họ đang chờ câu sau đó của ông chủ.Từ lần trước sau khi mẹ trẻ theo ông chủ đi ra, một loạt dấu hiệu cho thấy, ông chủ sắp có hành động lớn.Không thể không nói, Công Tôn Sai đối với đám người này cải tạo thập phần thành công.

Thắng lợi liên tiếp khiến tự tin của bọn họ tăng cao, mà mấy tràng khổ chiến chiến đấu kịch liệt khiến cho đội ngũ như được tôi luyện, hoàn toàn lột xác.

Ảnh hưởng từ phần tử cực đoan hiểu chiến như Công Tôn Sai khiến đội ngũ này luôn biểu hiện ra dục vọng chiến đấu và khả năng công kích mãnh liệt.Suy đoán doanh địa tới đây sẽ có hành động lớn khiến cho đám gia hoả này điên cuồng tu luyện, tràn ngập mong đợi!Sự thực chứng minh suy đoán của bọn họ là hoàn toàn chính xác.Mẹ trẻ tự mình mang theo đội ngũ, như tia chớp liên tục đánh bất ngờ, trong vòng hai ngàn dặm quanh Thiên Tinh sơn, cơ hồ trong một đêm các thể lực toàn bộ “bị rút sạch sẽ”.Điều này làm cho đám gia hoả hiếu chiến rất thoả mãn, một loạt quân công ban thưởng, nhất là sau khi danh ngạch kiếm trận được ban bố xuống, mọi người hận không thể ngay lập tức tìm một thế lực nào đó không vừa mắt đại chiến một trận!“Vậy thì bắt đầu xây thành đi.”

Mệnh lệnh tiêp theo của Tả Mạc làm cho thuộc hạ bốn mắt nhìn nhau.“Ông chủ, ngài nói là xây thành?”

Tạ Sơn hỏi lại.“Đúng vậy, xây dựng một toà đại thành, chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian.”

Tả Mạc vẻ mặt chắc nịch.“Nhưng chúng ta không biết xây thành!”

Tạ Sơn vẻ mặt đau khổ.Tả Mạc sờ sờ cằm: “Ồ, đó là một vấn đề.”

Rất nhanh, trong doanh trại tổ chức tuyển chọn lần hai.

Có tiền lệ là lần đầu tiên, tuyển chọn lần này khiến rất nhiều cảm thấy mong đợi, dù sao chỗ tốt của đợt đầu đã khiến rất nhiều người vô cùng đỏ mắt.Tứ phẩm Kim Ô hoả!Rất nhanh, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau.Xây thành?Kết quả cuối cùng này không ai hiểu được.Nhất thời Tả Mạc cảm thấy đau đầu, bày trận hắn biết nhưng xây thànhvà bày trận là hai việc khác nhau.

Nhưng nếu kế hoạch vừa ra đã chết yểu hắn cảm thấy không cam lòng, hắn tìm tới Công Tôn Sai: “Phái nhiều người đi ra ngoài một chút, hỏi thăm xem nơi nào có tu giả biết xây dựng thành!

Một khi tìm được, mặc kệ dùng biện pháp gì cũng phải đem người đó về đây.”

Công Tôn Sai trở lại với chuyện thứ nhất, chính là đem mọi người tập trung lại.“Ai biết nơi nào có tu giả xây dựng thành?”

Chiến đấu liên tục khiến con số tu giả bây giờ trong doanh địa giống như quả cầu tuyết đạt tới bảy trăm ba mươi người.

Nhưng chủ lực chính, có sức chiến đấu chính là một hai trăm người lúc ban đầu.

Tu giả còn lại muốn có sức chiến đấu còn cần có thời gian.Chỗ tốt của nhiều người đó chính là nhiều tin tức.Quả nhien, có mấy người cung cấp một ít tin tức liên quan.

Công Tôn Sai tại chỗ phái mấy người đi hỏi thăm.

Dù sao Tiểu Sơn giới biến động quá nhiều, rất nhiều tin tức bọn họ cung cấp đều là trước đây có được, có nhiều tin đã trở nên vô dụng, cần phải xác thực một lần nữa.Ngay khi Tả Mạc bọn họ sốt ruột phát cáu thì trấn Nam Thắng đã phát triển quy mô.Hạ Tường Chí đắc ý nhìn người đi lại đầy trên phố, cảm thấy tiền đồ thênh thang của bản thân.

Khi nghe được Minh Tiêu phái bố trí ngoại đường chiêu mộ tu giả, hắn đầu nhập trước tiên.Ở Tiểu Sơn giới gian nan một thời gian dài như vậy, nơi đây đám tu giả cần cái gì, nguyện ý nỗ lực vì cái gì, không một ai có thể hiểu rõ hơn hắn.

Hắn chuyên môn vì môn phái đưa ra kiến nghị, được lão tổ khen thưởng, được lão tổ tự mình chỉ định làm đại trưởng lão ngoại đường, trở thành một nhân vật hết sức quan trọng ở Tiểu Sơn giới.Hắn không phụ sự kì vọng của lão tổ, thận trọng cẩn thận, trấn Nam Thắng chỉ cần mấy tháng liền xây dựng xong, công lao của hắn không thể kể hết.Trước đó vài ngày thử bán ra linh cốc, đó mới chỉ là bắt đầu.

Kế tiếp, cùng các thế lực khắp nơi giao thiệp mới là then chốt nhất của chiến dịch “không tiếng súng” ở địa phương này.

Chỉ cần bản thân có thể hoàn thành tốt thì địa vị đại trưởng lão ngoại đường này không ai có thể lay động được.Trong tay nắm giữ linh cốc, hắn đối với chiến dịch kế tiếp tràn ngập lòng tin!Thiên Nguyệt Giới, một sơn động an tĩnh dị thường.Một bóng người từ trên trời bay xuống, thoáng cái đã biến mất trong sơn cốc.Tên tu giả này lập tức xuất hiện ở đáy cốc.

Đáy cốc cấm chế trùng trùng, làm da đầu người ta tê dại, liên miên không ngừng, hơn nữa có thể nhìn ra cấm chế này do cao thủ bố trí.

Từ ngoài cốc nhìn vào thì không thấy chút manh mối nào.Tên tu giả này rất quen thuộc những cấm chế khiến người ta hãi hùng kia, tất cả hắn đều không xem ra gì, rẽ ngang rẽ dọc, trực tiếp hướng vách đá đi tới.Vách đá giống như sóng gợn rung động nổi lên một vòng, người này liền biến mất.Đi vào, cảnh tượng nhất thời biến đổi.Thảo nguyên mênh môgn vô bờ, một con sông uốn lượn xa xa có thể thấy được.

Ai có thể nghĩ đến bên trong một cái sơn cốc lại cất dấu một thảo nguyên to như vậy!Bí cảnh!Nếu có người nhìn thấy địa phương quỷ dị như thế này nhất định sẽ thất thanh mà hô lên!Đây là một bí cảnh!Tiến nhập bí cảnh, thần sắc tên tu giả nhất thời thoải mái hơn rất nhiều, linh khí nồng nặc khiến hắn cảm thấy thoải mái không nói nên lời.

Hắn trực tiếp hướng Hoàng Hà bay tới, nơi đó có một doanh địa.Có vài tên tu giả ở trong doanh địa bay lên đón.“Ha ha, trở về rồi à!”

Tu giả cười chào hỏi: “Vất vả rồi!”

“Không còn cách khác.”

Tu giả mới bay vào bất đắc dĩ nói: “Nhiệm vụ lẩn tránh.

Các người thật là dễ chịu, chuẩn bị tiến cảnh rồi!”

“Ha ha!”

Vài tên tu giả nghênh đón lộ ra vẻ đắc ý: “Trong khoảng thời gian ngươi đi, đã có hai người ngưng mạch thành công.

Nơi đây linh khí thật là nồng nặc!”

“Thật dễ chịu!”

Tên tu giả này có chút đố kị.“Lần này ngươi hoàn thành nhiệm vụ thì có thể an tâm tu luyện rồi.”

“Hắc hắc, này cũng phải.”

“Nhanh lên một chút, lão đại đang chờ tin tức!”

“Ừ!”

Mấy người lập tức tăng tốc, rất nhanh hướng doanh địa bay tới.Sau khi hạ xuống, tên tu giả này lập tức đi tới doanh trướng.“Vào đi!”

Một giọng nam trầm thấp.Hắn vội vàng đi vào doanh trướng, hướng nam tử trong trướng cung kính hành lễ: “Đại nhân, ta đã trở về.”

“Vất vả rồi!”

Nam tử trong trướng giơ tay lên, ôn hoà nói.Nếu là Tả Mạc nhìn thấy người này nhất định hắn sẽ nhận ra.Phó Phong, tuyển thủ thần bí xuất hiện tại Thí Kiếm Hội, thực lực sâu không thể lường.

Vị trí bí cảnh này là hắn mua từ chỗ của Tả Mạc.Hắn vẫn còn lưu lại Thiên Nguyệt giới!Chương 242 : Bao Dịch .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Nam Thắng trấn từ lúc nào lại trở nên phồn hoa như vậy?”

Lôi Bằng tùy tiện nhìn khắp nơi xung quanh, đầy vẻ hiếu kỳ.Không riêng gì hắn, những người khác cũng hiếu kỳ quan sát.

Minh Tiêu phái khai trương tại Nam Thắng trấn, tin tức này đã sớm truyền khắp cả Tiểu Sơn giới.

Ý đồ của Minh Tiêu phái ai cũng hiểu nhưng tình thế này người ta mạnh, cũng chẳng có lực mà giãy ra.Một lượng lớn tu giả tiến vào Nam Thắng trấn, khiến cho Nam Thắng trấn trở thành nơi phồn hoa nhất cả Tiểu Sơn giới.

Điều này tạo thành trợ giúp rất lớn cho đoàn người Lôi Bằng, cho dù nhìn từ góc độ nào, đám người đi đường bọn họ đều không có vẻ gì quá thu hút.Dẫn đầu là Tạ Sơn, Tạ Sơn từng có kinh nghiệm làm lãnh đạo, hơn nữa còn có kinh nghiệm giao tiếp cùng người khác, lần này được Công Tôn Sai chỉ định làm đội trưởng cho lần hành động này.Thấy được nhiều điểm thần kỳ của ông chủ, lại trải qua vài lần huyết chiến, tâm tính của Tạ Sơn giờ đã thay đổi không ít, đa số những tâm tư nhỏ trước kia giờ đều phai nhạt.

Hắn hiểu rõ cho dù để mình lên làm ông chủ cũng tuyệt đối không cách nào làm được tới mức này.

Đám người Lôi Bằng vì sao lại nguyện ý theo Tả Mạc, không phải vì bọn họ bị khí chất bá vương linh tinh gì đó của Tả Mạc thuyết phục, chỉ là bọn họ phát hiện cuộc sống hiện giờ tốt hơn trước đây nhiều lắm.Đối với đa số người mà nói, điều này cũng đủ rồi.Một nhóm người lăm người, tu vi cao nhất là Tạ Sơn, ngưng mạch tam trọng thiên, tu vi thấp nhất là Niên Lục, ngưng mạch nhị trọng thiên.

Nhìn qua, đội ngũ này không có điểm nào lợi hại.Song Tạ Sơn hoàn toàn tin tưởng đối với nhiệm vụ lần này.Mười lăm người này đều là kẻ lão luyện trong doanh trại, phối hợp vô cùng ăn ý.

Nhưng khiến hắn chắc chắn nhất là mười lăm người kể cả hắn đều là tu giả lĩnh ngộ được “ý”!Bao nhiêu tu giả từng qua tay Tạ Sơn, nhưng chưa từng gặp được một đội ngũ mạnh mẽ như vậy, không, ngay cả nghe qia cũng thưa.

Cho dù là đệ tử của Minh Tiêu phái cũng không thể nào có nhiều tu giả lãnh ngộ được “ý” như vậy!Mười lăm tu giả lĩnh ngộ được “ý” đây tuyệt đối là một lực lượng đáng sợ.!Có thể lãnh đạo một đội ngũ như vậy, mỗi khi nghĩ tới hắn lại thấy hưng phấn khó tả.Trước khi kiếm trận xuất hiện, cả doanh trại chỉ có năm tu giả lĩnh ngộ được kiếm ý.

Cho tới giờ, tu giả đi vào kiếm trận tổng cộng có hơn ba mươi người, lĩnh ngộ được “ý” thì có đến chín!

Trong đó tám người lĩnh ngộ là kiếm ý, Lôi Bằng tu đao quyết, lĩnh ngộ được là đao ý.

Tình huống đặc biệt nhất là Tông Như.

Tông Như từ sau lần trước bị thương khôi phục lại liền tự nhiên ngộ ra quyền ý.

Đây cũng là người duy nhất trong mười người không trải qua kiếm trận mà lĩnh ngộ ra “ý”.Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà những người này nguyện ý theo Tả Mạc.

Thực lực tăng tiến đối với tu giả mà nói, không thứ gì có thể đả động họ hơn nó.

Gia nhập vào môn phái lớn để làm gì?

Còn chẳng phải để tăng cao thực lực, sớm ngày đột phá cảnh giới.

Những người này vì nguyên nhân tính cách, đa số đều có kinh nghiệm buồn bã chia tay với muôn phái.

Chuyện lục đục trong môn phái lớn bọn họ hiểu rất rõ.Trong doanh trạ, chỉ cần người liều mạng tu luyện, thời điểm chiến đấu dũng mãnh không sợ chết, ngươi sẽ nhận được phần thưởng tương ứng.

Có pháp quyết, có pháp bảo, có kiếm trận, có phù trận, thực lực mỗi người đều đột ngột tăng mạnh.Mười lăm tu giả lĩnh ngộ được “ý” này là lực lượng tinh nhuệ nhất trong doanh trại, Tạ Sơn tin tưởng, chỉ cần không gặp phải tu giả, việc an toàn của bọn họ tuyệt đối không cần lo.Tạ Sơn hoàn toàn không lo lắng vấn đề an toàn, hắn chỉ mong là nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành tốt một chút.Bất quá từ trước khi tới đây hắn đã định đi gặp một người quen cũ.Người quen cũ của hắn quen gọi là Bao Dịch, là một thương nhân chợ đen, cái gì cũng bán.

Trước đây hắn luôn kiếm được một chút linh cốc, trong ngành nghề này cũng có chút danh tiếng.“Ông chủ Bao.”

Tạ Sơn cười lớn bắt chuyện, để không khiến người khác chú ý, hắn một mình tới đây.Bao Dịch vừa cao vừa gầy, như một cây trúc, nhìn thấy Tạ Sơn, mắt lập tức sáng ngời, vội vàng nhiệt tình nói: “Tạ lão bản, cơn gió nào thổi ngài tới đây vậy?

Vào vào vào, ngồi đi!

Ngồi đi!”

Hắn và Tạ Sơn đã từng giao dịch vài lần, hai bên đều tương đối quen nhau, hắn biết thủ hạ của Tạ Sơn có hơn một trăm người.

Loại khách này đều là đối tượng quan tâm trọng điểm của bọn họ.

Bất quá Tạ Sơn đã khá lâu không tới, trong lòng hắn có có phần tiếc nuối, cho rằng tám chín phn mười là đã bị người ta giết chết.

Không ngờ hắn vẫn còn sống, đối với Bao Dịch mà nói, đây quả thực là chuyện tốt.“Sao lại vắng vẻ như vậy?”

Tạ Sơn vừa đi tới, vừa nhìn xung quanh, hơi kinh ngạc hỏi.Khuôn mặt Bao Dịch đầy vẻ khổ sở: “Ai, không có cách nào.

Giờ Minh Tiêu phái trực tiếp bán hàng, mấy kẻ bán hàng nhỏ như chúng ta sống cũng càng lúc càng khó.”

“Hả, Minh Tiêu phái không phải chỉ bán lượng lớn sao?”

Bao Dịch giải thích: “Minh Tiêu phái quả thực chỉ buôn bán lượng lớn.

Song việc buôn bán nhỏ lẻ này không phải cứ muốn là có thể làm.

Không có ngọc điệp, căn bản không mua được linh cốc.”

“Lấy thử đoạn của ông chủ Bao, làm mấy tấm ngọc điệp không phải chỉ là chuyện uống chén trà sao?”

Điểm này Tạ Sơn thực vô cùng kinh ngạc.

Bao Dịch có nhiều mối, giao tiếp quan hệ phức tạp vô cùng, hạng người tam giáo cửu lưu đều có thể thông đồng được.

Làm mấy tấm ngọc điệp hẳn không làm khó được hắn mới đúng.Bao Dịch cười khổ: “Người mắc số khổ, ngay cả uống nước lạnh cũng dính răng.

Đại trưởng lão ngoại đường của Minh Tiêu phái, Hạ Tường, trước đây có chút khúc mắc với ta.”

Tạ Sơn lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, làm bộ nhíu mày: “Hóa ra là thế, vậy cũng khó rồi.”

“Cũng không hẳn.”

Bao Dịch vẻ mặt cầu xin, than thở: “Vốn tới Nam Thắng nhìn xem có cơ hội gì tốt không.

Tạ lão đại coi như vừa vặn, hai ngày nữa ta phải đi rồi.”

Hắn lập tức miễn cưỡng xốc lại tinh thần: “Tạ lão đại lần này tới đây muốn mua cái gì?

Chỗ này của ta còn chút hàng, con số không nhiều, phẩm chất thật ra không tồi.

Nếu Tạ lão đại cảm thấy hứng thú cứ ra giá rồi đóng gói cầm đi.”

Tạ Sơn ngoài miệng cười ha hả, trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ.

Ông chủ nếu đã muốn xây thành, hẳn đã nghĩ đánh một trận lớn.

Hắn không phải người không kiến thức, biết một cái thành không dễ gì xây lên được.

Tên Bao Dịch này tuy lòng có hơi đen chút nhưng là một cao thủ buôn bán, lại có thù hận với Minh Tiêu phái, sao không mượn sức chú?”

Tạ Sơn lần đầu tiên được giao trọng trách, đương nhiên muốn thể hiện một phen.

Nếu có thể lập công lớn, lúc trở về xin ông chủ một ngọn Kim Ô hỏa, ông chủ hẳn sẽ không từ chối.Nhiệm vụ lần này tuy là tìm kiếm tu giả hiểu việc xây thành, nhưng nếu có thể tìm thêm nhàn tài, công lao của mình chẳng phải sẽ lớn hơn ư?Hắn đã làm lão đại một thời gian, tất nhiên hiểu được cách dùng góc độ của lão đại suy nghĩ về vấn đề.Thấy Tạ Sơn tựa hồ không hứng thú với hàng của mình.

Trong lòng Bao Dịch càng cay đắng.

Những ngày này, chuyện khúc mắc của hắn và Hạ Tường không biết vì sao lại truyền ra ngoài, việc làm ăn của hắn lập tức tuột dốc không phanh, cửa nẻo vắng vẻ.

Mánh lới trong đó hắn làm sao không biết?“Nơi này không lưu người, người tất có nơi khác!

Năng lực của lão Bao ngươi không cần nói, chúng ta làm ăn với nhau không chỉ một lần, cũng coi là hiểu rõ, thế nào, có hứng thú tới chỗ huynh đệ ta không?”

Tạ Sơn cười cười nhìn Bao Dịch.Bao Dich giật mình nhìn Tạ Sơn.

Tạ Sơn nói rõ ràng nhu vậy, hắn đương nhiên hiểu có ý gì.

Song chính vì vậy hắn mới cảm thấy ngạc nhiên.

Tạ Sơn tuy có hơn trăm huynh đệ dưới tay, nhưng chỉ chút người đó, ở Tiểu Sơn giới cũng chỉ được coi là thế lực nhỏ.

Giờ khẩu khí của hắn lớn vậy, lẽ nào Tạ Sơn giờ phát đạt rồi?Hắn quen thuộc với Tạ Sơn, biết rõ hắn không phải loại người cuồng vọng không biết trời cao đất dày gì.Trong lòng thầm suy nghĩ, Bao Dịch hỏi lại: “Lẽ nào Tạ lão đại không sợ vì vậy mà trở mặt với Minh Tiêu phái?”

Tạ Sơn cười ha hả: “Lão Bao ngươi không cần thử, Tạ mỗ nếu đã nói ra lời này tất nhiên có vài phần nắm chắc.”

Vẻ mặt Bao Dịch càng thêm thận trọng: “Tiểu đệ tới đó, không biết sẽ làm gì?”

“Đương nhiên làm việc ngươi vốn làm, buôn bán thôi.”

Tạ Sơn suy nghĩ một chút nói: “Bất quá việc này ta cũng không dám bảo đảm, còn phải xem ông chủ nói sao đã.”

Ông chủ!

Bao Dịch kinh ngạc.

Sau lưng Tạ Sơn có người sao!

Có thể thu phục được Tạ Sơn hẳn là thế lực không kém.

Hắn quan sát Tạ Sơn, thấy hắn khi nói tới ông chủ tự nhiên lộ vẻ tín phục.

Hơn nữa thế lực này dường như không quá e ngại Minh Tiêu phái, điểm này khiến hắn không thể hiểu được.

Hắn không nghĩ ra có thế lực gì ở Tiểu Sơn giới không chút cố kỵ Minh Tiêu phái?Tạ Sơn cũng là kẻ thành tinh, thấy thế sao còn không biết trong lòng Bao Dịch đang nghĩ gì, cười ha hả, dùng lời nói đánh thức Bao Dịch: “Ông chủ Bao cần gì do dự lưỡng lự?

Tạ mỗ ta thực sự không nghĩ ra có chuyện gì còn tồi tệ hơn hiện giờ!”

Bao Dịch nghĩ, cũng đúng, có chuyện gì tệ hơn hiện giờ chứ?

Đối phương nếu biết m ình trở mặt cùng Minh Tiêu đường vẫn dám mời chào, hẳn có chỗ dựa.

Trên người hắn còn chút tích cóp, song giờ người người biết hắn trở mặt cùng Minh Tiêu phái, chỉ sợ đã có kẻ nhắm vào hắn.Đừng xem Minh Tiêu phái cấm tranh đấu ở Nam Thắng trấn, nếu mình bị cướp.

Minh Tiêu phái âm thầm ngáng chân là chuyện chắc tới tám chín phần mười.Nghĩ thông rồi, hắn không hề do dự nữa: “Nếu Tạ lão đại đã xem trọng Bao Dịch ta, ta sao lại không biết suy xét.

Từ nay về sau còn cần Tạ lão đại chiếu cố nhiều hơn!”

“Ha ha!

Nói hay lắm!”

Tâm tình Tạ Sơn lập tức tốt hơn không ít.Bao Dịch bỗng cười nói: “Chúng ta tới lần này, chắc chắn không phải nhắm vào linh cốc hả.”

“Chúng ta” hai từ này lập tức kéo gần quan hệ hai người không ít, Tạ Sơn đối với việc Bao Dịch đồng ý nhanh như vậy cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hắn giơ ngón tay cái với Bao Dịch nói: “Lão Bao thật lợi hại.

Ông chủ nghe nói rất nhiều tu giả tụ tập ở Bao Thắng trấn nên phái ta tới xem có thể mời chào một số nhân tài không.”

Hắn dự định để lộ ra một ít tin tức với Bao Dịch.

Lần này hắn tới vốn muốn hỏi thăm chút tin tức từ Bao Dịch.

Song vì sự an toàn, hắn cũng không nói thẳng ra là muốn tìm tu giả biết về dựng thành.Bao Dịch trầm ngâm nói: “Không biết ông chủ của chúng ta cần tìm nhân tài về khía cạnh nào?

Tiểu đệ ở Nam Thắng cũng đã lâu, có lẽ biết được một hai.”

Tạ Sơn hai mắt sáng ngời: “Chỉ cần có tài về một ngành là được.”

Bao Dịch trong lòng vẫn có chút tâm tư, ông chủ mà mình chưa được gặp này có thế lực hùng hậu, ý chí không nhỏ.

Thời kỳ này ở Tiểu Sơn giới, cuộc sống của các tu giả khác ngoài tu giả chiến đấu đều cực kỳ gian khó.Nếu đã định gia nhập, Bao Dịch quyết định biểu hiện một phen.Ở bất cứ nơi nào, muốn được coi trọng, cách đơn giản nhất là để ông chủ thấy được năng lực của ngươi, hiểu được giá trị của ngươi!“Nhân thủ của chúng ta có nhiều không?”

Hắn hỏi.“Cũng đủ.”

Tạ Sơn vô cùng tin tưởng.“Nếu đã nói vậy…”

Bao Dịch vững tâm, thâm độc nói: “Chẳng bằng chúng ta chơi lớn một chút.”

Chương 243 : Ngọc giản .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTrong bí cảnh, tu giả thủ hạ bẩm báo.“Có một cánh yêu quân đã đóng tại núi Vô Không, bọn chúng phòng bị nghiêm ngặt, người của chúng ta không dám tới gần.”

Phó Phong gật đầu: “Đừng kinh động bọn chúng, quan sát thật kỹ.

Nếu bọn chúng có dị động gì, tùy thời bẩm báo lại.”

“Rõ!”

Phó Phong lại nói tỷ mỷ một số vấn đề rồi mới cho tên tu giả này lui ra ngoài.Tu giả vừa rời khỏi doanh trướng, hai bóng người bỗng xuất hiện trong đó, Phó Phong dường như cũng không ngạc nhiên.“Ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì?”

Quỷ Phong giọng khàn khàn hỏi.

Thường Hoành đứng bên sắc mặt hờ hững, tựa hồ không chút quan tâm tới vấn đề này.“Ha ha, đến lúc đó các ngươi sẽ biết.”

Phó Phong cười cười.Thường Hoành không chút hứng thú với chuyện này mà nhìn chăm chăm vào Phó Phong: “Đưa nửa bộ pháp quyết kia cho ta.”

Phó Phong sảng khoái nói: “Không thành vấn đề.”

Quỷ Phong thần sắc biến đổi, không biết đang suy nghĩ điều gì.Tả Mạc cẩn thận nhìn bướm đen trước mắt, không riêng gì hắn, Thuần Vu Thành cũng đứng bên hai mắt tỏa sáng nhìn bướm đen.

Bướm vằn phá kén chui ra, Tả Mạc trong lòng có cảm ứng nên vội vàng đem theo Thuần Vu thành tới.

Thuần Vu Thành vừa nghe nói bướm Hồng Ban phá kén, lập tức tinh thần phấn chấn, hiếm hoi đi từ trong đầm thú ra.Bướm Hồng Ban đã hoàn toàn thay đổi, lúc trước rực rỡ màu sắc, có vằn hồng, giờ đều biến mất không còn, toàn thân đen như mực, lại thêm đôi mắt linh dộng dị thường.“Pháp quyết còn dùng được không?”

Thuần Vu Thành hỏi.“Còn có thể dùng, nhưng hình như nhiều thêm một pháp quyết.”

Tả Mạc nhắm mắt lại, cẩn thận giao tiếp với bướm đen.Hắn vừa câu thông, lập tức cảm nhận được điểm bất đồng của bướm đen.

Lúc trước hắn chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được đôi chút tâm tình của bướm Hồng Ban, nhưng giờ hắn cảm nhận được tương đối rõ ràng, chính xác.Bướm đen so với trước đây có linh tính hơn nhiều."

Hẳn là tiến cấp rồi!”

Thuần Vu Thành hưng phấn nói : « Lúc trước nó là cấp ba, vậy giờ hẳn là linh thú cấp bốn !

Thảo nào có thêm một pháp quyết !

Xem xem nó là pháp quyết gì đi ? »“Một pháp quyết rất cổ quái.”

Sắc mặt Tả Mạc cũng thật cổ quái.“Pháp quyết gì?”

Thuần Vu Thành càng nôn nóng không kìm nổi hỏi.“Độc linh!”

“Độc Linh?

Đây là pháp quyết gì?”

Thuần Vu Thành không hiểu hỏi lại, hắn chưa từng nghe nói tới pháp quyết này.“Cũng không rõ lắm.”

Tả Mạc lắc đầu, hắn cũng không hiểu.Hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, khuôn mặt đều mờ mịt.

Bất quá tốt xấu gì cũng biết bướm Hồng Ban tiến giai lên tứ phẩm linh thú, vì nó cả người đen kịt, Tả Mạc quyết định đổi tên cho nó làm Hắc Điệp.

Về phần Độc Linh này rốt cuộc có huyền cơ gì, cứ chậm rãi tìm hiểu thôi.Nếu có thể tiến giai lên linh thú cấp năm thì hay rồi.

Tả Mạc chảy nước miếng mà mơ tưởng.

Hắn hạ quyết tâm, về sau tìm được thứ gì có độc, nhất định sẽ cho Hắc Điệp ăn bằng hết.

Linh thú cấp năm mạnh mẽ ra sao hắn đã tự mình thể nghiệm.

Nếu Hắc Điệp có thể tiến lên ngũ phẩm, chắc chắn có thể đánh cho con Huyết Giác đại mãng kia răng rơi đầy đất.Đương nhiên hắn cũng nhanh chóng lau khô nước miếng, cấp ba thăng lên cấp bốn không dễ, tiến lên cấp năm cũng chỉ là mơ tưởng một chút.Cái hồ lô kia đã được hắn nhặt về.

Độc tính trong hồ lô đã tan hết, giờ là một pháp bảo chứa đồ không tồi, thích hợp nhất thu nạp vài thứ không định hình, hắn cũng không khách khí thu lấy.

Thuần Vu Thành nghiên cứu mãi không ra lý do, vội vàng quay về đầm thú.Thuần Vu Thành chân trước vừa bước đi, Công Tôn Sai chân sau đã tới cửa.

Tả Mạc thấy sắc mặt hắn có phần quái dị, vội hỏi: “Sao rồi?

Xảy ra chuyện gì?”

“Huynh nhìn coi.”

Công Tôn Sai dưa ra một ngọc giản.Tả Mạc tiếp lấy ngọc giản, nhìn lướt qua, lập tức giật nảy mình: “Mẹ ơi, bọn họ điên rồi à?”

“Đệ cũng giật cả mình!”

Công Tôn Sai cười khổ nói: “Bất quá những người này quả thực không tồi!”

Sau những lời này hắn cũng lộ rõ ý nghĩ thực.“Thực sự không tồi…”

Tả Mạc không nhịn được nhìn lại lần nữa, càng xem miệng càng há to.“Sư huynh, huynh nói xem, chúng ta có cần…”

“Cần!”

Tả Mạc đột nhiên giật mình một cái, tựa như bị một chậu nước đá đổ vào người ngay giữa mùa hè, theo đó khí huyết trong nháy mắt nảy lên, hắn ráng sức nói: “Đương nhiên muốn rồi!

Toàn bộ đều lấy!

Tất cả đều cần!

Một người cũng không bỏ qua!”

Đám người Cát Vĩ Tôn Bảo đang luyện chế bị biểu hiện điên cuồng của Tả Mạc hù cho suýt ngã!

Duy chỉ có nữ tu đứng cách đó không xa thờ ơ như không nghe thấy.Trong doanh trại, mọi người đang dùng khí thế ngất trời tu luyện.

Tu giả mới gia nhập cần tu luyện khối lượng lớn mới có thể dung nhập vào hệ thống chiến đấu này.

Lúc trước bọn họ chỉ bất quá là một đám tu giả phổ thông, chiến trận các thứ đối với bọn họ mà nói thực quá xa lạ.“Thật buồn chán quá!”

Một tu giả cảm khái phát lên một tiếng, nhìn những người mới vùi đầu vào khổ luyện hắn cảm thấy không chút thú vị.Nhân số mau chóng tăng nhanh, cách phân theo tiểu đội trước đây giờ không thích hợp nữa.

Công Tôn Sai lại một lần nữa phải phân chia thành sáu bộ.

Mỗi bộ một trăm hai mươi hai người, phân thành sáu khúc, do thống lĩnh bộ giáo chỉ huy, phó giáo trợ giúp.

Mỗi khúc sáu đội, do khúc úy thống lĩnh, phó úy phụ trợ.

Mỗi đội ba người, trong đó một người làm đội trưởng.Do người mới quá nhiều, để người mới nhanh chóng dung nhập, những người cũ toàn bộ đều đảm nhận chức trách chỉ đạo như khúc úy các loại.

Đối với bọn họ mà nói, chỉ đạo những ma mới này quả thực khô khan buồn chán tới cực điểm.Nhất là nhìn vẻ phối hợp trúc trắc của đám ma mới, lại thêm động tác vụng về, thường thường bọn họ đều cảm thấy không biết nói gì.

Tuy rằng biết rõ bản thân mình hồi làm ma mới thực ra cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, thế nhưng bọn họ càng khát khao chiến đấu.

Công Tôn Sai tựa như một thầy dạy sói thành công, thủ hạ là một đám cừu bị hắn từng chút từng chút một cải tạo thành sói.Bọn họ đã bắt đầu khao khát được chiến đấu.Nhất là sau khi biết đám người Tạ Sơn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, khiến cho nhiều người âm thầm ao ước không thôi.

Ao ước cũng chỉ là ao ước, bọn họ có mỗi nước giương mắt ra nhìn, ai bảo thực lực của người ta mạnh hơn bọn họ.

Kể từ đó họ cũng hiểu được, có thực lực mạnh hơn mới có thể đi chấp hành một số nhiệm vụ có độ khó lớn, mới có thể thu được chiến công càng cao.Ngay cả Công Tôn Sai cũng không nghĩ tới, một hành động vô ý của hắn lại khiến cho kiếm trận trở thành phần thưởng hấp dẫn nhất!

Lĩnh ngộ kiếm ý là con đường gia tăng thực lực tốt nhất.Một người bên cạnh cũng lộ vẻ yếu ớt nói: “Đem đám gà mờ này thao luyện nhanh xong, chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ông đây từ nay về sau không bao giờ làm chuyện bỏ đi này nữa!”

Một người trong đó căm giận nói: “Đám phế vật này, ngay cả tam tài trận đơn giản nhất mà luyện lâu như thế cũng không thành thục, con mẹ nó, đúng là một lũ ngu!”

“Bỏ đi!”

Người bên cạnh cười khẩy nói: “Đừng nói Hắc Tử nhà ngươi lúc bắt đầu khá hơn bao nhiêu nhé!

Chúng ta lúc đó cũng chẳng hơn được chút nào.”

“Ai, ước gì nhận được nhiệm vụ!

Ông đây thấy miệng cũng nhạt thếch rồi!”

Hắc Tử kêu thảm, sắc mặt buồn bã.“Đúng vậy, cuộc sống giờ thật quá vô vị!”

Người bên cạnh cũng thở dài một tiếng.Tu tu!Một âm thanh như tiếng tên sắt không chút đấu hiệu vang khắp doanh trại.Hai người sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời giật mình, như một tia chớp từ trên mặt đất lao đi.Hắc Tử nhìn đám ma mới còn lại đang sửng sốt, chửi ầm lên: “Còn đứng đấy làm gì?

Mau lên, đây là lệnh cấp tốc!”

Nói xong bay lên trời, hai gã người mới cuống quít theo sau hắn.Bầu trời doanh trại, khắp nơi đều có bóng người, thi thoảng lại nghe tiếng bộ thủy hay khúc úy hét vang.“Mau lên mau lên!

Còn kì kèo cai gì!”

“Đuổi theo!”

“Tìm vị trí của mình!

Không được chạy loạn!”…Không khí khẩn trương trong phút chốc bao trùm toàn bộ doanh trại, mọi tu giả như từng luồng nước nhỏ, nhanh chóng tụ tập lại.

Trong vòng ba mươi lần hít thở, mọi tu giả trong doanh trại đã bay lên trời, đội ngũ hội họp hoàn thành.Những ma cũ nhìn chăm chằm vào mẹ trẻ của bọn họ, vẻ mặt kích động, có hành động rồi, hành động lớn rồi!Công Tôn Sai không nói lời thừa, thấy tập trung hoàn tất, nhẹ nhàng vung tay."

Toàn thể xuất phát!"

Bảy trăm tu giả như một luồng nước lũ không một tiếng động, yên lặng chảy trên bầu trời doanh trại.Trấn Nam Thắng, cửa hàng Đại Phong.“Tiểu Vệ, đem toàn bộ sổ sách hôm nay tính rõ đi.”

Chưởng quỹ chậm rãi uống linh trà, nhẹ nhàng phân phó một câu.“Rõ.”

Vệ Thành Bân vô ý đáp lại.Chưởng quỹ thấy Vệ Thành Bân lộ vẻ không yên, lập tức sắc mặt trầm xuống: “Thế nào?

Có tâm sự?

Hẳn là làm việc không được vừa lòng?”

Vệ Thành Bân như tỉnh ra trong mộng, tới khi thấy chưởng quỹ sắc mặt trầm như nước, thầm hô không ổn, vội vàng cười cười làm lành: “Không có không có!

Chỉ là gần đây tu luyện có chút vấn đề.”

“Hừ!”

Chưởng quỹ hừ lạnh nói: “Tu luyện?

Nhìn không ra Tiểu Vệ nhà ngươi còn có hùng tâm tráng trí!

Thì ra ngươi còn muốn tu thành kim đan?

Làm người phải kiên định, ngươi cũng biết công việc công tác mỗi tháng năm mươi cân linh cốc này không biết bao nhiêu người nghĩ nổ cả óc muốn tiến vào!

Tu luyện?

Đừng lãng phí linh cốc của lão phu!”

Vệ Thành Bân sắc mặt đỏ bừng.Chưởng quỹ lườm một cái rồi nói: “Làm người phải biết mình biết ta.

Tiểu Sơn giới đã sớm không còn chuyện tu luyện rồi.”

“Linh cốc tháng này giữ lại hai phần!”

Nói xong nghênh ngang bỏ đi.Vệ Thành Bân cúi đầu, không hé răng, bất tri bất giác hai tay hắn đã nắm tới trắng bệch.

Đợi lúc chưởng quỹ đi xa rồi hắn mới buông nắm tay, trong bàn tay bất ngờ có một ngọc giản.Đây là ngọc giản hắn thu được hai ngày trước, cũng là một tin tức được công bố.Đối phương không biết từ đâu mà hay hắn có kỹ năng ảo trận, đồng ý cho hắn mỗi tháng hai trăm cân linh cốc.

Vệ Thành Bân xuất thân từ môn phái, am hiểu nhất là một ít ảo trận nhỏ, hắn có thể làm ra ảo ảnh trận cực kỳ tinh xảo.

Nhưng loại kỹ năng này trong tình huống trước mắt không đem tới cho hắn nửa điểm tốt nào.Hắn đem hết mọi thứ tích cóp được đi cầu cạnh mới xin được một công việc như thế này.

Làm việc vặt, thanh lý sổ sách, cu li, cái gì cũng phải làm!So với những tu giả còn đang lo nghĩ linh cốc kia hắn còn may hơn nhiều.

Theo lý thuyết hắn cần an phận, song khi nhận được ngọc giản này, trái tim lại không tự chủ được mà nhảy mạnh.Loay hoay trong những ảo trận nhỏ kia, hắn đã bị sư huynh đệ cười nhạo không biết bao nhiêu lần.

Trong mắt nhiều người hắn là điển hình nhất cho dạng mê muội mất cả lý trí.

Nhất là sau khi tu thành ngưng mạch, trưởng bối môn phái càng cho rằng hắn không quý trọng thiên phú bản thân, đối với hắn mười phần lạnh nhạt.Công việc này mặc dù có thể miễn cưỡng sống qua ngày, nhưng hắn đã chịu không biết bao nhiêu kinh bỉ.

Cửa hàng to như vậy mà ngoại trừ chưởng quỹ chỉ còn hắn, mọi việc đều do một mình hắn làm.Không biết vì sao, nụ cười nhạt, vẻ xem thường của tên chưởng quỹ thi thoảng lại hiện lên trước mắt lắn.Rung động là yêu ma…

Rung động là yêu ma…Hắn không ngừng tự nói, chân lại không tự chủ được bước ra ngoài.“Ngươi làm gì đó?

Đồ vô lại!

Nuôi tên phế vật nhà ngươi thật uổng công!

Ngươi…

Ngươi ngày mai đừng có tới nữa!”

Tiếng rít của chưởng quỹ vang lên phía sau.Vệ Thành Bân bỗng thấy thư thái không nói nên lời, chân càng bước nhanh thêm.Trong bóng tối, đôi mắt hắn sáng ngời như bảo thạch.Chương 244 : Nhất trí đồng ý .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckỞ Tiểu Sơn giới, sự lưu động của tu giả chẳng có ai để ý cả, mọi người chỉ lưu tâm tới tình hình lưu động của linh cốc.

Về phần tu giả, ai lại quan tâm chứ?Vệ Thành Bân dựa theo địa chỉ ghi trên ngọc giản mà tìm tới cửa.

Trong lòng hắn có phần thấp thỏm, sớm biết nên xác nhận qua một chút, vạn nhất ngọc giản này là do người ta đùa với mình, vậy thảm rồi.Đúng là đây rồi.Hai con sư tử đá uy mãnh ngồi uy nghiêm hai bên cửa, trông rất sống dộng, không giận mà uy.

Hắn cũng có vài phần nhãn lực, đây là con rối thú bằng cơ quan, bình thường không thể nhúc nhích nhưng nếu có người dám động thủ chúng cũng sẽ đứng dậy tấn công.

Cánh cửa lớn bằng tinh thiết đen thùi thũi dóng chặt, thỉnh thoảng lại có ánh sáng của cấm chế lưu động.

Tâm trạng hắn thoáng yên ổn một chút, ở trấn Nam Thắng có loại nhà này hẳn là người có chút thực lựcHắn đưa bàn tay dán lên hình vẽ chuông đồng hồ trên cánh cửa, truyền linh lực vào.Đính đong!Tiếng chuông réo rắt, một lát sau, cửa sắt chậm rãi mở ra.Một đại hán mặt lấm tấm râu nhìn xuống hắn, ánh mắt sắc bén như đao, Vệ Thành Bân lập tức cảm thấy cả người phát lạnh.

Hắn tuy là ngưng mạch nhưng sức chiến đấu thực sự rất kém.

Hắn có thể đột phát ngưng mạch cũng là nhờ đốn ngộ sau một lần nghiên cứu ảo trận.

Hắn khẩn trương nuốt nước miếng, đại hán trước mắt toàn thân tỏa ra khí tức cuồng bạo khiến trong lòng hắn nảy sinh ý sợ.“Ta…

Ta là Vệ Thành Bân….

Hai…

Hai ngày trước nhận được một viên ngọc giản, nói là… »Nghe Vệ Thành Bân lập cà lập cập nửa ngày cũng không nói rõ được ý mình, Lôi Bằng thực sự không kiên nhẫn nổi, ngắt lời: “Đúng rồi!

Đúng là đây, không tìm sai.”

Nói xong, hắn một tay nhấc Vệ Thành Bân lên như nhấc một con gà, kéo hắn bay vào bên trong.Vệ Thành Bân sợ tới mức nhắm nghiền đôi mắt, cả người run lên bần bật.

Lôi bằng trong lòng cũng bực tức tới mắt trắng dã, chẳng biết là ý của ai nữa, không ngờ lại muốn hắn đi tiếp đón đám gia hỏa này.

Cả lũ này ai nấy nhát như chuột, thấy hắn là run như cầy sấy.Căn nhà này là một trong những sản nghiệp bí mật của Bao Dịch, thỏ khôn đào tới ba hang, đây là tác phong nhất quán của hắn.« Lại tới một người. »Linh lực trên tay Lôi Bằng khẽ xuất ra, Vệ Thành Bân chấn động tới ngất xỉu, bị hắn tiện tay vứt trên mặt đất.“Ừm, tốp này đã có tám rồi.

Thêm hắn nữa, chỉ thiếu một người là có thể đi rồi.”

Tạ Sơn thỏa mãn nói.

Nhiệm vụ lần này hắn đã hoàn thành vượt mức.

Căn cứ theo tình báo của Bao Dịch, bọn họ tìm được tới ba vị tu giả am hiểu xây thành, ba người này cũng không ngoại lệ, bất cứ ai cũng không chống cự nổi mê hoặc của mỗi tháng hai trăm cân linh cốc.Hắn cũng không khỏi cảm khái trong lòng, những người này nếu ở ngoài Tiểu Sơn giới, cho dù là đi đâu cũng đều được đối đãi rất tốt.

Song tại nơi mạng người chẳng khác gì rơm rác như Tiểu Sơn giới, chỉ cần hai trăm cân linh cốc là đã có thể mua mạng một tu giả.

Đều là tu giả, Tạ Sơn cũng không khỏi thổn thức không thôi.Bao Dịch ở bên trong lòng cảm thấy may mắn vì mình đã lựa chọn chính xác.

Tuy rằng chưa từng gặp ông chủ nhưng hắn đã nhiều lần bị thực lực của ông chủ chấn nhiếp.

Cho tới giờ, số tu giả được chuyển đi đã vượt qua con số sáu mươi.Những người được chuyển ra ngoài thần không hay quỷ không biết, tựa như đột nhiên biến mất.Ngoài thành chắc chắn có người tiếp ứng, hơn nữa người tiếp ứng nhất định không ít.

Những người này cũng thực to gan, dám tùy ý làm bậy ngay dưới mi mắt Minh Tiêu phái.

Bất quá có thể đào góc tường Minh Tiêu phái như vậy, trong lòng hắn cũng khoan khoái không thôi.Công trạng đầu tiên này, mình làm cũng thật tốt!Hạ Tường từ trên cao nhìn xuống mỗi lão đại của thế lực lớn, cảm giác thành tựu trong lòng tăng lên tới cực điểm.

Trước đây khi gặp bất cứ ngồi nào đang ngồi ở đó, hắn đều phải cúi đầu khom lưng.

Nhưng hôm nay hắn lại có thể thoải mái nắm được vẻ kính sợ của họ đối với mình ẩn sâu trong đôi mắt.Cảm giác này, thực tốt!Hắn nhanh chóng kéo bản thân lại, hắn vẫn nhớ nhiệm vụ của mình.Khuôn mặt nở một nụ cười rụt rè ôn hòa, thanh âm hắn rất nhẹ, như đám mây cao ngất trên bầu trời: “Đã phiền các vị đợi lâu rồi, vậy chúng ta bắt đầu đi.”

“Bảy mươi người rồi.

Cũng không sai lệch lắm!

Thế nào?

Kết thúc công việc không?”

Lôi Bằng có phần nôn nóng, không kiềm được hỏi.

Ngày nào cũng ở tại đây, Minh Tiêu phái kia đúng là đồ bỏ đi, không ngờ lại không chút phản ứng.

Ban đầu hắn còn tưởng rằng lần này là hành động lớn, làm áo biết lại buồn chán như vậy, giờ hắn thầm muốn quay lại doanh trại.Tạ Sơn không để ý tới hắn, hắn nhìn danh sách, nhíu mày: “Những người còn lại sao lại không tới?”

Bao Dịch nghe vậy dở khóc dở cười nói: “Chúng ta dùng linh cốc mời chào bọn họ, nói tới cùng cũng tương tự như buôn bán, là ngươi ta đều đồng ý.

Những người còn lại này có lẽ là cuộc sống hiện giờ không tồi, không muốn rời đi.”

“Chúng ta cứ như vậy mà buông bỏ bọn họ sao?”

Tạ Sơn cảm thấy không cam lòng, hắn không muốn nhiệm vụ đầu tiên mà mình dẫn đầu có bất cứ tiếc nuối gì.Bao Dịch ra vẻ buông tay nói: “Vậy phải làm sao?

Chẳng lẽ bắt trói bọn họ đem về?”

“Bắt trói đem về!”

Đôi mắt Tạ Sơn sáng ngời, hưng phấn vỗ tay hoanh nghênh: “Ý này rất hay!

Sao ta lại không nghĩ tới chứ?”

Lôi Bằng vốn nhàm tới phát chán, nghe thấy vậy cũng lập tức vui mừng, ra sức gật đầu: “Không sai không sai!

Bắt trói tất cả đem về!

Một người cũng không lưu lại!”

Những người khác đều cười ha hả, Tông Như không hiểu sao mở mắt, việc thiền định của hắn lại bị cắt đứt.Bao Dịch sợ hãi tới biến sắc nói: “Không được!

Không được!

Hành động mấy ngày hôm nay của chúng ta không khiến cho Minh Tiêu phái chú ý đã là may mắn lắm rồi!

Nếu chúng ta bắt trói người nhất định sẽ kinh động tới Minh Tiêu phái, vậy phiền to rồi!”

“Sợ cái chim!”

Lôi Bằng bĩu môi, xem thường nói.Bao Dịch vội vàng nhìn về phía những người khác thấy khuôn mặt những người khác cũng hiện vẻ nóng lòng muốn thử, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Hắn nhớ tới Tông Như, trong ấn tượng của hắn, Tông Như luôn luôn lão luyện thành thục, hắn nhất định sẽ không tán thành lần hành động này.Còn không đợi hắn chuyển ánh mắt về phía Tông Như.Đã nghe giọng Tông Như đầy vẻ bất đắc dĩ nói: “Ra tay luôn bây giờ hả?

Đi thôi, giải quyết nào, ta cũng có thể về sớm một chút để ngồi thiền.”

Bao Dịch cảm thấy đầu mình như ong lên.Mười lăm người, toàn bộ đều đồng ý với hành động bắt cóc, từ khi đề nghi tới khí thông qua không quá một hơi thở.

Có thể bày ra hành động bắt cóc với quy môt lớn như vậy ngay dưới mắt Minh Tiêu phái, riêng đề nghĩ này thôi đã khiến mọi người ở đây ngoại trừ Bao Dịch cảm thấy máu nóng sôi lên!Vậy mới không uổng công đi một chuyến chứ!Nếu đã quyết định, đám người cũng nhanh chóng định ra phương án.

Theo mẹ trẻ lâu như vậy, bọn họ cũng bắt đầu học cách lập kế hoạch ra áo, đã bắt đầu có dáng dấp côn đồ chuyên nghiệp.Bao Dịch ở bên nghe vậy sắc mặt trắng bệch, sau này nhất định phải đứng cách xa lũ điên này một chút!

Nhất là Tông Như, giờ hắn mới hiểu mình sai tới cỡ nào.

Tông Như lúc bình thường lộ vẻ lãnh đạm, song chỉ cần hắn nói chuyện, một chủ ý thâm độc hiểm ác lập tức nhẹ nhàng đưa ra.Ngươi một lời, ta một câu, một kế hoạch đơn giản nhanh chóng hình thành.Vệ Thành Bân tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang trên lưng người khác.

Xung quanh thi thoảng xẹt qua tiếng gió cho hắn biết mình đang bay với tốc độ cao trên bầu trời.

Hắn không dám cử động, hắn biết mình có bao nhiêu năng lực, thậm chí không dám phát ra bất cứ âm thanh gì.

Hắn nhẹ nhàng xoay đầu, cẩn thận quan sát xung quanh.Cách hắn khoảng mười trượng có một tu giả, trên lưng hắn cũng đeo một người sau lưng.Tới khi hắn thấy rõ xung quanh, lập tức kinh ngạc.

Xưng quanh hắn không ngờ có tới hơn một trăm tu giả, trong đó có hai mươi tu giả đang đeo người khác trên lưng.

Các tu giả khác đem bọn họ bảo vệ ở chính giữa.Vệ Thành Bân lúc này mới nhớ ra chuyện trước khi mình bất tỉnh.Những người này rốt cuộc thuộc thế lực nào?

Nhìn qua quả thực là một thế lực lớn!

Tuy vẫn không biết gì về tiền đồ của mình, nhưng hắn vẫn có phần mong đợi.

Rất hiển nhiên, đây là một kế hoạch mười phần kín đáo.

Hơn một trăm tu giả hộ tống hai mươi người bọn họ, cũng cho thấy thế lực này coi trọng bọn họ ra sao.

Đối phương tốn sức như vậy, ý đồ nhất định không nhỏ.“Chú ý tiết tấu của các ngươi, khống chế linh lực phát ra.”

“Giữ vững khoảng cách đội hình!”

“Đơn vị chiến đấu tầng ngoài cùng, cảnh giác cho ta!”

“Tận lực tránh xa đám mây.”...Thỉnh thoảng, những tiếng quát mắng vang lên không dứt bên tai, khiến vệ Thành Bân kinh ngạc là những tu giả xung quanh lại không phát ra một tiếng động nào, không ngừng điều chỉnh vị trí bản thân.Không biết vì sao, đám tu giả này luôn giữ vẻ nghiêm nghị trầm mặc khiến Vệ Thành bân cảm thụ được một loại lực lượng khác.Hắn không khỏi quan sát càng thêm tỉ mỉ.Đội ngũ trước mắt hoàn toàn khác bất cứ đội ngũ nào hắn từng gặp trước đây.

Hơn một trăm người phi hành, đội ngũ nghiêm chỉnh như được đo bằng thước.

Những đội ngũ tinh nhuệ hắn từng gặp trước kia so sánh với đám người này chẳng khác nào một đám loạn quân.Xa xa thi thoảng lại thấy từng tốp năm đến ba tu giả đi tới đi lui tuần tra, hẳn là dò xét cảnh giới.Càng xem càng kinh hãi, thực lực đội ngũ này biểu hiện ra vượt qua cực hạn mà hắn có thể tưởng tượng.Ngụy Nhiên thần kinh căng thẳng, hắn là bộ thủ của Bính bộ.

Lúc trước hắn chưa từng chỉ huy đội ngũ hơn ba mươi người, hắn luôn lo rằng đội ngũ của mình làm không tốt, luôn thận trọng cẩn thận, lúc tu luyện cũng bỏ rất nhiều sức.Đây là lần đầu tiên hắn làm nhiệm vụ với tư cách bộ thủ.Nhiệm vụ Công Tôn Sai cấp cho hắn cũng không phức tạp – chỉ đi thẳng theo một tuyến đường, đem hai mươi người về doanh trại.

Lúc đầu nghe được nhiệm vụ này hắn đã thở phào nhẹ nhõm, song khi thấy được tuyến đường, sắc mặt hắn không tự chủ được mà biến đổi.Con đường này là một đường vòng cung rất lớn, chẳng khác nào đi một vòng rồi mới về doanh trại.

Hắn không hiểu vì sao mẹ trẻ lại đưa ra một con đường phức tạp, bỏ gần đi xa nhưu thế.

Khiến hắn càng lo lắng là tuyến đường này phải qua địa bàn của vài thế lực.Điều này cũng đồng nghĩa với việc bọn họ lúc nào cũng có thể bị tập kích.Thế nhưng khi hắn thấy vẻ mất tự nhiên trên mặt các bộ thủ khác cũng lập tức hiểu ra.

Đây là một nhiệm vụ, cũng là một khảo nghiệm.

Khảo nghiệm bọn họ rốt cuộc có năng lực đảm nhiệm chức vụ bộ thủ này không.Cho tới giờ vẫn chưa gặp bất cứ nguy hiểm gì.Bất quá, hôm qua bọn họ gặp phải vài tu giả thám thính tới lui xung quanh họ trong chốc lát rồi rời đi.Ngụy Nhiên có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn hiểu đám người mình đã bị theo dõi.Dọc đường đi, hắn thời khắc nào cũng duy trì đội hình chiến đấu.Thấy đám tu giả thủ hạ ngày càng hiện vẻ thành thạo, hắn cũng không khỏi cảm khái, quả nhiên thực chiến co thể rèn luyện người.

Tiến bộ của bọn họ mấy ngày nay thậm chí vượt qua tiến bộ trong tu luyện một tháng trước.Bầu trời phía trước đột nhiên tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt.Con ngươi Ngụy Nhiên đột nhiên co lại, tới rồi!Đó là pháp quyết cảnh báo do trạm canh gác phe mình phát ra.

Hắn ra sức trấn tĩnh lại, đầu óc cố nhớ lại bình thường mẹ trẻ làm ra sao.Hắn vung tay phải lên, bắt chước vẻ lạnh lùng của mẹ trẻ, thanh âm phát ra lại vô cùng lạnh lẽo.“Chuẩn bị chiến đấu.”

Chương 245 : Mở Màn Trận Đánh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNhững trạm canh gác dò xét ở phía ngoài dần giãn ra, nhiệm vụ của bọn họ không phải là chiến đấu mà là phụ trách giám thị toàn bộ chiến trường.Thần sắc Nguỵ Nhiên lạnh lùng nghiêm nghị, nhếch môi lên.

Số lượng địch nhân vào khoảng hai trăm người, đằng đằng sát khí trực tiếp hướng bọn họ nhào tới.

Sống lưng Nguỵ Nhiên thẳng tắp, giống như một cây giáo sắc bén thẳng tắp, lẳng lặng mà phiêu phù trong không trung, bên tai truyền đến những tiếng rít gào của đám khúc uý.“Tất cả tập trung tinh thần!

Chú ý vị trí bản thân!”

“Phía trước các ngươi chính là một đám bỏ đi!

Giết chết bọn chúng!

Giết hết!”

“Ngu thế nào cũng không cần nghĩ, lão tử đi hướng nào thì đi theo hướng đó!

Người nào tụt lại phía sau thì hãy xem lão tử thu thập hắn như nào!”

“Dựa theo huấn luyện bình thường của các ngươi đi tới!”...Khúc uý đag tiến hàng động viên trước khi chiến đấu, thủ hạ đa số là một đám gà mờ, mặc dù có thực lực cá nhân nhưng trong chiến đấu thì nhân tố quyết định thắng lợi chính là hệ thống chiến thuật.Hoặc thô lỗ, hoặc ngưng trọng, hoặc thoải mái động viên rơi vào trong tai Nguỵ Nhiên khiến hắn không tự chủ được mà nóng lên, hắn không chú ý tới mắt mình bất chợt xuất hiện nhiều tia máu.Thực sự làm máu huyết sôi trào a!Nhìn vào đối phương đang ngày càng gần, Nguỵ Nhiên một lần nữa vung tay phải lên, tất cả các tạp âm đều biến mất.

Một trăm hai mươi gã tu giả, lặng ngắt như tờ, cả đội ngũ giống như một cây cung áp súc đến cực hạn, tinh thần mỗi người đều căng tới cực điểm.

Nhất là đám tu giả ở tiền phương, linh lực của bọn họ cô đọng, khí thế không ngừng dâng lên, chân giống như bị đóng đinh, cứng rắn đứng tại chỗ.Vệ Thành Bân không tự chủ được mà nín thở, trong đầu hắn rỗng tuếch.Hắn chưa từng trải quả chiến đấu chấn động như thế này, khoảng yên lặng trầm mặc này giống như một sợi dây thừng vô hình đang từng chút một thít chặt vào cổ hắn, cổ họng bị chặn đứng, hít thở có chút không thông.Nguỵ Nhiên lạnh lùng nhìn chăm chút vào phạm vi tiến quân của địch, tay phải vung lên chém xuống.“Giết!”

Ba!Không khí giống như bùng nổ, hai mươi tu giả ở tiền phương linh lực đột nhiên mất đi ước thúc, mãnh liệt bùng nổ trong không khí!Hai mươi thân ảnh đột nhiên biến mất trong không trung.Ba!Một âm thanh bùng nổ rợn người vang lên!Hai mươi tu giả cũng biến mất ở trong không trung.Ba!Ba khúc theo sát sau đó!Chiêu bài ba lớp xung kích kiểu sóng!Mỗi một đội có một đạo cự kiếm mang dài đến hai trượng, đây là một kích hợp lực của ba gã tu giả!

Tam tài trận đạt đến trình độ nhất định mới có thể phát huy kĩ xảo tụ linh hợp lực.Cự kiếm xé rách không trung, phát ra âm thanh ô ô khiếp người, toàn bộ chiến trường, pháp quyết kiếm mang nhất thời thất sắc.Trước mặt cự kiếm mang chỉ có một người, gầy yếu giống như chiếc đũa, gập lại là gẫy.Nhanh như thiểm điện!Một khúc sáu tiểu đội, giống như sáu thanh đại đao, trùng điệp tiến tới trung tâm của địch nhân chém giết.Mưa máu đầy trời!Trong trận của địch nhân xuất hiện sáu vết máu thật sâu, những nơi đi qua chỉ cần hơi dính một chút, hoặc bị đứt tay đứt chân, hoặc bị chặt làm đôi!

Bẻ gãy nghiền nát, trong nháy mắt xuyên thủng trận địa địch.Khoé mắt thủ lĩnh địch nhân như muốn toát ra: “Quấn lấy bọn họ!

Bọn họ chủ lực...”

Đang nói được một nửa thì tiếng quỷ khóc trong đêm từ cự kiếm mang đột nhiên lại vang lên.Hai khúc khó khăn đánh tới.Sáu đạo cự kiếm mang, từ góc nhỏ phía bên phải chéo qua trảm tiến trận địa địch.Phốc phốc phốc!Liên tiếp những âm thanh xương cốt đứt gãy khiến người khác hết hồn, sáu đạo cự kiếmmang, cày ra sáu cái rãnh máu, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.Ba khúc lấy góc độ tương phản theo phương hướng chéo qua trảm tiến!Ngay khi hai khúc hoàn thành xuyên thấu trận địa địch thì ba khúc khác vừa đúng trảm tiến tới trung ương trận địa địch.Nguỵ Nhiên nhanh chóng mở miêng, uy lực ba lớp xung kích kiểu sóng phát huy ra hết!

Địch nhân mất hết nhuệ khí, sĩ khí hạ thấp tới tột cùng, chiến ý không còn.

Kế tiếp, điều hắn muốn làm chính là một kích sau cùng.Bốn khúc, năm khúc thuận thế đột kích!Tâm chí đã sớm hoảng loạn, thấy bốn khúc và năm khúc ép tới, không khỏi kinh hoảng, trong nháy mắt, trận hình ầm ầm bị phá, phân tán mà chạy!Đến lúc này, Nguỵ Nhiên mới thả lỏng thân thể, đại cục đã định.Ba lớp xung kích kiểu sóng sắc bén vô cùng, không phải không có nhược điểm.

Nhược điểm lớn nhất của nó là không thể liên tục, nêu như địch nhân chống đỡ được mấy lượt trùng kích, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.Cự kiếm chi uy không thể chống đỡ nhưng linh lực tiêu hao cũng là rất kinh khủng.

Linh lực trước khi xung kích phải cô đọng, cũng không phải là cố làm ra vẻ.Nguỵ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, trận chiến này so với hắn tưởng còn thuận lợi hơn rất nhiều.

Lúc này hồi hộp qua đi, chỉ thấy mỗi khúc uỷ chỉ huy mỗi tiểu đội, chỉ cần nơi nào có nhiều người, bọn họ sẽ giống như cá mập thấy máu tanh, lập tức xông tới.Địch nhân thấy thế, không dám chần chờ, xoay người chạy trối chết.Nguỵ Nhiên vội vàng hạ lệnh ngừng đuổi, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ doanh địa mà không phải là sát thương địch nhân.

Nhưng khi hắn chú ý tới những tu giả lác đác đứng ở xa quan sát, hắn suy đoán đó chính là các thế lực khác tới dò xét thám thính.Nhưng một trận chiến này đã làm kinh sợ không ít người, trong đầu hắn nghĩ như thế.Rất nhanh, địch nhân tất cả đều chạy hết sạch, Nguỵ Nhiên hạ lệnh cho một ít tu giả đi thu nhặt chiến lợi phẩm, còn lại thì tu chỉnh đội ngũ.

Đám tu giả mới trải qua một tràng chiến đấu trên mặt vẫn còn vẻ hưng phấn nhưng bọn họ vẫn cẩn thận hoàn thành mệnh lệnh.Khúc uy cũng thở dài một hơi.

Chiến đấu như vậy đối với bọn họ chỉ là một bữa ăn sáng nhưng thủ hạ là người mới nên bọn họ cảm thấy lo lắng rất nhiều.

Nhưng nhìn chung không có vấn đề gì lớn, những vấn đề bộc lộ ra trong chiến đấu cũng không hề ít.Có mấy đội trưởng khi thi triển ra cự kiếm mang thì kém hơn rất nhiều so với lúc bình thường huấn luyện, thiếu chút nữa không thể xuyên thủng hàng ngũ đối phương.

Nếu như không thể xuyên thủng, bị trì trệ trong đội hình của đối phương, trong nháy mắt địch nhân sẽ đem bọn họ chém thành từng mảnh nhỏ, những khúc uý mốn này trong lòng còn đầy sợ hãi.Nguỵ Nhiên không có nhúng tay vào việc khúc uý giáo huấn những tu giả phạm sai lầm, hắn lặng yên dò xét doanh địa.Một lát sau, những tu giả thu nhặt chiến lợi phẩm hoàn thành công việc bay về, những chiến lợi phẩm này được giao cho phó thủ, sau khi trở về nộp lên cho mẹ trẻ để sau này luận công ban thưởng.Vệ Thành Bân trợn mắt há mồm, chiến đấu kết thúc cực nhanh, hắn không thể tưởng tượng ra được.

Khi hắn nghe thấy những khúc uý môn quát mắng thủ hạ thì hắn có chút không thể tin được, cái này còn chưa đủ sao?

Chiến đấu lưu loát dứt khoát như thế, thủ hạ lợi hại như vậy, còn muốn quát mắng sao?Hắn không am hiểu chiến đấu nhưng điều đó không có nghĩa là hắn mù.

Một đội ngũ có trình độ như thế nào, hắn có thể nhìn ra được.

Lúc này hắn nhìn lại, đây chính là đội ngũ lợi nhất hắn từng gặp qua, vừa xa lạ lại vừa đặc biệt, chưa từng biết đến.Bọn họ thật quá nghiêm khắc!

Vệ Thành Bân có chút không thể lý giải.Trận thắng này làm cho sĩ khí của đám tu giả tăng lên rất nhiều, bọn họ rất mong đợi được đi tới địa phương tiếp theo.

Tiểu Sơn giới hỗn loạn, vũ lực mạnh mới có thể đảm bảo sinh tồn.Trấn Nam Thắng.Hạ Tường nhìn khuôn mặt đang tươi cười giả ngu trước mặt, huyệt thái dương âm ẩm đau.

Đàm phán còn gian nan hơn so với dự đoán của hắn, những thế lực này tựa hồ đã âm thành đạt thành một hiệp nghị.

Lập trường không ngờ lại cực kỳ nhất trí.

Ngay cả vài vị lão đại lúc trước giao tình không tồi, lần này cũng có thái độ khác thường, lặng lẽ không lên tiếng.Hắn biết những người này chẳng qua chỉ muốn cò kè mặc cả, song đối với kẻ trong lòng chỉ muốn lập công như hắn phải đem giá cả ép tới mức thấp nhất mới có thể biểu hiện ra năng lực của mình.

Người mơ vị trí của hắn nào phải chỉ một hai, hắn không muốn để kẻ khác lợi dụng cơ hội này.Hắn không động thanh sắc cười cười: “Hiện giờ mọi người đều mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi.

Tại hạ đặc biệt chuẩn bị yến hội, thỉnh các vị lưu lại thưởng thức.”

Đám lão đại hai mắt nhìn nhau, dồn đập đứng lên nói đã mệt muốn nghỉ ngơi.Hạ Tường cũng không miễn cưỡng, nở nụ cười tiễn bọn họ ra cửa.

Khi tên thủ lĩnh cuối cùng đi khỏi, sắc mặt hắn rốt cuộc không che dấu được nữa, âm trầm như nước.Phải nghĩ cách chia rẽ bọn chúng mới được, hắn suy nghĩ trong đầu.

Xoay người đang muốn đi lại trùng hợp thoáng thấy vẻ hả hê trong mặt một vị vị trưởng lão ngoại đường khác, tâm tình càng thêm không tốt.“Mọi người đã xác định mục tiêu chưa?”

Tạ Sơn nhìn quanh hỏi.Đám người đều gật đầu.Lôi Bằng la lên: “Mẹ nó, ngay cả hắn đi vệ sinh ông đây cũng phải ngồi rình,d dúng là xúi quẩy. »Mọi người cười khẽ, để đảm bảo một kích trúng ngay, cả đám người đều theo dấu một chút từ trước.

Mười mục tiêu còn lại phân cho mười người.“Sau một giờ nữa sẽ động thủ.”

Tạ Sơn không nói lời thừa, mười lăm người này mỗi kẻ đều thân mang tuyệt kỹ, tuy tu vi của hắn cao nhất song cũng không dám lên mặt.

Cũng may tính kỷ luật của đám người đều rất tốt, không cần hắn nói nhiều.Mười lăm người không một tiếng động phân ra rồi rời đi.Mục tiêu của Lôi Bằng là một tên gia hỏa am hiểu luyện đan.

Tuy rằng hiện giờ Tiểu Sơn giới thiếu thốn vật tư nhưng vẫn có vài cửa hàng vẫn còn đồ dự trữ, tên gia hỏa này cũng vì vậy mà kiếm được một công việc không tồi.

Cũng vì vậy sau khi thu được viên ngọc giản kia, hắn suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định ở lại.

Dù sao ông chủ đối đãi với hắn không tồi, ngọc giản lai lịch không rõ, hắn không muốn mạo hiểm.Không biết vì sao, hiện giờ hắn cảm thấy tim đập mạnh hẳn, như có chuyện gì sắp xảy ra.Điều này khiến hắn tâm thần không yên, mỗi lần có cảm giác này đều không phải chuyện tốt lành gì.Ngẩng đầu nhìn sắc trời, tầng mây trên trời như thật thấp, áp ức nặng nề.“Hà dược sư, ông chủ gọi ngươi.”

Tiểu nhị làm việc vặt vội vã chạy tới.“Ừm, ta tới đây.”

Hắn thu liễm tâm thần, vội vàng xoay người, chắc lại có việc gì rồi.Hắn mới đi qua hậu viện, bỗng nhiên sau gáy đau nhói, trước mắt tối sầm, mọi chuyện đều không hay.Lôi Bằng túm lấy hắn, nhìn gắp xung quanh, thấy không kinh động tới người khác mới nhếch miệng cười rồi biến mất tại chỗ.Bất quá, không phải ai cũng có vận khí tốt như hắn, tỷ như Niên Lục.Niên Lục lo lắng nhìn mục tiêu của mình là một nữ tu am hiểu việc nuôi dưỡng, nàng đang chỉ điểm những ngươi khác xắp xếp cỏ khô để chăn nuôi linh thú.

Đám học nghề đều cung kính dị thường, lắng nghe tỷ mỷ.Đã tới giờ động thủ rồi.Thấy mục tiêu hẳn sẽ không rời đi ngay, Niên Lục cắn răng một cái, quyết định trực tiếp động thủ.Thân hình hắn như quỷ mỵ, phút chốc xuất hiện sau nữ tu, vung tay nhẹ nhàng chém xuống, tay trái nắm chắc lấy, nữ tu đã hôn mê được hắn cõng lên trên lưng.Động tác sạch sẽ lưu loát, không hề dây dưa.Mãi tới lúc hắn biến mất, đám học nghề này mới phản ứng lại, kinh hãi hét lên.Hộ vệ của cửa hàng bị kinh động, dồn dập bay lên từ trong sân.Tình huống tương tự cùng lúc xảy ra ở những địa điểm khác nhau trên trấn Nam Thắng.Trấn Nam Thắng lập tức hỗn loạn!Chương 246 : Mai phục .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckDoanh trại.Tả Mạc nhìn nữ tu, gãi gãi đầu: “Ngươi dù sao cũng phải có một cái tên chứ, như vậy mọi người cũng dễ xưng hô.”

Mới thay đổi thân thể, tóc ngắn cũn, khi gãi cảm giác tóc như một mũi kim đâm vào tay.

Quái dị thật, sao tóc lại cứng thế?Nữ tu vẫn như không nghe thấy.Tả Mạc từ sau khi kiểm tra thương thế của nàng lần trước đã phát hiện trong cơ thể nàng có một lực lượng lạnh lẽo quỷ dị.

Thương thế trong cơ thể nàng không biến xấu cũng bởi có lực lượng này tồn tại.

Lực lượng bất minh này tựa như sợi tơ nhện dẻo dai kiên cường trải rộng khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng.

Tả Mạc thậm chí hoài nghi nếu lực lượng này không còn nữa, liệu thân thể nàng có tan thành từng mảnh không.Khí tức của nàng khiến người khác kinh hãi hẳn cũng do lực lượng không hiểu rõ được này, Tả Mạc nghĩ thầm.

Bất luận kẻ nào cũng không dám tới gần nàng.

Ngay cả con chim ngốc hay ra dáng chỉ cả này cũng không dám tới gần nàng trong khoảng ba trượng, càng không nói tới hai tên nhát cáy tháp nhỏ và Tiểu Hắc.Thấy nữ tu vẫn không phản ứng, Tả Mạc chuyển sự chú ý sang mái tóc cứng như sắt.

Chẳng lẽ mình càng ngày càng giống yêu thú, trong lòng hắn nghĩ thầm.Ba tên Kim Giáp vệ chống kiếm đứng đó cách hắn không xa, ngay cả bọn chúng dường như cũng có phần sợ hãi đối với nữ tu này.

Điều này khiến Tả Mạc trăm ngàn lần khó hiểu, Kim Giáp vệ chẳng phải con rối sao?

Sao lại sợ hãi được?Toàn thân nữ tu đều khiến người ta không hiểu nổi.Nhĩn thấy hiện giờ vẫn không có kết quả, Tả Mạc lắc đầu.

Mấy ngày nay hắn luôn kiên trì trò chuyện hai câu với nữ tu, cố gắng kéo gần quan hệ, song tới giờ vẫn như không.

Nàng ta cứ như pho tượng đá đứng yên đó chẳng nhúc nhích.

Tả Mạc cũng chưa từng nghe thấy nàng nói chuyện.Chẳng lẽ cô ta điếc?Tả Mạc không dám xác định suy nghĩ, trong mắt hắn, nữ tu này không giống như xuất thân từ môn phái lớn bởi quá nhếch nhác.

Cái đầu rối bù, toàn thân mọc lên đầy mụn ghẻ như rêu như nám mốc, chỗ duy nhất còn hoàn hảo cũng chỉ có đôi chân trần.Nói thật lòng, Tả Mạc chưa từng thấy bàn chân đẹp như vậy.

Cân xứng trắng nõn tựa ngọc tựa sứ, không chút tỳ vết, ôn thuận tinh xảo.

Lúc Tả Mạc tự mình kiểm tra thương thế cho nàng, lần đầu thấy đôi trân trần này không ngờ đã xuất thần trong nháy mắt.Nó như tỏa ra sức hấp dẫn trí mạng khiến người ta khó chuyển mắt đi được.Chỉ tiếc là, từ đầu gối trở lên, khắp nơi đều mọc mụn ghẻ.Nàng mang mặt nạ, mặc áo choàng gai rộng thùng thình, đôi chân trần giẫm lên bùn.

Đôi chân trắng như tuyết nhu hòa tinh tế giẫm lên bùn đất màu đen tạo thành sự tương phản mãnh liệt.

Mỗi khi nhìn thấy Tả Mạc lại không tự chủ được mà hô hấp cứng lại.

Nhưng ngay lập tức trong lòng hắn nảy nảy sinh nuối tiếc, một nữ nhân, cả người mọc đầy mụn ghẻ, cũng thật đáng thương.Trong lòng thầm thở dài, hắn cũng không rõ mình cảm khái vì cái gì, đứng dậy bay lên một ngọn núi, dõi mắt nhìn về phía xa.

Bầu trời như phiến đá xanh, mây trắng như cát, gió núi hiu hiu thổi, thật thoải mái.

Hồ Thiên Tinh dưới chân núi như một viên bảo thạch sáng trong khảm vào dãy núi.Tâm tình Tả Mạc bỗng dưng trống trải.

Linh khí Tiểu Sơn giới mặc dù mất đi nhưng đối với những cây cỏ dã thú này cũng chẳng khác bao nhiêu.

Ngược lại, bởi không có tu giả sinh sống, dãy núi lại lộ vẻ xanh um tươi tốt hơn hẳn.Vì việc xây thành sau này, hắn chuyển doanh trại tới núi Thiên Tinh.

Bỗng dưng nhớ tới vẻ mặt sư đệ Thuần Vu Thành đầy vẻ không muốn, hắn không khỏi mỉm cười, Thành sư đệ đúng là kẻ si mê nuôi thú!Cát Vĩ, Tôn Bảo dẫn theo đám thủ hạ, liều mạng tăng tốc.Xây thành cần một lượng tài liệu cực kỳ kinh khủng, tỷ như gạch xây thành phải cắt ra từ núi đá, khối nào cũng cần trải qua luyện chế, chạm khắc phù trận.

Tu giả khai thác núi đá cũng chẳng phải việc khó song việc luyện chế lại không dễ.Để tăng nhanh tiến độ, Tả Mạc bày đại trận, lại một lần nữa thu thập lượng lớn lửa Kim Ô, phân cho người dưới tay.

Đám tu giả thủ hạ tất nhiên vui mừng khó hiểu, càng thêm ráng sức.Mỗi khối đá xanh đều dài ba trượng rộng một trượng, cao một trượng, do Kim Giáp Vệ khai thác rồi chuyển cho tu giả bắt đầu luyện chế.

Duy khiến Tả Mạc cảm thấy đau đầu là lửa Kim Ô tuy phẩm giai rất cao nhưng những phiến đá xanh nhị phẩm này chỉ cần hơi vô ý sẽ bị hòa tan thành một bãi dung nham.Sau đành phải khắc phù trận trước rồi dùng lửa Kim Ô luyện chế sau mới giải quyết được vấn đề này.

Sau khi luyện chế xong mỗi phiến đá xanh đều co lại còn phân nửa, tạo thành màu xanh vàng kim, phẳng phắn, cứng rắn vô cùng.

Tả Mạc đã thử dùng phi kiếm chém thử, hoa lửa nảy ra, không hề tổn hại.

Đến lúc Tả Mạc truyền linh lực toàn thân vào, phi kiếm chém xuống vẫn chỉ đâm vào được phân nửa.Tài liệu như vậy tuy chưa đủ để chế tạo các loại linh giáp nhưng để làm tường thành thì thừa rồi.Năm mươi tu giả, tất cả đều tới luyện chế đá xanh, còn bản thân Tả Mạc phải bận rộn thăm dò địa hình Xây dựng một thành mới phải bày trận, lần bày trận này là để đối phó tới vu giả kim đan, đối với Tả Mạc mà nói, đây là một khảo nghiệm trước nay chưa từng có.Đại trận hắn từng bố trí qua, kể cả đại trận trên đảo Hoang Mộc đều không đủ để chống lại tu giả kim đan.

Hắn đã gặp qua tu giả kim đan nhưng chưa từng giao thủ cùng họ, cũng không rõ tu giả kim đan rốt cuộc lợi hại tới nhường nào, nhưng hắn biết rõ, chắc chắn lợi hại hơn so với tưởng tượng của mình.Ngưng mạch và kim đan lý giải về linh lực khác nhau về bản chất.Hắn không biết chênh lệch về bản chất này rốt cuộc lớn tới bao nhiêu, hắn chỉ có thể dốc hết sức.Đường xá gian nguy!Nhìn dãy núi xa xa, đôi mắt Tả Mạc đen bóng đầy thâm thúy.Niên Lục lưng cõng một người, cảnh vật sau lưng không ngừng bay vùn vụt về phía sau, tốc độ vậy mà lại không chút chậm lại.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện dưới bàn chân hắn có một đóa sen trắng.

Áo trắng hơn tuyết, hoa sen kiều diễm, ngự gió lướt đi, tiêu sái không nói nên lời, khiến những nữ du dọc đường hai mắt sáng lên.“Ô!

Thật đẹp trai!”

Tiếng kêu chói tai của đám nữ tu khong ngừng vang lên.Đám tu giả đuổi theo phía sau nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.Niên Lục lúc này không hề de dấu, hắn chọn con đường trực tiếp nhất, đường thẳng!Không riêng gì hắn, chín người khác đều chọn đường thẳng, bọn họ từ những vị trí khác nhau trong trấn, đòng loạt lao về phía cửa trấn Nam Thắng!

Nếu nhìn từ trên bầu trời trấn Nam Thắng xuống có thể thấy mười bóng người vẽ thành mười đường cong thẳng tắp, giao nhau ở cửa trấn.

Phía sau bọn họ có tổng cộng năm sáu mươi tu giả bị bọn họ dẫn dắt, đồng loạt bay về phía cửa trấn.Nhiều tu giả dồn dập bay lên giữa không trung muốn xem náo nhiệt.

Trong lòng đám người này cũng rất kinh ngạc, ai dám làm càn ở nơi của Minh Tiêu phái như vậy?Lôi Bằng là người đầu tiên tới cửa trấn, hắn thậm chí còn rảnh rỗi quay đầu lại nhìn đồng bọn đang nhanh chóng bay tới, đắc ý cười to rồi mới ung dung xoay người, thảnh thơi đi qua cửa trấn.Chín người khác đồng thời thấy vẻ đắc ý của Lôi bằng, cũng đồng thời phì một tiếng khinh bỉ.

Không cần lệnh, đám người hừ một tiếng, đồng thời phát lực!Một huýt bén nhọn lập tức vang vọng khắp Nam Thắng trấn!Chín bóng người như chín mũi tên nhọn, kèm theo niếng huýt bén nhọn lao thẳng tới cửa trấn!Cửa trấn Nam Thẳng chẳng qua chỉ là kiến trúc tượng trưng, Hạ Tường từ đầu đã nghĩ không ai dám có chủ ý với Minh Tiêu phái.

Dám dương oai trên địa bàn của Minh Tiêu phái?

Trừ phi không muốn sống ở Tiểu Sơn giới nữa rồi.

Cũng chính vì vậy, phòng ngự tại Nam Thắng trấn quả thực yếu tới mức đáng thương.Chín bóng người mau chóng bay qua, cửa trấn đáng thương lập tức bị khí kình như đao xé thành từng mảnh!Cửa trấn bụi mù, vụn gỗ bay lung tung!Đám tu giả truy kích phía sau nối gót bay tới, bọn chúng thấy thế không hề giảm tốc độ, linh giáp trên người lóe sáng, linh tráo mở ra, chuẩn bị trực tiếp bay qua cửa trấn!“Ta sớm giết đám người này muốn chúng ta ăn bụi mà.”

Trong bụi bặm, có kẻ oán hận nói.Vô số kiếm mang đột nhiên bắn ra từ trong đám bụi, tựa như con dơi ẩn trong bóng tối nhe răng hút máu."

Có mai phục!"

Đám tu giả truy đuổi sợ hãi biến sắc.Phốc phốc phốc!Tu giả đi đầu căn bản không kịp phản ứng, linh tráo trong nháy mắt bị xuyên thủng như tờ giấy, trên người tu giả này nhiều thêm mấy lỗ máu.

Vẻ mặt tu giả này lập tức ngưng trệ, thân thể không khống chế được, theo quán tính ngã thẳng vào trong đám bụi.Không riêng gì hắn, vài tu giả bay phía trước không ai sống nổi."

Kiếm ý!"

Đám tu giả phía sau sợ hãi, kiếm mang mạnh mẽ như vậy chỉ có một khả năng – kiếm ý!Chỉ có kiếm tu đã lĩnh ngộ kiếm ý mới có thể xuất ra kiếm mang kinh khủng như vậy, mới có thể thoái mái xuyên thủng linh giáp, một kiếm đoạt mạng!Kiếm mang cũng không nhiều, màu sắc khác nhau, hiển nhiên do kiếm tu khác nhau phóng ra!Không chỉ một kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý.Đán tu giả này đều biến sắc, kiếm tu lĩnh ngộ được kiếm ý rất hiếm thấy.

Kiếm tu tại ngưng mạch kỳ lĩnh ngộ kiếm ý có thể nói là trong trăm người mới có một, có thể thấy khó tới mức nào.

Kiếm tu sao lại muốn lĩnh ngộ kiếm ý?Đó là bởi một khi lĩnh ngộ kiếm ý, uy lực của kiếm mang sẽ tăng nhiều.

Mức độ gia tăng mỗi người mỗi khác, cũng bởi kiếm quyết mà khác, nhưng có thể khẳng định một điều, kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý đáng sợ hơn so với kiếm tu không lĩnh ngộ được rất nhiều!Có bảy kiếm tu vừa đối mặt đã hy sinh.Những kẻ khác run sợ, nhưng trong lòng lại âm thầm may mắn, ít nhất bản thân mình không truy quá nhanh.

Càng khiến họ vui mừng là đợt va chạm vừa rồi của bọn họ đã xua tan đám bụi, đối phương cũng đã lộ diện.Năm người!Chỉ có năm người!Trong lòng bọn họ cũng thoáng an tâm hơn, năm người đều lĩnh ngộ kiếm ý nhưng số lượng quá ít.

Đám người bọn họ có tới năm sáu mươi cơ mà.Tông Nhưu nắm mắt đứng đó, tay cầm Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử, trong lòng hân hoan vô cùng.Chuỗi vòng châu trên tay hắn bị hủy trong trận đánh với Huyết Giác đại mãng, Tả Mạc trong lòng hổ thẹn, muốn cấp cho Tông Như một món pháp bảo.

Song Tông Như là thiền tu hiếm thấy, pháp bảo của thiền tu lại càng khó tìm, hắn bỗng nhớ tới nửa cây Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử trong nhẫn của mình.Cây Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử kia vốn là một kiện pháp bảo thiền tu chính thống, hơn nữa lần trước Tông Như toàn lực phát động vòng tay cũng khiến Tả Mạc nhìn ra một chút ảo diệu của pháp bảo thiền tu.

Hắn bèn bỏ ra không ít công sức, một lần nữa luyện chế thanh Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử này, đưa nó cho Tông Như.Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử vừa tới tay, Tông Như lập tức biết đây là một pháp bảo thiền tu phẩm giai không thấp.

Trong xử ẩn chứa thiền niệm cực kỳ dồi dào, không biết do vị tiền bối nào giữ bên người một thời gian dài, dần dà trong cây Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử này tích lũy một lượng lớn thiền niệm.Cây Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử này trên tay Tả Mạc không phát huy được một phần năm tác dụng như khi trên tay Tông Như.Thiền niệm trong xử rất có ích đối với việc tu luyện của Tông Như, đáng quý nhất là trong đó ẩn chứa không ít mảnh cảm ngộ thiền định của tiền bối.Luôn đau khổ vì không ai chỉ điểm, Tông Như như lấy được chí bảo, tiến triển cực nhanh.Ngoại trừ quyền ý, ngay cả thần thông mà lúc trước hắn cho là cả đời cũng không có được trong lúc vô ý lại tu thành!Cảm thụ từng đợt khí tức ôn hòa thanh sảng trong Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử truyền tới, ngay lúc kiếm mang còn chưa tiêu biến hết.Tông Như đang nhắt chặt hai mắt bỗng dưng mở ra.Chương 247 : Thải Thận vũ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTông Như hai mắt thần sắc trầm tĩnh, tay trái cầm Thập Tự Kim Cương Hàng Ma xử, tay phải tạo ấn.“Gầm!”m thanh vang lên như chuông đồng, không vang dội mãnh liệt song toàn bộ trấn Nam Thắng đều nghe được!

Lấy hắn làm trung tâm, cơn sóng xung kích vô hình như cơn lốc quét ngang qua.Đám tu giả đều biến sắc!Linh giáp trên người bọn họ đã sớm mở ra nhưng âm thanh này lại như vang lên từ tận đáy lòng bọn họ, linh tráo cũng chẳng thu được tác dụng gì.

Càng khiến bọn họ kinh hãi là linh lực toàn thân không ngờ lại vì tiếng quát vừa rồi mà đột nhiên bị kiềm hãm!Thần thông: Chân Ngôn!Bốn người khác nhân cơ hội lao tới nhanh tựa tia chớp, như bốn thanh phi kiếm đâm thẳng vào giữa đám tu giả này.Ma Phàm chỉ nhìn một cái đã nhớ toàn bộ chiến cuộc vào trong lòng.

Một thời gian dài làm hạch tâm, hắn dã có lỷ giải về chiến đấu, nắm chắc chiến cuộc, người trong doanh trại không ai bằng được.

Hắn là người thay đổi nhiều nhất trong doanh, hoặc cũng có thể nói là người tiến bộ nhiều nhất, nhất là khí thế trên người hắn.Khi vừa được xác định làm hạch tâm, biểu hiện của hắn thật quá non nớt.

Sau này dần quen, trên người hắn nhiều thêm một cỗ khí thế dứt khoát.

Khi đó hắn tựa như một con sói không ngừng tuần tra tới lui, thời khắc nào cũng khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm.

Giờ hắn lại càng lúc càng không bắt mắt, tướng mạo hắn vốn rất bình thường, đặt trong đám người cũng khó mà nhận ra được.Diệt Huyễn Vô Ảnh kiếm là sát chiêu mà hắn dùng nhiều nhất trước đây, nhưng sau này lý giải về cục diện chiến đấu và về kiếm ý không ngừng tăng lên, hắn bắt đầu thử sử dụng một số kiếm chiêu đơn giản hơn.

Dần dà, số lần hắn sử dụng Diệt Huyễn Vô Ảnh kiếm càng lúc càng ít, sự sắc bén cũng từ từ ẩn dấu đi.

Dung hợp với độn pháp ngũ phẩm Không Độn, không còn thân pháp huyễn ảnh mê ly hoa mắt trước đây, sự nguy hiểm của hắn không những không giảm, ngược lại còn tăng lên.Trong chiến cuộc hỗn loạn, địch nhân thậm chí rất khó phát hiện sự tồn tại của hắn.Ma Phàm lặng yên không chút tiếng động, hắn tựa như một làn khói nhẹ không thu hút sự chú ý, khi bay vào giữa đám tu giả, không có kiếm chiêu hoa lệ, thậm chí kiếm mang cũng chỉ lớn hơn một tấc, như một con cá nhỏ, song hiệu suất lại cực cao.

Ngoại trừ Tạ Sơn không ai so được với hắn!Trong chớp mắt hắn đã đánh ngã bảy tám người.Thậm chí nhiều người còn chưa phát hiện mình đã trúng chiêu hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.So với Ma Phàm nhanh gọn mà hiệu suất cao, thu liễm sát khí, Tạ Sơn lại thể hiện một phong cách hoàn toàn khác.Sắc bén!Sắc bén như một lưỡi kiếm!Hắn như bảo kiếm rời vỏ, quanh người lấp lánh vô số kiếm mang ngũ sắc, tựa như một phi kiếm sặc sỡ, kiếm ý lạnh lẽo đan xen, hết sức hoa lệ, sát khí trùng trùng!Tạ Sơn là người khôn khéo, hắn biết ưu thế của mình, cũng biết điểm yếu của bản thân.Ngưng mạch tam trọng thiên, tu vi này nhìn khắp Tiểu Sơn giới có thể đếm được bằng đầu ngón tay.Cảnh giới tam trọng thiên, linh lực trong cơ thể thấp nhất là chín mươi tinh.

Song không ai biết, linh lực trong cơ thể Tạ Sơn đạt tới mức kinh người là một trăm tám mươi tinh!

Có lời đồn nếu ai có thể khiến linh lực trong cơ thể đột phá lên hai trăm tinh, người đó có thể kết thành kim đan.

Lời đồn này không có gì chứng mình, song có thể nói rõ tu vi Tạ Sơn cao cường tới đâu, gần như đạt tới đỉnh phong của ngưng mạch!Điểm tốt của tu vi thâm hậu là những sát chiêu tiêu hao rất lớn kia đối với hắn mà nói đều không tính là gì.Hắn bình thường rất ít khi sử dụng sát chiêu, lĩnh ngộ được kiếm ý đủ cho hắn thong dong đối phó với kẻ địch đối diện.

Bất quá giờ hắn đã bị Ma Phàm khơi dậy lòng hiếu thắng!Linh lực vô cùng tinh thuần trong cơ thể trong nháy mắt bị điều động, kiếm mang sặc sỡ bỗng chốc sáng rực, rung lên on gong.Hai mắt tỏa sáng, hai ngón tay như kiếm, điểm về phía đám tu giả!Bầu trời trên đỉnh đầu hắn nổi lên cực quang ngũ sắc, tầng tầng lớp lớp như tấm vải nhiều màu, mặt trời cũng mất đi vẻ rực rỡ.

Theo ngón tay hắn điểm xuống, cực quang trên bầu trời ầm tầm nổ tan, vô số mảnh vỡ kiếm ý mang theo tiếng rít không ngừng, hóa thành từng luồng sáng ngũ sắc rơi xuống, sát khí bùng lên!Như một cơn mưa năm màu, song không ai có tâm tình thưởng thức, tiếng xé rách không khí không ngừng vang lên bên tai khiến người khác da đầu tê dại!Mà càng khiến những người xung quanh ngạc nhiên là chiêu này của Tạ Sơn không ngờ lại bao phủ toàn bộ đám tu giả truy đuổi!Thải Thận vũ!Cái tên thật đẹp không vương chút khói lửa song lại là sát chiêu kinh khủng như vậy.

Còn linh lực mà nó tiêu tốn lại càng khiến người ta líu lưỡi, linh lực một trăm năm mươi tinh, vượt xa lượng linh lực trong đại đa số tu giả ngưng mạch.Ma Phàm biến sắc, không hề do dự vội vã thối lui!

Không riêng gì hắn, hai gã kiếm tu vừa xông tới cũng biến sắc quay đầu bỏ chạy!Cái thằng điên này!Trong lòng mọi người đều kinh hãi.

Bọn họ tuy biết Tạ Sơn có tu vi cao nhất trong doanh trại song ngàn vạn lần không ngờ hắn lại mạnh mẽ tới mức đó!

Ma Phàm trong lòng cũng khó mà bình tĩnh nổi, hắn luôn cho rằng dù Tạ Sơn có tu vi cao song thực lực hai người bọn hắn cũng sàn sàn như nhau.Chính vì vậy hắn cũng không quá coi trọng đối với tu vi.

Song giờ thấy được cảnh này đã hoàn toàn phá vỡ quan niệm của hắn.

Bọn họ có thể trốn khổi chiêu này cũng bởi kiếm ý trên bầu trời không nhắm vào họ, bằng không hẳn sẽ như ngâm mình trong ao đầm, bước đí cũng khó!Tạ Sơn xuất ra chiêu này cũng là nó cho bọn họ tu giả tu vi thâm hậu rốt cuộc kinh khủng ở điểm nào.Tu giả bị Thải Thận vũ bao phủ đều thật thê thảm.

Kiếm mang năm màu ngoại trừ sắc nhọn còn có đặc tính ăn mòn linh lực, linh tráo chỉ chống được vài cái rồi đã ầm ầm bể nát!

Tu giả bị ánh sáng năm màu bắn trúng thậm chí không kịp kêu lên, thân thể nhanh chóng biến thành một đám bùn nhão năm màu.Mười người Lôi Bằng ở xa xa lúc này cũng dừng bước, ai cũng há hốc miệng, kinh hãi nhìn về phía trấn Nam Thắng, nhìn Thải Thận vũ kinh khủng kia!Không đợi bọn họ lên tiếng cảm khái đã thấy năm người bay tới.

Ánh mắt đám người nhìn về phía Tạ Sơn đều thay đổi.Tạ Sơn lại chẳng hề đắc ý, trong cơ thể hắn chỉ còn linh lực cỡ ba mươi tinh, nếu tiếp tục chiến đấu cũng thật không ổn."

Đi mau!"

Hắn không hề dừng chân lướt qua đám người, chỉ bỏ lại hai chữ.

Đám người này như mới tỉnh ra trong giấc mộng, vội vàng thôi động linh lực, nhanh chóng chạy theo.Ai cũng biết, lần này làm lớn rồi!Sát chiêu tiêu tốn tới một trăm năm mươi linh linh lực đã kinh động mọi tu giả trong trấn Nam Thắng!Trong chớp mắt, mọi tu giả trong trấn Nam Thắng đều bay lên trời, bầu trời phủ kín người.

Vẻ mặt bọn họ đều giống nhau, kinh hãi vô cùng.

Ngay cả những tu giả tam trọng thiên sắc mặt cũng trắng bệch.Linh lực một trăm năm mươi tinh vượt qua tổng số linh lực trên người họ!Khu vực mà cơn mưa sặc sỡ đó bao phủ không còn một tu giả sống sót, trên mặt đất rơi đầy linh giáp pháp bảo phi kiếm nhưng lúc này không ai dám đi nhặt.

Mặt đất đầy chất lỏng sặc sỡ, như một thứ độc mỹ lệ mà lại trí mạng.Hạ Tường trợn tròn đội mắt, há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, trong đầu trống rỗng, thôi rồi!Tả Mạc đứng trong doanh trại, hoàn toàn không biết mọi chuyện đã huyên náo tới mức này.

Hắn vẫn đang bận rộn xắp xếp nhóm tu giả tới đầu tiên, vài tu giả am hiểu xây thành đã được đưa tới núi Thiên Tinh với tốc độ nhanh nhất.Nhìn một phiến núi hoang cùng một doanh trại đơn sơ, nhiều người lộ vẻ thất vọng.Tả Mạc cũng mặc kệ những kẻ này, hắn trực tiếp tìm vài tu giả am hiểu xây thành, đưa ra yêu cầu của mình.“Xây thành sao?”

Ba người đều ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, khuôn mặt lộ vẻ không dám tin tưởng.

Lẽ nào hắn cho xây một cái thành là đem một đống đá lớn chất lên là được sao?“Có vấn đề gì?”

Tả Mạc có hơi khó chịu nhìn ba người.Ba người đều không ngu, biết giờ tới đây muốn trở lại là không thể.

Nếu ngay ngày đầu đã đắc tội ôn chủ, cuộc sống về sau cũng đừng nghĩ tới nữa.“Ông chủ muốn xây thành cỡ nào?”

Một người trong đó vội hỏi.“Dọc theo dãy núi này, bao quát cả mấy đỉnh núi, phải phòng thủ được công kích của tu giả kim đan, phải..”

Ba người đồng loạt ngây ra.“Vậy sẽ hao phí khá lớn.”

Người còn lại thử thăm dò.“Không sao, chúng ta có rất nhiều tinh thạch.”

Thần sắc Tả Mạc cực giống một tên nhà giàu mới nổi.“Cần rất nhiều nhân lực.”

“Ừm, bảy trăm tu giả, có đủ không?

Ta còn có thẻ luyện chế một ít con rối.”

Tả Mạc vuốt cằm lẩm bẩm: “Xem ra lại cần Công Tôn Sư đệ đi kiếm thêm người.”

Những lời này lập tức khiến cả ba lạnh buốt, không lẽ đám người này buôn lậu tu nô?Bất quá ba người trên đường đã thấy qua sức chiến đấu của đội ngũ này, bọn họ không tin những kẻ buôn lậu tu nô lại có đội ngũ cường đại như vậy.Ba người thấy Tả Mạc nói thật bèn bắt đầu chăm chú quan sát địa hình.Không quá vài ngày, bộ Bính thuận lợi trở về doanh trại.

Vệ Thành Bân nhìn doanh trại đơn sơ lập tức thất vọng vô cùng.

Bất quá không đợi hắn phục hồi tinh thần, đám tu giả được chiêu một đã được dẫn tới trước mặt môt người.Cát Vĩ từ trên cao nhìn xuống đám tu giả đang nao núng này, hô lên: “Biết luyện khí đứng ra.”

Mất nửa ngày ta nhìn người người nhìn ta, không ngờ lại không ai dám ra.Cát Vĩ cũng sớm đoán sẽ có tình huống này bèn nói tiếp: “Nếu biết luyện chế giờ có thể làm việc.

Nói cho các ngươi biết, nơi đây tính lương theo công việc, chậm chạp vị trí bị chiếm mất thì đừng trách người khác.”

Hắn vừa dứt lời, đám người lập tức có phản ứng."

Ta biết!"

"Ta cũng biết!"...Cát Vĩ cũng không lựa chọn, vung tay lên nói: “tất cả theo ta.”

Tu giả đi theo Cát Vĩ là tám người, Vệ Thành Bân cũng nằm trong số đó.

Hắn vì nghiên cứu ảo trận nên cũng bỏ chút thời gian cho việc luyện khí, luyện chế những thứ lớn không được nhưng một số thứ linh tinh nho nhỏ lại là sở trường.Bọn họ được đưa tới một sơn động, sơn động rõ ràng mới được đào ra, hơn nữa người đào cũng chẳng có ý muốn trang trí, bốn phía đầy bùn đất và nham thạch.Đi tới cuối sơn động mới phát hiện bên trong cực kỳ trống trải.Nói là trống trải, thực tế là trống không, cái gì cũng không có.Có người nhịn không được hỏi: “Hỏa trì để luyện khí đâu?

Dùi kim cương đâu?

Không có mấy thứ này chúng ta luyện khí ra sao?”

Cát Vĩ bất mãn liếc mắt nhìn người này, quát một tiếng: “Im lặng!

Chẳng có chút quy củ nào vậy!”

Thấy người kia sợ hãi rút lui, hắn hừ lạnh một tiếng rồi chuyển mắt đi chỗ khác.“Từ hôm nay các ngươi làm việc ở đây.”

Những người khác tuy đều lộ vẻ nghi hoặc nhưng không nói gì, Cát Vĩ cũng có phần thỏa mãn.“Về phần những thứ các ngươi nói, ở đây một món cũng không có.”

Cát Vĩ ngạo nghễ nói: “Từ nay trở đi các ngươi phải thích ứng với một cách luyện khí mới.”

Lúc này tu giả bên người Cát Vĩ bắt đầu phát cho mọi người một cái hộp ngọc, mỗi người một cái.Vệ Thành Bân bụng đầy nghi ngờ tiếp lấy hộp ngọc, hộp ngọc trên tay rất nhẹ, vật chứa trong đó hình như cũng rất nhỏ.Hắn cẩn thận liếc mắt nhìn Cát Vĩ, thấy hắn dường như không cấm bọn họ mở hộp ngọc, lúc này mới cẩn thận nâng nắp lên.Đôi mắt hắn bỗng chốc trợn tròn lên, đầu óc cũng trống rỗng.“Kim Ô hỏa!”

Chương 248 : Dàn xếp vấn đề .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckLúc Lôi Bằng bọn ho trở về, Tả Mạc đang cùng ba người thảo luận về vấn đề thiết kế xây dựng thành.

Chẳng bao giờ tham gia xây dựng thành như Tả Mạc lúc này lại cảm thấy có cảm hứng, hơn nữa trong kế hoạch của hắn, xây dựng thành mới có tác dụng cực kì quan trọng.Đối với ba người mà nói, thiết kế một toà có thể chống đỡ được tu giả kim đan là điều bọn họ chưa từng nghe qua, hứng thú của bọn họ tăng lên rất nhiều.

Về việc có thể hay không thực hiện theo thiết kế thì họ vất cho Tả Mạc lo, bọn họ chỉ tập trung vào thiết kế.“Phong hoả đài này có tác dụng gì?”

Tả Mạc chỉ vào bản vẽ thiết kế hỏi.“Chủ yếu là cảnh báo cho minh hữu, trừ cái đó ra thì nó có thể dung nạp hai mươi tu giả, linh tráo của nó có thể bảo hộ cho tu giả.

Tu giả có thể yên tâm đánh trả công kích của địch nhân.“Các ngươi không cảm thấy nó quá nhỏ sao?”

“Có thể dung nạp hai mươi người, không hề nhỏ chút nào.”

“Nhỏ, quá nhỏ…

Ít nhất phải dung nạp được năm mươi tu giả, như vậy mới có sức chiến đấu.

Còn hoả đàn kia, chúng ta không cần làm, dù sao thì cũng chỉ có thành của chúng ta, không cần cảnh báo cho người khác.”

“Không có hoả đàn sao gọi là phong hoả đài được?”

“Chúng ta có thể đặt tên khác cho nó.

Ví dụ như kiếm các, các ngươi cảm thấy thế nào?”

Tả Mạc dạt dào cảm xúc hỏi.Ba người không nói gì.Ý kiến của Tả Mạc vẫn còn chưa hết: “Phương án của các ngươi rất tốt nhưng là quá bảo thủ.

Chăm chăm phòng ngự không thể phòng chống được công kích của địch nhân.

Tốc độ khôi phục linh lực của tu giả kim đan nhanh hơn chúng ta rất nhiều, hắn một ngày đánh không được thì ngày thứ hai tiếp tục, duy trì công kích trong vào mười ngày hoặc nửa tháng, ngươi cảm thấy chúng ta có thể ngăn cản sao?”

Ba ngươi lại trầm lặng một lần nữa.Trong đó có một người không phục nói: “Tu giả kim đan tập kích quấy rối công thành, Tiểu Sơn giới này không thành nào có thể chống đỡ được.”

“Trước đây chưa có nhưng rất nhanh sẽ có.”

Tả Mạc liếc mắt nhìn đối phương, ngay sau đó bổ sung một câu: “Nếu như đến lúc đó không có, tất cả chúng ta đều sẽ chết.”

Nhất thời ba người mồ hôi chảy ròng ròng, trong lòng không khỏi tuyệt vọng.

Trời ạ, rốt cuộc ông chủ đắc tội với ai?

Đợi đã!

Kim đan!

Trong lòng bọn họ bỗng hiện ra một người, Minh Tiêu lão tổ!

Tu giả kim đan ở Tiểu Sơn giới chỉ có một người.“Minh Tiêu lão tổ?”

Một người run lẩy bẩy hỏi.Tả Mạc cười mê hoặc đáp: “Đoán rất chuẩn.”

Sắc mặt ba người xám ngoét, điệu cười của Tả Mạc trong mắt bọn họ thật đáng ghê tởm, so với yêu ma còn ghê tởm hơn.

Bọn họ hối hận tới tím tái ruột gan, trước đây tuy rằng cuộc sống có nghèo túng nhưng ít nhất là không bị mất mạng.“Tốt, các vị.”

Tả Mạc vỗ bàn tay: “Tập trung tinh thần đi nào.

Ta biết các ngươi nhất định cũng sẽ giống ta, đều không muốn chết.

Như vậy tinh thần phải tập trung, phát huy sức tưởng tượng lớn nhất của các ngươi, đưa ra các phương án khả thi nhất.”

Trong đó vẻ mặt một người tuy có thất thần nhưng miễn cưỡng còn bảo trì được chút bình tĩnh hỏi: “Ông chủ, tu giả kim đan là không thể phòng thủ được.”

“Làm sao bây giờ?”

Tả Mạc buông tay hỏi.Ngươi này cắn răng một cái: “Chống không được nhưng có thể nghĩ được biện pháp giết hắn!”

“Ngươi điên rồi!”

Hai ngươi kia hét ầm lên.“Nói tiếp đi.”

Tả Mạc trong lòng kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt không ngờ đến.Người này sắc mặt trắng bệch, nhưng trong mắt lóng lánh quang mang điên cuồng: “Tu giả kim đan tuy rằng rất mạnh nhưng bọn họ không phải là không có nhược điểm.

Bọn họ quá kiêu ngạo, quá tin tưởng vào thực lực của chính mình, việc chúng ta làm thoạt nhìn rất mạo hiểm, bọn họ sẽ ngoảnh mặt xem thường.

Vậy chúng ta sẽ thiết kế một cái bẫy, lấy thành làm mồi, hắn rất có khả năng sẽ bị lừa.”

“Không có khả năng, hắn sẽ nhìn thấy nguỵ trang của chúng ta.”

“Tu giả kim đan là không thể giết chết!”

Hai người khác thì thào như đang nói mộng du.Tả Mạc quan sát trên dưới người này, hỏi: “Ngươi tên gì?”

“Viên Giang thưa ông chủ.”

Người này cung kính trả lời.“Từ hôm nay trở đi, ngươi là người đứng đầu ba người.”

Tả Mạc lập tức nhìn hai người kia nói: “Các ngươi là phó của hắn.

Nếu như có người không nghe lời, hừ hừ.

Đối nghịch với tu giả kim đan sẽ mất mạng nhưng đối nghịch với ta thì ngay bây giờ sẽ mất mạng.”

Sắc mặt hai ngươi nhất thời trắng bệch, câm như hến.“Thiết kế lại phương án một lần nữa.”

Tả Mạc nói với Viên Giang.“Vâng, ông chủ!”

Viên Giang cung kính nói, hắn biết rõ, chỉ cần mình nắm chặt cơ hội này, tiền đồ sau này là không thể hạn lượng.Công Tôn Sai nghe mọi người báo cáo.

Tạ Sơn vẻ mặt xấu hổ đứng ở bên, hắn cũng biết việc lần này.

Bộc lộ thực lực quá sớm trước mặt mọi người, đối với bọn họ mà nói không phải là chuyện tốt.“À, ra là vậy.”

Công Tôn Sai ngẩng đầu, lộ ra nụ cười thẹn thùng, ôn hoà nói: “Không có vấn đề gì.”

Tạ Sơn trong lòng an tâm hơn một chút.“Nhưng mà…”

Trong lòng Tạ Sơn lại dựng ngược lên.“Nếu việc này do các ngươi làm ra, vậy các ngươi đi giải quyết hậu quả đi.”

Công Tôn Sai lẩm bẩm: “A, đây cũng là cơ hội, không thể lãng phí.”

Tiếng lẩm bẩm của mẹ trẻ rơi vào tai khiến mọi người như lọt vào sương mù, không rõ lý do.“Bây giờ Minh Tiêu phái khẳng định đang truy tìm tung tích của các ngươi.

Tuy rằng các ngươi che giấu rất khá nhưng phỏng chừng bọn họ cũng không phí quá nhiều công sức thì có thể tìm ra được.

Nhiệm vụ bây giờ của các ngươi chính là làm nhiễu loạn điều tra của bọn họ.”

Trên mặt mọi người nhất thời hiện ra vẻ hưng phấn, này chẳng phải là bọn họ lại có cơ hội chiến đấu hay sao?Môi Công Tôn Sai nhếch lên: “Mỗi người các ngươi lĩnh một khúc đi thực hiện nhiệm vụ ngăn chặn.”

"A!

Có nên mang theo đám người mới không nhỉ?"

Mọi người vừa mới hưng phấn nhảy nhót nhất thời liền héo rũ, đây là nhiệm vụ ngăn chặn gì, thực ra là làm bảo mẫu thì có.

Mang theo một đám người mới cái gì cũng không biết, tất cả mọi người kể cả Tông Như đều lộ vẻ đau khổ.Sai bọn họ đi chém giết, bọn họ vạn phần cam tâm tình nguyện, để bọn họ đi làm bảo mẫu, không ai nguyện ý cả.“Thế nào, không muốn sao?”

Công Tôn Sai nhe răng cười.Mọi người ở dưới trong lòng phát lạnh, nhất tề lắc đầu.“Nguyện ý, như nào lại không chứ!

Mang theo nhiều người thì nhiều uy phong hơn, ha ha!”

Tiếng cười của Lôi Bằng giống như khóc vậy.“Rất nguyện ý rất nguyện ý!”

Niên Lục cũng liên thanh phụ hoạ, sợ rằng chỉ hơi vô ý bị mẹ trẻ nhìn trúng thì không chết cũng bị lột da.Ma Phàm thấy ánh mắt mẹ trẻ nhìn về phía hắn, nhanh chóng nhảy ra: “Thuộc hạ nguyện ý là người tiên phong xuất chiến.”

Những người khác nhất thời trở nên ảo não, sao bản thân không chủ động tỏ thái độ chứ?

Đầu óc tên Ma Phàm hỗn đản này càng ngày càng tốt, không phải kẻ thiện lương gì!Trong lúc nhất thời, mọi người dồn dập xin chiến.Công Tôn Sai thẹn thùng ngượng ngùng mà cười, nhẹ nhàng nói: “Phải cẩn thận nha.”

Mọi ngươi nghe vậy thì giống như được đại xá, nhất thời giải tán, vô cùng lo lắng mà đi chọn người.Trong giây lát Tả Mạc cảm thấy bản thân bận rộn lên rất nhiều, những người có tay nghề thành thạo đều cần hắn phải tự tay an bài.

Nhưng vào lúc này, người đầu tiên hắn muốn gặp chính là Bao Dịch, kẻ bày ra hành động lần này.“Ông chủ!”

Bao Dịch cung kính hành lễ.Lần đầu tiên hắn trông thấy Tả Mạc thì vô cùng thất kinh.

Bất luận nhìn từ góc độ nào, ông chủ này đều chưa đến hai mươi tuổi.

Trong lòng càng thêm khiếp sợ, càng không dám chậm trễ.

Trẻ tuổi như thế mà đã có thể chiêu mộ được nhiều người như thế, thủ đoạn phải lợi hại, tuyệt đối không phải là kẻ mà một thương nhân như mình có thể coi thường.Sau khi đi dạo một vòng quanh doanh địa, trong lòng hắn càng cảm thấy kinh ngạc.

Có lẽ trong mắt người khác, cái doanh địa này đơn sơ không chịu nổi nhưng trong mắt kẻ có kiến thức rộng rãi như Bích Dao, nơi này có quá nhiều chỗ toát lên vẻ không tầm thường.Giống như chiếc thuyền Tảo Hạch kia, đó là một kiện pháp bảo tinh thạch hiếm thấy.

Giống như nữ tu bên cạnh ông chủ, còn có ba gã thiết vệ toàn thân bao phủ kim sắc linh giáp, mỗi người đều sâu không thể lường.Nhiệm vụ đầu tiên hắn nhận chính là thanh lọc thương khố.Hắn đối với nhiệm vụ này rất chú ý, thương khố có thể ở một mức nào đó nói lên gia sản của ông chủ rốt cuộc là có bao nhiêu.Thương khố là một sơn động, canh gác rất nghiêm, có hai khúc tu giả thủ vệ.

Khi hắn đi sâu vào trong sơn động, nhìn thấy pháp bảo chồng chất như núi thì ngây ra như phỗng.

Trong nháy mắt, hắn cảm giác như máu trong toàn thân tập trung hết lên đầu.Trời ơi!

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy pháp bảo nhiều như vậy, giống như đồ vất đi xếp thành một toà núi nhỏ.Không ai chỉnh lý, không ai bảo quản, ý nghĩ đầu tiên sau khi phục hồi tinh thần của Bao Dịch chính là, lãng phí, thật sự là quá lãng phí!Sau đó, hắn dung một ngày một đêm để chỉnh lý, hắn phân chia các pháp bảo theo chủng loại, phẩm gia, sàng lọc chỉnh lý lại.

Lúc Tả Mạc tiến vào thương khố, nhìn thấy thương khố ngay ngắn rõ rang, hắn tương đối thoả mãn.“Ngươi vất vả rồi.”

Tả Mạc nói.“Đây là việc của thuộc hạ.”

Bao Dịch vội vàng nói.Tên gia hoả này cũng tương đối có năng lực, Tả Mạc nghĩ thầm, tuy rằng hắn đối với sinh ý trời sinh tràn ngập hứng thú nhưng rất rõ ràng, về sau hắn khẳng định không có thời gian dành cho nó.“Từ nay ngươi chưởng quản thương khố cùng quân nhu.”

Tả Mạc cho hắn một liều thuốc an thần.

Trước mắt người càng ngày càng nhiều, Tả Mạc quản lý đã cảm thấy cật cật lực.

Tu giả huấn luyện và chiến đấu ở doanh địa do Công Tôn sư đệ đảm nhiệm.

Nhưng việc cung ứng vật tư này rất là rườm rà.

Hắn và Công Tôn sư đệ đều rất đau đầu, về phần Thành sư đệ, tên si nhan này không thể trông cậy được.Bao Dịch mừng rỡ: “Cảm ơn ông chủ đã nâng đỡ!”

Chương quản thương khố và quân nhu, đây chính là một công việc béo bở.

Càng khiến hắn coi trọng chính là tầm quan trọng của công việc này.

Từ nay về sau, hắn không phải lo lắng về địa vị ở trong đoàn thể nữa.“Làm cho tốt!”

Tả Mạc nhanh chóng rới khỏi thương khố.Được an bài chức vụ mới khiến Bao Dịch mười phần thoải mái, bởi vì công việc này ngoại trừ hắn ra thì không ai có thể làm được.

Những an bài cho người khác làm Tả Mạc cảm thấy không ổn.Lĩnh vực bọn họ am hiểu là rất hỗn tạp, có rất nhiều thứ, Tả Mạc bây giờ cũng không biết an bài cho bọn họ như thế nào.Chỉ duy nhất người hắn có thể thỉnh giáo đó chính là Bồ yêu.“Vấn đề này à.”

Bồ yêu suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ ngươi nên tham khao một ít biện pháp trong yêu thuật phủ của chúng ta.”

“Biện pháp gì?”

Tinh thần Tả Mạc rung lên.“Ở chúng ta có một ít yêu thuật phủ có thực lực hùng hậu, bọn họ hàng năm chuyên môn xuất ra một bộ phận vật tư và tiền tài, cung cấp cho những yêu có ý nghĩ đặc biệt, giúp đỡ bọn họ nghiên cứu ra yêu thuật mới.”

Bồ yêu nói: “Đương nhiên, việc khảo hạch và xét duyệt là không thể tránh được.”

Mắt Tả Mạc sáng ngời, đây thực sự là một biện pháp tốt.Những người này nếu bản thân không biết làm thế nào để an bài, không bằng để cho bọn họ dày vò chính chính mình đi, đỡ cho bản thân phải nhức đầu.

Về phần trật tự, đây đương nhiên phải trong phạm vi của năng lực.Bây giờ Tả Mạc cần nhất là phải bớt việc, nếu cứ tiếp tục như thế này, hắn cảm thấy bản thân sẽ không còn thời gian tu luyện.Lúc này làm lão đại thật không dễ!Chương 249 : Phương án mới .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckSắc mặt Hạ Tường tái mét, chiến đấu phát sinh tại trấn Nam Thắng không khác nào trước mặt mọi người hắn ăn một cái bạt tai.

Hơn nữa lại phát sinh trùng hợp với thời điểm mấu chốt nhất, nhìn ánh mắt trêu tức của mấy tên lão đại, hắn hiểu được, lần này thương lượng hắn không đạt được giá mong muốn rồi.Hắn cần phải chứng mình, chứng minh địa vị thống trị của Minh Tiêu phái ở Tiểu Sơn giới này.

Hắn muốn nói cho mọi người biết, chống đối Minh Tiêu phái, chống đối hắn thì sẽ có kết quả như nào!Biểu tình Hạ Tường dữ tợn hung ác, giống như dã thú muốn cắn người, không còn nụ cười luôn nở trên mặt nữa.Các ngươi cứ chờ xem!Tả Mạc lật xem phương án mới của Viên Giang, ngay lần đầu tiên hắn đã thích phương án này, một phần là do phương án này so với phương án trước khác nhau hoàn toàn.Viên Giang đứng ở bên tỉ mỉ giới thiệu: “Đây là thiết kế cực kì cực đoan, tất cả các thiết kế đều xoay quanh một mục tiêu, chính là quân xanh – Minh Tiêu lão tổ.”

Khi nói đến Minh Tiêu lão tổ, trong lời nói của Viên Giang lộ ra sự phấn khích.“Vì để thay đổi nhiều nhất lực phòng ngự và lực công kích, trong thiết kế mới này đã bỏ qua suy nghĩ lúc trước về một cái đại thành.

Chúng ta chỉ xây dựng một cái thành nhỏ, phi thường nhỏ, chỉ có thể dung nạp một vạn người, ở đây.”

Hắn chỉ vào ngọn núi cao nhất.“Thành mới bởi vì nhỏ, có thể giảm nhỏ đi rất nhiều chỗ cần phòng thủ, cũng có thể giúp chúng ta tập trung lực lượng tốt hơn.

Bên trong thành mới, ngoại trừ thiết bị cơ bản nhất cho sinh hoạt, những kiến trúc khác không phục vụ cho chiến đấu đều bị bỏ.

Thành mới chính là một cái đại trận, như vậy chúng ta có thể trên diện rộng đề cao lực phòng ngự của thành mới.”

“Sáu ngọn núi khác, chúng ta đào rỗng chúng, ở dưới đất nối liền cùng thành mới.

Như vậy có thể hình thành nên một thất tinh đại trận thật lớn, đại trận có quy mô như vậy chúng ta chưa từng thiết kế qua, không biết rốt cuộc có thể hạn chế tu giả kim đan hay không nhưng đây đã là cực hạn mà chúng ta có thể làm.

Ông chủ cần phải tìm ngươi tinh thông trận pháp mới có thể hoàn thành bản thiết kế này.”

Tả Mạc nhìn chằm chằm với bản vẽ mới, không nói một lời.Trong lòng Viên Giang có chút thấp thỏm, hắn cũng không muốn sản phẩm đầu tiên đã thất bại.Hắn không biết, thiết kế của hắn đã mang đến cho Tả Mạc vô số linh cảm, nhát là chiêu đem sáu ngọn núi kia đào rỗng, dưới nền đất nối liền, hợp thành thất tinh đại trận, ý nghĩ này thật sự quá khùng, quá đột phá!Tả Mạc đang nghĩ, nếu nói như vậy, Thiên Tinh hồ cũng có thể dung nạp đại trận này.Lấy núi non song ngòi bày trận, thiết kế này của Viên Giang đã mở ra một cánh cửa khác cho Tả Mạc.Đại trận kinh khủng như thế, Tả Mạc chưa từng thử qua.

Nhưng hắn biết rõ nếu như đại trận này có thể thành, uy lực của nó sẽ vượt xa bất cứ đại trận hắn nào đã từng bố trí.Toàn bộ khu vực Thiên Tinh sơn, tất cả đều sẽ trở thành khu vực bị thành mới khống chế.

Hơn nữa sự nguỵ trang của nó rất tốt, ai có thể nghĩ đến sẽ có người điên cuồng như vậy bày đại trận ở đây chứ?Bên trong thành có rất nhiều khu vực có thể cải tiến, nhất là trên phương diện phù trận, hiển nhiên là về mặt phù trận ba người kém Tả Mạc rất nhiều.Bỗng nhiên Tả Mạc nghĩ tới một vấn đề, đó chính là năng lượng, phù trận lớn như thế thì phải bao nhiêu tinh thạch mới có thế khởi động được?Một ý nghĩ điên cuồng bỗng nhiên nảy sinh trong đầu hắn.Đúng lúc này, bên tai truyền đến lời nói đầy sự lo lắng của Viên Giang: “Ông chủ, tài liệu xây dựng thành này chưa được chuẩn bị.”

Tả Mạc ghi nhớ ý nghĩ vừa rồi, ngẩng đầu nhìn Viên Giang cười đắc ý: “Tường gạch đã bắt đầu chuẩn bị.”

Viên Giang sửng sốt, không lộ ra vẻ quá mừng rỡ, trái lại nói: “Ông chủ, thành mới muốn đạt được hiệu quả như dự đoán thì gạch xây tường không thể tuỳ tiện được.

Chúng ta phải…”

“Các ngươi đi theo ta.”

Tả Mạc không nhiều lời, trực tiếp xoay người đi trước dẫn đường.Khi Viên Giang nhìn thấy gạch thanh kim sắc thạch đã trải qua luyện chế chồng chất như núi ở trước mặt thì cả người trở nên ngây ngốc.

Hai người kia cũng há hốc mồm, thất thần nhìn những tường gạch thanh kim sắc lóng lánh này.Qua một lát, Viên Giang mới có phản ứng trở lại, thoáng cái đã nhào tới.“Tốt tốt tốt!

Phẩm chất không thể chê, có thể so sánh với pháp bảo, chỉ là cỗ khí tức nóng bức này, lần đầu tiên ta trông thấy.”

Viên Giang thần tình kích động, hắn đến bây giờ mới có chút tin tưởng, ông chủ thật sự muốn xây dựng thành!“Những tường gạch này đều luyện chế qua Kim Ô hoả, chất lượng cũng không tệ lắm.”

Tả Mạc cảm thấy nhẹ lòng đi một chút, nhìn những tường gạch này có thể thoả mãn được yêu cầu của Viên Giang.“Thật tốt quá!”

Viên Giang vô cùng phấn khích: “Vấn đề tường gạch đã được giải quyết, những vấn đề khác sẽ dễ làm thôi.”

Tả Mạc không nói gì, hắn nhìn thấy lại hoàn toàn khác biệt, những vấn đề khác mới khó khăn.Một công trình thật lớn à!Gần đây cuộc sống của Vệ Thành Bân cũng không phải là quá dễ chịu.

Theo lý thuyết, lấy được cực phẩm Kim Ô hoả mà mọi ngươi mơ ước hẳn hắn phải cảm thấy vui vẻ chứ.

Tuy rằng trong linh cốc trong dự liệu là không có nhưng mỗi người nhận được một cái hắc bồ đoàn.

Khi Tôn Bảo đại sư hướng dẫn sử dụng như thế nào, cái hắc bồ đoàn này ngay lập tức trở thành bảo bối của mọi người.

Rất nhiều người ở phía sau đều cảm thấy hối hận, vì sao chính mình không mang tinh thạch nhiều hơn một chút chứ?Mà tiền lương, giống như linh cốc lúc trước cũng đổi thành tinh thạch, không ai có ý kiến.Làm hắn cảm thấy uể oải chính là công việc theo đó mà đến.Khi hắn đối diện với đống đá xanh còn lớn hơn hắn gấp mấy lần, nhất thời sinh ra cảm giác không thể nào ra tay được.

Sau khi mất đi rất nhiều khí lực, thật vất vả mới luyện chế được một khối, mới phát hiện ra ngươờ khác đã luyện chế được ba khối.Vì vậy, tiền lương của hắn chỉ bằng một phần ba người khác.Cát Vĩ đại sư phụ bỗng nhiên cho gọi hắn: “Ai có thể luyện chế chi tiết nhỏ?”

Mặt mày Vệ Thành Bân đang ủ rủ bỗng nhiên sáng ngời, hắn là người đầu tiên đứng ra: “Ta biết.”

Ngoại trừ hắn, còn có mấy người cũng theo hắn đứng ra, Vệ Thành Bân lườm một cái, trong lòng cười thầm, tất cả đều là những kẻ mấy ngày này biểu hiện không tốt.Cát Vĩ đại sư phụ không nói gì, mỗi người đều được hắn phát cho một quả ngọc giản.“Bên trong đó, cái gì cần luyện chế, tài liệu luyện chế đều có.

Cùng một dạng, tính theo sản phẩm.”

Nói xong, Cát Vĩ đại sư phụ không nhiều lời, xoay người rời đi.

Ở chỗ này ngây người một lúc, Vệ Thành Bân cũng dần quen với bầu không khí khẩn trương ở nơi này.

Nơi đây dường như không có người rảnh rỗi, kể cả là ông chủ, tất cả đều toát lên vẻ vội vàng bận rộn tới không thể dàn xếp được.

Trong sơn động, càng hơn thế.

Bởi vì tính theo sản phẩm, mà bây giờ có bồ đoàn, tinh thạch liền thành vật cứu mạng.

Tất cả đều liều mạng làm việc, để có nhiều thêm một chút tinh thạch.Chỉ có nhưng tu giả trải qua thời kì không có linh khí bổ sung dẫn đến không thể tăng được cảnh giới mới có thể điên cuồng như thế mà bán mạng.Hắn xem lướt qua ngọc giản trên tay, không khỏi ồ lên một tiếng.

Tất cả những kim chút kết cấu ở bên trong đều rất kì quái, pháp bảo không ra pháp bảo, nói rất tỉ mỉ.

Vệ Thành Bân nhận ra đây là một loại khôi lỗi.Hắn không khỏi thầm khen người đưa ra chủ ý này rất cao minh.

Khôi lỗi được phân ra rất nhiều kết cấu nhỏ, người này rõ ràng có chủ ý lắp ráp.

Vệ Thành Bân thấy số lượng tu giả ở đây rất hữu hạn, lại không có tu nô, khôi lỗi là một vật thay thế rất tốt.

Nhưng, hắn không thể giải thích đươợ, khôi lỗi cần phải có tu giả chỉ huy, khôi lỗi nhiều như vậy, cần phải có bao nhiêu tu giả chỉ huy đây.Ý niệm này chỉ nảy sinh trong giây lát đã bị hắn vất lên chín tầng mây, đây không phải việc hắn có thể quản được.

Hắn bắt đầu luyện chế, chỉ một lát sau hắn đã hoàn thành sản phẩm đầu tiên.

Được cổ vũ lớn, hắn càng thêm ra sức.

Dần dần, hắn phát hiện, vật càng tinh tế thì hắn luyện chế càng cảm thấy thuận buồm xuôi gió.Cát Vĩ đại sư phụ rất nhanh phát hiện ra sở trường đặc biệt của hắn, lập tức ném cho hắn một nhóm đồ vật để thực hiện.Tiền lương của hắn tăng lên với tốc độ kinh người, tu giả xung quanh được một trận đỏ mắt.Cuộc sống như này cũng rất tốt, Vệ Thành Bân có đôi lúc ngồi nghĩ.“Không tra được?”

Hạ Tường rít gào nói: “Các ngươi một đám phế vật, người ta đã chạy bao nhiêu ngày rồi mà các ngươi vẫn không tra ra được?”

“Nhóm người này rất giảo hoạt, bọn họ phân tán ra mà chạy, chúng ta lãng phí rất nhiều thời gian.”

Thủ hạ biện hộ nói.“Đừng tìm cớ!”

Hạ Tường hạ hảo, ngữ khí âm trầm nói: “Ta muốn kết quả!

Chỉ cần một ngày lão tổ không bãi miễn thì ta chính là đại trưởng lão.

Ở đây, ta có thể xử quyết các ngươi bất luận người đó là ai!”

Sắc mặt đám thủ hạ đều trắng bệch, bọn họ biết rõ Hạ Tường nói đúng.“Cho các ngươi ba ngày, nếu như sau ba ngày các ngươi không tìm được ra thì hãy mang đầu tới gặp ta.”

Lời nói của Hạ Tường âm hàn giống như từ địa phủ vang vọng lên, thật đáng sợ.Đám thủ hạ biết rõ lúc này có biện hộ cũng vô dụng, mọi người lặng lẽ hành lễ, rất nhanh đều lui ra ngoài.

Đại trưởng lão nói được thì làm được!

Lão tổ tuyệt đối không can thiệp, bên ngoài có bao nhiêu người chờ tiến nhập vào ngoại đường, có quá nhiều người có thể thay thế bọn họ.Thấy tất cả mọi người đều lui ra.

Hạ Tường giống như thoát lực, tê liệt ngồi ở trên ghế.

Mắt hắn giống như cá chết, không có một chút sáng bóng nào.Ba ngày chính là kì hạn của lão tổ.Nếu như ba ngày không có tiến triển nào, hắn cũng không sống nổi.

Vốn nghĩ việc này có thể giấu diếm được, không ngờ tới có người vạch trần trước mặt lão tổ, kết quả việc này có thể đoán được.

Nếu như hắn không biểu hiện ra năng lực bản thân, kết quả đợi hắn có thể biết đại khái.Trong miệng Ma Phàm ngậm một cọng cỏ xanh, chán ngấy nhìn bầu trời ở xa, trong miệng thì thào: “Phiền phức, thực sự là phiền phức à!”

Khúc uý điên khùng đi theo, Ma Phàm bực mình hoàn toàn không nhìn tới.

Đối với việc được Ma Phàm lựa chọn, trong đầu hắn sớm đã cảm thấy vui như hoa nở.

Hắn là lão nhân, nhưng biết rất rõ địa vị và tác dụng của Ma Phàm ở trong đội ngũ.

Lúc trước có rất nhiều người cho rằng, đội ngũ do Ma Phàm đảm nhiệm giáp bộ bộ thủ.Tên khúc uý này có chút minh bạch, đi theo sau Ma Phàm, nhất định có thể học được rất nhiều thứ.Tu giả phía dưới luôn có điểm không hiểu, vì sao khúc uý đối với tên tu giả thờ ơ này lại cung kính như vậy.

Trong mắt bọn họ, Ma Phàm cùng toàn bộ đội ngũ không hợp nhau, nguyên nhân lớn nhất của hắn chính là vẻ thờ ơ kia.Nhàn tản, lười biếng, không phải là khúc uý cực kì phản đối và phản cảm sao?“Đối phương cách chúng ta không xa.”

Trong miệng ngậm cỏ xanh, Ma Phàm nói chuyện có chút mơ hồ không rõ.

Khúc uý nghe được, đến lúc này, hắn đối với phán đoán của Ma Phàm là bội phục sát đất.

Ma Phàm mở mắt, nhìn thoáng về phương xa, tiếp tục nói: “Cho cả đoàn khôi phục một chút linh lực, khoảng chừng ba canh giờ nữa đối phương sẽ giáp mặt với chúng ta.”

Thần sắc khúc uỷ đột nhiên căng thẳng.Trong giây lát, gió nhẹ trong không trung dường như lạnh thêm vài phần.Chương 250 : Đề nghị điên cuồng của Bồ yêu . .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc xoay người vươn vai, toàn thân nhức mỏi, bất quá khi thấy ngọc giản trước mặt hắn lại không kiềm được nở một nụ cười đắc ý.

Phương pháp mới hắn đã hoàn thiện xong, mọi phù trận trong thiết kế hắn đều đã tu sửa.Trường phái trận phòng thủ, ha ha, cho các ngươi nếm thử cái gì mới là trường phái trận phòng thủ chân chính!Tả Mạc thầm đắc ý trong lòng, sau khi hoàn thiện bản thiết kế hắn cũng khá thỏa mãn, hơn nữa lần này trong quá trình hoàn thiện hắn cũng thu được không ít ích lợi, rất đáng giá.

Rất nhiều vấn đề trước đây hắn chưa từng tưởng tượng qua.

Xây dựng một tòa thành liên quan tới rất nhiều thứ, so với phù trận phức tạp hơn nhiều.

Hắn thử đem các loại phù trận vận dụng vào thiết kế từng ngóc ngách.

Khác với đám Viên Giang, chỉ cần nơi nào có thể dùng phù trận, Tả Mạc tuyệt đối không dùng sức người để hoàn thành.Bản thiết kế lớn như vậy trở thành một tổ hợp phù trận lớn kinh người, một tổ hợp phù trận cỡ siêu lớn do hơn bốn trăm phù trận to nhỏ nhỏ hợp thành.Tả Mạc có phần mong đọi, khi Viên Giang thấy phương án được thay đổi hoàn toàn này sẽ có biểu tình gì.Bồ yêu đột nhiên hiện lên nhắc nhở hắn: “Đây là một cơ hội tốt.”

Tả Mạc sửng sốt: “Cơ hội tốt gì cơ?”

Công Tôn Sai gần đây lại an nhàn, ngày ngày đều đánh cờ với Bồ yêu.

Bình thường mà nói, chỉ cần đánh cờ với Công Tôn Sai, tên Bồ yêu này liền rất an phận.

Có nhiều lúc Tả Mạc đều nhịn không được cho rằng Bồ yêu thật ra chẳng khác gì một đứa trẻ.

Đương nhiên, một Thiên Yêu khi bị so sánh như vậy sẽ tuyệt đối không khoan dung, Tả Mạc cũng theo lý trí mà ngậm miệng.“Thân thể này của ngươi miễn cưỡng đủ dùng, song gần đây ngươi không chú ý tu luyện, tiềm năng của cơ thể này vẫn chưa được khai thác hoàn toàn.”

Bồ yêu ngữ khí nhấn mạnh nhắc nhở: “Thật quá lãng phí!”

Tả Mạc ngạc nhiên nhìn Bồ yêu, giọng điệu này sao lại giống mình thế?Ảo giác, chắc chắn là ảo giác, Tả Mạc lắc lắc đầu, cố thoát khỏi ảo giác này, trả lời: “Chẳng có cách nào, ngươi cũng thấy đấy, ta chỉ một mình, không cách nào phân thành hai nửa.”

“Cho nên trước mắt là một cơ hội tốt.

Giờ ngươi đã đạt tới đỉnh của Sơn Thể, nếu tiến thêm một bước có thể sinh thành Nguyệt Phách, có thẻ đạt tới trình độ của ma úy.”

Đôi mắt máu của Bồ yêu lóe sáng.“Trình độ của ma úy sao?”

“Tương đương với ngưng mạch của tu giả các ngươi.”

Tả Mạc hoàn toàn thất vọng, mình giờ đã là ngưng mạch, sau khi đột phá sinh thành Nguyệt Phách mới chỉ tương đương với ngưng mạch, thật chẳng mấy hấp dẫn.Bồ yêu tựa hồ nhìn ra Tả Mạc đang nghĩ gì, cười lạnh nói: “Ngươi đừng cho rằng không đáng.

Thân thể này của ngươi có một cái tên là Ngọc Thiết Đầu.

Da thịt như thiết xương như ngọc, trong số ma thể cấp thấp cũng đứng số một số hai.

Tên kia coi như hạ vốn, cơ duyên của ngươi cũng không tồi.

Một khi Nguyệt Phách sinh ra có thể hấp thu lực lượng của ánh trăng, tiến bộ sẽ cực nhanh.

Hơn nữa ngươi so thu được lợi so với những người khác còn nhiều hơn.”

“Có lợi gì?”

Tả Mạc vội hỏi.“Thần thức ngươi tu luyện là theo đường luyện thần sao trời, nếu ngươi có thể tu thành Nguyệt Phách, ngươi có thể nắm giữ lực lượng mặt trăng.

Nêú cơ duyên của ngươi tốt, không chừng còn có thể tu thành Tinh Nguyệt luân.”

Bồ yêu nói.“Vì sao gọi là Tinh Nguyệt luân?”

Tả Mạc hiếu kỳ hỏi.“Giống tu giả các ngươi thích lấy phẩm bậc để phân cao thấp tốt xấu, yêu ma cũng có cách phân chia tương tự.

Ma tu là cơ thể, trong đó cũng có nhiều điểm cần chú ý.

Ngoại trừ các loại ma công sau này ra, các loại ma thể cũng được phân ra cao thấp.

Ma được quản lý theo kiểu nhà binh, bọn chúng thường thích lấy các loại quân chức để phân.

Binh, úy, giáo, thống lĩnh, tướng, soái, vương.

Binh với úy là cấp thấp, giáo với thống lĩnh là cấp trung, tướng soái là cấp cao, vương là cấp cao nhất.

Bọn chúng đầu óc đơn giản, mọi thứ đều dựa theo cái này để phân định, thực dễ nhớ.”

Giọng điệu Bồ yêu đầy vẻ khinh bỉ đối với chỉ số thông minh của ma.“Vậy Ngọc Thiết Đầu thì sao?”

“Đứng thứ năm trong cấp úy.”

Bồ yêu giơ năm ngón tay ra lắc lư, thấy khuôn mặt Tả Mạc lộ vẻ thất vọng lại cười lạnh nói: “Ngươi đừng có được tiện nghi rồi còn khoe mẽ.

Ma thể không dễ tu thành như vậy, bất cứ cáp nào, ma thể xếp hạng trước năm đều khiến người ta mơ ước tha thiết.

Bất quá ngươi cũng cần cẩn thận, he he, ma thể thì tốt rồi, song khi ngươi gặp đám gia hỏa luyện thi thì cần cần thận.

Ma thể cũng là thứ bọn họ ước ao đấy!

He he!”

Tả Mạc nghe vậy đầu óc cũng run lên.“Vậy Tinh Nguyệt luân thì sao?

Cũng là ma thể sao?”

“Cũng là ma thể, chẳng qua càng khó có được, đứng thứ mười hai ở cấp giáo.”

Bồ yêu suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nếu ta nhớ không nhầm.”

Tả Mạc nghe xong, càng lúc càng mơ hồ: “Vậy có điểm lợi nào thực dụng chú không?”

Bồ yêu sửng sốt: “Vì sao lại kêu chỗ lợi thực dụng?”

“Tỷ như đỡ được phi kiếm của người khác, tỷ như lực lượng mạnh thêm vài chục lần, tỷ như…”

Bồ yêu trợn trắng hai mắt: “Nếu chỉ như vậy đã đỡ được phi kiếm, tu giả các ngươi đã sớm bị yêu ma chúng ta diệt sạch rồi.”

Tả Mạc ngượng ngùng, nghĩ lại cũng đúng, nếu ma úy đã có thể đỡ được phi kiếm vậy tu giả cùng cấp quả thực không phải đối thủ của yêu ma.

Phi kiếm là pháp bảo có tính sát thương cao nhất, sắc bén nhất, ngay cả phi kiếm cũng không làm đối phương bị thương vậy những pháp bảo khác chẳng cần bàn tới.“Phi kiếm của tu giả rất lợi hại.”

Bồ yêu cảm khái nói: “Ngươi chưa từng gặp qua kiếm tu thực sự lợi hại, bọn họ chỉ cần giơ tay nhấc chân đã có thể hủy thiên diệt địa, ngay cả hư không cũng có thể xé rách, không gì không phá được.”

Tả Mạc hiển nhiên không hứng thú với những thứu xa xôi quá mức này, cười ha hả: “Mấy lão già đó chẳng liên quan gì tới chúng ta cả.

Ngọc Thiết Đầu này có thể đứng thứ năm trong cấp úy, hẳn có điểm độc đáo chứ?”

“Điểm độc đáo?”

Bồ yêu gật đầu: “Tất nhiên rồi.

Ưu điểm lớn nhất của Ngọc Thiết Đầu là thích hợp với mọi loại ma công.”

“Chỉ có vậy?”

Tả Mạc hỏi lại.“Đúng vậy, vậy ngươi còn thấy không đủ sao?”

Bồ yêu nhìn Tả Mạc như nhìn quái vật.Tả Mạc bị Bồ yêu nhìn vậy cũng có phần xấu hổ: “Thế nhưng ta không biết ma công.”

“Nếu ngươi không muốn một lúc nào đó bị trảm yêu trừ ma, tốt nhất là một thời gian ngắn tới đừng có luyện ma công.”

Bồ yêu trịnh trọng nói: “Khi mới tu luyện ma công khí tức tỏa ra, ngươi sẽ chết rất thảm.”

Tả Mạc trợn tròn hai mắt, nói cả nửa ngày, hóa ra đều là lời vô dụng: “Vậy còn luyện cái thể gì?

Ta cứ luyện kiếm quyết của ta cho tốt, nếu không luyện thần thức cũng được, Tiểu Thiên Diệp thủ cũng còn mạnh hơn.”

Bồ yêu lắc đầu khác thường: “Nếu ngươi không có Ngọc Thiết Đầu anfy ta cũng chẳng khuyên ngươi.

Song có ma thể tuyệt hảo như vậy lại không luyện thực quá phí của trời.

Ngươi giờ tuy không thể tu luyện ma công nhưng cũng chẳng sao.

Bản thân Ngọc Thiết Đầu đã ẩn chứa tiềm lực khá lớn, chỉ cần ngươi khai thác được nó, sau này tu luyện ma công sẽ làm ít lợi nhiều, hơn nữa không cần lo lắng ma khí tỏa ra.”

Tả Mạc khoát khoát ta, tỏ vẻ không cho là đúng: “Ngươi nói cũng thật êm tai, chúng ta không qua được cửa trước mắt thì ma thể ma công cũng chẳng làm gì.”

Bồ yêu yên lặng, suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Ngươi nói cũng đúng.

Vậy sửa lại là được.”

“Sửa ra sao?”

Tả Mạc bực tức, Bồ yêu giờ sao vậy?

Sao cứ bám mình mãi thế?“Chúng ta tính lại một chút những thủ đoạn ngươi có.”

Bồ yêu dứt khoát ngồi xuongs: “Xét về kiếm quyết, thiên phú tu kiếm của ngươi thực sự không tốt, hơn nữa cảnh giới kiếm ý quá thấp, ngay cả Kiếm Ý Tâm Chuyển cũng không tới, cho dù gãi ngứa cho kim đan cũng chẳng đủ.

Tiểu Thiên DIệp Thủ uy lực không tồi nhưng thần thức ngươi không đủ mạnh, chẳng uy hiếp nổi kim đan.

Thiên Ba Quyền quyết cũng chẳng đối phó nổi với kim đan.

Thứ duy nhất có thể có hiệu quả là đại trận này của ngươi, âm hỏa châu phẩm cấp quá thấp, chẳng đủ dùng.

Đám Lôi m Hạch Đào kia nếu tế luyện thỏa đáng thật ra có thể khiến hắn gặp đôi chút phiền phức.”

Nói xong Bồ yêu ra vẻ buông tay: “Ngươi xem, cho dù ngươi luyện gì cũng vô dụng thôi.”

Tả Mạc bị đả kích tới cấm khẩu, không nói được một lời.“Nhưng, còn vài điểm không phải không có tiềm lực.”

Bồ yêu sau khi đánh một gậy bắt đầu giơ củ cà rốt ra.Lời này lập tức khiến Tả Mạc phấn chấn tinh thần: “Nói đi.”

“Dùng Dương Sát Cương Lôi tế luyện Lôi m Hạch Đào, cách này không sai, ngươi đừng ngại tham khải một chút phương pháp của âm hỏa châu.”

Bồ yêu nhắc nhở.Tả Mạc vỗ trán tới bốp một cái, mừng rỡ nói: “Đúng rồi, sao không nghĩ tới cách này nhỉ?”

Trong m Hỏa Châu thiên không chỉ có một cách luyện chế âm hỏa châu, thần diệu trong đó chẳng phải cao hơn so với hắn tự nghiên cứu vô số lần sao?Hắn hận không thể lập tức lật m Hỏa Châu thiên ra xem, Miêu Tiêu lão tổ như một thanh kiếm treo trên đầu khiến hắn chẳng thể ngủ ngon.

Hắn luôn theieus thủ đoạn uy hiếp được đối phương, giờ thấy mình có thể làm ra một loại, sao không vui mừng được?“Ngoại trừ Lôi m Hạch Đào, nếu luyện thể của ngươi trong thời gian ngắn có thể tiến bộ lớn thì Lưu Ly Thiên Ba cũng có thể tạo cho hắn chút phiền phức.”

Tả Mạc lại sửng sốt, ngẫm lại, lập tức cho rằng có hy vọng!

Nếu luyện thể của hắn có thể tiến thêm một bước, số chu thiên linh lực vận chuyển có thể tăng thêm một bước, uy lực của Lưu Ly Thiên Ba cũng theo đó tăng lên.

Lưu Ly Thiên Ba của mình từng đánh tan hư tráo của linh thú ngã phẩm, tuy rằng Huyết Giác Đại mãng chỉ có thể tính là một nửa linh thú ngũ phẩm nhưng nếu tiến thêm một bước cũng có thể tạo thành chút uy hiếp đối với Minh Tiêu lão tổ rồi.Càng nghĩ Tả Mạc càng hưng phấn, đột nhiên phát hiện mình không phải không có lực hoàn thủ.

Phảng phất như đứng trong bóng tối thấy được tia sáng bình minh, tuy rằng chỉ có một tia nhưng lại khiến hắn thấy được hy vọng.Hắn nôn nóng hỏi tiếp: “Ngươi nói cơ hội là gì?”

“Xây thành.”

Bồ yêu nhấp nháy con mắt máu.“Xây thành sao?”

Tả Mạc ngẩn ngơ: “Cái này và xây thành có quan hệ gì?”

Khóe miệng Bồ yêu khẽ nhếch lên, con mắt máu hơi nheo lại, khuôn mặt tuấn mỹ vô song lại nhiều thêm chút thâm trầm khó nắm được.

Hắn tựa như một thợ săn giả dối quăng ra mồi câu đã sớm chuẩn bị, khẽ cười nói: “Ngươi có nghĩ tới một mình xây thành không?”

“Một mình xây thành?”

Tả Mạc ngẩn ra.“Đúng, một mình xây thành.”

Bồ yêu vung ngón tay thon dài trắng trẻo lên, móng tay màu máu yêu dị vô cùng: “Đây là một chuyện có ý nghĩa tới mức nào, một tòa thành hoàn toàn thuộc về ngươi.

Một mình ngươi dào móng, một mình ngươi xây công sự, một mình ngươi bày trận, một mình ngươi…”

Tả Mạc hoàn toàn hóa đá.“Ngươi xem, không những có thể luyện thể còn có thể luyện thần thức, có thể luyện linh lực, chuyện tốt vậy tìm đâu ra đây?”

“Một thành nhỏ cho một vạn người, nó thực quá nhỏ, ban đầu ta còn tưởng ngươi muốn xây một tòa thành nhỏ chứa được mười vạn người cơ, vậy rèn luyện càng tốt, hay là chúng ta mở rộng thành?”

“Lẽ nào ngươi không muốn giết tên kim đan kia sao?

Mạng nhỏ mới quan trọng!

Chịu được khổ trong khổ mới là tu trong tu chứ.

Giờ chảy nhiều mồ hôi, lúc đó sẽ chảy ít máu đi… »Nghe tiếng Bồ yêu không ngừng dụ dỗ, Tả Mạc đang sốc nặng rất dứt khoát trợn hai mắt lên, ngất lịm.
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 251-300


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpChương 251 : Tả Mạc điên cuồng .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNgay cả tên gia hỏa không hỏi thế sự như Thuần Vu Thành cũng bị kinh động.“Sư huynh thật sự không có chuyện gì chứ?”

Nhìn Tả Mạc cởi trần dáng người như điên cuồng, hắn có hơi lo lắng hỏi.Công Tôn Sai lắc đầu: “Không biết.”

“Nghe nói huynh ấy muốn một mình xây thành?”

Thuần Vu Thành cẩn thận hỏi lại, hắn có phần đồng cảm liếc mắt nhìn Tả Mạc.

Chẳng lẽ gần đây chịu áp lực lớn, sư huynh lo lắng quá rồi dẫn tới đầu óc không bình thường?“Đúng vậy.”

Công Tôn Sai cũng cẩn thận nhỏ giọng trả lời: “Mấy ngày trước huynh còn hỏi sư huynh có cần gọi một số tu giả lại đây không.

Sư huynh nói huynh ấy muốn một mình xây thành.”

“Hóa ra tin tức này là thật!”

Thuần Vu Thành sợ hãi kêu lên, lại nhìn hai cái, cảm khái nói : « Quả nhiên, đệ biết mà, sư huynh không phải người bình thường ! » Lại đồng cảm nhìn Tả Mạc một cái, Thuần Vu Thành xoay người chắp tay rời khỏi.“Sư huynh quả nhiên không phải người bình thường!”

Công Tôn Sai cũng cảm khái nói, rồi cũng xoay người bỏ đi.Viên Giang kinh hãi, kiên trì nói: “Ông chủ, cái… cái móng này còn cần đào sâu hơn chút mới được.”

Tả Mạc quay sang, ánh mắt âm u như lang sói.Viên Giang sắc mặt trắng bệch, cũng may Tả Mạc chỉ nhìn hắn đôi chút rồi lại xoay người bắt đầu đào móng điên cuồng.

Chỉ thấy hắn thả người nhảy xuống hố, hai tay quay cuồng, bùn đất bay tới tấp, hố đất sâu thêm với tốc độ mắt thường có thể thấy được.Viên Giang ở bên cạnh ra sức nuốt nước miếng, vẻ mặt kinh hoàng.

Hắn làm nhiệm vụ trông coi này cũng thật đáng thương.

Mỗi khi thấy khuôn mặt dữ tợn của ông chủ phảng phất thấy trước mặt mình là một con thú lớn từ thuở hồng hoang, chỉ một lát sau sẽ mở cái miệng đỏ như máu ra nuốt chửng mình vào.Nhất là khi hắn chỉ ra chỗ ông chủ làm không đúng, ánh mắt âm u của ông chủ nhìn về phía hắn dọa hắn tới ngay cả hít thở cũng quên luôn.Thế giới này thật điên cuồng!Viên Giang hốt hoảng lo lắng chỉ cảm thấy ngày ngày đều đen tối, đên tới tới không chút ánh sáng.

Hắn nghĩ tới hỏng cả đầu cũng chẳng hiểu, ông chủ rốt cuộc bị bệnh gì, sao lại đột nhiên muốn một mình xây thành?Không sai, thành này quả thực rất nhỏ, một tòa thành mới chứa được vạn người.

Nhưng rốt cuộc nó vẫn là một cái thành đấy!

Lớn như vậy, ặc, xin tha thứ vì đã nói chẳng có trình tự, Viên Giang tuổi đã hơn tám mươi, nói những lời này cũng chẳng ra sao.

Nhưng suốt tám mươi năm sống, hắn chưa từng gặp qua thậm chí cũng chưa từng nghe qua có tu giả nào có thể một mình xây thành.Mà càng khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng là sự chăm chú của ông chủ!Là một người giám sát, Viên Giang cho rằng ông chủ là một người xây thành cực kỳ ưu tú.

Xem tiến độ nhanh chóng kia, nếu bất cứ ai có một thủ hạ tốt như vậy đều sẽ cười tới méo cả miệng.

Nhưng nếu tình huống đổi thành chỉ có một người giỏi, vậy hắn nên khóc rồi.Với tiến độ hiện giờ của ông chủ mà muốn xây thành, Viên Giang không khỏi tuyệt vọng thêm lần nữa.Điều cuối cùng khiến hắn tuyệt vọng là đối phương là ông chủ của hắn!Tả Mạc cảm thấy cơ nhục toàn thân đều đang run lên, không tự chủ mà run rể, hắn phảng phất như mất đi khống chế đối với thân thể.

Hắn há miệng như con cá bị ném lên bờ, không hề nhúc nhích.

Luyện thể như thế này thực quá triệt để, Tả Mạc cảm thấy ngay cả trong đầu cũng run run.

Bất cứ lực lượng gì cho dù là thể lực, thần thức trong quá trình lao động cực hạn như vậy đều tiêu hao không còn chút gì.Trong bản thiết kế cần đào móng sâu hai mươi trượng!Mà toàn bộ móng đều cần Tả Mạc dùng tay không đào ra.Tên Bồ yêu chết tiệt này thật quá âm hiểm…Tả Mạc lại yếu ớt chửi rủa Bồ yêu trong lòng.

Nghỉ ngơi đôi chút, nhét viên linh đan vào trong miệng, dược lực bắt đầu tỏa ra.

Bồ đoàn Hắc Luyện bên dưới không ngừng truyền linh lực vào trong cơ thể Tả Mạc.

Thân thể hắn lúc này như sa mạc khô cằn, tham lam hút lấy mọi linh lực ẩn chứa trong viên linh đan.Lại một lát sau, Tả Mạc khôi phục nguyên khí, hắn gắng gượng đứng lên.

Ánh mặt trời trên đỉnh đầu có hơi chói mắt, hắn xoay sang nhìn cái móng đã đào được phân nửa.Hít một hơi thật sâu, hắn lại nhảy xuống.Sự kỳ quặc của ông chủ đã sớm truyền khắp doanh trại.

Mọi người trong doanh đều âm thầm bàn tán, bọn họ không hiểu rốt cuộc ông chủ muốn làm gì?Tả Mạc máy móc quơ hai tay, tốc độ rất nhanh, thần thức không ngừng tỏa ra thăm dò mọi chi tiết trong đất đá xung quanh.Bồ yêu nói không sai, nếu mình có thể một mình xây được thành này, thực lực bản thân chắc chắn sẽ đột phá lên một độ cao mới.

Nhưng đây đúng là kế hoạch quá biến thái!Tả Mạc nhanh chóng nhấp nhấp đôi môi khô khốc, vùi đầu vào đào bới.Hắn bắn đầu biết cách làm sao để sử dụng thần thức tra xét đất đá xung quanh, làm sao để lợi dụng kết cấu của đất đá đó để tiết kiệm lực lượng.

Hắn bắt đầu hiểu được cách sử dụng linh lực thật tiết kiệm, trước đây hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ có ngày sử dụng linh lực tiết kiệm như vậy.

Hắn bắt đầu hiểu làm thế nào để vừa dùng tay đào vừa hấp thu địa khí…Ba ngày sau, một cái rãnh lớn sâu tới hai mươi trượng hình vuông xuất hiện trên ngọn núi Thiên Tinh.Tả Mạc giống như tượng đất chỉ lộ ra đôi mắt, lặng yên nở nụ cười, hắn khoanh chân ngồi xuống.Viên Giang ở bên nghẹn họng trân trối nhìn cái móng sâu tới hai mươi trượng, một cái móng hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.

Không riêng gì hắn, mọi người trong doanh trại cũng thất kinh.Những tu giả vốn có phần châm biếm nhìn thấy cái móng lớn sâu tới hai mươi trượng này đều chấn động không nói nên lời.

Ai dám tin đây là do một tu giả tay không đào thành chứ?

Nhưng bọn họ tận mắt thấy toàn bộ quá trình, những ke thầm chế giễu lúc này cũng chỉ đành bội phục.Trong thức hải, Bồ yêu nhìn chằm chằm vào bia mộ nói: “Giờ ta mới hiểu vì sao ngươi lại chọn hắn.”

“Các ngươi” hắn nhấn mạnh từng chữ nói: “Đều quật cường như nhau.”

Bia mộ lặng yên không tiếng động, mây đen xung quanh chậm rãi lượn lờ.Công Tôn Sai đăm chiêu nhìn Tả Mạc đang nhập định, xoay người trở lại doanh trại.

Hắn nhỏ giọng phân phó với tu giả xung quanh: “Nói cho đám Ma Phàm, quấy nhiễu nhiều vào, phải ngăn chặn bọn họ, chúng ta cần nhiều thời gian hơn.”

“Rõ.”

Tu giả này lấy ra một con hạc giấy, viết vài ám hiệu lên trên, nhẹ nhàng truyền linh lực vào.

Hạc giấy lộp bộp bay lên trời rồi lập tức biến mất.

Bọn Ma Phàm trước khi đi đều lưu lại ấn ký của mình, những con hạc giấy này có thể độn theo ấn ký, tìm thấy đám người Ma Phàm.Tiểu Sơn giới không lớn, sử dụng hạc giấy cũng khá thuận tiện.“Chúng ta thì sao?”

Một tu giả khác không nhịn được hỏi, ngoại trừ đám người Ma Phàm mỗi người mang một khúc, doanh trại vẫn còn rất nhiều tu giả chiến đấu.Trong đầu Công Tôn Sai bỗng hiện lên hình ảnh sư huynh người đầy bùn đất, chân hơi ngừng bước rồi lại khôi phục như thường: “Chúng ta đương nhiên không thể nhàn rỗi.”

MA Phàm nhìn lướt qua chiến trường, hơn mười thi thể ngã lung tung trên cỏ đất, khắp nơi đầy những hố to.

Thảo nguyên mênh mông không bờ bến bị pháp bảo kiếm mang tàn phá thành từng mảnh nhỏ.

Linh lực còn sót lại trong không khí, tựa hồ có thể ngửi được sự tàn khốc trong trận chiến vừa rồi.Địch nhân bị diệt sạch song bọn hắn cũng có một người chết trận.Tinh thần khúc úy có chút bi thương, đây là thủ hạ đầu tiên của hắn chết trận.

Đám tu giả còn lại đều yên lặng quét qua chiến trường, đoạt chiến lợi phẩm, vốn thắng song vì một đồng bọn chết trận mà khiến cho không ai vui vẻ được.MA Phàm cảm nhận bầu không khí có phần áp bức, trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa kiêu ngạo.

Bất cứ đội ngũ nào hắn từng tham gia đều không vì một đồng đội chết trận mà suy sụp cả không khí chiến thắng.Có lẽ, đây mới là đồng bạn.

Ma Phàm suy nghĩ xa xăm, đúng lúc này hắn ngẩng đầu lên, một con hạch giấy từ phía xa bay tới.

Hắn giơ tay lên, hạc giấy hạ xuống tay hắn.Mở ra xem lướt, Ma Phàm lầm bầm nói: “Phiền phức rồi!”

Tiện tay đưa hạc giấy cho khúc úy phía sau.“Lão đại có ý gì?”

Khúc úy khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc, trong hạc giấy không có mệnh lệnh chính xác, chỉ bắt bọn họ cố gắng kéo chân địch nhân.Ma Phàm không trả lời, thấy chiến trường đã được thu dọn không sai biệt lắm, hắn chỉnh lại quần áo, miễn cưỡng nói : « Cho đám người chuẩn bị một chút, chúng ta rời khỏi chỗ này.

Phỏng chừng địch nhân sẽ nhanh chóng tìm tới. »“Chúng ta đi đâu đây?”

Khúc úy đầy vẻ hiếu kỳ hỏi.“Hướng Nam đi.”

Khúc úy giật nảy mình: “Đó không phải hướng trấn Nam Thắng sao?”

"Đúng vậy."

Ma Phàm thờ ơ nói.Lý giải về kiếm ý ngày càng sâu, bản tính của hắn cũng từ từ theo đó thể hiện ra.

Sau khi cải tổ hắn không cần đảm nhiệm vị trí hạch tâm nữa, bản thân cũng thoải mái hơn, một lần nữa khôi phục vẻ lười nhác trước kia.“Chúng ta tới đó làm gì?

Tấn công trấn Nam Thắng sao?”

Ma Phàm nhìn khúc úy như nhìn một thằng ngốc nói: “Chỉ vài người chúng ta mà đòi tấn công trấn Nam Thắng?

Không muốn sống nữa à?”

“Vậy chúng ta đi hướng nam làm gì?”

Ma Phàm không nhìn hắn, rút ngọn cỏ xanh ra, lẩm bẩm trong miệng, hàm hồ không ra tiếng nói: “Chặn giết giữa đường.”

Tiếng gió thổi như đao cắt!Tả Mạc mở mắt, thần quang trầm tĩnh.

Lần đả tọa nhập định này tròn ba ngày!

Đã bao lâu rồi hắn không nhập định lâu như vậy?

Tả Mạc hồi tưởng trong đầu, lòng đầy mừng rỡ.Hắn có thể cảm thụ được thân thể biến hóa.Ngọc Thiết Đầu, ma thể đứng thứ năm trong cấp úy quả nhiên thần kỳ phi thường!Cũng không thấy hắn dùng sức, thân thể như có một sợi dây vô hình từ từ nâng lên, hắn cứ như vậy đứng dậy.

Cơ thịt như thiết xương cốt như ngọc, điểm lợi khi xương cốt như ngọc hắn còn chưa cảm nhận được, song chỗ lợi khi cơ thịt như thiết lúc này đã bắt đầu biểu lộ.Cơ thịt trên người hắn cứng rắn như sắt thép lại dẻo dai kinh người.

Đào chỗ móng này, toàn bộ cơ thịt trên người hắn như được chui rèn một lần nữa, cái khe giữa cơ thịt càng lúc càng nhỏ, càng chặt chẽ.

Biến hóa rất nhỏ này lại khiến cho lực lượng của hắn đột nhiên tăng lên hơn ba thành.Hắn không cần sử dụng linh lực hay địa khí cũng có thể dễ dàng cắm tay vào trong đá xanh.Ngắm nghía thân thể đầy bùn của mình, hắn cũng chẳng giận mà cười ha hả.

Tiểu Vân Vũ quyết lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu.

Nước mưa lộp bộp phủ xuống, chỉ trong chốc lát bùn đất trên người Tả Mạc đã trôi sạch.Tả Mạc lúc này mới phát hiện da dẻ mình đã bắt đầu chuyển sang màu đen bóng, lấp lánh như kim loại.Tả Mạc lấy làm lạ nhưng vẫn chuyển mắt đi.Viên Giang ngồi bên lúc này mới giật mình tỉnh lại, mở đôi mắt ngái ngủ mông lung ra.

Khi thấy Tả Mạc lập tức giật mình, cơn buồn ngủ không còn.

Hắn gần như bắn thẳng từ trên mặt đất lên, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tả Mạc: “Ông chủ!”

"Chúng ta tiếp tục!

Tiếp theo làm gì?"

Tả Mạc nhìn cái móng sâu kia, bỗng dưng trong lòng nổi lên hào hùng vạn trượng!Đến đây đi!Chương 252 : Phương pháp dùng giấy lửa .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckHạ Tường thầm thở phào một hơi, cách kỳ hạn cuối cùng sáu canh giờ, cuối cùng cũng tìm thấy kẻ địch!

Chỉ cần tìm thấy kẻ địch, hắn sẽ có thời gian chậm rãi thu thập.

Lòng còn sợ hãi, cảm giác sống sót sau tai nạn lan khắp toàn thân, hắn không kìm nổi thở phảo một hơi, song khi thấy vẻ thất vọng trong mắt nhị trưởng lão bên cạnh lại ngưng luôn hơi thở này.Khóe mắt hiện vẻ hung ác nham hiểm, hắn không muốn hiện vẻ mềm yếu trước mặt đối thủ của mình.“Ta đã nói mà, chỉ cần ở Tiểu SƠn giới sao chúng ta không tìm ra?”

Hắn giả vờ trấn tĩnh cười nói: “Nói một chút về tình huống hiện tại đi.”

Bộ dáng hắn như đã sớm đoán trước mọi việc.“Thưa đại trưởng lão, người của chúng ta gặp kẻ địch ở phía bắc thảo nguyên Hà Tây.

Một tiểu đội mười sáu người, toàn bộ gặp nạn.”

“Thảo nguyên Hà Tây sao?”

Hạ Tường suy nghĩ một lát nói: “Cho An Lĩnh vài người, đi một chuyến.

Đối phương có bốn người lĩnh ngộ kiếm ý, còn có một thiền tu luyện thành thần thông, không thể khinh địch được.”

“Rõ!”

Thủ hạ vội vã tuân lệnh.“Mau đi đi.

Có tin gì thì tùy thời bẩm báo.”

Hạ Tường phất phất tay.Đám thủ hạ thức thời lui xuống.“Đám người này hèn gì kiêu ngạo vậy, hóa ra cũng có chút thực lực.”

Hạ Tường nở nụ cười với những trưởng lão khác nói: “Một tiểu đội không chút tiếng động bị diệt sạch.”

“Đại trưởng lão sáng suốt.”

Có trưởng lão phụ họa nói: “Chẳng qua đối nghịch với Minh Tiêu phái chúng ta cũng chỉ là không biết lượng sức, tự tìm đường chết mà thôi.”

Những trưởng lão khác cũng gật đầu.Về phần tiểu đội bị diệt sạch kia, không ai quan tâm.

Liên quan gì tới họ chứ?

Dù sao ngoại đường cũng chẳng thiếu người.Dưới chân là từng áng từng áng mây, liên miên bất tận không thấy điểm cuối, tựa như biển mây mênh mông.

Bây trên tầng mây, bầu trời xanh lam, không có gì che đi, ánh nắng gay gắt lạ thường, nếu không mở linh giáp sẽ bị hỏa độc trong ánh nắng ăn mòn lúc nào không hay.Rất ít tu giả bay cao như vậy, trên cao gió mạnh, nắng chứa hỏa độc đều khiến người phi hành tiêu tốn linh lực.Một đội ngũ khoảng ba chăm người bay qua biển mây với tốc độ kinh người.“Lão đại, chúng ta đi đâu đây?”

Đám thủ hạ hỏi Công Tôn Sai.Công Tôn Sai ngồi trên thanh kiếm lớn màu xanh, bên ngoài kiếm lớn bao phủ một tầng linh tráo hình trứng, tách những cơn gió mạnh và hỏa độc trong ánh nắng ra.

Trong linh tráo ấm áp như mùa xuân, cũng yên tĩnh lạ thường.

Chuôi kiếm lớn dài nửa trượng, toàn bộ do một khối gỗ phong linh tứ phẩm luyện chế thành, vô cùng mềm mại, là phi kiếm phi hành cấp cao.

Bất quá dùng một khối gỗ Phong Linh lớn như vậy để luyện chế một thanh phi kiếm phi hành thật khiến người ta cảm giác xa xỉ, đây là chiến lợi phẩm.Phi kiếm này có tên Thanh vân, cũng là phi kiếm chuyên dụng cho Công Tôn sai.

Trên phi kiếm này có thể chứa được đồng thời bảy tám người.

Ngồi vị trí mũi kiếm là tu giả điều khiển kiếm Thanh Vân.

Với tu vi trúc cơ kỳ của Công Tôn Sai căn bản không điều khiển nổi Thanh Vân.“Ngươi không cảm thấy người của chúng ta hơi ít sao?”

Công Tôn Sai khi hỏi cực giống một đứa trẻ con ngây thơ.Đương nhiên mọi người ngồi đây đã sớm miễn dịch với việc này.“Không ít đâu.

Giờ chúng ta có tới sáu bộ.”

“Thế nhưng, với tòa thành đó chúng ta có thể chứa được một vạn người.”

Giọng nói của Công Tôn Sai thậm chí còn mang vài phần trẻ con.Đám người đều toát mồ hôi, hứng thú tệ hại của mẹ trẻ có vẻ càng lúc càng nặng.Bất quá những lời này của Công Tôn Sai đều khiến mọi người rung mình.

Ngụ ý của mẹ trẻ không nói cũng rõ.

Bọn họ không khỏi đồng cảm với những tu giả xung quanh.“Lần này chúng ta đi đánh nhà ai?”

Có thủ hạ dè dặt hỏi.“Đánh hết.”

Đám người lại run rẩy.Công Tôn Sai ra lệnh, một tu giả khác bên cạnh đưa một viên ngọc giản ra, truyền linh lực vào.

Ánh sáng lóe lên, hình ảnh núi non sông ngòi xuất hiện trước mắt mọi người.“Xung quanh chúng ta tổng cộng có mười ba thế lực.

Lớn nhất có năm trăm tu giả, nhỏ nhất có tám mươi tu giả.

Ừm, trung bình mỗi thế lực có khoảng hai trăm người.

Mười ba nhà, tổng cộng bao nhiêu?”

Công Tôn Sai nghiêng đầu hỏi.Thủ hạ nuốt nước miếng trả lời: “Khoảng hai nghìn sáu trăm người.”

Những người khác đều biến sắc, bọn họ tổng cộng chỉ khoảng hơn ba trăm người, lại muốn đi đánh hơn hai nghìn sáu trăm người, nhân số hai bên cách nhau quá xa.“Chỉ hai nghìn thôi à.”

Công Tôn Sai lộ vẻ thất vọng.Đám người lập tức tim đập loạn, vội vàng ra sức khuyên nhủ.“Không ít, không ít, lão đại, cứ đánh lần lượt đi.”

“Đúng vậy đúng vậy!

Chúng ta không thể ăn một phát hết luôn được, vậy sẽ thành béo quá.”...Bọn họ sợ Công Tôn Sang càng điên rồ, tiếp tục tăng thêm số lượng mục tiêu.

Tình huống này rất có thể sẽ phát sinh.Công Tôn Sai lộ vẻ thất vọng: “Được rồi, tuy có hơi thiếu nhưng chúng ta cứ thịt chúng trước đã.”

“Lão đại anh minh!”

Đám thủ hạ đồng thanh nói.Công Tôn Sai cười e thẹn, tựa hồ như đang hưởng thụ lời khen của mọi người.“Lão đại, chúng ta đem nhiều người đi như vậy, doanh trại liệu có an toàn không…”

“Cái này không cần lo, có hai khúc lưu lại thủ là đủ rồi, nữ nhân kia rất lợi hại đấy.”

Công Tôn Sai thuận miệng trả lời.Mọi người lúc này mới nhớ tới bên người ông chủ còn một nữ tu với thực lực cao thâm không lường được, lại nghĩ tới ba gã Kim Giáp vệ chưa bao giờ lộ mặt thật, lập tức cũng ngừng hỏi.“Ừm, trong một tháng phải về doanh.”

Ngữ khí nhẹ nhàng song lọt vào tai mọi người lại khiến tất cả rung mình.Mọi tu giả đồng loạt đứng dậy trên thân kiếm, lơ lửng giữa không trung nghiêm nghị tuân lệnh: “Rõ!”

Một lượng lớn gạch thanh kim được chuyển đến bên móng, chất đống như ngọn núi nhỏ, Viên Giang nhìn vào rồi không tự chủ được nuốt nước miếng, yếu ớt khuyên bảo: “Ông chủ, chúng ta gọi thêm vài người đến đây đi.”

Tả Mạc không thèm để ý tới hắn, trực tiếp cầm hai viên gạch thanh kim lên, gạch thanh kim vốn rất nặng nhưng cầm trong tay hắn vẫn như không.“Làm thế nào?”

Thấy vậy, Viên Giang không biết làm sao mới tốt, đành chỉ điểm: “Giữa hai khối gạch thanh kim cần có kim loại lỏng, lại dùng pháp quyết khiến nó thật vững chắc, toàn bộ quá trình cần khống chế để không phá hỏng phù trận trên bản thân viên gạch.

Chân tường cần bày phù trận hành thổ khiến cho nó tương thông với mạch đất mới có thể cắm rễ xuống, khó bị lay động.

Đợi sau khi tường hoàn thành lại vẽ phù trận lớn bên trên tường ngoài.”

Viên Giang đã sớm chuẩn bị, đưa cho Tả Mạc một viên ngọc giản, bên trong có giải thích tỷ mỷ, ví dụ như phương pháp điều chế kim loại lỏng.

Gọi là kim loại lỏng vì nó dùng rất nhiều loại tài liệu hành kim để luyện chế điều phối ra.Tả Mạc sau khi xem hết lại đột nhiên hỏi: “ta có thể trực tiếp dung hợp hai khối gạch thanh kim thành một không?”

“Trực tiếp dung hợp thành một?”

Viên Giang ngơ ngác: “Cái này…

Làm thế nào dung hợp được?”

Tả Mạc củng thấy suy nghĩ của mình không có gì sai, quyết định thử một lần.

Hai khối gạch thanh kim được hắn đặt cùng nhau rồi gọi ra Kim Ô hỏa.

Suy nghĩ một lát, đôi tay biến ảo pháp quyết, Kim Ô hỏa như bị lực lượng vô hình tách ra bốn phía.Viên Giang trợn tròn mắt nhìn biến hóa của Kim Ô hỏa trước mặt Tả Mạc.Chỉ thấy Kim Ô hỏa từ từu tản ra bốn phía, càng lúc càng mỏng, tới lúc nó mỏng như tờ giấy, tựa như một ngọn giấy lửa màu vàng kim cực mỏng.

Đến lúc này, giấy lửa không biến đổi mà từ từ bay về phía hai viên gạch xếp cùng một chỗ.Giấy lửa ngừng trước gạch thanh kim một lát rồi nhanh chóng tiến vào cái khe giữa hai viên gạch.Rất nhanh chóng, giấy lửa đã hoàn toàn ổn định, lót giữa hai viên gạch thanh kim.

Chỉ lát sau, khe giữa hai viên gạch thanh kim đồng thời bị hòa tan mà những nơi khác đều không có dấu hiệu gì.Tả Mạc thần sắc ngưng trọng, thần thức được hắn tỏa ra tới cực hạn.Thấy đã hoàn thành không sai lệch lắm, giấy lửa nhanh chóng bay khỏi hai khối gạch thanh kim.

Hai khối gạch thanh kim lập tức dung hợp thành một.

Tả Mạc không dám chậm trễ, dựa theo những gì ghi trong ngọc giản, liên tục đánh ra năm đạo pháp quyết.Ánh sáng của năm đạo pháp quyết chuẩn xác đánh vào chỗ kết hợp của hai viên gạch.Khi pháp quyết cuối cùng đánh vào, hiện lên trước mắt mọi người là một khối gạch thanh kim hoàn chỉnh, tự nhiên như một, bên ngoài trơn bóng như gương, không thể thấy một khe hở nào.Viên Giang cả kinh không nói nên lời, không riêng gì hắn, đám tu giả luyện khí thấy chiêu thức điều khiển lửa xuất thần nhập hóa ấy của Tả Mạc đều không khỏi ngây ngốc đứng yên tại chỗ.Tả Mạc thở phào một hơi, may quá, tính ra cũng không làm mất mặt.Trong lòng thoáng đắc ý, hắn chỉ vào khối gạch thanh kim lớn vừa hoàn thành nói: “Tới thử xem, xem hiệu quả ra sao?”

Viên Giang lúc này mới như bừng tỉnh trong giấc mộng, vội vội vàng vàng tới giám định khối gạch thanh kim mới.

Chỉ một lát sau, hắn thần sắc kích động chạy lại: “Ông chủ!

Lợi hại!

Thực quá lợi hại!”

Trong lòng Tả Mạc cũng rất muốn biết kết quả, lại nghe Viên Giang toàn nói những lời vô dụng, không nhịn được quát: “Nói kết quả mau!”

Trong mắt Viên Giang còn lưu lại vẻ không thể tin tưởng: “Đây là gạch tường mạnh nhất mà thuộc hạ từng gặp!

Tuyệt đối là mạnh nhất!

Chúng ta so sánh một chút, lấy ví dụ tường dùng kim loại lỏng tốt nhất.

Ông chủ dùng phép giấy lửa so sánh ra vững chắc gấp hai lần.

Hơn nữa chúng ta phát hiện khi ngoại lực quá ớn, cả khối gạch thanh kim sẽ bị đánh tan hoàn toàn nhưng trước đó tuyệt đối không xuất hiện khe nứt.

Mà luyện chế theo cách dùng kim loại lỏng, một khi ngoại lực hơi lớn, chỗ nứt gãy thường sẽ là nơi kết hợp hai viên gạch.”

Nghe Viên Giang giảng một đống lý thuyết, Tả Mạc cũng có phần nhức đầu, đành hỏi: “Nói vậy là cách làm của ta tốt?”

“Tốt!

Quá tốt ấy chứ!”

Cơn phấn khích của Viên Giang không thể nén xuống được, phương pháp này của ông chủ tăng cao cường độ của tường thành, vượt qua mọi phương pháp hắn từng biết.

Không riêng gì hắn, hai người khác cũng vô cùng phấn khích.Tả Mạc trong lòng vô cùng đắc ý nhưng không phấn khích bao nhiêu, song hắn cũng hiểu sao bọn Viên Giang lại phấn khích như vậy.

Nếu không thích ai lại đi nghiên cứu cái này?

Mà linh vực mình thích xuất hiện tiến triển mang tính đột phá, bất cứ ai cũng không giữ được bình tĩnh.“Ừm, còn lại các ngươi tự nghiên cứu đi.

Ta bắt đầu làm.”

Tả Mạc không định lãng phí thời gian, thời gian là tinh thạch.Linh lực trên tay hắn phóng ra như linh xà, cuốn lấy hai mươi khối gạch thanh kim, hắn trực tiếp khiêng lên trên vai.Hắn chỉ cảm thấy vai đột nhiên trầm xuống, hai chân lập tức lún sâu xuống bùn.Thật nặng!Những khối gạch thanh kim này đều được luyện chế từ đá xanh, tuy rằng thể tích thu nhỏ lại nhiều nhưng trọng lượng lại không hề giảm bớt.

Nếu đổi lại là ai khác, hai mươi khối đặt trên vai lập tức sẽ bị ép thành thịt vụn.Tả Mạc ổn định thân hình, thở một hơi dài, rút chân khỏi đống bùn, đi về phía rãnh móng kia.Thùng thùng đông!Mỗi bước chân Tả Mạc hạ xuống mặt đất đều rung lên không ngừng, đám người vây lại xem không khỏi hít một hơi lạnh.Nhất là tu giả trong hai khúc lưu lại vừa hay có hai tên thiền tu luyện thể.

Tận mắt thấy cảnh tượng này cả hai đều xấu hổ muốn chết!Con mẹ thằng nào nói ông chủ là kiếm tu…Chương 253 : Tường thành Kim Ô .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckGạch thanh kim xếp thành từng khối chỉnh tề xếp chồng lại.Giấy lửa bay lượn khi xóe ra khi cuộn lại, khi vạch thẳng như đao liên tục xuyên qua giữa các khe hở giữa những khối gạch.

Thần sắc Tả Mạc chăm chú, ai mắt tỏa ra một luồng sáng nhàn nhạt.Giấy lửa bay lượn càng lúc càng nhanh, lưu lại từng vệt sáng vàng kim tươi sáng trong không trung.

Linh Nhãn và thần thức đều được Tả Mạc phát huy tới cực hạn, bất cứ lưu động nào của linh lực cũng không thoát khỏi mắt của hắn.Hai tay mở ra như hoa, chỉ pháp được Tả Mạc phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Hai tay hắn như bao phủ trong vô số ánh tay cứ sinh ra rồi lại biến mất.Rất nhiều tu giả đều không kiềm nổi bỏ công việc chạy tới đây xem.

Thi thoảng lại có âm thanh tán thưởng vang lên, mọi người nhìn như si như ngốc.

Những tu giả này đại đa số là tu giả sản xuất không phải loại chiến đấu, bọn họ là đám người trọng về chỉ pháp nhất.

Linh lực được Tả Mạc khống chế chuẩn xác, không chút lãng phí, cảnh tượng này rơi vào trong mắt bọn họ quả thực là hình mẫu lý tưởng nhất.Đây là một loại hưởng thụ.Nếu nói lúc trước gánh đống gạch thanh kim là biểu hiện của lực lượng vậy giờ chỉ pháp hoa lệ lại cùng khống chế linh lực chuẩn xác kinh người lại đại biểu cho kỹ xảo và khả năng khống chế cao siêu.Tả Mạc lần đầu thử sử dụng đồng thời cả thần thức và Linh Nhãn, chỉ trong thời gian ngắn hắn đã cảm giác được điểm lợi.

Thế giới trước mắt giờ sinh động chưa từng thấy.

Thần thức có thể tìm ra bất cứ đặc điểm nhỏ nào trong cảnh vật trước mắt, linh nhãn có thể quan sát được biến hóa cực nhỏ của linh lực.

Hắn thaamjc hí có thể “thấy” được hoa văn phía sau tường.

Mọi thứ đều trong tầm mắt, chỉ cần liếc nhìn trong lòng lập tức sáng tỏ.Điều này cũng dẫn tới hiệu suất của hắn tăng lên với vận tốc kinh người, xuất hiện cảnh tượng khiến người ta kinh hãi này.Viên Giang đã mất luôn khả năng nói, cảnh tượng trước mắt vượt xa cực hạn trong tưởng tượng của hắn.

Tường gạch thanh kim không ngừng cao lên với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Tốc độ như vậy cũng vượt xa hiểu biết của hắn, càng không nói tới đây là do một người làm.Thế giới này thật quá điên cuồng!Một chút lý trí còn sót lại khiến hắn nhìn thoáng qua đồng gạch thanh kim còn sót lại, lập tức giật mình, khôi phục tinh thần trong tình trạng thất hồn lạc phách vừa rồi.

Đống gạch thanh kim vừa rồi chất cao như núi giờ chỉ còn không tới một trăm khối.

Lại nhớ tới chức trách của mình là trông coi, hắn vội vàng phái người đi vận chuyển gạch.Người khác không có thần lực kinh khủng như Tả Mạc, chỉ có thể dùn pháp bảo.

Lập tức các loại pháp bảo cùng xuất trận, phi kiếm, linh cuốc, ngọc như ý các loại xếp thành chuỗi dài, mỗi pháp bảo treo vài viên gạch thanh kim, thứ này thật quá nặng.Đi tới đi lui vài lần, đống gạch thanh kim lại một lần nữa chất cao như núi, Viên Giang thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng hòa hoãn lại.Sắc mặt Viên Giang vừa hòa hoãn lại, Cát Vĩ và Tôn Bảo lại khẩn trương hẳn lên.

Hai người vốn đang đắm chìm trong màn biểu diễn hoa lệ của ông chủ, tới khi thấy Viên Giang gọi người vận chuyển gạch thanh kim mới phản ứng lại.Hai người nhanh chóng tính toán số gạch thanh kim còn sót lại, lập tức sắc mặt đại biến!Theo tốc độ đáng sợ như vậy của ông chủ, gạch thanh kim còn sót lại cũng sẽ nhanh chóng không đủ cung ứng.

Hai người thân mang trọng trách phụ trách tu giả luyện khí, nếu xảy ra việc này thật không cách nào trốn tránh.Lúc trước cả hai đối với ông chủ là e ngại hơn tôn kính, giờ tận mắt thấy sự thần kỳ của ông chủ, lập tức tâm phục khẩu phục.

Càng kính phục, hai người càng không muốn vì mình mà ông chủ bị chậm tiến độ.Lập tức, cả hai liếc mắt nhìn nhau đều không chút do dự bắt đầu đuổi đám tu giả luyện khí đang đứng xem đi.“Làm việc đi!

Lập tức!

Ai còn lề mề nữa, giảm tiền công!”

“Những ai luyện gạch thanh kim nghe đây, tiền công mỗi viên gạch tăng gấp rưỡi.”

Hai người một giơ gậy một cầm củ cà rốt, một phạt một thưởng, đám tu giả luyện chế gạch thanh kim lập tức nhanh chân trở lại với công việc, không biết là bị ông chủ kích thích hay tiền công tăng lên mà ai cũng đầy vẻ nhiệt tình.Trong doanh trại khí thế ngút trời.“Tên Ma Phàm này thật nhiều chuyện.”

Lôi Bằng nhìn con hạc giấy trên tay, miệng lầm bầm, không kiên nhẫn nổi đưa hạch giấy cho khúc úy ở bên cạnh.Khúc úy xem xong không nhịn được hỏi: “Chúng ta làm sao đây?”

Lôi Bằng không kiên nhẫn nói: “Còn làm sao?

Theo lời hắn mà làm!”

Rồi lại lầu bầu: “Tên này trước là hạch tâm, hẳn hiểu tương đối nhiều.”

Khúc Úy đã quen với ngữ khí thiếu kiên nhẫn của Lôi Bằng, biết hắn cũng không có ác ý, chỉ hơi thấy phiền với việc phải mang theo người mới thôi.

Hắn là đội viên cũ, cũng có thể lý giải, có khi chính hắn cũng cảm thấy phiền, huống chi kẻ háo chiến phát cuồng như Lôi Bằng chứ?Mệnh lệnh truyền xuống, thân ảnh đám người nhanh chóng biến mất.Trong một rừng cây cách Lôi Bằng hai trăm dặm.“Kế hoạch của Ma Phàm đại nhân, có thể tiến hành không?”

Khúc úy không dám xác định hỏi Tạ Sơn.Tạ Sơn cười cười nói: “Hắn trước là hạch tâm,t rong số chúng ta, hắn được Công Tôn đại nhân chỉ điểm nhiều nhất, trong số chúng ta hẳn không ai vượt qua hắn được.”

“Đây đúng là kế hoạch lớn!”

Khúc úy cảm khái nói.Tạ Sơn cười ra lệnh: “Bắt đầu đi.”

Cùng lúc đó, hơn đội ngũ do mười người khác suất lĩnh cũng yên lặng mai phục ở một nơi cách Nam Thắng trấn khoảng tám trăm dặm.

Khoảng cách này được tính mười phần xảo diệu, bình thường mà nói, các tiểu đội thám thính có phạm vi trinh sát khoảng một nghìn năm trăm dặm, khoảng cách này vừa đúng phân nửa.Kiến nghị mà Ma Phàm đưa họ là ẩn nấp cẩn thận, nửa đường chặn giết những tiểu đội tu giả đang đuổi theo kia,Đám tu giả đuổi theo sau khi phi hành đường dài, linh lực không còn bao nhiêu, sức chiến đấu cũng ở mức thấp nhất.

Hơn nữa vị trí này trong lòng đám ngoại đường Minh Tiêu phái là khu vực tương đối an toàn, mức cảnh giác của bọn họ cũng tương đối thấp.Đương nhiên, một điểm then chốt là vị trí có thể ẩn nấp thành công trong kế hoạch.Chỉ cần làm được bước này, kế hoạch liên hoàn của Ma Phàm rất có thể sẽ thành công.Trong mắt nhiều người, mẹ trẻ lần này xuất chinh có phần đột ngột, song khi chiến đấu bọn họ mới phát hiện mình sai rồi.

Mẹ trẻ đã chuẩn bị tinh tế tỉ mỷ, điểm này bộc lộ ra ngay từ lúc bắt đầu trận đấu.Ngụy Nhiên nhớ kỹ mệnh lệnh của mẹ trẻ, trong đợt trùng kích thứ nhất không được phát lực.

Xung kích kiểu ba gợn sóng, chỉ ra một gợn, hắn xuất lĩnh bộ Bính như một thanh đao kiệt sức, chỉ chén tới phân nửa chiến trận của kẻ địch.Vài bộ thủ khác sắc mặt đại biến, xung kích ba gợn sóng quan trọng nhất là khí thế ăn khớp, liền mạch lưu loát, như một lưỡi đao một nhát phân hai!

Một khi rơi vào trận địa của địch, bốn phía bị công kích, phe mình cũng mất đi lực đánh vào, lúc đó sẽ rơi vào cảnh cực kỳ nguy hiểm.Song mẹ trẻ chẳng buồn liếc mắt, ngược lại liên tục đưa binh sang sườn kẻ địch.Chỉ một lát sau, đám Ngụy Nhiên vốn bọn họ cho rằng sẽ tổn thất rất nặng không ngờ lại cực ít thương tổn.Nhiệm vụ của Ngụy Nhiên là vây khốn mười sáu tu giả.

Mưới sáu người này là tổ mạnh nhất trong đội ngũ kẻ địch, không phải sức chiến đấu của bọn họ mạnh bao nhiêu mà do cống hiến của họ đối với đội ngũ.Mười sáu người, không ngờ lại là hiếm thấy đích phù tu!Vì đòn tấn công mười phần đột ngột, mười sáu phù tu này thậm chí chưa kịp tản ra đã bị Ngụy Nhiên diệt sạch.

Phù tu không nổi tiếng bởi sức chiến đấu song bọn họ tinh thông các loại phù chú, có thể gia tăng sức chiến đấu của các tu giả xung quanh.Mẹ trẻ đối phó đầu tiên chính là bọn chúng, dùng Ngụy Nhiên để chặt đứt liên hệ của chúng với nhũng tu giả khác, chiến đấu nhanh chóng nghiêng về phía Công Tôn Sai.Mười sáu phù tu kinh hãi nhìn kẻ địch vây quanh mình, tay khẩn trương nắm chặt một chồng bùa.Bầu không khí cực kỳ căng thẳng, một gã phù tu không nhịn được, lá bùa trên tay vô thức sáng lên, lập tức nghe thấy đại sư huynh la lên một tiếng: “Không được động thủ!”

Tờ giấy phù trên tay hắn lập tức bị đánh tan,Cầm đầu đám phù tu này là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thần sắc trầm ổn.

Thấy hắn biểu tình trấn tĩnh, những người khác đang kinh hãi cũng dần dần bình tâm trở lại.Vừa bình tĩnh lại, bọn họ phát giác đã lại thấy lạ, đối phương tuy bao vây bọn họ rất nghiêm ngặt nhưng hình như cũng không có ý định động thủ.Tu giả vừa rồi thiếu chút nữa ra tay giờ nghĩ lại mà sợ, nếu vừa rồi mình động thủ vậy mới thực sự tạo thành đại họa.Không có phù tu giúp sức, những tu giả khác đối diên với xung kích ba gượn sóng sắc bén mãnh liệt, nhanh chóng tan tác.

Vài đội ngũ thủ hạ của Công Tôn Sai đã sớm bao vây xung quanh, phòng ngừa kẻ địch bại trận chạy loạn khắp nơi.Chiến đấu nhanh chóng được giải quyết, khuôn mặt Công Tôn Sai không chút vui mừng.

Thực lực hai bên vốn không cùng cấp độ, nếu ngay cả những kẻ này cũng không đánh lại, vậy cũng uổng công hắn bị Bồ yêu bạo hành nhiều như vậy.Bất quá khi ánh mắt hắn chuyển sang đám phù tu, lập tức lại tỏa sáng.Nếu Thuần Vu Thành ở đây nhất định sẽ rất kinh ngạc, ánh mắt Công Tôn Sai lúc này không khác gì khi Tả Mạc sư huynh nhìn một con dê béo.Chiêu bài nụ cười e thẹn của Công Tôn Sai lại tái hiện.Tiến độ xây tường thành cực nhanh, Tả Mạc cực kỳ chăm chú, tới mức quên mình.

Dùng bồ đoàn Hắc Luyện bổ sung linh lực rồi lại tiếp tục, lại bổ sung, máy móc lặp đi lặp lại.

Biến hóa của giấy lửa càng lúc càng ít, cảm giác ho mỹ kia không còn nữa, chỉ còn ngắn gọn và chuẩn xác.Tả Mạc phảng phất như không biết mệt mỏi, thẳng tới lúc bầu trời hiện đầy sao hắn mới dừng lại, ngồi trên tường thành chưa xây xong bắt đầu đả tọa nhập định.Khi ánh mặt trời ngày thứ hai hiện lên, hắn cũng đúng giờ đứng dậy, lại bắt đầu một lần nữa.Đối diện với ông chủ điên cuồng như vậy, Cát Vĩ và Tôn Bảo cũng thiếu chút nữa phát điên, hai người dẫn dắt những tu giả khác, dùng hết khí lực, khó khăn lắm mới đuổi kịp tiến độ của Tả Mạc, không có lúc nào vì gạch thanh kim không đủ mà ngừng.Mười ngày, tường thành hoàn thành!Tường thành màu xanh vàng kim cao mười trượng, tuy không thể coi là hùng vĩ những vẫn khiến người khác kinh hãi bởi trên tường không có bất cứ khe hở nào, nhìn qua trơn bóng như gương.

Mỗi người đứng ngoài bức tường đều không kìm nổi đưa tay sờ thử.Đột nhiên, mây giữa bầu trời trên đỉnh Thiên Tinh tản ra, một luồng sáng kim sắc từ trên bầu trời phủ xuống, bao phủ lớp tường vừa được hoàn thành.

Chỉ thấy tường thành như một miếng bọt biển, không ngừng hấp thu ánh sáng vàng kim, tới nửa canh giờ sau mới xong.Toàn bộ tu giả trên đỉnh Thiên Tinh đều bị cảnh tượng kỳ dị của trời đất này kinh động.Ánh kim nhạt dần, thẳng tới lúc không còn, tầng mây trên bầu trời lại hợp lại, chỉ còn bức tường vàng xanh kia hơi tỏa ra ánh sáng.Khí tức Thái Dương Kim Ô lấy tường thành làm trung tâm, cuồn cuộn như sóng gợn tỏa ra khắp bốn phía!Chương 254 : Ngọc thiết đầu chi biến .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTường thành hoàn thành, khi xây thành còn có dị tượng khiến mọi người được cổ vũ rất nhiều.

Đây là tường thành nhỏ nhất bọn họ từng gặp qua, tường thành không cao quá mười trượng, cũng là tường thành thấp nhất bọn họ từng thấy.

Nhưng đến lúc này, tường thành thấp bé này luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Tường thành trơn trươợ trong như gương màu vàng xanh, toả ra nhàn nhạt khí tức của mặt trởi, tản ra cảm giác ấm áp.Mỗi khi bọn họ ở trong doanh địa ngẩng đầu nhìn lên toà thành nhỏ trên đỉnh núi, sức lực cả người bọn họ bỗng dưng biến mất.

Nhất là mỗi buổi sáng, ánh nắng hình thành nên một quang trụ bao phủ quanh thành nhỏ mà mắt thường cũng có thể thấy được.Sau khi kết thúc thì mặt trên của tường sẽ rất ấm áp.Trong lòng mỗi người đều nghĩ.

Ở một nơi hỗn loạn tàn khốc như Tiểu Sơn giới, nơi thành nhỏ kim ô này bất giác khiến mọi người cảm thấy ấm áp ở trong lòng.

Khát khao đối với ánh sáng và ấm áp là thiên tính của con người.

Không cần phải đốc thúc, mỗi người đều liều mạng làm việc, cả ngày cả đêm.Tất cả điều này Tả Mạc không biết, hắn vẫn chìm đắm vào trong việc xây công sự.

Tường thành hoàn thành đối với toàn bộ thành trấn mà nói chỉ là sự khởi đầu, còn có một lượng lớn công việc đằng sau.Viên Giang không nhiều lời, hắn tận tâm làm hết phận sự là chỉ điểm cho ông chủ những địa phương cần chú ý.

Mỗi lần ánh mắt đảo qua kim ô tường thành, hắn luôn không tự chủ được mà lâm vào trầm mê.Đây là tường thành hoàn mỹ nhất mà hắn từng gặp qua!Vô số lần, trong lòng hắn phát ra những lời tán thán tương tự.

Càng làm hắn cảm thán không thôi chính là tạo nghệ phù trận của lão bản sâu không thể lường được, ông chủ là tu giả xuất sắc nhất về phù trận mà hắn từng gặp qua.Tường thành cao mười trượng, có móng sâu hai mươi trượng, toàn bộ tường thành tạo nên một khối.

Móng phía dưới, mỗi hai bước thì chạm khắc một phù trận hành thổ.

Thuần một màu tứ phẩm phù trận, “địa mạch căn”, “nham cương mạn sinh” và “hoả liên toạ” ba loại phù trận xen kẽ lẫn nhau.Ông chủ chọn ra ba phù trận này, trong đó đều có ý đồ, mỗi khi nghĩ đến Viên Giang đều không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng.“Địa mạch căn” như hàng ngàn hàng vạn bộ rễ, đâm sâu vào trong đất, không gì phá nổi.

“Nham cương mạn sinh” là một loại tương tự thiên môn phù trận, nó có thể làm cho nham thạch hoá thành thép, hơn nữa không ngừng lan tràn, giống như một loại dây leo sinh trưởng vậy.Viên Giang có chút đáng tiếc, nếu như không có Minh Tiêu phái chỉ cần qua hai ba mươi năm, cả ngọn núi này đều sẽ hoá thành thép, khi đó mới gọi là bền chắc không thể phá.Làm cho hắn cảm thấy xảo diệu chính là “hoả liên toạ”.

“Hoả liên toạ” là một loại phù trận tương đối phổ thông, đa số dùng trong luyện khí và luyện đan, có thể hình thành nên bệ hoả liên, linh đan và pháp bảo có thể ở trên bệ luyện hoá thành hình.

Nhưng khi dùng ở đây thì lại rất đặc biệt.

Tường thành làm bằng gạch kim ô có thể hấp thu kim ô hoả, nếu để lâu thì sự đáng sự là không thể nghi ngờ.Những “hoả liên toạ” này có thể liên tục luyện hoá tường thành, tuy rằng hiệu quả không rõ ràng nhưng nếu để qua một thời gian, vậy thì rất khả quan.

Huống hồ, hoả sinh thổ, hiệu quả của hai cái phù trận hành thổ giống như nước lên thuyền lên vậy.Đáng tiếc, thật đáng tiếc!Càng xem Viên Giang càng thích nhưng vừa nghĩ đến tường thành trong cuộc chiến chính thức với lão tổ Minh Tiêu phái, tám chin phần mười là sẽ bị phá huỷ, trong lòng cũng càng thêm không nỡ.Tả Mạc lại không có cảm giác gì.

Bên trong thành đại khái chia thành mấy khu vực, như doanh địa, ở mấy khu vực hắn đều chuẩn bị để tự bản thân có thể xây dựng.Bây giờ hắn kiến tạo chính là lầu canh phù chiến.Lầu canh phù chiến chính là vị trí chiến đấu trọng yếu trong mỗi thành trấn, mặt trên của nó được bố trí các loại phù trận công kích, tu giả trú ở bên trong có thể khống chế phù trận, cong kích địch nhân xâm phạm.

Phù trận bên trong lầu canh phù chiến đều là những phù trận có uy lưự công kích cường dạo, thường thường cần nhiều tu giả chung tay hợp tác.Có thể cố thủ hay không, ngoại trừ lực phòng ngự của tường thành thì lầu canh phù chiêế cũng là một trong những yếu tố quyết định.Ngay từ đầu Tả Mạc không nghĩ tới sẽ xây dựng một toà thành lớn.

Tác dụng duy nhất của thành nhỏ này chính là dùng để chiến đấu.

Ngoại trừ không gian dành cho sinh hoạt, ở địa phương khác Tả Mạc đều dự định dùng để xây dựng lầu gác.Đối mặt với tu giả kim đan, lấy nhiều thủ thắng cũng không quá mất mặt.Lầu canh phù chiến xây dựng không khó, cũng không phải là bí mật bất truyền gì, Viên Giang đưa cho hắn một ngọc giản bên trong có giới thiệu hết sức tỉ mỉ.

Đương nhiên, không thể nói hết toàn bộ ở đây, đây chỉ bề ngoài mà thôi.Muốn đạt được thứ tốt bản thân phải tốn tâm tư.Lầu canh phù chiến còn chưa xây dựng xong, ngọc thiết đầu ma thể của Tả Mạc tự dưng lại có đột phá ngoài ý muốn!

Lần đột phá này cực kì bất ngờ, không hề có dấu giệu báo trước đến cả Bồ yêu cũng không thể phát hiện, càng không nói đến Tả Mạc đang chìm đắm vào việc nghiên cứu lầu canh phù chiến.Ma thể lột xác, thảm liệt ngoài dự đoán của mọi người.Tả Mạc đang suy nghĩ về lầu canh phù chiến tự nhiên trên người tuôn ra một đoàn huyết vụ.Gần hắn nhất là nữ tu nhãn thần đột nhiên sáng lên quang mang tủ sắc rất quỷ dị, thân hình không chút thay đổi, lực lượng huyết vụ tràn ngập tới cách hai bước trước mặt nàng, như bị một bức tường vô hình ngăn cách.Ba gã Kim Giáp vệ mắt trống rỗng, quang mang nhất thời sáng lên, ba người nhất tề giơ kiếm, chống đỡ sự tấn công của huyết vụ.Viên Giang đứng cách Tả Mạc không xa nhưng không có thực lực như thế, hắn cảm thấy bản thân như bị trúng một nhát búa tạ, chỉ cảm thấy lực truyền đến là cả người đã bay ra ngoài, ngất tại chỗ.Đây mới chỉ là bắt đầu.Bang bang phanh!Trên người Tả Mạc từng đoàn huyết vụ không ngừng tuôn ra, mỗi một đoàn huyết vụ đều ẩn chức lực lượng cường đại.

Dưới chân hắn đã tạo thành một cái hố sâu.Kim giáp trên người ba gã Kim Giáp vệ vang lên liên tục, vội vàng trầm người, quang mang trong mắt sáng lên đến cực hạn, cứng rắn chống lại tấn công của huyết vụ.Khi lớp huyết vụ thứ ba bùng nổ thì kình khí ẩn chứa trong đó tăng lên đến mức đáng sợ, ba gã Kim Giáp vệ cũng không chống lại được, ầm ầm ầm, liên tiếp lùi lại mười lăm bước mới có thể ổn định thân hình.Từ đầu đến cuối, thân hình nữ tu không chút thay đổi, mặt nạ màu đen bí ẩn và con ngươi tử sắc yêu dị ở trong huyết vụ như ẩn như hiện.Tay phải nàng bỗng nhiên vươn ra, một trảo hướng tới huyết vụ trước mặt, nhất thời huyết vụ biến mất, trong tay nàng bất ngờ có thêm một hại huyết châu.

Lập tức hai tay nàng hư không một trảo, tất các các huyết vụ đều bị nàng ngưng tụ thành huyết châu.Thụp thụp, huyết châu rơi trên mặt đất phát ra âm thanh.Huyết vụ biến mất, lộ ra chân thân của Tả Mạc.

Chỉ thấy cả người Tả Mạc tất cả đều là huyết tương, huyết tương như một sinh vậy, chậm rãi chuyển động, nhìn qua thập phần đáng sợ.Nữ tu lẳng lặng mà nhìn người máu Tả Mạc.Bên trong thức hải của Tả Mạc, Bồ yêu không nhịn được mà sợ hãi than: “Nữ tử này thật lợi hai!”

Hắn cúi đầu, lẩm bẩm: “Nhanh như vậy sao?

Lẽ nào đây thực sự là con đường thích hợp đối với tiểu tử này?”

Hắn bỗng nhiên phát hiện, ngẩng mạnh đầu chỉ thấy mây đen xung quanh bia mộ phút chốc biên mất không còn.Tử quang trong mắt nữ tu phút chốc tăng vọt.Cả người Tả Mạc đang bị bao vây trong huyết tương bỗng nhiên xuất hiện một tia hắc khí, từng sợi hắc khí nhỏ như sợi tóc, rất khó phát hiện.Nữ tu chăm chú nhìn một hồi, trong mắt tử quang dần dần nhạt đi.Huyết tương bao cả người Tả Mạc bốc lên không ngừng, qua hai canh giờ đã dần bình ổn trở lại.

Lại hai canh giờ nữa trôi qua, trong hố sâu trên mặt đất xuất hiện một cái huyết kén cao bằng người.“Nhóm thứ hai.”

Khúc uý hưng phấn vô cùng.

Vừa có thêm một nhóm nữa bị tiêu diệt, bọn họ đã thành công đánh giết hai nhóm tu giả ngoại đường của Minh Tiêu phái.

Vận khí của bọn họ rất tốt, theo tin tức biết được có mấy khúc khác ngay cả một nhóm cũng không gặp được.Liên tục chiến đấu khiến tu giả của khúc bọn họ đã có sự phát triển, chiến đấu đã có mấy phần bài bản.Trong lòng Ma Phàm không yên, hắn nghĩ chủ ý của bản thân lúc trước có gì sơ suất hay không.Ý tứ của mẹ trẻ rất rõ ràng, tận lực ngăn chặn địch nhân, làm cho địch nhân không thể xác định được đại bản doanh của bọn họ, để việc xây dựng thành có thêm thời gian.

Về phương diện khác lại không thể quá nóng nảy trong việc ứng chiến, nếu đem Minh Tiêu lão tổ tới thì ai cũng ăn không tiêu.Trong vấn đề này có quá nhiều thức cần phải suy xét.Nhưng đến hiện nay mà xét thì thế cục tiến triển không lệch ra ngoài dự tính của hắn.Trong miệng ngậm ngọn cỏ xanh, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trởi xa xa.Chiến đấu, vừa mới bắt đầu thôi.Trấn Nam Thắng.“Mười tiểu đội bị giết chết?

A!

Các ngươi là một đám phế vật!

Hai trăm người!

Đó là hai trăm người đấy!

Con mẹ nó chỉ là hai trăm tảng đá, ném vào trong nước cũng không vang lên một tiếng!”

Áp lực cực lớn, Hạ Tường cuối cùng không thể kìm chế được mà rít gào.Thủ hạ câm như hến, trưởng lão khác cũng lặng yên không lên tiếng, rất nhiều người trong mắt toát lên mấy phần hả hê.Bỗng dưng Hạ Tường quay đầu, nhìn chằm chằm vào trưởng lão còn lại.

Hai mắt hắn đầy tơ máu, sắc mặt dữ tợn, gân xanh ở trán giống như giun, thanh ầm hắn trầm thấp giống như sư tử bị dồn vào tuyệt cảnh: “Đi rồi, các người đều chờ náo nhiệt đi!

Hắc, các ngươi cho rằng chỉ mình ta là không may thôi sao?

Các ngươi đừng cho rằng bản thân có thể sống sót!

Đừng quên tính khí của lão tổ!”

Trưởng lão kia sắc mặt không khỏi biến đổi.Tay hắn vung lên, tràn ngập khinh miệt xem thường nói: “Ta là đại trưởng lão, đối với lão tổ mà nói không quan hệ.

Trong các ngươi ai thích hợp đứng ra làm lão đại sao?

Đừng quên, tu giả ngoại đường chiêu mộ rất dễ dàng, chiêu mộ trưởng lão khó khăn lắm sao?

Điều này quan trọng như nào, các ngươi cũng không phải không biết.

Ngoại trừ chuyện thứ nhất chúng ta làm hỏng, hắc!”

Mọi người nhìn lẫn nhau, thấy trong mắt đối phương sự sợ hãi, tuy rằng trước mắt là đại trưởng lão chấp chưởng ngoại đường nhưng nếu như lão tổ thật sự truy cứu xuống thì bọn họ cũng khó tránh khỏi quan hệ.

Sự tình trước mặt bọn họ lại quan hệ tới sự thống trị của Minh Tiêu phái ở Tiểu Sơn giới này.Một vị trưởng lão đứng ra: “Không sai, bây giờ không phải là lúc chúng ta chia rẽ, lcú này chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, vượt qua cửa ải khí khăn này.”

“Ta tán thành!”

Lại có một gã trưởng lão đứng ra.Không ngừng có trưởng lão đứng ra tỏ thái độ, nhị trưởng lão sắc mặt có chút khó coi nhưng hắn cũng đứng ra: “Ta cũng đồng ý.”

Vẻ tức giận trên mặt đại trưởng biến mất, thay vào là nụ cười tươi: “Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực là có thể nắm giữ vở hài kịch sắp tới này!”

Bảy vị trưởng lão, ngoại trừ hắn, tất cả đều là cao thủ ngưng mạch tam trọng thiên!Bầu không khí ở trấn Nam Thắng đột nhiên thay đổi, tất cả người đi đường trên trấn đều bị cưỡng chế phải đi về nha, tất cả các vật tư di chuyển đều bị cấm, mọi người đi lại cũng bị cấm.

Tuy rằng các lão đại có thể lực lớn đều kháng nghị nhưng lập tức bị áp chế, bọn họ cũng bị giam lỏng.Lần đầu tiên từ lúc thành lập đến nay ngoại đường Minh Tiêu phái ra một cấp tốc lệnh!Những tu giả ngoại đường chuẩn bị được phái ra ngoài Tiểu Sơn giới đều bị triệu hồi.

Số lượng tu giả ở trấn Nam Thắng không ngừng gia tăng.

Đám lão đại bị giam lỏng thấy việc này nhất thời trong lòng đều cảm thấy bất an, đứng ngồi không yên ở trong nhà.Ngoại đường khổng lồ trước đây chưa từng có hiệu suất ngưng tụ lực lượng như vậy!Chương 255 : Chiêu Lưu Ly Thiên Ba mới .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc một lần nữa phá kén chui ra, thân thể hắn tựa hồ lại có biến hóa mới.Cả người vốn đen bóng giờ lại thêm vài phần trong suốt, nhìn qua tựa như ngọc đen.

Không còn kinh hoảng như lần đầu nữa, Tả Mạc hiếu kỳ đánh giá thân thể của mình.

Cũng may là tướng mạo của hắn lần này không thay đổi, nếu không vừa đổi một khuôn mặt, vất vả lắm mới quen giờ lại trở nên xa lạ, cảm giác cũng chẳng tốt lành gì.Thí nghiệm thử lực lượng, so với trước đây cao hơn khoảng hai thành.

Cũng không tệ lắm, hắn thầm nghĩ trong lòng, vận Thiên Ba Quyền quyết lên.

Hắn muốn xem xem tay mình giờ có thể chịu được linh lực vận chuyển bao nhiêu chu thiên.Khi đấu với Huyết Giác Đại mãng cực hạn là mười bốn chu thiên.Hắn bắt đầu vận chuyển Lưu Ly Thiên Ba, linh lực mau chóng lưu chuyển theo chu thiên trong tay hắn.Từ đệ thất chu thiên trở đi, cánh tay bắt đàu có cảm giác phình ra.

Đến chu thiên thứ mười, cảm giác phình ở hai tay đã tương đối rõ.

Đến chu thiên thứ mười hai, cảm giác này mãnh liệt hơn nhiều.

Càng về sau, mỗi một chu thiên cảm giác đó lại mạnh thêm vài phần.Đến chu thiên thứ mười hai, Tả Mạc phấn chấn, có hy vọng!Tuy rằng hai tay cũng có cảm giác phình ra, nhưng so với lần trước rõ ràng vẫn còn dư lực.

Hắn tiếp tục vận chuyển linh lực, muốn xem xem cực hạn của thân thể rốt cuộc ở đâu.Mười bốn chu thiên, bắt đầu cảm thấy đau nhức.Mười sáu chu thiên, Tả Mạc cảm giác hai tay như muốn vỡ ra.Hai tay tỏa ra từng tia sáng, lưu động dọc theo cánh tay, như một con rắn nhỏ sặc sỡ lượn quanh.

Tả Mạc lần đầu thấy cảnh tượng này, trong lòng biết nếu thêm hai chu thiên, Lưu Ly Thiên Ba chắc sẽ có biến hóa mới nữa.Bất qúa, hắn suy nghĩ một chút, cho rằng mình vẫn có thể chịu đựng, lại tiếp tục vận chuyển linh lực.Mười bảy chu thiên, cảm giác như muốn vỡ càng lúc càng mạnh, thậm chí đau như bị kim châm.

Sợi tơ lưu chuyển quanh cánh tay lúc này cũng to hơn, tốc độ chuyển động của chúng cũng tăng lên không ít.Không khí xung quanh hắn lại hoàn toàn ngược lại, chuyển động với tốc độ chậm hẳn lại.Mười tám chu thiên, sợi dây ánh sáng lượn quanh cánh tay đột nhiên tăng tốc, tạo thành quyền mang hình xoắn ốc!

Vì tốc độ tăng vọt, những sợi tơ quyền mang vốn luôn quấn quanh khuỷu tay và các đốt ngón tay nhanh chóng ép lại, như lò xò bị lực lượng vô hình ép lại tạo thành cái đĩa hình xoắn ốc, xoay tròn trên tay Tả Mạc với tốc độ kinh người.Tả Mạc biết đây là cực hạn của mình, không khí xung quanh hắn đã ngừng chuyển động, phảng phất như trong nháy mắt này đã ngưng kết.Không do dự nữa, Tả Mạc hai tay cùng đấm ra, thở mạnh hét lớn: “Lên!”

Quyền mang hình đĩa dẹp như bị gõ vào chính giữa, hóa thành một mũi nhọn hình xoắn ốc bắn về phía trước với tốc độ kinh người.Không có tiếng gió thổi, cũng chẳng có tiếng rít, hai đạo quyền mang vừa rời khỏi nắm tay đã như biến mất giữa hư không, tốc độ cực nhanh, ngay cả bản thân Tả Mạc cũng không thấy được.Hai đạo quyền mang này vừa đánh ra, linh lực toàn thân Tả Mạc lập tức như bị tháo nước, cả người bủn rủn, đặt mông ngồi thẳng xuống đất.

Một lát sau hắn mới gắng gượng lảo đảo đứng dậy, đi xem thành quả hai quyền này của mình.Cách xa hai mươi bước, không chút dấu hiệu xuất hiện hai cái hố sâu đường kính hơn hai trượng, sâu không thấy đáy.

Tả Mạc không khỏi lộ vẻ vui mừng, lại âm thầm líu lưỡi.

Nếu muốn hình thành hố sâu này dễ dàng như đao chém vào đậu hũ không phải có lực lượng là có thể làm được.Lưu Ly Thiên Ba mười tám chu thiên so với mười bốn chu thiên tuyệt đối mạnh hơn gấp đôi.

Vì không có số liệu cụ thể hắn cũng chỉ có thể đánh giá đại khái.

Tả Mạc lập tức hài lòng, cách này của Bồ yêu tuy cực khổ nhưng quả thực rất hữu hiệu.Lần lột xác này khiến độ mạnh mẽ của thân thể hắn bước lên một bậc mới.

Nếu không như vậy cũng không thể chống đỡ được linh lực vận chuyển mười tám chu thiên.

Chiêu Lưu Ly Thiên Ba này ít kỹ xảo nhưng từ sau mười hai chu thiên trở đi, cứ nhiều thêm một chu thiên, yêu cầu đối với thân thể cũng tăng mạnh.Ngọc Thiết Đầu quả không hổ danh ma thể, tiềm năng vô hạn!

Tả Mạc thầm đánh giá, lúc nào lại tới hỏi Bồ yêu xem có ép ra được chút lợi lộc nào nữa không.

Lúc trước ở núi Vô Không, vừa nghe tới yêu ma hắn đã sợ run, tới giờ tiếp xúc nhiều ngược lại lại không có cảm giác gì.Ma thể, yêu thuật, khi vận dụng nào có chút khí tức yêu ma nào?

Hắn cũng không cho rằng tâm tính bản thân có xu thế cùng hung cực ác, tiếp xúc càng nhiều hắn càng thấy rõ.

Cái gọi là yêu, ma, tu giả chẳng qua chỉ là thiên phú khác nhau mà đi theo con đường tu luyện bất đồng.Tỷ như yêu, do cây cỏ hoặc thiên địa tinh hoa sinh ra, trời sinh đã hiểu về thiên địa, tất nhiên lấy thần thức làm đòn bẩy, điều động lực lượng của thiên địa.

Còn ma sinh ra từ tinh quái, thiên phú là thân thể mạnh mẽ, vừa sinh ra đã có ma văn, tất nhiên đi theo con đường tiềm năng bản thân cũng không có gì lạ.

Mà tu giả nhân loại, thân thể không mạnh lại không gần gũi với thiên địa, đành phải đi theo con đường khôn kéo, nương nhờ ngoại lực, đây cũng là tất nhiên.Mà cừu hận của yêu ma và tu giả, qua thời gian ở Tiểu Sơn giới này hắn cũng dần dần hiểu ra.

Tu giả tu luyện linh lực, chú trọng ngoại vật, cần các loại tài nguyên, tinh thạch, cần tìm mỏ quặng tinh thạch, mà linh cốc, linh dược, linh thảo các thứ cũng cần có linh mạch.

Luyện chế pháp bảo các thứ cần tài liệu, lại cần mỏ quặng, cần tìm bảo vật thiên nhiên.Nhưng cho dù là mỏ quặng hay linh mạch, thời gian để hình thành chúng thường cần tới hàng chục vạn năm.

Cho dù những bảo vật thiên nhiên kia cũng thường cần tới vài nghìn năm mới hình thành được.Ai chờ được tới nghìn năm chứ?Tu giả chỉ còn cách không ngừng khai phá, tìm kiếm những giới mới.

Cứ như vậy, xung đột với yêu ma là không thể tránh khỏi.

Trong việc này không nói được ai đúng ai sai, vô luận tu giả hay yêu ma đều vì sinh tồn, vì phát triển.Đối với yêu ma, Tả Mạc chẳng chút hảo cảm, nhưng cũng không có quá nhiều ác cảm.

Cái gì mà chiến tranh, xung đột, không phải thứ một nhân vật nhỏ như hắn có thể quan tâm.

Nhưng sau khi hiểu ra, Tả Mạc cũng không có khúc mắc gì đối với việc tu luyện ma tâm, yêu thuật.Không có khúc mắc, tiến cảnh tất nhiên tăng nhanh.Trước đây hắn có chút vấn đề về chuyện thiên phú.

Thiên phú tu kiếm của hắn thực ra rất bình thường, nếu không có Bồ yêu chắc gì hắn đã tu thành kiếm ý, cho dù tu thành cũng là bị chém mấy ngàn lần mới hiểu ra được.

Ngược lại về mặt phù trận và ngũ hành, thiên phú của hắn lại khá nổi bật.Hiện giờ hắn mới hiểu, thiên phú tuy cũng quan trọng nhưng có rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào thiên phú là được.

Ngộ là ngộ, không ngộ là không ngộ.

Thiên phú không tốt song ngộ ra sẽ rất lợi hại.

Có thiên phú mà ngộ không ra vậy cũng chẳng có tác dụng gì.Thiên phú có thể tăng khả năng ngươi ngộ, nhưng điều này cũng không phải tuyệt đối.

Không riêng gì thiên phú, ngay cả pháp quyết, pháp bảo vân vân, tuy rằng phẩm giai càng cao uy lực càng lớn nhưng cũng cần xem có hợp với mình hay không.Thiên Ba Quyền Quyết chẳng qua chỉ là quyền quyết tam phẩm, chẳng có chỗ nào hơn người, đối với đa số các thiện tu uy lực cũng bình thường.

Song tới tay Tả Mạc lại có uy lực kinh người.

Nguyên nhân không phải vì các thiện tu khác không hiểu sự ảo diệu của Lưu Ly Thiên Ba mà là thân thể bọn họ căn bản không cách nào thừa nhận được gánh nặng kinh người khi vận chuyển linh lực mười tám chu thiên.Tả Mạc này sinh rất nhiều cảm ngộ.Lưu Ly Thiên Ba mười tám chu thiên khiến lòng tin của Tả Mạc tăng lên không ít, song hắn chỉ lực đánh duy nhất một đòn.

Minh Tiêu lão tổ là tu giả kim đan, thân hình như điện, muốn bắn trúng khó càng thêm khó.

Hắn càng thêm mong đợi đối với đại trận sắp bố trí.Bỗng thấy huyết châu rải rác bên chân nữ tu, hắn ồ một tiếng: “Cái này từ đâu ra?”

Nữ tu không chút phản ứng.Tả Mạc lẩm bẩm trong lòng song vẫn nhặt huyết châu lên.

Huyết châu trong suốt, từng viên như dùng máu tươi ngưng tụ thành, khi cầm trong tay cảm giác rất thân cận.Đối mặt với nữ tu trầm mặc, Tả Mạc cũng chẳng có cách nào.

Lai lịch không rõ, tên tuổi không rõ, bản thân chính là một bí ẩn.

Về phần câm điếc chắc chắn không thể.

Với thực lực bí hiểm của nữ tu này, cho dù sinh ra tàn tật cũng có vô số cách để bù đắp.Nàng không nói một lời, vậy chỉ có một nguyên nhân là không muốn nói.Tả Mạc còn có thể hỏi Bồ yêu, trong lòng hắn giờ có quá nhiều vấn đề.Bồ yêu tựa hồ không chút ngạc nhiên đối với việc Tả Mạc chạy tới.“Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì.”

Hắn xếp bằng trên bia một, lười nhác chống cằm, tay áo tuột xuống, lộ ra cánh tay còn trắng trẻo hơn so với nữa nhân, con mắt máu không bị tóc che phủ khẽ căng ra.“Đặc điểm lớn nhất của Ngọc Thiết Đầu là quân bình, tuy không có chỗ nào quá xuất sắc nhưng mọi thứ đều không tệ.

Mà trong thời gian này, thân thể, linh lực và thần thức đều tu luyện đủ mức, nó thành thục rồi.”

Những lời này của Bồ yêu khiến Tả Mạc nảy sinh thêm vài điểm nghi hoặc: “Linh lực có liên quan tới thân thể thì ta biết, là kinh mạch.

Nhưng còn thần thức thì có liên hệ gì với thân thể?

Ngọc Thiết Đầu thành thục?

Thành thục là sao?”

Bồ yêu đảo mắt, đối với việc Tả Mạc thường thường sẽ hỏi một số vấn đề ngu ngốc cũng đã quen: “Sao lại không liên quan chứ?

Người có thân thể mạnh mẽ thường cũng có ý chí kiên định.

Linh lực, thân thể, thần thức, ba thứ đều đồng nguyên, tu giả hiện giờ ngay cả cái này cũng không biết sao?”

Da mặt Tả Mạc sớm đã luyện dày như tường thành, cười he he, chẳng hề để ý tới vẻ châm chọc của Bồ yêu: “Vậy nói một chút về chuyện Ngọc Thiết Đầu tiến giai đi.”

“Ma thể vốn không có cách nói thành thục.

Lúc đầu bọn họ chỉ phát hiện có một số thân thể đặc biệt cực kỳ thích hợp để tu luyện ma công, dần già nó được gọi là ma thể.

Mà sau đó khoảng vài vạn năm, ta cũng không rõ lắm về lịch sử của ma.

À, đừng nghĩ rằng lịch sử của tu giả lâu dài, lịch sử của yêu ma so với tu giả còn dài hơn nhiều.”

Tả Mạc thấy Bồ yêu có dấu hiệu lảng tránh vội vàng quay đề tài trở lại: “Vậy sao sau này lại có tiến giai?”

“Bởi vì tiến giai.”

Bồ yêu nói: “Ngọc Thiết Đầu là cấp úy còn Tinh Nguyệt Luân là cấp giáo, cái này gọi là tiến giai.

Thành thục thì, ma thể là một loại thân thể tương đối kỳ lạ, nó có một đặc tính chúng là có thể trưởng thành.

Rất thú vị đúng không!

Có được ma thể cũng không đồng nghĩa với thân thể ngươi mạnh hơn người khác mà chỉ là ngươi có tiềm lực hơn so với họ.”

“Ta đã hiểu, phải khai phá tiềm lực mới có thể chuyển thành năng lực.”

Bồ yêu gật đầu: “Không sai, đúng là ý này.

Thành thục là chỉ trình độ khai thác tiềm lực của ma thể.

Thành thục liên quan chặt chẽ tới việc tiến giai, thành thục tới một trình độ nhất định mới có thể tiến giai.”

“Vậy cũng có nghĩa giờ ta tu thành Nguyệt Phách nhưng chưa đủ thành thục vậy sẽ không tu thành Tinh Nguyệt Luân được?”

“Không sai.

Ma thể tiến giai có chứa nhiều học vấn.

Ngọc Thiết Đầu có rất nhiều con đường tiến giai, Tinh Nguyệt Luân chỉ là một trong số đó.

Tỷ như Sơn Sát Căn thiên về lực lượng, Phong Minh Tương thiên về linh hoạt nhanh nhẹn.

Bọn họ tìm ra rất nhiều con đường tiến giai kỳ quái, ta chỉ biết đại khái thôi.”

“Ta giờ thành thục tới mức nào rồi?”

Tả Mạc vội hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.Chương 256 : Biến số .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Ngươi?

Mới thành thục mức đầu.”

Bồ yêu nhìn Tả Mạc mặt đầy vẻ mong đợi, không chút do dự đả kích: “Cơ bản thì, ngươi thành thục tới mức thứ ba mới có thể tiến giai, tiểu đệ đệ, ngươi còn sớm lắm.”

Tả Mạc nghe thấy vậy không khỏi thất vọng: “Tiến giai khó tới vậy sao?”

“Khó?”

Bồ yêu cười nhạt: “Cái này mà gọi là khó?

Đồ tốt nào dễ tới tay chứ.”

“Vậy cũng phải.”

Tả Mạc suy nghĩ thấy cũng đúng.

Hắn nhớ lại kinh nghiệm trồng linh cốc trước đây, đừng nói đồ tốt, cho dù những pháp quyết thậm chí không được xếp hạng, lúc đó hắn cũng phải tốn hết bao nhiêu sức lực mới có được.Sau khi gặp Bồ yêu, cuộc sống của hắn mới bắt đầu khá giả.

Bồ yêu tuy thường dẫn tới vài chuyện xấu nhưng Tả Mạc trước giờ đều không để trong đầu.

Không có Bồ yêu, hắn vẫn còn là đệ tử ngoại môn của Vô Không kiếm môn ấy chứ.Thái độ của hắn đối với Bồ yêu và bia mộ thần bí kia đều giống nhau.

Mọi người trao đổi với nhau, hắn có thể tiếp thụ, nhận được lợi nhuận song cũng phải nỗ lực, phải trả một cái giá, đây là đương nhiên, là chuyện ngươi tình ta nguyện.

Nhưng nếu đối phương áp chế, ép buộc, hắn thà không cần.“Huyết châu này là cái gì?”

“Chẳng là cái gì cả, chỉ là máu huyết của ngươi ngưng tụ thành hạt châu.”

Tả Mạc lập tức giật nảy mình: “Máu huyết của ta ngưng tụ thành?

Lúc nào thế?

Anh đây sao không biết?”

Ánh mắt hắn nhìn về phía Bồ yêu, ngữ khí thay đổi, lộ ra vài phần bất thiện, chẳng lẽ do tên này động tay động chân?“Quan hệ cái quái gì tới anh?”

Bồ yêu đảo mắt, nhái giọng Tả Mạc: “Nữ nhân của ngươi làm đấy.”

“Nữ nhân của anh?”

Tả Mạc sửng sốt: “Anh có nữ nhân lúc nào?”

“”Thì mang mặt nạ đấy.”

Bồ yêu không thể nghi ngờ, cực có thiên phú lưu manh, chỉ vừa học khí chất bất cần đời đã tự nhiên sinh ra.

Hắn nghiễm nhiên có địa vị lưu manh cao cấp, mang theo vẻ biếng nhác và ưu nhã.

Ngược lại, Tả Mạc diện mạo dữ tợn, tóc trên đầu dài có một tấc lại rất giống một tên vô lại lén lút đầu đường cuối phố tay cầm theo cục gạch.“Nàng ta giở trò lúc nào?”

Tả Mạc nhíu mày.“Đừng có nhìn sai lòng tốt của người ta.”

Bồ yêu thờ ơ lườm một cái, ngáp một tiếng, lười biếng nói: “Đã chiếm tiện nghi rồi còn khoe mẽ.

Ma thể thành thục sẽ lột xác, ừm, ngươi lột xác có mạnh mẽ một chút, không ngờ lại tạo ra máu huyết bạo thể.

Người ta có lòng tốt giúp ngươi ngưng tụ thành huyết châu, cũng tính là không lãng phí.

Bất quá, đúng là một cô bé mạnh mẽ!”

Sắc mặt Tả Mạc lập tức xấu hổ, đối với nữ tu lai lịch bất minh này trong lòng hắn từ đầu đến cuối chỉ có cảnh giác.“Cái thứ này có ích gì?”

Kẻ thực tế như Tả Mạc rất nhanh chóng chuyển vấn đề sang huyết châu.“Rất nhiều tác dụng, nếu ngươi tu luyện các loại ma công như huyết sát nó còn là bảo bối cực tốt hiếm có nữa cơ.

Bây giờ thì, ta cũng chưa nghĩ ra.”

Bồ yêu chẳng chút trách nhiệm nói.Chui ra từ trong thức hải, Tả Mạc nhìn nữ tu, không biết có phải vì lời nói của Bồ yêu không, tự nhiên hắn thấy nàng thuận mắt hơn nhiều.“Cám ơn ngươi nhé.”

Hắn giơ huyết châu lên, nói cám ơn với nữ tu.Hắn biết nữ tu chắc chắn sẽ không phản ứng lại, nói cám ơn xong bèn xoay người tiếp tục việc xây thành.Tả Mạc không biết, lúc hắn xoay người, con mắt phía sau mặt nạ lóe lên một luồng sáng tím rồi biến mất.Công Tôn Sai chăm chú nhìn biến hóa của trận chiến, hắn không ngừng thủ chiến thuật mới.

Bất cứ chiến thuật nào từ bước thấy đến quen thuộc rồi lĩnh ngộ, cả quá trình tốn tâm lực rất lớn.

Mà quan trọng nhất là thực tiễn và thí nghiệm.Trong cờ Dịch Chiến, Bồ yêu biểu hiện qua rất nhiều loại chiến thuật với Công Tôn Sai, mỗi loại chiến thuật đều có cái thần diệu của mình.

Nhưng cũng không phải loại nào cũng như xung kích kiểu ba gợn sóng, chỉ cần hơi biến đổi là có thể dùng.

Cái này liên quan tới kết hợp giữa các đội viên, kết cấu của đội ngũ, vân vân.Trong cờ Dịch Chiến, đều sử dụng yêu ma.

Cái khác không nói, phương thức chiến đấu của yêu ma và tu giả đã muôn hình vạn trạng rồi, bắt chước cứng nhắc hiển nhiên không được.Nhưng không ngừng bị cường bạo, bị các loại chiến thuật khác nhau đè ép, tầm mắt của Công Tôn Sai cũng tăng lên không biết bao nhiêu.

Không ai chỉ dẫn cho hắn phải làm ra sao.

Hắn chỉ có thể thông qua thí nghiệm không ngừng, để mình kiên trì được càng lâu dưới tay Bồ yêu.Mô phỏng, tổng kết, thí nghiệm.Nếu là người bình thường sau khi hiểu được điểm lợi sắc bén vô song của xung kích kiểu ba gợn sóng tất nhiên sẽ tôn sùng nó như sách vàng giấy ngọc, binh khí vô thượng.

Nhưng Công Tôn sai lại đang không ngừng thí nghiệm, thử những chiến thuật khác nhau.

Vì rất khó tìm được ngọc giản về chiến trận, hắn thậm chí hỏi cả Tả Mạc, hy vọng có thể tìm được chiến trận phong phú hơn.Từ lúc nào không hay, hắn đã đi lên một con đường vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.Cách bọn họ hai mươi dặm, có hai tu giả đang đi tới đi lui tuần tra, quan sát biến hóa của chiến trường từ xa.

Đám người Công Tôn Sai cũng chẳng hề để ý, mỗi trận chiến đều thấy lính trinh sát của thế lực khác tới thăm dò.

Đám lính trinh sát này cực giỏi về phi hành, chỉ cần thấy tình hình hơi không đúng là lập tức điều khiển kiếm bay xa, căn bản không làm gì được.Vì vậy cho dù phát hiện có người quan sát Công Tôn Sai cũng chẳng buồn để ý.

Ngoại trừ cần cảnh giác, chủ yếu là đề phòng đám tu giả trinh sát này tham gia chiến đấu.Song lần này, hai người đứng quan sát đều không phải lính trinh sát.

Tương Duy là lão đại của một thế lục, lúc trước cũng không chú ý tới đám người Công Tôn Sai, mãi tới khi Công Tôn Sai liên tục nhổ đi vài thế lực nhỏ hắn mới bắt đầu cảnh giác.Những thế lục này cũng chẳng xa lạ, còn thi thoảng giao tiếp với nhau.

Tuy rằng Công Tôn Sai còn cách mình một quãng nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất an nên không tiếc đem theo thủ hạ, giả mạo lính trinh sát tới tận mắt thấy đội ngũ thần bí này.“Lão đại, chính là bọn họ.”

Thủ hạ chỉ vào đám người Công Tôn Sai ở phía xa nói.Tương Duy ừ một tiếng, song khi nhìn vào lại hết hồn, sắc mặt khẽ biến.

Chiến trường nhìn qua tụa hồ rất hỗn loạn, nhưng Tương Duy có thể làm lão đại, sao không nhìn ra được đôi chút?Đám người thần bí này rõ ràng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, giờ chẳng qua chỉ chơi trò mèo vờn chuột với đối phương mà thôi.Nhưng hắn nhìn một lúc nữa lại đội nhiên kinh hãi.Không đúng!

Không phải vờn!Trận chiến hỗn loạn dần dần rõ ràng bởi đám người này bắt đầu có trật tự, kết cấu đội ngũ bắt đầu tốt hơn.Càng xem sắc mặt Tương Duy càng trắng bệch, lòng cũng trầm xuống.

Kỷ luật và chiến thuật của đám người này, vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Đám người này đang thử nghiệm loại chiến thuật mới.

Chiến trường hỗn loạn không phải do bọn họ tạo thành mà là do bọn họ dẫn dắt.

Mà một khi bọn họ bắt đầu quen với chiến thuật mới, triến trường cũng từ hỗn loạn chuyển thành rõ ràng.Phe đang chiến đấu kịch liệt kia, hắn cũng biết, là Vương Hồ Tử, tác phong của Vương Hồ tử cực kỳ nhanh nhẹn, dũng mãnh thiện chiến, dưới tay hắn tập hợp một đám thủ hạ liều mạng.

Cho dù là hắn gặp cũng phải gọi Vương ca.Song nhanh nhẹn dũng mãnh như Vương Hồ Tử cũng bị đối phương dùng để thí nghiệm chiến thuật!

Thậm chí còn giãy dụa không được!Nhìn Vương Hồ Tử mang theo thủ hạ tả xung hữu đột nhưng đã như rơi vào trong đầm lầy, tới bước đường cùng rồi, trong lòng Tương Duy không khỏi bi ai.Đội ngũ này quá mạnh mẽ!Bọn họ phối hợp thực quá ăn ý, cũng không phải chiến thuật bọn họ lưu loát, hoa lệ bao nhiêu.

Trên thực tế, hắn chỉ cần liếc mắt là nhìn ra chiến thuật bọn họ phối hợp rất mới lạ, hẳn là một chiến thuật chưa từng dùng qua.

Vương Hồ Tử cũng là người có năng lực, vài lần nắm được kẽ hở của đội ngũ này.

Song mỗi lần chiến đến ranh giới nghịch chuyển, đội ngũ này sẽ lại sử dụng một chiến thuật khác.Chiến thuật họ dùng lúc này rất thành thạo, sắc bén kinh người, Vương Hồ Tử liều mạng phản kích nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị phá tan.Mà sau đó, đám người này lại tiếp tục đổi thành chiến thuật mà mình xa lạ, bắt đầu trúc trắc tìm kiếm phối hợp.Cứ tếh lặp đi lặp lại."

Thật đáng sợ!"

Tương Duy thì thào tự nói.Thủ hạ có đôi chút không hiểu, sao lão đại lại nói đáng sợ, trong mắt hắn hai bên giao chiến lâu như vậy mà nhóm người này mới chỉ có đôi chút ưu thế, kém xa sự lợi hại trong lời đồn.Tương Duy không giải thích, trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay đã tới đây.Khóe miệng Công Tôn Sai nhếch lên thành một nụ cười, tu giả phía dưới bắt đầu từ từ tìm được tiết tấu của chiến thuật mới.

Bất cứ chiến thuật gì, cho dù huấn luyện tốt nhưng không trải qua thực chiến thì uy lực cũng giảm mạnh.

Dù sao tình huống trên chiến trường thiên biến vạn hóa, hoàn toàn khác với khi huấn luyện, cứ cứng nhắc sẽ không hữu dụng.Tu giả bên cạnh thấy mẹ trẻ cuối cùng cũng nở nụ cười, mới buông xuống tảng đá trong lòng.Trận chiến nhanh chóng kết thúc, khoảng một trăm năm mươi tu giả bị bắt làm tù binh.Thấy xung quanh tu giả đông nghịt, hắn không khỏi nhíu mày: “Giờ chúng ta có bao nhiêu tu giả bị bắt làm tù binh rồi?”

“Một nghìn một trăm mười lăm người.”

Thủ hạ đưa ra số liệu chính xác.Suy nghĩ một chút, Công Tôn Sai ra lệnh: “Chuyển họ về đi.

Mỗi lần chiến đấu đều mang theo họ cũng không an toàn, phái một bộ tới áp giải.”

Tả Mạc không ở đây nên cũng không cách nào hạ cấm chế lên đám tù binh, vì vậy cũng chỉ có thể đoạt pháp bảo của bọn họ, phái người trông giữ.

Cũng có vài tu giả được đưa thẳng vào trong đội ngũ, ngoại trừ đám phù tu kia còn có ba kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý, cả Vương Hồ Tử cũng nằm trong số đó.Những tù binh bị bắt đều rất thành thật.Hai ba ngày lại một lần tận mắt thấy Công Tôn Sai làm thế nào đánh bại một thế lực, tất nhiên đám người đều thành thật hẳn lên.

Bọn họ kính nể nhìn hơn ba trăm tu giả này, tuy rằng nhân số gấp ba lần đám người của mẹ trẻ nhưng không ai dám dựa vào điểm này mà không an phận.Trước đay họ chưa từng nghĩ tới sẽ có một đội ngũ kinh khủng như vậy.

Đương nhiên, những tiu giả đã từng tận mắt thấy yêu quân phản bác yêu quân mới thực sự lợi hại.

Nhưng cho dù là những người này cũng không thể không thừa nhận, đội ngũ này là đội ngũ lợi hại nhất bọn họ từng thấy ngoại trừ yêu quân.Đám thủ hạ sớm đã kiến nghị tiểu nương đem tù binh vận chuyển về.Hơm một trăm người áp giải hơn một ngàn tù binh, không ai cho rằng binh lực quá ít.Nhiệm vụ này rơi xuống đầu Ngụy Nhiên, mẹ trẻ cho rằng thực lực bản thân Ngụy Nhiên tuy cũng thường thường nhưng đầu óc tốt, thái độ trầm tĩnh, đáng để bồi dưỡng.

Ngụy Nhiên thực ra rất không nguyện ý, đang lúc đánh đấm dễ chịu, áp giải tù binh trở lại chẳng phải sẽ tụt lại phía sau người khác sao?

Chiến thuật mới hắn cũng vừa ngẫm ra đôi chút.Thế nhưng lệnh của mẹ trẻ, ai dám cãi đây?

Hắn đành suất lĩnh đám thủ hạ, trong lòng khó chịu, áp giải tù binh trở về.Thấy một bộ phận đội ngũ ấp giải một đám tu giả đông nghịt, Tương Duy đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra.

Hắn không khỏi âm thầm lắc đầu, trong mắt hắn nếu đem đám tù binh này nhét vào đội ngũ ngược lại sẽ khiến sức chiến đấu kinh khủng của đội giảm xuống.

Chỉ cần có ba trăm người này, muốn đi đâu chẳng được?Có lẽ người khác sẽ nghĩ khác, Tương Duy thầm nghĩ, bỗng nhiên hai mắt hắn sáng ngời.Một suy nghĩ lớn mật xuất hiện.Chương 257 : Kém một chút .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckHạ Tường mặt sa xầm nhưng trên thực tế tâm tình của hắn không giống những gì hắn biểu hiện ra bên ngoài.

Thành viên của ngoại đường không ngừng triệu tập, làm cho lão đại của các thế lực lớn thấy được sức mạnh của ngoại đường.Trong lúc nhất thời, người người cảm thấy bất an.Mà dưới bầu không khí khẩn trương này, các liên minh do những thế lực lớn hợp thành tự sụp đổ, bọ họ dồn dập lựa chọn khuất phụ, Hạ Tường rất nhanh đạt được mục đích giá của mình.Hiện tại, chỉ cần bắt được nhóm gia hoả dám nháo loạn kia hắn sẽ đại công cáo thành.

Nhìn tu giả che phủ bầu trời trấn Nam Thắng, sự lo lắng trong lòng Hạ Tường biến mất.

Tu giả ngoại đường đạt tới một mức độ khủng khiếp, ba ngàn người, trấn Nam Thắng vốn đã bé giờ lại có ba ngàn tu giả bay trên bầu trời giống như một đám mây đen vậy.

Hắn thấy với lực lượng khổng lồ như này đủ để quét ngang Tiểu Sơn giới.

Nếu như không phải lão tổ đã đích thân ra sách lược bao dưỡng thì hắn đã sớm kiến nghị đem toàn bộ Tiểu Sơn giới nhét vào trong túi Minh Tiêu phái rồi.Nhưng như bây giờ thì cũng không khác lắm, hắn có chút đắc ý.

Hắn phái ra rất nhiều đội để tìm, mọi nơi tìm kiếm mà thấy có đầu mối, bọn họ sẽ dùng lực lượng tuyệt đối đem những tên gia hoả kia băm thây thành vạn mảnh.Tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức.Hắn đang nghĩ ngợi, một vị trưởng lão bay tới trước mắt hắn, hưng phấn nói: “Tìm được nhóm người kia rồi!

Hai ba trăm người, ở phương bắc, cách đây khoảng hai ngàn dặm, người của chúng ta đang theo dõi bọn họ.”

Hạ Tường mừng rỡ nói: Chỉ cần chúng ta có thể tìm được, bọn kia nhất định phải chết.

Nhắc nhở trạm canh phía trước tập trung tinh thần, đừng làm mất dấu.

Bây giờ đến lượt chúng ta xuất thủ!”

“Ha ha, để cho bọn chúng nhìn thấy sức mạnh của ngoại đường.”

Vị trưởng lão này cũng cười to nói.“Tiêu diệt bọn chúng!”

Hạ Tường trong lồng ngực hào hùng vạn trượng: “Công đầu cho ngươi khi trở về!”

Vị trưởng lão này là đồng minh của hắn.“Ha ha!

Chờ tin tốt của ta đi!”

Vị trưởng lão ngạo nghễ cười nói, nói xong liền bay lên trời.Tu giả khắp bầu trời bắt đầu nhanh chóng tập trung.Khó chịu giống như Nguỵ Nhiên còn có Niên Lục.Chân đạp hoa sen ngự phong mà đi, lúc đầu quần áo trắng như tuyết giờ cũng đã có bụi đường bám vào, gương mặt tuấn tú tiêu sái trải qua mười ngày cũng không còn chút phấn chấn nào.

Khúc uỷ bên cạnh hắn vẻ mặt cũng khó chịu: “Đám này bám dai như quỷ, thật sự đáng ghét!

Mỗi ngày còn tới chào hỏi, quay đi quay lại vẫn là những khuôn mặt già nua, không chút mới mẻ.

Nhưng bọn họ cũng không phải dễ đàng a!”

Câu sau cùng tràn ngập cảm khái.Hắn quay sang, quở trách tu giả bên cạnh: “Tất cả đều tập trung tinh thần cho ta, ai không nghe lời đừng trách phi kiếm của lão tử không nhận người.”

Ở bên người hắn, ngoại trừ thủ hạ quen thuộc còn có gần hai trăm tu giả xa lạ.

Những tu giả này mỗi người đều đầu to não nhỏ, tinh thần uể oải.

Đây là đám tu giả của hai thế lực mà họ mới bắt được.

Công tác càn quét do Lôi Bằng, Tông Như cùng hắn đồng thời hoàn thành.

Niên Lục vận khí kém cỏi nhất, lúc bốc thăm bị thua, nhiệm vụ chán nhất là dụ địch thì hắn bốc phải.Những tù binh này nhìn qua linh giáp các loại thập phần chỉnh tề nhưng ngoại trừ linh giáp thì tất cả các phi kiếm pháp bảo đều bị đoạt đi.Niên Lục cứ như vậy, mang theo một khúc tu giả, kèm hai trăm tên giả, hướng phương bắc bay đi.Vì không muốn đối phương mất tung tích của mình nên bọn họ phải duy trì tốc độ không nhanh không chậm.

Điều phiền muộn nhất chính là bản thân không thể chiến đấu, chỉ không ngừng chạy trốn.Bi kịch của cuộc sống cũng chỉ có thể mà thôi, Niên Lục tràn ngập bi phẫn nói: “Chậm một chút, chậm một chút, đừng để bọn họ lạc mất.”

Dưới chân núi cách trấn Nam Thắng khoảng bốn trăm dặm có một sơn động cực kì bí ẩn.“Chúng ta rốt cuộc còn chờ cái gì?

Mỗi ngày đều thủ ở cái địa phương chim không them ỉa, đến lúc nào mới có thể đánh con mẹ nó một trận chứ!”

Lôi Bằng ồm ồm nói.Không ai để ý đến hắn, Tông Như đang ngồi thiền, Tạ Sơn nhắm mắt dưỡng thần.

Các khúc uý khác đều rất thức thời không dám chen vào nói, nhiều lão đại ở đây không tới phiên bọn họ mở miệng.Ma Phàm có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu, ai bảo người đưa ra chủ ý là hắn, thực sự là phiền toái à, khắp nơi vang lên tiếng: “Nhanh nhanh.”

Lôi Bằng cười gian xảo nói: “Bây giờ có trúng gió cũng cảm thấy dễ chịu.”

Vài tiếng cười khẽ vang lên, ngay cả Tông Như đang toạ thiền khoé miệng cũng nhếch lên.Từ lần trước chặn giết đối phương, thừa dịp hỗn loạn bọn họ lặng lẽ tụ họp ẩn nấp đi.Lần ẩn núp này đã qua bảy ngày.

Vận khí của bọn cũng tốt, tìm được một sơn động sâu, thêm chút nguỵ trang liền thành một địa điểm ẩn núp rất tốt.

Hơn nữa nơi này cách trấn Nam Thắng quá gần, đối phương cũng không để ý, rất hợp với tiêu chuẩn nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.Tạ Sơn bỗng nhiên mở mắt, những người khác nhất thời lộ ra vẻ cảnh giác, Tạ Sơn nhẹ nhàng nói: “Tới rồi.”

Cả đám lập tức im lựng, ánh sáng nhàn nhạt trên đỉnh động cũng bị Tạ Sơn phất tay tan biên, sơn động lập tức chìm vào trong hắc ám.

Một lát sau, mọi người cảm giác thấy từng đạo thần thức kì dị đảo qua trên người bọn họ.Mọi người trong lòng không khỏi run lên!Trấn Nam Thắng lần này đi có ít nhất hai ngàn tu giả trở lên!

Bởi vậy có thể thấy, vì tiêu diệt bọn họ, ngoại đường đã dốc hết túi rồi.Không ai dám động đậy, những dấu hiệu sống trên người bọn họ nhất thời biến mất, hô hấp, tim đập tất cả đều bị đình chỉ, ngay cả nhiệt độ thân thể cũng giảm xuống, bọn họ giống như một đống nham thạch.

Pháp quyết tránh né tra xét này chính là do Ma Phàm dạy cho bọn họ, hắn am hiểu nhất chính là ẩn úp.Nguỵ trang bên ngoài sơn động vì không muốn là địch nhân chú ý, bọn họ không bố trí bất cứ pháp quyết phù trận nào.

Phù trận thích hợp nhất cho việc nguỵ trang nhưng với cao thủ mà nói, phù trận do cao thủ bố trí càng thêm dễ thấy.Bọn họ dùng nham thạch, cây cỏ để nguỵ trang, tận lực giảm thiểu vết tích con người.

Còn cố ý bắt mấy con thỏ nuôi thả trong sơn động.Sơn động ở đây nhiều vô số kể, Ma Phàm khẳng định đối phương sẽ không tới từng sơn động để kiểm tra.Từng đợt tra xét mất trọn một giờ, Tạ Sơn bao quát được nhiều nhất không khỏi cảm thấy khiếp sợ trước sức mạnh của ngoại đường. theo như thần thức hắn quét qua thì ngưng mạch tam trọng thiên có tận mười tên.

Hắn dám khẳng định, toàn bộ Tiểu Sơn giới nhưng mạch tam trọng thiên có tới bảy phần đã được ngoại đường chiêu mộ.Một ngưng mạch tam trọng thiên không đáng sợ nhưng nếu là mười người, đó là một lực lượng cực lớn.

Nếu hắn là người chỉ huy, tuyệt đối sẽ đem mười người này xếp cùng một chỗ.

Tu giả cường đại như vậy tập trung sử dụng thì uy lực cực kì đáng sợ, cứng không thể phá.

Những tu giả lĩnh ngộ kiếm ý này tại sao lại được xếp cùng một chỗ?

Hắn trước đây không hiểu nhưng sau một thời gian theo mẹ trẻ, tự mình cảm thụ uqa hắn cũng biết được chỗ tốt ở trong đó.Nhưng càng làm hắn cảm thấy bội phục chính là Ma Phàm.

Dưới sự kiên trì của Ma Phàm, bọn họ đã đào sâu vào trong sơn động, mặt trên còn dùng nham thạch nguyên khối phong lấp lại, những khối nham thạch dày mười trượng lúc đó làm bọn họ mệt muốn chết.

Toàn bộ sơn động được ngăn cách thành hai tầng, những động vật kia sinh hoạt tại tầng trên.Lúc đó có người rì rầm cho rằng Ma Phàm chuyện bé xé ra to, bây giờ nhìn lại những thứ này đã cứu bọn họ một mạng!Ma Phàm trong lòng cũng sợ, lúc này nếu như có một chút không ổn, bọn họ liền trở thành cá trong chậu, một người cũng không thể thoát.Đến tận lúc dò xét biến mất, bọn họ vẫn không dám cử động, tất cả mọi người vừa bị doạ cho một trận.Qua năm canh giờ, bọn họ mới từ trạng thái giả chết khôi phục lại.“Ai ya, trận này thật quá khủng khiếp, ít nhất không dưới hai ngàn tu giả!”

Lôi Bằng líu lưỡi, sắc mặt có chút trắng bệch.“Là ba ngàn.”

Tông Như bỗng nhiên mở miệng: “Còn có mười tên tam trọng thiên.”

Sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, trái lại Tạ Sơn có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Tông Như, Tông Như nhạy cảm cảm thấy kinh dị.“Đề cao chúng ta quá!”

“Ha ha, vừa rồi làm lão tử sợ quá, đến giờ toàn thân như nhũn ra vậy.”…Đoàn người ồn ào thảo luận, nghĩ có chút kinh sợ nhưng hưng phấn càng nhiều hơn.

Ngoại đường phát động nhiều người như vậy đã nói lên sự coi trọng đối với bọn họ.

Tại Tiểu Sơn giới, có thể làm ra sự tình như này, ngoại trừ bọn họ cũng không có ai khác.

Những người này đa số là kẻ chán sống, những phần tử cuồng chiến như Lôi Bằng không phải là số ít, càng như thế càng thêm mạnh mẽ.Ma Phàm cũng không như bọn họ điên cuồng, miễn cưỡng bình phục nhịp tim, xoa xoa mồ hôi lạnh, ở hạch tâm lâu như vậy nhưng tình huống mạo hiểm vừa rồi là hắn lầu điên gặp phải.“Chúng ta có động thủ không?”

Lôi Bằng hưng phấn mà xoa xoa tay, hai mắt toả sáng nhìn Ma Phàm.Ma Phàm miễn cưỡng áp chế ý muốn dùng kiếm chém chết lũ hiếu chiến này, khinh bỉ nói: “Ngươi ngại chết không đủ nhanh sao?

Kẻ địch còn chưa đi xa, nếu họ quay trở lại thì chúng ta một người cũng không thể thoát.”

Lôi Bằng hiểu rằng cách nói chuyện của mình có đôi chút thô lỗ, nhất là khi nhìn thấy những ánh mắt giống như ngu ngốc đang nhìn hắn, vội vàng cười nói: “Ngươi xem, bị bọn chúng hù doạ đầu óc cũng trở nên ngu ngốc rồi.”

“Năm ngày.”

Đầu óc Ma Phàm một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh: “Chúng ta chỉ cần đợi qua năm ngày, bọn họ sẽ không quay lại, cũng ngoài tầm kiểm soát.”

“Chúng ta có năm ngày, dưỡng sức cho tốt, đừng bị đám người kia phát uy mà khiếp sợ.”

Tạ Sơn cười nói.Trong sơn động, âm thanh ồn ào biến mất, tất cả mọi người đều kiềm chế hưng phấn trong lòng, đả toạ nhập định.

Bọn họ giống như đám thợ săn lão luyện, đang tiến hành chuẩn bị trước khi thu lưới.Tương Duy tiếp nhận ngọc giản mà thủ hạ đưa tới.

Hắn phái thủ hạ am hiểu ẩn nấp, đi theo phía sau đám người Nguỵ Nhiên, cuối cùng cũng biết được sào huyệt ở đâu.Hắn đảo qua ngọc giản, thân thể cứng đờ.Hình ảnh trong ngọc giản, trên đỉnh núi, một toà thành màu vàng xanh.

Ánh nắng giống như lợi kiếm, xuyên qua mây, rơi xuống thành.

Thành nhỏ toả ra kim sắc quang mang nhàn nhạt, giống như như ánh nắng thật ấm áp.Trái tim Tương Duy giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt trong giây lát, chỉ trong nháy mắt, không đập nữa.Không biết qua bao lâu, hắn mới hoàn hồn.

Thành nhỏ trống không, tu giả không có mấy, máu ở toàn thân tràn lên não, hắn liếc mắt nhìn ra sự quan trọng của thành nhỏ!

Đội ngũ hộ tống tù binh đem tù binh ném vào doanh địa sau đó lập tức phản hồi.Không thể ngăn chặn tham niệm đang tràn ngập từng kẽ chân lông hắn!Chương 258 : Bao Dịch giải thích .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc ngây ngốc nhìn một trăm tu giả trước mắt, sắc mặt có phần khó coi.Ngụy Nhiên thấy tình hình không ổn vội vàng thưa với Tả Mạc rồi quyết đoán xoay người dẫn theo thủ hạ rời khỏi, trong chốc lát đã mất tăm.Một ngàn tu giả, nghìn qua thực mê người song thực ra lại là vấn đề khá vướng tay, đừng tưởng đám người này hiện giờ dễ bảo, chỉ cần có cơ hội bọn họ sẽ không an phận.

Lượng lớn thủ hạ dưới tay Công Tôn Sai sao lại dễ bảo như vậy?

Là bởi Tả Mạc hạ cấm chế lên người bọn họ.Dựa vào khí phách bá vương một lệnh hô ra tứ phương xưng thần, cái đó chẳng qua chỉ là trò cười.

Bất cứ kẻ nào tiến vào một thế lực xa lạ, lại còn tiến vào với tư cách tù binh, trong lòng sao tiếp nhận được?

Cho dù là đám tu giả thủ hạ của Công Tôn Sai hiện giờ, Tả Mạc cũng không dám xác định, nếu rời khỏi Tiểu Sơn giới, tiêu trừ cấm chế xong liệu có bao nhiêu người nguyện ý lưu lại?Tả Mạc cũng lười chẳng muốn nghĩ tới mấy chuyện trung thành này, trong thời loạn thế, nó chẳng qua là nói nhảm thôi.

Yêu cầu của hắn rất đơn giản, nghe lệnh, không làm loạn.

Sau khi đột phá Tiểu Sơn giới, cả đám vỗ mông phủi đít đường ai nấy đi.Bất quá, cho dù là nghe lệnh, không làm loạn cũng chẳng phải chuyện đơn giản.

Trước đây hắn dùng cấm chế để đảm bảo điểm này, song hạ cấm chế cho hơn một ngàn tu giả?

Cho dù là tu giả kim đan cũng mệt chết thôi?Cách này không thể dùng lại được.Bất quá cũng may pháp bảo phi kiếm của đám người này đã bị thu sạch, tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì, Tả Mạc cũng có đủ thời gian nghĩ cách giải quyết chuyện này.Hắn trước tiên cọn ra những tu giả am hiểu luyện khí giao cho Cát Vĩ và Tôn Bảo.

Tu giả biết luyện khí không ít, có tới hơn ba trăm người.

Đương nhiên, trong đso đại đa số chỉ có thể coi là biết qua loa, thực sự tinh thông chỉ có khoảng bốn mươi người.

Song hai người Cát Vĩ và Tôn Bảo đang thiếu nhân lực trầm trọng, ba trăm người này đều cần, cho dù là công việc thô thiển cũng cần có người làm.Rất nhanh chóng, Tả Mạc phát hiện hai người quản lý rất ngay ngắn rõ ràng.

Không ai làm loạn, không ai lười biếng, ai nấy ra sức làm việc, điều này khiến Tả Mạc vô cùng kinh ngạc.Vừa hay Bao Dịch đến tìm Tả Mạc hỏi thêm người, hắn bây giờ quản lý quân nhu và thương khố, một người làm không hết, thấy ở đây có nhiều người tới vậy vội vàng chạy tới xin.Tả Mạc liền hỏi hắn vấn đề khiến hắn khó hiểu này, hắn không cách nào lý giải, Cát Vĩ và Tôn Bảo đều không có năng lực hạ cấm chế nhưng hơn ba trăm tu giả này trong tay bọn họ lại thực dễ bảo.Bảo Dịch nghe vậy cười nói: “Ông chủ, cái này dễ thôi.

Ừm, thuộc hạ đưa hắn tiền lương, hắn tới làm việc, làm không tốt thì xa thải thôi.”

Rồi lại cười he he: “Chúng ta lại càng dễ xử lý.

Ai không nghe lời thì nghiêm phạt.”

Thấy Tả Mạc vẫn lộ vẻ không hiểu, Bao Dịch thấy cơ hội thể hiện hiếm có trước mặt ông chủ, tinh thần chấn động, ráng giải thích: “Ông chủ, ngài đừng thấy bọn chúng giờ nhiều người, ha ha, thật ra tất cả đều là cá nằm trên thớt của mình.

Đầu tiên, bọn họ sợ.

Vì sao sợ?

Mạng của bọn chúng nằm trên tay chúng ta.

Rao việc cho bọn chúng, bọn chúng dám không hoàn thành sao?

Không phải ai cũng kiên trì, nhân nghĩa như ông chủ ngài.”

Hắn không quên tang bốc ông chủ vài câu, nói tiếp: “Đầu tiên chúng ta muốn lập ra một cái luật, việc gì có thể làm, việc gì không thể làm.

Có kẻ cứng đầu đứng ra thì cứ thế xóa bỏ.

Trong thời gian ngắn bọn họ chắc chắn không dám làm loạn.

Chỉ cần qua một quãng thời gian, chúng ta chọn vài người thành thật, nghe lời trong số đó ra, cho bọn họ một số lợi lộc.

Cho chức danh tiểu đội trưởng gì đó, để bọn họ thay chúng ta quản lý.

Đám người này trực tiếp hưởng lợi, lợi ích cũng gắn chặt với ông chủ, nhất định sẽ ra sức làm việc.”

Tả Mạc lộ vẻ đăm chiêu.Bao Dịch chép chép miệng: “Thật ra ông chủ ngài hào phóng như vậy, tuyệt đại đa số người đều không muốn làm loạn.

Có hùng tâm, có thiên phú thì yêu cầu đối với cảnh giới càng cao, dưới trướng ông chủ không phải chịu thiệt, bọn họ rồi cũng sẽ hiểu.

Tuyệt đại đa số mọi người cũng chỉ cần một cuộc sống không tồi.

Chỉ cần đề phòng vài tên gia hỏa dụng tâm kín đáo, ha ha, bọn chúng cũng chẳng có bản lĩnh gì song lại tự cho mình hơn người, không cam lòng đứng dưới người khác, giở trò chọc gậy bánh xe.

Đối với những kẻ như vậy chẳng cần nói lời thừa với chúng, giết sạch là được.”

Những lời này của Bao Dịch khiến Tả Mạc hiểu ra.

Trước đây hắn quen làm việc một mình, chưa từng quản lý nhiều người như vậy, chuyện tình trước mắt cũng là lần đầu bất đắc dĩ phải làm.Để Bao Dịch chọn người xong, Tả Mạc ra lệnh triệu gọi tu giả hai khúc đóng trong doanh tới.

Hắn tuyên bố một quy củ nghiêm ngặt, liên tục mấy tiếng giết không cần hỏi khiến tu giả hai khúc đưa mắt nhìn nhau, ông chủ khi cứng rắn cũng thật kinh khủng.Tiếp đó Tả Mạc lệnh cho bảy trăm người còn lại chia ra cho tu giả hai khúc tới phụ trách thao luyện, cường độ tu luyện siêu cường khiến tất cả đều biến sắc.

Ngay cả tu giả hai khúc phụ trách dạy dỗ sắc mặt cũng vàng như đất.Cách nghĩ của Tả Mạc rất đơn giản, không phải sợ bọn chúng làm loạn sao?

Vậy định ra cho chúng kế hoạch huấn luyện siêu nặng.

Hắn không tin mỗi ngày hoàn thành kế hoạch huấn luyện nặng như vậy còn có kẻ thừa hơi làm trò.Quả nhiên, ngày ngày điên cuồng thao luyện khiến mọi tu giả sau khi kết thúc chỉ còn làm được duy nhất một chuyện là nằm xuống ngủ thẳng cẳng.

Đám tu giả phụ trách dạy dỗ cũng hết sức mệt mỏi.

Để bảo đảm an toàn, bọn họ không thể không thay phiên nhau.Duy nhất không thay đổi là ba gã Kim Giáp vệ lẳng lặng lơ lửng trên bầu trời doanh trại.Mỗi người khi nhìn vào Kim Giáp vệ đều lộ vẻ sợ hãi.

Đã có vài kẻ cứng đầu bị thanh kiếm lớn của Kim Giáp vệ chém thành hai nửa, động tác vô cùng dứt khoát đó lập tức chấn nhiếp đám tu giả đang rục rịch.Tả Mạc thấy tình hình đã tốt bèn một lần nữa vùi đầu vào xây thành tới quên mình.

Thân thể mới tiến bộ rất lớn, uy lực của Lưu Ly Thiên Ba khiến hắn khá thỏa mãn, lại khiến hắn đầy nhiệt tình đối với việc xây thành.Trong thức hải, Bồ yêu há hốc mồm, vốn tưởng rằng việc xây thành cực khổ này có thể dày vò Tả Mạc chết đi sống lại, song giờ nhìn vẻ mặt cuồng nhiệt quên mình của Tả Mạc, hắn bỗng phát hiện mình đã đánh giá thấp gã.

Tên này biểu hiện thì bình thường thật ra trong lòng thì biến thái chẳng kém gì mình.Đỉnh Thiên Tinh tựa hồ lại một lần nữa khôi phục khí thế, mọi chuyện lại đi vào quỹ đạo.“Đại ca, chúng ta đi đâu đây?”

Tương Hào hiếu kỳ hỏi.

Đại ca tập hợp tất cả mọi người lại, cắm đầu đi vội, ngay cả người trông coi sơn trại cũng không lưu lại, trên đường đi cũng cực kỳ cẩn thận.“Khi nào tới sẽ biết.”

Tương Duy sinh ra đã cẩn thận, ngay cả em trai ruột cũng không nói cho, hắn bắt buộc phải có tòa thành mặt trời kia!Tương Hào có phần không vui: “Đại ca, ngay cả đệ mà huynh cũng không tin sao?”

Thấy đệ đệ lộ vẻ không đồng ý, Tương Duy suy nghĩ một chút, cũng sắp tới nơi rồi, cũng chẳng sợ tiết lộ tin tức, bèn đem mọi chuyện nói rõ ra, còn đưa viên ngọc giản kia cho Tương Hào xem.Tương Hào sau khi xem song ngọc giản lập tức vô cùng phấn khích: “Huynh, cái thành này thật tuyệt!

Tốt hơn cái trại rách nát của chúng ta tới trăm lần!”

Tâm tư của Tương Duy cẩn thận hơn nhiều: “Phần lớn quân đội của bọn họ đã ra ngoài, lúc này là lúc trống rỗng nhất.

Nếu chúng ta có thể thừa dịp này tấn công, cho dù chủ lực của bọn họ chạy về cũng không làm gì được chúng ta.

Tòa thành kia tuy nhỏ nhưng nhìn qua cực kỳ kiên cố, dễ thủ khó công.”

“Còn bao xa nữa?

Đệ cũng thấy gấp rồi!”

Tương Hào xoa tay nói.“Sắp tới rồi.”

Tương Duy lập tức nói: “Lệnh cho mọi người cẩn thận, cố gắng ẩn dấu thân hình.

Nếu đụng phải tu giả khác toàn bộ đều bắt lại.”

“Ha ha, không thành vấn đề!”

Tương Hào kích động nhận lệnh.Bay đã nửa ngày, bọn họ cuối cùng cũng tiến vào dãy núi Thiên Tinh.

Đỉnh Thiên Tinh xa xa ngay trước mắt.

Tòa thành nhỏ đắm chìm trong ánh nắng khiến mọi người đều kinh ngạc.

Khi bọn họ biết được mục tiêu lần này chính là tòa thành kia, bầu không khí đột nhiên bùng nổ, ai nấy đều nhiệt huyết sôi trào.Tương Duy vung tay lên: “Hạ trại, mọi người nghỉ ngơi hồi phục một chút, tranh thủ lần này thâu tóm luôn.”

Thấy đám người dồn dập nhập định, Tương Duy gọi Tương Hào tới, nhỏ giọng phân phó: “Đệ mang theo vài người, âm thầm tìm hiểu xem.

Cách cũng vài ngày rồi, hy vọng không có biến cố gì.”

Tương Hào không cho là đúng nói: “Đại ca, huynh quá cẩn thận rồi.

Chúng ta có hơn năm trăm người, tất cả đều là chuyên nghiệp, sợ quái gì bọn họ!”

Sắc mặt Tương Duy trầm xuống: “Những lời này về sau đừng có nói nữa.

Nhóm người này lai lịch thần bí, tuy rằng số lượng không lớn nhưng mạnh hơn chúng ta nhiều.

Nếu không phải nhân thủ bọn họ quả thực khá ít, ta cũng không dám có chủ ý với tòa thành này.

Cẩn thận một chút, đừng để mất mạng.”

Tương Hào cực kỳ tín phục đối với anh mình, trong lòng tuy vẫn có phần không tin song vẫn đáp ứng.

Hắn chạy đi chọn vài tu giả am hiểu ẩn nấp tiềm hành, cùng mình đi thám thính.

Tuy tính tình hắn tùy tiện nhưng lại là chuyên nghiệp trong tiềm hành, tu tập Bách Quỷ Dạ Hành quyết là pháp quyết ngũ phẩm hiếm thấy.

Chỉ tiếc là phiên bản hắn có không được đầy đủ, có nhiều chỗ thiếu.

Song ngay cả như vậy cũng lợi hại hơn so với pháp quyết bình thường nhiều.Chỉ thấy hắn nhanh chóng biển đổi, hóa thành một chuỗi ảo ảnh, trong ảo ảnh còn để lộ một đôi mắt không chút sức sống.Đám người khác cũng dồn dập biến hóa, có kẻ biến thành báo, có người biến thành ưng đêm, đủ loại đủ kiểu.Mọi người đều làm việc với nhau ăn ý, sau khi biến đổi đều phân tán ra, từng người áp sát đỉnh Thiên Tinh.Tả Mạc cuối cùng cũng hoàn thành lầu canh chiến đấu phù trận đầu tiên, lầu canh chiến đấu phù trận này do vô số phù trận chiến đấu tổ hợp thành, so với lầu canh chiến đấu phù trận bình thường tinh tế hơn nhiều.

Theo thiết kế ban đầu, mọi việc đều do một mình hắn hoàn thành.

Không ai hiểu rõ hơn hắn phải làm những gì.Viên Giang si mê nhìn lầu canh này.

Lầu canh này cao tới mười lăm trượng, cao hơn tường thành một khoảng.

Cả cái lầu đều do gạch thanh kim tạo thành, toàn bộ lầu canh nếu tính kỹ ra chỉ có một phù trận, hay cũng có thể nói là một tổ hợp phù trận liên hoàn cực kỳ phức tạp.

Rất nhiều chỗ Viên Giang nhìn vào không hiểu, tổ hợp phù trận cỡ nhỏ này không hề giống bất cứ phù trận nào hắn từng thấy.Chẳng lẽ ông chủ đã có thể tổ hợp, vận dụng phù trận thoải mái tự nhiên sao?Ông chủ mới bao nhiêu tuổi…Bất quá những ngày này tận mắt thấy những chỗ không tầm thường của ông chủ, hắn đã bắt đầu quen.Bình thường…

Bình thường có thể làm ông chủ sao?

Hắn đành tự an ủi mình.“Ông chủ, đây hẳn là một lôi trận.”

Vì biểu hiện một chút bản thân cũng không phải không hiểu, Viên Giang chủ động giả vờ nói.“Ừ, là trận cương lôi.”

Cương lôi…

Viên Giang run lên, không phải bất cứ loại lôi nào cũng được gọi là cương lôi.

Hắn cố gắng trấn tĩnh : « Có cần thử không ? »« Cũng phải thử chứ. » Tả Mạc không ngẩng đàu lên, trực tiếp cho tinh thạch vào trong miệng nói : « Giờ phải dùng tinh thạch, còn về sau… » Câu kế tiếp hắn không nói, Viên Giang cũng không để ý.« Đánh cái gì đây ? » Sau khi sắp xếp tinh thạch xong, Tả Mạc nhìn quanh.Viên Giang bỗng thấy một điểm đen xa xa, là một con chim ưng, không chút do dự chỉ vào nó bảo: “Đằng kia có con chim ưng!”

“Được!”

Tả Mạc cũng phấn khởi, lập tức khởi động phù trận.Phù trận trên vách lầu canh, trần nhà, sàn nhà đều nhanh chóng tỏa ra ánh sáng bạc ấm áp.Chương 259 : Lưu Tinh Không Hỏa .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckMột viên cương lôi hình cầu lơ lửng trước mặt Tả Mạc.Cũng không thấy bất cứ động tác gì, một tia luồng sáng bạc lưu lại trong tầm mắt, cương lôi như tan biến vào hư không.Không có thanh thế kinh thiên động địa, cũng chẳng có uy thế áp bách, chỉ có nhanh, nhanh tới mức Viên Giang không theo kịp.

Đợi lúc hắn phản ứng lại, vội vàng quay đầu thì bầu trời đã sạch trơn, không còn chút gì lưu lại.

Không có tia máu của vụ nổ, không có tro bụi khi thiêu đốt, bầu trời vẫn mây nhạt gió thổi, phảng phất như chưa có chuyện gì xảy ra.“Giết chết rồi?”

Viên Giang không dám chắc, hỏi lại.“Chắc vậy.”

Tả Mạc cũng không chắc chắn trả lời.

Cương lôi trên lầu canh chiến đấu phù trận được hình thành với tốc độ vượt xa dự kiến của hắn, vừa rồi hắn thiếu chút nữa phạm sai lầm.

Gần như vừa ngắm vào mục tiêu, cương lôi đã bắn ra.Hai người lại tìm kiếm, quả thực không thấy con chim ưng kia đâu, lúc này mới xác nhận nó thực sự đã chết.“Xem ra phải để bọn họ luyện tập một thời gian.”

Tả Mạc thầm nói.Viên Giang không tiện đánh giá cái gì, tuy rằng ông chủ nói là cương lôi nhưng hắn không cảm nhận được khí tức cường đại của cương lôi trong lời đồn.

Có lẽ là bản yếu bớt của cương lôi chăng?

Hắn cho rằng có thể, tiếc rằng đó chỉ là con chim ưng, nếu là linh thú lợi hại hơn mới tiện kiểm nghiệm uy lực.

Nhưng trước mắt lầu canh của ông chủ đã có một ưu thế cực lớn, đó chính là nhanh.Chỉ trong nháy mắt đã tấn công một đòn.“Ông chủ, nơi này có thể chứa bao nhiêu người đồng thời điều khiển cương lôi?”

Hắn quyết định hỏi một số vấn đề từ góc độ chuyên nghiệp.“Mười người, cần từ ngưng mạch kỳ trở lên.

Trung bình một cương lôi tốn năm tinh linh lực.”

Tả Mạc nói: “Giờ chỉ làm được tới mức này, nếu có thể làm tới một cương lôi tốn hai tinh linh lực đã tương đối không tồi rồi.”

“Năm tinh linh lực?”

Viên Giang giật nảy mình, phù trận này tốn linh lực thế sao?Bọn họ đang nói không phải tiêu hao tinh thạch mà là tiêu hao linh lực bản thân tủ giả.

Phát động phù trận chiến đấu, điều khiển cương lôi đều tiêu tốn linh lực của tu giả.Từ góc độ chuyên nghiệp, lầu chiến đấu của ông chủ bị Viên Giang coi là thất bại.

Lúc trước hắn còn cho rằng lầu canh có cương lôi, ít nhất cũng có ưu thế về tốc độ công kích, hiện giờ nhìn lại, quả thực là thất bại.Tu giả ngưng mạch nhất trọng thiên tu vi chỉ từ mười tới ba mươi tinh, nhị trọng thiên là ba mươi tinh tới chín mươi tinh.

Một cương lôi đã tốn năm tinh linh lực vậy cũng đồng nghĩa với một tu giả nhất trọng thiên đỉnh phong cũng chỉ có thể bắn sáu phát cương lôi.

Nhị trọng thiên đỉnh cũng chỉ bắn được mười tám phát.Lầu canh có tốc độ công kích cực nhanh nhưng ngược lại lại trở thành khuyết điểm trí mạng.

Sáu viên cương lôi bắn ra cũng chỉ trong nháy mắt, linh lực tu giả sẽ tiêu hao gần như không còn, lầu canh cũng chỉ còn là một cái lầu hỏng.“Ông chủ, tiêu tốn vậy quá kinh khủng.”

Viên Giang quyết định đưa kiến nghị chuyên nghiệp: “Tiêu hao nhiều linh lực như vậy hoàn toàn có thể dùng một số phù trận uy lực mạnh hơn.”

“Đây là phù trận công kích mạnh nhất mà ta có.”

Tả Mạc tỏ vẻ bó tay.“Nhưng người của chúng ta không theo kịp.

Linh lực của bọn họ sẽ tiêu hao sạch trong thời gian ngắn, tiếp đó chúng ta cũng mất đi sức chiến đấu.”

Viên Giang cố gắng thuyết phục Tả Mạc.

Quả nhiên thiên tài cũng chẳng phải vạn năng, hắn thầm nghĩ.“Ừm, cũng là một vấn đề.”

Tả Mạc trầm ngâm, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, vỗ tay hoan nghênh nói: “Ừm, cái này dễ thôi.

Chúng ta nhiều người như vậy, kia chẳng phải còn hơn bảy trăm người sao?

Mọi người thay phiên nhau, dù sao một lần chỉ có mười người.”

Càng nghĩ, Tả Mạc càng hưng phấn, lẩm bẩm: “Đến lúc đó cho bọn họ tập luyện, mười người một tổ, cứ thế thay phiên nhau.

Chúng ta có bồ đoàn Hắc Luyện, tốc độ hồi phục linh lực cũng nhanh.

Tính toán tốt thời gian, từng tổ một thay phiên nhau, như vậy có thể tấn công không ngừng rồi.

Không sai, chúng ta vốn định dùng chiến thuật biển người.

Một người không đánh chết hắn thì mấy ngàn người chúng ta cùng đánh!”

Câu nói sau cùng, Tả Mạc nói tới nghiến răng nghiến lợi.Viên Giang nghe vậy cũng nghẹn lời, hóa ra còn có thể làm vậy!Hồi phục tinh thần, nghĩ lại, hắn cho rằng cách này của ông chủ quả thực khả thi.

Tuy cách làm không quang minh chính đại nhưng thời kỳ này ai chẳng phải lưu manh?

Tán thưởng có thừa, trong lòng hắn cũng thầm cảnh giác, ngàn vạn lần không thể đắc tội ông chủ!Thiên tài có phải lưu manh hết không, Viên Giang không biết.

Nhưng thiên tài đã là lưu manh vậy nhất định là đại lưu manh, đây là cảm giác tâm đắc mới nhất của hắn.Bầu trời lóe lên một tia sáng bạc chói mắt khiến Tương Hào đang biến ảo thành hình quỷ đột nhiên ngây ra.

Khí tức của luồng sáng bạc này khiến hắn cảm thấy sợ hãi.Đây là khí tức của lôi…Không chờ hắn hiểu ra, khi ngẩng đầu lên, đồng bọn biến ảo thành chim ưng trên bầu trời đã biến mất.Bóng quỷ run run, hắn thực sự kinh hãi khó hiểu!

Chết tiệt!

Đối phương làm sao phát hiện?

Càng khiến hắn sợ hãi là tu giả biến ảo thành chim ưng tựa như bị xóa sạch, không lưu lại chút gì.Không thể nào!Đó là tu giả ngưng mạch nhị trọng thiên cơ mà!

Tuy rằng biến thành chim ưng khiến hắn không sử dụng được rất nhiều pháp quyết, song thực tế hắn vẫn là ngưng mạch nhị trọng thiên!

Pháp quyết nào có thể xóa sạch một tu giả ngưng mạch nhị trọng thiên thậm chí không để lại chút dấu vết nào?

Bất cứ pháp quyết nào hắn biết đều không thể làm được việc này.Gần nhưu đồng thời, vài tên trinh sát vốn cùng tiến hành thám thính cùng hắn bị dọa tới ngây ngốc.Bị phát hiện rồi?Ai cũng thầm kinh hoảng.

Với lính trinh sát, nếu kẻ địch có đề phòng, nếu bọn họ tiến tới gần, cơ hội sống sót trở về sẽ nhỏ tới đáng thương.

HƠn nữa kẻ địch hiển nhiên có một loại pháp bảo hoặc pháp quyết uy lực vô cùng lớn.Ánh mắt bọn họ hướng về Tương Hào.Trong lòng Tương Hào nảy sinh ý thối lui, hắn bình thường nhìn rất thô lỗ nhưng khi hóa thành quỷ lại cực âm hiểm giả dối.

Lúc này tiếp tục thám thính chỉ sợ mạng nhỏ cũng khó bảo toàn, luồng sáng bạc quỷ dị kia tuyệt đối là khắc tinh của hắn!Đang lúc Tương Hào tiến thoái lưỡng nam, Tương Duy cách đó không xa cũng bị đạo cương lôi này kinh động.

Khuôn mặt Tương Duy lộ rõ tâm tình không ổn, lực lượng trong thành hình như không yếu như tưởng tượng của hắn.Đối phương đã phát hiển ra bọn mình, hắn nghĩ giống Tương Hào.Sau khi hiểu dự định đánh lén của mình đã thất bại, giờ có tiếp tục thám tính cũng chẳng có nghĩa gì.

Hắn vội vàng gọi đệ đệ về, hắn chỉ có một đệ đệ, không nỡ để hắn chết trận.“Đao Tử, mang theo một trăm người dò xét đối phương một chút.”

Suy nghĩ một lát, hắn quyết định thử một lần.

Nếu phát hiện dấu hiệu không đúng họ cũng có thể quay đầu bỏ chạy.

Trừ phi đến bước đường cùng còn không tuyệt đối không liều mạng, đây là bí quyết để hắn sống tới giờ.“Được!”

Đao Tử thân hình thô lùn, khuôn mặt dữ tợn, con mắt tam giác hiện vẻ hung ác.

Hắn là thủ hạ đắc lực của Tương Duy, tính tình hiếu chiến ham chém giết, khi chiến đấu rất điên cuồng, chưa bao giờ lưu lại người sống.

Hắn cứng rắn với kẻ địch, đối với bản thân cũng cứng rắn, hung hãn không sợ chết.Đao Tử nhanh chóng điểm một trăm người đánh tới thành nhỏ trên đỉnh Thiên Tinh.Nếu đã bị phát hiện, vậy chẳng cần ẩn nấp làm gì.Tả Mạc đang suy nghĩ vấn đề lầu canh không ý thức được nguy hiểm đang tới gần.

Đột nhiên cảm thấy có ánh sáng, lúc ngẩng đầu đã thấy con mắt nữ tu lóe lên ánh sáng tím quỷ dị.Không đợi hắn phản ứng lại.Nữ tu bỗng bay lên trời.Tả Mạc vội vàng đứng dậy, cũng bay lên trời.Khi hắn thấy hơn trăm kẻ địch khí thế hung hãn đánh tới, đầu óc ong lên, tựa như bị người ta đập một chùy.Kẻ địch tấn công!Không đợi hắn phục hồi tinh thần, nữ tu đã giang hai tay, như một con chim lớn đánh về phía kẻ địch!Tả Mạc biến sắc.Nguy hiểm!Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, nhanh như tia chớp, chờ hắn phản ứng lại, nữ tu này đã cách đám người không tới năm trăm trượng!Đao Tử nhìn nữ tu đang bay tới, lặng lẽ cười: “Là một đứa con gái!

Con mẹ nó chứ, không ai được chiếm của ông đâu đấy!”

Tu giả khác cũng cường he he không ngừng.Đang lúc hung hiểm khẩn cấp, đầu óc Tả Mạc bỗng trống rỗng, chờ khi hắn phục hồi tinh thần bản thân cũng đã lơ lửng trên không trung.Mọi thứ trước mắt đều trở nên vô cùng thong thả.

Hắn có thể thấy rõ một trăm tu giả vẻ mặt dữ tợn này đang cười, có thể thấy rõ ánh sáng lóe lên trên phi kiếm của họ, có thể thấy rõ hai cánh tay giang ra khiến tấm áo rách bị gió thổi bay phần phật…Mọi thứ trước mắt như hơ hồ đi.Những khuôn mặt hung tợn ác động kia mờ đi như sương sớm, phía sau từng khuôn mặt mơ hồ đó là từng con yêu thú khát máu to như núi.

Bầu trời xanh lam cũng như bãi đá vụn, chỉ có thân hình mặc bộ quần áo rách rưới đang bị bao vây kia đang giang đôi tay đầy vẻ kiên quyết, đôi chân trắng như tuyết không chút tì vết khiến Tả Mạc nghĩ tới những món đồ sứ tinh xảo đẹp đễ nhất.Kinh ngạc nhìn lại, cảnh tượng trước sao lại chậm đi, chậm tới mức Tả Mạc thấy rõ như vậy?Không biết vì sao, tựa như một dây cung trong đầu bị kéo căng, hai mắt Tả Mạc phút chốc đỏ bừng, chiến ý cùng sự điên cuồng như dung nham phun trào, như hồng thủy dâng lên, trong nháy mắt đã tràn khắp toàn thân, khiến cơ thể hắn đau xót.“Giết!”

Tiếng rít vang như mãnh thú viễn cổ vang ra phía xa.Linh lực toàn thân vận chuyển tới cực hạn, nửa người cởi trần của hắn đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, làn da sáng trong như ngọc den, thậm chí có thể thấy từng làn khí đen lượn lờ dưới làn da.Hắn mạnh mẽ bay lên bầu trời, trong chớp mắt đã len cao trên trăm trượng, đột nhân thân nhìn gập lại, hai chân mạnh mẽ đạp vào hư không.Bộp!Rõ ràng không có thứ gì nhưng hai chân hắn như đạp phải một vật vô hình, khí kình phát ra bốn phía!Thân hình Tả Mạc gập lại, từ trên cao nhìn xuống, toàn lực lao về phía đám tu giả.Không khí bya loạn, nổ ang bên tai hắn, tốc độ của hắn đột nhiên vượt qua cực hạn lúc bình thường.

Tiếng nổ ầm ầm hoàn toàn ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài, mỗi tấc da thịt đều run run, không biết là sợ hay hưng phấn.Xẹt xẹt xẹt!Không khí chuyện động hỗn loạn xung quanh hắn đột nhiên có thêm một màu hồng.

Lửa!

Là lửa!

Tả Mạc khởi động tâm thần, thần thức như một bàn tay vô hình kích thích những con rắn lửa nhỏ bé này.

Trong chớp mắt, ánh lửa đã tăng vọt, không khí lưu chuyển hỗn loạn xung quanh tựa như chất đốt, bùng cháy thêm vô số luồng lửa, không ngừng lưu chuyển xung quanh thân thể Tả Mạc.Trong không khí, ánh lửa chói mắt, tiếng nổ ầm ầm lập tức khiến đám Đao Tử chú ý tới.Đao Tử biến sắc hét lớn: “Mau tản ra!”

Sắc mặt đám người đều biến đổi!Không khí xung quanh họ như cô đọng lại, thân thể như bị lực hút vô hình giữ chặt lại."

Lưu Tinh Không Hỏa!

Con mẹ nó..."

Kéo theo vô số tiếng nổ ầm ầm, kéo theo một cái đuôi lửa dài chói mắt, Tả mạc như ma thần dùng khí thế ngàn cân ầm ầm nện xuống!Chương 260 : Nữ tu kinh khủng .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckToàn bộ linh tráo mấy tên tu giả đứng mũi chịu sào đã sớm bốc lửa, quầng sáng trên linh giáp lóng lánh tràn đầy màu sắc, trông rất đẹp mắt.

Thế nhưng những quầng sáng ngày thường tạo cho bọn họ cảm giác an toàn này, lúc này lại phản chiếu khuôn mặt của bọn họ, thể hiện tinh tế sự kinh khủng của bọn họ.Rất nhiều người không kìm lòng nổi mà ngẩng mặt.Trong tầm mắt, một quả cầu lửa rung lắc kịch liệt, đột nhiên biến lớn, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt.Rầm!Tả Mạc trùng trùng nện xuống chính giữa đoàn người.Ba người đứng mũi chịu sào, giống như bị quả cầu đá đập mạnh, ngay cả rên cũng không kịp phát ra, như đinh đóng thẳng vào trong bùn đất.

Dưới một đập như vậy, ngoại trừ tu giả luyện thể, các tu giả khác, căn bản không có nửa phần sống sót.Linh tráo do linh giáp phóng ra mỏng manh như giấy, như bị dao cắt loạn mà phá thành mảnh nhỏ.Va chạm mạnh mẽ, Tả Mạc cũng không chịu nổi, ngọn lửa xoay quanh thân lập tức tắt ngúm, đồng thời phốc mà phun ra một màn mưa máu.

Trong mưa máu phun ra có sắc đỏ của ngọn lửa hỗn loạn trước đó, ngọn lửa chạy loạn mạnh mẽ tăng vọt.Vài tên tu giả tránh không kịp, bị ngọn lửa tăng vọt vây lại, sắc mặt lập tức đại biến.Không hỏa!

Không hỏa đòi mạng!Tả Mạc không hiểu chỗ lợi hại của một chiêu này của hắn, nhưng trong đám người này có không ít kẻ biết hàng.

Lưu tinh không hỏa, ngoại trừ thế như sao sa không thể chống đỡ ra, nửa phần mạnh mẽ của nó là thuộc về Không hỏa.Không hỏa là một loại lửa khá đặc thù, nó sinh ra ở ranh giới không khí kích động, tựa như tới từ hư vô.

Không hỏa rất khó tắt, nhất là lực hành thủy hành vô dụng đối với nó.

Nó một đặc tính, là cực kỳ cương mãnh, mặc dù nhiệt độ không cao, nhưng có thể ăn mòn tinh thần con người.Trong khẩu huyết Tả Mạc phun ra, từng ngụm từng ngụm ẩn chứa bản thân tinh hoa của nó, máu tăng thế lửa, lập tức khiến bảy tám gã tu giả dính đòn.

Tâm thần bị thương là cực kỳ thống khổ, lập tức có mấy người kêu thảm liên tục tại chỗ.Tả Mạc dư thế chưa tuyệt xuyên thấu trận hình của cả đám, lập tức đâm thẳng xuống mặt đất.Chịu hàng loạt va chạm mạnh như vậy, nhiệt huyết sôi trào toàn thân chậm rãi nguội lạnh, Tả Mạc đột nhiên tỉnh táo trở lại.

Đợi khi hắn thấy rõ tình trạng xung quanh, tóc gáy nhất thời dựng đứng, kêu khổ không ngừng.Chết mẹ!

Mình điên rồi sao?Sao lại xông ra đây chứ...Vẻ mặt hắn trắng bệch, miệng vô thức thì thào, dư quang khóe mắt lườm thấy sắp tới gần mặt đất, vội vàng điều chỉnh tư thế.

Bình!

Hắn lấy phong thái vô cùng chật vật tiếp đất, vừa chạm đất, co giò bỏ chạy.Tất cả phát sinh vừa rồi, tựa như nằm mộng.

Nhưng duy nhất rõ ràng, cái chiêu càn rỡ xúc phạm làm ra tuy uy lực không tệ, nhưng linh lực cùng thần thức tiêu hao thật lớn, hai thứ đều tụt xuống dưới mức nguy hiểm.Giờ không chạy, còn đợi khi nào?Thành quả luyện thể trong khoảng thời gian này cuối cùng lúc này đã phát huy tác dụng, không có linh lực cầm cự, hắn chỉ dựa vào hai chân, chạy vậy mà cũng rất nhanh.

Mà một chiêu hoa lệ vô cùng Lưu Tinh Không Hỏa vừa rồi của hắn, chấn động tất cả mọi người, không ai dám đuổi.Hự hự chạy hồi lâu, thấy phía sau không ai đuổi, cuối cùng Tả Mạc dừng lại thở hổn hển.

Vụ va chạm vừa rồi, hắn bị thương cũng không ít, cả người gần như muốn sụp.Sao mình lại vọt lên chứ...Tà pháp...

Nhất định là tà pháp gì đó...Tả Mạc trong đầu liều mạng mà nghĩ lại chuyện này, khẳng định là nữ tu ếm tà pháp gì đó lên mình!

Bằng không, chính mình tuyệt đối sẽ không tiến lên, mình sao lại có thể làm cái trò tìm chết này chứ?Có chuyện!

Nhất định có chuyện!Thở hổn hển, phía sau cũng không ai đuổi theo, rồi hắn nhìn thấy ba gã Kim Giáp vệ cùng một khúc khúc úy dẫn người giết tới.Thấy Tả Mạc không có việc gì, khúc úy thở phào nhẹ nhõm: "Ông chủ, ngài không sao chứ!

Một khúc khác đang khôi phục linh lực, có thể tới lập tức rồi."

Tả Mạc khoát khoát tay, tay kia chống đầu gối, thở hổn hển: "Ta không sao, các ngươi đi giúp cô nàng không muốn sống kia đi!"

"Vâng!"

Khúc úy tuân mệnh, mới ngẩng đầu, cứng tại nguyên chỗ: "Ông chủ..."

Nghe thấy giọng khúc úy quái dị như mê sảng, Tả Mạc hơi kỳ quái, ngẩng đầu, lập tức thấy mặt gã khúc úy đầy quỷ dị, ngơ ngác mà nhìn phía sau hắn.Hắn vội vàng xoay người, theo ánh mắt khúc úy nhìn lại, rồi đột nhiên đông cứng tại chỗ.Trên bầu trời, nữ tu tựa như một nữ quỷ không trọng lượng, nhẹ nhàng phiêu diêu du tẩu trong đám địch nhân.

Tốc độ của nàng không nhanh, động tác cũng không sắc bén, cũng không thấy có quầng sáng linh lực cái gì.Những nơi nàng đi qua, người tựa như làm sủi cảo, không ngừng mà rơi xuống, trùng trùng té thành thịt nát.Tà môn!Cơn lạnh hiện lên trong lòng Tả Mạc đột nhiên phủ kín khắp người!Quá...

Quá tà môn!

Đây là thứ pháp quyết gì?

Là công pháp gì chứ?Cứ như thế một hồi, trên bầu trời chỉ còn lại có lác đác hơn - ba mươi danh tu giả.Sùng sục!Sắc mặt Tả Mạc trắng bệch, không một tia huyết sắc, vô thức mà nuốt nuốt nước miếng!

Một màn trước mắt này, không có quan hoa bức người chói mắt, không có kiếm ý lành lạnh, không có tiếng nổ ầm ầm, cái gì cũng không có.Nàng chân trần, lững thững mà qua lại giữa mọi người, từng gã tu giả hung ác độc địa, như đống cát bình bịch nện ở mặt đất.

Cặp chân trần khiến Tả Mạc âm thầm xuýt xoa không ngừng, lúc này lại tản ra tử khí nồng nặc.Hơi lạnh thấu xương khiến khớp xương Tả Mạc như đã bị đông cứng, hắn tựa như tượng đá, miệng há lớn ra, đứng ở đó.

Bên người hắn, các tu giả khác, cũng mặt đầy sợ hãi, thở mạnh cũng không dám.Đây là một màn cực quỷ dị cực kinh khủng mà Tả Mạc từng thấy từ khi biết việc.Đến bọn họ còn đều thấy quỷ dị đáng sợ, những tu giả đang trong chiến cuộc kia, sợ hãi trong lòng đâu chỉ đến thế?Đao Tử vừa rồi còn ngang ngược đầy mặt, lúc này như thấy quỷ, khuôn mặt dữ tợn không ngừng run rẩy.

Hắn xoay người muốn chạy trốn, thế nhưng lại phát hiện, hắn không thể động đậy, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy.Thời gian tựa như dừng lại ở thời khắc này, toàn bộ tu giả đang chuyển động, nhất tề dừng hình ở giữa không trung, tuyệt không nhúc nhích, giống như con rối.Đôi chân trần tinh xảo như đồ sứ, mỗi lần xẹt qua bên một người, lập tức có một thây người từ không trung rơi xuống.Trong chớp mắt, chiến trường rộng lớn trên bầu trời như vậy, ngoại trừ nữ tu, không có một bóng người.Tĩnh lặng, một mảnh tĩnh lặng.Gió thổi qua, nữ tu lặng lẽ dập dềnh trên không trung.Bên tai Tả Mạc truyền đến tiếng hàm răng va vào nhau lập cập, hắn quay sang, thấy tất cả tu giả bên người, tất cả đều đang run rẩy, răng va lập cập.

Tả Mạc vốn trong lòng kinh hoàng cả người không ngừng phát rét, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng mọi người, đột nhiên, kinh sợ trong lòng lập tức tan đi rất nhiều.Tương Duy cùng Tương Hào mặt không còn chút máu, toàn thân không tự chủ mà run rẩy, các tu giả khác ở bên, đều một dạng.Nữ tu bỗng nhiên quay người, liếc mắt nhìn sang bên này."

A!"

Tiếng thét chói tai tràn ngập sợ hãi đột nhiên vang lên bên tai mọi người, đã thấy một gã tu giả khuôn mặt vặn vẹo, con ngươi lồi ra ngoài, vài dòng máu từ miệng mũi của y chậm rãi chảy xuống.

Y cứ giữ tư thế như vậy, mềm oặt ngã xuống mặt đất.Tiếng thét chói tai vừa rồi, khiến tim Tương Duy thiếu chút nữa là ngừng đập, vừa định mắng, nhưng khi thấy thảm trạng của kẻ kia, trong lòng càng ngạc nhiên!

Tên thủ hạ này theo hắn đã lâu, trận mạc xông pha vô số, thế mà bây giờ lại bị dọa chết!Lại nhìn những người khác, hắn cũng biết, nếu như lúc này hắn nói tái chiến, hắn sẽ là người thứ nhất bị mọi người loạn kiếm chém chết!Hắn kinh khủng mà lườm nữ nhân quỷ dị trông như ăn mày mang mặt nạ phía xa xa.

Hắn biết, cái thân ảnh quỷ dị này, cả đời hắn cũng không thể quên được."

Rút!"

Hắn kiềm chế kinh hoảng trong lòng, vận công quát khẽ, đánh thức mọi người, rồi xoay người bỏ chạy trước tiên.Những người khác giật nảy mình, sắc mặt càng bệch thêm mấy phần, giống như chim sợ cành cong, xoay người điên cuồng mà chạy trốn.Nữ tu cũng không truy, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, ở dưới đôi chân trần kinh tâm động phách của nàng, ngổn ngang một trăm cỗ thi thể.Tả Mạc cũng không biết cuối cùng đã trở về thành như thế nào, tinh thần hắn hoảng hốt, một màn vừa rồi, khiến hắn bị trùng kích cùng chấn động thực sự quá lớn.

Không riêng gì hắn, toàn bộ tu giả ở thành, tất cả đều như mất hồn một loại.

Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy cuộc chiến của nữ tu âm quỷ khó lường, không còn ai dám ngẩng đầu nhìn nữ tu, không ai dám thoáng chạm đến ánh mắt của nàn nữa.Nữ tu lại như lúc hòa bình, trầm mặc đứng cách Tả Mạc không xa.Trong ý thức hải, Bồ yêu trước mặt Tả Mạc vẻ mặt ngưng trọng, đây là lần đầu tiên hắn thấy vẻ ngưng trọng trên mặt Bồ yêu."

Đó là pháp quyết gì?"

Tả Mạc giọng tối nghĩa."

Không biết."

Bồ yêu hiển nhiên cũng bị nữ tu dọa khiếp, hắn trầm giọng nói: "Ta nghĩ không ra bất luận loại pháp quyết hay bí kỹ gì tương tự hay có liên hệ."

"Khi ta kiểm tra thân thể của nàng, phát hiện trong cơ thể của nàng có một cỗ lực lượng rất kỳ quái.

Thân thể của nàng, rõ ràng gần như sắp sụp đổ, vết thương cũ chi chít."

Tả Mạc suy nghĩ một chút nói, hy vọng có thể cho Bồ yêu một ít đầu mối."

Nếu là như vậy, hẳn là là một loại pháp quyết hoặc bí kỹ tự hại chính mình.

Loại pháp quyết cùng bí kỹ này uy lực cường đại, nhưng mà hại thân tổn thương thọ nguyên."

Bồ yêu thận trọng nói: "Ngươi phải cẩn thận, lai lịch của nàng không đơn giản."

"Cẩn thận..."

Mặt Tả Mạc nhăm nhúm còn hơn quả mướp đắng, buông tay: "Ta cẩn thận thể nào?"

Bồ yêu cũng không biết nên nói cái gì, sắc mặt hắn không tốt hơn so với Tả Mạc.

Gặp phải một thứ hắn cũng không rõ lai lịch, một người hắn không phải đối thủ, khiến một kẻ đã từng là thiên yêu như hắn, cảm giác thất bại sâu sắc."

Không biết có thể xin nàng hỗ trợ đối phó Minh Tiêu lão tổ không nhỉ?"

Tả Mạc bỗng nhiên nói."

Nàng còn quá trẻ."

Bồ yêu lắc đầu: "Cho dù là pháp quyết tự hại, thời gian nàng tu tập cũng quá ngắn.

Nàng tuy rất mạnh, nhưng chưa tới kim đan.

Nàng đối phó ngưng mạch như cắt dưa, thái rau, nhưng đối phó kim đan lại là một chuyện khác."

"Kim đan cùng ngưng mạch, không phải là sự khác biệt giữa chủng loại lực lượng, mà là khác biệt về bản chất lực lượng."

Bồ yêu tiếp tục nói: "Chênh lệch về bản chất, không phảilà thứ kiếm lộ có thể dễ dàng giải quyết."

Tả Mạc nghĩ cũng phải."

Ngươi nói, có phải nàng dùng pháp quyết mê hoặc tâm thần không?"

Tả Mạc bỗng nhiên lại hỏi: "Vì sao ta lại lao ra chứ?

Không phải chứ!

Ta nhớ kỹ ánh mắt nàng giống như có ánh tía sáng lên."

"Chắc chắn nàng không dùng, cái này thì ta còn rõ."

Bồ yêu trả lời rất khẳng định, giọng lập tức cũng tràn ngập nghi hoặc: "Mà ta cũng thấy lạ, ngươi sao lại lao ra chứ?

Ngươi sợ nhất là chết."

"Ta cũng thấy thế."

Tả Mạc không thấy thẹn chút nào, gật đầu đồng ý: "Nàng chưa cho ta đến nửa tinh thạch, ta xông vì cái cóc gì chứ?

Thực sự là tà môn!"

"Nàng không xinh đẹp, nếu là mỹ nữ còn có lý..."

Bồ yêu vuốt cằm suy nghĩ."

Mỹ nữ?"

Tả Mạc trừng mắt, vô thức đề cao âm lượng: "Không trả tinh thạch!

Mỹ nữ cũng không!"

"Rốt cuộc là vì sao chứ?"

Bồ yêu nghĩ quẩn nghĩ quanh không hiểu."

Vì sao chứ..."

Tả Mạc cau mày, vẻ mặt khổ não.Vấn đề này quỷ dị như thế, khiến hắn tìm không ra đầu mối, không làm cho rõ tình hình lúc trước, tâm lý của hắn sẽ không yên.

Lần sau nếu cứ mù mờ mà xông lên như thế, mạng nhỏ ắt không còn.Ngay khi Tả Mạc đang ở đó phiền não, trong một sơn động tịch mịch cách trấn Nam Thắng không xa, Ma Phàm cùng Tạ Sơn đồng thời mở mắt.Chương 261 : Tập kích! .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckSơn động tối đen, đưa tay không thấy ngón, chỉ nghe thấy từng tiếng động rời rạc.

Bọn họ đang kiểm tra, chuẩn bị lần cuối, không ai nói chuyện, yên tĩnh lạ thường.Một lát sau, chỉnh đốn xong, sơn động lại một lần nữa trở lại lăng lặng“Xuất phát.”

Ma Phàm ra lệnh rất ngắn gọn.Đoàn người nối đuôi nhau đi ra.Rời khỏi sơn động, không khí mát mẻ từ bên ngoài ùa vào, ai cũng lộ vẻ say mê.

Song bọn họ cũng nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng, không ai nói chuyện, ngay cả Lôi Bằng lúc bình thường luôn ồn ào lúc này cũng yên lặng lạ thường.Đám người đồng loạt bay lên không, khổ chiến liên tục đã khiến đội ngũ hợp tác ngày càng ăn ý.Hơn ba trăm người lơ lửng giữa không trung, đội ngũ tản ra, sát ý như một cánh cung vô hình từng chút một kéo căng ra.Trên không trung không có bất cứ ai cảnh giới, Ma Phàm cùng Tạ Sơn liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ mừng rỡ trong mắt đối phương.

Liên tục năm ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, tinh thần sung mãn, linh lực dồi dào.

Chiến ý vốn bị kiềm chế lúc này cũng như mãnh hổ sổng chuồng, không thể khống chế.“Mục tiêu: trấn Nam Thắng!”

Ma Phàm ra lệnh lưu loát, dẫn đầu đám người xuất phát.Toàn bộ đội ngũ từ tĩnh chuyển sang động.Không cần tụ sức, không hề do dự, cũng chẳng hề de dấu, tốc độ bay của cả đội nhanh chóng tăng lên cực hạn, thẳng tiến về trấn Nam Thắng!

Những trạm gác dọc đường đều ngạc nhiên nhìn đội ngũ xa lạ không biết từ đâu tới này.Đám người Ma Phàm cũng không dây dưa cùng trạm canh, đằng đằng sát khí xẹt qua trạm gác đó.Tiếng gió rít vang lên bên tai, gió thổi qua mặt như dao cắt, cảnh vật dưới chân lao qua vun vút, tất cả đều khiến chiến ý của mọi người không ngừng tăng lên!

Trấn Nam Thắng đã nằm trong tầm mắt, tựa như một mỹ phụ quần áo chỉ khép hờ, không chút sức chống cự.Trải qua việc này, đời người cũng đủ rồi!Khi trấn Nam Thắng xuất hiện trong tầm mắt, chiến ý của mọi người đã lên tới đỉnh.Ngay cả Ma Phàm bình thường đạm mạc lúc này máu huyết toàn thân cũng như bị thiêu đốt, giơ cao phi kiếm, rít liên một tiếng: “Giết!”

“Giết!”

Mọi người cùng nhau vung đao kiếm, ầm ầm hưởng ứng, âm thanh chấn động khắp nơi!Giữa không trung, đội ngũ liền như một khối đột nhiên chia ra, tạo thành mười bốn đội nhỏ, như mười bốn con rắn dài nhe răng nanh sắc nhọn ra lao về phía trấn Nam Thắng ở phía dưới!Ma Phàm và Tạ Sơn mỗi người lĩnh một khúc đi đầu.

Hai người đều không hề điều chỉnh, cũng chẳng hề dây dưa, thân hình trầm xuống, sóng vai lao tới!Không trung xẹt qua từng gợn sóng không khí thẳng tắp, hai đội ngũ cũng như mũi tên rời nỏ, bắn nhanh về phía cửa trấn vừa được sửa sang.

Cửa trấn mới tinh tựa như tờ giấy mỏng, trong nháy mắt đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ bắn tung tóe.Tốc độ hai đội không hề chậm lại, bay thẳng qua đường chính của trấn Nam Thắng!Kiếm mang tung hoành!Tốc độ cao cũng tăng mạnh uy lực của kiếm mang, kiếm mang vốn sắc bén giờ không gì không phá được.

Phòng ốc hai bên đường đều phá tan.

Tu giả hốt hoảng biến sắc, đối diện với kiếm ý mãnh liệt điên cuồng như vậy, rất nhiều người tâm thần chấn động, mất đi ý chí chống cự!Phốc phốc phốc!Như bẻ gãy nghiền nát, nơi họ đi qua vô số tiếng nổ, vô số cơn mưa máu, thậm chí những tiếng kêu thảm thiết cũng bị che khuất trong tiếng nổ ầm ầm.̀m!Ma Phàm gặp phải kẻ ngăn cản đầu tiên.Một tên tu giả kêu lên một tiếng đau đớn, lại nương theo lực lượng của kiếm mang thuận thế bắn sang một bên!

Ma Phàm vô cùng kinh ngạc, hẳn là một cao thủ!Ngay cả gã cũng không dám xác định mình có thể thoát được qua đợt tấn công như vậy không.

Người này hẳn là một tu giả tam trọng thiên.

Nhưng gã cũng chẳng để ý, một hai tên tu giả đối diện với đợt tấn công quy mô như vậy cũng không dám trực tiếp đối đầu!Huống hồ sĩ khí và tinh thần bọn họ lúc này đều ở trạng thái đỉnh cao.Mười bốn khúc trong nháy mắt đã như mười bốn đạo kiếm mang sắc bén chém qua, trấn Nam Thắng ầm ầm tan vỡ!“Trưởng lão!

Đi mau!”

Hộ vệ sắc mặt trắng bệch lôi kéo Hạ Tường, nhanh chóng chui xuống lòng đất.

Trong mật thất ở dưới đất có một tòa trận pháp vận chuyển.

Bọn họ vừa chui vào tầng hầm, phòng ốc bên trên đã ầm ầm sập xuống.Trận pháp vận chuyển lóe lên ánh sáng, mật thất không một bóng người.Không cần lưu tâm, mọi người chém giết tới hưng phấn tưng bừng.Đám người Ma Phàm thật sự thông minh, không chỉ định mục tiêu chỉ mang theo đội ngũ xung kích.

Tu giả chạy khỏi đợt tấn công đầu tiên họ cũng không truy đuổi, chỉ điên cuồng tàn phá trấn Nam Thắng.Trong khoảnh khắc, trấn Nam Thắng đã trở thành phế tích.Bản thân bọn họ lại không chút thương tổn, tu giả dẫn đội đều lĩnh ngộ kiếm ý.

Mọi tu giả đối diện với đòn tấn công trùm kín trời đất như vậy đều mất hết can đảm, có thể trốn được bao xa thì trốn!Sau mấy đượt xung kích, mọi người không thể không dừng lại.“Không còn người sống nữa rồi.”

Tạ Sơn có hơi bất đắc dĩ nói, đang giết tới cao hứng, đáy lòng không khỏi oán hận trấn Nam Thắng thật quá yếu.

Nhưng gã cũng biết, trấn Nam Thắng nếu không suy yếu như vậy hắn ăn tim gấu gan báo cũng chẳng dám tới.Ma Phàm ừ một tiếng nói: “Đoàn người nghỉ ngơi một lát, xem có thể cướp được cái gì không.”

“He he, cái này ta thích!”

Lôi Bằng nhếch miệng cười nói.Nhưng cũng rất nhanh, mọi người tụ tập lại với sắc mặt vô cùng khó coi.“Con mẹ thằng nào nói với ông ngoại đường giàu chảy mỡ?”

Lôi Bằng sắc mặt đen như đáy nồi, thở hổn hển chửi ầm lên: “Ta chưa từng thấy chỗ nào nghèo như chỗ này!

Trống trơn!

Con mẹ nó, trống trơn!

Lỗ rồi, lỗ lớn rồi!”

Sắc mặt những người khác cũng chẳng dễ nhìn, ngoại trừ trên người những tu giả bị bọn họ giết chết còn có thể tìm được chút pháp bảo các loại, bọn họ tìm cả trấn Nam Thắng, không ngờ lại không thấy thứ gì đáng giá.Đây là trấn Nam Thắng, đại bản doanh của ngoại đường, sao lại nghèo như vậy?Vừa đúng lúc này, bỗng nhiên có thủ hạ bay tới đây: “Đại nhân đại nhân!

Phía tây có một tòa nhà, cách đây rất gần!”

Đám người cướp bóc không kết quả lúc này đôi mắt lại sáng ngời lên, lẽ nào kho hàng đặt ở đó?Tất cả không hề do dự bay về phía tòa nhà đó, vừa hạ xuống, đám người vốn đang đầy mong đợi chỉ thấy trong nhà toàn những khuôn mặt sợ hãi, tu vi chỉ khoảng luyện khí kỳ, sắc mặt lại một lần nữa trở nên khó coi.Ngay cả Ma Phàm, người tự tay bày ra kế hoạch lần này cũng dở khóc dở cười.Tu nô, trong tòa nhà này tất cả đều là tu nô!

Nhìn lại, số lượng hẳn không dưới một ngàn.

Những tu nô này tu vi phổ biến ở luyện khí kỳ, không có tác dụng lớn gì.

Tu giả đóng ở đây sớm đã chạy trốn.Bọn Ma Phàm đã nghĩ nhầm.

Hạ Tường tuy bàn chuyện mua bán với các thế lực lớn ở đây song lại không vận chuyển vật tư gì tới đây.

Bọn họ thường giao dịch kinh doanh số lượng lớn, giao dịch định kỳ.

Ở trấn Nam Thắng giờ ngoại trừ những tu nô này, quả thật cái gì cũng không có.Vô luận là Ma Phàm hay Tạ Sơn, đối với việc buôn bán đều là kẻ ngoài nghề, làm sao nghĩ ra điểm then chốt trong đó được.

Bọn họ đương nhiên cho rằng kho hàng của trấn Nam Thắng chật ních, vật tư như núi.Phải biết rằng trong doanh luận công ban thưởng, ngoại trừ công lao ra còn liên quan trực tiếp tới việc mỗi lần nộp lên bao nhiêu chiến lợi phẩm.

Những thứ thu được bọn họ có thể không để vào mắt song lại có thể đổi lại đồ tốt ở chỗ ôn chủ.

Đồ tốt trên tay ông chủ tầng tầng lớp lớp, bọn họ sớm đã đỏ mắt.Nào biết được, tính toán thất bại.Điều này khiến tâm tình đám người đang vui vì thắng lớn lại trầm xuống đáy cốc."

Hay lôi cả đám tu nô này đi ?"

Có người đề nghị.“Chúng ta cần tu nô làm gì?

Hơn nữa nhiều người như vậy, làm sao vận chuyển?”

Có người phản đối.“Đây chẳng phải có thuyền chuyển nô sao?

Tốc độ không chậm, đưa người đi rất thuận tiện.”

Tên còn lại nhanh chóng nói.“Kéo mấy thuyền tu nô trở về, lại còn là tu nô luyện khí kỳ, lúc về chẳng phải sẽ bị cười thối mũi?”

“Dù sao cũng không thể tiện nghi cho ngoại đường được.

Lẽ nào lại giết sạch?

Ta không động thủ được.

Tàn sát tu nô, việc này ta không làm được.”

Những lời này khiến rất nhiều tu giả gật đầu, bọn họ đều là kẻ trải qua nhiều trận chiến, trên tay ai chả có mấy cái mạng.

Chiến đấu thì ngươi chết ta sống bọn họ cũng thấy bình thường, song tàn sát những tu nô không có lực hoàn thủ trong lòng mọi người đều rất bài xích.Đương nhiên, câu “không thể tiện nghi cho ngoại đường” càng khiến nhiều người đồng ý, không kiếm được chút lợi lộc nào cũng không thể để tiện nghi cho ngoại đường, không ai cam lòng cả.Trải qua việc này, song phương tuyệt đối không thể hòa hoãn được nữa rồi, người của ngoại đường có lẽ sẽ hận bọn họ thấu xương.“Lôi đi, tất cả đều lôi đi!”

Ma Phàm cắn răng một cái: “Việc gì phải quản bọn chúng hữu dụng hay vô dụng, cứ lôi về rồi tính tiếp.”

Tu nô mang ở đây bị xua lên thuyền vận chuyển nô, mọi người cũng dồn dập bước lên thuyền.Thuyền vận chuyển nô cũng là pháp bảo tinh thạch, hình thể cực lớn, dài khoảng năm mươi trượng, thân thuyền như con rùa lớn, không cột buồm cũng chẳng cánh buồm, có thể chứa hơn một ngàn tu nô.

Tu nô cũng không phải thứ gì lạ, bọn họ đa số làthooe dân của những giới mới được khai thác.

Có một số thổ dân khá nguyên thủy, cũng có những nơi đã bắt đầu bước lên con đường tu chân, nhưng tất cả bọn họ đều không cách nào chống lại tu giả cường đại của các môn phái, liên tiếp trở thành tu nô.Rất nhiều môn phái do cầu danh lợi đều khai thác giới mới, tinh thạch khoáng sản bọn họ đều cần.

Mà nếu trở thành giới chủ thì thành hoàng đế một phương rồi.

Không cần nơi này nữa có thể bán đứt cho môn phái khác, kiếm được một khoản tiền lớn.Tìm kiếm và khai tác giới mới là một nghề nghiệp nguy hiểm cao nhưng lợi nhuận cũng cao.Thổ dân sau khi bị bắt tới sẽ được môn phái truyền cho một ít tâm pháp cơ sở.

Tu nô tiến tới luyện khí kỳ đã có thể lưu thông trên thị trường.

Tu nô như vậy có thể làm lao động nặng như khai thác quặng.

Còn những tu nô có thiên phú xuất sắc thường sẽ bị bán tới các môn phái với giá cao, dùng làm nô binh.Nô binh sẽ được truyền thụ pháp quyết cao cấp hơn, nhưng đều bị hạ cấm chế khiến họ tuyệt đối không dám cãi lệnh môn phái.

Một số môn phái lịch sử lâu đời, cũng đã nuôi nô binh lâu năm, bọn họ thậm chí có đội ngũ chỉ toàn nô binh.Thuyền vận nô là pháp bảo chuyên dùng để vận chuyển tu nô, chúng có thể tích khổng lồ, có thể chứa lượng lớn tu nô.

Hơn nữa thân tàu cực kỳ kiên cố vì nó cần đi qua lại giữa các giới, xuyên qua vùng lưu chuyển hỗn loạn của hư không, vì vậy thuyền vận nô không có cái nào dưới cấp năm.Chiến lợi phẩm đứng đầu lần này của bọn họ không ngoài năm cái thuyền vận nô này.

Tu nô của ngoại đường vốn chất đủ năm thuyền, nhưng đã bán đi hết bốn thuyền, chỉ còn lại đủ một thuyền tu nô.

Bốn chiếc thuyền vận nô còn lại mọi người tất nhiên cũng không bỏ qua.

Cũng may thuyền vận nô khi không cần có thể thu nhỏ lại lớn cỡ ba thước, khá tinh xảo.Đối phương không ngờ lại không điều khiển thuyền chạy trốn.

Bọn họ nào biết tòa nhà này vốn gần trấn Nam thắng, cũng chẳng lo tu nô dám chạy, xưa nay trông coi vốn lỏng lẻo.

Vài tên phụ trách canh gác cũng vừa hay tới trấn Nam Thắng tìm vui, không tránh được một kiếp.Rất nhiều người lần đầu bước lên thuyền vận nô, ai nấy đều vô cùng hiếu kỳ, nhìn khắp xung quanh.

Có vài kẻ từng có kinh nghiệm lên thuyền đều hăng hái xung phong điều khiển.Thuyền vận nô chậm rãi bay lên trời, thuyền lớn năm mươi trượng khiến nhiều người tán thưởng không thôi.Mọi người lặng lẽ cười, hăng hái điều khiển con thuyền bay về phía xa.Chương 262 : Làm ăn lỗ vốn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTrên đỉnh núi, Hạ Tường nhìn trấn Nam Thắng đã nát bét, ngây ra trong chốc lát rồi gào góc thảm thiết.Tả Mạc lòng cũng lạnh đi nhìn nữ tu cách đó không xa, nàng tựa hồ lại khôi phục trạng thái bất động lúc trước.

Trải qua trận chiến ngày hôm qua, nữ tu trong mắt hắn dù nhìn ở góc độ nào đều có thêm vẻ đáng sợ âm trầm hơn nhiều.Điều này khiến hắn chột dạ.Biết quý sinh mệnh thì tốt nhất nên tránh xa nữ tu, nhất là những cô ả hung hãn biết tà pháp.Hôm qua hắn cùng Bồ yêu nghiên cứu cả nửa ngày cũng chẳng có manh mối gì.

Việc phải làm vẫn phải làm.

Nghỉ ngơi một đêm, hắn lại tiếp tục xây lầu phù trận chiến đấu.Bất quá, trải qua trận đánh đó, đám tù binh vừa bắt được trong doanh lập tức trở nên ngoan tới mức không thể ngoan hơn.

Nhưng vấn đề cũng theo đó mà tới, trong vòng ba trượng xung quanh Tả Mạc, căn bản không ai dám tới gần.Tả Mạc vốn có chuyện muốn hỏi Viên Giang, nhưng vừa tới gần hai bước đã thấy Viên Giang sắc mặt trắng bệch, chân run cầm cập.

Tả Mạc lại bỗng nhớ lại, có vài kẻ địch đã bị đã bị nữ tu hung hãn này hù chết, lập tức khẽ dừng chân.

Viên Giang là người mới hiếm có, nếu bị hù chết thì thật quá lỗ.

Hắn đành dừng bước.Nghĩ tới cô gái như âm hồn bất tán kia cứ đi theo, mình hóa ra trở thành ôn thần không ai dám gần sao?Tâm tình Tả Mạc lập tức lại tệ đi, phất tay cho Viên Giang rời khỏi.

Thấy Viên Giang như được đại xá, chạy nhanh hơn cả thỏ, tâm tình của hắn lại càng tệ.

Nhưng khi hắn nghĩ tới biểu tình âm trầm như nước của Bồ yêu, còn có vẻ căm giận không hề che dấu, tâm tình hắn lại đột nhiên tốt hơn không ít.Quả nhiên, hạnh phúc luôn được thành lập dựa trên đau khổ của người khác.

Tả Mạc cười ha hả, bắt đầu vùi đầu vào tiếp tục xây thành.Như Tả Mạc thấy, tâm tình Bồ yêu quả thực rất tồi.

Nữ tu xuất hiện khiến hắn cảm thấy thật thất bại.

Không biết lai lịch, không biết công pháp, không biết thực lực ra sao, không biết...

Nói chung là ngoài giới tính ra cái gì cũng không biết.Mà hắn hết lần này tới lần khác lại chẳng có cách nào, nếu lúc thực lực hắn chưa bị hao tổn, cho dù trong lòng có khó chịu cũng có thể trực tiếp bóp chết đối phương.

Song giờ thần hồn đều thương tổn nặng nề, hành động phải cẩn thận, chỉ có thể dựa vào Tả Mạc.

Tả Mạc là nơi hắn gửi hồn vì vậy kể cả hắn cũng nằm trong sự uy hiếp của nữ tu, điều này sao khiến Bồ yêu an tâm được?Hơn nữa, hắn không nhìn thấu được nữ tu, điểm này khiến sự bất an trong lòng tăng lên mãnh liệt.

Một khi xảy ra chuyện, hắn hoàn toàn bất lực.

Hắn đích thực đã thối lui tới bước đường cùng rồi, thực lực nữ tu không những cao thái quá lại còn vô cùng quỷ dị.“Xem ra chúng ta phải hợp tác tạm thời rồi.”

Bồ yêu nói với bia mộ, nghiến răng nghiến lợi: “Nữ nhân này quá nguy hiểm!”

Bia mộ không chút động tĩnh.Bồ yêu cười nhạt: “Lẽ nào ngươi không sợ hắn xảy ra chuyện?

Ngoại trừ hắn ngươi còn lựa chọn khác sao?”

Bia mộ đột nhiên trơn bóng như gương, một thân ảnh mơ hồ hiện ra.Bồ yêu nở nụ cười.Có tòa lầu chiến dùng phù trận đầu tiên, tốc độ xây của Tả Mạc đột ngột tăng nhanh.

Điều này được hắn quy cho việc mình đã dần quen với biến hóa của thân thể mới.

Tả Mạc đặt tên cho chiêu thức vô ý sử ra kia là “từ trên trời rơi xuống.”

Trong lúc vô ý “từ trên trời rơi xuống” khiến hắn hiểu ra rất nhiều diệu dụng của thân thể mới.Nhất là thần thức, thần thức của hắn luôn không có nhiều tiến triển, tựa như kẹt ở một cánh cửa.

Trên bầu trời lúc đó vô ý kích thích ngọn lửa hỗn loạn, trong lòng như lĩnh ngộ được, điểm dừng cũng được đột phá.Thần thức tiến bộ có hiệu dụng rất lớn, điều này cũng khiến cho tốc độ xây lầu của hắn tăng nhanh.Điểm trắc trở nhất của lầu phù trận là chạm khắc phù trận, sau khi thần thức mạnh lên, khắc phù trận càng thêm mượt.

Thêm nữa đã xây một cái lầu trước rồi, tốc độ xây của hắn càng khiến người ta kinh hãi.

Viên Giang đứng xa xa nhìn cũng ngày càng cảm thấy ông chủ là một quái vật.Một nam một nữ hai tên quái vật.Tốc độ cung ứng vật tư đột nhiên tăng lên khiến Cát Vĩ và Tôn Bảo vội vàng tới váng đầu hoa mắt.Tốc độ trung bình của Tả Mạc là hai ngày xây một cái lầu, cứ thế điên cuồng xây dựng.

Chỉ thấy một cái lầu canh đột ngột mọc lên từ mặt đất, gần như tất cả đất trống đều bị Tả Mạc dùng để xây lầu.Tả Mạc có cảm giác mãnh liệt, tiềm lực thân thể hắn đang từng chút từng chút một được khai phá.Hoạt động thể lực ép từng chút lực lượng trong thân thể hắn, điều khiển lửa giấy khiến linh lực hắn tiêu hao sạch sẽ, trạm khắc phù trận khiến thần thức hắn trống rỗng không còn.Hắn đột nhiên có phầm mong đợi, khi tòa thành này chính thức hoàn thành, mình sẽ biến thành cái gì?Vẻ khát khao cũng càng lúc càng dày thêm trong mắt tu giả ở doanh trại, tường thành kiên cố như vậy lại thêm lầu canh dày đặc, bọn họ có thể thấy không ai phá được.Ngay lúc Tả Mạc đang hồ hởi xây lầu, bọn Ma Phàm điều khiển thuyền vận nô khổng lồ về tới doanh địa.Nhìn tu nô đông nghịt, Tả Mạc không biết nên nói cái gì.

Công Tôn Sai đưa ra một ngàn tù binh đã khiến hắn đau đầu vô cùng, vất vả lắm mới có thể dàn xếp ổn thoả.

Ma Phàm lại đưa tới một ngàn tu nô, lại còn chỉ là luyện khí kì…Tả Mạc phẫn nộ, chỉ vào đám tu nô, mặt không chút biểu tình: “Ta phải làm sao với bọn họ đây?”

Cả đám Ma Phàm Tạ Sơn người người đều cẩn thận, bọn họ hiểu rằng thu hoạch lần này đúng là quá tệ.

Tạ Sơn nở nụ cười: “Tu nô có thể dùng để đào quặng mỏ mà!”

“Đào quặng mỏ?

Ta không tin bọn họ so với tháp nhỏ làm tốt hơn.”

Tả Mạc mặt tối sầm nói.

Tháp nhỏ và Tả Mạc tâm đầu ý hợp, nghe thấy Tả Mạc khen mình không biết từ đâu chui ra.

Đắc ý giãy giụa cái thân mập mạp, nhưng khi nó nhìn thấy mặt Tả Mạc đen như đáy nồi thì chợt cứng đờ, lập tức oạch một cái, bỏ trốn mất dạng.Vô số lần nói cho nó biết, lúc tâm tình cha không tốt, xuất hiện ở trước mặt hắn không có bất thứ gì tốt để ăn cả.Ma Phàm dè đặt cười nói: "Ông chủ, ngài không biết ngoại đường kia thật là nghèo, nghèo đến nỗi chỉ có những tu nô này thôi.

Chúng ta không có biện pháp nào khác, tay không mà quay về là không phù hợp với những lời dạy bảo của ngài đối với chúng ta.”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Lôi Bằng vội vàng phụ hoạ, gật đầu lia lịa.Tả Mạc cười nhạt: “Không sai, không sai!

Các ngươi nhớ rất kĩ lời của ta nói.”

“Vâng!”

Lôi Bằng đập thùm thụp lồng ngực đầy lông của hắn.

Tạ Sơn và Ma Phàm liếc nhau, cả hai đều ngậm miệng, hai người đồng cảm mà nhìn thoáng qua Lôi Bằng.“Vậy ngươi nuôi bọn họ đi.”

Tả Mạc lườm Lôi Bằng một cái: “Ngươi đã quên ta còn nói một điều khác nữa.

Kinh doanh lỗ không làm.

A, ta sẽ trừ vào phần thưởng của ngươi.”

Lôi Bằng phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa, ôm lấy chân Tả Mạc: “Ông chủ!

Ta sai rồi!

Ta thực sự sai rồi!”

Lửa giận trong lồng ngực Tả Mạc từ từ bốc lên, một cước đá Lôi Bằng văng xa hai mươi trượng, chửi ầm lên: “Các người cũng biết sai sao!

À ừ!

Biết một ngày các người ngốn mất bao tinh thạch không?

Năm viên!

Bảy trăm người, một ngày chính là ba ngàn năm trăm viên tinh thạch cấp ba đó!

Ông đây giàu lắm sao?

Giờ ông đây nghèo đến nỗi cơm không có mà ăn!”

Tất cả mọi người đều bị lửa giận của Tả Mạc doạ cho câm như hến.

Nghĩ lại cũng phải, bọn họ mỗi ngày tu luyện đều phải tiêu hao tinh thạch, những tiêu dùng này đều là do ông chủ cung cấp.

Trước đây bọn họ không nghĩ tới, bây giờ thấy ông chủ tính toán cũng cảm thấy giật mình.

Rất nhiều người sinh hổ thẹn, chỉ cần là tinh thạch dùng cho huấn luyện, ông chủ đều cung ứng đầy đủ, chẳng bao giờ thiếu.“Aha!

Bây giờ dẫn về nhiều tu nô như vậy, các ngươi muốn ta phá sản sao!”

Tả Mạc vẫn chưa hết giận, không có gì khiến hắn cảm thấy phẫn nộ hơn việc phá sản.“Ông chủ, chúng ta đi đoạt tinh thạch cho người!”

Lôi Bằng vừa ngã đứng dậy biểu hiện quyết tâm.“Không sai, ông chủ, không thể để ngài lỗ vốn được!”

“Cướp sạch của bọn chúng!”

Một đám nhất thời gào to, bộ dáng đằng đằng sát khí, một ngàn tu nô sợ đến nỗi mặt trắng bệch ra.“Những tu nô kia phải làm sao bây giờ?

Bán?”

Ma Phàm cẩn thận hỏi.“Bán cho ai?”

Tức giận trong lòng Tả Mạc tiêu tán không ít, hừ lạnh nói: “Đó không phải nói cho người khác biết chuyện ở trấn Nam Thắng là do các người làm sao?”

Mọi người nhất thời nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy khó nghĩ.“Giết đi sao?”

Tạ Sơn do dự hỏi, mọi người xung quanh sắc mặt cũng không dễ chịu gì.Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám tu nô ở gần nhất trở nên trắng bệch, cả đám quỳ xuống, liều mạng mà dập đầu, khóc lóc ầm ĩ khẩn cầu: “Đại nhân!

Chúng ta biết làm việc!

Việc gì chúng ta cũng sẽ làm!

Đại nhân, chúng ta chỉ cần có cơm ăn…”

“Đứng lên!

Đứng lên!”

Tả Mạc đau đầu vô cùng, hắn chưa gặp qua tình huống này bao giờ.Những tu nô kia nào dám đứng lên, toàn bộ quỳ xuống, liều mạng dập đầu: “Đại nhân…”

Tả Mạc buồn bực không thôi giận tới tím mặt: “Tất cả đều câm miệng cho ta, con mẹ nó, đứng lên!

Ai còn quỳ, chém!”

Lời này quả nhiên hữu hiệu, tất cả trở nên im lặng.Tả Mạc không nói một lời, quay đầu bước đi.Còn lại là đám Ma Phàm, người nhìn ta, ta nhìn người, mặt mỗi người đều lộ vẻ đau khổ.

Những gã lúc trước đề nghị mang đám tu nô này về giờ đây hối hận không thôi, nhưng lúc này ai cũng không có tâm tình để nói chuyện.Tả Mạc rầu rĩ không vui tìm tới lầu phù chiến, đặt mông ngồi xuống, sau lại nằm.

Đừng tưởng hắn bây giờ thủ hạ nhiều như vậy kì thực bản chất hắn vẫn còn rất trẻ và nhiều việc đời hắn vẫn chưa từng trải qua.Vô Không Kiếm môn cũng có tu nô, đối với tu nô hắn có chút đồng cảm, bọn họ đều là những người đáng thương.Nhưng mà sinh hoạt vốn đã không dễ, hắn dù đồng cảm nhưng cũng không nhận tu nô tràn lan như lần này.

Đám tu nô này là một hòn đá lớn, tàn sát tu nô, chuyện này hắn tuyệt đối không làm được.Thường ngày, hắn khoanh tay làm ngơ khi đối diện với những điều này, ai có thể nghĩ tới một ngày loại chuyện như này lại rơi vào bản thân mình?Tiểu Sơn giới nguy cơ tứ bề, mục tiêu của bọn là phải nhanh chóng ly khai, thời gian tinh lực đâu để mà chiếu cố một đám tu nô trói gà không chặt?

Lúc này Tả Mạc cần là những tu giả có sức chiến đấu mạnh mẽ, không phải là những tu nô không có sức chiến đấu như thế này.Những tu nô này lại cũng tiêu hao linh cốc hoặc tinh thạch, tuy rằng số lượng không nhiều nhưng nhân số đông đảo nên cũng không phải là con số nhỏ.

Nguyên bản gánh đã nặng giờ càng nặng thêm.Loại chuyện đòi mạng này sao mình lại gặp phải chứ?Tả Mạc có tâm mà vô lực nằm xuống, nhìn phù trận tinh tế trên trần nhà, xuất thần mà nghĩ.Bỗng nhiên, tiếng của Bồ yêu chợt vang lên trong đầu hắn: “Ta có biện pháp.”

Chương 263 : Quyết tâm của Tả Mạc .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNghe Bồ yêu nói, Tả Mạc tinh thần chấn động, giả bộ vô tình liếc mắt nhìn nữ tu rồi yên lặng tiến vào ý thức hải.“Biện pháp gì?”

Tả Mạc vừa vào đã hỏi, nhưng khi hắn thấy Bồ yêu lại lập tức sửng sốt.

Bồ yêu không ngờ lại không ngồi trên bia mộ như ngày thường mà ngồi ngay phía trước.Hai thằng này không phải không hợp nhau sao?Lòng hơi nghi hoặc nhưng Tả Mạc nhanh chóng bị lời nói của Bồ yêu hấp dẫn.“Ta biết ngươi lo lắng điều gì.”

Đôi môi mỏng của Bồ yêu vẽ thành một nụ cười yêu dị.Tả Mạc hơi thất thần, trong đầu bỗng nghĩ tới một vấn đề, vì sao xung quanh mình toàn một đám những kẻ biến thái như vậy?

Ngay cả tiểu tử Công Tôn Sai kia giờ cũng có xu hướng không bình thường rồi.

Đột nhiên có thêm một nữ nhân thì lại hung hãn, tà khí bức người.Bồ yêu như đã tính trước, vẻ mặt chắc chắn: “Tiếc của, lãng phí tinh thạch cho đám tu nô.”

Tả Mạc nghe vậy mắt trợn trắng: “Có cách gì nói mau, đừng nói lời thừa nữa.”

“He he.”

Bồ yêu cũng không định giỡn thêm nữa, con mắt máu hơi nheo lại: “Sao ngươi không để chúng tu ma đi?”

"Tu ma?"

Tả Mạc nhất thời sửng sốt."

Không sai, tu ma."

Bồ yêu cười không thành tiếng: "Linh khí Tiểu Sơn giới bị ăn mòn song cũng chẳng ảnh hưởng gì đối với tu ma.

Đám tu nô này chẳng qua chỉ là nhập môn luyện khí, tu vi thô thiển, đổi sang tu ma cũng không khó.

Huống hồ tu ma không cần linh khí, ngươi cũng không phải tốn tinh thạch."

Tả Mạc bị đề nghị của Bồ yêu hấp dẫn, hiếu kỳ hỏi: “Tu ma như thế nào?”

“Có ma công mà.”

Bồ yêu vẻ mặt đương nhiên nói.Tả Mạc nghe vậy giận tím mặt, nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt Bồ yêu chửi thẳng: “Hừ, ngươi có ma công!

Lúc trước sao không nói với ông đây?

Lại nói ngươi không có ma công, bắt ông đây luyện Thiên Ba quyền quyết!

Giờ lại chạy ra nói mình có ma công, thì ra là lừa ông!”

Bồ yêu yên lặng.Chuyện tu ma được xác định rất nhanh.

Bồ yêu đưa ra một bộ ma công tên là Khổ Vệ.Khổ Vệ bắt nguồn từ một bộ ma công tên là Khổ Uyên, bộ Khổ Uyên này do một tên Thị Tâm Hầu sáng lập, tên này vốn thân thể yếu đuối từ nhỏ, thiên phú cực kém, không cách nào tu luyện ma công Thị Tâm của bản tộc, trải qua nhiều trắc trở, tự nghĩ ra Khổ Uyên, cuối cùng tu thành ma tướng.

Về sau bộ ma công này rơi vào tay một vị vương, gã cải sửa Khổ Uyên một chút, ban cho cận vệ của mình, bộ ma công này sau đó cũng đổi tên thành Khổ Vệ.Bồ yêu vô cùng đắc ý giới thiệu.“Điểm đặc sắc nhất của bộ ma công này là thích hợp với các loại ma có thiên phú không xuất sắc.

Ừm, đám tu nô này cũng rất thích hợp.

Hừ hừ, bộ ma công này ở bất cứ ma giới nào cũng là hàng cao cấp, có thể bán được giá, thực không nghĩ tiện nghi cho đám tu nô này.”

Tả Mạc xem xong Khổ Vệ lập tức giật nảy mình.

Bộ ma công này không phải người có tính tình kiên nhẫn căn bản không cách nào luyện chứ đừng nói tới cảnh giới cao thâm.

Ma công này dùng nhiều việc cực khổ làm xúc tác, cần tâm tính kiên định, tên sáng lập ra bộ ma công này đúng là biến thái!Vốn đang nghĩ xem mình có thể tu luyện không, sau khi xem xong, Tả Mạc quyết định bỏ qua.

Cái thứ này không phải người thường có thể tu luyện.Bồ yêu hiểu rõ lo lắng của Tả Mạc.“Người bình thường không thích hợp tu luyện nhưng những tu nô này số phận có nhiều ngang trái, trải qua khổ cực nên ngược lại rất thích hợp.

Dù sao ngươi giờ cũng không muốn để bọn chúng tiêu tốn tinh thạch.”

Tả Mạc nghĩ cũng đúng, dù sao hắn cũng không mong đám tu nô này có thể làm gì.Tu nô bị xếp thành một doanh, lấy tên là Vệ Doanh.

Tả Mạc kiểm kê một chút, một ngàn người.

Hắn đem chương đầu tiên của Khổ Vệ truyền xuống, chọn vài tu giả giám sát rồi một lần nữa vùi đầu vào xây thành.Vài ngày sau, Công Tôn Sai mang theo tám trăm tù binh trở về.

Tả Mạc cũng thoải mái thở phào nhẹ nhõm, hai người nói với nhau vài câu rồi lại vội vàng làm việc của mình.

Tả Mạc muốn xây thành, Công Tôn Sai muốn hợp nhất đám tù binh bắt được, một lần nữa xây dựng đội hình, muốn tổng kết những điểm tâm đắc, vân vân.Thành Kim Ô đã cơ bản thành hình, khiến ngay cả những tù binh cũng hưng phấn mong đợi.Liên tục xây dựng, thành Kim Ô đã có tới ba mươi sáu lầu canh, rậm rạp như rừng kiếm chỉ thẳng lên bầu trời.

Xa xa nhìn lại, những tòa lầu này cao hơn tường thành một quãng, trong lòng mọi người cũng tràn ngập cảm giác an toàn.Hoàn thành xong ba mươi sáu lầu phù chiến, cũng đồng nghĩa với tu giả trong doanh có thể bắt vào tiến vào ở.Vệ Thành Bân theo đại sư phụ Cát Vĩ đi vào thành Kim Ô, thần sắc tràn ngập hưng phấn.

Vừa vào thành, một hơi ấm bao phủ lên hắn như đang phơi mình dưới mặt trời, người xung quanh lập tức tán thưởng ko thôi.“Đây là phù trận gì vậy?

Thật quá thần kỳ!”

“Thoải mái quá, thư thái quá!

Sau này có đánh chết ta cũng không quay lại sơn động kia!”

“Đáng, giờ có chết cũng đáng!”...Nghe tiếng bàn tán ồn ào bên tai, Vệ Thành Bân đột nhiên cảm thấy khóe mũi cay cay, suýt chút nữa rơi nước mắt.

Hắn vội vàng cúi đầu giấu đi tình cảm của mình.

Khi hắn ngẩng đầu lại thấy khóe mắt đại sư phụ Cát Vĩ ẩn hiện ánh lệ.Đối với những người như bọn họ, thành Kim Ô trước mắt là mong ước cuối cùng trong lòng!Từng tòa lầu phù chiến dày đặc những họa phù xuất hiện trong mắt bọn họ, càng khiến bọn họ tán thưởng.

Mọi người cũng đồng thời yên lòng, những lầu chiến khổng lồ trước mắt như công khai lực lượng của mình, mang tới cảm giác an toàn cho bọn họ.“Được rồi, đi mau lên!”

Đại sư phụ Cát Vĩ lớn tiếng đánh thức đám người này: “Chúng ta đi tới trước xây chỗ ở cho mình nào!

Bằng không đêm nay sẽ phải về sơn động đấy, các ngươi ai muốn ở lại?”

Đương nhiên không ai muốn, đám người vội vội vàng vàng xây dựng phòng ốc.Tu giả biết pháp quyết hành thổ thường am hiểu xây dựng nhà cửa.

Tu giả của bộ luyện khí vốn không phải chuyên tu, pháp quyết hành thổ của không ít người không đến nỗi tệ.“Đám người này cần nỗ lực hơn!

Tranh thủ trước trời tối hoàn thành, đến tối chúng ta liên hoan một chút.”

Cát Vĩ đại sư phụ đầy cảm xúc giơ hai tay lên.Tả Mạc lúc trước đã quy hoạch tốt các khu vực sinh hoạt, doanh trại tất nhiên là quan trọng nhất.

Nhưng đối với Công Tôn Sai mà nói, hắn đầu tiên phải tổ chức lại hệ thống của đám thuộc hạ.

Chuyện của Vệ Doanh hắn không nhúng tay, sư huynh làm gì Vệ Doanh hắn không hiểu.

Thủ hạ nhiều như vậy cũng đã khiến hắn đau đầu rồi.Hắn cũng không tính phá đi biên chế lục bộ, những tu giả này phối hợp với nhau đã ăn ý, nếu như đưa thêm người mới vào sức chiến đấ tất sẽ giảm xuống một bậc.Công Tôn Sai giờ cũng đã không phải kẻ gà mờ cái gì cũng không hiểu, hắn thành thạo xử lý công tác chỉnh đốn.Lục bộ là chủ lực, toàn bộ quy về trong Chu Tước doanh, việc đặt tên cho doanh thành lập đầu tiên là Chu Tước chứ không phải Huyền Vũ, có thể thấy thành Kim Ô này được mọi người yêu thích từ tận đáy lòng.(*) Ma Phàm, Tạ Sơn cầm đầu tu giả lĩnh ngộ “ý”, tách thành một khúc: Thiên Phong khúc.

Chỉ có điều khiến người khác ngạc nhiên là Tông Như thống lĩnh Thuẫn Vệ khúc.

Nhiệm vụ của khúc này chủ yếu là bảo hộ an toàn của Công Tôn Sai, truyền mệnh lệnh của hắn.Hai nghìn tù binh bắt được được chia thành hai doanh Đông và Tây.

Trong dự tính của Công Tôn Sai, Đông doanh và Tây doanh là các đội dự bị, cung cấp tu giả ưu tú cho Chu Tước doanh.Chu Tước doanh trong dự tính của Công Tôn Sai là mười hai bộ, một ngàn bốn trăm sáu mươi bốn người, thêm cả tu giả hậu cần và phụ trợ là một ngàn năm trăm người.

Giờ mới lục bộ, chỉ hoàn thành phân nửa.Nhưng hắn cũng hiểu, bọn họ vừa có thành Kim Ô, yêu cầu đối với Chu Tước doanh am hiểu tấn công cũng không cao.

Nhiệm vụ gấp gáp nhất tước mắt là huấn luyện hai doanh Đông Tây vận dụng lầu canh.Công tác chỉnh lý tiến hành đâu vào đấy.Về phần Vệ Doanh, cứ để sư huynh đau đầu thôi.

Chỉnh đốn xong, Công Tôn Sai cũng nhanh chóng tiến vào thành Kim Ô.Buổi tối, thành Kim Ô vô cùng náo nhiệt, ven đường đèn lồng chiếu rọi, cảnh tượng huy hoàng.

Từ xa nhìn lại, tựa như một tòa thành lơ lửng giữa không trung.Hôm nay là ngày lễ của mọi người!Rất nhiều người vui mừng tới phát khóc, bọn họ cuối cùng cũng có chỗ đặt chân, cuối cùng cũng có chỗ tránh gió, cuối cùng cũng có thể có một nơi để an tâm ngủ!Tiểu Sơn giới trong kiếp nạn, thành Kim Ô độc nhất vô song!Công Tôn Sai yên lặng nhìn đám thủ hạ mừng tới phát điên, thậm chí những kẻ ngày thường dũng mãnh không sợ chết lúc này cũng ôm nhau khóc rống lên như đứa trẻ, trong lòng hắn có cảm giác không rõ ràng.

Hắn biết nhiều hơn họ, biết tòa thành này được xây chỉ vì chuẩn bị đại chiến với Minh Tiêu lão tổ.Số phận của tòa thành này đã được định ra ngay từ khi bắt đầu thiết kế.Hắn nhấp nhấp môi, yên lặng rời khỏi doanh trại đang hân hoan đi tìm sư huynh.

Hắn tìm thấy sư huynh trong một lầu phù chiến, bỗng giật mình, khi mọi người đều đang hân hoan, sư huynh lại đứng một mình trong lầu phù chiến.Thấy Công Tôn Sai tới, Tả Mạc ngẩng đầu: “Huynh đang thử xem có thể dùng lầu phù chiến này có tôi luyện hạt đào lôi âm được không.”

Công Tôn Sai phấn chấn tinh thần: “Sư huynh tìm được manh mối rồi sao?”

“Ừ, có vẻ khả thi nhưng vẫn phải thử.”

Tả Mạc thấy Công Tôn Sai rầu rĩ không vui: “Sao?

Sư đệ có chuyện gì không vui à?”

Hắn hiểu rõ hai vị sư đệ, Thành sư đệ là người si mê nuôi thú, Công Tôn sư đệ bình thường thì sát phạt sắc bén nhưng thực tế tâm tư cũng chẳng khác Thành sư đệ bao nhiêu, đều là người thuần phác, không quen chuyện thế sự.“Chỉ thấy bọn họ vui vẻ như vậy song cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng.

Tòa thành này cuối cùng cũng phải hủy.”

Công Tôn Sai buồn rầu nói.Tả Mạc lặng lẽ đi tới vòng bảo hộ, dõi mắt nhìn về phía xa, một lát sau lại cười nói: “Không nghĩ tới sư đệ bình thường sát phạt là vậy mà cũng có lúc đa sầu đa cảm.”

Hắn hơi ngừng lại, vẻ mặt chăm chú nói: “Tiểu Sơn giới là cái lồng giam, trong lồng giam làm gì có chỗ nào vui vẻ?

Chúng ta chỉ cầu được sống, vì chúng ta đều hiểu không trốn khỏi lồng giam sẽ chết.

Tựa như đun nước nấu ếch, từ từ sẽ sôi.”

“Trong số bọn họ có người hiểu có kẻ không, người hiểu lại không muốn nghĩ tới.

Vì sao?

Bọn họ cảm thấy có thể sống thêm được ngày nào hay ngày ấy.”

Tả Mạc trầm giọng nói: “Song ta không nghĩ vậy.

Ta tình nguyện kéo dài hơi tàn này để đổi lấy một cơ hội, một cơ hội thoát khỏi nơi đây.”

“Thành Kim Ô vốn không phải nơi vui chơi!

Sau khi chúng ta thành công cho dù không có tòa thành này bọn họ cũng có thể tìm được một nơi vui vẻ khác!”

Tả Mạc nói như đinh đóng cột.Công Tôn Sai ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện vẻ u sầu, con mắt lúc bình thường ẩn hiện sát khí khiến người ta không nhìn thấu lúc này cũng trong suốt không chút chất tạp.Hai người nhìn nhau đồng thời mỉm cười.(*) Chu Tước, Huyền Vũ là hai trong số tứ linh trong văn hóa Trung Quốc.

Chu Tước là con sẻ mỏ đỏ, Huyền Vũ là một chòm 7 ngôi sao.

Kim Ô là con quạ vàng, biểu tượng của mặt trời.

Quan hệ giữa Kim Ô và Chu Tước, có thể hiểu như trong một bức tranh cổ "Nhất ô bách tước", trong đó Ô như biểu tượng của Thiên tử, tước như biểu tượng của thảo dân quây chầu.

Về bức tranh "Nhất ô bách tước" này, trong dân gian có lưu truyền truyện trạng đi sứ đề thơ về nó.Chương 264 : Sồ hình .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckThừa lúc lão tổ vẫn bế quan, Hạ Tường giấu nhẹm sự việc.

Người khác cũng hiểu, chuyện này thật quá lớn, nếu lão tổ biết được thì toàn bộ mọi người đều mất mạng, tất cả đều im lặng.

Mất năm chiếc thuyền vận nô là tổn thất lớn nhất, còn một ngàn tu nô thì không đáng giá.Bọn hắn còn có thể bồi thường được năm chiếc thuyền vận nô.Nhưng một vài lão đại của các thế lực đã đàm phán thỏa đáng lại bỏ mạng trong lần đánh lén này khiến bọn hắn tức hộc máu.

Hiệp nghị trước kia cũng thành một tờ giấy lộn.

Các thế lực này sẽ hỗn loạn một thời gian, rồi trùng tổ, tuyển ra tân lão đại.

Đây cũng là nguyên do vì sao công việc khắc phục kéo dài.Bọn đáng chết!Nếu như mình có thể tóm được bọn chúng, nhất định sẽ băm bọn chúng ra.Hạ Tường nghiến răng, nghĩ tới các thế lực đang hỗn loạn, đầu hắn như to ra.

Hắn đột nhiên phát giác, từ khi mình ngồi vào ghế đại trưởng lão ngoại đường, liên tục gặp vận đen, không có chút thuận lợi nào.Hiện tại hắn phải suy xét có nên tham gia vào tranh đấu nội bộ các thế lực kia không.

Thời gian không nhiều, nếu trước khi lão tổ xuất quan, còn không hoàn thành việc này, hắn sẽ mất đi cơ hội sửa chữa.Mỗi lầu phù chiến đều tỏa ra ánh sáng bạc, trong đêm vô cùng mỹ lệ.Trên đỉnh lầu phù chiến, bảy hạt đào lôi âm lơ lửng, chúng như đang lập lờ trong nước.

Thỉnh thoảng còn bay lượn trên lầu, vô cùng linh hoạt.

Đỉnh lâu cùng bốn vách không ngừng tỏa điểm sáng bạc, những điểm sáng bạc như mây mù không ngừng bị hạt đào lôi âm hút lấy.Tả Mạc kiểm tra tỉ mỉ hạch đào được nuôi dưỡng trong mỗi lầu phù chiến.

Phù trận được khắc trên mỗi lầu phù chiến là “Dương Sát Cương Lôi”, những đám sương mù màu bạc nhìn như vô hại này lại ẩn chứa vô số cương lôi nhỏ mịn, hạt đào lôi âm được ôn dưỡng, uy lực càng vượt quá mong đợi của mọi người.Việc xây thành mới chỉ hoàn thành một nửa, nửa còn lại càng khó hơn.Trong một tòa lầu ở trung tâm thành Kim Ô, Tả Mạc đào bới điên cuồng, bùn đất đào ra lập tức bị kim ô hỏa đốt cháy sạch.

Thân thể của hắn nay đã tiến vào giai đoạn hai, ít biểu hiện hơn lần đầu rất nhiều.Giai đoạn hai biểu lộ không rõ như giai đoạn một, nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy sự tiến bộ của thân thể.Tả Mạc có thể thi triển “Lưu Ly thiên ba” từ mười tám vòng thành mười chín vòng.

Uy lực tăng lên, nhưng không có biến hóa thực chất.Song Tả Mạc càng hứng thú với ma văn trên cơ thể mình.Ngọc Thiết Đầu là ma thể, sau khi đạt tới giai đoạn hai (nhị thục), ma văn xuất hiện mờ nhạt.

Ma văn trước ngực hắn cực mờ, nếu không phải Tả Mạc tỉ mỉ quan sát, rất dễ bỏ qua biến hóa nhỏ bé đó.Da của hắn vốn đen bóng, ma văn cũng màu đen, hòa vào nhau cực khó phát hiện.Tả Mạc cẩn thận nghiên cứu một hồi, phát hiện ma văn hiện lên cũng không hoàn chỉnh, có nhiều chỗ quá mờ, khó tra rõ, cần chờ đạt tới giai đoạn ba mới hiện rõ.Hắn ghi nhớ, sau đó lại tập trung xây thành.Chỉ trong vòng vài ngày, Kim Ô thành càng thêm rực rỡ.Dường phố sạch sẽ dị thường, hai bênh đường là phòng ốc mới tinh san sát, phong cách kiến trúc muôn hình muôn vẻ.

Có định viện với gạch xanh ngói đỏ, cũng có những lầu nhỏ đỉnh nhọn đầy màu sắc.

Tu giả tại thành Kim Ô tới từ nhiều địa phương khác nhau.

Phòng khốc phiêu phù trên không căn bản là không xuất hiện, khác hẳn với các thành thị bình thường khác, nguyên do xuất phát từ vấn đề an toàn.Cây xanh hai bên đường mọc um tùm, quả trữu nặng, tản ra mùi thơm dụ hoặc.

Những chỗ trống trải, như góc tường, dưới cây to đều được trồng thêm hoa cỏ, linh thực của các tu giả cũng được dùng tới.

Không ít chim chóc bị hấp dẫn tới, khắp nơi đều bừng bừng sinh cơ.Niên Lục kéo theo một đám tu giả kiêm trình ngày đêm trở về, cũng vô cùng kinh ngạc trước mỹ cảnh, không còn lời gì để nói.….Bao dịch hành lễ với tháp nhỏ đang phiêu phù trước mặt, vẻ mặt cảnh giác: ‘Tháp gia, ngài lại đói sao?’Tháp nhỏ béo tròn xoe hết sức bày ra tư thái ngạo nghễ, nhưng càng khiến kẻ khác phì cười.

Đừng sau nó, chim ngốc ngẩng đầu ưỡn ngực, khoe ra cái bụng tròn xoe, mắt híp lại, căn bản kiêu ngạo không nhìn người.

Tiểu Hắc ở trên đầu dốt điểu, râu trên đầu rung loạn, liên tục nhìn ngó xung quanh.Bao Dịch cũng không dám cười, ba tiểu tổ tông trước mặt, hắn không dám đắc tội.Hắn thực không rõ, thời đại nào, cả pháp bảo, tọa kỵ, sâu bọ đều thành tinh?

Ba tên này thành quần kết đội, cứ một thời gian ngắn lại tới càn quét một phen.

Kẻ kỳ quái nhất là tháp nhỏ, cái gì cũng ăn, pháp bảo, tài liệu,… toàn bộ đều nhét vào bụng.Nhưng ông chủ vẫn dung túng nó, tất cả pháp bảo không dùng được đều ném cho tháp nhỏ.Đối với loại thủ tài nô (kẻ tham tiền) như Bao Dịch, thì quả là đau đứt ruột vỡ gan.

Dù hắn biết các pháp bảo kia không có bao nhiêu giá trị, nhưng muỗi dù nhỏ cũng là thịt, nhìn thấy chúng nó chui vào bụng tháp nhỏ, một viên tinh thạch cũng chẳng rớt ra, tim hắn nhỏ máu.Phá giá!

Phá gia nha!Không biết từ lúc nào, tháp nhỏ đã trở thành đại địch hàng đầu trong thâm tâm Bao Dịch.Đương nhiên hắn cũng không dám lộ địch ý, tháp nhỏ được ông chủ sủng ái cực độ.

Nếu như trước kia hắn có ý nương nhờ, vậy bây giờ là trung thành chí tử.

Nói đùa, một người mạnh mẽ tới có thể tự mình xây một tòa thành, chẳng nói gặp qua, dù là nghe cũng chưa từng.

Hắn hiện tại minh bạch, vì sao dạng cao thủ như Tạ Sơn cũng nguyện ý làm thủ hạ.Lại nhìn vào sức chiến đấu cường đại của bọn thủ hạ, trời, tài thận ở trên, Bao Dịch hắn cả đời đều không từng nghĩ gặp qua một đội ngũ hung tàn đến thế.Hắn không tin ai tại Tiểu Sơn giới có thể uy hiếp tới bọn họ, trừ phi Minh Tiêu lão tổ tự thân tới.

Còn điểm nữa khiến hắn bôi phục ông chủ, ông chủ cung ứng tinh thạch cho thủ hạ thực rộng lượng.

đội ngũ bảy trăm người, một ngày ba ngàn năm trăm viên tinh thạch tam cấp, quy đổi là bảy viên tinh thạch tứ cấp.Một ngày bảy viên tinh thạch tứ cấp!

Xuýt xoa!

Lúc đầu hắn suýt ngất.

Dù hiện tại, tại Tiểu Sơn giới, tinh thạch không đáng giá, nhưng vẫn không phải là con số nhỏ.Hắn cảm thấy một áp lực trầm trọng, pháp bảo thu được không bán ra được.

Hiện tại lại xây thành, phải nghĩ biện pháp giúp ông chủ buôn bán, nếu không cứ trường kỳ gặm của ông chủ, ngày sau không biết thế nào.Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi, thấy tháp nhỏ lay động trước mặt hắn, hắn nhìn lại, bỗng phát hiện, một hàng con rối đứng sau lưng chúng.Con rối!Bao Dịch là một thương nhân lão làng, các loại pháp bảo, khôi lỗi tự nhiên biết.

Nói thực, bằng cái nhìn của hắn, nhữn con rối thanh đồng này được luyện chế cực thô ráp.Con rối thanh đồng chỉ cao hơn một cấp so với giấu trúc, nhưng vẫn tính được là hàng thông thường.

Hắn nhẩm tính, loại con rối thanh đồng này có bán cũng chẳng bán được giá cao.Nhưng có thể thấy được, người thiết kế con rối cũng bỏ nhiều tâm tư.

Con rối hẳn để đào khoáng, chi dưới giống như rắn, mỗi đốt xương đều giúp chúng phù hợp với mặt đất lồi lõm.

Nửa thân trên là hình người truyền thống, nhưng là bốn tay mà không phải hai tay.Một hàng khôi lỗi đứng chỉnh tề, mỗi khôi lỗi đều vác một tui đay to quá thân mình.Bao Dịch thu bớt coi thường, khôi lỗi tuy hơi xấu, nhưng khí lực rất lớn, là khôi lỗi tốt.Khối lỗi liên tục tiến tới thả xuống túi đay trên mình.

Rất nhanh, trước mặt bao dịch có một núi nhỏ.“Tháp…

Tháp gia, đây là thứ gì?

“ Bao Dịch cẩn thận hỏi.Thap nhỏ cong thân tháp béo tròn xoe, làm ra một động tác tự ngạo.Bao dịch nuốt nước miêng, lau mồ hôi trán, có chút lo lắng hỏi: ‘Để ta xem sao?’ Mỗi lần đối mặt với ba tên này, hắn đầu to như cái đấu, hắn rất hôi shaanj, vì sao lúc nhỏ không học đoán ý (Body language)?Tháp nhỏ gập đầu lia lịa.Bao Dịch an tâm, không đoán sai, hắn vội chạy tới mở túi đay.Tinh tahchj chói mắt khiến hắn ngây ngốc, cả phòng sáng lóa.Tháp nhỏ chạy tới trước mặt dốt điểu, tranh công trạng, dốt điểu dùng cánh cọ tháp nhỏ, tháp nhỏ lập tức vui mừng ra mặt, vội bay tới trước, hấp tấp dẫn đường.

Thằng tặc tinh, tới mấy lần sớm quen đường quen cửa.

Dốt điểu thồ tiểu Hắc, như đi vào chốn không người, cao ngạo dạo điểu bộ, phiêu nhiên lướt qua Bao Dịch đang đứng như trời trồng.Thúc Long là người phụ trách tối cao tại Vệ doanh.

Hắn là một lão tu nô, khác với rất nhiều người, hắn đã qua tay năm chủ nhân, hắn cũng khá có uy tín trong đám tu nô.Khắp doanh địa, mỗi người đều liều mạng tu luyện, hắn lộ ra vẻ vừa ý.

Đối với chủ nhân hiện tại, hắn cảm kích.

Chỉ có tu nô qua tay nhiều chủ, mới hiểu rõ, đãi ngộ hiện tại đã như tiên cảnh.Mình có thể được chủ nhân xem trọng, thống lĩnh vệ doanh, hắn càng kích động, lại càng hoảng sợ.

Vui vì có thể giúp chủ nhân, sợ là sợ mình làm hỏng việc.Hắn không ngờ, ông chủ không kêu bọn hắn đi làm việc, mà để bọn hắn tu luyện.

Tu luyện hiển nhiên là việc tốt, tuy hắn hiểu không nhiều, nhưng cũng biết chỉ tu luyện mới có giá trị.

Nhưng lại không tránh khỏi bận tâm, chủ nhân tuy nhân hậu, nhưng trong mắt những người khác là phá gia.

Nào có ai lại để tu nô đi tu luyện?Chuyện hoang đường như thế, hắn chưa từng nghe nói qua.Nhưng nếu chủ nhân đã phân phó, hắn chỉ có thể tận lực giúp chủ nhân.

Có lúc hắn cũng mơ tưởng trong vệ doanh sẽ xuất hiện vài cao thủ, vì chủ nhân làm việc, mình dù chết cũng đáng.Chủ nhân thu lưu bọn hắn, còn để bọn hắn tu luyện, vệ doanh trên dưới đều dốc sức.

Thúc Long sợ nhất là tu nô mới, tu nô mới trong lòng chỉ toàn thù hận, trong mắt bọn họ, toàn bộ tu giả đều là địch nhân.Hắn cũng từng như vậy.“Thúc Long, để bọn họ đứng dậy, ta muốn kiểm tra tiến độ.”

Trên vòng cỏ truyền tới tín niệm, hắn lo lắng.

Tu chân thật thần kỳ, vòng cổ này cũng hẳn là một loại pháp bảo.‘Vâng!” hắn nhỏ giọng ứng tiếp, vội gõ trống.Trong thức hải, Bồ yêu hứng khởi bừng bừng chầm chơi hạng liên, Tả Mạc luyện chế thứ đồ chơi này cũng có chỗ dụng.Dợt ra một đội tu ma giả, là chuyện cực kỳ thú vị.Chương 265 : Biến hóa kinh người của chim ngốc .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckChim ngốc nuốt vào một khối bùn xám.Khối bùn xám đó tháp nhỏ vừa phun ra lúc nãy.

Tiểu Hắc chẳng chút hứng thú với khối bùn xám xám ấy, chỉ có chim ngốc thích nó.

Tâm tình ba đứa nhỏ đều vô cùng tốt, nhất là chim ngốc ngạo nghễ chiếm lấy vị trí lão đại, hai đứa nhỏ khác cũng mười phần tín phục đối với chim ngốc.Vì vậy nên tháp nhỏ vừa phun ra bùn xám liền lập tức đưa cho chim ngốc.

Thời gian này Tả Mạc cũng bận tới hoa mắt váng đầu, làm gì có thời gian tới quản ba tên gia hỏa này?

Nếu hắn biết chim ngốc nuốt mất nhiều bùn xám như vậy nhất định trong lòng chảy máu không thôi.Đó là bao nhiêu tinh thạch hả???Chim ngốc hồn nhiên không chút giác ngộ hai chữ tiết kiệm, thoải mái nuốt đám bùn xám đó vào.

Phẩm giai của pháp bảo thu được cao hơn trước đây không ít, trước đây chỉ chủ yếu là pháp bảo nhị phẩm, giờ thì trong thương khố chất đầy pháp bảo tam phẩm.

Vì không tìm được người mua, những pháp bảo chẳng tu giả nào dùng này đều tiến vào bụng tháp nhỏ.Chỉ cần nhìn cơ thể béo hơn so với trước đây vài phần có thể thấy thời gian này tháp nhỏ thoải mái tới mức nào.Chim ngốc cũng theo đó được thơm lây.Không ngờ, chim ngốc bỗng lộ vẻ đau đớn, lông vũ trên cơ thể đều run lên bần bật.

Thân thể nó bỗng sinh ra gió xoáy nhàn nhạt, bắt đầu không ngừng đảo quanh.Tháp nhỏ và Tiểu Hắc lập tức khẩn trương hẳn lên.Dưới cánh chim ngốc đột nhiên tỏa ra khí ám, luồng khí xám mông lung này như sinh vật sống, dọc theo nó, lông vũ không ngừng uốn lượn lay động.

Chim ngốc tựa hồ càng thêm đau đớn, thân thể run rẩy càng lúc càng kịch liệt, khí xám với tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng lan tràn dọc theo cơ thể nó.Trong thời gian ngắn, khí xám đã lan dọc theo cái cổ thon dài, lan về phía trước, cho tới khi chạm tới con mắt nó.“Ô!”

Một tiếng rên đầy đau khổ khiến cho tháp nhỏ và Tiểu Hắc sợ tới mức ngây ngốc ra tại chỗ.Phiu.Một âm thanh cực nhỏ vang lên, như một thứ gì đó bị đốt cháy.Toàn thân chim ngốc bao phủ bởi một lớp khí xám nồng đậm, nhìn từ xa lại tựa như một lớp mây xám không ngừng bốc lên.

Một chút sắc xám tản ra theo làn khói, không ngừng tỏa ra bên người nó, xoay tròn theo gió nhẹ, lôi kéo theo từng vòng tròn màu xám cực nhỏ.Đường cong mỏng manh màu xám càng lúc càng nhiều, tựa như một con tằm không nhìn thấy đang không ngừng nhả tơ.

Tơ xám dày đặc không ngừng bay quanh chim ngốc, dần dần hình thành một cái kén màu xám.

Chính giữa kén là một khối không ngừng tỏa khói xám."

Ô!"

Tiếng kêu đau đớn như phát ra từ tận đáy lòng, Bao Dịch vừa bị kinh động, sắc mặt đại biến, tháp nhỏ và Tiểu Hắc cũng hoang mang lo sợ.Kén xám đột nhiên bay lên trời, lưu lại một chuỗi bóng xám, biến mất nơi xa xăm.Tả Mạc đang điên cuồng xây thành sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Chết tiệt!”

Chân đạp mạnh xuống, bay lên trời.“Lúc về sẽ tính sổ với các ngươi!”

Tiếng hét phẫn nộ của Tả Mạc từ xa xa truyền lại, mọi người phía dưới hai mắt nhìn nhau, đều không rõ có tình huống gì.Một lát sau, Tạ Sơn mới hỏi thử Công Tôn Sai: “Lão đại, có cần phái người theo không?”

Công Tôn Sai lườm mấy kẻ đang nóng lòng muốn đi bên cạnh nói: “Các ngươi muốn lười biếng sao?

Nghĩ cũng không được.

Tất cả phấn chấn lên, cả đám các ngươi cùng lên cũng chẳng phái đối thủ của nữ nhân kia.”

Đám người lập tức ngượng ngùng.

Lúc này bọn họ mới nhớ ra nữ tu bên người ông chủ kinh khủng tới mức nào!Tả Mạc vô cùng lo lắng đuổi theo, chim ngốc lại đang bị khí xám bao phủ, bay với tốc độ cực nhanh, hắn dốc hết sức lực cũng chỉ miễn cưỡng đuổi kịp.

Hắn vừa sốt ruột vừa phẫn nộ, con chim kia, chờ anh đuổi được mi, mi cứ chờ ăn đòn đi!Tháp nhỏ tâm thần tương thông với hắn, chỉ nửa khắc này hắn đã biết rõ nguyên do mọi chuyện.Càng nghĩ càng căm tức, anh vất vả mệt nhọc như vậy, đám gia hỏa các ngươi còn đi gây loạn, đúng là không muốn sống nữa rồi!Trong lòng nghĩ tới một số cực hình sẽ sử dụng sau khi bắt được chim ngốc, không biết có phải do lửa giận kích thích không, tốc độ của hắn lại tăng thêm một phần.

Toàn lực thi triển Phích Lịch Lưu Quang Dực, hắn như một tia điện, tốc độ nhanh chóng vô cùng!Cho dù hắn bay nhanh thế nào, nữ tu vẫn theo sát mà không chút cố sức.

Song đang lúc quan trọng, Tả Mạc cũng chẳng có tâm trạng nghĩ tới điểm này.Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, nhanh lên!

Nhanh lên!

Nhanh nữa lên!Mọi tâm tư của hắn đều đang chìm đắm trong đôi Phích Lịch Lưu Quang Dực trên lưng.

Sau một thời gian xây thành, tạo dựng ba mươi sáu lầu phù chiến dùng Dương Sát Cương Lôi, bất tri bất giác, lý giải của hắn đối với lôi điện đã bước lên một bậc mới.

Phích lịch cũng là một loại lôi điện, hắn nhanh chóng lĩnh ngộ, nắm giữ bí quyết.Ánh sáng trên Phích Lịch Lưu Quang Dực bùng lên mạnh mẽ, cánh chim biến mất, như một luồng lôi mang bao phủ toàn thân Tả Mạc, tốc độ lại nhanh thêm vài phần!Ông!Lôi mang phá không khiến người ta kinh hãi run rẩy, thanh âm tuy nhỏ nhưng truyền đi rất xa.Song đuổi liền vài canh giờ, Tả Mạc vẫn mất dấu.

Cho dù hắn tăng tốc ra sao cũng chri có thể trơ mắt ra nhìn bóng xám kia từ từ rời xa cho tới lúc biến mất.“Ngươi biết nó đi đâu không?”

Tả Mạc nôn nóng dừng lại, hỏi nữ tu.Nữ tu đứng bên lặng lẽ không nói gì, tựa như không nghe thấy.“Hướng nào vậy?

Nói cho ta đi!”

Tả Mạc vụng về ra dấu, giọng nói đầy vẻ lo lắng.Nữ tu như bức tượng đá không nói một lời.“Nói mau!”

Tả Mạc bỗng dưng nổi giận!Nữ tu thờ ơ, vẫn không nhúc nhích.Thấy nữ tu yên lặng đứng nhìn mình, Tả Mạc đang nổi giận bừng bừng không biết vì sao lại nhanh chóng tỉnh táo lại, lửa giận trong mắt cũng từ từ tắt đi.“Xin lỗi, vừa rồi ta đã thất thố!”

Tả Mạc chân thành xin lỗi, tuy hắn biết đối phương không nghe không thấy.

Mình thực sự bị lửa giận xông tới mê muội cả đầu óc rồi, tỉnh táo, cần tỉnh táo!“Bồ yêu, ngươi biết nó bay về phía nào không?”

Tả Mạc chìm vào thức hải hỏi Bồ yêu.“Vừa rồi nó bay theo hướng đông.”

Bồ yêu bất đắc dĩ nói: “Thực lực của ta giờ tổn hao quá nhiều, phạm vi của thần thức cũng nhỏ hơn trước đây.”

“Hướng đông!”

Tả Mạc không chút do dự bay thẳng về hướng đông.”

Chim ngốc chết tiệt!

Anh mà bắt được nhất định vặt trụi lông trên người mi, xem sau này mi còn bay thế nào được?

Tả Mạc bực tức suy nghĩ.Tiếp tục thôi động linh lực, toàn lực sử dụng Phích Lịch Lưu Quang Dực, bay vút trên bầu trời.

May mà gàn đây thân thể hắn mạnh lên nhiều.

Thân thể, thần thức, linh lực, trong ba phương diện này, linh lực tăng trưởng không dễ thấy như thân thể nhưng trong thời gian này cũng tăng trưởng không ít.Linh lực của hắn giờ đã đạt tới hai mươi lăm tinh, cách nhị trọng thiên chỉ có năm tinh.

Tả Mạc không biết rằng tốc độ tăng trưởng điên cuồng như vậy nếu truyền ra sẽ khiến người khác kinh hãi tới mức nào!Mỗi trọng thiên, lúc đầu tăng trưởng luôn nhanh chóng song đến thời kỳ cuối tốc độ lại giảm dần.

Chỉ năm tinh nhìn qua không nhiều song nhiều kẻ lại phải tốn tới ba đến năm năm, thậm chí lâu hơn.

Song Tả Mạc biết, tốc độ tăng trưởng tu vi của hắn tuy có chậm lại song biên độ nhỏ hơn tu giả phổ thông nhiều.Hắn không biết là vì ma thể hay cái gì khác.Lúc này cũng chẳng có tâm tư nhìn lại, hắn thôi động linh lực, toàn lực bay về hướng đông.Bay liền một hơi, tới lúc bóng đêm phủ xuống vẫn không thấy tung tích, dõi mắt nhìn xung quanh cũng chẳng có dấu vết gì.

Sắc mặt Tả Mạc âm trầm hẳn đi, thực sự không nhịn nổi nữa chửi ẩm lên: “Chết tiệt!”

Bất quá lúc này linh lực của hắn đã tiêu hao gần hết, cũng chẳng còn sức để bay tiếp, đành hạ xuống.Tiện tay lấy ra mấy viên tinh thạch, bày một phù trận Bổ Nguyên rồi khoanh chân nhập định khôi phục linh lực.Ma thể trọng tố, phù trận trên người hắn trước kia đã sớm bị phá hỏng song ma thể này vẫn có năng lực tự lọc tạp chất.

Những luồng linh lực được hút vào Tả Mạc vẫn kiên trì luyện hóa.

Linh lực thu được tuy không có tạp chất nhưng sau khi luyện hóa lại càng thêm tinh thuần, khi vận dụng càng thêm thuạn buồm xuôi gió.Tốn mất một canh giờ, Tả Mạc mới mở mắt một lần nữa, một luồng tinh mang chợt lóe lên trong bóng đêm rồi biến mất.Hắn vừa đứng dậy, tinh thạch trên mặt đất đã bộp một tiếng hóa thành bụi phấn.« Thật phiền phức ! » Tả Mạc bay lên trời, dõi mắt nhìn khắp xung quanh, cười khổ thì thào tự nói.Bóng đêm thâm trầm, cảm giác mát tới tận xương tủy, tầng mây hạ xuống thật thấp, tối như mực không chút ánh sáng.

Tả Mạc dứt khoát bay về phía trước, một lát sau đã đi ra khỏi tầng mây.Tầng mây sau cùng bị hắn bay qua, bầu trời sao mênh mông xuất hiện trước mắt.Mỗi ngôi sao đều tỏa sáng ngời ngời, rậm rạp bao phù khắp bầu trời.

Dưới chân là tầng mây liên miên mênh mông không thấy bờ, dưới ánh sao lại như biển đen mịt mờ.Cả biển mây và trời sao này chỉ có một mình hắn.Cảnh tượng đẹp đẽ như vậy hắn chưa từng thấy, trong thời gian ngắn hắn đã ngây dại.Một lát sau hắn mới thanh tỉnh lại, nhìn nữ tu lẳng lặng bay bên cạnh, tâm tình hắn đột nhiên tốt hơn, cười nói với nàng: “Chim ngốc tuy hơi ngu nhưng có phúc của kẻ ngốc, lần này hẳn cũng không gặp chuyện xấu gì.”

Hắn biết nữ tu không nghe không thấy, nói như vậy cũng chỉ để an ủi bản thân.Đột nhiên xa xa hiện lên vài điểm sáng.Tả Mạc lập tức chú ý tới, vội vàng quay sang.Là kiếm mang!

Tả Mạc chẳng hề xa lạ với những kiếm mang này, đó là ánh sáng khi kiếm tu điều khiển phi kiếm phi hành.Những điểm kiếm quang này bay tới cực nhanh, từ chỗ nhỏ như hạt vừng biến thành lớn cỡ hạt đậu xanh.

Tả Mạc cũng miễn cưỡng thấy được có bốn người tới, ba nam một nữ, đều là kiếm tu.Trong lòng Tả Mạc thầm run sợ, thực lực cả bốn đều không tầm thường, tốc độ đạp kiếm phi hành không sai biệt mấy với mình toàn lực thi triển Phích Lịch Lưu Quang Dực.Bất quá hắn cũng không tránh đi mà ngược lại chủ động tiến đón.

Hắn muốn hỏi bốn người bọn họ có thấy chim ngốc không.Bốn người bay tới cực nhanh, Tả Mạc thôi động linh lực, hét lớn: “Bốn vị chậm đã.”

Kiếm quang của bốn người ngưng lại, đứng cách Tả Mạc năm mươi trượng, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tả Mạc.

Một người trong đó mở miệng: “Các hạ ngăn chúng ta lại, có chuyện gì?”

Trong lời nói có vài phần bất thiện.“Xin lôi xin lỗi!”

Tả Mạc chắp tay đầy thiện ý cười nói: “Thú cưỡi của tại hạ đột nhiên phát bệnh, tại hạ đuổi nó một lúc lâu, còn bị nó bỏ lại, mạo muội ngăn các vị lại muốn hỏi một chút.

Dọc đường các vị có thấy một luồng khói xám bay qua không?”

Thần sắc bốn người cũng buông lỏng, một người trong đó nói: “Vừa rồi quả thực có một bóng xám xẹt qua, có điều tốc độ quá nhanh, chúng ta cũng không nhìn rõ lắm.”

Tả Mạc phấn chấn hỏi lại: “Không biết nó bay hướng nào?”

“Hướng kia.”

Người đó chỉ về phía sau.Tả Mạc vội vàng cảm tạ, đứng dậy bay theo hướng người đó chỉ.“Sư huynh, huynh làm vậy là sao?”

Nữ tu kia không hiểu hỏi lại, dọc đường bọn họ đâu có thấy bóng xám nào.« Ha ha. » Người này cười âm hiểm : « Được rồi, chúng ta không đoạt được cũng không thể để bọn Hoàng dễ dàng đoạt được.

Bằng không về sau trong Minh Tiêu phái phe của bọn ta sợ rằng chẳng sống yên được. »“Tu vi của người này hình như cũng không cao, ta thấy hắn mới chỉ ngưng mạch nhất trọng thiên.”

Tên còn lại nghi hoặc nói.“Ha ha, chúng ta cứ lẳng lặng theo sau, tới lúc đó các người sẽ biết.”

Người này đã đoán trước nói: “Nói không chừng chúng ta đục nước béo cò, cũng có thể kiếm được chút lợi lộc.”

Chương 266 : Một chút thu hoạch .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnBay khoảng nửa canh giờ vẫn không thấy chút tung tích, Tả Mạc cũng tỉnh táo lại, hắn biết có nôn nóng cũng vô dụng.

Theo với tốc độ bay như vậy của chim ngốc, phỏng chừng một thời gian ngắn cũng không ngừng lại được.

Chỉ cần tìm được phương hướng chính xác là có thể tìm ra.Bùn mà tháp nhỏ phun ra đều là một số vật chất ngoài ngũ hành, chim ngốc nuốt nhiều vậy cũng chẳng biết sẽ sinh ra biến hóa gì, miễn đừng xảy ra chuyện là tốt lắm rồi.

Trong lòng hắn rất lo lắng, chim ngốc là linh thú đầu tiên theo hắn, cảm tình sâu đậm.

Tuy rằng thường ngày như một con ngốc khôi hài, lại thích sĩ diện, dùng nửa con mắt nhìn người ta, nhưng ngẫm lại có lần mình bị thương, chim ngốc đã kiệt lực đem mình trở về, trong lòng hắn cũng có phần cảm động.Bỗng nhiên một đạo kiếm quang cực nhỏ thoáng hiện cách hắn khoảng hai mươi dặm.Tả Mạc hơi ngạc nhiên, vận khí của mình tối nay xen ra cũng không kém như mình tưởng.

Bay giữa buổi tối vẫn gặp phải kiếm tu khác, đây là chuyện cần bao nhiêu vận khí?

Nhất là hiện giờ Tiểu Sơn giới người khí khan hiếm, tu giả không còn tới một phần mười, không ngờ chỉ trong một đêm mình lại gặp liền hai tốp.Hắn đang muốn tiến tới tìm hiểu, hỏi thăm một chút đối phương có thấy chim ngốc không, không ngờ kiếm quang đối phương gập lại, trực tiếp bay về phía hắn.Tả Mạc thấy vậy dứt khoát đứng lại tại chỗ, đợi đối phương tới.Khi đối phương bay lại gần Tả Mạc mới nhìn rõ người tới, là một tu giả còn khá trẻ, mới khoảng hai mươi tuổi, linh giáp trên người tỏa sáng rực rỡ, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.

Chân y đạp một thanh phi kiếm hình dáng như linh xà, ngự phong bay tới, tiêu sái vô song.Thấy vẻ mặt đối phương cao ngạo, trong lòng Tả Mạc đã thầm mắng, song không đợi hắn mở miệng đã nghe thấy tiếng đối phương rầy la: “Này, có biết pháp quyết ngũ hành không?”

Trong lòng Tả Mạc lập tức khó chịu, trán không tự chủ mà nhăn lại, thầm suy đoán, người này hẳn là đệ tử rời môn phái lịch lãm.

Đi vào thế giới bên ngoài, chỉ riêng loại ngữ khí cuồng vọng ngang ngược kiêu ngạo này đã đủ cho hắn chết không biết bao nhiêu lần rồi.“Hơi biết.”

Tả Mạc còn định hỏi chuyện chim ngốc bèn cố nhịn.Người nọ đôi mắt sáng ngời: “Đi theo ta!”

Nói xong xoay người muốn rời đi.Tả Mạc sờ sờ mũi, con chim ngốc này chui từ đâu ra?

Ặc, không không không!

Nếu chim ngốc biết mình cùng biệt danh với tên này nhất định sẽ xấu hổ gần chết, đập đầu vào đậu hũ chết mất!Đối phương không biết trời cao đất rộng khiến Tả Mạc không biết nói gì.

Trong lòng hắn máy động, Tiểu Sơn giới sao còn kẻ sống ngang ngược như vậy?

Trong suy nghĩ của hắn chỉ còn một nơi duy nhất có, Minh Tiêu phái!Chỉ có Minh Tiêu phái mới có thể còn đệ tử không biết thế sự như vậy!“Ngươi là đệ tử của Minh Tiêu phái?”

Tả Mạc nghiêng đầu hỏi.“Ha ha, ngươi cũng biết ta là người của Minh Tiêu phái à!

Đã biết vậy thì ngoan ngoãn nghe lời đi!

Đến lúc đó nếu ta vui vẻ ngươi sẽ có chút lợi lộc.

Còn nếu chọc giận ta, hừ, Tiểu Sơn giới có lớn hơn cũng chẳng có chỗ cho ngươi dung thân.”

Đối phương xoay người ngạo nghễ nói.Quả nhiên oan gia ngõ hẹp!Đã biết đối phương là đệ tử của Minh Tiêu phái, Tả Mạc không chút cố kỵ.

Khẽ lật tay, trên tay nhiều thêm một thanh phi kiếm.

Chuôi phu kiếm này toàn thân xanh đậm, nhìn qua như có gợn sóng lưu chuyển, linh động dị thường.

Phi kiếm này có tên là U Thủy, tam phẩm đỉnh giai, cao cấp hơn Trích Thủy kiếm của Tả Mạc hồi trước một bậc.Pháp bảo thu được, Tả Mạc chỉ chọn những thứ thích hợp hoặc hữu dụng, để trong nhẫn của mình.

Trong nhẫn của hắn giờ chất đống đầy pháp bảo tinh phẩm và một số tài liệu quý hiếm.Chuôi kiếm U Thủy này tuy chỉ tam phẩm nhưng toàn thân do Bích U thủy tế luyện thành, lực lượng hành thủy vô cùng tinh thuần, đã là đỉnh cấp trong số pháp bảo tam phẩm.U Thủy kiếm vào tay, Tả Mạc như đạp lên mặt đất, ba ba ba, từng bước liên tiếp, nơi bàn chân hắn tiếp xúc với không khí, khí kình tỏa khắp bốn phương!Đối mặt với tu giả ngưng mạch Tả Mạc không hề sợ hãi, khi hắn còn trúc cơ kỳ đã đánh bại tu giả ngưng mạch, giờ đột phá ngưng mạch lòng tin càng tăng tiến nhiều.

Huống chi thời gian này đối thủ trong tâm trí hắn là Minh Tiêu lão tổ.

So sánh với kim đan, ngưng mạch tam trọng thiên cũng chẳng hề đáng sợ.Vừa rat ay đã là Ly Thủy Phần Thiên!Trong giây lát, thân kiếm U Thủy đã tràn đầy ngọn lửa hình giọt nước.

Những ngọn lửa trong suốt này tựa như một khối thủy tinh sống động không ngừng phun ra nuốt vào, như vật sống vậy!Khác với ngọn lửa dài tới mấy trượng trước đây, ngọn lửa hình nước trên thân kiếm giờ chỉ khoảng một thước, yên tĩnh lạ thường.Điều này cũng đồng nghĩa với kiếm ý của Tả Mạc càng thêm ngưng tụ, tiến bộ thêm một bậc.Ly Thủy Kiếm Quyết tuy chỉ là kiếm quyết tam phẩm, nhưng Tả Mạc đã lĩnh ngộ kiếm ý, hắn sẽ kiên trì di trên con đường này.

Tiếp tục rèn luyện kiếm ý, thôi diễn biến hóa, thậm chí có thể sáng tạo thêm kiếm chiêu mới.Tả Mạc cũng không nghĩ tới trng số vài loại kiếm ý, hắn thể ngộ sâu nhất không phải Băng Ly kiếm ý mà là Ly Thủy kiếm ý.

Cho dù là kiếm quyết tam phẩm nhưng trong tay hắn lại có thêm những biến hóa khác.Phảng phất như hạ bút thành văn, không chút trở ngại, vỡ thành vô số tàn ảnh, thủy kiếm u hỏa trên tay!Nhẹ nhàng chém về phía trước!Không có vẻ hung dữ như trước, không có kiếm ý tỏa khắp bốn phía như trước, không có tiếng gió rít gào như trước!Nhẹ nhành như nước, sáng rực như lửa!Một luồng quang hoa tong vắt như lụa, cứ như vậy, nhẹ nhàng yếu ớt, tựa như một đóa hoa lửa không bắt mắt chợt lóe lên.Đệ tử Minh Tiêu phái sắc mặt đại biến, tức giận quát lớn: “To gan!

Ngươi dám…”

Thanh âm quàng quạc bỗng ngưng bặt, sắc mặt hắn đại biến, một luồng kiếm ý như ngưng thành thực chất đã khóa chặt lấy hắn!Kiếm ý!Không ngờ là một cao thủ lĩnh ngộ kiếm ý!Minh Tiêu phái cũng là môn phái kiếm tu, hắn tất nhiên hiểu rõ lợi hại, biết mình lần này đụng phải tấm sắt rồi.Trong số đệ tử của Minh Tiêu phái cũng chỉ có ba gã sư huynh lĩnh ngộ được kiếm ý, không ngờ mình tùy tiện đi đường lại gặp phải một kẻ!

Trong lòng hắn cực kỳ hối hận, nội bộ phái Minh Tiêu cũng cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, sự mạnh mẽ của các sư huynh đã sớm in sâu trong lòng hắn!Cắn răng một cái, hai tay vung lên, một luồng sáng tinh tế bắn thẳng về phía Tả mạc!“Ồ!”

Giữa không trung, thân hình Tả Mạc không thay đổi, cổ tay khẽ rung lên mang theo một luồng lửa hình tròn!Luồng lửa yếu ớt như một cái lưới lớn cuốn lấy luồng sáng kia.Thân hình Tả Mạc ngừng lại, tay quơ một cái vào hư không, ngọn lửa trong suốt bao phủ lấy điểm sáng này, chậm rãi bay về trước mặt hắn.“Tiêu Trần Sa!”

Ánh mắt Tả Mạc đột nhiên sáng ngời, lập tức không chần chờ, há miệng phun ra một luồng lửa vàng òng thuần khiết, là Kim Ô hỏa!

Kim Ô hỏa vừa xuất hiện Tả Mạc đã tán đi kiếm ý, ngọn lửa trong suốt yếu ớt hóa thành vô số hơi nước, tiên tán trong không trung.Kim Ô hỏa phần phật vẽ thành một luồng sáng, quấn lấy điểm sáng kia.“Kim Ô hỏa!”

Đệ tử Minh Tiêu này sắc mặt không còn chút máu, giọng hét run rẩy kinh động.Kim Ô hỏa cuốn lấy Tiêu Trần Sa, Tả Mạc không khỏi lắc đầu, đúng là phá đồ tốt!

Tiêu Trần Sa là tinh hoa hành thổ, chỗ Tiêu Trần Sa lớn cỡ hạt cát này đã nặng tám trăm cân rồi!

Chí bảo hành thổ như vậy mà thủ pháp tế luyện lại vô cùng thô kệch, điều này khiến Tả Mạc đã quen tính toán tỉ mỉ lúc nhìn thấy cũng đau lòng không thôi.Kim Ô hỏa không chút tốn sức xóa bỏ phù trận trên , hạt Tiêu Trần Sa, hạt Tiêu Trần Sa này cũng lộ ra tướng mạo vốn có của mình.Vuông vắn, đây là một hình lập phương tiêu chuẩn màu vàng sậm.

Khi hạ xuống lòng bàn tay Tả Mạc chỉ cảm thấy tay trầm xuống, suýt nữa thất thủ.Thật nặng!Một luồng khí tức trần thổ tràn ngập, Tả Mạc đột nhiên cảm thấy như mình bị đặt trong một nơi dầy đặc cát bụi.Đồ tốt!Tả Mạc hết sức vui mừng, lập tức nhét nó vào trong nhẫn.

Hạt Tiêu Trần Sa này tuy nhỏ nhưng là một tài liệu tứ phẩm hiếm có, nếu tế luyện đúng phương pháp chắc chắn sẽ nhiều thêm một pháp bảo tốt!Tên đệ tử Minh Tiêu kia há hốc mồm, hạt Tiêu Trần Sa này là pháp bảo cứu mạng của hắn không ngờ lại bị đối phương nhẹ nhàng thu lại như vậy, lập tức khiến hắn kinh hãi ngây ngốc!Một lúc sau hắn mới phản ứng lại, chỉ vào Tả Mạc mắng: : "Ngươi ngươi ngươi..."

“Ngươi” nửa ngày, Tả Mạc cũng không nghe được câu dưới, cười he he, từ trên nhìn xuống đối phương: “Thực không nhìn ra, nhà ngươi cũng béo tốt thật!"

Ngươi...

Ngươi muốn làm gì?"

Đệ tử Minh Tiêu thấy Tả Mạc dùng ánh mắt tham lam nhìn mình, càng thêm kinh hãi.“Không muốn làm gì, he he, đồ tốt phải chia cho mọi người một chút chứ!”

Tả Mạc cười he he trả lời, trên tay xuất hiện thêm bảy tám sợi dây đỏ thẫm, mỗi sợi lớn cỡ chiếc đũa.“Khốn Tiên Tác!”

Đệ tử Minh Tiêu suýt nữa ngất xỉu.Xuất hân từ đại phái như Minh Tiêu, những mặt khác không tốt nhưng ánh mắt tuyệt đối mạnh hơn đệ tử môn phái nhỏ nhiều lắm.

Cái bó hồng hồng trên tay Tả Mạc kia, tất cả đều là Khốn Tiên Tác!

Khốn Tiên Tác là cách gọi chung của một loại pháp bảo, công dụng của chúng rất đơn giản, chỉ có thể dùng để trói kẻ địch.́n tượng duy nhất của hắn đối với Khốn Tiên Tác là giá trị không nhỏ!

Để trói kẻ địch, Khốn Tiên Tác đa số dùng một số tài liệu phi kiếm cũng khó lòng tổn thương, luyện hóa rồi bện lại tạo thành, như vậy mới có thể bảo đảm chúng đủ cứng cỏi, không bị kẻ địch chém đứt.Hắn chưa từng thấy ai tiện tay lấy ra tới bảy tám sợi Khốn Tiên Tác.Hắn càng không nghĩ tới sẽ có ngày mình phải đối mặt với bảy tám sợ Khốn Tiên Tác!“Ồ, đúng là biết hàng!”

Tả Mạc đáp lại, động tác trên tay không chậm, tám sợ Khốn Tiên Tác vù vù bay ra.Sauk hi Khốn Tiên Tác rời khỏi bàn tay lập tức đón gió lớn lên, dài tới mười trượng!Tám sợi Khốn Tiên Tác tạo thành cảnh tượng đồ sộ trên bầu trời.Đối phương căn bản không có chỗ nào để trốn, mới chống đỡ hai cái đã bị trói chặt.Bất quá khi Tả Mạc thấy Khốn Tiên Tác trói vòng ton vòng ngoài tới bảy tám tầng, tạo thành một quả trứng bằng dây thừng, căn bản không thấy bõng người đâu cũng trợn mắt, vội vã thu lại Khốn Tiên Tác dư thừa, chỉ để lại một sợi.

Lại nhìn lại, tên đệ tử Minh Tiêu kia đã ngất xỉu.Bất quá hai mắt hắn cũng lập tức sáng rực, đây cũng là chiến thuật không tồi!Khốn Tiên Tác là pháp bảo tam phẩm, công dụng chỉ có một, giá cả trân quý, trước đây hắn cũng chẳng để ý, chỉ cảm thấy rất thú vị nên mới bỏ vào trong nhẫn của mình.

Cảnh tượng vừa rồi lập tức khiến hắn hiểu được điểm lợi hại của chiêu này.

Một sợi Khốn Tiên Tác đương nhiên không đủ uy lực, đối phương có thể trốn cũng có thể kháng cự, song Khốn Tiên Tác cũng có chỗ tốt – không cần điều khiển nhiều.Mỗi sợi Khốn Tiên Tác sau khi truyền linh lực dài tới mười trượng!Tám sợi dây mười trượng cũng đủ tạo thành một cái lưới dày giữa không trung!Muốn tránh cũng chẳng được, ngăn cản cũng không!Nếu mình đối diện với cái lưới này, hắn cũng không khỏi sợ run người…Vừa nghĩ tới chiến thuật mới, tâm tình Tả Mạc tốt hơn nhiều, lại nhìn tới đệ tử phái Minh Tiêu bị trói thành cái bánh chưng, tâm tình Tả Mạc càng thêm sung sướng.Quả nhiên nên ra ngoài!Không ra khỏi cửa sao có thu hoạch!Vẫy tay một cái, đệ tử phái Minh Tiêu đã bị trói chặt liền ba tới trướ mặt hắn.

Tả Mạc hừ hừ cười nhỏ, bắt đầu từ từ cướp bóc.Không có nhẫn…Vậy thì lột quần áo ra, à không, là lột linh giáp…Chương 267 : Đánh lén .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc thủ pháp lão luyện, kinh nghiệm phong phú, chỉ tốn khoảng nửa khắc, toàn thân trên dưới của đệ tử phái Minh Tiêu này đã chỉ còn độc mỗi cái khố.Duy nhất khiến hắn cảm thấy có phần tiếc nuối là tên này không được béo như trong tưởng tượng của hắn.

Nhất là Tiêu Trần Sa, hắn lục lọi khắp người kẻ này cũng không tìm được hạt thứ hai, kết quả này khiến hắn không cách nào thỏa mãn.Bàn nay khẽ nhếch, hơi nước nhanh chóng tụ tập vào lòng bàn tay, hình thành một quả cầu nước.

Tả Mạc thuận tay đập nó lên mặt đệ tử Minh Tiêu kia.Tên đệ tử phái Minh Tiêu nhanh chóng tỉnh lại.Cảm giác lạnh khắp toàn thân khiến hắn nhanh chóng hiểu ra đang xảy ra chuyện gì.

Hắn như một con dê non ngây thơ, đang run sợ nhìn về phía Tả Mạc.“Ta hỏi ngươi vài vấn đề.

Ngươi thành thật trả lời, ta tạm tha ngươi một mạng.”

Tả Mạc nhe răng cười.Nụ cười này rơi vào mắt đệ tử Minh Tiêu phái kia phảng phất như một con sói xám đang đứng trước mặt hắn, mở cái miệng đỏ như máu ra, trên hàn răng sắc bén còn lưu lại vài sợi thịt.Hắn không nhịn đc cả người run lên lẩy bẩy, cuối cùng cũng hiểu ra tên gia hỏa trước mắt chẳng hề sợ Minh Tiêu phái của mình.Đầu hắn trống rỗng, không thể nào?

Tiểu Sơn giới sao còn có tu giả không sợ phái Minh Tiêu bọn mình chứ?Thấy ánh mắt đối phương lộ vẻ mờ mịt, Tả Mạc có phần thiếu kiên nhẫn, sát khí lộ ra: “Anh đây không có thời gian kỳ kèo với ngươi.”

Đối phương giật mình một cái, nhanh chóng tỉnh lại, nuốt nuốt nước miếng: “Đại nhân, ngài cứ hỏi!

Ngài cứ hỏi!”

“Vừa rồi ngươi có thấy một bóng xám bay qua không?

Tốc độ rất nhanh!”

Tả Mạc nhanh chóng nhìm chăm chăm vào đôi mắt của đệ tử Minh Tiêu.“Bóng xám?

Bóng xám gì?”

Đệ tử Minh Tiêu thần sắc mờ mịt.Tả Mạc trong lòng đột nhiên trầm hẳn xuống, nhìn vào ánh mắt đối phương hắn biết đối phương không nói dối.

Chẳng lẽ bốn kẻ vừa rồi lừa mình?

Nghi ngờ trong lòng hắn lập tức tăng lên, lạnh lùng nói: “Vừa rồi ta thấy bốn người, bọn họ nói thấy ở hướng này.”

“Ta không thấy mà…”

Đệ tử Minh Tiêu đột nhiên hét ầm lên: “Bốn người?

Có phải có một nữ nhân không?”

“Không sai!”

Tả Mạc vừa thấy biểu hiện của đối phương lập tức hiểu ra mình bị kẻ khác lừa rồi.“Con mẹ nó!

Liễu Đông Hoa, tên hỗn đản nhà ngươi dám hại ta!”

Tên đệ tử Minh Tiêu này đang chửi ầm lên lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Tả Mạc lập tức gào khóc giải thích oan ức: “Đại nhân!

Ngài bị lừa rồi!

Bốn tên gia hỏa kia cũng là đệ tử bản môn, bọn chúng cố ý dẫn ngài tới đây để làm hỏng chuyện tốt của chúng ta…”

Hắn đột nhiên câm miệng.“Chuyện tốt?

Chuyện tốt gì?”

Tả Mạc nheo mắt.“Không…

Không có gì, chỉ là mấy sư huynh đệ chúng ta…”

Thấy đối phương thần sắc hoang mang trả lời ấp a ấp úng, Tả Mạc cũng chẳng buồn nhiều lời, trực tiếp nắm lấy cổ đối phương.Lực lượng kinh khủng từ ngón tay Tả Mạc truyền tới khiến hắn hồn phi phách tán, không dám chần chờ, nhanh chóng trả lời: “Là bí cảnh!

Bí cảnh!

Chúng ta phát hiện mtooj bí cảnh!

Cửa vào bí cảnh này cần tu giả am hiểu ngũ hành mới có thể mở!

Trong số chúng ta không ai am hiểu ngũ hành cả!

Đám Liễu Đôn Hoa cũng muốn phân một phần nhưng bị Hoàng sư huynh đuổi đi!

Vì vậy…

Vì vậy…”

Nghe vậy, Tả Mạc mới bừng tỉnh hiểu ra.Hóa ra là bí cảnh!Hắn vốn đang lấy làm lạ, đệ tử phái Minh Tiêu từ lúc nào lại chạy tới Tiểu Sơn giới, lúc này mới hiểu rõ ngọn nguồn.

Hắn không khỏi cười khổ, tuy nghe tới bí cảnh lòng hắn cũng nóng như lửa đốt nhưng chuyện tìm chim ngốc lúc này quan trọng hơn.Hắn lập tức hỏi: “Hạt Tiêu Trần Sa này từ đâu tới?

Ngươi đừng nói đây chỉ là một hạt cát đấy!

Hừm!”

“Hạt Tiêu Trần Sa này tiểu nhân được sư phụ ban cho lúc người còn sống.”

Thấy vẻ mặt Tả Mạc không tin, hắn cười khổ nói: “Tiêu Trần Sa là bảo vật của bản môn, do linh thú hộ phái Phục Thổ Tê tạo ra, cứ ba năm mới được một hạt.

Hiện giờ Phục Thổ Tê bị lão tổ nắm giữ, những kẻ khác chẳng thể nào có được.”

“Ngươi cái này không có, cái kia cũng không có, còn muốn giữ mạng sao?”

Tả Mạc lãnh đạm nói.“Ta ta ta…”

Tên đệ tử này bị Tả Mạc dù dọa lập tức nói năng lộn xộn, đột nhiên hắn như bừng tỉnh hét lên: “Bóng xám!

Bóng xám!

Ta nhớ rồi!

Bóng xám mà ngài nói tuy ta không gặp nhưng có nghe một sư huynh nói qua!”

Thấy Tả Mạc lộ vẻ châm biếm, hắn càng thêm gấp gáp: “Thực mà!

Ta phát thề!

Ta tuyệt đối không nói dối!

Là Lôi sư huynh nói, hắn nói hắn vừa rồi thấy một bóng xám, hắn tưởng là bảo vật gì xuất thế muốn bắt lấy nhưng bóng xám đó quá lợi hại, Lôi sư huynh nói khí xám đó hình như không thuộc ngũ hành, hẳn mà một món bảo bối…”

Tả Mạc nghe vậy lập tức phấn chấn tinh thần, những điểm khác có thể lừa hắn nhưng câu “không thuộc ngũ hành” khiến hắn tin tưởng vài phần.“Vậy bóng xám kia sau đó đi đâu?”

"Không biết, Lôi sư huynh không nói."

“Hắn tên là gì?”

“Lôi Hạo.”

“Các ngươi có bao nhiêu người?”

“Hai mươi hai.”

Tả Mạc hỏi thêm một số tin tức tỉ mỉ, tên đệ tử này cũng chẳng dám giấu diếm, phun sạch ra.

Sau khi hỏi xong toàn bộ, Tả Mạc lộ vẻ thỏa mãn, tay khẽ niết lại.Cái cổ của tên đệ tử kia lập tức nát bấy, khuôn mặt hắn vẫn còn vẻ không dám tin.Tả Mạc khẽ vung tay, thi thể không chút sinh cơ lập tức bị hắn vứt xuống tầng mây.

Hắn vốn không định tha cho kẻ này, Minh Tiêu phái giờ là kẻ địch, huống hồ đây là Tiểu Sơn giới.

Chỉ có đệ tử mới xuất môn như kẻ vừa rồi mới tin đối phương sẽ tha cho mình một con đường sống.Nữ tu ở bên người hắn, vẫn không nhúc nhích.Hắn bỗng nhiên trong lòng máy động, thân hình trầm xuống dưới, trong phút chốc đã ẩn vào tầng mây dầy đặc.

Xoay mặt nhìn lại, nữ tu vẫn ở bên cạnh, ở giữa có mây, hắn chỉ thấy được một thân hình mông lung, hắn mỉm cười.Nếu không tận mắt nhìn hắn không cảm giác được chút khí tức nào của nữ tu, cho dù chỉ cách nhau không tới một trượng.

Lúc bình thường cũng vậy, cho dù hắn dùng thần thức tra xét thế nào cũng không phát hiện chút khí tức của nữ tu.

Rất nhiều lúc nữ tu tạo cho hắn cảm giác băng lãnh, trên người nàng hắn có thể cảm thụ được lực lượng quỷ dị song không cách nào tìm được khí tức của sinh mệnh.Tả Mạc thu lại ánh mắt, lấy từ trong nhẫn ra áo choàng Vô Ảnh.

Áo choàng Vô Ảnh mỏng như cánh ve, mặc lên trên người khí tức của hắn càng lúc càng mờ nhạt, một lúc lâu sau thì như biến mất giữa hư không, không còn chút khí tức.Một lát sau, bốn bóng người xuất hiện tại vị trí vừa rồi của Tả Mạc.“Hắn vừa rồi dừng ở đây một lúc.

A, hình như còn có khí tức của tên Lộ Huy ngu ngốc kia.”

Liễu Đông Hoa cẩn thận tra xét xung quanh rồi mới lộ vẻ thỏa mãn: “Xem ra bọn họ có xung đột.”

“Bọn họ chỉ có hai người còn bọn Hoàng Trác Quang có tới hơn hai mươi.”

Sư đệ bên cạnh hắn lắc đầu.Có thể thấy trong bốn người Liễu Đông Hoa cầm đầu, Liễu Đông Hoa tầm bốn mươi tuổi, hai mắt thu liễm ánh sáng.

Hắn cười ha hả: “Chưa chắc, người này thực lực phi phàm.

Nhất là nữ nhân bên người hắn cao thâm khó dò, trong số sư huynh đệ của chúng ta sợ là không ai là đối thủ.”

“Lợi hại như vậy sao?”

Ba người khác không hẹn mà cùng lộ vẻ khiếp sợ.Sắc mặt Liễu Đông Hoa ngưng trọng: “Ừ, mọi người nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được xung đột với bọn họ.

Hai người này lai lịch bất phàm, đừng coi thường tu giả ở Tiểu Sơn giới.

Bọn chúng có kinh nghiệm chém giết đã lâu, chúng ta không sánh được.”

Ba người khác đều lộ vẻ không cho là đúng, bọn họ dọc đường chỉ cần báo danh Minh Tiêu phái kẻ khác sẽ lập tức nịnh bợ lấy lòng, nếu không cũng lộ vẻ sợ hãi.Liễu Đông Hoa thấy vậy cũn biết có nói tiếp cũng vô ích chi bằng không nói nữa.“Chúng ta cẩn thận một chút.”

Thấy ba người vẫn không cho là đúng, hắn không nhanh không chậm mở miệng nói: “Nếu bọn Hoàng Trác Quang biết chúng ta vẫn theo dõi, cuộc sống mọi người về sau sẽ không dễ chịu đâu.”

Vừa nói tới Hoàng Trác Quang, ba người khác đều không tự chủ lộ vẻ sợ hãi.Liễu Đông Hoa liếc mắt nhìn bọn họ, đang định nói chuyện, bỗng nhiên biến sắc: “Cẩn thận!”

Chỉ thấy giữa tầng mây đột nhiên chui ra vài bóng đỏ, bay về phía bọn họ!“Khốn Tiên Tác!”

Đám người hét lên kinh hãi, vội vàng gọi ra phi kiếm.“Con mẹ nó, sao lại nhiều vậy?”

“Đừng dùng phi kiếm, dùng lửa đốt!”

Liễu Đông Hoa cao giọng nhắc nhở, pháp bảo như Khốn Tiên Tác phi kiếm tầm thường khó làm thương tổn nhưng lửa và băng lại là khắc tinh của nó.

Đám người đang định cầm phi kiếm chém vội vàng tránh né.Chỉ thấy nữ tu kia vội vội vàng vàng lấy ra một khối ngọc bài.

Đây là Dịch Thú bài, toàn thân đỏ tươi, phảng phất như do hỏa ngọc luyện chế thành, trên mặt bài là một con hồ ly đỏ tươi sống động.Liễu Đông Hoa thấy nàng lấy ra Dịch Thú Bài lập tức thở phào một hơi.

Trong Dịch Thú Bài ẩn chứa một con Hỏa Vĩ Hồ tam phẩm, Hỏa Vĩ Hồ này đã tu luyện thành đuôi lửa, vô cùng thích hợp để khắc chế đám Khốn Tiên Tác này.Hắn còn chưa kịp thấy may mắn bỗng thấy không khí sau lưng sư muội lay động, lập tức biến sắc hét lớn: “Cẩn thận!”

Sư muội vẻ mặt ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không rõ lý do.Một thanh phi kiếm đột ngột xuất hiện sau cổ nữ tu Minh Tiêu phái một thước.Một luồng u quang chợt lóe lên rồi biến mất.Không hề có linh lực ba động, cũng chẳng hề có bất cứ kiếm chime nào, chỉ đơn thuần chém về phía trước.Phốc!Nữ tu Minh Tiêu phái không hề phát hiện, cũng không kịp phản ứng gì, kiếm quang chém qua, cổ và đầu chia lìa, máu bắn lên cao.“Sư muội!”

Ba tu giả khác tận mắt thấy sư muội đột nhiên chết thảm, khóe mắt như muốn nứt ra!Liễu Đông Hoa cảm thấy đầu óc ông lên một tiếng, sư muội và hắn từ nhỏ đã có cảm tình vô cùng tốt, chết tiệt!

Đến lúc hắn thấy người phía sau sư muội, con ngươi đột nhiên co lại, sát ý và phẫn nộ đều bị quét sạch, lòng lập tức trầm tới đáy cốc.Là hắn!“Là ngươi!”

Liễu Đông Hoa nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: “Ta vẫn xem thường ngươi rồi…”

Tả Mạc âm thầm cảm khái, áo choàng Vô Ảnh này đúng là lợi khí khi ám sát, hắn mò tới gần đối phương như vậy mà đối phương cũng không phát hiện.

Chỉ tiếc nó vừa động đã bộc lộ khí tức, hơn nữa khi hoàn toàn ẩn giấu khí tức đại khái cần hai phút.

Hai phút tuy không lâu nhưng trong chiến đấu cũng đủ để mất mạng rồi.Áo choàng Vô Ảnh này chỉ có một lần tấn công, hạn chế lớn uy lực của nó.

Bất quá đối với Tả Mạc mà nói, vậy cũng đủ rồi.Còn về lời nói đầy oán hận của Liễu Đông Hoa, chẳng khiến hắn bận tâm, không đáng một nụ cười.Quả nhiên là tay mơ, lâm chiến đối địch còn nói nhiều như vậy làm gì.Không có Hỏa Vĩ Hồ, ba người khác lập tức rơi vào cục diện cực kỳ bị động, tám sợi Khốn Tiên tác lập tức như tám con rắn đỏ không ngừng bay lượn trong không trung, đuổi theo ba người.

Chỉ cần hơi chạm vào nó sẽ như linh xà cuốn lấy người đó.Đám Khốn Tiên Tác này truy đuổi liên túc, vô cùng linh động.Đồng thời điều khiển nhiều pháp bảo, đây chính là kỹ xảo mà tu giả có thần thức hơn người như Tả Mạc am hiểu nhất.Trong mắt Liễu Đông Hoa lộ vẻ âm độc, đưa tay lấy ra một món pháp bảo!Chương 268 : Đĩa Cửu chuyển Tiêu ThổConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnMinh Tiêu phái là môn phái kiếm tu nhưng cũng có những nhánh khác.

Liễu Đông Hoa là một nhánh truyền thừa trong đó, nhánh của hắn chủ tu pháp quyết hành thổ, chỉ là khá sa sút trong Minh Tiêu Phái.

Nhưng Liễu Đông Hoa vẫn có thể đứng vững là nhờ vào một món chí bảo, Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ .Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ là một pháp bảo do một tu giả kim đan trong nhánh này truyền lại.

Minh Tiêu phái đặc sản là tiêu thổ, tiêu thổ tuy kém hơn so với Tiêu Trần sa nhưng cũng là một loại tài liệu hành thổ hiếm thấy.

Trong số tài liệu hành thổ nó được xếp hạng tam phẩm đỉnh giai.Vị tiền bối này dùng chín ngàn cân tiêu thổ, bế quan mười năm, cuối cùng luyện chế thành Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ .

Ngày bảo bối này thành hình, toàn bộ Minh Tiêu phái tràn ngập khí tức hành thổ, khiến cả phái chấn động, thanh danh của nhánh này cũng vang xa.

Lúc đó nhanh của bọn hắn không như hôm nay, vị tiền bối kia cũng xứng danh đệ nhị cao thủ trong môn phái, địa vị cao quý.

Song rốt cuộc do thiếu hụt pháp quyết cao thâm chỗng đỡ, sau khi vị tiền bối này qua đời, nhánh này cũng dần dần sa sút, càng lúc càng gian nan.Đến đời của Liễu Đông Hoa thì chỉ còn có bốn người.Bảo bối Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ này cũng truyền đến tay Liễu Đông Hoa, trải qua một hai đời tiền bối kiên trì tế luyện không ngừng, sau khoảng bốn trăm năm, Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ không ngờ sinh ra một tia linh tính, thăng thành pháp bảo lục phẩm.Đây cũng là nguyên nhân vì sao những môn phái lớn có lịch sử lâu dài lại cường đại như vậy.

Ngay cả môn phái có lịch sử không tính là dài như Minh Tiêu phái cũng có căn cơ thâm hậu hơn xa những môn phái phổ thông.Lúc này Liễu Đông Hoa nâng Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ trong tay lên, thần sắc chăm chú, linh lực toàn thân như thủy triều truyền vào trong đó.Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ toàn thân một màu vàng, nhìn không chút bắt mắt, trên bề mặt dày đặc những hoa văn vàng kim tinh tế, còn có từng vòng kim văn chia Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ thành chín phần, ở giữa vẽ một bàn tay mở.Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ trong tay Liễu Đông Hoa sáng lên ánh sáng màu nâu nhàn nhạt, hắn như đang cầm một quầng sáng, ầm, quầng sáng bỗng dưng nổ mạnh.Tả Mạc chỉ cẩm thấy đỉnh đầu tối sầm, ánh sao đầy trời cũng bị che khuất, xung quanh tràn đầy thổ khí màu nâu vàng, như một lớp sương khói bao phủ lấy hắn.Hắn lập tức cảm thụ được một áp lực vô hình ép tới bản thân, sắc mặt không khỏi biến đổi, xung quanh đầy những bụi nâu vàng nhỏ như hạt bụi, song thực tế lại cực nặng.

Tả Mạc cảm giác thân thể mình như đang dưới đáy biển, áp lực ép tới toàn thân, cảm giác nặng nề khiến hắn thở không nổi.“Đây là pháp bảo gì vậy?”

Tả Mạc thầm kinh hãi.Hắn cố sức quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy nữ tu.

Nữ tu yên lặng đứng trong lớp sương màu vàng đất, ánh mắt sáng lên một màu tím khiến Tả Mạc sởn tóc gáy.Trong lớp sương đất, Khốn Tiên Tác phảng phất như ngừng lại giữa không trung, không thể động đậy được chút nào.Bỗng dưng, lớp sương đất bắt đầu chậm rãi chuyển động, áp lực ép tới Tả Mạc cũng tăng lên.Ken két két!Xương trên người hắn truyền tới từng tiếng vang nhỏ, thân thể Tả Mạc không ngừng rung động.

Áp lực kinh người từ bốn phương tám hướng ép tới, Tả Mạc cảm giác bản thân như rơi vào trong một cái máy xay thịt.“Bồ, đây là cái gì?”

Tả Mạc hét lớn.“Là pháp bảo hành thổ, ngươi phải cẩn thận.”

Giọng nói của Bồ yêu vang lên trong não hắn, ẩn ẩn vẻ nghiêm trọng hiếm thấy: “Pháp bảo này phải từ ngũ phẩm trở lên, có khả năng là lục phẩm!”

Lục phẩm!Tả Mạc thiếu chút nữa hộc máu, từ khi nào ngay cả tu giả ngưng mạch cũng lôi được pháp bảo lục phẩm ra?

Còn khiến mình gặp phải nữa?Két két két!Lớp sương đất chậm rãi lưu chuyển mang theo lực lượng ép Tả Mạc tới mức hắn cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình cũng sắp dồn lại một chỗ rồi.

Tả Mạc trừng mắt nhìn vào thân thể mình, dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp di động giữa lớp sương đất này.Hắn muốn chuyển động cũng không được, khuôn mặt cũng biến hình, dường như lúc nào cũng có thể nổ tan.Ba người phái Minh Tiêu đứng giữa lớp sương đất cũng chẳng hề bị ảnh hưởng, sương đất vừa tới gần bọn họ đã như gặp bức tường vô hình, không cách nào tiến thêm một tấc.“Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ của sư huynh thật lợi hại!

Cũng phải nói, bản môn ngoại trừ Minh Tiêu kiếm trên tay lão tổ thì Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ của sư huynh là lợi hại nhất!”

“Chắc chắn rồi!

Đợi sư huynh tu luyện Thổ Minh quyết tới tầng năm, cho dù là Hoàng Trác Quang cũng chưa chắc là đối thủ của sư huynh.”

Hai người nhìn Tả Mạc nhếch nhác chật vật, khuôn mặt đều lộ vẻ mừng rỡ.“Tên này thảm rồi.

Sư huynh vốn yêu thích sư muội, nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ này, chắc chắn không xay hắn thành thịt nhão không thôi!”

“Sư muội cũng mất rồi, ai.”

Một người khác cũng đau buồn nói: “Đợi chuyện này qua đi, ta tính đi Thiên Thủy giới.”

“A!

Sao ngươi lại muốn tới Thiên Thủy giới?”

“Nội bộ môn phái giờ như vũng nước đục, chẳng phải nơi tốt lành.”

Hắn cười tự giễu nói: “Hơn nữa ta cũng chẳng phải đệ tử hạch tâm, môn phái cũng sẽ thả đi thôi.”

Người kia cũng im lặng, đột nhiên hắn chú ý tới nữ tu, cả kinh hét lớn: “Nữ nhân kia có điểm lạ!”

“Hả?”

Toàn thân nữ tu bao phủ bởi một tầng ánh sáng tím nhàn nhạt, nàng tựa như đính giữa không trung, cho dù màn sương đất xung quanh có lưu động ra sao nàng cũng không chuyển động.Hai người đều kinh hãi không hét lên nổi, trợn mắt há mồm.

Đừng coi thường lớp sương đất này, màn sương này dùng chín ngàn cân tiêu thổ luyện hóa thành, bất cứ vật sống nào lọt vào trong lớp sương đất này đều không thể đề kháng nổi.

Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ là pháp bảo lục phẩm, hơn nữa còn là pháp bảo mà kim đan từng sử dụng, đáng lý ra không nên xuất hiện trong tay một kẻ ngưng mạch.Nữ nhân này không ngờ lại có thể kháng cự lại Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ !Liễu Đông Hoa cũng chú ý tới nữ tu, trong lòng thoáng kinh ngạc.

Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ bình thường hắn rất ít khi dùng, một phần là lo bị người khác nhìn thấy rồi nổi lòng tham, một phần khác là pháp bảo này tuy uy lực cực lớn nhưng vượt xa tu vi của hắn, khi thôi động cũng cực kỳ khốn khổ.

Nhưng từ khi có nó tới giờ, mỗi lần lấy ra đều không kẻ nào chống cự nổi.Một vòng hoa văn trên Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ trong tay hắn có ánh sáng liên tục xoay tròn, đây là đệ nhất chuyển của Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ .Lại đợi một lúc, nữ tu vẫn không động đậy, ngay cả nam tử đen thui kia tuy bộ dáng nhếch nhác nhưng vẫn khổ sở chỗng đỡ được.Trong lòng Liễu Đông Hoa thoáng hiện dự cảm không hay nhưng hắn không tin hai người có thể chống đỡ được lực lượng của đệ nhị chuyển.

Mới một thời gian ngắn mà linh lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao hết một phần ba.

Hắn biết phải lập tức phát động đệ nhị chuyển nếu không cho dù mình muốn linh lực cũng sẽ không đủ!Chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, kim văn trên vòng thứ hai của Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ bỗng dưng sáng lên.Sương đất đột nhiên dày đặc hẳn lên, vừa rồi chỉ là lớp sương mông lung, lúc này đã dày gấp mấy lần, màu sắc cũng đậm hơn.Hai sư đệ đều cả kinh, sắc mặt cả hai đều lộ vẻ ngưng trọng, hai người biết sư huynh đã phát động đệ nhị chuyển của Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ !Sương đất dày đặc vươn tay ra không thấy được năm ngón, khí tức bụi đất khắp bốn phía khiến người ta ngột ngạt, lực lượng hành thổ nồng nặc như thực chất, Tả Mạc chỉ cảm thấy áp lực lại một lần nữa tăng vọt."

A!"

Hắn không nhịn nổi kêu thảm một tiếng, oa, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi vừa rơi vào trong màn sương đất đã bị xay thành từng chùm sương máu nhỏ, trộn lẫn trong lớp đất.Sương đất mênh mông màu nâu giờ thêm một chút màu đỏ khiến người ta kinh hãi.Lực lượng khủng bố chậm rãi lưu động, thân thể hắn như bị ép giữa hai ngọn núi, áp lực kinh người khiến không ai né tránh nổi, khiến ai cũng tuyệt vọng.Dưới áp lực kinh người, toàn thân mỗi sợi huyết quản, mỗi khối cơ thịt, mỗi phần xương khớp đều rung lên như muốn rụng ra!Cái chết đã ở gần hắn tới như vậy, phảng phất như đã áp sát khuôn mặt hắn, lạnh lùng nhìn vào hắn!Đầu óc Tả Mạc trống rỗng, đau đớn, tuyệt vọng tràn ngập thân thể hắn, bình tĩnh, nghĩ cách các thứ, toàn bộ đều tan biến, thứ duy nhất Tả Mạc còn là bản năng cầu sinh!"

A a a a!"

Tả Mạc điên cuồng la lên, pháp quyết chiến thuật gì đó đều quên sạch!Linh lực, thần thức đều điên cuồng vận chuyển, lực lượng trên cơ thể cũng được tăng lên mức cao nhất!Sương đất như cảm giác được ý muốn phản kháng của Tả Mạc nên dồn dập ép vào hắn, tốc độ vận chuyển nhanh chóng tăng lên, áp lực cũng tăng dần.Tả Mạc đã hoàn toàn mất đi tri giác, hắn chỉ còn dùng bản năng để ngăn cản, thân thể của hắn đã bị lớp sương giam cầm, không động đậy được.

Chỉ thấy trên người hắn quang mang lưu chuyển, có lúc là kiếm ý, có lúc lại là lửa, rồi lại quyền mang, lại tới cương lôi…Màu sắc thân thể của hắn cũng không ngừng biến đổi, có lúc là toàn một màu vàng kim như kim loại, có lúc lại đen bóng như hắc ngọc, thậm chí óng ánh như trong suốt, có lúc lại thấy hắc khí tỏa ra thu vào.Trong cơ thể Tả Mạc, Ngũ Hành Lưu Ly Châu lúc nà cũng cảm giác được nguy hiểm, tự động lưu chuyển, từng phần lực lượng ngũ hành tan vào cơ thể Tả Mạc."

A a a a a!"

Tả Mạc hoàn toàn bộc phát, khuôn mặt cong lên dữ tợn, như một con dã thú điên cuồng giãy dụa phản kháng lần cuối, dữ tợn điên cuồng!Thân thể Tả Mạc trở thành một chiến trường hỗn loạn, ngay cả một ngón tay cũng không động đậy nổi, mọi pháp quyết đều không sử dụng được, đủ mọi loại lực lượng chạy tới lui trong thân thể hắn, lại thêm lực ép khủng bố bên ngoài không ngừng dồn vào, càng lúc càng hỗn loạn."

Đáng chết!"

Bồ yêu sắc mặt đại biến.Toàn bộ thức hải không ngừng rung động, có dấu hiệu sụp đổ.Khốn Tiên Tác vốn dừng trong lớp sương cũng không chống nổi lực lượng cường đại như vậy, bị ép thành bụi phấn.Nữ tu chú ý tới dị trạng của Tả Mạc, luồng sáng tím tỏa ra bao phủ thân thể nàng, cả người nàng như trong một cái lồng bằng lửa tím.

Lửa tím yêu dị không hề bị sương đất làm ảnh hưởng, bập bùng đong đưa quỷ mị!Đôi chân ngọc tinh xảo không chút tì vết kia dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp nhấc lên.Mặt nạ không chịu nổi áp lực cường đại như vậy, bộp một tiếng hóa thành tro bay đi lộ ra khuôn mặt xấu xí đầy ghẻ lở.

Khuôn mặt nữ tu vẫn không chút biểu tình, bộp bộp bộp, những vết ghẻ lở chi chit trên khuôn mặt nàng cũng không chịu nổi, liên tiếp nổ tung.Từng tia máu bắn ra trên khuôn mặt nàng.Trong chớp mắt, khuôn mặt nàng đã không còn chỗ nào hoàn chỉnh, chỗ nào cũng đầy máu.

Nàng vẫn không để ý, mặc cho máu tươi đầy mặt chậm rãi chảy xuống rồi lại bị lớp sương đánh tam đi.

Lửa tím bốc lên, con ngươi vốn sáng chói màu tím lúc này ngược lại lại ảm đạm xuống.Khuôn mặt nàng vẫn không chút biểu tình, mỗi động tác đều dùng toàn lực nhưng cũng chỉ có thể chuyển động từ từ.Hai người chỉ cách nhau có một trượng, ngày thường chỉ cần bước một bước là tới.Trong màn sương đất màu nâu nồng nặc, một bóng người bao phủ bởi lửa tím dùng tốc độ như sên bò từ từ tới gần một bóng người khác.Chương 269 : Con mẹ nó , ngươi rốt cuộc là ai?Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc như dã thú đã tới bước đường cùng.Sương đất xung quanh vẫn giữ thế nặng ngàn cân lưu chuyển, thân hình hắn cũng không tự chủ được mà chuyển động theo màn sương đất.Nữ tu dừng lại một chút, khuôn mặt đầy máu ngẩng lên, nhìn thoáng qua khoảng cách giữa mình và Tả Mạc rồi lại tiếp tục đi về phía hắn.

Đôi chân trần hoàn mỹ không chút tỳ vết kia đạp lên ngọn lửa tim yêu dị, từng chút từng chút một xuyên qua màn sương đất nặng nề, chậm rãi đi tới.Sắc mặt Liễu Đông Hoa trắng bệch như tờ giấy.Hắn không ngờ hai người này lại ngoan cường tới vậy!

Lần đầu vận dụng lực lượng nhị chuyển của đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ, hắn đã đánh giá thấp tốc độ tiêu hao linh lực.

Lúc này hắn đã đâm lao đành phải theo lao, mắt thấy linh lực sắp khô kiệt mà hai người vẫn kiên trì chống đỡ.Con mẹ nó chứ, mấy tên quái vật này từ đâu chui ra?Ban đầu hắn rằng chỉ có nữ tu bí hiểm, không ngờ nam tử ngăm đen kia cũng mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của hắn.

Không nói đâu xa, sư huynh đệ trong bản môn không ai chịu được lâu như vậy dưới lực lượng nhị chuyển của đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ!

Ngay cả Hoàng Trác Quang cũng tuyệt đối không làm được!Rốt cuộc là hai quái vật ra sao?

Trong lòng hắn cũng kinh hãi khó hiểu.Hắn gắng gượng tự trấn tĩnh lại, biết lúc này ngoại trừ tiếp tục kiên trì thì chẳng còn cách nào.

Nam tử ngăm đen kia xem ra không còn sức chiến đấu nhưng nữ tu kia tuy nhìn qua mặt đầy máu nhưng hẳn chưa bị thương nặng.

Một khi hắn thu hồi đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ, với năng lực của hai vị sư đệ tuyệt đối không chống nổi nữ tu quỷ dị này!Luồng lửa tím kia vô cùng yêu dị nhưng Liễu Đông Hoa đoán nó tiêu hao cũng không nhỏ.Hai bên rơi vào thế giằng co xem ai có thể chịu tới cuối.Cảm giác linh lực bị rút đi khiến Đông Hoa cảm thấy suy yếu trước giờ chưa từng thấy, sắc mặt hắn trắng như tờ giấy, song biết lúc này là lúc cần liều mạng, trong mắt hiện ý liều, trên tay nhiều thêm một viên linh đan, không hề do dự nhét vào trong miệng.Linh lực đột nhiên bùng nổ, tuôn trào mãnh liệt trong người hắn, sắc mặt hắn đang từ trắng bệch như tờ giấy đột nhiên đỏ ửng lên.Hai sư đệ đều biến sắc, nuốt viên linh đan này vào tu vi của sư huynh ít nhất cũng hao tổn ba năm, sư huynh đang liều mạng.Hai người đồng thời nín thở, vốn bọn họ cho rằng đã nắm chắc cục diện không ngờ lại thành cục diện liều mạng.

Nhưng bọn họ cũng hiểu, kết quả của việc liều mạng này trực tiếp quyết định hai người mình sống hay chết.“Sư huynh, để chúng ta giúp!”

Sư đệ vốn định tới Thiên Thủy giới sau khi trận chiến này kết thúc đột nhiên mở miệng nói, một sư đệ khác quay sang nghìn hắn, có chút nghi hoặc.“Sư đệ, chúng ta truyền linh lực cho sư huynh mau ! »Sư đệ này cũng cắn răng một cái, gật đầu: “Không sai, đã liều thì mọi người cùng liều thôi!”

Liễu Đông Hoa trong lòng vui vẻ, vội vàng bấm quyết, chỉ thấy quang mang lóe lên, hai người xuất hiện bên cạnh hắn.

Hắn lúc này đã không còn sức để mở miệng, hai sư đệ kia thấy thế cũng không nhiều lời, mỗi người vươn một tay đặt lên lưng hắn.Ba người cùng tu một bộ tâm pháp, tính chất của linh lực tương đồng.Linh lực cuồn cuộn truyền vào cơ thể Liễu Đông Hoa theo hai cánh tay của hai người, Liễu Đông Hoa chỉ cảm thấy linh lực dâng trào trước nay chưa từng thấy, lòng tin cũng tăng nhiều, đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ trên tay cũng sáng thêm nhiều!Tả Mạc tựa như dã thú lâm vào tuyệt cảnh, gầm lên theo bản năng.

Thân thể hắn bỗng dâng lên hắc khí nhè nhẹ, màn sương đất màu nâu vẫn nặng nề như trước nhưng hắc khí nhỏ như sợi tóc này đối diện với màn sương đất có thể phá nát tất cả lại không chút rung động.Chúng không coi air a gì phập phồng uốn lượn bên ngoài thân thể Tả Mạc, song cũng rất nhanh chúng tiến hết vào trong cơ thể Tả Mạc, biến mất không thấy đâu.Vừa rồi trong cơ thể Tả Mạc hỗn loạn vô cùng.Giờ chỉ còn lại hai màu, đỏ và đen!Ngọn lửa đỏ thẫm đẹp đẽ không ngừng uốn lượn, màn sương đen kịt như mực không hêt nhúc nhích.

Hai bên phân biệt rõ ràng, như hai con quái thú tham lam, dọc đường tất cả các loại lực lượng khác đều bị cắn nuốt sạch sẽ.Trong nửa khắc ngắn ngủi, mọi lực lượng khác trong cơ thể Tả Mạc vốn đang tàn phá bừa bãi giờ đều bị quét sạch.Trong thức hải, Bồ yêu ngồi ngay ngắn sếp bằng, khuôn mặt vốn trắng trẻo đẹp đẽ lúc này càng thêm nhợt nhạt.

Bên cạnh hắn, bia mộ vốn luôn có mây đen lượn lờ lúc này cũng biến mất.Mây đen cùng lửa yêu như hai con mãnh thú chiếm giữ trong cơ thể Tả Mạc, giằng co lẫn nhau.Thân thể Tả Mạc yên tĩnh lại, ý thức của hắn cũng dần dần khôi phục lại.

Tuy thân thể vẫn không thể động đậy nhưng không cảm thụ được áp lực kinh khủng của màn sương đất bên ngoài nữa.

Vừa nhặt được cái mạng về, Tả Mạc còn chưa kịp thả lỏng đã nhanh chóng phát hiện hai lực lượng đỏ đen giằng co trong cơ thể, suýt nữa lại ngất đi.Hắn hiểu được lợi hại.Ngọn lửa đỏ thẫm hẳn là lực lượng của Bồ yêu, trước đây trong thức hải, biển lửa mênh mông như một thế giới khác, sau không biết là lực lượng của Bồ yêu bị hao tổn hay có chuyện gì khác, biển lửa biến mất không thấy đâu.Mây đen hắn cũng nhận ra, là lớp mây quanh năm suốt tháng không hề tiêu tan quanh bia mộ.

So sánh với Bồ yêu tự xưng là thiên yêu, lai lịch của bia mộ càng thêm thần bí, Bồ yêu dường như cũng không muốn nói.Một yêu một bia quan hệ có phần kỳ lạ.

Có đối địch lại có thân quen, hắn vẫn luôn không hiểu.Hai lực lượng ngang ngược và mạnh mẽ, không hề che giấu chút nào khiến Tả Mạc sống sót sau tai nạn thấy vậy lại hết hồn.Khiến Tả Mạc cảm thấy may mắn là hai bên không xảy ra va chạm.

Lửa yêu phút chốc hóa thành một sợi chỉ lửa cực nhỏ, không chút dấu hiệu tiến vào mi tâm của Tả Mạc.

Mây đen thì như nước tưới vào cát, nhanh chóng thấm xuống.

Tả Mạc thấy rõ, nó thấm vào xương cốt của mình.Hai tên này đang làm gì vậy ?

Tả Mạc phẫn nộ suy nghĩ.Không đợi hắn nổi giận, lực ép phô thiên cái địa từ bốn phương tám hướng truyền lại.Chết tiệt!Tả Mạc ngạc nhiên kêu lên một tiếng, áp lực vẫn mạnh mẽ như trước nhưng không còn đau đớn không chịu được như vừa rồi.Dường như có thể chịu được…Tả Mạc nhanh chóng phát hiện đây không phải ảo giác của mình, thân thể lẽ nào lại có biến hóa mới?

Suy nghĩ này nảy sinh trong lòng, không đợi hắn kiểm tra, khóe mắt bỗng thấy một thân hình bao phủ trong lửa tím.Mọi suy nghĩ của Tả Mạc trong nháy mắt ngưng lại!Ánh mắt hắn vô cùng kinh ngạc.Nữ tu đứng cách hắn không xa, toàn thân bao phủ trong lửa, từng chút từng chút một di chuyển về phía hắn.

Tả Mạc kinh hãi nhìn khuôn mặt đầy máu của nàng.

Trên mặt nàng khắp nơi đều là máu, không nhìn rõ nổi mặt mũi, chỉ thấy rõ được đôi mắt hơi lộ vẻ ảm đạm.Thấy nữ tu như con rối di chuyển về hướng mình với tốc độ vô cùng chậm chạp, Tả Mạc không hiểu vì sao đột nhiên rung động như muốn gọi nàng lại.Ngươi rốt cuộc là ai?Vì sao?Tả Mạc ngơ ngác nhìn nữ tu, lần đầu tiên ánh sáng tím trong mắt hắn không còn chút đáng sợ và âm trầm nào.

Tuy không hiểu vì sao, tuy còn nhiều nghi hoặc song Tả Mạc đột nhiên hiểu ra, nàng không có ác ý.Không, nhìn khuôn mặt đầy máu, tốc độ tiến chậm như sên kia, đây không phải không có ác ý!Nàng nhất định có liên hệ gì đó với mình…

Hay có thể trước đây có quen biết?Không biết, hắn cái gì cũng không biết, song lúc này, sợi dây cung nơi đáy lòng cũng rung lên.Ánh mắt hắn nhìn vào khuôn mặt đầy máu của nữ tu, nhìn máu chảy qua cằm nàng rơi xuống màn sương đất sau đó bị trộn lẫn trong đó.

Thấy vậy, lửa giận trong lòng hắn không biết vì sao từ từ bốc lên!Pháp bảo thì sao!Cơn tức giận khó hiểu trong nháy mắt tràn ngập trong lồng ngực Tả Mạc, con mắt hắn lập tức đỏ bừng, mơ hồ thấy được hai ngọn lửa bập bùng.Thân thể hắn không thể động đậy, áp lực như thủy triều khiến người ta tuyệt vọng!Tả Mạc bắt đầu thôi động linh lực, linh lực dũng mãnh truyền vào hai tay hắn, bắt đầu vận chuyển theo chu thiên với tốc độ kinh người.Một chu thiên…

Hai chu thiên…Mười chu thiên…

Mười một chu thiên…Mười tám chu thiên…

Mười chín chu thiên…Linh lực điên cuồng vận chuyển không có ý ngừng, lửa giận như cơn lũ trào dâng khiến trong lòng Tả Mạc đột nhiên có cảm giác muốn hủy diệt tất cả!Màn sương đất lưu chuyển chậm rãi, uy lực khiến người ta kính nể song trong mắt hắn lại vô cùng chướng mắt, khiến hắn cực kỳ chán ghét, khiến hắn muốn hủy diệt!

Từ khi sinh ra tới giờ, lần đầu tiên hắn có cảm giác mãnh liệt muốn hủy diệt một món đồ như vậy!Hai mươi chu thiên!Hai mươi mốt chu thiên!Ánh lửa trong con mắt Tả Mạc rung động kịch liệt, lộ vẻ điên cuồng....

Hai mươi ba chu thiên...Da tay hắn đã chằn chịt vết máu.Hai mươi bốn chu thiên!Bộp bộp bộp!Hai tay như lưu ly nổ ra một chùm máu huyết!Ngọn lửa trong mắt Tả Mạc quay cuồng, như một biển lửa thâm thúy.Khuôn mặt hắn vặn vẹo, mỗi sợi gân xanh lồi lên, mỗi khối cơ thịt đều rung rung, mỗi khớp xương đều rắc rắc rung động!"

Đứng lên!"

Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi rống lên, hắn dùng hết sức lực toàn thân, liều mạng huy động hai tay!Rắc rắc rắc!Hắn nghe rõ tiếng vang của khớp xương, hai mắt hắn đỏ sậm, vẫn như điên như cuồng."

Đứng lên!"

Hai tay hắn vừa run lên kịch liệt vừa chảy ra từng tia máu, từ từ giơ lên.Biển lửa sâu trong khóe mắt Tả Mạc bừng lên, tràn ngập mỗi ngóc ngách trong mắt hắn!

Hắn như con dã thú phẫn nộ, điên cuồng gào lên: “Con mẹ nó, đứng lên cho ta!

A a a a!”

Hai tay giơ lên phía trước với tốc độ nhanh hẳn, phảng phất như màn sương đất đã mất đi khả năng trói buộc!Hai tay chằng chịt vết máu, khi giơ lên cũng hơi hơi cong lại.Tả Mạc hít một hơi thật sâu, con mắt màu lửa đỏ trợn tròn, dùng chút sức lực cuối cùng, hắn phảng phất như ma thần hung dữ từ thời viễn cổ, hai tay cùng lúc đánh ra.“Con mẹ nó, đi chết đi!”

Hai nắm tay như lưu ly khắc thành rời tay bắn ra!

Mỗi nắm tay có thể mơ hồ thấy được một khuôn mặt nghiêm túc uy phong đầy vẻ cổ xưa.Sắc mặt Liễu Đông Hoa đại biến!Hai luồng quyền mang tiến vào trong màn sương đất, bay xa ba trượng rồi nổ tung đầy mạnh mẽ!“Trời!”

Như có người trầm giọng gầm lên, âm thanh như sấm rền, như tiếng trống đập mạnh khiến người khác run sợ!Màn sương đất vốn chậm rãi chuyển động đột nhiên quay cuồng.

Ba người Liễu Đông Hoa đều kêu lên một tiếng đầy đau dớn, miệng mũi chảy máu, sắc mặt trắng bệch!

Ba người như bị sét đánh, không hề nhúc nhích.Lưu Ly Thiên Ba hai mươi bốn chu thiên!Sương đất khắp trời lập tức tiêu tán, áp lực kinh khủng kia cũng biến mất theo.Ánh sao lại một lần nữa phủ xuống người Tả Mạc, ba người cách đó không xa như ba cọc gỗ, cắm đầu rơi thẳng xuống dưới.Nữ tu mất đi lực cản, chỉ một bước chân đã xuât hiện bên người Tả Mạc.Lực lượng toàn thân Tả Mạc đã bị rút sạch, mắt lộ vẻ trống rỗng, yếu đuối.

Nữ tu dùng một tay chụp lấy hắn.Khuôn mặt nàng đầy máu, nhìn không rõ nổi đường nét, trước mắt Tả Mạc cũng ngày càng đen dần, hắn ra sức nâng mí mắt dậy, há mồm, giọng nói vo ve như muỗi.“Con mẹ nó, ngươi rốt cuộc là ai…”

Chương 270 : Thu hoạch lớnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc từ từ tỉnh lại lập tức thấy nữ tu đang đả tọa cách đó không xa.

Trên khuôn mặt nữ tu máu kết lại thành một tầng vẩy, như một chiếc mặt nạ đáng sợ xấu xí nhất.

Tả Mạc chú ý otiws khí tức của nàng, có phần ngạc nhiên, trong lòng không khỏi âm thầm suy đoán, có phải nàng bị thương không?

Sau khi bị thương, khả năng khống chế khí tức mới giảm xuống chứ.Bất quá hắn cũng nhanh chóng chuyển sang chú ý tới bản thân mình, không hề đau đớn như trong tưởng tượng, toàn thân vô cùng sảng khoái như vừa trải qua một giấc ngủ trưa vô cùng thoải mái, lực lượng toàn thân cũng sung mãn tới cực điểm.Hắn lập tức cảm nhận được điểm bất đồng, lực lượng của cơ thẻ mạnh mẽ tới mức khiến hắn cảm thấy xa lạ.

Tựa hồ thân thể mình lại một lần nữa đột phá, hắn vội vã chìm vào thức hải, tìm tới Bồ yêu.Thức hải trụi lủi, chỉ còn lại Bồ yêu và bia mộ.“Hả, sao lại biến thành thế này?”

Tả Mạc hiếu kỳ nhìn khắp mọi nơi.Bồ yêu gườm gườm lườm hắn, bộ dáng như muốn nuốt thẳng hắn vào bụng.Nhìn khắp xung quanh, cuối cùng thấy ánh mắt của Bồ yêu, Tả Mạc lập tức giật nảy mình: “Ngươi muốn làm gì, ta không đoạt tinh thạch của ngươi!”

Bồ yêu hừ một tiếng, không nói chuyện song ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Tả Mạc với vẻ cực kỳ bất thiện.Tả Mạc nhớ tới lửa yêu đỏ thẫm, lại nhìn bia mộ trụi lủi bên cạnh, chột dạ nói: “Lửa yêu và mây đen kia, không phải ta không muốn trả lại cho các ngươi…

Thứ đó, không chịu khống chế…

Ngươi cũng biết mà…”

Càng nói, Tả Mạc càng cảm thấy không đúng, ngữ khí đột nhiên chuyển ngược, trừng lớn đôi mắt: “Không đúng!

Ta còn chưa tính sổ với các ngươi đáy!

Các ngươi có ý gì?

A!

Nghĩ thân thể anh đây là trạm thu gom rác thải muốn nhét cái gì vào thì nhét hả?”

Bồ yêu thiếu chút nữa hộc máu, ngay cả bia mộ vốn luôn yên tĩnh cũng lóe sáng mạnh mẽ.“Ngươi ngươi ngươi…”

Hai mắt Bồ yêu như muốn phun lửa, lột lát sau mới chỉ ngón tay run run nói: “Ngươi đừng có chiếm tiện nghi rồi còn lên mặt!”

Tả Mạc không cảm thấy đuối lý, nhíu mày quắc mắt mắng tiếp: “Tiện nghi?

Tiện nghi cái khỉ gì?

Anh đây thiếu chút nữa cả mạng cũng chẳng còn, trước đây ngươi tự làm loạn anh cũng nhịn!

Giờ thì hay rồi, được nước lấn tới, cả hai cùng làm loạn hả?

Đừng tưởng anh không biết mánh lới của hai tên các người, nói cho mà biết, về sau an phận một chút cho anh!

Một tên cổ lỗ không theo kịp thời đại, một hòn đá nửa ngày không đánh được một cái rắm, còn muốn kiếm tiện nghi trên người anh?

Hừ, các ngươi tốt nhất là bỏ ý nghĩ đó đi!”

Tả Mạc dùng tư thế đứng từ trên cao nhìn xuống, chỉ vào Bồ yêu và bia một mắng một thôi một hồi.Bồ yêu vẻ mặt ngạc nhiên, một lát sau mới phản ứng lại, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.Mắng xong, Tả Mạc cảm thấy tâm tình vô cùng sảng khoái, hừ một tiếng, xoay người cứ thế rời khỏi.

Đến lúc rời khỏi thức hải mới đột nhiên nhớ ra mình đi tìm Bồ yêu để làm gì, lập tức kêu khổ không ngừng, vừa rồi chỉ mắng cho sướng miệng quên luôn cả việc chính, thôi xong rồi!Lúc này lại đi tìm Bồ yêu chẳng khác gì tự vả vào miệng.

Tuy nói đại tượng phu co được giãn cũng được nhưng nhớ lại ánh mắt như muốn giết người của Bồ yêu, Tả Mạc vẫn quyết định chờ một thời gian nữa rồi hãy hỏi.Trong thức hải, Bồ yêu nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.

Bên người hắn, quang ảnh trên mặt bia mộ lưu động, vốn co thân hình mơ hồ lúc này chỉ còn lại một đống đường cong ngổn ngang.“Chưa từng có một thiên yêu nào chịu nhục như vậy!

Chưa từng có!”

Bồ yêu rít lên trong thức hải.Những đường cong ngổn ngang trên bia mộ cũng đồng thời sáng ngời lên, vô số mây đen toát ra, trong nháy mắt, mây đen cuồn cuộn, sát khí trùng trùng.Tả Mạc không hề hay biết hai tên gia hỏa trong thức hải đã bị hắn bức tới mức một lần nữa liên thủ.Ánh mắt hắn chuyển tới người nữ tu.

Khuôn mặt đầy vẩy máu đáng sợ của nữ tu trong mắt Tả Mạc giờ không còn chút âm trầm đáng sợ nào nữa.Suy đoán về lai lịch của nữ tu, hắn vẫn không tìm được quá nhiều manh mối, hắn chỉ có thể nghĩ tới một cái là có thể liên quan tới khoảng thời gian mà mình hoàn toàn không nhớ rõ trước đây.

Song đây cũng chỉ là một suy đoán, chẳng có chút căn cứ nào.Ánh mắt hắn không tự chủ được nhìn vào đôi chân trần hoàn mỹ khiến người ta hít thở không thông kia.

Mỗi lần thấy đôi chân trần này hắn đều tán thưởng tận đáy lòng.

Không phải hắn chưa từng thấy chân của nữ tu khác, tỷ như chân của Tiểu Quả, cũng rất đẹp, êm đềm khả ái.Song chỉ có đôi chân của nữ tu mới khiến hắn tán thưởng không thôi, nó quả thực quá hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức không chút tỳ vết.

Nhất là một đôi chân hoàn mỹ như vậy lại xuất hiện trên người một nữ tu xấu xí như ăn mày càng khiến người ta lưu lại ấn tượng sâu đậm.Mắt nhìn đẹp tới đâu, chẳng bằng tìm pháp bảo.Tả Mạc nhanh chóng mở mắt, nhìn thi thể rải rác bốn phía xung quanh, hắn lập tức hưng phấn.

Cướp bóc là một chuyện rất tuyệt, mà cướp trên thân thể tử địch càng tuyệt hơn.Mục tiêu đầu tiên của hắn là cái đĩa đất có uy lực vô cùng lớn kia, món đồ chơi kia thực quá lợi hại, tự mình cảm thụ uy lực của đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ, Tả Mạc thực sự không nghĩ ra có pháp bảo nào có thể so sánh được với nói.

Đương nhiên hắn nhớ kỹ nhất là câu nói của Bồ yêu: “Từ cấp năm trở lên, có khả năng là cấp sáu!”

Đây là thế giới gì vậy!Hắn vừa cảm khái vừa vui vẻ nhặt đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ kia lên.

Thần thức truyền vào trong tìm hiểu, thiếu chút nữa bị sương đất nồng nặc trong đó xay nát, hắn vội vàng thu thần thức lại.Ai ya!

Quả nhiên là cấp sáu!He he he !

Phát tài rồi !

Phát tài lớn rồi !

Tả Mạc không kìm lòng nổi bắt đầu hoa chân múa tay vui sướng như điên.Đây không phải do hắn chưa thấy qua sự đời, giờ hắn cũng được coi như có chút của cải, pháp bảo cấp bốn trên người cũng có vài món.

Phóng mắt nhìn tu giả ngưng mạch hắn tuyệt đối được coi là giàu có, nhưng tất cả mọi pháp bảo, mọi tài liệu trên người hắn gộp lại cũng chẳng so sánh được với đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ này.Nếu hắn đem nó bán ra, há ha ha ha, tinh thạch bán được cũng đủ bao phủ cả người hắn.Pháp bảo cấp bậc này ở bất cứ môn phái nào trên Tiểu Sơn giới đều tuyệt đối là bảo bối trấn phái.

Thứ lợi hại như vậy giờ lọt vào tay Tả Mạc sao không khiến hắn vui tới phát điên chứ?Một lát sau hắn mới dần dần bình phục.

Nghiên cứu một chút, hắn không khỏi cảm thán vận khí mình thật tốt.

Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ tuy có uy lực cực lớn nhưng căn bản không phải pháp bảo tu giả có thể sử dụng, nó tiêu tốn quá nhiều linh lực.Tu vi Liễu Đông Hoa mới chỉ ngưng mạch nhị trọng thiên đỉnh, cũng khó khăn lắm mới thôi động được, Tả Mạc với tu vi nhất trọng thiên căn bản không khởi động được.

Pháp bảo này rơi xuống tay hắn, trong thời gian ngắn hắn cũng không dùng được.Bán hay giữ lại đây?Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định giữ lại, pháp bảo cấp bậc thế này bán đi thì dễ nhưng muốn mua lại thật không dễ dàng.Hắn chưa tùng sử dụng pháp bảo cấp sáu nhưng rõ ràng cấp năm và cấp sáu có một khoảng cách khó có thể vượt qua.

Đĩa Cử Chuyển Tiêu Thổ này khi vừa được luyện chế là pháp bảo cấp năm, sau hơn bốn trăm năm qua mấy thế hệ không ngừng tế luyện gia trì mới sinh ra một chút linh tính, thăng lên pháp bảo cấp sáu.Cẩn thận đặt đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ vào trong nhẫn, hắn một lần nữa vùi đầu vào việc cướp bóc.

Bất quá, sau khi thấy pháp bảo cấp sáu như đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ, những chiến lợi phẩm khác chẳng cách nào khiến Tả Mạc thích thú quá mức nữa.Một lúc sau, Tả Mạc lắc đầu.

Bốn người này hình như ở phái Minh Tiêu cũng không được tốt, trên người ngoại trừ đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thỏ chẳng còn thứ gì tốt, còn không bằng tên gia hỏa bị hắn lột sạch kia.Xem ra hai bên không cùng phe, hơn nữa rất hiển nhiên, tên gia hỏa bị hắn lột sạch kia giàu có hơn nhiều.Nữ tu đã lâu rồi vẫn chưa đứng dậy, điều này khiến Tả Mạc nảy sinh dự cảm không tốt.

Hắn đi tới bên cạnh nữ tu, đưa tay đặt lên vai nàng, kiểm tra thân thể nàng.Vừa kiểm tra, hắn lập tức giật mình kinh hãi,Lực lượng màu tím quỷ dị luôn tồn tại trong cơ thể nữ tu giờ ảm đạm tới mức khó phát hiện.

Thân thể nàng mất đi tử quang ước thúc, đã có dấu hiệu phân liệt mơ hồ.Tả Mạc thầm hô không tốt, không hề do dự cõng nữ tu lên lưng, bay lên trời, đồng thời triển khai thần thức.

Bay một lát hắn đã tìm được một hang núi.

Hắn vội vã cõng nữ tu vào trong hang núi, đây là một hang núi bình thường, khá rộng rãi, bên trong chỉ có một bầy dơi.Hai người bay vào lập tức làm kinh động đám dơi này, chúng phần phật bay khỏi hang động như một đám mây đen.Tả Mạc giơ tay làm sạch một chỗ, cẩn thận đặt nữ tu xuống, suy nghĩ một lát, hắn đặt bồ đoàn Hắc Luyện dưới người nữ tu.Cách này quả nhien có hiệu quả, linh lực từ từ truyền vào thân thể nàng, chuyển hóa thành ánh sáng tím, khiến cho luồng sáng tím trong cơ thể nữ tu sáng thêm một chút.

Tả Mạc thấy tình hình này hẳn cũng phải tốn một lúc.Suy nghĩ một chút, hắn liền bố trí xung quanh thân thể nàng một bổ nguyên trận quy mô trung đẳng, nó có thể cuồn cuộn không ngừng cung cấp linh lực cho nàng.

Tả Mạc phát hiện tử mang trong cơ thể nữ tu có rất nhiều chỗ tương tự với ma văn trong người mình, không hề sợ tạp chất trong linh lực.Điều này khiến hắn yên tâm, lớn mật buông tay làm.Lại một lúc, tình trạng nữ tu rất ổn định.

Tả Mạc quyết định rời khỏi.

Hắn muốn đi tìm chim ngốc, thời gian càng lâu khả năng tìm được càng nhỏ.Hắn để lại một viên ngọc giản cho nữ tu, bảo nàng tự đi về.

Để phòng ngừa kẻ khác quấy rầy, hắn bày một phù trận phong kín hang động này lại.

Ảo trận sát trận liên hoàn xâu kết, không chỉ khó phát hiện mà hơn nữa nếu khiến nó phát động sẽ dẫn phát sát chiêu liên tiếp.Tả Mạc bỏ hết vốn, bày ra một sát trận có uy lực cực lớn, trong sát chiêu liên hoàn, ngoại trừ tu giả tam trọng thiên đỉnh, tu giả ngưng mạch bình thường tuyệt đối khó tránh khỏi.

Cho dù là tu giả tam trọng thiên nếu không có dị bảo phòng thân hoặc công pháp nghiêng về phòng ngự, nếu khiến nó phát động chắc chắn cũng sẽ trọng thương.Tuy trong thâm tâm vẫn thấy đau lòng đôi chút nhưng Tả Mạc vẫn cắn răng dùng rất nhiều tài liệu trân quý.Bố trí xong đại trận, lại kiểm tra một hồi, hơi lo âu nhìn về phía hang động một lát, hắn mới bay lên không rời khỏi.

Hắn bay theo hướng mà tên đệ tử bị lột sạch kia đã chỉ.Bay hơn nửa ngày bỗng trước mặt xuất hiện một đám tu giả.“Ngươi!”

Tu giả dẫn đầu chỉ vào Tả Mạc, không chút khách khí nói: “Lại đây!”

Tả Mạc thấy trang phục người này tương tự với đệ tử Minh Tiêu trước đó, trong lòng khẽ động, theo lời bay tới trước, giả bộ run sợ nói: “Có chuyện gì vậy?

Ta, ta còn có việc!”

“Lại đây!”

Tên đệ tử Minh Tiêu kia chỉ vào đội ngũ phía sau, không kiên nhẫn nói: “Sao?

Không muốn hỗ trợ Minh Tiêu phái chúng ta sao?”

Vài đệ tử Minh Tiêu khác bên cạnh hắn đều lộ vẻ gian ác nhìn Tả Mạc.Tả Mạc mừng thầm, vẫn giả bộ sợ hãi, yên lặng bay vào đội ngũ.Chương 271 : Rình rậpConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTrong đoàn Tả Mạc cũng không bắt mắt, một tu giả ngưng mạch nhất trùng thiên, ở Tiểu Sơn giới bất quá chỉ vừa đủ để có thể sinh tồn.

Không ai liếc hắn lấy một lần, mọi người đều tự lặng lẽ, duy chỉ đệ tử Minh Tiêu phái là nói cười khá tùy ý."

Dạo này, có ai tu ngũ hành pháp quyết chứ!

Nghe nói gã Lộ Sư Huy đến giờ vẫn chưa có tin tức, không biết đã chạy tới nơi đâu.

Lúc gấp gáp này còn mơ tìm được tu giả tu đủ ngũ hành pháp quyết, sao có thể?"

"Lộ Huy cái thằng chỉ biết nghĩ một hướng.

May là Tề ca có biện pháp tốt, không có một thì chúng ta tìm vài người, cũng có thể gom đủ ngũ hành chứ!"

"Ha ha. . ."

Tả Mạc nghe những người này tán gẫu như đang ở chốn không người, bên thân truyền đến một tiếng nói thầm: "Huynh đệ, xưng hô thế nào?"

"Tôi?"

Tả Mạc chỉ vào chính mình, mặt nghi hoặc."

A a, ta vừa nhìn tiểu huynh đệ khí vũ bất phàm, lập tức nổi lòng muốn kết giao, thật là mạo muội!"

Nói chuyện là một kẻ ước trung niên, mặt mũi tinh minh.

Ở bên hắn, còn có bảy tám người, trông chừng là một nhóm.Tả Mạc tùy tiện xưng cái tên giả: "Tôi gọi Vương Hồng, ngài xưng hô thế nào?"

"Tại hạ Liễu Quý."

Gã trung niên chắp chắp tay, thăm dò: "Vương huynh đệ lăn lộn ở chỗ nào?"

Tả Mạc thuận miệng nói: "Chạy loạn."

Miệng lập tức lải nhải: "Bọn họ là huynh đệ với ông?"

"Vương huynh đệ mắt lửa ngươi vàng!"

Liễu Quý cười nói, song phương trao đổi ngắn ngủi, hắn liền biết không đào được từ trong mồm Tả Mạc chút tin tức gì, bèn không nói chuyện nữa.

Mấy người ở bên hắn mặt mũi nghiêm túc, không có tâm tình đàm tiếu.Không riêng bọn họ, mọi người xung quanh đều là mặt mang ưu sắc.Tả Mạc đột nhiên hạ thấp thanh âm hỏi: "Mọi người cứ thành thật như thế này?"

Hắn có điểm không thể hiểu được, đối phương chẳng qua chỉ là ba đệ tử phái Minh Tiêu, thế mà lại lùa gần hai mươi tu giả.Trong lòng Liễu Quý thầm kinh, vừa mới thấy thằng này mặt sợ hãi mà trốn vào trong đoàn, giờ lại hỏi câu này, thật không giống loại người không đảm sắc.

Hắn bất động thanh sắc nói: "Không biện pháp, còn có thể làm gì chứ, bọn họ là Minh Tiêu phái."

Tả Mạc cười cười, không nói tiếp.Qua một hồi, Liễu Quý càng suy nghĩ, càng cảm thấy trong lời của Tả Mạc có ẩn ngữ.

Nhưng lại gặp Tả Mạc ngậm mồm không nói, nhịn không nổi, hạ thấp giọng mở miệng nói: "Vương huynh đệ có biện pháp gì hay?"

Liếc mắt nhìn hắn, Tả Mạc cười nói: "Ta có thể có cái biện pháp tốt gì chứ?"

Liễu Quý càng lúc càng cảm giác người tuổi trẻ này có chút ý vị cao thâm khó lường, lúc trước nhìn như khiếp sợ, lúc này mặt lại bình tĩnh, tựa hồ không chút bận tâm.

Liễu Quý gặp qua vô số người, hắn tin tưởng ánh mắt của mình, khí độ lộ ra của người này, tuyệt đối không giống người bình thường.Chẳng lẽ là tu giả lợi hại nào đó?Hắn vắt hết óc rà soát lại toàn bộ tu giả thành danh mà hắn biết, nhưng vẫn không tìm được kẻ phù hợp.Bởi vì quá tuổi trẻ!"

Vương huynh đệ trông như tuổi còn rất trẻ nha."

Liễu Quý nhịn không nổi lần nữa xuất ngôn thăm dò: "Trông như ước chừng hai mươi, tuổi trẻ như thế mà đã có thể ngưng mạch, thiên phú thực xuất sắc."

Tả Mạc chỉ là khẽ cười, không hề bắt chuyện.Nhưng không ngờ, lời của Liễu Quý lại dẫn dắt chú ý của đồng bạn hắn ở bên.

Thông thường mà nói, có thể đột phá Ngưng Mạch trong khoảng hai mươi tuổi, phần lớn đều là đệ tử có môn có phái.Nam nhân đa phần không quá để ý tới dung mạo của mình, Trú Nhan đan giá tiền cũng không rẻ, rất ít người ném tinh thạch cho thứ này.

Vậy nên nữ tu phần lớn khó đoán được tuổi tác, nhưng nam tu thường thường còn có thể đoán được.

Mặt của Tả Mạc, vừa nhìn đã thấy là một khuôn mặt cực kỳ trẻ.Nhưng thần thái khuôn mặt hắn vô ý lộ ra, lại có độ thành thục vượt quá tuổi."

Tại hạ Trịnh Trung, là sư huynh của bọn họ."

Tu giả cầm đầu tự giới thiệu, lúc y mở miệng lập tức kinh động mấy sư huynh đệ khác, bọn hắn vội ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn sư huynh, đến cả Liễu Quý, cũng lộ ra vẻ giật mình.

Trong ấn tượng của bọn họ, sư huynh vốn rất ít nói chuyện, lần này không ngờ chủ động bắt chuyện, nên không tránh được chuyển ánh mắt tới Tả Mạc."

Chào Trịnh huynh."

Tả Mạc chắp tay, hắn không dám xem nhẹ đối phương.

Thần thức của hắn nhạy bén khác thường, tuy ánh mắt vị Trịnh Trung này rủ thấp, nhưng lại là một cao thủ ngưng mạch tam trùng thiên!Tu giả ngưng mạch tam trùng thiên, tại Tiểu Sơn giới, là cao thủ đứng hàng đầu!

Cao thủ dạng này, tuy chưa hẳn sẽ trở mặt cùng Minh Tiêu phái, nhưng cũng không phải chỉ mấy gã đệ tử phái Minh Tiêu là có thể sai phái điều động.Chẳng lẽ bọn họ cũng có kế hoạch riêng?Tả Mạc không nhịn được âm thầm tự cảnh giác, hắn cũng không hy vọng kế hoạch của mình phát sinh một vài nhân tố không xác định.

Những thiên tài dị bảo trong bí cảnh, lúc này hắn lại không xem trọng, chỉ một lòng lo lắng chuyện an toàn của chim ngốc.Con hàng kia trí não thấp tới đáng thương, là chim mà cứ khoa trương ngạo mạn, ra ngoài đời không chịu khổ mới là lạ."

Tiểu huynh đệ thân thủ bất phàm, bội phục bội phục!"

Trịnh Trung nhận ra nói.Mấy người khác lập tức ngạc nhiên, bọn họ nhìn Tả Mạc như nhìn quái vật.Tả Mạc bị mọi người dòm thấy có phần không thoải mái, vội vàng nói: "Ha ha, Trịnh huynh đệ nói lời gì thế, tại hạ chẳng qua chỉ là mới được nhất trùng thiên, các vị lão đại phải hỗ trợ nhiều nhiều!"

Trịnh Trung cũng không phản bác, cười cười, ánh mắt lập tức rủ thấp.Tả Mạc bị cái khẽ cười của Trịnh Trung làm cho hơi cáu, quyết định tránh đám này xa ra một chút, đỡ phải chọc ra phiền hà tới.

Hắn dám khẳng định, tốp người này dòm ngó tới bí cảnh.

Bí cảnh cái gì, hắn cũng không quản, hắn chỉ hy vọng chuyện của chính mình không hỏng là được."

Sư huynh, đệ thấy người này không có gì xuất chúng a!"

Một vị sư đệ thông qua bí ngữ hỏi.Giữa mấy người bọn họ, có thể câu thông bằng một loại bí ngữ, người khác không cách nào phát giác.Liễu Quý khẽ liếc mắt, dùng bí ngữ nói: "Ta cảm giác lai lịch người này không đơn giản.

Các ngươi thấy hắn nào có nửa điểm dáng vẻ khẩn trương."

Trịnh Trung đột nhiên nói: "Trên người hắn có sát khí, ít nhất giết bốn năm người."

Mấy người lập tức sợ hãi mà kinh."

Không. . . không phải đâu!"

Một người lắp ba lắp bắp dùng bí ngữ nói: "Tu vi của hắn không phải mới nhất trùng thiên ư?

Sao có thể giết liền bốn năm người?"

Trên mặt mấy người khác cũng lộ ra vẻ khó mà tin được.Một tu giả nhất trùng thiên, ở Tiểu Sơn giới giết liền bốn người, chuyện này gần như khó mà tưởng tượng nổi.

Nhất trùng thiên là lực lượng tầng thấp nhất ở Tiểu Sơn giới, đổi cách nói, mỗi người hắn giết, thực lực đều không kém hắn.

Một người liên tục giết bốn năm tu giả không kém chính mình, độ khó thực quá lớn."

Chẳng lẽ trên người hắn có pháp bảo mạnh mẽ gì?"

Một sư đệ dùng bí ngữ nói."

Không nên khiêu chuyện thị phi."

Trịnh Trung giọng trịnh trọng nói: "Thực lực người này không đơn giản, mọi người phải chú ý."

Chương 272 : Hoàng Trác QuangConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnMinh Tiêu phái có rất nhiều phân nhánh cũng có rất nhiều đệ tử đời thứ hai song không ai đủ sức lay động địa vị của Hoàng Trác Quang.

Ngoại trừ nhân tố Minh Tiêu lão tổ ra, thực lực mạnh mẽ của bản thân Hoàng Trác Quang cũng là yếu tố then chốt.Trước khi Tiểu Sơn giới xảy ra biến cố, Hoàng Trác Quang đã được ca ngợi là người kiệt xuất nhất trong giới trẻ ở Tiểu Sơn giới.

Thanh danh tinh anh Minh Tiêu cũng theo đó loan truyền.Hắn mười sáu tuổi ngưng mạch, ở tuổi này rất nhiều nhân tài chỉ mới trúc cơ.

Khi mười bảy tuổi hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý, nhanh chóng trở thành nhân vật sáng chói trong lớp tu giả trẻ tuổi ở Tiểu Sơn giới.

Song chân chính khiến thanh danh hắn đạt tới đỉnh cao là lần hạo kiếp này.Khi đó tình hình rất hỗn loạn, rất nhiều người tấn công Minh Tiêu phái.

Thời khắc mấu chốt, Hoàng Trác Quang rat ay, xuất kiếm chém mười hai người, một loạt đầu lâu chảy máu ròng ròng treo ở cửa Minh Tiêu phái.

Hành động này lập tức chấn nhiếp toàn bộ đám tu giả đang hỗn loạn, thẳng tới khi Minh Tiêu lão tổ trở về.Có thể nói Minh Tiêu phái có địa vị hiện giờ phân nửa công lao là nhờ Hoàng Trác Quang.

Trận chiến này cũng lập tức khiến hung danh của hắn truyền khắp Tiểu Sơn giới, cũng đưa địa vị của hắn lên thứ hai trong môn phái, chỉ dưới lão tổ.Hoàng Trác Quang xử sự bá đạo hung hãn song cũng không thiếu khôn khéo, khiến các đệ tử khác vừa kính vừa sợ.Người giơ tay nhiều, tất nhiên cần tỷ thí.

Bất quá tỷ thí không phải thực lực cá nhân mà là xem xem ai tu luyện pháp quyết hành thủy cao thâm hơn.

Các tu giả giơ tay được yêu cầu xuất ra một pháp quyết hành thủy.Điều này đối với Tả Mạc mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, tiện tay xuất ra Tiểu Vân Vũ Quyết, cách một thước trên lòng bàn tay hắn, một áng mây nhỏ tỏa mưa bụi, hạt mưa rơi xuống lòng bàn tay Tả Mạc lập tức biến mất.Chiêu thức pháp quyết hành thủy tinh thuần này lập tức đánh bại đa số người.Chỉ còn lại có Trinh Trung, Tả Mạc cũng có phần ngạc nhiên.Chỉ thấy Trịnh Trung không nói một lời, gõ nhẹ lên khối ngọc bài bên hông.

Một con rồng nước màu xanh lam lập tức chui ra, rồng nước dài khoảng một thước, toàn thân bao phủ bởi lân phiến lóng lánh mê người, linh tính của nó khá cao, đôi mắt rồng hiếu kỳ quan sát bốn phía.Ồ, Dịch Thú bài!Tả Mạc giật mình, hắn không biết rốt cuộc con rồng nước này thuộc loại gì, có lẽ Thành sưu đệ nhận ra được.

Nhưng không thể nghi ngờ cho dù là loại rồng gì phẩm giai cũng sẽ không quá thấp.

Rồng nước xanh lam vừa bay ra, Tả Mạc lập tức cảm thụ được lực lượng hành thủy trong không khí nồng đậm hơn rất nhiều.Rồng nước trời sinh thuộc thủy, pháp quyết hành thủy là thứ nó am hiểu nhất.Đệ tử cầm Bạch Nha kiếm có phần khó khăn.

Tả Mạc tuy chỉ dùng pháp quyết nhỏ nhưng vừa nhìn đã hiểu tu luyện không thấp.

Còn con rồng nước của Trịnh Trung cũng là cao thủ điều khiển nước.“Cả hai đều lại đây.”

Giọng nói của Hoàng Trác Quang vang lên.Trái tim Tả Mạc đập mạnh, thanh âm của Hoàng Trác Quang tuy không lớn song lại có cảm giác áp bách đặc biệt.

Tuy giờ hắn cũng có thể coi như kiến thức rộng rãi, song cao thủ có phong cách như Hoàng Trác Quang vẫn là lần đầu hắn gặp phải.

Người duy nhất mà Tả Mạc cảm thấy tương đối giống là Thường Hoành, bất quá hai người cũng có điểm khác nhau, Hoàng Trác Quang là bá còn Thường Hoành là hung.Nếu hai người có thể đánh một trận, có lẽ sẽ rất đặc sắc, Tả Mạc nói thầm trong lòng.Hắn chú ý tới một tu giả sắc mặt tái nhợt trong ngóc, chính là Lôi Hạo bị chim ngốc làm bị thương mà Lộ Huy đã nói.

Lôi Hạo mới là mục tiêu của Tả Mạc lần này.Hai đệ tử cầm theo Bạch Nha kiếm đi sau, Hoàng Trác Quang từ trên đỉnh núi bay xuống, nói với sư muội bên cạnh: “Bảo họ chuẩn bị bắt đầu đi.”

Những người khác bị đuổi khỏi khu vực này.“Đi đi, không có việc của các ngươi.

Trong vòng một nén hương, ai còn lưu lại trong phạm vi năm mươi dặm đừng trách phi kiếm của ta không nhận người!”

Một đệ tử Minh Tiêu phái hung ác đe dọa.Biến cố đột nhiên phát sinh!Một đạo kiếm quang như một vầng tuyết sáng cuốn lấy Hoàng Trác Quang!Rất nhiều đệ tử Minh Tiêu quá sợ hãi, đạo kiếm quang kia tới quá đột ngột, kiếm quang sáng như tuyết khiến cho họ cơ hồ không mở được mắt!

Kiếm ý dày đặc như vô số bông tuyết bay lượn khắp nơi.Sư muội bên cạnh Hoàng Trác Quang sợ tới mức hoa dung thất sắc, kiếm quang sáng như tuyết trong nháy mắt đã phủ kín tầm mắt của nàng!

Một không gian trắng xóa!

Kiếm ý lạnh lẽo tới tận xương tủy trong chớp mắt đã hủy đi ý chí phản kháng của nàng.Một đạo kiếm quang bá đạo đến cực điểm đột nhiên sáng lên.“Ha ha!

Ta biết trong lòng ngươi có mưu đồ mà!”

Hoàng Trác Quang cười ha hả rồi đột nhiên sắc mặt chuyển lạnh: “Bất quá muốn bày trò với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.”

Trong giọng nói biểu lộ sự tự tin vô cùng.Đồng bọn của Trịnh Trung đồng thời phát động, kiếm mang lập tức đan xen ngang dọc, đám đệ tử Minh Tiêu này không có thực lực như Hoàng Trác Quang, lập tức cục diện trở nên hỗn loạn.Tiếng kêu thảm thiết của đám đệ tử Minh Tiêu chẳng khiến Hoàng Trác Quang nhìn sang dù chỉ nửa con mắt, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Trịnh Trung, cười nhạt: “A, hóa ra là tam trọng thiên, thảo nào to gan vậy.”

Trong mắt Trịnh Trung lúc này nào còn vẻ hững hờ như vừa rồi, đôi mắt lạnh lùng, sát khí và chiến ý thoáng hiện.Hoàng Trác Quang mỉm cười: “Đi, chúng ta lên cao.”

Nói xong liền bay lên trời.Trịnh Trung không hề do dự theo đó bay lên bầu trời.Tả Mạc nhìn trái nhìn phải, không ngờ không ai để ý tới mình, nhất thời dở khóc dở cười.

Bất quá vậy cũng tốt nhất, tiện cho mình làm việc, hắn chú ý tới Lôi Hạo đang kinh hãi xoay người muốn bỏ trốn ở phía xa.Những tu giả được áp giải tới vốn trong lòng cũng oán hận Minh Tiêu phái song khiếp sợ hung uy của phái này mà không dám nói gì.

Lúc này bọn Trịnh Trung động thủ, cục diện hỗn loạn, Liễu Quý cực kỳ sở trường châm dầu vào lửa, cố ý cao giọng la lên: “Phi kiếm!

Thanh phi kiếm kia!

Đừng để hắn chạy!”

Lời nói này của hắn lập tức khiến nhiều người kích động.

Thanh phi kiếm kia có sát ý thuần túy như vậy tuyệt đối là tinh phẩm hiếm thấy trong tứ phẩm.“Ai dám động thủ?

Đoạt đồ của Minh Tiêu phái!

Không muốn sống nữa sao!”

Tên đệ tử kia ngoài mạnh trong yếu hét lớn.Liễu Quý ẩn trong đám người, lại châm thêm vài câu: “Can đảm thì sống, nhu nhược thì chết.

Ai biết là ai làm!”

Đám người ngẫm nghĩ, đúng vậy, cục diện hỗn loạn như vậy sẽ chẳng biết được do ai cướp.

Tu giả còn sót lại ở Tiểu Sơn giấy liệu có mấy người lương thiện chứ?Lập tức vô số kiếm quang bắn về phía tên đệ tử Minh Tiêu kia.Tả Mạc sớm đã bay xa cũng bị cảnh tượng này làm kinh hãi, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình rời đó sớm, bằng không cũng sẽ bị ảnh hưởng.“Các ngươi…”

Tên đệ tử kia vừa sợ vừa giận, còn chưa kịp nói xong đã bị hơn mười đạo kiếm mang phô thiên cái địa chém thành vô số mẩu thịt vụn khiến Tả Mạc cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.Đám người lập tức tranh nhau, lại dẫn tới một trường hỗn loạn, một gã tu giả nhanh tay mau mắt đoạt được phi kiếm quay đầu muốn trốn.

Đám tu giả không cướp được phi kiếm cũng không chịu buông tha cho những món đồ khác.Tu giả không cướp được thứ gì lập tức đỏ mắt, nhanh chóng chuyển sang nhìn những đệ tử Minh Tiêu khác.Bọn họ đột nhiên phát hiện, Minh Tiêu phái sau khi mất đi lực chấn nhiếp, đám đệ tử này đúng là những con dê béo nhất!Cục diện càng lúc càng hỗn loạn.Tả Mạc lắc mình vài cái đã lao tới bên người Lôi Hạo đang chạy trốn, túm lấy hắn.Lôi Hạo sợ chết khiếp, run run rẩy rẩy, nói năng lộn xộn: “Ta ta ta…

Cho ngươi hết….”

Tả Mạc nhíu mày, giơ tay lên, bốp bốp bốp, tát cho hắn mấy cái cho hắn tỉnh táo lại: “Ta hỏi ngươi trả lời.”

“Ngài…

Ngài cứ nói!”

Lôi Hạo bị đánh nhanh chóng tỉnh táo lại, tuy vẫn sợ nhưng miễn cưỡng có thể nói ra lời.Tả Mạc bỗng giơ tay trái lên, trên tay xuất hiện một viên Dương Sát Cương lôi!Tư!Chính giữa một thanh phi kiếm!Một luồng khói xanh bốc lên, đinh một tiếng, phi kiếm rớt xuống đất.Gã kiếm tu cách đó không xa kêu lên một tiếng đau đớn, phi kiếm bị hủy, tâm thần của hắn cũng thụ thương.

Hắn kinh hãi nhìn qua Tả Mạc, ngay cả phi kiếm cũng không dám nhặt, lảo đảo xoay người bỏ trốn.Tả Mạc chẳng buồn đuổi theo, cảnh tượng này lọt vào mắt rất nhiều người, lập tức khiến cho vài tên tu giả vốn đang nhắm vào Tả Mạc lập tức xoay người chuyển sang mục tiêu khác.

Lôi Hạo bị Tả Mạc nhấc trên tay cũng kinh hãi, ra sức nuốt nước miếng, trời ạ, sao mình lại rơi vào tay một cao thủ thế này?“Vết thương trên người ngươi là sao?”

Tả Mạc nhìn chằm chằm vào Lôi Hạo, hỏi rằn từng chữ một.Lôi Hạo bị cái nhìn của Tả Mạc dọa cho kinh hãi, sắc mặt vốn tái nhợt giờ càng thêm trắng, hắn lắp ba lắp bắp nói: “Ta ta…

Ta gặp phải một thứ màu xám xám, ta tưởng là bảo bối, muốn giữ nó lại, kết quả thứ đó thực rất cổ quái, ta mới đụng vào đã bị thương.”

Trong lòng Tả Mạc vui vẻ, vừa rồi hắn đã tra xét thương tổn trên người Tả Mạc, quả thực do lực lượng không thuộc ngũ hành gây ra.“Vậy bóng xám đó giờ đâu rồi?”

Tả Mạc hỏi tiếp.“Nó bay vào bí cảnh rồi.”

Lôi Hạo thành thật trả lời.“Cửa bí cảnh không phải chưa mở sao?

Sao nó bay vào được?”

"Ta...

Ta cũng không biết."

Tả Mạc bỗng nhiên nghĩ tới muốn vào bí cảnh cần pháp quyết ngũ hành mới mở được.

Lại nghĩ tới chim ngốc giờ có đặc tính không thuộc ngũ hành, cũng không phải không thể.“Cửa vào bí cảnh ở đâu?”

Tả Mạc hỏi vấn đề cuối cùng.“Ở đó.”

Lôi Hạo chỉ vào một sơn cốc cách đó không xa.Tả Mạc cười he he với hắn: “Ngươi trả lời không tồi.”

Dứt lời, bèn giơ tay ném hắn trở lại chiến trường hỗn loạn kia, lập tức vô số người bay ra.Tả Mạc nhìn thoáng qua hai người đang chiến đấu trên bầu trời, trong lòng thầm tiếc thời cơ không tốt.

Nếu không vội tìm chim ngốc, hắn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội giết chết Hoàng Trác Quang.

Hoàng Trác Quang là cao thủ thứ hai ở Minh Tiêu phái, giết chết hắn có thể suy yếu lực lượng Minh Tiêu phái.Hắn đột nhiên phát hiện bản thân đã đánh giá thấp lực lượng Minh Tiêu phái.Thực lực của Hoàng Trác Quang cũng rất cao!

Trịnh Trung với tu vi tam trọng thiên lại bị ép ở thế xấu, điều này khiến Tả Mạc ngạc nhiên không ít.Thấy kiếm ý của Hoàng Trác Quang, Tả Mạc bỗng hiểu ra, chữ Tiêu trong Minh Tiêu không liên quan gì tới tiêu thổ mà là chỉ bầu trời.(霄 - tiêu: khoảng trời không)Là thanh kiếm của bầu trời.Kiếm ý bao lao la mờ mịt, rõ ràng không có vật gì song lại khiến người ta sinh ra cảm giác không thể chống đỡ!Kiếm quang của Hoàng Trác Quang càng ngời sáng, mang theo cảm giác ấm áp như bầu trời đày nắng.

Vô luận là kiếm quang hay là thân pháp, Hoàng Trác Quang trên không trung đều như cá gặp nước.Thần thức Tả Mạc vốn hơn người, hắn có cảm giác mơ hồ rằng phi kiếm của Hoàng Trác Quang có một mối liên hệ khó nói bằng lời với bầu trời.Hắn kinh hãi khó hiểu!Không thể nào?Chẳng lẽ tên gia hỏa này bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ?Lập tức, Tả Mạc quyết định phải giết hắn!

Kẻ địch như vậy nếu bỏ qua cơ hội lần này, sau này muốn giết hắn chẳng khác nào không thể!Một suy nghĩ cực kỳ ác độc, ặc, không, là cực kỳ kỹ thuật nảy sinh trong đầu hắn.Chương 273 : Mũi kiếm trí mạng .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnHoàng Trác Quang đứng trên không trung.Trong mắt Trịnh Trung trước sau vẫn toát lên sự lãnh đạm, vô ý thức mà lộ ra vài phần kinh sợ.

Bị lừa!

Khí phách trên mặt Hoàng Trác Quang sớm đã biến mất không thấy tăm hơi đâu cả, trong mắt hắn lộ ra sự châm chọc.Cỗ cương mãnh khí tức kia chỉ là hắn nguỵ trang mà thôi!Trịnh Trung nhận ra rằng mình đã bị lừa.

Hắn ngay từ đầu đã cho rằng Hoàng Trác Quang là kẻ cương mãnh bá đạo, lúc này mới phát hiện ra đã lầm.Thiên không chi kiếm, phiêu phiêu miểu miểu, linh hoạt kì ảo mênh mông cuồn cuộn, vô hình vô chất!Kiếm ý của hắn, cực kì quái dị, trước đây Trịnh Trung chưa từng gặp qua.

Mà đáng sợ nhất, là toàn bộ bầu trời giống như trở thành hậu thuẫn cho hắn, ánh mắt Hoàng Trác Quang đứng ở đối diện lạnh lùng bình tĩnh giống như bầu trời, trong lòng Trịnh Trung chiến ý vô hình chung từng chút một suy yếu.Kinh nghiệm chiến đấu của Trịnh Trung cực kì phong phú, tu vi bản thân so với Hoàng Trác Quang còn muốn cao hơn một bậc, lậo tức phát giác ra bất ổn.Nhưng hắn không cam lòng như vậy rời đi.Mắt nhìn thấy tình hình phía dưới, hắn biết rõ, chỉ cần kiên trì một chút nữa là có thể đợi các sư đệ tới trợ giúp.

Vô luận là Trịnh Trung kiếm ý khó phá hay kiếm chiêu thay đổi liên tục, hắn tin rằng với vài người liên thủ nhất định có thể tiêu diệt được đối phương.Đánh tới đây, Trịnh Trung kì thực đã thất bại.

Nhưng mục tiêu của hắn rất rõ ràng, hắn mong muốn không phải là đánh thắng Hoàng Trác Quang mà là đến được bí cảnh.

Cho nên, hắn muốn kéo dài thời gian.“Các sư đệ của người đều đã chết.”

Trịnh Trung bỗng nhiên nói.Hoàng Trác Quang lơ đễnh cười nói: “Những tên phế vật kia, chết cũng không đáng tiếc.”

Trên mặt hắn không nhìn ra chút nào cương mãnh bá đạo lúc trước, ánh mắt lạnh lùng, thong dong trấn định.Trịnh Trung trong lòng phát lạnh, một kẻ tàn nhẫn không tình người, hắn nói: “Ngươi vì sao không chạy?”

“Chạy?”

Hoàng Trác Quang giống như nghe được một điều buồn cười cực lớn: “Tại sao phải chạy?

Ta biết rõ ngươi đang kéo dài thời gian, ngươi đang đợi các sư đệ của ngươi tới để liên thủ.”

Hoàng Trác Quang ngữ khí bình tình, không nghe ra nửa điểm hoảng loạn, khoé miệng bỗng nhiên nhếch lên, con mắt từng chút nheo lại: “Đáng tiếc, ngươi không biết, ngươi cùng ta thực lực chênh lệch không phải dựa vào nhân số là có thể bù đắp được.”

Trịnh Trung có chút kinh ngạc, ngữ khí của Hoàng Trác Quang đầy sự tự tin chứ không phải giả bộ, trong lòng hắn có chút nghi ngờ.

Một đấu một, chưa nói tới hoàn cảnh xấu, nhưng song phương thực lực không chênh lệch không giống như Hoàng Trác Quang nói quá xa đến vậy.Chẳng nhẽ Hoàng Trác Quang còn ẩn dấu thực lực?

Trái tim Trịnh Trung đập mạnh.Tả Mạc tốc độ rất nhanh, giống như một đạo thiểm điện, trong nháy mắt liền tới trước cửa vào của bí cảnh.

Cửa vào ở bên trong một sơn động, bên ngoài cửa sơn động, tất cả đều rối loạn, kiếm mang bay khắp nơi, pháp bảo quang mang rực rỡ sắc màu.

Nho nhỏ sơn cốc, linh lực bên trong hoàn toàn hỗn loạn.Đám người Liễu Quý nhìn thấy Tả Mạc, sắc mặt không khỏi khẽ biến.Đây là nhân vật sư huynh dặn kĩ bọn họ không nên trêu chọc vào, bọn họ tận mắt nhìn thấy Tả Mạc vừa rồi phát ra Dương Sát Cương Lôi, giờ đây càng kiêng kị.

Lúc này thấy Tả Mạc cũng hướng tới bí cảnh bay tới nhất thời thầm hô không ổn.Bọn họ bảy người, trốn trong đám người hỗn loạn tính đục nước béo cò.

Bọn họ cực kì cẩn thận, thu hoạch cũng có chút khả quan.

Nhưng chút ích lợi ấy không thể đánh đồng với bí cảnh chưa dò xét qua.Tả Mạc sớm đã chú ý tới đám người Liễu Quỷ, vừa nhìn thấy bọn họ liền cảnh giác, hắn biết nếu như đến nói cho đối phương kế hoạch của bản thân, khẳng định đối phương sẽ không tin tưởng.Hạ quyết tâm, Tả Mạc không hề do dự, tiện tay lấy ra U Thuỷ kiếm.Hít một hơi thật sâu, hắn đạp mạnh lên mặt đất, bay thẳng lên!

Giống như tên rời cung, thoáng cái đã vọt lên hơn mười trượng.

Tới điểm cao nhất, hắn bỗng nhiên quỳ gối ôm vài, thực hiện động tác trở mình.

Nhưng, hắn lộn nhào trở nửa mình, đầu hướng xuống dưới, hai chân hướng về phía trước mạnh mẽ đạp.Phanh!Phía trên thân thể hắn giống như có một bức tường vô hình, hai chân dẫm lên trên mặt, kình khí bốn phương!Linh lực toàn thân Tả Mạc trong nháy mắt tăng lên!Thân thể duỗi ra, từ muỗi kiếm đến gót chân là một đường thẳng tắp, lúc này cả người hắn đã biến thành một thanh phi kiếm.Thanh âm sắc bén đột nhiên vang lên, át đi toàn bộ thanh âm trong sơn cốc.Tất cả mọi người đều giật mình, vô ý thức mà ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời cả người như bị sét đánh trúng!Trong những gợn sóng không khí vô hình mơ hồ có thể thấy một bóng người, toàn bộ không khí trong sơn cốc như run rẩy, không khí kịch liệt rung động truyền tời mặt đất, mặt đất giống như một cái sàng bị lay động, hơi hơi rung.Lúc này Tả Mạc hoàn toàn vô cảm, không khí nổ ầm ầm bên tai hắn cũng không nghe thấy, cực nhanh mang đến cho người ta khoái cảm mãnh liệt, trong lòng không kìm được, hắn huýt dài một tiếng!Gia tốc, gia tốc, không ngừng gia tốc!Hắn giống như muốn linh lực, sức mạnh trong ngắn ngủi một trăm trượng này đều phải kích phát.

Không khí xung quanh hắn cuồng bạo chạy loạn, nhiệt độ cũng không ngừng tăng lên.Bỗng nhiên nghĩ đến lần trước Lưu Tinh Không Hoả, ngay từ đầu hắn đặt tên là “từ trên trời giáng xuống”, sau mới biết cái này gọi là Lưu Tinh Không Hoả, là một chiêu có chút danh tiếng của Thiện tu.Tông Như thử nghiệm rất nhiều lần nhưng không cách nào sinh ra không hoả.Tả Mạc phát hiện một chút kì lạ, những dòng không khí chạy loạn xung quanh thân hắn cũng không phải là vừa ra đã tán.

Lúc tốc độ đạt tới một mức nào đó, không khí bị xé rách sản sinh ra loạn lưu, cũng sinh ra một cỗ kì dị lực hấp dẫn.

Cỗ lực hấp dẫn này đem loạn lưu trói buộc xung quanh thân thể hắn, hình thành nên một loạn lưu mang.Không hoả được sản sinh ở loạn lưu mang này.Hai tảng đá đánh vào nhau sẽ sinh ra tia lửa, mà loạn lưu mang này, một cái là đá vận động với tốc độ cao hợp với đá vụn tự nhiên tạo thành tia lửa bắn ra bốn phía.Thần thức Tả Mạc giống như từng cái xúc tu, chính xác mà kích thích loạn lưu.Bụp!Một nhóm lửa từ loạn lưu bên người hắn bắn ra, nhanh chóng, loạn lưu bên người Tả Mạc giống như nhựa thông, thoáng cái đã cháy tới.Hơn mười đoàn hoả diễm, giống như mười cái hoả xà, dọc theo thân thể Tả Mạc nhanh chóng du động.Nhưng ngay sau đó, phát sinh biến hoá ngoài ý muốn của Tả Mạc.Từ mười hoả xà này ngửi thấy mùi tanh, không hẹn mà cùng hướng mũi phi kiếm lao đi.

Mũi kiếm giống như một cái vòng xoáy mạnh mẽ không ngừng mà hấp thu thôn phệ hoả diễm.

Trong chớp mắt, những tia lửa bên người Tả Mạc đều bị hút vào mũi kiếm.Mũi kiếm lúc này giống như bị thiêu, lóng lánh hồng quang chói mắt!Trong mắt mọi người bên trong sơn cốc, chỉ thấy một điểm hồng quang chói mắt, lấy tốc độ kinh người tạo ra một đường thẳng tắp!Kiếm ý, không hoả, tất cả đều bị áp súc tại đầu mũi kiếm, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh sợ!“Mẹ ơi!

Chạy mau!”

Không biết là ai trước tiên lên tiếng, cả đoàn người giống như vừa tỉnh mộng, nhất thời gào khóc thảm thiết, chỉ hận cha mẹ sinh ra chỉ có hai chân, liều mạng hướng hai bên cuồn cuộn mà chạy.

Trong chớp mắt, cửa động bốn phía chật như nêm cối.Sắc mặt mấy người Liễu Quý không khỏi đại biến!Khi sư huynh nhắc nhở bọn họ không nên trêu chọc đối phương thì bọn họ còn chút không tin.

Dù Tả Mạc vừa rồi phát ra Dương Sát Cương Lôi khiến bọn họ tâm sinh kiêng kị, nhưng cũng chỉ là kiêng kị mà thôi.Một kiếm thẳng đến này mang theo kiếm ý cùng áp súc đến cực điểm!Lúc này bọn họ mới chính thức cảm thấy sợ hãi!Bảy người, không ai dám đứng ra đỡ một kiếm này, bọn họ giống như con rối, ngửa mặt, há hốc mồm, ngơ ngạc nhìn về phía quang mang chói mắt đến cực điểm này!Đây là…

Đây là quái vật!Lục thức của bọn họ hơn xa thường nhân, kiếm chưa tới, hồng quang được áp súc đến cực điểm làm bọn họ cảm thấy được sự nguy hiểm, cảm giác hít không thông nguy hiểm mãnh liệt.Trong sơn cốc nguyên bản bởi vì hỗn chiến mà sinh ra không khí loạn lưu, lúc này giống như ngựa hoang bị không chế, nhất thời an tĩnh lại.

Mặt đất run rẩy, lúc này giống như nhận ra được nguy hiểm, lặng ngắt như tờ.Ngoại trừ đám người đang kinh hoảng chạy trốn, tất cả mọi thứ trong sơn cốc trong nháy mắt đều bất động.Chúng nó giống như đang chờ đợi, đợi vương giả đến!Đang ở thế giằng co trong mắt Hoàng Trác Quang và Trịnh Trung đồng thời bắn ra tinh mang bức người, cách bọn họ không xa, một thân ảnh đang lao xuống, hồng quang có chút chói mắt.Điểm hồng quang này làm hai người cảm thấy động dung.Trong mắt Hoàng Trác Quang hiện lên một chút khác lạ, chú ý tới sự khẩn trương trên mặt Trịnh Trung, trong lòng khẽ động, cố ý nói: “A, ngươi này thực không kém.

Lẽ nào hắn là kẻ thù của sư đệ ngươi?”

Lời nói của Hoàng Trác Quang chính là việc Trịnh Trung lo lắng nhất, nhưng hắn tin tưởng sư đệ của mình, bọn họ nhất định sẽ không lỗ mãng như vậy, trả lời lại một cách đầy mỉa mai: “Không quan trọng, hắn vào được bí cảnh, chung quy so với người vào bí cảnh tốt hơn nhiều.”

“Các ngươi có thù với ta?”

Hoàng Trác Quang một lần nữa nheo nheo mắt.“Có thù?”

Trịnh Trung cười có chút thê lương: “Những người còn sống ở Tiểu Sơn giới này ai không cùng các ngươi có thù chứ?”

“Ngược lại.”

Hoàng Trác Quang gật gật đầu: “Thời cuộc chính là thế, muốn oán vậy oán các ngươi vận khí không tốt đi.”

Làm ra động tĩnh lớn như vậy, kinh sợ quần hùng, lúc này trên mặt Tả Mạc không có chút đắc ý nào.

Được loạn lưu bao quanh sắc mặt hắn lúc này trắng bạch như giấy, trong mắt có chút kinh sợ, một sợi dây thừng đang treo ở trên cổ.Trong đầu hắn lúc này chỉ còn duy nhất một ý niệm, mình thực sự là một kẻ hà tiện à!U Thuỷ kiếm là một thanh thuỷ hành phi kiếm, hắn theo thói quen dùng “Ly Thuỷ kiếm quyết”, thuận tay lựa chọn thanh thuỷ hành phi kiếm này.

U Thuỷ kiếm là một thanh phi kiếm tốt, toàn thân do U Thuỷ tế luyện mà thành, thuỷ hành lực vô cùng tinh thuần.Chết tiệt!Thuỷ hành lực tinh thuần vô cùng lúc này lại trở thành bùa đòi mạng người!Ly Thuỷ kiếm ý áp súc không có vấn đề gì nhưng Tả Mạc không nghĩ tới, áp súc kiếm ý sẽ hình thành nên một hấp lực cực lớn, đem không hoả hút vào, đem không hoả áp súc ở trên mũi kiếm.Lần này, vấn đề phát sinh!Không hoả là một loại hoả diễm cực kì bá đạo, hơn nữa là loại hoả diễm Tả Mạc không hề quen thuộc.

Nước lửa vốn là đối nghịch, không hoả tiến nhập U Thuỷ kiếm, kết quả duy nhất hắn có thể nghĩ ra đó là nổ tung.Huống hồ, U Thuỷ kiếm trong không hoả còn bị áp súc đến cực hạn, mẹ ta ơi, trò này không cần đến U Thuỷ kiếm, chỉ cần một giọt nước đụng phải thì chỉ có một kết quả.Oanh, một tiếng nổ phương viên ba mươi trượng xương cốt không còn.Bây giờ còn thêm một cái cực kì nguy hiểm - kiếm ý bị áp súc cao độ!

Kiếm ý gia nhập vào làm cho ba cái bảo trì một trạng thái cân bằng vi diệu, nhưng đó chỉ là một trạng thái cân bằng cực kì không ổn định.

Nói cách, Tả Mạc một khi buông tay, phi kiếm lập tức nổ tung.Thêm nữa kiếm ý đã qua áp súc…Này nếu nổ mạnh, phương viên năm mươi trượng, à không, phương viên tám mươi trượng liền ngay cả một sợi lông cũng không còn!Nhìn thấy bản thân càng ngày càng gần mặt đất, sắc mặt Tả Mạc càng trắng bệch ra, tay run rẩy, khóc không ra tiếng.Cứu mạng…Chương 274 : Ngài ăn cơm , chúng tôi húp cháo .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnLàm sao. . .

Làm sao bây giờ. . .Tả Mạc gấp đến tim phổi gan ruột đều cháy rực lên, cái gì khí thế, cái gì âm mưu, tất cả đều bị hắn vứt tới tận đẩu tận đâu.m điệu tiếng rít chấn kinh toàn trường hơi biến, vốn sát khí đằng đằng, đột nhiên lại trở thành tiếng kêu của một con gà trống bị bóp cổ, kéo theo âm đuôi tha thướt.

Một người một kiếm thế tới như lửa, đột nhiên khựng lại, tốc độ càng lúc càng chậm.Qua một hồi, lại như con chim con trọng lượng quá nặng mà nhảy lên đòi bay, loạng choạng giáng xuống khu đất trống mở miệng sơn động.Mọi người thấy trước mắt một màn quỷ dị như thế, tập thể hóa đá.Tả Mạc nới lỏng khẩu khí, mũi kiếm U Thủy trên tay vẫn y nguyên đỏ bừng, chẳng qua không lộ ra như cái kiểu dọa người lúc trước.

Bây giờ hắn chỉ hận không được lập tức ném thanh phi kiếm này đi thật xa, nhưng nghĩ đến chuyện một khi rời khỏi tay hắn giữ, phi kiếm sẽ lập tức nổ tung, hắn lại chỉ đành siết tay cho chặt.Sơn cốc một mảnh tĩnh mịch, toàn trường không thanh, toàn bộ mọi người ngây ngốc nhìn vào Tả Mạc.Vừa rồi là ảo giác ư?

Cái gã chậm chạp giậm chân không xong trước mắt này, cùng kẻ vừa mới ngông cuồng kia, thật là cùng một người?Một phen biến hóa thực quá kịch tính, quá đột nhiên, trước sau sai khác quá lớn, khiến mọi người đều không phản ứng một lúc.

Một đám người cứ vậy mà nhòm thẳng nhìn vào Tả Mạc, không ai tiếp tục đánh.Nhanh tán. . .

Nhanh tán. . .Tả Mạc thì thào với U Thủy kiếm, tiếng của hắn vốn là cực nhẹ, nhưng do xung quanh thực quá an tĩnh, nên lại rõ rệt lạ thường.

Rơi vào tai mọi người, rất nhiều người phải trợn trắng mắt.

Cảm giác lập tức trở nên lúng túng, mọi người nhìn lẫn nhau, nhưng vẫn cứ là không một ai động thủ.Vừa mới rồi trong sơn cốc đánh nhau đùng đùng đoàng đoàng, cực kỳ hỗn loạn, lúc này lại hòa bình an tường dị thường, cũng an tĩnh dị thường.Mất đi áp lực, kiếm ý cùng không hỏa nhanh chóng tiêu tan.

Qua một hồi, màu đỏ rực trên mũi kiếm U Thủy cũng tiêu tan, U Thủy kiếm lần nữa khôi phục nguyên trạng, tim Tả Mạc lúc này mới thả về bụng, chỉ thấy kình khí toàn thân xì ra, đặt mông ngồi phịch xuống đất.Hiểm thật!

Suýt chút lật thuyền trong cống, nếu là tự mình đùa mình mà chết thật, há không phải là chuyện cười của thiên hạ sao?Trong lòng hắn sợ không thôi, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Hắn chỉ mới thở hai ngụm khí, lập tức cứng sững tại chỗ, không thích hợp!Xung quanh sao lại an tĩnh thế này. . .Trong lòng hắn hơi vội mà chuyển mặt nhìn quanh, lập tức thấy một vành người, an tĩnh đứng ở xa nhìn vào hắn.

Một cảm giác sởn tóc gáy tự nhiên mà sinh, hắn suýt chút rú lên.

Chẳng qua hắn tự tính cho mình cũng là lão dại của một nhóm lớn, miễn cưỡng nuốt nước miếng, hơi cứng nhắc đứng lên."

Các ngươi, sao không đánh tiếp?"

Không ai trả lời, Liễu Quý cũng không biết nên nói cái gì, vừa rồi bọn hắn thật không dễ mới tạo ra cục diện hỗn loạn, không ngờ lại bị phá hỏng bởi phương thứcquỷ dị như thế.

Nhưng giờ bọn hắn vạn vạn lần không dám nhảy ra, chơi đùa gì chứ, cái thằng ngăm đen trước mắt này thực lực lộ rõ cao hơn bọn hắn một bậc, khá đáng sợ.Bọn hắn tuy không biết vừa rồi Tả Mạc xảy ra vấn đề gì, nhưng với thực lực đó, nếu không làm rõ trước ý đồ của đối phương đã nhảy ra, không khác với tìm chết.

Những người khác cũng nghĩ không khác bọn Liễu Quý bao lăm, nửa chiêu vừa rồi của Tả Mạc, đã dọa khiếp mọi người.Tả Mạc thấy không ai trả lời, lập tức thấy hơi sượng, hắn chuyển thân đối mặt cửa vào bí cảnh.Rào một cái, không cần có người chiêu hô, những người này ào ào nhào về phía trước.Tả Mạc bị dọa khiến quay người lại: "Các ngươi định làm gì?"

Trong đám đột nhiên vang lên một thanh âm: "Đại ca, ngài ăn cơm, vậy cũng cho chúng tôi một chút cháo chứ!"

"Đúng nha đúng nha!"

"Đại ca, đồ tốt ngài chọn trước, còn lại cho chúng tôi chấm mút chút chứ!". . .Trong đám lập tức vang lên đây một tiếng kia một tiếng.Tả Mạc trố mắt, bọn Liễu Quý cũng trố mắt, không ai ngờ được tình hình lại diễn biến đến bước quỷ dị như trước mắt."

Các ngươi bỏ được?"

Tả Mạc không chút suy nghĩ hỏi."

Đại ca nói đùa, ngài thực lực mạnh nhất, lấy trước là hiển nhiên."

Người nói sớm nhất thấy Tả Mạc cũng không giống người khó nói chuyện, can đảm dần lớn, đã đứng ra."

Không sai!"

"Là cái lý này!"

Mọi người dồn dập phụ họa, bọn Liễu Quý càng không dám nói tiếp.

Người khác có lẽ không biết bọn họ vừa mới động thủ cước, nhưng cái gã lai lịch thần bí này thì rất rõ ràng.

Nếu lúc này bọn hắn nhảy ra, đối phương hai ba câu, lột trần trờ bọn họ vừa mới làm, khẳng định bọn họ sẽ bị loạn kiếm băm vụn.Tả Mạc dần dần bình tĩnh, giọng có vị chơi đùa: "Các ngươi sao tin tưởng ta?"

"Đại ca, thanh Bạch Nha kiếm kia ngài còn không để ý, hàng phổ thông khác sao có thể vào mắt ngài?"

Gã nam tử kia cũng là người thông minh: "Còn về đồ tốt hơn nữa, chúng ta cũng không dám có phần mơ tưởng gì."

"Không sai, ai nổi tham niệm, động tới đồ của đại ca, mọi người cùng băm hắn!"

"Băm hắn!"

Mọi người dồn dập phụ họa, Liễu Quý càng câm như hến.

Những người này đều là kinh nghiệm phong phú, biết dựa vào đám ô hợp bọn họ, muốn vơ vét chỗ tốt ở bí cảnh, căn bản là không có khả năng.Tả Mạc nghe thấy trong lòng như phát bệnh, thanh Bạch Nha kiếm kia hắn cũng cực thích, chỉ là lúc đó một lòng nghĩ tới chim xám, không quan tâm.Anh đây thật không phải là nhìn không vào. . .Nhưng hắn cũng rất nhanh rõ ràng ý nghĩ của những người này.Hắn trước nghĩ đến chuyện ngầm chơi Hoàng Trác Quang một vố, cục diện giờ biến thành dạng này, đại đại vượt ra ý liệu của hắn.Nhưng hắn phản ứng cực nhanh: "Nếu đã như thế, vậy chúng ta trước hợp lực làm gỏi Hoàng Trác Quang.

Không thịt được nó, bí cảnh này cũng không đến tay chúng ta."

Lời này Tả Mạc vừa nói ra, rất nhiều người lập tức do dự.

Bọn hắn chỉ là cầu tài, cũng không muốn vứt đi mạng nhỏ, Hoàng Trác Quang hung danh hiển hách, sớm đã thâm nhập nhân tâm.Gã vừa mới nói chuyện nói: "Chúng ta còn sợ cái gì?

Nếu Hoàng Trác Quang trốn thoát, các nhóm của chúng ta ở đây hôm nay, ai có thể giũ sạch can hệ?"

Tả Mạc thầm khen một câu người này cơ linh.Quả nhiên, những người vốn có chút do dự lập tức kêu lên: "Làm!"

"Chúng ta nhiều người thế này, mỗi người một kiếm cũng chặt được hắn!"

Tả Mạc thức thời ném ra một câu: "Pháp bảo trên thân Hoàng Trác Quang pháp bảo cũng không ít.

Để xem ai vận khí tốt."

Lời này hiệu quả lập tức!

Không có cái gì câu lòng người hơn được pháp bảo, sĩ khí mọi người lập tức tăng cao.

Liễu Quý mấy người nghe thấy cũng mừng thầm, vị cao thủ thực lực khó lường này, nếu có thể liên thủ cùng sư huynh, Hoàng Trác Quang khó trốn được kiếp nạn."

Đại ca, sai làm thế nào, chúng ta làm thế nấy!"

Liễu Quý liền vội kêu một câu.Tả Mạc đột nhiên phát hiện, tình hình tốt hơn so với hắn tưởng tượng, có nhóm người này, hắn bố trí càng thoải mái.

Tuy bọn họ không làm được những chuyện khó khăn, nhưng không phải mọi chuyện cần làm đều là khó.Theo phân phó liên miên của hắn, tất cả mọi người tiếp nhận chỉ lệnh đều là mờ mịt.

Bọn họ hoàn toàn không hiểu, việc Tả Mạc để bọn họ làm, đến cùng là dùng vào việc gì.Tả Mạc yêu cầu bọn họ ở trong sơn cốc không ngừng phóng thích kiếm mang pháp quyết.

Tuy mỗi người đều mờ mịt, nhưng bọn họ vẫn nghe lời, liên miên phóng thích kiếm mang pháp quyết vào chỗ trống.Lập tức, trọn cả sơn cốc đầy mấy loại ánh sáng màu sắc, tạp loạn vô cùng.Tả Mạc đứng ở nơi cửa vào bí cảnh, cửa vào bí cảnh là một khối sáng bồng bềnh.

Nhìn cửa vào bí cảnh, nắm chắc trong lòng hắn lập tức tăng thêm mấy phần.

Cái cửa vào này kỳ thực là phù trận ngũ hành thiên nhiên, muốn mở ra cũng không khó, nhưng là phải đồng thời thúc động lực ngũ hành.Hắn nhìn Liễu Quý một cái, thấy Liễu Quý gật đầu, lập tức bắt đầu nhanh chóng quán lực ngũ hành vào cửa bí cảnh.Ngũ hành pháp quyết vừa chìm vào khối sáng, ánh sáng ngũ sắc đột nhiên bùng nổ.Hoàng Trác Quang trong thiên không sắc mặt hơi biến, sát cơ trong mắt vội hiện, thân ảnh đột nhiên tan biến không thấy.Lũ khốn này đáng chết!Hắn sở dĩ ung dung như thế, nguyên nhân trọng yếu nhất là nhận định tốp người này không mở được cửa vào bí cảnh.

Hắn đã quan sát cẩn thận cửa vào bí cảnh, nó cần phải đồng thời đánh vào ngũ hành pháp quyết, mới có thể mở cửa.

Kẻ tinh thông một hoặc vài hành trong ngũ hành dễ tìm, tu giả đồng thời tinh thông ngũ hành, lại khá hiếm thấy.Tìm năm tu giả đồng thời thúc động pháp quyết, chẳng qua là một biện pháp tạm thời, kỳ thực hắn biết, biện pháp này căn bản không cách nào mở ra hoàn toàn cửa vào bí cảnh.Hắn hoàn toàn không bận tâm, nào sợ nhiều tu giả chiếm cứ cửa vào bí cảnh.

Chỉ cần hôm nay cửa bí cảnh không bị mở ra, cái bí cảnh này lập tức chỉ có thể là của Minh Tiêu phái, ai cũng cướp không được.Vậy nên khi ánh sáng chớp lòa do cửa vào bí cảnh bị mở, hắn vừa sợ vừa giận.Thân hình hơi lóe, hắn lập tức tránh vào sơn cốc, mục tiêu nhằm thẳng Tả Mạc, các tu giả khác trong mắt hắn, chỉ là một đám nhỏ tạp nhạp.

Sự thực hoàn toàn một dạng như hắn đoán, hắn vừa xuất hiện sơn cốc, vô số tu giả rào rào bay lên thiên không, như bầy chim nước bị kinh động.Hoàng Trác Quang lập tức nhìn tới Tả Mạc đang chặn ở trước cửa vào bí cảnh."

Ta nhìn nhầm rồi, nguyên lai ngươi tinh thông đủ ngũ hành."

Trong mắt Hoàng Trác Quang nổi khí lạnh: "Không ngờ hôm nay lại gặp được cao thủ, vận khí thật tốt."

Thần kinh!Tả Mạc trong lòng khinh bỉ, đến giờ này còn dong dài phế thoại.

Không chút do dự, xuất ra một cái Dương Sát Cương lôi!

Dương Sát Cương lôi là một thức Tiểu Thiên Diệp Thủ hắn vận dụng nhuần nhuyễn nhất, hắn hiện tại gần như không cần nghĩ cũng có thể phát động."

Cương lôi?"

Hoàng Trác Quang hơi chút bất ngờ, nhưng không hề giật mình: "Chỉ dựa vào món đồ chơi này cũng dám động thủ cùng ta?"

Đột nhiên chưởng phải của Tả Mạc cũng phát ra một Dương Sát Cương lôi, kích vào không khí, chỉ nghe tư một tiếng, là kích trúng vật vô hình gì đó.

Lúc này Hoàng Trác Quang mới lộ ra thần tình có mấy phần kinh sợ.Sao có thể?

Thằng này sao có thể phát hiện kiếm mang của mình nhẹ nhàng đến thế?Minh Tiêu kiếm mang của hắn vô hình vô chất, rất khó phát giác.Tả Mạc lại không có cảm giác gì, nói đến vô hình vô chất, đại khái không có kiếm mang gì có thể so cùng Vô Không kiếm quyết mà sư huynhVi Thắng luyện thành cả.Thiên không kiếm ý của Hoàng Trác Quang, tuy cũng vô hình vô chất, nhưng lại không hề có điểm bất ngờ.

Người khác luôn chịu thiệt dưới tay Hoàng Trác Quang, nguyên nhân là kiếm ý của hắn quá bay lượn khó nắm bắt, nhưng đối với kẻ thần thức hơn người, lại có linh nhãn như Tả Mạc mà nói, điểm này lại không hề đáng sợ.Đúng tại lúc này, Trịnh Trung cũng xuất hiện ở phía sau Hoàng Trác Quang.Bảy người Liễu Quý đồng thời hiện thân, tám người hình thành một vòng vây hoàn chỉnh, còn Tả Mạc lại rút thân lùi về sau.Khóe miệng Hoàng Trác Quang nổi lên một vệt cười lạnh, quần chiến?Bọn này chắc không biết, mình không sợ nhất chính là quần chiến!

Người càng nhiều, kiếm quyết của hắn càng có thể phát huy uy lực càng lớn.Ngu xuẩn!Hắn quyết định để cho những kẻ vô tri này biết, sai lầm của bọn họ thực sự lớn đến đâu.Hắn vừa định động thủ, vệt cười lạnh nơi khóe miệng đột nhiên cương cứng.Chương 275 : Vây giết .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnHoàng Trác Quang đột nhiên phát hiện không gian xung quanh vô cùng hỗn loạn.Vô số dòng chảy của linh lực, vô số luồng không khí lưu chuyển, sơn cốc nho nhỏ lúc này tựa như một khu vực hỗn loạn.Gay go nhất là…Hắn không cần ngẩng đầu cũng biết liên hệ của mình với bầu trời đã bị cắt dứt.

Chỉ trong giây lát hắn lập tức tỉnh ngộ, mắc bẫy rồi!

Đây là một cái bẫy tinh vi tỷ mỷ được chuẩn bị vì mình.Trong sơn cốc nhỏ bé này khắp nơi đều là những phiến linh lực nhỏ bay loạn, không ngừng va chạm, cực không ổn định.

Một số chuyện nhỏ lúc trước bị hắn xem nhẹ giờ như nước chảy qua lòng hắn, khiến hắn lạnh cả sống lưng.

Khi hắn bay xuống sơn cốc lập tức khiến một đám tu giả kinh hãi, những ai bị hắn nhìn vào đều như bầy chim bị diều hâu ngắm, lộ vẻ vô lực, yếu ớt, kinh hãi.Mà lúc này hắn mới ý thức được, đám gia hỏa với lực chiến đấu thấp tới mức đáng thương kia lại không biết từ lúc nào dùng linh lực cùng dòng chảy hỗn loạn bện thành một cái lưới trên bầu trời sơn cốc, ngăn cách hắn với bầu trời.Hắn đã bị ngăn khỏi bầu trời!Một cái bẫy thật độc ác!

Trong lòng hắn ngược lại lại nảy sinh vài phần bội phục.

Đám người này nhìn qua chỉ là một đống ô hợp, sức chiến đấu thấp song đối phương lại có thể nghĩ ra một cách tuyệt diệu như vậy, phát huy giá trị của bọn họ, thật lợi hại!Ánh mắt hắn chuyển sang Tả Mạc đang trấn giữ ở cửa bí cảnh.Người này, hóa ra hắn mới là kẻ lợi hại nhất trong đám người!Con mắt của Hoàng Trác Quang nheo lại lần hai, đối diện với cục diện nguy khốn trước mắt, sau khi kinh ngạc hắn không những không sợ hãi mà ngược lại ý chí chiến đấu như được châm dầu, hắn chỉ cảm thấy thân thể đang không ngừng nóng lên.Chưa một ai bức hắn tới tuyệt cảnh như vậy!

Bức hắn chật vật như vậy!Không có bầu trời, các ngươi liệu có dám khiêu chiến ta không?Hai mắt Hoàng Trác Quang tỏa sáng, phi kiếm trong tay hất về phía trước, khí thế cường đại đột nhiên phát ra, những mảnh vỡ bay loạn xung quanh hắn đột nhiên biến mất.Đám Trịnh Trung không chút do dự lao tới.Đây cũng là lý do Tả Mạc lui lại phía sau, đám người Trịnh Trung phối hợp ăn ý, mình tham gia vào ngược lại lại phá hỏng sức chiến đấu tổng hợp của họ, chi bằng lui lại, tùy theo thời cơ mà đánh lén.Không gian trong sơn cốc rất nhỏ, chiến đấu như vậy phải xem phản ứng, kỹ thuật và pháp bảo.Hoàng Trác Quang chưa từng trải qua chiến đấu tương tự như vậy, song hắn vẫn bình thản không hề sợ hãi, toàn thân hắn đều là pháp bảo tứ phẩm!Linh giáp trên người hắn là một linh giáp hành thổ cấp bốn bậc trung, là tinh phẩm do Minh Tiêu phái sản xuất, có tên Phất Tiêu.

Nó được luyện chế từ tiêu thổ, Minh Tiêu lão tổ cũng khá để ý tới hắn nên cho thêm vào trong đó ba hạt cát tiêu trần.

Hành động này cũng khiến phẩm cấp của linh giáp tăng lên, nhất là phù trận của nó, tương đối xảo diệu.

Minh Tiêu lão tổ dứt khoát tham khảo một số phù trận trên đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ, khiến cho nó ngoại trừ khả năng phòng ngự cực cao còn có thể đả thương đối thủ.Chỉ thấy xung quanh Hoàng Trác Quang bao phủ một luồng sương cát nhàn nhạt, đừng coi thường màn sương cát này, chúng có thể dễ dàng xé nát phi kiếm cấp hai, điểm lợi hại nhất của chúng là có thể ăn mòn đối phương bất cứ lúc nào.Phất Tiêu Linh giáp, tuyệt đối là vũ khí lợi hại khi cận chiến!Người bình thường không thấy được phi kiếm của hắn vì phi kiếm luôn luôn giấu trên bầu trời.

Phi kiếm Thiên Vấn dùng tinh hoa của vân phách luyện chế thành, như một làn nước vô hình, lặng yên không chút tiếng động xoay quanh đỉnh đầu Hoàng Trác Quang.Ngọc bội trên người hắn cũng chẳng phải vật phàm, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp.Lại nhìn đám Trịnh Trung, so sánh ra thì nghèo hơn nhiều lắm.

Ngoại trừ thanh phi kiếm như ánh tuyết bạc kia là cấp bốn bậc thấp, đồ trên tay những người khác đều chỉ là tam phẩm.Tả Mạc không khỏi thầm lắc đầu, xem ra bọn họ sống cũng không thoải mái.Pháp bảo cấp bốn đều có giá khá cao, lấy Phích Lịch Lưu Quang dực của Tả Mạc làm ví dụ, cấp bốn bậc trung đã khiến hắn tốn sáu mươi viên tinh thạch cấp bốn!

Phải biết rằng, một viên tinh thạch cấp bốn tương đương với năm trăm viên tinh thạch cấp ba, nói cách khác, chỉ riêng món pháp bảo này đã bằng với ba vạn viên tinh thạch cấp ba.Cái giá này không phải người thường có thể chi trả được.Tả Mạc ở Tiểu Sơn giới thu hoạch vô số, pháp bảo có thể chất đống như núi nhỏ song pháp bảo cấp bốn lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Tiểu Sơn giới hiện giờ chủ yếu là pháp bảo cấp ba, pháp bảo cấp bốn đều nằm trên tay một số cao thủ.

Về phần pháp bảo như đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ, cho dù ngươi có cũng chẳng dám sử dụng.Trong số các loại pháp bảo, phi kiếm cấp bốn là hiếm có nhất, cũng là thứ được hoan nghênh nhất.

Ai bảo tu giả trên Tiểu Sơn giới chủ yếu là kiếm tu cơ chứ.Tả Mạc tự nhiên kiểm tra lại đồ đạc trên người mình rồi ngạc nhiên phát hiện, hóa ra mình cũng có chút tài sản.Bất quá mấy thứ như Phích Lịch Lưu Quang dực, Thất Tinh Kiếm ngoa đa số là do hắn buôn bán Kim Ô hỏa kiếm được tinh thạch rồi mua được.Vừa thấy chênh lệch về pháp bảo giữa hai bên, Tả Mạc biết không dễ đánh rồi.Giá cả của pháp bảo cấp bốn và cấp ba sao lại chênh lệch nhiều như vậy?

Ngoại trừ yếu tố tài liệu hiếm có ra, tính năng xuất sắc ra, còn có một điểm cực kỳ them chốt, đó là phù trận.Pháp bảo cấp bốn thường tự có kỹ năng phù trận, ví dụ như màn sương cát do linh giáp Phất Tiêu tỏa ra, đây là một chiến kỹ phù trận tên là Sương Sát.

Còn kỹ năng phù trận trên đôi Thất Tinh Kiếm ngoa kia lại tương đối đặc biệt, là kiếm trận.Đại đa số pháp bảo tứ phẩm đều có kỹ năng phù trận, song một số ít lại không có, ví dụ như Phích Lịch Lưu Quang Dực.

Loại pháp bảo không có chiến kỹ phù trận này vẫn được nhận định là tứ phẩm, vậy chỉ có một khả năng, đó là một đặc tính nào đó của nó quá mạnh mẽ, tỷ như tốc độ của Phích Lịch Lưu Quang dực.Một pháp bảo tốt trong tay người kém cỏi chẳng qua chỉ là một đống sắt vụn, còn trên tay cao thủ lại có thể phát huy ra lực lượng cực lớn.Vậy một cao thủ mà toàn thân trên dưới đều là pháp bảo tốt?Tả Mạc cũng cảm thấy đau đầu, đời luôn có chuyện ngoài dự tính.

Về cơ bản kế hoạch ban đầu của hắn không thay đổi gì nhiều, chẳng qua hắn vốn định dùng Tiểu Thiên diệp thủ khiến cho những dòng chuyển động càng thêm hỗn loạn.

Không nghĩ tới đám người kia lại nghe lời của hắn khiến kế hoạch càng thêm hoàn mỹ.Song giờ lại phát hiện, cho dù bọn họ đã tính toán đến thế rồi Hoàng Trác Quang vẫn không bị áp chế như trong tưởng tượng.Hoàng Trác Quang không chút sợ hãi tả xung hữu đột giữa vòng vây, kỹ năng phù trận Sương Sát trên linh giáp khai mở toàn bộ, toàn thân như một cái máy xay thịt hình người, thô bạo không giảng đạo lý!Cặp Song Tình Hổ Mục ngoa trên chân hắn cũng chẳng phải vật phàm, mỗi bước chân của hắn đều khiến mặt đất rung lên!Cùng công hiệu với cặp Vạn Tượng Thủ Sáo trên tay Tả Mạc!Mà chỉ cần đối phương hơi lộ khe hở, phi kiếm đang xoay quanh đỉnh đầu sẽ lập tức chém xuống.

Nếu không phải đám Trịnh Trung phối hợp ăn ý, giờ bọn họ hẳn đã chết vài người.Theo Hoàng Trác Quang càng ngày càng quen thuộc cách chiến đấu này, cử động của hắn càng lúc càng thuận buồm xuôi gió.Chân đạp mạnh xuống dưới, hắn tựa như một quả đạn pháo rời nòng, dùng tốc độ kinh người đánh về phía Liễu Quý.

Liễu Quý hoảng hốt, phi kiếm trong tay liên tiếp đâm ra, một màn kiếm xuất hiện trước mặt hắn.Không ngờ, nửa đường hắn lại đột nhiên giẫm lên mặt đất, thân hình bỗng gặp lại, quỷ mỵ đánh về phía kẻ còn lại.Người nọ vốn muốn tiến tới trợ giúp Liễu Quý, nào ngờ Hoàng Trác Quang đột nhiên xoay người, hắn căn bản không kịp phản ứng, Hoàng Trác Quang đã vọt tới trước mặt hắn.

Trong đôi mắn hắn thoáng hiện vẻ sợ hãi.Mắt thấy kẻ này sắp bị màn sương cát xay thành một đống thịt vụn, bỗng một đạo kiếm quang sáng như tuyết đâm thẳng vào Hoàng Trác Quang.Trịnh Trung cứu nguy vừa đúng lúc, Hoàng Trác Quang cũng còn hơi kiêng kỵ đối với Trịnh Trung, thân hình xoay tròn, kiếm quang hiện lên.

Trịnh Trung còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, trên đầu vị sư đệ này đột nhiên lóe lên một chuỗi tia lửa, một thanh phi kiếm chợt lóe lên rồi biến mất.Ánh mắt Hoàng Trác Quang chuyển về phía Tả Mạc, hắn không ngờ đòn này mình đã ẩn giấu như vậy mà Tả Mạc vẫn phát hiện ra.Tả Mạc thấy vậy thầm lắc đầu, đám người này phối hợp quá kém nếu so sánh với thủ hạ của mẹ trẻ, kém hơn qua nhiều so với đánh giá trong lòng hắn.

Lâm vào đường cùng, hắn đành lên tiếng: “Những người khác bay lên trời, Trịnh huynh đối phó hắn.”

Đám Liễu Quý lộ vẻ do dự, Trinh Trung lại lập tức nói: “Nghe hắn đi!”

Những người khác liên tiếp bay lên trời, sơn cốc lập tức trống trải, chỉ còn lại hai người Tả Mạc, Trịnh Trung đối phó với Hoàng Trác Quang.

Hoàng Trác Quang càng đánh càng tự tin, cười lớn một tiếng: “Các ngươi cùng lên đi!”

Tả Mạc không hề lay động: “Lão Trịnh dùng phi kiếm.”

Chưa dứt lời, đôi mắt hắn đột nhiên bao phủ bởi một luồng sáng, Linh Nhãn!

Hắn giơ tay lên tạo một Dương Sát Cương Lôi, mục tiêu không phải Hoàng Trác Quang mà là chỗ trống bên trên hắn.Tê tê tê!Một thanh kiếm lộ ra nguyên hình, vô số tia điện lay động bên trên nó, nó gào rít không ngừng, run rẩy không ngớt.“Dám hủy phi kiếm của ta!”

Hoàng Trác Quang giận tới tím mặt, lập tức phóng về phía Tả Mạc.Trịnh Trung lập tức hiểu ý Tả Mạc, cổ tay rung lên, vài đạo kiếm mang màu bạc như ánh tuyết đột nhiên sáng lên, bức Hoàng Trác Quang lui lại.

Phi kiếm trên tay Trịnh Trung cũng là tứ phẩm, không sợ đám sương cát trên linh giáp của Hoàng Trác Quang.

Hơn nữa giờ sơn cốc tróng trải, hắn không cần lo sẽ ngộ thương đồng đội, kiếm quang trên tay liên miên không dứt.Chiến đấu trong phạm vi nhỏ, ngự kiếm chẳng bằng cầm kiếm.Hoàng Trác Quang lập tức chật vật né tránh kiếm mang, ra sức thu hồi Thiên Vấn.Tả Mạc chẳng hề quan tâm, Dương Sát Cương Lôi như không cần tinh thạch, liên tiếp bắn về chuôi kiếm của Hoàng Trác Quang!Kiếm Thiên Vấn do tinh hoa của vân phách luyện thành, thuộc tính là thủy âm, thứ chí cương chí dương như Dương Sát Cương Lôi chính là khắc tinh của nó.

Trúng liền hai mươi phát, nó rốt cuộc cũng ngừng rung, như một khối sắt thường, ba một tiếng rơi xuống mặt đất, không hề nhúc nhích.Những người hiểu biết đều rõ, phi kiếm này đã bị hủy.

Tu giả trên bầu trời tận mắt thấy cảnh tượng này không khỏi thở dài một tiếng, thanh phi kiếm rõ tốt đấy!

Tứ phẩm cơ đấy!

Giờ thì…Thanh kiếm yêu quý bị hủy, Hoàng Trác Quang bị Tả Mạc làm cho hoàn toàn tức giận, dây buộc tóc đột nhiên nổ tung, mái tóc dựng thẳng.Hai mắt hắn đỏ bừng, rít lên một tiếng ầm trời: “Chết đi!”

Thôi động linh lực toàn thân, hắn như một con sư tử mất đi lý trí, điên cuồng đánh về phía Tả Mạc.

Ba ba ba!

Vài đạo kiếm quang đánh lên người hắn song hắn vẫn chẳng quan tâm, vẫn lao thẳng về phía Tả Mạc.̀m, linh giáp Phất Tiêu tan thành từng mảnh, màn sương cát cũng biến mất.Nhưng chỉ một chớp mắt như vậy, Hoàng Trác Quang trong tình trạng điên cuồng đã lao tới trước mặt Tả Mạc.Trước mặt bỗng bay tới một nắm tay tinh xảo như lưu ly, tuy tức giận song Hoàng Trác Quang vẫn biết lợi hại, hai ngón tay phải chỉ về phía trước, kiếm ý bắn ra.Không có phi kiếm, uy hiếp của kiếm ý giảm đi nhiều lần, hắn bắn ra tới bảy đạo kiếm ý mới đánh nát được nắm tay lưu ly này.Khoảng cách hai bên cuối cùng cũng thu lại còn ba trượng.Con mắt Hoàng Trác Quang càng thêm đỏ bùng, chân trái đạp mạnh, người như mũi tên rời dây cung, chân phải đá mạnh về phía Tả Mạc!Một cái đầu hổ trắng đột nhiên xuất hiện ở mũi chân, gầm lên một tiếng!Song Tình Hổ Đầu ngoa, kỹ năng phù trận, Hổ Gầm!Một nắm tay được quấn bởi vô số quang mang không chút kỹ xảo đánh thẳng lên trán con hổ trắng này.Chương 276 : Chim tốt tuyệt thế .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckLưu Ly Thiên Ba!Cánh tay được quấn bởi một luồng sáng, theo quyền này đánh thẳng vào giữa trán hổ trắng.

Cùng lúc đó, vô số ký hiệu bên ngoài găng tay như đột nhiên sống dậy, nhanh chóng chuyển động.Lưu Ly Thiên Ba mười bốn chu thiên, thêm vào kỹ năng phù trận của găng tay Vạn Tượng cấp bốn!Bụp!Cái đầu hổ trắng hung bạo lúc này lại như một miếng bọt biển bị đâm thủng, phát ra âm thanh rất nhỏ, hoàn toàn không có tiếng va chạm ầm ầm như trong dự đoán.Khuôn mặt hung ác của Hoàng Trác Quang đột nhiên ngây ra.Hổ trắng biến mất, nắm tay kia đánh thẳng lên đùi hắn.̀m!Tiếng nổ lớn khiến người khác không tự chủ được mà tim đập chân run.Nửa người Hoàng Trác Quang đột nhiên nổ tung, vô số máu thịt bắn ra như mưa.Ai nấy hô hấp cứng lại, động tác trên tay cũng không tự chủ được dừng lại, ngơ ngác nhìn cơn mưa máu giữa không trung kia, đầu óc trống rỗng.

Ngay cả Trịnh Trung đang gấp rút muốn tiến tới giúp Tả Mạc cũng không kịp phòng bị, bị cơn mưa máu này văng thẳng vào mặt, tuy hắn đã quen với việc sinh tử song cũng sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.Nửa người của Hoàng Trác Quang đã biến mất, biểu tình của khuôn mặt cũng cứng lại.Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm rồi lại hổn hển thở gấp, vừa rồi thật nguy hiểm.

Tốc độ của Hoàng Trác Quang nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn, hắn chỉ kịp vận chuyển mười bốn chu thiên, may là hắn đeo găng tay Vạn Tượng, bằng không cái mạng này sợ là phải giao cho hắn.Uy lực của găng tay Vạn Tượng còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn.

Trong số pháp bảo tứ phẩm, giá cả của găng tay Vạn Tượng tương đối tiện nghi vì kỹ năng phù trận Vạn Tượng là gia tăng lực lượng, chỉ có tác dụng khi chiến đấu cận chiến.Tu giả chiến đấu thường diễn ra trên bầu trời, tình huống áp sát cận chiến cực ít khi xảy ra.

Nếu kỹ năng phù trận của nó có thể công kích xa như quyền mang, vậy giá cả sẽ lập tức tăng lên.Nhìn thoáng qua Hoàng Trác Quang chỉ còn nửa người, đã tắt thở, Tả Mạc không khỏi bội phục.

Tên này quả thực cường hãn, nếu không phải dùng mưu đánh kẻ vô tâm, đám người bọn mình chưa chắc giết nổi hắn.Trận chiến lần này khiến Tả Mạc vô cùng cảm khái.Đầu tiên, trận chiến lần này là minh chứng rõ nhất cho thấy pháp quyết có lợi hại tới đâu, thực lực có mạnh mẽ tới mấy cũng chẳng chống nổi kẻ khác bày mưu tính kế.

Nói thật ra, thực lực của Hoàng Trác Quang quả thực rất mạnh, kiếm quyết hắn tu luyện tương đối cường đại.

Chiến trường của tu giả đa số đều ở bầu trời, cũng là nơi kiếm ý của hắn phát huy tốt nhất.Kiếm quyết này thực quá mạnh!Thế nhưng kiếm ý có mạnh đến mấy, chỉ cần bị tìm ra nhược điểm là sẽ có cách khắc chế.Thứ nhì chính là càng khiến Tả Mạc quyết tâm cướp pháp bảo.

Ngay cả khi nhược điểm bị đối phương nắm còn hung hãn tới vậy, đều là do vào pháp bào!

Thật ra nếu hôm nay hắn không ở đây, đám người Trịnh Trung tuyệt đối không lưu nổi hắn.Pháp bảo tại thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng.Tuy cục diện có phần tanh máu nhưng vẫn không ngăn nổi quyết tâm cướp bóc của Tả Mạc.

Bất quá lần này hắn chỉ lấy một thứ, là Minh Tiêu kiếm quyết.Vừa cướp tới tay, Tả Mạc biết mình lời to rồi, đây là kiếm quyết cấp năm, hắn cũng không tính tu luyện Minh Tiêu kiếm quyết, giờ hắn đang tu luyện nhiều thứ lắm rồi.

Thực tế chứng minh thiên phú của hắn ở phương diện luyện thể và thần thức rất mạnh, hơn nữa còn cần nghiên cứu phù trận, giờ đã hận chẳng thể chém mình thành hai nửa rồi.Vừa nghĩ tới Minh Tiêu kiếm quyết thích hợp không chiến, hắn lập tức nhớ tới đám tu giả của mẹ trẻ.

Nếu bọn họ tu luyện nó, vậy uy lực, he he…Nếu không, bản kiếm quyết cấp năm hoàn chỉnh cũng có thể bán được với giá cao.Mọi thứ trên người Hoàng Trác Quang, chỉ chừa cái giày đầu hổ đều không ngoại lệ bị lột sạch xuống.

Ngoại trừ Trịnh Trung chọn một món, tất cả những thứ khác đều phân cho mọi người.

Người nhiều pháp bảo ít, tất cả đều quay sang nhìn Tả Mạc.

Cũng may Tả Mạc cũng là người làm lão đại, dùng cách đơn giản nhất, bốc thăm.Mỗi người đều có cơ hội như nhau, người nhận được tất nhiên vui vẻ, người không nhận được cũng chỉ đành than không may.Những người khác càng thêm bội phục Tả Mạc.

Một quyền đánh nổ Hoàng Trác Quang của Tả Mạc khiến mọi người sợ chết khiếp, hắn là Hoàng Trác Quang đấy!

Trong cảm nhận của bọn họ, thực lực của Tả Mạc lập tức tăng lên mức bí hiểm, hơn nữa Tả Mạc làm việc công bằng, không giống mấy kẻ làm lão đại nuốt sạch đồ tốt.Người như vậy, ai cũng chịu phục.Tả MẠc thấy bọn họ nhìn mình, cũng hiểu ý nói: “Các ngươi nếu đã muốn tiến vào bí cảnh, ta nói qua quy củ một chút.

Gặp phải nguy hiểm, ta sẽ không chịu trách nhiệm cứu các ngươi, mọi người tự nghĩ cách bảo vệ mình.

Cách phân chia cũng như vừa rồi.”

Mọi người lập tức phấn chấn, họ chưa từng vào bí cảnh.Tả Mạc chậm rãi nhìn qua mọi người, trầm giọng nói: “Ta cảnh cáo trước, nếu ai làm bậy đừng trách ta không khách khí.”

Nói xong, hắn cũng chẳng nhìn đám người, xoay sang tiến vào bí cảnh.Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến ảo, khung cảnh khiến hắn sững sờ.

Trịnh Trung theo sát hắn đi vào cũng lập tức hóa đá.

Những người bước vào sau vẻ mặt cũng dại ra.Cái…

Cái bí cảnh này thật quá nhỏ!Không sai, khung cảnh đều thu hết được vào mắt.

Chỉ là một nơi lớn cỡ một cái sân, chu vi khoảng mười trượng, ở chính giữa là một con chim xám đang say ngủ, còn lại đều trống không chẳng có gì.

Ngoại trù mật độ linh khí trong không khí hơi đậm hơn, cái gì cũng không có.Trịnh Trung thấp giọng nói: “Đây là bí cảnh mới hình thành.”

Hắn thấy Tả Mạc đang sững sờ, tưởng hắn thất vọng, vội vàng khuyên.

Hắn bội phục Tả Mạc sát đất, tuy rằng tuổi của đối phương nhỏ hơn mình nhiều nhưng xét thủ đoạn khí độ, mình có thúc ngựa cũng chẳng theo kịp.

Hắn đã gặp rất nhiều người mạnh mẽ ở Tiểu Sơn giới song không ai so sánh được với người trẻ tuổi trước mắt.Con chim màu xám kia đang ngủ ngon lành, khóe miệng còn chảy ra một chút nước miếng.

Do nơi này cũng khá nhỏ nên nghe rõ được cả tiếng ngáy liên tiếp của nó.Tả Mạc bỗng nổi giận, vẻ dữ tợn của hắn lập tức khiến bọn Trịnh Trung ở bên cạnh giật nảy mình.Tả Mạc tiến tới, bốp, một tay gõ lên đầu chim ngốc, lông chim bay bốn phía.Chim ngốc mờ mịt mở mắt ra.“Đồ thừa nhà ngươi, anh tìm ngươi chết đi sống lại, liều mạng với người ta, giết thẳng tới đây.

Ngươi thì tốt rồi, ngủ ngon không!

A ha!Bốp!Lại một cái tát nữa.« Ăn ăn ăn !

Con chim ham ăn nhà ngươi !

Ăn cho lắm vào !

Ăn toàn chuyện xấu !

Không ăn ngươi chết à !

Ta nói cho ngươi hay, từ nay trở đi, ngươi đừng có hòng ăn gì… »Tả Mạc chửi ầm lên khiến đám người này lập tức ngây ngốc, trong lòng nghi hoặc, địa vị của con chim xám này là sao?

Vừa rồi đối mặt với Hoàng Trác Quang Tả Mạc cũng không hung tợn như thế!Hứng cơn mưa nước bọt của Tả Mạc, chim ngốc rốt cuộc cũng thanh tỉnh.

Nó từ từ đứng lên, chậm rãi chải chuốt lông chim trên người, toàn bộ quá trình đều chẳng hề liếc mắt nhìn áng Tả Mạc.Đám người đứng xem lại một lần nữa choáng váng.Tả Mạc thấy con chim này vẫn lộ vẻ kiêu căng, chết cũng không hối cải, lập tức cơn tức lại nổi lên, giơ tay mạnh mẽ chụp lấy chim ngốc.Con chim khốn này, rõ là thiếu giáo dục!

Anh phải dạy bảo một chút mới được.Không nghĩ tới, bóng xám chợt lóe lên trước mặt, hắn chụp vào khoảng không.Hả!Chim ngốc đứng ở một góc khác liếc mắt nhìn Tả Mạc, khóe mắt vẫn ngạo nghễ như trước.Tả Mạc tức giận gào ầm lên: “Được lắm!

Giờ anh không thu thập ngươi ngươi chẳng biết trời cao đất dày ra sao!”

Thân hình Tả Mạc lóe lên, không đợi hắn kịp giơ tay, một bóng xám cực nhanh đã lướt qua bên người hắn.Nhanh quá!Tả Mạc ngẩn ra, tay lại chụp vào khoảng không.Trốn vào một góc khác, chim ngốc ngẩng cao đầu, ưu nhã bước đi, từ từ tiến về đám người.Rầm!Mọi người bị chim ngốc chấn kinh, vô thức chừa ra một con đường.Chim ngốc cũng chẳng khách khí, cao ngạo bước về cửa bí cảnh.Vừa rồi chẳng lẽ là ảo giác sao?

Tả Mạc không dám chắc.

Lẽ nào lần này nó kiếm được chỗ tốt gì?

Nhìn thoáng qua bí cảnh trống rỗng không một vật, hắn càng cảm thấy có thể.

Ả ta này chắc đã nuốt sạch đồ tốt vào bụng rồi.

Không được, lúc về nhất định phải tra khảo rõ ràng.Sắc mặt Trịnh Trung khẽ biến, trong đám người này tu vi của hắn cao nhất, cảnh tượng vừa rồi cũng thấy rõ nhất.

Tốc độ của chim ngốc quả thực nhanh tới mức không thể tưởng tượng, hắn thấy rõ Tả Mạc chỉ mới khẽ động nó đã vọt qua bên cạnh người hắn.Điều này có nghĩa gì?Có nghĩa là tốc độ của chim xám nhanh gấp mấy lần Tả Mạc!

Tu vi của Trịnh Trung cao hơn Tả Mạc song tốc độ hai người không chênh lệch bao nhiêu.

Nhanh hơn Tả Mạc mấy lần cũng đồng nghĩa với nhanh hơn hắn mấy lần!Trịnh Trung cảm thấy mình sắp phát điên rồi.Trời ơi!

Đây là thế giới gì, sao lại chui ra lắm quái thai vậy?Thực lực của Tả Mạc đã khiến hắn cảm thấy đáng sợ, giờ còn xuất hiện một con chim với tốc độ nhanh hơn hắn vài lần!

Hắn cũng chẳng dám nghĩ tới những năng lực khác của con chim xám này, chỉ riêng tốc độ này đã đủ khiến nó ở vào thế bất bại.Hoàn toàn không còn gì để nói, Trịnh Trung bỗng hiếu kỳ về thân phận của Tả Mạc.Tuổi trẻ như vậy đã có thực lực cường đại, lại còn linh thú cường hãn, tuyệt đối không phải tu giả phổ thông.

Chẳng lẽ là đệ tử của môn phái nào đó?

Hắn cũng hiểu khong phải không thể.

Hắn luôn tin tưởng cách làm của Minh Tiêu phái đối với Tiểu Sơn giới tuyệt đối không duy trì được bao lâu.Nguyên nhân rất đơn giản, Côn Lôn tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy trong địa phận mà mình cai quản!Mấy năm trước, Trịnh Trung đã từng tiếp xúc với một đệ tử Côn Lôn, có ấn tượng rất sâu sắc.Mà Tả Mạc đối mặt với Hoàng Trác Quang vẫn không do dự giết chết đối phương.

Bất cứ thế lực nào ở Tiểu SƠn giới cũng không dám khinh suất như thế.Tuổi còn trẻ mà thực lực sâu không lường được, có linh thú cường đại, không e ngại Minh Tiêu phái trả thù…Những điều kiện này hợp lại khiến Trịnh Trung acngf cảm thấy Tả Mạc có thể là đệ tử Côn Lôn phái, ừm, cho dù không phải thì ít ra cũng là đệ tử môn phái lớn.Trong lúc Trịnh Trung đang nghĩ tới hỏng cả đầu, Tả Mạc đã lao ra khỏi bí cảnh.Những người khác không cam lòng tìm kiếm trong bí cảnh, hận không thể đào sâu ba thước, song vẫn không tìm được thứ gì.Trịnh Trung ngừng nghĩ, theo sát Tả Mạc, hắn đã quyết định đi theo y.

Nếu Tả Mạc là đệ tử môn phái lớn, bọn họ theo y cũng chẳng thiệt.

Nếu Tả Mạc không phải đệ tử môn phái lớn mà chỉ dựa vào mình cũng có thể làm được tới mức này, Trịnh Trung cảm thấy vậy chẳng khác gì yêu nghiệt.Một loạt chủ ý khiến hắn nở nụ cười vui vẻ.

Tâm tình thay đổi, nhìn mọi thứ cũng có cảm giác khác, hắn càng lúc càng thấy chim ngốc có phong phạm.Chim tốt!

Chim tốt tuyệt thế!Chương 277 : Phát hiện .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNúi Vô Không.Mộc Hi đứng bật dậy: “Cái gì?

Tiểu Sơn giới có sao hiện ban ngày?”

“Đúng vậy thưa đại nhân!”

Người trung niên đáp, hắn có phần nghi hoặc: “Nhưng rõ ràng chúng ta đã điều tra dọc đường rồi, không thể nào bỏ sót được.”

Mộc Hi xua tay: “Cái này cũng không lạ, nếu vị đại nhân kia không muốn gặp chúng ta, tất nhiên có cách quấy nhiễu chúng ta điều tra.”

Nàng suy nghĩ một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Ở đây và Tiểu Sơn giới đều có hiện tượng ban ngày sao hiện, không phải trùng hợp.

Tra xét xem trong Vô Không Kiếm môn có ai không chuyển tới Minh Đào giới.

Vận dụng tất cả lực lượng của chúng ta, thông báo cho các đại nhân khác, lập tức điều tra việc này.

Mặt khác, lệnh cho thám tử của chúng ta ở Tiểu Sơn giới để ý những tu giả di chuyển từ Thiên Nguyệt giới tới Tiểu Sơn giới, nhất là những ai từng là đệ tử Vô Không Kiếm môn.”

Người trung niên nói: “Chúng ta lưu lại quá ít người ở Tiểu Sơn giới.”

“Vậy phái người tới.”

Mộc Hi quả quyết nói: “Phái một đội ngũ ba trăm người lập tức chạy tới Tiểu Sơn giới, bắt tay vào việc này.

Tin tức này phải báo cáo ngay cho hội trưởng lão, đốc thúc các đội ngũ ở hậu phương tăng tốc, nhanh chóng chiếm Tiểu Sơn giới."

“Rõ!”

Người trung niên nhanh chóng nhận lệnh.Không bao lâu sau, một đội yêu quân hơn ba trăm người thần sắc vội vã bay đi.

Bầu không khí ở núi Vô Không đột nhiên trở nên khẩn trương.Nhưng, ngay cả Mộc Hi cũng không ngờ, ngay trong lòng núi dưới chân họ cũng ẩn chứa một đám người.“Bọn chúng bắt đầu hành động rồi, một cánh quân ba trăm người, xem hướng bay có lẽ là Tiểu Sơn giới.”

Một người trẻ tuổi lông mày hình lưỡi kiếm bình tĩnh nói.Trước mặt hắn rõ ràng là Lâm Khiêm, bên cạnh Lâm Khiêm, một người đang đứng thẳng, là Vi Thắng.“Tiểu Sơn giới?”

Trong mắt Lâm Khiêm hiện vẻ suy tư: “Lẽ nào chúng có phát hiện gì ở Tiểu Sơn giới?

Vi huynh, huynh còn sư đệ nào ở Tiểu Sơn giới không?”

Vi Thắng hơi nhíu mày nhưng vẫn đúng theo sự thực mà trả lời: “Chỉ có bọn Tả sư đệ.”

“Chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi?”

Lâm Khiêm thì thào tự hỏi.Vi Thắng không trả lời, bầu không khí có phần bối rối.

Bọn họ bây giờ đang ở trong kiếm động, Vi Thắng từng tu hành ở đây, thực sự rất quen thuộc.

Cho dù là ai cũng không nghĩ ra nơi đây lại ẩn chứa một lực lượng tinh nhuệ.Đây là đội ngũ tinh nhuệ nhất mà Vi Thắng từng gặp!

Bọn họ có kỷ luật nghiêm ngặt, tính cách kiên nhẫn.

Khiến hắn khiếp sợ nhất là thực lực của bọn họ.

Tuổi của họ đa số chỉ xấp xỉ với hắn, lớn tuổi nhất cũng không quá sáu mươi song đều có tu vi ngưng mạch, so với hắn chỉ hơn một chút, không sai biệt lắm với La Ly sư đệ.

Thực lực như vậy trong môn phái nhỏ tuyệt đối là đệ tử hạch tâm, mà ở đây lại chỉ là một thành viên bình thường nhất.Tròn tám trăm người, hắn không nghĩ ra rốt cuộc phải là thế lực mạnh mẽ tới mức nào mới có thể tập trung được lực lượng kinh khủng đến thế!Thân phận của Lâm Khiêm trong mắt hắn càng trở nên khó dò, rất hiển nhiên những người này tôn sùng Lâm Khiêm từ tận đáy lòng.

Hắn dám khẳng định nếu Lâm Khiêm gặp nguy hiểm, mỗi người ở đây ngoại trừ hắn đều nguyện ý dùng tính mạng bản thân để ngăn cản.Nhưng cho dù thế lực của Lâm Khiêm có lớn tới mức nào, Vi Thắng vẫn chẳng ưa gì hắn, vì Lâm Khiêm hoài nghi Vô Không Kiếm môn.

Tuy môn phái đã chuyển tới Minh Đào giới, cũng đã dần ổn định, song Vi Thắng vẫn đầy cảm tình đối với núi Vô Không.Chuyện mất tung tích của Tả sư đệ, hắn vẫn giữ im lặng.

Tình cảm của hắn và Tả Mạc rất sâu đậm, cách làm của môn phái tuy hắn có thể hiểu nhưng vẫn không tán thành.

Thế lực của môn phái giờ đã lớn hơn trước, nhưng cũng xa cách hơn xưa.

Không chỉ hắn, ngay cả La Ly hay Tiểu Quả đều giữ im lặng.Đảo Hoang Mộc bị yêu quân tấn công, xác suất sư đệ còn sống thực quá nhỏ.Vốn hắn cũng không muốn mang theo đám người Lâm Khiêm ẩn nấp trong kiếm động, song do mệnh lệnh của chưởng môn hắn vẫn phải chấp hành.

Trong lòng hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt, hắn quen thuộc khắp từ trên xuống dưới Vô Không Kiếm môn, chưa từng phát hiện điểm dị thường.

Song khiến hắn bất ngờ là yêu quân quả thực chạy tới đóng quân ở núi Vô Không.Hắn cúi đầu nghĩ lại tâm sự của mình, bỗng dưng cảm thấy, nếu quả thực bọn Tả sư đệ có vấn đề, vậy cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Ít nhất cũng nói lên Tả sư đệ còn sống, nghĩ tới điểm này, trán hắn giãn ra.Bí cảnh ở Thiên Nguyệt Giới, Phó Phong nghe thủ hạ báo cáo xong, trầm ngâm hỏi lại: “Tiểu Sơn giới?”

Một lát sau, hắn lắc đầu: “Yên lặng xem biến động vậy.”

Tả Mạc rất phiền muộn, cực kỳ phiền muộn.

Tốc độ của chim ngốc giờ nhanh chóng tuyệt luân, lúc bay gần lúc bay xa, đôi mắt lộ vẻ đắc chí không thể che dấu.Khoe khoang, khoe khoang lộ liễu!Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi, thiếu điều ném cho nó vài quả Dương Sát Cương Lôi.

Hắn hiểu rõ chim ngốc, bình thường vốn đã kiêu ngạo huênh hoang, giờ ỷ vào tốc độ bay nhanh lại càng được nước làm càn.Thái độ như vậy không thể kéo dài!Không đợi hắn nghĩ ra cách, đã nghe Trịnh Trung bên cạnh khen: “Con chim này thật thần tuấn!

Nhanh như sấm chớp, trước nay chưa từng thấy, trước nay chưa từng thấy!”

Đám người Liễu Quý dồn dập phụ họa.Tả Mạc nghe vậy thiếu chút nữa hộc máu, nhìn thoáng qua chim ngốc càng lúc càng đắc ý, nhúm lông xám phía đuôi vếch lên trời.Cuối cùng anh đây cũng hiểu vì sao đám người này nghèo đói tới vậy, ánh mắt quá kém!Tả Mạc lười để ý tới bọn họ, lần này có mười tám người quyết định theo hắn, những người còn lại chọn rời đi.

Tả Mạc cũng không níu kéo, trong đám người này ngoại trừ Trịnh Trung là hắn thấy hơi có trình độ, thực lực của những người khác chỉ có thể coi là bình thường.Bất tri bất giác, tầm mắt của hắn đã cao lên nhiều.Nhất là trận chiến lần này, hắn thể nghiệm càng thêm rõ ràng.

Nếu là đám người do mẹ trẻ dạy dỗ, chỉ cần cho hắn một khúc, hắn có lòng tin giết chết được Hoàng Trác Quang.Đám tu giả này đấu với người của Chu Tước doanh, nếu một đấu một, hai bên tương đương.

Năm đấu năm, Chu Tước doanh thắng, mười đấu mười đã hoàn toàn không chút căng thẳng, trăm đấu trăm, Chu Tước doanh có thể không chút tổn thất.Hắn nghe nói gần đây Chu Tước doanh lại thử nghiệm chiến thuật mới, điều này cũng khiến hắn mong đợi.

Công Tôn Sai sư đệ ngày càng xuất sắc.Nữ tu im lặng bay bên hắn, đám người Trịnh Trung dù cảm thấy nàng có phần kỳ quái song cũng chẳng hề sợ hãi, cứ theo lẽ thường nói chuyện.

Ngược lại, chim ngốc cực kỳ sợ nữ tu, tuy không ngừng chạy tới khoe khoang trước mặt Tả Mạc nhưng không dám tới gần nữ tu chút nào.Tả Mạc liếc nhìn nữ tu, trong lòng thở dài, tuy nhìn qua không đáng ngại song thực tế lần này thân thể nàng bị thương rất nặng.Lúc hắn chạy tới sơn động, nữ tu vẫn đang nhập định.

Hắn nhân cơ hội kiểm tra thân thể nàng một chút, phát hiện tình huống rất quỷ dị, thân thể nàng càng lúc càng kém, song lực lượng màu tím quỷ dị kia lại bị kích phát càng mạnh mẽ hơn.Điều này khiến Tả Mạc không hiểu nổi.Lực lượng màu tím này như một cái lưới cuốn lấy mỗi bộ phận trên thân thể nàng.

Thân thể nàng thực tế đã vỡ tan thành từng khối song toàn bộ đều bị bao phủ bởi lực lượng màu tím nên mới không tan vỡ.

Tả Mạc lại phát hiện, thân thể nàng càng tổn hại nặng nề, lực lượng màu tím này lại càng mạnh mẽ, bao phủ thân thể nàng càng chặt.Tà công!Ngoại trừ hai chữ này, Tả Mạc không còn từ ngữ nào khác để hình dung.“Ông chủ, địa bàn của chúng ta ở đâu?”

Liễu Quý cẩn thận hỏi.“Đỉnh Thiên Tinh.”

Tả Mạc thuận miệng đáp.Liễu Quý giật nảy mình: “Đỉnh Thiên Tinh!

Khu vực đó có rất nhiều thế lực!”

“Ừ!”

Tả Mạc còn mải nghĩ chuyện của nữ tu, lơ đễnh đáp: “Giờ không còn rồi!”

Trong lòng Liễu Quý càng thoải mái, xem ra thế lực của ông chủ nhất định không nhỏ.

Hắn có rất nhiều mối tin tức, thậm chí còn có liên hệ với một ít thế lực trên đỉnh Thiên Tinh, không ngờ đã bị ông chủ tiêu diệt rồi.Ở Tiểu Sơn giới, không gì khiến người ta yên tâm hơn gia nhập vào một thế lực có thực lực.Liễu Quý cười he he nói: “Tiểu Sơn giới rất rối loạn.

Nghe nói trấn Nam Thắng bị người ta đánh cho nát bét, giờ Hoàng Trác Quang lại bị chúng ta giết, phái Minh Tiêu nhất định sẽ rất sốt ruột.

Giờ thật lắm người to gan, ngay cả trấn Nam Thắng cũng dám đánh, thực quá lợi hại!

Bội phục bội phục!”

Liễu Quý chép miệng, vẻ mặt cảm khái, những người khác trong lòng cũng thầm tán thưởng.Tả Mạc à một tiếng nói: “Không cần bội phục, chúng ta đánh đấy.”

Xung quanh lập tức yên tĩnh.Liễu Quý sợ tới mức thiếu chút nữa rớt từ trên trời xuống, nhìn sang những người khác, ai nấy há hốc mồm ngơ ngác nhìn Tả Mạc.Tả Mạc kỳ quái nhìn bọn họ: “Các người làm sao vậy?

Trấn Nam Thắng không khó đánh như các người tưởng đâu.”

Đám người kể cả Trịnh Trung nhất thời đều khó thoát khỏi cơn khiếp sợ.Trịnh Trung phản ứng nhanh nhất, ngay từ đầu hắn đã đoán Tả Mạc là người trong môn phái lớn, giờ tựa hồ càng chứng thực suy đoán của hắn.

Ở Tiểu Sơn giới, chưa từng có ai dám thẳng tay đối phó với phái Minh Tiêu như vậy.Đột nhiên từ phía xa xuất hiện một loạt điểm đen nhỏ.Những điểm đen nhỏ đó bay với tốc độ cực nhanh, chỉ một lát sau đã cách bọn họ không tới hai mươi dặm.

Lúc này họ mới nhìn rõ, có khoảng hai mươi người.Trịnh Trung trong lòng chấn động, mắt lộ vẻ kinh hãi, hét lớn: "Mọi người cẩn thận!"

Hơn hai mươi tu giả bay với tốc độ cực nhanh, nhưng khiến Trịnh Trung chấn động nhất là đội hình của họ!

Phi hành với tốc độ cao như vậy song đội hình của đối phương không hề thay đổi, như một lưỡi đao nhọn phá băng tiến bước, từ khoảng cách xa này hắn đã cảm thấy khí thế lẫm liệt ùa tới!Đối phương bay thẳng về phía bọn họ!Sắc mặt Trịnh Trung chuyển sang màu tái!Trong mắt hắn, hai mươi người đối phương như hợp thành một thể, khí cơ, hô hấp, linh lực đều hòa chặt tới cực điểm, không một kẽ hở!Mọi người như rơi vào hầm băng, không cần chiến đấu lòng tin của bọn họ đã bị đối phương phá hủy.

Đối phương bay tới nhanh như điện, thậm chí chẳng có ý che dấu, trong không khí vang lên tiếng rít cuồn cuộn như sấm, mục tiêu nhằm thẳng vào bọn họ!Một vài tu giả sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ầm ầm bỏ chạy tứ tán.Sắc mặt Tả Mạc đột nhiên âm trầm hẳn đi.Bất quá, chỉ có năm người bỏ chạy, mười ba người còn lại vẫn ở bên người hắn.Thật là lợi hại!Trịnh Trung kinh hãi, cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng.

Hắn tuy là tu giả ngưng mạch tam trọng thiên song đối diện với công kích của hai mươi người này vẫn cảm thấy một nỗi sợ hãi xuất phát từ bản năng.Nhưng hắn vẫn che trước Tả Mạc, cho dù biết sẽ không chống được đám người này nhưng hắn vẫn ra sức bảo vệ an toàn cho Tả Mạc, dẫn gã chạy thoát.Ngoài dự liệu của hắn, hai mươi người đột nhiên giảm tốc, nhanh chóng ngừng lại trước mặt bọn họ.“Ông chủ!”

Người dẫn đầu đầy vẻ vui mừng.Trịnh Trung chỉ cảm thấy mình như vừa từ địa ngục nhảy thẳng lên thiên đường, song còn chưa kịp vui mừng, bên tai đã vang lên giọng nói đầy vẻ lạnh lẽo của Tả Mạc.“Năm người kia, chém.”

Đám người Trịnh Trung chấn động song không ai dám cầu tình, ánh mắt nhìn về phía Tả Mạc nhiều thêm một phần kính nể.Chương 278 : Ngoại Đường Điên CuồngConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: A TúyBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnVệ Thành Bân hai ngày này tâm tình rất tốt, bởi vì Ông Chủ đã trở về.

Không riêng gì hắn, xem ra tất cả đám người ở đây ai cũng không tự chủ mà treo trên mặt những nụ cười sáng lạn.Nói lên cũng kỳ quái, vô luận là thực lực cá nhân, hay là chỉ huy chiến đấu, Ông Chủ cũng không lợi hại nhất, nhưng chính người đáng tin cậy nhất trong lòng mọi người.Mấy hôm này Ông Chủ đi vắng, trong Kim Ô Thành mỗi người đều một vẻ lo lắng bất an, cứ như là một đám mất hồn.Vệ Thành Bân kỳ thực biết rõ có Công Tôn đại nhân ở đây, Kim Ô Thành chắc chắn sẽ có việc gì, nhưng mà trong lòng vẫn không tự chủ mà phủ lên lo lắng.

Cũng may Ông Chủ cuối cùng đã trở về, cái lo lắng trong lòng cũng quét sạch.

Chỗ này thành mỗi người đều tin tưởng, chỉ cần Ông Chủ còn ở đây, bất luận cái loại vấn đề gì đều sẽ được giải quyết dễ dàng.Trong khoảng thời gian này, trình độ luyện khí của hắn tiến bộ rất nhanh, nhất là nhất là trình độ luyện chế các vật nhỏ, đến cả Cát Vĩ đại sư phụ có khi cũng tán dương hắn mấy câu.

Chỉ qua thời gian ngắn, hắn đã thích cuộc sống ở cái địa phương này.

Hắn bình thường tiếp xúc vài vị luyện khí sư phụ, nhất là Cát Vĩ cùng Tôn Bảo đại sư phụ, trình độ đều rất lợi hại, với hắn cũng rất là chiếu cố, cũng không tiếc chỉ điểm.Chỉ có một người mà hắn ngán gặp, là lão Bao Dịch.(Na căn tế trúc can, khấu môn đắc yếu mệnh ??) Tên kia quả thực mở miệng là dọa chết người, muốn từ trên tay hắn lấy về tài liệu, cũng phải hao hết khí lực mới được.Cho nên Tôn Bảo cùng Cát Vĩ đại sư phụ cũng không thích cùng Bao Dịch giao tiếp, chuyện đi lấy tài liệu đều rơi vào đầu Vệ Thành Bân.

Rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ biết kiên trì xông lên.

Cư mỗi lần giao dịch như vậy chẳng khác một trận thảm chiến là mấy!Bất quá hiện tại, Bao Dịch thái độ cư nhiên lại dễ nói chuyện khác thương.

Thấy Ông Chủ trở về, tâm tình của hắn cũng tốt hơn nhiều.So với Kim Ô Thành vui sướng tương phản, Ngoại Đường cả đám mặt mày đang như tro tàn."

Cái gì?

Hoàng đại nhân bị người giết?"

Hạ Tường mồm mép run rẩy, tay chân lạnh lẽo."

Tin tức đã truyền khắp nơi rồi!"

Tu giả đi nghe ngóng tin tức về âm thanh trong lời nói cũng không giấu một tia rung động: "Hoàng đại nhân bọn họ lần này phải đi tìmkiếm một cái bí cảnh, bị người khác nảy lòng tham, dẫn đến bị vây giết."

"Không có khả năng!"

Hạ Tường lạnh lùng nói: "Hoàng đại nhân hắn như thế nào lại dễ dàng bị vây giết?

Những người khác bên hắn đâu chứ?"

"Toàn bộ...

Tất cả đều bị giết!

Tổng cộng hơn hai mươi danh nội môn đệ tử..."

Thùm thụp, Hạ Tường hai chân mềm nhũn, ngã ngồi tại ghế trên, đầy mặt tuyệt vọng.

Cả đám trưởng lão ngồi đây, mỗi người sắc mặt đều tái nhợt không còn một tia máu.Ai cũng tự minh bạch, sự việc lần này quá lớn, cơ bản không có thể che dấu được!Toàn bộ ngoại đường, đến lúc đó đều phải đối lửa giận của Lão Tổ, không, toàn bộ Tiểu Sơn giới, đều phải đối diện lửa giận của Lão Tổ!Hạ Tường đột nhiên tỉnh táo lại, hắn như bắt được một tia hy vọng cứu mạng, mạnh mẽ đứng lên: "Người nào giết?

Là ai giết?"

"Thuộc hạ đang còn điều tra..."

"Điều tra cái rắm!"

Hạ Tường hai mắt đỏ bừng, không thể che giấu giân dữ: "Những người này khiến chúng ta sống không được, chúng ta cũng phải làm cho bọn chúng sống không được!"

Hắn hít thở sâu mấy hơi, bình phục tâm tình kích động, dần dần trở lại tỉnh táo , nhìn quanh các vị trưởng lão đang hãm sâu trong tuyệt vọng, giọng nói có vài phần điên cuồng: "Chúng ta chỉ còn lại có một con đường sống.Mọi người mờ mịt mà ngẩng đầu, bọn họ thực sự nghĩ không ra, bọn họ còn có thể có cái đường nào ?"

Chúng ta phả tìm được hung thủ hại chết Hoàng đại nhân, đem bọn chúng giao cho Lão Tổ tế luyện, cầu lấy sự khoan thứ của Lão Tổ."

Hạ Tường trầm giọng nói: "Lần này mọi người có thể sống sót hay không, phải xem lần hành động này của chúng ta, có thể hay không tóm được hết bọn chúng không!"

Rất nhiều người lộ ra thần tình hoài nghi, lần này sự tình thực sự quá nghiêm trọng, bọn họ không tin lão tổ sẽ bởi vì bọn họ bắt được hung thủ mà bỏ qua cho bọn họ."

Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!"

Hạ Tường dứt khoát nói, tiếp theo rất có thâm ý mà bổ sung một câu: "Lão tổ luôn luôn cần phải có người thay hắn làm việc!

Chỉ cần chúng ta có thể làm lão tổ nhìn thấy năng lực của chúng ta, hy vọng sống của cũng ta càng lớn."

Mọi người dồn dập phấn khởi tinh thần, tuy rằng bọn họ cũng không tin tưởng, nhưng Hạ Tường nói cũng không có sai, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ.Bọn họ không chỗ có thể trốn.Ngoại đường lực lượng lại lần nữa một lần nữa tập kết đứng lên, toàn bộ trưởng lão, toàn bộ tu giả, tất cả đều xuất động.Hạ Tường quyết định dùng biện pháp cực đoan ngốc nghếch nhất, quét hết từng nhà một, hắn không tin, tìm không được đám hung thủ kia!Tiểu Sơn giới lại một phen phong vân tái khởi!Tìm được Chim Ngốc trở về, Tả Mạc một lần nữa trở lại công cuộc xây thành .

Hoàng Trác Quang bị giết, Tiểu Sơn giới thế cục trở tất nhiên sẽ trở nên khẩn trương , thời gian còn lại của hắn cũng không nhiều nữa.

Cũng may Tiểu Sơn giới tuy rằng chỉ là cái tiểu giới, nhưng mà muốn tìm người, cũng không phải là chuyện dễ dàng.Nhưng mà Tả Mạc tự trong lòng cảm thụ được thời gian gấp gáp, hắn càng điên cuồng hơn xây thành.Phi, Tả Mạc phun ra một miệng bùn đất, hắn toàn thân trên dưới đều là bùn, chỉ lộ ra đôi mắt bên ngoài.

Nhìn đường hầm hoàn thành trước mắt, hắn lộ ra thần sắc thoả mãn.

Cuối cùng đã thông được sáu ngọn núi, công tác còn lại, đó chính là bố trí phù trận.Cảm nhận đầu tiên của việc đào hầm là cái trò này quả nhiên là công việc Thiền Tu làm, không có thể lực, tuyệt đối kiên trì không nổi.

Kiếm tu có lợi lại bao nhiêu, có thể một kiếm chặt đứt ngọn núi, thế nhưng nếu mà để kiếm tu tới đào đường hầm, thì quả là ăn càn nói rỡ.Nghĩ đên phải làm xong một cái đại phù trận, hắn chỉ cảm giác cả người phảng phất thú vị, tiếp tục vùi đầu khổ làm.Tả Mạc không ngủ không nghỉ, làm hơn mười ngày, cuối cùng đường hầm cũng đã hoàn thành.Trong mười ngày thời gian này Tiểu Sơn giới loạn thành một đoàn.

Ngoại đường như đồng loạt nỗi điên, khắp nơi tìm người, thậm chí còn treo cả bảng giải thưởng, trong đó nổi danh nhất, đó là ngưng mạch tam trọng thiên Trịnh Trung, còn như Liễu Quý mấy người, cũng có nhiều người nhìn ra, Duy chỉ có ở đầu bảng, là một cái tên gia hỏa trường bào đen thui xấu xa, nhưng mà đến cả cái tên cũng không có ghi rõ.

Làm người ta dỡ khóc dở cười nhất là, trên bản cư nhiên còn có một con chim, một con chim to màu xám.Ngoại đường này điên hết rồi sao?

Rất nhiều người nhận được cái phần treo giải thưởng này cũng không quan tâm.

Nhưng mà rất nhanh, ngoại đường liền dùng hành động kế tiếp của bọn họ, chứng minh bọn họ không phải giỡn chơi.Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, đã liên tục có năm cái thế lực bị huyết tẩy.Mà cái chi đội ngũ khổng lồ của Ngoại Đường, y nguyên không có nửa điểm ý tứ dừng lại cước bộ , tiếp tục hướng càng quét mạnh, nơi họ đi qua, cái gì cũng đều không lưu lại.Trong lúc nhất thời, Tiểu Sơn giới nhất thời loạn thành một đoàn.Rất nhiều thế lực vừa nhìn tình hình không ổn, lập tức đầu nhập vào ngoại đường, may mắn tránh khỏi tai nạn.

Mà những... thế lực còn lại không muốn đầu nhập vào ngoại đường, chỉ có thể không ngừng rút lui.

Mất đi trở lực, ngoại đường đẩy mạnh tốc độ càng quét thêm cấp tốc.Không quá vài ngày, một mớ thế lực mới vừa đầu nhập Ngoại đường, liền cấp tốc hình thành một cái ngoại đường một cái phân đường, đóng quân tại một địa phương phong phú khoáng sản .Lần này, tất cả mọi người đã minh bạch ngoại đường ruốt cục muốn làm cái gì.Ngoại đường muốn đem toàn bộ Tiểu Sơn giới tất cả đều nuốt vào, bọn họ đã không thỏa mãn ở vị trí là một cái thế lực lớn, bọn họ cần phải hoàn toàn khống chế.Công Tôn Sai vô cùng lo lắng tìm đến Tả Mạc.Tả Mạc nghe Công Tôn Sai nói xong sau, trầm tư một hồi nói: "Chúng ta phải đem ngoại đường khẩn cấp giết chết trước."

Hắn tiếm đó ngay lập tức giải thích: "Ngoại đường bọn này thực sự quá đông nhân mã, nếu như không đem bọn họ từng chút đập rớt, có điểm nguy hiểm.

Ta lo lắng Minh Tiêu lão tổ vạn nhất chẳng phải là thứ ngạo khí ?

Chúng ta chuẩn bị cái bẩy rập này, làm thành lợi hại hơn nữa, cũng không chịu nổi chiến thuật biển người a.

Tốt nhất là có thể đem ngoại đường lực lượng bào mòn đi sự chênh lệch, như vậy Minh Tiêu lão tổ cũng không có biện pháp, chỉ có thể tới tìm chúng ta."

Công Tôn Sai gật đầu, bọn họ chỉ có một lần cơ hội, nếu mà bị lộ tẩy, Minh Tiêu lão tổ tuyệt đối không ngốc để bị bẫy lần thứ hai."

Đánh thắng được không?"

Tả Mạc có chút lo lắng hỏi Công Tôn Sai.

Chu Tước doanh bây giờ có bảy trăm người, Đông - Tây lưỡng doanh trái lại có hai ngàn người, bất quá Tả Mạc đối với sức chiến đấu của bọn họ lộ rõ hoài nghi.

Mà ngoại đường bây giờ thế lực cấp tốc bành trướng, tu giả số lượng đã đạt được hơn một vạn người, song phương lực lượng quá chênh lệch.Công Tôn Sai thẹn thùng mà cười nói: "Có thể thử một lần."

Nếu đã minh bạch ý nghĩ của sư huynh, Công Tôn Sai liền cấp tốc làm ra phản ứng.

Kim Ô Thành an toàn bây giờ không cần phải hắn lo lắng, ba mươi sáu tọa phù chiến lầu canh, đủ để tự bảo vệ mình.

Hắn liền mang theo Chu Tước doanh xuất động, Đông Doanh cùng Tây Doanh đều không mang đi, chủ yếu là bọn họ còn phải thao tác phù chiến lầu canh.Về phần Vệ Doanh, Công Tôn Sai nhìn qua một lần cũng không.Ai có thể trông cậy vào một đám tu nô có khả năng cái gì?Công Tôn Sai xuất động lặng yên không một tiếng động, trong Kim Ô Thành tuyệt đại đa số người đều phát động.Tả Mạc cũng ý thức được thế cục khẩn trương, hắn lập tức làm ra ứng phó, một phần cấp tốc truyền lệnh xuống, bất tri bất giác, Kim Ô Thành bên trong cũng từng chút khẩn trương lên.Nhất là luyện khí bộ, mỗi người đều có thể cảm thụ được trong không khí tràn ngập một bầu không khí khẩn trương.Không quá vài ngày sau, có một đám tu giả xuất hiện tại cách không xa Kim Ô Thành.

Trước đây Chu Tước doanh còn chưa được đều đi, Công Tôn Sai sẽ an bài người tuần tra phòng bị, để ngừa chỉ có người tới gần Kim Ô Thành, bây giờ Chu Tước doanh tất cả đều xuất động, tự nhiên cũng không có người làm việc này.Huấn luyện tu giả ở trên phù chiến lầu canh nhìn thấy xa xa bầu trời đám kia điểm đen, lập tức khẩn trương vạn phần, vội vàng phát ra tín hiệu phòng bị .Kim Ô Thành như lâm đại địch!"

Trời!

Nơi đây khi nào có một tòa thành?"

Tu giả dẫn đầu vô pháp tin tưởng nhìn thành nhỏ ở trên đỉnh núi xa xa.Không riêng gì hắn, xung quanh mọi người tất cả đều mở to hai mắt, thần sắc dại ra mà nhìn tòa thành nhỏ kia.Vừa đúng vào lúc này, một mảng ánh nắng giống như lợi kiếm, xuyên thấu tận trời, rơi vào Kim Ô Thành, Kim Ô Thành nhất thời sáng lên nhàn nhạt quang mang.Nhàn nhạt kim sắc quang mang, tản ra thái dương khí tức, dù cho ở xa hơn mười dặm , vẫn y nguyên làm cho người khác khiếp đảm."

Kỳ tích!

Đây là kỳ tích!"

Tu giả dẫn đầu thì thào tự nói.Tất cả mọi người bị Kim Ô Thành chấn động thực sâu, bọn họ ánh mắt không ly khai được dù cho chốc lát, chỉ thấy cả đám như du hồn, chậm rãi hướng phía trước bay đến.Khi bọn hắn bay đến cách mười dặm, thành nhỏ tại bọn họ trong mắt, càng thêm rõ ràng.

Hồn nhiên như nhất thể thái dương chi thành!

Bọn họ hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, người nào có thể kiến tạo một tòa thành mỹ lệ như thế!Bọn họ cứ như vô ý thức tiếp cận, Tu giả dẫn đầu bổng nhiên ngửi được một cổ nguy hiểm khí tức.Chỉ thấy thành nhỏ bỗng nhiên sáng lên một đoàn đoàn ngân sắc quang mang.Mọi người nhất thời dừng lại cước bộ.Khi vị tu giả dẫn đầu thấy rõ từng tòa lầu canh cao hơn thành tường, một cái danh tự xa lạ từ xẹt qua trong lòng hắn, hắn nhất thời hồn phi phách tán, kinh khủng mà rướng cổ họng gào lên: "Lui về phía sau!

Nhanh về phía sau !"

Mỗi một lầu canh sáng lên, nhìn xa xa như một đám ngân sắc quan điểmNgân sắc quang điểm, một cái tiếp một cái lóe sáng.Ba mươi sáu cái ngân sắc quang điểm, đắm chìm trong ánh nắng trong, tu giả dẫn đầu hốt hoảng lui về phía sau, hắn thần sắc kinh hoảng, trong mắt đầy sợ hãi.Phù chiến lầu canh!

Đó là phù chiến lầu canh!Chương 279 : Giao dịch .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckĐám tu giả sợ hãi vô cùng lui về phía sau hai mươi dặm mới ngừng lại.

May làn những điểm sáng bạc ở thành Kim Ô không có dấu hiệu tiến thêm một bước, bọn họ đã hết sức kinh hãi rồi.“Lão đại, lầu canh phù chiến là gì?”

Đám thủ hạ buồn bực hỏi, những tu giả xung quang sắc mặt mờ mịt, có tu giả lộ vẻ kinh sợ.“Vũ khí lợi hại khi thủ thành.”

Lão đại nhìn thành Kim Ô nói: “Các ngươi phải cẩn thận, nếu nhìn thấy tòa thành nào có thứ như vậy nhất định phải cẩn thận.

Lầu canh phù chiến có uy lực cực lớn, dùng để phòng ngừa kẻ địch tấn công, bình thường chỉ có thể thấy ở một số tòa thành khá lớn, không ngờ một tòa thành nhỏ như vậy mà lại có tới ba mươi sáu cái!”

“Chẳng phải chỉ có ba mươi sáu cái sao?

Chúng ta đông người như vậy cơ mà, cứ lao vào đánh là được.”

Đám thủ hạ có phần không phục.“Lao vào?”

Lão đại cười nhạt: “Ngươi thành thật một chút cho ta, đừng làm ta thêm phiền phức nữa.

Thực lực của đối phương mạnh hơn chúng ta nhiều!

Đừng coi thường ba mươi sáu cái lầu canh phù chiến kia, thứ đó rất quý, cho dù bán sạch chúng ta đi cũng chẳng đổi được.”

“Quý như vậy sao?”

Thủ hạ mở to hai mắt, líu lưỡi nói.“Ừ, cực quý giá.”

Lão đại nói: “Ngươi nghĩ xem, giờ mỗi ngày chúng ta đều phát sầu vì linh cốc, người ta lại có năng lực xây lầu canh phù chiến, còn định đánh sao?”

Câu này không phải nói khoa, so sánh đơn giản vậy khiến người ta lập tức hiểu rõ.

Ở Tiểu Sơn giới, mọi người đều trong tình trạng nửa đói kém, linh cốc khan hiếm là vấn đề mỗi thế lực đều phải đối mặt.“Nếu bọn họ đã không thiếu linh cốc, chúng ta có thể mua một chút linh cốc từ chỗ bọn họ không?”

Thủ hạ đột nhiên hỏi.Lão đại sửng sốt, nghĩ lại cũng đúng, đối phương có năng lực xây hẳn một tòa thành như vậy, chắc chắn không thiếu linh cốc.

Giờ Tiểu Sơn giới, ngươi có tinh thạch cũng chẳng có chỗ nào mua linh cốc.Vừa đúng lúc này bỗng thấy vài người bay ra khỏi thành Kim Ô.Người đến tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã bay đến trước mặt bọn họ.

Một nhóm bốn người, đẫn đầu là một nam tu vừa cao vừa gầy như cây gậy trúc, ba gã Kim Giáp vệ bảo vệ xung quanh.Ánh mắt mọi người đều bị thanh kiếm lớn màu lửa đỏ trên tay Kim Giáp vệ hấp dẫn.

Ba gã tu giả bao phủ trong lân giáp vàng kim, hờ hững đứng đó.

Lão đại trong lòng hơi run run, ba gã Kim Giáp vệ này không nhìn được tu vi sâu cạn bao nhiêu, song cả người toát ra khí thế và sát khí nhàn nhạt, khiến hắn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.“Tại hạ Bao Dịch, hiện là tổng quản thương nghiệp tại thành Kim Ô.”

Bao Dịch ra vẻ ưu nhã hành lễ.

Từ khi gia nhập vào thế lực của ông chủ, hắn luôn cai quản thương khố, giờ rốt cuộc cũng có thể quay về ngành nghề ban đầu rồi, giờ phút này hắn thiếu chút nữa nước mắt phủ đầy mặt.“Bao Dịch?”

Lão đại cảm thấy cái tên này quen quen, song trong chốc lát cũng không nghĩ ra, bất quá hắn không để vẻ nghi hoặc hiện lâu trên khuôn mặt mình, dáng vẻ tươi cười đáp lại: “Chào Bao tổng quản!

Chào Bao tổng quản!”

Mọi người lập tức nhớ kỹ cái tên của thành này, Kim Ô.“Thực xin lỗi.”

Vẻ mặt cảu Bao Dịch khiến mọi người trong lòng căng thẳng.Xem sắc mặt là kỹ năng cơ bản mà mỗi thương nhân phải học tập, là một nhân tài kiệt xuất, Bao Dịch tất nhiên am hiểu sâu sắc đạo lý này.

Khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt song trong lòng lại cực kỳ thỏa mãn.

Mới năm trước mình chẳng qua chỉ là một thương nhân chợ đen nho nhỏ, giờ không ngờ lại có thể khiến một đám tu giả khẩn trương.Đám tu giả trước mắt khoảng chừng năm trăm người, cũng có thể coi là một thế lực không nhỏ.Tuy trong lòng đắc ý nhưng hắn không muốn vụ mua bán đầu tiên của mình hỏng mất, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười gần gũi: “Thành này thực sự quá nhỏ, không cách nào để tất cả các vị tiến vào.

Chư vị có thể đóng quân ngoài thành, hai mươi dặm xung quanh thành này cấm bất cứ tranh đấu gì.

Nếu các vị muốn đóng quân trong phạm vi này cần nộp một phần phí dụng, bên ta sẽ thu xếp một khu vực cho đội ngũ của các vị đóng quân.

Bên các vị cũng có thể chọn đóng quân ở phạm vi ngoài hai mươi dặm, không cần cung cấp bất cứ phí dụng gì.

Mặt khác, trong thành của chúng ta còn có khu vực mua bán, có thể khiến quý vị ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

Nếu có gì cần, thành chúng ta mở cửa giờ Thìn mỗi ngày, đóng cửa giờ Dậu.

Chúng ta nguyện ra sức cung cấp phục vụ cho chư vị.”

Lão đại nghe một chuỗi quảng cáo như vậy, thầm nghĩ trong lòng, quả không hổ là thế lực lớn, ngươi xem phong phạm này, khí độ này, ngay cả thu tinh thạch cũng cần phải làm kỹ thuật như vậy, khiến ngươi không còn cách nào khác.Nuốt nuốt nước miếng, lão đại hỏi: “Không biết các vị nhận trao đổi những vật gì?”

Tiểu Sơn giới giờ vô cùng hỗn loạn, mọi trật tự đã sớm hỏng mất, rất nhiều thế lực đồng ý giao dịch với những thứ kỳ quái.“Tam phẩm trở lên hay tinh thạch đều được.

Đương nhiên, để tiện cung ứng cho quý vị, chúng ta có dịch vụ giảm giá.

Tài liệu là từ cấp ba trở lên còn pháp bảo và ngọc giản đều là cấp bốn trở lên.”

Nghe vậy, vị lão đại này càng chấn động, xem xem, người ta thu mua pháp bảo hay ngọc giản đều chỉ lấy cấp bốn trở lên, trong đám người bọn họ tổng cộng mới có hai món pháp bảo cấp bốn.

So sánh với người ta, bọn họ chẳng khác gì ăn mày.Trong lòng càng không dám chắc, giọng nói của hắn cũng càng lúc càng nhỏ: “Vậy chúng ta ra ngoài hai mươi dặm đóng quân.”

Bao Dịch vẫn nở nụ cười gần gũi: “Không thành vấn đề.”

Lập tức đưa cho vị lão đại này một con hạc giấy nói: “Nếu có nhu cầu lúc nào các vị cũng có thể liên hệ với ta.

Các vị đi đường mệt mỏi rồi, ta cũng không quấy rầy nữa, xin cáo từ!”

Nói xong hắn lễ phép hành lễ rồi mới mang theo ba gã Kim Giáp vệ bay lên tời trở về thành.Bao Dịch vừa đi khỏi, vị lão đại này lập tức hỏi: “Ai còn tinh thạch?”

Còn không ít người giữ lại một chút, song con số nhỏ tới mức đáng thương.

Lúc này một thủ hạ nhắc nhở hắn: “Lão đại, chẳng phải chúng ta còn một chút bạch cốt thạch sao?

Chẳng bằng bán cho họ.”

Lão đại vô trán, không sai!

Bạch cốt thạch là đá như xương trắng do thiên nhiên hình thành, là một tài liệu cấp ba hiếm thấy.

Cảm thấy trong túi cũng không ít như trong tưởng tượng, lão đại lập tức hăng hái: “Ừ, ngày mai chúng ta vào thành mua sắm, có lẽ sẽ mua được thứ gì tốt.”

Thủ hạ lúc này mới đột nhiên nói: “Lão đại, ta nhớ ra rồi!”

“Nhớ ra cái gì?”

Lão đại quay sang.“Bao Dịch!”

Thủ hạ này nói: “Bao Dịch là một thương nhân chợ đen, sau này chạy tới trấn Nam Thắng, không ngờ lại có cừu oán với đại tưởng lão ngoại đường.

Ngài không nhớ sao?

Lúc đó ngài còn dặn ta ngàn vạn lần không được tới chỗ hắn mua đồ, khiến cho ngoại đường ghi thù.”

“Ta nhớ ra rồi!”

Lão đại được nhắc nhở lập tức bừng tỉnh, ngẫm nghĩ lại: “Xem ra lần này hắn tìm được chỗ dựa lớn, phát tài rồi!

Chủ nhân tòa thành này cũng thật to gan, ngay cả ngoại đường cũng không nể mặt.”

“Lão đại, ngài nói xem, vụ trấn Nam Thắng liệu có phải do đám người này làm?”

Thủ hạ bỗng nhỏ giọng hỏi.Lão đại giật nảy mình, vội vàng quát khẽ: “Đừng đoán mò!

Những lời thế này không thể nói mò, nếu không rẽ chuốc họa, mất mạng đó!”

“Rõ rõ rõ!”

Sắc mặt thủ hạ cũng trắng bệch, liên tục gật đầu.Phất tay cho thủ hạ đi sang bên, lão đại không khỏi ngẫm nghĩ.

Không biết vì sao câu nói vừa rồi của thủ hạ tựa như âm hồn quanh quẩn trong lòng hắn không chịu tiêu tán.Có phải đám người này làm không?Trước ngày hôm nay, hắn chưa từng nghĩ tới Tiểu Sơn giới lại có ai mạnh mẽ tới mức như vậy, ngay cả ngoại đường cũng không làm gì được!

Chuyện tập kích trấn Nam Thắng mọi người đã sớm bàn tán ầm ĩ, cũng đã sớm đưa ra một kết luận vô cùng thống nhất.Phe đánh lén có thực lực tuyệt đối không nhỏ hơn ngoại đường!Chẳng lẽ là bọn họ thật…Lão đại càng nghĩ càng sợ, đêm nay hắn không ngủ!Thành Kim Ô, Tả mạc vừa làm việc vừa hỏi: “Sao rồi?”

Bao Dịch trang nghiêm cung kính đứng cạnh: “Bọn họ dường như cũng không có nhiều tinh thạch.”

“Không sao.”

Tả Mạc nói: “Chúng ta có thể cho bọn họ mua chịu.”

“Cho bọn họ mua chịu?”

Bao Dịch kinh hãi: “Vậy chúng ta chẳng phải sẽ lỗ vốn sao?”

“Cho bọn họ mua chịu, bọn họ có thể đi bán cho người khác mà.”

Tả Mạc hiển nhiên dạt dào cảm xúc đối với tinh thạch, hắn thậm chí ngừng việc, cười he he nói: “Chỉ cần kiếm được tinh thạch, bọn họ chắc chắn sẽ hăng hái hơn so với người khác nhiều.”

“Nhưng nếu bọn họ mang đồ bỏ chạy thì sao?”

Bao Dịch đầy lo lắng nói.“Sợ gì?”

Tả Mạc lơ đễnh nói: “Bọn họ có thể chạy đi đâu?

Bọn họ sẽ không chạy.

Ở lại đây bọn họ có thể không ngừng kiếm tinh thạch cơ mà!”

Thấy Bao Dịch còn muốn nói gì đó, Tả Mạc xua tay nói: “Chúng ta cho dù có lỗ cũng chẳng lỗ bao nhiêu.

Ngoại trừ kiếm tinh thạch còn cần bán bồ đoàn Hắc Luyện ra nữa, cái này quan trọng hơn.”

Bao Dịch như lọt vào màn sương mù.“Có bồ đoàn Hắc Luyện, bọn họ còn cần linh cốc sao?”

Tả Mạc hỏi.“Không cần nữa.”

Bao Dịch lắc đầu.“Đương nhiên không cần.”

Tả Mạc kiên trì giải thích: “Không cần linh cốc nữa bọn họ cũng sẽ không bị Minh Tiêu phái kiềm chế nữa.

Về sau chúng ta đánh với Minh Tiêu phái, bọn họ sẽ không vì bị thế lực của Minh Tiêu phái chèn ép mà phải giúp.

Cái này đối với chúng ta quan trọng hơn.

Tinh thạch tốt hơn linh cốc nhiều.”

“Nếu Minh Tiêu lão tổ đi ra, mọi người đều không dám…”

Bao Dịch nói.“Một tên kim đan thống trị cả một giới, ngươi từng nghe nói tới chưa?”

Tả Mạc hỏi, tiếp đó lại tự trả lời: “Dù sao ta cũng chưa từng nghe qua.

Vì sao mọi người đều sợ Minh Tiêu phái như vậy?

Không phải vì Minh Tiêu lão tổ mà là vì linh cốc.

Không có sự uy hiếp của linh cốc, họ sẽ nghĩ, ta không đánh lại được ngươi nhưng đứng cách ngươi xa một chút, ngươi cũng chẳng có cách nào.

Dù sao cũng không cần cầu ngươi cái gì.”

“Nói cách khác, Tiểu Sơn giới tuy rằng là một nhà giam, nhưng trong nhà giam mọi người trong thời gian ngắn cũng không sợ cảnh giới hỏng mất.”

Tả Mạc nói: “ Không ai ưa Minh Tiêu phái, trong tình huống một thời gian ngắn tới không chịu sự uy hiếp vì thiếu linh cốc, chúng ta đánh với Minh Tiêu phái bọn họ sẽ không giúp Minh Tiêu phái.”

Bao Dịch bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại lập tức hỏi: “Bọn họ sẽ giúp chúng ta sao?

Giết chết Minh Tiêu phái, ai cũng có chỗ tốt cả!”

“Sẽ không.”

Tả Mạc trả lời rất kiên quyết: “Ngươi không cho người ta tinh thạch, vì cái gì người ta phải giúp ngươi?

Bọn họ còn phải suy nghĩ xem, vạn nhất chúng ta thua thì sao?

Sẽ ra sao?

Bọn họ sẽ vẫn phải ở trong cái lồng giam này.”

Bao Dịch trầm mặc, hắn biết ông chủ nói không sai, song không biết vì sao hắn vẫn có đôi chút thất vọng với đáp án đó.Tả Mạc hiểu tâm tình cảu Bao Dịch, an ủi: “Không sao, vốn chúng ta cũng chẳng trông cậy gì vào họ, dựa vào chính mình là được.”

“Ừm!

Ông chủ, ta biết nên làm thế nào.”

Bao Dịch nặng nề gật đầu, trong mắt lóng lánh ánh lạnh khó thấy.Trong lòng hắn dâng tròa cảm xúc chiến đấu cuồng nhiệt, là một thương nhân chợ đen thành công, hắn quyết định dùng sự thực chứng minh cho bọn họ, vì sao hắn có thể đứng vững trong đám thương nhân chợ đen, khác với thương nhân chợ đen và thương nhân bình thường nhiều nhất đều ở một chữ.--- Đen!Chương 280 : Mở màn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Mr.LookluckBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckBên ngoài trấn Nam Thắng.“He he, bọn họ chắc chắn không nghĩ tới chúng ta còn trở lại.”

Lôi Bằng nhìn thoáng qua trấn Nam Thắng vừa được sửa chữa, ria mép rung rung theo nụ cười.Những người khác đều lộ vẻ quái dị.Không ai ngờ mẹ trẻ lại mang theo bọn họ đi thẳng tới trấn Nam Thắng.Bất quá, đối với việc tàn phá đại bản doanh của kẻ địch một lần nữa ai cũng rất hứng thú.

Mọi người đều lộ vẻ thèm khát, hô lớn nhằm thẳng phía trấn Nam Thắng.Vẻ tuyệt vọng hiện lên trên khuôn mặt kẻ địch.Thành Kim Ô.“Chúng ta có nhiều loại pháp bảo thích hợp cho nhiều loại tu giả, loại công kích, loại phòng thủ, loại phụ trợ, vân vân, ngài có thể xem thử tùy ý.

Một món pháp bảo tốt có thể cứu mạng ở thời điểm mấu chốt.

Hơn nữa giá của nó cũng không đắt…”

“Đây là đặc sản của thành chúng ta, Kim Ô hỏa cấp bốn, ta nghĩ thứ này không cần giới thiệu nhiều.

Chỉ cần ngài có đủ tinh thạch, chúng ta có thể cung cấp số lượng vô hạn cho ngài.

Đương nhiên, đồ tốt như vậy cũng cần một cái giá thích hợp với phẩm cấp của nó…”

“Ngài hiện đang thấy là pháp bảo tuyệt mật, bồ đoàn Hắc Luyện.

Sau khi có được nó, ngài hoàn toàn không cần dựa vào linh cốc, cái gì?

Ngài không tin?

Ha ha ha, ta hiểu mà!

Không sao, sự thực sẽ chứng minh tất cả, ngài có thể thử.

Dựa theo nguyên tắc vì khách hàng, chúng ta cung cấp dịch vụ dùng thử thứ này.

Xin theo ta sang bên…”...“Tinh thạch của ngài không đủ?

Ừm, cái này cần suy nghĩ một chút.

Ngài biết đấy, những thứ chúng ta bày bán đều là đồ tốt không nơi nào khác có.

Kim Ô hỏa này chẳng hạn, bất cứ tu giả nào đều không thể cự tuyệt.

Bồ đoàn Hắc Luyện, ừm, đây tuyệt đối là một pháp bảo vĩ đại!

Không sai, dùng từ vĩ đại để miêu tả nó cũng hoàn toàn không quá lời, nó có tểh giúp ngài thoát khỏi cảnh phải trông cậy vào linh cốc…”...“Ồ, như vậy sao!

Ta có thể hiểu chỗ khó xử của quý vị khó xử, nếu ngài đã có thành ý, chúng ta mỗi người lui một bước vậy.

Ngài có thể mua chịu một số hàng hóa ở thành chúng tôi, nhưng số lượng cũng sẽ không quá nhiều.

Ta tin rằng với thực lực của ngài hoàn toàn có thể nhanh chóng tiêu thụ nó.

Tiêu thụ được bao nhiêu chúng ta không can thiệp.

Ta nghĩ lợi nhuận dồi dào trong việc này đủ khiến sức mua của ngài tăng lên chỉ trong thời gian ngắn.”

“Nhưng cân nhắc tới chúng ta cũng chưa từng hợp tác, ngài cần cung cấp bảo đảm tương ứng.

Bất cứ thứ gì cũng được, ta thấy thanh phi kiếm cấp bốn của ngài cũng không tồi…”

“A, quân tử không đoạt cái đẹp của người khác, nếu nó đã rất quan trọng với ngài, tại hạ cũng chẳng tiện cưỡng cầu.

Chúng ta còn một phương án cuối, đó là lấy người của ngài ra để bảo đảm, bên ngài chỉ cần đưa ra một trăm người làm bảo đảm…”..."

Hợp tác khoái trá!"

Lão đại sau khi ra khỏi thành Kim Ô lập tức lắc lắc cái đầu, tên gầy như cây gậy trúc kia thực quá giỏi về mặt chào hàng.

Những đồ tốt muôn màu muôn vẻ liên tục chuyển tới chuyển lui trước mắt hắn.

Gió lạnh trước mặt khiến đầu óc hắn lập tức thanh tỉnh hơn nhiều, nhìn về ngọn núi xa xa, hắn hít một hơi thật sâu, biết rõ một cơ hội tốt đến mức thái quá đang đặt trước mặt hắn!Chỉ cần hắn nắm được cơ hội lần này, thực lực sẽ nhanh chóng tăng thêm vài cấp bậc!Thúc Long dè dặt truyền âm vào trong vòng cổ, bất quá lần này người kia dường như cũng đang tranh luận với ai đó.“Bọn họ chỉ có thể tu ma, không thể tu yêu được.”

Giọng nói luôn mang theo vài phần trào phúng này Thúc Long rất quen thuộc, luôn luôn dạy bọn hắn tu luyện ra sao.Thủ hạ này của ông chủ cũng thực thần bí, chưa từng lộ diện bao giờ.Bất quá, hắn cũng chẳng dám làm gì, tính tình vị đại nhân này cũng không tốt lành gì.“Ừm, ngươi nói không sai, tên tiểu tử kia giờ càng ngày càng không kiêng nể gì cả.

Không thể để hắn tiếp tục đắc ý được, chúng ta đều là người có thân phận.”

“Được, làm theo lời ngươi thử xem.”

Nghe tiếng vị đại nhân này lẩm bẩm, Thúc Long rất thức thời yên lặng không lên tiếng.“Thúc Long!”

Từ trong vòng cổ truyền tới tiếng gọi của đại nhân.Hắn vội vàng trả lời: “Có tiểu nhân.”

“Từ hôm nay trở đi, sửa lại kế hoạch tu luyện.”

“Rõ.”

Thúc Long không có nghi vấn gì, cũng không phản đối, dù sao đại nhân nói tu luyện ra sao thì bọn họ cứ thế mà tu luyện thôi.

Trước đây bọn họ còn chẳng hiểu gì về tu luyện.Đại nhân đem những chỗ cần sửa cẩn thận giảng cho hắn một lần, Thúc Long chú ý nhớ kỹ, gặp chỗ nào không hiểu cũng hỏi rõ ràng.Bồ yêu hiển nhiên thỏa mãn với thái độ của Thúc Long, bất quá hắn vẫn bổ sung một câu: “Ừm, ngươi đốc thúc bọn họ thật tốt vào, với tốc độ chậm chạp của các ngươi, cần tu luyện tới lúc nào.”

“Rõ!”

Thúc Long rất chăm chú trả lời.« Nhất là Ô Sát Ma Sát trận, cần thao luyện thật tốt. »“Rõ!”

Trong đường hầm, Tả Mạc lau lau cái trán đầy mồ hôi, khuôn mặt lộ vẻ thỏa mãn.

Bốn vách đường hầm được cần được trạm khắc phù văn, như vậy mới có thể tạo thành một đại trận hoàn chỉnh.

Công trình Tả Mạc càn thực hiện cực kỳ lớn, chín tổ hợp phù trận liên hoàn kết nối, mỗi tổ hợp cần một phù trận cấp bốn làm trung tâm, mười ba phù trận cấp ba xung quanh nó.Chín phù trận cấp bốn, một trăm mười bảy phù trận cấp ba, nói thực ra, ngay cả hắn cũng không dám tưởng tượng.Song vẫn cắn răng làm!Không làm sớm muộn gì cũng chết ở đây.Khi bố trí những phù trận này hắn cũng chịu nhiều đau khổ, ngày ngày linh lực và thần thức đều tiêu hao nghiêm trọng.Bất quá, cực khổ cũng không uổng, giờ hắn đã hoàn thành một phần ba tiến độ.

Quay dầu nghĩ lại, hắn cảm thấy thật không ngờ, một phần ba công việc, trước đây hắn chưa từng hoàn thành công việc kinh khủng như vậy.Thở một hơi thật dài, sợi chỉ lửa vàng kim bay lượn trong không khí như tinh linh bướng bỉnh, bay tới trước mặt hắn.Theo ánh lửa, hắn nhìn thoáng qua nữ tu cách đó không xa.Nàng vẫn như cái đầu gỗ, đứng đó chẳng hề nhúc nhích.

Trên mặt lại có một cái mặt nạ, cái mặt nạ màu đen này do Tả Mạc luyện chế một lần nữa cho nàng.

Con mắt nàng vẫn xám xịt trống rỗng, chỉ khi nào chiến đấu mới lóng lánh lên ánh tím quỷ dị.

Toàn thân nữ nhân này đầy bí ẩn!Nhìn vào nàng, Tả Mạc cũng thất thần!Ngươi rốt cuộc là ai?Ra sức lắc đầu, xua tan những tạp niệm trong đầu này đi, trước mắt cần suy nghĩ xem làm sao hoàn thành đại trận.

Một tổ hợp phù trận lớn như vậy, trước đây thậm chí hắn không dám nghĩ tới.Bây giờ thì từ thiết kế tới thực hiện đều do một mình hắn hoàn thành, mỗi khi nghĩ tới hắn lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.Chờ anh làm xong cái này, cái gì mà hùng quan, cấm chế môn phái, tất cả đều chỉ là phù du.Hắn chấn chỉnh lại tinh thần, một lần nữa vùi đầu vào làm việc.Bộ Luyện Khí, Tôn Bảo lau mồ hôi, cười khổ nói với Cát Vĩ: “Tốc độ tiêu hao của ông chủ thật quá kinh người, chúng ta giờ cũng phải làm việc cật lực.”

Cát Vĩ chỉ đành cười khổ: “Còn cách nào khác, chẳng biết ông chủ có phải làm bằng sắt không, má ơi, chúng ta luyện ra nhiều linh kiện như vậy, cho dù ăn cũng không hết nhanh vậy được.”

Hai người nhìn nhau cười khổ rồi lại vùi đầu vào luyện khí.Công Tôn Sai nhìn trấn Nam Thắng đã lần thứ hai trở thành phế tích, khuôn mặt không chút biểu tình.

Hắn biết đây mới là bắt đầu.

Cũng như một trận chiến lớn, tấm màn mới chỉ hé mở.

Những trận chiến tiếp theo mới là khảo nghiệm chân chính đối với bọn họ.“Đại nhân, chúng ta đi đâu đây?”

Tạ Sơn có phần chờ mong hỏi, hắn vẫn bội phục vị lão đại còn kém tuổi hắn này.

Ông chủ và mẹ trẻ tuổi tác đều không lớn, vì sao đều lợi hại như vậy?

Nghe nói bọn họ còn là sư huynh đệ, sư huynh đệ còn trẻ đã lợi hại vậy, thật hiếm thấy.Lần tập kích này, không mạnh mẽ như trước, song dù vẫn phải ra sức nhưng vẫn có vẻ ung dung, điều này khiến Tạ Sơn trong lòng vô cùng thoải mái.

Mới qua một thời gian ngắn mà mọi người đã tiến bộ nhiều vậy, nghĩ lại hắn cũng cảm thấy không thể ngờ.Những người khác đều dồn dập nhìn về phía mẹ trẻ, đầy vẻ mong đợi, mẹ trẻ tự mình dẫn đội luôn đem tới cho bọn họ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.“Bọn chúng chẳng phải muốn lập một phân đường sao?

Chọn một cái ra tay đi.”

Công Tôn Sai lộ vẻ lạnh lùng hiếm thấy, trong giọng nói mang theo sát khí.Đám người hiếu chiến nầy lập tức kích động,Chỉ có một số ít người từ biểu hiện khác thường của mẹ trẻ, ý thức được lần xuất kích này không bình thường, bọn họ liếc nhìn nhau.Lẽ nào quyết chiến đã bắt đầu rồi…Thiên Thủy giới, trong một sân đình hoa lệ, hương cỏ khắp nơi, linh thú chơi đùa.

Ngay chính giữa là một lư hương bằng cổ đồng, sương khói lượn lờ, bên cạnh lư hương, một tu giả trung niên khoanh chân ngồi đả tọa trên bồ đoàn.Bỗng nhiên, một con hạc giấy từ phía xa bay tới trước mặt tu giả trung nhiên.Tu giả trung niên mở mắt nhìn hạc giấy, lộ vẻ ngạc nhiên.

Hắn vội vàng mở hạc giấy, cẩn thận đọc xong rồi im lặng trầm tư.Một lát sau hắn mới ngẩng đầu, bấm tay bắn ra, một đạo kiếm quang bay ra.

Không bao lâu sau, một nữ tu bay tới trước mặt tu giả trung niên, khẽ cúi chào: “Đại nhân cho gọi không biết có chuyện gì?”

Nữ tu thân khoác linh giáp đỏ thẫm, dung mạo xinh đẹp, cử chỉ lễ độ.“Ngươi có biết tình hình ở Tiểu Sơn giới không?”

Tu giả trung niên trầm giọng hỏi."

Có biết một chút.”

“Ừm, nói đi.”

“Tiểu Sơn giới giờ do Minh Tiêu phái chưởng quản.

Sauk hi yêu quân tràn qua, linh khí trong đó héo rũ khiến nhiều tu giả bị vây khốn trong đó, Minh Tiêu phái lại trấn giữ sông ranh giới.”

Nữ tu hơi ngừng lại: “Môn phái Bách Hoa minh có giao du với Minh Tiêu phái, dường như có giao dịch ngầm.”

“Minh Tiêu phái dã tâm không nhỏ.”

Tu giả trung niên sắc mặt hơi trầm xuống: “Xem ra bọn chúng định coi Tiểu Sơn giới như tài sản riêng.

Chủ của Minh Tiêu phái giờ là sai?”

"Là Minh Tiêu lão tổ."

“Lão già này.”

Người trung niên cười lạnh nói: “Tự có người thu thập hắn.”

Nữ tu không nói một lời, yên lặng đứng đợi.Người trung niên lấy ra một cái lệnh bài, ném sang cho nữ tu: “Điểm lấy hai trăm người, theo ngươi tiến vào TIểu Sơn giới.

Có lệnh bài này lão già kia cũng sẽ không cản ngươi.”

"Không biết nhiệm vụ của thuộc hạ là gì?"

“Ngươi đi lần này chỉ cần làm một chuyện.”

Tu giả trung niên nói: “Tiểu Sơn giới xuất hiện một lần sao hiện ban ngày, ngươi đi điều ta chuyện này.”

“Sao hiện ban ngày?”

Nữ tu lộ vẻ kinh ngạc.“Không sai, Thiên Nguyệt giới cũng có hiện tượng này một lần.

Chỉ sợ hai lần này có liên hệ gì đó.

Ngươi cần chú ý nhiều nhất là những tu giả từ Thiên Nguyệt giới trốn theo hướng Thiên Thủy giới.”« Nếu tìm được người nên xử trí ra sao ? » Nữ tu khom người hỏi.“Bắt về!”

Người trung niên nói.“Thuộc hạ đã hiểu.”

Chương 281 : Tiến dần .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTrấm Nam Thắng lại bị hủy!Tin tức này như một cái bạt tai tát thẳng vào mặt Hạ Tường, Hạ Tường chỉ cảm thấy một luồng máu lạnh xộc lên cổ, thiếu chút nữa ngã lăn ra.

Các trưởng lão khác sắc mặt cũng chẳng khác bao nhiêu, thời gian vừa qua chiến thắng không ít khiến bọn họ thấy được hi vọng sống.Nhưng ngay lúc này lại bị gặp chuyện phiền muộn.“Ai!

Con mẹ nó là ai?”

Một tưởng lão không thể khống chế nổi, gầm lớn lên.“Nhất định là bọn hắn!

Nhất định là bọn hắn ! »Tất cả đều kich động, các trưởng lão lúc này như bầy sói bị dồn tới chân tường, ai nấy mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển không ngừng.Hạ Tườn ổn định tâm thần, hắn ra sức lệnh cho chính mình bình tĩnh lại, hắn hất tay lên, ngăn các trưởng lão khác gào thét, nói: “Chúng ta cần phản kích!

Phản kích thật mãnh mẽ!

Lão tổ đang nhìn chúng ta, cả Tiểu Sơn giới này cũng đang nhìn chúng ta, nếu chúng ta bị đánh bại dễ dàng nhưu vậy về sau sẽ chẳng ai nghe theo, lão tổ cũng sẽ không nhẫn nại nổi nữa.

Chúng ta sẽ chết chắc!”

“Bắt lấy bọn chúng!

Đánh chết chúng!

Không tiếc bất cứ giá nào!”

Hạ Tường dùng ngữ khí gần như nghiến răng nghiên lợi nói.“Trận chiến đã bắt đầu!

Đây là trận chiến của chúng ta!

Sống hay chết đều phụ thuộc vào nó! »Không ai nói gì, các trưởng lão đều đỏ bừng mắt, hung hăng hưởng ứng.Cát Vĩ và Tôn Bảo đều cẩn thận tiến từng bước trong đường hầm, đôi mắt hai người không tự chủ được nhìn về phía bốn vách tường dày đặc những phù văn kia, lộ vẻ say mê.

Bọn họ chẳng khác gì nhà quê ra tỉnh, chỉ hận đôi mắt chẳng đủ dùng.Trong đường hầm an tĩnh vang vọng tiến trầm trồ của hai người.“Ngươi xem xem, không ngờ có thể liên tục như vậy!”

Cát Vĩ chỉ vào một nơi, khen không dứt lời: “Thật không biết trong đầu ông chủ là cái gì, ngay cả cách này cũng nghĩ ra được!”

“Đúng vậy!”

Tôn Bảo đồng ý trả lời, ánh mắt không dời được tới nửa phân: “Học vấn phù trận của ông chủ càng lúc càng tiến bộ.”

“Ừ, ta cảm thấy ông chủ không chừng có thể kiếm được ngọc bài phù trận tông sư về chơi đấy.”

Cát Vĩ nói.“Ông chủ sẽ không hứng thú đâu.”

Tông Bảo ngắm nghía một lúc lâu rồi mới thỏa mãn thu hồi ánh mắt: “Ngọc bài phù trận tông sư có tác dụng gì với ông chủ?

Ông chủ chỉ dựa vào nó kiếm cơm chắc?

Hai ta ngược lại lại phải đi kiếm lấy một cái thật, miễn cho về sau ngay cả tư cách làm trợ thủ cho ông chủ cũng chẳng có.

Nhìn phù văn này xem, lưu loát như được vẽ lên, phép luyện hỏa của ông chủ cũng cao khỏi phải nói.

Theo ý ta, nếu ông chủ luyện khí, chúng ta cũng chỉ có thể làm trợ thủ mà thôi.

Với lại ngươi nghĩ xem, ông chủ mới bao nhiêu tuổi?”

Cát Vĩ nghe vậy, gật đầu trả lời: “Ngươi nói không sai.

Lũ thỏ đế bên dưới cũng cần mài dũa một phen.

Ài, giá mà bọn chúng có một nửa thiên phú của ông chủ thì tốt biết bao.”

Tôn Bảo cười nhạo nói: “Một nửa thiên phú, ngươi đừng nằm mơ nữa.

Tuổi của chúng ta đều không nhỏ, ngươi đã gặp quái thai như ông chủ chưa?

Mẹ ạ, đúng là không phải người nữa, thành Kim Ô này chẳng hạn, chỉ một người dựng nên, còn dùng cả thuật luyện hỏa nữa.

Ngươi không biết đó thôi, lúc đó ta trợn tròn cả hai mắt.”

Cát Vĩ đồng cảm sâu sắc, gật đầu: “Khác gì đâu, ta lúc đó cũng ngây ngốc cả ra.

Chúng ta nhiều trợ thủ như vậy mà không ngờ lại chẳng cung ứng nổi.

Mấy ngày nay ta ngủ cũng chẳng ngon, sợ cung cấp không đủ.

Thuật lửa giấy của ông chủ, tắc tắc, chỉ xem thôi cũng là một loại hưởng thụ, đã nhìn vào là chẳng muốn đi đâu nữa.”

Tôn Bảo cười ha hả: “Ai cũng vậy cả thôi.

Đã có ai thấy qua thuật luyện hỏa xuất thần nhập hóa như vậy chưa?

Còn cả lầu canh phù chiến kia, một người, ba mươi sáu cái lầu, mẹ ơi, may rằng ông chủ là ông chủ, nếu ở chỗ khác, mọi người đều mất việc mất.”

“Có thành, lại có lầu canh phù chiến, thành Kim Ô của chúng ta giờ có thể coi là nơi duy nhất ở Tiểu Sơn giới.”

Cát Vĩ đầy tự hào nói.“Đúng vậy!”

Tôn Bảo cũng lộ vẻ tự hào, hắn nhìn khắp bốn phía, cố hạ giọng nói: “Chẳng qua ta cũng thấy, ông chủ chưa chắc đã ở lại Tiểu Sơn giới.

Ngươi xem cái đường hầm này, những phù trận này, đại trận này nữa, ngoại trừ Kim Đan ra, ta không nghĩ được ai lại dùng được nhiều đại trận như vậy.”

Cát Vĩ im lặng một lát rồi mới nói: “Dù sao ta cũng tính đi theo ông chủ.

Tuổi của ta cũng không nhỏ, sao không hiểu chuyện này chứ.

Ông chủ cũng không phản đối chúng ta, còn về chuyện khác, sống chết có mạng, ta cũng lười suy nghĩ.”

“Những lời thừa này cần gì ngươi nói” Tôn Bảo hoàn toàn thất vọng: “Đám người chúng ta hiện giờ, sẽ không có ai trốn, tên thỏ đế nào dám trốn ta sẽ đánh gãy chân hắn.

Ta có lòng tin với ông chủ, chỉ một Tiểu Sơn giới nhỏ nhoi sao vây được ông chủ.”« Vậy nói cái này làm gì ? » Cát Vĩ liếc mắt nhìn vào đối phương.Tôn Bảo hưng phấn nói: “Ngươi chẳng lẽ không thấy kích thích sao?

Chúng ta sẽ đối phó với kim đan đấy!

Kim đan đấy!”

Cát Vĩ liếc mắt xem thường, không chút kích động nói: “Đều đã mấy chục tuổi rồi, sao còn giống trẻ con vậy?

Nhanh nhanh chút đi, đừng để lỡ, chúng ta cần chuyển đồ cho ông chủ, ông chủ đang chờ đấy.”

“Ngươi thật sự không không thấy kích thích sao?

Kim đan đấy, là kim đan cơ đấy…”

“Ừ, rất kích động.”

“Ngươi không hề kích động, sao ngươi không kích động cơ chứ?

Ngươi…”

“Ngươi còn sức như vậy lúc về luyện chế thêm vài cái bồ đoàn Hắc Luyện, tế trúc can giờ cũng cung không đủ cầu kìa…”

Bao Dịch nhìn tinh thạch chất đống như núi trong thương khố, khuôn mặt như nở hoa.

Ông chủ nói không sai, phản ứng dây chuyền vậy thật quá nhanh!

Sau khi tên lão đại kia đi, rất nhanh chóng đã có vài nhóm tu giả tới.

Có người là mua được bồ đoàn Hắc Luyện rồi nghe danh mà tới, có người lại chỉ tạt qua.Cái này cũng phải cảm ơn ngoại dường, ngoại đường không ngừng lấn tới, những tu giả khác không ngừng lui lại, vì vậy có không ít tu giả tới thành Kim Ô.

Mỗi tu giả tạt qua, khi thấy thành Kim Ô đều kinh ngạc không nói nên lời, thiếu chút nữa rớt từ trên không xuống.Mà đồ bán trong thành càng khiến người ta cảm thấy muốn phát điên.Đặc biệt là sự xuất hiện của bồ đoàn Hắc Luyện càng là một cơn chấn đông lớn, mỗi ngày người tới mua bồ đoàn Hắc Luyện đều phải xếp thành một hàng dài.

Mỗi người mua một cái là không tưởng, thường thường là một đám người, một lần mua tới mười mấy cái, khoảng ba người dùng chung một cái, cơ bản có thể thỏa mãn yêu cầu thường ngày.Chẳng qua kết quả trực tiếp nhất mà bồ đoàn Hắc Luyện mang tới là tinh thạch vốn bị mọi người ném khắp nơi giờ nhanh chóng tăng giá.

Có bồ đoàn Hắc Luyện, tinh thạch cũng tương đương với linh cốc, rất nhiều tu giả không bỏ được tinh thạch ra mua sắm, bèn dùng tài liệu đổi.Thế là các loại tài liệu như thủy triều dâng lên, ùn ùn chuyển tới thành Kim Ô, khiến cho Bao Dịch về sau không thể không tăng phẩm cấp tài liệu đồng ý trao đổi.Bao Dịch mặt đầy ánh hồng, tinh thần phấn chấn, hắn làm thương nhân chợ đen lâu vậy, trước nay chưa từng làm ăn tới bước này.

He he, hiện giờ những gì hắn bán đã trực tiếp cải biến cục diện ở Tiểu Sơn giới, hắn cảm thấy hạnh phúc muốn ngất mất.Cục diện cung không đủ cầu càng khiến hắn quyết tâm đem yếu quyết chữ “đen” phát huy tới mức tận cùng.Pháp bảo, tài liệu, tinh thạch. . .Nhận, đều nhận!Quý?

Ồ, thật xin lõi, chúng ta không chiết khấu!Cảm giác giàu có chưa từng thấy lan tỏa khắp người hắn.Cuộc sống như vậy còn cầu gì nữa!Bầu trời mênh mông màu máu, đầy vẻ âm trầm, mặt đất hoang vu vắng lặng, cây cỏ không sinh sôi nổi, đây là một nơi ở Đô Thiên Huyết giới.Một cánh yêu quân bao quanh mắt suối phảng phất như một con mắt máu, đây là một mắt suối mắt máu.

Suối mắt máu rất thường thấy ở Đô Thiên Huyết giới, đối với yêu ma mà nói, suối mắt máu là nơi cực tốt.

Yêu có thể muộn nó để ngưng thần tĩnh khí, còn ma có thể trực tiếp uống máu trong suối, khôi phục thể lực.

Nhưng đối với tu giả mà nói, suối mắt máu là nơi cực kỳ tồi tệ, càng ở gần suối mắt máu, linh lực sẽ càng cuồng bạo xao động.

Mà nước suối máu trong suối mắt máu này càng là độc dược trí mạng đối với tu giả, tu giả dưới kim đan chỉ hới phải sẽ trúng độc, hơi không cẩn thận sẽ mất mạng.Cánh yêu quân này có quy mô khoảng một ngàn người.“Chúng ta còn cách Tiểu Sơn giới bao xa?”

Tướng lĩnh đứng đầu hỏi.“Còn khoảng mười lăm ngày đường.”

Phó tướng vội vàng trả lời.Đột nhiên, một viên châu ở cổ tay hắn đột nhiên lấp lóe ánh sáng xanh, hắn ồ nhẹ một tiếng: “Tín hiệu màu lam!

Mệnh lệnh của hội trưởng lão!”

Chỉ thấy hắn lấy hạt châu phát sáng xanh lam trên tay ra, ném xuống mặt đất trước mặt.

Bộp, hạt châu vừa rơi xuống mặt đất đã nhanh chóng cui vào, một gốc cây màu xanh lam dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng sinh trưởng, nở hoa, kết quả.Từ lúc bắt đầu tới khi hoàn thành chỉ hai hơi thở.Quả cây màu xanh lam tỏa ra làn sương mênh mông màu xanh, màn sương không gió mà tự chuyển động, tụ tập lại, hình thành một khuôn mặt già nua.« Thiên Sinh các hạ, theo quyết định của hội trưởng lão, đặc lệnh cho quý bộ nhanh chóng đuổi tới Tiểu Sơn giới, công chiếm, chặn giữ sông ranh giới sang Thiên Thủy giới ở đó, không được sai sót ! »« Rõ ! » Thiên Sinh lẫm liệt nhận lệnh.Bộp, sương khói tiêu tan, gốc cây xanh lam này cũng nhanh chóng khô héo, hóa thành tro, một trận gió thổi qua, không còn chút tăm tích.“Truyền lệnh xuống, lập tức tụ tập, chuẩn bị lên đường.”

Thiên Sinh trầm giọng nói."

Rõ!"

Phó tướng vội vàng nhận lệnh đi ra.Trong lòng Thiên Sinh thầm nhớ lại mệnh lệnh vừa rồi, trong các loại mệnh lệnh của yêu quân, chỉ có lệnh của hội trưởng lão mới có thể sử dụng tín hiệu màu lam.

Cũng có thể nói là, mệnh lệnh này được truyền trực tiếp thông qua hội trưởng lão, tình huống này cũng khá hiếm thấy, hắn lần đầu gặp phải.Tiểu Sơn giới nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.Tuy vừa nghỉ ngơi chưa bao lâu, mọi người vẫn chưa hết mệt mỏi, song mệnh lệnh vừa truyền xuống, tính kỷ luật của yêu quân lập tức thể hiện, bọn họ nhanh chóng tập hợp xong."

Dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào Tiểu sƠn giới!"

Đổng Thần nhàn rỗi vặn eo, trong Tiểu Sơn giới thế cục khẩn trương, có thể có cuộc sống nhãn rỗi như vậy cũng không dễ.

Hắn thầm tự đắc mình thật thức thời, là người đầu tiên nương tựa vào ngoại đường, hắn nhanh chóng trở thành tấm gương, phụ trách thành lập phân bộ đầu tiên của ngoại đường.Phân bộ đầu tiên của ngoại đường, hắn nheo nheo con mắt, hưởng thụ ánh mặt trời chiếu xuống bản thân, chỉ riêng danh hiệu này đã đủ bảo đảm cho mai no đủ sau rồiTuy rằng nhiệm vụ mỗi tháng không nhẹ, nhưng so với cuộc sống lúc trước cũng có thể coi là một trời một vực rồi.Ừm, phải xin tổng bộ đưa một nhóm tu nô tới mới được.Đột nhiên, một thủ hạ lảo đảo chạy vào trong sân, kinh hãi thất thố kêu lên: “Đại nhân!

Đại nhân!

Không hay rồi!

Không hay rồi!”

Giấc mộng đẹp của Đổng Thân bị quấy nhiễu, hắn không vui, nhíu mày nói: “Hoảng hốt cái gì, ta còn chưa chết đâu!”

“Không hay rồi!

Đại nhân!

Thật sự không hay rồi…”

“Hừ, nói đi, có gì không hay?”

Đổng Thân trong lòng càng không vui, hắn quyết định nếu chuyện tên gia hỏa này nói không lớn hắn sẽ phạt thật nặng.“Có người giết tới cửa…”

“Bốc phét!”

Đổn Thần khó chịu nói: “Tiểu Sơn giới này, ai dám tới ngoại đường chúng ta làm càn…”

Thanh âm của hắn chợt nghẹn lại, cả người cứng đờ, ngây ngốc nhìn vào bầu trời.Trên trời, một đội ngũ đang bao vây bọn hắn.Nghĩ tới một chuyện, sắc mặt Đổng Thần lập tức không còn chút máu, tay chân lạnh buốt!Chương 282 : Hỏa liêm thạch .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckDung Vi không phải lần đầu tới Tiểu Sơn giới, song thấy bộ dáng rách nát của Tiểu Sơn giới vẫn có chút giật mình.

Phủ vệ đồng hành ai nấy đều ngạc nhiên khó hiểu.“Minh Tiêu phái đúng là không phải thứ tốt gì, ngươi nhìn ngọn núi kia xem, xem nó đã bị tàn phá ra hình dạng gì kìa.”

Bên dưới có người nói thầm.“Chắc không phải, đây chắc là bị trời phạt.”

“Lẽ nào Hậu gia sẽ rat ay với Minh Tiêu phái?”

“Đừng đoán mò..”

Nghe đám thủ hạ âm thần bàn luận, Dung Vi không lên tiếng, tinh thần nàng cũng có phần hốt hoảng, một lát sau này mới ổn định lại được.

Nàng cũng không thấy Minh Tiêu lão tổ, lệnh bài Hậu gia cũng chỉ cần trình lên trên một chút là bọn họ đã được vào Tiểu Sơn giới.Nàng cảm nhận rõ ràng bầu không khí khẩn trương của Minh Tiêu phái, mơ hồ nghe được có người nói xảy ra chuyện gì đó.Lẽ nào Tiểu Sơn giới xảy ra chuyện rồi?Chuyện sao hiện ban ngày ở Thiên Nguyệt giới lúc đó đã kinh động rất nhiều người, nàng biết rõ Hậu gia luôn luôn chú tâm tới việc này.

Tuy từ nhỏ nàng đã được Hậu gia bồi dưỡng lớn lên, nhưng rất ít khi thấy Hậu gia để tâm tới chuyện gì.Lai lịch của Hậu gia cao thâm vô cùng, bình thường Thiên Nguyệt giới có xảy ra chuyện lớn gì cũng chẳng thấy họ để ý tới.

Nhưng chuyện sao hiện ban ngày này, nàng lần đầu thấy vẻ nặng nề trên khuôn mặt Hậu gia.Đây là lần thứ hai, cũng là bởi sao hiện ban ngày.Trong phù của Hậu gia có rất nhiều ngọc giản sách cổ, lớn nên trong phủ từ nhỏ, kiến thức của Dung Vi uyên bác hơn đai đa số tu giả nhiều.

Sao hiện ban ngày có nghĩa gì nàng cũng biết một chút.Nàng chỉ cảm thấy kỳ quái, Hậu gia ngày thường luôn tạo cho nàng ấn tượng là người nhàn tản, hiện giờ lại quan tâm tới việc này như vậy, nàng không khỏi lo lắng.Nàng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi mở miệng nói: “Đi thôi.”

Đám phủ vệ lập tức im lặng, Dung tiểu thư tuy không phải con cái trong Hậu gia, nhưng xét về mức độ được chiều chuộng lại đứng đầu trong phủ.

Hơn nữa Dung tiểu thư cũng không phụ lòng Hậu gia đã bồi dưỡng, từ nhỏ đã thể hiện ra cực kỳ xuất sắc ở mọi phương diện, chỉ là thanh danh không hiện mà thôi.

Trong phủ cho dù là phủ vệ có thâm niên lâu tới đâu khi gặp nàng cũng đều cung kính, không dám lên mặt chút nào.Dung Vi bắt đầu cảm thấy đau đầu, điều tra việc sao hiện ban ngày phải bắt đầu từ đâu đây?Tương Hào nhìn qua bảng treo thưởng, chảy nước miếng: “Đại ca, chúng ta phát tài tới nơi rồi!”

Những người khác cũng lộ vẻ tham lam không chút che giấu.Tương Duy cũng nuốt nước miếng, bất quá hắn vẫn bình thĩnh hơn tên đệ đệ của mình nhiều.

Nữ tu quỷ dị kinh khủng kia, vừa nghĩ tới hắn đã không tự chủ được mà kinh hãi.“Đừng quên nữ tu kia.”

Thanh âm hắn khàn khàn.Xung quanh lập tức bình tĩnh, trong mắt mỗi người đều hiện vẻ sợ hãi.

Sauk hi ận mắt thấy trận đồ sát không chút tiếng động kia, tong số bọn họ đã có ba huynh đệ vì quá kinh hãi mà cảnh giới hỏng mất, tiếng kêu thê lương thảm thiết trước khi chết của họ vẫn còn vang vọng bên tai mỗi người.Ngọn lửa tham lam trong mắt đám người như bị dội một chậu nước đá.Tương Hào run lẩy bẩy, hắn cố gượng cười nói: “Tìm bọn họ gây phiền phức là ngoại đường cơ mà.

Nữ tu cho dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là một người…”

Thanh âm hắn ngày càng nhỏ, sắc mặt cũng ngày càng trắng bệch.“Chỗ tốt có nhiều tới đâu cũng cần có mạng mới hưởng được.”

Tương Duy trong mắt đầy tơ máu, trầm giọng nói: “Tuy nhiên nếu ngoại đường đã đang tìm thì chắc chắn sẽ tìm được họ.

Hai bên va chạm đối với chúng ta không chúng ta không có bất lợi gì, nói không chừng chúng ta có thể rời khỏi nơi chết tiệt này. »“Ca, huynh đánh giá cao họ quá đấy.”

Tương Hào cố gượng cười nói.“Không phải ta đánh giá cao bọn họ mà là ta hy vọng bọn họ có thể làm được.”

Tương Duy thở dài nói.Những người khác không khỏi lặng lẽ.Trong đường hầm trống trải của Tả Mạc, bốn phía đều chi chit phù văn, trong lòng hắn vô cùng kích động, xong rồi!

Cuối cùng cũng xong rồi!Dùng sức mình bày ra đại trận như vậy, đủ để tự hào!Trăm phương ngàn kế, một ngày một đêm, gian khổ trong đó chỉ mình hắn hiểu Từ khi bắt đầu xây thành Kim Ô, hắn thực ra không thực sự có lòng tin rằng mình sẽ hoàn thành được.

Thế cục càng lúc càng khẩn trương, tựa như một cái roi vô hình không ngừng giục hắn mau lên, mau thêm chút nữa!Khi nó thực sự hoàn thành, Tả Mạc cảm thấy như đang trong mộng.“Ngươi nói xem, đây có phải sự thực không?”

Hắn bỗng quay sang hỏi nữ tu.Nữ tu như không nghe thấy, không chút phản ứng.Tả Mạc cười ha hả, cũng chẳng quan tâm, hắn thì thào tự nói: “Ngàn vạn lần đừng là mơ!”

Trong thời gian này, thần thức của hắn tiến bộ cực nhiều, thuật luyện hỏa ngày càng thuần thục, cũng vì vậy nên lượng công việc sau này mới hoàn thành nhanh chóng như vậy.

Với trình độ trước đây của hắn, muốn hoàn thành công trình lớn vậy, không có thời gian nửa năm thì đừng nghĩ tới.Bồ yêu lần này không lừa hắn, toàn bộ quá trình xây thành hắn tiến bộ cực nhiều khiến ngay cả bản thân hắn cũng giật mình.

Ma thể Ngọc Thiết Đầu đã đi vào cảnh giới thành thục thứ ba, song khiến hắn cảm thấy rung động nhất lại là thần thức.

Thần thức của hắn tăng trưởng gấp hơn ba lần, hắn giờ cảm thấy mình nhưu một chậu nước, nước trong bồn sắp tràn ra tới nơi rồi.

Có lẽ sắp đột phá tới nơi rồi, hơn nữa hắn có dự cảm mơ hồ, lần này nếu đột phát thành công vậy tiến bộ nhất định sẽ khá lớn.Nhìn quanh bốn phía, đột nhiên Tả Mạc tràn ngập lòng tin!Cho dù đối diện có là kim đan!Trước mắt, hắn chỉ còn một chuyện cuối cùng.Đại trận hoàn thành, Tả Mạc không nói cho bất cứ ai, nhưng người cảm thụ được đầu tiên lại là Bao Dịch.

Bồ đoàn Hắc Luyện cung không đủ cầu khiến hắn vô cùng đắc ý song cũng sứt đầu mẻ trán.Nhưng đột nhiên sản lượng bồ đoàn Hắc Luyện tăng vọt, hắn nhạy cảm phát hiện ra trong đó có huyền cơ.Chỉ có ông chủ ở bên kia không cần cung ứng nữa, bộ luyện khí mới có thể dành mọi sức lực để luyện chế bồ đoàn Hắc Luyện.

Thành Kim Ô nổi danh nhất với hai đặc sản, một là Kim Ô hỏa, một là bồ đoàn Hắc Luyện.

Ngoại trừ Bao Dịch cố ý lưu lại một chút, số Kim Ô hỏa còn lại đã sớm bán sạch.

Kim Ô hỏa chỉ ông chủ mới có năng lực tạo ra, ông chủ giờ cả ngày không nhìn thấy bóng, làm gì có thời gian nhờ người tạo Kim Ô hỏa được?Thành Kim Ô giờ chỉ bán một thứ, chính là bồ đoàn Hắc Luyện.Công hiệu thần kỳ của bồ đoàn Hắc Luyện như có cánh truyền khắp Tiểu Sơn giới.

Vô số tu giả như thủy triều dâng, từ mọi hướng đổ xô về thành Kim Ô.Trong mỏ quặng tối đen, tháp nhỏ bồng bềnh trôi giữa không trung, như một quản đốc tận tụy với công việc, chỉ huy những con rối bên dưới không ngủ không nghỉ liên tục làm việc.

Dị biến lần trước của chim ngốc dọa tháp nhỏ vốn nhát gan sợ chết khiếp, tuy Tả Mạc không mắng nó song nó vẫn cố tỏ vẻ tận tụy với công việc.Điều này cũng dẫn tới sản lượng tinh thạch và khoáng thạch gần đây tăng vọt, khuôn mặt Bao Dịch cũng đầy vẻ vui mừng.Bỗng dưng, một con rối thanh đồng ngừng hoạt động, ngơ ngác nhìn thứ thứ kỳ quái trước mắt.Tháp nhỏ lập tức phát hiện dị thường, vội vã bay tới.Một tảng đá phát ra ánh sáng đỏ bừng bừng, tỏa ra một khí tức kỳ quái, tháp nhỏ nghiêng đầu, có phần khó hiểu nhìn tảng đá đỏ này.Tháp nhỏ và Tả Mạc tâm thần tương thông, Tả Mạc lập tức nhận được tin tức do tháp nhỏ truyền tới, vội vã chạy đến.“Hả, tảng đá này có điểm lạ.”

Tả Mạc đi tới gần, thi thoảng còn gõ gõ đập đập.Tảng đá đỏ lớn cỡ cái bàn, như một khối hồng ngọc tỏa ra cảm giác ấm áp nhẹ nhẹ, bất quá điểm kỳ lạ nhất là nó ẩn chứa sinh cơ cường đại.

Khi áp sát còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mơ hồ.Chẳng lẽ thứ này còn sống?

Tả Mạc cảm thấy điều này thực quá sức tưởng tượng, đứng nhìn tảng đá nửa ngày, hắn vắt hết óc cũng không nghĩ ta tảng đá màu lửa đỏ này có lai lịch gì.“Bồ yêu, đây là thứ gì?”

Tả MẠc kích động chạy tới hỏi Bồ yêu.Bồ yêu ngồi trước bia mộ, nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ xa cách.Vừa thấy bộ dáng của Bồ yêu, Tả Mạc lập tức hiểu tên này chắc lại có tâm tình gì đây, bất quá hắn cũng đã sớm quên mình đã làm gì.Đại trượng nhu co được giãn cũng được, anh nhịn.Tả Mạc cố nở nụ cười: “Bồ yêu, ngươi đường đường thiên yêu, tính toán với nhân vật nhỏ như ta làm gì?

Anh…

Á, không, tiểu đệ có làm gì không phải cũng xin ngài bỏ qua cho, bỏ qua cho.”

Bồ yêu vẫn nhắm mắt không chút động tĩnh nhưng Tả Mạc chú ý tới eo hắn hơi hơi ưỡn ra.Có tác dụng!“Bồ yêu, ngài là thiên yêu ngàn năm có mà!

Lòng dạ, khí độ ngài khác nào bầu trời mênh mông biển rộng bát ngát, học thức của ngài…”

“Được rồi được rồi!

Đứng có tang bốc nữa!”

Bồ yêu lộ vẻ mất kiên nhẫn, bất quá khóe miệng nở nụ cười lại bộc lộ tâm tình dễ chịu của hắn.Tả Mạc thầm khinh bỉ một chút, quả nhiên là lão quái ngàn năm, chỉ tang bốc có đôi chút đã bị đả động rồi.

Khuôn mặt hắn vẫn nở nụ cười nịnh nọt: “Ngài có gì chỉ điểm?”

“Khụ.”

Bồ yêu làm bộ làm tịch ho nhẹ một tiếng rồi mới chậm rãi nói: “Thứ này ngươi chưa từng thấy qua cũng chẳng có gì mất mặt, có thể nói tu giả cũng chẳng mấy ai thấy được.

Đây là hỏa liên thạch, hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt lâu ngày, đã sinh ra linh tính.

Nếu Tiểu Sơn giới không có biến hóa gì, khối hỏa liêm thạch này sẽ trở thành một bảo vật của trời đất, phẩm giai có thể đạt tới cấp năm.”

“Vậy hiện giờ thì sao?”

Tả Mạc rất thức thời hỏi.“Hiện giờ Tiểu Sơn giới linh khí thưa thớt, lực lượng hỗn độn dần dần dâng lên, khối hỏa liêm thạch này đã có một chút linh tính, không hút được linh khí nó bèn hút lực lượng hỗn độn vào.”

Tả Mạc có điểm không hiểu: “Lực lượng hỗn độn?”

“Hỗn độn là bổn nguyên của lực lượng, vô luận là tu giả hay yêu ma, lực lượng đều là diễn hóa từ hỗn độn mà ra.

Song bởi mọi người đi theo con đường khác nhau nên kết quả cũng hoàn toàn khác nhau.

Yêu ma là thuận theo còn tu giả lại chọn chống lại.

Linh lực của tu giả là thiên địch của lực lượng hỗn độn.”

“Ý ngươi là, nó thàh yêu ma?”

Tả Mạc vẻ mặt khiếp sợ chỉ vào tảng đá.«Là thành yêu. » Bồ yêu hiển nhiên rất đắc ý : « Trong này hẳn đã sinh thành một con hỏa yêu, bất quá trước khi đi ra ta cũng không biết nó là loại hỏa yêu gì.

Tinh hồn của cây cỏ hóa thành yêu, dã thú tinh quá hóa thành ma.

Tỷ như ngươi ném linh thú tới nơi như Đô Thiên Huyết giới, lực lượng hỗn độn sẽ dần dần ăn mòn, biến nó thành ma. »Tả Mạc có phần thất vọng: “Hó ra là một con yêu, ta đây chẳng phải cần trảm yêu trừ ma sao?”

Sắc mặt Bồ yêu lập tức trầm xuống: “Ngươi định trảm ai?”

Tả Mạc lập tức run lên, hắn giờ mới nhớ ra tên trước mặt mình là thiên yêu, đành cười xòa nói: “Đùa thôi, đùa thôi!”

Ngay sau đó lại nói: “Chỉ là ta hơi thất vọng, tưởng là đào được bảo bối gì, không ngờ lại là vô dụng.”

“Ai nói nó vô dụng?”

Bồ yêu hiển nhiên đang kích động: “Cái tên không biết hàng nhà ngươi!

Bảo bối à, hừ, cho dù để ngay trước mặt ngươi cũng chẳng nhận ra.”« Vậy có lợi gì ? » Tả Mạc vội hỏi.Bồ yêu ngậm miệng ra vẻ ngạo nghễ.Tả Mạc cũng chẳng bị lừa, lấy từ trong giới chỉ ra một thanh phi kiếm, bắt đầu khoa chân múa tay trên hỏa liêm thạch: “Ta không dùng được cũng chẳng thể tiện nghi cho người khác, cứ bổ ra là được.”

Bồ yêu thấy thế đành phải nói: “Hỏa yêu cũng chẳng khác mấy với linh thú của ngươi, nó có một số thần diệu, ngươi cũng có thể dùng.”

“Ồ, vậy hả, nhưng ta không biết làm sao.”

“Trích máu là được.”

Bồ yêu vừa nói xong lập tức biết bị lừa.Quả nhiên Tả Mạc vui mừng hớn hở lấy phi kiếm cắt ngón tay, ép ra một giọt máu, nhỏ xuống hỏa liêm thạch.Chương 283 : Tiểu Hỏa .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnÁnh đỏ bùng lên trên hỏa liêm thạch, nhiệt độ xung quanh cũng tăng mạnh.Một lúc sau, ánh đỏ càng lúc càng mãnh liệt, một tiếng bộp nhẹ vang lên, một luồng lửa rừng rực bắn thẳng lên từ hỏa liêm thạch, ngọn lửa bức người.

Tả Mạc cũng có phần kinh ngạc, Ngọc Thiết Đầu của hắn giờ đã thành thục tới mức độ ba mà vẫn không chống nổi nhiệt độ như vậy, nếu đổi lại là một tu giả bình thường sợ rằng lúc này phải mở linh giáp mới có thể chống đỡ được.Ngọn lửa thật lợi hại!Một con rối thanh đồng không tránh kịp, không ngờ đã có dấu hiệu tan chảy.Tả Mạc mắt không chuyển đi nhìn chăm chăm vào ngọn lửa hừng hực của hỏa liêm thạch, đột nhiên một giọng nói xa lạ truyền vào tâm thần của hắn."

Chi chi chi!"

Tuy nghe không hiểu nhưng Tả Mạc có thể cảm thụ được sự vui mừng và thân cận mà nó truyền lại, hắn cười không ngậm miệng lại nổi.Trong ngọn lửa của hỏa liêm thạch, sinh cơ càng lúc cành mãnh liệt, có thể cảm nhận được bên trong có một sinh linh.

Cháy rực suốt một canh giờ, hỏa liêm thạch bộp một tiếng, nứt từ bên trong ra, trong đó bắn nhanh ra một bóng đỏ, tốc độ nhanh chóng vô bì.Bóng lửa đi tới trước mặt Tả Mạc bỗng dừng lại, lúc này Tả Mạc mới nhìn rõ được con hỏa yêu này, chỉ lớn cỡ nắm tay, nhìn như một khối lửa, kêu chi chi không ngứt.

Nó vui mừng nhảy múa quanh Tả Mạc, mười phần hoạt bát.“Từ giờ ngươi tên là Tiểu Hỏa.”

Tả Mạc thuận miệng đặt một cái tên.

Tiểu Hỏa tựa hồ hiểu được, càng thêm vui mừng, tiếp tục kêu chi chi không ngớt.Tháp nhỏ vừa hiếu kỳ vừa sợ hãi từ từ tiến tới.Không ngờ Tiểu Hỏa cũng chẳng sợ người lạ, nhanh chóng quấn lấy tháp nhỏ, một tháp một lửa bay lượn rượt đuổi nhau trên không trung.

Tâm tình Tả Mạc cực tốt, chỉ riêng cảnh tượng trước mắt đã khiến hắn cảm thấy ấm áp, cho dù Tiểu Hỏa không có pháp quyết gì hắn cũng cảm thấy không sao cả.Một lúc sau, một bóng xám như tia chớp lướt vào trong động khoáng thạch.Là chim ngốc, trên đầu nó là Tiểu Hắc, ưu nhã thong dong vươn cái chân chim ra, bộp một tiếng nhẹ nhàng hạ xuống đất.

Tháp nhỏ vừa thấp chim ngốc tới lại càng cao hứng, mang theo tiểu đệ vừa kết thân chạy tới trước mặt chim ngốc.

Tiểu Hỏa hiếu kỳ xoay xoayq uanh chim ngốc, chim ngốc lúc này bày ra vẻ đại tỷ, nó dùng cái mỏ chim dài gõ gõ lên đầu Tiểu Hỏa.Tiểu Hỏa như quả bóng da lăn lăn trong không trung, nó lại càng hưng phấn, kêu chi chi không ngừng.Thấy mấy tên này ở chung cũng hợp, trong lòng Tả Mạc cũng buông lỏng, duy nhất khiến hắn cảm thấy không thoải mái là chim ngốc.

Con chim này từ lúc đó tới giờ chẳng buồn nhìn hắn tới một cái.Con chim khốn này!

Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi song lại chẳng biết làm sao, không biết con chim này đã có biến hóa gì mà tốc độ so với phi kiếm của hắn còn nhanh hơn, hắn chảng có cách nào bắt được nó.“Chơi cái gì?

Nhanh nhanh làm việc đi!”

Tả Mạc trừng mắt với tháp nhỏ.Đang chơi đùa thoải mái, tháp nhỏ lập tức héo rũ, rất không tình nguyện chỉ huy đám con rối bắt đầu đào khoáng.Trẻ con mà dám đấu với anh sao!

Tả Mạc lúc này mới vừa lòng rời khỏi.Tả Mạc vừa đi khỏi, bốn tên nhóc lại một lần nữa tập trung lại một chỗ, ghé đầu vào nhau.Chỉ thấy TIểu Hắc bò từ trên đầu chim ngốc xuống, lay động đôi chân ngắn ngủi, như một luồng khói đen nhanh chóng chuyển động trong động khoáng thạch này một vòng, sợi râu trên đỉnh đầu không ngừng dao động, một lúc sau mới dừng lại trên một khối nham thạch trong động khoáng này.

Vẫy vẫy cái râu với ba tên nhóc còn lại rồi lập tức lay động đôi chân ngắn, chạy từ chỗ nham thạch đó ra.Chim ngốc nhè nhẹ nhảy lên, lơ lửng trên không trung, hai cái vươn ra, đập mạnh một cái, trong động khoáng thạch đột nhiên vang lên âm thanh bén nhọn, nó tựa như một tia sét màu xám hung hăng bổ vào khối nham thạch mà Tiểu Hắc vừa chỉ.Nham thạch cứng rắn là vậy mà giờ như khối đậu hũ, chim ngốc như mũi tên nhọn nhanh chóng chìm vào.Chỗ nham thạch xuất hiện một cái hố to.Một lúc sau, một bóng xám từ bên trong bay ra.

Chim ngốc ngừng thân hình giữa không trung, rũ rũ đám đá vụn trên người xuống, lại một lần nữa khôi phục bộ dáng thong dong lúc trước.Tiểu Hỏa chi một tiếng, hóa thành một tia lửa đâm vào hố sâu mà chim ngốc vừa tạo thành.Một lúc sau, chỉ thấy vô số tia lửa đỏ đan xen thêu dệt trong động, như một cái lưới nhện màu lửa đỏ.

Lại một lúc sau nó mới lung la lung lay như say rượu từ trong hố bay ra.Lộp cộp lộp cộp!Từng phiến từng phiến khoàng thạch như mưa rơi xuống.

Chỉ phút chốc trong đường hầm đã chất đầy vô số mảnh vụn khoáng thạch, tháp nhỏ vui vẻ xoay xoay giứa không trung, đám con rối bên dưới nhanh chóng nhào lên.Không bao lâu sao, khoáng thạch đã chất đống như núi.Bốn đứa nhỏ lại một lần nữa chơi đùa, Tiểu Hỏa vui mừng chi chi thành tiếng, bay lượn trong động khoáng thạch.“Phân đường thứ ba.”

Lôi Bằng che miệng: “Ha ha, lần này mẹ trẻ làm thật rồi.”

Niên Lục lấy ra một cái gương, chải chải mái tóc bị gió thổi loạn, miệng nói: “Chỉ tiếc là không có nữ tu, thiếu tiếng kêu điên cuồng của các ả cũng thật không quen.

Đáng tiếcLôi Bằng không thèm để ý tới hắn, tự nói: “Với tính cách của mẹ trẻ, nếu đã quyết định động thủ chắc chắn sẽ không chỉ đánh mấy cái phân đường này đâu.

Ngươi nói xem, tiếp theo chúng ta sẽ đánh ai?”

Rất nhiều người có thắc mắc như Lôi Bằng, Tạ Sơn cũng là một trong số đó.Ma Phàm miệng ngậm một cọng cỏ xanh, lười biếng nằm trên mặt đất: “Nếu như là ta, đánh viện binh.”

“Đánh viện binh?”

Tạ Sơn lộ vẻ suy tư, là hai người có lực chiến đấu cá nhân mạnh nhất Chu Tước doanh, giao tình giữa hai người dần dần sâu đậm.

Ma Phàm có nhiều suy nghĩ quái dị, đã từng làm hạch tâm một thời gian, góc độ hắn nhìn vấn đề khác biệt khá nhiều so với tu giả bình thường.“Ừ.

Chúng ta đánh nhiều phân đường của chúng như vậy, ngoại đường chắc chắn sẽ không chịu để yên, nhất định sẽ phái người truy sát chúng ta.”

Ma Phàm cũng lộ vẻ suy tư, trầm giọng nói: “Chúng ta ít người, nếu sa vào vòng vây của kẻ địch sẽ rất đau đầu.

Chúng ta cần có không gian, cần không ngừng kéo giãn kẻ địch ra mới có cơ hội.”

Tạ Sơn đôi mắt sáng ngời, vỗ tay khen hay: “Không sai!

Cứ như vậy kẻ địch sẽ không ngừng bị chúng ta ăn mòn.”

Ma Phàm mỉm cười nói: “Chúng ta có thể nghĩ ra, mẹ trẻ sao lại không nghĩ tới?

Không cần bận tâm, có thể đánh bại tiểu nương, ở chỗ khác ta không dám khẳng định chứ ở Tiểu Sơn giới chắc chắn chẳng có ai.”

"Ha ha."

Tạ Sơn cười nói: "Cũng đúng."« Ngươi còn bao lâu nữa mới tới kim đan ? » Ma Phàm đột nhiên hỏi.« Không biết, nhưng gần đây ta cảm thấy sẽ nhanh chóng đột phá thôi, quả nhiên thực chiến mới có thể rèn người. » Tạ Sơn cảm khái nios.« Sau khi kim đan thì áo ?

Đi đâu ? » Ma Phàm chân thành hỏi.“Ngươi không cần thăm dò ta.”

Tạ Sơn cười nói: “Chắc chắn sẽ theo ông chủ.

Thực ra ta cũng hơi thắc mắc.”« Thắc mắc cái gì ? » Ma Phàm hỏi.« Ta thắc mắc ông chủ rốt cuộc có thể đi bao xa. » Tạ Sơn nhìn về phương xa.« Chỉ thế thôi á ?

Ta không tin. » Ma Phàm lắc đầu.« Đương nhiên không chỉ có một nguyên nhân đấy.

Ta tự biết mình có bao nhiêu năng lực, cũng dần hiểu.

Ông chủ là một chủ nhân không tồi, với lại ta rất khoái ông chủ. » Tạ Sơn giơ ngón tay ra tính : « Có thiên phú, chịu gian khổ, không kiêu ngạo, quan trọng nhất là trẻ tuổi, quá trẻ luôn !

Nhân vật lợi hại như vậy ta cũng mới thấy lần đầu.

Lai lịch của ông chủ sợ là không đơn giản như chúng ta tưởng tượng.

Thêm vào mẹ trẻ với những huynh đệ dưới tay, chuyện khác không nói chứ chiếm một địa bàn tiêu dao vẫn có thể. »Hắn tự cười mình : « Ta đã từng làm lão đại, lão đại chẳng dễ làm vậy.

Ta cảm thấy hiện giờ thật tốt, chẳng thiếu gì lợi lộc, chuyện gì cũng không cần nhọc lòng, cần làm cái gì thì làm cái đó.

Nửa năm nay tiến cảnh của ta vượt qua cả ba năm trước. »Ma Phàm không nói gì, vẻ mặt lại dãn ra không ít.“Yên tâm được chưa, ta dám cam đoan các huynh đệ này sẽ không ai rời khỏi.”

Giọng điệu Tạ Sơn đầy tự tin.Ma Phàm cắn rễ cỏ, ừ một tiếng.Đột nhiên, một âm thanh hiệu lệnh tập hợp vang lên."

Đi thôi, phải làm việc rồi!"

Hạ Tường sứt đầu mẻ trán, mấy ngày nay hắn không ngủ ngon được đến một giấc.

Không ngờ đội ngũ thần bí kia đột nhiên xuất hiện phía sau bọn hắn, vô cùng giảo hoạt.

Hắn vừa phái một đội ngũ đi truy sát, không ngờ vừa đi được hai ngày đã lại nhận được tin một phân đường bị hủy.Trong cơn tức giận, hắn lại phái một đội nữa ra.Động tác của đối phương phiêu hốt, căn bản không nắm được.

Mấy ngày sau lại truyền tới một tin, một phân đường cực xa xôi lại gặp phải huyết tẩy.Sau đó, cứ qua một hai ngày hắn lại nhận được tin một phân đường bị phá hủy.Những tin tức này nhưu mọc cánh truyền khắp cả Tiểu Sơn giới, bọn hắn tiến thối đều gặp nhiều khó khăn.

Các thế lực vốn chắc chắn sẽ nương nhờ ngoại đường lúc này lại do dự.Ngoại đường tuy không cách nào chống lại song hiển nhiên đội ngũ thần bí kia cũng không cách nào chống cự.

Tin tức phân đường bị tấn công đã sớm lan truyền giữa các phân đường lớn, các phân đường cũng phòng bị cẩn thận song vẫn y nguyên không cách nào ngăn cản lực lượng thần bí đó.Từ đó có thể thấy được sự mạnh mẽ của lực lượng này!Song nếu mở mắt buông bỏ địa bàn không dễ gì kiếm được thì bọn họ lại không nỡ.

Một khi ném những địa bàn đó đi, bị ngoại đường nuốt lấy, say này ngay cả cặn bã bọn họ cũng chẳng có.Những thế lực này lập tức rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.Bước tiến của ngoại đường bị ngăn trở, áp lực trên người bọn Hạ Tường nhanh chóng tăng lên.“Chúng ta phải tìm ra căn cứ của đối phương!”

Chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi mà Hạ Tường như thành một người khác, khuôn mặt khô quắt khiến người ta kinh hãi: “Muốn bồi dưỡng một lực lượng cường đại như vậy tuyệt đối không phải chỉ một hai ngày là được.

Chỉ cần chúng ta tìm được căn cứ của đối phương bọn chúng nhất định sẽ quay lại cứu viện, đến lúc đó chúng ta có thể diệt sạch chúng rồi.”

“Nhưng đã lâu như vậy chúng ta vẫn không có tin tức gì!”

Một trưởng lão khó khăn nói.Đúng lúc này, đột nhiên một trưởng lão lảo đảo chạy tới: “ta tìm ra rồi!

Ta tìm ra rồi!”

Mọi trưởng lão khác nhất loạt đứng dậy."

Ở đâu?"

“Chỗ nào?”. . .“Tất cả im lặng cho ta!”

Hạ Tường cao giọng quát lớn, lập tức mọi người im bặt, trong thời gian ngắn này Hạ Tường đã xây dựng thành công uy tín cho mình.

Hắn có thể được lão tổ nhìn trúng quả thực không phải may mắn.Trưởng lão đi tới mặt đầy ánh hồng, vô cùng hưng phấn nói: “Trước tiên cho các ngươi xem thứ này!”

Hạ Tường cố nén phiền não trong lòng.Một cái bồ đoàn màu đen được đưa ra trước mặt mọi người.

Các vị trưởng lão vội vã lật xem, bọn họ đều là người biết hàng, lập tức nhìn ra điểm huyền diệu, tức thì hít một hơi lạnh.Đám người đều không ngốc, cái bồ đoàn nho nhỏ này có ảnh hưởng mang tính quyết định tới thế cục ở Tiểu Sơn giới.“Đây là pháp bảo do một thành có tên Kim Ô sản xuất, công hiệu chắc không cần ta giới thiệu.

Thành Kim Ô ở đỉnh Thiên Phong, do một đám người sau khi chiếm giữ thì xây lên thành một tòa thành.”

Đám người lại một lần nữa hít một hơi lạnh.Xây thành!“Chủ nhân chân chính là ai còn chưa rõ.

Song tổng quản thương nghiệp của bọn chúng Hạ trưởng lão chắc chắn rất quen thuộc.”

Hạ Tường thần sắc khẽ động: “Là ai?”

"Bao Dịch!"

Đám trưởng lão lập tức lộ vẻ cổ quái, sắc mặt Hạ Tường thì âm trầm như nước.“Có tu giả đã nói bọn họ từng thấy một đội ngũ nhân lúc đêm tối rời khỏi thành Kim Ô.

Không tới một ngàn người.”

Vị trưởng lão tiếp tục nói: “Vì vậy ta mới nghi ngờ bọn chúng.

Hiện giờ tu giả cả giới đều đang đổ xô về đấy, nếu chúng ta không nhanh chóng đánh hạ chúng, đợi khi cái bồ đoàn này được bán ra nhiều, chúng ta sẽ ngày càng khó khăn.”

Đám người lập tức lộ vẻ ngưng trọng.Hạ Tường đứng dậy, mắt lộ vẻ hung dữ: “Đánh thành Kim Ô!”

Chương 284 : Đại trận .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTrong một hố sâu, Tả Mạc đang không ngừng đào xuống.Miệng hầm trên đỉnh đầu lớn cỡ bàn tay, chỗ này đã là sâu dưới đất khoảng năm mươi trượng.

Hố rộng khoảng một trượng, nữ tu đứng cách đó không xa.

Ngẩng đầu nhìn lên, độ cao năm mươi trượng khiến người ta có cảm giác muốn ngạt thở.Đột nhiên, Tả Mạc ngừng việc, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.“Chúng ta lên thôi.”

Hắn nói với nữ tu.

Mặc dù nữ tu không nghe được nhưng hắn vẫn bắt chuyện, nói xong liền bay lên trên, nữ tu theo sát bên người.Bay lên miệng hố, Tả Mạc ngừng lại, hít một hơi thật sâu.Toàn lực đánh ra một đòn Lưu Ly Thiên Ba!Một nắm tay như lưu ly nhanh chóng chìm vào trong hố, ầm ầm nổ vang dưới đáy động.̀m!Dung nham địa hỏa đỏ bừng không ngừng phun lên, phảng phất như hung thú thời viễn cổ vừa xổ lồng, đứng cách xa như vậy Tả Mạc vẫn cảm thụ được khí tức nóng bỏng ùa vào mặt.Dung nham đỏ thẫm không ngừng phun ra từng tia lửa, đối mặt với uy thế của tự nhiên Tả Mạc cũng không nhịn được hơi biến sắc.

Nếu không cẩn thận bị cuốn vào trong địa hỏa, trừ khi có tu vi kim đan còn không sợ là xương cốt cũng chẳng còn.Ngoài kinh hãi, khuôn mặt hắn cũng nhiều thêm vài phần hớn hở.Lôi theo nữ tu tiếp tục bay lên, dòng chảy dung nham cuối cùng cũng tuôn tới mặt đất, nơi này là trung tâm đại trận do Tả Mạc bố trí.

Dung dam đỏ thẫm sền sệt chậm rãi lưu động, chảy vào trong động, phù văn trên bốn vách động đột nhiên sáng bừng lên.Tả Mạc cuối cùng cũng không kiềm nổi nở nụ cười!Thành cổng rồi!Cuối cùng cũng thành công rồi!Ngay trên đỉnh đầu hắn, thành Kim Ô đang buổi tối bỗng nhiên sáng rực, vô số luồng sáng vàng kim như những con cá lội ngược dòng, bay lên trên bầu trời thành Kim Ô.

Những tia sáng vàng kim này không ngừng ngưng tụ trên bầu trời thành Kim Ô, lúc tụ lúc tán.Mọi người trong thành Kim Ô đều bị bị biến đó làm kinh động, ai nấy dồn dập ra khỏi phòng, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đầy ánh sáng vàng kim!Tu giả tinh thông phù trận đều biến sắc, những luồng sáng vàng kim như con cá đang bơi kia thi thoảng lại thấy được bóng dáng của phù văn, chẳng lẽ là phù trận gì lợi hại?

Thủ đoạn như vậy thực sự cao thâm khó lường!

Cũng không biết là phù trận gì mới có thể tạo thành dị tượng kinh thế hãi tục như vậy.Các thế lực đóng ở ngoài thành cũng liên tiếp bị kinh động.“Kia là gì?”

“Chẳng lẽ trong thành có dị bảo xuất thế?”. . .Chỉ thấy trong bóng đem, thành Kim Ô xa xa sáng rực, ánh sáng vàng kim chói mắt bao phủ nơi đó, như một vầng thái dương giữa đêm đen.“Công trình thật lớn!”

Trên một đỉnh núi, một người trung niên mặt đầy râu tán thưởng.

Bên cạnh hắn là một gã to lớn lưng hùm vai gấu.“Sao lại nói vậy?”

Gã to lớn hỏi.“Thành này dường như ẩn tàng phù trận cực kỳ lợi hại, trận thế đó rõ ràng hòa cùng đại trận tạo thành quang cảnh lúc này.

Hôm qua vào thành ta đã phát hiện tòa thành này dùng vật liệu cực kỳ đặc thù, đại nhân chắc chắn không đoán được.”

Người trung niên cười nói.“Ồ, dùng tài liệu cao cấp gì vậy?”

Gã to lớn hiếu kỳ hỏi.”

“Hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của đại nhân, tường của tòa thành này chẳng qua chỉ là đá xanh bình thường.”

“Không thể nào?”

Gã to lớn ngây ngốc, ra sức lắc đầu: “Nếu dùng đá xanh mà có thể xây một tòa thành kiên cố như thế, chỉ sợ Tiểu Sơn giới sớm đã thành lầu san sát.”

“Ài, quả thực là đá xanh, chỉ có điều đá xanh này đã dùng Kim Ô hỏa luyện chế qua.”

Người trung niên mỉm cười.“Hóa ra là thế!”

Gã to lớn đột nhiên hiểu ra.Khuôn mặt người trung niên lộ vẻ bội phục: “Tâm tư của người này cực kỳ xảo diệu, tòa thành này tuy nhỏ song thực tế hắn lại dùng phép luyện khí.”

“Phép luyện khí?

Chẳng lẽ hắn coi thành Kim Ô như một món pháp bảo?”

Gã to lớn lại ngây ngốc.“Không sai.

Cả tòa thành Kim Ô này bày đầy phù văn, mọi kiến trúc đều do phù văn nối thành một thể, tạo thành cục diện tốt thì cùng tốt mà hại thì cùng hại.

Ban ngày ánh mặt trời sẽ hình thành một cột sáng chiếu xuống thành, đại nhân có chú ý tới không?”

“Chẳng lẽ trong đó cũng có gì lạ?”

“Trong ánh mặt trời ẩn chứa chút ít Kim Ô hỏa, không ngừng được thành Kim Ô hấp thu, càng lâu ngày tòa thành này càng tinh thuần, đây chẳng phải phép luyện khí sao?”

Người trung niên chớp chớp đôi mắt, tán thưởng nói: “Ánh mặt trời tuy tốt song cần thời gian lâu dài, vị thành chủ này hiển nhiên không chờ nổi.

Nếu thuộc hạ đoán không sai, hắn chắc sẽ dẫn địa hỏa lên tôi luyện thành này, vì vậy thuộc hạ mới nói là công trình thật lớn.”

“Dẫn địa hỏa lên tôi luyện thành sao?”

Gã to lớn thần sắc vẫn ngây ngốc, qua nửa buổi mới lắc đầu nói: “Không ngờ Tiểu Sơn giới cũng là nơi tàng long ngọa hổ, lại có nhân vật lợi hại tới vậy. nếu cứ trừng mắt bỏ qua ta cũng không cam lòng, tiên sinh thấy sao, có thể chiêu lãm không?”

Người trung niên lắc đầu: “Đại nhân yêu hiền tài như vậy là việc tốt.

Nhưng ta đã quan sát người này, thế lực đã thành, thủ hạ dưới tay lại có cả chiến tướng nữa, chỉ sợ lai lịch không đơn giản.

Huống hồ, danh sách điều động của đại nhân nay đã đầy, nếu chiêu mộ được thì đưa đi đâu đây?”

Gã to lớn nghe lời, lại ngây dại nửa ngày rồi mới than thở một tiếng.“Đại nhân ngài cũng không nên buồn phiền.”

Người trung niên nhẹ nhàng an ủi: “Bản môn lực lực hùng hậu ra sao, tài nguyên dồi dào, chỉ cần đại nhân có thể ổn định cắm rễ trong môn phái, muốn chiêu nạp chút kỳ nhân dị sĩ cũng chẳng phải việc khó.

Lần này môn chủ phái đại nhân tới điều tra chuyện ở Tiểu Sơn giới, rõ ràng là có ý bồi dưỡng, đại nhân chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này thôi, cần gì buồn phiền vì một người.”

“Tiên sinh nói cũng phải.”

Gã to lớn lúc này mới khôi phục thần sắc, khuôn mặt còn có vẻ tức giận: “Hừ, lão già Minh Tiêu cũng thật to gan, không ngờ dám phá hỏng cả một giới, đúng là không muốn sống nữa rồi.”

Trên đường đi hắn đã gặp và thấy toàn cảnh thảm khốc vô bì.« Chỉ sợ theo như tin tức loan truyền, hắn cũng sống không dễ. » Người trung niên trong mắt lấp lánh ánh lạnh : « Đồ đệ của hắn bị giết cũng coi như báo ứng, theo phỏng đoán, lúc các thế lực khác tham dự vào cũng không xa nữa rồi. »Gã ton lớn đột nhiên hỏi: “Ngươi nói xem, Hoàng Trác Quang có phải là người trong kia dọn dẹp hay không?”

Hắn chỉ tay về phía thành Kim Ô.Người trung niên ngây ra, tim đập mạnh hẳn lên: “Cũng có thể!

Chẳng qua cái này chẳng quan hệ gì tới chúng ta.”

Hắn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Chính sự gấp gáp, sao hiện ban ngày là cơ hội ngàn năm có một đối với đại nhân.

Vận khí của ngài quả thực không tồi.”

Bọn hắn được phái tới điều tra chuyện yêu quân xuất heienj ở Tiểu Sơn giới, tìm kiếm khe nứt hỗn độn, không ngờ lại gặp phải dị tượng sao hiện ban ngày.“Nhưng giờ chúng ta vẫn chưa có kết quả.”

Gã to lớn có phần bất lực nói.“Cứ từ từ, cái này không gấp được.”

Người trung niên cũng bất lực trả lời.Tiểu Sơn giới loạn thành một cục, ngoại đường hành động lớn trước giờ chưa từng có, cùng với thành Kim Ô đột nhiên quật khởi khiến hai bên lập tức trở thành tiêu điểm được chú ý nhất của ở Tiểu Sơn giới.

Các loại tin tức không ngừng lan truyền, phân đường của ngoại đường đã bị phá hủy một phần ba.Mà không quá hai ngày sau lại nghe được tin đội ngũ thần bí kia liên tục đánh tan ba đội ngũ chi viện của ngoại đường.Những tu giả bị đánh tan trốn về, tô thêm màu mè cho sự lợi hãi của đội ngũ này, khuôn mặt của bọn chúng vẫn còn vẻ sợ hãi, trở thành chứng cứ có sức thuyết phục nhất.

Tin tức nhanh chóng lan truyền, mà ngoại đường lại đột nhiên có thái độ khác thường, tập trung lực lượng, không ngừng tiến về phía thành Kim Ô.Chỉ cần hơi thông minh lập tức sẽ hiểu lực lượng thần bí này dường như có liên hệ với thành Kim Ô.Thế lực giữa hai bên dồn dập lui về phía sau thành Kim Ô, mọi người đều chờ hai thế lực lớn này va chạm.Lần va chạm này là đối đầu giữa hai lực lượng mạnh mẽ nhất Tiểu Sơn giới.Ngoại đường tất nhiên không cần nói, mặc dù tổn thất ba ngàn người song vẫn có đội ngũ đạt tới con số bảy ngàn.

Đội ngũ lớn như vậy như cái máy ủi, mọi thế lực dám ngăn cản đều bị chúng dùng khí thế như Thái Sơn ép thành vụn phấn.Thành Kim Ô đột nhiên xuất hiện, chỉ vài chục ngày ngắn ngủi đã nhảy lên thành tồn tại gần với ngoại đường.

Kim Ô hỏa, bồ đoàn Hắc Luyện, ba mươi sáu tòa lầu canh phù chiến, cả đội ngũ thần bí kia nữa, khiến cho thành Kim Ô lập tức trở thành trung tâm của Tiểu Sơn giới.Thành Kim Ô tựa hồ không phát hiện bước chân của ngoại đường đang tới gần, vẫn điên cuồng bán bồ đoàn Hắc Luyện ra.

Điều này cũng khiến nó trở thành con đường tất yếu mà các tu giả lựa chọn để lui lại, mọi người dồn dập dùng hết sức có thể để mua bồ đoàn Hắc Luyện.Bồ đoàn Hắc Luyện tuy giá cả trân quý song so với linh cốc nó có quá nhiều ưu thế.Ở giữa cũng có không ít thế lực đề nghị giúp đỡ thủ thành nhưng đều bị Bao Dịch uyển chuyển cự tuyệt.

Điều này cũng khiến mọi người càng thêm hiếu kỳ, mọi người sau khi mua bồ đoàn Hắc Luyện không hề rời khỏi mà đóng phía sau thành Kim Ô.Đưa mắt nhìn lại, phía sau thành Kim Ô chi chit những tu giả, phóng mắt nhìn không thấy cuối.

Có tới một nửa tu giả của Tiểu Sơn giới tụ tập ở đây, bọn họ muốn tận mắt thấy lần va chạm mãnh liệt này.Kết quả của cuộc chiến liên quan trực tiếp tới cuộc sống về sau của bọn họ.Trong âm thầm, tám phần mười tu giả coi trọng ngoại đường.

Bảy ngàn tu giả có tổ chức, lực lượng kinh khủng như vậy khiến người người kinh hãi.

Cho dù đội ngũ thần bí kia có thuộc về thành Kim Ô nhưng nhân số quá ít, dùng để quấy rối còn được còn thủ thành sẽ chẳng có mấy tác dụng.

Huống hồ còn có kim đan Minh Tiêu lão tổ tọa trấn.Bọn họ chỉ hiếu kỳ, thành Kim Ô rốt cuộc sẽ kiên trì được bao lâu.Nhưng lập tức, ngoài dự đoán của mọi người, ngoại đường bắt đầu giảm bớt tốc độ, không hiểu vì sao tốc độ đại quân đi tới càng lúc càng chậm, áp lực lại càng khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.

Người hơi có kiến thức đều hiểu ngoại đường đang nghỉ ngơi hồi phục trước khi quyết chiến.Thành Kim Ô ngày ngày vẫn buôn bán như bình thường.

Rất nhiều tu giả phía sau thành đều thở dài, nếu thành Kim Ô thực sự rơi vào tay ngoại đường vậy thật quá tiện nghi cho chúng.

Thành Kim Ô rốt cuộc có bao nhiêu thứ tốt?

Không ai biết.

Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, chắc chắn chất cao như núi.Bồ đoàn Hắc Luyện cũng chẳng tiện nghi!Thành Kim Ô là nơi giàu nhất Tiểu Sơn giới hiện giờ.Đả thông địa hỏa xong, Tả Mạc cũng thoải mái hơn, đại trận hoàn thành khiến lòng hắn buông lỏng hơn nửa.Đại chiến sắp tới song hắn chẳng hề sợ hãi ngược lại lại bình tĩnh thong dong.

Ai nấy thấy ông chủ trấn tĩnh như vậy, bầu không khí khẩn trương trong thành cũng giảm bớt đi nhiều.

Lòng nhiệt tình của mọi người ngược lại lại nhanh chóng tăng lên.Chỉ cần ông chủ còn, họ còn cần lo gì.Tả Mạc bay tới lầu canh phù chiến,Ba mươi sáu lầu canh phù chiến giờ trở thành nơi bận rộn nhất, Đông doanh và Tây doanh cũng khẩn trương tiến hành huấn luyện trước trận.

Bọn họ hiểu lần thủ thành này bọn họ mới là chủ lực chân chính.Ai nấy xoa tay ra sức huấn luyện, biểu hiện tốt không chừng còn được tiến vào Chu Tước doanh, đó là nơi mà mọi người đều trông ngóng, mong đợi được vào.

Trận chiến này là cơ hội tốt nhất của họ.Tả Mạc bắt chuyện với tướng lĩnh Đông doanh, Tây Doanh rồi bay lên tầng cao nhất.Lần này hắn tới là xem xét Lôi m Hạch Đào được đặt trong lầu canh phù chiến, dùng cương lôi bồi luyện.Chương 285 : Thể ngộ khi luyện khí .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư VIệnLôi m Hạch Đào, cấp bốn, cương chính phá tà.Lúc trước, tài liệu cấp bốn trên tay Tả Mạc không hề nhiều, hiểu biết về tài liệu cấp bốn rất ít.

Ở những giới nhỏ hẻo lánh như Thiên Nguyệt giới và Tiểu Sơn giới, ngọc giản và sách cổ đề cập tới tài liệu cấp bốn càng ít tới mức đáng thương.Tài liệu cấp bốn có giá trị rất cao, người bình thường muốn nhìn thấy cũng khó.

Chỉ một số môn phái có thực lực hùng hậu mới có thể dùng tới và tích lũy kinh nghiệm.

Vô Không Kiếm môn hiển nhiên không nằm trong số đó.

Nếu xét số lượng ngọc giản, Tả Mạc có cũng không ít song trong đó nội dung đề cập tới tài liệu cấp bốn chẳng qua chỉ là vài đôi lời, mà đại đa số là không nói rõ ràng.Nhưng theo tài liệu tứ phẩm trong túi dần nhiều lên, hắn cũng mò mẫm được một chút tâm đắc.Khác biệt lớn nhất của tài liệu tứ phẩm và tài liệu tam phẩm là phù trận, trên tài liệu tứ phẩm có phù trận do thiên nhiên tạo thành, so với phù trận thiên nhiên trên tài liệu tam phẩm thì hoàn chỉnh phức tạp hơn, cũng càng cao cấp hơn.Tả Mạc không biết các tu giả tiền bối có phải ngộ ra học vấn về phù trận từ các loại tài liệu không, chỉ có thể cảm khái tạo hóa thật thần kỳ.Tay nghề của một tu giả luyện khí ra sao chỉ xem xem vị tu giả này rốt cuộc có thể kích hoạt phù trận thiên nhiên trên tài liệu tới bước nào.

Kỹ năng phù trận của pháp bảo cấp bốn liên quan mật thiết tới phù trận thiên nhiên của tài liệu.Lôi m Hạch Đào trải qua thời gian ôn dưỡng này, toàn thân như được mạ bạc, bên ngoài chi chit những khe rãnh đường vân, cầm lên tay nặng trình trịch, mỗi viên như rút nhỏ một chút song quanh người lại lượn lờ một tầng lôi mang màu xanh tinh xảo.

Tả Mạc phải dùng linh lực bọc lấy bàn tay mới có thể cầm nó lên.Cầm lên trước mắt có thể cảm thụ được lôi nguyên dâng trào bên tng nó, Tả Mạc không khỏi thầm tặc lưỡi.Lôi m Hạch Đào này đúng là đồ tốt song cũng khá nguy hiểm, khi luyện chế chỉ hơi không cẩn thận có khả năng sẽ gây nổ, dễ làm tổn thương chính mình.Nghĩ tới Bồ yêu từng đề nghị hắn dùng cáh luyện chế m Hỏa châu để luyện chế Lôi m Hạch Đào, chỉ là trước mắt hắn bận tới trời đất mịt mù, không có thời gian mà làm.

Lúc này cẩn thận nghĩ lại, ẩn ẩn có chỗ hiểu ra.

Bồ yêu sẽ không nói mà không suy nghĩ chỉ bất quá những thứ hắn nói lúc linh lúc không linh.Trong m Hỏa châu thiên có không ít pháp môn luyện chế m Hỏa châu. m Hỏa châu cũng chia làm rất nhiều chủng loại, Tả Mạc cảm thán vô cùng.

Trước đây không tìm được địa điểm âm sát, không cách nào ngưng thành m châu, bộ ngọc giản này cũng bị ném sang một bên.Kiến thức lúc này của hắn vượt xa trước đây, giờ cầm tới đọc kỹ lại lại có cảm giác hoàn toàn mới.Dần dần, trong lòng như có chút hiểu ra.Trong pháp môn luyện chế m Hỏa châu, điểm mấy chốt nhất cũng là điểm hắn trước đây không chú ý tới là tất phải dùng m Hỏa. m châu là thuộc tính âm mà ngọn lửa luyện chế cũng cần thuộc tính âm.

Chung Duẩn hỏa trước đây cảu Tả Mạc vừa hay là âm hỏa.Theo lý thuyết, thuộc tính tương đồng, hai thứ sẽ nuôi dưỡng lẫn nhau, cuối cùng hòa thành một thể.

Mà điểm thần kỳ của m Hỏa châu thiên là nó có thể khiến hai thứ ở trạng thái như dung hợp mà không phải dung hợp, trạng thái này cũng là trạng thái có uy lực bộc phát mạnh mẽ nhất.Biến hóa huyền diệu như vậy khiến Tả Mạc như si như say.

Tiền bối sáng tạo ra m Hỏa châu cũng không biết làm sao lại nghĩ ra pháp môn thần kỳ như vậy.Nếu dùng pháp môn của m Hỏa châu luyện chế Lôi m hạch đào, vậy càn ngọn lửa thuần dương .

Vậy càng thích hợp với Tả Mạc, trên tay hắn có Kim Ô hỏa, là ngọn lửa thuần dương cực phẩm.Chẳng qua, hắn cần trợ thủ.

Lôi m hạch đào là tứ phẩm, so sánh với âm châu hắn ngưng tụ năm đó cao cấp hơn nhiều.Trong lòng Tả Mạc đột nhiên máy động, hắn nhớ tới Tiểu Hỏa và tháp nhỏ.Tiểu Hỏa là hỏa yêu còn tháp nhỏ thân có ngũ hành hòa thành một thể, đều có thể khống chế lửa.Hắn và tháp nhỏ tâm thần tương liên, tâm niệm vừa động tháp nhỏ đã biết.

Không bao lâu sau tháp nhỏ mang theo Tiểu Hỏa bay tới lầu canh phù chiến.

Chim ngốc cũng mang theo Tiểu Hắc tới theo.Tiểu Hỏa vừa bay vào lầu canh phù chiếu dã như một quả bóng da màu lửa đỏ, thân hình tròn vo không ngừng bay tới bay lui trong không trung, thoải mái chơi đùa một mình.

Tháp nhỏ đứng một bên, yên lặng nghe Tả Mạc nói.Tả Mạc đột nhiên lấy từ trong nhẫn ra hơn mười cái hộp Linh Lung, đây là Kim Ô hỏa hắn đặc biệt lưu lại, còn lại đều đã bán sạch.

Kim Ô hỏa đối với hắn mà nói hoàn toàn không phải việc khó, song trước mắt hiển nhiên không có thời gian chế ra.Tiểu Hỏa vốn bay tới bay lui trong không trung đột nhiên ngưng lại, nhìn vào hộp Lung Linh phát ra tiếng chi chi vui thích, hóa thành một bóng lửa, như muốn nhào vào hộp lung linh.

Mùi vị của ngọn lửa bên trong hộp phát ra có sức hấp dẫn trí mạng đối với nó.Tả Mạc còn chưa kịp căn cản, đã thấy nó một ngụm nuốt cả hộp Lung Linh vào.Hắn lập tức trợn mắt há mồm, tay cứng lại giữa không trung.Một lúc sau hắn mới tỉnh táo lại, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là: lại một tên tham ăn nữa rồi!Tháp nhỏ cũng không nổi giận, xoay xoay quanh Tiểu Hỏa.Chỉ thấy thân thể Tiểu Hỏa vốn đã tròn vo nay càng thêm tròn, như một cái bong bóng mầu đỏ.

Đột nhiên giữa trán nói xuất hiện một điểm vàng kim lớn cỡ móng tay.Chẳng qua nhìn kỹ một lúc, Tả Mạc cũng chẳng rõ đấy rốt cuộc có phải trán của nó không, tên nhóc này thật quá tròn.Nhìn chăm chăm vào Tiểu Hỏa một hồi, nó vẫn chẳng có động tĩnh gì.Tiểu Hỏa chỉ tiếp tục chi chi vui mừng, bay lượn chơi đùa với tháp nhỏ giữa không trung.

Chỉ thấy tháp nhỏ có lúc dùng mũi nhọn đâm Tiểu Hỏa, có lúc lại là Tiểu Hỏa dùng thân thể tròn vo va vào tháp nhỏ, hai đứa nhóc hiển nhiên chơi đùa rất vui vẻ, Tiểu Hắc đứng bên cũng rung loạn cặp râu, hiển nhiên nóng lòng muốn thử.Tả MẠc vẫn nhìn chăm chăm vào Tiểu Hỏa.Vẫn chẳng có biến hóa gì…Chơi một lúc, Tiểu Hỏa chú ý thấy Tả Mạc nhìn chằm chằm vào nó, phát ra tiếng chi chi vui thích, bay vào lòng Tả Mạc dụi dụi vào người hắn.Tả Mạc giơ tay ra nắm lấy nó, thân hình tròn vo như bọt nước, vừa mềm lại vừa ấm.Bất quả Tả Mạc hiển nhiên chẳng quan tâm tới hành động lấy lòng của nó, vươn tay nắm chắc lấy Tiểu Hỏa, giơ lên trước mắt rồi tiện tay niết nó thành đủ loại hình dáng, miệng thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhóc này, nuốt cả Kim Ô hỏa mà chẳng chút biến hóa sao?

Ngươi có biết nó là bao nhiêu tinh thạch sao?

Một ngụm nuốt nhiều tinh thạch vậy…”

Tháp nhỏ thân hình run run, yên lặng bay ra ngoài.

Tiểu Hắc vốn còn nóng lòng muốn thử, cặp râu đang rung rung cũng đột nhiên ngưng bặt, chỉ có chim ngốc là bình tĩnh nhất.Tả Mạc không thể nén giận, vốn hắn định cho Tiểu Hỏa và tháp nhỏ mỗi tên một cái, không ngờ tên này một ngụm ăn sạch, ngay cả hộp cũng chẳng bỏ qua.“Có phun lửa không?

Tả Mạc đằng đằng sát khí: “Không sao?

Ngay cả phun lửa của không?

Ngươi dám không sao?

Biết đó là bao nhiêu tinh thạch không…”

Tiểu Hỏa trên tay vội vội vàng vàng phun ra một ngọn lửa nho nhỏ.“Ô!

Quả nhiên biết phun lửa!”

Sắc mặt Tả Mạc chuyển thành hiếu kỳ, đưa Tiểu Hỏa lên trước mặt, đánh giá khắp trên dưới rồi tự nói: “Không thấy lỗ nào, thế từ đâu phun ra?”

Thân thể như quả cầu của Tiểu Hỏa lập tức cứng đờ.Tháp nhỏ giơ mái hiên của mình lên che kín mặt, toàn thân tháp như con tôm luộc, đỏ bừng bừng.Nghiên cứu cả nửa ngày, Tả Mạc vẫn không phát hiện ra cái gì.

Hắn quyết định không tốn thời gian nữa, trông cậy vào đám ăn tàn phá hại này giúp đỡ, đúng là mình gấp quá nhờ loạn rồi.Đừng bao giờ ảo tưởng về đám ăn tàn phá hoại này…Trong lòng Tả Mạc chảy máu ròng ròng, bao nhiêu là tinh thạch đây…Bốn đứa nhóc như được đại xá lập tức bay nhanh về trốn trong động khoáng thạch.Tả Mạc quyết định tự mình ra tay.

Chẳng qua hắn không dám thí nghiệm trong lầu canh phù chiến, vạn nhất không cẩn thận cả tòa lầu có thể nổ thành tro bụi.

Hắn lấy từ trong thương khố ra một áng mây tam phẩm, ngồi lên, chậm rãi bay lên trời.Áng mây mềm mại như bông, chẳng qua ngoại trừ hưởng thụ đôi chút cơ bản không ai dùng tới.

So với phi kiếm hay linh thú, tốc độ của nó quá chậm.

Bất quá cũng có một số áng mây cấp cao, tốc độ cực nhanh.

Tỷ như Cân Đẩu vân thanh danh vang dội, trong số tọa kỵ ngũ phẩm tốc độ có thể liệt vào top mười.

Hơn nữa tuy mây bay chậm nhưng lại có chỗ tốt là không cần điều khiển cũng khá ổn định.Áng mây này chỉ lớn cỡ bàn tay nhưng khi ném ra lập tức hóa lớn, chu vi khoảng mười trượng, có thể chứa được rất nhiều người.

Nữ tu vẫn đứng gần hắn, xa xa chi chit những tu giả đóng quân, Tả Mạc vẫn coi như không thấy.

Đã có lầu canh phù chiến và nữ tu, hắn chẳng lo có ai tới gián đoạn việc luyện chế của mình.Hắn lấy Lôi m Hạch Đào ra, phun ra Kim Ô hỏa bắt đầu luyện chế.Luyện chế m Hỏa châu, điểm mấu chốt nhất là cần đem trạng thái của m châu và m hỏa của nó ổn định ngay trước khi dung hợp.Trước người Tả Mạc, một sợi Kim Ô hỏa bọc lấy Lôi m hạch đào.Tốn hẳn một canh giờ, Kim Ô hỏa mới luyện đi tầng cuowng lôi bên ngoài Lôi m hạch đào, lộ ra bản thể của nó bên trong.

Lại mất nửa canh giờ nữa, bề ngoài chi chit những khe rãnh bên ngoài hạch đào màu bạch mới bắt đầu có dấu hiệu hòa tan.

Nước bạc men theo đường vân của hạch đào, chậm rãi lưu động.Lôi nguyên dâng trào khiến Tả Mạc tim đập thình thịch, như giẫm phải băng mỏng.Tài liệu cấp bốn quả nhiên không bình thường!Tâm thần Tả Mạc chìm đắm trong đó, quá trình luyện chế này không dễ song đối với hắn mà nói cũng là thể ngộ khó có được, vô luận là Kim Ô hỏa hay Lôi m hạch đào đều là tài liệu cấp bốn khó kiếm.Hai cái giao hòa, lại sinh ra vô số biến hóa, rất nhiều biến hóa hắn chưa thấy bao giờ.Phù trận thiên nhiên trên Lôi m Hạch đào trong quá trình luyện chế không ngừng bị đánh nát rồi trùng tu, giống như những khối gỗ xếp bị đánh đổ, xếp lại thành đồ án mới.

Có cái là phù trạn, có chỗ lại hỗn loạn mất trật tự, cần tu giả tự mình sang lọc, tự thể nghiệm biến hóa của những phù trận này.Tu giả khác nhau cũng thông qua những cách khác nhau thể thể ngộ, song lĩnh ngộ được lại là bản chất của nó, tuy khác con đường mà lại cùng đích.Không thể ngộ như vậy, cho dù tu vi có cao thâm đến đâu, linh lực trong cơ thể hùng hậu đến mấy thì cảnh giới cũng chẳng cách nào đột phá, vẫn yếu ớt như vậy thôi.Tả Mạc đắm chìm trong thế giới thần kỳ này, cảm giác như giẫm lên tảng băng mỏng trong lòng cũng dần dần tan biến, hắn chuyên chú quên mình.Chỉ thấy Kim Ô hỏa trước mặt hắn đột nhiên giảm tốc độ xao động, như một con ngựa hoang bị thuần phục.Lôi m Hạch Đào cũng nhanh chóng xảy ra biến hóa, hạch đào có vô số khe rãnh chi chit, giờ tan biến không thấy, chỉ lưu lại một quả cầu bạc bóng loáng.

Từng tia Kim Ô hỏa ngấm vào quả cầu bạc đó, bề mặt quả cầu bắt đầu hiện lên từng vệt hoa văn vàng kim tinh xảo.Hoa văn vàng kim càng lúc càng nhiều, tựa như dây mây màu kim điên cuồng sinh trưởng trên bề mặt Lôi m Hạch Đào.Tả Mạc bỗng mở bừng mắt, Lôi m Hạch Đào rơi xuống tay hắn.Chỉ thấy hoa văn màu kim chi chit như hoa, phủ đầy bên ngoài quả cầu bạc, có điểm nhưu quả cầu bạc bình thường, không lộ ra chút khí tức nào.Chương 286 : Tới rồi .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư VIệnDung Vi nhìn chăm chú vào đội ngũ biến mất phía chân trời kia, trong lòng chấn động không nói nên lời.Tận mắt nhìn thấy trận chiến vừa rồi, đội ngũ chỉ bất quá sáu bảy trăm người này lưu lại ấn tượng sâu sắc đối với nàng.

Công kích sắc bén như lưỡi đao, thậm chí khiến nàng trong nháy mắt sinh ra ý muốn xoay người bỏ trốn.Quá trình chiến đấu hoàn toàn không chút hồi hộp, chỉ trong thời gian ngắn đã kết thúc.

Đội ngũ này tựa như một lưỡi đao bén nhọn, trong chớp mắt đã cắt nhỏ đối phương.

Không sai, ngoại trừ từ cắt nhỏ này nàng không nghĩ ra cái gì khác chính xác hơn để miêu tả cảnh tượng mình vừa thấy.Đội ngũ kia có tới một ngàn người!Đám phủ vệ bên người Dung Vi ai nấy há hốc miệng, không dám tin tưởng nhìn bầu trời trống không.

Cảnh tượng vừa rồi đem tới cho bọn hắn chấn động quá mãnh liệt, tấn công sắc bén khôn thể chống lại, tựa như một tia chớp đâm thẳng vào lòng bọn họ!Đội ngũ đối phương như một tờ giấy, vừa va chạm đã tan thành từng mảnh.

Dung Vi chưa từng nghĩ tới khi kiếm khí thê lương khắp bầu trời tụ lại một chỗ lại tạo ra tiếng rít đồ sộ như vậy, oanh động lòng người như thế.

Ngay cả những người đứng xem như bọn họ cũng cảm thấy da đầu tê dại, tay chân lạnh lẽo, vậy những kẻ trực tiếp đối đầu với đợt tấn công kia sẽ gặp phải cảnh tượng kinh khủng tới mức nào?Không ai cười nhạo đội ngũ bị đánh tan kia.Tiểu Sơn giới sao lại có đội ngũ lợi hại đến vậy?Ngay cả ở Thiên Thủy giới, đội ngũ có thể đạt được trình độ như vậy đại khái chỉ có một hai cái trong lời đồn mà thôi.“Lão đại, phía sau có người bám theo.”

Tạ Sơn nói khẽ với Công Tôn Sai.Trong đội rất nhiều người chú ý tới đội ngũ đi theo phía sau bọn họ, bất quá mọi người đều không lo lắng, chỉ cảm thấy đôi chút hiếu kỳ.

Bọn họ đánh nhau lâu như vậy, phàm là kẻ thấy qua trận chiến của họ đều không ngoại lệ sợ hãi quá mức.

Đi theo như thế này ngược lại lại là lần đầu gặp phải.Công Tôn sai lườm một cái: “Ừm, ngươi đi hỏi xem.”

Tạ Sơn chỉ hận mình lắm mồng, đây chẳng phải mua thêm việc vào người sao.

Bất quá nếu mẹ trẻ đã lên tiếng hắn cũng chỉ đành bay về phía đội ngũ kia.Dung Vi thực ra trong lòng cũng có đôi chút sợ hãi, vạn nhất đối phương không phân biệt tốt xấu, đánh lại đây bọn họ cũng chỉ có nước chạy trốn.

Bất quá xem ra đối phương cũng không quyết ý giết người, địch nhân chạy trốn lúc trước bọn họ đều không truy sát.Nàng thực sự rất tò mò về đội ngũ này, với kiến thức uyên bác tất nhiên nàng có thể thấy được đội ngũ này đã bắt đầu có bóng dáng cơ bản của quân đội.

Nàng biết thành lập một cánh quân đội không phải chuyện đơn giản, nhân viên phân phối phải được tuyển chọn tinh tế, phải có nhân thủ đắc lực, tổn hao rất lớn…Thiên Thủy giới, môn phái đông đảo, song có được quân đội lại chỉ có hai nhà.Nàng theo Hậu gia nhiều năm, biết rõ Hậu gia đã có ý này tương đối lâu rồi chỉ là bị vây khốn ở chuyện nhân thủ.

Có năng lực xây dựng quân đội chỉ có chiến tướng.

Song có thể bồi dưỡng ra chiến tướng chỉ có những môn phái lớn.Thủ hạ phủ vệ lúc thường nhìn qua cũng có phần tinh nhuệ, nhưng nếu đem ra so sánh lập tức thấy rõ khoảng cách.

Nhưng nhãn lực của Dung Vi không tầm thường, nàng có thể nhìn ra đội ngũ tu giả này có thực lực bình quân không bằng thủ hạ phủ vệ của nàng.Nhưng nếu cùng số người chiến đấu với nhau, chết nhất định là phủ vệ.

Nàng thật ra rất muốn chiêu mộ vị chiến tướng này, hay nếu có thể chiêu mộ cả đội ngũ càng hay.Nhưng nàng biết rõ đó cũng chỉ là mong muốn của mình thôi, đội ngũ này hiển nhiên đã được thành lập một quãng thời gian.

Không phải môn phái có thực lực căn bản không nuôi nổi.

Nhưng nếu đã huấn luyện thành vậy chắc chắn là có thực lực.Khả năng chiêu nạp tới có thể nói là cực nhỏ.Nàng hạ lệnh theo dõi từ xa một mặt là hiếu kỳ, còn mặt khác, nàng cũng hiểu đội ngũ cường đại như vậy đặt ở Tiểu Sơn giới tuyệt đối là một lực lượng quan trọng.Cho dù không chiêu nạp được thì hợp tác với đối phương cũng là lựa chọn không tồi.Chẳng phải mình đang phát sầu không biết nên làm sao để điều tra chuyện sao hiện ban ngày sao?

Hợp tác với thế lực cường đại như vậy chắc chắn sẽ làm ít được nhiều.Bất quá đám phủ vệ đương nhiên không hiểu tâm tư của Dung Vi, bọn họ ai nấy kinh hồn táng đảm, chân tay run lẩy bẩy, chuẩn bị sẵn tinh thần tùy thời đem Dung Vi bỏ trốn.Bỗng dưng, đội ngũ phía trước có một người bay về phía bọn họ.Đám phủ vệ lập tức khẩn trương hẳn lên.Dung Vi trái lại trong lòng trấn tĩnh, nàng lo nhất là đối phương ngay cả hỏi cũng chẳng hỏi trực tiếp tấn công.

Giờ nếu đối phương đã phái một người tới vậy nàng vẫn còn có chỗ để nói.“Các ngươi là ai?

Sao lại theo chúng ta?”

Tạ Sơn hỏi.Dung Vi hành lễ nói: “Bọn ta là đệ tử trong Ô Hậu phủ ở Thiên Thủy giới, phụng mệnh tới Tiểu Sơn giới điều tra chuyện sao hiện ban ngày.

Không biết có thể kết bạn cùng đi với quý bộ hay không?

Chúng ta cũng chỉ cầu được an toàn, đây là tâm ý, thực chưa đủ thành kính nhưng cũng xin vui lòng nhận cho.”

Nàng lấy ra mấy khối tinh thạch cấp bốn.Tạ Sơn nhìn thoáng qua tinh thạch trên tay nàng, cũng không nhận lấy mà gật đầu nói: “Ta thay ngươi bẩm báo một tiếng.”

Nói xong, hắn liền xoay người trở lại đội ngũ.« Kết bạn cùng đi với chúng ta sao ? » Công Tôn Sai có phần ngạc nhiên.« Chẳng lẽ nàng ta nhìn trúng ai trong số chúng ta rồi ? » Lôi Bằng vừa cười he he, Niên Lục vừa lắc lắc mái tóc dài vừa tiếp lời nói : « Ngoại trừ ta ra còn có thể là ai. »Không ai thèm để ý tới hai tên này, ngay cả Tông Như cũng lộ vẻ vô cùng thê thảm, mình trước đây sao lại ở cùng tiểu đội với hai tên dở hơi này chứ?

Thật quá mất mặt!“Nàng ta nói vậy, hơn nữa bọn họ còn là người của Ô Hậu phủ ở Thiên Thủy giới.”

Tạ Sơn nói tiếp.“Các ngươi ai đã nghe qua?”

Công Tôn Sai hior.“Chúng ta đều là nhà quê, nào có ai đi qua Thiên Thủy giới.”

Ma Phàm trêu chọc một câu.“Làm sao đây?”

Tạ Sơn nhìn Công Tôn Sai.“Không có thời gian dây dưa với bọn họ.”

Công Tôn Sai lắc đầu.“Thực đáng tiếc, cô nàng cũng là một đại mỹ nữ đấy.”

Giọng điệu Tạ Sơn cũng mang vài phần cợt nhả.Công Tôn Sai đưa mắt lườm mắt, Tạ Sơn lập tức im miệng.

Ngàn vạn lần đừng nên làm mẹ trẻ tức giận, bằng không kết quả sẽ rất thảm.Đột nhiên, một con hạc giấy từ phía xa bay tới, rơi vào tay Công Tôn Sai.

Mở hạc giấc ra, vừa liếc mắt nhìn vào, Công Tôn Sai lập tức biến sắc.

Hạc giấy nhanh chóng chuyền qua tay những người khác, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ ngưng trọng.“Đi!”

Không ai cười đùa, không ai nói lời thừa, bầu không khí đột nhiên trở nên khẩn trương.

Đội ngũ Chu Tước doanh lập tức dùng tốc độ cao nhất bay về phía đỉnh Thiên Tinh.Dung Vi vẻ mặt ngây dại nhìn đội ngũ biến mất nơi xa xăm.

Có chuyện gì vậy?Đám phủ vệ lúc này mới buông lỏng một hơi, vừa rồi bọn họ sợ tới chết khiếp.

Một gã phủ vệ cẩ thận nói với Dung Vi : « Tiểu thư, bọn họ đi xa rồi. »Dung Vi từ trong ngây dại tỉnh lại, ừm, một tiếng rồi nói tiếp: “Theo sau.”

Đám phủ vệ vừa thở phào một hôi sắc mặt lập tức xanh lét, Dung Vi cũng chẳng hề để ý, bay đi trước tiên, những người khác cũng chỉ đành bất đắc dĩ theo sát sau.Tả Mạc giơ tay lên, lôi đạn liền xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, đây là Dương Sát Cương Lôi mà hắn thành thạo tới không thể thành thạo hơn.

Dương Sát Cương Lôi là dùng thần thức điều động lôi nguyên cực mỏng trong không gian, từ đó hình thành cương lôi.

Vì phương pháp đặc biệt này nên cương lôi hình thành có tính chất chí cương chí dương.Giờ Tả Mạc đã thuần thục chiêu này tới không thể thuần thục hơn, gần như tâm niệm kẽ động cương lôi đã thành hình.Hắn không ngừng ngưng tụ cương lôi rồi lại không ngừng đánh tan nó, hắn đang thử nghiệm.

Quá trình luyện hóa hạt đào lôi âm mười phần thành công, hắn ngộ ra đôi chút pháp môn về cương lôi, vì vậy hy vọng có thể dung nhập những thể ngộ này vào pháp quyết mà mình biết.Dương Sát Cương Lôi là thủ đoạn công kích chủ yếu của hắn, tốc độ tấn công so với Thiên Ba quyền quyết nhanh hơn, uy lực cũng khá mạnh, khuyết điểm duy nhất là thiếu biến hóa.

Tả Mạc vừa ngộ ra những phù trận cương lôi kia, nghĩ tới đầu tiên là Dương Sát Cương Lôi.Không ngừng đem những gì mình cảm nhận được dung hòa vào trong pháp quyết là điều bất cứ tu giả nào cũng phải làm.

Đây cũng là lý do vì sao sư huynh đệ đồng môn thường tu luyện cùng một loại pháp quyết mà khi sử dụng lại thường hoàn toàn khác nhau.

Mỗi người đều có cảm nhận khác nhau, tất nhiên cũng sẽ đi theo những con đường khác nhau.Lôi đạn không ngừng biến hóa trong lòng bàn tay hắn, bỗng nhiên hóa thành một cái lưới điện tinh xảo, bao phủ lấy toàn bộ bàn tay Tả Mạc, lại bỗng dưng hóa thành một mũi lôi tiễn, lôi tiễn trong phút chốc tan vỡ hóa thành vô số lôi xà rất nhỏ, lôi xà bỗng dưng tụ tập, hóa thành một con lôi điểu…Dần dần, Tả Mạc càng lúc càng cảm thấy thuận buồm xuôi gió, cương lôi trên tay như một bộ phận thân thể hắn, có thể tùy ý biến hóa.Tả Mạc nhanh chóng phán đoán ra ưu điểm nhược điểm của các loại biến hóa.Cương lôi trọng công kích nhẹ về phòng thủ, biến hóa thành lôi thuẫn gần như không có lực phòng ngự, nhưng biến hóa thành lôi tiễn lôi thương lại có sức mạnh vô địch.

Một đặc điểm của cương lôi là tốc độ cực nhanh, nó là một trong số những pháp quyết có tốc độ nhanh nhất.Cương lôi có tính cương mãnh dữ dằn, rất khó nén lại, Tả Mạc nghĩ hết cách cũng không thể nén lôi nguyên lại dày đặc hơn.

Từ đó cũng có thể thấy được mức độ quý giá của hạt đào lôi âm, trong hạt đào lôi âm ẩn chứa số lượng lôi nguyên cực nhiều, quả thực khiến người ta không cách nào tưởng tượng.Sau khi luyện hóa, uy lực của hạt đào lôi âm càng thêm mạnh mẽ, cũng khiến Tả Mạc càng thêm mong chờ vào nó.

Bất quá Tả Mạc cũng không thí nghiệm, thực sự không bỏ được.Tả Mạc bỗng mở mắt, nhìn về phương xa, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.Điều khiển áng mây chậm rãi hạ xuống thành Kim Ô, vừa chạm đất lập tức thu hồi áng mây lại.

Tả Mạc dù bận bịu vẫn giữ vẻ ung dung, khiến tu tâm tình tu giả hai doanh vốn đang có chút khản trương giờ cũng giảm đi không ít.“Tất cả chú ý, đối phương tới.”

Tả Mạc tùy ý thông báo một câu.Đám người đồng loạt rung mình, bất quá bọn họ đã sớm làm công tác chuẩn bị chiến đấu, chỉ thấy mỗi lầu canh phù chiến đều sáng bừng lên.Cửa thành chậm rãi đóng lại, mọi tạp âm trong thành đều biến mất.Tu giả sau thành Kim Ô cũng chú ý tới dị trạng này, lập tức trở nên rối loạn.“Ngoại đường tới!

Ngoại đường tới!

Sắp bắt đầu rồi!”

“Tất cả cẩn thận!

Vừa thấy tình huống không tốt thì chạy ngay đấy!”

“Ha ha!

Cảnh tượng lớn như vậy ta tới giờ còn chưa từng thấy, đây có thể tính là mở rộng tầm mắt đấy.”...Tiếng bàn tán hỗn loạn truyền tới khắp xung quanh, đám người của người trung niên và gã to lớn cũng bay lên trời.

Nhận thấy ảnh hưởng của mọi người xung quanh, trong mắt nam tử đột nhiên bắn ra chiến ý hừng hực, còn người trung niên khuôn mặt cũng ửng hồng.Trước đó đã khi nào bọn họ gặp qua trận chiến có quy mô lớn như thế?“Các ngươi đều phải chú ý xem kỹ, cơ hội hiếm có đấy, học được một chút cũng đủ khiến các ngươi sau này được lợi không ít.”

Người trung niên quở trách đám hộ vệ xung quanh.Gã to cao biết người trung niên thực ra đang nhắc nhở hắn, bất quá lúc này hắn cũng nhanh chóng chú ý tới phía xa xa, trên bầu trời.Một loạt điểm đen rậm rạp, như một áng mây đen xuất hiện ở phía xa, chậm rãi bay tới.Đám tu giả vốn đang ầm ĩ đồng loạt hít một hơi lạnh, bầu không khí lạnh ngắt như tờ.Theo ngoại đường không ngừng tới gần, sắc mặt mọi người cũng đều trắng bệch.Bảy ngàn tu giả tụ tập trên bầu trời như một cơn lũ không thể chống đỡ, cuồn cuộn đổ tới.

Tốc độ của nó không nhanh nhưng lại mang theo cảm giác áp bức khiến người khác hít thở không thông.

Nó tựa như dùng cách thức đó để công khai biểu lộ mình có đủ lực lượng để đánh tan tất cả!Chương 287 : Vân Trận saConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnĐại quân tới gần khiến tu giả trong lầu canh phù chiến xao động song cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.Mặt trời khuất dần trong tầng mây dầy đặc, bầu tời âm trầm hẳn xuống, sát khí dày đặc trong không khí.Tả Mạc lắc đầu, Đông Tây doanh được thành lập trong thời gian ngắn, Công Tôn sư đệ cũng không đặt tinh lực chủ yếu lên hai doanh này, hai doanh này về mọi phương diện đều kém Chu Tước doanh rất nhiều.Hắn giơ tay ném vòng Phạn m ra.Vòng Phạm m màu vàm kim vừa xuất ra đã bay thẳng lên trên không trung của thành Kim Ô, hóa thành một vầng mặt trời sáng rực, rủ xuống vô số sợi vàng, quấn chặt lấy ba mươi sáu tòa lầu canh phù chiến, trên sợi vàng treo vô số vòng vàng.Vòng Phạm m được Kim Ô hỏa và cương lôi tôi luyện qua, lúc này tính chất của nó cực kỳ tương hợp với lầu canh phù chiến, lần này xuất ra cảnh tượng vượt xa lúc ở đảo Hoang Mộc không biết bao nhiêu lần.

Phương vị phân bố ba mươi sáu tòa lầu canh phù chiến Tả Mạc cũng tốn rất nhiều tâm tư, ngoại trừ có thể cùng vòng Phạn m lập thành Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, bản thân cũng tự thành phù trận.Tả Mạc vô cùng tin tưởng đối với trận chiến lần này.Lòng tin này không phải gì khác mà là sự tin tưởng của hắn đối với thành Kim Ô.

Không ai biết tòa thành này do tự tay hắn xây thành, hắn đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư vào nó.Trận trận phạn âm hùng hồn, có khi như tụng niệm bên tai ngươi có khi lại bé tới mức không thể nghe rõ.

Tu giả trong thành vốn đang sợ hãi lập tức bình tĩnh lại không ít.“Đây là trận gì?”

Gã to cao đứng xa quan chiến, trong khóe mắt hiện vẻ kinh ngạc, cảnh tượng của trận này thật không tầm thường.Người trung niên nheo nheo con mắt: “Theo thuộc hạ thấy, trận này hẳn thoát thai từ Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, chẳng qua tính chất hoàn toàn tương phản, bá đạo cương mãnh, trọng về sát phạt!

Thủ đoạn bố trí trận pháp của người này cực kỳ tinh xảo, thực quá lợi hại!“Sao lại nói vậy?”

Gã to lớn khiêm tốn thỉnh giáo.Người trung niên giải thích: “Đại nhân ngài xem, vòn tròn vàng kia chắc hẳn là vòng Phạn m.”

“Vòng Phạn m?”

Gã to lớn dường như chwua từng nghe nói: “Rất lợi hại sao?”

“Chẳng qua chỉ là một loại pháp bảo cấp ba bình thường thuộc loại âm thanh, nhưng cái vòng Phạn m này hiển nhiên đã trải qua tôi luyện đặc thù.

Nếu thuộc hạ không đoán sai, hẳn nó đã được luyện hóa bằn lửa và lôi, vòng này đã thăng lên tới cấp bốn.”

“Ồ, cấp bốn à.”

Gã to lớn ngược lại có phần không để ý, pháp bảo cấp bốn tuy hiếm thấy nhưng đối với hắn mà nói không tính là gì cả.“Tâm tư của thành chủ này quả xứng danh xảo diệu vô song, Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận tuy có uy lực lớn nhưng khi bố trí lại cực kỳ phức tạp, song người này lại lấy lầu canh phù chiến làm cơ sở.

Như vậy, thứ nhất là chỉ cần có vòng Phạn m này thì lúc nào cũng có thể bố trận.

Mà vòng này sau khi được luyện hóa bằng lửa và lôi, tính chất cương mãnh, tòa thành lại có thể không ngừng cung cấp lửa và lôi, trận này và lầu canh phù chiến, thành Kim Ô hòa thành một thể, uy lực tăng lên không biết bao nhiêu lần.”

Trung niên lộ vẻ tản thưởng không che đậy nổi.Gã to lớn lúc này mới đột nhiên hiểu ra, vẻ mong chờ trên mặt càng đậm.Nghe thấy trận trận phạn âm, Tả Mạc nhìn đại quân đã tiến tới trước thành Kim Ô hai mươi dặm, khóe miệng nở nụ cười lạnh.Trừ phi là kim đan, tu giả ngưng mạch chẳng ai có thể phát động tấn công từ khoảng cách hai mươi dặm.

Kiếm mang của kiếm tu ngưng mạch kỳ chỉ có tác dụng trong cự ly không quá ba dặm.

Cũng đồng nghĩa với đối phương muốn tấn công thành Kim Ô tất phải tới gần trong khoảng ba dặm.Song cự ly chiến đấu của lầu canh phù chiến là mười dặm.

Lầu canh phù chiến cương lôi mà Tả Mạc xây nên có cự ly tấn công đạt tới con số kinh người, mười lăm dặm.Vì sao lầu canh phù chiến lại quý giá, hiếm thấy như vậy, nó còn là kiến trúc tất phải có khi xây thành là do uy lực cường đại của nó.

Khi Tả Mạc bắt đầu xây thành Kim Ô, mọi bố trí đều là vì chiến đấu.Gần như mọi thủ đoạn tấn công hắn có thể nghĩ ra đều được áp dụng vào thành Kim Ô.Hạ Tường cùng đám trưởng lão ngoại đường đứng xa xa nhìn về thành Kim Ô, vẻ mặt cũng đầy vẻ chấn động!“Không ngờ thật sự có người xây thành!”

"Thật không ngờ!". . .Đám trưởng lão ai nấy đều lộ vẻ tham lam, cho dù là ai lần đầu thấy thành Kim Ô tinh xảo mỹ lệ như vậy, suy nghĩ đầu tiên đều là muốn chiếm làm của riêng.“Chỗ tốt thế này, chỉ có ngoại đường chúng ta mới có tư cách ở trong đó!”

Hạ Tường nói rất quả quyết, hắn ngay cả một khắc cũng không chờ nổi nữa rồi.Nếu có thể đoạt được tòa thành này, đặt nó làm tổng bộ của ngoại đường sẽ là chuyện vinh quang biết bao.

Ngay cả lão tổ cũng không cách nào lạnh nhạt với tòa thành như vậy!

Nghe nói tong đó còn chất đống vô số tài liệu và pháp bảo quý giá, đây đúng là một tòa thành bảo vật!Những trưởng lão khác không ai không phụ họa dồn dập, trong mắt ai nấy đều đầy nhiệt huyết.

Mọi chuyện khó khăn gặp phải lúc trước đều bị bọn chúng ném qua sau đầu.

Lúc này trong mắt chúng chỉ còn một tòa thành, một tòa thành như mặt trời!“Ai lên trước?”

Hạ Tường xoay qua hỏi.Đám trưởng lão đều đồng loạt ngậm miệng, bọn họ không ngốc.

Thành Kim Ô cảnh tượng uy nghiêm, đại trận phát ra ánh sáng rực rỡ càng khiến bọn chúng ai nấy đều kinh hãi.

Trong mắt bọn chúng, đây đã là lúc thu hoạch, chỉ cần đánh hạ thành Kim Ô, công lao thu được nhất định sẽ khiến bọn chúng kiếm được một khoản.

Song nếu là chết ngay lúc tối hậu này, vậy quá không đáng.Phạn âm từ xa xa truyền tới, vòng sáng như mặt trời trên thành Kim Ô cũng cảnh tỉnh bọn chúng, hãy cẩn thận.Hạ Tường hiểu rõ đám người này như lòng bàn tay, trong lòng cười lạnh nhưng miệng vẫn nói: “Kẻ đầu tiên vào thành sẽ được chọn trước ba món trong số chiến lợi phẩm.”

Tròng mắt đám trưởng lão lập tức đỏ lên.Dưới trọng thưởng tất có kẻ to gan!Với độ trù phú của thành Kim Ô, chiến lợi phẩm phong phú tới đâu chỉ nghĩ là hiểu.

Được chọn đầu, lại còn chọn ba món, vậy ít nhất cũng là ba món pháp bảo cấp bốn!

Mức thưởng phong phú đến vậy, không ai bình tĩnh nổi.“Ai trước?”

Hạ Tường lại hỏi."

Ta trước!"

"Ta trước!"

Đám trưởng lão lập tức nhảy như loi choi, nhiệt tình chiến đấu cao vút, ngay cả nhị trưởng lão vốn không ưa đại trưởng lão cũng nhịn không nổi mở miệng.“Vậy xin phiền nhị trưởng lão rồi.”

Hạ Tường mặt không đổi sắc nói.Nhìn nhị trưởng lão đem theo người, đầy hưng phấn chuẩn bị tiến công, trong mắt Hạ Tường thoáng hiện vẻ đắc ý khó thấy.

Hắn vốn tâm cơ thâm trầm, vừa nhìn thành Kim Ô đã biết là khối xương khó gặm rồi.

Nhị trưởng lão nguyện ý đi vào chỗ chết, hắn vàng vui vẻ.Đối với việc đánh hạ thành Kim Ô, Hạ Tường vô cùng tin tưởng.

Nhiều người thế này chỉ cần dùng chiến thuật biển người cũng đủ khiến đối phương suy sụp rồi.

Đến lúc này, hắn bình tĩnh lại, cũng dần dần cảm thấy có dư lực để tính toán vài chuyện khác.Tiếng nói của nhị trưởng lão trong số các trưởng lão có quyền hạn ngay dưới Hạ Tường.

Hắn tất nhiên cũng hiểu tâm tư của Hạ Tường, chẳng qua hắn dám dánh thành này cũng tự có phần chắc của mình.Hắn hít một hơi, điểm lấy một ngàn năm trăm người, cùng đi với hắn còn có ba trưởng lão.Mà khi nhị trưởng lão lấy ra một món pháp bảo, các trưởng lão phía sau bao gồm cả Hạ Tường sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Chỉ lấy một làn mây nhàn nhạt tỏa ra từ tay hắn, không ngừng lướt qua giữa nhưng tu giả.

Trong phút chốc, mỗi người trong số một ngàn năm trăm tu giả quanh người đều nhiều thêm một làn mây nhàn nhạt.“Vân Trận sa!”

Người trung niên đứng quan chiến hét lên thất thanh: “Trên tay hắn không ngờ lại có Vân Trận Sa!”« Vân Trận sa là cái gì ? » gã to lớn thấy người trung niên có vẻ thất thố như vậy, không khỏi tò mò.« Vân Trận sa là pháp bảo mười phần hiếm tháy. » Người trung niên sắc mặt ngưng trọng : « Phẩm cấp của nó không cao, chỉ là cấp bốn, là pháp bảo do thái vân ti của Thiên Lạc phường ở Vân Hải giới luyện chế thành, số lượng lưu lạc ở bên ngoài cực kỳ ít.

Tác dụng của nó cũng rất độc đáo, có thể sinh ra một làn mây chống đỡ công kích. »"Giống linh tráo?"

Gã to lớn hỏi.« Không khác lắm.

Làn mây này có sức phòng ngự không cao nhưng rất khó đánh tan.

Chỗ thực sự lợi hại của nó không phải để dùng với một người.

Ngài xem bọn chúng, trên người ai cũng có một làn mây.

Vân Trận Sa này càng nhiều người vào càng lợi hại ! »Gã to lớn cũng chớp chớp mắt : « Bảo bối tốt vậy lại rơi vào tay người này, đúng là lãng phí. »Người trung niên ngữ khí ngưng trọng : « Thành Kim Ô này không hay rồi ! » Thấy gã to lớn lộ vẻ không cho là đúng bèn nói : « Làn mây cũng không tính là dẻo dai nhưng nếu mỗi người đều được tăng một chút phòng ngự, vậy tích lũy lại sẽ khá đáng sợ. »Gã to lớn suy nghĩ một chút, lập tức sợ hãi, càng lúc càng cảm thấy thứ này quả thực bất phàm, quả thật là vũ khí lợi hại khi chiến đấu quy mô lớn, bèn hỏi : « Vân Trận sa này có thể mua được không ? »Người trung niên lắc đầu : « Vân Hải giới cách chúng ta quá xa. »Gã to lớn có phần tiếc nuối.Mọi người có thể không biết lai lịch của Vân Trận sa nhưng công hiệu của món pháp bảo này vừa nhìn là hiểu.

Một ngàn năm trăm người lại thêm Vân Trận sa này, thực lực của đội ngũ đột nhiên tăng thêm một bậc.Các trưởng lão khác sắc mặt âm trầm, nhị trưởng lão có pháp bảo lợi hại như vậy mà nhiều trận chiến trước đây chưa từng thấy hắn dùng qua.

Đương nhiên bọn chúng để ý nhất là nhị trưởng lão rất có khả năng sẽ đánh hạ thành Kim Ô chỉ trong một lần.Tả Mạc cũng có phần kinh ngạc, pháp bảo này của đối phương cũng thật mạnh mẽ !

Quần chiến quy môt lớn sợ nhất là loại pháp bảo như Vân Trận sa này, chẳng qua lúc này hắn cũng chẳng có cách nào hay.May là tâm tính hắn kiên định, tuy có biến cố như vậy nhưng hắn hoàn toàn không kinh hãi.Nhị trưởng lão mặt đầy vẻ đắc ý, Hạ Tường ơi là Hạ Tường, ngươi chắc chắn không ngờ ta lại có Vân Trận sa này !

Những vị trưởng lão khác cũng lộ vẻ hưng phấn, sĩ khí của một ngàn năm trăm tu giả tăng cao, bọn chúng dồn dập thôi động linh giáp.Thuộc tính của linh giáp mỗi người mỗi khác, màu sắc ánh sáng tất nhiên cũng khác nhau, đưa mắt nhìn lại bầu trời đầy mầu sắc sặc sỡ, ánh sáng chói mắt !

Làn mây nhàn nhạt giữa luồng sáng của linh giáp thật không bắt mắt.“Mọi người nghe đây!”

Nhị trưởng lão chậm rãi mở miệng, thanh âm truyền ra xa: “Đây là trận chiến cuối cùng của chúng ta, trận này kết thúc chúng ta sẽ có thể ở trong tòa thành anfy!

Người đầu tiên xông vào sẽ được thưởng một món pháp bảo cấp bốn!”

Đám người lập tức hưng phấn vô cùng, đối với tu giả bình thường mà nói, muốn có được một món pháp bảo cấp bốn là việc cực kỳ khó khăn!

Lập tức, đám tu giả đỏ bừng hai mắt, hơi thở phì phò, bọn chúng chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chiến ý dâng cao, hận không thể lập tức giết tới!Thấy sĩ khí tăng lên không sai biệt lắm, nhị trưởng lão ngạo nghễ hạ lệnh: “Tiến công!”

Một ngàn năm trăm tu giả, sát khí đằng đằng, gào rít lao thẳng về phía thành Kim Ô!Ai nấy đều mở linh tráo ở mức cao nhất, tu giả có pháp bảo phòng ngự đều lấy cả ra, rít gào lao về phía thành Kim Ô!Trên bầu trời sáng bừng từng đạo ánh sáng năm màu, một ngàn năm trăm luồng sáng phủ kín cả bầu trời, rực rỡ lóa mắt, đem theo sát khí điên cuồng vô hạn lao thẳng về phía thành Kim Ô.Tả Mạc ngồi trong lầu canh phù chiến, không hề kinh hoảng, lúc này mọi tạp niệm đều bị hắn ném qua sau đầu.Trong mắt hắn chỉ có kẻ địch đang nhanh chóng tới gần!Chăm chú nhìn vào kẻ địch, trong lòng nhẩm tính khoảng cách hai bên, đột nhiên đôi mắt đang nheo lại phát ra ánh sáng.

Hất tay phải lên, hắn hung hăng chém xuống, thanh âm như sấm động, toàn thành đều nghe rõ."

Giết!"

Chương 288 : Chiến!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnBa mươi sáu tòa lầu phù chiến đột nhiên sáng ngời, ánh sáng bạc chói mắt xông thẳng lên trời, tu giả ngoại đường đang tấn công chỉ cảm thấy trước mắt là một phiến sáng rực như tuyết, sáng tới mức không mở mắt ra được.Thế xông pha của tu giả ngoại đường không khỏi kìm lại.Hơn trăm ánh sáng bạc như một thanh lợi kiếm từ trong lầu phù chiến bắn ra.Phốc phốc phốc!Mười mấy tu giả kêu lên thảm thiết, chỉ trong chớp mắt đã bị cương lôi xuyên thủng!

Cho dù quanh người ẩn hiện làn mây như có như không, lại thêm linh tráo luôn khởi động vẫn không ngăn được cương lôi chút nào.Tả Mạc lấy Dương Sát Cương Lôi làm cơ sở, lầu phù chiến được xây nên có uy lực cực mạnh, so với Dương Sát Cương Lôi mà Tả Mạc tự tạo ra còn mạnh hơn vài phần.

Những tu giả này trên người chẳng qua chỉ là linh giáp cấp ba, làm sao chống nổi công kích mãnh liệt như vậy.Tổn thất mười mấy tu giả đối với đội ngũ có tới hơn một ngàn năm trăm người mà nói cũng chẳng tính là gì.

Nhị trưởng lão hét lớn: “Tiến lên!

Đừng ngừng lại!

Lầu phù chiến tốc độ bắn rất chậm”Hơn trăm đạo cương lôi chỉ ngăn cản được bọn họ tong chốc lát.Người trung niên đứng xa xa không khỏi lắc đầu: “Thành chủ này hình như không biết dùng lầu phù chiến, tiết tấu như vậy không đúng.”

“Nói vậy là sao?”

Gã to lớn vội vàng hỏi.“Lầu phù chiến tuy có uy lực cường đại song chuẩn bị tấn công khá tốn thời gian, vì vậy tiết tấu là quan trọng nhất.”

Người trung niên thuộc như lòng bàn tay nói: “Ba mươi sáu tòa lầu phù chiến hoàn toàn có thể dùng phương thức yểm trợ lẫn nhau, tấn công không gián đoạn.

Như vậy có thể làm chậm tiết tấu của đối phương đi rất nhiều, từ đó tranh thủ thêm càng nhiều thời gian.”

“Thì ra là thế!”

Gã to lớn bừng tỉnh.“Thành Kim Ô cứ tấn công luân phiên chẳng hề giữ sức, nhất định sẽ gặp phải một khoảng thời gian ngừng lại.”

Người trung niên nhìn chăm chăm vào tòa thành, không hề chớp mắt nói: “Đối với ngoại đường mà nói, đây là một cơ hội!

Một khi tới gần được cho dù lầu phù chiến kia có tấn công cũng không cách nào ngăn cản ngoại đường tới gần!”

Quả nhiên, tình huống giống như dự đoán của hắn.

Lầu phù chiến của thành Kim Ô ngừng bắn, đám tu giả cũng nhanh chóng tăng tốc tiếp cận thành Kim Ô, chỉ còn cách mười dặm.Thi thoảng lại có vài đạo cương lôi từ trong thành Kim Ô bắn ra, bắn trung vài tu giả.

Song vài đòn tấn công linh tinh như vậy căn bản không cách nào ngăn cản bước tiến của tu giả ngoại đường.

Đám tu giả do nhị trưởng lão suất lĩnh sĩ khí đại chấn!

Thấy thành Kim Ô càng lúc càng gần, ai nấy đều cực kỳ phấn khích, ai cũng rống lên đầy điên cuồng, thôi động linh giáp, giơ cao phi kiếm trên tay, chỉ chờ lao tới trước thành Kim Ô liền một kiếm chém tới!Vô số tinh thạch, pháp bảo đang chờ bọn họ…Thành Kim Ô vẫn bắn ra từng viên cương lôi lác đác, giữa đợt tấn công mãnh liệt như vậy quả thực quá yếu ớt.Tám dặm!Mỗi người thuộc đám tu giả ở xa xa nhìn thành Kim Ô đều thở dài, thành Kim Ô xong rồi!

Chỉ cần tiếp tục tiến tới phía trước bốn năm dặm nữa, tu giả ngoại đường có thể công kích đến thành Kim Ô.Một ngàn năm trăm tu giả đồng thời công kích, cho dù là mỗi người một đạo pháp quyết nhị phẩm, uy lực hình thành đến cả kim đan cũng không thể chống lại.

Một gã kim đan không thể tiêu diệt một ngàn năm trăm tên ngưng mạch.

Kim đan có ưu thế là đánh không được thì hắn có thể chạy, có thể nói hắn chiếm quyền chủ động khi công kích.Mấy ngàn tu giả tập trung trùng kích, một khi tới gần, tuyệt đối là một tràng ác mộng.Pháp quyết kiếm quang giống như hạt mưa rơi xuông, ngươi căn bản không thể kháng cự được.Mọi người đều có thể dự đoán, thành Kim Ô sẽ tan tác sau một trận!Nhị trưởng lão máu cả người như sôi lên, hắn thậm chí còn phấn khích run lên nhè nhẹ.

Bản thân là trưởng lão đầu tiên tiến sát tới thành Kim Ô, hắn có thể chọn trước ba kiện pháp bảo, công lao lớn khiến vị thế của hắn ở ngoại đường càng thêm to lớn.“Giết!”

Hắn điên cuồng gào thét.“Giết giết giết!

Đám tu giả xung quanh nhất thời cũng rống lên!Tả Mạc nheo mắt, phía dưới trong mỗi toà lầu canh phù chiến đều đã chứa đầy tu giả.“Đứng đúng vị trí!”

“Tuỳ thời chuẩn bị tiếp ứng cho tốt!”

“Không cần giữ sức!

Vừa xông lên hãy dùng toàn lực, linh lực hết ra, lập tức nhường lại vị trí.

Nhớ kĩ vị trí đi ra, không được ngăn cản người khác.”

“Không cần hoảng sợ, giống như huấn luyện mà thôi.

Không cần ngắm kĩ, chỉ cần hướng chỗ lắm địch nhân là được.”…Mỗi toà lầu canh phù chiến lúc này đều đang giương cung bạt kiếm, bầu không khí căng thẳng tới cực điểm.

Trên mặt mỗi tu giả đều vô cùng ngưng trọng.

Bọn họ thật ra không sợ, tuy bản thân bị bắt làm tù binh nhưng tốt xấu gì cũng đã lăn lộn lâu như vậy ở Tiểu Sơn giới.

Bọn họ trước đây kỉ luật không có, trải qua khoảng thời gian huấn luyện cuối cùng cũng có chút tiến bộ.Nòng cốt của Chu Tước doanh là Đông Tây doanh đi ra, mẹ trẻ bước từng bước một, tất cả đi theo sau.Sau khi dặn dò xong, tất cả tạp âm của mọi người đều biến mất, thần kinh mỗi người đều tập trung, bọn họ đang chờ mệnh lệnh của ông chủ.Ba mươi sáu toà lầu canh phù chiến, lúc này yên tĩnh đến nỗi một chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng.Tả Mạc nhìn tu giả đang gào thét khắp trời, nhìn xung kích ba lớp kiểu sóng của Công Tôn Sai, trước mặt loại trùng kích này hắn trong lòng không có chút lo lắng.

Trong đầu rất nhanh đã tính toán ra cự ly của song phương, nhìn lên bầu trời mắt không chớp.Cự ly giữa song phương càng gần, trận hình của đối phương cũng gần lại, nhanh chóng trở nên dày đặc.Tu giả ngoại đường điên cuồng hướng thành Kim Ô bay tới, mà thành Kim Ô chỉ là một toà thành nhỏ, muốn tới gần, tự nhiên sẽ phải dồn thành từng đống.

Trong mắt mọi người, một ngàn tu giả tụ tập cùng một chỗ, giống như nước lũ, trên bầu trời âm thanh tăng lên mấy lần làm người khác khiếp đảm!Đám tu giả đến xem chỉ cảm thấy trời đất biến sắc, núi lở đất nứt, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch ra, một số người nhát gan không tự chủ được môi cũng run rẩy theo.Nhìn trận hình đối phương kín không một kẽ hở, đôi măt Tả Mạc bỗng nhiên sắc bén, giống như từ lồng ngực trùng điệp phun ra, sát khí lành lạnh không chút nào che giấu ở bên trong thành Kim Ô kích động hô: “Giết!”

Trong nháy mắt, ba mươi sáu toà lầu canh phù chiến lúc trước ảm đạm bỗng ngân quang tăng lên mạnh mẽ!Vô số cương lội tụ tập thành một cỗ ngân sắc nước lũ.Quá nhanh!Đám tu giả ngoại đường chỉ thấy trước mắt sáng ngời, trong lòng hoảng sợ, bọn họ chưa kịp đưa ra thì phản ứng gì, chỉ cảm thấy bị cái gì đó hung hăng đập tới!Hai cỗ nước lũ không có chút hoa xảo gì đón đầu chạm vào nhau!Ba ba ba!Tiếng động dày đặc, giống như nhịp trống dồn gấp, tu giả ở tiền phương bị xuyên thủng mất đi khống chế, tốc độ bị kiềm hãm, tu giả phía sau không kịp giảm tốc độ, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.Một ngàn ngươờ nhất thời loạn hết cả lên!Cương lôi dày đặc làm người ta không thể tránh né, mà tốc độ bọn họ sớm đã đạt tới cực hạn, lúc này bọn họ cũng không thể làm được động tác nào khác.“Tiến lên!

Tiến lên!”

Vài vị trưởng lão gầm vang, mỗi người bọn họ sắc mặt đều có chút trắng bệch.“Xông…”

Một vị trưởng lão đang gào lên bỗng dừng lại, năm cương lôi nện vào linh tráo của hắn, tứ phẩm linh giáp ầm vỡ tan, lực lượng cường đại xé hắn thành mấy miếng.Cường đại như cương lôi, lúc này đã được thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Tam phẩm linh giáp phổ thông không thể ngăn cản, tu giả thường bị xuyên thủng, dư thế chưa hết của cương lôi vẫn đủ để dánh tới linh tráo của tu giả thứ hai.Cương lôi của ba mươi sáu toà lầu canh phù chiến tụ tập lại không quá mười trượng, căn bản không có không gian để tránh né.Một kích đột nhiên tới, tới mãnh liệt như thế, tu giả ngoại đường bị đánh cho ngây ra.Ba mươi sáu toà lầu canh phù chiến lúc này hoàn toàn trở thành một.“Không cần giữ lại linh lực, không cần chính xác, tốc độ, tốc độ nhanh nhất!”

“Nhanh lên một chút, động tác nhanh lên một chút!

Lớp tiếp theo!”

“Nhanh, lên trên!”…Chỉ thấy vài người tạo thành một tổ, trong một thời gian ngắn nhất phóng ra nhiều nhất cương lôi, ngay lập tức rời đi, mà một tổ đã chuẩn bị ở bên lập tức nhảy vào vị trí, bắt đầu tiếp nhận, như thế không ngừng lặp đi lặp lại.Cương lôi từ ba mươi sáu toà lầu canh phù chiến không ngừng bay ra, đánh tới đội ngũ ngoại đường đã dồn thành đống.Trong chớp mắt, một ngàn tu giả chỉ còn lại năm trăm người.Nhị trưởng lão cũng bị đả kích này làm cho tỉnh mộng, nhưng hắn là nhân vật gì chứ, biết rõ tình huống đã tới thời khắc nguy hiểm.

Lúc này phải bất chấp tất cả, tất cả các pháp bảo phòng ngự có thể lấy hắn đều lấy ra.Chỉ thấy trên người hắn xuất hiện thêm vài tầng linh tráo, hai mắt đỏ rực, mạnh mẽ tiến lên: “Giết!”

Hắn giống như dã thú đã bị dồn tới đường cùng!Trận này bại, hắn ở ngoại đường không có chỗ dung thân.Cương lôi đánh vào linh tráo của hắn, ba, một cái linh tráo bị nghiền nát, kiện pháp bảo trên người hắn cũng bị vỡ ra.

Hắn không để ý tới, tốc độ không giảm.Nhị trưởng lão tiên phong, nhất thời sĩ khí tăng lên, tất cả mọi người giống như điên hướng thành Kim Ô bay tới!Lúc này còn chưa tới năm trăm người, ngược lại không có như trước chen chút dày đặc, hơn nữa bọn họ có ý tản ra, tình hình lập tức chuyển biến tốt đẹp.

Thành Kim Ô nhất thời phản ứng chậm mất nửa nhịp, hiệu suất mục tiêu trúng lập tức giảm xuống rất nhiều.Tu giả ngoại đường nhân cơ hội lại xông tới gần hơn.Ba dặm.Lúc này đã tiến vào phạm vi tu giả có thể công kích, tu giả ngoại đường càng thêm phấn chấn!

Tuy rằng bọn họ còn lại không tới ba trăm người, nhưng tất cả mọi người đều tin tưởng, thủ đoạn của đối phương đều đã dùng hết.

Bọn họ chỉ còn một chút nữa là có thể công hãm thành Kim Ô!Phi kiếm đã sớm chuẩn bị tốt rất muốn xuất ra.Tả Mạc ngồi trên tường vân, trong lòng thầm than, trình độ của Đông Tây doanh so với Chu Tước doanh còn khác biệt rất nhiều.

Vừa rồi đối phương dột nhiên tản ra khiến tiết tấu của bọn họ nhất thời rối loạn, hơn phân nửa cương lôi đều đánh vào chỗ trống.

Nếu như tiết tấu không có loạn, trong khoảng thời gian đó đối phương ít nhất phải tốn thương thêm một trăm người nữa!Nhưng hắn cũng biết, đây không phải là lúc trải nghiệm.Một loạt biến hoá này khiến người xem hoa hết cả mắt, thiếu chút nữa quên cả thời.

Khí thế ngoại đường như cầu vồng trùng kích tới, mọi người trong lòng không khỏi thầm nghĩ, thành Kim Ô xong rồi.

Tình huống trận chiến hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Thành Kim Ô dừng lại một lúc lâu hiển nhiên có âm mưu, kia chỉ là lừa ngoại đường mắc bẫy mà thôi.Khi mà cương lôi tan vỡ, não mọi người bỗng trống rỗng.Bọn họ mất đi khả năng tư duy, chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn một màn đang xảy ra trước mắt, một màn hoa lệ mà tàn khốc!

Một màn dữ dội mà thê mỹ!Ngay sau khi tận mắt nhìn thấy nhị trưởng lão xông tới, tu giả ngoại đường điên cuồng mà đánh tới thành Kim Ô, mấy trăm người đột nhiên sinh ra một cỗ khí tức thảm liệt, mọi người càng kinh sợ, hít vào một hơi lãnh khí.Bọn họ mở mắt trừng trừng nhìn thấy nhị trưởng lão mang theo mọi người vọt tới cách thành Kim Ô một dặm, trong đầu mỗi người chỉ còn một ý nghĩ: thành Kim Ô xong rồi!Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời thành Kim Ô, một thanh niên đang ngồi ở trên phù vân hấp dẫn ánh mắt của mọi người cuối cùng cũng động tác.Hắn đứng lên.Chương 289 : Băng âm tái hiện .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnThành chủ thành Kim Ô, thần bí dị thường, không ai biết lai lịch của người này, mà nhiều thế lực đã phái người lẻn vào tìm hiểu cũng hoàn toàn không chút thu hoạch.Từ trước khi chiến đấu, người thanh niên này luôn ngồi trên một áng mây, bên cạnh là một nữ tu mang mặt nạ, thần sắc thản nhiên.

Từ đầu đến cuối hắn chỉ hô hai lần chữ “sát”.Hắn hoàn toàn không quan tâm tới chuyện mình đang là tâm điểm trong mắt mọi người.Không ai dám coi thường người thanh niên này, cho dù tuổi của hắn vẫn còn trẻ như vậy, trẻ tới mức người ta cảm thấy thật không ngờ.

Song không ai hoài nghi năng lực của hắn, có thể sáng lập cơ nghiệp như vậy ở Tiểu Sơn giới, giơ tay lên ngực tự hỏi, liệu có mấy ai làm được?Hơn nữa cái bẫy lúc trước cũng ngoài dự liệu của mọi người, chiến quả cũng vượt xa suy đoán.

Thời khắc nguy hiểm nhất lại thấy hắn đứng dậy, mọi người không hiểu vì sao đều tim đập mạnh chăm chú nhìn về phía trước.Tả Mạc đứng dậy, nhạy cảm phát hiện, cương lôi do lầu phù chiến phóng ra lại một lần nữa ổn định lại.Đúng lúc này.Tâm thần khẽ động, tháp nhỏ vốn tâm thần tương thông với hắn nhanh chóng chuyển động.Chỉ thấy vòng vàng kim kia tỏa sáng càng rực rỡ, ầm một tiếng hóa thành một vòng tròn lửa, dọc theo từng sợi tơ vàng kim lan xuống với tốc độ kinh người, mỗi khi qua một vòng sáng lại khiến nó rung lên, tạo thành một tiếng vang.Không biết vì sao, tiếng động này khiến mọi người tim đập mạnh hẳn!Phảng phất như lưỡi mác chạm nhau, hùng hồn sát phạt!Cong cong cong!m thanh hùng hồn vang lên, liên tục, dồn dập khiến ai nấy trong lòng run rẩy.

Như được tiếp sức, vòng âm biến thành trầm thấp hùng hồn, nương theo tiếng niệm phạn như có như không khiến người nghe tim đập chân run.Nếu là người của Thiên Nguyệt giới nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ nhớ tới hội thi kiếm kia!Sắc mặt nhị trưởng lão khẽ biến, thân là ngưng mạch tam trọng hiên, hắn nhạy cảm với nguy hiểm hơn nhiều.Không tốt!Cong!Như tiếng chuông chùa vang dậy, tiếng động này phảng phất như đập thẳng vào trong lòng hắn. m thanh nhẹ nhàng tới không thể nghe thấy rồi lại chợt dâng lên hùng hồn cương mãnh, lại như cơn lũ tràn qua đê, ầm ầm quét qua với khí thế không gì chống nổi!Sát chiêu cực mạnh của Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận – Nguyệt Minh Băng m.Khi vòng Phạn m này còn cấp ba, chiêu Nguyệt Minh Băng m đã đủ khiến đám đệ tử các môn phái ăn quả đắng trong hội thi kiếm.

Giờ vòng Phạn m tăng lên cấp bốn, lại thêm ba mươi sáu tòa lầu phù chiến làm cơ sở lập Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, mạnh hơn nhiều so với lúc đầu dùng đinh sắt ngọc bài bố trí.Kỹ năng phù trận của vòng Phạn m cấp bốn cũng được Tả Mạc tìm ra.Phạn Xướng!Phạn âm như có như không lại là thanh đao giết người khong thấy máu, chỉ hơi vô ý sẽ bị quấy nhiễu tâm thần, muốn tránh cũng không được.Trong mắt mọi người, lấy thành Kim Ô làm trung tâm, một cỗ chấn động vô hình ầm ầm bùng nổ ra.

Tu giả ngoại đường không kịp né tránh trúng ngay chính diện, không ai tránh được.Tu giả thực lực hơi yếu lập tức thất khiếu chảy máu mà chết, nội phủ đều vỡ nát.Mà những tu giả thực lực mạnh mẽ như nhị trưởng lão sắc mặt cũng tái nhợt, thân hình không tránh khỏi bị kiềm hãm.Chỉ chút kiềm hãm này cũng đủ tạo thành cơ hội cho tu giả trong thành Kim Ô!Cương lôi của mỗi tòa lầu phù chiến đều như những hạt mưa bắn về phía đám tu giả còn lại.

Từng tiếng niệm phạn như có như không rơi vào trong tai người trong thành Kim Ô lại như âm thanh của thiên nhiên!

Mọi sự mệt mỏi trong người bọn họ đều bị quét sạch, tâm thần sảng khoái, tu giả hai doanh lập tức sĩ khí đại chấn!Dưới sự trợ giúp của tiếng niệm phạn, tu giả trong lầu phù chiến nhanh chóng phát huy trình độ vượt qua ngày thường, cương lôi bắn ra chuẩn xác tới mức đáng sợ.

Còn những tu giả bị tiếng vỡ kia tạo làm bị thương, đang lúc suy yếu nhất, nào còn thừa sức chống lại cương lôi, liên tiếp bị xuyên thủng.

Đóa đóa hoa máu nở rộ giữa không trung mang theo khí tức tử vong.Một dàn cương lôi qua đi, trên bầu trời chỉ còn vài tu giả.Nhị trưởng lão là một trong số đó, sắc mặt hắn trắng xám, ngơ ngác nhìn thi thể khắp nơi, mạnh mẽ ngẩng đầu, khàn giọng rống lên giận dữ: “Chủ thành Kim Ô!

Có dám đánh một trận không?”

Trên áng mây, Tả Mạc khinh bỉ nói một câu: “Ngu ngốc!”

Ngay cả chim ngốc cũng không nhịn được nhìn nhị trưởng lão đầy một cái đầy khinh bỉ.Tả Mạc thấy bên dưới vẫn yên lặng không nhúc nhích, trong lòng bất mãn, hét lên một câu với đám bên dưới: “Còn ngây ra làm gì?

Các ngươi muốn lưu người ta lại ăn cơm sao?”

Lầu phù chiến bên dưới lao xao một hồi, rầm, một loạt cương lôi bắn ra, rậm rạp sáng rực tới hoa cả mắt.Nhị trưởng lão hai mắt trợn trừng, mặt đầy vẻ không dám tin!Có ít nhất hơn mười viên cương lôi đánh vào người hắn, hắn lúc chết vẫn còn nhìn chăm chăm vào thành Kim Ô rồi như một đống cát rơi từ trên trời xuống.Đến lúc này, một ngàn năm trăm người đã bị diệt sạch!Đám tu giả ngoại đường như đột nhiên bị câm, bọn chúng ai nấy sắc mặt trắng bệch.

Lúc trước, đường đi của chúng cũng rất thông thoáng, dù gặp phải thế lực chống cực cũng chỉ cần hơi phát lực đã dễ dàng đánh lui, chưa từng gặp qua trận chiến nào thảm liệt như vậy.Ngoài thành Kim Ô rải rác khắp nơi hơn ngàn thi thể cháy đen, nhìn đâu cũng thấy bộ phận đứt rời hay mảnh thịt vụn, trong không khí là dòng chảy loạn của linh lực như đang nhắc nhở mọi người kết thúc của trận chiến vừa rồi thật quá khốc liệt!Cho dù là Hạ Tường vốn muốn nhị trưởng lão đi chịu chết lúc này cũng không chút vui mừng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Hắn lúc này mới tỉnh ngộ ra, phỏng đoán lạc quan của mình lúc trước ngu xuẩn tới cỡ nào!Khối xương này cứng hơn tưởng tượng của bọn hắn nhiều!Người đứng xem đông nghịt song lúc này cũng lặng ngắt như tờ!Bọn họ lưu lại là muốn xem trận chiến kịch liệt này, song lúc này, họ lại bị cảnh tượng khốc liệt chưa từng có đó dọa cho khiếp sợ.

Bình thường, đám người sẽ chen lấn nhau lao lên, điên cuồng đoạt chiến lợi phẩm lưu lại trên thi thể.

Song hôm nay nhìn thi thể dải đầy khắp đồi núi, trong lòng bọn họ lại chẳng chút rung động, chỉ ngơ ngác đứng nhìn.Khuôn mặt người trung niên và gã to lớn lúc này cũng đầy vẻ kinh ngạc.Bọn họ cũng bị chấn động.Hiện giờ yêu ma hoành hành, ai nấy đều biết chiến đấu quy mô lớn là không thể tránh được.

Song khi bọn họ thực sự gặp phải chiến đấu quy mô lớn mới lại phát hiện nó tàn khốc hơn tưởng tượng của mình nhiều.“Vũ dũng cá nhân liệu có tác dụng gì?”

Gã to lớn cô đơn cảm khái nói.Từ trước tới nay, đề cao thực lực cá nhân, tới Đô Thiên Huyết giới săn yêu để thành danh là con đường chung mà mỗi tu giả trẻ tuổi đều hướng tới.

Mà lúc này mới phát hiện, thực lực cá nhân mà bọn họ đau khổ truy cầu trước đây trong chiến đấu quy mô lại chỉ có thể tạo thành tác dụng cực nhỏ.Người trung niên biết gã to lớn bị đả kích bèn khuyên nhủ: “Đại nhân đừng buồn, nếu là kim đan tới, kết quả sợ là hoàn toàn ngược lại.”

Thần sắc nam tử cũng hơi chấn động, song nghĩ lại cũng đúng, nếu là kim đan tới chỉ sợ thành này đã sớm bị hạ.

Bọn họ đều đã thấy qua sức mạnh của cao thủ kim đan, nếu là cao thủ kim đan cho dù tòa thành có kiên cố ra sao cũng khó ngăn cản bước tiến của hắn.Trong khung cảnh tĩnh mịch, thành Kim Ô vang dội tiếng hoan hô, âm thanh rộn khắp nơi.Thực ra thành Kim Ô lúc này cũng là nỏ mạnh hết đà, linh lực của tu giả hai doanh đã tiêu hao gần hết.

Nếu không phải nhiều người, cứ điên cuồng bắn cương lôi ra bất chấp hậu quả như vậy, bọn họ không thể còn tu giả có thể đứng nổi.Tháp nhỏ thần sắc mệt mỏi, Nguyệt Minh Băng m kia đã hao hết toàn lực của nó.

Tả Mạc lòng không nỡ, nâng nó trên lòng bàn tay, đút cho nó ăn liền vài món pháp bảo mới khiến nó khôi phục vài phần nguyên khí.“Con ngoan, cha biết con láu lỉnh nhất mà.”

Tháp nhỏ được khích lệ, vô cùng hài lòng, xoay xoay trong lòng bàn tay Tả Mạc.

Chim ngốc lộ vẻ khinh bỉ nhìn Tả Mạc, biểu tình như đang muốn nói, lừa trẻ con…Tả Mạc có phần ngượng ngùng, bất quá hắn quyết định không nhìn cô ả không biết vui mừng này nữa.

Trong lòng cũng không kiềm được thầm nói, biểu tình của chim ngốc càng lúc càng phong phú, xem ra cô ả này kiếm được không ít chỗ tốt.Đánh giá chim ngốc đôi chút, Tả Mạc càng cảm thấy con chim này cũng thật béo, không biết có ép ra được chút mỡ nào không.Tựa hồ cảm nhận được Tả Mạc lộ ra khí tức nguy hiểm, chim ngốc vội vàng lùi ra xa.

Tiểu Hỏa lại ngược lại, cảm thấy chơi thạt vui, kêu lên chi chi, như cái bong bóng đảo qua đảo lại muốn tới gần chung vui.“Ông chủ, ngoài thành…”

Bao Dịch đầy vẻ tham lam tới gần, chỉ ra ngoài thành nói.“Ngoài thành?”

Tả Mạc lộ vẻ không hiểu rồi lập tức bừng tỉnh, vuốt cằm nói: “Cho Vệ doanh ra thôi!”

Thúc Long thần sắc đoan chính, cẩn thận nghe nhiệm vụ được tu giả truyền lại.Thật ra lực chú ý của hắn đều đặt vào tiếng rít từ vòng cổ truyền tới.“Lần đầu làm nhiệm vụ, tất cả phấn chấn tinh thần cho ta!

Ai có sai lầm gì, ai khiến ta mất mặt, he he, cứ chờ xem!

Hừ hừ, là gần ngàn thủ hạ đầu tiên của bản tọa, nếu làm nhục danh thiên yêu của ta, ta sẽ giết sạch tất cả các ngươi…”

“Sau khi ra khỏi thành lập tức khai triển đội hình, bình thường được huấn luyện gì các ngươi đều lấy ra cho ta…”

Khóe mắt liếc nhìn tu giả truyền lệnh đi khỏi, Thúc Long nuốt nước miếng nói: “Nhưng thưa đại nhân, lệnh của ông chủ chỉ là cho chúng ta ra ngoài thu chiến lợi phẩm…”

“Đánh rắm!

Đường đường là đội ngũ của thiên yêu lại đi làm chuyện vứt đi đó sao?

Ta không ưa tên kia!

Nghe đây, nhiệm vụ lần này cũng là bài kiểm tra tháng này của các ngươi, ai có lỗi lầm gì, tháng sau liệu mà nếm thử ngày lành.”

Hắn thầm rung mình, cảm thấy cơn lạnh dọc theo gan bàn chân ùa tới.

Bài kiểm tra mỗi tháng đều là ngày ảm đạm nhất, mỗi khi đến ngay đó có thể nói là tiếng kêu vang dậy cả trời đất.Vị đại nhân này cũng chẳng phải người chủ hiền hòa nhân từ gì, ngược lại, dùng từ có thù tất báo với gã vô cùng thích hợp.

Nếu lần này chọc giận gã, cuộc sống sau này của mọi người có thể chẳng cách nào qua khỏi.Hơn nữa, sâu trong đáy lòng hắn cũng thầm hy vọng có thể để ông chủ thấy thành quả của bọn hắn.Tuy nói không lo ăn ở, ngày ngày ngoại trừ tu luyện chảng có sinh hoạt gì khác.

Thế nhưng mỗi khi co nguy hiểm, ông chủ chưa bao giờ nghĩ tới còn có Vệ doanh.

Cả Vệ doanh đều nghen họng.

Bọn họ biết họ cơ sở kém, thực lực yếu, không làm được việc lớn nên ai nấy đều liều mạng tu luyện, bị thương khi tu luyện là việc quá bình thường ở Vệ doanh.Hơi nghẹn này như một cây roi vô hình đang ra sức thúc giục bọn họ.Ngày này cuối cùng cũng đến rồi sao?Thúc Long lộ vẻ tang thương, trong lòng nảy sinh sóng gió, vô cùng kích động.

Sửa sang lại linh giáp trên người, hắn cố nén tâm tình của mình, ra sức khiến bước chân ổn định như bình thường, đi khỏi lều lớn.Ra ngoài lều, mọi người ở Vệ doanh đã tập hợp đầy đủ.Ai nấy đều lộ vẻ kích động, song có thể thấy bọn họ cũng đang ra sức áp chế cơn kích động này.Nhìn đội ngũ chỉnh tề, áo giáp sạch sẽ, Thúc Long đột nhiên có phần hoảng hốt. một vài hình ảnh ngày trước như làn nước chảy qua trước mắt bọn hắn.

Bọn hắn chật vật kinh hoàng dồn thành một đống, y phục không che hết thân thể, đôi mắt đầy ve tuyệt vọng.Hắn hít một hơi thật sâu, nắm chặt pháp bảo trong tay, mọi hình ảnh trước mắt lập tức bị xóa tán, nhìn những ánh mắt đầy sinh cơ phía trước, hắn khôi phục vẻ kiên nghị, trầm giọng hạ lệnh.“Xuất phát!”

Chương 290 : Vệ doanh xuất trận .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnHạ Tường tim đập như trống đánh, các trưởng lão khác cũng sắc mặt trắng bệch, chúng còn chưa kịp hồi tỉnh từ trận chiến vừa rồi.

Một ngàn năm trăm người đều bị diệt sạch, thực lực của bọn chúng lập tức mất đi một phần năm.Nhìn thi thể rơi vãi khắp nơi, cảnh tượng như địa ngục Tu La, những trưởng lão trước kia còn muốn công thành chiếm thưởng lúc này trong lòng không ai không sợ hãi.

Vừa rồi nếu là mình. . .Nói thực ra, nhị trưởng lão làm cũng rất tốt rồi, có lợi khí như Vân Trận sa lại có dũng khí tiên phong, trong đám trưởng lão bọn hắn không ai làm tốt hơn hắn cả.

Song hắn vẫn chết rồi, toàn quân bị diệt sạch, không phải là làm không tốt mà là kẻ địch quá cường đại.Lầu phù chiến kia là thế nào?

Cương lôi phóng ra không ngờ lại như thủy triều, ùn ùn không dứt, nếu không phải bọn hắn tận mắt thấy bọn hắn nhất định không tin trên đời này lại có lầu phù chiến cường hãn tới vậy.

Cho dù có cũng không thể nào xuất hiện ở Tiểu Sơn giới nhỏ nhoi này chứ?Thứ này cũng có vậy ngươi còn muốn mọi người sống làm sao?Còn cả Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận kia nữa, cái đó còn gọi là Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận sao?

Lão huynh, không phải một mình ngươi từng chơi Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, ngươi dám chắc cái đó của ngươi là Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận chứ?Đám trưởng lão đầy vẻ ai oán nhìn vào thành Kim Ô.Đại ca, ngài mạnh mẽ, ngài hung hãn thế thì đừng có chạy tới Tiểu Sơn giới cướp cơm của đám nhân vật nhỏ chúng ta chứ!Sao phải làm vậy…Qua một lúc, ngay cả Hạ Tường cũng không biết tiếp theo nên làm thế nào?

Tiếp tục đánh?

Nhìn các trưởng lão khác xung quanh đều đã mất can đảm rồi.

Cho dù còn trưởng lão còn dũng khí thì những người bên dưới cũng chẳng nguyện ý.

Hắn có thể cảm thụ rõ ràng sĩ khí của đội ngũ đã xuống tới mức thấp nhất.Song dưới cái nhìn của mọi người lại che mặt bại lui như vậy, hắn cảm thấy quá mất mặt.Đang lúc Hạ Tường khó xử, thành Kim Ô lại đột nhiên có hành động.Trên tường thành Kim Ô đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, chỉ thấy những người này trực tiếp nhảy từ trên tường thành xuống.Hạ Tường mắt trợn tròn không thể tin tưởng nhìn về thành Kim Ô đang không ngừng có người nhảy xuống.Chẳng lẽ… chẳng lẽ bọn chúng định chủ động xuất kích sao?Không biết vì sao, hắn đột nhiên rung mình một cái, xoay mặt nhìn sang các trưởng lão khác lập tức sững người, đám trưởng lão vốn vây xung quanh hắn giờ chẳng thấy đâu nữa.

Mãi tới lúc hắn quay mặt lại mới đứng cách hắn ba trượng nhìn về phía hắn.Ai nấy vẻ mặt đều kinh hãi.Hành động của thành Kim Ô hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Tu giả đứng xem dồn dập chuyển ánh mắt về phía đám người đang rời thành Kim Ô này.Chỉ thấy đám người này đều mặc giáp nặng màu đen, động tác mười phần nhanh nhẹn nhẹ nhàng.

Nhìn một hồi, dám người đều lộ vẻ không hiểu nổi.

Giáp nặng trong số các loại linh giáp gần như không ai sử dụng vì tu giả đại đa số đều chiến đấu trong không trung, linh giáp nặng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ.

Linh giáp đại đa số sử dụng chất liệu nhẹ, trạm khắc phù trận để tiện hành động khi chiến đấu.

Bình thường mà nói, lực phòng ngực của linh giáp không ở bản thân nó mà ở độ mạnh yếu của linh tráo mà linh giáp tạo ra.Mà linh giáp màu đen trên người những người này vừa nhìn đã biết sẽ rất nặng.Linh giáp nặng nề như vậy chỉ có tu giả luyện thể mới có thể mặc được.

Nhìn đám người này động tác nhanh nhẹn linh hoạt, quả thật có phần giống tu giả luyện thể.Không ngừng có tu giả mặc giáp từ trên tường thành nhảy xuống, động tác của bọn họ cực nhanh, rất có tổ chức, không ngừng lao ra ngoài thành như nước chảy.

Bên ngoài thành nhanh chóng tập hợp thành một đội tu giả, mà khi số lượng tu giả này đạt tới con số một ngàn người, những kẻ đứng xem không ai không hít một hơi lạnh.Sắc mặt đám Hạ Tường càng vàng như đất!Ai nói thành Kim Ô không có bao nhiêu người?Ba mươi sáu tòa lầu phù chiến cần bao nhiêu tu giả điều khiển, cái này rất khó tính rõ, song tuyệt đối không ít hơn một ngàn người.

Hiện giờ lại chạy ra một ngàn tu giả luyện thể, thành Kim Ô rốt cuộc còn giấu bao nhiêu người?Hạ Tường thậm chí chẳng còn sức chửi rủa, đám trưởng lão khác cũng chỉ có nước hai mắt nhìn nhau.Một ngàn tu giả mặc giáp nặng nhanh chóng tập hợp, động tác không chút dây dưa.

Chỉ trong một hơi ngắn ngủi đã tập hợp xong.Một ngàn tu giả mặc giáp nghiêm nghị đứng đó, yên lặng không chút tiếng động, mọi âm thanh đều tan biến không thấy đâu nữa.Gió thổi qua hất cát bụi lên, mang theo cành khô lá vụn quét lên không trung.

Sát khí mãnh liệt như đao,, một ngàn người như một khối đá nặng ép vào lòng mỗi người, khiến ai nấy đều không tự chủ được cảm thấy hô hấp khốn khó.Thúc Long có phần đau đầu.Đầu tiên, nhiệm vụ của ông chủ không thể vi phạm.

Ông chủ để bọn hắn đi thu hoạch chiến lợi phảm, nếu mình ngang nhiên trái lời, ông chủ chắc chắn không vui, mà trong lòng hắn cũng không muốn.Nhưng lời của vị đại nhân trong vòng cổ cũng không thể xem nhẹ.

Là người huấn luyện trực tiếp của bản thân mình, nếu đắc tội với hắn ngày sau chắc chắn không thấy được ánh mặt trời nữa rồi.Hắn đột nhiên trong lòng máy động, lập tức có ý tưởng.Đám người đứng xem thấy đội ngũ mặc áo giáp đen này, phân thành hai phe hoàn toàn khác nhau.Một phe là cười nhạo thành chủ thành Kim Ô ngu ngốc, không ngờ lại luyện ra một đội ngũ rác rưởi như vậy.

Cho dù là kiếm tu hay phù tu đều vô cùng coi trọng năng lực phi hành.

Hiện giờ chiến trường chủ yếu là trên bầu trời, đám người này mà bay lên trời sẽ chậm như rùa, chỉ có nước ngồi chờ chết.Mà một phe khác lại khá tò mò.

Đến giờ, một loạt hành động của thành chủ Kim Ô đều khiến người ta kinh ngạc.

Một người như vậy sao lại phạm một sai lầm nông cạn như thế được?

Trong này tất có ẩn ý.Người trung niên và gã to cao đều thuộc về phe thứ hai.“Những thứ phá cách luôn rất khó nói.”

Người trung niên ánh mắt chớp động, thận trọng nói: “Người dám phá bỏ quy củ bình thường mới thực sự là anh kiệt.”

Gã to lớn vẫn chăm chú nhìn đội ngũ mặc giáp đen ngoài thành Kim Ô.

Người khác có lẽ cảm thấy đội ngũ này thực quá buồn cười, song hắn đã từng thấy qua quân tinh nhuệ chân chính, mặc dù đội ngũ này còn chưa đủ để gọi là tinh nhuệ nhưng đã ẩn tàng một cỗ khí thế khiến người khác không thể xem thường.Người khác có lẽ không để ý tới điều này song gã to lớn lại biết, muốn hình thành cỗ khí thế đó không phải là dễ.Thành chủ thành Kim Ô này quả là nhân tài!Ánh mắt của gã to lớn càng thêm nóng rực.Khổ Vệ mà một ma công khá cực đoan, không có tính cách kiên nhẫn căn bản không cách nào tu luyện.

Song nếu có thể chịu đựng được đau đớn, tiến cảnh sẽ nhanh chóng vượt xa các ma công khác.

Lúc đó, vị vương kia sau khi thu được Khổ Uyên, cảm thấy thực sự không tồi nhưng cũng ngại tiến triển của nó không đủ nhanh.

Hắn cũng chẳng đủ kiên nhẫn để chậm rãi bồi dưỡng cận vệ, vì vậy đã tu sửa khá nhiều.

Mà Khổ Vệ được tạo lại cũng trở thành một bộ ma công chóng có thành tựu, song đau đớn trong đó tất nhiên cũng tăng lên vài lần.Song đối với vị vương đó mà nói, dưới trướng hắn có vô số sĩ tốt, cho dù hiệu suất đào thải kinh người hắn cũng hoàn toàn không để ý.Có lẽ cả hắn cũng không ngờ sẽ có ngày bộ ma công này lại để cho một đám tu nô đi tu luyện.

Đám tu nô này đều đã qua tay không biết bao người, trải qua bao nhiêu cực hình mà vẫn sống sót, có thể nói là tâm cách cực kỳ kiên nhẫn.

Mà trong lòng Bồ Yêu càng không có cảm giác thương tiếc gì, để chứng minh giá trị thiên yêu của mình, hắn cũng liều mạng đốc thúc.Hôm nay là lần đầu Vệ doanh xuất trận.Đội ngũ kỳ quái này rốt cuộc muốn làm gì?Đang lúc đám người khó hiểu bỗng thấy đội hình nghiên chỉnh đó bỗng nhiên tản ra, mỗi đội lưu loát như nước chảy hóa thành vài chục dòng nhỏ.

Chỉ thấy bọn họ chia thành ba mươi sáu người một tổ, nhanh chóng di chuyển giữa ngọn núi.Tốc độ của bọn họ cực nhanh, giáp nặng trên người tựa hồ không chút ảnh hưởng, mà khiến người ta cảm thán nhất là chạy với tốc độ cao như vậy song đội hình không ngờ lại không chút hỗn loạn.Tên thành Kim Ô, Tả Mạc ồ một tiếng.Nghiên cứu phù trận đã lâu, hắn cực kỳ mẫn cảm với nó.

Vừa nhìn một cái hắn lập tức nhận ra, một tổ do ba mươi sáu người tạo thành luôn giữ vững một loại trận pháp chiến đấu.Trong lòng máy động, hắn khai mở Linh Nhãn.Trên đầu mỗi tiểu đội, khí đen lượn lờ, như vài chục con rắn đen liên tục di chuyển, sắt khí tỏa ra bốn phía.Tả Mạc lập tức giật mình.Đây là trận pháp chiến đấu gì vậy?Sát khí của trận này cực nặng, Tả Mạc trước giờ chư từng thấy.

So sánh với trận pháp chiến đấu của Chu Tước doanh dưới trướng Công Tôn Sai, sát ý cũng kém hơn trận pháp chiến đấu mà Vệ doanh đang dùng.Bồ yêu, tên này quả nhiên giữ nghề!Tả Mạc sờ cằm, lòng thầm suy nghĩ.Cái trán Thúc Long không ngừng nhỏ mồ hôi, tai không ngừng nghe tiếng gào thét của vị đại nhân kia từ trong vòng cổ truyền tới.“Các ngươi luyện cái chó má gì thế này?

Hừm!

Mới là Tiểu Ma Sát ba mươi sáu người, các ngươi luyện thành cái chó má này, vậy Đại Ma Sát hơn một ngàn người còn luyện cái rắm gì…”

Bồ yêu hoàn toàn không có nửa điểm phong độ như trước mặt Tả Mạc, hắn gào lên như sấm khiến Thúc Long trong lòng phát hoảng, hắn hiển nhiên rất không hài lòng.Rất nhanh, lệnh của Thúc Long truyền tới mỗi tiểu đội khiến ai nấy trong lòng phát lệnh.

Vốn bọn hắn đang đấu chí dâng cao, lúc này tinh thần càng thăng lên tới mười hai phần.Sát ý mỗi tổ càng thêm ngưng thực, lúc này ngay cả tu giả không có linh nhãn cũng có thể thấy chỗ bất phàm.“Sát ý thật sắc bén!”

Người trung niên lần đầu lộ vẻ kinh hãi, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Trận này sát ý quá nặng, thuộc hạ bình sinh ít thấy!

Không biết ai tạo ra hung trận như vậy nữa!”

“Có thể giết người đều trận tốt!”

Gã to lớn ngược lại lại không thấy vậy, hắn nhìn không chớp mắt vào đám Vệ doanh mặc giáp đen đang di chuyển không ngừng.Sát ý ngưng tụ như thực chất, trên đỉnh đầu mỗi tổ Vệ doanh đều như có rắn đen nhào lượn, khiến người khác nhìn mà kinh hãi.Những kẻ vừa cười nhạo Tả Mạc lúc này cũng trợn mắt há mốc mồm, tim đập loạn.

Tuy còn chưa thấy thủ đoạn công kích của đám người mặc giáp này song chỉ rieng sát ý kinh người này cũng đủ khiến rất nhiều người sợ hãi.“Quả nhiên lợi hại!”

Tả Mạc có linh nhãn nên càng thấy rõ, mỗi khi va chạm, những cỗ sát ý như rắn đen kia sẽ nhanh chóng quấn lấy kẻ địch.

Mỗi tổ Vệ doanh như một con dã thú muốn nuốt trọn kẻ địch.

Trong sát trận, con mắt mỗi người của Vệ doanh đều hóa thành màu máu, tản ra khí tức khủng bố. nếu không phải bọn hắn tu luyện Khổ Vệ, tính tình lại kiên nhẫn, dưới sát ý nồng nặc như vậy đã sớm sụp đổ rồi.Tả Mạc không khỏi hiếu kỳ, trận pháp chiến đấu này nếu gặp kẻ địch sẽ là quang cảnh ra sao?

Hắn rất muốn tới hỏi Bồ yêu, nhưng ngẫm lại, nếu lúc này tới hỏi y, nhất định y sẽ kiêu ngạo tới mức lỗ mũi hướng thẳng lên trời.Hắn bỏ qua ý định này, đột nhiên phản ứng lại: “Không phải ta bảo chúng thu hoạch pháp bảo sao?

Bọn chúng lập trận làm gì?”

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, lại nhìn thi thể và pháp bảo rơi lung tung, Tả Mạc lập tức nổi giận, chắc chắn là Bồ yêu làm trò.Bao nhiêu tính thạch đấy…Hắn vừa định há miệng mắng, đột nhiên thấy vài chục đạo kiếm quang từ trên trời bắn tới.Chương 291 : Hồng Quân Hiên .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnChỉ thấy mười mấy tu giả cả người lấp lánh ánh sáng, chân đạp phi kiếm, ai nấy vẻ mặt lạnh như băng.

Hơn mười người công khai hạ xuống đám tu giả ngoại đường, người dẫn đầu trong đó vừa ngừng lại đã lập tức chỉ thẳng mặt Hạ Tường mắng.“Hạ Tường!

Ngươi thật to gan!

Đại sư huynh ngộ hại ngươi lại dám giấu diếm không báo cáo lên!”

Rồi lập tức không thèm nghe Hạ Tường giải thích, sắc mặt lạnh lùng quét qua những trưởng lão khác: “Bản tọa là nhị đệ tử của lão tổ, Hồng Quân Tiêu, từ giờ trở đi bản tọa sẽ quản lý ngoại đường!

Ai không phục, giết không tha!”

Các trưởng lão khác đều biến sắc nhưng không ai dám mở miệng, bọn họ cũng có không ít người từng gặp Hồng Quân Hiên.“Bản tọa cho các ngươi cơ hội lập công chuộc tội.”

Hồng Quân Hiên trong mắt lộ sát khí, chỉ vào đám Vệ doanh bên dưới thành Kim Ô, điềm nhiên nói: “Cho các ngươi một nghìn người, nếu đánh bại được đám nhà quê này ta sẽ miễn tội cho các ngươi.

Nếu các ngươi sợ chiến vậy đừng trách bản tọa vô tình!”

Các trưởng lão mặt vàng như đất.Đội ngũ này tuy còn chưa biết thực lực ra sao nhưng sát ý ngưng thực tới mức người khác kinh hãi, chỉ đứng xa nhìn bọn họ đã chẳng nổi lên chút dũng khí nào rồi.“Thế nào?”

Hồng Quân Hiên sắc mặt lạnh thêm vài phần: “Các ngươi không muốn?”

Vài đệ tử Minh Tiêu khác cũng vẻ mặt bất thiện nhìn mọi người, chỉ cần đám Hạ Tường hơi phản kháng họ sẽ động thủ.Hạ Tường mặt như tro tàn, lúc này cũng hiểu đã chẳng còn cách nào xoay chuyển tình thế, sự kiên nhẫn của Minh Tiêu phái đối với bọn họ đã tới giới hạn.

Hắn khổ sở nói: “Ta nguyện ý.”

Trước mắt hắn chỉ còn một con đường, tìm sống trong chỗ chết.Đám Hồng Quân Hiên căn bản sẽ không cho bọn hắn con đường khác để chọn, còn về phần trốn, hắn thậm chí không dám nghĩ tới.

Tiểu Sơn giới tuy lớn nhưng nào có chỗ cho hắn dung thân.Thấy Hạ Tường mở miệng, ánh mắt những trưởng lão khác xoay chuyển, nhất là vài vị trưởng lão ngưng mạch tam trọng thiên, lúc này trong lòng cũng có ý muốn bỏ đi.

Nhưng mấy tên đệ tử Minh Tiêu đã mơ hồ vây quanh bọn họ, họ cũng biết cho dù muốn thoát cũng chẳng đơn giản như vậy.Bọn họ trầm mặc đi tới bên người Hạ Tường.Trong mắt Hồng Quân Hiên và các đệ tử Minh Tiêu hiện lên vẻ hận thù, Hoàng Trác Quang chết đi quả thực là một tia sét đánh giữa trời quang đối với Minh Tiêu phái.

Đa số các đệ tử Minh Tiêu đều lấy đại sư huynh làm thần tượng, y đột nhiên chết đi, còn chết ở Tiểu Sơn giới, một nơi bọn chúng cảm thấy chẳng có chút uy hiếp, cơn tức này sao nuốt xuống được?Hạ Tường biết có giải thích cũng vô dụng, chẳng nói lời nào, trực tiếp chọn một ngàn người.Đám đệ tử Minh Tiêu đột nhiên tới lập tức hòa hoãn xuống, chiến trường lại một lần nữa trở nên khẩn trương.

Ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Hồng Quân Hiên, khiến hắn cảm thấy phấn chấn trước giờ chưa từng thấy, đại sư huynh không còn, rốt cuộc cũng tới phiên mình.Hắn chờ ngày này đã lâu lắm rồi.Chỉ cần đánh hạ thành này, Tiểu Sơn giới lại một lần nữa nằm trong sự khống chế của bản môn, người lập công là hắn cũng theo thế nước lên thuyền lên, thay thế đại sư huynh trở thành người đứng đầu trong số hàng đệ tử trẻ tuổi.

Về phần đám người Hạ Tường này trong mắt hắn thành sự không đủ còn bại sự có thừa.

Nếu không phải bọn chúng, cục diện ở Tiểu Sơn giới cũng tuyệt đối không rơi xuống tình trạng xấu đến vậy.“Cử chỉ đệ tử Minh Tiêu như vậy, thực không thuốc nào cứu được nữa rồi.”

Gã to lớn lắc đầu, ngữ khí lộ vẻ chán ghét không nói nên lời.“Ha ha, trời đã muốn chúng diệt vong, tất khiến chúng điên cuồng trước, đại nhân hà tất phải bực bội vì chúng.”

Người trung niên khẽ cười một tiếng.“Vậy cũng đúng.”

Gã to lớn gật đầu, ngay lập tức lộ vẻ mong đợi: “Cũng là chuyện tốt.

Như vậy cũng giúp chúng ta xem qua rốt cuộc đám hắc giáp vệ này có gì độc đáo.”

Chú ý tới biến hóa của ngoại đường không chỉ là đám người đứng xem, Thúc Long cũng để ý tới.Vẻ mặt hắn lập tức nghiêm túc hẳn lên, liếc mắt nhìn ông chủ trên thành Kim Ô, hắn nhỏ giọng nói với vị đại nhân trong vòng cổ: “Đại nhân, bọn chúng hình như định động thủ.”

“Động thủ?”

Thanh âm vị đại nhân trong vòng cổ kia đột nhiên lộ vẻ kích động: “Tốt!

Rất tốt!

Giết!

Giết sạch bọn chúng!”

Thúc Long giật nảy mình, vị đại nhân này sát khí thật nặng.

Bất quá hắn đương nhiên không cho những lời đó là thật, hắn quan sát thế cục, cũng hiểu được chỉ sợ tạm thời không có thời gian đi cướp chiến lợi phẩm, trong lòng không khỏi phiền muộn.

Ông chủ ra lệnh cho bọn họ tới cướp đoạt, giờ thấy nhiệm vụ không cách nào hoàn thành được rồi.Nhiệm vụ đầu tiên ông chủ giao cho, Vệ doanh lại không cách nào hoàn thành, trong lòng Thúc Long khó chịu tới cực điểm.Nhưng lúc này hắn cũng biết nặng nhẹ, đối phương phái một nghìn người ra tuyệt đối không phải tới mời bọn họ ăn cơm.

Quyết định thật nhanh, hắn không hề do dự lệnh cho các đội tập hợp.Vệ doanh vốn tản ra khắp núi lúc này lấy Thúc Long làm trung tâm, nhanh chóng tập hợp, tựa như y là một khối nam châm cấp tốc hút bọn họ lại.

Bộ giáp nặng nề không tạo thành chút trở ngại nào cho bọn họ, tuy rằng bọn họ không cách nào bay nhưng động tác mỗi người đều vô cùng nhanh nhẹn, chỉ vài cái nhảy đã trở lại trong trận hình.Tả Mạc ngồi trên đám mây, âm thầm gật đầu, Thúc Long quả nhiên trầm ổn.

Hắn cũng không lên tiếng, chỉ để lầu phù chiến tùy thời chuẩn bị trợ giúp.

Bất cứ đội ngũ nào nếu không trải qua thực chiến cuối cùng đều sẽ chẳng chút hữu dụng.

Lúc trước hắn cho rằng Vệ doanh trong thời gian ngắn hẳn chẳng có hiệu quả gì, giờ mới phát hiện Vệ doanh tiến bộ vượt xa sự tưởng tượng của mình, trong lòng cũng sinh ra vài phần tin tưởng.Chỉ một đợt giao chiến ngắn ngủi vừa rồi thật ra đã tiêu hao gần hết sức chiến đấu của hai doanh Đông Tây.

Lầu phù chiến giúp được đôi chút, Tả Mạc đành phải để bọn họ mau chóng khôi phục linh lực.Hắn cũng rất tò mò, Vệ doanh rốt cuộc có thủ đoạn gì lợi hại.Với lý giải của hắn đối với Bồ yêu, tên này nếu không nắm chắc tuyệt đối không đi ra làm chuyện mất mặt, xấu hổ.Bồ yêu chỉ làm một chuyện, đó là bộc lộ khả năng!Vệ doanh tập hợp lại với tốc độ nhanh nhất, Thúc Long cũng không hạ lệnh lui về thành mà ở ngoài thành chuẩn bị nghênh địch.“Bọn chúng có bài kiểm tra, ngươi cũng có.”

Lời nói của vị đại nhân trong vòng cổ khiến Thúc Long sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.“Ta dạy ngươi nhiều thứ như vậy, ngươi nếu để tâm, cục diện nhỏ như vậy cũng chẳng đến mức không ứng phó nổi.”

Trong lời nói của Bồ yêu không chút cảm tình.“Nếu không ứng phó nổi các ngươi cũng chẳng cần sống nữa.

Ông chủ các ngươi tuy lòng dạ mềm yếu nhưng nếu đã vô dụng các ngươi cũng chỉ là gánh nặng mà thôi.”

Thúc Long không hề tức giận, hắn đã vài chục tuổi, làm tu nô cũng đã hai mươi năm, đắng cay gì cũng đều trải qua, chuyện đời gì cũng đã gặp.

Những lời này của đại nhân tuy không dễ nghe song cũng hoàn toàn không sai.

Hắn chỉnh lại bộ giáp đen nặng trên người, ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn vẻ kiên quyết.Nếu chỉ chút chuyện này cũng không đối phó nổi, sao không khiến ông chủ thất vọng?Hắn chậm rãi đảo qua xung quanh, trầm giọng nói: “Đây là trận chiến đầu của chúng ta!

Ta biết mọi người chờ ngày này đã lâu, chúng ta liều mạng tu luyện là vì cái gì?

Chính là vì trận chiến này!

Hiện giờ cho dù chết cũng phải nâng cao danh hiệu của Vệ doanh lên!”

Giọng hắn không lớn song sắc mặt ai nấy trong Vệ doanh đều sục sôi hẳn lên.Tả Mạc không nghe thấy họ nói, hắn giật mình nhìn khí đen bốc lên trên đầu Vệ doanh đột nhiên mạnh thêm vài phần, đậm đặc như mực trong mắt hắn, khiến ngay cả hắn cũng không khỏi có cảm giác vô cùng nguy hiểm.Trận pháp chiến đấu thật lợi hại!Tả Mạc kinh hãi khó hiểu, nữ tu vốn luôn bất động bên người hắn trong mắt đột nhiên lóe lên ánh tím yếu ớt, nhìn chăm chăm vào Vệ doanh không chớp mắt.Dưới Linh Nhãn, chỉ thấy từng sợi khí đen toát ra khỏi đám người Vệ doanh, khí den tràn ra rồi hòa vào trong trận, lưu chuyển bất định giữa trận hình.

Chỉ trong chớp mắt, trong trận đã dày đặc vô số sợi khí đen nhỏ như tơ.“Đi thôi!”

Hạ Tường trầm giọng nói.Các trưởng lão khác lặng lẽ lấy phi kiếm ra, thôi động linh giáp.

Phía sau bọn họ, một ngàn tu giả cũng dồn dập lấy linh giáp ra, khởi động.Bầu trời lại một lần nữa bị phủ đầy bởi đủ loại màu sắc.Ánh mắt mọi người lại tập trung vào lần va chạm này giữa hai đội ngũ.Từ mặt thực lực, ngoại đường chiếm thượng phong tuyệt đối.

Linh giáp bọn họ vượt xa giáp nặng của Vệ doanh, trong mắt nhiều tu giả, giáp nặng thô kệch như vậy không ngờ còn có người sử dụng, đúng là lần đầu được thấy.Mà từ thực lực mỗi cá nhân, ngoại đường cũng chiếm ưu thế tuyệt đối.

Trong trưởng lão của ngoại đường có tới vài tu giả ngưng mạch tam trọng thiên.

Còn Vệ doanh, tuy phương pháp tuy luyện của bọn họ cực kỳ hiếm thấy song thực lực mỗi người đều bình bình, ngay cả cao thủ cũng không thấy có ai.Rất nhiều người liếc mắt về phía Tả Mạc, lắc đầu liên tục.Hồng Quân Hiên cười lạnh nói: “Giáp nặng, bọn chúng còn tưởng giờ là ngàn năm trước sao, đồ cổ như thế còn lấy ra, ai nói với ta bọn chúng cực giàu vậy?

Ngoại đường lại bị một đám rác rưởi giết nhiều người như vậy sao?

Rác rưởi đúng là rác rưởi, tiến vào Minh Tiêu phái chúng ta còn chẳng chịu cố gắng!”

“Ha ha, đúng vậy!

Bọn họ sao so sánh được với sư huynh, sư huynh vừa xuất mã chỉ như nhấc tay một cái mà thôi.”

Một tên sư đệ nịnh bợ nói: “Đừng nói thành Kim Ô, cho dù là vài cái, sư huynh cũng hạ dễ như trở bàn tay thôi!”

Hồng Quân Hiên vô cùng đắc ý: “Chờ dánh xong thành này, ai cũng có công cả!”

“Sư huynh anh minh!”

“Theo sư huynh thực được thơm lây!”…Đám sư đệ kia ồn ào tang bốc Hồng Quân Hiên khiến ý đắc ý chưa từng có, khoát tay ngăn lại: “Xem đám rác rưởi này rốt cuộc có tác dụng gì.”

Những người khác cũng nhanh chóng chuyển sang nhìn Hạ Tường.“Giết!”

Hạ Tường chẳng nói lời thừa, xông lên đầu tiên.

Các trưởng lão khác cũng không nói một lời, theo sát đó tiến tới, còn một ngàn tu giả, không ai dám cãi lệnh.Bầu trời vang lên từng tiếng rít.Khắp bầu trời ánh sáng như mưa, dánh về phía Vệ doanh dưới thành Kim Ô.Mười dặm!Không chút động tĩnh, cơn lũ màu bạc mà mọi người dự đoán không hề xuất hiện, điều này khiến đám người đều ngạc nhiên.“Chẳng lẽ lầu phù chiến đã cạn lực?”

Người tng niên nghi ngờ nói: “Hay là thành chủ thành Kim Ô tin tưởng mười phần đối với đội ngũ này?”

Gã to lớn cũng lộ vẻ khó hiểu, hai giả thiết đó đều cực có khả năng, song nó lại có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.Lại nói Hạ Tường và đám trưởng lão, vốn tưởng sẽ phải đối mặt với cương lôi bắn tới như mưa, không ngờ bay nửa ngày mà thành Kim Ô không bắn ra tới một viên nào.Điều này khiến bọn chúng mừng rỡ, sĩ khí tăng cao!Vài vị trưởng lão vốn định chạy trốn lúc này trong lòng trấn định, những tu giả ngoại đường ở phía sau cũng dâng trào chiến ý.Cương lôi như nước lũ đáng sợ nhất kia giờ không chút uy hiếp, đối phương chẳng qua chỉ là một đám nhà quê mặc giáp nặng, còn sợ gì nữa?Đúng vậy!

Còn sợ gì nữa?Hạ tường thấy hy vọng sống đã hiện lên trước mắt, chiến ý đột nhiên dâng cao, hét lớn: “Giết!

Giết!

Giết!”

Một ngàn tu giả ngoại đường đồng thanh hét lên: “Giết!

Giết!

Giết!”

Bảy dặm!Năm dặm!Ba dặm!Đám tu giả gào thét lao lên, phóng to với tốc độ kinh người trong mắt Thúc Long.Thúc Long mở mắt, ma công vận tới cực hạn, trong con mắt màu máu, một luồng khí đen xẹt qua như một thanh đao, hắn mạnh mẽ quát lên!“Giết!”

Chương 292 : Tiểu Ma Sát .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnThúc Long thôi đọng ma công tới cực hạn, vô số khí đen tiến vào cơ thể hắn với tốc độ kinh người.Chỉ thấy thân thể hắn nhanh chóng bành trướng, thân hình phình ra, cao hơn một thước.

Khuôn mặt vốn tang thương giờ cũng lộ vẻ uy nghiêm hung hãn, giáp đen mắt đỏ, khiến người khác kinh hãi.Không riêng gì hắn, mỗi doanh vệ lúc này cũng liên tiếp quát lên, thân hình mỗi người đều cao lên.“Đây là công pháp tà môn gì vậy?”

Gã to lớn trợn mắt hỏi.“Không rõ lắm.”

Người trung niên sắc mặt ngưng trọng: “Có điểm giống Quỷ Tương Lâm của Quỷ Phù môn, lại có điểm giống thuật Thần Đả của thiền tu, môn phái có bí pháp loại này không ít.

Đại chiến ngàn năm trước từng rất huy hoàng, giờ lưu lại cũng không nhiều.”

“Vì sao giờ lưu lại không nhiều?”

“Loại bí pháp nàng nặng về giết chóc mà coi nhẹ tu thân, càng không nói tới luyện khí luyện đan các thứ, tất nhiên sẽ nhanh chóng mất đi.”

Người trung niên nhanh chóng giải thích, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào chiến trường.Trong Linh Nhãn của Tả Mạc lại là một cảnh tượng khác.

Trên người mỗi doanh vệ đều lượn lờ khí đen, như vô số con rắn nhỏ xoay quanh họ.Tiếng rít càng thêm sắc bén đột nhiên vang lên.Đám tu giả ngoại đường đồng loạt phóng ra kiếm mang, kiếm mang đủ mọi màu sắc như một bầy cá khổng lồ sặc sỡ rít gào đánh về phía Vệ doanh ở bên dưới!Cảnh tượng cả ngàn tu giả cùng lúc phóng kiếm mang, vô cùng hoành tránh!Ai tận mắt thấy cảnh này đều không khỏi khiếp đảm, tâm thần dao động.Vệ doanh bên dưới, sau một tiếng quát của Thúc Long đột nhiên yên lặng tới kỳ lạ.

Sát ý dày đặc lúc trước giờ lại biến mất không thấy đâu.Tả Mạc lúc này không khống chế nổi lộ kẻ kinh hãi, khí đen bị trói chặt trong đại trận, chúng tựa như những con dã thú bị nhốt trong lồng, vùng vẫy điên cuồng.

Song đám Thúc Long tựa hồ không chút để ý tới đám khí đen này, vẫn giữ vững vị trí, tùy chúng va chạm.Thẳng tới lúc kiếm mang như mưa đã gần xuống tới đỉnh đầu mới nghe Thúc Long trầm giọng quát lên một tiếng: “Giết!”

Tiếng “giết” này của hắn không lớn, mang theo nhịp điệu đặc biệt, trầm thấp áp chế.Chỉ thấy đại trận của Vệ doanh bỗng dưng vận chuyển, hắc khí cuồng bạo trong trận tựa hồ cũng không cam lòng bị thôi động, chúng giãy dụa điên cuồng song không làm được gì.

Những doanh vệ khoác trọng giáp màu đen sắc mặt vẫn không chút biểu tình, di chuyển từng bước đầy kiên định.

Theo sự di chuyển của Vệ daonh, từ trong trận sinh ra một lực lượng vô hình kéo khí đen chuyển động theo từ chậm tới nhanh.Một vòng xoáy thật lớn xuất hiện trên đầu Vệ doanh.

Vòng xoáy trở nên đen kịt với tốc độ mắt thường thấy được, sát ý nồng nặc lại một lần nữa lộ ra!Kiếm mang như mưa trên bầu trời như chịu một lực hút cường đại, đồng loạt chui vào vòng xoáy kia.Đám tu giả ngoại đường đồng loạt biến sắc!Kiếm mang không khống chế được.Sao lại như vậy?Đa số bọn chúng chưa từng gặp qua tình huống qury dị như vậy.Chỉ thấy kiếm mang như mưa trên bầu trời dồn dập lao vào vòng xoáy do khí đen hợp thành kia, biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.Toàn bộ chiến trường trở nên tĩnh mịch, ai nấy ngơ ngác nhìn vòng xoáy đen bao phủ toàn bộ Vệ doanh đang yên lặng xoay tròn kia.“Đây…

Đây là cái gì?”

Gã to lớn hét lên thất thanh.Người trung niên cũng kinh ngạc không nói nên lời, không thể nào?

Tiểu Sơn giới sao lại xuất hiện trận pháp chiến đấu lợi hại đến vây được?Thành chủ thành Kim Ô quả nhiên rất có bối cảnh!Không phải môn phái lớn bảy tám trăm năm tuyệt đối không thể có trận pháp chiến đấu kinh khủng tới vậy.

Tên này rốt cuộc là người của môn phái nào?

Chạy tới Tiểu Sơn giới làm gì?

Chẳng lẽ cùng mục đích với bọn mình?Ý nghĩ trong lòng xoay chuyển trăm lần, sắc mặt người trung niên cũng biến đổi không ngừng.Hồng Quân Hiên thấy vòng xoáy lớn đó, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, tâm tình xem náo nhiệt lập tức không cánh mà bay.Trong lòng đám Hạ Tường đều kinh hãi khó hiểu, vòng xoáy màu đen trên đầu Vệ doanh tựa như một con hung thú thời viễn cổ, phảng phất như có thể thôn phệ tất cả.

Hơn ngàn đạo kiếm mang cứ thế không chút tiếng động bị hút sạch vào trong đó.Quả nhiên có cổ quái!Hạ Tường cắn răng nói: “Chúng ta tới gần một chút!

Bọn chúng không đỡ nổi phi kiếm của chúng ta đâu!”

Đám tu giả khác lộ vẻ do dự, song đám Hồng Quân Hiên vẫn đứng sau giám sát, nếu lúc này lui lại chắc chắn chúng sẽ trực tiếp chém thẳng!

Chỉ có xông pha mới có đường sống!Các trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, cũng chẳng nhiều lời, trực tiếp thôi động linh lực.Một ngàn người phía sau thấy vậy cũng đành theo sau.

Khiến bọn hắn thoáng an tâm là bọn hắn vẫn đang ở trên trời còn đội ngũ cổ quái này hiển nhiên không am hiểu phi hành, không cách nào bắt được bọn hắn.Chỉ cần cẩn thận một chút, đừng tới gần quá hẳn sẽ không vấn đề gì.Hạ Tường đi đầu, trong lòng hắn vẫn có đôi chút bồn chồn.

Đội ngũ này thực sự quá cổ quái, vòng xoáy màu đen chỉ nhìn qua cũng thấy đáng sợ rồi, trong lòng bọn hắn cũng đang run rẩy.Nhưng ngoài dự đoán của đám người là cho dù bọn hắn có tới gần vòng xoáy cũng không tạo thành chút ảnh hưởng nào.

Chẳng lẽ vòng xoáy này chỉ có tác dụng đối với những thứ như kiếm mang thôi?

Dũng khí của đám người lập tức dâng lên vài phần.Bọn hắn lại tiến tới gần, quả nhiên không bị ảnh hưởng.Lúc này, trong lòng cả đám đã trấn định.Những người khác cũng đã nhìn ra mánh khóe, không hiểu vì sao, người trung niên vô thức thở phào nhẹ nhõm, hung trận này mang tới áp lực chưa từng có cho hắn, như một tảng đá nặng trịch đè lên ngực.Sát trận lợi hại như vậy không nên xuất hiện ở Tiểu Sơn giới.Chỉ có Tả Mạc nhìn ra ảo diệu trong đó, vòng xoáy màu đen hút vào nhiều kiếm mang như vậy đã càng thêm lớn mạnh.

Càng đáng sợ hơn là khí đen sau khi lớn mạnh lại truyền vào trong trận, lúc này khí đen trong trận đã nồng nặc hơn so với vừa rồi tới vài chục lần.Tả Mạc nhìn không chuyển mắt, hắn bỗng nghĩ tới sương đất của đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ.

Màn sương đất đó dày đặc như núi, còn những sợi khí đen này lại cực hung mãnh sắc bén!Đám người Thúc Long trong trận toàn thân bị bao phủ bởi khí đen dày đặc, lúc trước nó còn như những con rắn nhỏ, lúc này tựa như một luồng nước đen đậm đặc.

Càng tới gần chỗ bọn họ, khí đen càng nồng nặc.Vòng xoáy màu đen tuy vẫn giữ thanh thế đáng sợ như vậy nhưng trong mắt Tả Mạc lại có dấu hiệu mờ nhạt đi.Chẳng lẽ…Tả Mạc trong lòng khẽ động.Đúng lúc này, Thúc Long lại một lần nữa quát lên: “Giết!”

Mọi người tim đập mạnh, còn chưa kịp phản ứng đã nghe một ngàn doanh vệ cùng lúc quát lên: “Giết!”

Sát ý mất đi trói buộc tựa như mãnh hổ sổng chuồng, gầm lên một tiếng, khí thế không thể chống đỡ!Đội ngũ vừa rồi còn nghiêm chỉnh giờ ầm ầm tản ra, mỗi tổ như một áng mây đen trôi đi bốn phía.

Cùng lúc đó, trong trận bay ra hơn mười con rắn đen lớn, thân rắn to như thùng nước, đánh về phía đám tu giả trên không trung.Phì phì phì!Tiếng rít của mãng xà không ngừng vang lên bên tai khiến kẻ khác da đầu tê dại.Đám người đứng xem chỉ thấy vòng xoáy màu xám đột nhiên tan thành hơn mười con rắn lớn màu đen dài hơn mười trượng, nhe cái răng nanh đen xì ra đánh về phía đám tu giả ngoại đường trên bầu trời.Khoảng cách hai bên cũng không xa, con rắn lớn màu đen như mũi tên rời nỏ, mang theo uy thế không thể chống đỡ nhào tới trước mặt đám tu giả.Một bóng đen mơ hồ bỗng nhiên nhảy tới trước mặt hắn, đầu óc Hạ Tường ong lên một tiếng, trống rỗng.Không riêng gì hắn, những kẻ khác cũng không ai kịp phản ứng.Phiu!Một cơn gió tanh thổi qua, không hề đau đớn như trong tưởng tượng, Hạ Tường giật mình một cái, cố gắng tỉnh táo lại, lại bỗng phát hiện xung quanh là một khoảng đen kịt.Cơn sợ hãi khó hiểu dâng trào trong lòng, hắn gian nan nuốt một ngụm nước miếng, đây, đây là nơi nào?Sát khí lạnh băng, không chút sinh cơ, hắn phảng phất như đặt mình trong cõi hư không.

Cô tịch và sợ hãi như thủy triều dâng lên, không ngừng đánh vào phòng tuyến trong tâm linh hắn.Bình tĩnh…

Bình tĩnh…

Nhất định phải bình tĩnh!Đây nhất định là ảo cảnh!Hạ Tường không ngừng tự nói, không ngừng khiến bản thân tỉnh táo lại.Trong không trung bỗng truyền tới một giọng nói đầy sát ý lạnh lẽo.“Giết!”

Bỗng dưng hắn cảm thấy sau lưng đau đớn, cúi đầu mới kinh hãi phát hiện một bàn tay lượn lờ khí đen đã vươn một nửa ra trước ngực hắn.Vì sao…Tâm thần hắn rơi vào bóng tối vô biên vô tận.Thúc Long chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể lên cao kinh người, bản thân mình như cũng bị đốt thành tro tàn, hắn cắn răng cố nhịn.

Tu luyện Khổ Vệ lúc bình thường luôn gặp tình huống như vậy, hắn thôi động ma công, vừa rồi là hắn một đòn giết chết Hạ Tường.Bất quá lúc này trong lòng hắn cũng chẳng có chút vui sướng, chỉ có chiến ý điên cuồng.Hắn lại một lần nữa vung tay, toàn bộ bàn tay bị bao phủ trong làn khí đen nồng nặc, hai mắt hắn đã đỏ càng thêm đỏ, dường như toàn bộ đau đớn đều từ cánh tay phải truyền tới, song cánh tay hắn không hề rung động.Bất cứ lực lượng nào đều không phải tự nhiên sinh ra.Muốn có lực lượng phải trả giá.

Công pháp ôn hòa thì phải trả thời gian, còn công pháp chóng thành tuy tiết kiệm được thời gian song phải trả những thứ khác.“Giết!”

Từ trong ngực truyền tới một tiếng hét trầm thấp, hắn mạnh mẽ đảo bàn tay, năm ngón tay tạo thành trảo, chụp về phía một tu giả trên không trung!Một bàn tay đen rời tay bắn ra, đập thẳng vào ngực một tu giả rồi xuyên thẳng qua.

Linh tráo chói mắt kia như chẳng có tác dụng gì, bàn tay màu đen này chui qua dễ dàng.Tu giả này lập tức run lên, sinh cơ không còn, ngã thẳng xuống dưới.Người ngoài chỉ thấy một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị, con rắn đen đang lao lên, sắp đụng tới đội ngũ đang tiến tới thì bỗng hóa thành một khối khí đen bao phủ toàn bộ tu giả ngoại đường trong đó.Tu giả bị luồng khí đen bao phủ như con rối ngừng giữa bầu trời.Vệ doanh bên dưới lập tức tuôn ra từng luồng khí đen, đánh vào người đám tu giả đang cứng đờ trên không.

Chỉ thấy đám tu gải này như cái bánh bao, từng tên một rớt thẳng xuống.

Có tu giả trong lúc rơi, thi thể hóa thành tro bụi, không chút sinh cơ.Bộp bộp bộp!Tu giả ngoại đường không ngừng rơi xuống, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, trên bầu trời đã trống rỗng không còn cái gì.Không ai thoát nổi, ngoại đường lại một lần nữa bị diệt sạch, kể cả đám trưởng lão.

Vài tên trưởng lão ra sức giãy dụa, song trong luồng khí đen đó, chúng chỉ như những con ruồi không đầu, bay loạn khắp nơi nhưng vẫn không trốn nổi, cuối cùng bị hơn mười luồng khí đen bắn trúng.Toàn bộ quá trình chiến đấu ngắn ngủi vượt xa tưởng tượng, sạch sẽ lưu loát tới mức người khác sợ hãi.Một nghìn người đấu một nghìn người!Một bên bị diệt sạch toàn bộ chỉ trong chớp mắt mà bên kia lại không chút tổn thương.

Đám người đã không còn cảm thấy kinh ngạc, chỉ có sợ hãi!

Cực kỳ sợ hãi!

Đám người mặc giáp đen này đáng sợ chẳng khác nào yêu ma!Không, cho dù là yêu ma cũng tuyệt đối không thể thu thập một ngàn tu giả thoải mái như vậy!Hồng Quân Hiên sắc mặt không còn chút máu, trắng bệch như tờ giấy.

Hắn vô thức mở miệng song không phát ra tiếng nào.

Bên cạnh hắn, đệ tử Minh Tiêu phái khác, chân cũng không tự chủ được run lên lẩy bẩy.Ngay cả gã to lớn và người trung niên cũng lộ vẻ sợ hãi.Bọn họ…

Rốt cuộc là ai?Khí đen kia, rốt cuộc là cái gì?Trận pháp chiến đấu kia, rốt cuộc là gì?Chương Chương : 293 : Phát tài phi nghĩa .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnThúc Long cắn mạnh răng, khí đen như ngọn lửa thiêu đốt thân thể hắn.

Hắn biết khí đen là gì, chính là sát ý.

Ô Sát Ma Sát trận có thể ngưng tụ sát ý để đả thương kẻ địch song sát ý như đao, trước khi đánh địch thì tự tổn thương mình.Ma công Khổ Vệ vận tới cực hạn, khí đen từng chút từng chút một bị hút vào, cả người hắn không tự chủ được mà run lên lẩy bẩy.Đau đớn, cực khổ lại đều là thuốc bổ tốt nhất đối với ma công này.Khác với người ngoài nhìn vào, sử dụng Tiểu Ma Sát giờ cũng đã vô cùng miễn cưỡng đối với các doanh vệ.

Bình thường lúc tu luyện xác suất thành công của Tiểu Ma Sát cũng không cao, song hiện tại không có khúc nào thất bại!Song…Thúc Long cảm thấy từng tia khí đen như sâu bọ cui vào trong cơ thể hắn, thiêu đốt từng tấc da thịt hắn!

Hắn không dám cử động, chỉ sợ hơi động mình sẽ không thể khống chế nổi nữa.Không riêng gì hắn, toàn bộ doanh vệ đều đứng yên tại chỗ như cọc gỗ, quanh người lượn lờ khí đen.

Bọn họ cắn chặt răng chống đỡ, điên cuồng thôi động ma công.“Lập tức về thành.”

Trong vòng cổ, thanh âm của Bồ yêu không còn rít lên như trước mà lộ vẻ ngưng trọng hiếm thấy.Thúc Long nói không nên lời, hắn cắn chặt răng, khí đen trên người càng thêm dày đặc, khí đen lượn lờ, mơ hồ có xu thế tạo thành ngọn lửa.

Hắn không di chuyển chút nào, toàn bộ Vệ doanh khí đen càng thêm dày đặc.Tả Mạc cũng thấy điểm bất hợp lý trong đó, theo lý thuyết, khí đen lúc này nên tán đi mới đúng.

Nhưng giờ khí đen trong đại trận lại càng lúc càng dạy đặc, nếu cứ tiếp tục nhưu vậy, Vệ doanh sợ là sẽ bị những sát ý lẫm liệt này thôn tính mất.“Huyền thủy!

Mau!”

Trong đầu Tả Mạc đột nhiên vang lên thanh âm của Bồ yêu.Tả Mạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó khẽ biến sắc, nhanh chóng bay ra ngoài thành, vung ra một luồng huyền thủy.

Lúc này hắn cũng chẳng quan tâm tới giá trị của huyền thủy không nhỏ, thậm chí vì sợ số lượng không đủ, dứt khoát vẩy hết huyền thủy trên tay lên người Vệ doanh.Mỗi giọt huyền thủy nặng như chì, nghe rõ tiếng leng keng leng keng vang lên, một ít nước rơi xuống mặt đất lập tức tạo thành một cái hố nhỏ, bụi bặm bay khắp nơi.Nhưng những làn nước rơi xuống người doanh vệ như thấm vào trong cát, lập tức truyền vào trong cơ thể, biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.Lần trước bọn Tả Mạc giết chết con Nguyệt Tình Huyền Thủy thú kia, cân nặng đạt tới ba ngàn cân, Tả Mạc cũng thu được tới một ngàn năm trăm cân huyền thủy.

Mội ngàn năm trăm cân huyền thủy này đều được rải lên người Vệ doanh.Huyển thủy là tài liệu tam phẩm thường thấy nhưng cũng không nghĩa là giá trị của nó nhỏ.Ô Sát Ma Sát trận vừa rồi khiến người ta kinh hãi song khi tận mắt thấy Tả Mạc cuồn cuộn không ngừng tuộn ra một ngàn năm trăm cân huyền thủy, đám người đứng xem suýt nữa phát điên, lòng đau như cắt!Con mắt bọn họ đỏ bừng đầy đố kỵ.Hơn một ngàn cân huyền thủy…Có kẻ phá của như vậy sao?Thấy khí đen tiêu giảm không ít, vẻ đau đớn trên mặt Thúc Long cũng giảm bớt đi nhiều, trong lòng hắn cũng thoáng an tâm.

Bỗng nhớ tới mình còn bốn nửa viên nguyệt châu, hắn vội vàng hỏi Bồ yêu: “Nguyệt châu có tác dụng không?”

Bồ yêu có phần kinh ngạc: “Nguyệt châu rất đắt tiền.”

“Tóm lại là có tác dụng?”

Tả Mạc hỏi“Ừm, có tác dụng.”

Bồ yêu vừa dứt lời, Tả Mạc lập tức lấy bốn nửa viên nguyệt châu ra.“Nguyệt châu!”

Đám tu giả đứng xem không ít người biết hàng, lập tức kinh hô.“Huyền thủy!

Nguyệt châu!

Hắn nhất định đã từng giết một con Nguyệt Tình Huyền Thủy thú!

Lợi hại!”

“Thứ kia rất quý đấy…

Hắn muốn làm gì?”...Tả Mạc để nguyệt châu vào lòng bàn tay, ra sức chà xát, nguyệt châu lập tức bị nghiền thành một đống phấn trắng.Đám người đang tán thưởng lập tức lĩu lưỡi, bọn họ ngạc nhiên nhìn hai tay Tả Mạc.Hai tay gã chỉ hơi thôi động linh lực, đống bột nguyệt châu lập tức hóa thành một làn khói trắng bao phủ lấy Vệ doanh.“Vị thành chủ thành Kim Ô này lai lịch ắt hẳn bất phàm.”

Người trung niên đầy vẻ bội phục: “Không biết là đệ tử môn phái này, người này lòng hoài chí lớn, đại nhân ngài đừng ngại kết giao.”

Gã to lớn trong lòng cũng bội phục, cái khác không nói, chỉ riêng phóng khoáng với thuộc hạ như vậy đã không dễ làm rồi.

Hắn rất tin tưởng vào phán đoán của người trung niên kia, không hề nghi ngờ, thành chủ thành Kim Ô nhất định là được truyền thừa từ môn phái cổ lánh đời nào đó, hung trận như vậy, thuộc hạ lợi hại như vậy cũng chỉ có đệ tử những môn phái lớn mới có thể có được.

Mà điều chân chính khiến hắn cảm thấy chắc chắn là vừa rồi, Tả Mạc vừa xuất thủ đã là một ngàn năm trăm cân huyền thủy và bốn nửa khối nguyệt châu.Tổ hợp này hắn quá quen thuộc!Chỉ riêng phần hào phóng này các môn phái nhỏ đã khó có thể tạo dựng nên được rồi.

Lại nghĩ lại năm đó đám bọn mình còn trẻ vì một nụ cười của mỹ nhân mà bỏ ra một đống tiền, so với người ta đúng là chẳng ra gì!Xấu hổ, xấu hổ!Gã to lớn đã hạ quyết tâm, đợi trận chiến này kết thúc, hắn nhất định phải tới gặp vị thành chủ Kim Ô này một chút.Đám Thúc Long cũng biết giá trị của huyền thủy và nguyệt châu, con mắt hiện lên một áng sương, khí đen suýt nữa không khống chế nổi.

Bọn họ trước giờ đều là nô dịch, bị người ta đánh chửi, chưa từng có ai tốn nhiều tiền vì bọn họ tới vậy.Chưa từng có ai…Thanh âm của vị đại nhân trong vòng cổ lại vang lên: “Thu liễm tâm thần, lập tức về thành, động tác chậm một chút.”

Thúc Long cố nén sự kích động trong lòng, không nói gì, vươn tay ra hiệu cho những người khác, chỉ thấy bọn họ chậm rãi di chuyển về phía thành Kim Ô.

Cửa thành Kim Ô cũng mở rộng ra, hoàn toàn tương phản với lúc nhanh nhẹn nhảy từ trên thành xuống, lúc này bọn họ chậm rãi như rùa, không chút khí thế.Song không ai dám coi thường, ánh mắt mọi người khi hạ xuống người Vệ doanh luôn không tự chủ được mang theo một chút sợ hãi.Chính đội ngũ đang hành quân chậm như rối này, chính những kẻ quê mùa bị cười nhạo vì mặc giáp đen cồng kềnh này, vừa rồi đã diệt sạch một ngàn tu giả!Vệ doanh vừa vào thành liền trực tiếp quay về doanh trại luyện hóa sát ý và huyền thủy nguyệt châu.Tả Mạc cũng chẳng có tâm tình giằng co với đối phương, lệnh cho lầu phù chiến cảnh giới.Hắn nhanh chóng chạy tới doanh trại của Vệ doanh, thấy đám tu nô ai nấy cứng đờ như cọc gỗ, toàn thân phủ giáp hắc khí lượn lờ, hắn có phần lo lắng hỏi Bồ yêu: “Có chuyện gì vậy?

Không có vấn đề gì chứ?

Đúng rồi, bọn họ dùng trận pháp gì vậy?”

“Ô Sát Ma Sát trận, một loại trận pháp chiên tranh tương đối cực đoan.”

Bồ yêu nói: “Cũng là loại thích hợp nhất với Khổ Vệ.

Trận pháp chiến tranh này là năm đó nó giết chết một tên ma tướng rồi đoạt được.”

“Nó?”

Tả Mạc có phần nghi hoặc.“Chính là cái bia kia kìa.”

Bồ yêu có phần tức giận nói.« Ồ. » Tả Mạc bừng tỉnh, thầm ghi nhớ trong lòng, xem ra bia mộ trước đây quả nhiên bất phàm, ngay cả ma tướng cũng có thể giết, hắn hỏi tiếp : « Vậy giờ xảy ra chuyện gì vậy ? »« Ô Sát Ma Sát trận, đệ nhất sát tên là Tiểu Ma Sát, cũng là thứ ngươi đang thấy. » Bồ yêu nói : « Tuy không kỹ thuật gì nhưng bọn chúng mới tu luyện một thời gian ngắn, muốn sử dụng còn quá miễn cưỡng. »“Vậy giờ bọn họ ra sao?”

Trong lòng Bồ yêu có đôi chút khó chịu, vốn định bộc lộ tài năng trước mặt Tả Mạc, không ngờ ngược lại lại phải nhờ hắn tới cứu hỏa, điều này khiến hắn khó chịu như há miệng nuốt phải ruồi vậy.Thấy Tả Mạc chăm chú nhìn mình, hắn đành bĩu môi nói: “Bọn chúng coi như nhân họa đắc phúc.

Sát ý nhập thể đối với người khác mà nói chẳng khác nào sắp mất mạng song đối với bọn chúng lại là cơ hội tốt để đột phá.

Vừa hay ngươi có huyền thủy, lại dùng cả nguyệt châu, nếu chúng còn không đột phá được đúng là ngu như heo rồi!”

Trong lòng Tả Mạc cũng yên tâm, ngoài miệng lại cười lạnh nói: “Bọn họ có phải heo không ta không cần nói, ta nói lão Bồ này, ngươi về sau cũng cần làm bài bản chút.

Chính ngươi nói muốn tới quản Vệ doanh, được, ta lập tức đáp ứng.

Song ngươi nhìn xem, lâu như vậy rồi cũng chỉ luyện ra một cái trận ngốc cùng một công pháp tự hại mình, xin ngươi đấy, ngươi tốt xấu gì cũng là thiên yêu, cũng phải lôi ra được chút hàng chứ!

Làm người không thể quá keo kiệt, không đúng, không đúng, làm thiên yêu không thể quá keo kiệt.

Còn muốn anh tới cứu hỏa cho ngươi nữa!

Ngươi cho rằng huyền thủy và nguyệt châu không tốn tinh thạch sao?

Thiên yêu thì to rồi, quý rồi!”

Nói xong, hắn cũng chẳng thèm xem sắc mặt Bồ yêu vừa xanh lại vừa trắng, xoay người cứ thế rời khỏi thức hải.Vừa ra khỏi thức hải, Tả Mạc không nhịn được cười lên ha hả, nhớ tới vẻ mặt trắng xanh khó coi tới cực điểm của Bồ yêu, hắn chỉ cảm thấy sảng khoái không nói nên lời.Hai ngàn năm trăm người liên tục tổn thất ngoài thành Kim Ô.

Hồng Quân Hiên tận mắt thấy cảnh tượng này có kiêu ngạo tới đâu cũng chẳng ngẩng đầu lên được.Nếu cứ thế bỏ đi, đối với hắn mà nói, tuyệt đối không thể chấp nhận.

Nhưng nếu bảo hắn tiếp tục tấn công hắn lại không dám.

Tận mắt thấy đám người Hạ Tường bị diệt sạch, sắc mặt hắn trắng bệch không còn chút máu, đâu còn chút dũng khí nào?

Rơi vào cảnh đường cùng, hắn chỉ còn nước đóng quân xuống, chậm rãi nghĩ cách.Bóng đêm nhanh chóng phu xuống, thành Kim Ô trước kia đèn đóm sáng rực tối nay lại thành một khoảng đen kịt.

Ngược lại, nơi dừng chân của ngoại đường lại sáng như ban ngày, bọn họ sợ thành Kim Ô đánh lén.

Còn đám tu giả đứng ngoài xem, bọn họ đang chờ ngày thứ hai tới, đêm nay xem ra không có chuyện gì rồi.Thời gian nhanh chóng trôi qua, mãi cho tới nửa đêm.Bỗng dưng của thành Kim Ô mở ra một kẽ hở nhỏ, tháp nhỏ giảo hoạt vươn nửa thân tháp ra ngoài, thấy không có ai mới yên tâm lớn mật luồn ra.

Phía sau nó là một dãy con rối thanh đồng rón ra rón rén bước ra, phía sau mỗi con rối đều có một cái túi.Tháp nhỏ chậm rãi bay phía trước, thi thoảng lại nhìn khắp xung quanh, con rối thanh đồng động tác cực kỳ nhanh nhẹn, không tương xứng với thân thể vụng về của mình, nhanh chóng lao về những thi thể trên mặt đất.Chúng vô cùng vụng về lột pháp bảo, linh giáp trên thi thể rồi bỏ vài túi trên lưng.

Động tác chúng lúc đầu rất cứng nhắc vụng về song cũng nhanh chóng trở nên lưu loát.Rất nhanh sau đó, đã có cái túi trên lưng con rối được chất đầy, lúc này liền thấy một bóng xám xẹt qua người nó, mang túi bay về.

Còn con rối thanh đồng laijt iếp tục chậm chạp lấy ra cái túi thứ hai, tiếp tục công việc.Sáng sớm ngày thứ hai, khi mọi người nhìn về phía thành Kim Ô lập tức sợ ngây người.Đồi núi vốn đầy thi thể lúc này tất cả đều trần truồng, cái gì cũng không có.Cái này...

Cái này...Nhìn thi thể trần truồng khắp nơi, người người đều á khẩu.

Hồng Quân Hiên thấy vậy cũng không biết nói gì.Thật độc địa…Còn ở thành Kim Ô, Bao Dịch đứng trước đống pháp bảo chất cao như núi, hoàn toàn rơi vào điên cuồng.

Khuôn mặt hắn ửng hồng đầy phấn khích, phân loại đám pháp bảo không biết mệt mỏi.Còn tháp nhỏ đứng bên không ngừng ném pháp bảo vào miệng, lúc trước Bao Dịch cực kỳ ý kiến đối với hành vi nuốt chửng pháp bảo của nó, hiện giờ lại cực kỳ phối hợp, thậm chí chủ động lấy ra một đống lớn pháp bảo, nhanh chóng đưa tới trước mặt tháp nhỏ.Khi Tả Mạc thấy Bao Dịch đưa kết quả công tác thống kê tới, trán như khẽ co lại, cảm thấy choáng váng mãnh liệt.Phát tài!

Phát tài lớn rồi!😱e75:Chương 294 : Mẹ trẻ quay về .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnThu hoạch từ hai ngàn năm trăm thi thể kia cực kỳ kinh người.Ngoại trừ một lượng lớn là pháp bảo cấp ba bình thường ra, còn còn mười hai món pháp bảo cấp bốn, trên người mấy vị tưởng lão kia cũng rất phong phú, trong đó Vân Trận sa kia tất nhiên cũng không ngoại lệ, số lượng tài liệu và tinh thạch cũng khá kinh người.

Thu hoạch lần này chất đầy thuyền Hạt Táo.Đây là một lượng tài phú kinh người.Khi Tả Mạc thấy danh sách do Bao Dịch kiểm kê giao lại, cũng bị lượng tài phú khổng lồ làm choáng váng.

Chẳng qua nghĩ lại cũng bình thường, tu giả ngoại đường vốn giàu có hơn người bình thường nhiều, lại còn chết một lần tới hai ngàn năm trăm người, số lượng không nghĩ cũng biết.Liền mấy ngày, Tả Mạc đắm chìm trong hạnh phúc.Hồng Quân Hiên cũng không dám hành động sơ xuất, ngày đó tận mắt thấy Vệ doanh diệt sạch cả ngàn người trong chớp mắt, đặc biệt là luồng khí đen chết chóc có thể không nhìn linh tráo kia càng khiến hắn vô cùng kiêng dè.Hắn sa vào thế cưỡi hổ khó xuống.“Các ngươi có cách gì tốt không?”

Hồng Quân Hiên tròng mắt đầy tơ máu, giọng nói khàn khàn.Các sư đệ khác cũng ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, một lúc sau mới có người nói: “Sau thành Kim Ô có nhiều tu giả như vậy, sao sư huynh không lôi kéo bọn họ cùng tới?

Ta thấy đám tu giả mặc trọng giáp lần trước sau khi chiến đấu tình hình cũng không được tốt.

Thành Kim Ô có lẽ không mạnh mẽ như trong tưởng tượng của chúng ta, nếu có thể lôi kéo thêm người phần thắng của chúng ta cũng lớn hơn vài phần.”

Hồng Quân Hiên lắc đầu: “Nếu chúng ta thắng, lệnh cho bọn chúng không ai dám chối từ, song giờ chúng ta hai bại không thắng, bọn chúng giờ chỉ muốn đứng nhìn, trừ phi sư tôn đích thân tới bọn chúng mới không dám trái lệnh.”

Đám người lại một lần nữa chìm vào im lặng.Bọn hắn vốn trông cậy vào lần này vơ vét chút công lao, nhưng giờ xem ra không thể hy vọng được rồi.

Không vơ vét được chút công lao nào tất nhiên khiến người người thất vọng, nhưng so ra vẫn tốt hơn mất mạng nhiều.

Thàn Kim Ô mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của bọn hắn, trừ phi sư tôn đích thân tới, bọn hắn cảm thấy không thế thực nào ở Tiểu Sơn giới đánh hạ được tòa thành nhỏ này.Hồng Quân Hiên sao khong hiểu bọn sư đệ nghĩ thế nào, song hắn lúc này cũng không có cách nào, lần này tùy tiện đến đây, thật quá thất sách.

Uy vọng không dễ dàng tích lũy được lần này cũng mất tới bảy tám phần rồi.Chẳng qua hắn cũng là người quả quyết, hiểu cách duy nhất lúc này là cầu viện sư tôn.Trước khi sư tôn tới, hắn có thể giữ được thực lực ngoại đường ở mức hiện giờ, tuy không phải công lao gì lớn nhưng cũng có thể coi là đã phải gian khổ một phen.

Nghĩ thông điểm này, hắn lập tức làm ra đối sách: “Cố thủ thôi, phiền một vị sư đệ di một chuyến, thay ta đưa thư cho sư tôn.”

Lập tức có vài vị sư đệ lao ra, bọn hắn đều đã sớm muốn rời khỏi nơi ác mộng này.Thất sư đệ vui vẻ thu lấy ngọc giản mà Hồng Quân Hiên đưa cho, cáo từ một tiếng rồi nhanh nhanh chonsgc hóng bay lên trên không, ngự kiếm rời khỏi.

Các sư đệ khác đều lộ vẻ không cam lòng nhưng cũng chẳng thể làm gì, trong số mọi người, thất sư đệ bay nhanh nhất.Đang lúc đám người lầu bầu, một luồng kiếm quang bay lại doanh trại với tốc độ kinh người.“Hả, thất sư đệ sao lại trở về?”

Một người trong đó kinh ngạc hỏi.Đã thấy thất sư đệ kinh hãi vô cùng hạ xuống doanh trại, ngay khi hạ xuống đã loạng choạng kinh hoảng nói: “Nhị sư huynh!

Nhị sư huynh!

Không hay rồi!

Có người giết tới…”

Hả, doanh trại lập tức hỗn loạn, đám đệ tử Minh Tiêu đều cố nén giận, chẳng lẽ Minh Tiêu phái giờ là cục đất mặc ai muốn nặn thế nào thì nặn?

Bất cứ ai cũng dám đái lên đầu bọn họ sao?

Hồng Quân Hiên vốn đang ăn quả đắng với thành Kim Ô giờ thực sự nổi giận!“Hừ!

Đúng là trời sập rồi!

Nhảy ra một cái thành Kim Ô giờ bọn chúng đều cho mình là thành Kim Ô sao!”

Đệ tử Minh Tiêu phái dồn dập hưởng ứng, một tiếng hô vang lên, mọi người lập tức bay lên trời.Ngừng chiến liền mấy ngày, đám tu giả đứng xem đã cảm thấy hơi nhàm chán, lúc này lại thấy ngoại đường lại một lần nữa bay lên trời, lập tức phấn chấn trở lại.Chẳng lẽ bọn hắn còn định tiếp tục tấn công thành Kim Ô?Rất nhiều người âm thàm lắc đầu, những kẻ này quá nhàm chán rồi, rất nhiều người trong bọn hắn cũng đã nghĩ làm sao mới có thể công hạ thành Kim Ô.

Nhưng lại phát hiện, tòa thành Kim Ô nho nhỏ này thật sự không ai hạ nổi.

Thành Kim Ô mới chỉ vén lên hai quân bài đã diệt sạch hai ngàn năm trăm người của ngoại đường, ai biết bọn họ còn cất giấu những gì?Cái khác đừng nói, chỉ riêng tường thành phát ra khí tức thái dương nhàn nhạt kia đã là thứ phi phàm rồi.

Những người này đều từng vào thàn Kim Ô mua bồ đoàn Hắc Luyện, trong thành chi chit những phù văn, chỗ nào cũng thấy, khiến người ta nhìn vào mà hoa mắt.

Rất nhiều tu giả tự nhận có nghiên cứu về phù trận đều cảm thấy xấu hổ.Tòa thành kiên cố như vậy, trừ phi là cao thủ kim đan còn không chỉ có nước dùng mạng lấp lại.Chẳng qua, hướng của ngoại đường… hình như là ngược lại.Đám người đều ngây ra, ngoại dường đang định làm gì?

Bỗng thấy một đội ngũ khoảng bảy tám trăm người xuất hiện trong tầm mắt của bọn hắn, lúc này bọn hắn mới đột nhiên hiểu ra.

Tin tức các phân đường của ngoại đường bị tập kích đã sớm truyền khắp Tiểu Sơn giới, không ít người phỏng đoán rằng đội ngũ thần bí dị thường với sức chiến đấu cực mạnh này rất có khả năng là lực lượng của thành Kim Ô!Sáu bộ của Chu Tước doanh yên lặng lơ lửng trên không trung, đối mặt với ngoại đường.“Đội ngũ thật tinh nhuệ!”

Đôi mắt người trung niên lấp lóe ánh sáng, không nhịn nổi lên tiếng tán thưởng.“Sao lại nói vậy?

Nhân số dường như hơi ít.”

Gã to lớn kinh ngạc nhìn người trung niên, lúc bình thường rất ít khi thấy hắn tán dương người khác, không ngờ hai ngày trước thì là thành Kim Ô, tới giờ lại là đội ngũ này, cả hai đều được hắn đánh giá cực cao.“Điểm đáng tiếc duy nhất là hơi ít!”

Người trung niên nói: “Đại nhân, ngài nhìn kỹ đội ngũ này xem.

Đội hình bọn họ nhìn qua không nghiêm chỉnh bằng đội tu giả mặc giáp nặng hai ngày trước, trên thực tế là ngoài lỏng tng chặt, đây là đặc trưng chỉ xuất hiện trên người đội ngũ đã có kinh nghiệm thực chiến phong phú.

Đối mặt với kẻ địch đông đảo như vậy lại hoàn toàn khong kinh hoảng, vẫn an nhàn như trước.

Điều này chứng tỏ bọn họ tin tưởng mười phần.”

“Đội ngũ này đặt ở bản môn có thể xếp thứ mấy?”

Gã to cao hiếu kỳ hỏi.“Hẳn có thể xếp trước mười.”

Người trung niên trầm ngâm nói.Gã to lớn biến sắc, lúc này mới coi trọng đội ngũ bảy tám trăm người này.

Đội ngũ xếp hạng trước mười trong sư môn của hắn, ở giới đó thanh danh cực kỳ hiển hách.

Giấc mộng của hắn là có một đội ngũ xếp hạng trước mười, chẳng qua trước mắt hắn còn cách xa mục tiêu này.Người có nhãn lực không ít, cảm giác mà Chu Tước doanh tạo cho người khác nhiều nhất là áp lực ùa vào mặt.Bọn họ chẳng qua chỉ đứng đó, song một cỗ áp lực vô hình lại không tự chủ tản ra khắp nơi.Công Tôn Sai liếc mắt nhìn thi thể trần truồng đầy núi, tảng đá trong lòng cũng hạ xuống, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.

Tình huống như vậy chri có sư huynh mới làm ra nổi, ngay cả quần dài cũng chẳng để lại, đây là phong cách điển hình của sư huynh.Híp tròng mắt nhìn lại đối phương, Công Tôn Sai lại cười rộ lên.

Với nhãn lực hiện giờ của hắn, chỉ nhìn một cái cũng có thể thấy lực lượng của ngoại đường bị đả kích cực kỳ thê thảm, sĩ khí hạ xuống thấp tới cực điểm.Xem ra sư huynh rat ay cũng thật thâm độc!Những người khác nhìn thi thể trần truồng dưới chân cũng lộ vẻ cực kỳ quái dị.Tả Mạc nhận được báo cáo đám người Công Tôn Sư đệ đã trở về, vội vàng leo lên mây, đem theo nữ tu chậm rãi bay lên bầu trời thành Kim Ô.Thấy thần sắc Chu Tước doanh tuy mệt mỏi nhưng sĩ khi dâng cao, nhân số không hề hao tổn, tảng đá long lòng hắn cũng rớt xuống, hắn quyết định bắt chuyện với sư đệ, chẳng qua lời sắp tới miệng lại lập tức đổi.“Sư đệ!

Không bỏ qua một tên nào!”

Tả Mạc rướn họng, kiệt lực gầm lên, thanh âm vang vọng trong sơn cốc.Đám tu giả đứng xem lúc này mới hiểu, đội ngũ bảy tám trăm người này quả nhiên là quân tinh nhuệ của thành Kim Ô.

Mà người trung niên cùng gã to lớn khi nghe được tiếng “sư đệ” này càng tin tưởng vào phỏng đoán Tả Mạc đến từ một môn phái lớn lánh đời của mình.Trong lòng mọi người đều có cùng một suy nghĩ, xem ra thành chủ thành Kim Ô cực kỳ tin tưởng vào đội ngũ này, không ngờ lại bảo không bỏ qua một ai.

Thành Kim Ô và Minh Tiêu phái kết thù lớn rồi, thành Kim Ô muốn diệt sạch ngoại đường.Quả nhiên không phải người thường, riêng phần khí độ này đã đủ phi thường rồi.Ngay sau đó, Tả Mạc vô cùng thận tọng bồi thêm một câu: “Bọn chúng đều là dê béo đấy!

Đừng bỏ qua tên nào!”

Đám người lập tức hóa đá, vẻ tán thưởng trên mặt người trung niên cũng cứng lại.Hồng Quân Hiên chỉ thấy xấu hổ gần chết, đệ tử Minh Tiêu mang theo năm ngàn người còn bị chúng gọi là “dê béo” lại còn bảo “đừng bỏ qua tên nào”?Sỉ nhục!

Đây thực sự là sỉ nhục!Đám đệ tử Minh Tiêu phái mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt hung hãn nhìn vào đám người Công Tôn Sai.

Thành Kim Ô chúng không dám đánh, nhưng đội ngũ không tới tám trăm người này không ngờ lại dám kiêu ngạo trước mặt chúng như vậy, tuyên bố diệt sạch bọn chúng!

Cho dù giờ về môn phái, từ nay về sau cũng chẳng ngẩng đầu lên trước mặt các sư huynh đệ khác được.“Không cần ta phải nói gì chứ.”

Hồng Quân Hiên đầy sát khí nói: “Đệ tử Minh Tiêu chúng ta đã bao giờ bị sỉ nhục thế này chưa?”

“Sư huynh yên tâm!”

Một vị sư đệ khác mặt đầy sát khí nói: “Không bỏ qua một ai!

Chúng ta sẽ cho chúng nếm thử cái gì gọi là không bỏ qua một ai!”

“Không sai!

Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ lột sạch thi thể chúng!”

Một tên sư đệ khác hung ác nói.Hồng Quân Hiên trầm giọng nói: “Ta cũng không muốn nói nhiều, trận chiến hôm nay, ai muốn lùi lại, sợ chiến, ta sẽ tự tay chém hắn!

Ta tin rằng sư tôn cũng sẽ không trách ta!”

“Rõ!”

Đám người trong lòng phát lạnh, đồng thanh nói.Dung Vi mang theo hai trăm phủ vệ, liều mạng phi hành.

Tốc độ của đội ngũ kia quá nhanh, bọn hắn dùng hết sức mới miễn cưỡng không mất dấu.

Đối phương hiển nhiên có việc gấp, hoàn toàn không để ý tới bọn hắn đang theo phía sau.Bay liên tục vài ngày vài đêm, nàng cũng đã gần kiệt sức, nhưng đội ngũ này không ngờ lại không chút biểu hiện mệt mỏi, khiến nàng cảm thấy thật khó tưởng tượng.Không thể nào?

Chúng là người sắt sao?Khi thấy đội ngũ thần bí cường đại phía xa xa kia, nàng mới thở phào một hơi, không mất dấu.

Đi theo đội ngũ này cũng đã vài ngày, nàng rốt cuộc cũng có phần quen thuộc, đây là một đội ngũ tinh nhuệ chân chính.

Cho dù tu giả đứng khắp nơi nàng cũng có thể dễ dàng tìm ra bọn họ trong đám người.Bất quá nàng đột nhiên sửng sốt.Vì đang giằng co với đội ngũ này là một đội quân lớn với quy mô khoảng năm ngàn người!Chẳng lẽ. . .

Chẳng lẽ. . .

Bọn họ định khiêu chiến kẻ địch có nhân số nhiều gấp sáu sao?Không… không thể nào?

Bọn họ điên rồi sao?

Bay liên tục vài ngày, bọn họ sao còn sức lực?Công Tôn Sai không hề chú ý tới ánh mắt không chút tin tưởng phía sau, hắn nở một nụ cười e ngại.

Đám người xung quanh lập tức run lên lẩy bẩy, mấy ngày nay mẹ trẻ luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng lại đột nhiên lộ ra chiêu bài mỉm cười e ngại, bọn họ chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng lên.“Ý tứ của ông chủ, các ngươi hiểu không?”

“Hiểu!”

Đám người lập tức trả lời.“Vậy bắt đầu đi.”

Công Tôn Sai cười ngượng ngùng, sâu trong con mắt, một luồng sáng lạnh như lưỡi đao bỗng lóe lên.Chương 295 : Chiến tướng!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnChu Tước doanh cũng không lập tức phát động.Bọn họ như thợ săn kiên nhẫn chờ, đợi đối phương lộ ra sơ hở trí mạng.

Chiến đấu liên tục khiến bọn họ nhanh chóng trưởng thành, không chỉ riêng Công Tôn Sai mà những người khác cũng vậy.

Cục diện trước mắt căn bản không cần Công Tôn Sai ra lệnh, ai nấy đều biết mình nên làm gì.Ánh mắt Công Tôn Sai lóe sáng, khuôn mặt vẫn mang nụ cười e ngại đặc trưng của mình, hắn hiển nhiên cũng có phần phấn khích đối với đề nghị của sư huynh mình.Thấy nụ cười trên khuôn mặt mẹ trẻ, đám người lập tức hiểu mẹ trẻ thật sự muốn bắt đầu rồi.

Bọn họ vội vã phấn chấn tinh thần, tập trung chú ý.

Nếu bọn họ hoàn thành không tốt, vậy chờ đợi họ sẽ là kết cục cực kỳ thảm khốc…Bọn họ đồng loạt run lên.Ai nấy ánh mắt sáng trong như tuyết, lóe lên ánh sáng khiến kẻ khác tim đập chân run.Động thủ trước là ngoại đường, chỉ thấy đội ngũ năm ngàn người bỗng chia làm năm cánh, trong đó hai cánh đánh ngay trực diện còn những cánh khác bao vây quanh.« Chúng muốn bao vây ta sao ? » Ma Phàm có chút ngạc nhiên.« Ha ha ! » Tạ Sơn nở nụ cười, sát khí dâng khắp bốn phía.Mọi người đều thấy, ngoại đường muốn một lần nuốt trọn cả đội ngũ tinh nhuệ sáu bảy trăm người của thành Kim Ô.« Kim Ô thành yêu cầu đội ngũ này quá nhiều rồi. » Gã to lớn lắc đầu : « Ngoại đường lần này rốt cuộc cũng không làm chuyện hồ đồ nữa.

Bọn chúng cũng biết ưu thế lớn nhất của mình là ở số lượng, chỉ cần cuốn lấy đội ngũ này, bọn chúng có thể chậm rãi mài mòn đối phương. »Người trung niên im lặng không nói gì song trong lòng cũng đồng ý với gã to lớn.Có thể nhìn ra điểm này tất nhiên không chỉ riêng bọn hắn, Dung Vi cũng nhìn ra được.Nàng có phần nghi hoặc, mắt thấy đội ngũ này đã sắp bị bao vây, nàng theo họ đã nhiều ngày như vậy, cũng có phán đoán đối với đội ngũ thần bí này.Đây là một đội ngũ tinh nhuệ chân chính !Bọn họ tinh thông chiến thuật, có tố chất cá nhân xuất sắc, có kỷ luật nghiêm ngặt, kien nhẫn, dẻo dai khi chiến đấu.

Một đội ngũ như vậy sao lại phạm vào một sai lầm dễ thấy tới vậy ?

Bọn họ tuy tinh nhuệ nhưng nhân số ít hơn quá nhiều.

Trong tình huống đối mặt, bọn họ tốt nhất nên dùng sự cơ động của mình để ứng phó, không ngừng quấy nhiễu kẻ địch, tìm kiếm cơ hội, không ngừng ăn mòn.Song Chu Tước doanh dường như khá thờ ơ với việc sắp bị bao vây.Trong lòng nàng thầm tiếc nuối, một đội ngũ tinh nhuệ như thế lại sắp biến mất rồi.

Nàng vốn định hợp tác với đối phương, song xem ra phải tìm cách khác rồi.Đang lúc mọi người liên tục tiếc nuối, Chu Tước doanh ra tay !Không chút hoa mỹ, xảo diệu, trực tiếp bay về phía hai cánh quân trước mặt.Trong lòng ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, đội ngũ đối diện có nhân số tổng cộng lên tới hai ngàn người, là hướng có nhiều người nhất, cũng là điểm không nên chọn để đột phá nhất.Song Chu Tước doanh lại cố tình chọn hướng chính diện !Tăng tốc !

Tăng tốc không chút do dự !Trên bầu trời tràn ngập tiếng rít xé gió.Tạ Sơn và Ma Phàm đảm nhiệm đi đầu lớp sóng thứ nhất đánh vào, lập tức thu hút ánh mắt mọi người.Thân pháp Huyễn Ảnh được Ma Phàm thôi động tới mức tận cùng, tiến rít bên tai ngược lại lại nhạt dần đi, bị tốc độ của hắn bỏ lại phía sau!

Chỉ thấy trên bầu trời, tàn ảnh liên tiếp, hư thật đan xen, trông thực sống động, chỉ trong chớp mắt đã tách rời khỏi những đội viên khác.Hắn không cần nhìn quanh cũng biết Tạ Sơn nhất định ở cách hắn không xa, bọn hắn đã phối phợp không chỉ một lần, mười phần ăn ý.Tốc độ quá nhanh, hắn thậm chí không thể thấy rõ gương mặt kẻ địch, nheo mắt lại, thu liễm tâm thần, phi kiếm xuất hiện trong tay hắn.Địch nhân cũng tới gần hắn với tốc độ kinh người, chiến ý trong cơ thể hắn trong nháy mắt đã tăng tới đỉnh điểm, linh lực đã sớm chuẩn bị giờ theo phi kiếm bắn ra mãnh liệt!Diệt Huyễn Vô Ảnh Kiếm!Kiếm ỹ lạnh lẽo ngưng tụ trên mỗi mũi kiếm quang, mang theo một chuỗi hư ảnh dài, lúc sáng lúc tối, biến ảo không ngừng.Ba gã tu giả bị kiếm ý bao phủ lập tức biến sắc, trong cơn hoảng hốt vội vanfgc hạy sang hai bên!Tu vi của Tạ Sơn cao nhất song nếu bàn về thiên phú tu kiếm và lĩnh ngộ về kiếm ý thì Ma Phàm lại đứng đầu cả Chu Tước doanh.

Mỗi đạo kiếm quang đều sinh ra ba đến năm đạo hư ảnh, khiến người khác chỉ thấy kiếm quang đầy trời, cảm thấy có tránh cũng không thể thoát.

Mỗi mũi kiếm mang đều mang theo một phần kiếm ý, vô cùng tinh thuần, không gì không phá nổi.Tu giả ngoại đường đối mặt đều cảm thấy kiếm quang như chiếu thẳng vào ấn đường, trong lòng hoảng hốt.Nơi nào Ma Phàm đi qua, đám tu giả ngoại đường đều như thủy triều lui qua hai bên.Còn Tạ Sơn vận linh lực toàn thân tới cực hạn, uy áp khủng bố do tu vi hơn một trăm tám mươi tinh phát ra thực khiến người hỏng mất.

Đám tu giả ngoại đường đột nhiên nhớ tới vị tu giả ngưng mạch tam trọng thiên kinh khủng dùng thực lực bản thân tiêu diệt trấn Nam Thắng kia.Những người đứng xem xôn xao, sôi nổi bay lên bầu trời, vẻ mặt kinh hãi nhìn chiến trường.Ai nấy đều cảm nhận rõ ràng dao động do Tạ Sơn tạo ra.

Tu giả ngưng mạch tam trọng thiên với tu vi siêu cường một trăm tám mươi tinh là tồn tại đỉnh cấp trong ngưng mạch.Bất quá cả gã to lớn và người trung niên đều coi trọng Ma Phàm hơn.“Tuổi còn trẻ đã có kiếm ý tinh thuần như vậy, đúng là hiếm có, ngày sau không khó trở thành cao thủ một phương.

Nếu có cơ hội, đừng ngại chiêu lãm.”

Gã to lớn lại không để trong lòng, trong môn phái sư đệ có thực lực như vậy cũng không ít khiến hắn cũng không mấy hứng thú đối với Ma Phàm.Người trung niên biết gã đang nghĩ gì, tong lòng thầm thở dài.

Theo hắn thấy, Ma Phàm có thể tu luyện thành kiếm ý tinh thuần trong điều kiện như vậy đủ chứng minh thiên phú của hắn vô cùng xuất sắc.

Đám đệ tử trong môn phái tuy thực lực không tồi nhưng không biết đã dùng bao nhiêu linh dược rồi?Bất quá hắn cũng chẳng khuyên nhiều.Có cái nhìn tương tự còn có Dung Vi.

Bất quá nàng biết sự lợi hại của Chu Tước doanh nên cũng không động lòng muốn mời chào, chỉ có điều sự kinh ngạc tong lòng không những không giảm mà còn tăng lên.

Trong đội ngũ này ẩn tàng nhân tài, so với tưởng tượng của nàng còn lợi hại hơn.Nàng bỗng nhìn thoáng qua nam tử đang ngồi trên áng mây, lơ lửng trên bầu trời thành Kim Ô kia.

Vừa rồi nàng nghe thấy người nọ gọi một câu “sư đệ”, chẳng lẽ hắn mới là người đứng đầu?

Khi ánh mắt nàng nhìn tới nữ tu đeo mặt nạ bên cạnh nam tử, tuy nhìn không ra sâu cạn nhưng trong lòng lại nảy sinh trực giác mãnh liệt – thực lực của nữ tu này tuyệt đối không đơn giản!Những người này thật không đơn giản!Sắc mặt đám đệ tử Minh Tiêu rất khó coi, hai người Ma Phàm và Tạ Sơn biểu lộ ra sức chiến đấu cực kỳ cường đại, khiến cho tu giả ngoại đường liên tiếp né tránh, thậm chí không ai dám ngăn bọn họ lại dù chỉ một lát.Rất nhanh chóng liền có bốn tên đệ tử Minh Tiêu đồng thời đánh về phía hai người.Tạ Sơn lặng lẽ cười, phi kiếm trên tay giơ lên, thân hình đột nhiên gia tốc, cả người hóa thành một luồng sáng sặc sỡ, bay về phía bốn người!Ma Phàm trong lòng cũng cảm ứng được, thân hình nhoáng lên một cái, trong phút chốc đã rời khỏi bốn người, vẫn đánh về phía trước như cũ.

Niên Lục phía sau lập tức bổ xung vào vị trí của hắn, còn Lôi Bằng bên cạnh Niên Lục cũng nhe răng ra cười, đánh về phía bốn tên đệ tử Minh Tiêu mà Tạ Sơn đang bao phủ.

Phía sau Lôi Bằng, những cao thủ khác cũng đằng đằng sát khí chuyển mình lao tới.Không cho đối phương chút cơ hội đơn đả độc đấu, thừa dịp bọn chúng đang bị Tạ Sơn vây khốn, đao mang kiếm quang của đám người Lôi Bằng vô thanh vo tức xẹt qua.Yết hầu bốn người đồng loạt hiện lên một vệt máu.Bọn chúng trợn tròn hai mắt, vẻ sợ hãi cứng lại trên mặt, ô ô như muốn nói gì đó.Không ai để ý tới bọn chúng, tu giả thuộc khúc Thiên Phong chẳng ai nhìn bốn người tới một cái, lưới thẳng qua người bọn chúng.Ma Phàm vừa thoát khỉ lập tức đảm nhiệm vị trí mũi tên, cổ tay khẽ run lên, kiếm mang súc thế đã lâu xuy xuy xuy, như một cơn mưa ánh sáng.

Đám người chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, kiếm mang bao trùm cả trời đất, khí thế khiến người ta kinh hãi, kiếm ý lạnh lẽo bao phủ làm ai nấy run rẩy, lập tức biến sắc.Mất đi ý chí, chỉ còn nước né tránh theo bản năng.Khúc Thiên Phong như một thanh đao cháy rực, đỏ bừng, chém qua lớp dầu đã đông lại thành khối, không chút trở ngại, lưu loát gọn gàng phân nó thành hai nửa.Theo sát phía sau là sáu bộ của Chu Tước doanh.Khác với sự sắc bén vô song của Thiên Phong khúc, biểu lộ của sáu bộ lại là lực lượng.

Nếu Thiên Phong khúc là đao sắc thì lục bộ lại là sáu thanh búa tạ, khí thế không thể cản, lực nặng ngàn cân!Trận thế của hai ngàn người trước mặt sáu bộ lại tựa như tờ giấy mỏng manh, chỉ gõ nhẹ một cái đã bị xuyên thủng, nơi nào họ đi qua chỉ để lại một cơn mưa máu thẳng tắp, ào ào rơi xuống.Trong chớp mắt, tình thế nơi chiến trường đảo ngược khiến ai cũng kinh ngạc vô cùng.Đột phá chính giữa trận thế hai ngàn người, ưu thế hai bên lập tức đảo lộn.

Lúc này, Chu Tước doanh chiếm thượng phong.Điều này….

Điều này…Vô số người nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ ngơ ngác nhìn Chu Tước doanh tạo thành cảnh tượng không thể có, trong nháy mắt đã đột phá trận thế hai ngàn người.

Đây là hai ngàn người đó!

Nhân số gấp ba lần Chu Tước doanh!Đám tu giả rối loạn như đám ruồi bọ không đầu, bay loạn khắp nơi.

Vô luận Hồng Quân Hiên tức giận mắng chửi ầm ĩ tới mức nào cũng chẳng chút tác dụng.Gã to lớn, người trung niên, Dung Vi đều đồng loạt biến sắc!Ánh mắt bọn họ vốn sắc bén, chuẩn xác hơn.

Hai bên giao chiến chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, song chỉ nháy mắt đó lại mang tới cho bọn họ cực nhiều chấn động, cũng mang tới cho bọn họ rất nhiều thứ cần tiêu hóa.Hơn mười tu giả lĩnh ngộ kiếm ý!Nếu chỉ đơn thuần là xem xét số lượng, gã to lớn vốn chẳng nên giật mình mới phải, trong môn phái cũng có không ít đệ tử lĩnh ngộ kiếm ý.

Song đó đều là đệ tử, bọn họ nếu tiến vào các bộ đều trở thành chủ chốt.Dùng cao thủ lĩnh ngộ kiếm ý tạo thành một tiểu đội chuyên đột phá…Chuyện này, đừng nói thấy qua, hắn ngay cả nghe nói cũng chưa từng!Thật quá xa xỉ!Gã to lớn cảm thấy như sắp phát điên, hắn có phần nghi ngờ, môn phái của mình thật sự được coi là một phái lớn sao?

Vì sao lại có cảm giác nghèo kiết xác vậy?Dung Vi nhìn chiến trường hỗn loạn trên bầu trời, đội ngũ sáu bảy trăm người này có chiến lực cực kỳ mạnh mẽ.

Trước đó nàn cũng đã có đánh giá khá cao nhưng hôm nay tận mắt thấy quá trình chiến đầu nàng mới phát hiện hóa ra mình vẫn coi nhẹ bọn họ.Chiến tướng!Đây chắc chắn là đội ngũ có chiến tướng, hơn nữa còn là một chiến tướng có phẩm cấp không kém.Tấn công hung mãnh sắc bén, phân cắt sắc bén như đao, sự liên kết và yểm hộ giữa mỗi người trong đội, kể cả con đường bọn họ tiến công cùng thời cơ xuất kích đều không chút kẽ hở!Dung Vi cảm thấy mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.

Hậu gia đã ra sức bồi dưỡng nàng, học vấn về chiến tướng nàng cũng đã đọc qua, nếu không phỉ nhiệm vụ lần này, Hậu gia cũng sẽ không phái nàng đi.Từ ngày mười lăm tuổi, nàng đã nhận được thẻ bài chiến tướng thanh đồng bài ở Phong Bình viện, thiên phú kinh người.Trong lòng nàng cảm thấy may mắn không thôi, may là hôm nay mình không giắt tấm thẻ bài chiến tướng thanh đồng đó bên hông.Nàng đứng xa xa, chăm chú nhìn vào người trẻ tuổi được bảo vệ chặt chẽ bên trng, cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.

Từ nhỏ nàng đã được khen ngợi không dứt là thiên tài…, giờ tận mắt thấy một thanh niên tuổi không lớn hơn nàng bao nhiêu, trình độ lại bỏ xa nàng.Công Tôn sai không phát hiện có người đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt hắn như ngôi sao nổi lên giữa bầu trời đêm, tản ra từng luồng sáng.Vẫn chú ý tới biến hóa của chiến trường, hắn đột nhiên mở miệng.“Chuẩn bị bắt đầu.”

Chương 296 : Nguyệt Ngân .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckChỉ một đợt tấn công như vậy, hai ngàn người ở chính diện đã tổn thất hơn năm trăm.“Đúng là rác rưởi.”

Lôi Bằng đầy khinh thường nói: “Nhiều người như vậy mà ngay cả đợt sóng thứ nhất cũng chẳng đỡ được.”

Niên Lục không cho là đúng nói : « Vậy chẳng phải càng tốt áo ?

Đỡ tốn công sức của chúng ta.

Cẩn thận kẻo nhiệm vụ ông chủ giao cho không hoàn thành được. »« Định diệt sạch ththaatsao ? » Lôi Bằng lầm bầm nói.« Thế ngươi tưởng sao ?

Đừng cầu may nữa!”

Niên Lục vừa gẩy gẩy gợn tóc dài trên trán, dù bận bịu nhưng vẫn ung dung nói : « Ông chủ ra lệnh trước mặt nhiều người như vậy, nếu chúng ta không hoàn thành.

He he.

Làm mất mặt ông chủ cũng là làm mất mặt mẹ trẻ.

Làm mất mặt mẻ trẻ, tiếp theo có lẽ không cần ta nói nữa. »« Cái này ta cũng biết. » Lôi Bằng bày ra phong thái độc cô cầu bại : « Ta chỉ cảm thấy đánh bại kẻ địch như vậy thật chẳng chút vui thú. »« Kẻ địch ?

A, ngươi chắc chắn là nhầm rồi, bọn chúng là dê béo.

Khoái cảm khi giết dê béo là lột sạch chứ không phải đánh bại. »"..."

Không để hai người kịp tán phét tiếp, mệnh lệnh của mẹ trẻ nhanh chóng được truyền tới, hai người vội vã quay người, thu liễm tâm thần.Chỉ thấy Chu Tước doanh khó khăn lắm mới xuyên qua phía sau đối phương giờ mạnh mẽ quay sang giết ngược lại.Hơn một ngàn tu giả vừa bị tấn không tạo thành một mảng hỗn loạt, giờ lại lập tức kêu khóc thảm thiết, thiếu tổ chức hữu hiệu, bọn chúng chỉ có nước kinh hoảng chạy khắp nơi.Nhưng chưa trốn được bao xa đã bị những tu giả Chu Tước doanh đã sớm lặng lẽ di chuyển sang bên sườn tòm gọn, sau khi bị chém chết liên tục hơn mười người, những người còn lại bị dọa tới chết khiếp, quay đầu bỏ chạy.Những khúc di chuyển ở bên cánh cũng không theo kịp, bọn họ chỉ phụ trách loại bỏ những tu giả chuẩn bị bỏ trốn, xua chúng trở lại trong đội ngũ lớn kia.Chu Tước doanh xoay người truy sát, tựa như đuổi cừu, không ngừng truy đuổi hơn một ngàn người đang bị giết tới mức kinh hãi kia.Hồng Quân Hiên tay chân phát lạnh, sắc mặt tuyệt vọng, ngây ngốc đứng trên không trung, nhìn những tu giả ngoại đường không ngừng xẹt qua bên người, khuôn mặt họ đầy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.

Tất cả bố trí của mình đều đã bị đối phương làm xáo trộn, đối phương chẳng cần tốn bao nhiêu sức đã đột phá thành công, hắn còn chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, bọn họ đã như thủy triều lao về phía tu giả ngoại đường, phân tách ba đội ngũ còn lại ra.Sự sợ hãi nhanh chóng lan tràn, đội ngũ vốn sĩ khí đã thấp tới cực điểm giờ hỏng mất tại chỗ.Trên áng mây, Tả Mạc nhìn chiến trường hỗn loạn, không khỏi lắc đầu nói: “Đội ngũ như vậy đúng là miệng cọp gan thỏ.”

Rồi mặt lập tức hiện vẻ vui mừng, cười he he nói: “Ngược lại lại tiện nghi cho chúng ta.”

Nữ tu đứng bên người hắn như người gỗ.Tả Mạc thật ra chỉ lẩm bẩm, không trông mong nữ tu có phản ứng gì.

Ngược lại, nếu nữ tu đột nhiên mở miệng, hắn chắc chắn sẽ giật nảy mình.Tiếng hô đồng thanh “Đầu hàng tha chết” của Chu Tước doanh đứng từ xa cũng có thể nghe thấy.

Đám tu giả ngoại đường đã sớm tuyệt vọng, đầu hàng liên tiếp, nhanh tới mức Tả Mạc cũng giật mình.Diễn biến toàn bộ quá trình triến đấu vượt ngoài dự liệu của mọi người.

Ngay cả Tả Mạc và Công Tôn Sai cũng có phần khó tin, bốn năm ngàn người cứ như vậy dễ dàng buông bỏ chống cự, lựa chọn đầu hàng tập thể.Những người khác thấy vậy cũng ngây ra như phỗng.Người trung niên phản ứng lại đầu tiên, lắc đầu than nhẹ: “Cách làm của ngoại đường rốt cuộc cũng không phải chính đạo, xây dựng đội ngũ như vậy hoàn toàn không chút sĩ khí đáng kể.

Bình thường không sao nhưng một khi gặp nguy hiểm chẳng chịu nổi một đòn.”

Gã to lớn không phục nói: “Nếu là những cánh quân tinh nhuệ của bản môn, chỉ sợ thắng bại ra sao còn là ẩn số.”

Người trung niên cười cười: “Tinh nhuệ của bản môn chưa chắc đã kém hơn đội ngũ này, nhưng chiến tướng thì sao?”

Gã to cao ngẩn ra, ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu.

Bồi dưỡng chiến tướng không dễ, cực ít người xuất thân dân dã, bình thường cũng chỉ có các môn phái lớn mới có thể bồi dưỡng ra một ít.

Trong các viện đánh giá, viện đánh giá về chiến tướng là ít người nhất.

Bất quá từ khi Đô Thiên Huyết Giới gặp chuyện không hay, việc huấn luyện chiến tướng như măng mọc sau mưa mùa xuân, tầng tầng lớp lớp.Đương nhiên, đó đều là những trò lừa đảo kiếm tinh thạch.Nhưng do sự khao khát của mỗi đại môn phái đối với chiến tướng, giờ chiến tướng đã trở thành nghề nghiệp hấp dẫn nhất.

Trong môn phái cũng có ba đến năm chiến tướng song đều chỉ lấy được thẻ bài thanh đồng.Chiến tướng của đội ngũ này chắc chắn không chỉ là thẻ bài thanh đồng.Trên thẻ bài thanh đồng một cấp là thẻ bài nguyệt ngân.

Chiến tướng cấp nguyệt ngân đều là nhân tài rất hiếm có, phí chiêu mộ cao tới mức vượt qua một vị kiếm tu kim đan.Chẳng lẽ là chiến tướng nguyệt ngân…Gã to cao nhìn chăm chăm vào khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngùng thẹn thùng của Công Tôn Sai, có phần không dám tin tưởng.Cũng khiếp sợ như hắn còn có Dung Vi.

Bất quá, Dung Vi không phải nghi ngờ mà là khẳng định.

Bản thân nàng cũng là chiến tướng thanh đồng, càng có phán đoán chuẩn xác về trình độ của Công Tôn Sai.Người trẻ tuổi với nụ cười thẹn thùng như đứa trẻ nhà bên kia tuyệt đối là một chiến tướng nguyệt ngân!Minh Tiêu phái lần này đụng phải tấm sắt rồi!Dung Vi không nói một lời nhìn về phía chiến trường, phía sau nàng là những phủ vệ với vẻ mặt kinh hãi.Ánh mắt nàng bỗng chuyển sang người trẻ tuổi da đen kia, cũng là thành chủ Kim Ô.

Nàng khẽ nhíu mày khó hiểu, thành chủ Kim Ô hình nhưu đang thưởng thức đôi chân trần của nữ tủ bên cạnh.Không ngờ lại là một tên háo sắc.Nàng không khỏi âm thầm đáng tiếc, chiến tướng nguyệt ngân tuổi trẻ như vậy, tiền đồ không thể ước lượng, không ngờ lại là thủ hạ của một tên háo sắc, khiến nàng nảy sinh vài phần tiếc nuối bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.Tả Mạc nhìn chằm chằm vào đôi chân trần hoàn mỹ vô song của nũ tu, miệng lẩm bẩm: “Ngươi nói xem, Minh Tiêu lão tổ lần này liệu có tới không?”

Trải qua chuyện đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ, quan hệ giữa Tả Mạc và nữ tu xích lại gần rất nhiều, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không ý thức được điểm này.Đôi chân trần của nữ tu luôn vô ý hấp dẫn ánh mắt hắn, lúc đầu hắn còn có chút xấu hổ, sau phát hiện nữ tu hoàn toàn không để ý, hắn bèn không kiêng nể gì cả.Đây là chỉ là truy cầu cái đẹ mà thôi!

Lý do của Tả Mạc đầy vẻ đường hoàng khảng khái.« Hẳn cũng sắp tới. »Tả Mạc không mở mắt, lẩm bẩm nói."

Minh Tiêu lão tổ..."

Nữ tu vẫn yên lặng không tiếng động.Cướp đoạt đối với Chu Tước doanh mà nói cũng tương đối thành thạo, còn Bao Dịch lại càng gấp gáp, không kịp chờ lao ra khỏi thành giúp.

Chỉ tốn không tới mộ canh giờ, toàn bộ đám tu binh đều đã bị lột sạch.Đám tu giả đứng quan chiến ánh mắt cháy rực, hận không thể lao tới kiếm chác.

Bất quá sau khi thấy sức chiến đấu cường đại của Chu Tước doanh, không ai dám cử động.Đến khi đám đệ tử Minh Tiêu như Hồng Quân Hiên được áp giải tới trước mặt Tả Mạc, ai nấy chỉ còn mỗi cái quần cộc.“Ngươi dám động tới một sợi tóc của chúng ta, lão tổ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Một tên đệ tử Minh Tiêu cố ra vẻ cứng rắn nói.Thần kinh sao, Tả Mạc trợn trắng mắt, đã đến nước nào rồi còn cố tỏ ra cứng rắn như vậy, chỉ tổ bôi xấu mình thôi.Hồng Quân Hiên đọt nhiên quở trách tên đệ tử này: “Câm miệng!”

Hắn không để ý tới gã nữa, gay sang nói với Tả Mạc: “Chúng ta đều là đệ tử trung tâm của Minh Tiêu phái, nếu các hạ có thể tha cho chúng ta một đường sống, chúng ta nguyện ý trả giá tương ứng.”

Tả Mạc trước mắt sáng ngời, không gì hấp dẫn hắn hơn tinh thạch, song hắn ngoài miệng vẫn nói: “Ồ, nhưng giờ các ngươi chẳng có gì cả.”

“Xin cho ta một con hạc giấy, ta tin cái giá của mình nhất định có thể thỏa mãn các hạ.”

Hồng Quân Hiên lúc này đã khôi phục sự trấn định trước kia.Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.“Vì sao?”

Hồng Quân Hiên lập tức nôn nóng hỏi, nếu đối phương không đáp ứng cái mạng nhỏ của mình cũng khó bảo toàn, hắn cho rằng đối phương không hài lòng: “Hai trăm khối tinh thạch tứ phẩm?

Cái giá này…”

Đám sư đệ xung quanh ai nấy đều hít một hơi lạnh, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn nhị sư huynh.

Bọn chúng không ai ngờ nhị sư huynh lại giàu có tới vậy.Nhị sư huynh kiếm đâu ra lắm tinh thạch như vậy?Tả Mạc vẫn lắc đầu.“Thêm vò phân nửa lợi nhuận của ngoại đường!”

Hồng Quân Hiên vô cùng đau lòng nói: “Các hạ cũng biết một năm ngoại đường có thể kiếm được bao nhiêu, chỉ cần các hạ tha cho chúng ta một con đường sống, ngoại đường vẫn sẽ nằm dưới sự khống chế của chúng ta…”

“Nhị sư huynh, huynh điên rồi…”

Một đệ tử Minh Tiêu không nhịn được nói.“Câm miệng!”

Hồng Quân Hiên sắc mặt tái mét, gân xanh nổi lên, dữ tợn nói: “Các ngươi đều muốn chết ở đây phải không?”

Những người khác lập tức im lặng.Hồng Quân Hiên như con bạc thua sạch, nhìn Tả Mạc hỏi: “Thế nào?”

Tả Mạc vẫn lắc đầu.“Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Hồng Quân Hiên như sắp hỏng mất.“Muốn giết chết Minh Tiêu lão tổ.”

Tả Mạc bình tĩnh nói.Tất cả đệ tử Minh Tiêu lập tức sửng sốt rồi đồng loạt cười lên ha hả như nghe được câu chuyện người không thể ngờ tới.Hồng Quân Hiên cũng cười tới mức hông phát đau, một lúc lâu sau mới dừng lại, cười khẩy nói: “Đừng nói giỡn?

Các ngươi muốn giết lão tổ sao?

Chỉ bằng các ngươi?

Ta cảm thấy các ngươi nên suy nghĩ một chút về đề nghị của ta đi.”

Tả Mạc có phần hứng thú nói: “Ồ, thế sao?

Thực lực của đám người chúng ta không đủ sao?”

“Nào chỉ không đủ?”

Hồng Quân Hiên cười lạnh nói: “Lão tổ tu vi kim đan, pháp lực vô biên.

Các ngươi tuy có chút thực lực nhưng đứng trước mặt lão tổ cũng chẳng thể làm được cái gì.

Thế nào?

Suy nghĩ về đề nghị của ta một chút đi, làm người phải thực tế một chút.”

Khuôn mặt Hồng Quân Hiên không khỏi lộ vẻ kiêu ngạo.Tả Mạc cũng chẳng có hứng nhiều lời vô ích với bọn chúng, xoay người rời khỏi.

Lập trước của mọi người bất đồng, rất nhiều suy nghĩ của hắn đám Hồng Quân Hiên không thể hiểu nổi.

Hắn cũng chảng quay đầu lại, phất tay nói: “Đám người này đừng lưu lại, miễn cho ngày sau lại có hậu hoạn.”

Sắc mặt đám người Hồng Quân Hiên trong chớp mắt đã trắng bệch như tờ giấy.Thành Kim Ô trải qua việc này có thể nói thanh danh đại chấn, truyền khắp Tiểu Sơn giới.

Đám người này, tòa thành này đều đột nhiên quật khởi, không có bất cứ dấu hiệu nào, cũng không ai biết lai lịch của họ.Nhưng người có ngu ngốc tới đâu cũng biết, thời khắc quyết chiến giữa thành Kim Ô cùng Minh Tiêu phái đã sắp tới.Cho dù là bồ đoàn Hắc Luyện hay trận đại chiến lần này đều đã định trước hai bên chỉ có một có thể tồn tại.Mà thành Kim Ô sau trận đại chiến này, cửa thành đóng chặt, phòng bị nghiêm ngặt, không ai biết bên trong đó rốt cuộc đang làm gì.

Chỉ thỉnh thoảng bên trong thành truyền tới tiếng ổ ầm ầm, vài tu giả to gan lớn mật muốn bay lên trời nhìn xem, kết quả bị cương lôi do lầu phù chiến bắn ra hù dọa thiếu chút nữa chết khiếp.Thành Kim Ô toàn lực chuẩn bị cho chiến trận, càng khiến cho những tu gải khác cảm giác thế cục đã tới nước giương cung bạt kiếm.

Trong phạm vi một trăm dặm quanh thành Kim Ô không một bóng người, tuy bọn họ vẫn rất muốn tận mắt thấy trận đại chiến, song lần này không ai dám.Lần này, Minh Tiêu phái sẽ chỉ có một người tới, Minh Tiêu lão tổ.Kim đan duy nhất còn lại ở Tiểu Sơn giới hiện giờ!Liên tục vài ngày, trời đất âm u, lạnh lẽo áp bức không nói nên lời.Gió thổi báo cơn bão sắp tới.Chương 297 : Khổ Vệ giáp .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“”Được!

Được!

Được!”

Minh Tiêu lão tổ nói liền mấy chữ được, sát khí quanh người không chút che dấu tỏa ra mãnh liệt, bầu trời toàn bộ Minh Tiêu phái bất ngờ thay đổi, mây đen phủ kín, dày đặc như tưới chì.

Các đệ tử toàn phái đều câm như hến.“Thật không ngờ, chi phái Minh Tiêu vậy mà lại ngừng trên tay ta.”

Minh Tiêu lão tổ nhìn bàn tay mình như trẻ con, ngữ khí bình thản như nước song sát ý quanh người lại càng lúc càng dày đặc, hắn ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững: “Chỉ bế quan có vài tháng mà đã xảy ra nhiều biến cố như vậy, thiên ý sao?

Hừ!

Cho dù là thiên ý cũng không ngăn được lão tổ ta!”

Hắn quay người đứng dậy, ánh mắt đảo qua những đệ tử cúi đầu phía dưới nói: “Nếu sau mười ngày ta còn không trở về, các ngươi lập tức bỏ chạy đi.”

Nói xong, không đợi đám người phản ứng, hắn đã biến mất trong đại điện.Trong thành Kim Ô, bầu không khí vô cùng khẩn trương.Trên bầu trời ở Vệ doanh, khí đen lượn lờ cả ngày không tán.

Tu giả Chu Tước doanh gác ở cửa, trong ánh mắt họ không khỏi lộ ra vài phần khiếp sợ.

Sát ý lẫm liệt, nống nặc tới mức ngay cả bọn họ cũng cảm thấy có chút không khỏe.Bọn họ không hiểu, vì sao chỉ trải qua mấy tháng mà những tu nô yếu ớt kia lại trở nên kinh khủng đến vậy.Tả Mạc khẩn trương nhìn vào Vệ doanh trong thao trường, hàng lối chỉnh tề như cọc gỗ.

Từ ngày trở về thành Kim Ô, đám Thúc Long liên tục giữ tư thế này, đã không nhúc nhích hơn mười ngày rồi.Toàn thân nồng nặc sát ý khiến bọn họ nhìn như sát thần từ trong Tu La địa ngục đi ra.Ai nấy quanh người liên tục lượn lờ khí đen, tỷ như Thúc Long, khí đen quanh thân nồng nặc tới mức cơ hồ không thấy được khuôn mặt và thân hình hắn, hoàn toàn bị khí đen bao phủ.“Bọn họ không sao chứ?”

Trong lòng Tả Mạc rất lo lắng.”« Bọn chúng có thể sống tiếp sẽ không sao.

Chịu không được chỉ có đường chết. » Giọng điệu Bồ yêu ra vẻ chẳng hề để ý song Tả Mạc vẫn nghe ra được trong đó ẩn chứa một chút khẩn trương.“Cần hút hết sát ý này vào trong cơ thể sao?”

“Ừ, huyền ảo của ý không ai hiểu hết được.

Ma nặng về giết chóc, sát ý cũng nặng nhất, sát ý của bọn chúng có thể hóa hình, cũng có thể coi như cơ duyên xảo hợp.

Chẳng qua đối với bọn chúng mà nói, cơ hội đột phá này tới quá sớm.

Không biết chúng có chịu được hay không nữa.”

Đang lúc này, bỗng dưng cthaan thể Thúc Long không ngừng run rẩy, khí đen vốn lượn lờ khắp toàn thân giờ lay động không ngừng.“Bắt đầu rồi!”

Bồ yêu bậc thốt, Tả Mạc thầm rùng mình.Chỉ thấy khí đen như từng con trùng nhỏ, không ngừng chui vào thân thể Thúc Long, khiến thân thể gã run lên từng trận.“Sát ý phạt thể là cửa ải khó qua nhất.”

Bồ yêu nhìn chằm chằm vào Thúc Long không chuyển mắt, miệng nhanh chóng nói: “Bọn họ tời sinh thể chất gầy yếu, nếu muốn tiếp tục tu luyện phải trải qua ải phạt thể này.

Nếu tên kia còn ở, chuyện này ngược lại lại là đơn giản nhất…”

Tả Mạc không dám dời mắt đi chút nào, người nào phải cỏ cây ai có thể vô tình?

Cho dù những tu nô này xuất phát từu tâm tư gì nhưng hắn vẫn có thể cảm thụ được sự tín nhiệm của bọn họ đối với hắn, mỗi người bọn họ đều nguyện ý vì hắn liều mạng.Trận chiến ngoài thành Kim Ô đã chứng minh điều này.Nói không cảm động chỉ là dối trá, cho dù ra sao hắn cũng không muốn bọn Thúc Long gặp chuyện không may.

Những ngày này, cần tài liệu gì, cần pháp bảo gì, chỉ cần hắn có cho dù có quý nữa hắn cũng không hề do dự lấy ra cho bọn họ.Đối với việc bọn họ đột phá hắn cũng không dám hy vọng xa vời.

Thời gian hắn tu luyện không tính là dài nhưng cũng biết sự quan trọng của căn cơ đối với việc tu luyện.

Căn cơ của đám Thúc Long thực sự quá kém, khả năng đột phá cũng không tính là lớn, hắn chỉ mong bọn họ đều bình yên vô sự.Cho dù hắn có ân huệ lớn tới mức nào đối với bọn Thúc Long thì khi bọn họ liều mạng một lần, Tả Mạc đã cảm thấy tất cả được hoàn trả rồi, huống chi hắn từ trước tới giờ đều cảm thấy mình chưa từng có ân huệ gì đối với bọn Thúc Long.Thân thể Thúc Long run lên như cái sang, khí đen cuồn cuộn không ngừng chui vào trong mũi hắn, chui vào da thịt hắn.

Khí đen quanh người càng lúc càng mờ nhạt, khuôn mặt hắn cũng từ từ rõ ràng hơn.Tả Mạc không nhịn được ồ lên một tiếng.Tướng mạo Thúc Long không ngờ lại có biến đổi, vẻ tang thương đầy mặt biến mất không thấy, nếp nhăn cũng không còn, hắn trông trẻ hơn rất nhiều, da dẻ đen bóng như bôi dầu.Trong lòng Tả Mạc đầy kinh ngạc, Thúc Long khi còn trẻ hẳn cũng khá đẹp trai.Cái mũi cao thẳng, lông mày như đao, khuôn mặt góc cạnh phân minh, hốc mắt sâu, đôi môi hơi nhếch lên.

Tuy vẻ tang thương kia đã biến mất nhưng lại nhiều thêm một phần thâm thúy và thành thục.Trên trán hắn nhiều thêm một khỏa lăng tinh.Bộp, giáp nặng màu đen cũng bị phá tan, Tả Mạc lúc này mới chú ý tới, không biết từ lúc nào, bên ngoài người Thúc Long nhiều thêm một bộ giáp đen bóng.

Bộ giáp đen bóng gắn liền với thân thể hắn, dính sát vào người hắn, cơ hồ bao phủ toàn bộ cơ thể.So sánh với Kim Giáp vệ, giáp trụ màu đen trên người Thúc Long càng sát vào cơ thể, càng tinh xảo, khiến người ta có cảm giác cân xứng, đầy lực lượng.“Vệ giáp!”

Trong giọng nói Bồ yêu đầy vẻ mừng rỡ.« Vệ giáp là gì ? » Tả Mạc vội hỏi.“Khổ Vệ tu luyện đến một mức nhất định có thể sinh thành Vệ Giáp.

Bộ giáp này có nhiều tác dụng, chò tu vi bọn chúng dần dần cao lên, uy lực cực mạnh!”

Bồ yêu hưng phấn nói: “Chờ bọn chúng đột phá tới cấp một, sẽ có thể ngưng tụ sát ý thành binh khí.

Đến lúc đó, he he…”

Trong lòng Tả Mạc vô cùng vui sướng, vui vì Thúc Long.Thúc Long đột phá như một tín hiệu, các doanh vệ khác cũng liên tiếp sinh ra Vệ giáp.Quá trình này ròng rã suốt năm canh giờ, trong năm canh giờ này, Tả MẠc không dám rời khỏi cho dù chỉ trong chốc lát.Sau khi doanh vệ cuối cùng hoàn thành đột phá, con mắt Thúc Long vốn nhắm chặt giờ bỗng mở ả.Ánh mắt sáng ngời như sao, thâm thúy xa xưa.Hắn cúi người hành lễ, một lễ tiết Tả Mạc chưa từng thấy qua.“Dùng danh nghĩa của Khổ Vệ, nguyện theo đại nhân, không rời không bỏ!”

Thanh âm Thúc Long cũng hoàn toàn khác trước đây, trầm thấp, mang theo lực hút, êm tai, dễ nghe.“Dùng danh nghĩa của Khổ Vệ, nguyện theo đại nhân, không rời không bỏ!”

Một ngàn Khổ vệ đồng thời hành lễ.Tả Mạc bỗng ngây người.Dung Vi không lui xa như các tu giả khác, nàng đứng trên một đỉnh núi, xa xa nhìn lại.

Trên đỉnh núi cách đó không xa có một gã cao lớn và một người trung niên.

Ngoại trừ họ ra cũng có thể thấy một ít tu giả linh tinh, bọn họ đa số đều là tu giả ngưng mạch tam trọng thiên.Có thể tận mắt thấy kim đan xuất thủ, cơ hội như vậy cực hiếm thấy.Đây không phải chỉ giáo cũng không phải luận bàn, đây là quyết chiến sinh tử.Thành chủ thành Kim Ô thần bí khó lường, cho tới giờ mọi người còn chưa thấy hắn thục sự rat ay.

Lần duy nhất được coi do hắn xuất thru cũng chỉ là phát động Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, bất quá ngoại trừ thấy được tạo nghệ về mặt phù trận của hắn cực thâm sâu ra, thực lực ra sao lại không thấy được chút nào.Mà trận chiến này hẳn có thể thấy rõ.Dung Vi cũng có tâm tư khác, nói thật ra, nàng không coi trọng thành chủ thành Kim Ô.

Minh Tiêu lão tổ có thể khiến cả Hậu gia cũng có phần kiêng kỵ, thực lực tuyệt đối không đơn giản như vậy.Chỉ có thấy qua tu giả kim đan mới biết kim đan cường đại ra sao.

Cái khác khong nói, chỉ riêng độn pháp tu giả ngưng mạch đã theo không kịp rồi, khiến tu giả kim đan đứng vào thế bất bại.

Còn về vận dụng pháp quyết lại càng là sai biệt về bản chất.Chiến thuật biển người cũng không phải không đối phó nổi kim đan, nhưng phe thành Kim Ô này đã định trước chỉ có thể phòng thủ, cũng đồng nghĩa với việc Minh Tiêu lão tổ luôn chiếm thế chủ động.Chiếm chủ động đối với một vị kim đan không thiếu thủ đoạn tấn công là một chuyện cực kỳ đáng sợ.Dung Vi tuyệt đối không tham gia vào trận chiến này, nàng không có tư cách.

Song nếu thành Kim Ô chiến bại, nàng dùng danh nghĩa Hậu gia, nói không chừng cũng cứu được tên chiến tướng nguyệt ngân kia.

Chiến tướng nguyệt ngân trẻ tuổi như vậy lại chết ở đây, quá đáng tiếc.Mà nếu là có thể mượn cơ hội mời chào...Đây mới là chủ ý của nàng.Nàng vô thức liếc mắt nhìn gã to lớn và người trung niên cách đó không xa, nàng phát hiện hai vị này chỉ sợ lai lịch không nhỏ, trong lòng âm thầm hy vọng những người này không có chủ ý giống mình.Bằng không, chắc sẽ không tránh nổi một trận chém giết tranh đoạt.

Quanh trọng nhất là, nếu để lão tổ biết thanh niên kia là chiến tướng nguyệt ngân thì bọn họ đừng ai mơ nữa, lão tổ sẽ tự mình chiêu hàng hoặc giết chết.Nhân tài như vậy sao tiện nghi cho người khác được.Chỉ trong hoàn cảnh Minh Tiêu lão tổ không biết, kế hoạch này mới có thể thafnhc ông.Bỗng dưng, bầu trời xa xa gợn lên như sóng, một luồng khí thế không thể chỗng đỡ bỗng chốc bao phủ toàn bộ dãy núi Thiên Tinh.Mọi người đều biến sắc, chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên cứng đờ, thầm ngạc nhiên.Tới rồi!Thành Kim Ô đột nhiên sáng rực ánh kim, vô số luồng sáng vàng kim như cá bơi lên trên bầu trời thanh Kim Ô, bao phủ khắp thành.

Lầu phù chiến lẽ lên luồng sáng bạc, tong chớp mắt, ba mươi sáu tòa lầu phù chiến đều sáng trưng.

Một vòng sáng vàng bay lên bầu trời, tỏa ra ánh sáng vàng kim, rủ xuống vô số tơ vàng, tiếng phạn âm như có như không lập tức vang lên.Minh Tiêu lão tổ gần nhu xuất hiện từ hư không trên bầu trời ngoài thành Kim Ô.Hắn tóc tai bù xù, nhìn qua như khoảng bốn mươi, da dẻ lại như trẻ con, áo choàng trắng như tuyết tùy ý khoác lên người.Hắn lạnh lùng liếc mắt qua những người đang đứng ngoài quan chiến.Ai nấy chỉ cảm thấy tim đập mạnh không thể áp chế, càng kinh hãi!Uy lực của kim đan lại mãnh liệt như vậy sao!“Tiểu Dung cô nương, Hậu gia gần đây có tốt không?”

Minh Tiêu lão tổ khẽ mở miệng, như hỏi việc nhà.Dung Vi dành phải lên tiếng: “Nhờ phúc của lão tổ, Hậu gia tất cả đều ổn.”

“Ồ.

Vậy vì sao Hậu gia còn muốn tranh cái giới nho nhỏ này với ta?”

Ngữ khí Minh Tiêu lão tổ vẫn nhàn nhạt như trước.Dung Vi chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, suýt nữa rơi từ trên tầng mây xuống, da đầu tê dại, đành nói: “Lão tổ nói đùa rồi, có lão tổ ở đây Hậu gia sao lại quấy rầy.

Hậu gia chỉ nghe nói Tiểu Sơn giới có hiện tượng sao hiện ban ngày, phía nô tỳ tới tra xét.

Trước khi tới, Hậu gia còn đặc biệt dặn nô tỳ phải gửi lời thăm hỏi tới lão tổ.”

“Ồ, thì ra là thế.”

Minh Tiêu lão tổ gật đầu : « Sau khi xong việc này ta sẽ tới bái phỏng Hậu gia.

Ngươi nếu muốn quan chiến thì lui tiếp năm mươi dặm đi. »Ngữ khí của Minh Tiêu lão tổ khi nói chuyện với nàng có phần ôn hòa nhưng không hiểu vì sao, trong lòng Dung Vi phát lạnh, không dám do dự vội vã lui lại phía sau năm mươi dặm.« Những người khác lui lại một trăm dặm. » Minh Tiêu lão tổ thản nhiên nói : « Trong vòng mười hơi thở, bằng khôn đừng trách lão tổ không khác khí. »Uy thế trên không trung lập tức nặng nề như núi.Những người khác trong lòng đều kinh hãi, nhanh chóng lui lại.

Sắc mặt gã to cao và người trung niên cũng không khỏi biến đổi, liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thời lui lại.Không ai dám trái lời một vị kim đan.Mãi tới lúc này, ánh mắt Minh Tiêu lão tổ mới chuyển tới thành Kim Ô.Chương 298 : Điên cuồng .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Ai đã giết Trác Quang?”

Thanh âm của Minh Tiêu lão tổ không lớn nhưng vẫn đủ nghe rõ.Minh Tiêu lão tổ đứng ngoài nhìn vào, Tả Mạc cũng chẳng dám thảnh thơi ngồi trên áng mây như tước nữa, bất quá, điều này cũng không ngăn cản hắn khinh bỉ đối phương.“Anh thật không hiểu, Minh Tiêu phái sao lại lắm lời thừa tới vậy, đúng là trên bất chính dưới tất loạn.”

Phì, vài người bật cười thành tiếng, bầu không khí khẩn trương cũng giảm đi không ít.Tả Mạc miệng nói vậy song trong lòng thật ra đang rất khẩn trương.

Bản thân Vô Không Kiếm môn cũng có bốn cao thủ kim đan song hắn chưa từng thấy một kim đan cao thủ nào không chút cố kỵ tỏa ra khí thế.

Cho dù trong ngày sư huynh Vi Thắng trúc cơ, sư bá Tân Nham cũng không dùng toàn lực.Áp lực do Minh Tiêu lão tổ tạo ra như một ngọn núi đè xuống, hắn thậm chí có phần thở không nổi nữa.Kim đan quả nhiên kinh khủng!Hắn hoàn toàn không hứng thú nói lời thừa, hai bên đã đánh tới mức này rồi, không cần mượn bất cứ lý do gì nữa.

Cái gì mà tiên lễ hậu binh các loại, chẳng phải vô nghĩa sao?“Lầu phù chiến, tấn công đồng loạt!”

Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.Ba mươi sáu tòa lầu phù chiến đột nhiên tỏa ánh sáng bạc rực rỡ.Hơn trăm đạo cương lôi như mưa bao phủ lấy Minh Tiêu lão tổ.“Thú vị đấy.”

Minh Tiêu lão tổ mỉm cười một cái, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ.Hơn trăm đạo cương lôi bắn vào khoảng không, biến mất nơi xa xăm.Hic, Tả Mạc hít một hơi lạnh!Tốc độ thật nhanh!Thần thức của hắn không ngờ lại không theo kịp nổi tốc độ của Minh Tiêu lão tổ.

Tình huống lần này hắn mới gặp lần đầu.

Trong thành Kim Ô, những tu giả khác đều không khỏi ngạc nhiên thất sắc.Không ai bắt kịp tôc độ của Minh Tiêu lão tổ!Tốc độ cực nhanh, ngay cả tốc độ của cương lôi cũng kém vài phần.Tuy rằng lúc trước Tả Mạc cũng đã dự liệu trận chiến này sẽ cực kỳ gian nan song hiện giờ nhìn lại, mức độ khó khăn vẫn vượt ngoài tưởng tượng của hắn.Không cần Tả Mạc ra lệnh, lớp cương lôi thử hai nhanh chóng bắn về phía Minh Tiêu lão tổ.Vô dụng rồi!Tả Mạc thầm lắc đầu, tốc độ của đối phương quá nhanh, ngay cả tốc độ của cương lôi cũng không theo kịp được.Minh Tiêu lão tổ quả nhiên lại biến mất lần nữa.Vẫn không bắt kịp!Tả Mạc sắc mặt ngưng trọng, con ngươi co mạnh lại, không đúng !Minh Tiêu lão tổ bỗng xuất hiện trước một đạo cương lôi, vươn tay ra.Tê tê tê!Cương lôi như bị một bức tường vô hình ngăn cản, không cách nào tiến thêm, dừng giữa không trung cách bàn tay dựng đứng của hắn ba tấc.

Minh Tiêu lão tổ thong dong trấn định đưa tay ra bắt lấy viên đạn cương lôi.Ba ba ba!Tiếng cương lôi nổ vang lên không dứt bên tai, vô số điện mang như rắn nhỏ quấn quanh ngón tay hắn.Minh Tiêu lão tổ như không hề cảm giác được, đưa viên đạn cương lôi tới trước mặt, xem xét kỹ càng.

Điện mang màu bạc lập lòe chiếu lên khuôn mặt hắn, lúc sáng lúc tối.“Tâm tư khá xảo diệu, hiếm có, hiếm có.”

Minh Tiêu lão tổ lộ vẻ kinh ngạc, ngoài ngạc nhiên ra còn có chút tán thưởng.Vừa dứt lời, hai ngón tay trắng nõn tinh tế khẽ niết, viên đạn cương lôi giữa ngón tay lập tức bị niết thành vô số mảnh vụn điện mang nhỏ, tiêu tán giữa những ngón tay của hắn.Thành Kim Ô chìm vào tĩnh lặng.Ai nấy đều bị cảnh tượng này dọa cho ngây người, khuôn mặt Tả Mạc cũng lộ vẻ sợ hãi.Đấy là cương lôi đó…Dùng tay niết vỡ cương lôi, điều này…

điều này không thể xảy ra!Đầu óc Tả Mạc trống rỗng, sự cường đại của Minh Tiêu lão tổ vượt xa sự tưởng tượng của hắn!Hắn ngơ ngác đứng đó!Minh Tiêu lão tổ cũng khong sốt ruột, lạnh nhạt nói: “Lầu phù chiến này do ai xây nên?

Có thể miễn tội chết.”

Tả Mạc dần dần khôi phục tinh thần, nghĩ lại vừa rồi mình bị dọa đứng ngây ra đó, hắn cũng hơi xấu hổ.

Hóa ra mình cũng sợ chết đến vậy!

Xung quanh tĩnh lặng vô cùng, thàn Kim Ô đang bị Minh Tiêu lão tổ áp chế hoàn toàn, một ít người thậm chí đã lộ vẻ tuyệt vọng.Ánh mắt Tả Mạc vẫn không để ý tới, đảo qua nữ tu bên cạnh.

Nữ tu lúc thường ngày vẫn lẳng lặng đứng bên hắn như người gỗ, kể cả đối với Minh Tiêu lão tổ nàng cũng vẫn thờ ơ như vậy.Trong lòng Tả Mạc càng thêm xấu hổ, không ngờ anh lại không bằng một nữ nhân.Hắn ngẩng đầu nhìn Minh Tiêu lão tổ đang lơ lửng trên không trung bên ngoài thành, lửa giận trong lòng bốc lên!Tên này hình người dạng chó, tâm tư ác độc tới cực điểm, tính mệnh các tu giả khác trong mắt hắn chảng bừng một tinh thạch!Càng nghĩ Tả Mạc càng tức giận, nếu không phải do hắn mình đã sớm rời khỏi Tiểu Sơn giới, cần gì nơm nớp lo sợ mỗi ngày như bây giờ!Hôm nay anh sẽ chơi với chú!Tả Mạc trong lòng tức giận, sợ hãi cũng lập tức không cánh mà bay.“Tiếp tục bắn!”

Mệnh lệnh đằng đằng sát khí của Tả Mạc khiến những người khác sửng sốt, vẫn tiếp tục bắn sao?

Hoàn toàn vô dụng mà!

Bất quá khi bọn họ thấy ánh mắt hung hãn ác độc của Tả Mcj, lập tức rung mình, lão bản muốn liều mạng rồi!

Bọn họ dồn dập phấn chấn lại tinh thần, sự sợ hãi đối với Minh Tiêu lão tổ ở trong lòng cũng giảm bớt không ít.Lầu phù chiến lại lóe sáng!Khóe mắt Minh Tiêu lão tổ lộ vài phần mỉa mai.Ánh sáng lại lóe lên, cương lôi bắn ra như mưa về phía Minh Tiêu lão tổ.“Không được phép dừng!”

Tả Mạc quát lớn, toàn thành đều nghe được.

Tu giả trong lầu phù chiến đồng loạt rung mình, toàn lực phát động.Cương lôi như mưa, thanh thế kinh người.Trong cơn mưa cương lôi truyền tới một tiếng cười khẽ.Không một khỏa cương lôi nào chạm được tới góc áo Minh Tiêu lão tổ, lần này hắn không biến mất tại chỗ mà nhẹ nhành né tránh trong cơn mưa.

Không hiểu vì sao, tốc độ hắn nhìn qua rõ ràng không nhanh song không một viên cương lôi nào bắn trúng được hắn.Minh Tiêu lão tổ cười khẩy, tiếng cười rơi vào trong tai đám tu giả lập tức khiến bọn họ nổi giận, ai nấy dốc hết sức lực, điên cuồng truyền linh lực vào lầu phù chiến.Ba mươi sáu tòa lầu phù chiến lóe sáng chói mắt khiến người khác không cách nào nhìn thẳng vào.Cương lôi càng thêm dày đặc, như cuồng phong bão táp, kèm theo khí tức uy mãnh, ầm ầm bao phủ lấy!"

Ha ha."

Tiếng cười khẩy của Minh Tiêu lão tổ lại một lần nữa truyền tới tai mọi người.Tả Mạc nhanh chóng nhếch mép, đột nhiên hơi cong về phía trước.Đinh!Tên bầu trời thành Kim Ô, vòng Phạn m mạnh mẽ tuôn ra một vòng sáng vàng kim, tiếng vòng du dương lượn lờ vang lên!Một luồng chấn động vô hình lấy thành Kim Ô làm trung tâm, ầm ầm tản ra!Sát chiêu của Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận – Nguyệt Minh Băng âm.Minh Tiêu lão tổ vốn đang thong dong chợt cứng người lại, không né kịp, một viên cương lôi đánh ngay giữa mặt hắn!Ba!Trên khuôn mặt hắn điện xà bay loạn, thân thể Minh Tiêu lão tổ cứng đờ.Ba ba ba!Vài khỏa cương lôi liên tiếp đánh vào người hắn.̀m!Điện xà va vào nhau trong lúc di chuyển hỗn loạn, nổ thành một quầng sáng chói mắt, Minh Tiêu lão tổ bị ánh sáng bạc bao phủ, khó thấy rõ thân hình.“Hay!”

Tả Mạc vạn phần kích động, hận không thể nhảy dựng lên.Vừa rồi hắn lệnh cho lầu phù chiến không ngừng tấn công là muốn tạo cho Minh Tiêu lão tổ một ảo giác, lầu phù chiến là thứ bọn họ ỉ vào nhất.

Hắn và tháp nhỏ tâm thần tương thông, thời cơ phát động Nguyệt Minh Băng m cũng vừa đúng lúc.Ha ha, kim đan thì sao nào?

Chẳng phải cũng bị anh lừa sao?Tả Mạc trong lòng vô cùng đắc ý, toàn thân như ăn nhân sâm, sảng khóa không nói nên lời.Bất quá hắn cũng không dám trông cậy vào cương lôi có thể giết chết Minh Tiêu lão tổ, hành động bóp nát cương lôi vừa rồi của đối phương chứng tỏ cương lôi trình độ này không cách nào tạo thành thương tổn trí mạng cho gã.Nhưng lần này thành công bắn trúng Minh Tiêu lão tổ làm cho sĩ khí tăng lên rõ rệt.

Bên trong thành lúc trước bầu không khí trầm lắng, giờ đây mỗi người trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng.

Đừng nhìn thấy bên trong thành Kim Ô đa số đều là ngưng mạch giả so với kim đan giả chỉ kém một giai, nhưng chín phần mươi nơi đây chưa ai từng cùng kim đan động thủ qua.Lúc trước mỗi cử động của Minh Tiêu lão tổ đều thể hiện sự cường đại của hắn, laà cho người khác cảm thấy tuyệt vọng.

Mà Tả Mạc lại có thể chứng minh cho bọn họ thấy, kim đan cũng có thể bị bắn trúng.Mọi người được cổ vũ lớn lao, mỗi người đều vững tin, trận chiến đấu này có thể gian nan vô cùng nhưng bọn họ không phải là không có cơ hội thắng lợi.

Bọn họ không sợ chiến đấu gian nan, chỉ sợ toàn bộ công sức đều bỏ xuống sông xuống biển.Ngân quang tan đi, Minh Tiêu lão tổ lại một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.Khi nhìn thấy bộ dáng của Minh Tiêu lão tổ, mọi người không khỏi cười to.Chỉ thấy quần áo trên người Minh Tiêu lão tổ bây giờ thủng lỗ chỗ, giống như một tên khất cái, mà làm cho người ta cảm thấy buồn cười chính là mặt của hắn bị cháy đen xì.Tả Mạc cười ha ha, đột nhiên bay lên trời, tay phải giơ lên cao, lớn tiếng nói với những người bên trong thành: “Mọi người nghe rõ, nói theo ta nhé!”

Mọi người đều ngừng cười, nhất thời ngẩng cao đầu, không khỏi điên cuồng khởi động linh lực, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kích động.Tả Mạc xoay người, mặt hướng về phía Minh Tiêu lão tổ.

Hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ vươn tay chỉ thẳng vào lão tổ, gào to: “Tên già!”

Toàn thành bảy tám ngàn người dùng hết khí lực, đồng thời gào to: “Tên già!”

Bảy tám ngàn người cùng gào, thanh âm cực lớn, ngay cả ngọn núi cũng khẽ run lên, sơn cốc vang vọng không dứt.Tròng mắt Tả Mạc trợn tròn, dùng hết khí lực toàn thân lại một lần nữa bạo phát: “Chờ cậy mạnh!”

Thành Kim Ô từ trên xuống dưới, theo đó mà gào: “Chớ cậy mạnh!”

Tả Mạc rướn cổ họng, tiếp tục gọi: “Cậy mạnh bị sét đánh!”

Mọi người chỉ cảm thấy máu trong người vọt lên đỉnh đầu, gần như muốn nổ tung, không chút nghĩ ngợi, toàn thân linh lực vận đến cực hạn, bảy tám ngàn người tức giận gào thét: “Cậy mạnh bị sét đánh!”

Tiếng gào truyền khắp nơi, một tiếng gần lấy trung tâm là thành Kim Ô ầm ầm tản ra, thanh thế không kém Nguyệt Minh Băng m lúc trước.Sơn cốc vang vọng: “Bị sét đánh trúng…”

Tả Mạc chỉ cảm thấy vui sướng nói không nên lời, chống nạnh ngửa đầu cười to: “Ha ha ha ha ha ha!”

Trên mặt mọi người phấn khích hồng cả lên, nhất thời học theo Tả Mạc chống nạnh ngửa đầu cười to: “Ha ha ha ha ha!”

Tiếng cười to của bảy tám ngàn người tràn ngập sự hưng phấn, có thể cảm nhận được.Dung Vi nghe được mà trợn mắt há mồm, ngây ra như phỗng.Trung niên nhân vẻ mặt ngạc nhiên, nam tử thì hưng phấn vô cùng, trong miệng lặp đi lặp lại: “Thống khoái!

Thống khoái!

Thật sự là thống khoái!”

Minh Tiêu lão tổ sắc mặt lúc trắng lúc xanh, sự lãnh đạm thong dong, phong phạm của cao thủ đều bị lão quăng đi hết sạch.Tóc tai bù xù, ánh mắt loé lên hung quang, như độc xà muốn cắn người ta!Tả Mạc lúc này hoàn toàn không để ý, hắn một lần vung tay lên, mọi người thấy tư thế lập tức tất cả đều kìm nén âm thanh của mình, thành Kim Ô lập tức trở nên yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.Tả Mạc hai mắt đỏ bừng, đằng đằng sát khí: “Các huynh đệ!”

Hơi dừng lại, mạnh mẽ mà quát to: “Thịt hắn!”

Phía dưới mấy ngàn người, không chút nghĩ ngợi đồng thời gào to: “Thịt hắn!”

Tả Mạc chỉ cảm thấy tinh lực toàn thân như đạt tới cực hạnh, mạnh mẽ một lần nữa đề cao âm lượng, gào lên một tiếng nữa: “Giết hắn!”

Vành mắt mọi người như muốn nứt ra, cùng gào to: “Giết hắn!”

Sát khí nồng đậm, trời đất biến sắc!Chương 299 : Đại trận và hạt đào lôi âm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckMinh Tiêu lão tổ chỉ cảm thấy cơn tức giận từ trong lồng ngực không ngừng bốc lên, chẳng buồn kiêng kị gì nữa, lấy phi kiếm ra, điềm nhiên nói: “Các ngươi đều phải chết!”

Lời còn chưa dứt, Tả Mạc còn chưa kịp thấy rõ hình dáng thanh phi kiếm nó đã biến mất trước mặt Minh Tiêu lão tổ.Mọi người trong thành Kim Ô chỉ cảm thấy toàn bộ bầu trời bắt đầu xoay tròn, chậm rãi xoay tròn, tất cả xung quanh đều trở nên mơ hồ.Tả Mạc ráng nhớ lại, Hoàng Trác Quang cũng dùng kiếm ý thiên không nhưng kiếm ý thiên không của Minh Tiêu lão tổ tinh thâm hơn không biết bao nhiêu lần.Chết tiệt!

Tên già này bay gần chút có phải tốt không!Tả Mạc liếc nhìn Minh Tiêu lão tổ đứng cách xa thành Kim Ô, trong lòng thầm bội phục, cho dù vô cùng tức giận y vẫn giữ bình tĩnh, quả không hồ danh cao thủ kim đan!Bầu trời đang xoay tròn bỗng lóe lên nhiều tia sáng, tựa như có vô số ngôi sao được thắp sáng.Cảm giác cực kỳ nguy hiểm phút chốc bao phủ trong lòng Tả Mạc, không dám chậm trễ, hắn vội vàng thôi động phù trận.

Chỉ thấy bên ngoài tường thành Kim Ô, vô số phù văn lóe lên, chi chit như hoa văn.Linh tráo nửa trong suốt bao phủ toàn bộ thành Kim Ô vào trong.Mọi người lúc này mới khẽ buông lỏng trong lòng, nhưng ngay lúc này lại nghe thấy một tiếng ngâm nhẹ của Minh Tiêu lão tổ.Mỗi luồng sáng trên đỉnh đầu trong phút chốc lóe lên, vô số kiếm mang từ bầu trời giáng xuống như mưa, đánh xuống linh tráo trên thành Kim Ô!Linh tráo lay động kịch liệt, tiếng va chạm sắc nhọn, dày đặc như mưa vang lên bên tai mọi người khiến ai nấy tim đập chân run.Tả Mạc quay sang lệnh cho Thúc Long: “Dùng chiêu các ngươi từng dùng đi!”

Thúc Long hiểu ý, vội vàng trở lại trong hàng ngũ.Mái tóc dài của Thúc Long lay động, giữa trán có một lăng tinh màu đen, ánh mắt hạ xuống, trầm giọng quát lớn: “Giết!”

Từng sợi khí đen với tốc độ kinh người toát ra khỏi thân thể họ, trong chớp mắt, khắp hàng ngũ Vệ doanh đã phủ đầy khí đen, che kín cả bầu trời!

Khí đen bốc lên dày đặc, linh tráo cũng không tạo thành chút ảnh hưởng nào, tụ tập trên bầu trời thành Kim Ô.Một luồng mây đen bốc lên không ngừng, che kín cả thành Kim Ô, kiếm mang như mưa rơi vào trong mây đen, lập tức hóa thành hư vô.“Hả!”

Minh Tiêu lão tổ lộ vẻ kinh sợ.Cho dù với kiến thức của hắn cũng không nhận ra rốt cuộc đối phương dùng pháp quyết lợi hại gì.Trong thức hải của Tả Mạc, Bồ yêu thờ ơ nói với bia mộ: “Lão già này, chỉ là một kim đan mà dám kiêu ngạo trước mặt thiên yêu ta, đúng là chán sống rồi.”

Lông my hơi nháy, hắn hừ lạnh một tiếng: “Thịt hắn!”

Hắn đột nhiên phát hiện ngữ khí mình khi nói chuyện thực sự rất giống Tả Mạc.

Hắn lập tức lựa chọn im miệng, là một thiên yêu, học cách nói của người khác, nhât là còn học từ Tả Mạc khiến hắn cảm thấy cực kỳ mất mặt.“Chỉ tiếc là đám Thúc Long này thời gian tu luyện quá ngắn, bằng không…

He he…

Sẽ không thú vị!”

Bồ yêu lẩm bẩm.Minh Tiêu lão tổ lần đầu lộ vẻ ngưng trọng, lúc trước bị lầu phù chiến bắn trúng chẳng qua chỉ là mưu kế của đối phương mà thôi.

Mà giờ đám mây đen này hiển nhiên là trận pháp hay pháp quyết gì đó, là thực lực chân chính.

Có thể chống đỡ nổi đòn tấn công của tu giả kim đan, tuyệt đối xứng với hai chữ mạnh mẽ.Pháp quyết không thể nhưu vậy, với tu vi ngưng mạch kỳ không thể thi triển pháp quyết mạnh mẽ tới vạy.Hắn có thể nghĩ tới chỉ có trận pháp.

Mà nếu trận pháp này mạnh mẽ đên vậy, chỉ sợ không phải môn phái bình thường có thể có được.

Đám người này sợ là rất có địa vị!Minh Tiêu lão tổ tim đập mạnh.Hắn thực sự không sợ đám ngưng mạch này, cho dù giết sạch chẳng qua cũng chỉ là tốn thêm chút thời gian thôi.

Hắn chỉ lo giết trẻ nhỏ người già chạy tới.

Cho dù là gia sản của Minh Tiêu phái cũng không có phù trận lợi hại đến vậy.

Đến lúc đó lại có cao thủ lợi hại hơn tới vậy mình thảm rồi.Minh Tiêu lão tổ biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng, ở nơi hẻo lánh như Tiểu Sơn giới có thể xưng hùng xưng bá nhưng nếu đặt trong một số giới lớn, nào tới phiên hắn xuất đầu.Bất quá hắn nghĩ lại, hai bên giờ đã có cừu oán không nhỏ, không thể giảng hòa.

Đã như vậy, cách tốt nhất là diệt sạch đám gia hỏa này, vậy mới không để lộ tin tức.Nghĩ tới điều này, ánh mắt hắn đầy vẻ hung tợn, sát khí lẫm liệt.Hắn đã nghiên cứu Minh Tiêu kiếm quyết một thời gian dài, ngoại trừ thanh phi kiếm này trên người hắn không có thứ gì khác.

Chỉ thấy hắn giơ một ngón tay lên, một luồng kiếm mang dày mấy trượng lập tức đánh xuongs.Kiếm mang khi sắp chạm vào mây đen lập tức hóa thành vô số mảnh nhỏ, vô cùng linh hoạt lượn qua mây đen rồi lại một lần nữa đánh vào trên linh tráo của thành Kim Ô.Đinh!Vô số kiếm mang nhỏ như vô số con rắn trong suốt, cùng lúc bắn trúng linh tráo, tiếng va chạm tạo thành tụ lại một chỗ, chỉ có một tiếng đinh vang lên trong tai mọi người.Linh tráo thành Kim Ô rung động kịch liệt, Tả Mạc biến sắc, hắn khống chế cả thành Kim Ô, lực lượng của đòn này mạnh ra sao chỉ có hắn rõ nhất.Nếu còn tới vài cái, linh tráo thành Kim Ô sợ sẽ vỡ mất.Hắn cắt chặt môi, tu giả kim đan kỳ thật quá lợi hại!Thanh phi kiếm này rốt cuộc là cấp mấy!Vô số suy nghĩ xẹt qua tong lòng hắn, lúc này không phải lúc nghĩ, chỉ có thể cố gắng chống đỡ.

Minh Tiêu lão tổ bay trên trời cao, căn bản không hạ xuống, cách bọn họ quá xa, những thủ đoạn khác cũng không dùng được.Trong lòng hắn khẽ động, chỉ lên trên đầu Thúc Long hô to: “Có thể biến đổi cái kia, bám lên trên linh tráo không?”

Thúc Long cười khổ, không dám mở miệng, Ô Sát Ma Sát trận thôi động tới cực hạn, chỉ thấy mây đen trên đỉnh đầu chậm rãi rót xuống, cuối cùng hạ xuống trên linh tráo rồi ngay áu đó bắt đầu chảy dọc theo bờ linh tráo.

Một lát sau mây đen đã bao phủ toàn bộ linh tráo.Mọi người chỉ cảm thấy bầu trời tối sầm, chìm vào trong bóng tối.Minh Tiêu lão tổ tận mắt thấy vậy lại mừng rỡ, đây chẳng phải tự đưa thân vào chỗ chết?

Mây đen tuy tăng lực phòng ngự của linh tráo song cũng ngăn cản tầm mắt bọn họ.Ngay hắn cũng không nhìn ra tình huống bên dưới mây đen, hắn không tin đối phương thấy được.Ngu ngốc!Bất quá đây cũng là chênh lệch thực lực, thực lực hai bên chênh lệch quá loén.

Sát khí trong mắt Minh Tiêu lão tổ bùng lên tới cực điểm, cơ hội tốt vậy sao bỏ qua được?Không thấy rõ hắn làm gì, phút chốc đã biến mất ở nơi đó, xuất hiện trên đầu thành Kim Ô vài chục trượng!Nhìn tòa thành Kim Ô bị bao phủ bởi mây đen bên dưới, khóa miệng hắn nở một nụ cười tàn nhẫn.“Các ngươi đều phải chết!:Hắn nâng bàn tay lên, một thanh phi kiếm xanh lam như bầu trời xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, yên lặng lo lửng ở đó.

Hắn khẽ vung tay, phi kiếm hóa thành một tia sáng xanh ngọc bích, bay vào bầu trời, biến mất không thấy đâu.Bỗng dưng, trên đỉnh đầu, cách hắn cực xa bỗng hiện một điểm sáng ngời!Khuôn mặt hắn lộ vẻ đắc ý, đã bao lâu rồi không dùng qua chiêu này?

Đã rất lâu rồi!

Sát chiêu lừng danh của mình lại một lần nữa xuất hiện, thật khiến người ta cảm khái!Chưa ai ngăn được sát chiêu này, chưa từng có!Thành Kim Ô đã sắp biến mất, sẽ bị xóa khỏi đỉnh Thiên Tinh này.

Hắn cũng cảm thấy thật đáng tiếc, nói thật ra, hắn cực kỳ thích tòa thành nhỏ này.Đúng là một tòa thành khiến người ta say mê!Bất quá tất cả mọi thứ đều phải bị hủy diệt!Bỗng dưng, nụ cười trên mặt hắn chợt cứng lại.Hắn nhìn ngọn núi đối diện đang đột nhiên rung động, rung độc cực kỳ kịch liệt, từng tảng núi lớn rơi xuống làm lộ ran ham thạch bên trong.Chuyện gì xảy ra vậy...Thân thể hắn bị một lực lượng vô cùng cường đại trói buộc lại, không khí xung quanh cũng đột nhiên nặng nề hơn, ngưng đọng lại.

Hắn thử lay động thân thể, mỗi động tác đều tở nên vô cùng gian nan, hắn cảm thấy minh như rơi vào một cái mạng nhện vô cùng lớn.Mắc bẫy rồi!Đầu hắn ông lên một tiếng, trống rỗng.Ngay sau đó, một luồng dung nham lớn từ dưới nền đất phun ra, dọc theo khe rãnh từ từ tiến tới.Hắn nhìn xuống cảnh tượng rợn tóc gáy ở bên dưới, phảng phất như có một cây bút son vô hình đang vẽ từng đường cong đỏ tươi trên dãy núi bên dưới.

Những đường cong này rất thong thả mà lại cực kỳ kiên định, tạo thành một đồ án kỳ dị.Minh Tiêu lão tổ chỉ cảm thấy có vô số xiềng xích nặng nề chuốn chặt lấy hắn, không thể động đậy.Lúc này mây đen ngoài thành Kim Ô đã tản đi, tên chết tiệt kia đang bay lên bầu trời.Tả Mạc trong lòng đắc ý, ngươi cho là anh không thấy sao?

Anh có linh nhãn đấy, có biết không?Nhưng hắn biết giờ còn chưa phải lúc chúc mừng, đêm dài lắm mộng.

Bàn tay hắn khẽ đảo, trong lòng bàn tay xuất hiện một hạt đào lôi âm đầy hoa văn vàng kim!“Hạt đào lôi âm!”

Minh Tiêu lão tổ thấy hạt đào lôi âm trong tay Tả Mạc, sắc mặt lập tức đại biến.Tả Mạc cũng chẳng buồn nhiều lời, giơ tay ném thẳng về phía Minh Tiêu lão tổ!̀m!Hạt đào lôi âm vừa rời tay Tả Mạc lập tức hóa thành một quả cầu lửa màu vàng kim lớn cỡ chậu rửa mặt, chính giữa là vô số luồng lôi mang màu bạc lượn lờ không thôi, tiếng nổ lốp bốp vang lên không dứt, thanh thế cực kỳ đáng sợ!Tròng mắt Minh Tiêu lão tổ thiếu chút nữa rớt ra, tên gia hỏa này không ngờ lại đem hạt đào lôi âm luyện chế lại thành pháp bảo chỉ dùng được một lần?Tên gia hỏa này điên rồi sao?Hạt đào lôi âm là tài liệu cấp bốn đấy…Hắn bỗng phản ứng lại, lập tức hồn phi phách tán!

Chết tiệt!

Đây là tài liệu cáp bốn!Lập tức bất chấp sát chiêu trên đỉnh đầu, phi kiếm hóa thành một luồng sáng, đánh về phía hạt đào lôi âm đang bay về phía mình.Còn chưa cảm thấy may mắn, hắn bỗng thấy trên tay Tả Mạc lại nhiều thêm một cái hạt đào lôi âm nữa, bên trên cũng dày đặc hoa văn vàng kim, giống vừa rồi như đúc!Sắc mặt Minh Tiêu lão tổ lập tức trắng bệch!Hắn lập tức bất chấp, điên cuồng thôi động linh lực, muốn thoát khỏi trói buộc.Linh lực toàn thân hắn thôi động tới cực hạn, thân hình bắt đầu di động từ tù, chẳng qua một lát sau tốc độ cũng tăng nhiều.Tả Mạc thấy vậy cũng biết tới thời khắc mấu chốt nhất rồi bèn bấp chấp đau lòng, lại lấy ra, lòng bàn tay lại nhiều thêm một hạt…Hắn liền một hơi lấy ra hơn mười hạt đào lôi âm!Chỉ thấy hơn mười quả cầu lửa vàng kim mang theo thanh thế kinh người đồng thời đánh vào Minh Tiêu lão tổ đang chậm như rùa.Tiếng nổ ầm ầm vang khắp bầu trời, như vô số sấm sét vừa đi qua, núi rừng rung chuyển.Sắc mặt Minh Tiêu lão tổ đã không thể dùng từ trắng bệch để hình dung nữa rồi, hắn không còn dũng khí.

Hắn chưa từng thấy qua có ai dám dùng hạt đào lôi âm ra luyện chế thành pháp bảo dùng một lần.Phải là người giàu có tới cỡ nào mới dám làm vậy?̀m!Phi kiếm của Minh Tiêu lão tổ bắn chính xác vào hạt đào lôi âm đầu tiên, ầm ầm nổ tung!Tả Mạc chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, ánh sáng gai mắt khiến hắn chỉ thấy một quầng sáng vàng kim, còn lại cái gì cũng không thấy.̀m ầm ầm!Ánh mắt Tả Mạc chỉ thấy ánh kim mịt mờ, cực kỳ đau đớn, hắn cảm thấy mình như bị một con thú lớn đánh vào, thân thể như bị quăng thẳng lên không.Hắn mộng rồi.Chương 300 : Liều mình .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc cố gắng ổn định lại thân hình, nữ tu đưa tay ra nắm được hắn.Tai mũi hắn đều chảy máu, mặt vàng như tờ giấy, cực kỳ đáng sợ, quần áo linh giáp toàn thân đều tan tành.

Hơn mười hạt đào lôi âm vừa mới ném ra tạo thành uy lực vượt xa sự tưởng tượng của hắn.Vị trí vừa rồi của Minh Tiêu lão tổ không còn chút gì lưu lại.Nghĩ lại uy lực đáng sợ vừa rồi, còn cả lực lượng bài sơn đảo hải, bắp chân Tả MẠc cũng khẽ run rẩy.

Lúc tỉnh lại hắn lập tức nhớ tới tình cảnh lần đầu dùng âm hỏa châu.Anh sơ ý rồi!Lúc đó hắn mới ngưng tụ thành âu châu, cũng chỉ là cấp hai, Chung Duẩn hỏa cũng là cấp hai, uy lực âm hỏa châu luyện chế ra cũng đã tương đối khả quan rồi.

Giờ thứ dùng hạt đào lôi âm và Kim Ô hỏa luyện chế thành, uy lực sao lại nhỏ được?

Cả hai đều là cấp bốn mà!Hai tài liệu cấp bốn dùng phương pháp luyện chế âm hỏa châu.

Kim ti lôi hạch được luyện chế ra có uy lực thật vô cùng lớn!Nếu mình ở gần hơn một chút, chỉ sợ…Hắn thầm nghĩ lại mà sợ, cũng may rốt cuộc cũng giết chết được Minh Tiêu lão tổ, nguy hiểm vậy nhìn chung cũng không lãng phí.Đột nhiên, trong lòng hắn nảy sinh cảm giác nguy hiểm, vô thức quay đầu lại.Một cái bóng cực lớn kèm theo khí tức vô cùng nguy hiểm, từ bầu trời trên đỉnh đầu hắn, dùng tốc độ kinh người ầm ầm đánh xuống!Minh Tiêu lão tổ không chết!

Sắc mặt Tả Mạc đột nhiên đại biến.“Chết đi!”

Một tiếng rống đầy tức giận và sát khí vang lên trên đỉnh đầu hắn!Quần áo linh giáp toàn thân Minh Tiêu lão tổ đều đã vỡ nát, tóc tai bù xù, khóe miệng đầy máu, cánh tay trái không cánh mà bay.

Uy lực của hạt đào lôi âm lúc đó khiến hắn hồn phi phách tán, dưới tình thế cấp bách buộc phải liều mạng tổn thất ba thành tu vi, vận dụng bí kỹ mới thoát được kiếp nạn này trong gang tấc.Nhưng dù vậy, tổn thất của hắn vẫn vô cùng thê thảm.

Không những cánh tay trái bị mất, phi kiếm cũng bị hủy, thê thảm nhất là mất đi ba thành tu vi, điều này cũng đồng nghĩa với việc cảnh giới của hắn có thể hỏng mất, một lần nữa trở lại ngưng mạch kỳ, sao không khiến hắn tức giận?Tổn thất tu vi là điều mỗi tu giả đều sợ gặp phải nhất!Hôm nay nhất định phải đánh tên khốn kia tan thành từng mảnh!Trong đầu Minh Tiêu lão tổ chỉ có suy nghĩ này, Minh Tiêu kiếm quyết được thôi động tới cực hạn.Bầu trời thành Kim Ô phảng phất như đọng lại, trong nháy mắt, bầu trời tựa như hóa thành một khối thủy tinh trong suốt, đám mây, bụi, ánh nắng vân vân, mọi thứ trong nháy mắt đều ngưng đọng lại, không hề nhúc nhích, không chút sinh cơ.Ngưng đọng bầu trời, ánh nắng không cách nào xuyên qua, bóng râm thật lớn phủ kín cả thành Kim Ô.Sát ý không chút tiếng động khiến ai nấy đều sợ hãi.Binh!m thanh thanh thúy như tiếng thủy tinh vỡ vang lên, bầu trời đang ngưng đọng như thủy tinh bỗng nhiên chi chít vết nứt như mạng nhện.

Vết nứt lan ra với tốc độ kinh người, tựa như có người không ngừng dùng cây búa vô hình gõ lên bầu trời thủy tinh này.Thúc Long hoảng hốt, bọn họ vốn đi theo con đường ngưng luyện sát ý, mẫn cảm với sát ý nhất, lúc này cũng bất chấp tất cả, quát lớn: “Giết!”

Mọi người trong Vệ doanh thầm rùng mình, cùng lên tiếng hét lớn: “Giết!”

Khí đen lượn lờ, hóa thành một con rắn đen dài vài chục trượng, dày cũng tới vài trượng, phì một tiếng, nó vô cùng hung hãn đánh về phía Minh Tiêu lão tổ phía trên đầu Tả Mạc!Minh Tiêu lão tổ không chút kinh hoảng, chỉ lặng lẽ cười lạnh một tiếng, đưa ngón tay ra chỉ một cái!̀m ầm, bầu trời thủy tinh đầy vết rạn trên đầu hắn bay xuống từng mảnh vỡ trong suốt, chúng không ngừng xoay tròn, hóa thành một cột kiếm ý dài tới vài chục trượng, đón đầu con rắn đen đang đánh tới.Minh Tiêu kiếm quyết – Tiêu Toái!̀m!Hai con quái vật khổng lồ không chút hoa mỹ hay kỹ xảo, va chạm vào nhau rồi đột nhiên nổ tung kinh thiên động địa.Tả MẠc đáng thương lại một lần nữa bị sóng khí hất văng đi.Chết tiệt!Vài mảnh vỡ của kiếm ý thiên không lưu lại vài vết máu trên người hắn, hắn chẳng quản đau đớn, vội vàng nhìn về phía chiến trường, không kìm được hít một hơi lạnh.Quanh người Minh Tiêu lão tổ bập bềnh vô số mảnh vỡ kiếm ý trông như thủy tinh, miệng mũi hắn đều tràn đầ máu, va chạm vừa rồi hắn cũng chẳng phải không tổn thương gì, chỉ có điều ánh mắt hắn càng thêm hung hãn độc ác.Tả Mạc thấy ánh mắt của Minh Tiêu lão tổ, trong lòng lập tức rùng mình, đối phương định liều mạng!Thân hình Thúc Long nhoáng lên, kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt hóa trắng.

Những tu giả khác của Vệ doanh ngã trái ngã phải như người uống rượu say.Bồ yêu trong vòng cổ không nén nổi cơn giận quát lớn: “Rác rưởi!

Đám rác rưởi các ngươi!

Một tên kim đan đã khiến các nguơi chật vật như vậy, sau này còn ra sao?

Ta đây đường đường thiên yêu, bên dưới tuyệt không có phế vật…”

Thúc Long lộ vẻ cười khổ, bọn họ chỉ vừa đột phá, thân thể còn cần một thời gian mới quen thuộc được.

Lần này ra tay cũng là bất đắc dĩ!Con mắt hắn bỗng trợn tròn, lộ vẻ mừng rỡ như điên.Nữ tu không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau Minh Tiêu lão tổ, một ngón tay điểm tới!Cơ hội!Sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, sự mạnh mẽ của nữ tu bọn họ đều đã tận mắt nhìn thấy, nữ tu tuyệt đối là người có thực lực mạnh nhất thành Kim Ô.Nàng rốt cuộc cũng ra tay rồi!Tả MẠc không hiểu vì sao trong lòng lại bỗng trầm xuống.

Trong mắt nữ tu sáng rực ánh tím, hừng hực như hai ngọn lửa, đây là lần đầu hắn thấy ánh tím trong mắt nàng sáng chói tới vậy.“Ha ha ha ha!

Các nguơi chết hết cho ta!”

Minh Tiêu lão tổ nhe răng cười, bầu trời thủy tinh trên đầu lại tiếp tục ầm ầm vỡ thành từng mảnh nhỏ, vô số mảnh vỡ kiếm ý trong suốt, ầm ầm đổ xuống như tuyết lở.Vô số mảnh vỡ xuyên qua thân thể hắn, mang theo vô số đóa hoa máu, Minh Tiêu lão tổ vẫn như không hề đau đớn, cười lên điên cuồng.Đầu óc Tả Mạc ông lên một tiếng.Đồng quy vu tận!Bầu trời phía trên thành Kim Ô hoàn toàn băng vỡ, vô số mảnh nhỏ kiếm ý cuồn cuộn mờ ảo, kèm theo đó là uy thế không thể chống đỡ, từ trên trời giáng xuống.Vô số kiếm ý xuyên qua thân thể Minh Tiêu lão tổ, lúc đầu thì trong suốt nhưng khi thoát ra lại lưu huyết.Kiếm ý cuồn cuộn mờ ảo, bỗng nhiên xuất hiện một cỗ khí tức thảm liệt!Lấy trời làm kiếm, lấy thân dẫn.Huyết tiêu!Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, tu giả kim đan muốn đồng quy vu tận, đó là việc cực kì đáng sợ.Dung Vi đứng xa quan chiến lúc này sắc mặt đại biến, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: thành Kim Ô xong rồi!Nam từ và trung niên nhân sắc mặt biến đổi, đồng thời hiện lên trong đầu một ý nghĩ: thành Kim Ô xong rồi!Có thể bỏ qua kĩ xảo, không tính hậu quả mà toàn lực bộc phát một lần, loại việc làm này đối với tu giả Kim Đan kỳ không có gì khó khăn cả.

Cho nên kim đan chiến đấu, trái lại càng phải cẩn thận, nếu như đem đối phương bức đến tuyệt cảnh, một đòn liều mạng đó cực kì đáng sợ.

Đó là Dung Vi bọn họ còn chưa gặp qua cao thủ kim đan liều mạng.Dung Vi giật mình, kiến thức nàng rất rộng, thực lực của Minh Tiêu lão tổ vượt xa dự tính trước đó của nàng.

Dù cho là ở Thiên Thủy giới, thực lực của Minh Tiêu lão tổ tuyệt đối có thể liệt vào ba thứ hạng đầu.

Lúc này nàng đã hiểu ra tại sao Hậu gia lại kiêng kị Minh Tiêu lão tổ đến thế.Nàng không hiểu vì sao trong lòng mình lại thở dài nữa.Thành Kim Ô có thể khiến một gã tu giả kim đan liều mạng làm trong lòng bọn họ vô cùng bội phục.Chỉ tiếc…Toàn bộ bầu trời phía trên thành Kim Ô đều bị xé tan, kiếm ý đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế!Minh Tiêu lão tổ điên cuồng cười lớn, cả người hắn nổ tung thành một đoàn huyết vụ, phút chốc bị cuốn vào trong kiếm ý lúc này đã mất đi sự khống chế.Trong khuôn viên năm mươi dặm quanh thành Kim Ô tất cả đều bị bao phủ.

Càng làm cho người khác cảm thấy tuyệt vọng chính là khu vực bao phủ của kiếm ý, bất luận bọn họ dùng độn pháp gì cũng không thể trốn thoát được!Trừ khi bọn họ có được độn pháp cao giai mới có khả năng chạy khỏi kiếp nạn này.Bầu trời mang theo huyết sắc kiếm ý phô thiên cái địa, tránh cũng không thoát!Trong bảy ngọn nói, dung nham tràn ra khắp nơi, thành Kim Ô giống như đang nằm trong địa ngục vậy!Chết tiệt!Trên mặt Tả Mạc hiện lên vẻ tuyệt vọng,Bỗng nhiên, trước mặt hắn tối sầm, bỗng nhiên xuất hiện thêm một bóng người.Là nàng! (xu hướng nữ xấu gái cứu trai nghèo, PT đam mĩ kinh )Cả người nữ tu đầy máu, không ít chỗ máu đã ướt sũng, đôi chân trần tuyệt đẹp đi cùng với những mảnh huyết hồng khiến người ta càng thêm kinh tâm động phách.

Không biết từ lúc nào, mặt nạ trên mặt nàng đã bị huỷ, lộ ra khuôn mặt xấu xí.“Ngươi…” lúc đầu Tả Mạc ngơ ngẩn, vừa định mở miệng, nữ tu đã hướng lên phía trên đầu hắn bay đi.Nàng giang hai tay ra, giống như một chú chim, ngửa mặt, toàn thân bao phủ trong hoả diễm màu tím.

Nàng giống như thiêu thân nhào tới lửa, hướng huyết sắc kiếm triều bay đi.Tử hoả cuộn trào mãnh liệt, làm cho người ta không thể nhìn rõ thân hình nàng.Không biết vì sao, ngực Tả Mạc bỗng nhiên đau nhức, nước mắt không thể kìm chế mà tuôn ra, từ khoé mắt rơi xuống.Chuyện gì đã xảy ra…Nàng rốt cuộc là ai…Nước mắt làm nhoè tầm nhìn, ngực đau nhức, như có vật gì đó muốn phá bỏ mà ra.Trong tai chỉ có tiếng ầm ầm, kiếm ý phô thiên cái địa trên đầu phát ra tiếng, tụ tập thành một dòng lũ, khí tức huỷ thiên diệt địa.Đau xót!Đột nhiên thời gian trở nên cực kì chậm chạp, ngực đau nhức giống như một đoàn hoả diễm đang không ngừng thiêu đốt.Khắp bầu trời băng vỡ là kiếm ý giống như dòng lũ, bao phủ lấy một thân ảnh nhỏ bé như hạt bụi.Quá đau!Đau nhức thiêu cháy từng sợi thần kinh của hắn, hắn không nhịn được, dùng hết khí lực toàn thân mà rống lên: “A a a a a!”

Đau nhức giống như thuỷ triều, thô bạo mà đến, tràn ra khắp toàn thân hắn.Hắn không hề biết, dung nham đỏ bừng đang chảy giống như bị một bàn tay vô hình xé rách, không ngừng bay lên, trong chớp mắt quấn lấy hai chân hắn.

Đại trận bị phá hỏng trên mặt đất bỗng nhiên phát sáng, đại trận bị tổn hại bỗng nhiên lại khởi động lại!Thành Kim Ô kim quang tăng vọt, lầu canh phù chiến nhất thời lôi mang nổi lên, tu giả bên trong kinh hãi phát hiện rằng lầu canh phù chiến đã hoàn toàn mất đi khống chế!Dung nham, kim quang, cương lôi điên cuồng tràn vào người Tả Mạc.“A a a a!”

Tả Mạc điên cuồng gào lên, toàn thân hắn bị bao bọc trong dung nham, cương lôi và kim quang thỉnh thoảng trong dung nham lại loé lên.Dị biến khiến mọi người kinh động!Thúc Long sắc mặt đại biến, vừa định động liền nghe vị đại nhân kia quát: “Không được quấy rầy hắn!”

Hắn sửng sốt ngay sau đó sắc mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.Tả Mạc ở trong dung nham cảm giác thần thức của mình giống như thân thể vậy đang bị bóc trần, thân thể đau nhức, hắn có thể cảm thấy rõ ràng lúc này hắn giống như người đứng nhìn vậy, tận mắt thấy tất cả.Hắn thấy được khoả ngũ hành lưu ly châu trong cơ thể đang rung động kịch liệt…Hắn thấy được phía trên đỉnh đầu một thân ảnh đang được bao phủ bởi tử hoả.Nàng đang nhìn hắn.Trong nháy mắt này, ánh mắt Tả Mạc không chút khó khăn mà xuyên qua từ hoả cùng dung nham, hắn thấy rất rõ ràng.Hắn thấy một đôi mắt trong suốt, tràn ngập kinh ngạc cùng lưu luyến.
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 301-350


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpChương 301 : Tuyệt cảnhConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckKhắp bầu trời ầm ầm tiếng rít nổ do kiếm mang lao xuống tạo thành, nữ tu cả người bao phủ trong lửa tím đưa mắt nhìn thật sâu với Tả Mạc.

Hắn đột nhiên có một loại ảo giác, thời gian trong chớp mắt này như bị kéo dài ra.Ánh mắt hai người giao nhau.Nữ tu thu hồi ánh mắt, một lần nữa ngẩng mặt lên, nhìn về phía kiếm mang đang ầm ầm đánh về phía mình.Ba ba ba!Cả người nàng bắn ra từng đóa hoa máy, nàng như không hề thấy gì, máu tươi bắn ra chìm vào trong lửa tím, ngọn lửa như con quái thú khát máu, tham lam cắn nuốt máu huyết của nàng rồi bành trướng lên, hừng hực cháy.Hai tay đầy máu từ từ vung lên, giơ quá đỉnh đầu, làm ra một tư thế chống về phía trước.Ngọn lửa tím quanh người nàng nhanh chóng dâng lên hai tay.Một động tác vô cùng đơn giản lại khiến người ta đột nhiên có cảm giác cực kỳ kiên quyết.Hai tay nàng hất về phía trước.Hai luồng lửa tím chảy khỏi hai tay nàng với tốc độ kinh người, đầu đuối nối với nhau, quấn quanh một chỗ, tạo thành một vòng lửa tím lớn cỡ mười trượng.

Toàn bộ lửa tím trên người nữ tu không chút giữ lại đều chảy vào trong vòng lửa tím đó.Vòng lửa xoay tròn trên đỉnh đầu nàng, đẹp song cũng thật quỷ dị.Tả Mạc kinh hoàng nhìn nữ tu cả người không còn chút lửa tím, vết thương khắp người không ngừng chảy máu, quần áo rách nát trên người đã sớm bị máu huyết nhuộm ướt sũng, chỉ có cặp chân trần kia vẫn trắng tinh không chút tì vết.Càng khiến hắn giật mình là hắn không cảm thụ được chút khí tức nào của nữ tu!Nàng phảng phất như đột nhiên biến mất, không, phải nói là đột nhiên chết đi.Tả Mạc vốn thờ ơ lạnh nhạt, song lúc này tâm tình lại đột nhiên chấn động kịch liệt.Hắn tru lên như dã thú bị thiêu cháy trong lửa, dung nham, cương lôi, ánh sáng vàng kim điên cuồng tiến vào trong cơ thể hắn, liên tục nghiền nát, bẻ gãy, không ngừng lấn sâu vào trong cơ thể hắn.Mà lúc này, chấn động của tâm tình nhưu một gáo dầu nóng rót lên ngọn lửa, tình huống của hắn càng thêm tệ, nơi nào kim quang, cương lôi, dung nham đi qua, chỉ cần hơi yếu một chút đều sẽ bị cháy sạch không còn chút gì.Mặc dù trước đây hắn đã được rèn luyện cơ nhục cốt cách đầy đủ song dưới sự tẩy lễ mãnh liệt như vậy cũng không khỏi lung lay như sắp đổ.Nhưng lúc này mọi tâm thần của Tả Mạc đều bị nữ tu hấp dẫn.Hai mắt hắn không ngừng chảy xuống từng giọt nước mắt, hắn lại khồng hề phát hiện.

Ngũ Hành Lưu Ly châu trên ngực bình bịch đập như trái tim, như có thứ gì muốn phá kén chui ra.Nàng nhất định có quan hệ vượt quá mức bình thường với mình!Đến lúc này, Tả Mạc đã vạn phần khẳng định điểm này.

Vòng lửa tím đẹp đẽ tiếp tục xoay tròn trên đỉnh đầu nữ tu, lực lượng khiến người ta kinh hãi chậm rãi tản ra.Ngươi rốt cuộc là ai…Tâm tình Tả Mạc rung động càng thêm kịch liệt, hắn muốn hỏi nàng câu đó nhưng thân thể hoàn toàn không khống chế được, cho dù hắn ra sức tới mức nào cũng vô pháp nắm giữ lại thân thể của chính mình.Mảnh vỡ kiếm ý đã xuống càng lúc càng gần, trong lòng Tả Mạc càng thêm lo lắng.Chết tiệt!Vì sao…

Vì sao mình không cách nào nắm giữ thân thể của bản thân…Trong lòng hắn nảy sinh rung động không cách nào đo được, hắn muốn nắm giữ thân thể bản thân, hắn muốn hỏi nàng vì sao, hắn không muốn nàng che ở trước mặt mình, hắn…Chết tiệt!Tả Mạc cảm thấy như có ngọn lửa thiêu đốt trong ngực hắn, hắn chưa từng có cảm giác chấn động mãnh liệt như thế, liều lĩnh như thế!

Hắn biết rõ, lúc này một khi hắn tiếp quản thân thể hồn phách sẽ bị thiêu cháy.Thế nhưng...

Ta muốn...Toàn thân Tả Mạc chấn động kịch liệt, tru lên như dã thú, càng lúc càng điên cuồng !...

Hỏi nàng...Hai mắt hắn đỏ bừng, tơ máu rậm rạp như mạng nhện, gân xanh trên trán nổi lên, huyết quản khắp người đều hiện lên như giun đất.Kiếm ý cách nữ tu càng lúc càng gần, cách vòng lửa chỉ không tới mười trượng.Nữ tu bỗng dưng cúi đầu nhìn hắn.Trong lòng Tả Mạc như có thứ gì bùng nổ.

̀m!

Đầu óc hắn tróng rỗng; linh lực, thần thức trong thân thể hắn, mỗi giọt lực lượng ẩn chứa trong mỗi tấc cơ nhục đột nhiên bùng nổ!Thân thể hắn bỗng sản sinh một lực hút cực mạnh; dung nham, cương lôi và kim quang vốn tàn sát bừa bãi bên ngoài thân thể hắn trong nháy mắt cũng bị hút vào trong đó.Một giọng nói quen thuộc mà xa lạ như lượn lờ trong gió.“Đừng quên…”

“Cho dù chết cũng không thể quên…”

Tầng tầng lớp lớp, cuôn cuộn như sấm.Trên bầu trời, kiếm ý phủ khắp nơi, rít gào lao tới, trùng trùng điệp điệp đánh lên trên vòng lửa.Phốc phốc phốc!Mỗi đạo kiếm quang rơi vào trong vòng lửa tím như tưới thêm một chút dầu nóng, lại sinh ra một luồng lửa tím, phun ra nuốt vào không ngừng.

Kiếm mang tầng tầng lớp lớp, như nước lũ không ngừng đánh vào vòng lửa kia.Hai tay nữ tu đột nhiên trầm xuống, thân thể khẽ run lên."

Vì sao?"

Tả Mạc như dã thú bị bức tới tuyệt cảnh, rít lên điên cuồng.Thân thể nữ tu run lên, thân thể Tả Mạc cũng run lên, hắn như con thú bị chọc giận: “Vì sao!”

Bỗng dưng, thân thể hắn bắt đầu run lên không ngừng, khuôn mặt hiện vẻ đau đớn, giọng nói cũng không tự chủ được mà nhỏ dần: “…Vì sao…”

Cho dù thần thức của hắn được tu luyện không ngừng nhưng sự đau đớn khi hồn phách bị thiêu cháy cũng không vì điều đó mà yếu bớt.

Các loại lực lượng trong cơ thể chiến đấu hỗn loạt, lại thêm sự đau đớn khi hồn phách bị thiêu cháy, hắn đau tới mức thân thể cong lại như con tôm, mỗi tấc cơ thể đều đang run rẩy.Ta muốn...

Hỏi nàng...

Vì sao...Hai tay nữ tu từng chút từng chút một bị ép xuống, lực lượng kinh người theo vòng lửa tím truyền tới.Nàng cắn răng, khóe miệng trào ra một luồng máu tươi.Ta muốn...

Hỏi nàng...

Vì sao...Toàn thân Tả Mạc run lên kịch liệt song lần này, hắn không gọi, hắn ra sức trợn tròn hai mắt, liều mạng cắn răng, khóe miệng cũng trào ra một luồng máu tươi.Rầm rầm rầm!Ngọn lửa tím của vòng lửa điên cuồng phun ra nuốt vào song kiếm mang thực sự quá nhiều, cứng rắn chặn lại vòng lửa kia, chúng liên tục công kích vào vòng lửa tím.Thân thể nữ tu run rẩy càng mãnh liệt, một tiếng rên vang lên, thân hình nàng đột nhiên trầm xuống.Ta muốn...

Hỏi nàng...

Vì sao...Bên dưới nữ tu, Tả Mạc gian nan, từng chút từng chút một ngẩng đầu, hai mắt hắn sung huyết, đỏ bừng lên.

Thân thể hắn đang xảy ra biến hóa kinh người, cương lôi màu bạc như vô số con rắn không ngừng lượn lờ quanh người hắn, kim quang ra sức luồn vào trong xương cốt hắn, còn luồng dung nham đỏ sậm ẩn chứa từng sợi địa hỏa tinh thuần lại tiến vào trong kinh mạch hắn.Linh lực, thần thức mất đi mục tiêu bắt đầu chậm rãi ổn định lại.Ầm!Thân hình nữ tu trên đỉnh đầu hắn lại trầm xuống.Linh tráo của thành Kim Ô lóe lên ánh kim rực rỡ, kiếm mang trên bầu trời ầm ầm nện vào, khiến linh tráo vàng kim chấn động kịch liệt.Mọi người đều hiểu đã tới thời điểm mấu chốt nhất, tất cả dùng toàn lực.Thúc Long dẫn đầu Vệ doanh, lại một lần nửa khởi động Ô Sát Ma Sát trận.

Trận pháp chiến đấu của Chu Tước doanh đa số lấy công kích là chính, phòng ngự là thế yếu của họ, trước mắt chỉ có thể ra sức thôi động một số trận pháp phòng thủ đơn giản, chống được chút nào hay chút ấy.Tháp nhỏ chuyển động thành một chuỗi hư ảnh năm màu, Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận cũng được thôi động tới cực hạn.Còn tu giả hai doanh Đông Tây thì liều mạng thay đổi tinh thạch.

Ai cũng hiểu một khi linh tráo vỡ nát mọi người đều không thể tránh khỏi.Mãi tới lúc này mọi người mới hiểu được sự cường đại của nữ tu.

Với lực lượng của bản thân đỡ lấy kiếm ý kinh khủng như vậy, thật khiến người ta khó tưởng tượng nổi.

Bọn họ mượn đại trận của thành Kim Ô, dùng hết toàn lực mà còn lung lay như sắp đổ, linh tráo lúc nào cũng có thể vỡ nát.Khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ tuyệt vọng.Kiếm ý rít gào bắn xuống phảng phất như vô cùng vô tận, thế không thể đỡ.

Bên cạnh có một ngọn núi cũng bị phá tan, chỉ còn một nửa.

Nếu không phải tự mình trải qua, không ai tưởng tượng nổi kiếm ý lại có thể kinh khủng tới mức đó.Lẽ nào phải mất mạng ở nơi đây?Trong lòng mọi người không tự chủ được nảy sinh ý nghĩ này.Công Tôn Sai gọi mấy người Tạ Sơn, Ma Phàm, hạ giọng nói: “Chắc cũng không giữ được bao lâu nữa, một lát nữa thành hòng, các ngươi mang theo ông chủ đột phá vòng vây.”

Sắc mặt mọi người đều lộ vẻ u sầu, ai nấy cắn chặt môi, không nói gì.Miệng mũi Thúc Long tràn đầy máu, hắn vẫn cắn răng kiên trì phát động Ô Sát Ma Sát trận, Vệ doanh cơ hồ ai nấy đều miệng mũi đầy máu.̀m!Lực lượng thật lớn vượt qua mức Ô Sát Ma Sát Trận có thể chịu được, Thúc Long chỉ cảm thấy người như bị đập mạnh một cái, thân hình văng ra.

Những doanh vệ khác phía sau hắn cũng văng đi.Ô Sát Ma Sát trận bị phá!Sắc mặt mọi người đều đại biến, không có Ô Sát Ma Sát trận, linh tráo thành Kim Ô căn bản không kiên trì được bao lâu.Ngay lúc mọi người đang tuyệt vọng, bỗng có người run giọng nói: “Ông chủ…”

Ông chủ?Rất nhiều người chuyển ánh mắt nhìn lên, cho dù lúc này đã sắp chết nhưng ông chủ có thể chạy trốn cũng là ý định không tồi.

Rất nhiều người hy vọng nữ tu có thể mang theo ông chủ trốn thoát khỏi nơi đây.Trong lòng họ dù dầy sợ hãi và tuyệt vọng song lại không hối hận, theo ông chủ cũng coi như một lần oanh oanh liệt liệt.

Cách biệt một trời một vực so với cuộc sống như cái xác không hồn trước đây!

Trong lòng họ đều hy vọng ông chủ có thể sống sót!Khi có người kinh ngạc kêu ông chủ, rất nhiều người không kìm nổi xoay sang nhìn.Toàn thân Tả MẠc, ba luồng sáng vàng kim, đỏ, bạc quấn lấy nhau không ngừng, hắn nhưu một mũi thương thẳng tắp đứng đó.Khuôn mặt dữ tợn vẫn vặn vẹo, đem lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác, hắn ngẩng cao đầu nhìn nữ tu bên trên.Không biết vì sao, trong lòng mọi người lại không hẹn mà cùng hiện lên một chút hy vọng.Nhanh lên một chút...

Nhanh lên một chút...Trong mắt Tả MẠc hiện vẻ lo lắng, lực lượng cuồng bạo trong cơ thể giờ đã dần dần ổn định, thân thể hắn cũng dần dần trở lại dưới sự khống chế.

Hắn nhưu tiến vào một cơ thể xa lạ, từng chút từng chút một khôi phục lực lượng.Quá trình cũng không dài song lúc này lại khiến người ta vô cùng nôn nóng!Bên ngoài cơ thể, vô số cương lôi lượn lờ, trong xương cốt chảy xuôi chất lỏng màu vàng kim, trong kinh mạch là địa hỏa đỏ sậm tinh thuần, thân thể đang một lần nữa chịu rèn luyện…Thân thể hắn lại một lần nữa đột phá, song lúc này hắn không chút vui mừng, chỉ có lo lắng nhìn về bóng người trên đỉnh đầu kia.Đã không còn lửa tím, nữ tư nhìn qua gầy yếu như lá khô trong gió.̀m!Thân hình nữ tu lại trầm xuống, mái tóc dài lay động."

Nhanh lên một chút!"

Trong lòng Tả Mạc đột nhiên đau xót.̀m!Nữ tu lại trầm xuống, vô số đóa hoa lửa bắn ra khỏi vòng lửa tím, mơ hồ có dấu hiệu sắp hỏng.“Con mẹ nó, mau lên đi!”

Con mắt Tả Mạc phút chốc đã đỏ bừng.̀m ầm ầm!Nữ tu như một cái đinh không ngừng bị đánh xuống, không dừng được thân hình.̀m ầm ầm!Vòng lửa tím rốt cuộc cũng không chịu nổi, vỡ thành vô số lửa tím, viêu tán trong không trung.Nữ tu như chịu một đòn nghiêm trọng, nhãn thần tan rã, thân hình rơi xuống với tốc độ kinh người!Đầu óc Tả Mạc như nổ ông lên một tiếng, toàn thân ầm ầm nổ vỡ, đột nhiên thông xuốt, mọi lực lượng như nước đột nhiên chảy ngược vào trong cơ thể.Hắn biến mất tại chỗ.Giữa không trung, thân hình hắn như cung, lưng hướng lên trời, nữ tu được hắn ôm vào trong ngực.Tay phải là một lôi hạch đầy hoa văn vàng kim, như điên cuồng, gào lên hung ác ném về phía kiếm ý đang lao tới!"

Cút!"

Chương 302 : Khởi đầu mới .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck̀m ầm ầm!Hơn mười hạt đào lôi âm cùng lúc phát nổ!Ánh sáng gai mắt bùng lên phía sau lưng hắn.Tả Mạc cảm thấy sau lưng như bị đập mạnh, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu, không kịp có phản ứng gì, hắn ôm lấy nữ tu, tựa như một thiên thạch rơi thẳng từ trên trời xuống, lún sâu vào trong lòng đất.̀m!Mặt đất thật cứng!Đây là suy nghĩ cuối cùng của Tả Mạc trước khi hôn mê.Ma Phàm nhìn tường thành đã sụp xuống gần một nửa, nhớ lại cảnh tượng hai ngày trước, hắn cũng không khỏi run sợ trong lòng.

Đại trận trong thành Kim Ô bị phá hủy hoàn toàn, lầu phù chiến cũng bị hủy gần hết.Thời điểm mấu chốt nhất, ông chủ ném ra không biết bao nhiêu hạt đào lôi âm cứu mạng mọi người.Hạt đào lôi âm cùng phát nổ, cứng rắn tạo giội ra một khu vực trống diện tích khoảng mười mẫu.Ngọn núi xung quanh thành Kim Ô không được may mắn như vậy, bị nổ tung, không còn chỗ nào hoàn hảo. xung quanh thành Kim Ô không còn khu đất nào còn nguyên, khắp nơi đều bị cày xới bừa bãi.Trên bầu trời, nơi nơi đều thấy tu giả Chu Tước doanh bay qua bay lại tuần tra.

Sau trận chiến từng có một ít tu giả có ý đồ gây rối, muốn chiếm chút tiện nghi song bị Chu Tước doanh trong lòng vốn nghẹn một cục tức giết sạch.

Chu Tước doanh trong trận chiến thủ thành này tạo thành tác dụng nhỏ tới mức đáng thương, điều này khiến họ cảm thấy rất tức giận.Thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, ngay cả ông chủ cũng trốn không thoát, đối với Chu Tước doanh vốn được trui rèn trong chiến đấu, cứ đánh là thắng, không thể nghi ngờ là điều vô cùng nhục nhã.Không ai ngờ, trận chiến này kết cục lại là ông chủ cứu mọi người, đến giờ nhớ lại vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.Khuôn mặt Ma Phàm chẳng chút vui vẻ, ông chủ giờ hãy còn hôn mê chưa tỉnh, điều này cũng khiến ai nấy trong lòng đều lo lắng.

Giờ trong đoàn đội, ông chủ là người đứng đầu chân chính.

Không ai tưởng tượng nổi nếu ông chủ không còn sẽ xảy ra tình huống gì.Có lẽ đội ngũ thật vất vả mới ngưng tụ này sẽ phải chịu số phận tan rã.Ma Phàm nhai nhai cọng cỏ xanh, hai chân vô thức đá lên hòn đá.“Lão Phàm, lão Phàm!”

Bên tai bỗng truyền tới giọng nói đầy vui mừng của Tạ Sơn.“Ừm.”

Hắn quay sang, mờ mịt trả lời một tiếng.Tạ Sơn gấp gáp nói: “Ông chủ tỉnh rồi!”

Ma Phàm như bị sét đánh trúng, một lát sau mới đột nhiên phản ứng lại, vội vàng hỏi: “Ông chủ tỉnh rồi?”

“Ha ha, vừa mới tỉnh!

Vừa lúc ta đang trực!”

Tạ Sơn có phần đắc ý nói.“Thật tốt quá!’ Ma Phàm thì thào tự nói.“Đúng vậy, thật tốt quá…”

Tin tức Tả Mạc tỉnh lại nhanh chóng truyền khắp thành Kim Ô, trong thành Kim Ô ai cũng vui mừng, sự lo lắng mấy ngày gần đây đều bị quét sạch.Tả Mạc chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn như muốn nứt ra, không nhịn được rên lên một tiếng.

Nhìn những khuôn mặt quen thuộc, trong lòng hắn dâng lên cảm giác vui sướng được sống sau cơn hoạn nạn.

Hắn bỗng dưng biến sắc, hỏi Công Tôn Sai: “Nữ tu đâu?”

Sắc mặt Công Tôn Sai bỗng trở nên cổ quái.“Nàng thế nào?”

Tả Mạc nôn nóng khó giải thích.Tuy còn chưa biết tình huống cụ thể song nữ tu nhất định có quan hệ không tầm thường với mình.

Hình ảnh nữ tu liều mình cứu hắn, cả đôi mắt ẩn chứa tâm tình kia thi thoảng lại hiện lên trước mắt hắn.Ngươi rốt cuộc là ai...Trên người nàng, rất nhiều vấn đề Tả Mạc đang hoang mang có thể tìm được đáp án.Song ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì !Nhìn ra Tả Mạc đang sốt ruột, Công Tôn Sai không đùa nữa, vội vàng nói : « Huynh tới xem thì biết. »Khi Tả Mạc thấy nữ tu bỗng sững sờ tại chỗ.Nữ tu yên tĩnh ngồi ở góc phòng, tựa hồ không chút chú ý tới sự tồn tại của hai người.“Nàng, tu vi của nàng…”

Tả Mạc run giọng hỏi.Công Tôn Sai lắc đầu: “Nàng tỉnh lại trước ngươi nhưng không hiểu sao tu vi lại biến thành không còn.”

Trái tim Tả Mạc phút chốc trầm xuống, hắn trầm mặc đi tới trước mặt nữ tu.

Khi hắn thấy đôi mắt trống rỗng của nàng, trong lòng đột nhiên run lên, sống mũi cay cay.Đôi mắt trong suốt đầy vui vẻ, lưu luyến kia…Nàng yên tĩnh trầm mặc ngồi đó, Tả Mạc đi tới trước mặt nhưng nàng vẫn như không cảm giác được.

Tả Mạc vươn tay, lắc lư trước mặt, nàng vẫn không chút phản ứng.“Ngươi kiểm tra thân thể cô ta một chút đi.”

Giọng nói của Bồ yêu bỗng dưng vang lên, có vẻ nghiêm túc.Tả Mạc nhanh chóng nhếch môi, vươn tay lên đặt lên người nàng.Nàng như con rối không hề cử động.Tả Mạc biến sắc.Kinh mạch trong cơ thể nàng đã gãy hết, lực lượng màu tím kỳ dị kia đã biến mất không chút tăm hơi.

Chỉ còn lại một chút sinh cơ cực kỳ yếu ớt, như ngọn nến tàn trước gió, lúc nào cũng có thể tắt mất.Ngay cả hồn phách của nàng hắn cũng không cảm nhận được.Sao lại như vậy?Tả Mạc đầu óc ông lên một tiếng, trống rỗng.Không biết bao lâu sau, hắn mới phục hồi tinh thần, nhìn khuôn mặt xấu xí vẫn đang ngây ra của nữ tu, nhất là nhìn vào ánh mắt trống rỗng vô thần của nàng, dây cung trong lòng như bị kích thích.Ánh mắt đang mờ mịt bỗng trở nên kiên quyết.Hắn tiến vào thức hải gặp Bồ yêu.

Bồ yêu nhìn hắn một cái, nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì.

Thành thật mà nói, rất khó.”

Thanh âm của Bồ yêu nghiêm túc, trầm thấp, hoàn toàn không có vẻ bất cần đời ngày thường.Tả Mạc vẻ mặt nghiêm túc: “Nói cho ta.”

Bồ yêu không nói điều kiện, chỉ liếc mắt nhìn Tả Mạc rồi ném cho hắn một quả cầu ánh sáng bên ngoài đầy phù văn lưu chuyển không ngừng, nói: “Đây là Độ Ách Quyết, kiếm được từ tay một vị thiền tu, có lẽ sẽ có chút tác dụng.”

Tinh thần Tả Mạc chấn động, vội vội vàng vàng tiếp lấy quả cầu.“Đừng cao hứng quá sớm.

Bộ pháp quyết này chỉ có thể bảo vệ một chút sinh cơ còn sót lại trong thân thể nàng.”

Bồ yêu trầm ngâm nói: “Nếu ngươi thật sự muốn cứu nàng, tốt nhất là nghĩ cách kiếm thủy vân thai.”

“Thủy vân thai?”

Tả Mạc hiếu kỳ hỏi, cái tên này hắn chưa từng nghe qua.“Ừ, thủy vân thai có thể tẩm bổ cho thần hồn, thích hợp nhất cho thần hồn bị tổn thương.”

“Thần hồn bị tổn thương?”

“Ừ, bí kỹ của cô ta rất quỷ dị, là thiêu đốt thần hồn để tạo thành uy lực cực lớn.”

Sắc mặt Bồ yêu ngưng trọng: “Đây cũng là lần đầu ta thấy bí kỹ quỷ dị như vậy.

Lai lịch của cô ta chỉ sợ không đơn giản.”

Nói xong, Bồ yêu nhìn thoáng qua Tả Mạc.

Trong lòng hắn có điểm ngạc nhiên, Tả Mạc có thể có quan hệ không bình thường với nữ tu, chỉ sợ cũng không đơn giản.

Chỉ là lúc bình thường hắn cũng không nhìn ra Tả Mạc có điểm nào không đơn giản.Bồ yêu thu liễm tâm tư, nói tiếp: “Vốn lần này cô ta hẳn phải chết, may mà còn lưu lại trong người ngươi một phần thần niệm…”

Thân thể Tả Mạc chấn động, thất thanh nói: “Nàng có thần niệm trong cơ thể ta?”

“Viên Ngũ Hành Lưu Ly châu tong cơ thể ngươi, trong đó có thần niệm của cô ta.”

Bồ yêu âm thầm may mắn, trước đây mình không bóp nát hạt châu đó, bằng không giowfp hiền phức rồi.“Ngũ Hành Lưu Ly châu…”

Tả Mạc thì thào tự nói.“Chờ tu vi của ngươi đạt tới cảnh giới nhất định sẽ có thể nhìn ra huyền cơ trong đó.”

Bồ yêu nói: “Viên Ngũ Hành Lưu Ly châu này là bảo bối hiếm thấy.”

Tả Mạc vô tri vô giác nắm chặt tay lại.Đột nhiên, hắn tràn ngập ý chí chiến đấu.Từ trước tới nay hắn đều thiếu một mục tiêu chính xác, kể cả khi ở Vô Không Sơn cũng vậy.

Cuộc sống kéo dài ở tầng chót khiến cho yêu cầu của hắn đối với sinh hoạt rất thấp, sau khi yêu cầu cơ bản nhất được thỏa mãn, hắn cảm thấy mờ mịt.Nữ tu và hắn không hẹn mà gặp, giờ nhìn lại, phảng phất như số mệnh.Hắn biết rõ, nữ tu nhất định rất quan trọng, cực kỳ quan trọng đối với mình!Quan trọng đến đâu mới có thể đặt một tia thần niệm trong cơ thể người kia?

Hắn nghĩ không ra.

Nhưng hắn biết, ngoại trừ nữ tu, không ai làm được điều này.Chỉ có điểm đó là đủ rồi!Tả Mạc rời khỏi thức hải nhìn nữ tu.

Khuôn mặt xấu xí của nàng vẫn ngây ra song lúc này không khiến trong lòng hắn có chút phản cảm nào.

Đột nhiên, nhớ tới khuôn mặt cương thi trước đây của mình, hắn không khỏi cười lên khó hiểu.Số mệnh của cương thi và nữ quỷ sao?“Về sau gọi ngươi là A quỷ đi.”

Nữ tu vẫn thẫn thờ như vậy.Độ Ách quyết có phần thâm thúy phức tạp, chủ yếu là do Tả MẠc cũng không hiểu gì nhiều về thiền tu.

Lý giải của Bồ yêu đối với thiền tu cũng không nhiều, theo hắn nói, thứ này là do hắn lột được sau khi giết chết một gã thiền tu.Cũng may bên cạnh có thiền tu tương đối chính tông Tông Như, giúp Tả Mạc giải quyết không ít chuyện.Bồ yêu phán doán không sai, Độ Ách quyết quả thực giúp A Quỷ ổn định một chút sinh cơ, nhất là dưới tiếng thiền âm phạn xướng, khí tức tịch mịch trên người A Quỷ tiêu tan đi rất nhiều.Tả Mạc như được cổ vũ lớn, càng thêm ra sức.Vài ngày sau, Công Tôn Sai dẫn một nữ tu tới trước mặt Tả Mạc.Tả Mạc có phần kinh ngạc nhìn Công Tôn Sai : « Sư đệ, vị này là ? »« Đây là Dung Vi cô nương. » Công Tôn Sai giới thiệu một chút rồi nói tiếp : « Nàng hy vọng có thể hợp tác cùng chúng ta. »« Hợp tác ? » Tả Mạc sửng sốt.Dung Vi hành lễ nói : « Tại Hạ là người của Ô Hậu phủ ở Thiên Thủy giới, phụng mệnh tới Tiểu Sơn giới điều tra chuyện sao hiện ban ngày , khẩn cầu đại nhân tương trợ. » Rồi lập tức lấy ra vài món pháp bảo : « Tâm ý nho nhỏ, không đủ biểu hiện lòng thành, cũng xin vui lòng nhận cho. »“Sao hiện ban ngày?”

Tả Mạc thầm giật mình, chết tiệt, sao hiện ban ngày, cái này chẳng phải mình à?Cái gì mà Ô Hậu phủ, rốt cuộc có lai lịch gì, nghĩ cái gì mà đến điều tra mình?

Trong lòng hắn lập tức vô cùng cảnh giác.Hắn giả bộ không hiểu hỏi lại: “Sao hiện ban ngày chúng ta cũng thấy, chỉ không biết dị tượng này ám chỉ điều gì?

Còn cần cô nương chỉ giáo.”

“Chỉ giáo thì không dám.”

Dung Vi hơi khiêm nhường nói: “Sách cổ ghi chép, phàm là sao hiện ban ngày tất có đại yêu đại ma chữa thương.”

“Đại yêu đại ma?”

Trong lòng Tả Mạc lại giật mình, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra.Về sau phải cẩn thận hơn, nếu còn xuất hiện thêm vài lần mình sẽ gặp nguy hiểm mất.“Vâng, Hậu gia nghi ngờ có thể có đại yêu sâm nhập vào Tiểu Sơn giới.”

Dung Vi nói, đây là suy đoán có khả năng nhất.

Tiểu Sơn giới đã xuất hiện yêu quân, có xuất hiện thêm đại yêu nào đó cũng không có gì lạ.Chỉ là Tiểu Sơn giới rốt cuộc có thứ gì mà khiến đám yêu gây chiến như vậy?Tả Mạc thầm thở phào một hơi, vội vàng lắc đầu: “Dung cô nương nói đùa rồi, đừng nói đại yêu, cho dù là một đám yêu quân, đám người chúng ta cũng chẳng đủ dùng.

Chúng ta định lập tức rời khỏi Tiểu Sơn giới, tới Thiên Thủy giới.

Quý phủ ở Thiên Thủy giới đã lâu, chúng ta còn chưa thành thục, tới lúc đó còn xin được chỉ bảo một hai.”

Dung Vi có phần thất vọng, nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu của nàng.

Trừ phi có sứ mệnh đặc thù bằng không không ai nguyện ý ở lại Tiểu Sơn giới.

Lần này nàng tới chủ yếu là có lòng kết giao.Thế lực thành Kim Ô cho dù tiến vào Thiên Thủy giới cũng không thể coi thường.Hiện giờ tạo quan hệ tốt chẳng có chỗ nào không tốt.Lúc trước nàng còn có ý chiêu mộ Công Tôn Sai nhưng sau khi tận mắt thấy trận đại chiến kia, nàng lập tức bỏ qua suy nghĩ này.Người như vậy không phải mình có thể mời chào.Cũng may là mục đích của chuyến đi này đã đạt được, nàng mỉm cười lấy ra một phiến ngọc bài, đưa cho Tả Mạc.“Tại hạ có việc trong người, không thể đi cùng các vị, thực sự tiếc nuối.

Nếu các vị gặp phải việc gì khó khăn có thể cầm thẻ bài này tới Ô Hậu phủ.

Hậu gia nhất định chào đón quý vị.”

Hai bên nói chuyện phiếm tiếp vài câu, Dung Vi liền cáo từ rời khỏi.“Chúng ta sẽ tới Thiên Thủy giới?”

Công Tôn Sai đột nhiên hỏi.Chương 303 : Rời khỏi Tiểu Sơn giới .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Ừ, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

Tả Mạc dứt khoát nói: “Tiểu Sơn giới cũng chẳng phải nơi an toàn gì.”

“Lúc nào đi?”

Công Tôn Sai hỏi tiếp.“Lệnh cho mọi người thu dọn một chút, chuẩn bị xuất phát.

Bảo mọi người chuẩn bị tốt, có khả năng khi đi qua Minh Tiêu phái sẽ phải chiến đấu tiếp.”

Tả Mạc cẩn thận nói.“Được.”

Công Tôn Sai lập tức ra ngoài thu xếp.Mọi người trong thành Kim Ô đều bắt đầu hành động, về phần những tù binh ngoại đường bị bắt kia, Tả Mạc thả hết.

Minh Tiêu lão tổ bị giết chết đối với tu giả ngoại đường mà nói là đả kích trí mạng.

Sau này, sẽ không ai bán mạng cho Minh Tiêu phái nữa.Trận chiến ở thành Kim Ô làm chấn động cả Tiểu Sơn giới.Giờ ai cũng biết, Tiểu Sơn giới thay đổi rồi.Không ai nguyện ý ở trong cái lồng giam này nữa, chỉ trong thời gian vài ngày, bên ngoài thành Kim Ô đã tụ tập gần như toàn bộ tu giả còn sót lại ở Tiểu Sơn giới.Bọn họ kính nể nhìn tòa thành nhỏ chỉ còn lại có phân nửa này, tất cả mọi người đều biết, nơi đây chứa đựng hy vọng rời khỏi Tiểu Sơn giới của mình.

Không ai làm loạn, chỉ đứng xa xa nhìn lại.

Khi có người của Chu Tước doanh đi tuần tra qua, rất nhiều người tự động hành lễ.Từ xa nhìn lại, ngoài thành Kim Ô đông nghịt những tu giả, cực kỳ đồ sộ.“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Niên Lục có phần lo lắng nói.“Sợ cái chim!”

Lôi Bằng chẳng chút để ý nói: “Những kẻ như vậy tới bao nhiêu chúng ta giết bấy nhiêu.”

“He he, đúng vậy!”

Khuôn mặt Niên Lục hiện vẻ tự hào: “Trước đây nào dám nghĩ sẽ có ngày như vậy?

Dù chết cũng đáng!”

Lôi Bằng đáp lại: “Ta còn chưa muốn chết, ông chủ có nhiều đồ tốt như vậy, nói không chừng về sau chúng ta cũng có thể tu thành kim đan.”

“Ngươi thật mơ mộng…”

Niên Lục có phần thản nhiên đối với mơ ước đó.Đột nhiên, phía trước truyền tới lệnh tập hợp, hai người liếc mắt nhìn nhau, sắp xuất phát rồi!Đám tu giả Tiểu Sơn giới vốn luôn quan sát thàn Kim Ô lập tức xao động.Một lát sau, Chu Tước doanh bay lên trên bầu trời đầu tiên, hơn bảy trăm người của Chu Tước doanh sớm đã nổi danh ở Tiểu Sơn giới.

Sau khi toàn thể Chu Tước doanh bay lên trên không, trong đám tu giả đứng xa xa xung quanh thành Kim Ô không ngừng có người tán thưởng.“Nhìn xem!

Chu Tước doanh kìa!

Cánh quân mạnh nhất Tiểu Sơn giới đấy!”

“Ai yau!

Chỉ khí thế này cũng đủ hù chết người rồi!”

“Không biết người ta có nhận thêm người không?

Có thể đi vào đội ngũ như vậy, chết cũng đáng!”...Tiếng bàn tán ồn ào không ngừng vang lên, mọi người ai nấy đều vô cùng hâm mộ, kính nể nhìn đội ngũ cường đại này.

Không ai dám khinh thường vì đội ngũ này chỉ có sáu bảy trăm người.Chu Tước doanh sau khi bay lên trời nhanh chóng tản ra, bọn họ cẩn thận, cảnh giác canh gác xung quanh.Ngay sau đó là năm chiếc thuyền vận nô khổng lồ chậm rãi bay lên không, trên chiếc thuyền đi đầu là một ngàn năm trăm doanh vệ mặc giáp đen, chính là Vệ doanh đã một trận thành danh kia.

Bọn họ không am hiểu phi hành, thuyền vận nô khổng lồ lại bình ổn vừa hay thích hợp với hộ.

Một ngàn doanh vệ đứng trên boong tàu mang tới áp lực không gì sánh kịp.Vệ doanh xuất hiện lại dẫn tới một đợt sóng thảo luận sôi nổi khác.Đám tu giả tận mắt thấy trận chiến kinh tâm động phách ngoài thành Kim Ô, giờ miêu tả lại sự cường đại và kinh khủng của Vệ doanh với người khác sống động như thật.Sát khí dữ dằn cùng chiến giáp cổ đã sớm biến mất trong dòng sông lịch sử trở thành đề tài đàm tiếu của mọi người.Bốn chiếc thuyền vận nô còn lại là hai doanh Đông Tây cùng những tu giả không phải chiến đấu, trong đó một chiếc xếp đầy các loại tài liệu tồn kho.Thuyền vận nô có thể tích khổng lồ, năm chiếc thuyền vận nô tại Tiểu Sơn giới tuyệt đối là đội tàu khổng lồ.

Thêm vào Chu Tước doanh và Vệ doanh, đây tuyệt đối là đội tàu cường đại nhất Tiểu Sơn giới.Tả Mạc nhìn thoáng qua bên dưới thành Kim Ô, lòng đầy cảm khái.Dù chỉ trải qua mấy ngày ngắn ngủi nhưng thành Kim Ô đã hoàn toàn thay đổi, tường đổ vườn tan.

Có lẽ trong tương lai nơi đây cũng sẽ thành một bãi phế tích hoặc một di tích cổ thành.Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đông nghịt những tu giả, nhìn không thấy cuối, không khỏi cảm khái lần nữa.

Lần này sau khi rời khỏi, Tiểu Sơn giới sẽ biến thành một giới chết, không một bóng người.Có lẽ nơi đây sẽ lại trở thành tiền tuyến như Đô Thiên Huyết giới trước đây, hoặc là thành địa bàn của yêu ma.Ừm, mình thực tế chẳng có lập trường để cảm khái, nhớ lại Bồ yêu trong thức hải, Tả Mạc cười khổ.Bất quá, rốt cuộc cũng có thể rời khỏi nơi này.Hắn nhìn thoáng qua A Quỷ bên cạnh.

A Quỷ yên tĩnh ngồi đó, hắn quay sang nói với Công Tôn Sai: “Xuất phát đi!”

Năm chiếc thuyền vận nô chậm rãi bay về phía trước, trên thuyền vận nô rất nhiều người đầy vẻ lưu luyến nhìn lại thành Kim Ô, tòa thành đã cho họ hy vọng, cho họ thấy ánh mặt trời.

Tòa thành này trong lòng rất nhiều người đã trở thành địa điểm đầy hồi ức, khiến họ cả đời không quên được.Đội ngũ trùng trùng điệp điệp bay về phía sông ranh giới của Thiên Thủy giới.Dọc đường không ngừng có tu giả gia nhập vào, đội ngũ càng ngày càng khổng lồ.

Khuôn mặt ai nấy đầy vẻ hưng phấn và kích động, họ đầy sùng bái nhìn thân hình đứng trên boong tàu kia.Không có ánh sáng của linh giáp, thân thể cũng chẳng hề cao lớn, lại càng không có khí thế ngạo nghễ, nhìn qua chỉ như một người bình thường, tuổi còn trẻ tới quá mức, song lại là người mang tới cho bọn họ hy vọng, dẫn dắt bọn họ thoát khỏi gông cùm.Cách đội ngũ của bọn họ không xa, một cánh yêu quân nhìn chăm chăm về phía đội ngũ đang rời khỏi.“Đại nhân, không đuổi theo sao?”

“Không, chúng ta đã quá mệt mỏi rồi.”

"Thế nhưng..."

“Mệnh lệnh của hội trưởng lão là dùng tốc độ nhanh nhất trấn giữ ở Tiểu Sơn giới, không cần làm phức tạp thêm.”

“Rõ!”

Dung Vi nửa đường gia nhập vào đội ngũ này.Nàng tận mắt thấy cảnh tượng đó, trong lòng không khỏi cảm khái.

Tận mắt thấy trận khổ chiến đó, thành chủ thành Kim Ô xứng đáng với danh hiệu vua của Tiểu Sơn giới.

Nếu lúc này hắn lệnh một tiếng, lúc này chắc chắn có rất nhiều người nguyện ý bán mạng cho hắn.

Trong những tu giả còn sót lại ở Tiểu Sơn giới, không ai có danh vọng cao bằng hắn được.Tu giả Tiểu Sơn giới đều chọn rời khỏi, sứ mệnh của nàng cũng chẳng còn mấy ý nghĩa.Nàng không cho rằng bằng vào một chút thủ hạ phủ vệ có thể điều tra được gì ở Tiểu Sơn giới.

Lựa chọn tốt nhất lúc này là theo thành chủ thành Kim Ô đồng thời rời khỏi.Nàng khá xem trọng thành chủ Kim Ô, dựa vào đám thủ hạ này, thành chủ Kim Ô cho dù có đi đâu cũng có thể đứng ở thế bất bại.

Hơn nữa, từ trận chiến lần này có thể thấy thủ đoạn của hắn cũng vô cùng lợi hại.Ngay lúc đối phương gặp khó khăn tỏ thái độ hữu nghị là chuyện một vốn bốn lời.“Thành chủ mạnh khỏe!”

Dung Vi phóng khoáng tiếp cận, hành lễ cười nói: “Chúng ta có thể góp một phần gió đẩy thuyền đi không!”

Tả Mạc cười cười đáp: “Dung cô nương quá khách khí rồi.”

Nói xong liền nhường một vị trí bên dưới.Dung Vi cũng không khách khí, bước lên thuyền vận nô.

Đám phủ vệ ai nấy ngẩng cao đầu ưỡn ngực, cũng có phần vinh quang.“Không biết thành chủ sau này có tính toán gì chăng?”

Dung Vi nghiêng đầu hỏi.“Đi được bước nào hay bước đấy thôi.”

Trong lòng Tả Mạc vẫn tương đối cảnh giác đối với nữ tu muốn điều tra chuyện sao hiện ban ngày này.“Thiên Thủy giới là một nơi không tồi, thành chủ đừng ngại suy nghĩ một chút.”

Dung Vi nói.Tả Mạc lắc đầu: “Quá nguy hiểm.

Yêu quân lúc nào cũng có thể tiến vào Tiểu Sơn giới, Thiên Thủy giới ở gần Tiểu Sơn giới như vậy cũng có phần nguy hiểm.”

Dung Vi sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại rồi lập tức im lặng không nói một lời.

Đối phương nói rất có đạo lý, nàng đang suy nghĩ xem khi về có nên khuyên Hậu gia dời Ô Hậu phủ tới một nơi xa hơn không.Đột nhiên Bồ yêu trong đầu Tả Mạc mở miệng nói: “Hỏi nàng có bản đồ các giới không?”

Tả Mạc nghe vậy trong lòng khẽ động, bèn mở miệng hỏi Dung Vi: “Nói tới cái này, tại hạ còn một chuyện muốn nhờ.”

“Ồ, xin thành chủ cứ nói.”

Dung Vi cẩn thận nói.“Tại hạ đã mất bản đồ các giới, muốn mượn bản đồ của Dung tiểu thư để sao chép một phần.”

Tả Mạc mặt không đỏ tim không đập loạn nói.Vừa nghe là việc này, Dung Vi lập tức yên lòng, sảng khoái nói: “Không thành vấn đề.

Chỉ là bản đồ các giới trên người tại hạ cũng chỉ có hạn mà thôi, mong rằng thành chủ đừng quá thất vọng.”

Rồi lập tức lấy ra một viên ngọc giản đưa cho Tả Mạc.Tả Mạc vội vàng cảm tạ, lấy ra một viên ngọc giản trống, sao chép lại một phần.Sau khi hoàn thành, trả lại ngọc giản bản đồ cho đối phương, hắn cáo từ một tiếng rồi tiến vào buồng nhỏ bên tàu.Vừa vào trong buồng nhỏ đó, hắn lập tức lấy bản đồ các giới ra nghiên cứu cẩn thận.Trên bản đồ chi chít tên gọi các giới cùng với sông ranh giới tiếp giáp tương thông.

Tả Mạc lập tức có cảm giác mở rộng tầm mắt, mãi tới giờ hắn mới hiểu đại khái vị trí của Thiên Nguyệt giới và Tiểu Sơn giới.Cả Thiên Nguyệt giới và Tiểu Sơn giới đều ở vị trí ngóc ngách nhất trên bản đồ.Quả nhiên là địa điểm quê mùa…Hắn chép chép miệng, vuốt cằm, hắn xem vô cùng nhập thần, chẳng hề chú ý tới Bồ yêu cũng đã chạy ra bên cạnh, xem kỹ cái bản đồ các giới này.“Bản đồ nhỏ vậy áo?”

Bồ yêu có phần khinh thường nói.“Đã rất nhiều rồi.

Trên nó cũng có hơn ba trăm giới chứ ít gì!”

“Hơn ba trăm giới mà gọi là nhiều?”

Bồ yêu như nghe được chuyện đáng cười nhất: “Đồ nhà quê!”

Tả Mạc chả buồn để ý tới hắn, gã lần đầu thấy bản đồ các giới, cảm thấy thật kỳ lạ.

Trên bản đồ có đánh dấu vô cùng tỉ mỉ, thậm chí còn ghi rõ đặc sản của mỗi giới, hắn cảm thấy thật thú vị.

Xung quanh bản đồ các giới còn có một loạt những khu vực trống, nơi dây hẳn là những khu vực chưa được đánh dấu.Bất quá, hắn cũng nhanh chóng phát hiện trên bản đồ các giới này không có tin tức của thủy vân thai.“Bồ, thủy vân thai do giới nào sản xuất ra?”

“Không biết.”

Bồ yêu tức giận nói: “Địa bàn tu giả các ngươi, làm sao ta biết.”

“Ngươi chả phải Thiên Yêu sao?

Cái này cũng không biết.”

Tả Mạc dùng phép khích tướng.Bồ yêu nghiêng đầu cười lạnh nói: “Có chỗ ta biết rất rõ, chẳng qua ở yêu giới, ngươi dám đi sao?”

Tả Mạc lập tức im lặng, xem ra cứ tới Thiên Thủy giới rồi tìm cách dò hỏi.Đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi tới địa điểm của Minh Tiêu phái, nơi này đã không còn một bóng người, khiến cho Tả Mạc vốn còn tưởng sẽ phải khổ chiến một trận, lúc này vô cùng ngạc nhiên.Khi biết tất cả đệ tử Minh Tiêu phái đều đã chạy trốn, đội ngũ lập tức hoan hô rung trời.

Tả Mạc không hề nghi ngờ, nếu một tên đệ tủa Minh Tiêu nào đó lộ ra thân phận lại gặp phải bất cứ tu giả nào rời khỏi Tiểu Sơn giới, chắc chắn sẽ chết rất thảm.Tu giả sống sót ở Tiểu Sơn giới đều hận Minh Tiêu phái thấu xương.Khiến Tả Mạc tiếc nuối là mọi đồ tốt bên trong Minh Tiêu phái đều bị đem đi sạch.

Hắn lập tức không hề dừng lại, dọc theo sông ranh giới bay về phía Thiên Thủy giới.Khi bay tới trên sông ranh giới, rất nhiều tu giả không tự chủ được, bước mắt bắt đầu chảy ra.Bọn họ cuối cùng cũng dám tin mình sẽ được rời khỏi cái lồng giam như địa ngục này!Bọn họ cuối cùng cũng có thể trở lại cuộc sống quen thuộc trước kia, điều này khiến ai nấy đều kích động.Tiếng hoan hô, tiếng khóc đầy hân hoan, tiếng hét phát tiết sự đầy điên cuồng…Trên bầu trời của sông ranh giới, vô cùng náo nhiệt.Tả MẠc không quá kích động, hắn nhìn A Quỷ yên tĩnh trầm mặc ngồi đó, ánh mắt kiên định.Qua khỏi sông ranh giới cũng chỉ là một khởi điểm hoàn toàn mới.Chương 304 : Đại Nhật ma thể .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckSông giới khó vượt, mỗi sông ranh giới đều dài kinh khủng.Trong khoang, Tả Mạc ngưng thần tu luyện.“Kim đan!

Kim đan mà ta cần!”

Bồ yêu liên tục nói đến kim đan, thậm chí có phần gấp gáp: « Đánh được một tên kim đan mà thiếu chút nữa mất mạng, lại còn chả kiếm được kim đan ! »Tả Mạc trong lòng cũng không tốt, trước đây đã đồng ý cho Bồ yêu kim đan nhưng rốt cuộc công cốc.

Hiện giờ nghĩ lại, kim đan không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, chỉ cần có đối sách thích hợp, kim đan cũng không phải không thắng được.Xét kỹ lại, điểm mạnh nhất của kim đan chính là tốc độ.

Điều này khiến kim đan khi đối mặt với tu giả chiếm thượng phong tuyệt đối.

Kiếm tu kim đan lợi hại nhất một kiếm giết địch cũng không có gì lạ, nhưng một kiếm chém mười tu giả ngưng mạch lại là bất khả thi.So sánh lại, về mặt phòng ngự ưu thế của kim đan ngược lại lại không rõ ràng nhất.

Đương nhiên kiếm mang của ngưng mạch bình thường căn bản khó lay động nổi nhưng nếu kiếm mang của vài chục người đồng thời đánh trúng, kim đan cũng ăn không tiêu.Đáng sợ nhất là kim đan đồng quy vu tận.

Một khi kim đan đã tính liều mạng, hắn có thể phóng ra uy lực gấp vài lần lúc bình thường.Kinh nghiệm là đáng quý nhất.Có kinh nghiệm lần trước, nếu để hắn đánh với Minh Tiêu lão tổ một trận nữa, hắn thậm chí có lòng tin chỉ dựa vào Chu Tước daonh cũng có thể giết chết Minh Tiêu lão tổ.Đối mặt với lời châm chọc khiêu khích của Bồ yêu hắn cũng chỉ có nước lắc đầu cười khổ.

Trận chiến với Minh Tiêu lão tổ kia cực kỳ gian nan, nhưng thực ra có một nguyên nhân rất lớn là vì hắn bị danh tiếng của tu giả kim đan hù dọa.

Giờ nhìn lại hắn mới thấy thấy, đối mặt với tu giả kim đan phòng thủ chỉ khiến bản thân càng rơi vào thế bị động.Bồ yêu hiển nhiên cũng hiểu, lúc này có gào thét chẳng qua cũng chỉ để cho sướng miệng thôi.Nghe Bồ yêu cằn nhằn liên miên không dứt bên tai, Tả Mạc thực sự không nhịn nổi, ngừng lại: “Nói đi nói lại mãi!

Đến lúc đó đền cho ngươi là được chứ gì!”

Rồi lại lầm bầm: “Đường đường thiên yêu, không ngờ…

Hừ hừ…”

Bồ yêu làm bộ không nghe thấy, một lát sau, hắn không nhịn được sự mê hoặc Tả Mạc: “Thật ra kim đan rất dễ giết.

Trước đây ngươi không có năng lực này, giờ thì không như trước nữa.

Ngươi nhìn lại xem, một đống thủ hạ như vậy, ngươi lại đột phá…”

“Ta đột phá?”

Tinh thần Tả Mạc lập tức chấn động: “Cái này phải nói lại một chút.”

“Nói cũng lạ, phương diện thiên phú tu chân và thân thức của ngươi đều chẳng có gì nổi bật nhưng tu luyện ma công lại cực nhanh, đúng là có điểm quái dị.”

Bồ yêu có phần khó chịu nhưng vẫn nói: “Ngươi còn nhớ ma thể của mình không?”

“Đương nhiên còn nhớ, Ngọc Thiết Đầu, đứng thứ năm trong cấp úy.”

Tả Mạc đáp.“Không sai, ngay từ đầu ta nghĩ ngươi sẽ đi theo con đường Tinh Nguyệt Luân, không ngờ lại lệch một trời một vực, ngươi tiến giai thành một loại ma thể khác.”

Bồ yêu có phần bất đắc dĩ, cũng có phần ngưng trọng nói: “Ma thể cấp giáo có một trăm bảy mươi hai loại, đứng đầu là Huyền Địa, thứ hai là Đại Nhật, thứ ba là La Sát Hải.”

“Huyền Địa chẳng phân biệt được âm dương, cũng là loại ma thể duy nhất trong cấp giáo chẳng phân biệt được âm dương, nguyên nhân lớn nhất mà nó xếp đầu là do nó có thể tiến tiếp thành bất cứ loại ma thể nào cấp thống lĩnh.

Bao gồm cả ba ma thể đứng đầu ở cấp đó.”

“Đại Nhật đi theo con đường dương cương, cương mãnh vô song.

Nó là phôi thai cực phẩm cho bất cứ loại ma thể dương cương cấp bậc kế tiếp.

Còn La Sát Hải lại đi theo con đường âm quỷ khó lường, am hiểu nhất là biến hóa và bắt chước.”

“Ta là Đại Nhật ma thể ? » Tả Mạc cũng mơ hồ đoán được.« Không sai. » Bồ yêu giải thích : « Trận đánh với Minh Tiêu lão tổ, ngươi trùng hợp phát động đại trận, đại trận luyện thể, tinh hoa của kim ô, cương lôi, địa hỏa, không cái nào không phải thứ dương cương sắc bén.

Cơ duyên xảo hợp khiến ngươi tiến giai tu thành Đại Nhật ma thể. »Nói đến đây, Bồ yêu khinh bỉ một cái: “Cái này cũng do ngươi, đổi lại bất cứ ma nào tu thành Đại Nhật ma thể đã sớm điên cuồng đi tìm kim đan tẩm bổ.

Còn sợ kim dan?

Phì!”

“Tẩm bổ?”

Tả Mạc sửng sốt.“Cái này có gì lạ?

Nội đan của yêu ma là bảo bối của tu giả, kim đan của tu giả đối với yêu ma đương nhiên cũng là thứ đại bổ!”

Bồ yêu lè cái lưỡi đỏ chót ra vô thức liếm liếm môi: “Ngươi có thể nếm thử một chút, mùi vị cực tốt.”

Tả Mạc không rét mà run, lập tức chửi ầm lên: “Bồ yêu, tên biến thái nhà ngươi!”

Bồ yêu chẳng cho là đúng: “Là ngươi ngây thơ thiếu hiểu biết mà thôi.

Tu giả cầm yêu ma đi luyện khí là chuyện rất bình thường, chúng ta ăn kim đan lại là biến thái sao?”

Tả Mạc im bặt.Hắn quyết định không tiếp tục dây dưa trên vấn đề này nữa: “Đại Nhật ma thể này rốt cuộc có chỗ tốt gì?”

Bồ yêu lập tức phấn chấn tinh thần: “Chỗ tốt nhiều lắm, bằng không sao chống lại được kim đan?

Đầu tiên là tu luyện ma công.

Ngươi từng luyện qua Thiên Ba quyền quyết, tất nhiên hiểu rõ nếu muốn phát huy uy lực của bộ quyền quyết này điểm quan trọng nhất là thân thể phải mạnh mẽ.

Ma công ở điểm này lại càng cực đoan.

Sau này ngươi sẽ biết, bất cứ bộ ma công nào, xét tới tận cùng đều là tu luyện thân thể.

Đại Nhật ma thể trời sinh mạnh mẽ cương mãnh, tu luyện những ma công bá đạo sẽ làm ít mà lợi nhiều.”

“Ma công, lại là ma công, ngươi không phải ma công, hưng phấn cái khỉ gì ? » Tả Mạc vẻ mặt chẳng chút xao động đáp trả.Bồ yêu thiếu chút nữa nghẹn họng, hắn quyết định không nhìn Tả Mạc nữa, tiếp tục nói: “Ma thể tới cấp giáo có rất nhiều điểm thần diệu.

Yêu ma không am hiểu luyện khí, phương diện pháp bảo so với tu giả chịu thiệt không ít, vậy phải làm sao?

Một là pháp bảo bản mệnh, song lại khác với pháp bảo bản mệnh của tu giả, pháp bảo bản mệnh của yêu ma là một bộ phận thân thể họ, tỷ như trảo, răng, lớp da được lột ra, vân vân, trải qua năm tháng ròng rã tế luyện mà thành.

Mà cái khác, chính là đạo lý biến hóa của ma thể.”

“Ma thể cấp giáo, mỗi loại đều có biến hóa khác nhau, nhưng nhiều nhất không quá sáu loại biến hóa.

Huyền Địa, Đại Nhật và La Sát Hải có thể xếp trong ba hạng đầu là bởi chúng đều có sáu loại biến hóa.”

Tả Mạc nghe vậy hai mắt sáng ngời: “Biến hóa là gì?”

“Tương tự như thần thông của thiền tu, ngươi chẳng phải khai mở linh nhãn sao?

Mỗi loại biến hóa của ma thể đều có thể phát huy ra kỹ xảo cao nhất của ma thể đó.”

“Ngươi biết sáu loại biến hóa?”

Tả Mạc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Bồ yêu.Bồ yêu thản nhiên nói: “Không biết.”

“Ta biết ngay mà, còn nói thiên yêu cái khỉ gì, chuyện gì cũng không biết…”

Tả Mạc lẩm bẩm tự nói.Gân xanh trên trán Bồ yêu giật giật song hắn vẫn ráng nhịn: “Tuy ta không biết nhưng có người biết.”

“Ai?”

Tả Mạc có phần hiếu kỳ hỏi.“Tên kia.”

Bồ yêu chỉ vào bia mộ nói.“Bia mộ?”

Tả Mạc sửng sốt.“Không sai.”

Trong mắt Bồ yêu thoáng hiện vẻ đắc ý khó phát hiện: “Chỉ cần ngươi đáp ứng hắn một yêu cầu nho nhỏ hắn sẽ dạy ngươi sáu loại biến hóa của Đại Nhật ma thể, hơn nữa còn truyền thụ cho ngươi ma công.”

“Yêu cầu nho nhỏ?”

Tả Mạc lập tức cảm thấy có nguy hiểm, hắn bỗng nhớ lại âm thanh cổ xưa thê lương khi Bồ yêu tiến vào thân thể mình.Câu nói dày vò hắn chết đi sống lại “lấy lễ đối đãi ta, theo tâm chí của ta, thề làm việc cho ta, nguyện ý không?’Càng nghĩ trong lòng hắn càng nóng lên, năm đó lúc anh còn béo mập, thấy anh dễ bị khi dễ nên tè lên đầu anh, anh không làm gì được các ngươi nên cũng đành nhịn!

Giờ lại định âm thầm đâm lén anh một cái!

Hừ, thúc thúc có thể nhịn nhưng thẩm thẩm không nhịn được!Hắn đằng đằng chạy tới trước mặt bia một, một đạp đạp thẳng lên trên bia.“Hai tên kia!

Chạy vào trong thức hải của anh!

Không giao ra nửa viên tinh thạch!

Giờ lại còn có chủ ý với anh!

Ngươi không muốn sống nữa phải không?”

Bốp bốp bốp!Bốp bốp bốp!Tả Mạc vừa chửi vừa đạp như mưa vào bia mộ, làm cho bia một lung lay như sắp đổ.Thấy Tả Mạc như đang bùng nổ, hai mắt đỏ bừng, Bồ yêu ngây ra tại chỗ.Hắn…

Hắn lại dám duổi “y”…Trời…Một lúc lâu sau, Bồ yêu mới khôi phục lại tinh thần, khi hắn thấy bia một sắp bị đạp đổ, sắc mặt lập tức trắng bệch."

Ngươi..."

Hắn vừa mở miệng, chỉ vừa kịp phát ra một chữ lại thấy Tả Mạc ngưng lại, quay sang.

Khuôn mặt đầy vẻ âm u hung ác độc địa, đôi mắt đỏ tươi đằng đằng sát khí.Bồ yêu nuốt một ngụm nước miếng, hắn cảm thấy như bị một con dã thú nhìn chăm chằm vào, chỉ hơi không đúng, Tả Mạc sẽ lập tức nhào tới.

Cổ họng hắn căng ra, lời đã đến miệng lại chuyển thành: “Có gì từ từ nói…

Có gì từ từu nói…”

Khuôn mặt Tả Mạc phút chốc chuyển thành đen như đáy nổi, lại vung chân lên đạp.Bốp bốp bốp!Hung hăng đạp vài chục cái hắn mới ngừng lại, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu: “Hai tên các ngươi, anh nói cho các ngươi biến!

Muốn giở chò với anh, anh sẽ cho các ngươi biết tay!”

Dứt lời, cảm thấy đã mỹ mãn, hắn nghênh ngang bỏ đi.Bồ yêu ngây ra như phỗng nhìn bia một, ngoài bia mộ đen kịt giờ dày đặc những vết chân.Một lát sau, Bồ yêu đột nhiên cười lớn, hắn cười tới mức ngã lăn ra.“Ha ha ha ha!

Đây là người ngươi chọn?

Thật quá cá tính!

Thật quá cá tính!

Còn cá tính hơn cả ngươi năm đó!

Ha ha!

Cảm giác ra sao?

Rất tuyệt chứ?

Ha ha, không ngờ ngươi cũng có ngày bị người ta đuổi đi?

Thật quá thú vị!

Ha ha ha ha!

Ta thích tên này rồi đấy!”

Trong thức hải, tiếng cười phóng đãng của Bồ yêu vang lên không ngớt.Tả Mạc rời khỏi thức hải trong lòng vẫn còn tức giận không ngừng.

Đại Nhật ma thể cái chó gì, anh không thèm nhé!Đừng tưởng trên tay có chút ma công đã định lừa chỗ tốt của anh!Pháp quyết, anh đây chả thiếu!Tả Mạc lấy từ trong giới chỉ ra một xấp ngọc giản dày, một hàng ngăn nắp.Những ngọc giản này đều là do hắn không ngừng thu thập ở Tiểu Sơn giới, đều là pháp quyết có điểm dặc biệt, đại bộ phận đều là tinh phẩm trong số pháp quyết cấp bốn, trong đó còn có hai bộ pháp quyết cấp năm.

Trước mắt, đối với hắn mà nói đã hoàn toàn đủ rồi.Về phần kiếm kim đan, đi gặp quỷ đi nhé!Tả Mạc lĩnh ngộ sâu sắc một đạo lý, tự lực cánh sinh mới là đạo lý căn bản!

Năm đó lúc ở Vô Không Sơn, dùng bộ ngọc giản cấp thấp nhất Tiểu Vân Vũ Quyết mà hắn cũng đột phá được tới tầng thứ tư.

Trước mắt nhiều ngọc giản như vậy, phẩm cấp lại chẳng thấp, mình tuyệt đối không có chuyện càng sống càng kém được.Tả Mạc vốn bị Bồ yêu và bia mộ kích thích sâu sắc, lúc này hoàn toàn rơi vào tâm tình cuồng nhiệt.Chẳng phải pháp quyết sao?

Chẳng phải công pháp sao?

Các ngươi tưởng rằng nắm pháp quyết là nắm được cổ họng anh à?Cọp không phát uy ngươi lại tưởng anh là mèo bệnh!Anh sẽ cho các ngươi thấy, vì sao những tên cổ hủ thiên yêu các ngươi lại lụi bại tới nước chỉ có thể lưu lạc không trả nổi tiền thuê phòng, mãi mới làm ra âm châu lại bán không nổi?Mà anh lại có thể dựa vào Tiểu Vân Vũ quyết tiêu ngạo ngoại môn núi Vô Không, ai nấy kính trọng gọi Tiểu Mạc ca, tinh thạch ầm ầm!Chương 305 : Vào cửa sông giới .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckHơn một trăm ngọc giản pháp quyết, kiếm quyết chiếm tới bảy thành, điều này khiến Tả Mạc cảm thấy có phần bất đắc dĩ.Mặc dù lúc ở núi Vô Không, hắn tu thành kiếm ý từng khiến đám người chưởng môn hai mắt sáng ngời, nhưng cái này chẳng qua là mượn sự thần kỳ của Bồ yêu, mạnh mẽ chém ra.

Thiên phú bản thân hắn ở phương diện tu kiếm thực ra rất có hạn, ngược lại ở phương diện pháp quyết ngũ hành lại am hiểu hơn.Cũng vì vậy nên khi thấy bảy phần kiếm quyết kia hắn cũng cảm thấy hơi đau đầu.

Nhưng hôm nay lời cũng đã nói, nếu không làm nên chuyện chẳng phải sẽ bị Bồ yêu cười cho thối mũi sao?Đã hạ quyết tâm khiến hai tên Bồ yêu và bia mộ sáng mắt ra, trong lòng Tả Mạc cực ngoan cố, chẳng phải kiếm quyết sao ?Dứt khoát đem ngọc giản xếp thành một hàng trật tự, lại hạ quyết tâm đem từng bộ từng bộ lật xem, không nói tới nhấm nháp từng từ, trước tiên cứ đảo qua một lần rồi tính tiếp.Đọc hết hơn một trăm bộ ngọc giản một lượt khiến hắn tốn mất khoảng hai ngày.

Việc này khiến hắn váng đầu hoa mắt song cũng có cảm giác được lợi không ít.

Tuy hiện giờ tu vi của hắn còn có hạn nhưng trong số tu giả cùng tuổi kiến thức cũng rộng lớn hiếm thấy.Phép luyện thần của yêu, ma công luyện thể của ma, pháp quyết của tu giả, tuy không thấy qua thứ gì cao cấp nhưng về mặt số lượng lại khá kinh người.

Có rất ít người thích lật xem các loại pháp quyết cho dù có tu luyện hay không như hắn.Chỗ tốt nhất khi mở rộng tầm mắt là có thể khiến hắn xem xét những pháp quyết này trên góc độ càng cao hơn.Tuy rằng Tả Mạc không cách nào tu luyện những pháp quyết này tới mức thâm sâu nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho hắn tìm kiếm sự liên kết trong đó.

Đương nhiên hiểu thì hiểu đấy, nhưng thi triển những pháp quyết này không phải chỉ có hiểu là được.Những pháp quyết này đủ loại, mười phần hỗn tạp.

Tu luyện từng bộ một hiển nhiên là không thực tế.Hơn nữa những pháp quyết này ngay từ đầu Bồ yêu đã chả để trong mắt, muốn khiến hắn chấn động phải nghĩ cách khác mới được!Tả Mạc trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời – có rồi!“Ông chủ gần đây không có việc gì chứ.”

Trong sắc mặt Tạ Sơn ẩn ẩn chút lo âu.Tình trạng của ông chủ rất không bình thường!

Chỉ cần người hơi có nhãn lực đều có thể nhìn ra điểm này.Ông chủ rơi vào trạng thái này đã được vài ngày, không ăn không uống, ngồi trên boong tàu, tình trạng như điên như vại, thường thường lầm bầm lầu bầu cái gì đó trong miệng.

Ngược lại, A Quỷ yên tĩnh ngồi bên cạnh hắn lại càng giống người bình thường.“Chắc vậy.”

Ma Phàm không dám chắc nói.Ngày hôm qua, ông chủ bỗng dưng thi triển một pháp quyết gì đó không rõ, kết quả là không khí lưu động xung quanh đột nhiên hỗn loạn, đoàn người thiếu chút nữa bị cuốn vào trong đó.

Từ đó về sau tất cả mọi người đều đứng cách ông chủ rất xa, chỉ một mình A Quỷ vẫn yên tĩnh ngồi bên cạnh hắn.“Ha ha, ngươi cho là sáng tạo ra một pháp quyết mới dễ như vậy sao?”

Bồ yêu chỉ sợ thiên hạ không loạn châm chích.Tả Mạc không đáp lại hắn.Thời gian trôi qua cực nhanh, bất tri bất giác đã qua một tháng.Tả Mạc vẫn mất ăn mất ngũ nhưng vẫn chưa thu được thành quả.Cửa vào sông ranh giới bên Thiên Thủy giới cực kỳ rộng rãi, nơi đây do tám thế lực cùng quản lý, Bách Hoa minh là một trong số đó.

Bách Hoa minh dùng hoa nhập đạo, toàn bộ môn phái đều là nữ tu, chưởng môn Tô Nguyệt thủ đoạn cao siêu, Bách Hoa minh trong tay nàng cực kỳ phát triển.Có thể góp một chân vào cửa khẩu sông ranh giới đều là môn phái thực lực hùng hậu, thực lực của Bách Hoa minh có thể suy ra.Bách Hoa minh dựng một phân bộ ở nơi nà, có nơi dừng chân của chính mình, đệ tử các loại có tới hơn năm trăm người, dẫn đầu là một vị trưởng lão kim đan trong minh, Cao Kiếm Đình.

Có thể thấy Bách Hoa minh coi trọng nơi này ra sao.Cao Kiếm Đình tươi đẹp như hoa, Hải Đường Kiếm quyết trên tay đã đạt tới mức kiếm ý hóa hình, khi ra tay bầu trời sẽ phủ kín bởi hoa hải đường bay lượn, cảnh tượng cực kỳ đẹp mắt.“Thuyền vận nô đi Tiểu Sơn giới lần trước còn chưa trở về?

Có tin tức gì hay không?”

Cao Kiếm Đình nhíu mày.“Khởi bẩm sư thúc, vẫn chưa có tin tức gì truyền lại.”

Một nữ đệ tử tiến tới trả lời.Cao Kiếm Đình thì thào tự nói: “Chắc là có biến cố gì rồi?”

Đúng lúc này, bỗng nhiên một nữ đệ tử kinh hãi xông vào: “Sư thúc sư thúc!

Người mau ra ngoài nhìn xem!”

Cao Kiếm Đình thần sắc khẽ động, thân hình lập tức biến mất.Giữa không trung, Cao Kiếm Đình nhìn đại quân trùng trùng điệp điệp trước mắt, không khỏi hít một hơi lạnh.Chỉ thấy trên bầu trời giới hà chi chít những tu giả, nhìn không thấy cuối.“Sư thúc, đó là thuyền vận nô của chúng ta.”

Một nữ đệ tử kinh hô.Con ngươi của Cao Kiếm Đình đột nhiên co rút lại, không sai, năm chiếc thuyền lớn chính giữa đại quân này chính là thuyền vận nô của Bách Hoa minh!

Đối phương thậm chí ngay cả biểu tượng Bách Hoa Minh trên thuyền cũng không đổi lại.Trong lòng nàng càng khẳng định Tiểu Sơn giới nhất định đã xảy ra chuyện!Đội ngũ khổng lồ này đã kinh động mọi thế lực, trong khoảng thời gian ngắn, kiếm quang lấp lóe, một lượng lớn tu giả bay lên bầu trời.

Song khi bọn họ thấy số lượng tu giả đông đảo như vậy, ai nấy đều kinh ngạc tới ngây người.“Trời ạ!

Có chuyện gì vậy?”

Năm chiếc thuyền vận nô khổng lồ như trời sao tô điểm cho mặt trăng, mang theo uy thế kinh người, chậm rãi bay về phía này.Thần sắc Cao Kiếm Đình biến đổi, nàng vẫn kiềm chế, không có hành động thiếu suy nghĩ gì.

Đối phương nếu đã đột phá tới đây, Minh Tiêu lão tổ tám chín phần mười đã bị giết chết.

Cũng là kim đan, Cao Kiếm Đình tự biết thực lực của mình còn xa mới bằng Minh Tiêu lão tổ.Huống chi đội ngũ đi tuần tra tới lui bốn phía thuyền vận nô kia chỉ nhìn qua đã biết rất không dễ chọc.Không chỉ là nàng, ánh mắt những người khác đều bị Chu Tước doanh thu hút, đội ngũ chỉ khoảng bảy tám trăm người này mang tới cho họ cảm giác cực kỳ nguy hiểm.Tinh nhuệ!Chỉ có đội ngũ tinh nhuệ đã từng thân kinh bách chiến mới có thể có khí chất nguy hiểm như vậy.Đám tu giả vừa đến Thiên Thủy giới tuy mệt mỏi rã rời nhưng ai nấy đều hưng phấn không thôi.Cuối cùng cũng thoát khỏi Tiểu Sơn giới!Bất quá khi bọn họ chú ý tới những tu giả ở Thiên Thủy giới đang cảnh giác nhìn mình lập tức yên tĩnh lại.

Những tu giả may mắn sống sót đều là kẻ phải trải qua vô số khảo nghiệm của máu và lửa, sự cảnh giác của họ đối với nguy hiểm vượt xa tu giả ở Thiên Thủy giới.Bọn họ vô thức quay đầu nhìn về phía năm chiếc thuyền vận nô, nhiều người còn lấy ra pháp bảo.Yên tĩnh, yên tĩnh tới dị thường!Thế cục đột nhiên trở thành giương cung bạt kiếm, đám tu giả ở Thiên Thủy giới ai nấy đều biến sắc, bọn họ cảm giác như có một dây cung vô hình đang từ từ kéo căng ra.Sắc mặt Cao Kiếm Đình cũng khẽ biến, nhân số của đối phương vượt xa bọn họ, một khi xảy ra xung đột nơi đây nhất định máu chảy thành sông.Ánh mắt bọn họ dồn dập hướng về năm chiếc thuyền vận nô.Lúc này rất nhiều người cũng đã chú ý tới dấu hiệu của Bách Hoa Minh trên thuyền vận nô, dồn dập nhìn sang Cao Kiếm Đình, ánh mắt quái dị.

Bất quá khi họ thấy vẻ cười khổ trên mặt Cao Kiếm Đình lập tức trong lòng hiểu ra.Chuyện Bách Hoa minh làm ở Tiểu Sơn giới trong lòng họ đều rõ.

Hiện giờ nhìn lại, chỉ sợ Bách Hoa minh cũng chẳng kiếm được chỗ tốt gì.Bất quá bọn họ càng tò mò về năm chiếc thuyền vận nô kia, từ động tác của những tu giả kia có thể nhìn ra thủ lĩnh của đám người này đang trên năm chiếc thuyền vận nô này.Ánh mắt Công Tôn Sai nhìn về phía Tả Mạc, ánh mắt Thúc Long cũng nhìn về phía hắn, bọn họ đều đang chờ lệnh của Tả Mạc.Tu giả xung quanh cũng đồng loạt nhìn về phía y, đợi lệnh từ thành chủ Kim Ô.Khi gặp phải nguy hiểm mọi người luôn có thói quen nhìn về phía người có thể giải quyết vấn đề, mang bọn họ tới thắng lợi.

Mà Tả Mạc trong cảm nhận của bọn họ chính là người như vậy.Cao Kiếm Đình cũng chú ý tới biến hóa của ánh mắt mọi người, cũng không tự chủ được chuyển ánh mắt sang nhìn về phía người trẻ tuổi đang ngồi trên boong con thuyền vận nô đi đầu.Cửa khẩu sông giới lớn như vậy bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Tả Mạc mà hắn không chút cảm giác gì, hắn còn đang tranh cãi kịch liệt với Bồ yêu.“Đây là cái mà ngươi nghĩ ra được đó hả?

Sai lầm!”

Bồ yêu châm chọc nói: “Ta còn tưởng ngươi có bản lãnh gì đó, kết quả của một tháng dày vò chỉ ra được cái ý nghĩ kì lạ như thế thôi sao?”

“Ý nghĩ kì lạ?

Ngươi và mộ bia kia giống nhau, đã chết cả ngàn năm rồi, nếu như có thứ gì đó vượt qua hiểu biết thì đương nhiên không thể giải thích nổi!”

Tả Mạc không chút yếu kém mỉa mai trả lời lại.“Đừng xếp chung ta với tên kia!”

Bồ yêu giận dữ nói: “Ta đường đường là Thiên yêu…”

“Thiên yêu thì làm sao?”

Tả Mạc liếc xéo, xem thường nói: “Không phải cũng lạc hậu sao?”

Bồ yêu không giận còn cười, lãnh đạm nói: “Suy nghĩ của ngươi đích xác có chỗ độc đáo nhưng kinh nghiệm tu luyện của ngươi còn quá ít, tự nhiên đánh giá thấp độ khó trong đó.

Ngươi tiến vào Kim Đan kì, có thể vận dụng được chiêu thức này nhưng trước mắt ngươi tuyệt không có khả năng vận dụng!

Không thể vận dụng thì không có giá trị gì hết.”

“Ngươi nói không thể dùng là không thể dùng sao?

Khẩu khí thật lớn à!”

Tả Mạc hừ lạnh nói: “Ta nếu như có thể dùng thì ngươi tính sao giờ?”

Bồ yêu nheo mắt lại, giọng trầm thấp nói: “Ngươi không cần kích ta, ngươi nếu có thể dùng ta sẽ giúp ngươi sáu loại biến hoá của Đại Nhật ma thể.

Nhưng nếu như người không vận dụng được, vậy người phải đáp ứng thủ thệ với mộ bia.”

“Ngươi nói thật chứ?”

Tả Mạc nghiêng đầu hỏi.“Không sai!”

Bồ yêu lạnh lùng nói.“Được, ta đáp ứng!”

Tả Mạc cười hắc hắc, trên mặt lộ ra vẻ gian xảo: “Bồ, ngươi bị lừa rồi!”

Nói xong, hai tay Tả Mạc bắt thành kiếm quyết ở trước mặt.Một đạo lam sắc kiếm mang xuất hiện ở trước mặt hắn.Hai tay không ngừng mà vẽ ra.Lại xuất hiện thêm một đạo hồng sắc kiếm mang và một đạo kim sắc kiếm mang.Biểu tình của hắn rất nghiêm túc, khẽ quát một tiếng, hai tay kiếm quyết vừa chuyển, chỉ pháp biến ảo, ba đạo kiếm mang giống như được một lực lượng vô hình dẫn dắt rất nhanh mà biến ảo.“Bồ, đây là tam tài trận!”

Trước mặt Tả Mạc xuất hiện kiếm trận được hợp thành từ kiếm mang, kiếm trận lưu chuyển không ngừng!”

“Tứ tượng trận!”

Tả Mạc lại đánh thêm một đạo kiếm quyết khác, kiếm trận biến đổi, tam tài hoá tứ tượng, trấn thủ tứ phương, khí tức vừa rồi linh động bỗng nhiên ngưng trọng.…“Ngũ hành trận!”…“Thiên diệu Thất Tinh kiếm trận!”…Hai mắt Cao Kiếm Đình nhìn chằm chằm vào kiếm trận do tên trẻ tuổi trước mặt thi triển, đầy vẻ sợ hãi.

Với nhãn lực của nàng, nhìn ra được mỗi đạo kiếm mang người trẻ tuổi đánh ra mới chỉ là nhập môn thôi.

Nhưng, tính chất của mỗi một đạo kiếm mang là hoàn toàn bất đồng.

Nếu như thế, chỉ có thể nói người này sở học hỗn tạp, nàng tuyệt đối sẽ không kinh ngạc như thế.Nhưng vị trẻ tuổi này lại làm được hơn thế, đó là mang những kiếm mang bất đồng dung hợp thành kiếm trận!Kiếm trận trước mặt người trẻ tuổi này nàng xem không hiểu lắm nhưng số kiếm mang lại đạt tới ba mươi sáu loại.Những kiếm mang này rất phổ thông nhưng hợp thành kiếm trận thì uy lực đại tăng!

Đứng xa mà nhìn, nàng cảm thụ được hàn ý nhè nhẹ của kiếm trận.Thủ đoạn loại này thật quá thần kì!Lợi hại!Người trẻ tuổi này rốt cuộc lai lịch như thế nào?Nàng hồn nhiên không chú ý rằng tình thế giương cung bạt kiếm lúc trước đã dần lắng xuống, mọi người đều bị hấp dẫn bởi kiếm trận trước mặt Tả Mạc!

Vô luận là tu giả Thiên Thuỷ giới hay là tu giả Tiểu Sơn giới, tất cả trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên khiếp sợ!Bỗng dưng Tả Mạc trợn tròn hai mắt, hét lớn một tiếng: “Bồ, nhìn cho kĩ!”

Chương 306 : Pháp quyết nhập trận .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckHai má Tả Mạc bỗng phồng lên, tròng mắt trợn thành hình tròn, y như con cóc phồng hai má, dùng sức thổi mạnh!Phù!Một luồng lửa đỏ từ trong miệng hắn phun ra!Lập tức vô số ngọn lửa nhỏ bé như mưa rơi vào trong kiếm trận.̀m!Kiếm trận lập tức lóe sáng, vô số tia lửa đỏ lơ lửng bay lượn trong đó, trong sát khí lẫm liệt lại thêm một luồng khí tức quyết liệt.Cũng đồng thời, đôi tay Tả Mạc biến đổi, Tiểu Vân Vũ quyết thành hình, cơn mưa óng ánh cũng chìm vào trong kiếm trận, vô số giọt nước trong suốt chuyển động trong trận.

Nước lửa tách biệt rõ ràng, rất đễ nhìn song không ai bị vẻ mỹ lệ của nó hấp dẫn, Thủy Hỏa kiếm trận tỏa ra khí tức nguy hiểm khiến người nhìn vào tim đập chân run.“Bồ, sao, chẳng phải thành công rồi sao?”

Tả Mạc lộ vẻ vô cùng đắc ý.Đây là cách hắn nghĩ ra.Sauk hi đọc xong hơn một trăm bộ ngọc giản, Tả Mạc phát hiện tuy phẩm chất đều không tồi nhưng lại không có pháp quyết nào khiến người ta sáng mắt.

Lúc ấy hắn mới đột nhiên phát hiện tầm mắt của mình bất tri bất giác đã tăng lên rất nhiều.Bất quá hắn đột nhiên phát hiện những pháp quyết kiếm quyết này tuy phẩm giai cũng không tính là xuất sắc nhưng lại đủ mọi chủng loại, mỗi bộ ngọc giản đều có điểm độc đáo của nó.

Hắn đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ to gan, có thể dung hợp những pháp quyết trong đống ngọc giản này lại không?Vì vậy, hắn nghĩ tới phù trận.Kiếm mang pháp quyết tính chất khác nhau, có biến hóa cực kỳ phong phú, vừa hay có thể dung nhập vào trận.Lợi dụng kiếm mang khác nhau, pháp quyết bố trận, độ khó trong đó cũng khá kinh người.Cách nghĩ này vừa nảy sinh, hắn đã kết luận, thật hấp dẫn!

Nhưng hắn không to tiếng, sáu loại biến hóa của Đại Nhật ma thể khiến trong lòng hắn cực kỳ thèm thuồng, nghe Bồ yêu nói có thể đối kháng với tu giả kim đan.

Hắn ráng kiềm chế thèm muốn trong lòng, tốn thời gian một tháng mới ngẫm nghĩ kỹ mọi chi tiết, tất cả đều trở thành lý luận, rồi mới bố trí thành như vậy.Khuôn mặt Tả Mạc vô cùng đắc ý nhưng tim lại đập loạn không ngừng.

Mãi tới khi hoàn thành kiếm trận, tảng đá treo trong lòng hắn mới buông xuống.Ha ha, về sau những việc thế này nên làm ít thôi, hồi hộp chết anh mất!“Không… không thể nào…”

Chẳng qua khi Tả Mạc thấy Bồ yêu trợn mắt há hốc mồm, mọi tâm tình khẩn trương đều bị hắn ném lên chín tầng mây, toàn thân thoải mái không nói nên lời!“Thần Dẫn thuật!”

Bồ yêu bỗng trợn trừng đôi mắt, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.“Thần Dẫn thuật?

Nó là cái gì?”

Tả Mạc gãi gãi cái đầu hòa thượng của mình.Bồ yêu vẫn nhìn chăm chăm vào Tả Mạc, ánh mắt quái dị vô cùng, nhìn chăm chú tới mức trong lòng Tả Mạc phát sợ.“Bồ, ta không hứng thú gì với yêu…”

Tròng mắt Bồ yêu vẫn dán chặt vào Tả Mạc, nửa ngày không nói một câu.Một lúc sau, Tả Mạc thực sự không nhịn nổi: “Bồ, không phải ngươi định chơi xấu đấy chứ!”

Tiếp theo hắn không nói hai lời, đôi tay lại biến đổi:” Ngươi xem, ta dùng Minh quang quyết làm căn cơ, lại dùng Huyền Hỏa quyết, Linh Mộc quyết, lấy mộc sinh hỏa, dùng tới Hắc Diệu quyết nối tiếp, tạo thành thế đuôi hổ lửa, công kích hung mãnh!”

Trước mặt hắn, một phù trận tựa như mãnh hổ thành hình, một cái đuôi lửa kéo dài lên giữa không trung, lạnh lẽo lẫm liệt.Cao Kiếm Đình tận mắt thấy cảnh tượng này, không nhịn nổi hít một hơi lạnh.

Thiếu niên chỉ trong một cái búng tay, các pháp quyết đánh xuống như mưa, trùng trùng điệp điệp, phù trận nháy mắt đã thành hình.Đây là thủ pháp gì vậy?Với tu vi nhãn lực của nàng, mỗi động tác của Tả Mạc nàng đều thấy rõ.

Song nối tiếp những động tác đó lại thành một chuỗi nàng lại không hiểu.

Nhưng trận pháp như đuôi hổ lửa này tỏa ra khí tức cực kỳ hung bạo, ùa tới mặt.Thủ đoạn khó tưởng tượng như vậy, nàng chưa từng nghe qua.Trong mắt nàng, thiếu niên ngồi trên đầu thuyền đột nhiên trở nên cao thâm khó lường.

Chẳng lẽ là đệ tử đại môn phái nào, đặc biệt ra ngoài lịch lãm?

Đây là phỏng đoán hợp lý nhất mà nàng có thể nghĩ ra.Những người phụ trách tối cao của các thế lực khác lúc này sắc mặt cũng lộ vẻ ngưng trọng.Động tác này của Tả Mạc thực sự vô cùng tinh diệu, chấn nhiếp toàn trường.Tuy không biết vì sao thiếu niên này lại biểu diễn như vậy trước mặt mọi người nhưng các thế lực cũng không khỏi lẩm bẩm trong lòng.“Sao ngươi biết Thần Dẫn thuật?”

Bồ yêu vẫn nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, hỏi dồn từng chữ một.“Thần Dẫn thuật là cái gì?” tả Mạc tò mò hỏi lại.Bồ yêu lại nhìn Tả Mạc một lúc lâu rồi mới mở miệng nói tiếp: “Vậy ngươi làm sao khống chế những pháp quyết này?”

“Thần thức thôi!”

Tả Mạc có phần kỳ quái nhìn Bồ yêu: “Đương nhiên là dùng thần thức rồi, thứ này rất đơn giản mà!

Đây, ngươi xem.”

Hắn bấm tay búng ra, một sợi chỉ lửa trôi nổi trước mặt hắn, cũng không thấy hắn có động tác gỉ, sợi lửa kia như bị lực hút vô hình kéo đi, chuyển động quanh người Tả Mạc.“Chẳng lẽ ngươi không làm được?”

Tả Mạc càng cảm thấy kỳ quái: “Không phải chứ!

Thủ pháp đơn giản như vậy chẳng lẽ không phải yêu nào cũng làm được áo?”

“Ngươi có thể khống chế nhiều nhất bao nhiêu sợi?”

Bồ yêu không đáp mà hỏi ngược lại.“Vậy thì nhiều!”

Tả Mạc không nói hai lời, ngón tay liên tiếp búng ra, từng ngọn lửa lơ lửng trong không trung, trong phút chốc quanh người hắn đã lơ lửng hơn trăm ngọn lửa.

Thần thức Tả Mạc vừa động, thao túng những ngọn lửa này chuyển động đủ các loại.“Được!

Mai ta sẽ đưa ngươi sáu loại biến hóa của Đại Nhật ma thể!”

Bồ yêu đột nhiên nói, mười phần dứt khoát.Tả Mạc lập tức mặt mày hớn hở, tên Bồ yeu này tuy nhiều tính xấu nhưng thường thường đã đồng ý rồi sẽ không nuốt lời.“Ngươi xử lý những chuyện trước mắt đi đã.”

Bồ yêu tiếp tục nói.Tả Mạc sững lại, giọng điệu Bồ yêu đột nhiên chuyển thành có phần hòa hoãn, điều này khiến hắn có chút không quen.

Ảo giác, nhất định là ảo giác!Hắn vừa tự nhủ không được đắc ý mà lơ đãng, vừa đánh giá tình huống trước mắt.Vừa nhìn một cái, lập tức giật nảy mình.Có chuyện gì vậy…Bốn phía im ắng không chút tiếng động, ai nấy đều nhìn vào hắn, tuy da mặt Tả Mạc vốn dày cũng cảm thấy da đầu tê dại.

Chẳng lẽ mình vừa mới mất mặt trước mặt nhiều người như vậy sao?Xong rồi xong rồi!Trong lòng thắn than vãn không thôi, chẳng qua da mặt quả thực rất dày, vẻ mặt ngược lại lại nhanh chóng trấn tĩnh lại.Tả Mạc làm bộ làm tịch mở miệng hỏi: “Này, có chuyện gì vậy?”

Tạ Sơn Ma Phàm nghe được câu này thiếu chút nữa rơi thẳng từ rên trời xuống.

Bọn hắn hai mặt nhìn nhau, ông chủ làm ra như vậy, giờ không ngờ lại hỏi bọn họ có chuynej gì?Sắc mặt Công Tôn Sai không đổi, ho nhẹ một tiếng, nói với Tông Như ở bên cạnh: “Ừm, bên ngoài gió lớn, ta vào trong khoang nghỉ ngơi chút!”

Nói xong đi thẳng vào trong khoang thuyền, Tông Như có phần quái dị xòe bàn tay ra, rõ ràng không có gió mà.Thấy nửa ngày vẫn không ai trả lời, Tả Mạc có phần thẹn quá hóa giận, chỉ vào Ma Phàm nói: “Ngươi nói đi!”

Ma Phàm thầm than xui xẻo, bên cạnh truyền tới tiếng cười lén của đám người Tạ Sơn, Lôi Bằng, song hắn không thể không ráng bay tới bên người Tả Mạc: “Ông chủ, cái này, ngài xem…”

Hắn chỉ vào đám tu giả Thiên Thủy giới đối diện trên không trung.Tả Mạc theo ngón tả Ma Phàm nhìn về phía đám tu giả Thiên Thủy giới trước mặt, nghiêng đầu nhìn một hồi: “Bọn chúng không cho chúng ta đi qua?”

Lời này vừa thốt ra, xoẹt một tiếng, đám tu giả Tiểu Sơn giới không khỏi nắm chặt pháp bảo trong tay, mắt lộ vẻ hung tợn.Đám người Cao Kiếm Đình nhĩ lực phi phàm, nghe được câu này của Tả Mạc tim cũng hơi đập loạn lên.

Nếu như nói vừa rồi bọn họ chẳng qua chỉ kiêng kỵ nhân số tu giả Tiểu Sơn giới mà thôi thì giờ tận mắt thấy thủ pháp bộ trận quái dị tuyệt luân của Tả Mạc, họ lại càng kiêng dè lai lịch của hắn.Động tác của tu giả đối phương rơi vào trong mắt họ càng khiến trong lòng phát lạnh.Bọn họ thầm than không hay trong lòng, song lúc này nếu mở miệng lộ thế yếu, họ lại cảm thấy có phần mất mặt.Đúng lúc này, Dung Vi đột nhiên lên tiếng: “Thành chủ đừng giận, chắc hẳn là chư vị đồng đạo không biết thành chủ giá lâm, phản ứng có phần hơi quá.

Xin thành chủ cho phép tại hạ lên nói chuyện một chút.”

Dung Vi trong lòng vô cùng khẩn trương, nàng tận mắt thấy trận chiến ở thành Kim Ô, Tả Mạc ngay cả Minh Tiêu lão tổ cũng không để trong mắt, những người trước mắt nếu khiến hắn nổi giận, sợ là hôm nay nơi này thực sự sẽ máu chảy thành sông.Thật không dễ chạy khỏi Tiểu Sơn giới, giờ lại bị người ta chặn ở cửa vào Thiên Thủy giới, trong lòng Tả Mạc cũng có phần không tốt.Hắn mang theo mọi người tranh đấu sống sót ở Tiểu Sơn giới lâu như vậy, trên người cũng nhiều thêm vài phần khí thế sát phạt.

Chẳng qua hắn cũng không muốn vừa tiến vào Thiên Thủy giới đã xung đột với những thế lực bản địa, vì vậy quay sang cám ơn Dung Vi: “Vậy đành làm phiền Dung cô nương rồi!”

Dung Vi vội vàng bay tới chỗ đám người Thiên Thủy giới.Dung Vi của Ô Hậu phủ, tu giả bình thường có lẽ không biết nhưng thủ lĩnh của tám thế lực đương nhiên nhận ra.

Chỉ thấy Dung Vi đi tới nhỏ giọng nói với mọi người một lát, những tu giả Thiên Thủy giới đối diện Tả Mạc chủ động tản đi.Tả Mạc có phần kinh ngạc, xem ra Ô Hậu phủ này thật không đơn giản!Nghĩ tới chuyện Ô Hậu phủ đang điều tra chuyện sao hiện ban ngày, trong lòng Tả Mạc cũng cảm thấy phiền toái.

Bị một thế lực có bối cảnh không đơn giản theo dõi, cảm giác này thật không tốt.Dung Vi trở về, thoải mái cười: “May là không làm nhục mệnh!”

Tả Mạc không khỏi cảm tạ, năm chiếc thuyền vận nô chậm rãi khởi động, mang theo tầng tầng lớp lớp tu giả tiến vào Thiên Thủy giới.Cao Kiếm Đình chăm chú nhìn vào đội ngũ khổng lồ này, trong lòng cực kỳ lo lắng.

Giờ nàng chỉ hy vọng năm chiếc thuyền vận nô này không phải là chiến lợi phẩm do hai bên xung đột trực tiếp rồi bị thu làm chiến lợi phẩm.Không được, chuyện này phải truyền tới cho chưởng môn ngay!Lập tức, nàng không dám để lỡ, lấy ra một con hạc giấy, sau khi viết xong bèn truyền linh lực vào, đưa mắt nhìn nó biến mất nơi chân trời.Cùng lúc đó, hơn trăm con hạc giấy bay lên, biến mất ở chân trời.Tiến vào Thiên Thủy giới, tâm tình của Tả Mạc hoàn toàn yên tĩnh lại.

Lúc chạng vạng bọn họ đã tới tòa thành lớn đầu tiên ở Thiên Thủy giới.

Đông đảo tu giả xuất hiện trên trời như vậy khiến cho những tu giả bản địa cực kỳ kinh hãi.May là Dung Vi thức thời đi ra trấn an mới khiến mọi người bình tĩnh lại.Tả Mạc thấy vậy bèn dứt khoát dựng trại đóng ở một ngọn núi bên ngoài thành.Thiên hạ không bữa tiệc nào không tới lúc tàn, rất nhiều tu giả lúc này liên tiếp tới cáo biệt Tả Mạc.

Hắn cũng không níu kéo, chào tạm biệt, chúc phúc.

Một lúc sau, kiếm quang hiện lên như mưa trên bầu trời, tiêu biến nơi chân trời.Bọn họ sống sót rời khỏi Tiểu Sơn giới, thực lực bản thân không chút nghi ngờ, ở Thiên Thủy giới hẳn sẽ sống tốt.Suy nghĩ một chút, Tả Mạc triệu tập mọi người lại, tiêu trừ cấm chế trên thân thể họ.

Hắn có chút xúc động nhìn đám người, đáy lòng đột nhiên có phần kiêu ngạo.“Nói thực ra, lúc đó hạ cấm chế với mọi người cũng là bất đắc dĩ.

May là chúng ta giờ đã thoát khỏi Tiểu Sơn giới, từu nay mọi người đều tự do, muốn đi đâu cứ đi!

Mỗi người đến chỗ lão Bao lĩnh năm viên tinh thạch cấp bốn!”

Đám người khẽ xao động nhưng vẫn im lặng không nói gì, không ai chuyển động.Tả Mạc thấy không ai chuyển động, cảm thấy phiền toái, phất phất tay: “Cho các ngươi đi thì đi đi!”

Nói xong xoay người rời khỏi.Trong bóng đêm, ánh trăng như nước.Chương 307 : Thành Minh Thủy .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc ngồi trên một tảng đá ở đỉnh núi nhìn ánh trăng, A Quỷ trầm mặc ngồi bên cạnh hắn.Công Tôn Sai tìm được Tả Mạc, nhìn hắn mà cười.“Cười cái gì?”

Tả Mạc khó chịu nói, hắn hỏi: “Thành sư đệ đâu?”

“Hắn còn đang nghiên cứu linh thú của mình, nghe nói đang tới giai đoạn mấu chốt.”

Công Tôn Sai tìm một tảng đá ngồi lên bên cạnh Tả Mạc, vươn thân vặn lưng: “Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi chút, ở Tiểu Sơn giới, đệ ngủ không an giấc chút nào.”

“Huynh cứ tưởng phần tử cuồng chiến không cần phải nghỉ ngơi chứ.”

Tả Mạc lườm hắn một cái nói.“Ồ, chủ yếu là mới lên tay được không lâu.”

Công Tôn Sai thẹn thùng cười, Tả Mạc biểu tình hung hãn.“Vì sao để cho bọn họ đi?”

Giọng Công Tôn Sai trở nên nghiêm túc.Tả Mạc đảo cặp mắt trắng dã: “Nuôi không nổi.

Ngươi biết nuôi nhiều người như vậy thì áp lực lớn thế nào không?

Ừ, tại Tiểu Sơn giới có thể cướp đoạt nhưng ở chỗ khác thì không làm thế được.

Không lo việc nhà không biết quý củi gạo dầu muối.

Cái khác không nói, Chu Tước doanh mỗi ngày tiêu dùng hết bao nhiêu trong lòng đệ cũng biết.

Dù sao, mọi người kề vai tác chiến, có hợp có tan.”

Tiêu dùng của Chu Tước doanh Công Tôn Sai biết rất rõ, hắn cũng hiểu, nếu giữ mọi người lại khẳng định không thể nổi.Thiên Thuỷ giới so với Tiểu Sơn giới thì phồn vinh hơn nhiều, thế nhưng địa bàn sớm đã được chia sạch, nếu như muốn nhúng tay vào nhất định phải động thủ với thế lực khác.

Công Tôn Sai không sợ chiến đấu, nhưng như thế bọn họ sẽ trở thành công địch của toàn bộ Tiểu Sơn giới, điều này không ổn.“Phỏng chừng sẽ không ít người ra đi.”

Công Tôn Sai nói: “Tới Thiên Thuỷ giới rồi, lòng người cũng dao động à.”

“Như vậy cũng tốt.”

Tả Mạc nói.Hai ngươi nhất thời rơi vào trầm mặc.Một lát sau, Công Tôn Sai nhìn thoáng qua Tả Mạc ở bên, lại liếc mắt nhìn A Quỷ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh: “Kế tiếp, chúng ta đi đâu?

Ừ, không cần nói những lời vô nghĩa.”

Tả Mạc trong lòng ấm áp, nói: “Huynh muốn đi tìm Thuỷ Vân Thai.”

“Thuỷ Vân Thai?”

Công Tôn Sai nhìn thoáng qua A Quỷ: “Vì A Quỷ sao?”

“Ừ!”

Tả Mạc gật đầu: “Huynh cũng không biết quan hệ giữa huynh và A Quỷ rốt cuộc là cái gì.

Nhưng nàng vì cứu huynh mà thành ra như vậy, huynh không thể không làm gì được.”

“Đúng đấy.”

Công Tôn Sai mặt tán thành, ngay lập tức hứng thú nảy sinh, gào to: “Vì A Quỷ!”

Chúng ta đi tìm Thuỷ Vân Thai!”

Tả Mạc trong lòng cảm động khó giải thích được, trên mặt không khỏi nở nụ cười.“Hắc hắc, tốt nhất phải chiến đấu chút chút!

Chỉ nghĩ đến đệ đã thấy kích động!”

Công Tôn Sai thản nhiên nói.Quả nhiên là phần tử cuồng chiến à…“Ơ, Thuỷ Vân Thai rốt cuộc tìm ở đâu?

Có thể mua được không?”

Công Tôn Sai hỏi.“Không biết.”

Tả Mạc lắc đầu, hắn nhìn thoáng qua A Quỷ, nói: “Từ từ tìm hiểu đi.”

Bỗng nhiên trong lòng khẽ động, hắn lấy ra âm khuê từ trong giới chỉ.

Ánh mắt Công Tôn Sai bị hấp dẫn, rất kinh ngạc: “Sư huynh luôn mang theo thứ này à!

Lâu lắm rồi không được nghe!”

“Đúng vậy, lâu rồi không được nghe.”

Tả Mạc quán nhập linh lực vào trong âm khuê.Thanh âm du dương từ trong âm khuê bay ra, thân thiết nói không nên lời.Dưới ánh trăng, Tả Mạc cùng Công Tôn Sai thích thú ngồi nghe âm khuê, A Quỷ ngồi ở bên, yên tĩnh dị thường.Sáng sớm ngày thứ hai.Đêm tối hôm qua, đối với rất nhiều người mà nói thật sự rất gian nan.

Rất nhiều người mắt đầy tơ máu, lộ ra vẻ trầm trọng.

Người trong doanh địa so với bình thường giảm đi rất nhiều.Công Tôn Sai vẻ mặt rất nhẹ nhàng, Chu Tước doanh không một ai đi.

Đi nhiều nhất là Đông Tây lưỡng doanh, lưỡng doanh hai nghìn người chỉ còn lại bảy tám trăm tên nòng cốt.“Chu Tước doanh vẫn đủ.”

Công Tôn Sai cười nói.Chu Tước doanh không đi, Vệ Doanh không đi, Đông Tây doanh tán đi phân nửa cũng không ngoài dự liệu của Tả Mạc, khiến hắn cảm thấy bất ngờ chính là luyện khí bộ.

Tu giả luyện khí bộ không ai đi.Tả Mạc nhìn xuống, trong lòng rất cảm động.Mở miệng thiên ngôn vạn ngữ đến bên mép lại không biết nên nói gì.“Đâm đầu vào đây làm gì?

Để làm gì!”

Lời kêu gọi của Tả Mạc khiến mọi người ở dưới được một trận cười, sự thương cảm bởi chia tay lúc trước đã tan đi rất nhiều.Dung Vi tận mắt nhìn thấy điều này, trong lòng sinh ra rung động.

Nàng càng cảm thấy nhìn không thấu thành chủ Kim Ô, ngày hôm qua nghe thấy thành chủ Kim Ô cho phép mọi người li khai, nàng thất kinh.

Sao lại có người muốn suy giảm thực lực của bản thân chứ?Mà việc trước mắt, nhìn thấy ánh mắt kiên định của đám tu giả thành Kim Ô, trong lòng nàng đã hiểu.Đội ngũ trước mắt càng thêm gắn bó, càng thêm đoàn kết, dẫu bọn họ có gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa cũng tuyệt đối không dễ dàng bỏ cuộc!Thành chủ Kim Ô nhìn như suy yếu lực lượng của chính mình nhưng thực tế chủ lực không tổn hại gì, đội ngũ càng thêm tinh thuần, thực lực trái lại tăng thêm một bậc, năng lực sinh tồn càng mạnh hơn!Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi kia, Dung Vi cảm thấy hơi bất ngờ.

Thoạt đầu liếc nhìn qua Tả Mạc cũng không có chỗ nào xuất chúng, nhưng những gì người trẻ tuổi này làm đều thành thục hơn xa người bình thường.Nàng bỗng nhiên ý thức được, cho dù thành chủ Kim Ô không có môn phái thần bí đằng sau lưng, với năng lực của hắn cũng sẽ không phai mờ trong lòng mọi người.Trong lúc nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên Tả Mạc quay sang: “Dung cô nương, không biết thành thị đứng đầu Thiên Thuỷ giới ở chỗ nào?”

Dung Vi thu liễm tâm thần, mỉm cười nói: “Thiên Thuỷ giới có hai mươi tám trọng trấn, phồn hoa nhất phải kế tởi thành Minh Thuỷ.

Không biết thành chủ có tính toán gì không?”

“Ồ, ta có một lượng lớn đồ cần thanh lý, thuận tiện mua thêm vài thứ nữa.”

“Nếu vậy thì thành Minh Thuỷ là vô cùng thích hợp.

Mấy cửa hàng đứng đầu Thiên Thuỷ giới tất cả đều ở thành Minh Thuỷ.”

Dung Vi lập tức mỉm cười nói: “Tệ phủ cũng ở thành Minh Thuỷ, cùng mấy nơi đó cũng có chút giao tình, có thể tận lực một hai phần tâm lực.”

Tả Mạc vội vàng cảm tạ: “Đa tạ Dung cô nương!”

Tô Nguyệt xem hết giấy hạc do Cao Kiếm Đình truyền đến, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Tô Nguyệt phong tư yểu điệu, cũng là một nữ nhân sáng giả ở nơi mỹ nữ như mây Bách Hoa Minh.

Nàng quản Bách Hoa Minh đã hai mươi năm, tính tình khôn khéo, cùng các môn phái có quan hệ rất tốt.

Đệ tử dưới tay cũng có nhiều người kết duyên với các đệ tử kiệt xuất của các môn phái, căn cơ thâm hậu.“Việc này tạm thời không nên vọng động.”

Tô Nguyệt trầm ngâm nói: “Xem rốt cuộc lai lịch của bọn hắn là gì.”

“Vâng!”

Đệ tử phía dưới cung kinh nói.“Bọn họ bây giờ đến đâu rồi?”

“Ngày hôm qua chạng vạng đã đến ngoài thành.”

Nữ đệ tử lưu loát đáp: “Là do Dung Vi cô nương dẫn bọn hắn tới.”

“À.”

Tô Nguyệt có chút bất ngờ, ngay lập tức lộ ra biểu tình trầm tư, nàng hơi không hiểu, Dung Vi rốt cuộc có quan hệ như thế nào với thành chủ Kim Ô kia.Ô Hậu Phủ phủ sâu như biển, ngoại nhân khó nhìn thấy đáy nhưng Bách Hoa Minh cơ sở ngầm vô số, am hiểu nhất chính là tìm hiểu tin tức, Tô Nguyệt cũng có thể nhìn thấy ít nhiều.

Nếu như luận các thể lực ở thành Minh Thuỷ thì Tô Nguyệt kiêng kị nhất chính là phủ Ô Hậu.Ô Hậu Phủ tuy rằng xưa nay ít tiếng, không hỏi thế sự, bản thân Ô Hậu cũng chuyên tâm tu luyện.

Nhưng tất các dấu hiệu đều chỉ ra rằng đằng sau Ô Hậu có bối cảnh rất sâu đậm.

Trước đây, Tô Nguyệt đã nhận ra điểm này nhưng mấy năm nay, vô luận nàng điều tra như thế nào cũng không thể có kết quả.Mà Dung Vi lại đúng là người đứng đầu Ô Hậu Phủ mấy năm nay.Tô Nguyệt cảm thấy có chút gì đó không bình thường.Ngay khi nhìn thấy thành Minh Thuỷ, Tả Mạc khá chấn động.

So với Đông Phù, quy mô của thành Minh Thuỷ còn lớn hơn vài chục lần, toàn bộ bầu trời độn quang như mưa, như nước chảy.

Bầu trời thành thị bập bềnh to nhỏ hàng trăm đảo nhỏ, những phòng ốc được xây dựng ở trên mây cũng muôn màu muôn vẻ, ánh sáng các loại của cấm chế, phù trận như ẩn như hiện.Thiên Thuỷ giới so với Thiên Nguyệt giới thì phồn hoa hơn nhiều.Những người khác còn tốt, Tả Mạc, Công Tôn Sai, Thuần Vu Thành ba huynh đệ chưa từng nhìn qua bộ mặt thành thị mỗi người đều mắt chữ a, mồm chữ o, vẻ mặt ngạc nhiên.Vi Dung luôn quan tâm đến bọn họ trong lòng âm thầm buồn bực, biểu hiện của ba người này như nào cũng không giống từ những đại môn phái đi ra.Nhưng nàng cũng không nghi ngờ, rất nhiều đệ tử của các đại môn phái vì chuyên tâm tu luyện, chưa bao giờ đi ra ngoài.

Có người thậm chí vài chục năm chưa từng bước qua sơn môn một bước.Nàng không những không toát ra vẻ khó chịu mà còn nhiệt tình giới thiệu.“Minh Thuỷ thành là tinh hoa của Thiên Thuỷ giới, bản giới có bốn phần linh mạch tụ tập tại đây, động tiên nhiều nhất.

Nếu thành chủ muốn ở đây phát triển không ngại mua mấy động tiên dùng cho việc tu luyện là vô cùng thích hợp.”

Động tiên đối với Tả Mạc không có chút hấp dẫn, thân thể hắn là ma thể có thể tự động hấp thu linh lực trong thiên địa, hơn nữa có thể loại bỏ tạp chất, không cần động tiên.Những người khác đối với động tiên cũng không có hứng thú.Trong lòng Dung Vi càng thêm chắc chắn thành chủ Kim Ô thành xuất thân từ đại môn phái, đối với tu giả bình thường mà nói, động tiên là nơi bọn họ ưa thích, cũng là nguyện vọng đầu tiên của họ.

Rất nhiều tu giả mục tiêu phấn đấu cả đời là có được một toà động tiên.Chỉ có đệ tử đại môn phái mới có thể không vì động tiên mà buồn phiền.Đoàn người Tả Mạc trùng trùng điệp điệp, doanh địa đóng quân ở một chỗ đất hoang ngoài thành.

Điều khiến Tả Mạc buồn phiền là đất hoang ở ngoại thành Minh Thuỷ đều đã có chủ.

Chỉ khi Dung Vi đứng ra mọi chuyện mới ổn thoả.Bọn Thúc Long đối với việc đi dạo thành không có chút hứng thú, Thúc Long cuồng nhiệt tu luyện khiến Tả Mạc phát ngượng.

Hắn gương mẫu như thế khiến mỗi người trong Vệ Doanh đều tu luyện điên cuồng.Người của luyện khí bộ cũng lưu lại doanh địa, chỉ có Tôn Bảo và Cát Vĩ đi theo.

Ngoài ra, Bao Dịch cũng không thể thiếu.

Sau khi cân nhắc Công Tôn Sai còn dẫn theo ba bộ tu giả, Thiên Phong khúc cũng cùng đi.Nhưng ngay cả như vậy, đoàn người cũng cực kì nổi bật.Nhất là sát khí của Chu Tước doanh trải qua chiến hỏa rèn luyện cùng những hộ vệ phổ thông là hoàn toàn khác biệt.

Những kẻ sáng mắt nhìn thấy tự nhiên không tránh khỏi có chút suy đoán.Cũng may Dung Vi ở Minh Thuỷ thành có nhiều người biết đến, chỉ thấy thỉnh thoảng có người tiến đến chào hỏi.Bỗng nhiên, tâm thần Dung Vi khẽ động, ngẩng đầu nhìn thấy một hạc giấy bay tới.Hạc giấy nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay nàng, nàng mở ra, sau khi đọc xong lại lộ ra vẻ ngỡ ngàng.Hậu gia không ở trong phủ!Nàng được phủ vệ trong phủ hồi tin, Hậu gia nửa tháng trước đi ra ngoài đến nay chưa về.

Dung Vi hơi tiếc, nàng vốn muốn đưa thành chủ Kim Ô đi gặp Hậu gia, Hậu gia kiến thức rộng rãi, nói không chừng có thể tìm ra lai lịch của họ.Trước mắt, đành phải thôi vậy.

Trong lòng nàng thấp thỏm, liền hướng Tả Mạc hạ thấp người xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, Dung Vi không biết Hậu gia ra ngoài nửa tháng, đến nay chưa về.

Trong phủ có chút hỗn loạn, Dung Vi trước tiên cáo từ, xin thành chủ đừng trách.”

Tả Mạc nghe vậy, vội vàng nói: “Dung cô nương đã giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta cảm kích vạn phần, cô nương cừ tuỳ tiện!

Chúng ta có thể tuỳ tiện mua sắm!”

Dung Vi lo lắng tình hình nội phủ nên cáo từ ly khai.Đoàn người đi dạo không bao lâu, thần sắc Tả Mạc khẽ động, bỗng nhiên dừng bước, có người đi theo bọn họ!P/S: đã editChương 308 : Côn đồ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc nháy mắt ra dấu, mọi người hiểu ý cố ý nhắm nơi hẻo lánh mà đến."

Các hạ theo chúng ta là có ý gì?"

Tả Mạc lạnh lùng nhìn gã tu giả hạc phát đồng nhan, mình khoác đạo bào màu vàng trước mặt.

Nơi đây tuy hẻo lánh, nhưng đi ngang qua vẫn không ít tu giả, nhưng khi những tu giả này nhìn thấy lão đạo hoàng bào, sắc mặt không khỏi đại biến mà vội vã tránh xa!"

NHóc con không ngờ rất khá, có thể phát hiện ra lão tổ."

Vị lão giả này khẩu khí quá lớn, đối diện với đoàn người Tả Mạc mà không hề sợ hãi.Ba bộ của Chu Tước doanh lúc này yên lặng, đã chẩn bị chiến đấu xong, sẵn sàng phát động."

Ta khuyên các ngươi chớ có lộn xộn."

Hoàng bào lão đạo cười hắc hắc: "Tránh phải chịu khổ dưới tay lão tổ."

Tả Mạc nhướn mắt, sao thời này khẩu khí mọi người đều lớn thế?Nhưng vừa tới Minh Thủy thành, Tả Mạc cũng không muốn gây sự, liếc hoàng bào lão đạo: "Các hạ theo chúng ta lâu như vậy, hẳn không phải tới đây nói chuyện tào lao chứ."

"Hắc hắc, nhóc con, cái pháp bảo trên người mi dù sao mi cũng không dùng được.

Chi bằng để lão tổ dùng có được không?"

Hoàng bào lão đạo cười dài nói.Tả Mạc hơi bất ngờ, trong lòng khẽ động, ngoài miệng nói: "Pháp bảo?

Ta có rất nhiều pháp bảo, không biết thứ các hạ nói là cái gì?"

"Trong cả đống sắt rỉ đồng nát trên người mi, có thể xưng được với pháp bảo chỉ có một cái.

Hẳn là là pháp bảo cấp bảy!"

Hoàng bào lão đạo nheo mắt, hiện lên vẻ tham lam.Pháp bảo cấp bảy, Tả Mạc ngầm rùng mình, số người biết chuyện đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn rơi vào tay mình ít đến thương cảm, lão đạo này sao lại biết?"

Các hạ nói đùa!

Pháp bảo bảy không phải là thứ mà tại hạ có thể có!"

Tả Mạc thề thốt phủ nhận."

Chớ giả ngây giả dại trước mặt lão tổ."

Sắc mặt hoàng bào lão đạo chuyển lạnh, tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Lão tổ không muốn nghe mi láo nháo, nếu như thức thời ngoan ngoãn dâng lên, lão tổ tất không thiếu chỗ tốt cho mi."

"Lời này của các hạ ý gì?"

Tả Mạc thản nhiên nói, ánh mắt chuyển lạnh."

Hắc, chớ cho rằng dán mác Ô Hậu Phủ thì lão tổ không dám động các ngươi, hừ, dẫu là Ô Hậu có đích thân đến cũng không bảo vệ được các ngươi!"

Khí thế hoàng bào lão đạo đột tăng, linh lực xung quanh tựa như đột nhiên không khống chế được, xao động dị thường.Sắc mặt đám người Tả Mạc đại biến!Kim đan!Cái lão hoàng bào này không ngờ là kim đan!"

Hắc hắc!

Thức thời chút, ngoan ngoãn mà lấy ra đi.

Đừng để lão tổ phải tự tay động thủ, đến lúc đó mọi chuyện sẽ không hay!"

Giọng hoàng bào lão đạo bùi ngùi.Linh áp cường đại nặng như chì ép mọi người thở không nổi.

Cả đám Tả Mạc chưa bao giờ trực diện mà kình chống kim đan gần sát như thế, lúc đối kháng cùng Minh Tiêu lão tổ là ở không trung, lúc này cảm nhận hoàn toàn bất đồng.

Trong mắt bọn họ, thân hình hoàng bào lão đạo cao lớn như núi, còn bọn họ nhỏ bé như phù du, khó có thể lay động đối phương dẫu chỉ mảy may.Đối diện kim đan gần như thế, chỉ riêng linh áp kinh khủng đã đủ để khiến tuyệt đại đa số tu giả ngưng mạch mất đi ý chí chống lại."

Uy, không ngờ cũng có chút mài giũa!"

Trong mắt hoàng bào lão đạo hiện lên một tia kinh ngạc, ngay lập tức cười hắc hắc: "Đáng tiếc, trước mặt lão tổ cũng không đủ nhìn!"

Trong mắt hoàng bào lão đạo hiện lên một tia sáng.Mọi người chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên trầm xuống, không thể động đậy, cánh tay đều không nâng lên được, sắc mặt không khỏi kịch biến, lộ ra vẻ ngạc nhiên.Lực hành thổ!"

Ngươi..."

Tả Mạc trợn tròn mắt, nhưng thân hình không nhúc nhích được mảy may.

Hắn cuối cùng đã rõ vì sao đối phương muốn đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ!

Pháp quyết đối phương tu luyện chính là hành thổ.Cái này...

Là pháp quyết hành thổ gì chứ, thật bá đạo tuyệt luân!Tạ Sơn kêu lên một tiếng đau đớn, cố gắng tự thôi động linh lực, lại muốn thôi động kiếm quyết."

Có ý tứ, xem ra ngươi sắp tới kim đan rồi."

Hoàng bào lão đạo lại lần nữa lộ ra vẻ bất ngờ, nhưng lập tức lơ đễnh: "Chỉ tiếc, mạng ngươi không tốt."

Phốc.Tạ Sơn chỉ cảm thấy linh lực nghịch xông trong ngực, cổ họng chợt ngọt, cũng nữa nhịn không được mà phun ra một ngụm máu."

Đừng giãy dụa!"

Hoàng bào lão đạo tràn ngập trào phúng mà nhìn Tạ Sơn: "Vô dụng thôi.

Ngươi ta khác nhua một tuyến, nhưng cái tuyến này lại chính là chênh lệch như thiên với địa."

Nói xong, lập tức không hề để ý tới Tạ Sơn xoay người đi đến Tả Mạc."

Hắc hắc, chẳng lẽ bắt lão tổ phải động thủ sao?"

Hoàng bào lão đạo cười đắc ý, thản nhiên đi tới trước mặt Tả Mạc, ba ba tát vào mặt Tả Mạc vài cái, cười ha hả: "Lão tổ vận khí thực sự là không tệ, muốn cảm ơn mi đó nha!"

Khóe mắt tu giả Chu Tước doanh đồng loạt như muốn nứt ra, điên cuồng mà huy động linh lực, liều mạng mà giãy dụa!"

Thật không ngờ, bọn họ lại rất trung thành cơ đấy!"

Hoàng bào lão đạo cười hắc hắc, tay tiếp tục tát vào mặt Tả Mạc: "Nhưng vậy thì sao chứ?

Ha ha!"

Tả Mạc chịu đau, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Sao ngươi biết ta có pháp bảo này?"

Hoàng bào lão đạo đắc ý vô cùng: "Dạy ngươi một chút mánh khóe, pháp bảo cấp bảy đều có linh tính, mà lão tổ lại biết một môn phát quyết dò xét."

Hắn nhìn Tả Mạc từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở giới chỉ trên tay Tả Mạc, con mắt đột nhiên sáng ngời, cười ha hả: "Lão tổ giờ phải có thêm một khoản!

Không ngờ lại có nhiều nạp hư giới chỉ như vậy!"

Nói xong, lập tức đưa tay chộp tới giới chỉ trên ngón tay Tả Mạc.Khi ngón tay lão khó khăn tóm được tay Tả Mạc, biến cố chợt sinh!Cái tay chi đeo vài nhẫn nạp hư giới vốn không nhúc nhích, không hề dấu hiệu mà khẽ đảo, tóm lấy tay lão!Sắc mặt hoàng bào lão đạo đột nhiên biến: "Ngươi..."

Một cỗ cự lực cực kinh khủng từ tay truyền đến, hắn khống chế không nổi thân hình, hướng đối phương đánh tới.Không tốt!Hoàng bào lão đạo ứng biến cực nhanh, vừa muốn thôi động linh tráo, con ngươi đột nhiên lồi ra, thân hình tê rần, không tự chủ gập xuống thành hình con tôm,Một quyền phá sơn vỡ thạch đập vào bụng lão!Tả Mạc diện mục dữ tợn, hắn nửa bên mặt còn đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi rít gào: "Anh nhịn ngươi lâu quá rồi!"

Bịch bịch!Thân thể hoàng bào lão đạo run lên, lực lượng thật lớn khiến cả khuôn mặt lão cũng biến hình kịch liệt.Sau khi tu hành "Kim Cương Vi Ngôn", lực lượng của Tả Mạc đã cường đại rất nhiều, mà bây giờ thân của Tả Mạc là đại nhật ma thể, lực lượng đã đạt tới mức cực kỳ kinh khủng.

Thân thể của ma không có chỗ nào mà không mạnh mẽ đến cực điểm, đại nhật ma thể có thể đwnsg thứ hai trong hàng cấp giáo, về phương diện này sao có thể kém?Không những không kém, mà còn mạnh hơn nữa, mạnh hơn cả tưởng tượng của Tả Mạc.Kỳ thực khi thân hình bị cầm cố, hắn đã lưu dư lực.

Hắn đã nếm được lợi hại của đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ nên không hốt hoảng.

Lực lượng của đại nhật ma thể so với khi đó phải mạnh hơn nhiều.

Nhưng những người khác lại không có lực lượng kinh khủng như hắn.Một người chắc chắn đánh không lại đối phương, Tả Mạc đành phải tỏ ra yếu đuối dụ địch.Lúc này, hắn chỉ cảm giác thư sướng nói không nên lời, hắn chưa bao giờ cảm giác được nắm đấm tràn ngập lực lượng như thế, mỗi một quyền tựa hồ đều đem nộ khí trong lòng nhồi vào cơ thể hoàng bào lão đạo."

Lão tổ!

Hắc, ngươi không biết anh đây đã giết một lão tổ sao?"

Bịch bịch!"

Dám đoạt bảo bối của anh!

Sống không đủ sao?"

Bịch bịch!"

Dám vỗ mặt anh!

Ngươi xong đời!"

Bịch bịch bịch!Tả Mạc liên tiếp cuồng loạn đấm vài chục quyền, khi mỗi một quyền đập vào người hoàng bào lão đạo, đều có thể thấy thân thể lão run lên, thịt gân run rẩy.

Hắn hãy còn chưa hết giận, tóm lấy cổ hoàng bào lão đạo như cầm bao cát, hung hăng đập xuống mặt đất.Tê!Xung quanh vang lên tiếng hít khí, kể cả Tạ Sơn bị thương lúc này mặt cũng ngạc nhiên mà nhìn ông chủ đang chim trong cơn cuồng bạo.Rầm rầm rầm!Mặt đất gạch đá vỡ toang, mỗi một đập đều đá vụn bay loạn.Ba, linh giáp hoàng bào lão đạo dưới sự tàn phá dữ dằn, cuối cùng chịu không nổi, hóa thành mảnh nhỏ.Tay Tả Mạc ngừng lại một chút, linh giáp của kim đan, phải có giá rất nhiều tinh thạch!Hắn bỗng dưng đau lòng, giận tím mặt, lại tiếp tục cuồng đập hoàng bào lão đạo hơn mười cái mới thôi.

Hắn cảm thấy mỹ mãn mà ngẩng đầu, một tay tóm cổ hoàng bào lão đạo, quay sang nhìn về phía những người khác."

Các ngươi không có việc gì chứ."

Xoạt, xung quanhi nhất tề lui về phía sau vài bước.Mọi người trước mắt không có nửa điểm phẫn nộ, bọn họ đồng cảm mà nhìn chằm chằm vào hoàng bào lão đạo giờ như chó hoang bị Tả Mạc một tay tóm cổ.

Hoàng bào lão đạo đáng thương giờ đã không thành hình dạng, toàn bộ bên ngoài thân sưng phù, bất tỉnh nhân sự.Đáng thương, thực sự là đáng thương!Bọn họ chưa từng thấy kim đan nào đáng thương như thế, kim đan bị nắm đấm đấm thành không còn hình dạng.Nghìn vạn lần không được đắc tội với ông chủ!Ngay cả kẻ hào phóng như Lôi Bằng, lúc này cũng như tiểu cô nương, sợ đến khuôn mặt trắng bệch, tâm can run rẩy.

Mà kẻ dạy quyền cho ông chủ là Tông Như cũng là sắc mặt như đất, hắn dám cam đoan, cái này tuyệt đối không phải hắn dạy...Cái gì gọi cuồng dã?

Cái gì gọi bạo lực?

Cái gì gọi dã man?Hoàn toàn là cậy mạnh đấm cho kim đan phải hôn mê, bất tỉnh nhân sự, co giật, toàn thân sưng phù cùng xương gãy.Được rồi, chúng ta là tu giả, là dùng kỹ thuật cùng linh cảm...Cho nên, khi ông chủ đỏ mặt tía tai diện mục dữ tợn mà nhìn bọn họ, bọn họ cùng thập phần ăn ý mà lui về phía sau vài bước.Tả Mạc lườm hoàng bào lão đạo trên tay một cái, trong lòng thầm dễ chịu, lần này cuối cùng bắt được kim đan!

Hắn đã đáp ứng Bồ yêu bắt cho hắn một gã kim đan, không ngờ giờ lại vớ được một gã kim đan ngu xuẩn.

Hắn lúc này hồn nhiên quên tình trạng bị áp chế lúc trước."

Về doanh!"

Hắn hào khí xung thiên mà vung tay, hướng doanh địa bay trước.Cách bọn họ xa xa, sắc mặt Tô Nguyệt hơi bệch, nàng lần đầu tiên trông thấy kẻ dã man cuồng bạo như thế.Khi nàng thấy hoàng bào lão đạo đi tìm bọn Tả Mạc gây phiền phức, liền lập tức lưu tâm.

Nàng luôn luôn muốn dò xét nhóm người này, chỉ là không thiếu chỗ kiêng kỵ, hoàng bào lão đạo xuất hiện là cơ hội không thể tốt hơn.Nàng nhận ra hoàng bào lão đạo, người này thủ đoạn độc ác, giết người vô số, dẫu có là tu giả kim đan khác cũng có chút kiêng kỵ.Sự tình lúc đầu không khác biệt so với nàng tưởng tượng.Chênh lệch giwax kim đan cùng ngưng mạch, kẻ hơi có kiến thức đều rõ ràng.

Nàng thậm chí cảm thấy Tả Mạc sẽ không dám phản kháng, sẽ ngoan ngoãn mà dâng pháp bảo.

Mà khi hoàng bào lão đạo phát động pháp quyết, nàng không khỏi âm thầm lắc đầu thở dài, cái gã Kim Ô thành chủ này thật không phải cái người thông minh.Thế nhưng là, màn kế tiếp lại khiến nàng ngây ra như phỗng.Kim Ô thành chủ đột nhiên phát động, tóm lấy hoàng bào lão đạo, không hề sử dụng linh lực, tuyệt đối không hề sử dụng nửa phần linh lực, tựa như lưu manh đầu đường, dụng quyền mà đấm.Thế nhưng...Nắm đấm không có nửa điểm linh lực vậy mà lại đánh cho hoàng bào lão đạo không thành hình dạng.Lẽ nào y là tu giả luyện thể?Có thể đấm tu giả kim đan thành bộ dáng này, cần phải luyện thể đến cảnh giới gì chứ?Kim Ô thành chủ giản đơn thô bạo cuồng ẩu, khiến nàng nhìn thấy mà hoa dung thất sắc, không tự chủ trong lòng sinh ra một tia sợ hãi.Là một kẻ côn đồ!Chương 309 : Thu hoạch lớn nhất .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckDoanh địa.“Ngươi có thể nhanh hơn một chút không?”

Bồ yêu không kiên nhẫn ở phía sau giục.“Gấp cái gì!

Ta xem còn cái gì bỏ sót hay không?”

Tả Mạc một lần nữa cực kì tỉ mỉ kiểm tra lại toàn thân lão đạo, đảm bảo không còn gì lưu lại.

Lúc này mới lưu luyến đêm lão đạo ném cho Bồ yêu.Bồ yêu nôn nóng khó dằn nổi mà hoá thành một đoàn hắc phong, cuồn cuồn nổi lên, lão đạo biến mất.“Thật đáng thương!”

Tả Mạc tràn ngập đồng cảm mà lắc đầu cảm khái, nhưng ngay lập tức ánh mắt chuyển tới đống chiến lợi phẩm trước mặt, nhất thời tươi cười rạng rỡ.

Chiến đấu cùng kim đan thống khổ nhất là quá trình nhưng mà chiến lợi phẩm cũng là hưởng thụ lớn nhất.Ực…Đồ vật trên người lão đạo không tính là nhiều nhưng có thể lọt vào mắt của kim đan tự nhiên phẩm chất bất phàm.

Một chuỗi tử mẫu chuông đồng, một khối đá xanh hình ngọn núi nhỏ cỡ lòng bàn tay, ba mai ngọc giản.Đầu tiên Tả Mạc xuất ra tử mẫu chuông đồng, hai cái chuông đầu màu vàng óng một lớn một nhỏ, ở giữa xuyên qua một sợi dây màu đỏ.Tả Mạc cảm thấy thú vị, liền lắc lắc chuông đồng.Đinh!Tả Mạc giống như bị một dã thú húc phải, chưa kịp đưa ra phản ứng gì đã bay xa mấy trượng rồi.Một lát sau, Tả Mạc lắc lư đầu đứng lên, phun ra mấy hạt cát ở trong miệng, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào chiếc chuông trên mặt đất.Pháp bảo thật lợi hai!Nếu không phải hắn tu thành Đại Nhật ma thể, vừa rồi chỉ cần như thế phỏng chừng hắn không chịu nổi.

Pháp bảo âm loại cổ quái như thế, hắn là lần đầu tiên trông thấy.

Pháp bảo âm loại đa số đều đi vào con đường mê hoặc tâm thần, mà một ít lợi hại hơn thì có thể trực tiếp đả thương tâm thần hồn phách người ta.Cái này là tử mẫu chuông, lại có thể lấy lực đả thương người.Cổ quái!

Quá cổ quái!Tả Mạc dè dặt nhặt tử mẫu chuông đồng lên, thần thức đắm chìm trong đó.

Muốn lý giải một kiện pháp bảo, biện pháp tốt nhất là dùng thần thức tra xét rõ ràng.Ngay khi thần thức xâm nhập vào chuông đồng, Tả Mạc chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mặt biến đổi, bản thân đang ở trong một mảnh hư không.Vô số phù văn phức tạp với phong cách cổ xưa đang xoay xung quanh hắn, chúng giống như từng sinh mệnh sống động, tự do vận chuyển.

Tuy Tả Mạc bây giờ cũng được coi là tinh thông phù trận nhưng thấy những phù văn này cũng không khỏi cảm thấy choáng váng.Các Tả Mạc không xa có một viên cầu cao chừng bằng người, viên cầu do phù văn tầng tầng lớp lớp bao vây mà hình thành.

Đó là cấm chế!

Viên cầu to như vậy bị người ta bày ra biết bao tầng cấm chế a!Nhìn chằm chằm vào viên cầu đầy cấm chế, Tả Mạc bỗng có chút hiếu kì, rốt cuộc bên trong viên cầu này cầm cố cái gì đây?Chẳng lẽ, bên trong viên cầu mới là then chốt để nắm giữ chuông này?

Cỗ lực lượng thật lớn vừa đánh mình bay đi, không biết là do cái gì xuất ra?

Những phù văn này?

Còn cái gì bị phù văn cầm cố?Hắn có chút không xác định, nhưng lúc này hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, phù văn bay lượn xung quanh đã vượt ra khỏi phạm vi sở học của hắn.

Nếu như không cẩn thận rơi và bên trong, hắn không xác định bản thân có thể chạy thoát không!Từ trong chuông đồng đi ra, trong lòng Tả Mạc vẫn còn sợ hãi.Phẩm giai của pháp bảo này hắn không đoán được, nhưng ít nhất cũng phải ngũ phẩm trở lên, trực giác nói cho hắn biết nó rất nguy hiểm.

Xuất phát từ cẩn thận, Tả Mạc quyết tâm tạm thời không động đến nó.

Phỏng chừng lão đạo bị giết hẳn là do bản thân không hiểu rõ cách sử dụng nó.Sự chú ý của Tả Mạc lập tức rơi vào tảng đá xanh giống như ngọn nói kia, vừa vào tay, hắn liền thất kinh.Rất nặng!Tảng đá to cỡ lòng bàn tay này nhưng trọng lượng dĩ nhiên lại đạt tới mức kinh khủng, hai ngàn cân!Tả Mạc nhất thời hưng phấn, đây là một kiện pháp bảo lợi hại.

Hắn không khỏi tỉ mỉ xem kĩ, bên ngoài ngọn núi này có vô số phù triện như ẩn như hiện, nhỏ như sợi tóc, biểu hiện ra trình độ luyện chế cao siêu.Tả Mạc quán nhập linh lực vào bên trong.Hai cái hồng tự chu sa hiển hiện ở mặt ngoài đá xanh, núi nhỏ cũng nhanh chóng bành trướng cao thành năm trượng.Tả Mạc trong lòng khẽ động, ngón tay chỉ về phía trước, trong miệng quát một tiếng: “Tật!”

Ngọn núi bỗng dưng xuất hiện tại chỗ mà ngón tay Tả Mạc chỉ vào, ầm ầm nện xuống!Oanh!Đất rung núi chuyển, dưới chân Tả Mạc chấn động, gần như muốn dựng lên vậy.

Khí lưu kèm theo bụi bặm bốc lên, giống như có một cơn lốc quét tới.Toàn bộ doanh địa đều bị động tĩnh lớn như thế kinh động, chỉ thấy vô số bóng người hướng nơi này bay tới.Khi bọn họ thấy mặt đất xung quanh ngọn núi màu xanh đầy vết rạn như mạng nhện, thần sắc mỗi người đều giống như ngốc vậy.“Khụ khụ, tản ra!

Tản ra!

Ta thử pháp bảo mới thôi!”

Tả Mạc đem mọi người đuổi đi, chạy tới trước núi nhỏ, ngẩng mặt tràn ngập say mê nhìn vào hai chữ “trấn tà” đỏ thẫm.Bảo bối tốt à, bảo bối tốt!Nện xuống như thế mà đập vào một tên tu giả kim đan thì cũng bị tan xương nát thịt.

Chỉ cần sượt qua một chút thì không gãy tay cũng gãy chân.“Trấn tà phong” chính là một kiện pháp bảo ngũ phẩm khiến Tả Mạc yêu thích không muốn buông.

Ngũ phẩm pháp bảo, tất nhiên là có phù trận kỹ, thi triển bình thường đã có uy lực như này, không biết khi thi trển phù trận kỹ thì sẽ xảy ra hiện tượng gì.Hắn trước hết đem trấn tà phong thả vào trong giới chỉ, tìm tòi phù trận kỹ không phải chỉ chốc lát là xong.Liên tiếp gặp được hai kiện pháp bảo cực phẩm khiến lòng hiếu kì của Tả Mạc tăng lên rất cao, hắn đối với ba ngọc giản còn lại rất là mong đợi.Lấy ngọc giản ra, hắn lật ra xem một quả.Ngọc giản thứ nhất ghi chếp về công pháp mà hoàng bào lão đạo tu luyện “Trầm Thổ Quyết”, là một pháp quyết lục phẩm hành thổ hiếm thấy, ngọc giản này khiến Tả Mạc kinh hỉ không thôi.

Ngũ hành pháp quyết cao phẩm ở Côn Lôn cảnh nội nơi kiếm tu hoành hành là cực kì khó có được.Rất nhanh hắn tìm được chiêu thức mà hoàng bào lão đạo thi triển tại Minh Thuỷ thành, tên là “Trầm Thổ Cấm”, trong nháy mắt điều động hành thổ chi lực trong lòng đất đạt được hiệu quả cầm cố.Trừ cái đó ra, còn rất nhiều điều huyền diệu khác, thấy được điều đó trong lòng Tả Mạc không khỏi sợ hãi.Nếu như không phải do đối phương sơ ý, bị cận thân chế trụ, thắng bại lần này còn phải xem xét, thật đúng là sự đời khó nói.

Tu giả kim đan tinh thông ngũ hành pháp quyết, cùng kiếm tu kim đan hoàn toàn khác nhau, tuy rằng công kích không lợi hại bằng kiếm tu nhưng thủ đoạn biến hoá lại khó lường.Tả Mạc hạ quyết tâm, bộ “Trầm Thổ Quyết” này phải tu luyện cho tốt.

Thiên phú ngũ hành của hắn tốt hơn so với tu kiếm rất nhiều.Ngọc giản thứ hai khiến Tả Mạc lại càng thêm rung động, bên trong ghi chép chính là các loại phương pháp tế luyện trấn tà phong.

Hai mắt Tả Mạc hoa lên, kinh hỉ thật lớn.

Trấn tà phong này dùng mười ba ngàn cân tam phẩm nham thạch xanh thẫm trải qua hơn trăm lần luyện háo, không ngừng bỏ đi tạp chất, cuối cùng luyện thành một vạn cân tinh hoa.Bên trong ngọc giản còn ghi chép phù trận kỹ của trấn tà phong, vô cùng cường hãn, Tả Mạc cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.Trấn tà phong là pháp bảo giống như Phiên Thiên ́n, loại pháp bảo này uy lực cường đại, nhưng cũng có thiếu sót, giống như trấn tà phong này cần tu giả nắm trong bàn tay.

Nhưng với trọng lượng khủng bố đạt tới vạn cân, mặc dù đã trải qua luyện chế, không thôi động thì trọng lượng đạt tới hai ngàn cân, người có khí lực hơi yếu là không thể thi triển được.Trấn tà phong rơi vào tay hoàng bào lão đạo cũng tương đối lâu, chính vì nguyên nhân này khiến nó chỉ được đặt ở trong ngóc ngách của giới chỉ.Nhưng đối với Tả Mạc mà nói, nó vô cùng thích hợp.

Hắn có Đại Nhật ma thể, lực lượng lớn vô cùng, đừng nói hai ngàn cân, kể cả là một vạn cân hắn cũng có thể nâng lên được.

Nếu như tu hành “Trầm Thổ Quyết”, hai cái phối hợp lại uy lực càng tăng lên gấp bội.Bên trong ngọc giản còn ghi chép phương pháp làm như thế nào để luyện chế thêm một bước, Tả Mạc xem qua hai lần liền đem nó thu vào giới chỉ, lật xem ngọc giản cuối cùng.Ngọc giản cuối cùng là một phần giới đồ.Phần giới đồ này so với giới đồ mà Tả Mạc chép của Dung Vi thì lớn hơn nhiều, điều này khiến Tả Mạc có chút giật mình.

Hắn đoán rằng giới đồ này là hoàng bào lão nhân từ nơi nào nhặt được chứ không phải do bản thân tự làm.Tiêu kí giới ở trên giới đồ đạt tới năm trăm, thậm chí có không ít giới ở những nơi thập phần hẻo lánh.

Tả Mạc mơ hồ có thể nhìn ra đây là lộ tuyến cuộc đời của người làm ra giới đồ này.

Trong đó không hề ít lộ tuyến thâm nhập đến những nơi cực kì xa xôi.Mỗi một giới đều có tin tức đi kèm cực kì tỉ mỉ.Tả Mạc không khỏi sinh ra vài phần kính ý, có thể đi đến nhiều nơi như vậy, vị tu giả này thực lực phải rất mạnh.Nhìn vào giới đồ, Tả Mạc xem từng cái rất hứng thú.Khi hắn nhìn thấy ở trung giới có Vân Hải giới, ở trên có đánh dấu một tin tức khiến hắn nhất thời ngây ra.“Ở sâu trong Thuỷ Vân Hải có thể săn được Thuỷ Vân Thai, chữa trị tẩm bổ thần hồn có hiệu quả kì diệu.”

Thuỷ Vân Thai!Tả Mạc chỉ cảm thấy mừng rỡ như điên, những pháp bảo lúc trước đều không thể khiến hắn cao hứng như tin tức vừa rồi!Thuỷ Vân Thai nguyên lai ở Vân Hải giới!Vân Hài giới!Hai mắt Tả Mạc sáng ngời, hắn lập tức tìm được vị trí của Thiên Thuỷ giới, rất nhanh, hắn đã tìm được lộ tuyến đi tới Vân Hải giới.Đây là một lộ tuyến rất dài, ở giữa phải trải qua bảy cái trung giới, hai mươi sáu cái tiểu giới.

Hắn chưa từng nghĩ tới, bản thân một ngày nào đó phải đi qua nhiều nơi như vậy.

Nhưng, hắn không cảm thấy chút nao núng nào, không có chút khiếp đảm nào.Hắn muốn tìm được Thuỷ Vân Thai để chữa trị cho A Quỷ thật tốt.A Quỷ đang ngồi đó, chim ngốc và tháp nhỏ đuổi bắt quanh nàng, chơi đùa cực kì vui vẻ.

Từ khi A Quỷ bị thụ thương, khí tức kinh khủng xung quanh thân thể nàng biến mất, bọn chim ngốc tháp nhỏ không còn sợ nàng nữa, ngược lại, đối với nàng thập phần thân thiết.Tiểu hoả thích ở trên người A Quỷ lăn qua lăn lại, mà tiểu hắc thì thích nằm trên tóc A Quỷ, tháp nhỏ thích chạy quanh A Quỷ, làm cho Tả Mạc cảm thấy bất ngờ chính là chim ngốc.

Tên gia hoả vẻ mặt rắm thối không biết vì sao đối với A Quỷ thái độ vô cùng tốt, thậm chí nguyện ý chở nàng.Đây là đãi ngộ mà Tả Mạc không thể tưởng tượng nổi.Không biết có phải do ảo giác hay không, Tả Mạc cảm thấy sau khi làm bạn với bốn tên, khuôn mặt ngây ra của A Quỷ dường như có thêm một tia sinh cơ.Tả Mạc nhìn thấy điều này, cảm thấy dị thường ấm áp.Tô Nguyệt thất hồn lạc phách mà trở lại môn phái, ban ngày phát sinh chuyện kia, đến bây giờ vẫn còn không ngừng lay động tâm thần của nàng.

Nàng chấp chưởng Bách Hoa Minh hơn hai mươi năm, âm mưu quỷ kế gì cũng đã từng trông thấy, nhưng chiến đấu cuồng bạo như thế là lần đầu tiên tận mắt trông thấy!Xem ra thực lực của bản thân vẫn chưa đủ, nàng tự cười bản thân.Ngồi xuống, uống một ngụm linh trà, tinh thần nàng tốt hơn một chút.Đúng lúc này, một nữ đệ tử thần sắc hoang mang vội vã chạy tới.“Chưởng môn!

Không tốt rồi!

Sư muội bị Thiên Tự Giáp giết chết, hắn…

Hắn chạy thoát rồi!”

Chén trà đang đặt bên miệng Tô Nguyệt bị nện thẳng xuống mặt đất, mắt hạnh trợn tròn, tức giận trách: “Còn đứng đần ra đó làm gì?

Không mau đuổi theo?

Một đám vất đi!

Không tìm được trở về, tất cả các người không cần về nữa!Chương 310 : Hận thù ngày trước .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckThúc Long đi tuần một lần quanh Vệ doanh, thấy mọi người đều đang khắc khổ tu luyện, không khỏi lộ ra vài phần thỏa mãn.

Hắn biết rất rõ thiên phú của bọn hắn rất kém, chỉ có cách khắc khổ tuy luyện mới có thể bù đắp cho việc thiên phú không đủ.Vệ doanh đều xuất thân từ tu nô, trải qua vô số khổ nạn, tính tình kiên nhẫn dị thường, cơ hội cực kỳ hiếm có như vậy, không ai có suy nghĩ lười biếng cả.

Thúc Long tuổi tác lớn nhất, cũng là người trầm ổn nhất, phàm là yêu cầu Bồ yêu đề ra, cho dù có hà khắc tới mức nào, hắn cũng sẽ dùng mọi phương pháp đốc thúc mọi người hoàn thành.Thời gian vài tháng, những doanh vệ đã tiêu hóa sạch sẽ những điểm lợi khi đột phá lần trước, thực lực toàn bộ lại tăng lên một bậc mới.

Giáp đên trên cơ thể mỗi người càng thêm tinh xảo, hình dáng cũng từ từ biến đổi.

Những người khác nhau bộ giáp cũng có những điểm khác biệt rất nhỏ, có người phong cách thô ráp, có người lại mảnh khảnh cân xứng.

Lại có người thiên về lực lượng mạnh mẽ, người khác lại nhanh nhẹn linh mẫn, trải qua quá trình tu luyện ban đầu, bọn hắn đã bắt đầu phát triển theo những phương hướng khác nhau.Đây là kết quả tất yếu khi tu luyện tới mức giữa, bất cứ loại pháp quyết hay ma công nào đều sẽ như vậy.Thúc Long đứng đầu đã lâu, cũng là người có nhiều cơ hội được Bồ yêu chỉ điểm nhất, thực lực của hắn trong cả Vệ doanh không ai bằng được.

Tuy không tỷ thí cùng những cao thủ ở Thiên Phong khúc nhưng mọi người đều suy đoán, thực lực của Thúc Long tuy không đạt tới cảnh giới như Tạ Sơn, Ma Phàm nhưng hẳn không sai biệt lắm so với Niên Lục, Lôi Bằng.Mọi người đều đánh giá thấp hắn.Ma công hung hiểm, chỉ cần hơi không cẩn thạn sẽ mất mạng, thần hồn câu diệt.

Song nếu có thể vượt qua, tốc độ tiến bộ sẽ vượt qua luyện linh của tu giả hay luyện thần của yêu.

Thúc Long cả đời thăng trầm, trải qua không biết bao khổ ải, song những kinh nghiệm đau khổ đó đối với ma công Khổ Vệ mà nói lại là chất xúc tác cực tốt.

Việc tu luyện như nước đẩy thuyền lên, ngày tiến ngàn dặm.Mặc dù hắn vẫn rất tỉ mỉ đối với việc đốc thúc mọi người tu luyện nhưng tình tình thực chất lại rất ôn hòa, không thích tranh đấu.

Tu luyện ma công khiến hắn khôi phục tuổi trẻ song tính cách không hề thay đổi, vẻ ẩn giấu tài năng chỉ có ở người trung niên hiện lên không sót chút nào trên người hắn.Nơi trú ngụ của Vệ doanh có hình mặt trăng dài và hẹp, cơ hồ bao trọn cả doanh trại.Đột nhiên, đôi mắt Thúc Long lóe sáng, ra hiệu với những doanh vệ bên cạnh, toàn bộ doanh nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bên ngoài doanh là rừng tùng rậm rạp, nhĩ lực của hắn cực kinh người, nghe thấy trong rừng có tiếng động, có vẻ như không ít người đang tiếp cận.Mười doanh vệ gần nhất đi ngay phía sau hắn.Các doanh vệ thần sắc cảnh giác song không chút khẩn trương mà ngược lại cực kỳ trấn định, trải qua trận chiến ở thành Kim Ô, có thể coi là nguy hiểm hiếm thấy, bọn họ đều tiến bộ rất rõ ràng.m thanh từ trong rừng truyền tới càng lúc càng rõ rệt, lần này không chỉ riêng Thúc Long nghe được, ngay cả các doanh vệ khác cũng có thể phát giác.

Ánh mắt mọi người dán chặt vào khu rừng, chờ vị khách không mời xuất hiện.Loạt xoạt, một người toàn thân đầy máu từ trong rừng chui ra.Thúc Long có phần ngạc nhiên nhưng khi hắn thấy rõ khuôn mặt người này, con ngươi đột nhiên co rút lại."

A Văn!"

Những doanh vệ bên cạnh thấy người này đều không khỏi kinh hô.Người toàn thân đầy máu nghe thấy tiếng hô này, thân thể khẽ run, có phần mờ mịt ngẩng đầu lên."

A Văn, trời ạ, thật sự là ngươi sao?"

"A Văn, ngươi còn sống!"

Đám người vô cùng kích động, bọn họ đều nhận ra thiếu niên toàn thân đầy máu này, đôi mắt của thiếu niên lộ vẻ mê mang, đám người mặc giáp đen trước mắt tuy hắn không nhận ra nhưng lại có cảm giác hơi quen thuộc.“Đợi lát nữa hãy nói, Thiên Mộc, mang A Văn về phía sau, những người khác chuẩn bị nghênh địch!”

Thanh âm trầm ổn của Thúc Long vang lên, mệnh lệnh ngắn gọn, khuôn mặt tuấn tú không chút xao động, chỉ có sâu trong khóe mắt thoáng hiện ánh lạnh lẫm liệt.Thiếu niên nghe tới hai chữ “Thiên Mộc” toàn thân run rẩy, hắn ngẩng đầu nhìn lên gã to lớn mạc giáp đen vừa xuất hiện trước mặt mình: “Thiên Mộc, Thiên Mộc đại ca?”

Thiên Mộc nhếch miệng khẽ cười, lại mang theo vài phần sát khí :”Tiểu A Văn, ai dám bắt nạt ngươi, đại ca giúp ngươi đập chúng!”

Giọng nói và ngữ khí quen thuộc khiến thiếu niên này tin tưởng người to cao xa lạ trước mắt này quả thực là Thiên Mộc đại ca, đã đường cùng sức kiệt, thiếu niên ngất đi trong lòng Thiên Mộc.Không ai nói chuyện, song từng sợi hắc khí chui ra từ trong giáp của đám người, quấn lấy chân, khuỷu, cổ tay họ.

Thấy thảm trạng của A Văn, trong lòng ai nấy đều như có ngọn lửa hừng hực cháy.Chỉ có Thúc Long chẳng hề cử động, toàn thân cũng không lộ ra chút sát khí nào.Loạt xoạt loạt xoạt, một đám nữ tu xông ra từ trong rừng, cũng cùng lúc, trên bầu trời cũng có một đám nữ tu bay tới.Thủ lĩnh của đội nữ tu này thấy đám người Thúc Long, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác, chẳng qua khi các nàng thấy A Văn trong lòng Thiên Mộc, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ lăng lệ, lạnh lùng nói: “Các hạ là ai, sao lại đoạt tu nô trốn khỏi bản môn?”

Khi thấy nữ nhân này, sát ý trong lòng Thúc Long cũng không áp chế nổi nữa, vô số khí đen như ngọn lửa đột nhiên trào ra từ thân thể hắn, bao phủ toàn thân.Hắn nhận ra khuôn mặt này!Bạch Như Phân, lúc đó trong số những người quản lý tu nô, nữ nhân này là kẻ hung ác nhất, chỉ cần hơi không vâng lời sẽ bị đem ra hành hạ, đồng bạn của Thúc Long chết trong tay ả không dưới năm mươi người."

Giết!"

Thanh âm lạnh lẽo của Thúc Long tan biến giữa không trung, thân hình hắn cũng theo đó biến mất.Đám nữ đệ tử của Bách Hoa minh ngàn vạn lần không ngờ đối phương ngay cả nói cũng không nói, trực tiếp động thủ.

Trong lúc vội vã không kịp phòng bị, lập tức rơi xuống hạ phong.Không riêng gì Thuc Long, các doanh vệ khác cũng nhận ra lai lịch của nữ tu đối diện, ai nấy tròng mắt đỏ rực, sát khí bừng bừng.Thúc Long bỗng dưng xuất hiện đầy quỷ mị bên người Bạch Như Phân, tay phải chém nghiêng xuống, một đạo khí đen như lưỡi đao trảm thẳng vào cái cổ trắng như tuyết của Bạch Như Phân, cũng đồng thời, mũi chân hắn tuôn ra một sợi khí đen, yên lặng không chút tiếng động cuốn lấy chân phải của đối phương.Bạch Như Phân hoa dung thất sắc, đối phương vừa ra tay đã dùng tới chiêu thức đoạt mạng, không hề có ý lưu tình.

Ngay lúc này, phi kiếm trong tay ả lập tức bắn ra vài đóa kiếm mang hình hoa mai màu trắng, bảo hộ trước người.Nào biết tốc độ của đối phương quá nhanh, không ngờ lại đập mạnh vào kiếm mang.

Trong lòng Bạch Như Phân vui mừng, song khi ả thấy kiếm mang hình hoa mai xuyên qua người đối phương, sắc mặt lập tức trắng bệch.Không hay rồi, là tàn ảnh!Dưới chân bỗng nhói đau, ả thậm chí không kịp kêu lên một tiếng, cổ bỗng đau xót, trời đất trước mắt xoay chuyển, sau đó, ả thấy một thân thể không đầu đang không ngừng phun máu.Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, nữ tu trong Bách Hoa minh ngày thường nào trải qua cảnh tượng đầy máu tanh như vậy?

Trong lúc kinh hãi đã mất đi tính mạng.Trong nháy mắt, khắp nơi đầy thi thể!Tu giả Bách Hoa minh trên bầu trời ai nấy sắc mặt trắng bệch, không ít người la lên thất thanh, điên cuồng lẩn trốn.Thúc Long ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một cái, nhặt từ dưới đất một tảng đá, cả người ngửa về phía sau như cánh cung, ném mạnh tảng đá ra.Vút!Tiếng rít kinh người vang lên, viên đá xuyên qua một nữ tu, tạo thành một lỗ trên ngực, phun ra hoa máu đầy trời.Nữ tu này vì quá sợ hãi thậm chí quên cả khởi động linh giáp.Một tảng đá này của Thúc Long dọa những kẻ khác càng liều mạng chạy trốn.Thúc Long quát ngăn những đồng bọn chuẩn bị đuổi theo, ma công Khổ Vệ tuy mạnh mẽ song cũng có khuyết điểm là không giỏi phi hành.

Nhược điểm này mãi tới khi bọn họ đạt tới cảnh giới cao thâm mới có thể tiêu trừ.Về tới doanh trại, việc thứ nhất Thúc Long làm là bẩm báo chuyện này lên Tả Mạc.

Hắn biết chuyện này can hệ trọng đại, lần này có thể nói là đắc tội lớn với Bách Hoa minh, rất có khả năng xảy ra khai chiến với Bách Hoa minh.Tả Mạc nghe Thúc Long bẩm báo xong cũng không trách mắng mà chỉ hỏi: “Còn người sống không?”

Thúc Long hơi sững lại: “Còn một người.”

“Lập tức điều tra xem Bách Hoa minh ở đâu.”

Tả Mạc thần sắc thản nhiên: “Tiên hạ thủ vi cường, không thể cho bọn chúng thời gian hòa hoãn, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”

Thúc Long cả kinh, vốn hắn tưởng ông chủ sẽ quở trách bọn hắn, không ngờ ông chủ không những không trách mắng mà ngược lại quyết định chủ động xuất kích.

Hắn mấp máy môi, lập tức quay người rời khỏi.Công Tôn Sai lắc đầu: “Phiền to rồi!”

Nhiều người như vậy xuất hiện ở Minh Thủy thành, những thế lực khác đối với bọn hắn đã vô cùng cảnh giác, nay lại nảy sinh xung đột với Bách Hoa minh, cục diện như vậy đối với bọn họ cũng khá bất lợi.“Không sao, chỉ cần không cho bọn chúng thời gian, tốc chiến tốc thắng, chúng ta có thể trước khi những người khác kịp phản ứng mà rời khỏi an toàn.”

Tả Mạc chẳng chút lo lắng.“Huynh không trách bọn họ?”

Công Tôn Sai tò mò hỏi, hôm nay sư huynh quả quyết vượt ngoài dự liệu của hắn.“Không trách.”

Tả Mạc lắc đầu, như cảm thấy đương nhiên nói: “Bọn Thúc Long là người của chúng ta.

Cừu oán của bọn họ đối với Bách Hoa minh, chúng ta giúp ai?

Đương nhiên giúp Thúc Long.

Lại nói chuyện này bên sai vốn không phải là bọn Thúc Long, nếu đổi lại là ta chắc chắn sẽ giết thẳng tới Bách Hoa minh.

Chẳng qua, ha ha, giờ cũng chưa chậm!”

Doanh trại nhanh chóng bắt đầu vận chuyển, không ai kinh hoảng, ngay cả tu giả ở bộ luyện khí sắc mặt cũng thong dong trấn định.

Khi vừa lập trại mọi người đều hiểu đây chẳng qua chỉ là nơi tạm trú, đa số đồ vật đều để trên thuyền vận nô, không chuyển xuống, tiết kiệm được rất nhiều sức lực.Một canh giờ sau, mọi người đều đã lên thuyền vận nô.Năm chiếc thuyền vận nô chậm rãi bay lên bầu trời, đi về hướng đông nam thành Minh Thủy.Động tĩnh lớn như vậy của bọn họ đương nhiên không qua nổi ánh mắt của những thế lực bản địa, mà Tả Mạc cũng chẳng có ý muốn tránh né, cách nghĩ của hắn rất đơn giản, dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc chiến đấu!

Thù oán của họ với Bách Hoa minh không cách nào hóa giải.

Mà thế lực đóng rễ đẫ lâu ở nơi này như Bách Hoa minh, nếu cho chúng đủ thời gian, bọn chúng sẽ có thể phát động lực lượng rất đáng sợ.Đối với những thế lực này mà nói, bọn họ là kẻ từ bên ngoài tới.Tả Mạc lộ ra là một lãnh tụ quả quyết, hắn không chút do dự, lập tức quyết định chủ động tấn công Bách Hoa Minh.Tô Nguyệt sắc mặt trầm như nước nghe người bên dưới báo cáo, dù thế nào cô ta cũng không ngờ lực lượng thần bí này lại ngang ngược như vậy.

Thậm chí không cho bên mình cơ hội mở miệng đã ra tay, cứ như các mình có thâm thù đại hận gì với họ vậy.Làm sao cô ta đoán được, toàn bộ Vệ doanh đều là tu nô do mình chuyển tới Tiểu Sơn giới.Hai bên đã tới bước này, thậm chí không còn điểm nào hòa đàm được.Đối với đội ngũ thần bí nàng, tuy nàng rất kiêng kỵ nhưng lại không hề sợ hãi.

Bách Hoa minh là một trong những thế lực lớn có số má ở Thiên Thủy giới, há có thể để kẻ khác khinh thường như vậy?“Trong môn còn bao nhiêu vị trưởng lão?”

Tô Nguyệt quay qua hỏi đệ tử tâm phúc bên cạnh."

Vương trưởng lão, Mai trưởng lão cùng Tiêu trưởng lão đều đang ở đây."

Đệ tử lập tức đáp nói.Trong lòng Tô Nguyệt trấn định: “Mời họ tới đây nghị sự, ngươi tự mình đi đi.”

Chương 311 : Giết tới tận cửa .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckVương trưởng lão, Mai trưởng lão cùng Tiếu trưởng lão không lâu sau đã tới nơi.“Không biết có chuyện gì, chưởng môn lại cho gọi thế?

Lão bà tử trái lại có chút hiếu kì!”

Mai trưởng lão thanh âm chói tai, người chưa đến tiếng đã tới trước.

Mai trưởng lão diện mục ghê sợ, tính khí cũng nóng nảy nhất.

Trong ba người, khi đạt tới kim đan thì nàng là người lớn tuổi nhất, công phu dưỡng khí trong ba người cũng kém cỏi nhất.Vương trưởng lão một bộ thanh y, mặt mũi hiền lành, miệng luôn cười, nhìn thoáng qua khiến người ta cảm thấy thân thiết.

Tiếu trưởng lão ánh mắt lưu chuyển, mị nhãn như tớ, so với Tô Nguyệt còn xinh đẹp hơn mấy phần.“Đúng vậy, khó có cơ hội chưởng môn cho gọi ba chúng ta như vậy, không biết là phát sinh chuyện gì kinh thiên động địa?”

Tiếu trưởng lão thanh âm ngọt ngào động lòng người, mị hoặc lan tràn.Vương trưởng lão ôn thanh nói: “Chưởng môn có chuyện gì, cứ việc phân phó.

Chúng ta thường ngày hưởng thụ chỗ tốt ở nội môn, giờ phải tận lực cũng không chối từ.”

“Đệ tử cảm tạ ba vị trưởng lão!”

Tô Nguyệt hướng ba vị trưởng lão cúi đầu dịu dàng nói, thần thái cung kính, nàng có thể chấp chưởng Bách Hoa Minh, nguyên nhân đầu tiên là có chỗ dựa là mấy vị trưởng lão này.

Ba vị trưởng lão thản nhiên tiếp nhận, cũng không chối từ.Sau khi đứng dậy, Tô Nguyệt liền đêm sự việc phát sinh nói tỉ mỉ lại một lần.“Thiên Tự Giáp nhất, theo lệ cũ của bản môn, hẳn không thua kém lục phẩm mới đúng.”

Tiếu trưởng lão kinh ngạc vô cùng.“Là thất phẩm.”

Tô Nguyệt nói: “Vị tu nô này tên là A Văn, tư chất cực tốt, cực kì hiếm thấy.

Lúc đầu khiến chúng ta chú ý, hắn bộc lộ tài năng khi ở trong đám tu nô tứ phẩm.

Sau đó đệ tử liền đem hắn đặt ở trong ngũ phẩm tu nô, trong một thời gian ngắn, hắn lại bộc lộ tài năng.

Trong một trận đấu hắn thắng được một đám tu nô lục phẩm.

Đệ tử chuẩn bị qua một đoạn thời gian liền đem hắn gửi đến cho các vị trưởng lão dạy bảo, vô luận là làm nô binh hay làm lô đỉnh cũng có thể mang lại nhiều lợi ích.”

Tiếu trưởng lão hai mắt sáng ngời, cười duyên nói: “Hai vị tỷ tỷ không tranh đoạt cùng ta chứ, muội muội còn thiếu một cái lô đỉnh tốt liền có thể đột phá nhất trọng thiên.”

“Hừ, lão thân đối với tu nô không có hứng thú gì.”

Mai trưởng lão lạnh lùng nói.Vương trưởng lão cười nói: “Vậy thì chúc mừng muội muội sớm ngày đột phá nhất trọng thiên.

Nói không chừng trong chúng ta muội là người sớm nhất đột phá nhất trọng thiên.”

“Muội cảm tạ hai vị tỷ tỷ!”

Tiếu trưởng lão vẻ mặt vui vẻ.“Chỉ là Kim Ô thành chủ lại có thể chế trụ được Dư lão đầu, thực lực không thể khinh thường.”

Vương trưởng lão trầm ngâm nói.“Sợ cái gì?

Hừ!

Dám trêu vào chúng ta, chán sống sao!”

Mai trưởng lão hừ lạnh nói: “Hắn là đi vào con đường luyện thể, Thiện tu khả năng là khá lớn, đến lúc đó cho Tiếu Tiếu đi, ‘Thiên Hoa Truỵ’ của nàng đối phó với bọn người kia là vô cùng thích hợp.”

“Tốt à tốt à!”

Tiếu trưởng lão vỗ tay cười duyên, nàng trong chuyện này được lợi nhiều nhất tự nhiên sẽ ra sức.“Bọn họ còn kim đan nào khác không?”

Vương trưởng lão hỏi.“Không có, đệ tử đã từng gặp qua không phát hiện ra kim đan nào khác.”

Tô Nguyệt thập phần khẳng định.“Ngay cả một tên kim đan cũng không có, còn dám kiêu ngạo như thế, muốn chết!”

Mai trưởng lão tàn bạo nói.Bỗng nhiên, có một gã đệ tử lảo đảo chạy vào: “Chưởng môn!

Có…

Có người đánh tới cửa…”

Tô Nguyệt đang hoài nghi bản thân nghe nhầm, có người đánh tới cửa sao?“Thật can đảm!”

Mai trưởng lão nổi giận nói: “Lão thân muốn bắt bọn chúng đi luyện đan!”

Lời còn chưa dứt, liền giậm chân biến mất không thấy đâu.

Hai trưởng lão khác vẻ mặt bất thiện, đồng thời hư không biến mất.Tả Mạc nhìn sơn cốc phía dưới, bách hoa nở rộ, muôn hồng ngàn tía, biển hoa vô tận, trông rất đẹp mắt.

Ở trên không trung cũng có thể ngửi thấy từng trận hương thơm bay lên.

Nơi này là trụ sở của Bách Hoa Minh – Bách Hoa cốc, Bách Hoa cốc thừa thãi các loại linh hoa quý báu.

Các nàng luyện chế pháp bảo hoa và các loại linh đan, trên thị trường bán rất được giá, các nữ tu rất yêu thích.Tả Mạc đang muốn hạ lệnh tiến công, không trung bỗng nhiên xuất hiện ba gã nữ tu.Kim đan!Ba gã kim đan!Sự xuất hiện của kim đan cũng không khiến Tả Mạc giật mình.

Môn phái lớn như vậy nếu không có vài tên kim đan toạ trận, vậy mới đáng cười chê.

So với tại Tiểu Sơn giới, nghe thấy kim đan liền cảm thấy tuyệt vọng.

Bây giờ quầng sáng của kim đan trong mắt hắn đã sớm biến mất không còn gì.

Kim đan chỉ lợi hại hơn một chút so với tu giả ngưng mạch mà thôi, không gì ghê gớm cả.

Hơn nữa giao tiếp nhiều, hắn thậm chí còn đoán được kim đan này có lợi hại hay không.Trước lạ sau quen, chiến kim đan cũng không ngoại lệ.Ba vị kim đan trước mặt, Tả Mạc so sánh với Minh Tiêu lão tổ thì cảm thấy khác biệt khá xa.

Tránh không được trong lòng cảm khái sự cường đại của Minh Tiêu lão tổ, liên tục nhìn thấy vài vị kim đan, đều kém xa Minh Tiêu lão tổ.

Nhìn thấy cùng là kim đan nhưng trình độ cách nhau quá xa.Bây giờ nghĩ lại, thực lực cường đại của Vô Không kiếm môn không phải là bình thường.

Nhất là Tân Nham sư thúc, thực lực so với Minh Tiêu lão tổ không kém chút nào.Tô Nguyệt rất nhanh xuất hiện phía sau ba vị trưởng lão, lúc nàng nhìn thấy Tả Mạc nhất thời tức giận sôi trào, lớn tiếng quát: “Kim Ô thành chủ!

Ngươi khinh người quá đáng!

Không nói tới việc cướp đi tu nô của bản môn giờ còn dám tới cửa khi dễ?

Thật là khinh Bách Hoa Minh của ta không có người sao?”

Ba vị trưởng lão vốn đang không biết người tới là ai, khi nghe được người trước măt là Kim Ô thành chủ không khỏi giận dữ.Mai trưởng lão tính khí nỏng nảy nhất: “Muốn chết!

Thiên đường có lối người không đi, địa ngục không cửa người lại lao vào!

Tiểu súc sinh, bây giờ không đánh cho người thần hồn câu diệt, lão thân không phải họ Mai nữa!”

Tả Mạc đảo cặp mắt trắng dã, đối phương đã không khách khí hắn tự nhiên sẽ không lễ phép, xem thường nói: “Mụ già, mụ mụ ngươi gọi người đi đánh răng kìa!”

Mai trưởng lão nổi giận, bỗng biến mất tại không trung: “Lão thân cho người nói à!”

Quét quét quét!Hơn mười nhân ảnh giống như mười mũi tên nhọn, hướng Tả Mạc bay tới!Thiên Phong khúc, mười lăm người vẽ ra mười lăm đường thẳng tắp đan xen tung hoành, như một tấm lưới lớn, bao phủ ba mươi trượng xung quanh Tả Mạc!

Bỗng nhiên, tấm lưới đang trương ra giống như bị vỡ tung ra, vô số kiếm mang, như những đường cong ngũ sắc mang theo khiếu âm nhiếp hồn người, nhồi vào mỗi ô vuông của lưới.Mười lăm loại kiếm ý khác nhau, khiến lưới trương lên với đủ mọi màu sắc, khí tức tràn ngập nguy hiểm.Vương trưởng lão cùng Tiếu trưởng lão mặt trầm như nước, mà Tô Nguyệt thì mặt khẽ biến sắc.

Kiếm ý!

Mười lăm tên tu giả lĩnh ngộ được kiếm ý!

Toàn bộ Bách Hoa Minh, ngoại trừ vài vị trưởng lão, trong hàng ngũ đệ tử lĩnh ngộ được kiếm ý không quá tám người.Mà đối phương tuỳ tiện đi ra đã mười lăm người, đó là tu giả lĩnh ngộ kiếm ý.Công Tôn Sai thần tinh thẹn thùng, hồn nhiên không biết hai mắt của mình đã hoá thành màu đỏ sậm, hắn phấn khích cực kì!Kim đan a!Lần trước tràng chiến đấu với Minh Tiêu lão tổ tại Kim Ô thành, hắn chưởng quản Chu Tước doanh vậy mà không phát huy được bất cứ tác dụng gì, mặc dù mặt ngoài vẫn thẹn thùng nhưng đối với nội tâm kiêu ngạo của Công Tôn Sai mà nói điều đó là vô cùng đáng hổ thẹn!Lần này có thể trực diện đối đầu với kim đan, làm sao không khiến hắn cảm thấy hưng phấn chứ?Trong nháy mắt khi lưới lớn thành hình, mắt hắn bỗng nheo lại, giống như người thợ săn thu lưới, trong miệng nhanh chóng phun ra hai chữ.“Bính bộ!”

Mai trưởng lão đụng phải cái lưới này mặc dù lực uy hiếp đối với nàng không cao nhưng cũng khiến nàng cảm thấy chật vật.

Nàng có chút sai lầm là vừa rồi không thôi động linh giáp, lúc nàng phát hiện ra để thôi động linh tráo thì đã lọt vào trong kiếm mang.Ba ba ba!Ba đạo kiếm mang đánh thẳng vào linh tráo của nàng, chỉ thấy run lên rất nhỏ.

Nhưng sắc mặt nàng không tốt, nàng cảm thấy mất mặt.Trong lòng nổi giận, nàng huýt dài một tiếng, trong tay xuất hiện một gốc hoa mai!Cây hoa mai cao ước chừng ba thước, quang hoa lưu chuyển, cổ cành cứng cáp, cành trên hoa mai đang nở.

Mai trưởng lão nhẹ nhàng lay động, cánh hoa theo cành mai kiều diễm ướt át theo gió bay lượn.

Trong nhất thời, hoa mai như mưa, tung bay khắp nơi đem toàn bộ Thiên Phong khúc bao vây vào trong.Hoa cảnh mê ly như mộng, đột nhiên khiếu âm sắc bén rít lên, giống như thuỷ triểu.

Cánh hoa mỹ lệ, sắc bén vô cùng, mỗi một phiến hoa đều ẩn chứa kiếm ý lành lạnh của nàng.Cõi mộng đột nhiên biến thành Tu La địa ngục.Sát chiêu của Mai Trưởng lão, “Mai Tế”!Ánh mắt Tiếu trưởng lão chớp động, ngoài miệng cười duyên nói: “Mai tỷ tỷ cũng thật là, vừa lên đã động tới sát chiêu thì còn gì là đạo lý?

Chúng ta chẳng phải ngay cả một ít cũng không được đánh sao.”

Vương trưởng lão tán thành nói: “Mai trưởng lão kiếm ý càng ngày càng tinh thuần, một chiêu ‘Mai tế’ so với lần trước uy lực còn muốn lớn hơn mấy lần.”

Tô Nguyệt chỉ nhìn thấy hoa mắt mê ly, Mai Phương trưởng lão vừa ra tay, nhất thời đối phương bị chông vùi ở bên trong biến hoá mỹ lệ mà lành lạnh này.Đám người Thiên Phong khúc cũng là kẻ biết lợi hại, sắc mặt khẽ biến, mọi người vội vàng thối lui.“Muốn chạy sao?

Không đơn giản như vậy đâu!”

Mai trưởng lão lúc này thống khoái nói không nên lời, giọng đầy căm phẫn nói, pháp quyết trên tay liền biến đổi.Bỗng nhiên, tâm thần nàng nhảy loạn, trong lòng hiện lên một dự cảm cực kì nguy hiểm, nàng nhất thời kinh hãi, vừa đúng lúc này, không khí xung quanh nàng bỗng nhiên khẽ chấn động, bầu trời hoa cũng bị kiềm chế.Không biết lúc nào, một đội ngũ khác đã vọt tới cách nàng không quá ba mươi trượng.Tốc độ thật nhanh!Con ngươi nàng co rút lại, thế tới của đối phương cực nhanh, giống như ánh đao sáng trong, nàng sinh ra ảo giác rằng không thể trực tiếp ngạnh kháng được!Mai trưởng lão đột nhiên nổi giận, đối phương chỉ có một trăm người trùng kích, chính mình sao lại sinh ra cảm giác sợ hãi chứ, thật là mất mặt!

Nàng chuyển động, cây mai trong tay, bầu trởi hao giống như bị gió cuốn cuồn cuộn nổi lên, hướng đội ngũ trước mặt vọt tới.Cánh hoa sắc bén, giống như âm hồn đòi mạng, mà phong trụ mang tất cả tiến tới không hơn không kém giống một cái máy xay thịt!“Kết quả đã có!”

Vương trưởng lão thản nhiên nói, nếu là nàng, đối diện với một chiêu này của Mai trưởng lão cũng chưa chắc đã toàn thân trở ra.

Vô luận là Tô Nguyệt hay Tiếu trưởng lão, đối với lời này của nàng tin tưởng không nghi ngờ.Nhưng khiến các nàng trăm triệu ý nghĩ không thể ngờ được đối phương không những không tránh né mà còn hướng Mai trưởng lão phóng tới!Nguỵ Nhiên lúc này chỉ cảm giác thấy chiến ý toàn thân đạt tới cực điểm, tốc độ của hắn cũng đạt tới cực hạn!

Vì có thể để tốc độ bọn họ đạt tới cực hạn, mẹ trẻ đem bọn họ an bài ở đòn tiếp theo.Đối diện với phong trụ nghiền thịt gào thét mà tới, Nguỵ Nhiên không chút sợ hãi.Bất luận một gã tu giả nào trong Chu Tước doanh đều tin chắc khi tốc độ bọn họ đạt tới cực hạn, bọn họ hoàn thành xung kích thì không có địch nhân nào có thể ngăn cản bọn họ!Này không phải là tín điều mà mẹ trẻ truyền cho bọn họ, đó là kinh nghiệm qua vô số lần chiến đấu, tín niệm tự nhiên sinh ra!Nguỵ Nhiên đưa phi kiếm trong tay lên, ăn ý vô cùng với đồng bạn, đồng thời đưa phi kiếm trong tay lên!Hắn đột nhiên tròng mắt trợn tròn, quát lên một tiếng: “Bách sát!”

Phi kiếm trong tay, toàn lực hướng phía trước chém tới!Bính bộ trên dưới, cùng kêu gào: “Bách sát!”

Phi kiếm trong tay nhất thời hướng đối phương toàn lực chém ra!Kiếm mang như dòng suối về biển, trăm kiếm quy một, một cự kiếm mang rộng quá ba trượng mang theo thanh âm rung động, kéo theo quang hoa chói mắt cùng phong trụ hung hắn đánh vào nhau!Chương 312 : Tả Mạc phẫn nộ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck̀m!Trước mặt mọi người sáng ngời, quang mang sí mục đam vào mắt mọi người khiến không ai có thể mở nổi.Hai tay áo của Mai trưởng lão bị nghiền nát, tóc tai bù xù, khoé miệng có vết máu cực nhỏ, nàng kinh sợ nhìn chằm chằm vào một trăm người ở đối diện.

Đây…đây là kiếm quyết gì…Kiếm quyết hợp kích nàng cũng phải chưa từng thấy, nhưng kiếm quyết hợp kích hơn trăm người đừng nói tận mắt nhìn thấy, đó là chưa từng nghe nói tới.

Kiếm quyết hợp kích đối với tu giả yêu cầu độ ăn ý cực cao, nhân số càng nhiều, khả năng hoàn thành hợp kích càng giảm.

Một trăm người hợp kích kiếm quyết thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng ra được.Nàng thân là kim đan, đối diện với một kiếm kinh khủng như vậy cũng chỉ có thể né tránh.Nhìn thấy đội ngũ trước mặt trận hình hơi có chút lộn xộn, nàng giống như nhìn thấy quỷ vậy.Nguỵ Nhiên cả người không còn chút sức lực nào, không riêng gì hắn, mỗi người ở phía sau đều thở hổn henẻ, nhưng trên mặt mỗi người đều tràn đầy chiến ý và sự kiêu ngạo!

Kim đan, kim đan thì sao chứ!Nguỵ Nhiên kích động ngửa mặt lên trời huýt dài, một kiếm đến kim đan cũng bị thương, trước đây, không ai dám tưởng tượng đến, bây giờ sự việc sờ sờ trước mặt!

Nhưng hắn cố nén kích động và run rẩy ở trong lòng, hắn không quên sứ mệnh của mình.“Tán!”

Chỉ thấy Bính bộ tu giả giống như thuỷ triều, phút chốc từ giữa tách ra.Mai trưởng lão kinh nghi bất định, nhưng ánh mắt nàng rơi vào thông đạo kia, sắc mặt đột nhiên đại biến!m thanh rung động trầm thấp, giống như tiếng gầm của viễn cổ hoang thú.Lại có thêm một trăm người!Lại là trùng kích giống hệt một trăm người lúc trước!Vương trưởng lão và Tiếu trưởng lão nhất thời biến sắc, Mai trưởng lão gặp nguy rồi!

Trong lòng hai người không khỏi xem xét lại, lai lịch thần bí của Kim Ô thành chủ, thủ hạ thực lực hùng hậu như vậy!

Ngắn ngủi giao phong, một vòng nối một vòng, không chê vào đâu được.

Ngay từ đầu, Mai trưởng lão đã rơi vào trong sắp xếp của đối phương.Mười lăm tên tu giả lĩnh ngộ kiếm ý, bày ra cái lưới kiếm mang thật lớn, mục đích chỉ có một – giữ chân Mai trưởng lão!Kim đan mất đi tốc độ, đối với đội ngũ trăm người dùng kiếm quyết hợp kích nhất thời bộc lộ điểm yếu.

Hơn nữa, hai người phát hiện ra điều kinh khủng, đội ngũ mà Kim Ô thành chủ có không chỉ có một cái.

Hơn nữa, đối phương căn bản không cho Mai trưởng lão cơ hội lấy hơi, thế tiến công giống như triều dân, một lớp tiếp một lớp.Như vậy tiếp tục, Mai trưởng lão liền biến thành cá trên thớt.Hai người hiểu rõ tình huống nguy cấp, lúc này không cần cố gì khác, đồng thời hướng Mai trưởng lão đánh tới.

Các nàng chỉ cần Mai trưởng lão có cơ hội lấy hơi, cán cân của trận đấu này có thể lại một lần nữa cân bằng!“Sát!”

Một âm thanh lạnh lùng mang theo mấy phần tang thương đột nhiên vang lên bên tai Vương trưởng lão.Nguy hiểm nổi lên trong lòng, trong lòng nàng kinh hãi, lập tức không để ý gì khác, thân hình nhoáng lên, biến mất tại chỗ.Một hắc xà to như thùng nước, hung hăng hướng vị trí cũ của nàng quét qua.Vương trưởng lão sắc mặt ngưng trọng nhìn kĩ lại đội ngũ vừa đánh lén nàng.

Một chiếc vận nô thuyền, trên thuyền đứng đầy hắc giáp tu giả!

Trọng giáp tu giả?

Trong lòng nàng nổi lên nghi hoặc.

Trọng giáp cồng kềnh sớm đã bị lịch sử đào thảo, trước mặt lại xuất một đội ngũ trọng giáp khiến nàng không thể ngờ tới.Nhưng, nàng không hề có chút khinh thường, trên đỉnh đầu của họ có hắc xà tráng kiện du tẩu, điều đó khiến nàng cảm giác thấy sự nguy hiểm.Hắc ám, giết chóc, lành lạnh…Ánh mắt nàng rơi vào hắc giáp tu giả đứng ở cao nhất, cảm có thể cảm nhận được chiến ý nồng đậm trong mắt đối phương, còn có sát ý nồng nặc!Tả Mạc ngăn cản Tiếu trưởng lão.“Hì hì, tiểu suất ca, ngăn nhân gia sao?”

Tiếu trưởng lão cười duyên nói, cánh tay trắng mịn như tuyết khẽ che miệng, gợi cảm không nói lên lời.Tả Mạc cảm thấy tinh thần toàn thân được khai thông, đừng thấy lúc này hắn chửi Mai trưởng lão mà cảm thấy thoải mái, kim đan trước mặt làm hắn cảm giác thấy chút khẩn trương.

Hắn không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương, cùng vừa rồi khác nhau, bất luận ngôn ngữ gì cũng không có tác dụng nữa.“Ngươi nhìn nhân gia như vậy, nhân giả cảm thấy xấu hổ à!”

Tiếu trưởng lão sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chúng.Tả Mạc không chút thả lỏng, nhưng trong lòng có chút không hiểu, nếu như mắng nhiếc gì gì đó, hắn còn có thể giải thích được nhưng nữ nhân này làm như vậy, không lẽ có âm mưu gì khác?

Hắn càng thêm cảnh giác, dứt khoát không nói lời thừa, hai tay một câu một hoạ.Hai cái dương sát cương lôi từ tay bay ra.“Ngươi thật nhẫn tâm, đối với nhân gia mà lại động thủ, nếu bị thương ngươi bỏ được sao?”

Thanh âm ngọt mềm câu người phiêu đãng trong không trung, thân hình Tiếu trưởng lão uyển chuyển ở trên không trung như ẩn như hiện.

Da thịt trơn trượt tuyết trắng, bộ ngực cao vút, nhìn vào làm người ta không tự chủ mà bị hấp dẫn.Tả Mạc tâm lý buồn bực, không bỏ được?

Làm gì không bỏ được? (Xu hướng đam mĩ rõ rệt )Cương lôi trên tay giống như hạt mưa, kéo dài không dứt, hướng đối phương đánh tới.Cười duyên như chuông, thân hình Tiếu trưởng lão phiêu hốt bất định, trong không khí, tựa hồ nhiều thêm một tia hương vị ngọt ngào mê người.Tả Mạc rất đau đầu, độn pháp cảu đối phương thần diệu vạn phần, bản thân ngay cả một mảnh xiêm y cũng không “sờ” tới được.Hương vị ngọt ngào trong không khí chui vào miệng mũi Tả MẠc, hắn bỗng nhiên cảm thấy nóng nực khó giải thích nổi, dương sát cương lôi trên tay càng thêm mau lẹ, nhưng bất luận hắn nhanh như thế nào, dương sát cương lôi cũng không thể đánh trúng đối phương.Hắn hồn nhiên không chú ý tới, hai gò má của mình bất chợt trở nên hồng hơn.Nhưng là Tiếu trưởng lão để ý thấy, trong lòng mừng thầm, thần thái càng thêm kiều mị, động tác xoè ra cũng càng thêm trêu người, không khí nhất thời trở nên càng thêm nóng nực.

Nhưng đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng kêu thứ hai của Mai trưởng lão, rùng mình biết rõ nếu không tốc chiến tốc thắng, Mai trưởng lão chỉ sợ sẽ ngã xuống.Hơn nữa, bắt giặc trước bắt vương, nếu có thể bắt được Kim Ô thành chủ, chiến thắng liền định, đến lúc đó không ai sẽ tranh đoạt với nàng Thiên Tự Giáp Nhất.Nghĩ đến điều này, nàng không kiềm chế được, cười duyên một tiếng: “Tiểu oan gia, tới đây cùng tỷ tỷ vui vẻ nào!”

Vòng eo oay nhẹ, quần áo trên người giống như cánh hoa, phiến phiến bay lượn.Hết lần này tới lần khác thần tình của nàng đều mang theo vẻ thành kính dị thường.“Thiên hoa truỵ”!Không biết đã bao lâu.Phảng phất giống như từ trong cõi mộng thật dài tỉnh lại.Đây là cái gì?

Tả Mạc mở mắt ra đánh giá xung quanh.Vô số cánh hoa dồn dập vẩy vẩy, trong mưa hoa, một thân thể uyển chuyển mềm mại như ẩn như hiện, có biếng nhác, có thanh thuần, xinh đẹp không tả nổi, mỗi một động tác, mỗi ánh mắt có thể lay động dục vọng bản năng của nhân loại.Tràng cảnh trước mắt, chân thực là thế, chân thực đến nỗi người ta không thể tự kiềm chế.“Ông chủ!”

Các nàng đi tới trước mặt Tả Mạc, dồn dập hướng Tả Mạc hành lễ, nghiêng người lội ra “tảng tuyết trắng” thật lớn trước ngực, làm người ta không khỏi sinh ra ý nghĩ đưa tay ra.“Đây là địa phương nào?”

Tả Mạc vô ý thức hỏi.Chúng nữ lộ ra thần tình không thể giải thích, một nữ trong đó đứng dậy nói: “Ông chủ, đây là gia đình của ngài!”

Tả Mạc lúc này mới chú ý tới mặt đất dưới chân, tất cả đều lát bởi tinh thạch, không những thế, trong vườn, bất luận là ghế hay bàn đều do tinh thạch chế toạ thành.

Bên trong ao vang lên âm thanh ầm ầm, tất cả cũng đều là tinh thạch.Cả khu vườn tất cả đều do tinh thạch tạo thành!Thật nhiều tinh thạch!Trong lòng Tả Mạc thoả mãn không gì sánh nổi, này thực sự là nhà của mình sao?“Ông chủ, để nô tỳ hầu hạ ngài!”

Một nô rỳ có chút e thẹn nói, quần dài bó sát người, đem thân hình hoàn mĩ của nàng thể hiện ra không sót chút nào, khiến cho Tả Mạc “phọt máu” chính vòng eo bên trong váy như ẩn như hiện.“Hì hì, để chúng ta hầu hạ ngài!”

Nữ tử xung quanh cười duyên nói, các nàng liền đem áo trên người Tả Mạc cởi ra.Tả Mạc giật nảy mình, muốn làm gì đây?

Sao lại cởi y phục của ta?Chúng nữ thấy thế càng thêm cười duyên.“Ông chủ xấu hổ kìa!”

“Đúng vây!

Thật là đáng yêu!”

“Chúng ta cởi trước vậy!”

“Ừ!”

Chỉ thấy chúng nữ trước mặt Tả Mạc đang trợn mắt há mồm cởi váy áo của chính mình, lộ ra thân thể hoàn mĩ của các nàng, hoặc e thẹn, hoặc mị hoặc mà nhìn Tả Mạc.Thực sự làm người ta muốn “phọt máu” à!Tả Mạc cảm thấy mũi có chút nóng, thế nhưng bỗng nhiên hắn mơ hồ cảm thấy một màn trước mắt có chút quen thuộc.Giống như đã từng thấy ở đâu đó…Ồ, gặp qua ở đâu chứ?Nghĩ nghĩ, thân thể Tả Mạc cứng đờ (cứng chỗ cần cứng ), giống như bị một đạo thiểm điện đánh trúng, chốc lát, trên mặt hắn bỗng nhiên màu hồng biến mất, giận tím mặt, chỉ vào chúng nữ chửi ầm lên: “Ảo trận!

Các người chỉ là ảo trận!”

Hắn cuối cùng cũng nhớ tới bản thân đã gặp qua ở đầu!Vô Không sơn, phấn hồng giấy hạc!Phấn hồng giấy hạc chết tiệt kia, đã từng dùng chiêu này đối phó với mình, nhưng lúc đó đã bị mình nhìn thấu!Ảo trận cơ hồ giống nhau như đúc!Trong lòng Tả Mạc phẫn nộ, từ từ mà chút một thoát ra.Năm đó giấy hạc nữ làm như vậy cũng đành chịu, hắn không đánh được nàng, đành nhẫn!

Các người dám dùng chiêu này lừa gạt ta sao?

Sao có thể nhẫn được, không thể nhẫn!

Thù mới hận cũ, đan vào nhau, nhất thời khiến Tả Mạc nhớ lại thảm trạng ngăm đó, trong lòng tà hoả càng thịnh.“Ta ghét nhất là bị ảo trận gì gì đó!”

Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi, đằng đằng sát khí.Ba ba ba!Những nữ nhân trần trụi trước mặt hắn bỗng nhiên hoá thành từng đoàn yên vụ, không đợi hắn phản ứng những vật xung quanh đều hoá thành yên vụ biến mất.Trong nồng đậm yên vụ vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tả Mạc: “Tinh thạch!

Tinh thạch của ta!”

Tràng cảnh xung quanh biến đổi, Tả Mạc từ trong mộng tỉnh lại, không trung, bản thân đang đứng giữa không trung, không có vật gì xung quanh!Đôi mắt Tả Mạc lập tức đỏ bừng, hắn cảm giác như bản thân bị lấy máu, tinh thạch, thật nhiều tinh thạch, hết thảy không còn!

Vừa mới cảm thấy giàu có, trong lòng hắn lúc này bỗng nổi lên cảm giác mất mác, thật sâu kích thích hắn.Nếu như nói, ảo trận gì gì đó khiến hắn nhớ tới hoàn cảnh bi thảm trước đây làm hắn cảm thấy phẫn nộ không nói nên lời, nhưng hắn bỗng nhiên mất đi nhiều tinh thạch như vậy thì không thể dùng từ phẫn nộ để hình dung được.Cừu hận!

Huyết hải thâm cừu!

Thù không đội trời chung!Tiếu trưởng lão khoé miệng tràn ra tiên huyết, “Thiên hoa truỵ” ăn mòn tâm thần vô hình vô ảnh, thần diệu phi thường, nhưng nếu bị phá, tâm thần nàng cũng bị thương rất nặng.Điều then chốt là, nàng không hiểu Kim Ô thành chủ như thế nào có thể nhìn thấu “Thiên hoa truỵ”.Lần nào cũng được, chưa bao giờ “Thiên hoa truỵ” bị phá, vậy mà giờ đây lại thua trên tay một ngưng mạch kì trẻ tuổi, đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy không thể tin được.Điều này sao có thể chứ!Tả Mạc mặc kệ đối phương trong lòng đang kinh sợ cùng hoang mang, hai mắt hắn đỏ đậm, rít gào như sấm!“Đem tinh thạch đưa hết cho ta!”

Đại Nhật ma thể, biến hoá thứ nhất, phút chốc thành hình!Chương 313 : Hoá giao .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckChỉ thấy phía sau Tả Mạc xuất hiện một hư ảnh kim sắc mơ hồ.

Hư ảnh thập phần mơ hồ, không thể nhìn rõ hình dạng, giộng như một đám mây kim sắc khổng lồ vậy, chuyển động ở phía sau Tả Mạc.Đó là cái gì…Tiếu trưởng lão kinh nghi bất định, người trẻ tuổi trước mặt khiến nàng cảm thấy ngập tràn quỷ dị.

“Thiên hoa truỵ” lấy tướng nhập đạo, diệu tướng phương pháp, cùng với những ảo trận phổ thông khác là hoàn toàn tương phản.

Ảo trận phổ thông dùng mê hoặc, lấy ngoại vật làm dao động tâm chí của tu giả.

Mà “Thiên hoa truỵ” thức tỉnh dục vọng sâu kín của tu giả.

Thiện tu tu luyện thiền định, tâm thần kiên định ngưng thực, ngoại vật ảnh hưởng rất ít sơ với những tu giả khác.Phàm là sự tình có lợi tất có hại.Thiện tu tâm chí kiên định, chấp niệm tất nhiên rất sâu, pháp quyết “Thiên hoa truỵ” ngược lại còn mang lại kỳ hiệu.

Trừ phi thiện tu tu luyện tới cảnh giới ‘đại tự tại’, bỏ đi chấp niệm trong lòng, công pháp “Thiên hoa truỵ” mới có thể mất đi hiệu quả.Nhưng cảnh giới ‘đại tự tại’, kia là cảnh giới cực kì thâm sâu.

Thiện tu có thể tu luyện tới cảnh giới đó tuyệt đối là một phương đại năng, không có khả năng xuất hiện tại địa phương nhỏ bé như Thiên Thuỷ giới này, càng không phải xuất hiện trên người một tên ngưng mạch kì chưa đầy hai mươi tuổi.“Thiên hoa truỵ” chẳng bao giờ thất thủ giờ mất đi hiệu lực, bị phản đòn, tâm thần nàng hao tổn.

Đến bây giờ, nàng vẫn không thể hiểu được Tả Mạc lại nói câu kia: “Đem tinh thạch đưa hết đây cho ta” là có ý gì.Hơn nữa, tất cả đều là hư ảnh…Quỷ dị mà thần bí, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến nàng cảm thấy hết hồn.

Nàng có thể tu luyện tới kim đan, kiến thức tất nhiên bất phàm nhưng kim ảnh quỷ dị trước mắt nàng chưa từng nghe thấy bao giờ.Kim ảnh nhuyễn động, giống như vật sống vậy.Trong chớp mắt, nó co rút hướng vào giữa, nhanh chóng thu nhỏ lại.Một đôi cánh kim sắc trong suốt xuất hiện ở trên lưng Tả Mạc.Đại Nhật ma thể, biến hoá thứ nhất, Minh hư dực!Thúc Long suất lĩnh Vệ Doanh cùng Vương trưởng lão lúc này đang đánh tới cao trào.

Vương trưởng lão thu lượm được kinh nghiệm từ Mai trưởng lão, thỉnh thoảng biến ảo vị trí, vẫn chiếm quyền chủ động.

Nhưng Thúc Long cũng không ngốc, không chủ động xuất kích, chỉ vững vàng trấn giữ vị trí, chặt đứt đường cứu viện của Vương trưởng lão đối với Mai trưởng lão.

Ô sát ma sát trận vận chuyển không ngừng, từ sau lần đột phá thành giáp, tiểu ma sát bọn hắn đã có thể vận dụng một cách tự nhiên.Vô số hắc khí hoá thành một chiếc lưới lớn, ngăn cản lộ tuyến của Vương trưởng lão.Kể từ đó, song phương không ai làm gì được ai.“Bách sát!”

Trăm người gầm thét, âm thanh giống như sấm động, cự kiếm cùng phong trụ cánh hoa đánh vào nhau, Mai trưởng lão bỗng nhiên phun ra một ngụm tiên huyết, cây hoa mai trên tay đã bị chặt đứt mất hai cành, thân cây đầy vết rạn nứt, chỉ còn lại năm cành cây.Linh lực toàn thân Mai trưởng lão cơ hồ không thể khống chế được, giống như nước sôi, mà đối phương căn bản không cho nàng có cơ hội khôi phục.Khiếu âm trầm thấp, giống như cơn ác mộng một lần nữa lại vang lên bên tai nàng.Vương trưởng lão sắc mặt ngưng trọng, vẻ ôn hoà ngày thường đã biến mất, sát khí nồng đậm.

Nàng biết không thể cùng đám người này dây dưa, Mai trưởng lão giờ đây đã đến đường cùng, không còn sức để chống đỡ thêm một khắc nào nữa.Trong lòng nàng sinh ra hối hận, thực lực Kim Ô thành chủ so với trong tưởng tượng của các nàng thật cường đại hơn không biết bao nhiêu lần!Lúc trước, các nàng chưa nghĩ tới có một ngày giống như thế này, bị một đám tu giả ngưng mạch kì bức đến chật vật.

Chỉ là một đám ngưng mạch, dù số lượng có nhiều, lúc bình thường các nàng cũng không để trong mắt.Từ khi các nàng tu luyện tới kim đan, các nàng đã có tư cách nhìn từ trên cao nhìn xuống đối với đám ngưng mạch.Thực tại tàn khốc trước mắt đã đánh tan điều này.Lúc này trong lòng các nàng không hi vọng xa vời có thể thắng được, chỉ hi vọng bản thân có thể bảo toàn.

Chỉ cần các nàng còn thì Bách Hoa Minh sẽ vẫn còn.

Nếu các nàng không còn, dù cho Kim Ô thành chủ không động thủ thì các thế lực khác của Minh Thuỷ thành cũng đem Bách Hoa Minh làm gỏi sạch sẽ.Thúc Long lạnh lùng nhìn đối phương, hắn biết rõ rằng đối phương muốn liều mạng rồi.Hắn không có chút cảm giác sợ hãi nào, dù cho đối phương là kim đan.

Nguyên nhân của trận chiến này bởi vì bọn họ dựng lên, so với bất luận kẻ nào bọn họ đều có lý do để liều mạng hơn.Sự tồn tại của tu nô đã từ rất lâu, vô luận là ở giới nào, đều là sự việc bình thường.

Thực sự, trong lòng Thúc Long hiểu rõ điều này.

Hắn không có hi vọng xa vời đại nhân có thể cứu vớt tu nô, cải biến hiện trạng điều này là không thể.

Đại nhân không có trách cứ ngược lại còn mang theo mọi người giết tới Bách Hoa Minh, Thúc Long quyết định liều mạng.Không chỉ vì A Văn mà còn vì chính bọn hắn.Đối phương dự định liều mạng, không những không khiến hắn cảm thấy sợ hãi trái lại trong lòng hắn còn cảm thấy hưng phấn.Vương trưởng lão lấy ra một cái đèn lồng Hải đường, hoả diễm thanh bạch ở trong đèn lồng nhẹ nhàng bay ra.

Đèn lồng Hải đường vừa lấy ra, không khí xung quanh trong thời gian cực ngăn xảy ra đình trệ.

Một lát sau, một màn quỷ dị xuất hiện.

Chỉ thấy không khí bên cạnh Vương trưởng lão đều theo hoả diễm thanh bạch của đèn lồng Hải đường bắt đầu nhảy múa.Thân hình Vương trưởng lão ở trong không trung trở nên mơ hồ.Con ngươi Thúc Long không khỏi co rút lại, đèn lồng Hải đường này là một kiện pháp bảo cực kì lợi hại!Hắn vung tay phải được hắc giáp bao phủ lên, tay phải hoàn toàn bao phủ trong hắc khí nồng nặc.

Gió thổi qua, hắc khí chập chờn, như những ngọn lửa bị lay động vậy.Mọi người trong Vệ Doanh đều trầm mặc mà vung tay phải lên, tay phải mỗi người đều bao phủ bởi hắc khí nồng nặc.Hắc xà đang du tẩu trên đỉnh đầu họ bỗng nhiên ầm ầm tan vỡ, hoá thành vô số hắc khí thật nhỏ, những hắc khí này lấy tốc độ kinh người hình thành nên một con hắc xà dài tới trăm trượng!

Con hắc xà này thân thể được thực hoá triệt đểm da thịt, lân giáp đầy đủ mọi thứ, giống như là vật sống vậy.

Đồng tử màu đỏ tươi, băng lãnh không có chút hơi ấm nào.

Nó mở miệng rộng ra, lộ ra răng năng trắng ngà đầy mạnh mẽ.

Khắp bầu trời hắc hoả lay động, tay phải bọn Thúc Long được bao phủ bên trong hắc khí, nhất tề bị hút lên trên không, trường kình hấp bách xuyên, hắc xà mở lớn miệng của mình.Ô hào!Tiếng huýt sao trầm thấp dài, giống như cơn lốc vô hình hướng tứ phương phóng đi.Hút vào vô số hắc hoả, hắc xà phát sinh biến hoá nhanh kinh người, trên trán nó có hai nơi lồi lên, đồng tử xà càng thêm hung mãnh, lân giáp cả người sáng loáng lên, uy thế càng thêm kinh người!Vương trưởng lão trong lòng càng thêm lo sợ, đội ngũ hắc giáp này chiến pháp kì dị, cùng tu giả nàng trông thấy bình thường hoàn toàn khác nhau, bất luận loại tu giả nào cũng đều khác biệt.Biến hoá của con hắc xà trước mắt này nàng nhận ra được, đó là hoá giao!Xà mãng và giao, có phân biệt bản chát, thực lực cũng như thế.

Hắc xà chưa hoàn toàn hoá giao nhưng uy thế so với lúc vừa rồi là hoàn toàn khác biệt.

Xà đồng tử của nó giống như mất đi hơi ấm, Vương trưởng lão trong lòng thấy khẩn trương.Đèn lồng Hài Đường trong tay truyền đến trận trận ấm áp, trong lòng nàng sự khẩn trương giảm bớt, không sai, hắc xà tuy rằng uy thế đáng sợ nhưng trong tay mình có đèn lồng Hải đường cũng không phải là vật phàm.Nàng am hiểu luyện khí nhất là luyện chế các loại hoa đăng, đèn lồng Hải đường trong tay là tác phẩm tắc ý nhất của nàng.

Đèn lồng sử dụng hải đường chính là lục phẩm thiên tâm hải đường, là một trong tối thượng phẩm Hải đường khắp thiên hạ.

Thanh hoả bạch diễm kia là càng khó có được, nó được lấy từ một gốc cay vạn niên thanh hoả trúc trúc tâm, tên là thanh tâm trúc viêm, là trân phẩm tứ phẩm hoả diễm hiếm thấy.Nàng không nói hai lời, đưa đèn lồng Hải đường trong tay lên, thấp giọng ngâm.Chỉ thấy từng cánh hoa trên đèn lồng hải đường từng phiến bóc ra, bay vào không trung.

Chỉ thấy cánh hoa vô cùng vô tận, mà đèn lồng này không có chút biến hoá nào.

Cánh hao hải đường bay lượn, trong chớp mắt khắp bầu trởi cánh hoa bay đầy, mộng ảo mê ly.So với hoa mai của Mai trưởng lão con số của những đoá hoa hải đường càng thêm kinh người, vô biên vô hạn, toàn bộ Bách Hoa cốc đều bị bao phủ trong đó.Hắc xà không để ý tới cánh hoa như mưa, thân rắn màu đen, xà đồng tử màu đỏ chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương trưởng lão.Bỗng nhiên, hoả diễm của đèn lồng hải đường bắt đầu nhảy múa, oanh, khắp nơi cánh hoa bay lượn trong phút chốc nhất tề bốc cháy, phô thiên cái địa, vô số đoá hoả diễm thanh bạch sắc ở trong không trung phất phới.Thanh tâm trúc viêm!Xuỳ xuỳ!Một đoá thanh tâm trúc viên rơi vào trên thân rắn sáng loáng, nhảy lên hai cái liền tắt ngúm, hắc xà không cảm giác gì.Vương trưởng lão biến sắc!Thanh tâm trúc viêm cũng không có tác dụng gì!Thanh tâm trúc viêm không có gì không thể phá vậy mà một vết nhỏ trên thân rắn cũng không làm được!Trong mắt hắc xà băng lãnh không có chút tình cảm, nó hoàn toàn là do sát ý hoá hình mà thành, lại có thể bị thanh tâm trúc viên làm cho thương tổn sao?Mắt Thúc Long chợt loé lên, khẽ quát một tiếng: “Sát!”

Đồng tử hắc xà mạnh mẽ mở ra, thân thể khổng lồ phóng đi mang theo thanh thế đáng sợ, hướng Vương trưởng lão đánh tới.Trong lòng Vương trưởng lão ngạc nhiên, vội vàng chuyển đèn lồng hải đường trong tay, chỉ thấy vô số đoá thanh tâm trúc viêm hướng hắc xà đánh tới.Ba ba ba!Giống như rang đậu, âm thanh bùng nổ dày đặc như mưa.Thanh tâm trúc viêm chỉ lớn hơn đầu ngón tay, lực lượng không ngờ rất lớn, thân thể hắc xà khổng lồ bị đánh cho không thể ngẩng đầu lên được.Vương trưởng lão thở dài một hơi, chỉ cần có biện pháp khắc chế đối phương là tốt rồi, lập tực liều mạng thôi động linh lực, lại có vô số cánh hoa bay vào không trung.

Chỉ thấy cánh hoa lần này không mảnh mai vô lực như lần trước, chúng nó giống như những lưỡi dao sắc bén mang theo kiếm ý lẫm liệt, như từng con cá nhỏ quấn quanh thân thể hắc xà.Xuy xuy xuy!Trên thân thể sáng loáng của hắc xà nhất thời xuất hiện vô số vệt trắng, hắc xà đau xót điên cuồng giãy dụa thân thể.Mà thanh tâm trúc viêm kéo dài không dứt, không có chút dấu hiệu nào muốn dừng lại, hướng hắc xà đánh tới.Trên trán Thúc Long xuất hiện mồ hôi hột, sắc mặt hắn trấn định nhưng trong lòng tức giận, nhất thời bị đối phương chiếm được thượng phong, bây giờ bị áp chế hắn có thể nhẫn nại được sao?

Pháp bảo lợi hại thì sao chứ?Trong mắt hắn hiện lên hàn khí.“Tiểu ma sát!”

Hắc xà phút chốc băng vỡ, hoá thành một đoàn hắc khí, trung ương hắc khí xoay tròn kịch liệt.Thanh tâm trúc viêm cùng hải đường kiếm ý bay lượn khắp trời như bị một lực hấp dẫn vô hình, không thể khống chế mà hướng hắc khi xoay tròn bay đi.Sắc mặt Vương trưởng lão đại biến.Hắc khí xoay tròn kia có hấp lực kinh người, thanh tâm trúc viêm và hải đường kiếm ý trên bầu trời điên cuồng hướng hắc khi bay tới.Càng làm cho nàng cảm thấy sợ hãi chính là vòng xoáy hắc khí này giống như quái vật thôn phệ tất cả, thanh tâm trúc viêm và hải đường kiếm ý nhiều như vậy khi bay vào cũng không có chút biến hoá gì.Tình hình càng thêm không ổn, trong mắt nàng bỗng nhiên hiện lên sự tàn khốc, hừ lạnh một tiếng, đèn lồng hài đường trong tay lần đầu tiên rời tay, bay lên trên trời.Chương 314 : Thứ Ma Sát .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckPháp bảo cấp bốn trở lên đều có kỹ năng phù trận, mà theo cấp bậc tăng lên, số lượng kỹ năng phù trận mà pháp bảo có được cũng sẽ gia tăng.

Tỷ như pháp bảo cấp bốn đa số chỉ có một kỹ năng phù trận, chỉ có pháp bảo tinh phẩm nhất trong cấp bốn mới có hai.

Pháp bảo cấp năm sẽ có từ hai đến bốn kỹ năng phù trận, còn pháp bảo cấp sáu sẽ có bốn đến sáu.Kỹ năng phù trận có thể phát huy được uy lực lớn nhất của pháp bảo, thêm một kỹ năng phù trận cũng đồng nghĩa với thêm một sát chiêu.Không ai ngại sát chiêu nhiều cả.Vương trưởng lão lúc này cũng hiểu chiêu thức phổ thông đối mặt với đám người trước mắt sợ là rất khó có hiệu quả.Đã bao lâu rồi không sử dụng sát chiêu?

Vương trưởng lão cũng không nhớ nổi nữa, từ sau khi tu thành kim đan, ngày thường cũng vùi đầu vào đạo luyện khí, chưa từng ra tay với người khác.

Thật không ngờ, trận chiến đầu tiên sau khi lên kim đan lại bị bức tới nước này!Thu liếm tâm thần, đèn lồng Hải Đường bay lên không chung chậm rãi chuyển động, mỗi một cánh hoa đều lấp lánh ánh sáng, Thanh Tâm Trúc viêm nhấp nháy như một trái tim, dẫn động linh khí thiên địa như theo nhịp đập đó.Thần thức Tả Mạc rất mạnh mẽ, hắn vừa phát hiện di trạng trong lòng lập tức lo lắng.Phẩm giai của cái đèn lồng Hải Đường này tuyệt đối không dưới cấp sáu.

Một món pháp bảo cấp sáu xuất hiện trên tay một kim đan sẽ tạo thành uy lực cực kỳ đáng sợ.Tiếu trưởng lão cũng cảm nhận được song trong lòng lại hoảng hốt, Vương trưởng lão đang liều mạng!Không biết vì sao, khi biết Vương trưởng lão định liều mạng, cô ta chẳng những không cảm nhận được chút khích lệ nào mà ngược lại trong lòng lại thầm sợ hãi.

Cảm giác áp bức do người trẻ tuổi với cặp cánh vàng kim nửa trong suốt trước mặt dường như trong nháy mắt trở nên mạnh thêm nhiều.Tả Mạc nhạy cảm cảm nhân được Tiếu trưởng lão đang dao động, cơ hội!

Ánh mắt hắn lóe sáng, thân hình chợt biến mất tại chỗ.Tiếu trưởng lão tim đập loạn nhịp, phi kiếm màu hồng trong tay vung lên, vài đạo kiếm mang bao phủ không gian xung quanh người mình.

Còn chưa kịp xem lại kết quả, cô ả đã nhanh chóng lui lại, song trong lòng bỗng có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, trong lúc run sợ, phi kiếm chém ngược về phía sau.Keng!Một lực lượng cực lớn từ phi kiếm trong tay truyền tại, toàn bộ cánh tay phải của ả tê rần, phi kiếm bị đánh bay.Ả cắn chặt môi, không dám dừng lại, thân hình tránh sang.Một luồng hàn ý xẹt qua lưng ả, mang theo một tia bọt máu.Ả thở hổn hển, kinh hãi khó hiểu nhìn người trẻ tuổi phía xa, máu tươi không ngừng chảy xuống ở cổ tay phải, trên lưng là một vết thương chéo.

Bản thân mình không ngờ lại bị một đòn của tu giả ngưng mạch mà bị thương hai nơi!Ả nhìn Tả Mạc như nhìn quái vật.Ánh mắt ả hạ xuống đôi cánh vàng kim nửa trong suốt trên lưng Tả Mạc, trong đầu ráng suy nghĩ, đây rốt cuộc là thần thông gì?

Thiền tu tu luyện thần thông, trong mắt ả, đây hẳn cũng là một loại thần thông.

Thần thông huyền diệu như vậy, lai lịch người trẻ tuổi này tuyệt đối không phải trò đùa.Giờ đá phải tấm sắt rồi.Tả Mạc cảm thấy toàn thân sung mãnh lực lượng cường đại, dồi dào tới mức khiến người ta muốn rên lên.

Đại Nhật ma thể, quả nhiên danh bất hư truyền!

Tả Mạc lúc này mới cảm thụ sâu sắc, chỉ có đạo biến hóa của ma thể mới có thể phát huy ra lực lượng thực sự của ma thể.Cánh Minh Hư trên lưng như mọc rễ trên cơ thể hắn.

Thân thể cũng không có biến hóa căn bản gì, rất nhiều cơ nhục, máu, xương đều như tỉnh lại từ giấc ngủ say.

Lực lượng dồi dào không phải từ cánh Minh Hư truyền tới mà là từ trong bản thân hắn truyền ra.Lợi hại!Lực lượng thức tỉnh trong cơ thể hắn lưu chuyển, gần như muốn nổ tung.Trong khoảnh khắc, Tả Mạc lĩnh ngộ được vài phần ý nghĩ chân thực của việc tu luyện ma thể.

Thân thể tựa như một kho báu, một kho báu sâu không lường được, chỉ có điều gần như mọi thời điểm cái kho báu này đều chìm trong giấc ngủ say.

Ma thể như một cái thùng chứa, không ngừng lớn mạnh, không ngừng tiến bước, càng lúc càng mạnh mẽ, cũng có thể phát ra cùng chứa đựng càng lúc càng nhiều lực lượng.Nhìn Tiếu trưởng lão lung lay sắp đổ, trong lòng Tả Mạc đột nhiên đầy ắp tự tin, sự tự tin bắt nguồn từ lực lượng cường đại.Đối mặt với kim đan, hắn không còn kẻ không có sức đánh trả nữa!Liếc mắt nhìn đèn lồng Hải Đường sáng rực trên bầu trời, hắn quyết định giải quyết trận chiến này bằng tốc độ nhanh nhất.Đôi cánh Minh Hư trên lưng khẽ vỗ, lực lượng cường đại truyền tới, thân hình hắn lại một lần nữa biến mất giữa không trung!Trên bầu trời, đèn lồng Hải Đường bốc cháy, hóa thành một luồng lửa xanh trắng, lung lay với tần suất kỳ lạ.

Vương trưởng lão cau mày ngâm khẽ: “Thanh Tâm Đường Hải!”

̀m!Bầu trời trống không lúc này như một thanh củi cực khô, ầm ầm bốc cháy.Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu Vương trưởng lão hoàn toàn biến thành một biển lửa, biển lửa màu xanh trắng che phủ cả bầu trời.Thúc Long ngửa mặt, ánh nắng như bị biển lửa ngăn cản, trước mắt tối sầm, bóng râm lớn phủ xuống mắt hắn.

Biển lửa mênh mông, ngẩng đầu nhìn lại khiến người ta trong lòng kinh hãi.

Biển lửa màu xanh trắng điên cuồng lan ra, vô số tia lửa màu xanh trắng từ trên bầu trời phủ xuống, như hàng vạn hàng nghìn bàn tay lửa màu xanh trắng, cuốn lấy năm chiếc thuyền vận nô.Đám người bộ luyện khí trên thuyền vận nô sắc mặt đại biến, biển lửa cuồn cuộn trào dâng trên đỉnh đầu, phô thiên cái địa, khiến người khác ngay cả ý tránh cũng không có.Chỉ có đám người Thúc Long vẫn vững như bàn thạch, không hề nhúc nhích.

Trong lòng họ tràn đầy chiến ý, bị biển lửa cuồn cuộn trào dâng kia kích động, luồng khí đen quanh người càng thêm nồng nặc.Khí đen trên đỉnh đầu họ bốc lên, sau đó hóa thành hình rắn, thân rắn khổng lồ dưới biển lửa cũng không chút thua kém.

Mà ngay lúc này, Thúc Long vung tay trái, tay phải đang bị khí đen nồng nặc bao phủ.

Mỗi người trong Vệ doanh đồng thời vung cánh tay trái lượn lờ khí đen lên.Hắc xà mở miệng giống như bồn máu, hút vào một hơi.Hắc khí như lửa, từng điểm nhỏ, thoát ra từ trong tay mọi người, bay lên bầu trời.Thanh bạch sắc hoả diễm từ trên trời giáng xuống như hắc khí nghịch thế mà lên, giống như một đen một trắng bám trên thân thể khổng lồ của hắc xà.

Một màn trước mắt giống như có một cánh tay vô hình hung hăng nắm lấy tim mọi người.

Vận nô trên thuyền ngơ ngác ngửa mặt nhìn, lặng ngắt như tờ, trong nháy mắt bọn họ quên mất sự sợ hãi.Trên bầu trời điểm điểm hắc hoả, lấy tốc độ kinh người nhập vào trong miện hắc xà.Miệng hắc xà giống như bồn máu không đáy, hắc khí bay lên bầu trời bị nó hút vào không thiếu một giọt.

Hắc khí của bọn Thúc Long mỏng dần đi, hắc giáp sáng bóng trên người bọn họ trở nên ảm đạm.Xà đồng tử băng lãnh lộ ra mấy phần đau đơn, hai cái lồi lên trên trán bên trong giống như đang có cái gì đó rục rịch muốn chui ra.

Xà đồng tử bỗng nhiên tuôn ra một đoàn tinh mang, dương đầu kêu gào.Ô hào!Hoả tuyến ầm ầm hạ xuống, thế tới rào rạt nhất thời khó ngăn cản, đứng ở trên không trung cũng không có biện pháp tiến thêm.Trong lúc đó hắc xà cùng biển lửa thanh bạch giống như được một lá chắn vô hình ngăn cản hàng ngàn hàng vạn đạo hoả tuyến.Vương trưởng lão biến sắc, nàng hồn nhiên không biết môi bị cắn nát, vết máu đỏ thẫm chảy ra.

Nàng bị dồn tới chân tường!

Ngay cả đường lui vô tình cũng bị phong kín, lúc này nàng lựa chọn lui về phía sau thì bầu trời lửa ầm ầm bạo liệt, nàng khó lòng thoát chết.Rắc, trâm cài tóc của nàng gãy, tóc dài hạ xuống bị gió thổi bay, ngổn ngang giống như ma vũ.Lập tức không hề do dự, một tia linh lực cuối cùng điên cuồng hướng bầu trởi lửa.“Hoả sinh thanh đường”!Biển lửa mênh mông biến hoá, từng đoá hải đường màu xanh ở trong biển lửa mọc ra, nở ra, héo rũ.Cánh hoa héo rũ rơi vào biển lửa hoá thành tro bụi.

Đột nhiên biển lửa hướng trung tập co cụm lại, toàn bộ linh khí của Bách Hoa cốc bị co rút, linh hoa trồng trọt trong cốc bị lực hấp dẫn nhanh chóng thoát ly cành hoa bay vào trong biển lửa.Tô Nguyệt tận mắt thấy màn này trong lòng không ngừng chảy máu.

Những linh hoa này đều là nơi sản xuất ra tinh thạch của Bách Hoa Minh, trong chốc lát bị huỷ hoại, ngày sau muốn khôi phục lại cũng phải mất ít nhất mười năm.Trải qua trận đánh này, bất luận là ai thắng, thực lực của Bách Hoa Minh đều rơi xuống vực thẳm, khả năng rất lớn là Bách Hoa Cốc không được bảo đảm.“Chúng ta có phải trợ giúp Vệ Doanh không?”

Trong mắt Tông Như hiện lên vẻ sợ hãi, bầu trời lửa kia khiến hắn mặc dù bình tĩnh có thừa nhưng cũng cảm thấy hết hồn.Công Tôn Sai cười cười: “Không cần phải lo lắng.

Thực lực của bọn Thúc Long cũng không yếu.”

Tuy rằng sư huynh chưa từng nói ai quản lý Vệ Doanh nhưng trong lòng hắn biết rất rõ.

Thần bí nhân ở trong Dịch Chiến kì có thể đem quân lính của hắn đánh cho tan tác thì chỗ này đâu tới phiên hắn phải lo lắng?Ngay cả hắn cũng có chút hiếu kì, thực lực của Vệ Doanh rốt cuộc cường đại đến đâu.Kiềm chế sự hiếu kì trong lòng, ánh mắt Công Tôn Sai nhìn về phía chiến trường.

Nhìn thấy Chu Tước doanh từng lớp từng lớp trùng kích đối phương, trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh chiến ý mãnh liệt.

Mặc dù thần bí nhân ở trong Dịch Chiến kì có thể dánh cho hắn thảm bại, hắn cũng không phải giờ chịu thua.Bọn họ đấu từ trong Dịch Chiến kì đã chuyển thành hiện thực.Có điều gì so với điều này khiến hắn cảm thấy hưng phấn chứ?Không biết có phải do phấn khích hay không, bỗng gương mặt hắn trở nên hồng hơn, điều này làm hắn càng trở nên thẹn thùng xấu hổ.“Thu lưới đi.”

Biển lửa xảy ra biến háo mà hắc xà trên trởi cũng đến thời điểm mấu chốt của lột xác.

Hai cái lồi lên trên đỉnh đầu nó không ngừng trướng lớn lên, đã thành hai cái phao thật lớn.Ô hào!Hắc xà một lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân rắn giống như núi nhỏ điên cuồng giãy dụa, nhất thời làm cho người khác cảm thấy da đầu tê dại đi.

Phốc, chỗ lồi lên trên trán nó rốt cuộc cũng bị chọc thủng, hai cái sừng màu đen chui ra.Hai chi hắc giác, càng vươn càng lớn, đến tận lúc dài hai xích mới thôi.Hoá giao!Con hắc xà này cuối cùng cũng hoàn thành trọng yếu nhất của lột xác, từ hôm nay trở đi, nó có thể xưng là hắc giao.Một uy thế kinh khủng giống như một cơn lốc quét ngang toàn bộ bầu trời.Mọi người, bất luận là bên Tả Mạc hay là bên Bách Hoa Minh động tác đều trở nên cứng ngắc.Duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có Tả Mạc, minh hư dực trên lưng hắn đang run lên, tán đi cái uy thế khiếp người kia.

Nhưng Tả Mạc cũng bị khí thế cường đại của hắc giao làm cho khiếp sợ, thân giao dài hai mươi trượng ở trong không trung du tẩu.Cặp con ngươi kia không hề băng lãnh không chút hơi ấm giống như trước, giờ đây đã có chút uy nghiêm cùng kiêu ngạo, thâm thuý không lường được.Giao thủ vung lên, bầu trời lửa hoá thành một đoá hoa hải đường thật lớn, hải đường đối diện với hắc giao, chậm rãi chuyển động.Trên mặt Thúc Long hiện ra ý cười, hắc khí cả người hắn mỏng đi rất nhiều, cho nên nụ cười của hắn nhìn qua có chút mệt mỏi.

Không ngoại lệ, sắc mặt của các doanh vệ khác đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.“Ô sát ma sát trận” giai đoạn thứ hai, cuối cùng bọn họ cũng luyện thành!Ô sát ma sát trận đệ nhị sát, Thứ Ma Sát!Chương 315 : Hoa Nô .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckĐòn tấn công cuối cùng!Cho dù là người chậm chạp ngu ngốc tới đâu lúc này cũng có thể cảm nhận được đã sắp có kết quả sinh tử rồi!Hắc giao bỗng hóa thành một luồng khí đen nồng nặc dữ tợn, mạnh mẽ phóng về phía lửa hải đường trên bầu trời.Trong mắt Tả Mạc thoáng hiện ánh lạnh, cánh Minh Hư trên lưng khẽ vỗ, thân hình biến mất tại chỗ.Ba bộ Canh, Nhâm, Quý của Chu Tước doanh đồng thời phát động, như ba ánh đao xẹt qua không trung mang theo khí tức tử vong, mạnh mẽ chém thẳng về phía Mai trưởng lão.̀m!Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trời đất rung lên dữ dội như ngày tận thế rồi bỗng rực sáng lên mạnh mẽ, vô số tia lửa bắn ra như cây hoa vạn tuế, ầm ầm đánh về bốn phía, tạo thành vô số luồng sáng bạc chói mắt, chiếu rọi khắp bầu trời, rồi cuối cùng từ từ tàn lụi.Toàn bộ thành Minh Thủy đều bị va chạm kinh khủng đó kinh động, vô số tu giả bay lên bầu trời, sắc mặt ai nấy đầy sợ hãi nhìn chằm chằm về phía Bách Hoa cốc.Vài thế lực định tiến tới giúp Bách Hoa cốc song khi tận mắt thấy cảnh tượng này, trong lòng đều vô cùng kinh hãi, đồng loạt dừng bước.Đây là va chạm ở cấp bậc kim đan!Ngược lại với hắc giao kinh thiên động địa, Tả Mạc tấn công lặng lẽ vô thanh, ngay cả một tiếng gió thổi cũng không có.

Hắn phảng phất như u linh xuất hiện sau lưng Tiếu trưởng lão, tay trái như lưu ly nhẹ nhàng áp vào sống lưng mềm mại khiêu gợi của TIếu trưởng lão.Động tác hắn vô cùng nhẹ nhàng không chút khí tức khói lửa.

Tông Như đứng xa xa tận mắt thấy chiêu này của Tả Mạc lập tức biến sắc, ông chủ tu luyện Lưu Ly Thiên Ba đã tới cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, trong lòng hắn cũng thầm kính sợ.Thân hình Tiếu trưởng lão bỗng dưng cứng đờ, phảng phất như nghe thấy một tiếng gầm đầy uy nghiêm, vang vọng không ngừng trong cơ thể mình.

Lực lượng dữ dội như lũ cuốn trong nháy mắt bùng nổ đầy bất ngờ, kinh mạch trong cơ thể ả lập tức đầy lỗ hổng.

Mà khiến ả càng kinh hãi là kim đan trong cơ thể không ngờ đã ngừng vận chuyển, cho dù có ra sức thôi động ra sao kim đan cũng không chút thay đổi.Một bàn tay đột nhiên nắm lấy kim đan.Bóng tối vô biên như thủy triều nuốt trọn cả cơ thể ả.Ba bộ bắt đầu xung kích, ai cũng đồng loạt giơ cao phi kiếm, toàn thân sôi trào đầy nhiệt huyết, chiến ý bùng nổ khiến họ như muốn nổ tung.

Bọn họ điên cuồng tăng tốc, không lưu lại chút sức nào, tăng tốc!

Không ngừng tăng tốc!Trong mắt mọi người chỉ có một mục tiêu!Ba bộ thủ cùng lúc quát lớn: “Bách Sát!”

“Bách Sát!”

Tu giả của ba bộ đồng thanh hét lớn, phi kiếm trên tay cùng lúc chém xuống.

Chỉ thấy ba ánh đao xẹt qua với tốc độ cực nhanh, giữa không trung đột nhiên lóe lên ánh sáng chói mắt, sát ý lẫm liệt khóa chặt Mai trưởng lão lại.Mai trưởng lão lúc này tóc tai bù xù, khóe mắt như muốn nứt ra, miệng đầy máu.Đối mặt với ba đạo kiếm mang, khôn mặt ả lại nở một nụ cười.

Đối phương từng đợt từng đợt trùng kích, tàn phá thần kinh ả.

Giở ả đã sớm là nỏ mạnh hết đà, chỉ còn một chút hơi sức chống đỡ, cây mai trong tay đã sớm tan thành từng mảnh nhỏ, trụi lủi chỉ còn lại mỗi thân cây.Ba đạo kiếm mang bức thẳng tới trước mặt ả, kiếm ý lạnh lẽo gần như đông cứng ả lại.Cuối cùng cũng được giải thoát rồi sao?Đây là suy nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu ả, ba luồng kiếm mang ầm ầm nổ tung, ánh sáng gai mắt nuốt gọn thân thể ả.Đèn lồng Hải Đường bị hủy, Vương trưởng lão lập tức bị thương nặng, nôn liền ba ngụm máu.

Hắc giao bỗng lượn lên trên bầu trời, rống lên liên tục, sừng đen vừa mọc ra trên đỉnh đầu nó đã gãy mất một cây, dường như đang rất phẫn nộ vì chuyện này.Ánh mắt hắc giao lộ vẻ hung ác, phút chốc hóa thành một luồng khí đen, đánh về phía Vương trưởng lão.Thế đi của nó cực nhanh, Vương trưởng lão đang thụ thương, thân pháp cũng bị ảnh hưởng, lập tức bị khí đen đánh trúng.Rầm!Vương trưởng lão như sao băng đập thẳng xuống mặt đất.Vương trưởng lão đáng thương không phải cao thủ luyện thể như Tả Mạc, dưới đòn tấn công cường đại như vậy, thân thể yếu đuối của nàng đã chịu đả kích trí mạng, lập tức mất mạng.Tô Nguyệt sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tuyệt vọng, ba vị trưởng lão hy sinh, đây là tổn thất mà Bách Hoa cốc không cách nào chịu nổi.

Nhìn đám người đằng đằng sát khí trên bầu trời, trong lòng ả bỗng nghĩ, lẽ nào đã tới ngày Bách Hoa minh diệt vong.Đôi cánh Minh Hư trên lưng Tả Mạc từ từ phai nhạt, lực lượng mạnh mẽ như muốn nổ tung nhanh chóng rút đi như thủy triều rồi biến mất không thấy đâu nữa.Nhìn lại những người khác, cho dù là Chu Tước doanh hay Vệ doanh, ai nấy đều đang ra sức thở hổn hển, từ điểm này có thể thấy trận ác chiến vừa rồi kịch liệt tới mức nào.

Song trên khuôn mặt ai nấy đều là nụ cười, chỉ có họ, những người đã trải qua trận chiến với Minh Tiêu lão tổ mới cảm thụ được trận chiến này không dễ dàng, cảm nhận được thực lực của mình cũng đã tiến bộ!Trận chiến này kinh động toàn bộ Minh Thủy thành.

Vô số tu giả từ Minh Thủy thành bay về phía Bách Hoa cốc.Tả Mạc nhìn vào trong trận, bắt Tô Nguyệt đưa lại.Tô Nguyệt như mất hồn, không chút phản ứng, tùy ý Tả Mạc bắt lấy.Tả Mạc trong lòng yên ổn lại, nói với Thúc Long: “Các ngươi đi tìm xem, xem có còn người quen nào không.

Nếu các ngươi nhận ra ai thì cứ cứu đi.”

Thúc Long trong lòng cảm động, không nói gì, gật đầu mang theo Vệ doanh rời khỏi.Tả Mạc áp giải Tô Nguyệt, mang theo một đám người bắt đầu cướp bóc Bách Hoa Minh.

Tia hy vọng cuối cùng của Tô Nguyệt lúc này cũng đã tan biến, cực kỳ phục tùng.Sự giàu có của Bách Hoa Minh khiến Tả Mạc khiếp sợ, nó tuyệt đối là một trong những môn phái giàu có nhất mà hắn từng thấy.Ngay cả Linh Anh phái ở Thiên Nguyệt giới nổi danh bởi sự giàu có khi so sánh với Bách Hoa minh cũng chỉ có thể coi là nghèo kiết xác.

Tô Nguyệt am hiểu kinh doanh, môn phái lớn như vậy, hai mươi năm tích lũy của nó khiến Tả Mạc trở nên cực kỳ cuồng nhiệt.Trong kho chứa, tài liệu cấp ba cấp bốn chất đống như núi, rực rỡ muôn màu, tài liệu cấp năm cũng chẳng khiến người ta ngạc nhiên.

Tả Mạc thậm chí còn thấy không ít tài liệu cấp sáu, nước bọt của hắ thiếu chút nữa chảy dài.

Nhất là các loại linh hoa, kể cả cả hạt giống linh hoa cũng không thiếu đồ quý.Kẻ chưa bao giờ bỏ qua chuyện nhổ lông như Tả Mạc, cơ hội tốt như vậy sao lại bỏ được?Bộ luyện khí được phái hết tới để vận chuyển tài liệu vào trong thuyền vận nô.

Tả Mạc quyết định dọn sạch cả Bách Hoa cốc.Phòng chứa đồ của mấy vị trưởng lão lại một lần nữa khiến Tả Mạc vui sướng vô bờ.

Nhất là phòng chứa đồ của VƯơng trưởng lão trưng bày không ít tác phẩm của ả, tuyệt đại đa số chúng là pháp bảo cấp năm trở lên, trong đó nhiều nhất là các loại hoa đăng.

Tuy rằng trong phòng chứa đồ của các trưởng lão cũng không có nhiều thứ lắm nhưng phẩm chất đều là tuyệt hảo.Tả MẠc không chút do dự thu sạch vào trong nhẫn.Ngay kể cả các loại ngọc giản, bao gồm cả ngọc giản mà các trưởng lão cất dấu, có cái là Bách Hoa min thu mua từ nơi khác hoặc là thông qua con đường khác có được, tất cả đều bị Tả Mạc cướp sạch.Nhìn những đệ tử kinh sợ bỏ chạy, trong lòng Tả Mạc vô cùng xem thường.

Lần này hắn cướp đoạt Bách Hoa Minh chỉ còn trên danh nghĩa.

Nếu như một môn phái thâm sâu, đệ tử lúc này sẽ đánh trả chứ không chỉ nhìn vài vị trưởng lão liều mạng như thế này.Này không thể không nói Bách Hoa Minh quá khổ.Thúc Long tìm thấy Tả Mạc, sắc mặt hắn ngưng trọng, ánh mắt bi thống: “Ông chủ, người tới nhìn xem.”

Tả Mạc sửng sốt, theo Thúc Long đi vào huyệt động sâu trong sơn cốc, khi hắn nhìn thấy tràng cảnh đáng sợ bên trong không khỏi cảm thấy da đầu tê dại đi.Mất trăm tu nô bị trên người quấn đầy các loại linh hoa quỷ dị.

Những bộ rễ của linh hoa này ăn sâu vào trong cơ thể bọn họ.

Ánh mắt bọn họ hoảng hốt, mặt thì cười một cách quỷ dị.

Các loại linh hoa trên người bọn họ đang nở rất xinh đẹp.

Nhưng Tả Mạc có linh nhãn thấy được rõ ràng những sinh cơ của tu nô này đang từng chút một mất đi.Giống như có đồ vật gì đó ở trong cơ thể Tả Mạc đột nhiên bùng nổ, trước nay hắn chưa từng phẫn nộ đến thế, một tay hắn bóp chặt cổ họng của Tô Nguyệt đưa đến trước mặt.

Khuôn mặt Tô Nguyệt vặn vẹo, trong đôi mắt toát lên vẻ đau đớn, trong mắt Tả Mạc toát lên vẻ ác độc cùng bạo ngược khiến nàng cảm thấy sợ hãi.“Các ngươi là những kẻ cặn bã!”

Tả Mạc rít lên qua từng kẽ răng, tay ra sức muốn đem cổ họng Tô Nguyệt bóp nát ra.Trong phút chốc mắt Tô Nguyệt dại đi, nàng chết mà không rõ vì sao Tả Mạc lại có thể hạ thủ?

Vô số người coi nàng như kì bảo, dùng hết các loại thủ đoạn.

Nàng luôn luôn cho rằng, nàng có tuyệt thế dung nhan, không có một nam nhân nào có thể sát hại được!Chỉ cần nàng nhu nhuận làm theo bọn họ sẽ không bỏ được. (Khổ, gặp a TM thik đam mĩ thì mày có xinh cũng thế thôi e ạ )Tả Mạc chán ghét cầm Tô Nguyệt trong tay ném xuống đất.“Ông chủ, làm sao với bọn họ bây giờ?”

Trong âm thanh của Thúc Long khó nén được sự bi thương, đồng dạng là tu nô, họ lại càng có cảm thụ sâu sắc.

Hắn có thể nhận thấy từng chút từng chút một sinh cơ của những tu nô này đang biến mất, bị linh hoa trên người bọn họ hút đi.Trong đầu Tả Mạc, Bồ yêu bỗng nhiên nói: “Đừng di chuyển những linh hoa kia, ngươi khẽ động bọn họ sẽ lập tực chết ngay.”

Hiếm khi thấy trong giọng nói của Bồ yêu mang theo sự phẫn nộ: “Hoa nô, không nghĩ tới biện pháp này cũng được truyền xuống.

Linh hoa gởi nuôi ở trên người hoa nô, thu lấy tiên thiên sinh cơ tinh thuần nhất, những linh hoa này trưởng thành phẩm chất rất tốt.

Ngươi nếu như muốn cứu họ, chỉ có một biện pháp.”

Tả Mạc lúc này mới hiểu ra, tại sao phẩm giai linh hoa loại cao của Bách Hoa Minh lại nhiều như vậy, phẫn nộ ở trong lồng ngực hắn như muốn nổ tung, hắn mạnh mẽ ngăn chặn lại, trầm giọng nói: “Biện pháp gì?”

“Hoa nô nguyên khí sinh cơ bị hút, cuối cùng khó sống được.

Muốn cứu bọn họ chỉ có hai biện pháp, một là bổ sung nguyên khí sinh cơ cho bọn họ, giống như các loại linh đan.

Phương pháp khác chính là phản nhiếp thủ!”

“Phản nhiếp thủ?”

“Ừ, không sai!

Linh hoa nếu có thể thu lấy nguyên khí sinh cơ của hoa nô, vậy tại sao hoa nô không thể thu lấy nguyên khí sinh cơ của linh hoa?”

Tả Mạc hai mắt sáng ngời: “Thế nào là phản nhiếp thủ?”

Bồ yêu ném cho Tả Mạc một cái quang cầu.“Đây là bộ ‘Hoa yêu tương sinh thuật’ cho ngươi.”

Thanh âm Bồ yêu có chút trầm trọng, mang theo chút bi ai khó nhận ra: “Năm đó, tu giả cùng yêu ma đại chiến, rất nhiều yêu ma bị bắt giống như bọn họ vậy, bị hạ linh hoa lên người.

Khi cứu bọn họ trở về qua một thời gian bọn họ sẽ chết, vì cứu bọn họ, mới có bộ ‘hoa yêu tương sinh thuật’ này.

Không nghĩ tới, qua một ngàn năm bộ yêu thuật này còn có thể dùng đến.”

Tả Mạc cắn môi, xoay người nhìn Thúc Long nói: “Đem bọn họ đưa hết lên thuyền.”

Trong mắt Thúc Long hiện lên vẻ mừng rỡ, ông chủ nhật định có biện pháp, hắn vội vàng mang theo Vệ Doanh đưa mấy trăm hoa nô này lên vận nô thuyền.Tả Mạc tâm tình cực kì không tốt, hắn cảm giác trong lòng như có cỗ tà hoả, lại không thể phát tiết ra ngoài.

Hắn luôn luôn không nhận mình là người tràn ngập tinh thần trọng nghĩa nhưng chuyện hoa nô này vượt quá giới hạn của hắn, hắn không thể ngăn được sự phẫn nộ trong lòng.Bỗng nhiên, hắn ngẩng đàu nhìn về phía bầu trời xa xa, mấy đội ngũ đang cuồn cuồn mà đến.Tả Mạc bỗng dưng cười nhạt.Chương 316 : Kịch biến .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckĐang tới là ba thế lực, khoảng chừng hai ba ngàn ngườiBọn họ đều kinh sợ nhìn Bách Hoa cốc đầy dấu vết tàn phá, trận đại chiến kim đan vừa rồi họ đều thấy rõ.

Lúc này tới gần càng cảm nhận rõ ràng thêm trận chiến vừa rồi thảm khốc tới nhường nào.Bách Hoa cốc đã trở thành một đóng hỗn độn, sơn cốc ngày trước đủ mọi loại hoa giờ đã tan thành mây khói.Ánh mắt họ nhìn về phía đám người đều mang theo vẻ kinh sợ, chỉ hai ba ngàn người như vậy lại có thể hủy diệt cả một môn phái, một môn phái đứng trong mười hạng đầu ở Thiên Thủy giới.

Vốn bọn họ không muốn làm chim đầu đàn, song…“Các hạ cũng quá kiêu ngạo ở Minh Thủy thành ta đấy.”

Một thủ lĩnh trong đám người lạnh lùng nói: “Vừa ra tay đã diệt Bách Hoa minh, thủ đoạn thật tốt, khí phách thật cao!”

“n oán của ngươi và Bách Hoa minh chúng ta không muốn nói tới, có tranh đấu cũng là lẽ thường, song ngươi diệt Bách Hoa minh, quá tàn nhẫn!”

Một thủ lĩnh khác trong đám người lại lên tiếng, nhìn qua cũng đã đứng tuổi.“Nếu thức thời giao ra Tô Nguyệt chúng ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!”

Người này sắc mặt lạnh lùng, sát khí lập lờ.Vẻ mặt ba người đều trấn tĩnh, bọn họ đoán đám người Tả Mạc vừa trải qua một trận đại chiến, trước mắt hẳn không có sức chiến đấu tiếp, ý đồ nhân lúc cháy nhà hôi của hiện lên rất rõ.Tả Mạc liếc mắt nhìn đám người Thúc Long, phát hiện ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi rã rời, trận đại chiến vừa rồi đã khiến lực lượng mọi người tiêu hao gần hết.

Tuy vậy họ vẫn nhanh chóng hoàn tất tổ chức một lần nữa, không ai hoang mang lo sợ, ai nấy đều giữ vẻ mặt trầm ổn.Phát hiện lời nói của mình cũng không khiến đám người Tả Mạc hoang mang, ba người vừa nói chuyện sắc mặt đều trầm xuống.

Thủ hạ của thành chủ Kim Ô này có ý chí kiên cường vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.

Vốn trong dự tính của họ, chỉ cần mình hơi gây áp lực với thành chủ Kim Ô, hắn tất nhiên sẽ thỏa hiệp.Thế cục lại một lần nữa rơi vào trạng thái giằng co, đây cũng không phải điều họ muốn.Đang lúc ba người chuẩn bị tạo áp lực lớn hơn cho Tả Mạc, hắn bỗng bình tĩnh mở miệng nói: “Tô Nguyệt sao?

Bị ta giết rồi.”

Xuýt!Xung quanh đồng loạt vang lên tiếng hít một hơi lạnh, đám tu giả vây quanh bên trên ngoại trừ người của ba thế lực lớn cũng có tới mấy trăm người.

Bọn họ đều là tu giả bị trận đại chiến này kinh động, chạy tới xem náo nhiệt.

Tô Nguyệt ở Minh Thủy thành thanh dang vang vọng, ai nấy đều biết.Một thế lực bản địa mạnh mẽ như vậy lại bị một thế lực thần bí lai lịch bất minh tiêu diệt, sắc mặt rất nhiều người lộ vẻ mất tự nhiên.Mà không ai chú ý tới một ít tu giả ra hiệu cho nhau, lặng lẽ rút lui khỏi đám người.

Những tu giả này chẳng qua chỉ mười tới hai mươi người, cũng không khiến những người khác chú ý, song chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy rất nhiều tu giải đang nhanh chóng bay khỏi thành Minh Thủy ở phía xa, đi tới phía này.“Thành chủ lần này sợ là nguy hiểm mất!”

Đám tu giả rút khỏi đều lộ vẻ lo âu.“Đám người kia rõ ràng là muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, hừ, lại còn ra vẻ đàng hoàng!”

Tên còn lại tức giận bất bình nói.“Chúng ta không thể trơ mắt nhìn thành chủ gặp nạn được.”

Người này nhìn qua rất có địa vị trong đám người, hắn trầm giọng nói: “Mọi người có thể ra khỏi Tiểu Sơn giới, thấy lại ánh mặt trời, phần nhân tình này của thành chủ mọi người không thể quên được.”

“Thế nhưng, chúng ta chỉ có vài người…”

“Những người chúng ta chắc chắn không đủ, bất quá trong thành Minh Thủy hẳn có rất nhiều người đi ra từ Tiểu Sơn giới.”

Người này sắc mặt ngưng trọng nói: “Mọi người nghĩ xem, hôm nay ngay cả thành chủ còn gặp chuyện như thế, cuộc sống về sau của chúng ta sẽ ra sao?

Chẳng lẽ những người từ Tiểu Sơn giới chúng ta lại phải chịu sự khi dễ của bọn họ sao?”

“Không sai!

Ngay cả thành chủ bọn họ cũng dám mưu đồ, chúng ta chắc chắn không lọt vào mắt họ!

Đại ca, huynh nói xem làm sao bây giờ?“Chúng ta đi Thiên Thủy thành tìm viện binh.”

Người này dứt khoát nói: “Chỉ cần đem tin tức thành chủ gặp nạn truyền ra, những người đi khỏi Tiểu Sơn giới tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”

Hơn hai mươi người liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu, xoay người nhanh chóng bay về phía thành Minh Thủy.“Tô Nguyệt bị ngươi giết chết rồi sao?”

Sắc mặt ba người đều lộ vẻ hung ác.Thần sắc Tả Mạc vẫn trấn tĩnh, tay hắn yên lặng nắm lấy một hạt đào Lôi m.

Những người này tuy nhìn qua trận hình nghiêm chỉnh song lại không có tu giả kim đan kỳ, điều này khiến Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm.

Nếu giờ một vị kim đan tới Tả Mạc chắc chắn sẽ mang theo mọi người chạy trốn.Thấy đối phương cũng có phần kiêng kỵ, không đám động thủ ngay Tả Mạc cũng thoải mái câu giờ.

Đối phương chắc chắn không ngờ trên người tu giả Chu Tước doanh đều có xăm phù trận, có thể tự động hấp thu linh khí trong không trung, tốc độ khôi phục nhanh hơn tu giả bình thường tới vài lần.

Còn đám người Thúc Long, tốc độ khôi phục của họ càng kinh người.Chỉ cần chờ bọn họ khôi phục, đừng nói là chỉ có hai ba nghìn người, cho dù có nhiều gấp đôi hắn cũng chẳng sợ.“Không sai.

Sao?

Liên quan gì tới ngươi?”

Tả Mạc nhướn mày nói.Trong đám người vang lên vài tiếng cười khẽ, sắc mặt ba người đều không dễ nhìn.

Ba người bọn họ đều từng thèm thuồng sắc đẹp tuyệt mỹ của Tô Nguyệt, hiện giờ tới đây ngoại trừ yếu tố bị mê hoặc bởi lợi ích cực lớn ra chưa hẳn đã không có ý muốn thu Tô Nguyệt vào phòng.“Tô chưởng môn cùng bản môn tình nghĩa sâu đậm, tại hạ nhất định phải thay Tô chưởng môn đòi lại công đạo này.”

Một người trong đó căm hận nói.Hai người khác không nói gì song đội ngũ đồng loạt tiến về phía trước, bầu không khí đột nhiên trở nên khẩn trương.Là nơi trú ngụ của Bách Hoa minh, Bách Hoa cốc cách thành Minh Thủy không xa, nhóm hai mươi người kia chỉ trong chốc lát đã về tới thành Minh Thủy, bọn họ nhanh chóng tác ra, bay khắp trên các ngóc ngách trongt hành, vận dụng linh lực, ra sức hét ớn: “Thành chủ Kim Ô bị bao vây, huynh đệ Tiểu Sơn giới, ai là nam nhân nào!”

Tiếng hô như sấm cuồn cuộn tỏa ra, người bay trên không đều ghé mắt nhìn sang.Ánh mắt thủ lĩnh đám người này bỗng đảo qua một chỗ ở bên dưới, đôi mắt lập tức sáng ngời.

Chỉ thấy bên dưới là một cái âm khuê rất lớn, đường kính mười trượng, ánh sáng tím lưu chuyển không ngừng, viện m Khuê!

Hắn lập tức hạ xuống, bay vào trong viện."

Các hạ..."

Một gã tu giả tiến tới nghênh đón.Không đợi đối phương nói xong, hắn lấy ra một đốngt inh thạch, trầm giọng nói: “Truyền một tin cho ta.”

Trận hình đối phương từ từ tiến tới nhưng Tả Mạc lại chẳng cảm nhận được chút áp lực.

Ba đội ngũ này tuy có thể coi là nghiêm chỉnh song còn cách hai chữ tinh nhuệ một quãng.

Đã quen với cảm giác cường đại của Chu Tước doanh và Vệ doanh, áp lực ở mức này thực sự chẳng khiến Tả Mạc có cảm giác gì.Song hắn lại chú ý tới những tu giả xung quanh dường như đang rục rịch, trong lòng lập tức cảnh giác.

Đừng xem thường đám tu giả đứng xem này, tuy thực lực của họ không cao, lại không có tổ chức nhưng trong mắt Tả Mạc, những người này còn nguy hiểm hơn so với ba thế lực trước mặt.Chỉ cần hơi kích động họ sẽ mất đi lý trý, ùa lên, cục diện sẽ lập tức trở nên không thể khống chế nổi.

Những chuyện như vậy đã từng diễn ra vô số lần ở Tiểu Sơn giới.

Vốn vất vả lắm mới thoát khỏi Tiểu Sơn giới, Tả Mạc sao bỏ qua điểm này được?“Chỉ các ngươi?”

Tả Mạc bỗng lạnh giọng nói, con mắt hơi nheo lại như lưỡi đao, lạnh lùng đáng sợ.Trái tim ba người không hiểu vì sao lập tức đập loạn, bọn họ bỗng nhớ ra người trẻ tuổi trước mắt vừa mới hạ một vị kim đan.Con ngươi ba người đột nhiên co rút lại, sắc mặt đại biến, nhìn chằm chằm vào hai hạt đào màu bạc chi chít hoa văn vàng kim đang xoay tròn trên tay Tả Mạc.“Hạt đào Lôi m!”

Một tiếng hô kinh ngạc vang lên trong đám người đứng xem, một số người biết hàng lập tức lui về phía sau hai mươi trượng!Ánh mắt mọi người trong trận đều đổ về hai hạt đào Lôi m trong tay Tả Mạc.

Không sai!

Là hạt đào Lôi m!

Hai hạt đào Lôi m phát ra khí tức kinh khủng khiến người ta tim đạp chân run.Hạt đào Lôi m là tài liệu cấp bốn hiếm có, rốt cuộc phải xa xỉ tới mức nào mới có thể đem nó luyện chế thành pháp bảo dùng một lần?Ánh mắt rất nhiều người trong trận lập tức trở nên nóng rực song không ai dám cử động dù chỉ một chút.Pháp bảo dùng một lần do hạt đào Lôi m chế thành là vật cực kỳ lợi hại, cho dù là kim đan cũng phải kiêng kỵ.

Bất quá khiến bọn họ thoáng an tâm là pháp bảo một lần do hạt đào lôi âm luyện chế thành tuy có uy lực kinh người song dù sao cũng chỉ có thể dùng một lần.Chỉ thấy hai khoả Lôi m Hạch Đào từ trong bàn tay Tả Mạc phiêu phù ở trước mặt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mặt ngoài của hạch đào có lôi mang du tẩu.Rầm, tu giả trước mặt Tả Mạc nhất thời hướng hai sang hai bên, bọn họ không muốn là người đứng mũi chịu sào.Bỗng nhiên, phút chốc mắt bọn họ nhăn nhó lại.Chỉ thấy trong bàn tay Tả Mạc xuất hiện thêm hai khoả Lôi m Hạch Đào.Hai khoả Lôi m Hạch Đào chậm rãi từ trong tay hắn bay lên trước ngực.Bốn khoả Lôi m Hạch đào chỉnh tề dàn hàng, ánh mắt mọi người nhìn chằm chặp vào chúng, không dám nhúc nhích chút nào, rất nhiều người không kìm được mà nuốt nước bọt khan.

Nếu như nói, vừa rồi hai khoả Lôi m Hạch Đào đã khiến mọi người cảm thấy hơi sợ, bốn khoả Lôi m Hạch Đào khiến những người có tâm tư khác giống như bị dội một gáo nước lạnh, tắt ngúm không còn gì.Bốn khoả Lôi m Hạch Đào cùng nhau bùng nổ…Ý nghĩ đó hiện lên trong đầu đám tu giả, nhất thời rùng mình một cái.Nhưng, trong tay Tả Mạc lại xuất hiện hai khoả Lôi m Hạch Đào nữa, toàn bộ Bách Hoa cốc lặng ngắt như tờ.Sáu khoả Lôi m Hạch Đào, xoay tròn chuyển động giống như sáu đứa trẻ bướng bỉnh, ở trước mặt Tả Mạc phiêu phù bất định.Nhất thời im lặng, những tu giả vừa rồi tự cao có vài phần thực lực lần này không có chút do dự nào cùng nhau lùi lại phía sau năm mươi trượng.Xung quanh Tả Mạc nhất thời thành một mảng trống không.Tên gia hoả này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Mọi người đều cảm giác muốn phát điên, vừa ra tay đã có sáu khoả Lôi m Hạch Đào!

Khoản này đủ để đè chết tuyệt đại số tài chủ Minh Thuỷ thành.Ngay thì Lôi m Hạch Đào trước mặt Tả Mạc đạt tới con số tám thì sắc mặt ba người tái nhợt, đội ngũ sĩ khí hạ xuống mức thấp nhất.Có thể phất tay liền xuất hiện tám khoả Lôi m Hạch Đào, mười môn phái của Thiên Thuỷ giới cũng chỉ là những tên khất cái nghèo kiết hủ lậu.Ngay khi trước mặt Tả Mạc xuất hiện mười khoả Lôi m Hạch Đào thì tất cả mọi người đều chết lặng.Mười khoả Lôi m Hạch Đào cùng nhau nổ, những người ở đây kể cả Bách Hoa cốc chỉ có một kết quả, tan thanh tro bụi.Ngay khi Lôi m Hạch Đào đạt tới con số mười hai…Trái lại mọi người không khẩn trương nữa, thần thái của bọn họ khôi phục sự thoải mái.“Điên, không có việc gì chạy tới tiểu địa phương như Thiên Thuỷ giới mà bày trò!

Vị công tử này thật là buồn chán, lại còn bày trò giả trư ăn thịt cọp.”

“Này, chúng ta thật ngốc à!

Ha ha, ba người kia ngu ngốc lại đắc tội vị công tử nhà giàu này, chờ bị luộc thịt đi!”

““Không lẽ vị gia hoả này nhìn trúng Tô Nguyệt?

Ý đồ ‘bá vương ngạnh trên cung’, Tô Nguyệt liều chết không theo, hắn ‘phía dưới’ giận dữ giết Tô Nguyệt, diệt Bách Hoa Minh…” (2 đoạn đóng mở ngoặc không dịch nhá, ae tự hiểu )“Tô Nguyệt không theo sao?”

Tên còn lại khinh bỉ nói: “Không biết chừng tên này trên người không còn ‘cung’… ”Nguyên bản bầu không khí đang rất khẩn trương bỗng nhiên tràn ngập sự bông đùa.Ba thế lực há hốc mồm tại chỗ.Chương 317 : Tập hợp .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckPhí Sơn đang nhàn nhã làm việc, nghe khuê âm, khe khẽ cười nhỏ.

Ánh mắt những người xung quanh nhìn về phía hắn đều lộ vẻ quái dị, dù sao công việc nặng nề như vậy mà lại có người lộ vẻ thoải mái hưởng thụ, điều này quả khiến người ta khó hiểu.Chỉ có tu giả rời khỏi Tiểu Sơn giới mới có thể cảm thụ được sự thoải mái này.Bỗng nhiên, hắn ngừng việc, lộ vẻ lắng nghe.“Chư vị đạo hữu Tiểu Sơn giới, thành chủ Kim Ô đang bị vây ở Bách Hoa cốc gần thành Minh Thủy, ai quan tâm xin tới giúp nhanh.”

Hắn nghe rất kỹ, tin báo lặp đi lặp lại trong âm khuê vài lần.

Hắn đứng đậy, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người bước về phía cửa ngoài.“Ngươi đi đâu?”

Sắc mặt quản sự có phần khó coi, lơn tiếng quở trách: “Quay lại!

Việc còn chưa làm xong…”

Phí Sơn nhe răng cười, ánh mắt lại lộ vài phần sát khí.

Quản sự vô thức run lên một cái, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Phí Sơn, câu nói tiếp theo nuốt lại trong bụng.

Phí Sơn cũng chẳng để ý tới, thoải mái bước thẳng ra khỏi cửa.Đi trên đường phố lập tức nghe được trên bầu trời rất nhiều người đang hô to.“Huynh đệ Tiểu Sơn giới, thành chủ bị vây ở Bách Hoa cốc, mọi người theo ta!”

“Thành chủ gặp nguy!

Chúng ta…”

Toàn bộ thành Minh Thủy đều bị kinh động, không ngừng có người bay lên không trung.Phí Sơn ngẩng đầu, bầu trời thành Minh Thủy chi chít người, nhìn cảnh tượng trước mắt hắn bỗng nghĩ tới đám người đi theo thành chủ, tầng tầng lớp lớp, trải qua vài tháng rời khỏi Tiểu Sơn giới, trong cơ thể như có thứ gì đột nhiên cháy lên.Hắn không chút do dự phát động linh lực, bay lên bầu trời, lẫn vào trong dòng người.Không ngờ dám động tới thành chủ…Sát ý trong lòng hắn càng thêm dày đặc, tu giả xung quanh hắn sắc mặt ai cũng đầy vẻ oán hận.

Cùng sống qua trận hạo kiếp ở Tiểu Sơn giới, bọn họ đều vô cùng cảm kích và tôn kính đối với Tả Mạc, người đã dẫn dắt bọn họ rời khỏi nơi đó.Thành chủ Kim Ô mang theo mọi người ra khỏi cái lồng giam đáng sợ Tiểu SƠn giới kia, giờ thành chủ gặp nạn sao khoanh tay đứng nhìn được?Một đám người vây lấy một cái âm khuê.“Lão đại, chúng ta có đi không?”

Một tên thủ hạ đầu trâu mặt ngựa vội vàng hỏi lão đại.Lão đại trừng mắt: “Nói bậy!

Đương nhiên phải đi rồi!

Ngay thành chủ cũng dám động vào, những người chúng ta còn có đường sống không?

Đánh chết bọn chúng đi!”

Đám thủ hạ lập tức phấn khích, dồn dập reo hò: “Đánh chết bọn chúnG!”

“Hừ, bọn chúng muốn giết gà dọa khỉ, cũng không tự nhìn xem mình có đức hạnh gì?”

Lão đại nét mặt đằng đằng sát khí.Tu giả từ Tiểu Sơn giới đều mãn cảm đối với nguy hiểm hơn tu giả phổ thông nhiều.

Trong mắt hắn, chuyện nhắm vào thàn chủ Kim Ô là một tín hiệu, nó có ý nghĩa là cuộc sống sau này của bọn họ ở Tiểu Sơn giới cũng sẽ không được tốt.Tu giả đến từ Tiểu Sơn giới có khoảng năm sáu vạn người song năm sáu vạn người này đều là tu giả ngưng mạch kỳ.

Ở Thiên Thủy giới, tu giả ngưng mạch kỳ đều là lực lượng trung kiên, đột nhiên xuất hiện một lượng tu giả ngưng mạch có kinh nghiệm chiến đấu phong phú như vậy đối với mỗi thế lực lớn đều mang tới rung động cực lớn.Mâu thuẫn giữa tu giả Tiểu Sơn giới và tu giả bản địa ở Thiên Thủy giới là không thể tránh khỏi.Tu giả Thiên Thủy giới đều hiểu chuyện này, nhữn gtu giả Tiểu Sơn giới đã trải qua những trận chiến tàn khốc sao lại không hiểu.“Chúng ta có đi kịp không?”

Lúc này có thủ hạ lo lắng hỏi.Tu giả bình thường suy nghĩ rất đơn giản, thành chủ thành Kim Ô dẫn bọn họ rời khỏi Tiểu Sơn giới, từ lúc nào không hay đã trở thành người đứng đầu trong tinh thần họ, tuyệt đại đa số người đều mang thái độ cảm kích.

Giờ nghe tin thành chủ Kim Ô bị vây khiên bọn họ cảm thấy cực kỳ tức giận.“Lập tức lên đường!”

Lão đại quả quyết nói: “Hừ, bọn họ nếu cho rằng thành chủ là gà yếu nhất định sẽ gãy hết răng!

Trận chiến này chắc chắn là đại chiến!”

Lão đại chép chép miệng, lộ vẻ hung ác.Hắn trợn mắt, đằng đằng sát khí: “Ai không muốn đi cứ đợi đến lúc quay lại xem ta xử hắn ra sao!

Không cần thu thập gì cả, lập tức lên đường!”

Đám lão đại này sợ Minh Tiêu lão tổ như sợ hổ song lại chẳng chút kiêng kỵ gì đối với những thế lực khác ở Thiên Thủy giới.Huống chi còn có thành chủ thành Kim Ô.Sự cường đại của thành chủ Kim Ô đã sớm in sâu vào trong lòng những tên kiệt ngạo bất tuân này.

Rất nhiều người thậm chí có phần rung động, nếu có thể đả động thành chủ Kim Ô đẫn theo mọi người tiêu diệt cả Thiên Thủy giới chẳng phải càng mê người sao?Trải qua cổ động không ngừng, vô số tu giả Tiểu Sơn giới bay lên bầu trời thành Minh Thủy.Tu giả Tiểu Sơn giới ở Minh Thủy thành không quá nhiều song cũng tới vài ngàn người.

Tu giả Tiểu Sơn giới rất dễ phân biệt, sát ý trên người họ nồng nặc hơn so với tu giả bình thường rất nhiều.

Hiện giờ đám tu giả này mắt ai nấy đều lộ vẻ hung ác.“Đám người này điên rồi sao?

Không ngờ dám động thủ với thành chủ!”

“Mặc kệ chúng chứ, cứ giết sạch đi!”

“Hổ già không phát uy, lại coi chúng ta là mèo bệnh sao!”…Đám người thần sắc sôi sục, hùng hổ bay về phía Bách Hoa cốc.

Đám tu giả Minh Thủy thành nào gặp qua chuyện này, ai nấy ngây ngóc tại chỗ, còn những tu giả cơ trí một chút thì rất nhanh chóng chạy đi báo tin.Một vài tu giả lớn tuổi lộ vẻ lo lắng, nếu tu giả Tiểu SƠn giới và tu giả Thiên Thủy giới nảy sinh xung đột, Thiên Thủy giới sẽ lập tức rung chuyển.Rất nhiều người không hề hay biết tin tức kia đã thông qua âm khuê truyền khắp Thiên Thủy giới.

Lúc này đang có vô số tu giả điều khiển kiếm quang, đằng đằng sát khí bay về phía thành Minh Thủy.Nếu đứng từ trên bầu trời cao nhìn xuống, vô số kiếm quang các loại như bị nam châm hút lấy, tụ tập về phía thành Minh Thủy với tốc độ kinh người.Thành chủ Kim Ô là người có uy vọng nhất trong tu giả Tiểu Sơn giới, lúc này, bất tri bất giác đã ảnh hưởng tới phương hướng thế cục Thiên Thủy giới.Ô Hậu phủ, Dung Vi thấy Phủ vệ sắc mặt vô cùng lo lắng cầm một âm khuê chạy tới, có phần ngạc nhiên.Tới khi nàng nghe xong tin tức không ngừng lặp lại trong âm khuê, sắc mặt lập tức thay đổi.Chết tiệt!Bọn người kia điên cả rồi sao?Nàng biết rõ sự cường đại đáng sợ của thành chủ Kim Ô, thủ hạ tinh nhuệ vượt qua bất cứ đội ngũ nào ở Thiên Thủy giới.

Nàng nhớ lại hình ảnh đám tu giả cúi người thật sâu khi cáo từ Tả Mạc, nếu lúc này thành chủ Kim Ô lên tiếng, nàng không tự chủ được mà rung mình một cái.Vậy thật đáng sợ…Hậu gia lại không ở đây, chuyện này nên làm thế nào mới tốt đây!Dung Vi như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến nỗi đi vòng trò không ngừng.

Đúng lúc này, một con hạc giấy từ xa bay tới, Dung Vi vung tay, hạc giấy rơi xuống lòng bàn tay nàng, tới lúc xem xong sắc mặt nàng lại đại biến.Thành Minh Thủy, Thiên Tiên các.“Đám người Tiểu Sơn giới này, vừa tới đã không chịu an phận về sau chẳng phải muốn tác oai tác quái trên đầu chúng ta sao?”

Một tu giả trung niên sắc mặt nặng như nước.

Hắn thuộc thế lực đứng đầu thành Minh Thủy, Mộc Kiếm môn, chưởng môn Nghiêm Dương.“Phải cho chúng biết đây là địa bàn của ai.”

Một tu giả khác có sắc mặt vàng như nến thản nhiên nói, hắn mặc một bộ trường bào kim tuyến, sặc sỡ lóa mắt, khí thế uy nghiêm, là chưởng môn Hà Thu của Vân Thần môn.Mộc Kiếm môn và Vân Thần môn là hai môn phái đứng đầu thành Minh Thủy.

Thành Minh Thủy là thành thị phồn hoa nhất Thiên Thủy giới, có được bốn trong mười hạng đầu.

Ngoại trừ Bách Hoa Minh bị Tả Mạc tiêu diệt, Mộc Kiếm môn xếp hạng năm, Vân Thần môn xếp hạng bảy còn một là Huyền Thủy môn đứng thứ mười.Những vị trưởng môn khác đang ngồi ở đó cũng liên tiếp gật đầu.Thành chủ Kim Ô đánh Bách Hoa minh đã động chạm tới rất nhiều người có thần kinh mẫn cảm.

Mộc Kiếm môn, Vân Thần Môn và Bách Hoa minh đều có quan hệ thông gia.

Tốc độ Tả Mạc lại quá nhanh, các môn phái khác còn chưa kịp phản ứng hắn đã diệt xong Bách Hoa minh.

Nếu thời gian kéo hơi dài ra mọi chuyện sẽ tuyệt đối không thuận lợi như vậy.“Hừ, Huyền Thủy môn không muốn tham gia vào chuyện này, cũng được, ít một người tới chia chiến lợi phẩm.”

Nghiêm Dương thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị.Những trưởng môn khác cũng lộ vẻ vui mừng, trong mắt bọn họ, có Mộc Kiếm môn và Vân Thần môn dẫn đầu, thành chủ Kim Ô có lợi hại mấy cũng không gây ra nổi sóng gió gì.

Bọn họ sớm đã nghe nói, thành chủ Kim Ô cực kì giàu có, năm chiếc thuyền vận nô khổng lồ chứa đầy các loại pháp bảo và tài liệu quý hiếm, xứng đang với cái tên bảo thuyền.Huống chi còn có tài phú kếch xù của Bách Hoa Minh, ai lại không động tâm chứ?Không ít môn phái đối với phương pháp trồng trọt linh hoa của Bách Hoa Minh thèm đỏ cả mắt.

Nếu có thể lấy được phương pháp trồng linh hoa thì có thể kiếm được khoản khá ổn định.Cho nên hai đại chưởng môn vừa hô hào thì đông đảo các môn phái nhỏ nhanh chóng hưởng ứng,“Ô Hậu phủ…”

Một vị chưởng môn môn phái nhỏ ấp úng nói.Hà Thu sắc mặt tự nhiên nói: “Không sao, ta đã thông báo cho bọn họ, tin rằng bọn họ cũng thấy rõ được tình thế.”

“Mọi người chuẩn bị một chút, buổi trưa ngày mai xuất phát.”

Nghiêm Dương nói.Các vị trưởng môn nhanh chóng đứng dậy, trở về chuẩn bị.Đợi mọi người đi hết, bên trong Thiên Tiên các chỉ còn lại hai người Nghiêm Dương và Hà Thu.Hà Thu hỏi: “Ngày mai, ngươi chuẩn bị mang theo bao nhiêu người?”

“Nghe nói dưới trướng thành chủ Kim Ô có hai đội quân tinh nhuệ, ta rất muốn thử xem so với Mộc Kiếm doanh thì như thế nào.”

Nghiêm Dương ngạo nghễ nói.

Mộc Kiếm doanh là đội ngũ tinh nhuệ nhất của Mộc Kiếm môn, danh chấn Thiên Thuỷ giới.Hà Thu vỗ tay cười nói: “Ta cũng đang có ý này.

Không bằng ngươi một ta một, xem ai thắng?”

Phi Vân doanh của Vân Thần môn cũng là một trong những đội quân tinh nhuệ tại Thiên Thuỷ giới.“Nếu như cả ngươi và ta đều thắng thì như thế nào?”

Nghiêm Dương nhìn Hà Thu nói.“Người nào thắng trước là được.”

Hà Thu cười dài: “Hoa nô súc dưỡng thuật của Bách Hoa Minh nghe nói có căn nguyên từ ngàn năm đại chiến trước, không bằng lấy nó làm vật cược đi?

Nhưng nếu thủ hạ của thành chủ Kim Ô không có kim đan, bọn ta lấy kim đan đi đàn áp thì thắng cũng chẳng oai gì, ngươi và ta không được mang theo kim đan, ý của Nghiêm chưởng môn thế nào?Nghiêm Dương hai mắt loé sáng: “Rất tốt!”

Hai người liếc nhau, ánh mắt toé lửa không chút nhượng bộ.Bầu không khí ở Minh Thuỷ thành đột nhiên khẩn trương hắn lên, tu giả phi hành trên bầu trời giảm mạnh, rất nhiều cửa hàng nhận được tin tức nhanh chóng đóng cửa.Thiên Linh Tử ba người nhìn một đám hạt đào Lôi m phiêu phù trước mặt Tả Mạc chỉ cảm thấy miệng khô ngắt, lần này bọn họ đụng phải thiết bản rồi.

Lai lịch đối phương thần bí khó lường, thực lực trong tay cũng vượt xa tưởng tượng của bọn họ.Trong lòng bọn họ không ngừng kêu khổ,Đại nhân vật như các ngươi chạy tới Thiên Thuỷ giới nghèo nàn lạc hậu này làm gì?Còn muốn người ta sống nữa hay không?Bỗng nhiên, một con hạc giấy bay vào trong tay Thiên Linh Tử, Thiên Linh tử xem xong sắc mặt không còn chút lo lắng, cười ha ha.Hai người khác vẻ mặt bất thiện nhìn về phía Thiên Linh Tử, bọn họ không nghĩ trong hoàn cảnh như thế này điều gì có thể khiến Thiên Linh Tử vui như vậy?Thiên Linh Tử đưa hạc giấy trong tay cho hai người, đắc ý cười nói: “Nghiêm Dương chưởng môn của Mộc Kiếm môn và Hà Thu chưởng môn của Vân Thần môn ngày mai mang theo quân của các môn phái tới lấy mạng tiểu tử này!”

Hai người xem xong sắc mặt đều lộ vẻ vui mừng.“Ha ha, chúng ta quả nhiên dự đoán đúng!”

“Chúng ta chỉ cần ngăn chặn thành chủ Kim Ô, tự nhiên chúng ta sẽ nhận được một phần công lao!”

Ba người liếc nhau, nhất thời cười to.Bọn họ hồn nhiên không biết nguy hiểm đang tới rất gần bọn họ.Chương 318 : Cương đạn hình người .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckÁnh mắt Tả Mạc và mẹ trẻ giao nhau, đều thầm hiểu.Không bao lâu sau, Chu Tước doanh đã khôi phục hoàn toàn, Chu Tước doanh được trang bị khá đầy đủ, trên người ai cũng mang theo đủ tinh thạch, nhờ đó có thể nhanh chóng khôi phục linh lực.

Hắn lại liếc nhìn Thúc Long một cái, thấy hắn gật đầu kín đáo, không thể không than thầm năng lực khôi phục của ma công thật quá mạnh mẽ.Lực lượng toàn thân hắn đang yên lặng khôi phục, sự cường hãn của Đại Nhật ma thể vượt xa Vệ doanh, cũng vượt xa sự tưởng tượng của hắn.Tả Mạc ưỡn thẳng lưng, ánh mắt nhìn về phía ba đội ngũ đối diện, trong lòng hắn đầy niềm tin tất thắng!Sự ăn ý của mọi người không biết từ lúc nào đã hình thành.Hắn chuyển mình, gần như cùng lúc, Chu Tước doanh và Vệ doanh cũng đồng thời rat ay.Chu Tước doanh như một luồng gió, lúc tụ lúc tan, phiêu dật linh động, mang theo sát ý lẫm liệt như đao phong đặc biệt chỉ mình có.

Còn Vệ doanh lại như một luồng nước lũ nặng nề, động tác không nhanh song lại đầy khí tức hủy diệt, bá đạo tuyệt luân.Tả Mạc đi đầu cả đội ngũ, hắn mĩm chặt đôi môi, mi mắt hơi khép lại, thân hình như một mũi thương ngão nghễ đứng thẳng, hạt đào Lôi m bay lượn xung quanh, đem theo một luồng sáng bạc.Phía sau bên trái hắn, Chu Tước doanh vận sức chờ phát động, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện toàn bộ Chu Tước doanh tựa như một cái lò xo đang khe khẽ rung, đầy khí tức nguy hiểm.

Công Tô Sai không như ngày thường, ngồi trên thân kiếm Thanh Vân, hắn đứng dậy, con mắt cong thành hình mặt trăng, khuôn mặt nở nụ cười ngượng ngùng.

Trong mắt các tu giả Chu Tước doanh đều lộ vẻ cuồng nhiệt và ánh sáng sắc như lưỡi đao.Phía bên phải, Vệ doanh lặng yên bất động.

Bọn họ như những chiến binh dũng mãnh cổ đại đến từ ngàn năm trước, không hề nhúc nhích.

Thúc Long đứng ở chính giữa đội ngũ, trầm ngâm túc sát, uy nghiêm bất động.

Giáp nặng màu đen phủ kín lấy họ, không chút kẽ hỡ, trong đôi mắt lộ ra sát khí khiên người ta cảm thụ được dưới làn nước chảy tĩnh mịch là chiến ý bừng bừng.Động tác của đám người Tả Mạc lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Ba người Thiên Linh tử sắc mặt khẽ biến, bọn họ đồng loạt mang theo đội ngũ lui về phía sau năm ngươi trượng.

Tả Mạc lấy ra hai mươi hạt đào Lôi m đã phá tan ý định nhân lúc cháy nhà hôi của của họ.

Thế nhưng tin tức vừa nhận được lại khiến bọn họ cảm thấy có hi vọng được chia một chén canh.Bọn họ đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không chủ động khiêu khích thành chủ Kim Ô, chỉ cần giữ chân bọn họ, ngày mai sau khi chiến đấu bọn họ cũng có thể được phân một chút công lao.

Bọn họ đã chuẩn bị tùy thời kéo giãn cự ly.Tả Mạc quyết định tốc chiến tốc thắng.Hắn vung cánh tay phải lên rồi chém mạnh xuống: “Giết!”

Trong ánh mắt cong như ánh trăng của mẹ trẻ hiện lên ánh lạnh.

Chu Tước doanh đã sớm dồn sức đột nhiên bùng nổ, hơn trăm ánh kiếm xé rách không khí!Tiếng gió rít vang lên không ngừng.Thúc Long trầm giọng quát: “Giết!”

Khí đen cuồn cuộn tỏa ra, vô số luồng khí tụ lại, hóa thành một dòng nước màu đen, có hình rắn mơ hồ, từ trong đó truyền ra từng tiếng gào âm trầm.Bầu trời như đột nhiên tối lại.Khí tức hủy diệt và sát khí lạnh thấu xương phủ kín bầu trời, ai nấy đều hoảng sợ biến sắc.Ba người chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, sắc mặt ai cũng trắng bệch, mãi tới lúc này họ mới hiểu được suy nghĩ của mình ngu ngốc tới mức nào!

Trong lòng Thiên Linh tử vô cùng hối hận, lúc này không còn cách nào khác, gào lên như muốn xé họng: “Rút lui…”

Con ngươi hắn bỗng dưng mở rộng, hắn cúi đầu, thấy một bàn tay lộ ra từ trong ngực.Những tu giả xung quanh Thiên Linh tử nhìn hắn như gặp phải quỷ, trong khóe mắt vẻ sợ hãi như tơ nhện lan ra khắp nơi.Một thân hình có cánh màu vàng kim biến mất trong tầm mắt bọn họ,Đòn tấn công kia, hoàn mỹ!Cánh Minh Hư trên lưng khẽ rung, một lực lượng dồi dào vô cùng như thủy triều tràn tới, thân thể hắn như tia chớp bay ra thật xa.

Tả Mạc không chút kinh hoảng khi đại chiến, tâm trí hắn yên ắng tới thần kỳ.

Hắn cảm nhận tỉ mỉ lực lượng từ cánh Minh Hư phía sau, dưới lực lượng kinh khủng đó muốn khống chế thân thể cũng không phải chuyện dễ.Trận chiến này là một cơ hội không thể thích hợp hơn.Về phần hạt đào Lôi m, lãng phí là đáng hổ thẹn…Cánh Minh Hư trên lưng rung lên, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, hắn đã lại xuất hiện trước mặt một tu giả không tới nửa trượng.Chết đi!Tả Mạc đắc ý hú lên đầy quái dị, không để đối phương kịp phản ứng hắn đã đánh mạnh lên linh tráo.Keng!Linh tráo lập tức vỡ nát, Tả Mạc thuận thế đánh thẳng vào ngực đối phương.Tả Mạc chỉ nghe thấy một tiếng thét thảm thiết, tiếng khớp xương vỡ vụn, như dánh lên một bao cát.

Dưới tình huống cấp bách, hắn lại thôi động cánh Minh Hư trên lưng, một lực lượng mạnh mẽ truyền tới, thân hình lại không chịu khống chế biến mất lần nữa.Chỉ thấy hắn như một quả cầu sắt hình người hoàn toàn mất đi sự khống chế, đâm thẳng vào trong đám người, bay tới bay lui trong đó.Sự kiên cường dẻo dai vô cùng của Đại Nhật ma thể, lại thêm tốc độ kinh khủng tuyệt luân, nơi nào hắn đi qua, xương cốt gãy rời, tiếng kêu thê thảm vang lên không dứt.Hắn thấy đối phương cũng không đả thương được mình, cũng chẳng buồn lo nữa, chuyên tâm khống chế cánh Minh Hư.

Chỉ có thực sự khống chế được cánh Minh Hư hắn mới có vốn đánh một trận cùng kim đan.

Sáu loại biến hóa của Đại Nhật ma thể, không cái nào không mạnh mẽ tới cực điểm, chỉ cần mình có thể vận dụng thuận buồm xuôi gió, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.Chu Tước doanh lại là một phong cách khác, mỗi khúc như lưỡi đao, bọn họ như tên đồ tể đang chặt rời linh thú, chuẩn xác mà thong dong, không nhanh không chậm.Vệ doanh vẫn đứng yên tại chỗ bất động thế nhưng vũ điệu của khí đen lại biến hóa quỷ dị, lúc tụ lúc tan, có lúc hóa thành con rắn lớn, có khi lắn chia thành vô số con rắn nhỏ.

Sự quỷ dị khó lường của Tiểu Ma Sát đã được họ vận dụng tới mức vô cùng nhuần nhuyễn.Song cho dù là Chu Tước doanh tấn công kiểu sóng hay Tiểu Ma Sát của Vệ doanh đều không dám tới gần Tả Mạc nửa phần.Tả Mạc tung hoành khắp nơi, đám người Chu Tước doanh thấy vậy trong lòng đều hoảng sợ, tránh xa hắn, nếu không cẩn thận bị đụng phải một cái, sợ là hôm nay sẽ phải nằm lại đây.

Tu giả nào bị ông chủ đánh phải đều kêu thảm một tiếng rồi như đống cát văng thẳng ra xa, tạo thành một đường vòng cung lớn, rơi xuống nát bấy.Không ai sống sót!Không ai sống sót, chỉ bị đụng một cái…Trong lòng bọn họ đều phát lạnh, hơn nữa họ đều thấy rõ, tu thế ông chủ đánh lên ngời ta đều rất quái dị, đây là dấu hiệu cho thấy ông chủ không cách nào khống chế được.

Bị ông chủ không khống chế nổi đâm chết, vậy cũng quá ủy khuất rồi, tới một chút nói lý cũng chẳng có.Đám tu giả Chu Tước doanh đều giữ khoảng cách với Tả Mạc, tạo thành một vòng cung thật lớn, vây lấy những tu giả muốn chạy trốn.Nụ cười của Công Tôn Sai cứng lại, hắn ngạc nhiên nhìn lên bầu trời.So với Chu Tước doanh chủ động né tránh, Vệ doanh càng thêm phiền muộn.

Vốn họ thấy CHu Tước doanh né tránh cũng có vài phần đắc ý, dù sao họ cũng là đánh từ khoảng cách xa, an toàn hơn nhiều.Song rất nhanh, đám người Thúc Long cũng ngạc nhiên.Khí đen Tiểu Ma Sát chẳng hiểu vì sao cứ tới gần Tả Mạc lại như điên loạn không chịu khống chế mà chạy khắp nơi.

Trong khoảng thời gian ngắn, khí đen tiêu hao trên người kẻ địch còn chẳng bằng bị ông chủ làm cho tản mất.Chuyện gì vậy?...Lần đầu gặp phải tình huống quái dị như vậy, Thúc Long cũng chỉ có nước cười khổ.Rơi vào đường cùng, hắn đành phải điều khiển Tiểu Ma Sát tiêu diệt kẻ địch ở mé ngoài.Trên bầu trời tạo thành một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.

Tiểu Ma Sát và Chu Tước doanh cùng bao bọc lấy bên ngoài chiến trường, như tường đồng vách sắt, không tu giả nào trốn được.Còn ở trong hình cầu đó, binh binh bang bang, tiếng va đập nặng nề vang lên không dứt.Tả Mạc thấy đối phương không làm tổn thương được Đại Nhật ma thể của mình, cũng chẳng buồn quản nữa, chỉ chuyên tâm điều khiển cánh Minh Hư ở phía sau.Vì vậy có thể thấy hắn dùng các tư thế quái dị tuyệt luân, dùng tốc độ kinh người đập từng tên tu giả một ra khỏi chiến trường hình cầu.Đám người Chu Tước doanh đều vô cùng khẩn trương, bọn họ khẩn trương quan sát những kẻ địch bị đánh bay này.

Không ai nghĩ tới việc cứu những kẻ địch này, họ khẩn trương chỉ vì sợ bị chúng đập phải.

Một tu giả Chu Tước doanh không may đã bị một kẻ địch bay tới va chạm một chút mà bị thương nhẹ.Đúng là tai họa bất ngờ !Chỉ một lát sau, kẻ địch trong chiến trường hình cầu đã hoàn toàn tan vỡ, bọn họ điền cuồng đột phá vòng vây bên ngoài !Trên bầu trời, đòn trùng kích như lưỡi đao đột nhiên lóe lên !Tiêu Ma Sát toàn lực phát động, không chút lưu thủ.Tiếng kêu thê thảm của kẻ địch vang lên không dứt, trên bầu trời tung bay một đám hoa loạn chuyển, rơi xuống như mưa.Đám tu giả Thiên Thủy giới này, tâm chí đã mất, sĩ khí lại thấp tới cực điểm, toàn bộ đội ngũ tan vỡ với tốc độ kinh người.

Mất đi chỉ huy, chúng chỉ còn là một đám quân ô hợp không có sĩ khí, không có ý chí chiến đấu, trước mặt quân tinh nhuệ như Chu Tước doanh và Vệ doanh, chúng chỉ như một đám cừu non đợi làm thịt.Đợt tàn sát vô tình chỉ diễn ra trong nửa canh giờ, toàn bộ chiến trường đã bị quét sạch.Đám tu giả đứng xem không ai giữ được bình tĩnh nữa, bọn họ thần sắc trắng bệch, ngơ ngác nhìn về chiến trường vắng vẻ kia, nhìn đám thủ hạ của thành chủ Kim Ô đang cướp đoạt khắp chiến trường.Động tác đám người kia thành thạo lưu loát, không hề chút ảnh hưởng do cảnh tượng đồ sát vừa rồi, sau trận chiến đấu đó, tu giả Thiên Thủy giới phảng phất như ngửi được mùi vị của máu và lửa.« Thật quá yếu đuối ! » Lôi Bằng vừa lấy một cái ngọc bội khỏi một thi thể, vừa hừ lạnh nios : « Một đám rác rưởi như vậy cũng dám nhòm ngó chúng ta, đúng là không biết sống chết. »« Người chết vì tài vật, chim chết vì thức ăn, có gì đáng ngạc nhiên ?

Chúng ta năm đó chẳng phải cũng vậy sao. » Niên Lục chẳng ngẩng đầu lên, tay lưu loát thu hoạch.Lôi Bằng nghe vậy ngẩn người ra, nghiêng đầu ngẫm lại, gật đầu nói: “Nói cũng phải.”

Nhíu mày suy tư một lát, hắn lại ngoẹo đầu hỏi: “Nhưng giờ chúng ta khác rồi.

Nhưng khác ở đâu?”

Động tác Niên Lục hơi ngừng lại, hắn thẳng lưng dậy, lộ vẻ nghiêm túc: “Ừ khác rồi.”

Song hắn cũng không nói được ra khác ở đâu.Suy nghĩ một lúc lâu không có kết quả, Lôi Bằng không nhịn được nói: “Quên đi, quản cái này làm gì.

Theo ông chủ là được, giờ sống như vậy ta cảm thấy không tồi, chết cũng đáng!”

“Ừ!”

Niên Lục ừ một tiếng, ánh mắt thâm sâu: “Không sai, không chết ở Tiểu Sơn giới chúng ta cũng đã lời rồi.”

Tả Mạc thở hổn hển, lần đầu hắn dùng đấu pháp va đập như vậy, vừa rồi không cảm thấy mãi tới giờ dừng lại mới thấy cả người đau đớn không nói nên lời.

Hắn thi thoảng lại đau tới mức hít một hơi lạnh, xem ra Đại Nhật ma thể cũng có cực hạn, sau này không thể dùng cách man rợ như thế nữa.“Các ngươi thật quá tàn nhẫn!”

Bầu trời bỗng vang lên một giọng nữ nghẹn ngào, Tả Mạc ngẩng đầu, phát hiện một nữ tu trong đám người đang chỉ thẳng vào mũi hắn, giận giữ mắng to.Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.Đám tu giả bên người Tả Mạc sắc mặt đều âm trầm xuống.“Sao nào?

Ngươi muốn giết ta sao?”

Nữ tu từ trongd dám người bay ra, hai mắt rưng rưng, thần sắc kích động : « Bọn họ đã không chống cự, sao các ngươi không thả cho họ một con đường sống ?

Vì sao phải duổi tận giết tuyệt ? »Chương 319 : Muốn đánh thì đánh!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc trợn trắng mắt.Hắn quyết định không để ý tới cô ả, loại con gái như vậy chẳng hiểu lý lẽ.

Hai bên đã khai chiến còn nói tới nhân từ cái khỉ gì, vậy chẳng phải tự tìm chết sao?

Đồ điên!“Chúng ta đi thôi!”

Hắn quay mặt đi nói.Thúc Long dẫn Vệ doanh bay về thuyền vận nô, bọn hắn tuy có thể bay trong thời gian ngắn song tốc độ chậm chạp, đương nhiên cũng rất thích chiếc thuyền vận nô bình ổn kia.

Chu Tước doanh đi lại trên bầu trời, cảnh giác nhìn vào tu giả xung quanh.“Ngươi giết đi!

Giết đi!”

Nữ tu càng lúc càng kích động: “Ngươi giết nhiều người như vậy?

Còn sợ gì giết nhiều thêm một?

Sao nào?

Không dam?

Đám người TIểu Sơn giới các ngươi vừa tới Thiên Thủy giới của chúng ta đã lập tức giết người, cút về Tiểu Sơn giới của các ngươi đi, ở đây không ai hoan nghênh các ngươi.”

Đám tu giả Thiên Thủy giới xung quanh xao động.Lời nói của nữ tu đánh vào tâm lý rất nhiều tu giả Thiên Thủy giới.

Bọn hắn vốn khá bài xích tu giả Tiểu Sơn giới, rất nhiều người lộ vẻ bất thiện.

Còn một số thế lực chỉ tính đứng xem cũng có phần xao động.Khuôn mặt Tả Mạc bỗng lạnh đi, hắn dừng lại trên không trung.Chu Tước doanh bắt đầu thu lại, Thúc Long vừa bước lên thuyền vận nô sắc mặt lập tức trầm xuống, khuôn mặt những người khác cũng trở nên khó coi.

Bọn họ đi ra từ Tiểu Sơn giới, cực kỳ nhạy cảm đối với hoàn cảnh xung quanh, đối với sát ý.Bọn họ cảm thụ được địch ý.Tả Mạc không nói gì, cảnh tượng trước mắt hắn chẳng hề ngạc nhiên.

Đối với những tu giả Thiên Thủy giới này mà nói, bọn họ chẳng qua là những kẻ từ ngoài vào.

Tu giả đi ra khỏi Tiểu Sơn giới đã tạo thành đả kích tương đối lớn đối với Thiên Thủy giới, vì vậy địch ý của bọn chúng mới mạnh mẽ như vậy.“Các ngươi ngay cả nữ nhân cũng không buông tha?”

Nữ tu càng nói càng kích động, đau đớn: “Tô Nguyệt chưởng môn không phải bị các ngươi giết sao?

Sao nào?

Có bản sự giết cả ta đi…”

Giọng nói đột nhiên nghẹn lại.Trên cái đầu lâu bay lên là khuôn mặt không thể tin tưởng, ả dường như vẫn không tin Tả Mạc dám giết mình ngay dưới mắt mọi người!Đám tu giả Thiên Thủy giới đứng xem lập tức xôn xao, rất nhiều người cũng lộ vẻ không thể nào tin!“Quá kiêu ngạo!

Mọi người theo ta lên nào!”

“Đám người chui khỏi Tiểu Sơn giới kia dám tới Thiên Thủy giới của chúng ta làm càn, mọi người sóng vai cùng lên thôi!”

Đám người đều lộ vẻ kích động, rất nhiều người đỏ bừng cả hai mắt, hận không thể lập tức lao lên.

Mà vài thế lực vẫn luôn giữ thái độ đứng xem, lúc này cũng có phần không nhịn được, thủ hạ của bọn hắn lúc này cũng đã nhao nhao muốn xông lên.“Các ngươi nghe rõ chứ.”

Tả Mạc hờ hững mở miệng.Không biết vì sao, trong ngực hắn như có một luồng lửa đang bừng bừng cháy.

Vốn lúc ở Tiểu Sơn giới hắn cho rằng rời khỏi nơi đó sẽ là vùng đất vui vẻ.

Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ vừa tới Thiên Thủy giới lại đã gặp chuyện động tới giới hạn của mình.Hắn nhớ tới những hoa nô tinh thần hoảng hốt, thần sắc quỷ dị, toàn thân quấn đầy linh hoa kia.Tiếng ầm ĩ ồn ào xung quanh truyền vào tai hắn, những lời châm chọc không kể nổi.

Hắn muốn cười lớn nhưng lại phát hiện mình không cười nổi, phảng phất như có một cục nghẹn ngay lồng ngực, khiến hắn phát tức.

Sát khí bạo lệ ứ đọng trong ngực hắn.Vì vậy, hắn mở miệng.Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.“Ta không quan tâm các ngươi là ai, muốn đánh thì đánh.”

Ánh mắt hắn âm u, giọng nói như vang từ xa lại: “Đừng nói lời thừa. chúng ta còn sạch sẽ hơn các ngươi nhiều.”

Bốn phía im ắng không chút tiếng động, mọi người ngây ngốc nhìn vào thành chủ Kim Ô trên bầu trời, không ai ngờ tới lúc này rồi mà thành chủ Kim Ô còn nói những lời khoa trương bá đạo như vậy!

Tên này điên rồi sao?

Chẳng lẽ hắn cho rằng bằng vào từng này người là có thể muốn làm gì thì làm ở Thiên Thủy giới sao?Đám người bị những lời nói của Tả Mạc chấn động, một lúc lâu sau vẫn không ai nios gì.Tả Mạc chậm rãi quét ánh mắt lăng lệ một vòng, khiến rất nhiều người không tự chủ được muốn quay mặt né tránh.Hắn hất tay phải lên.“Ai đụng chạm, giết!”

Gió tuyết như cơn lạnh mùa đông thổi qua, âm thanh không lớn song quét thẳng vào lòng mỗi người, lạnh lẽo thấu xương.Cho dù là Chu Tước doanh hay Vệ doanh, kể cả bộ luyện khí, mọi người chỉ cả thấy máu huyết toàn thân sôi trào, một tình cảm khó tả bùng lên từ đáy lòng, không nhịn nổi đồng thanh quát lớn : « Giết !! »Vài ngàn người đồng thanh quát lớn như tiếng sấm động ầm ầm quét qua.Đám tu giả Thiên Thủy giới vốn ngo ngoe muốn ra tay lúc này nghe tiếng quát không ai không kinh hãi, cái đầu vừa nóng lên lập tức lạnh lại.

Thanh thế bá đạo uy mãnh như vậy trước giờ bọn chúng chưa từng thấy trên bất cứ đội ngũ nào.Thành chủ Kim Ô và Bách Hoa minh có tư oán không phải là bí mật gì ở Thiên Thủy giới.

Từ khi thành chủ Kim Ô dẫn theo vài vạn người xông khỏi Tiểu Sơn giới đã lập tức rơi vào tầm mắt những thế lực lớn rồi.

Thành chủ Kim Ô lai lịch thần bí, bọn chúng đã nghe ngóng một thời gian mà vẫn không tìm hiểu được gì, song năm chiếc thuyền vận nô có trên trăm biểu tượng của Bách Hoa minh khiến bọn họ có rất nhiều suy đoán.Bọn chúng vừa thèm thuồng đống của cải của thành chủ Kim Ô.

Vốn đã nghe nói trên năm chiếc thuyền vận nô chứa lượng lớn pháp bảo và tài liệu hiếm có, giá trị cực cao.

Mà sau khi đánh bại Bách Hoa minh, chiến lợi phẩm càng dồi dào tới mức kinh người, khiến bọn hắn tim đập không ngừng.Mà một phương diện khác là tu giả Thiên Thủy giới bài xích tu giả Tiểu Sơn giới, nhất là những thế lực lại càng có địch ý với những kẻ có thể lay động tới căn cơ của mình.Đang lúc những thế lực này đối mặt nhìn nhau, định thảo luận một phen, đột nhiên thần sắc bọn chúng đều chấn động, ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời.Chỉ thấy từ chân trời xuất hiện vô số điểm đen, đám người còn chưa kịp thấy rõ, ánh kiếm do toàn lực thôi động phi kiếm phí hành đã chiếu rọi cả bầu trời, khiến bọn chúng không khior nheo mắt lại."

Thành chủ!"

"Ha ha!

Là thành chủ!"

Tiếng hô không ngừng vang lên như thủy triều cuốn tới.Những tu giả Tiểu Sơn giới tới chi viện thần sắc đều kích động tới khó hiểu.

Tu giả còn sống sót ra khỏi Tiểu Sơn giới đều là ngưng mạch kỳ, đa số họ đều đã hơn bốn năm mươi tuổi, đã thấy quen chuyện chìm nổi của cuộc đời.

Song những người này cũng không ai giữ được bình tĩnh, Phí Sơn cũng không ngoại lệ, hắn phát hiện bản thân thậm chí không cách nào bình tĩnh lại.Hắn đột nhiên nhớ tới những trận chiến kinh thế hãi tục ở thành Kim Ô, chúng đã in sâu vào trong đáy lòng hắn.

Hắn vẫn nhớ rõ tâm tình của mình lúc đó, nhất là lúc thành chủ cùng mọi người mắng Minh Tiêu lão tổ, hắn không chút do dự tưởng tượng, nếu có thể chiến đấu dưới tay thành chủ Kim Ô là chuyện vui sướng tới mức nào.

Không ngờ thật sự lại có ngày như vậy, hắn hưng phấn khó tả.Thành chủ Kim Ô nhìn qua chưa tới hai mươi, giữa những tu giả ngưng mạch năm sáu mươi tuổi bình thường, tuổi tác hắn có phần hơi quá trẻ.

Song chính thiếu niên trẻ tuổi này trên người lại phảng phất như có một lực lượng khó tả khiến người ta không tự chủ được mà tin phục, nguyện vì y mà chiến đấu!Đám tu giả Thiên Thủy giới đang đứng xem lập tức kinh sợ, vội vã đạp ánh kiếm bỏ trốn.Trong phút chốc, giữa Bách Hoa cốc lớn như vậy mà lại không còn một tu giả Thiên Thủy giới nào.

Chuyện này biến hóa quá nhanh, một số tu giả Tiểu Sơn giới quá mức hưng phấn, đang chuẩn bị đuổi theo lại lập tức bị đồng bọn keo lại.“Nhao nhao lên làm gì!

Nghe lời thành chủ!

Các ngươi ai có năng lực hơn thành chủ?”

“Toàn bộ nghe lời thành chủ!”

Một số thủ lĩnh của thế lực nhỏ trong đám tu giả liên tiếp mở miệng, những tiếng nhốn nháo ồn ào kia lập tức im lại.

Luận về chỉ huy, thật sự không ai dám tranh cướp với Tả Mạc.Tả Mạc lúc đầu còn có phần khó hiểu, đến lúc biết những tu giả kia đều là do nghe hắn gặp nguy hiểm mới chạy tới chi viện, lập tức ngạc nhiên, trong lòng cũng cực kỳ cảm động.

Nói thực ra, khi hắn chiến đấu với Minh Tiêu lão tổ vốn không nghĩ tới đám người này, hắn chẳng qua cũng chỉ vì mình.Vì vậy trước nay hắn không hề nghĩ tới những người này sẽ nhớ tới nhân tình đó.Trong lòng hắn ấm áp, cơn buồn bực vì Bách Hoa minh trong lòng đã bị quét sạch, cảm giác bầu trời phảng phất như trong sáng hơn nhiều, hắn cúi người nói: “Tại hạ cảm tạ các vị!”

Đám tu giả này lập tức xôn xao.“Thành chủ làm vậy làm gì?”

“Thành chủ đã cứu chúng ta một mạng, cũng nên vậy, cũng nên vậy thôi.”

"Đúng vậy đúng vậy. . ."

Đám người mồm năm miệng mười liên tiếp đáp lễ.Đứng thẳng người lại, Tả Mạc nhìn khắp xung quanh, cười nói: “Chúng ta hạ xuống nghỉ ngơi chứ!”

MỌi người đồng loạt đáp ứng, rồi từ từ hạ xuống một chân núi Bách HOa cốc.Mọi người gặp nhau, phần lớn đều thân thiết tụ lập lại cùng nhau, vô cùng náo nhiệt.

Khuôn mặt ai nấy đều nở nụ cười bừng bừng sáng, một số kẻ nói nhiều thậm chí đã bắt đầu tụ tập tán gẫu.Còn một số thủ lĩnh của các thế lực trong đám người này đã vây lấy Tả MẠc thương lượng.“Thành chủ, ta vừa nhận được tin.

Vân Thần môn và Mộc Kiếm môn tụ tập hơn mười môn phái nhỏ, dứ tính ngày mai sẽ rat ay với chúng ta.”

Một lão đại lo âu nói.

Có thể làm lão đại tất nhiên có chỗ hơn người.

Chỉ trong thời gian ngắn đã có thể bố trí người do thám ở thành Minh Thủy, năng lực của lão đại này cũng không thể coi thường.Thấy rất nhiều người không cử động, hắn vội vàng giải thích địa vị của Vân Thần môn và Mộc Kiếm môn ở Thiên Thủy giới, giải thích xong, đám người đều hít một hơi lạnh.Tả Mạc sắc mặt như thường, chắp tay với lão đại này: “Còn chưa thỉnh giáo danh tính vị đại ca này.”

Vị lão địa này có phần hoảng sợ nói: “Thành chủ đừng đề cao tại hạ như vậy, tại hạ Trịnh Uy, hai chữ đại ca vừa rồi, thành chủ ngàn vạn lần đừng nói lại.”

Tả Mạc khẽ cười: “Trịnh lão đại có thể kể tỉ mỉ cho chúng ta được không?”

Trịnh Uy lập tức vội vàng nói lại tỉ mỉ những tin tức mình vừa thu được, kể cả về những môn phái này cũng giới thiệu hết.

Sauk hi nghe xong, mọi người lại im lặng, thực lực của đối phương vượt xa sự tưởng tượng của bọn hắn.Nếu thực sự có nhiều người như vậy…Ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Tả Mạc.Tả Mạc cũng không tự chủ được nhíu mày, tin tức này khiến hắn kinh hãi.

Nếu quả thực dưới tình huống khác thu được tin này hắn sẽ lập tức mang theo mọi người chạy trốn.Nhưng…Hiện giờ hắn không thể trốn.

Hắn dám khẳng định nếu giờ hắn trốn, những tu giả Tiểu Sơn giới khác sẽ lập tức trở thành đối tượng trút giận.

Tu giả Thiên Thủy giới sẽ nhân cơ hội này ra sức làm suy giảm thực lực của tu giả Tiểu Sơn giới, cho tới khi bọn chúng xác định tu giả Tiểu Sơn giới không còn tạo thành uy hiếp với bọn chúng nữa.Trước đó không cảm giác được những tu giả kia có quan hệ gì tới mình, song hiện giờ hắn biết mình không thể đi được.Đột nhiên, bầu trời bay tới rất nhiều hạc giấy, liên tiếp bay vào trong đám người.“Ha ha, Lý lão tứ buổi tối mới đến được!”

“Ta biết bọn hắn không nhịn được mà, ha ha, Dương lão đầu mang theo huynh đệ của mình, đang liều mạng bay tới đây!”. . .Có vài con hạc giấy bay vào trong tay Trịnh Uy, Trịnh Uy xem xong lập tức vui mừng kích động nói: “Thành chủ, bọn họ tới rồi!

Bọn họ tới rồi!”

Khuôn mặt Công Tôn Sai khẽ ửng hồng, mặt cười càng ngại ngùng, đôi mắt lại sáng lên dị thường.

Thúc Long bên người Tả Mạc vẫn đứng thẳng song tiếng hít thở dồn dập lộ ra chiến ý trong lòng hắn.Tâm tình Tả Mạc kích động khó bình ổn lại, hắn bỗng đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía thành Minh Thủy.“Vậy cứ đánh chúng một trận!”

Chương 320 : Hành độngConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckBóng đêm buông xuốngTrên ngọn núi của Bách Hoa cốc, đèn đóm sáng trưng, tiếng nói chuyện ồn ào.Tả Mạc đứng ở chỗ cao nhất, doanh trại bên dưới náo nhiệt phi thường, ánh mắt hắn nhìn về phía màn đêm xa xăm.

Hắn biết, trong bóng đêm đang có rất nhiều ánh mắt nhìn về hướng này, đám người đó đang chờ đợi, đợi ngày mai tới.Thế nhưng…Tầng mây dày đặc phủ kín bầu trời, không chút ánh trăng, khóe miệng hắn bỗng nở một nụ cười.Ma Phàm như u linh di chuyển trong bóng đêm, động tác của hắn yên lặng không chút tiếng động, khó nhất là bất cứ động tác nào của hắn cũng không tạo thành chút xung động của linh lực nào.

Đám người Lôi Bằng cách đó không xa đều lộ vẻ bội phục.Pháp quyết tiềm hành này đều là do Ma Phàm truyền thụ cho họ.

Nhưng cùng một loại pháp môn, Ma Phàm sử dụng lại thành thảo hơn bọn họ đâu chỉ hai ba phần, cử trọng nhược khinh, thong dong tới cực điểm.Quả không hổ danh hạch tâm do mẹ trẻ chỉ định trước đây.Ma Phàm cảnh giác cong lưng, thân hình như một luồng hư ảnh dung nhập vào trong bóng tối.

Thanh âm từ xa xa nơi doanh trại ở Bách Hoa cốc truyền tới càng khiến người ta cảm thấy xung quanh thật vắng vẻ.

Hắn bỗng nhớ tới cuộc sống trước đây, khi còn chưa được gặp ông chủ, hắn lúc thường đều phải làm một số hoạt động tiềm hành ban đêm.Hắn không thích bóng tối.Khi đó hắn còn nghĩ có thể kiếm một công việc ổn định, không cần liều mạng trong bóng đêm nữa.

Sau hạo kiếp ở Tiểu SƠn giới, tình cảnh của hắn càng thêm tệ, cũng may là còn có chút tay nghề, tốt xấu gì vẫn còn sống.

Song khát vọng nơi đáy lòng càng lúc càng mãnh liệt.Hắn không phải một người có dã tâm, bị mẹ trẻ chỉ định làm trụ cột cũng không khiến hắn cảm thấy hài lòng.

Ngược lại, lượng huấn luyện vượt xa những người khác khiến hắn kêu khổ không ngừng.

Trình độ của hắn tiến bộ rất nhanh, cho dù là hiện giờ hắn vẫn là một trong hai người có quyền cao nhất trong Thiên Phong khúc.Vốn hắn cho rằng mình sẽ nhanh chóng cảm thấy phiền toái, cuộc sống huấn luyện mỗi ngày không ngừng nghỉ như vậy không phải điều hắn muốn.

Song hắn lại kinh ngạc phát hiện mình chẳng những không cảm thấy chán ghét như trong tưởng tượng mà ngược lại lại từ từ dung nhập vào đội ngũ này, hắn dần dần cảm thấy yêu thích đội ngũ này.Không phải vì các loại kích thích cũng không phải vì những pháp quyết phù trận, chỉ là vì hi vọng.

Đội ngũ này không biết từ lúc nào đã khiến hắn cảm thụ được hi vọng, cảm thụ được ánh mặt trời, cho dù là hành động trong bóng đêm hắn cũng không có cảm giác chám ghét như trước đây nữa.

Mỗi người phía sau cũng khiến hắn cảm thấy an toàn, cảm thấy tín nhiệm.Nghĩ vậy, ánh mắt hắn không kìm được nhìn về phía bên cạnh, nơi đó thật trống trải.

Nếu là lúc bình thường, Tạ Sơn sẽ xuất hiện ở vị trí đó.

Tạ Sơn vài ngày trước đột nhiên nhập định, đến giờ còn chưa ra, hắn cũng có phần lo lắng.

Hai người hợp tác một thời gian dài như vậy, tình cảm sâu đậm, phối hợp rất ăn ý.Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, ngừng suy nghĩ miên man kia đi, cũng ngừng thân hình lại.Mọi người lập tức khẩn trương.Không cần ai nói gì, mọi người đều ăn ý tản ra, yên lặng do thám phía trước.Hai người đang ẩn thân trên một cây to.“Hừ, đám người Tiểu Sơn giới này, xem bọn chúng còn sung sướng được bao lâu!”

Một tên trong đó tức giận nói.“Hừ, lúc trời sáng cũng là lúc chết của chúng!”

Tên còn lại có phần tham lam nói: “Có người nói bọn chúng cực kỳ giàu có, không biết chúng ta có kiếm được một hai món không?”

“Được rồi, hai người chúng ta thì hy vọng kiếm được cái gì?

Có thể cầm được hơn mười viên tinh thạch cấp ba đã không tệ rồi.”

“Ài, môn phái lần này cũng thật hào phóng, hai mươi viên tinh thạch cấp ba cũng đủ cho chúng ta dùng một thời gian.”

“Hai mươi viên?

Hừ, tới lúc đến tay chẳng biết còn được bao nhiêu?”

Bỗng dưng cả hai cảm thấy cổ mát lạnh, con ngươi bọn chúng trợn tròn song lại không kịp tạo thành bất cứ âm thanh gì.

Một luồng hư ảnh hiện lên bên cạnh bọn họ, là đám người Ma Phàm.“Tên thứ mười!”

Niên Lục nhẹ giọng nói.Xung quanh Bách Hoa cốc, số lượng trinh sát đối phương phái ra thật không ít, chỉ một lát vậy thôi bọn họ đã giải quyết hơn mười tên trinh thám.

Thiên Phong khúc đều là người lĩnh ngộ kiếm ý, thực hiện hoạt động đánh lén như vậy quả thực rất thuận lợi.Ma Phàm tỉ mỉ cướp đoạt mọi thứ trên người hai người, thấy không có gì khả nghi mới ngẩng đầu lên nói: “Tốc độ chúng ta nên nhanh lên, sắp tới giờ sửu rồi.”

Khuôn mặt mọi người đều lộ vẻ lo lắng.Giờ sửu. . .Ma Phàm dẫn mọi người nhanh chóng ly khai, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Bọn họ đi dọc theo một con đường vắng vẻ, yên lặng tăng tốc.

Ven đường thi thoảng lại giải quyết một số trạm gác thám thính, bất quá con đường này thực sự vắng vẻ, số lượng trinh thám bọn họ gặp cũng không nhiều.Từ một sơn cốc rẽ sang, nhìn về phía thành Minh Thủy phía xa xa đèn đóm sáng trưng, sông Minh thủy chìm trong bóng đêm, sâu thẳm an tĩnh, Ma Phàm thở phào một hơi.Giờ sửu chưa tới.Hắn quay về phía Lôi Bằng và Niên Lục gật đầu, hai người hiểu ý, nhanh chóng biên mất trong bóng đêm.

Vài người trong số còn lại chia ra đi theo sau hai người, biến mất không thấy đâu nữa.Ma PHàm nhìn ba người còn lại, nhẹ nhàng nói: “Mọi người nghỉ ngơi chút đi.”

Nói xong liền khoanh chân bắt đầu đả tọa, ba người kia cũng không nhiều lời, cũng khoanh chân đả tọa.Sơn cốc sâu thẳm, nơi đây từng là địa điểm Bách Hoa minh để hoa nô, cực kỳ bí mật, hẻo lánh.

Sơn cốc đã bị Tả Mạc càn quét không còn chút gì, không lưu lại gì cả.

Song lúc này sơn cốc vắng vẻ lại chứa đầy người.Tông Như nhẹ giọng nói khẽ bên tai Công Tôn Sai: “Đại nhân, giờ sửu đã tới.”

Nụ cười trên mặt Công Tôn Sai càng nở rộ, vẻ ngượng ngùng vẫn không hề biến mất, hắn mở mắt, ánh mắt lòng lánh bức người: “Lên đường đi.”

Một đội ngũ yên lặng đi dọc theo một sơn cốc chật hẹp, hai bên sơn cốc thi thoảng lại thấy được bóng người lóe lên rồi biến mất.

Tốc độ đội ngũ không hề ngừng lại, đám người cũng biết đó là thành viên của Thiên Phong khúc, bọn họ đã quét dọn sẵn con đường này.Ma Phàm canh giữ ở cửa cốc bỗng dưng mở mắt, sau đó bỗng thấy một đội ngũ đày đặc bóng người, trong lòng mới buông lỏng.

Nhiệm vụ mẹ trẻ giao cho bọn họ không có gì sơ sót.Đội ngũ lặng yên không chút tiếng động, nối tiếp nhau bay khỏi sơn cốc, rừng cây rậm rạp bên ngoài là yểm hộ tốt nhất cho họ.Công Tôn Sai vừa đi khỏi sơn cốc bỗng dưng dừng lại, quay mặt về đỉnh núi xa xa, không kìm nổi cười khẽ một tiếng.Sư huynh, huynh từ từ mà thổi gió đi.Nhìn theo đội ngũ biến mất trong bóng đêm, Ma Phàm thu lại ánh mắt, trong lòng thỏa mãn nói: “Trở về thôi!”

Mộc Kiếm môn.“Sư phụ, ngày mai cho đệ tử lên đánh trận đầu đi!”

Một tu giả khuôn mặt anh tuấn không nhịn được nói, hắn là đồ đệ yêu của Nghiêm Dương, Cao Tú, cai quản Mộc Kiếm doanh.Nghiêm Dương yêu mến nhìn Cao Tú, trên người Cao Tú là vô số tâm huyết của hắn.

Chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà có thể cai quản Mộc Kiếm doanh, Cao Tú không phụ sự kỳ vọng của hắn.

Rất nhiều người cũng không biết, Cao Tú vừa lấy được ngọc bài chiến tướng bạch ngân.Có thể đoạt được danh hiệu chiến tướng bạch ngân lúc hai mươi lăm tuổi, thiên phú này đủ để tiếu ngạo Thiên Thủy giới, không ai so được.Hắn có thể hiểu tâm lý sốt sắng cầu chiến của đồ đệ, vừa lấy được ngọc bài chiến tướng bạch ngân, Cao Tú muốn thông qua thực chiến để ma luyện bản thân.“Yên tâm, ngày mai con muốn không đánh cũng không được.”

Nghiêm Dương cười nói, rồi bỗng có phần nghiêm túc: “Bất quá con cũng phải cẩn thận.

Hai đội ngũ dưới trướng thành chủ Kim Ô có thể giết từ Tiểu SƠn giới ra, tất nhiên thực lực cường đại.

Dung Vi ngươi cũng biết đó, tiểu nha đầu đó ánh mắt không tệ.

Cô nàng cho là tinh nhuệ thì nhất định là tinh nhuệ!”

“Đệ tử sẽ toàn lực ứng phó, không làm nhục uy danh ban môn!”

Cao Tú trả lời.Nghiêm Dương lắc đầu: “Con sai rồi, trận chiến này yêu cầu của ta đối với con là không cần có công, chỉ cần không việc gì.”

Cao Tú ngạc nhiên ngẩng đầu."

Ta đã biết rằng đối phương là quân tinh nhuệ vì sao vẫn đánh cuộc với Hà Thu như vậy?”

Nghiêm Dương nhấn mạnh: “Mộc Kiếm doanh giống như một thanh kiếm báu, phải mài giũa mới có thể sắc bén được.

Tên thành chủ thành Kim Ô đó chính là tảng đá mài (kiếm) của chúng ta.

Nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận đừng mài lung tung mà hỏng thanh kiếm báu này, đặc biệt là con càng phải cẩn thận về sự an toàn của bản thân mình.

Chỉ cần con và Mộc Kiếm doanh còn sống thì sợ gì thiếu cơ hội sau này."

Cao Tú trong lòng cảm động, cung kính hành lễ: “Đệ tử hiểu rồi.”

Nghiêm Dương đột nhiên hỏi: “Tình hình Bách Hoa cốc ra sao?”

Cao Tú vội vàng nói: “Tu giả Tiểu Sơn giới ở vùng này hầu như đều tụ tập ở Bách Hoa cốc, còn có rất nhiều tu giả Tiểu Sơn giới từ các hướng khác đang tới.”

“Danh vọng thành chủ Kim Ô trong đám người đó không ngờ lại cao tới mức này, thật lợi hại!”

Nghiêm Dương khen: “Nếu cho hắn thời gian không chừng cũng có thể thành kiêu hùng một phương!

Đáng tiếc.

Được rồi, giờ hắn đnag ở đâu?

Chú ý hành tung của hắn.”

“Hắn đang ở trên ngọn núi cao nhất Bách Hoa cốc, người của chúng ta vẫn theo dõi hắn từ xa.”

Cao Tú cười nói: “Có người nói hắn đứng đó đón gió, chắc đang đầu đầu vì trận chiến ngày mai!”

“Rồng mạnh cũng chẳng đè nổi rắn bản địa.

Ngươi nhất định phải nhớ kỹ điểm này, đừng nên dẫm vào vết xe đổ của thành chủ Kim Ô.”

“Đệ tử hiểu.”

Tả Mạc đứng trên đỉnh núi chịu gió lanh, không nhịn được chửi ầm lên: “Kê hoạch cái khỉ gì, để anh đây đứng hóng gió cả đêm , tiếp tục hóng thế anh cũng bị gió thổi bay mất thôi.”

A Quỷ yên tĩnh ngồi đó, ngoại trừ thời điểm chiến đấu, Tả Mạc đi tới đâu nàng sẽ như con rối đi cùng đến đấy.

Tiểu Hắc ghé vào đỉnh đầu A Quỷ lộ vẻ buồn ngủ, Tiểu Hỏa và tháp nhỏ tinh lực dồi dào, đang không ngừng lăn qua lăn lại trên người nàng, vô cùng huynh náo.

Chim ngốc vốn yên tĩnh đứng bên người A Quỷ, chẳng qua lúc này nghe thấy Tả Mạc nói cũng không khỏi trợn trắng mắt.Tả Mạc buồn chán đưa tay về phía Tiểu Hỏa: “Tiểu Hoa, qua đây.”

Tiểu Hỏa nghe vậy lập tức hoan hô, nhảy nhót bay tới trước mặt Tả Mạc.

Tả Mạc nắm lấy Tiểu Hỏa, mềm mại vô cùng, cảm giác vô cùng tốt.

Hai tay hắn nắm lấy Tiểu Hỏa, hiếu kỳ để trước mặt, không ngừng sờ loạn: “Ồ, sao không phun lửa?”

Tháp nhỏ vốn cũng muốn chạy tới góp vui, vừa nghe vậy lập tức rụt cổ chạy về.Tiểu Hỏa đnág thương bị Tả Mạc dày vò trong tay, mãi tới lúc nó phun ra một ngọn lửa nhỏ.

Nghĩ tới đấy, Tả Mạc càng thêm hăng hái, càng ra sức nắn bóp.“Thú vị!

Thật thú vị!”

Tiểu Hỏa liền thành một cái túi khí biết phun lửa, bóp một cái sẽ phun ra một ngọn lửa.

Tiểu Hoa rên rỉ chi chi mãi nhưng làm thế nào cũng không giãy khỏi đôi tay hắn, chỉ có thể khuất nhục không ngừng phun lửa.Tháp nhỏ chạy về đỉnh đầu A Quỷ, đứng cùng Tiểu Hắc, đồng tình nhìn Tiểu Hỏa.Bỗng dưng, đôi tay Tả Mạc đau nhức, không khỏi buông lỏng, TIểu Hỏa nhân cơ hội giãy khỏi tay hắn.Tả Mạc quay sang, nghênh tiếp hắn là ánh mắt đầy khinh bỉ của chim ngốc, vừa rồi là nó mổ vào tay Tả Mạc một cái.Hắn ngơ ngác nhìn chim ngốc, trong lòng vô cùng khiếp sợ.Cái mổ đó…

Lực lượng thật manh!Mình đã là Đại Nhật ma thể rồi…

Bị mổ một cái lại không nắm được nữa…Hắn có phần không dám tin nhìn chim ngốc, song cảnh tượng tiếp theo lại khiến hắn càng thêm kinh ngạc!Chương 321 : Đánh lén .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckChim ngốc bỗng nhiên quay sang, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tầng mây xa xa trên trời.Lần đầu tiên Tả Mạc thấy nhãn thần chim ngốc hung hãn đến vậy, giống như nó thấy được thứ gì đó nó cực kì chán ghét.Ngay Tả Mạc cũng không giải thích được, bỗng nhiên chim ngốc kêu lên một tiếng, hai cánh giang ra, biến khỏi mặt đất.

Tả Mạc chỉ thấy trước mắt loé lên một đạo hư ảnh, đợi khi hắn kịp phản ứng thì hắn thấy một màn khiếp sợ.Chim ngốc giống như một đạo thiểm điện màu xám, chìm dần vào tầng mây đen kịt.Tên này…Thần kinh rồi sao…Tả Mạc ngơ ngác nhìn tầng mây, đầu óc có chút phản ứng không kịp, khi hắn đang chuẩn bị nhìn lại thì một đạo tàn ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, chính là chim ngốc!Trên mỏ chim ngốc có vài vết máu, ánh mắt nó hung ác độc địa, đầu ngẩng cao, ngạo nghễ mà đứng, cả người sát khí lượn lờ.

Nó bỗng dưng ngửa đầu hót vang, minh âm réo rắt truyền ra xa.Trên tầng mây bỗng nhiên rớt xuống một hư ảnh, Tả Mạc thấy rất rõ đó chính là một con dơi đen.

Toàn bộ dạ dày của dơi đen đều bị phá tan, da thịt bong tróc, rõ ràng là không còn sống.

Dơi đên là một loại tam phẩm linh thú, chúng có nhĩ lực cực kì tốt, có thể qua đó để tìm hiểu tin tức.Nhưng nuôi dưỡng dơi đen rất khó khăn, giá cả cực cao, thám tử phổ thông không thể mua nổi.“Thành chủ Kim Ô!

Ngươi dám giết dơi đen của ta, ngày mai ngươi chết không có chỗ chôn!”

Trong tầng mây, xa xa truyền đến tiếng quát chói tai của một gã nam tử.Tả Mạc không để ý đến, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào chim ngốc.

Lệ khí trong mắt chim ngốc nhanh chóng rút đi, một lần nữa khôi phục bộ dáng ngạo mạn bất cần ngày thường.

Nếu như không phải trên mỏ nó còn có vài vết máu, Tả Mạc nhất định sẽ nghĩ rằng mình bị ảo giác.Hắn tiến đến trước mặt chim ngốc.“Ồ, nhìn qua rất bình thường.”

Chim ngốc liếc mắt coi như không thấy hắn, đầu ngẩng cao bước đi thong thả, thản nhiên li khai.“Tên này lúc nào lại trở nên hung hãn như vậy chứ?”

Tả Mạc sờ sờ cằm, lẩm bẩm.

Hắn nghĩ rằng đuổi theo còn kịp nhưng nhìn quanh, suy nghĩ một chút về nhiệm vụ hấp dẫn thám tử của đối phương nên đành phải tiếp tục đứng hứng gió trên đỉnh núi.Hắn lắc đầu, quyết định không để ý tới nó nữa.

Tên này từ sau lần chạy ra ngoài gây loạn trở về liền không bình thường.“A Quỷ, ngươi nói chúng ta có thể thắng được không?”

A Quỷ đờ đẫn ngồi đó, vẫn không nhúc nhích.Tả Mạc cũng lơ đểnh, ngồi xuống bên cạnh A Quỷ, nhìn vào bầu trời tối đen như mực, có chút xuất thần.Hắn không chú ý tới, con ngươi của A Quỷ bỗng nhiên có chút thần, hầu như rất nhỏ không thể nhận ra được.Minh Thuỷ thành được bao quanh bởi một con sông, sống này gọi là sông Minh Thuỷ, Minh Thuỷ thành cũng bởi vậy mà nên tên.

Trong bóng đêm, sông Minh Thuỷ bình yên giống như đang ngủ, không có một chút sóng nào.

Bỗng nhiên, nước sông nổi lên tầng tầng gợn sóng, một bóng người chậm rãi từ dưới nước hiện lên.Người này nhìn xung quanh trong giây lát, thấy không có ai liền lấy ra một cái ô nhỏ màu đen.Chiếc ô nhỏ trong tay hắn bay ra liền hoá thành một tầng hắc sa vô hình, bay trên sông nước.Một lát sau, từng bóng người từ dưới nước hiện lên.

Trong giây lát, bề mặt nước sông đầy bóng người.

Những người này phiêu phù trên mặt sông, vô thanh vô tức.“Hắc chướng linh ô quả nhiên không hổ là tứ phẩm pháp bảo.”

Nguỵ Nhiên ngẩng đầu nhìn hắc sa như có như không ở trên trời.

Tầng hắc sa như có như không này đem thân ảnh bọn họ bao phủ ở bên trong, bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy được.

Hắc chướng linh ô này là một trong những kiện tứ phẩm pháp bảo ông chủ lấy được, có thể ẩn nấp người, lợi hại nhất là có thể ngăn cản linh khí phát tán ra bên ngoài.Trong lòng cảm thán không thôi, hắn lập tức lấy ra tinh thạch bắt đầu khôi phục linh lực.Không ai nói chuyện, mọi người lặng lẽ khôi phục linh lực.Công Tôn Sai không cần khôi phục linh lực, hắn đánh giá Minh Thuỷ thành sáng trưng cách đó không xa, những thể lực ở Minh Thuỷ thành hiển nhiên không coi bọn họ ra gì, Minh Thuỷ thành không có bất luận phòng bị gì.

Hắc chướng linh ô tuy rằng là một kiện pháp bảo lợi hại nhưng pháp bảo, phù trận có thể tra xét ra nó không hề ít.Bọn họ không hề gặp qua.Trong mắt Công Tôn Sai, khắp nơi đều là kẽ hở, đáng tiêc, hiện tại không phải là lúc công thành, hắn có chút tiếc nuối.Sau nửa canh giờ, tất cả mọi người đều khôi phục hoàn toàn.Hắc chướng linh ô được thu lại, khuyết điểm duy nhất của nó chính là đang dùng thì không thể di động.Chu Tước doanh chỉnh tề đứng cách mắt sông hai mươi trượng, Công Tôn Sai ngồi ở trên Thanh Vân kiếm, nhìn Minh Thuỷ thành ở dưới chân, khoé miệng không khỏi có chút cong lên, trong mắt hiện ra hàn quang, nhẹ giọng nói: “Động thủ đi!”

Vèo!Chu Tước doanh bắt đầu phát động.Đèn lồng đường toả ra ánh sáng nhu hoà, Minh Thuỷ thành tối nay sục sôi mà xao động.

Phần lớn tu giả tập trung tại Minh Thuỷ thành, bọn họ đang chờ đến bình minh.

Trong những năm gần đây lần hành động này là có quy mô nhất của Minh Thuỷ thành, tất cả mọi người đều tràn đầy kích động và mong đợi.Mộc Kiếm doanh và Phi Vân doanh đã đến đóng quân tại Minh Thuỷ thành, những môn phái khác cũng ở Khẩn La Mật Cổ triệu tập tu giả chiến đấu tới tham gia thịnh yến này.Những địa phương như quán trà và tửu quán đã sớm đầy người người, ngay cả trên đường phố, khắp nơi đều là người.Bỗng nhiên, người đi đường nghe được những tiếng rít kì dị, bọn họ sửng sốt, không kìm được mà ngẩng đầu nhìn.Trên bầu trởi rậm rạp những thân ảnh xẹt qua, mang theo khiếu âm không dứt.Tê, mọi người không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí.Thanh thế của đội ngũ này thật đáng sợ, tuyệt đối là quân tinh nhuệ.

Rất nhiều người bắt đầu suy đoán, quân tinh nhuệ của môn phái nào đó đã tới, thịnh yến này hấp dẫn vô số ánh mắt của các môn phái.Tu giả xẹt qua bầu trời với tốc độ cực nhanh, mọi người không kịp phản ứng đối phương đã biến mất.“Thật lợi hại, không biết là người của môn phái nào tới, uy thế thật lớn a!“Hắc hắc, ngày mai là biết!”

Mọi người càng thêm kích động, nghị luận dồn dập.Cao Tú theo chưởng môn đi ra, trở lại Nghiễm Dương điẹn, dọc đường tu giả Mộc Kiếm doanh dồn dập hướng hắn hành lễ, trên mặt mọi người đều khó nén hưng phấn.

Bọn họ buổi chiều chạy tới Minh Thuỷ thành, đóng quân ở Nghiễm Dương điện.Cao Tú bị một đám Phó Thủ tiếp cận: “Đại nhân, chưởng môn nói như thế nào?”

“Ngày mai chúng ta xung phong!”

Cao Tú cười nói, trong mắt hiện lên sự phấn khích.“Thật tốt quá!”

“Ha ha, đám gia hoả Phi Vân doanh sẽ nhìn thật sự lợi hai của chúng ta!”

Tu gải Mộc Kiếm doanh hoan hô như sấm, thập phần kích động.

Bọn họ đều là đệ tử kiệt xuất của Mộc Kiếm môn, mười năm như một tu luyện gian khổ, không phải là dành cho lúc này sao?Bỗng nhiên, Cao Tú nhíu mày, bên tai hắn nghe thấy khiếu âm ong ong rung động từ xa vang lại gần.Hắn biết rõ đây là cái gì, đây là âm thanh do đội ngũ bay qua sinh ra, tu giả khác cũng bị khiếu âm kinh động.“Tên nào đui mù, dám bay trên đầu chúng ta vậy?”

Có người nhịn không được quát.Như trụ sở của Mộc Kiếm doanh phi thường kiêng kị có người bay qua đầu.

Mỗi môn phái đều tận lực tránh bay qua đầu môn phái khác, đây cũng là luật bất thành văn.“Phi Vân doanh đến Minh Thuỷ thành sao?”

Cao Tú đột nhiên hỏi.“Bọn họ đã đến được hai canh giờ rồi.”

Thủ hạ đáp.Cao Tú sắc mặt đột nhiên thay đổi, lớn tiếng quát: “Địch tập kích!”

Tu giả đông nghịt lấy tốc độ kinh người xuất hiện trong tầm mắt mọi người.Oanh!Vô số kiếm mang, giống như bùng nổ, tràn xuống.Màn đêm tối đen trong giây lát như bừng sáng, toàn bộ Nghiễm Dương điện, tất cả đều bị kiếm mang của đối phương bao phủ.Đám tu giả bên cạnh Cao Tú không khỏi thất sắc, nhưng bọn họ rốt cuộc cũng đã trải qua huấn luyện, liều mạng thôi động linh trái, bảo vệ Cao Tú.

Mà một tu giả khác của Mộc Kiếm doanh cắn răng hô to: “Sát!”

Trên trăm đạo kiếm mang sặc sỡ sắc màu bay lên.Phốc phốc phốc!Linh tráo trên người một gã tu giả Mộc Kiếm doanh bị đánh tan, hắn không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào liền bị vài chục đạo kiếm mang đâm tới, huyết hoa nở tung.

Kiếm mang như mưa, dày đặc huyết hao giống như bạo liệt trên người tu giả Mộc Kiếm doanh.Khí thế hoành tráng của Nghiễm Dương điện trong nháy mắt bị mưa kiếm mang đánh tan, lỗ hổng tràn ngập.“Các ngươi, can đảm lên!”

Một tiếng gầm vang lên giống như sét đánh, ngay lúc đó, một gã tu giả trung niên trong tay cầm một tiểu kì màu cam, huy vũ ra tầng tầng hoàng sắc quang mạc.

Kiếm mang dày đặc như mưa đụng phải hoàng sắc quang mạc này cũng chỉ loé lên chút rung động.Tu giả Mộc Kiếm doanh sĩ khí đại chấn.“A, kim đan.”

Mẹ trẻ nhẹ nhàng phun ra.Lúc trung niên tu giả này xuất hiện, Nguỵ Nhiên đã nhìn ra đối phương nhưng hắn không nghĩ đối phương lại ra tay nhanh hơn hắn.

Hắn hừ lạnh một tiếng, mang theo tu giả bản bộ vẽ ra một đường vòng cung, bay lên trời, ngay lập tức gập lại, bắt đầu lao xuống.Tốc độ bọn họ gia tăng, trong không khí vang lên những tiếng rít.Tiếng rít khiến da đầu người ta cảm thấy tê dại, Nguỵ Nhiên giơ phi kiếm trong tay lên, phi kiếm của tu giả phía sau hắn cũng đồng thời giơ lên.“Bách sát!”

Nguỵ Nhiên mạnh mẽ quát, phi kiếm trong tay trùng điệp chém xuống.“Bách sát!”

Bính bộ phía sau hắn cùng kêu lên, phi kiếm trong tay nhất tề chém xuống.Một đạo kiếm mang kinh khủng dài hơn hai mươi trượng xé rách không khí, mang theo khí tức huỷ thiên diệt địa, từ trên trời giáng xuống, trùng điệp đánh lên hoàng sắc quang mạc.Phanh!Hoàng sắc quang mạc ầm ầm bị nghiền nát, cự kiếm mang cũng chỉ còn lại một nửa.Khoé miệng trung niên máu tràn ra, trong mắt hiện lên sự ngoan cố, ngẩng đầu nhìn cự kiếm mang còn một phần nửa đang đánh tới, lạnh lùng nói: “Tới thật hay!”

Dứt lời cờ da cam vung lên, vừa vặn cùng với nửa đoạn cự kiếm mang đối đầu.Oanh!Nguỵ Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt trắng xoá, cái gì cũng không nhìn rõ.

Hắn cắn răng, vận linh lực đem gì đó trong tay hung hăng ném xuống dưới.Đồ vật vừa rời tay, trước mặt một cỗ mãnh lực truyền đến, hắn không thể khống chế được bản thân, cả người văng lên trên không.Giống như cưỡi mây đạp gió, hắn gần như thoát lực cười: “Ngu ngốc!”

Oanh!Phía dưới truyền đến tiếng nổ càng thêm mãnh liệt.Hạt đào lôi âm!Hắn vừa đem hạt đào lôi âm ném xuống.

Mười hai danh bộ thủ, ông chủ cho mỗi người một quả hạt đào lôi âm.Lúc trước khi bách sát hắn đã chuẩn bị cho hạt đào lôi âm.Chỉ bằng vào bách sát là không thể giết được kim đan.

Thế nhưng sau khi bách sát tặng thêm một quả hạt đào lôi âm thì thần tiên cũng ăn không tiêu.Rầm rầm oanh!Tiếng nổ dày đặc của hạt đào lôi âm từ phía dưới truyền đến, lúc này, toàn bộ bộ thủ đều đem hạt đào lôi âm trong tay ném xuống.Không kịp nhìn rõ tình cảnh phía dưới, bên tai truyền đến một âm thanh: “Triệt!”

Chương 322 : Thắng!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTrên đỉnh núi, Tả Mạc nhìn về phía thành Minh Thuỷ hai mắt sáng lên, mạnh mẽ từ mặt đất bay lên cười lớn: “Tốt!”

Lập tức, vô số đạo kiếm mang chói mắt, rực sáng bầu trời, giống như sao sa hướng Bách Hoa cốc bay tới.

Chu Tước doanh lúc này không cần phải che dấu nữa, những gia hoả còn thừa linh lực không khỏi liều mạng thôi động tạo ra quang mang chói mắt.Đám tu giả ở thành Minh Thuỷ lúc này mới có phản ứng, không ngừng có kiếm tu bay lên trời đuổi sát theo!Vì vậy bầu trời xuất hiện cảnh tượng cực kì đồ sộ, hơn một ngàn đạo kiếm mang bay qua đuổi theo sau còn rất nhiều kiếm mang, kiếm tu thành Minh Thuỷ cơ hồ toàn bộ xuất động.

Trong đó bắt mắt nhất chính là Phi Vân doanh bay ở tiền phương.

Phi Vân doanh đã trải qua huấn luyện, phản ứng nhanh nhất.

Mười hai khoả hạt đào lôi âm cùng nhau nổ, uy lực to lớn khiến bọn họ cũng bị ảnh hưởng.Hai mắt Hồ Sơn như muốn phun ra lửa, hắn hoàn toàn không thể ngờ, thành chủ Kim Ô lại có gan to đến thế!

Hắn không ngoái lại nhìn thành Minh Thuý, nổ lớn như vậy, nơi đóng quân của Mộc Kiếm doanh không có khả năng có người còn sống.Vừa mới đây, hắn chưa từng nghĩ tới Mộc Kiếm doanh chỉ trong một đêm bị diệt, hơn nữa lại còn bị diệt sạch sẽ.Quan hệ giữa Phi Vân doanh và Mộc Kiếm doanh không tính là hữu hảo hoà thuận, nhưng…Hắn giận dữ nghiến răng, trong lồng ngực chỉ cảm thấy lửa giận như muốn phá ngực chui ra!

Lũ này đáng bị ngàn đao chém chết!Cự ly giữa song phương không hề gần lại, Phi Vân doanh phản ứng nhanh nhất nên nhanh chóng bám chặt đối phương.

Chu Tước doanh vừa mới đánh lén xong, tiêu hao thể lực rất nhiều, chính là lúc suy yêu nhất, chỉ cần đuổi theo nhất định Phi Vân doanh có thể chiếm được thể thượng phong.Trong bóng đêm, song phương không có gì cố kị đều triển khai linh lực.

Một trước một sau, giống như hai vệt sao sa, lấy tốc độ kinh người bay vút đi.Hồ Sơn trừng mắt, tốc độ của đối phương vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ, bọn họ đầy đủ linh lực khó khăn lắm mới bám theo được.

Lúc trước Hồ Sơn nghe chưởng môn nói dưới trướng thành chủ Kim Ô có hai đội quân tinh nhuệ, bây giờ nhìn qua, quả nhiên không hổ là tinh nhuệ!Phi Vân doanh vốn lấy tốc độ mà nổi danh, không nghĩ tới tốc độ của đối phương lại nhanh hơn bọn họ, điều này khiến Hồ Sơn cảm thấy giật mình.Chờ chút!Dưới trướng thành chủ Kim Ô có hai đội tinh nhuệ…Tâm Hồ Sơn đột nhiên trầm xuống, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch.Hai đội tinh nhuệ…Còn đội kia đâu?Không tốt!Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên ở sâu trong tầng truyền đến tiếng nam âm trầm thấp.“Sát!”

Mấy ngàn người cùng nhau quát to: “Sát!”

Hồ Sơn chỉ cảm thấy trước mặt hoa lên, vô số con hắc xà đột nhiên từ trong tầng mây chui ra, hướng trước mặt họ nhào tới!Vốn tốc độ của bọn họ đã đạt tới cực hạn, lúc này đừng nói né tránh, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, những hắc xà này đã tới trước mặt bọn họ rồi, Hồ Sơn có thể nhìn thấy rõ ràng răng nanh của hắc xà.Mắt mở trừng trừng nhìn hắc xà đi qua thân thể mình.

Trong ánh mắt của Hồ Sơn chỉ lưu lại sự hoảng sợ tột cùng và không thể ngờ tới.Hắn tựa hồ còn chưa muốn tin, bản thân sẽ dễ dàng tử vong như vậy.Hắc xà nhập thể chỉ trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy thân thể mát lạnh, có thứ gì đó lạnh lẽo vừa xuyên qua bản thân mình.

Kinh mạch trong cơ thể bị phá thành từng mảnh nhỏ, trong nháy mắt không thể khống chế được, thân thể hắn rơi tự do xuống mặt đất.Rầm rầm rầm!Tiếng đánh nhau dày đặc như tiếng mưa, không dứt bên tai.Hắc xà từ trong cơ thể lao ra, diện mục dữ tợn, dư thế chưa hết, thường thường xuyên thủng ba năm người!Biến hoá này giống như tia lửa sinh ra khi đánh đá lửa vào nhau, căn bản không cho người ta có được phản ứng.

Phi Vân doanh lập tức rối loạn, bọn họ giống như bị “luộc” qua một lần, đội ngũ trong nháy mắt tán loạn, tử thương nghiêm trọng.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, mà khoảng cách giữa tu giả trước với sau quá gần, tu giả phía trước trận hình rối loạn, tu giả phía sau không kịp làm gì vẫn lao lên.Thanh âm xương cốt gãy cùng tiếng kêu thảm thiết, âm thanh kêu rên trong nháy mắt đồng thời xuất hiện.Chiến đấu rất nhanh tiến tới cao trào, thời khắc tử vong!Kiếm mang rực rỡ giống như sao sa dường như bị một cỗ hắc phong thổi tắt, chỉ còn lại có vài đạo kinh hoàng mà bỏ chạy.Đánh lén, dụ địch, phục kích, hoàn toàn đan vào nhau, chỉ trong một đêm, hai đội tinh nhuệ của Minh Thuỷ thành cơ hồ bị diệt sạch không còn.Thúc Long lúc này biểu hiện ra kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn không lựa chọn uy lực lớn như Thứ Ma Sát mà dùng Tiểu Ma Sát, uy lực càng nhỏ thì càng dễ điều khiển.Trong lúc đó tu giả càng cường đại chiến đấu càng tàn khốc, nhất là trong chiến đấu quy mô lớn như này.Một chiếc thuyền vận nô khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người.

Vừa rồi đuổi bắt, khiến khoảng cách giữa Phi Vân doanh và tu giả của Minh Thuỷ thành bị kéo giãn.

Lúc này Thúc Long có thể thong dong hướng Bách Hoa cốc lui về.Lúc này đám tu giả Minh Thuỷ thành chỉ có thể trừng trừng mà nhìn thuyền vận nô chui vào trong Bách Hoa cốc.Không ai dám đuổi theo!Bọn họ có rất nhiều người nhưng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, bọn họ không rõ Minh Thuỷ thành rốt cuộc xảy ra cái gì.

Nhưng chuyện Phi Vân doanh bị diệt phát sinh ngay trước mắt bọn họ.

Vừa mới thôi, Phi Vân doanh thanh danh hiển hách cơ hồ toàn quân bị diệt.Toàn bộ quá trình này bọn họ tận mắt nhìn thấy.Thành chủ Kim Ô thong dong khiến bọn hắn cảm thấy hơi lạnh thấu xương.

Trong bóng đêm, sợ hãi tột cùng tràn vào trong lòng họ.Toàn bộ bầu trời đều bị tu giả của Minh Thuỷ thành chiếm giữ nhưng không ai dám chủ động tới gần.

Toàn bộ bầu trời yên tĩnh đến dị thường, giống như không có ai vậy.“Đây chính là cơ hội tốt để tiến công.”

Công Tôn Sai từ Thanh Vân kiếm nhảy xuống, nói với Tả Mạc.Tả Mạc hiểu ý tứ của Công Tôn Sai, đối phương sĩ khí đã tụt tới đáy, nếu như lúc này hắn mang theo tu giả của Tiểu Sơn giới thửa cơ tiến công, những tu giả trên bầu trời kia chỉ sợ ngay cả phân nửa cũng không còn.Nhưng hắn lắc đầu: “Như vậy đủ rồi.”

Ánh mắt hắn nhìn doanh địa trong sơn cốc đang sôi trào kia có chút xuất thần.Hắn vừa nói xong, không ít người từ trong doanh địa bay lên đỉnh núi.“Thành chủ!

Xuất chiến đi!

Bọn họ sợ rồi!”

“Đúng vậy!

Đây là thời cơ rất tốt!”…Mọi người ồn ào mà giục Tả Mạc phát động, bọn họ đều là lão đại của các thế lực lớn.Tả Mạc cười cười, trên mặt hiếm thấy lộ ra biểu tình nghiêm túc: “Các vị.”

Hắn vừa nói xong, mọi người vừa mới ầm ầm lập tức yên lặng.“Đầu tiên, có chuyện phải nói với mọi người.”

Tả Mạc nhìn bốn phía xung quanh, nói: “Chuyện này tới đây chấm dứt, chúng ta cần phải ly khai Thiên Thuỷ giới.”

Những người này đều là kẻ có máu mặt, đều là người thông minh, có người vô cùng kinh ngạc, có người như bừng tỉnh, nhưng đều lộ ra vẻ suy tư.“Có thể tuyệt đại đa số các ngươi đều ở tại đây.

Những người đó…”

Tả Mạc chỉ vào những tu giả trên bầu trời: “Đa số đều là tu giả phổ thông.

Nếu như đem bọn họ giết đi, chúng ta phủi đít đi, không có vấn đều gì, nhưng các ngươi thì sao chứ?

Các ngươi có thể sống được tại Thiên Thuỷ giới sao?”

“Đắc tội với Phi Vân môn và Mộc Kiếm môn, vấn đề này không lớn.

Nhưng nếu đắc tội với toàn bộ Thiên Thuỷ giới thì ở đây các ngươi sống sẽ không yên.”

“Mọi người đều đang kiếm tìm cuộc sống.

Ai cũng không muốn vừa ra khỏi Tiểu Sơn giới lại phải chiến đấu suốt ngày!”

Tả Mạc nói làm mọi người nhất thời á khẩu không trả lời được.“Mọi người giúp đỡ ta, phần nhân tình này ta sẽ ghi nhớ trong lòng, vô cùng cảm kích.

Bách Hoa cốc cùng thắng lợi này tặng cho mọi người.”

“Tương lai, tu giả chạy tới đây sẽ càng nhiều.

Vì sao không ở đây xây dựng một toà thành?

Nếu như các vị có thể đoàn kết nhất trí, thêm vào vết xe đổ của Phi Vân doanh và Mộc Kiếm môn, ai cũng không dám tới đây gây chuyện nữa.”

“Như thế mọi người cũng có thể sống yên ổn ở đây.”

Trong bóng tối, nụ cười của Tả Mạc giống như ánh nắng, hai mắt đen bóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.Đêm tối qua đi, đó là ánh sáng.Vô số tu giả từ Tiểu Sơn giới hướng Minh Thuỷ thành.

Nhưng bọn họ không chạy tới Minh Thuỷ thành, đại thắng của thành chủ Kim Ô, tin tức tiêu diệt toàn bộ hai doanh Phi Vân Mộc Kiếm giống như là có cánh, truyền khắp Thiên Thuỷ giới, khắp giới đều khiếp sợ.Mỗi thế lực lớn ở Thiên Thuỷ giới đều đề phòng, tin tức xây dựng của Bách Hoa cốc một lần nữa truyền khắp Thiên Thuỷ giới.Thành mới gọi là Tiểu Sơn thành.Đám tu giả chạy từ Tiểu Sơn giới không khỏi hưng phấn, ngày đêm kiêm trình hướng Bách Hoa cốc bay tới.Trong ngắn ngủi mấy ngày, Bách Hoa cốc đã tụ tập được khoảng năm thành tu giả ở Tiểu Sơn giới.Những thế lực lớn ở Thiên Thuỷ giới đều quan tâm tới động tĩnh của Bách Hoa cốc, bọ họ vốn tưởng rằng Mộc Kiếm môn và Vân Thần môn nhất định sẽ hành động báo thù nhưng ngoài dự liệu của bọn họ chính là hai môn phái này đều bảo trì im lặng, không có bất cứ động tĩnh gì.Lúc này Bách Hoa cốc đã tụ tập được tám phần tu giả của Tiểu Sơn giới, náo nhiệt phi thường.Mà người được mọi người kì vọng cao nhất là thành chủ Kim Ô lại đóng cửa từ chối tiếp khách, mỗi ngày đều tu luyện.“Huynh mặc bọn họ sao?”

Công Tôn Sai hỏi.“Việc này chúng ta không cần quản.”

Tả Mạc lắc đầu, lập tức lầu bầu một câu: “Chỉ riêng những người trước mặt huynh đã cảm thấy quá nhiều rồi.

Người càng nhiều, huynh càng phải lo toan nhiều thêm.”

“Ừ, cũng đúng.”

Mẹ trẻ gật đầu, hắn chép chép miệng, có chút hối tiếc nói: “Thu hoạch của trận này cũng không tốt lắm.”

“Có chút thiệt thòi.”

Những lời này chính là đâm vào nỗi đau của Tả Mạc, hắn không khỏi lộ ra vẻ đau lòng.

Trận này đại thắng, nhưng mười hai khoả hạt đào lôi âm kia của Tả Mạc là một con số kinh người mà lại không có chiến lợi phẩm.

Giống như chỉ có đầu tư mà không có lợi nhuận, đây là lần đầu tiên.“Cảm tạ bọn họ là tốt rồi.”

Tả Mạc tự an ủi mình nhưng trong giọng nói sự đau lòng không giảm đi chút nào.Cảm giác được đề tài này kích thích mình quá, Tả Mạc quyết định nói sang chuyện khác, hắn quay đầu hỏi Thúc Long: “A Văn thế nào rồi?

Không có gì không thích ứng chứ?

Những hoa nô kia sao rồi?”

Thúc Long cung kính nói: “Thương thế của A Văn qua chừng nửa tháng sẽ khỏi hẳn.

Hoa nô đang tu luyện công pháp mà đại nhân đã truyền thụ, tinh thần tốt hơn rất nhiều nhưng cần phải một khoảng thời gian nữa mới biết được.”

“Vậy là tốt rồi.”

Tả Mạc cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều,Việc này làm người ta cảm thấy tâm tình tốt hơn.

Tuy rằng không khoái trá như tinh thạch, nhưng tâm tình Tả Mạc cũng trở nên bình lặng hơn.Bỗng nhiên trên bầu trời Bách Hoa cốc, tầng mây theo bốn phương tám hướng tụ lại.Không đến mười giây, mây đen đã rậm rạp, sắc trời tối đen, bầu không khí của Bách Hoa cốc trở nên nặng nề.Tả Mạc hoắc mắt đứng dậy, mặt đầy khiếp sợ: “Là Tạ Sơn!”

Chương 323 : Kết đan .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckToàn bộ Bách Hoa cốc rối loạn.Kết đan!Có người kết đan!So với trúc cơ, ngưng mạch, động tĩnh khi kết đan càng lớn hơn.

Vừa rồi ánh mặt trời còn chiếu rọi lúc này đã là mây đen cuồn cuộn, mơ hồ ẩn hiện điện xà, thi thoảng có thể thấy ánh sáng năm màu lưu chuyển không ngừng.

Rất nhiều người không khỏi lộ vẻ ước ao, dị tượng của trời đất khi kết đan mỗi người mỗi khác, nó liên quan trực tiếp tới pháp quyết mà tu giả tu luyện và pháp tắc tương quan lĩnh ngộ được.Biến đổi của trời đất khi kết đan đối với tu giả cực kỳ quan trọng bởi nó là bước đầu tiên để tu giả lĩnh ngộ được thiên địa pháp tắc cao cấp hơn.

Pháp tắc càng cao cấp, lĩnh ngộ càng cao thâm đều sẽ bắt đầu từ dị tượng khi kết đan này.

Bước chân tới cánh cửa đạo này, hắn đã tiến vào một thế giới hoàn toàn mới.Đây là kết đan!

Kết đan mà vô số người ao ước tha thiết.Mỗi tu giả tiến vào ngưng mạch đều có mộng ước được kết đan.Đối với tuyệt đại đa số tu giả, kim đan kỳ cơ hồ là mục tiêu phấn đấu cao nhất của bọn họ, nó đồng nghĩa với thực lực càng mạnh mẽ, địa vị càng cao siêu, tinh thạch càng nhiều, cuộc sống càng tiêu dao!

Ở nơi như Thiên Nguyệt giới, Thiên Thủy giới, kim đan là chư hầu một phương, thậm chí nếu không muốn hao tâm tốn sức vào những chuyện thế tục bất cứ môn phái nào cũng sẽ quét giường dọn chiếu chào đón, dùng danh hiệu trưởng lão mà đối đãi, cung phụng khiến người ta thèm nhỏ dãi, khiến ngươi không cần lo lắng vì tài liệu phiền não vì tinh thạch.

Ngươi sẽ có rất nhiều thời gian, có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn.Tất cả những thứ này đều có, chỉ cần ngươi trở thành kim đan.Mây đen trên bầu trời nahnh chóng quay cuồng, ánh sáng năm màu thi thoảng lại vẽ thành từng đạo cầu vồng, cái này sinh ra cái kia diệt, cực kỳ đẹp mắt.

Bầu không khí lại càng lúc càng khẩn trương.Tả Mạc há hốc miệng, ngơ ngác nhìn bầu trời.

Đây là lần đầu hắn tận mắt thấy quá tình kết đan, điều này tạo thành chấn động cực lớn đối với hắn.

Những áng mây đen trên bầu trời, những chiếc cầu vồng lúc sinh lúc diệt, tất cả đều khiến hắn chấn động.

Thần thức của hắn rất mạnh, sự mẫn cảm đối với linh lực vượt xa bất cứ tu giả nào.Hắn có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng linh lực kinh khủng ẩn chứa trong đó!Linh lực trong phương viên ba trăm dặm đã bị rút sạch trong nháy mắt khi mây đen hình hành, toàn bộ tiến vào trong đám mây đen đó.

Nếu áng mây đen đó nổ tung, uy lực tạo thành vượt xa mười hai hạt đào lôi âm cùng lúc phát nổ.Nó có thể biến cả Bách Hoa cốc thành vụn phấn, cho dù là Tả Mạc thân có Đại Nhật ma thể cũng không cách nào tránh khỏi tai ách.

Uy áp mây đen tạo thành chỉ đơn thuần đến từ linh lực, chỉ vì linh lực ẩn chứa trong đó thực sự quá kinh khủng, quá khổng lồ!Sắc mặt Tả Mạc đột nhiên trở nên cự kỳ khó coi, hắn đã chú ý tới rất nhiều tu giả không những không lui về phía sau mà ngược lại còn tới gần.

Tình hình kết đan như vậy rất khó gặp, nó có lực hấp dẫn trí mạng đối với mọi người, nếu nhìn ra được chút gì từ trong đó, lợi ích vô cùng.Đám người này không muốn sống nữa rồi!Trong lòng Tả Mạc thầm mắng một tiếng, quát những kẻ đang tiến tới gần: “Nguy hiểm!

Lui lại!

Tất cả mọi người rời khỏi Bách Hoa cốc!”

Cũng may trong đám người này Tả Mạc có uy tín cực cao, mọi người chi rối loạn đôi chút rồi nhanh chóng rời khỏi Bách Hoa cốc.Bách Hoa cốc rất gần thành Minh Thủy, linh lực lưu động với quy mô lớn như thế lập tức kinh động toàn bộ thành Minh Thủy.

Trên bầu trời thành Minh Thủy không ngừng có tu giả bay lên, giật mình nhìn về phía Bách Hoa cốc.Từ sau trận đánh đêm đó, thái độ của tu giả thành Minh Thủy đối với thành chủ Kim Ô dẫn đầu tu giả Tiểu Sơn giới có biến hóa vi diệu.

Nhất là tu giả kim đan, trận tập kích lần trước, Mộc Kiếm doanh bị diệt sạch, trong đó bao gồm cả một kim đan.

Cho tới giờ số kim đan chết trên tay thành chủ Kim Ô đã lên tới năm sáu người.Đây là con số khiến người ta không cách nào bỏ qua.Một hai người còn có thể nói là may mắn nhưng năm sáu kim đan, vậy tuyệt đối không thể nói là may mắn được nữa rồi.

Đây cũng là lý do vì sao MỘc Kiếm môn và Vân Thần môn dù tổn thương trầm trọng vẫn không dám phản kích.Trong mắt tu giả phổ thông, thực lực thành chủ Kim Ô thâm sâu khó lường.

Hơn nữa bọn họ phát hiện thành Tiểu Sơn thành lập cũng không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt của bọn họ.

Những tu giả tới từ Tiểu Sơn giới này cũng không hung ác dữ tợn như trong tưởng tượng của bọn họ mà ngược lại ra tay mười phần phóng khoáng, rất được các thương gia yêu mến.

Rất nhiều thương gia thậm chí có dự định đến thành Tiểu Sơn xây dựng cửa hàng.“Kết đan, bọn chúng có kẻ sắp kết thành kim đan rồi!”

Trên bầ trời, Nghiêm Dương sắc mặt âm trầm, trong mắt hiện vẻ oán độc.Hà Thu im lặng trong chốc lát rồi nói: “Đúng vậy, thực lực của chúng lại mạnh lên rồi!”

Khi trên bầu trời xuất hiện bóng dáng của Chu Tước doanh, Hà Thu thở dài một tiếng.

Danh tiếng của Chu Tước daonh đã truyền khắp cả Thiên Thủy giới, không ai không biết.

Đội ngũ này xuất hiện nói nên rằng thành chủ Kim Ô cũng không buông lỏng sự cảnh giác đối với bọn họ.

Nghiêm Dương không lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Tước doanh đang tuần tra tới lui trên bầu trời.Chính đội ngũ này đã chôn vùi Mộc Kiếm doanh, cướp đi tính mệnh đồ đệ yêu của hắn.Thù này, hắn nhất định phải báo!Ánh mắt hắn âm trầm, trưởng lão trong muôn đều không đồng ý cho hắn sử dụng thủ đoạn kịch liệt hơn, không một trưởng lão nào nguyện ý xuất chiến.

Đây cũng là lý do vì sao mãi hắn vẫn không có động tĩnh.

Hắn ra sức khống chế sự thù hận trong lòng, hắn biết rõ muốn báo thù này nhất định phải dùng thủ đoạn không tầm thường.

Toàn bộ Thiên Thủy giới này sẽ không một môn phái nào chịu ngang nhiên đứng ra đối địch với chúng nữa.Nghiêm Dương tuy đã ra sức khống chế song sao qua nổi ánh mắt kẻ đã làm đối thủ hơn mười năm, Hà Thu?

Hà Thu hiểu rõ tâm tư của Nghiêm Dương song hắn cũng không vạch trần.

Nghiêm Dương muốn nhảy vào trong hố lửa, hắn tội gì phải ngăn.Lúc này tầng mây dầy đặc trên Bách Hoa cốc bỗng sáng lên ánh sáng năm màu, mơ hồ thấy được thân ảnh linh thú năm màu sặc sỡ lượn lờ trong đó.Thần sắc Tả Mạc khẩn trương, Tạ Sơn đã tới thời điểm mấu chốt khi kết đan rồi.Hắn có thể phát giác Tạ Sơn đang cuồn cuộn không ngừng hấp thu linh lực trong tầng mây kia, con linh thú mơ hồ không rõ kia có phần chống cự lại sự hấp thu lực lượng của Tạ Sơn.

Tạ Sơn dường như cũng không sốt ruột, chỉ đơn giản không ngừng hấp thu linh lực.Một giờ trôi qua, Tạ Sơn vẫn đang hấp thu linh lực.Tả Mạc đầy kinh hãi, tới giờ hắn cũng không đoán được Tạ Sơn hấp thu bao nhiêu linh lực rồi.

Tu giả kim đan quả nhiên là quái vật, lượng linh lực dung nạp trong cơ thể vượt xa ngưng mạch.

Thảo nào lúc thường vẫn nghe người ta nói kim đan với ngưng mạch là hai thế giới.Bồ yêu không biết từ đâu chui ra: “Ngươi cũng không cần đỏ mắt nhìn hắn.

Hắn có căn cơ thâm hậu nên ngưng kết kim đan mới có cảnh tượng như vậy.

Nếu ngươi tu luyện thuần thục sáu loại biến hóa của Đại Nhật ma thể, ngoại trừ một số rất ít kim đan cực mạnh ra, những kẻ khác không phải đối thủ của ngươi.”

“Thật hay giả?”

Tả Mạc có phần không tin.

Ngay trước hôm nay hắn vốn không sợ hãi kim đan như trước nhưng dị tượng do Tạ Sơn kết đan hiện giờ lại một lần nữa khiến hắn cảm thụ được sự cường đại của tu giả kim đan.“Đứng thứ hai trong ma thể cấp giáo, sao lại không lợi hại chứ?”

Bồ yêu cười nhạt.Lời nói của hắn lại xoay chuyển: “Cho dù không dựa vào Đại Nhật ma thể ngươi cũng chẳng phải sợ hắn.”

“Câu này là sao?”

Tả Mạc cảm thấy hứng thú.

Tên Bồ yêu này sau lần trước kiếm được một gã kim đan, tinh thần đã thỏa mãn hơn nhiều, lời nói cũng nhiều hơn không ít, khiến Tả Mạc cảm thấy ngạc nhiên là hắn không ngờ phóng khoáng hơn trước rất nhiều, cũng không cất giấu các loại pháp quyết yêu thuật như trước đây nữa.“Đại Thiên Diệp Thủ và Tiểu Thiên Diệp Thủ luyện tới cao thâm, kim đan chẳng phải sợ!”

Bồ yêu ngạo nghễ nios.“Thôi đi.”

Tả Mạc châm biếm không chút khách khí: “Định lừa ai chứ!

Cả hai thứ này ta đều đã luyện qua, uy lực không tồi nhưng muốn đối phó với kim đan vẫn chẳng đủ dùng.”

“Ngươi mới luyện đến đâu?”

Bồ yêu lấy ngữ khí y xì cười khẩy nói: “Chúng rơi xuống tay ngươi đúng là bị đạp hỏng.

Cái đầu ngươi không tốt, tu luyện Đại Nhật ma thể là được rồi.

Thứ đó thích hợp nhất với mấy kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà.”

Rồi lại khinh bỉ liếc mắt nhìn Tả Mạc: “Yêu chúng ta tu luyện có nhiều chú ý hơn đám ma vụng về kia nhiều lắm.”

Tả Mạc không cam lòng tỏ ra yếu kém, cười lạnh nói: “Thật không?

Nhưng sao tới giờ ta không thấy trên người kẻ đường đường là thiên yêu?”

Khóe miệng Bồ yêu nở một nụ cười thật sâu: “Chẳng sao, ta có thể cho ngươi thấy.”

Con ngươi Tả Mạc bỗng co rút lại, trước mặt Bồ yêu đột nhiên xuất hiện một điểm đen, một điểm đen kịt không nhìn thấy đáy.

Ngay sau khi xuất hiện, điểm đen dùng tốc độ kinh người nuốt lấy toàn bộ không gian xung quanh.

Tả Mạc chỉ có thể trợn mắt nhìn xung quanh bị bóng tối nuốt lấy, thân thể hắn cũng không cử động được.Giữa bóng tối hư không, Tả Mạc giằng co với BỒ yêu.“Đây…

đây là yêu thuật gì?”

Tả Mạc nghẹn họng nhìn, lắp bắp nói.

Trên dưới trái phải, tất cả đều là bóng tối hư không.Bồ yêu hơi cúi đầu, con mắt màu máu khép thành một cái khe, đôi môi mỏng hơi cong lên: “Dạ Cấm, môn yêu thuật rất tuyệt diệu.”

Nói xong, hắn cười quỷ dị: “Ngươi rất khẩn trương?”

“Khụ!”

Tả Mạc nghe vậy giả bộ ho nhẹ một tiếng: “Đùa à!

Chỉ là một cái yêu thuật giả thần giả quỷ mà cũng muốn anh khẩn trương, coi thường anh quá rồi!”

Tả MẠc lập tức nghi ngờ hỏi lại: “Bồ, lực lượng của ngươi khôi phục rồi?”

“Mới một chút, chỉ một kim đan, chẳng có bao nhiêu tinh nguyên.”

Tả Mạc nghe mà úa mồ hôi, ngữ khí Bồ yêu chẳng khác nào nói con muỗi không có bao nhiêu thịt.

Đó là kim đan đấy, không phải rau cải trắng.“Ngươi đưa ta vào cái chỗ đen tới không thể đen hơn này, muốn làm gì?”

Tả Mạc vẻ mặt chính khí lẫm liệt: “Anh nói cho ngươi biết nhé, anh không hứng thú gì với yêu đâu, sau này anh còn muốn tìm một nữ tu xinh đẹp kết hôn!”

“Ta lại rất hứng thú với ngươi!”

Bồ yêu hứng thú nhìn chăm chăm vào Tả MẠc, tựa như nhìn một món bảo vật tuyệt thế, con mắt màu máu sáng bừng lên.Tả Mạc bị hắn nhìn mà sởn cả gai óc, tóc gáy dựng thẳng.“Cái này… cái này…

Bồ, Tạ Sơn đang kết đan đấy!

Ta chưa thấy kết đan dâu, bỏ qua cơ hội này sau này cũng khó gặp, ngươi xem…”

“Chuyện kêt đan có gì hay mà coi.”

Con mắt Bồ yêu lại nheo lại khiến trong lòng Tả Mạc phát lạnh.Giò Bồ yêu cũng có chút bất thường!Trong lòng Tả Mạc bồn chồn, Bồ yêu khi không bình thường đáng sợ hơn xa bất cứ kim đan nào.“Ngươi có thể tu thành Đại Nhật ma thể cũng ngoài dự liệu của ta.”

Bồ yêu liếc mắt nhìn Tả Mạc, thản nhiên nói: “Đại Nhật ma thể cương mãnh vô song, ta cũng chỉ gặp qua một ma từng tu thành.

Mười năm sau ta mới biết hắn đã chết.”

“Chết?

Chết ra sao?”

Tả Mạc lập tức hỏi.“Tiến giai thất bại mà chết.

Tu giả tiến giai thất bại thì chỉ thất bại thôi, bản thân không tổn hao gì.

Nhưng ma thể tiến giai lại hung hiểm vạn phần, nếu đã thất bại thần hình câu diệt.”

Lời nói của Bồ yêu như cơn gió lạnh màu đông thổi vào khiến Tả Mạc sắc mặt trắng bệch.Chương 324 : Thập Chỉ ngục .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNhững lời này của Bồ yêu khiến Tả Mạc tim đập chân run.

Bất quá hắn cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại, trải qua nhiều chuyện như vậy, tố chất tâm lý của hắn đã mạnh hơn trước đây rất nhiều.

Tranh đấu với Bồ yêu cũng đã lâu, hắn hiểu tên Bồ yêu này tuyệt đối không vô duyên vô cớ nói với hắn những lời này.Bồ yêu thấy Tả Mạc không nói gì cũng không kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Pháp quyết, ma công, yêu thuật, quan hệ giữa ba thứ này không đối lập và tuyệt đối như trong tưởng tượng của ngươi.

Đến khi ngươi tới cảnh giới cao hơn ngươi sẽ gặp một số cục diện ngươi mà hiện giờ ngươi không thể tưởng tượng nổi.

Ví dụ như một tên ma tướng đột nhiên sử dụng một chiêu kiếm quyết còn một tu giả lại đi thi triển yêu thuật.

Tuy họ đi theo những con đường khác nhau nhưng trăm sông cùng đổ về biển.”

“À, cái này chỉ là mấy câu nói chơi của ta thôi, không liên quan gì tới ngươi.”

Đôi mắt màu máu của Bồ yêu lấp loáng ánh đỏ, như viên ngọc rubi trong suốt, hắn nhìn chăm chăm vào Tả Mạc, lộ vẻ suy ngẫm, cười lớn nói: “Ta định nói với ngươi là, ta tính làm một thí nghiệm nho nhỏ.”

Trong lòng Tả Mạc bỗng nảy sinh dự cảm không ổn: “Thí nghiệm gì?

Này, Bồ yêu, ta cho ngươi hay, đừng có làm loạn…”

“He he!”

Đôi môi mỏng như lưỡi đao của Bồ yêu hơi cong lên, hai tay hắn như đôi cánh giang ra, mười ngón tay như đặt trên mặt nước, tạo thành mười điểm sóng vô hình.“Thập Chỉ ngục, đây là nơi mọi yêu có chí khí đều đến xem thử!”

Mười gợn sóng đẩy ra, không gian xung quanh Tả Mạc lập tức lay động.Khi hắn mở mắt ra lập tức ngây người.

Bầu trời trên đỉnh đầu, một con sông róc rách chảy, nó không hề dựa vào cái gì, Tả Mạc có thể thấy rõ bầy cá màu sắc sặc sỡ uốn lượn dưới sông, còn cả từng sợi cỏ nước màu xanh đồng cỏ.Dưới chân hắn là một khối nhạm thạch vuông vắn lớn chừng mười trượng đang lơ lửng.

Còn trước mặt hắn là vô số nham thạch lớn lớn nhỏ nhỏ, lơ lửng, xếp thành hàng, đưa mắt nhìn không thấy điểm cuối.

Con sông uốn lượn giữa những tảng đá vụn lơ lửng đó.Có một số nham thạch sinh trưởng ra các loại hoa cỏ, nhìn qua tràn ngập sinh cơ.Tả Mạc há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn cảnh sắc vượt xa sự tưởng tượng của mình, ngây ra như phỗng.“Ô, nơi này cũng biến hóa thật lớn.”

Tâm tình Bồ yêu có vẻ không tồi, hắn nhìn khắp nơi xung quanh.Một lúc lâu sau Tả Mạc mới phục hồi tinh thần, hắn cẩn thận từng chút một đi tới bên mép tảng nham thạch, nhìn xuống phía dưới chỉ thấy một lớp sương mênh mông, không nhìn rõ được gì.“Bên dưới là hư không vô tận, đừng có ngã xuống.”

Bồ yêu tùy ý cười: “Nếu ngươi rớt xuống ta cũng chả cứu được đâu.”

Thân thể Tả Mạc cứng đờ, cẩn thận từng chút một lui về giữa tảng nham thạch, hắn quay ngoắt sang, nhìn chằm chằm vào Bồ yêu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên biến thái đồng bóng chết tiệt nhà ngươi!

Mau đưa anh về!”

“Hi hi.”

Bồ yêu cũng không tức giận: “Buông lỏng một chút đi.

Giờ ngươi chỉ là một luồng nguyên hồn bị kéo tới Thập Chỉ ngục thôi, chân thân không đến.”

Trong lòng Tả Mạc thoáng an tâm một chút, song câu nói kế tiếp của Bồ yêu lập tức khiến lửa giận trong hắn bập bùng muốn cháy.“Ừm, chẳng qua nếu phần nguyên hồn này của ngươi không thể quay về thì so với chết cũng chẳng khác gì cả.”

“Bồ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi hỏi gằn từng chữ.“Mùi vị thật quen thuộc.”

Bồ yêu ngửi không khí trong Thập Chỉ ngục, lộ vẻ say sưa, một lát sau mới mở mắt: “Đại Nhật ma thể cương mãnh vô song, mạnh mẽ vô cùng, cái này ngươi cũng biết.

Nhưng chắc chắn ngươi không biết, so sánh với cơ thể mạnh mẽ, Đại Nhật ma thể càng cần nội tâm mạnh mẽ, nguyên hồn ngưng tụ kiên cố, đây mới là điểm tiến giai then chốt.”

“Nơi này không thể tôi luyện thân thể ngươi nhưng có thể rèn luyện tâm chí nguyên hồn của ngươi.”

“Hoan nghênh tới Chỉ ngục đầu tiên trong Thập Chỉ ngục, Mạc Thủy Minh Không.”

Bồ yêu khom người làm một tư thế mời cực kỳ ưu nhã.Tả Mạc nhanh chóng trấn tĩnh lại, bắt đầu kiên nhẫn nghe Bồ yêu giới thiệu, càng nghe trong lòng càng yên ổn.

Thập Chỉ ngục cũng có hạn chế thời gian, với cường độ thần thức của Tả Mạc, mỗi lần tối da chỉ ở trong này được chừng hai canh giờ, điểm này cho dù là Bồ yêu cũng không có bất cứ biện pháp nào.Chẳng qua chỉ hai canh giờ, sự lo lắng trong lòng Tả Mạc cũng giảm đi không ít.“Thập Chỉ ngục còn được gọi là Yêu Luyện ngục, phàm là yêu có chút thành tựu cơ bản đều tới.

Mỗi Yêu Thuật phủ thậm chí hàng năm sẽ tổ chức cùng loại hoạt động để đề cao năng lực thực chiến của học sinh.

Ừm, tu giả các ngươi cũng có địa điểm tương tự, Kiếm động của Vô Không kiếm môn chẳng hạn, chẳng qua nó quá nhỏ.

Môn phái lớn như Côn Lôn có nơi thí luyện của riêng mình, phạm vi lớn cỡ cỡ chừng mười giới.

Yêu chúng ta đương nhiên không lãng phí như vậy, ừm, nghèo nên cũng chẳng có cách nào.”

Tả Mạc phát hiện sau khi Bồ yêu tiến vào thập chỉ ngục lập tức nói nhiều hơn không ít, thậm chí có phần dài dòng lạc đề.

Bất quá chuyện này cũng vừa hay đúng tâm ý của hắn, đang muốn moi từ trong miệng tên này ra chút tin tức.“Vậy chẳng phải ta có thể gặp phải yêu?”

Tả Mạc hoài nghi hỏi, hắn bỗng có chút hưng phấn.

Dù sao cũng chỉ hai canh giờ, nếu nghĩ vậy, hành trình lần này vào Thập Chỉ ngục có thêm chút mùi vị của du lịch rồi.“Không sai.”

Bồ yêu bĩu môi nói: “Bất quá ở Chỉ ngục đầu tiên chỉ là một số tên gà mờ mà thôi.”

“Ừm.

Bọn họ đều thích đến đây, nơi này hẳn có chỗ tốt rồi.”

Tả Mạc lập tức lộ ra bộ mặt cực kỳ thực tế.“Thập Chỉ ngục nghe nói là do đại yêu tiên cổ sáng chế ra, bao gồm gần như mọi yêu thuật, đương nhiên đây cũng chỉ là chém gió lên thôi, nghe qua là được.

Thế nhưng bên trng nó quả thực có không ít yêu thuật, tỷ như chỉ ngục đầu tiên này, Mạc Thủy Minh Không là do một vạn ba ngàn loại yêu thuật cấp thấp cấu thành, khi còn trẻ ta đã từng đếm qua.”

Bồ yêu hứng chí bừng bừng nói.Tả Mạc nhìn Bồ yêu như nhìn quái thai, được rồi, trò cười này cũng rõ nhạt.“Ngươi lúc trẻ cũng thật rảnh rỗi.”

Lời bội phục tới bên mép lại thành trào phúng, có thể thấy trong lòng Tả Mạc vẫn đầy oán niệm đối với việc Bồ yêu kéo mình đến Thập Chỉ ngục hai canh giờ.“Đúng vậy!”

Bồ yêu trả lời đầy cảm khái , tựa hồ nhớ lại thời gian năm đó.Trong lòng Tả Mạc khẽ động: “Bồ, lúc ngươi còn trẻ ra sao?”

“Nhỏ yếu như ngươi không cách nào lý giải nổi.”

Câu trả lời của Bồ yêu lập tức đập nát chút hảo cảm còn sót lại trong lòng Tả Mạc, hắn trợn mắt: “Vậy sao một kẻ mạnh mẽ như ngươi lại chạy đến chỗ này ngồi đến?

Lại còn đếm tới một vạn ba?”

"Ha ha!"

Bồ Yêu cười to, vô cùng vui sướng.Tả Mạc bay qua những mảnh nham thạch, hắn cẩn thận từng li từng tí.

Mỗi khối đá ở đây, mỗi cọng cỏ đóa hoa, mỗi giọt nước đều liên quan tới yêu thuật.

Tả Mạc đi qua bốn mươi sáu khối đá vỡ không ngờ thuộc tính mỗi khối đều khác nhau.Bồ yêu không ngừng giảng giải cho hắn các loại yêu thuật, làm sao vận dụng, làm sao phá giải.

Lúc này Tả Mạc mới phát hiện tên Bồ này quả thực có trình độ rất khá.

Mỗi loại yêu thuật Bồ yêu đều như hạ bút thành văn, không hề tốn sức, giải thích ngắn gọn dễ hiểu.

Từng học qua Đại Tiểu Thiên Diệp thủ, lý giải của Tả Mạc đối với những yêu thuật cấp thấp này cũng không trắc trở song phá giải vẫn cần tốn chút tâm lực.Khiến hắn cảm thấy buồn bực nhất là hai canh giờ trôi đi ngay trên bốn mươi sáu khối đá.

Vốn còn tưởng rằng có thể biết một số tình cảnh ở nơi khác, Tả Mạc hoàn toàn thất vọng.

Muốn đi qua một khối nham thạch đều cần phải phá giải mới qua được.Lẽ nào kéo mình đến đây chỉ để ngắm đá?Cái gì có thể khiến tâm chí nguyên hồn trở nên mạnh mẽ hơn…Tả Mạc rất hoài nghi tên này chỉ thuận miệng bịa ra lý do mà thôi, hắn không hề nghi ngờ, tên này chắc chắn làm được việc này.Yêu thuật cấp thấp tuy uy lực cực kfy có hạn, còn kém xa Đại Tiểu Thiên Diệp thủ.

Học xong bốn mươi sáu loại yêu thuật cũng chẳng giúp đỡ được gì cho hắn khi thực chiến.Cũng may chỉ có hai canh giờ, Tả Mạc đành tự an ủi.Khóe mắt hắn bỗng thấy một hư ảnh xa xa đang bay vút về phía này, tinh thần lập tức chấn động, lẽ nào lại gặp phải yêu?Ngay lúc hắn đang tràn ngập chờ mong, xung quanh bỗng bập bềnh nhu gợn sóng, nhanh chóng trở nên mơ hồ.Chết tiệt!Mắt hoa lên, Tả Mạc trở lại hiện thực, sắc mặt hắn rất khó coi.

Về lúc nào thì không về, không ngờ lại ngay thời điểm mấu chốt nhất bị kéo trở lại, điều này cũng khiến cho cuộc thời gian hai canh giờ vào Thập Chỉ ngục của hắn hóa thành cuộc hành trình ngắm đá.Không lâu sau khi Tả Mạc và Bồ yêu biến mất, một bóng người tiến tới tảng đá nơi hai người vừa ở, không khỏi ồ lên một tiếng.Khuôn mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc.Khi ánh mắt nàng hạ xuống những khối đá khác, vẻ kinh ngạc càng đậm, nàng tựa như thấy một chuyện không thể tưởng tượng nổi.Tả Mạc lắc đầu, đầu óc hắn còn hơi xây xẩm, mọi thứ trước mắt tựa hồ có chút không chân thực.“Đại nhân, ngài không sao chứ.”

Thúc Long ở bên quan tâm hỏi, hắn có hơi lo lắng, hai canh giờ qua tinh thần đại nhân có phần hoảng hốt.“Ừm, không sao.”

Tả Mạc cố kiềm chế sự phiền muộn trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Bách Hoa cốc: “Tạ Sơn có động tĩnh gì không?”

“Không.”

Thúc Long lắc đầu.Song lúc này mây đen bốc lên dữ tợn trên bầu trời Bách Hoa cốc, ánh sáng năm màu cũng khởi động tầng tầng lớp lớp, thân hình mờ ảo của linh thú sặc sỡ trong đó cũng dần dần rõ nét.Tinh thần Tả Mạc phấn chấn, hắn cảm giác được tốc độ hấp thu linh lực của Tạ Sơn đột nhiên tăng lên.Tới rồi!Mây đen đột nhiên bùng lên ánh sáng, như có vô số châm màu bắn ra, đâm vào con ngươi khiến ai nấy nhắm chạt mắt lại.

Ngay cả Tả Mạc cũng vô thức nhắm mắt lại.Ánh sáng sặc sỡ trên bầu trời trải dài trăm dặm.Một tiếng huýt sáo dài từ trong Bách Hoa cốc truyền ra, vang vọng khắp nơi.Mọi người mở mắt lập tức thấy mây đen khắp bầu trời lúc này đã biến mất, tầng mây cao vạn dặm, trời xanh như ngọc.Một bóng người bay lên từ Bách Hoa cốc, là Tạ Sơn, hắn nhìn xung quanh một phen rồi biến mất giữa không trung.Giữa đám người lập tức vang lên những âm thanh kinh thán, tốc độ nhanh chóng tuyệt luân như vậy chỉ có thể là kim đan!Thân hình Tạ Sơn chỉ lay động một cái đã hiện lên trước mặt Tả Mạc.

Hắn lúc này như bảo kiếm rời vỏ, phong mang tất lộ, khí thế uy áp trên người không ngừng tỏa ra, thân hình Thúc Long nhoáng lên, sắc mặt khẽ biến, hắn lộ vẻ cảnh giác.Tả Mạc vẫn đừng yên không hề nhúc nhích, không hề bị khí thế của Tạ Sơn trùng kích.“Đại nhân, Tạ Sơn kim đan!”

Tạ Sơn cung kính hành lễ, khí thế suy giảm.Tả Mạc ngẩn ra rồi lập tức lộ vẻ vui mừng.

Hắn vốn cho là Tạ Sơn sau khi kết thành kim đan sẽ lập tức rời khỏi.

Trong mắt hắn, làm như vậy mới hợp lý.“Tạ Sơn hy vọng có thể theo đai nhân như trước kia.”

Thần sắc Tạ Sơn đầy vẻ nghiêm túc nói.“Ừm, được.”

Tả Mạc mím chặt miệng, hắn không biết nói gì song trong lòng ấm áp, cảm động khó hiểu.MA Phàm thần sắc vẫn hơi khẩn trương giờ như trút được gánh nặng, nở nụ cười sáng lạn.

Cho dù là Chu Tước doanh, Vệ doanh hay bộ luyện khí, khóe miệng ai nấy đều không tự chủ nở một nụ cười lớn, kéo dãi tới tận mang tai.Trong giây lát, tiếng hoan hô vang lên như sấm động.Chương 325 : Đây là… .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTrong bóng đêm, năm chiếc thuyền vận nô yên lặng đi tới.“Ác Quỷ, chúng ta sắp đi Vân Hải giới rồi.”

Tả Mạc nhẹ nhàng nói với Ác Quỷ ở bên cạnh.

Ác Quỷ như con rối ngây ngốc không chút sinh cơ, yếu ớt tới mức khiến người ta đau xót.

Mỗi khi nhớ tới ngoài thành Kim Ô, Ác Quỷ liều mình đỡ đòn ngay trước mắt, trong lòng Tả Mạc đều cảm thấy tim đập chân run.Tiểu Hắc vẫn ngủ say, tháp nhỏ và Tiểu Hỏa vô tư chơi đùa, chim ngốc dùng thái độ khác thường yên tĩnh đứng đó, hơi nghiêng nghiêng về phía Ác Quỷ, lông chim màu xám khe khẽ rung động.Đám người Công Tôn Sai, Thúc Long, Tạ Sơn đều tụ tập trên chiếc thuyền vận nô này, Tạ Sơn sau khi tiến giai lên kim đan bèn rời khỏi Thiên Phong khúc, thủ hộ bên người Tả Mạc.

Thiên Phong khúc giờ do Ma Phàm cai quản, Niên Lục cùng Lôi Bằng đảm nhiệm phú thủ.

Khoảng thời gian vừa qua liên tục chiến đấu khiến cho thực lực mọi người đều tăng lên rõ rệt, Chu Tước doanh lại có mười tám tu giả lĩnh ngộ kiếm ý.

Nhân số Thiên Phong khúc không giảm mà tăng, đạt tới con số ba mươi người.Quãng thời gian này bộ luyện khí cũng không rảnh rỗi, vì mọi người đều sử dụng Kim Ô hỏa nên cái tên Kim Ô doanh được mọi người nhất trí đồng ý.

Trong Kim Ô doanh cũng phân rõ các chức trách, bộ luyện khí trở thành thành phần quan trọng nhất trong đó, ngoại trừ nó ra, bộ luyện đan các loại cũng phân ra.

Năm chiếc thuyền vận nô có tới hai chiếc là chia cho Kim Ô doanh, dùng để lập các phòng chuyên luyện đan và luyện khí.Theo kinh nghiệm không ngừng tích lũy, mọi người cũng dần dần sáng tạo ra một hệ thống hữu hiệu.Tạ Sơn đang đả tọa nhập định bỗng mở mắt, liếc về phía xa, trong mắt thoáng hiện một luồng sáng: “Đám gia hỏa này đúng là kiên nhẫn.”

Từ khi bọn họ xuất phát, dọc đường luôn có người bám theo từ xa.“KHông cần để ý.”

Tả Mạc nói, bọn họ tuy vẫn dùng mọi khả năng ẩn nấp hành tung nhưng không thể gạt được người có chủ ý.

Những kẻ dò xét này cũng rất biết điều, không tới gần, chỉ đứng từ xa quan sát.Lại bay tiếp hai canh giờ, địa hình bên dưới cũng từ đồi núi hóa thành bình nguyên, một phù trận thật lớn tiến vào tầm mắt mọi người.“Ồ, lớn quá!”

“Lợi hại!

Truyền tống trận thật lớn!”

Mọi người trên thuyền vận nô lập tức hưng phấn, ai nấy vươn đầu ra, nhìn về truyền tống trận cực lớn bên dưới.Thiên Thủy truyền tống trận, bán kính hơn mười dặm, đây là một trong những truyền tống trận đứng đầu Thiên Thủy giới.

Trong bóng tối, truyền tống trận khổng lồ thi thoảng lại lập lòe ánh sáng, khiến nó nhìn qua càng thêm mê người.Tả Mạc vẻ mặt khiếp sợ, trong số rất nhiều phù trận, truyền tống trận trước giờ đều nổi danh vì độ khó cao, truyền tống trận khổng lồ như vậy có độ khó khi bố trí cực cao, thực khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi.

Truyền tống trận ở Thiên Nguyệt giới so với truyền tống trận ở đây chẳng khác nào món đồ chơi của đứa trẻ.

Thiên Thủy giới vốn phồn vinh, mạnh mẽ hơn Thiên Nguyệt giới, truyền tống trận này cũng là một minh chứng.“Hạ xuống đi.”

Năm chiếc thuyền vận nô từ từ hạ xuống, Chu Tước doanh tản ra cảnh giới, phòng ngừa có kẻ tiếp cận.Tả Mạc nhanh chóng hạ xuống từ trên thuyền, bay tới trên truyền tống trận, quan sát những phù văn phức tạp trên truyền tống trận, tán thưởng không thôi.

Tả Mạc cũng nhanh chóng phát hiện trên phù trận này không ngờ có rất nhiều điểm hắn xem không hiểu, bất quá hắn cũng không nóng lòng mà lấy ra một ngọc giản còn trống, ghi chép lại mọi phù văn trên truyền tống trận trước mắt lại để sau này tham khảo.“Đúng là lãng phí.

Mấy thứ của tu giả các ngươi rõ là có hoa không có quả.”

Giọng nói của Bồ yêu vang lên trong đầu Tả Mạc, hắn đầy mê hoặc nói: “Tiểu Mạc Mạc, tới học yêu thuật đi, trong yêu thuật có rất nhiều thứ đó.”

Tả Mạc không thèm để ý tới mà hỏi ngược lại: “Bồ, ngươi xem hiểu không?”

Bồ yêu lập tức như bị dội một chậu nước lạnh: “Xem không hiểu…”

Song hắn lập tức giở giọng nói: “Ta là yêu, cần gì xem hiểu phù trận của các ngươi?”

“Xem không hiểu thì im.”

Tả Mạc lập tức phản kích, trong lòng lại thoáng hiện chút nghi hoặc, sao tên Bồ yêu dạo này luôn đầu độc mình học yêu thuật?

Cùng với nghi hoặc, trong lòng hắn cũng không khỏi cảm khái, xem ra kim đan quả nhiên là đại bổ, Bồ gần đây hoạt bát hơn trước không ít.Nếu ăn thêm vài viên kim đan không biết Bồ yêu có biến thành nói nhiều không?Tả Mạc rung mình, quyết định phải đề phòng điểm này, không thể lạm dụng.Sau khi bay mấy vòng trên bầu trời của truyền tống trận, Tả Mạc hạ xuống, tuy trên truyền tống trận này còn rất nhiều chi tiết hắn còn không hiểu rõ nhưng làm sao vận dụng thì không làm khó được hắn.Băn chiếc thuyền vận nô bay vào trong trận, Tả Mạc bắt đầu khảm tinh thạch vào trong trận, tròn một trăm hai mươi viên tinh thạch cấp bốn, trong lòng Tả Mạc cũng nhỏ khôn ít máu.Một trăm hai mươi viên tinh thạch cấp bốn khảm vào trong trận, từng khỏa từng khỏa sáng ngời lên như những ngôi sao được thắp sáng giữa bầu trời.

Sau mười hơi thở, toàn bộ chỗ tinh thạch đều đã sáng lên, nếu nhìn từ trên bầu trời xuống sẽ như từng ngôi sao rực sáng.

Ánh sáng xuất phát từu mỗi viên tinh thạch, chảy xuôi theo những phù văn.Nhìn những phù văn phiền phức bên dưới từ từ sáng lên, mọi người đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ và mới mẻ.Toàn bộ phù văn trên đại trận đều đã được kích hoạt, dày đặc di chít tới hoa cả mắt.

Bỗng dưng, ánh sáng rời khỏi phù văn, từ từ bay lên không trung.“Mọi người chú ý nào, sắp đi rồi!”

Tả Mạc hưng phấn, không nhịn được hô lớn một tiếng.Lời còn chưa dứt, xoát một tiếng, mọi người trong trận đều biến mất.

Ánh sáng mỹ lệ cũng hóa thành vô số mảnh nhỏ như hạt mưa, bị gió thổi tan, rào rào phủ xuống, cảnh tượng mê ly.Một lát sau, hai người xuất hiện bên cạnh đại trận, một người trong đó rõ ràng là Nghiêm Dương.Sắc mặt Nghiêm Dương phấn khích dị thường, khi hắn tra xét tung tích đám người Tả Mạc đã biết bọn họ đang đi về hướng Thiên Thủy truyền tống trận.

Bọn họ chạy trước tới đó, yên lặng cải biến đại trận, thành công ám toán Tả Mạc một lần.

Nghiêm Dương cố kiềm chế sự vui mừng trong lòng, cung kính hành lễ với người bên cạnh: “Đa tạ sư thúc đã ra tay!”

“Không có gì, ta vốn cũng ưa Cao Tú, cứ coi như vì hắn báo thù đi.”

Người này thản nhiên nói: “Bất quá ngươi không nên động tới Tiểu Sơn thành.

Thiên Thủy giới loạn rồi mọi người đều chẳng có lợi lộc gì, những môn phái khác cũng sẽ không đáp ứng.”

“Đệ tử lĩnh giáo.”

Nghiêm Dương không nhịn được hỏi: “Bọn chúng sẽ bị truyền tống tới đâu?”

“Ba ngàn thế giới như bầu trời đầy sao, bọn họ sẽ đi đâu chỉ có trời mới biết.”

Người này vung tay áo lên, điểm điểm sáng bay ra, nhập vào trong truyền tống trận, những phù văn lặng lẽ biến đổi.“Mọi chuyện xong rồi, đi thôi.”

“Vâng.”

Tả Mạc nhìn về phía trước, bầu trời như nhiễm máu, tong lòng bỗng nảy sinh dự cảm không rõ ràng.

Sắc mặt đám người Công Tôn Sai, Tạ Sơn cũng nhanh chóng trở nên ngưng trọng, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra đã xảy ra chuyện.“Đây không phải Phạm Hoa giới!”

Tả Mạc trầm giọng nói.Thiên Thủy giới không có truyền tống trận đi thẳng tới Vân Hải giới vì vậy bọn họ cần tới Phạm Hoa giới trước.

Trong bản đồ các giới của Tả Mạc có miêu tả về Phạm Hoa giới, nơi này bốn mùa như xuân, khí hậu ấm áp.Song trước mắt…Không khí đầy khí tức lạnh lẽo, bầu trời mang theo ánh đỏ quỷ dị, mặt đất bên dưới không một ngọn cỏ.Tả Mạc phản ứng nhanh nhất, cúi đầu ngắm nghía bên dưới rồi sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Không hay, truyền tống trận bị người ta động tay vào rồi!”

Truyền tống trận bên dưới vỡ nát không chịu nổi, hơn nữa hiển nhiên rất nhiều năm không ai dùng qua, rất nhiều nơi đã bị bào mòn.Mọi người đều biến sắc, khi di chuyển giữa các giới sợ nhất là gặp chuyện này.

Đột nhiên rơi vào một giới xa lạ hoang vắng, cuối cùng thường chỉ có một kết quả, bị vây khốn đến chết.“Bồ yêu, có biết đây là đâu không?”

Trong lòng Tả Mạc ôm lấy hy vọng cuối cùng.“Không biết.

Phải cẩn thận, nơi này….

Có điểm không thích hợp!”

Ngữ khí Bồ yêu nghiêm trọng hiếm thấy khiến lòng Tả Mạc không ngừng trầm xuống.Chết tiệt!

Không cần nghĩ Tả Mạc cũng đoán được đại khái là ai động tay động chân vào, chẳng qua lúc này nghĩ ra ai giở trò sau lưng mình cũng chẳng có ý nghĩa gì.Lần đầu rơi vào hoàn cảnh như vậy, Tả Mạc cũng không khỏi khẩn trương.

Trước đây cho dù là Tiểu Sơn giới hay Thiên Thủy giới, dù tình huống có tồi đến đâu hắn cũng chưa từng khẩn trương như giờ.

Hắn không biết phía trước là cái gì, nơi này có người không?

Có gì nguy hiểm?Không biết gì cả.Không biết là điều mà người ta sợ nhất trong đáy lòng.Sự khẩn trương và bất an lan tràn giữa chúng nhân, Tả Mạc cố ép mình trấn tĩnh trở lại, hắn biết lúc này mình nhất định không được phép loạn.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố giữ cho ngữ khí của mình thật bình tĩnh: “Chúng ta tiến về phía trước, mọi người chuẩn bị tùy thời chiến đấu.”

Nỗ lực của Tả Mạc không hề lãng phí, mọi người thấy hắn vẫn giữ được bình tĩnh, như tìm được một chỗ dựa, lập tức yên ổn hơn không ít.

Lúc này Thúc Long và Công Tôn Sai cũng phản ứng, nhanh chóng tỉnh táo lại.Đội ngũ bắt đầu vận chuyển đâu vào đấy, năm chiếc thuyền vận nô lại bay lên trên không, bắt đầu chậm rãi phi hành về phía trước.Càng bay, sắc mặt mọi người càng thêm ngưng trọng.Hoang vắng, hoang vắng tới mức khiến người ta tuyệt vọng, bay hơn trăm dặm bọn họ vẫn không trông thấy bất cứ thứ gì sống được.

Mặt đất đen kịt lộ ra chút màu máu song không có một ngọn cỏ, ngọn núi cũng trụi lủi, cái gì cũng không có.Trong lòng Tả Mạc khẽ động, thôi động linh lực rồi lập tức biến sắc, quay sang nói với Công Tôn Sai: “Lệnh cho họ tiết kiệm linh lực, nơi này linh khí quá thưa thớt.”

Công Tôn Sai nghe vậy lập tức biến sắc, hắn hiểu điều này có ý nghĩa gì.

Chu Tước doanh vốn tản ra nhanh chóng trở về thuyền vận nô.Mọi chuyện tồi tệ tới mức như vậy nhưng Tả Mạc ngược lại hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn nói với Thúc Long: “Ngươi xem xem nơi này có ảnh hưởng gì tới các ngươi không.”

Thúc Long vội vàng thôi động ma công, khuôn mặt hắn nhanh chóng lộ vẻ vui mừng: “Đại nhân, nơi này rất thích hợp để chúng tat hi triển ma công, tựa hồ… tựa hồ…”

Hắn không biết phải hình dung ra sao.“Huyền Sát khí ở đây rất nặng.”

Bồ yêu lại mở miệng: “Rất có lợi với bọn Thúc Long.”

“HUyền Sát khí?”

Trong lòng Tả Mạc khẽ động.“Ừ, một loại sát khí đặc thù, thường xuất hiện ở một số chiến trường.

Nơi này có khả năng là một chiến trường cổ.

Chẳng qua…”

Bồ yêu chợt ngừng lại.“Chẳng qua cái gì?”

Tả Mạc gấp gáp hỏi.“Huyền Sát khí nặng như vậy nói nên hai điều.

Một là nơi đây hẳn đã từng là một chiến trường, một chiến trường quy mô rất lớn, từng xảy ra chiến đấu với quy mô kinh người.

Điều còn lại là thời gian, muốn hình thành Huyền Sát khí dày đặc như vậy cần thời gian rất dài.”

“Cần thời gian bao lâu?”

“Vạn năm trở lên!”

Huýt, Tả Mạc không khỏi hít một hơi lạnh.Một vạn năm…“Chiến trường cổ từ vạn năm trước…”

Tả Mạc thì thào tự nói, cảnh vật hoang vắng trước mắt trong mắt hắn càng hoang tàn thê lương!

Tạ Sơn, Thúc Long bên cạnh nghe vậy đều biến sắc, Tạ Sơn còn lộ vẻ không dám tin tưởng.“Thế nhưng…”

Bồ yêu muốn nói lại thôi.“Nhưng cái gì?”

Tả MẠc giật mình hỏi.“Nếu nơi đây thực sự là chiến trường vậy nhất định đã từng xảy ra một trận đại chiến kinh thế.

Đại chiến như vậy có thể đếm trên đầu ngón tay, ta không thể không biết!”

Bồ yêu trầm giọng nói: “Thế nhưng nơi này liên hệ gì với bất cứ chiến trường nào mà ta từng biết.”

Tả Mạc nghe vậy sắc mặt trắng bệch, một luồng khí lạnh xuất hiện từ đáy lòng, tay chân cũng lạnh đi.Chương 326 : Chiến trường cổ vạn nămConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Chúng ta có về theo đường cũ được không?”

Công Tôn Sai nhỏ giọng hỏi Tả Mạc.Tả Mạc sắc mặt trắng bệch lắc đầu thấp giọng nói: “Chúng ta bị người ta ám toán.

Đối phương đã sửa đổi ấn ký trên truyền tống trận, đây không phải truyền tống trận định hướng mà là truyền tống trận tùy cơ.

Truyền tống trận dưới chân chúng ta vừa rồi đệ cũng thấy đấy, đã hỏng rồi.”

Công Tôn Sai im lặng.Tả Mạc phấn chấn lại tinh thần : « Lệnh cho mọi người cẩn thận một chút, Tiểu Sơn giới chúng ta còn ra được, nơi này nhất định sẽ có đường ra. »Công Tôn Sai nghe vậy sắc mặt tươi tỉnh hơn không ít.Tạ Sơn sắc mặt nghiêm túc, hắn đã tiến giai lên kim đan, tầm mắt, các phương diện đều bất đồng với những người khác.

Trong lòng hắn lặng lẽ nhẩm lại mấy từ « chiến trường vạn năm » mà Tả Mạc vừa nói, cảm thụ khí tức lạnh lẽo thấu xương xung quanh, càng cảm thấy có khả năng.

Bất quá ông chủ đã nhận ra, trong lòng hắn cũng thoáng an tâm một chút.Lai lịch của ông chủ vẫn thật cao thâm khó dò.Bay tiếp một lúc lâu, phía trước đột nhiên truyền tới một cơn chấn động, Tả Mạc vốn luôn giữ cảnh giác cao độ lập tức lựa chọn tiến lên.Khi hắn bay về phía trước, đám người vẫn ngây ra tại chỗ.Một phế tích chiến trường khổng lồ khiến người ta giật mình.

Vô số ngọn núi sụp đổ, khắp nơi là đất đá cháy đen, những hố to với bán kính hơn mười dặm, nhìn mà giật mình.

Chính giữa hố là vô số hài cốt, những bộ hài cốt này cũng đã bị bào mòn đi nhiều, gió thổi qua, vô số bột xương bay lên.

Những cảnh tượng chỉ xuất hiện trong những truyền thuyết hỗn tạp này giờ lại nhìn không tới cuối, đất trời mênh mông mang đầy khí tức viễn cổ, ùa thẳng tới mặt.Mọi người đều chấn động không nói nên lời, kể cả Bồ yêu.« Chiên trường cổ…

Chiến trường cổ… » Tạ Sơn như thất hồn lạc phách thì thào tự nói, cảnh tượng trước mắt tạo thành chấn động không gì sánh nổi đối với hắn.

Dấu vết lưu lại chiến trường đều khiến hắn cảm nhận được uy năng kinh khủng hủy thiên diệt địa, cảm giác mình nhỏ bé như hạt bụi.Tả Mạc là người đầu tiên phục hồi tinh thần, khi hắn thấy sắc mặt Tạ Sơn không khỏi hô thầm không ổn.

Tạ Sơn vừa tiến giai lên kim đan, cảnh giới chưa ổn định, lúc này lại bị kích thích vô cùng kịch liệt, tâm thần rất dễ bị thuuwong tổn.

Hắn lập tức bất chấp mọi thứ, quát lớn một tiếng : « Mọi người giữ vững tinh thần ! »Tiếng quát này hắn dùng bí quyết âm thanh.Tạ Sơn giật mình một cái, lập tức khôi phục tinh thần, thầm hô nguy hiểm, không khỏi nhìn Tả Mạc đầy cảm kích.

Những người khác nghe tiếng quát của Tả Mạc cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần."

Thúc Long!"

Tả Mạc trầm giọng quát.Thúc Long cũn cảm thấy xấu hổ vì biểu hiện vừa rồi của mình, khuôn mặt đỏ bừng, khom người trả lời : « Đại nhân ! »« Chúng ta xuống dưới ! » Tả Mạc nheo mắt, ánh sáng lạnh lẽo thoáng hiện.« Đại nhân ! » Thúc Long nhanh chóng khuyên nhủ : « Trước mắt tình hình còn không rõ, tùy tiện hạ xuống… »« Ngươi không dám ? » Tả Mạc ngắt lời hắn, ánh mắt lạnh như đao.Thúc Long chỉ cảm thấy một luồng khí nóng trào lên đỉnh đầu, giáp đen toàn thân rung động, không hề do dự trả lời : « Thúc Long nhận lệnh ! »Nói xong lập tức bay lên, giữa không trung, Thúc Long hai mắt trợn trừng, gân xanh nháy nháy, không còn vẻ cẩn thận trầm ổn ngày thường nữa, quát lên như sấm động giữa bầu trời : « Vệ doanh, xuống đất ! »Năm chiếc thuyền vận nô vốn gần đây, Thúc Long với Tả MẠc nói chuyện cũng chẳng che giấu, Vệ doanh đều nghe rõ.

Vệ doanh vốn đã thề thuần phục Tả MẠc, lại bị hắn nghi ngờ dũng khí, cả doanh đều sôi trào khí huyết, ai nấy hai mắt đỏ bừng.« Rõ ! » Vệ doanh trả lời dữ dội, thả người nhảy xuống.Trên không trung, vô số bóng đen như chim lớn thả người bay xuống.Vệ doanh đồng thanh hét lớn như một cơn cuồng phong quét sạch lo lắng trong lòng mọi người, sĩ khí đại chấn.

Đám Chu Tước doanh đứng trên thuyền vận nô đều lộ vẻ xấu hổ, câu hỏi của Tả Mạc họ cũng nghe rõ.

Họ hận lúc này không thể là người tiến lên tiên phong.Công Tôn Sai cảm thấy giận dữ trong lòng, sau khi tới đây, chính mình lại không biết nên làm như thế nào, so với sư huynh quả thực còn kém rất xa.

Sư huynh không hổ là lãnh tụ trời sinh, chỉ nói vài câu thôi sĩ khí đã đột nhiên xoay chuyển.Tạ Sơn càng xấu hổ, mình là kim đan, tâm chí ngược lại lại không kiên định bằng ông chủ!“Chúng ta đi xuống.”

Tả Mạc nghiêm mặt ra lệnh.Năm chiếc thuyền vận nô nhanh chóng hạ xuống, mãi tới lúc cách mặt đất không tới mười trượng.“Sư đệ, đệ chỉ huy bên trên.”

Tả Mạc nói với Công Tôn Sai rồi lập tức quay sang: “Chim ngốc, bảo vệ Ác Quỷ!”

Nói xong hắn nhảy xuống thuyền vận nô.

Chim ngốc trợn mắt kinh bỉ song vẫn thành thật bảo vệ bên người Ác Quỷ.Tả Mạc bước lên mặt đất.Đất ở đây cứng rắn như thiết, trong đen có đỏ.

Tả Mạc cũng không buồn nghiên cứu tỉ mỉ, lạnh mặt trầm giọng quát: “Tiến tới!”

Chiến trường vạn năm thì đã sao?Đội ngũ cuồn cuộn tiến tới, Thúc Long sát khí đằng đằng xông đi đầu, toàn thân khí đen lượn lờ.

Mọi người lúc này cũng không sợ hãi, sĩ khí dâng cao, chỉ hận nơi này không có quái vật gỉ nhảy ra để bọn họ hung hăng liều mình một trận.Tả Mạc vẫn nghiêm mặt, mang theo đội ngũ không ngừng tiến lên, lại âm thầm lưu ý hoàn cảnh xung quanh.Đến một khe rảnh dài hơn mười dặm, Tả Mạc nghi ngờ là do kiêm mang tạo thành.

Nơi đây tràn ngập Huyền Sát khí, chỉ trong chốc lát, khí đen trên người đám Thúc Long đã nồng nặc thêm vài phần.

Quyết định đi dưới mặt đất chứ không phải trên không trung của Tả Mạc là kết quả sau khi suy nghĩ cặn kẽ.

Có sự tồn tại của Huyền Sát khí, Vệ doanh đã trở thành chiến lực chủ yếu.

Mà Vệ doanh lại không am hiểu chiến đấu trên không trung, như vậy chẳng bằng đi dưới mặt đất.

Huống chi nếu có gì nguy hiểm Tả Mạc không cảm thấy trên không trung an toàn hơn dưới đất.Tả Mạc liếc mắt nhìn Kim Giáp vệ bên cạnh, phát hiện Kim Giáp vệ cũng đang hấp thu Huyền Sát khí.Lúc này hắn cũng chẳng quản những chuyện đó, mọi sự chú ý của hắn đều đặt ở trước mắt.

Dọc đường thấy nhiều nhất là hài cốt, những hài cốt đó chỉ hơi chạm vào đều sẽ biến thành bụi.

Bên cạnh hài cốt thường có một số món đồ hư hỏng, song trải qua ca vạn năm, chúng cũng như xương cốt kia, chỉ khẽ chạm vào sẽ hóa thành tro bụi.Nơi này không chút sinh cơ, không một vật sống, dọc đường đi chỉ có xương cốt mênh mông và đất đai khô cằn.Tả Mạc ngẩng đầu nhìn bầu trời màu máu, so với vừa rồi cũng chẳng có thay đổi gì, nơi này lẽ nào không có ban ngày và ban đêm?

Bọn họ đã đi tròn mười canh giờ, theo tốc độ di chuyển của họ đã đi được hơn một ngàn dặm, dọc đường nơi nào đi qua đều không chút biến hóa.Tả Mạc bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn chú ý thấy độ đậm đặc của Huyền Sát khí ở đay cao hơn vị trí của họ mười canh giờ trước nhiều.“Cẩn thận, chúng ta đang đi về phía trung tâm của chiến trường.”

Bồ yêu nhắc nhở, tất cả mọi thứ ở đây đều vượt qua nhận biết của hắn, ngữ khí hắn ngưng trọng dị thường.Hóa ra là thế…Tả Mạc đột nhiên mở miệng: “Mọi người nghỉ ngơi một chút.”

Nghe vậy, đội ngũ đang hành quân với tốc độ cao nhanh chóng dừng lại.

Đám người Thúc Long toàn thân bao phủ bởi khí đen, bọn họ không hề cảm thấy mệt mọi mà ngược lại tinh thần tốt đến kỳ lạ.“Huyền Sát khí này không có nguy hiểm gì đối với họ chứ?”

Tả Mạc hỏi Bồ yêu.Bồ yêu đáp: “Không.

Đối với họ và Kim Giáp vệ, Huyền Sát khí là thuốc bổ không thể bổ hơn.

Huyền Sát khsi nồng nặc tới vậy ta chưa từng thấy.

Nơi này là địa điểm tu luyện tuyệt vời cho đám Thúc Long.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Tả Mạc yên lòng, hắn bỗng nhớ tới một vấn đề: “Bồ, ngươi nói xem nơi đây còn vật sống không?”

“Khả năng có rất nhỏ.”

Ngôn từ Bồ yêu rất cẩn thận: “Quy mô của chiến trường này vượt qua bất cứ trận chiến nào ta biết.

Ta thực sự không hiểu từ lúc nào lại xảy ra chiến tranh quy mô lớn chưa từng có như vậy.

Đại chiến thế này sau khi kết thúc sẽ tạo thành Huyền Sát khí vô cùng hung lệ, vật sống bình thường tuyệt đối không tồn tại được.”

“Vậy còn tu giả như chúng ta thì sao?

Hay là yêu ma thì sao?”

Tả Mạc hỏi.“Vậy có khả năng.”

“vậy thì tốt!”

Tả MẠc như thấy một tia hy vọng.“Tốt?

Cũng chưa chắc!”

Bồ yêu cười lạnh nói: “Sống thời gian dài trong Huyền Sát khí nồng nặc như vậy, tính cách tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng, hung ác hiếu sát.

Ngoại trừ điều đó ra còn phải cẩn thận Sát Hồn thú.”

"Sát Hồn thú?

Nó là cái gì?"

“Những nơi sát khí nồng nặc nếu trải qua thời gian dài sẽ sinh ra một ít hồn phách cấp thấp.

Ừm, quá trình hình thành cuả chúng cũng tương tự Tiểu Hỏa, chẳng qua chúng do sát khí sinh ra, tính tình hung ác hiếu sát.

Huyền Sát khí sinh ra Sát Hồn thú, cho tới giờ ta còn chưa thấy qua.

Ừm, thú vị đây!”

Bồ yêu có phần mong chờ.Nghỉ ngơi và hồi phục tỏng chốc lát, đội ngũ lại tiếp tục xuất phát.Sau mười canh giờ, cảnh vật xung quanh vẫn không hề thay đổi.

Nếu không phải độ đậm đặc của Huyền Sát khí trong không khí có tăng lên, Tả Mạc sẽ nghi ngờ bọn họ liệu có phải rơi vào trong một ảo trận cao minh hay không.Sau lần nghỉ ngơi hồi phục này, Tả Mạc không lệnh cho đội ngũ lập tức xuất phát mà đóng quân tại chỗ.“Chúng ta định nghỉ lại sao?”

Công Tôn Sai chạy tới hỏi Tả Mạc.“Ừm, phía trước có khả năng có nguy hiểm, ta tính để bọn Thúc Long tu luyện một chút rồi mới tiếp tục tiến tới.”

Tả Mạc nói.“Vậy à!”

Công Tôn Sai trầm ngâm, hắn có chút lo lắng nói: “Tình huống những người khác không quá tốt, linh khí trong không khí ở đây vô cùng thưa thớt, bọn họ chỉ có thể dùng tinh thạch bổ sung linh lực.”

Tả Mạc cũng không có cách nào tốt hơn, hắn đành nói: “Trước tiên cứ dùng tinh thạch đi đã.”

Giờ hắn mới thấy may là bọn mình mang theo rất nhiều tinh thạch, trong thời gian ngắn hẳn cũng không cần lo lắng.

Đây là thói quen tạo thành ở Tiểu Sưn giới, bọn họ từ Tiểu SƠn giới ra mang theo lượng lớn tinh thạch mà ở Thiên Thủy giới lại không hao tổn gì, nhưng tinh thạch này vẫn được họ mang theo bên người.« Bồ, ngươi có cách nào không ? » Tả Mạc có phần phiền não.“Phương pháp sử dụng Huyền Sát khí tu luyện ta biết vài cái, nhưng trừ phi bọn họ bắt đầu tu luyện từ đầu.”

Bồ yêu cũng lộ vẻ bó tay.“Đành phải đi bước nào tính bước đấy.”

Tả Mạc thở dài nói, hắn đang tìm kiếm ngọc giản phù trận trong nhẫn của mình.

Hắn muốn nghiên cứu truyền tống tận một chút, rời khỏi cái nơi quỷ quái này sợ là chỉ có cách dựa bản thân tự bố trí truyền tống trận.

Phù trận gì trải qua vạn năm cũng chẳng thể hoàn chỉnh được nữa, chẳng bằng chính mình nghiên cứu còn bài bản hơn.Trong giới chỉ của hắn có rất nhiều ngọc giản, phương diện phù trận càng là đối tượng quan tâm cướp đoạt lúc thường ngày.

Hắn lôi tất cả ngọc giản liên quan tới phù trận ra, chất đống trước mặt, xếp thành một ngọn núi nhỏ.Gặm hết cả ngọn núi nhỏ này chắc là có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi.Tả Mạc không ngừng tự nhủ trong lòng, đang chuẩn bị bắt đầu bỗng thấy người luôn chui đầu vào phòng nuôi dưỡng trong thuyền vận nô, không xuất đầu lộ diện bao giờ, sư đệ Thuần Vu Thành.

Hắn đột nhiên nhảy từ trên thuyền xuống, lảo đảo chạy về phía này, thần sắc vô cùng lo lắng.“Sư huynh!

Sư huynh!

Huynh mau tới xem!”

Chương 327 : Song Tử điệpConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc cùng Thuần Vu Thành chạy vội xuống nuôi dưỡng thất.Đây là lần đầu tiên hắn thấy nuôi dưỡng thất của Thành sư đệ, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, hắn mỗi ngày đều quá bận rộn, việc của Thành sư đệ vốn hắn đã quên mất.Nuôi dưỡng thất của Thành sư đệ được chia làm mấy khu vực, sau khi nhìn kĩ hắn mới thất kinh.

Mỗi khu vực đều là một thú trì độc lập, khi nào Thành sư đệ có thể kiến tạo thú trì cho bản thân chứ?“Sư huynh, ngươi không biết, nó vừa mới nở ra đã khác biệt so với đồng loại.”

Thuần Vu Thành sắc mặt không tốt, hắn vẫn còn chưa hết hoảng hồn, nhưng Tả Mạc ở bên cạnh hắn khiến hắn cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.“Sư đệ, những thú trì này là do chính ngươi làm hả?”

Tả Mạc cắt ngang lời hắn.“Cái này sao, đúng vậy.”

Thuần Vu Thành hiển nhiên không quá coi trọng vấn đề mà Tả Mạc đưa ra, hắn nhanh chóng quay lại đề tài đang nói: “Nó là đời linh điệp thứ chín, giống nó có tận hai trăm con…”

“Sư đệ, nơi này hình như không giống so với lần trước ta làm.”

Tả Mạc chỉ vào một chỗ phù văn ở thú trì nói.“Lẽ nào đệ biến đổi sai sao?”

Thuần Vu Thành có chút xấu hổ mà gãi đầu nói: “Đệ cảm thấy nơi này không quá hoàn chỉnh nên thử biến đổi một chút, phát hiện hiệu quả cũng không tệ lắm nên giữ lại luôn.”

Tả Mạc bất ngờ, vội vàng xua tay nói: “Không thay đổi sai, không sai, sư đệ cảm thấy có hiệu quả thì cứ dùng đi.”

Nguyên lai vô tình, tạo nghệ nuôi dưỡng của Thành sư đệ đã đạt đến trình độ này rồi!“Ồ, vậy là tốt rồi!”

Thuần Vu Thành thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó thần kinh hắn một lần nữa lại căng ra, quay trở lại đề tài lúc trước: “Sư huynh, ngươi biết không, nó vừa nở ra ngay lập tức nuốt một con linh điệp.

Đệ lúc đó hơi chút kinh ngạc, linh điệp đệ nuôi dưỡng nhiều như vậy nhưng cũng không có con nào thô bạo như vậy.”

Tả Mạc cuối cùng cũng chú ý đến đề tài mà Thuần Vu Thành đang nói, không khỏi tiếp lời: “Rồi sao nữa?”

“Sau đó” Thuần Vu Thành nuốt nước bọt nói: “Nó bất ngờ nuốt lấy hơn một trăm con linh điệp, đệ thấy nếu cứ tiếp tục như thế này không phải tất cả linh điệp đều bị nó nuốt vào sao.

Đệ lập tức đem nó đặt cùng mấy con độc trùng để nuôi dưỡng.

Mấy con độc trùng này, là đệ tại Tiểu Sơn giới bắt đầu nuôi dưỡng, tính tình hung hãn, rất có tiềm lực.

Đệ đánh giá nếu tiếp tục nuôi, qua hai ba đời, nói không chừng có thể sinh ra một con tứ phẩm linh thú.”

Nghe thấy vậy, lòng hiếu kì của Tả Mạc không khỏi được khơi dậy: “Sau đó thì sao?”

“Kết quả là sau vài ngày đệ nhìn lại” Thuần Vu Thành sắc mặt có chút kinh sợ: “Mấy con độc trùng kia tất cả đều chết, toàn thân tro nguội, không có một chút sinh khí nào.

Sư huynh biết không, tính tình của linh điệp đệ vốn tương đối quen thuộc nhưng chưa từng nghe nói qua có thứ linh điệp nào tà môn đến thế.”

Nhìn thấy sự sợ hãi còn lưu lại trong mắt của Thuần sư đệ, trong lòng Tả Mạc càng thêm hiếu kì.“Mấy con độc trùng này có chết đệ cũng không tiếc, đệ vốn định lợi dụng chúng một chút, không nghĩ tới, mấy con độc trùng cả người giáp xác nanh vuốt, linh khí mất hết, một chút cũng không còn.”

Thanh âm của Thành sư đệ có mấy phần mong đợi: “Đệ lúc này mới biết, con linh điệp này tuyệt đối không đơn giản.”

Tả Mạc biết rõ, sự tình đã đến mức này sẽ không khiến Thành sư đệ phải hoang mang như vậy, hắn hỏi: “Có việc gì đó ngoài ý muốn xảy ra phải không?”

Trên mặt Thuần Vu Thành còn hiện lên sự buồn phiền: “Từ ngày hôm qua, nó bỗng trở nên cực kì táo bạo, liều mạng xông ra khỏi thú trì.

Con linh điệp này rất hung hãn, đệ xem thú trì không thể kiên trì được bao lâu, đệ cũng không thể áp chế được nên vội vàng tìm đến sư huynh.”

Lúc này hai người đã đi đến bên cạnh thú trì.Tả Mạc lúc này đã nhìn thấy rõ ràng con linh điệp mà Thành sư đệ nói đến, hắn thất kinh.

Con linh điệp này vây cánh một đen một trắng, không có một chút tạp sắc, nơi đặc biệt nhất chính là hai cái râu.

Hai cái râu thật dài, từng đoàn vụ khí phập phềnh đồng dạng một đen một trắng, trong hai luồng vụ khí, mơ hồ có thể thấy được hai đồ hình nhỏ.Nhưng khiến Tả Mạc cảm giác thấy giật mình chính là con linh điệp này toả ra uy nghiêm nhàn nhạt.

Cỗ uy áp này tuy rằng cực kì yếu ớt nhưng rất rõ ràng, điều này khiến Tả Mạc nghĩ tới con tứ phẩm huyến giác đại mãng.Lẽ nào đây là một con tứ phẩm linh điệp?“Con linh điệp này rất đặc biệt.”

Thuần Vu Thành lộ ra một chút đắc ý nói: “Đệ gọi nó là Song Tử điệp.”

Song Tử điệp nhìn thấy Tả Mạc nhất thời lộ vẻ cảnh giác.

Trong lòng Tả Mạc khẽ động, toả ra khí tức của đại nhật ma thể, ngay lập tức Song Tử điệp lui đến góc của thú trì.Linh điệp thật thông minh!Tả Mạc trong lòng thầm khen, hắn càng thêm xác định con Song Tử điệp này chỉ sợ cách tứ phẩm không xa.Nghĩ đến điều này, hắn nhẹ nhàng đập lên lưng Dịch thú bài, Hồng Ban điệp nhanh chóng bay ra.

Hồng Ban điệp là tam phẩm đỉnh giai, cách tứ phẩm chỉ một khoảng ngắn.

Hồng Ban điệp vừa bay ra ngay lập tức chú ý tới Song Tử điệp, nó tựa hồ đối với Song Tử điệp có chút kiêng kị.Nhưng đúng lúc này, vụ khí từ đỉnh hai cái râu của Song Tử điệp từ trong thú trì bay ra, giống như một đạo hắc bạch thiểm điện quấn vào nhau, chuẩn xác bắn trúng Hồng Ban điệp!Hồng Ban điệp tê liệt tại chỗ, sinh cơ nhanh chóng mất đi, trong nháy mắt, hắc bạch vụ khí rất nhanh quay trở lại thú trì.Ặc, Tả Mạc và Thuần Vu Thành nhất thời hít vào một hơi.Sự việc phát sinh quá đột ngột, từ đầu Tả Mạc không nghĩ tới, hắc bạch vụ khí của Song Tử điệp lại không bị ảnh hưởng bởi cấm chế của thú trì.Hắc bạch vụ khí ẩn vào trong cơ thể Song Tử điệp, Tả Mạc nhạy cảm nhận ra uy áp của Song Tử điệp bạo tăng!

Nhìn lại hai cánh hắc bạch của Song Tử điệp càng thêm tinh thuần, biến hoá rõ ràng nhất chính là hai đồ hình bốc lên từ trong vụ khí.

Hai đồ hình này so với vừa rồi thì đường viền càng thêm rõ ràng, bọn họ to bằng đầu ngón tay, phiêu phù bên trong vụ khí.Linh điệp thật quái dị.Ngay khi Tả Mạc cảm thấy khiếp sợ vạn phần, Bồ yêu đột nhiên mở miệng: “y, con âm dương song sinh điệp này có chút ý tứ.”

“m dương song sinh điệp?”

Tả Mạc phản ứng cực nhanh.“Sư đệ này của người thật có chút trình độ à, có thể nuôi dưỡng ra linh điệp quý hiếm như thế.”

Bồ yêu đầu tiên là tán thưởng Thuần Vu Thành sau đó nói tiếp: “m dương song sinh điệp ta cũng chưa từng thấy qua, hiểu biết cũng có hạn, con Song Tử điệp của sư đệ người cùng âm dương song sinh điệp mà ta biết có chút khác biệt, ngươi mở linh nhãn nhìn xem.”

Tả Mạc vội vàng mở linh nhãn, chỉ thấy từng sợi hắc khí không ngừng bay vào thú trì, ẩn vào trong cơ thể Song Tử điệp.“Huyền sát khí?”

Tả Mạc một lần nữa hít vào một ngụm lãnh khí: “Nó đang hút vào huyền sát khí!”

“Sư đệ ngươi nuôi dưỡng ra một thứ tốt.”

Bồ yêu nhắc nhở nói: “Nhanh dùng Dịch thú bài thu vào, nhớ kĩ trước tiên phải dùng đại nhật ma thể.”

Được Bồ yêu nhắc nhở, Tả Mạc vội đem sự việc nói lại với Thành sư đệ, Thành Sư đệ vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói: “Sư huynh nhanh một chút thu phục nó đi!”

Thuần Vu Thành tu vi quá thấp, lúc nuôi dưỡng linh thú không có vấn đề gì nhưng mà thu phục loại linh thú hung hãn như Song Tử điệp này thì còn thiếu chút.Ngay cả Tả Mạc khi thu phục Song Tử điệp này cũng phải vận dụng đại nhật ma thể.Lập tức Tả Mạc không chút do dự xuất ra một Dịch thú bài còn trống, thôi động đại nhật ma thể, phía sau hiện ra Minh Hư dực, bên trong nuỗi dưỡng thất tràn ngập cảm giác áp lực.

Toàn bộ linh thú bên trong thú trì nhất tề lui thành một đoàn, nơm nớp lo sợ.

Hai đồ hình trên râu của Song Tử điệp lay động, nó tựa hồ ý thức được cái gì nhưng cảm giác áp lực mãnh liệt từ đại nhật ma thể khiến nó hạ hai cánh xuống.Tả Mạc thấy thế, không chút do dự, cắt ngón tay xuất ra một giọt tiên huyết hướng Song Tử điệp đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết, trong miệng quát khẽ: “Thu!”

Hắc bạch hai cánh của Song Tử điệp run lên, không dám né tránh, giọt tiên huyết cùng pháp quyết kia vừa chạm vào hai cánh liền giống như giọt nước ngấm vào cát, nhanh chóng biến mất, trong chốc lát, hai cánh hắc bạch xuất hiện thêm một ấn kí huyết sắc hình trăng khuyết.

Song Tử điệp hoá thành một đạo quang mang hắc bạch tương giao đầu nhập vào trong Dịch thú bài.Bên ngoài Dịch thú bài xuất hiện hai đồ hình một đen một trắng, lưng tựa vào nhau mà đứng.

Mặt trái Dịch thú bài sáng lên bốn ngôi sai, Thuần Vu Thành và Tả Mạc nhất tề lộ ra vẻ vui vừng, con Song Tử điệp này là tứ phẩm linh điệp!“Ta nuôi dưỡng ra tứ phẩm linh điệp!

Ta nuôi dưỡng ra tứ phẩm linh điệp!”

Thuần Vu Thành mừng rỡ như điên thì thào tự nói.Nuôi dưỡng ra tứ phẩm linh điệp luôn là ước mơ của hắn.

Hắn xuất thân từ một môn phái nhỏ, mặc dù rất có thiên phú về mặt nuôi dưỡng nhưng so với những đệ tử của đại môn phái khác, tài nguyên hắn có được rất là hữu hạn.

Có thể nuôi dưỡng ra tứ phẩm linh điệp đã là cực hạn của hắn, đây cũng là mục tiêu mà hắn luôn nỗ lực.Mục tiêu mà hắn cho rằng cả đời mới thực hiện được thì giờ đây hắn đã làm được rồi.Hắn cảm giác như đang mơ, không thực chút nào.

Trong khi hắn mừng rỡ như điên không khỏi cảm thấy chút mờ mịt, mục tiêu cả đời cứ như vậy đã hoàn thành rồi.Nhìn Thành sư đệ mừng rõ như điên mà lại mờ mịt, Tả Mạc cười cười, hắn có thể lý giải được tâm tình của Thành sư đệ lúc này.

Đưa cho Thành sư đệ một quả ngọc giản, sau đó lặng yên rời khỏi nuôi dưỡng thất.Thuần Vu Thành kích động rất lâu, mới dần dần trở lại bình tĩnh, lúc này hắn mới phát hiện ra trên tay mình xuất hiện thêm một quả ngọc giản.Hắn vô ý thức mà kiểm tra nội dung bên trong, lập tức giống như bị sét đánh, ngây ngốc tại chỗ.Tả Mạc đi ra vận nô thuyền, đi tìm Bao Dịch, căn dặn hắn những thứ mà Thành sư đệ cần cái gì cũng không được thiếu.

Bao Dịch liên tục vâng dạ, trong lòng ầm thầm kêu mình may mắn, cho tới nay phàm những thứ gì mà Thuần Vu Thành yêu cầu hắn đều tận lực thoả mãn.

Hắn biết tuy rằng không hỏi tới việc của Thuần Vu Thành nhưng dù sao cũng là sư đệ của ông chủ, bây giờ nhìn lại bản thân tốt rồi.Tả Mạc kín đáo đưa cho Thuần Vu Thành ngọc giản bao hàm toàn bộ nội dung của thú trì.

Thành sư đệ đối với thú trì có mấy chỗ cải biến khiến hắn ý thức thiên phú nuôi dưỡng của sư đệ liền dứt khoát đem toàn bộ nội dung thú trì, tất cả đều cấp cho Thành sư đệ tìm hiểu.

Thành sư đệ bây giờ cần phải có một mục tiêu hoàn toàn mới.Hắn đem Song Tử điệp gọi ra, quan sát con linh điệp kì lạ này không khỏi cảm khái, chỉ có những người si mê như Thành sư đệ mới có thể bằng vào thú trì hoang dã mơ hồ không rõ lộ số nuôi dưỡng ra linh điệp kì lạ như thế này.Nhưng hắn ngay lập tức nhíu mày, Thành sư đệ nếu như muốn tiến thêm một bước thì phải đối mặt với một vấn đề - tu vi.

Tứ phẩm linh thú hơi có bất động thì Thành sư đệ khó mà áp chế được, Song Tử điệp là một ví dụ rất may mắn trong đó.Cũng là vấn đề tương tự còn có Công Tôn sư đệ.

Tả Mạc đối với lý giải chiến tướng càng ngày càng nhiều, cũng biết, chiến tướng cũng có một bộ tu luyện pháp quyết đặc biệt.

Sơ kì chiến tướng đối với tu vi yêu cầu không cao nhưng mà càng tinh thâm thì yêu cầu đối với tu vi càng cao hơn.Đây thật đúng là một vấn đề phải bận tâm rồi.Tả Mạc cau mày suy nghĩ hồn nhiên không chú ý tới động tác của Song Tử điệp.Chương 328 : Kiếm động kinh biếnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckBên trong kiếm động, Lâm Khiêm xem hết thư trong ngọc giản thở dài một tiếng: “Lỡ mất dịp tốt rồi, đáng tiếc, đáng tiếc.”

Vi Thắng ngẩng đầu nhìn lại không nói gì.

Ở kiếm động này một đoạn thời gian thật là buồn tẻ.

Không phải là do mỗi ngày trôi qua đều rất buồn chán, hắn là một kiếm tu, trải qua biết bao cực khổ, hoàn cảnh trước mắt không tính là gì.Nhưng khiến hắn cảm thấy không vui chính là không thể hoà hợp với nhóm người này.

Kì thật Lâm Khiêm đối với hắn có chút coi trọng, ngôn từ cũng tương đối khách sáo, lễ nghĩa cũng không có thiếu sót.

Đám tu giả thủ hạ của Lâm Khiêm cũng không có gây cho hắn chút phiền phức nào.

Nhưng loại biểu hiện này không phải lúc nào cũng lộ ra.Vi Thắng không ngốc, hắn sao không biết chứ?

Hắn cũng không thấy kì quái, vốn xuất thân là kiếm nô, lòng người nóng lạnh như nào hắn còn chưa thấy qua?

Chỉ là tâm lý hắn không thích thôi, càng làm hắn cảm thấy không vui chính là đầu mâu của Lâm Khiêm luôn luôn vô tình hay cố ý nhằm vào Tả Mạc sư đệ.Hắn thường ngày không phải người lắm mồm, sau khi đến kiếm động càng thêm trầm mặc.Lâm Khiêm đem ngọc giản đưa cho Vi Thắng.Vi Thắng có chút nghi hoặc mà đón nhận ngọc giản, nhìn qua.

Xem hết ngọc giản, sắc mặt Vi Thắng vẫn như thường nhưng trong lòng không khỏi dậy sóng.Dùng tên giả Kim Ô thành chủ tiêu diệt vài kim đan, tập hợp được mấy vạn tu giả…Đây là sư đệ sao?

Vi Thắng còn chưa tin lắm.

Trong ngọc giản, tướng mạo sư đệ biến hoá cực lớn nhưng thần thái cử chỉ toát ra Vi Thắng chỉ liếc mắt là nhận ra.

Công Tôn Sai và Thuần Vu Thành hai người, hắn cũng có biết.

Sau khi sư đệ bị điều đi đảo Hoang Mộc, Vi Thắng còn kiểm tra những người cùng đi với sư đệ nên đối với hai người này có chút ấn tượng.Sư đệ quả nhiên không hổ là sư đệ!Tâm tình Vi Thắng không khỏi vui sướng, biết được sư đệ còn sống mà lại sống rất tốt, hắn hài lòng vô cùng.

Mừng rỡ hiện rõ trong mắt hổ, không tự chủ toát lên mấy phần phấn chấn vui vẻ, sư đệ bây giờ đã lợi hại như vậy, bản thân là sư huynh như thế nào có thể lạc hậu được!Lâm Khiêm nhìn chằm chằm vào Vi Thắng, bỗng nhiên mở miệng: “Không biết bí kĩ song kim dực phía sau Tả Mạc là cái gì?

Có phải xuất phát từ quý môn?”

Vi Thắng hoắc mắt trầm giọng nói: “Tả sư đệ phúc duyên xưa nay thâm hậu, kì ngộ này không kì quái chút nào.”

Lâm Khiêm cảm thông mà nhìn Vi Thắng, lãnh đạm nói: “Thật không?

Tại hạ đã đọc qua không ít điển tích, trái lại cảm thấy đôi cánh phía sau lưng Tả Mạc có chút giống con đường với ma thể biến hoá.”

Vi Thắng không chút lay động: “Ồ, thật không?

Nhưng theo Vi mỗ biết, thần thông của thiện tu cũng có chút tương tự.

Tân sư thúc từng truyền thụ cho sư đệ Kim Cương Vi Ngôn, sư đệ thiên phú hơn người, luyện thành thần thông cũng không phải khó.”

Lâm Khiêm thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Vi huynh hà tất phải cùng ta tranh chấp?

Ta đã cho người chờ tại Phạm Hoa giới, Bùi chưởng môn cương trực công chính cũng cho phép tại hạ điều tra việc này, đến lúc đó kết quả như thế nào tự nhiên sẽ biết.”

Song quyền Vi Thắng bỗng dưng nắm chặt, hai mắt nén giận, tu giả xung quanh Lâm Khiêm mỗi người đều toả ra sát khí nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Vi Thắng.“Vi huynh không cần khẩn trương.

Nếu đúng là Tả Mạc tu vi thông thaàn, tại hạ chúc mừng ngay.

Dù cho Tả Mạc bị yêu ma cưỡng ép, tại hạ cũng sẽ đảm bảo tính mạng cho hắn.”

Lâm Khiêm ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm: “Tràng đại chiến giữa yêu mà và chúng ta, thế như nước với lửa, đã không có khả năng tránh được.

Vi huynh thiên phú hơn người, phải biết quý trọng bản thân đừng phụ sự mong đợi của quý chưởng môn.”

Dứt lời, hắn xoay người phân phó thuộc hạ: “Cả nhóm chuẩn bị một chút, ngày mai trở về.”

Vi Thắng nghe thấy vậy thì giật mình, trong đầu hắn hiện lên vài câu chuyện phiếm của đám tu giả.

Đám tu giả xung quanh lạnh lùng nhìn Vi Thắng sau đó từng người rời đi.Ở sâu trong kiếm động, Vi Thắng cô đơn độc hành, hai mắt nhìn xung quanh, tràn ngập lưu luyến.

Hắn biết rõ, bọn Lâm Khiêm muốn buông tha Thiên Nguyệt giới.

Câu chuyện phiếm của đám tu giả kia, hắn mơ hồ nghe thấy, bọn họ dự định đem giới hà thông giữa Thiên Nguyệt giới và Minh Đào giới phong kín lại, nghe nói tất cả cao thủ kim đan đều bị triệu tập để bày trận.Bọn họ không có ý định đoạt lại Thiên Nguyệt giới.Kiếm động âm trầm u ám lúc này bỗng trở nên dễ nhìn hơn, nghĩ đến sau này không thể quay về Thiên Nguyệt giới nữa, Vi Thắng trong lòng buồn bã.

Hắn lặng yên hướng sâu trong kiếm động đi tới, mười tám tầng kiếm động, năm đó hắn từng tầng từng tầng chém giết đi xuống, trong đó hung hiểm bây giờ vẫn còn nhớ như in.

Mấy vị sư huynh đệ ở Vô Không sơn như đang ở trước mắt.Nghĩ đến bây giờ nội môn tranh đấu gay gắt phức tạp, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng.

Một năm này, hắn chưa từng có chút tiến bộ, hắn biết rõ lí do.

Trong lòng hắn có quyết định, đợi lần này trở lại xem sự tình của Tả sư đệ có manh mối gì không, hắn sẽ đi vân du.

Hắn thầm nghĩ tu kiếm cho tốt, những sự tình kia hắn không muốn quản mà cũng không quản được.Không biết vì sao, hắn đối với sư đệ không chút lo lắng.

Nhớ tới Tả Mạc, hắn không khỏi nở nụ cười, sư đệ giảo hoạt, chỉ có ăn phải trái đắng mới có thể hiểu rõ được.

Trước đây nhưng kẻ có chủ ý với sư đệ, không phải đều bị sư đệ chiếm tiện nghi hay sao?Lâm Khiêm lai lịch bất phàm, năng lượng trong tay siêu phàm, Vi Thắng rất rõ nhưng Lâm Khiêm cho rằng chỉ có như thế mà muốn ăn được sư đệ thì hắn quá ngây thơ rồi.

Nghĩ đến điều này, Vi Thắng không khỏi cười mỉm.Về phần yêu ma mà Lâm Khiêm nói đến, Vi Thắng hơi xem thường.

Yêu ma và tu giả là tử địch, điều này hắn rất rõ.

Đối với yêu ma, hắn không có hảo cảm cũng không có quá nhiều ác cảm.

Mâu thuẫn giữa yêu ma và tu giả nói đến cùng cũng chỉ là tranh chấp tài nguyên.

Tu giả tu luyện cần có đại lượng tinh thạch, cần có pháp bảo, mấy thứ này từ đâu mà có?Các loại tài liệu đã thành hệ thống nhưng xa xa không thể thoả mãn được nhu cầu của các đại môn phái.

Khai hoang mở đất ở các giới mới chẳng bao giờ ngừng.

Mỗi một giới mới được phát hiện đều mang theo rất nhiều tiên huyết.Chiến tranh yêu ma tu giả, hắn chẳng có quan hệ.Những đại môn phái kia không phải là thứ gì tốt.

Hắn rất hoài niệm Vô Không Kiếm môn trước đây.Đi tới đi lui, bất giác hắn đã tới tầng thấp nhất.

Dọc đường âm sát còn chưa khôi phục nguyên khí, biết rõ Vi Thắng lợi hại cũng không dám tới gần.Tầng thấp nhất trống không, năm đó nơi này có một con âm sát cực kì lợi hai, hắn đánh đến trọng thương mới có thể giết chết nó.

Mắt hắn nhìn xuống mặt đất, dưới chân hắn là một tầng dày đặc gạch thanh đồng, mà chỗ thạch bích có một cái trường án thanh đồng, trên trường án thanh đồng có một hộp ngọc.

Vi Thắng lấy được bản Vô Không Kiếm Quyết hoàn chỉnh chính là lấy từ hộp ngọc đó.Tất cả trước mắt cùng lúc hắn ly khai trước đây không có chút biến hoá gì.Qua ngày mai, tất cả nơi này đều vĩnh viễn bị phong kín.Vi Thắng trong lòng cảm khái vô cùng, tay vuốt trường án thanh đồng truyền đến từng đợt lạnh lẽo.

Hắn bỗng nhiên nhận ra trong sự lạnh lẽo này có một cỗ khí tức yếu ớt!

Cỗ khí tức này cực kì yếu ớt, nếu như không phải hắn bây giờ so với lần trước vào kiếm động lợi hại hơn rất nhiều thì khó có thể phát hiện ra khí tức này.Cổ quái!Hắn nhất thời chấn định tinh thần, nhắm mắt tĩnh tâm, cỗ khí tức yếu ớt đến cực điểm này từng chút một rõ ràng hơn.Hắn mở mắt, song chỉ tay phải kiếm ý bắn ra, nhẹ nhàng ở trên trường án thanh đồng phủi đi vài cái, mặt ngoài trường án quang mang chớp động, lộ ra một hộp ngọc.Vi Thắng kinh hỉ, vội vàng mở hộp ngọc, chỉ thấy bên trong một quả ngọc giản và một miếng ngọc bội sứt mẻ.

Vi Thắng cẩn thận cầm lấy ngọc giản, lật lại xem, càng xem trong lòng hắn càng sợ.Bên trong ngọc giản là thần niệm của tổ sư bản môn trước lúc lâm chung lưu lại, nói ra lai lịch của ngọc bội này.

Ngọc bội này là pháp bảo mà lúc trẻ tuổi tổ sư vô ý có được, trên mặt lưu lại một cỗ khí tức đặc biết.

Vô Không Kiếm Quyết của bản môn là do sư tổ từ trong khí tức đó mà ngộ ra, điều này làm cho Vi Thắng cảm thấy kinh hoàng.Một cỗ khí tức đã có thể khiến sư tổ ngộ ra một bộ lục kiếm quyết, cỗ khí tức này cường hãn đến nỗi hắn không thể tưởng tượng nổi.Tổ sư cả đời đều tìm hiểu ngọc bội này, trước lúc lâm chung chỉ tiếc là bản thân không thể vạch trần đáp án.

Sư tổ liền đem khắc nó vào gạch thanh đồng, cỗ khí tức trên miếng ngọc bội mặc dù yếu nhưng rất tinh thuần, sâu không thể lường.

Sợ rằng có tai hoạ, tổ sư quyết định đem giấu nó đi, nếu như bản môn đệ tử hữu duyên có được thì chính là cơ duyên.Bỏ ngọc giản xuống, ánh mắt Vi Thắng nhìn lại miếng ngọc bội sứt mẻ kia, tim đập thình thịch.

Khí tức có thể khiến sư tổ cả đời tìm hiểu tuyệt đối không phải chuyện đùa.Hắn dè dặt cầm lấy ngọc bội, ngọc bội không chút thu hút, mẻ một góc, phong cách tạo hình cổ xưa.

Cầm trên tay, cỗ khí tức thần bí kia cảm thụ càng thêm rõ ràng.

Kiềm chế lòng hiếu kì mãnh liệt trong lòng, hắn không dám dụng tậm thần tìm hiểu cỗ khí tức yếu ớt kia.

Ngay cả tổ sư cả đời đều phải tìm hiểu tuyệt đối không phải là thứ tu vi như hắn có thể chống chọi được.Trân trọng vô cùng hắn đeo ngọc bội lên cổ, ánh mắt ngay lập tức nhìn lên gạch thanh đồng.

Hắn thầm vận tâm pháp Vô Không Kiếm Quyết, tay án lên trên một khối gạch thanh đồng, khối gạch này giống như không khí, dễ dàng bị bóc lên.Có gì đó!Mặt đất lộ ra một văn lộ kì dị, tinh thần Vi Thắng không khỏi rung lên, bóc từng khối gạch thanh đồng.Chỉ sau nửa khắc, gạch thanh đồng trên mặt đất đã bị bóc sạch, lộ ra mặt đất phía dưới.

Mặt đất trơn trượt như gương, một phù trận thật lớn xuất hiện dưới chân Vi Thắng.Đây là…Vi Thắng ánh mắt chớp động, tỉ mỉ mà nhìn phù trận dưới chân.

Nhưng phù văn quá mức phiền phức khiến hắn cảm thấy váng đầu hoa mắt, thầm nghĩ trong lòng nếu có Tả sư đệ ở đây thì tốt, với tạo nghệ phù trận của sư đệ khẳng định sẽ biết phù trận này dùng làm gì.Hắn không chú ý tới, ngọc bội đeo trên cổ hắn bỗng xuất hiện quang mang rất khó thấy.Khi quang mang trải rộng ra toàn bộ ngọc bội, Vi Thắng cảm thấy kinh sợ thì phù trận dưới chân bỗng sáng lên quang mang huyết sắc gai mắt khiến hắn không thể mở mắt được.Quang mang huyết sắc chói mắt hình thành nên một quang trụ, thẳng về phía trước.Vách động bằng nham thạch bị quang trụ trực tiếp hoá thành tro bụi.Kiếm động tầng đầu, Lâm Khiêm sắc mặt đại biến, thân hình bổ nhào ra ngoài, quang trụ huyết sắc từ lòng đất đâm ra, ngay sát thân thể hắn, vài tên tu giả không kịp phản ứng ngày cả kêu rên cũng không kịp trực tiếp biến thành tro bụi.Dư thế quang trụ chưa tuyệt, giống như bẻ gãy đột phá cấm chế của kiếm động, phá tan tầng nham thạch dày đặc, thẳng lên bầu trời.Mặt Lâm Khiêm cực khó coi, lúc này bất chấp hét lớn: “Đi!

Lập tức đi!”

Quang trụ huyết sắc bắn ra như một thanh huyết sắc cự kiếm, đâm thẳng lên trời!Yêu quân đóng quân tại Vô Không sơn không khỏi hoảng sợ khi nhìn thấy quang trụ to lớn vô cùng này.Mộc Hi phản ứng nhanh nhất, cực kì hoảng sợ, thần sắc căng thẳng: “Nhanh đi tra xét xem chuyện gì xảy ra!”

Kiếm động tầng thấp nhất, trống rỗng.Chương 329 : Thập PhẩmConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckSong Tử điệp chậm rãi vỗ cánh, huyền sát khí giống như cá voi hút nước cuồn cuồn không ngừng mà chìm vào trong cơ thể nó.

Mà đồ hình màu đen lơ lửng ở giữa râu nó từng chút một trở nên rõ ràng, đường viền lúc đầu không rõ giờ cũng trở nên tinh tế hơn.Tiểu nhân màu đen ở râu trên ước chừng cao ba tấc, hắc y tóc đen, khuôn mặt lãnh khốc, hai mắt hàm sát, hờ hững mà đứng.Đúng lúc Tả Mạc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tiểu nhân màu đen thành hình, không khỏi kinh ngạc vạn phần, con Song Tử điệp này quả nhiên không tầm thường!Tiểu hắc nhân nhìn Tả Mạc, không có chút ý tứ phản ứng chỉ thấy hắn bỗng nhiên hai tay giơ lên cao, tóc đen trên đầu dựng đứng lên, hai mắt yếu ớt sáng ngời, quát một tiếng: “Thu!”

Xung quanh Song Tử điệp đột nhiên nổi lên gió xoáy mãnh liệt, cát bay đá chạy.Ặc!

Tả Mạc hít vào một hơi lãnh khí, khiếp sợ vô cùng, trong linh nhãn chỉ thấy khắp trời huyền sát khí điên cuồng tràn vào hai tay đang giơ lên của tiểu hắc nhân.Động tĩnh do tiểu hắc nhân gây ra quá lớn khiến cho toàn bộ doanh địa đều bị kinh động, mọi người còn tưởng bị tập kích nhanh chóng bay lên trời.

Người thứ nhất phản ứng đi tới chính là Tạ Sơn, người thứ hai đi đến chính là Thúc Long, hắn đối với huyền sát khí cực kì mẫn cảm, lập tức nhận ra dị biến.Khi bọn hắn thần sắc khẩn trương chạy tới mới phát giác ra tác giả chính là một con hắc bạch linh điệp quái dị trước mặt Tả Mạc thì kinh ngạc vô cùng.Tả Mạc ngơ ngác nhìn tiểu hắc nhân, huyền sát khí trong phương viên năm dặm nhất tề bị xé động, trong linh nhãn thì thấy phương viên năm dặm huyền sát khí hình thành nên một vòng xoát màu đen hồng thật lớn, tâm của vòng xoát đó chính là tiểu hắc nhân không đủ ba tấc này.Tiểu hắc nhân thần sắc nghiêm túc, toàn tâm toàn ý mà thu nạp huyền sát khí.Toàn bộ quá trình diễn ra tròn một giờ, tiểu hắc nhân mới cảm thấy mĩ mãn ngừng lại, hắn so với lúc trước biến hoá rất rõ rết.

Tóc đen đầy đầu giờ đây đã thành một mảnh huyết hồng, giống như một ngọn lửa, con ngươi màu đen thâm thuý như bầu trời đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm lạnh lùng kiên nghị, giữa trán có chi khí khiến người ta ớn lạnh.Song Tử điệp đình chỉ hấp thu huyền sát khí, không khí xao động cũng dần bình ổn lại.Tả Mạc đang ngạc nhiên thì Song Tử điệp nhanh nhẹn bay đến trước mặt hắn, tiểu hắc nhân vung khuôn mặt nhỏ nhắn ớn lạnh hàm sát lên nhìn Tả Mạc, thanh âm giống như của một đứa bé: “Thỉnh chủ nhân ban tên!”

Hic, vật sống sao…Không thể ngờ, giống như gặp quỷ Tả Mạc liền tiến lại gần: “Ngươi là vật sống à?”

Tiểu hắc nhân trên mặt sát khí cứng đờ, khoé mắt nháy nháy, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống lại có chút không biết phải làm sao: “Đúng!”

“Ồ, có ý tứ…”

Tả Mạc hưng phấn vô cùng, bỗng dưng giơ tay phải lên, vươn ngón tay hiếu kì mà đâm đâm vào người tiểu hắc nhân: “Ồ, thật là mềm…” (mịa, làm mình nghĩ bậy )Trên mặt tiểu hắc nhân sát khí nổi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn dày đặc mây đen, thanh âm khó chịu: “Sĩ khả sát, bất khả nhục!” (kẻ sĩ có thể giết không thể làm nhục)Đáng tiếc, thanh âm giòn tan đem toàn bộ sát khí triệt tiêu mất.Nhưng Tả Mạc còn có chút ngượng ngùng mà thu hồi ngón tay, làm bộ làm tịch vuốt cằm: “Đặt tên sao…”

Mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời: “Chiêu Tài!

Tên này thế nào?

Đủ bá đạo chưa…”

Diện mục tiểu hắc nhân co quắp, cố nén lửa giận, nghiến răng nghiến lợi: “Sĩ khả sát, bất khả nhục…”

“Ồ, hay gọi người là Tinh Thạch?”

“Sĩ khả sát, bất khả nhục…”

Thanh âm giòn tan có chút lạc đi.“Tinh thạch ngươi cũng không thích?

Này không phải là thói quen tốt, ngươi phải bồi dưỡng một chút, tục ngữ có câu, có tinh thạch có thể sai khiến ma quỷ…

Ồ, Vạn Tài Quy Ngã, tên này thế nào…”

“Sĩ khả sát, bất khả nhục…”

Tiểu hắc nhân hữu khí vô lực phản kháng lại.“Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo?”

“Sĩ khả sát, bất khả nhục…”…Tạ Sơn và Thúc Long đồng cảm nhìn thoáng qua tiểu hắc nhân đang bị Tả Mạc giày vò, hai người liếc nhau rất nhanh biến đi.Tả Mạc cảm thấy rất hài lòng mà nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Thập Phẩm, không sai, vừa rồi tiểu hắc nhân chịu không nổi giày vò cuối cùng cũng đáp ứng với cái tên vô cùng quái dị - Thập Phẩm.“Thập Phẩm, ngươi đừng tưởng rằng cái tên này quá tục.”

Tả Mạc trầm giọng nghiêm mặt nói: “Thập Phẩm, đại biểu cho phẩm giai cao nhất, song tử điệp này bất quá mới chỉ vừa đạt ngũ phẩm.

Thập Phẩm, hàm ý tối cao cực mạnh!

Thiên hạ chí cường, thế nào, cái này không phải là điều người truy cầu sao?”

Thần tinh đang mệt đột nhiên trong mắt tiểu hắc nhân phun ra quang mang, hắn đứng thẳng người dậy, mặt đầy chiến ý, nghiêm nghị nói: “Tạ chủ nhân ban tên!”

Tả Mạc tâm lý vui vẻ, ồ, Thập Phẩm, thật là nhiều tinh thạch à…Thập Phẩm chỉ cao ba tấc nhưng phẩm giai đã đạt tới ngũ giai, ngũ phẩm linh thú đã có hư tráo, hư tráo của Thập Phẩm rất kì lạ, lại có mấy phần khí tức của huyền sát khí.

Tả Mạc trước giờ chưa từng nghe nói qua huyền sát khí nhưng mà đặc tính của huyền sát khí thì có thể lý giải được mấy phần.Đối với bọn Thúc Long mà nói, huyền sát khí là vật đại bổ, nhưng đối với tu giả mà nói, huyền sát khí không khác gì kịch độc.

Huyền sats khí đa số sinh sôi tại chiến trường thảm liệt, hung lệ vô cùng, chí hung chí âm, vừa gặp vật liền phá hỏng, tuyệt đối không bỏ qua.Ngũ phẩm linh thú, thực lực có thể so sánh với kim đan mà điểm then chốt chính là Thập Phẩm tràn ngập linh tính.

Nhưng hễ là linh thú, pháp bảo, linh tính càng đủ càng chứng tỏ khả năng phát triển của nó vô cùng lớn.Điều Thập Phẩm mạnh nhất chính là khả năng học tập pháp quyết, Tả Mạc chưa từng nghe qua điều này, hắn lập tức đem “khổ vệ” dạy cho Thập Phẩm.

“Khổ vệ” có thể thu nạp huyền sát khí chính là thích hợp để Thập Phẩm tu luyện.

Trong lòng Tả Mạc có suy nghĩ đen tối, phải kiếm được từ Bồ yêu và mộ bia kia một bộ ma công lợi hại hơn.Tuy rằng trước mặt thực lực của Thập Phẩm không tính là mạnh nhưng Tả Mạc đối với Thập Phẩm thời gian tới tràn ngập mong đợi.Nhất thời dừng lại, đội ngũ lại một lần nữa xuất động.Cổ chiến trường vết tích chằng chịt, trải qua năm tháng mai một, nhưng vết tích này trở nên mơ hồ không rõ.Liên tiếp đi hơn mười ngay, cảnh sắc xung quanh vẫn y nguyên không có biến hoá gì, bọn họ không phát hiện bất cứ thứ gì.

Cổ chiến trường này lớn đến nỗi người ta không thể tưởng tượng nổi.Song Tử điệp nhanh nhẹn bay lượn, Thập Phẩm khoanh chân ngồi ở trên râu đen, đau khổ tu luyện, tiến bộ của hắn khiến Vệ Doanh trên dưới cảm thấy hổ thẹn, chỉ cần mười ngày hắn đã có thể sinh ra hắc giáp hơn nữa thu phát tuỳ ý, không giống như bọn Thúc Long vô pháp thu hồi hắc giáp.Thập Phẩm là kẻ tu luyện cuồng nhân, không, phải gọi là tuy luyện thú cuồng, hắn không thích tiến vào Dịch thú bài, cả ngày ngồi ở trên râu, không chút nhúc nhích chỉ biết tu luyện.

Tháp nhỏ tiểu hoả mấy người đối với Thập Phẩm tràn ngập hiếu kì, thỉnh thoảng lại tới gần nhìn một cái nhưng Thập Phẩm căn bản không để ý tới.Nói ra cũng thật kì quái, mọi người ở Chu Tước doanh đa số đều ở bên trong vận nô thuyền, huyền sát khí nồng nặc đối với bọn họ tương đối bất lợi, sở dĩ Tả Mạc phải bày phù trận trên vận nô thuyền chính là để đề phòng huyền sát khí ăn mòn mọi người.

Nhưng mà đám chim ngốc mấy đứa lại không hề có phản ứng với huyền sát khí.

Tháp nhỏ tiểu hoả tinh lực dư thừa nhất, mỗi ngày đều chơi đùa như điên.

Tiểu hắc lại rất thèm ngủ, một ngày bỏ ra hơn nửa thời gian nằm ngủ ở trên đầu Ác Quỷ.Khiến cho Tả Mạc không thể lý giải được là Ác Quỷ đối với huyền sát khí cũng không có chút phản ứng nào.Thần sắc Ác Quỷ so với trước kia tốt hơn không ít, nhìn qua nhiều thêm vài phần sinh khí.

Tả Mạc sau khi kiểm tra mới phát hiện không biết từ lúc nào bên trong cơ thể Ác Quỷ lại có một tia lực lượng tử sắc kì dị.

Lực lượng của tia tử sắc này cực kì yếu ớt nhưng mà đối với cơ thể bất kham của Ác Quỷ lại rất trân quý.Tình huống của Ác Quỷ chuyển biến tốt khiến tâm tính Tả Mạc cũng tốt hơn không ít.Nhưng trong lòng Tả Mạc vẫn y nguyên sầu lo, liên tiếp hơn mười ngày, bọn họ không có phát hiện bất cứ thứ gì, không có gặp sinh mệnh nào, không nhìn thấy một cây cỏ, cổ chiến trường hoang vắng này khiến người ta tuyệt vọng.

Không có gì có thể so sánh với trống trải cô đơn, hư vô hoang vắng càng làm cho mọi người cảm thấy tuyệt vọng, dù gặp phải nguy hiểm gì, gặp phải yêu thú gì thì so với trước mắt còn tốt hơn.Nếu còn tiếp tục như vậy, qua một đoạn thời gian nữa mọi người đều điên lên mất.Lẽ nào bọn họ thực sự đi đến một nơi trống trải giống như tử địa?Bỗng nhiên, Tả Mạc cảm thấy dưới chân bị kiềm hãm, ánh mắt hắn lộ ra vẻ kinh hỉ.Nước...

Trong không khí có hơi nước...Hắn bỗng dưng nhắm mắt lại, tay phải vươn ra, ngón tay nhẹ nhàng thôi động “Tiểu Vân Vũ Quyết”!Qua mười giây, mây trắng nhàn nhạt cỡ nắm tay trẻ con phiêu phù trên tay Tả Mạc.Lần này, không riêng gì Tả Mạc, ánh mặt mọi người đều lộ vẻ mừng rỡ như điên.

Nước trong không khí nơi đây so với địa phương trước đây mười ngày bọn họ đi qua nhiều hơn.

Có nước, vậy là có sinh mệnh.Ngươi sợ nhất không phải là cực khổ mà là không nhìn thấy hi vọng.Sĩ khí đại chấn, đội ngũ tăng tốc độ.

Trong không khí huyền sát khí càng thêm đậm đặc, Tả Mạc càng thêm cẩn thận, căn cứ vào lời của Bồ yêu, phương hướng bọn họ đang đi chính là trung tâm của chiến trường.Lại đi được năm ngày, mọi người trông thấy chỗ nước trũng thứ nhất.

Chỗ nước trũng ít ỏi nhưng đối với đoàn người mà nói lại giống như trời hạn gặp mưa.Nhưng đúng lúc này, đội ngũ không thể không dừng lại, bởi vì Thúc Long sắp đột phá.Huyền sát khí đối với kẻ tu luyện ma công “khổ vệ” như Thúc Long chính là bổ phẩm, tiến cảnh thần tốc làm người khác nghẹn họng nhìn trân trối.

Những người khác của Vệ Doanh cũng tiến cảnh thần tốc nhưng không ai vượt lên trên Thúc Long.Trong doanh địa bầu không khí tương đối khẩn trương, Thúc Long lần này nếu có thể đột phá thành công đối với bọn họ mà nói là sự kiện không thể tốt hơn.Ba gã Kim Giáp vệ đứng thành hình quạt, kim sắc lân giáp chói mắt bây giờ phủ đầy hoa văn lộ màu đen, nhìn qua có chút đáng sợ.

Hoa văn màu đen trên kim giáp là trong khoảng thời gian này Kim Giáp vệ hấp thu huyền sát khí mà thành, theo lời Bồ yêu nói, đây là bởi do tài liệu luyện chế Kim Giáp vệ có Thương long cốt mà thành.Bồ yêu còn nói, nếu như vận khí tốt, nói không chừng ba gã Kim Giáp vệ còn có thể thăng giai.Nhưng Tả Mạc bây giờ quan tâm không phải là Kim Giáp vệ mà là vấn đề khác.“Bồ, có pháp quyết gì có thể khiến tu giả không bị huyền sát khí ăn mòn không?

Hoặc là có thể hoá giải huyền sát khí?

Không cần phải loại luyện từ đầu.”

Tả Mạc trơ mặt ra hỏi.Bồ yêu liếc nhìn hắn, thanh âm vang vọng nói: “Pháp quyết tự nhiên là có.”

Tả Mạc chà xát tay, âm thanh đen tối nói: “Có thể cho ta một phần được không?”

“Ngươi lấy cái gì đổi?”

Bồ yêu nhíu mày hỏi.Trong lòng Tả Mạc thầm mắng, cái tên nhân yêu chết tiệt này, thái độ chợt lạnh chợt nóng, biến đổi thất thường thực sự làm người ta sinh hận.Nhưng hắn cũng biết rõ, lần này Bồ yêu tuyệt đối sẽ không cho hắn, không làm thịt ư, quên đi.

Tả Mạc cắn răng nói: “Nói đi, ngươi muốn gì?”

Huyết đồng hẹp dài của Bồ yêu khẽ nhíu, cười nham hiểm.Chương 330 : Thúc Long hắc kíchConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Năm đó, ta tại yêu giới có tên hiệu là…”

Bồ yêu nói được nửa, ý thức được điều gì đó lập tức đổi đề tài: “Ồ, sự tình năm đó không cần phải nhắc lại.

Đám thủ hạ của người tính cách không tồi nhưng thiên phú không được tốt cho lắm.”

Bồ yêu vẻ mặt không biết làm sao, Tả Mạc biết rõ hắn còn nói nữa nên không chen ngang.“Gần nhất đại nhật ma thể của người có sáu loại biến hóa, yêu thuật hoang phế rất nhiều, phù trận học cũng không có chút tiến bộ nào.”

Bồ yêu sắc mặt trầm xuống: “Hừ, tiện nghi đều để tên kia chiếm mất.”

Tả Mạc biết rõ lời Bồ yêu nói đến chính là mộ bia, hai mắt khẽ đảo: “Không cần nói ta sao không tu luyện yêu thuật, ai bảo Tiểu Thiên Diệp Thủ của người không lợi hại bằng đại nhật ma thể, ngươi chung quy không thể đem mạng ta quăng đi được.”

Bồ yêu cứng họng, đại nhật ma thể bá đạo tuyệt luân, cương mãnh vô song, ở giai đoạn này có thể tìm được yêu thuật nào sánh ngang cùng nó thật không phải chuyện dễ dàng.

Hắn biết vài loại tu luyện cực kì hà khắc.

Kì thực đại nhật ma thể tiến giai cực khó nhưng Tả Mạc tỉnh tỉnh mê mê mà lại tu luyện thành là ngoài ý nghĩ của Bồ yêu.Lẽ nào kiếp trước của Tả Mạc là tu ma?Bồ yêu trong lòng càng thêm khó chịu.“Hắc, cái này ta không thể quản.”

Bồ yêu cười nhạt: “Ngươi không phải muốn pháp quyết sao?

Không vấn đề gì.

Đây, đây là mục lục tiểu yêu thuạt, rất đơn giản thôi, năm trăm loại, ngươi chừng nào có thể tu thành lúc đó ta sẽ cho ngươi một thiên pháp quyết.”

Nói xong vất cho Tả Mạc một quả ngọc giản, hoàn toàn không để ý đến Tả Mạc đang trợn mắt há mồm mà biến đi mất.Thằng này điên rồi!Qua nửa ngày, Tả Mạc mới có ý niệm trở lại, đó là Bồ yêu điên rồi.

Ngay lập tức vừa cáu vừa giận, tên này không để ý xem đang ở địa phương nguy hiểm như thế nào còn nhàn rỗi phân tranh cao thấp cùng mộ bia chứ?“Bồ!

Ngươi đi ra đây cho ta!”

“Peđê, anh nói cho ngươi biết, ngươi không muốn sống cũng không nên kéo anh xuống nước chứ!”…Bất luận Tả Mạc chửi rủa như thế nào Bồ yêu cũng không có chút phản ứng.

Sau khi chửi bậy xong, Tả Mạc mệt mỏi đặt mông ngồi xuống.

Nhìn lướt qua ngọc giản, vẻ mặt hắn nhất thời biến thành một trái khổ qua.Trước đây phát sầu vì pháp quyết quá ít, không nghĩ tới bản thân lại có một ngày bởi vì pháp quyết tu luyện yêu thuật quá nhiều mà phát sầu.Sáu loại biến hoá của đại nhật ma thể uy lực vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn, làm hắn rất yêu thích.

Tuyệt kĩ bảo mệnh như thế hắn tự nhiên mỗi ngày đều khổ luyện không ngừng.

Sáu loại biến hoá tuy rằng không nhieèu nhưng mỗi loại biến hoá đều là bác đại tinh thâm, muốn tu luyện tới nhuần nhuyễn cũng không phải là chuyện dễ.Hắn vừa mới thành thạo biến hoá thứ hai của “kim ô túc”, ở thời điểm mấu chốt Bồ yêu lại làm như vậy không khiến Tả Mạc cảm thấy giận dữ sao được?Nếu có thể đem sáu loại biến hoá tu luyện thông suốt, thực lực của Tả Mạc đủ để “hấp” bất cứ kim đan tam trọng thiên nào!Tả Mạc đột nhiên chửi ầm lên làm những người khác trông thấy sững sờ tại chỗ, mặt không hiểu vì sao.Cả người Thúc Long được bao bọc trong nồng đậm hắc khí, trong ba ngày qua, hắn giống như một tảng đá bị khối hắc khí bao vây, toàn thân không nhúc nhích.

Toàn bộ Vệ Doanh như lâm đại địch, Thúc Long trở thành người đầu tiên trong bọn đột phá tác động lên toàn bộ Vệ Doanh.Hắc khí bốc lên giống như vô số con hắc xà đang quay cuồng.Trong hắc khí dày đặc như mực bỗng nhiên sáng lên hai luồng hồng quang đáng sợ, giống như ánh mắt của dã thú thèm máu, rõ ràng là con mắt của Thúc Long.“Binh!”

Thúc Long tay trái đặt ở trước ngực, tay phải hư án, bày ra một tư thế quái dị, trong miệng bỗng dưng phát ra tiếng hô trầm thấp khàn khàn.Hắc khí quanh người giống như nhận được kích thích bắt đầu điên cuồng hướng giữa hai tay hắn mà lao đến.

Từng cỗ hắc khí dày đặc đen xì giống như một con mãng xà màu đen quấn lấy cánh tay hắn mà trườn đi.Trong chớp mắt, hắc khí giữa hai tay dày đặc như hoá thực.Hắc khí như mực lỏng, từng giọt lớn hướng phía dưới chảy xuống, hình thành nên một dòng nhỏ dài chừng một trượng màu đen.Hắc khí quanh thân Thúc Long không ngừng hướng dòng nhỏ màu đen này lao tới.

Trong ánh mắt màu hồng đáng sợ kia toát lên vẻ thống khổ.

Bỗng nhiên, hắc khí quanh thân Thúc Long run lên, có xu thế tán đi khiến người xung quanh lo sợ.

Nhưng quang mang lại thịnh trong cặp mắt hồng kia, hắc khí có chút bất ổn giống như bị một cỗ hấp lực cường đại hấp dẫn, lập tức ổn định trở lại, mọi người xung quanh thả lỏng một chút.Giữa hai tay, dòng chảy màu đen không ngừng lưu động, càng chảy càng nồng nặc, dính sền sệt, tốc độ lưu động ngày càng chậm.Ngay cả Tả Mạc cũng không để ý tất cả mà chạy tới, những người khác càng không dám nháy mắt, bọn họ đều biết binh khí của Thúc Long sắp thành hình.Bỗng nhiên, dòng màu đen hắc khí đại thịnh, cùng lúc đó, quang mang trong mắt Thúc Long đại thịnh, hai tay đang nắm hờ đột nhiên dụng lực.Ba!Hai bàn tay to như hai cái kìm sắt, mạnh mẽ mà cầm vào dòng chảy màu đen.Quanh thân dòng chảy màu đen tán ra từng sợi hắc khí, dưới một kích khói mất sương tan, tiêu biến vô hình, một thanh trường kích màu đen hiện ra trước mắt mọi người.

Tê, hắc khí xung quanh Thúc Long nhất tề chui vào trong cơ thể hắn lộ ra hắc giáp.“Thúc Long may mắn không làm nhục mệnh!”

Thúc Long cố nén sự kích động trong lòng đến trước mặt Tả Mạc khom người thi lễ.Sau khi tiến giai Thúc Long toả ra uy nghiêm nhàn nhạt, thực lực rõ ràng tăng lên một tầng.“Tốt tốt tốt!”

Tả Mạc hài lòng vô cùng, một mặt cảm thấy hài lòng vì Thúc Long đột phá, về phương diện khác, Thúc Long đột phá thành công đối với sĩ khí có sự cổ vũ rất lớn.Ánh mắt Tả Mạc rất nhanh nhìn vào thanh trường kích trên tay của Thúc Long, trường kích dài chừng một trượng, đỉnh một đầu móc một đầu nhọn, phong cách cổ xưa, thân kích to bằng quả trứng ngỗng, trơn trượt tinh tế, cảm giác tốt.

Mũi kích có một chút hồng sắc yêu dị, nhìn cái đó như răng nanh dính máu của một mãnh thú.

Sát ý dày đặc từ trên thân toả ra, xa xa nhìn lại không hơn không kém một kiện hung binh.Lần này đột phá, Thúc Long không chỉ có thêm một cái hắc kích, hắc giáp bao phủ toàn thân hắn biến hoá không ít.

Nguyên bẩn từng phiến giáp màu đen rất nặng giờ đã mỏng đi rất nhiều, màu đen càng thêm tinh thuần, lúc trước cảm giác vụng về nặng nề trái lại giờ cảm thấy linh hoạt hơn rất nhiều.Những người khác của Vệ Doanh sớm đã không kiềm chế được như ong vỡ tổ tràn tới đây.Tả Mạc thấy thế liền cười lớn mà vọt sang bên.Xa xa Lôi Bằng nhìn thấy sự sung sướng của Vệ Doanh lẩm bẩm nói: “Bọn Thúc Long thật là tà môn ngay cả huyền sát khí cũng thể dùng được.

Bọn ta thật không may, mỗi ngày đều đứng ở trên thuyền khó chịu chết mất.”

Giữa ngón tay của Niên Lục từng đoán kiếm liên thanh bạch sắc sinh diệt không ngừng, biến ảo bất định, hắn không ngẩng đầu lên nói: “Ngươi có khí lực để đi oán người ta không bằng dùng nó để tâm vào tu luyện đao quyết đi.”

Trên mặt Lôi Bằng càng thêm phiền muộn: “Tu luyện cái rắm!

Ta không giống ngươi, ta nếu tu luyện đao quyết kia thì thuyền này tan rồi.”

Kiếm quyết của Niên Lục không thiếu những kiếm chiêu khéo léo nhưng đao quyết của Lôi Bằng thì không thể thi triển ở đây được.

Một khi chạy ra vận nô thuyền, dưới sự ăn mòn của huyền sát khí, không những nguy hiểm hơn nữa tốc độ tiêu hao linh lực hơn xa bình thường, hắn luyện không được mấy chiêu thì đã hao hết linh lực rồi.Ma Phàm trùng hợp đi qua hai người, nghe thấy vậy thì dừng lại nhìn chằm chằm vào Lôi Bằng.Lôi Bằng lúc đầu không để ý nhưng bị nhìn chằm chằm nửa ngay lại thấy Ma Phàm không nói lời nào có chút không tự nhiên nói: “Ma Phàm, sao nhìn ta như vậy?”

Ma Phàm suy nghĩ một chút nói: “Đao quyết của ngươi đích xác đi theo con đường cương mãnh nhưng nếu người có thể khiến nó thêm tính biến hoá uy lực tất sẽ tăng tiến thêm một tầng.”

Lôi Bằng sửng sốt, nhất thời trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn nhìn như hào sảng nhưng không phải là người ngốc, kẻ ngốc sao có thể lĩnh hội đao ý.

Lời của Ma Phàm lập tức khiến hắn rơi vào trầm tư.Ma Phàm nói xong chuẩn bị ly khai liền bị vẻ Niên Lục giữ lại, lấy lòng nói: “Đầu lĩnh, ngươi sao bên trọng bên khinh vậy?

Ta cũng là phó thủ của ngươi mà!

Chỉ điểm vài câu đi!”

Ma Phàm dở khóc dở cười, hai tên phó thủ này, Lôi Bằng tính khí táo bạo nhưng hay nói nhảm, Niên Lục tính khí ôn hoà nhưng huênh hoang bốc phét.

Hắn suy nghĩ chút: “Thanh Liên Kiếm Quyết của ngươi biến hoá phiền phức, nếu như muốn tiến thêm một bước không nên trầm mê vào biến hoá, phải biến phức tạp thành đơn giản, kiếm ý tuỳ tâm.”

“Kiếm ý tuỳ tâm…”

Niên Lục thì thào tự nói, nhất thời thất thần.Ma Phàm lặng yên ly khai nhưng hắn cũng nhìn thoáng qua bên ngoài thuyền, trong lòng có chút phiền muộn.

Tạ Sơn tu thành kim đan đối với hắn có kích thích khá lớn, bản thân hắn tu kiếm thiên phú xuất sắc, nếu chuyên tâm tiến cảnh khá nhanh, nhất là trên phương diện cảnh giới kiếm ý.

Lúc này giới hạn duy nhất của hắn chính là tu vi.Nhưng nào nghĩ đến, đột nhiên rơi vào địa phương quỷ quái như này, không những linh khí thưa thớt vô cùng, còn có huyền sát khí như đòi mạng, ngay cả Tiểu Sơn giới cũng không bằng.

Tiểu Sơn giới tuy rằng linh khí thưa thớt nhưng có tinh thạch trong tay.

Nhưng hôm nay trong tay có linh thạch nhưng căn bản không ai dám dùng linh thạch để tu luyện, ai biết được sẽ phải ở địa phương này bao lâu?

Nếu như gặp phải nguy hiểm, những linh thạch này có thể cứu mạng đó!Kẹt tại vấn đề mấu chốt này khiến tâm tình của hắn không tốt chút nào.

Nhưng rốt cuộc tâm tính của hắn so với Lôi Bằng Niên Lục còn trầm ổn hơn, có thể khắc chế được.Tả Mạc cầm trong tay mục lục tiểu yêu thuật mà đờ đẫn ra.

Tiểu yêu thuật là cách gọi biệt xưng của yêu thuật cơ sở, không phải cái gì cao thâm, mỗi một vị yêu bắt buộc phải biết.

Xem qua, Tả Mạc phát hiện những yêu thuật này tu luyện cũng không khó.

Hắn không lập tức tu luyện ngay mà suy nghĩ tới mục đích của Bồ yêu.Bồ yêu tuỳ tâm sở dục, biến hoá bất định, Tả Mạc đã sớm lĩnh giáo vô số lần nhưng lần này hắn có một loại cảm giác mãnh liệt – chỉ sợ đây mới là bắt đầu.Đây mới là điều khiến Tả Mạc đau đầu nhất.Hắn không biết Bồ yêu thần kinh bị sao nhưng nhìn qua, thái độ của tên này rất kiên quyết.

Sau một loạt sự tình như thế tất sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện đại nhật ma thể sáu loại biến hoá của hắn, trước mắt sáu loại biến hoá mới là căn bản để giữ mạng à!Tả Mạc đau đầu mà xoa trán, phải nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên mới được.Đột nhiên, Tả Mạc nhớ tới việc Bồ yêu bắt hắn nghiên cứu ma văn, trong lòng khẽ động, lẽ nào đây mới là nguyên nhân mà Bồ yêu lưu tâm tới?

Hắn nhớ rất rõ, lúc đó Bồ yêu đối với phù trận rất lưu tâm.

Sau đó tuy rằng bồi bổ bằng kim đan, Bồ yêu bề ngoài khôi phục không ít nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận lại, chỉ cần kim đan là có thể khỏi hẳn Bồ yêu tuyệt đối sẽ không khẩn trương như vậy!Chẳng nhẽ là phù trận học?

Tả Mạc không xác định được.Sau khi đột phá Tiểu Sơn giới, một loạt sự cố khiến Tả Mạc trở tay không kịp, cũng không có thời gian mà tĩnh tâm nghiên cứu phù trận học.

Giá trị của phù trận, Tả Mạc biết rất rõ.

Nếu như bỏ đi thì thật đáng tiếc nhưng trước mắt hắn không có quá nhiều thời gian, không thể làm được gì.Suy nghĩ một lúc lâu, mục đích của Bồ yêu Tả Mạc còn chưa nhìn thấy rõ nhưng hắn vẫn quyết định trọng khai mở phù trận để nghiên cứu.Lúc này đây, hắn quyết định tới một đại trận.Chương 331 : Truyền thụConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc khoanh chân ngồi, tỉ mỉ nhớ lại hiểu biết của bản thân.Phù trận, luyện khí, khống hoả, luyện đân, vân vân hắn đều nghĩ lướt qua, từ trước tới nay hình thành nên nhận thức của bản thân hắn.

Nhưng hắn chưa từng tổng kết hệ thống sở học của mình.

Hiện tại tĩnh hạ tâm tới, lại ngoài ý muốn phát hiện bản thân học tập cực kì lung tung, tuyệt đại đa số không thành hệ thống.Nên làm như thế nào?

Hắn cau mày vắt óc suy nghĩ.Vệ Thành Bân nghiêm túc xem lại ngọc giản trong tay, từ khi rời đi khỏi Tiểu Sơn giới, Kim Ô doanh trên dưới nhàn rỗi, không có nhiệm vụ gì.

Mỗi người đều có thể nghiên cứu thứ mình cảm thấy hứng thú, có người thì say mê cùng nhau trao đổi.

Bây giờ bầu không khí ở Kim Ô doanh thật tốt, mọi người cùng nhau trải qua hoạn nan, tình cảm sâu đậm, suy nghĩ về bè phái sớm đã vất đi hết.

Như Tôn Bảo Cát Vĩ hai vị đại sư phụ, không có giờ giấc dạy cụ thể, Vệ Thành Bân được hưởng lợi không ít.Chỉ tiếc, khoảng thời gian này tu luyện không được.

Đại nhân đối với bọn họ đưa ra rất nhiều ngọc giản, bên trong không hề ít tâm pháp tứ phẩm dành cho tu giả sản xuất.

Đoàn người vốn đã tràn ngập nhiệt huyết, dự định nỗ lực mà tu luyện để sớm có ngày tiến nhập kim đan.

Ai nghĩ đến lại tới địa phương quái quỉ này, ngay cả tu luyện cũng không được.

Đoàn người chỉ có thể đem tâm trí để trên ngọc giản, an tâm nghiên cứu.“Thành Bân!”

Một gã nam tử cúi đầu về trước tiến đến.Tên nam tử này gọi là Vạn Thiên, tướng mạo rất xấu nhưng là một tay khống hoả cực giỏi, xuất thần nhập hoá, có một không hai toàn bộ doanh, ngay cả hai vụ đại sư Tôn Bảo Cát Vĩ cũng khen không dứt lời.“Ngươi lại có ý tưởng biến thái gì hả?”

Vệ Thành Bân bất đắc dĩ mà bỏ ngọc giản trong tay xuống.“Hắc hắc.”

Vạn Thiên cười hắc hắc, nói nhỏ: “Ta đang nghĩ muốn lấy chút huyền sát khí về để tìm hiểu.”

“Huyền sát khí?”

Vệ Thành Bân trong lòng cả kinh, nghiêm mặt nói: “Lão Vạn, ngươi đừng làm bậy.

Huyền sát khí ngoan lệ vô cùng, trước mắt không phải là thứ tu vi chúng ta có thể chống chọi được!”

“Điều này ta tự nhiên sẽ tránh.”

Vạn Thiên cũng biết rõ lợi hại: “Ta chỉ muốn lấy một tia nhỏ, nhìn xem huyền sát khí này đến tột cùng có thần diệu gì.

Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, huyền sát khí về sau chúng ta làm sao có thể gặp được nữa.”

Vệ Thành Bân trong lòng rất kích động, nói không hiếu kì là giả, nhưng hắn tính tình rất cẩn thận, suy nghĩ một chút nói: “Này phỏng chừng phải nhờ hai vị đại sự phụ xuất thủ mới được.”

“Đúng vậy đúng vậy.

Đại sư phụ xưa nay coi trọng ngươi, nếu như ngươi đi nói tuyệt đối không thành vấn đề.”

Vạn Thiên cực kì hân hoan, vội vàng nói.Đúng lúc này, bỗng nhiên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Tôn Bảo sư phụ: “Mọi người, lập tức tới Kim Ô đường!”

Vệ Thành Bân cùng Vạn Thiên liếc nhau có chút kinh ngạc, Tôn Bảo đại sư phụ thanh âm mơ hồ có chút kích động.Kim Ô đường chính là gian phòng đầu ở vận nô thuyền này, được cải tạo thành chỗ cho hai vị đại sư phụ giảng bài.

Hai người chạy tới nới thì Kim Ô đường đã chật ních người, hai vị đại sư phụ ngồi ở đầu, thần sắc khó nén được sự hưng phấn.Sau khi tất cả mọi người đều đến đông đủ, Tôn Bảo đại sư phụ chậm rãi nhìn quét qua mọi người, hít một hơi thật sâu, lúc này mới mở miệng trầm giọng nói: “Hiện tại, đại nhân cho chúng ta một quả ngọc giản.

Bên trong ghi chép sở học sở ngộ của đại nhân, bao quát Kim Ô đại trận, cách luyện chế âm hoả châu, hoả chỉ pháp, phù chiến lầu canh phù văn thiên, tuyên thể phù văn vân vân…”

Oanh, phía dưới tựa như vỡ tổ, có người mặt dại đi, có người nói năng linh tinh, có người thở hồng hộc, những tên gọi mà đại sư phụ vừa tuôn ra đối với bọn họ có đả kích rất lớn.Vệ Thành Bân cùng Vạn Thiên hai người há hốc mồm, ngây ngốc tại chỗ.Vệ Thành Bân chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, đây là sự thật chăng…

Đây là sự thật chăng…Mỗi cái tên đều là một môn tuyệt học, một môn tuyệt học không có khả năng dễ dàng truyền thụ cho người khác!

Như Kim Ô đại trân có thể tụ ánh sáng mà thành Kim Ô hảo.

Nếu như có môn phái nào biết rõ trong tay ngươi có trận này sẽ làm tất cả để cướp đoạt nó.Trên mặt mỗi người đều là vẻ mừng rỡ như điên, nhưng dần dần mọi người cũng giảm bớt đi, dần trở nên ngưng trọng hơn.Toàn bộ Kim Ô đường lặng ngắt như tờ, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ ngưng trọng.

Bởi vì ngọc giản này giống như một toà núi cao đặt ở trong lòng mọi người!Đại sư phụ Cát Vĩ xưa nay vẫn ôn hoà lúc này sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị ngưng trọng, vừa mở miệng ngữ khí nghiêm túc: “Các ngươi đều biết rõ giá trị của ngọc giản này, không cần ta phải nhiều lời.

Đại nhân dắt chúng ta ly khai khỏi Tiểu Sơn giới, không rời không vứt bỏ, bây giờ đem những tuyệt học trấn phái này truyền thụ cho chúng ta, ta hỏi một chút, có môn nào có thể làm như vậy không?”

Không ai nói chuyện.

Không sai, môn phái nào sẽ làm như vậy chứ?

Không có môn phái nào có thể, bọn họ đều đã trải qua các đại môn phái, những tuyệt học trấn phái như này ngoại trừ hạch tâm đệ tử những người khác dù có cống hiến nhiều như thế nào cũng không thể thu được.Cát Vĩ đại sư phụ nói sơ sơ mấy câu liền nói ra tâm lý nặng nề trong lòng mọi người.“Cho nên” Cát Vĩ đại sư phụ ngữ khí trùng điệp dừng lại, ánh mắt lấp loé như điện đảo qua mọi người: “Ta cùng với Tôn Bảo sư phụ đã cùng thương nghị.

Người muốn học tập học giản này cần trước hết lập lục tâm thệ, Kim Ô doanh chúng ta từ nay về sai tự thành nhất phái trung thành với đại nhân!”

Tả Mạc không biết hành động lần này của hắn gây ra hiệu quả gì.Hao hết vô số tâm thần, sau khi mân mê quả ngọc giản kia hắn liền điên cuồng tu luyện.

Nhưng làm Bồ yêu cảm thấy khó chịu chính là Tả Mạc không chỉ tu luyện tiểu yêu thuật mà còn đồng thời tu luyện đại nhật ma thể sáu loại biến hoá.Lẽ nào biện pháp này vô dụng sao?Bồ yêu có chút bực tức nói thầm nhưng nghĩ lại hắn liền sáng tỏ mấy phần.

Tả Mạc nhất định hiểu được uy lực của đại nhật ma thể nên mới hạ quyết tâm tu luyện như thế, ánh mắt Bồ yêu nhìn về phía xa vời, bầu trời giống như nhiễm huyết, nhè nhẹ hắc khí lưu động, mắt hắn chợt sáng ngời, cười hắc hắc, nhất thời không còn nóng nảy.Ngay lập tức thân hình hắn biến mất.Sau một khắc, hắn xuất hiện tại Thập Chỉ Ngục.

Bồ yêu giống như một đạo u linh, những yêu thuật cấm chế kia đối với hắn không có chút ảnh hưởng gì, tốc độ nhanh tuyệt luân, tràng cảnh trước mắt không ngừng biến hoá.Khuôn mặt Xích hùng kì với mái tóc hoả hồng giống như một đầu hùng sư, hắn bỗng nhiên dừng bước có chút hồi hộp ngẩng đầu nhìn xa vời.“Lão sư?

Sao thế?”

Vài tên học đồ bên người hắn vội vàng hỏi.“À, không có gì.”

Xích thu hồi ánh mắt, mặt giả vờ trấn định: “Mọi người cẩn thận chút, đây là lần đầu tiên các người tới Thập Chỉ Ngục, Mạc Thuỷ Minh Không đối với các người mà nói thì không có nguy hiểm gì nhưng cũng nên cẩn thận chút.

Nhất là không được trêu chọc các yêu khác.”

Những học đồ bên cạnh nhanh miệng vâng dạ, trên mặt nóng lòng muốn thử.

Bọn họ vừa đạt tới Chủng hồn kì, bắt đầu trải nghiệm các loại thực chiến.Xích không nói gì, ánh mắt hắn nhịn không được lại nhìn về phía xa xa.

Lúc vừa rồi, hắn mơ hồ cảm thấy một vi yêu vô cùng cường đại đi ngang qua, cảm giác cũng không rõ ràng lắm nhưng càng làm hắn cảm thấy kinh sợ,Là Thiên Yêu sao?“Tra không ra?

Địa phương này có điểm tà môn!”

Bồ yêu cau mày thì thào tự nói.Hai chân Tả Mạc kim quang loè loè, giống như đúc bằng hoàng kim, mỗi khối hoa văn trên cơ nhục sáng tỏ rõ ràng.

Đông, Tả Mạc khống chế không tốt, đùi phải giống như đao cắm vào đậu hũ, cắm sâu vào trông bùn đất đến tận bắp đùi.

Khiến Tạ Sơn Thúc Long thấy vậy líu lưỡi không thôi, đất ở nơi này đã trải qua vạn năm được huyền sát khí rèn luyên, cứng rắn như sắt nhưng dưới hai chân của Tả Mạc thì giống như đậu hũ vậy.Nếu như bị một chân đó đạp trúng thì…Thúc Long cùng Tạ Sơn vô ý thức mắt giật giật.Đầu Tả Mạc đầy mồ hôi, đem đùi phải từ trong bùn đất rút ra, không biết sao chân trái cũng không khống chế được cắm sâu vào trong bùn đất, thân hình mất trọng tâm ngã ra đất.

Người hắn không có cường hãn như hai chân, nhất thời đau tới chảy nước mắt.Đội ngũ duy trì tốc độ ổn định đi tiếp, Tả Mạc lấy phương thức này để tu luyện.“Minh Hư Dực” là tốc độ, mà “Kim Ô Túc” lại là lực lượng.

Trước đây, Tả Mạc luôn luôn rất khó lý giải, những ma kia coi trọng lực lượng lại có thể chống lại viễn công sắc bén của tu giả, đến sau khi tu luyện “Kim Ô Túc” hắn cũng hiểu ra một chút.Bất luận lực lượng hình thức như thế nào khi đạt tới một tầng nhất định đều cực kì đáng sợ.Khi lực lượng thuần tuý đát đến một trình độ nhất định, ở xung quanh nó sẽ hình thành một lực giới.

Bất luận lực lượng nào khác tiến vào khu vực đều sẽ gặp phải công kích mãnh liệt từ nó.

Có thể tưởng tượng, nếu là tu giả phi kiếm chỉ có bài trừ lực giới này mới có khả năng tổn thương đến đối phương.Tiến nhập lực giới, phi kiếm đối mặt với lực lượng không hề hoa xảo.Tả Mạc cách hình thành nên lực giới còn rất xa nhưng hắn không sốt ruột, lực lượng thuần tuý làm hắn cảm thấy say mê không thôi.

Hắn bây giờ mỗi ngày đều tu luyện đại nhật ma thể sáu loại biến hoá, lúc nghỉ ngơi thì bắt đầu tu luyện tiểu yêu thuật.Về phần các loại nguy hiểm phía trước hắn ngược lại không có cảm giác gì bởi vì hắn tu luyện quá phong phú.So với Tả Mạc tu luyện gian nan thì Thập Phẩm tu luyện quả thật làm người ta buồn khổ không thôi, hắn bên người xuất hiện một phi nhận hình trăng non màu đen, cái phi nhận giống như một con hồ điệp màu đen không biết mệt mỏi mà bay lượng quanh Thập Phẩm.Ngay cả Thúc Long cũng cảm thấy đỏ mặt, hắn trải qua hoá binh gian nan vậy mà Thập Phẩm vô thanh vô tức chỉ tốn một tháng đã tu luyện thành.Tháp nhỏ cùng tiểu hoả hiếu kì mà bay tới xung quanh Thập Phẩm, lưỡng tiểu hiển nhiên đối với cái hắc hồ hồ tiểu nhân này mười phần hiếu kì.Thập Phẩm mí mắt không nhấc, hắn chuyên tâm tu luyện.

Đương nhiên, hắn cũng biết tháp nhỏ và tiểu hoả cùng chủ nhân có quan hệ cho nên không động thủ.Nhưng mục tiêu của Thập Phẩm chính là thập phẩm à!

Có lý tưởng cao thượng rộng lớn thế cho mình rồi, làm sao có thể cùng những gia hoả này suốt ngày chỉ biết chơi đùa sống chung được chứ?Thập Phẩm khoé mắt nhấc lên, liếc mắt nhìn qua, ngạo nghễ thầm nghĩ.Tháp nhỏ và tiểu hoả thấy hắc Nguyệt Nha bay lượn quanh Thập Phẩm liền truy đuổi chơi đùa hắc Nguyệt Nha, vây bắt xung quanh Thập Phẩm.Thập Phẩm muốn tập trung tu luyện nhưng bị làm phiền, kiềm chế không được mở mắt, sát khí bốn phía: “Đi chỗ khác chơi!

Đừng làm phiền ta!”

Tháp nhỏ tiểu hoả cả kinh, sợ hãi bay đi thật xa.Chim ngốc vốn nhắm mắt ngủ gà ngủ gật bỗng mở choàng mắt, mắt chim khẽ nhíu, hung quang chớp động, thân hình bỗng dưng biến mất tại chỗ.Thập Phẩm trong lòng chợt sinh cảnh báo nhưng không kịp đưa ra bất luận phản ứng nào, một cỗ lực lượng vô cùng lớn đã đánh lên người hắn.Phanh!Hắn như tảng đá bị đánh bay, đầu cắm vào trong bùn.“Người nào…”

Thập Phẩm choáng váng đầu óc đứng lên, sát khí trong lòng bốc lên đang muốn động thủ.Một cái móng chim vô cùng lớn từ trên trời giáng xuống, bóng râm thật lớn bao phủ Thập Phẩm.Phốc.Thập Phẩm tứ chi mở ra giống như một chữ lớn, bị chân của chim ngốc dí sát vào mặt đất, không thể động đậy.Trong mắt Thập Phẩm, một đầu con chim cực lớn, đôi mắt hung quang chớp động đang cúi xuống nhìn hắn.Thập Phẩm thân thể cứng đờ, há hốc mồm.Chương 332 : Sát vụConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckHaiz, cuối cùng cũng tu luyện thành loại thứ ba trăm của tiểu yêu thuật.Tả Mạc thở dài một hơi.

Tiểu yêu thuật không phức tạp nhưng chủng loại đa dạng, làm người ta đau đầu vô cùng.

Nếu không phải căn cơ của hắn không tồi thì có vấn đề rồi.Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn lại, phía trước đang xảy ra rối loạn.Có chuyện!Tả Mạc không sợ mà còn lấy làm mừng, liên tiếp bao nhiêu ngày hắn cũng không nhớ rõ, nhưng từ khi tiến nhập cái chiến trường cổ chết tiệt này bọn họ không gặp qua bất cứ thứ gì.

Thân hình khẽ động, hắn xuất hiện tại chỗ của đội ngũ tiền phương.Cách đó không xa, huyết vụ tràn ngập thưa thớt, trong đó mơ hồ có động tĩnh.

Phạm vi của huyết vụ cực lớn, không giới hạn.Cẩn thận, đội ngũ dừng lại.Bồ yêu đi ra, thần sắc ngưng trọng nhìn vào huyết vụ trước mặt: “Cẩn thận, đây là sát vụ, bên trong có Sát Hồn thú.”

Tả Mạc không phải lần đầu tiên nghe Bồ yêu nói về Sát Hồn thú, mỗi lần Bồ yêu nói đến thì khẩu khí đều ngưng trọng, hắn nhịn không được hỏi: “Lợi hại vậy sao?”

“Ừ.”

Bồ yêu nhìn huyết vụ trước mặt, trong mắt khó nén được kinh sắc: “Hết thảy ở chiến trường, sau khi chết nếu không siêu độ, người chết trận đều biến thành tinh hồn du đãng ở trên chiến trường.

Chiến trường sát khí dày đặc, những tinh hồn này không tiêu tán trái lại hấp thu sát khí hình thành nên sát hồn.

Sát hồn lâu ngày thành Sát Hồn thú.

Sát vụ này quy mô chưa từng thấy, chỉ sợ Sát Hồn thú bên trong không phải đơn giản.”

Lời nói của Bồ yêu làm Tả Mạc có chút do dự, nếu như thực sự nguy hiểm như thế, tiến nhập huyết vụ này…Suy nghĩ một chút, hắn hạ lệnh đóng quân tại chỗ.Kinh Ô doanh diện mạo sáng sủa hẳn lên.Kim Ô đường kín người hết chỗ, thỉnh thoảng có thể thấy tốp năm tốp ba người đang thảo luận nhỏ, náo nhiệt phi thường.

Đây là thói quen hình thành từ khi ở Tiểu Sơn giới.

Mọi người đều xuất thân từ những môn phái nhỏ, kiến thức có hạn, nhiều lúc gặp phải vấn đề mà cá nhân không thể giải quyết.

Rơi vào đường cùng, mọi người tập trung nhau lại chính là lựa chọn duy nhất.

Dần dà, nó trở thành thói quen của Kim Ô doanh.Bầu không khí của Kim Ô doanh đặc biệt sáng sủa, trong khốn cảnh mọi người tín nhiệm lẫn nhau, là mảnh đất màu mỡ nhất, mà ngọc giản Tả Mạc đưa cho như một trận mưa xuân nhất thời làm sinh cơ phơi phới bừng bừng.Nhưng hiện tại, bọn họ tụ tập cùng một chỗ không phải thảo luận các vấn đề về phù trận.“Phía trước chúng ta chính là sát vụ.

Tuy rằng đại nhân quyết định tạm thời đóng quân nhưng chúng ta phải chuẩn bị tốt cho việc xâm nhập sát vụ.”

Tôn Bảo trầm giọng nói.Mọi người phía dưới đều cẩn thận lắng nghe, từ khi tất cả mọi người đều đưa ra lục tâm thệ, cảm tình càng thêm thân thiết.

Nếu như nói trước đây mọi người chỉ hợp tác với nhau thì bây giờ mọi người giống như đồng môn vậy.“Ta không muốn phá huỷ kế hoạch tu hành của mọi người nhưng tình huống nguy cấp.”

Cát Vĩ nói tiếp: “Chúng ta là Kim Ô doanh, không thể chỉ đứng sau đại nhân mà phải tận lực giúp đỡ đại nhân.

Không như thế chúng ta chỉ là những kẻ vô dụng sao?”

Mọi người phía dưới đồng loạt gật đầu, mặt lộ ra vẻ tán thành.Tôn Bảo âm thầm gật đầu, nghiêm nghị trầm giọng nói: “Cho nên, ta cùng Cát Vĩ đại sư phụ quyết định tập hợp lực lượng của toàn doanh, luyện chế ra một kiện pháp bảo!”

Loại thứ năm trăm!Tả Mạc thần kinh tê liệt ngồi bệt xuống dưới đất.Tả Mạc điên cuồng tu luyện tiểu yêu thuật, không vì cái gì khác chỉ vì có thể sớm từ trong tay Bồ yêu đổi được bộ pháp quyết kia.

Nếu như xâm nhập vào sát vụ này, nguy hiểm nhất chính là Chu Tước doanh và Kim Ô doanh.Xâm nhập sát vụ mới chính thức tiến vào bên trong chiến trường cổ.Phía trước tuy rằng nguy hiểm nhưng so với những ngày qua làm người ta hoang mang tuyệt vọng trái lại làm Tả Mạc nhìn thấy nhiều hi vọng hơn.

Bồ yêu cũng chứng thực điều này, càng tới gần hạch tâm của chiến trường, hắn lại càng có khả năng làm rõ mọi thứ.Trừ khi bọn họ có thể tìm được truyền tống trận có thể vận hành, bằng không, phải làm rõ vị trí cụ thể của nơi này thì mới có khả năng đi ra khỏi đây.Mồ hôi thành những dòng suối nhỏ dọc theo gương mặt chảy xuống, Tả Mạc chẳng buồn lau đi, thanh âm khàn khàn nói: “Bồ yêu, pháp quyết!”

“Tốt.”

Bồ yêu không nói lời thừa, thập phần dứt khoát đưa ra một quả ngọc giản.Nắm lấy ngọc giản, Tả mạc cảm thấy thể lực khôi phục được một chút, đè nén xúc động hướng Chu Tước doanh chạy tới.

Ở phía sau hắn, ánh mắt Bồ yêu lóng lánh quang mang dị dạng, hắn thì thào rất nhỏ: “Thần dẫn thuật…

Thật làm người ta mong chờ à…”

Trước mặt Công Tôn Sai, cả đội Chu Tước doanh đã có mặt.Mọi người lặng ngắt như tờ, thần sắc tràn ngập mong đợi, đây là lần đầu tiên bọn họ tập hợp sau khi xâm nhập vào nơi quái quỉ này.

Lẽ nào có nhiệm vụ mới?

Rất nhiều người không khỏi cảm thấy hưng phấn, đối với đám hiếu chiến này, thời gian dài như thế, mỗi ngày đều túm tụm ở trên thuyền không khỏi khiến cả người đều mốc meo đi.“Từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ huấn luyện của các ngươi tạm thời ngừng mà thay vào đó là tu luyện bộ pháp quyết này.”

Công Tôn Sai mỉm cười, lập tức, đám người Tông Như bên cạnh hắn cấp tốc phát ngọc giản cho mọi người.Trên mặt mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc, tu luyện pháp quyết mới?

Nhưng bọn vẫn kiềm chế hiếu kì trong lòng mà đứng nguyên không nhúc nhích.“Mọi người xem đi.”

Đến lúc Công Tôn Sai nói ra, bọn họ mới nhanh chóng lật xem ngọc giản trong tay.“Sát Linh”.Công Tôn Sai nhìn thấy trên mặt mọi người lộ ra vẻ mừng rỡ và khiếp sợ không khỏi mỉm cười.

Có được bộ pháp quyết này, sức chiến đấu của Chu Tước doanh không những không giảm đi trái lại còn tiến thêm một bước nữa.Nhưng, thực lực của bản thân…Ánh mắt hắn nhìn về phía Tả sư huynh đang ở xa xa vùi đầu mà tu luyện, đột nhiên cười cười.Một khoảng thời gian nữa có lẽ có sẽ dành cho Tả sư huynh một sự kinh hỉ.Toàn bộ đội ngũ đóng quân ngay tại bên cạnh sát vụ.

Ở doanh địa, khí thế ngập trời, ngay cả Tả Mạc cũng vùi đầu vào khổ tu.

Sát vụ ngay trước mắt, không có gì có thể khiến Tả Mạc cảm thấy tràn ngập động lực như giờ.

Thực lực tăng lên một phần, sinh cơ sẽ tăng thêm một phần.Dưới sự kích thích của tử vong, Tả Mạc khai thác tiềm lực kinh người của bản thân, tiến cảnh thần tốc.Hắn bây giờ tu luyện đại nhật ma thể đã đến biến hoá thứ ba “Nhật Văn chưởng”, uy lực của chiêu này khiến hắn hưng phấn không thôi.

Chiêu này có thể ngưng tụ ra một kim sắc cự chưởng hơn mười trượng, một chưởng đi ra, non nửa đỉnh núi không cánh mà bay.

Ngay cả Tạ Sơn và Thúc Long nhìn thấy chiêu này của Tả Mạc cũng không khỏi trợn mắt há mồm.Trong lòng Tạ Sơn bây giờ cảm thấy may mắn, hoàn hảo bản thân sau khi đột phá kim đan không có đầu óc choáng váng.

Đại nhân không biết từ nơi nào học được bí kĩ quỷ dị, mỗi loại đều uy lực vô cùng lớn.

Hắn dám khẳng định, nếu như chính mình cùng đại nhân giao chiến, tuyệt đối không có nửa phần thắng.Đứng ở bên cạnh Tả Mạc càng lâu, Tạ Sơn trong lòng càng kính nể.

Trong mắt hắn, Tả Mạc thần bí khó lường, cả người có quá nhiều bí ẩn.Tả Mạc đầy bùi đát, bàn tay đau đớn như đao cắt, trên bàn tay mơ hồ có thể thấy được ba đạo kim tuyến.

Nhật Văn chưởng uy lực rất mạnh nhưng tu luyện khó.

Tả Mạc cần phải tu luyện đến độ bàn tay đầy kim tuyến, như lưới dệt, Nhật Văn chưởng mới có thể coi là có chút thành tựu.Đại nhật ma thể sáu loại biến hoá, mỗi loại biến đều bác đại tinh thâm, dễ học khó tinh.Bồ yêu lần này rất lạ, không có quấy rầy hắn tu luyện đại nhật ma thể, chẳng nhẽ hắn biết bên trong có nguy hiểm gì?

Tả Mạc trong lòng biết rõ, Bồ yêu nếu như điên lên, ai cũng không đỡ được.Hắn ngẩng đầu nhìn chung quanh, thấy những người khác đều đang liều mạng tu luyện, nhất thời tràn ngập ý chí chiến đầu.

Sát vụ thì sao?

Có huynh đệ như thế, đừng nói sát vụ, kể cả là địa phương hung hiểm hơn cũng không khiến hắn sợ hãi chút nào!Cảm xúc dâng trào, Tả Mạc thuận miệng đối với Thập Phẩm đang chơi cùng tiểu hoả và tháp nhỏ nói: “Thập Phẩm, ngươi không phải cần tu luyện sao, đừng có lười biếng!”

Thập Phẩm trong lòng rất uỷ khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp.

Trong lòng còn sợ hãi lườm chim ngốc một cái, vừa đúng lúc con mắt chim ngốc mở ra một khe nhỏ, hàn quang chợt loé lên, thân thể Thập Phẩm cứng đờ bị tháp nhỏ vừa vặn đụng phải.Tháp nhỏ hưng phấn quay tròn liên tục, tiểu hoả ở một bên hài lòng mà xèo xèo réo gọi.Chim ngốc liếc Thập Phẩm một cái, lại nhắm mắt lại.Thập Phẩm chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức thành thật chơi tiếp cùng tiểu hoả và tháp nhỏ.Tả Mạc không phát hiện ra dị dạng, trong mắt hắn, Thập Phẩm cùng tháp nhỏ và tiểu hoả vui chơi là vô cùng bình thường.

Hắn quay sang, quan thiết mà nhìn Ác Quỷ.Nắm lấy tay Ác Quỷ, thần thức tiến vào trong cơ thể, Tả Mạc nhíu mày, tia tử mang trong cơ thể Ác Quỷ cực kì yếu ớt không có chút dấu hiệu tăng cường nào.

Nhưng khiến hắn cảm thấy an tâm chính là huyền sát khí đối với Ác Quỷ không có chút ảnh hưởng nào.Tả Mạc đối với điều này rất lấy làm kì lạ, pháp quyết bí kĩ của Ác Quỷ đều quỷ dị khó lường.

Ngay cả Bồ yêu luôn tự xưng là kiến thức rộng rãi cũng không biết rõ lai lịch.Nhưng, Tả Mạc đối với những điều này không thèm để ý.“Ác Quỷ, chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài.”

Thanh âm của Tả Mạc không lớn nhưng tràn ngập sự kiên định.Thập Phẩm trong lòng tràn ngập uỷ khuất, đối với một kẻ lập chí trở thành cường giả thập phẩm như hắn mà nói, khuất nhục trước dâm uy của chim ngốc, tuy rằng chỉ là bất đắc dĩ nhưng vẫn là một đả kích không nhỏ.Hắn vốn tưởng rằng mình là linh thú cực mạnh dưới trướng chủ nhân, không nghĩ tới, còn có gia hoả mạnh đến vậy!Nói thật, Thập Phẩm không thích chim ngốc chút nào.

Cái tên gia hoả bành choẹ, đỏm dáng, đối với chủ nhân thì không làm ra vẻ lạnh không nhạt, thực sự đáng chết!

Hắn không ngừng nghĩ qua rằng sẽ thay thế chủ nhân dạy dỗ con chim ngốc này.Không nghĩ tới, bản thân ngược lại bị dạy dỗ trước…Không những bị dạy dỗ mà còn phải như đứa ngốc chơi cùng những đứa trẻ ngu ngốc này…Cuộc sống thật u ám à!Tháp nhỏ không biết rằng Thập Phẩm ở phía đối diện đang suy sụp tinh thần, nó chơi đùa vẫn hồ hởi, vừa mới thành công đụng vào Thập Phẩm một chút đã cổ vũ ý chí chiến đấu của nó cùng tiểu hoả.

Đây là lần đầu tiên chúng nó chạm thành công vào người Thập Phẩm khi chơi truy đuổi.Trong lúc không để ý ba đứa nhỏ từ từ tiến gần tới sát vụ.Thập Phẩm chìm đắm trong sự buồn khổ còn tháp nhỏ và tiểu hoả thì chỉ để ý đến chơi đùa.Không ai chú ý tới nguy hiểm đang tới.Bỗng nhiên, trong sát vụ bay ra một đạo quang mang đỏ sậm, chuẩn xác vô cùng bắn trúng tháp nhỏ.Đang chơi đùa vui bỗng cả người tháp nhỏ cứng đờ, giống như quả cân rơi xuống, đạo quang mang đỏ sẫm giống như chiếc lưỡi dài của con quái thú, đem tháp nhỏ cuốn chặt, kéo tháp nhỏ nhanh chóng tiến vào trong sát vụ.Biến cố này không hề có dấu hiệu báo trước, sét đánh không kịp bưng tai.Một đạo quang mang đỏ sậm khác lao thẳng tới trước mặt tiểu hoả.Thập Phẩm lúc này mới có phản ứng, khuôn mặt âm trầm nhỏ nhắn trong nháy mắt đầy sát khí, hai mắt mạnh mẽ mở to, hắc Nguyệt Nha đang bay lượn hoá thành một đạo hắc quang trảm trúng hồng quang.Hồng quang vang lên một tiếng, liền chạy trốn vào sát vụ.Chim ngốc mở choàng hai mắt, hung quang chợt loé, gào lên một tiếng, thân hình bỗng nhiên biến mất.Chương 333 : Sát hồn triều .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckKhông khí như nứt ra bởi khiếu âm, chim ngốc bay đi cực nhanh giống như một đạo thiểm điện màu xám, đâm vào sát vụ.Trong sát vụ truyền ra một tiếng thét chói tai đầy thê lương, dạo hồng quang bị Thập Phẩm gây thương tích đột nhiên nổ tung ở trong sát vụ, hoá thành điểm điểm hồng quang.

Trong hồng quang, hai mắt chim ngốc đằng đằng sát khí.Nhưng, hình bóng của tháp nhỏ biến mất không thấy.Trong tròng mắt của chim ngốc sát khí càng thêm dày đặc, mấy chiếc lông chim màu xám trên trán dựng đứng lên.Thập Phẩm bay đến bên cạnh chim ngốc, sắc mặt âm trầm như nước, hắc Nguyệt Nha bay lượn vòng quanh thân hắn, sát khí nhè nhẹ như gợn sóng toả ra.

Tuy rằng hắn cùng chim ngốc không hợp nhau nhưng dù sao cũng cùng một chủ, huống hồ biến cố phát sinh ngay trước mặt hắn, làm sao không khiến hắn tức giận chứ?Không chút do dự, đôi mắt chim ngốc khẽ nhíu lại, thân hình giống cây cung, vọt tới trong sát vụ.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thập Phẩm trở nên lạnh lẽo, hoá thành một đạo hắc quang biến mất trong sát vụ.Những người khác bị kinh động dồn dập chuẩn bị xông vào sát vụ.“Không nên đi vào!”

Thanh âm Tả Mạc từ phía sau bọn họ truyền đến, chỉ thấy Tả Mạc cố nén đau đớn, nói xong câu này liên khoanh chân ngồi xuống.Mọi người nhìn nhau, rất nhiều người không khỏi cảm thấy lo lắng.Tình trạng lúc này của Tả Mạc không quá tốt, tháp nhỏ là bản mạng pháp bảo của hắn, tâm thần tương thông, tháp nhỏ bị công kích hắn là người đàu tiên cảm ứng được.

Hơn nữa tháp nhỏ thụ thương, lan đến Tả Mạc, hắn chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, gần như muốn chết.

Hoảng hốt, hắn quyết định rất nhanh, đè nén tâm thần.Tâm thần hô ứng với tháp nhỏ.Thần thức Tả Mạc cũng không kém, ý chí cứng cỏi, tuy rằng nhất thời chấn động nhưng rất nhanh đã ổn định.

Sau khi ổn định liên lạc với tháp nhỏ càng thêm rõ ràng.Nhưng Tả Mạc không chút vui vẻ, ngược lại trong lòng còn cảm thấy không ổn, liên lạc giữa hắn và tháp nhỏ vẫn chưa bị mất nhưng bất luận trong lòng hắn kêu gọi như nào tháp nhỏ cũng không đáp lại.

Cắn răng một cái, tâm thần Tả Mạc liền rót vào trong cơ thể tháp nhỏ.Tâm thần xâm nhập vào trong cơ thể tháp nhỏ, Tả Mạc mới hiểu được tình hình không ổn.Ngũ hành tinh khí bên trong tháp vận chuyển bị đình trệ, giống như ngũ sắc khí đoàn, huyền phù ở bên trong hư không.

Nếu như bình thường, ngũ hành tinh khí tương sinh tương khắc lẫn nhau, lưu chuyển không ngừng, tự cấu thành nên một tiểu thế giới ngũ hành đơn giản mà thần kì.Tả Mạc hiểu rõ, ảo diệu của ngũ hành là ở chỗ sinh diệt.

Cái này sinh cái kia diệt, cái này diệt cái kia sinh.

Mà ngũ hành tinh khí trong cơ thể tháp nhỏ lại ngừng lưu chuyển, điều này sao không khiến hắn thất kinh chứ?Ngũ hành tinh khí trong cơ thể tháp nhỏ giờ đây gấp trăm lần so với lúc đầu khi Tả Mạc mua nó, số ngũ hành tinh khí khổng lồ này là do tháp nhỏ không ngừng đem các loại pháp bảo, tài liệu phân giải mà thành.

Tả Mạc có thể nhìn thấy ngũ hành tuỷ do ngũ hành tinh khí sinh ra, những ngũ hành tuỷ này khi đạt tới mức nhất định sẽ sinh ra ngũ hành bổn nguyên.Mỗi một điểm ngũ hành bổn nguyên là dị thường trân quý, cũng cường đại dị thường.Ngũ hành tinh khí trong cơ thể tháp nhỏ rất dư thừa, đó là chưa kể ngũ hành tuỷ cũng có một số nhất định, nhưng ngũ hành bổn nguyên con chưa sinh ra.Tả Mạc hít sâu một hơi, trên đầu năm đoàn ngũ hành tinh khí vô cùng khổng lồ, hắn căn bản vô lực thôi động.

Tuy rằng hắn la fchủ nhân nhưng cho tới nay đều để bản thân tháp nhỏ khống chế ngũ hành tinh khí lưu chuyển.Chỉ có khiến tháp nhỏ khôi phục lại mới là biện pháp hữu hiệu nhất.Nhưng hắn bây giờ vẫn chưa rõ tháp nhỏ rốt cuộc bị cái gì gây thương tích.

Hắn có thể cảm thụ được tồn tịa của tháp nhỏ, có thể đi vào trong cơ thể tháp nhỏ nhưng không cách nào giao tiếp được với tâm thần tháp nhỏ.Bỗng nhiên, Bồ yêu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tả Mạc.“Là sát hồn.”

Bồ yêu nhìn chằm chằm vào năm đoàn ngũ hành tinh khí trong không trung, thản nhiên nói: “Ngũ hành tháp cực kì có linh tính, sát hồn không thể mê hoặc được.”

“Sát hồn?”

Tả Mạc không có thời gian hỏi tại sao Bồ yêu lại đi ra, vội vàng hòi: “Có quan hệ gì với sát hồn thú không?”

“Sát hồn do sát vụ sinh ra, dần dần sinh ra một chút linh tính yếu ớt.

Đến khi linh tinh của nó càng mạnh sẽ luyện hoá sát khí thành sát hồn thú.”

Bồ yêu thu hồi ánh mắt, ngữ khí ngưng trọng nói: “Sát hồn đối với pháp bảo có linh tinh, tài liệu đặc biệt yêu thích.

Chúng có thể ăn mòn từng chút linh tinh để làm của riêng, do đó có thể nhanh chóng tiến giai thành sát hồn thú.”

Ánh mắt Tả Mạc trở nên lạnh lẽo.“Chúng nó bình thường đều hỗ trợ nhau, cũng chém giết lẫn nhau, cướp đoạt linh tính của đối phương, do đó không ngừng trở nên cường đại.

Không những sát hồn như vậy mà cả sát hồn thú cũng thế.”

Bồ yêu nhắc nhở hắn: “Ngươi phải cẩn thận, phiến sát vụ này phạm vi rất to lớn, ta chưa bao giờ gặp qua.

Chỉ sợ số lượng sát hồn đạt đến con số kinh người.”

Bồ yêu vừa dứt lời, sắc mặt Tả Mạc đột nhiên biến đổi.Bởi vì hắn thấy được ba đạo hồng quang.Tả Mạc lần đầu tiên trông thấy thứ gọi là sát hồn, chúng nó giống như một đoàn vụ khí, bao lấy toàn thân là một tầng sát vụ đỏ như máu, xa xa nhìn lại giống như một hồng trùng đang uốn lượn di chuyển, dài ngắn không đồng nhất, dài có nửa thước mà ngắn thì chỉ hơn tấc.Khí tức hung lệ huỷ diệt giống như cửu u âm phong tràn ngập trong không trung mỗi một tấc không gian.Tả Mạc có thể cảm thụ được bản năng nguyên thuỷ cùng sự hung ác độc địa và giết chóc toát ra từ khí tức của sát hồn.Đột nhiên, Tả Mạc nhớ tới lúc ở Vô Không sơn, một khoảng thời gian dùng “Canh Kim Quyết” để diệt trừ trùng linh cốc.

Khí tức của những trùng kia đương nhiên không thể so sánh được với sát hồn nhưng mà khi đó bản thân hắn cũng không có cường đại như bây giờ.Huống hồ kinh nghiệm chiến đấu nhiều như vậy, Tả Mạc sao có thể bởi một chút thế này mà đã khiếp đảm kinh hoảng chứ?Tả Mạc đang chuẩn bị thôi động “Minh Hư Dực”, đem ba sát hồn này đánh cho tán tác thì bỗng nhiên nhớ tới bản thân bây giờ chỉ là một chút ý niệm, sao có thể thôi động được “Minh Hư Dực” chứ?

Nhưng hắn phản ứng cũng rất nhanh, ba dương sát cương lôi xuất hiện trong tay.Ba ba ba.Ba đạo dương sát cương lôi chuẩn xác đánh trúng ba sát hồn, ba sát hồn không kịp phát ra tiếng kêu liền bị đánh tan.Tả Mạc thở dài một hơi, nguyên lai sát hồn này chỉ là cọp giấy, thanh thế đáng sợ nhưng không chịu nổi một kích.Cho nên khi hắn thấy có sáu cái sát hồn tiến tời lập tức không chút do dự phát ra dương sát cương lôi.Không ngừng có sát hồn tiến đến, Tả Mạc không ngừng phát động dương sát cương lôi, sau mấy chục cái sắc mặt hắn có chút khó coi.Sát hồn không chịu nổi một kích thế nhưng bọn chúng không ngừng tiến vào bên trong tháp, con số càng ngày càng nhiều.

Tả Mạc lúc này chỉ là một ý thức nhỏ, dương sát cương lôi uy lực mạnh nhưng đối với thần thức tiêu hao không ít, nếu tiếp tục như này hắn sẽ chống không được bao lâu nữa.“Dùng tiểu yêu thuật.”

Bồ yêu ở bên nhắc nhở, ung dung tự tại.Tả Mạc run lên, nhất thời giận tím mặt: “Bồ yêu, ngươi có ý tứ gì?

Khoanh tay đứng nhìn hả?”

Bồ yêu giơ tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Không phải ta không muốn hỗ trợ mà là không thể.

Đây là bản mạng pháp bảo của ngươi, ở bên trong này trừ ngươi có thể điều động linh lực những người khác đều không thể làm được.Ta có thể đi vào đã không dễ dàng chút nào, nếu như động thủ không cần những sát hồn này, năm đại gia hoả trên kia trước tiên sẽ công kích ta.”

Ba ba ba!Chỉ thấy từ trong năm đoàn ngũ hành tinh khí bay ra đủ loại quang mang màu sắc, những ngũ sắc quang mang này giống như kiếm mang, sắc bén dị thường, chỉ cần bắn trúng sát hồn lập tức sát hồn bị đánh tan.

Trong chớp mắt, một khoảng lớn trở nên sạch sẽ.Tả Mạc thấy thế chuyển giận thành vui, năm đoàn ngũ hành tinh khí có khả năng tự động ngăn địch, áp lực với hắn nhất thời giảm đi rất nhiều.Bồ yêu tự nhiên minh bạch Tả Mạc nghĩ cái gì giội một gáo nước lão nói: “Đừng cao hứng quá sớm.

Bên trong phiến sát vụ này số lượng sát hồn chỉ sợ so với tưởng tượng của người còn nhiều hơn.”

Quả nhiên, sát hồn tiến vào số lượng ngày càng nhiều, Tả Mạc hết hồn, sát hồn giống như thuỷ triều vậy, vô cùng vô tận.

Ngũ hành tinh khí phản kích vẫn như trước, sắc bén vô cùng nhưng Tả Mạc nhìn ra, vòng tròn ngũ hành tinh khí so với vừa rồi nhỏ đi một chút.Cứ tiếp tục như vậy…Nhất thời Tả Mạc vô cùng lo lắng, sát hồn tiến vào phô thiên cái địa, điên cuồng đánh về phía ngũ hành tinh khí, thậm chí rất nhiều đánh về phía Tả Mạc.Chết tiệt!Đang lúc Tả Mạc hết đường xoay xở thì bên tai vang lên tiếng nhắc nhở của Bồ yêu: “Dùng tiểu yêu thuật.”

Giọng nói lúc này của Bồ yêu không nhàn hạ như trước mà tràn ngập lo lắng.Trong sát vụ, một lốc xoáy huyết sắc thật lớn lặng yên hình thành.

Đột nhiên sát vụ giống như tỉnh giấc, trở nên xao động bất an, vô số sát hồn từ bốn phương tám hướng tiến lại, điên cuồng tràn ra từ trong lốc xoáy.

Ở giữa trung tâm của lốc xoáy, tháp nhỏ bị vô số sát hồn quay cuồng, những sát hồn này đang liều mạng chui vào bên trong tháp.

Thế nhưng số lượng sát hồn thật sự quá nhiều, rất nhiều sát hồn không chui vào được.Vố số sát hồn hình thành nên một làn sóng khủng khiếp, quang hoa chớp động thỉnh thoảng hướng phía tháp nhỏ đang ở sâu trong sát vụ bay tới.Thanh thế lớn như thế, kinh động những sát hồn thú cường đại bên trong sát vụ, vô số ánh mắt mở ra, hung quanh như ẩn như hiện.Chim ngốc ở bên trong sát vụ đấu đá lung tung, không biết vì sao, những sát vụ mọi người sợ như kịch độc này căn bản không thể chạm tới phạm vi ba thước xung quanh chim ngốc.

Nơi nó đi qua, những sát hồn kia như gặp phải tương khắc, tránh không kịp.Hai mắt chim ngốc ngoài hung quang phát ra còn toát ra sự lo lắng, tả xung hữu đột, nhìn khắp nơi tìm kiếm tung tích của tháp nhỏ.Thân thể nho nhỏ của Thập Phẩm như cá gặp nước.

Hắc Nguyệt Nha ở trong sát vụ phóng to lên đến mười trượng, hắc khí kéo dài ra giống như một trọng phủ hung hãn.

Kì dị nhất chính là thể tích của hắc phủ thật lớn, giống như có lực hấp dẫn, sát hồn căn bản không kịp giãy dụa gì liền bị hút vào bên trong hắc phủ.Thập Phẩm thần sắc nghiêm túc, tóc màu huyết hồng bay lên giống như một ngọn lửa.“Tiểu yêu thuật?

Loại nào?”

Tả Mạc tay vẫn tiếp tục, miệng hỏi nhanh.“Loại thứ bảy mươi sáu và loại ba trăm mười ba, dùng thác kim thức.”

Bồ yêu vội vàng nói.Bồ yêu chết tiệt!Lúc này còn dám chơi ta sao!Tả Mạc như muốn thổ huyết, nhưng lúc này hắn không thời gian để mắng Bồ yêu, thế cục càng ngày càng hung hiểm, có mất đầu sát hồn thiếu chút nữa có thể xông vào bên trong ngũ hành tinh khí.Hắn cắn răng, thủ pháp biến đổi.Loại bảy mươi sáu…

Loại ba trăm mười ba…Tả Mạc hai mắt mở trừng trừng, cắn răng một cái, tay trái giống như nước chảy mây trôi, mang theo quang ngân nhè nhẹ, tay phải như nặng ngàn cân, chậm chạp trầm trọng, không gió không âm.Tả Mạc kiệt lực duy trì hai yêu thuật ở tay, hai loại tiểu yêu thuật này không khó nhưng đồng thời thi triển khiến hắn cảm thấy mệt nhọc cật lực vô cùng.Mang theo quang ngân như dệt, tay trái nhanh đủ làm người ta hoa cả mắt, không có bất luận động tĩnh gì, tay phải thong thả như ốc sên bò, vậy mà sự kết hợp lạ thường đó lại đồng thời dừng ở trước ngực hắn.…

Thác Kim thức…Tả Mạc chuyên tâm điều động toàn bộ thần thức.Đồng thời, hai tay đan vào nhau, tay trái nhè nhẹ quang ngân, giống như nước chảy, chảy vào tay phải không có bất luận động tĩnh nào, quanh quẩn quấn quanh.Bồ yêu huyết đồng bỗng dưng mở to!Chương 334 : Cấp cổ hoang tế thuật .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckMột khắc thời gian trôi qua lúc này đột nhiên trở nên thật chậm.Giống như nước chảy lững lờ, giống như cành cây đâm chồi, từng chút một quấn quanh cánh tay phải của Tả Mạc.Kí ức của Bồ yêu như quay trở lại, một ít tràng cảnh mơ hồ biến mất thay vào đó là sự việc phát sinh trước mắt, tất cả chồng lên nhau, rõ ràng như mới hôm qua.“…

Lão sư…”m thanh nỉ non nhẹ không thể nghe thấy, ánh mắt sắc bén lãnh khốc biến mất không thấy.Tâm thần Tả Mạc hoàn toàn bị biến hoá trên tay mình hấp dẫn, hắn có thể cảm thụ được biến hoá kì dị ở trong giây phút ngắn ngủi này, lặng yên mà hình thành.…

Đây là cái gì?Đây là hai loại tiểu yêu thuật, so với cùng xuất ra “dương sát cương lôi” của “Tiểu Thiên Diệp Thủ” không chỉ là đơn giản là thấp cấp, hai thứ này căn bản không có bất luận tính chất gì có thể so sánh.

“Tiểu Thiên Diệp Thủ” trong đó bao hàm các loại yêu thuật, được một đại Thiên yêu sáng chế ra, bác đại tinh thâm, tên gia hoả Bồ yêu ánh mắt cao như vậy cũng khen ngợi không dứt.Thế nhưng tiểu yêu thuật thì sao chứ?Năm trăm loại tiểu yêu thuật là nội dung bắt buộc mà mỗi vị yêu phải biết.

Bất luận một vị yêu nào trước lúc tiến nhập Yêu Thuật phủ phải tại bản tộc học tập hoàn thành năm trăm loại yêu thuật này.

Nói cách khác, tiểu yêu thuật chỉ là nội dung vỡ lòng cần tu luyện.Thế nhưng…Giữa hai tay hắn hiện đang bộc phát ra lực lượng…Sau cùng một tia quang hoa từ cánh tay trái Tả Mạc chảy ra, quấn lên tay phải hắn.Tách tách!Tả Mạc chỉ cảm thấy trước ngực đột nhiên phun ra vô số quang mang chói mắt giống như kiếm mang, một cỗ lực lượng tràn ngập tính chất huỷ diệt hình thành ở trên tay phải, giống như khí tức thê lương của thái cổ cự thú thở ra hít vào, hơi đứng thẳng, uy nghiêm bễ nghễ.Toàn bộ sát hồn như bị dính định thân pháp.

Bên trong tháp loạn thành một đoàn, thời gian đột nhiên bị tạm dừng.Trong lúc cực động chuyển cực tĩnh, Bồ yêu thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm vào tay phải của Tả Mạc, nỉ non rõ ràng có thể nghe được: “…

Cấp cổ hoang tế thuật…”

Tả Mạc không nghe được chút nào lời Bồ yêu nói, hắn đang bị khí tức kinh khủng của quang mang trên tay chấn trụ, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

Như vô ý thức mà chấn động tay phải, chỉ thấy tay phải của hắn giống như một con cá linh hoạt vô cùng đang đong đưa.Trong vô số quang hoa gai mắt một đạo hư ảnh nhàn nhạt từ trong tay phải hắn bay ra, phút chốc to ra, giống như một con quái thú, rồi đột nhiên mở miệng to như cái bồn máu, một ngụm đem tất cả sát hồn bên trong tháp nuốt vào.Trong sát vụ, tháp nhỏ đang bị vô số sát hồn vây quanh đột nhiên phun ra vô số quang mang chói mắt, bên trong tháp tự nhiên sinh ra một cỗ hấp lực vô cùng cường đại, sát hồn phải lấy chục ngàn mà tính không kịp chạy trốn nhất thời bị hút vào bên trong tháp.Đồng thời lúc đó một cỗ khí tức cổ xưa từ trong cơ thể tháp nhỏ truyền ra.Sát hồn không bị cuốn vào đột nhiên cảm thấy sợ hãi, giải tán ngay lập tức, giống như trong cơ thể tháp nhỏ có con quái thú nào đó khiến chúng cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Ở sâu trong sát vụ, những sát hồn thú cao tầng đang săn bắt lúc này trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, từng con quỳ rạp trên mặt đất không dám có cử động nhỏ nào.Lúc này Tả Mạc cảm thấy không ổn, sát hồn bị nuốt chửng nhưng hắn bây giờ giống như ăn quá nhiều, tiêu không nổi.

Hơn nữa càng khiến hắn cảm thấy hoang mang chính là những sát hồn này giống như chưa chết mà chỉ là bị trói buộc trong một tầng lực lượng kì dị mà thôi.Một khi cỗ lực lưỡng này không thể khống chế được thì những sát hồn này sẽ một lần nữa lao ra!“Tiểu yêu thuật loại thứ nhất cùng loại thứ năm trăm, đồng thời thi triển.”

Đúng lúc này thanh âm của Bồ yêu truyền tới, Tả Mạc cảm thấy hơi sửng sốt, cảm nhận đầu tiên là không có khả năng chứ.

Tiểu yêu thuật năm trăm loại, cơ hồ liên quan đến các loại yêu thuật cơ sở, trong đó không hề ít tính chất tương phản.

Loại thứ nhất cùng loại thứ năm trăm là một trong những yêu thuật tương phản, lại là hai loại yêu thuật hoàn toàn tương phản.Hai loại tiểu yêu thuật hoàn toàn tương phản làm thế nào lại có khả năng đồng thời thi triển?Nhưng lúc này hắn không có thời gian để suy nghĩ tỉ mỉ, sau khi sửng sốt, hai tay hắn không tự chủ mà thi triển dựa theo những lời Bồ yêu nói.Loại thứ nhất…

Loại thứ năm trăm…Cảm giác quái dị tuyệt luân nổi lên trong lòng, Tả Mạc chỉ cảm giác thấy khó chịu không nói nên lời.

Vừa rồi đồng thời thi triển loại thứ bảy mươi sáu và loại ba trăm mười ba, hắn đã cảm giác thấy tương đối khó chịu, lần này so với lần trước cảm giác khó chịu còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.Đây là trò gì chứ…Tả Mạc cố nén cảm giác khó chịu không gì sánh bằng, miễn cưỡng đồng thời thi triển hai loại tiểu yêu thuật.Huyêt đồng của Bồ yêu nhìn chằm chằm vào quang hoa đang sáng lên đồng thời cũng uốn lượn lưu động trước mặt Tả Mạc, không tự chủ được mà nín thở, bộ dáng này giống như rất sợ kinh động đến những quang hoa mê ly mĩ lệ này.

Hắn thường ngày thích giấu hai tay ở trong tay áo lúc này vô ý thức vươn tay ra.Thần tình của hắn cực kì quái dị, tràn ngập mong đợi nhưng lại giống như gặp đại địch.Theo quang hoa hiện lên cảm giác khó chịu càng mạnh hơn, Tả Mạc cảm thấy hai nửa thân thể của mình giống như bị người ta kéo mạnh về hai hướng khác nhau.Hắn biết rõ đây chỉ là ảo giác, lúc này hắn chỉ là một ý niệm làm gì có thân thể.

Nhưng hắn cũng biết rõ, loại cảm giác mâu thuẫn này không phải không tồn tại, chân chính tồn tại đó là mâu thuẫn của pháp tắc trong đó.Kì thực vừa thi triển hắn đã biết không ổn.Hai loại pháp tắc cực đoan kết hợp, chỉ cần không tập trung bản thân tuỳ lúc có thể bị nghiền nát.

Hai loại cơ sở pháp tắc xung đột, bản thân chỉ là một ý niệm, yếu đuối giống như một tờ giấy.

Tâm thần hắn kí thác ở đây chỉ là một ý niệm, nếu như bị huỷ, kết quả so với chết không khác gì nhau.Tổn thương nghiêm trọng nhất chính là hồn phách thụ thương.Ác Quỷ chính là hồn phách thụ thương, giống như con rối, lẽ nào bản thân cũng sẽ biến thành như vậy?Dưới sự kích thích của tử vong, Tả Mạc không biết từ đâu sinh ra được khí lực đè nén khiến bản thân tỉnh táo lại.Thế nhưng, hai loại tiểu yêu thuật này là hoàn toàn tương phản, như nào có thể đồng thời thi triển chứ?Không có khả năng…

Hoàn toàn không có khả năng…Trong phút chốc, vô số ý niệm trôi qua trong đầu hắn, nhưng hai loại tiểu yêu thuật trước mắt hắn vẫn bó tay.

Hai loại tiểu yêu thuật này đều đơn giản, biến hoá của hai loại hắn đều biết rõ.

Nhưng nguyên nhân chính là làm như thế nào khiến hắn cảm thấy không có khả năng.Hai chiếc xe ngựa chạy ngược chiều nhau, bây giờ muốn kéo chúng lại cùng một chỗ, có khả năng sao?Không có khả năng…

Không có khả năng…Trong lòng Tả Mạc lo lắng vạn phần, hai loại tiểu yêu thuật bắt đầu phát sinh xung đột, hắn có thể cảm thụ được sự xung đột dù rất nhỏ trong đó.

Trong lòng hắn cảm giác nguy hiểm càng thêm mãnh liệt, giống như một thanh kiếm đang lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, hắn không thể động đậy, mà bây giờ lại có một con chuột đang liều mạng gặm chiếc dây treo thanh kiếm đó.Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!Hô hấp của Tả Mạc dường như ngừng lại, hắn đang lẩm bẩm, đè nén cảm xúc khiến bản thân tỉnh táo lại.Làm sao bây giờ…

Làm sao bây giờ…Trong giây lát, một đạo linh quang chợt hiện ra, giống như thiểm điện phá tan bầu trời.

Hắn đột nhiên nhớ tới lần trước tự dày vò bản thân với pháp quyết nhập trận, trong những loại pháp quyết kiếm quyết kia cũng có rất nhiều cái mâu thuẫn, thế nhưng bản thân lại có thể thành công đem chúng kết hợp cùng một chỗ.Một bộ hỗn độn pháp quyết nhập trận, là thứ hắn dùng để đánh cược với Bồ yêu và thắng được đại nhật ma thể sáu loại biến hoá.Đáng tiếc từ khi có đại nhật ma thể sáu loại biến hoá, hắn liền đem bộ pháp quyết này ném sang một bên, chuyên tâm tu luyện đại nhật ma thể sáu loại biến hoá.Tả Mạc không có thời gian hối hận tại sao không chuyên tâm học pháp quyết nhập trận, hắn vắt hết óc, kiệt lực suy nghĩ bản thân làm như thế nào mà có thể đem các pháp quyết kiếm quyết kết hợp được với nhau.Hắn nhớ tới bản thân khống chế những pháp quyết có tính chất tương phản này như nào.Trong lòng hắn khẽ động, không để ý tới cảm giác nguy hiểm ngày càng mãnh liệt, hắn kiên trì cảm thụ mỗi điểm xung đột của hai loại tiểu yêu thuật.Bỗng dưng, thần thức hắn hoá thành hai, như hai chiếc roi, lấy hai loại lực lượng hoàn toàn tương phản dò xét hai loại tiểu yêu thuật đang sáng lên trong quang hoa.Biến hoá kì dị sinh ra.Nguyên bản hai loại lực lượng xung đột dữ dội lại lấy một phương thức quỷ dị, quay tròn hướng phương ngược lại chuyển động tới.Trong đôi mắt Tả Mạc đột nhiên sáng lên, hai loại tiểu thuật xung đột ngày càng nhỏ, cự li hai loại quang hoa cũng ngày càng gần.

Lúc này nhìn không ra chút xung đột nào trước đó, chúng nó tựa như anh em sinh đôi, dính sát vào cùng một chỗ.Tự nhiên, hai tay Tả Mạc như bị ma xui quỷ khiến mà có thể đồng thời thi triển hai loại tiểu yêu thuật.Một cỗ lực lượng không cường đại lắm, chuẩn xác vô cùng xuyên qua giữa tâm của hai loại yêu thuật.Tả Mạc nhất thời hiểu ra.Huyết đồng của Bồ yêu quang mang sâu thẳm như biển, hắn kinh ngạc nhìn Tả Mạc trước mặt, cỗ lực lượng quỷ dị kia rất quen thuộc, nhẹ nhàng phun ra ba chữ.“Thần dẫn thuật!”

Trước ngực Tả Mạc hình thành một cái cối xay, hắc bạch phân biệt rõ ràng, trong quang mang bỗng dưng sinh ra một cỗ hấp lực vô cùng cường đại.

Cỗ hấp lực này ngay cả Bồ yêu cũng không tránh khỏi, một thân hắc y bị kéo xé bay phất phới.

Tròng mắt Bồ yêu hồng quang sáng ngời, thân hình không chút thay đổi.Mà cỗ lực lượng bao phủ sát hồn kia giống như nghe được hiệu triệu, nhanh chóng mang theo vô số sát hồn đầu nhập vào trong cái cối xay hắc bạch này.Quang mang hắc bạch giống như hai bộ phận của cái cối xay, lấy tốc độ kinh người, không một tiếng động nghiền nát vô số sát hồn.Sát hồn thậm chí không kịp kêu rên một tiếng liền bị đánh tan.Điểm điểm bạch quang từ trong cối xay toả ra ngoài.Tả Mạc trong lòng khẽ động, vận khởi “Thai Tức Luyện Thần”, điểm điểm bạch quang giống như hạt mưa từ bốn phương tám hướng tụ tập ẩn vào trong cơ thể hắn.

Cùng lúc đó, những bạch quang không bị Tả Mạc hấp thu thì nhanh chóng thẩm thấu vào trong năm đoàn ngũ hành tinh khí.Cả người Tả Mạc bao phủ ở trong bạch quang, nhìn không rõ người.Cả người Bồ yêu hắc y bay phất phới, huyết đồng của hắn không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.

Hắn lẳng lặng đứng ở đó không nói một lời.Chim ngốc đang ở trong sát vụ tả xung hữu đột bỗng nhiên quay đầu, tròng mắt hung ác độc địa bỗng trở nên nhu hoà, một lần nữa khôi phục bộ dáng lười nhác thường ngày, thong dong xoay người, bước từng bước, không thể nhìn ra được bộ dáng đằng đằng sát khí vừa rồi.Đang điểu khiển hắc Nguyệt Nha, khuôn mặt đầy sát khí của Thập Phẩm bỗng nhiên ngẩn ra, tâm sinh cảm ứng, không chút do dự điều khiển hắc nguyệt gập cánh lại, tốc độ đột nhiên đạt tới cực hạn, xuyên qua trùng điệp sát vụ, tiếng gió rít gào.Trong sát vụ, một tầng bạch quang nhàn nhạt đang bao phủ tháp nhỏ, sát vụ xung quanh bị tách ra xa.Đúng lúc này, Tả Mạc bên trong tháp mở mắt.Chương 335 : Thu hoạch .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckLúc Tả Mạc mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên sự vui mừng.

Thu hoạch lần này thật lớn, vượt xa sự tưởng tượng của hắn.Mỗi một sát hồn đều bị đánh tan, chỉ còn lại thần hồn bổn nguyên tối tinh thuần.

Thần hồn bổn nguyên là thứ tất cả tu giả đều thèm muốn.

Ý niệm mà Tả Mạc kí hồn tăng vọt gấp mười lần.Thực khiến người ta say mê, Tả Mạc giống như vừa nếm qua mỹ thực, cảm thấy thật mĩ mãn, hận không thể tiếp tục làm lại một lần nữa.Nhưng, ý niệm tham lam này chỉ xuất hiện trong tích tắc rồi biến mất.Hắn để ý tới tình huống của tháp nhỏ.Trong những đứa nhỏ, tháp nhỏ là nhu thuận nghe lời nhất, cũng được Tả Mạc yêu thích nhất.

Nhưng khi hắn nhìn thấy năm đoàn ngũ hành tinh khí trên đỉnh đầu không khỏi thở ra một hơi.

Lúc trước ngũ hành tinh khí đình trệ giờ đây đã lưu chuyển sinh sôi không ngừng.Một thế giới ngũ hành tràn ngập ảo diệu hiện ra trước mặt hắn.Không chờ hắn cẩn thận quan sát, một đạo quang mang trong giây lát đã bay tới trước mặt hắn, đó là tháp nhỏ.Trông thấy tháp nhỏ hoàn hảo không tổn hại gì, Tả Mạc nhất thời vui ra mặt, ôm chặt lấy tháp nhỏ, quan thiết mà nhắc nhở: “Nhi tử láu lỉnh, không việc gì chứ!”

Hắn lúc này mới phát hiện, tháp nhỏ tựa hồ có chút biến hoá.

Ngoại trừ thân hình càng trở nên tròn trịa, da thịt thêm mềm mại, ngũ hành tuỷ treo ở mái tháp so với lúc trước càng thêm sung mãn, mơ hồ có quang hoa trôi nổi.Tháp nhỏ vô cùng thân thiết mà dụi dùi ở trong tay Tả Mạc, còn lăn một vòng chứng tỏ mình không có việc gì.Một cỗ thần niệm hoạt bát lấy lòng truyền vào trong đầu Tả Mạc, hắn không khỏi mỉm cười.

Rất nhanh Tả Mạc kinh ngạc phát hiện, tháp nhỏ so với trước đây càng có linh tính, càng thêm thông minh!

Thần niệm mà tháp nhỏ truyền cho hắn so với trước đây càng thêm rõ ràng, bao hàm tình cảm rất phong phú.Lần này không chỉ bản thân được lợi!Nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt Tả Mạc rơi vào ngũ hành tinh khí, không khỏi a lên một tiếng.

Hắn cùng với tháp nhỏ tâm thần tương thông, ngũ hành tinh khí trong mắt hắn giống như trong suốt.

Trong ngũ hành tinh khí xuất hiện thêm một cái nội hạch, đó chính là ngũ hành tuỷ!Ngũ hành tuỷ lớn như vậy, Tả Mạc thấy cũng phải chảy nước dãi ròng ròng.Ngũ hành tuỷ là tài liệu tương đối hiếm, chỉ một chút thôi nhưng giá trị không nhỏ chút nào.Cảm thụ được sự nóng lòng của Tả Mạc, năm khoả ngũ hành tuỷ cực lớn lập tức bay tới trước mắt Tả Mạc.

Nhìn thấy năm khoả ngũ hành tuỷ cực lớn, nói không động tâm đó là giả dối nhưng Tả Mạc nhìn thấy tháp nhỏ đang nhu nhuận ở bên, trong lòng ấm áp tham niệm trái lại bị đánh tan.Tả Mạc vuốt đầu tháp nhỏ, cười nói: “Tốt lắm, những thứ này đều lưu lại cho ngươi.”

Tháp nhỏ có chút nghi hoặc, Tả Mạc rõ ràng rất muốn nhưng hết lần này tới lần khác lại cự tuyệt.“Có ngũ hành tuỷ, ngươi về sau mới có thể dựng dục ra ngũ hành bổn nguyên.

Ha ha, chờ đến lúc có ngũ hành bổn nguyên, tháp nhỏ nhà chúng ta sẽ rất lợi hại đó!”

Tháp nhỏ có chút nghe không hiểu nhưng mà cảm thụ được sự hài lòng của Tả Mạc, nó cũng vui mừng bay tới bay lui quanh Tả Mạc.̀m!Tả Mạc chỉ cảm thấy một trận chấn động thật mạnh, trong lòng cả kinh, lẽ nào lại tới sao?Phát ra thần thức mới phát hiện đó là chim ngốc.Chim ngốc tựa hồ biết rõ Tả Mạc đang nhìn nó, trở mình đầy khinh bỉ, hoàn toàn không để ý tới hắn, mồm tha tháp nhỏ rồi trực tiếp vẫy cánh hướng doanh địa bay đi.Đi được nửa đường gặp phải Thập Phẩm, Thập Phẩm nhìn tháp nhỏ đang ở trong miệng chim ngốc, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút buông lỏng.

Nhưng sau đó rất nhanh liền trở nên khó coi, chim ngốc giống như một đạo thiểm điện, xuất hiện trước mặt hắn, chợt loé lên rồi biến mất.Tốc độ này…Cắn răng một cái, hắn đem hắc Nguyệt thôi động đến cực hạn, điên cuồng đuổi theo nhưng vẫn không thể nhìn thấy bóng lưng của chim ngốc.Lần trước thua dưới một trảo của chim ngốc, Thập Phẩm còn có chút không phục nhưng hiện tại tốc độ mà chim ngốc thể hiện ra làm hắn cảm thấy hít thở không thông.Nhận thấy được sự chênh lệch, không những không làm Thập Phẩm cảm thấy tức giận, trái lại còn hun đúc ý chí chiến đấu của hắn!Ngay cả một con chim cũng không đánh bại được, làm sao có thể đi tới được đỉnh của thập phẩm?Phía trên hắc Nguyệt, Thập Phẩm nắm chặt tiểu quyền, miệng nhỏ nhếch lên, khuôn mặt béo tròn tràn đầy dứt khoát.Lúc chim ngốc ngậm tháp nhỏ quay trở về doanh địa cũng là lúc Tả Mạc từ trong nhập định tỉnh dậy.

Lúc này ý niệm lớn mạnh mới quay trở về trong người, giống như đầm nước đang cạn bỗng tràn đầy.Tả Mạc thoải mái đến nỗi muốn rên lên. (nghe kinh vãi )Gấp ba!Thần thức trong cơ thể tăng gấp ba lần!Đây là một con số khiến Tả Mạc muốn điên lên, hắn cảm giác giống như đã trải qua một giấc một thật đẹp.

Trong một đêm thần thức tăng gấp ba, hắn chưa từng nghe thấy sự tình như thế, nhưng điều này rõ ràng lại phát sinh trên người hắn.Hắn nhanh chóng tìm hỏi Bồ yêu: “Bồ, chuyện gì đã xảy ra?”

Bồ yêu thần sắc bình tĩnh, nhìn qua không thấy chút dị thường nào, hắn bĩu môi nói: “Không có gì, vận khí của ngươi tương đối tốt thôi.”

Nhìn mặt Tả Mạc vẫn còn chưa hiểu, Bồ yêu vốn không muốn nhiều lời trước mắt bỗng hiện ra tình cảnh Tả Mạc thi triển tiểu yêu thuật, suy nghĩ một chút nói: “Sát hồn do hồn niệm sinh ra, ngươi hấp thu chính là thần hồn bổn nguyên của chúng.

Sự việc như vậy là lần đầu tiên ta nhìn thấy.”

Hắn không nói dối, sát vụ quy mô lớn như thế mới có khả năng hình thành nên số sát hồn khủng khiếp đến như vậy.

Tất cả nơi đây đều vượt qua sự tưởng tượng của Bồ yêu.“Nguyên lai sát hồn có thể tẩm bổ thần thức!”

Hai mắt Tả Mạc sáng như sao: “Thứ tốt!

Thứ tốt!”

Bồ yêu vừa nhìn thấy bộ dạng của Tả Mạc liền biết chủ ý của hắn là gì.

Những sát hồn này đối với người khác là cực kì nguy hiểm, hơi chút vô ý tâm thần sẽ bì bào mòn.

Mà đem sát hồn luyện hoá thành thần hồn bổn nguyên tinh thuần cũng không phải là chuyện đơn giản.

Sát hồn do một tia hồn niệm sinh ra, nhưng hồn niệm này là chấp niệm của người trước khi chết sinh ra, bao hàm các mặt trái của tâm tình, trải qua thời gian dài chém giết, chúng càng trở nên thô bạo, càng thêm nguy hiểm.Muốn luyện hoá nó đâu phải là chuyện dễ?Trừ phi…Bồ yêu kinh ngạc nhìn Tả Mạc, tuy rằng lúc trước hắn mơ hồ suy đoán nhưng khi tận mắt thấy Tả Mạc thi triển ra cấp cổ hoang tế thuật, hắn thật sự bị chấn động, so với bất luận kẻ nào đều mãnh liệt hơn rất nhiều.Hắn bỗng nhiên quay sang lườm bia mộ một cái.Rất nhiều sự tình lúc trước hắn cùng bia mộ chỉ là tranh chấp vớ vẩn nhưng bây giờ…Bia mộ tựa hồ cảm ứng được ý nghĩ của Bồ yêu, hắc khí đột nhiên đại thịnh!Tả Mạc đang chìm đắm vào trong mộng đẹp đột nhiên chú ý tới khác thường của bia mộ, không khỏi kinh ngạc chỉ vào bia mộ, vẻ mặt hiếu kì hỏi Bồ yêu: “Nó đang làm cái gì vậy?”

Tâm tình Bồ yêu đột nhiên trở nên sung sướng, lườm bia mộ một cái, hắc hắc nói: “À, hắn nhìn thấy thần thức của ngươi tiến bộ rất lớn vì vậy mới cao hứng đó.”

“A!”

Tả Mạc bừng tỉnh, nhưng ngay lập tức hắn hỏi tiếp: “Được rồi, Bồ, lúc nãy ngươi dạy ta hai chiêu kia gọi là gì vậy?

Rất lợi hại đó!”

Nhìn ánh mắt trông mong của Tả Mạc, Bồ yêu tâm tính càng dễ chịu, khoé miệng mỉm cười lại lườm bia mộ một cái.Trước đây ta không tranh với ngươi nhưng bây giờ thì…Tiếu ý trên môi chợt biến mất, ánh mắt hắn chuyển sang Tả Mạc trước mặt, nhíu mày: “Thế nào?

Dùng tốt không?

So với đại nhật ma thể tốt hơn chứ!”

“Không sai không sai!”

Tả Mạc xoa xoa hai tay, trơ mặt ra cười hắc hắc không ngừng.…Ta sao không nhận ra bản chất của tên gia hoả này…

Tên gia hoả này là điển hình của những kẻ tát nước theo mưa.Bồ yêu trong lòng đắc ý.…Nhưng, con đường này so với con đường kia, tiền đồ rộng mở hơn……Lão sư, ngươi hài lòng không…Vô số ý niệm hiện ra trong đầu Bồ yêu.Tả Mạc có phát hiện ngoài ý muốn, thần tình Bồ yêu lúc này bất giác trở nên nghiêm túc hơn.“Nó gọi là cấp cổ hoang tế thuật.”

Bồ yêu trầm thấp nói: “Tiểu Thiên Diệp Thủ cùng dạng với nó, đó là yêu thuật trọn vẹn, được sáng tạo bởi một vị Thiên yêu - sư phụ của ta.”

“Sư phụ của ngươi?”

Tả Mạc thất kinh.Bồ yêu rất ít khi nói đến những sự tình trước kia, đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt Tả Mạc nói ra lai lịch xuất thân của mình.“Đúng vậy, sư phụ của ta!”

Bồ yêu nhớ lại, thần tình nghiêm túc, hoàn toàn khác với vẻ bất cần ngày thường, hắn nghiêm túc nhìn Tả Mạc nói: “Tả Mạc, ngươi xác định muốn học nó?”

Thái độ khác lạ của Bồ yêu khiến Tả Mạc cảm thấy sự việc không bình thường.Hắn không lập tức đáp ứng mà cẩn thận hỏi lại: “Bồ, học bộ cấp cổ hoang tế thuật này có yêu cầu gì không?”

“Rất đơn giản, tiếp nhận truyền thừa nhất mạch.”

“Có thế nói cụ thể hơn chút được không?”

Tả Mạc cẩn thận hỏi lại.“Cụ thể chút?”

Bồ yêu ngẩn ra, thường ngày hắn vốn không để ý tới vấn đề của học đồ, bị Tả Mạc hỏi lại, yên lặng trong giây lát, hắn nghiêng đầu hồi ức lại tình cảnh lão sư thu nhận mình.“Trước khi nhận học đồ, ngươi phải tới Yêu thuật phủ, khắc tên của bản thân vào trong thiên yêu các..Nghĩ đến điều này, Bồ yêu bỗng nhiên thấy khó giải thích, hắn nhớ lại kì vọng của lão sư đối với mình.

Tuy rằng bản thân đã đạt tới Thiên yêu nhưng bởi vì nguyên nhân khác mà vẫn chưa thực hiên được nguyện vọng của lão sư.Yêu cầu này làm Tả Mạc không thể ngờ tới.“Ồ, không phải thề thốt gì à?”

“Không cần.”

“Không có môn quy gì à?”

“Không có.”

“Không có giới luật gì?”

“Không có.”…Càng hỏi Tả Mạc càng cảm thấy kì quái, môn phái này, ồ, với hiểu biết của hắn đây là một môn phái.

Mà môn phái này cánh cửa nhập môn là rất thấp, về phần khắc tên vào trong thiên yêu các, Tả Mạc căn bản không coi nó là vấn đề.Tuyển học đồ?

Chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.

Cái thiên yêu các gì gì đó, quỷ mới biết nó là cái gì nhưng chỉ cần bản thân không thu học đồ, thiên yêu các với mình chẳng có quan hệ gì cả.Sau khi hỏi xong, Tả Mạc hơi không tin, lẽ nào các môn phải của yêu tiến vào lại dễ dàng như vậy?Môn phái tu giả, mỗi vị đệ tử đều phải có chức trách của riêng mình, đối với môn phái phải có cống hiến mới có thể thu được chỗ tốt.Mà môn phái của Bồ yêu dĩ nhiên không cần cống hiến gì là có thể có được chỗ tốt, thực sự là kì quái!Suy nghĩ nửa ngày, Tả Mạc cảm thấy chỉ còn có một khả năng.Môn phái của Bồ yêu nhất định là một môn phái nhỏ bé đáng thương.Chỉ có môn phái tầng thấp nhất mới có thể bụng đói ăn quàng như vậy…Phi phi phi!Sau khi Tả Mạc phát hiện ra điều này thì hắn cũng muốn mắng bản thân một trận, phải dừng lại.Nhưng, nếu so sánh hắn thấy có sự khác biệt.Lúc trước bia mộ còn đưa ra các loại thề thốt, hẳn là xuất thân từ một đại môn phái, quy củ mới nhiều như vậy.

Môn phái của Bồ yêu tuỳ tiện như vậy, vừa nhìn đã nhận ra đó là một tiểu môn phái.“Ồ, ta học cấp cổ hoang tế thuật còn có thể tiếp tục tu luyện đại nhật ma thể hay không?”

Tả Mạc vô liêm sỉ hỏi.Chương 336 : Thử xem .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckBồ yêu nhìm chằm chằm vào Tả Mạc, không nói một lời.Tả Mạc “được” nhìn chăm chú như vậy trong lòng có chút sợ hãi, cười mỉa nói: “Đại nhật ma thể nếu không tu luyện thì thật đáng tiếc!”

Bị Bồ yêu nhìn chăm chú khiến Tả Mạc nghĩ hắn chuẩn bị nổi giận thì Bồ yêu đột nhiên mở miệng nói: “Điều này để ta suy nghĩ đã.”

Tuy rằng Bồ yêu không đáp ứng ngay lập tức nhưng điều đó khiến Tả Mạc cảm thấy có hi vọng, hắn vội vàng rời khỏi thức hải.Tả Mạc vừa rời khỏi thức hải, chỉ thấy một cỗ hắc vụ thật lớn toát ra từ bia mộ, bóng người ở bia mộ chớp động.Bồ yêu giống như không nhìn thấy, lẩm bẩm: “Cùng lúc tu yêu và ma, ý nghĩ này có chút táo bạo.”

Quan hệ giữa yêu ma so với quan hệ với tu giả còn thân mật hơn nhiều, nhưng cùng lúc tu yêu và ma, sự việc này trước nay bọn họ chưa từng nghe thấy.

Bồ yêu là kẻ hiểu biết, cấp cổ hoang tế thuật đương nhiên là tuyệt học nhưng đại nhật ma thể cũng đồng dạng là số một số hai của ma.

Tả Mạc nếu tu luyện không thành, Bồ yêu tuyệt đối không nghĩ tới nhưng bây giờ Tả Mạc đã tu thành đại nhật ma thể, nếu thực sự vất đi thì có chút đáng tiếc.Trong ba nơi thì yêu là thoáng nhất.

Phương thức bồi dưỡng bằng yêu thuật phủ so với môn phái của tu giả và tộc quần truyền thừa của ma thì cởi mở hơn nhiều.Bóng người ở mộ bia chớp động.“Ngươi thấy có nên thử không?”

Bồ yêu he hé mắt, vô cùng kinh ngạc.Hắn không khỏi trầm ngâm, hắn đối với bia mộ chỉ có bất mãn và oán giận nhưng mà có thể thủ hộ bia mộ vạn năm tự nhiên quan hệ không tầm thường.

Bia mộ khiến hắn cảm thấy ngu xuẩn và đầy cố chấp nhưng trên phương diện tu luyện thì kiến thức và thành tựu của bia mộ hắn cũng biết được chút ít.Hiếm khi thấy Bồ yêu do dự, Tả Mạc có thể tự ngộ ra thần dẫn thuật, tu luyện cấp cổ hoang tế thuật là vô cùng thích hợp, là người thửa kế rất tốt.

Nếu Tả Mạc chuyên tâm tu luyện cấp cổ hoang tế thuật, khả năng đạt tới cảnh giới Thiên yêu là rất lơn.

Nếu đồng thời tu luyện ma thể cùng yêu thuật, kết quả như thế nào thật sự là khó có thể biết được.

Tu luyện ma thể, hung hiểm vô cùng, hơi vô ý, hình thần câu diệt.Nhân ảnh chớp động ở mặt ngoài của bia mộ đang chờ đợi quyết định của Bồ yêu.Bồ yêu nhìn thoáng qua bia mộ, bình tĩnh như vậy trước đây hắn đã từng thấy qua, huyết đồng đột nhiên trở nên sâu thẳm, sâu trong đáy mắt có sự bi thương không thể nhận ra.Trong giây lát thần tình hắn khôi phục lại như thường, cười khẩy nói: “Thế nào?

Sợ truyền thừa của mình mai một hả?

Đáng nhẽ não người phải sớm vất vào thùng rác rồi!”

“Hừ!

Tu luyện đi, ta cũng có chút hiếu kì.

He he, yêu thuật, ma thể, pháp quyết, phù trận, tiểu tử này tu luyện sẽ thành ra quái vật gì?”

Huyết đồng của Bồ yêu hiện lên vẻ điên cuồng.Trong doanh địa, từ khi Tả Mạc mở mắt, tâm trạng mọi người cuối cùng cũng thoải mái hơn.

Nhưng biến cố lần này cũng cảnh báo cho mọi ngươi, địa phương quỷ quái này so với tưởng tượng của bọn họ nguy hiểm hơn rất nhiều.Mọi người ở Vệ Doanh tu luyện càng thêm khắc khổ.Huyền sát khí đối với bọn họ có lợi rất lớn, nhưng sát vụ ẩn chứa huyền sát khí càng thêm nồng nặc khiến độ khó của việc luyện hoá càng cao.

Bọn họ không thể không cẩn thận trong việc khống chế luyện hoá sát vụ, bằng không nếu bị sát vụ ăn mòn tâm thần, bọn họ từ từ sẽ trở thành sát hồn thú.Nhưng, nơi này đối với “khổ vệ” chính là địa phương tu hành tốt nhất, mọi người đều tiến hành thần tốc, lại có thêm ngươi tu luyện ra binh khí của bản thân.

Ngoài dự liệu của mọi người đó chính là A Văn.

A Văn sau khi thương thế lành lại liền ở Vệ Doanh, cùng những người khác đồng thời tu luyện “khổ vệ”.Trong Vệ Doanh, A Văn tu luyện “khổ vệ” thời gian cực ngắn nhưng tiến bộ cực nhanh, quả thực khiến người ta sững sờ.

Khi Tả Mạc biết được A Văn tu luyện ra binh khí cũng không khỏi giật mình, thiên phú thật biến thái.Binh khí A Văn tu luyện ra là một cây mâu, toàn thân đen kịt, không có chút quang mang nào, đầu mâu có một mạt đỏ sậm hồng anh, giống như một ngọn lửa u ám.Sau khi can hắc mâu này luyện thành, A Văn liền ôm nó mà nhập định.Mà thứ khác khiến Tả Mạc cảm thấy ngoài ý muốn chính là hơn ba trăm hoa nô.

Những hoa nô được cứu ra từ Bách Hoa Minh luôn luôn được Thúc Long chiếu cố, tu luyện “hoa yêu tương sinh thuật”, bộ yêu thuật này thần kì dị thường.

Trong khoảng thời gian ngắn, tinh thần của bọn họ không những khôi phục hơn nữa còn thành công áp chế linh hoa đang cắm rễ trên cơ thể mình.Bách Hoa Minh dùng hoa nô để dưỡng hoa, đều chọn những linh hoa quý hiếm.

Những linh hoa này đều là ngũ phẩm, bản thân chính là linh vật khó gặp, có thể tự động hấp thu linh khí xung quanh.

Nhưng, linh khí nơi đây vốn thưa thớt, khắp nơi tràn ngập huyền sát khí.

Linh hoa trên người bọn họ đành phải hấp thu huyền sát khí.Không thể không nói, thiên hạ vạn vật, mỗi thứ đều có chỗ huyền bí.Huyền sát khí thô bạo âm u sau khi trải qua linh hoa hấp thụ chuyển hoá khôn gnhững không có chút âm hàn nào, trái lại còn ôn hoà khiến tốc độ tiến bộ của bọn họ tăng nhanh.So với những người ở Vệ Doanh như cá gặp nước thì tình cảnh của Chu Tước doanh cũng không quá tốt.

Tuy rằng Tả Mạc đã cho bọn họ “sát linh”, làm cho bọn họ đối với huyền sát khí không còn sợ hãi, nhưng để khôi phục sức chiến đấu như lúc bình thường còn cần bọn họ tu luyện tới cảnh giới tương đối một chút.Mà trong đó tình cảnh gay go nhất chính là Cung Lương Vĩ dẫn đầu mười sáu danh phù tu.Từ sau khi bọn họ bị bắt làm tù binh ở Tiểu Sơn giới được Công Tôn Sai nhét vào trong Chu Tước doanh.

Nhưng bởi vì đặc tính tu luyện, bọn họ ở trong Chu Tước doanh tương đối khó xử.Phương thức chiến đấu của Chu Tước doanh là nhanh, sắc bén, đây là phương thức chiến đấu mà kiếm tu am hiểu nhất.

Phù tu am hiểu nhất chính là phụ trợ.

Thêm nữa pháp quyết bọn họ tu luyện cũng không phải cao thâm gì, bọn họ còn chưa động thủ thì trận chiến đã kết thúc rồi.Tuy rằng Công Tôn Sai đối với bọn họ tương đối coi trọng nhưng vẫn không thể làm gì với tình cảnh khó xử của bọn họ.Trong Chu Tước doanh tu vi của bọn họ cũng ở dưới đáy.

Mà “sát linh” đối với tu vi yêu cầu khá cao, bọn họ càng cảm giác bất lực.“Không bằng chúng ta thỉnh cầu Công Tôn Sai đại nhân cho chuyển sang Kim Ô doanh thì tốt hơn.”

Một người ủ rũ nói.Cung Lương Vĩ trầm mặc, hắn đã hơn bốn mươi tuổi, thiên phú cũng bình thường, nhưng bởi vì tính cách trầm ổn nên được mọi người coi là anh cả.

Trong lòng hắn cũng biết, với tình hình trước mắt, Kim Ô doanh là nơi thích hợp nhất với bọn họ.Bọ họ am hiểu các loại phù triện, mà trong đó tên Lý Trác còn có thể vẽ ra nhị phẩm phù binh, đối với phù tu ngưng mạch kì mà nói đã là rất giỏi rồi.Phù tu tinh thông các loại phù trận, am hiểu bày trận và chế tác các loại phù triện, tinh thông thủ pháp thi triển phù triện.Phù tu tu luyện cũng cần phải có phù trận phù triện, điều chính là điểm khác giữa bọn họ và tu giả khác.

Nhưng linh khí nơi này quá thưa thớt, bọn họ tu luyện cần phải dùng đến phù trận, nếu không không thể phát huy ra lực lượng có sẵn, mà tu vi bọn họ lại không đủ để tu luyện “sát linh”.Đang nói chuyện thì tiếng của Tông Như vang tới.Cung Lương Vĩ vội vàng đứng dậy, thống lĩnh Thuẫn Vệ khúc Tông Như phụ trách an toàn của Công Tôn Sai đại nhân, địa vị ở Chu Tước doanh cũng rất hiển hách.

Cung Lương Vĩ am hiểu sâu sắc đạo xử thế, trên mặt giấu đi vẻ buồn khổ, cười nói: “Tông đại nhân, sao lại tới nơi này chứ, không biết có phân phó gì không?”

Tông Như cười ôn hoà, giao ra mấy ngọc giản: “Công Tôn đại nhân sai ta mang mấy món đồ đưa cho các vị.”

Cung Lương Vĩ có chút nghi hoặc khi tiếp nhận ngọc giản: “Đồ vật đó có gì đáng giá khiến đại nhân phải tự mình đi chứ?”

“Các vị cứ xem qua khắc biết.”

Tông Như nói xong liền chắp tay ly khai, bây giờ tu vi Tông Như càng sâu càng thêm nội liễm, giống như một người bình thường, hoàn toàn không có chút sắc sảo nào.Đợi Tông Như đi rồi, mọi người lập tức xông tới.Thần thức Cung Lương Vĩ đảo qua ngọc giản, thân thể không khỏi chấn động.Mấy ngọc giản trên tay bọn họ chính là những ngọc giản mà Tả Mạc đưa cho Kim Ô doanh.Nội dung liên quan tới phù trận trong đó khiến mắt mọi người đều sáng lên.Công Tôn Sai mỗi ngày đều trầm mê vào trong cờ dịch chiến, vị thần bí kia không xuất hiện, một mình hắn tìm tòi.

Từ khi hắn nghe nói, chiến tướng cũng có pháp quyết tu luyện khiến tâm tư hắn máy động.Hắn trầm mê vào chiến tướng – loại chức nghiệp có yêu cầu rất cao.Nếu đã không có pháp quyết tu luyện dành cho chiến tướng, vì sao bản thân mình không tự tìm tòi một cái chứ?Công Tôn Sai tính tình hơi điên, người bình thường cảm thấy sự việc khó thì lại khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Tự nghĩ ra chiến tướng pháp quyết, đổi lại là một người khác chỉ sợ tưởng tượng cũng không dám nhưng hắn không cảm thấy chút khiếp sợ nào.Nhưng, dựa trên phương diện kiến thức hắn còn có thứ để dựa vào, đó chính là cờ dịch chiến.Cờ dịch chiến này được chế tác cực kì xảo diệu, phi thường tiếp cận thực tế.

Ngươi thiết kế ra nó tuyệt đối là một vị chiến tướng vô cùng cường đại, đương nhiên, khả năng là chiến tướng yêu ma là lớn nhất.Nhưng, điều này đối với Công Tôn Sai cũng không quá quan trọng.Hắn thử tìm manh mối trong cờ dịch chiến, hắn luôn luôn hiếu kì, chiến tướng chân chính tu luyện như thế nào.

Sau đó, hắn chìm đắm vào trong tìm tòi cao độ.Hắn phát hiện ra gì đó.“A!”

Bồ yêu đang chỉ điểm cho Tả Mạc bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.Tả Mạc sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: “Sao thế?”

“Ồ, không có việc gì.”

Sắc mặt Bồ yêu khôi phục như thường, hắn nhìn Tả Mạc: “Đại nhật ma thể ngươi có thể tiếp tục tu luyện, điều kiện là phải thực hiện được yêu cầu của ta về yêu thuật.”

“Yêu cầu gì?”

Tả Mạc yếu ớt hỏi.Bồ yêu cười hắc hắc nói: “Ta trước đây lúc ở Yêu Thuật phủ có một biệt danh.”

“Biệt danh?”

Tả Mạc ngẩn ra: “Biệt danh gì?”

“Bọn họ thích gọi ta là yêu thuật mục lục.”

Thanh âm nhàn nhạt từ miệng Bồ yêu truyền tới, cười nhạt nói: “Làm người thừa kế của ta, ngươi tốt nhất phải bảo trì truyền thống tốt đẹp này.”

Trong lòng Tả Mạc bỗng dưng có dự cảm không tốt.“Từ hôm nay trở đi, trầm mê vào hải dương tiểu yêu thuật đi!”

Bồ yêu tuỳ ý ném Tả Mạc vào trong địa ngục.Yêu thuật, chủng loại đa dạng, nhiều không đếm xuể, chỉ riêng tiểu yêu thuật cơ sở đã có năm trăm loại, quy mô của nó như nào có thể tưởng tượng ra được.Bồ yêu không có chút ý tứ nào muốn truyền thụ cấp cổ hoang tế thuật cho Tả Mạc, hắn bắt đầu giảng giải từ tiểu yêu thuật.

Tả Mạc bừng tỉnh, hắn tưởng rằng đã học được tiểu yêu thuật nhưng so với hắn tưởng tượng thì tiểu yêu thuật thâm ảo rộng lớn hơn nhiều.Một thế giới hoàn toàn khác từng chút một xuất hiện trước mặt hắn.Mà Bồ yêu chưa từng giảng giải yêu thuật như thế, các loại yêu thuật được hắn hạ bút thành văn, tuỳ ý mà viết.Một người một yêu đều đắm chìm trong đó, hoàn toàn quên thời gian đang trôi qua.Không biết qua bao nhiêu ngày, bọn họ bỗng nhiên bị kinh động.Là Kim Ô doanh!Chương 337 : Xích Sát đỉnh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckỞ giữa vận nô thuyền đã hoàn toàn thay đổi.

Mấy gian phòng tất cả đều bị tháo dỡ, ở nơi đó bây giờ bày một đỉnh cao năm trượng.

Thân đỉnh màu đỏ đậm, giống như vừa lấy từ trong lửa ra, tạo hình theo phong cách cổ xưa, khí thế hùng hồn, nếu như tiến lại nhìn kĩ thì có thể thấy trên thân đỉnh khắc đầy phù văn nhỏ, độ phức tạp khiến người ta hoa cả mắt.Nếu vị tu giả nào tinh thông luyện khí nếu nhìn thấy đỉnh này nhất định sẽ vạn phần khiếp sợ.

Phù văn nhỏ và phức tạp như thế, cho dù là tu giả kim đan xuất thủ cũng phải mất từ ba đến năm năm mới có thể hoàn thành.Xích Sát đỉnh với thể tích kinh người chính là tâm huyết những ngày gần đây của Kim Ô doanh.Thân đỉnh được tạo thành bởi rất nhiều xích hoả thạch và các loại tài liệu hành hoả, trong đó đại đa số bộ phận đều là tứ phẩm.

Xích Sát đỉnh luyện chế khác hẳn với phương pháp luyện khí thông thường.

Sau khi xác định toàn bộ, địa đỉnh được tách ra thành ba trăm hai mươi sáu khối, phù văn mỗi khối đều được trải qua thảo luận cẩn thận.

Bởi vì sau khi phân giải thì thể tích nhỏ đi nên độ khó khi luyện chế cũng giảm đi, mỗi khố đều trải qua rất nhiều lần luyện chế, bất cứ phù văn nào đều phải trải qua mài khắc rất tỉ mỉ.Nói cách khác, đại đỉnh là do từng khối lắp ráp lại.

Toàn bộ quá trình lắp ráp tốn mất bảy ngày bảy đêm.

Toàn bộ trên dưới Kim Ô doanh đều không ngủ không nghỉ cuối cùng mới lắp ráp thành công.

Sau đó, toàn bộ trên dưới dùng Kim Ô hoả luyện hoá mười bốn ngày mới làm cho tất cả hoà hợp thành một thể.Hôm nay, đại đỉnh thành hình!Từng thành viên trong Kim Ô doanh nhìn Xích Sát đỉnh khổng lồ trong mắt đều hiện ra vẻ tự hào.Ngũ phẩm!Đỉnh này phẩm giai đạt tới ngũ phẩm!Khi đại sư phụ công bố kết quả này thì toàn bộ mọi người đều mừng rỡ.

Ngũ phẩm, điều đó khiến mỗi người trong Kim Ô doanh đều cảm thấy kiêu ngạo, toàn bộ Kim Ô doanh không có một vị kim đan, tất cả đều là ngưng mạch.Pháp bảo ngũ phẩm, chỉ có tu giả kim đan, không…ít nhất cần phải là tu giả kim đang nhị trọng thiên trở nên mới có năng lực luyện chế ra.Thế nhưng Kim Ô doanh không có một vị cao thủ kim đan nào!Nhưng, thời gian vui mừng chỉ rất ngắn, sắc mặt mỗi người lại một lần nữa trở nên ngưng trọng, bởi vì sắp đến lúc trọng yếu.Sát vụ hắc hồng sắc giống như thuỷ triều, điên cuồng tràn vào vận nô thuyền.Bên trong vận nô thuyền, bầu không khí khẩn trương vô cùng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy hai vị đại sư phụ lớn tiếng.“Chú ý khống chế lưu lượng sts vụ!”

“Kim Ô hoả, nhanh lên!”…Sát vụ tụ tập thành từng dòng khí lưu nhỏ ẩn vào bên trong đại đỉnh.

Bên trong đỉnh là Kim Ô hoả, giống như đổ dầu vào lửa, lửa càng bốc lên mãnh liệt.Mọi người không kìm lòng được mà nín thở.Phù văn tinh mịn ở thân đỉnh đỏ đậm đột nhiên bắn ra kim quang, một cỗ linh lực cuồn cuồn bốc lên, trong phút chốc tràn ngập mọi ngõ ngách của vận nô thuyền.

Phù trận trên thân thuyền đồng thời sáng lên, chói mắt vô cùng.Đến lúc này, mọi ngời ở Kim Ô doanh mới hơi thoải mái, tiếng hoan hô đột nhiên vang lên.Đại sư phụ Cát Vĩ lệ đầy mặt, Tôn Bảo lúc này cũng không kìm được kích động, nghẹn ngào không nói nên lời, cảm thấy có chết cũng đáng!Lúc trước Vạn Thiên xui Vệ Thành Bân kiếm một ít huyền sát khí, hắn cùng Tôn Bảo đã bắt đầu tìm hiểu huyền sát khí.Đến tận lúc Tả Mạc đưa ngọc giản tới mới giải quyết được những vấn đề khó khăn mà họ gặp phải.

Dù cho vận dụng lực lượng của toàn doanh nhưng chỉ ở ngưng mạch kì mà có thể luyện chế ra đỉnh này đủ để bọn họ dương danh thiên hạ.Khôgn riêng gì hai vị đại sư phụ, mọi người trong Kim Ô doanh đều xuât thân từ tiểu môn phái, đa số mọi người đều chán nản, bây giờ có thể làm nên việc kinh thiên như thế, mọi người đều kích động khó thể kìm nén, rất nhiều người không kìm được mà bật khóc.Khi Tả Mạc chạy tới thì thấy cảnh tượng đó.Nhưng ánh mắt của hắn lập tức bị Xích Sát đỉnh cao tới năm trượng hấp dẫn, hắn ngây ra.“Đây là do các ngươi luyện chế ra?”

Tôn Bảo cung khiêm mà tràn ngập tự hào đáp: “Đúng vậy, đại nhân!”

Tả Mạc kinh ngạc!Không sai, hắn rất kinh ngạc!Hắn đối với luyện khí không dám xưng là tinh thông nhưng đối với lý giải về phù trận hắn hơn xa tất cả mọi người ở đây.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất kinh ngạc khi nhìn thấy Xích Sát đỉnh được luyện chế xảo diệu như vậy.

Thân đỉnh được luyện bằng Kim Ô hoả, làm cho Tả Mạc cảm thấy bất ngờ chính là bọn họ lại có thể bố trí Kim Ô đại trận ở trên thân đỉnh.Từ đó, Kim Ô hoả ở trong đỉnh có thể kéo dài không tắt.

Trừ điều đó ra còn có thể từ ánh nắng mà thu lấy Kim Ô hoả, về sau căn bản không cần lo nghĩ tới Kim Ô hoả.

Kim Ô hoả bên trong đỉnh tăng nhanh khiến nó càng có khả năng dựng dục ra hoả diễm có phẩm giai cao hơn.Nói cách khác, Xích Sát đỉnh còn có khả năng tiến giai.Nhưng cái này cũng không khiến Tả Mạc giật mình, điều khiến hắn giật mình chính là Xích Sát đỉnh có thể luyện hoá sát vụ, chuyển hoá nó thành linh lực.Này…này không phải là giống “sát linh” sao?“Sát linh” có thể luyện hoá thành linh lực, tất cả Chu Tước doanh đều đang liều mạng mà tu luyện bộ pháp quyết này.

Ai có thể nghĩ ra, Kim Ô doanh có thể đi trước một bước.“Pháp bảo tốt!”

Bồ yêu cũng nhịn không được mà cảm thán.Bên trong vận nô thuyền linh lực thừa thãi, làm người ta cảm thấy sung sướng.

Ơ nơi này, huyền sát khí dùng không bao giờ hết, có được Xích Sát đỉnh, bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề linh lực.

Tinh thạch có thể cung cấp đủ linh lực nhưng sẽ có một ngày dùng hết.Ánh mắt mọi người ở Kim Ô doanh đều nhìn qua bên này, thần tình khiếp sợ của đại nhân khiến bọn họ sảng khoái vô cùng.“Có thể luyện chế thêm được không?”

Tả Mạc hỏi Tôn Bảo.Tôn Bảo lộ ra thần tình khó xứ: “Luyện chế không khó nhưng chỉ sợ không tìm được tài liệu thích hợp.”

Vì luyện chế Xích Sát đỉnh, tất cả các tài liệu quý hiếm của Bao Dịch hầu như bị vét sạch.

Nếu không phải hai vị đại sư phụ Tôn Bảo Cát vĩ đích thân khẩn cầu, Bao Dịch sao có thể chịu đưa ra chứ.Trong lòng Tả Mạc hơi cảm thấy thất vọng nhưng không bất ngờ, tài liệu phẩm giai thấp không thể chịu được linh lực không lồ cùng sự bá đạo của Kim Ô hoả.“Ta tham quá!”

Tả Mạc tự chế giễu bản thân, ngay lập tức nói với Tôn Bảo và Cát Vĩ: “Không sai!

Về sau nếu cần tài liệu gì, các ngươi cứ việc tìm Bao Dịch.

Nếu như hắn không chịu đưa ra thì trực tiếp đến tìm ta.”

Tôn Bảo Cát Vĩ vui mừng quá đỗi: “Tạ ơn đại nhân!”

Đối với người thích luyện khí mà nói, đồng thuận này thật khiến bọn họ cao hứng không thôi.Kim Ô doanh mang lại cho Tả Mạc một niềm vui thật lớn.

Có Xích Sát đỉnh, áp lực trong lòng nhất thời nhỏ đi rất nhiều, bọn họ có thể thong dong mà dò xét địa phương cổ quái này.Từ trong vận nô thuyền đi ra, tâm tình của Tả Mạc trở nên rất tốt.

Nhìn xung quanh, trong doanh địa, một khí thế ngất trời, đoàn người ý chí không giảm mà trái lại càng thêm nỗ lực tu luyện.

Tả Mạc thấy thế liền muốn đi tu luyện, bản thân mạnh mới là thiết thực.Bồ yêu nói bản thân có biệt danh là “yêu thuật mục lục”, Tả Mạc cảm thấy nói vậy có chút khoa trương, tên này nói phét cũng không phải đôi ba lần.

Nhưng mà đối với yêu thuật giảng giải thì rất chuẩn xác, đúng đắn.Năm trăm loại tiểu yêu thuật, Bồ yêu giảng giải một lần nữa, Tả Mạc lại hiểu thêm ra.Nhưng, Tả Mạc lưu tâm chính là cấp cổ hoang tế thuật.“Bồ, truyền lại hai chiêu cấp cổ hoang tế thuật đi!”

Tả Mạc mặt trơ lấy lòng nói.Bồ yêu thờ ơ nói: “Ồ, đừng có tưởng bở.

Tuỳ tiện lấy hai loại tiểu yêu thuật mà có thể làm ra, đó là nằm mơ.”

“Vậy ngươi dạy ta một ít yêu thuật lợi hại đi!”

“Tất cả tiểu yêu thuật đều hiểu rồi sao?”

Bồ yêu liếc nhìn hắn.“Cũng không khác lắm.”

Tả Mạc đối với điểm này có chút tự tin.“Thật không?”

Bồ yêu cười như không cười nói: “Vậy kiểm tra một chút.”

“Kiểm tra?

Kiểm tra như thế nào?”

Tả Mạc lên tinh thần.Lời còn chưa dứt, cảnh vật xung quang đột nhiên giống như thuỷ triểu rút đi, mắt thường có thể thấy được tốc độ cảnh vật hoá thành hư vô hắc ám.Đây là...

Thập Chỉ Ngục!Chết tiệt!Tả Mạc chưa kịp chửi mắng thì thấy mắt hoa lên, nhanh chóng đem câu chửi đang đến miệng ngăn trở lại.“Thần thức của ngươi cũng không yêu, hẳn có thể chịu được sáu canh giờ.”

Bồ yêu không nói lời thừa, đơn giản nói: “Dựa theo phương pháp lần trước ta dạy ngươi, đi về phía trước.

Yêu cầu đối với ngươi không cao, sáu canh giờ, đi về phía trước ba mươi dặm.

Ồ, đây chỉ là một phần mười yêu cầu đầu tiên của ta.”

Nói xong, Bồ yêu cũng không cho Tả Mạc mở miệng, hư không tiêu thất.Mạc Thuỷ Minh Không, lần trước Tả Mạc đã đi qua, không xa lạ lắm.

Từ lời Bồ yêu, toàn bộ Mạc Thuỷ Minh Không là do ba nghìn loại yêu thuật cấp thấp cấu thành.Hừ, chỉ là ba mươi dặm, có thể làm khó được ta sao?Ý chí chiến đấu của Tả Mạc được kích thích bởi những lời nói xem thường của Bồ yêu, lập tức cúi đầu bắt đầu phá giải yêu thuật dưới chân.Mỗi tấc đất nơi đây, mỗi khối nham thạch, mỗi một cây cỏ đều do yêu thuật tạo thành.Thần thức cẩn thận tra xét, trong mắt Tả Mạc những yêu thuật này so với lần trước là khác nhau.

Lần trước nếu không được Bồ yêu nhắc nhở không ngừng, hắn một bước cũng không đi được.

Nhưng bây giờ, đối diện với nhưng yêu thuật cấp thấp chưa từng gặp qua hắn lại có thể tìm ra được chút manh mối.Thần thức của hắn so với trước đây cường đại hơn rất nhiều, trợ giúp hắn không ít.

Thảo nào nói thần thức là căn bản của yêu thuật, so với trước đây, cảm giác thật tốt.

Yêu thuật chính là mượn các loại lực lượng của thiên địa, thần thức giống như đòn bảy, khiêu động lực lượng của thiên địa.

Nếu cái đòn bảy này càng mạnh, có thể khiêu động lực lượng càng lớn của thiên địa, Hơn nữa thần thức càng mạnh, tâm thần càng trong sáng, càng có thể thấy rất rõ biến hoá, đối với thi triển yêu thuật càng có lợi.Yêu thuật đầu tiên không gây trở ngại gì cho Tả Mạc, hắn phá giải rất nhanh.Từng bước một, từng yêu thuật bị phá giải.Cảm giác này... có chút quen thuộc...Tả Mạc bỗng nhớ tới vì sao bản thân lại cảm thấy quen thuộc, lúc ở Vô Không sơn, Côn Lôn xuất ra “phù trận sơ giải”, hắn cũng từng chút một mà giải quyết các vấn đều.

Cảm giác bây giờ cũng có chút tương tự.Có ý tứ!Tả Mạc không cảm thấy chán nản, trái lại có cảm thấy thú vị.Dần dần, hắn bắt đầu tìm tòi ra một ít quy luật, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Những yêu thuật cấp thấp này thay đổi thất thường, đại bộ phậ hắn không nhận ra nhưng hắn phát hiện chỉ cần có phương pháp thoả đáng đều có thể dùng tiểu yêu thuật phá giải.Chìm đắm vào trong phá giải yêu thuật, hắn không chú ý tới, ở phía sau hắn cảnh vật đang phát sinh biến hoá.Hắn càng không chú ý tới, cách đó không xa có một ánh mắt đang theo dõi hắn.Chương 338 : Nam Nguyệt .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNam Nguyệt hiếu kỳ nhìn nam tử phía trước.Có thể tiến vào Mạc Phủ Minh Nguyệt Không ngay trong năm đầu ở phủ Yêu Thuật, nàng cũng có đôi chút danh tiếng trong phủ, tuy rằng Phủ Yêu thuật mà nàng đang ở cũng không nổi danh.

Cho dù tuổi nàng còn rất nhưng cũng khá từng trải trong Mạc Thủy Minh Không.Lần trước trong lúc vô ý nàng đã phát hiện một nơi có lượng lớn dấu vết tích phá hủy, lập tức lưu ý.

Mãi tới hiện giờ, thấy nam tử xa lạ kia nàng mới hiểu ra, thấy được nguyên nhân rồi.Nàng cũng không tiến lên khuyến cáo, thời gian nàng ở Mạc Thủy Minh Không rất dài, những kiến thức cơ bản tất nhiên không vấn đề.

Thập Chỉ Ngục tất cả đều do yêu thuật cấu thành, nó cơ hồ bao quát tất cả phạm trù yêu thuật, nguyên nhân cũng là vì vậy nên nó mới trở thành nơi học tập yêu thuật.

Nàng từng học được ba loại yêu thuật uy lực không tồi ở Mạc Thủy Minh Không, hơn nữa Mạc Thủy Minh Không có rất nhiều nơi đầy nguy hiểm, là điểm rèn luyện không tồi.Chuyện phá hủy hoàn cảnh, Nam Nguyệt trước đây cũng từng thấy qua, chẳng qua đa số là một ít yêu sau khi phát hiện yêu thuật không tồi bèn phá hỏng nơi đó để tránh nó lọt vào tay người khác.

Chuyện phá hỏng này không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào đối với Mạc Thủy Minh Không.

Toàn bộ Mạc Thủy Minh Không do yêu thuật cấu thành, bất cứ cọng cỏ cành cây nào bị phá hỏng đều sẽ sinh thành một lần nữa, nó vĩnh viễn ở tình trạng cân bằng.Thập Chỉ Ngục tồn tại qua vô số năm thàng, đã từng có vô số Thiên Yêu đến đây nhưng chưa từng nghe nói Thập Chỉ Ngục xảy ra tình trạng hỗn loạn gì.Khiến Nam Nguyệt cảm thấy hiếu kỳ là hành vi cổ quái này của đối phương xem ra rất giống như một cách tu luyện.Thế nhưng… làm vậy có ích lợi gì?Nàng chìm vào suy tư, phá hủy cây cỏ đá sỏi ở Mạc Thủy Minh Không cũng không khó, tuy rằng chúng đều do yêu thuật tạo thành song ngoại trừ một số ít yêu thuật phòng ngự lợi hại, bình thường mà nói đều có thể thoải mái phá hủy.Lẽ lào tên kia là kẻ điên thích phá phách?Nàng bật cười khanh khách, thời kỳ này yêu cổ quái cỡ nào cũng có.

Phủ Yêu Thuật của nàng cũng có không ít kẻ tính tình kỳ quái, mà nghe nói trong những phủ nổi tiếng, số lượng yêu như thế càng nhiều.Mình đúng là nhàn tới phát rồ rồi, không ngờ lại phí thòi gian vào chuyện nhàm chán như vậy.Chẳng lẽ mấy lần kiểm tra gần đây thành thích không tồi làm trong lòng mình có phần kiêu ngạo?

Nàng không khỏi âm thầm xấu hổ, lập tức tự nhắc nhở mình nhất định không được kiêu ngạo.Đang muốn ly khai, nàng bỗng nhìn qua quá trình nổ vỡ của phiến đá trước mặt nam tử kia, trong lòng chấn động, bước chân cũng ngừng lại.Vừa rồi, khối đá kia đột nhiên không chút dấu hiệu nổ vỡ thành vụn phấn, trực tiếp biến mất giữa không trung.Đây là...

Đây là...Nam Nguyệt há hốc miệng, khuôn mặt đầy vẻ không cách nào tin tưởng, ngơ ngác nhìn Tả Mạc.Không có bất cứ tiếng động gì, nguyên cả khối đá, mỗi vị trí đều nổ tan thành vụn phấn nhỏ bé, tan rã trong không trung.

Một lúc sau, Nam Nguyệt mới đột nhiên phản ứng lại, không kìm đuợc hét lên một tiếng chói tai: “Phá giải!”

Lời vừa ra khỏi miệng nàng đã giật nảy mình, vội vàng bưng lấy miệng, sợ kinh động tới đối phương.Bất quá, cũng may đối phương tựa hồ không bị nàng kinh động, vẫn đắm chìm trong đó.Quan sát một lúc lâu, Nam Nguyệt đã khẳng định không còn nghi ngờ, đối phương đang phá giải những yêu thuật này mà không phải là phá hủy.

Nếu dùng bạo lực phá hủy những khối đá do yêu thuật cấu thành này chúng sẽ trực tiếp hóa thành luồng sáng rồi biến mất.Phá giải và phá hủy là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, phá hủy là dùng ngoại lực trực tiếp phá hư còn phá giải là tách rời kết cấu bên trong của nó, khiến nó tiêu hủy.Độ khó của phá giải vượt xa phá hủy, nó cần lý giải sâu sắc về yêu thuật.

Mạc Thủy Minh Không tuy chỉ là ngục đầu tiên trong Thập Chỉ ngục, trong đó cũng chỉ có một ít yêu thuật cấp thấp, song liên quan tới yêu thuật có vô số vấn đề, làm sao hiểu hết được?Nam Nguyệt càng nhìn càng khiếp sợ, tốc độ phá giải của đối phương cực nhanh, khiến nàng nhìn mà kinh hãi.Yêu thuật biến hóa có nhiều tới đâu dường như cũng khong ảnh hưởng gì tới nam tử này, động tác của hắn như mây bay nước chảy, đâu ra đấy, nơi nào hắn đi qua cây cỏ đá sỏi đều biến thành tro bụi, điểm điểm biến mất dưới chân hắn.Hắn cũng không buồn nhìn, bước chân không hề ngừng lại.Nam Nguyệt thấy mà ngây ngốc.Nàng bắt đầu nghi ngờ suy đoán của mình liệu có chính xác không.

Cho dù là những học trưởng cao cấp, kinh nghiệm cao siêu hơn so với nàng cũng tuyệt đối không thể nào làm được thoải mái nhanh chóng như vậyĐây là một đại nhân!Đại nhân là cách gọi chung của yêu có thực lực cao thâm.Có lẽ vị đại yêu này đang thử một loại yêu thuật mới?

Hay là đang tìm hiểu bí pháp gì đó?Đó là hai khả năng duy nhất mà nàng có thể tưởng tượng ra.

Mạc Thủy Minh Không là ngục đầu tiên trong Thập Chỉ ngục, tới đây đa số là tiểu yêu vừa gia nhập phủ Yêu Thuật không bao lâu.

Nơi đây đều là một ít yêu thuật cấp thấp, đối với yêu thực lực cao thâm không có trợ giúp gì.Song kẻ trước mắt lại biểu lộ ra thực lực vượt xa các nàng.Nam Nguyệt đột nhiên hiểu ra đây là một cơ hội hiếm có, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ phải làm sao để tiến lại gần.

Trong phủ Yêu Thuật, mọi người đều thích gọi tình huống tương tự như lúc này là kỳ ngộ dã ngoại.Phủ Yêu Thuật công khai truyền thụ rất nhiều yêu thuật song đó đều là những yêu thuật cơ sở trong các phẩm giai.

Về phần kỹ năng của các giáo viên đều là bí mật bất truyền.

Lấy phủ Yêu Thuật Hoa Liên của Nam Nguyệt làm ví dụ, hàng năm tuyển nhận chừng hai nghìn học sinh, trải qua chừng năm tới bảy năm học tập, cuối cùng khi thi tốt nghiệp mọi người sẽ lấy thần thức và tạo nghệ yêu thuật cao thấp ra sao để xác định thành tích.Mà trong năm tới bảy năm này, những tiểu yêu thiên phú xuất sắc, học tập khắc khổ có thể được một vị giáo viên ưu ái thu làm học sinh.

Những học sinh này mới là người có khả năng kế thừa truyền thừa của bọn họ, giáo viên có quyền tự do chọn lựa học sinh.

Mà thường ngày trong các bài giảng, các giáo viên chỉ cần truyền thụ yêu thuật cơ sở.Muốn học tập yêu thuật cao thâm hơn con đường tốt nhất là bái làm môn hạ của một giáo viên lợi hại.

Bất quá trong phủ cạnh tranh vô cùng kịch liệt, mỗi vị giáo viên đều có vô số học sinh để ý tới, hận khong thể cúi đầu bái làm môn hạ của hắn trước.

Thiên phú của Nam Nguyệt cũng không tính là xuất sắc, có thể có thành tích hiện giờ là bởi sự khắc khổ của nàng.

Các giáo viên trong trường ai ai cũng tỉ mỷ, sao lại không thấy được điểm này?

Giờ giáo viên nào cũng hy vọng chọn được học sinh có thiên phú, loại như nàng hy vọng thật xa xăm.Vị đại nhân này có lẽ là một cơ hội!Lúc này da mặt nhất định phải thật dày!Nam Nguyệt nhớ tới kinh nghiệm mà vô số học trưởng truyền thụ cho nàng, cắn mạnh răng một cái, nàng cố gắng tiến tới bên cạnh Tả Mạc.Bất quá nàng cũng không hỏi mà chỉ yên lặng đứng đó, không lên tiếng quấy rầy.Tả Mạc cảm thấy một chút mệt mỏi, hắn ngừng lại vì phát hiện một khi việc khống chế thần thức xuất hiện cảm giác yếu ớt vô lực, hiệu suất phá giải sẽ vô cùng thấp.

Hắn quay đầu nhìn lại con đường vừa qua, nửa canh giờ, ước chừng đi được hai dặm.

Nếu theo tốc độ này mà tính, sáu canh giờ cũng chỉ được hai mươi bốn dặm, cách ba mươi dặm mà Bồ yêu đề ra không ít.

Song Tả Mạc cũng không sốt ruột mà nhân lúc nghỉ ngơi suy ngẫm tỉ mỷ lại những thể hội vừa rồi.Theo số yêu thuật phá giải tăng lên, tốc độ hắn đi tới cũng tăng lên không ít.

Hắn có thể cảm thụ rõ ràng sau một dặm so với trước một dặm thời gian hao tổn ít hơn nhiều.

Tuy rằng mỗi loại yêu thuật đều khác nhau song hắn vẫn có lĩnh ngộ, dần dần trở nên thành thạo.Những yêu thuật này tuy biến hóa đa dạng nhưng đều không thoát khỏi phạm trù tiểu yêu thuật.Lại nhớ tới lúc Bồ yêu giảng cho mình các loại tiểu yêu thuật, trong lòng hắn trở nên thông suốt.Những yêu thuật này chẳng qua là do tiểu yêu thuật tổ hợp thành.

Hắn lập tức hiểu ý đồ của Bồ yêu, Bồ yêu muốn thông qua cách này khiến hắn có thể lý giải càng sâu sắc đối với tiểu yêu thuật.Nghĩ tới cảm giác vừa rồ, Tả MẠc lập tức hưng phấn hẳn lên, hắn cảm giác đây là một phương pháp cực kỳ hữu hiệu.Tên Bồ yêu này cũng không phải không có chỗ đúng!Theo thói quen oán thầm BỒ yêu một câu, Tả Mạc dự tính nghỉ ngơi một lát, khôi phục lại thần thức.

Khi hắn ngẩng đầu dậy bỗng nghe bên tai vang lên một tiếng nói lắp bắp mang theo chút khẩn trương: “Tiền…

Tiền bối…”

Tiền bối?Tả Mạc sửng sốt, lúc này mới phát hiện Nam Nguyệt cách đó không xa.

Bất quá phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn khắp xung quanh.

Tới khi phát hiện xung quanh mình không một bóng người hắn mới hiểu ra, cô bé này đang gọi mình.Hắn không hiểu nổi nhìn đối phương đang ngây ngốc.

Cách xưng hô này thật quái dị, hơn nữa mình không nhận ra, à, đối phương là yêu…Khoan khoan, yêu?TẢ Mạc lại sửng sốt, không khỏi hiếu kỳ quan sát đối phương.

Yêu này nhìn qua rất bình thường, hoàn toàn không có khí thế của BỒ yêu, ừm, so với đám yêu quân hắn gặp ở đảo Hoang Mộc cũng yếu hơn nhiều.Khuôn mặt hắn càng lộ vẻ hứng thú, tiểu yêu trước mắt hẳn là loại tiểu yêu bình thường nhất.

Nói thực lòng, hắn còn chưa từng thấy tiểu yêu bình thường như vậy!Hóa ra yêu bình thường là như vậy…Nam Nguyệt mái tóc ngắn màu xanh lá đậm, đôi mắt xanh lục nhàn nhạt như đá quý, cằm hơi nhọn, nhìn qua không khác gì nhân loại.

Nàng mặc một chiếc áo ngắn, nhìn qua có phần lão luyện.Nam Nguyệt “được” Tả Mạc nhìn chăm chú, khiến nàng mất tự nhiên, trong lòng không khỏi kinh hoảng, lẽ nào vị đại nhân này lại là một yêu háo sắc?Yêu vốn mười phần cởi mở đối với chuyện nam nữ.

Đa số các loại yêu đều do cây cỏ tu luyện thành, từ cây cỏ hóa yêu cần thời gian cực kỳ lâu dài.

Mà giữa những yêu có thể kết hợp sinh sôi nảy nở, cũng có thể tạo thành quần tộc lớn mạnh Hội trưởng lão trước giờ đều cổ vũ sinh dục, lại thêm các loại yêu trời sinh có thọ mệnh lâu dài, rất coi nhẹ chuyện nam nữ.Nếu đổi lại là nữ yêu hơi có chút kinh nghiệm sợ là lúc này đã lập tức lộ vẻ phong tao quyến rũ/Bất quá hiển nhiên Nam Nguyệt không làm được.So với Nam Nguyệt câu nệ mất tự nhiên, Tả Mạc ngược lại lại rất tùy ý.

Tuổi hắn tuy trẻ nhưng kiến thức lại bất phàm, giờ dưới tay là một đống người, nếu như còn ở Thiên Nguyệt giới hắn tuyệt đối có tư cách trở thành chư hầu một phương.

Hơn nữa hắn thuần túy coi chuyện trước mắt như mở rộng tầm mắt.Yêu giới dù sao cũng không quan hệ nửa tinh thạch gì tới mình."

Ngươi tên là gì?"

Tả Mạc hiếu kỳ hỏi."

Nam Nguyệt."

Nam Nguyệt có phần khẩn trương lập tức trả lời.“Ồ, vậy ngươi là yêu gì?”

Tả Mạc lại hỏi, lý giải của hắn đối với yêu ít tới mức đàng thương.Cách hỏi của vị đại nhân này thật kỳ quái…Sự khẩn trương của Nam Nguyệt được xua tan không ít: “Tiền bối đang hỏi xuất thân của Nam Nguyệt sao?

Nam Nguyệt xuất thân từ Đằng Thị Thiên Nam.”

“Đằng Thị Thiên Nam?”

Tả Mạc nghe nhưng không hiểu, bốn chữ này mỗi từ hắn đều hiểu nhưng ghép lại một chỗ hắn lại không hiểu."

Đằng Thị Thiên Nam!"

Một tiếng kêu vang lên, Bồ yêu đột nhiên xông ra.Chương 339 : Sâu xa?Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNghe thấy giọng nói của Bồ yêu, Tả Mạc lập tức hiểu Đằng Thị Thiên Nam này sợ là có chút địa vị.Hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi đã nghe Bồ yêu nói với mình: “Ngươi hỏi nàng xem có phải là Đằng Thị Thiên Nam ở Tử Tiễn giới không?”

Tả Mạc đành phải hỏi: “Có phải Đằng Thị Thiên Nam ở Tử Tiễn giới không?”

Nam Nguyệt kĩnh hãi: “Lẽ nào tiền bối cũng biết tới Đằng Thị Thiên Nam ở Tử Tiễn giới sao?”

Song nàng lập tức lộ vẻ buồn bã nói: “Sáu trăm năm trước chúng ta đã chuyển từ Tử Tiễn giới tới Đan Phong giới.”

Bồ yêu một lúc lâu không lên tiếng.Tả Mạc có đôi phần ngạc nhiên, xem ra tên Bồ yêu này thực sự biết tới Đằng Thị Thiên Nam gì đó.Một lát sau Bồ yêu mới nói với Tả Mạc: “Ngươi hỏi nàng xem Đằng Thị Thiên Nam giờ còn bao nhiêu người?”

Tả Mạc theo đó mà hỏi.Sắc mặt Nam Nguyệt càng thêm ảm đạm: “Tộc của vãn bối hiện giờ chỉ còn mười một người.”

“Mười một người…”

Bồ yêu ngây ra.Nói tới tình huống trong tộc, Nam Nguyệt trong lòng cũng đau khổ.

Đằng Thị Thiên Nam suy tàn đã lâu, nàng không có chút ký ức nào về sự huy hoàng năm đó.

Từ khi nàng hiểu việc cuộc sống trong tộc đã cực kinh gian nan.Không ngờ vị tiền bối này lại nhớ rõ Đằng Thị Thiên Nam khiến nàng phải giật mình.

Ngay cả các giáo viên trong trường học cũng không mấy ai biết tới Đằng Thị Thiên Nam“Ngươi đã từng tu luyện Thiên Nam Tiễn thuật của Đằng Thị Thiên Nam chưa?”

Câu hỏi của vị tiền bối khiến nàng sửng sốt song nàng lắc đầu nói: “Thiên Nam Tiễn thuật đã thất lạc từ hơn một ngàn năm trước rồi.”

Tả Mạc có thể cảm nhận rõ ràng những lời này khiến Bồ yêu chấn động.Trong lòng Nam Nguyệt chấn động phi thường, vị tiền bối trước mắt hiểu rõ Đằng Thị Thiên Nam như lòng bàn tay.

Nếu không phải nàng hiếu học khắc khổ hiểu được một ít lịch sử trong tộc nên mới biết được một chút, nếu đổi lại bất cứ huynh đệ tỷ muội nào khác trong tộc, sợ là ngay cả Thiên Nam Tiễn thuật là gì cũng không rõ.Lẽ nào vị tiền bối này có liên hệ sâu xa nào với tộc mình?Trong lòng nàng bỗng sáng lên vài phần hy vọng.Tuy vị tiền bối này nhìn qua tuổi còn rất trẻ nhưng Nam Nguyệt cũng không vì vậy mà coi thường.

Tuổi tác của yêu chẳng quan hệ gì tới tướng mạo.

Hành động phá giải như mây bay nước chảy vừa rồi của tiền bối kia đã khiến nàng kinh hãi rồi.Trong lòng có ý nghĩ này khiến tâm tình nàng bắt đầu thấp thỏm bất an.Khiến nàng càng cảm thấy bất an là vị tiền bối kia im lặng một lúc lâu, không nói năng gì.Trong lòng nàng không ngừng trầm xuống, xem ra không hy vọng gì rồi.Bỗng nhiên bên tai truyền tới tiếng nói của vị tiền bối kia: “Ta truyền cho ngươi Thiên Nam Tiễn thuật, ngươi theo ta trăm năm.

Sau trăm năm có thể tự do.”

Nam Nguyệt như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng.

Thiên Nam Tiễn thuật!

Tiền bối này không ngờ lại biết Thiên Nam Tiễn thuật?

Khuôn mặt nàng đầy vẻ không thể tin tưởng, trong ghi chép của tộc, Thiên Nam Tiễn thuật là yêu thuật bảo điển lợi hại nhất Đằng Thị Thiên Nam, cũng là tuyệt học thành danh của tộc mình, uy lực vô cùng!

Song trong ghi chép ngoại trừ nói Thiên Nam Tiễn thuật lợi hại tới nhường nào ra không lưu lại chút miêu tả nào.

Vì vậy nàng thậm chí hoài nghi liệu có phải những ghi chép này là thổi phồng sự thật không.Thiên Nam Tiễn thuật…

Hóa ra trên đời này thật sự có Thiên Nam Tiễn thuật…Trong lúc trong lòng Nam Nguyệt xao động không ngừng, Tả Mạc lại đang không ngừng dùng giọng điệu đầy hoài nghi khuyên Bồ yêu: “Bồ, ngươi thực sự biết cái Thiên Nam Tiễn thuật kia sao?

Ngươi thực sự biết?

Đừng gạt tiểu bằng hữu người ta nhé!

Nếu ngươi không biết, đến lúc bị vạch trần sẽ rất mất mặt đấy…”

Vốn đang chìm trong nỗi lòng đầy cảm khái, Bồ yêu nghe vậy cũng dở khóc dở cười: “Nói lời thừa, ta đương nhiên biết.”

“Ngươi chắc chắn chứ?”

Vẻ hoài nghi trên mặt Tả Mạc không hề bớt đi: “Sao ta chưa từng nghe ngươi nói qua?”

“NHững thứ ngươi chưa từng nghe còn nhiều lắm.”

Bồ yêu trợn mắt, tức giận nói.“Ừm, cũng đúng.

Quân tử quang minh lỗi lạc, tiểu nhân ẩn giấu thâm sâu, ngươi luôn ẩn giấu khá sâu.”

Tả Mạc gật đầu rồi cười he he, trơ mặt ra nói: “Vậy thêm một trăm năm nữa đi, chúng ta không thể lỗ vốn được!”

Bồ yêu ngây ngốc nhìn Tả Mạc, trong thời gian ngắn như mất luôn khả năng nói.Tả Mạc chảng chút xấu hổ, ngược lại vô cùng đắc ý nói: “Bồ, làm yêu anh đây không bằng ngươi, nhưng việc buôn bán ngươi lại kém xa anh rồi!”

Một lát sau, Nam Nguyệt mới khôi phục tinh thần, nàng không chút do dự bái dưới đất: “Sư phụ!”

Thọ mênh của yêu đa số đều rất dài, một trăm năm đối với họ mà nói cũng không tính là dài.

HƠn nữa điều kiện này quả thực quá ưu đãi rồi.

Trong mắt Nam Nguyệt vị tiền bối này nhất định có quan hệ sâu xa chặt chẽ với tộc của mình, vì vậy mới dùng cách này để giúp đỡ nàng.Trong thức hải, Tả Mạc than với Bồ yêu một tiếng: “Xong rồi, không tăng giá được rồi.”

Nam Nguyệt vẫn bái dưới đất, không hề nhúc nhích.Một lát sau mới nghe thấy tiền bối trầm giọng nói: “Đứng lên đi.

Ta không có tư cách thu đồ đệ, không thể làm sư phụ ngươi.

Truyền cho ngươi Thiên Nam Tiễn thuật cũng chỉ là một lần trao đổi.

Sau này cứ gọi ta đại nhân là được.”

Tả Mạc làm bộ làm tịch nói.Trong lòng Nam Nguyệt có chút mất mát, đại nhân vẫn không muốn thu mình làm học sinh.

Nói vậy đại nhân chọn đồ đệ nghiêm ngặt, bản thân mình không lọt được vòa mắt ngài.

Trong lòng nàng thầm quyết định, nhất định phải chuyên tâm khắc khổ tu luyện, sớm tới ngày khiến đại nhân thỏa mãn, thu vào trong môn.

Hơn nữa đại nhân đã đồng ý truyền thụ Thiên Nam Tiễn thuật cho nàng.

Yêu thuật này trong tộc mình đã bị thất truyền từ lâu, sự thực liệu có lợi hại như trong truyền thuyết không?Trong lòng nàng tràn ngập mong đợi!“Tiếp theo nên làm gì đây?”

Tả Mạc quay sang hỏi Bồ yêu.Bồ yêu trầm ngâm nói: “Trước tiên ngươi truyền thụ cho nàng tiểu yêu thuật.”

Tả Mạc đầu tiên là sửng sốt sau đó tự chỉ vào mũi, lắp bắp nói: “Ta truyền thụ sao?”

“Có vấn đề gì?”

Bồ yêu nghiêng nghiêng đầu nhìn Tả Mạc.Tả Mạc miễn cưỡng cười nói: “Ngươi làm vậy cũng quá vô trách nhiệm với tiểu cô nương nhà người ta rồi.”

Hắn có hơi chột dạ, giảng giải pháp quyết phù trận gì gì đó hắn chẳng sợ, thế nhưng yêu thuật thì…Nguời ta là yêu chính tông, mình một tu giả lại đi dạy một yêu chính tông tu luyện yêu thuật ra sao…

Thật quá hoang đường!“Ngươi cứ tùy tiện dạy là được.”

Bồ yêu chẳng chút trách nhiệm, nói xong đã lập tức biến mất.Tả Mạc ngơ ngơ ngác ngác đứng trong thức hải trống rỗng.Từ trong thức hải chui ra, Tả Mạc nhìn vẻ mặt khao khát của Nam Nguyệt, đầu cũng bắt đầu đau.

Một lát sau, hắn xác định dù sao Bồ yêu cũng đã nói cứ tùy tiện dạy, dạy không tốt, dạy sai cũng chẳng thể trách hắn.Hắn nhẹ nhàng ho một tiếng: “CHúng ta bắt đầu giảng từ tiểu yêu thuật.”

“Tiểu yêu thuật?”

Nam Nguyệt cũng sửng sốt, nàng hoàn toàn không ngờ đại nhân lại giảng tiểu yêu thuật đầu tiên.Tiểu yêu thuật chẳng phải yêu yêu đều biết sao?Tả Mạc không nhìn ánh mắt nghi hoặc của Nam Nguyệt, tập trung giảng giải.

Cũng may thời gian trước Bồ yêu vừa giảng giải cho hắn về tiểu yêu thuật, hắn còn nhớ rất rõ.

HẮn vừa nhớ lại vừa giảng, càng giảng càng không tự chủ được, dung nhập một số vấn đề hắn vừa cảm thụ được khi phá giải yêu thuật.Nam Nguyệt lúc đầu còn lộ vẻ nghi hoặc và hiếu kỳ, song dần dần sắc mặt nàng chuyển thành nghiêm túc và chăm chú.Đại nhân giảng về tiểu yêu thuật có rất nhiều điểm hoàn toàn khác với lý giải của nàng!Những tiểu yêu thuật vốn nàng cho là vô cùng đơn giản vậy mà lại có biến hóa cực kỳ phong phú.

Nàng chưa từng nghĩ tới biến hóa của tiểu yêu thuật lại đa dạng phức tạp tới vậy, không ngờ tiểu yêu thuật khác nhau lại ẩn chứa liên hệ sâu sắc như thế…Lần đầu tiên tiểu yêu thuật trong mắt nàng trở nên thâm ảo như vậy!Một đại dương mênh mông sâu thẳm tới như không đáy, rộng tới mức không thể giới hạn hiện ra trước mắt nàng.Liền một mạch, Tả Mạc cuối cùng cũng nói xong, hắn không khỏi thở phào một hơi.

Bài giảng của hắn đương nhiên không tỷ mỉ như Bồ yêu bất quá ý tứ gốc thì không sai sót gì.Thấy Nam Nguyệt tựa hồ bị mình làm cho ngây ngốc, trong lòng hắn cũng thoáng an tâm.

Nhưng giảng xong rồi, giờ làm gì?

Trong lòng máy động, lập tức nghĩ ra một chủ ý không tồi, hắn chỉ vào hoa hoa cỏ cỏ trước mặt, giả vờ giả vịt nói: “Từ nay trở đi, ngươi bắt đầu học tập cách phá giải yêu thuật trong Mạc Thủy Minh Không.

Mạc Thủy Minh Không có một vạn ba nghìn loại yêu thuật, nếu ngươi có thể phá giải hết, lý giải của ngươi đối với tiểu yêu thuật chỉ vừa mới bắt đầu.”

Tả Mạc cảm thấy bộ dáng mình hiện giờ quả thực cực giống kẻ lừa đảo.

Nhất là khi hắn thấy ánh mắt đầy sùng kính của Nam Nguyệt, trong lòng càng xấu hổ, lập tức bảo Nam Nguyệt bắt đầu tự nghiên cứu phá giải yêu thuật.Nam Nguyệt lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, thảo nào đại nhân liên tục phá giải tiểu yêu thuật!

Vì vậy bèn vui vẻ bắt đầu học tập Tả Mạc phá giải tiểu yêu thuật, TẢ MẠc thấy thế lập tức trầm tĩnh lại, cũng lại bắt đầu phá giải.Một nguời một yêu, đều vùi đầu vào “phá giải”.Một canh giờ sau, Nam Nguyệt nghỉ ngơi một lát, ngẩng đầu lên, kinh hãi.

Đại nhân đang ở trước nàng nửa dặm!Vẻ kinh ngạc trong mắt Nam Nguyệt lập tức tan đi, thay vào đó là sùng bái.Quả nhiên không hổ là đại nhân!Mình phải thật nỗ lực, sớm có ngày đạt tới tiêu chuẩn để đại nhân thu làm đồ đệ.Nam Nguyệt âm thầm nắm chặt nắm tay, lòng hạ quyết tâm.Ma Phàm không tu luyện Sát Linh, hắn là tu giả duy nhất trong Chu Tước doanh không tu luyện Sát Linh.

Ngay cả Tạ Sơn cũng cầm Sát Linh đi tìm hiểu.Ma Phàm đang tìm hiểu Minh Tiêu Kiếm quyết.Kiếm quyết cấp năm này là tuyệt học trấn phái của Minh Tiêu, uy lực cực mạnh.

Tả Mạc không quá hứng thú với kiếm quyêt,s hơn nữa đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tình cảm của mọi người đều rất sâu sắc, Tả Mạc bèn dứt khoát công khai ra cho mọi người tìm hiểu.Chẳng qua Minh Tiêu kiếm quyết huyền ảo vô cùng, rất nhiều điểm mờ ảo khó hiểu, người thực lực hơi kém căn bản không cách nào tìm hiểu.

Ngay từ đầu, toàn bộ Chu Tước doanh hễ là kiếm tu đều vô cùng khao khát bộ kiếm quyết này.

Song sau này chỉ còn lại có vài người còn kiên trì tìm hiểu nó.Ma Phàm là một trong số đó.Kiếm quyết vô danh mà hắn tu luyện khiếm khuyết rất nhiều, ngoại trừ chiêu Diệt Huyễn Vô Ảnh kiếm có uy lực kinh người ra, những cái khác đều do hắn tìm hiểu được trong những kiếm quyết rải rác khác.Minh Tiêu Kiếm quyết đối với nguời khác mà nói thực có phần khó khăn song đối với hắn mà nói lại không khác gì chí bảo.

HẮn là một trong những người ngộ ra kiếm ý sớm nhất, hiện giờ cảnh giới kiếm ý so với TẠ SƠn đã đột phá kim đan cũng không hề thua kém.Hơn nữa hắn cũng đã sớm quen với việc chắt lọc tinh hoa trong những kiếm quyết khác để mình dùng rồi.

Kiếm chiêu của hắn cũng rải rác không thành hệ thống, song điều này ngược lại lại khiến hắn có thể nhanh chóng thích ứng với một bộ kiếm quyết hoàn toàn mới.Cảnh tượng hủy thiên diệt địa khi Minh Tiêu lão tổ thi triển Minh Tiêu Kiếm quyết cuối cùng thi thoảng lại quay lại trước mắt hắn, càng khiến hắn thêm kiên định với quyết tâm tu luyện bộ kiếm quyết này.Mà theo hắn lĩnh ngộ được càng nhiều, rất nhiều chỗ trước đây không thông giờ trở nên thật rõ ràng.Những người khác chỉ thấy hắn ngày ngày đả tọa nhập định, nào biết lý giải của hắn đối với kiếm ý tiến triển cực nhanh.Ma PHàm đang tĩnh tọa bỗng dưng mở mắt, ánh mắt lóe sáng, khí thế đột nhiên biến đổi!Chương 340 : Câu cáConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckDù đang xếp bằng ngồi dưới đất Ma Phàm lúc này cũng như thanh kiếm rời vỏ, kiếm ý tỏa khắp bốn phương!Không thấy hắn có bất cứ động tác gì lập tức biến mất không thấy.Tạ Sơn đang tu luyện Sát Linh bỗng trong lòng máy động, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Gần như cùng lúc, Thúc Long cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, khuôn mặt lộ vẻ rung động.Trên bầu trời, Ma Phàm đứng yên trong sát vụ.Những luồng sát vụ tựa kịch động kia lúc này lại như bị một lực đẩy vô hình, không cách nào tới gần Ma Phàm trong phạm vi bảy xích.

Y phục Ma Phàm xao động song khiến người ta thấy kỳ quái là dù thanh thế hắn nhìn qua đáng sợ tới vậy song mọi người lại không hề cảm giác được bao nhiêu ba động linh lực.“Kiếm ý...”

Con mắt Tạ Sơn bỗng trợn tròn, lóe sáng rực rỡ, sắc mặt khẽ biến.Ma Phàm mở hai tay ra như chim to giương cánh, thần sắc nghiêm túc.

Sát VỤ như sợ hãi lui lại, trong chớp mắt, phạm vi ba mươi trượng xung quanh hắn trống rỗng không có thứ gì.Thanh thế như vậy khiến đám người Chu Tước doanh bên dưới vô cùng hâm mộ, bội phục không thôi.

Lão đại Ma Phàm không hổ là lão đại Ma Phàm!

Trong Chu Tước doanh lấy kiếm tu là chủ yếu, tu vi cảnh giới mọi người không đủ nhưng nhẵn lực không thiếu, đều hiểu lão đại Ma Phàm chắc chắn có lĩnh ngộ mới đối với kiếm ý.Thấy rõ nhất là Tạ Sơn.Sát vụ lui đi là bởi không gian xung quanh Ma Phàm tràn ngập vô số kiếm ý vô hình mờ ảo!

Hơn nữa những kiếm ý này đang lặng lẽ chuyển động không ngừng, tựa như đang dưỡng dục thứ gì đó.Trong giây lát, Tạ Sơn như bị một tia sét đánh trúng, miệng há hốc nhìn lên Ma Phàm sắc mặt nghiêm túc lơ lửng trên bầu trời, trong mắt đầy vẻ không thể tin tưởng.Hóa hình!Kiếm ý hóa hình!Không thể nào!Kiếm ý hóa hình không phải cảnh giới chỉ có tu giả kim đan mới đạt được sao?

Thế nhưng cảnh tượng đang diễn ra trước mắt lại khiến hắn khó lòng tiếp thu.

Một lúc lâu sau Tạ Sơn mới dần dần hồi phục từ trong cơn ngây ngốc, miệng đầy cay đắng, mình một tu giả tu tới kim đan lại không luyện được cảnh giới kiếm ý hóa hình, ngược lại, tên Ma Phàm này mới tu giả ngưng mạch kỳ lại lĩnh ngộ trước.Ma Phàm toàn thân bao phủ bởi vô số kiếm ý rậm rạp vô số kể, đây đều là Thiên Không kiếm ý nhỏ bé, trong suốt vô hình.Thiên Không...

Thiên không (Bầu trời)...Ma Phàm vẫn nhắm nghiền hai mắt, dường như có sở ngộ.Một khí tức bàng bạc, mênh mông hung lệ từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, Ma Phàm phảng phất như một chiếc thuyền lá nhỏ phiêu diêu bất định giữa bão táp cuồng phong, lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt!Đây là...TẠ Sơn lập tức hiểu ra, Ma Phàm đang tu luyện Minh Tiêu kiếm quyết.

Song hắn cũng nhanh chóng nhíu mày, lộ vẻ lo lắng, nhìn thoáng qua bầu trời màu màu đỏ sậm như máu, trong lòng hắn càng lúc càng bất an.Bầu trời nơi đây… không phải là nơi thích hợp để tu luyện Minh Tiêu kiếm quyết!Bầu trời đỏ sẫm trở nên càng thêm đáng sợ, áng mây màu đen yên lặng thành hình.Thân ở ngay giữa cơn lốc, tình cảm Ma Phàm phải đối mặt càng thêm không tốt, khi hắn ý thức được có vấn đề đã không còn đường lui nữa rồi.

Bầu trời nơi đây đâu đâu cũng tràn ngập huyền sát khí, những luồng khí này sinh ra từ trận chiến thảm khốc vạn năm trước, trải qua vạn năm thành hình, có thể dễ dàng ăn mòn tâm thần người khác.Bầu trời nơi đây có quá nhiều thứ không thuộc về bầu trời!Sát vụ vừa rồi còn tránh không kịp đột nhiên cuồn cuộn trào tới, vài trục đạo sát vụ hình thành xúc tu đánh về phía Ma Phàm.

Vài chục đạo xúc tu màu đen bao phủ mọi phương hướng xung quanh Ma PHàm, khiến hắn không còn chỗ trốn.

Những luồng xúc tu sát vụ này tốc độ nhanh như mũi tên, đồng loạt đánh thẳng về phía Ma Phàm, mắt thấy Ma Phàm sắp bị chúng quấn lấy, ba ba ba, xúc tua sát vụ khó khăn lắm mới bay tới gần Ma PHàm đột nhiên nổ tung.Đó là kiếm ý, chúng bị kiếm ý xung quanh Ma Phàm đánh tan.Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu!Vô số xúc tua màu đỏ đen bay lên từ trong sát vụ, đồng loạt đánh về phía Ma Phàm trên không trung.Tiếng nổ vang lên không ngừng, sát vụ nổ tung quá nhiều song một lúc sau đã lại khôi phục lại thành sát vụ nồng nặc.

Trong luồng sát vụ nồng nặc đó, tiếng nổ nặng nề không hề ngừng lại.

Một đám sát vụ như một quả trứng màu đỏ đen lớn lơ lửng giữa không trung.Khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ lo lắng song họ cũng chỉ có cách đứng nhìn, không thể giúp được gì.****Mạc Thủy Minh Không.Nam Nguyệt nhìn tiền bối gần như tê liệt ngồi đó, trong mắt đầy vẻ tôn kính/ Cho tới giờ, trong phủ Yêu Thuật nàng cũng có thể coi là khắc khổ, song hiện tại thấy tiền bối tu luyện như vậy nàng lập tức cảm thấy mọi khắc khổ trước đây của mình trước mặt tiền bối đều chẳng tính là gì.“Qua một thời gian nữa ta sẽ lại tới.”

Tiền bối bỏ lại những lời này rồi biến mất không thấy đâu nữa.Nam Nguyệt không quá kinh ngạc, lúc này trong lòng nàng tràn ngập ý chí chiến đấu, tiền bối dùng hành động thực tế nói với nàng nên tu luyện ra sao.

Đối với Thiên Nam Tiễn Thuật nàng ngược lại lại không cảm thấy cấp thiết, nhữn thứ học được hiện giờ cũng đủ cho nàng tu luyện một thời gian dài rồi.Nàng rời khỏi Mạc Thủy Minh Không, cần phải tiêu hóa những thứ học được hôm nay.****Trong lòng Tả MẠc rất thoải mái, vô cùng thoải mái.Ba mươi dặm, hắn chỉ tốn có năm canh giờ, còn nhanh hơn yêu cầu của Bồ yêu một canh giờ.

Nếu lại trừ thêm thời gian giảng giải tiểu yêu thuật cho Nam Nguyệt, hắn chỉ tốn có bốn canh giờ rưỡi.

Nhất là khi Tả Mạc thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Bồ yêu, hắn càng cảm thấy sảng khoái không nói nên lời.Mà trên thực tế, thần thức hắn gần như khô kiệt.

Bốn canh giờ rưỡi phá giải với cường độ cao, lần đầu làm vậy nên phản ứng tất nhiên cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.Chẳng kịp chậm rãi thưởng thức cơn sảng khoái âm thầm này, hắn không thể không lập tức nhập định, khôi phục thần thức.Mất cả ngày TẢ Mạc mới tỉnh dậy từ trong nhập định, thần thức của hắn cũng chỉ mới khôi phục phân nửa.

Chỉ tiếc là bầu trời nơi đây không có sao, hắn không có cách nào hấp thu lực lượng của sao trời.

Thần thức hắn sau lần trước cũng mạnh mẽ hơn, tuy rằng số ngôi sao trong thức hải không tăng lên nhưng mỗi vì sao đều sáng hơn so với trước kia, rực rỡ chói mắt giữa không trung.Thức hải Tả MẠc đã sớm thay đổi hoàn toàn.Sông kiếm trướ đây đã như sắp biến mất, điều này khiến Tả Mạc có phần xấu hổ.

Những luồng lửa đen đẹp đẽ trước kia giờ cũng không cháy tràn lan khắp đồng cỏ nữa.

Nhất là xung quanh bia một, lửa đen hoàn toàn biến mất, lộ ra mặt đất đen bóng như kim loại, khí đen xoay xung quanh bia mộ cũng càng lúc càng nồng đậm.Theo cách nói của Bồ yêu, mình đi theo con đường luyện thần sao trời, trong thần thức có Tinh Thức Sa, ẩn chứa lực lượng của sao trời.Cái gì là lực lượng của sao trời, Tả Mạc không có cảm giác gì.

Bất quá mười ngôi sao đều lớn mạnh khiến cho tốc độ khôi phục thần thức của hắn nhanh hơn trước đây rất nhiều.

Mỗi ngôi sao đều tỏa sáng rực rỡ, thức hải chìm trong ánh sao nhàn nhạt.Khi Tả MẠc nhìn lên khối sát vụ lớn trên bầu trời, kinh hãi, vội vàng vớ lấy Tạ Sơn hỏi.

Khi biết được MA Phàm đang tu luyện Minh Tiêu kiếm quyết, hắn cũng không khỏi lo lắng.

Song Tả Mạc cũng không có cách nào, trong những thứ hắn tu luyện, kiếm quyết giờ ngược lại lại là yếu nhất.Mạnh nhất của hắn hiện giờ là Đại Nhật Ma Thể, thứ nhì là yêu thuật.

Tả Mạc không khỏi cười khổ trong lòng, xuất thân là một tu giả, như vậy thực chẳng có gì đáng kiêu ngạo.

Động tĩnh này của Ma Phàm không phải một giờ nửa khắc có thể kết thúc, Tả Mạc cũng chẳng buồn quản.HẮn quay sang, ngạc nhiên phát hiện Ác Quỷ đang nhìn hắn.

Lúc bình hường, Ác Quỷ cùng hắn cơ hồ một tấc cũng không rời."

Ngươi đã khỏe chưa?"

Tả Mạc thử hỏi.Ác Quỷ không đáp lại, Tả MẠc lắc đầu, ý nghĩ của mình đúng là kỳ quái.

Hắn nắm tay A Quỷ, thần thức thấm vào cơ thể nàng, kiểm tra tỉ mỉ.Trán hắn nhanh chóng nhăn lại.Cơ thể Ác Quỷ suy yếu, tiều tuỵ không chút sinh khí.

Từ điểm đó thì thấy không khác gì lúc bình thường nhưng Tả Mạc lại phát hiện, trên trái tim của Ác Quỷ xuất hiện một khối tử ban cực nhỏ.

Cứ hai ba ngày Tả Mạc đều kiểm tra cơ thể Ác Quỷ một lần, tình huống cơ thể của Ác Quỷ như thế nào Tả Mạc thuộc lòng.Lần trước hắn kiểm tra thì không thấy khối tử ban này, do đó có thể nhận thấy khối tử ban này mới hình thành mấy ngày gần đây.Tâm tình Tả Mạc trầm xuống, điều này có nghĩa mấy ngày qua cơ thể Ác Quỷ có sự biến hoá, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng.

Nếu chuyển biến tốt vậy tự nhiên sẽ là điều tốt nhưng nếu là chuyển biến xấu thì hắn không có biện pháp gì để đối phó cả.Tả Mạc bỗng cảm thấy áp lực mãnh liệt.Mình phải nhanh chóng tìm được Thuỷ Vân Thai mới được!

Nhưng hắn biết rõ nếu khinh suất mà thâm nhập sâu vào trong sát vụ chỉ sợ là cả xương cũng không còn.

Mọi người đều đang liều mạng tu luyện, trước mắt không phải là dịp tốt để xâm nhập sát vụ.Tả Mạc buồn bực khó chịu, hắn đi ra doanh địa.Doanh địa ở sát cạnh sát vụ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng sợi sát vụ dày mỏng không đồng nhất chậm rãi thổi qua.

Mắt hắn nhìn sâu vào bên trong sát vụ, nơi đó, quang cảnh sẽ như thế nào?“Ngươi có thể câu cá!”

Bồ yêu bỗng nhiên nói.“Câu cá?”

Tả Mạc ngạc nhiên hỏi lại.“Ồ, ngươi có pháp bảo có linh tính, tự nhiên sẽ dụ dỗ rất nhiều sát hồn tới đây.”

Bồ yêu giải thích nói: “Vừa đúng lúc để tôi luyện tiểu yêu thuật, hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

“Ngươi không nhớ rõ nhưng tinh hồn bổn nguyên mà ngươi nuốt vào sao?

Nếu như ngươi muốn trong thời gian ngắn khiến thần thức trở nên mạnh thì đó là một biện pháp tốt.”

Ngay lập tức Bồ yêu cảm khái nói: “Ngươi thật may mắn!”

Tả Mạc nhất thời phấn chấn, dưới con mắt hắn sát hồn chính là thuốc bổ.

Nguyên nhân chính khiến hắn muốn học cấp cổ hoang tế thuật chính là đem sát hồn nuôi lớn thần thức của hắn.

Với thực lực bây giờ của hắn, xâm nhập sát vụ thực sự quá nguy hiểm.Quả nhiên vẫn là Bồ yêu gian trá!Trong lòng Tả Mạc cảm khái vô cùng, suy nghĩ một chút lấy ra kiện lục phẩm pháp bảo duy nhất mà hắn có – Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn.

Hắn không dám dùng tháp nhỏ làm mồi nhử, động tĩnh lần trước thực sự quá lớn.

Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn có một chút linh tính, tuy rằng không bằng tháp nhỏ tràn ngập linh tính nhưng dùng để làm mồi thì vô cùng thích hợp.Vô số người đỏ mắt nhìn Cửu Chuyển Tiêu Thổ bàn bị vất trên mặt đất, Tả Mạc đứng ở cách đó không xa, mắt mở to.Không lâu sau, bỗng nhiên một đạo hồng quang từ trong sát vụ lao ra, thẳng tới Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn trên mặt đất.Tả Mạc cười thầm, tiểu yêu thuật đã chuẩn bị tốt ở trên tay bắn ra.Bụp!Tiểu yêu thuật uy lực không mạnh nhưng yêu thuật vốn có sẵn tính khắc chế sát hồn nên đầu sát hồn này không kịp kêu lên liền tan thành mây khói.

Tả Mạc không nôn nóng, hé miệng hút vào, tia bổn nguyên cực nhỏ liền bay vào trong miện hắn.Không ngừng có sát hồn lao tới.Rất nhanh Tả Mạc liền phát hiện ra dùng tiểu yêu thuật để đối phó với sát hồn là vô cùng thích hợp.

Bây giờ hắn đã cực kì nhuần nhuyễn tiểu yêu thuật, không cần nghĩ ngợi liền có thể phát ra.Ngược lại hắn cần phải cẩn thận với những tinh hồn bổn nguyên lọt lưới, cảm thụ lần này so với lần trước thì rõ ràng hơn chút, tinh hồn bổn nguyên hút vào trong cơ thể nhanh chóng chui vào ngôi sao ở giữa không trung trong thức hải.So với lần trước, số lượng sát hồn lần này ít hơn nhiều, Tả Mạc hơi thoải mái.“Sư huynh, ngươi đang làm gì vậy?”

Không biết từ lúc nào, Công Tôn Sai đã đi đến, hiếu kì hỏi.Tay Tả Mạc run lên, vài sợ tinh hồn bổn nguyên hướng Công Tôn Sai bay đến.Chương 341 : Pháp quyết của sư đệConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckVài luồng bổn nguyên tinh hồn cực nhỏ cực nhạt, tựa như lúc nào cũng có thể tiêu tán trong không khí.“Đây là cái gì?”

Công Tôn Sai vẻ mặt hiếu kỳ, hai tay giang ra, vài luồng bổn nguyên tinh hồn bèn bay về phía bàn tay hắn.Bổn nguyên tinh hồn bay tới bàn tay hắn, không đợi hắn nghiên cứu kỹ lưỡng đã thấm vào da.“Ồ!”

Ba tiếng kêu kinh ngạc đồng thời vang lên, vẻ hiếu kỳ trên mặt Công Tôn Sai chuyển thành ngạc nhiên, Tả Mạc cũng cực kỳ ngạc nhiên, còn một âm thanh kinh ngạc khác lại là do Bồ yêu trong thức hải của Tả Mạc phát ra.Công Tôn Sai nhắm hai mắt lại, cảm nhận tỉ mỉ, một lúc lâu sau mới đột nhiên mở mắt, giọng nói đầy vẻ vui mừng: “Sư huynh, đây là cái gì?

Đúng là đồ tốt!”

Đương nhiên là đồ tốt rồi…Tả Mạc nói thầm trong lòng song cũng vô cùng hài lòng.

Hắn nhìn ra luồng bổn nguyên tinh hồn của sát hồn có lợi rất lớn đối với Công Tôn Sai!Trong lòng hắn bỗng dưng khẽ động, hỏi: “Sư đệ, hiện giờ đệ đang tu luyện pháp quyết gì vậy?”

Khuôn mặt Công Tôn Sai đỏ ửng ngượng ngùng, hắn có phần xấu hổ nói: “Đệ…

Đệ tự nghiên cứu ra một phương pháp tu luyện, cũng không biết có hữu dụng hay không, đang muốn nhờ sư huynh chỉ điểm một chút.”

Tả Mạc ngạc nhiên nhìn Công Tôn Sư đệ vẫn đang ngượng ngùng như đang nhìn thấy quỷ.Thấy vẻ mặt của Tả Mạc, khuôn mặt trắng trẻo của Công Tôn Sai lại càng hồng thêm như quả đào chín, ê ê a a nói: “Đệ…

Đệ nghe nói chiến tướng có pháp quyết chuyên môn để tu luyện, nếu trong tay mình đã không có, đệ bèn nghĩ liệu có thể thử tiếp cận nó hay không.”

Hắn càng nói càng lưu loát, trong mắt lộ vẻ hưng phấn: “Sau này đệ mới phát hiện, trong cờ Dịch Chiến có rất nhiều chiến tướng, tuy rằng đều là chiến tướng yêu ma song cũng có thể tham khảo một chút.

Cho nên mới nghiên cứu ra những thứ này, sư huynh xem thử giúp đệ.”

Nói xong, hắn cũng chẳng thèm để ý tới vẻ mặt quái dị của Tả MẠc, trực tiếp đem suy nghĩ của mình nói ra một lần.Ngay từ đầu, Tả Mạc còn có phần không tin tưởng.

Dù sao, một tu giả mới chỉ trúc cơ, ngay cả ngưng mạch còn không tới, lại chạy đến nói với hắn bản thân mình muốn sáng lập ra một pháp quyết tu luyện, nếu không phải là CÔng Tôn sư đệ, Tả MẠc chắc chắn đã đạp thẳng một cước vào mặt đối phương rồi.Song dần dần, sắc mặt Tả Mạc trở nên ngưng trọng hẳn lên.Rất hiển nhiên, suy nghĩ của Công Tôn Sư đệ phong phú hơn so với dự tính của hắn nhiều.

Tới khi nghe xong, cảm giác đầu tiên của hắn là…… quá điên cuồng!Hắn ngơ ngác nhìn CÔng Tôn Sai.Công Tôn Sai nói một mạch, tới lúc xong mới để ý tới ánh mắt TẢ Mạc nhìn về phía mình đầy vẻ quái dị, lập tức cả người có phần không được tự nhiên, chẳng lẽ suy nghĩ của mình có chỗ nào không đúng?Sư đệ ngượng ngùng thẹn thùng trước mắt không ngờ lại tự nghiên cứu ra một bộ pháp quyết tu luyện điên cuồng cực đoan tới vậy.

Tương phản vậy cũng thật quá lớn!Tả Mạc chỉ cảm thấy vô cùng quái dị.Suy nghĩ của Công Tôn Sai rất đơn giản, đầu tiên hắn phán đoán ra, đối với một chiến tướng mà nói, quan trọng nhất là thần thức.

Bởi vì thần thức giúp hắn khống chế chiến cuộc nhiều nhất, đây cũng là lý do vì sao chiến tướng yêu tộc là xuất sắc nhất trong các loại chiến tướng.Đương nhiên linh lực tất nhiên cũng không thể thiếu, chiến tướng tu giả cũng có nét độc đáo của mình.Thần thức và linh lực từ đâu tới?Điểm trung tâm nhất trong nội dung pháp quyết mà Công Tôn Sai nghiên cứu ra chỉ có một chữ: cướp!Khi Tả Mạc hiểu ra điểm này hắn không thể không cảm khái, quả không hổ là pháp quyết cho chiến tướng tu luyện, hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ của chiến tướng!

HẮn thậm chí có phần hoài nghi, liệu có phải vì lúc ở Tiểu Sơn giới cướp bóc quá nhiều hay không mà tạo thành di chứng cho Công Tôn sư đệ?Càng khiến Tả MẠc ngạc nhiên là tuy công pháp này vẫn còn rất non nớt, còn xa mới đạt tới mức hoàn thiện song lại không có sai lầm trí mạng nào.Hắn giờ mới bừng tỉnh hiểu ra vì sao vừa rồi luồng bổn nguyên tinh hồn kia lại thấm vào da lòng bàn tay của Công Tôn sư đệ.Vật bản nguyên không có bất cứ tạp chất nào như bổn nguyên tinh hồn đối với Công Tôn sư đệ mà nói là vật đại bổ.“Thú vị!”

Bồ yêu không kìm được tán thưởng: “Mới trúc cơ kỳ đã nghiên cứu ra pháp quyết như vậy, quả thực tiền đồ không giới hạn!”

Trong lòng hắn bỗng sinh ra cảm giác vô cùng sai lầm, những người xung quanh Tả Mạc không biết từ lúc nào lại đã có một lượng lớn những kẻ có thực lực và thiên phú đều không tồi.MÀ những người này trước đây đều là kẻ không chút tiếng tăm, không được coi trọng.Chẳng hạn như Côn Tôn Sai, chiến tướng có thể tự ngộ ra pháp quyết hắn cũng biết song chẳng qua chỉ lưa thưa vài người.

Pháp quyết này trong mắt hắn còn mười phần thô ráp, non nớt, song chỉ cần sau này tầm mắt và thực lực của Công TÔn Sai tăng lên pháp quyết có thể từ từ hoàn thiện.

Cũng chính nguyên lý cơ bản của bộ pháp quyết này khiến cho BỒ yêu phảng phất như thấy được một chiến tướng tuyệt thế đang từ từ hiện ra!Trong lòng BỒ yêu tràn ngập cảm khái, ngay cả hắn cũng không ngờ Công Tôn Sai lại có thể đi tới bước này.

Tốc độ tiến bộ của CÔng Tôn Sai khiến hắn khiếp sợ, lẽ nào kẻ này là một chiến tướng trời sinh?Thiên phú như vậy, có thể so sánh cùng cũng chỉ có vài cái tên mà hắn quen thuộc.Hắn không khỏi nhìn thoáng qua Tả Mạc, vận khí của tiểu tử này thật quá tốt!Đột nhiên trong lòng BỒ yêu nảy sinh vài phần mong đợi, thiên phú của Tả Mạc đã khiến hắn cảm thấy không thể ngờ nổi, giờ bên cạnh hắn lại có thêm một chiến tướng tiền đồ không giới hạn hỗ trợ, bọn họ sẽ đi tới mức nào?Mãi tới lúc này hắn mới cảm thụ sâu sắc, mình thu tên học sinh này là kiếm lớn rồi!Những món nợ khó đòi trước kia, có lẽ, còn có cơ hội thu về được…Bồ yêu vuốt cằm, cười âm hiểm không thôi.Tả Mạc không biết tính toán của BỒ yêu, hỏi qua y, sau khi biết bộ pháp quyết này không có vấn đề gì lớn hắn bắt đầu trợ giúp CÔng Tôn sư đệ.

Pháp quyết của Công Tôn sư đệ tuy không có vấn đề gì lớn song trắc trở nhất là bước đầu tiên.

Trọng tâm của pháp quyết này là cướp đoạt thần thức, linh lực từ những thứ khác làm của mình, song ngay từ đầu hắn chỉ như mới sinh, làm gì có năng lực đi cướp đoạt.Nhưng trước mắt lại là cơ hội tốt trời cho, những luồng bổn nguyên tinh hồn của sát hồn này không có bất cứ tạp chất gì, ôn hòa bổ dưỡng, đối với CÔng Tôn Sai mà nói hấp thu hoàn toàn không có vấn đề.Thương lượng một lúc với Công Tôn Sai, hắn cũng nóng lòng muốn thử.Chiến tướng quả nhiên cũng không phải người thường!Tả Mạc nói thầm trong lòng, động tác trên tay không hề chậm lại, tiếp tục việc “câu cá” của mình.

Chỉ có điều lần này tất cả bổn nguyên tinh hồn luyện hóa được hắn đều chuyển cho CÔng Tôn sư đệ.

Công Tôn Sai cũng không chối từ, liều mạng hấp thu.Song cũng chỉ một lúc sau khuôn mặt CÔng Tôn Sai đã ửng đỏ như uống rượu say, hắn lập tức khoanh chân đả tọa.Tả Mạc hiểu ý ngừng lại, tu vi của Công Tôn sư đệ còn quá thấp, muốn hấp thu những luồng bổn nguyên tinh hồn này cần có thời gian.

Vì vậy hắn chuyển sang tự mình hấp thu bổn nguyên tinh hồn, thứ này đối với hắn cũng là đại bổ.Tầng sát vụ này vô biên vô hạn, sát hồn trong đó cũng phảng phất như vô cùng vô tận, chúng cuồn cuộn không ngừng đánh về phía đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ, không chỗ nào không có, song vừa chạm vào đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ đã lập tức bị tiểu yêu thuật bắn trúng, bốc hơi tiêu tán như sương khói, chỉ để lại một luồng bổn nguyên tinh hồn cực nhỏ.Lại qua hai canh giờ, CÔng Tôn Sai mở mắt, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, hắn nhảy dựng lên, mặt dày nói: “Sư huynh, chúng ta tiếp tục!”

Tả Mạc gật đầu, cũng chẳng nhiều lời, không ngừng phóng ra tiểu yêu thuật.Năm trăm tiểu yêu thuật hắn đã thi triển lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, trong đó có khi còn kèm theo một ít yêu thuật cấp thấp hắn học được trong Mạc Thủy Minh Không hoặc là thử đem tiểu yêu thuật khác nhau tổ hợp lại.

Tiểu yêu thuật vốn tiêu hao ít thần thức, Tả MẠc lại vô cùng thành thạo, hơn nữa theo hắn không ngừng hấp thu bổn nguyên tinh hồn, thần thức của hắn cũng không ngừng lớn mạnh, càng thêm thong dong.Lần này Công Tôn Sai hấp thu bổn nguyên tinh hồn nhiều hơn lần trước khoảng hai thành mới lại khoanh chân đả tọa.Mười hai canh giờ liên tục, Tả Mạc cũng cảm thấy có phần ăn không tiêu, vội vàng thu hồi đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ.

Sát hồn mất đi mục tiêu lập tức giải tán, xung quanh gió em sóng lặng.Tả MẠc khoanh chân đả tọa, mười ngôi sao trong cơ thể hắn giờ sáng ngời chói mắt, ánh sao buông xuống có vài phần chân thực như sương khói.Hắn có thể cảm nhận được thần thức của bản thân đã đầy ắp, cơ hồ sắp tràn ra đến nơi.Lẽ nào mình sắp tiến giai rồi?Trong lòng Tả MẠc khẽ động, song cũng không nghĩ nữa mà trực tiếp vận tâm pháp.Thanh kiếm trong tay Vi Thắng lập lòe ánh sáng, vài sát hồn lao lên trúng đòn lập tức tan thành mây khói.

Vài sợi bổn nguyên tinh hồn bay vào trong phi kiếm của hắn.

Trường kiếm trong tay hắn có màu đen, cao gần tới ngực, nhìn qua tựa trảm mã đao, hình dáng cổ xưa, vỏ kiếm màu đen, cũng không có quá nhiều trang trí.

Chuôi kiếm đen này là do hắn phát hiện ra trong ngày đầu tiên bị truyền tống vào sương máu.Lúc đó thanh kiếm đen này bị cắm nghiêng trên mặt đất, vỏ kiếm do hắn tìm được cách đó không xa.

Chuôi kiếm đen này tràn ngập khí tức thô bạo, nắm nó trong tay tâm thần cũng rất dễ bị ảnh hưởng.

Vốn dĩ hung kiếm như vậy Vi Thắng rất không thích.Song hắn vẫn không vứt thanh kiếm đen này đi mà ngược lại, cầm trên tay, hắn muốn dùng thanh hung kiếm này để ma luyện ý chí của mình!Khuôn mặt hắn trầm tĩnh, bước chân kiên định dị thường, phương viên một trượng xung quanh sát vụ không tiến thêm được.Hắn đã không nhớ nổi mình tiến vào màn sương máu này bao lâu rồi, bất qua hắn cũng không hoang mang mà ngược lại có phần hưng phấn.

Màn sương máu trước mắt trong lòng hắn chẳng qua cũng chỉ là phiên bản nâng cấp của kiếm động.

Quãng thời gian đơn độc xông vào kiếm động đó rất nguy hiểm nhưng đó cũng là lúc thực lực hắn tăng lên nhanh nhất.Không có gì khiến hắn hưng phấn hơn thực lực tăng tiến!Hơn nữa rời xa khỏi những việc vặt khiến hắn tâm phiền ý loạn của môn phái, tâm tình hắn yên tĩnh lại thường.

HẮn có thể cảm thụ được tiến bộ của bản thân, cảm giác như vậy đã rất lâu rồi không xuất hiện.Mỗi bước đi của hắn đều là bước đi vững chắc về phía đỉnh cao của kiếm đạo.Ngày bị truyền tống vào trong màn sương máu hắn đã cảm nhận được trong đó có điểm lạ.

Sau đó phát hiện ra thanh kiếm đen, hắn cũng nhanh chóng nhận ra thanh kiếm đen không hề bị ảnh hưởng bởi màn sương máu.Mà khi phát hiện thanh kiếm đen biết hấp thu bổn nguyên tinh hồn, hắn cũng kinh ngạc, điều này nói nên rằng trong kiếm đã có kiếm linh sinh thành.Phi kiếm sinh ra kiếm linh ắt là phi kiếm cực phẩm.

Song Vi Thắng cũng không quá vui mừng, chuôi kiếm đen này có khí tức thô bạo hung tàn như vậy, cho dù có kiếm linh cũng nhất định là hung linh!Điều cổ quái là cho dù hắn tra xét ra sao cũng không dò ra được sự tồn tại của kiếm linh.HẮn cũng không vì điểm quái dị của thanh kiếm đen mà trong lòng nảy sinh ý niệm đình trệ.

Trong lòng hắn phi kiếm dù tốt đến đâu cũng chỉ là ngoại vật.

Kiếm tâm ngưng kết kiên định tự nhiên sẽ không bị ngoại tà xâm lấn.Đi liền vài canh giờ, hắn ngừng chân, thanh kiếm đen trong tay bị hắn cắm bên chân.Hắn phát hiện khi thanh kiếm đen trong tay hắn thì sát hồn hoàn toàn không úy kỵ song một khi kiếm rời tay hắn, xung quang trăm trượng tuyệt đối không còn một sát hồn nào.Khung cảnh xung quanh mịt mờ.Vi Thắng nhíu màu, những ngày này hắn đã tận lựng khốn chế linh lưucj song linh lực vẫn tiêu hao gần như không còn.

Trong màn sương máu này linh khí cực kỳ thưa thớt, hắn chỉ có thể dựa vào tinh thạch để bổ sung linh lực, song lúc bình thường trên người hắn luôn mang theo rất ít tinh thạch.Tình huống thật không ổn!Chương 342 : Tiểu yêu thuật của Nam NguyệtConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNam Nguyệt đi vào phủ Yêu Thuật như ngày thường, sắc mặt nàng vẫn như thường, thong dong trấn tĩnh.

Dọc đường gặp được không ít bạn tốt cùng trường, mọi người đều trò chuyện sôi nổi song trên khuôn mặt ai nấy đều không có vẻ thoải mái trước kia, bầu không khí có phần ngưng trọng.Lý do là vì hiện giờ đang trong kỳ kiểm tra mỗi năm một lần, thành tích kiểm tra sẽ ảnh hưởng rất lớn tới vận mệnh sau này của bọn họ.

Phủ Yêu Thuật Hoa Liên tuy không nổi danh nhưng trong giới này vẫn có đôi chút ảnh hưởng, điều đó đồng nghĩa với việc kiểm tra cũng sẽ rất nghiêm ngặt."

A Nguyệt!"

Sau lưng vang lên tiếng hô quen thuộc, không cần quy đầu lại Nam Nguyệt cũng biết là ai.

Nàng ngừng chân, xoay người, hiếu kỳ hỏi: “Hồng, không phải ngươi không cần kiểm tra sao?

Sao lại tới đây?”

Hồng là bạn thân nhất của Nam Nguyệt, hai người quen nhau từ nhỏ, tình cảm sâu đậm.

Hồng xuất thân từ một bộ tộc nhỏ mười phần hẻo lánh, bất quá yêu thuộc tộc này trời sinh tinh thông các loại yêu thuật mê huyễn.

Hồng tất nhiên cũng kiêm trì tu luyện loại yêu thuật này.

Nhờ thiên phú xuất sắc, ngay khi vừa vào phủ Hồng đã được một giáo viên nhìn trúng, thu làm học sinh.Hồng không cần tham gia kiểm tra nên Nam Nguyệt mới ngạc nhiên vì sự xuất hiện của nàng.Hồng mặc một bộ váy màu, nụ cười tươi như hoa: “Ta đến xem ngươi kiểm tra, thời điểm quan trọng như vậy sao ta vắng mặt được?”

Nam Nguyệt trong lòng cảm động song ngoài miệng vẫn nói: “Chỉ là một lần kiểm tra mà thôi, không cần khẩn trương.”

“Ừ, với thực lực của A Nguyệt chắc chắn không có vấn đề.”

Hồng trong lòng vô cùng tin tưởng song bỗng lại gần, vẻ mặt thần thần bí bí, nhỏ giọng nói: “Nghe nói lần này có đại nhân của Mạn Toa bộ tới đấy.”

“Đại nhân của Mạn Toa Bộ sao?”

Nam Nguyệt ngây người rồi lập tức kinh ngạc hỏi lại: “Băng Lan đại nhân của MẠn Toa Bộ?”

Hồng có vẻ khá thỏa mãn với sắc mặt hiện giờ của Nam Nguyệt, cười hi hi nói: “Ngoại trừ BĂng Lan đại nhân của Mạn Toa Bộ, còn kéo đâu ra Mạn Toa BỘ nào khác?

Thế nào, động lòng rồi chứ!”

Ngoại trừ bái làm môn hạ một vị giáo sư nào đó, tiến vào quân đội cũng là một con đường không tồi.

Trong quân đội có thể học tập được rất nhiều yêu thuật thực dụng, thêm vào khi tích lũy đủ công huân cũng có thể học tập yêu thuật càng cao thâm.

Hơn nữa hiện giờ tình hình chiến sự ở tiền phương đang như lửa đốt, lúc này chính là thời cơ tích lũy công huân cực tốt.Nam Nguyệt cười cười, không nói gì.

Nếu là trước khi gặp được tiền bối nàng nhất định sẽ động lòng, nhưng hiện giờ nàng không có chút suy nghĩ thừa thãi nào cả.Có thể đi theo tiền bối đã là vinh hạnh cực lớn rồi!Nàng tuy không biết thân phận của vị tiền bối này song có một điều nàng không hề nghi ngờ là vị tiền bối này có quan hệ sâu xa với Đằng Thị Thiên Nam và có học vấn cực kỳ uyên thâm.

Những ngày qua nàng có thể nói là sùng bái tiền bối sát đất, Nam Nguyệt có thể cảm nhận rõ ràng thực lực của mình đột nhiên tăng mạnh.Tiểu yêu thuật nhìn không chút bắt mắt không ngờ mà lại ẩn chứa đạo lý thâm sâu tới vậy.Nam Nguyệt thản nhiên ngoài dự liệu của HỒng, nàng ồ một tiếng, xem xét tỉ mỉ lại người bạn tốt của mình.

Nam Nguyệt không thay đổi gì so với trước đây, vẫn mặc một bộ xiêm y mộc mạc, chỉ có điều toàn thân như nhiều thêm một chút gì đó.

Song rốt cuộc nhiều thêm thứ gì?

Hồng lại không nói ra được.“A Nguyệt, gần đây ngươi không có chuyện gì chứ?”

Hồng hỏi dò thử.“Không có việc gì.”

Nam Nguyệt lắc đầu, nhìn vẻ mặt quan tâm của Hồng, trong lòng nàng thoáng ấm áp, nàng do dự một chút song vẫn không nói chuyện tiền bối cho Hồng.

KHông được đại nhân cho phép, nàng không dám tùy ý tiết lộ.Chẳng qua, Mạn Toa bộ sao…Trước đây Mạn Toa bộ là một trong những mục tiêu của nàng.Trong phủ Yêu Thuật bầu không khí ngưng trọng, mang theo một chút xao động.

Đại nhân của Mạn Toa bộ đến đây quan sát đợt kiểm tra này, tin tức đó nhanh chóng khiến mọi học viên tham gia kiểm tra hưng phấn không thôi.

Mạn Toa bộ thực lực cường đại, Băng Lan đại nhân càng thâm sâu khó lường, hơn nữa BĂng Lan đại nhân phong hoa tuyệt đại, là tình nhân trong mộng của vô số nam học viên.Đối với nữ yêu mà nói, có thể tiến vào Mạn Toa bộ là một con đường không tồi.Sau đó Nam Nguyệt quả nhiên nhìn thấy đại nhân đến từ Mạn Toa bộ.

Vị đại nhân này thân hình dong dỏng cao, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, tư thế hiên ngang oai hùng, con mắt màu vàng kim mê người.

Vị đại nhân này hẳn xuất thân từ Kim tộc, khi đứng trên đài một luồng khí tức vô cùng lợi hại phủ khắp toàn trường.Nang Nguyệt thầm hô lợi hại, chỉ riêng cỗ khí thế này đã vượt qua tuyệt đại đa số những giáo viên trong phủ rồi.

Các giáo viên trong phủ có lẽ tạo nghệ về mặt yêu thuật thâm sâu song so với những chiến yêu từ tiền tuyến trở về vẫn kém hơn về mặt khí tức sát phạt.Rất nhiều học viên hưng phấn hẳn lên, có thể tiến vào Mạn Toa bộ, quân đội vang danh mỗi đại yêu giới, đây là cơ hội cực kỳ hiếm có.

Không cần phải cổ động gì, ý chí chiến đấu của chúng yêu đều dâng trào.Đợt kiểm tra bắt đầu trong sự mong đợi và xao động mơ hồ.Lần kiểm tra này kịch liệt hơn so với trước đây nhiều, song Nam Nguyệt lại không hề kích động.

Phủ Yêu Thuật Hoa Liên không nổi danh, tới tới lui lui vẫn là vài khuôn mặt cũ, không có người mới nào khiến nàng ngạc nhiên cả.Hơn nữa những yêu thuật mới lạ trước đây khiến nàng cảm thấy kích động giờ lại chẳng tạo nên chút xao động nào trong lòng.Nàng cảm thấy rất quái dị.Lần đầu tiên nàng cảm thấy quái dị như vậy, những yêu thuật hoa lệ đẹp mắt kia lúc này trong mắt nàng lại chỉ có vẻ ngoài.

Trong đầu nàng luôn không tự chủ hiện lên vài loại yêu thuật tổ hợp để thay thể những yêu thuật hoa mắt này.Loại cảm giác này khiến nàng rất không tự tại, trước đây mỗi khi thấy những yêu thuật này nàng đều sẽ vô cùng kích động, thậm chí không ngừng suy ngẫm trong lòng.Nàng âm thầm nhắc nhở bản thân, ngàn vạn lần không được kiêu ngạo, không thể vì học được đôi chút gì đó mà bắt đầu không coi ai ra gì.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới ngày tiền bối giảng giải tiểu yêu thuật cho mình, mỗi từ mỗi câu mà tiền bối giảng nàng đều nhớ rất rõ ràng.Đột nhiên, Hồng ở bên cạnh kẽ khều khều nàng: “A Nguyệt, tới ngươi rồi kìa.”

“Ừm.”

Nàng trả lời một tiếng, phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên trường thi, chấn tĩnh lại tâm thần, thả người bay vào trong trường thi.Đối thủ của nàng là Thạch Chính, cũng là đối thủ cũ.

Tình cảnh Thạch Chính cũng tương tự với nàng, hắn cũng khắc khổ dị thường song cũng như nàng, không được các giáo viên chú ý.

Bất quá tuổi của hắn lớn hơn so với Nam Nguyệt, tình cảnh cũng càng tệ hơn.Thạch Chính nhìn Nam Nguyệt, trong lòng mừng thầm.

Yêu thuật mà hắn tinh thông ở một trình độ nhất định có thể khắc chế Nam Nguyệt."

Bắt đầu!"

Giáo viên đảm nhiệm vai trò trọng tài cao giọng hô lớn, toàn thân Thạch Chính lóe sáng, đây là yêu thuật hắn am hiểu nhất, Ngự Thạch Lưu.Bộ tộc của Thạch Chính từ đá thành yêu, trời sinh am hiểu loại yêu thuật về đá.Chiêu Ngự Thạch Lưu này là yêu thuật sở trường nhất của Thạch Chính, ánh sáng bừng lên khắp toàn thân có thể tạo thành tác dụng bảo vệ rất tốt, đồng thời phòng ngừa trong lúc thi triển bị kẻ địch thừa dịp tấn công.Trước mặt lóe sáng, con mắt Thạch Chính khẽ nháy, thật nhanh!Yêu thuật của Nam Nguyệt không ngờ đã hoàn thành!Bất quá hắn cũng chẳng hoang mang, càng là yêu thuật cao cấp thời gian thi triển lại càng dài.

Nam Nguyệt hoàn thành yêu thuật nhanh như vậy, nhất định là yêu thuật cấp thấp, tuyệt đối không đỡ nổi Ngự Thạch Lưu.Thạch Chính vô cùng tự tin, hắn có cực ít chiêu thức nhưng cũng vì vậy mà uy lực của chiêu Ngự Thạch Lưu này trên tay hắn vượt xa yêu thuật cấp thấp bình thường, đã đạt tới sát ranh giới của yêu thuật cấp trung.Đang lúc hắn suy nghĩ, yêu thuật của Nam Nguyệt đã đánh vào quầng sáng trên người hắn.Khí tức toàn thân hắn tản mát đi.Đây là…

Tiểu yêu thuật Vụ Hóa!Thạch khí vốn cứng rắn đột nhiên nhẹ bẫng, suýt nữa không khống chế được.

Thạch Chính cả kinh, tiểu yêu thuật có thể dùng như vậy sao?Trên đài quan sát bỗng vang lên vài tiếng ồ, ngay cả vị đại nhân ở Mạn Toa bộ kia ánh mắt cũng lóe sáng.THạch Chính tuy gặp nguy nhưng không loạn, tiểu yêu thuật vẫn chỉ là tiểu yêu thuật thôi, uy lực dù sao cũng rất có hạn.

Muốn dựa vào những tiểu yêu thuật này để khiến mình mất khống chế thạch khí sao, nằm mơ đi.Hắn vội vàng điểu chỉnh lại thần thức, tăng cường khống chế, lại nghe thấy bốp bốp bốp, liên tục ba yêu thuật dùng tốc độ mắt thường không kịp nhìn liên tiếp phát ra.

Hai cánh đánh vào trên người hắn còn một cái đánh vào mặt đất dưới chân.Tiểu yêu thuật • Áp Súc!Tiểu yêu thuật • Hóa Kim!Thần thức của Thạch Chính ngưng tụ lại thạch khí, tránh cho chúng bị tản mát, không ngờ đột nhiên có một áp lực thuận the ép lại, lai lực lượng tụ lại một chỗ khiến thạch khí bị co lại kịch liệt, hóa thành nham thạch!Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Thạch Chính đã bao phủ bởi một tầng giáp đá hơi mỏng.Nhưng lớp giáp đá mới hình thành đã hóa thành một lớp kim loại sáng bóng, phảng phất như một tầng giáp bằng kim loại mỏng manh, phủ kín toàn thân Thạch Chính.Thạch CHính chỉ cảm thấy cứng lại, toàn thân bị ngăn cách, căn srawng một cái, đang muốn hấp thu thạch khí từ dưới chân lại bỗng có một lực lượng lớn từ bên dưới truyền tới, thân hình hắn lập tức bất ổn, ngã bay sang một bên.Người khác chỉ thấy một luồng nước xiết đột nhiên trào dâng từ dưới chân Thạch CHính, đẩy hắn ngã sang một bên.

Đó là tiểu yêu thuật mà bọn họ đều cực kỳ quen thuộc, Dẫn Tuyền!Thạch Chính bị thổi bay giữa không trung, lại bị một luồng sáng bắn trúng, thân hình hắn ngưng lại một cách quỷ dị giữa không trung.TIểu yêu thuật – Chu Phược!Mà trên mười ngón tay Nam Nguyệt, ánh sáng lóe lên như mười ngọn đèn nhỏ.Mười ngón tay lóe sáng đang vận sức chờ phát động, tiểu yêu thuật – Phong Mâu!Đầu óc Thạch Chính ong lên một tiếng, hắn biết mình đã thua, thân thể hắn không thể động đậy, toàn thân bị lớp giáp kim loại ngăn cách, không thể hấp thu chút thạch khí nào, chỉ có thể thành tấm bia sống.

Uy lực của Phong Mâu tuy không quá lớn song mười ngọn Phong Mâu muốn xuyên thủng mình vẫn dư dả."

Ta thua!"

Đầu óc hắn trống rỗng, ngay cả bản thân nói câu này ra sao hắn cũng không rõ.

Bên dưới ồ lên một tràng, trận đấu bọn họ vốn cho rằng sẽ là long tranh hổ đấu không ngờ lại kêt thúc theo cách quỷ dị như vậy.Bộp bộp bộp, trên khán đài, vị đại nhân của Mạn Toa bộ vỗ tay đứng dậy, vẻ mặt tán thưởng nói: “Không tệ!

Cô bé, có muốn tới Mạn Tọa bộ không?”

Xoạt, vô số ánh mắt đồng thời tụ lại trên người Nam Nguyệt, đầy vẻ ước ao, đố kị.“Đa tạ đại nhân đã ưu ái!

Nam Nguyệt cung kính hành lễ, đứng dậy ngẩng dầu, ánh mắt trong suốt không một tia tạp chất: “Nam Nguyệt còn định lưu lại trong phủ một thời gian, mong đại nhân thứ lỗi.”

Hồng dưới khán đài a lên thất thanh, nàng vô cùng ngạc nhiên nhìn Nam Nguyệt, còn tưởng mình nghe lầm.Vị đại nhân ở Mạn Toa bộ này cũng có phần ngạc nhiên, song nàng cũng không nổi giận, thản nhiên nói: “Vậy cũng được.”

Nói xong lại một lần nữa ngồi xuống.Song hễ là người sáng suốt đều nhìn ra vị đại nhân này không vừa lòng.

Nam Nguyệt trên sân dường như cũng không quan tâm, trước mọi ánh mắt quái dị của mọi người thong dong bay xuống.Cuộc kiểm tra cũng không vì một khúc nhạc đệm nhỏ như vậy mà gián đoạn, mãi tới khi kết thúc tổng cộng có ba học sinh được chọn vào Mạn Toa bộ Vị đại nhân này không hề lưu lại, sau khi chọn xong ba người bèn trực tiếp mang theo họ bay khỏi phủ Yêu Thuật Hoa Liên.Còn Nam Nguyệt làm chấn động toàn bộ học phủ lúc này đang phải đau đầu đối diện với cô bạn thân Hồng sắc mặt vô cùng kém.Chương 343 : Tương dung .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc mệt muốn chết, Công Tôn Sai thì cơm no rượu say ra mặt, bên cạnh thần tình tháp nhỏ cũng đầy thoả mãn.

Không biết có phải do tháp nhỏ âm thầm cổ vũ hay không nên khi Tả Mạc đang “câu cá”, ba tên nhỏ lén lút vụng trộm lại gần đây, ngươi một tia ta một tia, một chút cũng không để lại.No trước tiên là tiểu hắc, sau đó là tiểu hoả, còn tháp nhỏ thân thể tròn vo, bên trong giống như giấu một cái động không đáy.Sau khi tia thần thức cuối cùng cũng không còn, Tả Mạc chẳng kiếm được mấy.Tháp nhỏ cảm thấy mĩ mãn mà vuốt ve thân thể tròn trịa của mình, lại còn cọ cọ lên người Tả Mạc, chạy đi chơi đùa.Tả Mạc ngay cả chửi cũng không còn đủ sức, ngã ngồi xuống đất, nhanh chóng chìm vào trong nhập định.

Trong cơ thể, thần thức bị nghiền ép sạch sẽ, chậm rãi di chuyển trong thức hải mười khoả ngôi sao của hắn.Tinh quang lưu chuyển, thức hải hư không tựa hồ sáng lên chút ít, Bồ yêu ngẩng đầu, nhìn ngôi sao chuyển động trên đỉnh đầu, thần sắc kinh ngạc.Nếu lúc này Tả Mạc có thể nội thị (tự nhìn vào trong cơ thể mình), nhất định sẽ rất kinh ngạc khi phát hiện ra tinh quang mười khoả ngôi sao rơi vãi đang nhanh chóng dung nhập vào bên trong huyết nhục của hắn.Bên trong huyết nhục, đột nhiên kim quang tuôn ra nhè nhẹ, những kim quang này nhỏ như sợi tóc, thông suốt ở trong huyết nhục.

Những kim quang này tuy rằng rất nhỏ nhưng sau khi xuất hiện liền mang theo một cỗ khí tức bá đạo giống như liệt hoả.

Bồ yêu đối với ma thể không lý giải được nhiều nhưng dù sao cảnh giới cũng rất cao, những kim quang bá đạo trước mắt hắn tự nhiên có thể nhận biết đó là cái gì.Kim mang này chính là đại nhật tinh mang do Tả Mạc tu luyện đại nhật ma thể mà thành, đại nhật tinh mang không ngừng rèn luyện thân thể hắn, làm cho nó càng thêm mạnh mẽ.

Nhưng lúc này, đám đại nhật tinh mang này giống như ngửi thấy mùi cá, từng điểm tinh quang rót vào trong huyết nhục.Đây là…Bồ yêu thần sắc khiếp sợ, đại nhật tinh mang sao lại thôn phệ tinh thức sa chứ?Đầy khiếp sợ, sắc mặt hắn ngay lập tức trở nên nghiêm trọng, sự việc phát sinh trước mắt vượt qua khỏi nhận thức của hắn.

Hắn tinh thông rất nhiều yêu thuật, hắn biết rằng luyện thần cùng ma thể, hai cái phân biệt rất rõ ràng, không hề liên quan.Ai có thể nghĩ đến, hai cái này lại có thể tương dung!Nhìn qua thì đại nhật ma thể đang thôn phệ tinh thức sa nhưng Bồ yêu có thể nhận ra tinh thức sa không có chút chống cự nào.

Bằng không thân thể Tả Mạc lập tức sẽ biến thành một bãi chiến trường kinh khủng.Đại nhật tinh mang bá đạo vô song nhưng tinh thức sa thâm sâu khó lường, hai cái này nếu như phát sinh xung đột nhất định sẽ xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt.Đây là điều Bồ yêu lo lắng nhất, trong tính toán của hắn, kết quả tốt nhất đó là hai cái này không xảy ra xung đột.

Thận trọng, hắn còn đưa ra mấy cách hoá giải nhưng trăm vạn lần hắn không nghĩ tới, đại nhật tinh mang cùng tinh thức sa lại không chút xung đột nào, trái lại còn hấp dẫn dung hợp với nhau.Hắn kinh ngạc nhìn sự việc không thể ngờ đang diễn ra trước mắt.Lẽ nào ma thể cùng thần thức thực sự có thể đồng thời tu luyện?

Thế nhưng trong lịch sử chưa từng có ai thành công, ngược lại hắn biết rõ một vài thiên tài còn chết ở trên con đường này.

Quan hệ giữa yêu và ma luôn luôn không có gián đoạn.

Tổng quan song phương đều bảo trì mối quan hệ hữu hảo, dù sao mọi người cũng cùng có chung kẻ thù.Dưới sự giao lưu này, ý tưởng thần thể cộng tu tự nhiên được sinh ra.

Ý tưởng này rất nhiều năm trước đã xuất hiện, nhưng cho tới nay chưa từng xuất hiện thần thể cộng tu chân chính.

Mọi người đưa ra kết luận, ở cấp thấp thì hai cái này không liên quan nhưng càng tu luyện lên cảnh giới cao hơn thì sự khác biệt thể hiện ra là rất lớn.Bồ yêu sở dĩ không cấm Tả Mạc tu luyện đại nhật ma thể, một mặt bởi vì giai đoạn này rất cần sức chiến cường đại của đại nhật ma thể, bỏ nó đi thì mạng nhỏ khó bảo toàn, về phương diện còn lại thì cấp bậc hiện tại của hắn còn rất thấp.Nhưng hiện tại cũng chỉ là hiện tại, điều này Bồ yêu hiểu rất rõ.Đại nhật tinh mang này tuy rằng số lượng không nhiều nhưng tinh thuần vô cùng.

Mà về điểm này thì tinh thức sa chỉ có thể mở ra yêu đệ nhất thức mới có khả năng tu luyện được.

Chúng sao có thể dung hợp được?Toàn bộ quá trình diễn ra trong ba canh giờ, mi tâm Tả Mạc không ngừng bay ra điểm điểm tinh quang, đại nhật tinh mang du tẩu khắp nơi, liều mạng mà thôn phệ tinh quang.

Dần dần, mi tâm thả ra tinh quang ngày càng thưa thớt, một điểm tinh quang sau cùng cũng bị thôn phệ, đại nhật tinh mang một lần nữa quay vào trong huyết nhục.Đúng lúc này Tả Mạc mở mắt.Hắn chỉ cảm thấy cả người sung sướng nói không nên lời, thần thức đã khôi phục trọn vẹn, thậm chí hắn còn cảm giác thấy bản thân có tiến bộ.

Hơn nữa cả người tràn ngập sức mạnh, lẽ nào đại nhật ma thể cũng có tiến bộ?Trong lòng Tả Mạc cảm thấy kì quái, trước đây lúc ở Vô Không sơn, tu luyện “Thai tức luyện thần” cảm giác cũng không tốt như vậy, bây giờ mỗi lần tu luyện, cảm giác đều cực kì thư sướng, gây cho người ta cảm giác nghiện.

Điều này trước sau tương phản quá lớn, hắn hoài nghi bản thân không lẽ tu luyện sai đường.“Bồ.”

Tả Mạc hơi lo lắng vội vàng tiến vào thức hải tìm Bồ yêu: “Ta tu luyện không có sai lầm gì chứ?”

Trên mặt Bồ yêu chợt loé lên sự cổ quái rồi nhanh chóng biến mặt, hắn không trả lời trực tiếp mà hứng thú hỏi lại: “Thế nào?

Có chỗ nào cảm giác không đúng à?”

“Không phải như vậy.”

Tả Mạc lắc đầu: “Chỉ cảm thấy bây giờ tu luyện càng ngày càng thoải mái, nếu như tu luyện thoải mái như vậy, mọi người không phải mỗi ngày đều trầm mê vào trong đó sao?”

Tu luyện khô khan và gian khổ, Tả Mạc biết rất rõ.Vẻ mặt Bồ yêu có chút khó chịu, lời nói của Tả Mạc khiến hắn cảm thấy tên này đúng là được voi đòi tiên.

Nhưng khó chịu thì khó chịu, hắn đối với chuyện này rất hứng thú, thừa dịp Tả Mạc hỏi chuyện thuận thế nói: “Ta giúp ngươi kiểm tra một chút.”

Từ khi thực lực của Tả Mạc không ngừng tăng lên, Bồ yêu không thể giống như trước tuỳ ý là có thể nhào nặn thân thể Tả Mạc được nữa.Kiểm tra xong, vẻ cổ quái trên mặt Bồ yêu càng đạm, Tả Mạc lập tức hỏi: “Thế nào?”

“Đại nhật ma thể của người sắp đạt một thục rồi!”

“Một thục?

Thục hoá?

Nhanh như vậy sao?”

Tả Mạc sửng sốt, ngay lập tức mừng như điên.

Ma thể thục hoá là cột mốc để tiến giai.

Mỗi một thành thục hoá hoàn thành, độ thành thục của ma thể sẽ tăng lên một tầm cao mới, ma thể càng thành thục thì sức mạnh ẩn chứa trong đó càng cường đại.Thảo nào bản thân cảm giác có chút kì quái, nguyên lai là đại nhật ma thể chuẩn bị thục hoá rồi!Tả Mạc kinh hỉ khó giải thích, hắn không nghĩ tới lần đầu tiên đại nhật ma thể thục hoá lại nhanh như vậy.

Rất vui mừng, cũng có vài phần ngoài ý muốn, thời gian hắn tu luyện đại nhật ma thể rất ngắn, vậy mà đã phải đối mặt với lần đầu tiên thục hoá.Đại nhật ma thể quả không hổ là ma thể bài danh thứ hai của giáo giai, không những uy lực cường đại, tu luyện cũng thật là đơn giản.Nếu lúc này Bồ yêu biết suy nghĩ trong lòng Tả Mạc nhất định sẽ thổ huyết mà chết.

Hắn tỏ ra rất bình thường, giống như mọi ngày nhưng lúc này trong lòng hắn không khỏi nổi lên những con sóng lớn.Đại nhật ma thể của Tả Mạc lần đầu tiên thục hoá là không sai nhưng còn hơn phân nửa thứ khác Bồ yêu không nói ra.

Đó chính là đại nhật ma thể đã bắt đầu thcụ hoá!

Hơn nữa lần này đại nhật ma thể thục hoá cùng với ma thể thục hoá mà hắn biết là rất khác biệt.Ma thể thục hoá đối với ma mà nói là giai đoạn cực kì trọng yếu và nguy hiểm, bởi vì trong khoảng thời gian này bên trong ma thể sẽ tiến hoá cải tổ.

Nếu như thuận lơi, tự nhiên thực lực sẽ tăng mạnh, mà thất bại vậy sẽ đi đời nhà ma.

Cho nên ma thể thục hoá đối với ma là cực kì mẫn cảm, khi bước vào giai đoạn thục hoá, bọn họ sẽ tìm một nơi an toàn để hoàn thành thục hoá.Tả Mạc không biết, đại nhật ma thẻ của hắn đã tiến vào giai đoạn thục hoá.

Đại nhật tinh mang đang lặng yên mà cải biến thân thể hắn, hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.

Vốn quá trình thục hoá rất nguy hiểm tiết tấu bỗng trở nên chậm rãi hơn nhiều, chậm đến nỗi ngay cả Tả Mạc cũng không phát hiện ra.Quá trình thục hoá chậm lại khiến tính an toàn tăng lên, cơ hồ không có bất cứ nguy hiểm nào.

Bồ yêu hiểu rõ, lần đầu tiên Tả Mạc tiến hành thục hoá sẽ không có vấn đề gì, chỉ là thời gian sẽ lâu hơn một chút.Bồ yêu biết rõ điều này có ý nghĩa gì.

Trong tu luyện ma thể, tỉ lệ tử vong vào lúc thục hoá là cao nhất.Sắc mặt hắn khẽ biến.Tả Mạc không chú ý tới dị dạng của Bồ yêu, nếu đã là chuyện tốt hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

Từ trong thức hải đi ra, tháp nhỏ đang ở trên người, tiểu hoả xèo xèo đang bay quanh người hắn.Tiểu hắc lẳng lặng nằm ngủ trên đầu Ác Quỷ, còn chim ngốc thì lười biếng nằm ở bên cạnh Ác Quỷ.Từ trong sát vụ bay ra một bóng đen, giống như mũi tên bắn tới trước mặt Tả mạc, đó là Thập Phẩm.

Thập Phẩm cả người toả ra sát khí trùng điệp, hắc Nguyệt Nha của hắn to thêm mấy phần.

Tả Mạc nhịn không được khen: “Quả nhiên chỉ có Thập Phẩm chăm chỉ!”

Thập Phẩm đối với lời khen ngợi của Tả Mạc cảm thấy rất vui sướng, đầu nhỏ hất lên, vừa định phát biểu vài lời hùng hồn, bỗng nhiên nhìn qua thấy khe mắt của chim ngốc bắn ra một đạo quang mang, nhất thời run lên, lời đến miệng liền nuốt trở lại.Đúng lúc này, bỗng nhiên bầu trời truyền tới tiếng nổ rất lớn.

Sát vụ đoàn hình trứng thật lớn đột nhiên tứ phân ngũ liệt!Một cỗ khí tức hung thần lợi hại cuồn cuộn tới, giống như một cơn lốc, sát vụ ầm ầm nổ tung.Kiếm ý thật mạnh!Bỗng dưng trong lòng Tả Mạc kinh sợ, bên trong đoàn sát vụ kia đó chính là Ma Phàm, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trời.

Động tĩnh này kinh động đến toàn bộ doanh địa, bất luận là Chu Tước doanh hay Vệ Doanh, tất cả đều ngừng lại.Khí tức mênh mông cuồn cuộn tràn ngập hung thần kiếm ý, khiến tâm người ta sinh ra sợ hãi.Bộ dạng Ma Phàm nhìn qua mười phần thê thảm, quần áo trên người đều bị nghiền nát, toàn thân trên dưới vết thương chằng chịt, từng giọt máu chảy ra.

Khiến người ta cảm thấy quỷ dị chính là trên mặt hắn lại lộ ra vẻ bình tĩnh dị thường, không tỏ ra đau đớn chút nào.Hắn chậm rãi mở mắt.Tuy rằng cách rất xa nhưng Tả Mạc có thể thấy được sự vui sướng bên trong đôi mắt của Ma Phàm.Chẳng lẽ thành công rồi sao?Tả Mạc không kịp nghĩ kĩ thì thấy thân thể Ma Phàm đột nhiên rơi xuống, quá sợ hãi, minh hư dực nhanh chóng xuất hiện ở trên lưng hắn, cả người biến mất tại chỗ.Giống như đồng thời, hắn xuất hiện ở phía dưới Ma Phàm, chộp được Ma Phàm đang hôn mê, lắc mình quay về doanh địa.Biến hoá phát sinh giống như tia chớp xoẹt qua bầu trời, mọi người còn chưa có phản ứng gì đã thấy Tả Mạc quay trở về doanh địa.Cẩn thận đem Ma Phàm đặt ở trên mặt đất, Tạ Sơn lo lắng nói: “Đại nhân, Ma Phàm không sao chứ?”

Tả Mạc cẩn thận kiểm tra một lúc rồi nói: “Không việc gì, hắn chỉ mệt quá mà hôn mê đi thôi.”

Lúc này mọi người mới yên lòng.Sâu trong sát vụ, Vi Thắng bỗng nhiên dừng bước, trong mắt bắn ra hai luồng tinh mang: “Kiếm ý!”

Chương 344 : Y Chính .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckMộc Hi nhìn dõi theo đội ngũ tu giả ở xa xa, trong mắt khó nén được sự kinh ngạc.

Không riêng gì nàng, Viêm Phong là kẻ luôn luôn không coi ai ra gì lúc này trên mặt cũng hiện vẻ kinh sợ.Đội ngũ tu giả trước mắt không nghiêm chỉnh lắm, tương hỗ lộn xộn xa cách, nhưng lại khiến Mộc Hi cảm thấy sát khí nhè nhẹ, giống như mạch nước chảy ngầm ở dưới đáy hồ.

Giao chiến liên tục khiến nàng có thể đưa ra chút nhận định đối với đội ngũ trước mặt.Thực lực những tu giả này không coi là mạnh, so sánh với thủ hạ của hắn thì cũng sàn sàn như nhau.

Nhưng liên tục chiến đấu kịch liệt, nàng không chiếm được chút tiện nghi nào từ đối phương cả.Ánh mắt nàng tập trung vào thanh niên mặc bạch y ở đội ngũ trung tâm, bỗng nhiên nàng có cảm giác rằng người này chính là kình địch cả đời của mình.Mấy lần giao tranh, vị tu giả trẻ tuổi này chỉ huy chiến đấu rất chặt chẽ, không nhanh không chậm, có phong độ của một vị đại tướng, khiến nàng bội rất phục không.

Người này nhất định là đệ tử trọng điểm bồi dưỡng của một đại môn phái nào đó, từ tu giả bên cạnh hắn có thể nhìn ra.

Vì bảo hộ hắn, họ hoàn toàn không tiếc tính mệnh.Đôi mắt Mộc Hi lưu chuyển, bỗng nhiên bước ra khỏi hàng, cao giọng nói: “Tại hạ là Mộc Hi, hôm nay từ biệt, ngày khác gặp lại trên chiến trường, các hạ bảo trọng!”

Đội ngũ xa xa đứng tách ra, thanh niên bạch y xuất trận, mỉm cười nói: “Hoá ra là Cung Hồ Mộc thị, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Lâm Khiêm xin chào!”

Mộc Hi trong lòng cả kinh, trên mặt không che giấy sự kinh sợ: “Lâm huynh biết rõ Cung Hồ Mộc thị, hiểu biết thật là uyên bác, tiểu nữ bội phục!”

Mộc tốc là một trong năm đại tộc của yêu tộc, cũng là bộ tộc có nhiều chi nhanh nhất, ở yêu giới không phải ai cũng biết rõ lai lịch của nàng.

Lâm Khiêm thân là tu giả nhưng chỉ cần một lời nói đã chỉ ra xuất thân của nàng, thật là lợi hại.Lâm Khiêm thấy Mộc Hi không có nửa điểm thất lễ, sang sảng phóng khoáng, trong mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng: “Hôm nay từ biệt, cô nương bảo trọng!”

Mộc Hi thản nhiên cười, dịu dàng hành lễ: “Lâm huynh thuận buồm xuôi gió!”

Mắt thấy bóng người biến mất không còn, Viêm Phong hơi tức giận nói: “Lẽ nào cứ như vậy để bọn họ trốn đi?”

Mộc Hi liếc mắt nhìn hắn: “Chúng ta có thể ngăn được họ sao?”

Viêm Phong cứng họng, nhưng vẫn cãi chày cãi cối: “Nếu chúng ta ngăn bọn họ lại, đợi các vị đại nhân tới, vây kín bọn họ lại…”

“Chúng ta không cần phải làm gì cả.”

Mộc Hi cắt ngang lời hắn, thản nhiên nói: “Đừng quên, chúng ta tới đây để làm gì!”

Viêm Phong yên lặng.“Người này chỉ sợ là kình địch của Thành đại nhân!”

Trung niên nhân bên cạnh Mộc Hi sắc mặt ngưng trọng, hơi lo lắng nói.Mộc Hi cười nói: “Trong quân có nhiều đại nhân như vậy, nào đến lượt chúng ta để tâm tới việc này?”

“Đại nhân quá khiêm tốn rồi!”

Trung niên nhân cũng cười nói, hắn rất tin tưởng, tương lai của Mộc Hi là vô cùng tươi sáng.

Viêm Phong đứng bên cho là không đúng bĩu môi, nhưng không nói nhiều nữa kẻo nhiều người tức giận.Đoàn người của Lâm Khiêm nhanh chóng bay đi, những ngày này cùng đội yêu quân kia liên tục chiến đấu kịch liệt, song phương đều có thương vong.

Lâm Khiêm mặt đạm như nwóc, thong dong trấn định, không thể nhìn ra chút vội vàng xao động và lo lắng nào.

Tu giả đi theo huấn luyện rất tốt, kỉ luật sâm nghiêm, không ai lắm mồm nói linh tinh.-------------Dãy núi cao thấp thoáng, truyền đến từng hồi chuông du dương, một toà tiểu tự không khiến người ta chú ý được đặt ở đây.

Tử đằng bò đầy trên tường đã chuyển màu vàng, mái ngói màu xanh, bênn trong tự bày rất nhiều tượng phật làm bằng đá, trông rất sống động.

Một trận mưa nhỏ vừa trút xuống, trong không khí tràn ngập vị cỏ xanh ngọt ngào, nước mưa dọc theo mái ngói chảy xuống, giống như những hạt trân châu rơi vào trong lỗ đá chứa đầy nước, leng keng leng keng, nghe rất êm tai.Chính điện của tiểu tự, có hai vị Thiện tu đang đả toạ.“Sư huynh, lần này xuất hành, chỉ sợ không có thời gian lại đến vấn an sư huynh!”

Thiện tu trẻ tuổi hơi lưu luyến, trên người hắn khoác tăng bào màu đen, không chút bụi trần, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt có một tầng quang mang nhàn nhạt lưu chuyển.

Nhìn qua thì chỉ tầm hai mươi tuổi, cả người toát ra sự trầm tĩnh.

Ngồi đả toạ ở trên bồ đoàn vẫn khiến người ta cảm thụ được khí chất trào dâng.Thiện tu lớn tuổi ôn hoà nói: “Đệ đi bình an, nhanh trở về là tốt rồi.”

Tăng bào màu vàng nhạt trên người hắn không biết đã giặt qua bao lần đã trở nên trắng bệch, có thể nhìn thấy được vết tích may vá.

Trên dưới toàn thân nhìn không ra chút vết tích linh lực nào, so với người thường không có sự khác biệt.“Vâng, đệ đã dặn kẻ dưới, đúng hạn mỗi tháng sẽ có người đưa tới!”

Thiện tu trẻ tuổi nhẹ giọng nói: “Đệ sẽ rất nhanh quay trở về.”

Sư huynh khoát khoát tay, lãnh đạm cười nói: “Đệ biết ta không cần những ngoại vật kia mà.”

“Đệ không làm được!”

Thiện tu trẻ tuổi thẳng lưng, nghiêm mặt nói: “Sư huynh cần phải đáp ứng đệ, chiếu cố tốt cho bản thân mình như vậy đệ mới có thể yên tâm đi ra ngoài.

Cửu khúc dẫn đan còn thiếu mấy vị linh thảo, vừa đúng lúc lần này xuất môn, đệ sẽ tìm kiếm thử xem.

Chờ luyện chế ra cửu khúc dẫn đan, tu vi của sư huynh lại có thể khôi phục, hừ, đến lúc đó xem ai còn dám không xem sắc mặt sư huynh mà làm việc!”

Vừa dứt lời, trong mắt hắn không khỏi hiện ra một tia sát khí.“Sư đệ, đệ phạm vào sân giới rồi.”

Thiện tu hoàng bào thản nhiên nói.“Su huynh dạy rất phải.”

Thiện tu trẻ tuổi vội vàng cúi đầu nhận sai.“Công phu thiền định không nên bỏ bễ.”

“Vâng.”

Y Chính quay đầu nhìn lại tiểu tự phía sau núi, bay lên trời, biến mất ở nơi xa vời.

Bay chưa được lâu trước mặt đã xuất hiện mấy người, thấy rõ người đến, trán Y Chính không khỏi hơi nhăn lại.Đối phương rất nhanh phát hiện ra Y Chính, tốc độ phi hành lập tức chậm lại.“Nghe nói sư đệ sắp đi xa, chúc mừng chúc mừng!”

Người đến cười nhẹ chắp tay nói.Y Chính hành lễ lại nói: “Đều là do các vị sư huynh bảo vệ.”

Song phương nói được vài câu đều phát hiện ra đối phương không muốn nói chuyện, từng người một ly khai.Y Chính vốn tâm tình đã không tốt, giờ đây càng thêm tồi tệ.

Nhóm người này chính là đệ tử của Thôi sư thúc, bây giờ môn phái hưng thịnh, đệ tử đông đảo, các loại tranh đấu ngày càng trở nên gay gắt.Sư phụ Y Chính sau một lần vân du thì không trở về nữa.

Hắn là do sư huynh một tay dạy dỗ, sư huynh thiên phú rất tốt, trong đám đại đệ tử thì luôn ở trong mười người đứng đầu, trưởng bối bên trong môn phái đều cực kì xem trọng.

Không thể ngờ trong một lần làm nhiệm vụ, bản thân sư huynh bị trọng thương, tuy rằng đã cứu được tính mệnh nhưng một thân tu vi thì không còn.Bắt đầu từ đây, nhất mạch của bọn họ càng thêm suy thoái điêu linh.

Sư huynh tìm đến Thạch Phạt tiểu tự tĩnh dưỡng, đó là lúc y mười ba tuổi.

Từ đó về sau, hắn càng thêm khắc khổ, may mắn rằng sư huynh tuy rằng tu vi mất hết những vẫn có thể chỉ điểm cho hắn.

Ngay lần trước nội môn tỉ thí, hắn đoạt được vị trí thứ mười lăm, lọt vào mắt xanh của trưởng bối nên lần này mới bắt đầu nhận nhiệm vụ.Quy củ của môn phái, mỗi tháng đệ tử đều có phần định lượng.

Nhưng phần định lượng này chỉ miễn cưỡng đủ để sử dụng cho tu luyện hàng ngày.

Đệ tử khác thì có sư phụ ban cho, còn Y Chính thì phải dựa vào cách khác để có, ví dụ như chỉ điểm cho đệ tử phía dưới tu luyện, đây là nguồn thu nhập chính của hắn.

Sư môn đối với đệ tử còn chút phóng khoáng, những nhiệm vụ đưa ra đều có thù lao rất hậu.

Chỉ là môn nội đệ tử đông đảo, anh tài xuất hiện lớp lớp, cạnh tranh rất khốc liệt, trong quá khứ hắn không có lực để tranh đấu.Cho đến lần này.Hắn quyết định xuống núi.Nội dung nhiệm vụ lần này hắn đã sớm thuộc lòng, trên đường phi hành, hắn thầm nghĩ về nó.

Nhiệm vụ lần này không phức tạp, một môn phái nhỏ phía dưới phát hiện ra một hang động thập phần quỷ dị, bên trong động huyết quang cuồn cuộn, người đi vào đều không thể đi ra.

Hắn cần phải thám thính làm rõ, bên trong động rốt cuộc là có cái gì, sau đó quay về bẩm báo cho môn phái.Liên tục phi hành mười ngày, hắn cuối cùng cũng đến môn phái phát sinh sự tình, Nhất Đăng tông.---------------Ma Phàm còn chưa tỉnh dậy, Tả Mạc đã bị Bồ yêu một lần nữa kéo đến Mạc Thuỷ Minh Không.“Bồ, Đằng Thị Thiên Nam kia cùng người có quan hệ gì?”

Tả Mạc hỏi.

Hắn nhìn ra được Bồ yêu đối với Nam Nguyệt rất để ý, với tình tính của hắn, chủ động truyền thụ yêu thuật cho người khác, quả thực giống như mặt trời mọc ở phía tây vậy.Hơn nữa Tả Mạc nhìn ra ý tứ của Bồ yêu, giống như không chỉ truyền thụ “thiên nam tiễn thuật” gì đó cho Nam Nguyệt.“Hậu nhân của bạn cũ.”

Bồ yêu thản nhiên nói.Câu trả lời của Bồ yêu làm rõ sự suy đoán trong lòng Tả Mạc, ngay lập tức hiếu kì hỏi: “Thiên nam tiễn thuật là yêu thuật gì?

Yêu thuật dùng tiễn sao?”

“Yêu thuật rất mạnh.”

Câu trả lời của Bồ yêu có chút tránh nặng tìm nhẹ, nhưng điều đó khiến Tả Mạc càng thêm coi trọng.

Yêu thuật có thể được Bồ yêu khen thì uy lực nhất định sẽ rất mạnh!Chỉ vài câu nói của Bồ yêu đã khiến sự tò mò của Tả Mạc được khêu lên, đang muốn hỏi thì Nam Nguyệt đã tới.Nam Nguyệt cung kính hành lễ đối với Tả Mạc: “Đại nhân!”

Lần trước giác khảo, danh tiếng của nàng đã lan ra toàn bộ phủ.

Địa vị của nàng ở bên trong phủ tăng lên không ít, đã có vài vị danh sư hi vọng có thể nhận nàng làm đệ tử nhưng tất cả đều bị nàng dịu dàng nói lời cự tuyệt.

Yêu thuật đại nhân chỉ điểm không có gì là cao thâm nhưng đã mở ra cho nàng một lối đi hoàn toàn mới.Nàng tin rằng, dù cho không có “Thiên nam tiễn thuật”, nàng vẫn có thể tìm ra được một con đường.Tỉnh ngộ trong khoảng thời gian này khiến nàng đối với Tả Mạc càng thêm tôn kính, thực lực của đại nhân thật sự bí hiểm!

Trong mắt nàng, những lão sư trong phủ so với đại nhân có một khoảng cách vô cùng lớn.“Ồ, tới rồi à.”

Tả Mạc làm bộ làm tịch, thuận miệng hỏi: “Gần đây có vướng mắt gì không?

Cứ hỏi đi.”

Nam Nguyệt kiềm chế kích động trong lòng, đem những vấn đề mà bản thân không hiểu nói ra.Bởi vì chỉ liên quan đến tiểu yêu thuật, Tả Mạc không chút lười biếng đem vấn đề này ném cho Bồ yêu mà bản thân thử giải đáp qua.

Tả Mạc ở cùng Bồ yêu cũng đã khá lâu, mưa dầm thấm lâu, lý luận về yêu thuật so với Nam Nguyệt cao thâm hơn rất nhiều.

Được lợi bởi điều này nên những góc độ mà hắn nhìn nhận càng thêm thâm sâu, Nam Nguyệt nghe được hai mắt không khỏi toả sáng, không ngừng gật đầu.Đối với Tả Mạc mà nói, khảo nghiệm này không tính là gì.

Trong những vấn đề Nam Nguyệt đưa ra, có hai vấn đề khiến hắn không cần phải cân nhắc khi trả lời.Sau khi giải đáp được thắc mặc, sắc mặt Nam Nguyệt rạng rỡ, vui mừng không thôi, còn Tả Mạc thì mồ hôi đầy đầu.Nếu những vấn đề này mà không giải đáp được thì thật là mất mặt!Hơn nữa lại mất mặt trước mặt yêu…Ngay khi những ý niệm này đang trôi nổi trong đầu Tả Mạc, bỗng nhiên nghe được có người gọi: “Nam Nguyệt!

Nam Nguyệt!”

Tả Mạc ngẩng đầu, chỉ thấy một đám người, không phải, một bang yêu đang chạy tới phía Nam Nguyệt.Chương 345 : Ngục chiến trường .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNam Nguyệt không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp phải bạn học, trong lòng cảm thấy không ổn, nàng len lén nhìn thoáng qua đại nhân.

Trong lòng nàng thầm cầu khẩn nghìn vạn lần đừng vì chuyện này mà khiến đại nhân cảm thấy tức giận!

Nàng mới chỉ gặp mặt đại nhân có hai lần, tính khí của đại nhân như thế nào, nàng chưa từng để ý.Nhưng nàng nghe nói rất nhiều vị đại nhân không thích hành tung của bản thân bị tiết lộ ra ngoài.“Nam Nguyệt, vị này là?”

Bỗng nhiên, một thanh âm bình tĩnh ổn trọng vang lên bên tai nàng.Nàng vừa ngẩng đầu thì thầm kêu không xong rồi, đó là Xích lão sư!

Sau khi nàng giác khảo xong, có một số lão sư tìm đến và muốn nhận nàng là đồ đệ, Xích lão sư là một trong số đó.

Xích lão xuất thân từ hoả tộc, một thân hoả yêu thuật thập phần tinh xảo, lão sư bên trong phủ có thể xếp vào năm hạng đầu.Thoáng cái đã trông thấy nhiều yêu như vậy khiến Tả Mạc được mở rộng tầm mắt.

Bầy yêu này hình thái khác nhau, hình người là nhiều nhất, có hai vị tương đối nổi bật.

Một vị là thụ thân xanh biếc, vô số rễ bó thành chân, linh hoạt dị thường, tính tình của nó thì thập phần hoạt bát, cành cây giống như roi mềm, thỉnh thoảng lại quơ lên.

Một vị khác lại do trăm đoá hoa dâm bụt tạo thành, ở trên không trung chợt tụ chợt tán, thỉnh thoảng biến ảo hình dạng.Đến lúc rưởng thành không biết làm thế nào để nhận biết đâu là cha là mẹ chứ?Vấn đề nan giải này Tả Mạc không chút chắc chắn.Xích có mái tóc màu đỏ, khuôn mặt thì giống như hùng sư, ở cùng với một lũ khác thường nên cũng không thu hút lắm.

Nhưng trước tiên Tả Mạc vẫn chú ý tới hắn, gã là kể có thực lực mạnh nhất trong bầy yêu này, mạnh hơn rất nhiều.Lại nghe Xích xưng hô đối với Nam Nguyệt, Tả Mạc nhất thời hiểu ra thân phận của Xích.“Các hạ là lão sư của Nam Nguyệt?

Thất kính thất kính!

Ta là biểu ca của Nam Nguyệt.”

Tả Mạc chắp tay cười nói.Biểu ca?Ánh mắt lũ yêu nhất thời đảo qua cả Nam Nguyệt lẫn Tả Mạc, vẻ mặt đầy sự hồ nghi.Trình độ nói dối của đại nhân thật tồi!

Nam Nguyệt chỉ cảm thấy quẫn bách, bất luận nhìn từ góc độ nào thì đại nhân cùng nàng đều không có khả năng là đồng tộc.

Nhưng nếu đại nhân đã nói thế, nàng chỉ có thể kiên trì nói theo: “Biểu ca là họ hàng xa của ta.”

Họ hàng xa, lũ yêu lúc này mới chợt hiểu ra.Nói dối tồi như thế chỉ có thể lừa gạt học đồ đơn thuần làm sao có thể lừa gạt Xích lão yêu kinh nghiệm phong phú chứ?

Nhưng đối phương đã không muốn nói rõ lai lịch, Xích cũng không muốn vạch trần đối phương.Ai chẳng có bí mật.“Xin chào.”

Xích rất khách khí hành lễ đối với Tả Mạc, Tả Mạc thần thức trình độ tuy rằng không cao như hắn nhưng rõ ràng so với những học đồ này thì cao hơn một tiệt.

Nhìn lại tuổi tác đối phương thì hiển nhiên có thiên phú rất tốt.Thiên phú thật tốt…Trong lòng Xích khẽ động, giả bộ không để ý hỏi: “Không biết các hạ học thêm ở danh phủ nào?”

“Ta không đến Yêu Thuật phủ.”

Tả Mạc thành thạt lắc đầu.Không tới Yêu Thuật phủ, lời này nói ra nhất thời khiến lũ yêu cảm giác khó tin.“Tại sao không tới chứ?”

Thụ yêu hiếu kì khua cành cây của nó.“Ta là do lão sư truyền thụ.”

Tả Mạc trả lời nhất thời mang đến một loạt âm thanh ước ao, đối với yêu phổ thông thì Yêu Thuật phủ là một địa phương tốt nhưng nếu được lão sư thu làm thân truyền đệ tử thì có thể nhận được rất nhiều chỉ điểm.

Xích âm thầm gật đầu, Tả Mạc lần này không có nói dối.Bỗng nhiên nghĩ tới lần giác khảo trước Nam Nguyệt liên tục xuất thủ ra tiểu yêu thuật, chẳng lẽ đó là do biểu ca của nàng truyền thụ?

Càng nghĩ Xích càng cảm thấy có khả năng, hắn từng dạy qua Nam Nguyệt nến đối với học đồ này có thể hiểu được đôi chút.

Không phải nói, Nam Nguyệt rất khắc khổ nhưng thiên phú của nang chỉ có thể coi là khá, nhưng biểu hiện kinh khủng của lần giác khảo trước thực sự không giống với phong cách của nàng.Lúc này Xích mới bừng tỉnh tại sao Nam Nguyệt lại cự tuyệt chiêu nạp của hắn, chắc chắn là vị lão sư của biểu ca nàng cũng nhìn trúng Nam Nguyệt rồi.“Không biết quý sư tôn đại danh là gì?”

Xích hơi tôn kính hỏi.

Biết tất cả tình hình, tiểu yêu thuật kinh khủng như vậy khiến Xích chấn động một hồi rất lâu.“Ồ, lão sư gọi là Bồ.”

Tả Mạc trong lòng khẽ động nói.Bồ?

Xích cẩn thận tìm tòi cái tên này trong đầu mình, nhất thời không thể nhớ ra đại yêu nổi danh nào có tên như vậy.Nam Nguyệt nghe được không khỏi trợn mắt há mồm, trình độ nói dối của đại nhân không phải dốt bình thường nữa!

Tả Mạc nói “Bồ”, Nam Nguyệt chỉ cho rằng hắn thuận miệng bịa chuyện, có yêu nào dám tuỳ ý nói ra tục danh của lão sư mình như thế chứ?Quả nhiên, chỉ nghe thấy vị hoa yêu kia hừ lạnh một tiếng: “Không muốn nói thì đừng nói, hà tất phải gạt người khác!”

Các yêu khác đều lộ vẻ tán thành.Tả Mạc không hiểu tại sao nên đành chạy tới thức hải mắng Bồ yêu một trận: “Bồ, ngươi không phải thiên yêu hay sao?

Tại sao không một tên yêu nào biết ngươi?

Ngươi bưng bít thật tốt!”

Sắc mặt Bồ yêu hiển nhiên không tốt cho lắm.Đang chiếm tiện nghi của Bồ yêu, đối với tiếng hừ lạnh của hoa yêu Tả Mạc không thèm để ý.Nam Nguyệt len lén nhìn qua Tả Mạc, trong lòng thầm nghĩ, tuy rằng trình độ nói dối của đại nhân kém chút nhưng may rằng da mặt đủ dày.Xích thì không cho rằng Tả Mạc nói dối, hắn gặp qua không ít đại yêu lợi hai, biết rõ rất nhiều đại yêu tính tình cổ quái, không hề chú trọng tới việc này.

Nhưng hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện tào lao này, hắn cười nói: “Bây giờ ta đang muốn dẫn bọn họ đi xem một cái ngục chiến trường, thời gian không còn sớm, chúng ta đi trước.”

Tả Mạc vội vàng chắp tay hành lễ, Xích mang theo đám tiểu yêu rất nhanh biến mất.Đợi khi bọn hắn đi xa, Tả Mạc mới quay sang hỏi Nam Nguyệt: “Ngục chiến trường là nơi nào?”

Nam Nguyệt nhất thời cảm thấy có chút cổ quái, lẽ nào đại nhân không biết ngục chiến trường?

Nàng hơi không tin, làm sao một yêu không biết qua ngục chiến trường chứ?

Nhưng nàng kiềm chế nghi hoặc trong lòng, thành thật mà trả lời: “Ngục chiến trường là chỗ thực chiến, bên trong có rất nhiều yêu trận, chỉ dùng yêu thuật mới có thẻ phá giải.”

“Yêu trận?”

Mắt Tả Mạc không khỏi sáng lên.

Chỉ cần điều này thôi đã khiến hắn nảy sinh hứng thú rồi.

Yêu trận, từ tên mà nghĩ chắc là trận mà yêu dùng, không biết so với phù trận của tu giả có khác gì nhau không?Hắn lập tức nói: “Ồ, dẫn ta đi xem đi.”

Nam Nguyệt cảm giác càng thêm quái dị nhưng vẫn cung kính nói: “Vâng!”

Sáu canh giờ đối với Tả Mạc mà nói thì rất dư thừa, hắn không sốt ruột, dọc đường đi còn thuận tay chỉ điểm yêu thuật cho Nam Nguyệt.

Tiểu yêu thuật chứa nhiều biến hoá, hắn tinh tế giảng giải một lần, tiện thể giải thích qua việc tại sao lần trước bản thân đi phá giải yêu thuật.Nam Nguyệt được lợi không ít, không để ý đã đi tới ngục chiến trường, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy thời gian trôi qua nhanh vậy.“Đại nhân, đây chính là ngục chiến trường.”

Tả Mạc hiếu kì đánh giá ngục chiến trường, chỉ hơi nhìn qua thì đã không dứt mắt ra được.Vô số sông ngòi quanh co khúc khuỷu, ở trong không trung uốn lượn xen kẽ giống như vô số đường ống mềm mại trong suốt, ở trên không trung bện vào nhau mà thành.

Những sông ngòi này có chảy xiết, có thong thả, có ngược dong, trăm dạng kì quái.

Nước sông có các nguồn khác nhau, có thuỷ thảo nhiều màu, có bầy cá sặc sỡ đang bơi lội.

Ánh mắt Tả Mạc đang nhìn vào vào một con cá to đến hơn ba mươi trượng, thỉnh thoảng mở chiếc miệng to như bồn máu làm trong lòng Tả Mạc cũng có chút khẩn trương.Ngoại trừ sông ngòi, ở những địa phương khác có tuỳ tiện có thể thấy được lôi cầu, hoả vân các loại.Yêu trận thật lợi hại!Quan sát cẩn thận, Tả Mạc chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, trong lòng không khỏi hoảng sợ!

Bất luận là dòng nước, thuỷ thảo hay bầy cá, còn có hoả vân lôi cầu đều là một phần của đại trận, rút dây động rừng.Đây là một đại trận “Hoạt”, bất cứ một bộ phận nào đại trận biến hoá đều sẽ khiến cho chỉnh thể đại trận biến hoá.Xem kĩ một lúc lâu, hắn quay sang hỏi Nam Nguyệt: “Chơi như thế nào?”

“Chơi như thế nào?”

Nam Nguyệt một lần nữa bị cách hỏi quái dị của Tả Mạc làm cho sửng sốt, đành phải nói: “Xông vào là được.

Minh không ngục chiến trường có ba tầng, nếu có thể xông vào tận cùng của tầng thì có thể tiến nhập tầng thứ hai.”

“Tầng ngục thứ hai?”

Tả Mạc nóng lòng muốn thử, Thập Chỉ Ngục, lẽ nào có tận mười tầng?

Tầng ngục thứ nhất khiến hắn cảm thán không thôi, không biết tầng ngục thứ hai hình dạng như nào?“Đi, chúng ta xông vào!”

Vừa dứt lời liền kéo theo Nam Nguyệt vọt đi.Nam Nguyệt không thể ngờ đại nhân nói xông vào là xông vào, xem bộ dáng bừng bừng hứng thú của đại nhân, lẽ nào đại nhân thực sự chưa từng đi tới đây?

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi vội vàng nhắc nhớ: “Đại nhân, nếu thất bại có khả năng sẽ tổn thương thần thức đó.”

“Không sao.”

Lời đại nhân còn chưa dứt, Nam Nguyệt chỉ cảm thấy cảnh vật trước mặt biến đổi, một mảnh đỏ rực!Không tốt, hoả vân!Sắc mặt nàng đại biến, bên trong ngục chiến trường, nàng sợ nhất chính là loại yêu thuật hoả vân này.Một hoả diễm biến ảo thành hoả long, như ngửi thấy được mùi con mồi, khí tức nóng rực nhào tới.“Có ý tứ!”

Bên tai truyền đến thanh âm của đại nhân, nàng lúc này mới nhớ ra, đại nhân ở bên cạnh nàng, tâm tư sợ hãi nhất thời giảm đi không ít.Tả Mạc cảm thấy rất có ý tứ, hoả long này do bảy loại hoả yêu thuật liên hoàn cấu thành, có chút xảo diệu.

Bảy loại hoả yêu thuật này tất cả đều xuất phát từ tiểu yêu thuật, không phải là yêu thuật gì phức tạp, nó khảo nghiệm người xông ngục chính là năng lực phản ứng.Đối phó với hoả long có rất nhiều biện pháp, Tả Mạc lựa chọn cách đơn giản nhất.Tiểu yêu thuật – Thuỷ nhận!Một đạo thuỷ nhận trong suốt đánh tới hoả long.Oanh!Hoả long nhất thời hoá thành bảy đốm lửa, ầm ầm nổ tung.Tròng mắt Nam Nguyệt thiếu chút nữa rớt xuông, tiểu yêu thuật đại nhân vừa thi triển, nàng nhìn rất rõ.

Hoả long ẩn chứa khí tức có thể khiến nàng cảm thấy đại khái uy lực của hoả long.

Hoả long này tự nhiên không thể làm khó đại nhân, điều này nàng không hề nghi ngờ.Thế nhưng, vừa rồi chỉ là một đạo thuỷ nhận!Thuỷ nhận đó so với nàng thi triển ra thì không có khác biệt gì, lại có khả năng…

Lại có khả năng…Nàng ngơ ngác nhìn những đốm lửa bay tán loạn.Tả Mạc chú ý tới vẻ mặt của Nam Nguyệt, lúc này mới nhớ bản thân còn dẫn theo “một người”, hắn giải thích: “Phải chú ý tới kếu cấu của hoả long, bảy loại hoả yêu thuật liên hoàn mà thành, loại yêu thuật này chỉ cần tìm được tiếp điểm then chốt là có thể dùng ít sức mà vẫn thắng.”

Không kịp nói kĩ, một đạo lôi tiễn đã đến trước mặt Tả Mạc.Tả Mạc không chút hoang mang vung tay lên, một quả cầu nước trong suốt xuất hiện trước mặt.Tiểu yêu thuật – Thuỷ cầu!Lôi mang ẩn vào quả cầu nước, nhất thời mặt ngoài của quả cầu nước sáng lên bởi vô số điện mang, rung động nhè nhẹ.“Này không có bí quyết gì, phản ứng nhanh chút là được.”

Tả Mạc tiện tay đem quả cầu nước chứa tầng tầng điện mang ném đi, không nhanh không chậm nói: “Thi triển tiểu yêu thuật, cơ bản nhất chỉ có một điểm, đó là nhanh.”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên xung quanh xuất hiện vô số thuỷ thảo và nguồn nước điên cuồng đánh tới!Tả Mạc tay khẽ đảo, một con hoả long giống như đúc so với vừa rồi di chuyển xung quanh hai người, nơi nó đi qua, thuỷ thảo và nguồn nước nhanh chóng hoá thành tro bụi.“Muốn sống thì phải nhanh…”

Tự nhiên biến thành cao thủ, sao không hưởng thụ chứ?

Ánh mắt Nam Nguyệt đầy sự sùng bái, hư vinh tâm đắc cực kì thoả mãn.Tả Mạc đang khoan khoái không hề biết rằng, ba kích liên tục của hắn khiến ngục chiến trường đang ngủ yên mơ hồ giật mình tỉnh giấc.Chương 346 : Cuộc chiến phá ngục .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.Lookluck“Biểu ca của Nam Nguyệt thật kì quái.”

Thụ yêu quơ cành cây, miệng nói như phun nước: “Không giống Nam Nguyệt chút nào, vớ vẩn nhìn kĩ còn không phải là yêu, tại sao Nam Nguyệt lại có biểu ca giống vậy nhỉ, thật là kì quái…”

Hoa đoàn đang bay lượn ở trong không trung bỗng hừ lạnh: “Câm miệng!”

“Lẽ nào ngươi không cảm thấy kì quái sao?”

Thụ yêu có chút nghi hoặc: “Sự tình kì quái như vậy mà ngươi không thấy lạ sao?

Ngươi thật kì quái…”

Xích cảm thấy đau đầu quát to: “Câm miệng!”

Thụ yêu đang quàng quạc bỗng im miệng, hắn thật sự câm miệng, lệnh của lão sư hắn không dám không nghe.

Yên lặng trong chốc lát, hắn thật sự nhịn không được, ấp úng hỏi: “Lão sư, lẽ nào ngươi không cảm thấy kì quái sao…”

Mọi người gần như muốn ngất.Xích thì dở khóc dở cười, thụ yêu là hậu nhân của một vị bằng hữu, có cơ hội, hắn đều dắt đi cùng.

Tên gia hoả này toàn nói luyên thuyên, rất hiếu kì, một khi đã bị thứ gì đó hấp dẫn khẳng định sẽ bám tới cùng.“Phía trước chính là ngục chiến trường!”

Xích chuyển đề tài, chỉ vào con đường phía trước, có ý chuyển sự chú ý của đám gia hoả này đi.Quả nhiên, sự chú ý của thụ yêu lập tức chuyển tới ngục chiến trường: “Đây là ngục chiến trường sao!”

Ngược lại những yêu khác không có cảm giác gì, trong bọn họ đã có mấy người trải qua ngục chiến trường.

Bình thường mà nói, sau khi đi vào Mạc Thuỷ Minh Không đa số đều đi vào ngục chiến trường một lần.

Dù cho thực lực không đủ, xông vào ngục chiến trường ngoại trừ khả năng bị thương tổn nhỏ thì không có khả năng chết, vận khí tốt thì ngay cả tóc gáy cũng không bị sao.Tiểu yêu môn gan đều lớn, thích xông vào ngục chiến trường.

Yêu thuật ở ngục chiến trường so với yêu thuật ở những địa phương khác thì mạnh hơn mấy phần, thích hợp cho thực chiến.

Hơn nữa, nếu muốn đi vào ngục tiếp theo thì phải xông qua ngục chiến trường.“Đi, đi vào thôi.”

Xích thấy thụ yêu bị ngục chiến trường hấp dẫn cũng thả lỏng được chút, vội vàng mang lũ yêu tiến nhập.Vừa bước vào ngục chiến trường, tràng cảnh xung quanh lập tức biến hoá, thụ yêu huy vũ cành cây, tràn ngập cảm khái nói: “Địa phương này thật là kì quái…”

Nhưng không có ai để ý tới hắn, những yêu khác đều từng trải qua ngục chiến trường, sự tập trung được đẩy lên cao độ.Xích lão sư ở bên cạnh bọn họ phụ trách giảng giải và chỉ điểm, đương nhiên, ở thời khắc bọn họ gặp nguy hiểm cũng sẽ xuất thủ ngăn cản.

Nhưng, bọn họ đều mong Xích lão nhìn trúng thu làm đồ đệ, tự nhiên không dám lười biến, tất cả đều nâng cao tinh thần, bắt đầu hành động.Nhân số bọn họ đông đảo nên áp lực giảm đi rất nhiều, bởi vậy nhìn qua có chút thong dong.“Tất cả đều tản ra.”

Xích trầm giọng nói.Lũ yêu nghe thấy vậy lập tức tách ra, nhất thời rơi vào trạng thái chiến đấu cá nhân.

Ngục chiến trường là địa phương dùng để rèn luyện thực chiến, ở chỗ này mà dùng mưu thì chẳng có ích lợi gì.Yêu thuật từng lớp xông tới, lũ yêu không khỏi tập trung tinh thần, cẩn thận ứng phó.“Hoả long là hoả yêu thuật thường dung, uy lực không tồi, rất lâu nữa các ngươi vẫn phải dùng.

Loại hoả yêu thuật quan trọng nhất chính là kết cấu của nó.

Kết cấu bất đồng sẽ hình thành nên hoả long bất đồng.

Giống như hoả long này do sáu loại tiểu yêu thuật khác nhau tạo thành, ồ, tổ hợp không tồi.”

Xích tiện tay đỡ một con hoả long, thần thái thong dong điểm từng cái một.“Các ngươi đối với tiểu yêu thuật cần phải cực kì quen thuộc, ở điểm này Nam Nguyệt tương đối xuất sắc, các ngươi phải học tập nàng.”

Những yêu khác nghe vậy càng thêm nỗ lực, hiển nhiên bị Xích dùng Nam Nguyệt khích khiến ý chí chiến đấu tăng cao.----------------“Không nên mô phỏng theo những yêu thuật này.”

Lời nói của Tả Mạc khiến Nam Nguyệt thất kinh, nàng mở miệng hỏi: “Vì sao?

Lẽ nào những yêu thuật này không tốt sao?”

Trên tay Tả Mạc bay ra ba đạo quang mang, sắc bén giống như ba đạo kiếm quang, giống như một toà tiểu sơn ẩn vào bên trong lôi vân, trong chớp mắt, lôi vân với thanh thế đáng sợ của lôi nguyên giống như bọt biển tan biến đi, Nam Nguyệt thấy vậy suýt nữa chết ngất.“Yêu thuật thiên biến vạn hoá, vô số khể, tiểu yêu thuật là cơ bản nhất cũng có tới năm trăm loại.

Trong các loại phương thức tu luyện thì mỗi nhà mỗi khác.

Yêu thuật có bao nhiêu loại chứ?

Không người…

Ồ, không yêu nào biết rõ nhưng ở Mạc Thuỷ Minh Không này không dưới một vạn loại.

Nếu cứ mô phỏng theo đó, ngươi vĩnh viễn chỉ nắm được cái vỏ.

Rất nhanh ngươi sẽ mệt mỏi vì đơn giản ngươi chẳng bao giờ học hết được!”

Nam Nguyệt lần đầu tiên nghe được luận điểm lớn mật đến thế, nàng nghe rất cẩn thân, chỉ sợ bỏ sót lời nào đó.“Chúng ta không mô phỏng theo chúng nó, phá giải chúng nó.”

Tả Mạc ngữ khí lãnh đạm, thần thái thong dong, trong nháy mắt, yêu thuật ở trước mắt tan thành tro bụi, giống như đang làm mẫu cho quan điểm của hắn.“Yêu thuật thiên biến vạn hoá, vô số khể nhưng trong đó lại tồn tại quy luật có thể đi theo.

Đích đến của chúng ta chính là quy luật đó, chỉ cần tìm được quy luật của chúng nó, ngươi có thể sáng tạo ra yêu thuật cho bản thân mình.

Nhưng làm thế nào để hiểu ra quy luật ẩn sâu trong sự thiên biến vạn hoá của yêu thuật?”

“Phá giải!”

Nam Nguyệt thốt lên.“Không sai.

Có một câu nói như này: lý giải của người khác vĩnh viễn là kẻ thù của ngươi, không phải là bằng hữu của người.

Những lời này áp dụng ở yêu thuật cũng tương tự, ồ, chúng ta phải coi yêu thuật là địch nhân.”

“Nam Nguyệt hiểu rồi!”

Nam nguyệt cảm thấy ngộ ra rất nhiều điều, mặt cười hai mắt toả sáng, kể từ lúc này, nàng hiểu rõ con đường mình cần phải bước đi!Trong mắt Nam Nguyệt đầy vẻ sùng bái và kính ngưỡng khiến Tả Mạc như được ngâm mình trong ôn tuyền, sướng không nói nên lời.

Trong thức hải, Bồ yêu nhịn không được châm chọc nói: “Vừa học vừa thực hành cũng không tồi.”

Nhưng hắn đã đánh giá quá thấp độ dày của mặt Tả Mạc, gã cười mỉm, đắc ý nói: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy thế.”

Bồ yêu lúc này mới nhớ tới trước mặt chính là Tả Mạc, một kẻ lưu manh đích thực, cùng hắn đàm luận khác gì nước đổ đầu vịt.Tâm tình đang sung sướng khiến Tả Mạc giống như được thần linh hỗ trợ, hai tay tung bay, giống như nước chảy mây trôi, vô luận là yêu thuật hung hãn tới thế nào cũng không xâm nhập phạm vi ba mươi trượng xung quanh hắn.Tả Mạc chơi đang thích bỗng nhiên xung quanh trở nên vắng vẻ, yêu thuật giống như không cánh mà bay.Yên tĩnh giống như cái chết vậy, sông ngòi thuỷ đạo tất cả đều bất động.Tóc gáy Tả Mạc dựng hết cả lên.---------------Ngục chiến trường đột nhiên dừng lại khiến những học viên của Xích đều không rõ lí do, hai mắt nhìn nhau.Xích nhẹ a lên một tiếng, hai mắt mở to, tinh quang bức người: “Cuộc chiến phá ngục?

Các ngươi thật may mắn khi được thấy nó!”

“Cuộc chiến phá ngục!”

Những học viên kia kinh hãi hô lên.

Phá ngục, chỉ cần là yêu từng trải qua Thập Chỉ Ngục đa số đều đã nghe qua.

Đa số đều chỉ nghe qua giống như truyền thuyết vậy.Cuộc chiến phá ngục là khi ngục chiến trường nhận thấy địch nhân có thể uy hiếp đến nó, nó sẽ điều động toàn bộ lực lượng tới để đối phó với địch nhân.Cuộc chiến phá ngục, phá sau đó lập.Nếu như yêu khơi mào cuộc chiến phá ngục có thể thắng được tràng chiến đấu thảm liệt này sẽ được Mạc Thuỷ Minh Không đem trọng kiến.Mạc Thuỷ Minh Không, ba trăm năm trước, một vị đại yêu tinh thông thuỷ yêu thuật hoàn thành cuộc chiến phá ngục thứ nhất, diễn biến một lần nữa mà thành.Có thể phá ngục thì nhất định phải có thực lực nhưng đó không phải tuyệt đối.

Bằng không, ba trăm năm qua, nhiều đại yêu có thực lực mạnh như vậy xông qua Mạc Thuỷ Minh Không nhưng không có một người nào tạo nên cuộc chiến phá ngục.Đến tận bây giờ mới có người làm ra cuộc chiến phá ngục!Tiếng kêu kinh hãi vang lên liên tiếp trong ngục chiến trường, bọn họ nhanh chóng hiểu ra dị tượng trước mắt có ý nghĩa như thế nào.Cuộc chiến phá ngục với tốc độ kinh người được truyền đi.

Toàn bộ yêu tại Mạc Thuỷ Minh Không đều bị kinh động, bọn họ giống như thuỷ triều tràn ra khỏi ngục chiến trường.Cùng lúc đó, ngục thứ hai bên cạnh ngục thứ nhất, rất nhiều yêu đang ngẩng đầu, thần tình khiếp sợ, ngay sau đó vô số thân ảnh lấy tốc độ kinh người nhắm phía cửa ngục bay tới!Cuộc chiến phá ngục!Ba trăm rồi chưa từng xuất hiện cuộc chiến phá ngục!-----------“Đại nhân…”

Trong giọng nói của Nam Nguyệt mang theo sự run sợ, nàng kinh hãi nhìn một mảnh ngục chiến trường tĩnh mịch.“Ngươi phải nhớ kĩ, bất luận như thế nào cũng không được mất đi sự bình tĩnh.

Trên chiến trường càng rối thì càng chết nhanh.”

Lời nói của đại nhân khiến Nam Nguyệt cảm thấy xấu hổ: “Vâng!”

Bản thân sao lại nhát gan thế chứ, về sau sao có thể đi theo đại nhân được?Sự sợ hãi trong lòng giảm đi, trên môi nở nụ cười, thần sắc kiên định.Nàng đâu có biết rằng lúc này toàn bộ da đầu của Tả Mạc đều đang tê đi.

Với kinh nghiệm chiến đấu phong phú của hắn, tuy rằng xung quanh yên tĩnh không có bất cứ động tĩnh gì nhưng cảm giác nguy hiểm thì không ngừng tăng lên.“Bồ, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Hắn dè dặt hỏi Bồ yêu.Bồ yêu với hai con mắt màu huyết hồng hời hợt nói: “Ngục chiến chỉ có chút ít như vậy thì sẽ xảy ra tình huống gì chứ?”

“Thực sự không xảy ra chuyện gì chứ?”

Tả Mạc hơi không tin.Bồ yêu cười nhạo: “Đây mới là ngục thứ nhất.”

Tả Mạc nghe vậy, nghĩ lại cũng thấy đúng, Mạc Thuỷ Minh Không có Thập Chỉ Ngục, đây mới là ngục thứ nhất, nếu như gặp nguy hiểm thì không thể có nhiều người tới như vậy.

Bản thân chẳng làm gì sai, sự chẳng lành cũng không tới phiên mình gánh chịu.Tự an ủi bản thân, tâm tình hắn dần ổn định trở lại.Không đợi tảng đá trong lòng hắn được ném đi thì một cỗ lực lượng kì dị truyền đến, Nam Nguyệt đứng cạnh bỗng nhiên biến mất.Toàn bộ ngục chiến trường lúc này ngoại trừ Tả Mạc thì toàn bộ các yêu khác đều bị một cỗ lực lượng bất thình lình mang ra khỏi ngục chiến trường.Rất nhiều yêu bị đưa ra khỏi ngục chiến trường trên mặt đều lộ vẻ không hiểu, khi bọn họ nhìn thấy xung quanh ngục chiến trường tràn ngập yêu thì không khỏi giật mình.Nhưng lúc này bọn họ không để ý tới nhau, ánh mắt mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào bên trong ngục chiến trường.Những sông ngòi thuỷ đạo vắt ngang trong không trung của ngục chiến trường và cả lôi cầu hoả vân nhất thời biến mất, bọn họ có thể thấy rõ ràng ở giữa ngục chiến trường lúc này có một thân hình.Lũ yêu không khỏi mở to mắt, yêu có thể kích động cuộc chiến phá ngục tuyệt đối tiền đồ không thể hạn lượng!Nhóm yêu của Xích tròng mắt thiếu chút nữa là rớt xuống, thụ yêu tinh thần phấn chấn quơ cành cây: “Biểu ca kì quái!

Là biểu ca kì quái!”

Trong mắt Xích quang mang chớp động, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Yêu có thể kích động cuộc chiến phá ngục đều là những đại yêu có thể tại yêu sử thượng lưu lại dấu vết.Tên gia hoả diện mạo xấu xí này lại lợi hại đến vậy sao?Khi Nam Nguyệt bị truyền tống ra ngoài, Tả Mạc nhất thời hiểu ra tình trạng trước mắt chính là nhằm vào hắn.Đối phương đã có năng lực này vậy tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội rời khỏi ngục chiến trường!Bị người ta ám toán rồi!Lại có người dám chơi ta sao!Tả Mạc tức giận bừng bừng, sức lực được kích phát, gân xanh trên cổ hiện lên, diện mạo dữ tợn, vén tay áo lên, nghiến răng nghiến lợi, sát khí đằng đằng phun ra một câu thổ ngữ Đông Phù.“Giang mộc ngang, ti bỉ!” (1)Chú Thích🙁1): Giang mộc giang, ti bỉ = Come on, baby!Chương 347 : Một trận!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckChiến ý Tả Mạc dâng cao, nhiệt huyết sôi trào, người hơi cong, hai tay để trước ngực, mười ngón mở ra giống như dã thú súc thế, gây cho người ta cảm giác nguy hiểm!

Đây là thức mở đầu trong đánh áp sát của đại nhật ma thể, lúc này hắn vô ý thức dùng đến nó.Bốn phía chết lặng, sự tập trung của Tả Mạc đạt tới mức cao nhất, tất cả thần thức đều được điều động.

Gần đây đột nhiên thần thức của hắn tăng mạnh, hắn chưa bao giờ giống như lúc này, thoáng cái đã điều động thần thức nhiều như vậy.

Mỗi lần “câu cá” bình thường thần thức của hắn đều tiêu hao sạch sẽ, nhưng tiểu yêu thuật tiêu hao thần thức rẩt thấp, toàn bộ quá trình giống như khe nhỏ sông dài (nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài).Lần điều động này hắn không lưu lại bất cứ thứ gì, được ăn cả ngã về không.Thần thức linh động bao vây lấy thân thể hắn, mọi thứ xung quanh nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn, rõ ràng giống như mặt hồ phản chiếu vậy.Nhiệt độ xung quanh tăng dần lên, không khí dần dần trở nên nặng nề nóng rực, hư không âm trầm hắc ám, từng chút từng chút sáng ngời lên, xung quanh hoá thành màu đỏ đậm.Tả Mạc vẫn chưa nhúc nhích, hai mặt hơi nheo lại, khí tức bản thân nội liễm, giống như tượng đá vậy.------------------“Bao nhiêu năm rồi không ai có thể kích động cuộc chiến phá ngục?

Nhìn thoáng qua thì người này tuổi cũng không lớn, thực là biến thái a!”

Lãnh Sơn tràn ngập cảm khái nói với người bạn tốt Xương Chính đang ở bên cạnh.

Hai người bọn họ mới từ ngục thứ hai đi tới Mạc Thuỷ Minh Không, không kịp thở một hơi đã thấy Tả Mạc đang đứng đơn độc ở trong ngục chiến trường.Lãnh Sơn mặc một bộ ti bào màu đen, cổ áo tay áo có rất nhiều đồ án phức tạp được tạo bởi tơ vàng, thân hình to lớn đứng thẳng tuấn dật phi phàm.

Hắn xuất thân từ danh môn nên mắt luôn luôn để cao hơn đầu, kiêu căng luôn nhìn từ trên cao xuống đã ăn sâu vào xương tuỷ hắn.

Nhưng, hắn không ngu.

Đối diện với vị biến thái đang ở trong ngục chiến trường kia, hắn không có chút vốn liếng nào để kiêu ngạo.Có thể kích động cuộc chiến phá ngục biến thái kia chính là biến thái trong biến thái.

Nếu có thể duy trì sự biến thái này qua một hai trăm năm thậm chí còn có tư cách tiến vào trưởng lão hội.Xương Chính nhìn không dời mắt, lấy làm kì quái nói: “Quả nhiên là biến thái, ta không cảm giác được sự tồn tại của hắn.

Thủ pháp nội liễm khí thức này không phải là thứ ta có thể so được.”

Ngay sau đó có chút nghi hoặc nói: “Nhưng tư thế này sao trông giống như ma công…”

Lãnh Sơn cũng xuất thân từ danh môn, nhãn lực cao hơn một chút, sau một hồi xem kĩ cũng gật đầu nói: “Là ma công!”

“Yêu ma song tu?

Này thật quá xá rồi!”

Xương Chính không thể tin được.Trong lòng Lãnh Sơn cũng tràn ngập nghi hoặc, hắn không dám kết luận bậy nên đành nói: “Đợi chút sẽ biết.”

Hai yêu nhìn chằm chằm vào trong ngục chiến trường.

Ngục chiến trường ở Mạc Thuỷ Minh Không bọn họ đã từng trải qua, với thực lực của bọn họ tự nhiên không mất quá nhiều sức lực.

Bọn họ rất hiếu kì, nghe đồn cuộc chiến phá ngục rất lợi hại, có đúng không vậy?Vào lúc này, ngục chiến trường phát động đợt công kích đầu tiên.Hồng quang mênh mông, đột nhiên như bị một cỗ lực lượng vô hình xé động, từ bốn phương tám hướng hướng tới, vẽ ra từng đạo hồng tuyến chói mắt, với tốc độ kinh người tụ tập thành một quầng sáng màu hồng vô cùng chói mắt.Quầng sáng màu hồng nhanh chóng phình to, trong giây lát, một hoả cầu khổng lồ phiêu phù ở cách Tả Mạc một trăm trượng, hoả diễm màu đỏ đậm không ngừng bắn ra.

Hành hoả chi lực dư thừa theo sóng nhiệt khuếch tán ra.

Tả Mạc cảm giác thấy bản thân giống như đang bị đặt trong một lò luyện đan thật lớn, không ngừng thiêu đốt.-------------Hồng quang loá mắt rực sáng hồng mang giống như lưu tinh, hoả cầu không ngừng thiêu đốt, hoả diễm từng đạo kích động, những yêu ở bên ngoài thấy vậy không khỏi lộ ra vẻ tán thán.“Thiên Lưu đại nhân thuỷ yêu thuật vô song, không nghĩ tới cả hoả yêu thuật cũng có thể bá đạo như vậy!”

Thần sắc Xương Chính tràn ngập sự kính nể.Lãnh Sơn vẻ mặt tràn ngập sùng kính nói: “Nghe nói năm đó Thiên Lưu đại nhân phá ngục, trọng định tên Mạc Thuỷ Minh Không chỉ mới có hai mươi tám tuổi.

Hai mươi tám tuổi có thể định ra tên một ngục, thật là đáng sợ.”

“Ài, nếu không phải có người kích động cuộc chiến phá ngục này, chúng ta cũng không có diễm phúc thấy nó.”

Xương Chính bỗng nhiên cười nói: “Không biết Thiên Lưu đại nhân biết được Mạc Thuỷ Minh Không của mình bị khiêu chiến sẽ có cảm tưởng gì?”

Hoả cầu khổng lồ, hừng hực thiêu đốt, khí tức bá đạo nóng rực, kèm theo đó là hành hoả chi lực có khả năng đả thương thần hồn người ta, từng lớp từng lớp quét sạch tất cả mọi thứ xung quanh.

Thân hình Tả Mạc so với hoả cầu thì nhỏ bé giống như một con kiến.“Hắn rất nắm chắc thì phải.”

Lãnh Sơn đột nhiên nói.“Có thể kích động cuộc chiến phá ngục đương nhiên không phải kẻ tầm thường.”

Xương Chính vẻ mặt đương nhiên phải thế nhưng ngay lập tức lại nói: “Nhưng không giống như Thiên Lưu đại nhân có thể ở Thập Chỉ Ngục lưu lại dấu ấn là hoả yêu thuật, không dễ như vậy.”

“Ngươi rốt cuộc nói giúp ai đây?

Nói như không.”

Mắt Lãnh Sơn trợn lên.“Ha ha, chúng ta xem náo nhiệt, xem náo nhiệt!”

Xương Chính bối rối cười nói.Hai người vừa nói chuyện nhưng ánh mắt không dời khỏi ngục chiến trường, họ vẫn nhìn chằm chằm vào Tả Mạc đang ở trong ngục.------------Mắt Tả Mạc nheo lại chỉ còn một khe nhỏ, không ai có thể nhìn ra sâu trong đôi mắt hắn có một đoàn hoả diểm mãnh liệt yêu dị vô thanh vô tức bốc lên.Cánh tay mở ra, mười ngón mở ra, thân hình hơi khom, khiến cho yêu đang xem xuất hiện ảo giác hắn định ôm hoả cầu bá đạo này!Tả Mạc không chút hoang mang.Trước mắt là hoả cầu rất lớn, khí tức đáng sợ toả ra cũng không khiến tâm hắn gợn chút sóng nào.Trong ngũ hành, ngoại trừ thuỷ hành thì hành hoả chính là thứ hắn quen thuộc nhất.

Lúc đầu là ly thuỷ kiếm quyết đến sau này là kim ô hoả, hắn cũng được coi là cao thủ dùng hoả.Hoả cầu trước mắt so với hoả cầu mà Bồ yêu đưa cho hắn có chút tương tự.

Lúc đầu khi Tả Mạc tìm hiểu ly thuỷ kiếm quyết gặp phải khó khăn, Bồ yêu chỉ điểm cũng từng làm ra một hoả cầu khổng lồ như này.Một màn quen thuộc này khiến hắn cảm thấy chút không hiểu.

Nhưng chỉ không hiểu một chút thôi, ngay sau đó thân thể hắn lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, hắn đã sớm không phải là tên đệ tử Vô Không Kiếm môn không biết thực chiến là gì.

Trải qua trăm trận khiến hắn nhạy cảm nhận ra được thời cơ.Hắn chủ động xuất kích.Trong không trung, hắn đi về phía trước, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của lũ yêu.Bộ pháp quỷ dị như vậy đã khiến lũ yêu tán thán nhưng hành vi của hắn càng làm lũ yêu tán thán thêm.

Bay thẳng vào hoả cầu, đó chẳng phải là tự sát sao?

Hoả cầu này là do ngục chiến trường điều động toàn bộ lực lượng mà hình thành nên, hành hoả chi lực ẩn chứa trong đó rất nồng đậm, đạt tới mức độ vô cùng khủng bố.

Chỉ sợ chạm vào bất cứ ngọn lửa nào cũng không có khả năng toàn thây trở ra.Hoả cầu giống như cảm thụ được uy hiếp, hoả diễm đại phát, từng đạo hoả tiên (roi lửa) màu đỏ dậm hướng Tả Mạc đánh tới.

Trong không trung, hành hoả chi lực nồng nặc phút chốc đạt tới mức đáng sợ.Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Xích, độ dày đặc của hành hoả chi lực trong ngục chiến trường khiến một kẻ tinh thông hoả yêu thuật như hắn cũng cảm thấy hết hồn.Tả Mạc bước đi trong không trung, chân không có ý định dừng lại, vẫn sải bước về phía trước, giống như không có gì vậy.Vô tình, hai chân hắn được bao phủ bởi một tầng kim quang nhàn nhạt.Ngọn lửa phun ra điên cuồng đánh về phía Tả Mạc, có vài lần suýt trúng nhưng vẫn còn kém một chút.

Nam Nguyệt thấy được cảnh tượng mạo hiểm như thế sắc mặt trở nên trắng bệch, mấy lần thiếu chút nữa là hét lên.Thần sắc Tả Mạc giống như bình thường, không chút khác lạ, chân vẫn cứ thong dong bước đi như đang ở trong sân vắng, không hoảng loạn.Trong đám yêu vây quanh, không thiếu kẻ hiểu biết, mặt ai cũng chuyển sắc, bọn họ chưa ai từng nhìn qua bộ pháp quỷ dị như vậy.

Lãnh Sơn và Xương Chính chỉ cảm thấy cơ thể cứng đờ, trong mắt lộ ra sự kinh hãi.Khi mà tất cả lũ yêu tập trung vào bộ pháp của Tả Mạc thì không một ai chú ý tới hai tay của Tả Mạc lúc này xuất hiện một tầng quang mang nhàn nhạt.Mỗi một lần cất bước, quang mang trên tay Tả Mạc lại đậm thêm một chút.Khi Tả Mạc bước ra bước thứ mười hai, quang mang trên tay hắn nồng nặc giống như thực chất, như một loại dịch thể đang chảy vậy.Đây là cái gì?Ánh mắt lũ yêu không tự chủ được bị hấp dẫn bởi quang mang trên tay Tả Mạc, trong lòng tràn ngập hiếu kì.Kẻ nào cũng biết rõ, đây chính là sát chiêu của Tả Mạc.

Bộ pháp dù huyền bí nhưng cũng không thể phá vỡ hoả cầu, vẫn phải dựa vào yêu thuật có tính công kích.

Hai tay bao phủ bởi quang mang sặc sỡ dưới quá trình di chuyển nhanh chóng của Tả Mạc tạo nên một tàn ảnh giống như cầu vồng.Sát chiêu!Nhất định là đại sát chiêu!Mắt mọi yêu đều mở to hết cỡ, không ai dám chớp.Nam Nguyệt nhìn thấy bỗng nhiên che miệng lại, cố gắng không hô lên, trong mắt toát lên sự không thể tin tưởng.Trời ạ, thế nào...

Như nào có khả năng?Kia là…-------------Tả Mạc giống như lãnh khốc vô tình, theo mỗi bước chân bước ra hắn lại gần hoả cầu thêm một chút, độ nóng không ngừng tăng lên.

Khí thế của hắn cũng theo bước chân không ngừng tăng lên.Thân hình hắn bỗng nhiên hơi dừng lại.Cách ba mươi trượng, hơi nóng cực kì bá đạo phả lên trên người giống như muốn thiêu đốt hắn.Hắn hơi ngồi xổm xuống, hai tay buông xuống bên người.Mắt hơi khép lúc này mở to ra hết cỡ, sâu trong đôi mắt đó là sự bình tĩnh có một ngọn lửa giống như bị đổ thêm dầu, hoả diễm tăng vọt.

Chiến ý sôi trào, thiêu cháy từng sợi dây thần kinh của Tả Mạc.Toàn bộ hoả diễm của hoả cầu tất cả đều tràn về phía Tả Mạc, trước mặt Tả Mạc, vô số ngọn lửa đan vào nhau tạo thành biển lửa hừng hực.Khí thế không ngừng được đẩy cao, lúc này đã đạt tới cực hạn, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên.“Giết!”

Sát ý cuồng bạo tuỳ ý lấy Tả Mạc làm trung tâm ầm ầm phun ra.Tả Mạc đang thủ thế giống như một thanh phi kiếm rời vỏ, quang mang sặc sỡ lành lạnh hướng biển lửa trước mặt chém tới!Trong biển lửa đang che phủ bầu trời, một đường sặc sỡ thẳng tắp được chém ra, vẽ nên cơn mưa hoa lửa.Điểm điểm hoa lửa sặc sỡ đánh trúng vào hoả cầu!Khí tức bá đạo dữ dằn, chiến ý mãnh liệt đều theo một trảm này ẩn vào bên trong hoả cầu.Ngục chiến trường như dừng lại.Tất cả đều dừng lại.Thời gian giống như ngừng trôi.Tách.Thanh âm giống như vỏ trứng bị đập nát, hoả cầu kinh khủng bá đạo nhẹ nhàng nổ tung, hoá thành một chùm hoả tinh.Hoả tinh như mưa như vụ, thân ảnh của Tả Mạc như ẩn như hiện trong đó, cả người khí thế biến mất, quang mang sặc sỡ trên tay cũng biến mất.----------------Tĩnh lặng, một mảnh tĩnh lặng.Tròn mười giây, không có bất cứ kẻ nào phát ra âm thanh gì.

Mười giây trôi qua, lũ yêu đứng xem mới tỉnh lại, thanh âm ồ lên vang lên liên tiếp.“Ai thấy rõ yêu thuật kia là cái gì không?”

“Quá lợi hại!”

“Chưa từng thấy qua, khẳng định là yêu thuật bí truyền!

Thực sự là quái vật à!

Không biết là từ gia tộc ẩn cư nào đi ra nữa!”

“Đáng giá!

Thực sự là quá đáng giá…”

Những yêu vây xem không ai còn bình tĩnh, tất cả đều kích động.Trong lũ yêu, Nam Nguyệt đang ôm chặt miêng, trong lòng nàng chỉ lặp đi lặp lại một ý niệm.Kia là…Những tiếng hoảng hốt và tranh luận ở khắp nơi vang đến bên tai nàng, không ai có thể ngờ tới, nhiều yêu tới xem như vậy nhưng chỉ có mình nàng nhận ra chiêu đó.Kia là – Tiểu yêu thuật!Chương 348 : Tính toán .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTiểu yêu thuật, mười sáu loại tiểu yêu thuật tổ hợp!Giống như quang mang của cầu vồng sặc sỡ chói mắt lưu lại trong mắt của Nam Nguyệt, nàng gần như không thể hít thở được.

Mười sáu loại tiểu yêu thuật, hoả yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân, cách biệt giữa hai người là rất xa, giống như hài đồng với một gã binh linh dày dạn kinh nghiệm sa trường vậy.Tả Mạc hờ hững đứng giữa quang vũ đầy trời, trên mặt không có chút mừng rỡ nào cũng như đắc ý nào.Nam Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy, đại nhân thật sự rất có khí thế.Vẻ mặt Lãnh Sơn và Xương Chính đầy hoảng sợ, nhưng rất nhanh ngơ ngác khiếp sợ liền biên thành cuồng nhiệt, hưng phấn cực độ.

Hoả yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân gọi là gì, không ai biết được, lúc này cũng không ai muốn nói đến điểm này.Không Minh Thiên Lưu, đối với yêu mà nói đó là cái tên trong truyền thuyết.Ba trăm năm trước, Thiên Lưu đại nhân như thế nào có thế hoàn thành cuộc chiến phá ngục, như thế nào có thể trọng định “Mạc Thuỷ Minh Không”, bọn họ chưa từng nhìn thấy, mà chỉ được biết qua sử sách ghi chép lại.

Nhưng hiện tại lại có yêu có thể kích động cuộc chiến phá ngục, một truyền thuyết mới được sinh ra, mà lại diễn ra trước mắt bọn họ.Vừa đánh xong một trận Tả Mạc cảm thấy tràn ngập cảm xúc, tất cả các yêu ở đây đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.Một truyền thuyết mới sắp bắt đầu!Dù cho vị yêu này có lai lịch bất minh, tuổi còn quá trẻ nhưng lúc này không có ai hoài nghi thực lực của hắn.“Nhận ra bộ pháp của hắn không?”

Xương Chính nôn nóng hỏi, nhãn lực và kiến thức của Lãnh Sơn so với hắn cao hơn không chỉ một điểm.Sắc mặt Lãnh Sơn ngưng trọng: “Có vẻ như là ‘đạp u thân thuật’ nhưng chân hắn lại có kim quang, điều này so với những ghi chép của ‘đạp u thân thuật’ không phù hợp lắm, rất quỷ dị, hẳn là một loại yêu thuật cao giai.”

Yêu thuật phân giai từ trước đến này đều hỗn loạn và phức tạp căn bản bởi có quá nhiều yêu.

Hơn nữa, sau ngàn năm đại chiến, yêu thuật bắt đầu thời kì phát triển cực nhanh, các loại yêu thuật kì lạ xuất hiện rất nhiều, điều này khiến sự phân giai trong yêu thuật trở nên rất khó khăn.Theo sự phát triển của mỗi đại Yêu Thuật phủ, phủ truyền yêu thuật dần dần thay thế tộc truyền yêu thuật trở thành xu thế chung.

Được lợi từ điều này, phân cấp yêu thuật mới từ từ được xác lập.Cơ bản nhất là tiểu yêu thuật, sau đó là yêu thuật cấp thấp, tiếp theo là trung cấp yêu thuật rồi đến yêu thuật cao cấp có uy lực kinh người, lợi hại hơn nữa chính là địa giai, thiên giai yêu thuật, những cấp bậc này tạo thành một hệ thống yêu thuật.

Hệ thống này có cách phân chia cực kì nghiêm ngặt, không những chỉ chú trọng vào uy lực mà còn bao quát độ khó khi thi triển, tốc độ tiêu hao thần thức, vân vân.Vẻ mặt Xương Chính ngưng trọng: “Có nhìn ra đây là từ Yêu Thuật phủ nào không?”

“Không nhìn ra được.”

Tộc truyền yêu thuật ngày càng lụi bại, hiện tại đa số những tinh anh xuất thân từ các đại gia tộc đều lựa chọn tiến nhập Yêu Thuật phủ để học tập.

Yêu thuật nổi danh của các tộc dần dần dung nhập vào yêu thuật của Yêu Thuật phủ, trở thành tuyệt học của các phủ.Thiên giai, tuyệt học thiên giai đa số chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Tràng đại chiến ngàn năm trước, đa số những cao thủ Thiên yêu đều đã ngã xuống, bọn họ nắm giữ địa giai, thiên giai yêu thuật, dần mai một trong dòng chảy lịch sử.Cao giai yêu thuật chính là chiêu bài của mỗi Yêu Thuật phủ.

Yêu thuật cấp thấp, trung giai có rất nhiều ở Yêu Thuật phủ nhưng cao giai yêu thuật lại cực kì ít xuất hiện.

Mỗi Yêu Thuật phủ khi truyền thụ cao giai yêu thuật đều cực kì thận trọng, chỉ những đệ tử kiệt xuất nhất, hạch tâm nhất mới có tư cách được truyền thụ.“Trình độ này nếu đặt trong Thập đại cũng có thể đứng đầu.”

Xương Chính đem nghi hoặc trong lòng vất lại phía sau, tán thán nói.Lãnh Sơn đáp lại: “Thập đại?

Ba trăm năm rồi đã có tên đệ tử nào đứng trong Thập đại có thể kích động cuộc chiến phá ngục?”

“Cũng đúng.”

Xương Chính gật gật đầu: “Yêu Thuật phủ này muốn nổi danh, không chừng có thể tiến vào Thập đại.”

“Gia hoả này vị tất đã xuất thân từ Yêu Thuật phủ.”

Lời của Lãnh Sơn làm người ta kinh ngạc.“Không phải xuất thân từ Yêu Thuật phủ?”

Xương Chính kinh ngạc quay sang nói: “Ý ngươi hắn là tộc truyền yêu thuật?”

“Có khả năng lắm chứ.”

Lãnh Sơn ánh mắt sâu lắng: “Ngươi thấy phương thức chiến đấu của hắn xuất thân từ Yêu Thuật phủ sao?”

Xương Chính hơi suy nghĩ, ngay lập tức tán thành nói: “Ta cũng có cảm giác như thế, phương thức chiến đấu của hắn không giống như kẻ từ Yêu Thuật phủ đi ra.”

Hắn phản ứng rất nhanh, cười nói: “Này, không biết Yêu Thuật phủ nào có thể chiếm tiện nghi đây.”

Những loại tộc truyền yêu thuật xưa nay đều là khát khao của mỗi Yêu Thuật phủ.

Đại chiến ngàn năm trước, yêu ma bại trận, tổn thất trầm trọng, vô số tuyệt học bị thất truyền.

Những tuyệt học thất truyền này là do trải qua vô số năm tháng lắng đọng mà thành, đại biểu cho trình độ yêu thuật tối cao, là mặt trời chói sáng trong toàn bộ hệ thống yêu thuật.Yêu thuật sau chiến tranh là từ yêu thuật cơ sở bảo tồn hoàn hảo và trung cấp yêu thuật phát triển mà thành, tuyệt đại đa số cao giai yêu thuật đều từ đó mà ra.

Thế nhưng trên đó thì sao?

Địa giai và thiên giai trong truyền thuyết sao?Một ngàn năm, đối với bọn họ thật sự là quá ngắn ngủi.

Ngoại trừ Yêu Thuật phủ cao nhất, tuyệt đại đa số Yêu Thuật chỉ dừng lại ở cao giai yêu thuật.

Yêu Thuật phủ có được hai loại thiên giai yêu thuật kia không phải là dựa mà bản thân để có được, đó hoàn toàn là do may mắn mà thôi.Tộc truyền yêu thuật ngày trước mới là tinh hoa của hệ thống yêu thuật, nếu như có thể thu được những tộc truyền yêu thuật này, lý giải đối với cao giai yêu thuật của bọn họ sẽ được trợ giúp rất nhiều.

Đương nhiên, tộc truyền yêu thuật này có phân cao thấp ưu khuyết, những tộc truyền yêu thuật xuất sắc mới là thứ bọn họ cần.Nếu như yêu thuật này là tộc truyền yêu thuật, đối với bất luận Yêu Thuật phủ nào đều là “món ngón”.“Đạp u thân thuật” là một cao giai yêu thuật, là chiêu bài của Long Giang Yêu Thuật phủ.Màn kinh diễm vừa rồi dưới con mắt của Lãnh Sơn tuyệt đối không kém hơn lời đồn về “đạp u thân thuật”.

Ngay cả hắn cũng không khỏi tính toán chút ít.Phía sau mỗi Yêu Thuật phủ đều có bóng dáng của một đại thị tộc.

Trong khoảng thời gian ngàn năm sau khi kết thúc chiến tranh, do một lượng lớn lực lượng trung kiên mất đi, khiến cho yêu thuật lụi bại.

Rất nhiều thị tộc trong khi tu luyện gặp phải cản trở, bọn họ thiếu mất sự chỉ dạy mà lại không thể cùng các thị tộc khác giao lưu nghiên cứu, đấy chính là lý do đầu tiên để Yêu Thuật hình thành.Dưới sự phát triển mở rộng của trưởng lão hội, Yêu Thuật phủ càng ngày càng được mở rộng.

Cho tới bây giờ, Yêu Thuật phủ giống như một sợi dây ràng buộc, đem mấy thị tộc thậm chí là cả chục thị tộc buộc chặt lại với nhau, trở thành lợi ích chung của cả tập thể.

Cũng vì điều này nên các tộc đều nguyện ý lấy yêu thuật trong tộc đem ra.Lãnh Sơn ở chính là Băng Thần Yêu Thuật phủ, Tây Sơn Lãnh Thị chiếm một ghế trưởng lão hội trong Yêu Thuật phủ.Nếu có thể mời chào yêu kia tới Băng Thần Yêu Thuật phủ, công lao này thật lớn!

Không những hắn có thể thu được yêu thuật cao nhất trong phủ là “hàn thần băng thuật”, thậm chí còn có thể kiếm được thêm một ghế trưởng lão hội trong Yêu Thuật phủ cho bản tộc.Tuy rằng Lãnh Sơn xưa nay rất cao ngạo nhưng nghĩ đến đây cũng không khỏi cảm thấy khó thở, vắt óc suy nghĩ xem điều gì có thể đả động được đối phương.

Duy nhất khiến hắn cảm thấy may mắn là tràng cảnh cuộc chiến phá ngục này phát sinh ở ngục thứ nhất, nếu không, hắn khỏi mơ mộng.Xương Chính ở bên kinh ngạc nhìn bạn tốt của mình, nhưng nghĩ lại hắn liền thấy vấn đề.Nhưng, hắn không xem trọng dự định của Lãnh Sơn.

Đối với hắn, có thể kích động cuộc chiến phá ngục đều là thiên tài của thời đại.

Hai người bọn họ có thể nhìn ra điều đó, những Yêu Thuật phủ khác lại không nhìn ra sao?

Nếu luận về năng lực cạnh tranh, Băng Thần có điểm nào để so với những Yêu Thuật phủ đứng đầu kia?Hắn nhìn lướt qua tất cả, phát hiện số lượng yêu đang vây xem đang nhiều lên.

Ngược lại hắn tương đối bình tĩnh, hắn không phải xuất thân từ đại tộc nào mà chỉ là một học viên phổ thông.Quang mang không ngừng chớp động, trong chớp mắt, yêu ở vùng phụ cận không ngừng tiến tới.Thật sự là rung động a!Trong lòng Xương Chính cảm khái không thôi.Nam Nguyệt còn đang chìm đắm trong màn chiến đấu hoa lệ vừa rồi, nàng hồn nhiên không biết rằng Xích lão sư đang bay tới bên cạnh nàng.Xích thấy thế đành ho khan một tiếng.Nam Nguyệt giật mình tỉnh lại thấy Xích lão sư vội vàng hành lễ: “Xích lão sư.”

“Ồ, Nam Nguyệt à!”

Xích với dáng vẻ tươi cười, gần gũi vô cùng nói: “Trong trường chức tổng học trường còn đang bỏ trống, thế nào, ngươi có hứng thú không?

Ngươi còn trẻ đã có thực lực như này, thật khó có được.

Muốn nâng cao phải dũng cảm nhận lấy trách nhiệm!”

Nam Nguyệt sững sờ tại chỗ, tổng học trưởng, đó là điều mà tất cả các học viên đều hướng tới.

Chức vụ này chính là mơ ước của mỗi học viên, tổng học trưởng có thể được toàn bộ trưởng lão trong trưởng lão đoàn chỉ điểm, tốt nghiệp xong có thể vào Yêu Thuật phủ đảm nhiệm chức vụ cao cấp.

Tuy là học sinh nhưng địa vị so với lão sư bình thường còn cao hơn nhiều.Chức vụ này vô cùng trọng yêu cho nên trong bảy năm Nam Nguyệt học tại Từ Liên Yêu Thuật phủ thì nó luôn luôn được bỏ trống.Bây giờ Xích lão sư lại đề nghị nàng đảm nhiệm chức vụ tổng học trưởng?Nàng cảm thấy mình như đang mơ vậy.Hít vào mấy hơi thật sâu, Nam Nguyệt nhanh chóng bình tâm lại.

Thế giới này biến hoá thật nhanh, mấy ngày hôm trước bản thân còn vì tiến nhập làm môn nội của các lão sư mà cố gắng, vậy mà giờ đây chức vị tổng học trưởng chỉ cần đưa tay ra là có.Tất cả giống như là mộng ảo, không thể ngờ tới.Nhưng Nam Nguyệt rất nhanh tỉnh táo lại, kinh nghiệm sống long đong khiến nàng so với những học viên khác càng thêm hiểu biết việc đời.

Không tốn quá nhiều thời gian, Nam Nguyệt đã tỉnh táo lại, nàng hiểu ra có nhân quả gì đó trong này.Nhìn thấy Nam Nguyệt nhanh chóng khôi phục bình tĩnh khiến Xích có chút giật mình.

Hắn lần đầu tiên thấy một học viên thiên phú không phải là xuất sắc gì lại có thể bỉnh tĩnh trước mê hoặc lớn như vậy.Có lẽ bản thân đã bỏ lỡ một hạt mầm tốt, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nhưng rất nhanh điều đó biến mất.

Tổng học trưởng, chức vụ đó vốn không phải là thứ hắn có thể đồng ý.

Nhưng hắn biết rõ, nếu có thể tranh thủ được vị thần bí nam yêu đang ở trong ngục chiến trường kia thì Từ Liên Yêu Thuật phủ là nơi có duy nhất có ưu thế, điều đó nằm trên người Nam Nguyệt.So sánh với một cao thủ có thể kích động cuộc chiến phá ngục thì chức vị tổng học trưởng kia chẳng tính là gì, hắn tin tưởng những trưởng lão cáo già ở bên trong phủ kia nhất định có thể thấy được điều này.Nếu có thể thúc đẩy việc này, công lao của hắn chạy đi đâu cho mất!Ánh mắt hắn nhìn Nam Nguyệt nóng rực.Thế Giới Tu ChânChương 349 : Bạo tẩu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNam Nguyệt lắc đầu nói: “Ta phải hỏi ý kiến biểu ca trước đã.”

Xích biết rằng ý đồ của mình đã bị nhìn thấu, nét mặt già nua ửng đỏ nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường: “Nên vậy, nên vậy.”

Thụ yêu hoa yêu đứng từ xa xa nhìn thấy vẻ mặt nhiệt tình của Xích đối với Nam Nguyệt không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.---------------Hoả tinh như mưa, dồn dập rơi xuống.Mắt Tả Mạc mở to, cảnh giác quan sát xung quanh.

Cảnh vật xung quanh không có biến hóa gì, cỗ khí tức nguy hiểm kia không giảm bớt trái lại càng thêm mãnh liệt.Lẽ nào vừa rồi chỉ là khởi động?Trong lòng Tả Mạc không có chút sợ hãi, ngược lại, chiến ý tràn ngập toàn thân, chỉ hận không thể tiếp tục chiến đấu!Mười sáu loại tiểu yêu thuật tổ hợp một cách xảo diệu, trong nháy mắt phân tách hoả cầu của đối phương.

Điều này khiến hắn cảm thấy kích động nhưng vừa rồi trong lúc cấp bách hắn đã dùng một trong sáu loại biến hoá của đại nhật ma thể: “Minh hư dực.”

“Minh hư dực” cường hoá chính là tốc độ, tốc độ mau lẹ như tia chớp, đây là biến hoá thứ nhất mà Tả Mạc học được trong sáu loại biến hoá.

Vừa rồi thi triển ra khiến linh cơ hắn khẽ động.

Hắn ngăn không cho kim sắc ở hai cánh phát ra mà đem lực lượng này chuyển xuống hai chân, điều này sinh ra hiệu quả không thể ngờ.“Minh hư dực” nguyên lai có thể dùng như thế!Tả Mạc cảm thấy sáng tỏ thông suốt.

Nếu minh hư dực có thể chuyển vào hai chân vậy nếu chuyển vào hai tay thì sẽ ra sao chứ?

Hoặc là nơi khác?

Hắn thậm chí còn có ý nghĩ, năm loại biến hoá sau đó có thể thi triển như này không?Hắn nóng lòng muốn thử, chiến ý dâng trào.Bây giờ có thể được rồi!Hắn hồn nhiên không biết, Bồ yêu ở trong thức hải thiếu chút nữa thì cả tròng mắt cũng rơi xuống đất.Với hắn, biến hoá mới của minh hư dực cũng có mấy phần thần diệu nhưng điều này chưa đủ để đường đường là một Thiên yêu như hắn giật mình.

Hắn không thể ngờ tới đó là trong Thập Chỉ Ngục có thể dùng được ma công!Điều này không có khả năng!Hắn suýt chút nữa thất thanh kêu lên!Thập Chỉ Ngục do yêu thuật tạo thành, chỉ có lực lượng của yêu thuật mới có thể thi triển ở trong Thập Chỉ Ngục.

Bất luận là ma công hay là pháp quyết khác đều không thể xuất hiện ở trong Thập Chỉ Ngục.

Mặc dù là ngục thứ nhất Mạc Thuỷ Minh Không cũng không có ngoại lệ!Thế nhưng tất cả mọi thức phát sinh trước mắt đã phá tan thiết luật tồn tại vô số năm này.Cái này…

Có chuyện gì xảy ra vậy?Không giải thích được, đáy lòng Bồ yêu bỗng dưng hiện lên sự kinh hoàng.Tả Mạc không hề biết lúc này trong lòng Bồ yêu đang dậy sóng, nhưng nếu hắn biết thì cũng chỉ cười nhạt, nhạo báng vài câu.

Hắn tu luyện cực kì hỗn tạp, đối với các loại lực lượng không có thành kiến gì, trái lại còn rất hiếu kì.Với lại, lúc này hắn không có thời gian để cùng Bồ yêu nói chuyện tào lao, tuy rằng hoả cầu đã bị đánh tan nhưng khí tức nguy hiểm đang tràn ngập trong không khí, không giảm đi chút nào trái lại càng dày đặc thêm.Khi hạt hoả tinh cuối cùng rơi xuống, biến hoá bắt đầu.Trong hư không, bỗng nhiên hiện lên hư ảnh nhàn nhạt, thuỷ hành lực dày đặc tràn ngập không gian.Những tinh thể trong suốt hợp thành sông ngòi xuất hiện khắp nơi xung quanh hắn, có chảy xiết, có nhẹ nhàng chậm chạp, có trong suốt như bảo thạch, có đục đục như ngọc.Ngục chiến trường giống như lại trở về tình trạng bình thường.Tả Mạc không dám giữ lại chút thần thức nào, nhanh chóng phóng ra.Sông ngòi trước mặt hắn đột nhiên bay ra một đạo thuỷ tiễn.

Đạo thuỷ tiễn này trong suốt, mở màn cho trận chiến.Lam quang ầm ầm bạo phát!Vô số thuỷ yêu thuật từ trong sông ngòi bay ra, phô thiên cái địa, giống như mưa xối xả rơi xuống!Tất cả yêu đang xem đều biến sắc, những kẻ tự cho mình là cao thủ tinh thông thuỷ yêu thuật nhìn thấy một màn trước mắt thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.Một kích này bao quát ba trăm sau mươi mốt loại thuỷ yêu thuật.

Từ đơn giản nhất là thuỷ tiễn, thuỷ đạn đến tổ hợp thuỷ điểu, thuỷ điệp, cao cấp hơn là thuỷ long, thuỷ thú, tất cả đều có.

Càng làm người ta cảm thán không thôi là mỗi con thuỷ điểu đều sống động như thật, lông chim trong suốt, tinh xảo tuyệt diệu.Lũ yêu lúc này mới biết, thuỷ yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân đã đạt tới trình độ khủng khiếp như thế nào!Không Minh Thiên Lưu, đáng sợ đáng sợ!Cực kì chấn động, trên mặt đám yêu đều lộ ra vẻ mê say.

Tuyệt mĩ thuỷ yêu thuật, cực kì hiếm thấy.

Không ai liếc mắt nhìn xem cảm xúc của người trong cuộc là Tả Mạc như thế nào.Có lẽ hắn sở hữu thiên phú kinh người, có lẽ hắn được truyền thừa yêu thuật thần bí nào đó nhưng trước mặt Thiên Lưu đại nhân, tất cả hào quang của hắn đều mất hết, hắn chỉ một hạt bụi nhỏ bé mà thôi.Trong trận, sắc mặt Tả Mạc đại biến.Trong mắt hắn, lam hải đang cuộn trào mãnh liệt, vô số quang mang do thuỷ yêu thuật tạo thành.

Những thuỷ yêu thuật trong sáng mỹ lệ kia, hình dạng khác nhau, có nhanh có chậm nhưng lại toả ra cảm giác nguy hiểm.Lông tóc Tả Mạc thoáng cái dựng hết cả lên, cả người căng thẳng.

Mỗi thuỷ yêu thuật đối với hắn mà nói thì không phức tạp cũng không quá cường hãn nhưng ba trăm sáu mươi mốt thuỷ yêu thuật đồng thời kéo tới, nhất thời khiến hắn rơi vào hiểm cảnh, ngay cả không gian tránh né cũng không có!Không thể tưởng tượng nổi!Khí tức tử vong cận kề, gương mặt hắn trở nên lạnh lẽo, giống như nụ cười quỷ dị của thần chết đang dán lên mặt hắn vậy.Đầu óc trống rỗng, tay chân ngây dại.

Trước một kích kinh thế hãi tục này, tất cả ý chí chiến đấu giống như thuỷ tinh đều vỡ vụn.Thân thể Tả Mạc cứng ngắc, tay chân không nhúc nhích được.Hắn đang ngơ ngác nhìn lam quang giống như biển cả, càng lúc càng gần với hắn, giống như dòng chảy mạnh mẽ, đập thẳng vào mắt hắn, bản thân cảm thấy sắp bị lam quang rộng lớn kia nuốt chửng đi.Chết tiệt!Đột nhiên Tả Mạc giật mình, từ trạng thái ngây dại tỉnh lại.

Lập tức, hẳn cảm thấy xấu hổ!

Bản thân sao lại bị kẻ địch là cho sợ hãi đến nỗi ngay cả ý chí chiến đấu cũng biến mất chứ!Chết tiệt!Trong phút chốc hai mắt Tả Mạc đỏ bừng, giống như hai luồng hoả diễm vậy, máu cả người từ lạnh lẽo trở nên sôi trào, sự tức giận tràn ngập từng khoang ngực hắn!

Hắn cảm thấy phẫn nộ vì sự nhu nhược của bản thân, hắn cảm thấy phẫn nộ vì bản thân lại mất đi ý chí chiến đấu!Phá vỡ lớp băng, chiến ý cùng sự phẫn nộ pha chút xấu hổ kết hợp lại với nhau!Trong nháy mắt Tả Mạc rơi vào trạng thái cuồng bạo.Hai mắt đỏ đậm, hai tay Tả Mạc mạnh mẽ hợp lại thành một, tách, một mảnh lưới điện xuất hiện ở giữa hai tay hắn.

Lưới điện như ngân xà uốn lượn du tẩu, ba mươi khoả cương lôi lớn nhỏ đang chìm nổi bất định ở trong lưới điện.“Dương sát cương lôi”!Nếu như lúc này thần trí Tả Mạc bình thường nhất định hắn sẽ rất kinh hỉ khi phát hiện yêu thuật của bản thân có tiến bộ.

Lúc này dùng đến “dương sát cương lôi” thanh thế đã khác.

Bất luận là tăng trưởng về thần thức hay là lý giải ngày càng sâu về yêu thuật, một chiêu “dương sát cương lôi” hắn thi triển ra rất nhuần nhuyễn.“Tìm chết đi!”

Bên trong bầu trời lam quang đột nhiên vang lên một tiếng gầm tràn ngập phẫn nộ.Ngay sau đó, chỉ thấy bên trong lam quang đột nhiên có điểm ngân mang sáng lên, ngay lập tức điểm ngân mang này càng ngày càng sáng lên, càng lúc càng lớn!Đây là cái gì?Lũ yêu đứng xem không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng suy đoán xem ngân mang này là yêu thuật gì.Bùng bùng bùng…Trong lam quang dày đặc không ngừng có tiếng nổ vang lên, giống như tiếng nổ từ đáy nước truyền lên.Rất nhanh, một ít yêu nhìn ra có chút không đúng, bọn họ kinh ngạc phát hiện ra, từ tiếng nổ thứ mười đã phát sinh biến hoá, tiếng nổ không hề nặng nề nữa mà ngày càng vang dội.Lẽ nào…Trong mắt bọn họ không khỏi lộ ra sự sợ hãi.m thanh bùng nổ như sấm, ầm ầm.Ngay khi lũ yêu đang không biết tại sao đột nhiên một tiếng nổ phát ra, lũ yêu chỉ cảm thấy ngân quang trước mắt bỗng nhiên sáng rực, nhất thời trong tầm mắt xuất hiện một mảnh trắng xoá.Đợi khi quang mang tán đi, lũ yêu có thể nhìn rõ những gì trong trận thì tất cả đều ồ lên.Như nào…

Như nào có khả năng…Trong trận, cả người Tả Mạc bốc khói dính lửa, nhìn có chút chật vật.Nhưng lúc này không có yêu nào dám cười nhạo, bọn họ đang nhìn Tả Mạc với vẻ không tin được, trong miệng vô ý thức mà phát ra những lời tán thán.

Những nữ yêu mỹ lệ tuổi còn trẻ hét lên liên tục, các nàng vô cùng phấn khích, hoàn toàn không thể khống chế được bản thân nữa. (Oh, my idolXích ngây ra như phỗng, vừa rồi hắn mê đi dưới yêu thuỷ thuật của Thiên Lưu đại nhân, hắn còn khẳng định Tả Mạc không thể thắng được.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Tả Mạc đang ngoan cường đứng thẳng ở trong trận, hắn khiếp sợ, than thở không thôi.

Nếu như trận trước, hắn còn cho rằng Tử Liên Yêu Thuật phủ có khả năng mời chào đối phương nhưng sau trận này, hắn đã hiểu ra, Tử Liên Yêu Thuật phủ không có khả năng đó.Đôi mắt của Nam Nguyệt giống như lưu ly, toát ra sự tôn kính và vui sướng tột cùng!Tiếng thét chói tai của đám nữ yêu nhanh chóng lan tràn đến đám yêu khác, đó là những gia hoả thâm trầm hân hoan không hiện ra mặt, lúc này cũng dùng cách này để phát tiết sự phấn khích và kích động trong lòng ra ngoài.Một hiệp vừa rồi khiến bọn họ thấy hào quang quanh Tả Mạc!Đây là cuộc chiến phá ngục!Người phá ngục có thể trọng định một tên ngục!Đây là vinh quang tột cùng mà mỗi yêu đều mơ tới, từ đây một truyền kì được bắt đầu…Mà giờ, bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy, thật sự là may mắn.

Đó là lý do tại sao bọn họ không thể kìm chế bản thân mà trở nên kích động như vậy!Người xem vô cùng kích động, bọn họ dùng các loại phương thức nói cho bạn thân bằng hữu về sự việc phát sinh ở đây.

Những yêu lúc trước thi triển yêu thuật ghi lại mọi thứ giờ đây giống như trúng xổ số, miệng ngoác tới tận mang tai.Trong khi lũ yêu đang phấn khích kích động, trong trận Tả Mạc mở mắt.Đôi mắt đỏ đậm không có bất cứ dấu hiệu phai màu nào.Sự cuồng bạo trong mắt Tả Mạc nhìn xung quanh giống như mãnh thú.Dần dần, những yêu bên ngoài đang kích động bình tĩnh lại, sông ngòi giăng khắp nơi trong trận không có biến mất, điều này có nghĩa, cuộc chiến phá ngục vẫn chưa kết thúc, năm đó Thiên Lưu đại nhân còn lưu lại hậu chiêu.Ngay khi đám yêu còn đang suy đoán, bọn họ bỗng phát hiện thân ảnh đang bốc khói trong trận đang nhìn quanh bốn phía, giống như đang tìm kiếm con mồi.

Rất nhanh, hắn trực tiếp phóng tới một con sông, dị động này lập tức hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ yêu.

Một ít yêu nhãn lực tốt thậm chí còn nhìn thấy Tả Mạc dường như đang rít gào điều gì đó.Trong chớp mắt, Tả Mạc vọt tới con sông trước mặt.Động tác tiếp theo của Tả Mạc khiến trái tim của toàn bộ yêu ngừng đạp, ngoài trận lặng ngắt như tờ, một khoảng tĩnh lặng.Hắn đưa bàn tay tiến vào trong sông.Tên gia hoả này…

Hắn muốn làm gì vậy?Chú ý: người post sau nên Quote (mem thường) và edit (nếu là mod) để lấy code post theo mẩu trênThế Giới Tu ChânChương 350 : Dám đánh anh sao!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckTả Mạc giống như điên, tiếng rít gào trầm thấp phát ra từ trong cổ họng như tiếng dã thú cuồng bạo rống lên.“Dám đánh anh mày sao…

Dám đánh anh mày sao…”

“…Các ngươi chết chắc rồi…”

“…Ta giết các ngươi…”….Lúc này Tả Mạc giống như người bị chơi xấu sau lưng, phẫn nộ tìm kiếm tất cả đối tượng có thể công kích.

Trạng thái của hắn chuyển từ bị động phòng ngự sang tấn công.Thủy yêu thuật không phải từ trong sông bay ra sao?Vậy thì đem tất cả sông ngòi tiêu diệt đi!Hai tay cắm vào trong sông, mặc dù đang phẫn nộ và cuồng bạo nhưng hắn không mất đi khả năng phán đoán, trái lại điều đó làm hắn có trực giác nhạy bén như dã thú.

Chỉ trong nháy mắt, yêu thuật cấu thành nên sông giống như dòng nước hiện ra trong đầu hắn.Không hề suy nghĩ chút nào, hắn bắt đầu phá giải nó.Dòng sông cùng với những nham thạch hoa cỏ thường ngày hắn phá giải chẳng khác gì nhau, chỉ khác là quy mô lớn hơn mà thôi.Sông này là dấu ấn do ai lưu lại?

Không Minh Thiên Lưu là gì?

Cuộc chiến phá ngục là gì?…Kia là cái gì?Hai mắt đỏ lên, chỉ có chiến ý điên cuồng và sự cố chấp.Phá giải, phá giải, phá hết!Sông so với bất cứ thứ gì hắn phá giải trước đây đều phức tạp hơn nhiều, nhưng lúc này sức chiến đấu của hắn vượt xa lúc bình thường.

Tâm thần hắn tập trung một cách kì lạ, phản ứng cực kì nhạy bén, trực giác chuẩn xác lạ thường!Hai tay thọc sâu vào trong dòng nước, mềm mại như rong rêu đung đưa trong nước, quang mang nhàn nhạt xuyên thấu qua làn nước khiến cảnh vật trở nên mông lung mỹ lệ.Những yêu đứng ngoài nhìn thấy động tác của Tả Mạc không khỏi kinh ngạc đến ngây người.Ừng ực!Tiếng nuốt nước miếng vang lên rất rõ ràng giữa không gian yên tĩnh của Mạc Thủy Minh Không.

Nhưng lúc này không ai để ý điều đó, bọn họ đều đang tập trung nhìn thân ảnh bên trong trận.Đương nhiên bọn họ nhận ra được lúc này Tả Mạc giống như con sư tử đang rất tức giận, nó điên cuồng phản kích lại.

Chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra điều đó.Nhưng…Lẽ nào tên gia hỏa này không biết đây là ngục chiến trường do Thiên Lưu đại nhân định ra!

Đó là Thiên Lưu đại nhân đấy!

Thiên Lưu đại nhân được mệnh danh là thủy yêu thuật chi vương, vang danh thiên hạ và có tư cách tiến vào trưởng lão hội đó!Có loại yêu nào trước di tích do một truyền kì lưu lại như này lại không khỏi cảm thấy nơm nớp lo sợ xem lẫn sùng bái tôn kính chứ?Thế nhưng thân ảnh cuồng bạo phẫn nộ ở trong trận kia dưới con mắt của họ càng trở nên chói mắt, chói mắt đến nỗi khiến bọn họ không thể tin được.Hắn đang vì điều gì mà phẫn nộ?

Tại sao hắn lại phẫn nộ?

Là vì Thiên Lưu đại nhân sao…Cuồng vọng!Nhất thời trong lòng rất nhiều yêu hiện ra chữ này, bọn họ không thể tin lại có một kẻ hậu bối dám dũng cảm dùng thái độ này đối với ngục chiến trường do Thiên Lưu đại nhân định ra!

Không, cái này không phải là chống lại, đây là khiêu khích!Không sai, đây chính là khiêu khích!Trời ơi!

Lại có kẻ dám khiêu chiến Thiên Lưu đại nhân sao!Đám yêu bị ý nghĩ này làm cho khiếp sợ, ngơ ngác nhìn vào trong trận.Nam Nguyệt không chú ý tới Xích lão sư ở bên cạnh đang há hốc mồm, ánh mắt nàng chỉ tập trung vào bàn tay của Tả Mạc đang thọc sâu vào lòng sông.

Đến tận khi nàng thấy hai tay sáng lên quang mang vạn phần quen thuộc thì đôi mắt không khỏi mở trừng ra.Đại nhân đang…Phá giải!Chỉ một giây, đầu óc nàng trống rỗng.

Nhưng rất nhanh nàng đã có phản ứng trở lại và không hề để ý biểu hiện của bản thân lúc này như thế nào, nàng kiềm chế sự kinh hoàng trong lòng, môi trắng bệch ra do bị hàm răng cắn phải, hai mắt mở trừng trừng nhìn vào bàn tay kia!Giống như bàn tay kia có ma lực không bình thường vậy.Nếu đại nhân thực sự có thể phá giải yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân…Nàng không dám nghĩ tiếp nhưng nàng biết rõ, sự việc trước mắt là cơ hội ngàn năm khó gặp.

Có thể tận mắt nhìn thấy đại nhân phá giải yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân, dù cho không thành công nhưng với nàng đó cũng là cơ hội cả đời chỉ thấy một lần!Bỗng nhiên trong miệng cảm thấy ngọt ngọt, hoá ra nàng căng thẳng quá nên đã cắn nát môi mình.

Nhưng điều này cũng không khiến sự căng thẳng trong lòng nàng giảm bớt đi, nhìn quanh thấy có người đang thi triển kí lục yêu thuật (camera) ghi lại tất cả, nhất thời nàng tỉnh ngộ, bản thân thật ngốc, căng thẳng đến quên cả việc dùng yêu kí lục thuật.Trong yêu thuật có kí lục yêu thuật chuyên dùng để ghi lại, nó giống như thận ảnh ngọc giản của tu giả nhưng kí lục yêu thuật có thể lưu lại trong thức hải của yêu nên rất thuận lợi.Nàng vội vàng dùng kí lục yêu thuật ghi lại, chuẩn bị cho bản thân về sau từ từ tìm hiểu.Những suy nghĩ khác đã khiến nàng cảm thấy bớt căng thẳng không ít, cuối cùng nàng cũng bình tâm được.

Thông qua quang mang trên tay đại nhân, trong đầu nàng rất nhanh lướt qua yêu thuật tương ứng, rất nhanh, vẻ mặt nàng vừa bình tĩnh lại một lần nữa lộ ra vẻ hoảng sợ.Tiểu yêu thuật!Hết thảy đều là tiểu yêu thuật!Nam Nguyệt thấy rất rõ ràng, hơn mười loại quang mang sáng lên, nàng đều có thể phán đoán ra tiểu yêu thuật tương ứng.

Khi đã nhìn rõ điểm này, nàng càng thêm ngây dại.Chẳng nhẽ…

Đại nhân định lấy tiểu yêu thuật để phá giải yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân sao?Lúc trước đại nhân dùng tiểu yêu thuật đánh tan hoả yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân đã khiến nàng cảm thấy kinh sợ vô cùng, tuy rằng nàng cảm thấy kinh sợ nhưng vẫn có thể chịu đựng được.

Dù sao Thiên Lưu đại nhân lấy thuỷ yêu thuật mà nổi danh, hoả yêu thuật thì chưa ai nghe nói qua.

Nhưng đại nhân lại muốn dùng tiểu yêu thuật để phá giải thuỷ yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân, điều này khiến cho Nam Nguyệt nhất thời trở nên ngây ngốc.Bất luận yêu đang đứng xem ở bên ngoài hay là Nam Nguyệt lúc này đầu óc đều trống rỗng nhưng điều đó cũng chẳng ánh hưởng gì tới Tả Mạc ở trong trận.Hắn không cố ý sử dụng tiểu yêu thuật mà do phá giải yêu thuật hắn chỉ biết dùng tiểu yêu thuật mà thôi.

Ngay từ đầu phá giải yêu thuật, Bồ yêu dạy hắn chỉ có một cách đó là dùng tiểu yêu thuật.

Hơn nữa Bồ yêu còn nổ lớn rằng, bất luận yêu thuật nào đều có thể dùng tiểu yêu thuật để phá giải.Điều này khiến Tả Mạc ngộ nhân, phá giải yêu thuật nên dùng tiểu yêu thuật.Mà những sông ngòi vắt ngang trước mặt, hắn chỉ nhìn thấy một chút yêu thuật phức tạp cho nên không chút do dự theo thói quen bắt đầu phá giải yêu thuật.Lúc này trong thức hải Bồ yêu cũng trợn mắt há mồm, khuôn mặt tuấn tú với nụ cười đầy tà khí lúc này đã trở nên si ngốc, tròng mắt thiếu chút nữa thì rớt ra ngoài.Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, tên gia hoả này lại dùng tiểu yêu thuật để phá giải…Kết cấu sông ngòi ở đây so với những yêu thuật Tả Mạc gặp ở Mạc Thuỷ Minh Không đều phức tạp hơn rất nhiều, bên trong mơ hồ còn có quy tắc thuỷ yêu thuật cực sâu.Nhưng trong mắt Tả Mạc thì bản chất không có gì khác nhau, chỉ phức tạp hơn một ít thôi.Tả Mạc đang trong trạng thái cuồng bạo bỗng gặp phải nan đề, phản ứng của hắn một lần nữa nằm ngoài dự đoán của Bồ yêu.

Hắn không những không xao động mà ngược lại giống như con hùng sư gặp được đối thủ ngang tài, ý chí chiến đấu trong phút chốc tăng cao!Hắn chủ động xuất kích, vô tình điều này làm hắn chiếm thế chủ động.Quang mang ở hai tay không ngừng biến ảo, tần suất biến ảo ngày càng nhanh, nhanh đến mức khó có thể nhận ra.

Tốc độ thi triển tiểu yêu thuật ở hai tay hắn không ngừng tăng lên, trong thời gian ngắn đã vượt quá tốc độ nhanh nhất lúc bình thường của hắn.Tả Mạc không hề biết điều đó.Nhưng hắn biết rất rõ, bằng vào tốc độ này là chưa đủ để phá giải sông ngòi trước mặt.Tả Mạc không ngừng dùng tiểu yêu thuật trùng kích, lập tức sông ngòi cũng phản kích lại.

Chỉ thấy sông ngòi trước mặt hắn đột nhiên sáng lên quang mang nhàn nhạt, giống như một cái quang mang đang phiêu phù trong không trung.Tả Mạc kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt càng trở nên đỏ hơn.Vừa rồi năm cái thuỷ yêu thuật lặng yên không tiếng động từ trong sông ngòi đi ra, hắn suýt nữa bị ám toán trúng.

Tả Mạc đang cuồng bạo càng thêm nổi giận, không nói hai lời, tần suất thi triển tiểu yêu thuật ở hai tay không ngừng gia tăng.Tốc độ thi triển tiểu yêu thuật của hắn lúc này đã nhanh gấp đôi so với tốc độ nhanh nhất lúc bình thường!Hiệu quả lập tức hiện ra!Sông ngòi đang bình tĩnh bỗng kịch liệt ba động, yêu đang xem chỉ thấy sông ngòi trước mặt Tả Mạc đột nhiên run rẩy kịch liệt, giống như một con rắn đau đớn giãy dụa thân thể, liều mạng giãy dụa.Phản kích của sông ngòi gia tăng.Chỉ thấy bên trong sông ngòi bỗng nhiên sinh ra vô số bầy cá trong suốt, những bầy cá này hình dạng khác nhau, toàn thân trong suốt và do nước cấu thành, ở bên trong sông ngòi như có như không, rất khó để phát hiện.Những bầy cá này đông vô số kể, ngay sau khi sinh thành liền điên cuồng đánh về phía hai bàn tay Tả Mạc đang cắm sâu ở trong sông ngòi.Tâm thần tập trung cao độ khiến Tả Mạc nhận ra biến hoá của sông ngòi nhưng hắn cảm thụ hoàn toàn khác so với người đứng xem.

Những bầy cá đang điên cuồng đánh về phía hắn chỉ là do yêu thuật tạo nên sông ngòi sinh ra biến hoá mới.Hắn không những không cảm thấy sợ hãi trái lại còn vô cùng phấn khích, điều này nói lên phương hướng phá giải của hắn không hề nhầm lẫn, điều đó khiến sông ngòi cảm thấy nguy hiểm nên mới có hành động điên cuồng như này.Đến đây đi, con đ*!Máu nóng chảy lên đầu khiến chiến ý của Tả Mạc đạt tới cực điểm, hai tay thi triển tiểu yêu thuật càng thêm điên cuồng, tốc độ một lần nữa tăng cao!Hai tay hoá thành một đoàn hư ảnh, không thể nhìn rõ mười ngón tay, thần thức và chỉ pháp lúc này phù hợp một cách lạ thường, ngón tay biến hoá rất nhỏ thì thần thức tự động làm ra biến hoá tương ứng.Chỉ thấy tốc độ hai tay của hắn nhanh kinh người, từng đạo quang mang bay ra, từng loại quang mang này đánh về phía bầy cá, ba hoặc năm quang mang hỗ trợ lẫn nhau, thậm chí có khi là vài chục quang mang tạo thành một cái lưới nghênh đón bầy cá.Tả Mạc cảm thấy vui sướng không nói nên lời, tiểu yêu thuật như trở thành bản năng của hắn, thi triển không gặp chút khó khăn nào!Nhưng hắn không đắm chìm trong cảm giác vui sướng đó, lúc này trong mắt hắn chỉ có một mục tiêu, phá giải!

Phá giải hết!Hắn muốn đem sông ngòi chết tiệt này phá giải hết!Dám đánh anh sao!Chết đi!Tất cả chết đi!Nhanh!

Nhanh nữa lên!Bỗng nhiên tốc độ hai tay có chút giảm xuống, nếu như quay chậm lại sẽ phát hiện ra động tác thuần thục lúc trước giờ đây đã có chút chậm lại.

Nhưng mà thời gian dừng lại rất ngắn khiến người ta khó có thể phát hiện ra.Chính bởi cực ngắn ngừng lại này khiến quang mang luôn luôn bao phủ hai tay thành một bỗng từ từ tách ra.Hai luồng hư ảnh, hai luồng quang đoàn điên cuồng biến ảo!Sông ngòi vốn đang kịch liệt run rẩy đột nhiên bất động, giống như con rắn lớn đang không ngừng giãy dụa đột nhiên trong nháy mắt thân thể trở nên cứng đờ!Sông ngòi chảy xiết xung quanh đột nhiên ngừng chảy.Thời gian giống như dừng lại, toàn bộ sông ngòi của ngục chiến trường lúc này trở nên cứng đờ, im lặng bất động.
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 351-400


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpChương 351 : Thiên Lưu Thủy Tức .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckBốp bốp bốp….Tiếng nổ không chút dấu hiệu liên tiếng vang lên như đậu rang, bắt đầu từ hai tay Tả Mạc, bọt tuyết bùng nổ với tốc độ kinh người, nhanh chóng lan tới hai đầu của con sông.

Khi lan tới điểm cuối, ầm một tiếng, vụ nổ càng thêm kịch liệt, toàn bộ con sông nổ thành vô số bọt nước màu tuyết trắng, tựa như sương khói.Thân hình Tả Mạc lập tức bị những bọt nước nổ tung đó nuốt lấy.Bọt nước màu tuyết trắng phủ khắp bầu trời, tựa như hoa tuyết bị thổi bay, cảnh sắc mỹ lệ mà thê lương.Cảnh tượng mỹ lệ trước mắt chắc chắn sẽ mãi mãi lưu lại trong đầu những nữ yêu đang đứng xem, hư không hoang vu tĩnh mịch, hoa tuyết xoay chuyển khắp bầu trời, thật khiến lòng người mê say.Không riêng gì đám nữ yêu, cho dù là những nam yêu chỉ tôn thờ lực lượng cũng bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.Nhưng bọn họ cũng nhanh chóng tỉnh lại sau cơn chấn động, Mạc Thủy Minh Không vốn tĩnh mịch lại đột nhiên bùng nổ, tiếng nổ ầm ầm lập tức bao phủ toàn bộ chúng yêu, khiến họ không nghe được lời người khác nói, thậm chí cũng không nghe rõ được lời của bản thân mình, song cơn kích động khiến họ không cách nào ngưng cái miệng đang không ngừng nói của mình.“Trời ạ, vừa rồi ta thấy gì vậy?

Ai nói ta biết được không?”

“Thật quá điên cuồng!

Thật quá điên cuồng!”

“Không thể nào, không thể nào!

Đấy là thủy yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân!

Thủy yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân đấy…”

Một nam yêu ôm đầu, ngơ ngác nhìn vào trong trận, miệng thì thào không nên lời.Lãnh Sơn và Xương Chính nhìn vào trong trận như lạc mất hồn phách, sức lực toàn thân họ như bị rút đi, ngay cả chút sức để nói chuyện cũng chẳng còn.So với đám nam yêu khiếp sợ, không dám tin tưởng, tất cả đám nữ yêu đều đang phấn khích và kích động.“Ô, đẹp trai quớ!

Ai biết tên kia là ai không?

Ta nhất định phải theo đuổi hắn, thật quá đẹp trai, quá mê người!”

Một nữ yêu xinh đẹp hai má đỏ bừng nói năng lộn xộn.“Đẹp quá, hắn nhất định là một yêu lãng mạn!”

Một nữ yêu khác hai mắt say mê, vẻ mặt si tình.Nam Nguyệt vốn cũng vạn phần kích động lại bị những lời này làm cho giật nảy mình, tóc gáy toàn thân dựng đứng.

Lập tức thầm nói trong lòng, nếu đại nhân nghe thấy những lời này không biết sẽ phản ứng ra sao.Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu nàng rồi biến mất, nàng cố nén cơn kích động, hồi tưởng lại yêu thuật mà đại nhân vừa thi triển lúc vừa rồi.

Tiểu yêu thuật nàng đã cực kỳ thành thục rồi, chỉ cần nhìn vào nàng chắc chắn có thể nhanh chóng chỉ ra đó là loại tiểu yêu thuật nào.Thế nhưng luồng sáng bao phủ bàn tay đại nhân vừa rồi hoàn toàn khác với ánh sáng của những tiểu yêu thuật mà nàng từng thấy.

Lẽ nào đại nhân dùng yêu thuật mới?Nghi hoặc này xuất hiện trong lòng nàng.Nàng lắc đầu, trực giác nói cho nàng, đại nhân vẫn dùng tiểu yêu thuật thôi.

Những luồng sáng quái dị kia tuy nàng không biết nhưng vẫn có chút cảm giác quen thuộc mơ hồ.Con ngươi nàng bỗng trợn tròn, nàng nghĩ với một khả năng.Nếu tốc độ thi triển tiểu yêu thuật đủ nhanh, đột phá chướng ngại lúc bình thường…Thủy yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân bị phá tạo thành chấn động đối với chúng yêu vượt xa lúc quả cầu lửa bị đánh tan.

Lúc Thiên Lưu địa nhân định ra Mạc Thủy Minh Không tuổi còn rất trẻ, nhưng vị nam yêu trong trận kia vừa nhìn cũng biết tuổi cũng tuyệt đối không lớn.Thiên Lưu đại nhân sau trận chiến phá ngục mới đặt tên cho mình là Không Minh Thiên Lưu.Có thể thấy, cho dù vị nam yêu trẻ tuổi trong trận kia cuối cùng có hoàn thành trận chiến phá ngục không thì trận chiến này cũng đủ khiến nam yêu thần bí này nổi danh khắp thiên hạ.Lúc trước mọi người đều cảm thấy Tả Mạc khiêu chiến thủy yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân là cuồng vọng, còn giờ đây rất nhiều yêu đang suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc Tả Mạc có bao nhiêu phần thắng.Chỉ một đòn ngắn ngủi đã đủ khiến bọn họ hiểu ra, nam yêu trẻ tuổi thần bí trong trận kia có tiềm lực không thua kém gì Không Minh Thiên Lưu.Thế giới này thật điên cuồng.Truyền thuyết chỉ tồn tại trong truyền thuyết giờ lại thực sự phát sinh trước mắt mình, cảm giác như mộng như ảo không hề chân thực này thậm chí khiến cho rất nhiều yêu có phần hoảng hốt.Xích nở nụ cười cay đắng, cười khổ không thôi, hắn biết rõ tính toán của mình đã thất bại rồi.

Vị biểu ca kỳ quái của Nam Nguyệt về sau sẽ đi tới bước nào, Xích không dám khẳng định, song từ thực lực mà hắn biểu lộ ra lúc này, so với Không Minh Thiên Lưu lúc trẻ cũng không hề thua kém.Thiên tài tiền đồ không giới hạn như vậy nào phải một Tử Liên yêu thuật phủ nho nhỏ có thể chào mời?“Ông anh họ kỳ quái không chỉ kỳ quái, cũng có chút trình độ đấy!”

Thụ yêu vô tâm tán thưởng một câu, cứ như trận chiến hắn nhìn thấy chẳng qua chỉ là một trận đấu bình thường bên trong phủ.Mỗi đóa hoa toàn thân hoa yêu đều trở mình một cái, như vô số ánh mắt đồng loạt khinh bỉ.Mà một học viên khác thực sự nhịn không được câu nói linh tinh của thụ yêu: “Câm miệng!”

Lúc trước họ còn cảm thấy hành động của Tả Mạc rõ ràng là không biết tự lượng sức mình nhưng giờ đây trong lòng họ, Tả Mạc đã lên tới độ cao khiến họ sùng bái.

Trong mắt họ, cho dù là phủ trưởng của Tử Liên Yêu thuật phủ cũng chưa chắc có tư cách tới đánh giá Tả Mạc, thụ yêu thì tính là gì?

Có tư cách gì để nói thế chứ?Thụ yêu ngạc nhiên quơ quơ cành cây: “Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy như vậy sao?

Thật kỳ quái!

Đúng là có chút trình độ mà!

Thật kỳ quái!

Các ngươi sao lại kỳ quái hơn cả ông anh họ kỳ quái kia chứ…”

Lần này, ngay cả một số yêu khác vốn định cười nhạo vài câu thấy vậy cũng đành bỏ qua.Cãi nhau với kẻ thiểu năng như vậy chẳng khác nào mua dây buộc mình.Trong trận, vụn tuyết bọt nước bị thổi bay khắp bầu trời, từng tiếng nổ liên tiếp vang lên, tầng tầng sóng khí màu tuyết trắng cuồn cuộn phủ tới.

Sự chú ý của đám yêu lập tức bị thu hút, chỉ nghe thấy trong trận, những tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt bên tai, bọt nước màu tuyết trắng dày đặc, hoàn toàn bao phủ lấy ngục chiến trường, không một yêu nào thấy rõ thân hình Tả Mạc.Nhưng những tiếng nổ này đủ để chứng minh, Tả Mạc hãy còn trong trận.Tả Mạc tung hoàng ngang dọc, hai mắt đỏ ngầu, như con dã thú trong cơn điên cuồng gào thét dữ dội, chỉ cần phát hiện ra sông ngòi hắn sẽ lập tức nhào tới.Giết tới mức hứng khởi, hắn bắt đầu chuyên tâm tìm kiếm sông ngòi, không ngừng phá giải, hắn càng làm càng thành thạo, hiệu suất tăng lên nhiều.

Về sau, hắn thậm chí có thể tìm ra điểm đột phá trước khi những cơn sóng đầu tiên từ con sông đó ập tới.

Cũng như đang giải bài, đề bài tuy rằng thiên biến vạn hóa, nhưng theo mức độ thuần thục tăng lên, suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng, tất nhiên sẽ càng trở nên thành thạo, điêu luyện.Hắn hoàn toàn không định lưu lại mặt mũi cho đối phương, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.Dám đánh anh mày sao, vậy đều chết đi!Tiêu diệt, tiêu diệt, toàn bộ tiêu diệt!Sông ngòi đan xen nhau, không ngừng nổ tan thành điểm điểm bọt tuyết.Khi con sông cuối cùng bị phá giải, trong luồng khí lưu bọt tuyết, Tả Mạc trợn trừng con mắt, ngoảnh nhìn bốn phía, muốn tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

Song thần thức hắn tản ra, không ngờ lại phát hiện, hình như tất cả đều giải quyết rồi.Tất cả đã đều giải quyết rồi?Không còn gì à?Bọt nước tan vỡ đập vào khuôn mặt, cảm giác lạnh lẽo khiến vầng trán nóng bỏng của hắn cũng từ từ hạ nhiệt, cơn tức trong lòng đã sớm phát tiết ra ngoài.

Khuôn mặt hắn lộ vẻ chưa mãn ý, song cảm giác vui vẻ lâm ly sau khi phá giải song khiến hắn hô to sảng khoái.Ai ngờ khi mình đang thỏa mãn lại không còn mục tiêu nữa.Bỗng nhiên, một luồng khí tức chậm rãi ôn thuận đột nhiên phun ra từ trong không trung.

Những bọt nước màu tuyết trắng vốn đang bay lượn đột nhiên như có sinh mệnh, tốc độ của chúng càng lúc càng chậm, tới cuối cùng ngừng lại giữa hư không.Luồng khí tức này không tính là mạnh, không có khí phách lăng tuyệt thiên hạ, ôn thuận song lại không rõ ràng, lại dày đặc vô cùng, như hải dương không bờ không bến, mênh mông khiến lòng người kính sợ.

Trong khí tức ôn thuận mênh mông này, một luồng sinh cơ bừng bừng như mặt trời mới mọc, tựa như đang chậm rãi bay lên.Khí tức vừa xuất hiện đã bao phủ toàn bộ Mạc Thủy Minh Không, bao phủ mỗi yêu trong Mạc Thủy Minh Không.“Đây là Thủy Tức sao?”

Lãnh Sơn giơ bàn tay ra, như muốn nắm lấy luồng khí tức này, thì thào tự nói.Mọi yêu tu luyện thủy yêu thuật đều lộ vẻ nghiêm túc, bọn họ mở hai tay ra, tựa hồ như muốn hòa vào trong luồng khí tức mênh mông đó.Còn yêu tu luyện hỏa yêu thuật như Xích lúc này lại như ngồi trên đống lửa, trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi từ lúc nào không hay.Thủy Tức là một trong những căn nguyên lĩnh ngộ được khi tu luyện thủy yêu thuật tới cảnh giới thâm sâu.

Thủy yêu thuật đa dạng nhiều chủng loại, mỗi yêu tu luyện thủy yêu thuật đều không giống nhau, lĩnh ngộ thủy tức cũng sẽ khác biệt.

Thủy yêu thuật do yêu lĩnh ngộ thủy tức thi triển sẽ có uy lực vượt xa so với thủy yêu thuật bình thường.Theo việc tu luyện không ngừng thâm sâu, lĩnh ngộ đối với thủy tức cũng sẽ không ngừng biến hóa, thủy tức lĩnh ngộ được cũng sẽ càng ngày càng hoàn thiện, lý giải đối với thủy yêu thuật cũng sẽ càng sâu sắc.Lĩnh ngộ thủy tức là dấu hiệu quan trọng nhất về lý giải của kẻ tu luyện thủy yêu thuật đối với nước.Vô số yêu tu luyện thủy yêu thuật vài chục năm cũng không lĩnh ngộ được thủy tức.Thiên Lưu đại nhân khi còn trẻ đã lĩnh ngộ thủy tức, đây cũng không phải điều lạ, không nằm ngoài dự liệu của chúng yêu.

Song vẻ đặc thù mà thủy tức của Thiên Lưu đại nhân biểu lộ ra lại khiến mọi yêu cảm thấy kính nể.Mênh mông và sinh cơ!Càng là yêu có tạo nghệ thâm sâu đối với thủy yêu thuật sẽ càng kinh ngạc.

Loại pháp tắc cao giai này chẳng phải chỉ xuất hiện trên những lão yêu tu luyện trên trăm năm sao?Tả Mạc cũng thất kinh.Hắn vô cùng quen thuộc đối với pháp quyết hành thủy, tuy rằng pháp quyết hànht hủy hoàn toàn khác với thủy yêu thuật song bổn nguyển của nước lại không hề thay đổi.

Luồng khí tức này không hề có vẻ bá đạo, song lại cực kỳ thuần túy.Cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có bao phủ toàn thân Tả Mạc.Hắn không phải tay mơ vừa vào chiến trường, luồng thủy tức này vừa xuất hiện hắn lập tức hiểu rõ uy lực kinh khủng ẩn giấu dưới vẻ ôn thuận ôn hòa kia.Tựa như một chậu nước đá rót thẳng từ đầu đến chân, lạnh thấu tim.Tả Mạc phát hiện trước mặt luồng khí tức mênh mông mà tràn ngập sinh cơ kia, bản thân mình nhỏ bé không khác nào một hạt bụi.Nhỏ như hạt bụi…Trong mắt Tả Mạc, tơ máu còn chưa rút hết, lúc này lại đột nhiên sáng lên, phảng phất như một ánh nến nho nhỏ xa xa.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng phía trước, tựa như muốn đâm thủng những bọt nước màu tuyết trắng dày đặc trước mắt.Hắn đột nhiên nở nụ cười mang theo phong độ cao thủ tuyệt đỉnh, đầy vẻ mây nhẹ gió nhạt.Khóe miệng càng lúc càng cong lên, cong thẳng tới mang tai, lộ ra hàm răng chỉnh tề sắc bén, ngữ khí lại hoàn toàn ngược lại với dáng vẻ mây nhẹ gió nhạt kia, nghiến răng ngiến lợi, lộ vẻ hung ác trần trụi.“Anh đây ghét nhất là những thứ vô tận!”

Tả Mạc đằng đằng sát khí, động tác bắt đầu trở nên điên cuồng.Ánh kim lóe lên trên lưng, đôi cánh trong suốt màu vàng nhạt thoáng hiện.

Vô số kim quang nhỏ như sợi tóc dọc theo hai lòng bàn chân Tả Mạc, quấn quanh lượn lên, mãi tới lúc bao phủ toàn bộ chân hắn, tơ vàng mới buộc chặt lại như một cái thắt lưng.Minh Hư Dực, kim ô túc!Ngay sau đó, vô số cương lôi xuất hiện, lơ lửng xung quanh Tả Mạc, tạo thành một cái lưới sét dày đặc.Dương sát cương lôi!Một trăm linh tám viên dương sát cương lôi!Làm xong tất cả, Tả Mạc không ngẩng đầu lên, hai tay bắt đầu vô cùng khó khăn vẽ lên!Thế Giới Tu ChânChương 352 : Hoang tế thuật tái hiện .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckMột đạo hôi ảnh từ tay phải Tả Mạc bay ra.Hôi ảnh như một hoang thú vừa xổ lồng, thân hình bành trướng, âm thanh trầm thấp vang lên bốn phương nhiếp hồn người.Cấp cổ hoang tế thuật!Cuối cùng thì Tả Mạc không chút do dự mà ném ra vương bài cuối cùng trong tay mình.Bên trong thức hải, biểu hiện của Bồ yêu lúc này cực kì đặc sắc, thần sắc phức tạp, hơi toát ra vẻ cay đắng.

Cấp cổ hoang tế thuật là yêu thuật do lão sư của hắn sáng chế ra, lão sư chẳng bao giờ giữ lại gì đối với hắn, bất luận là loại yêu thuật nào cũng đều dạy cho hắn.

Thế nhưng ngay cả như vậy, đã một ngàn năm trôi qua hắn chưa bao giờ thành công trong việc thi triển yêu thuật này.Lại nghĩ tới biệt danh “yêu thuật mục lục” của mình năm đó cảm thấy thật buồn cười.“Cấp cổ hoang tế thuật” nhìn qua rất đơn giản nhưng bên trong thật ra rất phức tạp, nếu không nhiều năm trôi qua như vậy, Bồ yêu sao vẫn không thể nhìn ra nội dung quan trọng bên trong đó chứ?

Lần trước hắn chỉ có ý định thử, thoáng chỉ điểm một hai câu, không ngờ Tả Mạc lại có thể thi triển thành công.Mà hôm nay, động tác của Tả Mạc tuy rằng còn trúc trắc nhưng vẫn có thể thi triển thành công, điều đó đủ để nói lên rằng hắn đối với yêu thuật này đã nắm giữ thuần thục, không phải bạ đâu đánh đó dựa vào may mắn nữa.Đối với Bồ yêu thì đây là một yêu thuật có độ khó rất cao nhưng lại bị một tên gà mờ như Tả Mạc nắm giữ.

Cười khổ tự giễu, hắn không khỏi ao ước có được thiên phú giống như Tả Mạc.

Cẩn thận hồi tưởng lại mọi thứ, trên nhiều phương diện Tả Mạc đều rất bình thường.Hắn bỗng nhiên cười hắc hắc, thần thức của hắn so với Tả Mạc cường đại hơn rất nhiều.

Ngục chiến trường có thể ngăn cản thần thức của Tả Mạc nhưng không thể nào ngăn cản được thần thức của Bồ yêu, tình huống bên ngoài Bồ yêu biết đại khái.Nhất là khi hắn nhìn thấy biểu tình vô cùng đặc sắc của chúng yêu đang xem, tâm tình hắn nhất thời chuyển biến một trăm tám mươi độ.Có lẽ có được tên đệ tử như thế này cũng là rất tốt rồi.

Tuy rằng Tả Mạc là người không phải là yêu nhưng đối với một kẻ bất trị như Bồ yêu thì cái này hoàn toàn không thành vấn đề.Khi nào phải xui Tả Mạc đi đến yêu giới một lần mới được.Khuấy mưa, đảo gió gì gì đó cũng vui!Những ý nghĩ trong đầu không khỏi khiến hắn giật mình, kìm không được cười lớn vài tiếng.Bên trong thức hải, Bồ yêu cười giống như một kẻ điên.-----------Tả Mạc không nghe thấy tiếng cười của Bồ yêu, tâm thần hắn tập trung vô cùng, toàn lực thi triển cấp cổ hoang tế thuật.Khí tức thê lương mà uy nghiêm giống như một đầu hoang thú dữ tợn từ trong sương mù nồng nặc đi ra, khí thế đó khiến người trước mắt hít thở không thông!Động tác của nó không nhanh, tràn ngập vẻ ung dung thong thả.Bỗng nhiên, thân hình nó dừng lại.Chúng yêu đứng xem chỉ cảm thấy cổ họng căng ra, giống như có một sợi dây thừng đột nhiên thòng vào cổ họ, bọn họ không thể thở nổi.Sự kinh sợ từ lòng bàn chân trào lên, hơi lạnh thấu xương lan ra toàn thân, đầu óc bọn họ trống rỗng.Bọn họ nhìn thấy một con viễn cổ hoang thú cao như núi, nó đang hững hờ nhìn với vẻ đầy kiêu ngạo.Uy áp nặng như núi thái sơn, phô thiên cái địa.Can đảm của chúng yêu đều biến mất, chỉ hận không thể xoay người chạy trốn, một số ít người nhát gan thì hai chân mềm nhũn, ngồi phệt xuống đất.

Những kẻ ngày thường tự xưng là mạnh mẽ lúc này mặt cũng vàng như nghệ.Thuỷ khí của Thiên Lưu đại nhân cuồn cuộn sinh cơ.Mà đạo hôi ảnh kia lại tràn ngập khí tức bá đạo và huỷ diệt!----------------Ngục thứ hai.Bỗng nhiên vô số danh yêu đồng thời ngừng tay, bọn họ kinh sợ ngẩng đầu nhìn lên.Một cỗ khí tức tràn ngập sự nguy hiểm, bá đạo và huỷ diệt giống như cơn lốc ầm ầm xẹt qua bên người họ.Ngục thứ hai to như vậy lúc này đột nhiên rơi vào yên tĩnh.Một lát sau, những yêu đang vùi đầu vào khổ luyện không chút do dự bỏ hết mọi thứ, đồng loạt hướng một nơi bay tới.

Nhìn lên bầu trời ngục thứ hai sẽ phát hiện vô số thân ảnh đang bị một từ lực hấp dẫn điên cuồng hướng nơi nào đó chạy tới.Nơi đó chính là cừa vào của ngục thứ nhất.--------------Cảm thụ được uy hiếp của cấp cổ hoang tế thuật, mênh mông thuỷ tức vừa rồi còn ôn hoà nhu nhuận đột nhiên sôi trào mãnh liệt.Tả Mạc bừng tỉnh trước cơn sóng lớn của biển, sóng cao ngất tuỳ thời có thể đem hắn nuốt đi.

̉n trong những con sóng lớn này là sức mạnh khủng khiếp, nếu chạm nhẹ phải thì cho dù là đại nhật ma thể cũng chỉ có một kết quả - phân thân toái cốt!Khác hoàn toàn so với sự yên lặng lúc trước, lúc này ngục chiến trường đang trở nên cực đoan.

Tả Mạc hiểu rõ đây là một đặc tính khác của thuỷ tức, kinh nghiệm đối với đại dương mênh mông của hắn không ít, hắn biết rất rõ uy lực cường đại đáng sợ của biển cả.Xung quanh hắn tràn ngập thuỷ khí.Chỉ trong nháy mắt, đại dương mênh mông vô hạn xuất hiện dưới chân Tả Mạc.Nhỏ bé, một lần nữa Tả Mạc cảm thụ được sự nhỏ bé của bản thân mình!Đối mặt với biển cả mênh mông cuồng bạo, không ai là không cảm thấy sự bé nhỏ của bản thân.Tả Mạc cắn chặt môi, cố gắng duy trì tâm tính, hai tay vẫn cẩn thận tỉ mỉ mà vẽ ra.Tất cả lực lượng trong cơ thể đều đang xúc tích!Đi nào!Đôi mắt đỏ đậm của Tả Mạc nhướng lên.Đồng thời lúc đó, bên trong hôi ảnh bỗng dưng sáng lên hai luồng hồng quang trống rỗng, giống như đôi mắt của con người.

Cặp mắt giống như đôi đèn lồng lớn đang sáng lên, mang theo vài phần ý tứ, lúc này không còn cảm giác phiêu phù bất định nữa.Nó đang sống.Tuy rằng thân hình hoang thú vẫn biến ảo bất định nhưng trong lòng tất cả yêu đều hiện lên ảo giác mãnh liệt, nó đang sống!Khí tức thê lương bá đạo huỷ diệt giống như hoả diệm sơn đột nhiên bạo phát, bắn thẳng lên trời cao!Nó thực sự đang sống!Chúng yêu đứng xem không khỏi lạnh run người, hai cỗ khí tức kinh khủng luân phiên nhau trùng kích, bọn họ giống như mỹ nhân vừa bị “chà đạp”, lại một lần nữa bị “chà đạp”!Bên ngoài ngục chiến trường, bên trong rừng yêu, thỉnh thoảng lại có quang mang loé lên.

Mỗi một đạo quang mang loé lên có nghĩa là một gã yêu nào đó không kiên trì nổi phải rời khỏi Thập Chỉ Ngục.Bên trong Thập Chỉ Ngục, một khi tâm phòng bị phá sẽ bị Thập Chỉ Ngục cưỡng chế đuổi ra.

Tình huống này không nhiều lắm, yêu tu thần thức nên luận tâm trí bọn họ so với tu giả cùng tu ma mạnh hơn rất nhiều.Nhưng bây giờ, hai cỗ khí tức tuyệt thế luân phiên trùng kích, những yêu tu luyện tại ngục thứ nhất lần đầu tiên chống đỡ không được.

Ngay cả Nam Nguyệt cũng chỉ duy trì được ba phút liền bị đuổi khỏi Thập Chỉ Ngục.Tình trạng của Lãnh Sơn và Xương Chính tốt hơn nhiều, dù sao thường ngày bọn họ vẫn tu luyện tại ngục thứ hai, nhưng biểu hiện trên mặt hai người cũng không thoải mái lắm, họ đang cắn răng chịu khổ.

Những yêu khác may mắn còn ở lại trên mặt đều lộ vẻ thống khổ nhưng không ai chủ động rời đi.Ai cũng đều hiểu rằng, sau khi hai cỗ khí tức đối kháng sẽ là va chạm kinh khủng!Có thể tận mắt thấy được va chạm ở cấp độ này đừng nói là chịu đựng chút thống khổ, cho dù muốn bọn họ chịu nhiều hơn thế họ cũng không chút do dự mà làm.

Cơ hội như vậy chỉ có thể ngộ mà không thể cầu!Hồng quang trong cặp mắt óng ánh, sóng lớn phô thiên cái địa quang người tựa hồ không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì đối với nó.Bỗng dưng nó mở rộng miệng.Chiếc miệng mở ra sinh ra một cỗ hấp lực kinh người.Vô số sóng trong nháy mắt bị cỗ hấp lực này làm thoát ly khỏi mặt nước bay vào miệng hoang thú đang mở ra.

Mà đại dương đang nổi giận bỗng nhiên dừng lại.Trong nháy mắt mặt nước bất động, vô số sóng gợn thay đổi hướng để chống lại cỗ hấp lực đó.Hồng quang trong mắt hôi ảnh tăng lên mạnh mẽ, đồng thời hấp lực trong miệng bạo tăng!Rầm rầm!Như cá voi hút trăm sông, vô số cột sóng bị hút vào trong miệng hoang thú.

Miệng hoang thú giống như một cái động không đáy, dù bao nhiêu cột nước bị hút vào trong cũng không có dấu hiệu phình to ra chút nào.Đại dương mênh mông do thuỷ tức tạo thành sao có thể dễ dàng thúc thủ như vậy?Đó là thuỷ tức do Không Minh Thiên Lưu đại nhân lưu lại!Đại dương mênh mông dường như không có chút nào giảm bớt.

Bỗng nhiên, mặt nước xuất hiện vô số bầy cá, những bầy cá này so với bầy cá trong suốt lúc này thì khác nhau, chúng đều có huyết nhục.Sinh mạng!Bỗng nhiên trong lòng Tả Mạc hiện ra điều này, bầy cá mà thuỷ khí sinh ra đều là những sinh mạng chân chính!Những bầy cá này đông vô số kể, chúng nó điên cuồng đánh về phía hoang thú.

Sinh cơ mãnh liệt giống như nước sôi trào lên khiến người ta động lòng.Sinh cơ ba động kịch liệt, không phải thuốc bổ mà là độc dược.Đám yêu đứng ngoài đang đau khổ chống đỡ những đợt trùng kích lúc này không thể chịu nổi nữa.Vô số quang mang chớp động, đám yêu đứng bên ngoài giờ đây không còn một ai!Hoang thú luôn luôn thong dong trấn định lần đầu tiên toát ra sự e dè.

Những sinh mệnh yếu đuối này lại có thể khiến hoang thú cường đại hung hãn cảm thấy e dè, điều này nằm ngoài ý muốn của Tả Mạc!Ngay khi Tả Mạc cảm thấy ngoài ý muốn bỗng nhiên cặp mắt to như chiếc đèn lồng mang theo sự giảo hoạt nhấp nháy.Tả Mạc bị động tác đầy nhân tính này của hoang thú làm cho ngây ngẩn.Thân hình hoang thú bắt đầu biến hoá.Chỉ thấy thân thể nó biến ảo thành hư ảnh, chia làm hai đoạn trên dưới.Đồng thời, hai tay của Tả Mạc lúc này không còn nghe theo lệnh của hắn, vô ý thức mà vẽ ra.Tiểu yêu thuật, loại thứ nhất, loại thứ năm trăm.Chỉ thấy nửa đoạn trên của hôi ảnh theo chiều kim đồng hồ bắt đầu xoay tròn rất nhanh, mà nửa đoạn dưới thì lại quay ngược chiều kim đồng hồ.Cảm giác vô cùng vô lý, mâu thuẫn một lần nữa lại xuất hiện, Tả Mạc chỉ cảm thấy bản thân như bị hai chiếc xe ngựa kéo về hai phía khác nhau, khó chịu không nói nên lời.Tả Mạc từng trải qua chuyện này lập tức hiểu ra vấn đề.Nhất tự quán thức!Một sức mạnh không hề mạnh trong nháy mắt xuyên thủng giữa tâm hai yêu thuật.Dưới chân hoang thú hoá thành một cơn gió xoáy.

Đột nhiên bốc lên một tia bạch quang, từ đỉnh đầu đen thui làn tràn xuống.Trong nháy mắt, hư ảnh hôi sắc hoá thành trắng đen rõ ràng, phân biệt thành hai đoạn.Chiếc cối xay trắng đen.Chiếc cối xay điên cuồng chuyển động, hấp lực so với vừa rồi mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.Bầy cá từ bốn phương tám hướng điên cuồng lao tới, giống như vô số dòng suối, không có bất cứ sự giãy dụa gì mà đầu nhập vào trong chiếc cối xay.Không có huyết nhục tung bay, tất cả đều yên tĩnh giống như một bức tranh vậy.Ở giữa cối xay một hạt châu trong sáng dần được hình thành.Thuỷ tức mênh mông mà tràn ngập sinh cơ giảm xuống với tốc độ kinh người, hạt châu ở trung ương cối xay càng lúc càng sáng, giống như giọt sương vậy.Mắt Tả Mạc dần trắng ra, thần thức của hắn đã tiêu hao gần hết.Tả Mạc khôi phục sự bình tĩnh, động tác đầu tiên là dùng chút sức lực cuối cùng ôm lấy hạt châu kia trực tiếp bỏ vào miệng.Trước mắt hắn toàn màu đen, hắn ngất đi.Thế Giới Tu ChânChương 353 : Khuếch tánConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckVi Thắng gian nan đi tới, mỗi bước đi đều tổn hao rất nhiều tâm thần.Quần áo trên người hắn đã vô cùng rách nát, phủ một màu xám nhạt, thân thể mười phần tiều tụy, chỉ có cặp mắt đen nhanh vẫn lóe sáng sắc bén như ánh kiếm, tựa như có thể xuyên qua màn sát vụ nồng nặc.Đoạn đường mà hắn vừa đi so với hành trình trong kiếm động năm đó, hung hiểm hơn đâu chỉ gấp trăm lần.Nhất là những hồn thú kia có thể hóa hình, hung ác, độc địa, xảo trá.

Bọn chúng như hòa thành một thể vớt sát hồn, lặng yên không chút tiếng động tới gần, lúc nào cũng có thể đánh lén, khó lòng phòng bị.

Hơn nữa các loại ảo thuật mê hoặc tâm chí tầng tầng lớp lớp, nếu không phải Vi Thắng có tâm chí cứng cỏi thì đã sớm trầm mê trong đó rồi.

Bọn chúng đi lại như gió, tốc độ nhanh như sấm sét, xuất thủ tàn nhẫn, chỉ hơi vô ý sẽ lâm vào nguy hiểm.Lần mạo hiểm nhất, hắn gặp phải ba con sát hồn thú.

Khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên là ba con sát hồn thú này không ngờ lại hiểu cách phối hợp.

Trận chiến đó hắn bị thương muời hai chỗ, trong đó vết thương nghiêm trọng nhất sâu tới mức thấy được cả xương sườn.Nếu không phải trong Nạp Hư Giới của hắn mang theo linh đan chữa thương, chỉ sợ lần này phải nằm lại đây.Bât quá, Vi Thắng cuối cũng vẫn là VI Thắng, rời xa môn phái, đi tới một nơi xa lạ nguy hiểm như vậy song hắn ngược lại lại như trút được gánh nặng, mọi gông cùm xiềng xích trong lòng đều bị đánh tan.

Hắn như chú chim nhỏ bay khỏi lồng, thoải mái không nói nên lời, nguy hiểm trước mắt cũng không khiến hắn cảm thấy khó chịu.Dọc đường đi không ngừng bị các loại sát hồn thú tập kích quấy rối, chịu đựng đủ loại ảo thuật mê hoặc tâm chí con người, song những nguy hiểm này đều không khiến hắn nao nhúng mà ngược lại khiến kiếm tâm của hắn càng thêm ngưng luyện thuần túy.Thiên phú tu kiếm của hắn vốn cực kỳ nổi bật, khi trúc cơ đã có dị tượng thiên địa, khiến cho mọi người đều vô cùng mong đợi đối với hắn.

Ngay cả Lâm Khiếm lai lịch thần bí cũng có vài phần kính trọng đối với thiên phú của hắn, có thể thấy nó xuất sắc đến mức nào.Một lần nữa tìm lại kiếm tâm tĩnh lặng, thêm vào sự tôi luyện trong hiểm nguy, hắn như một thanh bảo kiếm xuất trần, dần dần tỏa ra phong mang bức người!Linh lực không còn nhiều nữa.Hắn suy nghĩ trong lòng, ánh mắt hướng tới chỗ sâu trong sát vụ.

Lúc trước hướng hắn đang tới hiện giờ đột nhiên có kiếm ý bùng nổ, điều này lập tức mang tới hy vọng cho hắn.

Hắn có dự cảm mãnh liệt rằng mục tiêu đã cách mình không xa nữa.Nhưng trước mắt, hắn cần dốc hết tất cả tâm tư, nỗ lực khống chế sự tiêu hao linh lực.Hắn phảng phất như thần giữ của keo kiệt nhất, có thể dùng một tia linh lực vậy tuyệt đối không dùng hai tia.

Hắn cũng thử hấp thu linh lực trong Nạp Hư Giới, thử hóa giải tạp chất trong đó, hắn thử tất cả các cách có thể làm được.Ngay cả như vậy hắn vẫn chật vật không thể chịu nổi.Vuốt ve thanh kiếm đen trong tay, hắn lại ngẩng đầu lên, thần sắc kiên định, tiếp tục tiến về phía trước.Hắn tin vào thanh kiếm trong tay.“Sư huynh lại hôn mê rồi à?”

Công Tôn Sai sắc mặt hiếu kỳ nhìn chăm chăm vào Tả Mạc đang hôn mê, hắn giơ ngón tay ra chọc chọc xem sư huynh có hôn mê thật hay không.Chữ “lại” trong miệng Công Tôn Sai khiến vài khuôn mặt khác hơi cau cau lại.“Khụ, chắc là đại nhân đang tu luyện công pháp đặc thù nào đó thôi.”

Tạ Sơn tìm một lý do vô cùng kém cỏi để thoái thác, Tả Mạc tốt xấu gì cũng là ông chủ của hắn, hắn cũng phải giúp che giấu đôi chút.Khóe miệng Thúc Long khẽ cong cong với mức độ gần như không thể thấy được, song hắn nhanh chóng khôi phục vẻ nghiêm túc.Công Tôn Sai lộ vẻ tiếc nuối, miệng lầm bầm nói: “Vốn đang trông cậy hôm nay huynh ấy sẽ giúp ta câu cá…”

“Khụ, đại nhân nghỉ ngơi một lát, có lẽ cũng sắp tỉnh.”

Tạ Sơn đành phải nói.Hắn kiểm tra một lát, trên người đại nhân không có bất cứ vấn đề gì.Thúc Long vốn muốn báo cáo cho Tả Mạc, giờ đành phải đi ra.

Hắn dù sao cũng là thủ lĩnh của Khổ Vệ, ngày nào cũng có một đống việc đang chờ hắn.Doanh trại của Khổ Vệ trước giờ đều được xây dựng độc lập, bên trong doanh trại khí thế ngất trời.Đối với người khác mà nói, huyền sát khí dày đặc ở nơi đây không khác gì độc dược, song đối với họ mà nói lại như thứ thuốc bổ tốt nhất/“Thủ lĩnh, lúc nào đại nhân tới doanh trại?”

A Văn vừa thấy Thúc Long lập tức hai mắt tỏa sáng, ôm mũi mâu đen chạy tới.

Một ít Khổ Vệ khác cũng dồn dập tiến tới.Thúc Long cảm thấy đau đầu nhưng khuôn mặt vẫn không chút biểu tình gì nói: “Đại nhân còn đang tu luyện, đợi đại nhân tu luyện xong ta sẽ lập tức bẩm báo.”

“Rõ.”

Trong giọng điệu của mọi người mang theo đôi chút thất vọng.Khoảng thời gian này, đám Khổ Vệ tiến bộ cực lớn, không ngừng có người hoàn thành Hóa Binh, hiện giờ toàn bộ Vệ Doanh có khoảng phân nửa số người Hóa Binh, sức chiến đấu mạnh mẽ hơn so với trước đây rất nhiều.

Còn một số người kiệt xuất, như A Văn, tiến bộ cực nhanh, thực không khác gì ngồi trên tên lửa.Chỉ một thời gian ngắn ngủi, A Văn đã trở thanh cao thủ thứ hai trong vệ doanh, gần sát Thúc Long.

Hắn vừa hồi tỉnh từ trong nhập định, có chút thu hoạch.

Tâm tính của A Văn đơn thuần, đang rất muốn được đại nhân biểu dương.

Trong doanh trại mọi người đều tiến bộ rất nhiều, ngay cả những hoa nô kia mỗi người cũng đều ngộ ra vài thứ pháp quyết.Thúc Long cũng hi vọng đại nhân có thể tới doanh trại, điều này có thể cổ vũ thêm sĩ khí cho mọi người.Không ngờ đại nhân lại hôn mê.Đành phải để mai tới vậy, Thúc Long nghĩ thầm.Nam Nguyệt xoa trán, đầu ê ẩm đau.

Bị cưỡng chế đuổi khỏi Thập Chỉ Ngục cũng đồng nghĩa với việc thần thức đã bị thương nhẹ.

Song lúc này, nàng hoàn toành không có tâm tình nghĩ về vết thương nhẹ của thần thức.Nàng hiện giờ chỉ muốn biết một chuyện --- đại nhân rốt cuộc có hoàn thành trận chiến phá ngục hay không!Nàng muốn vào Mạc Thủy Minh Không một lần nữa, song lại hơi thiếu lực, trước khi thần thức khôi phục lại như trước nàng không cách nào tiến vào Mạc Thủy Minh Không.Cắn chặt môi, trái tim nàng bỗng co thắt một cách khó hiểu, trong Mạc Thủy Minh Không rốt cuộc ra sao?Thế nhưng nàng chỉ có thể lo lắng suông, đành phải an ủi chính mình, ngày mai, chỉ cần tới mai thôi là mình có thể biết được kết quả.

Cho dù đại nhân có hoàn thành trận chiến phá ngục hay không, ngày mai chuyện này cũng sẽ được truyền ra.

Đến lúc đó kết quả ra sao tất sẽ rõ.Đại nhân vô tình khởi động trận chiến phá ngục vì vậy ngoại trừ ngục thứ nhất và ngục thứ hai những người khác không kịp chạy tới.

Tin tức trước mắt còn chưa kịp khuếch tán, nhưng nàng dám cam đoan, tới ngày mai chuyện này nhất định sẽ làm chấn động toàn bộ yêu giới.Đây là trận chiến phá ngục đó!Nàng bỗng kích động hẳn lên, có thể theo một đại nhân như vậy là vinh hạnh tới mức nào!Ở yêu giới, yêu lợi hại thường sẽ có rất nhiều người đi theo, trong số họ có một số người sẽ trở thành học sinh của vị đại nhân đó, nhưng phần nhiều sẽ có thân phận người đi theo.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là kém một bậc, chỉ điểm của đại sư dù chỉ một chút cũng đủ cho họ được lợi không ít.Huống chi, đại nhân còn đồng ý truyền cho nàng Thiên Nam Tiễn thuật!Nghĩ tới điều này, nàng không kìm lòng nổi nắm chặt tay lại.Nam Nguyệt, nhất định phải nỗ lực, không được để đại nhân thất vọng.Nàng tự khích lệ mình trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ kiên nghị, nàng hiểu trách nhiệm của mình.

Thiên Nam Đằng Thị đã suy tàn, nàng không nghĩ tới việc khôi phục lại vinh quang của Đằng Thị Thiên Nam ngày trước, hy vọng duy nhất của nàng là thông qua nỗ lực của bản thân, khiến các tộc nhân thoát khỏi tình cảnh gian nan trước mắt, ít nhất cũng khiến cho cuộc sống của họ tốt hơn một chút.Nam Nguyệt, ngươi nhất định sẽ làm được!Nàng tự nói với bản thân mình.Đại dương rộng lớn mênh mông, nhìn không thấy cuối.Tại một chỗ trong đại dương mênh mông dòng nước đột nhiên chuyển động mãnh liệt, trong khoảnh khắc, một vòng xoáy kinh khủng với đường kính trên hai trăm dặm thành hình., Vòng xoáy xoay tròn với tốc độ kinh người, lực ly tâm cường đại nhanh chóng kéo vùng trung tâm vòng xoáy sụp xuống.Trung tâm vòng xoáy xuất hiện một con đường sâu không thấy đáy.Trong thông đạo, một nam tử anh tuấn bay ra, hắn có khuôn mặt với đường viền cong nhu hòa, một nụ cười ôn hòa thanh nhã khiến người khác lập tức có hảo cảm, trên trán là một khối lăng tinh trong suốt.“Phá Mạc Thủy Minh Không, còn nuốt mất Thủy Tức Châu của ta.”

Nam tử lắc đầu cười khẽ: “Xem ra lại là một tiểu yêu trẻ tuổi khỏ lường rồi.”

Ngay lúc hắn đang lẩm bẩm, một ánh lửa đột nhiên từ trên trời giáng xuống.“Ha ha!

Tiểu Thiên Thiên, Mạc Thủy Minh Không của ngươi bị phá rồi!”

Trong ngọn lửa lớn cỡ ngọn núi nhỏ hiện ra một khuôn mặt, hắn lúc này đang cười ha hả, đầy vẻ hả hê.Nghe xưng hô của đối phương, trán Thiên Lưu khẽ nhăn lại, nhưng hắn biết nếu dây dưa với tên càn quấy này chẳng khác nào tự làm mất mặt, hắn đành cười nói: “Ba trăm năm rồi, cũng nên phá thôi.”

Khuôn mặt lửa vốn đang cười đầy hả hê lúc này lại không nhịn được tức giận hừ một tiếng: “Hừ!

Ba trăm năm không ngờ lại không có một tên nào đi ra, mấy lão già kia ngày nào cũng chỉ có một khuôn mẫu, dùng được cái rắm.”

Thiên Lưu vội vàng khuyên nhủ: “Không thể nói như vậy được, tuy rằng không có cao thủ nhưng phương pháp của bọn họ khi bồi dưỡng yêu cấp trung vẫn có hiệu quả rõ ràng mà.”

Người mặt lửa tính tình cực kỳ nóng nảy, chửi ầm: “Hiệu quả cái rắm!

Không có cao thủ nào đến lúc đó muốn chống đỡ cũng chẳng được.”

“Bọn họ cũng có chỗ khó.”

Thiên Lưu thở dài một tiếng: “Nghe nói mấy trăm năm nay có vài phủ yêu thuật xuất ra phôi thai không tồi, bọn họ cũng tính tìm ra một con đường.”

Người mặt lửa đã nguôi cơn tức nhưng vẫn gào lên: “Chậm rồi, chúng ta đã khai chiến với tu giả rồi, nếu sớm vài năm còn đỡ.”

Thiên Lưu cười nói: “Bọn họ vượt qua trận đại chiến lần này cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Không có thực chiến tôi luyện bọn họ nếu muốn tiến thêm một tầng đã khó lại càng thêm khó.”

“Dù thế nào ngươi chả tìm ra đạo lý!”

Người mặt lửa hiển nhiên không đủ kiên nhẫn để tiếp tục dây ở vấn đề này, bèn đổi đề tài: “Thế nào, lẽ nào ngươi không muốn biết đệ nhất nhục mới sẽ thành dạng gì à?”

Thiên Lưu nhấp nháy con mắt: “HÌnh thành đệ nhất ngục mới còn cần thời gian một ngày.”

Thân hình bằng lửa của người kia hơi ngưng lại, chết tiệt, lại quên mất việc này, hắn vội vàng cười ha hả: “Ngươi nói xem, tên tiểu tử này có lai lịch gì?”

“Ngươi bảo ta đoán làm sao?

Ngày mai xem mới biết được.”

“Ha ha, ta sốt ruột lắm rồi.”

Mạc Thủy Minh Không bị người ta phá rồi.Tin tức như mọc cánh nhanh chóng truyền khắp mỗi đại yêu giới, lập tức tạo nên sóng to gió lớn.

Lúc này yêu quân ở tiền tuyến đang thế như trẻ tre, tin tức này cổ vũ sĩ khí cực lớn.

Yêu ở các giới đều cảm thấy phấn chấn.Một thời đại mới sắp tới rồi sao?Trận chiến phá ngục ba trăm năm rồi chưa từng khởi động hôm nay lại một lần nữa tiến vào tầm mắt mọi người, một số ít yêu cao tuổi thậm chí kích động bắt đầu nhớ lại thời phồn vinh hưng thịnh của yêu tộc trước khi đại chiến nghìn năm trước.Bất quá, tên lai lịch thần bí này đến giờ còn không ai biết được lai lịch của hắn.Các loại yêu thuật được ghi lại không ngừng hiện lên.

Song rất nhanh chóng mọi người đều phát hiện tất cả yêu thuật được ghi lại đều không có phần cuối, không có đoạn quan trọng then chốt nhất.Suy đoán, thảo luận xuất hiện ở mọi ngóc ngách khắp yêu giới, mỗi vị yêu đều đang chờ đợi, chờ ngày thứ hai tới, chờ đệ nhất ngục mới thành hình!

Mỗi vị yêu đều nóng lòng muốn biết.Đệ nhất ngục mới sẽ ra sao?Chương 354 : Hoang Thú Kì Bàn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnCộp cộp cộp.Một loạt tiếng gõ cửa khiến Nam Nguyệt giật mình tỉnh lại, hôm qua thực sự quá mệt mỏi, ngủ cực sâu.

Nàng mở hai mắt nhập nhèm ra, mở cửa phòng, khi nàng thấy rõ những người ngoài cửa, cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói.Gõ cửa là Xích, khuôn mặt hắn nở một nụ cười đầy vẻ nhiệt tình.

Phía sau hắn chi chít người với người, trong đó có rất nhiều người Nam Nguyệt thấy rất quen mắt.

Tới khi thấy phủ trưởng của phủ yêu thuật Tử Liên, nàng không khỏi ngẩn người ra.“Nam Nguyệt, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi chứ?”

Giọng điệu của Xích đầy vẻ ôn hòa và quan tâm, không thấy được nửa điểm nghiêm túc ngày thường, như đổi một người khác vậy.“À, không, không đâu.”

Nam Nguyệt vô thức lắc đầu.Nàng rốt cuộc cũng nhớ ra những người cao tuổi quen quen kia là ai, là các trưởng lão của phù yêu thuật!Hai, ba...

Mười hai!Da đầu Nam Nguyệt như muốn phát nổ, toàn bộ trưởng lão của hội trưởng lão thuộc phủ yêu thuật Tử Liên đều đứng ở cửa nhà nàng!

Những trưởng lão này ngày thường cao cao tại thượng, thần sắc hờ hững, lúc này ai nấy đều tươi cười, thần thái hòa ái.

Toàn bộ giai cấp cao tầng của phủ yêu thuật Tử Liên đột nhiên xếp hàng ở đó, không thiếu một ai.Thấy Nam Nguyệt sững sờ đứng đó, Xích lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, bèn cười nói: “Thế nào?

Không mời chúng ta vào ngồi được sao?”

“A a a!”

Nam Nguyệt lúc này mới phản ứng lại như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng nhường cửa vào: “Mời vào, mời vào!”

Đoàn người nối đuôi nhau đi vào.Phủ trưởng liếc mắt quan sát gian phòng chỉ có bốn bức tường, mỉm cười nói: “Học viên Nam Nguyệt thật giản dị!

Không hổ là tấm gương cho những học viên khác trong phủ chúng ta, tinh thần này rất đáng cho những học viên khác học tập theo.”

Nam Nguyệt đổ mồ hôi, nàng chẳng phải giản dị gì cả đơn giản chỉ là nghèo mà thôi.

Trong lúc nhất thời nàng cũng chẳng biết nên tiếp lời ra sao, đành ấp a ấp úng.“Nhưng” giọng điệu phủ trưởng lại chuyển, hăng hái nói: “Là tổng học trưởng của phủ yêu thuật Tử Liên, học viên Nam Nguyệt còn cần phải gánh vác những trọng trách càng nặng nề!

Nơi đây thật quá xa, rất không thuận tiện, a, vừa hay ở vườn Tử Liên trong phủ còn một Minh Thần cư trống, Nam Nguyệt học viên dời qua đó cũng thuận tiện hơn nhiều.”

Ánh mắt Xích lộ vẻ ao ước, Minh Thần cư là nơi ở cao cấp nhất của phủ yêu thuật Tử Liên, tổng cộng chỉ có ba cái, phủ trưởng không ngờ lại trực tiếp lấy một chỗ ra cho Nam Nguyệt.

Điểm quý giá nhất của Minh Thần cư là ở đó có ao Minh Thần, nó có thể tăng tốc độ tu luyện thần thức.

Giá thành chế tạo ao Minh Thần rất cao, hơn nữa chỉ có thể xây dựng trên địa hình đặc thù.Sau đó các trưởng lão luân phiên tiến lên khuyến khích nồng nhiệt, vô cùng thân thiết.Toàn bộ quá trình Nam Nguyệt tựa như nằm mộng, ấp a ấp úng không biết làm sao.

Mãi tới khu đám người phủ trưởng rời khỏi được nửa ngày nàng mới dần dần khôi phục tinh thần.Tổng học trưởng?

Mình trở thành tổng học trưởng sao?

Còn đem một Minh Thần cư cấp cho mình dùng?Lẽ nào mình vẫn đang mơ?Nhưng khi tỉnh táo lại từ cơn kích động ban đầu, nàng nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận lại điểm then chốt trong đó.

Thái độ của phủ trưởng và các trưởng lão là vì sao cũng không khó đoán.Bọn họ đều là vì đại nhân!Tuy rằng hôm nay bọn họ không nhắc tới đại nhân dù chỉ một câu nhưng Nam Nguyệt khẳng định trăm phần trăm, bọn họ tới là vì đại nhân!Không được, nhất định phải bẩm báo lại việc này lên đại nhân!Nàng đột nhiên nhớ lại, hôm nay là ngày mà đệ nhất ngục mới thành hình.Nghĩ tới điều này, nàng lập tức kích động hẳn lên, kiểm tra lại thần thức, tuy rằng tổn thương còn chưa khỏi hẳn nhưng vẫn có thể tiến vào đệ nhất ngục rồi.

Nàng lập tức ngồi vào chỗ của mình, trực tiếp tiến vào đệ nhất ngục.“Ai da, mẹ ơi!”

Tả Mạc kêu thảm, đau đến bán sống bán chết.Thần thức đã lâu rồi không bị thương, cơn đau lâu rồi không xuất hiện lại trở lại, cảm giác đau đớn tựa hồ lại càng thêm mãnh liệt.“Đó là kết quả của việc cậy mạnh đấy.”

Bồ yêu không âm không dương trào phúng một câu.“Ái da…

Ái da, rốt cuộc là tên nào ám toán ta?

Không được, thiệt thòi này không thể ăn không được, nhất định phải trả lại!”

Tả Mạc dù trong cơn đau vẫn trừng mắt lộ vẻ có thù tất báo.“Ngươi không phải đối thủ.”

Bồ yêu chẳng chút lưu tình nói.“Còn chưa đánh, làm sao biết được?

Mau nói cho ta!”

Tả Mạc ra đằng đằng sát khí vẻ quyết không bỏ ý đồ."

Không Minh Thiên Lưu."

"Không Minh Thiên Lưu?

Nó là thứ gì?"

Tả Mạc hiếu kỳ hỏi.“Không phải thứ gì, một tiểu yêu hơn ba trăm năm mà thôi.”

“Hừ, chẳng qua một tiểu yêu hơn ba trăm năm.”

Tả Mạc lộ vẻ không cho là đúng, rồi lập tức thấp giọng nói thầm: “Lão yêu nghìn năm như ngươi ta còn chẳng cảm thấy sao, mới ba trăm năm…”

Gân xanh trên trán Bồ yêu giật giật, hắn cố kiếm chế nói tiếp: “Hắn lĩnh ngộ Thủy Tức.”

“Thủy Tức?”

Tả MẠc lập tức phấn chấn lại, vô cùng kiêu ngạo nói: “Cái Thủy Tức kia hả?

Còn không phải bị Cấp Cổ Hoang Tế thuật của ta diệt sao!”

Cấp Cổ Hoang Tế thuật của ngươi…Gân xanh trên trán Bồ yêu lại giật giật, hắn cố gắng nhịn lại, giả bộ bình tĩnh nói: “Đó là dấu ấn hắn lưu lại từ ba trăm năm trước.”

“Dấu ấn lưu lại từ ba trăm năm trước!”

Tả Mạc giật nảy mình: “Vậy chẳng phải nói ba trăm năm trước hắn đã lợi hại như vậy rồi sao?”

"Không sai."

Vẻ mặt Tả Mạc thay đổi vài lượt, ngượng ngùng nói: “Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý, không có việc gì lại đánh đánh giết giết nhiều là không tốt!”

Không buồn nhìn ánh mắt kinh bỉ của Bồ yêu, hắn hiếu kỳ hỏi lại: “Dấu ấn của hắn đối phó với ta làm gì?

Ta đâu có trêu chọc gì hắn.”

“Thấy ngươi không vừa mắt.”

Câu trả lời của Bồ yêu khiến biểu tình của Tả Mạc càng thêm ngượng ngùng: “Xem ra, Thập Chỉ Ngục quả nhiên là một nơi nguy hiểm, không được, những nơi như vậy nên ít đi.”

Bồ yêu vừa nghe vậy trong lòng thầm nghĩ, không ổn, nếu sau này Tả Mạc sợ hãi, sống chết gì cũng không chịu vào Thập Chỉ Ngục, vậy phiền toái lớn rồi.

Hắn cũng đã rất quen thuộc với tính cách của Tả Mạc, tên này cưỡng ép không được, phải dụ dỗ.

Nếu có đủ lợi ích, tên này sẽ tự mình gào thét xông pha.“Nguy hiểm cũng có đôi chút, nhưng mà ích lợi cũng không ít.”

Sắc mặt Bồ yêu lạnh nhạt, ra vẻ luận việc: “Ngươi diệt dấu ấn của hắn, nuốt Thủy Tức châu của hắn, không có cảm giác gì à?”

Được câu nói này của Bồ yêu gợi ý, Tả Mạc lúc này mới nhớ lại hạt châu mình nuốt trước khi hôn mê, vội vàng kiểm tra lại.

Vừa kiểm tra hắn lập tức phát hiện thủy tức châu.Trong thức hải của hắn, một giọt truơng trong suốt lơ lửng giữa không trung.

Thức hải vốn đầy những ngọn lửa quay cuồng giờ nhiều thêm vài phần hơi nước hoạt bát.

Hơi nước nhàn nhạt theo giọt sương tản ra, hơi nước lướt qua, thần thức vốn thụ thương phảng phất như đất đai khô cằn được tưới nước, một lần nữa tỏa ra sinh cơ.

Tả Mạc chỉ cảm thấy thoải mái không nói nên lời.Đồ tốt!Trong lòng hơi động, giọt sương liền bay tới trước mặt hắn, hơi nước ôn thuận phả vào mặt.“Thủy Tức châu có thể chữa thương?”

Vì muốn Tả Mạc hiểu giá trị của Thủy Tức châu, Bồ yêu tất nhiên nói không dứt lời: “Không riêng gì chữa thương, sau khi có nó ngươi lĩnh ngộ thủy tức sẽ càng thêm dễ dàng.

Mà một khi ngươi lĩnh ngộ được thủy tức nó sẽ dung nhập vào trong thủy tức mà ngươi lĩnh ngộ.

Tuyệt đại bộ phận thủy yêu thuật, pháp quyết hành thủy, ngươi thi triển sẽ càng thêm dễ dàng, uy lực cũng càng lớn.”

“Lợi hại như vậy sao?”

Tả Mạc cảm thấy phấn chấn.

Hắn hiểu rõ giá trị trong đó, có viên Thủy Tức châu này cũng đồng nghĩa với việc hắn có thể chất thân thủy, nó sẽ đề cao yêu thuật hoặc pháp quyết cùng loại.Pháp quyết hành thủy anh đây cũng biết!

Hắn đắc ý thi triển Tiểu Vân Vũ Quyết, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện mây lớn cỡ bàn tay.Ồ, hắn lập tức phát hiện đám mây TIểu Vân Vũ Quyết lần này có điểm khác trước đây.Đám mây dường như có sinh mệnh, mưa bụi buông xuống ẩn chứa sinh cơ nồng đậm, vừa rơi vào lòng bàn tay hắn đã thấm vào làn da, biến mất không thấy đâu.

Tả Mạc chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.Tiểu Vân Vũ Quyết tầng thứ sáu!Tả Mạc trợn trừng đôi mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng, chỉ nhiều thêm một viên Thủy Tức châu vậy mà Tiểu Vân Vũ quyết của mình lại trực tiếp nhảy lên tầng thứ sáu!Tiểu Vân Vũ Quyết tầng thứ sáu tác dụng rất lớn!Trong lòng Tả Mạc mừng như điên.Bảo bối!

Bảo bối tốt!“Cái này làm sao được tính là bảo bối?”

Như đọc đuợc ý nghĩ của Tả Mạc, khóe miệng Bồ yêu khẽ lộ một chút tiếu ý không thể thấy, tiếp tục kích thích hắn: “Thủy Tức chẳng qua chỉ là trận chiến phá ngục ở đệ nhất ngục.

Thập Chỉ Ngục mỗi một tầng đều có đồ tốt, những thứ sau mới gọi là bảo bối.”

“Mỗi ngục đều có?”

Hai mắt Tả Mạc tỏa sáng.“Sao nào?

Ngươi có hứng thú?”

Bồ yêu giả vờ lạnh nhạt liếc mắt sang Tả Mạc.“Có hứng thú!

Quá có hứng thú ấy chứ!”

Tả Mạc gật đầu liên tục, hai tay xoa xoa nóng bỏng vô cùng: “Bồ yêu, chúng ta lấy hết chúng đi!

Nhiều bảo bối như vậy không thể lãng phí đuợc!”

“Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.”

Bồ yêu từ chối cho ý kiến: “Những trận chiến phá ngục phía sau còn lợi hại hơn so với cái này.”

Trong mắt Tả Mạc vô số tinh thạch bay vòng vòng, hắn chảy nước miếng cười khúc khích: “Không sao, chúng ta cứ từ từ, từ từ mài chết chúng!”

Thủy Tức châu quả nhiên vô cùng thần kỳ, không bao lâu sau thương tổn thần thức của Tả Mạc đã khỏi hắn, khiến hắn tán thưởng không thôi, cũng khiến hắn càng thêm thèm thuồng đối với những bảo bối ở các ngục sau.“Đi thôi, ngươi còn chưa đặt tên cho ngục chiến trường.”

Bồ yêu không buồn giải thích lại một lần nữa kéo Tả Mạc vào Mạc Thủy Minh Không.Tả Mạc nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, miệng há hốc, khuôn mặt dại ra.Toàn bộ sông suối ngang dọc đan xen nhau đều đã biến mất không thấy, đá sỏi dưới chân cũng chẳng còn, thay vào đó là từng khối ô vuông màu sắc khác nhau, nhìn không thấy điểm cuối, tựa như một bàn cờ khổng lồ/“Có chuyện gì vậy.”

“Chẳng có gì ghê gớm.”

Bồ yêu cố nén sự kinh ngạc trong lòng, ngữ khí bình thường nói: “Ngươi phá đệ nhất ngục mà người trước thiết lập, đệ nhất ngục sẽ lập lại một lần nữa.”

“À, ra là vậy.”

Tả Mạc vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.Hắn tùy ý bước về phía trước một bước, bước vào trong một khối vuông màu xanh lục.

Không có bất cứ biến hóa gì, hắn lại bước về phía trước, bước vào một khối rộng khác, cũng lại chẳng có gì biến hóa.Chỉ là thay đổi hình dáng.Sự kinh ngạc trong lòng Tả Mạc cũng biến mất, hắn cảm thấy mất mặt, thần sắc khôi phục tự nhiên.Bỗng dưng, cảnh tượng trước mắt hắn lại biến đổi.Hắn dường như bay lên tới nơi rất cao, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy một bàn cờ khổng lồ, những khối vuông chằng chịt tạo thành một hình dạng kỳ quái.

Đồ án này Tả Mạc thấy có phần quen mắt, hắn nhanh chóng nhận ra nó là cái gì, hoang thú, nó là hoang thú!“Đặt tên đi.”

Giọng nói lạnh nhạt của Bồ yêu vang lên bên tai Tả Mạc.“Hoang Thú Kì Bàn.”

Trong lòng Tả Mạc hơi động, thốt lên.̀m ầm ầm!m thanh như sấm nổ, hoang thú trong bàn cờ như đột nhiên sống lại, một luồng khói màu xám từ trong bàn cờ bốc lên, trong chớp mắt đã biến ảo thành hoang thú.Con ngươi lớn cỡ đèn lồng lóe lên ánh đỏ hung tợn, khí thế thê lương bễ nghế, thân thể hư huyễn quay cuồng.Nó liếc mắt nhìn Tả Mạc rồi đột nhiên chui vào trong bàn cờ.Bàn cờ dưới chân lại một lần nữa khôi phục nguyên dạng.Trong đầu đám ngươi đang kích động tiến vào đệ nhất ngục đồng thời hiện lên bốn chữ -- Hoang Thú Kì Bàn!Chương 355 : Ra giá .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnHoang thú kì bàn!Nam Nguyệt nhịn không được lặp lại một lần nữa.

Dưới chân là những khối vuông có màu sắc khác nhau kéo dài đến tận chân trời, tưởng chừng như vô hạn.Thỉnh thoảng lại có quang mang hiện lên, mỗi yêu khi tiến nhập hoang thú kì bàn trên mặt đều tràn ngập kích động.

Trước mắt không có gì che chắn, trên bình nguyên rộng lớn, những yêu ở phía xa xa kia trong mắt nàng chỉ là những điểm đen nhỏ.Những ô vuông màu sắc quái dị dưới chân nhắc nhở bọn họ đây là một địa phương tràn ngập quái dị.Một số gia hoả còn hoài nghi cuộc chiến phá ngục lúc này thấy được thay đổi của ngục thứ nhất, tất cả hoài nghi đó đều tan biến thành mây khói.

Bọn họ há hốc miệng, ngơ ngác nhìn bàn cơ dài vô tận vượt quá sức tưởng tượng của họ.Nam Nguyệt từ từ tỉnh lại, nàng thở dài một hơi, trong lòng tràn ngập hiếu kì, hoang thú kì bàn của đại nhân có gì độc đáo không?Nàng đang định thử bỗng nhiên phía sau xuất hiện một âm thanh lạnh lẽo.“Xin hỏi, các hạ có phải là Nam Nguyệt?”

Nam Nguyệt quay đầu nhìn lại chỉ thấy một thanh niên hơi gầy nhưng tuấn dật mỉm cười đứng đó, hắn hơi khom người: “Tại hạ là Lãnh Sơn, xuất thân từ Tây Sơn Lãnh Thị.”

“Tây Sơn Lãnh Thị?”

Nam Nguyệt hơi mờ mịt, thời kì huy hoàng của Đằng Thị Thiên Nam đã trôi qua, Nam Nguyệt lâu nay vẫn đứng bên bờ vực sinh tồn, nàng có thời gian để quan tâm tới những phú hào kia sao?Lãnh Sơn phản ứng cực nhanh, vừa thấy được biểu tình trên mặt Nam Nguyệt liền biết được xuất thân của đối phương thập phần phổ thông, trong lòng không khỏi mừng thầm.

Hôm qua khi hắn truyền tin về cho tộc khiến gia tộc vô cùng coi trọng, không tiếc vận dụng toàn bộ lực lượng điều tra lai lịch của vị yêu thần bí kia.Tuy rằng lai lịch của người phá ngục vẫn là một bí ẩn nhưng bọn họ đã tìm được được một số đầu mối, như Nam Nguyệt chẳng hạn.Sự việc dừng ở đây vốn không còn chuyện của Lãnh Sơn nữa, những việc còn lại hắn chưa đủ tư cách.

Nào biết được hắn thật sự rất may mắn, vừa tiến vào hoang thú kì bàn trùng hợp gặp phải Nam Nguyệt.Cơ hội tốt như thế đối với kẻ thông minh như Lãnh Sơn làm sao có thể bỏ qua được?Chỉ tiếc, vận may không chỉ đến với mỗi hắn, có thực lực điều tra ra Nam Nguyệt không chỉ có mỗi Lãnh Thị.“Đây có phải là Nam Nguyệt tiểu thư không?”

Một nữ tử thân mặc bạch y không nhiễm chút bụi trần nào, lễ phép hướng Nam Nguyệt hành lễ: “Tại hạ là Bạch Nhu Liên.”

“Ha ha!

Các ngươi thật là xảo trá a!”

Một nam tử thân cao chừng ba trượng khôi ngô không biết từ nơi nào đi ra, thập phần lễ phép hướng Nam Nguyệt thi lễ: “Xin chào Nam Nguyệt tiểu thư, ta là Thương Trạch.”

Sắc mặt của Lãnh Sơn và Bạch Nhu Liên trở nên không tốt, nhưng mọi người đều là thế gia đệ tử, vẫn phải có chút ý đồ riêng.

Tuy rằng trong lòng phòng bị nhưng trên mặt đã khôi phục nụ cười, giống như là bạn tốt lâu ngày mới gặp.Nam Nguyệt không phải kẻ ngốc, vừa nhìn thấy mọi chuyện trong lòng đại khái hiểu ra, không khỏi âm thầm kêu khổ.Đúng lúc này, một âm thanh giống như tiếng trời vang lên bên tai Nam Nguyệt: “Nam Nguyệt!”

Tả Mạc tìm được vị trí của Nam Nguyệt liền chạy tới, trên danh nghĩa Nam Nguyệt là người đi theo hắn, cũng có thể coi như người một nhà.

Đối với người một nhà, Tả Mạc luôn luôn chiếu cố.

Hơn nữa trong khoảng thời gian ở chung, Tả Mạc nhận thấy tính tình của Nam Nguyệt tương đối tốt, lại khắc khổ, đáng để bồi dưỡng.Nam Nguyệt vừa nhìn thấy Tả Mạc liền giống như thấy cứu tinh: “Đại nhân!”

Ánh mắt ba người kia đều tập trung lên người Tả Mạc.

Tuy rằng bọn họ đã dùng yêu thuật ghi lại thân ảnh của Tả Mạc nhưng có thể tận mắt nhìn thấy vẫn bị chấn động bởi tuổi tác của Tả Mạc.“Đại nhân!”

Ba người lúc này vô cùng thành kính hành lễ với Tả Mạc.

Sự thành kính trên mặt bọn họ không phải là do lễ nghi mà xuất phát từ trong tâm.

Bọn họ đều có gia thế lâu đời, được tiếp thu bồi dưỡng tốt nhất, thực lực của bọn họ vượt lên trên bạn cùng lứa rất nhiều, nhưng tất cả những thứ này đều không thể cùng vị đại nhân trẻ tuổi trước mắt đánh đồng.Trước mặt một thiên tài có thể lưu lại bút tích của mình trong lịch sử yêu giới thì bọn họ có tư cách gì để ngạo mạn chứ?“Ồ?”

Tả Mạc sửng sốt, ba tên gia hoả không quen biết này sao lại gọi mình là đại nhân chứ?Đầu óc có vấn đề sao?Hắn tràn ngập hồ nghi nhìn về phía Nam Nguyệt, chỉ chỉ ba người: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Đại nhân, ta cũng không biết.”

Nam Nguyệt vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nói.Tả Mạc quay sang: “Ai có thể nói cho ta biết, có chuyện gì xảy ra không?”

Làm lão đại một phương với thủ hạ toàn cao thủ, lâu dần tạo thành một cỗ khí thế, một khi hắn trở nên nghiêm túc nhất thời ba người ba người đều cảm thấy rùng mình.

Ba người đều là hạng người khôn khéo, chỉ một câu ba người đã có được rất nhiều tin tức.Ngay từ đầu Lãnh Sơn cho rằng Tả Mạc xuất thân từ một gia tộc không nổi danh lúc này lập tức phủ định suy đoán.“Vãn bối là Bạch Nhu Liên, trịnh trọng đại biểu cho Bạch gia chúc mừng đại nhân phá ngục thành công.”

Bạch Nhu Liên là người đầu tiên mở miệng, giọng nói đầy cung kinh, thanh âm thoải mái, nghe thật thoải mái: “Bạch gia đặc biệt vì tiền bối chuẩn bị một ít lễ vật, của ít lòng nhiều, mong đại nhân vui lòng nhận cho.”

Lãnh Sơn và Thương Trạch trong lòng đều kêu khổ, tự nhiên lại bị kẻ phá bĩnh này đoạt trước, nhất thời bọn họ giống như ăn phải một con ruồi, khó chịu không nói nên lời.

Nhưng hai người phản ứng cũng không chậm, vội vàng mở miệng.“Lãnh gia…”

“Thương Trạch bộ tộc…”

Tả Mạc nghe xong đại khí hiểu được chuyện gì xảy ra, vung tay cắt ngang câu nói của hai người: “Được rồi, nói đi, chuyện gì, từng người nói một.”

Nói xong, hắn chỉ vào Bạch Nhu Liên: “Ngươi nói đầu tiên.”

Trong lòng Bạch Nhu Liên âm thầm đắc ý, nhưng không dám vênh váo, cung kính nói: “Bạch gia khẩn cầu đại nhân gia nhập Xuyên Trữ Yêu Thuật phủ, toàn bộ trên dưới đều thành tâm!

Bạch gia nguyện ý hàng năm tặng cho đại nhân sáu trăm vạn, xin biếu đại nhân một bộ Tâm Thần cư.

Tất cả chi phí của đại nhân Bạch gia xin chi trả.

Tất cả yêu thuật của Xuyên Trữ Yêu Thuật phủ đại nhân đều có thể tuỳ ý tu luyện.”

Nam Nguyệt há hốc mồm, trời ạ, hàng năm sáu trăm vạn!

Dù nàng tốt nghiệp Tử Liên Yêu Thuật phủ rồi đi làm, một tháng thu nhập tuyệt đối không vượt quá một ngàn.

Nhưng quý trọng hơn đó là bộ Tâm Thần cư, so với Minh Thần cư mà sáng nay phủ trưởng cấp cho nàng thì Tâm Thần cư sang quý hơn nhiều.

Một bộ Tâm Thần cư trên thị trường có giá ít nhất là một ngàn vạn.Thực sự là đại thủ bút a!

Nam Nguyệt thần sắc dại đi.Trong lòng Tả Mạc như nở hoa.

Ha ha, thật nhiều tinh thạch!

Ồ, không đúng, yêu giới không dùng tinh thạch, nhưng Tả Mạc biết rõ đây khẳng định không phải là giá tồi, chỉ cần nhìn biểu tình của Nam Nguyệt thì biết.Nhưng, Tả Mạc là loại người gì chứ , đối với việc trả giá hắn là kẻ trời sinh có trực giác nhạy bén, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến phong phú khiến hắn nhận ra ba tiểu hài tử này chẳng khác gì ba con sơn dương ngon tuyệt.Soạt soạt…m thanh mài đao vang lên liên tiếp trong lòng Tả Mạc, liên miên không dứt, nhưng trên mặt hắn lại biểu hiện ra vẻ từ chối, như kẻ không màng danh lợi.Hắn chỉ vào Thương Trạch nói: “Ngươi tiếp tục.”

Tinh thần Thương Trạch rung lên: “Đại nhân, tệ tộc nguyện ý hàng năm cung phụng cho đại nhân tám trăm vạn, Tâm Thần cư tệ tộc không có nhưng tệ tộc nguyện ý hàng năm cấp cho đại nhân ba đạo hoàng kim hồn.”

Sắc mặt Bạch Nhu Liên nhất thời vô cùng kém, nàng không bởi vì tám trăm vạn cung phụng Thương Trạch đưa ra mà cảm thấy giật mình, nàng giật mình chính bởi hoàng kim hồn!Nghe đồn Thương tộc có được một gốc hoàng kim thụ, bây giờ xem ra điều đó đúng là sự thật!Sắc mặt Lãnh Sơn vàng như đất, chút hy vọng sau cùng đã tan biến.

Không nói đến hắn bên trong tộc không được trao quyền, mà có được trao quyền hắn cũng tin tưởng, trong tộc tuyệt đối không thể đưa ra cái giá cao hơn thế.Không riêng gì Lãnh Thị mà kể cả là Bạch gia.

Khi nhìn thấy mặt Bạch Nhu Liên tái mét lại, Lãnh Sơn vốn đang khó chịu chợt cảm thấy trong lòng thư thái hơn chút ít.Tuy rằng không biết hoàng kim hồn là đồ vật gì nhưng trực giác nói cho Tả Mạc biết đồ vật này cực kì hiếm, là thứ tốt.“Hoàng kim hồn!”

Trong giọng nói của Bồ yêu mang theo vài phần run rẩy: “Ta muốn nó!”

Tả Mạc không có lập tức đáp ứng, chỉ hướng Thương Trạch gật đầu, ngay sau đó ánh mắt chuyển về hướng Lãnh Sơn.Lãnh Sơn thành thật nói: “Đại nhân, chúng ta không thể đưa ra giá cao hơn Thương Trạch huynh được.”

Kết quả không ngoài dự liệu của Tả Mạc, thứ mà ngay cả Bồ yêu cũng động tâm nhất định là thứ tốt, hắn đoán rằng Lãnh Sơn không thể đưa ra giá cao hơn nhưng mà muốn an toàn nên hắn vẫn đưa ra câu hỏi.“Tốt.”

Tả Mạc nhìn Thương Trạch nói: “Ngươi theo ta, Nam Nguyệt cũng cùng đi.”

Thương Trạch mừng rỡ vội vàng đi lại.Lúc này sắc mặt tái mét của Bạch Nhu Liên đã biến mất, Lãnh Sơn không còn hứng thú đi dạo hoang thú kì bàn nữa, hắn phải quay về bẩm báo mọi chuyện.Bốn phía không có ai, Tả Mạc đặt mông ngồi xuống, tiếp theo nhìn hai người nói: “Ngồi đi.”

Thương Trạch cung kính ngồi xuống, Nam Nguyệt ngồi bên cạnh Tả Mạc.Vừa lúc nãy, Bồ yêu đã giới thiệu rất nhanh qua hoàn kim hồn cho Tả Mạc biết.

Hoàng kim hồn sinh ra bởi hoàng kim thụ, cực kì quý hiếm, Bồ yêu tưởng rằng hoang kim thụ đã bị diệt sạch.

Hoàng kim hồn giúp nhanh chóng tăng trưởng thần thức, mà điểm quý giá nhất có nó là có thể giúp thần hồn kiên cố dẻo dai, lệnh thần hồn càng trở nên tinh thuần.Yêu tu luyện chính là thần thức, thần thức có cường đại mới có thể quyết định thực lực bản thân.

Nhưng thần thức cường đại cũng không thể khiến bản thân nó trở nên tinh thuần.

Thần thức càng thuần tuý càng thêm ổn định, thức hải càng thêm vững chắc.

Mà thần thức không thuần tuý thì nó sẽ biến thành tai hoạ ngầm, tu luyện đến mức tinh thâm nguy hiểm của nó sẽ càng bộc lộ rõ ra.Hoàng kim hồn là bảo vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, hơn nữa đối với kẻ thần hồn bị thụ thương như Bồ yêu mà nói thì hoàng kim hồn đối với hắn chính là thuốc tiên!Cho nên khi hắn nghe thấy ba chữ hoàng kim hồn nhất thời không kiềm chế được.Tả Mạc lại quan tâm đến vấn đề khác, địa phương duy nhất hắn có thể gặp gỡ với bọn họ chỉ có thể tại hoang thú kì bàn.

Đừng nói bây giờ hắn bị vây khốn tại cổ chiến trường kể cả khi hắn ly khai cổ chiến trường, hắn cũng không có khả năng đến yêu giới.Hoàng kim hồn phải giống như Thuỷ Tức châu, có thể mang vào Thập Chỉ Ngục mới được Tả Mạc coi trọng.Bản thân không có vấn đề gì nhưng hắn không biết Thương Trạch có thể tiếp nhận điều kiện của mình hay không.

Hoàng kim hồn là đồ tốt, đối phương sẽ không dễ dàng tặng cho mình đâu.Vì vậy hắn đem vấn đề của bản thân nói ra.Quả nhiên, nghe thấy Tả Mạc không có khả năng rời đến nơi Thương tộc đang cư trú thì sắc mặt Thương Trạch trở nên không tốt lắm.

Nói thật, Thương Trạch đưa ra bảng giá kia đã là mức giá cao nhất rồi.Tả Mạc cho dù có trọng định hoang thú kì bàn nhưng đây cũng chỉ là ngục thứ nhất.Nói cách khác, Tả Mạc bây giờ chỉ biểu hiện ra tiềm lực kinh người chứ không phải thực lực cường hãn.

Tiềm lực có kinh người như thế nào vẫn chỉ là tiềm lực, nó mang tính không xác định, độ an toàn không cao.Thương Trạch trầm ngâm một lúc lâu, Tả Mạc thầm kêu không ổn.Chết tiệt, mất một chỗ tốt như vậy, đúng là muốn khóc cũng không được!Ngay lúc Tả Mạc đang vô cùng đau đầu đột nhiên Bồ yêu mở miệng.Chương 356 : Biến hóa mới .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư Viện“Ngươi hỏi hắn xem tu luyện Thương Ngân thuật tới cảnh giới gì rồi?”

Bồ yêu vừa mở miệng lập tức khiến Tả Mạc phát giacs tâm tình hắn đang nôn nóng.

Ở chung với Bồ yêu một thời gian dài, một số tập tính của hắn Tả Mạc cũng từ từ hiểu được.

Lúc bình thường Bồ yêu luôn giữ thái độ cười nhạt đối với tuyệt đại đa số sự tình, nhưng khi gặp chuyện có thể giúp hắn rất nhiều, hắn sẽ không hề che dấu khao khát cấp thiết của mình.Từ phương diện này mà nói, Bồ yêu cũng khá trực tiếp.

đương nhiên tuyệt đại đa số thời gian cái trực tiếp của hắn thường khiến người ta không dễ dàng tiếp thu.Ví dụ như hiện tại hắn không hề che dấu khao khát đối với Hoàng Kim hồn, lại ví dụ như nếu Tả Mạc không giúp hắn lấy được Hoàng Kim hồn, vậy cứ chờ xem, vô số trò hay đang chờ hắn ở phía sau.Uy hiếp của BỒ yêu luôn trực tiếp tới mức trần trụi.Tả Mạc hiểu rõ điểm này, hắn ho nhẹ một tiếng, làm bộ làm tịch hỏi: “Thương Ngân thuật của ngươi tu luyện tới mức nào rồi?”

Thương Trạch kinh hãi, Thương Ngân thuật, không ngờ đối phương lại biết Thương Ngân Thuật?

Sự kinh hãi của Thương Trạch bị Nam Nguyệt đứng bên nhận thấy, nàng thầm nghĩ trong lòng, lẽ nào lại là một loại yêu thuật như Thiên Nam tiễn thuật?Đại nhân thật quá thần bí!Thương Trạch nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, muốn nhìn ra mánh khóe từ khuôn mặt hắn.Song Tả Mạc là người lão luyện tới mức nào, hắn nghiêm mặt, bắt chước đủ mười phần vẻ không chút biểu tình của Bồ yêu.

Hắn thầm nói trong lòng, trước đây mình là người thuần lương phúc hậu tới mức nào, ở cùng Bồ yêu một thời gian, giờ hãm hại lừa gạt đủ kiểu, có thể coi là thứ gì cũng tinh thông.Đương nhiên hắn không có cảm giác tội lỗi gì, ngược lại lại đang cố gắng diễn thật tốt vai diễn của mình.Thương Trạch không nhìn ra chút mánh khóe nào, nếu đối phương đã có thể gọi ra tên của Thương Ngân thuật vậy chắc chắn không phải đang bốc phét.

Trong số nhiều loại yêu thuật ở Thương tộc, Thương Ngân thuật rất không bắt mắt.

Trong tộc những người trẻ tuổi hơi có thiên phú đa số đều không chọn loại yêu thuật này để chủ tu, bọn họ thường thích các loại yêu thuật uy lực lớn như Thương Hải thuật, Thương Vân thuật.Nhưng Thương Trạch là cháu của tộc trưởng, hắn biết được nhiều hơn so với tộ nhân THương tộc bình thường.

Tỷ như trưởng lão hội chưa bao giờ ngừng việc bí mật nghiên cứu Thương Ngân thuật.Thương tộc có rất nhiều yêu thuật, vì sao đối phương lại nhắc tới Thương Ngân thuật?Vô số suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Thương Trạch, hắn cúi đầu vòng tay nói: “Tại hạ chưa từng tu luyện Thương Ngân thuật.”

“KHông tu luyện sao?”

Bồ yêu sửng sốt.Tả Mạc cũng nhanh chóng phản ứng lại, cũng sửng sốt theo: “Ngươi không tu luyện Thương Ngân thuật?”

“Chẳng lẽ Thương tộc lại sáng chế ra yêu thuật lợi hại gì?”

Bồ yêu thì thào tự nói, hắn nhíu mày, có phần ngạc nhiên.“Chẳng lẽ Thương tộc các ngươi lại sáng chế ra yêu thuật lợi hại gì?”

Tả Mạc lặp lại như vẹt.Thương Trạch cắn răng: “Hoàn toàn không có yêu thuật mới được sáng tạo, chỉ có điều học sinh ngu dốt, không tìm được con đường của THương Ngân thuật.”

Tim hắn đập thình thịch, xưng hô cũng chuyển từ “tại hạ” thành “học sinh”.Trong Thức hải, hàng lông mày của Bồ yêu giãn ra, lập tức nói: “Ngươi nói với hắn, ngươi dạy hắn Thương Ngân thuật, mỗi năm đổi năm Hoàng Kim hồn.”

“Ngươi biết Thương Ngân thuật?”

Tả Mạc có phần nghi ngờ hỏi Bồ yêu.“Cái trò đó rất đơn giản, chẳng qua phải đi đường vòng thôi.”

Bồ yêu khôi phục vẻ tự tin, rất khí khái vung tay lên.Tả Mạc nửa tin nửa ngờ, những thứ tên Bồ yêu này biết cũng thật quá nhiều, chẳng qua nói thầm trong lòng chẳng ảnh hưởng tới việc ứng đối của hắn, hắn ho nhẹ một tiếng: “Ta vừa hay biết một chút về phương pháp tu luyện Thương Ngân thuật.”

Thương Trạch chỉ cảm thấy cảm giác vô cùng hạnh phúc trong nháy mắt đánh tan phòng tuyến tâm lý của mình, hắn không ngờ lại có cảm giác choáng váng.Giọng nói hắn hơi run run: “THật sao?”

“Không sai.”

Tả Mạc kiên trì nói.Thương Trạch lúc này thể hiện ra tố chất cháu của tộc trưởng một tộc, đầu óc hắn không bị choáng váng tới mức không khống chế được tâm tình mà cố kiềm chế cơn kích động, thần sắc cung kính hỏi: “Thương tộc của ta có thể cống hiến chút sức lực ra sao cho lão sư ngài?”

Tả Mạc tán thưởng nhìn thoáng qua Thương Trạch, nghĩ thầm người này quả nhiên hiểu việc.

Chẳng qua trong lòng thưởng thức cũng không khiến hắn định cấp cho đối phương chút ưu đãi gì: “Mỗi năm mười Hoàng Kim hồn.”

Vừa mở miệng Tả Mạc đã nhân đôi giá của BỒ yêu.Không phải do anh tham đâu, anh còn phải nuôi gia đình mà!Trong thức hải, Bồ yêu trợn mắt á khẩu.Huýt, Thương Trạch hít một hơi lạnh, tuy rằng trong lòng hắn đã dự đoán cái giá Thương Tộc phải trả không thấp nhưng mỗi năm mười Hoàng Kim hồn, mức giá này vẫn vượt qua dự đoán của hắn.“Chuyện này rất quan trọng, học sinh cần xin chỉ thị của trưởng bối trong tộc.”

Thương Trạch dè dặt trả lời.“Đi đi.”

Tả Mạc cũng chẳng nhiều lời, chỉ vào Nam Nguyệt nói: “Nàng là người theo hầu của ta, sau này ngươi cứ trực tiếp tìm nàng là được.”

Thương Trạch nghe vậy vội vàng trao đổi ấn ký thần thức với Nam Nguyệt.

Chỉ thấy trước mặt Thương Trạch hiện ra một chữ “Thương” phong cách cổ xưa, trên đỉnh là hai bụi cây mà xanh thưa thớt.

Nam Nguyệt cũng gọi ra ấn ký thần thức của bản thân, ấn ký thần thức của nàng là một cây tử đằng uốn lượn tạo thành hai chữ “Thiên Nam”.Chú ý tới ấn ký thần thức của Nam Nguyệt, Thương Trạch thầm rùng mình.

Trong điều tra của hắn, Nam Nguyệt không có bối cảnh gì, xuất thân từ một quần tộc cực nhỏ, cuộc sống khó khăn, bình thường tới mức không thể bình thường hơn.

Lúc này thấy ấn ký thần thức của nàng lại không khỏi kinh hãi.Hắn vốn xuất thân danh môn, tất nhiên không thiếu nghiên cứu đối với ấn ký thần thức.

Cách vẽ chữ “Thiên Nam” này hoàn toàn khác với cách vẽ hiện giờ, loại ấn ký thần thức này đại đa số đều xuất hiện ở những quần tộc có lịch sử lâu đời.Hắn thầm ghi nhớ trong lòng, dự định đến lúc đó điều tra một chút.

Hắn giơ ngón tay, khẽ điểm lên hai chữ “Thiên Nam” một cái, một luồng sáng tím bay vào trong ấn ký thần thức của hắn, Nam Nguyệt cũng làm y như vậy.Sau khi trao đổi thần thức, hai bên đều có thể liên lạc rất thuận tiện.Thương Trạch vội vàng xin cáo lui, hắn vội vã trở lại bẩm báo.

Hắn có dự cảm mơ hồ, cơ hội này vô cùng có khả năng là bước ngoặt của THương tộc.Sau khi Thương Trạch rời khỏi, Tả Mạc chỉ điểm cho Nam Nguyệt rồi cũng rời đi.oOo“Hóa ra là đi theo con đường phá giải.”

Thiên Lưu kinh ngạc: “Phong cách rất khác biệt.”

Người mặt lửa dường như không chút hứng thú với Bàn Cờ Hoang Thú, nhìn khắp nơi xung quanh rồi bỗng cười ha hả nói: “Những tên tiểu quỷ kia chắc không kiềm chế được rồi.”

Thiên Lưu biết người mặt lửa đang nói tới ai, hắn chỉ cười cười mà không nói gì, lại tiếp tục chuyên tâm quan sát Bàn Cờ Hoang Thú.

Mạc Thủy Minh Không là do hắn lưu lại từ trận chiến phá ngục ba trăm năm trước, cử chỉ vô ý năm đó hắn cũng chưa từng để trong lòng.Song sự hiếu kỳ nơi đáy lòng lại không hề suy giảm, hắn đã không nhớ rõ bao nhiêu lâu rồi mình chưa tới Mạc Thủy Minh Không.

Là một cao thủ tại đệ thất ngục, đệ nhất ngục quả thực là một ký ức xa xôi.

Hiện giờ hắn tới đây là vì muốn xem, kẻ phá hủy Mạc Thủy Minh Không của mình lập lại đệ nhất ngục sẽ có quang cảnh ra sao.“Nghe nói hắn cũng rất trẻ tuổi?”

Thiên Lưu hứng thú hỏi.“Tuổi còn khá trẻ!”

Người mặt lửa nhướn mày, khuôn mặt trong khối lửa cũng nhướn mày, có phần hả hê: “Hiện giờ chắc hắn đã nằm trong danh sách khiêu chiến của đám tiểu quỷ kia rồi.”

“Chẳng có gì không tốt cả.”

Thiên Lưu không cho ý kiến nói: “Cạnh tranh nhiều một chút cũng là chuyện tốt.”

Hắn thu lại thần thức, có phần tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là không có cách nào phát động trận chiến phá ngục, những thứ lợi hại đều nằm trong đó.”

Điều kiện phát động trận chiến phá ngục trước giờ đều rất thần bí.

Tỷ như Mạc Thủy Minh Không là đệ nhất ngục, ba trăm năm liền không ai phát động được.

Nhưng trong ba trăm năm này, đệ nhị ngục, đệ tứ ngục cùng đệ ngũ ngục đều từng phát động qua.

Quy luật trong đó thật khiến người ta khó hiểu.Thiên Lưu từng phát động trận chiến phá ngục, hắn biết được hơn người thường rất nhiều.Điều kiện phát động trận chiến phá ngục không quan hệ trực tiếp tới thực lực mà có liên quan tới cảnh giới, hơn nữa có quan hệ cực kỳ vi diệu.

Cảnh giới quá cao thì không được, tỷ như hắn ba trăm trước có thể khởi động trận chiến phá ngục ở đệ nhất ngục, mà hắn hiện giờ lại không làm đuợc.Cảnh giới thấp cũng sẽ không được.Hơn nữa THập Chỉ Ngục tựa hồ thiên vị những yêu tuổi còn trẻ, chính xác hơn là những yêu tuổi trẻ có cảnh giới cao.Thật đáng tiếc!Thiên Lão vô cùng tiếc nuối lắc đầu, dấu ấn thực sự lợi hại của đối phương đều nằm trong trận chiến phá ngục.

Trong Bàn Cờ Hoang Thú tràn ngập những cách phá giải yêu thuật đầy huyền bí, quả thực như một biển đề bài phong phú.Thiên Lưu đã từng giao thủ với vô số cao thủ nhưng phong cách đặc biệt như vậy hắn cũng mới thấy lần đầu, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.Người mặt lửa thấy vẻ tiếc nuối trên mặt Thiên Lưu, đột nhiên lại gần nói: “Ta có một cách đây.”

“Cách gì?”

“Để cho đám tiểu quỷ kia tới.”

Người mặt lửa dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Đám tiểu quỷ kia chắc chắn đang tập hợp sức lực, để chúng tới phá Bàn Cờ Hoang Thú.”

Trong lòng Thiên Lưu hơi rung động nhưng vẫn lắc đầu nói: “Trận chiến phá ngục không dễ dàng khởi động như vậy đâu.”

“Ha ha, cái đó không phải chuyện của chúng ta, có lẽ đám lão quỷ kia cũng sẽ cảm thấy hứng thú đấy.”

Người mặt lửa cười ha hả rồi lập tức vẻ mặt hùng hồn nói tiếp: “Chuyện này không cần ngươi quan tâm, cứ để ta làm!”

Trong lòng Thiên Lưu quả thực rất hiếu kỳ đối với yêu thuật của Tả Mạc, hắn cười cười, cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò một câu: “Đừng làm ầm ĩ quá.”

"Yên tâm yên tâm."

Người mặt lửa vẻ mặt phấn khích.Tả Mạc ra khỏi Bàn Cờ Hoang Thú, bỗng cảm thấy có hơi nóng phả lên mặt.Giật mình một cái, Tả Mạc vội vàng mở mắt, một khuôn mặt quen thuộc gần như dán lên mặt hắn."

Ác Quỷ!"

Hắn thở phào nhẹ nhõm, nâng khuôn mặt ÁC Quỷ lên, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”

A Quỷ ngơ ngác nhìn hắn, không trả lời.Tả Mạc vừa hỏi xong bỗng ngây ngẩn ra một lúc.

Trong mắt hắn đột nhiên lộ vẻ vui mừng: “Ác Quỷ, Ác Quỷ!”

Ác Quỷ vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn Tả Mạc.Vẻ vui mừng trên khuôn mặt Tả Mạc dần tắt, hắn xem xét tỉ mỉ Ác Quỷ, con mắt nàng vẫn trống rỗng vô hồn khiến hắn không khỏi lộ vẻ thất vọng, Ác Quỷ vẫn chưa khôi phục.

Hắn lắc đầu, tự cười thầm trong lòng, mình thật quá tham lam rồi.Hắn nhanh chóng khôi phục lại từ trong cơn mất mát.

Ác Quỷ tuy chưa khôi phục lại nhưng so với lúc trước nàng cũng đã có sinh khí hơn nhiều rồi.Ít ra đây cũng là một dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp!Sau khi nghĩ thông, lo lắng trong lòng Tả Mạc cũng bị quét sạch, lại phấn chấn trở lại, hắn nhanh chóng đứng lên, một tay chụp lấy Ác QUỷ, đặt lên lưng mình, phóng ra ngoài của."

Ác Quỷ, đi, chúng ta đi tới chỗ đám Thúc Long chơi nào!"

Chương 357 : Ảnh Ma Vệ A VănConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTừ khi Vệ Doanh được thành lập, dường như đã được định trước sẽ ngầm có quan hệ cạnh tranh với Chu Tước doanh, cho dù đại đa số các doanh vệ đều là tù binh bị Chu Tước doanh bắt về.

Khi đó Chu Tước doanh sắc bén vô song, tunh hoành khắp Tiểu Sơn giới, danh tiếng vang dội.

Trên thực tế, một thời gian dài sau khi thành lập, Vệ doanh luôn nằm trong tình trạng cực kỳ khó xử, sức chiến đấu của họ nhỏ yếu, không thể chiến đấu vì đại nhân, trong khoảng thời gian dài thậm chí còn là gánh nặng.Ngay cả trong Chu Tước doanh cũng có rất nhiều người không thể hiểu nổi vì sao đại nhân lại tổ chức một Vệ Doanh với sức chiến đấu yếu ớt như vậy.Mỗi người trong Vệ Doanh đều cố gắng nén nhịn, bọn họ điên cuồng tu luyện bất chấp thể lực.

Bọn họ chưa bao giờ hỏi rốt cuộc mình tu luyện vì cái gì, không hỏi vì sao lại phải tu luyện như vậy mà chỉ vùi đầu vào khổ tu.

Khổ sao?

Bọn họ là tu nô, không sợ chịu khổ.Cuối cùng mọi chuyện cũng dần dần thay đổi sau khi Thúc Long thành giáp.

Sau khi thành giáp, diện mạo Thúc Long không những khôi phục lại thời thanh xuân, sức chiến đấu cũng nhanh chóng nhảy lên trình độ nhất lưu dưới trướng đại nhân.

Lực sát thương của Ô Sát Ma Sát trận bắt đầu có thể cung cấp sức chiến đấu, song chủ lực chiến đấu vẫn là Chu Tước doanh.Giáp nặng cồng kềnh khiến cho động tác của họ chậm chạp, điều này làm cho địa vị chủ yếu của họ là phòng thủ ở một chỗ.Hiện giờ mọi chuyện rốt cuộc cũng thay đổi.Thúc Long nhanh chóng nắm trường kích trong tay, cảm giác lạnh lẽo từ tay truyền tới, phảng phất như có một lực lượng tiến vào trong cơ thể hắn, lồng ngực hắn tràn ngập ý chí chiến đấu vô song.Bọn họ không phải chỉ đơn giản là có thêm một món binh khí!Thúc Long bỗng thấy Tả Mạc cùng Ác Quỷ ở ngoài doanh trại, vội vàng hành lễ.Tả Mạc quay đầu nhìn bốn phía, thấy mọi người đều đang khổ luyện, khuôn mặt nở một nụ cười: “Không tồi.”

Lúc trước hắn còn lo lắng vấn đề sĩ khí, giờ thấy cảnh tượng khí thế ngất trời trong doanh trại, trong lòng lập tức thả lỏng.

Thật ra sĩ khí của Vệ Doanh luôn không kém, nơi đây tràn ngập huyền sát khí, càng khiến cho Vệ Doanh thấy được hy vọng vượt lên Chu Tước doanh, bọn họ càng tập trung sức lực để tu luyện.

Ngược lại, sĩ khí của Chu Tước doanh lại bị ảnh hưởng khá lớn, bất quá sau khi Tả Mạc đưa cho họ bộ Sát Linh, họ cũng dần ổn định lại.Đường đi khỏi nơi này có thể từ từ tìm kiếm song nếu ngay cả linh khí để tu luyện cũng không có, đối với tu giả mà nói không khác gì có một thanh kiếm treo trên đỉnh đầu.A Văn thấy Tả Mạc, vội vàng chạy tới: “Đại nhân, đại nhân.”

Tả Mạc vừa thấy A Văn, lập tức cười nói: “A VĂn, ngươi tu luyện ra sao rồi?”

A Văn so với lúc mới được cứu về đã cường tráng hơn không ít, trên người là bộ giáp đen tinh xảo, nhìn vào không hề có cảm giác cồng kềnh mà ngược lại vô cùng linh hoạt.“Ha ha, đại nhân, ngài xem này.”

A Văn giơ ngọn mâu đen của mình lên như hiến bảo vật: “Ta cũng hóa binh rồi!

Hơn nữa còn lĩnh ngộ được một số thứ nữa.”

Ngọn mâu dài màu đen kịt, không hề có bất cứ hoa văn gì lại khiến người ta có cảm giác được mài dũa thật tinh tế, đường cong lưu loát tự nhiên, trên hai mặt mâu đều có một rãnh máu.

Chuỗi ngọc đỏ tươi như lửa đọng ở đầu mâu, lại khiến cho ngọn mâu đen vốn âm u sát phạt lạnh lùng đột nhiên thêm vài phấn khí tức hừng hực đường hoàng.“Mâu có thể rời cơ thể không?”

Tả Mạc hỏi.“Không thể.”

A Văn gãi gãi đầu nói: “Ngọn mâu đen này là do sát khí ngưng tụ thành, sau khi rời khỏi tay sẽ tản mất.”

Tả Mạc cũng nảy sinh vài phần hứng thú: “Tới đi, biểu diễn một chút nào.”

A Văn lặng lẽ tuân lệnh, nhảy xoay người ra xa hơn hai mươi trượng.

Những người khác trong doanh thấy vậy cũng dừng tay, động viên A Văn.“Khỉ con, tới đi!”

“Khỉ con, đừng tự làm mất mặt trước mặt đại nhân đấy!”

“Ha ha, khỉ con, nếu không làm được thì đổi người đi!”...A Văn lúc được cứu thân thể cực kỳ gầy gò, tuy giờ đây đã cường tráng hơn không ít nhưng trong Vệ Doanh đầy những người lực lưỡng này vóc dáng hắn quả thực rất gầy.

Thêm vào tính cách A Văn vốn hoạt bát hiểu động, người lại lanh lợi hoạt bát, mọi người bèn gọi hắn là khỉ con.“A Phi, các ngươi cứ đỏ mắt đi!”

A Văn mắng lại một câu, khuôn mặt đang tươi cười bỗng trở nên nghiêm trang, cầm mâu đứng thẳng.Vệ Doanh vốn đang nói cười ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại, mọi người đều thu lại nụ cười trên mặt, lộ vẻ nghiêm túc.

Tuy A Văn còn trẻ tuổi nhưng thiên phú cực kỳ tốt, nghiễm nhiên ngồi ổn định tại vị trí đệ nhị Vệ Doanh, sức chiến đấu gần bằng Thúc Long.

Bọn họ đều rất hiếu kỳ, A Văn nhập định trong sát vụ một thời gian dài như vậy rốt cuộc đã ngộ được thứ gì.Khuôn mặt Thúc Long lộ vẻ vui mừng, hắn lớn tuổi nhất, tính cách trầm ổn cẩn thận, lòng háo thắng tranh mạnh vốn nhạt.

A Văn về mặt cơ bản đều do hắn dạy bảo, thấy A Văn tiên bột thần tốc trong lòng hắn cũng vô cùng hài lòng.A Văn thần sắc nghiêm túc, quanh người từng luồng khí nhỏ lưu chuyển, tốc độ nhanh dần, trong khoảnh khắc đã rung đồng phiu phiu, như tiếng gió rít.Keng!Một tiếng sắt thép va chạm vang lên, giáp đen trên người hắn đột nhiên bắn ra rất nhiều lông chim kim loại màu đen dài và nhọn.Tả Mạc kinh ngạc.Vóc dáng A Văn vốn cao gầy, lúc này lại nhiều thêm những lông chim kim loại màu đen dài đó, trông càng thêm linh động.

Chỉ thấy A Văn hơi bật nhẹ, sau đó thân hình biến mất tại chỗ.Nhanh thật!

Con ngươi Tả MẠc hơi co lại, tuy nhãn lực hắn phi phàm song cũng chỉ thấy được một cái bóng đen.

Trong lòng ngạc nhiên, tốc độ lúc này của A Văn trừ phi Tả Mạc dùng Minh Hư dực bằng không cũng chỉ có nước đi sau mông hắn thôi.“Tên nhóc này thiên phú không tồi.”

Bồ yêu không nhịn được xông ra: “Xem xem, đây là chênh lệch đấy!

Người ta chỉ dựa vào một bộ Khổ Vệ rách nát cũng có thể tu luyện tới mức này, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”

“Xấu hổ?

Sao ta lại phải xấu hổ?”

Tả Mạc nhìn không rời mắt, thuận miệng trả lời một câu: “Hắn càng mạnh càng tốt mà.”

Bồ yêu lúc này mới nhớ lại kẻ trước mặt, da mặt đã sớm dày tới mức miễn dịch với những câu châm chọc mức độ này.Tả Mạc vuốt cằm, trực tiếp nói: “Không tồi không tồi!

Tốc độ nhanh như vậy sau này sẽ không cần dùng đấu pháp rùa rụt đầu nữa, không biết có bay được không?

Nếu bay được thì tốt rồi!”

“Đừng nghĩ tốt như vậy.”

Bồ yêu không vừa mắt với vẻ thoải mái của Tả Mạc, cười lạnh này: “Tên nhóc này có thiên phú đặc biệt, những người khác đều kém hắn quá xa.

Bọn họ chỉ có thể làm khổ vệ giáp nặng.”

Sau đó giọng điệu hắn lại chuyển: “Bao nhiêu môn phái tu chân như vậy ra đều là chó mắt mù, hạt giống tốt như vậy cũng coi như không thấy.”

Bồ yêu lại bắt đầu trào phúng theo thói quen.Tả Mạc không để ý tới hắn mà nghiêm túc nhìn A VĂn trong trận.

Tốc độ của A Văn nhanh chóng tuyệt luân, so với những kiếm tu đạp kiếm cũng không kém hơn chút nào, còn xét về độ linh hoạt càng vượt xa kiếm tu.Đã có thể coi là lão luyện, Tả Mạc hiểu rất rõ với tốc độ kinh người như vậy sẽ chiếm ưu thế ra sao trong thực chiến.Giữa không trung, A Văn lộn một vòng, ngọn mâu đen trong tay đột nhiên đâm ra.Xẹt!Ở trước mặt hắn ba mươi trượng đột nhiên xuất hiện một vết mâu!“Đây là cái gì?”

Tả Mạc ngạc nhiên hỏi.“Phá không, một loại kĩ xảo nhỏ, chẳng có gì đáng nhạc nhiên đây.”

Tuy trong miệng nói như vậy nhưng khuôn mặt Bồ yêu vẫn khó giấu nổi vẻ đắc ý: “Nhỏ như vậy đã lĩnh ngộ Phá Không, cho dù trong MA Thị Vệ cũng có thể coi là hiếm thấy.”

Ngữ khí Bồ yêu lập tức lộ vẻ tiếc nuối: “Thật ra thiên phú của Thúc Long cũng không tồi, đáng tiếc là khi hắn bắt đầu tu luyện tuổi đã khá lớn.”

Những người khác đều không khỏi kêu lên kinh ngạc, bọn họ mở to hai mắt, e sợ bỏ qua chi tiết nào đó.

Hiện giờ A Văn biểu diễn rất nhiều kỹ xảo, đây đều là gợi ý cho bọn họ, nhất là đối với những Doanh Vệ đã đột phá tới hóa binh.A VĂn trên không trung tựa hồ đã hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của không gian, mũi mâu hắn đâm ra tùy theo suy nghĩ mà xuất hiện ở bất cứ chỗ nào trong khoảng không gian trăm trượng xung quanh hắn.Bồ yêu tâm tình đang rất tốt lập tức bắt đầu khoe khoang: “Thật ra khổ vệ loại hình như tên nhóc này là khá hiếm thấy, chức trách lớn nhất của Ma Thị Vệ là bảo hộ cho chủ nhân chứ không phải giết địch.

Cho nên Ma Thị Vệ bình thường đều rất to lớn, đám người Vệ Doanh kia, quá yếu.

Ma Thị Vệ tốt nhất là Lĩnh Sơn Ngưu Ma và Thạch Tê Ma, khi chúng tu luyện Khổ Vệ, ha ha, đúng là một ngọn núi nhỏ biết đi.

Nếu là Đường Ma tu luyện Khổ Vệ sẽ khá dễ tạo thành loại Ảnh Ma Vệ thiên về tốc độ này.

Song Đường Ma là loại chỉ ăn một đòn là toi, ai lại dùng chúng làm thị vệ, ngại mạng không đủ dài à?”

Nghe vậy, Tả Mạc mới chú ý tới những người khác trong Vệ Doanh, quả nhiên ai nấy đều rất to con, thân hình cơ bắp cuồn cuộn.

Thể hình bọn họ đều to hơn người thường một nửa, hơn nữa lại mặc giáp dày, quả thực như pháo đài sắt biết đi.Nhưng ngay lúc này, chuỗi hồng ngọc trên ngọn mâu đen trong tay A Văn đột nhiên hóa thành một luồng lửa quấn lên mũi mâu.“Giết!”

A Văn quát lớn một tiếng, một luồng sáng đỏ đen giao nhau xé rách không khí.̀m!Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, một luồng sóng khí nóng rực hung hãn phả khắp Vệ Doanh.Sau khi đợt sóng khí tản đi, một cái hố rộng chừng năm trượng xuất hiện ở góc doanh trại.Một đòn đánh ra một hố rộng năm trượng là chuyện rất đơn giản.

Nhưng cái lỗ này có vẻ sâu.

Tả Mạc bay tới cạnh lỗ, liếc mắt nhìn xuống đáy, trong lòng lập tức kinh hãi, cái lỗ này sợ là sâu không dưới hai mươi trượng!Một cái hố rộng năm trượng không khó, thế nhưng một cái hố sâu hai mươi trượng lại là một chuyện cực khó!Hơn nữa cái hố này như dùng dao gọt đậu hũ, dưới đáy hố và phấn trên đều rộng như nhau.

Điều này cũng có nghĩa là lực lượng của A Văn trong đòn này ngưng tụ mà không tiêu tan, phân bố cực đều.Tả Mạc tự ngẫm lại, cho dù là bản thân mình chịu một đòn như vậy sợ là cũng mất nửa cái mạng.Thân hình A Văn chợt lóe lên, xuất hiện bên người Tả Mạc.“Không tệ, khỉ con.”

Tả Mạc khen: “Quả khiến ta mở rộng tầm mắt.”

Khuôn mặt A Văn đỏ bừng, xấu hổ nói: “Đã khiến đại nhân chê cười rồi.”

“Ê, khỉ con, sao tự nhiên lại xấu hổ.”

“Ha ha, da mặt con khỉ con này vốn mỏng mà!”

Mọi người xung quanh lập tức ồn ào, A Văn càng thêm xấu hổ, gãi gãi đầu đứng một bên.

Thấy hắn như vậy, những người khác càng cười lớn.Tả Mạc cũng không khỏi cười ha hả.oOo“Ngươi nói thật sao?”

Trong phòng các trưởng lão như bùng nổ, rất nhiều trưởng lão thậm chí không kìm nổi lòng đứng bật lên.

Đám trưởng lão này tâm tình kích động, tự nhiên quên mất việc thu liễm lực lượng, mọi đồ đạc trong phòng lập tức nổ bôm bốp, hóa thành từng mảnh nhỏ.Thương Trạch da đầu tê dại, hắn không dám thở mạnh, thốt lên: “Hắn nói như vậy.”

“Làm sao hắn biết cách tu luyện Thương Ngân thuật được?

Chắc chắn là tên lừa đảo!”

“Việc gì phải quản hắn có phải kẻ lừa đảo hay không, cứ bắt hắn lại là biết!”

“Bắt?

Vạn nhất hắn thực sự biết thì sao?

Đắc tội với hắn chúng ta sẽ tổn thất lớn đấy!”...Đám trưởng lão Thương tộc bàn luận ồn ào, ai nấy đỏ mặt tía tai, bộ dáng như muốn giết người.Thương Trạch cúi đầu càng lúc càng lúc càng thấp, trong lòng thầm kêu thổ.“Được rồi, tất cả im lặng!”

Một giọng nói trầm thấp vang lên, toàn bộ âm thanh đều tiêu biến.Đại trưởng lão ruốt cuộc cũng mở miệng rồi, Thương Trạch lau mồ hôi lạnh, lòng thầm cảm thấy may mắn.“Hắn có điều kiện gì?”

Đại trưởng lão mặt đầ nếp nhăn mở mắt ra hỏi.“Mười hoàng kim hồn mỗi năm.”

Phòng trưởng lão to như vậy lại đột nhiên tĩnh mịch.Chương 358 : Công khai khiêu chiếnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư Viện“Thấy Bàn Cờ Hoang Thú chưa?”

Một học viên hưng phấn hỏi bạn cùng trường.Một học viên khác vội vàng tiếp lời: “Đương nhiên, chuyện như vậy sao bỏ qua được?

Quả thực rất lợi hại!

Nghe nói là do một vị yêu tuổi còn rất trẻ, không biết là yêu nghiệt từ phủ yêu thuật nào nữa.”

“Trên yêu còn có yêu, huynh đệ à!”

Học viên Giáp đầy cảm khái.“Không phải sao?

Trước đây ta còn cho là thiên tài đều trong liên minh Yêu Thiên Tài chứ, không ngờ ngoài nó vẫn còn có kẻ khác.”

Học viên ́t cảm thấy có phần bất ngờ.“Ha ha, ta đã sớm không vừa mắt với lũ mặt trắng đó rồi, ỷ thực lực mạnh, ôm hết con gái đi, khiến cho chúng ta chẳng có gạo mà nấu cháo.

Cuối cùng cũng có anh hùng từ trên trời giáng xuống!

Anh hùng, nhất định phải định phải đánh gục cái dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của chúng, cứu vớt chúng ta!”

Học viên Giáp giang cao đôi tay, hô to.Đang lúc này, một tiếng cười nhạo chợt vang lên bên cạnh: “Nằm mơ giữa ban ngày!”

Học viên Giáp lập tức giận tím mặt, nhanh chóng quay sang, song khi hắn thấy người nói là ai lại lập tưc suy sụp, xám xịt kéo học viên ́t bỏ trốn mất dạng.Mộc Vô Thương lườm hai tên yêu đang bỏ chạy đầy coi thường, tâm tình lại bị phủ kín bởi lo lắng, bước chân cũng nhanh thêm vài phần.

Hắn nhanh chóng tới giảng đường, vừa bước vào phòng, tiếng kêu la ầm ĩ nhốn nháo đã ùa vào mặt, hắn không khỏi nhíu mày.Trận chiến phá ngục, Bàn Cờ Hoang Thú, những từ ngữ đó không ngừng xuất hiện, tâm tình của hắn đã kém giờ càng thêm kém.

Hắn chú ý tới có một số học viên thấy hắn bèn cố ý nói to lên, len lén liếc mắt nhìn sang.Nắm tay Mộc Vô Thương không kìm được xiết chặt lại, hắn hừ nhẹ một tiếng coi thường, xoay người ra khỏi giảng đường.“Hừ, Liên minh thiên tài cái khỉ gì, đó mới gọi là thiên tài…”

"Đúng vậy đúng vậy..."

Những âm thanh bàn luận phía sau đều lọt vào trong tai hắn, sắc mặt hắn tái mét.Tâm tình bực bội, Mộc Vô Thương bay tới Bạch Nhật Phong, giờ còn đang là giờ học, Bạch Nhật Phong không một bóng người.

Đứng trên Bạch Nhật Phong cao sáu ngàn thước, dõi mắt nhìn về phương xa, tâm tình Mộc Vô Thương vốn đang bực dọc giờ cũng thoải mái hơn không ít.“Ha ha, ta đoán ngay ngươi sẽ ở đây mà.”

Sau lưng bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.Không cần quay đầu lại Mộc Vô Thương cũng biết người đang tới là ai.

Kim Linh là bạn từ nhỏ của hắn.

Hai nhà đều là đại tộc bản xứ, quan hệ mật thiết, hai người từ nhỏ đã chơi đùa với nhau, có thể coi là thanh mai trúc mã.

Chỉ có điều hai người vẫn phát triển theo hướng bạn bè, tình như huynh muội chứ không phải quan hệ tiến thêm một bước như cha mẹ hai bên hi vọng.“Việc gì phải chấp nhặt với bọn người kia.”

Kim Linh nở nụ cười an ủi, khuyên giải: “Xem ra chúng ta lúc bình thường cũng đè ép họ nhiều quá rồi.”

Mộc Vô Thương không lên tiếng song trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn không ít.Phủ yêu thuật Minh Uy có hai thành viên trong liên minh Thiên Tài, một người là Mộc Vô Thương, người còn lại chính là Kim Linh.

Liên minh Thiên Tài là một tổ chức rời rạc lưu truyền trong các học viện.

Nó khởi nguồn từ bốn trăm năm trước, do mười hai học viên thiên tài ở những phủ yêu thuật cao cấp nhất trong rất nhiều yêu giới thành lập nên.Liên minh Thiên Tài chỉ kết nạp những học viên có thiên phú kiệt xuất, nổi bật.

Trải qua hơn bốn trăm năm phát triển, sức ảnh hưởng của liên minh Thiên Tài đã lớn hơn rất nhiều so với năm đó.

Trong bốn trăm năm, mỗi người đảm nhiệm chức vụ minh trưởng trong liên minh đều là nhân vật số một trong số những học viên đương đại.

Mà khi những thiên tài này kết thúc việc học tập, nếu không tiến vào những vị trí quan trọng thì cũng quản lý một phương.

Liên minh Thiên Tài trong bốn trăm năm lịch sử của mình từng xuất hiện chín vị Thiên Yêu, gần như chiếm bảy phần số Thiên Yêu từng xuất hiện trong bốn trăm năm qua.Mỗi học viên đều lấy việc tiến vào liên minh Thiên Tài làm vinh dự, mà việc giao lưu định kỳ trong liên minh càng có sức hấp dẫn trí mạng đối với những kẻ si mê tu luyện.Chỉ cần vào được liên minh Thiên Tài nhất định sẽ có tiền đồ quang minh.Song đám con cưng của trời này cũng đem tới không ít oán hận.

Một mặt vì bọn họ tự cho mình là cao quý, hành sự phách lối, tất nhiên không thể nào khiến người ta ưa nổi.

Một mặt khác là bởi những tiền bối đã rời khỏi thiên tài liên minh cũng thích chiếu cố những hậu bối trong liên minh, điều này khiến cho liên minh Thiên Tài chiếm được rất nhiều tài nguyên, dẫn tới rất nhiều yêu thầm bất mãn trong lòng.Trận chiến phá ngục lần này có liên quan tới liên minh Thiên Tài là bởi cách đây không lâu, liên minh Thiên Tài cũng đang có dự định tiến hành một trận chiến phá ngục.

Bọn họ vốn quen hành sự phách lối, kế hoạch này cũng đã sớm tuyên bố ra ngoài, được mọi người biết đến.Đúng lúc này lại đột nhiên xảy ra trận chiến phá ngục, lập tức khiến cho tình cảm của liên minh Thiên Tài trở nên mười phần khó xử.

Còn đám học viên đã sớm không vừa mắt với liên minh Thiên Tài tất nhiên vô cùng hưng phấn.

Liên minh Thiên Tài chưa từng lâm vào cảnh bị động như vậy, giờ rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác đặt trên đống lửa.Chẳng qua, đám thiên tài này tuổi trẻ, ai nấy tâm chí cao ngạo, làm sao nuốt được cơn tức này?Mộc Vô Thương cũng vậy.Ngữ khí của Kim Linh tuy thản nhiên song trong lòng cũng cũng nghẹn cục giận.Bỗng nhiên, ấn ký thần thức trên cánh tay Mộc Vô Thương bỗng lóe sáng, hắn chú ý nhìn những chữ cổ mơ hồ trong ánh sáng, sắc mặt vốn đang tái mét đột nhiên chuyển sang đỏ bừng, hai mắt lộ vẻ phấn khích.Một quầng sáng hiện lên từ trong ấn ký thần thức, trong quầng sáng hiện lên một khuôn mặt bọn họ đều rất quen thuộc, hắn kích động nói: “Thật tốt quá, hai người các ngươi đều đang ở đây, ta cũng đỡ phải đi nhiều.

Mau lên, lập tức tới Bàn Cờ Hoang Thú!”

Mộc Vô Thương và Kim Linh liếc mắt nhìn nhau, đều kích động hẳn lên, liên minh muốn động thủ rồi!Hai người không nhiều lời, lập tức đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất bay tới phòng kín tu luyện.

Hai người mỗi người thuê một gian phòng kín rồi trực tiếp tiến vào Bàn Cờ Hoang Thú, nhanh chóng tìm được liên minh.Bốn mươi sáu yêu.Mộc Vô Thương cùng Kim Linh kinh ngạc rồi lập tức kích động hẳn lên.

Lần này xuất hiện nhiều thành viên trong liên minh như vậy, có thể thấy liên minh được mức độ coi trọng của liên minh đối với chuyện này.

Tới khi thấy rõ người trẻ tuổi dáng vẻ phúc hậu đang dẫn đầu kia, bọn họ lại không khỏi kích động thêm một lần nữa.Hắn có một cái tên cực kỳ thú vị, Hòe Ca Nhi (cậu ấm), một trong những chấp sự của liên minh Thiên Tài.

Có thể đảm nhiệm bất cứ chức vụ nào trong liên minh đều là nhân vật cực kỳ lợi hại, so với thành viên bình thường càng thêm lợi hại.Tướng mạo Hòe Ca Nhi cũng bình thường, khuôn mặt luôn nở một nụ cười, có vẻ vô hại, thậm chí còn có vài phần phúc hậu.

Thế nhưng hiện giờ nụ cười trên mặt Hòe Ca Nhi đã chẳng thấy đâu, trong ánh mắt nheo nheo lại thi thoảng lóe lên anh sáng.“Vừa nhận được tin, chủ nhân của Bàn Cờ Hoang Thú điểm danh khiêu chiến chúng ta!”

Vẻ phấn khích trên khuôn mặt Mộc Vô Thương đột nhiên cứng lại, hắn ngơ ngác nhìn Hòe Ca Nh, miệng há hốc không khép lại được.

Những học viên khác đều lộ vẻ khiếp sợ, không dám tin tưởng.Khiêu chiến liên minh Thiên Tài!Tên này điên rồi sao?“Tin tức này đã truyền khắp nơi bởi kênh đại yêu.”

“Chúng ta không biết đây là do có người âm thầm thúc đẩy hay là đối phương thực sự khiêu chiến, nhưng điều đó cũng không quan trọng.”

“Vì chúng ta sẽ dùng sự thực để chứng minh cho mọi kẻ dám nghi ngờ chúng ta.”

“Ai mới là con cưng của ông trời!”oOoNam Nguyệt cũng như ngày thường, tiến vào Bàn Cờ Hoang Thú.Bất quá, hôm nay có vẻ…Nàng hơi lấy làm lạ, nhìn lướt qua những yêu xung quanh, nàng chú ý thấy bọn họ dường như đều đang vô cùng kích động và hưng phấn.

Lẽ nào lại có chuyện lớn xảy ra?Chắc là lại có người phá ngục rồi?

Nàng lắc đầu bật cười, cảm thấy thật buồn cười với ý nghĩ hoang đường đó.“Nghe nói chưa, liên minh Thiên Tài định tới phá Bàn Cờ Hoang Thú!”

Những lời này lọt vào tai Nam Nguyệt khiến nàng giật nảy mình, cảm thấy như có một chậu nước đá giội thẳng từ đầu xuống đến chân.

Cái gì?

Liên minh Thiên Tài định tới phá Bàn Cờ Hoang Thú của đại nhân?

Nàng không khỏi ngưng thần lắng nghe.“Hả?

Liên minh Thiên Tài sao lại đụng tới Bàn Cờ Hoang Thú?

À, ta nhớ ra rồi, lúc trước bọn họ hình như có nói sẽ phá ngục, lẽ nào mục tiêu của họ cũng là Mạc Thủy Minh Không?”

“Ha ha, ngươi chắc chắn không nghĩ ra, lần này người khiêu chiến lại là người thần bí kia!”

“Người thần bí?

Chủ nhân của Bàn Cờ Hoang Thú?”

“Không sai!

Ngươi xem tin tức đi, giờ đã truyền bá khắp nơi rồi.”

Nam Nguyệt chẳng còn tâm tình đâu mà tuy luyện, lập tức rời khỏi bàn cờ Hoang Thú.

Gian phòng nhà nàng chỉ có bồn bức tường, lấy đâu ra Yêu Văn Thụ?

Nàng vội vã khoác áo vào, đẩy cửa bay lên trời, nàng nhớ lại trong trung tâm thành thị có một gốc Yêu Văn Thụ lớn.Từ xa nàng đã thấy gốc Yêu Văn Thụ thẳng tắp lên trời kia bèn nhanh chóng đeiefu chỉnh lại hướng bay.Gốc Yêu Văn Thụ này là một trong những gốc cây lớn nhất trong ba thanh thị gần đây, tám cây khổng lồ như một ngọn núi nhỏ, phân ra vô số nhánh con, trên cành cây rủ xuống vô số dây nhỏ, trên mỗi dây kết đầy những trái cây như quả đậu.Trên Yêu Văn Thụ, đầy yêu với yêu.Nam Nguyệt chọn một chỗ ít người, hạ xuống.

Vừa ổn định lại thân hình, thần thức của nàng bén quấn lấy một sợi đằng trước mặt.Một tiếng ba nhỏ vang lên, trái cây Yêu Văn Thụ nổ tung, hóa thành một luồng khói.Luồng khói nhanh chóng biến ảo thành một nữ yêu xinh đẹp.

Thần sắc nữ yêu này vô cùng kích động, tốc độ nói rất nhanh.“Vừa hoàn thành trận chiến phá ngục, cũng vừa đặt tên Bàn Cờ Hoang Thú xong, cao thủ thần bí trẻ tuổi đã công khai khiêu chiến liên minh Thiên Tài.

Chúng tôi đang tập trung tiến hành đưa tin đối với sự kiện này.

Cho tới hiện giờ, liên minh Thiên Tài vẫn chưa có bất cứ phát biểu gì đối với việc này.

Còn chủ nhân của Bàn Cờ Hoang Thú cũng như thần long thấy đuôi mà không thấy đầu, song tin tức này ắt hẳn không có lửa thì chẳng thể có khói.

Có lẽ chúng ta sẽ nhanh chóng được thấy một trận long tranh hổ đấu đầy đặc sắc…”

Đầu óc Nam Nguyệt ong lên một tiếng.Không thể nào!

Không thể nào~!Đại nhân sẽ tuyệt đối không chủ động khiêu chiến liên minh Thiên Tài!Suy nghĩ này mãnh liệt tới mức Nam Nguyệt tin tưởng mười phần.

Thời gian ở cạnh đại nhân không dài nhưng dù thế nào nàng cũng không cảm thấy đại nhân là yêu kiêu ngạo bốc đồng như vậy.Nhất định đã có kẻ tung tin giả!Nam Nguyệt không phải là ngốc, lập tức hiểu ra.

Song sắc mặt nàng cũng chẳng hề tốt lên, ngược lại lại càng thêm khó coi.

Năng lực của liên minh Thiên Tài không ai hiểu rõ!Song tính tình của đám con cưng của trời kia thì chẳng ai lạ.

Cho dù tin tức này là đúng hay sai, với phong cách hành sự của liên minh Thiên Tài cũng tuyệt đối không từ bỏ ý đồ!Sao có thể như vậy được…oOo“Sư huynh, động tác của huynh nên nhanh lên một chút.”

Công Tôn Sai chưa thỏa mãn nói.Trong sát vụ, sắc mặt Tả Mạc lập tức suy sụp.

Sau một thời gian không ngừng hấp thu bổn nguyên tinh hồn của sát hồn, tốc độ “ăn” của Công Tôn Sai càng lúc càng nhanh, khiến cho Tả Mạc “câu cá” không theo kịp.Vẻ mặt Tả Mạc khó chịu nói: “̀m ĩ quá!

Có để ăn đã tốt lắm rồi!”

Thập Phẩm lơ lửng ở bên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ băn khoăn.“Đừng mà, sư huynh, cho ăn phải cho ăn no chứ!”

Công Tôn Sai lộ vẻ vô lại.Khóe mắt Tả Mạc giật giật, cố nhịn cảm giác muốn nhấc chân đá bay hắn đi, bỗng dưng, ánh mắt hắn như đông cứng lại, động tác cũng dừng, quay mặt nhìn vào chỗ sâu trong sát vụ.Kiếm ý!Chương 359 : Xúc động .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnKiếm ý!Trong sát vụ có kiếm ý!Ánh mắt Tả Mạc lóe sáng, luồng chấn động kiếm ý từ trong sát vụ truyền tới tuy không thể coi là rõ ràng nhưng hắn dám khẳng định tuyệt đối không phải ảo giác.

Xuất phát từ sự thận trọng, hắn nhắm mắt lại, mở thần thức ra.

Một lát sau lại mở mắt một lần nữa, đôi mắt lộ vẻ mừng rỡ như điên.Có người!Trong sát vụ có người!Không gì khiến hắn kích động hơn việc này, cho dù là khi hoàn thành trận chiến phá ngục hắn cũng chưa từng kích động và hưng phấn như vậy.

Kể từ khi bước vào chiến trường cổ mênh mông thê lương này, sự bất an và lo lắng luôn quẩn quanh trong lòng hắn, cho dù vẻ ngoài hắn vẫn trấn tĩnh tự nhiên.Chiến trường cổ không biết tên này không thấy chút dấu vết nào của sinh mạng, nơi đây vắng vẻ hoang tàn, đầy nguy hiểm, tất cả các dấu hiệu đều cho thấy đây là một vùng đất chết.

Thứ đáng sợ nhất của vùng đất chết là nguy cơ bốn bề, hoàn cảnh ác liệt đầy hiểm nguy, đám người Tả Mạc thậm chí không có cơ hội thở dốc.Nhưng tới khi Tả Mạc đột nhiên phát hiện ra ở nơi mà hắn cho là vùng đất chết lại còn có người sống, điều này sao không khiến hắn vui tới phát điên?

Chẳng khác nào mò mẫm trong bóng tối một thời gian dài, bỗng dưng lại thấy một tia sáng.

Ít nhất bọn họ có thể có được cơ hội thở phào, Tả Mạc tin rằng chỉ cần cho bọn hắn đủ thời gian, chắc chắn bọn hắn có thể ra khỏi chiến trường cổ.“Bên trong có người!”

Tả Mạc kích động chỉ vào chỗ sâu trong sát vụ, nói với Công Tôn Sai.“Có người sao?

Công Tôn Sai ngẩn ngơ, sửng sốt một lát rồi đột nhiên phản ứng lại: “Bên trong có người sao?”

“Ừ.”

Tả Mạc gật đầu liên tiếp: “Bên trong có người đang dùng kiếm ý, ở hướng đó, cách chúng ta một quãng nhưng hẳn cũng không xa.

Ta có thể cảm giác được nhưng không rõ lắm.”

“Chúng ta làm sao đây?”

Công Tôn Sai vội vàng hỏi.“Lệnh cho mọi người tập hợp, chúng ta sẽ đi theo hướng đó, tốc độ cần thật nhanh, đừng bỏ lỡ đối phương.”

Lúc này Tả Mạc thể hiện sự quả quyết cần có của một lão đại, hạ lệnh không chút do dự.oOoVi Thắng nhìn chằm chằm vào sát hồn thú trước mặt, thanh kiếm đen trong tay khẽ vung lên, trong lòng lại hơi trầm xuống.

Thân thể của con sát hồn thú này dài tới hơn ba trượng, hình dạng như một con bọ cạp, khi hai cái càng đóng mỏ có thể thấy mặt trong xen lẫn răng nanh sắc bén khiến người ta rợn cả gai ốc.Trên lớp giáp xác màu đen sáng loáng phủ khắp toàn thân nó phủ đầy những phù văn màu đỏ uốn lượn như giun.

Tròng mắt như hai tia sáng đỏ sẫm, lóe lên trong sát vụ khiến người ta kinh hãi.Thân thể nó ẩn nấp trong đất, hai cái càng to hơi nhếch lên, khí tức âm lãnh hung tàn khóa chặt lấy Vi Thắng.Con sát hồn thú này yên lặng tiếp cận, định đánh lén, nếu không phải gần đây cảnh giới tu vi của Vi Thắng đột nhiên thăng tiến mạnh mẽ, kiếm ý linh hoạt kỳ ảo, trong lòng sinh cảnh báo, bị một hung vật như vậy đánh lén, bản thân hắn cũng không dám chắc chắn mình có thể sống được hay không.Bất quá Vi Thắng dù bất ngờ nhưng không loạn, hào khí trong lòng vẫn dư dả, không hề tỏ ra yếu kém, kiếm ý lập tức khóa chặt đối phương.Mà con sát hồn hạt này dường như cũng hiểu con mồi trước mắt không thể khinh thường nên không dám vọng động.

Hơn nữa nó dường như vô cùng kiêng kỵ thanh kiếm lớn màu đen trong tay Vi Thắng.Hai bên rơi vào cục diện giằng co.Vi Thắng nhìn chăm chăm vào con sát hồn hạt này, thanh kiếm đen trong tay không hề rung động.

Hắn cơ hồ là cứng rắn mở ra một con đường máu trong sát vụ, dưới tình huống liên tục khổ chiến, thân thể hắn đã cực kỳ uể oải, chẳng khác nào nỏ mạnh hết đà.

Thanh kiếm đen tựa hồ đã mất đi linh tính, khí tức giết chóc kia cũng dần phai nhạt, điều này khiến VI Thắng có cảm giác khó khăn, căn bản không có cơ hội nghỉ ngơi.Cảm giác mệt mỏi rã rời của thân thể như thủy triều xô vào lòng cảnh giác của Vi Thắng.

Đột nhiên, Vi Thắng tựa như hồi tưởng lại thời gian mà mình còn làm kiếm phó, bằng vào kiếm thuật đơn sơ, trong vùng rừng núi hoang dã gian nan truy tìm kiếm đạo của bản thân.Khi đó mình đơn thuần biết bao mà cũng lại phong phú biết bao!Không có tranh đấu trong môn phái, không có oán thán gì đối với sư môn, cũng không có bất cứ tạp niệm gì, hắn tựa như thanh kiếm trong tay mình, giản đơn tới cực điểm.Thật khó giải thích, đáy lòng hắn khẽ thở dài một tiếng.Người trên thế gian luôn luôn có nhiều chuyện như vậy, khiến người ta không biết phải làm sao, trốn không được mà tránh cũng không xong.

Tựa như phiến sát vụ mịt mờ này, bất cứ lúc nào cũng ăn mòn linh lực.

Hắn giờ mới hiểu ra vì sao nhiều tu giả lại rời khỏi nhân thế ở nơiTâm thần Vi Thắng lúc này đột nhiên xao động, sát hồn hạt hung ác xảo trá lập tức nắm lấy cơ hội.Con mắt đỏ óng ánh trong luồng sát vụ bắn ra hai vệt sáng đỏ sậm kinh tâm động phách, tốc độ sát hồn hạt nhanh như tia chớp, tiếng động thu liễn, không hề có tiếng gió rít.Vi Thắng thầm chấn động, âm thầm hoảng sợ, hắn biết mình đã rơi vào hiểm cảnh trước nay chưa từng có.

Thật ra chút hồi tưởng vừa rồi hắn cũng nhanh chóng hồi phục lại.

Nhìn như chút cảm khái bình thường song lúc này lại là báo động cực kỳ nguy hiểm, nói nên rằng thân thể hắn đã mệt mỏi tức mức sắp hỏng mất cho nên mới xuất hiện tình trạng phòng bị thất thủ như vậy.Nhưng hắn cũng không ngờ hung vật này lại xảo quyệt nhạy bén tới vậy, nắm bắt thời cơ chiến đấu vô cùng chuẩn xác!Cổ tay khẽ đảo, đại kiếm trảm mã cao gần tới ngực VI Thắng nhẹ nhàng linh hoạt như không có gì, dựng thẳng che trước ngực hắn.Keng!Trong tiếng kim loại va chạm, toàn thân Vi Thắng chấn động, lui về phía sau bảy bước.Vi Thắng cười khổ tỏng lòng, nếu là lúc bình thường, hắn nửa bước cũng không lui.

Thế nhưng giờ thể lực, linh lực đều tiêu hao tới tình trạng dầu hết đèn tắt rồi.

Hắn chiến đấu cực nhiều, biết rõ hung vật âm hiểm xảo trá trước mắt nhất định sẽ nhận ra mình chẳng qua là miệng cọp gan thỏ.Quả nhiên, hai mắt sát hồn hạt lóe lên ánh đỏ, bất quá cũng không vội vàng tấn công mà lại đột ngột đâm một đòn như vừa rồi.Hung vật này thật cẩn thận!Vi Thắng còn không kịp tán thưởng, một luồng lực lượng mạnh mẽ truyền tới, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, lui lại hơn mười bước mới ngừng lại được.Lẽ nào hôm nay lại phải táng thân ở nơi đây?Vi Thắng thầm thở dài.Sát hồn hạt lúc này mới thực sự xác định Vi Thắng đã tới mức sơn cùng thủy tận, vì vậy bèn tấn công không kiêng nể gì cả.

Nó vô cùng xảo quyệt, biết thể lực của Vi Thắng đã sớm khô cạn vì vậy có ý đồ dùng cứng rắn đánh tan Vi Thắng.Keng keng keng!Tiếng va chạm vang lên không dứt, như cuồng phong bão táp.Vi Thắng khổ sở chống đỡ, như con thuyền con giữa bão tố, khi lên khi xuống, lúc nào cũng có thể bị biển lớn nuốt mất.

Công kích của sát hồn hạt nhanh như sấm sét, liên miên không ngừng, VI Thắng trong tình cảm cực kỳ nguy hiểm, quần áo vốn đã cực kỳ rách nát lúc này lại bị những luồng khí lưu nhỏ vặn tan, như bươm bướm tung bay.Khóe miệng Vi Thắng trào ra một luồng máu tươi, kinh mạch khô kiệt linh lực trong cơ thể đã xuất hiện vết rạn nứt.

Chống đỡ không được bao lâu nữa kinh mạch hắn sẽ vỡ vụn thành vô số mảnh, cảnh giới của hắn sẽ nhanh chóng hỏng mất.Thanh kiếm đen lúc trước luôn biểu hiện ngang ngược giờ lại như một thanh kiếm bằng sắt thường, không chút ánh sáng.Lẽ nào thực sự bỏ mạng tại đây?Vi Thắng đờ đẫn, động tác chậm đi, dường như lúc nào cũng có thể đổ nhào xuống.

Song ngoài dự đoán của mọi người là sau hơn mười đòn, hắn vẫn đứng đó đầy ngoan cường.

Nếu xem xét tỉ mỉ có thể phát hiện mỗi khi cái càng lớn của sát hồn hạt gần chém trúng hắn, kiếm đen trong tay hắn luôn trùng hợp xuất hiện trước cặp càng đó.Trong nháy mắt khi nguy hiểm tới thân thể, Vi Thắng luôn làm ra phản ứng theo bản năng.Không cần đầu óc chỉ huy, không có linh lực, đầu óc hắn trống rỗng.Keng keng keng…Đòn đánh vẫn liên miên trút xuống khiến người ta tuyệt vọng.Nhưng cục diện lại đầy quỷ dị.

Vi Thắng hai mắt ngây ra, trống rỗng vô thần, hành động chậm chạp.

Song chỉ cần cái càng lớn sắp tới thân thể, hắn sẽ đột nhiên từ từ tránh qua, động tác lưu loát đơn giản không nói nên lời, song phối hợp với biểu tình ngây dại của hắn lại càng thêm quỷ dị.Tựa như chỉ cần thêm một cọng rơm, Vi Thắng sẽ ngã nhào xuống.Thế nhưng cho dù sát hồn hạt có dùng lực ra sao, cho dù là đòn tích lực xé rách cả không khí, VI Thắng vẫn dùng động tác đầy quỷ dị đỡ lại.oOoNam Nguyệt đứng trên Bàn Cờ Hoàng Thú vô biên vô hạn.Nàng cắn chặt môi, vừa rồi trên đường đi nàng đã gặp bảy tám người của liên minh thiên tài.

Liên minh thiên tài không hề che dấu ý tứ phản kích.Chấp sự ở vài chục giới của liên minh thiên tài liên tiếp lên tiếng, bọn họ nhất định sẽ phá giải Bàn Cờ Hoang Thú.Liên minh thiên tài ngày thường luôn có tác phong phách lối, song tuyên bố công khai như lần này lại chưa từng có.

Người sáng suốt đều nhìn ra chủ nhân của Bàn Cờ Hoang Thú đã cọc giận liên minh thiên tài.

Kẻ đắc tội với liên minh thiên tài sao có kết cục tốt cho được?Nam Nguyệt từ lúc nhỏ đã nghe nói về liên minh thiên tài, sao lại không biết được điều này?

Thời gian trước đây, liên minh thiên tài là nơi cao tới mức chỉ có thể nhìn lên không cách nào với tới, đừng nói tiến vào liên minh thiên tài, cho dù là có xuất hiện quan hệ gì với liên minh thiên tài cũng là điều nàng không dám hy vọng.Thế nhưng chỉ trong một đem, liên minh thiên tài không ngờ lại trở thành kẻ địch của nàng, như vậy sao không khiến nàng sợ hãi?

Nàng biết bọn họ đều hướng về phía đại nhân, thế nhưng là tùy tùng của người, kẻ địch của đại nhân cũng là kẻ địch của nàng!Thành viên của liên minh thiên tài tốp năm tốp ba xuất hiện trong Bàn Cờ Hoang Thú, khiến nàng có cảm giác áp lực cực lớn.Nam Nguyệt không hề hay biết Bàn Cờ Hoang Thú lúc này có bao nhiêu yêu đang quan sát, nhưng nàng có thể cảm thụ được, yêu trong Bàn Cờ Hoang Thú nhiều hơn bình thường không biết bao nhiêu."

Ha ha, có kết quả chưa?"

“Chưa có, nghe nói liên minh thiên tài ở Định Không giới cũng tới rồi, sắp có trò hay rồi.”

“Định Không giới cũng tới?

Vậy chẳng phải sáu giới tới rồi sao?”

“Là tám giới!

Trung Trạch giới cùng Ma La giới cũng tới rồi.”

“Ai ya, dọa người tới mức đó cơ à?”

“Đúng vậy, đám yêu của liên minh thiên tài đời nào chịu thiệt, chắc chắn không từ bỏ ý đồ rồi.

Ta thấy chuyện này chưa có kết quả thì chưa xong đâu!”

“Vậy theo ngươi, ngươi xem trọng bên nào?”

“Cái này thì khó nói.

Mặt ngoài mà nói, liên minh thiên tài đươnng nhiên chiếm ưu thế.

Bất quá có thể định ra Bàn Cờ Hoang Thú sao có thể là kẻ lương thiện được?

Chỉ có ngốc mới tin.

Ngươi xem xem, liên minh thiên tài tới nhiều người như vậy mà còn không ai khởi động được trận chiến phá ngục…”...Nghe tiếng bàn luận vang lên bên tai, Nam Nguyệt chỉ cảm thấy tâm ý phiền muộn không nói nên lời.Rốt cuộc là tên chết tiệt nào hãm hại đại nhân, đáng chém cho trăm ngàn nhát!Đang lúc này, đột nhiên một tiếng gầm vang lên.“Trận chiến phá ngục!”

“Có người khởi động được trận chiến phá ngục rồi!”

Tiếng gầm gừ từ xa tới gần, cuồn cuộn truyền tới, đầu óc Nam Nguyệt ông lên một tiếng, trống rỗng.Sắc mặt nàng trắng bệch, ngây ra tại chỗ.Yêu xung quanh lúc này chỉ hận sinh ra thiếu mất hai cái đùi, liều mạng chạy về phía ngục chiến trường.

Chỉ thấy vô số yêu thần hình khác nhau tụ tập lại như một luồng nước lũ, lao về phía ranh giới ngục chiến trường.Nam Nguyệt bị cuốn vào trong đó, không tự chủ được bị kéo tới sát ngục chiến trường.Không thể nào…

Không thể nào…Liên minh thiên tài thực sự cường đại như vậy sao?THần sắc nàng đầy vẻ tuyệt vọng!Chương 360 : Xuất phát .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư Viện“Không ngờ nhanh như vậy đã có người phát động trận chiến phá ngục, thật khiến ta ngạc nhiên.”

Thiên Lưu cười nói.Người mặt lửa bĩu môi: “Cũng chỉ có ngươi mới đi hứng thú với mấy thứ cấp thấp này.

Bất quá…”

Khuôn mặt hắn lộ vẻ đắc ý: “Thủ đoạn của ta cũng không tệ chứ hả.”

“Thấp kém tới cực điểm.”

Thiên Lưu không hề do dự lên tiếng đánh giá.“Nhưng rất có hiệu quả.”

Vẻ đắc ý trên mặt người mặt lửa không hề suy giảm.Thiên Lưu cũng lười nói tiếp, nhìn chăm chăm vào ngục chiến trường.oOoHòe Ca Nhi cảnh giác chú ý nhìn xung quanh.Chấp sự của liên minh thiên tài được thiết lập theo giới, mỗi giới có một chấp sự.

Hòe Ca Nhi năm nay cũng chỉ mới hai mươi đã có thể trở thành chấp sự của liên minh thiên tài, thực lực, thiên phú đều không cần nghi ngờ.

Bất quá Hòe Ca Nhi cũng không ngờ mình lại phát động cuộc chiến phá ngục, tiến vào Bàn Cờ Hoang Thú có tám vị chấp sự, luận về thực lực hắn chỉ có thể xếp trung bình.Bất quá hắn cũng nhanh chóng phản ứng lại, cực kỳ phấn chấn, đây quả là cơ hội tốt để được nhận thưởng!Quy củ trong liên minh thiên tài cũng không nhiều song có công ắt được thưởng, điều đó vẫn được chấp hành nghiêm ngặt.

Liên minh thiên tài từng xuất hiện chín vị thiên yêu, trong đó có năm vị từng lưu lại yêu thuật trong liên minh thiên tài.

Thêm vào các loại kỳ công dị thuật mà các đời minh chủ cất dấu, tất cả đều được cất vào trong một gốc cây yêu thuật ở yêu cảnh trung tâm.

Gốc cây này vượt xa bất cứ gốc cây yêu thuật của phủ yêu thuật nào.Đó là nơi mà mọi yêu đều ao ước, Hòe Ca Nhi cũng không ngoại lệ.

Hòe Ca Nhi xuất thân từ Ứng Phong Hòe Thị, là đại tộc số một tại địa phương, thế nhưng phóng rộng tầm mắt nhìn khắp toàn bộ yêu cảnh vẫn chỉ có thể xếp vào hạng trung lưu.

Thanh Bí Thứ Thuật của Ứng Phong Hòe Thị là một yêu thuật không tồi, song Hòe Ca Nhi vẫn không thỏa mãn.Hắn có thể trở thành chấp sự của liên minh thiên tài khi còn trẻ tuổi, chí hướng cực lớn.

Trong lịch sử của gia tộc Hòe Thị, chẳng có ai tu luyện Thanh Bí Thứ Thuật mà đạt tới thiên yêu, sao hắn có thể thỏa mãn được?

Gia tộc vì bồi dưỡng hắn cũng dốc hết lực lượng, dùng mọi loại thủ đoạn mà sưu tập các loại yêu thuật lợi hại cho hắn, nhưng mỗi bộ yêu thuật đỉnh cấp đều vô cùng trân quý, đã quy nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn không có thu hoạch gì.Trận chiến phá ngục, cho dù thế nào cũng phải thắng!

Hòe Ca Nhi thầm hạ quyết tâm.Công lao này hẳn có thể đổi lấy một bộ yêu thuật không tệ.Đi thôi!Ánh mắt Hòe Ca Nhi lóe sáng, ý chí chiến đấu sục sôi.oOoĐội thuyền nhanh chóng lướt tới trong sát vụ, không chút tiếng động.Năm chiếc thuyền vận nô, thuyền của Kim Ô doanh ở chính giữa, phù văn trên thân thuyền tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Xích Sát đỉnh cuồn cuộn không ngừng chuyển hóa sát vụ thành linh lực, truyền vào các phù trận khắc trên thân thuyền.So với khi mới được tạo thành, Xích Sát đỉnh lúc này đã nhỏ đi rất nhiều.

Điều này là bởi nó vận chuyển ngày đêm không nghỉ, không lúc nào ngừng lại.

Xích Sát đỉnh là pháp bảo cấp năm, chuyển hóa linh lực không những cuồn cuộn không ngừng mà phẩm chất cũng là thượng thừa.

Vận chuyển suốt ngày đêm như vậy, những linh lực tinh thuần dư thừa như những ngọn lửa nhỏ không ngừng luyện hóa thân đỉnh.Xích Sát đỉnh là sản phẩm do tập hợp toàn bộ lực lượng của Kim Ô doanh, có thể nói là sáng tạo trước giờ chưa từng có, song nó bị giới hạn trong tu vi của đám người Tôn Bảo Cát Vĩ.

Có rất nhiều nơi trên Xích Sát đỉnh không tránh khỏi lộ ra vẻ hỗn tạp, mà được linh lực luyện hóa một thời gian dài khiến cho những tạp chất khiếm khuyết của Xích Sát đỉnh từ từ bị luyện hóa, phẩm chất tăng lên, thể hình ngược lại lại thu nhỏ đi nhiều.Tả Mạc đứng trên đầu thuyền vận nô, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía trước.

Phù trận trên thân thuyền lóe lên ánh sáng, chiếu rọi khuôn mặt căng thẳng lúc hiểu lúc không.

Bên cạnh hắn, A Quỷ nâng cằm, cũng bắt chước Tả Mạc nhìn ra xa.Thương thế của A Quỷ rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, khuôn mặt nàng đã dần lộ ra chút biểu tình, tuy rằng vẫn còn rất khô khan.Vù vù vù.Không ngừng có khổ vệ mặc giáp đen thân hình như điện, đi tới đi lui ở khu vực bên ngoài để cảnh giới, thần sắc bọn họ đều rất cảnh giác, tất cả đều là khổ vệ đã hóa binh.

A Văn đi ở trước nhất, ngọn mâu đen trong tay, dải thương đỏ tươi lay động như ngọn lửa.Những Vệ doanh tinh nhuệ hoàn thành hóa binh này đi trong sát vụ có thể nói như cá gặp nước, bọn họ cũng trở thành sức chiến đấu chủ yếu nhất.Công Tôn Sai thống lĩnh Chu Tước doanh, Thúc Long thống lĩnh Vệ doanh, Tạ Sơn áp trận ở phía sau cùng một chiếc thuyền vận nô, trên một chiếc thuyền vận nô còn lại, Ma PHàm ngồi xếp bằng trên đỉnh thuyền, đám người Thiên Phong khúc rải rác khắp mọi nơi trên mấy coi thuyền.

Ma Phàm từ sau lần giác ngộ trước, kiếm ý đã tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới hóa hình, cũng ít bị sát vụ kiềm chế nhất.Tất cả mọi người đều như gặp phải đại địch, thần sắc ngưng trọng, trong đội ngũ, một cỗ khí tức ớn lạnh trầm ngưng bốc lên, tựa như một con cự thú không nhanh không chậm đi tiến sát mặt đất.Tuy rất nóng lòng tìm kiếm người trong sát vụ kia nhưng Tả Mạc cũng hiểu trong sát phụ nguy cơ bốn bề, không dám coi thường hay liều lĩnh.

Ở nơi nguy hiểm như vậy chỉ cần hơi vô ý có thể khiến toàn quan bị diệt.Tháp nhỏ cùng Tiểu Hỏa khẩn trương tiến vào trong lòng A Quỷ, Tiểu Hắc treo mình trên tóc A Quỷ.

Chim ngốc vẫn lộ vẻ thờ ơ, cục diện trước mắt như dây cung kéo căng song cũng không khiến nó có chút phản ứng nào.

Thập Phẩm lơ lửng trên râu đen của Song Tử điệp, khuôn mặt lạnh lùng nhỏ nhắn lộ vẻ nóng lòng muốn thử.Nói cũng thật lạ, trên cọng râu trắng của Song Tử điệp vẫn luôn là một màn sương trắng nhàn nhạt, không hề có dấu hiệu ngưng tụ thành thực thể.Thập Phẩm là Song Tử điệp hấp thu huyền sát khí mà sinh ra, không những không kinh sợ đối với sát vụ mà ngược lại cảm thấy vô cùng thân cận.

Chẳng qua trực giác của nó đối với nguy hiểm cũng nhạy bén hơn so với tu giả bình thường, chỗ sâu trong sát vụ mang tới cảm giác vô cùng nguy hiểm, khiến nó không dám tiến vào.

Tuy rằng nó có ngạo khí nhưngkhoong ngốc, mấy ngày nay lại theo Tả Mạc và Công Tôn Sai “câu cá”, Thập Phẩm lại càng có lý giải trực quan đối với nguy hiểm trong sát vụ.Đương nhiên quan trọng nhất là con chim hung ác dã man không nói lý ở bên cạnh…Khóe mắt Thập Phẩm khẽ liếc sang chim ngốc đang nghỉ ngơi, vô thức rụt cổ lại.“Ở nơi chim không thèm ỉa này mà cũng có người sao?”

Lôi Bằng nói, có phần không hiểu nổi.“Có lẽ là hậu duệ do thượng cổ tu giả lưu lại.”

Niên Lục chỉnh lại mái tóc, phát huy sức tưởng tượng của mình.”

“Hậu duệ của thượng cổ tu giả…”

Đám người xung quanh đều đầu đầy hắc tuyến, tên này chắc là xme quá nhiều các ghi chép về kỳ văn dị sự rồi.Ánh mắt Lôi Bằng chuyển sang đám khổ vệ thân hình nhanh thoăn thoắt kia, lộ vẻ ước ao: “Nơi chết tiệt này thật đúng là muốn đè chết chúng ta, ngược lại, Vệ Doanh thật quá dễ chịu!

Thực khiến ta muốn đi tu luyện Khổ Vệ!”

Bọn họ dù có tu luyện Sát Linh nhưng thời gian quá ngắn, khó khăn lắm mới đủ để có thể ngăn sát vụ ăn mòn.

Đối với sát vụ đầy nguy hiểm này, Vệ Daonh không những không chịu hại mà ngược lại lại cực có lợi.

Điều này sao không khiến đám người đã quen xung kích phía trước vô cùng đỏ mắt.”

“Không cần hâm mộ người ta.”

Niên Lục chhinrh lại quần áo, miệng nói: “Ngươi có thể học đội trưởng cơ mà, chỉ cần kiếm ý tu tới cảnh giới hóa hình, vạn tà bất xâm, cho dù là sát vụ cũng không thành vấn đề.”

Lôi Bằng im bặt.Xung quanh người Ma Phàm như có một bức tường vô hình, sát vụ màu đỏ đen từ đầu đến cuối không cách nào tiến tới gần hắn.

Mọi người không cảm giác được chút ba động nào của linh lực, điều này cũng nói nên rằng đội trưởng không hề sử dụng linh lực, đây chỉ là kết quả hình thành do kiếm ý hóa hình.Bất quá so với việc chuyển sang tu luyện Khổ Vệ, tu luyện kiếm ý tới cảnh giới hóa hình còn khó hơn nhiều.

Trừ phi bọn họ tu luyện tới kim đan kỳ, còn ở ngưng mạch kỳ đã có kiếm ý hóa hình, đây không phải là biến thái bình thường nữa rồi.

Cho dù là từ ngưng mạch lên kim đan, độ khó trong đó cũng…“Con bà nó!”

Lôi Bằng rủa một câu.Bất quá tuy mọi người cảm thấy có hơi ủy khuất do không thể xung phong trước nhất nhưng vẫn có phần chờ mong.

Nếu trong sát vụ thực sự có tu giả vậy cũng đồng nghĩa với việc bọn họ cũng có thể phát huy toàn bộ thực lực trong sát vụ.

Bọn họ vẫn đang kiêm trì không ngừng tu luyện Sát Linh, song cần luyện tới tầng thứ ba mới có thể trực tiếp hấp thu sát vụ chuyển thành linh lực.Mà trước lúc đó, tuy bọn họ cũng có thể hấp thu sát vụ chuyển hóa thành linh lực song tốc độ cực kỳ chậm chạp, thời điểm tu luyện còn dễ dàng song nếu ở trong chiến đấu cũng đồng nghĩa với việc linh lực của họ căn bản không thể bổ sung.Rất nhiều người trong số họ đã đem hy vọng ký thác vào tu giả ở sâu trong sát vụ.Binh!Một tiếng va chạm thanh thanh thúy đột nhiên vang lên bên ngoài.Mọi người đều biến sắc, có địch!Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên bọn ọ gặp phải tập kích.

Sắc mặt mọi người cũng không quá tốt, bọn họ chẳng qua chỉ mới tiến sâu vào trong sát vụ năm mươi dặm đã gặp phải hung vật không rõ tấn công, phía trước nguy hiểm tới mức nào có thể biết.Gặp phải kẻ địch chính là A Văn.A Văn nhìn chăm chăm vào hung vật không rõ trước mặt, con hung vật này nhìn như hổ báo, thể hình thoan dài đầy vẻ đẹp, toàn thân bảo phủ bởi lân giáp cứng như sắt, tầng tầng lớp lớp, tỏa ra ánh sáng âm u lạnh lẽo.

Trong bàn chân chấm đất, trảo sắc như móc, không cần cố sức cũng có thể ấn sâu vào trong bùn đất.

Viền mắt hõm sâu, khớp xương nổi lên, nhưng trong viền mắt cũng không có con ngươi, chỉ có một ánh đỏ.Ánh mắt A Văn tiếp xúc với ánh đỏ trong mắt hung vật, chỉ cảm thấy thân thể căng ra, trong lòng không khỏi run rẩy.Ánh mắt Tả Mạc hạ xuống người hung thú, nhớ tới lời Bồ yêu nói với mình hôm qua, hỏi: “Đây là sát hồn thú?”

“Đúng.”

Ngữ khí Bồ yêu không còn vẻ không cho là đúng như trước mà vô cùng ngưng trọng: “Sát hồn thú này thật lợi hại!

Phiến sát vụ này không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, độ đậm đặc của huyền sát khí ta cũng chưa từng thấy qua, thậm chí chưa từng nghe nói.

Con sát hồn thú này cũng vượt qua bất cứ con sát hồn thú nào ta từng biết.

Ngươi phải cẩn thận.”

Tả Mạc kinh ngạc, ngữ khí thận trọng như vậy đối với Bồ yêu mà nói thật sự rất hiếm thấy.Cảm giác vô cùng nguy hiểm dâng lên, song Tả Mạc cố gắng kiềm chế lại, hắn tính toán trước hết cứ xem xem con sát hồn thú này rốt cuộc lợi hại tới mức nào.oOoA Văn là người sống sót trong đấu trường, trải qua vô số trận chiến tàn khốc.

Sát hồn thú trước mắt tuy tạo thành áp lực rất lớn đối với hắn nhưng vẫn không khiến bước chân hắn rối loạn.Ngọn mâu đen truyền tới cảm giác lạnh lẽo, hắn bỗng nhiên dâng lên một lòng tin.

Năm đó ở đấu trường, hắn chiến thắng rất nhiều đối thủ mạnh hơn hắn nhiều, mà giờ đây hắn càng cường đại hơn so với lúc trước!Thần sắc trên khuôn mặt thanh tú yên lặng biến đổi, sát khí bốc lên, hai mắt nheo lại, một luồng khí đen nồng nặc từ nơi bàn tay đang nắm ngọn mâu của hắn tỏa ra, như một con rắn đen uốn lượn quấn lấy ngọn mâu đen.Khí thế của hắn đột nhiên tăng mạnh, đôi mắt trợn lên, miệng khẽ quát một tiếng: “Giết!”

Ngọn mâu đen trong tay phóng ngang, không chút hoa xảo đâm về phía trước.Chương 361 : Nguyện vọng khi còn trẻ con .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnThần hình Y Chính đầy vẻ chật vật.Tăng bào màu xanh đen trên người đã rách thành từng mảnh nhỏ, bước chân hắn lảo đảo không còn chút vẻ lê nghi phong phạm.

Bất quá lúc này liệu có ai lại coi lễ nghi thành chuyện cơ chứ?Hắn hoàn toàn không ngờ, một nhiệm vụ sư môn bình thường tới mức không thể bình thường hơn lại đẩy mình tới nơi quỷ quái này.

Rất nhiều lần hắn đều cho rằng mình đã tới A Tì địa ngục chỉ xuất hiện trong điển tịch.

May mà những năm nay hắn tu luyện cực kỳ khắc khổ, lại thêm có đại sư huynh dốc lòng chỉ điểm, sức chiến đấu của hắn tuy không thể coi là mạnh nhưng thân thể cứng như sắt thép, không ai bì được.Cũng nhờ vào lực phòng ngực cường đại hắn mới có thể sống tới giờ trong màn sương khói mờ mịt này.Lúc trước hắn luôn không hiểu vì sao đại sư huynh lại muốn hắn tu luyện Bàn Nhược Thiền Thân, giờ đây mới cảm giác được chỗ lợi hại của môn thiền công này.

Toàn thân hắn phạn văn lưu chuyển không ngừng, lực ăn mòn của sát vụ vì vậy mới không nhiễm tới người hắn."

Vạn tà bất xâm...

Vạn tà bất xâm..."

Y Chính không ngừng niệm đi niệm lại, trên cái đầu trơn bóng có thể thấy rõ được từng giọt mồ hôi.

Tiến vào phiến sương mù dày đặc này mới có ba ngày, nhưng trong ba ngày này, hắn vô cùng kinh hoảng, sợ hãi tới cực điểm.

Hắn vốn là thiền tu, đối với những vật tà uế âm sát là mẫn cảm nhất.

Thế nhưng phiến sát vụ trước mắt vô biên vô tận, sát khí lại nặng tới mức không thể tưởng tượng nổi.Ngoại trừ A Tì địa ngục, Y Chính thực sự không nghĩ ra còn có nơi nào hung sát như vậy?May là Ban Nhược Thiền Thân của hắn trời sinh khắc chế những tà vật này, dọc đường đi tuy rằng chật vật song lại không hề thụ thương.

Song trong lòng hắn vẫn không dám buông lỏng, nơi cực hung như vậy ngay cả trong điển tịch của môn phái cũng không hề có ghi chép, những vật cực hung được dưỡng dục ra sẽ tuyệt đối kinh khủng.Hàng yêu trừ ma?Đừng nói giỡn, Y Chính vẫn hiểu hình có bao nhiêu cận lượng.

Đến giờ còn chưa thụ thương hắn đã cho là kỳ tích rồi.

Trước mắt hắn chỉ có thể hy vọng tin tức hắn mất tích có thể nhanh chóng truyền tới trong môn phái, môn phái sớm phái người tới cứu mình.

Thật ra sâu trong đáy lòng hắn cũng hiểu, hy vọng đó thật sự xa vời.Bản thân mình trong môn phái chẳng qua chỉ là một nhân vật sát biên, cũng không biết mình mất tích bao lâu môn phái mới có phản ứng.Hắn nghĩ tới đại sư huynh, lại nghĩ đến mình không ở môn phái, đại sư huynh về sau sợ là càng chịu nhiều lạnh nhạt, tâm tình hắn lập tức suy sụp.Trong sát vụ, hắn vô thức tiến tới.Đi không bao lâu, bỗng nhiên phía trước truyền tới âm thanh chiến đấu kịch liệt, Y Chính nhanh chóng giật mình tỉnh lại, sửng sốt có thừa, vui mừng quá dỗi, hắn chân trần chạy về phía âm thanh.m thanh chiến đấu càng lúc càng rõ ràng.Rất nhanh, hắn nhìn thấy một nam nhân đang chiến đấu kịch liệt cùng một con sát hồn hạt.Hắn cẩn thận tới gần, đến lúc thấy rõ con bò cạp đó, hắn không khỏi hít một hơi lạnh.

Thân hình dài hơn ba trượng, một cặp càng lớn như ván cửa, Y Chính chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nếu bị cặp càng này quét trúng, cho dù mình có Bàn Nhược Thiền Thân cũng tuyệt đối không đỡ nổi.Phật tổ của con ơi!Y Chính gian nan nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt như bị dính chặt, làm thế nào cũng không dời đi đuợc.

Song không phải bởi sự mạnh mẽ của con bọ cạp mà bởi cục diện quá mức quỷ dị.Đối thủ của con bọ cạp là một kiếm tu, tuy rằng thanh kiếm đen cao tới ngực hắn thực chất giống một thanh trảm mã đao hơn, nhưng Y Chính vẫn nhìn ra đối phương là một kiếm tu, một kiếm tu mười phần chính tông.Kiếm tu này mạnh thật!Y Chính kinh hãi, hắn nhận ra lai lịch của con bò cạp này, sát hồn thú, đây là một con sát hồn thú, một hung vật do sát vụ dưỡng dục thành!

Lúc trước hắn còn lo lắng hung vật do nơi cực hung này dưỡng dục ra nhất định không tầm thường song tới khi tận mắt thấy còn sát hồn hạt này hắn mới hiểu được hung vật do nơi hung sát này dưỡng dục ra rốt cuộc hung hãn tới mức nào!Nếu lúc này đầu óc Y Chính còn tinh tường thì nhất định sắc mặt hắn đã trắng bệch, kinh hãi gần chết, song hiện giờ ánh mắt hắn hoàn toàn bị trận chiến đầy quỷ dị trước mắt thu hút.Thần sắc kiếm tu ngây dại, tựa như tâm thần đang có vấn đề, động tác chậm chạp, ánh mắt ngây ngốc…Song mỗi khi mắt thấy cặp càng lớn của sát hồn hạt sắp chia hắn thành hai nửa, động tác của kiếm tu lại đột nhiên trở nên vô cùng linh hoạt, vô cùng mạo hiểm ngăn cản cái càng hung ác.

Vẻ mặt kiếm tu mù mờ, biểu tình ngây ngốc, phản ứng chậm chạm, hoàn toàn tương phản với vẻ linh hoạt nhanh nhẹn đột nhiên xuất hiện, cảm giác cực kỳ quái dị.Chỉ nhìn vài lần, Y Chính đã cảm thấy linh lực của mình đang bốc lên kịch liệt, mơ hồ có dấu hiệu không khống chế nổi.

Hắn không hỏi kinh hãi biến sắc, nếu nói về linh lực ôn hòa ngay thẳng, thiền tu vốn có ưu thế trời cho, không ngờ mình chỉ vì xem người khác chiến đấu mà linh lực lại trở nên không không chế được?Y Chính lập tức thôi động tâm pháp, rồi mới dám chuyển ánh mắt trở lại trận đấu.Dấu hiệu linh lực mất đi khống chế biến mất.Y Chính thầm thở phào một hơi, hắn một lần nữa nhìn về phía một người một bọ đang chiến đấu.

Chỉ mới xem một chốc, vẻ khiếp sợ trên mặt hắn càng lúc càng đậm, hắn nhìn kiếm tu như gặp quỷ.

Lúc trước hắn cho rằng kiếm tu đang cực kỳ nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt.

Lúc này nhìn rõ hắn mới hoảng sợ phát hiện ra trong thanh kiếm đen như có một lực lượng vô hình, sát hồn hạt hung hãn như con rối bị vô số sợi dây nhỏ quấn lấy, giãy dụa trong lực lượng vô hình đó.Kiếm ý thật đáng sợ!Y Chính hoàn toàn không phát hiện được kiếm ý của kiếm tu này, đến lúc này hắn đã bội phục sát đất thực lực của kiếm tu.

Không phải hắn chưa từng gặp qua kiếm tu, song người lợi hại như vậy lại là lần đầu.

Hơn nữa tuổi tác của đối phương tựa hồ không sai biệt lắm so với bản thân mình, tuổi còn trẻ đã có thực lực đáng sợ như vậy, nhất định là đệ tử đắc ý của môn phái kiếm tu lớn nào đó rồi.Chẳng lẽ là đệ tử Côn Lôn?Khi thấy rõ tình thế trong trận, Y Chính bèn không nóng nảy nữa, trong lòng suy nghĩ một lát nữa phải làm sao để chào hỏi đối phương.

Hắn có hơi nhức đầu, đây là lần đầu tiên hắn hạ sơn, hoàn toàn không chút kinh nghiệm.Bất quá ở nơi hung địa nguy cơ bốn bề như vậy, có thể gặp được một tu giả Y Chính đã cảm thấy vận khí của mình quả không tồi!Một lát sau, trận chiến còn chưa kêt thúc, Y Chính đã nhìn ra có điểm không thích hợp.Thần sắc kiếm tu vẫn mê man, không có dấu hiệu sẽ thanh tỉnh.Lẽ nào...Y Chính to gan cẩn thận, trong lòng máy động, đợi một lát, thấy tình hình không chuyển biến tốt lên, lập tức suy tư trong chốc lát rồi bỗng thấp giọng ngâm tụng.oOoVô số hình ảnh lướt qua trước mặt Vi Thắng, chỉ lướt qua thôi song lại cực kỳ rõ ràng.Khi còn nhỏ tuổi đã xác định chí hướng, truy cầu không sợ gian nguy, có khi thất bại, cũng có khi thụ thương, ngộ kiếm ở thác nước, trở thành đại đệ tử, uống rượu với Tả sư đệ dưới ánh trăng, mệnh lệnh của sư môn…Vô số hình ảnh giao hòa với nhau, đột nhiên hóa thành một cái lưới lớn chụp xuống đầu.Không thể trốn đi đâu, không có chỗ nào trốn được.Lưới càng thu càng chặt, nhanh chóng quấn lấy hắn.

Hắn cảm thấy không thở nổi, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt tràn ngập khắp toàn thân, hắn như con cá trong lưới, càng giãy dụa lưới thắt càng chặt.Vì sao?Vì sao lại như vậy?Ta chỉ muốn tu kiếm…Một luồng lửa giận đột nhiên trào lên từ đáy lòng, hắn như con thú bị khốn trong lưới, giãy dụa vô ích.Vì sao…

Vì sao…Như gào thét không thành tiếng, như rít lên đầy phẫn nộ.Vì sao…

Vì sao…Hắn khàn cả giọng, hắn như đang gào thét.Trong mơ hồ, hắn mơ thấy một trời sao.

Bóng đêm trong như nước, sao chi chít trên trời, làn gió hoang vu trống trải thổi qua, từng cọng cỏ xanh lung lay theo chiều gió.Một đứa trẻ bảy tám tuổi ngủ giữa bụi cỏ, ngẩng mặt lên nhìn vệ sáng bạc vừa xẹt qua bầu trời, âm thanh non nớt vang lên khen ngợi: “Thật đẹp!”

Đứa trẻ đứng lên từ bụi cỏ, gió thổi qua khuôn mặt hắn, lộ ra đôi mắt tựa như bảo thạch.Một hạt giống yên lặng chôn xuống trong trái tim đứa trẻ.Cảnh mộng rất chân thực, phảng phất như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào, lại thật xa xôi, tựa như ánh trăng phản chiếu dưới mặt nước.

Song lúc này, Vi Thẳng vẫn ngẩn ra, hắn ngơ ngác nhìn đứa trẻ kia.Rồi đột nhiên, trong lòng hắn phảng phất như có thứ gì vỡ tan ra, lại có thứ gì trào ra.Ký ức xa xôi lạ lẫm lúc nhỏ đột nhiên dâng lên trong lòng hắn, một số lý do đã quên, một số suy nghĩ đơn thuần đã mất, lúc này như những ngọn cỏ bắt đầu nảy mầm., bắt đầu sinh trưởng.Đúng vậy, giấc mộng của mình chính là tu kiếm.Giấc mộng đơn thuần, truy cầu đơn thuần, một đứa trẻ xác định nguyện vọng của mình dưới bầu trời sao.Trong lòng thoải mái khó hiểu, cảm giác hít thở không thông đã biến mất, Vi Thắng ngây ngốc nhìn đứa trẻ dưới bầu trời sao kia, nụ cười hiện lên trên khóe miệng hắn, cảm giác ấm áp dâng lên trong ngực hắn.Đúng rồi, chỉ bắt đầu vì ưa thích.Chuyện vặt vãnh thế tục phức tạp khó phân khiến hắn không biết làm sao, khiến hắn như thật nhỏ bé, nhỏ bé tới không đáng kể.Hắn mở mắt ra, ánh mắt trong suốt, không chút tạp chất.Kinh mạch khô cạn đột nhiên tuôn ra vô số linh lực, tựa như vô số nước ngầm đột nhiên chảy ra.

Nơi những luồng linh lực mới sinh này chảy qua, kinh mạch thụ thương như cây khô gặp mùa xuân, lập tức tỏa ra sinh cơ bừng bừng.Linh lực tuôn ra cuồn cuộn không ngừng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi linh lực của hắn đã khôi phục tới tình trạng tốt nhất.

Song linh lực tuôn ra không có dấu hiệu ngừng lại, chúng vẫn không ngừng trào vào kinh mạch Vi Thắng, lấp đầy mỗi tấc không gian trong kinh mạch.Khi toàn thân Vi Thắng đã tràn ngập linh lực, linh lực mới sinh liền tiến về đan điền của hắn.Vi Thắng không ngăn cản, hắn không có gì, chỉ có đôi mắt kia, trong sát vụ, càng lúc càng sáng rực, đầy vẻ vui mừng, một loại vui mừng xuất phát từ nội tâm.Thanh kiếm đen trong tay hắn bao phủ bởi một luồng ánh sáng nhàn nhạt.Sát vụ xung quanh hắn như bị đột nhiên bị một lựng lượng cực lớn đẩy ra, liên tiếp rời xa Vi Thắng, trong chớp mắt phía trước đã biến mất không còn.Y Chính há hốc miệng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, ngay cả ngâm tụng cũng đã quên.̀m.Sát hồn hạt không chút dấu hiệu hòa thành vài chục mảnh, rải rác khắp vùng, vết cắt trơn bóng, ngay cả cặp càng lớn không thể phá vỡ kia cũng bị tách thành vài khối.Một đạo kiếm ảnh xuất hiện phía sau VI Thắng.Kiếm ảnh từ mơ hồ trở nên rõ ràng, không ngừng biến lớn, ngắn ngủi mười giây, kiếm ảnh đãn hóa lớn tới vài chục trượng cao.Mũi kiếm của nó chỉ thẳng lên bầu trời, không chút dấu hiệu, nó đâm phá sát vụ, dường như còn muốn đâm phá trời cao.Dưới kiếm ảnh khổng lồ, Vi Thắng đứng sừng sững nơi đó.Trong sát vụ lôi âm cuồn cuộn, hàng vạn hàng nghìn sát hồn thú cùng kêu lên, bầu trời màu đỏ máu như muốn sôi trào.Trời sinh dị tượng!Chương 362 : A Văn liều mạng .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTrán Hòe Ca Nhi đã thấm đẫm mồ hôi.Mười hai đề bài truơcs mặt hắn mới giải được có năm, đang kẹt lại tại đề thứ sáu.

Chiếc đồng hồ cát ở bên cạnh lại không hề có dấu hiệu dừng lại.

Mắt thấy hạt cát trong đồng hồ đang giảm đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mồ hôi trên trán Hòe Ca Nhi càng dày thêm.Hắn hoàn toàn không ngờ tới trận chiến phá ngục của Bàn Cờ Hoang Thú lại là giải đề.

Thời đại hưng thịnh của phủ yêu thuật, khi yêu thuật bắt đầu phổ biến khắp nơi, hợp tác đoàn đội đã trở thành xu hướng chính.

Trong lịch sử của yêu chưa từng có thời đại nào coi trọng hợp tác đoàn đoàn đội như bây giờ.

Tập hợp lực lượng của đoàn đội để giải phẫu cấu tạo của yêu thuật là cách làm dược lưu hành nhất trước mắt.Còn những phủ yêu thuật am hiểu đạo lý này càng hiểu rõ phải làm sao để dạy những học viên, phân tích giải phẫu là kỹ xảo mà bất cứ học viên nào cũng phải học.

Để huấn luyện những kỹ xảo này cho học viên, những bộ đề phong phú là không thể thiếu.

Ngoại trừ những bộ đề bình thường, mỗi phủ yêu thuật lại có bộ đề riêng thuộc về mình.Là học viên đứng đầu trong phủ yêu thuật, giải đề đối với Hòe Ca Nhi mà nói là một chuyện khá quen thuộc và am hiểu.Nhưng sự tự tin của hắn nhanh chóng bị mười hai đề của triến trường phá ngục đánh tan.

Thật ra khi gặp phải đề thứ ba hắn đã bắt đầu toát mồ hôi.Những đề bài này hoàn toàn không hiếm thấy mà ngược lại, đây là một phạm trù mà bất cứ yêu nào cũng cực kỳ quen thuộc.Tiểu yêu thuật!Cho dù là đề thứ sáu mà hắn đnag làm vẫn là về tiểu yêu thuật.Tiểu yêu thuật là môn học nhập môn, đối với Hòe Ca Nhi mà nói, nó thậm chí có phần xa xôi.

Trước khi hắn tiến vào phủ yêu thuật đã học xong về tiểu yêu thuật, lúc đó mới bao nhiêu tuổi?Sáu tuổi?

Bảy tuổi?Hòe Ca Nhi cũng không nhớ rõ nữa.Thế nhưng, tiểu yêu thuật vô cùng đơn giản song đề bài liên quan lại khiến cho hắn cảm có cảm giác vô lực từ tận đáy lòng.

Đề bài do đối phương đặt ra không phải là ít được chú ý, suy nghĩ cũng không quỷ dị xảo trá mà ngược lại đầy vẻ đường đường chính chính.Điều này càng khiến hắn cảm thấy thất bại.Không ngờ mình lại bị đề bài về tiểu yêu thuật làm khó...Sắc mặt Hòe Ca Nhi xám xịt.oOoSo sánh với Hòe Ca Nhi khẩn trương và chán nản thì những người đang đứng xem rậm rạp bên ngoài lại cảm thấy mất hứng.Không có ánh sáng lóa mắt, không có sát khí, khí thế đằng đằng, không có biến hóa phức tạp huyền ảo…Đường đường trận chiến phá ngục, không ngờ lại chỉ là giải đề như học sinh, hơn nữa từ đầu đến cuốic hỉ có Hòe Ca Nhi thấy được đề bài, bọn họ chỉ có thể buồn chán ngồi đếm trên trán Hòe Ca Nhi có bao nhiêu hột mồ hôi.Người mặt lửa cực kỳ buồn chán, oán giạn nói: “Làm cái khỉ gì thế!

Còn tưởng rằng có thể thấy động tĩnh lớn, làm cả nửa ngày, đúng là chán chết!

Sớm biết sẽ chán như vậy ta còn phí sức làm gì.”

“Không cần gấp.”

Thiên Lưu đành an ủi nói: “Sẽ nhanh chóng thấy kết quả cuối cùng thôi.”

Hắn cũng không ngờ trận chiến phá ngục của Bàn Cờ Hoang Thú lại là giải đề.

Trận chiến phá ngục ôn hòa yên ổn như vậy hắn trước giờ chưa từng nghe nói qua.“Tiểu tử kia không được rồi.”

Người mặt lửa lườm một cái, hừ lạnh nói: “Miệng cọp gan thỏ!”

Bỗng nhiên, người mặt lửa tâm niệm khẽ chuyển, nở một nụ cười hả hê: “Ha ha, có trò hay để xem rồi!”

"Trò hay?"

Thiên Lưu nhất thời không kịp phản ứng lại, nói thật lòng, hắn cũng có phần thất vọng.“Ngươi nghĩ xem, tiểu tử do những lão già kia dạy bảo ngay cả giải đề cũng không bằng người ta, mặt mũi bọn họ chẳng phải sẽ càng khó nhìn sao?”

Người mặt lửa vô cùng đắc ý: “Bọn họ mà cùng một bọn, giải đề là kiến thức cơ bản, kiến thức cơ bản cũng kém người ta, ha ha, có gì châm chọc hơn so với điều này?”

Nghĩ tới đây, người mặt lửa như nhìn thấy mấy lão già kia ai nấy sắc mặt vô cùng kém, cười sướng tới cực điểm.Thiên Lưu lúc này mới phản ứng lại, người mặt lửa nói không sai.

Đám tiểu tử với mấy lão già đó có một điểm chung, chính là tự phụ.

Yêu đã tự phụ đều coi trọng mặt mũi.

Nếu so đấu yêu thuật thua ngược lại lại không có vấn đề gì lớn, song nếu là giải đề thua, cho dù là mấy lão già hay đám tiểu tử kia đều tuyệt đối không cách nào tiếp thu được.Nghĩ tới điểm này, Thiên Lưu cũng không khỏi mong đợi trở lại.“Ha, tên kia đi ra rồi.”

Người mặt lửa vô cùng hưng phấn.Thiên Lưu thu lại tâm thần, ánh mắt nhìn vào trong trận.Ngục chiến trường khôi phục nguyên trạng.Hòe Ca Nhi thất hồn lạc phách đứng yên như tượng gỗ.Hắn thất bại rồi.oOoTrong sát vụ, hai thân hình lập lòe.Tốc độ của A Văn so với Minh Hư dực của Tả Mạc cũng chỉ kém một chút, hắn mặc bộ giáp đen, tựa như một tia sét đen.

Tốc độ của sát hồn báo không ngờ lại tương đương với A Văn, đầy sức bật, mỗi lần nó tấn công thế tới như sấm giật.Sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng, THúc Long nhanh chóng nắm trường kích trong tay, chuẩn bị tùy thời tương trợ.Tốc độ hai bên đều vô cùng nhanh, đám người Chu Tước doanh trước giờ đều tôn sùng tấn công nhanh, lúc này ai nấy đều biến sắc.

Rất nhiều người thầm so sánh trong lòng, nếu đổi lại là mình liệu có thể toàn thân trở ra dưới công kích cuồng bạo sắc bén này không?

Ngoại trừ rất ít người còn giữ được trấn tĩnh ra, đa phần mọi người sắc mặt đều có phần khó coi.Bọn họ không nắm chắc.Tiết tấu nhanh quá mức tưởng tượng!Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn thân ảnh phiêu hốt nhanh nhẹn của A Văn, đây còn là Vệ Doanh cồng kềnh chậm chạm sao?

Một người một báo như hai tia chớp màu đen, truy đuổi dây dưa lẫn nhau.

Mâu cương phun ra nuốt vào bất định, có thể tự nhiên xuyên toa trong không trung, hoặc gần hoặc xa, không có bất cứ góc chết nào, khó lòng phòng bị.Còn con sát hồn báo kia cũng mạnh mẽ vượt quá dự tính của mọi người, không riêng gì tốc độ không rơi xuống hạ phong, lực lượng của nó càng mạnh mẽ hơn so với A Văn.

Mâu cương mang theo tiếng rít sắc nhọn bị nó tiện tay đập tan tành, mọi người thấy vậy đều phát lạnh trong lòng, nếu mình trúng đòn này sợ là lập tức bị đánh tan.A Văn không ngờ con sát hồn báo này lại khó đối phó tới vậy.Hắn đã mạnh hơn so với trước đây không biết bao nhiêu lần song vẫn không có cách nào đối với con báo trước mắt.Không được, phải tốc chiến tốc thắng, không thể làm chậm tốc độ của đội ngũ được!Trước mắt chỉ mới tiến vào trong sát vụ, quái vật sống ở sâu trong đó hẳn còn lợi hại hơn.

Ngay cả con báo này còn không giải quyết được thì sau này phải làm sao?

Nghĩ như vậy, khí thế A Văn đột nhiên trở nên mãnh liệt đầy sát khí.“Hả!”

Tạ Sơn, Ma Phàm đều lộ vẻ kinh ngạc.

BỌn họ vốn cực kỳ mẫn cảm đối với khí thế, có thể cảm nhận rõ ràng biến hóa trên người A Văn.Đặt mình vào chỗ chết!̀m!Tua mâu màu đỏ hóa thành ngọn lửa đỏ, bao lâu đầu mâu, sát khí màu đen dọc theo thân mâu quấn lên, chui vào mũi mâu đang rực cháy.Sát hồn báo lộ ý thối lui, nó vốn thông tuệ thông linh, đội ngũ trước mắt vô cùng khổng lồ, chỉ bằng nó không thể chiếm được chút tiện nghi nào.

Mà nếu nó thụ thương ở đây, không những không đoạt được con mồi mà bản thân nó sẽ trở thành con mồi của những sát hồn thú khác.Nó từ từ lui về phía sau.Hai mắt A Văn trở nên u tối, trên áo giáp khí đen lượn lờ, ngọn mâu hừng hực cháy.CẢm giác quen thuộc truyền tới, mỗi một lần, khi hắn quyết định liều mạng trong đấu trường hắn đều sẽ tiến vào trạng thái kỳ quái này.

Toàn thân sôi trào sát ý song đáy lòng lại vô cùng lạnh lẽo.

Có thể may mắn sống sót giữa những trận quyết đấu tàn khốc như vậy, trạng thái kỳ quái này chính là phảo bảo giữ mạng của hắn.Đây là lần đầu tiên A Văn tính liều mạng sau khi gia nhập Vệ Doanh.Những tâm pháp khẩu quyết của Khổ Vệ xẹt qua nơi đáy lòng hắn như nước chảy qua, ánh mắt hắn càng lúc càng sâu thẳm.Giáp đen trên người hắn linh hoạt tinh xảo, như vô số chiếc lông chim tầng tầng lớp lớp xếp lại tạo thành, ở Vệ Doanh tự thành một phái riêng.

Lúc này giáp đen trên người hắn bỗng nhiên chuyển động từ từ, như vật còn sống, khiến mọi người đứng xem sởn cả tóc gáy.

Những chiếc lông nhỏ bằng kim loại tầng tầng lớp lớp bò lên mặt A Văn, bao phủ lấy, như một lớp giáp bảo vệ mặt.Keng keng keng!Tiếng kim loại ma sát với nhau liên tục như vô số thanh đao không ngừng được rút ra từ vỏ đao, giáp đen trên người A Văn bắn ra vô số chiếc lông dài, những chiếc lông này cực mỏng, sắc bén như lưỡi đao.

Trong nháy mắt, khí tức giết chóc hung hãn đã ầm ầm đẩy ra.Khom lưng cầm mâu, hai chân khẽ cúi xuống.A Văn ngẩng cao mặt, giáp mặt được tạo thành bởi tầng tầng lớp lớp lông nhỏ màu đen, tinh tế sáng bóng, dự tợn mà lạnh lùng trang nghiêm.Sát hồn báo ngửi thấy khí tức nguy hiểm, lui lại càng nhanh, trong chớp mắt đã biến mất trong sát vụ.Ngay lúc này, lông chim kim loại trên giáp đen của A Văn cùng nhau rung lên, lực lượng bài sơn đảo hải trong nháy mắt truyền vào tay phải, bên dưới giáp mạnh một âm thanh thở dốc vang lên: “Giết!”

Mâu đen đột nhiên biến mất trong tay hắn.Bốp!Một tiếng động rất nhỏ từ sâu trong sát vụ truyền tới.Mọi người đều biến sắc.A Văn ngẩng mặt quay lại, thân thể còn không chạm đất đã được một cánh tay phủ giáp đen tiếp lấy, là Thúc Long chạy tới.Thân hình Tạ Sơn nhoáng lên, chui vào trong sát vụ, hai giây sau đã trở lại, trên tay nhiều thêm một con báo.

Chỉ thấy trên trán con sát hồn báo này đã nhiều thêm một lỗ thủng lớn cỡ quả trứng gà, xuyên thủng toàn bộ trán.

Sát hồn báo trên tay Tạ Sơn đang tiêu tán thành từng sợi khí đen với tốc độ mắt thường có thể thấy được.Tả Mạc vội vàng chạy tới bên người Thúc Long: “Thế nào?”

“Không đáng ngại, chỉ thoát lực thôi.”

Thúc Long cung kính nói.Tả Mạc lúc này mới yên lòng, hắn vốn định cho A Văn tới thử thực lực của sát hồn báo, khong ngờ tên này nhìn thì thanh tú mà tính cách lại mạnh mẽ như lửa, cứng đầu muốn giết chết sát hồn báo.Tất cả mọi người đều chấn động vì đòn tấn công kinh diễm kia của A Văn, nhất là Chu Tước doanh trước giờ ánh mắt cao hơn đỉnh đầu.

́n tượng lớn nhất của họ đối với Vệ Doanh là Ô Sát Ma Sát Trận, sức chiến đấu của mỗi cá nhân khổ vệ trong mắt họ đều không phải là mạnh.Song biểu hiện của A Văn hiện giờ đã hoàn toàn phá tan ấn tượng cố hữu của họ.Hóa ra Vệ Doanh đã phát triển tới mức này.Tả Mạc lúc này mới chú ý, phóng tới bên cạnh Tạ Sơn đang nhấc sát hồn báo.

Sát hồn báo đã tiêu tán gần như không còn, chỉ còn lại một hạt châu một bàn chân.Bàn chânbaos đầy những vẩy nhỏ, vô cùng cứng rắn, vuốt hình móc nhọn dài tới năm tấc rất dễ thấy.

Hạt châu lớn cỡ ngón út, trong veo, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.

Trước mắt không phải thời điểm nghiên cứu mấy thứ này, Tả Mạc tiện tay cho chúng vào trong nhẫn.Đột nhiên, Tả Mạc ngẩng cao đầu, ánh mắt lợi hại như kiếm, nhìn thẳng vào sâu trong sát vụ phía trước.Đám người Tạ Sơn chỉ chậm hơn Tả Mạc đôi chút, liên tiếp ngẩng đầu, khuôn mặt kinh ngạc nhìn vào sâu trong sát vụ phía trước.Một luồng triều đen từ sâu trong sát vụ lan ra với tốc độ kinh người, nơi nó đi qua toàn bộ hóa thành hư không đen nhánh.

Luồng triều đen này thế tới cực nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt đám người Tả Mạc.

Như hư không vô tận nuốt lấy mọi thứ.Sát vụ đầy lực ăn mòn hóa thành hư vô.Đám người Tả Mạc như đặt mình trong hư không.Mà trong hư không, một thanh cự kiếm che trời chiếu thẳng vào mi mắt mọi người.Tạ Sơn đã vào kim đan sắc mặt không còn chút máu, hét lên như bị người ta đạp phải đuôi: “Kiếm ý!”

Đám người Ma Phàm, THúc Long đều sợ hãi tới mức sắc mặt tái nhợt.Tả Mạc như bị một tia chớp bắn trúng, thân thể đột nhiên cứng đờ, hắn ngơ ngác lẩm bẩm trong vô thức.“Đại sư huynh…”

Chương 363 : Phá ngục lục đạo .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư Viện“Đây là đề bài ta gặp phải.”

Hòe Ca Nhi miệng lưỡi khô khốc, vốn tưởng rằng mình có thể trở thành anh hùng, không ngờ không những công dã tràng, mà hơn nữa bị thiệt hại nặng nề ở một lĩnh vực hắn hoàn toàn không ngờ tới.

Vài ngày liền, tinh thần hắn đều có phần hốt hoảng.Hắn lặng lẽ chép lại đề bài, kể cả đề thứ sáu chưa hoàn thành.Vài chấp sự lao tới."

Tiểu yêu thuật?"

"Không ngờ lại là tiểu yêu thuật?"

Bọn họ đều lộ vẻ ngạc nhiên, vài người còn không cho là đúng.

Đề bài tiểu yêu thuật có chỗ nào khó chứ?

Hòe Ca Nhi chú ý thấy vẻ không cho là đúng trên mặt họ nhưng hắn không buồn giải thích.Rất nhanh chóng, mọi âm thanh hỗn tạp đều biến mất.

Lại qua một lúc, trên trán đám người bắt đầu đổ mồ hôi, không còn ai lộ vẻ không cho là đúng.Trong không gian yên tĩnh, vệt mồ hôi trên trán đám người càng lúc càng dày đặc.oOo“Vãn bối Y Chính, đệ tử Đại Phật Tự.”

Y Chính chỉnh đốn xiêm y trên người, cung kính hành lễ nói.

Hắn làm lễ của vãn bối, thiên địa dị tượng vừa rồi đã hoàn toàn chế ngự hắn.

Hắn có thể cảm giác rõ ràng được khí thế của kiếm tu trước mắt so với lúc trước đã hoàn toàn tương phản.Chẳng lẽ là kết đan?Hắn không dám chắc chắn nhưng cho dù là đột phá cửa khẩu nào, có thể kèm theo thiên địa dị tượng đều là cực kỳ kinh khủng.

Chính vì thế hắn mới chủ động hành lễ của vãn bối, tuy rằng tuổi của đối phương xem ra cũng không hơn hắn bao nhiêu.Vi Thắng mở mắt, khí tức mờ ảo xung quanh đột nhiên tiêu biến, tựa như bị gió thổi tan.

Ánh mắt hắn khôi phục vẻ ôn hòa, tựa như thanh kiếm sắc bén trở lại vỏ, không biểu lộ ra nữa.Song đã thấy qua cảnh tượng kinh tâm động phách vừa rồi, Y Chính không dám khinh thường chút nào, huồng hồ, khóe mắt hắn vẫn liếc thấy được mảnh xác của sát hồn thú bị chém thành vài khối, trong lòng càng thêm căng thẳng.“Ta là Vi Thắng, tới từ Vô Không Kiếm môn.”

Vi Thắng cười thản nhiên, thần thái ôn hòa.“Ngưỡng mộ đã lâu!”

Y chính vội vàng nói.VI Thắng cười ha hả: “Một môn phái nhỏ, ngươi chắc chắn chưa từng nghe nói qua.”

Y Chính lập tức ngượng ngùng, hắn cũng không biết có chuyện gì, tuy rằng Vi Thắng trước mặt ôn hòa dễ gần nhưng hắn vẫn cảm thấy có một luồng áp lực vô hình.

Chính luồng áp lực không thể thấy đưojc này khiến cho hắn nói và làm khác hẳn so với bình thường.“Ngươi cứ gọi ta là Vi Thắng là được.”

Vi Thắng khoát khoát tay: “Tiền bối gì gì đó đừng gọi, ta chưa muốn chóng già.”

Y Chính bỗng thấy khó xử, song hắn đột nhiên nghĩ ra, đáp: “Vi đại ca!”

Vi Thắng cười cười, không phản bác, hắn thuận miệng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Vừa nói tới đây, khuôn mặt Y CHính lại biến thành khổ sở: “Ta cũng không biết.

Tiếp nhận một nhiệm vụ sư môn, vốn cho rằng có thể kiếm chút điểm cống hiến, không ngờ lại xui xẻo bị đưa tới nơi quỷ quái này, chắc là không về được rồi.”

Nói xong hắn lại ai oán thở dài.“Chắc chắn sẽ trở về được.”

Vi Thắng nói, ngữ khí của hắn không hề mãnh liệt, tựa như nói một câu bình thường tới mức không thể bình thường hơn, song lọt vào trong tai Y Chính không ngờ lại khiến hắn tin tưởng.“Chúng ta đi về phía trước thôi, lúc trước ta cảm thấy ở hướng này có một luồng kiếm ý.”

Vi Thắng không nhiều lời, nhấc trảm mã kiếm lên, đi về phía trước.

Y Chính thấy thế vội vàng đuổi theo.Hai người đi chưa được bao lâu, bỗng nhiên Vi Thắng dừng chân, khuôn mặt bỗng lộ vẻ kích động.“Vi đại ca, sao vậy?”

Y Chính dè dặt hỏi.Vi Thắng không để ý tới hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sâu trong sát vụ, vẻ kích động trên khuôn mặt càng lúc càng đậm, ngay cả môi hắn cũng hơi run run: “Ly Thủy kiếm ý…

Ly Thủy kiếm ý…

Sư đệ…”

Ở sâu trong sát vụ, Ly Thủy kiếm ý quen thuộc như ẩn như hiện.Vi Thắng không hề do dự ném phí kiếm ra, tiện tay nhấc theo Y Chính, bước lên trảm mã kiếm.

Lúc này hắn hận sau lưng không thể sinh thêm hai cánh, hít sâu một hơi, toàn lực phát động kiếm quang, bay thẳng về phía trước.oOoThiên Lưu nhìn chăm chăm vào sáu đề tiểu yêu thuật trước mặt, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên: “Tên nhóc này có chút thú vị đây.”

Người mắt lửa cũng lấy làm lạ: “Đề bài về tiểu yêu thuật?

Cái này mà cũng nghĩ ra được!

Không biết là tiểu yêu nghiệt do cao nhân nào dạy bảo ra nữa.”

Hắn lập tức lặng lẽ cười: “Cái này, thật đúng là có trò hay để xem.

Tiểu yêu thuật, ha ha, cái tát này cũng thật đau!”

Thiên Lưu không để ý tới người mặt lửa đang hả hê nữa, ánh mắt hắn một lần nữa chuyển lại đề bài về tiểu yêu thuật kia.

Hắn rất hiếu kỳ, sáu đề còn lại sẽ ra sao?

Nếu như nói lúc trước hắn chỉ hiếu kỳ đôi chút thì lúc này sáu đề bài về tiểu yêu thuật đã thành công đem lòng hiếu kỳ của hắn dâng lên cao ngất.“Tiểu yêu thuật…”

Thiên Lưu thì thào nói nhỏ, trong đầu ra sức suy nghĩ.Ở trí nhớ của hắn, trong tròn tám trăm năm không hề có Thiên Yêu nào có phong cách như vậy.

Nếu tiếp tục ngược dòng về trước đó vậy là thời điểm đại chiến gàn năm rồi, thời điểm đó là thời đại ghi chép hỗn lọan nhất, khuyết thiếu nghiêm trọng.

Có quá nhiều yêu thuật, quá nhiều Thiên Yêu đã không cách nào kiểm chứng được.“Nghĩ nhiều như vậy làm gì?”

Người mặt lửa không cho là đúng nói: “Dù sao cũng có trò hay mà xem.

Nếu may mắn không chừng ngươi cũng có thể thấy sáu đề sau.

Ha ha, hy vọng đám tiểu quỷ kia không chịu thua kém một chút, đừng khiến gia gia ta thất vọng!”

Thiên Lưu bất đắc dĩ vê vê trán, người mặt lửa ồn ào như vậy đã cắt đứt suy nghĩ của hắn.Bất quắ, hắn cũng đồng ý với cái nhìn của nguời mặt lửa.Chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu, trò hay còn chưa lên sân khấu.oOoCũng không biết do ai truyền ra, sáu đề bài trận chiến phá ngục của Bàn Cờ Hoang Thú nhanh chóng truyền ra.

Trên các kênh đại yêu đều nghiên cứu sáu đề bài tiểu yêu thuật này.

Rất nhiều yêu đều không cho sáu đề bài này là đúng, có nhiều yêu thậm chí hoài nghi đề bài phá ngục này là giả.Đề bài về tiểu yêu thuật, đùa cái gì thế!Song cho dù là người xem thường hay kẻ hiếu kỳ, đã là yêu thu được sáu đề bài này, chuyện đầu tiên làm đều thống nhất lạ thường, chính là thử giải đề.Rất nhanh chóng, bọn họ đã hiểu suy nghĩ của mình buồn cười tới mức nào, ngây thơ tới mức nào.Mà mãi tới lúc này đám người buồn chán tới cực điểm đứng ngoài ngục chiến trường ngồi xem kia mới hiểu được, trận chiến phá ngục nhìn như nhàm chán tẻ nhạt thực chất lại kinh tâm động phách ra sao.Tiểu yêu thuật là cơ sở của tất cả yêu thuật, điều này không có bất cứ yêu, bất cứ lưu phái nào nghi ngờ.

Về phần biến hóa của tiểu yêu thuật, khi phủ yêu thuật ra đời vào phát triển không bao lâu đã gần như nghiên cứu tới tận cùng.

Hoàn toàn không phải những yêu lúc đó không coi trọng tiểu yêu thuật mà hoàn toàn ngược lại, bọn họ coi trọng tiểu yêu thuật không gì sánh nổi.

Cũng bởi vì thế họ mới dồn đại lượng yêu lực vào đó, nghiên cứu gần hết các loại biến hóa của tiểu yêu thuật.

Từ đó về sau, tiểu yêu thuật không còn phát triển gì mới, lúc đó các tiên hiền mới bắt đầu dồn nhiều tinh lực hơn vào yêu thuật cấp trung hay cấp cao.Sáu đề phá ngục như hòn đá lớn rơi xuống hồ nước vốn phẳng lặng, tạo thành sóng to gió lớn.Sáu đề tiểu yêu thuật theo trình tự từ dễ tới khó.

Ba đề phía trước tương đối đơn giản, cũng không lập tức rời khỏi phạm trù tiểu yêu thuật.

Song từ đề thứ tư trở đi đã dần dần rời khỏi lý giải đối với tiểu yêu thuật đương thời.Nói thực ra, Hòe Ca Nhi có thể làm tới đề thứ sáu đã tương đối lợi hại.

Dựa vào cơ sở thâm hậu, ngay cả có biến hóa mới hắn vẫn dựa vào trí tuệ hơn người giải thành công tới đề thứ sáu.Thế nhưng tới đây hắn không thể tiếp tục giải được.

Trong đầu hắn suốt ngày đều là đề thứ sáu, cơn nước cũng không nghỉ, tinh thần hốt hoảng.Mà yêu càng cao minh, như Thiên Lưu, lại có thể từ trong sáu đề bài từ dễ tớikhos này phát hiện ra một con đường hoàn toàn mới, hoàn toàn khác với con đường tiểu yêu thuật hiện tại.

Phát hiện này khiến bọn hắn càng thêm thích thú, càng thêm hiếu kỳ.

Yêu có thể tu luyện tới mức này há có thể là kẻ ánh mắt nông cạn?Sáu đề tiểu yêu thuật cũng trở thành đề tài nghiên cứu của những người đứng đầu các phủ yêu thuật.

Rất nhiều sư phụ trong phủ yêu thuật liên tiếp bị kinh động, song rất nhanh chóng, bọn họ cũng gặp phải trở ngại.

Vì vậy, trong các phủ yêu thuật, các loại “tổ nghiên cứu tiểu yêu thuật” mọc lên như nấm, nhiều tới mức không đếm được.oOoThương Trạch đứng trong ngách, thở cũng không dám thở.

Nguyên nhân rất đơn giản, trong phòng quá yên tĩnh.

Cúi đầu nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân, trong lòng hắn như có sóng to gió lớn, đây tuyệt đối là hội nghị trưởng lão yên tĩnh nhất từ trước tới giờ.Các trưởng lão quyền cao chức trọng lúc này ai nấy đều cau mày, không nói một tiếng.“Mọi người nghĩ sao?”

Mở miệng chính là tộc trưởng, phụ thân của Thương Trạch.

Bất quá cho dù phụ thân là tộc trưởng nhưng trong phòng này vẫn không có chỗ ngồi cho Thương Trạch.

Trên thực tế nếu không phải lần trước hắn gặp mặt nói chuyện thành công với chủ nhân của Bàn Cờ Hoang Thú, hắn ngay cả tư cách tiến vào phòng này cũng không có.“Liên minh thiên tài sẽ không từ bỏ ý đồ.”

Một trưởng lão do dự nói: “Nếu vì chuyện này mà trở mặt với liên minh thiên tài đối với chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện tốt.”

“Cái này ai chả biết, còn cần nhiều lời sao?”

Một trưởng lão khác tính tình không tốt lắm hừ lạnh nói: “Thế nhưng hắn biết Thương Ngân Thuật.”

“Đấy chỉ là hắn nói, chắc gì đã là thật.”...Trong phòng lập tức trở nên ầm ĩ, gào thét, đỏ mặt tía tai, xắn tay áo muốn động thủ, vân vân…

Thương Trạch lại thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tự nhiên hơn nhiều.Tộc trưởng thực sự nhìn không thuận mắt, trầm giọng nói: “Ngừng!”m thânh ồn ào hỗn loạn dần dần yên ổn xuống, tộc trưởng lúc này quay sang: “Đại trưởng lão, ngài thấy sao?”

“Mọi người đều xem qua sáu đề bài kia rồi chứ?”

Đại trưởng lão mở mắt, giọng nói khàn khàn.Các trưởng lão đều gật đầu.“Vậy các ngươi thấy sáu đề bài này ra sao?”

Đại trưởng lão hỏi tiếp.“Rất thú vị.”

“Thâm ảo.”

“Có phong cách riêng.”

Các trưởng lão xôn xao nói.Đại trưởng lão lắc đầu, đợi thanh âm của mọi người ngưng lại rồi mới mở miệng: “Theo ta thấy, sáu đều bài này, là tiền đề để mở ra một phái.”

Lời này vừa nói ra, bên dưới lập tức ồ lên, mọi người không ai ngờ đại trưởng lão lại đánh giá cao sáu đề bài tiểu yêu thuật như vậy.

Nhưng không ai dám nghi ngờ ánh mắt của đại trưởng lão, vì vô số thực tế đã chứng minh, ánh mắt của đại trưởng lão chuẩn xác tới mức đáng sợ.“Chúng ta có quan hệ gì với liên minh thiên tài không?”

Đại trưởng lão bỗng nhiên hỏi.“Không có.”

Sáu trưởng lão khác đồng loạt lắc đầu, bọn họ ở địa phương có thể coi là có vài phần thế lực song liên minh thiên tài đối với họ mà nói vẫn là cao tới mức không thể với tới.“Không có quan hệ vậy tất nhiên không có chuyện quan hệ xấu đi.”

Đại truơnrg lão thản nhiên nói, trong ánh mắt uy nghiêm còn ẩn chứa một tia cuồng nhiệt: “Chư vị đang ngồi đây hẳn đều hiểu Thương Ngân Thuật có ý nghĩa gì đối với chúng ta.

Thiên hạ không có bữa ăn nào không phải trả tiền, không có nguy hiểm thì cũng không có lợi ích, mọi người hẳn đều hiểu điểm này.”

Đại trưởng lão đứng dậy nói: “Mọi người còn nhớ khi tiến vào hội trưởng lão đã tuyên thệ ra sao không?”

Các trưởng lão khác thần sắc kích động, đồng loạt đứng dậy: “Không dám quên!”

“Chúng ta chờ cơ hội này…”

Đại trưởng lão nhìn những trưởng lão nhìn các trưởng lão khác đã lộ vẻ già nua, thở dài một tiếng: “Chờ lâu lắm rồi!”

Chương 364 : Gặp lạiConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTrong Ngũ Hành Kiếm trận, Tả Mạc mồ hôi đầm đìa.Một luồng nước óng ánh trong suốt hình ngọn lửa yên lặng lung lay trên không trung của đại trận, hai loại khí tức băng lãnh và dữ tợn hoàn toàn tương phảng song lại cân bằng một cách xảo diệu.

Rất nhiều người lần đầu được thấy Ly Thủy kiếm ý của Tả Mạc, đều lộ vẻ hiếu kỳ.Trong ấn tượng của họ, lúc chiến đấu Tả Mạc tựa như một con hoang thú thời viễn cổ, nhất là đấu pháp cận chiến bạo lực, khiến người ta bị đả kích mãnh liệt.

Bọn họ biết trước đây Tả Mạc từng là kiếm tu, song rất hiến khi thấy Tả Mạc dùng tới phi kiếm.Tả Mạc quả thực càng lúc càng ít dùng phi kiếm, nhất là sau khi tu luyện Đại Nhật Ma Thể.

Sáu loại biến hóa của Đại Nhật Ma Thể không cái nào không có uy lực vô cùng lớn, tốc độ, lực lượng đều mạnh mẽ không cần phải nói.

Mà một nguyên nhân khác rất quan trọng là bởi hắn ở phương diện kiếm ý tiến bộ không lớn.

Hắn cũng không biết vì sao, tu luyện ma công, yêu thuật tiến triển đều ngày đi ngàn dặm, song tu luyện kiếm quyết chẳng qua chỉ hơi mạnh hơn so với tu giả bình thường thôi.

Hắn dần dần phát hiện uy lực của Ly Thủy Kiếm Quyết đã không cách nào thỏa mãn yêu cầu của hắn.Ngay cả Ngũ Hành Kiếm Trận hắn cũng cấp cho nguời của Chu Tước doanh dùng để cảm ngộ kiếm ý.Khi hắn phát hiện kiếm tu trong sát vụ có thể là đại sư huynh VI Thắng, hắn lập tức trở nên nôn nóng.

Lúc này điểm then chốt nhất là liên hệ được với đại sư huynh, bằng không vạn nhất hai người đi sát qua nhau, trong phiến sát vụ mờ mịt này còn muốn tìm được nhau sẽ không dễ.Thiên địa dị tượng vừa rồi hẳn là đại sư huynh đang đột phá.Quả nhiên không hổ danh là đại sư huynh, thiên phú tu kiems mạnh hơn mình không chỉ một hai phần.Đại sư huynh đột phá tỏa ra Vô Không kiếm ý khiến hắn đột nhiên nghĩ ra.

Chỉ cần khiến đại sư huynh cảm nhận được kiếm ý của mình, chẳn phải sẽ liên hệ được với đại sư huynh sao?

Đại sư huynh vừa đột phá, tinh khí thần đều đang ở trạng thái đỉnh cao, càng dễ nhận thấy kiếm ý hắn phát ra.Để phát ra kiếm ý mạnh nhất, Tả Mạc ngay cả Ngũ Hành kiếm trận đã rất lâu rồi không dùng cũng lấy ra.

Trong Ngũ Hành kiếm trận, kiếm ý hành thủy chính là Ly Thủy kiếm ý của hắn, lúc này đem ra sử dụng là thích hợp nhất.Lâu rồi không dùng Ly Thủy kiếm quyết, khi vừa sử dụng cảm giác vô cùng trúc trắc song hắn dần dần tìm lại được cảm giác.Ngọn lửa nước âm u, trong kiếm ý lặng lẽ giá rét, lực lượng hung bạo như mạch nước ngầm mãnh liệt dưới mặt nước.

Tả Mạc truyền linh lực vào, năm thanh phi kiếm tỏa sáng rực rỡ, kiếm ý theo đó đột nhiên tăng cao.

Kiếm ý của Tả Mạc tuy không tiến bộ nhưng linh lực và trận pháp đều mạnh hơn so với trước đây rất nhiều, toàn thực thi triển như vậy lập tức khiến kiếm ý dâng trào.Linh lực tiêu hao với tốc độ kinh người, khuôn mặt Tả Mạc từ từ lộ vẻ cố sức.Những người khác có phần hiếu kỳ nhìn Tả Mạc bày trận, thi triển kiếm quyết, bọn họ không rõ ý đồ của Tả Mạc.Một lát sau, một tiếng rít nhỏ như tơ nhện bỗng vang lên từ sâu trong sát vụ, tựa như từ nơi xa vời truyền tới.

Tiếng rít này cực nhỏ song thực lực của mọi người ở đây đều không kém, đều nghe rõ, không khỏi rùng mình, liên tiếp lộ vẻ cảnh giác.Tiếng rít từ nhỏ chuyển thành thô, ô ô như tiếng nổ lớn, hai giây sau, tiếng rít biến đổi, âm thanh ù ù như gió sét dùng tốc độ kinh người lại gần.Tạ Sơn Ma Phàm đều kinh hãi thất sắc, không kịp có phản ứng gì, một kiếm tu chân đạp phi kiếm, phút chốc đã hiện ra trước mắt mọi người.Kiếm tu nhìn chăm chăm vào Tả Mạc trong kiếm trận.̀m ầm ầm!Sát vụ phía sau hắn không chút dấu hiệu bùng nổ sang hai bên, trong tiếng nổ rầm rầm, phía sau hắn hiện lên một con đường rộng rãi thẳng tắp, tựa như mở ra một con đường trong màn sát vụ.Sóng khí ầm ầm cuốn tới, thân hình kiếm tu không hề hay đổi.Sau một giây.Phiu!Sát vụ như tuyết đổ xuống, bao phủ lấy thông đạo dài phía sau kiếm tu.Dư uy của thế tới không ngờ lại mạnh mẽ tới vậy!Ý chí chiến đấu của mọi người gần như trong nháy mắt đã tan rã, vô luận là Tạ Sơn kim đan kỳ hay là Ma Phàm kiếm ý hóa hình, ngay kể cả Thúc Long đã hóa binh, tâm tình cứng rắn như đá đều đồng loạt xuất hiện một cái khe.Thân hình hiện ra trước, tiếng gió rít mới tới, tốc độ như vậy thực tới mức rợn người!“Sư đệ phải không?”

"Đại sư huynh!"

Hai tiếng kêu đầy mừng rỡ, bao hàm cảm tình nồng đậm đồng thời vang lên.Vi Thắng từ trên phi kiếm nhảy xuống trước mặt Tả Mạc, nhìn kỹ hắn trong chốc lát rồi cười lên sang sảng: “Hình dạng này thuận mắt hơn trước đây nhiều.”

Trên tay Lâm Khiêm có ngọc giản lưu hình khuôn mặt mới của Tả Mạc.

Đây là lần đầu tiên hắn tiếp cận với khuôn mặt mới của sư đệ, khuôn mặt trước mắt mười phần xa lạ, song Vi Thắng vẫn cảm thụ được khí ức quen thuộc kia, điều này khiến khuôn mặt hắn nở một nụ cười.Tả Mạc chỉ cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chẹn lại, sống mũi cay cay.Vi Thắng vỗ vỗ vai Tả Mạc, tiêu sái cười nói: “Huynh đệ chúng ta có thể gặp nhau là chuyện vui, đừng có học đám đàn bà con gái.”

“Đại sư huynh cũng đừng coi thường ta.”

Như lây nhiễm bộ dáng tươi cười của Vi Thắng, Tả Mạc ưỡn ngực ra vẻ đại trượng phu.Hai người nhìn nhau, thấy vẻ vui mừng trong mắt đối phương, đều cất tiếng cười lớn.Hai người bọn họ đều không ngờ được sẽ gặp nhau ở nơi này.

Niềm vui khi gặp lại vượt qua mọi thứ, sát vụ nguy cơ bốn bề giờ lại thật đáng yêu, hai người không chút lo lắng.oOoTình hình chiến đấu nơi tiền tuyến đã có chiều hướng ổn định.

Đô Thiên Huyết Giới đã hoàn toàn bị yêu ma chiếm lĩnh.

Hậu hoa viên cho đám tu giả săn bắt yêu ma ngày trước dã phân thành hai, yêu ma mỗi bên chiếm một nửa.Mộc Hi nhìn Đô Thiên Huyết Giới đã hoàn toàn thay đổi trước mắt, lòng đầy tin tưởng đối với kết cục của cuộc chiến tranh yêu ma này.

Trong tầm mắt, vô số chiến tranh yêu thụ rậm rạp thành rừng.

Trong không khí tràn ngập độc tố do mạn đà la tỏa ra, cho dù là tu giả kim đan kỳ, chỉ cần hơi vô ý, một khi linh lực nhiễm độc cũng sẽ cực kỳ nguy hiểm.Đại lượng thực vật đầy nguy hiểm, gần như chiếm hết tất cả đất trống, đối với tu giả mà nói, đây là một cái đầm lầy không hơn không kém, đã vào thì không ra nổi nữa.

Song nơi này đối với yêu mà nói, ở đây, họ có thể phát huy ra sức chiến đấu gấp vài lần bình thường.Nghe nói, trưởng lão hội đang mời vài vị thiên yêu đại nhân tiến hành gia tăng thêm phòng bị đối với Đô Thiên Huyết Giới.

Đến lúc đó Đô Thiên Huyết Giới sẽ trở thành khu vực phòng thủ kiên cố như sắt thép của yêu.Phía bên ma chiếm lĩnh đang chuyển đổi thành tự ma hải.Tự ma hải một khi hình thành, cơ hồ biến thành rãnh trời không cách nào vượt qua.Theo Mộc Hi thấy, chỉ cần thành lập xong phòng tuyến ở Đô Thiên Huyết giới, yêu ma sẽ đứng ở thế bất bại, chiếm chủ động.Từ khi chiến tranh bắt đầu tới giờ, tý đồ chiến lược của trưởng lão hội đã hoàn thành mười phần viên mãn, chiến quả nổi bật.

Có thể thuận lợi như vậy cũng bởi tính bất ngờ khi phát động tấn công.

Tu giả các đại môn phái cao tầng một thời gian dài thái bình đã đánh mất cảm giác, cho nên trong khoảng thời gian chiến tranh này, phản ứng của tu giả mười phần chậm chạm, liên tiếp bại lui.Tiếp đó, chiến tranh sẽ tiến vào giai đoạn giằng co.

Đây sẽ là giai đoạn thảm khốc nhất, Mộc Hi không dám khinh thường tu giả, dù bên ngoài bọn họ thắng như chẻ tre, song nàng biết rõ, những kẻ họ gặp phải trước giờ đều là tu giả môn phái ngoại vi.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới người trẻ tuổi tên gọi Lâm Khiêm kia, cả những tu giả tinh nhuệ bên cạnh hắn nữa.Lâm Khiêm biểu lộ ra phong độ của đại tướng, hơn nữa chỉ một lời đã nói trúng lai lịch của nàng, khiến nàng vô cùng kinh ngạc.

Đó hẳn là một chiến tướng tuyệt đối không kém hơn mình.Chiến tướng như Lâm Khiêm, tu giả còn có bao nhiêu?Nàng không biết.Giới cao tầng của yêu, không ai cho rằng bọn họ có thể dễ dàng thắng lợi.

Tu giả là phe thắng lợi trong trận đại chiến ngàn năm trước, bọn họ cướp đoạt được vô số tài nguyên, hơn nữa còn phát triển cả ngàn năm, gia sản rốt cuộc giàu có tới mức nào, không ai biết.Cho nên trước khi phát động chiến tranh, tất cả mọi người đều chuẩn bị tinh thần để khổ chiến.

Song thắng lợi tới quá dễ so với tưởng tượng của bọn họ, nàng lo lắng thắng lợi liên tiếp như vậy sẽ chiến một ít trưởng lão ngủ quên trong chiến thắng.Mấy ngày nay ở Đô Thiên Huyết Giới, thi thoảng nàng lại nghe thấy có chiến yêu tuổi trẻ kết thành đội, bọn họ hô hào tiếp tục tiên tới.

Bầu không khí phấn khích cực đoan nơi đây dần dần có dấu hiệu không khống chế được.

Trong chiến tranh kế tiếp, nếu lấy phòng tuyến nơi Đô Thiên Huyết Giới làm chỗ dựa, đem nơi đây biến thành một cái máy xay thịt, tiêu hao đại lượng sinh lực của tu giả, như vậy trong giai đoạn quyết chiến yêu tộc sẽ có được càng nhiều ưu thế.Còn nếu chủ động xuất kích, mất đi lá chắn Đô Thiên Huyết Giới, bọn họ sẽ rơi vào cục diện mười phần bị động.Song nàng hiểu lời của mình không có trọng lượng, chỉ có thể đặt lo lắng này trong lòng.Chắc là mình lo buồn vô cớ thôi, nàng tự cười mình.Người trung niên không nghĩ nhiều như Mộc Hi, cảnh tượng khí thế ngất trời trước mắt khiến nhiệt huyết khắp người hắn sôi trào, chiến ý dâng cao.

Song hắn đã làm phó quan cho Mộc Hi rất lâu rồi, cực kỳ quen thuộc đối với nàng, không khỏi lấy làm lạ hỏi: “Đại nhân đang nghĩ gì vậy?”

"Không có gì."

Mộc Hi lắc đầu.Chú ý thấy tâm tình Mộc Hi không tốt, người trung niên có phần bối rối, song hắn cũng rất thức thời, không hỏi nhiều mà lại chuyển hướng đề tài, cười nói: “Đại nhân biết không?

Gần đây có một chuyện lớn xảy ra!”

“Chuyện lớn gì?”

Mộc Hi chẳng mấy hứng thú thuận miệng đáp.“Mạc Thủy Minh Không bị phá ngục rồi, ngục mới gọi là Bàn Cờ Hoang Thú.”

Người trung niên cười nói.“Hả.”

Mộc Hi kinh ngạc, nàng đương nhiên hiểu rõ Mạc Thủy Minh Không, tuy rằng thân là chiến tướng, tạo nghệ của nàng ở phương diện yêu thuật phổ thông rất bình thường, song Mạc Thủy Minh Không vẫn phải biết.

Đã bao năm rồi không xuất hiện trận chiến phá ngục?Thấy Mộc Hi rốt cuộc cũng lộ vẻ hứng thú đôi chút, tâm tình người trung niên cũng tốt hơn vài phần, kể lại sinh động như thật: “Nghe nói có không ít người tận mắt thấy trận chiến phá ngục này, toàn bộ quá trình chiến đấu vô cùng kịch liệt, song người trẻ tuổi lai lịch thần bí đó rốt cuộc cũng phá ngục thành công.

Song mọi chuyện mới chỉ bắt đầu, rất nhanh chóng đã có tin đồn thanh niên này muốn khiêu chiến liên minh thiên tài, lời đồn này nhanh chóng truyền ra khắp nơi.”

“Có người ngáng chân.”

Mộc Hi nhíu mày.“Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy.”

Người trung niên tiếp tục nói: “Nhưng người thanh niên này cũng không đứng ra phủ nhận.

Đại nhân, ngài cũng biết tính cách đám yêu của liên minh thiên tài rồi đấy.”

“Kiêu ngạo.”

Mộc Hi không chút do dự cất tiếng.

Nàng bỗng nhớ tới mình cũng có tên đệ đệ mang danh thiên tài, hắn cũng là thành viên của liên minh thiên tài, kỳ vọng của gia tộc đối với hắn rất cao.“Đánh giá của đại nhân vô cùng chuẩn xác.”

Người trung niên cười nói: “Chó nên liên minh thiên tài làm sao có thể từ bỏ ý đồ được?

Vì vậy bọn họ tụ tập, dự định một lần nữa đánh vỡ Bàn Cờ Hoang Thú.”

“Trận chiến phá ngục đâu có dễ khởi động.”

“Đương nhiên., nhưng không ngờ, liên minh thiên tài quả nhiên thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, một vị chấp sự của bọn họ thực sự phát động được trận chiến phá ngục.”

“Sau đó?”

Mộc Hi hiếu kỳ hỏi, nàng đã từ từ bị thu hút.“Sau đó trong trận chiến phá ngục, ngục chiến trường yêu cầu vị chấp sự của liên minh thiên tài trong thời gian quy định hoàn thành mười hai đề bài về yêu thuật.

Ngay từ đầu, vị chấp sự này rất thuận lợi, song tới đề thứ sáu hắn bị giữ lại, cuối cùng không hoàn thành trận chiến phá ngục.”

“Thật đáng tiếc.”

Mộc Hi chặc lưỡi, bất quá trong giọng nói chẳng có chút vẻ đáng tiếc nào.“Sau khi đi ra, vị chấp sự lặng lẽ sao chép sáu đề này ra, lại tạo thành một trận sóng to gió lớn nữa.”

“Sáu đề yêu thuật là về loại hình yêu thuật gì?”

Mộc Hi cực kỳ nhạy cảm.Người trung niên sắc mặt quái dị trả lời: “Đề về tiểu yêu thuật.”

“Tiểu yêu thuật?”

Mộc Hi cũng lộ vẻ sửng sốt, vẻ mặt nàng nhanh chóng trở nên quái dị.

Nàng có thể tưởng tượng ra đám thiên tài kia khi thấy sáu đề bài về tiểu yêu thuật sẽ có vẻ mặt ra sao.“Sáu đề bài này cũng được gọi là phá ngục lục đề, cho dù là đề về tiểu yêu thuật nhưng độ khó rất cao, quan điểm rất mới, nghiễm nhiên có phong phạm tiền đề mở ra một phái.”

Người trung niên nghiêm nghị nói.Mộc HI gật đầu, nàng hiểu độ khó trong đó.“Không ngờ tới hôm nay mọi chuyện lại có biến hóa mới.”

Biểu tình của người trung niên lại trở nên vô cùng quái dị.Chương 365 : Thương lượng một chút .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnĐề thứ sáu bị phá giải.Tin tức này như một cơn lốc quét ngang gần như tất cả phủ yêu thuật, như ném một viên thuốc nổ vào trong chảo dầu.Vốn dĩ, đề thứ sáu tuy rằng ngoài dự đoán của mọi người, không theo lệ thường, song còn không tới mức khiến mọi người theo đuổi như vậy.

Ngay cả yêu phá ngục thần bí và liên minh thiên tài, tuy rằng đối đầu rất dữ dội song chỉ cần là kẻ có chút nhãn lực cũng đều không coi nó là thực.

Mọi chuyện rõ ràng là có người âm thầm giở trò, mọi người cũng chỉ mang theo tâm tình xem náo nhiệt, góp chút vui thôi.

Không ai tin rằng yêu phá ngục thần bí kia có thể thắng được liên minh thiên tài, bất cứ một yêu bình thường nào đều biết rõ điểm đó.Cho nên khi Hòe Ca Nhi phát động thành công trận chiến phá ngục, đám người tham gia náo nhiệt lại càng náo nhiệt, đều cho là đương nhiên.

Người người đều đang suy đoán, liên minh thiên tài lúc nào sẽ phá được ngục.

Một chấp sự trong liên minh thiên tài phát động thành công trận chiến phá ngục, liên minh thiên tài có nhiều chấp sự như vậy, phá ngục chỉ là vấn đề thời gian.Phá ngục lục đề khiến người ta có cảm giác mới mẻ, một con đường hoàn toàn khác hiện ra trước mắt mọi người.

Có thể đi một tạo thành một nét riêng biệt ở tiểu yêu thuật mà mọi người đã nghiên cứu nát ra rồi, thực lực của yêu phá ngục thần bí kia quả thực không thể khinh thường.

Không ngừng có một số đại yêu thực lực mạnh mẽ cùng một số danh sư nổi tiếng ở danh phủ liên tiếng khen ngợi, nhất trí xem trọng tiềm lực của yêu phá ngục thần bí, cho rằng hắn tiền đồ không thể hạn lượng.Cho dù phá ngục lục đề này càng lúc càng khiến cho nhiều yêu coi trọng hơn nhưng trong mắt quần chúng, những thứ này vẫn chẳng là gì.Gần như mỗi năm đều xuất hiện vài tên siêu sao, được cái gọi là các danh sư ca ngợi, coi trọng; song tuyệt đại đa số đều từ từ trầm luân, linh khí dần dần tiêu tán.Thế nhưng, ngay lúc mọi người đang đợi liên minh thiên tài đi nước cờ mới, họ lại từ từ phát hiện ra một điểm quái dị.Đáp án của đề thứ sáu, mãi vẫn chưa thấy đâu.Một ngày, hai ngày, ba ngày...Chuyện yêu phá ngục thần bí vs liên minh thiên tài, đáng lẽ độ nóng phải giảm đi, song đáp án của đề thứ sáu lại vẫn im lặng không chút tiếng động.

Tình huống quỷ dị này không biết bị người nào nói toạc ra, lập tức khiến cho mọi người quay lại quan tâm.Đề thứ sáu khó tới vậy sao?Hứng thú của mọi người đối với chuyện này vốn đã giảm bớt, giờ lại một lần nữa bị kéo trở lại.Liên minh thiên tài không quá coi trọng đối với chuyện này, bọn họ vô cùng tự tin, tuy rằng Hòe Ca Nhi không phá ngục thành công nhưng không thể nghi ngờ đã có một khởi đầu tốt.

Thiên tài tuổi còn trẻ?

Trong liên minh thiên tài không thiếu nhất chính là nó.

Rất nhiều chấp sự trong chuyện này lại ăn ý lạ thường, bọn họ không đi quấy rầy cấp trên, họ vô cùng tin tưởng, chỉ cần thực lực của bọn họ cũng đủ giải quyết chuyện này.Song, tới khi bên ngoài bắt đầu bàn tán xem lúc nào mới có đáp án của đề thứ sáu, bọn họ mới bừng tỉnh kinh hãi, bọn họ không ngờ lại kẹt ở đề này từ lúc nào chẳng hay.Lần này, mọi người đã có phần sốt ruột.Phân bộ của liên minh thiên tài ở các giới đã bỏ vẻ tản mạn lúc trước, nhanh chóng tổ chức nhân thủ tới hợp lực phá giải.Cuối cùng, ở ngày thứ chín, đáp án của đề thứ sáu xuất hiện.Hứng thú của mọi người bên ngoài đã sớm dâng lên rất cao, sau khi đáp án của đề thứ sáu xuất hiện, sự kiện yêu phá ngục vs liên minh thiên tài lại một lần nữa được đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Mãi tới lúc này mọi người mới bừng tỉnh phát hiện ra, dường như liên minh thiên tài muốn thắng cũng không phải là dễ.Một trận chiến đấu mà lực lượng hai bên cách xa sẽ không khiến bao người chú ý, song khi khán giả đột nhiên phát hiện ra kẻ yếu mà bọn họ tưởng rằng chỉ một chiêu sẽ bại trận lại chống đỡ được mười chiêu từ lúc nào họ không hay, hơn nữa xem ra cũng không chật vật như trong tưởng tượng, không phải là không có phần thắng, hứng thú của khán giả sẽ lập tức dâng lên.Muốn cười nhạo liên minh thiên tài không phải chỉ có một hai người.oOo“Chúng ta phải phản kích!”

Chấp sự của Ma La giới dõng dạc nói, tính khí của hắn vốn nóng nảy, mấy ngày nay đã sớm bị lời bàn tán bên ngoài chọc cho không chịu nổi rồi.“Không sai!

Phải phản kích!”

Các chấp sự khác liên tiếp phụ họa, thần sắc ai nấy đều vô cùng kích động.Bọn họ xưa nay vốn kieu ngạo, đã lúc nào bị châm chọc khiêu khích như vậy?

Bọn họ vô cùng tin tưởng rằng liên minh thiên tài đã tụ tập những thiên tài xuất sắc nhất yêu tộc, họ tự hào vì là thành viên của nó, vô cùng tự hào.“Hừ, tốn của chúng ta mấy ngày, A Miêu A Cẩu cũng chạy ra rồi!”

“Là để cho bọn chúng thấy rõ hiện thực.”

Một chấp sự nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ: “Mặc dù có phần tàn khốc.”

“Mọi người có ý tưởng gì?

Chúng ta không thể bị động chịu đòn như vậy được, từ trước tới nay liên minh thiên tài chúng ta đã bao giờ chịu thiệt như vậy chưa?”

Chấp sự của Ma La giới nói.“Ha ha, đơn giản thôi, nâng giải thưởng lên!”

“Không sai, dưới trọng thưởng tất có dũng phu!”

Bầy yêu chung kẻ địch liên tiếp bày mưu tính kế.“Mỗi người chúng ta cống hiến chút tích phân, đưa ra vài trăm tích phân, ta không tin rằng liên minh chúng ta không có người!

Ta cống hiến mười điểm tích phân!”

"Ta cống hiến hai mươi điểm!"...Các chấp sự bàn tính, cảm thấy phương pháp này quả thực không tồi.

Trong liên minh thiên tài không phải thành viên nào cũng có gia cảnh vô cùng xuất sắc, không thiếu người phải sống cảnh bần hàn, những người này gia nhập vào liên minh thiên tài đa số là bởi phúc lợi tuyệt hảo của nó.

Đám yêu này coi trọng nhất là lợi lộc, không thích hư danh, bình thường cũng ít lai vãng với các chấp sự này.Song những yêu này có một uy hiếp chí mạng, đó là tích phân.

Tích phân trong liên minh thiên tài là giá trị cống hiến của họ, có thể đổi lấy các loại yêu thuật và thiên tài địa bảo trong liên minh.Giờ gặp chuyện vướng tay, các chấp sự lập tức nhớ tới những kẻ mà lúc bình thường họ coi khinh.Trong góc phòng, Hòe Ca Nhi im lặng không lên tiếng, thần sắc hắn tiều tụy, khóe miệng nở một nụ cười nhạt không dễ thấy.

Mấy ngày qua các chấp sự đối với hắn đều có vẻ hữu ý vô tình xa cách lạnh nhạt, khiến hắn cảm thụ sâu sắc được nhân tình ấm lạnh ra sao.

Hắn biết lý do vì sao, trong số rất nhiều chấp sự chỉ có hắn phát động được cuộc chiến phá ngục, các chấp sự khác tất nhiên trong lòng khó chịu.

Nếu hắn phá ngục thành công sẽ trở thành anh hùng, cơn khó chịu này đều sẽ bị đè ép xuống, bọn họ sẽ a dua nịnh bợ hắn.

Song hắn lại thất bại, tất nhiên trở thành trò cười cho những chấp sự khác.Hắn đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc.Sao mình lại đi tụ tập với một đám ngu ngốc lòng dạ hẹp hòi, tự cho mình là siêu phàm?Hắn trầm mặc bàng quan, đáy lòng cười nhạt.oOoMỗi ngày, đội ngũ đều đi được một quãng đường.Chỉ cần dừng lại, Tả Mạc sẽ cùng VI THắng uống rượu.

Rượu chẳng phải rượu ngon gì, song hai người uống vô cùng thích ý, đàm luận những chuyện trải qua trong mấy năm nay, lại trò chuyện những việc thú vị trong môn phái xưa kia.Không khỏi thổn thức.“Cũng phải nói, nếu không có chuyện đó thì cũng không có chúng ta hiện giờ.”

Tả Mạc đã bắt đầu say, hắn không dùng linh lực hóa giải, cười nói: “Không có các loại phiền nhiễu trước kia, kiếm tâm của sư huynh sao có thể ngưng đọng kiên cố như hiện giờ?

Không trải qua con đường gian nguy này đệ không biết còn ở góc phòng nào sống qua ngày nữa.

Chắc có lẽ là ở các loại linh điền gì gì đó.”

“Không sai!”

Vi Thắng uống một ngụm rượu lớn, mặc cho rượu dọc theo cổ chảy xuống, bỗng nhiên nói: “Sư đệ, mục tiêu của đệ là gì?”

“Mục tiêu?”

Tả Mạc sửng sốt, hắng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó giơ ngón tay lên tính toán nói: “Trước hết là chữa lành cho A Quỷ, tìm kiếm thân thế của bản thân, bất quá việc này có cưỡng cầu cũng không được, đệ cũng không quá hi vọng.

Quan trọng nhất là kiếm thật nhiều tinh thạch, có thể giúp cho mọi người có một cuộc sống không có trở ngại, không uổng công mọi người theo đệ vào sinh ra tử.”

“Ha ha!”

Vi Thắng cất tiếng cười lớn, hưng phán nói: “Kẻ sĩ cách ba ngày đã phải nhìn với cặt mắt khác!

Sư đệ năm đó sợ nhất là phiền phức, hiện giờ chí hướng rộng lớn, không tồi, không tồi!”

Tả Mạc bị Vi Thắng nói, mặt già biến đỏ: “Chí hướng rộng lớn cái gì?

Đệ bây giờ là đâm lao phải theo lai!

Sư huynh cũng đừng trêu đệ nữa!”

“Đây là chuyện tốt!”

Vi Thắng bỏ bầu rượu trong tay xuống, nghiêm túc nói: “Tới giờ huynh vẫn cảm thấy sư đệ cực không thiếu tài tình, chỉ có điều tính tình trơn nhẫy không dính tay.

Giờ sư đệ đã có tâm chí, tự nhiên sẽ có thành tựu.

Chiến lực của thủ hạ sư đệ cho dù là bản môn bay giờ cũng không sánh kịp.”

“Sư huynh thì sao?

Có mục tiêu gì?”

Tả Mạc hiếu kỳ hỏi.“Huynh?”

Vi Thắng trầm ngâm trong chốc lát rồi bỗng uống một miệng rượu, bỏ bầu rượu xuống, thần sắc nghiêm túc nói: “Cả cuộc đời này chỉ cầu cực hạn của kiếm đạo!”

Vi Thắng nói như chém đinh chặt sắt, khí phách ngời ngời, không chút do dự, bàng hoàng!“Hay!”

Trong thức hải của Tả Mạc, Bồ yêu không kìm được cất tiếng khen.Trong lòng Tả Mạc dâng lên sự kính nể, hắn nhớ tới viên ngọc giản mà đại sư huynh cấp cho hắn, trong đó ghi lại chặng đường gập ghềnh long đong truy tầm kiếm đạo của hắn, rõ ràng như tận mắt thấy.

Trong số những người Tra Mạc gặp, luận về tâm chí kiên định, đại sư huynh chắc chắn đứng đầu.Chỉ có người như đại sư huynh mới có thể đi tới đỉnh cao của kiếm đạo!Trong lòng Tả Mạc vô cùng bội phục song lời tới bên mép lại chuyển thành: “Sư huynh, chúng ta thương lượng một chút nhé?”

“Thương lượng?

Chuyện gì?”

Chuyển biến của Tả Mạc quá đột ngột, đột ngột đến mức Vi Thắng không kịp phản ứng.“Sư huynh truy cầu kiếm đạo, không có thực chiến sao được?

Thực chiến là phương pháp tiến bộ nhanh nhất!”

Tả Mạc trơ mặt ra, không chút che dấu bộc lộ ra sắc mặt thật sự, lặng lẽ cười lấy lòng nói: “Chẳng bằng chúng ta đi cùng nhau, bao ăn bao ở bao cung ứng tinh thạch!

Sư huynh yên tâm, cái gì đệ cũng thiếu, chỉ không thiếu nhất là kẻ để đánh!

Tuyệt đối khiến sư huynh vô cùng thích thú, thoải mái không nói nên lời, khoái cảm vô biên!

Cái gì mà cảm ngộ kiếm đạo, kinh nghiệm, cứ từ từ theo đó tăng lên, ngăn cũng chẳng được!

Nếu may mắn một chút, không chừng còn kiếm được một hồng phấn tri kỷ, kiếm lỹ song tu, cùng cầu đại đạo!

Không phải nói cái gì mà gái quê ôn nhu là vì anh hùng cái gì đó tới?

A a a, sư huynh là người chính trực, tất nhiên sẽ không động tâm vì nữ sắc…”

Vi Thắng trợn mắt há hốc mồm, rượu vẩy hết lên người lúc nào chẳng hay.Tả Mạc thao thao bất tuyệt cả nửa ngày, nói tới mức miệng lưỡi khô khốc mới ngừng lại uống một ngụm rượu làm trơn cổ họng rồi mới nghiêm mặt hỏi VI Thắng: “Sư huynh, huynh nói sao?”

Vi Thắng chỉ vào Tả MẠc, bật cười khanh khách: “Hy vọng tên vô lại nhà đệ có thể nghiêm chỉnh đôi chút, đúng là chẳng khác nào mong heo mẹ leo cây.”

Xem ra công phu còn chưa đủ!Tả Mạc thấy tình hinh như vậy, lại uống một ngụm rượu, bôi trơn cổ họng, đang chuẩn bị nổ lần nữa.“Được!”

Một âm thanh dứt khoát tới cực điểm lọt vào tai Tả Mạc khiến hắn đang lúc chuẩn bị tâm tình để tiếp tục nổ, không kịp phản ứng lại, thiếu chút nữa phun thẳng ngụm rượu ra."

Cái gì?"

Bị ngụm rượu nghẹn lồi cả mắt lên, Tả Mạc quay sang nhìn về phía Vi Thắng.Vi Thắng giơ bầu rượu lên, đưa tới trước mặt Tả Mạc, cười nói: “Được.”

Tả Mạc lúc này mới phản ứng lại, vô cùng vui mừng, giơ bầu rượu lên, hai bầu rượu chạm vào nhau một cái.Đêm đó, Tả Mạc mơ thấy sư huynh như người khổng lồ đi trước giết khắp bốn phía, hắn đi theo sau vừa cười ngây dại vừa ra sức đêm tinh thạch, tinh thạch nhiều lắm, đếm mãi không hết…Chương 366 : Đại Phật Tự Y Chính .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnVừa mở mắt ra, đầu Tả Mạc đau như muốn vỡ ra, điều này làm hắn nhớ ra việc tối qua cùng sư huynh uống rượu.

Hai người liên tục uống, sau đó lại còn giống như điên, vừa hát vừa nhảy nhót gì gì đó, sau cùng gục xuống, hắn không nhớ gì nữa cả.Chật vật đứng lên, ra khỏi phòng, vụ khí bên ngoài vẫn nhiều như cũ.Cách đó không xa, Tạ Sơn vẻ mặt cung kính đang hướng Vi Thắng thỉnh giáo, hắn thỉnh thoảng lại gật đầu giống như một đứa trẻ biết nghe lời.

Tả Mạc nhếch mép, cười mỉm, chắc là do mấy ngày trước sư huynh tạo ra thiên địa dị tượng khiến Tạ Sơn cảm thấy rất kinh hãi.Tả Mạc không quấy rầy hai người, đi lại linh tinh.

Năm chiếc thuyền vận nô xếp đan xen vào nhau làm thành một doanh địa thật lớn.Đột nhiên xuất hiện một đoàn cứu viện cường đại khiến sĩ khí đại chấn, mọi người tu luyện càng thêm khắc khổ.

Thiên địa dị tưởng vào lúc Vi Thắng đột phá không chỉ gây chấn động mỗi mình Tạ Sơn.A Văn dần tỉnh lại, nhớ tới bản thân bị sát hồn thú bức đến mức như này, lại còn ở trước mặt ông chủ nữa chứ, hắn cảm thấy rất buồn lòng.

Sáng sớm, một người chạy đi chạy lại quanh doanh địa, chỉ hận không thể gặp lại đầu sát hồn thú hôm qua để đánh một trận.

Hiếu chiến như Thập Phẩm cũng không cam tâm lạc hậu, theo sát phía sau.Tháp nhỏ và tiểu hoả vô cùng thân thiết ủn ủn Ác Quỷ, Ác Quỷ ngây ngây ngô ngô, thi thoảng mới đáp lại, những lúc như thế tiểu hoả và tháp nhỏ tỏ ra cực kì hưng phấn.

Chim ngốc ngẩng cao đầu, thả bộ mà bước, đi qua bên người Tả Mạc, ngay cả liếc nhìn cũng không thèm.Không biết vì sao, trong lòng Tả Mạc lại cảm thấy rất ấm áp, cảm giác giống như được tắm nắng vậy, rất thoải mái, ngay cả bầu trời màu máu kia trong phút chốc dường như cũng trở nên thi vị hơn nhiều.Bỗng nhiên hắn nhớ tới việc A Văn giết chết con sát hồn thú kia kiếm được một cái móng vuốt và một hạt châu, vội vàng đem ra xem.

Móng vuốt tựa như sắt, đen kịt sáng loáng, cực kì cứng rắng, nhất là móc trên móng, cực kì sắc bén, nhẹ nhàng cào trên mặt đất liền để lại năm vạch thật sâu.

Với nhãn lực của Tả Mạc mà không thể phân biệt được nó rốt cuộc làm từ thứ gì.“Đây là Trầm Sát binh, rất khó có được, là binh khí của thiên nhiên.

Đây là lần đầu tiên ta thấy Trầm Sát binh phẩm chất tốt như này.

Tiểu tử ngươi vận khí không tệ chút nào, chỉ những nơi hung hiểm phong tuyệt vạn năm mới có khả năng nuôi dưỡng ra những sát hồn thú cường đại, mới có khả năng cho ra Trầm Sát binh phẩm chất tốt dường này.”

Bồ yêu tràn ngập cảm khái nói.Tả Mạc vũ động hai cái móng vuốt, cảm thấy không thuận tay lắm, nói: “Thứ này bán đi chắc được không ít tinh thạch!”

Bồ yêu đang tràn ngập cảm khái bỗng cứng đờ, gân xanh trên trán nhảy lên, hắn kiềm chế nói: “Cái này không phải cho tu giả dùng, nó là cho yêu dùng.”

Tả Mạc thất vọng, vẻ mặt thất thểu, không thể đổi ra tinh thạch thì sao gọi là thứ tốt được chứ?

Hơn nữa thủ hạ của hắn chỉ tu luyện ma công mà không tu luyện yêu thuật.

Chờ chút, hắn đột nhiên nhớ tới những hoa nô ở Vệ Doanh, bọn họ không phải tu luyện yêu thuật hay sao?“Bọn họ không dùng được.”

Bồ yêu cảm nhận lạc thú khi đả kích Tả Mạc, thản nhiên nói: “Bọn họ tu luyện ‘hoa yêu tương sinh thuật’, vũ khí chính là linh hoa trên người bọn họ, ồ, bây giờ phải gọi là yêu hoa rồi.

Trầm Sát binh là hung vật, không phải là yêu bình thường có thể sử dụng được.”

Không thể đổi ra tinh thạch, thủ hạ không ai có thể sử dụng, còn là vật mà yêu bình thường không dùng được…Đây không phải phế vật sao?Không nói nhiều, Tả Mạc ném nó vào trong giới chỉ, cầm lấy hạt châu.“Ồ, đây là thứ tốt!”

Tinh thần Tả Mạc như rung lên, Trầm Sát binh hắn không hiểu đó là thứ gì nhưng hắn có thể phân biệt hạt châu này.Sát hồn bình thường đều có một tia thần hồn bổn nguyên, sát hồn thú sao lại không có chứ?

Hạt châu này chính là hạch của chúng nó, trong đó ẩn chứa thần hồn bổn nguyên cực kì tinh thuần.

Vừa nghĩ tới đây Tả Mạc chợt bừng tỉnh.

Những sát hồn thú này đều là do sát hồn sinh thành, chúng thôn phệ sát hồn khác, không ngừng lớn mạnh.

Mỗi một con sát hồn thú hình thành ít nhất cần có mười vạn sát vụ.

Sát hồn thú thần trí sơ khai, bắt đầu hiểu được phương pháp tu luyện sơ cấp.Chiến trường cổ này trong mấy vạn năm không có ai tới, nuôi dưỡng ra bao nhiêu sát hồn thú, trải qua chém giết tàn khốc nhất, tu luyện thời gian dài như vậy, thần hồn chúng khẳng định rất mạnh.Lập tức Tả Mạc phát hiện ra vụ “câu cá” trước kia thật ngốc…Vừa nhìn thấy Công Tôn Sai đang đi tới, thân ảnh hắn loé lên rồi chợt xuất hiện bên cạnh Công Tôn Sai, gã chưa kịp có phản ứng gì đã bị Tả Mạc đút hạt châu vào miệng.Không cẩn thận bị ám toán, con ngươi của Công Tôn Sai nhướng lên, một phút sau, mẹ trẻ trở về với vẻ thẹn thùng đỏ mặt nguyên bản, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, giống như ráng mây đỏ vậy.Rất nhanh, toàn thân Công Tôn Sai đỏ bừng lên, ngón tay gã run rẩy chỉ vào Tả Mạc, không nói nên lời.Bỗng nhiên, tròng mắt gã trợn tròn, xoay người chạy trối chết.“Ha ha!”

Phía sau gã vang lên tiếng cười vô tâm của Tả Mạc.Trầm Sát binh vô dụng, hạch châu ám toán mẹ trẻ, Tả Mạc đột nhiên cảm thấy có rảnh rỗi.

Đội ngũ tạm thời nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ, thông qua miêu tả của sư huynh, Tả Mạc biết rõ phiến sát vụ này có diện tích cực rộng, vượt xa sức tưởng tượng của hắn.

Vốn ban đầu hắn tưởng rằng đó là dân bản xứ của nơi đây nhưng không ngờ đó là đại sư huynh, điều này khiến hắn không nóng vội chạy lung tung nữa.“Hoàng kim hồn!

Ngươi quên hoàng kim hồn rồi sao?”

Bồ yêu nhịn không được nhắc nhở hắn.Tả Mạc vỗ vỗ đầu, đúng rồi, sao mình lại quên mất vấn đề ban đầu nhỉ.--------------Trong lòng Y Chính không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Tuy rằng hắn không phải là đệ tử hạch tâm của Đại Phật Tự nhưng khả năng quan sát cơ bản nhất thì vẫn có.

Đại Phật Tự là môn phái rất cường đại đứng đầu một phương nhưng…Ánh mắt hắn đảo qua nhưng tu giả đang liều mạng tu luyện kia, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng tim hắn không khỏi nhảy lên.

Những tu giả này tu vi không cao, chỉ đạt ngưng mạch kì, tương đương với những đệ tử phổ thông bên trong Tự.

Nhưng những đệ tử ở trong Tự khi chiến đấu với những người này chỉ sợ ngay cả mảnh xương cũng chẳng còn!Sát khí!Khiến hắn cảm thấy hết hồn chính là sát khí ngưng thực!

Tinh nhuệ!

Bỗng nhiên trong đầu hắn hiện ra từ này, chỉ có những chiến sĩ tinh nhuệ trải qua vô số lần huyết chiến mới có khả năng ngưng thực được sát khí.Hắn cũng đã gặp qua những thiền binh tinh nhuệ như thế ở bên trong Tự.

Những thiền binh này tu vi không cao nhưng một khi giao chiến mới biết được khó giải quyết bọn họ như nào.

Bọn họ hung ác độc địa sắc bén, không hề để ý đến thương tích của bản thân, Y Chính từng bị một vị thiền binh có tu vi thấp hơn hắn áp chế.

Sau đó năm chọi năm, bọn họ thậm chí còn không trụ được qua hai mươi phút.Nếu không phải là giao lưu trong môn phái, bọn họ đã chết rồi.“Vị sư huynh, bần tăng có lễ.”

Phía sau vang lên âm thanh nhu nhuận.Y Chính trong lòng khẽ động, xoay người, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, đối diện với hắn chính là một vị thiện tu.

Ở trong đội ngũ này lại có một vị thiện tu sao!

Y Chính cẩn thận nhìn lại, tuy rằng người kia không mặc tăng bào và áo cà sa nhưng khí tức thiện tu toát ra nhàn nhạt thì không thể giải được.

Lập tức hắn cảm thấy thân thiết hơn nhiều, vội vàng hoàn lễ: “Tiểu tăng có lễ!”

“Tiểu đệ là Tông Như, sư huynh có gì phân phó có thể trực tiếp tới tìm ta.”

Tông Như mỉm cười nói.Y Chính không khỏi rung động, tu vi của đối phương không hề thấp hơn so với hắn.

Thiện tu nặng nhất là công phu thiền định, hắn cũng mỉm cười đáp lại: “Sư huynh khách khí rồi, tiểu đệ tu vi thấp kém, lạc đường bất lực còn thỉnh sư huynh để ý nhiều hơn.”

“Mọi người đều bị hãm ở hiểm đại, chung sức hỗ trợ là lẽ tất nhiên.”

Tông Như cười cười, tay phải đưa ra: “Không bằng đi tới phòng của tiểu đệ, sư huynh có nghi vấn gì đều có thể hỏi.”

“Hay!”

Y Chính vội đáp.Hắn đi theo Tông Như, chỉ thấy dọc đường thỉnh thoảng có tu giả hướng Tông Như hành lễ, trong lòng khẽ động, vị Tông Như này trong đoàn người rất có địa vị.Phòng của Tông Như rất mộc mạc, ngoại trừ hai cái bồ đoàn thì không có vật gì khác.“Chỗ ở đơn sơ, huynh đừng cười.”

Tông Như cười nói.“Đâu có đâu có!

Sư huynh ở đây chính là hợp với thanh tĩnh thiền định chi đạo, tiểu đệ bội phục.”

Y Chính vội vàng nói.Tông Như cười cười: “Không biết sư huynh xuất sư từ môn phái nào?

Trước đây tu hành ở đâu?”

Trong lòng Y Chính thầm hô tới rồi, gã đáp: “Tiểu tăng là đệ tử của Đại Phật Tự, trước đây tu hành tại núi Hà Cư.”

“Đại Phật Tự?”

Tông Như trầm ngâm, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, đầy kinh ngạc nói: “Đại Phật Tự ở Sát Hải giới?”

“Sư huynh cũng biết tệ tự sao?”

Đối phương kinh ngạc khiến Y Chính thở phào.

Lúc này hắn mới bớt kinh sợ, một ngày một đêm nhìn thấy nghe thấy bất giác khiến hắn cảm thấy rất áp lực.“Ha ha, quý tự có ‘Đại Phật Thiền Lục’ là một trong tám đại thiền lục Huyền Không Cảnh, thanh danh vang xa, tiểu đệ tuy rằng cô lậu quả văn nhưng đại danh của Đại Phật Tự vẫn biết rõ.”

Y Chính không hề cảm thấy đắc ý, nếu đối phương đã nói vậy thì vừa rồi Tông Như sẽ không trầm ngâm một thời gian.

Trong lòng hắn khẽ động: “Không biết sư huynh sư thừa ở đâu?”

Tông Như lộ ra vẻ bồi hồi nhớ lại, cười nói: “Nói không sợ sư huynh chê cười, tại hạ không có sư thừa, năm đó chỉ gặp một vị đại sư, được truyền thụ một ít thô thiển thiền pháp.”

Trong lòng Y Chính không tin, tu vi của Tông Như rõ ràng không kém hắn, công phu thiền định càng sâu không thể dò.

Những thứ khác đều có thể dùng kĩ xảo, duy nhất công phu thiền định dưỡng khí mặc dù là cơ sở nhưng không thể xảo trá được.

Linh lực của Tông Như ba động, trầm ổn như biển, hiển nhiên công phu thiền định đã tinh thâm đến cực điểm.Thấy được vẻ mặt của Y Chính, Tông Như liền sáng tỏ, gã không giải thích: “Sư huynh từ Huyền Không Cảnh đến, bọn ta đến từ Côn Lôn cảnh, khác biết đâu chỉ là ngàn vạn dăm, gặp nhau ở chiến trường viễn cổ này cũng là có thiền duyên.”

Y Chính gật gật đầu: “Sư huynh nói rất hay!”

Trong lòng hơi tin tưởng, thiên hạ thiện tu đều tề tụ tại Huyền Không Cảnh, Côn Lôn Cảnh lấy kiếm mà nổi danh, chưa hề nghe qua thiện tu đại tự nào cả.Xem xét lại, Tông Như thiện tu thâm uẩn, trên mặt có thể thấy được vết tích của phong sương, hiển nhiên từng trải qua khổ tu.

Đệ tử tại Đại tự không xa hoa nhưng sinh hoạt hàng ngày không phải lo lắng, có thể an tâm thiền tu, ít có khổ tu đồ.Bỗng nhiên nhớ tới câu nói vừa rồi của Tông Như, gã không khỏi ngạc nhiên hỏi lại: “Nơi này là chiến trường cổ?”

“Ừ.

Chúng ta từ bên ngoài đi vào, dọc đường thấy rất nhiều xương cốt, do thời gian trôi qua lâu rồi nên hơi động vào liền biến thành tro bụi.

Đại nhân nói, đây là một chiến trường cổ, chỉ sợ đã trải qua vạn năm.”

Tông Như không dấu diếm nói.“Hơn vạn năm?”

Y Chính động dung, lập tức vắt óc suy nghĩ: “Vạn năm…

Chiến trường cổ…

Chiến trường cổ…”

Đại Phật Tự là một trong tám đại tư, lịch sử lâu đời, điển tích bên trong tự rất nhiều.

Hắn vắt óc nghĩ lại, có ghi chép nào ghi lại không.Thấy Y Chính rơi vào trầm tư, Tông Như không giục, kiên trì chờ đợi.Rất lâu sau, bỗng nhiên Y Chính thì thào nói nhỏ: “Lẽ nào…

Lẽ nào…”

Đột nhiên sâu trong mắt hắn toát ra vẻ sợ hãi khôn cùng.Chương 367 : Huyễn thuật và Thanh Hoa táng thủy . .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnNam Nguyệt có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Thương Trạch ở bên cạnh.Mấy ngày trước, tên gia hoả này tự nhiên tìm tới, không rời nàng nửa bước, bất luận nàng xua đuổi như thế nào đều không đi.

May mắn là thái độ của hắn rất cung kính, không có chỗ nào thất lễ.

Hễ có thời gian là Nam Nguyệt lại đi hoang thú kì bàn, đợi đại nhân xuất hiện, Thương Trạch một bước không rời bám theo.Liên tiếp nhiều ngày liền đại nhân không xuất hiện.Không có chuyện gì xảy ra chứ?

Nam Nguyệt hơi lo lắng.Vị nữ yêu kiên cường này không biểu lộ chút biểu tình nào trước mặt Thương Trạch, nàng thuỷ chung vẫn tỏ vẻ trấn tĩnh tự nhiên.

Nàng chưa từng cảm thấy cuộc sống gian nan như này, mỗi tin tức truyền đến đều khiến nàng cảm thấy căng thẳng.Cuộc chiến há ngục, đệ lục đề bị phá giải, chiến thư của liên minh thiên tài…Mỗi ngày trôi qua nàng đều cảm thấy lo sợ, nàng không hoài nghi thực lực của đại nhân bởi vì nàng tin tưởng đại nhân có thể chiến thắng liên minh thiên tài nhưng nàng vẫn rất lo lắng.Liên minh thiên tài cường thịnh trở lại cùng nàng có quan hệ sao?

Nàng là tuỳ tùng đi theo đại nhân!Ngay khi nàng cảm thấy vô cùng nôn nóng thì một âm thanh quen thuộc vang lên: “Các ngươi ở đây à.”

Nghe thấy âm thanh này, thiếu chút nữa Nam Nguyệt đã rơi lệ, nàng cố nhin, cúi đầu nói: “Đại nhân.”

“Gần đây tu luyện như thế nào?”

Tả Mạc thuận miệng hỏi, hắn nhìn qua Thương Trạch đang ở bên.Nhất thời Nam Nguyệt ngây ra, những tin tức gần đây khiến tâm thần nàng không yên, làm sao có tâm tình để tu luyện chứ?Tả Mạc nhíu mày, không trách cứ nàng mà hiếu kì hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Trong mắt hắn, Nam Nguyệt quả thực là một kẻ cuồng si tu luyện, không, yêu cuồng chứ, gần đây lại không chú ý tới tu luyện, này thật khác thường.Nam Nguyệt xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm ra lỗ nào để chui: “Đại nhân, là do liên minh thiên tài…”

Nam Nguyệt ơi là Nam Nguyệt, ngươi thực sự quá yếu đuối, chỉ một sự tình bé tí thế đã khiến ngươi bỏ bê tu luyện!

Nàng không khỏi tự trách mình.“Liên minh thiên tài!”

Tả Mạc sửng sốt, phản ứng đầu tiên là lớn giọng nói!

Phản ứng tiếp theo là: “Đó là đồ vật gì thế?”

Đó là đồ vật gì…Nam Nguyệt nhất thời cứng họng không biết trả lời như nào, Thương Trạch đứng bên vẻ mặt vô cùng quái dị.“Đại nhân chưa từng nghe qua liên minh thiên tài sao?”

Thương Trạch thử hỏi.“Chưa từng.”

Tả Mạc lắc đầu: “Lợi hại lắm sao?

Lẽ nào bọn họ có thiên yêu?”

Thương Trạch nuốt nuốt nước miếng: “Trước đây thì có, trong lịch sử liên minh thiên tài tổng cộng có…”

“Ồ.”

Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ: “Nguyên lai là tổ tiên từng giàu có.”

Lời Thương Trạch vừa đến cửa miệng liền nuốt vào trong bụng, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.Cẩn thận, Tả Mạc lặng lẽ hỏi lại Bồ yêu: “Ngươi đã nghe qua liên minh thiên tài này chưa?”

Ngay cả đến mí mắt Bồ yêu cũng không nháy, mất kiên nhẫn nói: “Loại chó mèo này đừng làm phiền ta.”

Xem ra đây không phải là thế lực gì nổi danh, căn cứ vào phản ứng của Bồ yêu, Tả Mạc âm thầm phán đoán.“Lẽ nào bọn họ tới tìm các ngươi gây phiền phức?”

Tả Mạc hỏi thêm, ngữ khí có chút bất thiện.“Không có…”

Nam Nguyệt yếu ớt đáp lại, hơi do dự nói: “Là bọn họ tới tìm ngài gây sự.”

“Tìm ta để gây sự?”

Tả Mạc chỉ vào mũi mình, ngạc nhiên hỏi lại.Nam Nguyệt thấp giọng đem mọi chuyện một lần nói ra, xem bộ dáng của đại nhân dường như không biết liên minh thiên tài, nàng giải thích vô cùng tỉ mỉ.

Nhưng tại sao đại nhân lại không biết liên minh thiên tài chứ?

Có yêu không biết tới liên minh thiên tài sao?“Hiểu rồi.”

Tả Mạc gật đầu, chép chép miệng, tổng kết lại: “Bản thân không đủ bản lĩnh, lại sợ người khác kiếm được nhiều hơn!”

Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Nam Nguyệt, hắn khoát khoát tay nói: “Quản chúng làm gì?

Một đám tâm thần!

Mất bao công sức phá ngục lại không có tiền cầm, ăn no rửng mỡ.”

Vẻ mặt của Nam Nguyệt và Thương Trạch vô cùng cổ quái, lúc này bọn họ không thể tìm được từ ngữ nào để biểu đạt tâm tình của mình.Đại nhân quá bí hiểm đi!“Hì hì!

Đích thực là ăn no rửng mỡ!”

Một âm thanh ngọt ngào tới tận xương tuỷ vang lên, một thân ảnh uyển chuyển xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Lễ phục bó sát người khiến thân hình lồi lõm của nàng hiện ra vô cùng bắt mắt, bộ ngực sữa no tròn sinh động, búi tóc cao ngất lộ ra chiếc cổ trắng muốt.

Nụ cười như có như không trên mặt tràn ngập mê hoặc.

Khoé môi hồng nhuận có một nốt ruồi càng làm tăng thêm sự xinh đẹp của nàng.Thương Trạch và Nam Nguyệt nhất thời ngây người ra.Nữ yêu này giống như một đoàn hoả diễm tràn trề sinh lực, có thể đem xương cốt người ta hoà tan ra.Cảm giác này…

Có chút quen thuộc…Tả Mạc ngây người ngẩn ngơ, ngay lập tức giận dữ, nha đầu này dám tạo huyễn thuật!Ở Vô Không Sơn, nữ nhân hạc giấy gây ra cho hắn một kí ức vô cùng thê thảm, hắn ghét nhất là loại huyễn thuật này!Tả Mạc giận tím mặt, không chút do dự phản kích lại.Tay ngầm niết chỉ ấn, “tiểu thiên diệp thuật – phấn khô yên minh diệt”!Một luồng gió vô hình, giống như sóng gợn, lặng lẽ đẩy ra.Nữ yêu như trúng đòn nghiêm trọng, thân thể mềm mại đột nhiên rung động, sắc mặt trắng nhợt, hàm răng đau đớn kêu lên.

Vẻ mặt nàng đầy thống khổ, trán nhăn lại, nhãn thần mê ly, hơi cúi người xuống, một mảnh tuyết trắng trước ngực khiến người ta nhộn nhạo, tràn ngập mị ý duyên dáng khiêu gợi, khiến người ta cảm thấy khô nóng.Đột nhiên hơi thở của Thương Trạch trở nên nặng nề, con ngươi ửng đỏ.

Nam Nguyệt cũng cảm thấy cả người trở nên nóng nực dị thường, cảm thấy nữ tử trước mặt tràn ngập mỹ cảm! (Hjc cả trai lẫn gái chơi tuốt à )Huyễn thuật thật lợi hại!Vẫn chưa từ bỏ ý định!Tả Mạc trừng mắt, tức giận, tay niết liền ba cái ‘phấn khô yên minh diệt’! ‘Phấn khô yên minh diệt’, Tiểu Thiên Diệp Thủ thức thứ chín, chuyên phá huyễn thuật.

Từ sau tao ngộ tại Bách Hoa Môn, Tả Mạc bắt Bồ yêu phải dạy cho một chiêu chuyên phá huyễn thuật trong Tiểu Thiên Diệp Thủ.Không nghĩ tới lần đầu tiên dùng lại gặp phải huyễn thuật lợi hại như này!Ba cỗ yên phong đồng thời quét trúng nữ yêu, ánh mắt nhữ yêu đột nhiên trợn tròn, như bị sét đánh, búi tóc trên đầu bung ra, tóc tai bù xù, khoé miệng tràn ra một đường máu.“Con già này…”m thanh tràn đầy hận ý, quang mang trên người nàng chợt loé lên rồi biến mất, bị Tả Mạc dùng bốn lần ‘phấn khô yên minh diệt’ tống ra khỏi hoang thú kì bàn.Lúc này Tả Mạc mới thở phào, quay sang thấy Thương Trạch và Nam Nguyệt đang ngơ ngác nhìn mình, cảm khái mà nhắc nhở bọn họ: “Nữ yêu này ảo thuật thật lợi hại!

Các ngươi phải cẩn thận!

Không được buông lỏng!”

Huyễn thuật…Nam Nguyệt Thương Trạch nhìn nhau, không rõ lí do.

Trong đầu bọn họ không rõ lắm, huyễn thuật ở chỗ nào chứ?Chẳng lẽ có huyễn thuật lợi hại như vậy sao?Trái lại trong lòng Thương Trạch tràn ngập tiếc nuối, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy vưu vật khêu gợi như vậy!

Đáng tiếc, nhưng nàng vì sao phải tạo ra huyễn thuật chứ?Tuy rằng trong lòng tràn ngập tiếc nuối nhưng cuối cùng Thương Trạch cũng tỉnh táo trở lại, gã phát hiện ra Tả Mạc càng lúc càng bí hiểm.

Bản thân không thể phát hiện được chút huyễn thuật, khẳng định huyễn thuật này phi thường lợi hại, thực lực của đại nhân sâu không thể dò!Bỗng nhiên gã cảm thấy có chút may mắn, trưởng lão hội đưa ra quyết định thực sự chính xác.“Đại nhân!”

Hắn cung kính dị thường nói.“Ồ.”

Tả Mạc còn đang chìm đắm trong khoái cảm do ‘phấn khô yên minh diệt’ phá giải huyễn thuật, Tiểu Thiên Diệp Thủ Tả Mạc biết khôgn ít, lúc đầu Bồ yêu chỉ truyền thụ năm chiêu, sau đó rải rác dạy thêm một ít.

Nhưng Tả Mạc luôn cảm thấy Tiểu Thiên Diệp Thủ hiệu quả rất bình thường, thậm chí còn không bằng ‘Lưu Ly Thiên Ba’, so với đại nhật ma thể càng kém xa.Lần này khiến hắn hiểu thêm về diệu dụng của Tiểu Thiên Diệp Thủ.

Nếu bản thân thuần thục, chỉ cần một lần ‘phấn khô yên minh diệt’ là có thể phá giải huyễn thuật của đối phương, nào phải dùng tới bốn lần như vừa rồi!

Lúc này Tả Mạc mới nhớ ra Tiểu Thiên Diệp Thủ là do Thiên Yêu sáng tạo ra, tự nhiên không tầm thường.Hừ, đã gà còn bày đặt, dám khoe khoang huyễn thuật trước mặt anh mày, chán sống sao!Nếu như nàng biết rõ hắn ở phương diện đối phó với huyễn thuật có chiến thuật huy hoàng như nào vậy sẽ không múa rìu qua mắt thợ.

Trước khi hắn học ‘phấn khô yên minh diệt’, huyễn thuật của Bách Hoa Môn còn bị hắn phá nữa là.Trong lòng Tả Mạc đầy đắc ý, lúc này khúc mắc duy nhất còn sót lại chính là nữ nhân hạc giấy.

Nếu như bây giờ gặp nữ nhân hạc giấy, nhất định phải đánh cho đầu nàng thành đầu heo, phải doạ nạt cướp đi ít tinh thạch, sau đó thả nàng vào một huyễn thuật rồi mới cho nàng đi.“Đại nhân.”

Thương Trạch không phát hiện ra Tả Mạc đang đắm chìm vào suy nghĩ, gã vẫn vô cùng cung kính nói: “Bên trong tộc đã đồng ý hàng năm cung phụng cho đại nhân mười hoàng kim hồn!”

“Tốt!”

Tả Mạc tỉnh lại, vui mừng quá đỗi, vội vàng hỏi: “Lúc nào có thể đem hoàng kim hồn đến cho ta?”

Đột nhiên Thương Trạch cảm giác thấy như bản thân gặp phải một tên lừa đảo, đại nhân không phải là tên lừa đảo chứ?

Hắn thầm nghĩ trong lòng, trái lại trên mặt không biểu hiện ra, cẩn thận nhắc nhở: “Đại nhân, ngài đã quên ‘ngân thương thuật’ rồi sao?”

“Ồ, đúng rồi, chờ một chút.”

Tả Mạc vôi vàng tìm Bồ yêu.Lúc này con mắt của Bồ yêu giống như mắt con sói bị bỏ đói, xanh nhạt, hắn nhìn chằm chằm Tả Mạc, không nói một lời.Tả Mạc bị hắn nhìn trong lòng không khỏi sợ hãi, thầm nghĩ, Bồ yêu không phải cũng dính huyễn thuật chứ?Bồ yêu nhìn chằm chằm Tả Mạc một hồi lâu mới lắc đầu lẩm bẩm: “Đen, quá đen!”

Nói đến đây, lưng Tả Mạc lập tức dựng thẳng lên, tràn ngập khinh thường nói: “Chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, đen gì, ngươi muốn bị bớt hoàng kim hồn đi à!”

Miệng Bồ yêu liền ngậm chặt lại.“Đúng rồi, kiếm được nhiều chút thì ngươi mới có nhiều hơn được.”

Tả Mạc giống như đang dạy trẻ con, đưa tay ra: “Đưa đây.”

“Cái gì?”

Bồ yêu vô ý thức hỏi lại.“Thương ngân thuật, ngươi không muốn hoàng kim hồn sao?”

“Ồ.”

Bồ yêu vô ý thức ném cho Tả Mạc một quang cầu.“Đem luôn cái ‘thiên nam tiễn thuật’ ra đây, miễn cho ta phải quay lại lần nữa.”

“Ừ.”

Lại một quang cầu nữa.Thừa dịp Bồ yêu đang không có phản ứng gì, Tả Mạc vui vẻ rời khỏi thức hải.Cái loại đồ cổ mấy ngàn năm như ngươi dám cùng anh đấu sao?

Chẳng lẽ không biết anh giờ như mặt trời buổi sớm sao?

Bây giờ thời gian là do anh, hết thảy đều là do anh!Tả Mạc đang cảm thấy mỹ mãn, chưa kịp giao dịch đã thấy một âm thanh lạnh lẽo vang tới: “Ngươi chính là chủ nhân của hoang thú kì bàn?”

Một nam yêu toàn thân đầy hoa văn màu xanh thần tình âm lãnh nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.Chủ nhân của hoang thú kì bàn?Tả Mạc đảo cặp mắt trắng dã, không để ý tới gã, trực tiếp hỏi Thương Nguyệt: “Bao giờ thì giao dịch?”

Thanh yêu nhìn lướt qua Thương Trạch, không nóng không lạnh nói: “Thương tộc thật to gan, dám cùng liên minh thiên tài bọn ta đối địch!”

Mắt Thương Trạch đầy vẻ lo sợ hỏi lại: “Liên minh thiên tài?

Các hạ là vị nào?”

“Thanh Hoa Táng Thuỷ.”

Thanh yêu thản nhiên nói.Thân thể Thương Trạch run lên, trên trán hiện ra một tầng mồ hôi nhỏ mịn.Sinh ý bị quấy rối, nhất thời Tả Mạc thấy khó chịu, tay khẽ đảo, trên tay đã xuất hiện một chiếc ghế băng nhỏ, ném tới trước mặt thanh yêu: “Cầm.”

“Ủa?”

Thanh Hoa Táng Thuỷ hơi giật mình nhìn băng ghế do yêu thuật tạo thành, ánh mắt chớp động.

Rất thô ráp, rất đơn giản, chẳng nhẽ hắn định so đấu yêu thuật sao?”

Tả Mạc thuận tay chỉ: “Này, ngươi đem cái ghế đến góc phòng tự sướng đi.”

Mặt Thanh Hoa Táng Thuỷ trở nên đỏ bừng, trong nháy mắt đầu óc gã trở nên trống rỗng.Sỉ nhục, bản thân lại bị sỉ nhục sao!Chương 368 : Võ mồm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnLà ngươi trẻ tuổi ưu tú kế thừa Thanh Hoa gia tộc, Thanh Hoa Táng Thuỷ có thiên phú cực kì xuất sắc, bên trong gia tộc không có ai vượt qua hắn.

Vân lĩnh Thanh Hoa là một danh môn vọng tộc, mấy ngàn năm qua không hề suy thoái, mỗi đời đệ tử đều xuất hiện anh tài lớp lớp.

Mấy trăm năm trước, Thanh Hoa gia tộc thậm chí còn có thể chiếm được một vị trí nhỏ ở trưởng lão hội của toàn bộ yêu giới.Thanh Hoa bây giờ tuy rằng không thể đỉnh cao bằng trước đây nhưng vẫn là một đại tộc có thực lực thâm hậu.

Nếu đem so sánh thì Thương tộc chỉ là khe suối ở nơi thôn dã, cho nên Thương Trạch khi vừa nghe đối phương báo ra danh hào nhất thời không dám lên tiếng.Bình thường, bằng vào bốn chữ “Vân lĩnh Thanh Hoa” gã đã có thể đánh khắp nơi, đâu chịu nổi nhục nhã như thế?Lịch đại tổ tông Thanh Hoa ai đã từng chịu sự khinh nhục như thế?Thanh Hoa Táng Thuỷ xấu hổ gần chết, máu nóng xông thẳng lên não, khoé mắt căng ra, chỉ Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Khinh nhục Thanh Hoa gia, ngươi đáng chết!”

Tả Mạc khinh bỉ nói: “Tâm thần, ta khinh nhục Thanh Hoa gia bao giờ?”

“Ngươi…”

Lửa tức giận trong lòng Thanh Hoa Táng Hoả bị Tả Mạc đẩy lên.“Ta sỉ nhục chính là ngươi.”

Tả Mạc nhìn Thanh Hoa Táng Thuỷ như nhìn kẻ ngu, cười nhạo nói: “Ngươi mà cũng gọi là thiên tài sao?

Không biết xấu hổ.

Không doạ nạt người khác thì không được sao?

Ồ, ta biết lúc này ngươi rất muốn giết ta.

Ngươi có chút năng lực cũng muốn sao sánh với ta sao?”

Hắn lớn giọng nói tiếp: “Ngươi có tư cách gì mà so với ta?

Người của tộc Thanh Hoa so với người khác thì mặt lớn hơn sao?

Tiểu tử còn bú sữa mẹ, ngoan ngoãn đi phá ngục đi, trước lúc phá xong ngục đừng tới tìm ta, anh mày rất bận biết không?”

Mặt Thanh Hoa Táng Thuỷ lúc đỏ lúc trắng, toàn thân lay động, có mấy phần bất ổn.Phốc!Mơ hồ thân hình Thanh Hoa Táng Thuỷ đột nhiên bùng nổ thành một luồng quang mang, tiêu biến.Tả Mạc lắc đầu cảm khái: “Tố chất tâm lý thật kém!”

Quay sang nhìn thấy Nam Nguyệt và Thương Trạch đang trợn mắt há mồm, nói tiếp: “Ồ, chúng ta tiếp tục.”

----------------“A a a a a a!”

Tiếng thét tràn ngập sự phẫn nộ từ trong buồng truyền ra, Cơ Thành dừng bước, đẩy cửa ra.

Choang!

Một vật trang trí bằng thuỷ tinh cực kì tinh xảo bị ném thẳng xuống dưới chân hắn, vỡ thành vô số miếng nhỏ.Cơ Thành không dám ngăn cản, mặc cho những miếng thuỷ tinh nhỏ bám trên người mình, miệng nở nụ cười, dùng giọng nịnh hót nói: “Tỷ, sao thế?

Ngươi nào chọc giận tỷ vậy?

Để ta đi thu thập hắn!

Rút xương lột da, tùng xẻo…”

Thanh âm quàng quạc của hắn không ngừng vang lên, Cơ Lệ Ngữ hung hăng nhìn chòng chọc vào hắn.Ai ya!Mặt tỷ tỷ tái mét đầy sát khí, đôi mắt kia đã khiến vô số nam nhân trầm mê trong đó lúc này tràn ngập lửa giận!Trời!

Cơ Thành chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, hắn lớn như vậy nhưng chưa từng thấy tỷ tỷ nổi giận như vậy.

Không biết tên gia hoả nào chọc giận tới tỷ ấy, thật đáng thương!Trong cơn thịnh nộ tỷ ấy lục thân không nhận, Cơ Thành đầy hối hận, bản thân tại sao lại ngu như vậy chứ, dám sờ vào họng súng.Cơ Thành hiểu rõ cơ hội đã tới, giả vờ phẫn nộ nói: “Tỷ, ngươi đừng sốt ruột!

Ta đi kêu người!

Con bà nó!

Dám trêu tỷ của ta sao, không muốn sống à!”

Cơ Lệ Ngữ nhìn chằm chằm Cơ Thành cả nửa ngày, thấy Cơ Thành đang sợ hãi.“Được rồi!

Thiếu gia không phải đi!”

Cơ Lệ Ngữ hừ lạnh một tiếng, bản thân ngồi xuống, trên mặt vẫn còn vẻ giận dữ nhưng cũng dần tỉnh táo lại, nàng nâng cằm, đờ ra không biết đang suy nghĩ gì.Cơ Thành thầm thở dài một hơi, thời khắc nguy hiểm nhất đã qua, nhưng hắn biết rất rõ, nếu như chuồn đi vào lúc này, hắn chết chắc.

Hắn hiếu kì tiếp cận: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Có thể khiến tỷ tỷ phẫn nộ như vậy, không biết là thần thánh phương nào?

Trình độ như này không phải là cao bình thường nữa rồi!

Cơ Thành đối với vị cao thủ chưa từng gặp mặt này phục sát đất, đương nhiên, trên mặt hắn không dám biểu lộ ra điều đó.“Mị y của ta bị người ta phá.”

Cơ Lệ Ngữ thản nhiên nói.“A!”

Cơ Thành thất kinh, điều này thật đáng quan tâm: “Không bị thụ thương chứ?”

“Không sao.”

Cơ Thành thở ra một hơi, hơi không tin hỏi lại: “Sao có thể?

Mị y có thể bị phá sao?”

“Thiên y” của Cơ gia biến hoá vô cùng, là một trong mấy bộ Địa giai yêu thuật còn lại của yêu giới.

Trong đó có rất nhiều tu luyện tâm đắc bị khuyết thiếu, sau đó Cơ gia thành lập nên Thiên Y Yêu Thuật phủ, sau một thời gian dài tìm hiểu mới có thể khôi phục được nguyên trạng.

Thiên Y cửu biến, ‘mị y’ là một trong số đó.Nhưng đem so sánh với ‘vương y’ ‘phách y’ của Cơ gia thì ‘mị y’ ít người biết đến.

Cơ gia có rất nhiều đệ tử, hiếm hoi mới có người tu luyện ‘mị y’.

Điều kiện tu luyện ‘mị y’ cực kì hà khắc, không những yêu cầu tu luyện giả thiên sinh phải có lệ chất, thần thức không tì vết, them chốt chính là tâm như thanh ngọc, không nhiễm hạt bụi nào.

Trong lòng càng thuần khiết, giơ tay nhấc chân uy lực càng lớn.Tin tức Cơ Lệ Ngữ tu luyện ‘mị y’ ở trong Cơ gia là tuyệt đối bí mật, biết điều đó chưa tới năm người.

Điểm lợi hại nhất của ‘mị y’ chính là vô hình vô ảnh ảnh hưởng lên người khác, đó là huyễn thuật cấp cao nhất.Bằng vào uy lực của ‘mị y’, Cơ Lệ Ngữ có thể thuận buồm xuôi gió, từ nhỏ đã hưởng ngàn vạn sự sủng ái.

Sau khi tiến nhập Yêu Thuật phủ càng là người tình trong mộng của bao anh tài.

Mới tiến vào Yêu Thuật phủ hai năm đã tham gia liên minh thiên tài, hơn nữa nhận được ưu ái của minh chủ Minh Nguyệt Dạ, ba năm sau khi tham gia liên minh thiên tài liền trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của trưởng lão hội.

Sau khi trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của liên minh thiên tài, nàng được Minh Nguyệt Dạ cử làm đối ngoại của liên minh thiên tài, chuyên phụ trách việc mời chào thiên tài.Uy lực của ‘mị y’ được nàng phát huy đến cực hạn, mấy năm nay, thành tích nổi bật khiến vị trí trưởng lão của nàng vô cùng vững chắc.Ngay cả người thừa kế đời tiếp theo của Cơ gia là Cơ Thành cũng bị danh tiếng của nàng che phủ.Không ai có thể so sánh sự lợi hại giữa ‘thiên y’ của Cơ Thành với ‘mị y’!

Nhưng theo một góc nào đó, huyễn thuật của ‘mị y’ để lại dấu vết rất mờ, nó tác dụng trực tiếp vào nội tâm.

Hắn từng tận mắt nhìn thấy vô số hung đồ ác độc bỏ mạng khi đối diện với vẻ ôn nhu của tỷ tỷ.Quái vật nào có thể ra tay như vậy chứ?“Một kẻ vừa phá ngục.”

Sắc mặt Cơ Lệ Ngư hơi khó coi.“Yêu phá ngục?”

Cơ Thành ngẩn ngơ, rất nhanh đã phản ứng lại, lắp bắp nói: “Là chủ nhân của hoang thú kì bàn?

Tỷ tỷ, sao tỷ lại đi trêu trọc hắn?

Lẽ nào Minh Nguyệt Dạ phái tỷ đi đối phó với hắn?

Không thể, chuyện này sao đến lượt các trưởng lão phải ra tay chứ?”

“Ai nói ta đi đối phó với hắn?”

Cơ Lệ khinh bỉ, sắc mặt càng khó coi: “Người ngoài cho vậy là lợi hại, nếu như tên yêu phá ngục kia gia nhập vào liên minh thiên tài, ngươi nói những tên gia hoả kia sẽ có vẻ mặt như nào?”

Suy nghĩ một hồi, Cơ Thành gật đầu: “Chiêu này thật lợi hại!

Rút củi dưới đáy nồi!

Sau đó thì sao?

Tỷ đi tìm hắn hả?”

“À, ta đã sởm bảo người theo dõi Nam Nguyệt tiểu cô nương kia mà.”

Đột nhiên sắc mặt Cơ Lệ Ngữ trở nên tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta vừa mở miệng, chẳng ngờ tên kia đột nhiên giở mặt, không nói lời nào liền dùng bốn yêu thuật rất quái dị.”

“Không nói lời nào liền động thủ?”

Sắc mặt Cơ Thành trở nên quái dị: “Tỷ tỷ, chẳng nhẽ năm xưa ngươi lưu lại khoản nợ tình nào đó?”

Cơ Lệ Ngữ trợn trừng mắt lên, Cơ Thành sợ đến co hết cả cổ lại.Hắn nhịn không nổi hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó.”

“Không có sau đó?”

Cơ Thành không hiểu gì cả.“Ta trực tiếp bị đánh bay khỏi hoang thú kì bàn.”

“Trực tiếp bị đánh bay khỏi hoang thú kì bàn…”

Cơ Thành lắp bắp, hít vào một hơi!

Ai ya, tên này bị điên à?

Vừa thấy mặt, không nói hai lời liền đem tỷ tỷ đánh bay khỏi hoang thú kì bàn…Đánh chết Cơ Thành cũng chẳng dám tin tỷ tỷ sẽ dễ dàng buông tha chuyện này, hắn dè dặt hỏi: “Tỷ tỷ định làm gì bây giờ?”

“Hừ, việc này không thể để yên được!”

Cơ Lệ Ngữ đầy lạnh lùng nói ra một câu.Trong nháy mắt, Cơ Thành đối với vị yêu phá ngục kia tràn ngập đồng cảm!------------------Thanh Hoa Táng Thuỷ không tự chủ được mà run lên, hàm răng kẽo kẹt, hắn tức điên lên rồi!Bản thân bị sỉ nhục!

Thanh Hoa gia tộc bị sỉ nhục rồi!Bú sữa mẹ…

Không có tư cách…Lời nói giống như rắn độc, không ngừng cắn xé thôn phệ tâm tính cao ngạo của hắn.Hắn hoắc mắt ngẩng đầu, người sỉ nhục ta phải chết!----------------“Vừa rồi không tốt lắm!”

Thương Trạch yếu ớt nói, bỗng nhiên hắn nhớ lại, vị nữ yêu gợi cảm diêm dúa vừa rồi là ai.

Trái tim hắn thiếu chút nữa ngừng đập.

Hắn bỗng cảm thấy, quyết định của trưởng lão hội chỉ sợ là lầm lẫn rồi.

Phong cách hành xử của đại nhân hoàn toàn không thể phỏng đoán được, chỉ trong nháy mắt đã đắc tội với hai đại gia.Cơ gia, Thanh Hoa gia!Trời ạ!Chỉ cần một nhà tuỳ tiện vươn đầu ngón út ra là có thể làm cỏ Thương tộc.

Bản thân vừa rồi còn tận mắt nhìn thấy người của hai gia tộc bị làm nhục, bỗng nhiên hắn cảm thấy trong lòng lành lạnh.“Chúng ta phải tiết kiệm thời gian.”

Tả Mạc lơ đễnh nói: “Làm sao có thời gian lãng phí với con chó con mèo chứ?Con chó con mèo…

Cơ gia và Thanh Hoa gia là con chó con mèo…Thương Trạch rùng mình, chỉ cần chuyện này cũng đủ để dẫn đến một cuộc xung đột đẫm máu.

Lý trí nói cho hắn biết nên bỏ qua chuyện này, nếu như tiếp tục nói chuyện với đại nhân, sự tình chỉ sợ sẽ càng xấu đi.

Cuối cùng hắn cũng hiểu câu nói hoạ từ miệng mà ra.“Ngài là yêu phá ngục?”

Một âm thanh yếu ớt truyền tới.“Ta nói rồi, các ngươi có cảm thấy phiền không?”

Tả Mạc bị những gia hoả này luân phiên oanh tạc, hắn xoay người lại định chửi mắng một trận.“A!”

Nữ hài kia hét lên một tiếng chói tai, sợ hãi lùi lại năm bước có hơn.Khi Tả Mạc thấy một cô nương vô cùng bình thường thì tức giận giảm đi không ít, nhưng ngữ khí vẫn có chút bất thiện: “Chuyện gì?”

“Ngài thật sự là yêu phá ngục?”

Tiểu cô nương này lấy hết dũng khí hỏi.“Yêu phá ngục?

Nếu như ngươi nói tới cuộc chiến phá ngục, không sai, đúng là ta.”

Tả Mạc không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì nói mau, không có việc gì thì đi đi!”

Đang giao dịch một món hàng lớn mà cứ bị ngắt quãng, tâm tình Tả Mạc như nào có thể nhìn ra được.“Oa!

Tuyệt quá!”

Tiểu cô nương hưng phấn tới mức suýt nhảy cẫng lên: “Ta là Minh Nhật yêu tần ký giả, ta có thể phỏng vấn ngươi được không?”

“Phỏng vấn?”

Tả Mạc sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi sảng khoái nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề nhưng ngươi phải trả phí!

Nhắc nhở ngươi, giá rất cao đó!”

Tiểu cô nương trở nên cứng đờ.Thương Trạch và Nam Nguyệt đồng thời che mặt, không đành lòng nhìn lại.Chương 369 : Ta gọi là Tiếu Ma Qua (*) .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnCuối cùng Nam Nguyệt thu phí, mặc dù Tả Mạc không hài lòng nhưng cũng chẳng biết phải làm sao.

Về phần bảng giá là do Thương Trạch kiến nghị, tiểu cô nương vừa nghe thấy bảng giá này thì sắc mặt trở nên khó coi, nàng xin thời gian để gọi cho cấp trên, giọng nói hơi run.Phỏng vấn rất nhanh hoàn thành, thu phí xong Tả Mạc vẫn giữ đạo đức mà trả lời đầy đủ.Nhưng trong quá trình phỏng vấn, sắc mặt của Nam Nguyệt và Thương Trạch càng nghe càng khó coi, sau cùng trắng bệch ra, vô cùng kinh hãi.Tiểu cô nương kia cũng trợn mắt há hốc mồm nhưng rất nhanh nàng đã trở nên phấn khích.Trời ạ!Lần phỏng vấn này tuyệt đối lời rồi!Phỏng vấn xong, tiểu cô nương nhanh chóng rời đi.Nhìn thấy tiểu cô nương rời đi, Nam Nguyệt và Thương Trạch đang định mở miệng thì thấy Tả Mạc biến mất – đã đến giờ của hắn.Nam Nguyệt và Thương Trạch nhìn chằm chặp vào bạch quang đang tiêu biến, thần tình dại đi.Hồi lâu, Thương Trạch vô cùng khổ sở miệng: “Phiền phức to rồi!”

Nam Nguyệt biết rõ Thương Trạch đang nói tới điều gi, nàng trầm mặc không nói, trong lòng tràn ngập lo lắng, nàng âm thầm quyết định, dù cho đại nhân gặp phải bao nhiêu trắc trở, bản thân tuyệt đối không được dao động!Thân là tuỳ tùng của đại nhân, bất luận dao động gì, dù cho là dao động về mặt tâm lý cũng là điều đáng hổ thẹn!Đại nhân, lần này ngài gây phiền toái to rồi!----------------Tả Mạc bực mình: “Bị đám gia hoả kia quấy rầy, chính sự còn chưa bàn xong.”

Bồ yêu cực kì khó chịu nhìn Tả Mạc, nhưng nghĩ đến việc lấy hoàng kim hồn còn phải dựa vào Tả Mạc, hắn quyết định câm miệng.Đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng nói của Tông Như: “Đại nhân.”

“Vào đi!”

Tả Mạc thấy hơi kì, hắn nghe thấy trong giọng nói của Tông Như có chút gì lo lắng.

Tông Như không phải là Thanh Hoa Táng Thuỷ, tố chất tâm lý của hắn không phải chỉ mạnh bình thường.

Xuất thân lang bạt mà có thể tu thành thần thông của thiện tu nhất định không phải nhân vật bình thường.Tông Như còn mang theo một người, là tên gia hoả được sư huynh xách theo.“Đại nhân, vị sư huynh này là cao đồ của Đại Phật Tự.”

Tông Như giới thiệu Y Chính.“Đại Phật Tự!”

Bên trong thức hải, Bồ yêu đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, ngay lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Thảo nào ta cảm thấy mùi đáng ghét trên người tên gia hoả này!

Đại Phật Tự!

Đại Phật Tự!

Nguyên lai là Đại Phật Tự còn chưa bị diệt!”

Tả Mạc bị tiếng hét chói tai của Bồ yêu làm cho giật nảy mình, lần đầu tiên hắn thấy Bồ yêu thất thố như thế, hắn dè dặt hỏi lại: “Giữa các người có khúc mắc gì sao?”

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh, Bồ yêu đột nhiên tỉnh táo lại, chỉ có huyết đồng toé lửa, sát khí cả người biến ảo bất định.Tông Như thấy Tả Mạc không có phản ứng gì liền nói thẳng: “Sư huynh Y Chính nói, hắn biết rõ nơi này là nơi nào.”

Tả Mạc lúc này mới tỉnh lại, hơi giật mình hỏi: “A, đây là nơi nào?”

Y Chính một mực quan sát Tả Mạc, đây là lần đầu tiên gã trông thấy lão đại của đội ngũ cổ quái này.

Thế nhưng trước mặt gã chỉ là một thanh niên còn trẻ tuổi hơn mình.

Lúc gã gặp Vi Thắng đã bị tuổi tác của Vi Thắng làm cho khiếp sợ nhưng nhìn thấy Tả Mạc tuổi còn trẻ hơn, trong đầu gã lúc này chỉ có một câu nói.Không phải yêu nghiệt không hoành hành!Y Chính không khỏi cảm khái, gã không dám khinh người trẻ tuổi đang đứng trước mặt.

Trong tay đối phương nắm giữ lực lượng đủ để đem hắn lật qua lật lại hàng trăm hàng ngàn lần.Hắn vội vàng cung kính đáp: “Tiểu tăng chỉ hơi suy đoán, không dám xác định.

Tiểu tăng từng xem qua một quyển tạp văn của sư huynh trong đó có một ghi chép không tỉ mỉ lắm, tên gọi là cuộc chiến Phong Tuyệt, nói rằng cuộc chiến này xảy ra vào hai vạn năm trước.

Tiểu tăng cảm giác thấy nó rất hoang đường nên chỉ xem qua.

Bây giờ nghĩ tới trái lại cảm thấy có nhiều điểm tương đồng.”

“Cuộc chiến Phong Tuyệt…”

Bồ yêu ở bên trong thức hải không khỏi chấn động.“Sư huynh tiểu tăng vốn yêu thích các loại kì văn tạp lục, tiểu tăng cũng bị ảnh hưởng bởi điều đó nên đã xem qua không ít.

Tiểu tăng lúc đầu cảm thấy hứng thú nhất là cuộc đại chiến của ba ngàn năm trước nhưng sau đó phát hiện ra, những truyền thuyết trong đó lại có mấy cái ranh giới rất rõ ràng.

Một cái là ba ngàn năm trước, một cái là một vạn năm trước, đây rõ ràng là ranh giới.

Cuộc chiến ba ngàn năm trước không cần phải nói tiếp, nhưng khoảng thời gian từ ba ngàn năm cho tới một vạn năm truyền thuyết kì văn không ngừng tiếp tục.

Ngược dòng thời gian, sự kiện một vạn năm trước ghi lại là rất ít.

Có thể xưng là đại chiến duy nhất chỉ có cuộc chiến Phong Tuyệt của hai vạn năm trước, cuộc chiến cổ xưa này ngoại trừ những kì văn dị lục của sư huynh có hơi đề cập đến thì những chỗ khác không hề thấy ghi chép lại.Y Chính chậm rãi trả lời, hắn biết rõ đây là lúc để khẳng định giá trị bản thân, tuyệt không thể lơi là.

Trong đầu gã đang nhớ lại những kì văn dị lục của sư huynh.“Tuy rằng cuộc chiến Phong Tuyệt ít được đề cập nhưng hễ đề cập đến đều không khỏi nói đây là cuộc chiến sơn hà biến sắc, thiên địa lột xác, thi thể khắp nơi.”

Đại chiến hai vạn năm trước…Tả Mạc nghe thấy không khỏi trợn mắt há mồm, giống như nghe kể truyện.

Không cần tới hai vạn năm trước, tràng đại chiến ba ngàn năm trước Tả Mạc đã cảm thấy xa xôi như truyền thuyết.

Hai vạn năm trước, thật là viễn cổ, khi đó đã có tu giả sao…Mặc dù Tả Mạc như đang nghe kể truyện nhưng hắn vẫn âm thầm để ý tới phản ứng của Bồ yêu.

Bồ yêu một mực yên lặng không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, điều này khiến Tả Mạc cảm thấy những lời Y Chính đang nói không phải là bốc phét.Y Chính cảm thấy biểu hiện của mình rất tốt, nhưng ngoại trừ thời gian thì gã hoàn toàn không biết thêm điều gì về cuộc chiến Phong Tuyệt cả.

Gã không khỏi cảm thấy ảo não, sớm biết thế này thì gã đã nghiên cứu kĩ những tạp thư kia của sư huynh.Ngay khi Y Chính đang tần ngần, bỗng nhiên bên tai vang lên câu hỏi của Tả Mạc: “Đại Chính đại sư còn trên đời không?”

Y Chính sửng sốt, vẻ mặt có hơi cổ quái nói: “Tám năm sau cuộc chiến tổ sư đã viên tịch.”

Bên trong thức hải, một tiếng thở dài vang lên, sự ngoan lệ trên mặt Bồ yêu tan thành mây khói, chỉ còn lại sự cô đơn.Hắn xoay người lẳng lặng nhìn mộ bia, nhẹ nhàng nói: “Ngươi chết rồi…

Bọn họ cũng chết rồi…

Chỉ có ta là còn sống…”

Vừa mới đuổi Y Chính đi, Tả Mạc xông vào thức hải thấy một màn này đành ngậm miệng, đang định rời đi thì bị Bồ yêu gọi lại.“Hắn vừa rồi có nói tới cuộc chiến Phong Tuyệt, điều này rất có khả năng.”

Bồ yêu xoay người, vẻ mặt khôi phục lại như cũ, nhìn không ra chút dấu tích nào, giống như vừa rồi Tả Mạc thấy chỉ là ảo giác, hắn bình tĩnh nói: “Cuộc chiến Phong Tuyệt, thực quá xa xôi, ngay cả ta cũng không nghĩ tới.

Tràng đại chiến này, ta biết rất ít, chúng ta muốn điều tra điều này phải có tư liệu mới được.“Điều tra thế nào?”

Tả Mạc không hiểu hỏi lại.

Bọn họ bây giờ bị hãm trong sát vụ, không thể liên hệ với ngoại giới, điều tra thế nào được?“Ngươi quên Thập Chỉ Ngục rồi à!”

Bồ yêu thản nhiên nói.Tả Mạc sửng sốt, lập tức phản ứng lại, đôi mắt sáng ngời.

Vấn đề lớn nhất bây giờ của bọn họ là không thể liên lạc với bên ngoài, bị vây khốn bên trong chiến trường cổ thần bị này.

Nếu như có thể liên hệ với ngoại giới, bọn họ có thể tìm được trợ giúp, trợ giúp cần nhất bây giờ chính là tin tức chính xác!Nếu biết rõ vị trí chiến trường cổ này, Tả Mạc thậm chí có thể lợi dụng truyền tống trận mang theo mọi người rời khỏi địa phương quái quỷ này.

Bọn họ đã có thể thông qua truyền tống trận đi tới nơi này vậy nhất định có thể thông qua truyền tống trận mà rời đi, nhưng để làm được điều này hắn phải biết rõ toạ độ của vị trí.Bằng không, một khi vô tình truyền tống mọi người tới trong hỗn độn loạn lưu, đây là tìm đường chết rồi.Mắt Tả Mạc càng ngày càng sáng lên.Hắn cảm giác bản thân lúc này như một con ruồi không đầu, bay loạn bên trong sát vụ, tìm kiếm một cơ hội chỉ có trên lý luận.

Nhưng trước mắt đã khác rồi, bọn họ không những có đầu mối, còn có thể điều tra ra đường lối, khả năng rời khỏi địa phương quái quỷ này đã tăng lên rất nhiều!Tả Mạc chỉ hận không thể lập tức xông vào Thập Chỉ Ngục, đây là lần đầu tiên từ trước tới nay hắn khát khao tiến vào Thập Chỉ Ngục như vậy.Đây đương nhiên chỉ là rung động nhất thời, hắn phải khiến thần thức bản thân đạt tới trạng thái đỉnh cao mới có thể một lần nữa tiến vào hoang thú kì bàn.Nhưng hắn có vài nghi hoặc.Nếu như đây thực sự là chiến trường của cuộc chiến Phong Tuyệt, sư huynh với Y Chính bằng cách nào có thể vào được?--------------------“Đây là Minh Nhật Yêu Tần, thông tấn xã chúng ta vừa mới hoàn thành một bài phỏng vấn rất có chất lượng.

Người được phỏng vấn chính là yêu vừa mới hoàn thành việc phá ngục!

Lần phỏng vấn này của chúng ta vô cùng trắc trở…”

Nam Nguyệt và Thương Trạch nghe Minh Nguyệt Yêu Tần truyền đến hình ảnh, sắc mặt hai người đều khó coi đến cực điểm.“Thật là mất mặt à…”

Thương Trạch thở dài nói.Nam Nguyệt cắn chặt răng, không hề hé miệng, biểu tình trên mặt lại có vẻ hùng hồn hi sinh vì đạo.Tin tức mà tiểu cô nương kia mang lại khiến nàng hơi khẩn trương: “Bên ngoài một mực suy đoán tên của ngài, ngài có thể nói cho mọi người biết được không?”

Trái lại Tả Mạc rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống như lần đầu tiên được phỏng vấn: “Xin chào mọi người, tên ta là Tiếu Ma Qua.”

“Tiếu Ma Qua?

Tên này thật là kì quái!”

Tiểu cô nương rất nhanh đã nhớ kĩ, nàng tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai: “Vì sao ngài lại đặt tên ngục thứ nhất là hoang thú kì bàn?”

“Lẽ nào ngươi không cảm thấy nó như một bàn cờ sao?”

Vẻ mặt Tả Mạc kì quái hỏi lại.“Hoang thú là cái gì?”

“Chính là thú hoang đó!”...“Tiếu Ma Qua tiên sinh, ngài có thể nói qua về ân oán giữa ngài và liên minh thiên tài được không?”

Tiểu cô nương không có ý tốt bắt đầu đào xới.“Ta không biết bọn họ.”

Tả Mạc rất thành thật trả lời.“A, lẽ nào Tiếu Ma Qua tiên sinh chưa từng nghe qua liên minh thiên tài?”

Tiểu cô nương cố ý xuyên tạc ý của Tả Mạc.“Có nghe nói qua.”

Tả Mạc tiếp tục thành thật trả lời: “Vừa mới nghe nói.”

Sắc mặt Nam Nguyệt và Thương Trạch vô cùng khó coi, tuy rằng bọn họ biết rõ điều đó nhưng lần này lại tận tai nghe thấy, bọn họ vẫn cảm thấy da đầu đang tê dại đi.“Đây là phản kích của ngài đối với bọn họ sao?”

Tiểu cô nương giảo hoạt hỏi.“Phản kích?

Ta vì sao phải phản kích chứ?”

Tả Mạc vẻ mặt kì quái hỏi.“Liên minh thiên tài đang khiêu chiến hoang thú kì bàn của ngài đó!”

Tiểu cô nương vẻ mặt đương nhiên.“Ta có thể thu phí hay không?”

“Thu phí?”

Tiểu cô nương vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.“Khiêu chiến một lần thu phí một lần, rất công bằng.”

Tả Mạc cảm thấy ý nghĩ của mình thật tuyệt.Vẻ mặt của tiểu cô nương càng thêm đen tối, đè nén kiềm chế: “Ngài sẽ tiếp nhận khiêu chiến của liên minh thiên tài sao?

Ta nói là khiêu chiến cá nhân ấy.”

“Không tiếp nhận.”

Tả Mạc lắc đầu.“Vì sao?”

“Không có tiền.”

“Khụ, ngài không cảm thấy điều này tổn hại danh vọng của ngài sao?”

“Danh vọng?”

Ta rất có danh vọng sao?”

Tả Mạc hỏi lại.“Khụ khụ!”

Tiểu cô nương thiếu nữa sặc lên cổ: “Nếu như bọn họ nguyện ý trả phí thì sao?”

“Có kẻ ngu như vậy sao?”

Tả Mạc kinh hãi, tiếp theo suy nghĩ một chút, hơi miễn cưỡng nói: “Ồ, nếu bọn họ nguyện ý trả phí, vậy ta sẽ cân nhắc.”

“Ngài định thu phí bao nhiêu vậy?”

Tiểu cô nương tiếp tục hỏi.Tả Mạc kéo Thương Trạch qua một bên: “Bàn bạc với hắn đi.”

Thương Trạch nhìn tới đây chỉ muốn tìm hố nẻ nào mà chui xuống.

Nam Nguyệt đồng cảm nhìn sang Thương Trạch đang đứng bên, trong lòng thầm kêu may mắn, may rằng đại nhân biết nàng từ bé sinh ra trong nghèo khó nên không am hiểu đàm phán giá nếu không, thực là mất mặt!“Yêu nào cũng được chứ?”

Tiểu cô nương hỏi tiếp.“Nữ yêu không được.”

Tả Mạc quyết đoán nói.“Tại sao?”

Tiểu cô nương hiếu kì hỏi.“Ta đã gặp qua một mụn nốt ruồi…”

“Một mụn nốt ruồi?”

“Khoé miệng nàng có một mụn nốt ruồi.”

“Ồ.”

“Một mụn nốt ruồi vừa nhìn thấy ta liền dùng huyễn thuật.”

Tả Mạc nhớ tới cơ thể nóng bỏng kia nhất thời tức giận vô cùng: “May mắn rằng ta phản ứng nhanh, không nói nhiều liền đánh bay đi.”…“Sau đó chúng ta đã điều tra lại, ngươi mà Tiếu Ma Qua tiên sinh gọi là một mụn nốt ruồi có khả năng chính là Cơ Lệ Ngữ tiểu thư.

Sau đó, chúng ta đã treo thưởng rất cao cho người đã dùng yêu thuật ghi lại được sự kiện này.

Ngoại trừ điều này, chúng ta còn phát hiện ra Thanh Hoa Táng Thuỷ tiên sinh, ngài cũng bị Tiếu Ma Qua tiên sinh đưa ra khỏi hoang thú kì bàn.

Nhưng chúng ta không phát hiện ra dấu vết yêu thuật Tiếu Ma Qua tiên sinh sử dụng, có chuyên gia suy đoán, Thanh Hoa Táng Thuỷ tiên sinh đã bị một loại yêu thuật vô cùng kì bí đánh trúng, cuối cùng dẫn đến tâm lý bất ổn bị ép phải rời khỏi hoang thú kì bàn.”

“Cơ Lệ Ngữ tiểu thư và Thanh Hoa Táng Thuỷ tiên sinh đều là người của liên minh thiên tài, mà Cơ Lệ Ngữ tiểu thư lại là một trưởng lão trong liên minh thiên tài, sự kiện lần này khiến xung đột giữa song phương leo thang một bậc!”

Yêu chủ trì với giọng đầy phấn khích bắn liên thanh, hắn biết rất rõ.Một trận sóng to gió lớn sắp được bắt đầu.(*): Tiểu Ma Qua là cách đọc chệch đi của Tiểu Mạc Ca.Chương 370 : Ngọc bộiConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc đem suy đoán của Y Chính nói cho Vi ThắngVi Thắng trầm ngâm :” Sư đệ còn nhớ kiếm động ko ?”

“Đương nhiên nhớ rõ”.

Tả Mạc gật đầu, hắn ko dám nói bản thân đã ở trong đó đi dạo qua ko ít lần.“Ta là từ nơi ấy truyền tống tới.”

Vi Thắng nói :” Có một tên gia hoả gọi là Lâm Khiêm một mực điều tra ngươi.

Lần này, bọn họ phát hiện yêu quân chạy đến Vô Không Sơn chúng ta nên cho rằng chuyện này cùng ngươi có quan hệ.

Bọn họ liền nói với chưởng môn cho phép tiến vào kiếm động.

Ta cùng bọn họ đi kiếm động một chuyến, sau đó tại tầng thấp nhất đã phát hiện một địa phương kì lạ”Lời Vi Thắng nói làm cho Tả Mạc giật mình, hắn gấp gáp hỏi lại :” Đợi chút, huynh nói hắn gọi là Lâm Khiêm à ?”

“Đúng vậy, sư đệ biết hắn sao ?”

Vi Thắng thoáng hình dung lại tướng mạo cùng khí chất của Lâm Khiêm, trịnh trọng dặn dò :” Sư đệ nhất thiết phải chú ý hắn.

Kẻ này lai lịch rất lớn, bối cảnh thâm hậu, đám tu giả thủ hạ của hắn có tới hơn trăm người, đều là tinh nhuệ.

Ta lúc ấy ngay cả một tên hộ vệ bình thường cũng không phải là đối thủ.”

Vi Thắng chỉ nói qua một chút, Tả Mạc liền biết rõ Lâm Khiêm trong miệng sư huynh cùng cái vị Lâm Khiêm kia rõ ràng là một người.

Hiện tại nghĩ lại, khi đó gặp gỡ với Lâm Khiêm chưa chắc đã là ngẫu nhiên, không khỏi thầm kêu xui xẻo.

Mình đã vạn phần cẩn thận, không nghĩ tới vẫn bị người ta chú ý.

Đương nhiên, đó cũng chỉ là cả kinh một chút thôi, hôm nay thân hãm tại cổ chiến trường, cho dù Lâm Khiêm quyền thế ngập trời, cùng hắn cũng không có cái gì quan hệ .Bất quá, sau khi ra khỏi đây nhất định phải chú ý.

Thực lực đại sư huynh như thế nào hắn biết rất rõ.

Tuy rằng lúc ấy đại sư huynh còn chưa có kết đan, nhưng mà chiến lực cực mạnh, tuyệt đối không thể xem thường.

Ngay đến một tên hộ vệ bình thường, so với đại sư huynh cũng lợi hại hơn, đây là cái tiêu chuẩn gì a ???Thấy Tả Mạc chăm chú lắng nghe, Vi Thắng đơn giản đem toàn bộ những gì hắn biết nói rõ một lần.Vấn đề về Lâm Khiêm, trong lòng Tả Mạc đại khái sáng tỏ, nhưng có vài lời lại không thể nói, chỉ đành giấu chặt trong bụng.

Sự chú ý của hắn rất nhanh từ trên người Lâm Khiêm chuyển sang chỗ khác.

Nếu không thể tìm thấy đường thoát ra ngoài, vậy không cần Lâm Khiêm động thủ cũng chẳng sống nổi.

Việc cấp bách trước mắt là phải mau chóng thoát khỏi chỗ này.Chuyện cũ được Tả Mạc nhắc lại, Vi Thắng đột nhiên nhớ tới miếng ngọc bội tàn khuyết kia :” Đúng rồi, tổ sư có nhắn lại, toà truyền tống trận kia là do năm đó người tìm hiểu cái pháp bảo này mà lĩnh ngộ được, chẳng lẽ bên trong có đầu mối gì ???”

Tả Mạc đưa tay tiếp nhận ngọc bội.

Miếng ngọc bội này thập phần cũ kĩ, có một góc bị khuyết, nhìn qua cũng thấy là một món đồ cổ đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng.

Di vật của tổ sư làm hắn hết sức hiếu kì.“Ý, có cổ quái.”

Hắn đột nhiên kêu nhỏ.“Ý”.

Trong thức hải, Bồ Yêu cũng đồng thời kêu lên :”Có cổ quái.”

Một người một yêu đồng thanh.Tả Mạc ko nói gì tiếp, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, thần thức giống như thuỷ triều toả ra bao lấy miếng ngọc bội.Vi Thắng lộ ra vẻ sửng sốt, thần thức của sư đệ………. thật mạnh.

Chẳng lẽ sư đệ đi chính là đường thiền tu ???

Hắn lại nghĩ tới sự say mê của sư đệ đối với phù trận, lập tức cảm thấy hình như là phù tu mới đúng ??

Thiền tu cùng phù tu, tuy rằng đều trọng thần thức, nhưng phương hướng lại hoàn toàn bất đồng.

Thiền tu tu luyện thần thức thường chú ý tới định tính, bao dung mà bình thản.

Còn thần thức của phù tu lại chú ý tới đạo biến hoá phối hợp.“n ???”

Vi Thắng trong lòng nghiêm túc nghĩ, thần thức của sư đệ vượt xa những thiền tu cùng phù tu hắn đã gặp, quả thực đạt tới một tình trạng không thể tưởng tượng.

Hắn bất giác không thể không nhíu mày, thần thức đúng là đồ tốt, cái này hắn biết rõ.

Mặc dù là kiếm tu, nhưng nếu có thể kiêm tu thần thức thì chính là như hổ thêm cánh.

Thần thức sư đệ cường đại như vậy, nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác đầu nặng mà gốc nhẹ.

Vô luận là thiền tu hay phù tu, tuy rằng đều trọng thần thức, nhưng mà luận căn bản, lại vẫn như cũ là linh lực.

Không có linh lực, thần thức có cường đại đến mấy thì cũng giống như một người thân thể gầy yếu, dù biết hết tuyệt thế võ công nhưng căn bản cũng chẳng thể vung nổi trọng phủ sắc bén.Chẳng lẽ đường tu luyện của sư đệ xảy ra vấn đề ?

Vi Thắng trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng cũng không mở miệng nói ra.

Sư đệ là người rất có chủ kiến, thời gian còn ở Vô Không Sơn, con đường tu luyện của mọi người đã bất đồng.Nghĩ tới quang cảnh Vô Không sơn, hắn không khỏi lắc đầu bật cười, bản thân thật là buồn lo vô cớ.

Lấy tính cách của sư đệ, lại bảo hắn đi tu luyện một cái gì đó không có thực tế, đánh chết hắn cũng không làm.

Mà tính cách sư đệ còn rất kì quái, nói chung là hắn ưa thích mấy cái việc khó khăn, kì dị.“Sư đệ có phát hiện gì không ?”

Vi Thắng hỏi.Tả Mạc sắc mặt quái dị :” Xem ra cái vị tổ sư kia của chúng ta, tựa hồ không phải là nhân vật bình thường a.

Ngọc bội này chỉ sợ lai lịch bất phàm, khí tức trên mặt rất cổ quái, cho tới bây giờ đệ còn chưa thấy qua.”

Vi Thắng mỉm cười, cũng không có quá nhiều kinh ngạc.

Dưới cái nhìn của hắn, hai sư huynh đệ đều còn trẻ tuổi, kiến thức có hạn, có những việc chưa từng gặp qua là hết sức bình thường.

Ngược lại, nếu nói gặp qua rồi, vậy mới là bất thường.

Hắn tịnh không biết, trong thức hải của Tả Mạc còn có một vị lão yêu ngàn năm.Tả Mạc hầu như chưa bao giờ chứng kiến biểu lộ kinh hãi trên gương mặt Bồ, lúc này ….. là lần đầu tiên.

Ngày thường, Bồ Yêu thích bày ra cái bộ dáng lão tử đệ nhất thiên hạ, ngẫu nhiên động dung, có thể biểu lộ sự kinh ngạc đã rất là khó khăn rồi.“Có phát hiện gì không ?”

Tả Mạc tựa như cún con hiếu kò, mắt mở lớn chờ đợi.“Lợi hại.”

Bồ Yêu mở mắt, thở nhẹ ra một hơi, vẻ kinh hãi trên mặt vẫn không giảm :” Khí tức trên ngọc bội, là hai vạn năm trước lưu lại.”

“Hai vạn năm trước ………….??”

Tả Mạc chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình cứng lại, lắp bắp hỏi.Hai vạn năm.Hai vạn năm, tu giả cùng yêu ma, có lợi hại tới đâu cũng hoá thành cát bụi, tiêu tán không còn tăm hơi bóng dáng.

Trên chiến trường cổ bọn họ đi qua, thi cốt tiêu điều cũng đã phong hoá gần hết, chỉ hơi chạm nhẹ là tan thành tro bụi.Một người thậm chí có thể đem một cổ khí tức lưu truyền lại trong hai vạn năm, điều này cần tới khả năng thông thiên gì ???Một người một yêu, đắm chìm trong cực độ rung động, mãi mà không thể hồi tỉnh.Thật lâu sau, mới nghe được Bồ Yêu yếu ớt thở dài :” Cùng bọn họ so sánh, chúng ta thực không có ý nghĩa.”

Lấy tính tình cao ngạo của Bồ Yêu, có thể nói ra được những lời này, có thể thấy được ngọc bội đối với hắn tác động sâu sắc như thế nào.Tả Mạc cũng không biết nên nói cái gì, hai vạn năm……quả thực ………Hắn cũng không tìm được từ ngữ nào để hình dung tâm tình của bản thân lúc này.Một lát sau, hắn đờ đẫn thoát ra ngoài thức hải, nói với Vi Thắng :” Đại sư huynh, khối ngọc bội này, đệ muốn xem xét một hồi.”

“Ừ, người cứ cầm là được.”

Vi Thắng ngay lập tức gật đầu, nói về việc tìm hiểu mấy cái món đồ cổ quái này, hắn thúc ngựa chạy theo cũng không bằng sư đệ.Vi Thắng cũng không có rảnh rỗi, người tới thỉnh giáo hắn xếp hàng dài không đứt, tất cả đều là thành viên Chu Tước Doanh.

Chu Tước doanh hàng ngày tu luyện chủ yếu bao gồm hai phương diện, một mặt là tu luyện cá nhân, còn lại là tu luyện chiến thuật.

Trên phương diện tu luyện chiến thuật đã có Công Tôn Sai chỉ đạo, bọn họ tiến hành thập phần thông thuận.

Nhưng phương diện tu luyện cá nhân làm cho họ rất là đau đầu.Bọn họ phần lớn xuất thân thảo mãng, cũng không được nhận sự truyền thụ đầy đủ.

Tả Mạc cung cấp cho họ kiếm quyết cùng kiếm trận, nhưng chỉ có như vậy thì còn xa mới đủ.

Những vấn đề bọn họ gặp hàng ngày trong khi tu luyện, không có ai chỉ điểm, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình tìm tòi lục lọi.

Kiếm trận cũng chỉ đối với những kiếm tu có cơ sở như Ma Phàm mới hữu dụng.Vi Thắng đến, lập tức làm cho Chu Tước Doanh vốn còn đang mò mẫm trong bóng đêm thấy được ánh rạng đông.Ngày Vi Thắng đột phá, màn thiên địa dị tượng kia đã in thật sâu vào trong đầu bọn họ, chỉ bằng điểm ấy cũng làm cho mọi người tâm phục khẩu phục.

Nhưng mà rất nhiều người trong lòng còn nghi kị, người mạnh chưa chắc đã dạy giỏi, huống chi, dựa vào cái gì để Vi Thắng phải chỉ điểm cho họ ?

Vì vậy mọi người nghĩ ra một chủ ý, trước hết để cho Tạ Sơn đi thăm dò.Tạ Sơn đối với phiền não của mọi người đương nhiên hiểu rõ.

Đừng xem hắn đã tiến vào Kim Đan, nhưng đây là do hắn trường kì tích luỹ, nói cách khác, là do hắn dùng cái phương pháp ngốc đến không thể ngốc hơn đột phá Kim Đan, những điều có thể chỉ điểm cho mọi người ít đến thương cảm.

Hắn cũng rất tò mò, kiếm tu thiên tài có thể dẫn phát thiên địa dị tượng, đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại, nên ngay lập tức đáp ứng chạy tới thỉnh giáo Vi Thắng.Cái này gọi là đại hành gia khẽ vươn tay, liền rõ thực hư.Vi Thắng không chút nào giấu diếm, chỉ vài câu đã làm cho Tạ Sơn bội phục sát đất.

Sau khi trở về, Tạ Sơn càng trắng trợn thêm mắm dặm muối, nào là không hổ danh đại sư huynh của đại nhân, lớn lên vô cùng hào phóng, ko hề tàng tư, ko chút kiêu căng, cao ngạo……..vvBọn kiếm tu Chu Tước doanh nghe được, lập tức đứng ngồi ko yên.

Nhưng vì tránh đem đến phiền toái cho Vi Thắng, trong doanh dùng hình thức bốc thăm để xác định trình tự tới thỉnh giáo.Một chiêu này lập tức tỏ ra hiệu quả vô cùng.Vi Thắng năm đó vì truy cầu kiếm đạo, trải qua thiên tân vạn khổ, mấy lần suýt chết.

Sau khi trở thành nội môn đệ tử, được Tân Nham với tạo nghệ kiếm thuật thâm hậu nhất truyền thụ cho, thêm vào bản thân hắn cũng chăm chỉ khắc khổ tới mức làm người ta sợ hãi, chính bởi vì như vậy nên trụ cột của hắn cực kì kiên cố.

Sau này lại tìm được bản Vô Không Kiếm Quyết đầy đủ, càng làm cho kiến thức cùng nhãn giới của hắn so với kiếm tu khác mạnh hơn nhiều.Kinh nghiệm lúc đầu cũng làm cho hắn hiểu được nỗi khổ của những người đến thỉnh giáo, mà những kiếm tu này cũng chính là thủ hạ của sư đệ, vậy cái này coi như là giúp sư đệ đi.

Cho nên khi Chu Tước doanh dõi đôi mắt trông chờ về phía hắn, hắn liền rất sảng khoái đáp ứng.Rất nhanh, Vi Thắng liền phát hiện ra có nhiều người đều gặp phải một vấn đề tương tự.

Hắn liền đem cái này nói với Tả Mạc, tên này con ngươi chỉ đảo một vòng đã đưa ra được một chủ ý tuyệt diệu – khai giảng đường.Trước kia, tại Vô Không Sơn , cứ định kì một thời gian sẽ có nội môn đệ tử giảng bài cho ngoại môn đệ tử,Vi Thắng thấy biện pháp này cũng không tệ, liền cứ thế làm theo.Giảng Kiếm Đường liền ở trong biển sát vụ, ầm ầm khai triển.Về phần Tả Mạc, sau khi đưa ra chủ ý, liền ngay lập tức tiến vào Thập Chỉ Ngục.Lần này tiến vào Hoang Thú Kỳ Bàn, tâm tính Tả Mạc đã hoàn toàn phát sinh biến hoá.

Trước hắn vào đây vốn ôm tâm lý đi chơi, mà hiện tại Thập Chỉ Ngục quan hệ tới việc bọn hắn có thể thoát vây khốn hay không, hắn không thể tuỳ tiện chơi đùa giống như trước được.Hắn thực sự khao khát bất kì tin tức gì về cổ chiến trường, thậm chí còn hơn cả khao khát đối với Hoàng Kim Hồn.Hắn đang không biết phải làm thế nào mới có thể thông qua Thập Chỉ Ngục để tìm được tin tức hữu dụng, nhưng khi hắn đặt chân lên Hoang Thú Kì Bàn, hào quang dần tắt đi, bàn cờ trải rộng trước mắt, hắn hít thật sâu một hơi.Một chiến trường mới, một hồi chiến đấu mới…………..Chương 371 : Treo thưởngConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnNam Nguyệt không có, Thương Trạch cũng chẳng ở, Tả Mạc có phần thất vọng.

Vốn hắn đang muốn hỏi hai người một chút xem có cách nào tra được tư liệu của trận chiến Phong Tuyệt không, dù sao bọn họ mới thực sự là yêu, sẽ càng quen thuộc hơn đối với yêu.

Bồ yêu tuy rằng cũng có xuất thân bài bản song ba ngàn năm trôi qua, giờ yêu giới ra sao hắn cũng chẳng biết.“Hắn không ngờ… không ngờ lại xúc phạm tiểu thư Cơ Lệ Ngữ như vậy!

Đúng là không nói lý!

Kẻ như vậy, thật quá đáng ghét!“Đúng vậy!

Liên minh thiên tài chẳng liên quan cái rắm gì tới chúng ta, nhưng hắn không ngờ lại dám nói bậy, một cái nốt ruồi, con bà nó, nếu ta gặp nhất định phải dạy cho hắn một bài học.”

“Chúng ta không phải đối thủ của hắn…”

“Không phải đối thủ cũng không thể ngồi yên không để ý tới được!

Chúng ta phải khiến hắn hiểu đắc tội với tiểu thư Cơ Lệ Ngữ cũng là đắc tội với chúng ta!

Đắc tội với chúng ta thì đừng mong có ngày an lành!“Vương huynh, lẽ nào huynh có cách gì tốt?

Nói mau đi!”

“Ha ha, đám rác rưởi liên minh thiên tài, ngay cả danh dự của tiểu thư Cơ Lệ Ngữ cũng không bảo vệ được, nhờ cậy bọn chúng chắc chắn không được rồi, chúng ta phải dựa vào sức mình, chiến đấu vì Cơ tiểu thư!

Chúng ta đương nhiên không phải đối thủ của Tiếu Ma Qua nhưng tất nhiên có người là đối thủ của hắn.

Chúng ta sẽ treo thưởng!”

"Treo thưởng?"

“Không sai!

Những đồng đạo ủng hộ Cơ tiểu thư như ta với ngươi không ít, tuy rằng lực lượng mỗi cá nhân của chúng ta rất yếu ớt nhưng miến là chúng ta tập hợp lực lượng lại, nhất định có thể khiến cho tên Tiếu Ma Qua chết tiệt nếm thử sự lợi hại của chúng ta.

Ta đã đem tiền tiêu vặt nửa năm lấy hết ra để treo thưởng cho cao thủ lợi hại tới đối phó hắn.”

“Vương huynh, chút tiền ấy không đủ đâu.”

“Đương nhiên là không đủ, ha ha, không biết là ý của ai nữa, ở chợ yêu đang treo một giải thưởng đối phó Tiếu Ma Qua, cho phép không ngừng thêm giải thưởng vào.

Khoản tiền trong đó đã đạt tới hai trăm vạn!”

“Hai trăm vạn!

Trời!

Tiếu Ma Qua phen này thảm rồi!”

“Ha ha, đấy mới chỉ là ở chỗ chúng ta thôi, nghe nói hiện giờ cơ bản mỗi thành thị đều có treo giải thưởng.

Lực lượng của Cơ tiểu thư, TIếu Ma Qua sẽ nhanh chóng đuợc biết!”

“Ha ha!

Ý này thật quá khôn khéo!

Ta cũng tới!

Vì CƠ tiểu thư, ta đem tiền tiêu vặt một năm ra!”...Tả Mạc vẻ mặt dại ra, há hốc mồm tại chỗ.Không thể nào, chọc phải tổ ong vò vẽ sao?

Một cái nốt ruồi không có năng lực lớn vậy chứ…Lòng thầm than, Tả Mạc ngay cả tâm tư để khóc cũng chẳng có.

Nếu là trước đây hắn nhất định sẽ rất tiêu sái vỗ vỗ cái mông, anh đây không thèm chơi với các cu, cái gì mà Cơ Lệ Ngữ Thanh Hoa Táng Thủy cũng chỉ có nước giương mắt lên nhìn.Vừa mới chuẩn bị tốt, coi Thập Chỉ Ngục như một chiến trường mới, kết quả lại phát hiện trên chiến trường tất cả đều là kẻ địch của mình.Ông trời ơi, không nên trêu ngươi như vậy chứ!“Bồ yêu, có cách nào thay đổi dung mạo không?”

Tả Mạc vội vàng hỏi.“Từ ngục thứ năm trở đi có thể thay đổi diện mạo, bốn ngục trước thì không được.”

Đáp án của Bồ yêu rất vô tình bóp nát chút ảo tưởng sau cùng của Tả Mạc.Khóe mắt Tả Mạc quét qua khắp nơi, bộ dáng cực kỳ giống ăn trộm.

May quá, may quá, có lẽ bọn chúng chỉ biết cái tên Tiếu Qua Ma mà thôi, chắc gì đã biết tướng mạo của mình.

Song ngay lúc đó, bỗng dưng một luồng sáng xuất hiện cách đó không xa, một tên tiểu yêu xuất hiện truớc mặt Tả Mạc.Tiểu yêu thấy Tả Mạc không khỏi ngẩn ngơ.Tả Mạc vừa thấy biểu hiện của đối phương không khỏi thầm than không ổn."

Tiếu Ma Qua!"

Tiểu yêu gầm lên giận dữ, ngón tay chỉ thẳng vào Tả Mạc.Soạt, tất cả tạp âm toàn bộ tiêu biến, xung quanh im ắng như tờ.

Tả Mạc có thể cảm giác được vô số ánh mắt đang cùng nhau quét tới, tụ tập lại trên người hắn.

Tuy đã từng gặp qua rất nhiều tràng diện lớn song Tả Mạc cũng cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân không được tự nhiên.Việc đã tới nước này, Tả Mạc cũng đành phải tiếp tục kiên trì, hắn làm bộ lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, rồi trừng mắt, trực tiếp đi về phía trước, chẳng hề để ý.Tiểu yêu giật mình, sắc mặt trắng bệch, trong lòng vô cùng hối hận.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà mình lại kêu lên chứ?Trong Thập Chỉ Ngục có thể tranh đáu tự do, tuy rằng sẽ không như hiện thực có thể mất mạng nhưng thần thức thụ thương thì không cách nào tránh khỏi.

Trước đây từng có chuyện vì trong Thập Chỉ Ngục thần thức thương tổn quá nặng mà dẫn tới thần thức thụt lùi tới hai cảnh giới.

Từ đó về sau những chuyện tranh đấu trong Thập Chỉ Ngục nhanh chóng giảm mạnh.

Sau đó, mọi người lại phát hiện, không chỉ tranh đấu sẽ thụ thương mà ngay cả ở trong ngục chiến trường cũng có thể dẫn tới thần thức tổn thương.Thần thức một khi thụ thương, tất nhiên phải chịu đựng đau đớn một thời gian.Tả Mạc dưới vô số ánh mắt, hóa thành một luồng sáng, rời khỏi Bàn Cờ Hoang Thú.“Ha ha ha ha!”

Bồ yêu cười như điên, tiếng cười vang xa trong thức hải.

Hắn hoàn toàn không còn nửa điểm hình tượng, một ngón tay chỉ vào Tả Mạc, một tay ôm bụng, cười mãi không ngừng.Tả Mạc mặt đen như đáy nồi, giọng điệu tức tối: “Cười cái gì mà cười!

Có bì hay mà cười!”

"Ha ha ha ha!"

Bồ yêu chẳng có chút dấu hiệu thu liễm, càng lúc càng cười lớn: “Cười chết mất thôi!

Chuột chạy qua đường, ha ha, ngươi giờ đúng là hợp với cái tên chuột chạy qua đường!”

Tả Mạc vốn đã khó chịu tới cực điểm, bị Bồ yêu cười cho, lại càng khó chịu.Trong lòng nói cứng, chẳng qua chỉ là Thập Chỉ Ngục mà thôi!

Ai sợ ai!Ngược lại đang muốn xem xem, rốt cuộc có gì hay!Tả Mạc càng kiên quyết, bất chấp tất cả, đằng đằng sát khí tiến vào Bàn Cờ Hoang Thú một lần nữa!Hoàn cảnh trước mắt biến đổi, hắn lại một lần nữa tiến vào Bàn Cờ Hoang Thú, tới khi thấy rõ khung cảnh xung quanh, trong lòng hắn cũng trấn tĩnh, may quá, mỗi lần vào Bàn Cờ Hoang Thú vị trí lại khác nhau.

Điều này đối với hắn cũng khá có lợi, ít nhất đánh không lại cũng có thể chạy mà!Đã có con bài trong tay, Tả Mạc sẽ không sợ nữa.Hắn bắt đầu suy nghĩ ảnh hưởng của chuyện này đối với mình.

Một loạt những chuyện xảy ra lúc trước, hắn đều giữ thái độ mười phần tùy ý, không đối mặt một cách nghiêm túc.

Giờ tình huống đã khác, hắn cũng phải thay đổi.Chuyện một cái nốt ruồi dường như náo động rất lớn.

Trải qua nhiều mưa gió như vậy, Tả Mạc hiểu rõ, náo động có chỗ tốt của náo động, tỷ như chóng nổi tiếng.

Mình mới chỉ phá ngục thành công đã có người tới mời chào rồi.Hắn đang cần tài liệu về trận chiến Phong Tuyệt.

Trên thực tế, trong lòng Tả Mạc không có chút cảm giác chờ mong may mắn.

Ngay cả Bồ yêu cũng không hiểu rõ, yêu giới có thể bảo tồn hay không cũng là cả một vấn đề.

Cho dù có tư liệu về phương diện này cũng tuyệt đối không dễ gì thu được.Nam Nguyệt chỉ là tiểu yêu bình thường, Đằng Thị Thiên Nam đã suy tàn lâu lắm rồi.

Tình huống của Thương Trạch có tốt hơn Nam Nguyệt một chút, song cũng chỉ là một chút mà thôi.

Tả Mạc có dự cảm, điều tra về trận chiến Phong Nguyệt sợ rằng không dễ.

Nếu cần phải vận dụng một lượng lớn tài nguyên, bọn họ sợ là không làm được.Dấu ấn thần thức trên cánh tay khẽ động, Nam Nguyệt và Thương Trạch đã tới.Tả Mạc phóng ra một đạo thần niệm, thông qua dấu ấn thần thức trên cánh tay truyền đi, một lát sau, hai người cùng nhau bay tới."

Đại nhân!"

Hai người vội vàng hành lễ.“Khụ, có nơi nào yên tĩnh không?”

Tả Mạc thực sự cảm thấy xung quanh nhiều người dễ bị nhòm ngó.Thương Trạch phản ứng lại trước, vội vàng nói: “Đại nhân chỉ cần bố trí một cái ảo trận là được mà.”

Tả Mạc hận không thể tự đập vào đầu mình, mình ngu quá, ngay cả cách đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra.

Bố trí một ảo trận đối với hắn mà nói là chuyện vô cùng dễ dàng.

Tay phải chỉ khẽ vung lên, một luồng sáng bắn ra, hạ xuống mặt đất, chỉ thấy xung quanh sáng lên một màn sáng mỏng manh, bao phủ lấy bọn họ.Thương Trạch là người biết hàng, thủ pháp bày trận này của đại nhân lợi hại phi thường.

Trong lòng càng thêm bái phục, đại nhân tuy tuổi không lớn nhưng đường như cái gì cũng biết, hơn nữa đều lợi hại vô cùng.Tâm tư của Nam Nguyệt đơn giản hơn rất nhiều, nàng hiếu kỳ nhìn màn sáng xung quanh: “Đại nhân, đây là ảo trận gì vậy?”

“Tiểu chướng nhãn pháp, là biến chủng của thủy yêu thuật, nước có thể tạo ra ảo ảnh, khúc xạ, cực kỳ thích hợp để bày bảo trận.”

Tả Mạc thuận miệng giải thích.Thương Trạch ao ước nhìn Nam Nguyệt, giao tình của Nam Nguyệt với đại nhân hiển nhiên không bình thường.

Xem ra, Nam Nguyệt xưng hô như tùy tùng của đại nhân.

Nếu là học sinh sẽ không gọi là đại nhân mà gọi là sư phụ.

Đại nhân đối xử với Nam Nguyệt hoàn toàn giống như đối xử với học sinh, hoàn toàn không giống đối xử với tùy tùng.Đại nhân như vậy cũng không dễ thấy!Nam Nguyệt thật may mắn!Tả Mạc chỉ điểm xong bèn hỏi: “Cơ Lệ Ngữ có địa vị gì?”

Biểu tình của Nam Nguyệt và Thương trạch đều có phần quái dị, địa nhân, giờ ngài mới nhớ ra mà hỏi cái này à?Thương Trạch biết Nam Nguyệt chắc chắn không biết nhiều bằng mình bèn chủ động nói: “Đại nhân.

Cơ Lệ Ngữ chính là nữ nhân mà ngài đánh mấy hôm trước.”

“Ừ, ta biết.”

Tả Mạc mặt không chút biểu tình.“Nàng là cháu gái lớn của tộc trưởng Cơ gia, được các trưởng bối tỏng tộc yêu mến, Từ nhỏ nàng đã vô cùng xuất chúng, có thể nói ai gặp cũng mến.

Năm thứ hai tiến vào phủ yêu thuật đã cùng đệ đệ mình là Cơ Thanh đồng thời được mời vào trong liên minh thiên tài.

Tốc độ thăng tiến của nàng trong liên minh thiên tài của nàng nhanh hơn Cơ Na rất nhiều, nhanh chóng tiến vào hội trưởng lão, là trưởng lão trẻ tuổi nhất trong hội trưởng lão của liên minh thiên tài.”

“Lại là liên minh thiên tài?”

Tả Mạc nhíu mày: “Ngươi nói tiếp đi.”

“Cơ Lệ Ngữ tuy rằng khong phải người kế vị của Cơ gia nhưng nàng là yêu nổi danh nhất Cơ gia, kể cả tộc trưởng của Cơ gia cũng không được nhiều người biết tới bằng nàng.

Cơ Lệ Ngữ tuy rằng xuất thân từ Cơ gia nhưng lại không mấy hứng thú với việc tu luyện yêu thuật, ngược lại nghiên cứu chuyên sâu vào ca vũ cầm tiêu.

Nàng am hiểu nhất là Thiên Ma ngâm xuơngs, âm sắc mị hoặc, rất được mọi người yêu thích.”

“Người ủng hộ nàng rất nhiều.”

Thương Trạch ngừng lại, nhấn mạnh tiếp: “Rất nhiều.”

Nghe Thương Trạch giới thiệu xong, Tả Mạc cũng có phần đau đầu, đắc tội với một nhân vật lợi hại như vậy, phen này phiền rồi.Bất quá, Tả Mạc cũng chỉ cảm thấy phiền phức thôi, sự chú ý của hắn phần lớn vẫn đặt ở trận chiến Phong Tuyệt.“Các ngươi đã từng nghe nói về trận chiến Phong Tuyệt chưa?”

Tả Mạc đột nhiên hỏi.“Trận chiến Phong Tuyệt, nó là cái gì?”

Nam Nguyệt hiếu kỳ hỏi.Thương Trạch lắc đầu: “Chưa từng.”

Quả nhiên hoàn toàn giống như suy đoán của Tả Mạc, hắn suy nghĩ một lát: “Ta muốn tra tư liệu về một trận chiến tranh thời viễn cổ, các ngươi có cách nào không?”

“Phòng điển tịch ở phủ yêu thuật của chúng ta, không biết có thể có không?”

Nam Nguyệt nói.Thương Trạch trầm ngâm nói: “Tư liệu mà đại nhân muốn điều tra nếu rất khó tìm thì có vài nơi có thể thử.”

Tả Mạc hai mắt sáng ngời: “Nói thử xem.”

“Đầu tiên là như Nam Nguyệt vừa nói - phủ yêu thuật.

Mỗi phủ yêu thuật đều có phòng điển tịch, còn những phủ yêu thuật nổi danh, quy mô của phòng điển tịch vô cùng kinh người, tư liệu về mọi mặt đều hết sức đầy đủ.

Cách thứ hai là một số phe cánh đặc biệt, mỗi nghề nghiệp đều có vài phep cánh, bọn họ sẽ có giao lưu định kỳ.

Cách thứ ba đơn giản nhất, treo thưởng.”

“Treo thưởng?”

Hai mắt Tả Mạc dần dần sáng rực lên.Chương 372 : Hoàng Kim HồnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư Viện“Vâng thưa đại nhân.”

Thương Trạch đã từ từ quen với tính tình Tả Mạc: “Đây là cách thuận lợi nhất và cũng là cách khả thi nhất.

Tư liệu mà đại nhân muốn tìm sợ là khá hiếm thấy, còn chúng ta cũng không quen thuộc đối với phương diện này.

Đã như vậy chúng ta có thể đem mọi việc giao cho yêu chuyên nghiệm đi làm.

Chúng ta chỉ cần ra một cái giá thích hợp, một cái giá có thể khiến người ta động lòng, bọn họ nhất định sẽ thay đại nhân dốc sức tìm kiếm tư liệu mà đại nhân cần.”

Ý kiến của Thương Trạch khiến Tả Mạc động tâm: “Ta cần tới đâu treo thưởng?”

“Tới chợ yêu là được, nhưng nếu là giải thưởng với độ khó khá lớn vậy phải tới chợ yêu ở những thành phố lớn.”

Thương Trạch nói.“Vậy ngươi làm việc này cho ta, tìm thành thị đứng đầu, tiền ta sẽ bỏ ra.”

Tả Mạc nói không chút do dự.Thương Trạch lại lộ vẻ khó xử.“Có chuyện gì?”

Tả Mạc lấy làm lạ hỏi.“Đại nhân ngài không biết rồi, muốn tới những thành phố lớn cần có tư cách thông hành.

Yêu giám của ta đẳng cấp không đủ, sợ là…”

Thương Trạch thầm nói trong lòng, sao đại nhân ngay cả điều này cũng không biết?

Lẽ nào đại nhân là ẩn yêu sinh hoạt trong rừng sâu núi ẩn sao?“Đẳng cấp của yêu giám?

Nó là cái gì?”

Tả Mạc không hiểu bèn hỏi.Quả nhiên, Thương Trạch càng xác định suy đoán trong lòng mình, thảo nào phong cách của đại nhân đặc biệt tới vậy.

Hắn kiên trì giải thích: “Đại nhân, cái gọi là yêu giám là một loại ấn ghi rõ thân phận của mỗi yêu.

Các thành thị bình thường đều bố trí đại trận, không có tu vi nhất định không cách nào tiến vào.

Càng là thành thị phồn hoa, cấp bậc yêu giám yêu cầu càng cao.”

Tả Mạc không hỏi hứng thú: “Vậy chẳng phải mỗi thành thị đều là cao thủ sao?

BỌn họ dù sao cũng có một số việc vặt cần làm chứ, chẳng lẽ việc gì cũng phải tự làm?”

“Những giới hạn này chỉ nhằm vào yêu vãng lai thôi còn cư dân địa phương có thể tùy ý ra vào.

Những cư dân địa phương này cảnh giới thường rất thấp, yêu giám của bọn họ lại là một loại khác.

Việc quản lý yêu giám của cư dân rất nghiêm ngặt, khong cách nào làm giả được.”

“Phiền phức như vậy cơ à?”

Tả Mạc cảm thấy chuyện có phần vướng tay, hỏi tiếp: “Vậy làm sao để tăng đẳng cấp của yêu giám?”

“Có rất nhiều cách.

Ví dụ như đánh giá thực lực, với thực lực của đại nhân chỉ cần tới sở yêu giám, kiểm tra thực lực một lần là có thể thu được yêu giám đẳng cấp không tồi.

Ngoại trừ cái đó ra còn có thể tăng độ cống hiến.

Mỗi thành thị đều có một số nhu cầu, nếu có thể cung cấp cho họ vật phẩm họ cần thì sẽ thu được độ cống hiến tương ứng.

Khi độ cống hiến đạt tới con số nhất định sẽ thu được tư cách thông hành.”

Tả Mạc trầm ngâm nói: “Ta không tiện đi, có cách nào dùng tiền thuê một yêu có yêu giám cấp bậc cao không?”

“Sợ là không dễ.”

Thương Trạch lắc đầu nói: “Yêu có yêu giám đẳng cấp cao thường sẽ sinh sống tỏng thành phố lớn, hoàn cảnh tu luyện ở những thành phố lớn sẽ tốt hơn.

Như Xuyên Phong Trạch, Thắng Nhạc chẳng hạn, đều là thánh địa tu luyện nổi tiếng.

Cho dù sống ở thành phố lớn rất gian khổ bọn họ cũng không định trở về bởi vì tu luyện tại đó tốc độ tiến giai nhanh hơn.”

“Yêu giám của ngươi là cấp mấy?”

Tả Mạc hỏi.“Cấp hai.”

Thương Trạch xấu hổ nói.Tả Mạc quay sang hỏi Nam Nguyệt: “Ngươi thì sao?”

“Cấp hai.”

Nam Nguyệt ngược lại, rất thản nhiên.“Tổng cộng có bao nhiêu cấp bậc?”

“Hai mươi bốn cấp bậc.”

Thương Trạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại nhân, có lẽ ngài nên tới những ngục cao hơn xem xem.

Nghe nói trong đó cũng có những nơi tương tự như chợ yêu, một anh họ của ta từng tới ngục thứ ba, đã kể với ta như vậy.”

Tả Mạc gật đầu rồi trầm ngâm nói: “Từ nay trở đi ta bắt đầu truyền cho ngươi Thương Ngân Thuật.”

“Tạ ơn đại nhân!”

Thương Trạch kích động hẳn lên.

Hắn đột nhiên vươn tay ra, một luồng sáng vàng óng ánh xuất hiện trong bàn tay hắn, hắn cung kính dâng lên: “Thần thức quá yếu ót, mỗi lần chỉ mang theo được một Hoàng Kim Hồn.

Từ sau trở đi mỗi lần thuộc hạ sẽ mang theo một Hoàng Kim Hồn.”

“Đây là Hoàng Kim Hồn sao?”

Tả Mạc hiếu kỳ tiếp nhận Hoàng Kim Hồn.Đám mây màu vàng kim óng ánh lớn cỡ bàn tay, khi rơi vào tay nhẹ như không.

Nó như có sinh mệnh, khe khẽ rung động, Tả Mạc có thể cảm thấy khí tức sinh mệnh mãnh liệt.Đôjt nhiên, Tả Mạc bỗng niệm một loạt cổ ngữ trầm thấp khó hiểu.

Nam Nguyệt và Thương Trạch dù cố sức lắng nghe ra sao cũng không nghe nổi, mơ hồ như từ dưới sâu trong lòng đất truyền tới.Đám mây hóa thành một luồng nước vàng kim với tốc độ mắt thường có thể thấy, khí tức sinh mệnh đột nhiên mạnh lên tới vài chục lần.Ba!Nước vàng kim đột nhiên nổ tung, hóa thành một chùm hơi nước màu vàng kim.

Trong tiếng chú ngữ mơ hồ, luồng hơi nước vàng kim lặng lẽ bao lấy Tả Mạc, chúng như hơi nước rót vào bãi cát khô cạn đã lâu, nhanh chóng truyền vào thân thể do thần thức tạo thành của Tả Mạc, không còn một giọt.Trong thức hải của Tả Mạc, toàn thân Bồ yêu bao phủ bởi một quầng sáng vàng kim nhàn nhạt, hắn khoanh chân ngồi, thần sắc nghiêm túc.Khí tức sinh mệnh cường đại tràn ngập trong mỗi tấc không gian của thức hải.

Những luồng khí tức này đều bị thức hải của Tả Mạc hấp thu, hắn chỉ cảm thấy thoải mái không nói nên lời.“Đồ tốt!”

Tả Mạc vẫn chưa thỏa mãn cất tiếng cảm khái, thấy Bồ yêu đang nhập định không khỏi hiểu ý cười.

Tên này chờ không kịp như vậy, xem ra Hoàng Kim Hồn có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với hắn.Hắn không quấy rầy Bồ yêu mà chui ra khỏi thức hải.Thương Trạch càng thêm cung kính.

Vài câu chú ngữ mơ hồ khó hiểu vừa rồi của Tả Mạc hắn nghe không hiểu, song lại khiến hắn nhớ tới trước đây tổ phụ từng vô ý nói một vài lời với hắn.

Thương tộc bảo vệ Hoàng Kim Thụ đã hơn ba nghìn năm, lý giải đối với Hoàng Kim Hồn sâu sắc vượt xa các yêu khác.

Các loại truyền thuyết liên quan tới Hoàng Kim Hồn, Thương Trạch cũng nghe nhiều thành thuộc rồi.Phương pháp đại nhân hấp thu Hoàng Kim Hồn hoàn toàn khác bất cứ phương pháp nào được lưu truyền tỏng tộc.Ở rừng sâu núi thẳng tu luyện, thân kế thừa truyền thừa từ viễn cổ…Thương Trạch từ từ suy nghĩ về thân phận của Tả Mạc,Đang lúc Thương Trạch suy nghĩ miên man, Tả Mạc quay sang hỏi Nam Nguyệt: “Gần đây ngươi thế nào?”

“Giải tới đề thứ sáu.”

Nam Nguyệt nghiêm túc trả lời.“Ồ, tiến độ không tồi.”

Tả Mạc có phần kinh ngạc, tiến độ của Nam Nguyệt nhanh hơn tưởng tượng của hắn không ít.

Xem ra cô bé trong khoảng thời gian này cũng khá dốc sức.

Hắn không biết, Nam Nguyệt hoàn toàn dùng phong thái liều mạng để tu luyện.

Lần trước bị Tả Mạc phê bình, nàng luôn nhớ tỏng lòng, suốt ngày suốt đêm tu luyện, chỉ cần có một chút xíu thời gian nàng cũng dùng vào việc tu luyện.Cơ sở của nàng không phải là tốt, thiên phú cũng không được coi là xuất sắc, song tiếp thu suy nghĩ của Tả Mạc lại là sớm nhất.

Trên thực tế khi phá ngục lục đề được truyền bá, nàng cũng thử tới phá giải.

So với những yêu khác, nàng chịu ảnh hưởng bởi suy nghĩ của Tả Mạc, việc giải đề tất nhiên càng thêm dễ dàng.

Nàng nhanh chóng làm tới đề thứ tư, song lại lập tức bị kẹt lại ở đề này.Cơ sở bạc nhược ngăn cản không cho nàng tiến thêm một bước.

Nam Nguyệt không phải là ngốc, nàng lập tức hiểu ra nhược điểm của mình.

Nàng nhớ ra đại nhân từng nói cho nàng một cách ngốc nghếch – phá giải mọi yêu thuật gặp phải trên đường.Nàng thực sự chạy tới Bàn Cờ Hoang Thú, bắt đầu phá giải dọc theo bàn cờ, phá giải từng ô từng ô một.Phá giải bàn cờ, bị ép rời khỏi, khôi phục thần thức, lại tiến vào bàn cờ bắt đầu phá giải.Cứ lặp đi lặp lại như vậy, nàng không dám buông lỏng chút nào.

Mỗi khi cảm thấy muốn bỏ cuộc, nàng lại tự nói với mình, đây là cơ hội duy nhất của mình.Khi Tả Mạc nghe Nam Nguyệt báo cáo nội dung tu luyện mỗi ngày xong, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Nam Nguyệt, vẻ tán thưởng trong mắt hắn càng thêm đậm.

Thương Trạch ở bên cạnh cũng lộ vẻ bội phục, hắn tận mắt thấy Nam Nguyệt điên cuồng ra sao.

Tuổi tác hai người không khác nhau nhiều lắm song chỉ riêng sự khắc khổ đó đủ khiến hắn thẹn thùng.Tả Mạc cổ vũ Nam Nguyệt: “Cách này tuy ngốc nhưng từng xuất hiện một thiên yêu đấy.”

Thương Trạch thầm rùng mình, ẩn sau những lời này của đại nhân có những điểm có thể suy nghĩ.Nam Nguyệt không nghĩ nhiều, chỉ nghiêm túc gật đầu.“Cơ sở là nền cho công phu, tiếp tục kiên trì sẽ có lợi rất lớn.”

Tả Mạc nói tiếp: “Từ nay trở đi ngươi có thể bắt đầu học tập Thiên Nam Tiễn Thuật.

Ngươi cần học tập thật tốt, đừng có lười biếng.”

“Vâng thưa đại nhân!”

Nam Nguyệt vẫn nghiêm túc trả lời.Tả Mạc bèn bắt đầu truyền thụ yêu thuật cho hai người.Thương Trạch sau khi được Tả Mạc đồng ý bèn phóng ra một bản ghi chép yêu thuật để tránh cho mình nhớ không được đầy đủ, vậy sẽ thành tội nhân trong tộc mất.

Chỉ nghe sơ sơ vài câu hắn đã kích động không thể ức chế, suýt nữa chảy nước mắt.Thương Ngân Thuật!

Thương Ngân Thuật thất truyền tới ba ngàn năm, rốt cuộc cũng thấy được ánh mặt trời!So với Thương Trạch kích động, Nam Nguyệt bình tĩnh hơn nhiều.

Đằng THị Thiên Nam đối với nàng mà nói đã quá mức sâu xa.

Nàng giờ chỉ hy vọng mình có thể đạt tới yêu cầu của đại nhân, có thể theo đại nhân, có thể mang tới cuộc sống tốt hơn cho tộc nhân.“Đại nhân, ta có thể dạy Thiên Nam Tiễn Thuật cho tộc nhân hay không?”

Nam Nguyệt hỏi.“Được chứ.

Cái này vốn là yêu thuật của Đằng Thị Thiên Nam các người mà.”

Tả Mạc cười nói.Truyền thụ cho hai người xong, Tả Mạc không quấy rầy bọn họ, đây là thời điểm tiêu hóa tốt nhất của bọn họ.

Tả Mạc bèn ngồi xuống, suy nghĩ về hai bộ yêu thuật.

Thương Ngân Thuật và Thiên Nam Tiễn Thuật ở trên tay hắn đã một thời gian, hắn lại luôn không có thời gian đi nghiên cứu.Hai bộ yêu thuật đều có chỗ độc đáo.Tới giờ Tả Mạc cũng đã gặp qua không ít yêu thuật, tốt xấu ra sao chỉ liếc mắt là nhìn ra.

Thương Ngân Thuật là một loại yêu thuật huyễn sát vô cùng đặc biệt, suy nghĩ cực kỳ quỷ dị.

Tả Mạc thậm chí phải đọc tới ba lần mới hiểu được đại khái.

Điều kiện tu luyện Thiên Nam Tiễn Thuật lại càng hà khắc, không phải đằng yêu không thể tu luyện, vì chỉ có đằng yêu mới có thể biến hóa ra đằng tiễn, một loạt những thuật đằng sau mới có thể thi triển.Xem hết hai bộ yêu thuật, rất nhiều nghi hoặc của Tả Mạc đều biến mất.

Hèn gì mỗi yêu tộc đều có truyền thừa của chính mình, những yêu thuật truyền thừa này đều căn cứ theo đặc điểm bộ tộc của họ mà không ngừng phát triển, hoàn thiện.

Những loại yêu thuật này cho dù rơi vàotay các yêu tộc khác cũng chẳng phải là vấn đề lớn, bởi vì đối phương vốn không cách nào tu luyện.

Cho dù có thể luyện thì uy lực cũng giảm đi.Song một khi mất đi những yêu thuật này, vậy tuyệt đối là tổn thương lớn đối với bộ tộc.Đối với Tả Mạc mà nói, loại yêu thuật này không có tác dụng quan trọng.

Hắn lúc này mới cảm nhận được sự lợi hại của Đại Thiên Diệp Thủ và Tiểu Thiên Diệp Thủ, hai bộ yêu thuật này lại có thể để cho tuyệt đại đa số yêu tu luyện."

Ồ, có ảo trận!"

Bên ngoài dột nhiên vang lên một giọng nói kiêu ngạo."

Đi thôi, không nên gây sự."

Một giọng nói khác khuyên nhủ.“Cứ ở lại đây một lát đi, bày ở trận ở đây, kẻ bên trong nhất định đang làm chuyện gì mờ ám.”

"Được rồi, ngươi nhanh lên một chút..."

Bên ngoài truyền tới một trận rung động, Tả Mạc nhìn thoáng qua Nam Nguyệt và THương Trạch đang chìm trong suy tư, hai mắt lé lên hai luồng sáng.Hắn đứng dậy, đi khỏi ảo trận.Chương 373 : Yêu tóc màu camConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnNgoài trận có hai yêu.Một nam yêu nóng lòng muốn thử ảo trận đối diện, hắn là một yêu với mái tóc màu da cám sáng rực rất khiến người khác chú ý, nhìn qua như một ngọn lửa đang lung lay.

Còn một yêu khác toàn thân bao phủ trong lồng khói đen, mờ ảo bất định, phảng phất như chỉ cần một trận gió là có thể thổi tan.Trên tay yêu tóc cam sáng lên một ngọn lửa, hắn giơ tay lên, một chùm mưa lừa chậm rãi bay về phía ảo trận."

Muốn chết!"

Trong ảo trận đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, một luồng sáng bạc bay ra từ trong ảo trận, đánh vào mưa lửa.Bốp!Mưa lửa đột nhiên tiêu biến, dư thế của ánh bạc chưa hết, tiếp tục bay về phía yêu tóc cam.“Tới rất tốt!”

Yêu tóc cam hai mắt sáng ngời, càng thêm hưng phấn, ngón tay lóe lên một luồng lửa, bắn về phíaRẹt rẹt!Vài luồng hồ quang điện lóe sáng trong không trung, ánh bạc biến mất.“Cương lôi!”

Yêu trong khói đen thấp giọng kinh hô, thầm kêu không ổn.“Cương lôi!”

Đôi mắt yêu tóc cam càng thêm sáng rực.Hai yêu chỉ thấy mắt hoa lên, một bóng người đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Tả Mạc lạnh lùng nhìn hai yêu, đối với loại thích gây sự này trước giờ hắn chưa từng có hảo cảm.“Ngươi có cương lôi?”

Yêu tóc cam vô cùng hưng phấn, xoa tay nói: “Thêm một phát nào!”

Lời còn chưa dứt, một viên cương lôi đã bắn về phía hắn, kẻ đã từng chém giết trên chiến trường như Tả Mạc một khi đã quyết định xuất thủ tuyệt đối không lưu tình.

Không ngờ yêu tóc màu cam lại không hề trốn tránh, ngược lại giang hai tay ra như muốn ôm lấy cương lôi.Rẹt rẹt!Dương Sát Cương Lôi bắn trúng vào yêu tóc canh, trong tiếng rẹt rẹt, thân thể hắn rung lên như cái sàng, mái tóc màu cam dựng đứng, khói xanh từ từ bốc lên.“Phụt!”

Yêu tóc cam ngừng run rẩy, phun một ngụm khói đen dài ra, lẩm bẩm: “Hóa ra cương lôi có mùi vị như vạy.”

Lửa giận trong lòng Tả Mạc hóa thành ngạc nhiên.

Vốn sau Dương Sát Cương Lôi hắn chuẩn bị một loạt các chiêu thức.

Song đối phương không ngờ lại không hề né tránh, một loạt những chiêu thức phía sau của hắn cũng không dùng được nữa.“Huynh đệ, thêm phát nữa đi!”

Yêu tóc cam vẻ mặt khao khát nhìn Tả Mạc.Tên này chẳng lẽ không bình thường?

Tả Mạc nhìn thế nào cũng thấy đối phương không được bình thường.“Tiếu Ma Qua!”

Yêu trong khói đen bỗng nhiên hô lên thất thanh.Tả Mạc rùng mình, hôm nay hắn phản ứng lại với cái tên này hơi thái quá.Ánh mắt của yêu tóc cam càng thêm sáng rực, cười ha hả: “Hóa ra ngươi là Tiếu Ma Qua, thảo nào có cương lôi.

Lợi hại, lợi hại!

Huynh đệ, tiếp nữa đi!”

Câu cuối cùng, ánh mắt hắn lộ vẻ khao khát nồng nhiệt.“Khụ, bằng hữu của ngươi không được bình thường thì phải.”

Tả Mạc không nhịn được quay sang hỏi yêu trong khói đen, người này nhìn qua tương đối bình thường.

Dây dưa với một kẻ không bình thường là một chuyện rất không có lý trí.Yêu trong màn khói đen nhanh chóng thu hồi màn khói, hóa thành một nam tử màu đen, vẻ mặt của hắn mười phần bối rối, không biết nên nói gì.“Ai không bình thường hả?”

Yêu tóc cam trợn trừng con mắt, vẻ mặt không được vui, xong vừa thấy ánh mắt của Tả Mạc lại quay về chỗ hắn, khuôn mặt lại lộ ra vẻ lấy lòng: “Huynh đệ, tiếp nữa đi mà!”

Tả Mạc nhìn yêu tóc cam từ trên xuống dưới cả nửa ngày, cảm thấy đối phương quả thực toàn thân không được bình thường, xoay người muốn chạy.“́y ấy ấy!

Đi làm chi!”

Yêu tóc cam có phần khó chịu: “Cho ta chút mặt mũi, làm tiếp đi!”

TẢ Mạc chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế bước đi, lắc đầu không nói gì, gặp phải kẻ cực phẩm như vậy hắn cũng chẳng còn cách nào khác.“Ngươi không tới thì ta tới!”

Yêu tóc cam cười ha hả, bước lên một bước, vừa giơ tay ra là một ngọn lửa.

Thế tới của ngọn lửa cực nhanh, tạo thành một vệt dài và nhỏ, thẳng tắp giữa không trung, hình như tên lửa, tiếng rít vang lên.Sao tên này cứ quấn mãi thế?Tả Mạc nhướn mày, không buồn quay đầu lại, bàn tay mở ra, mạnh mẽ quơ một cái về phía sau.Bốp!Mũi tên lửa đột nhiên nổ tung giữa không trung, như bị một bàn tay vô hình xiết nổ.“Lợi hại lợi hại!”

Yêu tóc cam càng thêm vui vẻ: “Tiếp nữa nào!”

Tả Mạc rốt cuộc cũng nổi giận, giơ tay ra tạo thành ba viên Dương Sát Cương Lôi.Bốp bốp bốp!Ba viên Dương Sát Cương Lôi bắn trúng yêu tóc cam.Rẹt rẹt rẹt rẹt!Hai mắt yêu tóc cam bỗng dưng trợn thẳng, cả người run loạn lên, tóc tai dựng đứng.“Ồ!”

Tả Mạc ngạc nhiên, bị ba viên Dương Sát Cương Lôi đồng thời bắn trúng không ngờ đối phương vẫn không bị dội khỏi Bàn Cờ Hoang Thú.

Giờ Hắn cũng chỉ biết một số quy tắc của Thập Chỉ Ngục, trong Thập Chỉ Ngục bị tấn công cũng không khác bị tấn công trong hiện thực, chỉ có điều bị thương không phải là thân thể mà là thần thức.“Phụt!”

Yêu tóc cam từ từ phun ra một ngụm khói đen, ánh mắt trợn trừng từ từ khôi phục bình thường, hắn nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.Yêu trong màn khói đen luôn thảnh thơi lúc này lại nhìn TẢ Mạc có phần cảnh giác.Tả Mạc cảm thấy sự cảnh giác của yêu tóc cam, hắn như có suy nghĩ gì đó, không tấn công mà rất hứng thú nhìn đối phương.Yêu tóc canh mở mắt, cười ha hả: “Được rồi, đuợc rồi!”

Trên tay hắn bỗng nhiên nhiều thêm một quả cầu sét, chuyển động vòng vòng.

Bất quá khác với cương lôi màu bạc của Tả Mạc, quả cầu sét trong tay hắn mang theo màu đỏ chói mắt, tiếng leng keng vang lên không ngừng.“Hỏa cương lôi!”

Tả Mạc càng ngạc nhiên.“Có nhãn lực, có nhãn lực!”

Yêu tóc cam cười ha hả, vô cùng đắc ý: “Nhưng uy lực so ra vẫn kém huynh đệ nhà ngươi, chỉ được có bảy tám phần mười.”

“Ngươi có thể phục chế yêu thuật của người khác?”

Tả Mạc hiếu kỳ hỏi.“Lợi hại không!”

Yêu tóc cam cười ha hả: “Đừng nên đỏ mắt nhé!”

Tả Mạc không khỏi mỉm cười.Yêu trong màn khói đen bên cạnh lại không ngừng đổ mồ hôi, tên này thực sự không biết kẻ trước mắt là ai hay sao?“Uy lực cương lôi của ngươi có thể mạnh thêm đuợc không?”

Yêu tóc cam thâm trầm hỏi.“Có thể.”

Tả Mạc gật đầu, thấy hai mắt yêu tóc cam lóe sáng, lại cười nói: “Nhưng ta không biết.”

Tả Mạc nói thạt, Tiểu Thiên Diệp Thủ thay đổi thất thường, các loại yêu thuật đều có chỗ độc đáo.

Song muốn thực sự phát huy ra uy lực của TIểu Thiên Diệp Thu vậy vần phải tu luyện Đại Thiên Diệp Thủ tới cảnh giới nhất định.Tiểu Thiên Diệp Thủ Tả Mạc vẫn luôn dùng, song hỏa hầu tu luyện Đại Thiên DIệp Thủ của hắn lại kém rất nhiều.Yêu tóc cam lộ vẻ đã hiểu, ồ lên một tiếng, bỗng nhiên nhớ ra điều gì: “A, ngươi là Tiếu Ma Qua?”

“Ừ, đúng.”

“Ồ, danh yêu!”

Yêu tóc cam cả kinh, hắn bỗng nhiên thâm trầm ngắm Tả Mạc từ trên xuống dưới: “Huynh đệ, tiền treo thưởng của ngươi rất cao, đánh chết ngươi một lần, ít nhất được năm mươi vạn, mười lần trở lên, sáu trăm vạn.

Hay là chúng ta phối hợp với nhau, đem chỗ tiền này chi nhau?”

Tả Mạc lơ đễnh mỉm cười.“Không muốn thì thôi, quên đi.”

Yêu tóc cam có phần tiếc nuối, song hắn lập tức vỗ ngực: “Ngươi yên tâm, bị ngươi đánh xong chúng ta chính là huynh đệ.

Câu châm ngôn của ta là làm huynh đệ phải giảng nghĩa khí.”

Yêu trong màn khói đen lộ vẻ bất đắc dĩ, nhanh chóng xoa trán thở dài.“Vậy đa tạ ngươi.”

Tả Mạc cười nói/.“Ha ha, ta rất hiểu nghĩa khí đấy!”

Yêu tóc cam lộ vẻ đắc ý.Tả Mạc cảm thấy người này thật thú vị, giơ ngón tay cái lên: “Yêu nghĩa khí!”

“Ha ha!

Tên này rất hay!”

Yêu tóc cam hăng hái: “Từ nay về sau ta tên là Yêu Nghĩa Khí!”

Tả Mạc bỗng nheo mắt, nhìn qua phía sau yêu tóc cam, một bóng người nhanh chóng tới gần nơi đâu.“Tiếu Ma Qua, ta tìm ngươi cũng thật cực khổ!”

Thanh Hoa Táng Thủy dùng giọng điệu lạnh lẽo âm độc, như độc xà lè lưỡi trong bóng tối.“Huynh đệ, là yêu phải giảng nghĩa khí, đường đường nam yêu, không thể khom lưng vì tiền được!” yêu tóc cam chắn qua, ngăn cản Thanh Hoa Táng Thủy, ân cần khuyên bảo: “Huynh đệ, nếu ngươi thiếu tiền ta có thể cho ngươi mượn, nhưng không thể làm yêu không giảng nghĩa khí!”

Yêu trong màn khói đen biến sắc, khí thế của Thanh Hoa Táng Thủy chỉ cần nhìn qua cũng biết không phải yêu bình thường.Thần sắc Thanh Hoa Táng Thủy càng lạnh lẽo, từ trong miệng phun ra một chữ: “Cút!”

“Ồ!

Tính tình nhà ngươi cũng rõ thật là xấu!

Ngươi làm vậy thật không tốt, là yêu phải giảng lòng dạ, đương nhiên càng quan trọng hơn là giảng nghĩa khí…”

Thanh Hoa Táng Thủy giận tím mặt: “Từ đâu ra một thằng ngu thế này?

Cút!

Còn lắm lời ta sẽ giết ngươi!”

“Đánh nhau sao?

Tới đê tới đê, ta thích nhất đấy!”

Yêu tóc cam hai mắt sáng ngời, nóng lòng muốn thử.Thanh Hoa Táng Thủy cũng không nhịn nổi nữ, vừa giơ tay ra là một luồng sáng xanh.

Ánh sáng xanh bay lượn giữa không trung, nhanh chóng quấn thành hình một đóa hoa.“Thanh Hoa gia!”

Yêu trong màn khói đen biến sắc.Đóa hoa xanh giữa không trung sáng rực lên, trong phút chốc đã bay về phía yêu tóc cam.

Tốc độ của đóa hoa xanh không nhanh, từ từ, đong đưa.“Ha ha!

Nếm thử hỏa cương lôi của ta!”

Yêu tóc cam hưng phấn ném ra một viên cương lôi màu lửa đỏ.Hỏa cương lôi bắn trúng đóa hoa xanh nhưng cảnh tượng khiến người ta ngạc nhiên xuất hiện.

Chỉ thấy hỏa cuơng lôi trực tiếp bay xuyên qua đóa hoa xanh, bay về phía xa.

Đóa hoa xanh vẫn không hề tổn hại, nhẹ nhàng bay về phía yêu tóc cam.“Ồ.”

Yêu tóc cam không tin tưởng, liên tục phóng ra vài yêu thuật nhưng không một ngoại lệ, tất cả đều như đi qua không khí, không ngăn cản được chút nào đóa hoa xanh.“Chết đi cho ta!”

Thanh Hoa Táng Thủy đã hoàn toàn bộc phát, rít lên.Tả Mạc nhíu mày, đóa hoa xanh chậm rì rì giữa không trung khiến hắn ngửi thấy khí tức nguy hiểm.

Dương Sát Cương Lôi, Phấn Khô Yên Minh Diệt, Hư Thuận, ba yêu thuận liên tục được phát ra.Ba yêu thuật chẳng thể ngăn cản, xuyên qua đóa hoa xanh.“Ha ha!”

Thanh Hoa Táng Thủy lúc này đắc ý cười to: “Vô dụng thôi!

Các ngươi đều đi chết đi!”

Chỉ thấy bên người hắn xuất hiện vài chục đóa hoa xanh, phần phật bay về phía Tả Mạc và yêu trong màn khói đen.

Những đóa hoa xanh này lướt nhẹ như vô lực, chậm chạp tới kỳ lạ.Đóa hoa xanh rơi vào người yêu tóc cam, bộp, trên người yêu tóc cam bị in lại một hình đóa hoa xanh sáng ngời.“Thanh Hoa Phệ Hồn!

Các ngươi chờ chết đi…”

Tiếng cười điên cuồng của Thanh Hoa Táng Thủy đột nhiên ngưng bặt, hắn không dám tin tưởng nhìn yêu tóc cam: “Ngươi ngươi ngươi…”

Yêu tóc cam hiếu kỳ nhìn đóa hoa xanh chiếu sáng lập lòe trên người, ngẩng đầu, con mắt như sáng lên.

Huýt, thân hình hắn lay động như một cơn gió, cuốn lấy toàn bộ những đóa hoa xanh!Bộp bộp bộp!Trên người hắn đầy những đóa hoa xanh lóe sáng, bộ dáng vô cùng quái dị.

Thanh Hoa Táng Thủy trợn mắt há hốc mồm nhìn yêu tóc cam toàn thân phủ đầy hoa xanh, như bị thiên lôi bổ trúng, ngây ra như phỗng.Yêu tóc cam cúi đầu nhìn lại, ha hả tán thưởng vài câu rồi bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thanh Hoa Táng Thủy, chỉ vào chỗ trống trên người, vô cùng khao khát nói: “Huynh đệp, điền nốt hai cái vào chỗ này đi.”

"A a a..."

Thần sắc Thanh Hoa Táng Thủy biến đổi không ngừng, bỗng nhiên hét lên chói tai, thân hình trở nên mơ hồ, giãy dụa trong trống lát rồi bốp một cái, biến mất không thấy đâu.“Keo kiệt.”

Yêu tóc cam bĩu môi: “Không cho thì thôi, chạy làm gì!”

Hắn vuốt cằm, vẻ mặt thâm trầm nói: “Yêu như vậy không thể làm huynh đệ.”

Hắn quay sang nhìn Tả Mạc: “Huynh đệ, phải không?”

Tả Mạc thần sắc dại ra nhìn yêu tóc cam toàn thân in đầy những hoa xanh, mất tiếng tại chỗ.Chương 374 : Bàn Cờ Hoang Thú – CụcConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnNói thật ra, bộ dáng của yêu tóc cam lúc này quái dị tới cực điểm.

Nhất là hắn hoàn toàn không biết trên môi mình bị in dấu một đóa hoa xanh óng ánh lấp lánh, vẫn nói chuyện liên miên, đóa hoa xanh mở ra đóng lại, quỷ dị vô cùng.“Khụ, ngươi không thấy khó chịu sao?”

Tả Mạc không nhịn được hỏi.Toàn thân yêu tóc cam in đầy hoa xanh, lập lòe phát sáng, song hắn như không cảm thấy gì.

Tả Mạc không ngây thơ đến mức cho rằng đóa hoa xanh đó chẳng qua chỉ dễ nhìn thôi, ngược lại, đóa hoa xanh kia đáng được gán nhãn “ác độc thủ đoạn”.

Mười đòn Tiểu Thiên Diệp Thủ không ngờ lại không chặn được đóa hoa xanh kia.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy kể từ khi học được Tiểu Thiên Diệp Thủ.Nếu luận về âm độc quỷ dị, trong số những yêu thuật Tả Mạc từng gặp phải Thanh Hoa tuyệt đối nằm trong ba hạng đầu.

Đùa cái gì chứ, khi đóa hoa xanh xuất hiện, lông tóc toàn thân Tả Mạc đều dựng đứng, cảm giác nguy hiểm từ sâu trong đáy lòng dâng lên, đến giờ vẫn còn lưu lại đôi chút, chưa tan đi hết.“Không sao.”

Yêu tóc cam vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Đường đường thân thể bất tử như ta đây, sao lại sợ mấy đóa hoa tàn liễu bại đó được?

Đừng có ao ước nhé!”

Yêu trong màn khói đen ngây ra, vẻ mặt nhanh chóng trở nên vô cùng quái dị.Tả Mạc không khỏi mỉm cười, tên này cũng thật thú vị.“Chỉ có điều đám hoa tàn liễu bại này vẫn còn chỗ trống, ta đoán không ra.”

Yêu tóc cam vừa rồi còn vô cùng đắc ý giờ lại đột nhiên suy sụp, đầy đau khổ nói: “Thật đáng tiếc, ta còn muốn học chiêu này đấy, nhiều thêm chút phong cách.”

“Có lẽ đây là yêu thuật độc môn của gia tộc Thanh Hoa, chắc chắn không dễ phục chế như vậy.”

Tả Mạc an ủi nói: “Hơn nữa chiêu này quá mức âm nhu, không thích hợp cho đàn ông con trai dùng.”

“Cũng đúng.”

Tâm tình yêu tóc cam nhanh chóng tốt lên, cười ha hả nói: “Vẫn là huynh đệ hiểu ta.

Chúng ta không cần đám hoa tàn liễu bại đó.

Nam tử hiểu nghĩa khí phải có yêu thuật có khí thế!

Ừm, hỏa cương lôi vừa hợp!”

Thấy vẻ mặt yêu tóc cam như không có chuyện gì xảy ra, trong miệng yêu khói đen bỗng chát đắng.

Thanh Hoa gia, vừa rồi không ngờ lại là Thanh Hoa gia!

Thanh Hoa gia nào phải dễ chọc?

Trong lòng hắn vô cùng hối hận, sao mình lại không ngăn cản Đại Chanh chứ?

Nếu không ra tay với ảo trận của người khác cũng sẽ không gặp phải Tiếu Ma Qua, không gặp phải Tiếu Ma Qua cũng sẽ không trở mặt với Thanh Hoa gia…Mặt hắn vốn đã đen sẵn, lúc này thật chẳng khác nào đáy nồi.

Bất quá hắn cũng biết, cừu cũng đã kết, vừa rồi Đại Chanh có thể nói là đã đắc tội triệt để với Thanh Hoa gia rồi.Yêu tóc cam quả thực rất vô tâm, hồn nhiên không chút lo lắng, hắn vô cùng hứng thú chạy tới bên cạnh Tả Mạc: “Huynh đệ, từ nay về sau có chỗ nào chơi hay, nhớ gọi ta đến đấy.”

Khóe mắt Tả Mạc thoáng thấy xa xa có yêu đang chỉ về phía này, trong lòng lập tức hiểu, có yêu nhận ra mình.

Hắn cười với yêu tóc cam: “Ừ, sau này có gì chơi hay ta chắc chắn sẽ tìm ngươi.

Giờ ta có chút việc, phải đi trước một chút.”

Yêu tóc cam có phần tiếc nuối, trao đổi dấu ấn thần thức với Tả MẠc rồi mới lưu luyến rời khỏi, hắn hiển nhiên còn chơi chưa đã.

Yêu khói đen chú ý thấy tình huống ở phía xa, có phần ngạc nhiên nhìn Tả Mạc một cái.Yêu tóc cam giờ cũng đã mệt, vẫy vẫy tay với Tả Mạc rồi cùng yêu khói đen rời khỏi.Tả Mạc cũng có phần thích kẻ hơi ngớ ngẩn đó, cũng vì vậy hắn càng không muốn đối phương bị cuốn vào trong chuyện này.

Hắn nhìn thoáng qua, phía xa xa xung quanh không ít yêu đang chỉ vào hắn, hắn biết, hình dáng của mình có lẽ không giấu được rồi.

Nam Nguyệt và Thương Trạch còn đang tìm hiểu yêu thuật vừa tới tay, không thích hợp bị quấy rầy.Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, trong lòng Tả Mạc hiểu rõ.

Hắn trấn tĩnh thong dong, tâm tình không chút thay đổi.

Sau khi rời khỏi núi Vô Không, dọc đường trải qua nhiều gian khổ, chiến đấu không biết bao nhiêu trận, giờ đây chiến đấu đã không khiến hắn cảm thấy hoang mang nữa.Hắn yên lặng đứng đò, chờ đối phương xuất hiện.Không bao lâu sau, đã có vài bóng người tới gần với tốc độ kinh người."

Tiếu Ma Qua!"

"Hắn ở đó!"

Trong những âm thanh này đầy vẻ phấn chấn và kích động, giải thưởng mà các đại yêu treo thưởng đối với Tiếu Ma Qua đang không ngừng tăng lên.

Chỉ cần dùng yêu thuật ghi lại quá trình đánh bại Tiếu Ma Qua sẽ có thể thu được một phần tiền thưởng cực lớn.

Tiền tài không chỉ làm rung động lòng người, lòng của yêu cũng không khác gì.

Huống chi, đánh bại Tiếu ma Qua không chỉ thu được tiền thưởng, bất cứ ai đánh bại Tiếu Ma Qua đều có thể lập tức vang danh thiên hạ.

Dù sao đây cũng là Thập Chỉ Ngục, sẽ không chết người, cùng lắm cũng chỉ là thần thức bị thương tổn thôi.

So sánh với đống tiền lời đó, chút nguy hiểm đấy nào có đáng gì, trời đất này dễ gì tìm được chuyện tốt được cả danh lẫn lợi như vậy?Tả Mạc như một khối nam châm lớn không ngừng hút yêu ở các nơi tới.Mắt thấy vài bóng người đã sắp bay tới gần, con ngươi lạnh nhạt trong sáng của Tả Mạc đột nhiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo vô song.Không chút dấu hiệu, vài người kêu lên thê lương thảm thiết.Vài bóng người như đột nhiên bị thứ gì đó chém thành hai nửa, thân hình bị chặt đứt còn bay về phía trước vài trượng rồi mới biến mất giữa không trung“Cẩn thận!

Có đao băng!”

“Là ảo trận.”

Tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tiếp, không ai ngờ Tiếu Ma Qua lại không chút động tĩnh bày ra ảo trận đao băng ở cách hắn xa như vậy!

Huýt, rất nhiều người không khỏi hít một hơi lạnh.

Đao băng, ảo trận đều không phải yêu thuật cao cấp, đao băng là tiểu yêu thuật, ảo trận cũng là do hai loại thủy yêu thuật cấp thấp tổ hợp thành.Khiết đám yêu hít một hơi lạnh là vị trí mấy người bị trúng đao kia còn cách Tiếu Ma Qua ít nhất một trăm năm mươi trượng.Không chút động tĩnh bày ra một cái bẫy ở cách xa một trăm năm mươi trượng, tâm tư, thực lực, thiếu một thứ cũng không được.

Rất kiều kẻ lúc trước còn đang mơ mộng giờ như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, một luồng khí lạnh bốc lên từ sâu trong đáy lòng họ.Tiền thưởng không phải dễ cầm như vậy.Bốp bốp.Lại vài luồng sáng lóe lên, vài kẻ đã bị giội khỏi Bàn Cờ Hoang Thú.

Rất nhiều yêu thậm chí không rõ vài tên này gặp phải ám toán ra sao, bầu không khí đột nhiên khẩn trương hẳn lên.

Một ít yêu thậm chí đã nảy sinh ý thối lui, bước chân họ chậm lại, chần chờ bất định nhìn Tiếu Ma Qua.Biểu hiện của đối phương vô cùng trấn định, lẽ nào hắn có chỗ dựa hay sao?

Nếu không có chỗ dựa sao hắn lại không hề hoang mang như vậy.Đội ngũ nhanh chóng kéo giãn cự ly, người tâm tư linh hoạt sẽ có cảm giác nguy hiểm.

Để người khác tới dò xét ngọn nguồn cũng được, có thể kiên trì tới cuối cùng mới có thể chiếm được tiện nghi.Tả Mạc lẳng lặng đứng đó, như không thấy kẻ địch đang đến từ khắp bốn phương tám hướng.Hắn cũng không phải đang giả vờ trấn định, trong lòng hắn bình thản như nước, thần thức của hắn hoạt bát trước giờ chư từng thấy, nhất cử nhất động xung quanh dường như đều được thu vào đáy lòng hắn.

Cảm giác như cá gặp nước khiến mỗi dây thần kinh trên người hắn đều cảm thấy sung sướng, hắn có thể cảm giác rõ ràng được cảnh vật xung quanh đầy những lực lượng tương tác vô hình.Đột nhiên, trong lòng hắn hiểu ra.Đây là Bàn Cờ Hoang Thú, đây là địa bàn của hắn!̀m!Đầu óc hắn như ầm ầm nổ tung, thiện ý mơ hồ xung quanh như dầu sôi tưới lủa, hừng hực bùng nổ.Bàn Cờ Hoang Thú!Hắn như nhìn thấy hoang thú toàn thân bao phủ trong sương khói đang theo dõi hắn, cặp mắt nó hung tợn đỏ tươi như đèn lồng, song không có vẻ hung tàn thô bạo, nó chỉ nhìn hắn thật sâu.Trong thức hải, tiếng thở dài của Bồ yêu vang lên.Tả Mạc nghe thấy tiếng thở dài thấm đượm tang thương đó, song giờ không phải lúc để nghiên cứu tỷ mỷ ẩn ý phía sau tiếng thở dài đó là gì, ánh mắt hắn chưa hề rời khỏi hoang thú.

Hắn ngửa đầu lên nghiêm mặt, hoang thú như núi ngồi xổm trước mặt hắn.

Vóc dáng Tả Mạc cũng không thấp, song cũng chỉ với tới ngón chân mơ hồ của hoang thú mà thôi.

Hoang thú từ trên cao nhìn xuống Tả Mạc, đôi mắt đỏ sậm âm trầm như biển, khiến người ta không đoán nổi.Nó nhìn chằm chằm vào Tả Mạc trong chốc lát rồi thân hình từ từ biến mất, mãi tới khi không thấy đâu.Tả Mạc giật nảy mình, những tiếng than sợ hãi, những tiếng kêu vang xung quanh truyền vào tai hắn như thủy triều, hắn như đã trải qua mấy đời.

Lẽ nào vừa rồi là ảo giác?

Tả Mạc dùng sức lắc lắc đầu, trước mặt nào có hoang thú gì?Không kịp ngẫm nghĩ, kẻ địch gần nhất đã xông tới trong phạm vi trăm trượng.Ảo trận đao băng không phải là cao cấp, đối phương chỉ cần hơi phòng bị sẽ không còn chút hiệu quả.

Toàn bộ ảo trận băng đao đều đã bị quét dọn sạch sẽ, đám yêu thế tới như chẻ tre, tinh thần ai nấy đều cực kỳ phấn chấn!Cho dù Tiếu Ma Qua có bản lĩnh ngất trời cũng không đối phó nổi nhiều người!

Đám yêu xông tới đây số lượng đật tới hơn bốn mươi, hơn nữa còn có rất nhiều yêu vốn có ý định đứng ngoài nhìn lúc này cũng không nhịn nổi lao tới.

Nói không chừng có thể đục nước béo cò thì sao?

Nếu may mắn có thể kiếm lớn đấy!Trong tay rất nhiều yêu đã lóe lên ánh sáng của yêu thuật, đám yêu cùng hăn phấn hẳn lên, một giây sau đã có hơn trăm đạo yêu thuật bắn về phía Tiếu Ma Qua như mưa dội xuống!Tiếu Ma Qua dù lợi hại tới đâu cũng không thể thoát đuợc.Thắng lợi đã ngay trước mắt, đám yêu đều kích động.

Còn người đứng xem lại càng không ngừng phóng ra yêu thuật ghi chép lại, e sợ yêu thuật không đủ nhạy.

TIếu Ma Qua bị vây đánh, đay chính là tin tức có thể làm chấn động yêu giới.

Còn một số ít kẻ lão luyện thành thục càng nhắc nhở học sinh mình, đây chính là kết quả khi đắc tội với đại nhân vật không thể đắc tội.

Ngươi có thể phá ngục thì sao?

Người khác muốn dày vò ngươi thế nào mà chẳng được!Tiếu Ma Qua trong trận vẫn không hề nhúc nhích, hắn tựa như không nhìn thấy ánh sáng của yêu thuật lóe lên trong tay đám yêu, hắn nhẹ nhàng vung tay phải lên.Một bàn tay phải bình thường tới mức không thể bình thường hơn!Một luồng sáng không chút chói mắt lóe lên trên đầu ngón tay phải được vung lên của hắn.Hắn từ từ kêu lên: “Bàn Cờ Hoang Thú – Cục!”

Thanh âm không lớn, réo rắt như gió, thổi khắp mọi ngóc ngách của Bàn Cờ Hoang Thú.

Tất cả yêu trong Bàn Cờ Hoang Thú đều bị kinh động, bọn họ lộ vẻ sợ hãi ngẩng đầu lên.Giữa lúc im ắng này, năm mươi trượng xung quanh Tả Mạc, mặt đất đầy những ô cờ đen trắng bỗng như sống dậy, từ từ chuyển động.Thời gian như ngừng lại trong một giây này, yêu xông vào phạm vi một trăm năm mươi trượng thân hình đột nhiên cứng lại tại chỗ.Chỉ thấy bên người Tả Mạc, rất nhiều bức điêu khắc hình thù kỳ quái đứng đó.

Bọn họ có kẻ vẫn giữ tư thế đang chạy, ánh sáng vẫn lóe lên trên tay, có thân hình hơi nghiêng về phía trước, phảng phất như lúc nào cũng có thể đổ nhào xuống.Mọi âm thanh đều biến mất, phạm vi một trăm năm mươi trượng xung quanh Tả Mạc yên tĩnh như chết.

Đám yêu đứng xem phía xa xa ngơ ngác nhìn cảnh tượng đầy quỷ dị và bất ngờ trước mắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mọi người đều không hiểu, song ngay giữa ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, Tả Mạc từ từ khoanh chân ngồi uống.Trong đám người đứng xem bỗng có một kẻ toàn thân chấn động.Khuôn mặt hắn đầy vẻ nghi hoặc, xoát một cái đã trắng bệch như tờ giấy, trong đôi mắt ánh lên vẻ hoảng sợ.Lẽ nào...Chương 375 : Yêu thuật lồng giamConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnChẳng lẽ… hắn có thể khống chế Bàn Cờ Hoang Thú?Minh Quyết Tử trong lòng kinh hãi.

Quá trình Tiếu Ma Qua khoanh chân ngồi xuống, trong mắt hắn động tác như được kéo chậm lại.

Hắn ngạc nhiên nhìn Tiếu Ma Qua.Hiểu biết của hắn cũng ká uyên bác, biết chiến cuộc trước mắt đã tiến vào một phương diện khác.

Nhìn như đám yêu kia xông tới gần Tiếu Ma Qua thì bị chế ngự, thực ra không phải.Một trận chiến đấu khác chỉ mới bắt đầu, thần sắc ngưng trọng của Tiếu Ma Qua càng khiến Minh Quyết Tử tin tưởng suy đoán của mình.Chỉ có điều… không ngờ thực sự có người có thể khống chế được một ngục…Minh Quyết Tử kinh ngạc nhìn Tiếu Ma Qua tới xuất thần, trong lòng hắn bỗng dâng lên sự hiếu kỳ, chiêu cuối của của Tả Mạc trong trận chiến phá ngục là gì.

Phá ngục thành công không có nghĩa là có thể khống chế một ngục, ví dụ như Thiên Lưu năm đó định ra MẠc Thủy Minh Không song hắn không khống chế được Mạc Thủy Minh Không mà chỉ là Mạc Thủy Minh Không càng có lợi cho hắn phát huy.Những kẻ phá ngục thành công hầu hết đều như Thiên Lưu đại nhân.

Song cũng có ngoại lệ, trong lịch sử từng có ba yêu phá ngục có thể khống chế một ngục.Loại bí mật này thường chỉ gia tộc có lịch sử lâu đời mới biết được đôi chút.

Nghe nói có thể khống chế được một ngục hay không, điểm then chốt nhất là ở đòn tấn công phá ngục cuối cùng.

Trong trận chiến phá ngục, càng về sau chiến đấu sẽ càng thêm kịch liệt.

Đòn tấn công cuối cùng thường là đòn mãnh liệt nhất.

Ngục mới được hình thành ra sao hơn phân nửa có liên quan tới đòn cuối cùng đó, mà có thể khống chế ngục được hay không cũng có liên hệ không nhỏ với chiêu cuối cùng.Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán, một suy đoàn lưu truyền trong một phạm vi nhỏ.Bởi vì không cách nào chứng thực, không ai biết chiêu cuối cùng của ba vị đại nhân năm đó là gì.

Thậm chí tới khi bọn họ mất đi, đáp án của câu hỏi này cũng vẫn không được tìm ra.

Sy đoán này cũng chỉ là một số người chú ý tới đưa ra dựa trên các manh mối.

Mọi người từ các đầu mối khác nhau đều kinh ngạc phát hiện, ba vị đại nhân đều đề cập tới chiêu thức sau cùng hoặc ít hoặc nhiều.

Bất quá cũng có rất nhiều người không tin, vì chút vết tích này cũng không thể chứng minh điều gì.Song Minh Quyết Tử tin.Bởi vì, thật trùng hợp, hắn biết nhiều hơn người khác một chút.Minh Quyết Tử vốn không cảm thấy hứng thú mấy đối với chuyện Tiếu Ma Qua chống lại liên minh thiên tài.

Đừng nhìn chuyện này xào qua nấu lại sôi sùng sục, song xung quanh Minh Quyết Tử lại chẳng có mấy ai quan tâm.

Yêu tộc cao cấp tự nhiên có phạm vi của mình, bọn họ chỉ hứng thú với những chuyện trong phạm vi của mình thôi.

Minh Quyết Tử vốn không quá chú ý, chỉ hiếu kỳ Bàn Cờ Hoang Thú rốt cuộc có hình dáng gì nên mới chạy tới xem, không ngờ lại tận mắt thấy được cảnh tượng kinh người này.Một trăm năm mươi trượng xung quanh Tiếu Ma Qua như một vực chết màu xám trắng, tất cả mọi thứ đều im lìm bất động.Đám yêu vây thành một vòng xung quanh, song không ai dám bước vào khu vực này.

Cảnh tượng trước mắt vượt qua giới hạn sự tưởng tượng của bọn họ, vô số ánh sáng của yêu thuật ghi chép lóe lên.Trước mắt Tả Mạc biến đổi, một bàn cờ lớn xuất hiện trước mặt hắn.Trong bàn cờ này, chỉ có hắn và đối thủ bị cuốn vào trong đó.

Song đối thủ của hắn số lượng đông đảo, tổng cộng bảy mươi mốt yêu bị cuốn vào trong đó, tất cả đều là đối thủ của hắn.

Nói cách khác, hắn phải chiến đấu đồng thời với cả bảy mươi mốt đối thủ.Trong lòng Tả Mạc không chút sợ hãi, đây là sân nhà của hắn.Xẹt xẹt xẹt!Bàn cờ trắng đen lóe lên vô số luồng sáng, quấn quanh lũ yêu.Bàn Cờ Hoang Thú!Đám yêu chỉ cảm thấy hoa mắt, mất đi tung tích của Tả Mạc, đợi tới lúc bọn chúng thấy rõ xung quanh lại hoảng sợ phát hiện giờ mình đang bị đặt trong lồng ánh sáng.

Lồng ánh sáng với những cột sáng to cỡ cánh tay, lấp lánh ánh sáng phức tạp và yêu dị.Yêu thuật lồng giam!Ván cờ bắt đầu.Một số yêu tựu cao về vũ lực, hừ lạnh một tiếng, phát ra yêu thuật về phía lồng giam.

Song cho dù bọn họ phóng yêu thuật ra sao cũng không cách nào lay động được cột sáng.

Yêu thông minh hơn thì không hề vọng động mà cẩn thận quan sát xung quanh.Trong bảy mươi mốt yêu này không thiếu người có thực lực.

Kim Chấn là một trong số đó, hắn xuất thân từ một trong năm đại tộc, một nhánh phụ của Kim tộc, song tuổi trẻ thông minh, thực lực không tầm thường.Trong khoảng thời gian này cũng không có yêu thuật tấn công hắn, hắn lập tức hiểu ra, có lẽ điểm then chốt để ra ngoài ở ngay trên cái lồng giam bằng ánh sáng này.

Hắn bình ổn lại tư tưởng, quan sát tỉ mỉ cột sáng.

Ánh sáng của mỗi cây cột to cỡ cánh tay không giống nhau, xuyên qua luồng sáng có thể thấy tầng tầng tiểu yêu thuật quấn quanh, ồ, hắn đột nhiên cảm thấy có phần quen mắt.Hắn cố nhớ lại, ánh sáng lóng lánh của yêu thuật rậm rạp trong cột sáng giống thứ gì – phá ngục lục đề!Không sai, là phá ngục lục đề!Kết cấu của yêu thuật trên cột sáng không khác gì so với phá ngục lục đề.Kim Chấn mồ hôi chảy ròng ròng, hắn há hốc miệng song không phát ra được chút tiếng động nào.

Phá ngục lục đề gây náo nhiệt một thời gian trước, sao hắn không quen thuộc chứ?

Hắn thậm chí đã thuộc lòng mỗi đề, kể cả đáp án của chúng.Song khi đối diện với đề bài yêu thuật tương tự với sáu đề phá ngục, suy nghĩ duy nhất nổi lên trong lòng hắn chỉ có tuyệt vọng.

Phải biết rằng phá ngục lục đề dựa vào năng lực của hắn cũng chỉ có thể giải được ba đề.

Cho dù sau này đáp án của đề thứ sáu được công bố, muốn hiểu rõ nó hắn cũng mất tới sáu ngày.Ngàn vạn… ngàn vạn lần đừng quá khó…Kim Chấn ôm một tia may mắn sau cùng, trong lòng cầu khẩn.

Hắn run rẩy, cố nén kinh hãi trong lòng, kiểm tra tỉ mỉ lại.Song vừa nhìn một cái, hắn suýt nữa ngã xuống ngất xỉu.Tiểu yêu thuật tầng tầng lớp lớp, quán với nhau theo một cách phức tạp dị thường, vừa nhìn vào đã khiến đầu người ta lớn như cái đấu.Mình ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chạy tới đây.

Kim Chấn vô cùng ủ rũ, sợ là lần này không tránh khỏi bị thương rồi.

Giờ thì tốt rồi, lại phải tốn thêm một khản tiền chữa thương, đúng là trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo!Trong lòng hắn bỗng nổi lên suy nghĩ, phá giải chắc chắn không thể rồi, nhưng nếu mình có thể ghi lại cảnh tượng trước mắt, nói không chừng về sau lại có thể bán đi kiếm một khoản tiền.

Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, vội vàng thi triển yêu thuật ghi chép lại.Yêu thuật ghi chép lóe lên, hắn cười ha hả, quả nhiên có thể dùng.

Quả nhiên mất thứ này được thứ khác.

Hắn rốt cuộc cũng có chút tâm tư, biết rõ thứ gì có giá trị nhất.

Hắn không tiếc thần thức, cẩn thận ghi chép lại yêu thuật trên mỗi cột sáng.Ha ha, những thứ này đều là tiền cả đấy!Hắn khó khăn lắm mới sao chép song, bỗng nhiên cột sáng lại lóe lên chói mắt.

Tựa như vô số gai nhọn đột nhiên đâm vào thân thể hắn, cảm giác đau nhức truyền tới, hắn hét thảm một tiếng, trước mắt hóa đen.Xoẹt xoẹt xoẹt!Đám yêu giữ tư thế quỷ dị xung quanh Tả Mạc không ngừng hóa thành từng luồng sáng, biến mất không thấy đâu.Minh Quyết Tử hiểu rõ, đám người kia chắc chắn đều đã bị giội khỏi Bàn Cờ Hoang Thú.

Trong mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, từ đầu đến cuối Tiếu Ma Qua vẫn ngồi yên một chỗ, chưa hề nhúc nhích.

Vậy trận chiến không thể thấy đó rốt cuộc ra sao?

Nhiều người như vậy mà lại bị quét sạch?Trong lòng hắn đầy hiếu kỳ, ánh mắt ngời sáng.Tả Mạc từ từ mở mắt ra, trong mắt thoáng hiện vẻ mệt mỏi.

Bảy mươi mốt yêu thuật lồng giam, cho dù có lợi thế sân nhà cũng không phải chuyện đơn giản đối với hắn.Toàn bộ trận chiến nhìn như không có điểm nào kịch liệt, song có vài chỗ hắn như đi trên lò xo, cực kỳ nguy hiểm, Dẫu sau đây cũng là lần đầu tiên hắn lợi dụng Bàn Cờ Hoang Thú.

May là không gặp phải cao thủ gì, bằng không nếu lâm vào chiến đấu dai dẳng, hắn sợ là được cái này mất cái khác, khó thoát khỏi thất bại.Nếu hắn thất bại sẽ bị phản phệ, thần thức trong nháy mắt sẽ trọng thương.

Hoang thú phía sau hắn từ trên cao nhìn xuống, hắn như có gánh nặng sau lưng.Đột nhiên trong đám yêu lao ra vài bóng người, nhanh như sấm sét, lao về phía Tả Mạc.Con mắt Tả Mạc bỗng dưng híp lại, trong lòng căng thẳng, những kẻ này xông tới, thời gian vừa đúng, không phải hạng xoàng!

Thần thức của hắn vừa rồi tiêu hao rất lớn trong Cục, đang lúc yếu ớt nhất, nếu cho hắn một hai giây nữa, không, cho dù chỉ là một giây, hắn cũng có thể hóa giải những đòn tấn công luân phiên này.Xem ra mình đúng là không có kinh nghiệm chiến đấu với yêu tộc, hắn âm thầm ghi nhớ sai lầm lần này.Còn về việc bị đánh khỏi Bàn Cờ Hoang Thú, hắn lại chẳng mấy để ý.

Dù sao cũng chỉ là thần thức thụ thương, nếu từ đó có thể rút ra đuợc bài học, vậy vẫn có thể coi là có lời rồi, vì bài học này rất có thể sẽ cứu mạng nhỏ của hắn mai sau.Cho nên Tả Mạc cũng không hoang mang, hắn thậm chí còn có phần hiếu kỳ, cảm giác khi bị giội khỏi Thập Chỉ Ngục sẽ ra sao.Tranh!m thanh như dây cung bị thả ra vang lên sau lưng hắn, một mũi tên ánh sáng màu tím xẹt qua khuôn mặt Tả Mạc.Mũi tên ánh sáng màu tím nhanh tới mức người khác khó lòng tránh né, xuyên qua một yêu đang lao tới với tốc độ cao.

Tên yêu này thậm chí còn không kịp kêu la đã hóa thành một luồng sáng, biến mất không thấy đâu nữa.Bịch, yêu đang ở trước nhất bỗng không chút dấu hiệu, ngã quỵ xuống, trên bàn chân hắn bỗng dưng có hai luồng khói màu xanh xám quấn lấy.Tên yêu này thực lực phi phàm, nắm bắt thời cơ cực nhanh, trong nháy mắt khi ngã quỵ, trên tay hắn lập tức loén lên một luồng sáng, chém về phía khói xanh đang quấn lấy chân.Phốc!Trước ngực hắn bỗng dưng nổi lên một mũi kiếm màu xanh xám.Mũi kiếm tan thành khói, con ngươi hắn vẫn đầy vẻ kinh ngạc, hóa thành một luồng sáng, cũng biến mất không thấy đâu!Tranh tranh tranh!Tiếng dây cung không ngừng vang lên bên tai, trong tay Nam Nguyệt khônng biết từ khi nào đã nhiều thêm một cây đằng cung.

Mỗi lần dây cung kéo ra, ánh tím lóe lên, một mũi đằng tiễn hiện lên trên dây cung.Tướng mạo Thương Trạch lúc này đã thay đổi rất nhiều, mái tóc chuyển màu xanh xám, lay động như cỏ nước, mang theo quy luật quỷ dị, Hai mắt hắn bao phủ bởi một luồng khí màu xanh xám nhàn nhạt, toàn thân run lên, mỗi lần run đó,khí tức âm lãnh quỷ sát nương theo gợn sóng mà mắt thường khó thấy tỏa ra bốn phía.Đám người đứng xem không khỏi biến sắc.“Yêu thuật cấp cao!”

Minh Quyết Tử cuối cùng không kiềm chế được, hô lên thất thanh.Nam Nguyệt vừa hay tỉnh dậy từ trong nhập định, thấy Tả Mạc bị vây công bèn xuất thủ không chút do dự.

Nàng sử dụng chính là Thiên Nam Tiễn Thuật vừa mới tu luyện.

Môn yêu thuật này nàng mới luyện lần đầu, song nó không hổ danh là yêu thuật truyền thừa của Thiên Nam Đằng Thị.

Nam Nguyệt học tập thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn không khó hiểu như yêu thuật bình thường, rất nhiều chỗ tựa như bản năng.Nàng nóng lòng giải vây cho Tả Mạc, lòng không tạp niệm, càng tiến vào hoàn cảnh tốt.Thương Trạch tỉnh dậy chậm hơn Nam Nguyệt một chút, hắn tu luyện Thương Ngân Thuật không như Nam Nguyệt, chuyên tâm không cảm giác được gì khác.

Ngược lại, mọi chuyện xảy ra bên ngoài hắn đều cảm giác được mơ hồ.

Tận mắt thấy đại nhân ra sức bảo vệ bọn mình, trong lòng hắn vô cùng cảm kích, tuy biết rằng việc này sẽ đắc tội kẻ khác song hắn vẫn không chút do dự.Thiên Nam Tiễn Thuật!

Thương Ngân Thuật!Hai bộ yêu thuật đã từng vô cùng oai phong, đã từng bị chôn vùi vô số năm tháng, như thanh bảo kiếm bị phủ đầy bụi bặm, giờ sự sắc bén mạnh mẽ của nó lại một lần nữa xuất hiện trước mắt người đời.Vinh quang như ba ngàn năm trước!Chương 376 : Chúng ta cần thực chiến .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Siêu Nhân Lợn LòiBiên tập: MonsoonNguồn: Tàng Thư ViệnNam Nguyệt cùng Thương Trạch vừa ra tay thì lập tức làm kinh hãi quần yêu.Mũi Đằng tiễn màu tím, nhanh như chớp giật, không yêu nào tránh khỏi, ánh tím vẫn còn lưu dấu trong không trung.

Thương ngân màu xám xanh, biến ảo quỷ dị, như một thích khách mang mặt nạ, khó lòng phòng bị.

Chỉ trong chớp mắt, vừa mới sát khí đằng đằng như tập kích, liền đó lại cấp tập hóa thành bạch quang biến mất ngay trong tầm mắt.Những yêu đứng xem vây quanh đó, không yêu nào dám động.Bọn họ có lẽ cũng giống Minh Quyết tử, không có cách nào.

Chỉ liếc sơ cũng thấy được yêu thuật mà Nam Nguyệt và Thương Trạch dùng là cao giai yêu thuật nhưng cũng thấy được hai loại yêu thuật này không giống như cao giai yêu thuật bình thường.

Nam Nguyệt và Thương Trạch đứng trong ảo trận, bầy yêu thì bị Tả Mạc thu hút nên không phát hiện được.Hai yêu bọn họ bất thần xuất hiện, lại dùng thủ đoạn sét đánh nên dập tắt ngay tâm tư của một số yêu định đục nước béo cò.Nam Nguyệt thở dốc, tay nắm Đằng cung, đứng bên cạnh Tả Mạc, chăm chú nhìn xung quanh với vẻ mặt đầy cảnh giác.

Thương Trạch trên trán toát đầy mồ hôi hột, màn khí xanh xám bao quanh người cũng nhạt đi nhiều so cới lúc trướcTrong lòng Tả Mạc cũng biết là do Nam Nguyệt và Thương Trạch lần đầu tu luyện yêu thuật mới nên hki dùng đến mức này thì đã kiệt sức rồi.“Quay lại đi!

Nghỉ ngơi cho tốt vào!”

Tả Mạc nhẹ nhàng nói sau khi đã hồi sức lại.

Đồng thời hai tay hắn khua múa lên, vài chục đạo ánh sáng bắn xối xả như mưa rào ra ngoài khu vực chung quanh hắn rồi biến mất tăm mất tích.Bẫy!Trong lòng đám yêu vây quanh xem đều tự nhiên chột dạ.Nam Nguyệt, Thương Trạch đều đã sức cùng lực kiệt, chỉ gắng gượng chống đỡ trước mắt nên thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm, không dùng dằng gì mà lập tức ly khai.Tả Mạc lạnh lùng nhìn quanh, rất nhiều yêu đều cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Nhìn đến người Minh Quyết tử thì hơi khựng lại vì tên yêu xa lạ này nhìn hắn mỉm cười.Hắn cũng chẳng quản đến ý nghĩa trong nụ cười cũa Minh Quyết Tử là gì mà lập tức rời khỏi Bàn cờ Hoang thú.Ngay sau khi rời khỏi, Tả Mạc mới cảm nhận rõ rệt được lần này thần thức tiêu hao nghiêm trọng như thế nào, hắn nhanh chóng nhập định khôi phục thần thức.*******************“Kiếm trận này cũng tốt, có thể giúp các ngươi tham ngộ kiếm ý nhưng không nên ỷ lại vào nó.

Chúng ta là kiếm tu!

Kiếm tu là gì?

Ngoại trừ kiếm thì không còn gì khác!

Bất kể các ngươi có lĩnh ngộ kiếm ý hay không thì sau này khi các ngưoi tu kiếm, tâm các ngươi phải như kiếm phôi.

Không ngừng mài giũa, rèn luyện, để càng ngày càng tinh thuần, càng ngày càng cứng rắn!

Vậy muốn rèn luyện kiếm tâm của các ngươi phải làm thế nào?

Chiến đấu, chiến đấu, không ngừng chiến đấu!

Không có chiến đấu – không có kiếm tu.

Chúng ta là kiếm tu, phải mang tài năng của chúng ta đến thế giới này.Thanh âm Vi Thắng không khích động nhưng với ánh mắt kiên nghị và ngữ điệu như chém đinh chặt sắt, không ngập ngừng lại khiến toàn bộ kiếm tu nhiệt huyết sôi trào.Trước đây, đoàn người vì không có người chỉ đạo khổ sở như ruồi mất đầu.

Nay có Vi Thắng hoành không xuất thế khiến cho các kiếm tu khác thấy được tia hy vọng.

Nếu như tại môn phái thì loại đệ tử như Vi Thắng, chi là đệ tử.

Còn tại đây Vi Thắng nhanh chóng trở thành lão sư của toàn bộ kiếm tu, không ai hoài nghi những gì hắn nói.Vì hắn là …

Kiếm tu chân chính.Vi Thắng tu luyện rất nhiều, nếu như lúc trước thì hẳn mọi người đều cảm thấy ngớ ngẩn.

Ai mà nghĩ được, một tu giả Kim đan kỳ lại tốn hai canh giờ mỗi ngày chỉ để kuyện một thế chém kiếm.

Thế nhưng hắn mau chóng dùng sự thực chứng minh cho mọi người biết tu luyện cơ bản là quan trọng đến mức nào.Hắn chỉ dùng kiếm chiêu, linh lực của luyện khí kỳ mà đánh bại toàn bộ cao thủ của Chu Tước doanh, kể cả Ma Phàm.Không thể hình dung ra cuộc tỷ thí kinh ngạc như vậy.

Toàn bộ Chu Tước doanh trở nên lặng lẽ như tờ suốt mấy ngày trời.

Màn trình diễn của Vi Thắng đã phá vỡ toàn bộ thường thức từ xưa tới giờ của họ.Cái gì là linh lực?

Cái gì là kiếm chiêu?

Trước Vi Thắng không hề có chút tác dụng nào.

Hắn dùng sự thực chứng minh cho bọn họ thấy bọn họ đã tu luyện sai lầm.

Dần dà, cũng có người bắt chước theo phương thức tập luyện của Vi Thắng, tập luyện tỉ mỷ và quy củ những kiếm chiêu cơ bản.Giàng kiếm đường của Vi Thắng ngày nào cũng chật kín người.Tại Giảng kiếm đường.

Ngay khi Vi Thắng giảng dứt lời, cả đám người học xong liền túm tụm lại, chụm đầu bàn tán, trao đổi.“Lời vi sư thật là mạnh con bà nó mẽ quá đi!

Lôi Bằng tuy không tu kiếm nhưng cũng không bỏ qua buổi nào ở Giảng kiếm đường.

Hơn nữa những lời nhận xét của Vi Thắng lại cực hợp với ý của hắn.

Vi Thắng tuổi còn trẻ nhưng được đoàn người gọi là vi sư.“Nhưng lấy gì ra mà thực chiến?”

Có kẻ lẩm bẩm.“Muốn thực chiến cũng không phải không có.”

Ma Phàm trầm ngâm.

Lầntrước khi hắn bị Vi Thắng đánh bại, hắn đã tự suy ngẫm rất lâu.

Hắn xuất từ kiếm tu tự luyên nên nhiều thứ chỉ biết nửa vời, ẩn chứa rất nhiều hậu họa.

Bây giờ được Vi Thắng chỉ ra từng thứ một, hắn được lợi rất nhiều nên đối với mỗi câu Vi Thắng nói hắn đều suy đi nghĩ lại vài lần.“Không sai, bên ngoài có sáy hồn, hay lợi hại hơn thì có sát hồn thú.

Đó chẳng phải là đối tượng tốt nhất để thức chiến sao?”

Niên Lục buông thõng một câu.“Đúng!

Đánh bỏ mợ bọn nó đi!”

“̀y ầy, chúng ta phải tìm một cách tốt nhất, chi bằng như thế này …”

Đáng thương cho đám sát hồn thú, vốn dĩ bình yên vô sự, tung hoành hành hơn vạn năm nay trong sát vụ, chỉ vì buổi nói chuyện của Vi Thắng mà từ nay gặp đủ loại tai ương.**********************Đúng ra Thúc Long, A Văn v.v của Vệ Doanh cũng định tham dự Giảng Kiếm đường vì tuy Vi Thắng chủ yếu là giảng cho kiếm tu song cũng có nhiều chỗ đối với bọn họ có giá trị tham khảo.Thế nhưng ý định này đã bị Bồ yêu lạnh lùng bóp chết.Mở ra để đùa đấy à?

Đường đường là Thiên yêu chính cống, dù chỉ còn trên danh nghĩa, cũng làm gì còn cửa cho ai đến chỗ hắn mà giảng dạy?Đối với Bồ yêu điều này đơn giản là sỉ nhục, không sai, là sỉ nhục.Càng nghĩ, tâm trạng Bồ yêu càng khó chịu, hắn lập tức ra lệnh cho phong bế toàn bộ Vệ doanh.

Giảng kiếm đường thì có cái gì mà tinh vi?

Nói về tu luyện, hừ, ai có cửa so với ca?Bồ yêu cười nhạt trong lòng.Phất tay một cái, Luyện Ma đường cứ như vậy mà bắt đầu.Tuy Bồ chỉ là yêu nhưng đối với ma hắn cũng không có gì xa lạ.

Lưu lưu loát loát, tùy tiện chỉ điểm cũng đã vượt qua giới hạn của “Khổ vệ” Nếu như có những ma môn ngồi đây nghe thì cũng phải hết hồn hết vía.

Khổ vệ môn thì thành thành thật thật lắng nghe, vì có nhiều điểm khai sáng được cho bọn họ còn về những cái khác thì họ cũng chẳng có cảm giác gì.Tuy cửa Vệ doanh đóng chặt nhưng nhất cử nhất động của Chu Tước doanh đều lọt vào mắt của bọn Thúc Long.“Thực chiến?

Ờ, đúng là cũng cần phải có.”

Bô yêu xoa cằm, nháy nháy con mắt màu đỏ.So với các kiếm tu Chu Tước doanh thì kinh ngiệm thực chiến của các Khổ vệ trong Vệ doanh vô cùng ít ỏi.

Hơn nữa hầu hết bọn họ đều xuất thân từ tu nô, thực chất chỉ coi là dã tu.

Có thể nói tiên thiên của Khổ vệ môn kém xa kiếm tu Chu Tước doanh.Nếu như Vệ doanh bị Chu Tước doanh lấn át thì còn gì là thể diện của hắnCho dù là Vi Thắng!Phì, chỉ là một kim đan…Bồ yêu vốn tâm cao khí ngạo làm sao có thể chấp nhận kết quả này được.Huồng chi còn có hoàng kim hồn!

Sau khi hấp thụ hoàng kim hồn, thần hồn hắn ổn định hơn rất nhiều.

Hắn cũng bớt căng thẳng và càng khát khao với chỗ hoàng kim hồn còn lại hơn.

Vào lúc quan trọng thế này hắn đương nhiên phải làm giá làm hàng cho tốt.Cũng chả có cách nào khác, thực tế thì đám này cũng chính là học trò của mình a.Bồ yêu cũng chú ý lên sát hồn thú, không chútVệ doanh bắt đầu hành động.************************************Tất cả những chuyện xảy ra trong doanh, Công Tôn Sai cũng không nắm hết.

Vi Thắng đến cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn.

Ngày rời núi Vô Không hắn mới nhập môn chừng hơn thàng nên cũng không có cảm tình gì nhiều với Vô Không Kiếm môn.

Đai sư huynh Vi Thắng hăn cũng mới chỉ biết tên, đây mới là lần đầu thấy mặt.Lúc này cả người Công Tôn Sai đỏ rực như con tôm luộc.

Bình thường nhìn hắn vốn dĩ trên mặt hay có vẻ thẹn thùng, tuấn tú xinh trai, thì lúc này toàn thân đỏ ửng trông lại càng khả ái. :xit mau:Thần hồn hắn rung động kịch liệt.

Hạt châu vừa nuốt vào miệng, lập tức thần hồn bổn nguyên cuộn trào như thủy triều suýt nữa nhấn chìm hắn.

Thần hồn hắn như một chiếc thuyền tam bản phập phù trong đại dươngNếu như là một người bình thường thì trong tình huống như vậy, ý nghĩ đầu tiên sẽ là tự bảo vệ.Nhưng Công Tôn Sai tính tình vốn tàn nhẫn quả quyết, ngay từ đầu đã dùng chiêu tự sát điên cuồng cướp đoạt.

Vừa giãy dụa vừa không ngừng thôn phệ thần hồn bổn nguyên để cường hóa bản thân.

Mức độ mạo hiểm trong tu luyện của Công Tôn Sai lần này là lớn nhất từ trước tời giờ.Tu vi Công Tôn Sai xếp vào hàng bét dem nhất trong đội ngũ nhưng về mặt tâm chí kiên cường của hắn thì ngay cả Tả Mạc cũng đánh giá thấp hắn.

Từ khi hắn bắt đầu làm chiến tướng đều ngoan cường chịu đựng hết lần này tới lần khác sự chà đạp của Bồ yêu.

Mà trong suốt thời gian đó Bồ yêu cũng không chỉ điểm gì cho hắn, Công Tôn Sai phải tự thân không ngừng học hỏi, rút ra quy luật từ thất bại.

Không có động viên, không có hỗ trợ, chỉ có thất bạiThành tựu của Công Tôn Sai có từ phương thức phát triển tàn khốc nhất.Việc này đã hình thành phong cách chiến đấu cho “Tiểu nương” nhưng ít người hiểu được hắn còn tàn nhẫn hơn đối với chính bản thân mình.Hắn là một kẻ gầy yếu, tu vi thấp song bên trong lại là một quái thai kiên cường tàn nhẫn đến cực điểm.Đối với hắn cái này cũng chỉ là một trận chiến đấu khác mà thôi.

Hung hiểm trong chiến đấu cũng không khiến hắn dao động mảy may.

Tâm chí hắn đã được mài luyện bởi vô số lần chà đạp của Bồ yêu.

Sở trường của hắn chính là tìm ra cơ hội từ trong tuyệt cảnh.Thần hồn trùng kích như sóng dữ, hắn lảo đảo như sắp ngã, song hắn vô cùng lạnh lùng tỉnh táo thôn phệ từng chút từng chút mà thần hồn bổn nguyên phân ly.Thần thức hắn nhanh chóng tăng trưởng, càng khiến hắn thuận lợi tùy tâm điều khiển.Hắn đang chỉ huy thần thức của mình như chỉ huy Chu Tước doanh.Vu hồi, cắt rời, bao vây tiêu diệt.Những biện pháp hắn quen thuộc nhất đều dùng đến.

Hắn như một con sói xảo quyệt, tùy thời chạy quanh, khi có cơ hội lại nhào đến cắn một miếng.Thần hồn bổn nguyên mạnh mẽ là thế, hắn nhỏ bé yếu ớt là thế.

Song hắn không chút hoang mang mà ngược lại còn cực kỳ hưng phấn vì hắn tìm được khoái cảm chiến đấu.

Loại khoái cảm này lại khiến hắn say sưa trầm mê như nghiện ma túy.Hắn từ từ khống chế cục diện.Thần thức hắn ngày càng cường đại, càng giúp tính hoán của hắn thêm chính xác, khống chế thần thức cũng tốt hơn.

Thần thức lúc đầu giống như tên gà mờ đến nay đã thành chiến sĩ tinh nhuệ.Dần dà, trong lòng hắn thấp thoáng một tia minh ngộ.Tia minh ngộ này ngày càng rõ ràng, rõ ràng như giấy dán cửa sổ, chỉ cần chọc nhẹ một cái cho thủng là có thể nhìn thấy cái đằng sau (Tả Mạc đang .. chăng ) Thần thức hắn như gió cuốn mây tan thôn phệ nốt tia thần hồn bổn nguyên cuối cùngBa, có cái gì đấy vỡ ra, cái gì đấy vỡ vụn…Hắn đứng ở chiến trường không bóng người, tinh thần không minh dị thường.À, nguyên lai chiến tướng là thế này!Chương 377 : Thanh Hoa Tuyết .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Siêu Nhân Lợn LòiBiên tập: MonsoonNguồn: Tàng Thư ViệnHai loại yêu thuật cao cấp.Minh Quyết Tử tỉ mỉ xem xét yêu thuật ký lục, cẩn thận suy nghĩ xem hai loại yêu thuật này là cái gì.

Hầu hết cao giai yêu thuật hắn đều biết qua một chút.

Cũng phải biết cái này không như ba ngàn năm trước, yêu thuật cao giai bây giờ cũng chẳng còn mấy mà thấy.Thế nhưng bất kể hắn suy nghĩ thế nào cũng không cách nào nhớ nổi lai lịch của hai loại yêu thuật này.

Lòng hiếu kỳ của hắn càng tăng cao.

Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong hắn - không lẽ đây là yêu thuật cao giai mới sáng tạo?

Đại chiến ba ngàn năm trước tuy làm một bộ phận lớn yêu thuật mất đi nhưng yêu thuật trung giai và đê giai đều được bảo tồn khá tốt.

Qua ba ngàn năm, phát triển, mỗi Yêu thuật phủ đều tập hợp sức lực, trí tuệ để sáng tạo yêu thuật mới mà những đại danh phủ thì chuyên tâm sáng tạo yêu thuật cao gia mới.

Kể cả những Thiên yêu kia cũng cực kỳ nỗ lực.Yêu thuật phát triển đã mở ra một thời đại mới.

Mấy năm nay không ngừng có yêu thuật cao giai mới được sáng tạo.

Điều này đã trở thành một trongnhững tiêu chuẩn để đánh giá thực lực một Yêu thuật phủ.

Không có yêu thuật cao giai của mình thì không có cách nào lọt được bảng Danh phủ.Chẳng lẽ yêu thuật cao giai này do một phủ Yêu thuật bí mật sáng tạo ra?Tuy điều này là suy đoán hợp lý nhất nhưng trực giác của Minh Quyết Tử lại mách bảo với hắn không đơn giản như vậy.

Về lai lịch của Tiếu Ma Qua thì vẫn luôn là một bí ẩn.

Nhưng khí chất trên người hắn hoàn toàn khác biệt với những yêu xuất thân từ phủ Yêu Thuật.Có khả năng là yêu thuật cao giai thất truyền từ viễn cổ không?Minh Quyết Tử quyết định cẩn thận dò xét cho kỹ.************************Thanh Hoa Táng Thủy cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi rồi.Tiếu Ma Qua vô lễ với mình như thế đã khiến hắn cảm thấy phiền muộn, không ngờ đến cả tính danh cũng không biết là chó mèo gì, thì đối với mình thật quá vô lễ.Yêu thuộc Thanh Hoa gia có khi nào phải chịu sự đối xử như vậy?Mà chết tiệt thật, Thanh Hoa không có chút tác dụng nào với cái loại hỗn đản ngu ngốc đó!

Thanh Hoa Táng Thủy nắm chặt nắm đấm, hai mắt muốn tóe lửa.

Vì cái gì, vì cái gì mà Thanh Hoa không có tác dụng với cái loại ngu ngốc đó?Không lẽ Thanh Hoa có nhược điểm trí mạng?Không thể nào!Thanh Hoa có được địa vị như ngày hôm nay chính là nhờ đóa hoa xanh nhìn mỏng manh yếu ớt này mà đánh khắp giang sơn.Ý niệm chợt lóe lên trong đầu như sợi độc đằng yêu dị lan tràn tâm linh hắn.

Bất tri bất giá mặt hắn trắng bệch, lưng toát đầy mồ hôi.Không đúng!Thanh Hoa tuyệt đối không có vấn đề.

Nhất định là do phương pháp mình tu luyện có chỗ nào không ổn.

Không sai!

Chắc chắn là như vậy!Trong lòng hắn lại căng thẳng, bản thân mình tu luyện có vấn đề?“Ca ca, sao vậy?”

Vừa đúng lúc đó, Thanh Hoa Tuyết đẩy cửa vào thấy Thanh Hoa Táng Thủy mặt mũi trắng bệch không khỏi giật mình.“Ta không sao.”

Thanh Hoa Táng Thủy gượng gạo trả lời, song giọng hắn khàn khàn khô khốc càng khiến mặt Thanh Hoa Tuyết thêm vẻ lo lắng.Thân hình Thanh Hoa Tuyết cao gầy, không khác biệt lắm so với Thanh Hoa Táng Thủy.

Làn da hơi xanh nhưng sáng bóng tinh tế làm nổi bật đôi mắt màu hổ phách trong veo, sáng ngời khiến người động lòng không thốt nên lời.

Đặc biệt là hàng lông mi dài cong vút khiến người ta phải yếu mến.“Ca ca vẫn còn tức giận vì Tiếu Ma Qua sao?”

Giọng Thanh Hoa Tuyết dịu dàng như có một ma lực khiến tâm tình Thanh Hoa Táng Thủy nhanh chóng bình tĩnh lại.Thanh Hoa Táng Thủy hơi do dự nhưng lại nghĩ đến ý niệm như độc đằng mạn vừa rồi, hắn không nhịn được mà nói: “Muội muội, phương pháp tu luyện Thanh Hoa của ta có đúng hay không?”

Thanh Hoa Tuyết ngạc nhiên: “Sao ca ca lại có thể có ý nghĩ kỳ quái như vậy?”

“Vừa rồi ở Hoang thú Kỳ bàn ta tình cờ gặp phải một gia hỏa, cơ bản hắn không sợ Thanh Hoa, Ta thả liên tục mười hai đóa Thanh Hoa, toàn bộ đều trúng vào người hắn nhưng hắn không hề hấn gì.”

Trong mắt Thanh Hoa Táng Thủy lộ ra mấy phần kinh hãi.“Á!”

Thanh Hoa Tuyết thất kinh nhưng nhìn đến thần sắc đầy hoảng hốt, sợ hải của Thanh Hoa Táng Thủy nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Nàng trầm ngâm đôi chút rồi chậm rãi nói: “Thiên hạ rộng lớn, thiều gì điều kỳ lạ.

Ngay cả “Cấm dạ” của Dạ Thị nhất tộc cũng không dám nói là không yêu nào phá được.

Ca ca không nhớ đến sự kiện xảy ra hai năm trước sao?”

Thần tình Thanh Hoa Táng Thủy nhất thời bình tĩnh hơn nhiều.“Tuy “Thanh Hoa” mà chúng ta tu luyện còn thiếu ba tầng cuối nhưng khẳng định không có vấn đề gì.”

Ngữ khí Thanh Hoa Tuyết rất chắc chắn.Thanh Hoa Táng Thủy đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn thấy muội muội nói có lý.

Trong lòng hắn tự chế nhạo mình tố chất tâm lý thật kém quá.

Hai anh em cùng cha khác mẹ nhưng cảm tình lại rất tốt.

Hơn nữa Thanh Hoa Tuyết tuy là muội muội song tuệ chất thông minh, Thanh Hoa Táng Thủy thập phần khâm phục muội muội, đặc biệt là trên phương diện tu luyện.Tuy Thanh Hoa Táng Thủy là thành viên của Liên minh Thiên Tài nhưng trước mặt muội muội, hắn không dám kiêu ngạo chút nào.

Hắn biết rõ thiên phú tu luyện của muội muội, từ kho nhỏ mỗi lần tu luyện gặp vấn đề hắn đều hỏi ý kiến muội muội.

Chỉ là muội muội không thích tranh chấp, chưa bao giờ vận dụng yêu thuật trước mặt ngoại yêu ( không phải ngoại nhân đâu nhá ) nên ngay cả phụ thân bọn họ cũng hoàn toàn không biết muội muội tu luyện “Thanh Hoa”.Cái tên Thanh Hoa Tuyết gần như chẳng ai biết rõ.Chi của bọn họ trong gia phả Thanh Hoa chỉ là một chi phụ, địa vị ngày càng thấp.

Trong mắt người khác, từ sau khi Thanh Hoa Táng Thủy gia nhập Liên minh Thiên Tài mới có chút khởi sắc, song chỉ Thanh Hoa Táng Thủy mới biết cái gọi là tuổi trẻ có tiền đồ trong chi bọn họ không chỉ có mình hắn.Ngay cả hắn cũng không rõ thực lực muội muội mạnh đến mức nào nhưng hắn có lòng tin với Thanh Hoa Tuyết từ khi còn nhỏ đến giờ.

Suốt bấy lâu nay, tất cả áp lực của gia tộc đều đặt trên vai hắn khiến hắn vốn mẫn cảm và có chút yếu thần kinh nên dễ bất an,buồn bực thất thường.

Song chỉ cần có muội muội trước mặt thì tự nhiên hắn sẽ trầm tĩnh lại.Khống khí xung quanh muội muội tựa hồ luôn có mùi vị yên tĩnh.Nếu muội muội nói không thành vấn đề thì nhất định sẽ không thành vấn đề.“Gần đây ca ca chịu áp lực quá nhiều rồi” Thanh Hoa Tuyết ôn nhu khuyên: “Sự tình Tiếu Ma Qua ca ca chớ đặt nặng trong lòng.

Tên này phong cách hành sự quái đản, gây thù oán khắp nơi nên chắc không chết già nổi.

Thanh Hoa của ca ca đang trong giai đoạn quan trọng, nếu có thể nâng tiếp lên một bậc thì đó mới chính là trời cao biển rộng.”

“Muội muội nói phải, ta chấp vặt quá rồi.”

Thanh Hoa Táng Thủy đáp.

Nhớ lại thời gian vừa rồi cư xử như người điên hắn không tránh khỏi có chút xấu hổ.Thanh Hoa Tuyết cười ngọt ngào: “Muội đi chơi đây.”

Nói xong liền như một đóa tuyết hoa xanh xanh bay lướt đi.

Thanh Hoa Táng Thủy nhìn bóng lưng muội muội trong lòng cảm thấy ấm áp.

Nếu như muội muội đã thích sống yên tĩnh thì phận ca ca như mình càng phải nỗ lực hơn.Thanh Hoa Tuyết quay lại trong phòng, ngồi trầm tư lặng lẽ một lúc, trong con mắt màu hổ phách bỗng toát ra mấy phần hàn ý.“Tiếu Ma Qua…”***************************Nam Nguyệt mở mắt, chỉ cảm thấy tinh thần cực kỳ sung mãn khó tả, hoàn toàn không còn sót lại chút mệt mỏi nào.

Trong lòng thầm vui sướng, “Thiên Nam tiễn thuật” quả nhiên không hổ danh là yêu thuật truyền thừa của bản tộc, thực là lợi hại!Trong tâm khẽ động, trên đầu ngón tay nàng lập tức lập tức lóe lên hiện ra cây đằng tiễn chừng ba tấc.

Cây đằng tiễn tinh xảo mà khéo léo này do hai sợi lục sắc xoắn với nhau tạo thành, phía đuôi còn có ba cái lá tươi xanh mơn mởn trông thập phần khả ái.

Đằng tiễn cực kỳ mềm mại, độ dai rất tốt, nàng có thể uốn gập vặn tùy ý mà không đứt.

Vừa tiện tay nghịch đằng tiễn, tâm tư tự nhiên cũng lan man.Lúc trước đại nhân truyền thụ các loại tiểu yêu thuật cho nàng, nàng cũng không bí mật truyền lại cho tộc nhân của mình.

Đại nhân không cho phép nàng tuyệt đối sẽ không tiết lộ.

Mà ngay cả nghĩ nàng cũng không nghĩ đến.

Suy nghĩ duy nhất của nàng là nếu như mình có thể học được chút bản lĩnh thì về sau này có thể kiếm thêm tiền giúp đỡ cho sinh hoạt của tộc nhân tốt hơn.Khi nàng học bộ “Thiên Nam tiễn thuật” nàng lại nổi tâm tư muốn truyền thụ cho tộc nhân.“Thiên Nam tiễn thuật” thực sự rất thích hợp với tộc Đằng thị.

Nàng mới chỉ luyện qua lần đầu mà tăng trưởng đã được một phần mười.

Biên độ tiến bộ này khiến nàng bị dọa khiếp.

Nếu như trên lời nói, thần thức tiến bộ là trường kỳ, thong thả thì uy lực của yêu thuật là hàng thật giá thật.

Hôm qua trong Bàn cờ Hoang thú nàng đã tiêu diệt bao nhiêu địch yêu?

Tròn mười tên!Trước đây chuyện này là không thể tưởng tượng được.

Hơn nữa đấy mới chỉ sau lần đầu nàng tu luyện!

Bây giờ nhớ lại thư tịch cổ trong tộc có ghi về uy lực vô cùng của “Thiên Nam tiễn thuật” quả không phải là viết bừa.Cũng may đại nhân cho phép nàng truyền “Thiên Nam tiễn thuật” cho tộc nhân.

Nghĩ đến đây lòng nàng lại tràn đầy cảm kích.

Nàng có thể nhìn thấy một con đường sáng rộng lớn phía trước nàng và tộc nhân của nàng.

Cũng đôi lúc nàng không khỏi có cảm giác không thực về sự nghèo khó gian nan trước đây, giờ cũng bình thường như ngày hôm qua.Vô luận xuất phát từ điểm nào thì mình cũng đều phải cảm kích đại nhân.Nàng chống cằm, đại nhân cường đại như vậy, lợi hại như vậy, mình không thể làm vướng cẳng đại nhân!

Nhất định phải tu luyện cho thật tốt!

Nếu về sau có thể trợ giúp đại nhân vậy thì càng hoàn mỹ!y cha, phải làm thế nào mới có thể trợ giúp được đại nhân chứ hả?Trước mắt nàng sáng lên***************************Tả Mạc liều mạng tu luyện yêu thuật, A Quỷ đứng bên cạnh ngơ ngác mà nhìn.

Quang mang yêu thuật phản chiếu trên mặt nàng, trong cặp mắt ngây dại kia chừng như cũng có thêm tia sáng.Tiểu Hỏa hiếu kỳ di chuyển xung quanh, những quang mang trên tay Tả Mạc kia làm nó cảm thấy rất gần gũi.

Tiểu tháp ở bên cạnh cứ dụi vào nó liên tục nhưng nó vẫn thờ ơ chỉ tò mò nhìn yêu thuật trên tay Tả Mạc.

Tiểu tháp đành phải bay trở lại vào lòng A Quỷ, ủi tới ủi lui.Yêu thuật!Lần trước trong Bàn cờ Hoang thú, chút nữa thì bị lũ yêu kia cho lỗ vốn, Tả Mạc vô cùng kích dộng.Con bà nó!

Cọp không phát uy, lại dám xem anh như mèo (đen) bệnh a?Không phải chỉ là yêu thuật sao!Trong lòng Tả Mạc cay cú.

Hắn quyết định lần sau quay lãi nhất định không buông tha cho lũ gia hỏa đó.

Nếu lần trước không nhờ Hoang thú giúp một tay thì không chừng hắn cũng bị đá ra ngoài.

Bị đá ra ngoài cũng không có gì ghê gớm nhưng mất mặt quá thể!Tốt xấu gì “Tiểu Mạc ca” bây giờ cũng là nhân vật hàng đầu, sao có thể tùy tiện để mất mặt vậy chứ?Không đem cỗ oai phong tà khí (suy nghĩ cực đoan) này xả ra thì làm sao thể hiện được thủ đoạn của Tiếu Ma Qua đây?Hắn hồn nhiên không biết trong thời gian hắn vùi đầu khổ luyện đã có một sự kiện không ngờ xảy ra....Chương 378 : Chủ ý của yêu Khói đen .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Siêu Nhân Lợn LòiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: MonsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnPhong Tín Tử lập ngục tầng ba, ngục mới tên là Phong ca!Sự kiện này xảy ra so với việc Tả Mạc lập Bàn cờ Hoang thú còn náo loạn hơn.

Đệ nhất ngục bất quá cũng chỉ là nơi đám tiểu yêu mới gia nhập phủ Yêu thuật tu luyện mà thôi.

Nếu không phải do quá lâu rồi không có ai xúc động chuộc chiến phá ngục thì cơ bản chả có gì to tát.

Còn ngục thứ ba thì khác, yêu tu luyện bên trong ngục thứ ba bình thường cũng là Chủng hồn hậu kỳ và m thần sơ kỳ.Lập ngục thứ ba nếu so giá trị với lập đệ nhất ngục thì chênh lệch không biết bao nhiêu lần.Phong Tín Tử là chấp sự cao cấp của Liên minh Thiên Tài.

Hắn cũng bằng vào một trận chiến này mà gia nhập được hội trưởng lão của Liên minh thiên tài.

Đám rỗi hơi lúc trước bàn tán chém gió Tiếu Ma Qua vs Liên minh thiên tài bây giờ cũng im mõm hết.

Liên minh thiên tài đã dùng sự thật để chứng minh việc đánh đồng Tiếu Ma Qua với Liên minh thiên tài là chuyện buồn cười như thế nào.Tuy vậy Tả Mạc không thấy mình bớt phiền phức.Bởi vì tại các đại yêu thị đều treo giải thưởng!Giải thưởng để giết hắn một lần tại Thập Chỉ ngục đã tăng từ 50 vạn lên 80 vạn.

Mà điều khiến hắn nghẹn họng nhất là “không hạn chế số lần ..”

Tổng giải thưởng kếch xù khiến hai mắt Tả Mạc cũng đỏ lên, hắn quay qua nói với Nam Nguyệt: “Hay là các ngươi tới giết ta, sau đó cầm ký lục yêu thuật đi lĩnh thưởng, rồi về chúng ta chia nhau nhỉ?”

Biểu hiện của Nam Nguyệt và Thương Trạch như đang nuốt phải ruồi, không biết phải nói ra sao.“Thật nhiều tiền a!”

Tả Mạc hai mắt sáng quắc, hai tay xoắn hết lại.Nam Nguyệt và Thương Trạch đầu óc tối sầm nhưng không ngừng giúp hắn xử lý đám yêu đang lao vào như thiêu thân.

Yêu thuật mới của bọn họ càng lúc càng thành thạo, xuất thủ luân phiên, lưu loát dứt khoát.Không lâu sau, Chanh Phát yêu dẫn Hắc Yên yêu kích động chạy tới.“Huynh đệ, Liên minh thiên tài phá ngục thứ ba đó nha!”

Vừa thấy mặt, Chanh Phát yêu liền láo nháo: “Chúng ta không thể nhận thua được, huynh đệ ngươi cũng đi phá ngục thứ ba đi!

Cho Liên minh thiên tài biết lợi hại của chúng ta!”

Trên mặt Nam Nguyệt và Thương Trạch trong chớp mắt, đã sa sầm càng sa sầm.

Hắc Yên yêu cũng không giấu được bối rối, nhìn hai yêu tỏ vẻ xin lỗi.Tả Mạc lơ đễnh: “Không đi!”

“Sao lại không đi?”

Chanh Phát yêu há hốc mồm, vẻ không tin.“Không có được tiền a!”

Tả Mạc xoa xoa tay.“Cũng đúng hen.”

Chanh Phát yêu ngẩn người, suy nghĩ một lúc, rồi gật gật đầu.“Huynh đệ, chi bằng người tới giết ta, sau đó chúng ta chia tiền thưởng nhé?”

Tả Mạc nhắc lại câu nói lúc trước, vẻ mặt đầy khát khao nhìn Chanh Phát yêu.Chanh Phát yêu có chút xấu hổ nói: “Chủ ý này tốt thì có tốt nhưng ta là yêu nghĩa khí, làm sao có thể giết huynh đệ của mình được?”

“Không có việc gì, nhớ chia phần ta nhiều một chút là được mà.”

Tả Mạc phẩy tay.Thương Trạch rút cục cũng không nhịn được: “Đại nhân, có rất nhiều cách kiếm tiền, không cần phải tự sướng như vậy chứ a!”

Trời ạ!

Hắn không thể tưởng tượng được sẽ ra sao nếu đại nhân dùng biện pháp này để kiếm tiền.

Không chừng tất cả sẽ cười vỡ bụng mất.

Đại nhân da mặt dày không quan tâm đến dư luận nhưng hắn thì không được.

Đằng sau hắn là cả Thương tộc đó.

Ý tưởng của đại nhân làm hắn không rét mà run.Thật là đáng sợ!

Không được, nhất định phải ngăn cái ý tưởng điên rồ này của đại nhân lại!Thấy mặt Tả Mạc bất động, hắn như muốn khó: “Đại nhân!

Nếu như ngài cần tiền, ta đưa cho ngài được không?”

“Ku thì có bao nhiêu tiền?”

Vẻ mặt khinh bỉ của Tả Mạc khiến hắn chết nghẹn.Hắc Yên yêu bỗng mở miệng: “Kỳ thực chúng ta cũng có thể có cách khác.”

“Nói mau, nói mau!”

Chanh Phát yêu rất hưng phấn.Hắc Yên yêu thong thả nói một hồi , nhất thời mọi người im phăng phắc.“Hắc Yên, cậu thật quá âm hiểm đó nha!”

Chanh Phát yêu than thở nhưng lại phấn khích quay sang hỏi Tả Mạc: “Huynh đệ, chủ ý này được đấy!”

Tả Mạc không suy nghĩ gì, gật đầu tức khắc: “Làm!”************************“Tin tức mới nhất, ngay sau khi Phong Tín Tử trọng định ngục thứ ba, Tiếu Ma Qua lại xuất chiêu mới.”

“Tiếu Ma Qua dựng lôi đài trong Bàn cờ Hoang thú, tuyên bố tiếp nhận tất cả các loại khiêu chiến.

Yêu khiêu chiến chỉ cần nộp năm vạn là có tư cách khiêu chiến cơ bản.”

“Có tư cách khiêu chiến cơ bản cần phải trải qua một trận chiến mở màn.

Nếu thắng mới được khiêu chiến trực tiếp Tiếu Ma Qua.

Nếu trực tiếp nộp hai mươi vạn phí khiêu chiến thì không cần đánh trận đầu, trực tiếp đánh với Tiếu Ma Qua luôn.”

Sắc mặt Cơ Lệ Ngữ tái mét, không nói không rằng.

Cơ Thành đứng bên cạnh mặt lộ vẻ cổ quái nhưng cũng mau chóng câm miệng.

Hắn biết lão đại sắp đến ngưỡng phát hỏa rồi nên không dám hó hé bình phẩm gì.

Đối với Tiếu Ma Qua hắn thán phục sát đất.

Bất luận tên này thực lực đến đâu, dám làm chuyện thế này tuyệt đối là loại mặt dày mày dạn, gan to mật lớn.Quả là loại cực phẩm trong cực phẩm, nhân vật trong nhân vật!Hắn chỉ hận không thể chạy đến tay bắt mặt mừng kết giao một phen.

Đương nhiên, nhìn lão đại đang tức lồi cả mắt hắn đành kiềm chế cái ham muốn này.“Được lắm.”

Cơ Lệ Ngữ rít lên trong miệng, nghe lạnh lẽo như gió mùa đông bắc về: “Để xem liệu hắn có chịu được không?”

Cơ Thành rùng mình.Lão đại nổi điên rồi!******************************“Chúc mừng Phong trưởng lão!

Chúc mừng Phong trưởng lão!”

Một vị chấp sự hành lễ với Phong Tín Tử, trên mặt không dấu được vẻ ước ao tha thiết kèm theo vài phần nịnh bợ.

Phong Tín Tử bây giờ đã trở thành tân trưởng lão trong Trưởng lão hội của Liên minh thiên tài, địa vị hai bên đã khác xa rồi.Xung quanh tiếng chúc mừng vang lên không ngớt.Phong Tín Tử tươi cười khiêm tốn nói: “Cảm tạ!

Cảm tạ!”

Hắn quay ra chào từ biệt xung quanh.

Lần này hắn phá ngục tầng ba khiến các loại bình phẩm vo ve về Liên minh thiên tài đều im tiếng.

Mỗi đài yêu tần (radio của yêu) cũng thay đổi dồn dập.

Lúc trước châm chọc khiêu khích còn bây giờ thì đồng thanh ca ngợi sức mạnh Liên minh thiên tài.Thêm vào đó hắn bộc lộ tiềm lực to lớn nên cũng được nhiều vị cao tầng xem trọng.

Ngay như minh chủ Liên minh thiên tài, Dạ Minh Nguyệt cũng nhiều lần tỏ ra hân thưởng Phong Tín Tử.Phong Tín Tử chào đủ khắp lượt từng vị chấp sự, thành viên rồi mới rời đi.“Đại nhân, nghe nói Tổng bộ còn vô số trung giai và cao giai yêu thuật phải không?”

Tiểu Kim chớp chớp cặp mắt to tròn khả ái, tràn đầy vẻ mong chờ.

Nàng là người theo hầu Phong Tín Tử, từ nhỏ đến lớn củng Phong Tín Tử, tình thân như ruột thịt.“Nghe nói là vậy.”

Phong Tín Tử đang nhìn xa xăm, quay sang cười đáp.“Thật là lợi hại quá đi!

Sau này đại nhân có thiên giai yêu thuật rồi!”

Tiểu Kim hài lòng cười sung sướng.Phong Tín Tử lại cười mỉm, không nói gì.“Đại nhân, có cái vụ này chơi cũng vui lắm nè.

Tiếu Ma Qua ngang nhiên lập lôi đài, lại còn thu phí nữa.

Thật không thấy yêu nào tham tiền như thế nha!”

Gương mặt tròn trĩnh của Tiểu Kim đầy cảm thán.Phong Tín Tử nhìn bộ dáng khả ái của Tiểu Kim không thể không xoa xoa đầu nàng mấy cái.Tiểu Kim mặt nhăn nhăn bất mãn nói: “Đại nhân làm rối tóc Tiểu Kim rồi!”

“Ha ha!”

Phong Tín Tử cười: “Đi thôi nào!”

“Đại nhân, chờ ta với!”**************************“Ngươi nói xem liệu có thể thu tiền được không?

Nam Nguyệt hỏi Thương Trạch với vẻ mơ hồ.“Không biết.”

Tinh thần Thương Trạch suy sụp đến muốn khóc.

Thương tộc tuy sa sút đã lâu, đến ở nói hẻo lánh nhưng tốt xấu gì cũng là bộ tộc thủ hộ hoàng kim hồn từ xưa, có khi nào làm cái việc mất mặt thế này?

Hắn là thiếu tộc trưởng, tương lai sẽ là tộc trưởng đó!Song hết lần này tới lần khác, hắn không có chút nào nóng nảy, ý kiến hắn trước sự quyết đoán của đại nhân yếu ớt như con kiến than thở.Đại nhân khí chất quả quyết, khí phách ngạo nghễ, là nhân vật anh hùng hàng đầu, trong lòng Thương Trạch vô cùng bội phục nhưng mà độ tham tiền đến mức đó thì…Nam Nguyệt không chú ý gì đến sự suy sụp của Thương Trạch, ngược lại đầy hy vọng muốn thử: “Không ngờ quỷ đen tuy rằng xấu xí, tâm địa xấu xa, thậm xấu nhưng ý tưởng của hắn quả không tệ!

Hy vọng lần này vớ bẫm!”

Đằng Thị Thiên Nam còn sa sút ghê gớm hơn Thương tộc.

Trường kỳ vật lộn dưới đáy xã hội, bọn họ từ lâu đã quên mất vinh quang, kiêu ngạo của đại tộc.

Sinh hoạt gian nan khiến Nam Nguyệt cũng hiểu rõ tiền quan trọng thế nào với cuộc sống khó khăn nên rất tán thưởng chủ ý của Hắc Yên yêu.Có thể kiếm tiền chính đáng , có thể đủ để giải quyết phiền toái.

Chủ ý này của Hắc Yên yêu cực kỳ hợp ý Tả Mạc.“Nam Nguyệt chú ý thu tiền a, phải giao tiền mới có tư cách.”

Tả Mạc như một chiến tướng giàu kinh nghiệm, bình tĩnh mà tự nhiên chỉ huy kế sách: “Tốt nhất là mời yêu đến ký vào sổ, ờ, vòng một Thương Trạch lên tiếp nha.”

“Ta lên trước cho!"

Chanh Phát yêu hấp tấp nhảy ra, hắn chống eo cười ha hả: “Ka ka!

Hôm nay chính là ngày ta dương danh, các ngươi hãy nhìn cho kỹ, xem bọn chúng bị ta đánh ngã tất cho coi!”

Tả Mạc cũng không phản đối gì, thể chất quái dị đánh không chết của Chanh Phát yêu thực sự là kẻ thích hợp nhất cho vòng sơ loại.Bất quá nếu đã thu tiền thì phải phục vụ cho tới nơi tới chốn, ầy, cũng phải cải biến ngục chiến trường một cái.

So với địa phương khác thì ngục chiến trường có khí tức thân cận quá.

Khiến Tả Mạc an tâm nhất chính là khí tức như có như không của Hoang thú.Hoang thú cường đại để lại ấn tượng sâu sắc với hắn.

Hắn cũng có hỏi qua Bồ yêu về sự tình hoang thú nhưng Bồ yêu lần nào cũng im lặng không nói.

Tả Mạc cũng quen với cái thói bưng mồm giữ miệng của Bồ yêu, thằng này trên người có lắm bí mật quá.Được thôi, giữ ba cái đồ cổ gì gì đó, bí mật gì gì đó đi gặp quỷ đi, anh chỉ yêu nhất là tinh thạch!Ý chí chiến đấu của Tả Mạc sôi sục.Ngục chiến trường hoàn toàn thay đổi, nơi này đã thành sân nhà của Tả Mạc.

So với bên ngoài ôn hòa thì bên trong ngục chiến trường mỗi bước đều kinh tâm động phách, một lượng lớn yêu thuật mang phong cách “Tiểu Mạc ca” tuần tra khắp nơi, chỉ cần vào một chút thì lập tức dính vào công kích liên miên không dứt, chả khác nào chủ nợ chen chúc kéo đến đòi tiền.Sau khi có giấy bảo chứng đã nộp phí báo danh thì yêu mới có thể tiến vào.

Ngục chiến trường được Tả Mạc điều chỉnh nhiều lần cho đến cực hạn, yêu thuật dày đặc đến cả hắn cũng thấy da đầu tê dại.

Mà bên trong thông đạo, Tả Mạc bày ra một lượng lớn ảo trận, cái này đương nhiên không phải là ảo trận băng cấp thấp, đây là đại ảo trận tiêu tốn của hắn tròn hai canh giờ mới bày xong.Yêu thuật bên trong ngục chiến trường dưới tay hắn rất nghe lời.

Hắn có thể tùy ý nhét vào trong ảo trận.

Sau khi hoàn thành ảo trận, ngay cả hắn cũng cực kỳ hài lòng.Nếu như định xông bừa vào , he he, chấp nhận ăn quả đắng đi!Tả Mạc có lòng tin với phù trận vượt xa lòng tin với cái tiểu yêu thuật nửa mùa kia của hắn.

Chiêu thức của Tả Mạc tạo ra ảo trận đẹp mắt khiết Nam Nguyệt và các yêu vô cùng sửng sốt khi chứng kiến.

Vẻ sùng bái trong mắt cuồn cuộn như nước sông.

Ngay cả tên mặt đen lòng tối như Hắc Yên yêu cũng thất kinh.Tại yêu giới thì trận pháp có tiếng là thâm sâu khó hiểu thế nên nếu có yêu nào am hiểu trận pháp thì đúng là hàng hiếm.Tiếu Ma Qua quả nhiên am hiểu trận pháp.Trong mắt Hắc Yên yêu hiện ra một tia kỳ dị.Chương 379 : Thuỷ triều chiến .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnNam Nguyệt gọi một người bạn tốt của nàng tới, đó là Hồng.

Thập Chỉ Ngục chỉ có thần thức hồn phách các loại mới có thể tiến nhập, tiền bạc không thể mang vào được.

Nhưng lịch sử buôn bán đã phát triển từ rất lâu bên trong Thập Chỉ Ngục, mọi người tự nhiên tìm được biện pháp để thích ứng.Có thương nhân chuyên môn đảm nhận sinh ý này.Tại đây mọi người chỉ cần dùng tiền đổi lấy một hồn có chứa đặc thù thần hồn ấn kí của vị thương nhân này.

Tại Thập Chỉ Ngục, những hồn này có yêu thuật ấn kí đặc thù, cái này tương đương với tiền.

Loại sinh ý này chỉ có những thương nhân có tiền vốn hùng hậu mới có thể làm.

Đảm nhiệm công việc sản xuất ra hồn chính là những yêu thụ hiếm thấy có khả năng dựng dục ra tử hồn, mỗi thương nhân sử dụng tử hồn khác nhau, mà thần hồn ấn kí trên tử hồn có thể phòng ngừa hữu hiệu hàng nhái.Một số cửa hàng lâu đời trên phương này uy tín cực cao.Hồng thu thập chính là loại tử hồn này.Tiểu cô nương này có lá gan thật lớn, tuy rằng ngay từ đầu đã bị danh đầu của Tả Mạc doạ chết khiếp nhưng rất nhanh, nàng dần trở nên phấn khích.

Nhất là khi nàng thấy dòng người báo danh không dứt, điều này làm nàng phấn khích đến cực điểm.Thương Trạch thấy người đến báo danh đông nghịt, mắt tối sầm, thiếu chút nữa là ngất.

Sau khi hắn nhìn lại chiêu bài của từng đại yêu tần, da đầu hắn tê dại đi, chút nữa thì điên mất.

Không, trong lòng hắn gào lên những âm thanh đầy tuyệt vọng!Phóng mắt nhìn tới, thực tế hắn đã nghe qua hầu hết các yêu tần, nhưng cũng có rất nhiều yêu tần hắn chưa từng nghe nói qua.“Hơi nhiều rồi đó!”

Hắc Yên yêu yếu ớt nói, hắn nuốt nước miếng ừng ực, số lượng người tới báo danh đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn.

Lúc này trong lòng hắn cảm thấy hơi hối hấn, lần này chơi lớn rồi…Chanh Phát yêu không có chút khẩn trương nào, hắn đầy đắc ý, chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha, thời cuộc đã định trước ta sẽ dương danh thiên hạ!

Ta rất nhanh sẽ vượt lên trước ngươi, huynh đệ, cảm thụ áp lực đi!

Không nên khẩn trương, ta rất biết điều, không qua cầu rút ván đâu!”

Tả Mạc hoàn toàn không để ý tới lời nói của Chanh Phát yêu, trong mắt hắn chỉ có một hải dương tinh thạch, sóng lớn nhộn nhạo, sặc sỡ tới loá mắt.Ha ha ha, chết mất thôi!Nam Nguyệt đứng bên cạnh Tả Mạc cũng hơi kích động, nàng thầm nắm chặt tay, hạ quyết tâm, nhất định phải thay đại nhân kiếm thật nhiều tiền!-----------------------“Ai có thể ngờ được chứ?

Ai có thể ngờ được chứ?

Ngay khi Phong Tín Tử vừa mới trọng định ranh giới ngục thứ ba, những kẻ đang cười nhạo liên minh thiên tài đều im lặng không lên tiếng, Tiếu Ma Qua đã làm ra một việc ngoài dự đoán của mọi người, vở hài kịch đang có bước chuyển ngoặt.”

“Bất luận liên minh thiên tài cường đại ra sao, lúc trước Cơ Lệ Ngữ tiểu thử cùng Thanh Hoa Táng Thuỷ tiên sinh đều vấp ngã trước mặt Tiếu Ma Qua, không ai có thể phù nhận.

Mọi người làm ơn nhớ cho, liên minh thiên tài luôn luôn mắt cao hơn đỉnh, nhưng Tiếu Ma Qua cũng không cho họ chút mặt mũi nào!

Đương nhiên, có lẽ Cơ Lệ Ngữ tiểu thư và Thanh Hoa Táng Thuỷ tiên sinh không thể đại biểu cho liên minh thiên tài.”

“Nếu như song phương đang tiến hành một trận đánh cờ, như vậy nước cờ sắc bén này của Tiếu Ma Qua thật sự làm người ta khiếp sợ!”…-----------------------Một chiếc mặt nạ màu xanh đen, đầy hoa văn màu bạc, tràn ngập khí tức quỷ dị.

Lúc này, đôi mắt đằng sau mặt nạ hàn ý đại thịnh, sát khí giống như đao phong vừa chém tới.

Nhưng rất nhanh, đôi mắt màu hổ phách này đã khôi phục sự bình tĩnh, giống như hồ nước sâu thằm.“Tiếu Ma Qua…”

Dưới mặt nạ vang lên một tiếng than nhẹ, giống như làn khói nhẹ, thuỷ chung không thể tan biến.Bước chân nàng nhẹ nhàng, chậm chạp, nửa người trên không chút thay đổi, giống như đang trượt trên mặt băng vậy, đẹp không nói lên lời, không mang theo chút khói lửa nào.Nàng nhìn qua chỗ báo danh chật như nêm, thu hồi ánh mắt, quan sát ngục chiến trường đã thay đổi hoàn toàn.“A!”

Sau mặt nạ vang lên một tiếng thốt khẽ, ánh mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc.

Trận pháp!

Tiếu Ma Qua còn am hiểu trận pháp, nàng ghi nhớ điều này.

Trong chốc lát xem kĩ ngục chiến trường, nàng xoay người hướng chỗ báo danh đi đến.Nơi nàng đi qua, đoàn người giống như bị một bàn tay vô hình đẩy ra, tạo thành một con đường.Một số yêu tính khí nóng nảy, quay đầu đinh chửi ầm lên, khi thấy được chiếc mặt nạ màu xanh đen kia liền biến sắc, lời đến mép liền nuốt trở lại.

Những vật có thể mang vào Thập Chỉ Ngục đều là bảo vật!

Trên mặt yêu này là một chiếc thần hồn mặt nạ, là một loại bảo bối cực kì khó có được.

Có thể có trọng bảo như vậy, không phú cũng quý!Khi bọn họ quay lại nhìn, thân ảnh của nữ yêu mặt nạ giống như nước chảy, điều này khiến bọn họ kinh sợ.

Họ đều biết phân biệt lợi hại!Cứ như vậy, nữ yêu mặt nã không gặp bất cứ trở ngại nào, trực tiếp đến trước mặt Hồng.“Ngươi muốn báo danh sao?”

Hồng có chú ý tới vị nữ yêu khác thường này, ngẩng đầu hiếu kì hỏi.“Đúng vậy.”

Dựa vào âm thanh vang lên đằng sau chiếc mặt nạ có thể nhận ra đây là một vị nữ yêu, nàng ném ra một cái tử hồn.Hồng nhận lấy, hơi giật mình hỏi: “Hai mươi vạn!

Lẽ nào ngươi muốn trực tiếp khiêu chiến?”

“Chẳng lẽ không được sao?”

Nữ yêu mặt nạ hỏi.Hồng sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Có thể, có thể.”

Tiếp theo nói vọng vào trong trận: “Đại nhân, có một vị trực tiếp khiêu chiến.”

Gọi xong, nàng hướng nữ yêu nói: “Ngươi có thể tiến vào.

Yên tâm, trận pháp sẽ không công kích ngươi.”

Nữ yêu mặt nạ không nhanh không chậm tiến vào ngục chiến trường, nàng dường như không chút sợ hãi đối với những biến hoá quỷ dị của trận pháp.------------------------“Trận pháp!

Tiếu Ma Qua còn biết trận pháp sao?”

Tô Vị quay sang, trên mặt hắn toát ra sự kinh ngạc: “Tên gia hoả này có chút phân lượng.

Ta nhớ ra rồi, ngươi đối với trận pháp không phải luôn luôn cảm thấy hứng thú sao, sẽ không bởi nguyên nhân này mà chạy tới địa phương thấp kém như ngục thứ nhất này chứ?

Còn kéo theo ta nữa chứ, đại ca, ta đang rất vội à!”

Minh Quyết Tử lắc đầu: “Đến bây giờ ta mới biết hắn còn biết trận pháp.

Tên gia hoả này rất cổ quái.”

Gã đầy ẩn ý nói: “Hắn có thể khống chế một ngục.”

“Cái gì?”

Mắt Tô Vị trợn tròn: “Điều nay sao có thể!”

Gã biết rõ, có thể không chế một ngục có ý nghĩa như nào.“Ngươi nhìn ngục chiến trường xem.”

Minh Quyết Tử chỉ chỉ ngục chiến trường đã hoàn toàn thay đổi: “Nơi đây đã hoàn toàn thay đổi rồi.”

“Điều này không thể nói rõ được.”

Tô Vị vẫn chưa tin, đầu lắc lắc: “Hắn trọng định một ngục tự nhiên có ưu thế sân nhà, loại cải biến này không thể nói rõ được.”

Minh Quyết Tử không biện giải: “Đợi chút sẽ biết.”

Gã đang hồi tưởng lại yêu thuật mà những ngày này đang nghiên cứu.

Đây là do hắn tốn kha khá mới có thể từ một Kim Chấn tiểu yêu mua được.

Kim Chấn tham gia ngày mà Tiếu Ma Qua hành động, trong yêu thuật kí lục này, tất cả đều được hắn ghi lại.Quang lao chói mắt, yêu thuật khắc trên mỗi quang trụ thâm thuý khó hiểu khiến hắn cảm thấy khiếp sợ.Gã biết rõ, trong mắt bọn họ, đám tiểu yêu tại ngục thứ nhất không đáng để bọn họ để tâm đến.

Lúc trước Tô Vị còn cười nhạo gã lãng phí thời gian đối với một tiểu nhân vật nhưng những ngày này, càng nghiên cứu sâu, trong lòng Minh Quyết Tử càng cảm thấy kinh ngạc và nghi hoặc, càng ngày càng nhiều lên.Có quá nhiều thứ gã không hiểu, không thể nghĩ ra.Hai người đi theo bên cạnh Tiếu Ma Qua đều sử dụng yêu thuật cao giai, tư liệu gã mới tìm được đều tương tự nhau.

Phát hiện này nhất thời khiến hắn chú ý tới.

Bởi vì những yêu thuật cao giai này, đều không ngoại lệ, tất cả đều đã sớm thất truyền.Gã đã điều tra bối cảnh hai người đi theo Tiếu Ma Qua, đáng mừng chính là, Tiếu Ma Qua tuy rằng lai lịch bất minh nhưng lai lịch hai người đi theo thì không khó để hỏi thăm.Nam yêu xuất thân từ Thương tộc, một yêu tộc đã thoái trào.

Nữ yêu xuất phát từ Thiên Nam đằng thị, một yêu tộc sắp tuyệt chủng.

Thông minh như Minh Quyết Tử rất nhanh phát hiện ra điều ẩn dấu sâu xa trong đó.Bất luận là Thương tộc hay là Thiên Nam đằng tộc, đều là những yêu tộc đỉnh cao tại ba ngàn năm trước.

Mà cao giai yêu thuật của hai tộc này giống nhau đến lạ thường, đều bị mất tại cuộc chiến ba ngàn năm trước.Mà trận pháp trước mắt có điểm giống với phù trận của tu giả…Loại manh mối không tầm thường này khiến Tiếu Ma Qua càng ngày càng thần bí.Nhưng gã không đem những suy nghĩ này nói cho Tô Vị, trong đó có quá nhiều do gã suy đoán ra, hơn nữa gã tin tưởng, Tiếu Ma Qua nhất định sẽ làm cho Tô Vị thất kinh.Trong lòng Tô Vị không khỏi nghĩ thầm, tuy rằng Minh Quyết Tử không chuyên tâm vào việc gì đó nhưng khứu giác của hắn viễn siêu những yêu khác.

Chẳng nhẽ Tiếu Ma Qua này thật sự có chỗ cổ quái?Đúng lúc này, bỗng một thân ảnh quen thuộc đang tiến vào ngục chiến trường lọt vào mắt gã, vẻ mặt gã nhất thời trở nên cổ quái.“Ngọc Tử Châu cũng tới rồi!

Lẽ nào tên gia hoả này cũng muốn lên sân khấu?”

Minh Quyết Tử nhìn thấy thân ảnh kia, có chút sửng sốt.----------------------“Sư tỷ, thực sự không phái người đi sao?”

Cơ Thành cố nén cười, nghiêm trang hỏi Cơ Lệ Ngữ.Cơ Lệ Ngữ hừ nhẹ một tiếng: “Tiểu nhân như thế đáng để ta ra tay sao?”

“Hắn sỉ nhục danh dự của Cơ gia chúng ta, sao có thể bỏ qua được?”

Cơ Thành giả vờ căm phẫn nói.“Tha cho hắn?”

Cơ Lệ Ngữ cười hì hì nói: “Hắn rất nhanh sẽ nếm trái đắng thôi.”

Cơ Thành vội vàng hỏi: “Lẽ nào tỷ tỷ có tin tức tình báo gì?”

“Muốn biết hả?”

Cơ Lệ Ngữ nháy nháy mắt.“Muốn chứ muốn chứ!”

Cơ Thành liên tục gật đầu, trong lòng hắn rất hiếu kì.

Hấn cũng nghĩ rằng tỷ tỷ rất nhanh sẽ phái cao thủ đi giáo huấn tên gia hoả này, Cơ gia không thiếu cao thủ, ai mà biết được tỷ tỷ ra lệnh cho tộc nhân nào đến gây sự với Tiếu Ma Qua.Nếu không phải hắn luôn thấy tỷ tỷ bày ra bộ dáng hận không thể ăn sống nuốt tươi Tiếu Ma Qua, hắn còn tưởng tỷ ấy đã nhìn trúng Tiếu Ma Qua rồi.“Ta khát nước rồi, đi lấy cho ta ít Nhuận Tâm quả đi.”

Cơ Lệ Ngữ thuận miệng nói.“Đệ biết rồi, lần nào cũng vậy.”

Cơ Thành lẩm bẩm, ngoan ngoãn chạy đi lấy Nhuận Tâm quả, đưa tới trước mặt tỷ tỷ.Cơ Lệ Ngữ bóc một quả Nhuận Tâm, những múi quả óng ánh cùng ngón tay ngọc trắng nõn của nàng tạo nên một hình ảnh tuyệt mỹ.“Ngọc Tử Châu theo đuổi ta nhiều năm như vậy, cơ hội này sao gã có thể bỏ qua được chứ?”

Nhẹ nhàng cắn một miếng Nhuận Tâm quả, vẻ mặt Cơ Lệ Ngữ giống như một đứa trẻ đang ăn vụng kẹo: “Tuy rằng ta không thích gã nhưng gã cũng là tay chân tốt đấy chứ!”

Chương 380 : Thanh Hoa của Thanh Hoa Tuyết .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc đang chờ người thứ nhất trực tiếp khiêu chiến.Tuy hắn không biết hai mươi vạn tại yêu giới tương đương với bao nhiêu tinh thạch nhưng theo phản ứng của Nam Nguyệt và Thương Trạch có thể nhận ra đây là một con số không nhỏ.Kì thực hắn không thể lý giải nổi, đổi lại nếu là hắn tuyệt đối sẽ không tốn một lượng lớn tinh thạch như thế để cùng người khác đánh một trận.

Đây không phải là ăn no dửng mỡ sao?

Nhưng người báo danh vẫn còn rất nhiều.

Vì tiền thưởng?

Hay là vì cái mụn nốt ruồi?Tả Mạc hơi bất ngờ đối với sức ảnh hưởng của mụn nốt ruồi này, cẩn thận ngồi nghĩ lại tình cảnh lúc đó, ngoại trừ đối phương sử dụng huyễn thuật đối với mình, hắn không cảm thấy nốt ruồi trên người đối phương có chỗ nào đặc thù.Khi Tả Mạc nhìn thấy rõ người khiêu chiến, đầu tiên hơi sửng sốt sau đó lập tức hỏi Bồ yêu: “Bồ, bên trong Thập Chỉ Ngục sao có thể mang mặt nạ?”

“Điều này có gì kì quái chứ?”

Bồ yêu đang chỉ điểm cho Vệ Doanh bỗng nhiên bị cắt đứt, trong lòng cảm thấy khó chịu, giọng không kiên nhẫn nói: “Hoàng kim hồn có thể mang vào tự nhiên những đồ vật khác cũng có thể mang vào.

Đúng rồi, ta đang rất bận, đừng tới làm phiền ta!”

Qua cầu rút ván…Tả Mạc mắng thầm trong lòng, trước kia khi hoàng kim hồn chưa có, đứa nào còn tỏ ra ngoan ngoãn thế.

Vừa đến tay, lập tức thái độ chuyển biến trăm tám mươi độ, Tả Mạc đối với loại hành vi tiểu nhân này của Bồ yêu tỏ ra cực kì khinh bỉ.Mắt hắn nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ màu xanh đen trên mặt đối phương, càng cảm thấy đây là một vật diệu dụng vô cùng.

Bản thân tới Thập Chỉ Ngục không phải vì muốn kiếm tiền, phải nghĩ biện pháp sớm tìm được tư liệu về cuộc chiến Phong Tuyệt mới được.Nghĩ tới hoàn cảnh lúc này, niềm vui kiếm tiền trong lòng Tả Mạc phai nhạt đi ít nhiều.“Bắt đầu đi.”

Tả Mạc bình tĩnh lại, chiến đấu mà phân tâm không phải là một việc gì tốt.Thanh Hoa Tuyết cẩn thận đánh giá Tiếu Ma Qua trước mặt, ánh mắt đối phương đầy bình tĩnh, không hề giống với một tên Tiếu Ma Qua đầy kiêu ngạo ương ngạnh trong lời đồn.Nàng lặng lẽ không lên tiếng, đem vấn đề này ném ra đằng sau.

Đã tiến nhập chiến trường, hà tất phải nghĩ đến những việc nhỏ nhặt này?Nàng bước lên phía trước một bước, đôi mắt u tĩnh đột nhiên sáng lên quang mang nhiếp người.Nữ yêu vừa rồi còn nhã nhặn lịch sử giống như một thục nữ, lúc này lại giống như một thanh trường kiếm vừa ra khỏi vỏ, khí tức băng lãnh giống như một cỗ sóng khí vô hình, vọt tới trước mặt Tả Mạc.Trong lòng Tả Mạc không khỏi rùng mình, ánh mắt lộ ra sắc thái ngưng trọng, chân phải đồng dạnh cũng tiến lên trước một bước.Khí thế quanh thân hắn cũng vì thế mà biến đổi, giống như gió từ sa trường thổi tới, kèm theo sự hung địa độc ác, không hề sợ hãi mà đứng lên nghênh đón.Ba ba ba!Trong lúc đó hai người giống như hạt đậu bùng nổ, vô số hoa lửa bắn tung toé.Quang mang trong mắt Thanh Hoa Tuyết càng lúc càng sáng, rực sáng đến nỗi người ta không dám nhìn thẳng vào đó.

Từ khi còn rất nhỏ, nàng đã tu luyện “Thanh Hoa”, sau đó đây trở thành thói quen sinh hoạt của nàng, chẳng bao giờ gián đoạn.

Nàng thậm chí còn không biết, bản thân đang tu luyện “Thanh Hoa” cuối cùng đã đạt tới trình độ nào nữa, cao hay thấp?Đây là lần đầu tiên nàng chiến đấu, đây cũng là lần đầu tiên nàng không hề bảo lưu mà toàn lực vận chuyển “Thanh Hoa”.Một cảm giác chưa từng có ở trong cơ thể nàng bắn ra, sức mạnh vô cùng quen thuộc của “Thanh Hoa” lại khiến nàng cảm thấy chút xa lạ.

Dưới sự kích thích của sức mạnh cường đại mà xa lạ, giống như có một đồ vật gì đó rục rịch muốn đi ra.Nàng có cảm giác rất mãnh liệt, bản thân nhất định có thể làm được!

Dưới sự kích thích của tâm tình, nàng đối với trận chiến sắp tới rất mong đợi.

Nàng cảm giác trong người mình ẩn dấu một con quái thú, lúc này đang dần lộ ra chóp sừng cao chót vót của nó.Mong đợi, sợ hãi, kì lạ, những cảm giác hỗn tạp tập trung cùng một chỗ nhất thời làm đầu nàng trở nên trống rỗng trong khoảng thời gian cực ngắn.

Khi nàng lấy lại tinh thần đã phát hiện quang mang quen thuộc xuất hiện ở tay.“Thanh Hoa”!Khi Tả Mạc nhìn thấy đoá Thanh Hoa đột nhiên con ngươi co rút lại!

Chết tiệt, yêu của Thanh Hoa gia!Ngày kia khi Thanh Hoa Táng Thuỷ thả ra “Thanh Hoa”, thiếu chút nữa khiến hắn thất bại, nếu không phải Chanh Phát yêu vừa đúng có thể khắc chế Thanh Hoa thì kết quả sau cùng không thể biết được.Tả Mạc vội vàng thối lui, yêu thuật bình thường đối với Thanh Hoa không có tác dụng gì.Vào thời điểm đang thối lui, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đoá Thanh Hoa, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hiện lên, lông cả người hắn dựng hết cả lên.Đoá Thanh Hoa này so với đoá của Thanh Hoa Táng Thuỷ càng thêm xinh đẹp, càng thêm hoàn chỉnh và càng thêm nguy hiểm!Nữ yêu mang mặt nạ trước mắt so với Thanh Hoa Táng Thuỷ lợi hại hơn nhiều!Khi Tả Mạc thấy đoá Thanh Hoa thứ hai xuất hiện trên tay Thanh Hoa Tuyết, mí mắt không khỏi giật giật, nếu như tránh né, Thanh Hoa ngày càng nhiều, tình cảnh của bản thân sẽ càng thêm nguy hiểm!Nghĩ đến đây, Tả Mạc cắn răng một cái, kim quang dưới chân loé lên, thân hình đột nhiên vọt mạnh về phía trước.Tình thế cấp bách, hắn bất chấp tất cả, dưới chân kim quang chớp động, thân hình như điện!Bắt giặc trước bắt vương!Kinh nghiệm chiến đấu của Tả Mạc rất phong phú, quyết định rất nhanh, nếu Thanh Hoa đã khó phấ vậy trực tiếp công kích chủ thể đi!Thân ảnh Tả Mạc cực nhanh, biến mất tại chỗ, giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt Thanh Hoa Tuyết.Bàn tay được bao bọc trong cương lôi, rung động, điện mang uốn lượn kéo dài như một thanh lôi phủ không có quy tắc, phủ đầu chém tới!Khí tức của cương lôi bá đạo vô cùng, khiến Thanh Hoa Tuyết cảm thấy sợ hãi nhưng rất nhanh sự sợ hãi đã bị phấn khích làm cho tan biến, nàng ưu nhã buông Thanh Hoa đang cầm trong tay ra.Thanh Hoa phiêu phù trước mặt nàng bỗng nhiên nở ra quang mang chói mắt.Tả Mạc cảm giác thấy như mình đang chém một bức tường khí vô hình vừa dẻo vừa mềm, dương sát cương lôi cương mãnh tới cực điểm vậy mà vẫn bị ngăn cản.

Tả Mạc thầm kêu không ổn nhưng hắn phản ứng cũng cực nhanh, hoá chưởng thành trảo, dương sát cương lôi cuồng bạo giống như vỡ đê, theo đầu ngón tay Tả Mạc dũng mãnh tràn vào.Rầm!Quang mang ngân thanh sắc do hai người va chạm nổ tung, lực lượng mãnh liệt dâng trào đột nhiên mất đi sự không chế hướng bốn phía ầm ầm quét tới.Trong phút chốc hai người tách ra.Đoá Thanh Hoa trước mặt Thanh Hoa Tuyết biến mất, mà Tả Mạc thì càng chật vật, trên người có nhiều chỗ nhiễm quang điểm lam sắc, tay phải buông xuống không ngừng run rẩy.

Hắn nhìn chằm chằm vào đối phương, vừa rồi hắn đã dùng dương sát cương lôi mạnh nhất nhưng vẫn không thể tổn thương tới đối phương.

Ngắn ngủi một chiêu hắn đã đoán ra, nữ yêu trước mặt so với Thanh Hoa Táng Thuỷ còn lợi hại hơn nhiều, song phương không cùng một trình độ.Yêu thuật thật lợi hại!Nhưng bản thân cũng chưa bại!Một đoá Thanh Hoa khác hướng hắn bay tới, thân hình Tả Mạc chớp động, lại một lần nữa biến mất tại chỗ.Thanh Hoa tuy rằng lợi hại nhưng không phải không có nhược điểm.Tả Mạc hiểu rất rõ, di động nhanh một hơi không nghỉ, liên tục tung ra mười hai cái dương sát cương lôi!

Mười hai cái dương sát cương lôi từ các phương hướng gào thét hướng Thanh Hoa Tuyết bay tới.

Đáng tiếc bản thân không thể tu luyện “Thiên Nam tiễn thuật”, Nam Nguyệt bắn đằng tiễn tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với dương sát cương lôi.Tuy rằng đây là lần đầu tiên Thanh Hoa Tuyết chiến đấu nhưng biểu hiện ra thiên phú chiến đấu vô cùng siêu việt.

Trong chớp mắt thân hãm trùng vây, Thanh Hoa Tuyết không chút hoảng hốt, nàng hít một hơi thật sâu, dưới mặt nạ truyền đến một tiếng quát: “Thanh Hoa thường!”

Chưa dứt lời, trên người nàng bỗng nhiên sáng bừng lên từng quang đằng màu xanh.

Quang đằng màu xanh xoè ra, quấn lấy hai chân nàng, quấn quanh vòng eo nàng, quấn lấy hai tay nàng.

Trong chớp mắt, sợi quang đằng màu xanh bao lấy toàn thân nàng, giống như một đoá Thanh Hoa.Dương sát cương lôi gào thét mà tới, Thanh Hoa bao phủ Thanh Hoa Tuyết giống như đoá Thanh Hoa mảnh mai trong cơn bão tố, nguy cơ tràn ngập, bất cứ lúc nào cũng có thể cành gãy hoa rơi.Mười hai đạo dương sát cương lôi giống như hạt mưa, ầm ầm nện lên người Thanh Hoa Tuyết.̀m ầm ầm!Thanh Hoa tuyết như ẩn như hiện bên trong Thanh Hoa, giống như bị bọc bởi một tầng lôi lưới, vô số ngân xà bồm bộp di chuyển.

Ngân sắc điện mang chiếu sáng đôi mắt màu hổ phách của Thanh Hoa Tuyết, ý chí chiến đấu dạt dào!Thanh Hoa Tuyết bình yên vô sự, cương lôi bên ngoài di chuyển nhanh chóng yếu dần, quang đằng trên người nàng đột nhiên quang mang đại thịnh, như cây đã hút đủ chất dinh dưỡng.

Cương lôi lại bị quang đằng hút sạch sẽ!Tả Mạc hít vào một hơi lạnh, da đầu tê dại đi!Yêu thuật thật kì dị!Tình huống chuyển biến, Thanh Hoa của đối phương tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng lực phòng ngự không thể chê vào đâu được, không một kẽ hở!

Hắn đang nghĩ tới điều gì sẽ xảy ra.

Đối phương chỉ cần không ngừng thả ra Thanh Hoa, ngày trước Thanh Hoa Táng Thuỷ một hơi phóng ra mấy chục đoá Thanh Hoa, với thực lực của yêu nữ mặt nạ này, phóng ra mấy trăm đoá hoa chỉ sợ không gặp khó khăn gì.

Thanh Hoa một khi tăng lên, không gian né tránh của hắn sẽ giảm xuống, khi đó hắn nguy hiểm rồi!Chết tiệt!Đầu óc Tả Mạc xoay chuyển rất nhanh, vắt óc suy nghĩ, thủ đoạn nào mới có hiệu quả đây?Lẽ nào phải cùng cấp cổ hoang tế thuật?Lòng tin của Tả Mạc đối với cấp cổ hoang tế thuật rất mạnh, nhưng hắn coi đây là tuyệt chiêu dấu dưới đáy hòm.

Người thứ nhất khiêu chiến đã phải dùng tới tuyệt chiêu đáy hòm, vậy tiếp theo sẽ phải làm sao chứ?Dù sao cũng không chỉ có một cái, dùng cấp cổ hoang tế thuật một lần đi.Uy lực của cấp cổ hoang tế thuật vô cùng cường đại nhưng mức độ tiêu hao cũng kinh ngươi.

Chỉ sợ Tả Mạc dùng xogn một lần đã bị ép rời khỏi bàn cờ hoang thú.Còn sức mà tiếp nhận khiêu chiến cái rắm!

Lỗ nặng rồi!Một người khiêu chiến là một khoản tiền, kiên trì càng lâu kiếm được càng nhiều.

Vụ buôn bán này, trong lòng Tả Mạc biết đại khái.

Hắn tới Thập Chỉ Ngục với mục đích tìm kiếm đầu mối về Phong Tuyệt chiến trường, nhưng việc này cần tiền, cần rất nhiều tiền!Không được!Không thể dùng cấp cổ hoang tế thuật!Kim quang chớp động dưới chân hắn, không ngừng tiêu biến, không ngừng xuất hiện, giống như thuấn di, vây bắt Thanh Hoa Tuyết đang di chuyển, tìm kiếm cơ hội.Thanh Hoa Tuyết quả nhiên giống như dự liệu của Tả Mạc, từng đoá Thanh Hoa không ngừng từ song chưởng của nàng nở ra, tung bay.

Nàng vẫn ưu nhã thong dong giống như cung nữ bỏ hoa đăng xuống sông, yếu ớt nhưng đều đặn.

Chỉ khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thì người ta mới cảm nhận được chiến ý rừng rực trong đôi mắt màu hổ phách kia!Kim quang dưới chân loé lên bất định, hắn như xuyên qua hư không, lập loè.Tả Mạc đang hết đường xoay xở bỗng nhiên trong lòng khẽ động.Nếu “kim ô túc” có thể sử dụng bên trong bàn cờ hoang thú, vậy những biến hoá khác thì sao chứ?Đại nhật ma thể có sáu loại biến hoá, ngoại trừ “kim ô túc” cỏn có năm loại biến hoá khác, không biết có thể sử dụng được hay không?Mắt Tả Mạc rực lửa, vài loại biến hoá của đại nhật ma thể hắn chưa bao giờ dùng trong thực chiến.

Khổ luyện rất lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội dùng đến, giống như một thanh bảo kiếm được mài rất lâu, khi ra khỏi vỏ phải uống no máu của địch nhân!Trong nháy mắt, từ sâu trong cơ thể hắn dục vọng chiến đấu giống như một dòng dung nham nóng hổi, chảy khắp toàn thân!Chương 381 : Từ trong bia mộ chui ra một…Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnSáu loại biến hóa của Đại Nhật Ma Thể: Kim Hư Dực, Kim Ô Túc, Nhật Hoa Chưởng Diễm Chương Khải, Ngọ Đao, Đại Nhật.Minh Hư Dực lấy tốc độc làm chủ, nhanh như điện chớp.

Kim Ô Túc lấy lực lượng làm chủ, khí thế ngàn quân.

Hai thứ phối hợp thường vô cùng diệu dụng, cũng là hai chiêu mà Tả Mạc tu luyện quen thuộc nhất.

Bốn chiêu còn lại tuy bình thường hắn cũng khổ luyện không ngừng song vẫn chưa bao giờ dùng trong thực chiến.Tâm niệm Tả Mạc lại khẽ động, một suy nghĩ càng lên lớn mật đột nhiên xuất hiện, nếu như… nếu như đồng thời thi triển cả sáu loại biến hóa… nó sẽ tạo thành thứ gì?Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bao phủ toàn bộ đầu óc Tả Mạc, dù thế nào cũng không lái đi nổi.Chẳng bằng thử xem…Ánh sáng vàng kim dưới chân như tơ vàng quấn lấy, dọc theo bắp chân hắn nhanh chóng lan lên bên trên.Thanh Hoa Tuyết lòng không tạp niệm, trong hai tay nàng, hoa xanh sinh sôi không ngừng, từng đóa hoa xanh tung bay giữa không trung.

Những đóa hoa lơ lửng giữa không trung này không mù quáng truy đuổi Tả Mạc mà bay lượn đan xen.

Giữa những đóa hoa xanh tựa như có rất nhiều sợi dây vô hình nối với nhau.Sinh sôi không ngừng, liên kết tương sinh.Khi tơ vàng lan tới phần eo của Tả Mạc, hai chân hắn đã được bao phủ chặt chẽ kín kẽ bởi tơ vàng.

Nhất là bàn chân hắn, tơ vàng dày đặc nhất.

Tơ vàng tiếp tục lan lên nửa người bên trên của hắn, bỗng, một cặp cánh màu vàng nhạt, trong suốt đột nhiên bắn ra từ sau lưng Tả Mạc.Tơ vàng tinh mịn dọc theo ngực Tả Mạc lan về phía trước, lan lên cổ hắn, trùm lên mặt hắn.Trong chớp mắt, Tả Mạc đã bị tơ vàng bao phủ chặt chẽ, kín tới không còn kẽ hở nào ngoại trừ con mắt.

Tơ vàng sáng ngời nhanh chóng ảm đạm đi, còn toàn thân Tả Mạc lúc này cũng nhiều thêm một bộ áo giáp màu vàng kim đậm.Vẩy giáp màu vàng kim sậm lớn cỡ móng tay, xếp thành tầng tầng lớp lớp như vẩy cá.

Tả Mạc chỉ khẽ động liền tạo thành gợn sáng lấp lánh như gợn nước.

Mũ giáp rất tròn, áp lấy khuôn mặt Tả Mạc, trên đỉnh mũ giáp có một chiếc sừng màu đen, trên sừng có từng vòng hoa văn, nhẹ nhàng uốn lượn về phía trước, trên đỉnh cực kỳ sắc bén.Hình khảm trên vai như hai luồng lửa đang rực cháy, trên cánh tay trái của hắn nạm một chiếc khiên tròn màu vàng kim sậm nho nhỏ, trên chiếc khiên tròn vẽ hình một ngọn lửa màu đỏ tươi.

Tay phải hắn nắm một thanh đao hình dạng quái dị, trước rộng sau hẹp, thân đao không hề có chút độ cong nào, thẳng tăm tắp, toàn bộ thanh đao bao phủ trong ngọn lửa.Áo giáp bằng vẩy bọc sát hai chân Tả Mạc, song nhìn qua lại càng thêm tráng kiện, đầu ngón chân nhô ra năm móng vuốt nhọn, cực kỳ giống móng vuốt sắc bén của sát hồn báo.

Năm cái móng của Kim Ô Túc như năm cái móc, nhanh chóng móc chặt vào mặt đất.Tả Mạc đầy hiếu kỳ quan sát khắp nơi trên người mình.“Ồ!”

Trong thức hải, thần sắc Bồ yêu hơi đổi, đột nhiên ngừng việc chỉ điểm Vệ Doanh.

Hắn đánh giá Tả Mạc tỉ mỉ, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, đôi mắt màu máu mở rộng, hô lên thất thanh: “Đại Ma Thể.”

Thúc Long đang tiếp thu sự chỉ điểm của Bồ yêu, không hiểu gì hỏi: “Đại nhân, Đại Ma Thể là cái gì?”

Bồ yêu không để ý tới Thúc Long, đôi mắt máu nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.“Sao lại như vậy?

Sao lại như vậy?

Tiểu tử này sao lại dùng được Đại Ma Thể?

Hắn rõ ràng không phải ma với huyết thống thuần khiết!”

Hắn đột nhiên quay sang, ánh mắt sắc như kiếm, hung hăng nhìn chằm chằm vào bia mộ: “Là ngươi giở trò quỷ!”

Trên bia mộ màu đen, một thân hình nhàn nhạt hiện lên.Khiến Bồ yêu ngạc nhiên là thân hình mơ hồ này đang từ từ trở nên rõ ràng.Thân hình thon thả với những đường cong khúc chiết, có vẻ uyển chuyển độc đáo của phái nữ, thân khoác một kiện chiến giáp bó sát, tay cầm một vũ khí kỳ quái – một cái cự trảo còn cao hơn thân hình của nàng.Cự trảo trông rất sống động, phảng phất như vật còn sống, thật khó tưởng tượng sinh vật gì lại có thể có cự trảo kinh khủng như vậy, nhìn qua tựa như toàn bộ thân hình nữ tướng đều bị bao phủ dưới cái cự trảo đó.“Ngươi ngươi ngươi…”

Bồ yêu như đột nhiên gặp phải quỷ, kinh ngạc biến sắc, nói năng lộn xộn.“Tiểu Bồ Bồ, đã lâu không gặp!”

Một giọng nói đầy vẻ lười biếng châm chọc đột nhiên vang lên từ trong bia mộ.“Ngươi ngươi ngươi…”

Môi Bồ yêu cũng bắt đầu run rẩy.“Nhớ người ta đến vậy sao!”

Trong bia một vang lên một tiếng cười đầy quyến rũ, ngọn tới tận xương, thân hình với những đường cong khúc chiết trên bia một không ngừng trở nên rõ ràng, tựa như có một cái bút vô hình đang không ngừng phác họa.Khuôn mặt vốn trống không bắt đầu xuất hiện con mắt, lông mi…Trong chớp mắt, một dung nhan tuyệt mỹ như cười mà không phải cười xuất hiện trên bia mộ.Bỗng nhiên, con mắt trên khuôn mặt này bỗng nhấp nháy với Bồ yêu, Bồ yêu ngây ra như phỗng, như đã hóa đá.Chiếc đùi dài thon đẹp, từ trên bia mộ vươn ra, mang theo tiếng xao động của áo giáp, bóng hình xinh đẹp hiện lên trên bia một cứ thế từ từ đi ra.

Xung quanh con mắt u tối và tĩnh lặng là những hoa văn mỹ lệ và phức tạp, đầy dã tính và vẻ mị hoặc.

Làn da lõa lồ bên ngoài màu cây cọ, nhẵn mịn trơn bóng như gấm vóc tơ tằm chất lượng tốt nhất.

Vóc dáng nóng bỏng tới cực điểm, cho dù là bộ chiến giáp cũng không thể che lấp.Nàng nhẹ nhàng như một bức tượng điêu khắc đi tới trước mặt Bồ yêu, thân hình cúi xuống, khuôn mặt nở một nụ cười mê người: “Tiểu Bồ Bồ…”

Bộp, tay phải không chút dấu hiệu nắm lấy cổ Bồ yêu, xách hắn lên như xách một con gà con, sau đó mạnh mẽ kéo tới trước mặt nàng.

Nàng vẫn nở nụ cười mê người đó, nhưng trong ánh mắt màu đen lại phảng phất như có thứ gì đó đang bốc lên, giọng điệu cũng trở nên mười phần không tốt.“Tiểu Bồ Bồ, thái độ của cưng vừa rồi thật chẳng tốt chút nào!”

Bồ yêu vẫn ngây ra như phỗng nhìn vào ánh mắt này, vô số mảnh vụn như thủy triều ùa tới, viền mắt hắn đột nhiên trở nên ôn nhu hẳn lên.“Lại khóc nhè rồi, thật chẳng thú vị gì cả.”

Bộp, nữ tướng buông tay ra, vẻ hung hãn trên khuôn mặt cũng hóa thành hư ảo, vừa lầm bầm vừa đi sang bên.Một lúc lâu sau Bồ yêu mới thực sự khôi phục lại tinh thần, hắn lắp bắp nói: “Đại đại nhân, ngài vẫn còn sống?”

“Ngươi muốn ta chết sao?”

Nữ tướng miễn cưỡng hỏi lại, ném cự trảo xuống đất, nằm lên trên, rồi ngáp một cái, nói thật mơ hồ: “Sao ta lại mệt thế này cơ chứ…”

Vẻ kinh ngạc và vui mừng hiện lên rõ mồn một trên mặt Bồ yêu, môi mép hắn run run cả nửa ngày, không biết vì sao, sống mũi hắn cay cay, nước mắt tràn qua mi, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Đại nhân, bọn họ đều đã chết!

Tất cả mọi người đều đã chết!”

Thân hình nữ tướng cứng đờ, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng than thở: “Đúng vậy, tất cả mọi người đều đã chết, chỉ còn lại chúng ta thôi!”

Tiếng thở dài yêu ớt mang theo nỗi cô đơn sâu sắc, đau thương, áy náy.oOoTả Mạc toàn thân vũ trang hạng nặng, cảm giác bản thân như một quả cầu lửa đang hừng hực cháy.

Phảng phất như có hàng vạn ngọn lửa, luồng nhiệt đang va chạm trong cơ thể hắn, nổ tung tóe, chúng tỏa ra uy năng đầy khí tức hủy diệt, ngay cả Tả Mạc cũng cảm thấy kinh hãi.Đây là lần đầu tiên Tả Mạc thi triển đồng thời cả sáu loại biến hóa của Đại Nhật Ma Thể.Tiến vào Thập Chỉ Ngục chỉ là thần thức, nơi này không có thân thể, không có linh lực, mình làm thế nào mà thi triển được sáu loại biến hóa của Đại Nhật Ma Thể?

Lẽ nào lúc này đang thiêu đốt là thần thức của mình?Suy nghĩ này vừa nảy sinh, Tả Mạc chỉ cảm thấy đầu óc ông lên một tiếng, như có thứ gì nổ tung.Vô số ngọn lửa vàng kim đột nhiên chui ra từ trong áo giáp, hừng hực cháy.Tả Mạc hóa thành một người lửa.oOo“Chuyện này là sao?”

Bồ yêu nghẹn họng trân trối nhìn, chỉ cảm thấy mọi chuyện xảy ra lúc này đều đang khiêu chiến sức tưởng tượng cực hạn của mình.

Tất cả đều thật không chân thực, tất cả đều thật khó tin.Thần thức Tả Mạc đang xảy ra biến hóa kinh người khiến hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi.“Đại Nhật Ma Thể của hắn không sai biệt lắm sắp tiến giai rồi.”

Nữ tướng khôi phục lại vẻ biếng nhác, thờ ơ nói.“Sao hắn có thể dùng Đại Nhật Ma Thể trong Thập Chỉ Ngục?”

Bồ yêu hỏi nghi vấn bấy lâu nay trong lòng mình.“Đại Nhật Ma Thể vẫn tốt mà.”

Nữ tướng thuận miệng nói: “Vận khí của tiểu tử này thật tốt, ngươi dạy hắn tu luyện thần thức bậy bạ thế nào lại đi đúng đường của Đại Nhật Ma Thể.”

Sắc mặt Bồ yêu đột nhiên trở nên cổ quái, Đại Nhật Ma Thể cái gì chứ, ai muốn tu luyện cái thứ đó?

Trong lòng hắn không khỏi vùng vẫy một hồi, hắn cắn răng một cái, mở miệng nói: “Đại nhân, ta thu hắn làm đồ đệ rồi.”

“Ừ, ngươi tự do mà, không cần báo cáo.”

Nữ tướng khoát tay, nói với vẻ không cho là đúng.Nhớ tới sư phụ, Bồ yêu kiên trì nói: “Vậy xin đại nhân đừng truyền thụ hắn tu luyện ma công.”

“Tiểu Bồ Bồ, vậy thật không tốt đâu!”

Nữ tướng nở nụ cười dài.Bồ yêu trong lòng khẽ run, thầm kêu không ổn, xong hắn vẫn quyết định dùng lý lẽ tranh luận: “Đại nhân, mong ngài xem lại thứ tự trước sau!”

“Ai ai ai, Tiểu Bồ Bồ, Đại Nhật Ma Thể chẳng phải là do cưng dạy hắn sao?

Yêu thuật cái gì gì đó đó, ẻo lả như vậy, cậu bé tốt thế này sao để cưng đạp hư được chứ?”

Nữ tướng vẫn nở nụ cười dài.Bồ yêu sắc mặt âm trầm, đen như đáy nồi, trên trán gân xanh giật giật.“Tiểu Bồ Bồ, cưng cũng chuyển sang luyện ma công đi, người ta thích nhất là đàn ông con trai có khí khái…”

Đôi mắt đen của nữ tướng lộ vẻ si mê ước ao.Bồ yêu rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nhảy dựng lên, chửi ầm: “Đồ đàn bà chết tiệt, lại dám mắng ta ẻo lả, đi ra, đánh một trận thật thống khoái…”

Khuôn mặt nữ tướng lập tức lộ vẻ hưng phấn, một tay nhấc cự trảo còn cao to hơn thân thể nàng vài lần lên: “Tốt lắm tốt lắm, ngủ đã ba ngàn năm, khó chịu muốn chết, chị đây đã sớm muốn đánh một trận!”

Hai thân hình lập tức vung tay đánh đập trong thức hải Tả Mạc.“Con đàn bà thối, đừng cho là ta sợ ngươi, ngươi có thể lên làm quân đoàn trưởng đều là do ta nhường ngươi…”

“Tiểu Bồ Bồ, phó quân đoàn trưởng thân yêu của chị, cưng chưa bao giờ thắng chị đấy nhé!”

“Đấy là ta hạ thủ lưu tình, giữ lại mặt mũi cho ngươi trước mặt mọi người!”

“Tiểu Bồ Bồ, cưng vẫn thích khoác lác như vậy!

Nể tình cưng bảo vệ tỷ tỷ ba ngàn năm, tỷ tỷ nhường ngươi ba chiêu!”

“Bảo vệ ngươi?

Quân đoàn trưởng thích tự sướng của ta!

Ta bảo vệ là vinh dự của quân đoàn!

Đường đường quân đoàn trưởng mà thi thể rơi vào tay kẻ địch, vậy chẳng khác nào mất hết mặt mũi của quân đoàn!”

“Tiểu Bồ Bồ, miệng lưỡi cưng vẫn sắc bén như xưa!”

“Quân đoàn trưởng, ngươi vẫn vô liêm xỉ như xưa!”...oOoThanh Hoa Tuyết giật mình nhìn Tiếu Ma Qua bị ngọn lửa nuốt chửng, tay nàng khẽ run lên.Lẽ nào là yêu thuật phản phệ?Ngọn lửa tỏa ra uy năng vô hình, như sóng nhiệt tầng tầng lớp lớp tỏa ra.Trong lòng nàng run lên, sắc mặt khẽ biến.Trong ngọn lửa, thanh đao cổ quái kia dường như đang hơi vung lên.Chương 382 : Ngọ Đao Nhất Trảm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnNhiệt độ của ngục chiến trường đột nhiên tăng lên, bóng tối hư không biến thành màu đỏ sậm.

Sóng nhiệt vô hình từ bốn phương tám hướng tràn tới, vặn vẹo trong tầm mắt mọi người.

Thanh Hoa Tuyết cảm thấy bản thân như đang bị ngâm trong dung nhan nóng bỏng, như sắp bốc cháy.Đóa hoa xanh được nâng trong tay như ánh nến chập chờn trong gió, phiêu diêu bất định, tựa như lúc nào cũng có thể tắt.Tiếu Ma Qua trước mặt đang bao phủ trong lửa, như một ngọn lửa lung lay khiến nàng nhìn không rõ.Đáng sợ nhất là thần thức của nàng không ngờ lại không tìm thấy Tiếu Ma Qua!Trong lòng Thanh Hoa Tuyết kinh hãi, không khỏi hoảng loạn.Hoa xanh khắp bầu trời mơ hồ có dấu hiệu mất đi khống chế, liên hệ giữa nàng và chúng càng lúc càng yếu ớt.

Bộp bộp bộp! m thanh nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy vang lên bên tai nàng, lại tựa như sấm sét ngang trời, bảy đóa hoa xanh đã mất liên lạc với thần thức của nàng!Sắc mặt nàng bỗng dưng trắng bệch!Từ ngày đầu tiên nàng tu luyện Thanh Hoa, những đóa hoa xanh mỹ lệ này tựa như đồng bọn thân mật khăng khít nhất với nàng, tương thông tâm ý cùng nàng.

Nàng chơi đùa với chúng, thổ lộ tâm tình với chúng.

Những yêu thuật phức tạp được ghi chép trong Thanh Hoa, nàng gần như chưa từng bị trở ngại gì, bởi vì những đồng bọn này đều sẽ trợ giúp nàng.Liên hệ của nàng với những đóa hoa xanh bị ngăn cách, đây là lần đầu nàng gặp phải tình huống như vậy.Vì sao lại như vậy?Ánh mắt Thanh Hoa Tuyết lộ vẻ khó hiểu, biến hóa bất lình thình khiến nàng không biết phải làm sao.Trong ánh mắt mờ mịt của nàng, thanh đao cổ quái bị bao phủ trong ngọn lửa kia chém thẳng từ trên xuống.Nhát chém này chậm rãi tới lạ thường, chậm tới mức khiến Thanh Hoa Tuyết thấy rõ từng chi tiết.Thân đao bao phủ bởi ngọn lửa, từ khi chém xuống, lưỡi đao như nhận được một lực lượng vô hình, nhanh chóng bong khỏi thân đao, tỏa ra thành vô số ngọn lửa nhỏ, bắn nhanh sang hai bên.

Thanh Hoa Tuyết bỗng dưng có ảo giác, phảng phất như thanh đao này đang chém lên một ngọn lửa, biến nó thành hai luồng mưa lửa.Toàn bộ không gian bị thiêu đốt trong nháy mắt.Ngọn lửa sáng ngời lay động toàn bộ không gian, tựa như cơn tuyết lớn đổ xuống giữa mùa đông.

Sóng nhiệt nóng rực có thể nung chảy cả sắt thép bùng lên, mang theo mưa lửa ngập trời, bầu trời đột nhiên sáng rực lên, phong hỏa tương sinh, uy thế của mưa lửa tăng vọt.Phong hỏa giao thoa, cuốn theo những đóa hoa xanh, phân giải chúng một cách quỷ dị, tựa như những bọn biển bị đâm thủng, tiêu tán thành vô hình trong không trung.Mỗi đóa hoa xanh tan biến, sắc mặt Thanh Hoa Tuyết lại trắng bệch thêm một phần, nàng lung lay như sắp đổ.Phốc.Đóa hoa xanh cuối cùng tan biến, sắc mặt Thanh Hoa Tuyết trắng bệch như tờ giấy, con ngươi màu hổ phách mờ đi, mọi thứ trong mắt đều nhanh chóng trở nên mơ hồ.Lúc này, một tiếng ngâm trầm thấp, chậm rãi xuyên qua bầu trời đầy gió và lửa vang tới.“Ngọ Đao Nhất Trảm.”oOoMột yêu một ma đang đấu đá với nhau lúc này đột nhiên tách ra, đồng loạt dừng lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên hư không phía trên.Sắc mặt Bồ yêu biến ảo bất định, khuôn mặt nữ tướng lại lộ vẻ vui mừng.Bồ yêu đột nhiên mở miệng: “Cả đời ngươi đã bị bộ giáp kia hủy hoại, giờ ngươi còn định hủy hoại cả hắn sao?”

Vẻ vui mừng trên khuôn mặt nữ tướng cứng lại, từ từ tiêu tán thành vô hình, lại như nghĩ tới điều gì đó, vẻ đau đớn hiện lên trên khuôn mặt nàng.

Nàng tay cầm cự trảo, cứ thế ngơ ngác đứng đó, sắc mặt không ngừng biến đổi, có lúc vui mừng lại có khi đau khổ.Bồ yêu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.oOoNóng!

Nóng quá!Tả Mạc chỉ cảm thấy toàn thân như đang bị thiêu đốt, máu thịt hắn, xương cốt hắn, tất cả đều như củi khô đang cháy, điên cuồng phun ra nuốt vào những ngọn lửa màu đỏ sậm.

Trong mắt hắn chỉ còn một màu đỏ hồng, màu đỏ hồng khi sắt thép bị thiêu hồng.Hắn không biết, lúc này trên đỉnh đầu hắn bỗng dưng toát ra một ngọn lửa trong suốt.

Ngọn lửa này trong suốt này yên lặng không chút tiếng động, lớp ngoài cùng của ngọn lửa đó lại có hoa văn nhàn nhạn màu sắc rực rỡ.Ngọn lửa này bắt đầu lan tràn dọc theo thân thể Tả Mạc.Ngay lúc thân thể Tả Mạc tỏa ra ngọn lửa, Ác Quỷ thần sắc dại ra bỗng dưng ngẩng đầu, sâu trong con ngươi ảm đạm vô thần đột nhiên sáng lên một ánh tím yếu ớt.

Tiểu Hỏa vốn ngủ say trong lòng nàng như ngửi đuợc mùi thức ăn ngon, giật mình tỉnh dậy từ trong cơn mơ.oOo“Ta vốn tưởng rằng đại nhân đã chết.”

Bồ yêu nhìn chằm chằm vào nữ tướng, từ từ mở miệng.“Tuyên thệ với ta!

Hành lễ với ta!”

Khuôn mặt Bồ yêu lộ vẻ mỉa mai: “Những thứ cổ hủ cứng nhắc như vậy lại có thể truyền thừa lại, đúng là kỳ tích!”

Nữ tướng giật mình đứng im đó, không nói năng gì.“Chính thứ đó!”

Giọng điệu Bồ yêu đột nhiên trở nên cao vút, đầy tức giận: “Hại cả đời đại nhân!

Hại toàn bộ quân đoàn!

Mọi người vốn có thể sống sót!”

Nữ tướng cắn chặt môi, trong con ngươi màu đen lộ vẻ đau khổ.“Trước khi chết đại nhân đã nói muốn ta bảo vệ nó, không muốn để nó rơi vào trong tay tu giả.”

Ngữ khí Bồ yêu trầm xuống: “Ta đáp ứng, bảo vệ nó ba ngàn năm, không lọt vào tay tu giả.

Ta hận nó, muốn phá hủy nó.

Ta từng nghĩ, ngày nào đó ta thoát khốn nhất định sẽ khiến thứ đồ vật chết tiệt này chìm vào dòng sông địa ngục.”

“Thời điểm trong tháp Trấn Yêu thật khó khăn.”

Khuôn mặt Bồ yêu lộ vẻ nhớ lại: “Nếu không vì đã đáp ứng đại nhân, ta có lẽ cũng không chống cự nổi.

Ta không hủy được nó, chỉ có thể ráng sức chống cự.

Lôi phạt mỗi ngày một lần cũng không là gì, sợ nhất là không có ai nói chuyện, ta bắt đầu nói chuyện với nó.

Tới sau này, ta không hận nó nữa, nó chỉ là một thứ cứng nhắc ngu ngốc.

Hận một thứ ngu ngốc thật chẳng thú vị gì.”

“Bất quá, đại nhân…”

Bồ yêu bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nữ tướng: “Lẽ nào ngài muốn hại cả Tả Mạc sao?”

Nữ tướng trầm mặc.“Nó là đệ tử của ta.”

Bồ yêu bình tĩnh nói, áo bào đen trên người hắn như bị gió thổi tung, bay phất phới, mái tóc đen đầy đầu như vô số con rắn đen quay cuồng, trong con mắt máu, ánh đỏ yêu dĩ từ từ chuyển động, ngữ khí hắn vẫn bình tĩnh như trước: “Năm đó vì đi theo đại nhân, không thể hoàn thành tâm nguyện của sư phụ.

Đại nhân, lời hứa của ta với ngài đã thực hiện.

Nguyện vọng của sư phụ ta lại không thể hoàn thành được rồi, song ta không thể để truyền thừa của sư phụ bị đoạn tuyệt trong tay ta.

Tả Mạc là đệ tử của ta, đại nhân, nếu ngài thực sự muốn đặt đống gông cùm xiềng xích đó lên người đệ tử của ta, vậy xin ngài bước qua thi thể ta đã.”m thanh âm u lạnh lẽo vang trong thức hải, từng ngọn lửa màu đen bùng lên từ trong lòng đất, hóa thành vô số con rắn lửa, từ bốn phương tám hướng tụ tập tới dưới chân Bồ yêu.oOoMinh Quyết Tử ngẩng đầu, con ngươi đột nhiên co rút lại, nhanh chóng nhìn chăm chăm vào ngục chiến trường.

Bên cạnh hắn, sắc mặt Tô Vị cũng đột nhiên biến đổi.Ngục chiến trường bao phủ trong trận pháp bỗng nhiên sáng rực lên một màu đỏ sậm, luồng sáng đỏ này bao phủ phạm vi cực lớn, gần như nuốt trọn ngục chiến trường.

Minh Quyết Tử và Tô Vị liếc mắt nhìn nhau, đều phát hiện vẻ kinh hãi trong mắt đối phương.“Hỏa yêu thuật thật lợi hại!”

Tô Vị kinh hãi nói.Vì bên ngoài ngục chiến trường chi chít các loại trận pháp nên khí tức toát ra cũng không thể coi là mạnh, song luồng khí tức này ẩn chứa một tia lửa vô cùng tinh thuần, khiến người đứng xem không khỏi biến sắc.“Hỏa yêu thuật…”

Minh Quyết Tử thì thào tự nói, sắc mặt vô cùngq úai dị, trong con mắt lại lộ vẻ chấn động hay nghi hoặc.

Hắn quan tâm tới Tiếu Ma Qua hơn xa Tô Vị, những tin tức nắm được cũng nhiều hơn hắn.Bàn Cờ Hoang Thú quái dị, đề bài yêu thuật quái dị, lồng giam yêu thuật quái dị, giờ lại thêm hỏa yêu thuật…Tiếu Ma Qua rốt cuộc biết bao nhiêu loại yêu thuật?Tuổi hắn còn trẻ như vậy, tu luyện như thế nào?Những kiến thức mà Minh Quyết Tử biết đường như đều bị kẻ lai lịch thần bí này phá vỡ triệt để.Hắn là ai vậy?oOoNgọc Tử Châu ngẩng đầu nhìn ánh đỏ khắp bầu trời ngục chiến truonwfg, sắc mặt nhanh chóng trở nên ngưng trọng.

Vừa rồi hắn còn hối hận đã muộn một bước, không thể trở thành người đầu tiên khiêu chiến TIếu Ma Qua.

Cho tới trước lúc này, TIếu Ma Qua trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một thằng hề nhảy nhót mà thôi.

Nếu không phải vì tiểu thư Cơ Lệ Ngữ, hắn tuyệt đối không lãng phí thời gian trên người loại tiểu nhân vật như vậy.Thế nhưng, hỏa yêu thuật thật quá lợi hại!Hắn vừa mới báo tên ở chỗ Hồng xong, đang đứng ở sát biên giới ngục chiến trường, khí tức hỏa yêu thuật tinh thuần trong ngục chiến trường tiết ra đã đủ khiến hắn kinh hãi.“Hồng, cho một người vào.”

Trong ngục chiến trường truyền tới một âm thanh trầm thấp, người nói chuyện như đang cố kiềm chế thứ gì đó.”

“Vâng thưa đại nhân.”

Hồng như vừa bừng tỉnh từ tỏng cơn mộng, vội vàng xoay người sang nói với Ngọc Tử Châu: “Vị tiên sinh này, ngài có thể tiến vào.”

Ngọc Tử Châu thu liễm tâm thần, không dám chậm trễ, toàn lực vận chuyển thần thức, sắc mặt âm trầm ngưng tọng bước về phía trước một bước.Cảnh tượng trước mắt biến đổi.Xung quanh một mầu đỏ rực, phảng phất như đang đặt mình tỏng nước thép, sóng nhiệt vô hình từng lớp từng lớp kéo tới, hắn biến sắc, hỏa yêu thuật thật mạnh!

Hắn không thể không vận tâm pháp, chống lại luồng sóng nhiệt kinh khủng, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.Thân là Ngọc tộc, hắn không sợ lửa, song hiện giờ lại phải vận tâm pháp chống đỡ, hắn tất nhiên biết rõ lợi hại trong đó.oOoTả Mạc hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Ngọc Tử Châu trước mặt.

Toàn thân bao phủ trong ngọn lửa màu vàng kim, đau đớn khi thiêu đốt cắn xé thần kinh hắn.Hắn có thể cảm thụ rõ ràng, ngọn lửa tinh thuần đnag từ từ xâm nhập vào trong thần thức của hắn.

Thần thức của hắn vô cùng bài xích những ngọn lửa này, song ngọn lửa vàng kim đó bá đạo vô cùng, mạnh mẽ tiến vào trong từng chút từng chút một.Đây rốt cuộc là cái gì?Hắn cắn răng đau khổ chỗng đỡ, lực lượng bá đạo dư thừa chiếm lấy toàn thân, thế nhưng cơn đau như vố số con kiến nhỏ gặm nhấm, nhất là bàn tay và lưng hắn.Tả Mạc không thể không đặt sự chú ý lên người kẻ địch đối diện, làm vậy dường như có thể khiến cảm giác đau đớn hơi yếu bớt.Hắn phát động khí lực toàn thân, Ngọ Đao trong tay hung hăng chém về phía Ngọc Tử Châu!Ngọ Đao Nhất Trảm!Khắp bầu trời gió lửa như mưa, ầm ầm gào thét cuốn về phía Ngọc Tử Châu!Ngọc Tử Châu biến sắc, hừ lạnh một tiếng, chân trái hơi lui lại, hai tay như ôm khối cầu lớn, cực kỳ thoải mái vạch ra một vòng tròn hoàn mỹ trước ngực!Nếu đám Tô Vị thấy cảnh tượng này nhất định sẽ kinh ngạc hét lớn, tuyệt kỹ phòng ngự mạnh nhất của Ngọc Tử Châu – Ngọc Liên Hoàn!Vừa vào trận đã dùng tuyệt chiêu!

Không kịp suy nghĩ, Ngọc Tử Châu theo bản năng dùng ra yêu thuật phòng ngự mạnh nhất của mình!Một sinh hai, hai sinh bốn…Quầng sáng liên miên không ngừng trong chớp mắt đã bao phủ lấy Ngọc Tử Châu!Phốc phốc phốc!Mưa lửa va vào quầng sáng, đồng loạt mai một.

Mưa lửa không ngừng đánh lên quầng sáng, quầng sáng không ngừng mòn đi, song quầng sáng không những không ít đi mà ngược lại ngày càng dầy, ngày càng nhiều!Tả Mạc chỉ cảm thấy trong cơ thể đột nhiên có một luồng nước lũ không thể chống đỡ xộc tới, lan dọc theo cánh tay trái, phảng phât như muốn phá tay chui ra.Hắn không hề suy nghĩ, một chưởng đánh thẳng về phía quầng sáng dày đặc vô cùng kia.Chương 383 : Ngươi thật đáng chết!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnMột chưởng này như ngưng thành thực chất.Hoa văn thái dương trong lòng bàn tay Tả Mạc đột nhiên sáng ngời.

Lực lượng nóng rực bắn ra từ bàn tay hắn, cỗ lực lượng này có điểm kỳ quái, không tách khỏi quầng sáng mà như một con cọp từ từ lộ đầu ra khỏi lồng, cắn chặt lấy con mồi.Biển vòng sáng dâng tròa mãnh liệt, song lại bị tay trái của Tả Mạc giữ lại.Hoa văn thái dương vẫn cuồn cuộn không ngừng tỏa ra ánh sáng vàng kim, một luồng ranh giới vàng kim mắt thường cũng có thể thấy, dọc theo quầng sáng liên miên không ngừng, nhanh chóng lan vào trung tâm.Sắc mặt Ngọc Tử Châu địa biến, hắn có thể cảm giác được một lực lượng vô cùng bá đạo đang ăn mòn Ngọc Liên Hoàn của hắn với tốc độ kinh người!Đây…

đây là cái gì??

Lần đầu hắn gặp phải yêu thuật quái dị như vậy!Lực lượng này bá đạo vô cùng, lan tràn với tốc độ cực nhanh, vượt xa sự tưởng tượng của Ngoc Tử Châu.Hắn vừa triệu tập tất cả thần thức, tầm mắt đã trở thành một hải dương màu vàng kim.

Ngọc Tử Châu không ngờ mình lại có ngày bị bức chật vật tới vậy.

Không, phải nói là lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng!

Đây mới chỉ là chiêu thứ hai mà đối phương xuất ra, mới chiêu thứ hai đã bức mình tới tuyệt cảnh!Thằng hề nhảy nhót…Hắn bỗng nhiên nghĩ tới từ này, cảm giác nhục nhã trước giờ chưa từng có trong nháy mắt cọ rửa mỗi dây thần kinh của hắn.Kiêu ngạo như hắn sao có thể bị một kẻ mình coi là thằng hề nhảy nhót, chỉ dùng hai chiêu đã đánh bại!Sao vậy được!Khóe mắt Ngọc Tử Châu như muốn nứt ra, khuôn mặt ưu nhã thong dong lúc này dữ tợn lạ thường, vốn trước giờ kiêu ngạo lại gặp phải nhục nhã chưa từng thấy, hắn như con bạc thua sạch, lấy tính mệnh ra đánh một trận sau cùng!Toàn bộ thần thức, toàn bộ lực lượng, tất cả truyền vào hai tay hắn.

Hai tay hắn khẽ ôm, trầm trọng mà lại thong thả đẩy về phía trước, tựa như đẩy một ngọn núi, khuôn mặt hắn rung động kịch liệt, mơ hồ có dấu hiệu bất ổn."

Ngọc..."m thanh đẩy khỏi kẽ răng, mỗi bộ vị trên thân thể hắn đều run rẩy kịch liệt.

Hắn ôm tay trước ngực, trong cơn run rẩy, từng tấc từng tấc một di chuyển về phía trước.

Mỗi khi hắn tiến tới một tấc, không gian xung quanh hắn lại rung động kịch liệt."

Sinh..."

Chữ “sinh” vử rời khỏi miệng, ánh sáng vàng kim đã lan qua quầng sáng cuối cùng trước mặt Ngọc Tử Châu.Ánh sáng vàng kim không chút hoa xảo đánh thẳng vào hai tay Ngọc Tử Châu, thân thể hắn cững đờ, con ngươi đột nhiên mở rộng.Bốp!

Bàn tay Ngọc Tử Châu nổ tung!Bốp!

Cổ tay nổ tung!Bốp!

Khuỷu tay nổ tung!Bốp bốp bốp…Tiếng nổ vang lên liên tiếp như đậu rang, không dứt bên tai, cơn nổ lan dọc theo cánh tay Ngọc Tử Châu, tràn tới thân thể hắn.

Con mắt Ngọc Tử Châu trợn trừng, hắn không thể tin tưởng nhìn thân thể đang từ từ bùng nổ."

Không..."

Tiếng kêu thảm thiết thê lương, đầy vẻ không cam lòng, vang lên không dứt.Tay trái Tả Mạc bao phủ trong một quầng sáng vàng kim chói mắt, tựa như một vầng thái dương, hắn vẫn giữ tư thế xuất chưởng, không hề nhúc nhích, ngọn lửa bao phủ toàn thân hắn, trong phút chốc đã chui vào cơ thể hắn.Hai mắt đỏ sậm lúc này đã tan hết ánh đỏ, lộ ra con ngươi màu vàng kim.Con ngươi như vàng kim, hờ hững như thần thánh, song vẻ đau đớn trên khuôn mặt hắn không những không giảm đi mà còn tăng lên.

Nhãn thần hờ hững, vẻ mặt đau đớn dữ tợn, cảnh tượng quái dị tuyệt luân.

Ngọ đao trên tay phải run run, quầng sáng vàng kim trên tay trái tan hết, hoa văn thái dương trên lòng bàn tay cũng ảm đạm lại."

Hồng, cho thêm một người vào!"

Giọng nói trầm trầm khàn khàn, ẩn chứa vẻ điên cuồng từ trong trận truyền ra.oOo“Tiểu Bồ Bồ nói rất có lý!”

Nữ tướng bỗng dưng ngẩng đầu, nở nụ cười mị mị nhìn Bồ yêu, gật đầu liên tục nói: “Cái giáp rách này, đúng là không cần tiếp tục dùng.”

Bia mộ rung động kịch liệt, dường như vô cùng bất mãn đối với những lời này của nữ tướng, mây đen cuồn cuộn như muốn tràn ra ngoài.“Câm miệng!”

Thần sắc nữ tướng lạnh lẽo, tiện tay vung cự trảo trong tay, mạnh mẽ đập thẳng xuống bia mộ.

Đông một tiếng, mặt đất chấn động, bia mộ rung động kịch liệt cũng cứng đờ, nơi bị đập trúng, vết rạn lan ra như mạng nhện.̀m, một đống đá vụn lớn từ trên bia mộ đổ xuống. mây đen vừa tuôn ra từ trong đó cũng như bị thi triển phép định thân, cứng lại giữa không trung.Một… một đòn thật hung hãn!Khí thế gần như đã dâng lên tới cực điểm, Bồ yêu nheo mắt, bốp bốp bốp, ngọn lửa màu đen chui tới bên chân hắn đồng loạt bùng nổ, lập tức khói đen bao phủ.

“Khụ khụ khụ!”

Tiếng ho khan của Bồ yêu truyền ra từ trong màn khói, tới khi khói đen tan hết, toàn thân Bồ yêu như bị khói lửa bao trùm.Hắn vẻ mặt bất thiện nhìn nữ tướng.Nữ tướng hồn nhiên như không liếc mắt mị hoặc nhìn Bồ yêu, rồi xoay mặt về phía bia một, giọng điệu lạnh lẽo: “Thu dọn sạch sẽ.”

Bia mộ run lên, rầm, những khối đá bị nện vỡ kia đồng loạt như mọc chân, bò về phía bia một bị đập trúng, từng khối từng khối trở về chỗ cũ.

Trong chớp mắt, bia mộ đã khôi phục hoàn toàn không tổn hao gì, ngoại trừ vết rạn uốn lượn như mạng nhện từ trên đỉnh xuống.Quả nhiên lực lượng vẫn kinh khủng như trước…Bồ yêu lườm nữ tướng một cái rồi ngồi xuống.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay đều cần phải suy nghĩ lại.

Không phải đại nhân đã chết rồi sao?

Làm sao sống lại được?Cái chết không thể nghịch chuyển được, điều này chẳng liên quan gì tới tu vi cả.Trừ phi đại nhân không chết!Nếu năm đó đại nhân không chết vậy có quá nhiều khả năng có thể xảy ra…

Hoàng Kim Hồn sao?

Cũng rất có thể!Hóa ra đại nhân không chết…Đợi đã!Bồ yêu cúi đầu, con mắt máu khônng biết từ lúc nào đã nheo lại, vô cùng lạnh lẽo.Đại nhân chết trong lòng hắn, cảnh tượng lúc đó cho dù đã trải qua ba ngàn năm hắn vẫn nhớ rất rõ!

Hắn hiểu rất rõ về đại nhân, tính cách của nàng, tính khí của nàng, mọi thứ của nàng, hắn đều rất quen thuộc!Đại nhân trước mắt thật sự rất quen thuộc, quen thuộc như ba ngàn năm trước vậy.Thế nhưng…

Đại nhân đã chết…

Nàng thật sự đã chết…Trong con ngươi băng lãnh phảng phất như đang thở dài không âm thanh, nỗi đau tựa hồ đã bị năm tháng tang thương hòa tan, phai nhạt tới gần như không còn chút vết tích, thế nhưng…Bồ yêu bỗng ngẩng đầu dậy.“Đại nhân đã chết.”

Nữ tướng cau mày, có vẻ không đồng ý.Bố yêu như không nhìn thấy, trực tiếp nhẹ giọng nói: “Đại nhân đã chết, thần hình đều bị tiêu diệt, không còn lưu lại chút gì.”

Tay phải hắn vươn khỏi ống tay áo rộng thùng thình, mở năm ngón tay ra, cảm thụ dòng khí xen giữa những ngón tay.Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào nữ tướng, bình tĩnh nói: “Ta biết, đại nhân đã chết.”

Con mắt máu lạnh lẽo không một chút nhiệt, hắn vung tay lên, một luồng lửa màu đen lung lay trong bàn tay hắn.

Mái tóc đen lại quay cuồng, như tơ lụa trên tấm áo đen, không gió mà tự lay động.Toàn bộ thức hải như từ từ ngừng lại, dần dần, chỉ nghe thấy một tiết tấu, một âm thanh.,Thùng thùng...

Thùng thùng...

Thùng thùng...Nữ tướng biến sắc, con mắt nàng nhanh chóng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa yêu màu đen trên tay Bồ yêu.

Tiết tấu quỷ dị của không gian xung quanh không ngờ lại giống hệt tiết tấu lay động của ngọn lửa trên tay Bồ yêu.“Hoàng Kim Hồn quả nhiên là đồ tốt, xem ra ngươi không phục hồi được không ít nguyên khí.”

Thần sắc Bồ yêu hờ hững, con mắt máu sâu thẳm không thấy đáy từ từ chuyển động, khóe miệng bỗng nở một nụ cười lạnh lẽo như lưỡi đao, cất tiếng nói mỉa mai: “Ngươi cũng ngu xuẩn trở lại gần được như trước rồi.”

Nữ tướng đột nhiên mở miệng, không còn vẻ quyến rũ thoải mái vừa rồi nữa mà là giọng nói già nua: “Làm sao ngươi phát hiện được?”

Lời còn chưa dứt, thân thể nữ tướng vỡ thành từng mảnh bột đen cực nhỏ với tốc độ mắt thường có thể thấy, bột đen vỡ ra nhanh chóng tụ tập giữa không trung, hóa thành một luồng khói đen, trong màn khói đen có thể thấy thân hình mơ hồ của một nam tử.“Nói cho ngươi ngươi ngu xuẩn như thế nào?

Ha ha!”

Vẻ mỉa mai trong giọng nói của Bồ càng thêm đậm: “Ha ha, ba ngàn năm rồi, rốt cuộc cũng lộ mặt, thật không dễ.”

“Không phải ngươi luôn muốn bức ta ra sao?”

Nam nhân trong màn khói đen liếc nhìn ngọn lửa đen trong tay Bồ yêu, trầm giọng nói: “Ta nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện.”

"Nói chuyện?"

Bồ yêu như cười mà không phải cười, nhíu mày, thu hồi ngọn lửa đen trong tay, dửng dưng nói: “Được rồi, nói thì nói!

Ngươi là ai?”

“Giáp bia mộ, tên là Thủ Hộ, ngươi có thể gọi ta là Vệ.”

Khói đen trên người gã tán đi, lộ ra diện mạo chân thực của Vệ.

Hắn mặc một bộ giáp trụ màu đen, cao lớn uy vũ, mày kiếm mắt sáng, chính khí lẫm liệt, hoàn toàn không giống giọng nói già nua.

Hắn chính thức trang trọng thi lễ với Bồ yêu."

Vệ?

Ồ, tên không tệ."

Bồ yêu nheo nheo con mắt.“Vì chủ nhân trước đây của nên ngươi cực kỳ phẫn hận ta, ta có thể hiểu.”

Vệ chậm rãi nói, giọng nói y ôn hòa công chính, như có một lực lượng xuyên thẳng vào lòng người: “Thứ mà nàng thủ hộ, trong mắt ngươi, là ngu xuẩn.

Song, ý chí kiên định thủ hộ của nàng mới là cội nguồn lực lượng của nàng.”

Bồ yêu cười lạnh: “Ha ha, đúng là mũ mão đường hoàng!”

Ánh mắt Vệ nhìn về phương xa, như đang nhớ lại cái gì đó, thanh âm của hắn cũng trở nên xa xôi: “Mỗi linh hồn đều có tín niệm, vì nó mà nỗ lực cả mạng sống.”

Hắn thu lại ánh mắt, nhìn sang Bồ yêu: “Lúc đó chẳng phải ngươi cũng vậy sao?”

Bồ yêu vẫn cười lạnh: “Mấy cái mánh lới này đừng nên lôi ra nghịch trước mặt ta.”

“Được, ngươi nói đi.”

Vệ cũng không phản bác, gật đầu, nói không chút do dự.“Tới ta nói?”

Bồ yêu nheo con mắt lại, như một lưỡi đao máu đỏ sẫm hẹp và dài, miệng hời hợt nói: “Ta nói… ngươi đi chết đi!”

Những chữ sau cùng như đẩy ra từ trong hàm răng, hàn ý lẫm liệt.Thần sắc Vệ đại biến, thân hình biến ảo thành khói đen cuồn cuộn, như muốn bay ra khỏi bia mộ.Bồng!Vô số ngọn lửa đen tỏa ra từ bên dưới bia mộ, bao phủ hoàn toàn!Vệ vội vàng ngừng lại, hắn dường như vô cùng kiêng kị loại lửa đen này.“Ngươi đáng chết!”

Bồ yêu từng bước từng bước đi về phía Vệ, tay nâng một ngọn lửa màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm, sát khí tỏa khắp bốn phía, ngữ khí băng lãnh không chút hơi ấm: “Ngươi giả mạo nàng, ngươi đáng chết!”

“Bồ, ngươi không giết được ta.”

Vệ nhìn chăm chăm vào Bồ yêu, thần sắc lạnh lùng.“Ta biết.”

Sát khí trên mặt Bồ yêu đột nhiên biến mất, lại nở một nụ cười quỷ quyệt: “Bất quá, ba ngàn năm, sao ta lại không dùng chút đầu óc nào trên người ngươi?”

Sắc mặt Vệ thực sự thay đổi.Trên tay Bồ yêu lóe lên ánh sáng chói mắt, soi rọi toàn bộ thức hải!Chương 384 : Khách trọ mới .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc mơ một giấc mơ thật dài, một giấc mơ có màu hồng, màu vàng.

Bầu trời toàn hoả diễm, kim sắc quang mang chói mắt, tràn ngập toàn bộ cõi mộng, nội dung cụ thể thế nào hắn cũng không nhớ rõ nữa.Mở mắt ra chợt thấy cái gì đó giống bọt khí vừa ấm áp vừa mềm mại đang nằm trong lòng hắn.Tả Mạc cúi đầu nhìn lại thì thấy đó là một tiểu gia hoả vàng óng đang vung vẩy vui mừng ở trong lòng hắn.Đây là…“Tiểu hoả?”

Nhất thời vẻ mặt Tả Mạc trở nên khó coi, hắn nắm lấy tiểu gia hoả màu vàng óng này đưa tới trước mặt.

Tiểu hoả dường như nhớ tới kí ức bi thảm của mình, thân thể đang mềm mại bỗng trở nên cứng đờ.

Sau một lúc mới xèo xèo vài tiếng, lấy lòng nhìn Tả Mạc.Quả nhiên là tiểu hoả!

Lúc này Tả Mạc mới thả lỏng, nhưng ngay sau đó thì hiếu kì không biết tại sao tên gia hoả này lại biến thành như vậy?

Vốn thân thể là màu hồng bây giờ lại biến thành cam, thân thể còn nhỏ đi mấy phần.“Sao ngươi có thể biến thành hình dáng như này?”

Tả Mạc hiếu kì hỏi, tiểu hoả vội vàng xèo xèo vài cái, đáng tiếc Tả Mạc không hiểu chút nào.

Tả Mạc cũng không quản, ngón tay nhào nặn, miệng lẩm bẩm: “Quên ở đâu rồi…”m thanh xèo xèo ngừng lại, phốc, một ngọn lửa màu cam từ thân thể tiểu hoả bay ra.Mặt tiểu hoả đầy bi phẫn.“Ồ, được rồi!

Ha ha, bình thường là tốt rồi, bình thường là tốt rồi.”

Tả Mạc buông tay ra.Tiểu hoả vừa thoát ly ma chường liền bay vào trong lòng A Quỷ, xèo xèo rên rỉ, lăn qua lăn lại mong được an ủi.A Quỷ vẫn như cũ.

Tả Mạc không khỏi thở dài một tiếng, không biết lúc nào mới có thể đến được Vân Hải cảnh.

Hắn đi tới bên cạnh A Quỷ, một lần nữa kiểm tra thân thể của A Quỷ, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.Lũ tử mang quỷ dị dường như mạnh lên không ít.

Tuy rằng không biết tử mang là cái gì nhưng Tả Mạc biết rõ nó đối với thân thể của A Quỷ có tác dụng rất lớn.

Lần đầu tiên A Quỷ rơi vào hôn mê, hắn đã phát hiện ra lũ tử mang kì dị này.Tử mang đang có xu hướng mạnh lên, đây là chuyện tốt, tâm tinh Tả Mạc nhất thời trở nên sáng sủa hơn không ít.

Ài, bản thân bây giờ phải làm điều gì chứ?

Tả Mạc nhíu mày, cảm giác có chút quái dị, bản thân sao lại không có việc gì làm chứ?Không đúng!

Bỗng nhiên hắn nhớ lại lôi đài ở bàn cờ hoang thú!

Ký ức giống như thuỷ triều tràn về, càng ngày càng nhiều sự tình được hắn nhớ lại.

Không sai!

Bàn cờ hoang thú!

Lôi đài!Nhưng..,Vì sao sự việc ở phía sau hắn lại không nhớ gì cả?Xảy ra chuyện gì vậy?Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng, hắn biết rõ, hất định đã xảy ra điều gì đó.

Nhưng bất luận hắn suy nghĩ thế nào cũng không ra được.

Suy nghĩ chốc lát, hắn liền tiến nhập thức hải, Bồ yêu nhất định biết rõ.Tiến nhập thức hải, Tả Mạc không khỏi ồ lên một tiếng, bên trong thức hải có chút biến hoả.

Nhưng lúc này hắn không có tâm tình để quan tâm tới thức hải, trực tiếp hướng chỗ Bồ yêu chạy tới.Tả Mạc dừng bước, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Bồ yêu.Bên cạnh Bồ yêu lúc này đã có thêm một người!Sau một hồi ngơ ngác, bỗng nhiên Tả Mạc giận tím mặt, tiến tới, chỉ vào mặt Bồ yêu chửi ầm lên: “Ngươi đồ lười biếng này, nô tì không trả tiền thuê nhà anh mày đã nhịn rồi, bây giờ tự nhiên còn dẫn theo một tên gia hoả khác tới?

Ngươi coi thức hải của anh mày là phòng trọ miễn phí sao?

Aha!

Không dám mở miệng sao, ngươi cho rằng đây là nhà của ngươi à?”

Vốn vẻ mặt hồng hào của Bồ yêu đang cực kì đắc ý bỗng nhiên trở nên cương cứng lại.“Ta ta ta…”

“Ta cái gì mà ta?

Biết rõ đây là địa bàn của ai không?

Thức hải của anh mày!

Nô tì, toàn thân một cái tinh thạch cũng không có, mỗi ngày còn hất mặt lên trời tỏ vẻ kiêu ngạo.

Nhóc con, anh mày đã sớm không vừa mắt với mày rồi, mày tưởng mày là nhân vật chính sao?

À ừ!

Bây giờ thì đàn em cũng mang theo vào hả?”

“Hắn hắn hắn…”

“Hắn cái gì mà hắn?”

Tiểu Bồ Bồ, ngươi thật khiến anh quá thất vọng.

Nghĩ năm đó, ở dưới Vô Không sơn, bà nương hạc giấy với ảo trận lợi hại như vậy mà anh vẫn không chút dao động, tâm vững như bàn thạch!

Chính vì nam sắc mà ngươi đã buông tay đầu hàng sao!

Nói cho ngươi biết, ngươi cùng yêu là vô cùng chênh lệch!”

Bồ yêu bị Tả Mạc chửi đến tối tăm mặt mũi, không ngẩng mặt lên được.Sau khi mắng xong, Tả Mạc chỉ cảm thấy sảng khoái cực kì, thống khoái nói chẳng nên lời, nhất là nhìn thấy vẻ mặt mù mờ của Bồ yêu thì càng thấy thoả mãn.

Hừ lạnh một tiếng, hắn hất mặt lên, nheo nheo mắt nhìn nam tử bên cạnh Bồ yêu, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ta là Vệ, xin chào ngài.”

Đối phương đứng lên, hướng Tả Mạc hành lễ.Động tác của Vệ rất thong dong, vẻ mặt nghiêm túc, có thể làm người ta cảm nhận được sự chân thành của hắn.Nhưng Tả Mạc hiển nhiên không để mình rơi vào tròng, hắn lắc đầu hỏi: “Vệ?

Chưa từng nghe qua.”

Không đợi Vệ mở miệng, hắn nói tiếp: “Ta không quản ngươi từ đâu tới, chúng ta bây giờ nói tới vấn đề tiền thuê nhà.”

“Rất tốt, mời nói.”

Vệ không phản bác, rất nhanh gật đầu đáp ứng.“A!

Ta rất thích sự dứt khoát của ngươi!”

Tả Mạc mặt mày rạng rỡ: “Rất đơn giản, ồ, ngươi có thể dùng các thứ có giá trị để làm phòng phí.

Giống như pháp quyết, yêu thuật, tinh thạch, tài liệu quý hiếm cũng được.”

Vệ trầm ngâm nói: “Ta có một bộ thiện tu là ‘Đạt Già Kim Thân’, không biết có được không?”

“Đạt Già Kim Thân?

Thiện tu?”

Tả Mạc suy nghĩ một chút nói: “Ngươi đừng tuỳ tiện cầm một bộ pháp quyết rẻ rách tới để lừa ta!”

“Ngài có thể kiểm nghiệm hàng trước.”

Thần sắc Vệ hết sức bình tĩnh đưa ra một quả quang cầu.Tả Mạc lộ ra vẻ thoả mãn, tên gia hoả này rất biết điều, tiếp nhận quang cầu, một bộ pháp quyết giống như nước chảy qua tâm hắn.

Suy nghĩ cẩn thận, hắn không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.Lục phẩm pháp quyết!Tên này rốt cuộc lai lịch như nào?

Vừa ra tay đã là lục phẩm pháp quyết?Tả Mạc phục hồ tinh thần, nhếch mắt nói: “Ồ, không sai!

Coi như đó là tiền thuê nhà một năm của ngươi!”

Sau đó bĩu môi nói với Bồ yêu: “Bồ, nhìn đó mà học, ngươi xem nhân gia có phải rất có đạo đức không?”

“Khích lệ của ngài là vinh hạnh của Vệ!”

Vệ hướng Tả Mạc hành lễ.Tả Mạc không nhìn mặt Bồ yêu đang đen như đít nồi, vênh mặt tự đắc nghênh ngang bước đi.Thần sắc Bồ yêu bất thiện, huyết đồng hung ác nham hiểm mang theo dày đặc hàn ý nhìn chằm chằm Vệ.Vệ thản nhiên đón nhận ánh mắt của Bồ yêu: “Giống như ước định của chúng ta, ta vẫn chưa truyền thụ ma công cho hắn.”

“Nhớ kĩ tình cảnh của ngươi, không nên khiến ta tức giận.”

Huyết đồng của Bồ yêu hơi hơi nheo lại, lạnh lùng mở miệng: “Người phá bi bị ta phong rồi, ta tuy rằng không thể huỷ được nó, hắc hắc, nhưng chọc giận ta thì hãy suy nghĩ cho kĩ.”

“Ngươi không cần phải uy hiếp ta.”

Vệ không sợ hãi: “Ta đã thề thì không bao giờ vi phạm.”

“Sách sách, thật thanh cao!

Thanh cao để nguỵ trang cho loại người bất chấp tất cả thủ đoạn hả?”

“Lời thề là ý chí, không có thủ đoạn vi phạm ý chí, giống như thương mâu không có đúng sai.”

“Nói sạo!”

“Đó là ý chí của ta!”…Một bộ pháp quyết lục phẩm tới tay khiến tâm tình của Tả Mạc càng thêm sung sướng.

Ngay từ đầu hắn đã đoán được thân phận của Vệ do nhìn thấy quang mang phong ấn của mộ bia.

Tuy rằng bình thường Bồ yêu rất kiêu ngạo nhưng không có khả năng tuỳ ý mang theo thần hồn khác tiến nhập thức hải của hắn.

Nghĩ tới năm đó, khi Bồ yêu tiến nhập thức hải của hắn đã gây ra một phen động tĩnh không nhỏ.

Tự nhiên bên trong thức hải xuất hiện thêm một người làm sao có thể khiến hắn không biết được chứ?Huống hồ, hắn chú ý tới thái độ đối đãi của Bồ yêu với Vệ, tràn đầy bất thiện nhưng không hề có hành vi quá khích.

Lại liên tưởng tới thanh âm thê lương đầy cổ xưa khi Bồ yêu tiến nhập thức hải của hắn thì đáp án hiện ra rất sinh động.Hắn vốn chỉ dự định kiếm chác chút ít, không nghĩ tới Vệ ra tay lại hào phóng vượt xa tưởng tượng của hắn, vừa ra tay đã là một bộ lục phẩm pháp quyết, chà, trúng lớn rồi!Trong lòng Tả Mạc tràn đầy đắc ý.Tuy rằng “Đạt già kim thân” là pháp quyết của thiện tu nhưng đối với hắn cũng có giá trị tham khảo, huống chi, thủ hạ của hắn cũng có người là thiện tu.

Tông Như không phải đang thiếu một pháp quyết thiện tu tốt sao?

Tông Như xuất thân dã lộ, còn có thể tu xuất thần thông, bây giờ có thêm một bộ lục phẩm pháp quyết thiện tu khẳng định có thể tiến thêm một bước.Mặc dù tâm tình đang rất sung sướng nhưng Tả Mạc cũng không quên sự việc trước đó, bỏ qua nghiên cứu pháp quyết, hắn vội vã chạy tới bàn cờ hoang thú.Lôi đài ngục chiến trường rốt cuộc thế nào rồi?

Hắn rất hiếu kì, trong lòng cũng rất nghi hoặc, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao bản thân không nhớ được chút nào?

Vừa rồi quá kích động nên quên không hỏi Bồ yêu, nhưng nếu đã tới bàn cờ hoang thú thì hỏi Nam Nguyệt và Thương Trạch cũng không khác, bọn họ khẳng định biết rõ.Khi Tả Mạc chạy tới bên ngoài ngục chiến trường, hắn không khỏi ngây ngẩn cả người.Ngục chiến trường vắng lặng như tờ, nhìn chẳng có mấy người.

Tuy chuyện hôm qua hắn không thể nhớ được nhưng ngày hôm kia bên ngoài ngục chiến trường tràn đầy yêu, hắn nhớ rất kĩ điều này.Trong lòng máy động, chẳng lẽ lôi đài thất bại sao?Bên ngoài ngục chiến trường du đãng mấy thân ảnh, bỗng nhiên nhìn thấy Tả Mạc, sắc mặt mỗi người đều đại biến.

Nhìn thấy bộ dáng kia, bọn họ như nhìn thấy quỷ, ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi.Tả Mạc không hiểu sao, đám gia hoả này rốt cuộc bị sao vậy?

Lẽ nào trên người mình có gì đó doạ bọn họ sao?Không đến mức thế chứ!Hắn nhớ kĩ trước đây đám gia hoả này nhìn thấy mình như chó săn nhìn thấy bánh bao thịt, nước dãi chảy ròng ròng.

Sao bây giờ lại giống như chuột thấy mèo vậy?Lẽ nào…Hôm đó đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng hắn nghi hoặc không thôi, hắn định gọi một yêu vào hỏi cho rõ ràng, nào ngờ vị yêu kia thấy Tả Mạc vươn tay phải ra, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, ánh mắt dại đờ, hoá thành một đạo bạch quang tiêu biến mất.Cái này cái này cái này…Tả Mạc ngây ra như phỗng, sững sờ tại chỗ, hắn không ngờ tới lại có ngày như này, bản thân lại có thể đem một yêu hù doạ tới mức chạy khỏi Thập Chỉ Ngục.Sau một lúc, hắn mới hồi phục lại tinh thần, chân bước vào trong ngục chiến trường.Bên ngoài trận pháp, cùng ngày hôm kia không có biến hoá gì, cho tới khi hắn đi vào trong lôi đài mới nhìn thấy Thương Trạch.

Khu lôi đài to như vậy chỉ có một mình Thương Trạch cô độc ngồi ở đó.“Đại nhân!”

Thương Trạch nhìn thấy Tả Mạc, lập tức kinh hỉ chạy tới.“Ừ.”

Hắn trả lời, tiếp theo ngắm nghía xung quanh, cau mày hỏi: “Nơi đây xảy ra chuyện gì thế?

Nam Nguyệt đâu rồi?”

“Nam Nguyệt đi tu luyện rồi.

Chúng ta thay phiên trực, đang đợi đại nhân đến.”

Thương Trạch nhìn thấy Tả Mạc thần tình bất thiện, vội vàng nói: “Nơi đây...

Nơi đây...”

Trong thời gian ngắn hắn không thể tìm được từ ngữ nào để miêu tả nên đành ngậm miệng.“Chúng ta thua à?”

Tả Mạc hỏi.Thương Trạch nuốt nước miếng, lắc đầu nói: “Không phải.”

“Vậy tại sao không có ai tới nữa?”

Tả Mạc kì quái hỏi.“Đại nhân ngài không nhớ gì sao?”

Thương Trạch dè dặt hỏi.“Không nhớ rõ.”

Tả Mạc lắc đầu: “Ta đang muốn hỏi ngươi một chút, ngày kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”m thanh Thương Trạch nuốt nước miếng vang lên, ánh mắt hắn tràn ngập sự kính nể, vẻ mặt thậm chí còn mang theo vài phần kính sợ: “Ngày kia, ngày kia đại nhân trảm hai mươi sáu yêu!

Kết quả…

Kết quả…

Đem…

Đem toàn bộ… toàn bộ yêu báo danh hù doạ sợ chạy hết!”

Nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó, thân thể Thương Trạch không tự chủ được mà run lên.“Liên tục trảm hai mươi sáu yêu…”

Tả Mạc ngây ra như phỗng.Chương 385 : Tên hung đồ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư Viện“Đúng vậy thưa đại nhân.”

Trong giọng nói của Thương Trạch đầy sự cung kính và cuồng nhiệt.

Lúc trước, khi Tả Mạc quyết định bày ra lôi đài thì gã cảm thấy đây là một quyết định cực kì sai lầm.

Nhưng lúc này, trong lòng hắn, đại nhân giống như thần linh vậy, không thể chiến thắng, sâu không lường được.Hắn có dự cảm, đại nhân nhất định sẽ lưu tên trong lịch sử yêu tộc, cho dù tuổi đời đại nhân còn rất trẻ.

Dự cảm này rất mãnh liệt, vì thế, hắn thậm chí không tiếc hết thảy hướng các vị trưởng lão trong tộc du thuyết, hi vọng có thể vì đại nhân mà cung cấp thêm càng nhiều trợ lực.Lúc đầu các trưởng lão trong tộc còn nửa tin nửa ngờ, nhưng rất nhanh không ngừng có các loại yêu thuật kí lục truyền tới, lập tức xoá bỏ tất cả nghi ngờ của các trưởng lão.

Những yêu thuật kí lục này đều là do những kẻ tiến nhập ngục chiến trường khiêu chiến Tiếu Ma Qua ghi lại, bọn họ ghi lại toàn bộ quá trình chiến đấu của Tiếu Ma Qua.Hai mươi sáu gã khiêu chiến, yêu thuật kí lục truyền ra ngoài ghi lại tới chín phần.Trong hai mươi sáu gã khiêu chiến, nổi danh nhất chính là Ngọc Tử Châu, vị này chính là thiên tài mới nổi kiệt xuất nhất của Ngọc tộc, vốn rất có cơ hội tiến nhập trưởng lão hội của liên minh thiên tài nhưng do tu luyện nên hắn đã từ chối khéo lời mời của Dạ Minh Nguyệt.

Ngọc tộc không được coi là đại tộc nhưng có lịch sử lâu đời, từ thời viễn cổ.Khi Ngọc Tử Châu xuất hiện tại bàn cờ hoang thú của ngục chiến trường, mọi người đều cho rằng chiến đấu đã mất đi tính hồi hộp.

Ngọc Tử Châu theo đuổi Cơ Lệ Ngữ, không yêu nào trong yêu giới không biết.

Hắn là một trong những kẻ theo đuổi Cơ Lệ Ngữ được công nhận là có khả năng nắm giữ trái tim nàng nhất.Nhưng ai có thể ngờ được, Tiếu Ma Qua lại mạnh mẽ như vậy, trong nháy mắt đánh bại Ngọc Tử Châu.Mà sự việc phát sinh tiếp theo vượt quá sức tưởng tượng của người xem khiêu chiến.Tiếu Ma Qua giống như quái thú không biết mệt mỏi là gì, bất luật địch nhân nào ở trước mặt hắn đều trong nháy mắt bị đánh tan.Một người, lại một người, tiếp một người…Ngoại trừ người thần bí khiêu chiến đầu tiên, còn lại người khiêu chiến tiếp theo không ai có thể kiên trì được năm giây, ngay cả Ngọc Tử Châu cũng không thể.

Ngoài những thiên tài trẻ tuổi như Ngọc Tử Châu cũng có những kẻ có kinh nghiệm giết chóc phong phú, thậm chí còn có hai vị chiến yêu quân đội, chấp sự của liên minh thiên tài còn có tận năm vị.Đội hình xa hoa như thế, thậm chí ở tiền tuyến có thể hợp thành một yêu đội đột kích với thực lực cường hãn!Thế nhưng trước mặt Tiếu Ma Qua lại giống như rau dưa, bị chém cho nát nhừ!

Ở ngục thứ ba trở lên, truyền lưu một lời đồn như sau: những yêu khiêu chiến thất bại, kể cả Ngọc Tử Châu, thần thức đều bị trọng thương, thế nên không thể không tìm kiếm cách trị liệu.

Trong đó có mấy vị tình huống rất không ổn, ngoại trừ thụ thương thì trong lòng bọn họ còn lưu lại một bóng ma, cả đời này bọn họ đừng mong tiến thêm được nữa.Tiếu Ma Qua đánh một trận mà thành danh!Hung danh cực thịnh, độc nhất vô nhị!-------------------------------“Tra ra đây là yêu thuật gì chưa?”

Tô Vị đi tới, hiếu kì hỏi.Minh Quyết Tử lắc đầu: “Không ra.”

Ánh mắt hắn một lần nữa nhìn lại Tiếu Ma Qua ở trong yêu thuật kí lục, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

Cả người hoả diễm, quang mang màu vàng óng, áo giáp toàn thân, tả thuẫn hữu đao, phía sau có cánh màu kim trong suốt, kim sắc chưởng móc, một thân trang phục cổ quái, xuất hiện trong chín phần ghi lại của yêu thuật kí lục.

Làm người ta cảm thấy động lòng chính là cặp mặt bị bao phủ bởi kim sắc hoả diễm, đạm mạc không có chút cảm tình nào.

Ngược lại với đó chính là sức chiến đấu của hắn, đầy cuồng dã thèm sát, giống như một con dã thú với bản năng giết chóc.Tất cả địch nhân giống như một con mồi mảnh mai, dưới nanh vuốt dữ tợn của hắn bị xé thành vô số mảnh nhỏ.“Ngay cả ngươi cũng không điều tra được sao?”

Tô Vị thật sự thất kinh, thực lực của Minh Quyết Tử không tính là mạnh nhưng hắn hiểu biết rộng rãi, học thức uyên bác không ai có thể hơn được.

Rất nhiều bí văn dã sử chưa ai nghe thấy hắn đều thuộc lòng, ngay cả đại chiến ngàn năm trước hắn cũng có nghiên cứu.“Ừ.”

Minh Quyết Tử không mở mắt, hắn đang nhìn chằm chằm vào yêu thuật kí lục, một lúc lâu sau bỗng nhiên mở miệng: “Ta có cảm giác, nó khả năng không phải yêu thuật.”

“Không phải yêu thuật?”

Tô Vị ngẩn ngơ, tiếp theo lắc đầu nói: “Không có khả năng!

Không phải yêu thuật thì là cái gì?”

Minh Quyết Tử trầm mặc một hồi: “Có điểm giống ma công.”

“Ma công?”

Ánh mắt Tô Vị lập tức trở nên vô cùng cổ quái: “Huynh đệ, ngươi không phải ấm đầu chứ!

Ma công?

Ma công sao có thể xuất hiện tại Thập Chỉ Ngục chứ?

Ngoại trừ yêu thuật ra, không có thứ gì khác có thể xuất hiện tại Thập Chỉ Ngục.”

“Ta cũng không biết.”

Minh Quyết Tử buông tay: “Nhưng thực sự ta cảm thấy nó không giống yêu thuật.”

Tô Vị trầm ngâm nói: “Đừng nóng vội, chúng ta từ từ hỏi, khẳng định sẽ có người biết.”

“Đành phải vậy thôi.”

Minh Quyết Tử đành phải gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, căn dặn: “Ngươi ngàn vạn lần đừng đi thăm dò.

Tên Tiếu Ma Qua này tính tình độc ác vô cùng.”

“Đùa sao!”

Tô Vị không chút do dự nói: “Ta chưa muốn chết!

Tên gia hoả này xem tính mạng yêu như cỏ rác, đụng vào hắn, không chết cũng bị thương!

Đồ điên!

Tên gia hoả này là một tên điên!

Ngươi xem hai vị thuộc quân đội kìa, không phải bị một đao chặt làm đôi sao?”

Sắc mặt hai yêu không quá tốt, chín phần yêu thuật kí lục, bọn họ đã xem đi xem lại vô số lần, tên kia giống như ma thần hung hãn đã in đậm vào trong tâm trí họ.--------------------------“Thập Chỉ Ngục có thể dùng được đại nhật ma thể sao?”

Bồ yêu nhìn chằm chằm vào Vệ hỏi, đây luôn là nghi vấn trong lòng hắn.Vệ đang ngồi khoanh chân, hai tay buông xuống bên gối, mắt sáng như sao: “Đại nhật ma thể là một loại ma thể cực hiếm thấy, rất ít người có thể biết được xuất xứ của nó.”

“Xuất xứ?”

Bồ yêu nhếch mắt: “Chưa từng nghe qua xuất xứ nào của ma thể.”

Vệ cười cười, không phản bác, chỉ nói: “Vào thời viễn cổ, không chỉ có tu giả yêu ma.

Tu luyện lúc đó không phức tạp như bây giờ.

Kì thật đa số tu luyện giả cái gì cũng tu luyện, phương pháp tu luyện rất hỗn tạp, đa số là thập cẩm.

Ma thể sớm đã xuất hiện nhưng rất ít người biết đến nó, kì thực ma thể luyện pháp được sáng tạo ra, nếu đem so sánh thì giống yêu thuật hơn.”

“Sặc!

Ngươi nói ma thể kì thực là do một vị yêu sáng tạo ra?”

Bồ yêu nghe đến đâu muốn bật cười.“Không sai.”

Vệ không phản bác, bản thân tiếp tục nói: “Lúc đó hắn phát hiện, hắn đang tu luyện một công pháp nếu như không làm cho thân thể mạnh mẽ hơn thì không thể chịu đựng được.

Hắn lại không thể nào chia sẻ thời gian luyện tập, mà những biện pháp luyện thể hắn ngại quá chậm do đó mới sáng chế ra ma thể luyện pháp.”

Bồ yêu không nói gì, hắn hiểu được, đây không phải lả nguỵ quân tử nói bậy.

Ma thể luyện pháp đích xác có hiệu quả rất nhanh nhưng quá trình tu luyện có những đặc điểm rất hung hiểm.

Bồ yêu học thức uyên bác, hắn biết rõ, trong lịch sử các phương pháp nhìn qua thì rất xung khắc nhưng nếu xuyên qua vẻ bề ngoài thì sẽ phát hiện ra, ẩn dấu trong đó các tính tất yếu, đây là một loại nhu cầu của lịch sử.“Lúc đó nghiên cứu ma thể luyện pháp không chỉ có một mình hắn nhưng thành quả mà hắn đưa ra là rõ rệt nhất.

Đại nhật ma thể là tác phẩm mà hắn đắc ý nhất.

Lúc đó ma thể không đa dạng các chủng loại như bây giờ, đại nhật ma thể lúc đó là ma thể đỉnh cao nhất.

Vị tiền bối này am hiểu nhất chính là yêu thuật, cho nên khi tu luyện đại nhật ma thể hắn đã tham khảo các phương pháp trong yêu thuật.

Đại nhật ma thể là ma thể có tính tương thích tốt nhất đối với yêu thuật.

Như hiện nay, đại nhật ma thể cực kì chú trọng vận dụng thần thức.”

Vệ chậm rãi nói, khí độ bất phàm.Bồ yêu không trả lời, hắn cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, sau đó bừng tỉnh nói: “Thì ra là thể.”

Hắn vốn là thiên tài hiếm có, được gọi là quái thai với danh xưng yêu thuật mục lục, hơn nữa liên tiếp chinh chiến thu được vô số kể các loại pháp quyết ma công, kiến thức rất uyên bác.

Lúc trước có chỗ không hiểu, bây giờ chỉ cần Vệ thoáng đưa ra một số điển cố đã đủ để hắn hiểu ra chỗ then chốt của vấn đề.“Tên gia hoả có thể nghĩ ra biện pháp này thực sự là một thiên tài!”

Bồ yêu tán thưởng không thôi, hắn giống như vừa nảy sinh ý nghĩ, lẩm bẩm: “Có lẽ nên thử xem sao?”

Sắc mặt Vệ đầy trấn tĩnh, trong lòng không khỏi hiện lên sự hãnh diện, là địch thủ của Bồ yêu, hắn là người có thể cảm thụ được thực lực sâu không lường được của Bồ.

Tư duy của Bồ yêu đầy sắc bén, nhạy cảm, phản ứng cực nhanh, ngoan lệ quả quyết, nhất là sự điên cuồng, vì đạt được mục đích thậm chí không tiếc hi sinh tất cả!Thực là một địch nhân đáng sự!Trong lòng Vệ nổi lên một cơn sóng nhưng rất nhanh liền khôi phục sự bình tĩnh.

Hắn thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Bồ yêu, ánh mắt không chút rung động.Song phương mỗi người một tâm tư, nhất thời trở nên yên lặng.-----------------------Tả Mạc ngơ ngác nhìn Thương Trạch, miệng há to, nửa ngày cũng chưa khép lại.

Trảm liên tiếp hai mươi sáu yêu?

Giỡn à!

Bản thân mình sao lại mạnh như thế chứ?

Hắn biết rõ bản thân có bao nhiêu phân lượng, tuy rằng chưa từng nghe qua tên tuổi của những yêu bị chém dưới đao của mình, nhưng chấp sự cao cấp của liên minh thiên tài, chiến yêu quân đôi, tên gia hoả đủ thực lực tiến nhập trưởng lão hội của liên minh thiên tài, nghe Thương Trạch sùng bái kể lại chiến tích của hắn, Tả Mạc giống như đang nghe một cố sự.Một trò đùa của yêu giới sao?Đầu óc hắn vang lên toàn những lời như thế, nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt đầy kích động lẫn giọng nói đầy run rẩy của Thương Trạch, hắn cảm thấy đây không phải là trò đùa.Lẽ nào thật sự do mình làm?

Tả Mạc đầy hồ nghi, giống như đang nghe một câu chuyện hoang đường đầy li kì.Được rồi, có lẽ thật sự là do mình làm…Tả Mạc tự nói, ồ, thực tế chút đi, hắn ngẩng đầu hỏi: “Chúng ta buôn bán thế nào rồi?”

Thương Trạch đang thao thao bất tuyệt, mặt đầy cuồng nhiệt, quàng quạc bỗng nhiên cứng đờ.

Trong nháy mắt, hình tượng đại nhân trong lòng hắn lung lay muốn đổ, hắn cảm giác có một thứ gì đó đang chặn cổ họng mình.Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Thương Trạch, Tả Mạc nhanh chóng hỏi: “Không phải bị lỗ chứ?”

Thương Trạch thiếu chút nữa thì chết đứng, vì cái gì…vì cái gì…Trong truyền thuyết, những vị đại anh hùng không phải đều coi tiền tài như đồ bỏ hay sao?Vị chiến thần anh hùng vĩ đại trong lòng Thương Trạch ầm ầm sụp đổ.“Đại...Đại nhân, chúng ta buôn bán có lời, buôn bán lời ba ngàn vạn...”

Thương Trạch cảm thấy bản thân như một tiểu nhị đang báo cáo kết quả cho chưởng quỹ.“Nhiều vậy sao?”

Mắt Tả Mạc như muốn lồi ra, quang mang lấp loé, tất cả những nghi ngờ trong lòng đã bị thu nhập trước mắt làm tan biến.Trảm bao nhiêu yêu mới kiếm được bằng đấy chứ?

Tả Mạc ngửa mặt cười lớn!Chương 386 : Thương Lâm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư Viện“Đại nhân!

Đây là Thương Lâm, biểu ca của ta, hắn trước đây đã tiến vào ngục thứ ba, đại nhân có điều gì nghi hoặc có thể hỏi hắn.”

Thương Trạch cung kính nói, bên cạnh gã có một nam yêu tướng mạo có vài phần giống gã, chỉ là nhìn qua tinh thần có chút uể oải.

Thương Lâm hướng Tả Mạc hành lễ, trong mắt hắn tràn ngập sự kính nể.

Những ngày này, hung danh của vị đại nhân thần bí này truyền khắp nới không dứt.Tả Mạc nhìn thoáng qua, bỗng nhiên ồ nhẹ nói: “Ngươi bị thương hả?”

“Vâng, đại nhân.”

Giọng nói Thương Lâm so với Thương Trạch còn khàn hơn, ánh mắt ảm đạm.

Năm đó hắn là người trẻ tuổi nhất, ưu tú nhất trong tộc có thể tiến vào ngục thứ ba.

Một lần ở trong ngục thứ ba cùng người khác phát sinh va chạm, thua trận mà thụ thương, thần thức bị thương.

Không nghxi tới ấn kí của đối phương cực kì độc ác, các trưởng lão trong tộc đã nghĩ hết mọi cách nhưng đều thúc thủ vô sách.Lần này Thương Trạch gọi hắn tới bởi vì sự tình Tả Mạc treo thưởng ở yêu thị.

Bên trong tộc, chỉ có Thương Lâm là người trẻ nhất có thể tiến nhập ngục thứ ba.“Trước hết đem thương thế chữa trị tốt rồi hãy nói.”

Tả Mạc ngoắc tay Thương Lâm nói: “Ngươi lại đây.”

Thương Lâm ngẩn ngơ, Thương Trạch vui mừng, kinh hỉ rung giọng nói: “Đại nhân, chẳng lẽ ngài có thể chữa trị thương thế này?”

Không thể trách hắn tại sao thất thế như vậy, huy hoàng trước đây của Thương tộc đã là dĩ vãng, Thương tộc bây giờ không ngừng xuống dốc, không ngươi nối nghiệp đang là vấn đề lớn nhất đối với Thương tộc.

Thương Lâm đã từng là hi vọng của toàn bộ Thương tộc, vì trị thương cho hắn, bên trong tộc đã tốn hao vô số.

Thương Trạch là người trẻ tuổi nhất trong tộc có thiên phú gần bằng Thương Lâm nhưng nếu không có “thương ngân thuật”, hắn muốn đột phá ngục thứ nhất chỉ sợ còn phải mất một khoảng thời gian nữa.Nếu như thương thế của Thương Lâm có thể được chữa trị tốt vậy là đã giúp đỡ rất nhiều cho Thương tộc!

Cho nên khi nghe Tả Mạc có thể chữa trị được thương thế trên người Thương Lâm, Thương Trạch mừng nhưu điên.

Còn Thương Lâm thì ngây người ra, đầu óc trống rỗng.Hắn ngu ngơ đi tới trước mặt Tả Mạc.“Thả lỏng.”

Giống như thường ngày, thần thức Tả Mạc giống như một chiếc râu linh hoạt nối liền với thần thức của Thương Lâm.

Trong giây lát, cảnh tượng trước mắt biến đổi.

Hắn giống như đang ở trong một vụ khí xanh biêng biếc, vụ khí không ngừng lưu động, mơ hồ có thể thấy vài chục đạo vụ khí tế lưu, dọc theo quỹ tích đặc biệt, chậm rãi lưu động.Tả Mạc cả kinh, cảnh tượng trước mắt thực sự rõ ràng đến bất ngờ.Thần thức bản thân lại tiến bộ rồi!

Kinh hỉ có thừa, Tả Mạc có chút kì quái, dường như gần đây thần thức hắn tiến bộ nhanh quá thì phải, quả thực có thấy dùng mắt thường để thấy được tốc độ tăng trưởng.

Hắn hơi lo lắng, tốc độ tăng trưởng như vậy liệu có gặp vấn đề gì không?Khi nào rảnh phải hỏi Bồ yêu mới được.Kiềm chế sự lo lắng và kinh ngạc trong lòng, Tả Mạc bắt đầu nghiêm túc kiểm tra thần thức của Thương Lâm.

Rất nhanh hắn đã tìm được điểm mấu chốt, những tế lưu màu xanh này tốc độ di chuyển quá thong thả, thực sự quá mức chậm chạp.Hắn nhắm mắt lại, cảnh tượng bên trong thanh vụ không ngừng hiện ra trước mặt hắn.Từng đoàn tế lưu giống như một phần của sông ngòi, có to lớn, có nhỏ bé, chúng tương hỗ giao quấn, có nơi lại không gây trở ngại cho nhau.

Tả Mạc hiểu ra những tế lưu này giống như kinh mạch bên trong thân thể, chúng nó chống đỡ toàn bộ thần thức.Ở một nơi tế lưu màu xanh hội hợp, quấn quít lấy một vòng huyết đằng mọc đầy gai nhỏ, thập phần bắt mắt.Chính là nó!Tả Mạc nheo mắt, hắn không am hiểu chữa thương, chỉ là bình thường vẫn kiểm tra thân thể của A Quỷ nên dần dần cũng hiểu ra đôi chút.

Sinh cơ, cái này vô hình mờ ảo, nhưng đó là căn cứ để hắn phán đoán.

Lúc ban đầu là từ Tiểu Vân Vũ Quyết sinh ra, tiếp đó là kiểm tra thân thể của A Quỷ, cảm xúc càng trực tiếp.

Trong cuộc chiến phá ngục ở Mạc Thuỷ Minh Không, đối diện với thuỷ tức tràn đầy sinh cơ, hắn đối với sinh cơ đã có lĩnh ngộ mới.Vừa đúng lúc gặp được Thương Lâm, hắn liền cảm thấy sinh cơ của Thương Lâm không được thông suốt mới đưa ra câu hỏi.Hắn cẩn thận quan sát rất lâu, xác định gai đằng màu đỏ đó là nguyên nhân dẫn đến tế lưu màu xanh không thể lưu thông thông suốt.

Lập tức không hề do dự bắt đầu phá giải.

Gai đằng gì gì đó, trong mắt hắn đều là do yêu thuật biến thành.Vừa tiếp xúc với gai đằng màu đỏ, Tả Mạc không khỏi chấn động.Rất nhanh, hắn phấn khích, kết cấu của gai đằng màu đỏ này hắn chưa từng thấy, nó rất mới, hơn nữa so với yêu thuật xuất hiện trong bàn cờ hoang thú còn phức tạp hơn nhiều.

Khi mới bắt đầu bước vào Mạc Thuỷ Minh Không, Bồ yêu đã bắt Tả Mạc không ngừng phá giải yêu thuật.Bản thân đã phá giải bao nhiêu yêu thuật?Chính hắn cũng không nhớ rõ nhưng phá giải yêu thuật đã trở thành một loại bản năng của hắn.

Khi hắn nhìn thấy một loại yêu thuật mới phức tạp, hắn hưng phấn giống như một thực khác thấy được mĩ vị đang bày ra trên bàn!Không chút do dự, Tả Mạc bắt đầu phá giải.Rất nhanh, Tả Mạc gặp phải cản trở nhưng điều này không khiến hắn bận tâm.

Ngược lại, ý chíe chiến của hắn bị kích động, tựa như một vị võ giả khao khát chiến đấu, gặp phải một vị võ giả có trình độ tương đương với mình.Đã lâu không gặp qua yêu thuật lợi hại như vậy rồi!Tả Mạc phấn khích!Đây đúng thật một đề yêu thuật phức tạp, đầu óc Tả Mạc xoay chuyển rất nhanh, hắn cực kì chuyên tâm.

Các loại quang mang của tiểu yêu thuật không ngừng loé lên trên tay hắn.

Hắn bây giờ đối với tiểu yêu thuật không thể thành thục hơn được nữa, hạ bút thành văn, không lãnh phí một chút sức lực, giống như ăn cơm uống nước ngày thường.

Một ý nghĩ mới vừa hình thành trong đẩu hắn, tiểu yêu thuật trên tay đã thành hình.Vẻ mặt Thương Lâm không ngừng biến đổi, khi thì thống khổ, khi thì khoan khoái.

Thương Trạch không dám chậm trễ, vội vàng thông tri cho trưởng lão trong tộc, dù sao việc này đối với Thương tộc mà nói cũng là một đại sự trọng yếu.Sau một lát, chỉ thấy bên cạnhThương Trạch xuất hiện thêm sáu vị trưởng lão Thương tộc già nua.“Tình hình thế nào rồi?”

Đại trưởng lão trầm giọng hỏi, mắt hắn nhìn vào Thương Lâm, không chút lơi lỏng.

Dựa vào quang mang loé ra trên người Thương lâm, đối phương hẳn đang tiến hành trị liệu.“Đã một giờ rồi.”

Thương Trạch vội vàng trả lời.Vẻ mặt mấy vị trưởng dần trở nên ngưng trọng, bọn họ từng bỏ rất nhiều công sức để giúp Thương Lâm trị liệu nhưng đều không được.

́n kí yêu thuật trong cơ thể Thương Lâm tuy rằng không mạnh nhưng lại cực kì ngoan cố, bất luận bọn họ dùng biện pháp gì đều không thể khu trừ nó ra khỏi cơ thể.Không cần nói nhiều, mấy vị trưởng lão vây quanh Tả Mạc và Thương Lâm, tránh người khác tới quấy rầy ảnh hưởng tới việc trị liệu.Nhìn mặt Thương Lâm tái nhợt uể oải, trong lòng đại trưởng lão không khỏi xót xa.

Những trưởng lão như bọn họ đau khổ mà chống đỡ Thương tộc, thế nhưng tuổi thọ của bọn họ sắp hết.

Từng ngày từng ngày thấy bản thân suy nhược mà bọn vãn bối bên trong tộc không ai đủ sức tiếp nhận trách nhiện, sự lo lắng trong lòng bọn họ không nghĩ cũng hiểu.Thương tộc tuy rằng xuống dốc nhưng có được hoàng kim thụ, bọn họ vẫn ngoan cường mà sống tới ngày nay.

Thương tộc có thể bảo vệ hoàng kim thụ chính là vì có những trưởng lão thực lực không tầm thường.

Thực lực mỗi người không coi là mạnh nhưng vì đoàn kết nên ngươi khác không dám dây vào.

Một khi bọn họ mất đi, hoàng kim thụ này sẽ trở thành “ngọc” khiến Thương tộc mang tội.“Thương ngân thuật” xuất hiện khiến các vị trưởng lão một lần nữa tràn ngập hi vọng.Nếu Thương Lâm có thể khỏi hẳn, bọn họ sẽ không còn phải lo lắng điều gì nữa.

Với thiên phú của Thương Lâm, tu luyện “thương ngân thuật” nhất định thực lực tăng mạnh.Quang mang quanh người Thương Lâm bỗng nhiên tăng mạnh, dị biến này khiến sắc mặt các vị trưởng lão trở nên ngưng trọng, bọn họ biết rõ, thời khắc mấu chốt đã tới!Rắc!Một tiếng giòn tan từ trong cơ thể Thương Lâm vang lên, rất rõ ràng.Đại trưởng lão sửng sốt, sau đó trở nên vô cùng mừng rỡ.

Rất nhanh, mấy vị trưởng lão khác cũng có phản ứng tương tự, vẻ mặt đầy vui mừng.Thương Lâm mở mắt, đôi mắt lúc trước ảm đạm giờ đây đã sáng hơn rất nhiều.Tả Mạc không nhúc nhích, như tượng gỗ.Các trưởng lão thấy vậy không dám chậm trễ, vẫn đứng tại chỗ thủ hộ cho Tả Mạc.Một lúc lâu sau Tả Mạc mới chậm rãi mở mắt, thở dài phun ra một câu: “Yêu thuật thật quỷ dị!”

Thấy Tả Mạc mở mắt, Thương Lâm cố gắng nén kích động trong lòng, hướng Tả Mạc thi lễ thật sâu: “Đại nhân có ơn tái tạo, Thương Lâm không biết lấy gì báo đáp, bất cứ đại nhận ra lệnh tới đâu, Thương Lâm sẽ đến đó!”

Đại trưởng lão đang định ngăn cản nhưng không kịp, trong lòng không khỏi than thở, dúng là thanh niên à!

Lời này nói ra tương đương với việc đem Thương Tộc giao cho Tiếu Ma Qua rồi.

Thanh niên bên trong tộc có khả năng kế thừa chức vị tộc trưởng chỉ có Thương Trạch và Thương Lâm.

Nhưng thái độ hai người đối với Tiếu Ma Qua chỉ nhìn cũng biết.Nhưng đại trưởng lão nghĩ đi nghĩ lại thì thấy chuyện này cũng không phải là xấu.

Ngày sau nếu như Thương tộc có được cao thủ lợi hại như này nâng đỡ, ít nhất không cần phải lo lắng những người khác có chủ ý với hoàng kim thụ.Nghĩ đến đây, lão tiến lên một bước, hướng Tả Mạc hành lễ: “Lão hủ là đại trưởng lão của Thương tộc, xin chào Tiếu Ma Qua các hạ!

Các hạ ra tay cứu giúp, trên dưới Thương tộc vô cùng cảm kích, tâm ý không đủ kính ý, mong các hạ vui lòng nhận cho.”

Các vị trưởng lão khác thấy hai hoàng kim hồn trong tay đại trưởng lão không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Sản lượng hoàng kim hồn cực thấp, lần trước vì đổi “thương ngân thuật” đã tốn mất mười hoàng kim hồn.

Số lượng dữ trữ bên trong tộc có thể đếm trên đầu ngón tay, không nghĩ tới hiện tại đại trưởng lão vừa ra tay đã đưa ra hai hoàng kim hồn!Nhưng bọn họ đều hiểu rõ xưa nay đại trưởng lão hành sự đều có thâm ý, tuy rằng trong lòng nghi hoặc nhưng không ai mở miệng phản đối, trái lại đều đồng loạt hướng Tả Mạc hành lễ: “Thỉnh các hạ vui lòng nhận cho!”

Tả Mạc không hề khách khí nhận lấy hoàng kim hồn.

Hắn nói bản thân phải ngẫm nghĩ lại thu hoạch vừa rồi, các trưởng lão đều đã thành tin vội vàng chủ động cáo từ.Hàn quang trong mắt Tả Mạc chợt loé lên rồi biến mất, hắn khoanh chân ngồi tại chỗ khôi phục thần thức.Một lát sau, một bóng người xuất hiện xa xa.Tả Mạc phát hiện ra liền mở mắt đứng dậy.

Vừa rồi hắn phá giải thành công ấn kí yêu thuật bên trong thần thức của Thương Lâm, trong nháy mắt khi gai đằng màu đỏ tan thành tro bụi, hắn thu được một phong chiến thư.Yêu đã hạ ấn kí yêu thuật lên người Thương Lâm đã đưa cho hắn một phong chiến thư.Đây là một phong thư với lời lẽ đầy kiêu ngạo, uy hiếp đến trần trụi.

Đối phương biết Tả Mạc có thể phá giải ấn kí yêu thuật của gã thì thập phần không cam lòng, muốn cùng Tả Mạc phân cao thấp.Nếu là bình thường, hắn đối với phong chiến thư này nhất định không thèm nhìn đến nhưng mà hiện tại, hắn lại rất quan tâm.Loại yêu thuật quỷ dị phức tạp này có rất nhiều chỗ độc đáo, tuy rằng Tả Mạc phá giải được ấn kí yêu thuật trên người Thương Lâm nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ nghi hoặc chưa giải được.

Chiến thư của đối phương quả thực giống như đưa miếng mồi ngon đến trước miệng, Tả Mạc đang đói khát không chút do dự đáp ứng ngay.Gai đằng màu đỏ…

Rất có ý tứ!Tả Mạc đăm chiêu.Chương 387 : Mạc Như Hoả .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnHoang Bình là một sườn núi cực kì hoang vắng, nơi đây cỏ dại mọc lan tràn, nhìn qua thấy toàn đá sỏi, không có bất cứ thế lực nào nảy sinh hứng thú với mảnh đất cằn cỗi này, đây chính là nơi định cư của Thiên Nam Đằng Thị.Nam Nguyệt giống như bình thường rất nhanh lướt qua.

Xung quanh nơi này không có nguồn nước nào nên không khí rất khô ráo.

Hoàn cảnh như vậy không thích hợp chút nào cho họ sinh sống, Đằng thị thích sinh hoạt tại nơi rừng rậm ẩm ướt.

Nhưng địa phương như vậy dù không có tài nguyên nào khác cũng là mục tiêu cho người ta cướp đoạt.Đằng thị chỉ có người già và trẻ nhỏ, sức chiến đấu còn được bao nhiêu chứ?Nhìn bãi đá sỏi không ngừng vụt qua, tâm tình Nam Nguyệt không khỏi trở nên nặng nề.

Trong lòng nàng thầm hạ quyết tâm, bản thân nhất định phải sớm đột phá, tăng cấp lên yêu giám.

Chỉ có ở đẳng cấp yêu giám mới có thể đem theo tộc nhân của mình tới thành thị.

Hoàn cảnh sống bên trong thành thị so với cuộc sống bên ngoài tốt hơn rất nhiều.Nàng nhớ tới bản thân đang tu luyện “Thiên Nam tiễn thuật”, tràn ngập tin tưởng đối với thời gian sắp tới!Với tốc độ tiến bộ như bây giờ không lâu nữa nàng có thể thoả mãn lấy được đẳng cấp yêu giám.“A Nguyệt về rồi!

A Nguyệt về rồi!”

Tộc nhân nhìn thấy Nam Nguyệt nhất thời vô cùng hưng phấn, Nam Nguyệt là yêu trẻ tuổi xuất sắc nhất Đằng thị và cũng là hi vọng của bộ tộc.

Nếu không phải do nàng còn quá trẻ, tộc trưởng đã sớm nhường vị trí của mình cho nàng, trong nhóm người trẻ tuổi nàng tuyệt đối là người đứng đầu.

Nàng mà xuống dốc, tất cả mọi người đều xuống theo.Nam Nguyệt cười đầy chân thành nói: “Mọi người có khoẻ không?”

“Rất tốt à!

A Nguyệt không cần phải lo lắng cho chúng ta!”

“Đúng vậy, a Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta luôn luôn nỗ lực tu luyện mà!”

Đoàn người ồn ào nói, nghe các tộc nhân kể sự tình phát sinh trong khoảng thời gian gần đây, trong lòng Nam Nguyệt đầy hạnh phúc.

Nàng từ trong vòng tay Tảo Hạch lấy ra một đống đồ dùng sinh hoạt, những lúc không tu luyện nàng làm thêm để mua chúng.“A Nguyệt thật là khổ cực!”

Các trưởng lão trong tộc than thở, trong đôi mắt đục ngầu của họ ánh lên sự hổ thẹn, bây giờ toàn tộc đều là do a Nguyệt chống đỡ.“Việc nên làm mà.”

Nam Nguyệt cười cười, khuyên giải an ủi nói: “Đây cũng là một loại tu luyện mà!

Các thúc thúc thiếu cái gì cứ việc nói với ta.”

Khi nàng còn nhỏ, cha mẹ cùng mất, chính những trưởng bối này đã nuôi nàng lớn khôn.

Đây là chuyện rất bình thường bên trong tộc, bây giờ toàn tộc có mười một người, ngoại trừ hai trưởng lão còn lại toàn là trẻ con.

Bọn chúng đều là do những trưởng lão này khổ cực nuôi nấng mới có thể sinh tồn đến bây giờ.

Chính loại sinh hoạt gian khổ như này lại khiến toàn tộc cực kì đoàn kết.Các trưởng lão trong tộc tu vi thấp kém, bọn họ không có khả năng gì để mưu sinh, chỉ có thể ở nơi đá sỏi này trồng chút hoa màu, miễn cưỡng buộc bụng.Sau khi cùng các trưởng lão nói chuyện, nàng liền đứng dậy, vỗ vỗ tay, triệu tập tất cả hài tử.“Mọi người tu luyện thế nào rồi?”

Bọn nhỏ líu ríu, ồn ào, Nam Nguyệt kiên trì kiểm tra từng đứa, rất nhanh, trên mặt nàng lộ ra vẻ vui mừng.

Có ba hài tử có thể điểm hoả từ xa, đã bước vào tinh hoả kì, bọn chúng có thể ngưng xuất đằng tiễn, có sức chiến đấu cơ bản nhất.

Tất cả đều phải quy công cho “Thiên Nam tiễn thuật”.

“Thiên Nam tiễn thuật” quả nhiên không hổ là yêu thuật nhất mạch truyền của Đằng thị, đây giống như là yêu thuật vì bọn họ mà tạo ra, là thích hợp nhất để bọn họ tu luyện.Nàng biểu dương mất hài tử tiến bộ nhanh nhất, lại kiên trì giảng giải những khó khăn bọn chúng gặp phải trong tu luyện.

Nhưng, nàng không truyền dạy yêu thuật công kích trong “Thiên Nam tiễn thuật” cho bọn chúng, nàng dạy chúng chính là tiểu yêu thuật.Nàng đem tất cả những gì Tả Mạc nói lại một lần nữa.Đại nhân đã nói nhất định là đúng đắn!Nhìn xuống phía dưới, những khuôn mặt nhỏ nhăn đang tập trung lắng nghe, trong lòng Nam Nguyệt tràn đầy cảm giác mong đợi.-----------------------Vẻ mặt Mạc Như Hoả đầy âm trầm, vừa rồi hắn cảm ứng được ấn kí yêu thuật mà mình đưa vào người Thương Lâm đã bị phá giải!Tên gia hoả mắt không tròng này!

Dám nhàn rỗi quản việc của hắn sao!Muốn chết!Hắn lộ ra nụ cười thèm sát, hắc hắc, đã lâu rồi không gặp phải tên nào đáng để động thủ, bây giờ khai trương cũng tốt!

Hơn nữa vừa đúng lúc hắn mới đột phá, lòng tin đạt tới đỉnh cao, có tên mù đưa tới cửa để thử nghiệm thì còn gì tốt đẹp hơn?Đại phủ của ta đang khó chịu, chỉ muốn uống no máu!Chỉ tiếc, đây là Thập Chỉ Ngục, không có cách nào ngửi được mùi máu, hắn có chút tiếc nuối chép chép miệng.

Mặt hắn đầy râu, cứng như châm, hốc mắt hãm sâu, đôi mắt đỏ sậm đầy quỷ dị, mũi ưng càng khiến hắn thêm vài phần giả tạo.Hắn phi hành tạo thành một đường lửa, không có chút ý tứ thu liễm nào, thần thái ngạo mạn hung hăn.

Dọc đường các yêu khác trông thấy đường lửa này không khỏi sắc mặt đại biến, kinh hoảng thất thố mà tránh đi.

Hung danh của Mạc Như Hoả ở quanh đây ai ai cũng biết.Từ trong hoả tuyết truyền tới tiếng cười đầy đắc ý, tiếng lửa thiêu đốt phần phần trong gió lan truyền khắp nơi!Trong vòng vây của liệt hoả, Mạc Như Hoả híp mắt nghĩ tới vẻ mặt của đối phương khi trông thấy mình?

Hắn đã gặp qua rất nhiều tên tự coi mình là cao thủ, trông thấy hắn thì sắc mặt vàng như đất.

Thực là mong đợi quá đi!

Mỗi lúc như này, hắn đều cảm thấy cực kì thú vị, hắn giống như con mèo đang thoả thích trêu chọc con chuột.Cuộc sống thật đẹp biết bao!Hắn tham lam tán thán, một chút nữa phải giày vò tên gia hoả không may kia như nào?

Ồ, dùng yêu thuật mình mới lĩnh ngộ ra à?

Đây thật là ý hay!Một đoàn liệt hoả kèm theo khí thế ầm ầm với tốc độ kinh người lướt qua.Tiến nhập ngục thứ nhất, hắn rất nhanh phát hiện ra tung tích của đối phương, ấn kí yêu thuật của hắn sau khi bị phá sẽ phát ra một ấn kí cực kì yếu ớt.

́n kí này không gây bất cứ thương tổn nào nhưng có thể dẫn hắn tìm được đối phương.Chọc hắn, chưa từng có ai bình yên vô sự cả!

Chưa từng có!Không phí chút sức lực nào, hắn đã đến nơi, xa xa nhìn lại một bóng người đang đứng một mình.

Mạc Như Hoả đột nhiên trở nên hưng phấn, vừa nghĩ đến, một chút nữa, đối phương chịu sự thống khổ từ yêu thuật của mình, máu trong người hắn như muốn sôi lên.Một cảm giác rất "yomost"!Hắn không chút do dự tăng tốc độ, bóng người ngày càng gần, càng ngày càng rõ.

Đối phương không có chút ý tứ nào muốn chạy trốn, chờ chút, hắn giống như đang cố ý đứng chờ mình!

Bỗng nhiên, nhân ảnh ở xa xa ngẩng đầu, nhìn về phía này, Mạc Như Hoả ngửi thấy mùi bất thường.Khoảng cách giữa song phương ngày càng gần, tướng mạo của đối phương ngày càng rõ.

A, người kia, sao mình nhìn quen quen vậy?Lẽ nào trước đây đã từng đánh nhau rồi?

Mạc Như Hoả hơi nghi hoặc, hắn nhíu mày, nghĩ lại cẩn thận xem đã gặp đối phương ở đâu chưa?

Nhưng tốc độ của hắn không hề giảm xuống, liệt hoả bao quanh Mạc Như Hoả vẫn hướng thẳng đến Tả Mạc phóng đi.Khi còn cách đối phương khoảng ba trượng, trong đầu Mạc Như Hoả đột nhiên nảy ra một cái tên, chớp mắt, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, đôi mắt màu đỏ đầy sát khí trong nháy mắt chuyển thành sợ hãi, sự sợ hãi đã thấm sâu vào trong xương tuỷ!Tiếu Ma Qua!Hắn là Tiếu Ma Qua!Trái tim Mạc Như Hoả như bị một bàn tay vô hình không hề có dấu hiệu báo trước bóp thật chặt, cảm giác hít thở không thông khiến cả người hắn như nhũn ra.

Trong nháy mắt, đầu óc hắn trở nên trống rỗng, ánh mắt đột nhiên dại đi, sự sợ hãi tràn ngập khắp đầu hắn!Hung đồ!

Đây mới chân chính là hung đồ!

Một hơi trảm liền hai mươi sáu yêu!

Một chiến yêu của quân đội mất đi quang thải của bản thân!

Nghĩ đến thân ảnh bao bọc bởi hoả diễm không thể đỡ nổi, cả người Mạc Như Hoả run lên!So với Tiếu Ma Qua, hắn bất quả chỉ là một con cừu đội lốt sói, rất ngoan ngoãn, thuần lương vô hại! (PT rất khán nộn, tả nvphụ rất kinh khủng, nhưng gặp nvc rồi thì co vòi vào )Trải qua dao mổ của Tiếu Ma Qua có Ngọc Tử Châu, Mạc Như Hoả đã từng nghe qua thiên tài này và cũng biết mấy vị chiến yêu đã từng tham gia lôi đài.

Những yêu tần kia chỉ nhắc qua mấy người khiêu chiến nhưng Mạc Như Hoả biết, trong đó có một vị quan hệ với hắn không sơ chút nào!Những kẻ này đều thích hoạt động trong bóng tối, bọn chúng giết người không chớp mát, tàn nhẫn vô cùng, đều là những tên gia hoả mà Mạc Như Hoả phi thường kiêng kị.

Nhưng bọn họ đều không ngoại lệ, tất cả đều ngã xuống dưới đao của Tiếu Ma Qua, tuy chỉ là ở Thập Chỉ Ngục.Nhưng những thứ này không phải là thứ khiến hắn cảm thấy sợ hãi nhất.Ngày hôm qua, vị quan hệ tối mật thiết với hắn đã chết tại gia.

Quan hệ giữa Mạc Như Hoả cùng vị này không thân mật lắm nhưng cũng gặp gỡ vài lần.

Vị này tìm tới hắn, kết quả Mạc Như Hoả đành phải chạy về, thu liễm thi thể.

Nhìn qua thì do bởi vết thương cũ tái phát, giống như thụ thương thần thức.

Vết thương chí mạng chính là do thần thức bị công kích quá mạnh.Đây mới là nguyên nhân chính gây ra cái chết của hắn.Một đao kia của Tiếu Ma Qua không chỉ làm thần thức của hắn bị thương, ngay cả ý chí cũng bị phá huỷ toàn bộ!Tên gia hoả kia trước khi chết đã nói với hắn như vậy, Mạc Như Hoả thật không dám tin vào lỗ tai mình nữa!Những người chết trong tay tên gia hoả kia không dưới ba mươi người, ý chí tuyệt đối kiên định như bàn thạch, huyễn thuật phổ thông đối với gã đều không có tác dụng gì, tàn nhẫn hung bạo như Mạc Như Hoả còn cảm thấy sợ hãi.

Thế mà tên gia hoả kia lợi hại vậy nhưng lại bị một đao của Tiếu Ma Qua kết liễu.Còn là ở Thập Chỉ Ngục.Thật quá kinh khủng!Từ đó về sau, trong lòng Mạc Như Hoả, Tiếu Ma Qua chính là hiện thân của ma thần, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, được liệt vào những nhân vật đệ nhất không thể trêu chọc.Dạ Minh Nguyệt là gì, Cơ Lệ Ngữ là gì, hết thảy đều đi gặp quỷ đi!Thường ngày Mạc Như Hoả rất xem thường những thiên tài kia, trong mắt hắn, những thiên tài kia chỉ là hoa trong phòng ấm, bất luận như thế nào cũng chỉ đẹp mắt, trông được không dùng được.Không có trải qua máu và nước mắt, bọn họ bất quả chỉ là đám gà mờ mà thôi, Tiếu Ma Qua lại giống như một mãnh thú từ trong biển lửa của địa ngục bò ra.Bản thân vậy mà lại chạy tới Tiếu Ma Qua để gây phiền phức…

Trong đầu hắn xuất hiện một câu…Sợ sống quá lâu rồi…Bản thân chán sống rồi sao…Đầu óc hắn trống rỗng, mất đi khả năng nói, mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn Tiếu Ma Qua, từng tấc xương tuỷ, từng tấc cơ nhục đều như căng ra.Đến ngày chết rồi sao?Khi tinh thần hắn hồi phục lại, hắn chỉ còn cách Tiếu Ma Qua không đến một trượng.Chương 388 : Huyễn Diễm Phong Bạo .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnBồ yêu tham lam hấp thu hoàng kim hồn.

Lúc đánh nhau sống chết cùng Vệ, hắn tuy chiếm thượng phong nhưng tổn hao rất lớn.

Đại trưởng lão Thương tộc đưa ra hai hoàng kim hồn giống như cho củi lúc giá rét, hắn không chút do dự từ trên tay Tả Mạc cướp đi.

Tả Mạc không ngăn cản, bởi biết ngăn cản cũng không được.Với tốc độ mắt thường có thể thấy được, vụ khí kim sắc xâm nhập vào trong cơ thể Bồ yêu, mặt Bồ yêu đầy vẻ thoả mãn.

Nhưng cũng có một bộ phận vụ khí kim sắc hướng Vệ bay đến, tuy rằng chỉ là một phần tư nhưng điều này cũng làm Bồ yêu cảm thấy khó chịu.Nhưng tình cảnh trước mắt hắn cũng không biết phải làm sao, hắn có ngứa mắt với tên nguỵ quân tử này như nào cũng không thể giết chết đối phương.

Hắn có thể chống cự bên trong Luyện Yêu tháp ba ngàn năm, điều này cùng phá giáp cổ quái có quan hệ trực tiếp.

Vệ là giáp linh của phá giáp, cũng chẳng kém Bồ yêu là mấy, chỉ bất quá hắn không chịu ước thúc của giáp trụ.Ba ngàn năm qua hắn vẫn nghĩ mọi cách để chiếm đột mộ bia giáp này nhưng không ngờ mộ bia giáp lại có thể tự suy nghĩ, tà môn vô cùng.Nhưng vừa nghĩ đến tên nguỵ quân tử kia không thể về lại xác rùa, Bồ yêu không khỏi cảm thấy đắc ý.

Dù gì hắn cũng là một Thiên Yêu, hiểu được vô số các tà môn ngoại đạo, hắn đã tìm được mấy biện pháp có thể sử dụng.Theo ý nghĩa nào đó, hắn và Vệ bây giờ được coi là cộng sinh, người này không thể tiêu diệt người kia được, ngay cả hoàng kim hồn Bồ yêu cũng không thể một mình hấp thu, nhất định có một bộ phận bị Vệ hấp thu mất.

Tuy rằng Bồ yêu bây giờ chiếm thế thượng phong nhưng hắn không cảm thấy cao hứng chút nào.

Dù lai lịch của tên nguỵ quân tử kia bất phầm nhưng với kẻ mắt cao hơn đỉnh như Bồ yêu thì thực sự rất thấp kém,Một kiện giáp trụ lại muốn sánh ngang với mình…

Con m* nó, điều này thật khiến anh đây khó chịu!Bồ yêu hấp thu xong hoàng kim hồn, tóc càng thêm đen, huyết đồng càng thêm phần sáng bóng, liếm liếm môi giống như lưỡi rắn, chưa được thoả mãn cho lắm.

Hắn lườm Vệ đang khoanh chân ngồi đó, tự nhiên có thể nhìn ra rằng hoàng kim hồn đối với Vệ cũng có tác dụng không nhỏ.Khoé miệng Bồ yêu hiện lên một nụ cười nhạt, đánh nhau ba ngàn năm, hắn đối với tính cách của vị hàng xóm này tương đối hiểu rõ.

Dù sao hắn đã đáp ứng không truyền thụ ma công cho Tả Mạc nên có thể tạm cho qua.Nhưng, Vệ tuyệt đối không nghĩ ra được, những lời nói sơ sơ lúc trước của hắn đã mang lại cho Bồ yêu hướng dẫn cực lớn.Đối với Bồ yêu biến thái thì chỉ cần một nhắc nhở vô cùng nhỏ thôi, hắn cũng có khả năng từ đó cải biến ra rất nhiều thứ.Chờ coi đi!Bồ yêu nheo nheo mắt.----------------Tả Mạc nhìn Mạc Như Hoả, hơi không ngờ, một tên gia hoả nhìn qua đầy hào phóng lại có thể dùng yêu thuật quỷ dị như vật, quả nhiên yêu không thể bắt hình dong được.Mạc Như Hoả bị Tả Mạc nhìn chăm chú, trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhất là Tả Mạc không nói lời nào càng khiến hắn cảm thấy áp lực.

Lúc này mình phải nói điều gì chứ?“Xin lỗi, ta nhận sai người.”

Hay là “Đại ca, ngưỡng mộ đã lâu, tha cho tiểu đệ một con đường sống đi!” hay là trực tiếp chạy trốn…Các ý niệm kì quái mọc lên như nấm sau mưa trong đầu Mạc Như Hoả.

Từ đầu hắn không nghĩ tới việc phản kháng, dù cho đối diện với Ngọc Tử Châu hắn tuyệt đối sẽ không khẩn trương như vậy.

Thực lực Ngọc Tử Châu mạnh hơn hắn nhưng hắn vẫn tin tưởng chỉ cần liều mạng thì làm gì không có cơ hội dành chiến thắng.

Nếu so sánh về độ hung hãn tàn nhẫn, tuyệt đại đa số những thiên tài kia không thể nào hơn hắn được.Nhưng ở trước mặt Tiếu Ma Qua, bất luận là so sánh về thực lực hay về độ hung hãn, hắn tuyệt không có nửa phần cơ hội.Hắn chỉ muốn khóc, chuyện này lại do bản thân khơi mào mới sợ chứ!

Mình chán sống rồi sao!

Hắn hận chính bản thân mình, sự tình ngu xuẩn như này tại sao lại xảy ra trên người mình chứ!

Tất cả yêu giới đều tránh xa tên hung đồ này, bản thân lại chủ động đưa mỡ đến miệng mèo chứ…Ngay việc yêu thị treo thưởng đối với Tiếu Ma Qua hắn cũng có nghe qua, giải thưởng đang không ngừng giảm xuống.

Lũ yêu môn muốn xem hài kịch lần này đã bị doạ cho vỡ mật.

Hung ác độc địa thô bạo, sát khí sôi thiên, khí thế như vậy tuyệt đối không thể xuất hiện trên tay một kẻ hiền lành, thần thức không thể làm giả được.Về điểm này, tất cả yêu đều đồng ý.Tiếu Ma Qua là một kẻ tay dính đầy máu!Trưởng bối của các học viện dồn dập ra lệnh đình chỉ các hành vi nhắm vào Tiếu Ma Qua.

Một ít học viên quá khích tậm chí còn bị gia tộc cấm túc, không cho ra ngoài.

Cơ gia và Thanh Hoa gia đồng thời kín tiếng, rõ ràng không muốn gây chuyện nữa.

Liên minh thiên tài luôn hung hăng là vậy cũng tắt tiếng.Bọn họ có đủ quyền thế, có đủ thực lực nhưng không ai nguyện ý đi trêu chọc một kẻ đồ tể như thế.

Sao một kẻ còn trẻ đã có thực lực kinh người như vậy?

Một số yêu có kinh nghiệm đang âm thầm thảo luận, nếu như Tiếu Ma Qua có thể sống thêm hai mươi năm nữa, chỉ sợ yêu giới lại nhiều thêm một kẻ đồ tể.Ngay khi Mạc Như Hoả đang suy nghĩ miên man không biết làm thế nào, bỗng nhiên Tiếu Ma Qua mở miệng.“Yêu thuật ấn kí trên người Thương Lâm là do ngươi lưu lại?”

Trong lòng Mạc Như Hoả không khỏi run lên, đây là điển hình của khởi binh vấn tội!

Tả Mạc chỉ nói một câu đã phá tan tất cả suy nghĩ trong lòng hắn.

Mạc Như Hoả rốt cuộc cũng hiểu thế nào là hung ác độc địa, gặp đường cùng ngược lại khiến hung tính của hắn khởi phát, to miệng trả lời: “Không sai!

Chính là do ta lưu lại!”

Tả Mạc xác định chính xác lập tức không nhiều lời, mấy tiểu yêu thuật từ trên tay đánh tới trên người Mạc Như Hoả.Khi động thủ, Mạc Như Hoả rất bình tĩnh, vững vàng tiếp nhận công kích của Tả Mạc.

Rất nhanh hắn phát hiện, khí thế lẫn công kích của Tiếu Ma Qua không mạnh như trong yêu thuật kí lục truyền đi.

Nhưng với kinh nghiệm thực chiến phong phú, sát khí dày đặc nhưng Mạc Như Hoả chiến đấu cực kì cẩn trọng.Kiên trì qua hai mươi giây, Tiếu Ma Qua không nóng không lạnh, không gây uy hiếp quá lớn.

Đánh tới lúc này, Mạc Như Hoả cũng thẳng tay đánh, thế tiến công dần dần mạnh lên.Yêu thuật của Mạc Như Hoả phi thường kì lạ, xung quanh hắn bay ra vô số hoả diễm, hai tay hắn không ngừng đẩy ra hoả diễm với quỹ tích phi thường quỷ dị.

Dường như ở trước mặt hắn có rất nhiều sợi tơ nối hắn với những hoả diễm xung quanh.Tả Mạc tiện tay xuất ra một cái tiểu yêu thuật ngăn trở lũ hoả diễm này, đột nhiên sau lưng có động, hắn không chút do dự, chỉ thấy một lưỡi dao lửa lướt qua đầu hắn.

Không kịp né tránh, một diễm thương hướng tiểu phúc của hắn đánh tới.Hai chân Tả Mạc dạng ra, từ ngón tay trái bắn ra một tiểu yêu thuật, chuẩn xác bắn trúng diễm thương khiến nó lệch sang bên.

Nhưng công kích của Mạc Như Hoả không phải đến đây là kết thúc, ngược lại, càng trở nên sắc bén hơn!

Hoả diễm bay lượn quanh người hắn, không những tuỳ tâm sở dục công kích mà còn có thể biến ảo thành các loại hình thái công kích bất đồng, khó lòng phòng bị.Tả Mạc lần đầu tiên gặp phải yêu thuật cổ quái như vậy, nhất thời luống cuống tay chân, có chút chật vật.Nhìn thấy điều này, sĩ khí của Mạc Như Hoả đại tăng.

Hắn đoán rằng bộ hoàng kim giáp kia của Tiếu Ma Qua có hạn chế đặc thù gì đó, nếu không thì là do lôi đài lần trước đã khiến Tiếu Ma Qua bị thương.

Bằng không tuyệt đối sẽ không chờ đến bây giờ vẫn chưa đem ra dùng.Nghĩ như vậy, sự sợ hãi trong lòng Mạc Như Hoả không cánh mà bay.

Tình huống như Tiếu Ma Qua không hiếm, những yêu thuật có uy lực vô cùng lớn như vậy thường có những hạn chế rất nghiêm khắc, hoặc phải bỏ ra chi phí rất lớn.Nếu thực sự lả như vậy, không nghi ngờ bây giờ là lúc Tiếu Ma Qua yếu nhất!Đây chẳng phải là một cơ hội tốt sao?Vừa nghĩ tới hung nhân danh chấn yêu giới lại bị mình đả bại, một loại khoái cảm trong nháy mắt tràn ngập khắp cơ thể hắn, thân thể hắn thậm chí bởi vì quá phấn khích mà hơi run rẩy!

Sự tình mới tuyệt vời làm sao!

Sự việc không tưởng tự nhiên lại phát sinh trên người mình.

Sợ hãi cực độ đến tuyệt vọng ở sâu trong lòng hắn lúc này bỗng nhiên biến thành khoái cảm đầy kích thích, giống như thuỷ triều tràn ngập khắp thân thể hắn.

Trong hoàn cảnh kì diệu như này, hắn đạt tới tình trạng đỉnh cao nhất từ trước đến nay.

Yêu thuật vừa mới đột phá xuất hiện trên tay hắn, không chút trắc trở, thuận bút thành văn, mỗi một yêu thuật đều giống như bản năng, hoàn mĩ vô cùng!Đột nhiên Tả Mạc cảm giác như mình bị rơi vào tâm một trận lốc lửa, phô thiên cái địa các loại hoả yêu thuật đổ ập xuống đầu hắn, điều không ổn chính là hắn không thể né tránh.

Yêu thuật của đối pương trải rộng, thanh thế to lớn, vượt qua khỏi dự đoán của Tả Mạc.Nhưng lúc này Tả Mạc không hề hoảng hốt, nhìn qua hắn có chút chật vật khó khăn nhưng vẻ mặt hắn, ánh mắt hắn không có một chút dao động nào.Quang mang trên tay hắn chưa từng gián đoạn, tiểu yêu thuật với hắn mà nói giống như trò chơi vậy.

Có khi là một đạo quang mang, có khi là vài đạo quang mang, năm trăm loại tiểu yêu thuật ở trên tay hắn hợp thành vô số các tổ hợp.

Những tổ hợp này hoặc là dẫn dắt, hoặc là ngăn cản, thường dẫn đến một khoảng không nhỏ xíu, điều này bị Tả Mạc nhạy bén bắt được.

Lợi dụng những khoảng nhỏ này, Tả Mạc lần lượt tránh thoát.Lốc lửa không ngừng tăng lên, nó đang không ngừng lớn mạnh!Nhìn thấy Tiếu Ma Qua đang chật vật dưới yêu thuật của mình, trong lòng Mạc Như Hoả đắc ý không thôi, “huyễn diễm phong bạo” của hắn duy trì càng lâu, uy lực càng lớn, nó sẽ không ngừng lớn mạnh, mà hắn không cần phải tiêu hao quá nhiều thần thức.Trận chiến đấu này càng kéo dài đối với hắn càng có lợi.Quả nhiên, Tiếu Ma Qua càng ngày càng chật vật, trên người hắn đã xuất hiện mấy vết thương.Tuy rằng đây chỉ là mấy vết thương nhỏ nhưng Mạc Như Hoả không nhịn đươicj cười ha ha: “Tiếu Ma Qua!

Giãy dụa đi!

Hưởng thụ cho tốt yêu thuật tuyệt vời của ta!

Ha ha!

Ồ, lại bị thương à, thực là đáng thương!”

Mèo vờn chuột là trò mà Mạc Như Hoả thích chơi đùa nhất, nhìn Tiếu Ma Qua đang giãy dụa đau khổ trong cơn lốc, hắn không muốn bỏ qua bất cứ hình ảnh nào.“Hắc hắc!

Thật là ngoan cường!

Quả nhiên không hổ là Tiếu Ma Qua!

Động tác mới đẹp đẽ làm sao!

Tiếp nào!

Tiếp tục nào!

Ha ha!”

Mạc Như Hoả cười to đầy sảng khoái.Trong gió bão Tả Mạc trầm mặc không nói, đau khổ chống đỡ.

Chỉ có Mạc Như Hoả không để ý tới, hai tay đang được bao phủ bởi quang mang của Tả Mạc từng chút một phát sinh biến hoá.Chương 389 : Tìm kiếm mục tiêu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnQuang mang trong tay Tả Mạc không ngừng biến hoá, hắn chau mày.

Tiểu yêu thuật giống như nước chảy lướt qua đầu ngón tay hắn, sắc mặt ngưng trọng, không dám có chút buông lỏng nào.

Theo gió bão tăng mạnh, hắn có thể cảm thụ rõ ràng áp lực đang tăng lên gấp bội.

Mỗi một bước, hắn đều phải tập trung toàn bộ tinh thần, hơi vô ý chút hắn sẽ bị công kích phô thiên cái địa bao phủ.Hoả yêu thuật đối phương thi triển khác hoàn toàn so với những gì hắn đã gặp qua trước đây.

Nhưng gây chú ý cho hắn chính là ấn kí yêu thuật bên trong thần thức Thương Lâm bị hắn phá giải, đạo ấn kí đó âm quỷ ác độc so với hoả yêu thuật dữ dằn trước mắt thì khác nhau hoàn toàn.Tả Mạc nhìn chằm chằm vào đám hoả yêu thuật hỗn độn, giống như cá bơi, thần thức hắn bám theo mỗi một đạo yêu thuật.

Hắn bình tĩnh một cách dị thường, tâm thần trong sáng, mắt trong như gương, bám theo mỗi yêu thuật như hình với bóng, lướt qua trên mặt hồ.Dần dần, những yêu thuật này tạo thành hình ảnh ngược ghi lại trên mặt hồ.Tả Mạc nhìn không chớp mắt, chân bước giống như hồ điệp xuyên hoa, tiểu yêu thuật trong tay bay ra chuẩn xuacs vô cùng, vừa đúng vào chỗ thích hợp nhất để xuất hiện!

Hắn không nhận ra biến hoá của bản thân, tinh thần chưa từng tập trung như thế, chuyên chú vô cùng.Thời gian giống như một cây cung càng kéo càng cong, hoả yêu thuật nhanh như thiểm điện càng ngày càng chậm lại.Mỗi một đạo yêu thuật trong mắt Tả Mạc ngày càng trở nên rõ ràng, chúng với tốc độ ốc sên bay qua trước mặt hắn, đặc thù dù cho là rất nhỏ của mỗi cái đều bị hắn nắm rõ như lòng bàn tay.Cảm giác huyền diệu vô cùng không khiến Tả Mạc hưng phấn, vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, hắn từ trong những yêu thuật này tìm ra sự hứng thú của bản thân!

́n kí yêu thuật trong cơ thể Thương lâm mới là mục tiêu lần này của hắn!Hoả yêu thuật khắp nơi, nhìn qua tuy rằng bá đạo nhưng hắn không cần thứ này.Đúng lúc này, quang mang đang sáng lên trong tay Tả Mạc cuối cùng cũng ổn định lại, hơi hơi oánh quang, giống như bàn tay đang đeo một chiếc găng ánh sáng mỏng.

Yêu thuật này tên là “xúc tri thủ chương”, là yêu thuật Tả Mạc tự nghĩ ra, không hề phức tạp nhưng lại khiến hắn hao phí khá nhiều tâm tư.

Yêu thuật này có thể nắm bắt được đặc thù của các yêu thuật khác, là yêu thuật hắn tự nghĩ ra dùng để trợ giúp hắn phá giải các yêu thuật khác.Nhưng đây là lần đầu tiên trong chiến đấu hắn dùng “xúc tri thủ chưởng”.Một nhát đao màu đỏ tươi như lửa với góc độ khó tin chém về phía cổ hắn.Tả Mạc vung tay lên, hướng diễm đao chụp tới.

Một bàn tay bằng ánh sáng thoát ra, nắm lấy diễm đao!Diễm đao run rẩy kịch liệt, giống như cá bị bắt ở lại, muốn thoát ra khỏi bàn tay.

Xuy xuy xuy!

Tầng ngoài của diễm đao nhanh chóng tan đi, lộ ra bên trong một huyết đằng.

Tả Mạc tập trung, hai tay hư không, chỉ thấy huyết đằng kia bị quang chưởng nắm được.Hắn rất hiếu kì với kết cấu đặc biệt…Tả Mạc nhắm mắt lại, thần thức bao phủ huyết đằng!Mạc Như Hoả đang hưng phấn vô cùng đột nhiên sửng sốt, Tiếu Ma Qua sao lại nhắm mắt vậy!

Tên gia hoả này muốn làm gì?

Lẽ nào hắn nghĩ bắt được vũ khí là ta sẽ đầu hàng sao?

Hừ!

Chẳng lẽ hắn cho rằng vì thế mà ta sẽ bỏ cuộc sao?

Mạc Như Hoả phấn khích, sự sợ hãi đối với Tả Mạc đã bị hắn ném lên chín tầng mây rồi.Trên mặt hắn lộ ra nụ cười đầy tàn nhẫn, bỗng nhiên, mắt hắn trố ra, vẻ tươi cười vẫn còn đọng lại trên mặt.Trong gió bão, Tiếu Ma Qua đang nhắm mắt bỗng thân hình trở nên quỷ dị, phiêu hốt bất định như sương khói, yêu thuật phô thiên cái địa không thể động đến chéo áo của hắn.Tại sao vậy…Bỗng nhiên trong lòng Mạc Như Hoả sinh ra dự cảm không ổn, vừa rồi Tiếu Ma Qua còn chật vật như vậy, bây giờ lại trở nên thong dong như đang đi ở trên sân vắng, lẽ nào lúc trước là do hắn cố ý giả vờ?Bên trong diễm đao lại là một huyết đằng!Rất kinh ngạc, tinh thần Tả Mạc đại chấn, chính là nó!

Huyết đằng mới là vật gây hứng thú cho hắn!

Trong quá trình trị liệu cho Thương Lâm hắn phát hiện huyết đằng phi thường kì lạ, nó có thể cắm rễ sâu ở bên trong thần thức của địch nhân, rất khó để thanh trừ.

Tả Mạc tốn hao rất nhiều khí lực mới có thể đem mẩu huyết đằng nhỏ phá giải, kếu cấu của nó hơi đặc thù gây cho hắn hứng thú rất lớn, đây cũng là lí do vì sao hắn đợi Mạc Như Hoả tự chui đầu vào lưới!Không lợi không làm, đó là phong cách của Tả Mạc, hắn không vì chuyện của Thương Lâm mà đi tìm Mạc Như Hoả gây chuyện.Một mẩu nhỏ huyết đằng đã khiến Tả Mạc thông suốt nhưng nó chỉ là một mẩu nhỏ, không phải kết cấu hoàn chỉnh.

Tả Mạc cần phải hoàn chỉnh huyết đằng, bởi vì điều này quan hệ đến một yêu thuật khác.Mười giây sau, Tả Mạc bóp nát mẩu nhỏ huyết đằng đã nghiên cứu xong, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.Quang chưởng hắn vừa tạo ra là một loại yêu thuật mới, do mưới hai tiểu yêu thuật tạo thành, chuyên môn dùng để đối phó với tầng ngoài của hoả yêu thuật.

Hắn vận dung tiểu yêu thuật đã đạt tới mức lô hoả thuần thanh, ngay cả Bồ yêu cũng thỉnh thoảng cảm thán không thôi.Liên tục bắt được sáu hoả yêu thuật, Tả Mạc phát hiện ra, huyết đằng bên trong những hoả yêu thuật này không có khác nhau quá lớn.

Một lần nữa hắn nhíu máy, những huyết đằng bên trong hoả yêu thuật này đều không hoàn chỉnh.Hắn ngẩng đầu, nheo mắt nhìn về phía Mạc Như Hoả, phải khiến cho tên gia hoả này thêm chút máu lửa mới được!Đúng lúc đó Mạc Như Hoả nhìn thấy ánh mắt đó của Tả Mạc, nhất thời rùng mình.

Mặt hắn khó coi vô cùng, đối phương dường như đã thích ứng với huyễn diễm phong bạo của mình dường rồi.Chết tiệt!Tại sao có thể như vậy?

Huyễn diễm phong bạo là một trong những đòn sát thủ của hắn, chưa từng thất bại.Trong mắt hắn ánh lên sự ngoan lệ, đánh tới bây giờ, không phải ngươi chết thì ta chết!

Hắn cắn răng một cái, tiến vào bên trong gió bão.Hành động của Mạc Như Hoả khiến Tả Mạc hơi sửng sốt nhưng rất nhanh hắn liền tỏ ra cảnh giác.Huyễn diễm phong bạo vừa rồi còn dữ dằn tàn sát bừa bãi không có gì cản nổi đột nhiên bất động, các loại hoả yêu thuật bên trong gió bão với tốc độ kinh người bay ngược lại.

Mạc Như Hoả giống như một khối nam châm cực lớn hấp dẫn toàn bộ yêu thuật bay đến.Sự nguy hiểm quỷ dị bao phủ trong lòng Tả Mạc.Tả Mạc không nhúc nhích, ngửa mặt nhìn lên Mạc Như Hoả.Mạc Như Hoả bị các loại hoả yêu thuật bao quanh, hắn nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, trong mắt hiện lên sự điên cuồng!

Lúc này tất cả tạp niệm đều biến mất, toàn bộ thần thức ầm ầm vận chuyển.

Hoả yêu thuật phiêu phù bên người hắn, rồi đột nhiên thả ra hồng quang đẹp mắt.Ba!Hai hoả yêu thuật như hai khối nam châm, hút về cùng một chỗ.Ba ba ba!Hoả yêu thuật phiêu phù bên người Mạc Như Hoả tốp năm tốp ba hút thành một đoàn, một lần nữa hình thành nên hoả yêu thuật lớn hơn.Uy áp mãnh liệt giống như một trận cuồng phong hướng về phía Tả Mạc.Tả Mạc nheo nheo mắt, hai tay giống như hoa tươi nở ra, “xúc tri thủ chưởng” phát huy đến cực hạn, quang mang nhè nhẹ phiêu phù trên hai tay hắn.

Giống như một loại quang mang ti vụ, khi Tả Mạc vũ động hai tay, hình thành nên một quang cầu lưu ly.

Hắn đem “Lưu Ly Thiên Ba” chồng lên “xúc tri thủ chưởng” hình thành nên một lưu ly quang cầu như vậy.Quang mang không ngừng từ mười đầu ngón tay Tả Mạc bay ra, ẩn vào trong lưu ly quang cầu.Quang cầu chậm rãi chuyển động, dần dần tan thành một bàn tay lưu ly.Tả Mạc nheo nheo mắt.

Mỗi một biến hoá rất nhỏ của không gian xung quanh bàn tay lưu ly đều xuất hiện trong mắt hắn.

Thậm chí những sợi thần thức nhỏ như sợi tóc trên bàn tay lưu ly Tả Mạc cũng nắm bắt rất rõ ràng.Lần đầu tiên hắn thôi động “xúc tri thủ chưởng” tới mức này!Mạc Như Hoả đang đắm mình trong một mảnh hồng quang đẹp đẽ, mảnh hồng quang này mang theo mùi của máu.

Hoả yêu thuật phiêu phù bên người hắn đã thay đổi hoàn toàn, thể tích của chúng nó đã lớn hơn trước năm sáu lần!Mắt Tả Mạc mở to.Trong những hoả yêu thuật đang bành trướng này lộ ra một luồng thần niệm tà dị!

Bỗng nhiên Tả Mạc xuất hiện ảo giác, bên trong mỗi hoả yêu thuật giống như tồn tại một sinh mệnh!Tả Mạc nghĩ tới một loại yêu thuật – cấp cổ hoang tế thuật!Đến bây giờ hắn đã gặp qua rất nhiều loại yêu thuật nhưng yêu thuật dạng như cấp cổ hoang tế thuật thì đây là loại thứ hai!

Yêu thuật là yêu thuật, dù cho nó cường đại như nào, sinh ra uy áp kinh khủng ra sao nhưng để có được khí tức sinh mệnh thì hắn mới chỉ gặp có hai loại yêu thuật mà thôi!Khi Tả Mạc phá giải ấn kí yêu thuật bên trong thần thức của Thương Lâm, hắn đã nhận ra bên trong huyết đằng ẩn chứa khí tức sinh mệnh mong manh.

Điều này khiến hắn cực kì tò mò nhưng cảm giác chưa mãnh liệt như lúc này!Từng sợi thần niệm bên trong hoả yêu thuật kia tràn ngập cảm giác tà dị âm hàn.

So với cấp cổ hoang tế thuật thì những hoả yêu thuật này ẩn chức khí tức sinh mệnh yếu hơn nhiều, hơn nữa không được đầy đủ cho lắm.

Nhưng từng sợi thần niệm tràn ngập khí tức sinh mệnh vẫn làm cho Tả Mạc cảm thấy vô cùng phấn chấn!Cấp cổ hoang tế thuật là tuyệt chiêu cất đáy hòm của hắn, thời điểm mấu chốt dùng để cưới mạng!

Bồ yêu từng nói qua, cấp cổ hoang tế thuật không phải chỉ có một chiêu, mà là một bộ yêu thuật.

Nhưng bất luận Tả Mạc nói bóng gió thế nào thì Bồ yêu vẫn chưa từng đề cập tới chiêu khác của bộ yêu thuật này.

Ngay cả lai lịch của hoang thú Bồ yêu cũng ngậm miệng không nói.Càng làm cho Tả Mạc cảm thấy bó tay chính là hắn không thể tìm được yêu thuật nào khác để tham khảo.

Hắn không sợ Bồ yêu không nói cho hắn nhưng nếu ngay cả yêu thuật tham khảo cũng không có thì hắn bó tay rồi!Cho đến bây giờ!Đây là yêu thuật đầu tiên hắn gặp có đặc điểm tương tự giống cấp cổ hoang tế thuật, hắn có thể bỏ qua sao?Bên người Mạc Như Hoả phiêu phù năm cái hoả yêu thuật thật lớn, năm cái hoả yêu thuật này có hình dáng khác nhau, trong một cái giống búa, một cái khác giống xà, ba cái còn lại không nhận ra được.

Cả người Mạc Như Hoả được bao phủ bên trong hồng quang đẹp đẽ, mặt hắn đầy dữ tợn tăng thêm mấy phần tà quỷ.“Chết đi!”

Mạc Như Hoả rống lên, năm đạo hồng quang xé rách không gian hung hăng hướng Tả Mạc đánh tới!Mắt Tả Mạc như co rút lại, tay mềm mại nhẹ đến vô lực vung lên, bàn tay lưu ly giống như gió thổi vừa đúng đánh trúng một đạo hồng quang!Trong nháy mắt, vô số tin tức dũng mãnh xâm nhập vào đầu Tả Mạc.Thời gian như ngừng trôi, đầu óc Tả Mạc tiếp nhận những tin tức khổng lồ truyền tới!

Vì để tiêu hoá những tin tức này, hắn dừng toàn bộ hoạt động, toàn thân bất động.Đột nhiên cả người hắn giống như con rối.Trong mắt Tả Mạc hiện lên một màn hồng quang nhàn nhạt đẹp đẽ.Bốn đạo hồng quang khác trong nháy mắt bay đến trước mặt hắn, hồng quang đẹp đẽ phản chiếu khuôn mặt Tả Mạc.

Bên tai truyền tới tiếng cười như điên của Mạc Như Hoả, Tả Mạc không nhúc nhích, không có chút ý tứ muốn né tránh nào.Không ai chú ý tới, hồng quang trong mắt hắn đột nhiên tăng vọt!Trong nháy mắt hồng quang bao phủ Tả Mạc.Mạc Như Hoả đang ngửa mặt lên trời cười như điên như dại không hề biết, một luồng hôi mang nhỏ như sợi tóc lặng yên tiến về phía sau hắn, nhanh chóng thâm nhập, biến mất không thấy nữa.Chương 390 : Hợp tác .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnVi Thắng đang khoanh chân ngồi, hắc kiếm cắm ở bên, không biết vì sao sát vụ với khả năng ăn mòn khủng khiếp chưa bao giờ lại gần hắn quá ba trượng.

Hắn mở mắt, con ngươi đen kịt lóng lánh quang mang đầy kiên định.Hắn làm việc và nghỉ ngơi cực kì có quy tắc, quy tắc khiến người ta cảm thấy bực mình.Luyện kiếm, đả toạ, giảng bài, đó đã là những nội dung hắn thực hiện trong ngày.

Tu luyện là khô khan chán nản, hắn không ngại điều đó mà lặp đi lặp lại.

Không sử dụng linh lực, chỉ đơn thuần dùng thân thể, không ngừng chém, cho đến khi toàn thân run rẩy không còn chút khí lực nào.Là một cao thủ kim đan mà lại tu luyện đến mức thân thể run rẩy!

Đến cả kẻ chú trọng khổ tu như Tông Như Y CHính nhìn thấy hình thức tu luyện tự ngược này thì trong lòng cảm thấy xấu hổ, càng không nói đến những kiếm tu của Vệ Doanh.

Mọi người khi nói đến Vi Thắng đại nhân đều thể hiện sự kính nể từ nội tâm.

Ai cũng biết rõ khắc khổ và chăm chỉ mới khiến mình tiến bộ, nhưng người có thể làm thế được thì có mấy người chứ?

Mà có thể làm được như thế này cũng chỉ có mình Vi Thắng đại nhân!Tạ Sơn cũng là kim đang giừo đây thành thiếp thân tuỳ tung của Vi Thắng, thí điên thí điên.Vi Thắng thở hắt ra, sát vụ ngoài ba trượng như bị xé rách, giống như có một đạo kiếm ý vô hình lướt qua.

Vẻ mặt hắn thoả mãn, không biết có phải do hay giảng bài không, gần đây hắn lĩnh ngộ được rất nhiều, tiến cảnh cực nhanh.Đột nhiên, trong trướng của Tả Mạc truyền đến tiếng hét thảm, đó là sư đệ!Đột nhiên thân hình Vi Thắng biến mất tại chỗ.“Đau qua đau quá!

Á á á, đau quá!”

Bên trong trướng bồng, mông của Tả Mạc giống như bị đốt vậy, gọi tới gọi lui, trên mặt nhe răng nhếch miệng, mặt co rúm đến nỗi lông mi mũi đều sát lại với nhau.“Đau quá…Á…Đau quá!”

Tả Mạc như một con ruồi không đầu, chạy loạn cả lên trong trướng, tựa hồ như vậy mới có thể giảm bớt thống khổ của hắn.

Tiểu hoả như tìm ra trò chơi mới, nhất thời hưng phấn, chạy đằng sau Tả Mạc, rung rung động động, thỉnh thoảng phát ra âm thanh xèo xèo đầy vui vẻ.Nhìn thấy tràng diện loạn tùm lum như thế, Vi Thắng cười khổ không thôi, gánh nặng trong lòng được giải toả: “Sư đệ, có chuyện gì vậy?

Không có việc gì chứ?”

“Hic…

Hic…”

Tả Mạc có thể nghe thấy rõ ràng mọi thứ, hắn vừa chạy loạn vừa xua tay liên tục: “Không có việc gì…

Á…

Không có việc gì!”

Tiểu hoả cảm thấy đây là một trò rất vui, liền mô phỏng theo hắn: “Xèo xèo…

Chi…

Xèo xèo!”

Tả Mạc lườm nó, tiểu hoả sợ hãi đến mức thân thể cứng đờ lại giữa không trung.“…Á…”

Tả Mạc không thở được, vẻ phẫn nộ lập tức tan thành mây khói, biểu tình quái dị tuyệt luân, vội vàng chạy loạn tiếp.

Tiểu hoả dần khôi phục lại, cho rằng Tả Mạc đang đùa với nó, xèo xèo kêu lên vui mừng tiếp tục chạy đằng sau lưng Tả Mạc.Đối với tính cách kì quái của sư đệ, Vi Thắng không biết phải làm sao, lắc đầu, cắm đầu cắm cổ rời khỏi đó.Tả Mạc biết rõ bản thân bị “dis” khỏi bàn cờ hoang thú, thần thức tám chín phần sẽ bị thụ thương nhưng thật không ngờ, lần thụ thương này lại thống khổ đến thế!

Nếu biết rõ thế này, đánh chết hắn cũng không làm “việc ngu ngốc” như thế.

Lâu lắm rồi không thụ thương, Tả Mạc đã quên mất điều đó đau đớn như thế nào, lần này thật đúng là khoan khoái vô cùng!Chết tiệt!Chờ đại ca quay lại ngươi sẽ biết tay ta!Vừa thở mạnh ra, Tả Mạc vừa nghiến răng nghiến lợi chửi mắng phát thệ.----------------------Vài đạo thân ảnh màu đen giống như tia chớp lướt qua, phong mang do những đạo thân ảnh đó đan xen tung hoành, phút chốc đã xuất hiện trên người sát hồn thú.

Trong nháy mắt sát hồn thú tứ phân ngũ liệt, đi đời nhà ma, chỉ để lại răng nanh và một viên châu màu đen.Răng nanh và viên châu được thu lại, trên mặt mấy vị khổ vệ đều lộ rả vẻ mừng rỡ.Đúng lúc này, bỗng nhiên trong số đó một người khẽ động: “Có lệnh tập hợp!

Lập tức quay về doanh!”

Mấy người kia không nhiều lời, lập tức biến mất khỏi sát vụ.Bên trong doanh địa của Vệ Doanh, Thúc Long nhìn mọi người đang tập trung ở trước mặt thì rất vui mừng.

Trong khoảng thời gian này mọi người đều tiến bộ rất nhanh, hắn rất bất ngờ, tất cả khổ vệ tu luyện “khổ vệ” đều đã huyễn hoá ra binh khí của bản thân.

Ban đầu hắn dự tính ít nhất phải mất một hai năm, nhưng không thể ngờ, không đến một tháng mọi thứ đã hoàn thành.Hắn đối vị đại nhân thần bí bên trong vòng cổ vô cùng kính nể, đối với hắn, vị đại nhân kia quả thực có khả năng thông thiên.

Dưới sự chỉ điểm không ngừng của vị đại nhân này, chỉ trong một thời gian ngắn mọi người mới có thể huyễn hoá ra binh khí.

Tất cả tu luyện đều nằm trong kế hoạch, đều là do vị đại nhân thần bí kia chỉ đạo.

Trong một tháng ngắn ngủi, thực lực của toàn bộ Vệ Doanh được đề cao không chỉ mấy lần!Suy nghĩ của hắn bị cắt đứt bởi ánh mắt của mọi người, ổn định tâm thần, hắn mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian này, mọi người tu luyện đều rất tốt, đều đã hoàn thành hoá binh!

Không tệ!

Không tệ!”

Khổ vệ khi nhận lời tán dương từ Thúc Long đều ngẩng đầu ưỡn ngực hãnh diện, mặt đầy hồng quang.

Thúc Long tính tình ôn hoà hiền hâu nhưng khi giám sát tu luyện lại cực kì nghiêm khắc, có thể được hắn khen ngợi, mọi người đều cảm thấy tự hào, hãnh diện.Nhìn thấy vẻ mặt mọi người, Thúc Long không khỏi cười mỉm, nhưng hắn vẫn tiếp tục nghiêm trang nói: “Để khen ngợi nỗ lực gần đây của mọi người, đại nhân ban tặng chúng ta công pháp tu luyện mới.”

Phía dưới mỗi người đều lộ vẻ vui mừng, mong đợi vô cùng.“Bộ này là ‘đại nhật khổ vệ’ mọi người nhất định phải tu luyện cho tốt, uy lực của nó cường đại hơn rất nhiều!

Không nói nhiều nữa, chỉ có thực lực càng mạnh chúng ta mới có thể cống hiến sức lực vì đại nhân, mới có thể bảo hộ an toàn cho đại nhân!

Lúc đầu chúng ta đã thề gì, mọi người còn nhớ chứ?”

Rầm, tất cả cùng nhau hành lễ, trăm miệng một lời nói: “Không dám quên!”

Trên mặt mỗi vị khổ vệ đều kích động vô cùng!-------------------------“Gan người quá lớn rồi!”

Thần sắc Vệ vẫn thong dong, giống như đang kể lại một sự kiện không đáng để nhớ: “Sửa chữa một bộ ma công, không dễ dàng như vậy đâu.”

“Ngươi chột dạ rồi à?”

Bồ yêu lạnh lùngnói, huyết đồng của hắn không có chút hơi ấm nào.“Ta chột dạ cái gì chứ?”

Thanh âm của Vệ không chút xao động.Bồ yêu cười nhạt, mặt đầy vẻ trào phúng: “Ngươi nhất định rất hối hận, hối hận vì ngày trước nói nhiều như vậy.

Ngươi không nghĩ tới, ta chỉ dựa vào vài câu nói của ngươi liền có thể nghĩ ra nhiều thứ như vậy.”

“Không sai, thực sự ta không ngờ đến.”

Vệ thản nhiên gật đầu: “Tạo nghệ về mặt yêu thuật của ngươi vượt ngoài sức tưởng tượng của ta.

Một yêu mà có thể dựa theo yêu thuật để suy luận trên ma công, phần tạo nghệ này ta không làm được.”

“Ngươi đương nhiên không làm được.”

Bồ yêu không chút khách khí.Vệ mỉm cười, mắt sáng như sao nói: “Trình độ lý luận của người xuất sắc nhất trong những kẻ ta từng gặp, không có ai như vậy.

Nhưng, ngươi thiếu chính là kinh nghiệm.

Pháp quyết, yêu thuật, ma công đích xác cùng một nguồn nhưng trải qua nhiều năm phát triển, phân biệt vô cùng rõ ràng.

Bất luận là yêu thuật hay là ma công, đều đã phát triển rất lâu rồi.”

Bồ yêu cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu, vẻ cười nhạo trên mặt biến mất, nghiêm túc nói: “Ngươi nói không sai.

Lý luận về yêu thuật ta biết đều phải dựa trên kinh nghiệm của tiền nhân, đó là cơ sở.

Ta chính là khuyết thiếu cơ sở của ma công.”

“Nhận thức rất tốt.”

Vệ thản nhiên khen ngợi một câu.“Nói điều kiện của ngươi đi.”

Bồ yêu liếc mắt nhìn Vệ, lạnh lùng nói.“Một hoàng kim hồn hoàn chỉnh.”

Vệ đưa một ngón tay ra.“Một nửa.”

Bồ yêu lắc đầu nói.“Thành giao.”

Vệ không chút do dự gật đầu.Hắn biết rõ bản thân không nói cho Bồ yêu biết thì với tài hoa của hắn, muốn làm rõ những điều này không phải quá khó khăn.

Chỉ cần tìm một ít đối tượng thực nghiệm, so sánh sơ sơ là có thể đưa ra kết luận được rồi.

Yêu tính tình chính trực, có lẽ sẽ không áp dụng thủ đoạn cực đoan như vậy nhưng mà Bồ yêu là một tên điên, không có việc gì mà hắn không dám làm.Chủ ý của Vệ không phải trông cậy thông qua lần giao dịch này có thể thu được cái gì đó, mà hắn hi vọng có được một khởi đầu tốt đẹp.Bất luận là nhằm vào Bồ yêu hay nhắm vào Tả Mạc, điều này dị thường trọng yếu.

Dù sao tu luyện giả “đại nhật khổ vệ” đều là thủ hạ của Tả Mạc.Bồ yêu cải biến nội dung của đại nhật ma thể biến nó thành “đại nhật khổ vệ”, Vệ biết đại khái, toàn bộ quá trình Bồ yêu không giấu diếm hắn.

Vấn đề của “đại nhật khổ vệ” hắn biết rất rõ.

Nói thật, Bồ yêu khiến hắn thất kinh.Một vị yêu đi cải biến một bộ ma công, chuyện như vậy hắn chưa từng nghe thấy nói qua trong lịch sử.

Mà then chốt chính là “đại nhật khổ vệ” Bồ yêu cải biến ra có tiêu chuẩn cực cao.

Bộ ma công này nếu ném đến Ma giới tuyệt đối có thể đạt tới cấp truyền thừa bộ tộc.Vệ biết rõ, nếu như hắn muốn đạt được điều gì đó nhất định trước nhất phải chứng minh giá trị của mình.

Bởi vì hắn có một “chủ cho thuê nhà” sống rất thực dụng.Hắn không những không được giấu diếm mà còn phải chủ động cùng Bồ yêu thảo luận, kiệt lực làm cho bộ ma công này thêm hoàn thiện.

Bồ yêu đối với Vệ cũng có cách nhìn khác xưa, giáp linh tồn tại lâu như vậy có lẽ đã tích luỹ được vô số tri thức, nhưng về phương diện trí tuệ thì bọn họ không xuất chúng lắm.Nhưng biểu hiện của Vệ hoàn toàn khác với những giáp linh thông thường khác, tri thức của hắn không những phong phú mà trí tuệ cũng vô cùng cao.

Điều này khiến nhận định của Bồ yêu về giáp linh tan vỡ, hắn có chút hiếu kì, địa vị của tên nguỵ quân tử này tựa hồ không nhỏ.Bất luận Bồ yêu đối với Vệ có bao nhiêu thành kiến nhưng lần giao lưu này vẫn rất tốt.

Hai nhân vật thiên tài rất nhanh trở nên ăn ý.Một bộ “đại nhật khổ vệ” hoàn toàn mới đã ra lò.Công pháp hoàn thành, Bồ yêu và Vệ liếc nhau, đều phát hiện trong mắt đối phương hiện lên sự mong đợi.Với “khổ vệ” làm cơ sở, kết hợp đại nhật ma thể với hệ thống yêu thuật của Bồ yêu đã làm ra một bộ ma công hoàn toàn mới, rốt cuộc nó sẽ đạt đến mức độ nào chứ?Thật đáng để mong đợi!--------------------Sáng sớm ngày thứ hai, Tả Mạc tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện hôm qua thần thức bị thương giờ đã không còn chút dấu vết nào.A, chuyện gì đã xảy ra?Tả Mạc nhảy dựng lên, xem xét lại hắn phát hiện ra không hề còn đau nữa.

Hắn vội vàng đứng lên để kiểm tra thân thể, lẽ nào trong thân thể mình có biến hoá gì mới?Bình tĩnh lại, hắn tiến nhập trạng thái nội thị.Cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh ngạc đến ngây người!Chương 391 : Đại Ma Thể .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTrong cơ thể Tả Mạc, ngọn lửa vàng kim trôi nổi, khe khẽ lung lay.

Ngọn lửa vàng kim này hình dáng cực kỳ đặc biệt, chúng tựa sóng gợn, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, có tới tận năm tầng.

Màu sắc mỗi tầng mỗi khác, tầng trong cùng gần như trong suốt còn tầng ngoài cùng là một màu vàng kim thuần túy.

Chúng thiêu đốt trong yên lặng, không hề có bất cứ âm thanh nào.Tả Mạc bỗng nhiên nhớ tới lửa Kim Ô của mình, vội vàng xem xét, không khỏi biến sắc, lửa Kim Ô đã biến mất không còn tăm hơi.

Lửa Kim Ô là ngọn lửa cấp bốn, hoàn toàn có thể đảm nhiệm yêu cầu trước mắt của hắn, nung chảy sắt thép vô cùng thoải mái, là hỗ trợ tốt nhất trên tay Tả Mạc.

Giờ nó đột nhiên biến mất khiến Tả Mạc có phần hoang mang.Trong đầu hắn bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ.Lẽ nào lửa Kim Ô có biến hóa mới?Tâm niệm khẽ động, ngọn lửa vằn quả nhiên đã biến hóa, phốc, trên tay Tả Mạc đột nhiên bốc lên một chùm lửa vằn lớn, tạo thành bàn tay lửa.

Tả Mạc hiếu kỳ giơ bàn tay lên trước mặt, lửa vằn vàng kim tầng lớp phân minh, độ nóng kinh người, nhưng bàn tay hắn lại có cảm giác lạnh lẽo.Tả Mạc cảm thấy thú vị, cảm giác lập tức tiến vào dò xét ngọn lửa vằn màu vàng kim.Xuy!Lửa vằn vàng kim phút chốc bùng lên, sóng nhiệt bức người lấy Tả Mạc làm trung tâm ầm ầm tỏa ra bốn phía.

Phù trận phòng ngự trong trướng bồng đột nhiên lóe lên ánh đỏ, ngăn cản luồng nhiệt lưu này.

Bốp bốp bốp, ánh đỏ liên tiếp bại lui, tiếng vỡ vụn như thủy tinh vang lên liên tiếp khiến Tả Mạc nghe mà kinh hãi.Cuối cùng, ánh đỏ tầng cuối cùng cũng ngăn cản được luồng sóng nhiệt đáng sợ này, Tả Mạc cũng có thể buông lỏng một hơi, bất quá khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trong trướng bồng, hắn cũng không khỏi thầm rùng mình.

Trên mặt đất nhiều thêm một lớp chất màu đen như lưu ly, đây là thứ lưu lại do nham thạch bị nóng chảy sau làn sóng nhiệt vừa rồi, Tả Mạc lập tức phán đoán, ngọn lửa vằn vàng kim này chắc chắn tốt hơn lửa Kim Ô!Ít nhất cũng là cấp năm!Tả Mạc vui sướng sui nghĩ, nếu không phải hắn biết đại trận Kim Ô, có thể thu thập lửa Kim Ô, chỉ lửa Kim Ô cấp bốn hắn cũng đừng hòng dễ dàng thu đuợc, huống hồ là ngọn lửa vằn vàng kim phấp cấp còn cao hơn?

Lửa vằn vàng kim phấp cấp càng cao, uy lực càng mạnh, yêu cầu khi sử dụng lại càng cao.

Tả Mạc thầm nghĩ trong lòng, mình phải tốn chút thời gian trên ngọn lửa vàng kim này, không thể có bảo bối mà không dùng được, vậy còn đáng hổ thẹn hơn so với lãng phí.Biến hóa trong cơ thể Tả Mạc không chỉ là ngọn lửa vằn vàng kim, nếu không tận mắt nhìn thấy, Tả Mạc chắc cũng không tin thân thể này lại là của chính mình!Xương cốt như lưu ly, huyết quản óng ánh trong suốt, có thể thấy rõ những sợi tơ trên nó.

Máu trong huyết quản màu sắc tươi sáng, đầy sinh cơ, nhẹ nhàng tỏa ra ánh vàng kim nhàn nhạt, chúng lưu chuyển với tốc độ cực kỳ thong thả.

Nếu không phải thần thức Tả Mạc vô cùng nhạy cảm, hắn thiếu chút nữa cho là chúng vốn không lưu chuyển.

Tả Mạc nhanh chóng tìm ra nguyên nhân, máu lấp lánh ánh vàng kim đậm đặc hơn so với trước đây rất nhiều, ngay cả huyết quản cũng cường tráng hơn so với trước đây vài lần, đầy cảm giác lực lượng.Ngoại trừ kinh mạch huyết quản, cơ thịt trong màng gân trong cơ thể Tả Mạc cũng hoàn toàn thay đổi.

Cơ thịt cường tráng, tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, tựa như được lau một lớp dầu trơn màu vàng kim.

Màng gân trong cơ thể mỏng manh hơn so với trước đây song Tả Mạc vẫn cảm nhận được lực lượng kinh người trong đó.Tả Mạc có cảm giác rất kỳ quái, bản thân mình như biến thành một con quái vật.Một con quái vật với thân thể mạnh mẽ tới mức không còn là con người nữa.Trong lòng còn đôi chút bất an, Tả Mạc lập tức chạy vào thức hải.

Thấy Bồ yêu, Tả Mạc hỏi thẳng: “Bồ, cơ thể của ta xảy ra chuyện gì?”

Bồ yêu nhắm mắt dưỡng thần, lười biếng nói: “Có gì mà ngạc nhiên, Đại Nhật Ma Thể tiến giai thôi.”

“Đại Nhật Ma Thể Tiến Giai?”

Tả Mạc bừng tỉnh hiểu ra, tảng đá nặng trong lòng cũng buông xuống, lập tức hứng thú hỏi: “Ha ha!

Hóa ra là tiến giai rồi!

Tiến giai rồi có chỗ tốt gì?

Bồ, nói rõ chút coi!”

Khóe mắt khép nửa của Bồ yêu hé ra một quãng không thể thấy, rồi từ từ nói: “Chỉ là Đại Nhật Ma Thể tiến giai, có gì để mà nói?”

Tả Mạc cảm thấy khó chịu, cười nhạt nói: “Chỉ là Đại Nhật Ma Thể?

Có bản lĩnh ngươi cũng lôi tới một cái ‘chỉ là’ đi!

Đừng có coi bánh nhân đậu như lương khô, anh đây còn phải dựa vào nó hàng yêu trừ ma, không rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, ngươi trốn được sao?”

Bồ yêu ngây ra như phỗng.Vệ lại thầm thấy dễ chịu trong lòng, mặc dù âm thầm trợ giúp Tả Mạc chỉ là việc bất đắc dĩ, song giờ hắn lại càng ngày càng phát hiện tên này quả rất khác thường!

Hắn liên tiếp chịu thua lỗ trong tay Bồ yêu, sự âm hiểm xảo trá của y hắn hiểu rất rõ.

Lại thấy Bồ yêu ăn quả đắng tước mặt Tả Mạc, sao hắn không hả lòng hả dạ cho được, nếu không phải còn cố kỵ đối với Bồ yêu, hắn hận chẳng thể vỗ tay vui mừng.Bất quá, hắn vẫn giữ tư thế như vừa rồi, vẫn không nhúch nhích, tựa như không nghe thấy tranh chấp giữa Bồ yêu và Tả Mạc.

Bồ yêu có thù tất báo, Tả Mạc không sợ nhưng hắn không được như vậy.

Không thể trở lại trong bia mộ, mọi lực lượng của hắn đều yếu hơn BỒ yêu.

Hơn nữa, Bồ yêu cũng xảo trá hơn hắn, âm độc hơn hắn, mọi phương diện đều áp chế hắn gắt gao.“Đến lúc này rồi ngươi còn ẩn giấu nữa sao?”

Tả Mạc giận tím mặt.Bồ yêu đột nhiên mở mắt: “Đại Nhật Ma Thể ngươi có thể hỏi hắn.”

“Vệ?”

Tả Mạc nghi hoặc quay sang hỏi Vệ: “Ngươi biết Đại Nhật Ma Thể?”

Hắn bỗng từng bỉnh gật đầu: “Không sai không sai!

Ngươi nhảy ra từ tỏng bia mộ, chắc chắn biết Đại Nhật Ma Thể!”

Vệ thoáng kinh ngạc trong lòng, nhìn thoáng qua Bồ yêu đã lại nhắm mắt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Từ sau lần trước bia một bị Bồ yêu phong ấn, hắn đã bị ép tạo thành hiệp nghị với Bồ yêu, không được truyền ma công cho Tả Mạc.

Lần này Bồ yêu không ngờ lại chủ động bảo Tả Mạc hỏi hắn về Đại Nhật Ma Thể, chẳng phải rất quái lạ?Vì cẩn thận, hắn lắc đầu nói: “Ta không thể truyền ma công cho ngươi.”

“Vì sao?”

Tả Mạc sửng sốt, mở to hai bắt, bỗng nhiên lộ vẻ hiểu ra, phóng khoáng nói: “Vậy ngươi muốn gì?

Ra giá đi!”

Vệ im lặng không nói gì nữa.Bồ yêu lại mở mắt, nói với Vệ: “Tên này nói đúng, không rời khỏi cái nơi quỷ quái này, chẳng ai tốt hơn được.

Nếu Đại Nhật Ma Thể của hắn đã tiến giai, ngươi chỉ điểm hắn một chút, có lợi cho tất cả mọi người mà, điều này không vi phạm lời thề của ngươi.”

Lòng nghi ngờ của Vệ quá nặng, lời nói của Bồ yêu rất đường hoàng, nhìn qua như thể luận lý thành chương, song càng như vậy, Vệ càng cảm giác đối phương nhất định đang có chủ ý gì đó.

Vệ thầm suy nghĩ được mất trong lòng một chút, lập tức có quyết định, hắn gật đầu: “Được.”

Có thể không vi phạm hiệp nghị, lại có thể truyền thụ ma công cho Tả Mạc, đây là điều hắn muốn.

Cho dù Bồ yêu có âm mưu gì hắn cũng quyết định tiếp tục.Tả Mạc thấy Vệ đáp ứng, vui mừng quá dỗi, vội vàng ngồi xuống đối diện với Vệ, Bồ yêu lại nhắm mắt lại, không biết đang dưỡng thần hay đang nhập định.Vệ buông bỏ tạp niệm, từ từ mở miệng: “Đại Nhật Ma Thể là một loại ma thể hiếm thấy, chí dương chí cương, mạnh mẽ vô cùng.

Đại Nhật Ma Thể diễn hóa ra sáu loại biến hóa, ngươi đều đã rèn luyện rồi.

Ngươi còn nhớ tình cảnh lần trước ngươi đồng thời thi triển sáu loại biến hóa không?”

“Có chút ấn tượng.”

Tả Mạc gật đầu liên tục.“Nó có một tên gọi, Đại Ma Thể.”

Vệ thản nhiên nói, trong mắt thoáng hiện ánh lạ.“Đại Ma Thể?”

“Đại Ma Thể là tiêu chí báo hiệu am thể thành thục, điểm này rất kỳ quái.”

Vệ trầm ngâm nói: “Ngươi không phải ma có huyết thống thuần khiết, theo lý thuyết, khả năng tu thành Đại Ma Thể có thể tính cực thấp.

Song ngươi lại vẫn luyện thành, tới giờ ta vẫn không hiểu nguyên nhân trong đó.”

“Không có nguy hiểm gì chứ?”

Tả Mạc gấp gáp hỏi, Đại Ma Thể gì gì đó đó, uy lực đương nhiên rất lớn, song nếu vì vậy mà mất mạng, vậy quá không đáng.“Nguy hiểm thì không.”

Vệ cười ôn hòa nói: “Đối với ngươi mà nói, chỉ có lợi, không có hại.

Hẳn ngươi cũng phát hiện biến hóa trong cơ thể rồi, đây đều là đặc thù sau khi Đại Ma Thể xuất hiện.

Thân thể ngươi hiện giờ là không thể hủy hoại , phi kiếm do tu giả ngưng mạch kỳ điều khiển không thể thương tổn được ngươi.

Thiền tu cũng có thân thể không bị hủy hoại tương tự, ngoại trừ một số ít đặc thù, thật ra trên bản chất không có gì bất đồng.”

Tả Mạc nghe rất tỉ mỉ, lý giải của Vệ đối với ma thể dường như còn sâu sắc hơn Bồ yêu.“Đại Nhật Văn Diễm trong cơ thể ngươi là một loại hỏa chủng cấp sáu.

Rất ít ma tuy luyện Đại Nhật Ma Thể có thể ngưng tụ ra Đại Nhật Văn Diễm.

Có lẽ nó có liên quan tới việc ngươi từng tu luyện pháp quyết của tu giả.”

Vệ khiêm tốn nói: “Đại Nhật Ma Thể cực kỳ hiếm thấy, ta biết cũng không nhiều, chỉ có thể chọn một số thứ ta biết đưa ngươi để tham khảo đôi chút.”

Đại Nhật Văn Diễm không ngờ lại là hỏa chủng cấp sáu, trong nháy mắt, Tả Mạc hạnh phúc tới muốn ngất!Hỏa chủng cấp sáu!

Cũng đồng nghĩa với việc luyện khí luyện đan bỗng dưng tăng lên hai cấp!Tả Mạc cười ngây ngô.Vệ nhìn biểu tình của Tả Mạc không khỏi mỉm cười, không thúc giục mà dừng lại đợi tới lúc ánh mắt Tả Mạc khôi phục vẻ thanh minh mới tiếp tục nói: “Sáu loại biến hóa của Đại Nhật Ma Thể, dưới Đại Ma Thể có thể mở ra Thâm Ma Tầng.”

“Có gì khác?”

Tả Mạc gấp gáp hỏi.Vệ nở nụ cười, nghiêm túc nói: “Sáu loại biến hóa của Thâm Ma Tầng, uy lực tăng vọt.

Tới lúc này ngươi mới có thể có thực lực chống đỡ cùng tu giả kim đan đỉnh cấp.”

Dung mạo anh tuấn xuất chúng, khí chất khiêm tốn, thần tình nghiêm túc, Vệ khoanh chân ngồi như người giảng đạo ngoan đạo nhất.“Làm sao để mở ra sáu loại biến hóa của Thâm Ma Tầng?”

“Lĩnh ngộ.”

“Làm sao mà lĩnh ngộ?”

“Rất xin lõi, ta cũng không biết.”

Vệ mỉm cười lắc đàu: “Ta nói một ví dụ lĩnh ngộ Thâm Ma Tầng cho ngươi, có lẽ sẽ giúp được ngươi đôi chút.”

Con ngươi sâu thẳm nổi lên vẻ hồi tưởng, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ nhớ lại.“Ma thể cấp giáo của chủ nhân trước đây của ta tên là U Mãng, so ra kém Đại Nhật Ma Thể của ngươi.

U Mãng là một loại ma thể nổi tiếng về lực lượng, nó chỉ diễn hóa ra ba loại biến hóa.”

Ngữ điệu của Vệ trầm thấp, giọng nói êm tai mang theo mị lực khôn cùng.“Nàng đạt được Đại Ma Thể của U Mãng khi mười bốn tuổi.”

Vệ ngẩng đầu nhìn vẻ chấn động trên khuôn mặt Tả Mạc, cười nói tiếp: “Song, mãi tới khi nàng mười bảy tuổi mới khai mở được ba biến hóa Thâm Ma Tầng của U Mãng.

Trong ba năm này, nàng đi khắp chín ma giới.”

Tả Mạc nghe mà ngây người, lẩm bẩm nói: “Chín ma giới…”

Hắn không cách nào tưởng tượng nổi, đi khắp chín ma giới, cho dù là tiểu giới như Thiên Nguyệt Giới, muốn đi hết nó cũng không phải chỉ một hai tháng.

Tả Mạc cảm thấy bản thân có thể coi là đã đi qua không ít nơi, song so sánh với người ta thật chẳng xứng tầm.Huống chi, còn chỉ mười bốn tuổi.“Chiến đấu bốn trăm hai mươi bảy trận, chém chết năm mươi chín ma, làm bị thương ba mươi, bị thương hai mươi bốn lần.”

Tả Mạc ngây người.Chương 392 : Nguyện . .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnThâm ma tầng cái gì chứ, đi gặp quỷ đi, đây là ý nghĩ duy nhất của Tả Mạc sau khi nghe Vệ nói.Nếu thật làm theo lời Vệ, Tả Mạc phỏng chừng, trong mấy người bên hắn, chỉ có một người có thể làm được – sư huynh Vi Thắng.

Những người khác, kể cả hắn tuyệt không có khả năng làm nổi.Nếu không thể thực hiện, vậy không cần vì nó mà phiền não, đây là phong cách hành sự trước nay của Tả Mạc.So với Thâm ma tầng không bài bản cũng chẳng đáng tin cậy thì việc tìm tin tức về chiến trường Phong Tuyệt quan trọng hơn nhiều.

Lúc trước vì thiếu tiền, hắn chậm chạp chưa tiến vào đệ nhị ngục.

Bây giờ trong tay có tiền rồi, chuyện này phải nhanh chóng tiến hành.

Nghĩ xong, Tả Mạc lại tiến vào Hoang thú bàn cờ.Lần này hắn không lập tức đi tìm Nam Nguyệt cùng Thương Trạch, mà một mình tiến vào đệ nhị ngục.

Thương Lâm mới bình phục cần phải tĩnh dưỡng, Thương Trạch cùng Nam Nguyệt cần trải qua khảo nghiệm của ngục chiến trường mới có thể tiến vào đệ nhị ngục.

Ngược lại, Tả Mạc vì đã hoàn thành cuộc chiến phá ngục, thu được tư cách tiến vào đệ nhị ngục.Đệ nhị ngục gọi là Phong Lạc Vũ.Sơn mạch liên miên không dứt, từng tảng lớn rừng hồng phong bất tận không thấy cuối.

Gió nhẹ thổi qua, rừng cây rung động sàn sạt, vô số lá hồng phòng bị cuốn vào không trung.

Từng phiến từng phiến lá phong như tinh linh màu hồng trong gió tung tăng nhảy múa.

Trời không mây nhưng cũng như nhiễm sắc hồng.Cảnh tượng trước mắt rừng rực như lửa, Tả Mạc lại cảm thấy cảm giác thê lương tiêu điều tràn ngập trong long, hỗn loạn mà sầu não nề.

Tả Mạc kinh ngạc đứng ngây ra nhìn lá phong đầy trời.Chẳng lẽ sau khi thần thức thụ thương, định lực của mình cũng giảm bớt sao?Tả Mạc khôi phục lại, tự giễu, cất bước đi tới, đi thẳng tới phía trước.------------------------------Nam Nguyệt nhìn ngục chiến trường trước mặt, ánh mắt kiên định.

Bỗng nhiên, tiếng cười của Thương Trạch từ phía sau truyền tới: “A Nguyệt cũng ở đây sao.”

Nam Nguyệt quay đầu lại, ngẩn người.

Thương Trạch hiện tại cùng bình thường như hai người khác nhau, tràn đầy chiến ý, bước đi kiên định.

Nàng lập tức hiểu được: “Thương đại ca cũng dự định là hôm nay?”

“Đúng vậy. cũng không thể kém a Nguyệt quá nhiều.”

Thương Trạch cười sang sảng.Nam Nguyệt lộ rõ vẻ tươi cười, mắt tràn ra chiến ý: “Vậy để xem ai trong chúng ta tới trước.”

“Tốt! gặp lại ở đệ nhị ngục!’“Gặp lại ở đệ nhị ngục!’Hai bóng người đồng thời lao vòa ngục chiến trường.------------------------Phong Diệp tập là yêu thị của đệ nhị ngục, cũng là một trong những yêu thị có quy mô đứng đầu của Thập Chỉ ngục.

Bình thường, yêu có thể tiến nhập đệ nhị ngục đa phần mới Chủng hồn.

Yêu chủng hồn thành công, chân chính bắt đầu thoát ly tầng lớp yêu thấp nhất cùng Quỷ Thị yêu, Yêu của giai đoạn này được gọi là Dạ La yêu.Yêu mới đốt lên tinh hỏa chỉ coi là tiểu yêu, yêu có thể hóa vật được gọi là Quỷ Thị yêu, yêu chủng hồn thành công là Dạ La yêu.Dạ La yêu mới là giai tầng cơ sở của toàn bộ yêu giới, tiêu chuẩn thấp nhất để gia nhập quân đoàn địa phương tuy là Quỷ Thị yêu, nhưng nòng cốt chân chính là Dạ La yêu.

Trưỡng Lão hội lệ thuộc trực tiếp quân đàn thấp nhất là Dạ La yêu.Tả Mạc có thể cảm nhận rõ ràng, yêu đi ngang qua nhiều hơn ở hoang thú bàn cờ rất nhiều.

Dạ La yêu tương đương với ngưng mạch kỳ tu giả, bất quá vì tu luyện yêu thuật chú trọng tới câu thông với thiên địa, vì vậy uy áp mà Dạ La yêu lộ ra so với tu giả ngưng mạch kỳ càng mạnh hơn.Rất nhiều Dạ La yêu mới chủng hồn thành công không thể thu liễm lực lượng của bản thân, xung quanh sẽ xuát hiện đủ loại quầng sáng.

Tả Mạc thấy bên đường có rất nhiều quầng sang kỳ quái, có xanh biếc, có màu hồng, có rất nhiều hình tròn, hình lưỡi đao, còn có cả hình bánh răng, hình vòng làm hắn mở rộng kiến thức.Những quầng sáng tán loạn này có liên quan tới yêu thuật bọn họ tu luyện.

Dạ La yêu mới chủng hồn thành công còn không thể khống chế tốt thần thức, một bộ phận thần thức sẽ tự vận động theo yêu thuật mà nó tu luyện, sau đó sản sinh ra quầng sáng loạn lưu.

Rất nhiều yêu có kiến thức, thậm chí có thể qua quầng sáng mà phán đoán ra tính chất yêu thuật mà đối phương tu luyện.Những Dạ La yêu không có quầng sáng thực lực càng mạnh.Nhưng mặc kệ là có quầng sáng hay không có, chúng yêu chỉ cần thấy rõ mặt Tả Mạc đều biến sắc vội vàng né qua.Người có danh, cây có bóng, Tả Mạc có danh ‘Tiếu Ma Qua” cũng là danh nhân trong giới yêu trẻ tuổi.

Nhất là hắn liên trảm hai mươi sáu yêu, tạo nên uy danh thô bạo, không ai ngu tới mức tìm hắn phiền phức.Nơi hắn đi qua, bầy yêu tránh lui.Nhưng phiền não cũng vì thế mà phát sinh, Tả Mạc tính hỏi đường, còn chưa kịp mở miệng, đối phương như bị lửa đốt mông, quay đầu bỏ chạy.

Có mấy lần đối phương nghe thấy Tả Mạc mở lời lại chạy càng nhanh, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai cái đùi.Tả Mạc liên tục cười khổ.Mất không ít sức lực, hắn cuối cùng cũng hỏi rõ vị trí của Phong Diệp tập.Thoáng xem qua Phong Diệp tập, hắn hơi chút thất vọng, quả nơi đây vẫn còn kém, mấy thứ bán ra là cấp tương đối thấp, nội dung treo giải thưởng cũng thấp tương tự, thảo nào Thương Lâm đề nghị hắn tới đệ tam ngục.Hắn thậm chí còn hoài nghi, liệu tới đệ tam ngục có tìm được tin tức về trận chiến Phong Tuyệt không.Không lâu sau, hắn vị chúng yêu vây lại ở xa xa.

Bọn họ nhìn chăm chú Tả Mạc đầy kính nể, thỉnh thoảng có người nhỏ giọng nghị luận.

Nhưng không ai chủ động tiến lên bắt chuyện, hiển nhiên kiêng kị hung danh của Tiểu Ma Qua.Tả Mạc lắc đầu, hỏi rõ phương hướng ngục chiến trường liền ly khai.Dọc theo đường đi, mọi thứ đều ra kỳ lạ đối với Tả Mạc, nhưng Tả Mạc lúc này không có tâm tình để ý tới.

Chiến trường Phong Tuyệt như một khối đá nặng trịch đặt trong lòng hắn.

Trước mắt, bọn họ ngày càng thong dong, nhưng Tả Mạc lại biết rõ, thời gian càng dài, tình cảnh bọn họ càng nguy hiểm.Ngục chiến trường Phong Lạc Vũ là một rừng phong mỹ lệ tuyệt luân.Tả Mạc không dừng lại, không chút do dự bước vào đó.--------------------Mặt Tông Như vàng choé, khóe môi như mỉm cười, tay phải như hái hoa, khoanh chân ngồi ngay ngắn, hắn như tượng đồng, vẻ uy nghiêm trầm ngưng tràn ngập gian phòng.Một lúc lâu, hắn chậm rãi mở mắt, mục quang thoáng hiện, pháp quyết tán đi, khí tức uy nghiêm trầm ngưng xoay quanh hắn không còn chút sót lại.

Đôi mắt Tông Như lộ ra vẻ vui mừng khó tả, hắn cuối cùng cũng thấy một con đường kết đan rộng thênh thang !Khi hắn tiếp nhận “Đạt già kim thân” từ đại nhân, dù hắn là kẻ tu hành kiên định, cũng sửng sốt!

Pháp quyết lục phẩm!

Đại nhân lại cấp cho mình một bộ pháp quyết lục phẩm!

Còn là một bộ thiện tu pháp quyết lục phẩm!

Không biết vì sao, hắn suýt rơi lệ.Không ai hiểu, năm xưa hắn sở dĩ bước lên con đường Thiện Tu, nguyên nhân hàng đầu là vì không có pháp quyết.

Thiên phú của hắn không coi là xuất sắc, các môn phái thấy hắn chướng mắt, gia cảnh lại bần hàn, không thể bỏ ra cung phụng, không có môn phái nào nguyện ý tiếp nhận một để tử như vậy.

Một vị thiện tu đi ngang qua thương cho cảnh của hắn, liền truyền thụ “Thiên Ba quyền quyết” cho hắn.Bộ quyền quyết giản đơn, thậm chí có thể coi là thô thiển, nhưng trong lòng Tông Như vẫn luôn tràn đầy cảm kích vị thiện tu kia.Hắn biết rõ bộ quyền quyết hết sức cơ bản, muốn tiến thêm một bước, trừ phi có pháp quyết cao hơn, bằng không chỉ có thể thông qua khổ tu cùng thiền mới có khả năng đạt tới ngưng mạch.

Hắn bằng nghị lực hơn người, cuối cùng cũng đạt tới ngưng mạch, thậm chí còn tu thành thần thông.Cả quá trình gian khổ, chỉ hắn mới hiểu rõ.Nhưng thiền định cũng không phải vạn năng.

Hắn luôn liều mạng thiền định, nhưng hắn rất nhanh đã nhận ra, nếu chỉ đơn thuần dựa vào thiền định, hắn không có khả năng tiến thêm một bước.

Tông Như tuy thất vọng, nhưng cũng không thấy chán nản.

Hắn không phải kẻ có dã tâm, chỉ mỗi ngày khổ tu.Khi Tả Mạc đưa “Đạt già kim thân” cho hắn, tất cả đều thay đổi.Tu vi đã lâu không có động tĩnh lại có dấu hiệu tăng lên, công hiệu thần kỳ như thế, không hổ là pháp quyết lục phẩm.Càng khiến hắn bất ngờ hơn là ngoại trừ “Đạt già kim thân”, đại nhân còn cho hắn Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn!Pháp quyết lục phẩm, pháp bảo lục phẩm!Hắn nằm mơ cũng không nghĩ, mấy thứ này đều ở trong tay hắn.Đại nhân còn nói, lấy thập tự kim cương hàng ma xử làm trục, Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn làm ống, một lần nữa luyện thành một kiện pháp bảo, nhất định uy lực vô cùng.Tông Như thấy lòng thật ấm áp, miệng tươi cười.Đại nhân không chịu thiệt bao giừ, là muốn mình cả đời bán mạng!Vậy thì mình bán cho đại nhân đi!Hắn bỗng chắp tay, nhắm mắt, pháp tướng trang nghiêm.Thiền Tâm như nước giếng không dao động, sự kiên định càng tăng lên trong lòng hắn.“Tông Như nguyện không thành phật, lấy kim cương thân bảo hộ đại nhân.”

Thiền tâm bình hòa như nước giếng không giao động bỗng biến thành mấy đen ùn ùn, mưa sa bão táp, sấm rung chớp giật.Tông Như kêu lên đau đớn, biến sắc, nhưng hắn như không chút để ý, lại một lần nữa nhắm mắt, thanh âm vẫn tỏ vẻ kiên định.‘Tông Như nguyện không thành phật, lấy kim cương thân bảo hộ đại nhân.”

Thân thể hắn run rẩy kịch liệt, thiền tâm võ vụn, sắp tan rã.Tông Như cắn răng, nhắm mắt lại, lần lượt lặp lại lời nguyện của chính mình.

Hắn bừng tỉnh đặt mình trong mưa gió ngập trời, sấm rung chớp giật trên đỉnh đầu rọi sáng gương mặt kiên định, hắn thành kính tụng niệm lời thề nguyền của mình.Oanh!Một lực lượng kỳ dị, bỗng dưng sinh ra từ trong thiền tâm đã gần như tan rã, cấp tốc chui vào trong cơ thể hắn, càng kỳ dị hơn, nó lại rót vào trong linh lực Tông Như, rót vào mỗi tế bào trên thân thể hắn.Cùng lúc đó, linh lực trong cơ thể hắn như thức tỉnh, bắt đầu vận chuyển không ngừng nghỉ theo “Đạt Già Kim Thân”.Một lực lượng kỳ dị chui vào đầu hắn.------------------------Trong doanh địa, mọi người bỗng dừng tay, quay đầu nhìn về một góc doanh địa.Mỗi người đều lộ vẻ kinh ngạc.Kết đan!Có người kết đan!Y Chính cách Tông Như không xa, hoảng sợ, run rẩy, hô lên thất thanh: “Nguyện…

Nguyện lực!

Khí phật tử nguyện!”

Làm sao có thể?Không ngờ có người phát lời tử nguyện!Hắn chẳng lẽ không biết, phát tử nguyện thì không bao giờ có khẳ năng thành phật sao?Hắn điền rồi sao?Chương 393 : Khí phật tử nguyện . .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnKết đan!Cho tới lúc này, trong doanh tổng cộng chỉ có hai kim đan – Vi Thắng và Tạ Sơn.Việc Tông Như kết đan hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.

Vi Thắng kết đan do trải qua chém giết, kiếm tâm ngưng tụ lại, còn Tạ Sơn kết đan là do lượng biến khiến chất biến.

Tông Như thiên phú coi như bình thường, tu vi của hắn dù không đến nỗi tệ nhưng xa xa không có sự tích lũy kinh khủng như Tạ Sơn.Các mặt khác không xuất sắc, không ngờ người kết đan thứ ba là Tông Như!Kinh ngạc, mọi người tự động tản ra cảnh giới, phòng ngừa mấy thứ đui mù trong sát vụ quấy rầy Tông Như.Liên tục hai lần được chứng kiến kết đan, mọi người đã không xa lạ với dị tượng khi kết đan.

Bầu trời phía trên lều của Tông Như, một bóng ma to lớn hiện lên, như một khối khí màu xám nhạt.

Khối khí bốc lên lưu chuyển liên tục như có thứ gì ở bên trong đang giãy dụa.Mọi người ngẩng đầu nhìn bóng ma to lớn trên trời không chút sợ hãi.

Từ khi đám khói đen xuất hiện, cảm giác uy áp như núi bao phủ lấy mọi người.

Chỉ có Tạ Sơn cùng Vi Thắng là vẫn trấn định, nhưng hai người đều lộ vẻ khẩn trương.

Một khi kết đan thất bại, nhẹ thì bị thương, cảnh giới thụt lùi, nặng thì khó giữ được tính mạng.Ồ!Một tiếng rống như long, như tượng (voi) vang lên, giống như sông cuộn bể gầm, từ sâu trong bóng ma đó phát ra.Từng đợt sóng không khí bất quy tắc nổi lên, tựa như sóng nước vậy.

Mọi người canh giữ ở bốn phía đều cảm thấy tai như nổ tung.

Người tu vi thâm hậu thì hơi lay động, kẻ tu vi thấp thì mặt trắng bệch, liên tiếp lui ra xa.Chỉ tới lúc này, khí lãng như lốc hình thành trước mặt mọi người.-------------------------“Nguyện lực!

Khí phật tử nguyện!

Bao lâu không nhìn thấy nguyện lực thuần túy cực đoan như vậy?”

Con người thâm thúy u nhiên của Vệ lóe sáng.Bồ Yêu rung động nhìn đấm khí không ngừng biến hóa trên bầu trời.Nguyện lực!Hắn hầu như đã săp quên mất nhưng khi nó lại xuất hiện một lần nữa thì cảm giác rung động quen thuộc lại hiện lên.------------------------------Trận đại chiến ba vạn năm trước, hắn đã giao thủ với rất nhiều thiện tu.

Thiện tu có nguyện lực là địch nhân mà tất cả yêu ma không muốn gặp phải nhất.

Vô luận là yêu thuật hay ma công đều có khá nhiều pháp môn âm ngoan ác độc, nhưng nếu để Bồ Yêu chọn ra mười loại lực lượng ác độc nhất, nguyện lực tuyệt đối nằm trong số đó.Nguyện lực không chút liên quan tới tu vi sâu cạn của thiện tu, nó có thể dung nhập vào mọi loại linh lực, nó chỉ xuất hiện khi đồng thuận với người nguyện cầu.

Tín niệm của người nguyện cầu càng kiên định, nguyện lực càng cường đại.Trong truyền thuyết, thiện tu có thể thu được nguyện lực nếu có thể hoàn thành lời thề nguyền thì có thể trở thành Phật.Mỗi một vị thiện tu đều có tín ngưỡng kiên định là thành phật, tử nguyện thì là nguyện vọng mà không cách nào hoàn thành.

Khí phật tử nguyện là thề nguyện tàn khốc thảm thiết nhất mà thiện tu có thể lập.

Bởi vậy, trong rất nhiều loại nguyện lực, khí phật tử nguyện là nguyện lực cực đoan nhất.Không có người nào muốn có địch nhân là thiện tu dụng khí phật tử nguyện, một khi dính phải loại nguyện lực đáng sợ này, hồn phách có thể bị thương tổn trực tiếp, hầu như không gì có thể phá giải, nó là biểu tượng của tử vong.Cũng may, không phải bất kỳ một vị thiện tu nào đều có thể đạt được nguyện, bằng không trận đại chiến năm xưa cũng không lề mề như thế.

Thực tế, thiện tu có thể thu được nguyên lực cực kỳ hiếm gặp, ngay cả Bồ Yêu cũng không gặp quá một bàn tay.Không ngờ tại đây dĩ nhiên có một vị!Bồ Yêu và Vệ đều bị dọa.-------------------------Toàn bộ doanh địa, nếu bàn về việc bị kinh động nhất, ngoài Y Chính thì không còn ai.Xuất thân từ Đại Phật Tự, Y chính có xuất thân danh môn, hắn lúc này đang há hốc mồm, ngửa mặt nhìn bầu tời, không thể suy nghĩ được gì.Rơi vào một nơi quỷ quái, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, trải qua vố số việc, phá tan tất cả nhận thức trước đây.Lần đầu hắn thấy Vi Thắng, thiên phú của đối phương khiến hắn bội phục sát đất, cảm giác mình đã sống uổng phí.

Thế nhưng, hắn không thể ngờ rằng, đây chỉ là bắt đầu, kế tiếp tất cả những thứ hắn thấy đều kỳ quái như trong mơ vậy.Một tên chẳng khác mình là bao, là thủ lĩnh của mấy nghìn người, hết lần này tới lần khác lại được mọi người tin phục một cách thần kỳ.Một doanh tên Kim Ô, mỗi người đều có Kim Ô hỏa tứ phẩm.

Hắn thiếu chút nữa điên, thứ đó có thể bán sỉ thế sao?Một doanh tên Chu Tước, mỗi người trong doanh đều là kẻ cuồng chiến, ngay cả bước đi, ánh mắt đều ẩn đao tàng kiếm.

Y Chính là con gà mờ, hắn không biết những người này lợi hại cỡ nào, nhưng khí thế mà đám điên này lộ ra khiến hắn hú vía.Một doanh tên Vệ, cả ngày đóng cửa, nhưng tiếng hô chém giết chói tai thinh thoảng lại truyền ra.

Mỗi lần đi qua, hắn đều run lên.Có kẻ mỗi ngày ôm kiếm dưỡng thần, có kẻ cầm hắc mẫu chém giết không ngừng nghỉ, có người tí hon biết bay, còn có ngọn tháp nghịch ngợm…Đủ loại kỳ quái, không thể tưởng tượng nổi, có đủ tất cả.Ta xuất thân Đại Phật Tự, ta là thiện tu, không so với bọn quái vật.

Vô số đêm, Y Chính luôn tự an ủi mình.Cho tới hôm nay, hắn lại thấy một vị thiện tu kết đan, lại chính mắt thấy một thiện tu phát hạ lời thề, chính mắt thấy một thiện tu khí phật tử nguyện, hắn điên thật rồi!Rốt cục ai mới là thiện tu chứ!Đại Phật Tự là một trong thập đại thánh địa thiện tu, hắn biết ba người có nguyện lực.

Sư thúc Giới Luật đường, sư thúc tổ, thất sư cô.Khí phật tử nguyện, ồ, thứ trong truyền thuyết này, nghe chút được rồi.Nhưng vì sao nó lại hiện ra trước mặt hắn chứ….Y Chính đột nhiên cảm thấy, chiêu bài sáng lòe lòe Đại Phật Tự so với thiện tu đầu đường xó chợ trước mặt lại thiếu đi khí thế dù vẫn sáng như trước.Phật Tổ trên cao!Y Chính ôm đầu, ngựa mặt ngơ ngác nhìn bóng ma đang dần hình thành trên trời.---------------------------Một thân hình lờ mờ từ từ hiện ra.Thuyền vận nô khổng lồ chỉ như một món đồ chơi khi so với thân ảnh này.

Nó tựa như một viễn cổ cự nhân, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.

Mọi người trong doanh đều kinh sợ, uy áp vô biên vô hạn, dường như sóng xô bể gầm ập tới.Vi Thắng ngưng trọng, bước về phía trước một bước, biến chỉ thành kiếm, nhẹ nhàng vung lên.Uy áp đang bao phủ lấy mọi người đều biến mất, sự sợ hãi đã giảm đi rất nhiều.Vi Thắng cùng Tạ Sơn liếc nhau, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, hai người đều nhận ra sự bất thường ẩn dấu trong việc Tông Như kết đan.Grừ……Cự nhân đột nhiên ngửa đầu rống lên, âm thanh vang trọng truyền khắp.Sâu trong sát vụ, chấn động không ngớt.Thân hình cự nhân tiếp tục biến ảo.------------------------------Tả Mạc đang xông quan tại ngục chiến trường Phong Lạc Vũ, không biết doanh địa đang xảy ra động tĩnh lớn như vậy.Lần này không xúc động phá ngục chiến khiến hắn an tâm.

Nếu lại gây ra phá ngục chiến, vậy hắn lại gặp trở ngại.

Ngẫm lại, mình chỉ phá Mạc Thủy Minh Không thì gặp nhiều phiền phức như thế.Tiền có trong tay, Tả Mạc ngại phiền phức.

Đồ chơi này tuy cũng là tiền, nhưng không đổi ra được thành tinh thạch, anh mày cũng không tiêu được.Ngục chiến trường Phong Lạc Vũ lấy ảo sát là chủ.

Nhờ đó, “Phấn Khô Yên Minh Diệt” phát huy cực tốt, Tả Mạc thống khoái.

Quả nhiên là dù yêu thuật có lợi hại, cần dùng nhiều mới tốt.

Tả Mạc rõ ràng nhận ra mình càng lúc càng dùng ‘Phần Khô Yên Minh Diệt” thành thạo.Tả Mạc rất nhanh thành thạo sử dụng “Phấn Khô Yên Minh Diệt” một cách đơn thuật, hắn đầu đầu thử biến hóa yêu thuật.Chợt nhớ lại lúc chiến đấu với Mạc Như Hỏa, trong nháy mắt hắn bắt được cảm giác….Mắt Tả Mạc sáng lên.------------------------------Lam lục đằng cuốn lại thành cổn vòm, tản ra ánh sáng yếu ớt, đây là yêu môn.

Tu gia có truyền tống trận, yêu tộc có yêu môn, ma tộc có huyết trì.Phải về nhà.Nhìn yêu môn, Mộc Hi tự nói với mình.

Đi chinh chiến mấy năm, có thể bình yên về nhà, cảm giác khó nói.

Trước đây, nàng chẳng bao giờ rời nhà quá lâu như thế, nhớ tới lúc chuẩn bị xuất chinh, mẫu thân khóc như mưa, lòng nàng lại đau xót.Đại thắng trở về, đây là điều duy nhất giúp nàng thấy an ủi.

Nàng từ nhỏ không lộ ra thiên phú, trong số các thanh niên trong tộc cũng không nổi bật, mãi tới khi chuyển tu chiến tướng mới lộ rõ tài hoa.

Cơ hội đại biểu Mộc tộc xuất chiến lần này rơi vào nàng, đây là chuyện cực kỳ bất ngờ.

Mệnh lệnh của tộc trưởng khiến không ít người nghi ngờ.

Phải biết rằng, trong số toàn bộ tướng lĩnh cầm quân, tuổi nàng nhỏ nhất.Cũng may mình chưa làm hỏng chuyện, dù không có công lớn, nhưng cũng không có khuyết điểm gì.“Đi thôi.”

Nàng buồn bã nói.Đúng lúc này, bỗng một yêu mặc quân trang vội vã chạy tới.

Mọc Hi xác định đây là một trung cấp chiến tướng thử yêu tại phòng tuyến Đô Thiên Huyết giới.

Mộc Hi đã từng gặp hắn một lần, đối phương lộ rõ vẻ lo lắng, hơi sợ hĩa, Mộc Hi tâm máy động.“Mang Trảm đại nhân.”

Nàng gọi.Mang Trảm dừng bước, lúc này nhìn thấy Mộc Hi, mới như tỉnh mộng; “Là đại nhân Mộc Hi sao!”

Đối với bất luận một chiến tướng nào, trấn đinh là cơ sở của cơ sở, xuất hiện biểu tình thất thố như vậy, nàng cảm thấy bất thường, nàng hỏi: “Chiến sự phát sinh chuyện gì sao?’Mang Trảm biến sắc, mắt hắn đột nhiên đỏ lên, giọng khàn khan: “Tiền tuyến chiến bại.”‘A!”

Mộc Hi và sĩ quan phụ tá biến sắc.-----------------------------Ba ngày trước, ngoại vi phòng tuyến xuất hiện một ít tu giả, chúng ta phái ra tiểu đội, định quét sạch vùng này.

Rất nhanh chúng ta thu được tin tức cầu viện của tiểu đội bị vây, đại nhân Viêm Thương dẫn đội trợ giúp.

Đối phương nhân cơ hội tấn công phòng tuyến, tấn công cực kỳ mãnh liệt.

Đại nhân Viêm Thương vội vã hồi viện, trên đường bị mai phục, Liệt Hỏa quân đoàn bị xóa sổ, Viêm đại nhân hy sinh.

Mấy đội tới chi viện đại nhân Viêm Thương cũng gặp phải mai phục, tổn thất thảm trọng.”

Mang Trảm giọng đầy bi thương.Mộc Hi mặt trắng như tờ giấy.Chương 394 : Suy đoán .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTin tiền tuyến chiến bại truyền tới hậu phương, các giới khiếp sợ.

Đây là trận thua đầu tiên, mà yêu tộc gặp phải từ khi phát động chiến tranh, tổn thất nặng nề hơn xa tưởng tượng.Chiến đấu khi trước yêu quân luôn xuôi chèo mát mái.

Tu giả không những rời khỏi Đô Thiên Huyết giới còn liên tục mất vài giới.

Nhưng tình hình hôm nay xem ra, tu giả chưa tổn thương nguyên khí, bọn họ chỉ tổn thất những môn phái áp đáy, tinh nhuệ chân chính chưa tổn hại chút nào.Lần bại trận này, yêu tộc tổn thất đều là chiến yêu từ Chủng Hồn kỳ trở lên.Cũng là Chủng Hồn kỳ, yêu phổ thông cùng chiến yêu có chênh lệch rất rất lớn.

Nếu một chọi một thì không rõ ràng, nhưng trong khi tác chiến tập thể, sẽ lộ ra rõ ràng.

Cho dù là quân đoàn địa phương, đều cần trải qua huấn luyện năm năm mới hình thành sức chiến đấu sơ bộ.Huống hồ, quân đoàn Liệt Hỏa còn là quân đoàn chính quy trực thuộc trưởng lão hội.Không ai có thể ngờ, tu giả phản kích lại lợi hại, mãnh liệt, sắc bén như thế.

Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã như sấm rung chớp giật.Lúc tiền tuyến thế như chẻ tre, bầu không khí ở hậu phương luôn rất nhẹ nhàng.

Nhưng khi tin chiến bại truyền về, hậu phương đột nhiên trở nên ngưng trọng.Quân đoàn Liệt Hỏa của đại nhân Viêm Thương vốn nổi danh dũng mãnh, vậy mà toàn diệt, kẻ địch tập trung lực lượng mạnh tới cỡ nào?Yêu tộc lúc này mới nhớ lại, tu giả đã giằng co với họ tại Đô Thiên Huyết Giới ba ngàn năm.

Ba ngàn năm, dù cho Đô Thiên Huyết giới không tương thích với việc chiến đấu của tu giả, bọn họ cũng sẽ quen thuộc như sân sau nhà mình.-----------------------------Quang hoa trên tay không ngừng lóe lên, Tả Mạc cẩn thận hết mức.Ba, quang mang vụt tắt.Tả Mạc lắc đầu, vẫn không thành công.

Hắn nỗ lực nhớ lại cảm giác khi “Xúc Tri Thủ chưởng” bắt được, mơ hồ có cảm ngộ, nhưng lại khó tả.

Hắn biết rõ đây là thứ hắn ngộ ra được, còn chưa khắc sâu, cảm ngộ mơ hồ còn cần tích lũy nhiều hơn.Xem ra phải dành thời gian, đi tìm Tiểu Hồng Hồng.Mạc Như Hỏa đáng thương, cũng là một nhân vật có danh nhưng cả người đỏ bừng, bị Tả Mạc kêu thân mật là Tiểu Hồng Hồng.

Nếu hắn nghe thấy tên này, tuyệt đối sẽ lập tức phát điên tại chỗ.Nguyên bản dự tính theo ngục chiến trường tôi luyện yêu thuật của bản thân, thấy không có chút manh mối, Tả Mạc không tính tiếp tục nữa.Chỉ cần không xúc động cuộc chiến phá ngục, xông quan là chuyện thoải mái với hắn.Rất nhanh, hắn đã thu được tư cách tiến vào đệ tam ngục.Nghĩ qua chút, hiện tại thời gian hắn ở tại Thập Chỉ ngục cũng khá dài rồi, xem qua thần thức ấn ký, thấy Thương Trạch cùng Nam Nguyệt đều có, lập tức chạy tới bàn cờ hoang thú.Khi Tả Mạc tìm thấy Thương Trạch và Nam Nguyệt, lập tức nhận ra hai người không vui, đầy vẻ lo lắng.“Sao rồi? xảy ra chuyện gì thế?”

Tả Mạc lấy làm kỳ quái hỏi.Thương Trạch trần thuật lại tin tức tiền tuyến chiến bại, Nam Nguyệt đứng bên cũng lộ rõ vẻ lo lắng.

Rốt cục bọn họ vẫn sinh hoạt trong yêu giới, yêu quân chiến bại, sinh hoạt của bọn họ sẽ càng kém.

Thật vất vả mới thấy được hy vọng, có chờ mong, nếu yêu giới rung chuyển, tổ bị lật nào có trứng lành?Nghe Thương Trạch nói, Tả Mạc ngây ra tại chỗ, chỉ có sự khiếp sợ trong lòng.Rất lâu, hắn mới tỉnh lại.Phản ứng thứ nhất là, làm sao có thể?Hắn tự mình thể hội sự cường đại của yêu quân, Thiên Nguyệt Giới, Tiểu Sơn giới, lần nào tu giả không phải bại lui?

Đại môn phái thường ngày nghe thấy yêu quân sắp tới đều chạy bán sống bán chết như chó nhà có tang, đồng loạt lui về Minh Đào giới.

Từ đó, Tả Mạc mất hết lòng tin với Côn Lôn, …Cho Dù bây giờ Chu Tước Doanh cùng Vệ Doanh, trong mắt Tả Mạc cũng không thể mạnh bằng yêu quân tinh nhuệ.Bây giờ Thương Trạch nói, yêu quân bị tu giả đánh bại.Yêu quân cường đại như vậy lại bị đánh bại sao?

Còn bị đánh ngay tại cửa nhà mình?Nghe con số thương vong lên tới mười hai nghìn, Tả Mạc không biết nói gì nữa.Nguyên lai tu giả cũng có cường nhân…Hắn hơi không tin, nhưng hắn biết rõ, Thương Trạch cùng Nam Nguyệt tuyệt đối không lừa hắn.Thắng lợi chói mắt như vậy đủ để phá vỡ hình tượng yếu đuối mà các môn phái để lại trong lòng Tả Mạc.

Bừng tỉnh cùng kinh sợ, nội tinh của những đại môn phái kia vị tất đã như hắn vẫn tưởng tượng.Thế nhưng trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác cổ quái.Lúc trước tu giả biểu hiện yếu đuối, tại trận thắng này lại chói mắt dị thường.Hai sự tương phản lớn lao, quả thực là một trời một vực, lẽ nào… lẽ nào…Tả Mạc bỗng trợn mắt, đứng nguyên tại chỗ, cảm giác lạnh gáy theo cột sống lao lên.Kỳ binh chế địch?Bốn chữ như tia chớp xẹt qua, xé nát tâm can hắn.Mặt hắn biến ảo.Lấy vài giới, vô số môn phái làm mồi nhử… quá điên cuồng!Hắn hoảng hốt, thất thần, cúi đầu lẩm bẩm.Nếu thực là thế, người bày ra kế hoạch này là kẻ điên!

Một kẻ điên không hơn – không kém!Tả Mạc như kẻ mất hồn trở về doanh địa.----------------------------Bầu trời màu tro không ngừng co rút lại, thân ảnh cự nhân không ngừng thu nhỏ, càng ngày càng rõ.Khi nó hiện ra hoàn chỉnh trước mắt mọi người, doanh địa lại vang lên âm thanh sợ hĩa.Một cự nhân quỷ dị lơ lửng trên không.

Thân cao hai mươi trượng, như một ngọn núi nhỏ.

Nó có ba đầu, mặt hướng ba phương, mỗi mặt một biểu thái, không giống nhau.

Có trợn mắt, có mỉm cười, có trầm tư nhắm mắt.

Sáu cánh tay niết pháp ấn, hoặc hai tay chắp lại.Uy nghiêm vô biên như luồng sóng vô hình đánh vào tâm thần mọi người.Nhìn thứ khổng lồ trên trời, Y Chính mặt trắng bệch, mắt trống rỗng, vô ý thức thì thào."

Long Tượng Đạt Già…”

------------------------------Tả Mạc trở lại doanh địa, Tông Như kết đan đã sắp xong.Hắn liếc mắt nhìn phía Tông Như, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lộ rõ vẻ mừng rỡ.

Nhưng rất nhanh, chút vui sướng này lại bị sự lo lắng mãnh liệt nuốt chửng, hắn lại âm trầm, gọi mọi người vào trướng của mình.Không khí doanh địa đầy áp lực, mọi người đều cực kỳ khó coi.

Tả Mạc mang tin từ Thập Chỉ Ngục tới làm mọi người đều chấn động, trầm mặc."

Chúng ta là mồi nhử.”

Công Tôn Sai nheo mắt, gương mặt thẹn thùng lúc này vô cùng lạnh lùng.“Nếu như thật sự là kế hoạch của bọn họ, bọn họ nhất định có kế hoạch tiếp sau đó.”

Công Tôn Sai nói, giọng hắn lạnh tanh, tựa như một khối băng, con ngươi như thu thủy lúc này đã ngập sát khí: “Người có khí phách lập ra bố cục này, tuyệt đối không chỉ mưu cầu thắng nhỏ như vậy.”

“Chó chết!”

Tạ Sơn rít gào, hai mắt như phun lửa, mặt dữ tợn.Tu giả từ Tiểu Sơn giới thoát ra mắt đều đỏ bừng.

Tu giả sống sót thoát ra khỏi địa ngục Tiểu Sơn giới không tới một phần mười.

Không ai cảm thụ sâu sắc như bọn họ, mỗi người bọn họ đều bò ra từ đống người chết.Công Tôn Sai đoán, không ai tỏ ra nghi ngờ.Con ngươi đen bóng của Vi Thắng lộ rõ sự manh động, sắc mặt tái mét.

Hắn ở cùng Lâm Khiêm, lúc ở kiếm động luôn thấy kỳ quái, hộ vệ của Lâm Khiêm mỗi người đều có thực lực không tầm thường, có thực lực mạnh như vậy, bọn họ sao không phòng thủ Thiên Nguyệt giới?

Ngược lại lại hai tay dâng Thiên Nguyệt giới cho yêu quân.Hiện tại đối chiếu hai giai đoạn, hắn mới hiểu ra.

Vô cùng tức giận cùng chán ghét đồng thời tràn ngập trong ngực hắn.

Kiếm ý cảm ứng, cuồn cuộn không ngừng như muốn phá thể ra.Côn Lôn thống trị Côn Lôn cảnh.

Mỗi môn phái đều phải giao thuế cho Côn Lôn.

Một phần thu vào của bọn họ đều chảy về Côn Lôn, biến thành tinh thạch, thành tài liệu, để đệ tử Côn Lôn tu luyện, để Côn Lôn tiêu dùng hàng ngày.Thế nhưng…Sát ý trong trướng dày đặc, không khí bị áp súc cực điểm.Tả Mạc luôn bảo trì trầm mặc bỗng ngẩng mặt, tựa như vô sự, lộ ra nụ cười tươi rói: “Mọi người cố gắng tu luyện!

Nếu thực là bọn họ làm, he he, tự nhiên có thời điểm tính sổ.”

-------------------------------“Nhanh lên, Nhanh lên nào!”

"Toàn quân tăng tốc!

Trong vòng hai mươi tư canh giờ phải tới được phòng tuyến!”

Mỗi vị yêu quân đều lộ rõ vẻ uể oải, bọn họ nhận lệnh, vì mau chóng tới Đô Thiên Huyết Giới, bọn họ đã vận dụng tất cả lực lượng.“Tướng quân, chúng ta sắp tiến vào Đô Thiên Huyết Giới.”

Là quân đoàng trưởng quân đoàn Băng Sương, Lan đang lúc tráng niên, hai mươi năm trước hắn đã là hoàng kim chiến tướng.

Hai mươi năm chấp chưởng đầy kinh nghiệm, hắn mơ hồ thấy dấu hiệu đột phá.

Là một nhân vật tráng niên thuộc Thủy tộc, hắn gánh vác trách nhiệm, hắn có tương lai rộng mở.Lan tính cẩn thận, phong cách chiến đấu vững vàng, rất ít phạm sai lầm.Lần này trưởng lão hội phái hắn cứu viện, chính hy vọng hắn có thể nhanh chóng ổn định chiến huống, tránh tình thế tan tác.Nhìn chăm chú vào huyết vụ vô biên vô hạn trước mắt, Lan trầm mặc.

Đội ngũ cuồn cuộn không ngừng lướt qua bên người hắn, đầu nhập vào huyết vụ mờ mịt.

Sĩ quan phụ tá an tĩnh đứng bên người, không lên tiếng quấy rầy.‘Biết rõ lai lịch của Đô Thiên Huyế Giới chứ?’ Lan hỏi.Sĩ quan phụ tá cung kính đáp: ‘Ba ngàn năm trước, chúng ta chiến bại.

Vì có thể chống lại thế tiến công vũ bão của tu giả, tứ đại giới chủ lấy thân mình, lấy bảy giới làm trục, bốn mươi chín tiểu giới làm bình, đặt tên Đô Thiên Huyết Giới.”

Lan cảm khái nói: ‘Đúng thế, chúng ta tiến vào nơi dùng máu thịt mà biến thành, hy vọng nó che chở chúng ta bình yên trở về.”

Sĩ quan phụ tá kinh ngạc: “Lẽ nào đại nhân không tin vào chúng ta?”

“Đối phương tất có hậu bị.’ Lan lắc đầu: “Quân đoàn Liệt Hỏa bị diệt, không phải ngẫu nhiên.

Một quân đoàn bị diệt, ít nhất.. là một trận chiến đấu trung đẳng, không tập trung lực lượng đầy đủ, đối phương không có khăng năng toàn diệt quân đoàn Liệt Hỏa.”

Sĩ quan phụ ta lộ rõ vẻ lo lắng, hắn theo đại nhân nhiều năm, cơ hồ đại nhân chưa bao giờ làm việc vô ích.Chú ý tới sĩ quan phụ tá, Lan cười: ‘Không cần khẩn trương.

Nước tới đất cản, binh tới tướng ngăn, chúng ta cẩn thận một chút là được.”‘Vâng, thuộc hạ quá lo lắng rồi.”

Sĩ quan phụ tá vội đáp.“Cẩn thận là tốt.”

Lan trầm ngâm, bỗng ngẩng đầu, mắt lộ rõ vẻ kiên định: “Lệnh!

Toàn quân tăng tốc!

Cần tới phòng tuyến trong vòng mười hai canh giờ.”

Sĩ quan phụ tá lẫm liệt tuân mệnh: “Rõ!”

Chương 395 : Hoàng kim chiến tướng .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTông Như mở mắt, không khí hỗn loạn chung quanh bỗng an tĩnh, một tia sáng chói lóe lên trong đôi mắt hắn.

Da mặt hắn trở nên vô cùng bóng loáng, nét phong sương khổ tu khi xưa giờ đã biến mất.

Tướng mạo hắn không anh tuấn, trong doanh địa không hề xuất chúng, nhưng vị thiền tịnh của hắn lại là độc nhất.Không thể không nói, những người trong doanh địa đều rất đặc sắc.

Vi thắng kiên nghị, Công Tôn Sai ngượng ngùng ẩn núp sự điên cuồng tàn nhẫn, Thúc Long chững chạc đôn hậu, Ma Phàm hơi lười nhác.

Trên cái trán láng cóng của Tông Nhu hiện lên một đóa liên hoa đỏ thánh khiết, thánh khiết cùng yêu dã, hai khí chất đầy mâu thuẫn lại tập trung cùng một chỗ, một lực lượng kinh tâm động phách.Hắn đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài."

Lão Như.”

Thấy Tông Như, Lôi Bằng cùng Niên Lục sửng sốt, sau đó mừng như điên, ba người bọn họ từng ở chung một tiểu đội, tình cảm thâm hậu.

Tông Như kết đan, hai người vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài.‘Lôi tử, tiểu Niên Niên.”

Tông như lộ rõ nụ cười từ tận đáy lòng.Niên Lục mặt cứng đờ, gân xanh nổi lên.

Lôi Bằng cười to ha ha, vọt tới trước mặt Tông Như, giang hai tay, ôm chặt lấy Tông Như.“Vẫn là lão Như giỏi, không ngờ lén lút kết đan thành công, đây chẳng phải là ép bọn ta phải chăm chỉ sao?’Lôi Bằng tiếng như sấm nổ bên tai Tông Như, Tông Như mỉm cười vỗ lưng Lôi tử.Niên Lục nhìn săm soi Tông Như, chợt hai mắt sáng lên: “Kết đan thật sự có thể biến đẹp trai à!

Quá tuyệt!

Không được không được, ta nhất định phải sớm kết đan, ta giờ đã đẹp trai như vậy, nếu kết đan, sẽ đẹp trai tới mức nào?

Thật là nhức đầu…”

Nghe Niên Lục mê gái nói vô lý như vậy, Tông Như lại thấy ấm áp không nói nên lời..Tông Như xuất quan khiến toàn doanh sôi sục.Vốn mấy ngày qua không khí trong doanh hết sức ngưng trọng, Tông Như xuất quan làm mọi người tràn đầy vui sướng.

Tông Như xưa này đều khiêm tốn, số người đi tới chúc mừng đông vô số, so với lúc Tạ Sơn kết đan thì lần này mọi người vô cùng bình tĩnh.Tông Như thấy mấy người Tả Mạc, vội tiến lên, cúi đầu thật sâu, cung kính nói: “Đại nhân.”

Tả Mạc cười tươi, không chút do dự ôm lấy, đang khi Tông Như vô cùng cảm động, đại nhân đột nhiên ghé vào tai hắn thì thầm: ‘Đạt già kim thân, trị liệu pháp quyết trong đó nhất định rất tuyệt, doanh địa nhiều người thế này, hẳn có thể tiết kiệm rất nhiều tinh thạch….”

-----------------------------------“Đại nhân, cứ vậy thì không được.”

Phó quan tiều tụy, thanh âm vô cùng khổ sở.Lan vẫn bình tĩnh như thường: “Hao tổn bao nhiêu?’“Đã tử trận hai trăm, tử thương ba trăm.”

Phó quan báo ra con số, vẻ mặt cực kém, ngắn ngủi bốn giờ khi tiến vào Đô Thiên Huyết giới, bọn họ đã gặp phải sáu lần tập kích, đến giờ con số thương vong đã hơn một ngàn, gần một phần mười quân số của quân đoàn.Đối phương tấn công cực kỳ mãnh liệt, hơn nữa bất ngờ không chút báo trước, xuất quỷ nhập thần.

Bọn họ tựa hồ có thể tùy ý xuyên qua Đô Thiên Huyết giới.

Không ai biết bọn họ làm như nào, ở đây tu gia bị khắc chế, nhưng bọn tu giả công kịch không chịu chút ảnh hưởng nào, ngược lai như cá gặp nước, vô cùng trơn trượt.Đối phương rốt cục làm như thế nào?

Lan nhìn xa xăm, hỏi: “Chúng ta cần bao lâu có thể tới được phòng tuyến?’“Đối phương tập kích làm chậm tốc độ tiến quân..”

Lan cắt lời, tức giận nói: “Còn bao lâu?”

Phó quan run lên, cắn răng nói: “Theo tốc độ này, chúng ta cần bốn mươi tám canh giờ nữa mới tới được phòng tuyến.”

Lan trầm mặc đôi chút, trầm giọng: “Gọi các vị đại nhân tới gặp ta.”

“Rõ!”

Phó quan lĩnh mệnh, một lát sau, chín vị thống lĩnh tới, bọn họ cũng không dễ chịu.Bốn canh giờ ngắn ngủi, bọn họ đã mất một phần mười lực lượng, nếu cứ tiếp tục hao tổn như thế, bọn họ sợ hết hồn, chưa chạy tới phòng tuyến thì lực lượng của bọn họ đã gần như không còn.Lan liếc qua chín thống lĩnh, sắc mặt bọn họ đều rất kém, nhưng không hốt hoảng.

Chín thống lĩnh đều do hắn cất nhắc, năng lực đều xuất chúng.Nhậm chức trong quân đội rất nghiêm khắc, quân đoàn chính quy như Băng Sương, quân đoàn trưởng phải là Hoàng Kim chiến tướng, mà thống lĩnh phải là Bạch Ngân chiến tướng.‘Ta cần một cảm tử.”

Lan không nói dài, trực tiếp mở miệng.Chín vị thống lĩnh biến sắc, bọn họ nhận ra tình thế nghiêm trọng trong lời nói của đại nhân, ánh mắt của đại nhân khiến bọn họ như có dao sau lưng.Nhưng..Bọn họ trù trừ.Đúng lúc này, một thiếu niên đứng dậy.“Đại nhân, thuộc hạ nguyện ý.”

Khuôn mặt lãnh tĩnh của Lan lập tức nhíu lại, hắn nghĩ tới thiếu niên này mà đau lòng.

Vị bạch ngân chiến tướng thiếu niên này mới hơn hai mươi, tiền đồ rộng mở, cũng là ái tướng của hắn.Lương Vi, thứ chi Thủy tộc, thành tích bình thường trong yêu thuật phủ, khi chuyển tu chiến tướng, thành tích tăng vọt, hai mươi tuổi thi đỗ bạch ngân chiến tướng.

Dù là mấy tên biến thái trong yêu giới, hắn cũng không để mắt, nhưng Lan vẫn tin rằng tương lai của hắn vô cùng rộng mở.Lương Vi đứng vững vàng, anh khí vô cùng.Lan không thể cự tuyệt, gật đầu: “Ta cho ngươi ba ngàn chiến yêu, ngươi đi tuần tra thanh tảo hông của đại đội, ngăn trở tập kích.”

Những thống lính khác vẻ mặt phức tạp, suốt bốn canh giờ bị đánh lén, bọn họ có thể đoán được, Lương Vi sẽ chịu áp lực lớn ra sao.‘Rõ!”

Lương Vi bình tĩnh nhận lệnh, hành lễ với Lan.“Nếu ta chiến tử, xin đại nhân chiếu cố tộc ta một chút.”

“Được.”

Lan trịnh trọng đáp ứng, hắn nhìn sang các thống lĩnh khác, trầm giọng: “Toàn quân tăng tốc tiến về phía trước.

Trì trệ giả, quân pháp xử trí.”

“”Rõ!”

Chúng thống lĩnh đồng thanh đáp lời.--------------------------------Vệ nhìn chăm chú vào sự phát triển của chiến cuộc, hắn rất khiếp sợ trước lực chiến đầu mà Công Tôn Sai lộ ra.Chiến cuộc nổ ra suốt hai ngày.Vệ thấy được vẻ ngưng trọng hiếm thấy ở Bồ Yêu.

Đã biết nhau mấy ngàn năm, hắn hiễu rõ Bồ Yêu, không ai biết rằng, khi chủ nhân đời trước của hắn còn đảm nhiệm quân đoàn trưởng, tất cả kế hoạch tác chiến đều là Bồ Yêu làm.Bồ yêu lại bị một người trẻ tuổi, ép tới mức này.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, hắn tuyệt không tin.

Từ khi bắt đầu dịch chiến kỳ, hắn liền quan sát không bỏ sót hai người, vô số lần hắn than lên sợ hãi.

Hai người đối chiến hoa cả mắt, hắn chỉ có thể cảm thán, thời gian dịch chiến kỳ trôi qua so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.

Hai ngày, nếu là bên ngoài là một tháng.Hắn không hiểu gì về chiến tướng, mỗi lần kinh hiểm, luôn sợ hết hồn hết vía, thầm cảm khái, tại sao có thể âm hiểm như vậy chứ?Dù quyền chủ động chiến cuộc vẫn do Bồ Yêu nắm trong tay, nhưng Vệ lại tập trung lực chú ý vào Công Tôn Sai, một thiếu niên trẻ tuổi, có thể chống lại Bồ Yêu lâu như vậy, đẳng cấp tuyệt không thấp.Dần đần, chiến cuộc bắt đầu nghiêng về một phía, Bồ yêu càng lúc càng chiếm ưu thế.Giai đoạn cuối, Bồ Yêu như quét lá, Vệ thấy rằng đây tuyệt đối là hành động tiết nộ.Quả nhiên, khi Bồ Yêu lùi khỏi dịch chiến kỳ, sắc mặt cũng khó coi.“Người trẻ tuổi thật lợi hại.”

Vệ như xát muối vào vết thương.Bồ càng khó coi, nhưng tựa hồ nghĩ tới gì đó, lại khôi phục như thường, cố ra vẻ kiêu ngạo: “Không nên quá khen ngợi lớp trẻ, như vậy không có lợi cho sự tiến bộ của chúng.”

Vệ ngẩng ra, lập tức hắn phản ứng; “Hắn là ai?’“Học trò của ta.’ Bồ Yêu lộ rõ vẻ đắc ý, nụ cười xảo trá.“Sao?

Thấy sao?”

Vệ hơi ngẩn ra: “Hắn cũng là học sinh của ngươi?

Tả Mạc thì sao?”

“Tại sao ta không thể có hai học sinh?”

Bồ Yêu bĩu môi, lộ vẻ đắc ý khoe khoang: “Ta thấy ngươi cũng có chút nhãn lực đó.”

“Lợi hại.”

Vệ than thở cũng có chút thật lòng.“Đúng vậy.”

Bồ yêu càng đắc ý “Tả Mạc chẳng phải nói, hắn là một quái thai, ta cũng không hiểu rõ.

Công Tôn Sai là trời sinh chiến tướng, ha ha, hai mươi tuổi hoàng kim chiến tướng, hù chết bọn lão già kia.”

“Hoàng kim chiến tướng.”

Vệ cũng bị hù, chậm rãi hỏi: “Tên nhóc đó là hoàng kim chiến tướng sao?”

Biểu hiện của Vệ làm Bồ yêu càng đắc ý, vẻ mặt âm hiểm xảo trá như sáng lên: “Tuyệt đối là hoàng kim chiến tướng, hắn vừa ra tay ta đã giật mình, nếu không phải ta cẩn thận, thiếu chút nữa lật thuyền trong mương.

Hắc hắc, tự ngộ tâm pháp, hoàng kim chiến tướng khi mới hai mươi tuổi, quả không hổ là do ta dạy dỗ.

Mấu chốt nhất là…”

Bồ yêu chợt ngậm miệng, Vệ theo bản năng hỏi; “Là cái gì?’“Ha ha ha ha!”

Hắn không chỉ kế thừa thành tựu chiến tướng của ta, còn kế thừa vẻ đẹp trai, điểm này Tả Mạc còn kém mấy con phố…”

Vệ im lặng nhìn Bồ yêu.----------------------------------Công Tôn Sai cảm thấy hỏng bét.Vốn cho rằng mình mới đột phá, có thể cùng tên thần bí kia phân cao thấp, nào biết vẫn bị thua, dù biết rõ không bằng đối phương, nhưng hắn ghét thất bại, cực kỳ ghét.Nuốt vào sát hồn châu, hắn khó khắn lắm mới đạt tới ngưỡng cửa đột phá, đúng lúc này, Tả Mạc lại cho hắn một sợi hoàng kim hồn, khiến hắn thành công đột phá.Đột phá mang tới sự tự tin mãnh liệt, khiến hắn không chút do dự khiêu chiến Bồ yêu.Nhưng vẫn chấm dứt bằng thất bại, hơn nữa, mình còn chưa thắng nổi đối phương dù chỉ một lần, điều này làm hắn càng chán.

Suy đoán về mồi nhử, càng làm hắn nín nhịn, bằng sự hiểu biết của hắn với sư huynh, sư huynh lúc đó dù nói hời hợt, nhưng trong lòng quyết không từ bỏ ý đồ, muốn tính sổ, hắn là chiến tướng, hắn chắc chắn là mấu chốt trong đó, không thể nghi ngờ.

Mình tuyệt không thể làm đồ trang sức được.Công Tôn Sai lộ rõ sự điên cuồng.

Một ý tưởng điên cường lớn mật nhanh chóng vạch ra trong đầu hắn.Chương 396 : Tin tức .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTam muội chân hỏa màu trắng sinh ra nhiệt độ cao, không khí vặn vẹo.Nhìn phòng tuyến đang bị bao phủ bởi biển lửa, Lương Vi mặt đen lại, hắn cắn đầu lưỡi, máu tươi trong miệng kich thích để hắn ổn định thân hình, nhưng nước mắt vẫn cứ tràn mi.Lương Vi cùng mỗi chiến yêu bên cạnh toàn thân đầy thương tích, quần áo rách bươm, toàn thân đầy máu.

Trải qua chém giết dọc đường, hắn đã không nhớ rõ số lần, nhưng hắn vẫn luôn kiên cường chống chọi, đỡ thay đại quân.

Sau cùng, vì phòng địch nhân tập kích quấy rối bám sát, hắn dứt khoát quyết định tụt lại sau đại quân để chặn địch.Bọn họ chậm hơn đại quân sáu canh giờ.Lương Vi mặt đầy lệ, mất hồn nhìn vào biển lửa đầy trời.

Hắn ngày càng thấy lạnh, không biết đã bao lâu, tiếng chiến hữu la hét khóc thét vang lên xung quanh, hắn mờ mịt nhìn chiến hữu đang cực kỳ đau thương ở chung quanh.Con mắt vô hồn của hắn dần khôi phục, cố mìm chặt môi, hắn lau nước mắt, xoay người, giọng khàn đặc quyết tuyệt: “Đi!”

“Đi?

Đi đâu?”

Chiến yêu thủ hạ ngẩng mặt dùng con mắt vô hồn nhìn hắn.“Báo thù!”

Lương Vi cũng không quay đầu lại nói.Những ngày qua Tả Mạc luôn tiến vào Thập Chỉ Ngục, bất quá không phải đệ tam ngục mà là bàn cờ hoang thú. giải thưởng đã sớm treo lên, giờ chỉ cần kiên trì đợi chờ.Đồng thời, hắn cũng đang chờ kết quả một sự kiện khác.Suy đoán của Công Tôn sư đệ như một cây dằm trong tim hắn.

Không chỉ hắn, mọi người trong doanh đều đang đợi chờ kết quá đó.Dựa theo suy đoán của sư đệ Công Tôn Sai, rất nhanh có thể nghiệm chứng được.Không biết có phải vì thế hay không, Tả Mạc luôn mặt mày ủ dột, cũng chẳng có hứng thú nghiên cứu yêu thuật.Bỗng, Tả Mạc chú ý tới thần sắc khó coi của Thương Trạch.“Đại nhân, tin tức mới nhất, tiền tuyến lại chiến bại rồi!

Quân đoàn Băng Sương toàn quân gần như bị diệt, chỉ không tới 600 quân còn sống sót.”

Thanh âm Thương Trạch run rẩy hỗn loàn, hắn vô cùng sợ hãi.

Đại nhân muốn hắn chú ý tin tức tiền tuyến, vốn hắn còn thấy kỳ quái, nhưng khi hắn nghe thấy tin này, hắn sợ!Hắn bỗng phát hiện, đại nhân ngơ ngác đứng tại chỗ.--------------------------------------“Ngươi nói, đại nhân làm sao biết tin tức bên ngoài?”

Niên Lục tán dóc.“Đại nhân xuất quỷ nhập thần, bọn ta sao biết được.”

Lôi Bằng tức giận: “Ngươi cũng biết đại nhân biến thái cỡ nào cơ mà.”

Niên Lục gật gù: “Có lý!

Bất quá, cứ nghĩ tới chuyện này ta lại tức giận!

Bọn đại môn phái kia cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì!

Chúng ta nhất định phải cố gắng tu luyện, cho chúng biết tay, là một kẻ đẹp trai, ta nuốt không nổi chuyện này.”

Lôi Bằng lộ ra tặc tiếu: “Yên tâm!

Đại nhân đã nói, về sau khẳng định sẽ mang bọn ta tìm chúng tính sổ.

He He, lộ cho ngươi chút tin tức, tiểu nương đại nhân ngầm tính ra, tám chín phần mười là người của Côn Lôn làm.”

“Côn Lôn!”

Niên Lục kinh hãi, lập tức lại nổi giận: “Dĩ nhiên là Côn Lôn!”

“Yên tâm, yên tâm!

Côn Lôn, chúng ta không phải sợ.”

Lôi Bằng lộ ra nụ cười dữ tợn: “Đại nhân đã nói rồi, ăn của chúng ta bao nhiêu bọn chúng phải nôn ra bấy nhiêu, lừa bọn ta thì bọn ta chơi lại chúng.

Tiểu Niên Niên, tu luyện đi!

Ngay cả lão Như đã kết kim đan rồi, không kết đan thì sau này không dễ tung hoành nha…”

“Mọi người đều muốn kết đan, đan dễ kết lắm sao…”

Niên Lục lẩm bẩm: “Sao không kết đan theo thứ tự đẹp trai chứ….”

-------------------------------Tả Mạc rời khỏi Thập Chỉ Ngục, đi ra doanh địa, trong lòng tức giận ngập trời.Đám tu giả trong doanh địa lui tới rất náo nhiệt.

Nhưng cảnh tượng náo nhiệt trước mắt vẫn không khiến Tả Mạc bình tĩnh lại, càng khiến hắn buồn bực.Hắn đi tới không mục địch, đi ra doanh địa.Đi ra doanh địa, mất đi trận pháp bảo hộ, sát vụ lập tức ấp tới.

Sát vị tràn ngập sát khí, càng khiến hắn thêm thô bạo, cơn cuồng nộ càng tăng vọt.Cách đó không xa, tu giả Chu Tước doanh đang mượn sát khi tu luyện “sát linh”.Tả Mạc không làm ảnh hượng tới bọn họ, trực tiếp đi về phía trước.

Lúc này hắn có một xung động muốn phá hoại, không chút nghĩ ngợi, hắn liền lao vào sát vụ.Cảm giác nguy hiểm ngày càng mạnh, hắn vẫn như chưa phát giác, vẫn chưa dừng bước.Mấy con sát hồn thú lặng yên tiếp cận, trong sát vụ đỏ đen, mấy đôi mắt yêu dị đỏ au nhanh chóng tập trung vào Tả Mạc.Bất giác, Tả Mạc đã đi cách doanh địa ít nhất… ba trăm dặm.

Cự ly này xa vượt qua phạm vi tu luyện bình thường của thành viên trong doanh, ngay cả Vệ doanh cũng không rời cách doanh địa 100 dặm.Một con sát hồn thú không kiềm chế nổi, rống lên lao vào Tả Mạc.Lúc này sự giận dữ cùng thô bạo đã tích lũy suốt thời gian qua trong lòng Tả Mạc bị kích nổ.“Chết đi!”

Mắt hắn như phun lửa, không chút né tránh, đón con sát hồn thú lao tới, một quyền oanh xuất.Sát hồn thú không ngờ Tả Mạc lại dũng mãnh như vậy, không kịp né tránh.Phanh!Hai thân ảnh như hai mũi tên, bay ngược ra.

Thân thể khổng lồ của sát hồn thú dùng tốc độ càng nhanh bắn ngược lại, mà Tả Mạc như bị một cây gậy lớn đánh trúng, đập lên mặt đất.Mấy con sát hồn thú khác nhìn trúng cơ hội, không chút do nhự vồ tới.Ba ba ba!Vài tiếng như roi đánh, sát hồn thú vồ tới đều bắn ngược lại.Thân hình Tả Mạc hiện lên với giáp trụ toàn thân ám kim, ngạo nghễ vô cùng.

Con mắt đỏ au đầy sát khí, toàn thân lộ ra vẻ hung hãn thô bạo, như hung ma từ địa ngục đi ra.Đám sát hồn thú kiêng kỵ, chúng gừ gừ, gầm lên không ngừng, con mắt đỏ au nhìn chằm chằm Tả Mạc không dám tiến tới.Tả Mạc hai mắt đầy sát khí, bỗng biến mất tại chỗ.Sát hồn thú kinh hoàng, ầm ầm tản ra.Bỗng, trước trán một con sát hồn thú xuất hiện một bàn tay được bao phủ bằng giáp.

Bàn tay này đè nó, nó cảm giác một cỗ lực lượng khổng lồ vô cùng truyền tới, nó không thể di chuyển.

Lần này, nó lập tức kinh hoảng, miệng gầm lên, tứ chi cào cào mặt đất, nỗ lực chống cự bàn tay.Tay trái Tả Mạc không chút di động, hắn vung tay phải.“Chết!”

Tả Mạc quát lớn, lệ khí trong mắt cực thịnh, nắm tay phải trùng điệp nện lên đầu sát hồn thú.Phanh!Sát hồn thú cứng đờ.“Chết!”

“Chết!”…Tả Mạc điên cuồng rít gào, nắm tay như mưa nã lên đầu sát hồn thú, dần dần, sát hồn thú dần biến dạng!Phanh!Một quyền của Tả Mạc xuyên thủng đầu sát hồn thú, đấn vào đất, lập tức tạo ra một hố to!

Sát hồn thú tiêu tán, chỉ để lại một răng nanh màu đen cùng một viên sát hồn châu.Tả Mac điên cuồng khiến mấy con sát hồn thú sợ hãi, mãi tới khi con sát hồn thú bị Tả Mạc đấm tan thì chúng cũng không dám tiến lên.Tả Mạc không thèm nhìn chiến lợi phẩm trên đất, hắn ngẩng mặt, chậm rãi đứng lên, mắt quét qua mấy con sát hồn thú khác.Sát hồn thú bị hắn liếc qua đều lui lại.“Các ngươi đều đáng chết.”

Thanh âm lạnh lẽo từ trong lòng Tả Mạc phun ra, lời chưa dưts hắn đã biến mất.Sát hồn thú kinh hãi, nháo nhác né ra.Tả Mạc lại xuất hiện bên cạnh một con sát hồn thú, cũng như vừa rồi, một tay chụp vào đầu con sát hồn thú.Không ngờ con sát hồn thu này vô cùng nhạy bén, chuyển thân né được một trảo của Tả Mạc.Con mắt ám hồng của sát hồn thú lóe lên hồng quang.Tả Mạc bỗng thấy choáng váng, hoa mắt, như trong hầm băng, linh lực toàn thân đông lại, hắn không thể cử động.Con sát hồn thú lọ vẻ đắc ý cùng tàn nhẫn, giữa không trung thân hình nó mềm oặt như không xương, lại một lần nữa lao về phía Tả Mạc, thân thể bắn ra, không cần mượn lực như tên rời cung vồ tới Tả Mạc.Móng sắc cùng ranh nanh vẽ ra ánh sáng lạnh lẽo trên không.Vạch thẳng phía cổ họng Tả Mạc.Bỗng, một nắm tay không chút báo trước xuất hiện trong tầm mắt của nó, cấp tốc phóng to.̀m!Như trống rền, có chút “cheng cheng” như kim loại va đập.Một quyền này không chút hoa xảo oanh trúng sát hồn thú, nắm tay vô cùng rắn chắc tiếp xúc thân thể, trong cái chớp mắt đó, thân thể hắn có vô số vụ khí bốc lên.Con sát hồn thú bắn ngược ra với tốc độ kinh người.̀m!Một thân ảnh màu vàng lóe lên, sát hồn thú bay ngược ra vẽ một góc vuông, bị đấm rơi xuống đất!

Mặt đất rung lên, bụi bay mù mịt.Đợi khi bụi tan hết, trong hố to chỉ để lại vài món chiến lợi phẩm.Mấy con sát hồn thú còn lại lộ vẻ sợ hãi, kêu lên, xoay người bỏ trốn.Chúng nó có thể tồn tại lớn mạnh tại địa phương tàn khốc thế này thì không thiếu trí tuệ.Xung quanh Tả Mạc trở nên an tĩnh.Dần dần, màu đỏ trong mắt Tả Mạc dần biến mất, sự thô bạo cùng giận dữ dần phát tiết ra ngoài, hắn thanh tỉnh lại.

Vừa thanh tỉnh, cảm giác thoát lực truyền tới, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống.Mồ hồi như mưa, toàn thân sũng nước, suy yếu mềm nhũn, hắn thở hổn hển.Hổn hển, … hổn hển…Tiếng hít thở gấp gáp rơi vào tai, như ống bễ vậy.Hắn dần bình tĩnh lại.Tả Mạc cười khổ, xem ra mình còn chưa đủ kiên định.

Tự giễu, lại nghĩ tới lịch trình vừa qua, bất giác thấy ấm áp.Vô luận tình huống xấu cỡ nào, hắn luôn có một đám người đi theo, cũng chiến đấu, cùng liều mạng.Vô luận phía trước nguy hiểm cỡ nào, mọi người đều ủng hộ hắn, tin tưởng hắn, theo hắn, bảo hộ hắn.Khóe môi mỉm cười, tâm tình tốt hơn, ấm áp, chan hòa.Sát vụ trước mặt như bầu trời xanh thẳm vô bờ.Một tín niệm mạnh mẽ lặng yên sinh ra, lan tràn trong lòng hắn.Hắn nắm chặt tay.Khi hắn ngẩng mặt lên, không còn chút mê man, thay vào đó là ý chí chiến đấu mãnh liệt.Nghỉ ngơi một lúc, Tả Mạc đột nhiên phát hiện một vấn đề không ổn, lập tức lộ vẻ lo lắng.Chết bầm, mình làm sao trở về đây?Nhưng lúc này, một bóng chim với chân cao, khí thế vô cùng, chậm rì rì theo điểu bộ xuất hiện trước mắt hắn.Chương 397 : Mảnh nhỏ đồ đằng . .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnTuy chim ngốc tỏ ra rất kiêu ngạo, khó chịu nhưng với kẻ vô lại lưu manh như Tả Mạc cũng đành cười trừ, vô kế khả thi.

Tả Mạc dùng cả tay lẫn chân leo lên trên lưng chim ngốc, bộ dáng giống như giả chết.Trong lòng Tả Mạc không khỏi mắng thầm.Không hiểu sao dạo này thực lực của chim ngốc tăng vọt, tính tình càng ngày càng kiêu ngạo, hơn nữa chúng tiểu đối với nó nói gì nghe nấy, nghiễm nhiên ra dáng đại điểu đầu lĩnh, hồn nhiên quên mất thiên phận toạ kị của nó, càng không đem chủ nhân như hắn để vào mắt!Điều này không được phép xảy ra!Quả nhiên không thể buông lỏng giáo dục!Tả Mạc hạ quyết tâm muốn giáo dục chim ngốc một cách “thật tốt”, hắn đang định mở miệng thì thấy bản thân như đang cưỡi mây đạp gió.

Cả người thiếu chút nữa bị quăng đi, giật mình một cái vội vàng gắt gao ôm chặt cổ chim ngốc.Vừa bay lên trời cảm giác đã khác hoàn toàn, nhanh như chớp vậy!Gió thổi mạnh đến nỗi Tả Mạc không thể mở mắt được, tốc độ rất nhanh nhưng rất nhẹ nhàng khiến Tả Mạc hưng phấn, hai tay ôm chặt lấy chiếc cổ thon dài của chim ngốc, ngẩng đầu cất giọng hát vang.“Ta muốn bay càng cao…Bay càng cao…

A a a…”m thanh như tiếng chiêng vang vọng bầu trời.Mắt chim ngốc không chút hảo ý đảo vài vòng, dư quang nơi khoé mắt thập phần bất thiện lườm Tả Mạc đang chìm đắng trong hưng phấn, hai cánh vỗ mạnh hướng phía trên bay lên.“A a a a…”

Thanh âm thê lương của Tả Mạc vang lên từ trên lưng chim ngốc, hắn như đang đi trên mây.Từ trên lưng của chim ngốc đi xuống, hai chân Tả Mạc mềm nhũn như sợi mì, cả người lâng lâng như uống rượu say.

Không đợi hắn đi được hai bước đã phát hiện ra chúng tiểu chen lấn đi tới, vừa đùn vừa ủi, vây quanh chim ngốc vô cùng thân thiết.Chim ngốc giống như chúng tinh ủng nguyệt, không thèm nhìn Tả Mạc một cái, thả bộ rời đi.Dáng vẻ kia, phong phạm kia khiến Tả Mạc nhìn thấy mà trợn mắt há mồm.Bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng trước đây của chim ngốc, Tả Mạc không khỏi bật cười khanh khách, lắc đầu tự giễu bản thân, sau đó chui đầu vào trong trướng.Khi vào trong trướng Tả Mạc nhìn thấy A Quỷ đang ngồi ở góc phòng, trong đôi mắt trống rỗng đã nhiều thêm một chút sức sống.“A Quỷ, hai ngày nay nghỉ ngơi tốt chứ?”

Giống như thường ngày, tuy biết rõ A Quỷ sẽ không đáp lại nhưng Tả Mạc vẫn hỏi, sau đó cúi đầu ra bên ngoài kiểm tra chiến lợi phẩm.“Ừ.”

Thanh âm như tiếng sét giữa trời vang lên bên tai Tả Mạc!

Cả người hắn bỗng dưng cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lại, hắn không thể tin được.Rất nhanh, vẻ không tin tưởng trên mặt hắn đã hoá thành mừng như điên, hắn đi tới trước mặt A Quỷ: “A Quỷ!

A Quỷ!

Nàng có thể nói rồi sao?”

A Quỷ vẻ mặt ngây ra, đôi mắt vẫn trống không, thờ ơ nhìn Tả Mạc, giống như lời vừa rồi chỉ là do Tả Mạc ảo tưởng mà nghe thấy.Kia tuyệt đối không phải là ảo giác!Mắt Tả Mạc lộ vẻ mừng rỡ như điên, tuy rằng thân thể A Quỷ đang có dấu hiện từ từ chuyển biến tốt đẹp nhưng lời đáp lại vừa rồi là cả một quá trình đột phá.“A Quỷ, có nghe ta nói gì không?”

Tả Mạc chậm rãi nói, tận lực làm cho giọng nói của mình trở nên ôn nhu, mắt nhìn chằm chằm vào mặt A Quỷ.“Ừ.”

Lại một câu nói nhỏ như muỗi kêu đáp lại, điều này khiến Tả Mạc không khỏi cười to.

Hắn giống như một hài tử nhảy dựng lên, hoan hô ầm ĩ.“Ha ha!

A Quỷ có thể nói rồi!

A Quỷ có thể nói rồi!”

Trong đôi mắt trống rỗng của A Quỷ xuất hiện một chút dao động rất nhỏ.Sau cơn mừng rỡ, Tả Mạc lập tức kiểm tra thân thể của A Quỷ, rất nhanh, hắn phát hiện luồng tử mang trong thân thể A Quỷ mạnh lên không ít.

Tử mang trong cơ thể A Quỷ có tác dụng quyết định đối với việc khôi phục thân thể của nàng.Nhưng luồng tử mang này cực kì âm quỷ khó dò, ngay cả Bồ yêu cũng không biết rõ lai lịch.

Càng quỷ dị chính là Tả Mạc không thể cảm nhận được chút xíu sức sống nào từ tử mang.

Ngược lại, nó âm quyệt bách biên, lại tràn ngập tính phá hoại và khí tức chết chóc.

Theo lý thuyết, lực lượng cổ quái như thế sẽ phải mang đến tử vong mới đúng, vì sao ngược lại có thể khiến A Quỷ có những chuyển biến tốt như vậy?Tuy không biết rõ nhưng Tả Mạc không khỏi nghĩ đến tử mang, phải làm như nào mới có thể khiến tử mang mạnh thêm đây?Suy nghĩ này chợt loé lên trong đầu hắn rồi biến mất, Tả Mạc tỉnh táo lại, kiềm chế xao động trong lòng.

Việc này phải cần trọng!

Thân thể A Quỷ phi thường đặc thù, hơi có chút động tĩnh có khả năng sẽ tan thành từng mảnh nhỏ.Hai tiếng đáp lại kia dường như tiêu hao của A Quỷ rất nhiều khí lực, nàng nhắm mắt ngủ say.Tả Mạc thấy thế vội vàng im lặng, cẩn thận đặt nàng nằm xuống.Mất một lúc lâu suy nghĩ Tả Mạc mới chú ý tới chiến lợi phẩm ở bên.

Lần này giết chết hai sát hồn thú, chiến lợi phẩm có chút cổ quái.Ngoài hai sát hồn thú và tàn chi còn có thêm một kiện đồ vật.Một mảnh kim loại nhỏ bằng hai đầu ngón cái giáp lại, mặt ngoài mảnh nhỏ có những hoa văn kì lạ, Tả Mạc cảm thấy giống như phù văn.

Mảnh nhỏ này là do linh lực của con sát hồn thú kia đông lại mà thành.Phẩm chất kim loại rất đặc biệt, Tả Mạc không biết đây là chất liệu gì, phù văn ở ngoài Tả Mạc cũng chưa từng gặp qua.

Cũng may bên người hắn có một kẻ tồn tại từ ba ngàn năm trước.“Bồ, có biết đồ vật này không?”

Bồ yêu xông tới, đoạt lấy mảnh nhỏ trên tay Tả Mạc, xem xét một cách tỉ mỉ, sắc mặt ngưng trọng, quan sát cẩn thận một hồi, hắn lắc đầu nói: “Nhìn ra đây là đồ vật viễn cổ gì đó, cụ thể là cái gì thì không biết.”

Tả Mạc không bất ngờ, nếu thực sự đây là chiến trường Phong Tuyệt của mấy vạn năm trước, không nhận ra cũng là bình thường.“Có thể cho ta xem được không?”

Vệ đột nhiên mở miệng.Bồ yêu liếc nhìn Vệ, đem mảnh nhỏ trên tay ném qua.

Vệ tiếp lấy, đem nó đặt trước mắt, xem xét cẩn thận.“Đây là một kiện mảnh nhỏ đồ đằng, có thể bảo tồn cho đến nay hẳn là bộ phận tinh hoa nhất, bên ngoài có hoa văn của viễn cổ đồ đằng.”

Đôi mắt đen kịt sâu thẳm của Vệ lóng lánh quang hoa.“Viễn cổ đồ đằng?”

Tả Mạc đầy kinh ngạc.“Là một loại phù văn nguyên thuỷ.”

Vệ giải thích nói: “Thời gian viễn cổ, bất luận là nhân loại hay yêu ma đều là những bộ lạc quần cư, bọn họ dần dần hình thành tín ngưỡng của bản thân, đồ đằng do vậy mà sinh ra.

Phù văn tu giả là do suy diễn từ đồ đằng mà ra.

Nhưng, bản chất hai thứ đó khác nhau.

Phù văn có linh lực biến hoá chi đạo, đồ đằng tuy rằng có liên quan đến linh lực nhưng chỉ dùng nhiều trong việc tế tự (thờ cúng).”

“Thờ cúng?”

“Thờ cúng là sự tình rất trọng yếu của bộ lạc.”

Vệ nói đến đây liền tiếp: “Trong đó có đạo lý ta không hiểu rõ lắm.”

Nhưng điều này đã đủ để Bồ yêu và Tả Mạc cảm thấy giật mình, một người một yêu liếc nhìn nhau, đều nhận ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.Sự tình viễn cổ như thế sao Vệ có thể nói rõ ràng như vậy, rốt cuộc tên gia hoả này có lai lịch như nào?“Mảnh nhỏ đồ đằng này có ích lợi gì?”

Tả Mạc đưa mảnh nhỏ trong tay lên hỏi, trức tiếp đưa ra vấn đề hắn quan tâm.Vệ trầm ngâm nói: “Dùng cho chế tác đồ đằng, mỗi một bộ lạc đều phải tìm tài liệu tốt nhất.

Mảnh nhỏ này có thể trải qua mấy vạn năm mà không mai một, ngoại trừ chất liệu phi phàm nhất định phải trải qua vô số năm tháng thờ cúng.

Có lẽ, mảnh nhò này đã sinh ra linh căn.”

“Đã sinh ra linh căn…”

Hai mắt Tả Mạc toả sáng.Hắn vội vàng thôi động thần thức thâm nhập vào mảnh nhỏ, nhưng khi thần thức hắn bị chặn bên ngoài mảnh nhỏ, trong lòng không khỏi vui sướng.

Linh căn!

Quả nhiên là linh căn!

Lực lượng bài xích của tài liệu càng mạnh thì linh căn của tài liệu càng cao.Tài liệu có được linh căn, bất luận chất liệu của nó như nào đều là chất liệu cao nhất.

Bởi vì pháp bảo dùng nó để luyện chế có thể thông linh.

Pháp bảo có thể thông linh đồng nghĩa với việc nó có thể phát triển không gian, giống như tháp nhỏ vậy.Chất liệu không tốt, có vô số phương pháp có thể bù đắp nhưng mà linh căn chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.Nhặt được bảo bối rồi!Tả Mạc cảm thấy phấn khích!

Đã nói mà, cổ chiến trường lớn như vậy sao lại không có thứ gì tốt chứ.

Cho tới lúc này, hắn mới hiểu ra điều này.

Địa phương có sát khí nồng đậm như vậy, tự nhiên sinh ra sát hồn thú sẽ không ngốc, có thứ gì tốt vậy tự nhiên sẽ không thoát được khỏi con mắt của chúng.Lại nói, chỉ sợ tất cả những thứ tốt ở cổ chiến trường đều bị lũ sát hồn thú chia nhau rồi.Trong mắt Tả Mạc ánh lên sự tham lam, nước dãi chảy đầy mép.Nói vậy, chỉ cần chăm chăm giết sát hồn thú là được!Nghĩ tới sát vụ không bờ bến, lại nghĩ đến hồn thú phô thiên cái địa…Ục!

Ông trời à!Nước dãi Tả Mạc chảy xuống đất, những sát hồn thú xấu xí kia bỗng chốc trong mắt hắn trở nên khả ái dễ thương vô cùng!

Tuy rằng chiến lợi phẩm khi săn bắt sát hồn thú chỉ có sát hồn châu và tàn chi.

Tàn chi nghe nói có thể luyện chế ma binh nhưng hiện tại đối với Tả Mạc không có tác dụng nhiều lắm.

Ngược lại sát hồn châu còn có tác dụng nhưng Tả mạc không mấy hứng thú với nó.Hôm nay, chỉ một mảnh nhỏ đồ đằng đã đủ để tim Tả Mạc đập thình thịch, thần hồn điên đảo.Có tài liệu linh căn có thể làm được gì?

Luyện chế pháp bảo đi!

Kẻ nào ngại pháp bảo nhiều chứ?

Kẻ nào ngại pháp bảo tốt nhiều chứ?Hơn nữa, Tả Mạc biết rõ, bây giờ trong doanh địa, mỗi người đều lấy sát hồn thú để luyện tập.

Hắc hắc, có thể gia tăng kinh nghiệm thực chiến, tăng trưởng tu vi, có thể đạt được nhiều thứ tốt, sự tình tốt như vậy, đi đâu tìm chứ?Bỗng nhiên nhớ lại, những ngày này mọi người hẳn đã giết không ít sát hồn thú, trong những chiến lợi phẩm đó liệu có…Giống như lửa cháy tới mông, vô cùng lo lắng Tả Mạc xông ra ngoài, hướng thẳng tới chỗ Bao Dịch.

Khổ thân Bao Dịch, nhìn thấy Tả Mạc thì giật mình.

Nghe thấy Tả Mạc hỏi tới chiến lợi phẩm khi săn bắt sát hồn thú, vội vàng lục lọi tìm.Nhìn thấy đồ vật chất đống như rác rưởi ở góc, nhất thời Tả Mạc đau lòng vô cùng.Rất nhanh, hắn đã tìm được một mảnh nhỏ đồ đằng khác.Nguy hiểm thật!Minh châu bị coi là rác rưởi!Hắn tự trách bản thân, không thể nghĩ ra tiểu Mạc ca ta cũng có ngày bỏ qua thứ tốt như vậy!

Lập tức hắn dặn dò Bao Dịch thật kĩ, về sau mấy thứ này, nhất định phải bảo quản cho tốt, nhất là những mảnh nhỏ như vậy/Bao Dịch là kẻ thành tinh, vừa nhìn thấy vẻ mặt đầy thương tiếc của ông chủ, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, lập tức đáp ứng.Từ chỗ Bao Dịch đi ra, Tả Mạc lâọ tức chạy tới Chu Tước doanh và Vệ Doanh, đem việc mảnh nhỏ đồ đằng dặn dò kĩ.

Nếu người nào đó coi mảnh nhỏ đồ đằng là rác rưởi mà ném đi, hắn thật muốn khóc cũng không nổi.Làm xong điều này, hắn mới yên lòng bắt đầu suy nghĩ vấn đề khác.Cái này có thể luyện thành pháp bảo gì chứ?Chương 398 : Tình cảnh mới của Kim Ô doanh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư ViệnLuyện khí, rất lâu rồi Tả Mạc chưa hề động tới.

Thời gian trước đây, cần dựa vào lực lượng của pháp bảo, đối với việc luyện khí hắn tuy rằng xuất thân dã lộ nhưng có lợi khí như Kim Ô hoả, thêm vào cần cù luyện tập, tay nghề coi như tạm ổn.

Nhưng sau này trọng điểm tu luyện là đại nhật ma thể, công phu luyện khí luyện đan tự nhiên xuống tay không ít.Tự nhiên là sẽ ngượng tay nhưng về phượng diện khác như phương pháp luyện khí cao giai hắn cũng không có.

Điều này dẫn đến trong khoảng thời gian ngắn, hắn mặc dù có mảnh nhỏ đồ đằng trong tay nhưng không biết nên luyện chế pháp bảo gì, dù cho hắn bây giờ hắn có đại nhật văn diễm là lục phẩm hoả diễm trong tay.Hơn nữa, mảnh nhỏ đồ đằng tuy là tài liệu luyện khí tốt nhưng hắn lại không quen thuộc chút nào.Do dự cả nửa ngày, Tả Mạc quyết định đến Kim Ô doanh một chuyến.------------------------Doanh địa của Kim Ô doanh khác xa so với doanh địa của các doanh khác, chỉ có bọn họ hạ trại ở trên thuyền vận nô.

Cả chiếc thuyền vận nô đã sớm bị bọn họ thay đổi hoàn toàn, không những kết cấu khác mà phù trận cũng bị thay đổi.

Trên mỗi boong thuyền đều được chạm khắc phù trận, bây giờ độ kiên cố của thuyền vận nô đã đạt tới mức khiến người ta hoảng sợ.Những tên gia hoả nhàn rỗi sợ chết đem tất cả các loại thủ đoạn mà bọn họ có thể nghĩ ra dùng để gia cố chiếc thuyền bảo mệnh của mình.Ở giữa buồng nhỏ bố trí một pháp bảo quan trọng nhất trong thuyền vận nô – Xích Sát đỉnh.Bây giờ Xích Sát đỉnh đã thu nhỏ lại chỉ cao bằng đầu người, đỉnh thân cũng từ đỏ đậm hoá thành màu đen thui, hình dáng vốn là phong cách cổ xưa bây giờ lại mang thêm mấy phần nặng nề trầm trọng.

Xích Sát đỉnh không ngừng tự mình rèn luyện, mơ hồ có dấu hiệu tiến giai.Mà bây giờ, Xích Sát đỉnh đã trở thành trái tim của thuyền vận nô.

Mỗi ngày nó đều đem một lượng lớn sát khí chuyển hoá thành linh lực, thông qua những phù trận tin tế như tơ nhện, cuồn cuồn không ngừng mà đem linh lực truyền tới mọi ngóc ngách của thuyền vận nô.Có Linh Thực phu trồng loại linh cốc gì đó ở trong phòng.

Thuần Vu Thành dẫn đầu hoạn ngữ giả cũng đem các loại linh thú nuôi dưỡng ở trong thuyền, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu của chúng, thập phần náo nhiệt.Mọi người đối với chiếc thuyền này vô cùng yêu thích, bên trong thuyền vận nô linh khí nồng nặc, thậm chí có thể so sánh với một số tiên động.Nơi mọi người thoả mãn nhất chính là bầu không khí ở trong thuyền.

Khi Tả Mạc đem ma văn nghiên cứu giao cho Kim Ô doanh.

Vốn phù tu ở Chu Tước doanh cũng bị điều đến nơi này để cùng nghiên cứu ma văn.

Những tu giả sản xuất tuy rằng không phải chiến đấu nhưng bọn họ cũng phải có thêm nhiều thủ đoạn bảo mệnh hơn.

Thêm nữa bầu không khí ở Kim Ô doanh rất tự do, Tôn Bảo Cát Vĩ hai vị đại sư phụ rất cổ vũ mọi người sáng tạo, thanh niên tuổi trẻ tràn ngập sức sống đặc biệt tính sáng tạo phải được phát huy hết mức.Mỗi người ở đây đều tìm được công việc thích hợp cho mình, không có chút cưỡng cầu nào.

Nhưng để sống tạm bợ qua ngày thì không dễ chút nào, bầu không khí này không cho phép điều đó, tất cả những kẻ không chịu làm đều sẽ bị mọi người soi.

Còn về phương diện khác, ngoại trừ đảm bảo cơ bản nhất thì thu nhập của cá nhân, tài nguyên thu được lại có một tiêu chuẩn khác.

Muốn được càng nhiều tài liệu?

Muốn được càng nhiều pháp quyết?

Vậy phải nỗ lực nhiều lên!Cho nên khi Tả Mạc tới Kim Ô doanh, sự rực rỡ của doanh đã khiến hắn ngây ra tại chỗ.Cũng may mọi người đều biết mặt ông chủ, rất nhanh, hai vị đại sư phụ đã vội vàng chạy tới.“Đại nhân!”

Hai người cung kính hành lễ.

Tu vi hai người so với trước đây đã tiến bộ rất nhiều, đều đã đạt tới ngưng mạch hậu kì.Tả Mạc quan sát hai người, phát hiện ra khí sắc hai người so với trước đây tốt hơn rất nhiều.

Bộ dáng câu nệ nao núng trước đây giờ đã được thay bằng sự già dặn, giống như đã trải qua mấy kiếp người vậy.Tả Mạc cười nói: “Xem ra các ngươi sống cũng không tệ à!”

“Nơi này kì thực không tệ.”

Tôn Bảo cười nói: “Mọi người có việc để làm, linh lực lại dư thừa, có tài liệu để tiêu xài tự nhiên là sống không tệ rồi.”

Hai người đối với tình hình sinh hoạt hiện tại cực kì thoả mãn.

Bọn họ đều là kẻ trầm mê vào việc luyện khí và tu luyện, trường kì luyện khí khiến kinh nghiệm phong phú tới cực điểm.

Tả Mạc đưa cho bọn họ các loại pháp quyết phù trận đối với họ mà nói không gì giá trị bằng, lại thêm linh lực bên trong thuyền vận nô dư thừa, hai người đều mơ hồ cảm thấy dấu hiệu đột phá.Nhưng khiến hai người cảm thấy tự hài không phải là đột phá cá nhân của bọn họ mà là sự phát triển của toàn bộ Kim Ô doanh.

Bầu không khí hoàn hảo, cung cấp đầy đủ, có rất nhiều pháp quyết để tham khảo, còn có rất nhiều nan đề mới mẻ để tìm hiểu điều đó khiến đám tu giả trẻ tuổi ở Kim Ô doanh phát triển với tốc độ kinh người.

Những tu giả trẻ tuổi này xuất thân bần hàn, không ai lãng phí cơ hội quý giá như vậy, bọn họ đều nỗ lực khắc khổ khiến hai vị sư phụ mừng rỡ như điên.“Đại nhân vì Kim Sí Đại Bàng hoa văn mà tới sao?”

Cát Vĩ hỏi.Câu hỏi của Cát Vĩ đại sư phụ nhắc Tả Mạc nhớ tới, hắn vội vàng hỏi: “Kim Sí Đại Bàng hoa văn tiến độ thế nào rồi?”

“Chỉ giải ra phân nửa.”

Cát Vĩ mặt hơi toát mồ hôi nói: “Kim Sí Đại Bàng hoa văn phi thường phức tạp, tu vi của chúng ta không đủ.

May là có Lý Trác tới tham gia, tiến độ nhanh hơn không ít.

Hiện nay đã có được ba phù trận, cực kì huyền diệu.”

Mặt hai người bừng sáng, có được ba phù trận huyền diệu này khiến bọn họ được mở rộng tầm mắt.

Hai người có thể tâm sinh kết đan chính là được lợi bởi tìm hiểu ba phù trận này.Tả Mạc có ấn tượng với cái tên Lý Trác này, ngưng mạch kì mà có thể luyện chế ra phù binh nhị phẩm, thiên phú thật xuất sắc.“Cái này không nên nói vội, cứ từ từ.”

Tả Mạc biết rõ Kim Sí Đại Bàng hoa văn rất phức tạp, lúc đầu hắn đã tìm hiểu rất lâu nhưng tiến độ của nhóm người Cát Vĩ khiến Tả Mạc kinh ngạc.Tiếp theo hắn nói ra mục đích lần này tới: “Lần này tới, có một việc.”

Hai người vội vểnh tai nghe.Tả Mạc đưa mảnh nhò đồ đằng cho hai người: “Đây là viễn cổ mảnh nhỏ đồ đằng, là vật trải qua mấy vạn năm đã sinh ra linh căn.”

“Viễn cổ mảnh nhỏ đồ đằng!”

“Linh căn!”

Hai người quá sợ hãi, những lời này của Tả Mạc nhất thời khiến trái tim bọn họ ngừng đập.“Ừ.

Đây là thứ tốt nhưng mà dù cho tốt đến mấy mà không lợi dụng được thì cũng là thứ vô dụng.”

Tả Mạc nói tiếp: “Ta tìm tới các ngươi chính là muốn nhờ các ngươi xem có biện pháp gì đem nó luyện chế thành pháp bảo không?”

Tôn Bảo Cát Vĩ nhìn nhau, trải qua trao đổi, Tôn Bảo mới chần chờ mà mở miệng: “Đại nhân sao không tự mình luyện chế?

Loại trọng bảo như này nếu luyện hỏng thì thật quá đáng tiếc.”

Tả Mạc tự nhiên không thể nói tài nghệ của mình đã xuống cấp rồi, nhưng đối với sự lo lắng của hai người hắn cười nói: “Không phải sợ luyện hỏng!”

Dứt lời, móc ra hai khối.Hai người trợn tròn mắt.“Cái này tuy trân quý nhưng mọi người không nên vì vậy mà cóng tay cóng chân.”

Tả Mạc đắc ý nói: “Cái này có được từ trên người sát hồn thú.

Phỏng chừng về sau còn có thể đem tới không ít.”

Nhất thời hai mắt Tôn Bảo Cát Vĩ toả sáng, không có một vị tuy giả luyện khí nào nghe những lời này mà không động tâm cả!“Các ngươi cầm lấy rồi suy nghĩ xem làm thế nào đi!”

Tả Mạc đưa cho hai người một mảnh nhỏ đồ đằng, bản thân giữ lại một khối, luyện khí có thể kiếm được tinh thạch nên hắn không muốn vứt bỏ.

Nói không chừng ngày nào đó nghèo túng còn phải trông cậy vào thứ này để kiếm cơm ăn.

Hơn nữa lục phẩm diễm hoả đại nhật văn diễm trong người mà không đem ra luyện khí thì thật đáng tiếc.Hắn nhờ Tôn Bảo tìm một phòng trống sau đó tự mình suy nghĩ.------------------------“Á, Tiếu Ma Qua!”

Minh Quyết Tử đang dạo chơi ở trong yêu thị nhìn thấy tên này, không khỏi dừng bước nhìn chằm chằm.

Mặt hắn lộ vẻ bất ngờ, có thể ở yêu thị ngục thứ ba nhìn thấy Tiếu Ma Qua treo giải thưởng, điều này nói lên Tiếu Ma Qua đã tiến nhập ngục thứ ba.

Với thực lực của Tiếu Ma Qua, tiến nhập ngục thứ ba, điều này không làm hắn cảm thấy bất ngờ lắm.Khiến hắn cảm thấy bất ngờ chính là Tiếu Ma Qua tuyên bố treo giải thưởng.Minh Quyết Tử nghĩ đến đầu tiên chính là tên gia hoả này bắt đầu phản kích Cơ gia rồi sao?Ngón tay hắn lướt qua phần treo giải thưởng, nội dung bên trong khiến hắn ngẩn ra.

Cuộc chiến Phong Tuyệt?

Đây là một danh từ cực kì xa lạ, nó khiến Minh Quyết Tử trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra, một lúc lâu sau hắn mới nhớ lại một ít ấn tượng mơ hồ về cuộc chiến Phong Tuyệt.Nhất thời hiếu kì mãnh liệt nổi lên trong lòng Minh Quyết Tử, hắn vội vàng xem tiếp.

Nguyên lai Tiếu Ma Qua treo giải thưởng cho tin tức cụ thể về cuộc chiến Phong Tuyệt, yêu cầu càng cụ thể càng tốt, đồng thời có thể gặp mặt đàm luận.

Nhìn về phía thù lao, trái tim hắn nhất thời đạp mạnh, một con số phi thường lớn!Đây là một giải thưởng vô cùng kì quái.Yêu cầu để đạt giải thưởng rất hàm hồ, chỉ nói càng cụ thể càng tốt, mà mục tiêu treo thương lại càng hiếm thấy dị thường.

Một trận chiến phát sinh từ thời viễn cổ?Tiếu Ma Qua là kẻ yêu thích lịch sử sao?Suy đoán này thật quá buồn cười!Chẳng lẽ trong tay hắn có tàng bảo đồ liên quan tới cuộc chiến Phong Tuyệt?

Điều này rất có khả năng!

Nếu như vậy, Tiếu Ma Qua tuyên bố treo giải thưởng ngược lại rất có khả năng.Nhớ lại kết quả điều tra lần trước của bản thân, tâm Minh Quyết Tử bỗng dưng nóng chảy.Hắn hao phí rất nhiều khí lực, cuối cùng cũng xác định được cao giai yêu thuật mà Nam Nguyệt và Thương Trạch đang sử dụng là yêu thuật gì!“Thiên Nam tiễn thuật” và “Thương Ngân thuật”!Hai yêu thuật này đã thất truyền từ rất lâu, một lần nữa xuất hiện trên đời, toàn bộ điều này đều liên quan tới một yêu – Tiếu Ma Qua!Có lẽ...Nghĩ tới điều này, Minh Quyết Tử quyết định hạ cái treo giải thưởng này xuống.-------------------------Bao Dịch cảm thấy hiện giờ thật xúi quẩy.Ông chủ vừa mới rời đi thì Công Tôn Sai đại nhân lại tới.

Nói chuyện với ông chủ còn tốt chứ nói chuyện với Công Tôn Sai đại nhân hắn đều run bần bật, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng tươi cười ngượng ngùng của Công Tôn Sai đại nhân, hắn không tự chủ mà run rẩy. (nhìn thấy gay cười chẳng run mới lạ )“Đại nhân, ngài có gì phân phó ạ?”

Bao Dịch rất cung kính hỏi.“Ta tới tìm sát hồn thú châu.”

Công Tôn Sai hơi xấu hổ.Không biết vì sao, vừa nhìn thấy bộ dáng cười ngượng ngùng như thiếu nữ mười bảy tuổi của Công Tôn Sai đại nhân, hai chân của Bao Dịch bắt đầu run run.“Ngài cần nhiều hay ít ạ?”

“Đưa tất cả cho ta.”

Công Tôn Sai càng thêm xấu hổ.Nếu đổi lại là kẻ khác chạy đến chỗ Bao Dịch nói những lời này, hắn khẳng định sẽ giơ chân đạp thẳng vào mặt đối phương.

Vừa mở miệng đã muốn đem hết tài liệu đi sao?

Nằm mơ à!

Thế nhưng đây là Công Tôn Sai đại nhân, hắn vô cùng kính cẩn nghe theo: “Vâng!”

Ngay sau đó, hắn với tốc độ nhanh nhất lấy tất cả sát hồn thú châu ra giao cho Công Tôn Sai.Công Tôn Sai cảm thấy hài lòng mà rời đi.Hai chân Bao Dịch mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống đất, vẻ mặt còn sợ hãi, cuối cùng sát thần này cũng rời đi rồi!Nhưng hắn không khỏi cảm thấy kì quái, Công Tôn Sai đại nhân muốn nhiều sát hồn thú châu như vậy làm gì?Chương 399 : Điểm yếu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Darth AthoxBiên dịch: kakesi_kenjiBiên tập: black_cat132Hiệu đính: Mr.LookluckNguồn: Tàng Thư Viện“Hiện tại tiểu đội các ngươi thu hoạch thế nào?”

Một tu giả của Chu Tước doanh hỏi đồng bọn bên cạnh.“Cũng được.

So với hai ngày trước thì tốt hơn chút.

Giết được hai sát hồn thú, nhưng vận khí tốt, gặp được một mảnh nhỏ đồ đằng.”

Vị này trong lòng đắc ý nhưng ngoài miệng giả vờ coi thường nói.“Các ngươi lời to rồi!”

Đối phương cực kì hâm mộ nói: “Gần đây không biết có chuyện gì xảy ra, thoáng cái rất nhiều thứ tốt bày ra.

Thấy ba phù trận mới có thể chạm khắc mà đại nhân mới công bố không?”

“Thấy rồi!

Thật sự là thứ tốt!”

Hắn liếm liếm môi, khát khao nói: “So với những phù trận lần trước chúng ta chạm khắc thì lợi hại hơn rất nhiều!

Nhưng để đổi được nó không dễ dàng gì!”

“Chẳng có bữa ăn nào miễn phí!”

Đối phương ra vẻ lão đạo kinh nghiệm nói: “Đây là của chúng ta, ngoại nhân đừng hòng nghĩ đến.

Ngay cả Ma Phàm đại nhân những ngày này đều điên cuồng đi săn sát hồn thú, không phải cũng muốn đổi được phù trận chạm khắc sao?”

“Hắc, tất nhiên.

Mọi người đều điên rồi!

Bây giờ còn ai rảnh rỗi nữa?

Không chém gió nữa, làm việc đi!

Sớm một chút tích đủ điểm để đi lấy phù văn chạm khắc!”

Những ngày này, vốn các doanh địa rất bình yên đã bị tin tức Tả Mạc công bố ra làm cho xáo trộn.Hắn công bố ba loại phù trận mới, để có được chạm khắc cần phải có điểm tích luỹ, đồng thời tuyên bố dùng mảnh nhỏ đồ đằng và sát hồn thú châu đổi lấy điểm tích luỹ.Điểm tích luỹ để đổi ba loại phù trận mới không phải là thấp nhưng mọi người sau khi xem xong giới thiệu về ba loại phù trận, nhất thời trở nên điên rồ.

Mấy ngày này, con sóng đi săn sát hồn thú bởi vậy mà dâng trào.So với Chu Tước doanh thì Vệ Doanh còn bình tĩnh hơn.Phù trận chạm khắc đối với bọn họ mà nói không có tác dụng quá lớn, bọn họ tu luyện chính là thân thể.

Nhưng mà lúc này, bọn họ không thể thờ ơ được nữa.Sát hồn thú châu và mảnh nhỏ đồ đằng có thể đổi lấy điểm tích luỹ, điểm tích luỹ đối với bọn họ cũng rất có tác dụng.Thúc Long không hề bước ra khỏi doanh, ngược lại, hắn nhốt mình ở trong trướng bồng.Hắn đang tu luyện “đại nhật khổ vệ”, đây là một bộ ma công được Bồ yêu sửa chữa lại.

Nếu đem so với “khổ vệ” thì phẩm giai của “đại nhật khổ vệ” còn cao hơn rất nhiều, đồng dạng độ khó khi tu luyện cũng tăng lên không ít.

Hơn nữa từ sự cẩn thận, Bồ yêu bắt Thúc Long phải tu luyện một mình trước, để tránh xuất hiện vấn đề gì khác.“Khổ vệ” là một bộ ma công đặc biệt thích hợp cho thân thể không quá xuất sắc, nhưng tính tình người tu luyện phải thật kiên nhẫn.Mà Bồ yêu cải biến ra “đại nhật khổ vệ” chính là lấy cơ sở từ “khổ vệ”.

Tuy rằng tu luyện chủ yếu là yêu thuật nhưng đối với những gì liên quan tới lực lượng bản chất thì một cao thủ tuyệt đỉnh như hắn một lần thông trăm lần thông.

Học thức của hắn uyên bác vô cùng, yêu thuật không cần nói, pháp quyết ma công hắn đều đã xem qua rất nhiều.Bộ “đại nhật khổ vệ” mà hắn mới sáng tạo ra ngay cả Vệ khi xem xong cũng tán thán không thôi.

Mà sau đó Vệ lại chỉ ra một số lỗi nhỏ, điều chỉnh lại làm cho nó càng thêm hoàn mỹ.Hai đại cao thủ hợp lực sáng tạo ra “đại nhật khổ vệ”, đây cũng có thể coi là ma công nhất lưu tại Ma giới.Thế nhưng bộ ma công nhất lưu này không phải dễ dàng tu luyện.

Ở trong đó Bồ yêu đưa vào rất nhiều phương pháp tu luyện của đại nhật ma thể, đó chính là tu luyện ma thể.Tu luyện ma thể, thập phần nguy hiểm.Thúc Long cắn chặt răng, mắt thường cũng có thể thấy được áo giáo trên người hắn đang nhanh chóng hoà tan hoá thành dịch thể tối đen như mực.

Một lát sau, những hắc dịch này liền bao vây lấy hắn, không lộ ra bất cứ thứ gì.“Bước khó nhất đã xong.”

Bên trong thức hải của Tả Mạc, Bồ yêu lãnh đạm nói.“Ta ngược lại hơi mong đợi.”

Ánh mắt Vệ chớp động: “Nếu như hắn thực sự có thể tu thành ma thể…”

Câu tiếp theo, hắn không nói nhưng Bồ yêu hiểu được ý tứ của Vệ.

Nếu như Thúc Long thật sự có thể tu thành ma thể, như vậy có nghĩa khả năng những người khác tu thành ma thể cũng rất lớn.Ở Ma giới, có thể tu thành ma thể hay không còn phải nhìn vào huyết thống và thiên phú.

Nếu như Thúc Long thực sự có thể tu thành ma thể, vậy Bồ yêu đã mở ra một con đường mới.

Thông qua tu luyện ma công mà thành ma thể!Vệ hiểu rõ, trong đó ẩn chứa sức mạnh đáng sợ ra sao!Thực sự là một kẻ điên đáng sợ!------------------------Sắc mặt Tả Mạc đầy khó coi nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ đồ đằng.Bên trong mảnh nhỏ này ẩn chứa một lực lượng thê lương khiến hắn nhớ tới hoang thú.

Tuy rằng khí tức của mảnh nhỏ đồ đằng không cường đại, mênh mông, thô bạo như hoang thú nhưng sự thê lương lương kia thì có chút tương tự.

Chỉ khác là sự thê lương của hoang thú lộ ra là tĩnh mịch, mà sự thê lương trong mảnh nhỏ đồ đằng lại sinh ra một tia rất nhỏ sinh mệnh.Đó chính là linh căn!Mấy vạn năm trôi qua khiến mảnh nhỏ này có thể sinh ra một tia linh tính.Hắn có thể khẳng định, biện pháp luyện khí phổ thông không thích hợp với mảnh nhỏ đồ đằng.

Biện pháp luyện khí phổ thông rất dễ khiến linh căn của mảnh nhỏ bị hư đi, đây thực sự là quá đáng tiếc.Đối với mảnh nhỏ đồ đằng này cực kì coi trọng, vì thế Tả Mạc chuyên môn dùng đại nhật văn diễm một lần nữa luyện chế Lôi m Hạch Đào khiến bản thân quen thuộc với sự bá đạo thuần tuý của đại nhật văn diễm.Không thể không nói, uy lực của lục phẩm hoả diễm không giống với bình thường.

Hắn thiếu chút nữa đem một khoả Lôi m Hạch Đào luyện thành một bãi nước, nó bá đạo đến khó tin.

Điều này khiến Tả Mạc ý thức được điểm yếu của bản thân.Trình độ của một vị tu giả luyện khí chủ yếu do ba nhân tố quyết định.Đầu tiên là tri thức luyện khí, ngươi phải nhận biết được các loại tài liệu quen thuộc, biết rõ các loại tỉ lệ, hiểu được các loại phù trận.Thứ hai là tu vi, tu vi của ngươi trực tiếp quyết định hoả diễm ngươi có thể khống chế, chạm khắc phù trận càng cao giai thì càng phức tạp, đối với linh lực yêu cầu càng cao.Điều thứ ba là công cụ để luyện khí, như hoả chủng, đỉnh lô, nếu là phương pháp thuỷ luyện thì còn cần linh tuyền hàn trì vân vân.Về phương diện tri thức luyện khí, Tả Mạc không yếu, tuy rằng không biết phương pháp luyện khí cao giai nhưng hắn đã đọc qua đủ loại ngọc giản về luyện khí.

Mà về phương diện phù trận, toàn bộ Kim Ô doanh không ai có thể so sánh với hắn, nhất là khi đã trải qua mài luyện ở Thập Chỉ Ngục, tầng tầng lớp lớp yêu thuật khiến hắn được mở rộng tầm mắt, học vấn phù trận càng thêm tăng cao.Mà phương diện công cụ hắn càng mạnh, lục phẩm đại nhật văn diễm tuyệt đối là cực phẩm hoả chủng có tinh thạch cũng không mua được.Kém cỏi nhất của hắn chính là tu vi.Trọng luyện Lôi m Hạch Đào hắn nhận thấy một điều.

Luận trên tu vi hắn chỉ là ngưng mạch.

Với tu vi như vậy hắn không cảm thấy thấp nhưng hiện tại thôi động đại nhật văn diễm khiến hắn phát hiện ra linh lực của bản thân thật là “gầy yếu”.Đại nhật văn diễm giống như một đồ vật khổng lồ, linh lực bản thân căn bản không đủ.Nếu không phải đại nhật văn diễm là do đại nhật ma thể của hắn sinh thành, cùng hắn đồng bản (chất) đồng nguyên (căn) chỉ sợ đừng nói là thôi động mà bản thân ngược lại sẽ bị nó tổn thương.Lần này Tả Mạc gặp rắc rối rồi.Có bảo bối mà không dùng được vậy có buồn không?Tu vi tu vi!

Bản thân lại bị tu vi “dìm hàng” ở đây mới đau chứ!Tả Mạc đau khổ chạy đến thức hải tìm Bồ yêu, mở đầu đã hỏi: “Bồ, có biện pháp có thể khiến tu vi ta lập tức tăng lên không?”

Bồ yêu ngơ ngơ nhìn Tả Mạc: “Ngươi coi linh lực là gì chứ?”

Tả Mạc không cam lòng: “Thật sự không có biện pháp gì sao?”

“Pháp quyết ta có không hề ít.”

Bồ yêu lườm lườm Tả Mạc nói: “Nhưng dựa theo tư chất của ngươi, phỏng chừng phải tu luyện mười năm mới có thể thành kim đan.

Trừ phi ngươi có thiên tài địa bảo, ngươi có không?”

Nhất thời trong lòng Tả Mạc uể oải vô cùng, thiên tài địa bảo có thể dùng để gia tăng tu vi, hắn làm sao mà có?Với linh lực của hắn bây giờ, muốn không chế lcụ phẩm đại nhật văn diễm quả thực là si tâm vọng tưởng.

Hắn không phải không nghĩ tới việc thông qua phù trận để khống chế đại nhật văn diễm nhưng đạt tới lục phẩm như đại nhật văn diễn thì tài liệu phổ thông căn bản không thể chịu nổi.Chết tiệt!Làm sao đây?Tả Mạc chuyển hướng sang Vệ, Vệ đồng dạng bày ra vẻ mặt xin lỗi, hắn không có biện pháp gì tốt cả.Từ trong thức hải đi ra, tâm tình Tả Mạc rất không tốt.

Đại nhật văn diễm là cực phẩm hoả chủng, mảnh nhỏ đồ đằng là cực phẩm tài liệu nhưng hắn chỉ có thể giương mắt mà nhìn.

Còn không bằng Kim Ô hoả, tuy rằng chỉ là tứ phẩm nhưng ít nhất hắn có thể điều khiển nó một cách tự nhiên.Cuối cùng thì hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Trừ phi hắn buông bỏ luyện đan luyện khí, còn không thì linh lực luôn là nhược điểm đứng đầu của hắn.

Bất luận là yêu thuật hay ma công, uy lực đều rất cường đại nhưng đều không thể thay thế được tác dụng của linh lực trên các phương diện khác.Được rồi, không nghĩ nhiều nữa, trước mắt quan trọng nhất là có thể ly khai Phong Tuyệt chiến trường.Rất nhanh, Tả Mạc liền bỏ qua ý nghĩ kia.Hắn dứt khoát chạy đến Thập Chỉ Ngục, đi tới yêu thị nhìn một lần thu được một phong thư dành cho hắn.

Tác giả là một yêu tên là Minh Quyết Tử, trong thư hắn cẩn thận hỏi Tả Mạc cần những tin tức trên phương diện nào của cuộc chiến Phong Tuyệt.Phong thư khiến Tả Mạc đang suy sụp nhất thời phấn chấn lên nhiều, so với mất mát về phương diện luyện khí thì tin tức về cuộc chiến Phong Tuyệt trọng yêu hơn nhiều.

Hắn vội vàng viết trả lời, nhất nhất đáp lại những vấn đề của đối phương.Làm xong việc này, sự lo lắng trong lòng Tả Mạc tan biến không còn, hắn rất hứng thú chạy đến bàn cờ hoang thú tìm Nam Nguyệt và Thương Trạch.

Nhưng mãi mà hắn chưa tìm được hai người, ngược lại tìm được Thương Lâm, vị này đang dần dần khôi phục thương thế trông thấy Tả Mạc thì rất vui.

Thương Trạch là đối tượng trọng điểm bên trong tộc đang bồi dưỡng gia tăng tu luyện “thương ngân thuật.”

Không lâu sau, Tả Mạc nhìn thấy sắc mặt uể oải của Nam Nguyệt.

Vì tin tức bại trận ở tiền tuyến khiến tất cả mọi người đều liều mạng tu luyện.

Nam Nguyệt cảm thấy nguy cơ mãnh liệt nên đang liều mạng để chỉ bảo cho tộc nhân tu luyện.Tả Mạc nhớ tới Nam Nguyệt cực kì túng quẫn tiền, tiền tuyến thất bại, giá hàng khẳng định tăng cao, chỉ cợ cuộc sống của Nam Nguyệt sẽ không dễ dàng, hắn đưa một ít tiền có trong tay cho Nam Nguyệt.Đã từng trải qua chiến tranh nên Tả Mạc dặn nàng rất kĩ, nhất định phải dành nhiều thời gian cho tu luyện, ở trong loạn thế mới có thực lực để bảo vệ bản thân.Nam Nguyệt cười mệt mỏi, không nói gì, nàng không từ chối, chỉ thành thật gật đầu.Tả Mạc cẩn thận giới thiện những việc cần chú ý trong chiến loạn, những kinh nghiệm mà hắn đã trải qua.

Không riêng gì Nam Nguyệt chú ý lắng nghe mà Thương Lâm cũng vội vàng thi triển yêu thuật kí lục, ghi lại những lời nói của Tả Mạc.Tả Mạc chậm rãi nói khiến Thương Lâm không khỏi suy nghĩ miên man, lẽ nào đại nhân đã trải qua chiến tranh?Lẽ nào đại nhân đã ở tiền tuyến?Trong lòng hắn tràn ngập nghi vấn.Chương 400 : Lệnh gọi nhập ngũ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Siêu Nhân Lợn LòiBiên dịch:Biên tập: monsoonHiệu đính:Nguồn: Tàng Thư ViệnLinh lực gặp chướng ngại khiến Tả Mạc khá uể oải.

Bất quá hắn cũng không vì vậy mà sa sút tinh thần, thậm chí còn kích thích tinh thần chiến đấu của hắn.

Có biện pháp nào hay không?

Cái đầu tiên hắn nghĩ đến là khỏa ngũ hành lưu ly châu trong cơ thể.Khỏa ngũ hành lưu ly châu này lai lịch phi phàm, tăng cường khả năng tương tác của hắn với ngũ hành lực lên rất cao.

Thời gian còn ở núi Vô Không hắn được nó hỗ trợ rất nhiều.Bây giờ trong số pháp bảo trên người Tả Mạc thì ngũ hành lưu ly châu không tính là vật đứng đầu nhưng vì nó liên hệ mật thiết đến thân thế Tả Mạc nên có địa vị đặc thù.Chỉ là cho tới giờ này Tả Mạc luôn phải chạy trốn để bảo mệnh, tình cảnh không tốt, cũng không có thời gian nghiên cứu dến.

Lần này Tả Mạc mới nghĩ đến nó.Ngũ hành lưu ly châu dung hợp trong máu thịt Tả Mạc, hắn chỉ có thể dùng thần thức tra xét.

Tuy vây khi thần thức hắn tiếp xúc với ngũ hành lưu ly châu lại bị một cỗ lực lượng nhu hòa chặn lại ở bên ngoài.Tả Mạc sửng sốt, nghĩ tới việc Bồ yêu đã nói với hắn là bên trong Ngũ hành lưu ly châu có phóng ấn cái gì.

Hắn lộ vẻ cẩn thận, cỗ linh lực này không mạnh nhưng rất tinh thuần, người phong ấn hẳn phải từ tu giả Kim Đan kỳ trở lên.Sửng sốt thật nhưng Tả Mạc cũng không nghĩ nhiều.

Chỉ ngắn ngủi trong hai năm hắn đã trải qua vô số lần chiến đấu, vài lần còn suýt chết nên suy nghĩ cũng thay đổi một chút.

Như sửa đổi dung mạo, thân thấ lai lịch v.v hắn vẫn rất lưu tâm, nỗ lực tìm kiếm câu trả lời nhưng sẽ không xung động như trước đây.Đối diện với chiến tranh, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi vào hoàn cảnh tử vong, trong thời thế biến loạn thì sống sót là quan trọng hơn cả.

Tự mình đã trải qua chiến tranh nên hắn biết một cá nhân nhỏ bé đến thế nào.

Họ chỉ như cành cây khô trong bão tố, nếu có thể quay cuồng giãy dụa mà tìm được một tia sinh cơ thì cũng đủ để hắn cố gắng hết sức.Trải qua tôi luyện trong chiến đấu, tâm hắn cũng mạnh mẽ hơn, sức kiềm chế cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.Bồ yêu cũng đã nói rõ là tu vi của hắn không phá giải được phong ấn của Ngũ hành lưu ly châu cho nên bây giờ Tả Mạc cũng không ngạc nhiên gì.Thần thức bao lấy khỏa Ngũ hành lưu ly châu, Tả Mạc nỗ lực tìm kiếm cho được dù chỉ là một khe hở nhỏ xíu.

Có điều tầng linh lực mỏng manh này nhanh chóng dùng sự thật tàn nhẫn nói cho hắn biết thế nào là chênh lệch của cảnh giới không dễ dàng phá bỏ.Hắn lắc đầu, thu hồi thần thức, thu hồi lưu ly châu.

Hy vọng của hắn về mượn lực của Ngũ hành lưu ly châu đã phá sản.Còn biện pháp gì đây?Tả Mạc đau khổ suy nghĩ, trong đầu hắn lóe lên một tia sáng, hắn nghĩ đến một biện pháp khác, yêu thuật.Có thể dùng yêu thuật để luyện khí hay không?

Yêu thuật có thể khống hỏa, trong yêu thuật thì yêu thuật thuộc hành hỏa có uy lực lớn và độ khó thấp nên trở nên phổ biến, hầu hết yêu đều biết chút ít ngón nghề.

Hỏa yêu thuật của Tả Mạc không tính là hàng đầu nhưng cũng không tệ.Bất quá, hỏa yêu thuật và hỏa của luyện khí cùng là hỏa có bản chất khác nhau.

Sở dĩ có thể chạm khắc phù trận trên pháp bảo thì đều cần qua trung gian mà hỏa diễm đóng vai trò trung gian này.

Hỏa của hỏa yêu thuật tuy uy lực lớn nhưng lại không có tác dụng trên.Vì sao chứ?Tả Mạc đắm chìm trong suy tư.Bình thường ra chắc Tả Mạc tuyệt đối không nghĩ đến thứ vấn đề hắn coi là “đau bi” này.

Còn bây giờ hắn không thể nghĩ ra biện pháp khác nên cho dù có “đau bi” hắn cũng phải nghiến răng mà chịu. (đoạn này hiểm quá”dead: , từ mới sáng tác: chỉ việc bất bình thường)Trong lúc khổ tâm suy nghĩ, tay phải Tả Mạc vô tình mà làm một cái tiểu yêu thuật.

Thứ tiểu yêu thuật đơn giản nhất [Hỏa].

Một ngọn lửa yếu ớt chập chờn trên ngón tay giữa của hắn.

Đối với Tả Mạc thì tiểu yêu thuật này quá mức quen tay, đến nghĩ cũng chẳng cần.

Ngọn lửa bay vòng quanh ngón tay hắn như một con tiểu hỏa xà.Tỉ mỉ cảm thụ từng điểm, nhỏ trong ngọn lửa, hỏa xà này đầy linh tính.Tả Mạc hồn nhiên đắm chìm trong suy tư, không biết thời gian trôi qua.*****************************Lệnh Mộ binh!Lệnh Mộ binh của quân đoàn Hậu Thổ!Nam Nguyệt nhìn lệnh mộ binh trên tay, tâm trạng chợt trầm lặng.

Lệnh mộ binh này là Lệnh mộ binh cưỡng chế, trong lệnh dùng toàn ngữ điệu cực kỳ nghiêm khắc yêu cầu người được triệu tập phải có mặt tại quân đoàn Hậu Thổ để báo danh vào ngày quy định.

Kẻ được gọi không phải là Nam Nguyệt, tuy nàng có biểu hiện tiềm lực không tồi nhưng thực lực còn chưa đủ tư cách để có Lệnh mộ binh.Lệnh mộ binh là cho đại nhân!Nam Nguyệt nhanh chóng hiểu ra bọn họ không tìm ra đại nhân nhưng lai lịch của mình thì không khó.

Tâm tình của nàng trở nên nặng nề.

Dù mới theo đại nhân một thời gian nhưng nàng cũng biết đại khái tính tình đại nhân.Đại nhân sẽ tuyệt đối không ngó ngàng đến cái lệnh mộ binh này, e là khó tránh khỏi xung đột.Kẻ nào âm thầm nhắm vào đại nhân?Nàng quay qua nhìn sang phía tộc nhân đang điên cuồng tu luyện.Ánh mắt đầy âu lo nhưng nhanh chóng hiện lên vẻ kiên nghị.Nàng tiến nhập ngay vào bàn cờ Hoang thú, dù thế nào thì tin tức này phải nhanh chóng báo cho đại nhân!Đại nhân nhất định sẽ có cách!Trong nàng có lòng tin rất mạnh mẽ.***************************Lửa đen bao lấy một gã Kim Giáp vệ, Kim Giáp vệ giống như con rối, không nhúc nhích.

Hai tay Bồ yêu như hoa nở ra từng cái yêu thuật nở ra, như những giọt mưa rơi, lần lượt tiến vào thân thể Kim Giáp vệ.“Đáng tiếc là cơ sở hơi kém.”

Vệ nói với vẻ tiếc rẻ.Thủ pháp Bồ yêu thập phần cao minh, hơn nữa ở phiến sát vụ này, Kim Giáp vệ hấp thu được đại lượng huyền sát khí nên điều kiện cũng tăng thêm được một bậc.

Điều duy nhất khiến Vệ tiếc rẻ chính là những Kim Giáp vệ này trước đây đều là kiếm tu.

Đừng tưởng nhìn mấy thanh đại kiếm to như ván cửa cầm trên tay trông thì dọa người thế nhưng nếu đổi lại là một gã tu ma thân thể mạnh mẽ thì uy lực còn tăng cao vài bậc nữa.“Có thì xài đi.”

Giọng Bồ yêu chảy ra: “So với trước thì bây giờ cuộc sống khá hơn nhiều lắm rồi.”

“Ừm.”

Vệ gật đầu đồng ý với điều Bồ nói.Tại nơi hung sát chi địa này, đối với bọn Tảm Mạc chỉ là một nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi.

Còn đối với bọn Bồ thì còn tốt hơn núi Vô Không nhiều.

Ít ra cũng không cần lo lắng về một lão già gầy quắt queo nào đó xách kiếm đến trảm yêu trừ ma.“Đệ tử ngươi hình như gặp phải rắc rối gì…?”

Vệ nhắc nhở Bồ yêu.“Ta cũng không giúp gì cho hắn được.”

Bồ yêu nói một cách thản nhiên, tay vẫn không ngừng lại: “Luyện khí của tu giả, ngươi biết chứ?”

Vệ lắc đầu: “Ma tu bản thể, không biết luyện khí.”

“Không phải là không biết mà là không cần biết.”

Giọng điệu của Bồ hiển nhiên lộ vẻ không ưa đối với tu giả: “Yêu tu thần thức, ma tu bản thể, luyện khí để làm cái gì?

Hắn muốn luyện khí, chỉ có thể dựa vào chính hắn.”

Vệ trầm mặc trong giây lát, đoạn nói: “Sao không để hắn luyện cả ma công và yêu thuật cùng nhau?”

“Ngươi không muốn mọi người được vui vẻ chơi đùa thì ít nhất cũng đừng nên có cái ý nghĩ nguy hiểm đó chứ.”

Bồ yêu nói đầy ý cảnh cáo: “Hắn mà chết, ta và ngươi đều không thoát.

Hừ, hắn tu luyện thành ma thể đã khiến ta bất an lắm rồi.

Ai bảo ma thể của các ngươi tu luyện nguy hiểm như vậy, ta không muốn chết khi còn thanh xuân đâu.”

“Tu luyện ma thể không có nguy hiểm đến như ngươi tưởng tượng …”

Bầ yêu không kiên nhẫn cắt lời Vệ: “Có thể an toàn thì sao lại phải mạo hiểm?

Não ngắn lại à?

Muốn tìm người truyền thừa thì ngoài hắn ra, tùy ngươi.

Vệ doanh đông người như vậy, ngươi chọn một là được.

Thúc Long cũng không tệ đâu.

Sao?

Cân nhắc chọn một chứ?Vệ lắc đầu: “Tư chất hắn không được.”

“Tỉnh lại đi kưng!”

Bồ yêu đầy trào phúng: “Khi nào rồi mà còn giữ kiểu cách cổ hủ thế.

Tìm được người thừa kế là tốt rồi, còn bày đặt kén các chọn canh!

Lắm nhọt!”

Bồ yêu lách cha lách chách cái miệng, không ngừng châm chọc xỉa xói như động tác đôi tay vẫn không chậm lại chút nào.

Sau khi những đão ánh sáng cưới cùng chìm vào trong cơ thể Kim Giáp vệ hắn mới lộ ra vài phần thỏa mãn.Diện mạo Kim Giáp vệ hoàn toàn thay đổi.

Những miếng kim loại như vẩy cá bao bọc toàn thân trước đây đã biến mất, thay vào đó là trọng giáp đen tuyền bao kín người, kín đáo chặt chẽ.

Trọng giáp kín mít như một thể thống nhất khiến có cảm giác như một quái vật bằng kim loại, toàn thân toát ra khí tức kinh khủng làm người ta phải sợ hãi.Trên vai, cùi chỏ, đầu gối, những vị trí đó đều có gai nhọn đen.

Mỗi gai nhọn đen đều có vẻ quỷ dị phảng phất sắc đỏ như tẩm qua máu tươi.

Còn trên trán thì có khảm một miếng kim loại hình thoi nhìn giống như viên huyết lăng tinh trên trán Bồ yêu.Bồ yêu vuốt cằm, nhìn từ đầu đến chân Kim Giáp vệ mới, trong miệng lầm bầm: “Mấy cây phá kiếm này có vẻ không hợp lắm, hây chà, thanh đoạn kiếm trên tay Vi Thắng thì được, không biết kiếm từ đâu…”

Sau một lúc hắn lắc lắc đầu, tự nói: “Thôi kệ, tạm như vậy đã, vũ khí vũ kheo để sau này tìm biện pháp khác vậy.”

Bỗng Bồ yêu ngẩng đầu, mắt lóe sáng rồi biến mất.Cùng lúc đó, Vệ cũng ngẩng đầu.*************************************Lôi Bằng và Niên Lục mặt trắng bệch.Sau khi đại nhân tuyên bố về nhiệm vụ sắn bắn hồn thú, nhiệt tình của mọi người tăng cao ghê gớm.

Ngoại trừ việc chạm khắc phù trận mới bên ngoài, có một tin tức nhỏ âm thầm truyền đi bên trong về - mảnh đồ đằng nhỏ là một loại tài liệu có linh căn!

Nghe nói đại nhân đã yêu cầu Kim Ô doanh nghiên cứu xem nên làm thế nào để luyện chế những mảnh đồ đằng nhỏ này thành pháp bảo.Một số người nhanh trí lập tức nhìn ra cơ hội trong đó.

Kinh nghiệm lúc trước của bọn họ cho thấy, hễ bất cứ việc gì đại nhân giao cho Kim Ô doanh, thì đến tám chín phần là dùng để chuẩn bị cho đoàn người.Mặc cho tân phù trận hay là pháp bảo chưa luyện chế ra, đều cần có tích phân để đổi.

Còn không nhân dịp này kiếm tích phân nhiều một chút thì thật là ngu ngốc a?Thực lực của Lôi Bằng và Niên Lục cao hơn so với người của Chu Tước doanh nhưng lại thấp hơn Ma Phàm một ít.

Nên hai người liên kết với nhau thành một tổ săn sát hồn thú.Bọn họ thập phần ăn ý, hiệu suất cực cao, thành quả rất tốt.

Trong thời gian này kết quả thực chiến không uổng phí, thực lực toàn bộ Chu Tước Doanh từ trên xuống dưới đều nâng cao rõ rệt.

Rất nhiều người không cần nhờ vào kiếm trận cũng có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, đương nhiên trong này có công lao của Vi Thắng.Hai người Lôi Bằng, Niên Lục còn tăng đặc biệt rõ rệt.

Trước đây còn phải sợ hãi sát hồn thú, thì bây giờ đối với bọn họ, chúng đã kém nguy hiểm đi nhiều.Bất tri bất giác bọn họ đã rời quá xa đại bản doanh.Tất cả đều thuận lợi, vận khí của bọn họ chừng như cũng tốt lạ kỳ, sát hồn thú trên đường gặp cũng nhiều hơn so với ngày thường.

Kết quả thu được vượt bậc khiến hai người bắt đầu mơ đến thời gian tươi đẹp sắp tới khi được xăm phù trận mới và nhận được pháp bảo mới.Cho đến khi gặp phải gia hỏa đáng sợ này!
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 401-450


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpChương 401 : Đại gia hỏa .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Siêu Nhân Lợn LòiBiên dịch:Biên tập: monsoonHiệu đính:Nguồn: Tàng Thư ViệnThể hình con sát hồn thú này to hơn gấp ba con sát hồn thú bình thường, toàn thân sáng óng ánh như kim loại, nó lạnh lùng mà chăm chú nhìn Lôi Bằng và Niên Lục.Ánh mắt lạnh như băng băng không có tí teo ấm áp nào.Bọn Lôi Bằng cùng Niên Lục có cảm giác họ như hai con sâu nhỏ đang loe ngoe dưới chân kẻ khổng lồ.

Đối phương chỉ cần nhẹ nhàng giơ chân lên là có thể đạp cho thân xác bọn họ nhoe nhoét.Con Sát hồn thú này bộ dáng cực kỳ xấu xí, cái đầu phè ra, rất giống con cóc, miệng dẹp mà rộng đóng chặt lại.

Thân hình khi đứng bốn chân cong như cánh cung, mỗi khối cơ gồ lên rõ mồn một.

Tứ chi cực kỳ to lớn khiến thân hình này nhìn rất không hài hòa nhưng tất cả những thứ này tổng hợp lại phát ra khí tức khiến người ta kinh sợ.Da đầu hai người tê dại, không dám vọng động.

Kinh nghiệm chiến đấu phong phú nên cả hai đều biết rõ lúc này nếu bỏ chạy thì không có nửa phần sinh cơ.Sát hồn thú hờ hững nhìn từ trên cao xuống vào hai người, cũng không nhúc nhích.“Làm sao đây?”

Tư thế Lôi Bằng vẫn không thay đổi, hạ giọng hỏi.“Kéo dài.”

Niên Lục cũng đứng im như tượng, chỉ đảo mắt trả lời: “Động tĩnh lớn như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ phát hiện.

Chỉ cần chúng ta kéo dài thời gian, bọn họ sẽ tới hỗ trợ.”

Đúng lúc này sát hồn thú há miệng.Cái niệng cực rộng gần bằng khuôn mặt mở ra trông như cái chậu máu lớn.“Động thủ!”

Thân hình Lôi Bằng và Niên Lục đồng thời chớp động. một tả một hữu, linh lực toàn thân phát động.

Tay phát ra đao mang, kiếm mang gầm thét lao tới sát hồn thú.Sát hồn như không thấy gì, con mắt trợn tròn, cái miệng như chậu máu đang mở ra sức hút vào một cái.Xuy!Sát vụ xung quanh tụ tập điên cuồng về cái miệng rộng của nó tạo thành một quang cầu màu đỏ càng lúc càng lớn lên trông thấy.

Không ngờ đến nó có thể tụ tập sát vụ xung quanh lại nén thành một quang cầu nhỏ bằng nắm tay như vậy!Tinh tinh!Hai tiếng thanh thúy vang lên, Lôi Bằng và Niên Lục biến sắc mặt.

Đao mang, kiếm mang của họ đánh vào người sát hồn thú như thế mà chỉ bắn ra hai tia lửa.Đây là quái vật gì vậy?Hai người đều là tu giả đã lĩnh ngộ “Ý”, một đòn vừa rồi lại dốc toàn lực thế mà không để lại một dấu vết gì.

Tâm hai người trĩu xuống, thực lực đại gia hỏa này vượt xa dự tính của bọn họ!Một luồng ánh sáng đen đỏ phun ra từ cái miệng đang mở của sát hồn thú.Hai người hồn phi phách tán, liều mạng dùng hết sức nhảy sang hai bên.Ầm!Ánh sáng đen đỏ lóe lên từ đằng sau, bọn họ không kịp phản ứng gì thì người đã thấy một lực đẩy sau lưng đầy họ bắn tung lên trời như hai cọng rơm.Trong chớp mắt hai người rơi xuống cố gắng ổn định thân hình, hai chân phi vào bùn lầy rất chật vật.

Bọn họ không quản kinh hãi mà ngoái lại đằng sau, thấy sát vụ bị quét sạch, trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố đường kính chừng 20 trượng cháy đen, bốc khói nghi ngút.Con này là quái vật gì thế này?Hai người mặt trắng bệch.*****************Ma Phàm như một u linh đang tuần tra trong sát vụ, tìm kiếm sát hồn thú.

Toàn thân hắn kiếm ý bao phủ nhàn nhạt.

Từ sau khi lĩnh ngộ kiếm ý hóa hình, thực lực hắn tăng mạnh nhưng cũng khiến hắn bối rối.

Nhất là sau khi Tông Như cũng đạt tới kim đan, bối rối càng rõ rệt.So với đồng bọn bình thường thỉ hắn mạnh hơn rất nhiều nhưng so với tốp hàng đầu thì lại cách biệt kha khá.

Từ khi Vi Thắng đến, Tông Như kết đan thì kim đan là mốc đánh dấu cho tốp hàng đầu.

Tuy hắn chỉ cách kim đan kỳ một bậc nhưng bậc này chẳng dễ vượt qua.

Nếu không phải vì Vi Thắng giảng kiếm trong thời gian này thì hắn cũng không dám ôm hy vọng đột phá kim đan.Tông Như kết đan có ảnh hưởng rất lớn với toàn danh.

Tạ Sơn kết đan thì không ngoài dự đoán của bà con lắm.

Vi sư kết đan, chuyện tất lẽ dĩ ngẫu rồi .

Chỉ duy nhất Tông Như kết đan là khiến mọi người được động viên lớn nhất.

Trong doanh Tông Như kể cả thực lực hay thiên phú đều không tính là xuất sắc nên hắn mà cũng có thể kết đan thì ai cũng có hy vọng kết đan cả.Đối với Ma Phàm mà nói, cái này ngoài động viên thì còn là áp lực.Hắn bỗng ngửng đầu, sắc mặt nghiêm trọng.Khí thế thật là lợi hại!Có chuyện rồi!Thân hình hắn gập lại rồi bất thần tăng tốc bay về hướng xung động.

Trong phiến sát vụ này ngoài bọn họ thì không có ai khác.

Vừa bay hắn vừa nghĩ thầm, không biết là tên nào xui xẻo, không chừng gặp phải thứ dữ rồi!Trình độ độn pháp của Ma Phàm không thấp, sau khi lĩnh ngộ kiếm ý, kiếm ý dung hợp với độn pháp thì so về tốc độ trong toàn doanh ít người là đối thủ.

Khi phát lực, tốc độ nhanh như tia chớp.

Nếu đứng trên cao nhìn xuống có thể thấy Ma Phàm như một lưỡi đao sắc bén mạnh mẽ xả vào trong sát vụ!

Phía sau hắn sóng khí cuộn lên như nước cuộn sau đuôi thuyền trông rất khí thế!Cỗ uy thế đáng sợ kia nhanh chóng rõ rệt hơn.

Ma Phàm sắc mặt cũng càng nghiêm trọng.Uỳnh Uỳnh UỳnhTiếng nổ không ngớt từ phía trước vang đến khiến tâm can Ma Phàm cũng nhảy theo từng nhịp theo tiếng nổ.Đúng lúc này, con ngươi hắn bỗng co lại.Là Lôi Bằng và Niên Lục!Tất cả mọi người đều là đồng đội Thiên Phong khúc.

Ma Phàm rất quen thuộc với khí tức của hai người nên phân biệt ra ngay.

Hai người khí tức đã tán loạn, mất kiểm soát nên tình thế hẳn vô cùng nguy ngập.

Ma Phàm hừ lạnh, tốc độ tăng vọt lên.Khi hắn bay gần đến nơi thấy Niên Lục và Lôi Bằng bộ dạng vô cùng thê thảm, lửa giận trong mắt hắn bốc ngập trời.Một tiếng huýt dài lảnh lót giữa không trung, thân hình bốc lên như diều gặp gió, toàn thân kiếmý cổ đãng cũng không ngừng bốc lên.

Khi lên đến điểm cao nhất thì kiếm ý cũng súc tích cực điểm, mắt lấp lánh như ánh kiếm!Sát hồn thú ngửng đầu , há mồm phun lên không về phía Ma Phàm một luồng sát vụ đạn.Ma Phàm có thể thấy rõ sự nguy hiểm của quang mang đỏ đen này như thế nào.

Bình thường chắc hắn sẽ né ra, nhưng lúc này toàn thân linh lực, kiếm ý đã tới cao trào, không giữ lại chút gì, hắn như tự đặt mình trong một lò lửa thiêu đốt hừng hực, từng tấc da thịt đều đau như cắt.

Hắn biết rõ cái này là kiếm ý nhỏ mịn, tuy kiếm ý của hắn đã đạt đuợc hóa hình nhưng để khống chế tự nhiên còn cần thời gian không ít.Hắn từng thấy qua kiếm ý của vi sư, kiếm ý kiên ngưng như một, không phát tán chút nào, đó mới là cảnh giới hắn ước mơ tha thiết đạt tới!Hắn cật lực khống chế kiếm ý quanh thân, nỗ lực đem bọn chúng áp súc lại bên trong phi kiếm của hắn.Huyết mạch sôi sục như muốn nổ tung, vô số kiếm ý nhỏ vụn như đao cắt… tất cả đều không làm Ma Phàm chú ý.

Toàn bộ tâm thần hắn đều tập trung vào giao hòa linh lực và kiếm ý.

Vi sư nói, chỉ có linh lực và kiếm ý giao hòa, mới có thể phát huy uy lực cường đại nhất.

Chỉ có linh lực, không kiếm ý thì chỉ là cái vỏ.

Có kiếm ý không linh lực thì chỉ có máu mà không có thịt.Toàn thân kiếm ý và linh lực điên cuồng truyền vào linh kiếm.Linh kiếm rung lên ong ong, tỏa ra ánh sáng xanh chói mắt.

Luồng ánh sáng này bao phủ luôn cả Ma Phàm vào bên trong.Lam quang như mực đen nhỏ trên giấy thấm nhanh chóng loang ra tứ phía.

Trong chớp mắt, mười trượng xung quanh Ma Phàm trời xanh ngắt như vừa được rửa qua.Quang mang đen đỏ gào thét khó khăn lắm mới đến trước mặt hắn.Kiếm mang xanh ngắt như bầu trời, xé toang hồng hắc sát vụ trông chói mắt vô cùng.Xuy!Kiếm mang không hề ngưng lại mà cắt qua sát vụ đan như cắt đậu hũ, rồi xiên vào thẳng trán sát hồn thú.Phụt!Chất lỏng đen xì phun ra, gặp không khí biến thành một đám sương rồi biến mất.Sát hồn thú gào lên đau đớn, con mắt băng lãnh chợt run rẩy như không tin rằng nó có thể bị thương như vậy!

Sự run rẩy mau chóng hóa thành cơn giận.

Con mồi vốn chỉ là kiến hôi bình thường trong mắt nó vậy mà dám làm nó tổn thương!Sát vụ từ bốn phía như nhận được sức hút vô hình điên cuồng tụ tập về quanh nó.*********************“Thằng cha này sao bây giờ lợi hại thế?”

Lôi Bằng há hốc miệng, mắt như lồi ra.“Xuất sắc!

Chơi được đấy!” vẻ mặt Niên Lục cũng chấn động.Kiếm quyết của Ma Phàm bọn họ cũng nhận ra, là ngũ phẩm “Minh Tiêu kiếm quyết”, là chiến lợi phẩm của đại nhân sau khi đập chết Minh Tiêu Lão tổ.

Bên trong Chu Tước doanh anh em tu luyện kiếm quyết này không ít, vì dù sao ngũ phẩm kiếm quyết cũng cực kỳ hấp dẫn với mọi người.Thế nhưng có thể luyện “Minh Tiêu kiếm quyết” đến mức này thì Ma Phàm là người đầu tiên.Thực sự… thực sự quá lợi hại!Bọn họ không có cách nào động được sát hồn thú vậy mà Ma Phàm chỉ một chiêu đã là nó bị thương!Bất quá khi bọn họ nhìn thấy Ma Phàm trong không trung đang thở hổn hển thì hiểu ngay chiêu này cũng khiến Ma Phàm mệt cỡ nào.“Ngươi sao rồi?”

Lôi Bằng quay sang hỏi Niên Lục, trong mắt chiến ý bốc lên.“Chưa chết được!”

Niên Lục nhìn lên bầu trời, cười khổ: “Việc to tát thế này sao có thể để cho hắn chiếm hết danh tiếng một mình chứ?”

Hai người bay lên trời cùng với Ma Phàm xếp thành hình chữ phẩm.

Khi Lôi Bằng và Niên Lục đứng ở hai bên phía sau hắn, lòng tin của Ma Phàm càng tăng lên.

Ba người trong lúc đó tự nhiên sinh ra một cỗ khí thế sát phạt sắc bén, sợ hãi trong mắt cũng ta đi.“Trên người đại gia hỏa này nhất định có thứ tốt.”

Lôi Bằng mắt lóe hung quang.“ Đánh chết nó!”

Niên Lục mặt sa sầm.“Phiền quá đi nha…”

Ma Phàm lẩm bầm trong họng.Ba đạo nhân ảnh phóng về phía sát hồn thú!**************************Vi Thắng, Tạ Sơn, Tông Như cũng đang phi hành trong sát vụ với tốc độ kinh hoàng.

Bọn họ nhận thấy khí tức đáng sợ đằng xa, biết là có chuyện, lập tức động thân.Tả Mạc chìm đắm trong suy tư, không chút cảm giác.Đầu ngón tay luôn quay tròn, hỏa yêu thuật luôn chuyển động chợt dừng lại trong lòng bàn tay Tả Mạc, an tĩnh thiêu đốt.Ngón tay Tả Mạc chậm rãi chuyển động.Theo sự biến ảo chỉ pháp của hắn, linh lực như một mạch nước ngầm lặng lẽ bao vây ngọn lửa.Ngọn lửa rung động một hồi rất bất ổn, có thể tắt bất cứ lúc nào.

Ba ba ba, âm thanh nổ vang lên liên tục quanh ngọn lửa.Chỉ pháp càng lúc càng nhanh.Ngọn lửa rung động càng lúc càng lợi hại, chợt ba một tiếng, nổ tung.Trong nháy mắt, nhãn thần Tả Mạc sáng bừng lên, hắn như ngộ ra điều gì đó.Hỏa yêu thuật, thần thức, linh lực, khống hỏa..Hắn phảng phất như thấy trong chúng nó thấp thoáng có một sợi dây liên hệ mỏng manh.Chương 402 : Kết quả điều tra của Minh Quyết Tử .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: blackcat132Biên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc thần sắc phấ chấn, đầy vẻ mong đợi.

Hắn nhận được thư của Minh Quyết Tử, trong thư nói Minh Quyết Tử đã tìm được một ít đầu mối quan trọng.Không có điều gì khiến Tả Mạc hài lòng hơn việc đang rất cần thiết này.

Hắn thậm chí không tới tìm Nam Nguyệt và Thương Trạch.Minh Quyết Tử nhanh chóng xuất hiện, hắn vừa nhìn một cái lập tức nhận ra Tả Mạc: “Tiếu Ma Qua các hạ, ta là Minh Quyết Tử.”

Tả Mạc vừa nhìn đã có cảm giác quen mắt nhưng hắn không nhớ ra đã gặp ở đâu, hắn lễ độ trả lễ: “Minh Quyết Tử các hạ, xin chào.”

Minh Quyết Tử không buồn nhiều lời, trực tiếp thi triển một yêu thuật ghi chép.“Trong đây là tư liệu về trận chiến Phong Tuyệt.”

Minh Quyết Tử nói: “Trận chiến này đã quá xa xưa, tận thời viễn cổ, những ghi chép có liên quan cực kỳ ít ỏi, rất xin lỗi, đây là toàn bộ tư liệu ta có thể tìm được.”

Tả Mạc nhanh chóng xem lướt qua nội dung được ghi chép trong yêu thuật.Thời điểm cụ thể xảy ra trận chiến Phong Tuyệt không rõ, ước chừng khoảng hai vạn năm ngàn năm trước, xảy ra ở một địa điểm có tên là Xích Hằng giới.

Nghe nói vì nơi xảy ra chiến tranh kịch liệt nhất là ở giới hà dẫn tới giới hà trực tiếp bị phá hủy, Xích Hằng giới từ đó trở đi biến mất trên bản đồ các giới.Tả Mạc nhanh chóng nhìn kỹ vào bản đồ các giới thời viễn cổ ở trước mắt.Bản đồ các giới này mười phần viễn cổ, nguyên thủy, ánh mắt Tả Mạc hạ xuống mấy giới xung quanh Xích Hằng giới.

Từ những giới này có thể phán đoán ra đại khái vị trí của Xích Hằng giới.Thiên Chiết giới, Sơn Văn giới cùng Diệu Huy giới, ba giới vây quanh Xích Hằng giới.“Vị trí đại khái của Xích Hằng giới hiện giờ là ở đâu?”

Tả Mạc hỏi Minh Quyết Tử.“Hẳn là một vùng trong Đô Thiên Huyết giới.”

Minh Quyết Tử chuẩn bị rất đầy đủ: “Xích Hằng giới đã sớm biến mất cho nên rất khó đoán ra vị trí.

Song Thiên Chiết giới cùng Diệu Duy giới đều là đất thuộc Đô Thiên Huyết giới hiện giờ.

Sơn Văn giới là địa bàn của tu giả, cũng là khu vực nguy hiểm.

Như vậy, Xích Hằng giới hẳn ở sát biên giới của Đô Thiên Huyết giới.

Song khu vực này có người qua kẻ lại nhưng không ai phát hiện ra sự tồn tại của Xích Hằng giới.”

Minh Quyết Tử càng thêm tin tưởng, Tiếu Ma Qua tám chín phần mười là người tầm bảo, bằng không sao lại đi điều tra vị trí Xích Hằng giới?Đô Thiên Huyết Giới!Tả Mạc ngây dại.

Chỉ cần hơi hiểu biết đều rõ, nơi đó chẳng phải là địa điểm săn yêu sao?

Lại nhớ lại báo cáo chiến trường thời gian trước ở tiền tuyến, địa điểm xảy ra chiến tranh kịch liệt nhất giữa yêu ma và tu giả chẳng phải Đô Thiên Huyết giới sao.Điều này đối với Tả Mạc mà nói cũng không phải tin tức tốt lành gì.

Lúc trước hắn dự định trước tiên xác định phương vị sau đó thông qua truyền tống trận rời khỏi cái nơi quỷ quái này.Nhưng giờ lại nghe nói Xích Hằng giới nằm trong Đô Thiên Huyết giới, lâm tức tâm tình lạnh mất một nửa.

Nguyên nhân Đô Thiên Huyết giới hình thành hắn cũng nghe nói đại khái, địa phương như vậy rất không thích hợp sử dụng truyền tống trận, vì sai biệt rất lớn.

Thời điểm mà việc săn yêu còn lưu hành, tu giả chưa từng bố trí thành công truyền tống trận trong Đô Thiên Huyết giới, tất cả mọi vật tư đều phải thông qua các loại bảo thuyền vận chuyển tới.Tả Mạc lại chỉ hiểu biết qua loa về truyền tống trận, sau khi thấy điều này hắn cũng không dám làm bậy.

Bất cứ sai lầm nào trên truyền tống trận dù là nhỏ nhất cũng cực kỳ đáng sợ.

Bọn họ bị truyền tống tới cái nơi quỷ quái này cũng là do truyền tống trận bị người ta động tay động chân.Con đường này xem ra không thực hiện được rồi, Tả Mạc nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ đó.Sự chú ý của hắn chuyển tới một câu nói khác: “nơi xảy ra chiến tranh kịch liệt nhất là ở giới hà” những lời này khiến hai mắt Tả Mạc sáng ngời.

Trong khoảng thời gian tìm tòi trong sát vụ này, bọn họ cũng mò ra được một chút quy luật.

Càng là trung tâm chiến trường, huyền sát khí càng đậm, sát hồn thú càng cường đại.Nếu vậy….Tả Mạc nhanh chóng chỉnh đốn suy nghĩ, càng nghĩ càng kích động, từ điểm này, bọn họ có thể nhanh chóng tìm ra giới hà trước đây của Xích Hằng giới.

Hắn suy đoán Xích Hằng giới tiêu biến cũng là bởi giới hà thông sang các giới khác bị chặt đứt, vì vậy mới tạo nên hiện tượng giả là Xích Hằng giới biến mất.Nếu có thể tìm được giới hà trước đây, đả thông nó…Như vậy xác suất ra ngoài chắc chắn sẽ tăng nhiều!Tả Mạc xem đi xem lại rất nhiều lần, cho tới khi nó khắc sâu vào trong đầu.

Minh Quyết Tử cũng không thúc giục, lẳng lặng chờ Tả Mạc xem hết.Hồi lâu, Tả Mạc mới thỏa mãn ngẩng đầu: “Đây là thù lao cho ngươi.”

Minh Quyết Tử cố lấy dũng khí nói: “Tiếu Ma Qua các hạ, ta hy vọng có thể dùng nó để đổi lấy một bộ yêu thuật.”

Hắn bổ sung tiếp một câu: “Nếu ngài có.”

Tả Mạc sửng sốt, yêu cầu của Minh Quyết Tử nằm ngoài dự liệu của hắn, song hắn vẫn hỏi lại: “Yêu thuật gì?”

“Thủy Mộc Minh Thuật!”

Minh Quyết Tử nói xong, nhìn Tả Mạc đầy mong đợi, trong lòng hắn cũng vô cùng khẩn trương.“Thủy Mộc Minh Thuật?”

Trong thức hải Bồ yêu nghe tên bộ yêu thuật này cũng sửng sốt, hắn đột nhiên nói với Tả Mạc: “Ngươi hỏi hắn, hắn có biết Minh Đoạn không?”

“Ngươi có biết Minh Đoạn không?”

Tả Mạc hỏi.Minh Quyết Tử đột nhiên kích động hẳn lên: “Chính là tổ tiên!

Đại nhân biết tổ tiên sao?”

Trong thức hải, Bồ yêu im lặng, Vệ cũng thở dài một tiếng.“Bồ, ngươi biết sao?”

Thật ra nhìn dáng vẻ này của Bồ yêu, Tả Mạc biết Bồ yêu chắc chắn biết, hơn nữa xem ra quan hệ cũng không tồi.

Bất quá trong lòng hắn cũng lấy làm lạ, nhớ tới Nam Nguyệt, biểu hiện của Bồ yêu lúc đó cũng hệt như vậy.“Nói cho hắn.”

Bồ yêu không trả lời mà nói thẳng: “Yêu thuật có thể cấp cho hắn, nhưng hắn phải theo ngươi.”

Quả nhiên điều kiện giống hệt như lúc gặp Nam Nguyệt, Tả Mạc nói thầm trong lòng, song vẫn đem những lời đó nói lại với Minh Quyết Tử.Minh Quyết Tử không chút do dự hành lễ: “Thuộc hạ nguyện đi theo đại nhân!”

Giao Thủy Mộc Minh Thuật cho Minh Quyết Tử, Tả Mạc vội vàng để hắn rời khỏi.

Hắn vẫn vô cùng hiếu kỳ đối với chuyện này, quyết định tra dò thử luôn, trực tiếp hỏi Bồ yêu: “Bồ, ngươi biết tổ tiên của bọn họ sao?

Vì sao ngươi lại có yêu thuật của bọn họ?”

Im lặng một lúc lâu, Bồ yêu mới mở miệng: “Năm đó tổ tiên bọn chúng là thuộc hạ của ta.”

Tả Mạc sửng sốt, hắn nghĩ Bồ yêu hẳn có quan hệ không tồi với những gia tộc này, song tuyệt đối không ngờ lại là như vậy.“Năm đó, trận đánh cuối cùng, chúng ta bị vây khốn.”

Bồ yêu nhìn về xa xăm, giọng nói đầy vẻ hồi tưởng: “Mọi người đều biết không thể trốn thoát.

Để truyền thừa không đứt đoạn, mọi người trao đổi yêu thuật cho nhau, nói nếu sau này ai chạy trốn được nhất định phải đem những yêu thuật này giao cho hậu duệ của họ.”

Tả Mạc im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi: “Vậy vì sao ngươi lại muốn bọn họ theo ta?

Cứ trực tiếp đưa cho họ là được mà.”

“Ta thật không ngờ gia tộc bọn họ lại xuống dốc tới mức này.”

Bồ yêu bĩu môi: “Cho dù đưa yêu thuật cho bọn chúng, gia tộc chúng chắc gì đã có thể tiếp tục sinh sống.

Để cho chúng theo ngươi cũng là suy nghĩ cho chúng.

Những thứ khác của nhà ngươi đều chỉ bình thường, chỉ có chạy trốn là hạng nhất.

Bọn chúng theo ngươi, ít nhất cũng có thể sống sót.”

Sắc mặt Tả Mạc lập tức tối đi: “Món nợ năm đó của ngươi lại đẩy sang người ta làm gì?”

“Ngươi là đệ tử của ta, chuyện này không giao cho ngươi thì giao cho ai?”

Bồ yêu lý lẽ hào hùng, tiếp đò đắc ý cười nói: “May là ngươi không phải truyền thừa của vệ, he he, bằng không, ngươi sẽ biết phiền phức lớn bao nhiêu.”:Vệ không tránh được bèn nói: “Chuyện của các ngươi, đừng có kéo ta vào.”

Nói xong lại không nhịn được giải thích một câu: “Kẻ sở hữu Mộ Bi giáp đều phải tuân thụ tín niệm và lời thề, đây là vinh quang và lực lượng.”

Tả Mạc và Bồ yêu đồng thời lườm một cái khinh bỉ, bọn họ chẳng chút quan tâm tới lời nói của Vệ.Tả Mạc lại nghĩ tới một chuyện bèn hỏi Bồ yêu: “Vậy những pháp quyết tu giả kia, ngươi kiếm đâu ra?”

“Chiến lợi phẩm!”

Khuôn mặt Bồ yêu lộ vẻ đắc ý: “Tu giả chết trên tay ta đều không phải người thường.

Những pháp quyết đó đều do ta cất đấu, thế nào, không tệ chứ?”

Tả Mạc hai mắt lóe sáng: “Có bao nhiêu?

Cho ta hết đi!”

“Sao phải cho ngươi?”

Bồ yêu khinh khỉnh đáp.“Ta là đồ đệ của ngươi mà!”

Tả Mạc lý lẽ hào hùng, ngay cả biểu tình cũng giống hệt Bồ yêu lúc vừa rồi.Bồ yêu lập tức nghẹn họng, bất quá hắn nhanh chóng phản ứng lại: “Cũng không phải không thể cho ngươi.”

“Có điều kiện gì?”

Tả Mạc mười phần lưu manh.“Đầu tiên, ngươi là đồ đệ của ta, thế nhưng ngươi xem xem, thứ ngươi luyện tốt nhất lại là ma thể.

Cái này không thể nuốt nổi!”

Bồ yêu sớm đã khó chịu với chuyện này.

Vệ ở bên ánh mắt chớp chớp, hắn biết Bồ yêu bắt đầu tiến công rồi.“Không có cách nào, ai bảo Đại Nhật Ma Thể uy lực mạnh, dù sao chúng ta cũng phải giữ mạng đã rồi hãy nói: “Tả Mạc ra vẻ bó tay, vẻ mặt bất đắc dĩ đáp lời.Bồ yêu sao bị câu nói đó của Tả Mạc làm khó: “Hừ, ngươi tu luyện yêu thuật tới mức nào ta cho ngươi pháp quyết ở mức đó.”

Tả Mạc vốn chẳng phải người lương thiện, muốn dụ anh sao?

Không dễ thế đâu!

Hắn quay sang nói với Vệ: “Vệ, ngươi truyền ma công cho ta đi.”

Vẻ mặt Bồ yêu lập tức trở nên âm trầm.Vệ không muốn bị Bồ yêu ghi thù, song cũng không muốn trợn mắt nhìn Tả Mạc thật sự buông bỏ ma thể.

Đám người Vệ Doanh hắn đều kiểm tra qua, không ai có thiên phú sánh được với Tả Mạc.

Có thể tu luyện Đại Nhật Ma Thể tới mức này cũng chính là thiên phú rồi!Truyền thừa của Mộ Bi giáp vốn chỉ có thể gặp không thể cầu, buông bỏ lần này không biết tiếp theo còn phải đợi tới lúc nào.Hơn nữa trong mắt hắn, tuy rằng lúc bình thường Tả Mạc tùy tiện, hành xử ngược với đạo lý, song thực tế hắn lại có nguyên tắc của chính mình, tuyệt đối không phải loại người bừa bãi.Hắn mười phẩn xảo diệu trả lời: “Ta đã thề sẽ không chủ động truyền ma công cho ngươi.”

Bồ yêu thầm hô không ổn, hắn biết rõ tên đệ tử của mình là kẻ khôn khéo tới đâu.Quả nhiên, Tả Mạc nghe xong lập tức cười he he trả lời: “Cái này dễ thôi!

Ta biết ngươi không thể vi phạm lời thề.

Ừm, tuyệt đối không để ngươi vi phạm lời thề, cách thì có rất nhiều, ngươi xem, ta tự mình học trộm, không phải do ngươi truyền thụ.”

Vệ rất động tâm, hắn tuy hết lòng tuân thủ lời thề song không phải người cổ hủ, bằng không đã không giả gái tới lừa tình Bồ yêu.Ánh mắt Bồ yêu nhanh chóng trở nên không tốt, nhưng hắn cũng cảm thấy đau đầu.Tiểu tử này càng ngày càng gian xảo, cũng càng ngày càng khó đối phó rồi!Hơn nữa, Vệ ở bên lại luôn thèm nhỏ dãi tiểu tử này, Bồ yêu chỉ cảm thấy đầu óc tê dại.Đang lúc Bồ yêu đau đầu, một giọng nói lạnh lùng cắt đứt câu chuyện đây dưa không ngớt của ba người.“Tiếu Ma Qua!

Ngươi được chiêu binh!

Hạn trong mười ngày đến nơi đóng quân của quân đoàn Hậu Thổ báo tin, nếu quá hạn chưa tới, xử theo quân pháp!”

Tả Mạc ngẩng đầu ngạc nhiên, phát hiện không biết từ lúc nào mình đã bị bốn kẻ khí tức lạnh lẽo vây quanh.

Bốn tên này thần sắc bất thiện, bao vây xung quanh rất chặt chẽ.Bị chiêu binh?Hậu Thổ quân đoàn?Trong mười ngày phải báo danh?Xử theo quân pháp?Tả Mạc ngây ngốc, chuyện gì đang xảy ra vậy?Chương 403 : Va chạm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: blackcat132Biên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Ngươi nói xem, Tiếu Ma Qua có nhận lệnh chiêu binh không?”

Ngọc Tử Châu vừa hỏi vừa lộ vẻ suy ngẫm, ánh mắt hắn đầy vẻ oán độc.“Hẳn là có.”

Bạn tốt của hắn cũng có phần không dám chắc: “Thời điểm này, cự tuyệt lệnh chiêu binh sẽ bị xử theo quân pháp!

Cho dù hắn có lợi hại tới đâu cũng không dám chống đối lại cả một quân đoàn.”

“Ha ha!”

Ngọc Tử Châu đắc ý cười lớn: “Mặc kệ hắn có tiếp nhận hay không, đều chẳng dễ ăn đâu.

Ha ha!

Đây là một tử cục!

Ta muốn cho hắn biết, chữ tử viết như thế ào!”

“Chiêu này của ngươi cũng quá độc đấy!”

“Ha ha!

Lời khích lệ của ngươi thật khiến ta nở gan nở ruột!

Ha ha!”oOo“Quân đoàn Hậu Thổ phát lệnh cưỡng ép chiêu binh đối với Tiếu Ma Qua?”

Cơ Lệ Ngữ kinh ngạc.“Vâng.”

Cơ Thành gật đầu liên tục: “Là do Ngọc Tử Châu làm, quân đoàn trưởng quân đoàn Hậu Thổ là chú của hắn, chuyện này không ít người biết.”

“Ngọc Tử Châu quả nhiên không phải chim tốt.”

Cơ Lệ Ngữ cười lạnh nói: “Chiêu này thật hiểm độc!”

“Vậy chúng ta làm gì đây?”

Cơ Thành hưng phấn hỏi: “Những ngày lành của Tiếu Ma Qua kết thúc rồi!”

“Chúng ta?

Chuyện này liên quan gì tới chúng ta?”

Ánh mắt Cơ Lệ Ngữ lóe sáng: “Ngọc Tử Châu vì cừu hận mà mê muội đầu óc, lúc này rồi hắn mà hắn còn lắm trò vặt vậy, những người ở trên nhìn xuống sẽ thấy ra sao?”

“Tỷ đang nói…”

Cơ Thành trầm ngâm, hắn không ngốc, vừa nghe lập tức hiểu ra.“Chúng đấu đá là chuyện của chúng, ta ngồi xem trò vui là được.”

Cơ Lệ Ngữ dứt khoát nói: “Đang giữa thời điểm nhạy cảm, tiền tuyến chiến bại, an phận một chút chẳng có gì là không tốt.”

Nàng thay đổi đề tài: “Nghe nói Mộc Hi trở về rồi?”

“Ừ, trở về đã được một thời gian rồi.”

Cơ Thành gật đầu, tiếp theo phản ứng lại, có phần kinh ngạc nói: “Tỷ coi trọng nàng sao?”

“Khi nào có thời gian chúng ta tới gặp Mộc Hi một lần.”

Ánh mắt Cơ Lệ Ngữ lại lóe lên ánh sáng lạ: “Ta có một dự cảm, Cung Hồ MỘc Thị, có lẽ nàng mới là nhân vật chủ đạo.”

“Không thể nào.”

Cơ Thành vẻ mặt không tin tưởng, không cho là dúng nói: “Nàng mới bao tuổi!

Lại nói, lần này nàng ra ngoài cũng chẳng có chiến quả gì.”

“Cứ đợi mà xem.”

Cơ Lệ Ngữ cười hi hi.oOoMộc Hi nhẹ giọng thuật lại tỉ mỉ toàn bộ quá trình dẫn đội của mình, không quên tới từng chi tiết.

Người lớn tuổi trước mắt nàng là người được nàng tôn kính nhất, cũng là tộc trưởng đương đại của Cung Hồ Mộc Thị, người cao tuổi cơ trí nhất trong mắt nàng.“Ngươi nói là tu giả cũng đang điều tra chuyện này sao?”

Tộc trưởng trầm ngâm hỏi.“Đúng vậy.”

Mộc Hi cung kính trả lời: “Chúng ta hoàn toàn không phát giác bọn chúng mai phục trong góc tối, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn của chúng, rất có thể âm mưu của chúng đã đạt được.”

“Ban ngày sao hiện…”

Tộc trưởng thì thào tự nói: “Là vị đại nhân nào đây?”

Mộc Hi cung kính ngồi xuống, không quấy rầy tộc trưởng suy nghĩ.

Thật ra cho tới giờ nàng còn không rõ chuyện sao hiện ban ngày đó là sao.Một lúc lâu sau, tộc trưởng lắc đầu, khôi phục tinh thần.Mộc Hi thực sự không nhịn được hỏi: “Tộc trưởng, ban ngày sao hiện là gì?”

Tộc trưởng giải thích: “Cái gọi là ban ngày sao hiện là lợi dụng lực lượng của ngôi sao để chữa trị tổn thương của thân thể.

Nếu là ban ngày toàn bộ bầu trời sẽ xuất hiện đầy sao, đó là ban ngày sao hiện.

Chỉ có những yêu ma cường đại nhất mới có thủ đoạn nghịch thiên như vậy.”

Tiếp đó hắn cười khổ nói: “Thủ đoạn này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bây giờ đã không còn nghe được ai biết nữa.

Hơn nữa chỉ có thời điểm nguy cấp nhất đại nhân mới có thể thi triển bí kỹ như vậy.”

Mộc Hi lúc này mới hiểu được, bừng tỉnh đại ngộ: "Thảo nào!"

“Vậy ngươi cũng hiểu vì sao hội đồng trưởng lão lại nôn nóng như vậy rồi.”

Tộc trưởng cười nói: “Nhiệm vụ quan trọng như vậy lại giao cho ngươi, cũng nói nên được hội đồng trưởng lão coi trọng và bồi dưỡng ngươi ra sao.

Hiện giờ tiền tuyến liên tục tổn thất, đây là cơ hội hiếm có cho những người trẻ tuổi các ngươi.”

Mộc Hi trầm ổn gật đầu: “Hi Nhi nhất định sẽ nỗ lực.”

Trong mắt tộc trưởng thoáng hiện vẻ vui mừng, tiếp đó thần sắc chuyển thành nghiêm túc nói: “Lâm Khiêm mà ngươi kể, hắn có thể một câu nói ra lai lịch của ngươi, tám chín phần mười là đệ tử Côn Luân.

Đệ tử Côn Luân tới giờ đều là người kinh tài tuyệt diễm.

Ngày sau nếu ngươi giao chiến với hắn ngàn vạn lần không thể khinh địch!”

“Dạ!”

Mộc Hi nhu thuận đáp lời, trong đầu nàng hiện lên thân hình thong donh trấn định, anh khí bừng bừng kia, ý chí triến đấu trong lòng càng thêm dày đặc.

Sau khi trở về nàng từng nhiều lần nhớ lại quá trình giao chiến cùng Lâm Khiêm, song tới tận giờ nàng vẫn không tìm được kẽ hở của đối phương.Nàng không thể không thừa nhận, trình độ chỉ huy của đối phương cao hơn nàng một bậc!

Bản thân mình nắm ưu thế về lực lượng song lại không làm gì được đối phương, về mặt chiến tướng mà nói, điều này cũng đủ phán định nàng đã thua.Quả không hổ là đệ tử Côn Luân!Cho dù là thủ đoạn hay khí độ đều khiến lòng người suy sụp.Song nàng cũng không vì vậy mà tức giận, ngược lại, sự xuất hiện của đối phương khiến nàng hiểu ra trước đây tầm mắt của mình chỉ đặt ở phủ Yêu Thuật là ngu ngốc và hạn hẹp tới mức nào.

Từ lúc đó trở đi, nàng thực sự hiểu ra, một thế giới rộng lớn hơn đang trải ra trước mặt nàng.Để ý thấy ý chí chiến đấu mãnh liệt bốc lên trong mắt Mộc Hi, tộc trưởng vốn am hiểu thế sự lập tức hiểu ra suy nghĩ trong lòng nàng, không khỏi mỉm cười.“Chuyện này sẽ không kết thúc như vậy.

Đại nhân có thể dẫn phát sao hiện ban ngày đáng để chúng ta bỏ bất cứ giá nào.

Đạo lý này, chúng ta hiểu, các đại nhân trong hội đồng trưởng lão cùng hiểu, song tu giả nhất định cũng sẽ hiểu.”

Tộc trưởng vô cùng bình tĩnh nói: “Nếu hiện giờ mọi manh mối đều chỉ về phía môn phái có tên Vô Không Kiếm môn kia, vậy chúng ta cũng không phải không có phương hướng.”

Mộc Hi có phần nghi hoặc, trong mắt nàng, chuyện tiếp theo đã không cần bọn họ phải tham gia nữa rồi.Như nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt Mộc Hi, tộc trưởng cười nói: “Cung Hồ Mộc Thị chúng ta còn có chút lực lượng, kể cả ở địa bàn của tu giả.

Bất quá, có lẽ bên hội trưởng lão cũng đang âm thầm điều tra.”

“Chúng ta chẳng phải đang phí thời gian sao?”

Mộc Hi hỏi.“Ha ha.

Nhìn vào thì thấy là phí thời gian.”

Tộc trưởng cười ha hả, trong mắt thoáng hiện ánh sáng sắc bén: “Bất quá, nếu vị đại nhân này là tiền bối sống sót từ đại chiến ngàn năm trước thì sao?”

Mộc Hi đầu tiên là sửng sốt, sau đó không chút do dự lắc đầu: “KHông thể nào!”

“Vì sao lại không thể?”

Con mắt của tộc trưởng nheo lại: “Ngược lại, ta cảm thấy đây mới là khả năng lớn nhất!

Nếu không?

Sao vị đại nhân này lại xuất hiện ở địa bàn của tu giả?

Đại nhân có thể phát động sao hiện ban ngày, nếu có bí kỹ bảo mệnh gì đó cũng không phải là lạ.

Hơn nữa, điều này còn liên quan tới một bí mật ít người biết tới.”

“Bí mật gì?”

Mộc Hi vô thức hỏi, song câu hỏi vừa ra khỏi miệng nàng lập tức hối hận, chuyện này dường như không thích hợp để nàng hỏi.Ngay lúc nàng đang thấp thỏm, tộc trưởng ngược lại lại không giấu diếm, nói thẳng: “Trận đại chiến năm đó, mọi người chỉ biết yêu ma chúng ta chiến bại, song sợ là có rất ít người biết, một ít tiền bối bị bắt giữ!

Bọn họ bị nhốt dưới tháp trấn yêu.

Nếu ta đoán không sai, vị đại nhân không biết tên này rất có thể là trốn ra từ trong tháp trấn yêu.”

Mộc Hi nghe vậy mà trợn mắt há hốc mồm, như đang nghe lại chuyện cổ.Thấy vẻ mặt của Mộc Hi, tộc trưởng mỉm cười ôn hòa: “Đừng lấy làm lạ.

Nếu vị đại nhân này thực sự trốn ra từ trong tháp trấn yêu, vậy giá trị của người đó tuyệt đối đáng giá để Cung Hồ Mộc Thị chúng ta vận dụng mọi lực lượng.”

Hắn cũng không giải thích nhiều, có những thứ phải đợi Mộc Hi đến tuổi nhất định mới có thể hiểu.oOo“Quân đoàn Hậu Thổ?”

Trong lòng Tả Mạc chỉ cảm thấy khó hiểu, bất quá khi hắn thấy phong thái bốn người xung quanh, sắc mặt lập tức trầm xuống.“Lệnh chiêu binh đã phát tới tay tùy tùng của các hạ là Nam Nguyệt, mời trong mười ngày tới nơi đóng quan của quân đoàn Hậu Thổ báo danh!”

Một người trong số đó nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, trầm giọng nói.

Hắn không biết kẻ này đắc tội với ai, nhưng đối với hắn mà nói, đây là mệnh lệnh.“Ta chưa từng nghe nói tới quân đoàn Hậu Thổ gì cả, cũng chẳng có hứng!”

Tả Mạc thần sắc lạnh lùng.Tuy rằng hắn không hiểu đối phương vì sao lại tới tìm mình, nhưng theo hắn thấy, thái độ của đối phương đã đủ nói nên có vấn đề.

Bị bốn người vây ở chính giữa nhưng hắn không hề sợ hãi.“Chẳng lẽ các ngươi muốn kháng quân lệnh?”

Người này sắc mặt trầm xuống, mắt lộ vẻ hung ác.Ba người khác trong mắt cũng lộ vẻ hung tợn, thân thể đồng loạt nghiêng về khía trước, khí tức sát phạt đột nhiên khóa chặt Tả Mạc.

Tuy rằng nghe nói Tiếu Ma Qua lập ra Bàn Cờ Hoang Thú, nhưng những chiến yêu trong quân đội chẳng hề để vào mắt.

Những thiên tài được đồn thổi lợi hại, vừa tới chiến trường đã như bọt khí, đâm cái là bể.Chiến yêu dẫn đầu cười nhạt không thôi, ánh mắt hắn nhìn về phía Tả Mạc như đang nhìn một con dê béo.

Hắn hoàn toàn không ngại giáo huấn đối phương trong Thập Chỉ Ngục một chút.

Đám thiếu gia ngang ngược kiêu ngạo kia, kẻ nào chẳng ngoan ngoãn nghe lời trong tay hắn.Con mắt Tả Mạc hơi nhíu lại, ánh lạnh chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất, nửa người trên như đồng hồ quả lắc khẽ nhoáng lên.Con ngươi của chiến yêu dẫn đầu đột nhiên co rụt lại, trong tầm mắt của hắn, đối phương không ngờ lại biến mất!

Càng khiến hắn kinh sợ là sự quả quyết của đối phương, không nói một lời, chủ động tấn công!Hắn vừa sợ vừa giận, phẫn nộ quát lên: “To gan…”

Động tác trên tay còn nhanh hơn tiếng gần của hắn, dưới kinh nghiệm được huấn luyện, vừa gặp phải nguy hiểm gần như đã có phản ứng bản năng.

Một luồng sáng vàng đất lóe lên trên tay hắn, trong phút chốc bên ngoài hắn như nhiều thêm một lớp vỏ màu vàng đất.Đây là yêu thuật trung giai phổ biến nhất được lưu truyền trong quân – Thổ Phòng Thuật, trải qua thực chiến kiểm nghiệm, nó có lực phòng ngự cực kỳ xuất sắc.Có thể tiến vào ngục thứ ba, thực lực của hắn tất nhiên không phải giỡn chơi.

Là chiến yêu nổi bật trong quân đoàn, hắn tuyệt đối tự tin về thực lực của mình, huống chi bên cạnh hắn còn có ba đồng đội với thực lực không tầm thường.Bốn đấu một, khiến hắn có cảm giác giết gà dùng dao mổ trâu.Keng!Từng tiếng vỡ vụn khiến tiếng gầm của hắn tắc nghẽn lại, một bàn tay màu vàng óng nhanh chóng biến lớn trong tầm mắt hắn.Không thể nào!Vẻ mặt hắn cứng lại, Thổ Phòng Thuật mà mình luôn tin cậy không ngờ lại bị đối phương nhẹ nhàng phá giải?Trung giai yêu thuật trong quân đội, mình lại toàn lực thi triển…Vậy mà lại… vậy mà lại bị một quyền của đối phương đánh nát…THời gian trong lúc này như đột nhiên chậm lại, nắm tay của đối phương từ từ phóng lớn trong mắt hắn, tất cả đều rõ ràng như vậy, hắn thậm chí thấy rõ hoa văn phức tạp màu trên lớp giáp vàng kim bao phủ nắm tay.Sự sợ hãi như mãnh thú trong cũi, ầm ầm tàn phá cơ thể hắn.Chương 404 : Giết chết .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: blackcat132Biên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc thấy vẻ sợ hãi đang manh động ở sâu trong con ngươi tên lính thuộc quân đoàn Hậu Thổ này, lòng hắn không chút dao động, hắn hoàn toàn không biết hành động của mình tạo thành chấn động mãnh liệt đối với tên lính này ra sao.Không hề do dự xuất thủ, dứt khoát lưu loát tới mức người ta kinh hãi, ánh mắt hờ hững không chút rung động, tất cả những điều này cho thấy người nhìn qua tuổi không lớn trước mắt là một kẻ có kinh nghiệm chiến đấu lão luyện!Lúc này chiến yêu mới đột nhiên ý thức được, người trẻ tuổi này chênh lệch quá lớn so với sự tưởng tượng của hắn.Bất quá lúc này hắn cũng chẳng có thời gian mà suy nghĩ những điều đó, nắm tay mang theo khí tức tử vong đã tới trước mặt hắn.

Cho dù biết sẽ không thực sự chết đi trong Thâp Chỉ Ngục, lòng hắn vẫn run sợ, không cách nào ngăn chặn được!Hai mắt trợn tròn, là một chiến yêu, bản năng huấn luyện thời gian dài giúp cho hắn vẫn phản ứng lại dù lòng đầy sợ hãi!Thân hình nhanh chóng lui lại, hai tay giao trước ngực, tiếng quát lớn đầy vẻ hỗn loạn phát tiết ra toàn bộ sự sợ hãi trong lòng hắn!Thổ Thuẫn.Một yêu thuật cấp thấp song lại nói nên ý thức chiến đấu xuất sắc của đội trưởng naỳ.

Yêu thuật cấp thấp cũng là yêu thuật hắn có thể thi triển ra nhanh nhất, cũng có thể giúp hắn tranh thủ một chút sinh cơ trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.Thổ Thuẫn được thi triển toàn lực, mặt ngoài trơn bóng như gương, màu sắc đậm nét, tạo cho người ta cảm giác cứng rắn như sắt thép.Nắm tay Tả Mạc vô cùng nhẹ nhàng mở ra, như hoa tuơi nở rộ, nhẹ nhàng ấn lên trên lớp đất, thế nặng ngàn cân lại đột nhiên hóa thành nhẹ nhàng linh động, cảm giác đầy mâu thuẫn này khiến tên chiến yêu cơ hồ ói máu.Thế nhưng, khi thấy hoa văn vàng kim lóe lên trên bàn tay Tả Mạc, hắn lập tức biến sắc.Bốp!m thanh như phá một lớp giấy mỏng, Thổ Thuẫn như tờ giấy, bàn tay đáng sợ kia không hề bị bất cứ trở ngại nào, xuyên qua Thổ Thuẫn, chạm vào người hắn.Nhật Văn ChưởngLực lượng mãnh liệt không thể chống đỡ từ bàn tay truyền tới, hắn há miệng, muốn nhắc nhở đồng bọn của mình, song lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào!Hóa thành một luồng sáng trắng, biến mất không thấy đâu nữa.Một loạt biến hóa này xảy ra nhanh như sấm sét, mãi tới khi vị chiến yêu kia hóa thành một luồng sáng, ba người còn lại mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đồng loạt biến sắc.Nhưng trong tầm mắt của bọn họ căn bản không có bóng dáng của Tả Mạc.Bỗng nhiên một người biến sắc, kinh hãi hô lên: “Cẩn thận!”

Xoẹt!Một thanh đao với hình dáng quái dị xuyển thẳng qua ngực một gã chiến yêu từ phía sau.Lại một luồng sáng trắng!Luồng sáng trắng phản chiếu khuôn mặt kinh hãi tuyệt luân của chiến yêu, trong con ngươi của hắn, một thân hình vàng óng nhanh chóng phóng lớn.Cảm giác đau nhức truyền lại, hắn hóa thành một luồng sáng trắng!Gã chiến yêu cuối cùng thấy mình trốn không thoát, gào lớn một tiếng, ánh vàng mãnh liệt tuôn trào từ cơ thể hắn, một khí tức thảm liệt đột nhiên dâng lên.Hoàng Thiên Hậu Thổ!Yêu thuật cấp trung đặc thù nhất trong quân đoàn Hậu Thổ, vì nó là chiêu thức tiếp cận cấp cao nhất!

Dùng phương thức đặc thù, trong nháy mắt ngưng tụ thần thức rồi kích nổ, cùng chết với kẻ địch!Phương thức vận hành của chiêu này không khó song lại cực ít khi có người sử dụng.

Bởi vì ngoại trừ cần phải biết rõ cách thi triển, người sử dụng còn cần quyết tâm đón nhận cái chết.Khuôn mặt chiến yêu nở nụ cười sầu thảm, dưới ánh vàng nồng nặc bao phủ, đầy vẻ dữ tợn và thô bạo.Hắn đánh về phía Tả Mạc!Tốc độ cực nhanh, như biến mất tại chỗ.Xoẹt xoẹt!Tả Mạc không hề cử động, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.Giữa không trung, chiến yêu ngạc nhiên nhìn đầu gối đã đứt đoạn, mãi tới khi luồng sáng trắng bao phủ tầm mắt hắn, bao phủ Tiếu Ma Qua ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chính mình trong tầm mắt.Sao…

Sao lại như vậy?Ngay lúc hắn hóa thành một luồng sáng trắng, một tiếng binh giòn rã vang lên, giữa không trung trống rộng đột nhiên xuất hiện một lưỡi đao băng, vỡ vụn thành vô số bông tuyết.Ảo trận đao băng!Một ảo trận đao băng đơn giản, ngay lúc hắn gọi ra Ngọc Đao đã yên lặng bố trí xung quanh tên chiến yêu, chờ hắn tự chui đầu vào lưới.Yêu hoạt động ở mục thứ ba tuy rằng không nhiều như ở Bàn Cờ Hoang Thú, song vẫn có rất nhiều yêu tận mắt chứng kiến trận chiến đấu này.

Vẻ mặt những người đứng xem đều hiện vẻ kinh sợ.

Tiếng hít hơi lạnh vang lên liên tiếp, cảnh tượng xảy ra trước mắt đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.Kết quả chiến đấu vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, quá trình chiến đấu cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.Bốn gã chiến yêu được huấn luyện thành thạo vậy mà vừa đối mặt đã bị Tiếu Ma Qua giết chết, thậm chí ngay một chút uy hiếp cũng không có.

Nhất là gã chiến yêu cuối cùng bỏ mình, tạo thành chấn động kịch liệt đối với bọn họ.

Quang mang màu vàng đất nồng đậm, thanh thế đáng sợ, tất cả đủ để nói rõ đó là một chiêu gần như sánh được với yêu thuật cấp cao mạnh mẽ.

Thế nhưng, kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, một ảo trận đao băng cấp thấp đã khiến thân hình cường đại đó ầm ầm vỡ nát.Kết quả nhìn qua thì thật hoang đường, thật không thể tin nổi.Sau cơn chấn động, rất nhiều người đứng xem lại suy nghĩ.

Có thể tiến vào ngục thứ ba tất nhiên không phải kẻ yếu, đều có thực lực không tầm thường và kinh nghiệm thực chiến.

Kinh nghiệm nói cho bọn họ, quá trình chiến đấu diễn ra trước mắt, nếu dời từ Thập Chỉ Ngục ra ngoài cũng rất có thể xảy ra y hệt!Một kẻ thật đáng sợ!Con ngươi lạnh lẽo của Tả Mạc dần dần nóng lên, điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn từ từ rời khỏi trạng thái chiến đấu.

Tiếng tán thưởng cùng hít hơi lạnh của những người đứng xem đều không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với hắn.

Với hắn mà nói, đây chẳng qua chỉ là một trận chiến, một trận chiến chẳng có chỗ nào đáng ngạc nhiên.Bất quá khi hắn nhớ tới những lời tên chiến yêu kia nói lúc đầu, vầng trán không khỏi nhíu lại.Đối phương không hề che dấu sự uy hiếp, hắn tất nhiên có thể coi như không thấy, nhưng bọn Nam Nguyệt sợ là sẽ bị liên lụy.Khó rồi!Tả Mạc thầm nói trong lòng.oOoKhi Tả Mạc tới Bàn Cờ Hoang Thú, hắn nhanh chóng tìm thấy Nam Nguyệt, cũng bởi Nam Nguyệt vẫn đang chờ hắn.

Trước khi gặp Tả Mạc, Nam Nguyệt chẳng qua chỉ là một tiểu yêu bình thường tới mức không thể bình thường hơn, tuy rằng hiện giờ tu luyện yêu thuật cao cấp Thiên Nam Tiễn Thuật rồi, song tầm mắt và kiến thức của nàng cũng không có thay đổi gì về bản chất.Đối mặt với với sự cường thế và nghiêm khắc của quân đoàn Hậu Thổ, nàng vô cùng lo lắng, lo lắng cho đại nhân.

Thân là một yêu chân chính, nàng hiểu sâu hơn về ý nghĩa của tờ chiêu binh này, nhất là vào thời điểm mẫn cảm tiền tuyến chiến bại như lúc này.Thấy Tả Mạc, nàng vô cùng vui mừng: “Đại nhân!”

Không biết vì sao, vừa thấy đại nhân, thấy khuôn mặt bình tĩnh, thấy đôi mát đầy vẻ tự tin, trái tim đang hoảng loạn tới mức không chịu nổi của nàng nhanh chóng yên ắng trở lại.

Đại nhân nhất định sẽ có cách!

Vô thức, ý nghĩ này lóe lên trong lòng nàng, nhanh chóng bao phủ lòng nàng.“Ngươi nhận được lệnh chiêu binh của quân đoàn Hậu Thổ sao?”

Tả Mạc không nhiều lời, vừa mở miệng đã trực tiếp hỏi Nam Nguyệt.“Đúng vậy thưa đại nhân!”

Nam Nguyệt đáp, đồng thời nhanh tay thi triển một yêu thuật ghi chép, nội dung của lệnh chiêu binh được nàng ghi lại bên trong.

Nếu đại nhân đã biết vậy nhất định đã có cách!

Nàng thầm nghĩ trong lòng.Tả Mạc xem lướt qua một lần, trong lòng hiểu ra, suy nghĩ một lát, hắn hỏi Nam Nguyệt: “Nếu ta không muốn nhận lệnh chiêu binh, có cách nào không?”

“Đại nhân, không có cách nào đâu.”

Một âm thanh vang lên phía sau hắn, là Thương Lâm tới vừa kịp lúc, thần sắc hắn cũng đầy vẻ lo lắng, bên cạnh hắn là Thương Trạch.Thấy ánh mắt Tả Mạc chuyển sang mình, Thương Lâm cười khổ nói: “Đại nhân, quân đoàn Hậu Thổ tuyên bố lệnh chiêu binh, nếu vi phạm bọn họ có quyền giết ngay tại chỗ.”

“Lẽ nào không có cách gì?”

Tả Mạc nhíu mày.“Trừ phi quân đội cao tầng hay hội đồng trưởng lão tham gia, chỉ có hội đồng trưởng lão mới có quyền thay đổi lệnh chiêu binh này.”

Ngữ khí Thương Lâm cay đắng: “Quân đoàn Hậu Thổ là quân đoàn thông thường, lệ thuộc vào quân đội nên giới cao cấp trong quân đội có tư cách tham gia.

Hội đồng trưởng lão lại càng không cần nói, bọn họ có quyền tham gia bất cứ sự vụ gì.”

“Chẳng lẽ các ngươi không có cách nào?”

Tả Mạc hỏi.Ba người cùng lắc đầu, Tả Mạc thấy vậy cũng hiểu ra, Đằng Thị Thiên Nam cùng Thương tộc đều sa sút đã lâu, cách quyền lực trung tâm rất xa.“Đại nhân, có lẽ ta có cách!”

Minh Quyết Tử vội vàng đi tới, vừa hay nghe được những lời này.Tả Mạc mới bảo hắn rời khỏi, hắn còn chưa kịp đi xa, vừa hay nghe thấy mấy người đi qua đang thảo luận chuyện xung đột giữa Tiếu Ma Qua và quân đoàn Hậu Thổ.

Trong cơn kinh hãi, hắn vội vã chạy đi tìm Tả Mạc.Tả Mạc vừa giới thiệu Minh Quyết Tử là tùy tùng mới của hắn, mọi người lập tức cảm thấy thân thiết hơn nhiều“Đại nhân, việc này chắc chắn do Ngọc Tử Châu làm.”

Minh Quyết Tử chỉ suy nghĩ một chút đã lập tức hiểu mánh lới trong đó.“Ngọc Tử Châu?

Ai thế?”

Tả Mạc vẻ mặt mờ mịt.Thấy đại nhân vẻ mặt mơ hồ, Minh Quyết Tử cũng dở khóc dở cười, đành giải thích nói: “Đại nhân còn nhớ mình chém liên tục hai mươi sáu yêu trên lôi đài không?

Ngọc Tử Châu là người thứ hai.”

“A, ra là hắn.”

Tả Mạc có chút ấn tượng, bất quá ấn tượng sâu sắc nhất của hắn là cao thủ Thanh Hoa Gia mang mặt nạ kia.“Quân đoàn trưởng quân đoàn Hậu Thổ là chú của Ngọc Tử Châu.”

Giao lưu với đông đảo cao thủ, Minh Quyết Tử mười phần quen thuộc đối với những tin tức này: “Ngọc Tử Châu khá dốc sức theo đuổi Cơ Lệ Ngữ, lần trước khiêu chiến đại nhân, chắc là muốn xuất thủ thay cho Cơ Lệ Ngữ.

Không ngờ lại bị đại nhân đánh bại, mất hết danh tiếng.

Nghe nói tính khí Ngọc Tử Châu hẹp hòi, không ngờ quả thật vậy.”

Minh Quyết Tử khá xem thường hành động này của Ngọc Tử Châu: “Đang thời điểm mẫn cảm như vậy, Ngọc Tử Châu còn dùng thủ đoạn mờ ám, thật khiến người ta cười chê.”

Nghe Minh Quyết Tử nói rõ tiền căn hậu quả, đám người Tả Mạc mới bừng tỉnh hiểu ra.“Ngươi có cách gì?”

Tả Mạc hỏi.“Không nhất định có thể thành công.”

Minh Quyết Tử trầm giọng nói: “Nhưng cũng đáng giá thử một lần!

Chúng ta phải làm to chuyện này lên!”

“Làm to?”

Tả Mạc hỏi ngược lại.“Đúng!

Chỉ có làm to chuyện lên bọn họ mới không dám muốn làm gì thì làm nữa.”

Minh Quyết Tử nói tiếp: “Bất quá, điều này chỉ có thể khiến bọn họ cảm thấy kiêng kỵ.

Vì theo luật pháp mà nói, bọn họ có quyền lợi chiêu binh đại nhân!”

“Sau đó thì sao?”

Tả Mạc nghe ra Minh Quyết Tử còn kế hoạch tiếp theo.“Bọn họ nhất định sẽ kiên trì lệnh chiêu binh.

Lệnh này khiến giới cao tầng càng thêm chán ghét họ, còn chúng ta chỉ cần tỏ ra yếu kém là có thể tranh thủ được sự đồng cảm của giới cao tầng.”

Minh Quyết Tử lạnh lùng nói: “với tiềm lực mà đại nhân biểu hiện ra, phối hợp với thế do chúng ta tạo thành, có xác xuất rất lớn kéo giới cao tầng vào tham gia.”

Đám người Nam Nguyệt không khỏi hai mắt tỏa sáng, kế hoạch này thật xuất sắc.Ngay cả Tả Mạc cũng không khỏi thầm gật đầu, kế hoạch của Minh Quyết Tử khá khả thi.Bất quá...

Có lẽ...Trong đầu hắn, một kế hoạch càng thêm điên cuồng từ từ hình thành!Chương 405 : Ngọc Hành .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: blackcat132Biên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Lệnh chiêu binh của quân đoàn Hậu Thổ đầy mùi âm mưu và ám toán.

Mọi người đều biết, chú của Ngọc Tử Châu, Ngọc Hành là quân đoàn trưởng quân đoàn Hậu Thổ.

Không cần sức tưởng tượng quá mức xuất sắc chũng ta cũng có thể dễ dàng liên tưởng được mánh lới trong đó…”

“Thực lực TIếu Ma Qua không thể nghi ngờ, ngay cả đối mặt với bốn gã chiến yêu bao vây hắn vẫn có thể dễ dàng đánh bại đối phương.

Người thanh niên kiệt xuất như vậy, có cống hiến năng lực của mình vì trận chiến tranh vĩ đại này cũng chẳng phải chuyện khiến người ta khó tiếp thu.

Song chúng ta rất nghi ngờ, một thanh niên kiệt xuất như vậy, sau khi tiến vào quân đoàn Hậu Thổ sẽ có vận mệnh ra sao?

Tốt thí là kết quả rất có khả năng…”

“Lệnh chiêu binh của quân đoàn Hậu Thổ hoàn toàn không phù hợp lệ cũ, đây là một sự bắt đầu cực kỳ tồi tệ. n oán giữa Tiếu Ma Qua và Ngọc Tử Châu tạm thời không cần nói, nhưng như vậy sau này một khi xuất hiện người trẻ tuổi có tiềm lực, lại lấy danh nghĩa chiêu binh cưỡng bức xuất chinh, vậy khác gì cường đạo thổ phỉ kia chứ?

Hay có thể nói, một khi không có bối cảnh, không có phủ yêu thuật bảo vệ, vậy ngay cả tự do cá nhân cũng không cách nào bảo đảm…”...Cảm giác của Ngọc Hành hiện tại rất tồi tệ, sắc mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào sĩ quan phụ tá của mình.

Ánh mắt lợi hại của quân đoàn khiến sĩ quan phụ tá như bị đè nặng trên lưng, mồ hôi chảy ròng ròng xuống đất.“Nói, đã có chuyện gì?”

Giọng nói của Ngọc Hành như đẩy từ kẽ răng ra, mang theo hàn ý dày đặc.Sĩ quan phụ tá biết đại nhân đã thực sự nổi giận rồi, hắn cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển tới mức này, ấp úng nói: “Mấy… mấy ngày trước công tử nói cần một lệnh chiêu binh.”

“Sau đó ngươi cho?”

Da mặt Ngọc Hành hơi run run, con mắt như chim ưng dán chặt vào sĩ quan phụ tá.Sự sợ hãi trong lòng sĩ quan phụ tá rốt cuộc cũng không còn khống chế nổi, hắn biết đại nhân thực sự nổi giận rồi, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói: "Thuộc hạ...

Thuộc hạ..."

“Rác rưởi!”

Ngọc Hành sắc mặt tái mét, tay phải mạnh mẽo quắp một cái giữa không trung.Sĩ quan phụ tá nổ tung như dưa hấu, ầm ầm tan rã, mảnh vụn bay toán loạn!Một lúc lâu sau, cơn tức giận của hắn mới hơi hơi lắng xuống, ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm đống thịt nát đầy đất kia, chìm vào trầm tư.

Cháu của hắn lúc bình thường vẫn được hắn yêu mến, gửi gắm hy vọng rất cao, không ngờ lại ngu ngốc tới mức này.

Đang thời điểm mẫn cảm như vậy lại còn bị người ta nắm nhược điểm, tuyên truyền trắng trợn.

Toàn bộ quân đoàn Hậu Thổ đều rơi vào hoàn cảnh cực kỳ bị động.Trong lòng hắn thật sự rất thất vọng đối với Ngọc Tử Châu.

Hắn biết chuyện Ngọc Tử Châu theo đuổi Cơ Lệ Ngữ, cũng rất ủng hộ, song hắn thật không ngờ tính khí cháu mình lại hẹp hòi tới mức này, vì tình cảm mờ ảo mà làm ra chuyện ngu ngốc thế này!Trên những kênh yêu tần kia không ngày nào không thảo luận chuyện này, lặp đi lặp lại.Nghĩ tới đây, sát ý trong lòng hắn đột nhiên dâng trào, những yêu tần này, tất cả đều đáng chết!

Song đáng chết nhất là tên Tiếu Ma Qua kia!

Ngọc Hành tâm cơ thâm trầm, thế cục trước mắt càng xảy ra quyết liệt, như tưới dầu sôi vào lửa, hắn liếc mắt cái là nhìn ra có người đangRốt cuộc là ai?

Ai đâm lén sau lưng mình?Ánh mắt hắn chớp dộng, hắn tỉnh táo lại, vài bóng người hiện lên tỏng đầu hắn.

Những người này có lẽ chưa chắc đã là chủ mưu, song nếu phát hiện có cơ hội bỏ đá xuống giếng sẽ tuyệt đối không bỏ qua.Hừ, muốn xem trò cười của ta không dễ dàng như vậy đâu!Ngọc Hành khôi phục bình tĩnh, trong phòng sặc mùi máu tươi khiến hắn không vui, cau cau mày, gọi ra phía ngoài: “Người đâu!”

“Đại nhân!”

Một hộ vệ tiến vào, khi hắn thấy đống thịt nát đầy mặt đất, không khỏi biến sắc.Ngọc Hành lãnh đạm như không: “Thu dọn sạch sẽ.”

“Rõ!”

Bị ánh mắt quân đoàn trưởng đảo qua, da đầu hộ vệ tê dại, một cơn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.Ngọc Hành không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng.oOoTay chân Ngọc Tử Châu lạnh ngắt, hắn hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại diễn ra tới mức này.

Một kẻ như con kiến hôi, cho dù thiên phú có xuất sắc thì có gì dùng?

Thời buổi này không có hậu trường, không có gia thế, chẳng phải dê béo cho người ta mặc sức làm thịt sao?Những ánh mắt xung quanh trước kia đầy sùng kính ngưỡng mộ, giờ đều thay đổi, coi thường, khinh bỉ…Không ai muốn tới gần hắn, ngay cả các giáo viên trong phủ yêu thuật khi thấy hắn cũng lắc đầu ngán ngẩm, như đang tiếc nuối, lại như thở dài.Sao lại như vậy!Hắn nắm chặt tay, ngón tay tái nhợt!

Trong lòng tràn ngập phẫn nộ và oán hận!

Một tên Tiếu Ma Qua!

Chỉ một tên Tiếu Ma Qua!

Vậy mà lại khiến mình bị cô lập?

Những kẻ này đều mù mắt rồi sao?Hắn bỗng dưng thấy bạn thân của mình đang đi về bên này, hắn như tìm được đối tượng để dốc bầu tâm sự, vô thức đi về phía người bạn kia!

Ai ngờ bạn hắn vừa ngẩng đầu, thấy hắn, mặt biến sắc, nhanh chóng cúi đầu, giả bộ không thấy, thân hình đi sang phía khác.Chân Ngọc Tử Châu như đóng đinh trên mặt đất, không hề nhúch nhích.Hắn ngơ ngác nhìn thân hình đồng bọn biến mất.oOoNgọc Hành đối diện với đông đảo ký giả, yên bình đứng đó, nở một nụ cười gần gũi.“Không ngờ chuyện chúng ta chiêu binh Tiếu Ma Qua lại khiến mọi người quan tâm như vậy, nói thật ra, chuyện này nằm ngoài dự liệu của ta.

Về phần suy đoán của mọi người đối với chuyện này, ta cũng có nghe qua.

Hôm nay ta đã chuẩn bị để làm sáng tỏ đôi chút.”

Toàn bộ kỳ giả không khỏi vểnh tai lắng nghe.“Rất nhiều người cho rằng chuyện này là do Tử Châu âm thầm giở trò để báo thù Tiếu Ma Qua.

Ha ha, Tử Châu là cháu của ta, ta cũng rất yêu quý nó, những điều này ta đều không phủ nhận.

Có một điểm mọi người nghĩ không sai, ta quả thực biết tới Tiếu Ma Qua từ miệng cháu ta.”

Xôn xao, ký giả bên dưới ồ lên, bọn họ thật không ngờ Ngọc Hành lại không hề phủ nhận!Thực quá kiêu ngạo!Khuôn mặt nhiều người đã bắt đầu lộ vẻ tức giận!Hai tay Ngọc Hành ra hiệu ấn xuống, khí thế của quân đoàn trưởng không tự chủ biểu lộ ra, các phóng viên đang bắt đầu xôn xao thoáng cái đã an tĩnh lại.“Song khác với suy đoán ác ý của mọi người, cháu ta cực kỳ tôn sùng Tiếu Ma Qua, cũng vì nguyên nhân này hắn mới ra sức đề cử Tiếu Ma Qua, tuyệt đối không phải xuất phát từ ác ý.”

Những người bên dưới không khỏi lộ vẻ không tin, thậm chí có người phát ra tiếng cười.Ngọc Hành như không nghe thấy, thần sắc của hắn chuyển thành trịnh trọng, cảm khái nói: “Nói thực ra, là một quân nhân, khi gặp phải tình huống hiểm nguy, cho dù là ta hay quân đoàn Hậu Thổ chúng ta đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh.

Ta xin phép được nói một câu, hy vọng hội đồng trưởng lão ưu tiên cân nhắc cho quân đoàn Hậu Thổ chúng ta, chúng ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để tới tiền tuyến!”

Toàn bộ ký giả bị câu thỉnh cầu đầy khí phách của quân đoàn trưởng Ngọc Hành làm chấn động.Tiền tuyến chiến bại đã cực kỳ đả kích sĩ khí, một số ít quân đoàn thậm chí có biểu hiện sợ chiến, mà quân đoàn trưởng Ngọc Hành giờ lại chủ động tỏ thái độ, chủ động xin xuất chiến, lời nói dõng dạc đó trong nháy mắt thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng mọi người, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.Khuôn mặt Ngọc Hành vẫn không biểu lộ vẻ vui mừng gì, trầm giọng nói tiếp: “Sống chết trong mắt ta không phải quan trọng nhất, nhưng nếu vì thực lực chúng ta không tốt mà thất bại, chúng ta có chết muôn lần cũng không thoát tội nổi!

Mọi người có thể cảm thấy chúng ta bá đạo, thấy bụng dạ chúng ta khó lường, nhưng lại không biết chúng ta đang cần nhân tài tới mức nào!

Vì sao lại cần?

Vì sao lại khao khát?

Là vì chúng ta biết rõ sức nặng của trách nhiệm trên người chúng ta!

Là bởi chúng ta biết, chúng ta không thể phụ sự kỳ vọng của mọi người đối với chúng ta!”

Xôn xao!

Ký giả bên dưới thần sắc kích động, khuôn mặt đỏ bừng!Quân đoàn trưởng Ngọc Hành lộ vẻ trang trọng, nhấn mạnh từng chữ: “Tiếu Ma Qua tiên sinh!

Chức thống lĩnh quân đoàn Hậu Thổ của chúng ta đang để trống!

Thỉnh tiên sinh trợ giúp quân đoàn Hậu Thổ chúng ta một tay!”

Toàn bộ hội trường lạnh ngắt như tờ, tất cả ký giả đều bị những lời này làm kinh ngạc.oOo“Thủ đoạn thật cao minh!”

Minh Quyết Tử sắc mặt xám trắng, thì thào thất thanh.

Tất cả thủ đoạn của hắn, tất cả kế hoạch của hắn đều bị màn biểu diễn này của Ngọc Hành phá nát!Trước mặt gừng già quân đoàn trưởng Ngọc Hành, Minh Quyết Tử cảm thấy biểu hiện của mình thật quá vụng về.Càng khiến hắn tuyệt vọng là kế hoạch của hắn giờ ngược lại lại trợ giúp cho quân đoàn trưởng Ngọc Hành.Mấy người Nam Nguyệt, Thương Trạch sắc mặt cũng trắng bệch.Chỉ trong một đêm, gió đã đổi chiều, tất cả mọi người chuyển sang ca ngợi quân đoàn trưởng Ngọc Hành, chuyển sang ủng hộ lệnh chiêu binh này.

Không ngừng có người đứng ra hô hào Tiếu Ma Qua, mong hắn có thể nhận lệnh chiêu binh.Xem xem, quân đoàn trưởng Ngọc Hành có thành ý cỡ nào, chức thống lĩnh cơ đấy!

Đám người cho rằng quân đoàn trưởng dự tính đem Tiếu Ma Qua đi làm tốt thí, các ngươi mở mắt ra đi!Chức thống lĩnh với yêu cầu thấp nhất là chiến tướng bạch ngân, đây tuyệt đối là chức vị quan trọng trong quân đoàn.Dưới tình huống này Tiếu ma Qua còn từ chối chiêu binh, vậy chẳng còn gì để nói rồi.Trong lòng Tả Mạc cũng đầy tán thưởng, không thể không nói chiêu này của Ngọc Hành thật quá đẹp!

Minh Quyết Tử không đoán ra, hắn cũng không đoán ra, thậm chí kẻ giảo hoạt như Bồ yêu cũng không đoán ra, nghĩ là hiểu.Nhìn đám người Minh Quyết Tử, Nam Nguyệt sắc mặt tái nhợt, hắn ngược lại lại nở nụ cười.Hắn biết rõ đám người Nam Nguyệt đang nghĩ gì, tình huống trước mắt đối với Tiếu Ma Qua mà nói, đã đâm lao phải theo lao.

Nếu tiếp tục từ chối lệnh chiêu binh, số người ủng hộ của Tiếu Ma Qua sẽ nhanh chóng giảm xuống, danh tiếng cũng sẽ tiêu tan.Nhưng đó chỉ là nhắm vào Tiếu Ma Qua, đối với Tả Mạc chỉ có thể xuất hiện ở Thập Chỉ Ngục mà nói, có liên quan gì?Danh tiếng ở yêu giới?

Đó là cái khỉ gì?Lúc trước hắn còn lo cho sự an toàn của đám người Nam Nguyệt, giờ việc này lại được giải quyết ngoài ý muốn.

Mọi chuyện làm lớn tới vậy, quân đoàn Hậu Thổ cũng tuyệt đối không dám trả thù bọn Nam Nguyệt.

Cho dù Tả Mạc tiếp thu lệnh chiêu binh hay không, bọn họ cũng không có bất cứ lý do gì để làm phiền Nam Nguyệt, điều này cũng khiến cho kế hoạch điên cuồng mà Tả Mạc vốn đã chuẩn bị giờ cũng không dùng được.Trong thức hải, Bồ yêu sắc mặt âm trầm, con mặt đỏ híp lại như đao, chớp chớp ánh sáng khiến người ta kinh hãi, lạnh lùng nói: “Thủ đoạn hay!

Đúng là thủ đoạn hay!

Ha ha, giờ còn có kẻ thú vị như vậy!”

Vệ vốn luôn khiêm tốn ôn hòa cũng lộ vẻ chán ghét: “Không thể dễ dàng buông tha cho hắn!”

Buông bỏ sự lo lắng đối với bọn Nam Nguyệt, ánh mắt Tả MẠc chuyển về Ngọc Hành vẻ mặt dõng dạc trong yêu tần, như ăn phải một con ruồi.“Đương nhiên không thể buông tha cho tên này.”

Tả Mạc nheo nheo con mắt, trong mắt hung quang lóe lên.Ý kiến ba người thống nhất như kỳ tích!"

Thịt hắn!"

Chương 406 : Chiến một trận đi!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: blackcat132Biên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Ngọc Hành quả nhiên không hổ là cáo già.”

Cơ Lệ Ngữ tán thán nói.“Đúng vậy!

Không nghĩ tới tên gia hoả này lại lợi hại như vậy!”

Cơ Thành vẫn chưa tin tưởng.

Khó trách tại sao hắn lại thế, trước đây, quân đoàn trưởng quân đoàn thường quy hắn không để trong mắt.

Trong mắt những đại tộc thì quân đoàn trực thuộc trưởng lão hội mới được coi là tinh nhuệ, quân đoàn thường so với quân đoàn địa phương thì lợi hại hơn nhưng vẫn không thể lọt vào mắt của họ.Đến tận lúc này, hắn mới biết rằng, nguyên lai bên trong quân đoàn thường quy lại có nhân vật lợi hại như vậy.“Không được coi thường kẻ khác.”

Cơ Lệ Ngữ đảo cặp mắt trắng dã: “Ngọc Hành rốt cuộc cũng là hoàng kim chiến tướng, chẳng lẽ lại là kẻ yếu!

Nhưng nếu so sánh với Ngọc Tử Châu thì hơn xa.

Ngọc gia đời này chẳng có kẻ xuất chúng.”

“Ha ha, Ngọc Tử Châu!

Loại phế vật này, lão tỷ khẳng định chướng mắt rồi.”

Cơ Thành rung đùi đắc ý nói.Cơ Lệ Ngữ không cho là thế nói: “Ta vốn không có chút hứng thú nào đối với hắn.

Nếu không phải nhìn vào căn cơ của Ngọc gia thì để ý tới hắn làm gì.”

“Không biết ai có thể trở thành tỷ phu của ta?”

Cơ Thành lẩm bẩm nhưng tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó, chợt hưng phấn nói: “Nếu có thể nhìn thấy Tiếu Ma Qua chịu khổ, nhất định lão tỷ sẽ rất dễ chịu!”

“Hì hì, dễ chịu!”

Trán Cơ Lệ Ngữ thoáng giãn ra nhưng rất nhanh trán nàng lại một lần nữa nhăn lại: “Nhưng ta cảm thấy, Tiếu Ma Quâ chỉ sợ sẽ không chịu để yên như thế.”

“Trước mặt tên cáo già Ngọc Hành, hắn khằng định không có cơ hội trở mình.”

Cơ Thành khẳng định nói.“Không nhất định…”

Cơ Lệ Ngữ vô thức nói ra những lời này, nhưng lời nói đến miệng nàng mới phản ứng, nuốt ngược trở lại.Trong đầu nàng hiện lên một hình ảnh, nàng có một dự cảm mãnh liệt, tên gia hoả này nhất định sẽ không cam chịu như thế!Không chiến mà chạy, tuyệt đối không phải là phong cách của gia hoả này!--------------------------“Thế nào?

Ngươi không đi giúp đỡ tiểu gia hoả khiến ngươi cảm thấy hứng thú sao?”

Hoả diện nhân hơi hiếu kì hỏi: “Tình cảnh của gia hoả này không tốt lắm!”

“Ta không nhàn rỗi như vậy.”

Thiên Lưu tức giận nói.“Di, ngươi không phải luôn luôn cảm thấy hứng thú với hắn sao?

Không phải luôn khen thiên phú của hắn xuất chúng, tiềm lực vô cùng sao?”

Hoả diện nhân kinh ngạc nói.“Ngươi không cần lo bò trắng răng.”

Thiên Lưu lười nhác nói.Hoả diện nhân giận dữ: “Ta ghét nhất câu đó!”

Bỗng nhiên đổi giọng hỏi: “Lẽ nào ngươi thực sự không lo lắng?”

Đối với hoả diện nhân cứ lằng nhằng không dứt, Thiên Lưu không biết làm sao đành phải đáp: “Dù sao cũng chỉ tổn thất điểm danh vọng, có làm sao không?

Không chết đâu.”

“Ồ, cũng đúng à.”

Hoả diện nhân đáp lại.“Lại nói, tiểu tử kia tuyệt đối không phải kẻ chỉ biết chịu đòn mà không đánh trả.”

“Quả nhiên ngươi rất hứng thú đối với tiểu tử này…”…--------------------------Chiêu này của Ngọc Hành khiến danh tiếng của hắn tăng cao, ngay cả Hậu Thổ quân đoàn cũng thơm lây.Bất kể là những người dân bình thường hay những đối thủ biết rõ hắn đều tán thưởng không thôi.

Hậu Thổ quân đoàn cũng bởi vậy mà sĩ khí tăng vọt, mỗi người đều ưỡn ngực ngẩng đầu, tinh thần sung túc.

Ánh mắt bọn họ nhìn về quân đoàn trưởng tràn ngập sùng kính.Ngọc Hành vô cùng đắc ý, hắn vắt óc mới nghĩ ra được đối sách, hiệu quả thạt tốt, vượt xa dự tính ban đầu của hắn.

Chuyện này không những hắn không bị thượng cấp quở trách, ngược lại còn được khen thưởng ca ngợi.

Phải biết rằng, những thiên tài ở mỗi đại Yêu Thuật phủ không thích nhậm chức trong quân đội, trừ khi là quân đoàn trực thuộc trưởng lão hội, đó mới là nơi hấp dẫn họ.

Quân đội cao tầng đối với việc này luôn luôn đau muốn chết nhưng lại không có biện pháp gì.Mà việc mộ binh lần này của quân đoàn Hậu Thổ lại khiến bọn họ mừng rỡ, then chốt chính là Ngọc hành xử lý tình huống quá tốt!

Không những không gây ra phiền phức cho bọn hắn trái lại khiến hình tượng quân đội tăng lên.

Huống hồ, lúc này tiền tuyến thất bại, tuyên thệ của quân đoàn trưởng Ngọc Hành khiến sĩ khí đang suy sụp được phục hồi một cách nhanh chóng.Cuộc sống của Ngọc Hành càng ngày càng thoải mái, về phần Tiếu Ma Qua rốt cuộc có tới hay không hắn không quan tâm.

Trải qua lần phong ba này, danh vọng của hắn tăng cao, một số dân chúng thậm chí còn gọi hắn là “thường quy quân đoàn trưởng đệ nhất quân đoàn”.

Tiếu Ma Qua tới cũng được, không đến cũng được.

Về phần phái đi tiền tuyến, hắn không sợ hãi chút nào, vị thế quân đoàn trưởng của hắn tăng vọt.Thực là không vốn vạn lời à!Hắn đang nghe yêu tần, trước giờ hắn chưa bao giờ thích nghe những lời vô dụng này nhưng giờ đây hắn lại rất thích, nghe những ký giả kia không ngừng tán thưởng hắn, điều này khiến toàn thân hắn run lên vì sướng.Nghe yêu tần, Ngọc Hành nhận ra vị ký giả ngày hôm qua đã cực lực tán dương hắn.

Cái gì “thường quy quân đoàn trưởng chi hổ”, cái gì “người dũng cảm chân chính”, cái gì “đương đại chi yêu đảm”, vân vân, nghe xong mà Ngọc Hành cũng cảm thấy có chút xấu hổ.Bây giờ gia hảo này sẽ khen mình như nào chứ?Ngọc Hành thả lỏng thân thể, nửa nằm nửa ngồi, ăn hoa quả, vẻ mặt sung sướng nghĩ.“Trong khoảng thời gian này, những vấn đề xung quanh việc mộ binh không ngừng xảy ra, dẫn tới một tràng thảo luận chưa từng có, khắp nơi không ngừng nói lên lập trường của mình.

Thanh minh của Ngọc Hành quân đoàn trưởng càng khiến chúng ta thấy được thành ý của quân đoàn Hậu Thổ.

Nhưng từ đầu đến cuối, chúng ta không chú ý tới một người cực kì quan trọng có tham gia tới việc này, đó chính là Tiếu Ma Qua!

Ngay từ đầu, Tiếu Ma Qua chưa từng lộ diện, càng chưa một lần đưa ra ohát ngôn gì đối với sự kiện này.

Chúng ta có thể nhìn thấy, chỉ mình Tiếu ma Qua lấy một địch bốn, đánh bại bốn gã chiến yêu của quân đoàn Hậu Thổ.

Rốt cuộc Tiếu Ma Qua đã đứng ra.”

Ngọc Hành lơ đễnh, bất luận là về tình hay về lý, hắn đều chiếm thượng phong, lúc này mặc kệ Tiếu Ma Qua nói gì đều không thể chuyển bại thành thắng.Trong yêu tần, Tiếu Ma Qua thần sắc lạnh lùng.

Ngọc Hành lần đầu tiên thấy mặt Tiếu Ma Qua, hơi sửng sốt, quả nhiên tuổi còn trẻ, ngay lập tức mỉm cười, ánh mắt đầy nghiền ngẫm, hắn trái lại muốn nhìn xem đối phương có thể đưa ra thủ đoạn gì?“Ta vẫn từ chối lệnh mộ binh của quân đoàn Hậu Thổ.”

Ký giả vội vàng hỏi: “Vì sao?

Lẽ nào ngài không muốn hiến dâng lực lượng của bản thân cho cuộc chiến vĩ đại này?”

“Không phải.”

Tiếu Ma Qua lắc đầu.“Đó là vì sao?”

Ký giả truy vấn.Tiếu Ma Qua lộ vẻ khó xử.Ký giả thấy thế, trong lòng rất lo lắng, nhưng không thể không tỏ vẻ hướng dẫn từng bước hỏi: “Có chuyện gì khó xử, xin ngài cứ hướng mọi người giải thích, ta tin rằng mọi người nhất định sẽ hiểu được!”

Tiếu Ma Qua vẫn lắc đầu.“Chẳng lẽ là vì tu luyện?

Ngài đang ở giai đoạn tu luyện quan trọng?”

Ký gia phát huy trí tưởng tượng của mình.“Không phải.”

Tiếu Ma Qua lắc đầu.“Là do bất đắc dĩ phải chịu khổ sao?”

Ký giả cắn răng hỏi lại.“Không phải.”

Tiếu Ma Qua lắc đầu.“Rốt cuộc là vì sao?”

Ký giả điên mất rồi.Do dự một chút, Tiếu Ma Qua hỏi lại: “Thực sự muốn nói sao?”

“Van ngươi, nói mau đi!”

Ký giả khóc lóc van xin.“Nhưng nếu nói ra ta cảm thấy không ổn lắm.”

Tiếu Ma Qua ấp a ấp úng nói.Ký giả lệ rơi đầy mặt, lúc này tất cả yêu đang quan khán đều rơi lệ.

Ngọc Hành cười nhạt, tên gia hoả này còn biệt lộng ngôn, chỉ là thủ pháp thực kém cỏi quá đi!“Bất luận là nguyên nhân gì, mời nói!”

Ký giả dùng hết sức nói.“Ta sẽ nói!”

Tiếu ma Qua vẻ mặt vô hại nhìn ký giả.“Mời nói…

Mời nói…”

Ký giả thở hổn hển gật đầu.Bỗng nhiên Tiếu Ma Qua dừng lại, hắn thu lại vẻ mặt bất cần đời, thần tình trở nên nghiêm nghị.

Tất cả yêu đang quan khán đều vô thức mà nín thở, trong lòng mỗi yêu không hẹn mà cùng hiện lên một dự cảm, lời tiếp theo của Tiếu Ma Qua nhất định phi thường trọng yếu!“Bởi vì” hai mắt Tiếu Ma Qua luôn luôn hơi buông xuống bỗng nhiên mở to, ánh mắt sắc như kiếm nói: “Bởi vì quá yếu!”

“Quá yếu?”

Cảm thụ khí thế nhiếp người của Tiếu Ma Qua ký giả vô thức hỏi lại.“Lấy bốn địch một mà còn là một kẻ trẻ tuổi chưa trải qua chiến trường như ta vậy mà bị diệt toàn bộ.

Đây là thực lực của thường quy quân đoàn sao?”

Hờ hững tự thuật lại, dường như không có chút cảm tình nào, lại khiến người nghe cảm thấy sự thất vọng trong đó: “Ta rất thất vọng!

Đây chính là quân đoàn Hậu Thổ của chúng ta sao?

Đây là quân đoàn Hậu Thổ mà chúng ta kí thác hi vọng bảo hộ chúng ta sao?

Đây là quân đoàn Hậu Thổ mà chúng ta kì vọng có thể dành chiến thắng trong cuộc chiến vĩ đại này sao?”

Ký giả sợ đến ngây người!

Ngọc Hành ngây dại!

Toàn bộ yêu đang quan khán yêu tần đều ngây dại!Chỉ còn lại âm thanh băng lãnh của Tiếu Ma Qua vang vọng trong tai họ.“Cho nên ta cự tuyệt!

Ta chưa từng nghĩ tới, một quân đoàn thường quy lại yếu đuối tới mức này.

Bốn địch một, các ngươi không biết phối hợp sao?

Hàng ngày chiến yêu có luyện tập chiến thuật cơ bản không?

Ở nơi nào chứ?

Ta tin rằng, những ai đã xem qua yêu thuật kí lục, các ngươi đều không tìm được một chút nào trong đó!

Đây là quân đoàn thường quy của chúng ta sao?”

Tiếu Ma Qua lắc đầu, thần sắc nghiêm túc như đang tự nói với mình.“Một quân đoàn kém cỏi như thế mà muốn chiêu mộ ta.

Ta phải cảm thấy kiêu ngạo sao?

Không!

Ta cảm thấy hổ thẹn!

Đây là sỉ nhục!

Tuy rằng không gia nhập quân đội nhưng ta biết, quân đội rất cường đại, chúng ta rất kính trọng họ.

Một gã chiến yêu hợp cách có lẽ không phải là cao thủ một đấu một nhưng mà bốn địch một mà biểu hiện vụng về như thế thì không thể tha thứ được!”

Lặng ngắt như tờ, giọng Tả Mạc vang vọng.“Tự bản thân ta cũng thấy hoang mang, một quân đoàn với một quân đoàn trưởng như vậy, hắn rốt cuộc có đủ tiêu chuẩn để trở thành chiến tướng không nữa!”

Ngọc Hành từ yêu tần giận đến mặt trắng bệch ra, lửa giận tràn ngập lồng ngực, lên không được, xuống cũng không xong.“Có lẽ trận chiến một địch bốn là chưa đủ để chỉ ra vấn đề.

Như thế”Trong yêu tần, Tiếu Ma Qua đang nói ra những lời kinh thế hãi tục bỗng nhiên ngẩng đầu, tay phải hắn vung lên, ngón tay chỉ thẳng về phía trước, giống như Ngọc Hành đang ở trước mặt hắn.“Chiến một trận đi!

Hoàng kim chiến tướng Ngọc Hành quân đoàn trưởng!”m thanh trong trẻo, bễ nghễ đầy khí thế, hình ảnh cánh tay giơ lên tuyên chiến của người trẻ tuổi in đậm trong tâm trí mọi người.Chương 407 : Ứng chiến .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: blackcat132Biên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Thật lớn mật!

Thật lớn mật!”

“Phế vật!

Phế vật…”

“Giết hắn!

Giết hắn!”

Hộ vệ nghe thấy tiếng rít gào trong phòng quân đoàn trưởng, sau đó âm thanh của một đồ vật gì đó nện xuống mặt đất vỡ vụn, hắn không khỏi co đầu lại, nhớ tới lần trước trong phòng đầy thịt nát, trái tim hắn co rút lại.Đại nhân tức giận, thực là đáng sợ!Hơi thắc mắc, người nào lại làm cho đại nhân tức giận như thế chứ?Những ngày qua, quân đoàn Hậu Thổ từ trên xuống dưới đều đắm chìm trong vui sướng.

Bây giờ nói tới quân đoàn Hậu Thổ, ai không nói tốt!

Mọi người đều cảm thấy vạn phần vinh quang, nghe nói mấy ngày tới sẽ có cao tầng của quân đội tới thăm.Không biết tên gia hoả đui mù nào muốn chết nữa?Trong lòng hộ vệ âm thầm chửi bới, không đợi hắn nghĩ ngợi, một thân ảnh từ trong phòng đi ra.

Là đại nhân!

Hắn rùng mình sợ hãi, vội vàng hành lễ, nhưng mặt đại nhân trầm như nước, đầu không ngẩng lên.Ai ya, có việc lớn rồi…-------------------------“Tên gia hoả này” mặt Cơ Thành căng ra, một lúc lâu sau mới tiếp tục lắp bắp nói: “Điên rồi sao?

Quá… quá bá đạo!

Quá kiêu ngạo…”

Cơ Lệ Ngữ như không nghe thấy, nàng đang ngơ ngác nhìn người trẻ tuổi đang giơ ngón tay chỉ về bản thân trong yêu tần.

Người trẻ tuổi bên trong yêu tần, ánh mắt như kiếm, không chút nào lùi bước, ngón tay duỗi thẳng là chiến thư trực tiếp nhất!”

“Quá khùng rồi!”

Cơ Thành lắc đầu thì thào, hắn cũng không biết bản thân đang nói cái gì nữa: “Quá…

Quá điên rồ!”

Mất một lúc Cơ Thành đang ngơ ngác và Cơ Lệ Ngữ đang thất hồn lạc phách mới tỉnh lại, nhất thời cả hai rơi vào trầm mặc, bọn họ không biết nên nói cái gì cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm tình của bản thân lúc này.Một người trẻ tuổi chưa đến hai mươi công khai khiêu chiến với một quân đoàn trưởng!Sự tình điên cuồng như thế ở trong lịch sử chưa từng xuất hiện nhưng hôm nay lại xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.“Lão tỷ, ngươi nói Ngọc Hành có ứng chiến hay không?”

Cơ Thành đột nhiên hỏi Cơ Lệ Ngữ.Cơ Lệ Ngữ vô thức cắn chặt môi: “Nhất định rồi.”

“Đúng vậy!”

Giọng Cơ Thành đầy phức tạp: “Ngọc Hành nhất định sẽ ứng chiến!

Tiếu Ma Qua nhất định đã dự tính Ngọc Hành sẽ ứng chiến.

Thực sự là…

điên cuồng!”

Hắn lặp đi lặp lại mấy lần “điên cuồng”, giống như chỉ có từ này mới có thể biểu đạt được tâm tình của hắn lúc này.“Chúng ta đều đánh giá quá thấp hắn.”

Ánh mắt Cơ Lệ Ngữ khôi phục lại vẻ linh hoạt trí tuệ hàng ngày, nàng lạnh lùng nói: “Tiếu Ma Qua dám đưa ra khiêu chiến như vậy nhất định là có điểm dựa vào.”

Cơ Thành liên tục gật đầu, nếu như trước đây hắn còn khinh thường lời nói và hành động của Tiếu Ma Qua, nhưng lúc này hắn đã bội phục.

Hung hăng bá đạo khiêu chiến như vậy, chỉ nghĩ thôi đã khiến người kích động, đừng nói hắn không làm được mà ngay cả tưởng tượng hắn cũng không dám!Bất luận là Tiếu Ma Qua thắng hay thua, lúc này Cơ Thành đã bị sự bá đạo và dũng khí đó thuyết phục.Trong vô thức, Tiếu Ma Qua trở thành thần tượng của Cơ Thành, ngay cả Cơ Thành cũng không ý thức được điều đó.

Hắn gấp giọng hỏi: “Lẽ nào Tiếu Ma Qua có thể đánh thắng Ngọc Hành?”

“Tiếu Ma Qua dù có lợi hại như nào nhưng nếu quyết đấu thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Ngọc Hành.

Nhưng” mắt Cơ Lệ Ngữ chớp động, anh khí bức người: “Bọn họ so đấu tám chín phần là cờ Dịch Chiến.

Tiếu Ma Qua chê bai chính là trình độ làm tướng của Ngọc Hành, Ngọc Hành muốn rửa sạch điều này nhất định phải bắt đầu từ đây, mà cách duy nhất có thể so đấu tự nhiên chính là cờ Dịch Chiến.”

“Lẽ nào Tiếu Ma Qua lại là một chiến tướng lợi hại?”

Cơ Thành há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin được.“Tám chín phần mười là thế!”

Cơ Lệ Ngữ lẩm bẩm: “Hắn nếu có thể đưa ra khiêu chiến, không có nắm chắc phần thẳng tuyệt đối sẽ không phát ngôn bừa bãi.

Ngọc Hành là hoàng kim chiến tướng, nếu nói nắm chắc phần thắng thì chỉ có thể là…”

“Hoàng kim chiến tướng!”

Cơ Thành thất thanh hô lên, hắn cảm thấy đầu óc mình choáng váng.Trảm liên tiếp hai mươi sáu yêu, trọng định một ngục, điều này nói lên thực lực cá nhân cường hãn của Tiếu Ma Qua.

Với tuổi đời của Tiếu Ma Qua đã khiến Cơ Thành cảm thấy kinh ngạc, bây giờ lão tỷ đột nhiên nói với hắn, Tiếu Ma Qua còn là một hoàng kim chiến tướng!Quá khủng…

Quá khủng rồi…“Không có khả nắng!

Không có khả năng!”

Cơ Thành vô thức thì thào, hắn cảm thấy như đầu muốn nứt ra, thế nào có khả năng chứ?

Quá hoang đường rồi!

Một tên gia hoả không khác hắn là mấy, không những thực lực cá nhân cường hãn còn là một gã hoàng kim chiến tướng, thế đạo điên rồi sao?

Hoàng kim chiến tướng cũng thành rau bán bên đường sao?Đầu hắn ong ong, nhưng giọng nói của lão tỷ đầy chắc chắn, điều đó khiến hắn không tự chủ mà tin tưởng.

Mỗi khi lão tỷ dùng ngữ khí như vậy để đưa ra kết luận gì đó, trên cơ bản kết quả không sai khác lắm.

Từ nhỏ đến lớn, đều là như thế!Thế nào có khả năng…Bỗng nhiên, Cơ Thành cảm thấy thất bại nặng nề, trong lòng tràn ngập cay đắng.

So sánh với Tiếu Ma Qua, hắn cảm thấy mình giống như lợn, chênh lệch giữa hai bên khiến hắn không đủ dũng khí để đứng dậy.Cơ Lệ Ngữ chú ý tới sắc mặt của đệ đệ, nàng nao nao hiểu ra, nhẹ nhàng nói: “Tỷ cảm thấy có rất nhiều người ngay từ đầu đã nghĩ sai rồi.”

“Nghĩ sao điều gì?”

Cơ Thành vẻ mặt mờ mịt.“Thân phận của Tiếu Ma Qua đến giờ vẫn là bí ẩn, rất nhiều người cho rằng hắn xuất thân bần hàn, không có căn cơ.”

Cơ Lệ Ngữ lắc đầu nói: “Bây giờ xem ra, suy đoán này quá sai lầm.

Tiếu Ma Qua không những không phải xuất thân bần hàn, lai lịch của hắn tuyệt đối không đơn giản, chỉ sợ rất có địa vị!”

“Vì sao?”

Cơ Thành vẫn không vì thế mà hồi phục tinh thần.“Xuất thân bần hàn cũng có thể xuất ra yêu thuật lợi hai nhưng nếu là chiến tướng thì có khả năng xuất thân phổ thông không?

Tiếu Ma Qua hoặc là xuất thân cao quý hoặc là có danh sư chỉ điểm!”

Cơ Lệ Ngữ giải thích.“Đúng rồi!”

Cơ Thành bừng tỉnh.“Xuất thân của đối phương không những cao quý hơn so với Cơ gia chúng ta mà bối cảnh còn sâu xa hơn!”

Cơ Lệ Ngữ nói.Cơ Thành bừng tỉnh, sắc mặt tốt hơn chút, những điều vừa rồi khiến hắn cảm thấy công bằng hơn rất nhiều.“Thật sự rất mong đợi!”

------------------------------“Thế nào?

Biểu hiện của ta không tệ chứ?”

Tả Mạc đắc ý hỏi Vệ.Vệ mỉm cười: “Rất không tệ!”

Bây giờ Tả Mạc không bị vẻ khiêm tốn ôn hoà bên ngoài của Vệ lừa dối nữa.

Trước mặt kẻ âm hiểm xảo trá như Bồ yêu, Vệ quả thức là người yêu hoà bình, Vệ đạo sĩ kiên định với tín ngưỡng của mình.

Nhưng Tả Mạc thông qua lần này phát hiện ra, trong ba người, mánh khoé bịp người của Vệ mới là cao minh nhất.Chính khí lẫm liệt, ra vẻ đạo mạo…Cho dù là chém gió tán phét nhưng ánh mắt Vệ vẫn tràn ngập sự chân thành.

Tả Mạc rất hoài nghi, không biết trên người hắn có những mánh khoé nào nhưng khẳng định mặt hắn luôn tỏ vẻ chân thành.Tên gia hoả này, chính là một thần côn!Nhưng cũng không thể không nói, trải qua sự chỉ điểm của Vệ, Tả Mạc biểu diễn vô cùng hoàn mỹ.“Kế tiếp nên làm gì bây giờ?”

Tả Mạc hiếu kì hỏi Bồ yêu: “Lẽ nào muốn ta đi đánh một trận với hắn?”

“Không cần không cần.”

Trên mặt Bồ yêu lộ ra vẻ cực kì đắc ý, tiếp theo cười thần bí: “Ngươi rất nhanh sẽ biết!”

------------------------------Sự kiện Tiếu Ma Qua công khai khiêu chiến Ngọc Hành càng ngày càng nghiêm trọng.Nhất là yêu thuật kí lục ghi lại việc hắn một chọi bốn được truyền bá rộng rãi.

Sau khi xem toàn bộ quá trình chiến đấu, rất nhiều người đối với nhận định của Tiếu Ma Qua rất tán thành.

Đích xác, theo yêu thuật kí lục thì biểu hiện của bốn gã chiến yêu thật sự không đáng để biểu dương.Biểu diễn dõng dạc lúc trước của Ngọc Hành thoáng cái đã bị yêu thuật kí lục này làm thay đổi.Những lời đồn đại về quân đoàn Hậu Thổ ngày càng nhiều, cái gì là quân đoàn Hậu Thổ mục không chịu nổi, cái gì là thân phận hoàng kim chiến tướng của Ngọc Hành có vấn đề, vân vân.Lúc này Ngọc Hành vô cùng hiểu rõ cảm giác rơi từ trên thiên đàng xuống địa ngục như nào.Mà cao tầng quân đội trước đây luôn biểu dương hắn đã thay đổi thái độ, ngữ khí trở nên nghiêm khắc.

Lần này, đứng ra răn dạy đều là những lão tướng đã thành tinh.

Xuất sắc như nào họ không biết, nhưng trình độ quân đoàn giảm sút, chiến đấu kém cỏi là điều họ căm thù tới tận xương tuỷ.Huống hồ, tiền tuyến vừa bại trận.

Thậm chí có người suy đoán quân đoàn Liệt Hoả và Băng Sương toàn bộ bị tiêu diệt cũng bởi hủ hoá giống như quân đoàn Hậu Thổ, không chịu nổi một trận đánh.Áp lực trên lưng Ngọc Hành tăng nhanh.Càng ngày sắc mặt hắn càng âm trầm, cháu trai Ngọc Tử Châu bị hắn ném đi thật xa, bầu không khí từ trên xuống dưới quân đoàn Hậu Thổ đầy áp lực.

Cay độc như Ngọc Hành biết rõ nếu như đối phương dám khiêu chiến khẳng định đã có sự chuẩn bị.

Hắn rất rõ ràng, bất luận hắn thắng hay bại hắn cũng không đạt được điều gì.Hắn thắng, đối thủ chỉ là một thiếu niên, thắng kẻ không biết gì đương nhiên không có gì để khoác lác.Nhưng nếu hắn thua…Kết quả này hắn không dám tưởng tượng!Kế thật độc!Sắc mặt Ngọc Hành tái mét.Hồi lâu, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đằng đằng sát khí, từ trong miệng hắn rít lên hai chữ: “Ứng chiến!”

Ngày thứ hai, một trận cờ Dịch Chiến thật lớn được bày ra ở bàn cơ hoang thú.Toàn bộ địa hình của cuộc cờ Dịch Chiến này là do đại sư cờ Dịch Chiên Hà Vĩnh tự mình thiết kế.

Vì bố trí thế cục này, yêu thuật phủ trứ danh Lăng Uy đã điều động một lượng lớn lão sư và mất tròn ba ngày mới hoàn thành.Một ván cờ Dịch Chiến trước nay chưa từng có.----------------------------Công Tôn Sai nuốt vào một khoả sát hồn thú châu, thôi động tâm pháp, không ngừng từ sát hồn thú châu hấp thu thần hồn bổn nguyên.Bây giờ tâm pháp của hắn đã cơ bản thành hình, uy lực cũng bắt đầu được hiện ra, nhất là khi chỉ huy chiến đấu, hắn căn bản không cần thông qua bất luận pháp bảo nào đã có thể đem ý nghĩ của bản thân truyền đạt tới mỗi gã chiến sĩ.Tâm pháp lưu chuyển không ngừng, tâm thần hắn thủy chung duy trì sáng suốt, điều này đối với một gã chiến tướng mà nói là rất trọng yếu.Đột nhiên trình độ tăng mạnh không khiến hắn cảm thấy vui sướng, vừa nghĩ tới thất bại lần trước khiến hắn cảm thấy uất ức không thôi.Hiện tại hắn hạ quyết tâm muốn khiên chiến lại với lão gia hoả kia!Lần này nhất định phải đánh bại hắn!Giống như mọi ngày tiến nhập cờ Dịch Chiến, hắn không chút sợ hãi hướng đối phương khiêu chiến.

Trước đây mỗi lần chỉ cần hắn đưa ra khiêu chiến, đối phương không chút do dự mà bắt đầu cuộc chiến.Nhưng hiện tại ván cờ vẫn chưa bắt đầu, Công Tôn Sai nhíu mày.

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên bên cạnh hắn: “Có một ván cờ mới, có dám thử hay không?”

Ván cờ mới?

Quản gì cờ mới hay cờ cũ!

Đánh đi!Công Tôn Sai bị điều này hấp dẫn nói ra một câu.“Tới đây!”

Chương 408 : Lựa chọn của tân thủ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: blackcat132Biên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Công Tôn sư đệ?”

Tả Mạc bửng tỉnh, nguyên lai không phải Bồ yêu sẽ xuất chiến, nhưng hắn cảm thấy có chút kì quái: “Ngươi dùng thủ đoạn gì để kéo Công Tôn sư đệ vào đây?”

“Hắc hắc.”

Bồ yêu vẻ mặt đắc ý: “Ta tốn không ít sức lực nhưng cũng may thần thức của hắn còn mạnh hơn ngươi, vẫn còn có biện pháp.”

Tả Mạc vừa ngượng vừa giật mình hỏi lại: “Thần thức của Công Tôn sư đệ còn mạnh hơn ta sao?”

“Hừ!

Biết rõ còn hỏi, ngươi cái gì cũng học, môn nào cũng biết, chẳng môn nào tinh.”

Bồ yêu đối với điều này đã sớm bất mãn, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội “đá xoáy” hắn.“Có thể sống tiếp, có thể kiếm tinh thạch là được rồi!”

Vẻ mặt Tả Mạc bất cần, Bồ yêu giận đến mắt trợn trừng, ngược lại Vệ ngồi ở bên mỉm cười, ngồi rất nghiêm chỉnh, chiêu bài chính khí lẫm liệt hắn vẫn treo trên mặt.Tả Mạc phát hiện ra điều rất kì quái, bọn họ đang đứng từ cao nhìn xuống mà Công Tôn sư đệ lại không chú ý tới sự tồn tại của họ.

Tả Mạc hết nhìn đông nhìn tây, cảm thấy hiếu kì hỏi: “Đối phương có thể nhìn thấy Công Tôn sư đệ hay không?”

Bồ yêu chẳng thèm nhìn hắn, Vệ giải thích: “Không thể nhìn thấy.

Ngoại trừ chúng ta, những người khác đều không nhìn thấy.”

“Ồ!”

Tả Mạc bừng tỉnh, ngay lập tức xoa tay, nóng lòng muốn thử: “Công Tôn sư đệ nhất định sẽ đem tên Ngọc Hành kia đánh cho tè ra quần, Bồ, chiêu này của ngươi thật lợi hại!”

“Đối phương cũng chẳng phải kẻ yếu.”

Vệ lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng: “Ngọc Hành là hoàng kim chiến tướng, thực lực không thể khinh thường!”

“Hoàng kim chiến tướng?”

Tả Mạc sửng sốt, không tin hỏi lại: “Không thể nào, tên gia hoả nhìn như kẻ lừa bịp này lại là hoàng kim chiến tướng sao?”

Bồ yêu cười nhạo nói: “Khinh hắn sao?

Hắn chính là hoàng kim chiến tướng đó!

Những kẻ như ngươi hắn tuỳ tiện vươn một đầu ngón tay là có thể tiêu diệt cả mảng lớn.”

Da mặt Tả Mạc dày vô cùng, kiểu “đá xoáy” này hắn đã sớm miễn dịch, cười hì hì nói: “Muốn diệt ta sao?

Trước hết hãy qua cửa Công Tôn sư đệ đi!

Đúng rồi, Công Tôn sư đệ bây giờ đã đạt tới trình độ gì?

Làm thịt lão gia hoả này có vấn đề gì không?”

“Khó nói.”

Tiếu ý trên mặt Bồ yêu biến mất, thần tình nghiêm túc: “Ta chưa từng cùng Ngọc Hành giao thủ qua, không biết trình độ hắn như nào.”

“Dù sao ta vẫn rất tin tưởng Công Tôn sư đệ!”

Vẻ mặt Tả Mạc đầy tin tưởng.Bồ yêu hơi kinh ngạc: “Ngươi tin tưởng hắn đến thế sao?”

“Sư đệ là một thiên tài!”

Tả Mạc không chút do dự nói.---------------------------Bình thường khi Công Tôn Sai thẹn thùng xấu hổ thì khi nói chuyện đều rất nhẹ nhàng.

Nhưng một khi chiến đấu, hắn giống như biến thành một người khác.

Không biết có phải hay không bị Bồ yêu ảnh hưởng, hay đó là bản tính điên cuồng vốn dĩ, trong chiến đấu Công Tôn Sai lớn mật và cuồng nhiệt, sát phạt quyết đoán, không có một chút lằng nhằng.Nhưng rất ít người biết rõ, ẩn dưới sự điên cuồng kia là một dòng sông băng lạnh lẽo.Chỉ nhìn lướt qua, hắn đã phát hiện ra hoàn cảnh nơi đây khác xa so với cờ Dịch Chiến.

Hoàn cảnh phức tạp, hắn chưa từng gặp qua thảm thực vật như này, còn có vô số khí lưu quái dị được mô phỏng như thật.Thật là một ván cờ khổng lồ!Công Tôn Sai đang đứng ở đỉnh của một ngonj núi, nhìn mặt đất rộng lớn vô biên dưới chân, gió thổi trên khuôn mặt anh tuấn.

Gió núi rất lớn, mấy sợi tóc lạc bị gió cuốn lên mà bay bay trước mắt hắn, giống như ngựa bất kham vậy.

Hắn coi như không có, một nụ cười hiện lên trên khoé môi, ánh mắt hướng tới xa xa, tóc thỉnh thoảng bay qua trước mắt, ngọn lửa càng ngày càng lớn, gặp gió thì tăng mạnh, hừng hực rừng rực!Quy mô của ván cờ này vượt xa tất cả các ván cờ trước đây hắn từng chiến đấu.Hắn nhắm mắt, giang hay tay ra.-------------------------Trong bóng tối, Ngọc Hành mở mắt, tinh mang chợt loé lên rồi biến mất.Một lát sau, hắn lộ ra vẻ thoả mãn.

Mấy ngày này tĩnh toạ quả nhiên không uổng phí, hắn có thể cảm nhận bản thân đang đạt trạng thái tốt nhất.

Nôn nóng, phẫn nộ của mấy ngày trước hoàn toàn biến mất, lúc này hắn giống như một con sói bước ra từ bóng đêm, khao khát chiến đấu nhưng tâm lại rất bình tĩnh.Khiêu chiến của Tiếu Ma Qua bức hắn đến đường cùng, hắn chỉ có thể đưa ra một lựa chọn, đó chính là tử chiến đến cùng.Hắn chưa từng chật vật bị động như thế, phẫn nộ ban đầu đều bắt nguồn từ đây.Chiêu này của Tiếu Ma qua vượt xa dự liệu của hắn.Nhưng Ngọc Hành để có thể thăng tiến làm quân đoàn trưởng thì đã trải qua vô số âm mưu quỷ kế, so với tình huống bây giờ còn nguy hiểm hơn rất nhiều.

Rất nhanh hắn đã tỉnh táo trở lại, hắn đã tìm được một tia hi vọng mỏng manh trong đó.Ván cờ Dịch Chiến này không những không thắng, mà còn phải thắng thật đẹp!Chỉ có như vậy, mới có thể giữ được vinh quang trước mặt bao nhiêu người.

Hiểu rõ điều này, hắn liền vất bỏ tất cả do dự, tự điều chỉnh trạng thái của bản thân.

Từ điểm này có thể thấy hắn rất quyết đoán chứ không phải dạng người buông thả chạy theo hư danh.Một gã chiến tướng từng trải đối với tâm tính của bản thân phải có năng lực điều tiết, điều này cực kì quan trọng.Ngọc Hành không chút do dự tiến nhập bàn cờ hoang thú.----------------------------“Ngọc Hành tới rồi.”

Cơ Thành trầm giọng nói, đồng thời mắt hắn cũng mở ra.Cơ Lệ Ngữ không mở miệng, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào yêu tần trước mặt.Trận chiến này ở bất kì yêu giới nào đều gây ra náo động, tất cả yêu tần, bất luận lớn nhỏ hiện tại đều chỉ truyền phát tin tức về trận chiến này.

Mỗi yêu giới, một thành thị, lúc này đều nín thở chờ đợi.

Không người nào muốn bỏ qua trận chiến này, mấy cuộc chiến trước đó của Tiếu Ma Qua so với trận chiến này là không cùng một cấp bậc.Đối thủ của hắn là hoàng kim chiến tướng, đại quy mô yêu cầu siêu cao cờ Dịch Chiến, tất cả điều đó khiến sự hấp dẫn của trận đấu được đẩy lên tận cùng.

Kết quả của trận chiến này ảnh hưởng trực tiếp tới hưng suy của quân đoàn Hậu Thổ, trực tiếp ảnh hưởng tới tiền đồ của hoàng kim chiến tướng Ngọc Hành.Trong lịch sử yêu giới chưa từng xuất hiện việc dựa vào sức một người để quyết định tiền đồ của cả một quân đoàn như này.Ngoại trừ tầng lớp thường dân, chuyện này còn hấp dẫn cả lớp cao tầng.

Không chỉ cao tầng trong quân đội mà ngay cả trưởng lão hội cũng bị kinh động.

Minh đấu lúc trước với liên minh thiên tài so với với trận chiến lúc này thì thật quá tầm thường.Ngọc Hành đảm nhiệm chức vụ quân đoàn trưởng của quân đoàn Hậu Thổ đã tròn mười năm, danh vọng khá lớn, mà hắn được gọi là hoàng kim chiến tướng cũng đã rất lâu rồi.Phải biết rằng, toàn bộ yêu giới, bạch ngân chiến tướng có tròn mười bảy vạn, mà hoàng kim chiến tướng không vượt quá tám trăm yêu.

Có thể xưng là hoàng kim chiến tướng đồng nghĩa với việc kẻ đó đã bước vào hàng ngũ nhất lưu chiến tướng.Cơ Lệ Ngữ nhìn chằm chằm vào cờ Dịch Chiến ở trong yêu tần.

Tiếu Ma Qua và Ngọc Hành đồng thời tiến nhập chiến cuộc, nhất thời mọi người đều tập trung tinh thần.Người đang xem cuộc chiến tuy rằng không thấy hai người nhưng đột nhiên toàn bộ cờ Dịch Chiến trở nên sáng ngời, điều này nói lên hai gã tham chiến đã tiến nhập cờ Dịch Chiến.Trong đầu mỗi yêu đều hiện lên một ý niệm.Bắt đầu rồi!--------------------------Trận chiến đấu này cũng hấp dẫn sự chú ý của các chiến tướng.

Trong hàng ngũ chiến tướng, hoàng kim chiến tướng có thể nói là cao thủ đứng đầu, hoàng kim chiến tướng có thể đạt được chức vị quân đoàn trưởng càng là cao thủ trong cao thủ, tận mắt thấy cao thủ như vậy chỉ huy chiến đấu, cơ hội như vậy không có nhiều.“Đại nhân, ngươi bắt người nào?”

Một gã chiến tướng còn trẻ cung kính hỏi.Đông đảo hộ vệ giống như chúng tinh ủng nguyệt vây quanh một vị nữ tử, tóc dài màu vàng như thác nước phủ trên vai nàng, da thịt trắng như tuyết, mặt không chút tì vết, mỹ lệ phi phàm.

Nhất là đôi mắt màu lam nhạt kia, mênh mông như biển, giống như thấy rõ vạn vật thế gian.

Đám yêu xung quanh không ai dám nhìn thẳng vào mắt nàng.Những kẻ bên người nàng, không tuấn tú cũng mỹ mạo, nàng im lặng đứng trong đó, không nói một lời, không ai có thể che khuất sự rực rỡ của nàng.Nàng chính là Dạ Minh Nguyệt, như trăng sáng trong đêm, minh chủ của liên minh thiên tài.Dạ Minh Nguyệt mỉm cười, môi anh đào khẽ mở: “Ngươi xem trọng người nào?”

Giọng như oanh vàng, mấy kẻ gần nhất đều lộ ra vẻ say mê, trên mặt chiến tướng trẻ tuổi cũng không khỏi lộ ra sự ái mộ.

Rất nhanh sự ái mộ này biến mất, hắn thu liễm tâm thần, cẩn thận nói: “Trình độ của Tiếu Ma Qua tạm chưa biết.

Nhưng, phong cách cay độc của Ngọc Hành quân đoàn trưởng chính là một khối xương khó gặm.”

Một vị nữ yêu xinh đẹp khác cười duyên nói: “Khối xương khó gặm, trước mặt A Nam cũng chỉ là một bữa ăn sáng.”

Hà Mị là tâm phúc của Dạ Minh Nguyệt, nàng không những xinh đẹp yêu mị, phong cách hành sự thập phần mạnh mẽ, là đoá hoa hồng có gai.Tang Nam vội vàng khiêm tốn nói: “Hà tỷ nói đùa, so với Ngọc Hành quân đoàn trưởng, ta còn kém nhiều lắm.”

“A Nam cảm thấy người nào sẽ thắng?”

Hà Mị không khỏi hiếu kì hỏi, đám yêu xung quanh đối với vấn đề này cũng khá hiếu kì, không khỏi cùng nhìn về phía Tang Nam.

Thiên tài xuất hiện lớp lớp tại liên minh thiên tài, ngoại trừ những yêu còn trẻ có tiền đồ vô lượng trên phương diện yêu thuật còn có không ít những chiến tướngHoàng kim chiến tướng, liên minh thiên tài có mười sáu người, Tang Nam là một trong số đó.

Không những thế, hắn còn là thủ tịch chiến tướng của liên minh thiên tài, thực lực của hắn đã sớm khiến trưởng lão hội chú ý.

Nhưng một vị thiên tài tài hoa hơn người lại một lòng một dạ đi theo Dạ Minh Nguyệt.

Nếu không phải như thế, hắn vô cùng có khả năng trở thành quân đoàn trưởng trẻ tuổi nhất trong toàn bộ yêu giới.Suy nghĩ một chút, Tang Nam nói: “Song phương đều có cơ hội, dù sao có quá nhiều ẩn số.

Nhưng ta cảm thấy Ngọc Hành hơi chiếm thượng phong, Ngọc Hành sáu, Tiếu Ma Qua bốn.”

“Nguyên lai A Nam coi trọng Ngọc Hành.”

Hà Mị bừng tỉnh hiểu ra.Dạ Minh Nguyệt đăm chiêu, đôi mắt màu lam nhạt kia sâu như biển.Tang Nam đang muốn hỏi thì đúng lúc này, song phương bắt đầu chọn đội ngũ của mình.

Trong cờ Dịch Chiến, bước này cực kì quan trọng, mỗi người am hiểu chiến thuật khác nhau, bởi vậy đội ngũ được chọn cũng khác nhau.

Quy mô cờ Dịch Chiến làn này cực lớn, có thể cung cấp đủ các loại binh chủng.

Chiến tướng có kinh nghiệm thường thường có thể dựa vào đội ngũ mà đối phương lựa chọn để đoán ra đấu pháp của gã.Bỗng nhiên hắn thở nhẹ: “A!”

“A Nam thế nào rồi?”

Hà Mị kì quái hỏi.Tang Nam nhìn chằm chằm vào yêu tần, biến sắc nói: “Tiếu Ma Qua quả nhiên là hạng người cực đoan cuồng ngạo!”

“Vì sao ngươi nói vậy?”

Hà Mị không hiểu.Hiếm khi thấy Tang Nam tỏ ra ngưng trọng như vậy, mắt không dời khỏi yêu tần giải thích: “Hắn chọn đều là binh chủng tiến công!

Không có bất cứ binh chủng phụ trợ nào!

Không có bất cứ binh chủng phòng vệ nào!”

Còn có một câu Tang Nam không nói ra.Thường thường chỉ có “gà” mới chơi mới lựa chọn như vậy.Chương 409 : Truỳ Viêm yêu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnBinh chủng mà Công Tôn Sai lựa chọn khiến tất các những yêu chỉ cần từng nghiên cứu qua chiến tướng đều cảm thấy kinh ngạc, rất nhiều chiến tướng lắc đầu, nói Tiếu Ma Qua nhất định là “gà con”.Phải biết rằng, bất luận là thực chiến hay là trên cờ Dịch Chiến, chỉ duy nhất một binh chủng thì khả năng sinh tồn cực thấp, căn bản không thể chiến đấu trên chiến trường phức tạp.Ngược lại với Công Tôn Sai, sự lựa chọn của Ngọc Hành khiến người xem được mở rộng tầm mắt, năm thành binh chủng tiến công, hai thành binh chủng phòng ngự, ba thành các loại binh chủng phụ trợ.

Yêu thuật thiên kì bách quái, điều này khiến binh chủng phụ trợ trở nên cực kì phong phú.

Rất nhiều chiến tướng âm thầm thôi trắc những chiến thuật mà Ngọc Hành có khả năng thực thi.Nhưng chỉ chốc lát, rất nhiều chiến tướng âm thầm lắc đầu, lộ ra vẻ kính phục.

Binh chủng mà Ngọc Hành kết hợp thập phần hợp lý, hơn nữa có thể hình thành rất nhiều loại chiến thuật, càng suy nghĩ càng làm người ta thán phục.Thực lực đánh cờ của hai bên biểu hiện ra chênh lệch cực lớn, điều này khiến rất nhiều người mong đợi vào một trận long tranh hổ đấu cảm thấy thất vọng.----------------------------Công Tôn Sai bị những binh chủng trước mặt làm cho hoa cả mắt, những binh chủng bên trong liệt biểu (menu) binh chủng đều là lần đầu tiên hắn trông thấy.

Cờ Dịch Chiến mà Bồ yêu biết đều là từ ba ngàn năm trước.

Đã trải qua ba ngàn năm phát triển khiến cờ Dịch Chiến có biến hoá nghiêng trời lệch đất.Kiên trì lật xem liệt biểu binh chủng, Công Tôn Sai không khỏi nhíu mày, binh chủng không quen thuộc, muốn phát huy sức chiến đấu của nó là một điều không tưởng.

Không có vị chiến tướng nào nguyện ý đi chỉ huy một đội ngũ mà họ không quen thuộc, bất luận những binh chủng này lợi hại thế nào.Nhưng, hắn rất nhanh vất những ý nghĩ đó đi, không chút oán giận gì gì đó.

Từ khi bắt đầu tiếp xúc với chiến tướng ở Tiểu Sơn giới, hắn chưa bao giờ có suy nghĩ về một đội ngũ lý tưởng và chiến thuật dành cho nó.

Ngược lại, hắn chỉ có thể dựa theo thực tế mà lựa chọn ra chiến thuật thích hợp, giống như một kiếm tu của Chu Tước doanh.Chiến đấu thực tế không theo những gì mình tưởng tượng, nếu chiến tướng chỉ có thể phối hợp dưới tình huống quen thuộc vậy thật đáng để cười nhạo.Trong mắt hắn, cái gọi là chiến tướng chính là dưới bất cứ điều kiện gì cũng có thể dành được thắng lợi!Ngoại trừ thắng lợi, tất cả thứ khác đều là địch nhân.Tóc rối bời bay qua khuôn mặt lãnh tĩnh mà điên cuồng của Công Tôn Sai, hắn nheo nheo mắt, không ngừng lật xem từng binh chủng ở trong liệt biểu.Bỗng nhiên, một binh chủng quen thuộc lọt vào mắt hắn.Truỳ Viêm yêu!--------------------------Khi Bồ yêu nhìn thấy liệt biểu binh chủng khác xa so với hắn dự liệu thì không khỏi biến sắc, hắn lúc này mới ý thức được, bản thân không chú ý tới một nhân tố cực kì quan trọng.Hắn là một gã chiến tướng ưu tú, không, ưu tú không đủ để hình dung về hắn.

Cuộc đời chiến tướng của Bồ yêu là vô cùng huy hoàng, ngoại trừ cuộc chiến cuối cùng khiến toàn quân bị diệt, suốt cuộc đời hắn chỉ thất bại có một lần.

Đối với chiến thuật, hắn có lý giải cực kì sâu sắc.Hắn biết rõ, trên thế giới này, không có chiến thuật vạn năng.

Chiến thuật lợi hại đến đâu, trải qua ba ngàn năm nghiên cứu cũng bị người ta thuộc lòng và tìm ra cách khắc chế nó.

Chiến thuật phát triền không ngừng, chiến thuật cũ sẽ bị những chiến thuật mới với khả năng thích ứng cao thay thế.Sắc mặt Bồ yêu cực kém, những binh chủng trước mắt giống như đang cười nhạo hắn.Khi hắn nhìn thấy Công Tôn Sai không bất ngờ mà đưa ra lựa chọn Truỳ Viêm yêu thì sắc mặt hắn trở nên vô cùng ngưng trọng.Chiến đấu còn chưa bắt đầu, Công Tôn Sai đã rơi vào thế hạ phong tuyệt đối.----------------------------“Truỳ Viêm yêu…

Hắc hắc!”

Rất nhiều người lắc đầu, có kẻ cười khẽ, có kẻ xem thường.

Truỳ Viêm yêu là một binh chủng rất phổ thông, nhưng nó đã lưu hành cách đây ba ngàn năm.

Trong các loại yêu thuật, hoả yêu thuật luôn là loại yêu thuật có uy lực cực lớn.

Truỳ Viêm yêu là một chủng tộc thập phần thiên về hoả, bọn họ sinh ra ở trong lòng dung nham.Bọn họ giống như trời sinh để thi triển hoả yêu thuật, bất luận hoả yêu thuật nào trên tay bọn họ đầu có thể phát huy ra uy lực siêu tưởng.

Bởi vậy ở trong cờ Dịch Chiến, tính công kích của Truỳ Viêm uy được đặt phi thường cao.

Nhưng, các phương diện khác Truỳ Viêm yêu không đạt điểm cao lắm, bọn họ chỉ có thể tiếp nhận và thực hiện đúng mệnh lệnh.

Hơn nữa khi so sánh giữa lực công kích cường đại và khả năng phòng ngự của bọn họ yếu ớt tới khó tin, điều này cùng với việc hoả yêu thuật không thiện phòng ngự là có liênquan.

Trong cờ Dịch chiến những điểm yếu này được biểu hiện một cách trực quan.Đó cũng là lý do những người mới yêu thích, đây là việc không khó để lý giải.

Người mới luôn luôn thích những binh chủng có lực công kích mạnh mẽ, thao tác đơn giản, đối với bọn họ mà nói, đấu đá linh tinh khoái hơn so với việc dành chiến thắng.Nhưng đối với cao thủ, bất luận sơ hở nào đều có thể trả giá bằng mạnh sống, huống chi mọi người đều biết nhược điểm của binh chủng này.

Truỳ Viêm yêu nhất định phải phối hợp cùng với binh chủng khác, điều đó để bảo vệ sự yêu đuối của Truỳ Viêm yêu.Đội ngũ hoàn toàn do Truỳ Viêm yêu hợp thành, vậy không phải muốn chết sao?---------------------------Ngọc Hành nếu biết điều này chỉ sợ sẽ ngửa mặt lên trời mà cười lớn.

Nhưng trước mắt, hắn vẫn chưa biết tình hình của đối phương, hắn rất cẩn thận, không muốn thanh danh một đời trôi theo dòng nước.Ván cờ trước mắt tuy rằng quy mô lớn hơn so với tưởng tượng nhưng điều này không tạo nên trở ngại gì đối với hắn, hắn thuần thục thong dong mà bố trí.

Cuộc đời quân lữ nhiều năm khiến hắn đối với lý giải về chiến đấu so với những hoàng kim chiến tướng rõ hơn nhiều.

Mà loại hiểu biết này rất nhanh được hắn biểu hiện ra, hắn hầu như không cần suy nghĩ, liên tiếp ra lệnh giống như nước chảy mấy trôi.Phái ra trạm canh dò xét, chỉnh biên đội ngũ…So với biểu hiện vụng về của Tiếu Ma Qua, biểu hiện của Ngọc Hành khiến người ta cảm thán không thôi.Khi trạm canh gác mang về tin tức, đội ngũ thủ hạ của Ngọc Hành đã chỉnh biên xong, từ trên cao nhìn xuống, đối ngũ của hắn giống như một con cua, trung quân dày đặc giống như thân cua, hai cánh linh hoạt tuần tra tới lui, giống như hai chiếc kìm lớn sắc nhọn.Chỉ toàn Truỳ Viêm yêu sao?Hắn thiếu chút nữa cho rằng tin tức mà trạm gác mang về có vấn đề, nhưng liên tục mấy trạm gác đều mang về tin như thế, Ngọc Hành nhanh chóng tỉnh táo lại.Ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là trong đội ngũ của đối phương có binh chủng am hiểu huyễn yêu thuật.

Hai mươi tám binh chủng có thể thi triển huyễn yêu thuật, từng loại binh chủng lướt qua trong đầu hắn, hắn suy nghĩ đến tột cùng binh chủng nào có thể phối hợp với Truỳ Viêm yêu.Rất nhanh, hắn đã lọc ra được sáu loại binh chủng có sẵn huyễn yêu thuật có thể phối hợp với Truỳ Viêm yêu.Rất nhanh Ngọc Hành nhíu mày.Không giống những người khác cho rằng Tiếu Ma Qua không có năng lực chiến tướng, Ngọc Hành rất chắc chắn, Tiếu Ma Qua nhất định là một chiến tướng cực kì xuất sắc.

Khi phát ra tín hiệu sẽ ứng chiến, hắn đã nghiên cứu qua quá khứ của Tiếu Ma Qua, kết quả hắn phát hiện Tiếu Ma Qua tuy rằng rất hung hăng nhưng lời đã nói ra đều sẽ thực hiện, những thứ giống như hoang đường thì Tiếu Ma Qua đều có thể hoàn thành được.Bởi vậy khi những người khác còn đang hoài nghi năng lực của Tiếu Ma Qua thì hắn lại đang nghĩ, Tiếu Ma Qua sẽ làm như thế nào, ý đồ chiến thuật ra sao?Sở dĩ hắn nhíu mày bởi vì hắn không nghĩ ra.Bình thường mà nói, mục đích khi sử dụng huyễn yêu thuật chính là để che dấu mục đích, nhưng nguỵ trang thành toàn Truỳ Viêm yêu thế này, thủ pháp không được cao tay cho lắm, chỉ cần chiến tướng hơi có kinh nghiệm đều sẽ nhận ra đây là nguỵ trang!Từ điểm này mà nói, ý đồ nguỵ trang đã mất đi hiệu quả của nó!Năng lực của Tiếu Ma Qua chỉ như vậy sao?Ngọc Hành không tin.Chiến thuật lừa dối xưa nay chú ý chính là chân chân giả giả, vừa thật vừa giả, chiến thuật thành công khi đã đánh lừa được địch nhân.Từ góc độ này mà nói, thật sự rất ăn khớp, rất có khả năng, ngược lại Truỳ Viêm yêu dưới trướng của Tiếu Ma Qua thật sự là hàng thật giá thật Truỳ Viêm yêu.Thật sự là hàng thật giá thật Truỳ Viêm yêu?Ngọc Hành lắc đầu, trong suy đoán của hắn, điều này không có khả năng xảy ra nhất.

Mỗi chiến tướng quen thuộc với cờ Dịch Chiến đều biết rõ binh chủng Truỳ Viêm yêu này.

Ngọc Hành biết hàng ngàn trận đánh điển hình, chưa từng có trận chiến nào chỉ dùng mỗi Truỳ Viêm yêu cả.Bởi vì Truỳ Viêm yêu trời sinh đã kém cỏi.Tiếu Ma Qua là gà sao?Niềm tin khiến bản thân choáng váng.Nhưng rốt cuộc ý đồ chiến thuật của Tiếu Ma Qua là gì?Ngọc Hành đột nhiên phát hiện, song phương chưa tiếp xúc, Tiếu Ma Qua đã thành công khiến hắn không thể phán đoán được ý đồ chiến thuật của mình.Quả nhiên lợi hại!-----------------------------Ngọc Hành do dự, chiến tướng bình thường có lẽ không thể phát hiện ra nhưng Tang Nam là chiến tướng lợi hại như vậy lập tực nhạy cảm nhận ra.“Ngọc Hành do dự rồi.”

Tang Nam nhẹ giọng nói, ngay lập tức hắn cười khẽ nói: “Nhưng nếu đổi thành người khác, phỏng chừng cũng sợ hết hồn vía.”

“Đây chính là càng giỏi gan càng nhỏ sao?”

Hà Mị đầy mị hoặc hỏi.“Đúng vậy.”

Tang Nam cười khổ: “Bó tay, chiêu này của Tiếu Ma Qua thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.”

Cùng lúc đó, rất nhiều chiến tướng đang cười lớn, nhất là đám chiến tướng nhận ra Tiếu Ma Qua là một con gà.

Trong mắt bọn họ, sự việc trước mắt thật sự quá hài hước.Càng ngày càng nhiều người bắt đầu cảm thấy, Tiếu Ma Qua thật sự là một con gà.Bởi vì tới bây giờ, Tiếu Ma Qua còn chưa điều chỉnh xong đội ngũ.

Mà Ngọc Hành không những đã tìm được một địa điểm tốt để đặt đại bản doanh, các loại yêu thụ đã được hạ xuống.

Thời gian dần trôi, ưu thế của Ngọc Hành càng thêm rõ ràng.Ngọc Hành cẩn thận, tuy rằng khiến người khác buồn cười nhưng tất cả mọi người đều có thể hiểu được.

Tầm quan trọng của trận chiến này đối với Ngọc Hành là không thể nghi ngờ, chiến đấu quan trọng như vậy cần phải bình tĩnh cẩn thận.Đang không nhìn ra ý đồ của đối phương thì nên bảo trì phát triển, đó là hành động sáng suốt.Lão luyện thành thục, không để cho đối phương một kẽ hở, quả nhiên không hổ là quân đoàn trưởng một quân.Trái lại Tiếu Ma Qua còn đang nỗ lực điều chỉnh đội ngũ, Truỳ Viêm yêu tán loạn bất kham đứng thành tốp năm tốp ba, càng biểu hiện rõ sự vụng về bất lực của Tiếu Ma Qua.Tiếng bàn tán càng ngày càng lớn, tiến cười nhạo dần nhiều lên.Nhưng dưới tình huống ồn ào đó, Tang Nam cùng những hoàng kim chiến tướng lại im lặng.Sự khinh thường, tiếu ý trong mắt họ giống như nắng lên khiến tuyết tan, nhanh chóng biến mất.

Mắt họ từng chút một dần sáng lên, ánh mắt lợi hại như bảo kiếm.Tất cả đồng loạt nhìn chằm chằm vào đội ngũ đang gian nan chỉnh đốn kia!Chương 410 : Lũ hoa tuyết .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc hiếu kì hỏi Bồ yêu: “Công Tôn sư đệ đang làm gì vậy?”

“Hắn đang chỉnh đốn đội ngũ.”

Trong mắt Bồ yêu hiện lên dị sắc, bỗng nhiên cười khẽ nói: “Có trò hay để xem rồi.”

“Có trò hay để xem?”

Tả Mạc không hiểu.Bồ yêu không trả lời, vẻ mắt nghiêm trọng lúc trước đã biến mất, khoé miệng nhếch lên cười nhạt.-----------------------------Trong mắt kẻ khác, Công Tôn Sai chỉnh đốn đội ngũ nhìn qua có vẻ rất gian nan.

Công Tôn Sai không hề biết mà đang đắm chìm trong việc chỉnh đốn đội ngũ.Đặc tính của Truỳ Viêm yêu giống với kiếm tu của Chu Tước doanh, chỉ biết tiến công mà kém trong việc phòng thủ, đây là đặc tính duy nhất.Công Tôn Sai không tạo đội theo kiểu của Chu Tước doanh, hắn muốn tạo ra một đội hình hoàn toàn mới.

Sáu gã Truỳ Viêm yêu một đội, sáu đội thành một đại đội.

Lần đầu tiên Công Tôn Sai trải qua việc tạo đội hình, ngay từ đầu không quá thuận lợi, người đứng xem có thể cảm nhận được điều này, ngay cả bản thân hắn cũng có chút do dự.Nhưng từ việc đội hình không ngừng được tạo thành, quang mang trong mắt Công Tôn Sai càng sáng ngời, động tác càng thêm lưu loát, đội hình càng ngày càng thuận lợi.

Lòng tin và khí thế cũng từ đó mà tăng lên.Đội hình này hoàn toàn mới, hắn không hề có chút nông nổi nào.Làm sao để đề cao sức chiến đấu của Chu Tước doanh luôn luôn là vấn đề mà hắn nghĩ ngơi.

Mà đội hình hoàn toàn mới này là kết quả của một trong số đó.Ba lớp xung kích kiểu sóng sắc bén vô cùng nhưng một khi đánh lâu sẽ đối mặt với vấn đề thể lực.

Đừng tưởng Chu Tước doanh ở Tiểu Sơn giới đánh đâu thắng đó mà nhầm, Công Tôn Sai hiểu rõ, nhìn toàn thiên hạ, Chu Tước doanh còn lâu mới có thể xưng là tinh nhuệ.

Một khi giao chiến với địch nhân cường đại, ba lớp sóng xung kích mất đi hiệu lực chính là lúc Chu Tước doanh gặp nguy hiểm.Trong khoảng thời gian này, trình độ chiến tướng của hắn đột nhiên tăng mạnh, tầm mắt so với trước kia đã mở rộng hơn nhiều, lại có kinh nghiệm thực chiến phong phú, hắn đã nghĩ ra vài loại chiến thuật hoàn toàn mới.Nếu là một gã chiến tướng khác tuyệt đối sẽ không dám làm như hắn, sáng tạo chiến thuật mới một các lung tung.

Đối với bọn họ, sáng tạo chiến thuật là một việc không nên làm.

Bọn họ biết hàng trăm loại chiến thuật, những chiến thuật này đã trải qua thiên chuy bách luyện, chừng đó cũng đủ để bọn họ ứng chiến với phần lớn tình huống.Công Tôn Sai không trải qua học tập có hệ thống, không bị những gông cùm xiềng xích, chiến thuật hắn biết thậm chí còn chưa bằng một bạch ngân chiến tướng tại yêu giới.

Bồ yêu chưa bao giờ dạy hắn chiến thuật cụ thể, hắn chỉ có thể thông qua việc chiến đấu cùng Bồ yêu để lĩnh hội.Quy luật chiến đấu đều do bản thân hắn tự tổng kết.Hắn chỉ theo đuổi chiến thắng, chỉ chiến thuật càng hợp lý càng hữu hiệu mới có thể dành được thắng lợi!Đội ngũ ngổn ngang, từng chút thành hình giống như có một bàn tay vô hình từng chút một đem bọn nó tạo thành hoa tuyết, từ xấu xí đến mỹ lệ.Vẻ mặt nhiều người dần trở nên ngưng trọng, nhữn âm thanh bàn tán ngày càng nhỏ xuống.Từ trên cao nhìn xuống, đội ngũ Công Tôn Sai giống như mấy trăm đoá hoa tuyết, rải rác trên mặt đất.

Chỉ thấy những đoá hoa tuyết này đều có màu đỏ thẫm, đó là do tóc của Truỳ Viêm yêu toàn là màu đỏ.Hoa tuyết màu đỏ mỹ lệ ẩn trong đó là sát khí trầm trọng.-----------------------------“Thật đẹp à!”

Hà Mị không nhịn được thốt lên, hai mắt nàng toả sáng.“Không chỉ là đẹp.”

Mắt Tang Nam vẫn khép hờ, vô thức đáp lại, sắc mặt những kẻ xung quanh hắn bắt đầu trở nên ngưng trọng.

Bọn họ đều nhận ra những hoa tuyết mỹ lệ này ẩn chứa sát khí.Dạ Minh Nguyệt không nói gì, sắc mặt nàng bình tĩnh, chỉ thấy ánh mắt mênh mông giống như một trời lam sắc, thoáng qua một chút kinh ngạc.“Hắn bắt đầu rồi!”

Quang mang trong mắt Hà Mị càng sáng: “Oa, đẹp quá đi!”

Không ai nói chuyện nhưng trong mắt bọn họ không khỏi hiện lên vẻ kinh diễm.Thật đẹp!Tốc độ đội ngũ đi tới không nhanh, vừa bắt đầu lũ yêu đã phát hiện, toàn bộ đội ngũ chia làm sáu bông hoa khổng lồ.

Sáu bông hoa lớn chậm rãi chuyển động, khiến mọi người kinh ngạc chính là trong mỗi đoá hoa lớn, mỗi đoá hoa nhỏ cũng chậm rãi chuyển động.Mấy ngàn đoá hoa đỏ thẫm tuyết sắc đồng thời chuyển động, trông thật đẹp mắt.Thế nhưng tận mắt nhìn thấy điều này, Tang Nam và đồng bọn đều biến sắc!Dù là những chiến tướng trước kia vốn xem thường ngoảnh mặt đi, lúc này không khỏi vô thức mà đứng thẳng lưng, cả người không tự chủ được mà căng cứng.

Sâu trong đôi mắt họ toát ra sự kinh hãi.Thần thức thật cường hãn!----------------------------Bồ yêu cười hắc hắc, đắc ý nói: “Tu giả yêu ma đều có chiến tướng, nhưng trong đó lại có sự khác biệt.

Chiến tướng tu giả, am hiểu nhất chính là suy diễn, đại diễn toán pháp chính là con đường này.

Chiến tướng ma trọng nhất dũng mãnh, một chiến tướng ma lợi hại chính là có thể đem toàn bộ khí thế của đội ngũ hợp thành một thể, đó thật sự là huỷ thiên diệt địa.

Còn chiến tướng yêu thì sao?

Lợi hại nhất chính là thần thức!”

“Thần thức?”

Tả Mạc cái hiểu cái không, từ khi phát hiện ra Công Tôn sư đệ có thiên phú trên phương diện này, hắn liền không tốn hao công sức mà đi học tập chiến tướng này.“Thần thức của chiến tướng cường đại có thể thấy rõ tất cả, toàn bộ chiến trường đều nằm trong lòng, lợi hại hơn chính là với lưới thần thức hắn thậm chí có đem mệnh lệnh của bản thân truyền đạt tới mỗi vị chiến tướng.

Toàn bộ đội ngũ giống như thân thể hắn, chỉ huy hoàn toàn thoải mái.”

Tả Mạc hiểu ra hỏi lại: “Công Tôn sư đệ lợi hại vậy sao?”

“Thiên phú của hắn không tệ.”

Bồ yêu hơi đắc ý, bổ sung thêm: “Vận khí cũng không tệ.”

“Ta biết mà, Công Tôn sư đệ là lợi hại nhất!”

Tả Mạc vui mừng quá đỗi, nghĩ đến việc có thể cấp cho Ngọc Hành một kích trí mạng, trong lòng hắn sảng khoái vô cùng.“Lẽ nào ngươi không cảm thấy nhiệt huyết sôi trào?”

Bồ yêu nheo mắt nhìn Tả Mạc.“Sôi trào á!

Ta chỉ hận không thể đi đánh một trận!”

Hai mắt Tả Mạc sáng ngời.“Cũng phải!

Một hai người đánh tới đánh lui, có gì thú vị chứ?

Chiến đấu đại quy mô thế này mới thật thoải mái à!”

Bồ yêu tiếp tục nói: “Thế nào?

Học chiến tướng đi, chơi đùa vui lắm!”

“Không học!”

Tả Mạc lắc đầu liên tục.“Vì sao?”

Bồ yêu không cam lòng hỏi.“Chiến tướng gì gì đó, sư đệ học là tốt rồi.”

Tả Mạc khẳng khái hào hùng nói: “Kiếm tinh thạch mới là vương đạo, học chiến tướng có thể kiếm được tinh thạch không?” (Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời )Bồ yêu yên lặng.Trong góc phòng, Vệ yên lặng ngồi.---------------------------Công Tôn Sai thoả mãn nhìn đội ngũ hoàn thành việc chỉnh đốn, chiến thuật khác nhau khiến biên chế đội ngũ cũng khác nhau.

Nhưng hắn không lập tức chỉ huy đội ngũ tăng tốc xuất phát mà chỉ duy trì tốc độ thong thả như này.Chiến thuật mới này, tuy rằng hắn đã nghĩ từ rất lâu nhưng đây là lần đầu tiên vận dụng trong thực tế, tự nhiên có rất nhiều vấn đề phát sinh.

Công Tôn Sai không sốt ruột, chậm rãi thử, dường như hắn không ý thức được đây là một trận chiến cực kì quan trọng.Nếu như nói lúc trước mọi người đều cảm thấy khinh thường thì giờ đây, chỉ cần là chiến tướng hơi có chút kinh nghiệm đều nhìn chằm chằm không dời mắt khỏi đội ngũ hình hoa tuyết quái dị kia.Nhìn đội ngũ quái dị này, ban đầu thì ngưng trệ dần dần trở nên lưu sướng.“Thần thức của Tiếu Ma Qua này thật là cường hãn.”

Tang Nam tán thán không thôi: “Có thể khống chế chính xác nhiều chiến yêu như vậy, thật lợi hại!”

“Thần thức cường đại thì có ích gì?

Loè loẹt sặc sỡ, đâu có trận hình nào như vậy chứ?”

Một vị chiến tướng nhịn không được nói, sắc mặt hắn không tốt cho lắm.Lập tực có người phụ hoạ nói: “Không sai, hắn cho rằng đây là biểu diễn sao?

Chỉ đẹp là được sao?

A, còn làm thành hình hoa tuyết, chưa từng nghe thấy, muốn tỏ ra lập dị cũng không cần phải làm thế.”

“Người ta là người nổi tiếng, cơ hội tốt như vậy đương nhiên muốn biểu hiện cho tốt một chút!

Không làm cho đẹp đẽ làm sao có thể lừa gạt những người thường kia?”

Một vị chiến tướng châm chọc khiêu khích.Không ít chiến tướng gật đầu phụ hoạ, trên mặt họ đều lộ ra vẻ khó chịu.

Trong mắt họ, Tiếu Ma Qua làm như vậy chỉ để cho đẹp.

Dùng biến hoá biểu diễn để lừa dối những người dân bình thường sao?

Cách này là cách một vị chiến tướng có thể làm sao?Tang Nam không lên tiếng, trong lòng cười khổ.Hắn có thể lý giải ý nghĩ của đồng bọn.

Trong mắt rất nhiều chiến tướng, chiến đấu là một việc vô cùng nghiêm túc và thần thánh.

Nếu như Tiếu Ma Qua không hiểu chiến tướng cũng được, bọn họ sẽ chỉ cười mà bỏ qua.

Thế nhưng Tiếu Ma Qua lại biểu hiện ra thần thức cường đại không chế vô cùng chuẩn xác, điều này nói lên gã là một vị chiến tướng chân chính.Một vị chiến tướng lại coi chiến đấu như một trò đùa, chỉ muốn lấy lòng khán giả, điều này khiến bọn họ chán ghét.Ngay từ khi cuộc chiến mới bắt đầu, cơ hồ tất cả chiến tướng đều nghiêng về phía Ngọc Hành, tự đáy lòng bọn họ hi vọng Ngọc Hành quân đoàn trưởng cấp cho tên gia hoả không biết trời cao đất dày là gì một bài học thích đáng.Một số chiến tướng đã cấp cho Tiếu Ma Qua danh hiệu “chiến tướng sỉ nhục”.Nghe tiếng châm chọc của đám bạn vang lên bên tai, trong lòng Tang Nam không khỏi lắc đầu, hắn không cho rằng Tiếu Ma Qua cố ý bày ra hoa tuyết trận quái dị này, tuy rằng hắn không biết rốt cuộc Tiếu Ma Qua vì sao lại làm vậy.Trong lòng hắn thuỷ chung vẫn quẩn quanh một cảm giác nguy hiểm.Ngẩng đầu nhìn Dạ Minh Nguyệt đại nhân, Dạ Minh Nguyệt đại nhân cực kì chăm chú nhìn chằm chằm vào đội ngũ quái dị kia.Trong lòng Tang Nam khẽ động: “Đại nhân, ngài có cảm thấy…”

Dạ Minh Nguyệt không ngoái lại, chỉ vung tay lên nói: “Nhìn xem.”

Theo hướng tay đại nhân hắn vội vàng quay sang.Chỉ thấy đột nhiên đội ngũ của Tiếu Ma Qua tăng tốc, bọn họ giống như nước lũ, do vô số hoa tuyết xoay tròn tạo thành một cơn lũ.m thanh trào phúng của chúng bạn dừng lại, Tang Nam vẫn chưa cảm giác được, hắn nhìn chằm chằm vào đội ngũ đang nhanh chóng đi tới, không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn ngày càng tăng lên.Không chỉ riêng hắn cảm thấy nguy hiểm!Trong nước lũ cuồn cuộn, mỗi đáo hoa tuyết đều xoay tròn rất nhanh, giống như vô số lưỡi dao được tạo thành từ hoa tuyết đỏ thẫm, rậm rạp, tầng tầng lớp lớp.Sát ý lành lạnh thể hiện ra!Nhìn thấy vô số lưỡi đao xoay tròn trong nước lũ, tất cả mọi người đều vô thức mà nín thở.Nước lũ đao phong hoa tuyết đỏ thẫm trôi sát mặt đất, với tốc độ kinh người hướng phía trước trượt đến.

Điều khác không nói, chỉ với khí thế hành quân như này đã khiến mọi người ở đây khiếp sợ.Chờ chút!Mí mắt Tang Nam bỗng nhiên nhảy lên khi nhìn thấy nước lũ đao phong hoa tuyết đỏ thẫm, hắn ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.Dòng nước lũ này lại chảy đến…Doanh trại của Ngọc Hành!Chương 411 : Tương phản .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnHắn làm thế nào phát hiện ra vị trí đại bản doanh của Ngọc Hành chứ?Không riêng gì Tang Nam, rất nhiều chiến tướng nhanh chóng nhận ra điểm này, trong mắt ai nấy đều hiện vẻ vô cùng kinh ngạc.

Thủ hạ của Tiếu Ma Qua tất cả đều là Trùy Viêm yêu, vốn không có binh chủng nào có thể đảm nhiệm trinh thám.Song, Tiếu Ma Qua không cần tra dò gì đã tìm đúng hướng của đối phương.“Tên này” một chiến tướng cảm khái nói: “thật là may mắn!”

Các chiến tướng khác liên tiếp gật đầu, chỉ tùy tiện tìm một hướng đã là hướng chính xác, quả là may đến bất ngờ!Nghe những tiếng bàn tán vang lên xung quanh, Tang Nam không nói gì, trong lòng cũng lấy làm khó hiểu, hắn không rõ Tiếu Ma Qua rốt cuộc có phải do may mắn hay không.

Không cần trinh sát cũng có thể thấy rõ tình thế chiến trường, chỉ cần thần thức đủ cường đại.

Nhưng việc quan sát này cũng không phải không hạn chế, chiến trường càng lớn yêu cầu thần thức càng cao.

Trong đại chiến dịch quy mô lớn, tin tức mà thần thức chiến tướng thu được có thể nói như muối bỏ bể, nhỏ bé tới không đáng kể.

Thêm nhiều trinh thám mới có thể thu được đủ tin tức về chiến trường.Đối với bất cứ chiến tướng nào, tin tức chiến trường đều là căn cứ để bọn họ ra mỗi mệnh lệnh.Cho tới giờ Tang Nam còn chưa từng thấy chiến tướng ngay cả trinh sát cũng không phái đi, mà quỷ dị nhất là đối phương vậy mà lại tìm đúng hướng!

Trong lúc nhất thời, ngay cả hắn cũng có phần tin tưởng kẻ này quả thực quá may mắn.Thế nhưng, vì sao lại có cảm giác nguy hiểm…oOoThần thức của Công Tôn Sai như tấm lưới lớn tỏa ra, mọi động tĩnh trong phạm vi năm mươi dặm xung quanh đều trong lòng bàn tay hắn.

Hắn nhanh chóng tìm đuợc một tia khí tức lưu lại trong không khí.

Đây là một loại khí tức hắn cảm thấy khá xa lạ, hoàn toàn khác chiến yêu hắn từng gặp trước đây, hẳn là một loại binh chủng mà mình chưa từng gặp.Hắn nheo con mắt lại, trong chiến ý cuồng nhiệt, lóe lên vẻ tỉnh táo.Thần thức yên lặng tỏa ra, cơn lũ hoa tuyết không hề ngừng lại, lưu loát chuyển hướng, phương hướng vừa chuyển, như thủy ngân tràn ra mặt đất, lặng yên lao tới.Chuyển hướng nhìn như đơn giản lại dậy lên trận trận kinh hô, ngay cả Bồ yêu trong mắt cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc.Chỉ huy đội ngũ đổi hướng khi đang di chuyển tốc dộ cao là một trong những kiến thức cơ bản của một chiến tướng.

Nhân số càng nhiều độ khó càng lớn, tốc độ càng nhanh độ khó càng lớn.

Đây là thao tác mà mỗi vị chiến tướng đều biết, cũng là một trong những động tác chiến thuật cơ bản kiểm tra kỹ năng của chiến tướng.Chiến tướng bạch ngân cần tự nhiên điều khiển chừng một ngàn chiến yêu hoàn thành chuyển hướng trong lúc di chuyển tốc độ cao.Năm nghìn, đó là tiêu chuẩn của chiến tướng hoàng kim!Lẽ nào… lẽ nào tên này đã đạt tới tiêu chuẩn của chiến tướng hoàng kim?“Thần thức của Công Tôn Sư đệ thật linh hoạt!”

Tả Mạc không khỏi cất lời khen, tuy rằng hắn không hiểu về chiến tướng nhưng chỉ liếc mắt cũng nhìn ra sự ảo diệu trong đó.Đồng thời hạ lệnh cho năm nghìn người, không chỉ cần thần thức cuờng đại, còn cần thần thức đủ linh hoạt.

Hèn chi Tả Mạc kinh ngạc, thao tác tinh vi như vậy vốn luôn là thứ hắn am hiểu nhất.

Cho dù là linh lực hay thần thức hắn đều không tính là mạnh, song đều linh hoạt dị thường.“Chẳng lẽ là do sát hồn thú châu?”

Bồ yêu thì thào tự hỏi.Công Tôn Sai biểu hiện lực khống chế thần thức vượt xa những trận đánh cờ trước đây.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà hắn có thể tiến bộ nhiều như vậy?

Bồ yêu nghĩ tới đầu tiên là sát hồn thú châu, vì hắn biết rõ trong khoảng thời gian này Công Tôn Sai đang liều mạng sử dụng sát hồn thú châu.Chẳng lẽ sát hồn thú châu này có thể khiến thần thức thêm linh hoạt?Bồ yêu đoán không sai, thay đổi về thần thức của Công Tôn Sai chính là thu lợi từ những sát hồn thú châu này.

Về phương diện tu luyện, thiên phú của Công Tôn Sai tương đối bình thường, điều này hạn chế sự phát triển về chiến tướng của hắn.

Hắn hao hết tâm tư sáng chế ra tâm pháp chiến tướng của bản thân, song hắn thiên phú bình thường, tốc độ tiến bộ cũng không khiến bản thân thỏa mãn.Mãi tới khi hắn phát hiện ra luyện hóa sát hồn thú châu có thể trợ giúp thần thức bản thân, mẹ trẻ trong cơn vui mừng bắt đầu kế hoạch luyện hóa điên cuồng!

Gần như tất cả thời gian của hắn đều tiêu hao vào việc luyện hóa sát hồn thú châu, mà cũng lúc này, hành động săn bắn được triển khai, sát hồn thú châu cuồn cuộn không ngừng khiến hắn không cần lo lắng về vấn đề cung ứng.Một khi gặp vấn đề liên quan tới chiến tướng, mẹ trẻ hay thẹn thùng ngượng ngập luôn vô ý lộ ra biểu hiện điên cuồng của mình!Lần này cũng không ngoại lệ!Khi còn chưa rõ tình huống cụ thể về sát hồn thú châu, hắn đã không chút do dự đem bản thân mình ra đánh bạc.

VÌ hắn biết rõ, nếu muốn tiến thêm một bước cần giải quyết vấn đề thần thức không đủ.

Hắn khao khát thắng lợi!

Vì thắng lợi, hán nguyện lao vào nguy hiểm!Hắn thành công, ngoại trừ thần thức tăng lên gấp ba lần, cũng linh hoạt hơn trước đây nhiều.“Sát hồn thú châu?”

Tả Mạc cũng lộ vẻ đăm chiêu, bỗng nhiên nhớ tới hoàng kim hồn trên tay mình.

Trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận rộn, ngoại trừ Công Tôn sư đệ, Bồ yêu và Vệ, ngay cả chính hắn còn chưa dùng tới hoàng kim hồn.Đúng là bận tới choáng váng đầu óc rồi, chuyện quan trọng như thế mà cũng quên.Tả Mạc không khỏi tự giễu hai câu.Trong cờ Dịch Chiến, Công Tôn Sai dùng tốc dộ cực nhanh, truy theo khí tức cực nhỏ kia, đội ngũ trùy viêm yêu khổng lồ như một tia chớp màu đỏ, uốn lượn như rắn, lao thẳng về đại bản doanh của đối phương.Không phải vận may!

Tang Nam thần kinh hãi.Những chiến tướng cũng nhìn ra điểm bất hợp lý: “Hả, có điểm lạ, tên tiểu tử này không thể nào mỗi lần vận may đều tốt vậy chứ, sao lại lần nào cũng đúng?”

“Đúng vậy!

Kỳ quái!”

“Mũi tên này không phải mũi chó chứ?”

“Chó cũng chẳng thể!”...Tiếng bàn luận xung quanh dần vang lên, Hà Mị vẻ mặt mờ mịt, nàng không phải chiến tướng, nghe không hiểu gì, nàng hiếu kỳ hỏi Tang Nam: “Bọn họ đang nói gì vậy?”

Tang Nam kiên trì giải thích: “Bọn họ đang nói, Tiếu Ma Qua làm thế nào mà không cần trinh sát cũng biết vị trí đại bản doanh của Ngọc Hành.”

“Đúng vậy!”

Hà Mị bừng tỉnh hiểu ra: “Khó trách ta cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, hóa ra là không thấy trinh thám của Tiếu Ma Qua.”

Rồi ngay lập tức nàng lộ vẻ khó hiểu hỏi tiếp: “Vì sao Tiếu Ma Qua không cần trinh thám cũng biết được đại bản doanh của Ngọc Hành?”

Tang Nam nhẹ giọng đáp: “Trùy Viêm yêu không thích hợp làm trinh thám, tốc độ bay của chúng tuy không chậm nhưng không phải là nhanh, điểm then chốt nhất là bọn chúng không biết ẩn giấu thân hình.

Tiếu Ma Qua hẳn có một loại bí pháp có thể tra xét được khí tức trinh thám đối phương lưu lại.”

Tiếng bàn luận xung quanh đều ngưng lại, mọi người lộ vẻ lắng nghe.

Tang Nam tài hòa vô song, đã từng đoạt danh hiệu “chiến tướng trẻ xuất sắc nhất” trong ba năm liên tiếp, quán quân các loại dịch chiến kỳ nhiều vô số kể.

Trong số chiến tướng trẻ tuổi hắn tuyệt đối có thể vào một trong năm hạng đầu.

Rất nhiều bậc lão thành trong quân đều mười phần coi trọng hắn.Tuy rằng hắn ngoài dự đoán của mọi người mà trở thành tùy tùng của Dạ Minh Nguyệt, vì vậy mà buông bỏ cơ hội đảm nhiệm quân đoàn trưởng một quân đoàn, khiến danh vọng của hắn bị tổn thất không ít.

Vài năm nay hắn đã rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng mà luôn yên lặng bảo vệ bên cạnh Dạ Minh Nguyệt.

Song danh hiệu chiến tướng đệ nhất liên minh thiên tài, không ai dám nghi ngờ.“Xem kỹ xem, con đường Tiếu Ma Qua đang đi chính là con đường mà một trinh thám của Ngọc Hành vừa lui lại.”

Lúc này khuôn mặt mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra, thảo nào, hóa ra Tiếu Ma Qua có bí kỹ lợi hại như vậy.Ngay lúc này, luồng nước lũ hoa tuyết màu đỏ đã gặp phải trinh thám của Ngọc Hành.

Ngọc Hành sớm đã do thám được vị trí của Tiếu Ma Qua, để thu được thêm càng nhiều tin tức, hắn tất nhiên phải phái thêm nhiều trinh thám về hướng này.Nhưng trinh thám vừa thấy đội ngũ này lập tức kinh hãi xoay người.

Còn một số ít trinh thám định trồng xuống cây truyền tin, báo tình hình trở lại.

Bất quá Công Tôn Sai sao lại cho bọn họ cơ hội, vung tay lên, đội ngũ thủ hạ lập tức bao phủ đám trinh thám này.Những trinh thám này còn chưa kịp truyền tình báo về đã bỏ mình.Những trinh sát khác thấy vậy chạy càng nhanh.Công Tôn Sai không hề do dự, chỉ huy đội ngũ, nhanh chóng theo sau những trinh sát này, luôn giữ cự ly thích hợp, không cho chúng cơ hội trồng cây truyền tin.Ở yêu giới, muốn truyền tin, cây truyền tin được sử dụng nhiều nhất.

Trinh thám mang theo bên người mầm cây truyền tin.

Bọn họ chỉ cần trồng mầm đó xuống, cây truyền tin sẽ đâm chồi sinh trưởng tỏng thời gian ngắn, rồi kết quả.

Trái cây truyền tin vỡ thành sương khói có thể đem tin tức hóa thành hình ảnh và âm thanh truyền về.Cùng một loại mầm cây truyền tin có thể truyền tin tức cho nhau, có thể nói là thuận lợi tới cực điểm.

Song cây truyền tin cũng có một thiếu sót là cần có thời gian.

Mầm cây phát triển tới kết thành trái cây cần thời gianc hừng một nén hương.

Thời gian một nén hương lúc bình thường tất nhiên không là gì, nhưng nếu gặp phải thời khắc nguy cấp, thời gian một nén hương này sẽ thành nhược điểm trí mạng.Nhưng trinh thám trước mắt, thiếu mất thời gian một nén hương này.Đội ngũ của Công Tôn Sai đột nhiên tách ra, cả đội vốn như nước lũ trong phút chốc chia thành sáu đóa hoa tuyết lớn.

Mỗi đóa hoa tuyết do chừng tám trăm chùy viêm yêu tạo thành, bọn họ như sáu lưỡi đao xoay tròn với tốc độ cao, hai bên kéo lên trước, ở giữa theo sau, tạo thành một hình vòng cung, bám chặt phía sau trinh thám, đem bọn chúng đuổi cùng một chỗ, không cho chúng tách ra.Một chạy một truy, cứ như vậy, sau nửa canh giờ, đội ngũ của Công Tôn Sai đã tới phía ngoài doanh trại của Ngọc Hành.Cảnh tượng này khiến mọi yêu trợn mắt há hốc mồm.Đây…

đây là đấu pháp gì?Cờ Dịch Chiến có chút quy mô, tranh đấu hai bên thường diễn ra liên tục hai ba mưoi canh giờ, thậm chí còn lâu hơn.

Địa hình rông lớn, có đủ loại chiến lược xâm nhập, cũng có đủ không gian vòng quanh.

Hai bên phải trải qua rất nhiều, rất nhiều lần trinh sát, thử,d đấu sức cục bộ, chèn ép không gian sống của đối phương, vân vân, sau đó mới tới trận quyết chiến sau cùng.Còn đại chiến cờ Dịch Chiến với quy mô siêu lớn như lần này, rất nhiều chiến tướng đã chuẩn bị để quan sát ba ngày ba đêm.Song, Tiếu Ma Qua chưa bao giờ theo lẽ thường, lần này cũng chẳng khác.

Không dựng doanh trại, không trồng yêu thụ, vừa mở màn đã lôi cả đội, trực tiếp giết về phía đại bản doanh của đối phương.

Đây…

đây là đấu pháp gì?“Quá, quá lưu manh rồi.”

Một chiến tướng vô thức thì hào, lại khiến tất cả đám chiến tướng như đang nghẹn trong lòng đột nhiên trở nên thông suốt!Không sai!

Lưu manh!

Đúng là lưu manh!Chỉ có đám lưu manh đấm đá ngoài đường, không giảng giải kỹ thuật, mới có thể như vậy, kéo toàn bộ nhân mã, trực tiếp giết tới cửa nhà địch…Tang Nam cảm thấy như nuốt sống một con ruồi, toàn thân khó chịu tới mưc snói không nên lời.

Lúc trước trận hình hoa tuyết của Tiếu Ma Qua như một tia chớp lóe lên phá tan tầng mây, khiến hắn có cảm giác kinh ngạc.

Bí kỹ truy tung sau đó cũng khiến hắn cảm thấy thâm sâu khó dò.

Tất cả mọi dấu hiệu đều khiến hắn đầy mong đợi đối với trận chiến tiếp theo.Thế nhưng, loại mong đợi đó tuyệt đối không phải loại không nói lỳ kéo người giết tới cửa trước mắt!Không sai, đúng là không nói lý!

Hắn như thấy một kiếm khách cao minh, sau những kiếm chiêu tuyệt đẹp vô song lại đột nhiên vứt bảo kiếm trong tay, ngược lại rút dao giết lợn bên hông, như dã nhân gào thét lao tới.Chiến lược đâu?

Chiến thuật đâu?

Kỹ xảo đâu?Sự tương phãn mảnh liệt khiến Tang Nam khó chịu, thiếu chút nữa thì ói máu.Mà ngay lúc này, Công Tôn Sai không hề ngừng lại, trực tiếp phát động tấn công, trong mắt Tang Nam, mọi cảm giác đẹp đẽ về hoa tuyết đều biến mất!

Hắn như thấymột đồ tể với khuôn mặt dữ tợn, nhe răng cười, vung dao giết lợn lên chém thẳng vào trán đối phuơng như đang giết lợn!Chương 412 : Va chạm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhác với đám Tang Nam cảm giác như muốn hộc máu, Tả Mạc chỉ thấy hai mắt tỏa sáng, nhiệt huyết toàn thân sôi trào, hận không thể trực tiếp lao tới.

Trực tiếp tấn công ồ ạt vào đại bản doanh của đối phương, sẽ sung sướng tới mức nào!

Thực dễ chịu tới muốn nổ tung!Những chiến thuật nhìn hoa cả mắt kia tất nhiên dễ nhìn, song loại xung kích đấu đá bừa bãi này mới hợp tính khí Tả Mạc.Công Tôn Sai không nghĩ nhiều như vậy, hành vi và lựa chọn của hắn trong mắt người khác là quái dị, nhưng thật ra đều là bất đắc dĩ.

Yêu thụ các loại, hai mắt hắn đều đen kịt, không hiểu gì cả.Nếu đổi lại là người khác nhất định sẽ không tiếp nhận lần đánh cờ không công bằng này.

Nhưng Côn Tôn Sai chưa bao giờ nghĩ tới công bằng hay không công bằng.

Chiến tranh có bao giờ công bằng?Công Tôn Sai nhìn như điên cuồng nhưng trong lòng lại tỉnh táo như băng tuyết, hắn biết kéo dài càng lâu càng bất lợi cho mình.

Vì vậy khi hắn tạo đội hình thành công bèn không hề do dự, trực tiếp giết về đại bản doanh của đối phương.Giờ đang là lúc hai bên chênh lệch ít nhất, tiếp tục kéo dài, chênh lệch của hai bên sợ là sẽ càng lúc càng lớn.Hắn cũng biết, thủ đoạn dùng thần thức, trực tiếp giết tới chắc chắn sẽ không chiếm được chỗ tốt.

Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể kiên trì lao tới.Công Tôn Sai khiến Ngọc Hành giật nảy mình, hắn trong lúc nhất thời vậy mà lại không có phản ứng gì.Đây là đấu pháp gì vậy?Hắn vẻ mặt mờ mịt.Ngọc Hành tòng quân đã nhiều năm, tinh thông đủ loại chiến thuật, cũng từng giao đấu với rất nhiều cao thủ, trong đó tất nhiên không thiếu những kẻ không theo lẽ thường.

Song những cao thủ không theo lẽ thường kia chẳng qua chỉ không theo lệ thường, vẫn có thể phát hiện ra đường lối của nó.

Cờ Dịch Chiến phát triển nhiều năm như vậy, đại đa số chiến thuật sớm đã được nghiên cứu thấu đáo.Làm sao để bắt đầu là vấn đề chiến thuật được nghiên cứu nhiều nhất.

Các loại đấu pháp tầng tầng lớp lớp, có rất nhiều thứ tạo nên thành công cực điểm lúc nhất thời, song theo thời gian trôi qua, khi những chiến thuật này bị hiểu thấu triệt để, nhược điểm của chúng bị lộ ra, việc sử dụng ngày càng kém đi, từ từ bị chiến thuật mới thay thế.Cách bắt đầu hiện giờ của Ngọc Hành là phân ba phần kinh điển, cũng có nghĩa dùng một phần ba lực lượng để phát triển, một phần ba lực lượng để phòng thủ, một phần ba lực lượng cơ động.Phân ba phần có bố cục cân đối, phòng ngự xuất sắc, tiềm lực ở giai đoạn sau cao hơn, là một phương thức khai cuộc rất được hoan nghênh.

Phân ba phần của Ngọc Hành có càng nhiều biến hóa, nhất là phương diện phối hợp các binh chủng, khiến người xem hai mắt tỏa sáng.

Đội ngũ phòng ngự hắn sử dụng cùng đội ngũ cơ động có thể chuyển hóa tương hỗ.

Điều chỉnh độc đáo này khiến cho phân ba phần Ngọc Thị lúc khai cuộc càng thêm sắc bén, người xem không khỏi rung động, có thể thấy tạo nghệ thâm sâu của Ngọc Hành.Song, Ngọc Hành tạo nghệ có thâm sâu tới đâu, tinh thông các loại chiến thuật tới mức nào cũng không ngờ đối phương lại như một kẻ lỗ mãng trực tiếp giết tới cửa.Muốn chết sao?Sau khi ngẩn ra, Ngọc Hành lập tức phản ứng lại.Khai cuộc bằng cách chia ba phần, lực công kích không thể coi là mạnh tới cực đoan, song lực phòng ngự tuyệt đối không kém.

Vì vậy Ngọc Hành cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, song lại không hoang mang.

Doanh trại của hắn đã hoàn thành, sức phòng ngự tăng nhiều, cho dù toàn quân của đối phương đánh tới hắn cũng có đủ lòng tin đẩy lùi đối phương.Bất quá hắn vẫn còn để lại chút phòng bị, dựa vào lực lượng trong tay đối phương, nếu muốn công kích một doanh trại hoàn mỹ là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Ngọc Hành tin rằng Tiếu Ma Qua nhất định cũng hiểu được điều này, huống hồ, hắn vẫn luôn cảm thấy đội ngũ toàn Trùy Viêm yêu của Tiếu Ma Qua là một âm mưu.Tiếu Ma Qua nhất định còn có chiêu kế, đó mới là sát chiêu chân chính!Hắn vô cùng tin tưởng phán đoán của mình, không tin rằng tất cả quân của Tiếu Ma Qua đều là Trùy Viêm yêu.

Ngọc Hành cẩn thận từng li từng tí, vừa chỉ huy đội ngũ tiến lên, vừa chuẩn bị hậu chiêu tùy thời ứng biến với những khả năng có thể xảy ra.Còn ở bên kia, tinh thần Công Tôn Sai tập trung trước nay chưa từng có.Người khác chỉ thấy hắn đuổi theo trinh sát của Ngọc Hành, song bọn họ lại không biết, trong hoạt động hành quân nhìn như lưu loát đó, Công Tôn Sai vẫn đang không ngừng quen thuộc với trận hình hoàn toàn mới này.

Dù chỉ thêm một chút quen thuộc cũng có khả năng tăng thêm một ít phần thắng của mình.Cũng may, trận hình hoa tuyết vốn đã được xây dựng trong đầu hắn cũng khá lâu, hắn cũng không xa lạ, trên đường đi càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Đoạn đường truy kích này như một bài thể dục làm nóng thân thể.

CÒn khi hắn tới đại bản doanh của Ngọc Hành, Công Tôn Sai vừa hoàn thành bài thể dục, cho dù là khí thế hay tinh thần đều ở trạng thái đỉnh cao!Cơn lũ hoa tuyết khó khăn lắm mới tới ngoài doanh trại lại đột nhiên tăng tốc!Bọn họ như một bánh răng cưa xoay tròn với tốc độ cao, ầm ầm lao về phía đại bản doanh.Cùng lúc, trong mắt Công Tôn Sai bộc phát ra ánh sáng chói lòa, hắn khai mở thần thức, rung động một cái.

Rung động này như gợn sóng nổi lên, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai truyền tới mỗi ngóc ngách trong lưới thần thức.Ầm!Chính giữa hoa tuyết đỏ ửng đột nhiên ngời sáng, phát ra ánh đỏ chói mắt, ánh đỏ lan ra với tốc độ kinh người.

Nó như dòng nước thép chảy xuôi xuống, từ trung tâm của hoa tuyết, dọc theo các mạch, chảy tới mỗi điểm cuối!Hơn tám trăng trùy viêm yêu đồng thời thi triển hỏa yêu thuật, không khí nóng bỏng sinh ra khiến hình dáng đóa hoa tuyết cũng bị lung lay.Càng đáng sợ hơn là, trong lúc mỗi trùy viêm yêu đều đang vận chuyển với tốc độ cao, hoa tuyết đỏ rực lại nhanh chóng vận chuyển!Phảng phất như vòng đao thiêu đỏ, đang kêu vang điên cuồng!Mọi người đều bị uy thế do trùy viêm yêu tỏa ra làm cho kinh hãi, tất cả mọi người đều từng dùng qua trùy viêm yêu, song họ chưa từng gặp qua thanh thế đáng sợ tới vậy.Ngọc Hành biến sắc, như túng đòn nghiêm trọng, uy thế mà kẻ địch đột nhiên tỏa ra vượt xa sự tưởng tượng của hắn.Sao lại như vậy?Hắn luôn cho rằng lớp công kích đầu tiên của kẻ địch chắc chắn là ngụy trang, thực sự có thể tạo thành uy hiếp cho hắn là ẩn giấu ở phía sau.

Vì vậy nên hắn chỉ dùng một bộ phận đội ngũ nhỏ để nghênh địch, tuyệt đại bộ phận đội ngũ đều đang chờ đợi ẩn giấu của kẻ địch.Công kích mãnh liệt bỗng nhiên ùa tới, như cuồng phong bão táp không chút dấu hiệu!Sáu đóa tuyết hoa lớn kèm theo tiếng vang nóng rực và sắc nhọn, điên cuồng tấn công vào doanh trại của hắn.Trong nháy mắt khi hai bên va chạm, vô số ánh sáng đỏ chói đột nhiên lóe lên!

Phảng phất như sáu lưỡi cuwa tròn đỏ bừng, trong tiếng cắt xén chói tai, phun ra tia lửa như mưa như thác!Bầu trời bị những hỏa yêu thuật này chiếu rọi.Không ổn!Ngọc Hành thầm nhủ trong lòng, thân hình nhoáng lên, trong con ngươi trợn tròn lộ vẻ hoảng hốt và không thể tin tưởng.Không ngờ quân của đối phương lại thật sự toàn bộ là trùy viêm yêu!

Đối phương vậy mà lại thực sự toàn lực công kích!Tất cả dự liệu, tất cả phán đoán của hắn đều xuất hiện sai lâẦm!Hai suy đoán liên tục xuất hiện hai sai lầm cơ bản, cho dù từ góc độ nào mà nói cũng rất có khả năng mất mạng!Để trên tay có càng nhiều quân bài chưa lật nhằm ứng phó với quân tiềm ẩn của dối phương, hắn giữ lại đại bộ phận lực lượng, điều này cũng trực tiếp dẫn tới số chiến yêu chiến đấu trên tiền tuyến với trùy viêm yêu quá ít.

Lực lượng hai bên khác biệt quá lớn, trùy viêm yeu vốn nổi danh về lực công kích lúc này đã phát huy vô cùng nhuần nhuyễn ưu thế của mình.Sáu cánh đội ngũ như sáu bông hoa tuyết đỏ rực xoay tròn cắt qua bơ, không tốn chút sức nào cũng xuyên qua đội ngũ của đối phuơng!Bị ép tới bước đường cùng, Ngọc Hành lúc này biểu hiện ra tu dưỡng chiến thuật cao thâm của mình, đối diện với cục diện gần như sắp sụp đổ, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.

Tuy không đoán ra đối phương sẽ dùng toàn lực ở ngay đợt tấn công đầu tiên song lúc này hắn cũng không chút do dự, dùng mọi lực lượng trên tay.Sắc mặt hắn nhanh chóng khôi phục như thường, bắt đầu điều chỉnh lại đội ngũ cực nhanh.Chỉ thấy đội ngũ thủ hạ của hắn như đột nhiên bùng nổ, hóa thành hơn trăm tiểu đội, đột nhiên tảm ra khắp các ngóc ngách trong doanh trại.Dựa vào phòng ngự trong doanh trại, những đội ngũ nhỏ này mười phần linh hoạt, tựa như bầy sói không ngừng quấy rối, làm trì hoãn đội ngũ đối phương.Tình thế nhanh chóng ổn dịnh lại, trận hoa tuyết bị trở ngại, tốc độ khiến người ta kinh hãi kia thoáng chậm lại."

Lợi hại!"

Tang Nam không kìm được lên tiếng khen, đợt tấn công vừa rồi của Tiếu Ma Qua cực kỳ khí thế, khiến hô hấp của hắn như muốn ngừng lại.

Song phản ứng của Ngọc Hành lại đầy vị lấy nhu thắng cương.

Có thể ổn định thế cục trong tình huống hỗn loạn đó, Ngọc Hành quả nhiên không phải hư danh!Đợt va chạm này tuy rằng chỉ là nhất thời song lại cực kỳ kịch liệt!Ngọc Hành chỉ còn lại hai ngàn sáu trăm chiến yêu, có thể nói tổn thất nặng nề.

Còn Tiếu Ma Qua tuy còn lại bốn ngàn chiến yêu, nhìn qua binh lực chiếm ưu thế song tốc độ của họ đã bị Ngọc Hành trì hoãn thành công, tiếu tục tiến sâu vào doanh trại của đối phương sẽ phải dối diện với những vũ khí phòng ngự trong doanh trại.

Trùy viêm yêu vốn yếu phòng ngự, rơi vào trận địa chiến đấu như vậy sẽ rất nguy hiểm.Như vậy, hai bên lại một lần nữa trở lại thế cân bằng.Các chiến tướng nhìn không chớp mắt, va chạm kịch liệt như vậy bình thường chỉ thấy ở cuối chiến cuộc.

Nhiều người trong số họ thậm chí quên cả hít thở, không ai trong số họ nghĩ tới, trận hoa tuyết nhìn như biến biến hóa vô cùng vậy mà lại có thể sắc bén tới mức đó!Toàn bộ chiến tuơnsg đều sợ ngây người!Không ai còn hoàn nghi trình độ chiến tướng của Tiếu Ma Qua, đột phá sắc bén cực đoan như vậy, nếu xuất hiện trên chiến trường, tuyệt đối là ác mộng cho kẻ địch!Bất quá, chiến tướng có chút nhãn lực đều nhìn ra Tiếu Ma Qua đang ở thế nguy kịch!Ngọc Hành dùng khả năng chỉ huy chu đáo của hắn khiến cho toàn bộ doanh trại cơ hồ biến thành ao đầm.

Cưa tròn có sắc bén tới đâu, rơi vào trong đầm lầy cũng chẳng thể động đậy!Tiếu Ma Qua sẽ làm gì?Trong đầu bọn họ không hẹn mà cùng hiện lên một vấn đề.Song không ai biết, tình cảm xem thì nguy hiểm, song Công Tôn Sai lại chẳng có cảm giác hiểm quy.

Đội ngũ hai bên vừa va chạm, Công Tôn Sai đã nhạy cảm ý thức được đối thủ đối diện không phải cao thủ thần bí ngày thường.Phong cách của hai người khác biệt quá xa!Quan trọng nhất là Công Tôn Sai không hề có cảm giác áp bách ở khắp nơi như ngày thường, không có cảm giác luôn có sợi dây siết chặt trên cổ!Đã quen với cảm giác áp bức tới mức hít thở không thông từ Bồ yêu, đối diện với Ngọc Hành, Công Tôn Sai cảm thấy mình như cá trong nước, có thể hít thở thoải mái.Khi tất cả mọi người cho rằng Ngọc Hành đã ổn định lại thế cục, còn Tiếu Ma Qua đã rơi vào cục diện nguy kịch.Bọn họ không biết, đối với chiến tướng luôn ngoan cường giãy dụa dưới sự chà đạp của Bồ yêu trong một thời gian dài như Công Tôn Sai, một khi sức ép với hắn không đủ, vậy nghĩa là gì?Nghĩa là Công Tôn Sai sẽ có đủ không gian!Công Tôn Sai thu được đủ không gian sẽ đáng sợ tới mức nào?Trước ngày hôm nay, không ai biết!Cảm giác thiếu áp bức đối với Công Tôn Sai mà nói, thật mười phần xa lạ!

Loại cảm giác xa lạ này vô cùng kích thích Công Tôn Sai.

Con mắt hắn sáng ngời, mái tóc ngổn ngang phủ xuống khuôn mặt, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng e thẹn.Xung động nhỏ tới mức không thể dò xét, dọc theo mạng lưới thần thức vô hình vô ảnh, truyền tới trên người mỗi trùy viêm yêu.Bắt đầu thắt cổ!Chương 413 : Tuyết Hoa Giảo SátConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTuyết Hoa Giảo Sát!Đây là tên mà Công Tôn Sai đặt cho loại chiến thuạt hoàn toàn mới này, đây là lần đầu tiên nó biểu hiện sự sắc bén của mình.

Trong lúc các chiến tướng đang tán thưởng mặt đột phá sắc bén vô song của nó, bọn họ lại không biết, mẹ trẻ sáng tạo ra Tuyết Hoa Giảo Sát là để bù đắp cho khuyết điểm không thể đánh lâu dài của ba lớp xung kích kiểu sóng.Nói cách khác, đột phá kiểu cưa khiến mọi người tán thưởng không thôi lại không phải ưu điểm lớn nhất của chiến thuật này.Ưu điểm lớn nhất của nó là --- vây giết!Chỉ thấy sau đóa hoa tuyết lớn ầm ầm tan vỡ, hóa thành vô số hoa tuyết nhỏ, chúng không hề có trận hình cố định, những bông hoa tuyết này như nước lũ tràn ra khắp nơi, lan tới mọi phương hướng.Tốc độ của chúng không nhanh, song lại tạo cho người ta cảm giác muốn tránh cũng không được.Hoa tuyết nhỏ do sáu trùy viêm yêu hợp thành nhanh chóng xoay tròn, hỏa yêu thuật trong tay họ đã vận sức chờ phát động, một khi phát hiện kẻ địch sẽ phát động công kích.

Đòn tấn công của họ không đề đặc sắc, trong lúc xoay tròn với tốc độ cao, sáu gã trùy viêm yêu như đèn kéo quân tự thay đổi vị trí, xuất hỏa yêu thuật trong tay ra.Hỏa tuyến thẳng tắp!Đó là hỏa tuyến do hỏa yêu thuật hợp thành, khi trùy viêm yêu cuối cùng phóng ra yêu thuật trong tay thì trùy viêm yêu đầu tiên thi triển yêu thuật cũng hoàn thành xong hỏa yêu thuật mới.Hỏa tuyến kéo dài không dứt, vĩnh viễn không có điểm cuối.Yêu thuật phòng ngự của binh chủng phòng ngự trước loại hỏa tuyến kéo dài không dứt này yếu ớt như tờ giấy, bọn họ căn bản không kịp giúp đồng đội tranh thủ được chút thời gian đã mất mạng.

Binh chủng chiến đấu thiếu bảo hộ, tử thương càng nhanh.Càng đáng sợ hơn là mỗi bông hoa tuyết nhỏ đều không tác chiến một mình, bên cạnh họ luôn có hai tới ba tiểu đội.

Tiểu đội ở giữa sẽ chủ động lui về phía sau, tạo thành hình tam giác ngược, dùng trạng thái nửa vây quanh, đem đối phương nhét vào trong lưới hỏa lực của mình.Hỏa tuyến của ba tiểu đội tạo thành lưới lửa, sức sát thương tăng gấp bội.

Mà nếu hỏa tuyến của sáu bảy đóa tuyết hoa nhỏ cùng lúc nhát ra, đan thành lưới lửa, vậy tuyệt đối khiến người ta tuyệt vọng.Tốc độ tiến lên của trùy viêm yêu không nhanh, bọn họ từ từ chuyển động như dung nham, nơi họ đi qua đều tan thành tro bụi, không gì cản nổi!Hỏa tuyến đan xen vào nhau như một tấm lưới lớn!Địch nhân trong lưới lớn ra sức phóng yêu thuật, song chúng như côn trùng bị cuốn trong mạng nhện, có giãy dụa thế nào cũng chỉ phí công.Sắc mặt Ngọc Hành trắng bệch, hỏa tuyến sáng rực đan vòa nhau, trong mắt hắn lại chẳng khác nào sợi dây tử vong!

Binh lực dưới tay hắn đang giảm đi với tốc độ kinh người.Hắn cũng có thể thấy trong đội ngũ của đối phương không ngừng có trùy viêm yêu ngã xuống, song…Ngọc Hành cảm thấy miệng chát đắng, tốc độ giảm nhân số của đối phương chậm hơn mình nhiều.

Về cơ bản, ba gã chiến yêu của mình mới đổi đuợc một chiến yêu của đối phương.

Hắn gần như không dám tim tưởng, đây còn là trùy viêm yêu sinh mệnh yếu ớt sao?Thần thức đối phương thật quá mạnh mẽ!Tùy viêm yêu lao đầu tiên ngã xuống với tốc độ cực nhanh, song chỉ cần một kẻ ngã xuống, chỗ trống sẽ do trùy viêm yêu phía sau chủ động bù vào.

Toàn bộ độ ngũ đối phương tựa như dòng nước, lưu chuyển tự nhiên!

Ngoài ra, mỗi đóa tuyết hoa nhỏ luôn xoay tròn với tốc độ cao, ban đầu là năm ngàn chiến yêu, hơn tám trăm đóa tuyết hoa nhỏ!Luôn giữ trận hình hoàn chỉnh, đây là nguyên nhân tạo thành tổn thương lớn như vậy.Thế nhưng, vậy cần có thần thức mạnh tới mức nào?Sắc mặt Ngọc Hành xám ngắt, ánh mắt mịt mờ.Hắn biết mình thất bại rồi, hơn nữa còn bại rất thê thảm.

Số chiến yêu thủ hạ của hắn không ngừng giảm xuống, những phương tiện phòng thủ trong doanh trại cùng lúc càng ít tác dụng, trùy viêm yêu phía sau của đối phương thận chí có thể ung dung nhổ đi từng tòa từng tòa một.Hắn bại, bại tâm phục khẩu phục.Tuy rằng chiêu này của Tiếu Ma Qua nhìn qua khác xa một trời một vực với chiến thuật đang lưu hành, song kẻ có thể sáng chế ra loại chiến thuật này tuyệt đối là một thiên tài!Hắn biết rõ, hai phán đoán sai lầm lúc đầu đã khiến mình rơi vào thế bị động.

Song chân chính dẫn tới thất bại là do loại chiến thuật này khiến người ta lạ lẫm, là thần thức mạnh mẽ tới mức không phải là yêu của đối phương!

Cho dù bản thân mình có chuẩn bị, đối mặt với hoa tuyết đỏ rực đó cũng không biết phải phá giải ra sao.Ngọc Hành ham mê quyền mưu, thích cơ biến, nhưng hắn vẫn là người tiếp thu giáo dục chiến tướng chính thống nhất, sự kiêu ngạo của chiến tướng đã in sâu trong lòng hắn.

Giờ phút này hắn hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả tahan bại danh liệt, trong lòng hắn tất cả đều là sự chèn ép của kết quả chiến bại, thực sự chán nản tới muốn chết!Bởi vì, đây là một trận chiến bại không thể mượn bất cứ cớ nào.oOo“Ngọc Hành xong rồi.”

Tang Nam thở dài, trong giọng nói có chút vẻ thỏ chết cáo đau buồn.

Tận mắt thấy một hoàng kim chiến tướng vẫn lạc, cảm giác thương cảm dâng lên trong lòng hắn.

Dự cảm của hắn nhạy bén hơn so với chiến tướng bình thường.

Không thể thấy được khuôn mặt Ngọc Hành, song từ khí tức như đã chết từ thể xác và tinh thần của Ngọc Hành, vẫn bị hắn nắm được từ một số chi tiết không dễ để ý thấy trong chiến trường.Mỗi hoàng kim chiến tướng đều phải trải qua vô số chém giết, vô số khảo nghiệm, vô số tranh đấu.

Có lẽ trong bọn họ, bối cảnh có chỗ khác nhau, trình độ cũng có cao có thấp, song ai ai cũng đều là nhân tài kiệt xuất chân chính.Một khi lòng của chiến tướng đã chết, vậy cũng có nghĩa là vẫn lạc.Cảm thụ được sự bi thương trong lòng Ngọc Hành không chỉ có mình Tang Nam, rất nhiều nơi vang lên tiếng thở dài.

Nhiều người trong số họ đã từng rất mong đợi trận chiến này, song không ai ngờ trận chiến này lại trực tiếp dẫn tới một hoàng kim chiến tướng vẫn lạc.oOoĐối với tuyệt đại đa số mọi người mà nói, trận chiến đấu hoa mắt đầy tính hí kịch này đủ để thỏa mãn tâm lý hiếu kỳ của họ.

Về phần nguyên nhân khởi xướng trận đấu này sớm đã bị họ quên sạch.

Được mọi người nói tới nhiều nhất đương nhiên là Tiếu Ma Qua, trong mắt bọn họ, có thể đánh bại Ngọc Hành, vậy Tiếu Ma Qua đương nhiên cũng là hoàng kim chiến tướng.Trận chiến phá ngục, rồi trên lôi đài chém liên tục hai mươi sáu yêu cũng đã đủ khiến hắn được chú ý, coi là thiên tài.

Mà hiện giờ mọi người lại phát hiện, hắn không ngờ lại còn là một hoàng kim chiến tướng!

Đạp lên xác một hoàng kim chiến tướng khác đi lên, Tiếu Ma Qua này chắc chắn là một “hoàng kim chiến tướng”!Hèn gì nhiều yêu liên tiếp kinh hô, tên này còn là yêu sao?Yêu biến thái tới vậy, bao nhiêu năm mới xuất hiện một kẻ?Yêu nghiệt!

Đúng là yêu nghiệt rồi!Nếu lúc trước những lời bàn luận về hắn chỉ giới hạn trong những yêu trình độ thấp, vậy tới lúc này, tên tuổi của hắn đã lan khắp mọi ngóc ngách.

Giờ đang là thời điểm chiến tranh, hoàng kim chiến tướng nghĩa là gì, không ai không hiểu.

Huống hồ, hắn còn trẻ tuổi như vậy!

Hơn nữa, thực lực bản thân của hắn cũng vô cùng xuất sắc, tiềm lực cực lớn, thậm chí có khả năng chạm tới thiên yêu.Trong số những người trẻ tuổi, ngươi liệu có tìm được kẻ yêu nghiệt hơn hắn sao?Ngay cả liên minh thiên tài, được coi là thiên tài vô số, yêu nghiệt như vậy cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.Song, bàn luận về trận chiến này mới chỉ bắt đầu.

Người ngoài xem náo nhiệt, người trong xem tay nghề.

Trong mắt các chiến tướng, trận đấu này đã lên mức kinh điển.

Sự sáng tạo và vận dụng của Tiếu Ma Qua đối với trùy viêm yêu đã phá vỡ quy củ bình thường, trước kia chưa ai nghĩ tới trùy viêm yêu lại có thể sử dụng như vậy.Ý nghĩa của trận chiến này không chỉ ngừng lại ở trùy viêm yêu, đối với các chiến yêu mà nói, sự sáng tạo của Tiếu Ma Qua đã mở ra một cửa sổ mới cho họ.

Công kích không ngừng, uy lực biểu hiện ra đã khiến cho tất cả chiến tướng chú ý.

Bảo trì lực lượng không hề gián đoạn như vậy đã trở thành trọng điểm nghiên cứu mới của các chiến tướng.Khi các chiến tướng nghiên cứu mới phát hiện, muốn hoàn thành chiến thuật hoa tuyết của Tiếu Ma Qua cần có thần thức cực cao.

Lúc này họ mới bừng tỉnh kinh sợ, thần thức của Tiếu Ma Qua không ngờ lại kinh khủng tới mức này.Ngay lúc các chiến tướng đang nghiên cứu không ngừng, còn dân chúng bàn tán không thôi, một tin tức như sét đánh rạch ngang bầu trời.

Ngọc Hành tâm ý nguội lạnh, trực tiếp đệ đơn xin tức chức quân đoàn trưởng quân đoàn Hậu Thổ.Rất nhiều bạn bè của Ngọc Hành dồn dập tới cửa, hy vọng an ủi được hắn, song khi họ thấy bộ dáng của Ngọc Hành đều kinh hãi biến sắc!

Ngọc Hành nhốt mình trong một gian phòng nhỏ, thần sắc dại ra, nói chuyện với hắn hắn cũng không để ý.Ngọc Hành xong rồi!

Ngọc gia xong rồi!Những tin tức này khiến cho trận chiến đột nhiên thêm chút thảm khốc!Song cũng rất nhanh chóng, không còn ai quan tâm tới tin tức về Ngọc Hành nữa, ánh mắt mọi người luôn chỉ nhìn vào người thắng.Song Tiếu Ma Qua lại như biến mất, không còn chút tung tích.oOoTrận chiến đó khiến Tả Mạc thấy lạ, song càng quan trọng hơn là khiến hắn trút được cơn tức.

Bất quá, cũng chỉ như vậy thôi, một trận cờ dịch chiến mà thôi, có gì để kích động chứ?Còn mẹ trẻ lại càng thờ ơ, vì hắn biết đối thủ không phải người thần bí lúc bình thường, cho dù có thắng cũng chẳng khiến hắn cảm thấy vui vẻ hay thoải mái.

Chắc chỉ có đánh bại Bồ yêu mới khiến hắn thực sự cảm thấy vui sướng.Ngược lại, trận chiến này cũng khiến hắn có thêm nhiều ý tưởng cho chiến thuật hoa tuyết mà mình nghĩ ra.

Chiến đấu vừa xong, hắn lại lao đầu vào doanh trại, một lòng một dạ nghiên cứu chiến thuật mới.Về phần Bồ yêu với Vệ, lại càng không để loại thắng lợi nhỏ này vào mắt.Thắng lợi ở yêu giới tạo thành sóng to gió lớn, song ở chỗ Tả Mạc lại chẳng dậy nên chút sóng gió nào.Việc này được giải quyết vô cùng hoàn mỹ, cũng khiến cho Tả MẠc rốt cuộc cũng có thể dồn mọi tâm từ vào việc làm cách nào rời khỏi nơi quỷ quái này.

Từ tình báo thu đuợc ở chỗ Minh Quyết Tử, bọn họ cần tìm được trung tâm của chiến trường.

CHỉ cần tìm đuợc trung tâm của chiến trường là có thể tìm ra sông ranh giới bị hủy, như vậy họ mới có thể rời khỏi cổ chiến trường.Vì vậy Tả Mạc lập tức hạ lệnh, toàn quân xuất phát, tiến vào sâu trong sát vụ.Mọi người sĩ khí dâng cao, đoàn người ở lại nơi này đã lâu.

Tuy rằng mọi người đều đặt đại bộ phận tâm tư vào việc tu luyện song trong lòng vẫn khó tránh khỏi thầm sốt ruột.

Bọn họ như con thú đói bị nhốt lâu ngày, ai nấy gào thét liên hồi!Vì vậy khi mệnh lệnh vừa ra, tinh thần mọi người lập tức dâng cao.Thời gian này săn bắt sát hồn thú đã khiến cho họ càng ngày càng quen thuộc đối với hoàn cảnh xung quanh, tâm lý sợ hãi khi vừa tiến vào cổ chiến trường đã sớm biến mất, đám người vốn to gan lớn mật, ai nấy đều nóng lòng muốn thử, hận không thể xông pha lên đầu.Song đám người Tả Mạc biết rõ nội tình lại không lạc quan như vậy.Cổ chiến trường vài vạn năm, hung vật tạo thành đâu chỉ có trình độ như vậy?Chương 414 : Sát thi .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnSự thực chứng minh rằng, lo lắng của họ là không vô cớ.

Hai ngày đầu rất thuận lợi, nhưng ngày thứ ba bọn họ gặp phải phiền phức.Hung vật trước mặt mà bọn họ gặp phải là con đầu tiên có hình người.

Nhìn qua nó cực giống cương thi, hình người mặt vượn, ánh mắt hung lệ, lóe lên hồng quang.

Mặt đầy lông lá, làm người khác kỳ quái nhất là, màu sắc lông không đồng nhất, bộ lông có màu sắc khác nhau tạo thành một đồ án tinh xảo, tựa như một loại phù trận vô danh.Trên lưng nó treo một cái đầu lâu, giống ngọc giống sứ, hốc mắt trống rỗng, tựa hồ luôn luôn có khói đen đang bồng bềnh bất định ở trong đó.“Cẩn thận, đó là sát thi!”

Tả Mạc lập tức nghe được sự nhắc nhở của Bồ yêu, minh bạch con sát thi này khẳng định không tục.Hắn nhìn rõ… ít nhất… có ba thanh phi kiếm chém vào người nó, ngoại trừ vài tia lửa toé ra, không ngờ không để lại chút vết tích gì, trái lại mọi người còn suýt bị nó đả thương.

Tất cả mọi người, kể cả Tả Mạc đều giật mình, Vi Thắng, Tạ Sơn vội tiến lên hỗ trợ.Sát thi tập kích không thành, lập tức lùi ra sau, tay phải nắm lấy khô lâu trên lưng, đôi mắt lóe lên bất định, nhìm chằm chằm Vi Thắng.

Dường như nó cũng nhận ra Vi Thắng là uy hiếp lớn nhất, nhưng khi nó nhìn vào đoạn kiếm trên tay Vi Thắng, hồng quang trong mắt tăng vọt, sát vụ xung quanh cuộn lên.Uy thế của sát thi khiến Tả Mạc thầm kinh sợ, vội hỏi Bồ: “Sát thi là thú gì vậy?”

“Thi thể ở nơi sát khí nồng nặc, không dễ hư thối, sát khí nhập thi, liền thành sát thi.

Ngươi phải cẩn thận, con sát thi này không dễ chơi.”

Bồ yêu ngưng trọng nói: “Suốt quãng đường đi, đừng nói là thi thể, dù là xương đều đã hóa tro bụi.

Huyền sát khí hình thành cần thời gian, ít nhất… mấy trăm năm, cỗ thi thể có thể trải qua mấy trăm năm mà không rữa nát, hoặc là có bảo bối tương trợ, hoặc bản thân có cổ quái.”

Bảo bối?Tả mạc lập tức nhìn vào khô lâu trên lưng sát thi, chẳng lẽ khô lâu là bảo bối? lại nhìn thấy bộ lông như phù trân trên mình sát thi, hắn cảm thấy Bồ yêu suy đoán rất có khả năng đúng.Vi Thắng giằng co với sát thi, vẻ mặt ngưng trọng, sát thi trước mặt khiến hắn thấy áp lực chưa từng có.

Từ khi bước vào kim đan kỳ, thực lực tăng vọt, không chỉ tăng lên tu vi, mà kể cả kiếm ý, tâm chí, mọi mặt đều tăng vọt.

Điều này khiến hắn mất không ít thời gian củng cố cảnh giới.

Thực lực tăng lên khiến sát hồn thú trước đây trong mắt hắn là vô cùng hung hãn giờ lập tức tiêu giảm.Nhưng con sát thi trước mắt….Vi Thắng không cảm thụ được một chút khí tức nào của nó, nếu như không tận mắt nhìn thấy, chỗ sát thi đứng không có gì cả.

Điều này khiến hắn cảm thấy trầm trọng, chỉ có ngũ phẩm linh thú có thể làm được điều này.

Ngũ phẩm linh thú có thể sinh ra hư tráo, có thể ẩn đi khí tức.Con sát thi không phải linh thú, ngay cả yêu thú cũng không phải, nhưng tuyệt đối từ ngũ phẩm trở lên.Hung vật ngũ phẩm trở lên, chỉ có tu giả kim đan kỳ trở lên mới có thể chống chọi.

Tả Mạc trước đây từng giết một con huyết giác đại mãng, nhưng con huyết giác đại mãng là kích lên, chỉ mới chạm tới ranh giới của ngũ phẩm mà thôi.Con sát thi trước mắt tuyệt không phải ngũ phẩm hung vật phổ thông, có khả năng đạt tới lục phẩm.

Trong thiên địa, ngoại trừ tu giả yêu ma, các sinh vật dị loại, vô số kể, chủng loại vô số.

Đối với những sinh vật này, dùng phẩm giai phân chia thực lực của chúng.Ngũ phẩm hư tráo, lục phẩm hư giới, thất phẩm hư nguyên, bát phẩm hư thần, cửu phẩm thập phẩm, đến mức đó cơ hồ nhân lực vô pháp chống lại, tiếp cận cảnh giới bất hoại bất diệt rồi.Mỗi một phẩm, có thượng trung hạ tam giai.

Ví dụ ngũ phẩm, hạ giai bất quá mới tới sát biên giới hư tráo, hình thành hư tráo cực không ổn định.

Ngũ phẩm trung giai hình thành hư tráo, về cơ bản đã hoàn thiện, bắt đầu phát huy biến hóa mới.

Mà ngũ phẩm hạ giai, hư tráo tiếp cận hoàn mỹ, các loại biến hóa đều lĩnh ngộ rồi.“Ngũ phẩm trung giai…”

Y Chính la lên thất thanh, mặt xanh mét.

Y Chính xuất thân danh môn đại phái, kiến thức rộng hơn rất nhiều so với bọn nhà quê Tả Mạc, liếc mắt đã nhận ra sự lợi hại của sát thi.Hắn vừa mở miệng, khiến một người giật nảy.

Nên biết, mỗi đại tu giả giới, linh vật hung thú đều bị quét sạch.

Đừng nói ngũ phẩm trung giai hung vật, dù là tứ phẩm hung vật cũng tương đối hiếm thấy.

Ngay cả Y Chính xuất thân từ Đại Phật Tự cũng sợ vỡ mật.

Đại môn phái như Đại Phật Tự, tự nhiên không ít linh thú, chẳng nói ngũ phẩm, dù là lục phẩm linh thú cũng nuôi vài con.

Nhưng nếu đem ngũ lục phẩm linh thú nuôi trong tự so sánh với sát thi trải qua mấy vạn năm mà hình thành, quả thực giống như cục cưng vô hại mà thôi.Chỉ liếc qua sát thi, Y Chính đã thấy gai gai xương sống.Vi Thắng bất biến, ngay cả mắt cũng không nháy, đoạn kiếm trong tay không chút động.Sát thi trừng mắt nhìn Vi Thắng, nhe răng lộ vẻ hung tợn, tay phải thủy chung nắm khô lâu trên lưng.Tu giả bên cạnh Vi Thắng nhanh chóng lui ra sau, Tạ Sơn cùng Tông Như, Thúc Long mấy người không lùi mà tiến, mơ hồ vây quanh sát thi.Bầu không khí càng trở nên đặc quánh, kiếm bạt cung giương.Tả Mạc giật mình, bỗng trầm giọng quát lên: “Tạ Sơn, Tông Như, Thúc Long cố thủ các hướng, cẩn thận có hung vật khác.”

Ba người lập tức rùng mình, như tia chớp lùi về sau, nhưng vẫn muộn một bước.“A!”

“Cẩn thận!

Địch tập kích!”

Tiếng hô hỗn loạn từ phía sau truyền tới, nhất thời, kể cả Tả Mạc cũng biến sắc!

Dương đông kích tây!

Con sát thi này biết chơi trờ dương đông kích tây!Nhưng lúc này, sát thi đang giằng co với Vi Thắng bỗng biến mất.Đang!Tiếng sắt thép va chạm vang lên, toàn danh có thể nghe thấy.Vi Thắng vung đoạn kiếm, vững vàng chặn một vuốt!

Không biết từ lúc nào, bàn tay của sát thi trở nên bén nhọn giống bạch cốt trảo.Đang đang đang!Tiếng va chạm dày đặc như mưa rào, một vài tu giả không chuẩn bị tinh thần thấy ong ong trong tai.

Sát thi cùng Vi Thắng thành hai hư ảnh truy đuổi trong không trung, mọi người căn bản không thấy rõ thân hình bọn họ.Cốt trảo cùng đoạn kiếm tương giao, không chút hạ phong!Đúng lúc này, Tả Mạc biến sắc, chết tiệt!Hung vật tập kích phía sau, không chỉ một con!

Liếc nhìn Vi Thắng đang tranh đấu kịch liệt với sát thi, Tả Mạc cắn răng quay mình lao về phía sau.Hắn tin tưởng đại sư huynh, dù không thể đánh bại sát thi cũng có thể cầm chân đối phương.

Nếu như hung vật đánh lén phía sau cũn là ngũ phẩm, thật là tai họa khủng khiếp với người phía sau.

Ngoại trừ mấy vị kết đan ra, những người khác đều là ngưng mạch kỳ.

Ngưng mạch kỳ tu giả trước mắt ngũ phẩm yêu thú yếu đuối vô cùng.Số lượng không thể cải biến sự thực này, song phương chênh lệch quá lớn.Chỉ cần một yêu thú ngũ phẩm xông tới, chắc chắn máu chảy thành song.

Vừa nghĩ qua, Tả Mạc mắt đỏ lên.

Đội ngũ này là thuộc hạ của hắn, trong lòng hắn đó là đồng bọn sinh tử có thể tin cậy.Một, hai,… năm…sáu!Khốn kiếp!

Có sáu con!Bọn chết tiệt này!Tả Mạc ở giữa không trung đột nhiên ngửa mặt rít gào, rống giận cuồng bạo, như sấm sét, ầm ầm khuếch tán.Diễm Chương Khải vàng óng ảnh, bằng tốc độ kinh người nhanh chóng bao lấy Tả Mạc.

Đôi cánh vàng mỏng như cánh ve lặng yêu hình thành sau lưng hắn, tựa như một chiếc bút vô hình, lặng yên phác họa.Tê!Tả Mạc biến mất giữa không trung.Một bóng đen thật lớn bao phủ A Văn, trong sát vụ, tựa như có một ngọn núi nhỏ đang đuổi theo hắn. mặt đất rung lên, đá bay tung tóe.A Văn nắm chặt hắc mâu, khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ lão luyện của thợ săn, không chút biểu tình.

A Văn sống sót từ các đấu trường, tuy tuổi trẻ nhưng thân kinh bách chiến, chân chính bò ra từ đống người chết.Nhưng quái vật không biết tên lại áp bách khiến hắn cơ hồ không thở nổi.Tuy không xuất chiêu nhưng A Văn hiểu rất rõ, chỉ khi thực lực của kẻ địch vượt hắn quá nhiều, hắn mới có cảm giác như vậy.

Nhưng hắn không lùi về sau, tên khổng lồ này đã làm bị thương vài huynh đệ.Thúc Long không lùi, toàn bộ Vệ Doanh chỉ hắn mạnh nhất, nếu như hắn né tránh, những người khác đối mặt tên khổng lồ này chỉ có con đường chết.Làm sao bây giờ?Hắn nghĩ rất nhanh, dùng tốc độ cầm chân tên khổng lồ này sao?Đúng lúc này, bóng đen khổng lồ từ sát vụ hiện ra mặt thật, con ngươi A Văn rụt lại.Một tượng cát xấu xí, thể hình như núi nhỏ… ít nhất… hai mươi trượng, trước mặt nó, A Văn như con kiến.

Động tác của nó như rất hậm chập, nhưng mỗi bước đi rất xa.

Vô số dòng cát nhỏ như mây khói lượn xung quanh nó.Thật xấu!A Văn bĩu môi, hắn biết rõ hắn sẽ thất bại nếu muốn dùng tốc độ trì hoãn đối phương.Nhưng…Trong mắt A Văn đột nhiên hiện lên lãnh mang, hắn đột nhiên giơ lên hắc mâu.“Khổ vệ!”

A Văn rống lên khan khan, khiến Vệ Doanh vốn rối loạn nhanh chóng bình tĩnh lại. bọn họ dù sao đã được huấn luyện kỹ càng, sau hoảng loạn ban đầu rất nhanh tập hợp thành đội ngũ.

Khi thấy A Văn nhỏ tuổi che trước mặt, những con người sắt đá cảm thấy huyết khí dâng lên, mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên.Không cần mệnh lệnh, bọn họ cấp tốc tập hợp thành ô sát ma sát trận như ngày thường.A Văn vung hắc mâu, ép xuống, hai tay cầm mâu, mũi mâu lại đâm xuống, chỉ thẳng người cát khổng lồ.Tất cả khổ vệ lập tức minh bạch ý của A Văn.Những người này hổ thẹn vì vừa rồi bản thân đã hoảng loạn, lúc này điên cuồng khởi động đại trận.Nháy mắt, vô số sát vụ như nước biển chảy ngược, dũng mãnh tiến vào trận.

Sát vụ bị hút vào ô sát ma sát trận, chỉ còn lại một chút hắc vụ đen kịt.Hắc vụ thật nhỏ, như cá bơi, tụ tập về một phái.A Văn đứng sừng sững ở đầu trận.Chương 415 : Quần quái .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnĐây là lần đầu A Văn đứng ở vị trí thủ trận, trước đây vị trí này là của Thúc Long.Khói đen kịt như mực, tựa như hắc xà, chúng nó từ các phương vị trong trận nhanh chóng tụ tập tới bên A Văn.

Chớp mắt, A Văn như bị hắc xà bao vây, hắc vụ lượn lờ quanh người, không nhìn rõ thân hình.Lần đầu tiên A Văn cảm nhận được thân thể như muốn nứt ra, lực lương dâng trào, quay cuồng trong thân thể hắn, thân thể như muốn nổ tung.

Sát ý tinh thuần vô bì như sóng biển, từng đợt vỗ vào tim hắn.Sát ý băng lãnh, thế giới trong mắt hắn trở nên hắc ám, dục vọng giết chóc mãnh liệt, hắn thậm chí muốn hủy diệt tất cả.Thế nhưng chớp mắt, A Văn đã khôi phục thanh minh.Hình như trong chớp mắt, thế giới trong mắt hắn tan vỡ.

A Văn hoảng sợ một lúc, tình huống vừa rồi cực nguy hiểm.

Bình thường tu luyện, Thúc Long cảnh báo bọn họ, không thể trầm mê trong sát ý.

Một khi lạc trong đó, sẽ biến thành quái vật chỉ biết giết chóc.A Văn bò ra từ đấu trường, không chỉ nhờ thiên phú cực kỳ xuất sắc, còn do ý chí kiên định, vượt quá tuyệt đại đa số người khác, lúc bình thường tu luyện hắn chưa bao giờ gặp tình trạng này, đây cũng là nguyên do vì sao hắn có tiến cảnh viễn siêu đồng bạn.Thế nhưng sát ý nhập thể quá mức cường hãn, suýt nữa nuốt hắn.A Văn sau thoáng chốc hoảng sợ, càng trở nên cẩn thận.

Nhưng hắn chưa từng đảm nhiệm trận thủ, chỉ có thể cố sức nhớ lại Thúc Long thi triển thế nào.Rất nhanh, hắn liền phát hiện, không đơn giản như hắn nghĩ.

Điều khiển lượng lớn sát ý, cần phương pháp đặc thù.Chết tiệt!-----------------------“Ba người bọn hắn khi nào có thể tỉnh?”

Một đội viên Thiên Phong khúc thở dài: “Đây là ba phần tử hiếu chiến, chiến đấu đặc sắc như vậy không tham gia, nhất định hối hận chết.”

“Thương nặng như vậy còn có thể lấy lại một cái mạng là tốt rồi!

Lần trước nếu không phải Vi sư tới kịp, phỏng chừng mạng cũng không còn.”

Đội viên bên cạnh tiếp lời.“Tỉnh cũng vô dụng.”

Một đội viên khác chen lời: “Chẳng phải chúng ta đang tỉnh sao?

Cũng chẳng thể xen vào sao?

Con bà nó!

Xem ra phải liều mạng tu tới kim đan, chúng ta đường đường Thiên Phong khúc, lại ở bên giương mắt nhìn, ngượng chết!”

Những lời này khiến các đội viên khác vô cùng đồng cảm, cho tới nay, Thiên Phong khúc luôn là tinh nhuệ của Chu Tước Doanh, toàn bộ là kiếm tu đã lĩnh ngộ kiếm ý, lực công kích vô song.

Nhưng dần dần càng nhiều các đội viên khác lĩnh ngộ kiếm ý, ưu thế không bao giờ rõ ràng như trước nữa.

Kỳ thực bọn họ cũng biến bộ rất lớn, từ tu vi có thể nhìn ra, bọn họ đều đã đạt cảnh giới ngưng mạch tam trọng thiên.Nhìn qua chỉ cách kim đan một bước, nhưng một bước tưởng dễ nhưng lại chẳng dễ như thế.Thực lực tam trọng thiên tuy mạnh hơn nhị trọng thiên, nhưng chênh lệch không phải là tuyệt đối, điều này khiến bọn họ rơi vào hoàn cảnh tương đối xấu hổ.“Không thể thế được.

Lúc chúng ta uy phong, bọn ranh con còn đang bú sữa mẹ!”

“Chuyện lúc trước đừng nói nữa, vô nghĩa.

Ta nói này, cứ tiếp tục thế này, Thiên Phong khúc sớm muộn cũng giải thể.”

“Giải thể cái chim!

Thối môẦm!”

“Vốn là thế, ngươi nhìn Thuẫn Vệ khúc Tông Như đã kết kim đan, khúc ta ngay cả một Kim Đan cũng không có.”

“Không được, phải nghĩ biện pháp.”

“Có cách gì chứ?

Kim Đan cũng không phải rau cải, muốn mua thì mua!

Mọi ngươi đều nỗ lực, không ai lười biếng, nhưng tiến bộ quá chậm.”

Lần này, đoàn người đều hoạt kê.Không sai, nếu kim đan thực dễ đạt được, cũng không đáng giá.

Đội viên đều suy nghĩ làm sao kết kim đan, bọn họ đều quên, bọn họ trước đây, ai dám nghĩ tới có một ngày có thể kết kim đan?“Được rồi, mọi người lên tinh thần!

Giữ vững vị trí!

Chuyện gì thì cũng chờ an toàn rồi tính tiếp.”

Bởi vì Thiên Phong khúc có ba thương binh nên Công Tôn Sai bố trí bọn họ ở trong, để bảo vệ Kim Ô doanh không vốn không có chiến lực.Đây là điều khiến bọn họ rất uất ức.----------------------Công Tôn Sai rất khó chịu, hắn đang tự trách mình.

Mấy ngày này hắn đều chìm đắm vào trong cờ dịch chiến, khiến hôm nay phản ứng chậm chạp.Nếu như Tả Mạc không phản ứng nhanh, bọn họ đã trúng kế của yêu thú.Nếu yêu thú đánh lén thành công, vậy…Không cần nghĩ, Công Tôn Sai đều biết kết quả cực kỳ thảm liệt, mình có chết cũng không hết tội!

Sai lầm nghiêm trọng, đánh mạnh vào lòng kiêu ngạo hiếu thắng của mẹ trẻ, cùng lúc đó, phẫn nộ mãnh liệt nảy sinh trong lòng!Săn bắn, yêu thú sử dụng là phương pháp săn bắn điển hình!Bọn họ bị một đám yêu thú săn!Mẹ trẻ vô cùng giận dữ.-----------------------Tổng cộng sáu con yêu thú.Ngoại trừ Vi Thắng đang chiến đấu với sát thi, núi cát tiến gần A Văn, mấy người khác đều rơi vào khổ chiến.

Kim chúc man tê ác đấu Thúc Long, Tạ Sơn đối phó một con quái vật có sáu gai xương trên lưng, Tông Như đối màu một đám khí màu đen.Mục tiêu của Tả Mạc là một người!Không có mô tả chính xác cho người này, bởi vì hắn không chút sinh khí.

Toàn thân quần áo rách nát, thân thể tựa như bị chia làm hai, một bên đủ mọi màu sắc, như độc trùng bò lổm ngổm, thấy mà giật mình.Con ngươi xám trắng không chút quang thải, hờ hững nhìn Tả Mạc đang tới gần.Tốc độ Tả Mạc cực nhanh, Minh Hư dực phát huy công suất tối đa, thân hình như thiểm điện.Quái vật duỗi ra một ngón tay.Tả Mạc cảm thấy trước mắt sáng ngời, trong tầm mắt đầy tia sáng, nguy hiểm mãnh liệt khiến từng tấc da thịt run rẩy.Ba!Dịch thú bài bên hông Tả Mạc chợt lóe lên, một con hồ điệp màu đen hiện lên trước mặt Tả Mạc.Hắc điệp!Từ khi tiến giai tứ phẩm, Tả Mạc thấy tên hồng ban điệp không hợp, liền đổi tên hắc điệp.

Hắc điệp vẫn tồn trong dịch thú bài, đây là lần đầu nó chủ động chạy ra.Hắc điệp nhẹ nhàng vỗ cánh.Tê!Quang hoa rực rỡ khắp trời như bị lực lượng khổng lồ hút lấy, đột nhiên thu lại, tụ tập tới bên hắc điệp.Quang mang màu sắc rực rỡ, cuồn cuộn không ngừng chìm vào cơ thể hắc điệp, Tả Mạc thất kinh, thân thể nhỏ xinh của hắc điệp như cái động không đáy hút tất cả thải mang vào.

Tâm tình vui sướng của hắc điệp truyền tới làm Tả Mạc càng kinh ngạc.Chẳng lẽ là độc?Tả Mạc thoảng nghĩ, hắc điệp bay lượn trước mặt tán thành hắn.“Tại sao lại có nhiều sát thi như vậy?”

Bồ yêu nhíu mày.Vệ nói: “Đây là chiến trường Phong Tuyệt.”

Bồ yêu không nói được lời nào.

Không sai!

Nơi này là chiến trường Phong Tuyệt, xuất hiện trạng huống quái dị không có gì kỳ quái.Tả Mạc không nghĩ nhiều, không tập trung trong chiến đấu là muốn chết.

Đoán được quái nhân sử dụng độc, Tả Mạc càng khẳng định.

Hắc điệp là một con độc điệp cấp bốn, độc tựa như thuốc bổ với nó.Quái nhân trước mặt, không, gọi quái thi hợp hơn, thực lực tối cao trong quần quái, hắn là ngũ phẩm cao giai.

Nếu không có hắc điệp, Tả Mạc hôm nay gặp phiền toái rồi.

Hắc điệp cấp bốn phóng xuất độc, cũng có thể ăn mòn linh lực.

Độc mà quái thi phóng ra chắc chắn lợi hại hơn.Két két két!Ngũ thải quang mang diễm lệ từ quái thi tràn ra, mặt đất cứng ngắt nhanh chóng bị ăn mòn, mùi tanh tưởi tràn ngập.Tả Mạc bất cẩn hít phải một chút, lập tức chóng mặt, hoảng sợ vô cùng.Hắc điệp như thấy mĩ vị, liều mạng vỗ cánh.Ngũ thải quang mang lan tràn đầy đất đều bay lên, cuồn cuộn không ngừng chui vào cơ thể hắc điệp.Cặp mắt xám trắng của quái thi không chút cảm tình, nó an tĩnh nhìn hắc điệp, như không biết quái điệp đang hấp thụ độc mà nó phóng ra.Một luồng khói xám trắng lặng yên lẫn vào thải mang, theo thải mang chìm vào cơ thể hắc điệp.Hắc điệp bỗng cứng đờ.Trên cánh nó lấm tấm xuất hiện điểm xám.Tử vong hư thối lan ra thân hắc điệp.--------------------------Sát ý mãnh liệt cuộn trào không ngừng ép thẳng tới A Văn, đáng sợ hơn, lực lượng này không ngừng tăng lên.A Văn cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, nếu cứ thế, không đợi núi cát tới gần, mình đã nổ tan xác rồi.Có thể sống sót sau mấy trăm trận đấu, A Văn không ngu.

Ngược lại, hắn có trực giác cực mạnh.

Nếu không dùng phương pháp của Thúc Long, vậy theo phương pháp của mình là được.Hắn cẩn thận khống chế sát ý mãnh liệt, nhưng hiệu quả quá nhỏ, sát ý thực quá cường đại, nó như sông lớn chạy chồm, mình vô cùng nhỏ bé trước mặt nó.Điều này khiến hắn ý thức được, lực lượng của mình quá nhỏ.Nếu muốn sát ý cường đại động, chỉ có thể lợi dụng lực lượng của chính nó.

Ý nghĩ này như tiếng sấm nổ vang trong đầu hắn.Cắn răng, hắn chủ động buông lỏng.Oanh!Vô biên sát ý điên cuồng gào thét, kêu rên, nháy mắt nuốt hắn, trong giây lát đầu óc hắn trống rỗng.

Thế nhưng chỉ một chút thanh minh khiến hắn làm một chuyện --- vung hắc mâu trong tay.Sát ý ngập trời như tìm được đột phá khẩu, điên cuồng chui vào hắc mâu trong tay A Văn.Trong mắt người khác, hắc xà xung quanh A Văn ầm ầm lao tới hắc mâu, tựa như ở đó có thứ gì kêu gọi chúng.Hắc vụ quanh A Văn cấp tốc giảm xuống, lộ ra khôi giáp.

Rất nhanh, hắc vụ đều tụ tập tại hắc mâu trên tay A Văn.Phốc.Hắc vụ bao phủ hắc mâu đột nhiên bị đốt lên, nháy mắt, hắc vụ đều bốc cháy.Mặt A Văn vặn vẹo, hắn cảm giác bản thân không phải nắm hắc mâu mà đang nắm một ngọn lửa.Hầu như vô thức, hắn dùng lực toàn thân phóng hắc mâu rực cháy trong tay về phía núi cát.Chương 416 : Quái thi .onverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhi những đốm xám trắng trên người hắc điệp lộ ra mùi hôi thối, Tả Mạc đã cảm thấy không ổn!Không chút do dự, Ngọ đao trong tay mạnh mẽ hướng quái thi chém tới!Một trảm này khiến ánh kim diễn trên thân đao phát ra quang mang, tạo nên một đường vòng cung chói mắt hướng quái thi đánh tới!Ngọ đao nhất trảm!Tả Mạc hiểu rằng thực lực đối thủ sâu không dò được cho nên vừa động thủ đánh hết sức.Đao mang vàng óng ánh lên hoả diễm, bá đạo tuyệt luân, khí tức mãnh liệt gào thét xé toang không gian!Trong con ngươi xám trắng của hắc thi hiện lên dị sắc, ngón tay vung lên không hề bỏ xuống mà giống như chuồn chuồn lướt nước hướng Ngọ đao điểm tới.Oanh!Ngọ đao bá đạo uy mãnh nổ tung trước mắt Tả Mạc!Trước mắt Tả Mạc trở nên trắng xoá, không thể nhìn rõ cái gì.

Trong lòng hắn hoảng sợ tới cực điểm, thực lực của đối phương lại kinh khủng đến vậy sao!

Nhưng đúng vào lúc này, hắn có dự cảm không tốt, không chút nghĩ cảm, Minh Hư dực trên lưng khẽ động, thân hình hắn đột nhiên biến mất.Vị trí mà hắn vừa đứng chợt có một tia sáng màu xám trắng loé qua!Trái tim Tả Mạc co lại!Quang mang biến mất, mọi thứ trước mắt dần hiện rõ ra, quái thi vẫn đứng ở chỗ đó giống như chưa từng dời đi, ngay cả ngón tay vừa vung lên cũng ở chỗ cũ, nó tựa như một toà điêu khắc, một toà điêu khắc không có sức sống.Trong lúc đó, hắc điệp biến mất không thấy đâu.Quái thi thờ ơ nhìn Tả Mạc, con ngươi xám trắng không có chút cảm xúc nào, nó vẫn trống rỗng, ngay cả khi vừa trải qua trận chiến kịch liệt như vậy nó vẫn trống rỗng vô hồn!Một cảm giác lành lạnh đang dâng lên trong lòng Tả Mạc.Rốt cuộc đây là quái vật gì?“Bồ, có biết nó không?”

Tả Mạc nhìn chằm chằm vào đối phương, không nhúc nhích, âm thầm hỏi Bồ yêu.“Không biết.”

Bồ yêu lắc đầu, rất ít khi thấy hắn dặn dò như vậy: “Ngươi phải cẩn thận, thực lực của nó ta nhìn không ra!”

Đột nhiên trong lòng Tả Mạc trầm xuống, ngay cả Bồ yêu cũng nhìn không rõ thực lực của nó, vậy…Bỗng nhiên Vệ mở miệng: “Ngươi thử cùng hắn nói chuyện xem, hắn có khả năng có thần trí.”

Có thần trí?

Trong lòng Tả Mạc khẽ động, miệng hỏi: “Các hạ là ai?”

Quái thi như điêu khắc cạc cạc chuyển động cổ, đôi mắt xám trắng nhìn Tả Mạc, từ cổ họng phát ra âm thanh vô cùng khó nghe: “Tê tê…”m thanh khàn khàn quỷ dị khiến tóc gáy Tả Mạc dựng hết lên.“Tê tê…

Người…”m thanh quái dị thập phần mơ hồ, như lâu lắm rồi không nói gì.Nhưng khi Tả Mạc nghe rõ từ “người” kia thì hắn biết quái thi có thần trí!

Điều này đối với bọn họ có tốt có xấu.

Quái thi có thần trí vậy nghĩa là song phương có khả năng giao tiếp, đây là chuyện tốt.

Mà chỗ xấu chính là, khi song phương giao tiếp thất bại, vậy địch nhân càng thêm nguy hiểm.

Địch nhân có trí tuệ không nghi ngờ chính là rất khó đối phó.“Ngươi hiểu được lời ta nói không?”

Tả Mạc hỏi thăm dò.“Tê tê…

Ôi ôi…”

Thanh âm vẩn đục phát ra từ cổ họng tương tự tiếng dã thú, trên mặt quái thi rốt cuộc cũng có chút biến hoá, hắn dường như đang hồi tưởng lại cái gì đó.

Nhưng vẻ mặt hắn biến hoá cũng vô cùng khó coi, khuôn mặt càng trở nên dữ tợn.Tả Mạc bị doạ chết khiếp, chọc giận quái thi, thật đúng không phải trò đùa.

Ngay cả Bồ yêu cũng không nhìn ra được thực lực, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ!“Tê tê…

Người…

Ngươi là người…”

Đôi mắt xám trắng của quái thi mang theo mãnh liệt tình cảm, nhưng âm thanh trong miệng hắn vẫn mơ hồ không rõ.Nhưng Tả Mạc nghe ra, hắn vội vàng gật đầu, bắt đầu khoa chân múa tay: “Đúng đúng đúng, ta là người ta là người.”

Đám thủ hạ phía sau Tả Mạc bị một màn trước mắt doạ cho sợ ngây người, miệng bọn họ há hốc ra, vẻ mặt dại đi.

Mấy tên gia hoả lớn mật không nhịn được cười khẽ, giao tiếp như vậy thật là cổ quái, nhất là câu trả lời của đại nhân, nghe thật là buồn cười.Sau khi nghe được mấy tiếng cười khẽ, Tả Mạc lập tức biết rõ đám gia hoả kia đang nghĩ cái gì.

Nhưng vì không muốn kích thích quái thi trước mặt, trên mặt hắn vẫn là điệu cười vô cùng hữu hảo.Hắn thầm nghĩ trong lòng, chờ ta xong việc rồi sẽ thu thập các ngươi!Biểu tình dữ tợn của quái thi có chiều hướng bình tĩnh lại, hắn nói chuyện cũng bắt đầu trở nên lưu loát hơn: “Ngươi…

Các ngươi vào đây bằng cách nào?”

Cả người Tả Mạc bị con mắt xám trắng của quái thi nhìn chằm chằm mà run lên, miệng nói: “Truyền tống trận của chúng ta bị người khác cải biến cho nên truyền tống tới đây.”

“Truyền tống trận?”

Quái thi nhạy cảm nắm được thông tin then chốt.“Không sai, đúng là truyền tống trận.”

Tả Mạc gật đầu.“Truyền tống trận là cái gì?”

Quái thi hỏi.“Sặc, cái này giải thích tương đối phức tạp…”

Tả Mạc khoa chân múa tay.“Không sao, nơi đây không thiếu chính là thời gian.”

Quái thi cười cười nhìn hắn, Tả Mạc khi thấy nụ cười này thì dựng hết cả tóc gáy lên.

Nói xong, quái thi bỗng nhiên bắn ra một điểm quang mang, một lát sau, năm con quái vật xuất hiện bên cạnh hắn.

Trong năm con quái vật chỉ có tượng cát tương đối chật vật, trên người nó nó cắm một thanh hắc mâu, nhưng nếu so sánh với thân thể cao lớn của nó thì thanh hắc mâu này chỉ giống như một que tăm.

Chỗ hạt cát bị hắc mâu cắm vào đột nhiên lõm xuống, lập tức đem hắc mâu thôn phệ.Tả Mạc hít vào một hơi lạnh.Cùng lúc đó, vài đạo thân ảnh như chớp xuất hiện bên cạnh Tả Mạc, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi.

Thực lực của đối phương quả thực mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Quái thi nhìn thoáng qua hắc kiếm trong tay Vi Thắng, gật đầu nói: “Không nghĩ tới thanh kiếm này lại rơi vào tay ngươi.”

Vi Thắng giật mình.Tả Mạc phản ứng nhanh nhất, vội vàng hỏi: “Tiền bối, thanh kiếm này có lai lịch như nào?”

“Ha hả, đến lúc đó chính hắn sẽ biết.”

Quái thi nói năng ngày càng lưu loát, vẻ mặt càng thêm phong phú, chỉ là điều này làm cho hắn nhìn qua càng thêm quái dị.

Quái thi quay sang hỏi Tả Mạc: “Nói một chút về truyền tống trận đi.”

“Truyền tống trận là dùng trận pháp để di chuyển từ nơi này đến nơi khác…”

“Trận pháp?”

Ngay cả trận pháp cũng không biết sao?

Lẽ nào tên gia hoả này thật sự là kẻ may mắn còn tồn tại ở chiến trường Phong Tuyệt?

Hắn không khỏi cảm thấy kinh hoàng.Quái thi dường như biết rõ trong lòng Tả Mạc đang nghĩ cái gì, con ngươi xám trắng, cười mà như không cười.Tả Mạc ổn định lại tâm thần, dứt khoát ở dưới đất khắc ra một toà truyền tống trận: “Đây là truyền tống trận, chúng ta dùng nó để đi lại.”

Quái thi nhìn lướt qua, hiểu được: “Cái này thật xảo diệu nhưng hạn chế quá nhiều.”

“Đúng vậy, chúng ta không biết vị trí cụ thể của nơi đây, truyền tống này chỉ cần lệch một ly là đi ngàn dặm.”

Nghĩ đến điều này, Tả Mạc chỉ biết lắc đầu nói.Quái thi nhìn Tả Mạc: “Ta biết rõ các ngươi có biện pháp rời khỏi đây.”

Không đợi Tả Mạc cãi lại, hắn thản nhiên nói: “Ta đi theo sau các ngươi đã rất nhiều ngày, các ngươi muốn đến trung tâm của chiến trường.”

Sắc mặt mỗi người bên phía Tả Mạc vô cùng kém, người khác đi phía sau bọn họ nhiều ngày như vậy mà bọn họ không hề phát hiện ra.

Tả Mạc trái lại không quá bất ngờ, thực lực của đối phương cao hơn rất nhiều so với bọn hắn.

Trong đầu hắn mơ hồ suy đoán, quái thi này, vô cùng có khả năng là một lão quái vật may mắn còn sống sót ở cuộc chiến Phong Tuyệt.Ngược lại, người mạnh nhất trọng đoàn bọn họ mới đạt tới kim đan, đối phương chỉ cần một đầu ngón tay là có thể nghiền nát bọn họ.“Dựa vào thực lực của các người không thể tiến vào được trung tâm của chiến trường.”

Quái thi thản nhiên nói: “Những kẻ chết trận nơi đây đều là người mạnh nhất, khí tức bọn họ lưu lại dù trải qua bao nhiêu năm cũng không phải là thức các người có thể chống lại.”

Bị dí mũi nói thực lực không đủ, sắc mặt mọi người đều đen như đáy nồi.

Nhưng thực lực của đối phương sâu không thể dò khiến bọn họ không dám nhúc nhích.Phản ứng của Tả Mạc là nhanh nhất, có thể nói, trong tất cả mọi người hắn đối với thực lực của quái thi là rõ ràng nhất, hắn đối với tình cảnh của bọn họ cũng minh bạch nhất, bởi vậy hắn bày ra vẻ mặt đoan chính nói.“Thỉnh tiền bối chỉ giáo!”

Tả Mạc hành lễ.Trên mặt quái thi lộ ra vẻ thoả mãn, cho dù nửa bên mặt lốm đốm khiến hắn nhìn thật kinh khủng, hắn không thừa nước đục thả câu nói: “Ta có thể mang bọn ngươi đi vào, nhưng ta sẽ cùng các ngươi rời đi.”

Tả Mạc thả lỏng người, vội vàng nói: “Đó là vinh hạnh của chúng ta.”

Có tốp quái thi gia nhập, không ai có ý kiến gì.Thực tế rất nhanh chứng minh quyết định này là chính xác.

Có quái thi gia nhập vào khiến trên đường quái vật khác cơ hồ tuyệt tích, tốc độ tăng nhanh.

Quái thi không trầm mặc ít lời, ngược lại còn hay nói, cùng Tả Mạc đàm luận rất hợp.

Tả Mạc tuy rằng không thể nghiệm chứng suy đoán trong lòng về quái thi, nhưng hắn lại có được những thông tin hết sức hữu dụng.

Tốp sáu kẻ này chỉ có quái thi là có thần trí, năm kẻ khác đều là hung vật của mảnh đất tuyệt sát này.Những hễ lúc nói chuyện với quái thi thì Bồ yêu và Vệ đều im lặng, bọn họ đối với quái thi khá là kiêng kị.Tả Mạc là loại người không hiểu sắc mặt người khác sao?

Vừa thấy quái thi không có ác ý, hắn liền lấy mảnh nhỏ đồ đằng mà bọn họ có được hướng quái thi thỉnh giáo.“Ồ, thứ này các ngươi cũng dùng sao?”

Quái thi cười cười, giọng nói đầy cười nhạo: “Quá nát, không có tác dụng gì to tát.”

“Tiền bối biết thứ này?”

Tả Mạc vội vàng hỏi.“Rất phổ biến, mỗi bộ lạc đều có, tế tự dùng đến nó.”

“Dùng như thế nào?”

“Đồ đằng bản thân đã có thần lực.”

“Thần lực?”

“Tín ngưỡng sinh ra thần lực, thần lực tẩm bổ đồ đằng, đồ đằng mới có thể hoá hình.”

Tả Mạc nghe xong như lọt vào sương mù, quả nhiên, viễn cổ xa xôi so với bây giờ là hoàn toàn khác biệt!

Hắn đành phải đổi cách hỏi: “Tiền bối, trong mảnh nhỏ này có một chút linh tính, làm thế nào mới có thể luyện hoá được?”

“Chút linh tinh ấy có lợi ích gì?”

Quái thi bắt đầu chướng mắt.Tả Mạc không biết phải nói như nào, mảnh nhỏ này nếu lạc ra bên ngoài tuyệt đối sẽ khiến vô số kẻ đánh nhau vỡ đầu để dành lấy.“Kẻ no không biết nỗi khổ của người đói!”

Tả Mạc lẩm bẩm trong mồm, qua nói chuyện Tả Mạc đại khái biết được tính khí của quái thi, biết rõ đối phương sẽ không bởi vì thế mà tức giận.Quái thi liếc mắt nhìn hắn: “Yên tâm, cái này dọc đường đi rất nhiều, so với mảnh này còn tốt hơn.

Ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm chút.”

Tả Mạc vui mừng như điên: “Đa tạ tiền bối!”

“Không cần cảm tạ.

Không có các ngươi ta cũng không ra ngoài được.”

Quái thi tiếp tục chỉ điểm: “Thủ pháp của các ngươi quá nhu hoà, muốn luyện hoá chút linh tính trong mảnh nhỏ đồ đằng này phải dùng sức mạnh.”

“Sức mạnh?”

Tả Mạc há hốc mồm, đây là lần đầu tiên hắn nghe tới điều này.“Không phục tùng thì chết.”

Quái thi thản nhiên nói.Thấy vẻ mặt Tà Mạc cứ đần ra, quái thi nói: “Đồ đằng sinh ra để che chở cho bộ lạc, thần trí không cao, không khác nhiều so với dã thú.

Chỉ cần nó biết không phục tùng sẽ chết, nó tự nhiên sẽ phục tùng ngươi.”

Tả Mạc còn chưa kịp phản ứng thì quái thi ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.“Cẩn thận đó, sắp đi vào vùng đất trung tâm rồi.”

Tả Mạc chỉ cảm giác thấy trước mắt dần trở nên sáng sủa hơn!Chương 417 : Biển cát Kim Lưu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCồn cát liên miên không dứt, nhìn không thấy bến bờ.Cát vàng ánh lên rực rỡ, giống như một đại dương màu vàng, mà những cồn cát nổi lên như những gợn sóng trên đại dương màu vàng đó.Cảnh tượng thật đồ sộ!Bỗng nhiên, đằng sau Kim Ô doanh rối loạn.“Là cát Kim Lưu!

Trời ạ, tất cả đều là cát Kim Lưu!”

“Ực, trời ơi!

Thật sự là cát Kim Lưu!”

“Trời ạ!

Đây là nơi nào thế?

Sao lại có nhiều cát Kim Lưu như vậy?”...Rối loạn từ sau truyền đến khiến Tả Mạc ngẩn ngơ, hắn cúi người xuống, nắm một nắm cát.

Cát vàng vào tay, cảm giác đầu tiên là nặng!

Hạt cát màu vàng đưa tới trước mắt sẽ phát hiện nó trong suốt như lưu ly và sáng bóng.

Mỗi một hạt cát đều là hình lập phương, ở giữa những hạt cát là kim tuyến nhỏ như sợi tóc.

Hạt cát sở dĩ vàng óng như vậy chính là do những kim tuyến cực nhỏ này!Thật sự là cát Kim Lưu!Ngũ phẩm cát Kim Lưu!Tả Mạc ngơ ngác nhìn hải dương màu vàng trước mắt, đầu óc trống rỗng, mặc cho cát Kim Lưu trong tay đang chảy dần đi.“Đây là nơi ngã xuống của đồ đằng bộ lạc Thái Dương, cũng là nơi mặt trời lặn.

Bộ lạc Thái Dương lấy mặt trời làm đồ đằng, bộ lạc này cường giả như mây, là một trong những bộ lạc mạnh nhất trong các giới.”

Giọng nói đều đều bình tĩnh của quái thi giống như đang tường thuật một sự kiện vô cùng bình thường.Tả Mạc dần tỉnh lại, hắn điên cuồng thu cát Kim Sa vào trong giới chỉ!Trời ạ, đây là cát Kim Lưu!

Ngũ phẩm cát Kim Lưu!

Nếu mang được ra ngoài thì mỗi hạt đều bán được rất nhiều tiền!

Nếu không lấy vậy thực sự là quá ngu rồi!Tả Mạc cảm thấy bản thân giờ đây thật quá giàu có!Không riêng gì hắn, toàn bộ tu giả Kim Ô doanh đều đang liều mạng mà thu cát Kim Lưu.

Mắt mọi người đều đỏ lên, một màn trước mắt khiến tim mọi người không tự chủ được đập mạnh hơn, máu chảy nhanh hơn.

Một biển cát Kim Lưu, tất cả mọi người đều muốn điên mất rồi!Quái thi nghiêng đầu hỏi: “Cát này có tác dụng gì đối với các ngươi?”

“Đây chính là cát Kim Lưu!”

Tả Mạc không ngẩng đầu, hắn đang liều mạng thu từng nắm cát vào trong giới chỉ, miệng nói: “Đó là tài liệu ngũ phẩm!

Bên ngoài không thể mua được!

Biết không, thứ này rất đáng giá!

Giàu!

Lần này giàu to rồi!”

“Nơi đây nhiều như vậy, ngươi muốn làm sao?”

Quái thi chỉ vào biển cát vô hạn.Tả Mạc dừng tay, biển cát vô hạn trước mắt nhắc nhở hắn, hắn thu cát Kim Lưu chỉ là muốn bỏ biển.

Vui mừng như điên bỗng biến thành bi phẫn, Tả Mạc rơi lệ.Biển cát Kim Lưu ở trước mặt mình nhưng bản thân lại không mang nổi, đau khổ nhất trong đời chắc cũng chỉ thế này thôi!Nhìn biển cát mênh mông, Tả Mạc đứng ngây ra một hồi lâu, dần dần hắn lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ trại!”

Đội ngũ nhanh chóng hạ trại, mọi người đều đang vui sướng nên động tác nhanh nhẹn lạ thường.“Luyện, hết thảy đều luyện, phi kiếm, linh giáp hết thảy đều dùng cát Kim Lưu để luyện!”

Tiếng rít gào của Tả Mạc vang vọng khắp doanh địa, tất cả mọi người đều phấn khích không thôi.

Kim Ô doanh từ trên xuống dưới, mắt không khỏi đỏ lên, làm tu giả sản xuất, bọn họ không thể cưỡng nổi sức hấp dẫn đối với tài liệu cao cấp.

Trên dưới Chu Tước doanh đều phấn chấn khó giải thích, bọn họ từ những đội viên của Kim Ô doanh biết được, cát Kim Lưu là tài liệu tuyệt hảo để luyện chế phi kiếm, luyện chế để phi kiếm không thể gãy, sắc bén không thể đỡ, càng đáng nói ít nhất phải là ngũ phẩm!Phi kiếm ngũ phẩm, cái này đủ để khiến một gã kiếm tu điên lên!Mảnh đất mặt trời lặn này khí tức thái dương tràn ngập làm cho uy lực của Kim Ô hoả tăng lên rất nhiều.

Tu giả Kim Ô doanh bắt đầu gian nan luyện hoá cát Kim Lưu.

Không sai, thật sự là vô cùng gian nan, bọn họ đều xuất thân bần hàn, đừng nói đến tài liệu ngũ phẩm, đến tài liệu tứ phẩm bọn họ tiếp xúc cũng ít đến đáng thương.Hơn nữa Kim Ô hoả lại là tứ phẩm hoả diễm, tuy rằng uy lực tăng lên nhiều nhưng muốn luyện hoá cát Kim Lưu cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Đại đa số người mỗi lần chỉ có thể luyện hoá một hạt cát Kim Lưu.Quái thi rất hứng thú nhìn đoàn người này.Tả Mạc tỉnh táo lại bỗng nhiên ý thức được, đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp.

Nhiều cát Kim Lưu như vậy, ngoại trừ bản thân cát Kim Lưu có giá trị, nó còn có thể cung cấp cho đoàn người một cơ hội luyện tập tuyệt hảo.Dùng cát Kim Lưu để luyện tập, có điều gì xa xỉ hơn thế?Tâm tình Tả Mạc đột nhiên tốt hơn, dùng tài liệu ngũ phẩm để luyện tập, kinh nghiệm thu được so với tài liệu bình thường hẳn nhiều hơn.

Ngay cả Tả Mạc cũng bắt đầu thu xếp để bắt đầu luyện khí trở lại, từng chút một luyện hoá cát Kim Lưu.Quái thi không giục, hiếu kì nhìn Tả Mạc luyện hoá, những thứ này rất xa lạ đối với hắn.“Hoả diễm của ngươi so với bọn họ tốt hơn nhiều.”

Quái thi tuy không hiểu luyện khí nhưng nhãn lực rất tốt.“Đúng vậy, ta tốt xấu gì cũng là người đứng đầu bọn họ.”

Tả Mạc có chút đắc ý nhưng vẫn không ngừng tay.“Đầu lĩnh?”

Quái thi lặp lại từ này rồi ngẩng đầu hỏi: “Là thủ lĩnh sao?”

“Tiền bối lĩnh ngộ thật nhanh.”

Tả Mạc không nặng không nhẹ tâng bốc hắn, tiếp theo hiếu kì hỏi: “Tiền bối các ngươi luyện chế pháp bảo như thế nào?”

“Pháp bảo?

Pháp bảo là cái gì?”

Quái thi không giải thích nổi nên hỏi.“Ồ, tỷ như các loại phi kiếm họ vẫn dùng chính là một loại pháp bảo.

Nói tóm lại, chính là dùng các loại tài liệu chế tác để có thể tăng cường thực lực.”

Tả Mạc giải thích nói.Quái thi hơi hiểu ra: “Kiếm của các ngươi, à, phi kiếm, đích xác rất tinh xảo nhưng chất liệu quá kém, uy lực quá nhỏ.

Hơn nữa vô cùng tinh xảo, có rất nhiều chỗ không cần thiết phải…

Chỉ cần tài liệu có linh tinh không tệ, chúng nó sẽ tự động dung hợp, uy lực càng lớn.”

Tả Mạc nghẹn lời, hắn hỏi lại: “Lẽ nào tiền bối các người có rất nhiều tài liệu có linh tinh?“Khắp nơi đều có.”

Vẻ mặt quái thi đầy đương nhiên, tiếp theo chỉ vào mặt đất: “Còn như này thì chẳng ai cần cả.”

Thiếu chút nữa thì Tả Mạc thổ huyết, thì ra cát Kim Lưu bọn họ coi như trân bảo ở trong mắt người khác chính là thứ không ai muốn.

Nhưng nghĩ lại, Tả Mạc cũng thấy bình thường.

Số lượng tu giả bây giờ hơn xa so với tu giả ngày xưa, trài qua nhiều năm sinh sôi phát triển, tài liệu tốt một chút đã bị rất nhiều người sử dụng, lưu lại đến bây giờ tự nhiên sẽ không có được bao nhiêu.Vừa nghĩ đến đây, Tả Mạc lại nói: “Thời đại khác nhau mà, thứ này nếu giờ mang ra ngoài tuyệt đối được coi là thứ tốt.

Tài liệu có linh tính là thứ quý hiếm đến cực điểm.”

Quái thi là dạng người thông minh tuyệt đỉnh, hiểu ra gật đầu nói: “Khó trách các ngươi lại nghiên cứu ra phương pháp tinh xảo như vậy.”

Câu tiếp theo của gã khiến hoả diễm trong tay Tả Mạc run rẩy một phen, hoả diễm vốn đang có dấu hiệu hoà tan cát Kim Lưu lập tức khôi phục nguyên trạng.“Bên trong hạt cát này có thứ gì rất tốt.”

“Thứ gì tốt?”

Tả Mạc hỏi nhanh, tốt hơn so với cát Kim Lưu, vậy không phải là lục phẩm sao?Tài liệu lục phẩm…Nhất thời, Tả Mạc cảm thấy sợ hãi.

Tài liệu ngũ phẩm tuy rằng cực kì hiếm lạ, trên tay hắn cũng có mấy món.

Nhưng tài liệu lục phẩm, hắn chưa bao giờ mơ tưởng tới.

Dù chỉ có một chút tài liệu lục phẩm cũng có khả năng rước lấy hoạ sát thân.Nhưng, rất nhanh sự sợ hãi này biến mất không còn tăm hơi.

Từ xưa đến nay, can đảm thì sống, nhu nhược thì chết!

Bản thân có nhiều huynh đệ như vậy, không phải ai cũng bắt nạt được hắn.Mắt Tả Mạc dần nóng lên.Quái thi nhìn quanh, ánh mắt quét qua biển cát rồi sau đó đóng đinh ở một cồn cát nào đó, lập tức chỉ tay về hướng đó.Ầm!Một tiếng nổ, cồn cát xa xa đột nhiên nổ tung!Tả Mạc thấy vậy thì trợn mắt há mồm, cồn cát đó nhô lên cũng phải cao hơn trăm trượng, nhìn qua giống như một toà núi nhỏ vậy mà quái thi nhẹ nhàng dùng một ngón tay đã đem nó đánh tan!

Cồn cát Kim Lưu chồng chất cao hơn trăm trượng, ít nhất phải nặng hơn trăm vạn cân, chỉ với một ngón tay đã biến thành bột phấn.Trong lòng Tả Mạc cảm thấy sợ hãi, may mà bản thân không liều chết đánh nhau với tên biến thái này.Vẻ mặt quái thi đầy bĩnh tĩnh, đưa tay ra, một đạo kim ảnh xuyên thấu bầu trời sa mạc, giống như nộ tiễn chui vào trong tay hắn.Một viên hoả cầu màu cảm!Nhiệt độ cao lan tới khiến Tả Mạc phải lùi lại phía sau vài bước.Cảm giác được sóng nhiệt truyền tới, hắn cảm giác tóc tai đều muốn bùng chay, hoảng sợ nhìn hoả cầu trong tay quái thi!

Nhiệt độ thật cao!

Hoả diễm thật lợi hại!Hoả diễm màu cam hừng hực thiêu đốt, giống như một mặt trời nhỏ.

Nhiệt độ của hoả diễm này vượt qua bất cứ hoả diễm nào mà Tả Mạc biết.

Trong hoả cầu màu cam mơ hồ có thể thấy được một viên cầu.“Đây gọi là thái dương tinh chủng, là đồ đằng của bộ lạc thái dương.

Nhưng bộ lạc thái dương sớm đã tiêu vong rồi, nó không thể biến thành đồ đằng thái dương nữa rồi.”

Quái thi nhìn Tả Mạc hỏi: “Ngươi muốn không?”

Bảo bối!

Tuyệt đối là chí bảo!

Không phải vật phaẦm!Kinh nghiệm nghiên cứu bảo bối của Tả Mạc rất phong phú, liếc mắt nhìn qua hắn đã biết giá trị của hoả cầu này tuyệt đối với qua tất cả các bảo vật hắn sở hữu.

Nhìn chằm chằm hoả cầu, trong lòng hắn khiếp sợ nhưng vẫn cắn răng, không chút do dự nói: “Muốn!”

Muốn!

Chết cũng muốn!“Nhiệt độ của nó rất cao, ngươi không chịu đựng được.

Ta giúp ngươi phong ấn, chờ ngươi đủ thực lực thì có thể mở ra phong ấn.”

Quái thi nói xong cũng thấy hắn có động tác gì đã thấy hoả diễm màu cam nhanh chóng trở nên ảm đạm, lộ ra viên cầu bên trong.

Một viên cầu nhìn qua giống như những viên cầu thuỷ tinh bình thường, ảm đạm vô quang.Tả Mạc nhận lấy viên cầu, tay trầm xuống, mắt trợn ngược!Nặng thật!Tả Mạc có đại nhật ma thể, lực lượng mạnh, trên dưới toàn bộ doanh không có đối thủ.

Nhưng một viên cầu nho nhỏ đã khiến hắn thiếu chút nữa không cầm được!Theo Tả Mạc đánh giá, viên cầu này chỉ sợ nặng hơn ngàn cân.Hắn cố sức đem viên cầu bỏ vào trong giới chỉ, trong lòng đã thoải mái hơn chút, quái thi đã giúp hắn giải quyết đại phiền toái này.

Sau khi phong ấn viên cầu thì nó trở nên ảm đạm, chỉ cần không động tay vào thì không ai có thể ngờ rằng thuỷ tinh cầu ảm đạm kia lại là tài liệu lục phẩm tuyệt đỉnh.Quái thi sau khi đem viên cầu ném cho Tả Mạc thì không có ý định làm gì nữa, hắn không thúc giục mà đứng quan sát mọi người luyện khí.Toàn bộ đội viên có Kim Ô hoả tất cả đều đang điên cuồng luyện hoá.

Cơ hội dùng tài liệu ngũ phẩm như trước mắt tuyệt đối không thể bỏ lỡ.Bỗng nhiên, quái thi xuất hiện bên cạnh Tả Mạc, nói: “Bão cát sắp tới rồi.”

“Bão cát?”

Đầu tiên Tả Mạc hơi sửng sốt sau đó sắc mặt đại biến, cát Kim Lưu là tài liệu tuyệt hảo!

Nhưng nếu cát Kim Lưu bị cuốn lên tạo thành bão cát, vậy uy lực…Cồn cát liên miên không dứt, nhìn không thấy bến bờ.Cát vàng ánh lên rực rỡ, giống như một đại dương màu vàng, mà những cồn cát nổi lên như những gợn sóng trên đại dương màu vàng đó.Cảnh tượng thật đồ sộ!Bỗng nhiên, đằng sau Kim Ô doanh rối loạn.“Là cát Kim Lưu!

Trời ạ, tất cả đều là cát Kim Lưu!”

“Ực, trời ơi!

Thật sự là cát Kim Lưu!”

“Trời ạ!

Đây là nơi nào thế?

Sao lại có nhiều cát Kim Lưu như vậy?”...Rối loạn từ sau truyền đến khiến Tả Mạc ngẩn ngơ, hắn cúi người xuống, nắm một nắm cát.

Cát vàng vào tay, cảm giác đầu tiên là nặng!

Hạt cát màu vàng đưa tới trước mắt sẽ phát hiện nó trong suốt như lưu ly và sáng bóng.

Mỗi một hạt cát đều là hình lập phương, ở giữa những hạt cát là kim tuyến nhỏ như sợi tóc.

Hạt cát sở dĩ vàng óng như vậy chính là do những kim tuyến cực nhỏ này!Thật sự là cát Kim Lưu!Ngũ phẩm cát Kim Lưu!Tả Mạc ngơ ngác nhìn hải dương màu vàng trước mắt, đầu óc trống rỗng, mặc cho cát Kim Lưu trong tay đang chảy dần đi.“Đây là nơi ngã xuống của đồ đằng bộ lạc Thái Dương, cũng là nơi mặt trời lặn.

Bộ lạc Thái Dương lấy mặt trời làm đồ đằng, bộ lạc này cường giả như mây, là một trong những bộ lạc mạnh nhất trong các giới.”

Giọng nói đều đều bình tĩnh của quái thi giống như đang tường thuật một sự kiện vô cùng bình thường.Tả Mạc dần tỉnh lại, hắn điên cuồng thu cát Kim Sa vào trong giới chỉ!Trời ạ, đây là cát Kim Lưu!

Ngũ phẩm cát Kim Lưu!

Nếu mang được ra ngoài thì mỗi hạt đều bán được rất nhiều tiền!

Nếu không lấy vậy thực sự là quá ngu rồi!Tả Mạc cảm thấy bản thân giờ đây thật quá giàu có!Không riêng gì hắn, toàn bộ tu giả Kim Ô doanh đều đang liều mạng mà thu cát Kim Lưu.

Mắt mọi người đều đỏ lên, một màn trước mắt khiến tim mọi người không tự chủ được đập mạnh hơn, máu chảy nhanh hơn.

Một biển cát Kim Lưu, tất cả mọi người đều muốn điên mất rồi!Quái thi nghiêng đầu hỏi: “Cát này có tác dụng gì đối với các ngươi?”

“Đây chính là cát Kim Lưu!”

Tả Mạc không ngẩng đầu, hắn đang liều mạng thu từng nắm cát vào trong giới chỉ, miệng nói: “Đó là tài liệu ngũ phẩm!

Bên ngoài không thể mua được!

Biết không, thứ này rất đáng giá!

Giàu!

Lần này giàu to rồi!”

“Nơi đây nhiều như vậy, ngươi muốn làm sao?”

Quái thi chỉ vào biển cát vô hạn.Tả Mạc dừng tay, biển cát vô hạn trước mắt nhắc nhở hắn, hắn thu cát Kim Lưu chỉ là muốn bỏ biển.

Vui mừng như điên bỗng biến thành bi phẫn, Tả Mạc rơi lệ.Biển cát Kim Lưu ở trước mặt mình nhưng bản thân lại không mang nổi, đau khổ nhất trong đời chắc cũng chỉ thế này thôi!Nhìn biển cát mênh mông, Tả Mạc đứng ngây ra một hồi lâu, dần dần hắn lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ trại!”

Đội ngũ nhanh chóng hạ trại, mọi người đều đang vui sướng nên động tác nhanh nhẹn lạ thường.“Luyện, hết thảy đều luyện, phi kiếm, linh giáp hết thảy đều dùng cát Kim Lưu để luyện!”

Tiếng rít gào của Tả Mạc vang vọng khắp doanh địa, tất cả mọi người đều phấn khích không thôi.

Kim Ô doanh từ trên xuống dưới, mắt không khỏi đỏ lên, làm tu giả sản xuất, bọn họ không thể cưỡng nổi sức hấp dẫn đối với tài liệu cao cấp.

Trên dưới Chu Tước doanh đều phấn chấn khó giải thích, bọn họ từ những đội viên của Kim Ô doanh biết được, cát Kim Lưu là tài liệu tuyệt hảo để luyện chế phi kiếm, luyện chế để phi kiếm không thể gãy, sắc bén không thể đỡ, càng đáng nói ít nhất phải là ngũ phẩm!Phi kiếm ngũ phẩm, cái này đủ để khiến một gã kiếm tu điên lên!Mảnh đất mặt trời lặn này khí tức thái dương tràn ngập làm cho uy lực của Kim Ô hoả tăng lên rất nhiều.

Tu giả Kim Ô doanh bắt đầu gian nan luyện hoá cát Kim Lưu.

Không sai, thật sự là vô cùng gian nan, bọn họ đều xuất thân bần hàn, đừng nói đến tài liệu ngũ phẩm, đến tài liệu tứ phẩm bọn họ tiếp xúc cũng ít đến đáng thương.Hơn nữa Kim Ô hoả lại là tứ phẩm hoả diễm, tuy rằng uy lực tăng lên nhiều nhưng muốn luyện hoá cát Kim Lưu cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Đại đa số người mỗi lần chỉ có thể luyện hoá một hạt cát Kim Lưu.Quái thi rất hứng thú nhìn đoàn người này.Tả Mạc tỉnh táo lại bỗng nhiên ý thức được, đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp.

Nhiều cát Kim Lưu như vậy, ngoại trừ bản thân cát Kim Lưu có giá trị, nó còn có thể cung cấp cho đoàn người một cơ hội luyện tập tuyệt hảo.Dùng cát Kim Lưu để luyện tập, có điều gì xa xỉ hơn thế?Tâm tình Tả Mạc đột nhiên tốt hơn, dùng tài liệu ngũ phẩm để luyện tập, kinh nghiệm thu được so với tài liệu bình thường hẳn nhiều hơn.

Ngay cả Tả Mạc cũng bắt đầu thu xếp để bắt đầu luyện khí trở lại, từng chút một luyện hoá cát Kim Lưu.Quái thi không giục, hiếu kì nhìn Tả Mạc luyện hoá, những thứ này rất xa lạ đối với hắn.“Hoả diễm của ngươi so với bọn họ tốt hơn nhiều.”

Quái thi tuy không hiểu luyện khí nhưng nhãn lực rất tốt.“Đúng vậy, ta tốt xấu gì cũng là người đứng đầu bọn họ.”

Tả Mạc có chút đắc ý nhưng vẫn không ngừng tay.“Đầu lĩnh?”

Quái thi lặp lại từ này rồi ngẩng đầu hỏi: “Là thủ lĩnh sao?”

“Tiền bối lĩnh ngộ thật nhanh.”

Tả Mạc không nặng không nhẹ tâng bốc hắn, tiếp theo hiếu kì hỏi: “Tiền bối các ngươi luyện chế pháp bảo như thế nào?”

“Pháp bảo?

Pháp bảo là cái gì?”

Quái thi không giải thích nổi nên hỏi.“Ồ, tỷ như các loại phi kiếm họ vẫn dùng chính là một loại pháp bảo.

Nói tóm lại, chính là dùng các loại tài liệu chế tác để có thể tăng cường thực lực.”

Tả Mạc giải thích nói.Quái thi hơi hiểu ra: “Kiếm của các ngươi, à, phi kiếm, đích xác rất tinh xảo nhưng chất liệu quá kém, uy lực quá nhỏ.

Hơn nữa vô cùng tinh xảo, có rất nhiều chỗ không cần thiết phải…

Chỉ cần tài liệu có linh tinh không tệ, chúng nó sẽ tự động dung hợp, uy lực càng lớn.”

Tả Mạc nghẹn lời, hắn hỏi lại: “Lẽ nào tiền bối các người có rất nhiều tài liệu có linh tinh?“Khắp nơi đều có.”

Vẻ mặt quái thi đầy đương nhiên, tiếp theo chỉ vào mặt đất: “Còn như này thì chẳng ai cần cả.”

Thiếu chút nữa thì Tả Mạc thổ huyết, thì ra cát Kim Lưu bọn họ coi như trân bảo ở trong mắt người khác chính là thứ không ai muốn.

Nhưng nghĩ lại, Tả Mạc cũng thấy bình thường.

Số lượng tu giả bây giờ hơn xa so với tu giả ngày xưa, trài qua nhiều năm sinh sôi phát triển, tài liệu tốt một chút đã bị rất nhiều người sử dụng, lưu lại đến bây giờ tự nhiên sẽ không có được bao nhiêu.Vừa nghĩ đến đây, Tả Mạc lại nói: “Thời đại khác nhau mà, thứ này nếu giờ mang ra ngoài tuyệt đối được coi là thứ tốt.

Tài liệu có linh tính là thứ quý hiếm đến cực điểm.”

Quái thi là dạng người thông minh tuyệt đỉnh, hiểu ra gật đầu nói: “Khó trách các ngươi lại nghiên cứu ra phương pháp tinh xảo như vậy.”

Câu tiếp theo của gã khiến hoả diễm trong tay Tả Mạc run rẩy một phen, hoả diễm vốn đang có dấu hiệu hoà tan cát Kim Lưu lập tức khôi phục nguyên trạng.“Bên trong hạt cát này có thứ gì rất tốt.”

“Thứ gì tốt?”

Tả Mạc hỏi nhanh, tốt hơn so với cát Kim Lưu, vậy không phải là lục phẩm sao?Tài liệu lục phẩm…Nhất thời, Tả Mạc cảm thấy sợ hãi.

Tài liệu ngũ phẩm tuy rằng cực kì hiếm lạ, trên tay hắn cũng có mấy món.

Nhưng tài liệu lục phẩm, hắn chưa bao giờ mơ tưởng tới.

Dù chỉ có một chút tài liệu lục phẩm cũng có khả năng rước lấy hoạ sát thân.Nhưng, rất nhanh sự sợ hãi này biến mất không còn tăm hơi.

Từ xưa đến nay, can đảm thì sống, nhu nhược thì chết!

Bản thân có nhiều huynh đệ như vậy, không phải ai cũng bắt nạt được hắn.Mắt Tả Mạc dần nóng lên.Quái thi nhìn quanh, ánh mắt quét qua biển cát rồi sau đó đóng đinh ở một cồn cát nào đó, lập tức chỉ tay về hướng đó.Ầm!Một tiếng nổ, cồn cát xa xa đột nhiên nổ tung!Tả Mạc thấy vậy thì trợn mắt há mồm, cồn cát đó nhô lên cũng phải cao hơn trăm trượng, nhìn qua giống như một toà núi nhỏ vậy mà quái thi nhẹ nhàng dùng một ngón tay đã đem nó đánh tan!

Cồn cát Kim Lưu chồng chất cao hơn trăm trượng, ít nhất phải nặng hơn trăm vạn cân, chỉ với một ngón tay đã biến thành bột phấn.Trong lòng Tả Mạc cảm thấy sợ hãi, may mà bản thân không liều chết đánh nhau với tên biến thái này.Vẻ mặt quái thi đầy bĩnh tĩnh, đưa tay ra, một đạo kim ảnh xuyên thấu bầu trời sa mạc, giống như nộ tiễn chui vào trong tay hắn.Một viên hoả cầu màu cảm!Nhiệt độ cao lan tới khiến Tả Mạc phải lùi lại phía sau vài bước.Cảm giác được sóng nhiệt truyền tới, hắn cảm giác tóc tai đều muốn bùng chay, hoảng sợ nhìn hoả cầu trong tay quái thi!

Nhiệt độ thật cao!

Hoả diễm thật lợi hại!Hoả diễm màu cam hừng hực thiêu đốt, giống như một mặt trời nhỏ.

Nhiệt độ của hoả diễm này vượt qua bất cứ hoả diễm nào mà Tả Mạc biết.

Trong hoả cầu màu cam mơ hồ có thể thấy được một viên cầu.“Đây gọi là thái dương tinh chủng, là đồ đằng của bộ lạc thái dương.

Nhưng bộ lạc thái dương sớm đã tiêu vong rồi, nó không thể biến thành đồ đằng thái dương nữa rồi.”

Quái thi nhìn Tả Mạc hỏi: “Ngươi muốn không?”

Bảo bối!

Tuyệt đối là chí bảo!

Không phải vật phaẦm!Kinh nghiệm nghiên cứu bảo bối của Tả Mạc rất phong phú, liếc mắt nhìn qua hắn đã biết giá trị của hoả cầu này tuyệt đối với qua tất cả các bảo vật hắn sở hữu.

Nhìn chằm chằm hoả cầu, trong lòng hắn khiếp sợ nhưng vẫn cắn răng, không chút do dự nói: “Muốn!”

Muốn!

Chết cũng muốn!“Nhiệt độ của nó rất cao, ngươi không chịu đựng được.

Ta giúp ngươi phong ấn, chờ ngươi đủ thực lực thì có thể mở ra phong ấn.”

Quái thi nói xong cũng thấy hắn có động tác gì đã thấy hoả diễm màu cam nhanh chóng trở nên ảm đạm, lộ ra viên cầu bên trong.

Một viên cầu nhìn qua giống như những viên cầu thuỷ tinh bình thường, ảm đạm vô quang.Tả Mạc nhận lấy viên cầu, tay trầm xuống, mắt trợn ngược!Nặng thật!Tả Mạc có đại nhật ma thể, lực lượng mạnh, trên dưới toàn bộ doanh không có đối thủ.

Nhưng một viên cầu nho nhỏ đã khiến hắn thiếu chút nữa không cầm được!Theo Tả Mạc đánh giá, viên cầu này chỉ sợ nặng hơn ngàn cân.Hắn cố sức đem viên cầu bỏ vào trong giới chỉ, trong lòng đã thoải mái hơn chút, quái thi đã giúp hắn giải quyết đại phiền toái này.

Sau khi phong ấn viên cầu thì nó trở nên ảm đạm, chỉ cần không động tay vào thì không ai có thể ngờ rằng thuỷ tinh cầu ảm đạm kia lại là tài liệu lục phẩm tuyệt đỉnh.Quái thi sau khi đem viên cầu ném cho Tả Mạc thì không có ý định làm gì nữa, hắn không thúc giục mà đứng quan sát mọi người luyện khí.Toàn bộ đội viên có Kim Ô hoả tất cả đều đang điên cuồng luyện hoá.

Cơ hội dùng tài liệu ngũ phẩm như trước mắt tuyệt đối không thể bỏ lỡ.Bỗng nhiên, quái thi xuất hiện bên cạnh Tả Mạc, nói: “Bão cát sắp tới rồi.”

“Bão cát?”

Đầu tiên Tả Mạc hơi sửng sốt sau đó sắc mặt đại biến, cát Kim Lưu là tài liệu tuyệt hảo!

Nhưng nếu cát Kim Lưu bị cuốn lên tạo thành bão cát, vậy uy lực…Chương 418 : Bão cát .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnXa xa, một bóng đen với tốc độ kinh người đang tới gần.Trong khoảng ngắn, bóng đen bành trướng ra gấp mấy lần.

Cát Kim Lưu bị gió cuốn lên giữa không trung, che phủ bầu trời, bầu trời thoáng cái tối sầm lại.

Giống như một con viễn cổ mãnh thú đang rít gào.Tả Mạc cực kì hoảng sợ, rướn cổ gào: “Vào thuyền!

Vào thuyền!”

Không cần Tả Mạc nhắc nhở, tất cả mọi người đã đứng lên đâu vào đấy.

Tu giả Kim Ô doanh không nói hai lời liền vất bỏ cát Kim Lưu trong tay, giống như thuỷ triều tràn vào thuyền vận nô.

Rất nhanh, Kim Ô hào quanh thân thuyền sáng lên.

Quang mang trên thuyền khác cũng bắt đầu sáng lên, điều này nói lên phù trận phòng ngự trên thuyền đã bắt đầu phát động.Mỗi một chiếc thuyền vận nô đều trải qua cải tạo, đều đã được chạm khắc các loại phù trận phòng ngự.

Chỉ vì bình thường muốn tiết kiệm linh lực nên những phù trận này không được mở ra.Đoàn người được huấn luyện rất tốt, rất nhanh đã tiến vào trong thuyền vận nô, bên ngoài chỉ còn lại mấy người Tả Mạc Vi Thắng có thực lực mạnh nhất.Tả Mạc gọi quái thi vào thuyền, quái thi lắc đầu: “Chút bão cát này thì tính làm gì.”

Nghĩ đến thực lực quái thi sâu không thể lường, Tả Mạc cũng không miễn cưỡng, hắn chuẩn bị gọi những người khác tiến nhập thì quái thi đột nhiên nói: “Ta đề nghị các ngươi không nên đi vào.”

“Vì sao?”

Tả Mạc hiếu kì hỏi.“Thực lực mấy người các ngươi so với những người khác mạnh hơn không ít.”

Quái thi nói: “Nhưng, cảnh giới của các ngươi dường như không ổn định, chắc là mới đột phá không lâu.

Như vậy bão cát này đối với các ngươi chính là một cơ hội, cơ hội được ma luyện chính mình.”

Mấy người hơi đăm chiêu.Quái thi thản nhiên nói: “Không nên bỏ qua cơ hội ma luyện như này.

Điều này đối với các ngươi rất có ích.”

Mấy người Vi Thắng Tạ Sơn động lòng, một câu nói bình thản lại lộ ra bản chất của việc tu luyện.Cuồng nhân tu luyện Vi Thắng nói trước: “Có đạo lý!

Ta không lên thuyền nữa!Tạ Sơn cũng nói: “Ta cũng không lên.”

Thúc Long không nói gì nhưng trong mắt toát ra vẻ kiên định thể hiện quyết tâm của hắn.

Hai tay Tông Như nắm chặt, nhắm mắt mà đứng, hiện ra vẻ mặt dứt khoát.Hai mắt Tả Mạc mở to, ngơ ngác nhìn lũ gia hoả này, muốn chửi quá đi!Hàng loại hai như các ngươi cũng muốn sao, ẩm ic à, người ta nói một câu đã lừa hết cả lũ!Nhưng hắn chỉ dám mắng thầm trong bụng, quái thi tuy không nhìn hắn nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó đang đè nặng trên lưng.

Nhìn Vi Thắng bọn họ không di chuyển, Tả Mạc cắn răng, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: “Được rồi, mọi người đều đi đi!”

Nói xong hắn mới cảm thấy hối hận, sao mình lại đi tìm khổ chứ?

Bản thân cũng phát điên giống bọn họ sao?

Thật sự là điên rồ!

Điên hết rồi!Mấy người nhìn nhau, nhất thời ngửa mặt lên trời cười lớn, cực kì vui sướng.

Trên mặt Tả Mạc cũng hiện ra nụ cười, chỉ là so với khi hắn khóc còn khó coi hơn.Bảo cát tới cực nhanh, so với tưởng tượng của bọn họ còn nhanh hơn.

Vừa rồi còn xa vời, trong chớp mắt đã tới trước mặt.Thanh thế cực kì đáng sợ, sắc mặt Tả Mạc trắng bệch, hắn chột dạ.Ba ba ba!Bão cát trước tiên đánh vào quang tráo trên thuyền vận nô khiến nó sáng lên, hoa lửa văng khắp nơi.

Cát Kim Lưu cứng rắn vô cùng, mỗi hạt cát đều rất nhỏ nhưng cũng rất nặng, tốc độ gió bão cực nhanh kèm theo uy lực của cát Kim Lưu thật kinh người.Đám người Tả Mạc rất nhanh lĩnh hội được uy lực của bão cát!Sức mạnh hoàn hảo của cuồng phong, thực lực của mỗi người đều bất phàm, ở trong cuồng phong vẫn có thể ổn định thân hình.

Chỉ có cát Kim Lưu đổ ập xuống mới thực sự khó đối phó!Tả Mạc có đại nhật ma thể nhưng cũng cảm thấy vô cùng đau đớn, người khác không cần nghĩ cũng biết.

Mỗi người đều liều mạng thôi động linh lực bảo vệ toàn thân.

Mà Thúc Long có áo giáp hộ thể thì hoa lửa bắn tung toé khắp người.Duy chỉ có quái thi với vẻ mặt bình tĩnh, một trượng xung quanh hắn vẫn phẳng lặng, không có chút ồn ào nào.Tả Mạc rất nhanh không thể quan sát được xung quanh, bão cát càng ngày càng mạnh, hắn muốn đứng yên cũng trở nên cực kì khó khăn.

Hắn không thể không cong người lại, dùng hết sức chống lại bão cát kinh khủng.

Những hạt cát Kim Lưu như hạt mưa đánh vào mặt hắn, mặt dù đã cách bởi Chương Khải giáp nhưng cũng vô cùng đau đớn.Gió này có chút không đúng!Tiếng gió thổi khác hoàn toàn so với âm thanh lúc vừa rồi, trong tiếng rít mang theo cảm giác giống như đang xé rách gì đó, như có vô số thanh đao nhọn đang ma sát một cách mãnh liệt.Cương phong!Đây là cương phong!Cương phong như đao, đồn rằng nó có thể phá huỷ linh lực hộ thể.

Nhưng trên thực tế, cương phong có thể phá không chỉ linh lực hộ thể mà ngay cả ma thể cũng có thể bị phá!Tả Mạc không thể mở mắt, trong tai toàn là tiếng rít gào, hắn cắn chặt răng, không dám thả lỏng chút nào.

Cương phong đang mạnh lên!Tiếng rít của cương phong giống như một loại ma lực, nhiếp hồn người.

Nhưng Tả Mạc không có sức để lĩnh hội nó, cương phong đạt tới mức này, hắn chỉ hơi không để ý thì trong nháy mắt sẽ bị xé làm trăm mảnh!

Cương phong Kim Lưu nổi lên, giống như một chiếc máy xay thật lớn, đủ để đánh tan tất cả!Quái thi ngẩng đầu nhìn mấy chiếc thuyền vật nô đang lung lay muốn đổ, một ngón tay chìa ra chỉ về phía thuyền vận nô, linh tráo ở mỗi chiếc thuyền đều sáng rực lên, thân thuyền đang run rẩy dần trở nên ổn định.Mà tình cảnh mấy người Tả Mạc thì càng không ổn.Tạ Sơn đã sớm không nhịn được mà gọi ra phi kiếm, từng vòng sáng màu sắc rực rỡ như cầu vồng vây quanh thân thể hắn.

Phía sau Tông Như xuất hiện một pho tượng khổng lồ, hắn đã gọi ra đạt già kim thân.

Thúc Long cũng gọi ra hắc kích cầm chắc trong tay, cả người giống như đóng đinh trên mặt đất.Một lát sau, cuối cùng Vi Thắng cũng vung hắc kiếm trong tay lên, một luồng kiếm ý bừng bừng ngưng mà không phát nhanh chóng bao vây Vi Thắng.Tả Mạc thôi động đại nhật ma thể tới cực hạn, Chương Khải giáp hoả diễm lưu thương, ngoan cường mà thiêu đốt trong cương phong.Bầu trời bị che phủ bởi bão cát, trung tâm của nó chính là đám người Tả Mạc, bóng đêm bao phủ, đưa tay lên không thể nhìn rõ năm ngón.Tả Mạc cảm giác thấy mỗi khối cơ nhục trên người đang không ngừng thiêu đốt, cương phong cường liệt kèm theo cát Kim Lưu, mỗi hạt cát đánh vào người, hắn đều cảm thấy toàn thân đau nhức.

Trong bão cát đen kịt hôn ám, hoa lửa như mưa bao vây lấy Tả Mạc, chúng nó từ bốn phương tám hướng kéo tới, áp chế khiến Tả Mạc không thể nhúc nhích.Cuồng phong bão táp không thể phá vỡ Chương Khải giáp bắt đầu điên cuồng phát sinh biến hoá.Đả kích làm người ta không thể hít thở!Đây là lần đầu tiên Tả Mạc gặp phải loại đả kích hít thở không thông như này, ngoại trừ chống đỡ hắn không thể tìm ra cách nào khác.

Dù cho là khi tiêu diệt Minh Tiêu lão tổ hắn cũng chưa từng chật vật như này.Hiện tại hắn đã biết thế nào là thiên địa chi uy, đó là uy năng không gì so sánh được!Thân thể Tả Mạc run rẩy kịch liệt, thể lực rất nhanh giảm sút.

Mỗi một giây đều dài đằng đẵng, tràng bão cát vô tận này khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Hoa lửa không ngừng được tạo ra, Chương Khải giáp không ngừng biến hoá, ba ba ba, mấy hạt cát Kim Lưu xuyên qua Chương Khải giáp đánh vào người Tả Mạc, thân thể hắn rung rung, suýt nữa thì gục tại chỗ.Không được…

Sắp không kiên trì được rồi…Tả Mạc đau khổ cắn răng chống đỡ, nhanh chóng ổn định thân thể.

Hắn biết rõ, một khi thân thể không chống đỡ được thì mạng hắn cũng không còn.

Phô thiên cái địa cát Kim Lưu hoà cùng với cương phong tràn ngập khắp nơi sẽ lấy đi tính mạng của hắn.Phốc phốc phốc!Vài dòng tiên huyết vừa phun ra liền bị bão cát biến thành một mảnh huyết vụ.

Đại nhật ma thể mạnh mẽ là thế mà đứng trước trận bão cát này cũng trở nên yếu đuối.Từ khi tu luyện thành đại nhật ma thể, nhất là khi hắn nắm bắt được sáu loại biến hoá thì Tả Mạc không còn bị thương quá nặng nữa.

Nhưng hiện tại, hắn bị áp chế mãnh liệt, mình đầy thương tích.m thanh cót két vang lên, Chương Khải giáp không chịu nổi ầm ầm băng vỡ!Cương phong kèm theo cát Kim Lưu từ bốn phương tám hướng tiến vào thân thể Tả Mạc, phốc, tiên huyết phun ra liên tục!Mắt Tả Mạc dần lạc đi, thân thể cứng đờ!Cát Kim Lưu giống như cá mập ngửi thấy mùi máu, theo gió nhào tới hắn!“A!!!”

Giống như dã thú bị thương tức giận gào thét!Mắt Tả Mạc đỏ lên, tóc dựng đứng, khoé miệng tràn ra đầy máu.

Liên tiếp thụ thương đã làm hắn nổi giận!Bị thương…

Bị thương…

Bản thân bị thương…Từ chỗ sâu nhất trong cơ thể giống như có thứ gì đó bị vỡ ra, một luồng nhiệt lưu bắn ra.

Cả người Tả Mạc nóng hổi, máu trong huyết quản giống như dung nham đỏ bừng.Mỗi sợi dây thần kinh đều đang run rẩy!

Mỗi khối cơ nhục đều đang run rẩy!

Toàn thân hắn đang run rẩy!Cả người hắn đỏ bừng, giống như thép đang bị nung.Trong thức hải, sắc mặt của Vệ đại biến: “Lẽ nào đại nhật ma thể của hắn tiếp tục đột phá lần hai?”

Bồ yêu có chút kì quái nói: “Đột phá là chuyện tốt.”

Sắc mặt Vệ đầy ngưng trọng, lắc đầu nói: “Dục tốc bất đạt, đại nhật ma thể của hắn vừa mới đột phá lần đầu, giống như các ngươi vẫn nói là nhất thục.

Nhưng bây giờ, trong thời gian quá ngắn, liên tục đột phá hai lần, vậy vô cùng có khả năng không đến ba thục liền trực tiếp tiến giai.”

“Đây cũng là chuyện tốt.”

Bồ yêu hơi không hiểu, hắn tuy có hiểu biết về tu ma nhưng về một số phương diện lại không thể so sánh với Vệ.“Không phải chuyện tốt.”

Vệ lắc đầu đáp: “Thiên phú trong việc tu luyện ma thể của hắn thật kinh người, không nghĩ nhanh vậy đã đối mặt với lần đột phá thứ hai.

Nhưng sự phát triển không phải càng nhanh là càng tốt, nó giống như con người, phát triển quá nhanh sẽ dẫn đến nhiều tai hoạ ngầm.

Hắn bây giờ cần nhát chính là phải tạo cơ sở vững chắc, hắn vừa mới đột phá, thân thể không đạt tới cực hạn của giai đoạn thục hoá.

Không thành thục đột phá trái lại sẽ khiến cực hạn thân thể của hắn giảm xuống.”

Bồ yêu lập tức hiểu ý tứ của Vệ, thần tình cũng trở nên ngưng trọng, với kiến thức hơn người, hắn đã từng gặp qua rất nhiều thiên tài bởi tu luyện cơ sở không vững chắc, chỉ truy cầu nhanh chóng gây phản tác dụng.Hai người rơi vào trầm mặc, nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.Tả Mạc hồn nhiên không biết bản thân đang ở thời điểm cực kì quan trọng, hắn chỉ cảm giác cả người như đang ngâm ở trong dòng dung nham.

Đột nhiên toàn thân sung mãn lực lượng, giống như không gì có thể ngăn nổi hắn.Thô bạo, điên cuồng, cảm giác trần trụi nhất đang chi phối thần kinh hắn!Hắn muốn gào thét, hắn muốn rống lên, hắn muốn huỷ diệt tất cả!Xung quanh người hắn giống như có một bức tường vô hình, cát Kim Lưu cùng cương phong đang rít gào đều bị chắn ở bên ngoài.Con mắt xám trắng của quái thi xuyên qua sa mạc trùng điệp nhìn chăm chăm Tả Mạc.

Ánh mắt hắn nhìn vào trái tim của Tả Mạc.Tâm hồn hắn rơi vào trạng thái tĩnh lặng bình yên.Cũng vào lúc đó, A Quỷ ở trên thuyền vận nô dường như nhận thấy được điều gì đó, đột nhiên đứng lên, tử mang trong mắt sáng lên yêu ớt.Chương 419 : Tuyệt cảnh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnĐầu óc Tả Mạc mạnh mẽ thanh tỉnh lại, là viên Ngũ Hành Lưu Ly châu trong cơ thể!Lực lượng hành thủy nhàn nhạt, lưu động dọc theo kinh mạch của hắn, làm dịu và chữa trị cho kinh mạch vốn đã khô cạn, đỏ bừng.

Song, chút lực lượng hành thủy này trước mặt ngọn lửa hừng hực chỉ như muối bỏ bể, trong nháy mắt đã bị ngọn lửa nuốt gọn.Nhưng nhờ vào luồng lực lượng hành thủy yếu ớt đó, Tả Mạc vốn đang lâm vào trạng thái dị thường thu được một thời gian thanh tỉnh cực ngắn.

Cũng chính thời gian thanh tỉnh cực ngắn này đã kéo Tả Mạc từ bờ vực trở lại.Hắn lập tức phát hiện ra nguy hiểm, nguy hiểm cực độ!Hắn không biết nguy hiểm ở đâu mà ngược lại, lực lượng bành trướng trong cơ thể khiến cho người ta không tự chủ mà mê say.

Nhưng ngay lúc mấu chốt này hắn lại biểu hiện ra sự tỉnh táo khiến người ta giật mình, vì hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm ẩn giấu bên dưới lực lượng cường đại.Song, hắn nhanh chóng phát hiện mình không biết phải làm sao để thoát khỏi trạng thái dị thường này."

Bồ. . ."

Hắn muốn nhờ Bồ giúp đỡ, song cho dù đáy lòng hắn gào thét ra sao, hắn cũng không cách nào cảm giác được sự tồn tại của Bồ yêu.

Dường như có một lực lượng nào đó đang ngăn cách hắn và Bồ.Chết mất…Hắn không kịp rên lên một tiếng đã bị ngọn lửa tuôn trào nuốt chửng.Đúng vào lúc này, Ngũ Hành Lưu Ly Châu trong cơ thể hắn lại một lần nữa tỏa ánh sáng màu lam nhàn nhạt, theo sự chuyển động chậm rãi của nó, lực lượng hành thủy mênh mang một lần nữa trào dâng.Lực lượng hành thủy lần này còn dày đặc hơn so với vừa rồi.Đại nhật văn diễm hoành hành bừa bãi trong cơ thể Tả Mạc.

Sinh ra từ Đại Nhật Ma Thể, Đại Nhật Văn Diễm tràn ngập lực lượng hủy diệt, chúng vốn không bị Tả Mạc thuần phục, lúc này bị ngoại giới kích thích bắt đầu tự động chống cự.Nó như dã thú bị chọc giận, lực lượng như cơn giận trào dâng mãnh liệt!Đại Nhật Ma Thể vừa mới hoàn thành nhất thục, trước mặt cỗ lực lượng khủng bố này lại trở nên thật yếu ớt, phảng phất như lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng.

Đại Nhật Văn Diễm màu vàng thấm vào mỗi khối cơ bắp, mỗi khớp xương của hắn, trước mặt Đại Nhật Văn Diễm bá đạo vô cùng, Đại Nhật Ma Thể mới hoàn thành nhất thục, với danh xưng Đại Ma Thể, lại gần như không có năng lực chống cự.Máu thịt thục hóa còn chưa hoàn mỹ, trong nháy mắt đã tan thành mây khói.

Cho dù những khối máu thịt đã hoàn toàn thục hóa, cứng cỏi như sắt đá cũng từ từ bị hòa tan trong Đại Nhật Văn Diễm.Như bị nung khô, nếu hoàn thành, thân thể Tả Mạc sẽ mạnh mẽ tới mức kinh khủng hơn!Lực lượng hành thủy vừa được Ngũ Hành Lưu Ly Châu phóng thích lập tức bị Đại Nhật Văn Diễm bao vây lại, nhanh chóng phát sinh va chạm kịch liệt!Xì xì xì!Màu lam nhạt cùng ngọn lửa màu vàng giao nhau, song rất nhanh, lực lượng hành thủy bại lui.

Đại Nhật Văn Diễm hung mãnh vô song, tựa như một con dã thú hung mãnh khổng lồ, dễ dàng khiến lực lượng hành thủy từng chút từng chút một cháy rụi, không hề lưu lại.

Nó như vẫn chưa thỏa mãn, liên ngay đó đánh về phía bản thể Ngũ Hành Lưu Ly châu!Trận xung đột nhìn qua không chút lo lắng này lại một lần nữa giúp Tả Mạc khôi phục thanh tỉnh trong khoảnh khắc ngắn ngủi.Như lao khỏi nham thạch, trong con mắt Tả Mạc vẫn một màu đỏ bừng bừng.

Nếu vừa rồi hắn chỉ cảm nhận được chút khí tức nguy hiểm vậy lần này hắn thực sự ý thức được hoàn cảnh của mình nguy hiểm tới mức nào.Hắn thở hổn hển, mỗi giây thần kinh đều mang tới cảm giác nóng rực và đau đớn.Xung động điên cuồng và thô bạo không ngừng đánh sâu vào thần kinh của hắn, hắn ra sức áp chế luồng xung động hủy diệt như ma quỷ đó lại.Không được!

Không thể tiếp tục như vậy!Tả Mạc vắt hết óc, ra sức suy nghĩ biện pháp.

Đạt mình trong lò lửa, Tả MẠc không biết đám Bồ yêu ra sao, cũng không biết những người khác thế nào, hắn căn bản không có thời gian đi tự hỏi những điều này.Bị ép tới tuyệt cảnh, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, phải ngăn cản Đại Nhật Văn Diễm!Trận thiêu đốt không thể khống chế, kết quả tất nhiên cũng không thể khống chế!Ngũ Hành Lưu Ly Châu đấu với Đại Nhật Văn Diễm, rõ ràng đang ở thế hạ phong, phẩm cấp hai bên chênh lệch nhau thật quá lớn, Đại Nhật Văn Diễm đã vây quanh Ngũ Hành Lưu Ly Châu chặt như nêm cối, hơn nữa đang điên cuồng ép vào!Ngũ Hành Lưu Ly châu chuyển động càng ngày càng chậm.Làm sao bây giờ. . .

Làm sao bây giờ?Đại Nhật Văn Diễm hoàn toàn không nghe lệnh của Tả MẠc,, nó như một quái thú khát máu đang hùng hục lao tới.

Mọi pháp môn tu luyện Đại Nhật Ma Thể đều không có chút tác dụng nào, Đại Nhật Văn Diễm được tạo ra nhờ cơ duyên đã vượt xa phạm trù khống chế của Đại Nhạt Ma Thể.Loại tiến triển mãnh liệt này khiến Tả Mạc lần đầu nếm đau khổ.Chết tiệt!

Làm sao bây giờ?Tả Mạc bị ép tới sắp phát điên, điên cuồng sử dụng mọi lực lượng hắn có thể phát động!Linh lực, thần thức. . .Những lực lượng này tuy không cường đại song lúc này hắn đã như điên cuồng, liên tục vận chuyển.

Đây là lần đầu tiên hắn đồng thời vận chuyển cả ba loại lực lượng linh lực, thần thức và ma thể!Chỉ vì chống cự lại Đại Nhật Văn Diễm cấp sáu khiến người ta tuyệt vọng!Ba loại lực lượng hoàn toàn bất đồng, không thể dùng chung, lúc này lại kề vai chiến đấu, chúng bao quanh Ngũ Hành Lưu Ly Châu của hắn, triển khai chém giết kịch liệt.Linh lực của Tả Mạc không ngừng truyền vào Ngũ Hành Lưu Ly Châu, mà Ngũ Hành Lưu Ly Châu bị phong ấn lúc này cũng cảm giác được nguy hiểm, tham lam hấp thu linh lực của Tả Mạc.

Ngũ Hành Lưu Ly Châu gần như đã ngừng chuyển động lúc này bắt đầu từ từ dịch chuyển, ánh sáng ảm đạm lại một lần nữa bùng lên, lực lượng hành thủy tăng vọt lên so với trước kia vài lần.Thần thức của Tả Mạc điên cuồng phóng thích thủy yêu thuật.

Trong cơ thể Tả Mạc, thần thức khai triển còn thuận buồm xuôi gió hơn so với bên ngoài, tốc độ thi triển những thủy yêu thuật quả thực nhanh tới mức đáng sợ.Đồng thời đối mặt với lực lượng hành thủy của Ngũ Hành Lưu Ly Châu và thủy yêu thuật, Đại Nhật Văn Diễm vẫn luôn chiếm thế thượng phong tuyệt đối.

Sự chênh lệch khổng lồ giữa phẩm cấp không cách nào dựa vào số lượng để bù đắp.

Lực lượng hành thủy vừa tiến lên phía trước lại đột ngột hạ xuống, lại bị Đại Nhật Văn Diễm áp chế trở lại.

Còn thủy yêu thuật với số lượng kinh người kia rơi vào Đại Nhật Văn Diễm như rơi vào động không đáy, không có bất cứ phản ứng gì.Còn Tả Mạc khống chế ma thể, ý định khiến cho lực lượng của Đại Nhật Văn Diễm tiết ra ngoài cũng hoàn toàn không nên chuyện.

Đại Nhật Văn Diễm trong cơ thể hắn như dã thú không khống chế nổi, những cách thúc giục nó lúc bình thường hiện giờ đã hoàn toàn mất đi hiệu lực.Cục diện vẫn thong thả mà kiên định phát triển theo hướng hiểm nguy.Điểm đáng ăn mừng duy nhất là dư uy của Đại Nhật Văn Diễm đang chiếm cứ thượng phong đã thoải mái ngăn cản gió mạnh và lưu kim sa bên ngoài.Tình hình trong cơ thể Tả Mạc xấu tới mức sắc mặt Bồ yêu và Vệ vô cùng nặng nề, lực lượng của Đại Nhật Văn Diễm đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc của bọn họ cùng Tả Mạc, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn, không có cách nào.

Đại Nhật Văn Diễm sinh ra từ Đại Nhật Ma Thể chí dương chí cương, đối với tồn tại như Bồ yêu và Vệ mà nói, có nguy hiểm trí mạng.Lực lượng của Bồ yêu và Vệ đã hao tổn quá nghiêm trọng, cho dù bọn họ tìm được hoàng kim hồn bổ sung, khôi phục đôi chút.

Song đối diện với khắc tinh như Đại Nhật Văn Diễm, bọn họ cũng bó tay chịu trói!“Người kia còn không chịu ra tay?”

Con mắt máu của Bồ yêu thoáng hiện ánh lạnh.“Đúng là vẫn còn giữ được bình tĩnh.”

Vệ cảm thán nói, sắc mặt cũng vô cùng kém.

Chuyện này đối với hắn mà nói vốn là một cơ hội, nếu như Tả Mạc nguyện ý tiếp nhận truyền thừa của hắn, có thể thoải mái hóa giải.

Song thật không ngờ, uy lực của Đại Nhật Văn Diễm vậy mà lại bá đạo tới mức đó, cứng rắn ngăn cách liên lạc của bọn họ với Tả Mạc.Trước mắt đừng nói tới tiếp nhận truyền thừa của hắn, bọn họ ngay cả muốn giúp cũng không giúp được.Hy vọng duy nhất của bọn họ được ký gửi trên người quái thi.

Vì trên đường đi, quái thi không hề biểu lộ ra địch ý đối với Tả Mạc, ngược lại lại khá thân cận.

Với thực lực của quái thi, giải quyết phiền toái của Tả mạc chỉ là trong nháy mắt.Song, cho dù tình huống nguy hiểm chồng chéo như vậy, quái thi vẫn không có dấu hiểu sẽ ra tay.Đối với Bồ yêu và Vệ mà nói, tình cảnh của Tả MẠc liên quan trực tiếp tới tương lai của họ.

Nếu uy lực của Đại Nhật Văn Diễm trong cơ thể Tả Mạc hoàn toàn phóng thích, Tả Mạc sẽ bị đốt thành tro bụi, còn hai người bọn họ cũng không cách nào may mắn thoát khỏi.Hai người nhìn chằm chằm về phía quái thi, ánh mắt mười phần không tốt.Tả Mạc hiểu tình huống không ổn của mình, hắn cố giãy khỏi ảnh hưởng từ Đại Nhật Văn Diễm, cho dù lực lượng đó thật đầy hấp dẫn.Ai mạnh ai yếu vừa nhìn là hiểu, Tả Mạc biết, nếu hắn không thể nghĩ ra một cách xử lý hữu hiệu ngay lập tức, kết quả của mình chắc chắn sẽ rất thê thảm!Nếu như lúc này hắn có thời gian cảm khái, nhất định hắn sẽ hối hận vì đã tu luyện Đại Nhật Ma Thể!Song hắn không có thời gian đi suy nghĩ linh tinh, mọi sự chú ý của hắn đều tập trung vào trận chiến trong cơ thể.

Sau thời khắc giằng co ngắn ngủi thế cục nghiêng về một bên khiến hắn thêm khắc sâu chênh lệch phẩm giai cao tới mức nào.Hắn ý thức được, cách bình thường vốn không có hiệu quả!Đau đớn do thiêu đốt cùng khoái cảm, lần lượt như thủy triều đánh sâu vào lòng hắn.

Song lúc này Tả Mạc đã hoàn toàn tỉnh táo lại.Mình đã phát động mọi lực lượng có thể sử dụng, song vẫn không phải đối thủ của Đại Nhật Văn Diễm…Đầu óc Tả Mạc mau chóng xoay chuyển.Phải làm sao mới có thể khiến lực lượng bản thân mạnh lên?Đột nhiên, một tia chớp soi sáng đầu óc Tả Mạc, một suy nghĩ như to gan lại như đương nhiên xuất hiện trong đầu hắn.Ba lực lượng của mình đều tự ứng chiến, căn bản không phải đối thủ của Đại Nhật Văn Diễm, song nếu kết hợp bọn nó lại cùng một chỗ thì sao?Vậy có thể mạnh mẽ hơn không?Như mở rộng cánh cửa, vô số linh cảm trào dâng!Tả Mạc nghĩ tới trước đó không lâu, hắn vì không cách nào điều khiển Đại Nhật Văn Diễm luyện khí mà thử nghiệm dùng hỏa yêu thuật.

Dù không thành công song hỏa yêu thuật, thần thức, linh lực, khống hỏa, giữa những cái đó hắn tìm được một manh mối như ẩn như hiện, có thể xâu chuỗi chúng lại một chỗ!Suy nghĩ này chỉ là một hình thức ban đầu sơ khai, hắn chuẩn bị khi yên định lại sẽ tiếp tục nghiên cứu.Song lúc này Tả Mạc như tìm được một cọng rơm cứu mạng, hoàn toàn không để ý tới những cái khác, bắt đầu điên cuồng thử nghiệm.Hắn không có thời gian để do dự!Linh lực rút khỏi Ngũ Hành Lưu Ly Châu, lúc này linh lực chỉ còn lại không tới một nửa.

Thần thức nhanh chóng quấn lên linh lực, Tả Mạc có thể cảm giác được mỗi điểm rất nhỏ của linh lực.Linh lực và thần thức có quan hệ vi diệu.

Linh lực trong cơ thể tu giả là do tu giả hấp thu từ thế giới bên ngoài, sau khi luyện hóa thu được linh lực càng thêm tinh thuần.

Còn yêu thuật lại là dùng thần thức điều khiển các loại nguyên khí ở thế giới bên ngoài, nó như một cái đòn bẩy, kích động các loại linh lực rời rạc ở thế giới bên ngoài.Khi thần thức của Tả Mạc quấn lên linh lực, một cảm giác kỳ diệu nổi lên trong lòng.Trong số tu giả, thần thức Tả Mạc mười phần cường đại, còn trong số yêu, linh lực Tả Mạc cũng vô cùng mạnh mẽ.Cho nên khi hai thứ đó quân slấy nhau, lập tức xảy ra biến hóa kỳ dị.Thần thức ngay linh lực rời rạc ở thế giới bên ngoài cũng điều khiển được, còn linh lục so với linh lực rời rạc ở thế giới bên ngoài còn tinh thuần hơn, cũng dồi dào hơn hẳn!Song…Cảm giác kỳ dị kích thích Tả Mạc, song hắn không tự chủ nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.Ma thể!Đúng vậy, Ma thể!Hắn hiểu ra rốt cuộc cái chìa khóa mình cần để giải quyết vấn đề mấu chốt nhất đang ở đâu!

Hắn cố kiềm chế vui mừng và kích động điên cuồng trong lòng, một suy nghĩ trước nay chưa từng có nhanh chóng hình thành trong đầu Tả Mạc!Chương 420 : Rất bình thường .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnÝ nghĩ điên cuồng này vừa sinh ra đã chiếm lĩnh toàn bộ đầu óc Tả Mạc.Toàn bộ tạp niệm đều bị hắn vứt qua một bên, trên thực tế, thời khắc nguy hiểm như này mà có thể tìm được biện pháp nên hắn đã đặt cược toàn bộ vào đó, hắn không còn sự lựa chọn nào khác!Cận kề nguy hiểm, ngũ hành lưu ly châu tuỳ lúc có thể bị đại nhật văn diễm thôn phệ.

Ngũ hành lưu ly châu là tấm lá chắn cuối cùng của hắn, một khi nó bị đại nhật văn diễm thôn phệ thì ngọn lửa điên cuồng đó ngay lập tức sẽ nhấn chìm hắn.Trong phút chốc mắt Tả Mạc trở nên đỏ bừng.Hắn dồn tất cả sức mạnh còn lại của bản thân, đồng thời thi triển sáu loại biến hoá của đại nhật ma thể!Đại nhật văn diễm mất đi sự khống chế nhanh chóng tăng mạnh, bao phủ cả người hắn.

Từng vòng hoa văn kim sắc diễm, phân biệt rõ ràng với tần suất bùng lên giống nhau, tựa như một cầu vồng kim sắc, cực kì mê người.Nhưng Tả Mạc lại không có tâm tình để thưởng thức sự mỹ lệ của đại nhật văn diễm, sức mạnh của hắn đang rất nhanh biến mất.Thần thức và linh lực quấn lấy nhau, trong phút chốc tán ra vô số luồng, giống như mưa, thâm nhập vào từng ngóc ngách trên cơ thể hắn.

Chúng giống như mưa bụi, nhanh chóng tiến vào trong máu thịt của Tả Mạc.Bùng!Tả Mạc chỉ cảm thấy cả người giống như nổ tung, đầu óc trống rỗng!Đồng thời lúc đó, đại nhật văn diễm bao phủ cả người Tả Mạc ngừng bùng cháy, ngũ hành lưu ly châu trong cơ thể cũng dừng chuyển động.

Giờ đây, tất cả mọi hoạt động trong cơ thể Tả Mạc đều ngừng hoạt động, thời gian như ngừng trôi.Rắc!m thanh vỡ ra rất nhỏ phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị này.

Không hề có dấu hiệu báo trước bên trong chân trái hắn nổ tung ra, nhưng huyết vụ phun ra đang bị một sức mạnh vô hình nào đó trói buộc, hình thành nên những huyết châu nhỏ như hạt gạo.Ba ba ba!Một loạt âm thanh vỡ nát vang lên, bên trong cơ thể Tả Mạc rất nhiều chỗ không ngừng vỡ vụn.

Huyết châu dọc theo hai chân Tả Mạc chảy xuống dưới.Kinh mạch, khớp xương, nội tạng…Ba ba ba ba…Cột sống của Tả Mạc như sắp vỡ ra, cả người hắn run rẩy nhưng đại nhật văn diễm lúc này giống như bị đóng băng, không nhúc nhích gì.Khi hạt huyết châu cuối cùng xuất hiện ở trên mi tâm của Tả Mạc thì thân thể hắn mới trở nên bình thường lại.Mặt Tả Mạc không buồn không vui, thần sắc hờ hững.Tê!Đại nhật văn diễm vô cùng cuồng bạo nhanh chóng bị hút vào trong người, vừa hút vào trong chúng biến thành ba mươi sáu luồng nhập vào trong ba mươi sáu hạt huyết châu.Huyết châu đỏ sẫm bị phủ lên một tầng phấn vàng, hào quang màu vàng chói sáng.Sáu loại biến hoá của đại nhật ma thể như tuyết lở biến mất, linh giáp trên người hắn cùng với các loại pháp bảo đều hoá thành tro bụi, duy nhất còn tồn tại chỉ có giới chỉ trên tay hắn.Tả Mạc ở trong bão cát lúc này giống như người thường, cả người không có chút khí tức nào.

Duy nhất làm người ta cảm thấy sợ hãi chính là cặp mắt của hắn, cặp mặt hờ hững không một chút xao động.Bão cát cuồng bạo vô cùng nhưng vẫn chỉ có thể gào thét bên ngoài một trượng xung quanh hắn.Trong phương viên một trượng, vắng lặng đến sợ.Quái thi nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, giống như trên mặt Tả Mạc đang mọc hoa vậy, cặp mắt xám trắng hiếm thấy toát lên vẻ suy tư.----------------------------Không biết mất bao lâu, khi Tả Mạc khôi phục lại, hắn nhận thấy rất nhiều ánh mắt tràn ngập quan thiết nhìn mình.“Sao nhìn ta như thế?”

Tả Mạc vô thức hỏi, bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh, cúi đầu xuống nhìn, sắc mặt hắn trở nên đỏ bừng.

Với tốc độ nhanh nhất hắn lấy một bộ quần áo từ trong giới chỉ ra mặt vào ngay lập tức.Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?Đầu hắn choáng váng đến hồ đồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong giây lát hán nghĩ tới tràng cảnh lúc trước, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bão cát!

Không sai!

Vừa rồi bản thân còn ở trong bão cát!Bản thân không phải gặp phiền phức gì chứ?Có chuyện gì thế?Sắc mặt Tả Mạc khẽ biến, vội vàng kiểm tra thân thể mình.Trong cơ thể trống không, so với lúc bình thường không có gì khác biệt, nhưng khi Tả Mạc thử điều động linh lực, mặt hắn tái đi!Sao có thể như thế được?Linh lực, thần thức và huyết nhục hoàn toàn hoà thành một thể!Cái này…

Cái này!Linh lực trước đây của hắn giống như nước chảy bên trong kênh nhỏ, điều động cực kì tự nhiên dễ dàng.

Nhưng giờ đây linh lực lại giống như một lớp màng sơn dính vào xương cốt huyết nhục, dính sền sệt vừa dày vừa nặng, lưu động cực kì chậm chạp.Trước đây thần thức giống như vụ khí vô hình giờ đây lại giống như một chiếc lưới lớn bao lấy hắn, vô số chi nhánh thật nhỏ kéo dài khắp thân thể, từng khối huyết nhục của hắnQuỷ dị nhất chính là thân thể hắn!Đại nhật văn diễm bá đạo tuyệt luân không giống như trước đây chỉ ở trong đan điền, giờ đây nó ở trong huyết nhục khắp người hắn.

Điều này làm cho mỗi khối huyết nhục đều như bị phủ một tầng kim sắc.Cái này…

Có chuyện gì xảy ra vậy?Tả Mạc ngây ra như phỗng!“Sư đệ, không có việc gì chứ?”

Vi Thắng nhìn thấy Tả Mạc giật mình thì vội vàng hỏi.

Mấy người bọn họ ở trong bão cát được lợi không ít nhưng tình huống của Tả Mạc lại có khác biệt, tất cả mọi người đều rất lo lắng.Tả Mạc phục hồi tinh thần, nhìn thấy lo lắng toát lên trên từng khuôn mặt hắn gượng cười nói: “Không có việc gì không có việc gì!”

Nghe Tả Mạc nói không có việc gì, mọi người không khỏi thở phào.Đoàn người giải tán đi, Tả Mạc đột nhiên thoáng nhìn qua quái thi đang thờ ơ đứng ở bên, trong lòng khẽ động, vội vàng chạy tới đó.Vẫn dùng lực như thường ngày nhưng sao cảnh vật trước mắt nhoà đi!Hắn giật nảy mình, còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì rầm một tiếng, giống như đụng phải cái gì, cảnh vật trước mắt tối đen.Tả Mạc ngất đi!Vô số cát nhỏ chảy vào miệng hắn, hắn mới hiểu ra mình đang ở đâu!Bản thân sao lại đang ở trong cát!Không cần hắn phải điều động thần thức, cảnh vật xung quanh dược truyền vào trong đầu hắn vô cùng rõ ràng.

Hắn thực sự đang ngập trong cát!

Bản thân sao lại cắm đầu vào trong cát thế này!Rốt cuộc là sao?Hắn không rõ, hai tay vô thức dùng lực, muốn từ bên trong cát thoát ra.

Nào biết được hai tay hắn chưa hề phát lực, thân thể hắn đã giống như một loại phản lực, bay lên cao vài chục trượng.Giữa không trung, Tả Mạc mặc cho vô số cát Kim Lưu đang từ trên người chảy xuống, vẻ mặt thất thần.Ai có thể nói cho hắn biết, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra không?Tả Mạc thất thần như một hòn đá từ không trung rơi xuống, khi còn cách mặt khoảng mười trượng hắn tuy rằng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng đã có thể khẳng định thân thể mình đã xảy ra biến hoá.Đi xuống đã rồi nói tiếp.Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Tả Mạc thì mắt hắn hoa lên, đợi hắn nhìn rõ thì bản thân đã ở trên mặt đất!Có quỷ rồi!Tả Mạc giật mình!----------------------------“Đại nhân, lần này thu hoạch thật lớn!”

Tạ Sơn vẻ mặt đầy kính nể.“Đại nhân quả nhiên là kì tài ngút trời!”

Tông Như chắp tay, vẻ mặt thành kính: “Vừa rồi ta không thể nhìn thấy rõ thân hình của đại nhân!

Thật là đáng sợ!”

“Ta cũng không thấy rõ!”

Tạ Sơn đồng cảm, hắn quay sang hỏi Vi Thắng: “Vi sư, người vừa rồi có nhìn rõ không?”

Vi Thắng lắc đầu, hắn không nói gì, hồi tưởng lại động tác vừa rồi của Tả Mạc, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi!

Vừa rồi trong tầm mắt của hắn chỉ thấy một hư ảnh cực nhạt!Điều đó không có khả năng!Vi thắng thất thanh hô lên, phải biết rằng, hắn nắm bắt vị trí của đối phương không chỉ đơn thuần dựa vào đôi mắt, mà còn cả kiếm ý!

Trong nhận thức của hắn, tốc độ gì gì đó so với kiếm ý thì không thể nhanh bằng!Thế như vừa rồi…

Kiếm ý của hắn lại không theo kịp tốc độ của sư đệ!Điều này có nghĩa là gì?

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống lưng Vi Thắng!

Một khi kiếm ý không theo kịp tốc độ của đối phương vậy không thể xác định vị trí của đối phương, ngay cả xác định cũng không thể thì đừng nói đến công kích!Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với sư đệ?---------------------------Tả Mạc khom lưng, cẩn thận từng li từng tí một nhấc chân lên, càng thêm cẩn thận mà bước đi, giống như cát dưới chân hắn chính là bảo bối vậy.Ánh mắt mọi người xung quanh dần trở nên quái dị, đại nhân như nào lại có kiểu đi như con vịt thế này!Tả Mạc không chú ý tới ánh mắt của mọi người, hắn đang tập trung toàn bộ chú ý vào hai chân của mình, chuyên chú tới mức nhập thần.Cứ như vậy một bước sâu một bước nông mà đi tới trước mặt quái thi, Tả Mạc cuối cùng cũng thở dài một hơi.“Có chuyện gì xảy ra với ta vậy?”

Tả Mạc vừa gặp liền hỏi.Kẻ này từng lừa dối bọn họ một lần, phải đem hắn kéo xuống nước, bây giờ thành ra như vậy không thể làm như không biết gì được!Quái thi nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

Tả Mạc trợn mắt: “Cơ thể của ta!

Cơ thể của ta xảy ra chuyện gì?”

Hai mắt quái thi quét qua, nói: “Thân thể của ngươi rất bình thường.”

Tả Mạc muốn thổ huyết, bình thường?

Cái này cũng gọi là bình thường sao?

Thế thân thể trước đây của tiêu giả gọi là gì?

Không bình thường sao?Nhìn thấy bộ dạng của quái thi, trong lòng Tả Mạc không nhịn được than thở, nghĩ cũng phải, bản thân đem hi vọng kí thác vào tên đồ cổ mấy vạn năm này, thật là quá ngu ngốc!

Mấy vạn năm cũng đủ để đầu óc thối mất mấy lần!Bất chợt Tả Mạc nhớ tới hai gã đồ cổ ở trong người mình, đồ cổ mấy ngàn năm trước so với đồ cổ mấy vạn năm thì còn bình thường hơn!Hắn bỗng nhiên nhớ tới thời điểm liệt hoả thiêu đốt cả người, bản thân tựa hồ không thể hô hoán Bồ yêu.

Nghĩ đến điều này, hắn không khỏi sợ hãi nhanh chóng chui vào thức hải hô hoán Bồ yêu.Khi Tả Mạc nhìn thấy vẻ mặt rắm thối của Bồ yêu, bỗng hắn cảm thấy nó vô cùng thân thiết không nói nên lời.Nhưng lời nói của Bồ yêu lại khiến hắn không thoải mái chút nào.“Ta biết rõ ngươi muốn hỏi điều gì.”

Sắc mặt Bồ yêu ngưng trọng: “Biến hoá trong cơ thể ngươi là hiện tượng cực kì hiếm thấy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.

Thần thức, linh lực, huyết nhục có thể cùng tồn tại nhưng không thể giao hoà giống như này thì ta chưa từng thấy qua.”

Nhất thời Tả Mạc cảm thấy rùng mình.Sắc mặt Vệ cùng đầy nghiêm trọng: “Rất xin lỗi, đây cũng là lần đầu tiên ta trông thấy.”

Mặt Tả Mạc vàng như đất.Nhưng Vệ và Bồ yêu tốt xấu cũng là đồ cổ, hắn do dự một chút rồi nói: “Ta hoài nghi, tình huống hiện tại của ngươi giống như tu luyện giả thời viễn cổ vậy.”

Bồ yêu ngẩn ra, như bừng tỉnh nói: “Không sai!

Tình huống của ngươi không phải giống tu luyện giả viễn cổ sao?

Tu luyện giả viễn cổ không có phân chia linh lực, thần thức và ma thể!”

Viễn cổ…Cho dù Vệ và Bồ yêu chỉ suy đoán nhưng Tả Mạc không tự chủ được mà nhớ tới câu nói kia của quái thi, sắc mặt trở nên trắng bệch!Một tên sống cách đây mấy vạn năm nói hắn rất bình thường…Vậy ý nghĩa của nó chính là --- trong mắt quái thi, hắn với mình là cùng một dạng!Chương 421 : Ý nghĩ điên cuồng .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc quả thực không biết phải mô tả tâm tình lúc này như thế nào nữa.Thực sự … thực sự là…Chưa nói đến mất tinh thần nhưng vui sướng cũng cũng giảm đi ít nhiều song Tả Mạc cũng mau chóng chỉnh đốn lại tâm tình.

Nếu như đã xảy ra thì có nghĩ nhiều cũng không thay đổi được sự thực.Cảm thụ trong cơ thể có một cỗ lực lượng giao hòa, trong lòng hắn có chút hiếu kỳ, không lẽ tu giả viễn cổ đều như vậy sao?

Vậy họ vậ dụng lực lượng này như thế nào?Nghĩ một lúc, Tả Mạc quyết định đi tìm quái thi, tính ra so với loại không có chút manh mối nào như mình còn tốt hơn.*******************Hành vi của Tả Mạc nhìn qua có phần quái dị nhưng cũng làm lo lắng trong lòng mọi người bớt đi nhiều.

Mọi người nhanh chóng chuyển sự chú ý đến sự kinh khủng của cơn bão cát, thứ khiến mỗi người khi nhắc đến đều biến sắc mặt,Hơn nữa có sự đồng tình chung về vấn đề thuyền vận nô không đủ sức phòng ngự với tầm cơn bão này.

Phải biết bọn họ chỉ mới vừa chớm bước vào khu vực trung tâm của viễn cổ chiến trường, phía trước nguy hiểm gì còn đang chờ bọn họ?Tất cả mọi người đều không lạc quan đối với chuyện này.Trong mấy chiếc thuyền vận nô thì ổn nhất là Kim ô, cũng chính là thuyền chở Kim Ô doanh.

Vì Kim Ô doanh không có khả năng chiến đấu nên công sức của bọn học đều dồn vào chiếc thuyền vận nô này.

Mấy chiếc thuyền vận nô kia thì chở nhân viên chiến đấu mà bọn học thì hầu hết thời gian đều tập trung vào tu luyện nên phòng ngự của thuyền vận nô rất yếu.Nếu không phải quái thi ra tay để ổn định tình huống thì e kết quả vô cùng nghiêm trọng.Toàn bộ Kim Ô doanh đều chuyển động.

Nếu như nói lúc trước đoàn người đều nói cười vui vẻ thì hiện giờ sắc mặt tất cả đều nghiêm trọng, bầu không khí khẩn trương lan ra khắp nơi.Không ai biết kỳ bão cát tiếp theo là khi nào!Điều duy nhất khiến bọn họ vui mừng là ở đây có vô cùng vô tận nguyên liệu!

Kim lưu sa!

Ngũ phẩm Kim Lưu sa lấy không hết, dùng không cạn!“Ta có ý nghĩ này…”

Tôn Bảo đang nhìn những cồn cát dài liên miên bất tận, bỗng nói.Cát Vĩ hiếu kỳ hỏi: “Ý nghĩ gì?”

Bọn họ lúc này rất ăn ý, Cát Vĩ biết rõ Tôn Bảo nếu nói gì thì nhất định không phải nói vu vơ.Tôn Bảo quay đầu lại, hai mắt sáng rực vẻ điên cuồng: “Chúng ta dùng Kim lưu sa luyện một chiếc thuyền vận nô đi!”

“Dùng Kim Lưu sa luyện thuyền?”

Các Vĩ thất thanh: “Trời đất!

Cái này thì thật điên cuồng quá rồi!”

“Không sai!

Dùng Kim Lưu sa luyện một chiếc bảo thuyền!

Toàn bộ chiếc thuyền đều dùng Kim Lưu sa!”

Tôn Bảo như một tín đồ cuồng tín, hắn quơ tay lớn tiếng: “A Cát!

Ngươi nhìn nơi này xem!

Tất cả đều là Kim Lưu sa!

Nếu bỏ lỡ, cả đời chúng ta sẽ không bao giờ … gặp được cơ hội này nữa!”

Cát Vĩ nhìn những cồn cát dài tận chân trời, tim đập thình thịch, hắn cũng bị kích động rồi!Tôn Bảo nói không sai, nếu bỏ lỡ cơ hội trước mắt này, về sau biết bao giờ có lại!

Dùng cho lần này mang nhiều Kim Lưu sa đi nhưng cũng không thể nào xa xỉ đến độ có thể dùng Kim Lưu sa để luyện một chiếc đại bảo thuyền chứa được tất cả mọi người!“Nhưng chúng ta luyện hóa nó có chút khó khăn a…”

Tôn Bảo nói ngay không do dự: “Chúng ta dùng Xích Sát đỉnh!

Còn nhớ lần trước chúng ta luyện Xích Sát đỉnh thế nào không?

Lần này bất qua chỉ lớn hơn thôi!”

Nhìn hai vị đại sư phụ mặt đỏ tía tai, đầy kích động nhân viên của Kim Ô doanh dần dần vây xung quanh càng nhiều.Khi bọn họ nghe rõ được lời nói của hai vị đại sư phụ thì bọn họ đều sợ đến ngây người!Song chỉ chốc lát sau, tiếng nói lại òa lên sôi động!“LaẦm!

Cơ hội tốt như vậy mà…”

Sặc!

Trời ơi!

Chỉ nghĩ không mà mềnh cũng thấy máu rồi!

Kim Lưu sa bảo thuyền!”

“Điên rồi!

Điên hết rồi!

Bất quá cũng tuyệt!”

Mỗi người đều như lâm vào tâm trạng phấn khích điên rồ!

Ý nghĩa của Tôn Bảo có thể khiến bất kứ vị tu giả sản xuất nào cũng phải kích động.*************************“Đã nhìn rõ chưa?”

Quái thi hỏi.Trước mặt hắn là một đường hầm thẳng tắp dài chừng mười dặm.

Bên trong đường hầm, bề rộng chừng mấy trượng vách trơn láng như lưu ly, đó là kỳ cảnh do dùng Kim Lưu sa luyện hóa thành.Mà tất cả chuyện này chỉ do một ngón tay quái thi.Tất cả mọi người đếu chấn động!

Chỉ mình Tả Mạc là ngoại lệ, trong lòng hắn khó nén thất vọng.Hắn nói ủ rũ: “Đại khái là rõ rồi.”

Công kích của quái thi cực kỳ cường đại, đến mức chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến Tả Mạc thành tro bụiTuy vậy thất vọng trong lòng Tả Mạc vẫn không tránh khỏi lộ ra.Quái thi tuy cường đại nhưng cũng chỉ vì cảnh giới chênh lệch.

Tích lũy suốt mấy vạn năm mà vẫn còn sống của quái vật này là cực kỳ kinh khủng, nhưng với ngón tay kinh khủng đó thì kỹ xảo cũng chẳng có gì quá ghê gớm.Đó chỉ là một loại công kích dạng nguyên thủy, không ngừng áp súc lực lượng rồi phóng ra.

Về mặt kỹ xảo thì còn lâu mới so được với kỹ xảo bây giờ.

Bất kể tu giả hay yêu ma đều phát triển phương thức tu luyện đặc biệt cho bản thân.

Bọn họ đều có điểm đặc sắc riêng, tuy trọng điểm không giống nhau nhưng đều tạo thành hệ thống, kỹ xảo phong phú.

Ngay như loại không giảng giải như ma công cũng tinh tế, tinh xảo hơn phương thức công kích của quái thi không biết bao nhiêu lần.Tả Mạc cười khổ.Suy đi nghĩ lại thì thế này mới là kết quả hợp lý.

Dù sao tu luyện đến nay đã mấy vạn năm, mỗi đời tu luyện giả đều có phát triển, nên so với viễn cổ phải lợi hại hơn mới là bình thường.

Đại khái chắc vì trận đại chiến mấy nghìn năm trước khiến cho đứt mạch nên bây giờ mới có chuyện kim không bằng cổ.Quay đi quay lại thì lại là phải tự mình tìm tòi thôi/Trí tuệ quái thi phi phàm nên chỉ chốc lát là hắn hiểu được ý tứ của Tả Mạc, gật đầu nói: “Kỹ xảo của các người đa dạng, phong phú hơn xa bọn ta.”

Vừa xong hắn lại nghi hoặc hỏi: “Kỹ xảo trở nên phức tạp như thế chỉ có một khả năng là linh khí trở nên quý hiếm.

Lẽ nào bên ngoài bây giờ linh khí thưa thớt lắm sao?“Lẽ nào thời đó các người có linh khí rất đậm đặc?”

Tả Mạc cũng hiếu kỳ hỏi.“Bọn ta không quan tâm đến linh khí, toàn bộ sinh linh khi sinh ra đều sẽ hấp thụ linh khí, đây là bản năng.”

Quái thi đáp.“Quả nhiên là thế.”

Tả Mạc đã nghĩ ra đáp án nên cũng không quá bất ngờ.

Tài nguyên rồi sẽ khô kiệt, luôn như vậy, trải qua vạn năm tiêu hao thì dẫu có đầy đủ tài nguyên cũng tiêu hao chẳng còn là mấy.Quái thi nói: “Ta hiểu, khó trách ta lại cảm thấy các ngươi yếu ớt như vậy.

Nguyên do là vì linh khí thưa thớt.”

Hắt cúi xuống thì thầm: “Không sai, đã lâu quá rồi.”

Hắn ngẩn đầu lên hỏi: “Bây giờ các ngươi có bao nhiêu tộc?”

“Bao nhiêu tộc?”

Tả Mạc mặt mờ mịt ngơ ngác.Con mắt xám trắng của quái thi nhìn chằm chằm vào Tả Mạc: “Nhất định có loại sinh kinh không đồng dạng với các ngươi chứ.”

Tả Mạc nó một cách mơ hồ: “Ngươi nói là yêu ma…?”

“Yêu ma?”

“Yêu tộc đa số do tinh phách cây cỏ mà sinh.

Ma tộc do dã thú mà sinh.

Còn chúng ta là người.”

Quái thi trầm mặc một hồi đoạn buồn bã nói: “Thì ra là vậy.”

Tả Mạc không biết câu “Thì ra là thế” của quái thi có ý gì bèn hỏi: “Khi đó các ngươi có yêu ma không?”

Thời đại viễn cổ đã xa lắm rồi mà ghi chép thời đó thì ít đến thảm hại, hết thảy mọi người đều rất hiếu kỳ.Quái thi lắc đầu: “Chúng ta khi đó chỉ có sinh linh.

Ngoại hình không có gì thay đồi vì tất cả đều có thể huyễn ảo bên ngoài.

Nhân tộc cũng là một loại sinh linh nên cũng không có gì khác biệt với sinh linh khác, mà còn ở vào thế yếu.”

“Ở vào thế yếu?”

Tả Mạc trợn tròn mắt, không thể tin được.Sao lại có thể, nhân loại ở thế yếu?

Nhân loại bây giờ chiếm số lượng lớn, cơ hồ bằng cả yêu tộc và ma tộc cộng lại.

Còn nói đến cường giả, môn phái, tu giả thì số lượng cũng vượt xa yêu ma.Đô Thiên Huyết Giới, tu giả đi săn yêu cũng đã mấy ngàn năm rồi!

Trong suốt mấy ngàn năm yêu ma đều là đối tượng săn bắn của nhân loại .

Cũng khó trách Tả Mạc khi nghe nhân tộc thời viễn cổ ở vào thế yếu thì cho là mình nghe lầm.“Yêu ma như các ngươi nói thì thiên phú của bọn họ thời điểm đó cực kỳ xuất sắc.

Rất nhiều sinh linh của bộ tộc vừa ra đời đã có năng lực cường đại.

Chỉ cần tu luyện một chút đã rất cường đại.

Còn nhân tộc chúng ta không có thiên phú cỡ này nên luôn bị áp chế.”

Giọng quái thi bình thản như đang kể lại một chuyện cực kỳ bình thường.Mấy người Tả Mạc biểu tình ngây dại, tin tức này khiến bọn hắn chấn động vượt xa chấn động bởi uy lực ngón tay của quái thi.“Vậy bây giờ vì sao mà nhân tộc lại mạnh như vậy?”

Tả Mạc lắp bắp.“Nếu như lời ta đoán không sai thì nguyên nhân là vì linh khí trở nên thưa thớt.

Các sinh linh khác có thiên phú cường đại nhưng khi linh khí thưa thớt thì thiên phú của bọn họ cũng suy yếu.

Còn đối với nhân tộc mà nói thì tổn thất này lại không đáng kể như những chủng tộc khác.

Thời gian sẽ thay đổi tất cả.”

Con mắt xám trắng của quai thi nhìn rất vô hồn nhưng lời nói lại đầy trí tuệ.Biểu tình của Tả Mạc có phần hơi hoảng hốt nhưng hắn hiểu rõ những lời quái thi nói là sát thực tế nhất.“Đại nhân!

Đại nhân!”

Tả Mạc như người mới tỉnh giấc, giật mình nhìn thoáng qua Tôn Bảo đang chạy tới, miệng đáp: “Ơi!”

Tôn Bảo nói cẩn thận: “Chúng tôi dự định luyện chế đại thuyền một lần nữa!”

“̀y, luyện đại thuyền hả, thì luyện đi.”

Tả Mạc trả lời một cách vô thức, hắn còn chưa phục hồi tinh thần hoàn toàn.Tôn Bảo nghiến chặt răng: “Chúng tôi dự định luyện chế một chiếc Kim Lưu sa đại bảo thuyền!”

“Kim Lưu sa đại bảo thuyền…”

Tả Mạc lẩm bẩm rồi giật mình phản ứng lại: “Chờ chút… ngươi nói cái gì?”

“Chúng tôi dự định dùng Kim Lưu sa luyện chế một đại bảo thuyền!

Một đại bảo thuyền có thể chứa tất cả mọi người!”

Tôn Bảo ngẩng cao đầu, trong mắt vẻ cuồng nhiệt cháy rừng rực.Tả Mạc há hốc miệng, ngơ ngáo nhìn Tôn Bảo.“Đại nhân, phía trước nguy cơ tứ phía, thuyền vận nô của chúng ta không thể chống lại.

Hơn nữa Kim Lưu sa nơi này không thể lấy hết được!

Đây chính là cơ hội trời cho!

Tại sao chúng ta không dùng nó để luyện chế thuyền lớn chứ?”

Tôn Bảo lớn mật nói.Hồi sau, Tả Mạc hồi hục tinh thần, trong mắt sáng lên vẻ phấn khích.Không sai!Nếu như có thể sử dụng Kim Lưu sa luyện chế một con thuyền lớn, chỉ nghĩ đến đấy Tả Mạc đã cảm giác thấy máu huyết sôi sục.

Ở bên ngoài Kim Lưu sa chỉ dùng bán lấy tiền, còn chính mình lại có thể dùng nó để luyện chế một con thuyền lớn!Đậy thực sự là một ý tưởng điên rồ!Quang mang trong mắt Tả Mạc càng lúc càng sáng rực, giọng gian ác: “Luyện!

Vì sao lại không luyện!

Lớn cỡ nào chúng ta luyện cỡ đó!” (thật vãi Luyện )Toàn bộ Kim Ô doanh lập tức như điên cuồng.Chương 422 : Bạo quân .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Tên gia hoả này còn ngủ, chưa tỉnh sao!”

Niên Lục lầu bầu trong miệng, mắt hiện lên chút lo lắng.Lôi Bằng không nói gì, từ sau hôn mê tỉnh lại hắn trở nên trầm mặc hơn, ngồi một chỗ như đầu gỗ.

Nhưng nhãn thần hắn sắc bén đến doạ người, giống như đao kiếm vậy.

Nhưng cặp mắt sắc như đao kiếm này giờ đây cũng xuất hiện vẻ lo lắng.Cách đây ba ngày hắn và Niên Lục đã tỉnh lại nhưng Ma Phàm thì vẫn chưa tỉnh.Lôi Bằng và Niên Lục nhìn khí thế ngất trời của doanh địa, mọi người đều đang điên cuồng tu luyện.

Hai người khi tỉnh lại thì liên tục nghe được tin tức rất rợn người.

Như cát dưới chân họ, tất cả đều là ngũ phẩm cát Kim Lưu; còn quái thi có khả năng là tu luyện giả viễn cổ của mấy vạn năm trước, vân vân.Từng sự kiện đều là thứ không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải đồng bạn mỗi người đều xác nhận, rồi còn chỉ tay lên trời thề thốt thì Lôi Bằng và Niên Lục tuyệt đối sẽ không tin đó là sự thật.Đoàn người nhanh chóng chạy tới chào hỏi, vỗ vỗ vai động viên khiến Lôi Bằng cảm thấy rất uất ức.

Những gia hoả này chỉ nói chuyện qua loa sau đó liền chạy đi tu luyện một cách điên cuồng, bộ dáng giống như coi hắn là kẻ tàn phế vậy.Lôi Bằng và Niên Lục nhìn nhau.

Tu luyện với cường độ cao luôn là truyền thống tốt đẹp trong doanh, nhưng điên cuồng liều mạng như này, bọn họ mới lần đầu trông thấy.Đến tận khi hai người nghe kể về vụ bão cát, đại nhân cùng mấy cao thủ không tiến vào thuyền vận nô.

Tràng bão cát kinh tâm động phách như nào đều được những gia hoả kể ra vô cùng sinh động.

Khi nghe đến đoạn mấy vị cao thủ đứng đầu đối kháng với bão cát thì hai kẻ hiếu chiến, côn đồ chỉ cảm giác cả người như muốn phun trào.Sau đó có ai đó để lộ ra một tin tức, nghe nói, đây kì thực là một phương pháp tu luyện từ thời viễn cổ, hiệu quả rất tốt!Không tin?

Ta nghe từ chính mồm quái thi nói ra mà!Không sai không sai!

Hiệu quả của nó người có thể nhìn ra từ vẻ mặt của Tạ Sơn, không hiệu quả mà miệng hắn ngoác ra tới tận mang tai thế kia à?Muốn tu luyện loại công pháp thần kì này, ít nhất phải đạt tới Kim Đan kỳ, ngươi không thấy mọi người vì thế mà đang điên lên sao?Sau đó đám gia hoả này luân phiên vỗ vỗ vai hai người, thâm ý sâu xa an ủi hai người phải dưỡng thương cho tốt, sau đó nhanh chóng giải tán, tất cả đều chạy đi tu luyện.Bỗng nhiên, mặt Lôi Bằng căng ra, sau đó mừng rỡ như điên, cả người như run lên.Niên Lục bên cạnh hắn cũng tỏ vẻ vui mừng.Ma Phàm tỉnh rồi!----------------------------“Đại nhân đang làm gì vậy?”

Ma Phàm tỉnh lại đi tới doanh trướng, nhìn thấy Tả Mạc đang đứng một mình ở cồn cát xa xa, vẻ mặt mờ mịt.Nhìn qua thì thấy động tác của đại nhân thập phần quỷ dị, giống như cả người hắn treo đầy trứng gà, mỗi động tác vừa kéo dài vừa chậm.

Hắn đang chậm rãi xoay vòng tròn.Lôi Bằng và Niên Lục cảm thấy vô cùng quỷ dị.“Chẳng lẽ đây là công pháp đó?”

Ma Phàm trợn trừng mắt, bước gần tới.“Khụ khụ!”

Lôi Bằng vừa định nhắc nhở thì Niên Lục lại mở miệng hỏi: “Ngươi không đi ra bắt chuyện với ông chủ sao?”

Lôi Bằng lườm Niên Lục một cái khiến mặt hắn co rúm lại, miệng ngậm chặt.Ma Phàm cảm thấy Niên Lục nói rất có đạo lý, nhưng hắn lắc đầu: “Chờ ông chủ luyện công xong đã.”

“Không sao, ông chủ chỉ đang giải sầu thôi.”

Niên Lục cười xấu xa nhưng giọng nói thì bình tĩnh lạ thường.“Vậy là tốt rồi.”

Ma Phàm không nhìn thấy vẻ mặt của Niên Lục, tuy nhìn qua thì thấy những động tác của ông chủ có chút quái dị nhưng biết rõ ông chủ không phải đang luyện công thì trong lòng không còn lo lắng nữa.

Lại nói, lúc này hắn thấy ông chủ không được bình thường cho lắm.Ma Phàm bay lên trời, hướng Tả Mạc bay tới.Khi hắn cách ông chủ ba trượng hắn bỗng cảm thấy hoa mắt, ông chủ đã biến mất khỏi chỗ vừa rồi.Không có bất cứ dấu hiệu gì, ông chủ biến mất!Cùng lúc đó hắn chợt có dự cảm, hắn chưa kịp đưa ra bất cứ phản ứng gì thì đã cảm giác bản thân như bị một chiếc thuyền vận nô bị bão cát xô tới.Ầm!Thương thay cho Ma Phàm, như một quả bóng cao su bị đánh bay đi.Ma Phàm quay cuồng ở trong không trung, giang rộng tay ra, ánh cát Kim Lưu làm mắt hắn bị chói.

Lực va chạm không lớn lắm nhưng cực kì bá đạo.Rốt cuộc có chuyện gì…Ma Phàm vừa mới tỉnh dậy không hiểu vì sao.

Niên Lục và Lôi Bằng thì đang bò lăn bò toài ra cười, đập đập cát.

Trông thấy màn này, tiếng huýt gió và reo hò vang lên liên tục quanh doanh địa.“Không hổ là Ma Phàm, quay cuồng mà cũng có phong thái như vậy, độ khó tuyệt đối đạt ba…” (nếu mình không nhầm thì tham gia các môn thi nhảy cầu ở Olympic sẽ đăng kí độ khó, cao nhất là 3 )“Ha ha, đại nhân va chạm mạnh!

Sướng thật!

Quá sướng!“Ha ha ha, lần thứ hai mươi!”...Nghe đến đây, Ma Phàm rốt cuộc đã hiểu ra, bản thân bị Lôi Bằn và Niên Lục chơi xấu.

Thân hình Ma Phàm đang quay cuồng ở giữa không trung bỗng nhiên mở ra, giống như chim trời, phẫn nộ nhìn chằm chằm Lôi Bằng và Niên Lục trên mặt đất.Lôi Bằng và Niên Lục liếc nhau, trăm miệng một lời: “Chạy!”

Hai người một phải một trái, ngược hướng mà chạy.Tiếng gào thét đuổi nhau thỉnh thoảng lại vang lên trong trong địa, âm thanh reo hò cùng cười đùa cũng vang lên không dứt.Mà tác giả là Tả Mạc thì đang cẩn thận từng chút một bò ra từ trong đống cát.Tình trạng bản thân lúc này hắn đã sớm quen rồi.

Việc gần nhất giống như vậy đã xảy ra vô số lần, điều đó dẫn tới khu vực ba mươi trượng xung quanh hắn không ai dám tới gần.Đều là do biến hoá chết tiệt kia!

Thần thức, linh lực và huyết nhục hoàn toàn dung hợp thành một, hiệu quả như thế nào ngay cả quái thi cũng không thể đoán được.

Nhìn qua thì Tả Mạc và quái thi là cùng một dạng nhưng trên thực tế thì hoàn cảnh hai người là hoàn toàn khác biệt.

Yêu ma tu tam đại hệ thống trải qua vạn năm phát triển đã sớm hoàn toàn thay đổi.Trải qua quá trình phát triển, ba loại lực lượng đã biến hoá này một lần nữa dung hợp, kết quả gì sẽ xảy ra?

Quái thi không biết, Bồ yêu và Vệ cũng không biết.

Đương nhiên, tránh không được sự cười nhạo và châm chọc của Bồ yêu.Tả Mạc phát hiện ra bi kịch của bản thân, tới lúc này đành phải dựa vào bản thân thôi.Được rồi, phải dựa vào bản thân rồi, dù sao cũng không phải là lần đầu.

Chỉ là, mộng tưởng an nhàn bao giờ mới có thể trở thành hiện thực đây…Lệ rơi đầy mặt Tả Mạc.Bây giờ hắn phải đối diện trực tiếp với vấn đề đó là động tác của hắn nhanh hơn so với ý nghĩ.

Như tình huống vừa rồi của Ma Phàm, một khi có người tới gần trong phạm vi ba trượng thân thể hắn sẽ tự động đưa ra phản ứng.

Loại phản ứng này so ý nghĩ của hắn còn nhanh hơn, thường thường sau khi đánh bay người ta rồi hắn mới nghĩ tới nó.Đoàn ngươi gọi đó là “va chạm mạnh”, ý là, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, tất cả đều giống nhau.

Đương nhiên, nó còn một tầng ý nghĩa khác, mặc kệ ông chủ có nguyện ý hay không, hắn cũng đem người khác đánh bay đi.Vì vậy, Tả Mạc có một biệt hiệu mới – “Bạo quân”, điều này làm hắn cảm nhận rất rõ cuộc sống bất đắc dĩ.Lần thứ hai mươi va chạm mạnh rốt cuộc khiến hắn hiểu ra, những phương pháp mà hắn nghĩ ra trong suốt thời gian qua đều không có hiệu quả.Sự sung mãn cường đại mà bá đạo khó có thể giải thích đang diễn ra trong cơ thể hắn.

Hắn lúc này không thiếu sức mạnh, mỗi một khối cơ nhục, mỗi một giọt linh lực, mỗi một luồng thần thức đều tràn đầy sức mạnh.Nhưng nếu không thể khống chế được sức mạnh cường đại thì đó là một tai nạn.Nhưng cố gắng cùng ý chí kiên định của Tả Mạc giờ đây đứng trước mặt sức mạnh này giống như một em bé yếu đuối, hoàn toàn không có sức chống cự.Hắn không nổi giận, không nản lòng.Hay là đổi phương pháp?

Một lần nữa Tả Mạc ngồi xuống, cố gắng nghĩ có phương pháp nào có thể giúp ích cho bản thân.Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có người gọi: “Bão cát tới rồi!”

Xa xa, một hắc tuyeén với tốc độ kinh người đang bành trướng.

Nhưng lần này thì đoàn người đã bình tĩnh hơn rất nhiều so với lần trước.

Doanh địa hoàn toàn được phù trận bảo hộ, Kim Ô doanh dùng cát Kim Lưu một lần nữa bố trí phù trận.Cát Vĩ và Tôn Bảo đều là người có kinh nghiệm phong phú, sau khi định ra kế hoạch luyện chế thuyền lớn, bọn họ không lập tức bắt đầu công việc mà trước tiên là bố trí một phù trận phòng ngự.

Bọn họ biết luyện chế thuyền lớn bằng cát Kim Lưu tuyệt đối không phải là việc đơn giản, sẽ tốn rất nhiều thời gian, điều quan trọng nhất lúc này là bảo vệ an toàn cho mọi người.

Tuy rằng lần trước có quái thi hỗ trợ nhưng nghe đại nhân nói qua, mọi việc đều phải dựa vào bản thân mới là chính đạo.Bây giờ từ trên xuống dưới ở Kim Ô doanh, bầu không khí học tập cực kì nóng bỏng, lúc đầu khi Tả Mạc đưa cho bọn họ ngọc giản, thì đó giống như những hạt mầm, bắt đầu nảy nở, sinh sôi.

Từ việc bày trận lần này có thể nhìn ra, tuy rằng bọn họ không bày trận nhanh như Tả Mạc nhưng hợp mưu hợp sức lại thì cũng đâu ra đấy.

Cát Kim Lưu dù rất khó để luyện hoá cũng được bọn họ tìm ra biện pháp để giải quyết.Hơn nữa bị ảnh hưởng từ Tả Mạc, từ trước tới nay Kim Ô doanh đều thích bày đại trận.

Nhất là phù trận quần do Tả Mạc thiết kế, càng được bọn họ yêu thích.Bọn họ biến tấu phòng ngự trận quần thành một phòng ngự trận có quy mô vừa.Đoàn người đã thử dùng mọi các phương pháp đều không thể công phá, ngay cả Bồ yêu cũng cảm thán không thôi, xứng đáng là đệ tử của “rùa đen” Tả Mạc.Lúc này có mấy kẻ không đi vào phòng ngự trận.

Ngoại trừ mấy kẻ có tu vi kim đan như Vi Thắng, A Văn, Ma Phàm thì còn mấy tên tiếp cận Kim Đan cũng ở lại bên ngoài, sống chết không chịu đi vào.Ma luyện trong bão cát có thể tăng thực lực rất nhanh, đây là lời đồn thổi đang lan nhanh trong các doanh địa.

Đối với những kẻ như Ma Phàm, còn cách kim đan kì một bước, thì loại ma luyện này càng thêm trọng yêu, thậm chí có thể khiến bọn họ giác ngộ mà thành kim đan.

Mà lần đầu khi A Văn chiến đáu trong bão cát đã nhận ra thực lực của bản thân là chưa đủ nhưng vẫn kiên trì chống cự.Điều này dẫn đến lần này số người ở bên ngoài so với lần trước nhiều hơn, tu giả ngưng mạch tam trọng thiên tuy rằng không nhiều nhưng cũng có vài người.Căn nhắc độ an toàn, Tả Mạc đưa Khốn Tiên Tác, một đầu buộc vào người, một đầu buộc vào trong trận.

Hắn biết rõ bão cát lợi hại như thế nào, ngay cả bọn Vi Thắng cũng chỉ có thể tự bảo vệ bản thân.

Vạn nhất lúc đó xảy ra việc gì thì chỉ có duy nhất quái thi có khả năng cứu bọn họ.

Tả Mạc không dám bảo đảm quái thi nhất định sẽ ra tay nên phải làm động tác bảo hộ này.Bọn Ma Phàm cũng biết được lợi hại nên mỗi người đều thành thật mà buộc vào người.Bão cát tới rất nhanh, trong nháy mắt đã nuốt chửng bọn họ.Phù trận phòng ngự sáng lên, vững vàng che chắn trong bão cát.

Người trong trận đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào từng sợi Khốn Tiên Tác đang bị căng ra, chỉ cần đồng đội bên ngoài xảy ra vấn đề gì thì ngay lập tức bọn họ sẽ kéo vào trong trận.Lúc này càng ngày càng nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, bọn họ trợn mắt há mồm giống như gặp quỷ vậy.Chương 423 : Ý nghĩ của thiên tài .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTrong nháy mắt bão cát bao trùm thân thể, ngay lập tức cơ thể Tả Mạc đưa ra phản ứng.Vô số tiểu yêu thuật không có bất cứ dấu hiệu nào đột nhiên xuất hiện xung quanh hắn.

Những tiểu yêu thuật đủ loại màu sắc sặc sỡ giống như vô số tia sáng màu sắc khác nhau vây lấy Tả Mạc.Ngay cùng lúc khi tiểu yêu thuật xuất hiện thì kiếm ý giống như phi kiếm chầm chậm ra khỏi vỏ biểu hiện ra sự sắc bén.Diễm Chương Khải, Ngọ đao, Nhật Văn Chưởng, Minh Hư Dực, Kim Ô túc, Đại nhật!Tả Mạc căn bản chưa đưa ra phản ứng nào thì sáu loại biến hoá của đại nhật ma thể đã tự khởi động, trong nháy mắt vũ trang đầy đủ, sẵn sàng nghênh đón quân địch.Tả Mạc lúc này, hoa lệ dị thường.

Đại nhật ma thể vũ trang hạng nặng, kim quang lóng lánh, mũi nhọn ma phong sắc bén đằng đằng sát khí, không khỏi khiến người ta rùng mình.

Hai tay ôm trước ngực giống như đang ôm một thanh cự kiếm vô hình, kiếm ý nhàn nhạt kìm nén không phát ra.

Tiểu yêu thuật hoặc nhanh hoặc chậm di chuyển quanh, tràn đầy màu sắc.

Thuỷ khí màu lam nhạt, từng điểm hoả màu đỏ…Thảo nào mọi người bên trong phòng ngự trận đều trợn tròn mắt.Bão cát hung mãnh giống như muốn huỷ diệt tất cả nhưng cũng đầy mỹ lệ.

Khoảng ba trượng xung quanh Tả Mạc lại yên lặng như buổi đêm.Tả Mạc rất hiếu kì, đây là lần đầu tiên hắn thấy ba hệ thống lực lượng đồng thời sử dụng.

Hắn có thể cảm nhận được lực lượng cường đại giống như đại dương bên trong cơ thể mình.

Lực lượng lúc này rất bình hoà nhưng bỗng nhiên bị gió thổi tạo nên một đợt sống.

Chính đợt sóng này khiến Tả Mạc cảm thấy hết hồn.Đại dương mênh mông cuồn cuộn khiến hắn cảm thấy sợ hãi.Nó có thể đem địch nhân xé tan thành từng mảnh cũng có thể nuốt chửng hắn.Tả Mạc cố nén sự sợ hãi trong lòng lại, hắn cũng không cố khống chế lực lượng bên trong cơ thể mà giống như người đứng xem, tỉ mỉ quan sát sức mạnh cường đại này sẽ đem đến uy hiếp gì cho bản thân mình.Chìm vào trong suy nghĩ, Tả Mạc hoàn toàn quên mất bão cát đang tồn tại.

Bão cát mang đến cơ hội ngàn năm khó gặp, không gián đoạn, không có nơi nào không công kích, điều đó khiến thân thể hắn đưa ra hàng loạt phản ứng, Tả Mạc cẩn thận quan sát những phản ứng này.Tả Mạc chăm chú, nhạy cảm giống như hoá thành người khác, biến hoá của thân thể rất nhanh nhưng không làm hắn rối trí, không chút dao động, hắn bình tĩnh giống như tượng đá vậy.Rất nhanh hắn đã tìm được điểm mấu chốt.Từ đây nhìn ra, sở dĩ xuất hiện hiện tượng động tác nhanh hơn so với ý thức bởi vì phản ứng của hắn giờ đây đã quá linh mẫn.

Nói cách khác, ý thức phản ứng của hắn đã quá chậm!

Hai cái vốn dĩ phi thường hài hoà bởi vì biến hoá trong cơ thể dẫn đến thân thể hắn đưa ra những phản ứng theo bản năng, do ý thức của hắn không thể theo kịp dẫn đến hai cái giờ đây không được hài hoà.Từ đó mà suy ra loại biến hoá này bắt nguồn từ sự giao hoà của ba loại sức mạnh.Yêu ma tu tam đại hệ thống sức mạnh giao hoà thành một thể, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, dẫn động một cái chắc chắn sẽ tác động hai cái khác.

Mà ba loại lực lượng này không cùng một trình độ.

Chúng khác nhau đến cùng cực!

Trong ba cái, thân thể cực mạnh, thứ nhì là thần thức, yếu nhất chính là linh lực.Đây mới là căn nguyên của vấn đề.Hiểu ra nguyên nhân, Tả Mạc chỉ có thể cười khổ.

Thần thức và linh lực há lại có thể tăng trưởng dễ dàng sao?

Thứ đầu tiên hắn tu luyện chính là linh lực, sau khi gặp phải Bồ yêu bắt đầu tu luyện thần thức.

Ngược lại ma thể là thứ sau cùng hắn tu luyện.

Không biết sao cái này tu luyện cuối cùng nhưng lại một đường tăng nhanh, tốc độ chóng mặt ném hai cái kia lại phía sau.

Ai ngờ bản thân lại gặp phải chuyện ba lực lượng hợp nhất trăm năm khó gặp này!Càng khiến hắn cảm thấy phiền muộn chính là bây giờ ba lực lượng hợp nhất, vậy những pháp quyết trước kia giờ đây hắn đều không thể tu luyện được.Ngược lại giờ đây tu luyện ma thể là dễ dàng nhất!Nhưng hắn hiểu rõ, lúc này tuyệt đối không thể tu luyện ma thể, trong ba cái, ma thể đã nhanh hơn hai cái khác, như vậy nếu tiếp tục tu luyện ma thể thì khoảng cách giữa ba cái sẽ càng thêm xa vời.Tưởng tượng bản thân hoàn toàn biến thành dã thú hành động theo bản năng, Tả Mạc không rét mà run!Không được!Nhất định không thể như vậy được!Tả Mạc cắn răng quyết tâm, bỗng, hắn chú ý tới một hiện tượng kì lạ.Ba mươi sáu khối huyết châu trong cơ thể, kim quanh bên ngoài tăng mạnh, từng tia kim quang du tẩu khắp toàn thân, phun ra nuốt vào bất định.Cho tới tận khi nhìn thấy những kim quang này, hắn mới ý thức được bản thân đã bỏ qua điều then chốt gì đó!Đại nhật văn diễm!Không sai!

Chính là đại nhật văn diễm!

Đầu sỏ gây ra biến dị này!

Hoả chủng đạt tới lục phẩm luôn đấu đá lung tung trong cơ thể Tả Mạc giờ đây lại vô cùng thuần phục vô hại.Hắn thử khống chế một khoả huyết châu, huyết châu lung lay một cái.Tả Mạc mừng rỡ, vội vàng tiếp tục thôi động thần thức.

Hiện tại tình huống bên trong cơ thể hắn cực kì hỗn loạn, đại nhật ma thể, tiểu yêu thuật, kiếm ý đều đang tự động vận chuyển.

Thần thức mà hắn có thể thôi động là rất ít, dưới số lượng cực ít thần thức có thể khống chế này, hắn đã thành công khống chế huyết châu dịch chuyển sang bên.Dù cự ly còn rất nhỏ nhưng điều này giống như ánh ban mai khiến Tả Mạc vui mừng.

Hắn cắn răng tiếp tục thôi động thần thức khiến huyết châu di chuyển.Tả Mạc thở dài một hơi, đại nhật ma thể tuyệt đối chiếm thế thượng phong.

Sức mạnh tuyệt đối của đại nhật ma thể khiến hai sức mạnh kia không thể không theo.Giữa sự hỗn loạn này, Tả Mạc giống như làm xiếc đi trên dây, cẩn thận khống chế từng tia thần thức nhỏ.Khống chế kiểu này cực kì hao tổn tâm thần, chỉ sau một lúc, đầu Tả Mạc đầy mồ hôi.Hắn không dám có chút tạp niệm, chỉ cần một chút buông lỏng huyết châu vừa mới chuyển động sẽ trở về vị trí cũ, vậy coi như công cốc rồi.Bão cát dần tan đi, hắn vẫn chưa tỉnh lại.Quái thi ngăn cản mấy người khác, gã nhận ra Tả Mạc đang ở thời khắc cực kì then chốt.

Không riêng gì gã nhìn ra, mấy người Vi Thắng cũng nhận ra điều này.

Bọn họ thậm chí còn không để ý tới việc tu luyện lĩnh hội thu hoạch vừa rồi mà kiên trì thủ hộ chờ đợi ở bên.Tâm thần Tả Mạc hoàn toàn chìm đắm vào cơ thể.Bão cát vừa kết thúc, hắn cảm giác áp lực tăng vọt!Sức mạnh ma thể kết thúc, lực lượng quay lại khiến Tả Mạc cảm thấy không ổn.

Lực lượng ma thể là tâm của ba loại lực lượng, nó quay lại yên tĩnh nhất thời làm cho hai loại lực lượng kia cũng bất động theo.Tả Mạc không thể tiếp tục.Nhưng điều này không khiến Tả Mạc nổi giận, ngược lại còn làm tinh thần hắn đại chấn, bởi vì hắn hiểu ra ý tưởng của mình không sai!Những huyết châu mang đến linh cảm cho Tả Mạc chúng ẩn chứa đại nhật văn diễm.

Lực lượng của ma lực so với hai lực lượng kia thì mạnh hơn rất nhiều, giống như một chiếc cân, một bên là ma thể, một bên là thần thức và linh thể, nó tự động sẽ nghiêng về phía ma thể.Nếu có thể khiến đại nhật văn diễm cân bằng thì sao?Đại nhật văn diễm đạt tới lục phẩm, sức mạnh của nó hơn nhị thục đại nhật ma thể, thậm chí so với ma thể, thần thức, linh thức còn mạnh hơn rất nhiều, tình huống trước kia đã chỉ ra điều đó.

Chỉ là sau khi ba cái hợp nhất thì đã ngăn chặn được nó.Những đại nhật văn diễm vẫn đủ sức mạnh để áp chế bất cứ lực lượng nào.Điểm then chốt chính là, đại nhật văn diễm đã hoá thành ba mươi sáu tia, chúng tựa như các từng khối đá, đủ để cho Tả Mạc tuỳ ýe cân đối chênh lệch giữa ba cái.Đương nhiên, ý nghĩ này là tốt đẹp nhưng vấn đề trong đó không hề ít.Trọng yếu nhất chính là phải khiến cho sức mạnh của đại nhật văn diễm có thể xâm nhập vào trong ba loại lực lượng kia.Tả Mạc nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu, chính là đan lô!Không sai!

Thứ đầu tiên hắn nghĩ đến chính là đan lô!Ma thể mạnh mẽ có thể chịu được hoả chủng, mà hai loại lực lượng kia cũng tương sinh tương diệt.

Ba mươi sáu khoả huyết châu cũng đủ hắn bố trí ra vài loại hoả trận.

Một khi hoả trận hoàn thành đại nhật văn diễm có thể thâm nhập vào mỗi loại lực lượng, điều này sẽ khiến thế cân bằng được tạo thành!Ý tưởng vô cùng lớn mật khiến hắn cảm thấy phấn khích không thôi!Bởi vì tất cả ý tưởng này đều đi ra từ trong đầu hắn!

Hắn không được bất cứ ai nhắc nhở, kiến nghị, hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân mà tìm được hướng giải quyết!

Hắn không biết ý nghĩ này rốt cuộc có đúng hay không nhưng thoạt nhìn nó rất có hi vọng thành công, như vậy là đủ rồi!Cục diện mà ngay cả quái thi, Bồ yêu, Vệ, ba lão quái vật đều vô kế khả thi lại do hắn tìm ra, hắn sao không cảm thấy hứng phấn cho được?Tinh thần phấn khích khiến hắn lâng lâng.Ba canh giờ sau.Khoả huyết châu cuối cùng đã được di chuyển đúng vào vị trí, dị biến chợt phát sinh!Tả Mạc cảm thấy xung quanh bỗng rơi vào trống rỗng, hắn giống như đang đứng ở một vùng đen tối.Bỗng nhiên, trong không trung sáng lên từng điểm kim quang, kim quang ngày càng thịnh, chúng nó tựa như những kim mâu sắc bén phá tan hư không, với tốc độ kinh người trong nháy mắt che khuất toàn bộ tầm nhìn của Tả Mạc.Ầm!Như có thứ gì đó xông vào trong não của Tả Mạc, nhất thời đầu óc hắn trống rỗng.Ba!Một tiếng vang nhỏ, đại nhật văn diễm từ chân trái thoát ra bao phủ toàn bộ bàn chân.

Không quá lâu, lại một tiếng vang nhỏ, chân phải của hắn cũng bị bao phủ bởi đại nhật văn diễm.Ba ba ba!Liên tiếp vang lên những âm thanh nhỏ, từng đoàn đại nhật văn diễm từ khắp các bộ vị trên thân thể Tả Mạc thoát ra, đầu gối, khuỷu tay, vai…Ba mươi sáu đoàn hoả diễm, chúng phân biệt rất rõ ràng, nhẹ nhàng thiêu đốt.Tả Mạc bị bao vây bởi hoả diễm không cảm thấy chút đau đớn nào.Đôi mặt hắn không có tiêu cự, trống rỗng như không có gì.Trong thức hải, Bồ yêu và Vệ trợn mắt há mồm, ngây ra như phỗng.Một lúc lâu sau, sâu trong đôi mắt đó, từng chút tinh thần tụ tập lại, đôi mắt hắn một lần nữa khôi phục lại như thường.Tả Mạc bị đại nhật văn diễm chiếu vào mắt dần phục hồi lại tinh thần nhưng hắn rất nhanh hiểu ra, mình thành công rồi!Hắn nhếch môi, cười sung sướng!Thành công rồi!Mình thành công rồi!Thân thể hỗn loạn, một lần nữa bình thường trở lại, một lần nữa hắn tìm lại được cảm giác tuỳ tâm sở dục.Cảm giác này, thật sự là quá tuyệt vời.Đột nhiên hắn bật lên, thân người giống như hoả tiễn nhắm về bầu trời, hưởng thụ cảm giác gió tạt vào mặt, sung sướng không nói nên lời!

Hắn giống như trẻ con, không biết mệt mỏi bay tới bay lui trên bầu trời.Tiếng cười vui vẻ vang vọng tới những cồn cát xa xa.Cho đến khi hắn cảm giác mệt rã rời mới ngừng lại.

Cả người hắn giống như hoả nhân, toàn thân đều bốc cháy.Tả Mạc ngoắc tay hút một cồn cát, nhất thời một dòng cát Kim Lưu bay vào trong tay hắn.Đại nhật văn diễm nhanh chóng bao vây cát Kim Lưu, với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được chúng dần hoá lỏng, hoá thành một một bãi nước màu vàng kim, tạp chất đều bị hoả diễm loại bỏ.Tả Mạc cực kì sung sướng, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười ha ha!Luyện khí ư, anh thích!Chương 424 : Điên cuồng luyện khí .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCó Tả Mạc gia nhpạ, tốc độ luyện chế thuyền lớn tăng mạnh.

Lục phẩm đại nhật văn diễm luyện hoá ngũ phẩm cát Kim Lưu thật dễ dàng.

Mà Tả Mạc sau vài lần bỡ ngỡ đã tìm được cảm giác, tốc độ tăng nhanh!Chính bởi vậy nên Kim Ô doanh chỉ có thể ở bên để trợ giúp hắn.Một vạn tấn kim lưu!Một trăm cân cát Kim Lưu mới có thể luyện chế ra một cân kim lưu, một vạn tấn kim lưu nghĩa là phải một trăm vạn tấn cát Kim Lưu!Vốn Tả Mạc tính luyện chế một ngàn tấn kim lưu, không nghĩ tới quái thi lại nảy sinh hứng thú, cũng học Tả Mạc luyện chế kim lưu.

Tu vi của quái thi thật thâm hậu, một ngón tay dí xuống, cả cồn cát đổ vỡ chỉ còn lại tinh hoa kim lưu.Quái thi nhấc tay ba lần là luyện chế được ba cồn cát, đều là những cồn cát cao tới hơn năm mươi trượng!Tất cả còn lại là ba kim lưu cầu vô cùng to lớn!Tả Mạc cười toe toét, như điên chạy đi chạy lại, đem ba kim lưu cầu mang về!

Tới tận bây giờ hắn mới phát hiện ra sức mạnh của ma thể mà dùng để luyện chế pháp bảo thì thật là tuyệt hảo.

Nếu không, hắn chẳng thể di chuyển nổi ba kim lưu cầu này.Nhìn kim lưu cảm thấy giống thuỷ tinh trộn vàng, vừa trong sáng như thuỷ tinh vừa có ánh vàng, cực kì nặng.

Một vạn tấn kim lưu để cùng một chỗ chỉ tạo thành một cồn cát cao chưa tới ba trượng.Kim Ô doanh từ trên xuống dưới há hốc mồm, không thể tưởng tượng nổi, thủ pháp luyện khí của ông chủ khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ, mà thủ đoạn của quái thi càng khiến bọn họ tắt tiếng luôn.Không ai ngờ được, một bước tiêu tốn bao nhiêu thời gian lại dễ dàng hoàn thành như vậy!Một lúc sau, khi Cát Vĩ Tôn bảo đã tỉnh lại, vội vàng chỉ huy mọi người bắt đầu phân giải kim lưu.Công việc còn lại Tả Mạc không nhúng tay vào, hắn biết rõ Tôn Bảo sẽ có cách của bọn họ.

Đối với luyện khí, thủ pháp tương đối trọng yếu nhưng cách nghĩ lại càng trọng yếu hơn.

Nếu như hắn nhúng tay vào, suy nghĩ của bọn Tôn Bảo sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa hắn đối với phương thức hoạt động của Kim Ô doanh không quá quen thuộc, tuỳ tiện nhúng tay vào chỉ sợ sẽ đem lại hiệu quả không tốt.Tả Mạc rảnh rỗi dứt khoát dùng cát Kim Lưu luyện chế để nâng tay nghề.Không lâu sau, trên tay hắn xuất hiện một thanh kim sắc đại kiếm, thanh kim sắc đại kiếm này là hắn nhái theo thanh hắc kiếm trong tay Vi Thắng, giống nhau đều là trảm mã kiếm.

Kim lưu óng ánh trong suốt điều đó khiến nó giống như một tác phẩm nghệ thuật chứ không phải một thanh hung khí chuyên dùng để giết chóc.Nói thật, tay nghề luyện chế của Tả Mạc không thực sự tốt, lãng phí tài liệu vô cùng.

Thanh kiếm được tạo hoàn toàn bởi kim lưu tinh chế từ cát Kim Lưu, trọng lượng của nó đạt tới mức đáng sợ, ba tấn!Thanh kim lưu kiếm này, ngoại trừ hắn phỏng chừng không có ai dùng được.Thụt lùi rồi, thụt lùi rồi!

Hắn lắc đầu than thở.Do tài liệu bất phàm nên phẩm giai của thanh kim lưu kiếm này mới đạt tới ngũ phẩm, khiến Tả Mạc ngạc nhiên chính là nó có ba phù trận kỹ là: vạn quân, phá tà, thiên hoả.

Đương nhiên, Tả Mạc ngoài ngạc nhiên về số lượng phù trận kỹ mà còn về chất lượng của chúng.

Bằng vào ba phù trận kỹ này, thanh kim lưu kiếm của hắn có thể xếp vào hàng ngũ phẩm trung giai.Luyện chế ra một thanh ngũ phẩm trung giai trọng kiếm, Tả Mạc không những không vui mà còn lắc đầu.

Kim lưu do tinh luyện cát Kim Lưu mà thành, hoàn toàn có tiềm lực luyện chế ra pháp bảo lục phẩm.

Ngũ phẩm trung giai chỉ là loại bình thường thôi.Lục phẩm và ngũ phẩm bản chất là khác nhau.Hắn không hề biết, vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào thanh trọng kiếm trong tay hắn, cùng với đó là vô số tiếng nuốt nước bọt vang lên.Lôi Bằng là kẻ dày mặt nhất, tiến đến gần: “Ông chủ, thanh kiếm này cấp cho ta đi!

Gia hoả thô như này, ông chủ mang theo mất công, ta có sức khoẻ không sợ mệt!”

Tả Mạc hơi ngạc nhiên hỏi: “Không phải người dùng đao sao?”

“Hắc, không có vấn đề, đao và kiếm không khác nhau lắm.”

Lôi Bằng cười hiền lành.“Này, ngươi có thể nhấc được nó lên thì cầm đi.”

Tả Mạc chỉ vào trọng kiếm kim lưu đang cắm ở trong cát nói.Lôi Bằng mừng rỡ, vội vàng chạy tới, dốc hết khí lực toàn thân, cố gắng rút trọng kiếm từ trong cát ra.

Không nói hai lời, đem nó đặt lên vai, khiêng như khiên ván gỗ, giống như có ai đang đuổi theo phía sau, chạy nhanh như chớp.Mọi người đứng xem đều lộ ra vẻ mặt sầu não.“Bị tên đen kia cướp mất rồi!”

“Da mặt Lôi Bằng dày vô đối!”

“Như vậy cũng được …”

Sau khi xử lý trọng kiếm, Tả Mạc suy nghĩ rồi lại tiếp tục động thủ.Hắn thật không ngờ kim lưu lại nặng như vậy, cho dù luyện chế thành phi kiếm cũng quá nặng.

Có kinh nghiệm từ lần trước, một lần nữa hắn bắt đầu luyện chế.Không lâu sau, trên tay hắn xuất hiện hai thanh phi kiếm một lớn một nhỏ.Lần này Tả Mạc rất thoả mãn, hai thanh phi kiếm này là một đôi thư hùng, hùng kiếm dài một thước rưỡi, thư kiếm dài chín tấc, thân kiếm có thể uốn cong, linh động dị thường!Trên thanh phi kiếm có bốn phù trận kỹ: toái tiêu, hồng vụ, lược quang, kim bảo!Ngũ phẩm thượng giai!Thanh phi kiếm này tuyệt đối là cực phẩm trong các phi kiếm ngũ phẩm!

Pháp bảo ngũ phẩm, nhiều nhất chỉ có bốn phù trận kỹ, hơn nữa bốn cái phù trận kỹ của phi kiếm đều là bất phàm, có thể nói là cực phẩm!Mọi người đã sớm nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, thấy vẻ mặt của Tả Mạc nhất thời không khí trở nên sôi sục.

Chưa đợi bọn họ làm gì thì một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Tả Mạc, đó là Tạ Sơn!“Lại chậm rồi!”

Vô số âm thanh thất vọng đồng thời vang lên.Trong lòng Tạ Sơn đắc ý vô cùng, nhưng rất nhanh liền trở nên cung kính hành lễ với Tả Mạc nói: “Đại nhân, thanh kiếm này có thể ban cho Tạ Sơn được không?”

Tả Mạc hơi trầm ngâm, ngay lập tức gật đầu: “Thanh phi kiếm này rất thích hợp với ngươi.”

Nói xong liền đem thanh phi kiếm này vất cho Tạ Sơn.Tạ Sơn cẩn thận đón lấy phi kiếm, sau khi kiểm tra thì sắc mặt dần trở nên kích động.

Thanh kiếm này giống như được tạo ra dành cho hắn, cùng với thải thận kiếm ý của hắn là tuyệt phối!

Đối với bất cứ gã kiếm tu nào thì một thanh phi kiếm thích hợp với bản thân chỉ ngộ chứ không thể cầu!Rất nhiều luyện kiếm sư nổi tiếng có thể chế tạo được nhưng giá cả quá cao khiến người ta nản lòng.

Vô số lần trong mơ Tạ Sơn mong có được một thanh phi kiếm thích hợp với bản thân, khi mà thanh phi kiếm đó thực sự ở trước mặt thì hắn lại không tin vào nó.Hắn bỗng nhiên khom người nói: “Mong đại nhân ban cho kiếm danh!”

Tả Mạc vốn định tuỳ tiện đưa ra một cái tên nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc vô cùng của Tạ Sơn đành phải nói: “Vậy gọi là Song Thận kiếm đi!”

“Song Thận kiếm…

Song Thận kiếm!”

Tả Sơn khẽ nhẩm lại trong lòng, hướng Tả Mạc thi lễ: “Tạ ơn đại nhân ban tên!”

Song Thận kiếm khiến Tả Mạc vô cùng thoải mái, nhưng nó cũng khiến hắn nhớ tới một sự kiện.

Luyện khí không thể quá tuỳ tâm sở dục, phải chiếu công dụng mà luyện chế, nếu pháp bảo luyện ra không dùng thì có ích lợi gì chứ?Nghĩ đến đây, hắn thuận miệng hỏi một câu: “Còn ai cần phi kiếm nữa không?”

Toàn bộ doanh địa như nổ tung!Thành viên Chu Tước doanh giống như điên lao về phía Tả Mạc, vô số cánh tay giơ lên, chỉ nghe thấy bọn họ gào to: “Đại nhân, ta cần ta cần!”

“Ta muốn!”

“Đại nhân, cho ta!”…Lúc này Tả Mạc mới ý thức được mình vừa đâm vào một tổ ong vò vẽ.----------------------------“Ha ha, đại nhân thật là nhiệt tình!”

Tôn Bảo nhìn những người đang vây quanh Tả Mạc, cười sang sảng nói.Cát Vĩ cũng cười nói: “Luyện nhiều cũng là chuyện tốt!”

Hai ngươi tuỳ ý đàm tiếu một hai câu rồi sau đó lại tập trung toàn bộ tinh thần vào việc luyện chế thuyền lớn.

Chiếc thuyền lớn này là một khảo nghiệm trước nay chưa từng có đối với Kim Ô doanh.Muốn dung nạp tất cả thì bên trong thuyền cần có đủ không gian.

Nếu như dựa theo biện pháp bình thường thì chiếc thuyền lớn này sẽ to gấp ba lần thuyền vận nô.

Nhưng thuyền càng lớn vậy sẽ tiêu hao càng nhiều tinh thạch, cần phải bố trí càng nhiều phù trận, mục tiêu càng rõ ràng…Tôn Bảo bọn họ không dự định dùng phương pháp luyện chế bình thường đối với chiếc thuyền này.Chiếc thuyền Hạt Táo của đại nhân đã gợi ý cho bọn họ quyết định dùng phương pháp giống thế để luyện chế thuyền lớn.

Phù trận nạp hư đối với tài liệu yêu cầu rất cao, đây là do giá cả thị trường của Nạp Hư giới lúc nào cũng leo thanh.

Rất ít người dùng phù trận nạp hư ở trên thuyền, như vậy giá tiền chế tạo sẽ tăng rất cao, không bằng phương pháp chế tạo phổ thông.Nhưng đối với Tôn Bảo bọn họ thì tài liệu trái lại không phải là vấn đề đáng bàn.Kim lưu chỉ thấp hơn lục phẩm chút xíu, có tính năng tuyệt hảo, hoàn toàn có thể chịu được tải của phù trận nạp hư.

Nên biết rằng, cát Kim Lưu là một trong các tài liệu cao cấp để Nạp Hư giới luyện chế.Mà bọn họ lại có hơn một vạn tấn kim lưu!Tôn Bảo Cát Vĩ hưng phấn cực độ, Kim Ô doanh trên dưới càng hưng phấn, ai cũng hiểu rõ, có thể dùng tài liệu cao cấp như thế chính là cơ hội ngàn năm có một!Một trận quần thật lớn được mở ra, ở giữa phù trận chính là Xích Sát đỉnh.

Thể tích của Xích Sát đỉnh so với trước đây càng nhỏ hơn, từ khi luyện chế thành hình đến nay, không ngày nào nó không được rèn luyện.Bọn họ kích phát phù trận, từng đạo quang mang sáng lên, Xích Sát đỉnh ầm ầm phun ra hoả diễm màu đỏ đáng sợ.Tôn Bảo Cát Vĩ trực tiệp ném một phần mười kim lưu vào trong Xích Sát đỉnh.Đủ một ngàn tấn kim lưu!Hoả diễm màu đỏ lập tức nuốt chửng kim lưu.Mọi người đều vô cùng khẩn trương, những người đứng ở trong trận bắt đầu không ngừng thả ra pháp quyết, từng đạo quang mang chìm vào trong Xích Sát đỉnh!Kim quang nhè nhẹ bắt đầu thâm nhập vào bên trong đỉnh.Hoả diễm màu đỏ bị phủ một tầng kim quang, thanh thể ngược lại không mãnh liệt như trước.Rất nhanh, sắc mặt của những tu giả của đợt thứ nhất tái nhợt đi, linh lực tiêu hao hết, phía sau bọn họ lập tức có người tiến lên thay thế, không ngừng thả ra pháp quyết.Vẻ mặt mọi người đầy nghiêm túc, không ai nói chuyện, không ai thất thần, ngay cả những tu giả đã mệt mỏi cũng mở to mắt nhìn chằm chằm vào Xích Sát đỉnh ở trung tâm trận.Trong tất cả, người khẩn trương hơn ai hết chính là Tôn Bảo và Cát Vĩ.Lúc đầu khi thiết kế Xích Sát đỉnh, bọn họ đã tính đến khả năng Xích Sát đỉnh có thể tiến giai, mà hôm nay chính là thời khắc nghiệm chứng xem thiết kế của bọn họ có đúng hay không.Bên trong đỉnh kim quang càng ngày càng mạnh, chúng biến ảo bất định, giống như kim dịch bên trong đỉnh đang lưu động không ngừng nghỉ.Bỗng nhiên, phù văn trên thân đỉnh từng chút một sáng lên!Giống như có mực chảy ra từ bút, từng dòng chất lỏng chảy dọc theo phù văn.

Một phù văn kim sắc chậm rãi thành hình.

Từng phù văn kim sắc dần sáng lên.Khi phù văn sau cùng được hoàn thành, trong nháy mắt hoả diễm bên trong đỉnh đang cuộn trào mãnh liệt bỗng trở nên im ắng.Đột nhiên đại trận rơi vào im lặng!Không khí như cô đọng lại!Chương 425 : Siêu cấp quái thuyền!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhông khí như cô đọng lại!Mọi người không tự chủ được mà nín thở, không giang trở nên tĩnh lặng.Bỗng nhiên, rầm một tiếng, hoả diễm vàng óng từ bên trong Xích Sát đỉnh bắn ra, một hoả trụ vô cùng to lớn giống như một thanh cự kiếm đâm thẳng lên trời cao!

Trong nháy mắt sóng khí nóng rực tràn ra như muốn phá huỷ tất cả, trong giây lát khi nó đi qua, những phù văn đều hoá thành tro bụi.Liên tục xuất hiện tiếng kêu rên, những tu giả của Kim Ô doanh không chống được sóng khí nóng bỏng này, liên tục thối lui!Trong giây lát, sắc mặt mọi người đều biến đổi!Phù văn trên thân đỉnh sáng ngời lộ ra khí tức cố xưa, mà hoả diễm màu ám vàng lại càng thêm bá đạo!Trên dưới Kim Ô doanh mọi người đều kích động, bọn họ say mê nhìn Xích Sát đỉnh đang toả hào quang rực rỡ.

Tất cả mọi người đều biết, uy áp kinh khủng kia của Xích Sát đỉnh đã chứng minh nó tuyệt đối không phải vật phaẦm!Phù văn trên thân đỉnh sáng ngời dần ảm đạm, Xích Sát đỉnh một lần nữa khôi phục lại bộ dáng cổ xưa băng lãnh.

Xích Sát đỉnh thu nhỏ đi rất nhiều, chỉ bằng hai phần ba lúc trước.

Điều này thấy tu giả đang đứng xem ở Kim Ô doanh không nhịn được mà ca thán.“Thật nặng!

So với trước đây còn nặng hơn nhiều!”

“Nhiều kim lưu như vậy lại có thể không nặng sao?”

“Đỉnh này bỏ thêm một ngàn tấn kim lưu vậy mà lại nhỏ đi, thật là kì lạ!”

“Có gì lạ đâu!

Tạp chất ít đi!

Phẩm giai của hoả diễm tăng lên, chất liệu kém một một chút tự nhiên sẽ cháy sạch, sao có thể không nhỏ đi được?”…Mọi người vây tới xem, sờ sờ thân đỉnh, vẻ mặt hiếu kì.

Vừa rồi nhiệt độ cao có thể nấu chảy kim loại giống như ảo giác, sờ lên thân đỉnh lại cảm thấy ấm áp.Từ khi luyện thành Xích Sát đỉnh, nó không ngừng biến hoá, hơn nữa càng ngày càng trở nên lợi hại, điều đó khiến mọi người càng ngày càng nhìn không thấu.

Dù sao mọi người cũng ít khi được nhìn thấy luyện chế pháp bảo cao giai.

Nhưng ngay cả như vậy, bọn họ vẫn cảm thấy thật tự hào.Tôn Bảo Cát Vĩ liếc nhìn nhau, trong mặt hiện lên sự vui sướng.Tiến giai!Thanh thế đáng sợ vừa rồi chỉ có thể giải thích bởi một điều, đó chính là tiến giai!Trước đó Xích Sát đỉnh mơ hồ đã có dấu hiệu tiến giai nhưng không biết vì sao thuỷ chung vẫn không thể tiến giai thành công, mà sau khi dung nhập một ngàn tấn kim lưu, nó cuối cùng cũng tiến giai rồi!Lục phẩm!Đây là một kiện pháp bảo lục phẩm chân chính!Nếu đặt ở đa số bảo điếm đều đủ tư cách trở thành trấn điếm chi bảo!Đây là pháp bảo do bọn họ tự tay luyện chế!

Lục phẩm pháp bảo!Khiến bọn họ cảm thấy hài lòng nhất chính là Xích Sát đỉnh tiến giai nghĩa là bọn họ đã hoàn thành được phân nửa!

Bời vì trong thiết kế của bọn họ, Xích Sát đỉnh sẽ là trái tim của thuyền lớn.----------------------------Tả Mạc nghiêm mặt nhìn thuyền lớn, trong lòng hiện lên cảm giác kì quái.Thuyền không tính là lớn… so sánh với thuyền vận thì nó nhỏ hơn đôi chút.

Dài mười hai trượng, rộng hai trượng, màu xanh đen sáng bóng, nhìn qua không có chút thu hút nào.

Đặt ở đâu thì chiếc thuyền nhỏ này đều không thể thu hút được mọi người.Không ai có thể nghĩ đến, chiếc thuyền nhỏ không thu hút này lại được chế tạo hoàn toàn từ kim lưu, không thể ước đoán được giá trị!“Kim lưu thực sự quá chói mắt!”

Tôn Bảo cười nói: “Để khiến nó có thể ẩn nặc, chúng ta đã trộn lẫn Hắc Ki phấn và Linh Văn thạch, tính năng kim lưu không có gì ảnh hưởng nhưng hình thức thì thay đổi, không nhìn kĩ khẳng định không nhìn ra đây là kim lưu.

Nhìn giống như hắc thiết!”

Cuối cùng thì Tả Mạc cũng hiểu tại sao bản thân cảm thấy quái dị, không sai, chính là hắc thiết!

Hắc thiết là một tài liệu tam phẩm thường dùng, Tả Mạc rất quen thuộc, đó là lý do tại sao cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy lại là quái dị.“Thực sự rất giống!

Không sai không sai!”

Tả Mạc tán tháng, nếu Tôn Bảo không nói, đến cả hắn cũng bị đánh lừa.

Hắn đến gần sờ sờ vào thân thuyền, vừa sờ vào liền cảm thấy sự khác biệt.“Không thể sờ, sờ vào lộ ngay.”

Hai người xấu hổ nói.“Có thể làm đến đây đã không dễ dàng rồi!”

Tả Mạc lắc đầu nói, ngẩng mặt nhìn thuyền lớn trong lòng tràn ngập chờ mong: “Đi, vào xem!”

Từ bên ngoài nhìn vào thì thuyền rất nhỏ, nhưng khi đi vào bên trong mới phát hiện ra nó lớn đến đáng sợ, bọn họ phải phi hành mới đi hết được.“Chúng ta lựa chọn phù trận nạp hư loại lớn, kim lưu thật sự là tài liệu tốt!

Bên trong tổng cộng rộng gần ba vạn mẫu, hoàn toàn có thể dung nạp mọi người chúng ta!

Thêm mấy ngàn người cũng có thể sắp xếp được!”

Giọng Tôn Bảo đầy phấn khích, có thể hoàn thành một chiếc thuyền lớn như vậy đó là điều trước đây chưa bao giờ họ dám nghĩ tới.Ba vạn mẫu!Tuy biết bên trong rộng nhưng Tả Mạc vẫn cảm thấy khiếp sợ!Ba vạn mẫu rộng tới mức nào?

So với đảo Hoang Mộc còn lớn hơn đó!

So với thành Kim Ô còn to hơn!Đây còn coi là thuyền sao?Rộng ba vạn mẫu, dựa theo kế hoạch ban đầu, Tôn Bảo bọn họ đã phân chia các khu vực theo công năng khác nhau, ngay ngắn rõ ràng.

Công năng phong phú khiến người ta hoa cả mắt.Tĩnh thất, trường đấu kiếm, không gì không có, khiến Tả Mạc nghẹn ngào chỉ biết nhìn trân trối chính là bên trong thuyền lại có lin điền chuyên môn trồng trọt linh cốc!“Linh điền không khó làm, linh khí trên thuyền nồng nặc, bố trí linh điền không tốn mấy công phu.

Đáng tiếc không có đất tốt, nơi đây thổ sát khí quá nặng, nếu như có được hồng linh thổ, hắc trọng thổ thì đã có thể làm được hai trăm mẫu linh điền ngũ phẩm chơi, vậy mới chất!”

Tôn Bảo hơi tiếc nuối mà chậc lưỡi.Làm hai trăm mẫu linh điềm ngũ phẩm để chơi…Tả Mạc cảm thấy đầu mình ong ong.“Đại nhân, đây là một linh hồ nhỏ, bên kia có bảy linh tuyền nhỏ, đều không được quy mô cho lắm.

Chúng ta đã chôn những mảnh nhỏ đồ đằng ở dưới nước, phía dưới còn có phù trận chuyên môn tụ tập linh khí, nước bên trong hồ đã có chút linh lực rồi.

Chờ sau khi chúng ta tìm được linh tuyền cao cấp, toàn bộ sẽ dời đi, bây giờ chỉ có thể nuôi dưỡng một ít linh thú phổ thông thôi.”

Tả Mạc đang ngất ngây bay theo hai người tới một khu vực màu đỏ.Vừa tiến vào khu vực này, tầm mắt nhất thời biến thành màu đỏ, nhiệt độ tăng lên rất cao.“Đây là luyện khí khu, là nơi chuyên cung cấp ngũ phẩm hoả diễm cho luyện khí sư.

Ừ, huynh đệ tu luyện kiếm ý hành hoả cũng có thể đến đây tu luyện, tuyệt đối làm ít hưởng nhiều!”

Hai người tràn đầy tự hào, có thể trong thời gian ngắn như vậy luyện chế ra một đại gia hoả, điều đó đủ để bọn họ tự hào rồi.

Tuy rằng trước mắt có rất nhiều nơi chỉ có hình dáng căn bản, nhưng thời gian còn nhiều, chúng sẽ càng ngày càng được hoàn thiện.Tả Mạc bị những gia hoả này doạ cho tới gần ngất!Đây không thể gọi là thuyền lớn, đây là động tiên!Một động tiên vô cùng khổng lô có thể phi hành!Tả Mạc dần hồi phục lại tinh thần, lập tức cảm thấy vô cùng phấn khích.

Không sai, đây là động tiên, một động tiên chưa từng có!

Nó không những là động tiên mà còn là căn cứ của bọn họ!

Chiếc thuyền lớn này chính là căn cơ của bọn họ.

Về sau bất luận bọn họ đi tới chỗ nào cũng không cần phải lo lắng không có chỗ dừng chân!Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một điều cực kì quan trọng, vội vàng hỏi: “Vậy phòng ngự của thuyền như thế nào?”

“Hắc!”

Người cười chính là Cát Vĩ, giọng hắn đầy tự tin: “Đại nhân, chiếc thuyền này là chiếc thuyền kiên cố nhất mà thuộc hạ từng gặp qua!

Phẩm chất của kim lưu vốn đã rất nổi tiếng về độ cứng rắn, phi kiếm khó có thể tổn thương, mà trên thuyền chúng ta còn bố trí một phù trận phòng ngư, kiên thuẫn!”

“Kiên thuẫn?”

Tả Mạc khó tin hỏi lại, “kiên thuẫn” chỉ là một phù trận tam phẩm phổ thông, đa số chạm khắc trên linh giáp và các loại phòng cụ.“Đúng vậy, chúng ta tổng cộng chạm khắc một vạn sáu ngàn cái kiên thuẫn!”

Một vạn sáu ngàn cái!Ặc, Tả Mạc hít mạnh một hơi!Thể tích thuyền không lớn, dù cho mỗi một ngóc ngách đều chạm khắc kiên thuẫ thì bố trí không được bao nhiêu.“Một vạn sáu ngàn cái kiên thuẫn, dùng hình thức bố trí liên hoàn, tổng cộng có một trăm tầng!”

Tả Mạc ngơ ngẩn nhìn hai người, hắn bị doạ đến nỗi không biết nói cái gì.

Điên rồ!

Đám gia hoả này toàn những kẻ điên!

Một vạn sáu ngàn cái kiên thuẫn!

Loại chuyện này chỉ có người điên mới làm nổi!Rốt cuộc ai mới là rùa đen chứ?Quái vật có một trăm tầng mai rùa…Ông trời ơi!Chỉ nghĩ đến mai rùa trùng trùng, da đầu Tả Mạc đã trở nên tê dại đi!

Hắn không biết nên nói cái gì, đối với thiết kế điên cuồng đến cực đoan như vậy, hắn hoàn toàn mất đi khả năng nói.Tôn Bảo nhìn sắc mặt trắng bệch của Tả Mạc, nghĩ rằng ông chủ cho thế là chưa đủ, vội vàng nói: “Đại nhân yên tâm, loại phòng ngự này tuyệt đối đứng đầu thiên hạ!

Chúng ta sở dĩ lựa chọn dùng kiên thuẫn, nguyên nhân thứ nhất là do thời gian, nguyên nhân khác nữa chính là chúng ta đã nghiên cứu thành công phù trận lưới liên hoàn, có khả năng tăng mạnh uy lực của phù trận.”

Trời ơi!Tả Mạc nuốt nước bọt ừng ực, hắn dần lấy lại bình tĩnh.

Không, rùa đen càng tốt, siêu cấp rùa đen lại càng tốt!Rất tốt…

Rất tốt…Tôn Bảo nói tiếp: “Ngoại trừ phòng ngự, chúng ta còn cường hoá tốc độ của thuyền.

Bản chất của kim lưu là rất nặng, thuyền được làm bằng kim lưu nên nặng kinh khủng, điều này khiến mọi người mất không ít chất xám.

Chính những mảnh nhỏ đồ đằng mà đại nhân đưa cho đã phát huy tác dụng!“Mảnh nhỏ đồ đằng?”

Tả Mạc ngạc nhiên, vừa rồi khi nhắc đến linh hồ hắn đã muốn hỏi.“Vâng.

Số lượng mảnh nhỏ đồ đằng rất nhiều, chúng ta một mực nghiên cứu.

Sau đó lại phát hiện những mảnh nhỏ đồ đằng này có đủ loại đặc tính, thiên kì bách quái.

Chiếc thuyền nặng như vậy, làm thế nào để nó có thể bay lên được, chúng ta nghĩ đến việc gắn nó trên thân thuyền.

Rất nhiều mảnh nhò có bản năng phi hành, có cái còn có đặc tính hiếm thấy là không độn.

Chúng ta lấy những mảnh nhỏ đồ đằng này làm trận tâm, khống chế trận phù, quả nhiên tốc độ tăng mạnh!

So với thuyền vận nô của chúng ta thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần!

Càng khiến chúng ta ngạc nhiên đó chính là chiếc thuyền này có khả năng không độn!”

“Khả năng không độn?”

Mắt Tả Mạc trợn lên, thần sắc dần trở nên kích động.Không độn chính là tuyệt kĩ chạy trốn mạnh nhất!Vẻ mặt Tôn Bảo đầy vui mừng nói: “Đúng vậy, chúng ta cũng không ngờ vận khí lại tốt như vậy!”

Tả Mạc mừng như điên, giống như kẻ ngốc đứng đực tại chỗ.Nó là một chiếc thuyền siêu cấp rùa đen không thể phá, nó có hơn trăm tầng bảo vệ, nó có tốc độ của tia chớp, thời khắc mấu chốt còn có thể không độn thoát thân, nó còn rộng ba vạn mẫu…Ông trời ạ!Đây rốt cuộc là quái vật dạng gì!Chương 426 : Đô Thiên Huyết giới .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Tin tức quân đoàn Băng Sương toàn quân bị diệt truyền về, trưởng lão hội khẩn cấp điều động quân ta tới tiền tuyến.

Đại nhân hạ lệnh dùng kế vườn không nhà trống, chúng ta đã quét cả vùng một lần, thế cục dần ổn định.”

Mộc Hi nghe rất chăm chú, nàng vô cùng lo lắng.

Vị nữ yêu trước mặt vóc dáng cao gầy, là sĩ quan phụ tá của đại nhân Băng Lan, nàng nói lãnh đạm khiến người nghe hết sức khó chịu.

Nhưng Mộc Hi không chút để ý, trái lại, trong lòng nàng vô cùng kính trọng.

Đối phương nói nhẹ nhàng, nhưng Mộc hi hiểu rõ sự tàn khốc ẩn trong đó.Chiêu này của đại nhân Băng Lan nhìn như ngu ngốc, nhưng là biện pháp giải quyết tận gốc, đoạn tuyệt hậu hoạn.“Nghe nói ngươi biểu hiện rất tốt trong nhiệm vụ lần trước, đại nhân mới quyết định điều ngươi tới, ngươi không nên phụ sự kỳ vọng của đại nhân.”

Nữ yêu thản nhiên nói.“Vâng!”

Mộc Hi nhiệt huyết tuân lệnh, lúc này mới bừng tỉnh, nguyên lai đại nhân Băng Lan hạ lệnh điều nàng tới.

Nhưng khiến nàng càng thấy kỳ quái hơn là đại nhân sao biết mình?Đừng tưởng nàng là nhân vật trọng yếu nhất trong giới trẻ Mộc thị Cung Hồ, nhưng nhìn khắp yêu giới, nàng là một kẻ vô danh.

Nhiệm vụ trước, tính ra cũng hoàn thành theo quy củ mà thôi.

Nếu kể tới danh khí, nàng không bằng Lương Vi ngoan cường dẫn quân may mắn tồn tại trong lần chiến đấu trước, lại càng không thể so sánh với nhất thế thiên kiêu Tiếu Ma Qua xuất quỷ nhật thần, như mặt trời ban trưa.Thế nên dễ dàng đoán được sự ngạc nhiên của Mộc hi khi nhận được lệnh tăng viện tiền tuyến từ đại nhân Băng Lan.“Mặt khác, Lương Vi cũng tới.”

Nữ yêu nói tiếp: “Bất quá hắn không giống ngươi, hắn nóng lòng khiêu chiến, chủ động thỉnh chiến.

Kế hoạch tác hiến của hắn được đại nhân Băng Lan tán thành.

Ngươi biết thế là được, không cần để ý tới hắn.”

“Rõ!”

“Từ nay trở đi, ngươi phụ trách khu vực phòng thủ số 3, đi gặp mặt thuộc hạ của ngươi đi.

Ta cáo từ trước.”

Nữ yêu nói xong liền xoay người rời đi.Nữ yêu đi xa rồi Mộc Hi mới thả lỏng.Đây là chiến trường sao?--------------------------“Cuối cùng cũng thoát.”

Không biết ai nói câu này, nháy mắt đốt lên lử trong lòng mọi người, tiếng hoang hô cùng tiếng thét chói tai tràn ngập Hắc Quy hào!

Sự bất an, lo lắng đọng trong tâm mỗi người giờ này đều giải phóng!

Những con người sắt thép trải qua vố số chiến đấu, lúc này như một đám trẻ con, người thì thào tựu nói, kẻ ôm chầm lấy nhau, có người điên cuồng bay tới bay lui.Trong lúc mọi người thỏa thích reo hò, bọn quái thi vô cùng an tĩnh.Con ngươi xám trắng của quái thi vẫn không chút sinh khí.Chú ý tới vẻ quái dị của quái thi, Tả Mạc kiềm chế niềm vui xốn sang trong lòng, chạy tới hỏi : “Sao?

Chúng ta đi ra nơi quỷ quái kia rồi!

Thực sự đi ra rồi!

Ngươi không thích sao?”

Quái thi không đáp, bình tĩnh nói: “Ta phải rời đi.”

“Rời đi?”

Tả Mạc lặng người, quái thi tuy rất cổ quái, nhưng trong suốt thời gian ở chung, Tả Mạc cảm thấy tên nên rất tốt, mọi người ở chung hòa hợp. hắn hỏi lại: “Ngươi tính đi đâu?”

“Đi tìm cố hương của ta.”

“Cố hương?”

Tả Mạc giật mình.

Cố hương, từ này rất xa lạ đối với hắn.“Đúng vậy.

Hy vọng chúng ta còn có thể gặp lại.”

Quái thi bình thản nói: “Tên của ta là Thi.”

Thực sự là một cái tên cổ quái, Tả Mạc thầm lắc đầu, vứt một chút phiền muộn mới sinh ra khỏi đầu.

Hắn cười tươi: “Cảm ơn vì những lần ngươi xuất thủ, vài thứ kia ta không có bản lĩnh thu thập.”

Thi lãnh đạm: “Tiện tay thôi.

Ta đi.”

Lời còn chưa dứt, nhóm quái thi liền biến mất không thấy tăm hơi.Vi Thắng từ lâu đã chú ý tới bên này, mấy ngươi vội chạy tới.Tả Mạc giang tay ra: “Hắn đi rồi.

Đi tìm cố hương của hắn.”

Mọi người lộ vẻ hiểu ra.Quái thi rời đi, ngoại trừ Tả Mạc có chút phiền muộn, những người khác không sao hết. ngược lại, không có quái thi, mọi người đều thấy yên tâm hơn.

Tuy rằng quái thi luôn thể hiện là người tốt, nhưng thực lực của hắn thâm bất khả trắc, vẫn luôn tạo áp lực cho mọi người.Tả Mạc rất nhanh bình thường lại, gọi Vi Thắng mẹ trẻ mấy người tới.“Chúng ta bây giờ đã từ nơi quỷ quái kia đi ra, nhưng điều này không có nghĩa chúng ta đã an toàn.”

Tả Mạc Mở miệng trước.Công Tôn Sai gật đầu: “Không sai, nếu như tính toán trước kia là chính xác, nơi này hẳn là Đô Thiên Huyết Giới, là chiến trường!

Chúng ta phải thoát ly Đô Thiên Huyết Giới thật nhanh, nếu không….”

Mẹ trẻ không nói tiếp, nhưng mọi người đều minh bạch ý của hắn.

Đô Thiên Huyết Giới bây giờ là chiến trường kịch liệt giữa tu giả cùng yêu, bọn họ hơi bất cẩn sẽ bị cuốn vào, tuyệt đối một mẩu vụn cũng không thừa lại.Kì thực bọn họ coi như thuộc trận doanh tu giả, nhưng nếu tu giả tìm tới nhờ trợ giúp, không ai trên Hắc Quy hào nguyện ý.

Không thể nghi ngờ, chiến tướng tu giả tại đây đều xuất thân từ đại phái.

Người tại đây, không xuất thân từ Thiên Nguyệt Giới thì là Tiểu Sơn Giới, không chút cảm tình đối với các đại môn phái.Nếu bị yêu ma bắt gặp, kết quả khỏi cần nghĩ.“Các ngươi, ai có bản đồ Đô Thiên Huyết Giới?”

Tả Mạc suy nghĩ : “Chúng ta không biết phương hướng, chỉ có thể chạy loạn tại đây thôi.”

Mọi người lập tức tản ra.Tả Mạc bóp trán, phiền phức cứ nối nhau tới, mới thoát khỏi cổ chiến trường, lại nhập hiểm địa.

Đô Thiên Huyết Giới bay giờ cũng không thái bình, năm xưa là nơi săn yêu, bây giờ lã nhạc viên của yêu ma.Yêu ma…Tả Mạc có sáng ý, lập tức vui vẻ, mình sao lại quên Thập Chỉ Ngục nhỉ!

Tả Mạc vội vàng tiến nhập Thập Chỉ Ngục, Nam Nguyệt cùng Thương Trạch không có mặt nhưng Minh Quyết Tử thì có.“Đại nhân muốn giới đồ Đô Thiên Huyết Giới?”

Minh Quyết Tử trầm tư chốc lát: “Chuyện này không khó, nhưng cần tốn chút thời gian.

Đại nhân cần gấp không?”

“Ừ, rất gấp.”

Tả Mạc không chút do dự gật đầu, thầm an tâm.“Dạ.”

Minh Quyết Tử lập tức ly khai Thập Chỉ Ngục.Tả Mạc như thả được tảng đá trong lòng, hiện tại chỉ chờ Minh Quyết Tử.

Quả nhiên không lâu, mọi người đều trở về, chưa ai đi qua Đô Thiên Huyết Giới.

Tả Mạc không nói rõ, chỉ nói mọi người chờ mấy ngày sẽ có tin, dặn dò bố phòng cẩn thận, nhất là phái nhân viên cảnh giới.

Dù sao nơi này không phải nơi an toàn.Kỳ thực Tả Mạc cũng không lo lắng chuyện an toàn, Hắc Quy hào xứng với tên gọi, từ khi rời khỏi biển cát Kim Lưu, sau đó tao ngộ một loạt nguy hiểm, nhưng nhờ lực phòng ngự khủng bố của Hắc Quy hào, bảo đảm mỗi lần đều biến nguy thành an.

Ngay cả quái thi cũng khen Hắc Quy hào.Có nhiều người thấy tên này không đủ oai phong nhưng khi thấy ông chủ lên tiếng thì mọi người đều rất biết điều ngậm chặt miệng.Minh Quyết Tử làm việc hiệu suất rất cao, ngày thứ hai mang bản đồ Đô Thiên Huyết Giới tới.

Cũng như tu giả săn yêu, cũng có yêu ma thèm thuồng tu giả, có lẽ lúc trước có rất nhiều yêu ma lẻn vào Đô Thiên Huyết Giới.

Bản đồ Đô Thiên Huyết Giới cũng từ đó truyền ra.Bản đồ này đều đánh dấu vị trí có yêu ma, phòng tuyến không phải là điều bí mật.Tả Mạc như nhặt được chí bảo.Có bản đồ, bọn họ không là người mù nữa.

Tả Mạc cùng mẹ trẻ bắt đầu nghiên cứu, loại chuyện này, người có thể nghĩ ra chủ ý chỉ có Tả Mạc cùng mẹ trẻ mà thôi.Hai người tìm được vị trí đại khái của bọn họ tại Đô Thiên Huyết Giới, sau đó bắt đầu tìm lộ tuyến.Khiến hai người tương đối an tâm là Đô Thiên Huyết Giới có rất nhiều giáp giới, nói cách khác, bọn họ có thể không kinh động tu giả tiến nhập tu giả giới.Hai người tính toán lúc lâu, cuối cùng lựa chọn một lộ tuyến tương đối an toàn.Về phần nó có chân chính an toàn hay không, chỉ đi qua mới biết.Hắc Quy hào như một tia chớp đen, lặng yên không một tiếng động bay trong Đô Thiên Huyết Giới.Đô Thiên Huyết Giới, huyết vụ tràn ngập, bất quá còn xa mới dày đặc như sát khí tại chiến trường Phong Tuyệt.

Tu giả khác gặp phải sẽ bó tay bó chân.

Nhưng đối với bọn người Tả Mạc thực chẳng phải chuyện đáng lo nghĩ.Đô Thiên Huyết giới do bảy trung giới làm trục, bốn chín tiểu giới làm bình phong, độ rộng lớn của nó có thể tưởng tượng ra.----------------------------“Nghe nói bên kia tổn rất rất nghiêm trọng.”

Tên ma tộc nói chuyện, đầu có một sừng nhọn màu xanh, chỉ rõ hắn là một vị Lục Tê Ma, toàn thân là giáp dày xanh đen, khóe miệng tươi cười đầy trào phúng.“Rất bình thường, nếu không phải đại nhân dự kiến trước, biến vùng này thành tự ma hải, chúng ta cũng khó mà trốn thoát.”

Nói chuyện là một vị hồ ma anh tuấn, màu tóc lam nhạt, đôi mắt như bảo thạch, môi mỏng, nói chuyện luôn có vẻ biếng nhác, điều này tạo ra vài phần mị hoặc.“Thật chán!

Tưởng rằng có thể chiến một hồi, nào biết mỗi ngày đều thủ tại đây, lông mọc dài cả ra.”

Tê Dã oán giận, liếc mắt nhìn huyết vụ xa xa, lúc này mới hết hy vọng nằm ngửa ra.“Đến lúc đó ngươi sẽ không nghĩ vậy.”

Lam Thanh liếc bạn tốt.Hai người từ nhỏ là đồng bọn, lúc đầu mộ binh nhập ngũ, hắn vốn không muốn đi, nào ngờ Tê Dã lại chạy đi báo danh, hơn nữa thay hắn báo danh.

Vì vậy, dù hắn không tình nguyện, cũng không thể không cùng đi.Bất quá hắn không oán A Dã thay mình báo danh, hai người từ nhỏ chơi chung.

Nếu A Dã tới một mình, hắn cũng sẽ tới.

Nếu hắn không ở, trời mới biết tên ngốc này sẽ gây họa lớn cỡ nào.Không ngờ A Dã vừa tòng quân, vì anh hũng mà được ma tướng Nguyệt Ma nhanh chóng đề bạt.

Lam Thanh cũng thành phó thủ của tên ngốc này, quân vụ các loại đều do hắn xử lý, nhìn chung cũng không xảy ra nhiễu loạn gì.Ma tướng Thần Nguyệt được phái tới tiền tuyến, nhận trọng trách.A Dã phụ trách thủ hộ vùng này, bọn họ ở vị trí gần đầu, tương đương quân tiền tiêu.Nhưng lúc này, Lam Thanh biến sắc, đột nhiên nhảy dựng lên: “Không hay!

Có địch nhân.”

“Địch nhân?

Đâu?

Đâu?”

A Dã nhảy dựng lên, vô cùng hưng phấn.Một con thuyền nhỏ màu đen lặng yên chui ra từ huyết vụ.Chương 427 : Hắc điệt phòng tuyến .Biên dịch: thachdauNguồn: 4vn- Con đường này thật sự an toàn sao?Niên Lục miệng than thở, hay tay lại không bị ảnh hưởng, một đóa bạch liên nhỏ bé liên tục bay qua bay lại trên tay hắn.

Niên Lục tính tình nhanh nhẹn phóng khoáng nên cách tu luyện cũng không giống người khác.Lôi Bằng vẻ mặt say mê, không ngừng vuốt ve Kim Lưu trọng kiếm của hắn.Ma Phàm miệng đang ngậm một cọng cỏ xanh, gối đầu lên cánh tay, nhìn lên bầu trời.

Thiên không trong thuyền vốn là do huyễn trận tạo nên, bất quá trông sống động như thật, khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Bầu trời trong Phong Tuyệt cổ chiến trường kia máu huyết nhuộm đỏ, áp lực sinh ra khiến người ta tuyệt vọng, không ai nguyện ý gặp lại.- Đi rồi mới biết được!Ma Phàm lười nhác nói.- Không an toàn cũng tốt!Lôi Bằng ứng thanh đáp lại, khi mới tỉnh lại, hắn tựa hồ thay đổi thành người khác, vô cùng trầm mặc ít lời.

Nhưng sau khi có được Kim Lưu trọng kiếm, hắn lại khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa càng thêm hiếu chiến.

Ánh măt hiếu chiến lấp lánh quang mang, cánh tay phải to lớn lại không ngừng gõ lên đại kiếm, kẻ nào gan nhỏ chứng kiến cảnh này không khỏi toát lên từng trận từng trận hàn ý.Đinh đinh đinh!m thanh cảnh báo vang lên chói tai!- Đúng là mồm quạ đen!Ma Phàm chửi ầm lên, thân hình nhanh chóng hóa thành một đạo kiếm quang, bay vụt lên.

Lôi Bằng cùng Niên Lục cũng không chậm trễ, đồng dạng hóa thành hai luồng kiếm quang, nhanh chóng biến mất.Trong Hắc quy hào, vô số kiếm quang bay qua bay lại trên thiên không.*****- Đây là…

Ma tộc?Tả Mạc cũng không dám khẳng định.

Hình ảnh bên ngoài được thận ảnh phù trận trên thuyền truyền vào, bất quá mấy tên quái vật xuất hiện trong đó quá xa lạ, chưa ai gặp qua bao giờ.- Đúng vậy!Công Tôn Sai sắc mặt ngưng trọng.

Nhưng điều khiến hắn lo lắng không phải mấy tên Ma tộc diện mạo quái dị, hắn đang tập trung nhìn về phía con sông màu đen phía sau.

Con sông kia ước chừng rộng mười trượng, nước sông đen như mực, tựa như một con giun khổng lồ vô cùng sống động, đang chậm rãi vặn vẹo thân hình.Công Tôn Sai nhận ra nhánh Hắc Hà kia là gì, ở Dịch chiến kỳ, hắn thường xuyên phải đối mặt với nó.

Kia chẳng phải là sông ngòi gì hết, nó chính là một đạo phòng tuyến, còn cái thứ đang chậm rãi lưu động bên trong cũng chẳng phải là nước sông, mà là một loại quái trùng nào đó có tên là Hắc điệt.Hắc điệt phòng tuyến vốn là loại phòng tuyến Ma tộc ưa dùng nhất, bản thân Công Tôn Sai hắn đã phải chịu không ít đau khổ với nó.Tả Mạc cùng Tiểu Nương mặt mày vô cùng khó coi.

Bọn hắn trăm phương ngàn kế đề ra biện pháp, hy vọng có thể rời xa chiến trường của ba thế lực, không nghĩ tới vẫn đụng phải phòng tuyến của Ma tộc!Tả Mạc lập tức ý thức được vấn đề nằm ở đâu, chính là ở giới đồ!

Lộ tuyến bọn hắn đưa ra là dựa vào giới đồ do Minh Quyết Tử cung cấp, nhưng vốn sống tại khu vực của yêu giới, giới đồ của hắn chỉ trình bày rõ ràng phòng tuyến của Yêu tộc, mà phòng tuyến của Ma tộc lại vô cùng sơ sài.Nơi này vốn cách xa Ma hải phòng tuyến, mà Ma tộc lại đem phòng tuyến đặt ở đây!Tả Mạc âm thầm kinh hãi.Hắn biết, điều này có nghĩa là gì!

Việc này có nghĩa là, Ma tộc có chỗ dựa nào đó, nên mới lớn mật lớn gan như vậy.Bất quá hắn cũng không có tâm trạng lo lắng chuyện không đâu, vấn đề cần lo ngay lúc này là, Ma tộc chắc chắn sẽ coi bọn hắn là địch nhân!Bọn hắn kiệt lực muốn tránh rắc rối, không nghĩ, dù có tránh, rắc rối vẫn cứ tới cửa.- Tiến lên!Đủ loại ý tưởng xẹt qua xẹt lại trong đầu, cuối cùng Tả Mạc không chút do dự hạ lệnh.Tiểu Nương ngầm hiểu, chỉ là đạo phòng tuyến Hắc điệt cỏn con mà thôi, không đáng sợ.

Cái Hắc điệt phòng tuyến kia bất quá chỉ rộng mười trượng, tương đối mỏng manh, hắn có rất nhiều phương pháp công phá, có điều, bây giờ chỉ cần dùng phương pháp đơn giản nhất là được.Đúng vậy, phương pháp đơn giản nhất chính là xông lên!Hắc Quy hào đột nhiên gia tốc!*****- Nó… nó đang lao về phía chúng ta!Tê Dã trợn mắt há hốc mồm nhìn con thuyền nhỏ màu đen kia, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nó cũng đang nhằm đúng phòng tuyến bay đến.Lam Thanh cũng ngẩn ngơ, tuy rằng quân đội nơi đây không phải là tinh nhuệ, Hắc điệt phòng tuyến cũng không quá vững chắc, nhưng cũng không phải là thứ đồ chơi mà cái thuyền bé xíu kia có thể đối phó được.Như vậy con thuyền kia phỏng chừng là *** thuyền trinh sát.

Trên thuyền chắc chỉ có thiết bị quan sát thôi, nên tốc độ mới nhanh như vậy, lại phi thường linh hoạt, nhưng chắc là phòng ngự sẽ rất yếu.

Có điều mấy tên bên trong chắc toàn dạng tinh nhuệ, không phải loại dễ đối phó.Có điều muốn dùng con thuyền nhỏ ấy mà phá vỡ phòng tuyến Hắc điệt dày mười trượng, căn bản là không có khả năng.Tốc độ của Hắc thuyền cực nhanh, quả thực như một tia chớp, nhưng nó cũng càng thêm chứng tỏ phỏng đoán của Lam Thanh hắn là đúng đắn.Trong nháy mắt hắc thuyền vọt tới phòng tuyến, cả Hắc điệt phòng tuyến đang im lặng bỗng đột ngột rít gào, vô số hắc điệt bay lên như mưa tên, như cuồng phong bạo vũ công kích vào hắc thuyền.Hắc điệt thực ra là một loại quái trùng cực kỳ hung mãnh chuyên sống quần cư.

Năng lực sinh sản của chúng rất mạnh, những con trưởng thành có thân hình thoi, dài chừng ba tấc, bẩm sinh có độc nhãn.

Chúng lại có ý thức bảo hộ lãnh địa cực cao, chỉ cần vô ý xâm phạm lập tức sẽ bị bầy đàn Hắc điệt mãnh liệt công kích.Đòn công kích của Hắc điệt tương đương với một kích toàn lực của một Ma úy!Mà đòn công kích của Hắc điệt phòng tuyến thì phải tính bằng đơn vị hàng nghìn, lại liên miên không dứt, cho nên thông thường, đến cả Chân Ma thống lĩnh cũng không muốn dây dưa với lũ quái trùng đáng ghét này.Trong chớp mắt, cả hắc thuyền bị lũ Hắc điệt chen chúc bao phủ.Ba ba ba!m thanh bạo phát dày đặc như bão táp mưa sa.

Cả phòng tuyến bừng bừng phẫn nộ, những mũi tiêm kích Hắc điệt không ngừng va đập vào thân hắc thuyền, âm thanh vang lên cực kỳ chói tai.Di, có chút không đúng…Trong mắt Lam Thanh hiện lên một tia nghi ngờ, hắn cảm giác được có chỗ không hợp lý.- Sao con thuyền kia vẫn chưa bị phá?Tê Dã gõ gõ trán, vẻ mặt buồn bực.Lam Thanh thân thể cứng đờ, khuôn mặt tràn đầy biểu cảm kinh hãi.Hắn rốt cuộc nhận ra không đúng ở chỗ nào!

Con thuyền nhỏ màu đen kia, đến giờ vẫn chưa bị phá vỡ!

Cùng lúc bị hàng nghìn hàng vạn Hắc điệt công kích, kết quả hợp lý nhất là phải bị tan vỡ thành từng mảnh nhỏ mới đúng!Nhưng mà…Cái con thuyền nhỏ kia từ khi tiến vào phòng tuyến, tốc độ đúng là giảm mạnh, giống như từ lướt như tia chớp trở thành tốc độ rùa bò.

Nó bị vô số Hắc điệt bao phủ, cắn nuốt, thậm chí không ai nhìn thấy thân tàu đâu, nhìn qua giống như một khối cầu Hắc điệt đen kịt, có điều là…Cái khối cầu Hắc điệt ấy vẫn chậm rãi tiến về phía trước, dù tốc độ di chuyển vô cùng chậm, nhưng quả thật là nó vẫn đang tiến về phía trước.

Giống như là… giống như là Hắc điệt đang đẩy nó đi vậy!Mười trượng phòng tuyến, cũng không mất quá nhiều thời gian để vượt qua.Qua bên kia Hắc điệt phòng tuyến, khối cầu rùng rùng bạo động, tầng tầng lớp lớp Hắc điệt như tuyết tan mùa xuân lả tả rơi rụng, lộ ra thân tàu đen huyền bên trong!Đồng tử Lam Thanh chợt co rút!Thân tàu trơn bóng dị thường, không một chút biến hóa, thậm chí dáng vẻ giống hệt lúc mới tiến vào.Không riêng gì hắn, cả trận địa lạnh ngắt như tờ!

Toàn bộ Ma binh đều chết lặng.Vừa thoát khỏi Hắc điệt phòng tuyến, Hắc Quy hào đột ngột tăng tốc độ!Lam Thanh đột nhiên bừng tỉnh, kịp thời phản ứng, gấp gáp hô lên:- Báo động!

Mau!

Phát tín hiệu báo động!Hắn còn chưa nói xong, liền thấy Tê Dã xông ra, trong lòng thầm kêu không ổn, cắn răng một cái, hắn vội vàng lao theo.*****Thuận lợi phá Hắc điệt phòng tuyến, trong Hắc Quy hào nhất thời vang lên một trận hoan hô.

Bọn hắn vừa rồi bị những công kích của Hắc điệt phòng tuyến dọa cho sợ vỡ mật, cho nên giờ này tiếng hoan hô cũng dị thường vang dội.- Má ơi, vừa rồi làm ta sợ muốn chết, may mắn mai rùa của ta thâm hậu a!- Ma tộc thật đúng là không thể xem thường a, không có tiểu Hắc quy, chúng ta vị tất xông qua được!- Các ngươi đúng là lũ chết nhát, phải bình tĩnh như ca đây này!

Cái con trùng tử bé tẹo ấy có thể phá vỡ mai rùa đệ nhất thiên hạ của chúng ta sao?

Hắc quy của chúng ta chính là được Kim lưu bạo tẩy đó!- Nói khoác không biết ngượng, vừa rồi có tên nào sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu đó…Mọi người hưng trí bừng bừng, sôi nổi bàn luận một màn mạo hiểm vừa qua.Không giống với đám đông đang vô cùng vui mừng, Tả Mạc và Tiểu Nương vẻ mặt không có nửa phần thoải mái.

Bọn hắn vừa rồi đã vô tình chọc trúng tổ ong vò vẽ.

Đối phương nếu dám bố trí phòng tuyến ở đây, cũng có nghĩa là quân đội Ma tộc cũng ở gần đây.Cuộc chiến thực sự giờ mới bắt đầu.- Đệ đi chuẩn bị!Tiểu Nương thần sắc trấn tĩnh, xoay người rời đi.Dù phòng ngự của Hắc Quy hào rất mạnh, nhưng ở nơi chiến trường, nếu chỉ đơn thuần phòng thủ, thì dù mai rùa có chắc đến đâu cũng sẽ bị phá.Tả Mạc gắt gao nhìn chằm chằm vào giới đồ, đầu óc nhanh chóng tính toàn.

Một hồi đánh giết cũng không thể làm khó bọn hắn, có điều với bọn hắn mà nói, quan trọng nhất không phải là đánh thắng, mà là làm sao thoát khỏi được Đô Thiên Huyết Giới.Hắn lo lắng nhất là bị đại bộ phận quân đội Ma tộc bao vây, nếu thế thì đúng là lâm vào đường chết a!

Đừng xem bọn hắn nhân số tựa hồ không ít, nếu đối diện với quân đội đông đảo của phòng tuyến Ma tộc, bọn hắn tựa hồ không đủ để nhét kẽ răng cho Ma quân!Hắn là đang tự hỏi, Ma tộc còn có thể bố trí phòng tuyến ở những nơi nào khác.Về phương diện chiến đâu, hắn không cần phải hao tâm tổn trí, Tiểu Nương có thể lo lắng hết thảy.Tiếng hoan hô trong thuyền dần dần lắng xuống, vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm túc, mệnh lệnh của Tiểu Nương cho mọi người là: Chuẩn bị chiến đấu!Không khí trong Hắc Quy hào thay đổi hắn, sát khí đằng đằng!*****Tả Mạc cũng thật không ngờ, tình huống nơi này lại phức tạp đến thế, vượt quá xa tưởng tượng của hắn.

Tựa như chuyện Ma tộc đem phòng tuyến đẩy tới tận đây, mà ngoài ra, chung quanh nó còn dày đặc các thiết bị quan sát.Những thiết bị đó vô cùng hiện đại, giống hệt như u linh lẳng lặng tiềm phục trong huyết vụ không ngừng quan sát mọi động tĩnh.Nếu Hắc Quy hào phá tan huyết vụ thì những thiết bị quan sát đó sẽ lập tức phát hiện ra.Mà khi Hắc Quy hào ngoài dự đoán xông qua Hắc điệt phòng tuyến thì khiến cho những thiết bị thám sát đó xao động.

Từng đạo tin tức, bằng tốc độ kinh người, truyền đến hàng loạt chiến tướng trong đội ngũ Ma quân.Không khí lặng lẽ giằng co trong Đô Thiên Huyết Giới vì một con thuyền nhỏ mà thay đổi hoàn toàn!*****Băng Lan nheo nheo mắt phượng hỏi:- Thực sự là một con thuyền của tu giả?- Đúng vậy!

Tuy rằng không có dấu hiệu rõ ràng, nhưng thật sự là pháp bảo do tu giả luyện chế.Sĩ quan phụ tá gật đầu nói.- Bọn họ sao lại bất ngờ tập kích phòng tuyến của Ma tộc?

Một con thuyền nhỏ thì làm được gì?Băng Lan vừa nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, vừa hỏi.- Chúng thần đoán con thuyền này có thể bị mất phương hướng.Sĩ quan phụ tá cung kính trả lời:- Con thuyền này không phải là vật phàm, chỉ sợ trong thuyền không phải là nhân vật đơn giản.Băng Lan trầm ngâm một lát, rồi thản nhiên nói:- Đem tin tức này thông báo cho Lương Vi, để xem hắn nói sao.- Dạ!!*****- Ngươi nói đó là thuyền của chúng ta?Người hỏi là một trung niên nhân vô cùng uy vũ, trên mặt hắn biểu lộ vẻ suy tư khó hiểu.- Đúng vậy thưa đại nhân!Sĩ quan phụ tá cũng có chút nghi ngờ:- Có điều là chúng ta không hề có chút tin tức về con thuyền kia.- Như vậy sao…Trung niên nhân như đang suy nghĩ gì.Sĩ quan phụ tá không nói gì, hắn khom người chờ lệnh.- Hừm… gần đây nhất là cánh quân nào?Trung niên nhân hỏi.Sĩ quan phụ tá biết đại nhân đã quyết định, vội vàng trả lời:- Là Minh Liệt đại nhân!- Lệnh cho hắn tiếp cận con thuyền, tùy cơ hành động, có thể tự ra quyết định.Trung niên nhân nói.- Tuân lệnh!Chương 428 : Âm mưu .Biên dịch: thachdauNguồn: 4vn- Cũng không biết Đại sư huynh thế nào?Minh Liệt nhìn đám huyết vụ phía trước, không khỏi cảm thán thốt lên.Áo khoác rực màu lửa đỏ trên người hắn bị gió thổi bay phần phật.

Minh Liệt toàn thân thẳng tắp như lưỡi kiếm, đôi lông mày lưỡi mác chụm vào nhau, nhãn tình sắc bén như lưỡi dao mỏng, nhuệ khí bức người.- Ai biết được!

Dù sao cũng tốt hơn chúng ta!

Địa phương này thực cổ quái, ta thực chán ghét.Bên cạnh Minh Liệt, một thanh niên mặt tròn đang than thở, lưng hắn đeo một thanh kiếm thông thường, mặt mày lúc nào cũng như mới ngủ dậy.

Hắn là Tùng Viên, sư đệ của Minh Liệt.Minh Liệt biểu hiện vẻ mặt cam chịu nói:- Ngươi nha, không có chút ý chí cầu tiến gì cả.

Vô công bất thụ lộc, công huân từ đâu mà ra hả?

Ngươi mới theo ta có một ngày thôi, mà đã la hét đòi trở về rồi!Tùng Viên cười khẩy:- Công huân?

Cũng phải xem còn mạng mà hưởng không đã!Minh Liệt cười nhẹ:- Ở chiến trường mà sợ chết, thì càng dễ chết!- Mạng chỉ có một cái, chết rồi làm gì còn nữa.Tùng Viên nghiêng người liếc nhìn Minh Liệt một cái:- Ta không giống loại người hiếu chiến như ngươi, ta là người yêu hòa bình!Minh Liệt hiểu rõ tính tình Tùng Viên, cũng không tức giận, chỉ kỳ quái nói:- Ta chỉ thấy lạ là, sư đệ sao lại khẩn trương như vậy?

Truyền thuyết lưu truyền, sau trận đại chiến ba ngàn năm trước, yêu ma nguyên khí đã đại thương, mà tu giả tứ cảnh thiên chúng ta, anh tài lớp lớp xuất hiện, hiện nay đang là lúc cường thịnh nhất trong cả vạn năm!

Ai mạnh ai yếu, chỉ cần nhìn qua là biết.

Còn vừa rồi, đại sư huynh bất quá chỉ thực hiện một cái kế sách, Yêu tộc liền chịu thương tổn nặng, mặc dù đây chính là bên trong Đô Thiên Huyết Giới, chúng ta cũng không rơi vào thế hạ phong.

Tùng Viên sư đệ, rốt cuộc đệ đang lo lắng cái gì?Tùng Viên cười lạnh:- Ta chỉ lo lắng các ngươi khinh thường anh hùng thiên hạ!Minh Liệt ngẩn ra, chợt cười nói:- Côn Luân, Tây Huyền, Huyền Không, Thiên Hoàn, nơi nào mà không có vô số anh hùng xuất hiện?

Cũng không cần phải nói đâu xa, chỉ nói Côn Luân chúng ta thôi, chiến tướng và cao thủ đầy rẫy như mây!

Chẳng lẽ nhiều sư huynh đệ anh tài như vậy, sư đệ vẫn không thể yên tâm sao?

Thế còn Đại sư huynh thì sao?Tùng Viên im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói:- Đại sư huynh tài năng, đúng là chuyện không thể chối cãi.Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói:- Kỳ thật đừng nói là Đại sư huynh, ngay cả Minh Liệt huynh cũng là nhất đẳng chiến tướng.

Đệ sao không biết chúng ta anh tài như mây?

Chính là không biết tại sao, đệ lại có cảm giác lo lắng không yên.Minh Liệt lộ vẻ suy tư.- Ngươi cũng biết, ta đã tu luyện đến cảnh giới Kiếm tâm kiên ngưng rồi, ngoại cảnh vốn không thể tác động đến ta, bất quá ta cũng cảm thấy bất an.Tùng Viên thở dài, buông thõng hai tay nói:- Có thể là do đệ ảnh hưởng đến huynh.Minh Liệt là người thận trọng, cái hắn tu luyện chính là chiến tướng, mà Tùng Viên sư đệ lại tu luyện kiếm quyết của bổn môn, cảm giác với nguy hiểm càng thêm mẫn tiệp, hắn không khỏi trầm giọng hỏi:- Sư đệ, đệ thực sự cảm thấy không ổn ở chỗ nào?Tùng Viên lắc đầu nói:- Đệ cũng không rõ, chỉ cảm thấy rất bất an.Đúng vào lúc này, một đạo kiếm quang từ trên trời lao thẳng tới, Tùng Viên vẫy tay một cái, kiếm quang liền rơi vào lòng bàn tay.

Hắn ngửa bàn tay ra nhìn kỹ, kiếm quang hóa ra là một thanh tiểu kiếm.Minh Liệt cầm tiểu kiếm, trong mắt lóe lên quang mang:- Đi thôi, có nhiệm vụ rồi.*****Lương Vi sắc mặt lạnh lùng, chăm chú nhìn về chiến thuyền nhỏ màu đen.

Hắn mới tuần tiễu đến đây thì nhận được mệnh lệnh, cùng vừa xem qua một màn vượt phòng tuyến của Hắc Quy hào.

Có điều hắn thế nào cũng không thể nghĩ ra, Hắc Quy hào lại có thể dễ dàng đột phá Hắc điệt phòng tuyến.Hắn hiện đang là Bạch Ngân chiến tướng, đương nhiên hiểu rõ sự lợi hại của Hắc diệt phòng tuyến!Có thể dễ dàng đột phá phòng tuyến như vậy, rõ ràng phẩm cấp chiến thuyền màu đen xấu xí nọ đã vượt qua mọi dự liệu của hắn.

Đến tên ngu xuẩn nhất lúc này cũng hiểu rõ, tu giả bên trong thuyền nhỏ thân phận nhất định bất phàm.Nói không chừng, bên trong kia chính là một đại gia hỏa…Lương Vi không tự chủ được khẽ liếm môi, mắt hắn toát ra ngọn lửa chiến ý, vết sẹo kéo dài trên khuôn mặt anh tuấn nhăn nhúm khiến hắn trông vô cùng dữ tợn.Hắn cố chấp kiềm chế ngọn lửa chiến ý đang rực cháy trong lòng, yêu ma mặc dù là đồng minh, nhưng đối phương cũng tuyệt đối không để hắn dễ dàng bước vào phòng tuyến của chúng.

Muốn Ma tộc cho phép tiến vào phòng tuyến, chỉ có thể trong trường hợp bọn chúng không thể kiên trì chống đỡ.Lai lịch chiến thuyền nhỏ kia tuyệt không đơn giản, lực lượng phòng ngự chắc chắn rất mạnh.Lương Vi tựa như cô lang (con sói cô độc) hoang dã, lẳng lặng chờ đợi thời cơ.*****Việc Hắc Quy hào đột phá Hắc điệt phòng tuyến, tựa như chảo dầu đang sôi bị dội một chậu nước lạnh, nhất thời mọi sự sắp xếp đều bị phá vỡ!Ba đội ngũ Ma binh giống như ba dòng nước lũ, từ ba hướng đánh tới.Không có quái thi bên cạnh, Bồ Yêu cảm thấy áp lực giảm nhiều, sinh khí khôi phục hắn trở lại với dáng vẻ đại tướng quân đang chỉ dạy cho binh sĩ mới nhập ngũ:- Chiến tướng cùng chiến tướng cũng không đồng dạng.

Tu giả chiến tướng nặng về thôi diễn, Yêu tộc chiến tướng mạnh về thần thức, thật ra là thiên về khống chế đội ngũ.

Còn Ma tộc chiến tướng thì sao?

Cần nhất là dũng mãnh!- Cần nhất là dũng mãnh sao?Tả Mạc có chút kinh ngạc.

Phải biết rằng, trong chiến tranh đại quy mô, sự dũng mãnh của một cá nhân cũng không quá trọng yếu.

Một gã Kim đan kỳ tu giả, gặp phải hai mươi tên Ngưng mạch kỳ, việc đối phó là vô cùng dễ dàng.

Nhưng nếu gặp phải một đội ngũ gồm năm mươi binh sĩ đã qua huấn luyện cẩn thận, thì vị Kim đan đó cũng lành ít dữ nhiều.

Còn nếu đụng phải đội ngũ quân đội một trăm binh sĩ Ngưng mạch kỳ đã trải qua huấn luyện thì sao, chỉ có thể trực tiếp bỏ chạy!!!Kim đan ở trong quân đội thường là binh chủng cao cấp, nhưng nếu không tiếc hy sinh, dùng thật nhiều, thật nhiều lực lượng tấn công, vẫn có thể khiến cho cao cấp binh chủng bị hao mòn, từ xưa đến nay, đây vẫn là chiến thuật hữu dụng.

Cho nên ở trong quân đội, bên cạnh mỗi vị Kim đan luôn có một đội ngũ đông đảo Ngưng mạch kỳ đi theo bảo hộ.Do đó, nếu chỉ có sự dũng mãnh của cá nhân, thì trong chiến tranh đại quy mô, tác dụng sẽ không rõ ràng.- Ngươi xem sẽ biết.Đến thời điểm mấu chốt, Bồ Yêu lại ra vẻ thần bí.Tả Mạc tức giận thiếu chút nữa chửi ầm lên, bất quá hắn vẫn khắc chế được, trong lòng âm thầm chửi tổ tông mười tám đời nhà Bồ Yêu.Nhưng với những lời Bồ Yêu nói, vẫn thành công gây hứng thú cho Tả Mạc, do đó hắn cẩn thận quan sát đám Ma binh.*****Ba toán Ma binh theo ba hướng khác nhau đánh tới, Hắc Quy hào vừa vượt qua Hắc điệt phòng tuyến, lại tiếp tục bị bao vây.Công Tôn Sai vẫn không nhúc nhích, ánh mắt đăm chiêu, khuôn mặt ngốc trệ.Mấy tên trong Thuẫn Vệ hạ giọng nghị luận.- Đại nhân sẽ không thất thần chứ.

Đại nhân từ sau lần bế quan trước có vẻ không bình thường a!Người nói chuyện có chút lo lắng.

Loại chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra, sau khi bế quan, Công Tôn Sai thường xuyên có biểu hiện thất thần.- Đại nhân đã bao giờ bình thường đâu…Tên còn lại liếc mắt.- Nói rất đúng!Mọi người sôi nổi gật đầu, những lời này đúng là tiếng lòng của họ.- Cho nên a, vẫn là như thế này tốt hơn, ít nhất còn hơn lúc đại nhân mỉm cười.- Đại nhân mỉm cười…Mọi người đều rùng mình, bọn hắn tựa hồ nhớ tới cái gì vô cùng đáng sợ, tất cả đều câm như hến.- Nha.Công Tôn Sai thốt lên một tiếng, đôi mắt mờ mịt của hắn một lần nữa sáng ngời, hơi ngượng ngùng cười cười nói:- Chúng ta cũng bắt đầu đi!Nhận được mệnh lệnh, Chu Tước doanh lập tức xông ra ngoài!Trong hư không, Hắc Quy hào đột ngột tỏa ra vô số kiếm quang, vô cùng chói mắt, tựa như sương khói, lại tựa như những cánh hoa bừng nở giữa không trung!Chu Tước doanh đột nhiên xuất hiện, khiến tất cả những kẻ có mặt đều giật mình!Vô luận là Tê Dã hay Lam Thanh phía sau, hay là ba toán Ma binh phía trước, hay Lương Vi đang mai phục trong huyết vụ, đều nhất tề biến sắc!Kiếm quang sặc sỡ, chói lọi tỏa sáng trong hư không, nhưng lũ yêu ma đến nửa điểm thưởng thức cảnh đẹp cũng không có, cả bọn âm thầm hít một ngụm khí lạnh.Chẳng ai có thể ngờ, một chiến thuyền nhỏ trông có vẻ vô hại, lại có thể cất chứa số kiếm tu đông đảo như thế!Ngoại hình vô cùng bình thường, lực phòng ngự vô cùng cường đại, khả năng chứa đựng lại ngang với bảo thuyền cỡ lớn!Đây là loại thuyền gì?Không một ai biết, nhưng đều là những người có kinh nghiệm, Ma tộc chiến tướng ngửi thấy mùi nguy hiểm!

Loại thuyền này, quả thực giống thích khách trong bóng đêm, hoàn toàn có thể trong thời điểm mấu chốt, tung ra một kích trí mạng!Ngẫm lại mà xem, trong khi đang chiến đấu kịch liệt, mấy ngàn kiếm tu lặng yên không một tiếng động bỗng đột ngột xuất hiện sau lưng…Nỗi sợ hãi dâng lên trong tim chúng yêu ma!*****Tê Dã rít gào vang dội, ánh mắt hắn hóa thành màu xanh biếc!Từ ngày gia nhập chiến trường đến nay, lần đầu tiên trận địa của hắn bị đối phương dễ dàng đột phá như thế!

Hắn vô cùng xấu hổ với biểu hiện ngây ngốc trước đó của mình, triệt để xấu hổ!Hắn xông lên đầu tiên!Trong trận địa ma binh, những tiếng gầm giận dữ vang lên, những tên ma binh khác không hề do dự lao theo Tê Dã, công kích tới Hắc thuyền!Nhưng vào lúc này, trước mắt Tê Dã và Lam Thanh rực sáng, từ trên trời, hàng loạt kiếm quang buông xuống tràn ngập tầm nhìn cả hai người, khiến tất cả sợ ngây người!Hơi lạnh tỏa ra thấu xương, khiến tay chân cả bọn lạnh như băng!Tê Dã đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt cơ hồ hóa thành xanh biếc, cả thân hình hắn nhanh chóng vọt lên!Lam Thanh tay mắt lanh lẹ, vươn ra giữ chặt lấy hắn, khàn giọng kêu:- Truyền tin tức!

Mau!

Truyền tin tức đến đại nhân!Tê Dã giật mình một cái, kịp thời bừng tỉnh, liếc mắt nhìn Lam Thanh đầy cảm kích, rồi vội vàng lấy ra một con hắc giáp trùng.

Hắn nhắm mắt lại, lát sau, từ tay hắn chảy ra những giọt huyết châu đỏ thẫm.

Tê Dã nhỏ từng giọt huyết châu xuống đầu hắc giáp trùng, huyết châu lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn ra, nhanh chóng chui vào đầu hắc giáp trùng.Hắc giáp trùng kêu lên “tê tê”, phút chốc biến mất.*****Ngơ ngác nhìn kiếm quang ngập trời, Lương Vi không nhận ra tay hắn đã lạnh như băng không chút độ ấm.

Trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm.Đây là âm mưu!

Đây là âm mưu của tu giả!Là đánh lén vô cùng âm hiểm, vô cùng đê tiện!Lương Vi khuôn mặt dữ tợn, hai tay nắm chặt, tràn ngập hận ý nhìn về bức màn kiếm quang ngập trời.

Dân dần, hắn từng chút từng chút thả lỏng tay nắm, ánh mắt khôi phục bình tĩnh.Hắn cũng không có lập tức tiến ra trợ giúp đồng minh, tuy rằng hắn biết, lúc này Ma tộc nhất định sẽ nhận sự trợ giúp của hắn.

Nhưng là, nếu đó là âm mưu đánh lén, thì nhóm tu giả kia sẽ không đơn giản chỉ có nước cờ này!Sau khi tỉnh táo lại, Lương Vi thể hiện sức phán đoán kinh người, cân nhắc một hồi, hắn liền đoán ra.Tu giả nhất định còn có đội ngũ ở phía sau!Hắn lập tức lén lút phát ra thiết bị quan sát, chú ý đến mọi động tĩnh xung quanh.Rất nhanh sau đó thiết bị quan sát truyền lại tin tức, một đội ngũ tu giả đang nhanh chóng phi hành tới gần.Lương Vi trong mắt hiện hàn quang, sát khí trên vết sẹo tỏa ra bốn phía.Quả nhiên là đang đến đây!Chương 429 : Chiến pháp của Ma tộcBiên dịch: thachdauNguồn: 4vnĐáng thương cho Minh Liệt và Tùng Viên, có thể nói là gặp tai họa bất ngờ, vừa vặn bị Lương Vi đánh lén.

Tuy rằng Minh Liệt thủy chung vẫn duy trì cảnh giác, Lương Vi dù đánh lén thành công cũng không tạo ra tổn thất quá lớn nhưng vẫn khiến cho bọn họ chật vật không chịu nổi.Trải qua lần chiến đấu trước, quân đội dưới quyền của hắn một tên cũng không sống sót, nên Lương Vi mang theo cừu hận thấu xương với tu giả.

Vừa nhìn thấy bọn Minh Liệt, hai mắt hắn nhất thời tràn ngập tơ máu vằn đỏ, sát khí bừng lên mãnh liệt.Một bên súc thế đã lâu, một bên khác bị động vội vàng ứng chiến, tuy rằng Lương Vi cũng không tính là cao thủ hàng đầu, nhưng đòn đánh lên Minh Liệt cũng không nhẹ.Minh Liệt sắc mặt trắng bệch ngưng trọng, đội ngũ trước mắt mặc dù cấp độ không cao, có điều lại chiến đấu hết sức hung mãnh, hung hãn không sợ chết!Ánh mắt hắn dừng lại trên người vị chiến tướng trẻ tuổi bên đối thủ, lòng tràn ngập kinh ngạc.

Cách thức phân chia phẩm cấp trong quân đội yêu ma Minh Liệt vô cùng rõ ràng.

Đội ngũ mang đến áp lực cực lớn này, thế nhưng không phải thuộc về quân đoàn trung tâm của Yêu tộc!

Mà vị chiến tướng trẻ tuổi kia chẳng qua chỉ là một vị Bạch ngân chiến tướng mà thôi!Điều này sao có thể?Từ khi nào mà một đội quân yêu tộc bình thường lại có trình độ đáng sợ đến như vậy?

Từ khi nào một vị bạch ngân chiến tướng lại đủ khả năng đối kháng với mình vậy?Hắn liên tục phát ra vài mệnh lệnh, nhưng đều bị đối phương dễ dàng hóa giải.

Năm lần, cả năm lần liền!

Minh Liệt truyền đạt tổng cộng sáu mệnh lệnh, nhưng tình trạng song phương vẫn giằng co như cũ, không có gì thay đổi!Vẻ mặt Tùng Viên cũng trở nên khó coi, hắn không phải là chiến tướng, nhưng hắn lại có cảm giác vô cùng mẫn tiệp.

Hắn cũng cảm giác bọn hắn bị bao vây trong một cái lưới lớn, mà giẫy dụa cách nào cũng không thoát được!Một kiếm tu cách hắn mười trượng bị mấy đạo yêu thuật đồng thời đánh trúng, kêu thảm một tiếng, toàn thân nổ tung thành từng mảnh!Tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác, trong khi đối phương phối hợp cực kỳ ăn ý, phẩm cấp yêu thuật không tính là cao, nhưng nhờ phối hợp khéo léo, lại tạo nên uy lực kinh người.

Trong mắt Tùng Viên hiện lên một tia bi ai, những người chết tại chiến trường, ngay cả hồn phách cũng không thoát!Yêu thuật cùng kiếm quang sáng lên trong hư không, như ẩn như hiện tiến vào huyết vụ khiến cho cả phiến huyết vụ lay động kịch liệt.Song phương va chạm ngắn ngủi mà vô cùng ác liệt!Lương Vi bất vi sở động, lạnh lùng chăm chú nhìn vào đối phương, thần thức của hắn giống như tấm lưới đang không ngừng giăng ra, mỗi chi tiết nhỏ xảy ra trên chiến trường hắn đều nắm rõ.

Phía trước hắn, màng hào quang phòng hộ trên người một tên chiến yêu trong nháy mắt bị mấy đạo kiếm quang đồng thời đánh trúng, hắn ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, nhanh chóng bị vặn xoắn thành một chùm huyết vụ tan biến mất.Hắn lẳng lặng vận chuyển “Băng Tâm nguyên”, tâm tĩnh như băng nguyên, một hạt bụi cũng không nhiễm.

Trước kia quân đoàn trưởng rất yêu quý Lương Vi, nên đã âm thầm truyền thụ cho hắn toàn yêu thuật nhất cấp “Băng Tâm nguyên”.Lương Vi tuy chỉ là bạch ngân chiến tướng, nhưng nhờ kinh qua bao gian nan trong vai trò hộ vệ chiến, nên hắn kinh nghiệm phong phú, quyết đoán sát phạt.

Cũng chính vì nhận thấy như vậy, trưởng lão hội mới cho phép hắn độc lập hành động.Lạnh Vi hiểu rõ ưu khuyết điểm của hai bên, dưới tay hắn không có cao thủ, tuyệt đối không nên rơi vào thế giằng co.

Cao thủ của đối phương thủy chung được bảo hộ vô cùng cẩn mật, nếu muốn dùng nhân số đánh đổi, chắc chắn sẽ tạo thành tổn thất cực lớn.Một kích đắc thủ, không thể ham chiến, phải nhanh chóng rút lui!Cả Đô Thiên Huyết Giới ngập trong huyết vụ, vốn là nơi ẩn nấp tốt nhất cho Yêu tộc.

Quyết định lui binh, hắn lệnh cho ngàn tên chiến yêu đồng thời lui về phía sau, đội hình chỉnh tề nhất trí, những tên chiến yêu đi đoạn hậu, quang mang trên tay chớp sáng liên tiếp.- Ngừng lại!Minh Liệt hét lớn, lệnh cho thủ hạ đang truy kích dừng lại, trận hình đối phương hết sức tề chỉnh, không có sơ hở, đuổi theo cũng không được ích lợi gì.Minh Liệt sắc mặt xanh mét, tiếp tục truy kích ngược lại có thể rơi vào cạm bẫy của đối phương.Thống kê trận đánh nhanh chóng được đưa ra, bên Minh Liệt tổn thất gần tám mươi người, trong khi đối phương bất quá chỉ tổn thất sau người.

Tỉ lệ tổn thất quá mức cách biệt như thế, giống như một bàn tay hung hắn tát thẳng vào mặt hắn.Trước khi rời đi, đối phương biểu tình vẫn là lạnh nhạt vô cảm, nhưng sâu trong đáy mắt lại lộ rõ vẻ trào phúng sắc bén.

Một tên bạch ngân chiến tướng mà thôi, cũng dám ngông nghênh trước mặt mình như thế!Minh Liệt hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bảo trì bình tĩnh.Tùng Viên biết điều không nói gì, thật ra, hắn cũng bị một phen tập kích kia khiến cho toàn thân chấn động.

Hắn ra ngoài hành tẩu cũng rất lâu rồi, nguy hiểm trải qua cũng không ít, nhưng đến tận hôm nay, hắn mới biết, những cái mà trước kia mình coi là nguy hiểm, so với chiến tranh ác liệt trước mắt, lại chỉ như một đứa trẻ nhỏ vô hại.Tám mươi mấy con người đang sống sờ sờ trong chớp mắt bị giết chết, khung cảnh quả thực là quá tàn khốc!Nhưng điều khiến hắn cảm thấy ớn lạnh chính là tên chiến tướng yêu tộc trẻ tuổi kia, ánh mắt hắn vô cùng lãnh khốc, một chút tình cảm cũng không có!

Dù một kích đắc thủ, cũng không đắc ý, mệnh lệnh ngắn gọn, chính xác, biểu tình lạnh nhạt, thực là dọa người.

Lại nhìn Minh Liệt sắc mặt vẫn đang xanh mét, Tùng Viên hiểu rõ Minh Liệt đang khó chịu đến mức nào.Hắn cũng không biết như thế nào mới là chiến tướng, nhưng lại hiểu rõ sư huynh vốn là nhân tài kiệt xuất tại Côn Luân.

Nếu không, bổn môn cũng sẽ không giao trận đánh đầu tiên cho sư huynh.Minh Liệt sư huynh thế nhưng lại chịu thiệt thòi trước một tên chiến yêu không có danh tiếng gì, tin tức này nếu truyền về sư môn, tất sẽ khiến cả môn phái xôn sao một trận.Nơi này quả nhiên nguy hiểm, nguy cơ rình rập khắp nơi a!Tùng Viên bỗng thấy chột dạ.*****Cuộc chiến đang diễn ra cũng không khiến Tả Mạc bận tậm, lực chú ý của hắn hiện đang tập trung trên người ba tên Ma tướng.

Hắn phải theo dõi thật kỹ, nhân phẩm Bồ Yêu tuy rằng xưa nay vốn tồi tệ, nhưng chắc chắn không nói lời thừa.Cẩn thận quan sát, hắn lập tức phát hiện điểm đáng chú ý, Ma chiến tướng đúng là không giống với Yêu chiến tướng a!Yêu chiến tướng vốn thông qua thần thức để khống chế đội ngũ, khiến cả đội ngũ như cánh tay mình, tiến thoái chỉnh tề nhanh gọn.

Trong khi đó, ma chiến tướng lại hoàn toàn không quan tâm đến đội hình, cứ một mình một chiến pháp, tán loạn không chịu nổi.Có điều…Tả Mạc lại nhìn ra, mặc dù ma binh chiến pháp tuy tán loạn, nhưng khí tức lại gắt gao thống nhất!

Hơi thở của trăm tên ma binh thống nhất một khối, cùng hít vào, cùng thở ra, uy thế tạo nên khác biệt cực lớn!Tả Mạc có cảm giác như đang chứng kiến mấy trăm thớ gân khối cơ, quấn lại với nhau, rồi đột nhiên nhập lại vào nhau, tạo thành một cánh tay dũng mãnh!Ba toán ma binh, tựa như ba cánh tay mạnh mẽ hung dữ!- Chiến pháp của Ma tộc chính là biến cái phức tạp thành đơn giản, tập trung số đông lại thành một khối, lấy lực phá pháp, nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng lại cực kỳ hữu hiệu.

Trong ba loại chiến tướng, chỉ có Ma tộc chiến tướng là cần đến vũ dũng của cá nhân.Nói đến đây Bồ Yêu đảo mắt một cái:- Đầu óc ngươi vốn ngu dốt, chiến pháp Ma tộc dường như thích hợp với ngươi.Tả Mạc vô cùng nóng lòng muốn thử:- Làm thế nào để thống nhất cả đám đông lại thành một?- A, Vệ biết đấy.Bồ Yêu vô trách nhiệm nói.Vệ có chút bất đắc dĩ mở to mắt, bất mãn liếc Bồ Yêu một cái.

Từ ngày gặp quái thi, còn là tồn tại lâu đời hơn mình gấp nghìn lần, tâm tình tìm kiếm người truyền thừa của Vệ bất tri bất giác nhạt đi hắn.

Điều đó khiến hắn tỉnh lại sau ngàn năm chấp nhất, hắn bỗng hiểu ra, đối tượng mình thủ hộ ngàn năm qua, sớm đã mai một trong dòng chảy thời gian mất rồi.Lời thề khắc trên bia mộ kia, cũng chỉ có mình hắn trân trọng lưu giữ.Bồ Yêu còn có thể gặp được thế hệ sau của bằng hữu cũ, vẫn có cái để liên hệ với thời đại bây giờ, không bị thời gian vứt bỏ.

Nhưng còn hắn, những gì liên quan đến hắn đã quá xa xưa, không còn chút gì lưu lại đến hôm nay.Quái thì đã đi tìm cố hương, Vệ lại cười khổ phát hiện, chính hắn ngay cả mục tiêu để tìm kiếm cũng không có.Do đó, mong muốn tìm kiếm người truyền thừa của Vệ phai nhạt hắn.

Nếu là trước kia, Vệ đã bằng mọi cách chứng tỏ mình, nhưng khi hắn lạnh tâm nhạt trí, Bồ Yêu lại ném vấn đề sang cho hắn, điều này khiến hắn không khỏi tràn ngập lửa giận.Hắn thuận miệng nói:- Cái này cũng rất khó luyện.- Còn khó luyện hơn cả Ma thể sao?Tả Mạc hỏi.Vệ cứng người lại, lúc này mới chợt nhớ ra, gia hỏa trước mặt mình là tên quái thai, hắn đến cả Đệ nhị tầng của Đại nhật ma thể cũng dễ dàng luyện thành!- Không khó khăn bằng tu luyện ma thể.Vệ vẫn là quyết định ăn ngay nói thật.- Thế thì dạy ta đi!Tả Mạc buột miệng thỉnh cầu, hắn cố gắng trợn to mắt, bày ra dáng vẻ khát vọng, lại hết sức nịnh nọt lấy lòng.Về công phu da mặt dày, Vệ hiển nhiên không phải là đối thủ của Tả Mạc, hắn đành nói:- Ma thể và chiến tướng là hai đường tu luyện khác nhau, ta cũng không biết nhiều.Bất quá sau khi hắn chứng kiến bộ dạng Tả Mạc giống hoa hướng dương luôn ngưỡng mộ nhìn về mặt trời là mình, lý trí hắn đành chịu thua không phản kháng nữa:- Ma tộc chiến tướng cùng các chiến tướng khác đúng là khác biệt hoàn toàn.

Cái thứ nhất bọn hắn phải học, chính là phải tiếp xúc, thâm nhập được vào lực lượng của đồng bạn.- Phải ăn khớp được với lực lượng của đồng bọn sao?Vệ nhẹ nhàng thở ra, xem ra sau khi biểu tình vô sỉ trên mặt Tả Mạc biến mất, hắn rốt cuộc cũng ổn định được tâm trí, tự tại nói:- Đúng vậy, ma lực lượng vốn là lực lượng của thân thể, là bản ngã.

Nhất định phải thực sự hô ứng với lực lượng của đồng bạn, lực lượng nối kết lực lượng sẽ tạo ra hiệu quả không những nhanh hơn mà còn chuẩn xác hơn nhiều lần so với truyền lệnh bằng thanh âm!- Như vậy a…Tả Mạc như đang suy nghĩ gì.Vệ bỗng nhiên nở nụ cười, hắn giang tay ra nói:- Đừng hỏi ta làm thế nào để hô ứng với lực lượng của bạn hữu, ta cũng không biết, ta chỉ là khôi giáp của một tấm bia mộ mà thôi.Hắn thực sự không nói dối.

Cũng không biết tại sao, chứng kiến cảnh Tả Mạc cau mày, tâm tình bất đắc dĩ của Vệ cảm thấy thư thái không ít.- Hô ứng với lực lượng chiến đấu của đồng bạn…Tả Mạc tận lực suy tư, hắn vừa rồi mơ hồ có điều lĩnh ngộ, thế nhưng khi hắn cẩn thận nghĩ lại, lại không nghĩ ra được gì.Tả Mạc lâm vào trầm tư, nên chiến đấu phát sinh sau đó thế nào, hắn hoàn toàn không biết.Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc lộ rõ vẻ hưng phấn khó tả, không nói hai lời, như viên đạn được bắn khỏi nòng súng, chớp mắt không thấy đâu nữa!*****Không như Tả Mạc ngây ngô vừa được tiếp cận với chân trời mới, Công Tôn Sai với chiến pháp của Ma tộc vốn thuộc như cháo chảy, trong dịch chiến kỳ, hắn cơ hồ đã đối mặt với đủ loại địch nhân.

Tuy rằng hiện giờ chiến pháp ở đây vốn không giống chiến pháp trong dịch chiến kỳ, nhưng dù sao cũng là cùng chung nguồn gốc.Đối với Công Tôn Sai mà nói.

Vốn không có khác biệt gì.Tam đoạn lãng thức xung kích mãnh liệt!Trên không trung Ban lan kiếm quang bùng lên mãnh liệt như những đóa hoa, hào quang nhất tề bạo chiếu!Tiếng kiếm ý rít lên bén nhọn tràn ngập không gian, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tốc độ của Chu Tước doanh được đẩy lên hết mức!Kiếm quang tạo thành thủy triều, ầm ầm đánh tới ba toán ma binh!So với những năm trước, đấu pháp của Chu Tước doanh không nghi ngờ càng thêm thành thục, sát chiêu tam đoạn lãng thức nhất tề triển lộ, càng thêm nhuần nhuyễn, uy lực tăng vọt.

Kiếm quang tạo thành sóng triều, không còn chỉ mang khí tức thảm liệt trước kia, mà còn thêm vài phần co giãn nhịp nhàng, giống như giữa vô số kiếm quang bén nhọn kia, có một sợi dây vô hình nào đó đã thành công xâu chuỗi thành một khối thống nhất!Song phương ầm ầm va chạm!Một màn quỷ dị hiện ra.Kiếm quang giống như sóng triều, chợt tụ chợt tan, vừa như từng thanh tiểu đao sắc bén, lại vừa như hồ điệp vui vẻ bay lượn, không ngừng hội tụ lại thành những lưỡi dao lớn lần lượt lần lượt chặt đứt thế tiến công của ma binh.Kiếm quang lại thay đổi liên tục như thoi đưa!Trong chớp mắt, ba toán ma binh tổn thất quá nửa!Chỉ một màn này, thành công chấn nhiếp toàn trường!Tê Dã vừa rồi tràn đầy lửa giận, chiến ý bùng phát, nhưng vừa phát động thân hình, đã lập tức đứng sững lại như con rối mất dây điều khiển.

Hắn không dám tin, cả người như vừa bị dội một chậu nước đá, toàn thân đã đóng băng, ngây ngốc nhìn thẳng từng đạo kiếm quang đang tràn tới!

Bên cạnh hắn Lam Thanh cũng những tên ma binh khác cũng đang kinh hãi muốn chết!Minh Liệt vốn sắc mặt xanh mét chứng kiến một màn này, cả người giống như bị điểm huyệt, ngây ngốc đứng bất động đương trường.Trong huyết vụ đồng tử Lương Vi mạnh mẽ co rút, sắc mặt kịch biến, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh!Chương 430 : Mặc giáp tê maBiên dịch: thachdauNguồn: 4vnKhông giống với Tả Mạc, Công Tôn Sai ngay từ đầu đã chú ý đến màn chiến đấu kịch liệt giữa tu giả và yêu tộc.

Hắn chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, trình độ của hỏa tu giả không khỏi khiến hắn nhăn mặt lắc đầu, ngược lại, biểu hiện của Yêu tộc lại khiến hai mắt hắn tỏa sáng.Rõ ràng về chỉnh thể thực lực, tu giả cao hơn Yêu tộc một bậc, nhưng lại để đối phương áp chế, mặc dù bị đánh lén, nhưng trong mắt Công Tôn Sai, biểu hiện của nhóm kiếm tu kia không lấy gì làm xuất sắc.Đương nhiên, hắn cũng chỉ liếc mắt một cái mà thôi, cả ba phương đối với bọn họ mà nói, cũng chẳng có gì khác nhau.

Nếu chiến thắng nghiêng về yêu ma, kết quả chắc chắn là chết không toàn thây, nếu nghiêng về nhóm kiếm tu, thì đường sống cũng tuyệt đối không còn.

Tiền tuyến vốn là nơi nhạy cảm, bọn hắn vốn là những người không rõ lai lịch, tự nhiên sẽ bị các bên dán nhãn “nguy hiểm” rồi vây đánh.

Khổ nhất là, thất phu vô tội, vì có ngọc mà mang tội, trên người bọn hắn có quá nhiều bảo bối khiến người khác thèm đỏ mắt.Nếu đổi lại là Công Tôn Sai hắn, gặp được con dê béo như thế cũng chắc chắn sẽ thuận tay giết người đoạt bảo.Chỉ liếc mắt một cái, rồi Tiểu Nương tập trung chú ý đến đội quân Ma binh, mặc dù trong dịch chiến kỳ, hắn không chỉ trải qua vài lần quyết chiến sống mái với Ma tộc chiến tướng, nhưng dù sao Dịch chiến kỳ cũng chỉ là trò chơi, tất sẽ khác với hiện thực, chưa kể đó còn là Dịch chiến kỳ của mấy ngàn năm trước.Theo cái cách Tiểu Nương chăm chú nhìn đội Ma binh, người ta có thể đoán ra đội ngũ kia chắc chắn sẽ gặp một hồi đại nạn.Nhân số song phương vốn không sai biệt lắm, Tiểu Nương tin tưởng mười phần, dù không dựa vào nhân số vẫn có thể chiếm được ưu thế.

Do đó, để đối phó với ma binh, Tiểu Nương tức khắc quyết định sử dụng Tam đoạn lãng khúc xung phong trùng sát, bằng tốc độ kinh người, nhanh chóng tiêu diệt đối phương.Thắng lợi áp đảo nghiêng về một phía, tình hình chiến đấu khiến những người xung quanh đều khiếp sợ, nhất là Lương Vi cùng Minh Liệt.

Hai người này đều là chiến tướng xuất sắc, phân tích chiến đấu vốn là kỹ năng căn bản của họ.Chức nghiệp giống nhau nhất giữa ba phe chính là chức nghiệp chiến tướng.

Có điều cho tới nay, yêu ma và tu giả cũng chưa bao giờ thử lấy đối phương làm đối thủ diễn tập, nên loại tình báo về quân tình đối phương này vô cùng mẫn cảm.Hai người đều bị dọa đến sợ mất mật, nên không hẹn mà cùng đưa ra một lựa chọn giống nhau: hướng đội quân trung tâm cầu viện!Đến tận khi cầu viện xong, mồ hôi lạnh tỏa ra trên thân hai người mới dịu bớt, bắt đầu tĩnh tâm cẩn thận tiếp tục quan sát thì trận chiến đã sắp đến hồi kết.Chỉ nhìn một hồi, hai người cơ hồ đồng thời cùng phát lên tiếng kêu kinh hãi vì tình thế trước mắt quá khó tin.- Tam đoạn lãng thức xung phong trùng sát!- Tam đoạn thứ! (Ba nhát đâm)Hai người Lương Vi, Minh Liệt từ dáng vẻ không thể tin chuyển sang dáng vẻ vô cùng cổ quái.- Sư huynh, cái gì gọi là Tam đoạn thứ a?Tùng Viên không nhịn được hỏi.- Tam đoạn thứ chính là Tam đoạn lãng thức trùng sát.Minh Liệt nhìn chằm chằm chiến trường, khuôn mặt anh tuấn thần sắc cổ quái, tựa như người trong mộng lầm bầm tự hỏi:- Làm sao có thể…

Làm sao có thể?- Sư huynh!Tùng Viên vừa phát hiện có chuyện không đúng, liền vận khởi linh lực, quát khẽ một tiếng, lôi âm âm vang.Một tiếng hét thày đã làm Minh Liệt bừng tỉnh, ánh mắt mê mang khôi phục vẻ tinh anh, hắn cảm kích nhìn lại Tùng Viên, nói:- Không nghĩ tới, không nghĩ tới người này lại dùng tới Tam đoạn thứ!

Sư đệ có điều không hiểu, Tam đoạn thứ là một loại chiến thuật của Yêu tộc từ rất xa xưa, thịnh hành vào khoảng ba ngàn năm trước, nhưng do nặng về công yếu về thủ, nên hiện nay Yêu tộc chiến tướng cũng ít khi dùng đến.

Hiện tại cơ hồ không còn ai dùng nữa.- Yêu tộc?Tùng Viên lộ vẻ nghi hoặc hỏi:- Nhưng những người đó rõ ràng là kiếm tu a?- Tam đoạn lãng thức trùng sát là tên gọi do Yêu tộc đặt ra, chúng ta thường gọi là Tam đoạn thứ.

Kỳ thật loại chiến thuật này dường như thích hợp với kiếm tu chúng ta hơn, trước kia cũng có kiếm tu sử dụng qua, nhưng nó lại có khuyết điểm chí mạng!Tinh thần Tùng Viên rung lên hỏi:- Khuyết điểm như thế nào?- Chỉ có thể duy trì trong khoảng thời gian ngắn!Minh Liệt một lần nữa khôi phục tự tin, hắn trầm giọng nói:- Tam đoạn thứ cường đại ở chỗ trong khoảng thời gian ngắn tập hợp được toàn lực công kích, khí thế sắc bén không thể chống đỡ, nhưng sự bùng nổ về lực lượng như thế lại không thể kéo dài.

Lực công kích mạnh nhất trong Tam đoạn thứ là ở đợt tấn công đầu tiên, nếu đối phương có thể ngăn chặn được sức mạnh ban đầu đó, thì chiến cuộc sẽ xoay chiều.Tùng Viên nhìn thoáng qua chiến trường lắc đầu:- Có điều bọn hắn không ngăn được ba vòng tấn công đầu tiên!- Bọn hắn đương nhiên không ngăn nổi!Minh Liệt quả quyết nói:- Bất quá phòng tuyến của Ma tộc cũng không dễ dàng công phá như vậy!

Xưa nay phòng tuyến của Ma tộc luôn được bố trí tương đối dày, khoảng cách giữa các đạo phòng tuyến cũng không xa, nên rất thuận lợi để hỗ trợ cho nhau.

Với động tính lớn như vậy, phòng tuyến phía sau nhất định sẽ không ngồi yên không lý tới.Lời hắn còn chưa dứt, một toán Ma binh ước chừng hai ngàn tên, giống như một đám mây đen bất ngờ hiện ra trước mắt mọi người.*****- Không đúng, làm như vậy không đúng!Tả Mạc lắc đầu!Trước mặt hắn là đối tượng thí nghiệm A Văn.

A Văn mặt không dám tỏ vẻ bất mãn nhưng trong lòng lại nước mắt lưng tròng.

A Văn vô cùng hâm mộ các bạn mình đang chuẩn bị chiến đấu, toàn bộ Vệ doanh đã chuẩn bị sẵn sàng, đang vận sức chờ phát động, Thúc Long lão đại đã lĩnh quân lệnh.

Vừa nghĩ tới tiếp theo sẽ tiến hành cận chiến, hắn liền vô cùng kích động.Có điều là…Chứng kiến ông chủ đang hứng trí bừng bừng trước mặt, lại nhìn lại tình cảnh của chính mình, hắn bỗng thấy chán nản không còn chút sức lực nào nữa.Trời ạ!

Vì sao ông chủ đột nhiên lại muốn thử nghiệm chiến thuật mới gì đó a?

Vì sao ông chủ lại chọn mình làm đối tượng thí nghiệm cơ chứ?Ông chủ ra lệnh cho hắn ổn định tinh thần, cảm nhận khí tức của ông chủ, hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi, làm như vậy thì được ích lợi gì!

Bất quá hắn cũng không dám nói như thế trước mặt ông chủ, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời ông chủ mà thôi.Ông chủ không biết đang thử nghiệm cái gì, thỉnh thoảng lại lắc đầu than thở.- Không được, không phải như vậy!- Không đúng, có vấn đề!A Văn cảm giác mình thì giống một thằng ngu, còn ông chủ xứng đáng là tên điên.

Điên hết cả rồi.Có điều, dù ông chủ có điên thì vẫn là ông chủ a!(Quá câu chữ!!!!!)*****Chiến tướng ma binh chạy tới tiếp viện phát hiện trong phút chốc đoàn quân mấy ngàn ma binh đã tổn thất còn lại không tới trăm tên, hắn tức giận ánh mắt đỏ ngầu, điên cuồng gầm thét, tựa như con trâu đực hung hãn, ầm ầm lao đến chém giết!Vô số thanh âm gầm gào giận dữ đồng thời vang lên, thiên địa biến sắc, sát khí ngập trời!Khí thế nhanh chóng hợp nhất, hai ngàn tên ma binh thống nhất thành một khối, lại giống một đoàn hỏa diễm thiết quyền, hung hăng lao tới chiến trường!Các kiếm tu Chu Tước doanh đang hăng hái tiêu diệt tàn binh không khỏi đồng thời sững lại, phòng ngự chắc chắn nhất thời xuất hiện một khe hở nhỏ.- Mặc giác tê ma!Đồng tử Minh Liệt kịch liệt co rút.Tùng Viên thấy ngữ khí Minh Liệt tràn ngập vẻ khiếp sợ, vội vàng chăm chú nhìn lại.

Đội quân ma binh kia so với ba toán ma binh vừa rồi rõ ràng tinh nhuệ hơn nhiều, cả người bọn chúng đều được bao phủ một lớp giáp sắt lục sắc, bên ngoài áo giáo hiện rõ những hoa văn mỹ lệ, quanh áo giáp tỏa ra ánh sáng đen, Tùng Viên chỉ nhìn là biết thứ đồ chơi này cứng rắn vô cùng.Mà khí thế của vị Ma tộc chiến tướng đang dẫn đầu kia, càng khiến người ta khiếp sợ.

Cả người hắn cơ hồ đều bị giáp sắt bao phủ, trông như một khối giáp sắt đang di động, nhưng thân hình lại vô cùng linh hoạt uyển chuyển.

Đỉnh đầu hắn có lưỡi tiêm thứ bén nhọn, xung quanh được bao bọc bởi vô số mũi nhọn trông như răng nanh dã thú, mặt nạ bảo vệ bao quanh cả khuôn mặt khiến cho hắn trông phi thường dữ tợn.Hoa văn trên giáp sắt của hắn mỹ lệ vô cùng với đủ loại màu sắc đang bay lượn xung quanh.Tùng Viên lẩm bẩm:- Đây là ma sao?- Đúng vậy, đây là Mặc giáp tê ma!Ngữ khí Minh Liệt vô cùng ngưng trọng:- Không phải là mấy tên pháo hôi như vừa rồi, đây chính là quân đoàn chính quy của Ma tộc!

Lực tấn công chính diện của bọn hắn mạnh vô cùng.

Nhìn rõ đội quân Mặc giáp không?

Thông thường đây là lực lượng cực khó thương tổn, cực khó đối phó!Hắn bỗng nhiên cảm thấy tò mò, hắn không hiểu những kiếm tu không rõ lai lịch kia, sẽ đối phó với Mặc giáp tê ma đáng sợ đó như thế nào?Hắn đoán không được.*****Biết về Mặc giáp tê ma không chỉ có một mình Minh Liệt, Công Tôn Sai vừa nhìn cũng đã nhận ra.Bất qua so với biểu tình vô cùng ngưng trọng của Minh Liệt, biểu tình của Tiểu Nương có thể nói là rất bình tĩnh, ánh mắt của hắn vẫn trong suốt, không chút gợn sóng.

Hắn từ từ tản ra thần thức, trong chớp mắt, truyền mệnh lệnh đến từng vị kiếm tu.Chu Tước doanh lập tức bỏ qua địch nhân trước mặt, nhanh chóng thu hẹp trận hình, chỉ chốc lát, cả đội đã tụ hợp lại thành một khối.

Mà giữa bọn họ, những luồng hào quang thỉnh thoảng lại lóe lên, trong chớp mắt, một nhóm người nữa xuất hiện.Bất đồng với nét mặt sát khí đằng đằng của các kiếm tu, nhóm người mới xuất hiện nhìn qua vô cùng bình thản, bọn hắn chỉ mặc quần áo vải thô thông thường, chân không đi giày, tay không vũ khí.

Nhưng một số phần trên cơ thể họ lại có điều lạ, ví dụ như có một đóa hoa cúc ở bên hông, hay có một đóa hoa tím trên thái dương.

Bọn họ khiến cho tất cả những ai đang có mặt đều phải băn khoăn suy đoán xem đến tột cùng là thần thánh phương nào.Nhìn thấy những luồng sáng đồng dạng phát ra từ nơi đó, tên chiến tướng Ma tộc cũng hết sức chú ý, có điều vẻ mặt ngưng trọng trên mặt hắn lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, mọi băn khoăn ngay lập tức bị chiến ý cùng lòng tin mãnh liệt xóa bỏ!Đối phương không tản ra thành đội hình hoàn chỉnh, không có tuần tiễu xung quanh, mà lại tụ thành một đoàn rồi cố thủ, vừa khéo khiến cho sức tiến công chính diện của Ma tộc được phát huy đến tột cùng!Ma tộc chiến tướng không cần biết kia là bọn người nào, hắn không do dự mà tin tưởng chắc chắn, dưới lực tấn công cường đại của mình, không có gì có thể ngăn cản!Hắn đột nhiên há miệng, phát ra tiếng rít ô ô chói tai!Nhất thời, Mặc giáp tê ma đồng loạt phát ra tiếng rít ô ô, tốc độ tăng lên nhanh chóng, khí thế cương mãnh bá đạo lại một lần nữa phát huy.Cả đội quân Ma tộc giống như một đợt lũ sắt thép, những chướng ngại trước mặt bọn họ dường như sẽ nhanh chóng bị đè bẹp!Hoa văn trên giáp sắt của Ma tộc chiến tướng đột nhiên đại thịnh, hào quang sáng rỡ bay lượn quanh người, đang lúc tấn công với tốc độ cực nhanh, hắn đột nhiên giơ cao tay phải.- Giết!Đội quân Ma binh nhất tề hét lớn!Vô số đạo lực vô hình điên cuồng phóng tới cánh tay phải đang được giơ cao của tên Ma binh chiến tướng.

Một đoàn quang mang màu xanh sẫm bao phủ tay phải tên chiến tướng, hào quanh dày lên với tốc độ chóng mặt, đi thêm trăm trượng nữa, đoàn hào quang đậm đặc lại trông như một cột nước sáng xanh.Hào quang màu xanh bao phủ bên ngoài lộ ra một lỗ đen ở giữa.Khi khoảng cách giữa song phương chỉ còn không tới hai trăm trượng, hào quang bao phủ xung quanh tay phải của Ma tộc chiến tướng cũng đạt tới khí tức bá đạo đến cực điểm.Chiến tướng Ma tộc trợn tròn đôi mắt, hét to một tiếng:- Giết!Hữu quyền mạnh mẽ đánh ra!̀m ì!Lòng đất như bừng tỉnh, sâu trong lòng đất truyền đến âm thanh rít gào, khiến những người có mặt đều chấn động.Lục quang vừa rời tay, gặp gió liền bành trướng, trong chớp mắt hóa thành một tòa núi nhỏ, mang theo khi thế chấn nhiếp thiên hạ, ầm ầm đánh tới các kiếm tu Chu Tước doanh!Sau màn lục quang, hai ngàn tên Mặc giáp tê ma với khí thế cao nhất, không khoan nhượng, không gì không thể công phá, vọt tới trước mặt Chu Tước doanh!Mặc giáp tê ma, lực công kích vô địch!Chu Tước doanh vốn đã co cụm lại thành một khối, trước thế tấn công vũ bão của Mặc giáp tê ma, yếu ớt giống như chim non xa mẹ, dường như chỉ cần một kích là có thể bị tiêu diệt hoàn toàn.Nhưng cũng ngay lúc đó.Cơ hội đến!Trong mắt Minh Liệt hiện lên một tia tàn khốc, hắn không chút do dự, cắn chặt răng, dùng hết khí lực toàn thân gào lên:- Tấn công!Chương 431 : Hoa nôBiên dịch: thachdauNguồn: 4vnCác kiếm tu Côn Luân sáp nhập lại, đúng là chuyện ngoài ý muốn!Minh Liệt sau một khoảng thời gian liên tục bị áp chế, rốt cục đã có cơ hội thể hiện cách suy nghĩ độc đáo của một vị chiến tướng tài năng, nhìn ra thời cơ ngàn năm có một.

Trong khi mọi người còn đang bị chấn kinh trước sức mạnh bá đạo của Mặc giáp tê ma, hắn lại ngoài dự đoán của mọi người, lựa chọn động thủ!Lương Vi đang tiềm phục trong Huyết vụ đột nhiên biến sắc, hắn hoàn toàn không ngờ đến việc đội kiếm tu kia sẽ xuất thủ.Thế cục chiến trường đột nhiên biến động, dưới mũi đột kích của Minh Liệt, chiến trường trở nên vô cùng hỗn loạn.

Khả năng tấn công trực diện của Mặc giáp tê ma cường hãn vô cùng, nhưng năng lực phòng ngự cũng không quá cương mãnh.

Nhận định thời gian chính xác, đội kiếm tu được Minh Liệt suất lĩnh va chạm với đoàn Mặc giáp tê ma đúng lúc bọn hắn như mũi tên vừa bung ra khỏi dây cung sẵn sàng lao vào đợt trùng kích đầu tiên.Trong lúc vị chiến tướng của Ma tộc kia đang hết sức tin tưởng, chỉ cần một lần công kích có thể phá vỡ hoàn toàn đội ngũ đối phương, thì ngay lúc đó lại bị một toán kiếm tu khác đột kích, vụ đột kích quả thực cay độc vô cùng, đúng vào lúc lực phòng ngự của bọn hắn yếu nhất.Khí thế như chẻ tre của đội quân kiếm tu khiến Ma tộc chiến tướng biến sắc.Vừa thấy tình thế không ổn, Lương Vi bất chấp mọi thứ, nắm chặt thời cơ phát mệnh lệnh:- Xuất kích!Hơn hai ngàn tên yêu tộc xông ra, như dây cung vừa buông, cả đoàn như mũi tên lao như chớp ra khỏi màn huyết vụ!Biến hóa liên tiếp phát sinh chỉ trong khoảng thời gian ngắn, khiến cho người ta thất kinh biến sắc.Sắc mặt tên Ma tộc chiến tướng trở nên trắng bệch, đến tận lúc này mới phát hiện phụ cận có tới hai đội quân đang mai phục mà chính mình lại không hề hay biết!Bất quá thế cục trước mắt không để hắn có thời gian do dự, địch nhân đã tấn công tới trước mặt rồi, nếu còn chần chờ sẽ càng khiến tình huống của bọn hắn bi đát hơn.Bây giờ chỉ còn cách lấy tốc độ nhanh nhất, phá vỡ trận địa của nhóm kiếm tu này, phá vỡ thành công sẽ đem lại cơ may cho đội ngũ Ma binh của hắn!Chiến ý trong lồng ngực Ma tộc chiến tướng tỏa ra mãnh liệt, hắn vỗ ngực gầm lên giận dữ, khí thế tăng vọt lên, cả người sáng lên quang mang màu xanh sẫm!

Bên cạnh hắn, những đội viên Mặc giáp tê ma cũng sôi nổi hô to, nhất thời xung quanh đám Mặc giáp tê ma đồng loạt nổi lên một tầng quang mang xanh thẫm!Bọn chúng hơi thu người lại, cả người cuộn lại như khối nham thạch, ra sức gào thét xông thẳng về hướng đội quân của Công Tôn Sai!Thắng lợi đã ở ngay trước mắt!*****Đội quân của Lương Vi cùng Minh Liệt giống như hai mũi tên, phân biệt làm hai hướng cùng đánh tới!Đáng sợ nhất chính là, những người đang phải chịu lực công kích chính diện của Ma binh.

Lực công kích của bọn chúng giống như làn sóng bất chấp tất cả, lại giống như ngọn núi cao đang ầm ầm đổ xuống, thế như thiên quân vạn mã, không gì cản nổi!

Đạo lục mang khổng lồ như sấm sét giáng xuống các tu giả.Bất tri bất giác, khóe miệng Tiểu Nương nhếch lên tạo thành một nụ cười ý vị sâu xa!Không thấy hắn có động tác gì, bỗng phía sau hắn hiện lên một đạo ảnh, một mũi kiếm nhọn lóe lên theo đường cong cầu vồng, từ thấp bay lên cao, vượt qua người hắn!Roạt!Giống như vải bị người ta cường bạo xé rách, đạo lục mang như ngọn núi va đập cùng Ban Lan Kiếm, lại giống như hai bọt nước đồng thời lao vào nhau rồi tan biến trong hư không không thấy tăm tích!Đồng tử tên Ma tộc chiến tướng mạnh mẽ co rút!Kim đan!Trong đội ngũ đối phương có kiếm tu cấp bậc Kim đan!Thực ra điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn, một bảo thuyền trân quý như vậy, sao có thể không có cao thủ trấn thủ đây?

Hắn cũng không vì thế mà kích động, Kim đan kiếm tu cũng không phải là cái gì ghê gớm lắm.

Một khi đội quân Mặc giác tê ma súc thế thành công xông lên, đừng nói chỉ có một gã Kim đan, mà có thêm vài gã Kim đan nữa, cũng đừng mong sống sót trở ra!Song phương tiếp xúc, chỉ trong nháy mắt!Nhưng đúng lúc này, bỗng một tia quang mang màu tím đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của hắn!Đây là cái gì?Trong lòng hắn chợt động một cái, trực giác nhận thấy nguy hiểm mãnh liệt, có điều không đợi hắn kịp phản ứng, hai chân hắn đã mềm nhũn, cả thân hình mất đi khống chế, đổ ập về phía trước!- Ối!- A!- Không hay rồi!Bên cạnh hắn, các binh sĩ khác cũng không hơn gì, thân hình cứng đờ mất đi khống chế, nhanh chóng ngã xuống.

Biến cố này xảy ra quá đột ngột, không có chút phòng bị nào, bọn hắn ngã thực thảm.

Trận hình phía trước nhất thời hỗn loạn, những ma binh ở phía sau thấy tình thế không ổn, bèn cố sức quay đầu rút lui, tránh khỏi những binh sĩ phía trước đang mất cân bằng mà ngã xuống.

Trong khi đó, một số ít ma binh thân thủ nhanh nhẹn cũng thuận thế chụp tới, giữ lấy đồng bạn của mình.Nhưng nguy hiểm trí mạng nhất là, khí tức đồng nhất - cái tạo nên sức mạnh đoàn kết của ma tộc, đã bị rối loạn.Có điều là, đúng lúc này, các kiếm tu Chu Tước doanh đang vây xung quanh nhóm Hoa Yêu đã súc thế chờ sẵn, yêu thuật sẵn sàng, giống như cơn hồng thủy được nén lại, giờ ầm ầm lao ra.Những yêu thuật bọn hắn phóng ra đúng là vô cùng độc đáo, có xanh biếc, có tím nhạt, có lam sẫm, đủ mọi loại sắc thái khác nhau, nhưng đều mang theo một cỗ khí tức âm u quỷ dị.Không có tiếng gầm rú, không có uy thế khiến người ta sợ hãi, không có quang mang chói mắt, những quang mang đủ màu sắc đó cũng chỉ lập lòe như ngọn nến, phiêu phiêu phù phù, nhìn không ra chút áp lực đáng sợ nào.Những tia sáng chỉ như ánh sáng của ngọn nến, chỉ như u linh lúc sáng lúc tối, nhưng lại giống như mũi chủy thủ đen tuyền chỉ lộ ra chút ánh sáng sắc bén, trong đêm đen tĩnh lặng âm thầm đòi mạng.Ma tộc chiến tướng bỗng ngửi thấy một cỗ mùi hương ngòn ngọt, sắc mặt đột biến, bất chấp tất cả, kiệt lực hô lớn:- Cẩn thận!

Có độc!Tim của hắn phút chốc dường như ngừng đập.Độc!

Không ngờ lại là độc!

Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, đối phương thế mà lại dùng cách này để phá giải đợt tấn công của bọn hắn!

Nhưng hắn cũng không khỏi bội phục sự cao minh của đối phương, kế sách này vừa vặn khắc chế được bọn hắn.

Lực tấn công của Mặc giáp tê ma vô cùng cường đại, phòng ngự cũng được coi là xuất sắc, cách thức phản kích thông thường căn bản là không làm gì nổi bọn hắn, nhưng dụng độc lại là một phương pháp cực kỳ hữu hiệu!Một luồng khói màu lam rất nhạt thổi qua trước mặt hắn, tựa như cành liễu phất phơ trước gió nhưng nó khiến cho thời gian tựa hồ chậm lại, lực lượng mạnh mẽ trên thân thể chậm rãi rút đi.Loại độc này thực lợi hại!Ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ.Bại trận rồi…Đội quân Ma binh hoàn toàn hỗn loạn, cước bộ phiêu phù, ánh mắt mê mang, hơi thở dồn dập, lảo đảo ngã xuống.

Hơn nữa, điều khiến cho người ta sợ hãi chính là, lục giáp vô cùng cứng rắn trên người bọn hắn bắt đầu bị những chấm màu kì dị ăn mòn.

Trong chớp mắt, những hoa văn mỹ lệ trên cương giáp bị vô số chấm màu nhỏ lấn át, cả tấm giáp sáng lên những màu sắc rực rỡ yêu dị.Nhóm Hoa yêu lần đầu tiên xuất kích đã tiến hành một loại công kích vô cùng quỷ dị, hoàn toàn chấn nhiếp toàn trường.Đây chính là Tương sinh thuật của Hoa yêu!Loại công kích này quỷ dị đặc thù, chỉ có ở những linh hoa phẩm cấp cao, âm thầm ăn mòn sức mạnh của đối phương.

Mỗi hoa độc do Hoa nô luyện thành đều không giống nhau.

Hơn nữa, trải qua huyền sát khí nơi Phong tuyệt chiến trường chui luyện, những đóa hoa đã độc càng thêm độc, có khả năng trực tiếp thương tổn hồn phách đối phương.Vô luận là yêu ma hay tu giả, hồn phách vẫn là điểm chí mạng, một khi chịu thương tổn, thì rất khó cứu chữa.Hơn nữa độc hoa của bọn hắn lại chính là do tu luyện “Hoa yêu tương sinh thuật” tạo ra, nên có thêm một chút đặc tính của yêu độc.

Do đó, hoa của bọn hắn trở thành loại hoa độc vô cùng đặc biệt, không giống với bất cứ loại hoa độc nào khác.Nụ cười vẫn nở trên môi mấy người Hoa nô chân trần mặc áo vải thô kia chân chính trở thành nụ cười đòi mạng của sát thủ!

Công Tôn Sai lần đầu tiên dẫn dắt Hoa nô xuất chiến, cũng không nắm chắc nên cơ hồ điều hết Hoa nô ra.

Nhóm Hoa nô cũng không lưu lại chút gì, tận lực phóng thích hoàn toàn độc hoa, trực tiếp làm cho không khí xung quanh như được tẩm độc.

Khiến cả không gian tràn ngập đủ loại độc hoa.Toán Ma binh kia không có chút phòng bị nào, ngay lập tức ngã xuống.Nhóm Chu Tước đang bảo hộ Hoa nô sắc mặt cũng vô cùng khó coi, cảnh tượng trước mắt đã thành công chấn nhiếp bọn họ.

Hoa độc mãnh liệt quỷ dị, cũng khiến bọn họ vô cùng kiêng dè.

Vừa mới rồi ma binh tràn tới như nước lũ với khí thế không gì cản nổi, thế mà chỉ trong nháy mắt đã bị đánh cho tàn tành, không khiến bọn họ hoảng sợ mới là lạ.Đổi lại là bọn hắn, trong tình huống không hề phòng bị, kết cục cũng chẳng khác gì đội quân ma binh kia.Do đó cả nhóm chặt chẽ phòng thủ bên ngoài, không dám bước thêm nửa bước.

Những kiếm tu có nhãn lực thậm chí có thể nhìn ra khoảng không cách bọn họ ba trượng đang trôi nổi những sợi màu độc hoa nhỏ xíu nhưng vô cùng sặc sỡ bắt mắt.Trong lòng mỗi người ở đây đều sợ hãi.Không có tiếng rên rỉ, không có tiếng gào thét thê lương, chỉ có những âm thanh hỗn loạn của va chạm, thanh âm ngã sấp xuống, sau đó hết thảy lại rơi vào im lặng.Khung cảnh tĩnh mịch đến mức khiến lông tóc người ta dựng đứng cả lên!Nhóm Hoa nô cũng mệt mỏi thở dốc, tiếng thở trong không gian yên tĩnh càng thêm rõ rệt, như lời giải đáp cho khung cảnh vừa rồi.*****Hai đội quân như mũi tên tiến đến, đồng thời bị một sợi dây vô hình ghìm lại, bọn hắn không hẹn mà cùng giảm tốc độ rồi đồng loạt dừng bước.Cả hai đội quân cùng khiếp sợ im lặng.Trên khuôn mặt mỗi người đều lộ ra nỗi khiếp sợ, vô luận là kiếm tu hay yêu tu, nơi sâu thẳm trong linh hồn bọn họ đều tràn ngập nỗi sợ hãi trước những sợi màu sặc sỡ diễm lệ đang lượn lờ trên không trung.Minh Liệt cùng Tùng Viên sắc mặt trắng bệch, bọn hắn ngơ ngác nhìn về phía khung cảnh như địa ngục trước mắt.- Hảo… loại độc này thật lợi hại!Tùng Viên run rẩy nói.

Tu giả cũng có hiểu biết nhất định về luyện độc, trong vô số những tán tu đã gặp, Tùng Viên cũng từng đối phó với rất nhiều tán tu có bản lãnh dụng độc cao cường, nhưng tình cảnh vừa xảy ra, độc trong nháy mắt giết chết mấy ngàn người, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy!Minh Liệt gắt gao nhìn về đám người chân đất còn đang mỉm cười kia, hắn cơ hồ không biết mình đã cắn đến nát môi rồi.Bọn họ rốt cuộc có lai lịch gì?Nhiều kiếm tu như vậy nhất định phải xuất thân từ một môn phái nổi danh nào đó!

Có điều là, làm sao có môn phái kiếm tu lợi hại như vậy?

Nhấc tay một cái đã tiêu diệt hoàn toàn hai ngàn tên Mặc giáp tê ma, với thực lực này, đủ khiến người ta khiếp sợ.

Hơn nữa vừa rồi hắn đã nhìn thấy rõ ràng, khi độc chất quỷ dị xuất hiện, những cao thủ kiếm tu đang bảo vệ xung quanh trực tiếp đối diện với đòn công kích của Mặc giáp tê ma, từ đầu tới cuối vẫn luôn đứng yên bất động.Quả là đội quân có kỷ luật nghiêm minh!Trong đầu hắn hiện lên mấy chữ “kỷ luật nghiêm minh”, hơn nữa cẩn thận suy nghĩ lại, chiến tướng đối phương có thủ đoạn vượt xa suy nghĩ thông thường, khiến cho Minh Liệt xưa nay kiêu ngạo cũng không khỏi bội phục!

Lúc đầu thì là Tam đoạn thứ, sau lại đột nhiên dụng độc, phải biết rằng đây chẳng qua là chiến đấu ngẫu nhiên, nhưng vị chiến tướng kia có thể trong nháy mắt nhìn ra nhược điểm của đối phương, hơn nữa còn nhanh chóng đưa ra biện pháp khắc chế thành công, đây là trình độ chỉ huy cao cỡ nào!Có điều là…Những Hỏa kiếm tu kia rốt cuộc là ai?

Lại có nhiều tán tu như vậy, bọn họ xuất hiện ở đây, đến tột cùng là vì cái gì?Sắc mặt Minh Liệt thay đổi không ngừng.*****Lương Vi cảm giác tay chân phát lạnh, sắc mặt trắng bệch.

Bất quá, hắn vẫn chưa rút lui, hắn nhìn chằm chằm nhóm gia hỏa đang được bảo vệ bên trong, một màn vừa rồi vẫn khiến hắn tràn ngập sợ hãi, có điều lúc này, hắn bỗng phát hiện ra một chuyện.Đây là Yêu độc!Hoa độc kia nhìn qua thập phần cổ quái, nhưng tuyệt đối đúng là yêu độc!Lương Vi kiên định tin tưởng mình không thể nhầm lẫn được!Những tên tu giả kia tại sao lại biết yêu độc?

Chẳng lẽ mấy tên gia hỏa chân trần kia chính là Yêu tộc?

Nhưng mà không giống a!

Thế là thế nào?Vô số nghi hoặc quay cuồng trong đầu, chính vì những nghi hoặc đó, nên hắn mới cố chấp kiềm chế ý muốn xoay người bỏ chạy, kiên trì giữ nguyên khoảng cách với đối phương.Hắn muốn làm rõ chân tướng việc này!Chương 432 : Côn LuânDịch: sonhg15Biên: thachdauNguồn: 4vnThử nửa ngày, Tả Mạc vẫn không có bất kỳ đột phá gì, điều này thật sự khiến hắn cảm thấy nhụt chí, chẳng lẽ mình không thích hợp làm một gã chiến tướng?

Hắn cau mày, vẻ mặt buồn rầu.Đội ngũ của hắn nhìn qua rất cường đại, nhưng trên thực tế, đủ tư cách làm chiến tướng chỉ có Công Tôn Sai.

Thúc Long cần cù chăm chỉ, tu luyện cũng khắc khổ dị thường, nhưng là ở phương diện chỉ huy tác chiến, chỉ có thể nói là chỉ biết làm đúng quy tắc thông thường (bình thường, trung trung).

Một khi Công Tôn sư đệ lâm vào khổ chiến, tình cảnh của bọn hắn liền trở nên thập phần nguy hiểm.Phương thức tu luyện của Vệ doanh, làm cho bọn hắn căn bản không thích hợp với tác phong chỉ huy của Tiểu Nương.

Đây cũng là vấn đề Tả Mạc luôn luôn băn khoăn, không có chiến tướng thích hợp, sức chiến của Vệ doanh không thể phát huy đến tột cùng.

Trong thời buổi chiến loạn như hiện nay, muốn sinh tồn chỉ có cách phát huy sức chiến đấu đến mức cao nhất.

Có chiến lực, nhưng không phát huy được, làm sao Tả Mạc hắn có thể cam tâm?Thẳng cho tới hôm nay chứng kiến phương thức chiến đấu của Ma tộc chiến tướng, Tả Mạc mới tỉnh ngộ.

Khó trách Tiểu Nương không thích chỉ huy Vệ doanh, phương thức tu luyện của Vệ doanh sớm đã định hình, phương thức chiến đấu của bọn họ khác xa với Chu Tước doanh.Ngay sau đó Tả Mạc phát hiện, phương thức chiến đấu tự do tự tại của Ma tộc chiến tướng thực thích hợp với mình.

Hắn không khỏi nghĩ đến nếu mình có thể phát huy tối đa sức mạnh của Vệ doanh…Nhưng mà, ý tưởng là tốt đẹp, sự thật lại tàn khốc.Dựa theo thuyết pháp của Vệ, bước đầu tiên cần cảm ứng được lực lượng của đồng bạn.

Vì thế hắn tìm đến A Văn luyện tập, nào biết hao hết khí lực, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.Ma tộc chiến tướng cần khí lực mạnh mẽ, cái này hoàn toàn không có vấn đề, hắn Đại nhật ma thể đã đột phá đến Đệ nhị tầng, cả người cứng như Kim Cương, phi kiếm cũng khó thương tổn.Nhưng mà bất luận hắn cố gắng như thế nào, hắn đều không thể cảm ứng được lực lượng của A Văn.Chẳng lẽ là trong cơ thể mình tam lực hợp nhất, nên không thể cảm ứng được lực lượng của A Văn sao?

Hắn không khỏi nhíu mày, tình huống trong cơ thể hắn cũng không thể nào thay đổi được.

Hiện giờ tuy rằng đã đạt tới một mức độ cân bằng mới, nhưng loại tình huống ngàn năm khó gặp này, đến Bồ Yêu cùng Vệ đều thúc thủ vô sách, hết thảy đều cần chính hắn tự mò mẫm.

Mà điểm chết người chính là, dù Bồ Yêu cùng Vệ có đủ loại kinh nghiệm đi chăng nữa thì những kinh nghiệm ấy cũng chẳng có tác dụng gì với trường hợp của hắn.Đối với Tả Mạc mà nói, đây là tổn thất thật lớn.Nhưng tình huống đã sớm vượt khỏi khả năng khống chế của hắn, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.Chẳng lẽ mình cả đời này nhất định phải tự mò mẫm?

Tả Mạc trong lòng ảo não vô cùng nhưng đột nhiên nhớ ra, thời gian ở Vô Không Sơn, hắn cũng là một mình mò mẫm, thật vất vả gặp được Bồ Yêu, sau đó pháp quyết yêu thuật hắn đều học được dễ dàng giống như nước chảy xuôi dòng.

Nào biết, vừa mới xuôi gió xuôi dòng không bao lâu, trong cơ thể lại có biến hóa, khiến cho kinh nghiệm của Bồ Yêu cùng Vệ trong vòng một đêm mất hiệu lực.Yêu thuật pháp quyết lợi hại từ nay tiêu sái vẫy tay từ biệt hắn, hồn nhiên không để ý ánh mắt lưu luyến của, càng bay càng xa().Trong vòng một đêm, lại trở lại điểm xuất phát.Đó là cái gì thế giới a...Tả Mạc trong lòng cười khổ không thôi.

Bất quá, hắn cũng chỉ là cười khổ mà thôi, cũng không chán ngán thất vọng.

Vận mệnh tựa như đề bài yêu thuật, ngươi không có biện pháp lựa chọn, vận mệnh chỉ cho ngươi một nan đề, lựa chọn của ngươi chỉ là phải hết sức cố gắng phá giải, hoặc là thúc thủ chờ chết.Đến tột cùng có thể phá giải hay không, lại là một cái nan đề khác.Xem ra ca nhất định phải đi trên con đường gian khổ này rồi a!Ai, thực không có biện pháp, bậc cao thủ nào cũng phải trải qua sự việc như ca vậy thôi…Tả Mạc tự an ủi mình, hai tay xoa xoa mặt, , cố gắng phấn chấn tinh thần, ngồi xuống một lần nữa bắt đầu thêm lần nữa, vừa suy nghĩ vừa thử nghiệm.*****- Tại hạ là Minh Liệt, đệ tử Côn Luân, phụ trách khu vực phòng ngự này, đã đến cứu viện chậm, xin các vị tiền bối thứ lỗi!Minh Liệt cất cao giọng nói, xa xa hướng Hắc Quy hào hành lễ, hắn cúi người thật thấp thi lễ.Côn Luân đệ tử!Mọi người Chu Tước doanh nghe bốn chữ này, sắc mặt đột nhiên biến đổi.- Côn Luân đệ tử...Tiểu Nương nheo mắt lại, nét cười ngượng ngùng trên khuôn mặt càng đậm, nhẹ giọng tự nói:- Thật sự là khéo a, không nghĩ tới, chúng ta lại gặp trúng người của Côn Luân.Chung quanh hắn vang lên những tiếng hừ lạnh, đoàn người sắc mặt đồng loạt trầm xuống.Nếu hỏi đám người Tả Mạc, môn phái nào không được họ hoan nghênh nhất, câu trả lời chắc chắn phải là Côn Luân!

Hiện tại người phái Côn Luân, thế nhưng ở trước mặt bọn họ, tất nhiên chẳng ai có sắc mặt tốt.- Vẻ mặt bọn hắn nhìn chúng ta có chút quái lạ.Tùng Viên mắt sắc ngay lập tức nhận ra sự phẫn nộ cùng sát ý trên vẻ mặt các kiếm tu Chu Tước doanh, trong lòng run lên, vội vàng nói khẽ với Minh Liệt.Minh Liệt trong lòng máy động (rung động), bất quá sắc mặt hắn chợt khôi phục như thường, cũng nhẹ giọng nói:- Bọn hắn dù không về phe với chúng ta, thì cùng không thể về phe với yêu ma được.- Vậy cũng đúng.Tùng Viên nghĩ lại, cũng thấy thoải mái hơn.

Vô luận đám người kia cùng Côn Luân có ân oán gì, nhưng bọn họ đều là tu giả, ở trước mặt yêu ma, đương nhiên là cùng phe cánh.Minh Liệt lại cao giọng nói :- Hôm nay thấy phong thái của quý môn, thật sự làm cho người ta bội phục.

Bất quá nơi đây vốn là tiền tiêu Ma tộc quân đội, vạn phần hung hiểm, quân tử không làm việc vô ích, các vị..."

- Ngươi là Côn Luân đệ tử?Từ tiểu hắc thuyền phía xa truyền đến thanh âm một nam tử, cắt đứt lời nói Minh Liệt đang nói.Minh Liệt nghiêm mặt nói:- Đúng vậy.

Không biết quý vị...Trong thuyền lại truyền ra thanh âm lại cắt đứt lời của hắn:- Lâm Khiêm là gì của ngươi?Minh Liệt cả kinh, quái lạ nói :- Các hạ quen biết Đại sư huynh?Một bên Tùng Viên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.Trong Hắc Quy hào, đám người Vi Thắng sắc mặt tiếp tục thay đổi!Vừa rồi Vi Thắng đột nhiên nhớ tới thân phận Lâm Khiêm, liền mới lên tiếng hỏi.

Vi Thắng đối với thân phận Lâm Khiêm sớm có hoài nghi, đoán rằng hắn có thể có thể có liên quan gì đó đến môn phái Côn Luân.

Chính là trăm triệu lần không nghĩ tới, thanh niên mới nhìn qua có chút thần bí, lại là kẻ không thể nhìn thấu, không ngờ là Đại sư huynh trong Côn Luân phái!Công Tôn Sai sắc mặt cũng không nhịn biến đổi, hai người liếc nhau, đều chứng kiến ánh mắt kinh hãi của đối phương.Côn Luân phái là môn phái duy nhất thống trị cả Côn Luân cảnh, Đại sư huynh của Côn Luân phái cũng chính là chưởng môn Côn Luân tương lai, địa vị cực cao, thân phận cao quý, trừ bỏ Chưởng môn đương nhiệm của Côn Luân, không người nào có địa vị cao hơn!Vô Không Kiếm Môn đến tột cùng cất giấu bí mật gì, có thể kinh động chưởng môn tương lai của Côn Luân đại giá quang lâm?Công Tôn Sai thì không sao, hắn vào Vô Không Kiếm Môn muộn, đối Vô Không Kiếm Môn, cảm tình không sâu.

Nhưng Vi Thắng từ nhỏ đến lớn đều ở Vô Không Kiếm Môn, tình cảm đối với Vô Không Kiếm Môn cực sâu đậm, nên vô cùng khiếp sợ, lại không khỏi lộ ra vẻ lo lắng thật sâu.Vô Không Kiếm Môn vốn nhỏ bé như vậy, ở trong tay Côn Luân, không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.Minh Liệt thấy đối phương bỗng nhiên im lặng, lòng ngờ vực cũng nổi lên:- Không biết các hạ có thể hay không chỉ giáo tục danh, bằng hữu của Đại sư huynh, cũng là bằng hữu của Côn Luân ta!

Ta rất hân hạnh được là chủ nhà đãi khách!- Sư huynh đang ở đâu?Công Tôn Sai thấp giọng hỏi Tông Như bên người.Tông Như nhắm mắt lại, một lát sau mở ra, có chút kỳ quái nói :- Đại nhân tựa hồ đang nhập định.- Nhập định sao?Công Tôn Sai nhíu mày, hắn quay sang nhìn phía Vi Thắng:- Đại sư huynh có ý định gì?

Bọn hắn chỉ sợ đã bắt đầu hoài nghi lai lịch của chúng ta.- Ngươi có ý gì?Vi Thắng cẩn thận hỏi.Công Tôn Sai lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng tươi cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo:- Hiện tại chúng ta không thể để Côn Luân chú ý được!- Ý của ngươi là...Vi Thắng trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.Công Tôn Sai giơ lên bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng hư hư chém.- Hít hà!Vi Thắng hít một hơi lãnh khí, mà hai người bên cạnh cũng đồng thời lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng trong nháy mắt, vẻ khiếp sợ trên mặt mọi người liền hóa thành hưng phấn, nóng lòng muốn thử.Côn Luân!

Đây chính là Côn Luân!Đối với mỗi một kiếm tu mà nói, Côn Luân giống như Thánh Địa!

Mà thực tế, Côn Luân chính là Thánh Địa của kiếm tu!

Trong tứ cảnh thiên, Côn Luân cảnh vẫn luôn đứng đầu!

Vị trí đứng đầu này, vốn không phải là hư danh, mà tại trận đại chiến ba ngàn năm kia, Côn Luân kiếm tu sử dụng phi kiếm, không ngừng đánh đâu thắng đó!Chớ nói đệ tử chân chính của Côn Luân phái, dù là đệ tử ngoại vi, đệ tử cấp thấp của Côn Luân phái hay trong các môn phái phụ thuộc, cũng không có bất kể kẻ yếu nào!Vi Thắng thật không ngờ, Công Tôn Sai thế nhưng gan lớn, biết rõ đối phương là Côn Luân đệ tử, mà cũng dám diệt khẩu!Bất quá Vi Thắng không phải hạng người ngu xuẩn, hắn biết, vừa rồi hắn hỏi lai lịch của Lâm Khiêm, trên thực tế đã khiến thân phận của bọn hắn bị bại lộ.

Minh Liệt chỉ cần đem tin tức này truyền trở về, lấy trí tuệ của Lâm khiêm, tám chín phần mười sẽ đoán ra lai lịch bọn hắn!

Công Tôn Sai nói rất đúng, bọn hắn lúc này nếu bị Côn Luân chú ý, thì rất nguy hiểm!Hơn nữa, hắn nghĩ đến Vô Không Kiếm Môn...Trong mắt hiện lên một đạo tàn khốc, trầm trọng gật đầu:- Hảo!Nặng nề phun ra một chữ, giống như đất long núi lở, nồng đậm lành lạnh sát khí ầm ầm đẩy ra!*****Lương Vi nghe được đoạn đối thoại của song phương, tâm không ngừng chìm xuống, song phương tựa hồ là quen biết cũ.

Hắn đột nhiên cảm giác được ý nghĩ vừa rồi của mình thật sự vớ vẩn, tu giả làm sao có thể tu luyện ra yêu độc?Tám chín phần mười là đối phương tu luyện ra một loại Linh độc tương tự với yêu độc!Nghĩ vậy, hắn đang chuẩn bị mang theo thuộc hạ của mình rút lui, nếu là hai chi đội ngũ này liên thủ, vậy bọn họ muốn rút lui khỏi cũng không phải là dễ dàng.

Cũng may hắn phát động muộn nhất, tuy rằng vị trí công kích không phải là rất tốt, mà là rất khó công kích, nhưng lại phi thường thích hợp rút lui!Nhưng vào lúc này, biến cố chợt sinh!Trong mắt của hắn tiểu Hắc thuyền đột nhiên sáng ngời.Bùng!Giống như khói hoa bùng nổ, vô số đạo kiếm quang ầm ầm phát ra!Lương Vi biến sắc, chẳng lẽ đối phương muốn động thủ?

Hắn sợ tới mức thiếu chút nữa hô lớn, nhưng khóe mắt lại nhạy cảm nhìn ra một chi tiết, thân hình của hắn nhất thời ngẩn ngơ.Kiếm quang này...Thế nhưng...

Thế nhưng tất cả đều hướng Côn Luân kiếm tu mà quét tới!Đây là chuyện gì?

Nội chiến sao?Lương Vi lặng yên đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt băn khoăn.

Các chiến yêu khác bên cạnh hắn, lúc này cũng đờ người ra.Công kích của đối phương phát ra quá đột ngột, không có nửa điểm điểm báo trước, các kiếm tu Côn Luân trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

Đội ngũ của bọn họ xôn xao một trận, khuôn mặt các kiếm tu vốn là ngẩn ngơ sau đó người người đều lộ ra vẻ phẫn nộ.Minh Liệt vừa sợ vừa giận:- Bọn chuột nhắt các ngươi dám!Khi nào thì Côn Luân phái bị môn phái khác chủ động công kích?

Chỉ cần dùng hai chữ Côn Luân liền có thể đè nát vô số môn phái, hôm nay lại có người thậm chí biết rõ xuất thân của bọn hắn, còn dám trực tiếp hướng bọn hắn động thủ!Đây đúng là chuyện lần đầu tiên Minh Liệt gặp phải!Lửa giận tàn sát bừa bãi ầm ầm trong lòng hắn, hắn không chút do dự tiến lên, lớn tiếng gầm lên:- Côn Luân!

Giết!Kiếm tu Côn Luân kiếm quang tăng vọt!Mà xa xa thấy một màn này, Lương Vi ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm những luồng kiếm quang uyển chuyển hình vòng cung đang mãnh liệt phát ra, trong đầu chỉ có một tiếng vang ầm ầm quanh quẩn.Vây quanh!

Chiến thuật vây quanh!Đối phương ý đồ rõ rành rành.—— một tên cũng không để lại!Chương 433 : Đấu tríBiên dịch: thachdauNguồn: 4vnDưới ánh mắt hoảng sợ của Lương Vi, đội ngũ của Minh Liệt giống như một thanh đại kiếm bén nhọn, nghênh chiến hàng loạt kiếm quang đang đánh tới, thanh đại kiếm cứ thuận tiện tiến tới đánh tan thế tiến công của đối phương!Khí thế của bọn họ ngưng tụ lại phát ra khí lạnh thấu xương, khiến cho quang mang của các kiếm tu trên tiểu Hắc thuyền tản ra như mây khói, trước mặt bọn họ, mọi sức mạnh đều không thể phát huy, nhanh chóng bị phá vỡ.

Các kiếm tu đứng trước tiểu Hắc thuyền đang cuống quýt né sang hai bên.Thế đánh như chẻ tre, không người nào có thể chống lại!Nỗi sợ hãi trong lòng Minh Liệt đã sớm tan biến, sự tự tin của một Hoàng kim chiến tướng phát ra mãnh liệt!

Một nhóm kiếm tu bảo hộ chặt chẽ quanh người hắn, Tùng Viên sư đệ đang cầm Tùng Văn kiếm trong tay, thần sắc hết sức cảnh giác.Bên cạnh đó còn có năm tên Kim đan kiếm tu đang vững vàng khống chế đội hình.

Mấy người này tuy rằng không xuất thân từ Côn Luân, nhưng một thân tu vi cao cường, nên trong môn phái, bọn họ cũng đều được coi là nhân tài kiệt xuất.

Những người này đều do một tay sư phụ Minh Liệt tỉ mỉ chọn lựa, với trách nhiệm đảm bảo sự an toàn cho hắn.Chỉ với đội hình thế này thôi, cũng đủ để hắn tràn ngập tin tưởng.

Côn Luân cảnh vốn đứng đầu trong tứ cảnh thiên, diện tích rộng lớn vô cùng, bởi vậy lực lượng đông đảo, khó tránh thành phần có chút phức tạp, nên luôn xuất hiện khoảng cách khá lớn giữa các môn phái nội vi và ngoại vi, phụ thuộc hay không phụ thuộc.Ví dụ nếu chỉ là Kim đan, trong các môn phái thông thường, khi tham gia quân đội, đãi ngộ của họ không khác gì các chiến sĩ bình thường khác, nhưng nếu là các Kim đan kiếm tu trong các môn phái phụ thuộc Côn Luân thì lại có đãi ngộ tốt hơn nhiều, nếu là Kim đan cao thủ của Côn Luân ngoại môn đệ tử thì đãi ngộ sẽ tăng lên một phần, còn nếu đó là nội môn đệ tử thì chắc chắn đó sẽ là các đầu lĩnh của những chi quân đội riêng.Đội ngũ cao thủ Kim đan của Minh Liệt đều xuất thân từ các môn phái phụ thuộc có quan hệ khá tốt với Côn Luân.

Nên các kiếm tu đó cũng quan hệ thập phần thân thiết với đệ tử Côn Luân, gần như ngoại vi đệ tử vậy.Huống chi, bên cạnh đó còn có Tùng Viên sư đệ áp trận.Nhớ tới vừa rồi mình còn khiếp sợ đối phương, Minh Liệt không khỏi cảm thấy thật xấu hổ.Hắn lấy lại bình tĩnh, quyết tâm nhất định phải thắng trận này!Đừng nhìn thoáng qua địa vị luôn được tôn sùng của nội môn đệ tử Côn Luân, cũng đừng nghĩ họ lúc nào cũng thoải mái hô phong hoán vũ, trên thực tế, sự cạnh tranh trong nội bộ các đệ tử lại vượt quá những gì người ta có thể tưởng tượng.

Thử nghĩ xem nội môn đệ tử Côn Luân có bao nhiêu người?

Minh Liệt cũng không biết.

Hắn có thể đứng đầu một đội quân riêng, điều này cũng không đáng ngạc nhiên, dù sao hắn cũng là Hoàng Kim chiến tướng, lại là nội môn đệ tử.Nhưng để có được nhiệm vụ lần này, nhất mạch của hắn cũng phải tiêu phí không ít khí lực.

Trước khi đi, sư phó của hắn luôn luôn căn dặn hắn phải hết sức cố gắng.

Đại chưởng môn vốn rất công bằng, có công sẽ có thưởng, nếu ở tiền tuyến hắn đạt được thắng lợi, thì cả nhất mạch của hắn đều được hưởng ưu đãi lớn.Đương nhiên, hắn sẽ được hưởng ưu đãi lớn nhất.Nghĩ như vậy, trong lòng hắn không tự chủ được toát ra mấy phần cuồng nhiệt, mong muốn quét ngang chiến trường, tay phải của hắn bắt đầu bấm đốt tính toán.

Linh lực trong người dao động mãnh liệt, “Thiên hành”, công pháp chủ tu của hắn vận chuyển đến cực điểm.Trong mắt hắn tựa hồ có vô số điểm sáng đang di chuyển.Nương theo chuyển động không ngừng của những đốm sáng trong mắt, mọi động thái trên chiến trường lập tức hiện ra rõ ràng trong đầu hắn.Hắn bỗng nhiên mở to mắt, một đạo hàn quang phát ra.Thủ đoạn của đối phương quả nhiên không tầm thường!Đội ngũ của hắn giống như thanh chủy thủ thẳng đường xông vào đội ngũ của đối phương, mà các kiếm tu của đối phương tựa như ong vỡ tổ, hoảng sợ bỏ chạy, liều mạng tỏa ra xung quanh, nhưng lại cuộn thành vòng vây, một lần nữa quay lại công kích.Chính mình tiến vào đội ngũ đối phương, trong khi đối phương cũng thuận thế vây kín đội ngũ của mình.Minh Liệt cười lạnh, chiến tướng bình thường nếu bị đối phương vây kín, nhất định sẽ bối rối mười phần, nhưng với vị chiến tướng đã tinh thông đủ loại chiến thuật như Minh Liệt mà nói, hắn lại coi đây là cơ hội tốt để đánh bại địch nhân!Việc đối phương đang bao vây xung quanh trong mắt hắn, chỉ như con cọp giấy mà thôi, không chống đỡ nổi một đợt công kích.

Mà đội ngũ của hắn, khí thế ngưng tụ cao ngất, không phải một cái dùi sắc thoải mái chặt chém đối phương sao?Đến đây đi!Khuôn mặt Minh Liệt vui vẻ phấn khích đến đỏ rực cả lên, hắn cảm giác như mình là dã thú đang đứng trước con mồi!- Giác mộc trận!Giác mộc trận chính là trận hình bảy người, căn cứ theo phương vị các ngôi sao ở phía đông mà xếp thành, trông giống như sừng của Thương Long, phát huy sát khí cao nhất đánh tan khí thế đối phương.Giác mộc chiến trận là trận hình đột kích điển hình thường dùng trong chiến tranh.Đã sớm quen thuộc với chiến thuật của Minh Liệt đại nhân, nhóm kiếm tu lập tức hiểu phải nhanh chóng phát ra lực lượng!Bọn hắn không chút do dự, phát huy hết khả năng, linh lực toàn thân bắt đầu vận chuyển.

Phi kiếm trong tay rung lên ong ong, giống như dã thú khát máu, một cỗ khí tức quỷ dị phát ra từ người các kiếm tu, mang theo toàn bộ chiến ý từ trong sâu thẳm linh hồn!- Côn Luân!Vô số thanh phi kiếm được giơ cao lên, tiếng hô giống như tiếng sấm sét vô cùng kêu ngạo và cuồng nhiệt liên tục phát ra!Trong nháy mắt, kiếm quang tựa như sóng thần, ầm ầm lao tới!*****Bất tri bất giác, hai má Côn Tôn Sai bỗng ửng đỏ, nhìn qua hắn giống như cậu bé nhà bên đang ngượng ngùng e thẹn.Nhưng đám người Tông Như đang đứng cạnh hắn thì lập tức hiều được – Công Tôn đại nhân đang vô cùng phấn khích!Đúng vậy, Công Tôn Sai đang thật sự rất phấn khích!Chỉ trong chớp mắt, đội ngũ đối phương có thể bày ra một đội hình vượt qua dự tính của hắn.Trong cuộc chiến đấu bất ngờ này, khả năng của chiến tướng vốn không phát huy được nhiều, ngoài năng lực phản ứng nhanh nhạy của chiến tướng ra, thực lực của đội ngũ là điều đáng được quan tâm nhất!Một đội ngũ thành thục đầy kinh nghiệm, nếu gặp phải công kích trong nháy mắt, thường thường không cần sự chỉ huy của chiến tướng, căn bản sẽ có phản ứng chính xác.Bởi vì cho dù là thần thức cực đại như Công Tôn Sai, cho dù có phản ứng kịp, cũng cần một khoảng thời gian nhất định.Thế nhưng cơ hồ chỉ trong chớp mắt, đội ngũ của Minh Liệt ở gần các kiếm tu Chu Tước doanh nhất đã phản ứng kịp thời.Phi kiếm trong tay bọn họ nhất tề hóa thành một đạo lưu quang, tà tà đâm về phía đội ngũ Chu Tước, mà bọn hắn thân hình lập tức chuyển động, kéo đến đối diện với đối phương, gắt gao bảo trụ xung quanh Minh Liệt.Mấy chục đạo kiếm quang bên Chu Tước doanh cũng không ngăn cản được lực công kích vừa mới phát ra của đội ngũ bên Minh Liệt, ngược lại còn khiến cho công kích bị ngừng lại trong chốc lát.Vốn khoảnh khắc dừng lại ấy quá ngắn ngủi, không tạo ra ảnh hưởng lớn gì, phải biết rằng kể cả khi huấn luyện hàng ngày, không phải lúc nào các kiếm tu cũng ở trạng thái tốt nhất.Không người nào để ý thấy, kể cả hơn mười bị kiếm tu chịu ảnh hưởng cũng không để ý, trong mắt bọn hắn, bọn người kia tựa như ruồi bọ thông thường, chỉ thấy ghê tởm cùng khinh bỉ mà thôi.

Mà nếu lại tập trung chú ý vào mấy con ruồi bọ này, lại có thể khiến cho uy lực của Giác mộc trận bị suy yếu.Có điều là, bọn hắn không hề biết, bọn hắn đang phải đối mặt với một tên gia hỏa ương ngạnh cố chấp đến mức dù thường xuyên bị chà đạp vẫn quyết tâm đạt thắng lợi tới cùng.Trải qua áp lực khủng bố biến thái của Bồ Yêu, Công Tôn Sai giờ đây luôn mẫn cảm với bất kỳ biến hóa nào dù là nhỏ nhất trên chiến tường.Hắn trước tiên nắm rõ biến hóa cực nhỏ này.Không chút do dự, thần thức hắn bắt đầu tỏa ra.Nguyên bản kiếm quang nhỏ như sợi tơ đang bay tán loạn, lại nhanh chóng tụ tập hướng về phía đội ngũ của Minh Liệt, từ xa nhìn lại, giống như từng sợi tơ nhỏ đang giăng mắc trên đội ngũ của Minh Liệt vậy!Bọn hắn cũng học theo cách thức đối chiến song song của đối phương, một khi phát hiện có cơ hội, liền nhanh chóng tiến lên đâm một kiếm.Những sợi tơ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày.Những kiếm tu Côn Luân đang thủ hộ vòng ngoài nhất thời cảm thấy đau đầu, nếu như lúc trước nói vài ba kiếm tu đối phương chẳng qua chỉ là ruồi bọ, cùng lắm chỉ khiến cho bọn hắn ghê tởm mà thôi.

Thì bây giờ nhân số đối phương càng ngày càng nhiều, giống như một bầy lang sói, nếu không cẩn thận sẽ bị đối phương cắn trộm mất một miếng thịt.Lực chú ý của bọn hắn bất tri bất giác bị phân tán, thỉnh thoảng lực chú ý lại chuyển đến các kiếm tu đang làm nhiệm vụ tuần tiễu vòng ngoài của Chu Tước doanh.Cũng chính vì thế mà bất tri bất giác, khí thế mãnh liệt của đội ngũ đột kích bị suy yếu đi.Minh Liệt nhanh chóng nhận ra nguy hiểm!*****Lực lượng được Tả Mạc tin tưởng nhất vẫn là Đại nhật ma thể, sau khi cơ thể một lần nữa đạt tới trạng thái cân bằng, Đại nhật ma thể của hắn lại tiếp tục tiến bộ vô cùng thuận buồm xuôi gió.Nhưng là, bây giờ khi thôi động lực lượng của Đại nhật ma thể hắn cảm giác khác hoàn toàn với lúc trước.Mỗi khối cơ nhục trên thân thể đều biến hóa, cùng lúc kéo theo sự biến hóa của hai lực lượng kia.Giống như có một lớp màng dính chặt vào linh lực cùng gân cốt trong cơ thể, lại giống như dây leo quấn chặt quanh thần thức, khiến cho Tả Mạc khắc sâu cảm nhận cái gì gọi là rút một sợi dây mà động cả cánh rừng.Dưới tác dụng của Đại nhật văn diễm, ba lực lượng thủy chung ở trạng thái cân bằng, cái này cũng có nghĩa là, nếu một lực lượng thay đổi, thì lại cần tạo ra một trạng thái cân bằng mới.Tả Mạc đang cố gắng tìm ra một lực lượng nào đó làm cơ sở để xác lập sự cân bằng.Lực lượng ấy có lẽ nằm trong việc có thể cảm nhận được khí tức của đồng bạn hay không!Hắn cứ một mình dò dẫm, giống người mù tìm đường, chỉ có thể dựa vào hai tay sờ soạng mà tiến, vô cùng khó khăn.Cách hắn không xa, A Văn ủy khuất cảm thấy mình tựa như một ngọn nến không ngừng tỏa ra hào quang, đứng ngây ngốc một bên…Bỗng nhiên, hắn mở choàng mắt, kinh ngạc liếc một cái nhìn về phía đại nhân vẫn đang nhắm chặt mắt.Vừa rồi là ảo giác sao?Hắn vô cùng nghi hoặc, cẩn thận nhìn chằm chằm đại nhân thật lâu, vẫn không thấy đại nhân có bất cứ phản ứng gì.Quả nhiên đúng là ảo giác!A Văn bĩu môi, trộm hướng đại nhân làm cái mặt quỷ.Bỗng nhiên, hắn cảm thấy như bị tia chớp đánh trúng, cả người ngây ngốc đứng yên tại chỗ.Thân thể đại nhân cách đó không xa run lên, hắn tựa như một lão tăng đang nhập định, nhưng một cỗ khí tức không thể nói rõ là gì tràn ngập ra từ thân thể hắn.Một lát sau, A Văn chợt hiểu ra, đây chính là lực lượng của khí tức!Là khí tức của Đại nhật ma thể!A Văn vô cùng kinh nghi, ngày thường Đại nhật ma thể của đại nhân tuy rằng tỏa ra uy thế khiến người ta sợ hãi, nhưng hoàn toàn không giống với cỗ khí tức trước mặt kia.

Khí tức Đại nhật ma thể đối với bọn hắn cũng không xa lạ gì, hiện tại toàn bộ Vệ doanh đều tu luyện bộ công pháp “Đại nhật ma thể” được Bồ Yêu cải tạo lại.

Cho nên A Văn nhanh chóng nhận ra khí tức quen thuộc.Khí tức phóng ra ngoài?A Văn không rõ Tả Mạc đang chịu sức ép gì, trong lòng vô cùng nghi hoặc.Ma công vốn chú trọng tu luyện lực lượng cơ thể, lực lượng của cơ thể lại ẩn chứa trong nhục thể, không thể phóng ra ngoài như linh lực hay thần thức.Hắn không ngừng băn khoăn suy nghĩ đến mức muốn vỡ cả đầu nhưng vẫn không nghĩ ra nổi đại nhân thế nào lại làm được như vậy.Nhưng đúng lúc đó, thân thể hắn không có dấu hiệu gì báo trước, bỗng nhiên run lên!Sao lại thế này?A Văn càng hoảng sợ hơn, vừa rồi hắn rõ ràng không hề cử động, nhưng thân thể hắn lại đang run lên!Con ngươi của hắn đột nhiên trợn tròn, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Tả Mạc.Trong măt hắn, thân thể đại nhân cũng đang run lên, hắn không kịp đưa ra bất kỳ phản ứng nào, thân thể hắn tựa hồ bị ám thị, mất đi khống chế, run lên không ngừng!Đây…

Đây…

đây là chuyện gì vậy?A Văn bị dọa đến mức tóc gáy dựng đứng, rồi hắn lại phát hiện ra, thân thể hắn kịch liệt run rẩy như cối xay.

Vô luận hắn muốn dừng lại thế nào, thân thể hắn cũng không nghe lời, vẫn tiếp tục mất khống chế mà phát run.Hắn kinh ngạc nhận ra, thân thể Tả Mạc cũng rung lên với tần suất giống hệt, chẳng qua là biên độ rung nhỏ hơn nhiều so với hắn mà thôi.Tình huống này vô cùng quỷ dị, khiến A Văn sợ tới mức hồn phi phách tán, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì nữa.Chương 434 : Lập trậnBiên dịch: thachdauNguồn: 4vnMinh Liệt còn chưa kịp truyền đạt mệnh lệnh, thì trước mắt đã rộng mở thông thoáng, hóa ra là bọn hắn đã đột phá vòng vây của đối phương!Có điều trong lòng Minh Liệt không cảm thấy vui mừng chút nào cả, thậm chí còn cực kỳ khó chịu, đối phương ứng biến quá nhanh ngoài tầm dự đoán của hắn.

Đối phương căn bản không xung đột chính diện với bọn hắn, chỉ gắt gao bám sát, luôn luôn vây quanh bọn hắn, có điều cứ khi các thành viên của Minh Liệt tiến lại, thì họ lại rút đi.

Nếu nói bọn hắn giống như mũi khoan xoay tròn liên tục, mạnh mẽ tiến về phía trước, thì địch nhân kia giống như những sợi keo dính dai dẳng bám theo bọn hắn.Mà càng không hay là, bởi vì bị đối phương quẩn chân, tốc độ bọn hắn đang ngày càng chậm lại.Đột kích cần nhất là tốc độ, một khi tốc độ bọn hắn giảm xuống, thì địch nhân như keo dính kia sẽ nhanh chóng vây kín, khiến bọn hắn càng thêm bị động.Những kiếm tu bên đối phương liên tục xẹt qua xẹt lại xung quanh bọn hắn, tựa như bầy sói giảo hoạt, chợt tụ lại, chợt tán đi nhanh như gió.- Dao Quang trận!Minh Liệt nhanh chóng ra quyết định, chỉ thấy đội ngũ tấn công vốn đang di chuyển với tốc độ cao, đột nhiên uyển chuyển xoay mình, trong chớp mắt chuyển từ Giác Mộc trận sang Dao Quang trận, ý nghĩa ở đây chính là, bọn hắn đã chuyển từ thế tiến công sang thế phòng ngự.Không thể không nói, Minh Liệt là dũng tướng vô cùng quyết đoán.

Song phương bất quá mới giao tranh được hai hiệp, hắn ngay lập tức nhận ra vấn đề.

Năng lực phản ứng của hắn tuy rằng chậm hơn đối phương một chút, kinh nghiệm chiến đấu của các kiếm tu đối phương cũng phong phú hơn.

Hiểu rõ tình cảnh của chính mình, Minh Liệt quyết đoán quyết định giảm tốc độ chiến đấu xuống.Trận địa chiến hoàn toàn khác với tao ngộ chiến!Nếu như nói so đấu trong tao ngộ chiến chính là so đấu về kinh nghiệm cùng phản ứng nhanh nhạy của kiếm tu, thì trận địa chiến chính là so đấu về ý chí kỷ luật, và cả thực lực của từng thành viên trong đội ngũ kiếm tu nữa.Tại phương diện này, Minh Liệt tuyệt đối tự tin!Mỗi vị kiếm tu trong đội ngũ của hắn đều được tuyển chọn từ những cao thủ xuất sắc trong các môn phái, thấp nhất cũng phải là tu vi Ngưng mạch trung kỳ, hơn nữa, người nào người nấy đều là những cao thủ quyết tuyệt.

Kể cả lúc huấn luyện bình thường, hắn cũng luôn yêu cầu rất khắt khe.

Hắn dám khẳng định, đây đúng là một đội ngũ vô cùng tinh nhuệ.Nếu nói đội ngũ này có khuyết điểm, thì chính là chưa từng trải qua khảo nghiệm của chiến tranh mà thôi.(Cái này mới quan trọng đấy chú em!)Nên trận địa chiến chính là cơ hội thích hợp cho bọn hắn phát huy khả năng.Đầu đuôi nối liền, đội ngũ của Minh Liệt nhanh chóng bày ra tầng tầng lớp lớp phòng ngự.

Bởi vậy cũng có thể thấy bọn hắn được huấn luyện kỹ càng thế nào, đội ngũ tập kích trong chớp mắt chuyển hóa thành đội ngũ phòng ngự, hành động vô cùng thuần thục, lưu loát.Đội ngũ ở Tứ cảnh thiên luôn tạo nên một quần thể đặc thù.

Bất cứ tu giả nào, nhất là những tu giả có thực lực, tính tình vốn rất kiêu ngạo.

Trong một đội ngũ, cái quan tọng nhất là các cá nhân phải phục tùng kỷ luật chung, những tu giả thông thường thường không nguyện ý phục tùng.

Mà đối với chiến tướng, tính kỷ luật và phục tùng của các thành viên còn quan trọng hơn nhiều thực lực của từng cá nhân.Đãi ngộ trong quân đội tốt hơn nhiều so với các nơi khác, nhưng nếu là tu giả cấp Kim đan thì ở đâu cũng đều được đãi ngộ cao, ai lại nguyện ý đầu nhập quân đội rồi phải nghe lệnh của kẻ khác chứ?Đây cũng là nguyên nhân trong Côn Luân cảnh có vô số các môn phái, nhưng những môn phái có quân đội riêng lại không nhiều.

Chỉ trong môn phái Côn Luân khổng lồ, người ta mới có thể lựa chọn ra từ vô số môn nhân những tu giả phù hợp yêu cầu.

Những kiếm tu xuất thân từ các môn phái phụ thuộc, được bọn họ đào tạo khác hẳn với môn nhân đệ tử thông thường, các kiếm tu này từ nhỏ đã được quân đội nuôi dưỡng và dạy dỗ.Các thành viên trong đội ngũ của Minh Liệt đều được quân đội đào tạo ra.Tiến vào vị trí phòng ngự với tốc độ cực nhanh, nhưng cước bộ bọn hắn không hề rối loạn, ai cũng hiểu rõ và tiến đúng vào vị trí của mình.Mà Chu Tước doanh lại thuận thế một lần nữa quay lại thế chủ động, bọn hắn ào ạt bay xuống, áp sát rồi thành công vây kín bốn phía.Song phương lại một lần nữa lâm vào thế giằng co.Công Tôn Sai chỉ suy nghĩ một chút liền hiểu được tính toán của đối phương, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, xem ra chiến tướng của đối phương cũng không phải loại bỏ đi a.

Có thể trong thời gian ngắn như vậy, phát hiện ra nhược điểm của bên mình, lại rất lý trí lập tức tránh nặng tìm nhẹ, lợi dụng được sở trường của bản thân, đây không phải là việc mà người nào cũng làm được.

Nhất là đối phương lại là người của Côn Luân, nhưng không hề huyênh hoang kiêu ngạo, thực là hiếm thấy.Bất quá…Trong tao ngộ chiến, các ngươi không xứng là đối thủ, chẳng lẽ trong trận địa chiến các ngươi lại thắng được chúng ta sao?Khóe miệng Công Tôn Sai chợt hiện lên nét cười lạnh rồi nhanh chóng biến mất, không khí bỗng lạnh đi, giống như có một lưỡi đao sắc nhọn đang lơ lửng giữa không trung!Chu Tước doanh thành công vây kín đối phương nhưng không vội vàng phát động công kích, mà vẫn tỏ vẻ thong dong nhàn nhã.*****- Đại nhân, bọn hắn đang định làm gì vậy?Thủ hạ củaLương Vi có chút nghi hoặc mở miệng hỏi, vừa rồi biến hóa xảy ra nhanh đến hoa cả mắt, khiến hắn mơ hồ không hiểu gì cả.Lương Vi chăm chú nhìn chiến trường, cũng không quay đầu lại nói:- Bọn hắn tính toán đánh Trận địa chiến.- Trận địa chiến?Thủ hạ của hắn càng không hiểu gì.Lương Vi cũng không giải thích, trong mắt hắn càng hiện lên nét cảnh giác cao độ, chiến tướng của cả hai đội ngũ đều phi thường lợi hại.

Nếu đổi lại là chính hắn, hắn cũng không dám cam đoan có thể chỉ huy tốt như vậy.Đội ngũ của Minh Liệt cũng rất giỏi, tuy rằng hắn không biết bọn họ là ai, nhưng dấu hiệu Côn Luân trên người họ thực sự rất bắt mắt, vừa nhìn là nhận ra ngay.

Quân đội của Côn Luân, tự nhiên không dễ chơi.

Nhưng người khiến hắn kinh hãi cùng cực lại chính là vị chiến tướng trên chiếc thuyền màu đen kia!Vị chiến tướng thần bí không rõ lai lịch này, từ đầu đến cuối đều cứng rắn ngăn chặn thành công mọi động thái của đội ngũ bên Côn Luân.Nếu lúc trước còn có thể nói kế dụng độc thành công là do may mắn, thì sau khi chứng kiến trận đánh giữa hai đội quân, phải công nhận rằng vị chiến tướng kia quả thực tài năng kiệt xuất.Ánh mắt hắn không dám lơi lỏng dù chỉ giây lát, bởi vì tiếp theo đây, trận chiến sẽ càng khốc liệt!Nhưng đúng lúc này, con ngươi hắn mạnh mẽ co rút, hắn phát hiện có điều không hợp lý!Nhóm kiếm tu trên hắc thuyền đã thực hiện xong việc vây kín đối phương, nhìn qua trận hình của bọn họ có vẻ lộn xộn, đang không ngừng đảo qua đảo lại xung quanh đối phương.Nhưng mà, những kiếm tu đó dường như đang di chuyển một cách có trật tự, một thế trận đang dần dần hình thành trước mắt hắn.Đây là…Là thế trận!

Nhất định họ đang tạo ra một thế trận nào đó!Dù nhận thức được vấn đề nhưng Lương Vi một chút vui mừng cũng không có, hắn trợn trừng đôi mắt, nhìn chằm chằm vào trận chiến trước mắt chỉ sợ bỏ lỡ mất điều gì.Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, trên thực tế, dù là yêu ma hay tu giả, tam đại phe phái cũng đều hết sức quen thuộc với phong cách tác chiến của đối phương.

Tựa như đội hình Dao Quang mà Minh Liệt đang sử dụng, Lương Vi chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra.

Nhưng thế trận của bên chiếc thuyền đen kia, Lương Vi lại chưa thấy bao giờ.Đây là trận thế gì?Đầu óc hắn xoay chuyển không ngừng, rồi lại tự hỏi, nếu mình là đối phương, thì sẽ dùng thế trận nào?Dao Quang trận là một loại thế trận phòng ngự, nhưng không mạnh về lực phòng ngự mà mạnh về khả năng biến hóa liên tục.

Biến trận của Dao Quang trận nhiều vô cùng mà mỗi bộ phận của trận lại có hàng loạt biến hóa riêng.

Do đó đây là loại trận thế rất được các chiến tướng yêu thích.Như vậy thì nên dùng thế trận gì để phá giải Dao Quang trận đây?Trong đầu Lương Vi không ngừng thảo ra các loại thế trận, mong tìm ra được thế trận phù hợp, nhìn cuộc chiến phía trước, hắn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.

Vị chiến tướng trên chiếc thuyền đen kia biểu hiện năng lực lãnh đạo vô cùng kiệt xuất, khiến hắn tràn ngập chờ mong.Thế trận dần dần định hình.Mỗi tiểu đội hợp lại cùng chuyển động, tựa hồ một bánh răng đang xoay tròn.

Bánh răng càng ngày càng chuyển động nhanh hơn, xoay tròn không ngừng.- Đây là loại trận thế gì vậy?Sĩ quan phụ trách của Lương Vi thay mặt cả đội ngũ hỏi.Lương Vi cũng không biết, hắn không lên tiếng, hắn biết vị chiến tướng thần bí trên hắc thuyền kia, chắc sẽ không làm những việc tầm thường.Bọn hắn cũng không biết, hiện tại tại yêu giới, loại chiến trận này đang như mặt trời ban trưa, là loại thế trận được bàn tán nhiều nhất!

Bọn hắn đã sớm ra tiền tuyến trước khi xảy ra trận đánh giữa Tiếu Ma Qua và Ngọc Hành.

Mà kẻ điên cuồng tham chiến như Lương Vi, cả ngày lăn lộn bên trong Đô Thiên Huyết Giới, tìm kiếm con mồi, thì chuyện xảy ra ở hậu phương, làm sao bọn hắn biết được.Cả bọn trừng to đôi mắt.*****Tả Mạc mở bừng mắt, lộ vẻ vui mừng như điên!Mấu chốt là đây!

Hắn rốt cuộc cũng tìm ra điểm mấu chốt rồi!Hắn lại không chỉ tìm ra điểm mấu chốt, mà còn hiểu được cách thức tập hợp các thành viên khác của Ma tộc chiến tướng nữa!Thân thể lực lượng vốn không thể thoát ly khỏi cơ thể, nhưng lại có thể thông qua một phương thức đặc biệt để liên hệ với lực lượng của những người khác, chính là cộng hưởng lực lượng!Đúng vậy, chính là lực cộng hưởng!Hiện tượng cộng hưởng Tả Mạc vốn quen thuộc, ở giai đoạn luyện khí ban đầu, hiện tượng này cũng xuất hiện nhiều lần, nhất là khi chế tạo pháp bảo m hạp Bát bảo.

Chẳng qua, cách cộng hưởng của lực lượng cơ thể càng cường đại hơn nhiều so với lực cộng hưởng của pháp bảo cấp sơ giai Bát bảo âm hạp.

Đó là loại cộng hưởng vô thanh, vô sắc, vô hình!Mà lực cộng hưởng này lại có thể tụ tập lực lượng của nhiều người lại một chỗ.

Nhờ đó chiến tướng có thể thông qua thúc dục lực lượng của bản thân, lôi kéo lực lượng của đội ngũ cộng hưởng với mình!Đây đúng là loại lực lượng vô cùng cường đại!Tư tưởng Tả Mạc như được khai thông, mở ra một chân trời mới, mà ở chân trời ấy là cả một thế giới thần bí!Hắn rột cuộc cũng hiểu được, phương thức chiến đấu của Ma tộc chiến tướng tại sao lại kỳ quái như vậy, vì cũng chỉ có thân thể cường hãn như của Ma tộc mới có thể tạo nên chấn động kinh người như vậy, để từ đó đạt tới sự cộng hưởng!Tả Mạc chuyển thân, âm thầm thúc dục Đại nhật ma thể, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt kinh hoàng của A Văn, tươi cười nói:- Không cần khẩn trương như vậy.Hắn lại chợt hỏi:- Ngươi có cảm giác như thế nào?A Văn do dự một chút đáp:- Giống như thân thể không thể khống chế, lại giống như có cái gì đó đang lay động.

Dù sao cũng có cảm giác rất quái lạ.- Ngươi thử thúc dục ma công xem nào.Tả Mạc ra lệnh.A Văn vẫn còn đang kinh hoàng bắt đầu cẩn thận thúc dục ma công, chỉ thấy khói đen liên tục tỏa ra từ cơ thể hắn, hắc khí nhanh chóng ngưng tụ lại thành giáp, rất nhanh, cả cơ thể hắn được hắc giáp bao phủ.

Từng sợi hắc khí bao quanh tầng tầng lớp lớp khiến hắn trông như một con chim khổng lồ.- Làm theo ta!Tả Mạc nói, lời còn chưa dứt, hắn đã đấm mạnh một quyền!Một vòng sáng màu vàng kim nhạt nhanh chóng theo quyền phong tỏa ra!A Văn không chút do dự, hắc mâu trong tay cũng mạnh mẽ đâm tới, một đạo hắc quang tỏa ra từ mũi mâu.Nhưng một màn kế tiếp xảy ra khiến A Văn không khỏi trợn mắt.Đạo hắc mang do chính hắn tạo ra, từ mũi mâu bay ra, lại giống như bị nam châm hút, bay thẳng tới vòng sáng vàng kim trên quyền phong của Tả Mạc.Trong chớp mắt, hắc quang giống như chim non về tổ, tiến về phía quang mang trên quyền phong của Tả Mạc.Quang mang trên quyền phong mở rộng ra, thanh thế bạo tăng, rít lên từng tiếng trầm thấp, tựa như có vật gì đó đang rung động!

Mà vòng sáng màu vàng kim nhạt ở tâm quyền phong lại xuất hiện một điểm đen nhỏ, có thể nhìn thấy dễ dàng!A Văn trợn mắt há hốc môẦm!Thế này là thế nào?Quang mang trên lưỡi mâu vừa thoát ly đi, hắn liền nhận ra nó bị một cỗ hấp lực cường đại hút mất, nhưng hắn cũng cảm nhận được, hắn cũng không mất đi khống chế với mâu quang kia.Cảm giác này thực vô cùng kỳ quái!Tuy rằng ma sát trong Ô sát ma sát trận có thể tụ lại thành một khối, nhưng cái mà đại nhân làm ra lúc này, lại khác biệt hoàn toàn với sát trận kia!Đối diện với A Văn, khóe miệng Tả Mạc không tự chủ được nhếch lên, hai mắt hắn tỏa sáng, ngây ngô cười hắc hắc.Lấy nhiều đánh ít là thế nào?

Bất quá cũng chỉ đến thế này mà thôi!

Đây chính là tuyệt chiêu quần ẩu số một!Ca thật sự là thiên tài a!Tả Mạc càng nghĩ càng vui mừng khôn xiết, hứng chí chạy ào ào về phía Vệ doanh!Muốn chơi thì phải chơi thật lớn!Chương 435 : Đỏ mắt tham lamDịch: sonhg15Biên: thachdauNguồn: 4vnXa xa từng tia sáng nhỏ bé diễm lệ lóe lên, rõ ràng là quang mang của phi kiếm.Thỉnh thoảng lại có đốm lửa bùng lên rồi nổ mạnh, xen lẫn các loại quang mang đủ màu sắc của pháp quyết.

Khung cảnh phía trước tác động sâu sắc đến Lương Vi, khiến vết sẹo hình con lươn trên khuôn mặt anh tuấn của hắn nhăm nhúm dữ tợn.Hắn nín thở, trận chiến sắp đến khiến cho máu huyết toàn thân hắn sôi trào mãnh liệt miệng đắng lưỡi khô, lồng ngực nóng rực lên như bị lửa đốt.Hắn cố tự kềm chế chiến ý trong lồng ngực, ánh mắt quật cường nhìn chằm chằm về phía quang mang muôn màu, chuyên chú mà cuồng nhiệt.Nhưng rất nhanh Lương Vi liền nhăn mày.Song phương vẫn chưa thực sự giáp chiến, mới chỉ ở giai đoạn thăm dò, nhưng trong mắt Lương Vi, hành động của các kiếm tu trên Hắc thuyền, quá tầm thường, uy lực của thế trận không rõ lai lịch kia lại không thể hiện ra chút nào.

Trong lòng hắn không khỏi buồn bực, Dao Quang trận lại không phải là loại chiến trận xa lạ gì, tuy rằng Dao Quang trận của các kiếm tu Côn Luân có nhiều biến hóa, nhưng cũng không có thoát ly phạm trù của Dao Quang trận.Biện pháp đối phó với Dao Quang chiến trận có rất nhiều loại, nhưng hầu như toàn bộ phương pháp đều tuân theo một nguyên tắc, đó là trung tâm khu vực phòng thủ.

Trung tâm khu vực phòng thủ Dao Quang trận là khu vực có lực phòng ngự cực mạnh, nhưng nó cũng là đầu mối then chốt của cả trận, môt khí bị công phá, cả trận liền bị phá.Dao Quang trận là một trong những trận pháp ưu tú mà tu giả sử dụng nhiều nhất.

Nghe nói sáng chế trận pháp này là một kiếm tu chiến tướng, nhưng nó có thể trong không đến hai trăm năm, nhanh chóng thịnh hành, đủ thấy chỗ độc đáo của nó.Chiến tướng của Hắc thuyền lại có vẻ như đối với Dao Quang trận mười phần xa lạ, thực lực biểu hiện ra lúc này cùng với việc chỉ huy kinh tài diễm tuyệt trước đó quả thực như hai người khác nhau.Lương Vi trong lòng sinh ra cảm giác cổ quái.*****Công Tôn Sai thật sự không biết Dao Quang trận.Nhưng mà hắn lại biết rất rõ, đừng xem song phương chỉ là thoáng giằng co, nhưng trận giằng co ngắn ngủn này, liền khiến cho Công Tôn Sai cảm thấy thế trận xa lạ này thực đáng gờm.Dao Quang trận đúng là phi thường ưu tú, nó kỳ thật chỉ là một loại trận pháp kép, nó có đầy đủ không gian để chiến tướng tuỳ cơ ứng biến.

Minh Liệt đối với Dao Quang trận nghiên cứu rất sâu, đây là chiến trận sở trường nhất của hắn, đủ để thấy hắn vô cùng kiêng kị Công Tôn Sai.Bất quá tuy rằng thận trọng, Công Tôn Sai cũng không cảm thấy hoang mang, ngược lại mở to hai mắt, chiến trận trước mắt kích thích hứng thú của hắn.Bảy tên kiếm tu một tổ đứng theo thế cài răng lược, tiến hành đủ loại Huyễn trận, không có chỗ nào không phải trải qua tỉ mỉ an bài.

Mỗi người bọn hắn nắm chặt phi kiếm, dĩ dật đãi lao.

Nhưng làm Công Tôn Sai cảm thấy giật mình, không phải là chiến trận đầy huyền cơ này, mà là pháp bảo trên thân đám gia hỏa này.Cả chiến trận hầu như đều bao phủ bên trong quang mang của pháp bảo!Khi thấy cảnh này, Công Tôn Sai ánh mắt liền đỏ!Cùng người khác so sánh, bọn hắn quả thực giống như là ăn mày.

Trên người mỗi kiếm tu đối phương, đều có một, hai kiện tứ phẩm pháp bảo, phi kiếm trong tay, thuần một sắc đều là tứ phẩm!

Mà Kim Đan, trên người quả thực có thể nói phục trang đẹp đẽ để hình dung, nhìn vào khiến người ta hoa cả mắt!

Khoa trương nhất chính là, cả chiến trận đối phương đều bao phủ bên trong một tầng thanh quang nhàn nhạt.Đối phương ngay cả pháp bảo dùng cho chiến trận cỡ lớn cũng có!Lại xem bọn hắn, pháp bảo trên người phần lớn đều là tam phẩm, còn tứ phẩm pháp bảo, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Duy nhất làm cho người ta cảm thấy vui mừng là phi kiếm trong tay bọn họ, thuần một sắc kim lưu phi kiếm, là khi ở Kim Lưu sa hải, Tả Mạc đã chế tạo cho mọi người..Chu Tước doanh có hơn hai nghìn người, Đại Nhật văn diễm của Tả Mạc tuy rằng lợi hại, nhưng một mình hắn luyện chế hơn hai nghìn thanh phi kiếm, là công việc gian khổ cỡ nào.

Vì có thể tiết kiệm thời gian, hắn sáng chế một loại quần luyện phương pháp, một lần có thể luyện chế hai mươi thanh Kim Lưu phi kiếm.Bất quá những thanh Kim Lưu phi kiếm luyện ra bằng cách đó, phẩm chất kém hơn mấy thanh phi kiếm hắn luyện lúc đầu rất nhiều, chỉ là ngũ phẩm hạ cấp, được khắc hai cái phù trận thông dụng, 《 Phong duệ 》 cùng 《 Lược không 》.《 Phong duệ 》 có thể gia tăng độ sắc bén của phi kiếm, mà 《 Lược không 》 có thể gia tăng mạnh tốc độ phi kiếm.

Hơn nữa tu giả Chu Tước doanh chủ yếu đều lĩnh ngộ kiếm ý, hai loại phù trận này khiến cho bọn họ có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.Nhưng so với phi kiếm trong, pháp bảo trên người bọn họ thật sự quá nghèo nàn, cũng khó trách Công Tôn Sai một lần nhìn trên người kiếm tu đối phương lóe ra tứ phẩm pháp bảo quang hoa, liền lập tức đỏ mắt.Tả Mạc tham lam hám tài, nhìn thấy pháp bảo trên người kẻ khác là khó chịu muốn cướp, tâm lý đó đã ảnh hưởng tới mọi người thật sâu.Không cần gì động viên, cả Chu Tước doanh tựa như lũ gà chọi được đưa ra sân đấu, vẻ mặt mỗi người bừng bừng khí thế, xoa xoa tay, ánh mắt nóng rực quét tới quét lui trên người các kiếm tu đối phương.- Đại nhân, để Thiên Phong khúc đi dò xét trước đã.Lôi Bằng trừng to mắt, vẻ mặt vô tội ứng thanh nói.Vẻ mặt uể oải của Ma Phàm lập tức biến mất, phì một tiếng phun rễ cỏ khỏi miệng, lặng yên nhìn Lôi Bằng, dựng thẳng ngón tay cái lên.

Niêm Lục nghe vậy, nhanh chóng thực hiện một màn ảo thuật, trên tay hắn đột nhiên có thêm một cái gương nhỏ, nhìn gương sửa sang lại mái tóc của mình.Các thành viên khác của Thiên Phong khúc, mỗi người đều ngẩng đầu ưỡn ngực, làm ra một bộ dáng thực ngạo nghễ, thực uy vũ.Lại bị giành mất mồi ngon rồi!Thành viên ở các bộ khác vô cùng thất vọng quay sang lườm Thiên Phong khúc, nhiều người toát ra vẻ chán nản, cái tên Lôi Hắc Tử kia nhìn qua rõ ràng là một tên đại ngốc, sao lại xuống tay nhanh như vậy chứ?Công Tôn Sai suy nghĩ, rồi gật đầu nói:- Chú ý an toàn.Chiến trận trước mắt hắn lần đầu tiên nhìn thấy, để bọn Ma Phàm đi thử, hắn cũng sẽ thấy rõ hơn bộ dáng chiến trận này.Đám người Ma Phàm mừng rỡ, bất kể nói thế nào, trận này công đầu đã bị bọn hắn cướp được rồi!Liên Nhất kích động nhìn về phía đại bại hoại Ma Phàm, hắn gân cổ lên hét:- Các huynh đệ, chúng ta cần phải khiến mấy thằng nhóc kia nhìn cho rõ sự lợi hại của Thiên Phong khúc chúng ta!"

Tất cả thành viên Thiên Phong khúc chiến ý cuồn cuộn!Từ khi người lĩnh ngộ kiếm ý càng ngày càng nhiều, địa vị Thiên Phong khúc cũng càng ngày càng giảm, bọn hắn cũng cần một thắng lợi, một lần nữa vãn hồi địa vị tinh nhuệ của Thiên Phong khúc trong Chu Tước doanh!Đội viên Thiên Phong khúc bước ra khỏi hàng, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người bọn họ.*****Lương Vi không nói gì, cảm giác cổ quái lại càng ngày càng đậm.

Khi hắn nhìn thấy một tiểu đội kiếm tu Hắc thuyền đi ra, hắn rốt cục khẳng định, chiến tướng trên Hắc thuyền thật sự không biết Dao Quang chiến trận.Một chiến tướng mà đến cả Dao Quang chiến trận cũng không nhận ra?Kết luận hoang đường này khiến hắn không thể tin nổi, nhất là lần chỉ huy vô cùng đặc sắc trước đó vẫn còn hiển hiện trong đầu hắn, có điều cái cảm giác hoang đường này rất khó dũ bỏ.- Không thể nào, ngay cả Dao Quang chiến trận cũng không nhận ra?Một tên thủ hạ kinh hô lên.- Có thể là họ đang sử dụng phương thức tác chiến đặc biệt nào đó?Một người khác băn khoăn nói.Lương Vi hơi ngẩn ra, cũng cảm thấy rất có thể như vậy.

Chiến pháp không chính thống cũng được các chiến tướng sử dụng khá nhiều, trên thực tế, không phải yêu nào cũng có thể vào Yêu Thuật phủ, hơn nữa không phải Yêu Thuật phủ nào cũng có năng lực bồi dưỡng ra chiến tướng.

Chỉ có Yêu Thuật phủ thực lực hùng hậu mới có năng lực đào tạo ra chiến tướng.Quá trình học tập để trở thành chiến tướng là một quá trình vô cùng nhàm chán, không bằng tu luyện yêu thuật, mà học rồi ngoài cách nhập ngũ, rất khó tìm được công tác khác.

Chính bởi vì như thế, những yêu theo học chiến tướng tuyệt đại đa số đều tương đối giàu có.Theo Lương Vi biết, loại tình huống này không phải chỉ xuất hiện ở yêu tộc, mà là vấn đề chung xuất hiện với cả tu giả cùng Ma tộc.Trong các chiến pháp dã chiến đó của chiến tướng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một chiến pháp kinh diễm, có điều nếu so với chiến tướng chính quy, vô luận là ở phương diện lực khống chế, hay là ở tầm chiến lược, đều có chênh lệch không nhỏ.Lúc trước hắn đoán trong thuyền là một vị yêu tộc chiến tướng, cách chiến đấu của đối phương rất có hương vị của yêu tộc.

Nhưng hiện tại, hắn lại không xác định được.Các chiến tướng không qua đào tạo chính quy này thường có phản ứng rất khác thường, bọn hắn có những cách thức tác chiến rất khác lạ, và rồi thất bại.

Nhưng những phản ứng khác thường này, cũng khiến cho đối thủ của hắn đau đầu phi thường.Không có ai nguyện ý đụng tới một vị đối thủ không theo như lẽ thường.*****Thiên Phong khúc tiến vào Dao Quang chiến trận.Dao Quang chiến trận chính là Bắc Đẩu Thất Tinh trận, cả trận chia làm bảy khu vực lần lượt thay đổi.

Bất quá những thế trận Bắc Đẩu Thất Tinh khác phần lớn lấy Thiên Xu tinh làm tâm trận, trong khi Dao Quang chiến trận lại lấy ngôi sao thứ bảy Dao Quang Tinh làm trận tâm.Kiếm tu vận dụng Bắc Đẩu Thất Tinh trận đã từ rất lâu rất lâu về trước, lúc ban đầu là dùng trong kiếm quyết, về sau là Thất Nhân trận, sau nữa là Thủ Sơn trận, tiếp tục đến ngày nay là dùng cho chiến trận cỡ lớn.

Bắc Đẩu Thất Tinh trận phát triển như xuyên suốt lịch sử phát triển của kiếm tu.Kiếm tu yêu thích Thất Tinh trận, không phải là không có nguyên do, Thất Tinh trận ngưng tụ kiếm quang, kiếm ý rất mạnh, hơn nữa lại có đủ công thủ, phạm vi áp dụng lại cực lớn.Bất quá, Ma Phàm không hổ từng là nòng cốt của cả đội, tầm nhìn cao minh hơn các kiếm tu khác không chỉ một hai lần.

Hắn lựa chọn đột kích vào vị trí thập phần xảo diệu.Bắc Đẩu Thất Tinh trận là thế trận có hình cái thìa, mà vị trí Ma Phàm dự định công kích chính là nơi nối liền phần chuôi thìa với phần thìa, chính là vị trí Thiên Quyền.(Biên: Muốn hiểu rõ hơn, đề nghị đọc lại Anh hùng xạ điêu của Kim Dung, phần Đông Tà Hoàng Dược Sư đại phá Bắc Đẩu Thất Tinh trận của Toàn Chân giáo)Vừa tiến vào phạm vi công kích trong chiến trận đối phương, mọi người chỉ cảm thấy chung quanh biến đổi.Giống như đột nhiên tiến vào trong một vùng đất hoang sơ, dưới chân là thảo nguyên bao la bát ngát, cỏ non xanh mượt mà, trên thảo nguyên xuất hiện một con sông lớn, tựa như đai ngọc uốn lượn trên thảo nguyên, đang lặng lẽ chảy xuôi.Gió nhẹ thổi qua, Ma Phàm yêu thích hít hà hương vị cỏ xanh thơm mát,Không cần hắn ra lệnh, hai gã kiếm tu phía sau đồng thời khẽ quát một tiếng, trong tay bay ra hai đạo kim mang, chui xuống dưới đất!Thảo nguyên huyễn tượng lập tức bị phá!Kiếm tu phần lớn không am hiểu Huyễn trận, Huyễn trận này đều là do pháp bảo mang theo trên người bọn họ phóng thích, làm sao chịu được ngũ phẩm phi kiếm công kích?Huyễn tượng bị phá, bốn phía một lần nữa khôi phục nguyên trạng, bảy đạo kiếm quang đã bay đến trước mặt bọn họ!Đối phương cũng không tính toán Huyễn trận có thể vây khốn bọn hắn, ngay lập tức hướng tới công kích mới chính là sát chiêu!- Theo sát ta!Ma Phàm cao giọng nhắc nhở, động tác cực nhanh, phi kiếm nhẹ lướt, một luồng kiếm quang trong suốt rất trái lẽ thường xuất hiện, tựa như sóng nước cuồn cuộn dồn lên, hướng kiếm quang trước mặt đánh tới!Đây là chiêu kiếm mới do hắn dung nhập 《 Diệt huyễn Vô Ảnh Kiếm 》 với 《 Minh Tiêu kiếm quyết 》 tạo ra.Mà uy lực khi hắn đạt tới cảnh giới kiếm tu tầng thứ ba rốt cục bạo phát ra!Đội viên khác theo thật sát phía sau hắn, phi kiếm trong tay bất động, giống như không nhìn thấy vô số kiếm quang đang bay tới.Sóng nước cùng các loại kiếm quang tiếp xúc với nhau, ầm ầm tan vỡ!Kiếm quang đánh vào sóng nước, tựa như một loạt hòn đá nhỏ rơi xuống nước, làm nổi lên rất nhiều bọt sóng.Thủy ba cùng kiếm quang cùng vỡ thành hàng loạt bọt khí, đồng thời biến mất.Những kiếm tu đối diện sắc mặt khẽ biến, đồng tử co rụt lại!Quân tinh nhuệ a!

G! ~!Chương 436 : Biến cố sau nhất trảm của Lôi BằngDịch: Sonhg15 + thachdauBiên: thachdauNguồn: 4vnKiếm ý tầng thứ nhất, sơ ngộ kiếm ý; kiếm ý tầng thứ hai, kiếm ý tâm chuyển; kiếm ý tầng thứ ba, kiếm ý Hóa Hình.Lĩnh ngộ kiếm ý đối với một gã kiếm tu mà nói, liền nghĩa là người đó có tư chất và tiềm lực vượt trội.

Lúc trước Vi Thắng Ngưng Mạch Kỳ, liền bước vào tầng thứ hai, khiến vô số người rung động.Đối với các đại môn phái, đệ tử lĩnh ngộ kiếm ý, cũng không phải sự tình gì quá trọng đại giống như ở Thiên Nguyệt giới.

Đại môn phái có nhiều phương pháp có thể làm cho đệ tử lĩnh ngộ kiếm ý, tỷ như kiếm lô, về bản chất tác dụng cũng không khác Ngũ Hành Kiếm Trận của Tả Mạc.Bất quá, lĩnh ngộ kiếm ý chỉ là cánh cửa, con đường phía sau đều không phải là thuận buồm xuôi gió.

Đệ tử Ngưng Mạch Kỳ mà có thể lĩnh ngộ kiếm ý tầng thứ ba, dù đó là môn phái lớn có nhân tài nhiều như mây, cũng sẽ không bỏ qua.Kiếm ý trước tầng thứ hai, làm tăng uy lực của kiếm chiêu cũng không lớn, vả lại tầng thứ hai kiếm ý tâm chuyển lại không ổn định.

Nhưng khi kiếm ý đạt tới tầng thứ ba, có thể Hóa Hình, uy lực kiếm chiêu sẽ tăng lên mạnh mẽ!Cho nên khi đối phương chứng kiến kiếm ý của Ma Phàm, rất nhiều người chấn động.Đương nhiên, chẳng qua là giật mình, chứ không phải là sợ hãi, bọn hắn thuộc Côn Luân chiến bộ.

Ở Côn Luân, không thiếu thiên tài, đệ tử Ngưng Mạch Kỳ lĩnh ngộ kiếm ý tầng thứ ba, tuy rằng không đến mức đông như kiến, nhưng cũng tuyệt đối cũng không phải phượng mao lân giác, dù là ở trong môn phái phụ thuộc, cũng có thể tìm ra không ít.Huống chi bọn hắn đã kết trận xong.

Điều này khiến bọn hắn tràn ngập tin tưởng với trận chiến kế tiếp.Hầu như toàn bộ chiến trận đều có một đặc điểm chung, đó là một khi phát động công kích, sẽ là liên miên không dứt, như đợt sóng này tiếp nối đợt sóng kia.Vừa thấy Ma Phàm đỡ được bảy đạo kiếm quang, chiến trận tự động vận chuyển.Bảy người một đội, hình thành một Thất Tinh trận nhỏ, bảy đội một tổ, tạo thành một cái Thất Tinh trận lớn.Đứng trấn ở vị trí Dao Quang lại là một tên kiếm tu Kim đan, hắn chủ trì Thất Tinh trận do bốn mươi chín người tạo thành.

Hắn chứng kiến kiếm chiêu của đối phương thì cũng hơi hơi giật mình, ở cảnh giới kiếm ý, đối phương so với hắn cao hơn một tầng.

Bất quá hắn cũng không cảm thấy kích động, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra tu vi của đám người kia, cũng chỉ là ngưng Mạch Kỳ.Ngưng Mạch kỳ cùng Kim Đan kỳ có sự khác biệt rất lớn, dù kiếm ý của đối phương so với hắn cao hơn mười tầng, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn!Hạ Kiến khóe miệng khẽ cười!Bất kể hắn tài giỏi thế nào, nếu đã rơi vào tay mình, cũng chỉ có một con đường chết!Hắn há mồm phun ra một mảnh kiếm hoàn màu xanh!Kiếm hoàn bất quá chỉ nhỏ bằng đốt ngón tay, nhưng mà gặp gió liền biến lớn, bay ra mới được mười trượng, liền bành trướng cỡ ba trượng, kéo theo quầng sáng màu xanh thật dài, giống như một cái Cự Phủ màu xanh, hướng về phía nhóm Ma Phàm đang gào thét mà lướt nhanh tới!Tiếng nổ rền rĩ như khóc như than, khiến tâm thần người ta bất an!Bốn mươi tám kiếm tu còn lại thấy lão đại đã ra tay, không khỏi lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.

Bọn hắn từ bao lâu nay, còn chưa từng gặp qua kiếm tu nào dưới Kim Đan, có thể chạy thoát khỏi lão đại!Chiến đấu đã sắp kết thúc rồi!Kiếm quang của Hạ Kiến thế đi cực nhanh, càng đi càng lớn, đến lúc phi gần tới chỗ đám người Ma Phàm thì kiếm quang đã lớn đến mức hầu như đem tất cả bọn hắn bao phủ bên trong!Phong mang kiếm ý lạnh thấu xương, bức thẳng đến ấn đường mọi người, làm cho người ta sinh ra cảm giác không thể chống lại!Kim Đan ra tay, khí thế phi phaẦm!Trên Hắc Quy hào, Tạ Sơn chứng kiến một màn này, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, bĩu môi:- Đáng thương cho Ma Phàm, bị người xem thường.- Thật đáng thương...- Đáng thương?

Có khi hắn còn đang cười trộm a, chắc cũng muốn lột bỏ cái dáng giả trư ăn thịt hổ lắm rồi, gia hỏa này lúc nào cũng mang một bụng âm mưu quỷ kế!...Một đám người nhiệt liệt thảo luận.Ma Phàm nhìn thấy kiếm quang đến trước mặt, ánh mắt không khỏi nhíu lại, thân hình lóe lên, lướt sang một bên.Rớt lại phía sau hắn nửa bước chân, Lôi Bằng đôi mắt trợn tròn, Kim Lưu trọng kiếm giơ lên cao, hai đầu gối hơi hơi gấp khúc giữa không trung, tựa như có mặt đất vô hình dưới chân, toàn thân sôi sục, linh lực lay động giống như ngọn lửa thiêu đốt, từ trong cơ thể mạnh mẽ phun ra.Nhưng tất cả chuyện này diễn ra, đều không phát ra chút thanh âm nào, cả người hắn yên lặng giống như một pho tượng điêu khắc.Lực lượng cuồng bạo bị gắt gao áp chế trong không gian yên tĩnh.

Khiến cho người ta cảm giác khó chịu không gì so sánh nổi.Cự kiếm bay tới trước mắt, kéo theo quang vĩ khổng lồ, như xé rách không gian, như sấm nổ vang.Cực động cùng cực tĩnh, nổ vang cùng tĩnh mịch!Giờ khắc này, hai thứ lực lượng vô cùng mâu thuẫn, tạo nên một hình ảnh vô cùng ấn tượng trong lòng mỗi người!Lôi Bằng giống như trở lại một khắc trước khi ba người bọn họ hôn mê, linh lực toàn thân giống như ngọn lửa sôi trào, không khí tĩnh lặng kích thích từng sợi thần kinh trong não hắn!Trong đầu hắn mơ hồ hiện lên một hình ảnh, lại mơ hồ có âm thanh không cam lòng gào thét…Cả đầu hắn rối loạn thành một đoàn, giống như vừa bị một cơn lũ tràn qua, chỉ còn chuôi kiếm thô to đang được hắn nắm chặt trong tay là điều duy nhất khiến hắn cảm thấy yên ổn, là vật duy nhất giữ hắn thanh tỉnh!Tựa như có điều gì đó, chảy xuôi trong hắn đầu.Giống như có một tia thanh minh, lại tựa như có một cây cung vô hình đang nhẹ nhàng bắn tên, khai thông đầu óc cho hắn.Không chút do dự, linh lực theo cánh tay, bàn tay rót vào chuôi kiếm, trọng kiếm giơ lên cao, từ trên xuống dưới, tận lực chém xuống!Cuồng bạo biến mất, những thanh âm đang nổ vang cũng biến mất, toàn bộ thanh âm ở một khắc này, tựa như cũng biến mất!Tịch nhiên nhất trảm! (nhát chém không tiếng động)Xa xa, sắc mặt Hạ Kiến đột nhiên kịch biến, đồng tử toát ra vẻ sợ hãi, hắn không kịp phát ra bất kỳ thanh âm nào, trọng kiếm của đối phương đã chém lên phi kiếm của hắn!Roạt!Tựa như thanh âm của vải vóc bị xé, âm vang không ngớt.

Quầng sáng màu xanh khồng lồ kia, trong chớp mắt, bị chém thành hai nửa.Hạ Kiến kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt kinh hãi!

Hắn đã bị thương!

Giữa lúc hoảng hốt, hắn có chút không thể tin, chính mình lại bị thương!

Bị một kẻ chỉ là Ngưng Mạch kỳ đả thương!Phi kiếm của hắn tiêu tùng!

Một trảm của đối phương, không khoan nhượng đem phi kiếm của hắn chém thành hai đoạn!Đối với một gã kiếm tu mà nói, phi kiếm cùng tính mạng là cùng một thể, phi kiếm bị phá kiếm tu nhất định cũng bị trọng thương!Hắn lần đầu tiên bị thương nặng như vậy!Nhưng điều khiến hắn khó có thể chấp nhận chính là, đối phương chỉ là một gã Ngưng Mạch kỳ kiếm tu!Làm sao có thể...Ánh mắt của hắn tan rả, vẻ mặt mờ mịt.Đám người Ma Phàm cũng bị một trảm này của Lôi Bằng khiến cho kinh hãi.

Một chiêu đánh cho kiếm tu cấp độ Kim đan bị thương nặng, chuyện tình vô lý như thế, thế nhưng lại diễn ra trước mắt bọn hắn.Bất quá khi bọn hắn phát hiện Lôi Bằng vẫn bảo trì tư thế chém xuống, không hề nhúc nhích, giống như bức tượng điêu khắc, sắc mặt đều khẽ biến!Muốn chết!Thằng nhãi này thế nhưng tại...nơi này rơi vào đốn ngộ!

Ma Phàm trong tâm rên rỉ, nơi này chính là chiến trường a!Đốn ngộ là cơ hội đột phá chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, ai cũng không biết, như thế nào mới có thể làm ra đốn ngộ, nhưng người nào cũng biết, đốn ngộ là cơ hội đột phá!

Nhưng mà, trong trạng thái ngộ đạo, nếu bị quấy rầy, không thể nghi ngờ là lãng phí mất một cơ hội tuyệt hảo!Ai cũng không biết khi nào thì mới xảy ra thêm một lần đón ngộ nữa.Bất quá Ma Phàm phản ứng cực nhanh, không lùi mà tiến tới, lớn tiếng hét to:- Giết!Sau khi cao thủ đối phương bị thương nặng, trận thế của đối phương lúc này đang ở trạng thái suy yếu nhất.

Trong xung đột với quy mô chỉ mấy chục người như thế này, một gã Kim Đan tu giả có thể làm có tác dụng mang tính quyết định.Nếu lúc này lại lựa chọn rút lui về phòng ngự, ngược lại sẽ khiến đối phương kịp phản ứng.

Đây rốt cuộc vẫn là địa bàn của đối phương, một khi đối phương kịp phản ứng, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.Lúc này lấy công thay thủ là biện pháp sáng suốt nhất, phần còn lại, sẽ do Công Tôn đại nhân lo liệu!Chiến bộ của Minh Liệt kinh nghiệm thực chiến không đủ, chỗ thiếu hụt lúc này bại lộ không thể nghi ngờ, những kiếm tu đang chắc chắn phần thắng đến tay kia không nghĩ đến tình thế đột nhiên xoay chuyển, đều đờ người ra, vài giây sau, mới thất kinh phản ứng.Ở trên chiến trường, hơn nữa là trong chiến đấu phạm nhỏ, chậm hơn hai nhịp, cũng đủ để mất mạng!Không như đối phương, Ma Phàm cầm đầu Thiên Phong khúc không có chút do dự, liền toàn lực phát ra kích thứ nhất!Kiếm quang bạo khởi, sáng chói như một mặt trời nhỏ đang lên, khiến không ai dám nhìn thẳng!Tam đoạn thứ trùng sát!Giống như một cây đao bên trong rực lửa, bên ngoài bị bao phủ bởi lớp băng dày trơn trượt xẹt qua như tia chớp!Mười lăm tên kiếm tu bị một chiêu này giết chết!Linh giáp trên người bọn họ chỉ chống đỡ được trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi tựa như vỏ trứng vỡ vụn.

Trận kỹ “Phong duệ” trên thân Kim Lưu kiếm phát huy tác dụng cực lớn, mười lăm tên kiếm tu, thậm chí tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, liền bị xuyên thủng, đi đời nhà ma!Một kích đắc thủ, đám người Ma Phàm không chần chờ chút nào, nối gót công kích đợt công kích thứ hai!Đến tận lúc này, kiếm tu đối diện mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng, cuống quýt giơ kiếm chống cự.Ma Phàm nhìn thấy đối thủ chậm chạp, giống như nhìn thấy một đám sơn dương đợi làm thịt, không một chút lưu tình.Những kiếm tu vừa lâm nguy đã hoảng sợ kia, làm sao xứng là đối thủ của bọn Ma Phàm hắn?Xen lẫn trong kiếm quang rực sáng, từng đám huyết hoa phụt ra, trong lúc này mới thấy, sinh mệnh con người ta thực là yếu ớt.

Trong chớp mắt, lại có ước chừng mười tên kiếm tu chết oan chết uổng.Chỉ vẻn vẹn trong chưa đến ba lượt công kích, đội ngũ đối phương cơ hồ chết quá nửa!Cả đội quân của Minh Liệt bị công kích sắc bén như vậy khiến cho rung động mãnh liệt, chút tự tin kiêu ngạo trước kia đứng trước kiếm quang lạnh lẽo sáng ngời đã biến mất không còn chút bóng dáng.Sắc mặt Minh Liệt cũng biến đổi, sức chiến đấu của đội ngũ này vượt xa tưởng tượng của hắn!Phi kiếm màu vàng không biết là từ cái gì luyện chế thành, ít nhất cũng là ngũ phẩm, điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, chính là mỗi thành viên trong tiểu đội này đều lĩnh ngộ kiếm ý, hơn nữa thấp nhất cũng là tầng thứ hai, đến tầng thứ ba thậm chí còn có mấy người!Thật sự là tinh nhuệ a!Trong mắt của hắn hiện lên một tia hàn quang, thương vong của đội Hạ Kiến cũng không làm hắn cảm thấy phẫn nộ, đối với một gã chiến tướng mà nói, phải bảo trì bình tĩnh trước thương vong là kiến thức đánh trận cơ bản.Hắn đồng thời cũng chú ý tới Lôi Bằng vẫn không nhúc nhích, hắn đốn ngộ?Khóe miệng thoáng hiện lên một nét tươi cười lành lạnh.Ngưng Mạch Kỳ kiếm tu có thể một kích làm thương nặng Kim Đan kỳ, nhưng lại gây ra đốn ngộ, thủ hạ như vậy, đại khái không mấy vị chiến tướng sẽ cam tâm bỏ qua đi!Mà phản ứng của tiểu đội kia cũng khiến Minh Liệt cảm thấy hâm mộ, bất quá, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt hảo như vậy?Tiểu đội này thể hiện thực lực tinh nhuệ khiến hắn phải kinh ngạc, nhưng hắn cũng tin tưởng, dù là tinh nhuệ, không có nghĩa cả đội quân cũng đều đạt trình độ cao như vậy.

Hắn lại tự hỏi, có lẽ nếu hắn có thể bắt sống cả tiểu đội tinh nhuệ kia, thì sẽ khiến cho bọn hắn phải đầu hàng.Có điều Minh Liệt nhanh chóng quẳng ý tưởng này ra khỏi đầu, quan trọng nhất trước mắt là phải thắng được trận đánh này đã!Thế trận đối phương lặng lẽ biến ảo, tiến tới đè bẹp khí thế của nhóm Lôi Bằng.Trong Hắc Quy hào, Công Tôn Sai khẽ cười một tiếng:- Vận khí của người này cũng không tệ.Dứt lời, vẻ mặt chợt lạnh lẽo, bình tĩnh phát lệnh:- Xuất kích!Chiến trường đã tràn ngập những yếu tố không thể đoán trước.

Chẳng ai ngờ rằng, bởi vì Lôi Bằng đột nhiên đốn ngộ, khiến cho song phương bỏ qua giai đoạn dò xét ban đầu, trực tiếp tiến vào quyết chiến sống chết!Chương 437 : Tả Mạc đánh lénBiên dịch: thachdauNguồn: 4vnCác thành viên Vệ Doanh đang trong trạng thái khẩn cấp chờ lệnh.

A Văn được trở lại nơi đóng quân, thở phào một hơi, rốt cuộc đã thoát kiếp bị thử nghiệm đến chết đi sống lại rồi a.Không khí trong Vệ Doanh cũng không phải quá khẩn trương, mọi người đều là những tên già đời, đầy kinh nghiệm thực chiến, tự nhiên không vì chiến đấu mà khẩn trương.

Hơn nữa, xuất thân chủ yếu của Vệ doanh là từ các tu nô, đối với bọn hắn, cái gì là Côn Luân, bọn hắn một nửa khái niệm trong đầu cũng không có.

Trong mắt bọn hắn, địch nhân nào cũng chỉ là địch nhân mà thôi.Bọn hắn còn nhìn ra được, Chu Tước doanh còn chưa phát toàn lực.Vệ doanh đang trong không khí thoải mái thì Tả Mạc xông tới, nhất thời tất cả mọi người đều vội vàng cúi người hành lễ.- Chiến cuộc thế nào rồi?Tả Mạc làm bộ thân thiết hỏi về diễn biến thế trận, có điều trong lòng hắn một chút lo lắng cũng không có, đã có Công Tôn sư đệ cuồng chiến thành tính, căn bản chiến sự không cần hắn phải quan tâm.Người khác có thể không biết, nhưng hắn lại biết rõ.

Ngay cả tên chiến tướng hoàng kim già đời Ngọc Hành còn thua trong tay Công Tôn sư đệ, bị hắn dùng đao tàn sát, nên Tả Mạc tất nhiên vô cùng tin tưởng, mấy tên thủ lĩnh đối phương chắc chắn không có khả năng đả bại được Tiểu Nương.

Đương nhiên, hắn hoàn toàn quên mất, năm xưa Tiểu Nương vốn chỉ là một tên thanh niên yếu ớt lúc nào cũng ngượng ngùng.Thúc Long cung kính đáp:- Giờ mới bắt đầu thôi, bất quá Lôi Bằng đã đả thương được một tên Kim đan bên đối phương.- Lôi Bằng đả thương một tên Kim đan sao?Tin tức này khiến Tả Mạc giật mình, hắn có chút không thể tin nói:- Thằng nhãi này thực sự mạnh như thế?- Vâng!Trên mặt Thúc Long biểu lộ vẻ khâm phục, có thể lấy tu vi Ngưng Mạch kỳ đả thương một tên Kim đan kỳ, vô luận là nhìn từ góc độ nào, cũng đều khiến người ta phải giật mình.- Chẳng lẽ hắn uống thuốc kích thích gì?Tả Mạc lầm bầm tự nói một mình, rồi nhanh chóng đưa mắt nhìn cuộc chiến, bất quá khi hắn phát hiện ra Lôi Bằng vẫn không nhúc nhích, lại cả kinh hỏi:- Đốn ngộ?

Hắn thế mà lại đốn ngộ trong lúc này!

Thằng cha này vận khí tốt đến thế là cùng!Cũng khó trách Tả Mạc lại hâm mộ như thế, đốn ngộ là cơ duyên trời ban, chẳng căn cứ vào quy luật nào hết.Tả Mạc đứng cạnh đám người Thúc Long, thấy bọn chúng cũng đang tràn đầy biểu tình hâm mộ giống mình.

Lôi Bằng cao lớn, nhìn có vẻ hào sảng, nhưng thực tế lại vô cùng gian xảo, số người bị hại trên tay hắn vốn không ít.

Ai cũng không nghĩ ra được, một tên cường đạo gian xảo như thế, lại có thể đốn ngộ, thật là vượt mọi dự liệu của tất cả mọi người.Tả Mạc chậc lưỡi một hồi, liền thu ánh mắt trở về, vừa nhìn lại một chút, hắn đã phát hiện ra Tuyết hoa chiến trận của Tiểu Nương.Đối với loại chiến trận có thể đả bại Ngọc Hành, hắn thực sự có ấn tượng rất sâu sắc, nhất thời, một tia lo lắng nhỏ nhoi cuối cùng trong lòng cũng tan thành mây khói.Phỏng chừng Tiểu Nương sẽ rất nhanh chóng kết thúc trận chiến, phải nhanh chóng hành động thôi, bằng không, đến canh cũng chẳng có mà húp.Tả Mạc ầm thầm cân nhắc, hắn thật ra đang tính toán thử nghiệm một chút “Tiểu Mạc ca chiến pháp” vừa mới ngộ ra, xem uy lực rốt cuộc đến đâu.Nhất là khi hắn nhận ra Tuyết hoa chiến trận của Công Tôn Sai đã bắt đầu xoay như cối xay gió hướng tới nghiền nát đối phương, thì trong lòng càng thêm sốt ruộc, đã từng chứng kiến thế trận lợi hại kia một lần, Tả Mạc hoàn toàn tin tưởng, đội ngũ kiếm tu Côn Luân kia sẽ thua không còn manh giáp.Sự thật chứng minh, gặp phải Công Tôn sư đệ, đúng là chuyện chẳng hay ho gì.*****Song phương chiến đấu nhanh chóng đi tới quyết liệt, bên nào cũng kiên quyết đánh bại đối phương.Vị trí của Lôi Bằng nhanh chóng trở thành trung tâm của cuộc chiến.

Dao Quang trận của Minh Liệt điên cuồng hướng tới nơi đó mà đàn áp, trong khi Chu Tước doanh cũng nhanh chóng tập trung lại một khu vực nhỏ xung quanh Lôi Bằng.Va chạm kịch liệt diễn ra!Một lát sau, sắc mặt Minh Liệt liền có chút khó coi.Hắn vốn tưởng rằng, đối phương sẽ bị tên kiếm tu đột nhiên đốn ngộ kia khiến cho bị bó chân bó bay, nào biết đối phương một chút băn khoăn cũng không có, ngược lại đem nơi tên kia đứng biến thành cửa khẩu đột phá.

Mà một số tiểu rội tinh nhuệ lại càng điên cuồng càn quét ra xung quanh, bọn hắn tựa như một lưỡi đao khổng lồ, không ngừng cắt đôi địch nhân mà tiến lên!Tam đoạn thứ!

Lại vẫn là Tam đoạn thứ!Uy lực Tam đoạn thứ của đối phương quá lớn, dưới tình huống các tổ đội còn chưa kịp trợ giúp cho nhau, một số ít kiếm tu Côn Luân đã bị đánh cho thất tinh bát lạc (tan nát đội hình).

Càng khiến sắc mặt hắn xanh mét chính là, những kiếm tu bị thương giống như chim sợ cành cong, vội vã rút lui, không còn chút ý chí chiến đấu nào, hai tay dâng vị trí của mình cho đối phương.Dao Quang thế trận của bọn hắn dường như bị một lưỡi đao khổng lồ xé rách một đường, mà các kiếm tu đối phương lại như thủy triều, không ngừng từ lỗ hổng kia dũng mãnh tiến tới!Thật là lũ ngu xuẩn vô dụng!Minh Liệt luôn luôn mơ ước có thể xây dựng nên một đội ngũ quân đội thiết huyết, đáng tiếc, biểu hiện vụng về, thoái chí của đội ngũ như giáng cho hắn một cái bạt tai nảy lửa!

Bị đánh bại không tính là gì, bị thương cũng không đáng nói, chính là bị thương rồi, ngay cả một chút dũng khí cũng không còn, bỏ quên chức trách, ở trong mắt hắn, đây quả nhiên là lũ phế vật vô dụng!Thiết huyết: quyết chiến đến cùng, chết không lùi bước.Quay trở về xem ta thu thập các ngươi thế nào!Minh Liệt nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ, khuôn mặt nhăn nhó, mệnh lệnh như nước chảy không ngừng được đưa ra.

Công pháp “Thiên Hành” thủy chung vẫn liên tục vận chuyển, mọi biến cố trên chiến trường không ngừng được bộ não hắn quan sát, nghiên cứu, nhưng khuôn mặt hắn rất nhanh liền sa sầm xuống.Chiến trận thực kỳ quái!Hắn vốn chuẩn bị tinh thần ứng phó thật tốt Tam đoạn thứ của đối phương.

Ttam đoạn thứ của đối phương vận dụng vô cùng xuất thần nhập hóa, sắc bén vô song, nói thực là, đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến một trận thế Tam đoạn thứ lợi hại như vậy!

Nhìn qua cứ tưởng, đây là chiêu bài chiến thuật của đối phương, nhưng lại ngoài dự liệu, đối phương cũng không hẳn chỉ sử dụng Tam đoạn thứ, mà là dùng một loại trận thế hết sức kỳ quái.Bọn hắn cứ sáu người tụ lại thành vòng tròn, làm thành một bông hoa tuyết, sau đó liên tục xoay tròn với tốc độ cao, cứ thế tiến thẳng về phía trước.Trong đầu Minh Liệt nghĩ đến hàng loạt thế trận khác nhau, nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu, không có thế trận nào giống cái này cả.

Thực hiển nhiên, loại thế trận quái dị trước mắt này, là loại hắn chưa biết đến bao giờ.Hắn nhíu mày, bỗng nhiên có cảm giác vô cùng quỷ dị.Loại chiến trận này… hình như là… hình như là mang chút cảm giác của Yêu tộc chiến pháp, trong giây lát, hai mắt hắn tỏa sáng, rột cuộc hắn cũng hiểu được tại sao mình lại cảm thấy quái dị!

Đúng vậy!

Thế trận bông tuyết sáu cánh này rõ ràng mang phong cách của thế trận Yêu tộc!Chiến tướng của cả ba phe yêu ma tu giả, có cách chiến đấu hoàn toàn khác nhau, bọn hắn cũng dùng những thế trận bất đồng.Tu giả tinh thông phù trận, bởi vậy chiến trận của bọn họ thường bắt nguồn từ phù trận phát triển lên, do đó, trong quá trình lập trận, bọn hắn luôn luôn chú ý cách thức bố trí để xây dựng thế trận chuẩn trong bất kỳ tình huống nào.

Tựa như Dao Quang thế trận vậy, quy cách bày trận thập phần ổn trọng dù đứng yên hay khi di chuyển.Mà Yêu tộc chiến tướng lại có thần thức cường đại, nên năng lực khống chế đội ngũ của bọn hắn cực mạnh, chính vì thế, chiến trận của bọn hắn không chú trọng vào cách bố trí, do đó sắp xếp hết sức thoải mái tùy ý.

Tỷ như Tam đoạn thứ xung phong liều chết, bọn hắn có thể phát động đi mọi phương hướng.

Mà Tuyết hoa chiến trận lại thoải mái di chuyển xoay tròn giống bông tuyết.Trên lĩnh vực này, Ma tộc chiến tướng cùng Yêu tộc chiến tướng khá giống nhau, nhưng thế trận của Ma tộc còn đơn giản trực tiếp hơn cả Yêu tộc.

Giống như Ô sát ma sát trận, chỉ bao gồm mấy loại biến hóa là Tiểu ma sát trận, Thứ ma sát trận và Đại ma sát trận.Sau khi nhận ra điểm quái dị của đối phương, Minh Liệt không khỏi vô cùng hoảng sợ.Từ lúc bắt đầu đến giờ, hắn lúc nào cũng lâm vào cục diện phải phá thế tiến công của đối phương, mỗi khi bị đối phương xâm nhập, hắn lại phải phán đoán rồi đưa ra biện pháp chống đỡ!

Chuyện này nghĩa là gì?

Chính là trong lúc vô tình, Minh Liệt hắn liền sa vào thế bị động, mà quyền chủ động lại nằm trong tay đối phương!

Nhìn theo cách nào cũng thấy, rõ ràng trình độ giữa hắn và đối phương có sự chênh lệch quá lớn!Bỗng nhiên trong lòng hắn toát lên một dự cảm không lành.*****- Chú ý đội hình!- Đuổi theo!

Đuổi theo!- Không cần cùng địch nhân dây dưa, chú ý vị trí của mình!Tổ trưởng các khúc gân cổ kêu gào, linh lực đều được bọn hắn vận đến mức tận cùng, mặt đỏ phừng phừng, cổ họng như sắp nứt ra!

Mặc dù Tuyết hoa chiến trận bọn hắn cũng từng huấn luyện qua, nhưng lại chưa từng dùng trong thực chiến, tự nhiên có lúc phối hợp không ăn ý.Thần kinh toàn đội đều bị kéo căng như dây đàn, đây chính là chiến trường a, chỉ cần có một sai lầm nhỏ thôi, cũng coi như mất luôn mạng nhỏ!Nơi giao chiến kịch liệt nhất, chính là tại vị trí của Thiên Phong khúc!Bọn hắn gần như đã cách xa vị trí của Lôi Bằng, giống như một mũi nhọn, đâm sâu vào thế trận của đối phương.Tại khu vực này, song phương đang ở thế cài răng lược.Kiếm quang trên không trung giao nhau liên tiếp, bắn ra xung quanh như mưa rào!Những kiếm quang chói mắt đó, thỉnh thoảng lại đánh trúng một người nào đó, khiến hắn ngã lộn nhào từ trên không xuống đất.

Trong lúc ngã mà có kẻ nào đâm cho một kiếm, thì tuyệt đối mạng sống không còn.

Chẳng cần biết ngươi có hộ giáp bảo vệ hay không, chỉ cần đình trệ trong nháy mắt, vô số mũi nhọn sẽ trực tiếp đâm tới.

Dù là tứ phẩm linh giáp mà bị công kích liên tiếp thì cũng bị chấn nát tơi bời như giấy dán tường mà thôi!Tên Kim đan kiếm tu phụ trách khu vực này cảm thấy tức giận sôi máu lên!Những tu giả bị chết đều là người của Côn Luân bọn hắn cả!Đến hiện tại mà nói, bọn hắn ngay cả một tên đối phương cũng chưa giết được!

Tên kiếm tu Kim đan tức giận mặt đỏ phưng phừng, không do dự hét lớn:- Dao Quang, chuyển!Trận hình nhanh chóng biến đổi, mỗi người nhất tề chém lên không trung ba đạo kiếm quang.Kiếm quang dày đặc không khoan nhượng dựng đứng trên đỉnh đầu cả đội, mũi kiếm hướng thẳng đến nhóm người Ma Phàm.Trên trăm đạo kiếm quang lừng lững trên không trung, gây ra áp lực khiến sát khí lãnh lẽo bao phủ xuống đám người Ma PhaẦm!Tên kiếm tu Kim đan ánh mắt nghiêm nghị, vung tay ném ra một khối cầu bạc tròn tròn, thuận thế chỉ về phía Ma Phàm, quát vang một tiếng:- Xuống!Xẹt!Ngân cầu phi lên thiên không, nhất thời bùng nổ, hóa thành vô số điện xã, bay lượn giữa vô số kiếm quang!Trong chớp mắt, một cái lưới điện đã hình thành!Sau tiếng hô “Xuống” của tên kiếm tu Kim đan, trăm đạo kiếm quang lập tức kẹp lấy lôi võng, ầm ầm chụp xuống!Từ lúc tên kiếm tu Kim Đan hô lên “Dao Quang, chuyển!”, Ma Phàm đã phát giác không ổn, thân hình bất chợt lui lài!

Nào biết đạo lôi võng kiếm quang này quả như cái lưới khổng lồ, khí thế vô cùng nhanh chóng, bọn hắn còn chưa kịp chạy trở về, kiếm quang lôi võng đã như Thái Sơn áp đỉnh ập xuống đỉnh đầu bọn hắn!Sát cơ cùng hàn ý mãnh liệt tỏa ra, khiến cho Ma Phàm lông tơ cả người dựng đứng, ánh mắt của hắn phút chốc đỏ lên!Không cần nghĩ ngợi gì, linh lực toàn thân hắn như con ngựa hoang không trói buộc, điên cuồng truyền tới Kim lưu kiếm mà dũng mãnh lao lên!Kim lưu trên thân kiếm, hiện lên như một mũi nhọn xanh thẳm, như sóng nước cuồn cuộn không dứt đâm vào thiên không, lại giống như những đường vân lượn sóng trên ngọc lưu ly!Kiếm quang vừa ly khai phi kiếm, liền biến mất trong không khí, không để lại chút dấu vết gì!Mà phía sau hắn, hơn mười đóa hoa sen bay lên, ông một tiếng, thân kiếm rung động!

Hoa sen trên không trung bỗng đồng loạt bị xé nát, vô số đóa hoa, bắn vọt lên thiên không!Niên Lục ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt hắn hiện lên hàn ý, không để ý khóe miệng hắn đang tràn máu tươi.Mặt khác các kiếm tu khác trong Thiên Phong khúc cũng hiểu đây là lúc phải liều mạng, mọi người không hẹn mà cùng phóng thích sát chiêu!Ầm!Bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ, các loại quang mang va đập ầm ầm, quang mang chói mắt tới mức không ai mở mắt nhìn được!- Rút lui!Trong ngân quang mờ mịt, vang lên tiếng hét của Ma PhaẦm!Hào quang tan hết, thân ảnh Ma Phàm sớm đã không thấy đâu.

Lại nhìn tên kiếm tu Kim đan bên đối phương lúc này đang hoảng sợ vô cùng, tóc hắn bị kiếm mang đốt cháy, nhìn qua đầu tóc bù xù, dáng vẻ vô cùng chật vật!

Mà các kiếm tu dưới tay hắn, cơ hồ kẻ nào khóe miệng cũng trào máu tươi.Khuôn mặt bọn chúng tái nhợt, ánh mắt toát lên nỗi sợ hãi cùng cực!Sự ương ngạnh liều chết cùng hung ác của Thiên Phong khúc đã dọa cho lũ nhát non thiếu kinh nghiệm bọn chúng sợ hãi vô cùng!

Đối phương chỉ có mười người, đã chế trụ thành công hơn hai trăm người bọn hắn, bọn hắn cơ hồ bị đối phương đánh cho tan tác!Điều làm bọn hắn khó tin chính là, đối phương làm thế nào có thể an toàn rút lui!Mỗi một người bọn hắn đều phát lực theo vị kiếm tu Kim đan kia, lại vận dụng lực lượng của thế trận, thế mà không giết nổi một hai tên đối phương!Từ trước đến giờ, bọn hắn vẫn tưởng chính mình là tinh nhuệ!

Đại nhân cũng không ngừng nhắc đi nhắc lại, bọn hắn là đội quân tinh nhuệ!

Do đó, bọn hắn vô cùng tin tưởng, bọn hắn có thể gia nhập quân đội trực thuộc Côn Luân, chứng tỏ bọn hắn thực ưu tú!Chính là, hiện thực quá tàn khốc lại đang xảy ra trước mắt!Nhóm Ma Phàm sau một kích toàn lực, một tia lực lượng cũng không còn, thừa dịp đối phương còn đang bàng hoàng, nhanh chóng chạy thoát khỏi khu vực nguy hiểm, nhưng bọn hắn cũng không đủ khả năng tiếp tục tái chiến.- Việc còn lại giao cho các ngươi.Thanh âm Ma Phàm khàn khàn, dáng vẻ hắn bây giờ vô cùng thê thảm, đầu tóc tán loạn, cả người đầy vết thương, ánh mắt cũng ảm đạm.Những kiếm tu đến tiếp ứng không nói gì, mà trịnh trọng hành lễ với bọn hắn.Sau khi thân ảnh nhóm Ma Phàm hoàn toàn biến mất, trong lòng mỗi vị kiếm tu Chu Tước doanh vẫn còn tràn ngập kính nể!- Công kích!Mệnh lệnh của Công Tôn Sai, thông qua thần thức cường đại, thâm nhập vào não bộ từng kiếm tu.Những kiếm tu đi đầu mỗi bông tuyết ngay lập tức vung Kim lưu kiếm trong tay vẽ ra một đạo kiếm quang, đồng thời nhanh chóng di động sang bên, đồng bạn bên tay phải của hắn ngay lập tức tiến tới vị trí của hắn, cũng đồng thời phát ra một đạo kiếm quang!Những kiếm quang phát ra liên tục không ngừng, nhanh chóng tụ lại thành một đường kiếm quang thẳng tắp!Mà luồng sáng thẳng tắp này, là sự nối liền liên tiếp không đứt đoạn của các kiếm quang!Xoạt, xoạt, xoạt!Quang tuyến thẳng tắp dễ dàng đâm xuyên đội ngũ đối phương, tạo thành một vết thương thật sâu!Trên trăm đạo quang tuyến từ kiếm quang tạo nên bất chợt bừng sáng!Cùng lúc đó, trung tâm của Dao Quang chiến trận liền xuất hiện hàng trăm rãnh máu!Chỉ sau một kích, Dao Quang thế trận liền thủng lỗ chỗ như cái sàng!*****Lương Vi thất thần nhìn chiến trường, ánh mắt mờ mịt.Hắn vốn cho rằng sẽ có một hồi chiến đấu kịch liệt, đâu biết, chiến trận lại hoàn toàn nghiêng về một bên như vậy.

Thời gian hắn ở trong Đô Thiên Huyết Giới vốn cũng không ngắn, đội ngũ quân đội Côn Luân này hắn biết rõ, các thành viên đội ngũ tuyệt không yếu, thậm chí còn có thể được xếp vào quân đội cao cấp.Đổi lại là hắn, tuy rằng hắn không sợ, nhưng cũng không dám chắc có thể đánh cho đối phương bị thương nặng.

Cứ nhìn trận đánh lén của bọn hắn thì thấy, hắn cũng khiến cho đội ngũ đối phương tổn thất không ít, nhưng tình huống đánh lén như vạy, cũng xuất hiện không nhiều.Thế như đội ngũ thần bí trên chiếc thuyền đen kia, lại tựa hồ không tốn bao nhiêu khí lực liền tiêu diệt được đối phương.Hắn vốn đoán chiến tướng đối phương thuộc loại không chuyên, dù bày ra lực khống chế kinh người, thì cũng chỉ là quân đoàn trưởng một đội quân mà thôi!

Nhưng chứng kiến đạo quang tuyến tạo thành từ vô số kiếm quang kia, hắn đột nhiên ý thức được, đây là một loại chiến thuật hoàn toàn mới!Đối phương rõ ràng toát ra phong cách chỉ huy của Yêu tộc chiến tướng, lại đi chỉ huy một đám kiếm tu!Điều này khiến hắn không biết giải thích thế nào!Hơn nữa thực lực cá nhân của các kiếm tu đó, đồng dạng cũng vượt quá mọi dự liệu của hắn.

Hắn không nhìn thấy trong đội ngũ có kiếm tu cấp Kim đan, chỉ là một đám Ngưng Mạch kỳ mà thôi, nhưng lại kiên quyết đánh cho đối phương không ngóc đầu lên được.Thành công của bọn họ, ngoài thế mạnh về thế trận mạng lại, thì có một yếu tố vô cùng quan trọng chính là, kiếm ý.Kiếm tu trên chiến thuyền màu đen đó, cơ hồ tất cả đều lĩnh ngộ kiếm ý!Khi Lương Vi phát hiện ra điểm ấy thì đến bản thân hắn cũng phải ngây người ra một lúc.

Trong suốt khoảng thời gian ở Đô Thiên Huyết Giới, bọn hắn dù không gặp đại chiến, thì những xung động vụn vặt cũng dẫn đến giao chiến không dưới ba mươi lần, mà những kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý, bọn hắn gặp được vô số!Nhưng đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến, cả một đội quân đều do các kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý tạo thành!Mà số lượng ở đây không chỉ là một hai chục tên, cũng không phải một hai trăm tên, mà chính là một hai ngàn tên a!Lương Vi bỗng nhiên có ý nghĩ kỳ quái trong đầu, lẽ nào, chiến thuyền đen này mới thực là người của Côn Luân đây?Chung quang hắn rất yên ắng, tất cả mọi người đều bị sức chiến đấu kinh người toát ra từ chiến thuyền màu đen hù cho sợ hãi run rẩy.Đứng xa xa nhìn về phía chiến thuyền, Lương Vi kinh ngạc phát hiện ra, chính mình thế nhưng không hề có chút ý niệm đánh lén nào trong đầu.

Nhất thời, trong lòng hắn vô cùng cảm khái nhận định, nếu lực lượng song phương chênh lệch quá xa, thì ngay cả dũng khí đánh lén địch nhân cũng không còn.Khi nào mình mới có thể có một chi quân đội như vậy…Đúng vào lúc này, ánh mắt hắn bỗng giật giật, lực chú ý liền tập trung vào chiến trường phía sau chiến thuyền màu đen.Mội đội ngũ ước chừng một trăm người, lặng lẽ bay ra từ chiếc thuyền đen.Có quỷ sao!*****- Cẩn thận một chút, đừng để địch nhân phát hiện.Tả Mạc nhỏ giọng ra lệnh, đội quân bên cạnh hắn vội vã gật đầu ý bảo đã hiểu.Bọn hắn dường như là trộm đạo thông thường, hành động vô cùng lén lút.Kế hoạch xuất chiến của Tả Mạc bị Thúc Long phản đối mãnh liệt.

Thúc Long trời sinh trung thực nghiêm cẩn, cố chấp cho rằng, đại nhân thân phận cao quý, không nên dính vào nguy hiểm, chẳng may gặp chuyện không hay gì, bọn hắn có chết ngàn lần cũng không hết tội.

Tả Mạc tất nhiên sẽ không chịu thua, nhíu mày hỏi Thúc Long, các ngươi liệu có lợi hại hơn ca không?Cái này đúng là khiến cả đoàn người á khẩu không nói gì được.Luận thực lực cá nhân mà nói, trong cả chiến thuyền đương nhiên Vi Thắng lợi hại nhất, nhưng bài danh đệ nhị lại không ai khác ngoài Tả Mạc.

Từ ngày Đại nhật ma thể đạt tới Đệ nhị tầng, sức chiến đấu của hắn vượt quá một cao thủ Kim đan thông thường!

Huống chi, hắn còn tinh thông đủ loại thủ đoạn, đến cả Vi Thắng muốn chống lại hắn, cũng không chắc sẽ thắng dễ dàng.Rơi vào đường cùng, nhóm Thúc Long đành phải chọn ra một trăm khổ vệ tinh nhuệ nhất Vệ doanh, cam đoan bảo đảm an toàn cho đại nhân.

Chính hắn thì mang trọng trách trên người, không thể đi theo Tả Mạc quậy phá được.Còn một trăm tên Khổ vệ đi theo đại nhân, cùng tham chiến với đại nhân, chính là một đội phá thiên đầu tiên a!

Sỹ khí cả đội nhanh chóng vút lên!Bất quá, với tính cách giảo hoạt của Tả Mạc, loại chuyện lấy cứng chọi cứng, hắn tuyệt đối sẽ không làm.Chẳng cần quản Chu Tước doanh đã ở thế thượng phong, cũng chẳng quản bên cạnh hắn đều là tinh nhuệ của Vệ doanh, hắn vẫn cứ quyết định đánh lén!Vệ doanh dù sao vẫn là trọng giáp khổ vệ, áo giáp mà bọn họ ngưng luyện ra đều là áo giáp hạng nặng.

Lực lượng bọn hắn do vậy lớn vô cùng, vũ khí trên tay bọn họ không phải là cây phủ lớn như cánh cửa thì cũng là cây đao dài cả trượng.

Hơn nữa sau khi tu luyện “Khổ vệ”, thân hình của bọn hắn cũng to lớn khổng lồ hẳn lên, thân hình đều rất khôi ngô, trung bình cao cỡ một trượng!(Một trượng tương đương với khoảng 3,3m)Như Lôi Bằng luôn tự thị cao lớn nhất Chu Tước doanh, nhưng nếu như đem hắn ra so với mỗi một thành viên Khổ vệ, thì chỉ như nhãi ranh vắt mũi chưa sạch mà thôi.Cho nên một toán mãnh nam cường tráng khổng lồ như vậy, lại đóng giả mèo, rón ra rón rén bước theo sau Tả Mạc, ai nhìn vào cũng phải cười phá lên.

Chỉ có một người duy nhất trông có vẻ bình thường, đó là A Văn, hắn sở trường tu luyện về tốc độ, là Ảnh ma vệ, là kẻ khác loài nhất trong Vệ doanh, nhưng cũng là kẻ bình thường nhất Vệ doanh.Bất quá, những mãnh nam khổng lồ này đang đắm chìm trong cảm giác khẩn trương của chiến trận, nên hiển nhiên không cảm giác được động tác của mình trông quái đản cỡ nào.Tuy rằng bọn hắn đã hết sức cố gắng bắt chước động tác của Tả Mạc, nhưng khổ người bọn hắn thực sự quá lớn, nhất là cả trăm tên khổng lồ đứng cùng một chỗ, muốn người ta không chú ý cũng khó.Bọn hắn rất nhanh bị đối phương phát hiện ra.Người thứ nhất phát hiện ra bọn hắn là Tùng Viên, hắn có chút khẩn trương, nên không ngừng ngó tới ngó lui khắp bốn phía, cũng là người đầu tiên nhìn thấy đoàn người Tả Mạc.- Kia là cái gì?Hắn vội vàng giật giật áo Minh Liệt, chỉ vào một phía khác của chiến trận hỏi.Sắc mặt Minh Liệt vừa đỏ tía vừa xanh lét cùng lúc, lửa giận bùng nổ lên trong lòng hắn!Đây là cuộc chiến đấu nhục nhã nhất trong đời chiến tướng của hắn, cho tới bây giờ, thành quả chiến trận của bọn hắn ít đến thảm thương!

Thế trận quái dị của đối phương phát ra uy lực phi thường cường đại, hơn nữa lại vô cùng thô hào dã man bất chấp lỹ lẽ, bọn hắn tựa như những khối nham thạch khổng lồ, cứ mãnh liệt hướng tới phía trước nghiền nát đối phương!

Vô luận hắn làm ra phản ứng gì, vừa thành công, còn chưa kịp coi thường đối phương, đối phương lại tiếp tục chèn ép, chèn ép và chèn ép!Hắn dựa vào thế trận Dao Quang nổi tiếng, đủ loại chiến thuật có thể xuất ra hắn đều xuất ra rồi, nhưng vẫn không cách nào ngăn bước tiến của đối phương.Không có mưu kế, không quanh co, không cần chiến thuật gì khác.Những kiếm tu đó giống hệt kẻ điên, không mệt mỏi phóng thích kiếm quang!

Những hỏa tuyến kiếm quang thẳng tắp kia, cơ hồ đánh cho bọn hắn hỏng bét!Dao Quang chuyển, hai đạo kiếm quang hỏa tuyến đánh tới!

Dao Quang nhất kiếm, năm đạo kiếm quang hỏa tuyến vây quanh!

Dao Quang hợp tam kiếm, mười đạo kiếm quang hỏa tuyến phong tỏa…Giống như giao chiến với một vị kiếm khách cao minh, kiếm hoa của mình vừa mới rung lên, cố gắng dụ địch, đối phương đến nhìn cũng chẳng thèm, liền một kiếm đánh tới; dù ta có làm động tác giả, đối phương cũng không nhìn, trực tiếp đánh tan.

Dù ta quyết ra sát chiêu, đối phương cũng vẫn như trước không nhìn, trực tiếp vung tới một loạt chiêu kiếm sắc bén…Đối phương cứ một mực cố chấp dùng cách đánh thô bạo mà trực tiếp này, hắn cũng không có cách nào phản công!Mặc dù hắn đã nghĩ đến đủ loại biện pháp, nhưng dù hắn ứng biến thế nào, trước hỏa tuyến kiếm quang trực tiếp mà thô hào của đối phương, cũng liền bị đánh tan nhanh chóng!

Hắn thực đã hết cách a!Nhìn đội ngũ của mình cứ từng chút từng chút bị tiêu diệt, số còn lại thì tháo chạy, trong khi mình lại vô kế khả thi, đây đúng là đả kích trí mạng vào lòng tin của hắn!Hắn mờ mịt như kẻ đánh bạc đã đặt cược tất cả vào canh bạc cuối cùng mà vẫn thua.Vô lực, phẫn nộ cùng với tuyệt vọng…Mọi cảm giác hỗn loạn thành một đoàn, khiến cho hắn cơ hồ không trụ vững nổi nữa.Trong đúng thời khắc ấy, hắn nhìn thấy đoàn người Tả Mạc!Đầu óc hắn dường như nổ tung, tia lý trí còn sót lại cuối cùng, bị lửa giận đốt tan thành tro bụi!Đã đến thế này, ngươi cư nhiên còn đánh lén!Bức người ta đến mức này, vẫn còn đánh lén!!!!!!!!!(Đúng là phong cách của Tả Mạc, thừa dịp ngươi bệnh tới đoạt mệnh ngươi)Ngươi đã đánh lén, còn dùng một đám đại ngốc như thế đến đánh lén!Ngươi, ngươi, ngươi!Đáng thương cho Minh Liệt, hai mắt hắn đỏ sậm, bộ mặt nhăn nhúm dữ tợn!

Kiêu ngạo tích lũy hai mươi năm, bị vô số tổn thương oanh tạc, một chút cũng không còn!Toàn bộ phẫn nộ, toàn bộ tuyệt vọng ầm ầm tràn ra, hắn gầm lên!- Giết!*****Tả Mạc không nghĩ tới bị đối phương phát hiện nhanh như vậy, mọi mưu tính đều thất bại, khiến hắn có chút thất vọng.Bất quá nhãn tình hắn rất nhanh liền sáng lên, cái tên kích động hai mắt đỏ rực, mặt lửa phừng phừng kia chắc chắn là lão đại của đối phương a!Lão đại của đối phương!Ha ha ha!Sâu trong hai mắt Tả Mạc tỏa hào quang, hắn tựa như nhìn vào một đám sơn dương, đột nhiên phát hiện ra con dê béo nhất!Con dê béo khiến hắn kích động hẳn lên, “Tiểu Mạc ca chiến pháp” gì gì đó bị hắn quẳng lên tận chín tầng mây.Tay hắn vung lên, khàn giọng kiệt lực hô to:- Các huynh đệ, có dê béo!Cả nhóm đại hán sôi nổi hẳn lên, lưng hùm thẳng tắp, hai mắt tỏa sáng, dưới mũ giáp lộ ra đôi mắt xao động, lóe ra từng đạo quang mang xanh biếc.Ánh mắt đó thể hiện vô tận đói khát… vô tận tham lam…(Hóa ra đỏ mắt chỉ là tham loại vừa, mắt xanh biếc mới là vô cùng, vô cùng tham)Chương 438 : Thắng lợi .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCánh tay Tả Mạc vung cao, như ngọn đèn soi đường trong đêm tối, hắn ra sức hét lớn, tiếng hén mãnh liệt đónhư tiếng kèn lệnh thiêu đốt dục vọng ở sâu trong lòng đám nam nhân cường tráng kia.Thiên lôi đấu địa hỏa!Đám nam nhân cường tráng ưỡn thẳng thắt lưng, thở ra từng hơi nặng nề, kéo rìu lớn đao nặng lớn cỡ cánh của, cất bước, vẫy tay, bắt đầu từ từ chạy tới!Những mảnh giáp nhỏ trên giáp nặng theo nhịp chạy của họ phát ra tiếng leng keng, nhưng theo đám nam nhân cường tráng này tăng tốc, tiếng động này cũng thay đổi.Loảng xoảng ...

Loảng xoảng ...MỖi âm thanh như tê giác sắt liên tiếp giẫm lên mặt đất, khiến lòng người run rẩy.

Mà khi những tiếng va chạm của áo giáp này càng lúc càng dồn dập, nhanh chóng tụ thành một luồng nước lũ sắt thép, đè ép tới, uy thế đó thật không thể chống nổi!̀m ầm âẦm!Mặt đất dưới chân rung lên kịch liệt, những viên đá nhỏ liên tiếp bắn lên, đất rung núi chuyển!Minh Liệt vừa lao ra không tới năm trượng đột nhiên ngừng bặt, sắc mặt hắn trắng bệch, kinh sợ nhìn luồng nước lũ sắt thép thân khoác giáp nặng đang tràn tới, môi mép run run!Giáp nặng...Con mẹ nó, không ngờ là giáp nặng!Tay chân Minh Liệt lạnh buốt, hai chân như nhũn ra, mặt dở khóc dở cười!Giáp nặng!

Thứ đồ cổ lỗ sĩ này đã biến mất không biết bao nhiêu năm rồi, không ngờ giờ lại xuất hiện trước mặt mình!

Mà chính mình không ngờ lại bị loại binh chủng đã sớm bị đào thải từ xa xưa này đánh lén!Trong truyền thuyết, những thiện tu thân mang giáp nặng, ai không phải người can đảm dũng cảm chân chính?

Chẳng phải nói họ vĩnh viễn là lực lượng kiên cố cường đại nhất chiến trường sao?

Chẳng phải nói trước giờ họ chỉ tấn công chính diện phá hủy ý chí kẻ địch sao?

Chẳng phải nói bọn họ coi thường bất cứ âm mưu quỷ kế nào, xem thường bất cứ chiến trận gì sao?Nhưng trước mắt, đám người cơ bắp thâm mang giáp nặng đáng sợ mà lại đi cong lưn rón rén, trong mắt lóe lên ánh xanh lè, họ là cái gì?Minh Liệt ngây ra.Đang lúc hắn đờ ra, Tả Mạc dẫn đám nam nhân cường tráng này ầm ầm lao tới trước mặt họ!Ngay từ đầu ánh mắt Tả Mạc đã không rời khỏi lão đại của đối phương, đó là con mỗi của hắn!

Không nói hai lời, theo thế lao tới, Minh Hư dực đột nhiên phát lực, lao thẳng về phía MInh Liệt!Tùng Viên bên cạnh Minh Liệt cực kỳ hoảng sợ, thận thế kéo lại, Tùng văn kiếm rời vỏ, một kiếm mang hình vòng tròn che trước mặt!Thế tới của Tả Mạc mãnh liệt như sao băng từ trên trời rớt xuống!Kiếm mang hình tròn keng một tiếng bị đánh tan, trong lớp vỡ nát, một thân hình nhanh chóng vô song lao thẳng về phía hai người!Không ngờ bản lĩnh của Tùng Viên cũng rất cao, hắn sớm biết kiếm mang hình tròn của mình không đỡ nổi Tả Mạc, thanh tùng văn kiếm nhìn như bình thường trong tay hắn lại tựa như có sinh mạng, vẽ thành một quỹ tích linh hoạt kỳ ảo tới cực điểm.

Kiếm ý lưu chuyển, uốn lượn thành hình rắn!Xè!Con rắn trắng như tuyết há miệng thè lưỡi.Nhìn con rắn tuyết này, con ngươi Tả Mạc đột nhiên co lại, kiếm ý hóa hình!

Con rắn tuyết này thật sống động, khiến Tả Mạc nghĩ tới con tuyết ly của Tân Nham sư thúc!So với tuyết ly của sư thúc Tân Nham, con tuyết xà này nhỏ hơn nhiều, chỉ dài có ba bốn trượng, chiều ngang chỉ to cỡ miệng chén, song thần thái và khí thế của nó không khác gì tuyết ly của sư thúc!Cao thủ!Gần như vô thức, Ngọ Đao xuất hiện trong tay Tả Mạc, theo thế xông tới, chém chéo một đòn!Keng!Tiếng va chạm sắc nhọn đâm vào màng tai khiến Tả Mạc đau xót, sức lực truyền tới tay, toàn bộ cánh tay lập tức nóng lên.Không hề nghĩ ngợi, Tả Mạc lấy Ngọ Đao làm điểm tựa, thân thể xoay như con quay, đùi phải như roi đánh thẳng vào hàm dưới rắn tuyết.Thân hình rắn tuyết cũng cứng đờ, Kim Ô Túc coi trọng nhất là lực lượng, sức mạnh trong đòn này vượt x tưởng tượng!Trong cơ thể Tả Mạc, ba luồng lực lượng hợp nhất, mang tới cho hắn rất nhiêu phiền phức nhưng cũng đồng thời mang tới lợi ích rất lớn.

Ba luồng lực lượng hợp nhất, khi hắn vận dụng Đại Ma Thể, thần thức và linh lực cũng được dẫn động, trong nháy mắt, hắn thấy được từng điểm rất nhỏ, hơn trước đây tới vài lần.Tả Mạc lập tức hiểu được điểm lợi của thay đổi này, hắn vô thức làm một chút điều chỉnh đối với Kim Ô Túc.Một bóng chân màu vàng kim chợt lóe lên trên đùi phải của hắn rồi biến mất!Một cước nay chắc chắn đánh trúng rắn tuyết!

Tùng Viên biến sắc, thanh kiếm tùng văn trong tay lại xoay tròn, một điểm sáng chói mắt chuyển động từ chuôi kiếm lên mũi kiếm!Hai mắt rắn tuyết đột nhiên sáng lên, hai luồng sáng đỏ chỉ thẳng vào Tả Mạc!Một đòn Kim Ô Túc vừa rồi khiến Tả Mạc thoải mái không nói nên lời, khắp nơi trên thân thể đêu như sống lai, cảm giác tự tin mãnh liệt, nắm chắc tất cả tự nhiên sinh ra!Cảm giác này thật khiến người ta say mê, khiến Tả Mạc cơ hồ muốn ngẩng mặt lên trời huýt sáo dài!Báo động chợt sinh!Thân thể Tả Mạc như tia chớp phản ứng lại, Minh Hư dực nhẹ nhàng lay động, hắn lập tức biến mất giữa không trung, luồng sáng đỏ lướt qua vị trí hắn vừa biến mất, còn hắn lại như u linh xuất hiện phía trên, sau đầu rắn tuyết!Tay phải hứn như loáng thoáng có gì đó muốn chảy ra.Tay phải giữa không trung chém thẳng vào đầu rắn!Một luồng hoa văn mặt trời lớn rời tay hắn, khắc lên đầu rắn tuyết!Rắn tuyết lập tức lộ vẻ đau đớn!Khuôn mặt tròn của Tùng Viên đã đầy mồ hôi, kiếm tùng văn trong tay không biết từ lúc nào đã chi chít vết rạn nứt như mạng nhện!

Con mắt nhỏ như hạt đậu xanh của hắn toát lên vẻ hoảng sợ!Ma thể!Đây là ma thể!Đứng thứ hai ở cấp giáo, Đại Nhật Ma Thể!Không thể nào?Con người làm sao luyện ma thể được?

Tùng Viên như thấy quỷ.Ở Côn Luân, yêu ma là đối tượng nghiên cứu trọng điểm của mỗi đệ tử.

Trên dưới Côn Luân đều biết rõ về chiến tranh giữa tu giả và yêu ma, trừ phi một bên biến mất nếu không vĩnh viễn cũng không kết thúc.

Là môn phái đệ nhất của tu giả, Côn Luân phải đứng mũi chịu sào!

Nguyên nhân cũng vì vậy, đệ tử Côn Luân có lý giải về yêu ma vượt xa so với các môn phái khác.Ngay từ đầu, Tùng Viên không liên tưởng tới ma thể, người trước mắt tuy đáng ghét nhưng chỉ là một nhân loại không hơn không kém.

Nhân loại không cách nào tu luyện ma công, đây là kiến thức thông thường! song một loạt những đòn tấn công mạnh mẽ tới cực điểm của Tả Mạc, nhất là hoa văn mặt trời lớn xuất hiện cuối cùng khiến hắn hiểu ra rốt cuộc mình đang đối mặt với cái gì.Đứng thứ hai trong ma thể cấp giáo, Đại Nhật Ma Thể!

Chỉ có Đại Nhật Ma Thể mới có thể hung hãn như vậy, bá đạo như vậy!Hơn nữa đối phương không những luyện thành ma thể mà cảnh giới tuyệt đối không phải nhất thục!

Mà là nhị thục!Phán đoán này gần như hoàn toàn phá tan nhận thức của hắn!Cho tới giờ, ba trận doanh yêu ma tu giả đều phân biệt rõ ràng.

Đừng nói là ma thể mà ngay cả ở ma giới cũng hiếm thấy như Đại Nhật Ma Thể, cho dù là ma thể bình thường cũng chưa từng nghe nói có nhân loại nào luyện thành.Phát hiện kinh người này khiến hắn vô thức nhìn lướt qua đám người cơ bắp mang giáp nặng phía sau Tả Mạc!Con ngươi hắn đột nhiên co rút lại!Không đúng!Bọn họ vốn không phải thiền tu mang giáp nặng!

Bọn họ là ma sát vệ giáp nặng!Sắc mặt hắn tái nhợt không còn chút máu.Điểm khác biệt cơ bản giữa thiện tu giáp nặng với ma sát vệ giáp nặng là bộ giáp trên thân họ.

Giáp trên người thiền tu là một loại linh giáp, còn giáp trên thân ma sát vệ lại là do sát ý ngưng luyện thành!Ma sát vệ giáp nặng...Binh chủng xa xăm hiếm thấy của ma tộc, bọn họ là cỗ máy giết chóc tàn bạo nhất, là kẻ tử thủ hung tàn nhất, là chiếc búa tạ mạnh mẽ nhất trong tay ma hoàng!Ma sát vệ trước mắt tuy vẫn còn chút non nớt, song bọn họ quả thực là ma sát vệ giáp nặng!Vừa nghĩ tới đến khi những ma sát vệ này thanh thục, dùng những binh khí khổng lồ của mình tạo thành vô số mưa máu gió tanh, Tùng Viên không rét mà run!Có điều hắn cũng chẳng có thời gian để phân tâm, công kích của Tả Mạc đã như thủy triều, tầng tầng lớp lớp, thân hình vàng kim của hắn vây quanh rắn tuyết lúc ẩn lúc hiện!Tùng Viên trong miệng phát khổ, hoa văn mặt trời lớn trên trán rắn tuyết không ngừng ăn mòn nó!

Nhưng hắn lại không có bất cứ cách nào, Đại Nhật Ma Thể có thể đứng thứ hai trong cấp giáo cũng bởi nó chí cương chí dương, không có chút âm uế nào, điều này cực kỳ hiếm thấy trong số ma thể!Khắc chế pháp quyết khắc chế Đại Nhật Ma Thể không phải không có, pháp quyết chí âm chí hàn là được.

Côn Luân là thánh địa của kiếm tu, pháp quyết nào cũng có, kiếm quyết phù hợp điểm này ít ra cũng có ba loại.Song không loại nào Tùng Viên từng luyện qua.Không thể khắc chế, vậy chỉ có nước cứng đấu cứng với hắn, xem lưỡi kiếm của hắn sắc bén hơn hay ma thể của đối phương lợi hại hơn.oOoMinh Liệt ngơ ngác nhìn đội ngũ bị đánh tan tác với tốc độ kinh người.Đám người vô sỉ này như sư tử lao vào bầy dê, đấu đá lung tung!

Những binh khí khổng lồ trong tay họ là hung khí chân chính, kiếm mang của kiếm tu dưới tay hắn đứng trước chúng thật yếu đuối như chiếc đũa.Bọn họ điên cuồng tả xung hữu đột trong chiến trường, tốc độ của họ không nhanh, nhưng một nam nhân to lớn toàn thân mặc giáp nặng, thời gian ầm ầm lao tới căn bản không đủ cho người khác lôi dũng khí ra chống lại.Mà khiến Minh Liệt càng thêm tuyệt vọng là đám lực lưỡng này lại chẳng bao giờ chịu hành động độc lập, họ luôn tốp năm tốp ba, cho dù gặp một kiếm tu cũng phải một đống lao lên!Năm sáu cái rìu nặng đao lớn chém loạt một trận.Minh Liệt đờ ra nhìn mọi chuyện.Hắn biết, mình thất bại rồi.Thế nhưng, vì sao lại thất bại?Tới giờ hắn vẫn không hiểu.oOoTùng Viên đau khổ chống đỡ dưới một loạt đòn tấn công như cuồng phong bão táp của Tả Mạc, một chút may mắn trong lòng cũng vụt tắt.Thân hình đối phương bao phủ trong một lớp vàng nhạt, không thấy rõ diện mạo.

Đối phương càng đánh càng dũng mãnh, Tùng Viên cảm nhận rõ ràng áp lực mình phải chịu càng lúc càng lớn.Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ bị người ta áp chế gắt gao từ đầu đến cuối như vậy!Lẽ nào hôm nay phải chết ở đây?"

Trong lòng hắn bỗng dâng lên sự sợ hãi mãnh liệt, hắn chưa bao giờ cảm thấy cái chết cách mình gần như vậy.Bộp bộp bộp!Trong tiếng đánh đấm liên tiếp vang lên, rắn tuyết đau khổ chống đỡ cuối cùng cũng tới cực hạn, ầm ầm vỡ tan, hóa thành vô số mảnh kiếm ý nhỏ, rơi tung tóe khắp nơi!Banh!Một chùm sương màu kèm theo mảnh vỡ của linh giáp ầm ầm bay ra.Một bàn tay mang theo hoa văn mặt trời chui từ trong ngực Tùng Viên ra!Con ngươi Tùng Viên cứng đờ, ánh sáng từ từ tan rã, mãi tới lúc sinh cơ hoàn toàn tiêu biến!Giải quyết xong Tùng Viên, Tả Mạc không hề chần chờ, xuất hiện bên cạnh Minh Liệt đang thất hồn lạc phách, dứt khoát lưu loát kết thúc sinh mạng hắn!Không ai biết, trận chiến xảy ra đột ngột này lại trực tiếp xáo trộn tiết tấu và bố trí của ba bên."

Cối xay máu thịt" kinh sợ hậu thế bắt đầu mở màn trong tình huống không chút dấu hiệu này.Chương 439 : Vân Hải giới .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnBa tháng sau.Một chiếc thuyền nhỏ màu đen không chút bắt mắt xuất hiện tại cửa vào giới hà Vân Hải giới.Trong thuyền Hắc Quy mọi người dồn dập đi tới trước ảo trận ghi hình, nhìn cảnh sắc bên ngoài, hưng phấn không thôi."

Rốt cuộc cũng tới rồi!

Đây là Vân Hải giới sao!"

"Đẹp quá!"

"Đúng vậy, lần đầu thấy nơi có cảnh sắc đẹp như vậy đấy..."

Dưới chân là biển mây dày đặc vô bờ bến, trên biển mây này là từng hòn đảo nhỏ bập bềnh, biển mây từ từ chuyển động, hơi mây trắng xóa như màn sương ẩn ẩn hiện hiện.Bỗng nhiên, một con chim to màu xanh lá từ trong biển mây chui ra, hai cánh vung lên, như mũi tên bay lên không trung, chỉ chớp mắt đã biến mất ở phương xa."

Tốc độ thật nhanh!"

Mọi người tận mắt thấy cảnh tượng này không khỏi hít một hơi lạnh, tốc độ bay của con chim xanh này cho dù A Văn lấy tốc độ làm sở trường cũng nhìn mà tròn mắt há hốc miệng.Đám người Tả Mạc cũng vì thế mà hơi biến sắc, bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, thấy vẻ căng thẳng trong mắt nhau.

Con chim xanh vừa rồi cấp bậc không thấp, nếu ở Thiên Nguyệt giới tuyệt đối đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn.Một nơi nếu phẩm cấp yêu thú đều rất cao, vậy cũng nói nên rằng tu giả ở nơi này không nhiều, trình độ khai phá tương đối thấp.

Yêu thú cũng không có thái độ tốt lành gì với tu giả.

Tu giả thích săn bắn yêu thú, yêu thú cũng đầy hứng thú và nhiệt tình với tu giả."

Trên những hòn đảo nhỏ này không có người."

Vi Thắng chăm chú nhìn vào hòn đảo nhỏ vừa lướt qua cách đó không xa, hòn đảo nhỏ đó cũng chỉ khoảng năm mươi mẫu.

Vì khoảng cách khá gần, mọi người đều thấy rất rõ.

Trên đảo lưu lại một ít phế tích phòng ốc, có thể thấy trước đây từng có tu giả sinh sống.Vừa nghĩ tới con chim xanh lướt qua lúc nãy, sắc mặt mọi người đều không tốt.

Lẽ nào nơi đây bị linh thú tàn sát bừa bãi tới mức này?"

Mọi người cẩn thận."

Tả Mạc dặn dò.Mọi người đều xốc lại tinh thần, chuẩn bị phòng thủ.

Có điều sự thực chứng minh lo nghĩ của bọn họ có phần hơi quá, ngoại trừ con chim xanh với tốc độ kia, dọc đường đi họ chẳng gặp thứ gì nữa/Cảm giác mới mẻ ban đầu qua đi, biển mây mịt mờ trong mắt họ cũng nhanh chóng trở nên khô khan đơn điệu.Hơn mười ngày trôi qua, ngay khi mọi người có phần không kiên nhẫn nổi, một hòn đảo lớn xuất hiện trong tầm mắt họ.

Mọi người sĩ khí phấn chấn, song không ai ngờ phải bay liên tục ba ngày bọn họ mới tới gần hòn đảo đó được.Bọn họ lúc này mới hiểu, hòn đảo này lớn nhiều so với sự tưởng tượng của mình!

Nhất là sau khi bay tới gần, cảm giác này càng thêm rõ ràng.

Nó như một con rùa biển khổng lồ, yên lặng ẩn nấp trong mây, tu giả trước mặt nó chỉ nhỏ bé như hạt bụi!Tới gần đảo lớn, những đảo vụn cũng nhiều thêm, chúng chi chít như sao trên trời, nhỏ thì chỉ vài chục trượng, lớn thì lên tới vài vạn mẫu.Khi đám người Tả Mạc bay đến gần, từ đảo nhỏ một tu giả bay lên.

Tu giả này có khuôn mặt thông minh lanh lợi, người mặc áo vải, mười phần lưu loát, hắn tới trước cách thuyền Hắc Quy năm mươi trượng thì dừng lại, vòng tay lớn giọng hô: "Tại hạ Thương Vị Minh, hoan nghênh các vị đạo hữu tới đảo mây Đông Thắng, chúc các vị làm ăn phát đạt, tự tại như ý!

Không biết các vị có cần người hướng dẫn không?

Tại hạ là người bản địa, nếu ông chủ của các vị cần biết gì, cần mua bán gì, tại hạ có thể tận lực giúp đỡ."

Thương Vị Minh vẻ mặt thản nhiên, không chút xấu hổ."

Hướng dẫn?"

Tả Mạc cảm thấy thú vị, nghĩ một chút rồi phân phó: "Gọi Bao Dịch lại đây."

Nói xong liền bay ra khỏi thuyền Hắc Quy, Vi Thắng lo cho sự an toàn của Tả Mạc, cũng bay ra theo.

Trong thuyền, những người khác lập tức cảnh giác hẳn lên, bảo đảm nếu có nguy hiểm gì có thể tấn công trước.

Bọn họ giết thẳng từ trong Đô Thiên Huyết giới ra, đã sớm tạo thành thói quen lúc nào cũng phòng bị.Thương Vị Minh thấy trong thuyền bay ra hai người, sắc mặt vẫn trấn tĩnh như cũ nhưng trong lòng thầm thở phào một hơi, chuyện làm ăn này xem ra có hy vọng rồi!"

Đây là đảo mây Đông Thắng?"

Tả Mạc hiếu kỳ hỏi."

Không sai, đây là đảo mây Đông Thắng."

Thương Vị Minh hành lễ với hai người: "Không biết phải xưng hô với hai ngài ra sao?"

"Ta họ Tả."

Tả Mạc mỉm cười đáp lại, chỉ vào Vi Thắng bên cạnh nói: "Hắn họ Vi."

"Chào ông chủ Tả, chào ông chủ Vi."

Thương Vị Minh ôm tay đáp lại, hắn quan sát toàn thân hai người, thấy họ ăn mặc bình thường, lòng cũng hơi thất vọng.

Thuyền đen sau hai người cũng chẳng hề bắt mắt, trong lòng Thương Vị Minh càng nhận định đám Tả Mạc chỉ là thương nhân làm ăn nhỏ.Có điều tuy trong lòng thất vọng nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, dù nói thế nào, giờ mở hàng được cũng là chuyện tốt."

Không biết các vị tới đảo mây Vân Thắng là làm ăn hay thăm bạn bè người thân?"

Thương Vị Minh nhìn Tả Mạc hỏi, hắn nhìn ra Tả Mạc mới là người chủ sự.Đúng lúc này, Bao Dịch tới, hắn thi lễ với Tả Mạc: "Ông chủ!" lại thi lễ với Vi Thắng: "Vi sư!"

"Bao huynh khách khí rồi."

Vi Thắng khiêm tốn đáp.Tả Mạc lại không chút khách khí: "Lão Bao ngươi đến vừa hay.

Chuyện làm ăn ngươi tới xử lý đi.

Vị Thương tiên sinh này là người hướng dẫn của chúng ta, phí dụng gì gì đó, ngươi tới tính toán đi."

Bao Dịch vội vàng đáp: "Vâng."

Trong lòng Thương Vị Minh khẽ máy động, người chủ sự của đối phương tuy quần áo không đẹp đẽ gì nhưng khí thế dáng vẻ khi nói chuyện tuyệt đối không phải đám thương nhân làm ăn nhỏ.

Hơn nữa hắn ngửi được một mùi vị quen thuộc từ trên người kẻ gầy gò như cây gậy trúc trước mặt.Mùi của thương nhân!"

Xin hỏi Thương tiên sinh, phí dụng mỗi ngày ra sao?"

Bao Dịch ngẩng đầu, mắt lấp lóe ánh sáng.Thương Vị Minh lấy lại bình tĩnh: "Mỗi ngày chỉ cần năm viên tinh thạch cấp ba."

"Giá này cũng không đắt."

Bao Dịch gật đầu, hắn từ từ hỏi tiếp: "Vậy không biết Thương tiên sinh có thể cung cấp những dịch vụ gì?"

Thần thái, khí thế, sự khôn khéo của Bao Dịch đều khiến Thương Vị Minh lập tức hiểu ra trước mặt là một người từng trải, hắn càng thêm tin tưởng vào suy đoán của mình.Đám người này là kẻ làm ăn lớn.Nụ cười trên mặt Thương Vị Minh càng thêm thân thiết: "Chỉ đường là dịch vụ cơ bản nhất.

Nếu các vị cần nghỉ chân, ăn uống, tại hạ cũng có thể tìm được khách sạn và quán rượu thích hợp cho các vị.

Tại hạ đối với thương gia bản địa cũng có giao tiếp đôi chút.

Những sản vật sản xuất tại bản địa tại hạ cũng biết.

Nếu các vị cần hỏi thăm tin tức gì,t ại hạ cũng có thể tìm được cách, chỉ có điều việc này sẽ tốn một ít tinh thạch."

"Được."

Bao Dịch lấy ra mười lăm viên tinh thạch cấp ba: "Đây là phí dụng cho ba ngày, hy vọng có thể hợp tác thoải mái với Thương tiên sinh."

Đối phương xuất thủ hào sảng khiến tâm tình Thương Vị Minh tốt hơn không ít, nhận lấy tinh thạch, khiêm tốn nói: "Có thể phục vụ các vị là vinh hạnh của ta."

Thấy hai người đàm luận xong, Tả Mạc liền mở miệng cười nói: "Chúng ta đều là mới tới Vân Hải giới, mọi chuyện đều không quen thuộc, không biết Thương tiên sinh có thể giới thiệu đôi chút được không."

"Không thành vấn đề."

Thương Vị Minh không lộ chút vết tích, đem tinh thạch thu vào túi tiền, nói tiếp: "Vân Hải giới vốn hẻo lánh, tuy đã sớm được phát hiện nhưng tu giả luôn không nhiều.

Dọc đường hẳn các vị đã thấy không ít đảo mây có phế tích?"

"Đúng thế, chuyện gì vậy?"

Tả Mạc vội vàng hỏi."

Tu giả ở Vân Hải giới không nhiều chính là bởi yêu thú nơi này hoành hành.

Những hòn đảo mây kia trước kia cũng có người sống, nhưng vì yêu thú ở Vân Hải giới quá nhiều, thực lực hơi yếu sẽ bị chúng nuốt chửng."

"Vì sao không săn giết yêu thú?"

Tả Mạc lấy làm lạ hỏi: "Toàn thân yêu thú đều là báu vật mà!"

Thương Vị Minh cười khổ đáp: "Không phải do biển mây tác quái sao!

Biển mây này mịt mờ không ranh giới, hơn nữa lại cực sâu, không ai biết bên dưới sâu bao nhiêu.

Những yêu thú kia đa số đều sinh hoạt trong biển mây, lấy biển mây làm lá chắn.

Mà biển mây này cũng lạ, gần như hoàn toàn ngăn cách linh khí.

Hàng năm không biết có bao nhiêu người lẻn vào biển mây, muốn tìm hiểu, nhưng chỉ có đi nhiều, về ít.

Người có thể trở về cũng thường không có thu hoạch.

Dần dà không ai đi xuống đó nữa."

"Vậy ở biển mây chẳng phải rất không an toàn?"

Tả Mạc giật mình."

Đúng vậy.

Biển mây mịt mờ, nguy cơ bốn phái, bản giới vốn nhiều đảo mây, nhưng lại chỉ có số ít là thích hợp cho tu giả sinh sống.

Đảo mây Đông Thắng này là ngọn đảo đứng đầu, ngoại trừ nó ra, Kỳ La Châu, Hổ Cứ đảo vân vân đều là đảo mây khá lớn.

Các vị ngàn vạn lần đừng tùy ý bay trong biển mây, vậy rất không an toàn.

Hiện nay trong các hòn đảo mây đa số đều có truyền tống trận.

Sử dụng truyền tống trận tương đối an toàn.

Những hòn đảo mây không có truyền tống trận đa số đều có đường không, trên đường có đảo mây phòng thủ, cũng tương đối an toàn."

Nói xong, hắn lấy một viên ngọc giản trong lòng ra: "Trong này ghi chép toàn bộ vị trí truyền tống trận và đường không của Vân Hải giới, cũng chẳng đáng tiền gì, đưa tặng các vị cũng coi như chút tâm ý của tại hạ."

Hành động này của Thuýong Vị Minh có chút ý kết giao, Tả Mạc tất nhiên hiểu được, hắn cười cười tiếp lấy ngọc giản: "Đa tạ Thương huynh đệ."

Tiếp đó lấy một thanh phi kiếm cấp ba ra: "Một chút tâm ý nho nhỏ, không đủ biểu đạt thành ý song cũng xin huynh đệ vui lòng nhận cho."

Thương Vị Minh tiếp lấy phi kiếm, cầm trên tay hơi vận linh lực, nụ cười trên khuôn mặt càng tươi, miệng không ngừng cảm tạ.

Phi kiếm cấp ba trung giai cũng có thể bán được giá không tệ.

Có điều hắn cũng không định bán đi, con trai đã rất gần ngưng mạch rồi, thanh phi kiếm này vừa hay cho nó dùng,.Nếu lúc trước chỉ là suy đoán, vậy giờ hắn có thể khẳng định ông chủ Tả tuyệt đối là một ông chủ lớn!Vừa ra tay đã là một thanh phi kiếm cấp ba, hắn vẫn lần đầu tiên thấy được!

Hắn không khỏi cảm thấy may mắn cho quyết định của mình, lần này kiếm lớn rồi!Tả Mạc nhìn quanh khắp nơi: "Chúng ta ở lại đây, chắc không có yêu thú chứ?"

Thương Vị Minh vội vàng đáp: "Ông chủ đừng lo, đảo mây Đông Thắng chúng ta đầy đại trận, yêu thú vùng này đã tuyệt tích rồi.

Ngài xem xem, vùng này rất nhiều đảo mây nhỏ, đều năm trong sự bảo vệ của đại trận, không cần lo về an toàn.

Nếu ông chủ muốn ở lâu vậy đừng ngại mua một hòn đảo, dựng thành một nơi ở riêng."

Bọn họ vừa bay tới đảo lớn, vừa nói chuyện với nhau.

Thuyền Hắc Quy nhanh chóng theo sau họ."

A, những hòn đảo mây này còn có thể mua được?

Mua ở đâu?

Giá cả ra sao?"

Tả Mạc lập tức hứng thú, trong thuyền Hăc Quy tuy rộng rãi nhưng phải ở lâu cũng thấy chán ngấy.

Hơn nữa việc tìm Thủy Vân Thai cũng không phải chỉ trong chốc lát, nơi này tương đối an toàn, có nơi đặt chân cũng không tồi.Thương Vị Minh chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ Tả Mạc lại thực sự hứng thú, lập tức tỉnh táo lại.

Theo quy định trong đảo, nếu có thể làm tốt việc này, hắn có thể thu được một khoản tiền hoa hồng không nhỏ.Thương Vị Minh như nhìn thấy vô số tinh thạch đang vẫy tay với hắn!Hạnh phúc tới thật đột ngột!Chương 440 : Hư Linh thành .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnThương Vị Minh cố nén hưng phấn trong lòng, thái độ càng lúc càng khiêm nhường cung kính: "Đảo mây Đông Thắng thực ra là một quần đảo, ngoại trừ hòn đảo này ra còn có ba vạn tám ngàn hòn đảo lớn lớn nhỏ nhỏ.

Giá của những hòn đảo mây này dựa theo thể tích, vị trí và linh mạch mà chia thành các loại khác nhau.

Những hòn đảo mây lớn nhất tốt nhất hiện giờ đều đã được bán ra hết, đa số còn lại đều là đảo mây cỡ trung hay cỡ nhỏ cùng với đảo mây vụn vặt."

Tả Mạc rất hứng thú hỏi tiếp: "Đảo mây cỡ trung cỡ nhỏ với đảo mây vụn là sao?"

Thương Vị Minh giới thiệu rất tỉ mỉ: "Đảo mây vụn là đảo mây nhỏ nhất, diện tích đa số dưới một trăm mẫu, cơ bản đều không có linh thạch, đa số là dành cho những tu giả đơn độc cư trú.

Ví dụ như hòn đảo nhỏ ta ở chỉ có bốn mươi mẫu.

Một trăm mẫu trở lên, một nghìn mẫu trở xuống đều thuộc về đảo mây nhỏ.

Chúng đa số đều có linh mạch, có điều cấp bậc không cao lắm.

Một nghìn mẫu trở lên, năm vạn mẫu trở xuống thuộc về đảo mây cỡ trung, loại đảo mây này đa số có linh mạch cấp bậc không tệ, có một số còn có các thứ như linh hồ, linh tuyền, có thể tự mình khai khẩn linh điền.

Trên năm vạn mẫu là đảo mây cỡ lớn, đã được bán gần hết, hơn nữa điều kiện mua cũng tương đối khó."

Tả Mạc suy nghĩ một lát, bọn họ đông người như vậy sợ là phải mua một hòn đảo mây cỡ trung, còn phải là loại lớn một chút trong cỡ trung, hắn bèn hỏi: "Một hòn đảo mây cỡ trung có giá ra sao?"

Quả nhiên là ông chủ lớn!Thương Vị Minh mừng thầm, cố nén cơn kích động đáp: "Bình thường mà nói, một mẫu một viên tinh thạch cấp ba."

"Cái giá này thật chẳng rẻ."

Tả Mạc hơi giật mình, mấy vạn viên tinh thạch cấp ba, tuyệt đối không phải một con số nhỏ."

Đúng là không rẻ!"

Thương Vị Minh cảm khái nói: "Giới này biển mây mịt mờ, chỉ có đảo mây mới có thể đặt chân.

Mà những hòn đảo không có bảo vệ kia cũng chẳng có giá trị gì, cứ như vậy, đảo mây sẽ chẳng còn bao nhiêu rồi.

Hơn nữa gần đây tình thế bên ngoài có hơi căng thẳng, giá cả của đảo mây cũng theo đó tăng lên."

Tả Mạc ngẩn ra: "Vì sao vậy?"

"Nhiều người tới."

Thương Vị Minh giải thích: "Vân Hải giới thật ra khá hẻo lánh, nơi biên giới của tứ cảnh thiên, trước đây không có tu giả từ nơi khác tới.

Song tình huống hiện tại lại tương phản, nơi đây cách xa tiền tuyến, ngoại trừ truyền tống trận, từ giới hà đến đây cực khó.

Chỉ cần tình huống không ổn, phá hủy truyền tống trận đi là an toàn.

Hai năm nay các tu giả ở nơi khác chạy đến đây như điên khiến cho cuộc sống mọi người không được tốt cho lắm."

"Nói vậy là sao?"

Tả Mạc hỏi ngược lại."

Giá cả hàng hóa tăng nhanh!

Vân Hải giới khác với những nơi khác, đi qua giới hà không dễ, cần dựa vào truyền tống trận.

Song hàng hóa nếu cũng vận chuyển qua truyền tống trận vậy lượng tinh thạch tiêu tốn sẽ vô cùng lớn.

Hai năm nay giá cả tăng lên chóng mặt, nếu không phải mấy năm trước tích cóp được chút gia sản, mua được tòa đảo mây vụn, giờ ngay cả nơi để ở cũng không có."

Thương Vị Minh lắc đầu than thở."

Vậy sao."

Tả Mạc đăm chiêu.Đảo mây Đông Thắng càng bay càng gần, rất nhanh chóng, mọi người đã bước lên hòn đảo lớn này.Một tu giả, trên áo lóe lên hoa văn "Hư Linh" bay tới, liếc mắt nhìn qua thuyền Hắc Quy phía sau Tả Mạc: "Khu Đinh số một trăm ba mươi, mỗi ngày ba viên tinh thạch cấp ba.

Giao trước hai mươi viên tinh thạch cấp ba, tiền thế chấp mười viên tinh thạch cấp ba."

Thương Vị Minh bên cạnh giải thích: "Ở đây thuyền không thể vào thành, cần phải đỗ ở bến tàu phía trước.

Khu Đinh là nơi chuyên đỗ thuyền nhỏ.

Trong bến có nhà kho chuyên dụng, ông chủ phải nhớ bố trí người bảo vêk."

Tả Mạc quả thực cảm nhận được giá cả cao chót vót ở nơi đây, có điều nghe xong câu sau của Thương Vị Minh cũng đồng thời cảnh giác: "Không an toàn sao?"

Thương Vị Minh cười khổ: "Trước đây thì tốt, gần đây thì không được ổn lắm, đã có vài nhóm người bị trộm hàng rồi."

"À."

Tả Mạc gật đầu rồi hỏi tiếp: "Nếu gặp phải kẻ trộm, giết chết cũng không sao chứ."

Thương Vị Minh thầm rung động, sắc mặt khẽ biến.

Chỉ trong nháy mắt đối phương đã như đổi thành một người khác, tỏa ra khí tức nguy hiểm mãnh liệt.

Khi Thương Vị Minh nhìn kỹ lại thì chỉ thấy một ông chủ đang cười hì hì, hắn cũng phải nghi ngờ rốt cuộc có phải mình hoa mắt không.

Hắn cười gượng nói: "Nếu quả thực là kẻ trộm có giết cũng không sao.

Có điều nếu không giết vẫn hơn, hòa khí phát tài mà."

"Hòa khí phát tài, có lý!"

Tả Mạc gật đầu.Rất nhanh chóng, theo sự chỉ dẫn của đệ tử Hư Linh phái, thuyền Hắc Quy dừng ở điểm số một trăm ba mươi khu Đinh, giao nộp phí dụng.

Đám người Công Tôn sai, Tạ Sơn, Tông Như bay khỏi thuyền Hắc Quy, những người khác vẫn đứng trong thuyền.

Tả Mạc không muốn rêu rao quá mức, hơn nữa có đại sư huynh, Tạ Sơn, Tông Như thêm vào chính hắn, chỉ cần không gặp phải tu giả nguyên anh kỳ, vấn đề an toàn vốn không cần lo.Về phần tu giả nguyên anh kỳ, Tả Mạc trước giờ chưa từng thấy, ngay cả ở Đô Thiên Huyết Giới cũng chưa từng thấy qua.Đi ra khỏi bến tàu, một con đường đá xanh thẳng tắp với bề rộng khoảng năm trượng xuất hiện trước mắt mọi người.

Hai bên đường, mỗi bên có một loạt đèn lồng đá, chất liệu của đèn lồng đá không phải là tốt nhưng Tả Mạc chú ý thấy trên mỗi ngọn đèn đều khắc đầy phù văn phức tạp.Phù trận cỡ lớn!Tả Mạc thầm run, những ngọn đèn lồng sắp thẳng hàng này là một bộ phận của phù trận cỡ lớn!

Hắn có thể cảm thụ rõ ràng được ba động linh lực rất nhỏ nhưng cũng rất độc đáo của phù trận."

Thành Hư Linh ở ngay gần đây, có thể coi là một tòa thành khá lớn, dù sao thực lực của Hư Linh phái cũng rất mạnh.

Hư Linh phái là môn phái phù tu, đặc biệt coi trọng các loại tài liệu đặc biệt, nếu ông chủ có hàng hóa phương diện này đừng ngại bán thẳng cho phái Hư Linh.

Giá bọn họ đưa ra cũng tương đối công bằng, nếu là giao dịch một lượng lớn bọn họ sẽ trả thêm một khoản khá lớn."

Thương Vị Minh nói.Tả Mạc bừng tỉnh, hóa ra Hư Linh phái là môn phái phù tu, hèn gì!"

Môn hạ đệ tử Hư Linh phái đông đảo, tài liệu tiêu hao hàng ngày đều khá lớn.

Pháp bảo, phù binh bọn họ luyện chế đều mười phần hoàn mỹ, bán rất được giá.

Bọn họ xuất thân từ Thiên Hoàn cảnh, rất có thực lực, tới Vân Hải giới không bao lâu bèn ngừng chân, sau một thời gian dài phát triển, danh tiếng ở nơi đây cũng không tồi."

Thương Vị Minh nói."

Nhưng những tài liệu kia nếu đã không dễ vận chuyển vậy chẳng lẽ không thể trồng trọt?"

Tả Mạc nghĩ tới một vấn đề."

Có người trồng."

Thương Vị Minh đáp: "Có điều linh thực cần có linh điền, nuôi dưỡng cần linh hồ, linh tuyền, còn phải có tu giả biết làm việc, cần có thời gian.

Trừ phi từ nay về sau cứu lưu lại ở đây, bằng không ai lại bỏ nhiều sức như vậy, chẳng phải là tiện nghi cho kẻ khác sao?

Trước mắt mọi người đều muốn an toàn, nhưng chờ khi chiến tranh kết thúc, mấy ai muốn lưu lại nơi này?"

Tả Mạc gật đầu: "Nói phải."

Cho dù là linh thực hay nuôi thú đều không phải chuyện một sớm một chiều mà đều phải có kế hoạch lâu dài.

Nếu không phải định cư ở đây thì phí nhiều sức như vậy lại chẳng có tiền lời, tất nhiên không ai đồng ý làm.Thương Vị Minh nói rất tỉ mỉ, Tả Mạc cũng lắng nghe rất kỹ càng.Đám người Tả Mạc không khiến người khác chú ý, trên người họ không có pháp bảo gì, quần áo cũng chỉ bình thường, thần sắc bình tĩnh, không có ngạo khí của cao thủ.

Nụ cười ngượng ngùng e thẹn trên khuôn mặt Công Tôn Sai nhìn qua tựa như đứa trẻ đang xấu hổ, ngược lại lại khiến những nữ tu đi ngang qua hứng thú, quan sát Công Tôn Sai cả nửa ngày.

Khi thấy khuôn mặt hắn càng thêm đỏ, các nàng không khỏi hi hi ha ha cười rộ lên.Tả Mạc thấy vậy không khỏi cười lớn.

Ai mà ngờ được mẹ trẻ khi giết người mắt không nháy tới một cái, người người sợ như gặp hổ, vậy mà lại bị tiếng cười của mấy cô bé làm cho lúng túng.Thương Vị Minh không khỏi cười khẽ: "Vị này cũng thật anh tuấn!"

Tả Mạc không chút phong độ cười ầm lên, Vi Thắng chỉ cười khẽ.

Còn Tạ Sơn với Tông Như không to gan như vậy, chỉ cố nén cười, vẻ mặt vô cùng quái dị.Thương Vị Minh mờ mịt, hắn không biết lời nói của mình có chỗ nào đáng cười.Gân xanh trên trán Công Tôn Sai khẽ giật giật, có điều rơi vào mắt người khác lại đầy vẻ đáng yêu của thiếu niên, khiến cho mấy nữ tu ven đường kia lại cười duyên vài tiếng.Một nữ tu to gan vén váy chạy tới: "Này, ngươi tên là gì?"

Sắc mặt Công Tôn Sai lập tức đỏ bừng như quả táo chín.Tả MẠc cũng không nhịn nổi nữa, ngồi xổm xuống đấm đất cười như điên.

Vẻ mặt Tạ Sơn với Tông Như đã sắp đến mức vặn vẹo, rất giống con cá sắp nghẹn thở chết."

Ngươi đang xấu hổ!"

Nữ tu chẳng sợ lạ, đôi mắt đen nhánh đầy vẻ linh động, vươn bàn tay trắng như tuyết ra: "Ta là A Mộc Liên!"

Nhìn bàn tay trắng như tuyết vươn ra trước mặt mình, Công Tôn Sai ngây ngẩn."

Làm bạn nhé!"

"A..."

Công Tôn Sai cảm giác mặt mình như sắp cháy đến nơi, hắn chân tay luống cuống, trong lòng đầy hoảng loạn trước giờ chưa từng có, miệng vô thức a lên một tiếng!Xa xa vàng tới vài tiếng cười của bạn A Mộc Liên, Công Tôn Sai càng không biết để tay đi đâu."

Hi hi, ngươi thật đáng yêu!"

A Mộc Liên rất hài lòng.Nữ tu tuổi lớn hơn trong số bạn bè cười giục nàng đi khỏi."

Ai da!

Ta phải đi đây!"

Nữ tu quay người đi khỏi, chưa được bao xa đã quay lại giơ bàn tay trắng trẻo lên, khép thành hình cái loa, lớn tiếng gọi Công Tôn Sai: "Đừng quên tên ta đấy, ta là A Mộc Liên!"

Đám A Mộc Liên nhanh chóng biến mất.Tả Mạc cười tới mức trước cúi sau ngửa, hắn chưa từng thấy Công Tôn sư đệ hoảng loạn, chân tay luống cuống như vậy.

Dọc đường hắn không ngừng lấy chuyện này ra chọc Công Tôn Sai, ai ngờ Công Tôn Saicứ một mực cúi đầu, chẳng buồn phản ứng lại trò đùa của Tả Mạc.Thấy khuôn mặt Công Tôn sư đệ đỏ bừng như lửa đốt, với vẻ thất hồn lạch phách của hắn, Tả Mạc bỗng cảm thấy rất không tồi.Khúc nhạc đệm nho nhỏ này khiến mọi người thoải máiCửa Hư Linh thành không lớn, trên cửa thàng có rất nhiều đệ tử Hư Linh phái đứng thủ, phía sau họ là một lượng lớn phù binh cao to.

Bọn họ không hỏi han gì người đi đường, chỉ lúc nào có tranh cãi mới tiến tới kiểm tra.Khắp nơi trên bầu trời có thể thấy được đủ loại pháp bảo phi hành, có điều hạc giấy là nhiều nhất, ngược lại lại khiến Tả Mạc có cảm giác thân thiết.Đi vào cửa thành, một loạt tiếng hô ầm ĩ dộ thẳng vào mặt."

Hoàng giáp lực sĩ cấp ba, lực luơngj cực lớn, thích hợp cho các việc nặng, sức khỏe dẻo dai!

Cần thiết để xây nhà đào núi!"

"Con rối cỏ cấp ba, châm trà rót nước, giặt quần áo gấp mền, không gì khong làm được, người giúp việc toàn năng tốt nhất cho ngài."

"Bôn lôi phù!

Bôn lôi phù!

Bôn lôi phù chân truyền của Hư Linh phái!

Chỉ cần một trăm viên tinh thạch cấp ba!

Hỡi ông đi qua, hỡi bà đi lại, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ!"...Cảnh tượng quen thuộc khiến tinh thần Tả Mạc lay động một lúc.

Trải qua nhiều chém giết hung hierm, những tiếng rao hàng nơi đường phố vô cùng bình thường lại khiến Tả Mạc trong nháy mắt cảm động tới muốn khóc.Hắn cố nén cảm giác thương tâm trong mũi xuống, nhếch miệng cười.Cảm giác này, thật tốt!Chương 441 : Quy củ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnThành Hư Linh không hề có chút khẩn trương hay căng thẳng vì chuyện tiền tuyền, tuy rằng vì tu giả từ bên ngoài ào ào ùa tới khiến cho nơi này hơi hỗn loạn, những cũng khiến cho thị trường càng thêm phồn hoa náo nhiệt."

Đây là Vân Các, là cửa hàng bán đồ quý hiếm đứng đầu thành Hư Linh."

Thương Vị Minh dẫn Tả Mạc tới một cửa hàng cực kỳ mỹ lệ.

Tường của cửa hàng này hoàn toàn làm bởi gạch thủy tinh lưu ly, dưới mái cong là những chiếc đèn thủy tinh trong suốt.

Những ngọn lưu ly long lanh này từ từ chuyển động, sáng lên những màu sắc óng ánh khác nhau, phản chiếu lại trên tường lưu ly, các loại ánh sáng như cầu vồng, biến hóa đủ loại.Nhìn Vân Các vô cùng xa hoa trước mắt, đám người Tả Mạc há hốc miệng, mặt đầy vẻ chấn động.Trên mỗi viên gạch lưu ly đều ẩn hiện phù văn, ngọn đèn thủy tinh cũng ngầm hợp thành con số hai mươi tám, toàn bộ cửa hàng đều nằm trong sự bảo vệ của phù trận.

Đám người Tả Mạc đâu đã từng thấy qua cửa hàng hào hoa xa xỉ tới vậy?

Cái khác không nói, chỉ riêng vẻ óng ánh lưu chuyển trên những viên gạch lưu ly này cũng đã tiêu tốn một lượng lớn tinh thạch rồi.Trong mắt Thương Vị minh thoáng hiện vẻ phức tạp song nhanh chóng khôi phục như thường: "Vân Các có cửa hàng ở hầu hết những thành thị hơi lớn một chút trên đảo mây Đông Thắng.

Ông chủ của Vân Các cực ít khi lộ diện, bất quá nếu xét về kỳ trân dị bảo, tài liệu cấp cao, những cửa hàng khác đều kém hơn Vân Các một quãng lớn."

Một lúc lâu sau, Tả Mạc mới khôi phục tinh thần lại, líu lưỡi, cũng không khỏi đầy mong đợi.

Những cái khác không nói, chỉ riêng cửa hàng xa hoa này đã đủ chứng minh sau cửa hàng này có thực lực kinh người.Theo Thương Vị Minh đi vào Vân Các mới phát hiện bên trong so với bên ngoài xa hoa hơn đâu chỉ vài lần! nền cửa tiệm do kim tinh diệu thạch màu đen là tài liệu cấp ba, khối nào cũng được mài nhẵn bóng như gương, điểm điểm kim tinh như màn sao giữa bầu trời đêm, trông rất đẹp mắt.

Trên mỗi quầy hàng đều chỉ trung bày một món trân bảo, xung quanh nó là ảo ảnh biến ảo bất định, giới thiệu tỉ mỉ về trân bảo này.Một chưởng quỹ tiến tới nghênh đón, thái độ khách khí nhiệt tình: "Hoan nghênh các vị giá lâm Vân Các, rất vinh hạnh được phụ vụ các vị, mời mọi người xem thử, mỗi kiện kỳ trân đều có thể tùy ý thưởng thức và thẩm định."

Ánh mắt chưởng quỹ thoáng nhìn qua Thương Vị Minh ở bên cạnh, trong mắt ánh lên vẻ coi thường.Song hễ là kỳ trân dị bảo thượng phẩm đều sẽ tỏa ra quầng sáng, đó là bảo quang.

Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ cửa hàng tràn ngập bảo quang, có thể nói bảo quang đầy mắt!Pháp bảo rực rỡ muôn màu, tài liệu cao cấp đầy rẫy, cho dù đám người Tả Mạc đã quen nhìn thấy đồ tốt cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

Vân Các này quả nhiên danh bất hư truyền, pháp bào tài liệu bày bán không thứ nào dưới cấp bốn.

Ngoại trừ Vi Thắng và Công Tôn Sai, những người khác đều bị bảo quang đầy phòng làm cho chấn động.Vi Thắng chuyên tâm vào kiếm, không hề động tâm với ngoại vật, còn Công Tôn Sai thần sắc không chăm chú, không yên ổn.Thương Vị Minh thần sắc phức tạp, sâu trong khóe mắt lộ vẻ đau đớn.Tả Mạc không nhận thấy điểm lạ của Thương Vị Minh, hắn hỏi chưởng quỹ bên cạnh: "Không biết cửa hàng có Thủy Vân Thai không?"

"Thủy Vân Thai?"

Vị chưởngq ũy này lắc đầu đáp: "Rất xin lỗi, Thủy Vân Thai trong cửa hàng chúng tôi đã bán hết.

Ba tháng trước có một vị khách đã mua toàn bộ Thủy Vân Thai trong bản điếm."

Thấy Tả Mạc lộ vẻ thất vọng, chưởng quỹ bèn giải thích: "Phẩm cấp của Thủy Vân Thai tuy không cao song chỉ có thể tìm thấy ở chỗ sâu trong biển mây.

Còn nửa năm nữa vân triều mới kết thúc, vân triều chưa kết thúc, không vào được biển mây.

Các hạ sợ là phải chờ hơn nửa năm nữa, nếu các hạ cần, chẳng bằng lưu lại địa chỉ, nếu có hàng cửa hàng chúng tôi sẽ báo ngay cho ngài."

Khuôn mặt Tả Mạc lộ vẻ thất vọng, hơi nhăn lại: "Vân triều?"

Thương Vị Minh vẫn không quên chức trách hướng dẫn của mình, vội vàng giải thích: "Biển mây cứ hai năm lại có một lần vân triều, trong lúc vân triều biển mây sẽ trở nên rất không ổn định, trong thời gian này tiến vào biển mây sẽ rất nguy hiểm.

Trong thời gian vân triều thường sẽ không có ai tiến vào biển mây."

"Chúng ta đi nơi khác xem xem."

Tả Mạc không khỏi vô cùng thất vọng, song không lộ ra trên mặt, thần sắc lạnh lùng nói.Chưởng quỹ cười cười, lộ chút vẻ ngạo nghễ đáp: "Quý khách đừng phí sức, không phải mạnh miệng, nếu ở cửa hàng chúng tôi không mua được vậy tới các cửa hàng khác ở Vân Hải giới cũng tuyệt đối không mua được.

Điều này đừng ngại hỏi qua Thương tiên sinh, hắn ta chắc hẳn rất rõ."

Trong mắt Thương Vị Minh thoáng hiện vẻ không nhịn nổi, song hắn vẫn cố nhịn xuống, cắn răng đáp: "Không sai!"

Chưởng quỹ mỉm cười, lại không nói gì.Tả Mạc chú ý thấy điểm lạ của Thương Vị Minh song hắn cũng nhìn ra được Thương Vị Minh không nói dối, trong lòng khó tránh khỏi thất vọng.

Nhưng hắn cũng nhanh chóng thu lại tâm tình, xem ra phải nán lại Vân Hải giới một hồi rồi.

Đến lúc đó tìm khắp nơi xem, nếu thực sự không được vậy chắc phải vào biển mây một chuyến.Có điều, hắn vốn cũng định nán lại ở Vân Hải giới.

Nơi này thâm sơn cùng cốc, đi lại bất tiện, lại xa tiền tuyến, Côn Luân cũng khó chú ý tới chỗ này.

Hơn nữa hắn còn phát hiện kiếm tu ở Vân Hải giới không phải chủ yếu, hiển nhiên nơi này không thuộc phạm vi thế lực của Côn Luân.Vân Hải giới là một nơi nghỉ ngơi dưỡng sức không tệ.Song ngay lúc này bỗng sau lưng vang lên một giọng nữ: "A, đây chẳng phải Thương Vị Minh sao?

Ha ha, lại đến bán đồ sao?

Không đúng, tiểu thư đây nhớ rõ gia sản của ngươi đều đã bán hết rồi mà, chẳng lẽ lại móc ra được đồ tốt gì từ nhà?

Đưa tiểu thư đây nhìn xem, tiểu thư đây nhìn đã rồi sẽ thưởng ngươi ít cơm ăn!"

Lời nói chanh chua khiến khuôn mặt Thương Vị Minh lập tức sung huyết, hai nắm tay không tự chủ xiết chặt lại.Tả Mạc quay sang, một cô gái rạng rỡ động lòng người tiến vào tầm mắt hắn.

Hai hàng mi phượng mếch cao, môi mỏng mũi cao, khuôn mặt đầy vẻ trào phúng, từ trên cao nhìn xuống Thương Vị Minh, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không.Nữ tử ngẩng cao đầu, bước sen nhẹ nhàng, ngọc bội rung lên leng keng, đám chưởng quỹ kia thấy nàng, thái độ cực kỳ cung kính, liên tiếp hành lễ: "Nhâm tiểu thư!"

Nhâm tiểu thư như không nghe thấy, thần sắc không chút thay đổi, đi tới trước mặt Thương Vị Minh, hai mắt nhìn từ trên xuống dưới, cười khẽ nói: "Tiểu thư đây còn đang nỏi sao tìm mãi không thấy ngươi, hóa ra là đi làm hướng dẫn viên, ha ha, lão thương gia năm đó phong quang một thời giờ lại sa sút đến vậy, thật khiến tiêu thư đây xót xa.

Giờ gặp mặt sao khoanh tay đứng nhìn cho được?"

"Nhâm Tịnh, ngươi đừng có quá đáng!"

Thương Vị Minh sắc mặt đỏ bừng, hai tay xiết chặt, kêu lên răng rắc."

Quá đáng?

Ha ha!

Hai chữ này thật quá hay!

Ta thích quá đáng đấy!"

Nàng quay sang nói với Tả Mạc: "Vẫn thỉnh các hạ bỏ qua việc thuê người này, các hạ có thể tùy ý chọn một món pháp bảo cấp bốn."

Rồi nàng lập tức quay sang nói với chưởng quỹ: "Ghi nợ cho tiểu thư đây."

"Vâng!"

Chưởng quỹ cung kính đáp.Tả Mạc vung tay lên, hờ hững nói: "Từ từ đã!"

"Chẳng lẽ các hạ ngay cả chút mặt mũi này cũng không bán cho Nhâm Tịnh?"

Nhâm Tịnh mặt lạnh băng.Thần sắc Tả Mạc vẫn không đổi: "Thương huynh tuy làm thuê cho ta nhưng không phải nô lệ, tại hạ không có quyền cắt bỏ hợp đồng."

Nham Tịnh thần sắc hơi buông lỏng: "Vậy ý các hạ là?"

Tả Mạc thản nhiên đáp: "Cái này cần xem ý Thương huynh, nếu Thương huynh tự gật đầu vậy tại hạ cũng chẳng có gì để nói.

Pháp bảo cấp bốn thì miễn đi, chỉ cần trả lại ta phí hướng dẫn là được."

Nhâm Tịnh cười thản nhiên: "Thì ra là vậy, dễ nói thôi."

Nói xong, nàng quay người lại đi tới trước mặt Thương Vị Minh, lúm đồng tiền như hoa: "Thương Vị Minh, chíp một tiếng nào!"

Thương Vị Minh chỉ cảm thấy cơn giận bùng lên trong ngực, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Họ Nhâm kia, ngươi đừng có mơ!"

Bốp!Một cát tát vang đội!Đầu óc Thương Vị Minh trống rỗng, cảm giác nhục nhã trước giờ chưa từng có tràn ngập trong lòng.

Hai mắt hắn đỏ bừng, gân xanh nổi lên trên hai nắm tay, chuẩn bị nhào tới liều mạng!Khuôn mặt Nhâm Tịnh vẫn tươi cười như trước, mang theo vẻ trào phúng sâu sắc: "Con trai ngươi còn có tiền đồ hơn ngươi, sắp ngưng mạch tới nơi rồi.

Nghe nói ở Thanh Sơn kiếm phái?

Lẽ nào ngươi định hủy tiền đồ của nó?

Có muốn ta đi hỏi thăm chút không?"

Thương Vị Minh gắng gượng ngừng thân hình lại, hắn như rơi vào hầm băng, hai mắt lóe lên vẻ oán độc và hận ý khắc cốt ghi tâm, gần như rít khỏi kẽ răng: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Bốp!Nhâm Tịnh lại xoay tay tát một cái!"

Làm cái gì?

Ha ha!

Tiểu thư đây tìm thú vui trên người ngươi đấy!

Năm đó lão thương gia lợi hại tới nhường nào, gần như ép Nhâm gia chúng ta tới không trở mình được.

Có thể tìm thú vui trên người Thương Vị Minh, tiểu thư đây cũng thật cao hứng!"

"Ngươi..."

Bốp!Lại một cái bạt tai!"

Đừng trốn, đứng yên!

Quên con trai ngươi rồi sao!"

Thương Vị Minh như bị sét đánh, ngây ra như người gỗ, gắng gượng không cử động.Tả Mạc nhìn không thuận mắt, giữa chân mày hiện lên chút giận, bước về phía trước một bước: "Được rồi!

Giết người không bằng ép cúi đầu, ân oán trước đây có nặng thế nào cũng không cần làm nhục tới vậy!"

Tay Nhâm Tịnh dừng giữa không trung, quay sang cười lạnh nói: "Thật đúng là không biết tốt xấu!

Nhâm Tịnh ta làm việc nào tới phiên người khác hoa chân múa tay?

Đồ mới tới, không biết quy củ?"

Tả Mạc nhếch mép lộ ra hàm răng trắng tinh, cười lạnh: "Ngươi nói không sai, chúng ta đúng là mới tới!"

Thân hình hắn nhoắng lên, đã xuất hiện bên người Nhâm Tịnh, một tay nắm lấy Nhâm Tịnh còn chưa kịp phản ứng lại, nhe răng cười nói: "Con ả nhà ngươi cũng thật ác độc!

Quy củ sao?

Để ông đây dạy ngươi quy củ!"

Nói xong bùm bụp trái phải không ngừng, tát liên tiếp lên khuôn mặt mềm mại của Nhâm Tịnh, chẳng chút thương hoa tiếc ngọc.Đám chưởng quỹ Vân Các đều vô cùng hoảng sợ, lập tức bùng nổ."

Dừng tay!"

"Mau dừng tay!"

"Các ngươi không muốn sống nữa sao!"...Hộ vệ bảo vệ Vân Các thấy vậy cuống quít chạy tới.Đột nhiên bên tai họ vang lên một tiếng hừ lạnh, như một tiếng sấm nổ bên tai, trong tai chỉ thấy ong ong.

Một số hộ vệ tu vi hơi yếu khóe miệng đã chảy máu, sắc mặt kinh sợ.Bên cạnh Tạ Sơn, Tông Như khoanh tay, nhắm mắt nghiêm nghị.

Hắn rất không thích sự hung ác của Nhâm Tịnh, một tiếng Đạt Già Lôi m này hoàn toàn không lưu tình.Mọi người đều kinh ngạc, lập tức càng thêm hoảng loạn."

Phù trận!

Mau mở phù trận!"

"Mau cầu cứu Từ lão!"

"Trời ơi!"...Tả Mạc chẳng buồn để ý tới vẻ hoảng loạn trong mắt những hộ vệ kia, hắn không dùng linh lực cũng chẳng vận ma thể.

Bốp bốp bốp bốp bạt tai liên tiếp, nhìn khuôn mặt Nhâm Tịnh đã hoàn toàn thay đổi chỉ cảm thấy cơn giận trong lòng tuôn ra, thoải mái không nói nên lời.Nhâm Tịnh đáng thương, khuôn mặt yêu kiều bị đánh xưng phù xanh tím, đầu tóc rối tung.

Từ khi Tả Mạc bắt đầu đánh, nàng thậm chí không kịp hét lên một tiếng.Trong mắt nàng lộ vẻ oán độc và thù hận sâu sắc, như hận không thể cắn chết Tả Mạc!Có điều Tả Mạc có người tàn nhẫn nào chưa từng thấy qua?

Tiểu nhân vật như vậy hắn vốn chẳng để trong mắt, nhấc cổ Nhâm Tịnh lên như nhấc gà đợi làm thịt, nhẹ răng cười nói: "Sau này đừng để ông đây gặp được, gặp một lần đánh một lần!"

Nhưng ngay lúc này, sàn đá kim tinh diệu nhẵn bóng dưới chân mọi người bỗng sáng lên từng đạo phù văn!Chương 442 : Loại con gái như ngươiConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnThương Vị Minh thấy phù văn dưới chân không ngừng sáng lên, kinh hãi biến sắc, vội vàng nhắc nhở đám Tả Mạc: "Các ngươi mau chạy đi!

Cẩn thận phù trận."

Mọi chuyện phát triển tới mức trước mắt, Thương vị Minh không còn hy vọng gì song hắn biết những người này là vì muốn gì hắn.

Song họ lại không biết thực lực của nhà họ Nhâm tại thành Hư Linh này...Với tính cách nóng nảy của Nhâm Tịnh lại chịu nhục như vậy, bọn họ nhất định khó thoát chết!"

Các ngươi không trốn thoát nổi đâu!

Mau thả Nhâm tiểu thư ra, chúng ta sẽ thả cho các ngươi một đường sôngs!"

Một chưởng quỹ thần sắc hung hăng nói với đám người Tả Mạc.Đám người Tả Mạc chỉ cảm thấy một lực lượng vô hình đang trói buộc mình lại, cứ như bị một ngọn núi nhỏ đè trên lưng.

Ngọc bài bên hông đám hộ vệ và chưởng quỹ của Vân Các tỏa sáng nhè nhẹ, hành động của họ không chịu ảnh hưởng chút nào.Thần sắc đám hộ vệ và chưởng quỹ nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, phù trận trấn điếm là do phù tu cao thủ bố trí, tiêu chuẩn ban đầu là có thể chống đỡ được đòn tấn công của tu giả kim đan kỳ.Đám người cả gan làm loạn trước mắt này tuy thực lực không tầm thường, song giờ đại trận đã mở, họ có chắp cánh cũng khó bay!"

Các ngưoi không thoát nổi đâu! ta muốn chém các ngươi ngàn vạn đao!

Không chết tử tế!"

Tiếng thét khàn khàn chói tai của Nhâm Tịnh vang lên, cô ả như phát điên rồi!Tả Mạc chẳng buồn nhiều lời, bôm bốm đánh tiếp, đánh tới mức hai mắt Nhâm Tịnh nổ đom đóm, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, lúc này cô ả mới nhớ ra mình vẫn còn nằm trong tay kẻ đáng sợ này.Đánh đến khi cơn tức tiêu tan Tả Mạc mới hừ lạnh một tiếng: "Đúng là ít bị ăn đánh!

Không đánh không chịu an phận!"

Nhâm tịnh run rẩy, kinh sợ im miệng không nói gì.

Nam tử trước mắt tuổi không lớn, tướng mạo cũng chẳng hung ác, thế nhưng sát khí vừa lộ ra khiến cô ả câm như hến.Khuôn mặt Thương Vị Minh nghẹn thành màu tương, tu vi thấp kém của hắn trước mặt đại trận yếu ớt như tờ giấy, chỉ miễn cưỡng chống đỡ.Công Tôn Sai có Tông Như bảo vệ, ngược lại lại chẳng có cảm giác gì.Tả Mạc liếc thấy tình huống của Thương Vị Minh, bèn nói: "Lão Tạ, trụ đèn thứ ba bên phải ngươi, đánh rơi nó!"

Hắn vừa tiến vào đã chú ý tới những trụ đèn này rồi, cửa hàng thế này nhất định sẽ bố trí đại trận, cái này cũng không có gì lạ.

Lúc nào cũng cảnh giác với nguy hiểm xung quanh, không để bản thân rơi vào nơi nguy hiểm, điều này đã trở thành bản năng của Tả Mạc.Tạ Sơn sớm đã ngứa ngáy chân tay, không nói hai lời, một đạo kiếm mang như cầu vồng rời tay bắn ra, như cắt đậu hữ tước thẳng trụ đèn thứ ba bên tay phải hắn như cắt đậu hũ.Mọi người chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bớt."

Cái thứ sáu phía sau ngươi!"

"Viên gạch bên tay trái, hàng thứ ba, xếp thứ tư dưới chân ngươi."

Tả Mạc lạnh lùng ra lệnh liên tiếp từng câp một, mỗi lần kiếm mang của Tạ Sơn hạ xuống, lực lượng đại trận lại yếu đi một phần.

Dưới ánh mắt kinh sợ của đám hộ vệ và chưởng quỹ Vân Các, đại trận phòng thủ kiên cố trong lòng họ bị đối phương không ngừng làm hco suy yếu, thẳng đến lúc phù văn cuối cùng trên kim tinh diệu thạch ở sàn nhà cũng ảm đạm xuống, đại trận đã hoàn toàn hỏng mất.Thương Vị Minh không còn bị áp lực song cũng như con cá gần chết, trước mắt hóa đen, trực tiếp ngất xỉu trên mặt đất.Ngay lúc đám hộ vệ và chưởng quỹ tuyệt vọng, một hộ vệ vừa hay thấy một thân hình quen thuộc, lập tức như bắt được một cọng rơm cứu mạng, ra sức hét lớn: "Từ lão1 Từ lão!

Cứu mạng với!"

Từ Chính Uy trong bòng tối cứng người, thầm kêu không ổn!Thật ra hắn đã sớm tới, song thấy đối phương thoải mái đập hỏng đại trận như vậy, hắn cũng thầm nghĩ muốn rút lui!

Tuy mỗi tháng hắn đều được một khoản cung phụng từ Vân Các, cũng từng đồng ý giúp trông nom đôi chút, nhưng nếu vì Vân Các mà vứt bỏ tính mệnh bản thân, hắn tuyệt đối không laẦm!Đám ngu ngốc này!

Đều mfu rồi hay sao?

Chọc ai không chọc lại đi chọc một đám người hung hãn này!Từ Chính Uy không phải kẻ không có mắt, đám người này xuất thủ lưu loát, không chút dây dưa.

Sát phạt quyết đoán như vậy nếu không phải người đã từng trải qua giết chóc tuyệt đối không làm được!Nói thế nào đi nữa, hắn tuyệt đối không muốn trêu vào phiền phức lớn như vậy!Đang lúc hắn chuẩn bị trốn đi lại bị một gã hộ vệ gọi lại, lập tức rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan!

Dẫu sao mỗi tháng cũng cầm không ít tiền, giờ lại không chịu giúp, nếu truyền ra ngoài sau này mình cũng chẳng sống an ổn được nữa.

Nếu không trốn, thực sự chống lại đám người hung hãn này, chút xương già của mình cũng chẳng đủ dùng.Tranh đấu kịch liệt trong lòng đôi chút, Từ lão rốt cuộc vẫn cắn răng đứng dậy."

Xin các vị từ từ hãy ra tay!

Lão đây tuy không phải chủ cửa hàng này nhưng cũng có quen biết với ông chủ.

Đành mặt dày xin các vị thứ lỗi, thỉnh các vị lượng thứ, dĩ hòa vi quý!"

Lời nói nhún nhường của Từ lão khiến đám hộ vệ đang chuẩn bị kêu to "Từ lão, mau bắt đám người này" đều trợn tròn hai mắt, trong lúc nhất thời cửa hàng lặng ngắt như tờ!Từ lão là tu giả kim đan kỳ cơ mà...Trong đầu ai nấy đều hiện lên cùng suy nghĩ này.

Bọn họ nghi ngờ liệu mình có hoa mắt hay không!

Từ lão ngày thường kiêu căng, lúc nào cũng không mặn không nhạt, thờ ơ với mọi thứ; với Từ lão trước mắt cong lưng chắp tay hành lễ, sắc mặt tươi cười, khiêm tốn vô cùng; có thật là cùng một người?Lão già này là kim đan!Suy nghĩ này cũng đồng thời hiện lên trong đầu đám người Tả Mạc.

Vân Các này quả nhiên có chút thực lực, không ngờ có cả kim đan tới bảo vệ!Tuy rằng đám người Vi Thắng đều lả kim đan, bản thân Tả Mạc thì ngay cả đệ tử kim đan của Côn Luân – Tùng Viên cũng từng giết chết, nhưng không ai nguyện ý dễ dàng chiến đấu với một vị kim đan khác.Có thể tu luyện tới kim đan, không ai là người đơn giản.Ngược với sự thận trọng của đám người Tả Mạc, Từ lão cách đó không xa, mặt đầy vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ, kinh hãi không thôi!

Ngoại trừ một kẻ trong đó tu vi cực yếu, một kẻ khác chắc chắn là kim đan trở lên, ba người còn lại không ngờ hắn lại không cách nào thấy được sâu cạn của đối phương!Đây là tín hiệu cực kfy nguy hiểm!Hoặc là thực lực của đối phương cao hơn hắn, hoặc là đối phương tu luyện pháp quyết không tầm thường gì đó!

Cho dù là loại nào đối với hắn mà nói đều cực kỳ nguy hiểm!

Trong lòng hắn không khỏi thầm hô may mà mình cũng đã ra khiêm nhường trước.Tục ngữ nói, tay đưa lên không đánh tới mặt cười, Từ Chính uy hắn tốt xấu gì cũng là một kim đan, đã khiêm cung như vậy, đối phương hẳn cũng không tiện ra tay.Quả nhiên địch ý của đám người đối phương hơi giảm đi, nhưng nào ngờ ngay lúc này một âm thanh quen thuộc đánh vỡ cục diện đang từ từ hòa hoãn xuống!"

Từ gia gia!

Cứu mạng!

Cứu Tịnh nhi với!"

Chỉ thấy một cô gái tóc tai bù xù, khuôn mặt xưng bầm đang liều mạng giãy dụa trên tay người dẫn đầu của đối phương!

Từ Chính Uy vừa rồi nấp ở gần đó, thấy rất rõ, người thanh niên này là kẻ cầm đầu đám người, cũng là một trong những kẻ hắn khong nhìn thấu được thực lực!Từ lão ngẩn ra, không dám tin tưởng nhìn vào Nhâm Tịnh đã hoàn toàn thay đổi dưới tay Tả Mạc: "Tịnh nhi?

Ngươi là Tịnh nhi?"

"Hu hu hu!

Từ gia gia, cứu Tịnh nhi!"

Thể xác và tinh thần đều bị tàn phá, Nhâm Tịnh hu hu khóc lớn.Biết người trong tay Tả Mạc là Nhâm Tịnh, Từ lão lập tức hiểu ra.

Nhâm Tịnh hung hăng ương ngạnh, sao hắn không biết?

Chắc chắn là Nhâm Tịnh trêu chọc đối phương, kết quả bị đối phương giáo huấn!Hắn cũng thấy được đối phương đã hạ thủ lưu tình, tuy tóc tai Nhâm Tịnh bù xù, khuôn mặt sưng phù chỗ xanh chỗ tím nhưng chỉ là bị thương bên ngoài, đối phương tuyệt đối không hề sử dụng linh lực.

Bằng không chắc cái mạng của Nhâm Tịnh cũng khó giữ.Từ lão lại đau đầu, Nhâm Tịnhtính tình điêu ngoa tùy hứng, hắn cũng chẳng có cảm tình gì, thế nhưng mấy trưởng bối của Nhâm Tịnh hắn lại không thể không nể mặt.

Nhâm Tịnh hung hăng càn quấy ở Hư Linh thành như vậy có quan hệ trực tiếp tới tính cách quái dị và thích bao che khuyết điểm của đám trưởng bối!Nếu giờ thấy chết mà không cứu, mai sau nhất định mấy lão già đó sẽ tới làm phiền hắn!Chuyện gì xảy ra vậy!Trong lòng cay đắng vô cùng song Từ lão vẫn chắp tay, thành khẩn nói: "Các vị tiểu huynh đệ, trưởng bối của cô nương này có quen biết với lão đây, tiểu cô nương không hiểu chuyện, việc hôm nay cũng khiến nó được một bài học rồi, xin các vị giơ khao đánh khẽ, tha cho nó một lần!"

Tả Mạc vốn cũng không muốn lấy mạng Nhâm Tịnh, thấy Từ Chính Uy thành khẩn như vậy bèn gật đầu, dứt khoát nói: "Được!"

Dứt lời bèn vung tay lên, Nhâm Tịnh bay về phía Từ lão.Từ lão vội vàng giơ tay ra đón lấy Nhâm Tịnh!Nhâm Tịnh vừa rơi xuống đất, viền mắt đã đỏ bừng, chỉ vào đám người Tả Mạc hét lớn: "Từ gia gia!

Giết chúng!

Giết hết bọn chúng đi!"

Từ lão biến sắc, hắn nào ngờ Nhâm Tịnh lại ngu xuẩn tới mức này, ngay cả tình hình cơ bản cũng nhìn không ra.

Sắc mặt đám người đối phương lập tức trầm xuống, mơ hồ tỏa ra vài phần sát ý.Hắn bối rối cười nói: "Xấu hổ quá!

Trẻ con bị kích động khiến các vị cười chê rồi!

Được dạy dỗ vậy đối với nó mà nói cũng là một chuyện tốt!"

Câu này của Từ Chính Uy khiến sắc mặt đám người Tả Mạc hơi hòa hoãn lại.Nào ngờ ngay lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói âm trầm: "Con cháu nhà họ Nhâm chúng ta từ lúc nào lại tới phiên người khác dạy dỗ?"

Từ Chính Uy biến sắc!Chỉ thấy ba lão già tuổi đã cao bước vào cửa, sắc mặt ai nấy đều trầm xuống.

Ngay khi bị Tả Mạc bắt được Nhâm Tịnh đã xiết nát tấm phù cầu cứu.

Ba người nhận được tin cầu cứu của Nhâm Tịnh, kinh hãi biến sắc, vội vàng đến đây.Nhâm Tịnh thấy ba lão già hu hu khóc lớn, nhào vào lòng lão già đi đầu."

Gia gia!

Gia gia!"

Lão già đi đầu an ủi: "Tịnh nhi đừng khóc, các gia gia sẽ trút giận thay con!"

Nhâm Tịnh ngẩng đầu, mắt hiện vẻ oán độc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con muốn chúng chết hết đi!

Chết hết đi!"

"Tịnh nhi yên tâm."

Một lão già khác mở miệng nói: "Nhị gia gia bảo đảm bọn chúng ngay cả một người cũng không sống được."

"Dám khi dễ người của Nhâm gia ta, ăn tim hùm mật gấu chắc!"

Khuôn mặt Nhâm lão tam bùng lên sát khí nồng đậm.Trong mắt Nhâm Tịnh đầy vẻ hung ác, chỉ thẳng vào Thương Vị Minh nói tiếp: "Kia là Thương Vị Minh của Thương gia!

Đừng giết hắn, con muốn từ từ xử lý hắn!"

Sắc mặt Thương Vị Minh xám như tro, biết mình trốn không thoát kiếp này rồi!"

Được, chỉ cần con muốn, cái gì cũng theo ý con!"

Đại gia gia hòa ái yền từ vô cùng."

Còn cả con của hắn ta ở Thanh Sơn kiếm phái nữa!"

Nhâm Tịnh ác độc nói tiếp."

Được, nhất định sẽ đưa tới tay Tịnh nhi!"

Thương Vị Minh chỉ cảm thấy như sấm sét đánh xuống đầu, chẳng còn chút hy vọng!Khuôn mặt Nhâm Tịnh nở nụ cười tàn nhẫn: "Con muốn..."

Đúng lúc này, đám người Tả Mạc trong phtus chốc biến mất.Ba lão già Nhâm gia biến sắc, đại gia gia phản ứng không chậm, thuận tay kéo lại, Nhâm Tịnh được bảo vệ phía sau hắn.Một luồng kiếm ý hư vô, một đạo kiếm ý sặc sỡ như cầu vồng, một đợtq uyền ý ngưng tụ như thực chất!Trong nháy mắt khóa chặt ba người!Lông tơ khắp oàn thân ba người dựng đứng!Ngay lúc này, một thân hình màu vàng nhạt hiện lên phía sau ba người.Giọng nói của Nhâm Tịnh ngưng bặt, nụ cười tàn nhẫn cũng cứng lại trên mặt.

Cô ả chỉ nghe thấy tiếng xương cổ mình vang lên răng rắc, sau đó phát hiện thị giác mình trở nên mười phần quái dị.

Trước khi bóng tối như thủy triều ùa tới nuốt chửng, ả nghe được một câu mơ hồ."

Loại con gái như ngươi, chết đi thì hơn."

Chương 443 : Nảy lửa .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhông ai ngờ Tả Mạc lại nhân cơ hội này đánh lén!Đầu óc Từ Chính Uy ông lên một tiếng, nhìn cái cổ Nhâm Tịnh cong đi quỷ dị, lập tức ngây ngốc.

Đối phương tàn nhẫn quả quyết vượt xa dự tính của hắn, hắn ngàn vạn lần không ngờ xung đột lần này lại trực tiếp hóa thành tử chiến!Với tính cách che khuyết điểm và sủng ái Nhâm Tịnh, cục diện trước mắt sẽ chỉ có một kết quả, không chết không thôi!Mà đòn đánh lén của đám người trẻ tuổi lai lịch không rõ này cũng biểu lộ bọn họ chẳng hề sợ hãi hay thiếu quyết tâm khi chiến đấu.Sau cơn ngỡ ngàng là hoảng loạn vô tận.Ba kim đan họ Nhâm ở thành Hư Linh này cũng là nhân vật nổi danh, ngay cả Hư Linh phái cũng phải cấp cho họ đôi chút mặt mũi.

Từ Chính Uy cũng là kim đan song hắn tự biết thực lực không bằng ba kẻ càn quấy này.Từ Chính Uy đột nhiên phát hiện bản thân rơi vào cảnh mười phần khó xử.Nhâm gia tam lão không dễ chọc, đám trẻ tuổi lai lịch bất minh trước mắt cũng chẳng phải loại lương thiện.

Đối phương không hề sợ hãi Nhâm gia tam lão, thêm nữ hắn không nhìn rõ nông sâu của họ, càng không dám làm loạn.

Song nếu cứ trung lập, Nhâm gia thất bại thì không sao, song nếu vạn nhất Nhâm gia thắng, đời mình từ nay khổ rồi.

Với tính cách của Nhâm gia tam lão, ngày sau chắc chắn sẽ tới làm phiền hắn.Trong chớp mắt, vô số suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Từ Chính Uy.Tận mắt thấy cái chết của cháu gái, khóe mắt ba lão già như nuốn nứt ra, con mắt lập tức đỏ bừng, tức giận hét lên liên tục, không hẹn mà cùng lao lên liều mạng già!Chỉ thấy một luồng sáng xanh nhanhc hóng tràn khắp toàn thân Nhâm đại, cả khuôn mặt già của hắn cũng biến thành màu xanh lá cây, nếp nhăn trên đó khiến nó càng giống vỏ cây, lớp da cũng trở nên cực kỳ thô ráp.

Lực lượng hành thổ nồng đậm ầm ầm bùng lên!

Khi màu xanh lục lan tới tóc hắn, mái tóc màu xanh lá cây sinh truơnrg với tốc độ kinh người, hóa thành từng sợi đằng xanh dày cỡ ngón cái.

Sợi đằng đầy đầu quay cuồng, như con rắn xanh lục ra sức lay động thân mình!Bốp bốp bốp!Sợi đằng màu lục quay cuồng, liên tiếp đánh trúng kiếm ý của Vi Thắng.Những sợi đằng xanh biếc này cứng rắn lạ thường, va chạm với kiếm ý của Vi Thắng chỉ tạo thành vô số tia lửa, tiếng va như sắt đá!Quanh người Nhâm nhị phủ một tầng hơi nước màu trắng, toàn thân hắn hóa thành trong suốt, thân thể nhanh chóng tan ra, chỉ trong chốc lát đã biến thành một người nước trong suốt.Đối mặt với nắm đấm như ngưng thành thực chất của Tông Như, chỉ thấy thân hình người nước biến đổi, hóa thành một luồng nước dài và nhỏ, phảng phất như linh xà, tránh né với góc độ tinh xảo dị thường!Nhâm tam đã hoàn toàn được bao phủ bởi một ngọn lửa, luồng lửa hừng hực bắn khỏi thân thể hắn, kim tinh diệu thạch dưới chân hắn bắt đầu tan ra, thân hình hắn hơi trầm xuống.Kiếm ý của Tạ Sơn sau khi tới gần ngọn lửa bên người hắn ầm ầm nổ thành vô số tia lửa nhỏ!Tả Mạc một đòn thành công bèn trở lại bên cạnh Công Tôn Sai, tận mắt thấy ba lão xuất thủ, lòng thầm chán động!Tán tu!Ba lão già này không ngờ lại là tán tu!Tán tu không có khái niệm rõ ràng, bình thường mà nói, tu giả ngoài kiếm tu, phù tu, thiện tu đều được coi là tán tu.

Trong tán tu thường thấy nhất là ngũ hành tán tu.

Ngũ hành dễ học khó tinh, thế nhưng nếu tu tới mức tinh thâm lại rất thần diệu!

Pháp quyết ngũ hành lưu thông trên thị trường rất nhiều, vậy nên tán tu tu tập ngũ hành cũng nhiều nhất.Nhâm gia tam lão trước mặt mỗi người tu một hành, hơn nữa đều luyện tới mức cao thâm!Vừa ra tay đã tỏ ra bất phaẦm!Thực lực Nhâm gia tam lão hiển lộ cũng khiến sắc mặt Từ Chính Uy đại biến!

Ba người có thể hoành hành lâu vậy tại Hư Linh thành tuyệt đối không phải hạng người chỉ có hư danh!

Trước đây Từ Chính Uy cũng biết ba lão già này khó chơi song không ngờ thực lực họ lại mạnh mẽ tới mức này!Chết mất thôi!

Nên làm gì bây giờ...

Từ Chính Uy thầm rên rỉ.Tả Mạc tuy lòng thầm kinh hãi nhưng cũng không quá hoang mang mà chỉ cảnh giác nhìn Từ Chính Uy với sắc mặt đang biến đổi không ngừng.

Công Tôn sư đệ tuy chỉ huy chiến đấu lợi hại nhưng sức chiến đấu cá nhân gần như bằng không, bất cứ hộ vệ nào cũng có thể giết chết hắn.

Tả Mạc một đòn thành công lập tức lui lại bảo vệ bên cạnh Công Tôn Sai, tránh cho chiến trận lan tới gần sư đệ.Bất quá có thể tự mình kết liễu con ả đáng ghét kia, cục tức trong lòng Tả Mạc cũng tiêu tan gần hết, thoải mái yên tâm đứng một bên quan sát trận chiến.Ba người Tạ Sơn phản ứng hoàn toàn khác nhau trước khí thế đột nhiên tăng vọt của đối thủ.Thấy kiếm ý bị đối phương phá giải dễ dàng, Tạ Sơn hừ lạnh một tiếng, Song Thận kiếm biến mất khỏi tay, trong không trung đột nhiên vang lên hai tiếng kiếm minh, một trầm thấp khí thế hùng hồn, một cao vút đâm thẳng tới trời!Ngay sau đó, hai đạo ánh sáng cầu vồng sặc sỡ quấn lấy nhau, mang theo tiếng rít khiếp người đâm thẳng về phía Nhâm Tam!Một đám của Tông Như không trúng, thần sắc không chút biến đổi, hai mắt vẫn khép hờ như trước, thần sắc trang nghiêm, chỉ có đóa liên hoa máu trên trán càng thêm đỏ sẫm, tựa như vệt máu tươi.Phía sau hắn xuất hiện một hư ảnh nhàn nhạt.Long Tượng Đạt Già!Hư ảnh dần dần hợp với Tông Như thành một thể.

Thiền bào trên người Tông như không gió mà lay động, tung lên phất phới.

Khi đôi mắt khép hờ từ tưi mở ra, trong đó trống rỗng không chút cảm tình, đóa sen máu trên trán đã đỏ tươi như lửa giận.Giơ tay đánh một quyền ra, một quyền cực kfy bình thường!Song luận thanh thế, đáng sợ nhất vẫn là Vi Thắng.Thấy đám dây đằng xanh quay cuồng của đối phương đánh tan kiếm ý của mình rất thoải mái, Vi Thắng lại chẳng hề kinh sợ, mắt hổ đột nhiên tuôn ra hai luồng sáng, chiến ý trong lòng ngực nháy mắt bùng nổ!

Từ sau khi đột phá kim đan, ngoại trừ thi thoảng có thể đối luyện với Tả Mạc, hắn vẫn chưa từng được đánh một trận thật sảng khoái!Vì không có đối thủ thích hợp!Chiến ý tích tụ đã lâu giờ như núi lửa phun trào khiến máu huyết toàn thân Vi Thắng như sôi lên.Ngay cả thanh kiếm đen cũng không gọi ra, chân phải đột nhiên bước lên trước một bước, thân hình hơi nghiêng về phía trước, như thanh kiếm rời vỏ!Vô Không kiếm ý, bốc lên ngút trời!Khí tức hư vô trống vắng, như màn đêm đen từ từ phủ xuống, lấy Vi Thắng làm trung tâm, không chút tiếng động lan ra bốn phía, nuốt lấy tất cả!Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, như đặt mình trong cõi hư vô!Không có âm thanh, không chút ánh sáng, chỉ có hư vô không giới hạn cùng trống vắng như cái chết!Kiếm ý của Vi Thắng vậy mà lại bao phủ tất cả mọi người vào trong!Tả Mạc giật nảy mình, đại sư huynh đánh tới phát điên rồi!

Hắn vội vàng đón lấy Công Tôn sai và Thương Vị Minh, thân hình vội vàng lui lại, lui liền mười trượng, cảnh vật trước mắt mới khôi phục lại như thường.Ai da!

Đại sư huynh phát điên đúng là dọa người!Tả Mạc không khỏi đồng cảm với lão già đối diện đại sư huynh.

Cảm thán có thừa song hắn chẳng chút đố kỵ, không ai hiểu hơn hắn, thực lực khủng bố của đại sư huynh rốt cuộc từ đâu ra.

Đó thực sự là gom góp tích lũy từng chút từng chút một, từ không tới có, từ ít tới nhiều, không có chút tiểu xảo nào!Tả Mạc biết bản thân mình không làm được như đái ư huynh!Trong mắt Tạ Sơn đầy vẻ kinh hoàng, lòng thầm hoảng sợ!Vi Thắng với hắn đều là kim đan, tuổi lại trẻ hơn hắn, nhưng lúc thường hắn vẫn gọi một tiếng Vi sư.

Tạo nghệ của Vi sư trên phương diện kiếm đạo sâu khong lường được, đủ khiến hắn kính ngưỡng, song hắn chưa từng thấy Vi sư ra tay toàn lực!Con mắt trống không hờ hững của Tông Như cũng vì một kiếm này của Vi thắng mà gợn lên một đợt sóng nhẹ tới mức khó thấy!Bọn họ còn vậy, Nhâm gia tam lão không nghĩ cũng biết, không khỏi biến sắc!

Đầu óc họ ông lên một tiếng, biết lần này va phải khối sắt rồi!"

Báo thù cho Tịnh nhi!"

Nhâm Đại hít một hơi thần sâu, hét lên đầy tức giận!Có thể tu luyện tới kim đan, chấp chưởng Nhâm gia vài chục năm, hắn cũng chẳng phải người thiếu quyết đoán.

Chỉ có điều ngày thường chiều chuộng Nhâm Tịnh quá mức nên mới ủ thành hậu quả tồi tệ như hôm nay, song đối diện với kiếm ý kinh người như vậy, hắn rốt cuộc cũng khôi phục bình tĩnh.Bọn họ đã bị ép tới đường cùng, Nhâm gia đã bị ép tới đường cùng, chỉ bước thêm một bước sẽ là thịt nát xương tan!

Bọn họ sẽ như vậy, Nhâm gia cũng sẽ như vậy!Tiếng gầm này của hắn vừa kịp lúc, khí thế của Nhâm Tịnh Nhâm tam đang bị ngăn chặn, song nghĩ tới cháu gái yêu thương nhất lại đột nhiên chết mất, lửa giận trong lòng hai lão dâng cao, khí thế cũng theo đó tăng vọt!Liều thôi!Ba lão không lùi mà tiến tới, đồng thời ra tay!Màu xanh lục trên người Nhâm Đại càng thêm đậm, cả người như một cây cổ thụ, vô số sợi đằng chui từ cơ thể hẳn ra, đâm xuống mặt đất.

Kim tinh diệu thạch đứng trước những sợi đằng xanh lục này lại như đậu hũ, bị xuyên thủng dễ dàng.Vô số địa khí dọc theo sợi đằng màu lục đâm sâu trong đất không ngừng chảy vào thân thể Nhâm Đại.Xẹt xẹt xẹt!Như có vô số con rắn nhỏ lè lưỡi, những sợi đằng màu lục đang quay cuồng kia lưu lại giữa không trung một vệt sáng xanh lá!Vệt sáng xanh lá giăng khắp nơi, một phù trận trong nháy mắt đã thành hình!Từng sơi rễ màu lục chui khỏi mặt đất, chúng phát triển, mọc lá, trổ hoa, kết quả với tốc độ kinh người!Trong chớp mắt, mặt đất dưới chân đã bao trùm một lớp cỏ cây dày đặc, như rừng rậm bừng bừng sinh cơ, lưu chuyển không ngừng.

Đóa hoa liên tiếp tan rã, cánh hoa bay lượn, lá cây rời cành, tung bay khắp chốn!

Trái cây trên cành bùng nổ, mầm cây bắn ra bốn phía, chui vào mặt đất, lại bắt đầu một vòng sinh trưởng điên cuồng mới!Sinh sôi không ngừng!Cánh hoa, lá cây cuồn cuộn không ngừng bay lượn giữa không trung, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không trung đã tràn đầy lá cây và cánh hoa.

Chúng bay lượn, xoay quanh, tỏa ra bốn phía, không ngừng lan sâu vào trong hư không!Nhưng cùng lúc đó, vô số cây cỏ hoa lá héo rũ với tốc độ kinh người, hóa thành hư vô!Đây là một trận chiến giữa sinh cơ và tử vong!Sắc mặt Tả Mạc nghiêm trọng hẳn, lão già khiến người ta chán ghét này không ngờ lại có tạo nghệ mộc hành thâm hậu đến vậy!Mộc chủ sinh cơ!Đây là tuộc tính bổn nguyên nhất cường đại nhất của hành mộc, những cũng là thuộc tính khó lĩnh ngộ nhất!

Tả Mạc bỗng nhớ lại sinh cơ mênh mông mình phải đối mặt trong trận chiến phá ngục ở Mạc thủy Minh Không, hắn thậm chí không tự chủ dược khẽ run lên.Sinh tử như hai anh em song sinh, đều là một trong những lực lượng bổn nguyên nhất.Vô Không kiếm ý của đại sư huynh là thanh kiếm tử vong của hư vô trống vắng.

Còn pháp quyết hành mộc của đối thủ lại là pháp quyết có thuộc tính dễ ngộ ra sinh cơ nhất.

Pháp quyết hành mộc không nổi danh bởi uy lực, song vừa vặn lại là kắc tinh đối với Vô Không kiếm ý của đại sư huynh!Tả Mạc không tiến tới giúp.Hắn tin tưởng đại sư huynh!Từ khi đọc tâm đắc tu luyện của đại sư huynh, hắn bắt đầu tin tưởng, tin vào đại sư huynh ngoan cường, cứng cỏi, chấp nhất dị thường, vì truy cầu kiếm đạo mà nguyện ý làm hầu, vì lĩnh ngộ kiếm ý mà nguyện một thân một mình truy kích bầy vượn!Khi Tả Mạc thấy cảnh tượng dẫn động dị tượng thiên địa lúc đại sư huynh trúc cơ, đó không phải minh chứng cho thiên phú kinh người của đại sư huynh mà là phần thưởng của ông trời cho hắn, phần thưởng cho những nỗ lực từng bước từng bước đầy đau khổ, tìm tòi từ đầu tới cuối của hắn!

Phần thưởng cho những lần liều mạng quên mình, vết thương chằng chịt của hắn!

Phần thưởng cho vô số lần đổ mồ hôi như mua mùa hạ của hắn!Đại sư huynh như vậy, bị đánh bại sao được!Hắn là một nam nhân cứng rắn như sắt thép!Chương 444 : Linh lực của Tạ SơnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhuôn mặt Tả Mạc không có vẻ nghiêm trọng, chỉ có bình tĩnh.Khi Thương Vị Minh với Nhâm Tịnh xung đột, hắn vốn không định nhúng tay.

Cho tới khi hành vi của Nhâm Tịnh khiến hắn thực sự không nhìn được mới quyết định xuất thủ.

Cho dù ra tay hắn cũng chỉ tính dạy dỗ đối phương đối chút.

Tới khi Nhâm gia tam lão xuất hiện, một câu của Nhâm Tịnh với vẻ bao che khuyết điểm bất kể nguyên tắc của ba lão già khiến Tả Mạc lập tức hiểu ra tiếp theo sẽ có chuyện gì.Cái gì mà dĩ hòa vi quý, giờ cũng chỉ là vô nghĩa.Vô số huyết chiến đã sớm tôi luyện cho Tả Mạc sư sát phạt quyết đoán, cho nên hắn mới lập tức giết chết Nhâm Tịnh ngay khi hai bên vừa động thủ.

Nếu hai bên nhất định sẽ giao đáu, vậy trảm thảo trừ căn, tránh để lại hậu hoạn!Trong mắt Tả Mạc ngay từ đầu đây vốn không phải tranh đấu tư nhân gì, đây là một trận chiến.Chiến đấu không phải ngươi chết thì là ta vong!Cho dù bọn họ không chống lại nổi hắn cũng sẽ hạ lệnh cho Chu Tước doanh và vệ doanh trực tiếp san bằng Nhâm gia!

Hắn không muốn để lại bất cứ hậu hoạn gì, bọn họ sẽ phải nán lại đây rất lâu, lưu lại một gia tộc căm thù họ, trước sau luôn nghĩ cách báo thù, trong mắt Tả Mạc, làm vậy với tự tìm chết chẳng có gì khác nhau.Trong chiến đấu, bất cứ suy nghĩ ngây thơ nào, bất cứ ảo tưởng may mắn gì đều rất có thể đem cái chết tới cho người đó.Thần sắc Tả Mạc trấn tĩnh thong dong càng khiến cho Từ Chính Uy kinh hãi không yên, có điều sự chú ý của hắn vẫn bị trận chiến sống chết thu hút, tranh đáu giữa tu giả kim đan thường rất khó gặp.Không thể không nói, tạo nghệ của Nhâm Đại ở pháp quyết hành mộc thật hâm sâu, thêm vào linh lực của hắn vốn hùng hậu hơn so với Vi Thắng, vừa phát lực, Vi Thắng lập tức cảm nhận được áp lực.Chỉ thấy hư không vô tận như thủy triều rút khỏi, chỉ để lại Vi Thắng và Nhâm Đại tại đó.Quen với đại ca, Nhâm Nhị và Nhâm Tam đều đồng thời biến sắc1Đại ca lúc bình thường cực kỳ quý trọng lực lượng hành mộc cực kỳ tinh thuần đó, lúc này lại không hề keo kiệt tuôn ra!

Hắn chẳng khác nào một gốc cây lớn đang hừng hực đốt cháy sinh mạng!Màu xanh lục dọc theo hư vô kiếm ý giữa hai người, nhanh chóng lan về phía Vi Thắng.Đại ca đang liều mạng!

Sau trận chiến này dù thắng hay bị đại ca đều sẽ tổn thương nguyên khí cực lớn!Trong lòng cả hai đều đau xót khó tả, cùng xuất ra đòn phản kích sắc bén nhất!Nhâm Tam tính tình vốn nóng nảy, ra tay trước tiên, cười gằn một tiếng, hai tay uốn lượn, hơi khép lại, tạo thành một động tác quái dị!Hô!Một con chim lửa lớn cỡ nắm tay bay ra từ trong ngọn lửa!

Con chim lửa này có lông màu đỏ tươi, thần sắc linh hoạt, mỗi lần vỗ cánh đều tung ra một loạt đốm lửa sáng rực.Chim lửa hót lên một tiếng, ngửa đầu như mũi tên phẫn nộ bắn thẳng vào Song Thận kiếm phía trước!Nó đột nhiên há mỏ, một luồng sáng đỏ chói bắn bẳn thẳng vào Song Thận kiếm của Tạ Sơn!Song Thận kiếm thế không thể đỡ nổi song bị luồng sáng đỏ này bắn trúng lập tức ngừng lại giữa không trung.

Con chim lửa kia rất có linh tính, không ngờ lại bỏ Song Thận kiếm lui lại phía sau.Khi ánh đỏ bắn trung Song Thận kiếm, Tạ Sơn như bị một khối sắt nung đỏ đụng phải, liên hệ giữa bản thân với Song Thận kiếm cũng yếu đi một phần.Sắc mặt Tạ sơn có phần khó coi, thanh Song Thận kiếm này là do đại nhân ban tặng, hắn vẫn quý như trân bảo không ngờ lại bị đối phương làm thương tổn, trong lòng vô cùng tức giận!Tạ Sơn nổi giận, linh lực toàn thân mở ra như nước sôi trào, hắn không kìm được hét dài dài một tiếng, tiếng hét bao hàm linh lực, như sấm động cuồn cuộn trào ra!Trong nhóm kim đan của Tả mạc, thực lực của Tạ Sơn yếu nhất, cho dù hắn là người đầu tiên đột phá kim đan.

Không cần so sánh với Vi Thắng và Tả Mạc, dù là Tông Như hắn cũng chẳng bằng!

Tông Như có được nguyện lực mà ai ai cũng sợ như sợ hổ, Đạt Già Kim Thân càng thần diệu vô cùng, còn Tạ Sơn thì sao, hắn tu luyện chỉ là kiếm quyết bình thường, tuy rằng cũng tham khảo Minh Tiêu kiếm quyết nhưng không quá hợp với hắn nên thu được không nhiều.Song Tạ Sơn có một điểm mà không ai hơn được, đó là linh lực!

Khi ở ngưng mạch linh lực của hắn đã đạt tới mức kinh người, một trăm tám mươi tinh!

Hắn gần như là cứng rắn dựa vào việc tích lũy linh lực mà đột phá kim đan, song không ai ngờ tới việc tích luy nhìn như ngu dốt này khi hắn đột phá kim đan lại mang tới chỗ tốt cực lớn cho hắn!Đó chính là linh lực!Đột phá kim đan là linh lực gần hai trăm tinh, khiến hắn khi đột phá kim đan vô cùng thoải mái, còn linh lực cũng theo cảnh giới đột phá mà tăng trưởng điên cuồng!Loại tăng trưởng này kéo dài rất lâu, cho tới tận bây giờ, tuy tốc độ đã chậm xuống song nó vẫn tăng lên rất ổn định!Không ai biết, linh lực trong cơ thể Tạ sơn giờ đã đạt tới mức tám trăm tinh!So với trước đây là nhiều hơn hơn bốn lần!Kim đan nhất trọng thiên, linh lực trong cơ thể tích lũy nhiều nhất là một nghìn tinh!

Nói cách khác, tu vi Tạ Sơn đã sắp chạm tới đỉnh của kim đan nhất trọng thiên!

Vừa đột phá kim đan đã gần đạt tới nhị trọng thiên, cái này nói ra chắc không mấy ai dám tin!Linh lực đạt tới tám trăm tinh cũng khiến cho hắn thành người duy nhất so đấu tu vi với ba lão già này mà không rơi xuống hạ phong!Nhâm gia tam lão thành danh đã lâu, đột phá kim đan cũng đã vài chục năm, nhất là Nhâm Đại, tu vi đã lên tới kim đan nhị trọng thiên, linh lực trong cơ thể rất dồi dào, theo lý thuyết vốn không phải đám hậu bối mới đột phá kim đan như họ có khả năng đạt được!

Song ai ngờ được, kẻ dùng linh lực hùng hậu để đột phá kim đan như Tạ Sơn lại là một quái thai như vậy!Song Thận kiếm vốn bị luồng lửa của con chim khóa chặt lại đột nhiên tỏa sáng, khẽ xoay một cái, cứng rắn thoát khỏi sự trói buộc của con chim lửa!Chim lửa cũng thật cơ trí, vừa thấy Song Thận kiếm thoát khỏi luồng lửa đã lại hót lên một tiếng, hai cánh rung lên, như một ánh lửa dài đánh thẳng về phía Song Thận kiếm!Lúc này Song Thận kiếm như giao long thoát khốn, ánh sáng trên thân kiếm không ngừng tăng thêm!Trong chớp mắt, hai thanh phi kiếm đều bao phủ trong luồng sáng gai mắt, chúng như hai quầng sáng quấn lây nhau giữa không trung!

Do ánh sáng quá mạnh nên vốn phải sặc sỡ như cầu vồng giờ lại trở nên trắng sáng như mặt trời!Phi kiếm lại ông lên, linh lực tuôn ra khiến thân thân kiếm rung rung, thân thể Tạ Sơn cũng không tự chủ được khé run, tức giận, phấn khích, đủ loại tâm tình hợp lại khiến khóe miệng Tạ Sơn khẽ nhếch lên!Nếu những thủ đoạn khác đã không được vậy trực tiếp đấu linh lực thôi!Khóe miệng khễ nhếch lên cười lạnh, trong mắt Tạ Sơn cũng hiện vẻ điên cuồng cùng ngoan độc!Trong mắt Nhâm Tam cũng hiện vẻ hung ác, nói: "Đấu linh lực?

Tìm chết sao?"

Hắn giang hai tay ra, linh lực toàn thân không hề giữ lại.Kẻ trước mắt tuổi còn quá trẻ, không ngờ còn định so linh lực với mình?

Đúng là chưa thấy ai ngu hơn tên này!

Nhâm Tam quyết định trực tiếp dùng chiêu này đốt tên ngu ngốc trước mắt thành tro!Ngọn lửa toàn thân hắn tăng mạnh, ngay cả khuôn mặt hắn cũng bị ngọn lửa dày đặc che phủ.

Một số pháp bảo hơi kém trên người không chống nổi nhiệt độ coa như vậy, bị nung chảy với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy đuợc rồi nhanh chóng bị đốt thành tro bụi!"

Hỏa Điểu Triêu Tông!"

Gằn mạnh từng chữ, gần như dùng hết sức lực toàn thân đẩy khỏi kẽ răng!Phốc!Một con chim lửa chui ra!Sau đó lại một con nữa!Chỉ thấy từng con chim lửa từng con nối tiếp nhau bay khỏi ngọn lửa với tốc độ kinh người!

Phảng phất như trong ngọn lửa kia có vô số chim lửa!Chim lửa vừa bay ra đã vung hai cánh, như một ánh lửa dài đánh thẳng tới Song Thận kiếm đang như mặt trời nhỏ kia!Trong nháy mắt!Chim lửa như mưa!Che phủ bầu trời!Đốn lửa bắn xuống khắp nơi, không khí cũng bị thiêu đốt, tiếng nổ bôm bốp vang lên không dứt bên tai!

Tia lửa rơi xuống kim tinh diệu thạch trên sàn, xuy xuy vài tiếng, một luồng khói xanh bốc lên, trên sàn xuất hiện một lỗ nhỏ.Lớp diệu thạch nhẵn bóng có thể soi rõ người trong nháy mắt đã trở nên lỗ chỗ gồ ghề, thủng vô số lỗ nhỏ.Tạ Sơn vẫn bình tĩnh không hề hốt hoảng!Sống sót ra khỏi chiến trường như địa ngục kia, lòng dạ Tạ Sơn đã sớm cứng rắn như sắt đá, cho dù lưỡi dao chỉ thẳng vài mí mắt , hắn cũng chẳng hề rung động!Chim lửa che phủ bầu trời chiếu vào mi mắt, linh lực sôi trào khiến tầm mắt hắn hơi vặn vẹo!Hắn không hề bị ảnh hưởng chút nào!Sôi lên nào!

Linh lực của ta!Hắn như nói mê, nhẹ nhàng nỉ non, linh lực một trăm tám mươi tinh trong cơ thể như dung nham sôi trào, cuồn cuộn chảy trong phi kiếm nho nhỏ!Phi kiếm như cảm ứng được lời nỉ non của hắn, rung lên ong ong, đáp lại hắn.Tạ Sơn cho tới giờ chưa bao giờ cảm thụ được lực lượng của bản thân mạnh mẽ như vậy, cũng thấy suy yếu trước giờ chưa từng thấy!Trong cơ thể không còn sót lại chút linh lực nào!Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong hai mặt trời nhỏ chói mắt có pha lẫn một ít ánh sáng khác, ánh kim nhỏ như lông trâu là Kim Hào, luồng khói nhàn nhạt phía sau như mưa cầu vồng là Hồng Vụ!Song Thận kiếm kích hoạt toàn bộ bốn phù trận kỹ!Hai mặt tròi nhỏ chói mắt hợp hai thành một, tạo thành một quầng sáng càng lớn, càng chói mắt hơn!Tạ Sơn nhìn ngọn lửa của Nhâm tam, nhếch miệng cười, thần sắc lạid dột nhiên lăng lệ!"

Phá!"

Tiếng quát không chút linh lực, như không hề mang theo chút uy thế nào!Song tiếng quát không chút uy thế đó lại khiến mọi người đồng loạt rùng mình.Một chùm sáng thẳng tắp!Chùm sáng màu trắng thẳng tắp như thước đo kẻ thành!Chùm sáng thẳng tắp đâm thủng chim lửa che phủ bầu trời, xuyên thẳng vào ngọn lửa!Thời gian như ngừng lại ngay thời khắc này, chim lửa khắp trời cũng cứng lại!Một thông đạo lớn cỡ miệng chén thành hình xung quanh tia sáng màu trắng, thành hình giữa đám chim lửa chi chít, vài chục con chim lửa chỉ còn có nửa người, cúng lại giữa không trung.Chim lửa hừng hực cháy, vẫn vỗ cánh bôp bốp.Trên ngọn lửa, là một lỗ thủng lớn cỡ miệng chén, lỗ thủng nhẵn bóng trơn tuột, xuyên qua cái lỗ có thể thấy sàn nhà gồ ghề phía sau.Ba!Bỗng nhiên, một con chim lửa chỉ còn nửa thân thể nổ tung thành một khối lửa!Bốp, một con chim khác cũng theo đó nổ tung!Vụ nổ của hai con chim này như đốm lửa ném vào thùng thuốc nổ!Ầm!Vô số ánh lửa chói mắt đột nhiên bùng lên, tất cả chim lửa ầm ầm bùng nổ, ngọn lửa trong nháy mắt đã nuốt gọn vị trí của hai người!Ầm!Trong ngọn lửa lại vang lên một tiếng nổ lớn!Trong tiếng nổ ầm ầm đó, một bóng người màu vàng kim sậm chui ra, chỉ thấy Tả Mạc mặt đầy bụi khói, thần sắc chật vật, tay kéo theo Tạ Sơn hơi thở đứt quãng!Tìm được đường sống trongc hỗ chết song Tạ Sơn chẳng hề kinh sợ, chỉ nhẹ giọng nói: "Thật kinh khủng!"

Sau đó lẩm bẩm: "Ngu ngốc, không biết phi kiếm của anh đây là cấp năm sao?"

Nói xong, hắn cảm thấy trước mắt tối đen, lập tức hôn mê.

Trong cơn hôn mê Tạ Sơn vẫn nắm chặt hai thanh kiếm nhỏ màu vàng kim.Chương 445 : Đảo mây họ Nhâm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnẦm!Dòng nước trong suốt sát góc tường chuyển động với tốc độ cao đầy quỷ dị rôi lại đột nhiên bùng nổ.

Dòng nước lập tức bị nổ thành vô số bọt nước nhỏ, rải rác khắp nơi.Những vệt nước rải rác tren mặt đất kia bỗng như có sinh mạng chuyển động trên sàn nhà và mặt tường, chúng mau chóng tụ về một phía.

Rất nhanh, chúng lại tụ lại thành một một người nước.Trong lòng Nhâm Nhị hoảng sợ tới cực điểm, thực lực của người trước mặt thâm sâu khôn lường!

Đối phương chỉ đám ra một quyền, không có quyền mang, không có tiếng gió rít, bình thường không có điểm nào đặc biệt, song cho dù hắn né tránh thế nào cũng không thoát nổi, ầm một tiếng đánh lên người, thân thể bằng nước lập tức tan nát!Nhưng nếu như vậy hắn cũng không sợ, nước vốn vô hình vô dạng, nắm tay đối phương có mạnh mẽ cỡ nào, cho dù đánh thân thể hắn tan thành bọt nước hắn cũng có thể tụ lại, không tổn hao gì.

Hắn đã từng dùng cách gần như bất tử này đánh bại không biết bao nhiêu đối thủ rồi.Nào ngờ nắm tay đối phương thật kỳ quái, mỗi lần đánh tan thân thể nước của hắn lại có một luồng lực lượng tiến vào trong cơ thể.

Luồng lực luơngj này nhỏ như tơ nhện, biến hóa kỳ lạ hiếm thấy, điều này khiến trong lòng hắn có dự cảm không ổn.Càng không xong là hắn không tiếp cận được đối phương.

Quyền của đối phương chuẩn xác tới đáng sợ, không đòn nào thất bại.

Nhâm Nhị trong lòng kinh ngạc vô cùng, hắn biết tốc độ mình nhanh thế nào, phi kiếm chỉ hơi chậm một chút không cách gì chạm vào hắn được.Thiền tu trẻ tuổi trước mắt thật không đơn giản.Nhâm Nhị nhìn chằm chằm vào đối thủ, sát khì tràn ngập trong mắt, thầm hạ quyết tâm dù có liều mạng thụ thương cũng phải giết chết kẻ trước mắt!Chưa từng có ai dám dẫm lên người Nhâm gia như vậy!

Chưa từng có ai dám động tới một đầu ngón tay của Nhâm gia!Nghĩ tới cái chết của Nhâm Tịnh, trong lòng lại đau đớn vô cùng!

Ba huynh đệ họ chỉ có một đứa cháu như vậy, giờ lại bị người ta giết mất!Đáng chết!Những kẻ này, tất cả đều đáng chết!Thủy ý toàn thân vận chueyern như ý lạ thường, Khúc Hoa Tiêu Quyết luyện tập nhiều năm không ngờ lại có dấu hiệu đột phá.

Song Nhâm nhị không hề mừng rỡ, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ là giết chết đối phương!Ngay lúc này bỗng nghe bên Nhâm Tam ầm ầm nổ lớn, ngọn lửa đỏ rực quay cuồng bùng lên thu lại, trước ngực hắn đột nhiên đau nhức!Lão tam chết rồi!Khóe mắt Nhâm Nhị như muốn nứt, phát ra tiếng rít gào thê lương như dã thú!"

Đi chết đi!"

Bỗng dưng, thân thể hắn cứng đờ, vẻ mặt cứng lại.

Nước bao quanh thân thể hắn cũng ngừng lưu động.

Từng sợi dây nhỏ như tơ máy từ từ nổi rõ trên thân thể nước của hắn.Ánh mắt hắn nhanh chóng trở nên mơ hồ, âm thanh cũng dần xa.Ý thức mơ hồ!Những sợi máu như mạng nhện trên người hắn bỗng nhiên hóa sáng lên.Xoẹt!Khối nước hóa thành một luồng hơi nưới máu trắng, bốc thẳng lên trên.

Khi hơi nước tan đi, chỗ vừa rồi là người nước trống không không còn gì.Vẻ hờ hững trong mắt Tông Như nhanh chóng rút đi, khẽ thở hổn hển, giữa tràn toát ra vẻ mệt mỏi khó thấy được.

Trong lòng hơi cảm thán, mình vẫn quá yếu, chỉ loại Đạt Già Kim Thân sơ đẳng nhất này mà mình đã suýt nữa không chịu nổi rồi.

Có điều vừa rồi vẫn là nguyện lực thật hữu dụng, nếu không nhờ nguyện lực sợ là trong thời gian ngắn không thể làm gì được Nhâm Nhị.Hắn bay tới bên cạnh Tả Mạc, không nói một lời, nhắm mắt điều tức.oOoTrong chớp mắt, Nhâm gia tam lão đã bị giết hai, Từ Chính Uy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.Sợi máu quỷ dị kia là gì?Trong lòng Từ Chính Uy úa lạnh, may quá, vừa rồi mình không giúp Nhâm gia tam lão.

Theo thế cục trước mắt, Nhâm gia sắp xong đời rồi.

Tuy rằng Nhâm Đại vẫn còn giằng co với kiếm tu trẻ tuổi kia song vẫn còn một người của đối phương chưa ra tay, ai hơn ai kém vừa nhìn là biết.Đám người trẻ tuổi này thật quá mức lợi hại, không biết là ở đâu tới, ai nấy thâm sâu khôn lường.

Bị kích thích, đầu óc Từ Chính Uy xoay chuyển rất nhanh, Nhâm gia bị hủy, hắn chẳng có chút đồng cảm, Nhâm gia vốn trước giờ ngang ngược, đã đắc tội với không ít người.Chỉ không biết đám người trẻ tuổi này sẽ ở lại lâu dài hay chỉ đi ngang qua, nếu ở lại lâu, vậy sợ rằng kết cấu bên trong của Hư Linh thành sẽ lại thay đổi rồi!Sống lâu ở Hư Linh thành, Từ Chính Uy hiểu, chỉ cần đừng náo động quá mức, Hư Linh phái sẽ không quản.Trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu đối phương ở lại lâu vậy chắc chắn phải giữ quan hệ thật tốt với họ.

Về phía Vân Các hắn không lo, với hiểu biết của hắn về ông chủ Vân Các, chắc chắn sẽ không ngu ngốc làm kẻ địch với đám người hung hãn lai lịch bất minh song thực lực cường đại này.Ngay lúc Từ Chính Uy đang suy nghĩ, tình thế trong trận lại xảy ra biến hóa.Trong mắt Vi Thắng lộ vẻ thất vọng tràn trề, nhẹ nhàng lắc đầu: "Đáng tiếc."

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, không một tiếng động, cây cỏ đang điên cuồng sinh trưởng trong Vô Không kiếm ý lập tức biến thành tro bụi, hóa thánh hư vô với tốc độ kinh người.Khi kiếm ý lặng lẽ hư vô, phá hủy một điểm xanh lục cuối cùng.Kiếm ý như kịch độc bắt đầu lan tràn dọc theo các sợi đằng cững cỏi, nơi nào nó đi qua, sợi đằng đều hóa thành hư vô.

Nhâm Đại không kịp phát ra bất cứ âm thanh gì, không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, hắn như bức tượng đất, bị kiếm ý cắn nuốt hóa thành hư vô ngay trước mắt mọi người.Leng keng!Một cái nhẫn rơi xuống mặt đất!Cho dù đã chuẩn bị sẵn để kết giao, Từ Chính Uy vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.Khuôn mặt đám hộ vệ và chưởng quỹ của Vân Các đều không còn chút máu, run như cầy sấy trong góc.

Nhất là bọn họ nhìn thấy đám người này không coi ai ra gì quét dọn chiến trường, thu thập chiến lợi phẩm, môi họ cũng không khỏi run lên.Thần thái tự nhiên như vậy, không phải hung đồ chui ra từng trong vô số mưa máu gió tanh, vậy tuyệt đối không làm được!oOoKhi Thương Vị Minh tỉnh lại bỗng phát hiện trên người mình không chút thương tổn, khuôn mặt dại ra.

Còn khi hắn biết được Nhâm gia tam lão bị giết, đầu óc ông lên một tiếng, lập tức trống rỗng.Tả Mạc không cho hắn thời gian để tiêu hóa, trực tiếp hỏi: "Nhâm gia ở đâu?"

Chiến lợi phẩm chiếm được trên người ba lão ít tới mức đáng thương, ngoài ba tấm ngọc giản ra, những thứ khác Tả Mạc đều nhìn không vừa mắt.

Đánh một trận gian khổ như vậy không có thu hoạch sao được?"

Ở đảo mây họ Nhâm."

Tâm thần bị chấn động kịch liệt, Thương Vị Minh vô thức đáp lại.

Lời vừa ra khỏi miệng hắn bỗng tỉnh táo lại, mặt lập tức biến sắc!Thật tàn nhẫn!Từ Chính Uy trong lòng cũng thầm run rẩy, có điều hắn không kinh ngạc như Thương vị Minh.

Chiến đấu sống chết như vậy, kết quả cuối cùng đều thường như vậy."

Đảo mây họ Nhâm?"

Hai mắt Tả Mạc sáng bừng, vôi vàng ỏi: "Lớn cỡ nào?"

"Hơn bốn vạn mẫu, gần năm vạn mẫu, đây là đảo cỡ trung đứng đầu ở gần đây!"

Thương Vị Minh vội vàng đáp: "Vị trí của đảo mây họ Nhâm rất tốt, tơ tằm lưu vân do đảo này sản xuất khá nổi tiếng ở vùng này!"

Nước bọt Tả Mạc chảy thẳng xuống đất!Hơn bốn vạn mẫu, vậy cũng là hơn bốn vạn tinh thạch cấp ba đấy!Tả Mạc vốn cần địa điểm đóng quân, giờ lập tức kích động!"

Đi đi đi!

Giờ ra đó xem một chút!oOoĐảo mây họ Nhâm cách đảo lớn khoảng hai giờ bay.

Tả Mạc dứt khoát mang theo thuyền Hắc Quy, cùng bay về phía đảo mây họ Nhâm.Khi bay đến đảo mây họ Nhâm mới phát hiện nó khác với những đảo mây khác đôi chút.

Trên không trung của nó trôi nổi rất nhiều đám mây, những áng mây này gần như bao phủ toàn bộ đảo mây lại, mọi thứ bên trong đều không thấy được.Tả Mạc thấy thú vị bèn muốn tới gần xem thử.Vừa tới gần, những áng mây này như bị kích thích, rung chuyển kịch liệt.

Trong chớp mắt, những đám mây vốn trắng như bông giờ lại đột nhiên đen kịt như mực!Xẹt xẹt xẹt!Trong đám mây đen kịt, từng luồng điên lượn lờ uốn éo, thi thoảng lại lấp lóe ánh sáng, tiếng sấm nặng nề mơ hồ truyền ra trong mây đen dầy đặc.Tả Mạc giật nảy mình, Minh Hư Dực vội vàng phát động, thoát khỏi vị trí vừa rồi.Ầm!Một đạo sấm sét lớn cỡ miệng chén lướt qua vị trí vừa rồi của hắn, chiếu rọi khuôn mặt trắng bệch của Tả Mạc.Nếu bị đạo sấm sét lớn như vậy bắn trúng, vậy cái mạng của mình chắc chắn tiêu tan hơn nửa.Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người đều trở nên căng thẳng, ngay cả sắc mặt Công Tôn Sai cũng có phần khó coi.

Tấn công một hòn đảo mây như vậy sẽ phải trả giá cực lớn.Thương Vị Minh vội vàng nhắc nhở: "Ông chủ, dùng thẻ bài của đảo!"

Tìm được đường sống trong chỗ chết từ tay Nhâm gia, hắn vô cùng cảm kích Tả Mạc.

Hắn biết, nếu thực sự rơi vào tay Nhâm Tịnh, vậy chắc chắn sẽ sống không bằng chết.

Cũng bởi vì trong lòng cảm kích nên hắn mới tận tâm tận lực giúp đỡ."

Thẻ bài của đảo?"

Tả Mạc sứng sốt, lại chợt nhớ tới trong đống chiến lợi phẩm quả thực có ngọc bài, vội vàng lấy ra.Trên ngọc bài khắc một áng mây, phía sau là phù văn dày đặc.Tâm thần Tả Mạc đảo qua thẻ bài, lập tức hiểu rõ.

Thẻ bài này chuyên dùng để khống chế phù trận trên đảo mây, chỉ thầy Tả Mạc thầm vận linh lực, miệng hét lớn một tiếng: "Mở!"

Thẻ bài trong tay bỗng bắn ra một luồng sáng, chìm vào tầng mây dày đặc kia.Tầng mây vừa rồi còn sấm sét cuồn cuộn lập tức yên tĩnh lại, mây đen lại hóa thành trắng, tầng mây dồn sang hai bên, trước mắt mọi người xuất hiện một con đường lớn.Tả Mạc vô cùng vui sướng, bay xuống trước tiên, những người khác thấy thế cũng vội đuổi theo.Đám người Tả Mạc tới khiến đảo mây họ Nhâm rối loạn một hồi.

Có điều khi Thương Vị Minh lớn tiếng tuyên bố Nhâm gia tam lão đã chết, đảo mây họ Nhâm dổi chút, những người này ngược lại lại bình tĩnh xuống.

Đa số họ là công nhân được thuê chứ không phải người hầu trong nhà, chẳng qua chỉ là đổi ông chủ mà thôi, nếu ông chủ này không tốt, cùng lắm thì họ rời đi."

Đại nhân, từ nay về sau chúng ta sẽ ở đây à?"

Lôi bằng ấp úng hỏi."

Sao?

Không thích à?"

"Thích chứ!

Thích quá chứ!"

Lôi bằng xoa xoa tay, mặt đầy vẻ hưng phấn: "Ngày nào cũng chết nghẹn trong thuyền, bọn thuộc hạ cũng sắt ngột chết rồi!

Ở lại đây càng hay..."

Mọi người đều vô cùng vui vẻ, bọn họ có địa bàn mới rồi!Đám người hiếu chiến này vô cùng khao khát địa bàn, chẳng khác nào khát vọng của nam nhân với nữ nhân.

Tòa thành ở Tiểu Sơn giới lúc trước cũng từng khiến họ vô cùng lưu luyến, sau này phiêu bạt khắp nơi, chém giết không ngừng.

Giờ vất vả lắm mới có nơi cư trú, trong lòng bọn kích động ra sao, nghĩ là hiểu!Không cần Tả Mạc nói gì, đám người này lập tức tung tay tung chân, chạy như điên khắp nơi.Tả Mạc ngẩng đầu, trời quang mây tạnh, không khỏi lấy làm kỳ.

Từ ngoài nhìn vào trong đảo mây, mây trắng cuồn cuộn, không thấy được gì.

Song từ trong đảo mây nhìn ra lại không có chút gì che chắn.Quả nhiên là một chỗ tốt!Tả Mạc vô cùng đắc ý!Chương 446 : Số liệu kinh người .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện"Từ nay trở đi, hòn đảo mây này sẽ đổi tên thành Quy Đảo!"

Tả Mạc vô cùng đắc ý tuyên bố.Bên dưới lại chẳng ai hưởng ứng, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.Một lúc lâu sau, vẫn là Lôi bằng to gan mở miệng hỏi: "Đại nhân, sao lại gọi là Quy Đảo?"

"Thế nào?

Cảm thấy cái tên này không hay?"

Tả Mạc nhíu mày, từ từ hỏi."

Không!

Không!

Không!"

Lôi Bằng cuống quýt xua tay, mặt đỏ bừng bừng, một lúc sau mới yếu ớt nói: "Chỉ có điều... chỉ có điều... cái tên này.... hơi thiếu phong độ!"

Mọi người xung quanh đều lộ vẻ băn khoăn.Tả Mạc ha ha cười nhạt vài tiếng, vẻ mặt coi thường nói: "Vương bát ngàn năm rùa vạn năm, nghe câu này chưa?"

"Nghe rồi!"

Mọi người liên tiếp gật đầu."

Sống lâu mới kiếm được nhiều."

Tả Mạc ra vẻ tình ý sâu xa nhắc nhở mọi người: "Xem xem, những kẻ huênh hoang phong cách kia, tất cả đều chỉ là quỷ đoản mệnh, vì sao?

Vì quá bắt mắt nên dễ gây chú ý!

Có câu, cái gì ấy nhỉ..."

Tả Mạc nhất thời không nhớ ra, cau mày vắt óc suy nghĩ."

Là gì?"

Mọi người phía dưới ai nấy vươn cổ, chờ câu tiếp theo."

A, ta nhớ ra rồi."

Tả Mạc phấn chấn tinh thần, giang hai tay ra nhìn bầu trời, kéo dài giọng, dùng ngữ khí thâm tình khiến người ta nổi cả da gà đọc: "Dáng vẻ nổi bật hơn người của hắn trong đám đông thật chói mắt, như ánh mặt trời khiến người khác không cách nào bỏ qua!"

Mọi người đều rùng mình, lông tóc dựng thẳng, thân thể khẽ run.Chỉ thấy Tả Mạc cúi đầu nhìn lướt qua mọi người đang ngơ ngẩn không hiểu chi, giọng điệu khôi phục lại như bình thường, chỉ vào Lôi bằng nói: "Nếu trong trận doanh của đối phương có người như thế, ngươi sẽ làm gì?"

"Đánh hắn trước tiên!"

Lôi bằng hung hăng nói, sát khí đằng đằng."

Sao lại đánh hắn trước tiên?"

Tả Mạc tiếp tục dẫn dắt."

Người như vậy hoặc là cao thủ hoặc là thủ lĩnh, có... có.... có giá trị chiến lược càng cao!"

Lôi Bằng lắp bắp nói, dưới áp bức của mẹ trẻ, học tập chiến đấu là môn bắt buộc đối với mọi thành viên của Chu Tước doanh.

Ngay cả kẻ thô kệch như Lôi Bằng cũng có thể thuận miệng nói vài câu."

Nói không sai!"

Tả Mạc biểu dương Lôi bằng một câu rồi tiếp tục nói: "Đánh kẻ dẫn đầu trước tiên, ta nói chính là đạo lý này.

Càng ít tiếng càng sống lâu được, sống lâu mới có thể kiếm được càng nhiều.

Cái tên Quy Đảo không khiến người ta chú ý mới là thích hợp nhất cho chúng ta.

Nguyên tắc của chúng ta trước giờ vẫn là ít tiếng, giả bộ kinh sợ, sau đó, he he, các ngươi biết rồi đấy!"

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, cùng gật đầu liên tiếp, mắt sáng rực lên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hẹn mà cùng nhìn nhau cười gian: "He he, chúng ta hiểu rồi!"

Đúng lúc này Thương Vị Minh đi vào, mồ hôi lạnh chảy dài xuống đất.Hắn rất muốn nói cho đại nhân biết, giết Nhâm gia tam lão sẽ tạo thành động tĩnh lớn tới mức nào đối với Hư Linh thành.

Giờ chỉ sợ toàn bộ Hư Linh thành đều đã sôi lên sùng sục, có kín tiếng, có cúi thấp tới đâu chắc cũng chẳng ai dám tín.Đương nhiên, những lời này chỉ xoay chuyển trong đầu hắn, hắn theo lsy trí ngậm miệng, ông chủ chắc chắn có suy tính của mình, một nhân vật nhỏ như mình chắc chắn không cách nào hiểu được thâm ý của ông chủ.Hắn đã biết, ông chủ vốn không phải ông chủ gìm đây là một đoàn đội chiến đấu điển hình.

Có điều, vậy cũng chẳng liên quan đến hắn, cho dù đối phương để hắn đi làm gì hắn đều sẽ thực hiện không chút do dự, tan xương nát thịt cũng không từ.Đợi tiếng cười trong phòng ngừng hắn, hắn quay sang báo cáo với Tả mạc mỗi mục sản nghiệp ở Quy Đảo: "Đại nhân, đã kiểm tra xong."

Khi Tả Mạc nhìn thấy kết quả thống kê, con mắt lập tức trợn tròn lên.Diện tích của Quy đảo là bốn vạn bảy ngàn mẫu, khiến Tả Mạc cảm khái, quả không hổ danh đảo mây cỡ trung đứng đầu.

Một loạt số liệu kế tiếp khiến nước bọt Tả Mạc lập tức chảy thẳng xuống.Linh điền trên đảo có một vạn năm ngàn mẫu, trong đó linh điền cấp ba là một vạn hai ngàn, linh điền cấp bốn là ba ngàn.Thấy chữ số khổng lồ như vậy, hắn lập tức xuất thần.

Năm đó toàn bộ Vô Không kiếm môn cũng chẳng có nhiều linh điền như vậy, càng đừng nói tới linh điền cấp ba!

Nhiều linh điền cấp ba như vậy thậm chí có thể chống đỡ cho một môn phái không nhỏ.

Đấy là vẫn chưa đề cập tới ba ngàn mẫu linh điền cấp bốn, đây là một khoản tiền lớn, rất lớn!Kiếm lớn rồi!Tả Mạc mừng như điên, ánh mắt đảo qua, cả người lại đột nhiên cứng lại!Một vạn hai ngàn mẫu linh điền cấp ba mà lại chỉ có ba mươi linh thực phu!Ba mươi linh thực phu!Ngược lại với con số khổng lồ của linh điền, số lượng linh thực phu kém quá xa!

Ba mươi linh thực phu, thậm chí không ai có ngọc bài Hạ Hoa, không ngờ toàn bộ đều là linh thực phu cấp Xuân Nha.Nói cách khác, có khoảng một vạn mẫu linh điền cấp ba ở tìnht rạng hoang phế!

Linh thực phu cấp Xuân Nha mỗi người chỉ trồng được tối đa năm mươi mẫu linh điền cấp ba, tổng cộng mới chỉ một ngàn năm trăm mẫu!

Linh điền cấp bốn vào tay họ cũng chỉ là lãng phí, chẳng cách nào phát huy tác dụng chân chính!Vừa nghĩ tới vài vạn mẫu linh điền lại để hoang, Tả Mạc chỉ thấy lòng đau nhói."

Linh thực phu khó thuê hay sao?"

Tả Mạc hỏi Thương Vị Minh.Thương Vị Minh lắc đầu: "Không dễ thuê.

Tuy rằng gần nhất tán tu tới đây tương đối nhiều song linh thực vu vẫn khan hiếm, rất nhiều nhà đều đang treo biển thuê linh thực phu."

Tả Mạc nghiến răng, vẻ mặt đau lòng, trong lòng cũng thầm nhớ kỹ chuyện này!Thật quá lãng phí!Tả Mạc nhanh chóng phát hiện, dùng không hết không chỉ là linh điền.Trên đảo có ba mươi sáu cái linh tuyền nhưng mới dùng có sáu, lại còn nuôi dưỡng loại bình thường nhất.Linh hồ trên đảo to to nhỏ nhỏ, có tới ba cái, song chẳng có cái nào được dùng.

Thậm chí xung quanh linh hồ cỏ mọc thành bụi.

Nghe nói Nhâm gia tam lão chẳng hề hứng thú với linh hồ nên ngay cả cỏ dại cũng chẳng dọn.Khai phá được nguyên vẹn nhất là một cái động trên đảo, động Tuyết Tằm.

Động này vốn cực sâu, lạnh lẽo vô cùng, trong động có một bầy Tuyết Vân Tằm sinh sống, tơ do Tuyết Vân Tằm nhả ra là tài liệu cấp bốn cao cấp, rất được ưa chuộng.

Tơ tằm Lưu vân là thu nhập lớn nhất hàng năm trên đảo.Trên đảo còn rất nhiều động khác, có điều đều không được khai phá sử dụng.Tả Mạc xem xong, cảm giác đầu tiên trong lòng là Nhâm Gia đúng là phá hỏng đồ tốt!Cảm giác thứ hai, kiếm lớn rồi!Song quyết định đầu tiên của Tả Mạc lại là hạ lệnh cho mọi người lục soát toàn bộ Quy đảo một lần.

Với tính cách không biết tiến thủ như Nhâm gia tam lão, Tả Mạc cảm thấy khả năng ba lão già này bỏ qua đồ tốt sẽ rất cao.Một nơi rộng tới bốn vạn bảy ngàn mẫu thì đã không phải là nhỏ nữa rồi, bố trí phòng ngự ra sao cũng là vấn đề, điều này khiến Công Tôn sai đau đầu không thôi.Còn tâm tư của tả Mạc đều đặt lên chuyện làm sao mới có thể vận dụng tốt tài nguyên ở Quy đảo.oOo"Nhâm gia bị diệt rồi?"

"Thật không?

Nhâm gia làm sao lại bị diệt được?

Ba kim đan cơ mà!"

"Thật đấy!

Nghe nói đám người kia cũng chỉ có ba người ra tay, vẫn còn một người đứng ngoài.

Nhâm đại tiểu thư cũng đã chết, chính ả ta gây họa!"

"Ha ha, ta đã từng nói rồi mà.

Với tính tình của Nhâm đại tiểu thư, Nhâm gia ắt bị diệt!"

"Coi như trời cao có mắt!"

"Có điều sắp tới chúng ta cũng phải cẩn thận một chút, chỉ tiện tay một cái đã đồ sát cả Nhâm gia, rõ ràng chẳng phải loại mà đám nhân vật nhỏ chúng ta trêu vào được!"...Như dự liệu của Thương Vị Minh, tin tức Nhâm gia bị diệt lập tức lan truyền trong Hư Linh thành.

Vài đảo mây xung quanh Quy đảo lại càng như gặp phải đại địch, chỉ sợ đám người lai lịch bất minh này nổi lên ý xấu, ra tay với mình.Điền gia, vài trưởng bối chủ sự tề tụ trong đường, sắc mặt mọi người đều rất nặng nề."

Không ngờ Nhâm gia đã bị diệt rồi."

Điền Vĩnh Thanh tổn thức không thôi: "Nhâm gia tam kim đan thoáng cái đã chẳng còn,"Đừng nhiều lời vô dụng."

Điền Hoành Ba lộ vẻ không cho là đúng: "Đám người lai lịch không rõ đó chiếm mất đảo mây họ Nhâm rồi, đó là địa bàn chúng ta vẫn luôn nghĩ cách thôn tính!

Tròn một vạn năm ngàn mẫu linh điền, cấp bốn có hơn ba ngàn mẫu, còn lại đều là cấp ba!

Đấy là còn chưa nói tới tơ tằm Lưu Vân.

Toàn bộ của cải Nhâm gia đều dựa cả vào nó!"

"Nếu chúng ta có thể thu được đảo mây họ Nhâm, thực lực nhất định sẽ tăng vọt!"

Một trưởng lão khác nói: "Không ngờ lại bị một đám người ngoài đoạt trước!"

Mọi người đều im lặng, Điền gia sở trường nhất là linh thực, bọn họ khao khát linh điền hơn xa các gia tộc khác.

Họ vốn đã mưu đồ rất lâu, đang chuẩn bị một đòn đoạt luôn đảo mây họ Nhâm, nào ngờ Tả Mạc lại nửa đường chặn giết, chiếm được trước."

Tạm thời đừng nên vọng động."

Điền Vĩnh Thanh trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Đám người này lai lịch không rõ, lúc này ra tay hậu quả khó lường.

Chúng ta nên phái người thăm dò đôi chút xem họ có bán đảo hay không?

Chỉ cần có giá là có thể thương lượng!"

"Chỗ tốt như vậy ai lại ngu đến mức đem bán đi?"

Điền Hoành Ba không cho là đúng."

Chắc gì."

Điền Vĩnh Thanh cười lạnh nói: "Linh điền có nhiều nữa mà không có linh thực phu thì cũng chỉ bỏ hoang được thôi!

Chỉ có một điểm duy nhất khiến đối phương phân vân là tơ tằm Lưu Vân."

Đám người trong hội truơnrg lão cười thầm, gần bảy phần linh thực phu trên thị trường Hư Linh thành đều là từ Điền gia.

Điền gia tam gia tinh thông linh thực, đa số linh thực phu lấy được ngọc bài cấp cao đều hy vọng có thể tiến theo một bước, vậy nên dồn dập gia nhập Điền gia.Điền gia có được nhiều linh thực phu nhất, cũng vì vậy nên họ khao khát linh điền nhất.

Mà xung quanh Hư Linh thành, đảo mây có nhiều linh điền nhất lại không phải của Điền gia mà là đảo mây họ Nhâm."

Nói vậy nhưng cũng không phải không thể được."

Một trưởng lão khác mở miệng nói: "Có lẽ chúng ta có thể dùng Tinh Vân đảo để đổi lại, trên đảo đó có một mỏ quặng Tinh Vân cấp bốn, so sánh với tơ tằm Lưu Vân cũng chẳng kém!"

Xoạt, không ít trưởng lão đồng thời hít một hơi lạnh, mỏ quặng Tinh vân sản xuất ra sắt Tinh Vân cấp bốn, đây là một trong những thu nhập quan trọng nhất của Điền gia."

Cái giá này cũng thật quá lớn!"

Điền Hoành Ba lộ vẻ đau lòng.Điền Vĩnh Thanh khoát khoát tay: "Đừng nóng, bọn họ chỉ mới dừng chân, nếu không phải Nhâm Tịnh ngu ngốc tới trêu chọc họ, họ sẽ tuyệt đối hung hăng làm càn như vậy!

Trước mắt chúng ta cần yên tĩnh một thời gian, từ từ tiếp xúc với họ."

"Nếu bọn họ ra tay thì sao?"

Một trưởng lão lo lắng nói.Điền Vĩnh Thanh nhẹ nhàng cười nói: "Nếu chúng cho rằng diệt được Nhâm gia là có thể chọc tới Điền gia chúng ta, vậy chính là ngày chết của chúng!"

Nhìn những người bên dưới vẻ mặt nghi hoặc, Điền Vĩnh Thanh lạnh lùng nói: "Đại gia gia qua một hai tháng nữa sẽ xuất quan rồi."

Đám trưởng lão lập tức ngẩn ngơ, rồi sau đó lộ vẻ mừng như điên.Điền Vĩnh Thanh như ngại một tin tốt không đủ, nói tiếp: "Còn một tin tốt nữa, Điền gia chiến bộ của chúng ta, Điền Dạ sắp trở về!"

Bên dưới bỗng im bặt, rất nhiều trưởng lão lộ vẻ kinh sợ.Chương 447 : Trên đảo .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc kiểm tra giúp A Qury một hồi, khuôn mặt lộ vẻ mừng rỡ.

Sinh khí trong mắt A Quỷ lại nhiều thêm một chút, rốt cuộc trông cũng không giống vật chết nữa, mà tử mang trong cơ thể nàng cũng nhiều hơn trước đây gấp đôi.A Quỷ có thay đổi theo chiều khả quan, Tả Mạc cũng thầm thoải mái.Nhìn khuôn mặt ngây dại đó, không biết vì sao lòng Tả Mạc thầm chua xót.

Nếu không phải vì cứu hắn A Quỷ cũng sẽ không biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy.

Tuy Tả Mạc không biết vì sao A Quỷ lại đối xử với mình như vậy, nhưng dù là vì lý do gì, chỉ riêng ân cứu mạng đó cũng đã đủ cho Tả Mạc liều chết báo đáp rồi.Qua nửa năm nữa, tìm được Thủy Vân Thai, vết thương của A Quỷ chắc chắn sẽ được chữa trị, nghĩ tới điều này, Tả Mạc không khỏi hy vọng về tương lai.Có Quy đảo, hắn có thể coi là đã có một cơ nghiệp thực sự thuộc về mình.

Chỉ riêng một vạn mẫu linh điền kia cũng đủ cho hắn lo cơm nước cho đám người này rồi.Trước mắt có thể coi là ổn định lại, còn kinh doanh ra sao thì cứ từ từ sẽ tới.

Mọi người kể cả hắn đều xuất thân bần cùng, kinh doanh một nơi lớn như vậy thực sự đều là lần đầu.

Có điều Tả Mạc không sợ, anh đây chui ra từ trong mưa máu gió tanh, sợ chi chút việc nhỏ ấy.Tả Mạc thầm tự hào.oOoThuần Vu Thành đi xem linh tuyền xong, không khỏi cảm khái: "Nơi này thật tốt!"

Nhìn linh tuyền lạnh lẽo sâu thăm thẳm, hắn mừng thầm, linh tuyền này vậy mà lại cao tới cấp bốn.

Có lẽ là bởi gần động tuyết tằm nên chất nước cực lạnh, giơ tay vào trong suối cũng lập tức đông cứng.

Đây là lần đầu tiên Thuần Vu Thành thấy linh tuyền tốt tới vậy, trong lòng vui mừng ra sao, nghĩ là hiểu.Đây là linh tuyền cấp bốn thứ ba mà hắn nhìn thấy, những linh tuyền khác đều là cấp ba. tuy rằng mỗi linh tuyền chất nước lại khác nhau, nhưng đều trong veo, là loại linh tuyền tốt nhất.

Linh tuyền loại tốt nhất có tác dụng rất lớn, đặc biệt thích hợp để nuôi dưỡng một số linh thú hành thủy hoặc trồng trọt một ít linht hảo đặc thù.

Cho dù là phương pháp thủy luyện cũng cần có linh tuyền loại tốt nhất.Trong những động tiên phúc địa, linh tuyền là thứ không thể thiếu.Có chỗ linh tuyền này, hắn có đủ lòng tin sẽ nuôi dưỡng được linh thú ưu tú.

Nghiên cứu của hắn đối với thú trì đã sớm vượt qua lúc đầu không biết bao nhiêu lần, chỉ có điều phần nhiều vẫn chỉ là suy nghĩ, vì chưa có đủ điều kiện mà không cách nào thực hiện được.

Hắn thực sự không ngờ lại có ngày bản thân mình lại có đủ điều kiện, có thể nghiên cứu thoải mái theo ý thích.Cho nến khi hắn biết trên đảo có rất nhiều linh tuyền bèn vội vã chạy tới từng cái một xem.Kết luận thu được khiến hắn mừng phát điên.Điều kiện trên đảo cực tốt, những linh tuyền này có phẩm chất cực tốt, vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Hắn thậm chí không ngờ lại có ngày mình lại thực sự có điều kiện như vậy!Hắn cảm thấy như đang nằm mơ!Ngàn vạn lần xin đừng tỉnh lại!Thuần Vu Thành thì thào tự nói.oOo"Đây là động Tuyết Tằm sao?"

Vệ Thành Bân hiếu kỳ thò đầu nhìn vào trong động."

Đúng vậy thưa đại nhân."

Dẫn đường là một quản sự, tơ tằm Lưu Vân được sản xuất trong động Tuyết Tằm là thu nhập chính trên đảo, Nhâm gia cũng khá coi trọng, phái một người tới chuyên quản lý chuyện trong động Tuyết Tằm.Trong động sâu thẳm tăm tối, bỗng nhiên một cơn gió thổi từ trong ra, mọi người ngoài động lập tức run lên bần bật."

Lạnh quá!"

"Má ơi!"

"Nơi quỷ quái gì đây!"

Đám người Kim Ô doanh lập tức kinh hãi hét lên, cơn gió lạnh thấu xương này khiến cho mọi người dù đang ở ngoài động cũng cảm thấy khó mà chịu nổi.Người quản lý nhìn cũng quen rồi, không hề kinh ngạc mà đứng giải thích: "Động Tuyết Tằm cực sâu, Tuyết Tằm sống cách cửa động khoảng hai trăm trượng.

Càng sâu trong đó càng ít người đi.

Qua ba trăm trượng thì thực sự quá lạnh, ngưng mạch kỳ đi vào chỉ trong vòng mười hơi thở sẽ bị đông thành khối băng.

Chúng ta vào lấy tơ cũng không dám đi quá sâu."

Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, ngưng mạch kỳ chỉ trong mười hơi thở đã bị đóng đá, vậy phải lạnh tới mức nào!Bọn họ đều là kẻ chơi lửa, không thích nhất là nơi lạnh như vậy, chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức ăn ý đồng thời rút lui."

Xung quanh có động lửa không?"

Tôn Bảo đại sư phụ nói."

Có!"

Người quản lý vội vàng gật đầu, biểu hiện của hắn rất cung kính, vừa thay chủ mới, rất nhiều thứ cũng phải thay đổi theo, ví dụ như vị trí quản lý này, hắn không muốn mất công việc này."

Ở đâu?"

Hai mắt Cát Vĩ sáng lóa, hỏi tiếp lời.Kim Ô doanh am hiểu nhất là luyện khí, cho dù bọn họ ai nấy đều có lửa Kim Ô, song động lửa đối với họ vẫn có trợ giúp rất lớn."

Trước đây là nơi tam lão gia dùng để luyện công, gọi là động Liệt Dương!"

Quản lý nói."

Mau dẫn chúng ta tới."

Đám người nhanh chóng tới cửa động Liệt Dương, so với những động khác, động này sạch sẽ hơn nhiều.

Cửa động phủ một lớp nham thạch Hỏa Lịch, nham thạch Hỏa Lịch màu đỏ sậm phẩm cấp không cao, chỉ có cấp hai, là một loại nham thạch hành hỏa tương đối bình thường.Không khí ở cửa động duới nhiệt độ cao không ngừng vặn vẹo, từng luồng sóng nhiệt từ trong động tuôn ra, mọi người đứng từ rất xa đã cảm thấy khí nóng bức người.Ai nấy hai mắt sáng ngời.Tu giả tu tập hỏa luyện thích nhất là các loại lửa, bọn họ không sơ lửa có nhiệt độ cao mà chỉ sợ nhiệt độ lửa không đủ cao.Khi thấy tình trạng ở cửa động Liệt Dương, ai nấy đều hiểu nhiệt độ trong động chắc chắn cực cao.Tôn Bảo rốt cuộc vẫn trầm ổn hơn, hắn quát đám tu giả nóng lòng muốn thử kia, không cho phép họ tự xông vào trong động.

Động Liệt Dương nếu đã là địa bàn của họ, vậy vốn chẳng cần sốt ruột, mọi việc cứ từ từ mà tiến, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.Khi biết được trên hòn đảo chỉ có một hỏa động, ngay cả Tôn Bảo cũng mất đi hứng thú đối với những động khác.Liệt Dương động mới là nơi bọn họ cảm thấy hứng thú nhất!oOoTrên đảo khí thế ngất trời, trong Hư Linh thành cũng chẳng yên tĩnh.Nhâm gia tam lão bị giết, tất nhiên có người vỗ tay vui mừng, cũng tự nhiên có người bất mãn.

Theo số lượng tu giả từ bên ngoài tới không ngừng tăng lên, mâu thuẫn giữa tu giả từ ngoài vào với tu giả bản địa cũng càng lúc càng trở nên gay gắt, mà chuyện Nhâm gia bị diệt càng khiến cho mâu thuẫn này thêm căng thẳng.

Nhất là đám tu giả bản địa còn phát hiện Hư Linh phái không ngờ lại chẳng hề quan tâm, điều này khiến bọn họ càng thêm bất mãn.Nhâm gia tam lão dù có sai thế nào cũng là tu giả Hư Linh thành, Nhâm gia bị diệt, Hư Linh phái lại chẳng hề có phản ứng gì, ngược lại lại ngồi xem đảo mây họ Nhâm bị chiếm, rất nhiều tu giả bản địa cảm thấy cực kỳ tức giận.Có một ít người đặt hy vọng lên Vân các, mọi người đều biết bối cảnh của Vân các, lần này toàn bộ mặt tiền của cửa hàng bị hủy, pháp bảo bị hao tổn cũng nhiều, tổn thất cực lớn.Với phong cách hành sự của Vân các, không ai tin rằng Vân các sẽ chẳng nói một lời.So sánh với Vân các, Nhâm gia chẳng qua chỉ là con kiến nhỏ.

Rất nhiều người bàn tán, nếu không phải Nhâm gia sản xuất ra tơ tằm Lưu Vân, những người quản lý Vân các trong thành Hư Linh sợ rằng sẽ không nhắm một mắt mở một mắt đối với Nhâm gia.

Có lẽ những quản lý đó hy vọng có thể kiếm được càng nhiều tơ tằm Lưu Vân từ tay Nhâm gia để đề cao công lao của mình, nào ngờ lại đắc tội một đám hung đồ coi mạng người như cỏ rác, thiếu chút nữa mất cả mạng!Đòn phản kích của Vân các nhất định sẽ sắc bén vô song!Vài tên kim đan đã đòi chọi cứng với Vân các, rõ là người ngu nói mộng.Còn một ít gia tộc bản địa cũng âm thầm rục rịch, đảo mây họ Nhâm kia giàu tới chảy mỡ đấy!Trong thời gian ngắn, dòng chảy ngầm chuyển động mãnh liệt!oOoĐại trận trên Quy đảo là m Dương Vân Lôi Trận, lực phòng ngự của trận này khá xuất sắc, hơn nữa lại đặc biệt thích hợp cho hòn đảo lớn như Quy đảo.

Lúc đầu Nhâm gia bố trí đại trận này tổn hao khá lớn mới mời được cao nhân tới bày bộ m Dương Vân Lôi Trận này.Song rơi vào mắt kể thích đánh lén như Tả Mạc, đại trận này chẳng còn an toàn như trước rồi.Kẻ thích đánh lén thường hay lo bị người khác đánh lén nhất, cho nên Tả Mạc chăm chú kiên trì xem xét toàn bộ trận pháp phòng ngự trên Quy đảo.

Trạm cảnh giới, tuần tra các thứ đều đã có mẹ trẻ hao phí đầu óc, song bày trận, lại chỉ có bản thân Tả Mạc.Trong mắt Tả Mạc, bộ m Dương Vân Lôi Trận này có hoa không quả, miệng cọp gan thỏ, nhìn như uy lực kinh người song nếu gặp cường công rất có thể sẽ hỏng mất.

Hơn nữa người bày trận năm đó hiển nhiên không có hảo tâm, cố ý lưu lại vài cửa ngầm trong trận, Nhâm gia chắc hẳn không phát hiện ra, nhưng qua thế nào nổi đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của Tả Mạc?Tả Mạc không xóa bỏ những cửa ngầm đó mà lấy nó làm mồi nhử, mọi phù văn nơi cửa ngầm đều bị hắn âm thầm sửa đổi.

Nhìn qua những cửa ngầm đó chẳng khác gì trước đây, song nếu đôi phương thực sự tiến vào theo đường đó, he he...Tả Mạc nở nụ cười xấu xa.Đương nhiên, chỉ có vậy là chưa đủ, trong mắt hắn m Dương Lôi Vân Trận nhiều nhất chỉ có thể tính là một tầng hơi mỏng, còn cách với mai rùa xa lắm.Không thể có tiếng mà không có miếng được!Ôm suy nghĩ như vậy, Tả MẠc bắt đầu làm lớn.Để tăng cường uy lực của m Dương Lôi Vân trận, Tả MẠc trồng cây Lôi m Hạch Đào ở tâm trận.

Lôi m Hạch Đào cấp bốn giờ không quý giá như trước nữa, song nó là lôi mộc trời sinh, đặt ở tâm trận có thể tăng cao uy lực của đại trận.Ngoài ra, toàn bộ đám Kim Ô doanh đang có chủ ý với hảo động đều bị Tả Mạc lôi đi làm lao công.Trong thời gian ngắn, trên đảo, lửa Kim Ô bay tứ tán, ngọn lửa nóng rực thậm chí chiếu rọi cả bầu trời, khiến cho các đảo mây xung quanh cực kỳ căng thẳng, khai mở toàn bộ các trận pháp trên đảo, chỉ sợ đám hung đồ này hạ độc thủ.Mà những tu giả lưu lại trên đảo, tận mắt thấy cảnh tượng đồ sộ đó xong, ai nấy ngưng ra như phỗng.

Vài linh thực phu vốn còn có chút xao động, thầm nghĩ định bỏ đi, lập tức bỏ qua ý đó.Trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ.Người biết hàng nơi nào chẳng có, lửa Kim Ô cấp bốn chỉ nhìn cái là nhận ra, tin tức lan truyền, ai nấy đều đầy nhiệt tình!---- Ai da, vậy phải tốn bao nhiêu tinh thạch!Lượng tinh thạch đó đủ mua toàn bộ Hư Linh thành lại rồi.

Tu giả sản xuất trên đảo đa số đều là tu giả bản địa, những mánh lới của Hư Linh thành sao họ lại không rõ?

Lúc trước họ còn lo đám người này chưa chắc đã ở lại nổi, chưa chắc đã địch được những thế lực đang quan sát kia, song giờ mọi lo lắng đều đã tan biến.Tinh thạch thật nhiều, ặc, ông trời ơi!Môn phái tốt!Thế gia!Đầu sỏ!Sức tưởng tượng bần cùng khiến họ chỉ nghĩ ra vài từ như vậy, nhưng điều này không cách nào ngăn cản cảm xúc mạnh mẽ như ngọn lửa dâng lên từ sâu trong nội tâm họ.Ông chủ, tới mua bọn ta đi!Ai nấy màu mắt đỏ như thỏ.Chương 448 : Kim Ô doanh cường hãn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnNgay lúc các thế lực lớn trên Hư Linh thành đều đang chú ý tới lực lượng thần bí không biết từ đâu tới này, không ngờ đám người đó lại co rụt lại trên đảo mây họ Nhâm, chẳng bước ra tới nửa bước, à, nghe nói giờ hòn đảo này đã đổi tên thành Quy đảo.Còn đám trinh sát âm thầm mai phục, rình mò tra xét ngoài đảo đều vô cùng ủy khuất, phát hiện ra toàn bộ Quy đảo đều bị bao phủ trong sương mờ, trong đó ra sao bọn họ đều chẳng thấy được.

Chỉ thi thoảng, trong tầng mây dày đặc lại lóe lên ánh sáng, như đang nhắc nhở họ trong đảo đang xảy ra biến hóa.Quy đảo quả thật đang xảy ra biến hóa.Đối với nơi ở của mình, Tả Mạc tuyệt đối không tiếc tinh thạch, bộ dáng không làm nó xứng danh với tên Quy đảo sẽ không bỏ qua.

Luồng sáng mà những trinh thám ngoài đảo thấy là ánh sáng tạo ra khi Tả Mạc chế tạo đại trận bảo vệ đảo.Tả Mạc sợ m Dương Lôi Vân Trận không đủ lợi hại, chạy tới chỗ Bồ yêu thương lượng lấy phù trận.Các loại công pháp yếu quyết trên tay Bồ yêu đều là chiến lợi phẩm thu được khi chinh chiến năm đó, tất nhiên cũng không thiếu phù trận.

Ban đầu Bồ yêu không quá nguyện ý, hắn vẫn luôn canh cánh chuyện ma công của Tả Mạc còn lợi hại hơn yêu thuật, hơn nữa gần đây lại chẳng tìm được chỗ tốt nào trên người tên nhóc này, đang rất không thoải mái.Nhưng chuyện liên quan tới sinh tử, Tả Mạc không muốn nửa đêm nửa hôm đang ngủ lại bị người ta tìm tới cửa, một nhờ hai quấn ba dây dưa, thêm vào tên Vệ vốn chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn ở bên châm dầu thổi lửa, không ngờ lại thực sự cạy được một bộ phù trận từ tay Bồ yêu.Vệ mất đi truy cầu, bắt đầu khôi phục sinh cơ.Bộ Tử Ngọ Thanh Cương Trận này là một bộ phù trận cấp sáu, nghe nói là đại trận hộ phái của một môn phái phù tu tên gọi là Thanh Phù trước đây.Tả Mạc thu được phù trận, nước bọt lập tức chảy ròng ròng, phù trận cấp sáu, đại trận mà trước đây dù mơ cũng chẳng dám!Nghiên cứu tỉ mỉ, càng phát giác trận này thâm sâu khó lường, với tạo nghệ phù trận của hắn không ngờ lại chỉ xem hiểu được có ba bốn phần mười.

Hắn thấy nếu theo tốc độ này, không tới một hai năm sợ là không cahcs nào tìm hiểu thấu triệt phù trận này.Thế nhưng thời gian nào đợi người, bên ngoài đang có không biết bao nhiêu ánh mắt đang chăm chú nhìn vào họ.Tả Mạc thấy vậy càng dốc sức, dứt khoát triệu tập Kim Ô doanh, chia bộ phù trận này ra mỗi người một phần.

Hắn nghĩ rất đơn giản, nếu thực lực mình đã khong đủ, vậy chẳng bằng mọi người cùng tới.

Thêm người thêm lực lượng mà!Không cần nói, chiêu này quả nheien có hiệu quả.Đám người Kim Ô doanh sớm đã không còn là những kẻ cái gì cũng không biết nữa.

Tả Mạc không hề giữ lại gì ở phương diện phù trận, hễ có phù trận không tệ đều đưa cho bọn họ tìm hiểu.

Nghiên cứu các loại ma văn khiến họ mở rộng tầm mắt, lý giải đối với phù trận lại càng sâu sắc.Bọn họ cũng tự hiểu lấy, biết thiên tư của mình chỉ bình thường, không phải nhân vật xuất sắc gì, bởi vậy càng coi trọng việc giao lưu giúp đỡ lẫn nhau.

Cả chính họ cũng không biết, từ lúc nào chẳng hay, bọn họ đã đi lên một con đường mới, một con đường khác hẳn với những tu giả sản xuất khác.

Có lẽ thực lực cá nhân bọn họ không mạnh, song họ lại tinh thông hợp tác tập thể, am hiểu việc luyện khí tập thể.Tập hợp lực lượng mọi người lại cùng nghiên cứu một phù trận, đây là công việc mà người trong Kim Ô doanh đã sớm quen thuộc.

Cho nên khi Tả Mạc quăng chuyện này sang, Kim Ô doanh dưới sự chủ trì của hai vị sư phụ, bắt đầu chia cắt rành mạch, nghiên cứu tỷ mỉ Tử Ngọ Thanh Cương trận.Đây là lần đầu Tả mạc tham gia tìm hiểu tập thể cùng Kim Ô doanh.Dưới thỉnh cầu của Tôn Hạ, hắn giảng giải tỉ mỉ những phần mà hắn tìm hiểu được ra, đợi mọi người tiêu hóa xong, một loạt những động tác hoa cả mắt phía sau khiến Tả Mạc trợn mắt há hốc mồm.Tử Ngọ Thanh Cương trận dưới sự phân tách của hai vị đại sư phụ cùng vài vị có tạo nghệ phù trận cao thâm nhất được chia thành vài phần, mà đám người Kim Ô Doanh cũng chia thành các tổ nhỏ tương ứng, mỗi tổ chuyên nghiên cứu một bộ phận.Tả Mạc có ảo giác như đại trận bị chia nhỏ thành từng khối!Rất nhanh chóng, Kim Ô doanh khiến Tả Mạc hiểu được cái gì gọi là hiệu suất làm việc.

Ngay ngày thứ hai cả doanh giao lưu đã có vài vấn đề hắn không hiểu được giải quyết.

Mỗi tổ nhỏ đều thông báo tỉ mỉ tiến độ của mình cùng vấn đề mình gặp phải, sau đó bắt đầu thảo luận sôi nổi, càng khiến Tả Mạc kinh ngạc.Bầu không khí sôi sùng sục, đập bàn, mặt đỏ, chửi bới, trừng mắt nhìn nhau vân vân, cái gì cũng có, chỉ kém mỗi nước trực tiếp động thủ.Ngày thứ hai như thế.Ngày thứ ba cũng vậy.Ngày thứ tư, ngày thứ năm...Ngày thứ nă, mọi vấn đề về phù trận đều đã được giải quyết.Đám người Kim Ô doanh vừa tìm hiểu xong một loại phù trận cấp sáu, chẳng buồn nhìn tới Tả Mạc đang vô cùng chấn động, mọi hứng thú đều dồn vào việc nghiên cứu thảo luận xem Tử Ngọ Thanh Cương trận có bao nhiêu loại biến trận...Hóa ra dưới tay mình có một đám hung hãn tới vậy!Tinh thần Tả Mạc ngẩn ngơ.Ngoại trừ ngày đầu tiên giới thiệu ra, những ngày sau, Tả Mạc chỉ là người đứng nghe.

Tử Ngọ Thanh Cương trận được nghiên cứu xong xuôi, lại chỉnh thành ngọc giản, bổ sung thêm tròn hai mươi vạn chữ chú giải.Tả Mạc cầm lấy ngọc giản, sau khi xem xong hai mươi vạn chữ trú giải, Tử Ngọ Thanh Cương trận đã trở nên đơn giản rõ ràng như ngọc giản cơ sở.

Trong hai mươi vạn chữ chú giải, gần như đã giải thích chi tiết từng trận con, từng phù văn của Tử Ngọ Thanh Cương trận.Cho tới giờ, Tả Mạc vẫn chưa từng lưu lại Kim Ô doanh, ngoại trừ mỗi lần đưa phù trận mới sang hay muốn luyện chế cái gì mới tới một lần.

Hắn ngàn vạn lần không ngờ Kim Ô doanh đã phát triển tới mức này!Không thể tưởng tượng nổi!Tả Mạc trong cơn chấn động, nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nổi.Trong cơn ngẩn ngơ chấn động đó, Tả Mạc bắt đầu bày trận.

Tử Ngọ Thanh Cương Trận cực kỳ phức tạp, phù văn vô số, lại rất phiền phức, song Tả Mạc đã hiểu được kha khá về nó nên cũng không phải là vấn đề quá lớn.Vấn đề lớn nhất cản trở Tả Mạc là Tử Ngọ Thanh Cương đinh!Tử Ngọ Thanh Cương đinh là sát khí cực kỳ quan trọng trong Tử Ngọ Thanh Cương trận, toàn bộ ngọc giản có phân nửa độ dài là giới thiệu làm sao luyện chế Tử Ngọ Thanh Cương đinh.

Nó dùng tài liệu hành kim làm chủ, mà không thể thấp hơn cấp bốn, tăng thêm sự cứng rắn sắc bén.

Sau đó lại dùng bí pháp, thêm thanh cương vào luyện chế, đợi sau khi thành hình sẽ có màu xanh đen, uy lực vô cùng.Tài liệu đối với Tả Mạc hoàn toàn không phải vấn đề, cát Kim Lưu trên tay hắn vẫn còn rất nhiều.Vấn đề lớn nhất hiện tại là Thanh Cương, trên tay hắn không có Thanh Cương.

Thanh Cương là một loại mây mù kỳ lạ trong thiên địa, thuộc hành thủy, thuần một màu xanh, được xếp vào cấp năm, mười phần hiếm thấy.Tả Mạc trợn tròn mắt, đi đâu kiếm thanh cương đây.Chủ thể đại trận đã bố trí xong, chỉ còn lại một trăm lẻ tám thanh Tử Ngọ Thanh Cương đinh, chỉ cần luyện chế rồi đóng Tử Ngọ Thanh Cương Đinh vào trong trận, toàn bộ đại trận mới có thể coi là hoàn thành.Tử Ngọ Thanh Cương trận khi hoàn thành nghe nói có thể chống đỡ công kích của tu giả Nguyên Anh kỳ, tu giả kim đan kỳ vốn chẳng cách nào phá trận.Đương nhiên, xét tới việc môn phái nào cũng thích tự tâng bốc mình, Tả Mạc cũng chẳng mong đợi quá nhiều vào Tử Ngọ Thanh Cương trận, tu giả Nguyên Anh kỳ ra sao hắn chẳng biết.

Có điều dù chiết giảm đi hẳn cũng đủ an toàn.Tả Mạc không có Thanh Cương, bèn tạm dừng bày trận.Đúng lúc này, bỗng nhiên Tạ Sơn chạy tới: "Đại nhân, lão họ Từ lần trước tới cầu kiến, còn dẫn theo một người."

Lão họ Từ?

Tả Mạc nhớ lại tình cảm hôm trước, lão Từ luôn rất khách khí, tới cuối cùng cũng không ra tay.

Suy nghĩ một chút, hắn bay lên trời.Ra ngoài trận, quả nhiên thấy lão Từ, bên cạnh hắn là một nam tử tuổi còn rất trẻ, mặc một bộ quàn áo màu xanh, cũng có vài phần ngọc thụ lâm phong."

Hoan nghênh Từ tiên sinh tới chỗ ở của ta.

Hoanh nghênh!"

Tả Mạc vẻ mặt tươi cười, chắp tay khiêm nhường, gần gũi vô cùng.Từ Chính Uy đang lo đối phương tự cao tự đại, tảng đá trong lòng cũng buông xuống, khuôn mặt ráng nở nụ cười: "Ngày đó lão hủ thấy ông chủ Tả đã biết ngài bất phàm quả nhiên tuổi trẻ tài cao!

Giới thiệu với ông chủ Tả một chút, vị này là thiếu của của Vân các, Tiểu Liêu tiên sinh."

Chỉ thấy nam tử trẻ tuổi kia chắp tay hành lễ, ngữ khí đầy áy náy: "Tại hạ gần đây vẫn luôn muốn tới gặp ông chủ Tả xin lỗi, lần trước nhân viên cửa hàng chúng ta có va chạm với ngài, mong ông chủ Tả đại lượng tha thứ cho."

Dứt lời khẽ đảo tay, trên tay nhiều thêm một món ngọc như ý: "Món Như Ý cấp năm này là chút tâm ý của tại hạ, mong ông chủ Tả vui lòng nhận cho."

Tả Mạc tự nhiên lưu loát tiếp lấy ngọc như ý, ngoài miệng thản nhiên nói: "Ông chủ Liêu khách khí quá rồi, tới đây tới đây, mời ngồi mời ngồi!"

Dứt lời bèn dẫn hai người vào đảo.Ông chủ Liêu và Tử Chính Uy thấy trên đảo khí thế ngất trời, tuy khuôn mặt vẫn giữ vẻ trấn định song trong lòng cũng thầm run sợ.

Trên đảo kiếm quang ngang ngang dọc dọc, tới tới lui lui, chỉ sợ không dưới vài ngàn, vậy mà các thế lực lớn ngoài đảo lại không hề hay biết.Hai người nhạc nhiên với thủ đoạn quỷ thần khó biết của Tả Mạc, bọn họ nào hay, thuyền Hắc Quy chẳng chút bắt mắt đó thực ra lại là một thùng hàng lớn không hơn không kém.Liêu Kỳ Xương còn đỡ, Từ Chính Uy trong lòng gợn lên không biết bao nhiêu sóng gió!

Trước đây hắn từng tới Nhâm gia, tình cảnh trên đảo năm đó hắn cũng có đôi chút ấn tượng.

Song đảo mấy trước mắt đã hoàn toàn thay đổi, khiến hắn chẳng thể nhận ra chút vết tích của Nhâm gia năm đó.Nếu nói ấn tượng lớn nhất của hắn đối với nơi đây, vậy chỉ có hai chữ, sâm nghiêm!KIếm tu đảo qua đảo lại khắp nơi trên bầu trời, đương nhiên, điều này cũng chẳng có gì lạ.

Song nếu những kiếm tu này luôn giữ đội hình chỉnh tề, như lưỡi đao lướt qua soàn soạt trên đỉnh đầu, cảm giác kinh hồn táng đảm này tuyệt đối không dễ hưởng thụ.Còn cách đó không xa là một doanh trại, mơ hồ thấy được khí đen bốc lên, sát ý nồng nặc tới cực điểm, từ rất xa cũng cảm nhận được.Chỉ năm dặm ngắn ngủi, thần sắc Từ Chính Uy biến đổi không ngừng, biểu hiện của Liêu Kỳ Xương tuy trấn định hơn nhiều song sâu trong con mắt vẫn có vẻ ngưng trọng, từ đó cũng thấy dược sự chấn động trong lòng hắn.Hắn nhìn ra càng nhiều hơn so với Từ Chính Uy, là thiếu chủ của vân các, từng thấy vô số bảo bối, ánh mắt độc đáo, ít người bằng được.

Ánh ămts đầu tiên của hắn đã bị cây Lôi m Hạch Đào thu hút, Lôi m Hạch Đào chỉ có cấp bốn song lại cực kỳ quý hiếm.

Cây Lôi m Hạch Đào này đã trưởng thành, trên đó còn lủng lẳng vài trái cây, cương lôi nồng đậm khiến người khác lấy làm kỳ.Có Lôi m Hạch Đào chẳng có gì lạ, song có cây Lôi m Hạch Đào, vậy lại là chuyện khác.Đám người này rốt cuộc có lai lịch gì?Liễu Kỳ Xương âm thầm suy nghĩ, vừa sợ vừa nghi ngờ.Chương 449 : Linh Thực viện .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnThời gian trò chuyện với Liêu Kỳ Xuơng được tiến hành dưới bầu không khí vui vẻ.

Tả Mạc còn nhờ Liêu Kỳ Xương giúp mình tìm Thanh Cương, ngỏ ý sẽ mua với giá cao, Liêu Kỳ Xương tất nhiên đáp ứng đầy miệngHàn huyên khoảng một giờ, khách với chủ đều vui mừng, Liêu Kỳ Xương và Từ Lão cùng đứng dậy cáo từ, rời đi.Tả Mạc tiễn hai người ra ngoài đảo để tỏ đủ lễ nghĩa.Hai người bay đi rất xa rồi, Từ Chính Uy mới mở miệng hỏi: "Cảm thấy sao?"

Thần sắc Liêu Kỳ Xương ngưng trọng đáp: "Không đơn giản."

Thoáng dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: "Ngươi xem chúng ta nói chuyện lâu như vậy, tên họ Tả đó có lộ chút lai lịch nào không?

Người này cực kỳ cẩn thận, thủ hạ lại có thực lực hùng hậu, không phải loại người lương thiện."

"Đúng vậy!"

Từ Chính Uy mặt đầy cảm khái: "Ngày đó ta thấy chúng diejet Nhâm gia, thủ đoạn tàn độc đó tuyệt đối không thể từ nơi yên bình ra."

"Từ đâu tới giờ còn chưa rõ."

Liêu Kỳ Xương trầm ngâm nói: "Tuy nhiều người nhưng cũng không thiếu cao thủ, hành sự tàn nhẫn, còn không hung hăng ương bướng, giảo hoạt như cáo, người như vậy không thể làm địch."

"Nghe nói nhiều người đang có chủ ý với họ."

Từ Chính Uy thấp giọng nói, hắn kinh doanh trong bản địa tương đối lâu, tin tức tất nhiên linh thông hơn nhiều."

Chúng ta không nên xen vào."

Liêu Kỳ Xương lắc đầu: "Với thực lực của đám người này, những nhà có thể thách thức họ sợ là chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Có lẽ có người âm thầm trợ giúp, xua sói nuốt hổ!"

Từ Chính Uy gật đầu liên tục: "Chuyện như vậy quả thực không nên dính vào, không khéo mất cả mạng ấy chứ."

"Điền Dạ trở về rồi?"

Liêu Kỳ Xương đột nhiên hỏi."

Ừ, mấy ngày trước mới về, nghe nói kiếm được không ít chiến công, được phân không ít lợi ích."

Từ Chính Uy đầy vẻ ao ước."

Ha ha, vinh quang bên ngoài thôi."

Liêu Kỳ Xương không cho là đúng: "Vân Hải giới bốn phía không ai quản, hắn tới tiền tuyến cũng chẳng ai coi trọng hắn, chẳng qua là lọt qua khe hở của mấy môn phái lớn thôi."

Từ Chính Uy chỉ dành cười trừ."

Có điều..."

Giọng điệu Liêu Kỳ Xương chợt đổi, nghiêm nghị nói: "Được rèn luyện như vậy, chiến bộ của Điền gia sợ là càng khó chơi rồi.

Điền gia có mấy chiến bộ tất cả?"

"Ba cái, ngoại trừ chiến bộ của Điền Dạ ra còn có chiến bộ của Điền Uy và Điền Xà."

Từ Chính Uy nói: "Trước đây chiến bộ của Điền Xà là xuất sắc nhất, được xưng tụng là chiến bộ đệ nhị."

"A, vậy chiến bộ đệ nhất là của ai?"

"Chiến bộ Hư Linh của Hư Linh phái."

"Cái này cũng đúng, ta lại quên mất Hư Linh phái rồi."

Liêu Kỳ Xương gật đầu rồi dặn dò: "Sắp tới ngươi cũng đừng quá thân cận với những kẻ khác, chúng ta ngồi yên xem trò thôi."

"Có đạo lý!"oOo"Thiếu chủ Vân Các và Từ Chính Uy tới Quy Đảo."

Điền Hoành Ba kích động chạy tới."

À."

Điền Vĩnh Thanh không ngừng việc trên tay, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên đáp: "Rất bình thường mà, chẳng phải đám chưởng quỹ của Vân Các toàn mắt chó coi nhẹ ngường khác sao?

Liêu Kỳ Xương đương nhiên phải tới cửa giải thích một phen, hắn dẫu sao cũng là người làm ăn."

"Có cần tới tìm hắn hỏi một chút không?"

Điền Hoành Ba hỏi."

Hỏi cái gì?"

"Chúng ta giờ chẳng phải cái gì cũng không biết sao?

Bọn họ đã lên đảo, chắc chắn biết không ít."

Điền Hoành Ba vẻ mặt chắc chắn nói."

Bọn họ lên đảo cũng chưa chắc đã biết được điều gì."

Điền Vĩnh Ba ngừng tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Còn nữa, đừng đắc tội Lưu Kỳ Xương!"

"Một kẻ làm ăn thôi, sao phải căng thẳng vậy?"

Điền Hoành Ba lộ vẻ không phục.Điền Vĩnh Thanh không hề cử động: "Nếu ngươi không muốn tạo thêm phiền phức cho Điền gia, vậy đừng tới trêu chọc hắn!"

Điền Hoành Ba rốt cuộc cũng không nhịn được: "Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, chỉ ngồi trong nhà là tin tức rớt xuông đầu được hay sao?"

Điền Vĩnh Thanh trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Ngươi đem chuyện này nói cho Cổ Hướng Thiên."

Điền Hoành Ba hai mắt sáng ngời: "Ý kiến hay!"oOoTâm tình Y Chính có phần suy sụp.Tuy rằng trốn được khỏi nơi chết tiệt kia, song trước mắt hắn cảm thấy chẳng khác gì giam lỏng.

Hắn từng tình hỏi thử đại nhân, xem có thể thả hắn về Đại Phật Tự hay không, chẳng chút bất ngờ, đại nhân từ chối thẳng thừng.Hắn cũng không cho rằng đại nhân sẽ thả hắn về, hắn biết quá nhiều thứ không nên biết.

Tỷ như chiến bộ thuộc hạ của Côn Luân bị diệt, chỉ riêng chuyện này, chỉ cần đầu óc đại nhân chưa úng nước, chắc chắn sẽ không thả hắn đi.Nói thật ra, đối phương không giết người diệt khẩu hắn đã phải cảm tạ trời đất rồi.So sánh với Côn Luân, Đại Phật Tự chẳng là cái gì, đối phương ngay cả người của Côn Luân cũng giết sạch, mắt còn chẳng buồn chớp lấy một lần, một hơi diệt vài ngàn người, vậy chỉ vài cân thịt của mình, muốn chặt muốn chém chắc chắn chẳng phí mấy sức.Y Chính cũng tự hiểu lấy mình, không dám có suy nghĩ không thực tế gì, nhưng cũng vì vậy, tâm tình của hắn lại càng suy sụp.Không phải hắn không muốn chạy trốn, song suy nghĩ này chỉ đảo qua trong đầu hắn một vòng rồi theo lý trí lập tức biến mất.

Đừng nhìn đám người này ai nấy hi hi ha ha, không thì lại vùi đầu khổ tu, song trên thực tế toàn bộ đảo đều rất nghiêm cẩn, hơi có gió thổi cỏ lay, đám người này cả hỏi cũng chẳng buồn hỏi, trăm phần trăm sẽ trực tiếp hạ sát thủ.Đừng nhìn mình xuất thân từ Đại Phật Tự, được coi là danh môn cao cấp, chống lại đám hung đồ này, hắn không dám nói mình có thể chiếm tiện nghi đuxojc.Lại nghĩ tới trên đảo còn vài kim đan, trong đó không ngờ còn cả một thiền tu có nguyện lực.Hắn ngoan ngoãn ngồi lại vậy.Chỉ có điều, linh đan cho đại sư huynh lúc nào mới có thể điều chế?Hắn bỗng dưng giật mình, đúng rồi, mình xuất sơn là vì sao?

Chẳng phải vì luyện chế linh đan cho đại sư huynh sao?Giờ chẳng lẽ không chế dược được sao?Không, đại nhân chắc chắn không ngăn cản mình phối dược.

Tuy hắn chỉ ở đội ngũ này một thời gian ngắn, hiểu biết đối với đại nhân cũng từ từ rõ ràng, đại nhân thật ra rất dễ nói chuyện, rất coi trọng cảm tình.

Nếu nói chuyện phối dược với đại nhân, chắc chắn đại nhân sẽ không ngăn cản mình.Nhưng còn thuốc kia thì sao?Cũng không đến nỗi khó!Hắn nghĩ tới tích phân trong doanh trại, chỉ cần có đủ tích phân là có thể đổi lấy bất cứ thứ gì mình muốn ở chỗ Bao Dịch.

Nếu có thứ Bao Dịch không có hắn cũng sẽ giúp ngươi tìm mua, tiền đề là ngươi phải có đủ tích phân.Vậy kiếm tích phân là được!Con mắt Y Chính càng lúc cáng sáng bừng.Bản thân mình xuất thân từ Đại Phật Tự, tuy tu vi Tông Như thâm sâu khôn lường, song thủ đoạn thiền tu chắc gì đã nhiều bằng hắn, tỷ như lần trước trị thương giúp Tạ Sơn.Chỉ cần luyện chế được linh đan, cho dù mình không đi được, nhờ người đưa tới cho đại sư huynh, vậy đại sư huynh cũng có thể khỏi hẳn mà!Suy nghĩ của Y Chính đã thông suốt!oOoMọi chuyện trong đảo cũng dần đi vào quỹ đạo, khúc mắc lớn nhất trong lòng Tả Mạc chính là hơn một vạn năm ngàn mẫu linh điền kia.Linh điền đông đảo như vậy, nếu không thể sử dụng vậy thật quá đáng tiếc.

Hơn nữa Tả Mạc chú ý tới không ít linh điền vì lâu không được chăm sóc đã có biểu hiện thoái hóa.

Tuy rằng mức độ thoái hóa không cao song nó cũng nói nên rằng tình huống không được khả quan.Linh thực phu trên đảo, Tả Mạc đã gặp qua một lần, không phát hiện nhân vật nào quá nổi bật.Cần kíp nhất trước mắt chính là linh thực phu, chỉ có chiêu mộ thêm nhiều linh thực phu mới có thể khiến linh điền trên đảo không tới mức hoang phế.Vừa nghĩ tới chỗ linh điền hoang phế trên đảo, Tả mạc như thấy vô số tinh thạch lượn quanh người hắn, lòng đau xót vô cùng, vội vàng gọi Thương Vị Minh, dẫn theo người bay tới Hư Linh thành.Là tòa thành đứng đầu vùng này, Phong Bình Viện trong Hư Linh thành cực kỳ đầy đủ, Linh Thực viện tất nhiên cũng không thiếu.Được Thương Vị Minh dẫn đường, bọn họ nhanh chóng tới trong Linh Thực Viện.Linh Thực viện không coi là lớn, so sánh với các Phong Bình viện khác, điểm đặc biệt nhất của Linh Thực viện là nơi nào cũng thấy được các loại linh hoa linh thảo, khiến cho Linh Thực viện trông tựa như một vườn hoa.Đi vào Linh Thực viện, Tả Mạc không khỏi nhớ tới tình cảnh lần đầu mình tới Linh Thực viện, cảm giác vui mừng như điên khi thu được ngọc bài linh thực phu.

Cuộc sống bình thường đó, chỉ như mới hôm qua.Thảm đằng xanh lục dưới chân bỗng nhiên lay động, như vươn cánh tay nâng mọi người lên.Ma Phàm cùng Lôi Bằng lần đầu tới Linh Thực viện, lập tức giật nảy mình, như gặp đại địch.

Tả Mạc vội vàng giải thích tác dụng của cái thảm đằng này, còn Niên Lục ở bên cạnh cười tới gập người, chỉ thẳng mặt hai kẻ kia mắng một câu đồ nhà quê, rõ mất mặt gì đó.

Hai người Ma PHàm Lôi Bằng đều mất tự nhiên.Thương Vị Minh cảm thấy rất bất ngờ, còn có người chưa từng tới Linh Thực viện sao?Đang lúc suy nghĩ, thảm đằng dưới chân bỗng bồng bềnh hẳn lên, nâng mọi người bay vào trong viện."

Thứ này thật thú vị!"

Lôi bằng cúi xuống, vẻ hiếu kỳ khều khếu đám lá cây trên thảm đằng.Ma Phàm da mặt không dày như Lôi Bằng, hắn lại khôi phụ vẻ bình tĩnh thản nhiên, cảnh giới giả bộ đã lên tới mức mọi lúc mọi nơi.

Hiện giờ Tông Như đang nhập định, còn Tạ Sơn sau trận đánh lần trước đã thụ thương không nhẹ, tuy được Y Chính cứu chữa nhưng vẫn phải nghỉ ngơi.

Vi Thắng lại đang chỉ điểm các kiếm tu Chu Tước doanh tu luyện, Tả Mạc không muốn quấy rầy bèn kêu ba người Ma Phàm cùng đi.Ba người Ma Phàm chỉ cách kim đan có một bước, chiến lực cũng rất khả quan, có ba người bên cạnh, Tả Mạc cũng rất yên tâm.Ngược lại với đám Ma Phàm cưỡi ngựa xem hoa, tả Mạc thấy rõ hơn rất nhiều, những linh hoa linh thảo dọc đường, không ít loại hắn chưa từng thấy qua, xem ra Phong Bình viện này cũng rất có thực lực.Phong Bình viện khác nhau thực lực cũng khác nhau, đương nhiên bài kiểm tra phẩm cấp ngọc bài vẫn giữ được ở mức không chênh lệch lắm, đây là nguyên nhân khiến các loại ngọc bài lưu hành được.

Song Phong Bình viện ngoại trù kiểm tra khảo sát ra còn có các loại kinh doanh.

Tỷ như Linh Thực viện sẽ bán ra các mầm mống linh thảo linh hoa, đôi khi cũng thu mua một số linh hoa linh thảo trưởng thành mà linh thực phu gieo trồng ra.Đương nhiên chuyện cung cấp cơ hội làm việc là dịch vụ miễn phí.Lần này Tả Mạc tới đây là muốn xem xem có thể thuê được một ít linh thực phu không.Vừa nghĩ tới đám linh điền hoang phế đó, lòng Tả Mạc nóng như lửa đốt.

Cho dù không thể thuê được đầy đủ thì thêm một người cũng bớt đi một số linh điền hoang phế.Tốc độ của thảm đằng không nhanh nhưng rất ổn định, trước mắt bọn họ là một bức tường phủ đầy các loại dây.Khi mọi người bay tới gần, ho đằng trên tường như thủy triều rút sang hai bên.Trước mặt bọn họ là một người trung niên."

Ngươi là Tả Mạc?"

Người trung niên lạnh lùng hỏi."

Ngươi là ai?"

Tả Mạc lập tức cảnh giác, đám ma Phàm bên cạnh đồng thời biến sắc."

Đúng là được!"

Người trung niên sắc mặt không chút biểu tình, ngay lúc này, trên đỉnh đầu Tả Mạc vang lên một tiếng quát: "Rơi!"

Có mai phục!Tả Mạc bỗng nhiên cả kinh, không kịp phản ứng lại, một luồng sáng bảy màu đã từ trên trời giáng xuống, bao lấy bọn họ.Chương 450 : Hắc Kim phù binhConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh đột nhiên biến đổi.Người trung niên trước mắt vẫn đang lạnh lùng quan sát mình, còn đám người Ma PHàm bên cạnh đã biến mất.Chuyện gì xảy ra vậy?Con mắt Tả Mạc không tự chủ được khẽ híp lại."

Không cần tìm."

Người trung niên ngữ khí lạnh lẽo: "Bàn ảo cảnh Thiên Lung cấp sáu, không tới nguyên anh kỳ ngươi trốn không thoát đâu!

Đừng phí công vô ích!"

Ngu ngốc!

Tả mạc thầm oán một câu, thân hình bỗng nhiên biến mất tại chỗ, xuất hiện phía sau người trung niên, tay phải như độc long rời động, nhắm thẳng vào lưng hắn!Trong nháy mắt đã xuyên thủng!Ngay lúc bắn trung, sắc mặt Tả Mạc lại biến đổi.Không tốt!Bóng người trước mặt bỗng nhộn nhạo như sóng gợn, biến mất không thấy đâu.Ảo giác!"

Ha ha!"

Tiếng cười đắc ý của người trung niên vang lên khắp nơi, quanh quẩn không ngừng: "Quả nhiên là thủ đoạn quyết liệt!

Có điều, sao ngươi không hỏi vì sao ta lại đối phó với ngươi?"

Tâm niệm Tả Mạc thay đổi mau chóng, thuận theo ngữ khí đối phương hỏi lại: "Ngươi là ai?

Sao lại đối phó với ta?"

"Hừ!

Ngươi không hỏi ta cũng muốn nói!

Cho ngươi chết minh bạch!

Ta là Cổ Hướng Thiên, Nhâm gia có ân với ta, bọn họ chết trong tay ngươi, đúng sai trong đó ta không muốn hỏi.

Song có ân báo ân, bọn họ chết, ân tình này ta không cách nào báo đáp, chỉ có cách cầm đầu ngươi tới tế bọn họ, giải quyết cho xong nhân quả này!"

"Thật không?"

Tả Mạc không hề cử động, dốc sức tìm kiếm tung tích đối phương, song xung quanh đầy lực lượng kỳ dị, cảm nhận của Tả Mạc chỉ cần rời xa bản thân ba thước sẽ trở nên hỗn loạn không chịu nổi.Bàn ảo cảnh Thiên Lung này quả nhiên có điểm kỳ lại!

Phù trận có thể nhiễu loạn thần thức, đây là lần đầu tiên Tả Mạc gặp phải, không khỏi thầm cảnh giác, xem ra giờ không dễ thoát thân rồi.Có điều hắn không sợ, trải qua nhiều huyết chiến như vậy, ai lại sợ chiến đấu.Đúng lúc này, một âm thanh trầm thấp như từ dưới nền đất truyền tới."

Trời sinh ta chiến!'Dư âm cuồn cuộn, không dứt bên tai!"

Trời sinh ta chiến...

Trời sinh ta chiến..."

Tả Mạc đột nhiên biến sắc!Phù binh!Chỉ thấy một bóng người từ từ xuất hiện ở cách hắn mười trượng.Tả Mạc hit một hơi lạnh.Quả nhiên là phù binh!So với phù binh mà Tả Mạc từng dùng, phù binh trước mắt nhỏ hơn nhiều, vóc dáng lớn người bình thường, rất giống người thật, sắc mặt lạnh lùng.

Toàn thân như tạo bởi gang thép, không thấy mũ, giáp, cơ thịt góc cạnh rõ ràng, sáng bóng lên màu của kim loại, thân hình cân xứng tuyệt mỹ.Bàn chân trần, con mắt trống không không chút cảm tình, tựa như tử thần.Hắn lạnh lùng quan sát Tả Mạc.Lông tóc toàn thân Tả Mạc đột nhiên dựng đứng, phù binh trước mắt tạo thành áp lực trước giờ chưa từng thấy đối với hắn, hắn cảm thấy mình như bị một con mãnh thú khóa chặt, không dám nhúch nhích một chút nào!"

Ha ha!

Có thể chết dưới tay phù binh Hắc Kim cấp sáu, chết trong bàn ảo cảnh Thiên Lung cũng cấp sáu, ngươi có chết cũng đáng rồi!"

Cấp sáu?Tả Mạc giật nảy mình, bỗng nhiên con ngươi co rút lại!Phù binh Hắc Kim trước mặt biến mất rồi!Không tốt!Thân ảnh mơ hồ đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn!Tả Mạc vội vàng dựng tay lên, như giá gỗ yếu ớt, thoáng cái đã vỡ tan.Bốp!Tả Mạc cảm thấy như bị một con tê giác đang dốc toàn lực lao tới tông phải, không thể khống chê được thân hình, toàn thân như đống cát bay ngược về phía sau!Lực luợng thật khủng khiếp.Trong lòng Tả Mạc thầm hoảng sợ, bản thân mình không ngờ lại thua kém về lực lượng!Không thể nào!Từ khi hắn tu thành ma thể, lực lượng của hắn ngày càng cường đại, tới khi hắn luyện thành Đại Nhật Ma Thể, hắn chưa từng gặp phải đối thủ nào có lực lượng ganh đua nổi với mình!Mà tới giờ, phương diện lực lượng mà mình am hiểu nhất lại bị đối phương đánh bại, Tả Mạc cảm thấy khó mà tin nổi!Song ngay lúc này, lòng chợt sinh cảnh báo, Tả Mạc bất chấp mọi chuyện, đột nhiên co lại.

Lưng đột nhiên dấy lên cảm giác đau dớn, Tả Mạc kêu lên một tiếng, một đá này của đối phương khiến toàn thân hắn như sắp vỡ tan ra.Mặt đất trong mắt hắn biến lớn với tốc độ cực nhanh, Tả Mạc biết, tấn công của phù binh chắc chắn không kết thúc dễ dàng như vậy.

Mắt thấy sắp rơi xuống đất, Tả Mạc cắn răng, hai tay như chớp vươn ra, chống trên mặt đất, toàn thân dùng một tư thế quỷ dị đột nhiên thay đổi phương hướng!Xoẹt!Tả Mạc có thể cảm giác rõ ràng khí lưu như đao xẹt qua sau lưng hắn.Tránh được một kiếp, thân hình Tả Mạc lại tiếp tục biến đổi, đầu ngón chân điểm ra như chuồn chuồn, thân hình biến ảo như tia chớp, kéo giãn cự ly với đối phương.Phù binh Hắc Kim không thừa cơ truy kích mà chỉ đứng ở vị trí vừa rồi.Tả Mạc thở hổn hển, nhìn chăm chăm vào phù binh Hắc Kim, từng cơn đau trên lưng truyền lại khiến khóe miệng hắn không tự chủ được khẽ co quắp.

Nếu đổi lại là tu giả kim đan bình thường, trừ phi là thiện tu nếu không chịu hai đòn như vậy, một cái mạng chắc cũng mất mất hơn nửa.Đã bao lâu rồi không chật vật tới vậy?Trong mắt Tả Mạc như có hai ngọn lửa lay động."

A, mạng ngươi cũng dai thật đấy!"

Cổ Hướng Thiên kinh ngạc: "Có thể ngăn cản phù binh Hắc Kim của ta hai đòn mà không chết, lẽ nào ngươi là thiền tu?"

Minh Hư Dực mỏng như cánh ve màu vàng nhạt xuất hiện trên lưng.

Khí thế Tả Mạc cũng theo đó tăng vọt.Phù binh Hắc Kim lại biến mất khỏi chỗ cũ, đồng thời, Tả Mạc cũng lập tức biến mất!Ầm!Trong nháy mắt, hai bóng người đan xen vào nhau, hai nắm tay không chút xảo điệu đánh thẳng vào nhau!Một gợn sóng không khí trong suốt đột nhiên tỏa ra.̀m ầm âẦm!Không khí như bùng nổ, nơi nơi đều là sóng không khí!Hai người vừa rồi cùng nhau biến mất, lại cùng nhau xuất hiện tại vị trí cũ, cứ như chưa từng di động ửa bước.,Một vết máu dọc theo cánh tay Tả Mạc chảy xuống, song Tả Mạc vẫn như không cảm giác được, con ngươi như dã thú nhìn chằm chằm vào phù binh Hắc Kim ở đối diện!Mười ba quyền!Mười ba quyền với toàn bộ sức lực!Ngay cả Đại Nhật Ma Thể của Tả Mạc, dưới mười ba lần va chạm mãnh liệt như vậy cũng khó tránh khỏi thương tổn, trên cánh tay nứt ra một vệt khoảng ba tấc, vệt nứt này là do vừa rồi cứng chọi cứng bị đánh văng ra!Có điều, vết thương này cũng không uổng phí!Tả Mạc nhìn vào nắm tay phù binh Hắc Kim, mỗi nắm tay bị in một dấu hoa văn mặt trời màu vàng kim!Nhật Văn Chưởng!Trong mười ba lần va chạm, Tả Mạc dùng tới Nhật Văn Chưởng!"

Hả, quả nhiên có điểm lạ!"

Giọng điệu Cổ Hướng Thiên không cách nào giữ nỏi bình tĩnh: "Đây là cái gì?"

Hoa văn mặt trời trên tay phù binh Hắc Kim đột nhiên sáng lên, chỉ thấy nắm tay phù binh Hắc Kim bị hòa tan thành hai quả cầu sắt không chút quy tắc với tốc độ mắt thường có thể thấy được!Thần sắc phù binh Hắc Kim vẫn hờ hững, như chẳng cảm giác được chút đau đớn nào.Đột nhiên, hai quả cầu sắt trên tay phù binh Hắc Kim lại biến thành hai cánh tay hoàn toàn mới, hoàn hảo như lúc ban đầu!Sắc mặt Tả Mạc nhanh chóng trở nên khó coi, tên này không phải người thường tạo bởi máu với thịt.

Trước đây dùng phù binh đánh kẻ khác, hắn luôn cảm thấy sảng khoái, song giờ tự mình đối diện với phù binh, cảm giác này thật quá tồi tệ."

Ha ha!

Đừng uổng phí tâm tư, bó tay chịu chết đi!

Cố giãy dụa làm gì?"

Tiếng cười đắc ý của Cổ Hướng Thiên lại vang lên khắp bốn phía.Giọng nói của Cổ Hướng Thiên phiêu hốt bất định, không cách nào tìm ra vị trí chính xác.Không thể nghi ngờ, chắc chắn là do bàn ảo cảnh Thiên Lung kia.Tả Mạc lần đầu gặp phải loại pháp bảo có thể thu người, thật lợi hại!

Không biết đám người Ma Phàm đang bị giam hãm nơi nào, có gặp nguy hiểm không?Suy nghĩ này lóe qua đầu hắn, hắn lại nhanh chóng chuyển sự chú ý về phù binh Hắc Kim trước mặt.Hắn cảm thấy thật vướng víu tay chân!Cảm thấy vướng víu tay chân không phải do lực lượng và tốc độ của phù binh Hắc Kim, cả hai thứ này hắn đều có, tuy rằng về mặt lực lượng hơi kém một chút, song vẫn nằm trên cùng một đẳng cấp.

Hắn cảm thấy vướng víu nay chân chính là do thân thể phù binh Hắc Kim cực khó phá hủy!

Phù binh cấp năm, đối với kẻ chỉ mới dùng tới phù binh cấp ba như hắn, thật quá xa vời, khó tưởng tượng nổi.Phù trận của nó?

Phương pháp luyện chế nó?

Hắn không biết, càng không cần nói tới nhược điểm của nó.Tiếp xúc một thời gian ngắn ngủi, hắn đã hiểu rõ thân thể phù binh Hắc Kim mạnh mẽ tới cỡ nào.

Muốn dùng lực lượng phá hủy nó, Tả Mạc không biết liệu có thể hay không, song đó chắc chắn là điều mình không làm nổi.Nhật Văn Chưởng cũng vô ích, bàn tay tan ra thành quả cầu sắt rồi nhưng chẳng ảnh hưởng gì tới nó.

Tả Mạc thậm chí nghi rằng thân thể nó có tan sạch cũng có thể biến lại như trước được.Ánh mắt Tả Mạc hung hăng nhìn thẳng vào phù binh Hắc Kim, hắn cảm thấy làm vậy có thể khiến khí thế mình không yếu bớt, song đầu óc lại nhanh chóng xoay chuyển!Có lẽ, nên nghĩ cách tìm Cổ Hướng Thiên, giết chết hắn?Tả Mạc cảm thấy cách này có thể làm được.

Vị trí Cổ Hướng Thiên biến ảo, hẳn là do tác dụng của bàn ảo cảnh Thiên Lung.

Vì phù binh của phù tu không thể cách hắn quá xa, nếu không uy lực của phù binh sẽ giảm bớt.Nhưng, tên này đang ở đâu kia chứ?Song phù binh Hắc Kim không để Tả Mạc an tâm suy nghĩ, lại nhào về phía hắn.Rơi vào bước đường cùng, Tả Mạc đành đem những suy nghĩ này vứt lại phía sau, đối diện với kẻ hung hãn này, chỉ hơi không cẩn thận là mất mạng!Thủ đoạn anh đây còn nhiều lắm, không tin không mài chết được cu!Cắn răng quyết tâm, Tả Mạc đằng đằng sát khí chuyển người tiến tới, hai chân bao phủ bởi một tầng vàng kim nhàn nhạt, đạp mạnh lên mặt đất!

Kim Ô Túc!

Dưới chân truyền tới một luồng lực lượng lớn, thân hình hắn vốn đã nhanh như chớp giật lại đột nhiên tăng tốc gấp đôi!Hắn đột nhiên xuất hiện phía sau phù binh Hắc Kim!Lần đầu tiên, Tả Mạc thắng phù binh Hắc Kim về mặt tốc độ!Không nói hai lời, đùi phải Tả Mạc như một ngọn roi màu vàng nhạt, đánh thẳng lên phù binh Hắc Kim!Ầm!m thanh vang dội hơn tất cả những lần trước!Thân hình phù binh Hắc Kim bị đánh bay thẳng ra ngoài, thân thể quay cuồng giữa không trung!Sáu loại biến hóa của Đại Nhật Ma Thể, Kim Ô Túc chú tọng lực lượng nhất, một cước nặng như núi!

Ngay cả phù binh Hắc Kim với lực lượng cường hãn cũng chẳng cách nào ổn định thân hình, có thể thấy dược lực luợng hùng hồn của chiêu này!Thừa dịp ngươi bệnh, lấy luôn mạng ngươi!Tả Mạc lại phát lực dưới chân, lại xuất hiện bên cạnh phù binh Hắc Kim, trong tay nhiều thêm một lưỡi đao bao phủ trong ngọn lửa.Linh lực, thần thức toàn thân đều phát động trước giờ chưa từng có, Tả Mạc cảm thấy mỗi cơ nhục trên Đại Nhật Ma Thể, mỗi khối xương cốt, mỗi sợi gân đều đồng thời thôi đông, bộc phát trong nháy mắt!Vô số lực lượng rất nhỏ trong thời gian cực ngắn đã tụ tập lại, như dòng suối chảy về biển, hợp thành một lực luợng không thể chống nổi.

Lực luợng này như nước lũ tràn ra, thế như sấm đánh, dùng khí thế nghiền nát mọi thứ, men theo thân thể, truyền tới cánh tay hắn!Cơ thịt trên tay hắn như vô số dây cung đồng thời kích thích, không ngờ lại phát lên tiếng kêu ong ong!Tâm linh thông tuệ, Tả Mạc bỗng tiến vào một tình huống kỳ diệu, gần như vô thức, lực lượng như nước lũ thuận theo thanh đao lửa quái dị, chém thẳng xuống!Ngọ Đao Nhất Trảm!
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 451-500


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpChương 451 : Sau khi Lôi Bằng giác ngộ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnNgọ đao nhất trảm!Sức mạnh vô cùng theo một trảm này tràn ra ngoài, hoá thành một đường đao mang kim sắc thật lớn, hướng Hắc Kim phù binh cuồn cuồn lao tới!Trong đao mang như có một hư ảnh đang gào thét, đao mang kim sắc cũng theo đó mà biến ảo bất định, quay cuồng không ngừng!Đây không phải lần đầu tiên hắn phát ra ngọ đao nhất trảm nhưng ngọ đao nhất trảm lần này khác nhiều so với lần trước!Sức mạnh dâng trào, trong nháy mắt chém xuống, các lực lượng va chạm vào nhau, giống như cộng hưởng, một bức hoạ đậm màu được vẽ nên!

Đột nhiên, trong lòng Tả Mạc hiện lên điều gì đó, giống như hắn đã chạm vào nó!

Nhưng nếu hắn nghĩ lại thì lại không cảm nhận được điều gì cả.Thời gian trôi qua rất nhanh.Sức mạnh quay cuồng, Tả Mạc như một tín đồ thành kính.Kim sắc quang mang sáng tối bất định phản chiếu trên mặt Hắc Kim phù binh, thần sắc nó vẫn bình thường, không có chút biến hoá nào.

Chỉ thấy thân hình nó hơi thu vào, hai tay gác trước mặt, giống như thập tự giá vậy!Đao mang gào thét, giống như dã thú phẫn nộ, ầm ầm đánh lên thập tự giá của Hắc Kim phù binh!Kim quang bùng nổ!Boong boong!Giống như chuông lớn vang lên giữa sơn cốc, Tả Mạc gầm lên, thân thể hắn không tự chủ được mà run lên!Sức mạnh!

Đây là sức mạnh khiến người ta cảm thấy sợ hãi!Trong nháy mắt khi nhìn qua tướng mạo của nó, Tả Mạc mê đi.Sức mạnh thật cường đại!Vô cùng phấn khích, Tả Mạc đối với siêu trình độ phát huy của mình cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Nếu không phải trước mặt là Hắc Kim phù binh có khả năng sinh ra uy hiếp mãnh liệt thì bản thân hắn cũng khó mà đột phá để phóng ra ngọ đao nhất trảm mãnh liệt như thế!Kim quang chói mắt choáng hết tầm nhìn, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng hô của Cổ Hướng Thiên, Tả Mạc cười nhạt.Kim quang tan hết!Khi nhìn thấy rõ Hắc Kim phù binh ở giữa kim quang, con ngươi Tả Mạc co rút lại, hắn thất thanh hô lên!Không có khả năng!Cả người Hắc Kim phù binh đỏ bừng, giống như mới từ hoả lò bước ra, vô số phù văn sáng ngời nổi lên trên thân nó.

Mặt trước của bàn tay có một vết thương thật sâu như muốn chặt đứt cánh tay đó!Nó đã chống đỡ được!Nó lại có thể đỡ được!Trong mắt Tả Mạc không tin, sức mạnh kinh khủng như thế lại có khả năng đỡ được sao?Đây là lục phẩm phù binh sao?Tả Mạc thì thào tự nói.Rất nhanh hắn dần tỉnh táo lại, sắc mặt không tự chủ mà kịch biến!

Một đao này khiến Hắc Kim phù binh sinh ra thương tổn nhất định, hồng quang trên thân thể nó dần rút đi, kéo theo đó là vết thương trên tay cũng dần khôi phục như lúc đầu.Ngọ đao nhất trảm khiến phù văn trên cánh tay nó bị phá huỷ.Nhưng sắc mặt Tả Mạc thì không vui vẻ chút nào, chiêu ngọ đao nhất trảm vừa rồi là siêu trình độ hắn có thể phát huy được.

Giờ đây bắt hắn làm lại thì hắn không nắm chắc có thể phát huy ra uy thế như vừa rồi.Chiêu ngọ đao nhất trảm vừa rồi cơ hồ đã tập trung sức mạnh toàn thân của hắn, cảm giác suy yếu giống như thuỷ triều lan khắp toàn thân hắn.Tình hình không ổn rồi1Tả Mạc thầm kêu không xong.---------------------------“Trúng mai phục rồi.”

Niên Lục nhìn lướt qua xung quanh.Ma Phàm không mở miệng, trái lại Lôi Bằng hiếu kì quan sát xung quanh, hỏi: “Kẻ nào lớn gan vậy?

Dám mai phục chúng ta?

Chán sống sao?”

Thương Vị Minh mặt vàng như đất, lẩy bẩy run rẩy nói: “Thiên lung ảo cảnh bàn, đây là thiên lung ảo cảnh bàn!”

Ma Phàm nghe vậy hất hàm hỏi: “Cái gì là thiên lung ảo cảnh bàn?”

“Thiên lung…

Thiên lung ảo cảnh bàn là pháp bảo thành danh của Thanh Hư tán nhân.”

Tâm tình Thương Vị Minh dần ổn định lại, vội vàng giải thích: “Nó có thể hút người vào, bên trong bàn ảo cảnh vô số, mênh mông vô biên, nếu như không thể phá trận vậy cả đời sẽ bị khốn trong này!”

“Lợi hại vậy sao?”

Lôi Bằng đột nhiên cả kinh.Thương Vị Minh yếu ớt bổ sung: “Nó là lục phẩm pháp bảo.”

Nghe thấy điều này tất cả đều câm nín, lục phẩm pháp bảo không phải là thứ họ có thể chống lại.

Nếu như có Vi Thắng ở đây thì còn có mấy phần thắng.Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang lên bên tai mọi người.Mấy người Ma Phàm không khỏi biến sắc, bên trong này ngoại trừ bọn họ cũng chỉ có Tả Mạc, mục tiêu đối phương chính là đại nhân!

Va chạm kịch liệt như vậy nhất định là đại nhân gặp nguy hiểm rồi!“Sóng xung kích ba lớp!”

Ma Phàm tập trung, ngắn gọn nói.Lôi Bằng Niên Lục bốn mắt sáng ngời, thế nào lại có thể quên được?

Nếu như gặp phải trận hình dày đặc của đối phương, nhất định phải dùng uy lực cường đại của kiếm mang, mà cái này thì sóng xung kích ba lớp là thích hợp nhất.

Đối với loại kĩ xảo này, lúc đầu mỗi ngày bọn họ đều phải cùng nhau luyện tập rất lâu, cho đến khi ba người cực kì ăn ý mới được tính là hoàn thành.

Chỉ là sau khi bọn họ bị phân chia vào Thiên Phong khúc, cơ hội xung kích lên phía trước của họ nhỏ đi rất nhiều.“Còn có lão Phàm nữa, không hổ là hạch tâm à!”

Lôi Bằng nói.Hắn chủ động tiến lên một bước, ba người xếp thành hình chứ phẩm, hắn là người đứng đầu.

Lần trước giác ngộ ở trên chiến trường, sau lại bị mọi người trêu đùa càng khiến hắn cảm thấy buồn tủi, giác ngộ được coi là ngàn năm khó gặp vậy mà không giúp hắn tiến nhập kim đan!Đao quyết lúc trước Lôi Bằng tu luyện gọi là “uyên thú phệ hồn đao”, tên tuy rất hay nhưng thực sự không phải là đao quyết lợi hại.

Đao quyết khó tìm, đao quyết tốt càng khó tìm.

Hắn cũng muốn tu luyện kiếm quyết, các loại như “Minh Tiêu kiếm quyết”, nhưng khi mặt dày mày dạn đến tìm Tả Mạc van xin, Tả Mạc thấy hắn “to cao đen hôi”, giống như trẻ con vòi vĩnh nên cũng đáp ứng.

Kết quả tất cả kiếm quyết mà Tả Mạc có hắn đều nhìn qua một lần!Nhưng sau khi xem xong, nghi hoặc trong lòng hắn càng nhiều thêm, ngay cả đao quyết trước kia vô cùng thuần thục cũng trở nên kì quặc.Cho tới tận lần giác ngộ ở chiến trường, giống như trong sương mù dày đặc bỗng xuất hiện một đốm sáng, hắn từ đó mà ngộ ra ba kiếm chiêu hơi cổ quái.Ba chiêu này hắn mới chỉ ngộ ra hình dáng cơ bản, hắn điên cuồng chạy tới thỉnh giáo Vi Thắng, sau khi Vi Thắng xem qua rất tán thưởng.

Dọc đường từ Đô Thiên Huyết giới đến Vân Hải giới, hắn không ngừng suy nghĩ cẩn thận, ba kiếm chiêu này từ ngọc thô trải qua mài dũa, toả ra ánh sáng vô cùng chói mắt.Lôi Bằng gọi nó là “Uyên Trảm”.Ma Phàm và Niên Lục ở cùng Lôi Bằng nên đều biết sự lợi hại của ba chiêu kiếm, thế đại lực trầm, thích hợp nhất để công kích nên liền để hắn dẫn đầu.Ba người dừng lại.Hai tay Niên Lục như có sen nở, một tiếng ba vang lên, chùm hoa sen nhỏ từ đầu ngón tay hắn bắn ra.

Những đoá sen này chỉ nhỏ bằng ngón cái, tinh xảo khả ái.

Sen nhỏ tán ra toả đi khắp nơi.Nhất thời ánh sáng xung quanh biến ảo bất định, sắc mặt Niên Lục cũng dần trở nên ngưng trọng.Tuy rằng chiêu này của hắn mười lần thì cả mười đều có thể phá giải ảo trận nhưng trước mắt chính là một kiện pháp bảo lục phẩm, rốt cuộc có hiệu quả hay không, trong lòng hắn cũng không nắm chắc.Nhưng…Trong mắt Niên Lục chợt xuất hiện một mạt tinh quang rất nhẹ.Ba ba ba!Đoá sen nhỏ giống như bọt biển bị nghiền nát, quang ảnh xung quanh biến hoá càng thêm kịch liệt, nhưng Niên Lục thì lại nhìn chằm chằm vào một chỗ cách bọn họ không xa – chỉ vài bước chân, từ đầu đến cuối không xảy ra chút biến hoá nào.“Chính là chỗ này!”

Giọng Niên Lục tràn ngập tự tin.Hắn không định phá giải ảo trận trước mắt, ảo trận do pháp bảo lục phẩm sinh ra không phải là thứ hắn có thể phá, thứ hắn muốn tìm chính là mắt trận!

Bất cứ ảo trận nào đều phải có một địa phương cố định, giống như mắt của ảo trận vậy, những mắt này sẽ không biến hoá theo ảo trận.Mà mắt trận này mới là mục tiêu của bọn họ!Công kích ảo trận, tối kị là công kích linh tinh, trong ảo trận thì tuyệt đại đa số đều là ảo giác, mặc dù chúng nó rất thật nhưng cũng chỉ là ảo giác.

Công kích ảo giác chỉ là đánh gió!

Chỉ có công kích vào bản thân đại trận mới có khả năng phá được ảo trận.Lôi Bằng hạ thấp trọng tâm, hai tay cầm chặt kim lưu trọng kiếm, linh lực giống như hoả diễm từ trong thân thể hắn tuôn ra.

Trong nháy mắt, quanh thân hắn bao trùm một làn linh lực chi hoả mỏng, đây là biểu hiện của linh lực đã được vận tới cực hạn.Không cần nói chuyện, hai người Ma Phàm và Niên Lục đồng thời vận chuyển linh lực, quanh thân cũng xuất hiện thêm một tầng hoả diễm linh lực mỏng.Hoả diễm linh lực của mấy người không giống nhau, hoả diễm của Lôi Bằng trong đỏ có đen khiến người ta cảm giác được khí thế mãnh liệt.

Hoả diễm của Ma Phàm có màu xám, phiêu hốt bất định.

Hoả diễm linh lực của Niên Lục có màu xanh pha đỏ, trông rất đẹp mắt.Cả người Lôi Bằng giống như cây thương, hai mắt trợn trừng, cơ nhục cả người như muốn sôi lên, kim lưu trọng kiếm trong tay vung lên.Tê!Vô số khí lưu nhỏ vụn xung quanh hắn dường như bị kích động, kiếm ý lẫm liệt phá băng mà tới, tê tê rung động.Hai mắt Ma Phàm hơi khép lại, mũi phi kiếm trong tay hơi giơ lên, vẻ mặt Niên Lục cũng đầy nghiêm túc, hoa sen ẩn hiện trên phi kiếm dài nhỏ.Hoàn thành súc thế, Lôi Bằng chỉ cảm thấy huyết mạch cả người như sôi lên, nhưng mà trong lòng hắn lại rất bình lặng, không chút gợn sóng.Tâm thần khẽ động, thế tuỳ tâm động, toàn bộ kiếm ý tụ tập giống như hồng thuỷ tràn ra ngoài!Kim lưu trọng kiếm đang ở trên cao, bỗng chém xuống!“Thâm Uyên traẦm!”

Hô!Giống như cự mộc vung lên tạo thành tiếng gió khiến tâm người ta tê dại!

Không gian xung quanh xuất hiện méo mó cực nhỏ, thanh cự kiếm giống như trảm mã đao, từ địa ngục ngoi lên, không có một chút ánh sáng nào!Xanh đen, thâm trâẦm!Nơi kiếm phong đi qua đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy!Ma Phàm Niên Lục đồng thời xuất kiếm!Chỉ thấy một đạo kiếm mang hôi sắc cùng một đạo kiếm ý màu xanh, như chim non về tổ, lấy đạo kiếm mang màu đen của Lôi Bằng làm trung tâm!Kiếm mang bỗng nhiên tăng vọt, dường như khe vực sâu hun hút kia trong phút chốc bành trướng ra thêm mấy phần!Kia tựa hồ có thể thôn phệ tất cả, sức mạnh khiến người ta khiếp sợ!Trong không trung truyền đến một tiếng thét kinh hãi, chủ nhân của thiên lung ảo cảnh bàn cũng nhận ra được nguy hiểm.

Cảnh sắc xung quanh ba người Lôi Băng rất nhanh thay đổi, đối phương nỗ lực dùng phương thức này để quẩy rầy bọn họ.Lôi Bằng như không nhìn thấy, kiếm mang trong tay tăng vọt, chuẩn xác vô cùng mà bắn trúng nơi Niên Lục chỉ!Trong nháy mắt, thời gian như ngừng lại!Oanh!Trước mắt mọi người chợt tối đen, hắc ám vô cùng vô tận giống như đang thôn phệ bọn họ.

Mặt đất dưới chân run lên, đất rung núi chuyển!Từ không trung truyền đến một tiếng thởi hổn hển gấp gáp.“Dám phá hỏng pháp bảo của ta!

Các ngươi chờ chết đi!”

Chương 452 : Tả Mạc giác ngộ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnBỗng nhiên Tả Mạc cảm thấy cảnh sắc xung quanh đại biến, từ bầu trời truyền đến giọng nói đầy nôn nóng của tên bại hoại kia, hắn rất nhanh hiểu được chuyện gì đã xảy ra.Lập tức mắt hắn nhìn tới Cổ Hướng Thiên vừa hiện ra ở cách đó năm mươi trượng.Hai người bốn mắt nhìn nhau!Từ nơi này có thể nhìn ra phản ứng của Cổ Hướng Thiên và Tả Mạc có sự khác biệt.Tuy toàn thân hư thoát nhưng Tả Mạc không chút do dự tiến tới phía Cổ Hướng Thiên!Tục ngữ có câu, phù tu mà bị cận chiến thì không khác gà “khoả thân”!Khi Cổ Hướng Thiên thấy Tả Mạc như tia chớp xông tới, mặt không còn chút máu, kinh hoảng lùi về phía sau, mà Hắc Kim phù binh cũng liều mạng đuổi theo.Nhìn lên bầu trời có thể thấy hai bóng người giống như chớp điên cuồng hướng Cổ Hướng Thiên chạy tới!Phía sau truyền đến cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, Tả Mạc không cần quay đầu cũng biết đối phương đang ở rất gần mình.

Tuy rằng hắn bắt đầu nhanh hơn một chút nhưng chiêu ngọ đao nhất trảm kia tiêu tốn khá nhiều sức lực của hắn, bây giờ hắn giống như nỏ mạnh hết đà.

Nhưng nếu tiếp tục chậm chạp thì sẽ lãng phí mất cơ hội ngàn năm khó gặp này!Hơn nữa, một khi bị Hắc Kim phù binh đánh mãi không chết kia quấn lấy, với tình trạng hiện giờ của bản thân thì khẳng định chỉ có đường chết.Tả Mạc buồn bực không thôi, miễn cưỡng tập trung chút sức mạnh còn lại, dưới chân xuất hiện thêm một tầng kim quang thưa thớt.Kim Ô túc!Ngón chân hơi chạm mặt đất, đột nhiên thân hình Tả Mạc trở nên mơ hồ rồi biến mất!Răng rắc!Cổ Hướng Thiên đang liều mạng lui về phía sau, bỗng nhiên dưới chân bị kiềm hãm, hắn nắm lấy cổ họng, mắt như cá chết lồi ra ngoài!Ầm!Sau khi dùng hết chút sức tàn, thân thể Tả Mạc đang ở giữa không trung mất đi sự cân bằng, giống như một bao cát bị ném mạnh xuống.Đau quá đi mất!Liên tục ngã khiến Tả Mạc đau tới muốn khóc, xương cốt toàn thân giống như muốn vỡ ra.

Hắn quỳ trên mặt đất, cố gắng hít vào, ngay cả ngón tay cũng không thể cử động được.Khi bọn người Ma Phàm nhìn thấy Tả Mạc đang nằm trên mặt đất, không khỏi kinh hãi.Nhưng khi đi tới gần mới phát hiện ra không có chuyện gì, đại nhân chỉ kiệt sức, bọn họ nhanh chóng đỡ Tả Mạc ngồi dậy.Khi nhìn thấy Tả Mạc được dìu trở về, Quy đảo như muốn nổ tung!Sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi, Công Tôn Sai không nói hai lời, lập tức ra lệnh tập hợp!

Ngay cả kẻ tính tình luôn vui vẻ như Vi Thắng cũng cầm chắc hắc kiếm trong tay, vẻ mặt căng thẳng!Tả Mạc vội vàng tập trung mọi người lại.Bây giờ nếu tiếp tục giết chóc, ngược lại sẽ khó khăn trong việc tìm người.Chỉ thấy Tả Mạc tập trung mọi người, trốn ở một phòng đen ngòm, chụm đầu ghé tai bàn bạc mưu đồ gì đó.Việc này vẫn chưa kết thúc!---------------------------“Bọn họ vẫn chưa hành động sao?”

Điền Vĩnh Thanh nhíu mày hỏi.Điền Hoành Ba vẻ mặt bối rối, lắc đầu: “Không có, lẽ nào bọn họ thật sự sợ rồi?”

Chuyện này là do Điền gia ở phía sau hành động, chính bọn họ đem tin tức về Nhâm gia nói cho Cổ Hướng Thiên.

Một loạt bố trí trong đó đều có bàn tay họ nhúng vào.“Không có khả năng!”

Điền Vĩnh Thanh lắc đầu: “Không giống.

Bọn họ nếu như sợ thì lúc trước sẽ không chống lại Nhâm gia.”

“Vậy bọn họ đang làm gì?”

Điền Hoành Ba không giải thích được hỏi.Điền Vĩnh Thanh nhớ tới một sự kiện, vội vàng hỏi: “Thanh Hư tán nhân đâu rồi?”

“Đi rồi!”

Điền Hoành Ba nói: “Cho hắn một chút tinh thạch để bọn họ tránh đi một thời gian.”

“Vậy là tốt rồi.”

Điền Vĩnh Thanh như ném được tảng đá trong lòng đi, mặt giãn ra, cười nói: “Chúng ta cứ ngồi xem bọn hắn diễn trò gì đi.”

“Muốn gì thì trực tiếp đoạt lấy là được rồi.”

Điền Hoành Ba lẩm bẩm nói.“Đoạt?

Ta cũng muốn thế nhưng dù sao cũng phải có lý do.”

Điền Vĩnh Thanh nghiền ngẫm nói: “Không có lý do thì sao đoạt được?”

“Lý do để làm gì?”

Trực tiếp đoạt là được!”

Điền Hoành Ba nói: “Để Điền Dạ chiến bộ làm, nhanh gọn đoạt lấy, cần gì phải lao lực như thế?”

“Hồ đồ!”

Điền Vĩnh Thanh trừng mắt nhìn Điền Hoành Ba: “Điền gia chúng ta không phải loại người này, nếu như làm vậy, người khác nhìn thấy thì sao?

Hừ, đừng tưởng ta không biết tâm tư của ngươi, không phải ngươi luôn cho rằng nắm tay của mình rất lớn sao?”

“Không sai!”

Điền Hoành Ba thẳng tính nói: “Người nào có nắm tay lớn người đó nắm đạo lý!”

“Vậy nắm tay của Điền gia ta so với Hư Linh phái thì cái nào lớn hơn?”

Điền Vĩnh Thanh cười lạnh nói: “Theo cách nói của ngươi, cả vùng này chỉ có một môn phái thôi, đó chính là Hư Linh phái!

Ai có thể là đối thủ của bọn họ?”

Nhất thời Điền Hoành Ba câm lặng.“Đừng vờ ngớ ngẩn đi!”

Điền Vĩnh Thanh tình ý sâu xa nói: “Mỗi nhà có một địa bàn, Hư Linh thành là do mọi người tập hợp lại mà thành.

Đừng nói Điền gia chúng ta không thể làm bậy mà ngay cả Hư Linh phái cũng không thể laẦm!

Ngươi ở địa bàn của mình hoành hành thế nào cũng được, không có ai quản nhưng nếu làm bậy ở trong Hư Linh thành thì mọi người không ai chấp nhận được.”

Điền Hoành Ba không dám lên tiếng, suy nghĩ cẩn thận thì đúng là có chuyện này, một lúc lâu sau hắn mới do dự mở miệng: “Vậy phải chờ lý do à, đợi đến bao giờ chứ?”

“Đừng có gấp, rất nhanh thôi.”

Điền Vĩnh Thanh dự đoán trước.----------------------------“Chạy?”

Tả Mạc sững sờ, hắn không nghĩ tới Thanh Hư tán nhân lại chạy, điều này khiến tất cả tính toán của hắn đều bỏ đi.Không riêng gì hắn, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, bọn họ chuẩn bị âm mưu đã rất lâu rồi, chỉ chờ để thực hiện nó.

Cảm giác chuẩn bị rất lâu để đánh ra một quyền nhưng lại đánh vào hư không thật là khó chịu.Lẽ nào lần này phải chịu cảnh không ăn mà phải trả tiền?Giờ phút này kẻ chi li tới từng cắc lẻ như Tả Mạc cảm thấy vô cùng uỷ khuất, tóc tai kéo tới muốn trọc rồi.

Nhưng Thanh Hư tán nhân đã chạy, hắn không biết phải làm sao nữa.

Muốn tìm phiền toái cũng cần phải có mục tiêu chứ, bọn họ tưởng có người ở đằng sau giở trò, vốn định từ miệng Thanh Hư tán nhân lấy chút tin tức, nào biết tên gia hoà này lại chạy nhanh như vậy!Gia hoả này trước khi đi còn lớn tiếng to mồm, không nghĩ tới lại là kẻ nhát gan!Trong lòng Tả Mạc chửi mắng tên nhát gan hàng trăm lần, hàng trăm lần!Thanh Hư tán nhân chạy mất, không thể tìm được kẻ chủ mưu rồi.

Không còn cách nào, Thương Vị Minh là kẻ làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ, nhưng những việc như tìm hiểu tin tức các loại, hắn còn hạn chế nhiều lắm.Rất nhanh hắn không suy nghĩ tiếp chuyện này nữa, lần này đối phương không thành công, khẳng định sẽ còn làm tiếp.

Chỉ cần chờ đợi thời cơ, nhất định có thể nắm được sơ hở của đối phương!Anh đây sẽ chờ, đến lúc đó sẽ thanh toán cả thể!Tả Mạc chỉ có thể tự an ủi bản thân.Nhưng thu hoạch lần này khiến Tả Mạc rất vui mừng, trên người Cổ Hướng Thiên có rất nhiều đồ tốt, khiến Tả Mạc vui ra mặt chính là Hắc Kim phù binh lục phẩm!Tự mình nếm trải uy lực của nó khiến Tả Mạc cảm thấy như lấy được chí bảo vậy, điều khiến hắn đau lòng nhất chính là một trảm của hắn đã phá hư một bộ phận phù văn ở trên lá bùa.Ngoại trừ Hắc Kim phù binh, còn có rất nhiều ngọc giản, đều là những ngọc giản dành cho việc tu luyện của phù tu.

Vừa đúng lúc thủ hạ của Tả Mạc cũng có một đám, bọn họ đang rất đau khổ vì không có ngọc giản, lần này thì đúng là quá may mắn rồi.Cảnh giới của bọn họ quá thấp, phù bọn họ làm ra chất lượng không cao.

Sức chiến đấu của phù văn cấp thấp giờ đây đối với Chu Tước doanh đã không còn tác dụng, vốn Công Tôn Sai rất kì vọng vào bọn họ nhưng giờ đành phải đưa bọn họ tới Kim Ô doanh.

Tới Kim Ô doanh bọn họ cũng chỉ làm một vài công tác chạm khắc phù văn đơn giản, không ai cảm thấy hứng thú đối với chỉ phù của họ, bọn họ luôn cảm thấy rất uỷ khuất.Cổ Hướng Thiên tuy thực lực không cao nhưng về phương diện chế tác chỉ phù thì trình độ không đến nỗi nào.Nhìn thấy uy lực cường đại của phù binh, sự mong chờ của Tả Mạc đối với bọn họ càng cao, cần tài liệu gì đều lập tức cung cấp.

Nhưng Tả Mạc cũng biết, dù cho có ngọc giản, nhóm phù tu này cũng cần phải có một khoảng thời gian dài thì mới có thể đạt tới được trình độ mà hắn mong muốn.Nhưng như vậy là quá tốt rồi.Lần chiến đầu này khiến Tả Mạc chú ý tới không phải là Hắc Kim phù binh mà chính là thiên lung ảo cảnh bàn!Nó lại có khả năng hút người ta vào!Tả Mạc nhớ rất rõ, bản thân không chút phòng bị liền bị hút vào.

Với hắn thì thiên lung ảo cảnh bàn chính là một lợi khí chuyên để đánh lén.

Trốn trong góc âm u nào đó, rình hút địch nhân vào trong, cái này thật là khó phòng bị.Sự kiện lần này cũng gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh đối với Tả Mạc.Cho tới giờ, ỷ vào việc tu luyện đại nhật ma thể khiến hắn mất đi hứng thú với những thủ đoạn khác.

Lần này bị đánh lén khiến hắn cảm thụ được sự lợi hại của pháp bảo, nhất là lại gặp phải một kiện pháp bảo quá lợi hại!Thảo nào năm đó yêu ma bị tu giả đánh cho thảm như vậy, nhưng không phải lí do này?Lầm đường lạc lối!Ngay sau đó khi nghĩ đến trang bị trên người thủ hạ, Tả Mạc càng cảm thấy hổ thẹn.Kim lưu kiếm có thể coi là nhất lưu nhưng trừ nó ra thì trên người họ chẳng có gì đáng kể cả.

Trên người bọn họ có đủ loại linh giáp, đa số đều thu từ địch nhân lúc còn ở Tiểu Sơn giới, hầu hết đều là tam phẩm.

Do trải qua nhiều lần chiến đấu nên nhiều chiếc đã có dấu hiệu sắp hỏng.Đội ngũ này thật giống ăn mày!Nhìn đội ngũ đủ mọi màu sắc mà Tả Mạc không khỏi cảm khái.Ngay lúc này hắn rất quyết tâm!Mẹ nó chứ!Từ trước đến giờ chỉ có tiểu mạc ca anh đây dùng pháp bảo đập người, đâu đến lượt người khác dùng pháp bảo đập anh?So pháp bảo?

Vậy không phải là so tinh thạch sao?Lẽ nào các ngươi không biết anh đây chính là kẻ cuồng si tinh thạch hả?Tả Mạc lập tức chạy tới chỗ Bao Dịch, không nhiều lời, vừa gặp liền hỏi: “Chúng ta còn bao nhiêu tinh thạch?”

Bao Dịch hơi giật mình nhưng đội ngũ có những gì hắn đều thuộc lòng: “Lục phẩm tinh thạch một khoả, ngũ phẩm tinh thạch hai mươi sáu khoả, tứ phẩm tinh thạch một vạn bốn ngàn khoả, tam phẩm tinh thạch một trăm hai mươi hai vạn bốn ngàn chím trăm sau mươi ba khoả!”

Tả Mạc kinh ngạc: “Nhiều vậy sao?”

Rất kinh ngạc, hắn không khỏi mừng thầm, anh đây quả nhiên không hổ là cuồng si tinh thạch, vừa nghe qua các con số đã thấy cảm thấy quá ổn rồi!Một khoả tứ phẩm tinh thạch tương đương với năm trăm khoả tam phẩm tinh thạch, mà một khoả ngũ phẩm tinh thạch tương đương với một ngàn khoả tứ phẩm tinh thạch.Một trăm hai mươi hai vạn bốn ngàn chím trăm sáu mươi ba khoả tam phẩm tinh thạch tương đương với hơn hai ngàn khoả tứ phẩm tinh thạch, tương đương với hai khoả ngũ phẩm tinh thạch.Theo trình độ dần tăng lên của tu giả, càng có nhiều tinh thạch thì họ càng ham muốn, bởi vì bọn họ tiêu xài cũng càng ngày càng nhiều hơn.Đương nhiên, bây giờ đối với Tả mạc mà nói thì số này đã đủ để hắn cảm thấy thoả mãn rồi.Vỗ vỗ bụng, mắt Tả Mạc không khỏi sáng lên.Rốt cuộc anh cũng là “kẻ có tiền” rồi!Chương 453 : Vung tiền như rác .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnNghe Tả đại lão bản cần mua một lượng lớn pháp bảo theo hệ thống, Liêu Kỳ Xương lập tức chủ động tới cửa bái phỏng, đồng thời mang đến rất nhiều pháp bảo mẫu.

Lần trước khi dạo qua một vòng quanh đảo, điều khiến hắn ấn tượng sâu nhất chính là ở đây có rất nhiều người.

Tả Mạc cũng nói rõ, lần nay sẽ mua rất nhiều, hẳn là hắn muốn mua thêm trang bị cho cấp dưới của mình, đây chính là một vụ làm ăn lớn à!Tuy rằng ngày thường Vân Các luôn đi theo hướng hoàn mĩ nhưng vì vụ làm ăn lớn này mà từ bỏ tất cả.

Việc Liêu Kỳ Xương tự mình tới đây cũng là để tạo mối quan hệ tốt với Tả Mạc.Trong đại sảnh rất đông người, đám người Lôi Bằng vừa nghe tới việc ông chủ sẽ mua pháp bảo mới cho bọn họ mà cảm thấy phấn chấn, trong mắt tràn ngập sự mong đợi.Liên Kỳ Xương hướng Tả Mạc biểu diễn qua từng kiến pháp bảo mà hắn mang tới.“Đây là lam phách hàn quang giáp, tứ phẩm trung giai, có thể hình thành một tầng hư tráo rất mỏng nhưng khả năng phòng ngự thì vô cùng xuất sắc, do đó có thể giảm được rất nhiều thương tổn đối với người mặc do phi kiếm hoặc pháp quyết gây ra.

Bời vì tầng hư tráo này có đặc tính của hàn băng nên khả năng chống lại pháp quyết hành hoả và phi kiếm hành hoả càng xuất sắc.

Trên thân có phù trận kỹ ‘vi lưu’, ‘băng kiên’, đều để gia tăng thêm lực phòng ngự của nó.”

Nhất thời trong phòng vang lên tiếng nuốt nước bọt ừng ức, bọn Lôi Bằng nhìn chằm chằm vào kiện linh giáp màu trạm lạm trong tay Liêu Kỳ Xương, bộ dáng như muốn đem nó nuốt vào trong bụng vậy.Hư tráo á, không phải ngũ phẩm yêu thú mới có sao?

Cái này lợi hại ra sao, mọi người đều biết rõ!

Thứ tốt, thứ tốt!Liêu Kỳ Xương cực kì thoả mãn khi nhìn thấy biểu hiện của thủ hạ Tả Mạc, điều này chứng tỏ hắn đã thành công trong việc gây hứng thú với bọn họ.“Đây là bộ vân sí, chính là thượng đẳng vân phách của Vân Hải giới chúng ta, trải qua bí pháp luyện chế mà thành, đặc điểm là nhanh, nhanh như gió, có thể tăng tốc độ của người dùng lên rất nhiều!

Sự quan trọng của tốc độ ta tin không cần phải nhiều lời, trong quân tinh nhuệ, nhất là dò xét trạm canh gác đây chính là vật cần thiết!

Cuối cùng nó nhanh như thế nào?

Không bằng để các vị tráng sĩ mặc vào thử xem?”

Ngay cả Tả Mạc nghe thấy cũng động lòng, hắn quay sang hỏi: “Ai muốn thử?”

Phía dưới vô số cánh tay giơ lên.Cuối cùng Niên Lục được chọn.

Khi Niên Lục biểu diễn, vừa nhanh vừa thoải mái không khỏi khiến mọi người tán thán.

Tất cả đều là những kẻ có kinh nghiệm sa trường, trong lòng thầm so sánh, nếu thực lực song phương là tương đương thì pháp bảo chiếm ưu thế chính là nắm chắc chiến thắng trong tay.Còn với Liêu Kỳ Xương thì đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi!“Đối với một chiến bộ thì hành quân đường dài là chuyện bình thường, một toạ kị tốt làm sao có thể thiếu được chứ?

Nó có thể khiến người ta tiết kiệm được linh lực, có thể phi hành đường dài, nó chính là đồng bọn tin cậy nhất mà ta có!

Vân sí mặc dù nhanh nhưng lại không thích hợp phi hành đường dài.

Và đây, ta xin giới thiệu với mọi người cực phẩm toạ kị của Vân Hải giới chúng ta, Cân Đẩu Vân!Chỉ thấy hắn giống như làm ảo thuật, trước mặt bỗng xuất hiện một nhúm mây trắng như tuyết.“Cân Đẩu Vân là do Hoa Cân vân ở sâu trong Vân Hải luyện chế mà thành, phẩm chất đạt tới tứ phẩm trung giai, ngày đi ba ngàn dăm!

Nó không cần ngươi cho ăn, không cần ngươi thúc giục, chăm chỉ cần cù, chịu được mệt nhọc, là thứ tuyệt hảo dùng để đi đường dài!”…Liêu Kỳ Xương miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, nói phét chém gió.

Tất nhiên Tả Mạc không bị hắn loè, nhưng tất cả những pháp bảo mà tên gia hoả này lấy ra đều là pháp bảo tốt, khiến người ta không tự chủ được mà tim đập thình thịch.Cuối cùng sau khi Tả Mạc và Công Tôn Sai đã thương nghị xong, Tả Mạc đã đưa ra một đơn hàng thật lớn!Khi Liêu Kỳ Xương nhận được đơn hàng này suýt chút nữa thì chết ngất!Trên đơn đặt hàng có ghi hệ thống các loại trang bị, mỗi bộ trang bị bao hàm một bộ lam phách hàn quang giáp, một bộ vân sí, một đôi hổ thức lưu quang ủng, một cái tĩnh tâm thông tuệ khí mạo, công thêm một đoàn Cân Đẩu Vân.Bộ trang bị này đầy đủ công năng, trong đó bất cứ thứ gì đều là tứ phẩm, xứng đáng để gọi là trang bị tứ phẩm!

Tứ phẩm pháp bảo không phải là đồ chơi, giá thấp nhất cũng là sáu mươi khoả tứ phẩm tinh thạch, cả một bộ cần tới năm trăm khoả tứ phẩm tinh thạch!Trên thị trường bộ trang bị này không phải là cao nhất nhưng tuyệt đối không phải là thấp nhất!

Có khả năng mua được đều là nhưng tu giả kim đan, tích luỹ tương đối phong phú mới có khả năng mua được!

Mà một ít kim đan gia sản không khá cho lắm thì đừng mơ có thể mua được.Khiến Liêu Kỳ Xương cảm thấy choáng váng chính là số lượng của bộ trang bị này – hai ngàn!

Hai ngàn bộ tròn!Má của con ơi!Đó là một trăm vạn khoả tứ phẩm tinh thạch, cũng là một ngàn khoả ngũ phẩm tinh thạch, một khoả lục phẩm tinh thạch đấy!Tuy Liêu Kỳ Xương đã gặp qua những vụ làm ăn lớn như này nhưng lúc này vẫn cảm thấy phấn khích!Một trăm vạn khoả tứ phẩm tinh thạch à!Nhà giàu!

Tuyệt đối là nhà giàu!

Lúc này trong lòng hắn cảm thấy vô cùng may mắn, lần mời chào này thật quá đáng giá!Cái này người ta gọi là nhà giàu “vung tiền như rác”, không chớp mắt lấy một cái!Từ Chính Uy cùng đi thấy được vụ buôn bán này, hắn trăm triệu lần không dám nghĩ tới Tả lão bản nhìn qua không có gì nổi trội lại là kẻ xa hoa như vậy!

Tả lão bản đối với kẻ dưới cũng thật hào phóng, thủ bút lớn như vậy thật chưa từng nghe qua!Pháp bảo tứ phẩm thuần một màu, chỉ riêng một thân bảo quang kia cũng đủ khiến đối phương thèm đến chết mất!Từ Chính Uy đỏ mắt rồi!Đừng tưởng hắn là kim đan, bình thường hắn không có quá nhiều tinh thạch, nhưng nếu để hắn lấy ra trăm vạn tinh, không, ngàn tinh thôi cũng đã điều không tưởng rồi!

Chỗ đó đủ để mua rất nhiều pháp bảo!

Ngay cả ngũ phẩm pháp bảo cũng có thể mua được không ít!

Cả đời hắn không biết lúc nào mới có thể kiếm được nhiều như vậy!Trên người hắn cũng có vài kiện tứ phẩm pháp bảo, ngũ phẩm pháp bảo thì chỉ có một kiện, cái này là do Liêu Kỳ Xương tặng cho.

Nhưng nhìn người ta mà xem, ngưng mạch mà cả người đều là tứ phẩm pháp bảo!Người so với người, thật muốn tức chết!Từ Chính Uy gật gù đắc ý, giống như hắn chính là người chi trả tinh thạch vậy.Trong lòng Tả Mạc cũng có chút đau lòng, một khoả lục phẩm tinh phẩm à!

Đây chính là chín phần mười gia sản của hắn đó, tổng tài sản lúc trước của hắn là hơn một ngàn không trăm linh ba khoả ngũ phẩm tinh thạch, bây giờ chỉ còn lại hơn ba mươi khoả ngũ phẩm tinh thạch!

Nhưng nghĩ đến tính mạng của mọi người còn quan trọng hơn, hắn đành cắn răng!

Mua!Đã quyết tâm nên rất nhanh Tả Mạc đã giao xong tiền đặt cọc.Hừ!

Liều này!Anh cho các ngươi biết thế nào gọi là liều!Tả Mạc tưởng tượng bản thân sẽ hạnh phúc dường nào khi suất lĩnh một đội ngũ xa hoa như thế đi đại sát tứ phương!Một vụ làm ăn lớn như thế tất nhiên Liêu Kỳ Xương sẽ phục vụ rất chu đáo, không chỉ đáp ứng sẽ mau chóng chuyển hàng lên đảo mà còn miễn phí cung cấp một ít tài liệu dùng để sửa chữa.

Pháp bảo cũng sẽ hư hỏng, có hư hỏng rất nhỏ có thể chữa được.

Đương nhiên, nếu như hư hỏng quá nghiêm trọng thì chỉ có thể vất đi.Mỗi người ở Chu Tước doanh đều cảm thấy vô cùng phấn khích, giá của mỗi một bộ là năm trăm khoả tứ phẩm tinh thạch đó!

Đúng là đi theo đại nhân thì cuộc sống sẽ rất tốt!

Với tu vi của bọn họ, ở địa phương bình thường, muốn kiếm năm trăm khoả tứ phẩm tinh thạch, không mất bảy tám năm thì đừng có mà mơ tới.Một thân trang phục và đạo cụ của Kim Giáp vệ từ lâu đã khiến mọi người rất hâm mộ nhưng không ai dám có ý niệm gì, nó quá quý hiếm!

Ở nơi khác, cũng chỉ có cận vệ thiếp thân của những đại nhân vật mới có khả năng được cấp cho pháp bảo xa hoa như thê snày!

Nhưng giờ đây khi bọn họ cũng có một bộ như thế, rất nhiều cảm thấy mình như đang mơ!

Thậm chí nhiều người còn có dự định đem bộ pháp bảo này trở thành vật gia truyền, cho dù giờ đây chưa kẻ nào có đời sau!Chiêu này của Tả Mạc khiến tất cả mọi người đều cảm động hắn.

Ông chủ có tốt hay không, hãy nhìn cách đối xử của hắn với mọi hắn!

Hãy nhìn xem, ông chủ đã xuất ra chín phần mươi gia sản của mình để mua pháp bảo cấp cho mọi người đó!Một ông chủ tốt như vậy chưa từng nghe thấy ai nói qua!Tiểu Sơn giới nơi họ sống tràn ngập sự ích kỷ, xảo trá, ám toán, họ may mắn còn sống sót, sự ấm lạnh của nhân tình bọn họ cảm nhận còn rõ hơn rất nhiều so với người thường, càng cảm thấy hành động của Tả Mạc thật vĩ đại.

Một người lấy ra chín phần mười tài sản của mình để mua trang bị cho thuộc hạ, bất luận là để lấy lòng người hay với mục đích nào khác, sẽ có bao nhiêu kẻ có thể làm được chứ?

Hơn nữa hắn hoàn toàn có thể không phải làm như vậy!Được đi theo một ông chủ tốt như vậy thì còn cầu gì nữa?Không một ai nói lời cảm ơn nhưng từ đó về sau dù có gian nan thế nào thì tuyệt đối không có một ai trong họ sẽ bỏ rơi Tả Mạc.----------------------------“Lão Từ, bây giờ ngươi có cảm nghĩ gì?”

Trên đường trở về, Liêu Kỳ Xương đột nhiên hỏi Từ Chính Uy.“Cảm giác như nửa đời về trước sống thật lãng phí.”

Từ Chính Uy cảm khái nói: “Bây giờ mới được coi là mở rộng tầm mắt!”

“Nói thật ta cũng giật mình!”

Liêu Kỳ Xương cười khổ nói: “Vốn tưởng đời này đã nhìn qua quá nhiều việc lớn, không nghĩ tới giờ lại bị hù doạ thành ra như vậy.

Hai ngàn bộ à!

Này thật khiến người ta cảm thấy não muốn nhũn ra!”

“Sao rồi?”

Từ Chính Uy cảm thấy ngạc nhiên: “Tiếp nhận một sinh ý như này chính là một chuyện tốt!”

“Là chuyện tốt!

Nhưng ta không nghĩ hắn muốn nhiều như vậy, gom góp cái này cũng tốn khá nhiều sức lực rồi.”

Liêu Kỳ Xương nói: “Lúc đầu ta còn cho rằng, có thể kiếm được hai ba trăm bộ đã đủ rồi.

Giờ chỉ sợ phải chuyển hàng từ nơi khác tới đây rồi!”

Từ Chính Uy biết rõ năng lực của bằng hữu mình, cười nói: “Ngươi đã chiếm tiện nghi rồi còn khoe mẽ à!

Vấn đề như này không phải thứ có thể khiến đại nhân vật như ngươi đau đầu, phía dưới có nhiều người như vậy cần ngươi phải quan tâm sao?”

“Đại nhân vật?”

Liêu Kỳ Xương một lần nữa cười khổ: “Tả lão bản mới là đại nhân vật à!

Tuổi còn trẻ mà có thế lực như vậy, không thể là do may mắn!

Có thể xuất ra đại thủ bút như vậy, lòng dạ khí phách hiếm ai có được!

Người này chúng ta không thể đối địch!”

“Điền gia vậy mà lại tạo ra phiền toái lớn rồi!”

Từ Chính Uy cảm khái nói.

Thương Vị Minh không tra xét được tin tức gì nhưng đối với Tử Chính Uy thì phía dưới xảy ra chuyện gì, tuy rằng không ảnh hưởng tới hắn nhưng hắn cũng biết được tám chín phần.“Điền gia mấy năm gần đây ngang ngược quen rồi.”

Liêu Kỳ Xương nói xong câu đó không thèm nói lại nữa.

Hắn là người làm ăn, những đấu tranh như này hắn không muốn tham gia vào!

Bỗng nhiên nhớ tới trước khi đi Tả Mạc đã căn dặn, vụ làm ăn này phải tuyệt đối giữ bí mật, không được tiết lộ ra bên ngoài, trong lòng không khỏi cảm thấy e dè!Lúc đầu hắn chỉ cảm thấy đối phương không muốn rêu rao quá mức, bây giờ cẩn thận nghĩ lại dường như sự việc không chỉ đơn giản như vậy!Tả lão bản này không phải là nhân vật đơn giản à!Chương 454 : Khủng hoảng tài chính .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnSắc mặt A Quỷ đã tốt hơn được chút khiến Tả Mạc cảm thẩy rất hài lòng.Ở trên đảo lớn như vậy, chim ngốc tháp nhỏ và mấy tên kia mỗi ngày đều đi chơi suốt, xuất quỷ nhập thần, không biết giờ đang ở đâu nữa.

Trên đảo có quá nhiều nơi hoang vắng, Nhâm gia căn bản không chăm lo chút gì cho Vân đảo, rất nhiều địa phương cỏ dại mọc um tùm, nhất là những huyệt động sâu hun hút kia, không ai biết bên trong có gì.Những huyệt động này chính là nơi vui chơi của bọn tháp nhỏ, chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Dù sao có chim ngốc và Thập Phẩm ở bên rồi nên Tả Mạc không để ý tới vấn đề an toàn của chúng nữa.Khoảng thời gian này hắn bận rộn tới muốn phát điên.Trái lại trên đảo lúc nào cũng vui cười, đám gia hoả được nâng cấp khiến trên mặt ai cũng nở nụ cười như hoa vậy.

Nhưng Tả Mạc không nghĩ thế là tốt, Bồ yêu lúc này lại tìm tới hắn, chất vấn hắn vì sao Chu Tước doanh được đổi trang bị mà Vệ Doanh thì lại không có động tĩnh gì?Tả Mạc bị Bồ yêu hỏi mà sửng sốt, vô thức nghĩ tới bọn họ không phải tu luyện ma công sao?

Còn muốn trang bị gì nữa?Sau đó liền bị Bồ yêu cười to châm chọc, Tả Mạc bị hắn ví như anh nông dân chưa bao giờ ra thành phố.

Sau đó hắn cảm khái bênh vực bọn Thúc Long, nói cái gì “mẹ kế nuôi dưỡng”, chỉ có hắn mới nhớ đến các loại.Cảm giác đầu như muốn nổ tung khiến Tả Mạc rất nhanh buông súng đầu hàng.Tả Mạc giờ mới biết, Ma tộc tu luyện ma công nhưng không phải là không có vũ khí hay pháp bảo, chỉ là pháp bảo hay vũ khí của bọn họ cực ít, chỉ có hai kiện, được gọi là ma binh!

Những ma binh này đa số đều là do bọn họ trường kì tu luyện mà sinh ra, như móng tay, tóc, lông vũ các loại, sau đó lấy bí pháp trường kì chế luyện, dần dần hình thành nên “pháp bảo”.Ma binh không phức tạp như pháp bảo của tu giả nhưng uy lực thì không nhỏ chút nào, dù sao Ma tộc suốt đời chỉ có một kiện ma binh, thời gian luyện chế lâu như vậy tuyệt đối tu giả không thể tưởng tượng nổi.Tả Mạc buông súng đầu hàng giờ lại phát hiện ra một vấn đề mới, ma binh luyện chế như nào?Cũng may Bồ yêu rốt cuộc không đuổi tận giết tuyệt mà nói ra rằng trên đảo có một huyệt động sát khí khá nặng, là nơi tuyệt hảo để luyện chế ma binh, chỉ cần đem hài cốt của sát hồn thú lúc trước bọn họ nhặt được ở chiến trường Phong Tuyệt đưa cho Vệ Doanh là được.Tả Mạc không nhiều lời, lập tức ra lệnh cho Bao Dịch đưa toàn bộ cho Vệ Doanh, Bồ yêu lúc này mới cảm thấy thoả mãn nghênh ngang rời đi.Ngày thứ hai, Bao Dịch với vẻ mặt đau khổ tới tìm Tả Mạc.“Đại nhân, tài chính của chúng ta bắt đầu có dấu hiệu khủng hoảng!”

Bao Dịch vẻ mặt nghiêm túc không giống như đang đùa nói.Tả Mạc vò đầu bức tai an ủi Bao Dịch: “Vẫn còn ổn mà!”

“Trên đảo mặc dù có linh mạch nhưng đa số đều dùng để trồng trọt, hằng ngày mọi người tu luyện đều dùng tới Hắc Luyện Bồ Đoàn.

Mỗi khối Hắc Luyện Bồ Đoàn cần tới năm khoả tam phẩm tinh thạch, đại nhân, điều này nghĩa là mỗi ngày chúng ta cần có một vạn khoả tam phẩm tinh thạch, cũng chính là hai mươi khoả tứ phẩm tinh thạch.

Trừ cái đó ra thì đại trận trên đảo mỗi ngày tiêu hao mất một khoả tứ phẩm tinh thạch.”

Mỗi gạch đầu dòng của Bao Dịch đều khiến Tả Mạc cảm thấy vô cùng lo sợ.“Nhưng chúng ta lại không có thu nhập, đại nhân, cho đến tận bây giờ chúng ta không thu được một khoả tinh thạch nào.

Những chiến bộ pháp bảo thu được của Côn Lôn trên chiến trường giờ đây đã có thể đem bán được rồi.

Đại nhân!”

Mặt Bao Dịch sầu khổ đến nỗi có thể vắt được ra nước.

Làm người quản lý thương khố, hắn là người hiểu rõ nhất gia sản của Tả Mạc nhưng hắn không ngờ được, Tả Mạc lại dùng một khoả lục phẩm tinh thạch để mua sắm pháp bảo cho mọi người!

Trong nháy mắt, chín phần mười tinh thạch trong thương khố biến mất, điều này khiến hắn cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có.“Không nghiêm trọng như vậy chứ…”

Tả Mạc cười mỉm.“Trong tháng này, Thuần Vu Thành đại nhân lấy từ chỗ ta năm trăm khoả tứ phẩm tinh thạch để mua ấu tế linh thú (con giống), mà trong kế hoạch còn cần khoảng năm ngàn khoả tứ phẩm tinh thạch, đây là kế hoạch ngài đã đồng ý.

Thúc Long đại nhân vừa mới lãnh mười khoả ngũ phẩm tinh thạch để mua các loại tài liệu, nói rằng đại nhân đã đồng ý!”

Bao Dịch đầy kích động nói.“Mười khoả ngũ phẩm tinh thạch?”

Tả Mạc trợn tròn hai mắt, bộ dáng giống như muốn ăn thịt người vậy!Bồ yêu, ngươi thật quá tàn nhẫn!

Mở miệng đã lấy đi mười khoả ngũ phẩm tinh thạch!

Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi căm phẫn!“Đại nhân không đồng ý sao?”

Bao Dịch hai mắt toả sáng, chỉ hận không thể xắn tay áo chạy đi lấy tinh thạch mang về.Tả Mạc vội vàng xua tay nói: “Không không không!

Đồng ý đồng ý!”

Bao Dịch khó nén khỏi thấy vọng nói: “Đại nhân!

Không lâu nữa chúng ta sẽ phải đối diện với việc ‘chết đói’!

Cố gắng lắm chúng ta chỉ còn trụ được ba tháng, đại nhân cũng biết, không thể nào kéo dài hơn nữa!

Linh thú mà Thuần Vu Thành đại nhân nuôi muốn kiếm được tiền cũng cần ít nhất sáu tháng nữa.

Trong thời gian tới chúng ta không có bất cứ thu nhập gì.”

Người thật thà mà bị dồn vào chân tường thì khí thế cũng rất doạ người.Tả Mạc cảm thấy có chút vấn đề rồi, dựa theo tốc độ tiêu hao này thì sẽ không thể trụ được bao lâu nữa!Quả nhiên nhà giàu cũng không phải dễ làm à!Tả Mạc phiền muộn phát hiện ra mình mới làm nhà giàu mới được một ngày thì đã bị đánh cho trở về nguyên hình!Phải kiếm tinh thạch!Tả Mạc khóc không thành tiếng!--------------------------Từ Chính Uy trầm ngâm, hắn không nghĩ tới Tả lão bản lại đưa cho mình một nan đề như vậy.Vốn Tả Mạc tìm tới hắn làm hắn cảm thấy rất hài lòng, Tả lão bản tài đại khí thô, chính là đối tượng tuyệt vời để hợp tác.

Đối phương cầu mình chính là rất hợp với ý hắn, chỉ không nghĩ tới Tả Mạc lại yêu cầu hắn chiêu mộ dùm linh thực phu.Đây là biện pháp mà Tả Mạc mới nghĩ ra, trên đảo có rất nhiều linh điền, nếu có thể lợi dụng thì tuyệt đối kiếm được không ít tinh thạch.

Nhưng linh điền thì cần có linh thực phu, lần trước tao ngộ đã khiến Tả Mạc hiểu ra khó khăn, vì vậy hắn tìm tới Từ Chính Uy, muốn nghe ngóng tình huống của các linh thực phu quanh vùng.Suy nghĩ chút, Từ Chính Uy quyết định đem vấn đề này ra nói.

Hắn bắt đầu nói về Điền gia, nói bọn họ làm giàu bằng linh thực như nào, bọn họ cầu linh thực phu ra sao, cùng với những thủ đoạn để lung lạc các linh thực phu,…“Tả lão đệ, không phải lão ca không hỗ trợ mà thật sự năng lực của ta có hạn!”

Từ Chính Uy có chút tiếc nuối nói.Sau khi nghe xong, Tả Mạc mới bừng tỉnh đại ngộ, hắn phản ứng cực nhanh, há mồm nói: “Linh thực viện kia là do bọn họ dưng nên à!”

Từ Chính Uy trầm mặc không nói.Tả Mạc ngầm hiểu, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

Đang lo tìm không được khổ chủ, hoá ra sự tình lại là như vậy!Đương nhiên hắn hiểu rõ một linh thực gia tộc khao khát linh điền như thế nào, cũng hiểu rõ một thế lực ở nơi này, bọn họ đối với thế lực bên ngoài xem thường không để ý tới, hắn thậm chí còn hiểu rõ tính toán của Điền gia, nhưng!Ngươi không chọc tới ta thì thôi, nếu đã làm thì chỉ có đường chết, vậy đừng trách ai!

Tả Mạc cười nhạt, nổi lên sát ý.Từ Chính Uy cảm nhận được sát ý của Tả Mạc, thoáng giật mình, thầm kêu không tốt, vội vàng khuyên nhủ: “Hoà khí phát tài, hoà khí phát tài, Tả lão đệ không nên tức giận!

Ta cảm thấy Điền gia cũng không có ác ý, chỉ là muốn làm giá chút thôi, nếu Tả lão đệ nguyện ý…”

Tả Mạc khoát tay, chuyển đề tài: “Vậy xung quanh thành có khả năng chiêu mộ được không?”

“Điều này thì lão ca cũng không rõ.”

Từ Chính Uy lắc đầu: “Tả lão đệ không bằng hỏi Tiểu Liêu tiên sinh chút đi, hắn giao du rộng rãi, so với lão ca thì hiểu biết hơn nhiều.”

Tả Mạc sau khi cáo từ liền đi tới Vân Các, hỏi qua Liêu Kỳ Xương, khi về hắn không khỏi thất vọng.Liêu Kỳ Xương nói rằng, không riêng gì Hư Linh thành mà xung quanh thành cũng không có mấy linh thực phu để chiêu mộ.

Tại vùng này, linh thực phu là tài nguyên quý hiếm, linh thực phu giỏi lại càng khan hiếm.

Sau đó Liêu Kỳ Xương cũng khuyên Tả Mạc nên bán cho Điền gia, hoặc đổi Vân đảo lấy gì đó ngang giá.Lẽ nào nhiều linh điền như vậy mà phải bỏ hoang sao?Tả Mạc không cam lòng.Về phần Từ Chính Uy và Liêu Kỳ Xương nói nên bán cho Điền gia, hoặc cùng Điền gia đổi chác, Tả Mạc tuyệt đối không đồng ý.Với tính cách có thù tất báo của hắn, rất nhanh trong đầu đã suy nghĩ tìm cách!Việc này tuyệt đối không thể để yên!Chẳng qua giờ đây không có thời gian để “chăm sóc” Điền gia, mà nó cũng chẳng chạy đi đâu mất.

Huống hồ bây giờ hắn cũng không có chứng cứ, trực tiếp giết tới cửa trái lại sẽ khiến bản thân rơi vào thế bất lợi.

Cho tới bây giờ Tả Mạc chưa từng cảm thấy bản thân lợi hại, cùng so sánh với mấy đại môn phái kia thì bọn họ mới có mấy ngàn người, quả thực giống như một hạt bụi nhỏ bé không đáng kể.

Điền gia không tính là gì nhưng trên đó còn có Hư Linh phái, còn có một số thế lực khác, nếu như bọn họ liên hợp lại vậy thì phiền to rồi!Nhưng người đã “đâm lén” ta thì ta tự nhiên cũng có thủ đoạn “đâm lại” người!Tả Mạc quyết định đem vấn đề này ném cho Bồ yêu, con hàng này không nói với hắn một tiếng mà lấy đi mười khoả ngũ phẩm tinh thạch, sao có thể không làm chút việc chứ? m mưu?

Tả Mạc không tin trên đời này có kẻ nào có thể so sánh với tên biến thái Bồ yêu này!Còn tất cả tinh lực của Tả Mạc đều đặt vào một chuyện, đó chính là kiếm tinh thạch!Tiêu xài thì ào ào, còn nhanh hơn cả nước chảy!Qua mấy ngày, hầu bao của hắn lại teo tóp đi hơn nửa, như thường lệ, mỗi ngày Bao Dịch đều mang bộ mặt khóc lóc kể lể đến gặp hắn.

Mà tinh thạch trong hầu bao ngày càng gần tới mức báo động, điều này khiến Tả Mạc cảm nhận áp lực nặng nề!Thế nhưng hắn thực sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt để kiếm được tinh thạch, hắn quyết định triệu tập tất cả mọi người lại, hợp mưu hợp sức!Bàn về việc chém giết thì cả đám mặt không nhăn lấy một cái, không tiếc mạng xung phong đi đầu.Nhưng bàn về việc làm sao để kiếm được tinh thạch nhất thời người nhìn ta, ta nhìn người, câm như hến.Cũng may Kim Ô doanh còn có Tôn Bảo đại sư phụ nhắc nhở Tả Mạc: “Đại nhân, có thể bán Kim Ô hoả!

Cái này khẳng định bán tốt!

Chúng ta cũng có một số pháp bảo luyện chế được, hoặc là nhận một số đơn hàng, tuy rằng kiếm không được nhiều nhưng hẳn cũng có thể được chút ít.”

Tả Mạc hai mắt sáng ngời, thế nào lại quên hàng tốt như vậy chứ?Kim Ô hoả!Tứ phẩm Kim Ô hoả tuyệt đối là bán chạy!Bây giờ bọn họ tuy rằng không được coi là đại gia nhưng không sợ người khác để ý, khẳng định có thể tự bảo vệ bản thân.

Trên đảo chỉ riêng kim đan đã có mấy vị, chỉ cần nguyên anh không tới thì không có vấn đề gì to tát.

Vấn đề tiêu thụ lại càng dễ xử lý, trực tiếp bán cho Vân Các đi.Ngay khi Tả Mạc đang vô cùng vui mừng, Thương Vị Minh luôn do dự cuối cùng quyết định mở miệng nói.“Đại nhân, thuộc hạ có ý này!”

Chương 455 : Thần Tiên Quá Hải .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Nói xem!”

Tả Mạc nói, hắn vốn tính bán Kim Ô hỏa.

Tuy rằng Tả Mạc ra tay cứu Thương Vị Minh nhưng cũng không coi trọng, giao lo liệu nhiều việc cũng vì ưu thế quen thuộc địa bàn.Thương Vị Minh lấy hết dũng khí nói: “Đại nhân, nếu chúng ta không có đủ linh thực phu, vậy sao không luyện chế một ít linh thực pháp bảo?

Hoặc mua một ít linh thực pháp bảo cũng được, như vậy có thể sử dụng được toàn bộ linh điền chúng ta có.”

Tả Mạc vỗ trán, đúng vậy, sao lại quên nhỉ?

Xem ra đã quá lâu không động tới linh điền, tay nghề giảm sút!

Linh thực phu có pháp bảo linh thực tốt cũng có thể phát huy ra tác dụng không nhỏ.

Tôn Bảo, Cát Vĩ sáng mắt, luyện chế các loại pháp bảo là sở trường của bọn họ.Tả Mạc cảm thấy đầu óc phóng khoáng, ngoại trừ pháp bảo, còn có linh thú thiện trường cho trồng linh thực.Đến lúc đó pháp bảo, linh thú tham gia, có thể canh tác càng nhiều linh điền rồi.Thương Vị Minh còn chưa nói hết, hắn lại bấm ngón tay tính toán: “Nếu không thuê được linh thực phu, chúng ta có thể tự bồi dưỡng!

Tạo một linh thực ban là được, hiện tại các ban tu luyện trong thành nhiều như kiến, kinh doanh náo nhiệt.

Một mặt chúng ta kiếm tinh thạch, mặt khác có thể bồi dưỡng linh thực phu, hoặc các tu giả sản xuất thiết yếu.”

Tả Mạc sửng sốt nhìn Thương Vị Minh, mắt sáng lên.Nhân tài!Mình thiếu chút bỏ sót một nhân tài lợi hại như thế!

Ý tưởng tuyệt diệu như thế cũng nghĩ ra được, không phải nhân tài là cái gì?Kiến nghị của Thương Vị Minh lập tức đạt được sự ủng hộ của mọi người, mọi người đều không nghĩ tới sáng kiến này, nhưng liếc qua cũng biết tốt hay xấu.

Chủ ý của Thương Vị Minh một vốn bốn lời, là biện pháp rất tốt đối với phát triển lâu dài của Quy đảo.Ta Mạc lo không có cách kiếm linh thạch, bây giờ không chút lo rồi.Hắn bắt đầu tính toán, mình có nhiều thứ gì nhất?

Nhiều người!Làm ban tu luyện gì cũng được!Giảng kiếm đường của Vi Thắng là tu luyện ban cấp cao nhất dành cho kiếm tu, một buổi một viên tinh thạch tứ phẩm, thế nào?

Người ta ngại đắt sao, không có giảm giá đâu.Tạ Sơn mở kiếm ý ban, phối hợp kiếm ý đại trận, chuyên môn phục vụ người muốn lĩnh ngộ kiếm ý.

A, kiếm ý là thứ tốt, giá tiền không thể rẻ!

Cái gì?

Không có tiền? không có tiền còn muốn tu kiếm ý?Y Chính cùng Tôn Như mở thiện tu tu luyện ban, y chính xuất thân Đại Phật Tự, tri thức lý luận vô cùng phong phú, Tông Như có kinh nghiệm thực chiến, lại tu thành thần thông, cảnh giới kim đan kỳ.Đây là cặp đôi hoàn hảo xa hoa cỡ nào a!Luyện khí tu luyện ban, Cát Vĩ, Tôn Bảo hai đại sư luân lưu thượng đài, thành viên Kim Ô doanh cũng có thể trợ thủ, tiện thể xuất ra Kim Ô hỏa làm biển hiệu.Nuôi dưỡng phải nhờ Thành sư đệ, phỏng chứng hắn không thích, nhưng nếu cầm tinh thạch của ta, muốn không làm việc, hừ, khoản đầu tư sau này vẫn còn trong tay đại ca đây.Linh thực đương nhiên mình xuất trận, mình là linh thực phu chính quy đã lấy được Hoa Ngọc Bài!

Giá cả có thể rẻ chút, cố gắng chiêu thu thêm nhân tài là được.Bao Dịch mở cái cửa hàng là được, mang những pháp bảo còn trong tay bán ra từng tí một!Càng nghĩ càng hưng phấn, hai mắt Tả Mạc sáng lên như hai ngọn đèn.Tinh thạch vô bờ bến!----------------------“Cái gì?

Mở tu luyện ban?”

Điền Vĩnh Thanh kinh ngạc.Điền Hoành Ba cũng kỳ quái: “Đúng nha, có trời mới biết bọn họ rốt cục nghĩ gì!

A, bọn họ còn mở ra linh thực tu luyện ban.”

“Linh thực tu luyện ban?”

Điền Vĩnh Thanh phì cười: “Chẳng lẽ bọn họ không thuê được linh thực phu, nên nghĩ ra biện pháp này?’Điền Hoành Ba đắc ý cười lớn: “Ha ha, bọn họ có thể làm khỉ gì chứ?

Linh thực phu xung quanh đã bị chúng ta thuê hết, trừ khi bọn họ tới nơi xa hơn, nhưng nếu có người tình nguyên tới thì giá tiền cũng cao hơn mấy phần.”

“Bọn người này thật lắm chủ ý.”

Điền Vĩnh Thanh cười dài: “Ta nhớ rõ Điền gia chúng ta cũng có linh thực tu luyện ban.”

Tựa hồ đoán ra ý tứ của sư huynh, Điền Hoành Ba cười rất gian xảo: “Có, linh thực tu luyện ban của Điền Gia là uy tín nhất tại Hư Linh Thành.”

“Kêu bọn họ thể hiện tốt chút, khiến bọn ngoại lai xem xem, không thấy thực lực của Điền gia, bọn họ sẽ không để yên.”

Điền Vĩnh Thanh cười nói.“Ha ha!

Ta thích nhất là ăn hiếp kẻ khác.”

Điền Hoành Ba nhếch miệng cười lên.-------------------------“Chúng ta cứ làm thế này có vẻ hơi khó coi?”

Niên Lục xấu hổ.

Phía sau hắn, những cao thủ Thiên Phong khúc đối mặt núi đao biển lửa không biến sắc lúc này cũng đều ngượng ngùng.Lôi Bằng chẳng thèm để ý: “Có gì mà không tốt?”

Ma Phàm thảm nhiên nói: “Ai cảm thấy khó chịu, chỉ cần không lĩnh tinh thạch cho Hắc Luyện Bồ Đoàn thì không phải đi.”

Mọi người đều không chút ngượng ngùng, mỗi người đều dữ tợn, lộ vẻ thấy chết không sờn.“Liều.”

“Giết, giết giết.”

--------------------------Y Chính nhìn Tông Như, cay đắng nói: “Chúng ta làm sao bây giờ?

Thiện tu chỉ có hai ta!

Còn bọn họ thanh thế lớn a.”

Hắn một lòng một dạ muốn lằm tốt việc đại nhân giao, để có thể sớm ngày đổi được linh đan.

Nhưng thiện tu trong doanh địa chỉ có hai người, không tạo ra thanh thế lớn được.Tông Như suy nghĩ, đột nhiên mắt sáng lên: “Chúng ta đi mượn người.”

Y Chính không hiểu: “Mượn người?”

--------------------------Tu giả trong Hư Linh thành đều ngạc nhiên, tu luyện ban vốn nhiều nhưng chỉ sau một đêm đã tràn lan đầy đường.Đột nhiên, một đám tu giả xuất hiện tại đại lộ.

Một đoàn hơn 10 tu giả, mặc lam phách hàn quang giáp, mỗi người đều mang một lá phướn đỏ, phía trên viết năm chữ lớn “Tạ thị kiếm ý ban”.Đội ngũ nghiêm chỉnh, người người khôi ngô, thân như thiết tháp.

Bọn họ không mặc giáp, nửa thân trên trần, thân hình như cương thiết tạo thành, tràn đầy sức mạnh.Tựa hồ thấy mọi người chú ý, vị dẫn đầu phất cờ.Lập tức mọi người đồng thanh hô lớn: “Luyện kiếm không luyện ý, chẳng khác nào đánh rắm.”

Người xem đều sửng sốt.Thủ lĩnh lại phất cờ, tiếng rống lại vang lên.“Tạ thị kiếm ý ban, bất thành kiếm ý, toàn ngạch bồi hoàn.”

Tiếng bước chân rầm rập nghiền áp khán giả, bọn họ biến mất để lại một đám người qua đường sửng sốt.--------------------------Từ Chính Uy hôm nay dậy rất sớm, cũng hiếm khi dậy sớm như vậy. tuy tu giả không bị tuổi tác ảnh hưởng như người thường, dù tu luyện có lợi hại, năm tháng cũng sẽ lưu lại vết tích trên thân thể.Hiện tại hắn dự tính đi thăm cháu trai.Hắn sinh ra trong một gia đình phổ thông, chỉ có mình hắn là tu luyện thành công.

Hắn có một đệ đệ làm chút buôn bán, có một kim đan như hắn chiếu cố nên sinh hoạt cũng không thiếu thốn.

Nhi tử của đệ đệ có thiên phú tốt, mới mười ba nhưng sắp trúc cơ, được coi là tài hoa xuất chúng.Hắn rất chiếu cố đứa cháu này, cứ qua một thời gian lại tới thăm, xem tiến độ tu luyện.Mới ra cửa, liếc qua phố xá, đột nhiên dừng bước, mặt lộ vể ngạc nhiên.Mười tu giả mặc áo choàng xanh ngồi trên Cân Đẩu Vân.

Mười Cân Đẩu Vân xếp thành một dãy, khoan thai dọc theo phố dài.Người dẫn đầu rõ ràng là vị Tả đại lão bản vung tiền như rác.Cân Đẩu Vân tuyết trắng, không biết bọn họ dùng thứ gì có thể viết chữ lên trên, mỗi Cân Đẩu Vân đều có một chữ lớn, đứng ở xa cũng có thể thấy.Từ Chính Uy đọc, suýt nữa hộc máu.“Linh thực tu luyện ban, bao phân phối công tác.”

-------------------------Một đội người vạm vỡ, là chân chinh vạm vỡ, mỗi người đều cao hơn một trượng.Một đội như thế đi trên đường, sinh ra cảm giác áp bách khiến người khác ngừng thở.Tất cả đều để trần thân trên, cơ bắp kinh khủng, thậm chí có chút không chân thực.

Bọn họ thần sắc ngạo nghễ, bước chân ổn trọng, mười người bước đều khiến người khác cảm giác như thiên quân vạn mã, tựa như đàn voi đi qua.Bất quá…“Tông Y thiện tu ban, kim đan thiện tu tọa trấn, thâm sơn đại tự thân truyền đệ tử thân giảng, thiện tu các loại thần thông, các loại thủ đoạn kinh thiên địa quỷ thần khấp, không tiến ban phí một đời.”

Tiếng hô liên tiếp, khiến mọi người không chút sợ hãi.-------------------------Thuần Vu Thành đắc ý ngồi trên một con mộc giác tê, bên cạnh là sáu trăm con linh điệp các loại.

Nơi nơi đi qua khiến vô số hài tử đuổi theo náo loạn.Linh điện bay lượn tung tăng, hợp thành một chữ.‘Nuôi dưỡng tu luyện ban.”

-------------------------Vi Thắng đứng trước cửa, vô cùng đau đầu.Địa điểm không cần nói tới, đây là một viên lâm trang nhã.

Trên cửa chính có một biển lớn “Giảng Kiếm Đường”, chữ viết bình thường, không quá cẩu thả.

Nhưng điều khiến Vi Thắng đau đầu là quảng cáo dán hai bên.“Cao đoan kiếm tu ban, tuyển trạch tinh anh.”

“Nghe cảm ngộ nhân sinh của đại sư, lĩnh ngộ ý cảnh sâu xa của kiếm.”

“Vi sư cao cấp kiếm đường, người người nên tới.”

“Lễ vật tốt nhất cho hài tử, đại sư chân tình hiến tặng, hoan nghênh quang lâm nghe thử đánh giá.”….Mọi người đứng sau Vi Thắng đều lộ vẻ quái quái, người nhìn ta, ta nhìn ngươi.Vi Thắng hỏi tu giả phụ trách đăng ký: “Có người báo danh chứ?”

Đối phương lắc đầu: ‘Không có.”

Vi Thắng bất đắc dĩ cười khổ, lẩm bẩm: “Xem ra còn phải dựa vào bản thân.”

Hắn cũng lười xé bỏ những quảng cáo loạn mắt, chậm rãi bước lên bậc.

Rồi dừng lại dưới cửa lớn.Xoay người, nhìn ra ngoài.Vẻ mặt Vi Thắng nghiêm nghị, kiếm tu trợ thủ từ Chu Tước doanh tựa hồ ý thức sắp phát sinh chuyện gì, mỗi người đều câm miệng.Oanh!Kiếm ý cuồn cuộn, đột nhiên bộc phát, phóng lên cao.Toàn thành chấn động.Chương 456 : Một pháo vang trời .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnThành công!Quy đảo tu luyện ban nổi như cồn tại Hư Linh thành.Mỗi tu luyện ban đều tràn ngập người báo danh, vô số người ném tinh thạch, chỉ cầu một danh ngạch.

Chu Tước doanh chưa từng gặp qua cảnh như vậy nên bận tối mắt tối mũi, rối loạn trận cước.Trật tự tốt nhất là giảng kiếm đường, người tới đều cung kính, tự động dâng lên tinh thạch, sau đó yên lặng tìm tới một góc ngồi xuống chờ khai giảng.Kiếm ý cường đại của Vi Thắng chấn nhiếp toàn bộ Hư Linh thành, thậm chí còn có kim đan kỳ tu giả tới báo danh, oanh động vô cùng.Ngày đầu tiên rối ren loạn cào cào.Vốn mọi người cho rằng có thể nghỉ ngơi, không ngờ mới sáng sớm ngày thứ hai, ngạc nhiên phát hiện, số người tới báo danh bạo tăng.

Ngày đầu tiên thực sự có không ít người nghi ngờ, chờ khi lộ rõ trình độ bọn người Tông Như, vô số nghi vấn lập tức bị dập tắt.Tràng cảnh nước sôi lửa bỏng, vượt quá ý liệu của mọi người, ngay cả Tả Mạc cũng điên đầu.Thật lâu sau, Tả Mạc mới minh bạch vì cái gì.Các tu luyện ban trên thị trường, trình độ tương đương thấp.

Muốn học chút pháp quyết chất lượng sao?

Chỉ có thể tiến vào môn phái.

Hiện tại trên thị trường lưu hành các tu luyện ban, kỳ thực là để học viên có thể gia nhập môn phái, môn phái chọn để tử cũng cần khảo thí.Cho nên khi Tả Mạc mở tra tu luyện ban, như hạc trong bầy gà, trình độ cao hơn hẳn các tu luyện ban khác.Phía Tả Mạc truyền thụ pháp quyết, khiếu quyết, … trong mắt bọn họ là quá cơ sở, nhưng đối với đại đa số những người không thược môn phái, sơ giai tu luyện chữ chữ là chân ngôn.Chỉ một ngày, Quy đảo tu luyện ban danh tiếng vang lừng.

Tu giả tới ngày đầu đều kích động, dồn dập tán phát tin tức cho bạn bè.

Vào tu luyện ban sợ gì?

Sợ trả tinh thạch mà không học được gì, bây giờ lại phát hiện tu luyện ban lão sư, mỗi người đều vô cùng lợi hại, bọn họ sao không điên cuồng cầu học?Bởi vì tu luyện ban đều bắt nguồn từ Quy đảo, mọi người đều thống nhất gọi Quy đảo tu luyện ban.Sơ giai tu luyện gia là quần thể đông đảo nhất, bọn họ là quần thể không được trọng thị, bọn họ đại đa số thiên phú bình thường, dù muốn vào một tiểu môn phí cũng là chuyện khó.

Bình thời đại đa số làm thuê kiếm sống, đa phần chỉ biết một hai pháp quyết cơ bản, mưu sinh hết sức khó khăn.Vô luận ở đâu, có thêm một môn pháp quyết là có thêm một phần hi vọng tìm được công tác.

Pháp quyết càng cao thâm, ý nghĩa tìm được công tác càng tốt.Ví dụ nhất phẩm hỏa quyết, tối sơ giai hỏa quyết, chỉ có thể làm hỏa đầu công,… khổ nhất.

Nhị phẩm hỏa quyết, có thể tiến nhà bếp, nấu nướng linh thực giản đơn.

Tam phẩm hỏa quyết, có thể tiến dược phòng, điều chế, xử lý các loại tài liệu.Pháp quyết phầm giai bất đồng mang lại khác biệt to lớn.Nhưng pháp quyết nằm trong tay ai?

Đều nằm trong tay các môn phái lớn nhỏ, muốn học tập pháp quyết, buộc phải giai nhập một môn phái.

Giống như Tả Mạc tại Vô Không kiếm môn, hiện tại xem ra, chỉ bất quá là một môn phái cực nhỏ.

Nhị phẩm kiếm quyết dù là nội môn đệ tử cũng phải cống hiến mới được duyệt lãm.Khi cần phải giao nộp tinh thạch nhất định, mới có thể tìm được pháp quyết tốt, đó là dụ hoặc trí mạng với sơ giai tu giả.Tả Mạc tuyệt đối không ngờ, Quy đảo tu luyện ban sinh ra đã ảnh hướng tới xung quanh Hư Linh thành với tốc độ cực nhanh, thậm chí phát tán càng xa.------------------------Nhìn giáo xá trống không, Điền Trung Châu không hiểu.Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ban tu luyện của bọn họ giảm từ hơn 200 người xuống còn 3 người.Chỉ còn ba tên học viên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đang thu thập đồ đạc, li khai giáo xá.

Bọn họ ôm chút hi vọng cuối cùng, nhưng giờ đã tâm tro ý lạnh, Điền thị tu luyện ban vẫn như xưa, trong lòng sáng tỏ.Chẳng ai ngốc hết.Quy đảo tu luyện ban dù đắt đỏ, nhưng truyền thụ pháp quyết cao thâm hơn tất cả các tu luyện ban khác.

Từ trước tới nay, Điền Thị tu luyện ban là linh thực tu luyện ban lâu nhất tại Hư Linh thành, nhưng hiện tại học viên đều tới Quy đảo linh thực tu luyện ban, không có một ai trở lại.Điền Trung Châu ngây ra như phỗng nhìn ba tên học viên cuối cùng khăn gói rời đi.Mấy ngày trước bề trên còn yêu cầu bọn họ đả kích Quy đảo tu luyện ban, Điền Trung Châu bọn họ vô cùng hứng khởi, mỗi người đều tung hết khả năng, chờ xem đối phương gục ngã.So với những mặt khác, Điền gia không dám nói, nhưng so mặt linh thực, ai tại Hư Linh thành là đối thủ?Mỗi lão sư tại Điền Thị tu luyện ban đều mãn nguyện.

Bọn họ nghĩ, Quy đảo tu luyện ban bị chơi đùa, chỉ là chút thủ đoạn lừa bịp, càng thể hiện rõ thực lực của đối phương không bằng bọn họ, từ đó mới vắt óc nghĩ kế dùng các biện pháp thu hút học viên.Tu luyện ban lấy thực lực thứ nhất.Điền Trung Châu bọn họ vô cùng tự tin.Nhưng biến hóa xảy ra thình lình, khiến bọn họ choáng.Ai cũng không ngờ được, Quy đảo tu luyện ban vốn như con kiến lại nổi lên, không thể thu dọn.

Trong vài ngày ngắn ngủi, học viên tại Điền Thị tu luyện ban giảm xuống với tốc độ kinh người.Ngay từ đầu Điền Trung Châu đã thề, học viên đã nghĩ đừng hòng mong quay lại.

Kể cả hắn, các lão sư trong ban đều xuất hết bản lĩnh!

Bọn họ hy vọng thông qua phương thức này có thể vãn hồi xu thế suy tàn.Nhưng bọn họ rất nhanh phát hiện ra, toàn bộ nỗ lực đều phí công.Mỗi ngày, số học viên tới càng ít.Tỉnh lại, dần dần, Điền Trung Chau mắt đỏ như máu, tay nắm chặt, không cam lòng.Tại sao lại vậy!Tại sao!Hắn đột nhiên bước ra ngoài, hắn dứt khoát, hắn phải đi xem, tu luyện ban của đối phương có bao nhiêu tà môn.Không thèm thu dọn bàn, cũng không quay đầu bước thẳng ra ngoài.Hắn phải vạch trần thủ đoạn nham hiểm của đối phương trước công chúng.Trời mưa phùn, Điền Trung Châu đi rất nhanh, mưa rơi ướt áo nhưng hắn không phát hiện.Quy đảo linh thực tu luyện ban rất dễ tìm, chỉ cần hỏi thăm thoáng cái là biết vị trí cụ thể.

Điền Trung Châu hết sức quen thuộc Hư Linh thành, rất nhanh tìm đúng vị trí.Một hẻm nhỏ sâu hút, vô cùng an tĩnh.Nhìn nhóm người không phải dư dả, hẻm nhỏ cũng không tốt, trước kia là một nơi cực kỳ hẻo lánh ở trong thành, không ai lui tới.

Điền Trung Châu có thêm mấy phần tự tin, so với bọn họ, Điền Thị tu luyện ban nằm tại đoạn đường hoàng kim trong thành.Nhưng khi Điền Trung Châu bước vào đầu ngõ, như bị định thân, chết lặng.Ngõ hẹp sâu mà chật chội, vô số người ngồi trên chiếu, bọn họ nghiêm túc, chăm chú lắng nghe thanh âm truyền ra từ cuối ngõ.

Toàn bộ ngõ nhỏ, chật như nêm cối, nhưng vô cùng an tĩnh, không ai nói chuyện.Điền Trung Châu chết sững.Đột nhiên, một cảm giác nhức nhối, môi run rẩy.

Hắn tu luyện thiên phú bình thường, trong gia tộc cũng không có địa vị gì, nếu không cũng không bị phái tới đảm nhiệm lão sư tại linh thực tu luyện ban.Hắn đảm nhiệm lão sư linh thực tu luyện ban đã tròn mười năm.Nhưng trong suốt mười năm giảng dạy đó, chưa từng gặp qua một tràng diện chấn động lòng người như thế.Hắn không có ấn tượng tốt với học viên trong lớp, những tu giả tầng đáy, trên mặt luôn lộ vẻ mệt mỏi, buồn ỉu xìu.

Trong số bọn họ, tuyệt đại đa số đều thô bỉ bất kham, không khiến người ta yêu thích.

Bọn họ là tầng lớp thấp nhất trong xã hội tu giả, không chút mỹ cảm, không chút vị đạo tu luyện.Nhưng, đoàn người này….Điền Trung Châu hoảng hốt, trước mắt những học viên ngồi trên chiếu, bọn họ đều trang trọng nghiêm túc, thậm chí thành kính, bọn họ chuyên chú không chút mệt mỏi rã rời, đôi mắt sáng ngời.Điền Trung Châu ngơ ngác nhìn tất cả, nhìn đám học viên xa lạ trước mặt.Cuối ngõ nhỏ, thanh âm truyền tới, tuy không rất vang, nhưng rất rõ ràng, đại khái lão sư bên trong cũng dự liệu tới cảnh tượng này, dùng pháp bảo khuyếch đại âm thanh.“Linh thực ngũ hành, mỗi cái đều có diệu dụng.

Chúng ta hiện tại nói tới Thủy hành, Thủy Hành vô số pháp quyết, vậy có phải tất cả đều thích hợp cho linh thực?

Không.

Thủy hành pháp quyết có thể dùng cho linh thực nhất định phải trọng ôn dưỡng.

Hiện tại nói cho mọi người về một hủy hành pháp quyết “tiểu vân vũ quyết”.

Nó chẳng cao thâm gì, nhưng đối với linh thực phu chúng ta mà nói, phi thường thực dụng.

Tôi phải nhắc nhở mọi người, không cần truy cầu pháp quyết cao cấp.

Pháp quyết cao cấp tốt hơn pháp quyết đê cấp, nhưng nó tiêu hao nhiều linh lực hơn nhiều so pháp quyết đê cấp.

Như vậy rất có khả năng dẫn tới khi người vận dụng trong thực tế, linh lực không đủ….”

Chỉ nghe một hồi, Điền Trung Châu lại choáng.“Tiểu vân vũ quyết” bọn họ cũng truyền thụ, nhưng chỉ giáo một vài biến hóa cơ sở, biến hóa càng cao cấp, khi đối phương tiến vào Điền gia mới truyền thụ.

Mà tên này lại nói rất nhiều chỗ tinh diệu, ngay cả Điền Trung Châu đều cảm thấy mới lạ, bất quá sau một lúc, hắn lại cảm giác mình được lợi rất nhiều.Nhưng, hắn vẫn không thấy hài lòng, mà khó tin.Hắn khó tin không phải vì người này lĩnh ngộ rất sâu với pháp quyết, mà ở chỗ đối phương đem nội dung tinh diệu như vậy truyền thụ đại chúng.Tên này điên sao?Hắn chẳng lẽ không biết, mấy thứ hắn giảng, không một môn phái nào dễ dàng tiết lộ ra ngoài?Nếu hắn chỉ truyện thụ cho vài người, không ai quản!

Nhưng cứ dễ dàng truyền thụ cao thâm pháp quyết, chỉ có một kết quả, đặc tội tất cả các môn phái.Vì sao môn phái có lực lượng cường đại như thế?

Không phải bọn họ nắm trong tay đại đa số pháp quyết cùng tài nguyên sao?

Pháp quyết là một trong những tài nguyên quang trọng nhất.Môn phái lũng đoạn pháp quyết, cũng là một trong những cơ sở để bọn họ lũng đoạn trong thực tế.

Nguyên nhân như vậy, nghìn năm nay mỗi môn phía đều duy trì việc này vô cùng ăn ý.Cách làm của nhóm người này đã xúc phạm tới lợi ích của tất cả các môn phái xung quanh Hư Linh thành.Thực là điên rồ.Điền Trung Châu lắc đầu, nhìn tràng cảnh trước mắt, không biết vì sao, hắn cảm thấy có chút đáng tiếc.Chương 457 : m .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnĐiền Tiểu Uy lâng lâng bước trên phố, hắn mới đi uống linh tửu về.Từ ba năm trước, sau cái lần đầu tiên nếm thử linh tửu hắn liền bị mê hoặc bởi mùi vị của nó.

Mỗi lần được phát lương hắn đều chạy đến Thiên Nhiên cư nhâm nhi mấy chén.

Linh tửu cao cấp hắn không đủ tiền uống, chỉ có thể uống linh tửu nhị phẩm.Hắn không có hứng thú với tu luyện, đã dừng lại ở trúc cơ kỳ nhị trọng thiên bốn năm năm rồi, không có chút động tĩnh thăng tiến nào.Gió đêm thổi vào mặt nhất thời khiến cảm giác say dâng lên, hắn cảm thấy lâng lâng.Đột nhiên phía trước có hai người đi tới, nhìn thấy hắn, cực kì nhiệt tình mà chào hỏi: “Tiểu Uy ca!”

Điền Tiểu Uy cảm thấy có chút xa lạ nhưng hắn vẫn đáp lại: “Hai vị đang đi đâu đấy?”

“Đang định đi uống rượu, thế nào, tiểu Uy ca cùng đi với chúng ta đi!”

Đối phương rất nhiệt tình, hai người xông tới, lôi kéo cánh tay hắn.Bỗng nhiên trong lòng Điền Tiểu Uy sinh ra cảnh giác, vừa định thoát ra thì hoảng sợ phát hiện, cả người không thể động đậy!Hắn muốn nói vài lời nhưng bất luận hắn dùng lực thế nào thì miệng hắn cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.Trong mắt hắn toát lên sự kinh sợ.Sức mạnh truyền từ cánh tay tới, hắn bị đối phương kẹp cứng, dần đi về phía ngoại thành.----------------------------“Bọn họ muốn chết sao!”

Điền Vĩnh Thanh sau khi nghe Điền Trung Châu báo cáo thì cười lạnh nói: “Loại gia hoả với tầm nhìn hạn hẹp này không đáng để suy nghĩ.”

Điền Hoành Ba sắc mặt không tốt lắm: “Ta tìm được Từ Chính Uy rồi.

Tuy rằng hắn không nói rõ nhưng ta nghe được nhóm người này không có ý định bán đảo, đổi cũng không!

Ta nghĩ rằng bọn họ muốn cùng Điền gia chúng ta đối nghịch!

Con bà nó!

Cho sĩ diện mà không biết xấu hổ!”

“Dám đối nghịch với Điền gia chúng ta thì cần phải có năng lực.”

Một vị trưởng lão cười nói: “Chiến bộ của Dạ Ca Nhi tăng hơn bốn mươi danh đầu, thật đúng là doạ người.”

Nói đến đây, trên mặt mỗi người của Điền gia không khỏi nở nụ cười.m khuê của Vân Hải giới, có một mục gọi là chiến bộ bình xét, cách mỗi khoảng thời gian, bọn họ sẽ tiến hành bình xét đối với mỗi chiến bộ nổi danh của Vân Hải giới, phi thường nổi danh.

Bài danh của Điền Dạ chiến bộ tăng cao, thành công tiến vào hai trăm danh đầu, bài danh một trăm chín mươi hai.

Được lợi từ điều này khi bình xét thì thực lực Điền gia cũng tăng cao, trở thành thế lực thứ hai ở Hư Linh thành đứng sau Hư Linh phái.Một chiến bộ cường đại chính là tượng trưng cho thực lực của một thế lực!Nhưng, so với bài danh cá nhân thì chiến bộ bài danh ổn định hơn nhiều.

Cho nên vị trí của Điền Dạ chiến bộ đột nhiên lần này tăng mạnh khiến rất nhiều kẻ chú ý.

Trở thành thế lực thứ hai ở Hư Linh Thành, mọi người ở Điền gia lập tức cảm nhận được thái độ khác của các thế lực xung quanh, so với trước đây nhiệt tình hơn không biết bao nhiêu lần.Lúc này trong mắt Điền gia thì đám người trên Quy đảo kia rất là chướng mắt!“Quy đảo phải nằm trong tay chúng ta!”

Hai mắt Điền Vĩnh Thanh loé sáng: “Cái này đối với Điền gia chúng ta quá trọng yếu!

Bất luận phải dùng biện pháp gì cũng phải lấy được Quy đảo!”

Mọi người nín thở, chờ đợi câu tiếp.“Tu luyện ban của Quy đảo cơ hồ làm tuyệt đường sinh sống của các tu luyện ban khác.

Hắc, một đám người ngoài dám đoạt sinh ý của mọi người, đây là tối kị của việc làm ăn!”

“Mấy nhà bị tổn hao nghiêm trọng nhất cũng muốn bọn người kia nhìn thấy sức mạnh của chúng ta!

Hừ!

Một đám ngoại lai cũng nghĩ mình có thể gây được sóng gió gì chứ?”

Điền Vĩnh Thanh cười nhạt.-----------------------------Ma Phàm cẩn thận quỳ rạp trên mặt đất, khí tức cả người thu liễm, thở mạnh cũng không dám.Trong lòng hắn lặng lẽ nhớ kỹ địa hình và phù trận xung quanh.Không ai có thể nghĩ đến, hắn đã rình nấp ở đây tròn ba ngày.

Trong vòng ba ngày này, hắn đối với vùng này đã thập phần quen thuộc.

Nơi đây là một thương khố của Điền gia, ngay khi bọn Tả Mạc đang hừng hực khí thế với tu luyện ban thì hắn thần không biết quỷ không hay âm thầm điều tra đối với Điền gia.Lần trước đại nhân bị phục kích, bọn Ma Phàm luôn cảm thấy áy náy trong lòng.Sau đó bọn Ma Phàm liền nhận được lệnh âm thầm điều tra Điều gia, Thúc Long đưa cho hắn một quả ngọc giản, bên trong có đủ loại kỹ xảo dùng cho việc tiềm hành (ẩn náu).

Đám gia hoả ở Thiên Phong khúc đều là những kẻ từng trải, khi gặp được khoả ngọc giản này thì giống như hổ thêm cánh.Rất nhanh, bọn họ đã thăm dò được đại khái tình hình của Điền gia.Muốn âm, xem ai âm hơn!Ma Phàm có chút khó hiểu, không biết hoạt động lần này sẽ do ai chỉ huy.

Ngay từ đầu mọi người tưởng sẽ do mẹ trẻ nhưng rất nhanh phát hiện ra phong cách hoàn toàn khác nhau.

Tác chiến thì mẹ trẻ là một tay cừ nhưng dùng âm mưu quỷ kế thì mẹ trẻ không được giỏi cho lắm.

Chẳng lẽ là đại nhân?

Nhưng cũng không giống lắm, đại nhân mặc dù có khi hơi hèn mọn chút nhưng còn lại thì chính là một kẻ “thẳng ruột ngựa”.Cuối cùng là ai chứ?Kế hoạch âm quỷ như này ngay cả những kẻ từng trải như Ma Phàm khi chấp hành cũng cảm thấy da đầu tê dại đi!m!Thực sự quá âm rồi!Ma Phàm thôi không suy nghĩ, ánh mắt hắn rơi vào thương khố trước mắt, trong lòng thầm tính nhẩm thời gian.Không quá một hồi, cừa thương khố mở, hai gã tu giả vừa cười vừa nói từ bên trong đi ra.Đơi hai gã tu giả này đi xa, Ma Phàm khẽ động, thân thể giống như mũi tên bay sát mặt đất, bên cạnh hắn đồng bọn cũng đã bắt đầu.Liên tục tìm hiểu trong vài ngày, bọn Ma Phàm biết rõ, trong khoảng thời gian này, bên trong thương khố sẽ không có người coi.Vọt tới nơi cách thương khố mười trượng, mọi người đồng thời dừng lại, sau đó thì Ma Phàm móc ra một khối ngọc bài, đeo ở trên lưng.Phù trận sáng lên, ngọc bài bên hông Ma Phàm cũng sáng lên.Cửa của thương khố xoàn xoạt mở ra.Tất cả những gì bên trong thương khố đều được phô bày, linh thực pháp bảo chồng chất như núi, số lượng rất lớn khiến đám người Ma Phàm không khỏi hít một hơi để tỉnh lại.

Mặc dù bọn họ biết Điền gia gần đây muốn đổi một ít linh thực pháp bảo nhưng khi bọn họ tận mắt nhìn thấy những pháp bảo này thì không khỏi cảm thấy khiếp sợ với thực lực hùng hậu của Điền gia.Linh thực pháp bảo ở trước mắt không dưới vạn kiện!Tuy rằng chỉ là nhị phẩm pháp bảo nhưng hơn vạn kiện chồng chất cùng một chỗ, cảnh tượng này vẫn khiến người ta cảm thấy chấn động.Nhưng ngoại trừ linh thực pháp bảo thì những đồ vật khác bên trong thương khố ít tới đáng thương.Đám người Ma Phàm không chút do dự, không hẹn mà đồng thời lấy từ trong lòng ra một chiếc bình ngọc nhỏ.

Sau đó chỉ thấy bọn họ đem vảy mấy giọt nước thuốc sặc sỡ từ trong bình nhỏ lên linh thực pháp bảo.Mấy đoàn thải vụ cực bạc lặng yên không một tiếng động khuếch tán, cho tới tận lúc trở nên vô hình.Đám người Ma Phàm thu lại bình ngọc, sau đó đem những đồ giá trị nhất lấy đi, nhất thời bên trong thương khố trở nên vô cùng bừa bãi.Làm xong tất cả, mấy người nhanh chóng biến mất.---------------------------“Cái gì?”

Điền Hoành Ba giận tím mặt, hắn giống như một con mãnh hổ đang vô cùng tức giận, nhìn chằm chặp vào chưởng quỷ đang gục đầu ở dưới.Chưởng quỹ run run, mặt vàng như đất.“Được a!

Các ngươi!”

Điền Hoành Ba điềm nhiên nói: “Các ngươi lại để người ta tìm tới tận cửa cướp hết đồ mang đi!

Mười sáu cái thương khố, tròn mười sáu cái thương khố bị người ta cướp!

Người không biết còn tưởng Điền gia chúng ta là phá gia chi tử!

Các ngươi là một lũ lợn!”

Sắc mặt Điền Vĩnh Thanh vô cùng khó coi, hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc có người dám vào thương khố của Điền gia để cướp!Hơn nữa lại tới mười sáu cái!Kiềm chế lửa giận trong lòng, Điền Vĩnh Thanh trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Nói cẩn thận xem nào!”

Chưởng quỹ mỗi người một câu kể lại câu chuyện đó, càng nghe hàn ý trong lòng Điền Vĩnh Thanh càng thịnh.

Thương khố của Điền gia tại Hư Linh thành tổng cộng có mười sáu cái, cùng lúc bị cướp!

Điều này chỉ ra kẻ thù đối với Điền gia là phi thường quen thuộc, hơn nữa có thực lực kinh người, đồng thời cướp mười sáu cái thương khố cần phải đồng thời huy động tương đối nhiều tu giả.Hơn nữa từ miệng những chưởng quỹ này thì lúc đó bọn họ không hề biết gì, mãi đến sau mới phát hiện được!Điều này khiến Điền Vĩnh Thanh không rét mà run!Điền Vĩnh Thanh cẩn thận hỏi lại một số chi tiết nhưng vẫn không tìm ra manh mối nào, đối phương không hề để lại chút dấu vết nào.Mười sáu cái thương khố bị cướp, Điền gia tổn thất nghiêm trọng, ngoại trừ một số linh thực pháp bảo cấp thấp đối phương không động tới, còn lại những pháp bảo hơi đáng giá chút, tất cả đều bị quyét dọn sạch sẽ!

Những pháp bảo này số lượng rất lớn, chồng chất trong thương khố của Điền gia, dùng để sản xuất các loại linh thảo và linh cốc, tuy rằng không quá quý hiếm nhưng do rất nhiều nên tổn thất có thể nói rất nghiêm trọng!Tính đơn giản thì lần này Điền gia tổn thất chỉ sợ không dưới mười khoả ngũ phẩm tinh thạch!“Mẹ nó!

Nếu ông mày mà tra được là ai làm thì!

Xem ông mày lột da hắn ra!”

Điền Hoành Ba nghiến răng nghiến lợi nói.Điền Vĩnh Thanh cũng vô cùng đau lòng, tổn thất lần này hết sức nặng, có thể coi là nghiêm trọng nhất trong vài năm gần đây.

Trước kia những thương khố này do không chứa vật gì quý trọng nên bọn họ không để ý tới, thêm nữa bên trong Hư Linh thành trị an rất tốt, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra sự cố nào!“Phái người âm thầm điều tra, gần đây có ai bán ra lượng lớn linh thảo linh cốc không!”

Điền Vĩnh Thanh dần bình tĩnh: “Mấy thứ này dù sao cũng không phải tinh thạch, số lượng lại nhiều, muốn dấu diếm người khác là việc không dễ!

Không riêng gì Hư Linh thành của chúng ta, mấy thành xung quanh đều phải phái người quan sát.”

Điền Hoành Ba mặt sáng ngời: “Đại có nói không sai!

Linh thảo, linh cốc của mười sáu thương khố muốn bán ra cũng không phải việc dễ dàng!”

“Điều tra không nên quá lộ liễu!”

Điền Vĩnh Thanh lạnh giọng nói: “Đồ của Điền gia chúng ta không phải thứ dễ nuốt trôi!”

Điền Hoành Ba vâng dạ lĩnh mệnh rời đi.Điền Vĩnh Thanh nhìn những vị chưởng quỹ ở xung quanh, vẻ mặt khôi phục sự lãnh đạm: “Những linh thực pháp bảo còn lại không nên bỏ đi!

Lập tức phân phát xuống, những pháp bảo vừa đúng lúc phải dùng, nếu như lặp lại sai lầm kia thì không cần phải đến gặp ta nữa.”

Sắc mặt của chưởng quỹ trắng bệch, gật đầu không ngừng.Điền Vĩnh Thanh cũng biết chỉ dựa vào lực lượng của mấy chưởng quỹ này là không đủ, lập tức cầm bút viết mấy chữ, bỏ bút xuống, tay phải quạt nhẹ, thư liền biến thành hạc giấy, rì rì bay lên, nhanh chóng biến mất.“Rất nhanh sẽ có người trợ giúp các ngươi bảo vệ những thương khố này.”

Điền Vĩnh Thanh ngẩng đầu nói: “Những linh thực pháp bảo trong thương khố phải nhanh chóng chở về gia tộc, phân phát cho mọi người, không được lề mề!”

“Vâng vâng vâng!”

Chưởng quỹ vội vàng gật đầu.Niềm vui trong đau khổ là những linh thực pháp bảo kia không vừa mắt đối phương, nếu không thì thật là phiền toái to!

Những linh thực pháp bảo này phải mất không ít công sức mới có thể mua được.

Nhưng hai ngày tới phải bắt đầu gieo trồng, nếu như những linh thực pháp bảo này cũng bị cướp thì việc mua nhiều linh thực pháp bảo gấp như vậy là việc vô cùng khó khăn!Suy nghĩ lại những việc gần đây, Điền Vĩnh thanh cảm thấy hơi đau đầu.Sóng trước chưa lặng, sóng sau đã nổi lên!Chương 458 : Ra chiêu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Là do các ngươi cướp?”

Tả Mạc há hốc mồm nhìn linh cốc và linh thảo chất thành ngọn núi nhỏ trước mặt“Cướp?”

Bồ yêu cười nhạt: “Chút đồ vật này mà cũng gọi là cướp sao?”

Tả Mạc đã từng rất giàu có nhưng chưa từng gặp qua nhiều linh thảo linh cốc thế này.

Hai mắt hắn sáng rực, đảo tới đảo lui trên núi nhỏ, miệng run run nói: “Chỗ này đáng giá rất nhiều tinh thạch đấy!”

Bồ yêu không nói gì, bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút mất mặt.

Học trò của mình, đường đường học trò của Thiên Yêu vậy mà lại có vẻ mặt như vậy!

Mới có chút xíu tiện nghi như vậy mà hắn đã nói năng linh tinh, thật mất mặt!

Nếu bị người khác nhìn thấy học trò của mình như này thì sao hắn có thể chịu nổi…Tuy da mặt đã dày như tường thành nhưng lúc này Bồ yêu cũng cảm thấy hoảng sợ.“Điền gia?”

Tả Mạc phản ứng không chậm, vẻ mặt đầy nóng bỏng nhìn chằm chặp Bồ yêu: “Chúng ta đi cướp tiếp đi!”

Trong tiếng cười của Vệ, mặt Bồ yêu đen như đáy nồi phẩy tay áo bỏ đi.Nhận được một khoản trời cho khiến tâm tình của Tả Mạc rất tốt, không để ý tới việc đó.

Gần đây tình hình của tu luyện ban cũng tốt, mỗi tu luyện ban lúc đầu chỉ nhận năm mươi người giờ đây đã bành trướng lên thành hai trăm người.

Hơn nữa mỗi lần đi học thì bên ngoài có đầy học sinh đứng dự thính, sự đông đúc này khiến bọn Tả Mạc cảm thấy bất ngờ.Càng khiến cho Tả Mạc cảm thấy đau đầu chính là tốc độ tăng bùng nổ một cách kinh người, vấn đề của bọn họ chính là giảng sư chỉ có hạn.

Thành sư đệ còn chạy tới oán hận hắn mấy lần, bởi vì quá nhiều người thậm chí còn ảnh hưởng tới việc tu luyện và nuôi dưỡng linh thú thường ngày của gã.Nuôi dưỡng ban chỉ có một người chống đỡ là Thành sư đệ, ở phương diện kiếm tu thì Tạ Sơn và đại sư huynh cũng không có người khác để giúp.

Tu luyện ban của Tông Như và Y Chính thì càng không cần nói, trên đảo chỉ có hai người là thiện tu.

Ngay đến bản thân hắn cũng thế, linh thực ban chỉ có mỗi mình hắn.Mắt mở trừng trừng nhìn những người ham học hỏi, ồ không, phải là rất nhiều tinh thạch đang bồi hồi ngoài cửa mà không thể tiến vào túi mình, cảm giác này…Thực sự quá khó chịu!Làm sao bây giờ?Tả Mạc vuốt cằm suy nghĩ.----------------------------Số lượng kinh người linh thảo và linh cốc khiến Kim Ô doanh từ trên xuống dưới đều vui vẻ ra mặt, không có gì có thể so sánh với việc nguyên liệu luôn sung túc, người của Kim Ô doanh vô cùng yêu thích điều này.

Đa phần bọn họ am hiểu luyện khí, luyện đan luyện chế linh thực không phải là sở trường, vậy việc này có quan hệ gì?

Mỗi người bọn họ đều có Kim Ô hoả, hơn nữa trong tay không thiếu các loại ngọc giản.

Chỉ cần có tài liệu sung túc tự nhiên có thể mài giũa tay nghề, huống hồ bây giờ kĩ xảo dùng lửa của họ dù chưa đạt tới mức lô hoả thuần thanh nhưng cũng đã vô cùng thành thạo.Rất nhiều người có hứng thú với việc học tập nhiều phương pháp luyện chế.Tả Mạc không quan tâm bọn họ thất bại bao lần, dù sao thì mấy thứ này cũng không đáng kể.Hơn nữa, những linh thảo này hơn nửa là dùng để luyện chế linh đan, con số thành phẩm cũng lớn kinh người.Thế nhưng không phải ai cũng cảm thấy hài lòng, đúng lúc này hai vị sư phụ Cát Vĩ Tôn Bảo lại đồng thời chau mày.

Khác với những thanh niên vô tâm ở dưới kia, hai người bọn họ cảm thấy vô cùng áp lực.Tình hình trên đảo bọn họ rất hiểu, mấy ngày trước đại nhân tập hợp mọi người lại để tìm cách kiếm tinh thạch, điều này càng khiến bọn họ hiểu rõ tình cảnh trước mắt.

Muốn sử dụng tốt những linh điền phong phú trên đảo thì cần phải có linh thực pháp bảo.

Linh thực pháp bảo cũng không khó làm, những linh thực pháp bảo hiện có trên thị trường đều đã được hai vị đại sư phụ nghiên cứu qua, nếu sử dụng những linh thực pháp bảo này thì không thể nào tận dụng hết được linh điền trên đảo.Trước mắt chỉ có một biện pháp để sử dụng tốt linh điền trên đảo.Đó chính là luyện chế ra những linh thực pháp bảo đủ tốt, luyện chế ra thì có thể bù đắp được số lượng pháp bảo mà linh thực phu thiếu!Nói một cách đơn giản thì đó là hai vị sư phụ cảm thấy vô cùng chướng mắt với những linh thực pháp bảo trên thị trường!----------------------------“Hai mươi ngày sau thì những ma binh này có thể thành hình.”

Giọng Thúc Long phiêu đãng bên trong động, vốn bên trong động không quá lớn nhưng đã được bọn họ mở rộng ra.

Bây giờ toàn bộ Vệ Doanh đều dời đến m Thần động này, động này âm khí khá nặng, càng đào xuống sâu âm khí càng nặng, đối với sự tu luyện của bọn Thúc Long rất có ích.Đôi mắt A Văn đầy mong đợi nhìn những ma binh phập phềnh trong ao, miệng hỏi: “Long ca, có phải ngươi nói những ma binh này sẽ có uy lực rất lớn đúng không?”

“Không phải đến lúc đó ngươi cũng sẽ biết sao?”

Thúc Long cười nói, hắn rất ưa thích A Văn.“Lần này đại nhân thực sự dồn vốn rồi!”

A Văn vô cùng tán thán: “Chỉ riêng những tài liệu này đã tốn mười khoả ngũ phẩm tinh thạch!

Ai ya!”

Ao đen như mực, không có một chút sóng gợn, từ xa còn ngửi thấy mùi dược hương.

Đây là Thúc Long dựa theo chỉ điểm của vị đại nhân thần bí kia, tự mình bố trí luyện trì, về phần hiệu quả như thế nào hắn không muốn quan tâm đến.

Nhưng nghĩ đến tinh thạch đã dùng, trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc.

Hắn không phải là những tu nô kia, không biết giá trị của tinh thạch, mười khoả ngũ phẩm tinh thạch, nếu dùng để mua tu nô không biết có thể mua được bao nhiêu nữa.Đại nhân đối xử với mọi người thật tốt!Nghĩ đến đây lại nghĩ đến Vệ Doanh lúc này, trong lòng hắn bỗng cảm thấy chút hổ thẹn, toàn bộ Vệ Doanh, ngoại trừ hắn và A Văn được coi là cao thủ thì những người khác chỉ tạm coi là trình độ phổ thông.So sánh với Chu Tước doanh thì thành tích này thật sự không được tốt cho lắm.Tạ Sơn, Tông Như hai người là kim đan không nói nữa, Ma Phàm Niên Lục Lôi Bằng ba người chỉ còn cách kim đan một bước chân.Nhất định phải huấn luyện đám gia hoả này thật tốt!Không thể uổng phí tâm huyết của đại nhân!Vừa đi Thúc Long vừa âm thầm hạ quyết tâm.

Rất nhanh, bọn họ đã tiến vào chỗ sâu nhất trong động, vừa nhìn đã thấy một mảng khí thế ngất trời.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hoa lửa văng tung toé, tiếng leng keng thỉnh thoảng lại vang lên.“Thế nào?”

Thúc Long hỏi một vị khổ vệ.Vị khổ vệ kia cười khổ đáp: “Quá cứng rồi!

Càng xuống dưới càng cứng, đào nửa ngày mới có thể đảo ra một khối nhỏ, tiến độ không nhanh!”

Thúc Long nghe vậy tiến lên đấm một quyền vào tảng đá, chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục, xung quanh nắm tay của hắn xuất hiện nhiều vết rạn nhỏ, rớt ra một ít lớp đá vụn.

Hắn đưa tay xoa xoa lớp đá vụn, trên tảng đả xuất hiện một lỗ nông.Quá cứng!

Trong lòng Thúc Long không khỏi kinh hãi, với sức mạnh của hắn, một quyền đấm ra mà chỉ có thể tạo ra một lỗ nhỏ như vậy!Hắn nhặt một khối đá vụn lên và nắm ở trong tay, trên mặt viên đá lộ ra nhiều kẽ nứt.

Những nham thạch này không biết đã ngâm trong âm khí bao nhiêu vạn năm rồi, cứng như sắt vậy.

Cầm trong tay có thể cảm thấy rõ ràng âm khí tinh thuần ẩn chứa trong đó.“Tốt, mọi người cố gắng thêm, đây là một nơi rất tốt, chúng ta đào sâu thêm một chút đi, sau này mọi người có thể thường trú luôn ở đây, nơi này vô cùng thích hợp để chúng ta tu luyện!”

Thúc Long khuyến khích mọi người.Một vị khổ khác cười nói: “Tu luyện hả, việc đào bới này chính là công việc tu luyện tốt nhất!”

Trong lòng Thúc Long máy động.Những người khác thì cười lên ầm ĩ.“Ha ha!

Câu này không sai!

Ta đào mấy ngày cảm giác tiến bộ không ít!”

“Ta còn tưởng chỉ mỗi mình cảm thấy chứ, nguyên lai tất cả mọi người đều thấy!”

“Không có gì đáng ngạc nhiên cả, những tảng đá cứng như này, không có sát ý, chỉ cần đào động này cũng chẳng khác gì đánh nhau cả!”

Nghe đến đây, Thúc Long bừng tỉnh đại ngộ, đây thực là một biện pháp tuyệt diệu!Đang lo không có biện pháp gì tốt để trợ giúp mọi người tu luyện, nhất thời mắt Thúc Long sáng rực lên.----------------------------Lỗ Duy rất cao hứng, không nghĩ tới vừa mới báo ban không lâu thì hoả quyết của bản thân đã có sự đột phá!Hoả quyết này hắn đã học được ba năm, tiến bộ rất nhanh nhưng đến nửa năm trước thì bất kể hắn tu luyện như nào cũng không thể tiến lên tầng cao hơn.

Vì thế, hắn báo vô sô ban, nhưng không có chút hiệu quả nào, cho tới tận lần này, lão sư mới chỉ sơ sơ vài câu thì hắn đã hiểu ra rất nhiều.

Nghe liên tục trong bốn năm ngày thì hắn vô cùng thuận lợi đột phá đến tầng thứ tư của hoả quyết.Lão sư thật lợi hại!Nhìn qua còn trẻ hơn mình nhưng không ngờ lại giỏi như vậy!

Không riêng gì hắn, học viên ở lớp đều bội phục sát đất.Hoả quyết hắn tu luyện là nhị phẩm nhưng bây giờ hắn đã tu luyện tới tầng thứ tư, giá trị của bản thân lập tức khác hẳn.Rất nhiều việc tốt chỉ cần hắn gật đầu lập tức sẽ có, tiền lương không phải nghĩ tới, trong lòng Lỗ Duy cảm thấy rất hài lòng.Hắn kích động chạy tới Linh Tài điếm, điếm này mấy năm nay đều chiêu mộ hoả công, nhị phẩm tầng bốn cũng đủ để hắn tiến nhập phòng linh thảo, trở thành một gã linh thảo hoả công, bào chế linh thảo.So với công việc trước đây của hắn là đan phòng hảo công còn thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa tiền lương cũng hậu hĩnh hơn.Nghe tới việc hắn nhận lời làm linh thảo hoả công, chưởng quỹ lập tức đi ra, dạo gần đây linh thảo hoả công có nhưng không phải cao thủ.

Chưởng quỹ nhìn thấy hắn xuất ra hoả quyết nhị phẩm, tầng thứ tư, điều này làm chưởng quỹ vô cùng hài lòng.Ngay lúc Lỗ Duy đáp ứng chưởng quỹ bỗng nhiên chưởng quỹ nhớ tới một sự kiện, hỏi hắn: “Ngươi tu luyện ở ban nào?”

“Đồng Tử hạng, Quy đảo linh thực tu luyện ban.”

Lỗ Duy hơi kiêu ngạo đáp: “Ta là người đầu tiên tham gia!”

Bây giờ bên ngoài đối với danh ngạch tham gia tu luyện ban của Quy đảo vô cùng nóng, tới độ làm người ta nghẹn họng đứng nhìn.

Tuy rằng Quy đảo tuy luyện ban vô cùng phóng khoáng khi không hạn chế người dự thính, thế nhưng số người này lão sư sẽ không để ý tới, tự nhiên hiệu quả học tập giảm sút.

Cho nên danh sách tu luyện ban của Quy đảo là ngàn tinh khó cầu.“Xin lỗi, chúng ta không nhận học viên tu luyện ban của Quy đảo.”

Lỗ Duy tỉnh mộng: “Các ngươi dựa vào đâu mà không nhận học viên tu luyện ban của Quy đảo?”

Chưởng quỹ nhìn hắn rồi nói: “Không nhận là không nhận, ngươi có thể đi nhà khác thử xem.”

Nói xong chưởng quỹ không để ý tới hắn nữa mà đi vào trong nhà.Lỗ Duy cảm thấy vô cùng bực mình, nổi giận đi tìm nhà khác, khiến hắn trăm triệu lần không nghĩ tới chính là điếm nào cũng không chiêu mộ học viên tu luyện ban của Quy đảo!

Lỗ Duy không tin, liên tiếp đi tới tám nhà, vậy mà không một nhà nào nhận học viên tu luyện ban của Quy đảo!Lỗ Duy tuyệt vọng!Buổi chiều, Hư Linh thành, tin tức tất cả các thương gia từ chối thu nhận học viên tu luyện ban của Quy đảo như một cục đá ném xuống mặt hồ nhanh chóng truyền khắp thành!Chương 459 : Phản kíchConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhó khăn làm người ta mạnh hơn.Khi toàn bộ thương gia ở Hư Linh thành liên hợp chống lại tu luyện ban của Quy đảo, mọi người lập tức nhận ra ảnh hưởng nghiêm trọng từ việc đó.Không ai ngốc cả, mánh lới bên trong ai cũng có thể thấy được.

Dù cho học viên phản đối, không thể tìm được công việc ở Hư Linh thành thì làm sao chứ?

Cùng lắm thì đi thành thị khác tìm việc, chỉ cần pháp quyết tu luyện thật tốt, nơi nào chẳng kiếm được việc!Nhưng không phải học viên nào cũng có dũng khí đó, cũng không phải ai cũng nguyện ý đi tới một thành thị xa lạ để bắt đầu cuộc sống mưu sinh.Nhân số tu luyện ban của Quy đảo lập tức giảm mạnh.Đang suy nghĩ làm thế nào để mở rộng quy mô, Tả Mạc trợn tròn mắt nhìn công sức mấy ngày qua trôi xuống sông.Hắn vội vàng phái Thương Vị Minh đi thăm dò, những thương gia có thực lực hùng hậu đối với điều này không chút che dấu, Thương Vị Minh rất nhanh trở về.

Khi Tả Mạc biết rõ Điền gia đang giở trò quỷ gì, nhất thời nổi giận!Vụ đánh lén lần trước còn chưa tính, vậy mà dám khiêu khích nữa!Nhẫn hay không nhẫn?Vốn muốn để Bồ yêu đi dày vò Điền gia nhưng lúc này Tả Mạc phất tay áo, quyết định chính mình sẽ ra tay!Làm thế nào để kiếm được tiền, Tả Mạc nghĩ tới nát óc chưa chắc đã kiếm được biện pháp gì tốt.

Nhưng để nghĩ ra mánh khoé thì Tả Mạc không tốn quá nhiều thời gian!Quả nhiên anh không phải là người tốt!Tả Mạc tràn đầy cảm khái, lập tức bắt đầu vào sự nghiêp “báo đáp” Điền gia đầy vĩ đại.

Suy nghĩ kỹ chút, Tả Mạc cảm thấy đây không phải là chuyện gì quá xấu, dù sao với thực lực của bọn họ, mở rộng quy mô chính là tử lộ.

Hiện giờ, tu luyện ban rất vắng vẻ, so sánh với sự đông đúc chật chội trước kia đúng là một trời một vực, những tu giả bị chặn ngoài cửa không quan tâm tới việc kia thì vô cùng mừng rỡ vì những chỗ bị bỏ trống.Quan trọng nhất chính là, Tả Mạc đang hăng tiết chợt nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu.-----------------------------“Xin hỏi ngài có yêu cầu gì?”

Tả Mạc được tiếp đãi bởi một vị trung niên nam tử.“Ồ, chúng ta muốn cùng quý phái nói chuyện hợp tác làm ăn.”

Tả Mạc nói.“Hợp tác?”

Mắt trung niên nam tử sáng ngời, sinh ý tới cửa!Trần m phái là một môn phái nhỏ, bọn họ nổi tiếng toàn thành về âm khuê đại trân, nam tử trước mắt chính là chưởng môn của m Linh Tử.Nếu không phải do m Linh Tử thủ đoạn lợi hại, biết thuật làm người, chế tác âm khuê “Trần m” (radio) có chút khác biệt, ở Hư Linh thành được hoan nghênh thì Trần m phái đã sớm tiêu vong rồi.Chẳng qua hiện tại cuộc sống của bọn họ không quá tốt, tiết mục “Trần m” ngày càng chán, điều này khiến hắn vô cùng đau đầu nhưng không thể nghĩ ra được biện pháp gì.

Hư Linh thành dù sao cũng chỉ là một địa phương nhỏ, Trần m phái cũng là một môn phái nhỏ, cao phẩm âm khuê đại trận hắn có thể chế tác nhưng chế tác không nổi, hơn nữa cao phẩm âm khuê đại trận mỗi ngày đều tiêu tốn một lượng tinh thạch kinh người.m Linh Tử lập tức trở nên ân cần, mặt nở nụ cười thật tươi: “Mời đến đây!”

Cả nhóm Tả Mạc đi vào Trần m phái, m Linh Tử cẩn thận từng li từng tí một châm trà.Sau khi ổn định, uống một ngụm linh trà, Tả Mạc nói ra ý đồ của bản thân: “Lần này tới đây là hi vọng có thể thông qua ‘Trần m’ của quý phái tuyên truyền một sản phẩm của bản đảo.”

“Không thành vấn đề không thành vấn đề!” m Linh Tử vui mừng quá đỗi nhưng do bản tính cẩn thận nên hắn vẫn muốn hỏi lại: “Không biết quý đảo là toà vân đảo nào?”

Tả Mạc cười cười: “Chúng ta là Quy đảo!”

“Quy đảo!”

Sắc mặt m Linh Tử đột biến, trong lòng nảy sinh ý nghĩ cự tuyệt.

Thời điểm hiện nay Quy đảo và Điền gia đang xảy ra giao tranh, hắn sao lại không biết chứ?

Điền gia chính là môn phái đứng đằng ngay sau Hư Linh phái – đệ nhị đại môn phái, căn cơ sâu dày, không phải là thứ mà Quy đảo ngoại lai có thể so sánh!Đắc tội với Điền gia, Trần m phái mặc dù chỉ là môn phái nhỏ nhưng chắc chắn cuộc sống tới đây là kết thúc.“Thế nào?

Quý phái không dám đồng ý?”

Tả Mạc như cười như không nhìn m Linh Tử.m Linh Tử còn chưa nói gì thì đã thấy tay Tả Mạc thả vài thứ lên bàn, khi thấy rõ đó là thứ gì, hai mắt m Linh Tử liền di quay vòng không ngừng.Mười khoả tứ phẩm tinh thạch!Mắt m Linh Tử lập tức trở nên vô cùng nóng bỏng, chằm chằm nhìn vào mười khoả tứ phẩm tinh thạch trên bàn!Đối với Trần m phái mà nói thì mười khoả tứ phẩm tinh thạch chính là nửa năm thu nhập của bọn họ. m Linh Tử biết rõ bản môn đã lâu không kiếm được gì, nếu tiếp tục như vậy thì không thể nào có tinh thạch để duy trì việc vận chuyển của âm khuê đại trận.Tả Mạc nghe rõ tiếng nuốt nước miếng của m Linh Tử, không nói hai lời, lại lấy ra mười khoả tứ phẩm tinh thạch!Hô hấp của m Linh Tử trở nên mạnh hơn, con ngươi trong nháy mắt đầy tơ máu, vẻ mặt có chút dữ tợn.Hai mươi khoả tứ phẩm tinh thạch!“Đây là ba thành tiền đặt cọc.”

Câu nói này của Tả Mạc giống như một nhát dao trí mạng đối với m Linh Tử, làm đổ sập phòng tuyến cuối cùng của hắn.m Linh Tử chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.Hắn nhào tới tinh thạch trên bàn!Điền gia thì sao?

Đi gặp quỷ đi!-----------------------------Tâm tình Chúc Chân suy sụp.Mọi người xung quanh nhìn hắn có chút hả hể, mấy ngày trước, ánh mắt mọi người nhìn hắn hoàn toàn khác.

Là nhóm học viên đầu tiên tham gia tu luyện ban của Quy đảo, hắn gặp may kinh người.

Ở bên ngoài chợ đen, một chỗ trong tu luyện ban được bán với giá trên trời, những học viên khác không có suất chỉ có thể đứng ở ngoài ngõ dự thính, hắn thì an vị ngồi trong túc xá chuyên tâm nghe Thành lão sư nói về nuôi dưỡng, đúng là vô cùng hạnh phúc.Nhưng khiến hắn trăm triệu lần không nghĩ tới chính chưởng quỹ rất nhanh tìm tới hắn, nói cho hắn biết nếu như hắn tiếp tục học tại tu luyện ban của Quy đảo, hắn sẽ bị khai trừ.Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể rời khỏi tu luyện ban, thành thành thật thật mà trở về làm công.Những ánh mắt ước ao trước kia giờ đây nhìn hắn với sự hả hể.Thế nhưng, Chúc Chân không nghĩ vậy, những pháp quyết, phù trận mà Thành lão sư giảng luôn luôn được hắn nghĩ tới.

Chúc Chân nghĩ rằng trong vô số tu luyện ban thì trình độ của Thành lão sư tuyệt đối có thể xếp vào hàng đệ nhất, hắn vô cùng bội phục.

Lão sư thuận miệng nói ra một số pháp quyết cao giai đã khiến hắn rất vui mừng.Những ngày qua hắn giống như người mộng du, luôn luôn mất tập trung, chưởng quỹ đã vô số lần mắng hắn.Vì sao lại như vậy…

Trong lòng Chúc Chân cảm thấy rất khổ sở, hắn cảm thấy tu luyện ban của Quy đảo rất tốt mà.Sinh hoạt trở lại bình thường, Chúc Chân biết bản thân mình không cam lòng vất bỏ tất cả những gì mình đã vất vả học hỏi được trong thời gian qua.Mọi người làm việc cùng một chỗ, bởi vì buồn chán quá mức nên mỗi nơi đều bày một cái âm khuê, vừa nghe âm khuê vừa làm việc.

Chưởng quỹ thấy không làm hỏng việc nên cũng không can thiệp vào.Bỗng nhiên, bên trong âm khuê phát ra một bản tin mà nội dung của nó khiến tay chân Chúc Chân như cứng đờ lại.“…

Xét thấy có quá nhiều học viên không thể tham gia vào tu luyện ban của bản đảo, chúng ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối và áy náy!

Truyền bá pháp quyết là việc mà mỗi vị tu gia chúng ta cần phải ra sức, vì thế, chúng ta sẽ khai trương hệ liệt ngọc giản của Quy đảo, từ linh thực đến nuôi dưỡng, từ kiếm tu đến thiện tu, ngọc giản do chúng ta chế tác vô cùng tường tận, hy vọng những học viên kia bởi vì nguyên nhân không thể tham gia tu luyện ban của bản đảo đều có thể thông qua ngọc giản để tự học…”

Mọi người không nhịn được mà ngừng tay, nghiêng tai tỉ mỉ nghe.Hai mắt Chúc Chân sáng rực lên.----------------------------Ngay khi mọi người cho rằng Quy đảo phải đối mặt với những liên minh thế lực hùng mạnh của bản địa thì chỉ có cách bó tay, tránh khỏi con sóng lớn!Nhưng không ai nghĩ tới phản kích của Quy đảo lại xảy ra nhanh thế, lại sắc bén như vậy, thật ngoài dự đoán của mọi người!Hư Linh thành vừa mới an tĩnh được một thời gian thì đã bị một quả boom làm cho nổ tung!Cả ngày hôm đó âm khuê đều tuyên truyền về hệ liệt ngọc giản của Quy đảo, những tiếng la hét, kích động như những gáo dầu nóng tưới khắp Hư Linh thành!“Cái gì?

Bạn không nghe sai đâu!

Chín trăm chín mươi tám, chỉ cần chín trăm chín mươi tám!

Không cần chín ngàn chín trăm chín mươi tám, không phải một ngàn chín trăm chín mươi tám!

Chín trăm chín mươi tám!

Chín trăm chín mươi tám!

Chỉ cần chín trăm chín mươi tám!

Hệ liệt ngọc giản của Quy đảo bạn có đem về nhà!

Đây là khuyến mãi của chúng ta đối với những học học viên không thể đến tham dự tu luyện ban!

Chín trăm chín mươi tám khoả tam phẩm tinh thạch, một bộ hệ liệt ngọc giản của Quy Đảo…”

“Bây giờ mọi người có thể nhìn thấy đây là ngọc giản hoả quyết nằm trong hệ liệt ngọc giản của Quy đảo, trong giới thiệu thì ngọc giản này là hoả quyết nhị phẩm thông thường, đồng thời mỗi tầng bên trong đều có hướng dẫn chi tiết, bán với giá một khoả tam phẩm tinh thạch, không nên nghi ngờ, đây tuyệt đối là pháp quyết ngọc giản hiệu quả nhất của năm nay!

Cái gì?

Hoả quyết nhị phẩm mà chưa đủ sao?

Không thành vấn đề, nơi đây có một khoả ngọc giản hoả quyết tam phẩm, trời ạ, ngươi không nghe lầm đâu!

Hoả quyết tam phẩm đó!

Thị trường giá bao nhiêu chắc mọi người đều biết rõ, chỉ cần một trăm khoả tam phẩm tinh thạch, bạn sẽ có nó trong tay…”

“Hệ liệt ngọc giản của Quy đảo đều do đại danh sư của Quy đảo tự mình chế tạo, là một tác phẩm đỉnh cao không thể vượt qua!”

“Pháp quyết của Quy đảo đưa ra đều có chú giải, chính là pháp quyết tự học tốt nhất trên thị trường, độc nhất vô nhị!

Trên thị trường lưu hành chủ yếu là chú giải của pháp quyết cơ bản!

Gặp phải khó khăn thì làm sao giờ?

Đừng sợ!

Chúng tay có chú giải pháp quyết cơ bản của Quy đảo!

Nó liệt kê cẩn thận tất cả các vấn đề bạn gặp phải!

Cái này gọi là, cầm một ngọc giản nhưng hiểu cả thiên hạ…”…Hư Linh thành như nổ tung!Nổ tung rồi!Bất kể Quy đảo có ân oán như nào với thương gia ở Hư Linh thành thì nó đều không quan trọng bằng việc những học viên có thể học được nhưng thứ họ cần.

Tu luyện ban của Quy đảo học rất có hiệu quả, truyền dạy vô cùng thần kì, những học viên kia có thể tự mình lĩnh hội thì càng cảm thấy tự tin.Chỉ cần tu giả hơi có ý tiến thủ thì luôn hi vọng bản thân có thể học được pháp quyết cao giai.Khi đông đảo thương gia dùng phương thức đồng minh cấm bọn họ tham gia tu luyện ban của Quy đảo, trong lòng họ đều cảm thấy thất vọng.Người chỉ hơi có tầm nhìn sẽ thấy rõ đây là phản kích của Quy đảo.Không sai, ngươi không nhận học viên tu luyện ban của Quy đảo thì sao, ta đây bán ngọc giản!

Ngươi giỏi thì nghĩ ra cách tra đi!

Những pháp quyết cấp thấp làm sao ngươi có thể phân biệt là học từ đâu chứ?

Rất nhiều tu luyện ban dạy pháp quyết như vậy à!Tuyên truyền không ngừng nghỉ, liên tục không mệt mỏi oanh tạc khắp Hư Linh thành.Không có thương gia nào bán, không thành vấn đề!

Chỉ cần ra đầu dường, nhìn thấy những người mặc tứ phẩm hàn phách lam quang giáp, mỗi người đều toả ra anh khí bức người, đó chính là kiếm tu, ai cũng có thể mua từ bọn họ!Hai ngàn kiếm tu vũ trang hạng nặng, hoá thành vô số dòng suối nhỏ tràn ngập khắp các ngõ ngách của Hư Linh thành!Bọn họ đạp kiếm quang, đằng đằng sát khí khi đi ngang qua mỗi thương quán, không coi ai ra gì.

Bên cạnh bọn họ là những giỏ ngọc giản, chất đống giống như cải trắng vậy.Thương gia câm như hến, không ai dám lên tiếng.Hung hăng!Quá kiêu ngạo!Bá đạo!Quá bá đạo!Chương 460 : Cao thủ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Bọn họ dám hung hăng càn quấy như vậy sao!”

Ánh mắt Điền Vĩnh Thanh đầy âm trầm, hắn tuyệt không nghĩ đến, một nhóm người ngoại lại vậy mà không kiêng nể gì cả!

Hai ngàn kiếm tu đồng thời tiến nhập thành, diễu võ dương oai, làm bậy như vậy, bọn họ không sợ đắc tội các thế lực khác của Hư Linh thành sao?

Bọn họ không sợ sẽ làm cho Hư Linh phái khó chịu sao?Bọn họ đang biểu dương lực lượng?Không sai!

Bọn họ chính là đang biểu dương lực lượng!Hai ngàn kiếm tu vào thành bán ngọc giản, không phải biểu dương vũ lực thì là gì?Điền Hoành Ba tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo thành một đống, Điền Vĩnh Thanh cảm giác bản thân như vừa nuốt phải một con ruồi, hắn ngạc nhiên phát hiện ra bản thân lại không biện gì để đối phó!Quy đảo có thể phái hai ngàn kiếm tu vào thành nhưng hắn thì không dám!

Hắn tin tưởng với sức chiến đấu của Điền Dạ chiến bộ, thu thập hai ngàn kiếm tu chỉ là việc xảy ra trong nháy mắt.

Nhưng hắn không dám, xung đột quy mô lớn như vậy phát sinh bên trong Hư Linh thành đó tuyệt đối là đang khiêu khích Hư Linh phái!

Đừng tưởng bây giờ Điền gia là thế lực thứ hai của Hư Linh thành, nhưng nếu phải phát sinh xung đột với Hư Linh phái thì Điền gia không nắm chắc điều gì cả.Không đến lúc nguy cấp, Điền gia tuyệt đối sẽ không khiến Hư Linh phái tức giận.Nhưng nếu cứ dung túng cho đối phương tiếp tục làm thì chẳng phải thừa nhận bản thân không bằng bọn họ sao?

Điều này bọn Điền Vĩnh Thanh không thể chấp nhận nỏi, ngay cả những thương gia kết minh với Điền gia cũng khó mà tiếp thu được!Tục ngữ nói đúng, cường long bất áp địa đầu xà*, mà bọn họ là “địa đầu xà” nhưng lại không có biện pháp với nhóm người này, đây quả thực là đại sỉ nhục!

Mọi người về sau còn muốn sống tại Hư Linh thành thì làm sao có thể chịu đựng được chứ?“Điền huynh, ngươi nghĩ ra cách gì chưa?

Bọn họ một lũ ngoại lai lại dám hung hăng như thế, quả thực không để chúng ta vào mắt!

Buồn cười!

Buồn cười!

Việc này, chúng ta tuyệt không thể thừa nhận sợ hãi!

Một ông chủ cửa hàng nhịn không được căm tức nói.Lời này của hắn nhất thời khiến cả đám xôn xao phụ hoạ.“Không thể nào!

Chúng ta há có thể để đám ngoại lai này áp chế?

Để người ngoài biết được thì thật là nhục nhã!”

“Quá kiêu ngạo rồi!

Không giáo huấn bọn chúng thì chúng không biết đâu là trời cao đất rộng!”

“Hắc, những kẻ như vậy nên đập cho một trận!”…Nghe mọi người ồn ào ở bên dưới, trong mắt Điền Vĩnh Thanh hiện lên sự hung ác nham hiểm, rất nhanh mặt hắn liền trở lại bình thường, cười dài nhìn mọi người, thong thả nói: “Các vị lão bản nói phải, vậy không biết vị lão bản nào có ý kiến gì hay nói ra để mọi người cùng bàn bạc thảo luận!”

“Thảo luận cái gì nữa!”

Một vị lão bản nóng tính mở mồm nói: “Bọn họ không phải muốn làm tu luyện ban sao?

Chúng ta tìm cao thủ đi thu thập bọn họ, xem bọn họ có tư cách gì mà mở tu luyện ban!”

“Ý này hay...”

“Hay gì mà hay!”

Một vị lão bản khác không cho là đúng nói: “Lần trước Cổ Hướng Thiên cùng Thanh Hư đạo nhân liên thủ với người khác, kết quả ra sao?

Cổ Hướng Thiên đi đời nhà ma, thiên lung ảo cảnh của Thanh Hư đạo nhân bị phá, bây giờ không biết đang trốn ở nơi đâu rồi!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Lão bản khác phụ hoạ nói: “Có ai biết kiếm ý ban không?

Bên trong có một vị kiếm tu vô cùng lợi hại, kiếm ý ngày đó, ai ya, thật là doạ người!

Ta nhận biết một vị kiếm tu kim đan kì, vị này nói với ta, ngàn vạn lần không nên trêu chọc người này...”

Nói đến đây mọi người dần trở nên do dự.Sắc mặt Điền Vĩnh Thanh dần trầm xuống, nhất là khi nghe đến việc Cổ Hướng Thiên bị giết, Thanh Hư đạo nhân chạy trốn, lửa giận tràn ngập trong lồng ngực hắn.

Điền Hoành Ba muốn phát tác nhưng bị hắn lắc nhẹ đầu ý bảo đừng động.Ngay khi mọi người không biết làm thế mới tốt thì Điền Vĩnh Thanh mỉm cười, chậm rãi nói: “Việc này, nói khó cũng đúng, nói không khó cũng đúng.”

Mọi người lập tức chú ý tới hắn.“Điền huynh không biết có biện pháp gì?”

Một vị lão bản hỏi.Điền Vĩnh Thanh không giấu nói: “Kỳ thưc, nếu luận thực lực, một cái Quy đảo không đáng để chúng ta hưng sư động chúng.

Cái khác không nói, chỉ riêng Điền gia ta cũng đủ để tiêu diệt nó.”

Giọng Điền Vĩnh Thanh mặc dù rất chậm nhưng khí phách trong đó được biểu lộ ra rất rõ ràng.Nhất thời mọi người đều rùng mình một cái.Thần sắc mọi người Điền Vĩnh Thanh đều nhìn rõ, trong lòng hắn cười nhạt, mặt không đổi sắc nói: “Chỉ là, Hư Linh thành là nơi làm ăn của mọi người, đánh giết tóm lại không tốt.

Đáng tiếc, mọi người có ý tốt nhưng Quy đảo lại không cảm kích.

Quy đảo tự cao tự đại cho rằng bản thân thực lực hùng hậu, lại tưởng bọn ta sợ họ.”

Nói tới đây, sắc mặt các vị lão bản hơi nguôi xuống, không khỏi liên tục gật đầu.“Chính là!

Bây giờ phải làm sao để thu thập bọn chúng?”

Một vị lão bản chen ngang.Điền Vĩnh Thanh không để ý tới vị lão bản chen ngang, tiếp tục nói: “Nhóm người này, đích xác có mấy vị cao thủ, kim đan kì, vừa rồi Hứa lão bản có nói vị kiếm tu kia trình độ đúng là không thấp.”

Nói đến đây, Điền Vĩnh Thanh đột nhiên đề cao âm lượng: “Nhưng mà…”

Mọi người tập trung, trò chính đến rồi!“Chúng ta sao có thể giương mắt để bọn chúng hung hăng ở địa bàn của ta như vậy?

Tuỳ ý làm bậy?

Cao thủ?”

Điền Vĩnh Thanh với giọng điệu hời hợt nói: “Cao thủ thì sao chứ?

Chưa từng nghe thấy cao thủ nào mà hung hăng như vậy!

Nói tiếp, bọn họ có cao thủ, chúng ta không có sao?

Các vị lão bản đang ngồi đây, nhà nào chẳng có một hai vị cao thủ?

Nào đến lượt mấy tên kim đan kì dám xưng vương xưng bá ở Hư Linh thành chúng ta?”

Nghe được nhưng lời này, mấy vị lão bản đều cho là đúng, cao thủ thì sao chứ?

Là rồng cũng phải cấp cho chúng ta mặt mũi chứ!

Đã rất nhiều cao thủ tới Hư Linh thành, mỗi người bọn họ đều rất thành thật.Điền Vĩnh Thanh bỗng nhiên quay sang: “Hứa lão bản, nghe nói ngài với Trữ Nhất qua lại khá thân?”

Vị Hứa lão bản kia từ trong mộng bừng tỉnh, thấy ánh mắt mọi người tập trung vào mình, trong lòng không khỏi đắc ý: “Không tính là giao du quá thân, chỉ có thể coi là hợp chuyện thôi.”

Nghe đến tên Trữ Nhất, sắc mặt rất nhiều người khẽ biến, nhất thời vang lên tiếng ong ong nghị luận.Trữ Nhất tại Vân Hải giới rất nổi danh, trên bảng cao thủ của Vân Hải giới, hắn liệt vào hàng thứ ba mươi hai, có thể nói là một phương anh hào.

Người này cực kì hiếu chiến, tính cách bất thường, sát tính cực nặng, người cùng hắn giao thủ, không chết cũng bị thương.Ngay lúc mọi người đang suy đoán tại sao Điền Vĩnh Thanh nhắc tới kẻ này thì hắn mỉm cười nói: “Rất tốt, thỉnh Hứa lão bản chuyển lời dùm ta, Điền gia ta nguyện ý xuất ra ba mươi khoả ngũ phẩm tinh thạch, thỉnh Trữ tiên sinh gặp mặt vị kiếm tu kia.”

Thuê Trữ Nhất làm?Đầu tiên các vị lão bản cực kì hoảng sợ, Điền gia thật lớn mật!Nhưng ngay sau đó bọn họ nghĩ tới chủ ý này thật tuyệt diệu, Trữ Nhất là ai chứ?

Là kẻ sát thần giết người không cần lý lẽ!

Người như vậy, giết một người ai cũng không hoài nghe việc này do họ laẦm!Trữ Nhất có biệt danh là “Sát thần nhất”.Bọn họ không phải loại người không biết nghĩ, biết rõ nếu sự việc phát sinh thể nào cũng có kẻ suy đoán ra, nhưng kết quả thì hoàn toàn khác.

Bọn họ lo lắng nhất chính là làm cho Hư Linh phái cảm thấy khó chịu, nhưng nếu làm theo chủ ý của Điền Vĩnh Thanh thì Hư Linh phái không nắm được nhược điểm, bọn không không phải lo gì cả.Vô cùng hưng phấn, mọi người đều tán thán không thôi, tâng bốc nhau, Điền gia quả nhiên tài lực hùng hậu, ba mươi khoả ngũ phẩm tinh thạch!

Đại thủ bút này thật sự khiến người nghe nổ gai ốc.Giá như vậy thì ngay cả Trữ Nhất cũng không thể từ chối.

Ba mươi khoả ngũ phẩm tinh thạch, chính là ba vạn khoả tứ phẩm tinh thạch, tuyệt đối có thể mua được một kiện ngũ phẩm pháp bảo tốt!Ý kiến này khiến các vị lão bản khác cũng muốn làm theo, đúng vậy, có tinh thạch còn sợ không có cao thủ sao?

Luận về thực lực, song phương phải đánh qua mới biết được nhưng luận về tài lực, Quy đảo sao có thể đấu với bọn họ chứ?

Những vị ngồi đây đều là kẻ vạn tinh quấn ngang lưng, so đấu tinh thạch sao, bọn họ không sợ.“Ta có quen biết đệ tử Cố Minh Công, chúng ta có nên tiếp cận thỉnh Cố Minh Công xuất thủ?”

“Có phải là ‘Cố phù tiên’ danh xưng là Cố Minh Công?

Thực sao!

Thật quá tốt!

Tính ta một phần đi!

Cố tiên sinh bài danh thứ năm mươi sáu đó!”

“Tính ta một phần đi!”

“Ha ha, đám ngoại lai này, không giết chết chúng ta không nuốt trôi cục tức này, ta ra giá năm khoả ngũ phẩm tinh thạch!”…Nghe thấy mọi người hăng hái giúp tiền, tiếu ý trên mặt Điền Vĩnh Thanh càng đậm, ngay cả trán của Điền Hoành Ba cũng giãn ra, hai người nhìn nhau, lặng lẽ cười.Rất nhanh, mọi người phát động lực lượng, hợp mưu hợp sức, tìm tới tất cả các cao thủ mình quen biết.“Sát thần nhất” Trữ Nhất, bài danh thứ ba mươi hai trên bảng cao thủ của Vân Hải giới; “Cố phù tiên” Cố Minh Công, bài danh thứ năm mươi sáu trên bảng; “Đông Vân phật đà” Viên Tín, bài danh thứ sáu mươi!Khi mọi người nhìn thấy danh sách này tất cả đều cảm thấy hưng phấn.Đội hình như này, đừng nói chỉ là một Quy đảo, ngay cả Điền Vĩnh Thanh cũng cảm thấy kiêng kỵ.

Trừ phi lão gia tử có thể thành công xuất quân,, bằng không thì Điền gia cũng không thể tìm được cao thủ nào có thể đối địch với mấy tên gia hoả này!

Điều duy nhất có thể làm chính là dùng chiến bộ để giết chết đối phương.“Ha ha!

Không tin lần này bọn chúng còn không chết!”

“Ai ya, đội hình này thật quá hùng mạnh!

Chúng ta có phải là chuyện bé xé ra to không?”

“Có chút thật, nhưng ai kêu bọn chúng không gặp may chứ, vận khí không tốt gặp phải chúng ta!

Ha ha!”

“Phải cho chúng biết thế nào là lợi hại, dám đấu với chúng ta, không phải là muốn chết sao?”…Các vị lão bản không khỏi cười ha ha, trong lòng bọn họ vui sướng đến cực độ, những ngày uỷ khuất đã không còn nữa!

Tưởng tượng cảnh ngày đó đủ để bọn họ phải kích động không thôi!Thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng Điền Vĩnh Thanh khẽ động, mở miệng nói: “Thủ bút lớn như vậy ta chưa từng thấy qua!”

“Chưa thấy qua!

Chưa thấy qua!”

“Ngoại trừ chúng ta, ai có thể đưa ra thủ bút lớn như vậy chứ!”

Mọi người ồn ào nói.“Nếu như chuyện này có thể thành, Hư Linh thành của chúng ta sẽ vang danh rồi!

Mọi người sẽ được nổi tiếng!

Người nào quyết đoán hơn chúng ta?

Người nào dám so sánh thủ đoạn với chúng ta?

Người nào dám so thực lực với chúng ta?

Những cao thủ nắm trong tốp một trăm, ai không phải kẻ mắt cao hơn đầu, hưởng thụ vô số người sùng bái?

Thế thì sao chứ?

Chúng ta không phải đem bọn họ đánh xuống sao, dùng tinh thạch nện bọn à!”

Giọng Điền Vĩnh Thanh đầy sự kích động, hắn quơ cánh tay, thần sắc kích động.Những người khác cũng trở nên kích động!Không sai!

Đại thủ bút như vậy, ai có thể có?

Cao thủ trên bản thì sao chứ?

Bọn họ không phải cũng bị tinh thạch đánh rớt xuống đất sao?!Trong nháy mắt, trong lòng những người đang ngồi ở đây không khỏi hiện lên một cỗ hào khí!Về phần đám người Quy đảo kia, căn bản bọn họ không để vào mắt.

So với đội hình này, thì Quy đảo chỉ giống như một còn bò sát cỡ nhỏ, chỉ cần một ngón út là có thể nghiền nát!Quy đảo, đó là cái gì?*: khách mạnh không át được chủ.

Mình thích hiểu theo nghĩa “rồng mạnh không thắng được rắn địa phương” hơnChương 461 : Thế giới đảo điên .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTrên Quy đảo, khắp nơi vang lên tiếng cười nói hoan hô.Mọi người khi nói tới hành động lần này đều phấn khích khó hiểu, nhất là ánh mắt sợ hãi của đám thương nhân kia càng khiến bọn họ vô cùng thỏa mãn."

Ha ha, các ngươi biết không, ánh mắt đám người kia nhìn ta chẳng khác nào thấy quỷ vậy!"

Lôi Bằng đắc ý vô cùng, khoa chân múa tay liên tục."

Ngươi thật sự giống quỷ mà."

Niên Lục nhỏ giọng bồi cho một câu.Đám người ha hả cười ầm lên, ngay cả Lôi Bằng cũng vui vẻ.Mà trong đại sảnh, đám người Tả Mạc tụ tập lại một chỗi, ai nấy mắt sáng rực lên.Cuối cùng cũng chờ cho toàn bộ công việc thống kê của Bao Dịch xong xuôi.

Tả Mạc không nhịn được hỏi: "Chúng ta bán được bao nhiêu?"

Bao Dịch khuôn mặt mang theo nụ cười tươi như hoa nở, nhưng lúc này không ai cảm thấy hèn mọn, ngược lại, lại càng thêm mong đợi.

Giọng điệu Bao Dịch cũng hơi run lên: "Sáu...

Sáu..."

"Sáu mươi viên tinh thạch cấp năm?"

Miệng Tả Mạc cơ hồ toét đến mang tai.Sáu mươi viên tinh thạch cấp năm, đó là một khoản cực lớn, vượt qua số lượng tinh thạch trong tay Tả Mạc từ trước đến nay!

Chỉ tốn vài ngày, túi tiến đã căng phồng lên gấp đôi, đây quả thực là một thu hoạch cực lớn.Ai nấy đều mỉm cười đầy vui sướng, sáu mươi viên tinh thạch cấp năm, vậy cũng đủ mua một món pháp bảo cấp năm rồi!Đừng nhìn đám người này giờ mỗi người một thanh kiếm Kim Lưu, song tinh thạch lại chẳng có bao nhiêu.

Nhất là Kim Đan kỳ như Tạ Sơn, ngoại trừ pháp bảo cấp năm là Kim Lưu kiếm ra, các pháp bảo khách đều kém hơn nhiều.

Lam Pháp Hàn Quang giáp với những trang phục và đạo cụ kia đối với kim đan kỳ Tạ Sơn mà nói đều hơi thấp.Bao Dịch khuôn mặt đỏ bừng, hắn hao hết khí lực mới khiến giọng nói bản thân bớt run rẩy: "Là sáu... sáu trăm viên tinh thạch cấp năm!"

Toàn bộ tiếng cười lập tức biến mất.Hai mắt Tả Mạc trợn tròn: "Sáu trăm viên tinh thạch cấp năm?"

Một bộ ngọc giản Quy Đảo, cần chín trăm chín mươi tám viên tinh thạch cấp ba, cũng là khoảng chừng hai viên tinh thạch cấp bốn.

Sáu trăm viên tinh thạch cấp năm, là sáu mươi vạn viên tinh thạch cấp bốn, trong thời gian ngắn ngủi đã bán ra ba mươi vạn bộ ngọc giản Quy đảo!Mọi người đều bị con số khổng lồ này làm chấn động tới mức đồng thời tắt tiếng!Bao Dịch thời điểm này ngược lại lại khôi phục bình thường: "Trong thời gian này không chỉ có một số thành thị ở phụ cận chạy tới chỗ chúng ta mua ngọc giản, ngọc giản của chúng ta bán ở vùng này tới điên mất rồi!

Minh Quang thành, Hải Quang thành, Vân Quang thành, cửa hàng của họ không bị đám người ở Hư Linh thành làm ảnh hưởng, bọn họ mua sắm một lượng cực lớn, chúng ta hao hết khí lực, Kim Ô doanh bỏ mọi công việc khác, chuyên môn luyện chế ngọc giản mới có thể đủ thỏa mãn yêu cầu của bọn họ."

Trong âm thanh yên tĩnh chỉ có tiếng Bao DỊch quanh quẩn."

Có điều gần đây sản lượng chúng ta bán ra cũng đang từ từ gảim xuống, cấm chế nhỏ trên ngọc giản của chúng ta cũng bị phá giải rồi, trên thì trường bắt đầu xuất hiện sản phẩm sao chép, điều này gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với chúng ta."

Bao Dịch đầy tiếc nuối nói tiếp.Nhưng đám người vẫn đang đắm chìm trong cơn kích động về sáu trăm viên tinh thạch cấp năm, không ai nói gì.Sáu trăm viên tinh thạch cấp năm đấy!Tả Mạc ngây ngẩn mất rồi.Bán tinh thạch chẳng qua vì đối phó Điền gia nên mới làm vậy, chẳng qua là vì muốn chơi lại đối phương một phát.

Còn để Chu Tước doanh đi bán ngọc giản là bởi căn bản không cửa hàng nào chịu bán ngọc giản của hắn, hắn đem đám người đang vô cùng buồn chán này đi làm lao công miễn phí thôi.Đây là thế giới gì vậy!Chỉ như vậy cũng kiếm được sáu trăm viên tinh thạch?Từ lúc nào kiếm tinh thạch dễ dến vậy?Đây là tròn sáu trăm viên tinh thạch cấp năm đấy!Tả Mạc cảm thấy thế giới của mình thoáng cái đã đảo điên rồi!Nhưng, hắn thật không ngờ, đảo điên không phải chỉ riêng chuyện này!oOoTả Mạc hiếu kỳ nhìn linh điền đã hoàn toàn thay đổi, bên cạnh hắn, linh thực phu trên đảo cũng đầy hiếu kỳ nhìn đông ngó tây, hai vị đại sư phụ Tôn Bảo Cát Vĩ thì đứng bên giải thích tỉ mỉ."

Những linh điền này đều được thay đổi thành phù trận linh điền hoàn toàn mới, chúng ta dựa theo đặc điểm của linh thực, thiết kế một tòa đại trận hoàn toàn mới.

Mỗi khối linh điền đều có một Vân Vũ trận, trận tâm của nó là một khối Thủy Phách tinh cấp bốn, nó có thể thả ra Tiểu Vân Vũ Quyết, đại khái tương đương với trình độ tầng thứ năm,.

Nếu muốn nó tạo ra Tiểu Vân Vũ Quyết cấp cao hơn cần có Thủy Phách tinh phẩm cấp cao hơn."

Theo ngón tay Tôn Bảo địa sư phụ, Tả Mạc thấy trên không trung một khối linh điền bỗng hội tụ một làn sương trắng nhè nhẹ, những màn sương trắng này nhanh chóng hình thành một đám mây, rất nhanh chóng, mưa bụi nhưng những vệt bạc rơi xuống, thấm vào mỗi ngóc ngách của linh điền.Cách đó rất xa, Tả Mạc cũng cảm thụ được sinh cơ nồng đậm trong cơn mưa bụi đó, hai mắt bỗng sáng ngời: "Thứ này thật tốt!"

Mà bên cạnh hắn, hơn hai mươi linh thực phu ai nấy trợn mắt há mồm, vẻ mặt không thể tin nổi.

Đây là lần đầu bọn họ thấy phù trận có thể tạo ra Tiểu Vân Vũ quyết, tuy rằng tạo nghệ linh thực của bọn họ không cao song vẫn cảm nhận được con mưa bụi nhè nhẹ này thực sự là Tiểu Vân Vũ Quyết!Thủy quyết của linh thực với thủy quyết bình thường có khác biệt rõ rệt, tu giả bình thường có lẽ sẽ không phát hiện ra song linh thực phu nhất định cảm nhận được.Tôn Bảo mặt không đổi sắc, tiếp tục giới thiệu: "Phù trận Vân Vũ là dễ giải quyết nhất, cũng là phù trận chúng ta đưa ra nhanh nhất.

Tiếp đó là thổ quyêt,s chúng ta căn cứ theo linh thực phu cấp Hạ Hoa bình thườngc họn dùng Thương Thổ quyết, bố trí thành Thương Thổ trận, trận tâm của nó là một viên Tông Ban Nham cấp bốn, sau này thực nghiệm chứng minh hiệu quả rất tốt, tụ tập địa khí tới trình độ tầng thứ tư của Thương Thổ Quyết.

Có điều Tông Ban Nham của chúng ta khong nhiều, đại nhân cần mua thêm một lượng nữa."

Tả Mạc trong lòng càng thêm vui sướng, linh điền bình thường hay dùng nhất là hai pháp quyết thủy thổ, giải quyết hai pháp quyết này cũngd dồng nghĩ với linh thảo linh cốc có thể sinh trưởng ở mức cơ bản.

Mộc quyết có thể thúc đẩy linh cố linh thảo sinh trưởng còn kim quyết đa số dùng cho diệt trùng khử bệnh, hỏa quyết lại có thể đưa tới tinh hoa mặt trời, cũng có thể xúc tiến linh thực sinh trưởng.

Song căn bản nhất vẫn là hai quyết thủy thổ.Nói cách khách, linh điền này đã có thể gieo trồng linh cốc linht hảo.

Giảm bớt gánh nặng về hai quyết thủy thổ, một linh thực phu vốn chỉ chăm sóc được một trăm mẫu giờ đột nhiên tăng lên thành năm trăm mẫu!Lượng linh điền có thể sử dụng trên đảo lại mở rộng thêm năm lần!Đối với Tả Mạc mà nói, đây tuyệt đối là tin tức tốt!Có điều, kinh hỉ mà hai vị đại sư phụ muốn đưa tới cho Tả Mạc không chỉ có vậy, chỉ thấy Cát Vĩ đại sư phụ tiếp tục nói: "Mộc quyết chúng ta dùng là Linh Tố Dẫn Mộc quyết, loại pháp quyết này tương đối phức tạp nên linh thực phu sử dụng không nhiều, thế nhưng dùng trên phú trận lại hoàn toàn không vấn đề.

Hơn nữa Linh Tố Dẫn Mộc Quyết tuy phức tạp song ngược lại lại tiêu hao ít tinh thạch.

Về phần hỏa quyết lại càng không khó, Kim Ô hỏa trận của đại nhân cực kỳ thích hợp, chỉ có điều nó hơi bá đạo, chúng ta làm nó yếu bớt, kết hợp với Vi Quang trận, tạo thành một loại trận pháp hoàn toàn mới, chúng ta đặt tên là Kim Ô Vi Quang trận, uy lực không lớn lại rất ôn hòa, rất thích hợp cho linh thực!Vừa đúng lúc này, mây mưa tan hết, sương mù trên bầu trời của linh điền cũng tiêu thất, nhẹ nhẹ thả xuống từng sợi vàng kim, từ bầu trời buông xuống trong linh điền, trong nháy mắt linh điền trong linh cốc được phủ một quầng sáng nhàn nhạt, phảng phất như khí hậu tiên cảnh.Đám người Tả Mạc bị cảnh sắc mỹ lệ trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây ngốc, không tự chủ được nín thở.Chỉ có Tôn Bảo Cát Vĩ là thờ ơ với cảnh sắc mỹ lệ trước mắt, bọn họ thấy đã nhiều rồi, ngay cả mí mắt cũng chẳng động, tiếp tục nói: "Nếu nói khó nhất trong số đó, vậy là kim quyết."

"Kim quyết?"

Tả Mạc vô thức hỏi lại, hắn nhanh chóng phản ứng lại, không khỏi nhíu mày.

Không sai, trong linh thực ngũ hành kim quyết chủ giết chóc, hơn nữa yêu cầu về khống chế linh lực là cao nhất trong số năm loại pháp quyết.

Hơn nữa linh thực phu đa số tính cách ôn hòa, khí tức giết chóc tất nhiên cũng nhạt.Đây cũng là lý do vì sao linh thực phu tinh thông kim quyết ít tới mức đáng thương cảm."

Sau này chúng ta nhớ đến đại nhân từng nói một câu."

Cát Vĩ nói."

Câu nào cơ?"

Tả Mạc khó hiểu hỏi lại."

Đại nhân từng nói, kim quyết của linh thực cũng như kiếm tu, đi vào con đường giết chóc."

Cát Vĩ giải thích.Tả Mạc ngẫm lại, gần đầu: "Đúng là ta từng nói thế."

Sau đó lập tức hiếu kỳ hỏi: "Sau đó thì sao, làm sao các ngươi giải quyết được?"

Nói thật ra, hiện giờ hắn cũng thật giật mình, Tôn Bảo và Cát Vĩ thiết kế đầy ý tưởng mới, khiến hắn nhìn thấy một con đường hoàn toàn mới!

Tả Mạc không phải kẻ thiển cận, những phù trận này ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, hắn hiểu rõ, bốn loại pháp quyết lúc trước đã được hai vị sư phụ xử dụng cực kỳ xảo diệu, khiến Tả Mạc cũng thật hiếu kỳ, không biết bọn họ làm sao xử lý được kim quyết khó khăn nhất."

Chúng ta nghĩ, nếu bọn họ tương tự kiếm tu, vậy sao chúng ta không trực tiếp sử dụng kiếm tu chứ?"

Cát Vĩ hỏi ngược lại.Tả Mạc ngẩn ra: "Trực tiếp dùng kiếm tu?"

"Đúng vậy, trực tiếp dùng kiếm tu, kiếm tu của chúng ta rất nhiều, kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý cũng không ít.

Nếu chúng ta có thể lợi dụng bọn họ, vậy chẳng phải vấn đề không đủ linh thực phu cũng đã được giải quyết rồi sao?"

Cát Vĩ lộ vẻ hứng phấn: "Đám côn trùng gây hại kia, linh thực phu giết được, vậy sao kiếm tu không giết được?

Chúng ta tới thỉnh giáo Vi sư, ngài ấy nói cho chúng ta, theo lý thuyết điều này không vấn đề, hơn nữa ngài ấy còn biểu diễn cho chúng ta một lần.

Được Vi sư chỉ điểm, chúng ta thiết kế một loại phù trận hoàn toàn mới.

Thời gian trước bị chuyện ngọc giản làm lỡ mất, gần đây mới tính là thực sự hoàn thành!"

"Phù trận hoàn toàn mới?"

Điều này khiến Tả Mạc cũng cảm thấy khó tin.

Đám người này giờ càng lúc càng lợi hại, thỉnh thoảng lại chế ra một số phù trận cổ quái, ngay cả hắn cũng không tưởng tượng nổi cái đó liên quan gì đến phù trận.Cát Vĩ đại sư phụ kích động khó hiểu, tốc độ nói cực nhanh: "Đại trận này chúng ta đặt tên là Diệt Trùng trận, trận tâm của nó do Kim Lưu sa luyện chế thành, chỉ cần một kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý đi vào trong trận là có thể lợi dụng Diệt Trùng trận giết chết các loại côn trùng gây hại, Chúng ta đã cho mấy huynh đệ Chu Tước doanh thử qua, hiệu quả rất tốt, hoàn toàn không có góc chết nào!"

Tả Mạc vẻ mặt dại ra, hắn nghe tới mức choáng váng rồi.Cát Vĩ không chú ý tới khuôn mặt Tả Mạc dại ra, hắn quơ cánh tay, thần sắc kích động nói: "Hơn nữa Diệt Trùng trận này còn có chỗ tốt là có thể trợ giúp các huynh đệ kiếm tu luyện kiếm ý, khiến họ sử dụng càng thêm tự nhiên."

Tả Mạc kinh ngạc tới ngây ngốc nhìn hai vị đại sư phụ.Hai vị đại sư phụ lúc này mới chú ý tới biểu tình quái dị của Tả Mạc, hai người liếc mắt nhìn nhau.

Tôn Bảo đại sư phụ mở miệng nói: "Đại nhân, có gì không ổn à?"

"Tốt!

Tốt quá rồi..."

Tả Mạc vô thức thì thào, hắn nhìn linh điền trước mặt, trong mắt phủ đầy vẻ kinh ngạc.Thế giới này đảo loạn mất rồi!Chương 462 : Sơn động kinh hồn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnHư Linh phái.Lữ Chấn sắc mặt ngưng trọng: "Trữ Nhất, Cố Minh Công, Viên Tín, tin tức có chính xác không?"

Lữ Chấn là đương đại chưởng môn Hư Linh phái, tu vi kim đan kỳ tam trọng thiên, rất được các trưởng lão trong phái tin cậy, dưới sự chấp chưởng của hắn, Hư Linh phái càng lúc càng thịnh vượng."

Còn không xác định, có điều mục tiêu bọn họ chắc chắn là ba người đó, nghe nói Viên Tín đã đáp ứng."

Nói chuyện là sư đệ Lữ Chân – Hoàng Kiệt, hắn nhìn Lữ Chấn thăm dò: "Chúng ta có cần ngăn cản không?"

Lữ Chân không đáp mà hỏi lại: "Đã tra được lai lịch của đám người Quy đảo chưa?"

"Vẫn chưa."

Hoàng Kiệt lắc đầu: "Người của họ rất cảnh giác, người của ta thì lại sợ đánh cỏ động rắn, không dám hỏi kỹ.

Chúng ta cũng từng nghĩ đi theo con đường Thương Vị minh nhưng cũng không có kết quả gì, tên này cực kỳ thận trọng""Ừ, dẫu sao cũng là ơn cứu mạng, Thương Vị minh xem ra đã quyết tâm đi theo đám người này rồi."

Lữ Chân nói tiếp: "Những kiếm tu trong thành hôm đó, ngươi thấy sao?"

"Tu vi đều rất bình thường, đều là ngưng mạch kỳ, có điều ai nấy sát khí ngưng thực, hẳn là một đám liều mạng được huấn luyện có tổ chức.

Hơn nữa trong số họ, tỷ lệ lĩnh ngộ kiếm ý cực cao."

Hoàng Kiệt lộ vẻ ngẫm lại, hắn nhớ hôm đó một đội kiếm tu lướt qua trước mặt hắn, sát ý nhẹ nhẹ lượn lờ kia khiến cho hắn thầm run rẩy trong lòng.Hắn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: "Nghe nói bọn họ có ban tu luyện, có thể giúp lĩnh ngộ kiếm ý, đám người này còn mạnh miệng nói vậy hẳn có thủ đoạn gì đó không muốn người khác biết.

Hơn nữa bọn họ còn có một cao thủ kiếm tu, trình độ không thấp, hơn nữa nguyện ý mở quán chiêu sinh, có thể nói là hiếm có."

"Ngươi coi trọng ai?"

Lữ Chấn cười nói.Hoàng Kiệt trầm ngâm trong chốc lát: "Nếu đám Điền Vĩnh Thanh thật sự mời được ba người Trữ Nhất vậy bên bảy bên ba đi.

Đám Điền Vĩnh Thanh bảy, Quy đảo ba.

Cao thủ so đấu không phải chiến bộ xung kích thì phải xem thực lực cá nhân.

Đám người Trữ Nhất tuy không được tốt song thực lực thực sự khó đối phó.

Bản môn ngoại trừ chưởng môn có thể đối chiến một trận ra, sợ là những người khác đều không được.

Trừ phi bên trên..."

Lữ Nhất giơ tay lên cản Hoàng Kiệt tiếp tục nói, mở miệng đáp: "Không cần lo lắng, ta đã mời Hoàng Long chân nhân tới bản môn gặp mặt, có Hoàng Long chân nhân ở cùng ta, bọn họ không dám làm bậy đâu."

Hoàng Kiệt cười nói: "Ta đã sớm đoán rằng chưởng môn chắc chắn có chuản bị, không ngờ lại là Hoàng Long chân nhân!"

"Ta cũng chẳng có cách nào."

Lữ Chấn mỉm cười, thần sắc khôi phục vẻ nghiêm túc: "Điền Gia gần đây thật sinh động, xem ra bài danh của Điền Gia chiến bộ tăng lên khiến lòng tin của họ cũng tăng theo!"

"Ý chưởng môn là?"

"Chờ chuyện này qua đi.

Cũng nên gõ cho đám Điền gai một cái, tránh cho chúng hí hửng quá mức."

"Chưởng môn nói phải."oOoMột sơn động đen kịt, một loạt bóng đen xuất phát vào sâu trong động.Đi tuốt phía trước là Tiểu Hắc, sau đó tới Thập Phẩm, tháp nhỏ, Tiểu Hỏa xoay tròn tròn vây lấy A Quỷ, con mắt A Quỷ vẫn phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt, nhìn qua vô cùng quỷ dị âm trầm.

Chim ngốc đia sau cùng, giương cao cái đầu, chậm rãi bước đi, không hề bị ảnh hưởng bởi bóng tối, thần thái ngạo nghễ thong dong như thường ngày.Tình hình A Quỷ ngày càng chuyển biến tốt lên, thần sắc cũng từ ngây dại dần dần linh động hẳn lên.

Đám tháp nhỏ luôn đi cạnh A Quỷ, những sơn độc cỏ hoang mọc thành bụi trên đảo thành nơi A Quỷ cùng đám tiểu tháp vui chơi, chúng đi tới đi lui, cực kfy vui vẻ..Bỗng nhiên, Tiểu Hắc đi đầu ngưng bặt lại, hai cái râu lắc lư liên hồi.Tên hiếu chiến Thập Phẩm như mèo ngửi được mùi tanh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lộ vẻ hứng phấn, dẫn theo thanh kiếm đen nhỏ, bay lên phía trước.Tiểu Hỏa toàn thân tuôn ra rất nhiều ngọn lửa, ánh lửa sáng ngời lập tức xua tan bóng tối, lộ ra bộ dáng tụi nhỏ.Đám nhỏ vây quanh A Quỷ, ánh tím trong mắt A Quỷ lúc sáng lúc tắt.Bỗng nhiên, thân hình Thập Phẩm bỗng biến mất không thấy đâu.Keng!Một tia lửa đột nhiên lóe lên giữa không trung, tiếng vang bén nhọn đánh thẳng vào lỗ tai đám nhỏ.Ngọn lửa khắp người Tiểu Hỏa lay động, nó sợ hãi nhích lại gần A Quỷ.

Còn đám chân nhỏ của Tiểu Hắc liều mạng nắm nấy chân A Quỷ, nhanh như chớp bò lên đầu A Quỷ, trốn sau mái tóc.Tháp nhỏ to gan, không sợ hãi mà ngược lại, hiếu kỳ tiếp cận.Chim ngốc vẫn vẫn giữ bộ dáng cao ngạo.Keng keng keng!Tia lửa lóe lên giữa không trung, tiếng va chạm bén nhọn vang lên không dứt bên tai.Nương theo ánh lửa, đám nhỏ mới thấy rõ, hóa ra là một đám côn trùng màu đen.Đám côn trùng màu đen này có cái đầu không sai biệt lắm so với Thập Phẩm, thân có hình thoi, tôc độ nhanh chóng tuyệt luân!

Hơn nữa lớp giáp xác trên người chúngc ực kỳ cứng rắn, thanh kiếm đen trong tay Thập Phẩm va chạm vào tóe lửa khắp nơi, không khiến chúng tổn hại chút nào!Tìm được đối thủ, Thập Phẩm nhanh chóng chìm vào phấn khích, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc hẳn lên, đằng đằng sát khí.Kiếm đen áo đen, Thập Phẩm như một tia chớp đen, chuyển ngắt liên tiếp, áp chế đám côn trùng kia gắt gao.Chi chi!Tiếng côn trùng kên lên không ngớt!Keng keng keng!Tia lửa bắn ra liên tục, không ngờ lại tạo thành một tấm mặt hình nửa vòng cung bằng tia lửa!Khuôn mặt Thập Phẩm đầy sát khí, nó cảm thụ được áp lực đang liên tục tăng lên!

Số lượng đám trùng đen đang tăng dần!Chim ngốc lộ vẻ cảnh giác, nó cảm nhận đuợc nguy hiểm!Bốp bốp bốp!Tia lửa trong bóng tối sáng ngời, rất nhanh chóng, đám nhỏ sắc mặt biến đổi, tấm chắn tia lửa kia đang từ từ ép về phía chúng.Thân hình Thập Phẩm càng lúc càng nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn dữ tợn song vẫn không ngăn cản được đám côn trùng càng ngày càng tới gần.Tháp nhỏ lúc này cũng không dám đứng một bên xem, toàn thân tỏa ra quang mang ngũ sắc, ánh sáng ngũ sắc cuốn về phía đám côn trùng.Côn trùng bị ánh sáng năm màu của tháp nhỏ quét trúng, thân hình bỗng cứng lại!Bị áp chế đầy ủy khuất như vậy, sát khí trong ngực Thập Phẩm lại đột nhiên bắn ra, kiếm thế tăng mạnh!Tấm chắn bằng tia lửa dột nhiên mở rộng ra ngoài!Song, khiến mọi người đều bất ngờ là tấm chắn này vừa mở rộng ra lại như bị một bàn tay vô hình đột nhiên ép ngược trở về!Côn trùng, càng nhiều côn trùng!Chỉ thấy sâu trong động, côn trùng như thủy triều điên cuồng vọt ra ngoài!Ánh tím trong mắt A Quỷ sáng rực lên, tay phải vung lên, đám côn trùng nhào tới như dính đòn trí mạng, lặng lẽ rơi thẳng xuống!

Khi chúng rơi xuống, thân thể không hề nhúc nhích, không ngờ lại đã chết rồi!A Quỷ xuất thủ khiến làn sóng côn trùng hơi ngưng lại.Cơ hội!Đám nhỏ theo Tả Mạc đã lâu, công phu bôi dầu lên lòng bàn chân có thể nói trò giỏi hơn thầy hậu sinh khả úy rồi!

Chỉ thấy chúng hoàn toàn không cần hiệu lệnh, thân hình đồng thời lui nhanh lại, chỉnh tế như được cột vào nhau bởi một sợi dây.Đám côn trùng vừa bị kiềm hãm mất đi trói buộc, điên cuồng đánh về phía đám nhỏ!Tiếng chi chi vang lên không dứt bên tai, đâm vào màng tai đau nhức!Đám nhỏ vô cùng ăn ý, thấy sọ hãi lại càng dốc hết khí lực ra, điên cuồng chạy trốn.

Chim ngốc nào còn chút phong phạm cao thủ vừa rồi, chỉ thấy nó liều mạng vỗ cánh, thi thoảng còn quay đầu lại, dáo dác nhìn xung quanh, không ngờ tốc độ không hề bị ảnh hưởng.Đám trùng nhanh chóng theo sau chúng, mắt thấy sắp bị đuổi kịp, đôi mắt đám nhỏ lại đột nhiên sáng ngời!Chúng ra khỏi động rồi!Nhưng khiến chúng trừng mắt là, đám côn trùng kia vừa tới cửa động lại dồn dập dừng lại, trong chớp mắt, chỗ bóng râm ở cửa động chi chít những côn trùng, đám côn trùng dày đặc đó chất đống một chỗ, tầng tầng lớp lớp, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.Nương theo ánh nắng, chúng mới thấy rõ bộ dáng của đám côn trùng này.

Hóa ra bên ngoài đám côn trùng này không phải màu đen mà là màu xám, có hình thoi, trên lưng là cặp cánh mỏng như cánh ve.

Không biết có phải do sinh hoạt lâu trong bóng tối không mà ocn mắt chúng cực nhỏ, gần nhưu không nhìn thấy.

Đáng sợ nhất là cái miệng đầy răng cưa sắc nhọn của chúng, lúc đóng lúc mở, khiến người ta nhìn vào mà kinh hãi.Đám nhỏ đều kinh hãi vô cùng.Rất nhanh chóng, chúng phát hiện đám côn trùng này không chịu ra khỏi động, do đó mới hoàn toàn an tâm lại.Tháp nhỏ vô cùng nghịch ngợm, thấy đám côn trùng không ra khỏi động, sự sợ hãi trong lòng lập tức tiêu tán, nó bay tới cách động chừng ba trượng, vặn vẹo cái eo nhỏ trước oddongj, làm đủ loại mặt quỷ.Cửa động rối loạn một hồi, chúng liều mạng bò dọc lên cửa động, song dù bò thế nào cũng không ra khỏi cửa động một chút.Thấy tháp nhỏ không sao, đám Tiểu Hỏa Tiểu Hắc luân phiên tiến tới giễu cợt đám côn trùng một phen, rồi mới cảm thấy mỹ mãn, ngênh ngang rời đi.Chỉ có Thập Phẩm trước khi đi là quay đầu lại nhìn thoáng qua cái cửa động chi chít côn trùng, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng cười lạnh.Sát khí tỏa ra bốn phương.oOo"Không vấn đề!

Chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất điều chuyển lượng Tông Ban Nham và Thủy Phách Tinh tới đây.

Do ngài cần số lượng rất lớn nên chắc cần khoảng mười ngày."

Chưởng quỹ Vân Các mười phần nhiệt tình nói với Bao Dịch.Trong sự kiện lần trước, chưởng quỹ bị Liêu Kỳ Xuơng phạt nặng, khai trừ thẳng tay, vị chưởng quỹ này từ nơi khác điều đến.

Hắn biết vì sao mình có thể trở thành chưởng quỹ Vân Các ở Hư Linh thành, hơn nữa vị Tả tiên sinh này là người mà thiếu chủ trước khi đi căn dặn phải thêm vào danh sách, đứng thứ ba trong số những nhân vật quan trọng!Tuy rằng trước mắt khong phải bản thân Tả tiên sinh, song Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi, hắn cũng không dám chậm trễ!Ngoại trừ dùng cách nhanh nhất điều hảng tới ra, hắn còn đưa ra ưu đãi lớn nhất.Bao Dịch lộ vẻ thỏa mãn, hắn biết giá trên thị trường, tốc độ chuyển hàng cùng giá bán đều khiến hắn cực kỳ thỏa mãn."

Làm phiền chưởng quỹ rồi!"

Bao Dịch chắp tay cảm tạ, Tông Ban nham với Thủy Phách tinh này đại nhân cực kỳ coi trọng, còn đặc biệt dặn dò hắn dùng tốc oddoj nhanh nhất đặt hàng.

Có thể hoàn thànht huận lợi việc đại nahan giao cho, Bao Dịch cũng buông xuống tảng đá trong lòng.Trước khi rời khỏi Vân các, Bao Dịch lại thi triển một thuật dịch dung lên mặt.Rất nhanh chóng, hắn đi vào một cửa hàng khác.Từ khi cửa hàng ở Hư Linh thành liên hợp lại đối phó với Quy đảo, việc làm ăn của Bao Dịch rơi vào tình trệ nửa đình trệ.

Ngay cả muốn mua đồ cũng rất phiền phức, ngoại trừ Vân các còn tiếp tục làm ăn với họ, các cửa hàng khác không bán đồ cho họ, về phần thu mua, vậy càng đừng nói.Bao Dịch nhanh chóng nghĩ cách, dứt khoát xài thuật dịch dung.Công nhiên tới cửa hàng khác mua đồ, cũng không khiến ai nghi ngờ.

Có nhiều tu giả khôn nguyện ý lấy bộ mặt thật ra gặp người khác, kẻ dùng thuật dịch dung không ít.Cũng như những ngày thường, hắn lưu tâm tới giá cả các loại hàng hóa, bỗng tiếng bàn tán trong góc phòng lọt vào lỗ tai hắn."

Ha ha, Quy đảo này chẳng thể thoát nổi rồi!"

Bao Dịch thầm rùng mình, lỗ tai lập tức dựng thẳng lên.Chương 463 : Quái vật gì vậy .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTrước mặt Tả Mạc bày một tờ giấy màu vàng đen, trên tờ giấy đầy phù văn vang kim cỡ con nòng nọc, huyền ảo khó lường.Trên tờ giấy vàng đen lơ lửng một hình người cao cỡ một thước, hiển nhiên là Hắc Kim Phù Binh!Thần thức Tả mạc như một lớp váng dầu, dán sát vào tờ giấy phù này, con mắt ngay cả nháy một cái cũng không dám nháy, một lúc sau, trên trán đã phủ đầy mồ hôi hột.Một dòng hỏa tuyến vô cùng nhỏ theo đầu ngón tay hắn bay lên tờ giấy phù, lặng lẽ uốn lượn dọc theo giấy phù.Tả Mạc đang thử chữa trị phù binh Hắc kIm.Hắc Kim Phù Binh chằng khác nào con gián bất tử khiến Tả Mạc thèm nhỏ dãi, có điều một đao của hắn vẫn khiến Hắc Kim Phù Binh bị thương tổn, hắn không ngừng thử đủ mọi cách để chữa trị phù binh Hắc Kim.

Cũng may tìm được trên người Cổ Hương Thiên ngọc giản có ghi chép tỉ mỉ phương pháp luyện chế Hắc Kim Phù Binh, sau vài lần thử nghiệm, Tả Mạc cũng tìm được bí quyết.Thân có Đại Nhật Văn Diễm, Tả Mạc có ưu thế đối với việc luyện chế pháp bảo.Thực lực Cổ Hướng Thiên về mặt luyện chế giấy phù quả thực vô cùng lợi hại, song trong tay hắn lại chẳng dư dả gì, điểm này từ những thứ hắn lưu lại cực ít có thể thấy rõ.

Tả Mạc lúc đó vốn cho rằng có thể cướp được không ít chiến lợi phẩm, nào ngờ chẳng được mấy món.Hắc Kim Phù Binh là đòn sát thủ trên tay Hướng Thiên, tổn hao vô số tâm huyết của hắn, song tài theo Tả Mạc thấy vẫn tương đối thấp.Tin tức Cổ Hướng Thiên lưu lại trong ngọc giản cũng chứng minh điểm này, lúc đó có vài loại tài liệu hắn tìm không ra, bất đắc dĩ dành dùng tài liệu có tính chất tương tự để thay thế, điều này cũng khiến Hắc Kim Phù Binh được luyện chế ra kém lý tưởng của hắn không ít, khiến hắn tiếc nuối không thôi.Thế nhưng Cổ Hướng Thiên thiếu thốn tài liệu song đối với Tả Mạc mà nói lại không thành vấn đề!Hắn thu được một lượng lớn tài liệu cấp cao ở chiến trường Phong Tuyệt, trong đó bao gồm cả Kim Lưu sa với số liệu kinh người, mà Hắc Kim Phù Binh lại cần loại tài liệu này nhất.

Còn điều Cổ Hướng Thiên tiếc nuối nhất là không tìm được tài liệu có linh tính thì trên tay Tả Mạc lại có quá nhiều, đám mảnh nhỏ đồ đằng xếp đống thành ngọn núi nhỏ ở chỗ Bao Dịch.Theo biến hóa của thần thức và linh lực, thân thể Tả Mạc phảng phất như bị vô số sợi tơ nhỏ rung động, không tự chủ được mà rung lên kịch liệt.Cảm giác thật cổ quái nổi lên trong lòng Tả Mạc.Hắn đã bắt đầu quen dần với biến hóa của tam lực hợp nhất, hơn nữa tìm tòi ra rất nhiều điểm thần diệu.

Tỷ như khống hỏa khi luyện khí, chủ yếu cần dùng là thần thức và linh lực, song hắn lại có thể thông qua thống chế cơ thịt trong cơ thể mà tăng mạnh thần thức và linh lực.Bây giờ tam lực của Tả Mạc mới miễn cưỡng được coi là hợp nhất.Chỗ tốt mang tới thật rõ ràng, nếu luận tinh thuần có thể không bằng tu giả tu luyện linh lực, song nếu tác chiến lâu dài, người khác đều kém xa hắn.Trên giấy phù uốn lượn từng sợi Đại Nhật Văn Diễm rất nhỏ, hóa thành vô số ngọn lửa cực nhỏ, chúng như bị Hắc Kim Phù binh thu hút, từ từ rời khỏi lá bùa, lao về phía Hắc Kim Phù Binh.Phù văn trên người Hắc Kim Phù Binh đột nhiên sáng lên như bị thiêu đỏ.Tả Mạc không dám chậm trễ, Kim Lưu sa đã sớm chuẩn bị tốt, giơ tay lên, vẩy về phía Hắc Kim Phù Binh.

Hắc Kim Phù Binh như khối nam châm, lập tức hút lấy toàn bộ Kim Lưu sa, ngay lúc này, ngọn lửa vụn kia cũng quấn lên Hắc Kim Phù Binh.Phù văn toàn thân Hắc Kim Phù Binh đột nhiên tỏa ra ánh sáng gai mắt, nó sáng rực như vầng thái dương.Tả Mạc cảm thấy con mắt như bị kim châm, nhưng hắn không dám nhắm mắt, trên tay lại nhiều thêm một mảnh đồ đằng.Mảnh đồ đằng này lớn chừng bàn tay, bên trên có khắc một ký hiệu với phong cách cổ xưa.

Tả Mạc không biết ký hiệu này là gì, hắn từng hỏi Bồ yêu và Vệ, cả hai cũng không biết.Song mảnh đồ đằng này là một trong những mảnh xuất sắc nhất trong tay hắn, Tả Mạc lần này đã quyết tâm bỏ vốn.Hắn do dự một chút rồi đưa mảnh đồ đằng vào trong quầng sáng.Ầm!Ánh sáng của quầng sáng tăng vọt, Tả Mạc chỉ cảm thấy da dẻ toàn thân như bị vô số gai nhọn đồng thời đâm trúng, hắn thầm kinh hoảng, vội vàng nhắm mắt lại.Quầng sáng biến ảo bất định, dường như bên trong đang rung động không ngừng!Tả Mạc đột nhiên phát hiện thần thức của hắn không ngờ lại không cách nào tiến vào trong quầng sáng, trong lòng càng thêm kinh hãi.Có chuyện gì vậy?Tả Mạc đã nhắm mắt lại, không phát hiện phù văn trên giấy phù như sống lại, không ngừng lưu chuyển.Biến hóa này diễn ra trong suốt sáu canh giờ, trong sáu canh giờ này, Tả Mạc không dám buông lỏng chút nào.

Có điều, cũng may là quầng sáng dường như không hứng thú với linh lực của hắn, hắn không cần rót linh lực vào.

Điều này cũng khiến hắn thả lỏng một chút, linh lực luôn luôn là khuyết điểm của hắn, cho dù hiện tại tam lực hợp nhất, có thể bù đắp việc linh lực không đủ ở một mức nhất định, song đối với việc luyện khí mà nói, hắn vẫn nghèo rớt mùng tơi.Quầng sáng đần dần tối đi, trái tim Tả Mạc cũng dần dần ép lên cổ họng.Còn tới khi thấy rõ hình dáng của Hắc Kim Phù Binh, lập tức sửng sốt.Hắc Kim Phù Binh thay đổi rất nhiều, toàn thân từ màu đen hóa thành màu vàng kim đậm, phù văn toàn thân biến mất.

Song khiến Tả Mạc kinh ngạc lại là tướng mạo của Hắc Kim Phù Binh – không ngờ lại giống hắn như đúc.Chuyện gì xảy ra vậy?Sao lại giống hệt mình chứ?Cổ quái!Ngay lúc Tả mạc mờ mịt khó hiểu, lại chỉ thấy Hắc Kim Phù Binh trước mặt đột nhiên mở mắt.Ầm!Tả Mạc chỉ cảm thấy đầu óc ông lên, như bị một cái búa tạ gõ vào.

Một khí tức cổ đại hoang dã lấy Hắc Kim Phù Binh làm trung tâm, ầm ầm khuếch tán!Trong thời gian choáng váng, Tả Mạc nghe thấy tiếng nói đầy lo lắng của Vệ: "Mau!

Hiến tế!"

"Hiến tế?"

Còn không khôi phục lại tinh thần tứ au cơn trùng kích, Tả Mạc mờ mịt khó hiểu."

Dùng Kim Giáp vệ!"

Vệ không hề do dự nói.Tả Mạc lúc này mới tỉnh lại: "Kim Giáp vệ?"

Có điều hắn cũng biết lúc này không phải lúc hỏi kỹ, vội vàng tới luống cuống tay chân, gọi Kim Giáp vệ ra.Khi Kim Giáp vệ khôi ngô xuất hiện trước mặt Hắc Kim Phù Binh, hai mắt Hắc Kim Phù Binh lóe lên hai luồng sáng, chỉ thấy Kim Giáp vệ không chịu khống chế bay thẳng về phía Hắc Kim Phù Binh, khi chúng nó bay tới trước mặt Hắc Kim Phù Binh lập tức thu nhỏ lại.Cảnh tượng kế tiếp khiến Tả Mạc ngây ra tại chỗ.Chỉ thấy Hắc Kim Phù Binh bỗng nhiên mở miệng, những Kim Giáp vệ nho nhỏ kia không ngờ lại bay thẳng vào miệng nó.Khi chúng bay tới bên mép Hắc Kim Phù Binh, thân thể đã thu lại nhỏ như hạt đậu tương.Hắc Kim Phù Binh há miệng nuốt sạch tất cả Kim Giáp vệ vào bụng!Hắc Kim Phù Binh nuốt xong Kim Giáp Vệ lập tức yên tĩnh lại, khí tức cổ đại hung tàn kia cũng nhanh chóng thu liễm trở về, nó im lặng lơ lửng trên tờ giấy phù.Con mắt của nó lại nhắm lại, từ từ hạ xuống.Khi rơi xuống giấy phù Hắc Kim, nó vãn tiếp tục hạ xuống, giấy phù Hắc Kim như một cái hang lớn nuốt được tất cả, từng chút từng chút một cắn nuốt Hắc Kim Phù BinhNó từ từ chìm vào trong giấy phù Hắc Kim.Ánh sáng của giấy phù Hắc Kim tan hết, yên lặng bất động.Đây...

đây là chuyện gì?Tả Mạc trợn tròn hai mắt!oOo"Ba mươi viên tinh thạch cấp năm mà dám mời ta giết người?

Hóa ra Trữ Nhất ta chỉ giá trị có ba mươi viên tinh thạch cấp năm!"

Khuôn mặt Trữ Nhất đầy vẻ trào phúng, giọng điệu bất thiện tới cực điểm.Trữ Nhất hai mắt hẹp dài, ngồi yên, cánh tay buông xuối xuống đầu gối, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm vào ông chủ Hứa.Ông chủ Hứa lập tức biến sắc, lòng thầm hối hận bản thân mình nhất thời xung động, ôm lấy công việc đòi mạng này.

Trữ Nhất hỉ nộ vô thường, giết người như cỏ rác, nếu đối phương không hài lòng, vậy mạng mình tuyệt đối khó mà giữ được.

Hơn nữa nghe giọng điệu Trữ Nhất hiển nhiên trong lòng đang tức giận, nỗi sợ lan dần trong lòng ông chủ Hứa, hắn không khỏi run lên cầm cập."

Đại nhân thứ tội...

Đại nhân thứ tội... tiểu nhân không hiểu chuyện... tiểu nhân không hiểu chuyện..."

Song ngay lúc này, người mặc áo xanh bên người Trữ nhất mỉm cười nói: "Trữ huynh việc gì phải chấp nhặt với đám người này!

Bọn họ chẳng qua chỉ là con kiến hôi thôi, giết cũng chỉ bẩn tay Trữ huynh."

Trữ Nhất sắc mặt hơi nguôi đi, nói: "Khiến Lê huynh cười chê rồi."

Người trẻ tuổi được gọi là Lê huynh phất tay với ông chủ Hứa, nói rất hòa nhã: "Ngươi tạm thời lui ra đi."

Ông chủ Hứa như được đại xá, lập tức trốn ra ngoài."

Chẳng lẽ Lê huynh có suy nghĩ gì?"

Trữ Nhất hiếu kỳ hỏi, vừa rồi hắn đã ngửi được chút bất thường từ trong hành động của đối phương."

Tiểu đệ quả thật có việc cầu Trữ huynh."

Thanh niên họ Lê thần sắc thản nhiên nói.Trữ Nhất có thểhoành hành không cố kỵ tất nhiên không phải kẻ ngu ngốc, lập tức phản ứng lại, không khỏi kinh ngạc nói: "Đám người này không ngờ lại mời được Lê huynh tới nói giúp cơ đấy?"

Thanh niên họ Lê mỉm cười, không giải thích, ôn hòa nói: "Thật chẳng dám giấu, tiểu đệ đã sớm chú ý tới đám người Quy đảo này.

Đám người này lai lịch cực kỳ thần bí, tới giờ vẫn chẳng hé lộ chút gì.

Có điều đám kiếm tu này thực lực quả không tầm thường, đừng nói chiến bộ bình thường, cho dù là những chiến bộ thành danh trong bản giới, sợ rằng cũng chưa chắc thắng nổi.

Song cho dù điều tra ra sao cũng không được, lần này nếu đã gặp, vậy phiền Trữ huynh dò xét thử ngọn nguồn của bọn họ."

"Ai, Quy đảo này chẳng biết có đức hạnh với năng lực gì, không ngờ lại lọt được vào mắt xanh của Lê Huynh cơ đấy?"

Trữ Nhất chỉ thản nhiên cười, khuôn mặt chẳng hề có chút hung dữ nào.Thanh niên họ Lê kia chỉ mỉm cười, lấy ra một cái kính bát quái."

Bát Quái Nguyên kính này không phải pháp bảo quá tốt, song lại có diệu dụng tĩnh tâm ngưng thần, hóa giải huyết lệ, nếu Trữ huynh có thể giúp việc này, tấm Bát Quái Nguyên kính này sẽ là của Trữ huynh."

Trữ Nhất hơi rung động, pháp bảo thành danh của hắn là Huyết Sát Tu La tán.

Pháp bảo này uy lực vô cùng song khí tức huyết sát rất nặng, dần dà tâm tính cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nếu có tấm Bát Quái Nguyên kính này, việc tu luyện của hắn sẽ thu đuợc lợi ích không nhỏ.Trong lòng hắn cũng thầm nghi ngờ, sao đối phương lại coi trọng Quy đảo như vậy?Lẽ nào trong đó còn có gì che dấu?Tấm Bát Quái Nguyên kính này rất tốt, nhưng nếu vì nó mà rước lấy phiền toái lớn, vậy thật không đáng.Như nhận thấy sự nghi ngờ của Trữ Nhất, thanh niên họ Lê mỉm cười nói: "Trữ huynh không cần suy nghĩ nhiều, đám kiếm tu kia tuy thực lực không tồi, song chắc chắn không phải xuất thân từ Côn Luân.

Tiểu đệ cũng chỉ định dò xét ngọn nguồn của họ, không có ý gì khác."

Bị đối phương nói trúng tim đen, Trữ Nhất cũng không để ý.

Chỉ cần không phải Côn Luân, hắn cũng chẳng sợ, cười ha hả: "Có thể cống hiến sức lực thay Lê huynh là vinh hạnh của Trữ Nhất, cứ quyết định như vậy đi."

"Trữ huynh thật trượng nghĩa."

Thanh niên họ Lê khen ngợi một câu, rất thức thời dâng tấm Bát Quái Nguyên kính lên.Trữ Nhất vuốt ve Bát Quái Nguyên kính, chỉ cảm thấy tâm tình thuần tĩnh, linh hoạt kỳ ảo khó tả, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.Chương 464 : Tiên hạ thủ vi cường!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnĐây rốt cuộc là thứ gì?"

Tả Mạc vừa làm vừa liếc mắt nhìn Hắc kim phù binh, thấy bộ mặt hắn giống mình như đúc, Tả Mạc chỉ cảm thấy kỳ quặc không nói nên lời.Vệ trầm ngâm nói: "Thứ này của ngươi có vẻ giống con rối đồ đằng."

"Con rối đồ đằng?"

Tả Mạc hơi kinh ngạc, hắn thu lại ánh mắt, nhìn Vệ: "Đó là cái gì?

Có tác dụng gì?"

"Đồ đằng của bộ lạc thời viễn cổ là tượng trưng của mỗi bộ lạc, bọn họ vô cùng cường đại nhưng rất nhiều đồ đằng không nguyện ý dâng hiến thân mình, bọn họ sẽ ban xuống một ít con rối có một phần sức mạnh của họ.

Trong thời đại viễn cổ, con rối đồ đằng cực kỳ thịnh hành, bọn họ có được một chút lực lượng của đồ đằng, song thực lực không mạnh mẽ như đồ đằng!

Mà có một số con rối đồ đằng thực ra là hỏa chủng do bản thân đồ đằng lưu lại cho chính mình, một khi đồ đằng bị hủy diệt, những con rối đồ đằng này có thể thông qua một số bí pháp, một lần nữa thức tỉnh lại ký ức của đồ dằng, trở thành đồ đằng mới!"

Bồ yêu cũng chăm chú lắng nghe, những thứ quá mức xa xưa này ngay cả hắn cũng không quá rõ.Trong lòng Tả Mạc khẽ động, phù binh vốn là phương pháp kết hợp bùa chú và con rối, cái tên con rối đồ đằng càng khiến hắn nhớ tới mảnh đồ đằng được đưa vào."

Vậy hiến tế là cái gì?"

Tả Mạc hỏi tiếp."

Hiến tế là phân đoạn trọng yếu trong tệ tự, bình thường mà nói, cũng là tín hiệu khởi động nghi thức."

Vệ giải thích: "Thời điểm Hắc kim phù binh của ngươi mở mắt bỗng khiến ta nhớ tới đám tế tự kia, tế tự thời viễn cổ bình thường đều cần phải hiến tế.

Chúng như dã thú mới tỉnh ngủ, khó nhịn nổi cơn đói!

Đây cũng là làm bừa thôi, còn về phần Hắc kim phù binh của ngươi có diệu dụng gì, vẫn cần bản thân ngươi tìm tòi.

Những thứ liên quan đến đồ đằng đã cách chúng ta quá xa rồi!Ba người im lặng, thời viễn cổ cách bọn họ thật quá xa xôi!Con rối đồ đằng...Xem ra mình luôn làm ra những thứ kỳ quái, Tả Mạc không khỏi cười khổ.Rõ ràng là dựa theo ngọc giản luyện chế của Cổ Hướng Thiên, làm sao mà Hắc kim phù binh được luyện chế ra lại hoàn toàn khác với trong ngọc giản chứ?Được rồi, dù sao cũng thử cái là biết.Tả Mạc tay cầm giấy phù, dựa theo phương pháp thôi động pháp quyết được ghi trong ngọc giản.Không có phản ứng.Tả Mạc sứng sốt, sao lại không có phản ứng, hắn vội vàng lấy ngọc giản ra, đọc kỹ một lần nữa, không sai mà!

Tả Mạc bỗng có dự cảm không hay, liệu có phải...Hắn cố ổm định tâm thần, lại thôi động pháp quyết.Vẫn không có phản ứng!Khóe mắt Tả Mạc giật giật hai cái, dự cảm không hay càng lúc càng mãnh liệt, cắn răng thử lại.Vẫn không có phản ứng!Sao lại không có phản ứng chứ?

Chẳng lẽ là luyện hỏng rồi?

Tả Mạc cúi đầu nhìn tờ giấy phù trong tay, sắc mặt khó coi vô cùng!

Mất nhiều công sức như vậy, tiêu tốn nhiều tài liệu tốt như vậy, còn làm ra cái hiến tế gì gì với thanh thế dọa người đến thế, khiến anh đây mong chờ cả nửa ngày, hóa ra cũng chỉ là phế phẩm à?Cái trò quỷ gì thế này!

Tả Mạc thẹn quá hóa giận, không nói hai lời, cầm tờ giấy phù đập thẳng xuống bàn!"

Trời sinh ta chiến."

Một giọng nói lười biếng như mới tỉnh ngủ bỗng vang lên.Bốn chữ vốn đầy hùng tráng khí khái, song lại vang lên yếu ớt không chút sức mạnh.Theo sau những lời đó là một cái ngáp thật dài.Sắc mặt Tả Mạc đen kịt như đáy nồi, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Hắc kim phù binh.

Hắc kim phù binh màu vàng đen lại ngáp một cái, khóe miệng còn chảy ra một giọt nước bọt sáng bóng, ánh mắt nhập nhèm như vừa tỉnh ngủ nhìn Tả Mạc."

Đại ca, có chuyện gì vậy?"

Tả Mạc hóa đá tại chỗ, Bồ yêu với Vệ cũng ngây ra như phỗng.Ngoại trừ toàn thân màu vàng đen, bộ dáng vô lại của tên này quả thực giống Tả Mạc như đúc!Thấy không ai trả lời, hắc kim phù binh lại ngáp một cái rõ dài: "Không có việc gì à?

Không có việc gì thì ta đi ngủ đây, buồn ngủ quá à!"

Nói xong bèn lắc lắc đầu với Tả Mạc, bộp một tiếng, biến mất không thấy đâu nữa."

Tả Mạc dần khôi phục lại tinh thần, lòng nảy sinh xung động muốn gào khóc không ngừng, cái thứ này, cái thứ này còn là phù binh sao?

Cái tên phù binh hùng tráng uy vũ, thấy chết không ngại kia đi nơi nào rồi?

Tốn nhiều tinh lực với tài liệu như vậy cuối cùng lại tạo thành một thằng lười như vế, Tả Mạc thấy bản thân mình đúng là ngu tới mức có thể đâm đầu vào tường được rồi!Càng nghĩ, Tả Mạc càng hoài niệm Hắc kim phù binh với vẻ mặt hờ hững, im lặng không nói, không biết mệt mỏi, không biết đến đau đớn!Hắc kim phù binh kia thật tốt!Khinh bỉ thay cái tay mình!Trong ánh mắt đồng cảm của Bồ yêu và Vệ, Tả Mạc khóc không ra nước mắt, hối hận tới mức ruột cũng hóa đen.oOoTông Như nhỏ giọng tụng niệm, nhẹ nhàng lay động Chuyển Kinh Đồng, kinh văn trên Chuyển Kinh Đồng sáng lên như sóng gợn, lưu chuyển không ngừng.Từng sợi nguyện lực như chất độc màu xám, ngoan cường thấm vào trong Thập Tự Chuyển Kinh Đồng.Thập Tự Chuyển Kinh Đồng trên tay hắn do Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bản làm thân ống, Hàng Ma xử làm cán, Tông Như ngày ngày tụng niệm kinh văn trên Đạt Già Kim Thân, dùng nguyện lực tẩy luyện, hai món pháp bảo cuối cùng cũng có dấu hiệu dung hợp.Tuy rằng chỉ mới là hình đạng cơ bản song đã rất có thần diệu.Việc trước mắt đang cần là phải tiếp tục luyện hóa thật kiên trì bền bỉ, lúc đó uy năng của thanh Thập Tự Chuyển Kinh Đồng mới có thể thực sự đạt tới mức đại thành.

Song chỉ cần là Thập Tự Chuyển Kinh Đồng hiện tại cũng đã là pháp bảo đứng thứ hai doanh trại!Cửu Chuyển Tiêu Thổ bàn vốn đã là cấp sáu, lại dùng nhiều phương pháp luyện hóa của thiền tu, giờ càng trở nên ôn hòa nội liễm.Ngoại trừ giảng bài, Tông Như đem toàn bộ thời gian chuyển hết vào Thập Tự Chuyển Kinh Đồng.oOoTả Mạc đang trong cơn ảo não, bị Bao Dịch đang vội vã trở về tìm được.Bao Dịch vẻ mặt đầy lo lắng báo lại tin tức cho Tả Mạc, Thương Vị Minh chạy tới khi nghe Bao Dịch nói tới Trữ Nhất lập tức biến sắc.Tả Mạc có phần không cho là đúng: "Bọn chúng chỉ có chút mánh khóe vậy thôi à?"

Trong mắt hắn, so với Bồ yêu, Điền gia này thực sự kém quá xa.

Mánh khóe nhỏ như vậy đối với kẻ chui ra từ trong núi xác biển thi như Tả Mạc, thực không khiến hắn hứng thú nổi.Chẳng qua chỉ là chút náo động nhỏ!Thương Vị Minh thấy Tả Mạc có vẻ không quá để ý, lập tức lo lắng nói: "Đại nhân, Trữ Nhất kia là kẻ giết người không chớp mắt!

Một thân tu vi không ai chống nổi!

Hắn có một pháp bảo lợi hại tới cực điểm tên là Huyết Sát Tu La tán, bá đạo vô cùng, huyết quang đó âm hiểm khó phòng, đã có không biết bao nhiêu người ngã xuống dưới cái ô ấy!"

"Lợi hại vậy sao?"

Tả Mạc sửng sốt: "So với Thiên Lung Huyễn Cảnh bàn còn lợi hại hơn?"

Thương Vị Minh vội vàng nói: "Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn làm sao so sánh nổi với Huyết Sát Tu La Tán được chứ?

Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn tuy trong Hư Linh thành cũng có thể tính là pháp bảo lợi hại, nhưng nếu phóng tầm mắt ra toàn bộ Vân Hải giới, vậy chẳng có danh hiệu gì.

Huyết Sát Tu La Tán danh tiếng lừng lẫy khắp Vân Hải giới, Trữ Nhất dựa vào cái ô này, tru sát không dưới bảy mươi tu giả, ngay cả cao thủ kim đan kỳ cũng có hơn mười người ngã xuống dưới tay hắn!

Huyết Sát Tu La Tán trong bảng pháp bảo của bản giới xếp thứ mười, thực sự vô cùng lợi hại!"

"Lợi hại tới vậy sao?"

Tả Mạc giật nảy mình.Bảng pháp bảo gì gì đó, Tả Mạc chẳng có khái niệm, nhưng mà lợi hại hơn Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn, cái này cũng đủ khiến hắn không thể không coi trọng rồi!

Ngày trước bị thu vào trong Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn, tất nhiên có phần do hắn không phòng bị, nhưng bản thân uy lực của pháp bảo cũng khiến Tả Mạc cực kỳ kinh ngạc!Lực lượng mà Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn biểu hiện ra vượt qua bất cứ pháp bảo nào Tả Mạc từng gặp, cũng khiến hắn một lần nữa nhìn ra được tác dụng rất lớn của pháp bảo, bằng không, hắn cũng không cam lòng xuất ra gần như toàn bộ gia sản để mua thêm trang phục và đạo cụ cho mọi người.Song hắn cũng hiểu, pháp bảo có thể mua được trên thị trường so với pháp bảo đỉnh cấp thực sự có một khoảng chênh lệch không cách nào vượt qua.Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn hắn đã tự mình nếm qua, đã là pháp bảo hiếm thấy rồi, vậy mà Huyết Sát Tu La Tán kia còn lợi hại hơn, này là biếu mình rồi!Phản ứng đầu tiên của Tả Mạc là, phải ra tay trước, phái một nhóm người nửa đường chặn giết Trữ Nhất.

Trữ Nhất có lợi hại thế nào đi nữa, Huyết Sát Tu La Tán kia có lợi hại thế nào thì nhiều người đánh vẫn có thể giết hắn!Ý nghĩ này vừa xuất hiện, lập tức lan khắp đầu Tả Mạc, không cách nào ngăn cản nổi.

Ngồi nhà chờ người khác giết tới cửa, đó không phải phong cách của Tiểu Mạc ca.

Hắn hận bản thân không thể mãi là kẻ ra tay trước.Về phần tin tức Bao Dịch nghe được có đúng hay không, hắn không buồn nghĩ nhiều.Trữ Nhất đáng thương, vẫn còn chìm đắm trong niềm vui thu được Bát Quái Nguyên Kính, nào biết đã bị một kẻ gán lên người cái mác "kẻ địch".Tả Mạc nhanh chóng xác lập mục tiêu, rồi bắt đầu suy nghĩ xem có nên đánh hay không, đánh rồi có điểm tốt nào không?

Không đánh thì có chỗ xấu nào?Chỉ trong chốc lát, Tả Mạc đã quyết định đánh!Tiên hạ thủ vi cường, làm vậy có thể khiến họ chiếm được tiên cơ.

Đối phương ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, chiếm thế chủ động.

Nếu có thể giết chết Trữ nhất, vậy hai kẻ khác chắc chắn sẽ sợ hãi.

Hơn nữa đối phương tuyệt đối sẽ không ngờ Tả Mạc lại chủ động xuất kích, đánh lến chư vậy sẽ cực kỳ bất ngờ, cũng là thứ Tả Mạc thích nhất!

Ưu thế về nhân số của bọn họ cũng có thể phát huy hoàn toàn, quần ẩu như vậy là hắn thích nhất!Còn nếu không đánh, chờ đối phương đánh tới của, trong Hư Linh thành này, đám Tả Mạc ngược lại lại càng bó tay bó chân.Có nhiều điểm tốt như vậy, sao lại không đánh?Nhân thủ ngược lại lại khá dễ dàng, hắn, thêm vào Vi Thắng, lại thêm Tạ Sơn, Tông Như, bốn kim đan, chống lại Trữ nhất, cho dù Huyết Sát Tu La Tán có lợi hại đến mấy bọn họ hẳn cũng có vài phần thắng.

Nếu thực sự không được, vậy thêm cả Thúc Long, lại tăng thêm được một phần thắng.Tả Mạc cần thận suy nghĩ lại, quả nhiên trong ba người, Trữ Nhất là lợi hại nhất.Hắn không chút do dự lựa chọn Trữ Nhất làm mục tiêu đầu tiên!Có câu, bắt giặc phải bắt vương trước!oOoThập Phẩm nhìn sơn động sâu thẳm, vẻ mặt nặng nề, lần trước bị áp chế như vậy!

Lực lượng của côn trùng trong đó rất mạnh, số lượng cũng rất nhiều, vượt xa sức tưởng tượng của hắn!Giờ nhớ lại cảnh tượng hôm đó, hắn vẫn cảm thấy run sợ.Chính một chút run sợ này khiến hắn cảm thấy xấu hổ!

Hắn là linh thú lập chí trở thành thập phẩm, sao lại cảm thấy run sợ được?

Thập Phẩm vốn ngoan cường cảm thấy nơi đây đã trở thành ma chướng của hắn, nếu không loại bỏ ma chướng này, tâm lý hắn sẽ mãi mãi lưu lại kẽ hở!Huống hồ, chủ nhân đã từng nói qua, vứt bỏ ở đâu, tìm lại ở đó!Hắn không nuốt nổi cơn tức này!Không được, nhất định phải tìm lại!Đám côn trùng kia, ông đến đây!Trong mắt Thập Phẩm hiện vẻ tàn khốc, không chút do dự tiến vào trong sơn động.Chương 465 : Cục diện nguy hiểm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện"Tin tức này có chính xác hay không?

Thế nào mà ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy?"

Tạ Sơn nhỏ giọng lầu bầu, bọn họ nấp trong mây, xung quanh bày trận pháp, nếu không tới gần, chắc chắn khó phát hiện nổi."

Gấp cái gì!"

Tả Mạc trừng mắt, trong lòng cũng hơi lo lắng.

Tin tức thu được đều là nhờ Thương Vị Minh, dẫu sao trong số thủ hạ của hắn cũng chỉ có Thương Vị Minh là quen với Vân Hải giới.Thương Vị Minh nhanh chóng hỏi thăm ra nơi ở của Trữ Nhất, đám người căn cứ theo bản đồ các giới, cuối cùng tìm được con đường này.Mấy ngày trước Thương Vị Minh trà trộn vào thành Bách Việt, nghe được từ một đầy tớ của Trữ Nhất là mấy ngày nay hắn sẽ tới Hư Linh thành.Vì vậy đám người Tả Mạc bắt đầu ôm câu đợi thỏ.Bọn họ đã đợi ở đây ba ngày song vẫn không thấy tung tích Trữ Nhất đâu.

Có điều cũng may là tu vi mọi người đều cao, ngoại trừ Tạ Sơn lầu bầu ngoài miệng hai câu ra, mọi người vẫn rất bình tĩnh.

Tông Như nhắm mắt đả tọa, công phu thiền định của hắn ngày càng thâm sâu, bất động như núi.

Vi Thắng nhắm mắt xếp bằng ngồi bên, thanh kiếm đen đặt trên đùi, thần sắc thanh tĩnh..

Thúc Long vẫn chưa tới, hắn lưu lại trên đảo trấn thủ.

Vạn nhất cao thủ đi hết, bị người ta bịt kín tổ chim, vậy đúng là lỗ lớn rồi.Bỗng nhiên, phía xa xuất hiện vài điểm đen.Tả mạc mắt sắc, lập tức nhìn thấy người cầm đầu là Trữ Nhất!Hắn tinh thần phấn chấn, nhỏ giọng nói: "Tới rồi!"

Vi Thắng mở mắt, bàn tay nắm lấy chuôi kiếm, Tông Như cũng đồng thời mở mắt, trên tay nhiều thêm Thập Tự Chuyển Kinh đồng, nhẹ nhàng lay động Chuyển Kinh đồng.

Tạ Sơn lặng lẽ cười, Song Thận kiếm hiện lên trong tay.Tả Mạc nhìn kỹ hai người bên cạnh Trữ Nhất, đều mặc trang phục người hầu, chắc là nô bộc của Trữ Nhất.Đợi đám người này bay tới gần, Tả Mạc đột nhiên quát nhẹ một tiếng: "Ra tay!"

Ra tay đầu tiên là Vi thắng!Hai mắt lóe lên hai luồng sáng, kiếm đen trong tay khẽ chuyển động không chút âm thanh, đâm nhẹ vào hư không!Cùng lúc đó, Tông Như, Tạ Sơn đồng thời phát động!

Chỉ thấy Tông Như một tay dẫn vào không khí, kinh văn trên thân ống Thập Tự Chuyển Kinh đồng, từng cái từng cái một sáng lên, kinh văn sáng lên tự động tách khỏi Chuyển Kinh đồng, những kinh văn này không biến mất trên không trung mà như những chữ vàng, từng cái từng cái một liên tiếp bay về phía Trữ Nhất.

Tổng cộng bảy chữ vàng, mỗi chữ lại bao hàm linh lực thiền gia, tiếng phạn âm vang lên xung quanh!Song Thận kiếm của Tạ Sơn vẽ ra từng luồng kiếm mang bảy màu, như từng ánh cầu vồng sau cơn mưa, trong vẻ mỹ lệ là sát khí lẫm liệt!Đại Nhật Ma Thể của Tả Mạc khai hỏa toàn bộ, dùng khí thế sấm sét đánh về phía Trữ Nhất!Sát chiêu do bốn người súc thế đã lâu, một khi phát động là không lưu lại chút gì!Mắt thấy Trữ Nhất sắp đầu lìa khỏi cổ, bỗng nghe thấy một tiếng cười dài vang lên bên cạnh hắn: "Quả nhiên là Minh Công thần cơ diệu toán!Bốp!Trữ Nhất ở ba trượng trước mặt bỗng nổ tung thành một quầng sáng!"

Thủ đoạn này cũng chẳng có gì quang minh!"

Một người hầu bên cạnh Trữ Nhất bỗng nhanh chóng biến đổi, lộ ra chân thân, chỉ thấy hắn khoác một chiếc áo cà sa Minh Hoàng, cầm trong tay một cái Vi Đà Xử cao cỡ thân người, không giận mà uy!Trên Vi Đà Xử của hắn, vòng đồng leng keng rung động, từng quầng sáng trong suốt tỏa ra từ những vòng đồng đó, lan tới ba trượng xung quanh ba người. vừa rồi chính hắn là người đã chặn một kiếm vô thanh vô tức của Vi Thắng."

Ha ha, chỉ chút thuật nhỏ mà thôi."

Một người hầu khác bên cạnh Trữ Nhất cũng lộ ra chân thân, râu dài mặt tím, trang phục văn sĩ khí chất nho nhã.Hắn giơ tay phóng ra một màng khói năm màu, màn khói đó gặp gió lớn bổng, che phủ bầu trời!

Đám người Tả Mạc còn chưa kịp phản ứng đã bị màn khói bao phủ lại!

Chữ vàng mất đi mục tiêu cũng bị cuốn vào trong lớp khói năm màu, ánh kiếm bảy màu của Tạ Sơn cũng bị màn khói đó nuốt sạch.Bốn người Tả Mạc chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mặt biến đổi, đều cũng biến sắc!"

Trữ huynh, Viên Tín đại sư, có thể từ từ bắt đầu, không cần sốt ruột!

Ngũ Hành La Yên Tráo của lão phu cũng có thể kéo dài một thời gian."

Cố Minh Công vuốt râu cười, trong giọng nói vừa có vẻ khiêm tốn vừa có vẻ ngạo nghễ.Bảy chữ vàng mất đi mục tiêu cũng tự động trở lại bên người Tông Như, bắt đầu từ từ chuyển động xung quanh hắn."

Thủ đoạn của Minh Công thật cao cường!"

Trữ Nhất cười lớn nói: "Ha ha!

Giờ thì đừng ai mong trốn!

Đã lâu không nếm mùi máu rồi, giờ đã đưa tới cửa rồi thì một tên cũng đừng mơ trốn nổi!"

Trong tay hắn bỗng nhiều thêm một cái ô máu, thân ô như thấm đẫu màu máu, lộ ra mùi máu tươi nồng nặc khiến người ta chỉ muốn nôn mửa!

Trong ô mơ hồ truyền ra rất nhiều tiếng tru của oan hồn, như khóc như than, khiến người khác nghe được mà kinh hãi!Ngửi thấy mùi máu tươi này, trong mắt Viên Tín hiện lên một chút chán ghét khó thấy, hắn không nói gì, chỉ nhỏ giọng tụng niệm kinh văn.Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười lớn tùy ý của Trữ nhất, cuồn cuộn như sấm, thô bạo không nói nên lời, kẻ nhát gan sợ là mật cũng vỡ tan ngay!Tả Mạc sắc mặt căng thẳng, không ngờ đối phương lại đã sớm chuẩn bị!

Bọn họ tự cho là mưu toan đủ bí ẩn rồi, không ngờ lại rơi vào trong bàn tính của đối phương, chỉ chớp mắt mà vị trí chủ khách đảo ngược, bọn họ lâm vào cảnh nguy hiểm!Trữ Nhất còn chưa ra tay, song thực lực mà Cố Minh Công và Viên Tín biểu hiện ra cũng đã cực mạnh!

Viên Tín có thể đỡ được một kiếm của đại sư huynh, chắc chắn sẽ không đơn giản!Mà tấm màn khói năm màu biến đổi không ngừng lưu chuyển không nghỉ trước mặt cũng khiến Tả Mạc cảm nhận được lực lượng vô cùng cường đại của phù trận đang chảy trong đó!Màn khói này thật kỳ quái!Tả Mạc vừa rồi nghe thấy Cố Minh Công gọi nó là Ngũ Hành La Yên tráo, lẽ nào màn khói năm màu này là do năm loại khói ngũ hành tạo thành?Nếu quả thực là vậy thì không ổn rồi!

Trái tim Tả Mạc không ngừng trầm xuống!Tu giả dùng pháp bảo do màn khói luyện chế thành đa số là tán tu bởi màn khói không chỉ nhiều chủng loại đa dạng, hơn nữa còn có thuộc tính ngũ hành vô cùng rõ ràng.

Sưu tập năm loại màn khói khác nhau phân biệt thuộc thuộc ngũ hành đã rất không dễ dàng rồi, càng khó hơn là đem năm loại màn khói ngũ hành đó luyện chế hợp nhất!Màn khói không thuộc cùng một hành sẽ phân biệt rất rõ ràng, không chịu dung hợp.

Hai loại màn khói không thuộc cùng một hành, nếu muốn luyện hóa thành một đã cực khó rồi, mà mỗi khi tăng thêm một loại màn khói mới, độ khó của nó tăng thêm vài lần!

Muốn đem năm loại màn khói ngũ hành khác nhau luyện chế thành một pháp bảo, độ khó trong việc này chẳng khác nào lên trời!Khi Tả Mạc nghe thấy tên pháp bảo của đối phương, lập tức cảm thấy không ổn!Hắn đã không còn thời gian để nghĩ xem rốt cuộc bọn họ sơ suất ở đâu, giờ chỉ hơi vô ý, sợ là hôm nay bọn họ sẽ phải thua ở nơi này!Vốn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Tả Mạc nhanh chóng phán đoán ra tình thế của họ.

Bốn đấu ba, vốn bọn họ hơi chiếm ưu thế về nhân số, nhưng với Ngũ Hành La Yên Tráo, ưu thế nhân số đã hoàn toàn bị triệt tiêu.Một khi không còn ưu thế về mặt nhân số, bọn họ lâm vào nguy hiểm rồi!

Về mặt pháp bảo, bọn họ đều kém Trữ Nhất, luận tu vi, bọn họ cũng không thâm sâu như đám Trữ Nhất.

Ba người Trữ Nhất đều là tu giả kim đan kỳ thành danh đã lâu, tu vi ít nhất cũng ở mức nhị trọng thiên, Trữ Nhất thậm chí còn là tam trọng thiên đỉnh phong!Từng người bọn họ bị cách ly ra, tiếp theo nhất định là đối phương tiêu diệt từng phần một!Chết tiệt!Đầu óc Tả Mạc xoay chuyển rất nhanh, tay cũng không để rỗi, lén nặn chỉ ấn, một luồng gió vô hình tỏa ra như rung động!Là Phấn Khô Yên Minh Diệt chuyên phá giải ảo thuật!Đỉnh đầu truyền tới một tiếng ồ của Cố Minh Công: "Pháp quyết này thú vị đây!

Có điều lão phu khuyên ngươi một câu, đừng phí công nữa, Ngũ Hành La Yên Tráo này của lão phu ngũ hành lưu chuyển không ngừng, có phải là ảo cảnh đâu!

Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi, lão phu làm chủ lưu lại tính mạng cho ngươi!"

Làn gió tỏa ra, màn khói năm màu xung quanh vẫn không hề bị ảnh hưởng!Quả nhiên không phải ảo cảnh!Sắc mặt Tả Mạc lập tức trở nên càng khó coi!Có điều hắn cũng không tức giận, Minh Hư Dực trên lưng khẽ rung, thân hình như điện, đột nhiên vọt mạnh lên!Song cho dù bay thế nào, màn khói năm màu trước mắt cũng không thấy điểm cuối."

Ha ha!

Lão phu nói rồi mà, đừng có phí công!

Ngũ Hành La Yên, tương sinh tương khắc, tuần hoàn không ngừng, tự thành thiên địa!

Ngươi dù có thủ đoạn nghịch thiên đi chăng nữa, trong Ngũ Hành La Yên Tráo của lão phu cũng chẳng lật nổi trời!"

Tiếng cười đắc ý của Cố Minh Công truyền tới tai Tả Mạc."

Ha ha, Minh Công việc gì phải nhiều lời với chúng!"

Thanh âm lạnh lẽo của Trữ Nhất chen vào: "Thực chẳng thú vị, mấy con kiến hôi này không ngờ lại khiến ba ta cùng đi một chuyến!

Minh Công chấm dứt chúng sớm đi, chúng ta xong việc sớm, tìm một chỗ thưởng trà, chẳng thoải mái sao?"

Viên Tín đại xư miệng niệm: "Thiện tai thiện tai!"

Cố Công Minh cao giọng cười: "Hai vị đã có nhã ý!

Lão phu đành bêu xấu vậy!"

Đám người Tả Mạc chỉ thấy toàn thân cứng nhắc, không thể động đậy, những màn khói năm màu kia từ bốn phương tám hướng dồn tới, cùng lúc đó, từng luồng khói năm màu quấn lấy mọi người, như những con rắn độc sặc sỡ cuốn chặt lấy họ!Màn khói nhẹ nhàng lúc này lại như dây kéo, cứng cỏi vô cùng, cho dù bọn họ có giãy dụa ra sao cũng không thể nhúc nhích nổi!Ngay cả Tả Mạc có Đại Nhật Ma Thể lúc này cũng bị áp chế gắt gao, càng cố giãy dụa, lực lượng từ màn khói quấn trên người truyền tới càng thêm mạnh mẽ!Lẽ nào lại thua ở đây?oOoĐiền Hoành Ba liếm liếm môi, con mắt nheo lại, nở một nụ cười tàn nhẫn.

Trong lòng hắn vẫn đang nghẹn một ngọn lửa giận, con mồi ngay trước mặt, trong lòng hắn đầy khát khao giết chóc!Phía sau hắn là năm tu giả, bọn chúng tên thì sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, kẻ thì thong dong tự đắc, song tất cả đều không ngoại lệ, toàn thân sát khí lẫm liệt!

Vừa nhìn năm người này là biết họ là kẻ lão luyện nơi sa trường, chỉ có người lão luyện mới có biểu hiện thong dong như vậy trước chiến trận!Chiến tu kim đan kỳ của Điền gia đều ở đây!Chỉ riêng sáu gã chiến tu kim đan này đã đủ để đối phó với một chiến bộ rồi!Sau sáu người là một loạt chiến tu đông nghìn nghịt, ngay ngắn chỉnh tề!Chiến bộ Điền Dạ!Chính là chiến bộ đệ nhất Điền Gia vừa trở về từ chiến trường – Điền Gia chiến bộ!Điền gia lần này có thể nói đã bỏ vốn ra rồi!Ngoại trừ Điền Gia chiến bộ, hai chiến bộ tinh nhuệ khác của Điền gia cũng được điều đến!Điền Vĩnh Thanh dự tính nhân cơ hội này, một đòn đọt luôn Quy Đảo đang sức cùng lực kiệt kia, không bỏ sót chút gì!Điền Vĩnh Thanh vốn không nghĩ nhiều như vậy, song Cố Minh Công cơ trí hơn người, lập tức suy tính ra chắc chắn đám Tả Mạc sẽ mai phục dọc đường.

Điền Vĩnh Thanh cũng là kẻ thông minh, vừa suy nghĩ cái lập tức hiểu ra.Hiện giờ cao thủ Quy Đảo đi hết, trên đảo đang là thời điểm suy yếu nhất, cũng là thời gian cao thủ ít nhất!Cơ hội ngàn năm khó gặp như vậy, sao bỏ qua được?Một khi chiếm được lượng lớn linh điền trên Quy đảo, thu nhập của Điền gia lập tức tăng gấp đôi!

Lại thừa dịp danh vọng đang tăng mạnh, mời chào anh hào, Điền gia quật khởi, không ai ngăn nổi!Ngay cả Hư Linh phái cũng không cách nào ngăn cản!Quy Đảo trước mặt như một miếng thịt cực kỳ màu mỡ, khiến mỗi người trong Điền Gia đều chảy nước bọt ròng ròng!Từ nay trở đi, khối thịt này sẽ về Điền Gia rồi!Trong mắt Điền Hoành Ba lóe lên sát khí, miệng quát lớn: “Giết!”

Chiến bộ đông nghịt như mây đen cuồn cuộn, dùng khí thế sấm sét ép về phía Quy đảo!Chương 466 : Ngũ Hành La Yên Tráo .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnPháp bảo thật lợi hại!Tả Mạc chỉ cảm thấy màn khói trên người càng lúc càng thu chặt, hít thở cũng khó dần, trong tai nghe được tiếng xương gãy răng rắc.Nếu không phải Đại Nhật Ma Thể vô cùng cứng cỏi, máu thịt người thường sợ rằng đã bị vặn tan ra rồi!Nhưng cái vặn này cũng khiến Tả Mạc cảm thấy đau nhức!Hắn không chút do dự khởi động Diễm Chương Khải, Diễm Dương Khải màu lửa đỏ ầm ầm hiện lên, Đại Nhật Văn Diễm nóng rực vừa tiếp xúc với màn khói, lập tức như dầu gặp lửa, Đại Nhật Văn Diễm đột nhiên bùng lên, che phủ lấy thân hình Tả Mạc, hắn như một ngọn lửa đang hừng hực cháy!Cùng lúc đó, trong màn khói, một đạo kiếm ý cuồn cuộn phóng lên, đâm thẳng vào trời cao!Một tiếng phạn âm truyền tới, trong màn khói năm màu che phủ bầu trời đâm ra từng sợi kim mang, chân ý ôn hòa ôn thuận của Thiện Tu tràn ngập giữa chúng!Còn Tạ Sơn đứng trong một cái lồng bảy màu hình tròn, cái lồng này lưu chuyển đủ loại màu sắc, trông rất đẹp mắt, màn khói năm màu vừa tới gần đã vang lên những tiếng ăn mòn xuy xuy.Cố Minh Công biến sắc, màn khói năm màu tâm thần tương liên với hắn, mọi chuyện xảy ra trong nó đều khó thoát khỏi pháp nhãn của hắn!Bốn kẻ này không phải hạng dễ chơi!Ngũ Hành La Yên của hắn đã từng vây khốn không ít anh hùng, bốn người này không ngờ lại có thể thoải mái như không thoát khỏi màn khói, khiến hắn cũng thầm cảnh giác.

Tuy nói chiêu trói đó chẳng qua chỉ là sát chiêu đơn giản nhất, song bốn người thoải mái như vậy vẫn khiến hắn hơi bất an.Trong lòng Trữ Nhất cả kinh song không sợ hãi, ngược lại lại cười lớn nói: “Ha ha!

Không tồi không tồi!

Cũng có đôi chút bản lĩnh!

Huyết Ô này của ta đang cần hồn phách lợi hại, Tu La khó thành, mấy người các ngươi đưa tới cửa rồi!

Giờ thì một tên cũng đừng hòng trốn!”

Huyết Sát Tu La Tán trong tay Trữ Nhất do hắn thu thập Huyết Sát cực âm cực uế tu luyện thành, trong ô Huyết Sát mênh mông cuồn cuộn như biển, vô số oan hồn chìm nổi, không khác gì địa ngục.

Nếu có thể thu được hồn phách có thực lực cường đại vào trong ô sẽ có thể luyện thành Tu La, uy lực của ô này cũng mạnh thêm chục lần!Cái ô này luyện tới cực hạn sẽ tự thành một giới, uy năng khó lường!Thế nhưng hồn phách cường đại rất khó tìm, song tới hiện giờ, Trữ Nhất không ngờ lại phát hiện linh hồn cả bốn người này đều cực kỳ cường đại, hoàn toàn phù hợp với điều kiện luyện chế Tu La!

Nhất là kiếm tu cầm thanh kiếm đen trong tay kia, hồn phách cực kỳ mạnh mẽ!

Hồn phách càng mạnh, Tu La luyện chế ra càng thêm lợi hại!

Nếu dùng hồn phách người này luyện chế Huyết Sát Tu La vậy không biết sẽ mạnh đến mức nào!Trữ Nhất kinh hỉ vô cùng, đừng nói là được người ta nhờ vả, nếu biết có hồn phách mạnh mẽ tới vậy hắn cũng muốn tìm tới giết người đoạt hồn!

Đây là mê hoặc mà hắn tuyệt đối không cách nào chống lại!Hôm nay đúng là gặp may lớn rồi!Không nói hai lời, hắn lập tức đánh về phía Vi Thắng!oOoÁnh mắt Viên Tín nhìn chằm chằm vào kim quang gai mắt kia, trong kim quang lộ ra thiền ý hào hùng, khiến hắn vừa âm thầm kinh hãi vừa đỏ mắt không thôi!Hắn xuất thân từ một môn phái nhỏ, bộ Vi Đà Xử Quyết trên người là do hắn thu vô ý phát hiện được trong một sơn động.

Thiên tư của hắn rất tốt, có Vi Đà Xử quyết rồi lập tức như hổ thêm cánh, tu vi càng ngày càng thâm hậu, từ từ đi vào hàng ngũ cao thủ.

Sau khi kết đan thành công lại hao hết vô số tâm lực, thu thập các loại tài liệu, luyện chế ra thanh Vi Đà xử trong tay!Song thấy thiền ý vô cùng tinh thuần của đối phương hắn vẫn không thể không đỏ mắt nhìn!Đối phương tu luyện nhất định là một môn thiền quyết cực kỳ cao thâm, hơn cả Vi Đà Xử Quyết của hắn!

Bộ Vi Đà Xử Quyết này hắn đã tu luyện tới thuần thục, nó đã không cách nào khiến hắn tiến thêm một bước!

Nó có thể khiến hắn tu thành kim đan, nhưng không cách nào giúp hắn tu được nguyên anh!Ngón tay hắn nắm chặt lấy Vi Đà Xử, dùng sức quá độ khiến cho ngón tay trắng bệch!Cho dù thế nào cũng phải đoạt được bộ thiền quyết này!Chỉ có thiền quyết tốt, mình mới có thể tu thành nguyên anh!Vi Đà Xử trong tay ngưng bặt, Đinh, vòng đồng cùng vang lên, trong thiền âm lộ ra sát khí!Viên Tín thần sắc như ẩn như hiện, sải bước, trực tiếp đi về phía Tông Như!oOoDiễm Chương Khải vừa hiện, Tả Mạc lập tức cảm thấy áp lực suy giảm, Đại Nhật Văn Diễm quả nhiên lợi hại, hắn cũng thầm thả lỏng một hơi.Song làm sao để phá hủy Ngũ Hành La Yên Tráo?

Hắn vẫn chẳng có chút manh mỗi!

Trong Ngũ Hành La Uyên Tráo, ngũ hành đều ngang nhau, biến hóa vô cùng, hơn nữa hiển nhiên trình độ luyện khí của đối phương cũng khá lợi hại, trong đó còn rất nhiều điểm mà hắn cũng không nghĩ đến.Phấn Khô Yên Minh Diệt đã chứng minh không tác dụng, cũng nói nên rằng màn khói trước mắt không phải ảo cảnh.Vậy nó là cái gì?Bỗng nhiên nghĩ đến lực lượng phù trận vừa rồi cảm nhận được, Tả Mạc không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ Ngũ Hành La Yên Tráo này lại có thể ẩn chứa cả biến hóa phù trận nữa?Càng nghĩ hắn càng cảm thấy có khả năng.Ngũ hành tương sinh tương khắc, mà trong phù trận, các loại trận pháp ngũ hành nhiều vô số kể.

Màn khói lại phiêu hốt bất định, có thể tùy ý biến ảo hình dàng, đối với phù trận mà nói, điều này lại giúp tăng thêm vô số biến số.Nếu thực sự là thế, vậy phiền phức lớn rồi!Thần thức vừa tìm tòi dò xét, sắc mặt Tả Mạc càng thêm khó coi, quả nhiên, năm loại màn khói nhìn như tùy ý hợp lại nhưng thực ra lại mơ hồ tuần hoàn theo quy luật nào đó không muốn người khác biết.

Hơn nữa không biết đối phương dùng bí pháp gì luyện chế, năm loại màn khói này phân biệt rõ ràng, khi thì thủy hỏa giao dung, biến hóa liên tục.Nhớ lại cảnh tượng Đại Nhật Văn Diễm thiêu cháy màn khói lúc vừa rồi, hai mắt Tả Mạc sáng ngời, chẳng bằng dùng Đại Nhật Văn Diễm thử xem!Ngọn lửa trên người hắn lại bùng lên, hắn phóng về phía màn khói nồng nặc nhất, tiếng tư tư vang lên không dứt bên tai!“Ngọn lửa ấy cũng không tồi!

Đáng tiếc, ngươi vẫn kém một chút!

Chỉ chút thủ đoạn đó mà đã muốn phá Ngũ Hành La Yên Tráo, mơ tưởng!”

Giọng nói lạnh lùng của Cố Minh Công truyền tới, xem ra đã thực sự tức giận!

Vừa rồi không xem kỹ, Ngũ Hành La Yên Tráo bị tổn thương nhỏ, hắn cực kỳ quý trọng pháo bảo này, cho dù bị bất cứ tổn thương nào cũng vô cùng đau lòng.Tả Mạc chỉ cảm thấy trước mắt biến đổi, màn khói năm màu xung quanh đã biến đỏ!

Loại khói này đỏ như lửa, như cá mập ngửi thấy mùi tanh, điên cuồng lao về phía Tả Mạc!Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên một lực hút truyền tới, Đại Nhật Văn Diễm toàn thân không ngờ lại như muốn rời khỏi thân thể!Tả Mạc kinh hãi!Màn khói đỏ xung quanh Đại Nhật Văn Diễm dày đặc tới mức như ngưng tụ thành thực thể, lực hút kia là từ màn khói đỏ đó truyền tới.Màn khói hành hỏa!Phù trận!Tả Mạc đột nhiên phản ứng lại, vội vàng thu hồi Đại Nhật Văn Diễm, chỉ trong chốt lát đó thôi, không ngờ Đại Nhật Văn Diễm của hắn lại bị đánh tan hơn phân nửa!

Còn những màn khói hành hỏa hấp thu Đại Nhật Văn Diễm xong lại càng thêm đỏ chót!Tả Mạc vừa đau lòng vừa kinh hãi!Màn khói thật lợi hại!

Phù trận cũng thật lợi hại!Thủ đoạn của đối phương thật cao siêu, vượt xa sự tưởng tượng của Tả Mạc.

Trong màn khói phủ khắp trời đó, không ngờ đối phương lại lặng lẽ bày ra hạ cấp phù trận, bằng không, màn khói hành hỏa có lợi hại hơn nữa cũng chẳng thể hút nổi nhiều Đại Nhật Văn Diễm như vậy trong thời gian ngắn!Giờ hắn mới thực sự lãnh hội được sự lợi hại của đối phương, quả nhiên không hổ danh “Phù Tiên”!

Lúc trước, mọi tâm tư của Tả Mạc đều đặt trên người Trữ Nhất, hai người khác đều không để ý, giờ hắn mới hiểu, đã nổi danh tuyệt không có người yếu kém!Tả Mạc đấu đá lung tung ở Đô Thiên Huyết Giới, hoàn toàn không ngờ rằng sau khi tới Vân Hải giới lại liên tục bị ngăn cản.

Lần này hắn bị ép tới tuyệt cảnh, không ngờ lại phát hiện mình không có cách nào để đối phó.

Lúc trước bị thu vào trong Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn, Hắc kim phù binh của Cổ Hướng Thiên đã khiến hắn chịu nhiều đau khổ, suýt nữa đi đời rồi!Chờ chút!Hắc kim phù binh!Trong đầu Tả Mạc chợt lóe lên linh quang, bất quá nhớ lại bộ dáng lười biếng vô lại của tên kia, hắn cảm thấy suy nghĩ này thật không đáng tin cậy!Có điều trước mắt cũng chẳng có cách nào khác.

Đại Nhật Ma Thể cương mãnh vô sanh, hiếm có địch thủ, song thủ đoạn này của đối phương chính là một trong số ít có thể khắc chế được Đại Nhật Ma Thể.Ngoại trừ nó ra, hắn còn một sát chiêu, Cấp Cổ Hoang Tế Thuật, song chiêu này uy lực tất nhiên vô cùng lớn, song tiêu hao linh lực cũng cực nhiều, không tới phút cuối hắn tuyệt đối không dám dùng!Tả Mạc không nói hai lời, lấy giấy phù Hắc Kim ra, truyền linh lực vào.Không có phản ứng!Nhớ tới tình cảnh lần trước, khóe mắt Tả Mạc giật giật, lẽ nào thằng cha này phải quất mới chịu ra?Bốp!Cầm giấy phù đập thẳng vào tay một cái!"

Trời sinh ta chiến."

Giọng nói lười biếng mang theo vẻ nhập nhèm như muốn ngủ lại vang lên, Hắc kim phù binh xuất hiện trước mặt Tả Mạc.

Thấy khuôn mặt màu ám kim giống hệt mình đó, cho dù trong hoàn cảnh nguy hiểm như hiện tại, Tả Mạc vẫn cảm thấy thần kinh đảo loạn!Trời đất ai, sao mình lại đặt hy vọng vào cái tên không thể tin cậy nổi này?Được rồi, ra cũng đã ra, vậy cho ra hết thôi!Tả Mạc không nói hai lời, lấy một Ngự Thú bài từ trong giới chỉ, từng cái từng cái phóng ra.

Tất cả đều là Thành sư đệ đưa cho hắn, hắn vẫn chưa thử qua.Hỏa Vĩ Hồ, Bạch Quang Điệp, Hắc Bạch Tiễn Vĩ Yến…“Mấy thứ linh tinh cũng thật nhiều!”

Đỉnh đầu truyền tới tiếng cười nhạo của Cố Minh Công: “Những thứ lặt vặt như thế mà cũng muốn thoát mạng?

Ha ha!

Nghe lời lão phu di, giơ tay chịu trói, cần gì phải giãy dụa vô vị như vậy, phí công vô ích, lão phu lưu cho ngươi một mạng mà!”

Giọng nói của Cố Minh Công vang lên đầy dụ hoặc, ngôn từ thân thiết.Tả Mạc làm lơ không nghe, chỉ không ngừng phóng các loại linh thú ra.Chiến đấu lâu như vậy, Tả Mạc cũng hiểu được đại khái.

Ngũ Hành La Yên tráo của đối phương tuy rằng lợi hại song phần nhiều là biến hóa phù trận, vây khốn bản thân mình không thành vấn đề song nếu muốn giết kẻ có Đại Nhật Ma Thể như hắn, vậy lại không dễ rồi.HIểu ra tình huống, hắn ngược lại lại ổn định dần.Đáng tiếc, nếu tháp nhỏ tới thì hay rồi, đám màn khói ngũ hành này là thuốc bổ cho nó.

Giờ chỉ có thể thử nghĩ cách khác thôi.Hy vọng đám linh thú này có thể phát huy tác dụng, ít nhất cũng có số lượng nhiều…Đại quân linh thú, suy nghĩ này cũng không tồi!Tả Mạc có phần đắc ý.Rất nhanh chóng, trước mắt hắn phủ đầy các loại linh thú, trùng trùng điệp điệp, có tới hơn hai trăm!

Hắn đen hết ngự thú bài mà Thuần Vu Thành cấp cho lấy ra dùng, bất chấp mọi phẩm cấp!Không ai như hắn, một hơi phóng ra nhiều linh thú tới vậy.

Linh thú càng nhiều, khống chế lại càng khó, một hơi khống chế vài trăm linh thú, ngay cả tu giả nuôi thú như Thuần Vu Thành cũng không cách nào làm được.Song Tả Mạc lúc này đã không nghĩ được nhiều như vậy, có thể thấy hắn đã bị ép tới mức nào rồi!Tả Mạc không thấy được, cách hắn không xa, một cặp mắt sáng ngời đang nhìn chằm chằm vào đại quân linh thú mà hắn gửi mọi kỳ vọng đó!sCòn cả tiếng nuốt nước bọt ùng ục ùng ục vang lên không ngừng!Chương 467 : Cường công .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnBầu trời đỏ bừng như lò lửa, tựa hồ bị một pháp quyết nào đó thiêu đốt vậy.Sắc mặt Điền Hoành Ba rất khó coi, cũng giống như bầu trời đang bị thiêu kia.

Cho đến tận lúc này, ngay cả đại trận phòng hộ đảo của đối phương bọn họ cũng chưa đột phá được!Trong m Dương Lôi Vân trận, lôi âm cuồn cuộn!

Thỉnh thoảng ánh chớp chợt loé lên, ngân xà uốn lượn, uy thế kinh người.

Nhưng càng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng chính là thanh mang, thỉnh thoảng chúng lại sáng lên, không biết thanh mang này là cái gì nhưng bất cứ pháp quyết đáng sợ cỡ nào gặp phải nó cũng giống như bọt biển, biến mất.Điền gia lấy linh thực để lập nghiệp nhưng mời chào cả những phù tu tinh thông phù trận, nhưng giờ đây trán tên phù tu kia đầy mồ hôi, trên mặt tràn ngập sự không tin.“Còn phải chờ bao lâu nữa?”

Điền Hoành Ba nôn nóng, giọng đầy sát khí.Lúc trước hắn hoàn toàn không nghĩ đến, Quy đảo lại giống như con rùa rút đầu trong mai!

Bọn họ đang bị đại trận bao vây!

Nếu không thể nhanh chóng phá được đại trận phòng ngự này thì sĩ khí sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.Càng khiến hắn cảm thấy bực tức chính là những lời Điền Dạ từ sau truyền tới, đầy tính châm chọc.

Điền Dạ tính cách quái di, quan hệ không tốt với Điền Hoành Ba.

Bị Điền Dạ cười nhạo, Điền Hoành Ba khó chịu vô cùng.“Không…

Không biết!”

Tên phù tu kia biết rõ tính tình nóng như lửa của Điền Hoành Ba, hắn gian nan nuốt nước miếng, cố gắng giải thích: “Đại trận này có cao thủ chủ trì! m Dương Lôi Vân trận trải qua cường hoá, hắn còn thêm lôi mộc các loại.

Nhưng trên đảo còn có một loại phù trận rất kì quái, thuộc hạ chưa từng gặp qua loại phù trận này…”

“Nói vậy tức là không có cách nào hả?”

Mặt Điền Hoành Ba âm trầm, nhìn chằm chằm vào phù tu.Tim phù tu như bị buộc chặt, hắn lắp bắp nói: “Thuộc hạ… thuộc hạ cần một giờ, không, hai giờ…”

Xoạt!Một vòng sáng màu tím hiện lên trên cổ phù tu, máu tươi phun ra xối xả.“Lưu ngươi lại làm gì!”

Giọng Điền Hoành Ba đầy lạnh lẽo, không thèm nhìn thi thể trên mặt đát, xoay người ra lệnh: “Tất cả cường công!

Nếu có kẻ nào lui về sau, giết không tha!”

Mọi người đứng quanh không khỏi rùng mình, cùng nhau vâng dạ đáp ứng.Chiến tu từ đằng sau dần tiến lên, đông nghịt vây kín Quy Đảo, đồng thời chuẩn bị pháp quyết.Chỉ có duy nhất một đội ngũ bất động, vô cùng bất thường, đó chính là Điền Dạ chiến bộ!Điền Hoành Ba thầm hận trong lòng nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, chỉ ra lệnh cho hai bộ tinh nhuệ đồng thời tiến công!

Trong lòng không khỏi quyết tâm, hiện giờ bất luận thế nào cũng phải đánh hạ được Quy đảo!

Bằng không từ nay về sau đừng hòng ở trước mặt Điền Dạ mà ngẩng cao đầu.Công phá một toà phù trận ngoài trừ biện pháp phá giải thì chỉ còn một biện pháp đó chính là cường công!

Theo như lý thuyết ở trên, khi công kích đủ cường đại thì bất luận phù trận nào cũng có thể công phá.Trong nháy mắt, vô số pháp quyết tràn xuống!------------------------------Cát Vĩ nhìn bầu trời rực đỏ, tán thán nói: “Tử Ngọ Thanh Cương trận này thật lợi hại!

Khả năng của đại nhân thật là quỷ thần khó lường, có thể ngộ ra đại trận này!

Hoàn toàn có khả năng trở thành đại trận hộ phái!

Đại nhân chỉ bằng vào trận này đã đủ để đứng đầu một phái!”

Tôn Báo ngắn gọn nói: “Bây giờ không phải đã đứng đầu một phái rồi sao.”

Cát Vĩ nghĩ lại thấy cũng phải, lúc này đại nhân so với việc đứng đầu một phái không có gì khác biệt.“Tử Ngọ Thanh Cương trận” Tả Mạc không có giữ riêng, tất cả mọi người ở Kim Ô doanh đều có thể học tập, hiểu ra rất nhiều ảo diệu trong đó.

Nhưng càng hiểu rõ thì càng cảm khái mức độ sâu không lường được của nó.Tả mạc bởi không thể giải thích được lai lịch của ngọc giản nên nói là bản thân ngộ ra.

Tả Mạc chỉ tuỳ ý nghĩ ra một cái cơ, không ngờ mọi người hiểu nhầm sùng bái hắn đến thế.Bọn họ không biết, “Từ Ngọ Thanh Cương trận” này rất có lai lịch!

Phù trận có thể khiến Bồ yêu cất dấu kĩ như vậy há có thể là hàng phổ thông?Pháp quyết bên ngoài trút xuống như mưa, trên đảo gió êm sóng lặng.

Vốn phù trận đã vô cùng lợi hại lại còn được tháp nhỏ chủ trì, uy lực lại càng tăng vọt.

Mặc cho đối phương điên cuồng oanh tạc, nó giống như đá ngầm trong lòng biển, sừng sững bất động.Hai người không khẩn trương tẹo nào, không riêng gì hai người bọn họ mà tất cả tu giả của Kim Ô doanh đều đang đứng xem náo nhiệt, không ai lộ ra vẻ sợ hãi.Bởi vì cách bọn họ không xa, kiếm tu của Chu Tước doanh đang chờ đợi lệnh phát động!-----------------------------Trong sơn động đen kịt, đám ngươi Thúc Long đang vây kín hắc trì.“Chúng ta có cần đi hỗ trợ không?”

A Văn nhịn không được hỏi.“Không cần, bọn họ có thể ứng phó được.”

Ánh mắt Thúc Long đang nhìn chằm chằm vào những ma binh đang phập phềnh bên trong hắc trì, thần sắc ngưng trọng.Một lát sau, hắc trì bỗng nhiên sôi lên sùng sục, bong bóng nổi lên giống như muốn phun trào vậy.Sắc mặt Thúc Long ngày càng nghiêm túc, trầm giọng nói: “Phương pháp vừa nói với các người, tất cả đã nhớ kỹ chưa?”

Mọi người đồng thời gật đầu.“Ma binh nhận chủ là việc hữu duyên, lần này cũng thế, không ai được sinh lòng oán hận!”

Thúc Long chậm rãi nhìn qua mọi người.“Ồ, Long ca hôm nay lại nói dông dài vậy.”

“Có gì mà phải oán hận chứ?

Đều là huynh đệ một nhà mà!”

“Huynh đệ nào lấy được ma binh thì có thể ra ngoài chiến đấu, chớ để Chu Tước doanh đoạt mất danh tiếng của chúng ta!”

“Người anh em nói rất đúng!

Lão tử uất nghẹn vì điều này đã lâu, giờ cũng muốn đám người kia biết rõ Vệ Doanh của chúng ta uy vũ thế nào!”

Sự canh tranh dữ dội giữa hai doanh có thể thấy qua cách họ gọi nhau.

Tu giả Vệ Doanh gọi Chu Tước doanh là điểu doanh, mà tu giả Chu Tước doanh thì gọi Vệ Doanh là cu li doanh.Những lời này vừa nói ra liền nhận được sự hưởng ứng của mọi người, tất cả đều kích động!

Đối với việc Chu Tước doanh ngày thường “diễn trò”, bọn họ không thấy phục chút nào.Khoé miệng Thúc Long nở một nụ cười nhẹ không thể nhìn ra, bình thường hắn luôn lợi dụng việc này để khích lệ mọi người tu luyện.

Xem ra hiệu quả không quá tệ!Đột nhiên hắc trì yên tĩnh trở lại, toàn bộ âm thanh vừa rồi đột ngột biến mất, mọi người nhất thời đều tập trung nhìn vào hắc trì.

Hắc trì yên tĩnh trở lại giống như một mặt gương soi, không có một chút sóng gợn nào.Đúng lúc này, lặng yên không một tiếng động một kiện ma binh trồi lên mặt nước.Một luồng khí tinh thuần hung ác không hề có dấu hiệu bao phủ toàn bộ sơn động.

Thành viên của Doanh Vệ đều nín thở chờ đợi, hai mắt nhìn chằm chằm vào thanh ma binh kia.Đây là một thanh loan đao, thân đao thuần một màu đen, không sáng chút nào nhưng nó vô cùng cong, giống như có một sức mạnh vô hình nào đó khiến người khác chú ý vào nó.Không ngừng có ma binh nổi lên trên mặt ao, hung thần khí bên trong động ngày càng nồng nặc, mơ hồ có thể sờ nắm được.

Bọn Thúc Long cảm giác thấy thật tuyệt vời, những hung thần khí này đối với tu giả không khác gì kịch độc nhưng đối với bọn họ nó giống như suối nước nóng vậy, ngâm mình trong đó thì thật thoải mái.Không ai làm gì, cho dù bọn họ vô cùng hưng phấn, bọn họ đang chờ lệnh của Thúc Long.Thúc Long trầm giọng quát: “Bắt đầu đi!”

Bọn họ nhanh chóng thôi động khổ vệ tâm pháp, nhất thời toàn bộ sơn động tràn ngập sát ý.

Mỗi người đều tập trung tinh thần, bọn họ thoải mái thả sát ý, cả người bao phủ trong sát khí tinh thuần, cảm giác có thể sờ được.Hắc vụ lượn lờ làm người ta cảm thấy mê đi, bên trong hắc trì, ma binh đang bị hấp dẫn, dồn dập rung động, sự yên lặng của hắc trì nhất thời bị phá vỡ.Ma binh chọn chủ.Đối với việc này, khổ vệ cảm thấy nó vô cùng lạ lùng kì lạ.

Ngay cả ma binh bọn họ cũng không biết là cái gì, nhưng bọn họ hiểu rằng, có được thứ này thì bọn họ sẽ càng mạnh thêm!

Càng trở nên lợi hại hơn!Như này cũng đủ rồi!Đối với những khổ vệ đã từng là tu nô, đi theo đại nhân là mục đích sinh tồn duy nhất của bọn họ.

Nhưng khi bọn họ phát hiện ra sức chiến đấu của mình kém Chu Tước doanh rất nhiều khiến tác dụng của bọn họ giảm xuống.

Đối với những kẻ đi theo Tả Mạc không thể phát huy được tác dụng so với chết còn uỷ khuất và khó tiếp thụ hơn nhiều!Mỗi người đều đem ma công thôi động đến cực hạn, ánh mắt bọn họ đều trầm ổn và tràn ngập kiên định.----------------------------Ninh Nhất tham lam nhìn Vi Thắng, đó là cực phẩm hồn phách đấy!

Hắn có thể ngửi được sự tinh thuần trong hồn phách người này, nó thật mê người, khiến hắn say mê không thôi!“Thực sự là kiệt tác chỉ có trên trời!”

Ninh Nhất liếm liếm môi, hai mắt ti hí không che dấu toả ra sự yêu dị phấn khích!Vi Thắng không nói gì, hắn có thể cảm thụ được sự cường đại của đối phương, khí thế đáng sợ, nhất là thanh huyết ô trong tay đang toả ra hung lệ khí khiến hắn giống như đang đứng ở địa ngục vậy.Nhưng hắn không hề xao động, hắn chưa bao giờ sợ hãi trước địch nhân cường đại, trước đây không vậy, bây giờ cũng thế, tương lai càng không!Hắn là Vi Thắng, từ trước đến nay chỉ có thắng!Hắn không sợ hãi nhin đối phương, trong lòng không chút sợ hãi, chiến ý bùng nổ trong mắt, chỉ có người quen mới nhận ra hắn đã bước vào trạng thái chiến đấu!Hắc kiếm trong tay vung lên, chỉ thẳng vào đối phương.“Hà tất phải giãy dụa trong vô vị như thế?”

Ninh Nhất lắc đầu mỉm cười, giống như đang nhìn sủng vật chơi đùa vậy.Oanh!Kiếm ý ngập trời, giống như hoả sơn đột phá tầng trói buộc sau cùng, ầm ầm phóng lên cao!Không gian ba trượng xung quanh Vi Thắng giống như sụp đổ, xuất hiện không gian vặn vẹo.Ninh Nhất càng nhìn càng thích: “Không tồi không tồi!

Hảo phôi thai hảo phôi thai!

Tuổi còn trẻ mà đã tu luyện kiếm ý tới mức này mà không ảnh hưởng tới hồn phách của ngươi!

Chấp kiếm tu lua, ta thích!”

Bỗng nhiên, Ninh Nhất bật cười khanh khách: “Sao ta phải nhiều lời với ngươi thế nhỉ?”

Tiếu ý nơi khoé môi hắn càng nồng, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng hung lệ: “Chết đi!”

Lời còn chưa dứt, huyết sát Tu La ô trong tay mở ra, bay đến trên đỉnh đầu của Ninh Nhất.

Chỉ thấy huyết sát Tu La ô chậm rãi chuyển động, phóng ra hồng quang vây Ninh Nhất ở chính giữa.Một đường huyết quang màu đỏ mang theo mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn hướng Vi Thắng đánh tới.Trong lòng Vi Thắng hiện lên cảm giác cự kì nguy hiểm, không chút do dự, hắc kiếm trong tay bay ra!Không gian trước mặt Vi Thắng bị một kiếm này vạch ra một lỗ hổng, bên trong hư không hắc ám không biết là cái gì!Huyết quang bị một kiếm này ngăn trở!“Không tệ!”

Ninh Nhất hừ lạnh: “Nhưng như vậy là chưa đủ!”

Chỉ thấy huyết sát Tu La ô càng chuyển động càng nhanh, huyết quang đại thịnh, mùi máu tươi trong không khí càng nồng nặc.

Khiến người ta kinh sợ chính là lỗ hổng bị huyết quang chèn ép đang từng chút một hợp lại!Chương 468 : Gặp quỷ rồi!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnHai trăm con linh thú ngồi chồm hổm trước mắt Tả Mạc, chúng nó vô cùng yên lặng, không phát ra bất cứ âm thanh nào.Đằng sau, tiếng nuốt nước bọt của Hắc Kim phù binh vang lên liên tục, vô cùng rõ ràng.Gân xanh trên trán Tả Mạc nhảy lên, sắc mặt bất thiện nhìn sang bên cạnh.

Chỉ thấy vẻ mặt thèm nhỏ dãi của Hắc Kim phù binh khi nhìn đám linh thú, ánh mắt tham lam đầy khát khao, hắn hồn nhiên không để ý tới ánh mắt của Tả Mạc.

Yết hầu màu vàng lên xuống liên tục, hiển nhiên là đang cố gắng nuốt nước miếng.Nhìn thấy bộ dạng vô lại của nó, trong lòng Tả Mạc không khỏi bùng lên lửa giận!Mày đã lãng phí mất bao nhiêu tài liệu của anh mày rồi!

Lãng phí bao nhiêu tình cảm của anh mày rồi!

Lãng phí bao nhiêu thời gian của anh mày rồi!

Nhưng mày chưa khiến anh cười lần nào!

Việc xấu thì cả đống!

Tội lỗi chồng chất!Ngay khi lửa giận của Tả Mạc bốc lên tới cực điểm thì Hắc Kim phù binh đột nhiên quay mặt sang, ngón tay chỉ vào những yêu thú kia, yếu ớt hỏi: “Có vẻ ăn được, ta ăn thử một cái nhé?”

Ăn…Vẻ mặt Tả Mạc dần trầm xuống, khoé mắt không ngừng co giật, lửa giận trong lồng ngực như được tưới thêm dầu, nhưng hắn vẫn đè nén lửa giẩn lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ cần ngươi có thể phá vỡ ngũ hành la yên tráo thì ngươi có thể ăn tất cả!

Nếu như không có bản lĩnh…”

Hắn chưa nói xong thì đã bị Hắc Kim phù binh chen ngang hỏi: “Tthật sao?”

Hai mắt Hắc Kim phù binh toả sáng, tiếng nuốt nước miếng ùng ục vang lên càng rõ hơn, hắn không hề để ý tới ánh mắt căm tức của Tả Mạc, bỗng nhiên quay sang hé miệng nuốt ngũ sắc la yên.Tê!Một màn khiến người ta sợ hãi hiện ra!Ngũ sắc la yên lại bị Hắc Kim phù binh trực tiếp nuốt vào trong bụng!Miệng của nó giống như một hắc động vô hình, ngũ sắc la yên bị nuốt vào với tốc độ điên cuồng, giống như trăm sông đổ về biển!“Thật can đảm!”

Ngạc nhiên tới hoá đá, Tả Mạc nghe thấy Cố Minh Công đang thở hổn hển sợ hãi nói ở trên đầu mình.La yên cuồn cuộn rung chuyển mãnh liệt nhưng bất luận nó biến ảo thế nào cũng bị một bàn tay vô hình nắm chắt lấy, không thể thoát ra được!Sắc mặt Cố Minh Công đại biến!Hắn phát hiện ra bất luận bản thân thôi động ngũ hành la yên tráo thế nào cũng không thể thoát khỏi luồng hấp lực cường đại kia, trong nháy mắt, hắn phát hiện ra ngũ hành la yên tráo đang thoát khỏi sự khống chế của mình!Này…

Điều này sao có khả năng chứ!Sắc mặt Cố Minh Công trở nên trắng bệch, giống như rớt xuống hầm băng, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi không tin được.

Pháp bảo ngũ hành yên la tráo này tốn của hắn vô số khí lực, mất mười năm tròn mới luyện chế được!

Từ khi hắn luyện thành đến nay, hắn và nó luôn tâm ý tương thông, giống như một bộ phận trên thân thể hắn vậy, chưa bao giờ xuất hiện tình huống không thể khống chế!Khi sự liên hệ giữa hắn và ngũ hành la yên tráo từng chút một mất đi, hắn không tự kiềm chế được nỗi sợ hãi và tuyệt vọng!Tơ máu tràn ngập trong mắt hắn, hắn điên cuồng thôi động linh lực, nỗ lực kéo ngũ hành yên la tráo quay về.Nhưng tất cả đều phí công!Bất luận hắn thôi động linh lực như thế nào, bất luận hắn sử dụng pháp quyết gì, ngũ hành yên la tráo vẫn bị hút vào trong miệng con quỷ kia như cũ!Đó là đồ vật gì chứ?Con ngươi tràn ngập tơ máu, hắn nhìn chằm chằm vào hắc kim phù binh giống như dân cờ bạc vừa thua sạch túi!Tả Mạc ngây ra như phỗng nhìn cảnh vật xung quanh đột nhiên trở nên trống trải, giống như đang mơ vậy.Cái này…

Cái này…Sau khi tia ngũ hành la yên cuối cùng bị hút vào trong miệng của Hắc Kim phù binh, vẻ mặt nó đầy đau khổ, giống như vừa ăn hoàng liên vậy.

Nhưng khi quay sang nhìn những linh thú đang ở trước mặt thì nó cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Không nói nhiều, lập tức mở miệng hút tiếp.Linh thú giống như sủi cảo vậy, bị nó đổ hết vào trong miệng!Trong chớp mắt, hai trăm con linh thú liền bị quét sạch không còn một mống.Hắc Kim phù binh lộ vẻ thoả mãn, ách một tiếng, đầy vẻ no bụng, ngay sau đó ngáp một cái rồi phất phất tay với Tả Mạc nói: “Đại ca, ta buồn ngủ rồi, ta đi ngủ đây!”

Nói xong liền biến mất.Tả Mạc chưa kịp từ trong sợ hãi tỉnh lại, sự việc vừa rồi đã đả kích hắn rất nhiều.

Ngũ hành yên la tráo là pháp bảo lợi hại nhất hắn từng gặp qua, so với Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn còn lợi hại hơn, thực lực của Cố Minh Công cũng vô cùng cường đại, nếu để nó phát huy hết sức mạnh thì Tả Mạc giờ đây không thể chống đỡ nổi.Lúc trước phát hiện ra nó cũng như vậy.Ngũ hành la yên tráo gồm nhiều mặt, bản thân có thể biến hoá vô cùng, mà Cố Minh Công lại vô cùng am hiểu phù trận, bên trong gia cố thêm rất nhiều phù trận biến hoá, vô cùng thần diệu!Tả Mạc dám khẳng định, Cố Minh Công còn có rất nhiều sát chiêu chưa dùng tới, ngũ hành la yên tráo sao chỉ có mấy loại biến hoá như thế chứ?Nhưng là…Hắc Kim phù binh đã khiến Tả Mạc vô cùng chấn động.

Vừa nghĩ tới bộ dáng vô lại của nó, Tả Mạc cảm thấy bản thân như vừa mới gặp quỷ vậy!Ngũ hành la yên tráo chính là cực phẩm trong pháp bảo lục phẩm!Vậy mà chỉ trong chớp mắt liền bị con hàng này phá mất?Đang đùa nhau sao?Toàn bộ quá trình thật là rối rắm khiến người ta khó mà tiếp thu nổi.Trong thức hải của Tả Mạc, Bồ yêu và Vệ cũng bị Hắc Kim phù binh làm cho kinh ngạc, hồi lâu không nói ra lời.“Đưa ta ngũ hành la yên tráo!”

Tiếng hét chói tai đầy giận dữ của Cố Minh Công khiến Tả Mạc giật mình nhưng hắn ngay lập tức đưa ra phản ứng, không chút hảo ý nhìn về phía Cố Minh Công.

Trong mắt Tả Mạc, Cố Minh Công không có ngũ hành la yên tráo chẳng khác gì một con gà bị vặt sạch lông! (nude )Cảm giác lúc này của hắn cũng giống như Hắc Kim phù binh khi nhìn thấy những linh thú.Thật màu mỡ!-----------------------------Đông!Vi Đà Xử trong tay Viên Tín bắn trúng một chữ vàng, chữ vàng nhất thời bị đánh tan hoá thành vô số bụi vàng.Nhưng trên mặt Viên Tín không biểu hiện chút đắc ý nào, ngược lại, trong lòng hắn vô cùng đề phòng.

Vốn hắn nghĩ rằng tuổi của đối phương nhỏ như thế thì dù thiền quyết có cao thâm tới đâu cũng không phải là đối thủ của mình.Nhưng sau mấy hiệp, đối phương vẫn không có chút hạ phong nào.Viên Tín nhìn chằm chằm vào Thập Tự Chuyển Kinh Đồng trong tay Tông Như, con ngươi không khỏi co rút lại!

Trong nháy mắt sự đố kị tràn ngập trong lòng hắn, Vi Đà Xử trong tay hắn tuy rằng cũng là vật bất phàm nhưng so với Chuyển Kinh Đồng của đối phương thì thua kém rất nhiều!Thiền quyết cao thâm, pháp bảo lợi hại, hết thảy đều sẽ là của ta!Viên Tín hét lớn một tiếng, Vi Đà Xử trong tay phát ra quang manh mạnh mẽ, mặt trên của đồng hoàn liên tục rung động.Từng vòng sáng kim sắc bay về phía Tông Như!Tông Như không dám khinh địch, tu vi của vị thiện tu trước mặt thâm hậu hơn hắn nhiều, chắc là kim đan tam trọng thiện, tu vi sâu dày, không phải là thứ hắn có thể tưởng tượng được!Thập Tự Chuyển Kinh Đồng hơi lay động, từng luồng kinh văn sáng lên bóc ra, bay về phía vòng sáng kim sắc.Ba ba ba!Khó khăn lắm mới tới được gần được vòng sáng kim sắc, kinh văn không chịu nổi áp lực lớn như vậy, rất nhanh vỡ nát thành toái mang.Sức mạnh kinh khủng như bài sơn đảo hải bay về phía Tông Như, đối phương hoá xảo thành thực, đoán chắc rằng tu vi của hắn không bằng mình nên mới tính dùng tu vi để thủ thắng!Vẻ mặt Tông Như đầy nghiêm trọng, một khi đối phương dùng phương thức dã man như này đã làm hắn không thể đưa ra quá nhiều biện pháp tốt.Dưới sức mạnh tuyệt đối mưu kế là vô dụng, khi mà thực lực của song phương đã chênh lệch tới một mức nhất định thì các thứ khác không thể hỗ trợ được gì nhiều.Tông Như mởi thành kim đan gần đây, tu vi chưa cả đạt tới đỉnh của nhất trọng thiên, so với tu vi tam trọng thiên đỉnh cao của đối phương thì không phải chỉ thấp hơn nửa điểm một điểm.Đừng tưởng hai người chỉ chênh nhau nhị trọng thiên, chênh lệch tu vi phải đạt tới mười lần!Có thể nói đó là sự khác biệt giữa bầu trời và mặt đất.Cho nên Viên Tín quyết định dùng sức mạnh để chiến thắng, ngay lập tức Tông Như rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Dù cho hắn có được pháp bảo lúc phẩm Thập Tự Chuyển Kính Đồng cũng vô pháp ngăn cản được sự tiến công của Viên Tín!Đáng tiếc, nếu như bản thân có thể tế luyện được Thập Tự Chuyển Kinh Đồng được như ý, không chừng có thể ngăn trở những quầng sáng này!Tông Như thầm thở dài, thu hồi Thập Tự Chuyển Kinh Đồng, chắp hai tay lại!Oanh!Một hư ảnh cao tới ba trướng xuất hiện ở phía sau hắn, ba đầu sáu tay, chính là đạt già kim thân!Chỉ thấy đạt già mở một bàn tay chộp tới quầng sáng.Ba!Nhất thời quầng sáng bị bóp nát mà bàn tay của đạt già cũng tan biến!Hai mắt Viên Tín lập tức đỏ lên, hắn tham lam nhìn hư ảnh đang bao phủ phía sau người Tông Như, từ hư ảnh này hắn cảm nhận được sức mạnh vô cùng to lớn!Nếu như bản thân có thể tu hành được thiền quyết này…Hắn không chút do dự điên cuồng đem linh lực quán nhập vào trong Vi Đà Xử!-----------------------------Vi Thắng vô cùng chật vật, rất lâu rồi hắn chưa từng chật vật thế!Sau khi kết thành kim đan, kiếm ý của hắn tiến triển cực nhanh, giống như mọi thứ đặt trwóc mặt hắn đều vô cùng yếu ớt.

Cho tới hiện giờ gặp phải Ninh Nhất, hắn mởi cảm thụ được sự chênh lệch giữa bản thân và cao thủ chân chính.So với Nhâm gia tam lão, Ninh Nhất ở một cấp độ khác!Về tu vi, Ninh Nhất đạt tới đỉnh cao của tầng ba, gấp chín lần Vi Thắng, đây là do Vi Thắng tiến cảnh thần tốc, trong thời gian ngắn ngủi có thể đạt tới đỉnh cao của nhất trọng thiên!

Về pháp bảo, Ninh Nhất Huyết Sát Tu La Ô có thể phát ra huyết quang khiến Vi Thắng liên tục lùi bước!

Ngay cả kinh nghiệm chiến đấu, giết người thì Ninh Nhất đều hơn xa Vi Thắng!Ngay từ đầu, trên tất cả phương diện Vi Thắng đều bị áp chế, bản thân hắn luôn kiêu ngạo vì kiếm ý nhưng nay lại bị huyết quang do Huyết Sát Tu La Ô phát ra kiềm chế mạnh mẽ!

Huyết Sát Tu La Ô không biết do cái gì luyện thành mà ngay cả không khí cũng có thể ăn mòn được, vô cùng đáng sợ!Vi Thắng không chiếm được chút thượng phong nào!Thậm chí hắn không đánh trả được lần nào, hắn biết rõ đối phương chưa sử dụng toàn lực, bằng không thì bản thân sớm đã ngươi một nơi thân một nẻo!

Mèo vờn chuột sao?

Hắn không biết!Trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý niệm, xuất kiếm!

Xuất kiếm!

Xuất kiếm!Mỗi một đạo kiếm mang của hắn giống như một tầng phòng tuyến!

Tuy rằng chỉ có thể ngăn cản huyết quang trong giây lát nhưng hắn chỉ có thể không ngừng phát ra kiếm ý, một kiếm rồi một kiếm, vì bản thân mà tranh thủ những giây phút ít ỏi kia!Mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn chui vào trong mũi hắn, cảm giác tử vong thật gần!Linh lực tiêu hao với tốc độ kinh người, rất nhanh, Vi Thắng cảm thấy được kiệt lực!Ninh Nhất hai mắt sáng ngời đầy kích động, cơ hội tới rồi!Hồn phách vô cùng hoàn mỹ nên Ninh Nhất không muốn gây ra bất cứ tì vết gì, hắn cố ý giữ sức, muốn bức Vi Thắng tới tình trạng cực hạn.

Khi hồn phách đạt tới cực hạn sẽ trở nên vô cùng cường đại, Tu La tế luyện ra thực lực sẽ càng mạnh!Thời khắc giấc mơ thành hiện thức khiến kẻ ngang ngược như Ninh Nhất cũng không khỏi cảm thấy kích động.Bỗng nhiên Huyết Sát Tu La Ô sáng rực, huyết quang đại thịnh!Vi Thắng đã sớm sức cùng lực kiệt, giống như lưu ly mỏng manh, trong nháy mắt vỡ vụn!Huyết quang đột phá phòng tuyến cuối cùng, đánh trúng hắc kiếm trong tay Vi Thắng.Đúng lúc này, kinh biến xảy ra!Thanh hắc kiếm mà Vi Thắng có được từ trong chiến trường Phong Tuyệt như trở mình thức giấc!Chương 469 : Quanh co khúc khuỷu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnHuyết quang do Huyết Sát Tu La Ô phát ra đều bị hắc kiếm giữ lại.Trong nháy mắt, hắc kiếm trảm mã đao lấy ra từ trong lò lửa, thân kiếm đỏ bừng!Chuôi hắc kiếm đột nhiên nổ tung ra vô số mảnh vụn kiếm ý, Vi Thắng không đề phòng, hai tay bị hàng loạt những vết thương nhỏ, máu tươi chảy ra.

Vi Thắng thầm kêu, biết rõ lúc này tuyệt không thể buông chuôi kiếm ra được, không những không được buông mà phải cố gắng nắm chặt chuôi kiếm!Máu từ tay Vi Thắng ngày càng chảy nhiều hơn, rất nhanh, toàn bộ chuôi kiếm đều bị bao phủ bởi máu của hắn.

Nhưng chính lúc này một cảnh tượng thập phần quỷ dị xảy ra, máu dính đầy trên chuôi kiếm bỗng nhiên bị hút vào chuôi kiếm, hút sạch không còn chút nào.Cảm giác đau như kim châm muối xát từ bàn tay truyền tới não Vi Thắng.Vi Thắng bỗng cảm thấy đầu đau như búa bổ, trống rỗng không còn gì!Kinh nghiệm chiến đấu của Ninh Nhất phong phú vô cùng, biến hoá trong nháy mắt kia của hắc kiếm hắn đã nhìn ra điều gì đó!

Nhưng hắn chỉ hơi kinh ngạc sau đó liền bình tĩnh trở lại, ai chẳng có một hai tuyệt chiêu bảo mệnh chứ?

Thực lực song phương cách nhau quá xa, khoảng cách này không phải chỉ dựa vào một hai tuyệt chiêu là có thể san lấp được.Hắn không chút do dự thôi động Huyết Sát Tu La Ô, chỉ thấy huyết quang tăng vọt, không khí tràn ngập mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn.

Huyết Sát Tu La Ô tạo ra huyết quang âm uế hung thần, đó là độc dược trí mạng đối với pháp bảo là phi kiếm, không biết bao nhiêu phi kiếm đã bị huỷ dưới huyết quang này.Một giây, hai giây, ba giây…Thời gian cứ thế trôi qua, tròn mười giây nhưng lại không có chút biến hoá nào!

Sắc mặt Ninh Nhất có chút khó coi, hắn không ngừng thôi động linh lực, huyết quang nồng nặc tới độ giống như một thác nước màu máu!

Nhưng bất luận huyết quang có cường đại tới đâu thì thanh hắc kiếm kia cũng không xảy ra chút biến hoá nào, vừa rồi Vi Thắng còn kiệt sức muốn ngã mà giờ vẫn đứng vững!Ninh Nhất cảm thấy bất an, hắn quyết định rất nhanh, muốn dùng một kích toàn lực để tránh xảy ra biến cố, miếng ăn đến miệng còn rớt thì hối hận không kịp nữa rồi.Đúng lúc này, hắn thoáng nhìn qua mắt Vi Thắng và hắn không khỏi sửng sốt.Con ngươi của Vi Thắng trống rỗng không có tiêu cự, không một chút sinh cơ.Bị đối mắt như thế nhìn chằm chặp ngay cả kẻ ngang ngược như Ninh Nhất cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi!Đột nhiên, Vi Thắng bày ra một tư thế cực kì cổ quái, cả người cong như đuôi con bọ cạp.Đột nhiên Ninh Nhất cảm thấy bất ổn, sắc mặt đại biến, không tốt!Không đợi hắn kịp đưa ra phản ứng, chỉ thấy Vi Thắng từ trên không trung nhẹ nhàng đâm xuống.Không có tiếng gió thổi, không có quang mang, nhìn qua thì đó là một cú đâm vô cùng mềm yếu.Xuỳ!Huyết quang nồng nặc như thác lại bị một đâm nhẹ đến vô lực này xé rách, không tốn chút công sức nào, một phân thành hai!Thế kiếm chưa dút, đâm trúng nan Huyết Sát Tu La Ô!Ô cốt bị cắt thành hai đoạn!Ninh Nhất vừa kinh vừa sợ vừa giận!Mỗi nan của Huyết Sát Tu La Ô đều do hắn tiến vào biển sâu liệp sát âm linh kình, dùng xương của âm linh kình luyện chế mà thành, mỗi một nan đều cứng rắn vô cùng, phi kiếm khó mà tổn thương được.

Lại trải qua trăm oán huyết sát vô số ngày đêm, mỗi một nan đều là thứ mà phi kiếm không thể phá hỏng được!Như Huyết Sát Tu La Ô luyện tới đại thành, tự thành một giới, mười ba ô cốt kia chính là trụ cột của giới đó!Ô cốt cứng rắn như vậy sao có thể chặt đứt được?

Còn do một tên thanh niên mới đạt tới kim đan nhất trọng thiên một kiếm chém đứt nữa chứ?

Điều này khiến Ninh Nhất vô cùng khó tiếp thu, thanh niên này vừa rồi còn là con mồi của hắn!Hắc kiếm!Vấn đề chính là do thanh hắc kiếm kia!Ninh Nhất nhìn chằm chằm vào thanh hắc kiếm Vi Thắng đang nắm, trong mắt tràn ngập sự oán độc hung lệ, ngoài ra còn có nỗi sợ hãi!Huyết Sát Tu La Ô là vận mệnh của hắn, nếu ô cốt bị đứt gãy thì uy lực sẽ giảm mạnh.

Muốn sửa chữa là chuyện cực kì khó khăn, năm đó hắn liệp sát âm linh kình thu được mười ba căn kình cốt đều đã dùng vào chiếc ô này, không còn dư chút nào!

Năm đó có thể liệp sát âm linh kình đã là vô cùng may mắn, bây giờ hắn phải đi đâu để tìm âm linh kình đây?Càng khiến tim hắn rướm máu chính là hồn phách của Vi Thắng là vô cùng hoàn mỹ, trân quý hơn nhiều so với ô cốt!Rốt cuộc thanh hắc kiếm này có lai lịch như thế nào?Một kiếm vô thanh vô tức vừa rồi chính là vấn đề, nó khiến Ninh Nhất cảm thấy ý chí hung thần ẩn dưới vẻ vô thanh vô tức đó.Con ngươi trống rỗng của Vi Thắng đang nhìn chằm chặp vào Ninh Nhất.Không biết vì sao nhưng Ninh Nhất lại cảm thấy sợ hãi, khó mà giải thích được.Bỗng nhiên, hắc kiếm trong tay Vi Thắng run lên, con ngươi Ninh Nhất co rút lại, sợ hãi trong lòng dâng lên, không chút do dự hoá thành một đoàn huyết quang biến mất nơi chân trời!Quy đảo!Ngươi chờ đó!Cừu này không báo ta Ninh Nhất thề không làm người!Một lát sau, Vi Thắng như cọc gỗ ngã ngửa ra phía sau, bất tỉnh nhân sự.Hắc kiếm phiêu phù ở trong không trung, lẳng lặng bay ở cạnh Vi Thắng.Vi Thắng đang hôn mê bị một lực lượng vô hình nào đó nâng lên.-----------------------------Ba!Quầng sáng kim sắc tạo nên cánh tay cuối cùng của đạt già kim thân tan vỡ, hư ảnh phía sau Tông Như cuối cùng không thể kiên trì nổi, rung động mãnh liệt rồi biến mất.Cả người Tông Như run lên, mặt trắng bệch.Viên Tín cười gằn, lén thở dốc một cái, Vi Đà Xử trong tay quang mang đại thịnh, hắn quăng Vi Đà Xử trong tay ra!Chỉ thấy trong giây lát Vi Đà Xử bành trướng lên gấp mấy chục lần, giống như một bóng đen, mang theo thanh thế kinh người gào thét đánh tới phía Tông Như!Đúng lúc tưởng chừng như Tông Như sắp mất mạng tới nơi thì ở phía sau bỗng bay tới một đường kiếm mang sặc sỡ, chỉ thấy đường kiếm mang sặc sỡ này giống như một dải lụa màu, từng vòng quấn lấy Vi Đà Xử đang ở giữa không trung!Tạ Sơn!Xuy xuy xuy!Quang mang do Vi Đà Xử phóng ra giống như bị ăn mòn, từng chút một yếu dần đi, mà thể tích của Vi Đà Xử cũng từng chút một thu nhỏ lại.Mặt Viên Tín không biến sắc, vẫn cười gằn như cũ!

Vi Đà Xử của hắn là lấy đồng thau từ dưới lòng đất, tinh luyện qua rất nhiều lần mà thành, tuy so với Chuyển Kinh Đồng còn kém xa nhưng cũng vô cùng trân quý!

Vừa rồi hắn ném đi, nhìn thì như tuỳ ý nhưng kì thực là có dụng ý, đó là “vi đà phao”, thế đại lực trầm, như núi áp đỉnh, đối phương không thể trốn được!Bằng vào một chút kiếm ý mà muốn đánh tan lực lượng của một xử này sao?

Thật là si tâm vọng tưởng!Viên Tín không thèm nhìn Vi Đà Xử, chỉ nhìn chằm chặp vào Tông Như, chỉ chờ đối phương gục ngã là hắn có thể tìm kiếm ngọc giản và Chuyển Kính Đồng, sau đó thoát khỏi chiến trường này!

Có ngọc giản và Chuyển Kính Đồng thì chút tinh thạch kia chẳng đáng kể!Một khi có được hai thứ đó, lập tức hắn sẽ tìm một nơi bí ẩn, bế quan khổ tu, sớm ngày đột phá nguyên anh!Tạ Sơn thấy kiếm ý của bản thân không thể làm gì Vi Đà Xử, sắc mặt khẽ biến, tình thế nguy cấp đến cực điểm, lập tức không để ý tới điều gì khác, linh lực toàn thân quán nhập vào song thận kiếm trong tay!Trong bốn người thì tu vi của Tạ Sơn là đứng đầu!Bạo phát không giữ lại chút nào, uy lực tự nhiên không giống người thường!Chỉ thấy trong tay Tạ Sơn từng chùm kiếm mang sặc sỡ nhỏ như tơ tằm, vô số kiếm mang thật nhỏ giống như nộ tiễn bay về phía Vi Đà Xử, trong nháy mắt khi chạm phải Vi Đà Xử, đột nhiên hoá cương thành nhu, bám chặt lấy thân xử!Đột nhiên Tạ Sơn trợn tròn mắt, thở dốc nói: “Lăn!”

Lòng bàn tay cuộn lại!Kiếm mang đông và nhỏ như tằm ti quang mang đại tịnh, trong nháy mắt, thất thải quang mang che mất kim quang do Vi Đà Xử phóng ra!Chính vì thế mà Vi Đà Xử bắt lệch mất một chút, từ trong hiểm địa cả người Tông Như rơi vào trong mây.Trong mắt Viên Tín toát lên vẻ kinh ngạc, hắn không nghĩ tới đối phương có thể giải cứu được Tông Như.

Nhưng ngay sau đó hắn cười nhạt, vị kiếm tu kia cả người lung lay, đứng còn không vững, hiển nhiên một kích vừa rồi đã tiêu hao hết toàn bộ linh lực của bản thân.

Mà sắc mặt Tông Như trắng bệch, đã gần kề cái chết.Hắn không nói nhiều, cất bước đi tới, xuất hiện trước mặt Tông Như, đưa hai tay ra chột lấy Tông Như.Ba!Lam phách hàn quang giáp tứ phân ngũ liệt.Tông Như miễn cưỡng vung cánh tay lên, muốn liều mạng với Viên Tín.Răng rắc!Tay Tông Như bị bẻ gãy, mặt Viên Tín đầy sự mỉa mai, trong mắt hắn, Tông Như giờ đây chỉ đang cố giãy dụa trước khi chết thôi.

Hắn đang chuẩn bị xuống tay, bỗng nhiên sắc mặt đại biến.“Nguyện lực!”

Hắn giống như bị độc xà cắn trúng, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, giọng khàn khàn đầy rung động.Màu xám trắng giống như dây leo, lan đến cổ hắn.Tông Như gượng cười, huyết liên trên trán đầy kiều diễm.----------------------------So với Tông Như Vi Thắng Tạ Sơn, tình huống của Tả Mạc thật khác xa một trời một vực, thuận lợi không còn gì để nói.Một hấp quỷ dị của Hắc Kim Phù Binh đã phá vỡ ngũ hành la yên tráo mà Tả Mạc bó tay, cán cân thắng lợi đang nghiêng về phía Tả Mạc.Phù tu mất đi pháp bảo lợi hại nhất lại phải đối diện với tốc độ, sức mạnh kinh người của đại nhật ma thể thì đúng là số phận đã định.Nhất là đấu pháp đánh giáp lá cà của Tả Mạc, tốc độ nhanh như quỷ mị khiến Cố Minh Công chật vật chống đỡ.

Nếu không phải trên tay hắn còn mấy món pháp bảo lợi hại thì hắn sớm đã bị Tả Mạc đánh cho tan xác.Nhưng giờ đây tình hình cũng không tốt lắm.Khi kiện pháp bảo cuối cùng của hắn bị sinh sinh ngọ đạo trảm thành hai nửa thì mặt hắn vàng như đất.Hắn muốn trốn cũng không được, tốc độ của hắn sao có thể so sánh với Tả Mạc.

Càng khiến hắn tuyệt vọng chính là Tả Mạc đang điên rồi, công kích như cuồng phong bão táp, ngay cả chút thời gian cho hắn thở dốc cũng không có.

Lúc này hắn bất chấp đau đớn lấy ra ngũ hành la yên tráo, pháp bảo có tốt mấy đều có thể tái luyện chế nhưng nếu như mạng nhỏ cũng chẳng còn thì pháp bảo tốt để làm gì chứ!Hắn chỉ cần năm giây là có thể thoát đi được!Hắn có một cái truyền tốn phù, tương thông với động phủ bên trong, một khi thi triển là có thể trốn vào động phủ.

Là một gã phù tu, truyền tống phù là bảo bối hắn tin cậy, sao có thể quên được chứ?Nhưng ngay cả năm giây mà đối phương cũng không cấp cho hắn, hắn đã dùng mọi loại thủ đoạn, trá, lừa, lừa gạt để kéo dài thời gian nhưng đối phương không hề để ý, chỉ vùi đầu vào tấn công, giống như hắn là kẻ thù truyền kiếp vậy.Cố Minh Công khóc không nổi, rõ ràng hắn là người mất pháp bảo, hắn là kẻ bị đánh tới mức chật vật khổ sở, vậy sao đối phương còn trút toàn oán khí lên mình như vậy?

Hắn nào biết, Tả Mạc nhớ tới việc bản thân bị mất hai trăm con linh thú, đau lòng muốn chết, tự nhiên sẽ phải trút hết giận dữ lên hắn.Nếu không phải tu vi của Cố Minh Công cao hơn so với Tả Mạc thì hắn không có khả năng chống đến bây giờ!Người này tuổi còn trẻ mà gian xảo như cáo!Đành chấp nhận số phận thôi!Cố Minh Công dần đuối sức, không còn hi vọng, đúng lúc này có một bản tay nắm lấy cổ họng hắn.Chương 470 : Mệnh lệnh của mẹ trẻ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: cuocsongbuonBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Phùng sư huynh kiến thức thật rộng, có nhận ra trận này không?”

Lê Thứ nhìn Quỷ đảo ở phía xa, lãnh đạm nói.Bên cạnh hắn là một vị trung niên, tên là Phùng Bách, trên mặt hắn toát ra vẻ kinh ngạc: “Tựa hồ có chút giống Tử Ngọ Thanh Cương trận của Thiên Thanh môn.

Lẽ nào Quy đảo này là đệ tử của Thiên Thanh môn?”

“Thiên Thanh môn?”

“Ừ, Thiên Thanh môn Dạ Huyền giới, đó là một phù tu phái có chút lợi hại, tuy rằng môn hạ đệ tử không nhiều nhưng đa số đều tinh thông luyện khí và chế phù, cho nên môn phái cực kì giàu có.

Thiên Thanh môn tinh diệu nhất chính là đại trận hộ phái, tên là Tử Ngọ Thanh Cương trận, vô cùng lợi hại.”

Phùng Bách giải thích.“Dạ Huyền giới?”

Lê Thứ ngạc nhiên hỏi: “Xa như vậy sao?”

“Ừ, rất xa rất xa.”

Phùng Bách gật đầu.“Bọn họ sao lại chạy tới Vân Hải giới chứ?”

Lê Thứ nhíu mày hỏi.“Điều này ta cũng không biết.”

Phùng Bách cười nói: “Sự đệ đang lo lắng điều gì thế?

Theo ta được biết, đệ tử của Thiên Thanh môn tuy tinh thông luyện khí chế phù nhưng rất ôn hoà, ít khi xảy ra xung đột với người khác!”

“Vậy thì kì rồi.”

Lê Thức lắc đầu nói: “Sư huynh có lẽ không biết, tuy đám người Quy đảo không chủ động gây sự nhưng tuyệt đối không phải hạng người ôn hoà, ngược lại, thủ đoạn rất quả quyết tàn nhẫn, hơn nữa thủ hạ chiến bộ, mỗi người đều là trải qua sa trường tẩy lễ, không dễ trêu chọc.”

“Có chuyện này sao?”

Phùng Bách ngạc nhiên nói: “Điều này ta không rõ lắm, Thiên Thanh môn cách chúng ta quá xa, chỉ hỏi thăm một chút tin tức, cả đi cả về đã mất mấy năm.

Ta là do ngẫu nhiên mới thấy qua trận này.”

Lê Thứ tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, không nói gì.Quy đảo xa xa thỉnh thoảng truyền đến những tiếng nổ lớn, quang mang do các loại pháp quyết tạo ra rực sáng cả bầu trời.

Điền gia vẫn đang điên cuồng oanh tạc.Bỗng, Phùng Bách ồ lên một tiếng: “A, trận bị phá rồi?”

Lê Thứ giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn tới, quả nhiên, chỉ thấy chiến bộ của Điền gia đông nghịt đang đứng trên đầu Quy đảo giống như thuỷ triều tràn xuống phía dưới.Lẽ nào phù trận của Quy đảo bị phá rồi?----------------------------“Cái gì?”

Ma Phàm tưởng rằng tai mình vừa nghe lầm, bên cạnh hắn, Lôi Bằng Niên Lục đang ngây ra.“Không nghe rõ sao?

Ta nói các ngươi chính mình giải quyết đi.”

Công Tôn Sai vẻ mặt vô lại cười nói: “Chiến đấu cấp bậc này, các ngươi có đủ năng lực để giải quyết.”

Dứt lời, hắn còn tỏ vẻ buông tay, vẻ mặt đầy thoải mái.Ma Phàm là kẻ đầu tiên phản ứng lại – chết tiệt, tên hỗn đản nào đắc tội với mẹ trẻ vậy?

Làm khổ mọi người rồi!Sự việc tương tự không phải chưa phát sinh, một khi ai đó khiến mẹ trẻ bày nụ cười như thế thì tiếp theo đó toàn bộ Chu Tước doanh sẽ bị giày vò.

Nếu nghiêm trọng thì ngay cả Vệ Doanh cũng không tránh khỏi tai nạn.“Đại nhân!

Này không được rồi!”

Ma Phàm ăn nói khép nép, vẻ mặt lấy lòng nói: “Không có ngài, chúng ta sẽ luống cuống lắm!

Ngài là ngọn đèn soi sáng giữa biển khơi, là người cầm lái vĩ đại của chúng ta, chỉ dưới sự chỉ huy của ngài chúng ta mới có thể phát huy toàn bộ sức mạnh!

Ngài như cha mẹ của chúng ta, sao có thể thiếu ngài được chứ?

Ngay cả đầu lĩnh cũng đã nói, ngài chính là Hoàng Kim chiến tướng đó!Mẹ trẻ có chút ngượng ngùng cười cười, tựa hồ vì tâng bốc trắng trợn của Ma Phàm mà cảm thấy xấu hổ, nhưng ngay lúc đó đám Ma Phàm cảm thấy điều gì đó không ổn vừa xảy ra.“Ngươi tâng bốc tuy buồn nôn nhưng cũng đúng với tình hình thực tế.”

Mẹ trẻ thẹn thùng cười cười.“Vâng vâng vâng!”

Dự cảm trong lòng đám người Ma Phàm càng ngày càng mãnh liệt, nhưng mỗi người đều không ngừng gật đầu phụ hoạ.“Nhưng ta là Hoàng Kim chiến tướng, mà Điền gia kia nhiều nhất chỉ có Bạch Ngân chiến tướng, không đáng để ta xuất thủ.”

Mẹ trẻ thản nhiên cười, mặt tươi như hoa, lộ ra hai hàng răng trắng bóng: “Các ngươi theo ta lăn lộn lâu như vậy mà ngay cả một tên Bạch Ngân chiến tướng cũng không giết được thì các ngươi có thể chết được rồi.Vẻ e thẹn của mẹ trẻ khiến mọi người cảm thấy rợn sống lưng.“Ta không nói đùa.”

Nguyên lai mẹ trẻ thật sự không đùa!Từng người từ chỗ mẹ trẻ vừa lăn vừa bò ra ngoài, mọi người đứng thành vòng tròn bắt đầu thương lượng.“Không thể nào, mẹ trẻ muốn đùa chết chúng ta sao?”

Có người không nhịn được rên lên. :xit mau:“Đừng khóc nữa, nhanh nghĩ cách đi!

Nếu như chúng ta không giết được nhóm người này của Điền gia, hắc, chờ mà xem, chúng ta không tự chặt đầu thì mẹ trẻ cũng sẽ làm, có khi còn trực tiếp bẻ rắc cái, việc này vô cùng có khả năng!”

Một người có nốt ruồi đen chém vào không khí một cái.Nhất thời tất cả đều rùng mình một cái, ngay cả Lôi Bằng cao to đen hôi như vậy mặt lúc này cũng hơi trắng bệch ra.Nhất là khi hình ảnh mẹ trẻ cầm con dao sáng loáng vừa cười vừa đi về phía bọn họ hiện lên trong đầu, tất cả không thể kiềm chế được đồng thời rùng mình một cái!“Các huynh đệ!

Không phải Điền gia chết thì chính là chúng ta chết!”

Một vị huynh đệ mặt đầy bi tráng dõng dạc nói.“Điền gia phải chết!“Phải chết!”

“Phải chết!”

Mắt mọi người đỏ hết lên, tiếng thét như muốn đâm thủng nóc nhà.Cao trào dần hạ xuống, Lôi Bằng ấp úng mở miệng nói: “Lão Phàm, A Nhiên, hai người các người lắm mưu nhất, nhanh nghĩ cách đi.”

Mọi người đồng thời nhìn về phía Ma Phàm và Nguỵ Nhiên, trong mắt họ hai người này chính là kẻ lắm mưu nhiều kế nhất Chu Tước doanh.

Ma Phàm trước đây từng được xếp vào hạch tâm, lại thích động não, mà Nguỵ Nhiên tuy không được mưu trí như Ma Phàm nhưng là người trầm ổn, được mọi người rất tin cậy.Mở miệng trước tiên là Nguỵ Nhiên, hắn trầm giọng nói: “Chuyện này chỉ dựa vào một mình Chu Tước doanh chúng ta là không đủ.

Đánh tan bọn họ thì dễ nhưng mẹ trẻ muốn chúng ta giết hết, điều này thì hơi khó, trọng yếu nhất chính là không được để bọn họ chạy trốn.”

Hai mắt Ma Phàm sáng ngời: “ Chi bằng chúng ta dùng cách đóng cửa đánh chó đi!”

“Đóng cửa đánh chó?”

“Chúng ta đưa bọn họ vào đây, sau đó phong bế đại trận trên đảo lại, vậy bọn họ sẽ không thể bỏ chạy được!”

Mắt Ma Phàm sáng rực lên.“Chủ ý nào thật hay!”

Nguỵ Nhiên vỗ tay, hưng phấn nói.Những người khác cũng lộ vẻ hưng phấn, tất cả mọi người đều lấy đao thương của mình ra, chỉ là không ai có kinh nghiệm trong việc ngăn chặn một mình.Rất nhanh, có người bổ sung: “Chúng ta phải cẩn thận, đánh nhau với chiến tu của Điền gia sẽ ảnh hưởng tới linh điền trên đảo đó.”

“Không sai không sai!

Mẹ trẻ không dễ chọc vào nhưng ông chr thì càng không thể chọc!

Nếu ông chủ trở về nhìn thấy mọi thứ bị tổn thất nghiêm trọng, chúng ta không gánh nổi đâu!”

“Ừ, nhân thủ phải chuẩn bị đầy đủ mới được, phải kéo Vệ Doanh vào rồi.”

“Chúng ta phải thế này…”

---------------------------Thúc Long vuốt ve đại kích màu đen trong tay, thanh đại kích màu đen này so với thanh hắc kích lần trước hắn ngưng luyện sát ý mà thành to hơn một chút, hơn nữa hình dạng càng cổ xưa hơn, chỉ có một điểm giống nhau đó là sự mài dũa, màu đỏ đậm trên kích nhận giống như đã tẩm qua vô số tiên huyết.Quỷ dị nhất chính là trên đầu kích có biểu tượng giống như con mắt.

Từ xa nhìn lại giống như một con quạ đen đang ngồi chồm hỗm trên cậy thương vậy.Thúc Long vẻ mặt đầy mê say, nắm kích trong tay, từ trên thân kích truyền đến cảm giác rất quen thuộc khiến hắn thấy như đó là một phần máu thịt của mình.Ma binh bên trong hắc trì đều do đồ đằng mảnh nhỏ tạo nên, mỗi thanh đều giống như có sinh mệnh và điều đó khiến chúng phát ra một luồng khí tức đặc biệt.Khí tức của ma binh không giống pháp bảo phi kiếm thông thường, đó là hung thần, âm quỷ các loại, vừa nhìn đã biết đó lả hung vật.Khí tức của hắc kích trong tay Thúc Long là đặc biệt nhất, không có chút khí tức hung thần nào, chỉ như có như không sự hoang vắng thê lương.Không biết có phải không minh minh đã định số phận, ma binh mà A Văn có được cũng giống binh khí trước đây hắn đã ngưng luyện được, đó là một thanh mâu màu xanh đen, thân mâu cực kì vừa tay, đầy vân, sờ rất có cảm giác.

Hình dạng của thanh mâu rất đặc biệt, thân mâu thẳng băng giống như một con thanh xà, đầu mâu mở ra giống như miệng xà đang vươn ra, mắt xà mở ra, tràn ngập khí tức quỷ mị.Tròn ba trăm thanh ma binh, tất cả đều đã chọn chủ.Những người còn lại chỉ có thể chờ đợt sau.

Ngay từ đầu mọi người còn có chút lãnh đạm, dù sao chưa ai từng gặp qua ma binh.

Nhưng khi ma binh xuất hiện, mắt mọi người đều đỏ lên.Mỗi một thanh ma binh đều giống như một tác phẩm nghệ thuật, bất luận là theo phong cách cổ xưa hay là tinh xảo đều không khỏi khiến tim người ta loạn nhịp!Thúc Long ngẩng đầu lên, trông thấy những người có được ma binh đều đang say mê vuốt ve nó.Hắn mỉm cười nhưng ngay sau đó thu lại nó, thần sắc nghiêm nghị.Ma Phàm đem tin tức nói lại một lần nữa, sau đó trình bày toàn bộ kế hoạch mà bọn họ định làm.Thúc Long không biết tại sao mẹ trẻ không tự mình động thủ nhưng hắn biết rõ nếu đã là mệnh lệnh của mẹ trẻ thì không gì có thể thay đổi được.

Mẹ trẻ mặc dù rất ít khi trực tiếp chỉ huy Vệ Doanh nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới mệnh lệnh mà hắn đưa ra.Hắn không theo mẹ trẻ học tập chiến thuật mà chỉ tiếp thu chỉ đạo của vị đại nhân thần bí kia.Kế hoạch của bọn Ma Phàm hắn không dị nghị gì, kế hoạch này tương đối ổn.“Tốt, thu thập chúng đi, tất cả chuẩn bị đi ra!

Để cho chúng thấy sức mạnh của Vệ Doanh chúng ta!”

Giọng Thúc Long vang vọng khắp sơn động.Giọng hắn đầy hào khí, Vệ Doanh có ma binh giống như hổ thêm cánh!----------------------------Đại trận trước mặt ầm ầm mở ra, Quy đảo phì nhiêu giống như thiếu nữ hiện ra trước mặt bọn họ.Lúc này trong lòng Điền Hoành Ba mừng như điên, sát khí bốc lên phủ đầy mặt, giọng khàn khàn quát: “Giết!”

Sáu gã kim đan phóng đi đầu tiên!Chiến bộ phía sau bọn họ lúc này đang hăng máu, điên cuồng tru lên, sắc mặt dữ tợn xông xuống phía dưới, chỉ sợ chậm chân hơn người khác!Điền gia giống như hồng thuỷ tràn xuống, thế không thể đỡ!Từng mẫu linh điền xuất hiện trong tầm mắt mọi người, giống như đưa tay ra là có thể chạm tới khiến tất cả mọi người không khỏi cảm thấy kích động!

Những linh điền này đã thuộc về Điền gia rồi!

Có được Quy đảo Điền gia sẽ càng trở nên cường đại!

Chiến tích của họ trong trận chiến này đủ để bọn họ có được rất nhiều thứ!Không ai có thể ngăn được họ!Trên thực tế, dọc đường bọn họ đột phá vô cùng thuận lợi, không gặp bất cứ sự chống trả nào, không, căn bản là không gặp ai cả.Chờ chút!Khoé mắt Điền Hoành Ba chợt nảy, sắc mặt khẽ biến!Không gặp một bóng người nào?

Người đâu rồi?Đúng lúc này, khoé mắt hắn như nhìn thấy gì đó, hắn nao nao, vội vàng quay sang!

Trong nháy mắt, con ngươi hắn co rút lại, huyết sắc trên mặt biến mất!Chương 471 : Hành động hoàn mỹ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: minivalleyBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTiếng rít sắc nhọn như quỷ khóc sói tru, xé rách không khí.Tiếng rít đặc biệt của ba lớp xung kích kiểu sóng khiến người ta da đầu tê dại!Kiếm tu dày đặc như một cơn mưa tên dày đặc, trong màn xung kích đó, thế tới cực nhanh, như một tia chớp!Điền Hoành Ba cực kỳ hoảng sợ, hắn há hốc mồm, muốn nhắc nhở mọi người điều gì đó, nhưng âm thanh còn chưa kịp phát ra, kiếm tu Quy đảo đã đánh tới trước mắt chúng!Binh!Linh giáp trên người một đệ tử Điền Gia ở cách hắn không xa vỡ nát thành vô số khối, kiếm mang với thế tới chưa dứt lướt qua cổ hắn, như đao tước đậu hũ, một cái đầu bay lên bầu trời!Điền Hoành Ba còn thấy được cả vẻ kinh ngạc trên mặt đệ tử Điền gia kia!Ba ba ba!Chiến tu Điền gia gặp bất ngờ không kịp phòng bị, liên tiếp bị kiếm quang bắn trúng!

Linh giáp cấp ba trên người chúng, dưới kiếm mang sắc bén vô song của đối phương, trở nên yếu ớt như tờ giấy, lập tức rách tan, máu tươi phun ra tại chỗ.Chỉ trong nháy mắt đã có hơn trăm đệ tử Điền gia bị kiếm quang đánh cho tan nát!Đội ngũ lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn, đối phương như một thanh đao nung đỏ xẹt qua mỡ bò, vẽ lên một con đường máu rộng lớn trong đội ngũ của Điền gia!Trong con đường máu rộng chừng hai mươi trượng này, máu thịt đệ tử Điền gia bay tứ tán, lập tức thảm tử đương trường!!Tận mắt thấy đệ tử Điền gia chết ngay trước mặt mình, con mắt Điền Hoành Ba lập tức đỏ lên, sát ý cùng sự bạo lệ cùng bùng lên trong lồng ngực, như một ngọn lửa rực cháy!"

Giết chết bọn chúng!"

Hắn như một con sư tử tức giận, dẫn đầu đánh về phía đám kiếm tu kia!Năm kinh đam khác bên cạnh hắn đồng thời gầm lên giận dữ, theo Điền Hoành Ba xung kích về phía trước!Trong chiến trường hỗn loạn này, sáu kim đan như sáu vầng mặt trời sáng trói, uy thế họ tỏa ra đáng sợ tới cực điểm, chỉ bằng khí thế của sáu người không ngờ lại áp đảo được kiếm tu của Quy đảo!Đệ tử Điền Gia đồng thời hét lớn, sĩ khí chúng vừa rồi vì đám ma Phàm đột nhiên tập kích mà giảm xuống, giờ lại một lần nữa tăng lên!Sáu kim đan như sáu mũi tên vô cùng sắc bén, đánh đâu thắng đó, các chiến tu còn lại đi theo sau họ, tụ tập thành sáu luồng nước lũ, đánh ngược về phía đám Ma PhaẦm!Bọn Ma Phàm đều biến sắc, họ không ngờ đối phương lại xuất ra tới sáu kim đan!

Đối với Quy đảo hiện tại mà nói, sáu kim đan cũng đủ trí mạng rồi!Nếu nói chỉ có sáu kim đan, vậy hắn cũng chẳng sợ, bọn họ cũng đủ để mài chết sáu gã kim đan rồi!

Thế nhưng, bên cạnh kim đan còn có nhiều chiến tu bình thường tới vậy, hơn nữa sáu gã kim đan này lại không sợ chết xung kích ngay đầu, tình huống lại trở nên phiền phức rồi!Đám người Ma Phàm biết, nếu để mặc cho kim đan của đối phương xung kích như vậy, đối phương chắc chắn sẽ đánh tới điên cuồng, đến lúc đó, cho dù thắng lợi, phe mình cũng sẽ tổn thất cực nặng.Nhưng đám người đại nhân lại không ở đây...Ngụy Nhiên rất có khả năng giữ bình tĩnh, cho dù tình thế nguy cấp như vậy, giọng nói hắn vẫn không chút thay đổi: "Chạy vào trong!

Kéo giãn cự ly với chúng!Ai nấy đều là người thông minh, lập tức phản ứng lại, không ứng chiến mà xoay người bỏ chạy vào trong đảo!Thấy kiếm tu Quy đảo chạy trốn, chiến tu Điền Gia sĩ khí càng tăng vọt, gào thét xông tới!

Đả kích mãnh liệt vừa rồi đã bị bọn họ vứt lên tới chín tầng mây, bọn họ ai nấy sắc mặt phấn khích tới cực điểm.Một bên điên cuồng chạy trốn, một bên điên cuồng truy sát.Không ai chú ý tới, ngay bên dưới họ, một đôi mắt lấp lóe ánh tím cùng một con chim to mắt lộ vẻ hung ác dữ tợn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ!Tốc độ của đám Ma Phàm cực nhanh, là đội ngũ theo chân Tả Mạc lâu nhất, chạy trốn là nội dung tu luyện của họ!

Thời gian trước đây, đám kim đan Tả Mạc đều còn ở, khi gặp kim đan đều sẽ do họ giải quyết, vì vậy cơ hội cho bọn họ chính diện đối mặt với kim đan không nhiều.Lần đầu tiên bị sáu gã kim đan đồng thời đuổi giết, bọn họ dùng mọi lực lượng có thể để điên cuồng chạy trốn!Chỉ thấy kiếm quang của họ không ngờ còn nhanh hơn lúc xung kích vừa rồi một phần!Chỉ có điều đối phương vẫn bám chặt lấy họ, nhất là sáu gã kim đan, khoảng cách giữa họ không ngừng thu hẹp!

Sáu gã kim đan dần dần tách rời khỏi kiếm tu phía sau, nhưng chút khoảng cách đó còn chưa đủ, một khi bọn họ quay lại trả đòn, bị kim đan cuốn lấy, chiến tu phía sau sẽ lao lên như bầy sói, cắn an bọn họ thành từng mảnh nhỏ!"

Giết kim đan trước!

Các bộ tản ra, dẫn bọn chúng đi vòng quanh, lôi đám pháo hôi chết tiệt kia đi!"

Ma Phàm cắn răng nói.Sự ăn ý giữa đám người lúc này mới hiển lộ, chỉ thấy toàn bộ đội ngũ như đóa hoa nở rộ, ầm ầm tản ra!Lần này tới phiên chiến tu Điền Gia ngây ngẩn!Đuổi ai?Điền Hoành Ba hai mắt đầy tơ máu bám chặt lấy kẻ thủ lĩnh của đám người ở phía trước, đây là kiếm tu có tu vi cao nhất trong số những kẻ hắn thấy, hắn chắc chắn là thủ lĩnh của đám người này!Các kim đan xung quanh do dự một chút rồi cũng cùng tiến lên theo Điền Hoành Ba.

Điền Hoành ba là em trai ruột của Điền Vĩnh Thanh, bảo vệ sự an toàn cho Điền Hoành Ba là một trong những trách nhiệm của đám người họ.Còn những đệ tử Điền gia phía sau bọn họ, thiếu người chỉ huy, đội hình lập tức toán loạn không chịu nổi, rất nhiều kẻ tốp năm tụm ba, đuổi theo những kiếm tu Quy đảo đang chạy trốn.Bầu trời trên Quy đảo lập tức trở nên hỗn loạn."

Ngu ngốc!"

Điền Dạ không xông vào Quy đảo, nhịn không được mắng một câu.Hắn với Điền Hoành Ba luôn không hợp nhau, trong mắt hắn, Điền Hoành Ba chỉ là kẻ lỗ mãng hữu dũng vô mưu!

Khiến hắn càng thêm khó chịu là Điền Vĩnh Thanh không ngờ lại đem cả sáu kim đan đều giao cho Điền Hoành Ba!

Cả chiến bộ của hắn cũng chỉ có hai kim đan, điều này khiến cho Điền Dạ vốn trước nay mắt cao hơn đỉnh đầu có mà tiếp thụ nôir.Mắng xong, Điền Dạ lại cười nhạt, án binh bất động.Thực tế, đánh tới giờ, đội ngũ đối phương vẫn chưa hề bị tổn hại chút nào, cục diện nhìn như hỗn loạn song chẳng qua chỉ là màn kịch giả dối do đối phương cố ý tạo thành!

Đứng xem đến giờ, Điền Dạ đã có phán đoán sơ bộ.Đây là một đội ngũ với thực lực cực kỳ hùng mạnh, sức trùng kích của chúng rất mạnh, chiến pháp thành thạo, phối hợp ăn ý!

Cho dù so sánh với chiến bộ của hắn cũng tuyệt đối không kém hơn!Nếu nói có khuyết điểm gì, vậy thì là cao thủ!

Cao thủ của đội ngũ này có thể nói là chẳng thấy một ai, điều này khiến hắn có phần khó hiêur.Điền Vĩnh Thanh không đem kế hoạch lúc trước nói cho Điền Dạ, hắn phái Điền Hoành Ba đi cũng là hy vọng hắn có thể nhân lúc này lập nhiều công lao một chút.Nhưng mọi chuyện phát triển không hề thuận lợi như Điền Vĩnh Thanh với Điền Hoành Ba dự liệu.Điền Dạ cũng chẳng sốt ruột, dẫu sao theo hắn thấy, Điền Hoành Ba thân là kim đan, bên cạnh còn có năm kim đan khác, chuyện an toàn chẳng thành vấn đề.

Còn về phần tổ thất, Điền Dạ ngược lại lại ước Điền Hoành ba tổn thất nặng nề một chút, vậy mới thể hiện được sự lợi hại của Điền Dạ hắn!Với trình độ của chiến bộ trước mắt, sợ rằng còn có hậu chiêu.Tu giả sau lưng đám người Ma Phàm càng ngày càng ít, ngay cả ba gã kim đan cũng cảm thấy cứ truy đuổi như vậy chẳng sảng khoái bằng trực tiếp đánh giết vài tên địch, chuyển đi kiếm mục tiêu khác.

Đám người này thực lực không cao, song khi chạy trốn lại trơn trượt lạ thường.Trong nháy mắt, bên cạnh Điền Hoành Ba chỉ còn lại hai người.Không ai để ý tới, các kiếm tu bay lượn đầy trời kia đang vẽ thành những hình vòng cung vô hình, phiêu hốt, quỷ dị, mà những đường vòng cung này đang cực kỳ bí mật tập trung về cùng một điểm!Như đóa hoa vừa rồi nở rộ, lại đang nhanh chóng khép lại.Điền Dạ đứng xa quan sát như thấy được điều gì, khẽ nhíu mày.

Đột nhiên, hắn trợn tròn hai mắt, trong mắt tóa lên vẻ khiếp sợ!Trời ạ, bọn chúng làm thế nào làm được vậy?Từng quỹ tích phức tạp kia đều có chung một điểm kết thúc!

Bọn chúng làm sao làm được như vậy giữa hoàn cảnh phức tạp ấy?

Quả thực không thể tưởng tượng nổi!Song rất nhanh, sắc mặt Điền Dạ nhanh chóng biến đổi, không tốt rồi!Điền Hoành Ba nguy rồi!Trong tầm mắt của hắn, Điền Hoành Ba dưới sự dụ dỗ của đối phương, đang không ngừng tới gần giao điểm kia!Điền Dạ lập tức lo lắng hẳn lên, khàn giọng nói: "Xuất kích!"

Tu giả chiến bộ Điền Dạ nghe vậy lập tức sửng sốt chẳng phải lão đại kêu chờ ở đây sao?

Sao đột nhiên lại ra lệnh xuất kích!

Đám Điền Hoành Ba rõ ràng đang chiếm ưu thế mà!"

Không mọc hai tai hay sao?"

Điền Dạ phẫn nộ quát lớn!Đám người lúc này mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dồn dập bay về phía Quy đảo.Thấy Điền Hoành Ba cách giao điểm này càng lúc càng gần, trong lòng Điền Dạ cũng càng thêm lo lắng!

Hắn với Điền Hoành ba tất nhiên có tranh đáu, song nếu Điền HoànH ba chết ở đây, mình lại khoanh ay đứng nhìn, vậy lúc trở về tộc sẽ phiền phức lớn mất thôi!Người nắm quyền của Điền gia hiện giờ là Điền Vĩnh Thanh!Khiến Điền Hoành Ba mất mặt cũng được, song nếu khiến Điền Hoành Ba mất mạng...Nhưng, từ khi Điền Hoành ba dẫn đội phá trận, chiến bộ Điền Gia đứng ở phương xa, khi đám Điền Hoành Ba xông tới Quy đảo, chiến bộ Điền Dạ cũng chẳng tiến tới nửa bước.Lần đầu tiên trong cuộc đời, Điền Dạ hy vọng dự liệu của bản thân không trở thành hiện thực.Chương 472 : Cán cân nghiêng lệchConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: minivalleyBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCho dù là bên nào giao chiến cũng bị cảnh tượng thảm khốc đó làm cho kinh sợ ngay tại chỗ!Đây là một lần hành động hoàn mỹ!Cho dù là đám người Ma Phàm dụ địch hay ba trăm kiếm tu lặng lẽ ẩn nấp mai phục ở mọi hướng, kể cả việc đan xen lướt qua sát bọn họ, đều có thể coi là hoàn mỹ!Một trăm đạo kiếm mang lớn bùng nổ trong một khu vực nhỏ như vậy, sẽ tạo ra uy lực kinh khủng, cho dù là hai kim đan cũng không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, tan thành tro bụi!Khôi phục lại tinh thần sau vụ nổ lớn, phản ứng của hai bên hoàn toàn khác nhau.Đám đệ tử Điền Gia ai nấy thần sắc mờ mịt, biến cố đột nhiên xảy ra chẳng khác nào nắm đầu đấm một đòn, đánh bọn chúng tới ngây ngốc!

Rất nhiều kẻ thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, đám còn lại đầu óc ông lên, trống rỗng!Sau đó sắc mặt xám như tro tàn!Còn đối với đám Ma Phàm, tuy lần tiến công này đầy nhân tố may mắn, chắc chắn không thể lặp lại lần nữa, song lại cổ vũ sĩ khí bọn họ cực nhiều, lòng tin của đám Ma Phàm Ngụy Nhiên đều tăng lên gấp bội, vốn còn chú thấp thỏm vì mẹ trẻ không tham gia, giờ cũng tan thành mây khói!Một ít kiếm tu Chu Tước doanh thậm chí khuôn mặt còn có vẻ không thể tin nổi, bọn họ vừa tự tay bố trí mai phục, thành công đánh chết hai tu giả kim đan!Trong chiến trường cục bộ phạm vi nhỏ, cái chết của hai kim đan có thể thay đổi rất nhiều chuyện.Mà đòn phản kích toàn diện của Chu Tước doanh cũng được mở màn từ đòn đánh hoàn mỹ đó!Đệ tử Điền Gia thì vẻ mặt như phát mộng, tiếng kiếm rít khắp trời như âm thanh đòi mạng, đồng thời vang dội!Quy đảo khổng lồ tạo thành chiến trường rộng lớn cho Chu Tước doanh, mặc cho bọn họ không ngừng gia tốc, xung kích!

Một bên mịt mờ không người chỉ huy, một bên sĩ khí tăng cao, chiến trường hỗn loạn lập tức nghiêng hẳn về một phía.Vô số ánh máu bùng nổ, vô số tiếng kêu thảm thiết, không ngừng có kẻ ngã xuống.Đệ tử Điền Gia không phải không phản kháng, song rất nhanh chóng, theo chiến sự tiếp diễn, bọn chúng cũng đần dần lạnh buốt!Kiếm tu Chu Tước doanh nắm Kim Lưu kiếm cấp năm trong tay, mặc Lam Phách Hàn Quang Giáp cấp năm, đối diện với đệ tử Điền gia đa số chỉ mặc quần áo mũ nón là linh giáp cấp ba, quả thực không khác gì nhà giàu mới nổi!

Song khi mọi kiếm tu đều được trang bị như vậy sẽ khiến người ta có cảm giác vô lực từ tận đáy lòng!Một kiếm của đối phương, bọn chúng không chết cũng bị thương!

Còn bọn chúng cần phải đánh liên tục ba lần mới có thể tạo thành chút thương tổn cho đối phương!

Nếu nói chênh lệch về mặt pháp bảo không đủ khiến chúng mất đi dũng khí chỗng trả, vậy chênh lệch về chiến thuật giữa hai bên lại khiến cho sự tuyệt vọng nhanh chóng lan tràn.Kiếm tu Quy đảo như đám sói xảo trá hung ác trong núi, họ vĩnh viễn không hànhd động đơn độc mà luôn túm năm tụm ba.

Cho dù đối phương chỉ có một người, họ vẫn không hề do dự, ba người vây giết.

Nếu gặp đối thủ lợi hại, những tiểu đội nhỏ lẻ của họ sẽ vô cùng linh hoạt tụ tập lại từ khắp các hướng, điên cuồng xung kích!Họ tấn công điên cuồng không biết đến mệt mỏi, kiếm quang của họ sắc bén không thể đỡ nổi, bọn họ lạnh lùng lùng vô tình, kỷ luật cực kỳ nghiêm minh.

Việc rèn luyện chiến thuật cao độ hàng ngày khiến họ không khác gì ma quỷ giữa ngọn lửa bập bùng trong địa ngục, mang theo khí tức tử vong!Bầu trời thỉnh thoảng lại bị những luồng máu đỏ tươi nhuộm hồng, kiếm mang đan xen tung hoành, không khác gì đóa hoa tử vong đang nở rộ!Những phản kích vô lực của đệ tử Điền gia hoàn toàn bị nhấn chìm trong kiếm quang vô cùng vô tận.Chương 473 : Một đòn trí mạngConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: minivalleyBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnĐiền Dạ cảm thấy cực kỳ không tốt, luồng khí đen này không biết do pháp bảo gì luyện chế thành, cực kỳ nồng đậm.

Trước mắt chỉ thấy tối đen, giơ tay ra không thấy năm ngón, hắn có thể cảm thụ rõ ràng sự khẩn trương của đám hộ vệ xung quanh.Đòn tấn công kế tiếp nhất định sẽ vô cùng mãnh liệt.Luồng sóng do vô số kiếm mang tạo thành kia, tuy nhìn qua thật mềm mại, song cũng đã đủ khiến hắn cực kỳ lo lắng.

Chiến bộ của hắn trọng công nhẹ thủ, lúc bình thường tu luyện chiến trận phòng ngự Thiên Quỷ Thủ Trận cũng không phải chiến trận phòng ngự xuất sắc, hắn rất nghi ngờ, liệu Thiên Quỷ Thủ Trận có thể chống đỡ thế công cường đại đó bao lâu.Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý về chuyện hao binh tổn tướng, nếu không có màn khói đen này...Tuy rằng sẽ có tổn thất, nhưng chắc chắn không nhiều, hắn tự tin tuyệt đối với sự chỉ huy của mình.

Hơn nữa, khiến hắn cảm thấy càng thêm kinh ngạc là Hạo Quang Bảo Kính không ngờ lại không chút tác dụng với màn khói đen này!!Hạo Quang Bảo Kính là pháp bảo quan trọng nhất trên người hắn, cũng là món pháp bảo cấp sáu duy nhất trên người hắn, nó có thể phá giải ảo thuật, có thể thấy rõ cảnh vật ở ngoài ngàn dặm, có thể xưng kfy bảo.

Chiến bộ Điền Dạ có thể sống sót ở Đô Thiên Huyết Giới, công lao rất lớn là ở Hạo Quang Bảo Kính.Song pháp bảo hắn dùng mười lần đều chẳng sai lầm đó, giờ không biết xảy ra chuyện gì mà cứ như mất đi hiệu lực.

Lúc trước bị đại trận trên đảo quấy rầy, hắn không cách nào dò xét tình hình trên đảo.

Giờ gặp màn khói đen này, Hạo Quang Bảo Kính cũng không có chút phản ứng, thậm chí khiến Điền Dạ nghi ngờ, liệu có phải nó bị hỏng hay không.Màn khói đen này chắc là một loại pháp bảo tương đối đặc thù.Điền Dạ suy nghĩ tong đầu, song lực chú ý vẫn đặt ở cơn sóng kiếm mang đang nhanh chóng đánh tới!

Từng đi qua Đô Thiên Huyết Giới, hắn cũng đã thấy qua rất nhiều pháp bảo kỳ kỳ quái quái, pháp bảo kỳ quái hơn thế này cũng từng gặp qua, tất nhiên không quá mức kinh ngạc.Đột nhiên, bên cạnh hắn truyền tới một tiếng kêu rên rất nhỏ.Có điều nó cũng không khiến Điền Dạ chú ý, cơn sóng kiếm mang đang rít lên ầm ầm, như sấm sét ép tới, cả bầu trời như đang run lên lẩy bẩy!Dưới thanh thế kinh khủng đó, không ai chú ý tới trong màn khói đen thi thoảng lại vang lên tiếng kêu rên.Thần kinh mọi người đều căng thẳng, Thiên Quỷ Thủ Trận vận chuyển tới cực hạn!Người đầu tiên phát hiện có điểm bất ổn cũng là Điền Dạ, rất nhanh chóng, sắc mặt hắn lại thay đổi!

Không hay rồi!

Có kẻ ám toán!Mùi máu tươi mơ hồ trong màn khói đen như chứng minh suy đoán trong lòng hắn, Điền Dạ không sợ trời chẳng ngại đất lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, con ngươi trợn tròn, đầy vẻ không dám tin tưởng và kinh hãi!Thiên Quỷ Thủ Trận! là Thiên Quỷ Thủ Trận nói cho hắn!Là chủ tướng cua chiến bộ, tất cả biến hóa trong chiến trận đều tụ tập vào hắn.

Vừa rồi hắn vô ý phát hiện, uy lực của Thiên Quỷ Thủ trận không ngờ lại nhỏ hơn một nửa so với lúc bình thường!

Điều này khiến hô hấp của hắn suýt nữa ngưng bặt, không thể nào!Hắn không phải kẻ vô năng, có thể ngồi lên vị trí này đều là dựa vào bản lĩnh chân thực.

Chỉ trong chớp mắt, hắn đã hiểu rõ tất cả, cơ hồ ngây ra tại chỗ!Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đó, chiến tu trong chiến bộ còn tham gia Thiên Quỷ Thủ Trận đã chỉ còn hai phần ba so với lúc bình thường!Sao lại như vậy được?Hắn gần như kông dám tin vào kết quả này!Chiến bộ trong tay hắn là do hắn tự mình lựa chọn, xây dựng thành, cũng do hắn đưa tới Đô Thiên Huyết Giới, hao hết ngàn vạn khổ ải mới mang về đến Vân Hải giới!

Những thuộc hạ này tuyệt đối trung thành và tận tâm với hắn, không ai hiểu rõ hơn hắn, bọn họ sẽ tuyệt đối không phạm phải sai lầm trí mạng ngay thời khắc then chốt này!Khả năng duy nhất là một phần ba chiến tu đã gặp phải ám toán từ lúc nào không hay!Lúc này hắn mới bừng tỉnh hiểu ra, đám khói đen này không phải chỉ là để che dấu tầm mắt bọn họ!

Nó có thể ẩn giấy sát khí!Song ngay lúc này, hộ vệ vẫn bảo vệ sát bên người hắn run lên, thân thể lập tức vô lực ngã xuống."

A Dũng!"

Điền Dạ kinh hãi hét lên, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi, khói đen trước mắt nồng nặc như thực chất, như ẩn dấu một con mãnh thú không muốn ai biết, lúc nào cũng có thể lặng lẽ cắn nuốt sinh mang người khác.Tiếng kêu kinh hãi của Điền Dạ cũng không khiến các chiến tu khác chú ý, vì có kiếm mang!Tiếng rít của cơn sóng kiếm mang che phủ tất cả, như vô số yêu thú hung ác rít gào, như thủy triều đánh về phía bọn chúng, điên cuồng khát máu!Keng keng keng!Đối diện với cơn sóng kiếm ý kinh khủng vô cùng này,. ánh sáng của chiến trận phòng ngự trở nên yếu ớt như thủy tinh, trong màn khói đen nồng nặc, vừa đụng phải lập tức hóa thành bột mịn!Chiến trận bị nghiền nát chẳng khác nào tuyên bố vận mệnh của đám chiến tu này!Trong hoàn cảnh chiến đấu mà chiến bộ đã hoàn thành cơ cấu tổ chức, nhất là chiến trận phòng ngự, một khi bị nghiền nát vậy cũng đồng nghĩ với thất bại.

Pháp baor của cá nhân trước kiếm mang ngợp trời đó chẳng khác gì một tờ giấy mỏng!Mất đi sự che chở của chiến trận, chiến tu không kịp kêu lên tiếng nào đã bị kiếm mang như thủy triều xé thành vô số mảnh nhỏNgay khi chiến trận bị nghiền nát, Điền Dạ đã hiểu, trận chiến này, bọn họ đã thua rồi!Thất bại thảm hại!Sự sợ hãi trong lòng hắn ngược lại lại biến mất, hắn lại nở nụ cười kiệt ngạo như trước kia.Có thể chết dưới kiếm của đối thủ như vậy, cũng không tính là tự mai một ban thân!Chương 474 : Liêu Kỳ Xương tới gặpConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: minivalleyBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnSau khi trận chiến ở Quy đảo thu được thắng lợi, mẹ trẻ không hề do dự, lập tức ra lệnh tấn công Điền Gia.

Chiến bộ của Điền gia đã tổn thất hầu như không còn, nào phải đối thủ của Chu Tước doanh, nhanh chóng sụp đổ.

Ngay cả lão gia tử Điền gia đang bế quan hy vọng đột phá nguyên anh cũng không thể không ra tay, cứu vớt tình thế nguy hiểm.Song lúc này đám người Tả Mạc đã trở về, cao thủ đều xuất trận, Điền lão gia tử cho dù tu vi kim đan tam trọng thiên cũng chẳng chống lại được đám người Tả Mạc quần ẩu, điChiến tranh xảy ra giữa Quy đảo và Điền gia khiế cho Hư Linh thành khiếp sợ.

Điền gia nhanh chóng bị diệt khiến rất nhiều người kinh hãi, nhất là đám thương gia vốn cùng Điền gia nhắm tới Quy đảo, ai nấy đều kinh sợ khó hiểu, rất nhiều người thậm chí bỏ chạy khỏi Hư Linh thành suốt đêm.Tiếp tục im lặng là thái độ của Hư Linh thành, chuyện lớn như vậy song Hư Linh phái không ngờ lại không có động tĩnh gì, như không hay không biết.Tiếp nhận địa bàn và linh điền của Điền gia, Quy đảo nhanh chóng nhảy lên thành thế lực lớn thứ hai ở Hư Linh thành, trong thời gian ngắn, thanh thế như mặt trời giữa trưa.Sau đó một tin tức truyền ra càng khiến thanh thế Quy đảo thêm vang dội.Có người phát hiện xương cốt của Viên Tín.Viên Tín bị phát hiện ở một hòn đảo hoang, nhục thân của hắn đã bị mai một, chỉ còn xương trắng dày đặc, nếu không phải có vật tùy thân chứng minh hắn chính là Viên Tĩn, chẳng ai liên tưởng được đống xương trắng đó với cao thủ bài danh trước một trăm ở Vân Hải giới.Viên Tín tử trận, Ninh Nhất cùng Cố Minh Công không rõ tung tích.Đám thương gia ở Hư Linh thành rơi vào nỗi kinh sợ trước giờ chưa từng có, những thương gia có thể thoát khoi Hư Linh thành đều bỏ trốn mất dạng, những thương gia còn lại vì đủ loại nguyên nhâ, không cách nào rời khỏi Hư Linh thành.

Tin tức này như một cái bùa đòi mạng, khiến bọn hắn ban đêm cũng không dám năm mơ.Hư Linh thành lập tức hỗn loạn.Chương 475 : Tử Ngọ Thanh Cương trậnConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: minivalleyBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc đứng trên không trung của Quy đảo, nhìn xuống đại trận dưới trân, dòng dâng lên hào hùng vạn trượng.Bỗng nhiên, hắn vươn cánh tay ra, linh lực toàn thân phát động.Ba ba ba!Một tăm linh tám thanh Tử Ngọ Thanh Cương phá đất bắn lên, bỗng dưng lơ lửng xung quanh Tả Mạc.Sắc mặt Tả mạc căng thẳng hơn hẳn, hắn lấy Lưu Ly Tịnh Quang bình ra khỏi giới chỉ, khẽ rút nắp lọ ra, chỉ thấy một áng Thanh Cương cuồn cuộn không ngừng tuôn ra khỏi miệng bình, Thanh Cương này mỹ lệ phi phàm, nó như khói mà chẳng phải khói, như mây mà chẳng phải mây, nó có một màu xanh phẳng lặng như thanh tẩy.

Sau khi chúng tuôn ra cũng không tản mát mất mà yên lặng lơ lửng giữa không trung, từ từ bay lượn.Mười ngón tay của Tả Mạc nhanh chóng uốn lượn, từng luồng sáng bạc của linh lực lúc sinh lúc diệt trên đầu ngón tay hắn.

Ánh sáng lưu chuyển, huyền ảo vô cùng!Chỉ thấy trong mắt Tả mạc đột hiên lóe lên một luồng sáng, miệng quát khẽ: "Lên!"

Một luồng sáng rời tay bắn ra, đánh thẳng vào Thanh Cương.Thanh Cương đột nhiên cứng lại rồi lập tức nổ tung, hóa thành một trăm lẻ tám luồng khói xanh, như mũi têm chìm vào trong Tử Ngọ Thanh Cương đinh.

Thần sắc Tả Mạc càng thêm căng thẳng, tay phải khẽ quơ vào hư không, một thanh Tử Ngọ Thanh Cương đinh bay đến trước mặt hắn.Không thấy Tả Mạc có động tác gì, một luồng Đại Nhật Văn Diễm lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn, nuốt trọn mũi Tử Ngọ Thanh Cươngd dinh kia.

Thanh Cương trong Tử Ngọ Thanh Cương đinh như bị kích thích, không ngừng lóe lên ánh sáng xay, ngay cả Đại Nhật Văn Diễm cũng nhuốm chút màu xanh.Khoảng nửa canh giờ sau, màu xanh trên Đại Nhật Văn Diễm mới rút đi, một lần trở lại thành hoa văn vàng kim nông sâu khác nhau.Còn Tử Ngọ Thanh Cương đinh cũng lại trở lại tay Tả Mạc, thân đinh nhiều thêm một thanh cương phù hẹp dài, ánh sáng lưu chuyển, nhẹ nhàng tỏa ra uy năng.Khuôn mặt Tả Mạc lộ vẻ thỏa mãn, tay lại giơ vào không trung, một mũi Tử Ngọ Thanh Cương đinh lại bay tới, bắt đầu luyện chế tiếp.Hắn tiếp tục tế luyện từng mũi từng mũi một, mệt mỏi thì nhập định nghỉ ngơi, linh lực khôi phục rồi lại tiếp tục tế luyện.

Theo việc tế luyện không ngừng, thủ pháp của hắn cũng càng lúc càng thuần thục, lý giải đối với Thanh Cương phù cũng từ từ trở nên sâu sắc, tốc độ tế luyện cũng càng lúc càng nhanh.Thời gian tròn ba ngày, một trăm lẻ tám mũi Tử Ngọ Thanh Cương đinh đều đã được tế luyện xong.Tử Ngọ Thanh Cương Đinh được tế luyện xong lơ lửng xung quanh hắn như trời sao vây quanh mặt trăng, Tả Mạc mơ hồ cam nhận được nhịp hô ứng đặc biệt trong chúng, sáu loại Thanh Cương phù khác nhau, mỗi thứ lại có uy năng diệu pháp khác nhau, tất cả đều như dòng nước qua khe, lướt qua lòng Tả mạc.Hắn chợt có sở ngộ.Gần như vô thức, hai tay hắn giơ lên.Phảng phất như có một sọi dây vô hình, một trăm linh tám mũi Tử Ngọ Thanh Cương đinh đồng loạt giương về phía trước, phảng phất như bị kéo về phía trước vài thước.Thanh Cương phù trên thân mũi Tử Ngọ Thanh Cương đinh từng cái từng cái một sáng lên, tựa như đèn kéo quân.

Khi Thanh Cương phù trên mũi Tử Ngọ Thanh Cương đinh cuối cùng sáng lên, một luồng uy năng vô hình đột nhiên bao phủ lấy Tả mạc, thân thể hắn cũng khẽ chấn động!Giống như ao nước đã đầy, phải tràn ra ngoài.Tả Mạc cũng chẳng buồn nghĩ, hai tay đột nhiên ấn nhẹ xuống dưới, miệng quát lớn một tiếng: "Nhập!"

Một trăm lẻ tám mũi Tử Ngọ Thanh Cương đinh bên cạnh hắn như mũi tên rời cung, hóa thành một trăm lẻ tám luồng sáng xanh, chìm vào các ngóc ngách trên Quy đảo.Một cái lồng màu xanh thật lớn như cái chén lộn ngược bao phủ toàn bộ đảo.Không ít tu giả bị kinh động, liên tục bay lên bầu trời.

Tất cả sự chú ý của bọn họ đều bị quầng sáng mỏng manh này thu hút.Tả Mạc thở phào một hơi như trút được gánh nặng, hắn ngẩng đầu nhìn lên lồng ánh sáng màu xanh trên đỉnh đầu, lớp ánh sáng đó cực mỏng, trông như vỏ trứng vừa đụng đã vỡ, song Tả Mạc biết rõ, trừ phi tu giả nguyên anh kỳ tới đây, bằng không tu giả kim đa tuyệt đối không cách nào công phá.

Cho dù là tu nguyên anh tới, muốn phá lớp ánh sáng mỏng manh đó cũng chẳng phải dễ dàng.Lực phòng ngự của Tử Ngọ Thanh Cương trận cực mạnh, nếu có thể tìm được tài liệu tốt hơn, Thanh Cương tốt hơn, uy lực của đại trận sẽ càng thêm lợi hại, thậm chí ngay cả tu giả nguyên anh kỳ cũng chẳng cách nào công phá.Tả Mạc nhanh chóng đem suy nghĩ phi thực tế để lại phía sau, luyện chế một bộ Tử Ngọ Thanh Cương đinh như vậy, toàn bộ gia sản của mình hiện giờ gộp lại cũng chẳng đủ.Lồng ánh sáng dần dần ảm đạm trở lại, thẳng tới khi biến mất không thấy đâu.

Bầu trời lại như quay trở lại lúc bình thường, song Tả Mạc biết rõ, lực phòng gự của đại trận hiện giờ còn mạnh hơn trước đây gấp đôi.Sào huyệt của bản thân, Tả Mạc hận không thể biến nó thành thành đồng vách sắt.Tả Mạc đang cân nhắc xem có cần xây thêm vài lầu canh phù chiến không, song lập tức bỏ ngay suy nghĩ này, uy lực của lầu canh phù chiến đối với Quy đảo hiện tại có phần vô dụng.

Trước đây là vì trình độ của mọi người không cao, hơn nữa thực lực của kẻ địch cũng không mạnh.Nhưng hiện giờ, tu giả kim đan kỳ, Tả Mạc cũng chẳng nhớ nổi đã gặp được bao nhiêu rồi, một khi xảy ra xung đột, uy lực của lầu canh phù chiến cũng không đủ nhìn.

Hơn nữa thực lực của họn hiện tại cũng hơn xa lúc xưa, trải qua chiến trườg phong Tuyệt, lại có Hắc Luyện Bồ Đoan tương trợ, xăm trổ phù văn thoát thai từ ma văn, linh đan linh thực các thứ, chỉ cần có, Tả Mạc tuyệt đối không keo kiệt, không ít tu giả Chu Tước doanh cũng tới ngưng mạch tam trọng thiên.

Ngay cả Kim Ô doanh, tu vi đạt tới tam trọng thiên cũng có không ít.Thành kim đan mới là chính đạo, một tu giả kim đa bình thường cũng tương đươg với hơn trăm tu giả ngưng mạch kỳ.Có điều đối với việc kết đan Tả Mạc lại chẳng có cách nào tốt.

Có điều giờ hắn tam lực hợp nhất, cái vòng luẩn quẩn linh lực tăng trưởng chậm chạp lúc trước cũng đã bị đánh vỡ.Đương nhiên có được thì cũng có mất, vòng luẩn quẩn chậm chạp của linh lực mất đi rồi, ma thể của hắn lại đình trệ lại.

Tả Mạc dù tu luyện ma thể song tăng trưởng lại là linh lực với thần thức.

Tả Mạc rất nghi ngờ, liệu có phải ma thể đang đợi linh lực và thân thức tăng trưởng tới một mức nào đó rồi mới chịu tiếp tục tiến bộ không.Vì nguyên nhân linh lực đình trệ lúc trước, linh lực của Tả Mạc hiện tại là thấp nhất trong toàn bộ các doanh, ngoại trừ hoa yêu ra, điều này cũng khiến hắn rất phiền muộn.Tả Mạc cũng từng hỏi Bồ yêu với Vệ xem có cách nào để kết đan hay không, có điều cả hai đều không rõ, dẫu sao họ cũng chẳng phải tu giả.Tả Mạc dự định sau này sẽ hỏi Từ Chính Uy hay Liêu Kỳ Xương một chút, nếu có thể tăng thêm vài kim đan vậy thực lực của doanh trại có thể nói là tăng thêm tới vài bậc.Trước mắt Tả mạc còn rất nhiều chuyện phải làm.Địa Linh Tái Vật thạch được hắn sắp xếp đặt ở chính giữa đảo, món kỳ bảo này quả nhiên thần diệu dị thường, linh khí khắp đảo lập tức nồng đậm thêm vài phần.

Còn ảnh hưởng lớn nhất lại là linh điền, phẩm giai của toàn bộ linh điền trên đảo hầu hết đều tăng lên ở những mức khác nhau.Linh điền phẩm cấp càng cao thì càng có khả năng trồng ra linh thực với phẩm chất càng tốt.Vài cọng linh chu cao cấp tìm thấy ở chỗ Điền gia cũng được Tả Mạc dời đến gần Địa Linh Tái Vật thạch, trong đó có một gốc Nộ Phong cấp năm, lá của nó đỏ bừng như lửa, thân cây đỏ sậm, khi tới gần có thể cảm thấy một luồng sóng nhiệt ùa thẳng vào mặt.Nó làlinh thực tính hỏa hiếm thấy, mỗi phiến lá phong tạo thành đều có giá trên trời, trái cây nó kết thành có tên là Hỏa Nhãn thực, có thể luyện chế pháp bảo hành hỏa.Cây còn lại là Thiên Chỉ Quan m lan, đóa hoa này cũng là cấp năm, hình dạng đúng như ngón tay Quan m, hơn nữa một khi hoa nở, số lượng hoa nhất định hơn một ngàn, vì vậy mà có cái tên này.

Loại hoa này rất được thiền tu yêu thích, nó có hiệu quả tăng ích khi thiền tu nhập định.

Đồng thời, nó cũng là nguyên liệu cho rất nhiều loại linh dược.

Thiên Chỉ Quan m lan mỗi mười năm mới nở hoa một lần, cực kỳ hiếm có.Điền gia không ngờ lại có hai loại linh thực hiếm có đến vậy, thực khiến Tả Mạc kinh hỉ vô cùng.

So sánh với hai cây linh thực này, Lôi m Hạch Đào chẳng tính là gì.Lão gia tử của Điền gia lấy linh thực lập nghiệp, trong nhà đương nhiên cất giấu không chỉ hai cây lih thực này mà còn rất nhiều linh thực cấp bốn quý hiếm khác, có điều giờ tất cả chúng đều rơi vào túi Tả Mạc.

Hắn đem toàn bộ linh thực viên đều dời đến Quyd dảo, cả những kho bảo vật ẩn sâu dưới ba thước đất, cũng nhờ Tiểu Hắc chỉ dẫn, từng cái từng cái một bị đào lên.Về phần Hạo Quang Bảo Kính, Tả Mạc đưa cho CÔng Tôn sư đệ, pháp bảo này quả thực thích hợp cho chiến tướng sử dụng.

Có Hạo Quang Bảo Kính này, mẹ trẻ như hổ thêm cánh.Thu hoạch lần này phong phú vượt xa hắn tưởng tượng, song cũng không phải không có tổn thất.Vi Thắng sư huynh và Tông Như đều đang dưỡng thương.

Vết thương của Tông Như còn đỡ, không quá nghiêm trọng, nhưng đại sư huynh tới giờ vẫn hôn mê bất tỉnh khiển Tả Mạc vô cùng lo lắng.Trữ Nhất hung ác ngang ngược, giờ nghĩ lại cũng khiến người ta tâm thần dao động.Lão gia tử của Điền gia so với Trữ Nhất thật chẳng cùng một cấp độ.

Lúc trước Tả Mạc luôn không coi trọng pháp bảo, trận đánh này mới khiến hắn thực sự tỉnh táo lại.

Nếu không nhờ biểu hiện ngoài ý muốn của Hắc Kim Phù Binh với thanh kiếm đen trong tay đại sư huynh, sợ rằng giò họ đều đã hồn phi phách tán.Pháp baor lợi hại có thể phát huy ra uy lực cực kỳ đáng sợ.Tới giờ hắn mới thực sự hiểu ra vì sao nhiều tu giả điên cuồng truy cầu pháp bảo đến vậy!Bình thường có thể không cảm thấy, chỉ có lúc gặp phải cao thủ chân chính mới biết được cái gì gọi là một bước cũng khó đi, bó tay không cách nào đối phó!

Mà tạo thành tất cả những thứ đó, ngoại trừ tu vi cao thâm của đối phương ra, quan trọng nhất là pháp bảo trong tay bọn hắn!Một món pháp bỏa cũng đủ để quyết định sinh tử rồi!Pháp bảo họ luyện chế không ít, nhưng chưa từng có pháp bảo nào có uy lực khủng bố như Huyết Sát Tu La tán, Tả Mạc cảm thấy, bọn họ bỏ quá ít công sức vào chuyện pháp bảo rồi.Pháp bảo chân chính gần như đều do tu giả tự mình luyện thành.

Pháp bảo như vậy cơ bản không ai lấy ra bán, có thể mua được trên thị trường đa số đều là pháp bảo như Lam Phách Hàn Quang giáp, dẫu có xuất sắc nhưng không tính là pháp bảo đứng đầu.Tả Mạc hạ quyết tâm, nhất định phải luyện chế một món pháp bảo thật lợi hại.Bằng không nguy hiểm như lần trước có thể sẽ lại xảy ra.Hắn nghĩ tới một người.Chương 476 : Định Phách Thần QuangConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: minivalleyBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc nhìn chăm chăm vào Cố Minh Công, im lặng không nói.Vẻ im lặng đó tạo thành áp lực khiến Cố Minh Công gần như hít thở không thông, nỗi sợ hãi vô biên vô hạn lan tràn trong lòng hắn.

Hắn cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn về phía mình như nhìn một vật chết, hay nên nói là nhìn dê béo đang đợi làm thịt!Ta không muốn chết...Hắn không biết, Tả Mạc im lặng không phải là cố ý tạo áp lực cho hắn mà là do hắn đang thảo luận với Bồ yêu và Vệ."

Ta muốn hắn phục vụ cho ta."

Trong thức hải, Tả Mạc nhún nhún vai, vẻ mặt đương nhiên: "Có điều hắn là kim đan, cảnh giới cao hơn ta, hơn nữa còn tinh thông phù trận, cực kỳ nguy hiểm, các ngươi có ý kiến gì?"

Bồ yêu không cho là đúng nói: "Nếu ngươi chỉ muốn tri thức luyện khí trong đầu hắn vậy cứ rút hồn là được."

"Rút hồn?"

Từ ngữ này khiến Tả Mạc không khỏi ru rẩy."

Tuy rằng hơi tàn khốc một chút nhưng rất có hiệu quả.

Chỉ cần rút hồn phách của hắn ra là ngươi có thể nhanh chóng có được tri thức vốn thuộc về hắn.

Sao nào?

Động lòng chưa?"

Đôi mắt máu yêu dị của Bồ yêu hơi nheo lại, khóe miệng mang theo mấy phần lạnh lẽo đặc hữu của mình, tiếp tục nói: "Đương nhiên trên đời này không có chuyện gì là hoàn mỹ cả, ngươi nhận được ký ức tâm đắc của hắn xong, tâm thần bản thân cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Tả Mạc nghe mà sởn cả tóc gáy, không kìm nổi hỏi lại: "Có ảnh hưởng gì?"

"Ví dụ như tâm thần phân liệt, ví dụ như tính cách thay đổi, vân vân, ai mà biết được?

Cái trò hồn phách này được người ta chơi lâu như vậy nhưng đã ai hiểu thấu được đâu."

Bồ yêu chẳng chút trách nhiệm đáp lời.Tả Mạc gần như lập tức vứt bỏ phương pháp của Bồ yêu, hắn quay sang: "Vệ, ngươi có cách nào không?"

Vệ trầm ngâm trong chốc lát rồi từ từ mở miệng nói: "Vậy chỉ có thể nghĩ cách ở phương diện cấm chế."

"Cấm chế?"

Hai mắt Tả Mạc sáng ngời, song lại lập tức cau mày: "Tu vi của hắn cao hơn ta, ta không có cách nào hạ cấm chế đối với hắn, hơn nữa hắn tinh thông phù trận, sợ rằng chưa chắc đã vây khốn được hắn."

"Ta biết một loại cấm chế viễn cổ, có lẽ dùng được."

Vệ nói rất bảo thủ.Tả Mạc hai mắt tỏa sáng: "Cấm chế gì?

Mau nói đi!"

Vẻ mặt Bồ yêu cũng hiếu kỳ, Vệ tồn tại còn lâu hơn so với hắn, hắn cũng thấy tò mò, liệu Vệ có thể đưa ra thứ cấm chế cổ quái gì đây."

Ta cảm thấy chúng ta nên nói chuyện thù lao trước."

Vệ cười he he nói.Trong nháy mắt, Tả Mạc cảm thấy vẻ mặt của Vệ quả thực cực giống Bồ yêu.

Vẻ mặt hắn lập tức sụp xuống, Bồ yêu quả nhiên là một tai họa, ai ở cạnh hắn một thời gian đều sẽ gần mực thì đen, ngay cả tâm tư cũng dần dần đen tối!"

Đừng thế chứ!"

Tả Mạc kêu thảm.Vệ chẳng hề cử động, mặt cười he he nhìn Tả Mạc.Tả Mạc nhanh chóng bại trận: "Được rồi, ngươi muốn thù lao gì?"

"Vệ doanh tu luyện là ma công, không thích hợp với Bồ, giao cho ta đi."

Vệ vẫn giữ nụ cười gian xảo đó.Con mắt Bồ yêu lập tức híp lại, hẹp dài như đao, ánh lạnh lẫm liệt, toàn thân toát ra khí tức nguy hiểm tới cực điểm.Vệ chẳng hề cử động, như không nhận thấy: "Chủ nhân trước đây của ta là ma, làm sao tu luyện ma công, lý giải của ta cũng đủ khiến bọn họ phát triển nhanh hơn.

Lại nói, Vệ doanh tới giờ vẫn không hề có một chiến tướng, điều này cũng đủ để chứng minh Bồ không thích hợp với việc chỉ dẫn Vệ doanh."

Thần sắc Bồ yêu bất thiền, toàn thân như lưỡi đao lạnh rời vỏ, áo đen trên người không gió tự lay, bay lên phất phới, như lúc nào cũng có thể lao tới nuốt chửng người ta.Đối với Bồ yêu, Vệ doanh chẳng qua chỉ để giết thời gian mà thôi, hắn cũng chẳng quá coi trọng.

Thế nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ cho phép người khác cướp từ trong tay hắn đi!

Tính cách Bồ yêu vốn kiêu ngạo, làm gì có chuyện hành xử khoan dung như thế?Những ngọn lửa màu đen trong thức hải như đột nhiên ngưng bặt lại.Tả Mạc chỉ cảm thấy da đầu tê dại, má ơi, hai tên này đều là kẻ hắn không đắc tội nổi đấy!Sao mình lại bị cuốn vào tranh đấu giữa chúng chứ?Chết mất!

Chết mất thôi!Hắn không dám lên tiếng, thậm chí hắn nghi ngờ, chỉ cần mình lộ ra một chút ý tán thành thôi, Bồ yêu sẽ lập tức xé tan hắn ra thành từng mảnh.Bồ yêu cười lạnh đến tận xương: "Cấm chế?

Cấm chế ai mà chẳng biết?

Chỉ một loại cấm chế đã muốn đòi cả Vệ doanh, đúng là nằm mơ nói lời mộng!

Tên ngụy quân tử đó không dạy thì để ta dạy cho ngươi!

Loại cấm chế này tên là Tử U Minh chú..,"Vệ thản nhiên ngắt lời: "Tử U Minh chú chỉ có La Hầu yêu mới có thể thi triển, nếu thần thức không đủ sẽ bị nó cắn ngược lại người."

Sắc mặt Bồ yêu cứng lại, càng thêm khó coi: "Hừ, ngoại trừ Tử U Minh chú còn có Châm Quỷ Nhập Thân chú..."

"Châm Quỷ Nhập Thân chú cần có mười ba cây m Cốt châm, thứ này cũng chẳng dễ tiẦm!"

Sắc mặt Bồ yêu càng lúc càng âm trầm, hắn bỗng cười lạnh nói: "À, giờ ta lại muốn xem xem cấm chế của ngươi là cái gì."

"Nói vậy là ngươi đồng ý rồi?"

Vệ bình tĩnh chẳng chút sợ hãi nhìn thẳng lại Bồ yêu.Bồ yêu ngạo nghễ đáp: "Với thực lực của tên nhóc này, không có tác dụng phụ, lại có thể thực hiện tại chỗ.

Nếu ngươi có thể làm được, Vệ Doanh sẽ giao cho ngươi!"

Tả Mạc rất muốn nói một câu: "Hai vị đại ca, Vệ doanh hình như là của ta mà..."

Có điều lý trí khiến hắn tiếp tục im lặng, hai vị đại ca này, ai ta cũng chẳng đắc tội nổi!Bỗng nhiên, tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên.

Đấu đi!

Các người cứ đấu đi!

Đấu đã càng nhiều, anh đây lại thu được càng nhiều lợi lích!

Có câu gì ấy nhỉ, hạc trai tranh chấp, ngư ông được gạo...Miệng hắn mím chặt lại, không nói một câu."

Đã như vậy, ta còn từ chối thì là bất kính rồi."

Vệ mỉm cười ôn hòa, ngôn từ lại có vẻ giấu kim trong bông khiến sắc mặt Bồ yêu lại càng thêm khó coi."

Đấu khẩu vô ích, ta còn chờ xem loại cấm chế ngươi bịa ra thế nào để còn mở rộng tầm mắt."

Bồ yêu chẳng âm chẳng dương nói.Vệ lúc này mới thản nhiên đáp: "Loại cấm chế này tên là Định Phách Thần Quang."

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Bồ yêu đột nhiên thay đổi, con mắt máu mở to, đầy vẻ không tin nổi: "Định Phách Thần QuanG!

Không ngờ ngươi lại biết Định Phách Thần Quang!"

Lần đầu Tả Mạc thấy vẻ mặt này ở Bồ yêu, trong sự kinh ngạc còn có một chút sợ hãi, còn cả vẻ không dám tin tưởng.Định Phách Thần Quang?

Nó là cái gì?Tả Mạc đầu đầy nghi hoặc, có thể khiến Bồ yêu thất thố như thế, vậy nhất định sẽ rất lợi hại.Vệ vẫn mỉm cười ôn hòa như trước, nhưng lúc này lại đầy vẻ khó lường: "Trước đây vô ý học qua, có điều không học nổi."

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Hai mắt Bồ yêu nhanh chóng dán chặt vào Vệ, nếu không phải hai kẻ bọn họ cùng sống cùng chết, gắn bó cùng sinh tồn, chỉ sợ hắn đã không nhịn nổi ra tay rồi.Giờ hắn mới phát hiện, mọi chuyện về Vệ, hắn lại biết ít tới mức đáng thương.

Ngoại trừ biets Vệ từng là Mộ Bi giáp của quân đoàn trưởng trước kia, mọi chuyện khác hắn hoàn toàn không biết gì cả."

Ta là Vệ."

Vệ vẫn mỉm cười như trước, nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai.Tả Mạc vừa thấy hai bên giương cung bạt kiếm, lại lập tức căng thẳng hẳn lên, hai vị đại ca, đây là thức hải của em mà, suy nghĩ ngư ông được gạo lập tức bị hắn quăng về phía sau, vội vàng cười ha ha nói: "Có gì từ từ hãy nói, có gì từ từ hãy nói, Định Phách Thần Quang kia rốt cuộc là thứ gì?

Lợi hại lắm sao?"

Vệ mỉm cười với hắn.Bồ yêu lạnh lùng nói: "Ngay cả ngươi cũng không học được, vậy làm sao dạy hắn."

Vệ cười thản nhiên: "Tư chất ta không tốt, không học được cũng bình thường."

Bồ yêu như nghe thấy truyện cười: "Ngươi cảm thấy tư chất thằng nhóc này tôt lắm sao?

Tuy rằng nó là đệ tử của ta, nhưng mà tư chất ấy hả, hừ hừ, quá mức bình thường!"

Cái này thì Tả Mạc không mặc kệ được rồi, sắc mặt lập tức tối đen!Cái gì?

Tư chất anh đây không tốt?"

"Anh đây tư chất không tốt?"

Tả Mạc chẳng vui chẳng buồn, đáp lại mỉ mai: "Chẳng biết lúc đó ai kiên quyết đòi thu anh đây làm đệ tử?

Ha ha, qua cầu rút ván sao, ăn sạch sẽ xong lại nói tư chất anh đây không tốt?"

Mặt già của Bồ yeu biến đỏ, lập tức ho như điên.Khuôn mặt Vệ như cười àm chẳng phải cười: "Đúng vậy, làm yêu không nên như thế.

Bằng không, ngươi tặng tên đệ tử này cho ta đi?"

"Ngươi đừng có sỉ nhục ta."

Bồ yêu lại cười nhạt: "Ta chẳng phải trẻ lên ba cái gì cũng chẳng biết!

Định Phách Thần Quang là một trong chín đại thần quang thời thượng cổ, muốn tu luyện nào dễ dàng như vậy?

Nếu hắn thực sự học được, ngươi cũng có tư cách làm sư phụ hắn, bằng không, cứ ngồi nói mát được ích gì!"

"Được."

Vệ gật đầu không chút do dự, nói xong bèn vươn tay phải ra, chỉ thấy vô số khói đen toát ra khỏi bàn tay hắn, nhanh chóng tụ tập thành một quả cầu đen, trong quả cầu đó có thể thấy được các điểm nhỏ đốm nhỏ mơ hồ, thần bí dị thường.Vệ mỉm cười với Tả Mạc, quả cầu đen trong tay bèn bay tới, chìm vào thân thể hắn.Đầu óc Tả Mạc ông lên một tiếng, ngây ra tại chỗ.Trong nháy mắt, hắn cảm thấy một luồng thần niệm khổng lồ và hỗn loạn như nước lũ từ trên cao tràn xuống, lập tức nuốt chửng lấy hắn.Tả Mạc phảng phất như đặt mình trong một thế giớikfy quái, khắp nơi đều là những màu sắc sặc sỡ mỹ lệ.

Tả Mạc chưa từng thấy màu sắc phong phú như thế, hắn thậm chí hoài nghi, liệu có phải toàn bộ màu sắc trên thế giới đều ở đây không.Ánh sáng!Những màu sắc phong phú này chính là các loại ánh sáng!Chúng có ảm đạm, có rực sáng, có màu sắc tươi đẹp, có đen kịt như mực...Chúng vặn vẹo, biến hóa, biến mất, rồi lại sinh ra!Cái này sinh cái kia diệt, sinh sôi không ngừng, biến ảo bất định, trùng trùng điệp điệp, nhìn không tới cuối.Đây là một biển ảnh sáng!Trên đỉnh đầu Tả Mạc hư có âm thanh lượn quanh, song cho dù hắn cố nghe như thế nào cũng chẳng rõ được.

Nhưng mỗi khi hắn dự tính bỏ qua không để ý đến nữa, âm thanh đó sẽ lại tiến vào lỗ tai hắn.Thế giới sặc sỡ này chỉ có một mình hắn.Chương 477 : Nguy hiểmConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: minivalleyBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnĐịnh Phách Thần Quang!Trong một số điển tích thời viễn cổ, thi thoảng vẫn có thể thấy.

Tương truyền nó là do anh hùng của bộ lạc Thiên Trạch chế luyện ra vô cùng thần diệu, dày đặc những chiến tích, thanh dang vang dội, được liệt vào trong cửu đại thần quang.Bồ yêu chưa từng gặp Định Phách Thần Quang, không biết nó rốt cuộc ra sao, có thần diệu gì.

Thật ra không riêng gì Định Phách Thần Quang, ngay kể cả các thần quang khác hắn cũng chưa từng thấy qua.

Thần quang đa số xuất hiện ở thời đại viễn cổ, tới sau này, chúng từ từ biến mất trong điển tịch.Không ai biết vì sao thần quang lại từ từ biến mất, nhưng cái này cũng không có gì lạ, theo dòng lịch sử, biến mất đâu chỉ có cửu đại thần quang?

Không ít bí pháp kỳ công cũng chẳng biết tung tích, mai một trong dòng sông lịch sử."

Bộ lạc Thiên Trạch?

Ngươi là ai trong bộ lạc Thiên Trạch?"

Bồ yêu nhìn chằm chằm vào Vệ.Vệ lần đầu tiên lộ vẻ bất ngờ: "Quả không hổ danh Yêu Thuật Mục Lục, học thức uyên bác, ngay cả bộ lạc Thiên Trạch của ta cũng biết."

Rồi hắn gật đầu: "Không sai, ta xuất thân từ bộ lạc Thiên Trạch."

Những gì Bồ yêu biết về bộ lạc Thiên Trạch ít tới mức đáng thương, song trong những miêu tả ít ỏi đó cũng có thể biết được, bộ lạc Thiên Trạch là một bộ lạc cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cực thịnh một thời.Hai người lại chìm vào im lặng.

Bồ yêu là không biết nên hỏi cái gì, hiểu biết của hắn đối với bộ lạc Thiên Trạch chỉ giới hạn như vậy, biết Vệ xuất thân từ bộ lạc Thiên Trạch cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Còn Vệ lại là đang nghĩ tới chuyện gì, khuôn mặt lộ vẻ nhớ lại.Bộ lạc có cường đại hiển hách tới đâu cũng chẳng chống lại được năm tháng vô tình, cũng như nhũng bí pháp kỳ pháp kia, tiên tán trong dòng sông dài lịch sử.Chương 478 : Thần QuangConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: minivalleyBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnSâu trong sơn động, bóng tối phur khắp nơi, vô số tia lửa đột nhiên phun trào, như cây lửa nở rộ.Tiếng rít chói tai gai người của đám côn trùng trào dâng như thủy triều, tầng tầng lớp lớp.

Song làn sóng côn trùng mãnh liệt đáng sợ này khi đến một khoảng nham thạch lại như bị một lá chắn vô hình ngăn cản, không tiến thêm được nửa bước.Nếu tu giả với nhãn lực cao minh sẽ có thể thấy lá chắn vô hình này không ngờ lại là một hư ảnh màu đen.Tốc độ của hư ảnh màu đen này cực nhanh, nhanh tới mức mắt thường khó mà bắt kịp.Tên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thập Phẩm phủ đầy mồ hôi.Thân hình hắn lại không hề chậm lại, cứng rắn áp chế cơn sóng côn trùng.

Mà theo linh lực của hắn không ngừng tiêu hao, làn sóng côn trùng bị áp chế dần đần tới gần cửa động.

Mỗi khi tới lúc này, Thập Phẩm lại một lần nữa phát lực, áp chế cơn sóng côn trùng đó lại.Hai bênn cứ giằng co như vậy.Quá trình này kéo dài suốt hai canh giờ, khuôn mặt Thập Phẩm cũng lộ vẻ mệt mỏi rã rời.Thi thể côn trùng chất đống trên mặt đất, càng lúc càng nhiều, dày đặc, chi chít.

Chỉ thấy từng sợ khí đen từ những thi thể trên mặt đất từ từ bốc lên, chui vào trong cơ thể Thập Phẩm.Mỗi khi chuyện này xay rra, tinh thần Thập Phẩm lại phấn chấn, thế công cũng mạnh mẽ trở lại.Ở một nơi cách cửa động rất gần, Tiểu Hắc sợ hãi nằm trên một tảng đá nhô lên, cặp râu thi thoảng lại lay động, hơi có gió thổi cỏ lay, nó sẽ nhanh chóng bò ra bên ngoài cửa động.Đám hỏ đã tìm ra đuuwocj quy luật, những con côn trùng đó tuyệt đối không bò ra khỏi cửa động nửa bước.

Ngay từ những ngày đầu, đám nhỏ đều đi theo Thập Phẩm chạy vào trong sơn động, song rất nhanh chóng, tháp nhỏ với Tiểu Hỏa cảm thấy quá buồn chán bèn chuồn ra ngoài chơi đùa, chỉ còn một mình Tiểu Hắc lưu lại, bộ dáng đầy nghĩa khí.Đương nhiên, nghĩa khí thì nghĩa khí, chỉ cần thấy có vẻ không đúng, Tiểu Hắc sẽ nhanh chân chạy mất, hoàn toàn không quả Thập Phẩm.Thập Phẩm cứ như vậy, làm phiền đám côn trùng trong động suốt một ngày một đêm.Chương 479 : Hát vang tiến bướcConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: minivalleyBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnVốn đã khiếp sợ, Cố Minh Công chẳng hề phản kháng, cứ thế bị Tả Mạc bày cấm chế.

Đã yên tâm lại, Tả Mạc dẫn Cố Công Minh về nhà một chuyến, trong trong ngoài ngoài cướp bóc một phen, lại kiếm được một khoản tiền trời cho nho nhỏ.Cố Minh Công đáng thương, mặt không còn chút sắc máu, trê thực tế, hắn vẫn chưa khôi phục lại sau cơn khiếp sợ.Tu vi của đối phương rõ ràng là chưa tới kim đan, vậy mà lại thiết lập được cấm chế trên người hắn, điều này phá tan toàn bộ hiểu biết của hắn.

Đối với một loại nhiệm vụ nặng nề mà Tả Mạc bố trí, hắn cũng chẳng dám chống cự.Truyền thụ luyện khí, luyện khí, gia công tài liệu...Cố Minh Công là người từng trải, việc đời già cũng đã gặp qua, hiểu rất rõ tình cảnh chính mình.Tù binh trước giờ đều chẳng có quyền lợi mặc cả, nếu không phải đối phương nhìn trúng tạo nghệ luyện khí của hắn, sợ rằng giờ đây xương cốt đã lạnh.

Chuyện gainrg bài các thứ hắn chẳng xa lạ, vì danh hiệu "Phù Tiên" lúc thường luôn có người đến cửa thỉnh giáo.

Về phần luyện khí, vậy càng là nghề chính của hắn rồi.Có điều khi hắn lầ đầu tiế vào Kim Ô doanh, nhìn tu giả luyện khí đông nghìn nghịt bên dưới cũng không khỏi kinh hãi.

Mãi đến lúc này hắn mới bắt đầu nhận xét lại thực lực của Quy đảo.

Có rất ít thế lực sở hữu đông đảo tu giả luyện khí tới vậy, ngay cả các môn phái lớn cũng không có.Đang thấy khiếp sợ, Cố Minh Công lại nhanh chóng kinh sợ lần nữa!Lúc đó hắn vừa hay giảng tới một chỗ, bèn thuận miệng bao bọn họ thử một chút.

Vì vậy, đám người đông nghịt phía dưới không hẹn mà cùng phóng ra Kim Ô hỏa.Trong nháy mắt, hắn bị hai nghìn đóa Kim Ô hỏa lay động làm hoa cả mắt, máu huyết toàn thân như ngưng đọng lại.Cảnh tượng vô cùng đồ sộ trước mắt vượt xa cực hạn trí tưởng tượng của hắn, Kim Ô hỏa cấp bốn từ lúc nào trở thành trang bị cần thiết khi luyện khí?

Đùa cái gì thế?"

Lần lên lớp đầu tiên, hắn đã ù ù cạc cạc.Hắn cảm thấy mình đã có thể coi là người trải sự đời, thế nhưng...Chờ hắn vất vả khôi phục tâm tình sau lần lên lớp đầu tiên, lần lên dạy thứ hai, tâm tình vừa bắt đầu ổn định lại một lần nữa bị trùng kích!Không ít học viên cầm pháp bảo họ vừa luyện chế thành chạy tới xin chỉ điểm.Hảo cảm trong lòng Cố Minh Công tăng lên rất nhiều, học sinh chăm chỉ hiếu học luôn được các giáo viên thiên vị.Có điều khi hắn liên tục nhìn vài món pháp bảo mới ra lò đó, vẻ mặt cũng lập tức cứng lại.Đây là phù trận gì?

Chưa từng thấy!Cái này, cũng chưa từng thấy!Cái này...

Vẫn là chưa từng tháy!Mất mặt!

Quá mất mặt!

Cố Minh Công đáng thuwong, mặt mũi đỏ bừng bừng, hận không có cái khe đất nào mà chui vào.

Một học sinh đưa ra vấn đề làm khó giáo viên, hắn có thể thong dong biểu dương học sinh đó có suy nghĩ tốt.

Nhưng nếu một đống học sinh cầm một đống nan đề đưa đến, vậy chắc chắn là cực kỳ bối rối khó chịu, xấu hổ vô cùng.Trời xanh ơi, mặt đất hỡi, tha cho con!Không biết có phải nghe được tiếng lòng bi thảm của hắn hay không, hai vị đại sư phụ chạy tới giải vây!Lại một giờ học ngây ngây ngốc ngốc.Bất quá, Cố Minh Công sau khi tan học vẫn tìm tới hai vị đại sư phụ, xin hai người chỉ giáo về những phù trận xa lạ cổ quái kia.

Hắn là người thông minh, tuy tao hộ hôm nay khiến hắn khó chịu nổi song hắn nào còn đường lui bước.Chỉ cần hắn hơi lui lại, chờ đợi hắn sẽ là một tiếng rắc.Không ai lưu lại một tên tù binh nô lệ vô dụng, huống hồ còn là vị chủ nhân keo kiệt vô cùng kia.Cho nên dẫu thế nào, hắn đều cần ra sức biểu hiện giá trị của mình, biểu hiện của hắn càng tốt, tình trạng của hắn cũng càng tốt, cách cái chết cũng càng xa.Song lại rất nhanh chóng, hắn trầm mê trong những phù trận cổ quái thần kỳ đó.Những phù trận đó hoàn toàn bất đồng với bất cứ phù trận nào hắn từng học qua, song chúng lại có ma lực dị thường, khiến hắn trầm mê trong đó.Tới khi trông thấy chân thân của những phù trận này, những ma văn yêu dị mỹ lệ kia, hắn lập tức không cách nào ngăn chặn, trầm mê trong đó, không tự thoát ra nổi!Mà có Cố Minh Công tham gia, tiến độ phá giải ma văn cùng trình độ luyện khí của mọi người trong Kim Ô doanh đều tăng lên rất nhanh!Chương 480 : Phong vận độngConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: minivalleyBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnThanh Hoa Tuyết vẫn luôn âm thần quan sát động tĩnh của Tiếu Ma Qua.

Nhưng sau trận chiến lần trước, Tiếu Ma Qua lại như đột nhiên bốc hơi khỏi yêu giới, không biết tung tích.

Rất nhiều thế lực cảm thấy hứng thú với Tiếu Ma Qua song tiêu hao hết khí lực cũng chẳng tìm được manh mối.Tiếu Ma Qua rốt cuộc là ai?Không ai biết. thiếu niên này đột nhien xuất hiện, sáng rực như sao băng, lại cũng thần bí như sao băng.

Không ai biết hắn từ đâu tới, không ai hay hắn rốt cuộc là ai, không ai biết hắn học được thứ chiến thuật vừa cao siêu lại vừa cô điển đó ở đâu.Hắn như một bí ẩn sâu không thấy đáy.Trong giới yêu tộc trẻ tuổi, thực lực của hắn chắc chắn không phải cao hơn hắn, cao thủ lợi hại hơn còn rất nhiều.

Chiến tích tới giờ của hắn chỉ có một trận chiến phá ngục, một trận lôi đài với một ván cờ Dịch Chiến, so sánh với đám thanh niên con cưng của trời thân kinh bách chiến, chiến tích huy hoàng, hắn am đạm hơn rất nhiều.Song chỉ ba trận chiến thôi, cái tên Tiếu Ma Qua như có thêm một ma lực dị thường khiến vô số người say mê.Bản thân đã từng giao thủ với hắn, Thanh Hoa Tuyết cảm thụ rõ ràng hơn nhiều so với đa số những người khác.Nàng vẫn luôn âm thầm quan sát Tiếu Ma Qua.

Tuy chỗ nàng chỉ là một chi phụ cua Thanh Hoa gia, song lại có thể điều động một lực lượng không nhỏ, gia tộc bình thường không thể so sánh được.

Hơn nữa thù hận giữa Tiếu Ma Qua và Thanh Hoa gia là chuyện ai nấy đều biết, nàng quan tâm đến Tiếu Ma Qua không khiến bất cứ ai trong tộc nghi ngờ, Thanh Hoa Táng Thủy thậm chí vừa có tin tức về Tiếu Ma Qua sẽ lập tức đưa đến chỗ muội muội này.Bất quá theo thời gian Tiếu Ma Qua biến mất càng lâu, dần dần rất nhiều người cũng mất đi sự kiên nhẫn, tỷ như Cơ Lệ Ngữ.Thanh Hoa Tuyết vẫn rất kiênn trì, hơn nữa nàng không có vô số chuyện khác cần quan tâm như Cơ Lệ gữ, trong tộc nàng chỉ là một người trẻ tuổi bình thường tới mức không thể bình thường hơn, không ai biết nàng có một thân thực lực kinh người ngoại trừ Thanh Hoa Táng Thủy, ca ca nàng cũng mơ hồ đoán được đôi chút.Nàng vẫn luôn kiên trì chờ đợi.Sự chờ đợi của nàng cuối cùng cũng được báo đáp, Nam Nguyệt vốn có quan hệ bất thườn với Tiếu Ma Qua suất lĩnh tộc nhân, không ngờ lại muốn rời khỏi!

Tin tức này lập tức khiến nàng chú ý, vì vậy nàng mượn một cái cớ, trốn khỏi nhà, âm thầm theo dõi đám người Nam Nguyệt.Vài lần ngoài ý muốn trong cuộc hành trình khiến nàng càng thêm chú ý.

Nam Nguyệt vài lần thiếu chút nữa nhận ra nàng đang âm thầm theo dõi, điều này khiến nàng thực kinh ngạc.

Sau đó dọc đường đi, thực lực Nam Nguyệt biểu lộ ra, nhất là loại yêu thuật uy lực cường đại khiến Thanh Hoa Tuyết âm thầm theo dõi càng ngày càng kinh ngạc.Chuyện Tiếu Ma Qua có rất nhiều yêu thuật cao cấp đã chẳng phải bí mật gì, đây cũng là căn cứ khiến nhiều người suy đoán hắn có thân thế hiển hách.Trong lòng tuy thầm kinh ngạc về uy lực của Thanh Nam Tiễn thuật, song nàng cũng không có ý động thủ cướp giật, Thanh Hoa của nhà nàng cũng chẳng hề thua kém yêu thuật của đối phương.Nàng âm thầm theo dõi Nam Nguyệt tới nơi đóng quân của Thương tộc, không bao lâu sau, bộ tộc Minh Quyết tử cũng đến.

Tất cả các dấu hiệu đều khiến Thanh Hoa Tuyết cảm thấy tinh thần phán chấn, nhất định Tiếu Ma Qua có hành động gì, bằng không sao lại tụ tập ba tộc lại chứ?Thời gian nhanh chóng trôi qua, tam tộc cư ngụ hư láng giềng, chẳng hề có động tĩnh gì.Thanh Hoa Tuyết thong dong chờ đợi, chẳng hề nóng nảy.

Nàng tìm một nhà dân ở gần chỗ của ba tộc thuê nhà ở lại, cư dân xung quanh rất thích cô gái nhỏ dịu dàng điềm tình này, một số bác gái hảo tâm luôn tới giúp đỡ, ở lại nơi này khiến nàng cảm thấy còn thoai mái hơn lúc ở nhà nhiều.Tới một ngày, nàng cũng đậy sớm như lúc thường.Nơi nàng ở là một manh rừng sát biên giới, cửa nhà đối diện với con sông.

Ba tộc cư ngụ ở bên kia bờ sông, nàng không cần rả khỏi cửa cũng có thể thấy rõ tình huống ở bên kia.Bên kia sông, một đám người tụ tập trên mảnh đất trống trên bờ.Thanh Hoa Tuyết thấy rất rõ, cầm đầu là ba người Nam Nguyệt, bọn họ dường như đang thao luyện chiến trận gì đó.Đôi mắt Thanh Hoa Tuyết sáng ngời, xây dựng chiến bộ?Nghĩ tới thân phận Hoàng Kim chiến tướng của Tiếu Ma Qua, nàng lại càng cảm thấy chuyện này không có gì lạ, song nàng quan sát ba tộc đã lâu, tình trạng của ba tộc ra sao nàng hiểu rất rõ.

Trong ba tộc, thực lực Thương tộc là mạnh nhất song vẫn chỉ là một tộc nhỏ, bộ tộc Nam Nguyệt thậm chí chỉ còn lại có mười một người, bộ tộc Minh Quyết Tử cũng chỉ là một tộc nhỏ.Ít người như vậy vốn chẳng cách nào xây dựng chiến bộ, song Nam Nguyệt thấy rõ bọn họ đang thao luyện chiến trận!Thanh Hoa Tuyết tuy rằng hiểu rất ít về chiến trận song vẫn thấy được lợi hại trong đó, một suy nghĩ lớn mật đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng—— Tiếu Ma Qua trở lại rồi!Không biết vì sao, nàng vốn tính cách điềm tĩnh vậy mà lúc này trong lòng lại khẽ kích động!Chương 481 : Di ChỉConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Hội CúBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnÁnh mắt hai người giằng co.Một người lạnh lẽo như băng, một người bình thản như thường.Trên mặt người trung niên lộ ra vẻ ngưng trọng, đột nhiên lạnh lùng nói: “Không nghĩ tới ở nơi này lại gặp cao thủ như các hạ.

Tại hạ Lãnh Uy, còn chưa hay đại danh của các hạ!”

“Tông Như.”

Tông Như bình tĩnh hành lễ.Ánh mắt song phương vẫn giằng co.Lãnh Uy bỗng mở miệng nói: “Bọn ta còn có việc, phải cáo từ trước rồi.”

Nói xong liền quay lưng mang theo đám người rời khỏi.Tông Như đăm chiêu nhìn theo bóng lưng đoàn người.Chương 482 : Bạo lực điểuConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Hội CúBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc vừa đến cửa sơn động liền nghe bên trong truyền đến một tiếng kêu sắc nhọn, sắc mặt hắn không khỏi biến đổi.Chim ngốc?Hắn không chút do dự phóng vào.Vừa vào sơn động, tầm mắt nhất thời mờ mịt khó phân biệt, nhưng đối với Tả Mạc mà nói giống y như ban ngày, một lát đã rõ.

Trên mặt đất chất chồng một tầng xác côn trùng, nhưng lúc này hắn không hề liếc mắt đến đám xác côn trùng, thân hình như điện vội vã lướt vào chỗ sâu trong động.Không lâu sau, Tả Mạc liền trong thấy chim ngốc trong lòng không khỏi khẽ buông lỏng.Chim ngốc đang giằng co cùng một con trùng lớn!Ở ngóc ngách cách đó không xa, Thập Phẩm đang chống kiếm thở dốc, nó đã tới tình trạng nỏ mạnh hết đà.Khi sự chú ý của Tả Mạc chuyển từ chim ngóc, Thập Phẩm sang người cự trùng, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Cự trùng này thân thể to như trâu nghé, cả người được bao bọc bởi giáp xác nâu đen, vừa nhìn liền biết cứng rắn phi phàm.

Từng đoạn chân như chân nhện cực kỳ tráng kiện, một loạt hàng gai nhỏ cong nhọn làm chân nó nhìn qua tựa như đầy răng cưa.

Tả Mạc tin chắc bất kì mục tiêu nào chỉ cần bị một cái chân quét trúng thì tuyệt đối là bị kéo xuống một mảng thịt lớn.Mũi chân có hình xương gai móc, gắt gao móc vào mặt đất, nham thạch cứng rắng như là bùn trước mặt nó, đụng nhẹ liền lõm vào.Hai mắt đỏ thẫm của cự trùng gắt gao nhìn chằm chằm chim ngốc, một tia khí tức hôi thối tàn bạo theo thân nó phát ra.Tả Mạc hoàn toàn không nghĩ đến trên đảo của mình lại tồn tại yêu thú nguy hiểm đến thế này.Đúng vào lúc này, chim ngốc chợt động.Trong không khí, một loạt tàn ảnh xẹt qua mắt Tả Mạc như tia chớp, không thể bắt kịp.Keng!Va chạm như sắt thép!Trong bóng tối, một loạt tia lửa chói mắt đột nhiên lóe lên.Cự trùng cũng không phải yêu thú bình thường, vô cùng nhanh nhạy, hai chân trước bảo vệ bộ mặt không lộ ra nửa phân kẽ hở.Giáp xác trên thân nó cứng rắn dị thường, móng vuốt chim ngốc có thể dễ dàng xuyên thủng pháp bảo thế mà đối với giáp xác của nó không chiếm được một chút tiện nghi nào.Chim ngốc hiển nhiên cũng bị sự ngoan cường của đối thủ làm tức giận, hót lên một tiếng sắc nhọn, đột nhiên mở rộng hai cánh, đôi mắt như liệt diễm thiêu đốt, trên mỏ nhiều thêm một mảng đỏ bừng ướt át như máu tươi.Hai cánh rung lên, như tia chớp xẹt!Keng!Một đám tia lửa so với vừa rồi càng thêm chói mắt trong bóng đêm phát ra.Thân hình cự trùng như trâu nghé vậy mà lại không thể chịu được bị một lực đẩy lùi về phía sau nửa trượng, nham thạch dưới chân vỡ thành mảnh nhỏ.Chim ngốc đánh giết tới nóng máu điên cuồng công kích!Keng keng keng!Cự trùng liên tiếp bị đẩy lùi, nham thạch vỡ vụn dưới chân dưới lần lượt trùng kích kịch liệt không ngừng nứt vỡ, tan nát!

Từng lớp vòng bụi lấy cự trùng làm trung tâm không ngừng khuếch tán.Thân hình cự trùng không ngừng trũng xuống, nó tựa như một cái cọc gỗ, bị từng nhát búa một đóng vào mặt đất.Rốt cuộc nó cũng lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng trước chim ngốc đang nổi sát tính, muốn trốn cũng không dễ!

Chim ngốc tấn công như cuồng phong bão táp, cự trùng đến cơ hội thở dốc còn không có, càng không nói đến chạy trốn.Nếu không phải nó có một thân giáp xác cứng rắn đến biến thái thì nó đã sớm đi đời nhà ma.Tả Mạc ở bên trợn mắt há mồm đứng nhìn.Hắn vốn mang tâm trạng lo lắng chạy đến giải cứu. song tới lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, con trùng này thật đáng thương!Đương nhiên, tội nghiệp thì tội nghiệp, hắn tuyệt đối sẽ không tới cứu nó!Hơn nữa, đối mắt hắn đầy chờ mong mà nhìn chằm chằm vào giáp xác biến thái trên thân con trùng kia, nước bọt chảy ròng.

Có thể chịu được công kích mãnh liệt như thế mà không bị vỡ, giáp xác kia tuyệt đối là bảo bối!

Nếu có thứ đồ chơi này, đem đi luyện chế linh giáp, gặp phi kiếm phổ thông liền không cần phải sợ.Bảo bối đây, bảo bối đây!Nhưng vào lúc này chợt có biến cố!Cự trùng một mực gắt gao phòng thủ bỗng nhiên há miệng phun ra một đám khí đen, chim ngốc không để ý vừa vặn đụng vào.Thân thể chim ngốc đột nhiên cứng đờ, mất đi khống chế rơi cắm đầu xuống đất.Tả Mạc đang mơ tưởng linh giáp cũng không ngờ cự trùng lại còn chiêu thức đó, thầm hô không ổn, chuẩn bị xuất thủ!Nhưng mà không nghĩ tới lại thấy chim ngốc như đang say rượu, loạng choạng bay từ dưới đất lên.Trong lòng Tả Mạc an tâm một chút, xem ra chim ngốc không có vấn đề gì.

Hắn chăm chú nhìn vào cự trùng¸ chỉ cần nó manh nha gây bất lợi với chim ngốc thì hắn lập tức hung hãn xuất thủ.

Bất quá lúc này cự trùng cũng lộ ra vẻ ủ rủ, phỏng chừng đối với nó đám khói đen vừa rồi cũng không phải có thể tùy tiện phun ra.Cự trùng nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rít, thân thể lùi về sau từng chút một.Nó định trốn!Tả Mạc lập tức đoán ra ý đồ cự trùng, hắn dự định xuất thủ.Bảo bối như thế sao có thể để nó từ trên tay mình chạy thoát chứ?Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng kêu sắc nhọn cao vút thê lương, như ma âm xuyên tai, Tả Mạc biến sắc, vô thức muốn bịt tai lại!

Nham thạch trên đỉnh hang tuôn rơi như mưa, khiếp ý trên mặt cự trùng càng nhiều!Chim ngốc đột nhiên tấn công lần nữa!Cự trùng vẫn như lúc trước, toàn bộ thân thể co cụm lại, chân trước bảo vệ mặt.Mắt thấy chim ngốc sắp chạm đến thân thể cự trùng bỗng nhiên đổi từ tấn công thành chụp.Vẻ mặt Tả Mạc kinh ngạc nhìn chim ngốc tựa như đại bàng bắt dê, đem cự trùng có thân hình to lớn hơn so với nó bắt lên giữa không trung.Cự trùng tức thì hoảng loạn, sáu chân khua loạn, tiếng rít gào bên tai không dứt.Tả Mạc bừng tỉnh nhìn, chim ngốc vẻ mặt cười gằn mang theo cự trùng, sau đó nó lấy thân mình làm trục, đột nhiên ném!Cự trùng như tên rời khỏi cung, mang theo gào thét kinh người, một khối đụng vào vách sơn động!Ầm!Nổ một tiếng, sơn động rung động một trận, vô số nham thạch rơi như mưa.Tả Mạc có cảm giác là hang sắp sập.Dù giáp xác trên thân nó có cứng rắn hơn, cự trùng cũng bị cú đập cho toán loạn.

Nó nằm trong một cái hố đá vụn, mà hố đá vụn này là do vừa bị nó đụng lõm vào.Không đợi nó kịp giãy dụa, thân thể nó bổng nhiên lại nhẹ nhàng.Lần nữa nó lại bị bắt lên không trung!Lại ném!Ầm!Đá vụn thỉnh thoảng lại rơi trên người Tả Mạc nhưng hắn không có chút cảm giác nào.

Hắn trợn mắt há mồm mà nhìn một màn phát sinh làm cho người ta điên cuồng trước mắt này.Chim ngốc nổi sát tính về sau đơn giản cứ mang cự trùng quăng đi như vung chùy sắt, không ngừng hướng mặt đất, đỉnh, mép vách, gờ nham thạch mà đập.

Nếu như không phải tận mắt nhìn, ai có thể nghĩ trong thân hình không tính là cường hãn của chim ngốc lại có thể có lực lượng kinh khủng như vậy!Tả Mạc rùng mình một cái, cùng lúc đó, Thập Phẩm sớm trợn mắt há mồm nhìn ở trong góc động cũng khẽ rùng mình.Thật đáng sợ…Năm trăm năm mươi mốt...

Năm trăm năm mươi hai...…Thà rằng đắc tội tiểu nhân còn hơn đắc tội chim ngốc.Chim ngốc?

Nó nào còn là chim ngốc?

Rõ ràng chính là một con chim bạo lực.Bụp!Thân trùng cường hãn biến thái vậy mà so với chim ngốc biến thái không bằng, rơi vỡ thành năm mảnh.Chim ngốc lúc này mới cảm thấy thỏa mãn vứt bỏ chân trùng trong móng vuốt, làm bộ thục điểu dạo bước, nhẹ nhàng rời đi, toàn bộ quá trình nó không hề đưa mắt liếc Tả Mạc một lần.Đại nhân ta rộng lượng không so đo với con chim bạo lực tầm thường…Người không biến thái không so đo nổi a!Tả Mạc tự biết mà đi thu thập xác cự trùng.Cự trùng đáng thương, không phải chỉ phun ra một ngụm khói đen thôi sao?

Vậy mà lại bị ném liên tục đến chết!

Thật đáng thương!“Đại nhân!

Đại nhân!

Đây là thứ tốt a!

Là thứ rất tốt!”

Cố Minh Công xoa xoa tay, hai mắt tỏa sáng nhìn năm mảnh trùng thi đặt trước mặt, phấn khích vô cùng: “Thâm Nham Diệp trùng lớn như vậy thuộc hạ là lần đầu tiên trông thấy!

Chẳng lẽ là trùng vương?

Đúng đúng đúng!

Nhất định là trùng vương!”

Tả Mạc biết rõ cự trùng là thứ tốt nhưng mà hắn không có nhận thức, liền đem xác cự trùng mang đến Cố Minh Công.

Hắn tin tưởng Cố Minh Công kiến thức rộng rãi chắc chắn có thể nhận ra đây là cái gì.Thâm Nham Diệp trùng?“Thâm Nham Diệp trùng đa số sinh sống tại huyệt động sâu thẳm tối tăm, chúng nó dựa dẫm rất nhiều vào địa khí.

Thâm Nham Diệp trung bình thường không dài hơn một tấc, mỗi đàn Thâm Nham Diệp trùng tất nhiên sẽ có một con trùng vương.

Thứ hữu dụng nhất của Thâm Nham Diệp trùng đó là giáp xác!

Chính là đỉnh đỉnh đại danh hắc kim diệp giáp xác!”

Cố Minh Công hưng phấn cực kỳ, nói rất nhanh.“Mỗi một khối xác hắc kim diệp ước chừng lớn hơn lá liễu một chút, nó trời sinh có tính phòng hộ cực kỳ ưu tú, chỉ cần có ba trăm khối trở lên liền có thể luyện chế ra một cái hắc lan diệp giáp, là ngũ phẩm linh giáp!”

Tả Mạc nghĩ đến xác trùng dầy đặc bên trong động nhất thời vô cùng kích động, nhiều xác trùng như vậy đâu chỉ có trăm vạn!Ngũ phẩm linh giáp!Tả Mạc suýt nữa bị cái bánh ngọt từ trên trời rớt xuống này làm hôn mê!Cố Minh Công không có chú ý tới vẻ mặt Tả Mạc, ánh mắt hắn vô cùng nóng bỏng nhìn năm mảnh xác trùng trước mặt, trong giọng nói tràn đầy phấn khích không thể tin được: “Trùng vương này lại càng quý!

Thuộc hạ có tự tin luyện chế ra một bộ lục phẩm linh có thể lên bảng pháp bảo!

Trùng vương hoàn chỉnh như thế thật là làm người ta không thể tin được!”

Lục phẩm linh giáp có thể lên bảng pháp bảo!Tả Mạc suýt nữa nín thở, cho tới bây giờ hắn còn chưa được mặc qua lục phẩm linh giáp.Lục phẩm linh giáp có thể lên bảng pháp bảo, không biết mặc vào có thể trực tiếp kết kim đan không…“Cũng không biết là vị cao thủ nào, thủ đoạn thật là thần bí khó lường!

Ngay cả trùng vương cũng có thể tách rời, quá lợi hại rồi!

Xem mặt vỡ này, lưu loát dứt khoát, không có một chút chần chừ…”

Vẻ mặt Cố Minh Công say mê.Tả Mạc giật mình một cái, trở lại bình thường.Hắn nghĩ đến một con chim bạo lực.Chương 483 : Thân trưởng lãoConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Hội CúBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCằm Tả Mạc suýt chút nữa rơi xuống đất khi Thập phẩm kéo theo một kẻ nhỏ bé áo màu trắng có kích cỡ tương tự nó bay đến trước mặt hắn.“Thỉnh chủ nhân đặt tên!”

Thập phẩm nghiêm nghị nói.Tả Mạc tò mò nhìn tiểu bạch nhân, tiểu bạch nhân tựa hồ có chút xấu hổ trốn sau lưng Thập phẩm, sợ hãi nhìn hắn.

Đầu tiểu bạch nhân tương tự như Thập phẩm, khuôn mặt cũng anh tuấn tinh xảo, nét mặt càng nhu hòa, còn nét mặt Thập phẩm thì lạnh lùng nghiêm nghị hơn, tạo thành hai người có khí chất bất đồng.

Tiểu bạch nhân khí chât ôn hòa, Thập phẩm khí chất lãnh khốc.Tả Mạc nhìn chằm chằm cả buổi vẫn không biết rốt cuộc tiểu bạch nhân là nam hay nữ.Tả Mạc chỉ vào tiểu bạch nhân, xoay qua hỏi thập phẩm: “Hắn là gì của ngươi?”

“Huynh đệ!”

Thập phẩm vẻ mặt nghiêm túc chăm chú.Ồ, thế chính là nam rồi, thật là đáng tiếc a…

Hử, tại sao ta lại thấy tiếc nuối chứ…“Vậy gọi là Dương Quang đi.”

Sức tưởng tượng cằn cỗi làm hắn không thể nghĩ ra cái tên nào hay hơn, thuận miệng đáp.“Dương Quang…”

Thập phẩm nghiêng đầu, sắc mặt nghiêm nghị, nó cảm thấy tên này không tệ: “Đa tạ chủ nhân đặt tên!”

Trên mặt Dương Quang lộ ra nụ cười rạng rỡ.Hai đứa nhanh chóng bay đi mất hút, không biết là đi chơi cái gì.Tả Mạc lắc đầu, tiếp tục kế hoạch phát tài của hắn.Chương 484 : Nguyên Anh kỳConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Hội CúBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonHiệu đính: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc ném một khoả bổ linh đan vào miệng, rộp rộp, giống như cắn đâụ vậy, vẻ mặt vô cùng thích thú.

Tay hắn không ngừng, một khoả rồi một khoả, mười khoả tứ phẩm tinh thạch mới tương đương một quả bổ linh đan, hắn dùng giống như đồ ăn vặt vậy, không ngừng ném vào trong miệng.Lần trước cướp đoạt vô số tài liệu của Điền gia, một số có thể luyện chế thành linh đan.

Tả Mạc đang giàu có lập tức cung cấp cho mọi người sử dụng, giúp mọi người nhanh chóng tiến bộ trong tu luyện.

Thân là lão đại, Tả Mạc lại càng được cung ứng vô hạn, hơn nữa khi hắn phát hiện ra, bất luận hắn ăn nhiều thế nào cơ thể cũng không có bất cứ dấu hiệu không ổn nào, sau đó hắn liền coi đây là đồ ăn vặt.Bồi bổ điên cuồng như thế nên linh lực trong cơ thể hắn không ngừng tăng lên.Mỗi một khoả bổ linh đan vừa vào đến cổ họng liền biến thành một dòng linh lực ôn hoà, nhanh chóng hoà tan vào lục phủ ngũ tạng.So với hấp thu linh lực từ ngoại giới thì linh lực do linh đan bổ sung ôn hoà thuần tuý hơn nhiều, có thể giảm thiểu thời gian luyện hoá mà Tả Mạc phải bỏ ra.

Tu gải phổ thông sẽ gặp phải vấn đề linh lực ứ đọng gây ra trở ngại, nhưng Tả Mạc hoàn toàn không gặp phải điều này, đại nhật ma thể kiên cường dẻo dai vô cùng, hắn có thể hấp thu linh lực nhiều hơn so với tu giả phổ thông.Hơn nữa nếu dư thừa linh lực thì nó sẽ tự động chuyển hoá thành thần thức hoặc tẩm bổ cho ma thể.Nhưng dù là thế nào thì linh lực của Tả Mạc đều tiến bộ cực nhanh, vô cùng kinh khủng.Tả Mạc cũng hiểu ra những đệ tử của các đại môn phái tại sao lại có tu vi kinh khủng như vậy, chính là do thiên tài địa bảo, linh đan dược mà môn phái cấp cho!Bản thân mình bởi vì là một thế lực nhỏ lại ở một nơi hẻo lanh, dù có nhiều tài nguyên để tu luyện tới đâu cũng không thể so sánh với những đệ tử của các đại môn phái kia, chênh lệch không thể tưởng tượng được!

Tu giả tu luyện như thế sao không mạnh được chứ?Ồ, cuộc sống này thật đẹp.Tả Mạc cảm khái vừa nhai bổ linh đan vừa nghỉ ngơi.Bổ linh đan không phải là vật gì đó quá quý hiểm ở trên đảo, do tài liệu sung túc nên khả năng luyện đan của mọi người giống như cưỡi hoả tiễn bay về phía trước.

Linh đan khó luyện đến mấy chỉ cần tài liệu nhiều thì mấy tên gia hoả lợi hại kia nhất định có thể một lò xuất ra ba trăm hạt, doạ người ta tới chết ngất.Nghĩ tới bản thân trước đây ở Vô Không sơn luyện chế kim ô hoàn thật khó khăn biết bao!A Quỷ ở bên cạnh Tả Mạc an tĩnh dị thường.

Bổ linh đan gì gì đó Tả Mạc không dám đưa cho nàng ăn.

Thân thể A Quỷ không tốt, bổ linh đan dù là vật đại bổ nhưng đối với nàng lại giống như độc dược, rất có khả năng khiến cơ thể nàng xảy ra chuyện.Tử mang trong cơ thế A Quỷ vẫn đang tăng trưởng, loại lực lượng quỷ dị này ngay cả Bồ yêu và Vệ đều không nhìn ra, càng không phải nói tới tiểu bạch Tả Mạc.

Nhưng hắn biết rõ tử mang này mang lại lợi ích cho A Quỷ nên cũng không để ý nhiều lắm.“Nghe nói Hư Linh thành bây giờ có tới ba nguyên anh rồi!

Sách sách, ba nguyên anh lận!”

“Ba nguyên anh?

Thiệt hay giả vậy?

Vân Hải giới lại có tới ba nguyên anh sao?

Quỷ mới tin!”

“Ba đó, dù sao thì cũng là một giới tương đối lớn.

Ngay cả ba người mà cũng không có thì còn nói gì nữa.”

“Nói vậy tin tức về di chỉ thái dương thần điện là đúng hả?”

“Chắc là đúng rồi, ngay cả nguyên anh cũng tới rồi sao có thể không thật chứ?”

“Ta nói rồi, chúng ta gần như thế mà không kiếm được gì thì chẳng phải là lỗ nặng sao?”…Nghe quá nhiều, Tả Mạc thực sự không nhịn được, một tay cời giầy dưới chân đập mấy tên gia hoả đang hung hăng bàn tán kia, chửi ầm lên: “Ngu ngốc!

Muốn tinh thạch tới không muốn sống nữa à?

Tất cả đều thành thật cho ta, mới an lành được mấy ngày chứ?”

Đúng lúc này một giọng nói đầy yếu ớt vang tới.“Các ngươi thật an nhàn à, mau đi tu luyện thêm gấp đôi cho ta.”

Sắc mặt mọi người đồng thời đại biến!

Mẹ trẻ!Quả nhiên, cách đó không xa, mẹ trẻ Công Tôn với ánh mắt hời hợt đang nhìn bọn họ, hàn mang trong mắt loé lên.Đám người rảnh rỗi này lập tức giải tán.“Đám gia hoả này thật là phiền.”

Tả Mạc hùng hùng hổ hổ nói: “Người nào mặt mũi đều hếch lên trời, ai nhìn lại tưởng bọn họ là đệ nhất thiên hạ đó!”

“Mấy tên gia hoả này đánh thắng mấy trận nên bộc lộ ra cái kiểu đó.”

Công Tôn Sai ngồi xuống: “Đệ sẽ tìm bọn họ nói chuyện tâm sự.”

Đứng ở bên, mấy người Ma Phàm nghe thấy từ “tâm sự” mà tóc gáy không khỏi dựng lên, mặt trắng bệch, tuy rằng bây giờ bọn họ đều đã là tu giả kim đan kỳ.“Chúng ta phải cẩn thận chút.”

Tả Mạc thấp giọng nói: “Nhiều cao thủ tụ tập như vậy khẳng định phải có gì.”

Công Tôn Sai không khỏi rùng mình, hắn biết rõ khả năng “đánh hơi” của Tả Mạc vô cùng linh mẫn.

Điều này đã được chứng minh qua vô số lần, mặc dù nhìn qua sư huynh rất tuỳ tiện nhưng Công Tôn Sai biết rõ sở trường của mình cũng như biết rõ khuyết điểm của bản thân.

Hắn là một chiến tướng nhưng nếu so về tầm mắt thì hắn lại không bằng sư huynh.Hắn gật đầu: “Ừ, đệ sẽ an bài người cảnh giới.”

Đúng lúc này, bỗng nhiên từ xa truyền đến một trận linh lực ba động cực mạnh!Sắc mặt Tả Mạc không khỏi biến đổi, thốt lên: “Nguyên Anh kỳ!”

Chưa dứt lời, hắn liền bay lên trời.

Mấy người Vi Thắng đồng thời xuất hiện bên cạnh hắn.Sắc mặt mỗi người đều kinh hãi khi nhìn về phía Hư Linh thành.Linh lực ba động kia truyền từ Hư Linh thành tới!Từ Quy đảo bay tới Hư Linh thành mất gần hai canh giờ, đường xá không hề gần!

Nhưng luồng linh lực ba động này vô cùng cường đại và bá đạo, giống như sự việc đang phát sinh ở ngay cạnh họ vậy!Ngay cả Vi Thắng cũng không khỏi cảm thấy khiếp sợ!Cần phải có linh lực kinh khủng cỡ nào va chạm mới có thể sinh ra được ba động cường đại như thế?

Linh lực ba động kinh khủng như nào mới có thể khuếch tán tới nơi xa xôi như này?Nguyên Anh kỳ!

Nhất định là Nguyên Anh kỳ!Tuy rằng chưa từng gặp qua tu giả Nguyên Anh kỳ nhưng mỗi người đều có thể chắc chắn, không thể nghi ngờ!

Linh lực va chạm kinh khủng như thế tuyệt đối không thể do kim đan kỳ sinh ra.Đây là lần đầu tiên mọi người cảm thụ được sự cường đại của tu giả Nguyên Anh kỳ!Công Tôn Sai bỗng xuất ra Hạo Thiên bảo kính, đưa tay lên xoa xoa bảo kính, trên kính nhất thời hiện ra cảnh tượng ở Hư Linh thành.Khi mọi người nhìn thấy nhân ảnh ở trong bảo kính thì không khỏi hít vào hơi lạnh.Vốn còn có vài người đang ồn ào, lúc này sắc mặt đều trở nên trắng bệch, sự xao động trong lòng biến mất không còn chút dấu vết nào.Mấy ngày trước, bởi lũ kim đan đánh nhau sống chết tràn cả vào Hư Linh thành khiến hỏng mấy chỗ, bây giờ cả Hư Linh thành như chiếc bánh gato bị cắt mất một nửa, không cánh mà bay.Đường phố ở Hư Linh thành mọi người đều vô cùng quen thuộc, bọn họ thậm chí có thể từ những nửa còn lại kia mà phác hoạ ra được nửa còn lại của Hư Linh thành!Càng quỷ dị chính là mặt cắt vô cùng chỉnh tề, tạo nên những tầng lưu ly sáng bóng.Tu giả tinh thông hoả quyết đều có thể nhận ra, đây là hoả diễm vô cùng bá đạo mới có thể tạo ra tầng lưu ly này.Nửa kia của Hư Linh thành nhanh chóng chìm vào Vân Hải, giống như nó chưa từng tồn tại trên thế gian này.Trên bầu trời mơ hồ hiện ra hai thân ảnh đang giằng co.Đây là Nguyên Anh kỳ sao?Trong đầu mỗi người đều xuất hiện nghi vấn này.Hai người này giằng co trong giây lát rồi ly khai.

Trong đó một người đang hướng bọn Tả Mạc lườm một cái, trong lòng mọi người thầm nhảy một cái!Đối phương đang cảnh cáo bọn họ!Cũng may đối phương không xuất thủ, cả người đột nhiên biến mất trên mặt kính.Lúc này mọi người trên đảo đều có vẻ mặt thất hồn lạc phách, đả kích vừa rồi thật sự quá lớn đối với bọn họ.

Nguyên Anh kỳ với uy lực dời núi lấp biểm, thật sự quá kinh khủng.

Diện tích Hư Linh thành gấp năm lần Quy đảo, nói cách khác, chỉ cần tu giả Nguyên Anh kỳ nguyện ý, bọn họ hoàn toàn có năng lực xoá xổ Quy đảo trong bản đồ Vân Hải giới.Công Tôn Sai cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch: “Chúng ta không phải đối thủ của họ.”

Những lời này khiến hắn cảm thấy vô cùng khuất nhục, mặt hắn đỏ bừng lên, trong mắt toát ra sự kinh hãi và cả sự không cam tâm.Tả Mạc biết rõ, Công Tôn Sai kiêu ngạo ra sao, nói ra những lời như vậy đã khẳng định bọn họ không có chút cơ hội thủ thắng nào!Hắn bây giờ mới hiểu ra, cao thủ như Nguyên Anh kỳ đã không cần phải có chiến thuật, chiến lược nữa.

Bọn họ có khả năng huỷ thiên diệt địa, không thể dựa vào nhân lực mà chém giết được.Tả Mạc cười lớn: “Không sao, chúng ta không đáng để xung đột với cao thủ Nguyên Anh.”

Nhất thời, tất cả mọi người rơi vào trầm mặc.Lúc trước bọn họ tự tin thế nào, Chu Tước doanh cứ chiến là thắng, cho dù là kim đan cũng chết không ít dưới xung kích của bọn họ.

Bọn họ từng cho rằng bọn họ ngày càng trở nên cường đại, không ngừng có người kết thành kim đan, bọn họ tràn ngập tin tưởng.Nhưng giờ đây, không ai có thể nói được gì, giờ phút này bọn họ mới biết, lòng tin của bọn họ không có chút giá trị gì, chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi!Hai tu giả Nguyên Anh kì kia, bất cứ một ai cũng có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ!Tất cả mọi người đều mất đi hứng thú nói chuyện.-------------------------------Trong thức hải của Tả Mạc.Vệ nói: “Đối với hắn đả kích này thật quá lớn.”

Bồ yêu lơ đễnh nói: “Đả kích không phải là chuyện xấu, chỉ là nguyên anh thôi mà.”

“Nói cũng phải, chỉ là một cái nguyên anh thôi.”

Vệ gật đầu, hắn một lần nữa lại vùi đầu vào việc chỉ điểm cho Vệ Doanh, từ công việc này hắn tìm được rất nhiều lạc thú.Chỉ là một cái nguyên anh thôi.-----------------------------Rất nhanh, tin tức về cuộc chiến được truyền tới.Chiến đấu lúc đó có một vị là trưởng lão của Hư Linh phái, họ Thân, một vị khác là trưởng lão Vân Hải Sinh của Hành Vân phái – môn phái đứng đầu Vân Hải giới.

Phân nửa Hư Linh thành là do Vân Hải Sinh dùng dây của Dao cầm tạo ra.Trận này ngoại trừ xoá bỏ hơn nửa Hư Linh thành còn có hai mươi mấy vị kim đan bởi không chạy kịp mà bị tiếng đàn hoá thành tro bụi, hoặc là bị liệt diễm thiêu rụi.Sau khi trận chiến kết thúc, rất nhiều kim đan chủ động thoát khỏi Hư Linh thành, không ai dám tới gần Hư Linh thành nữa.Đại trận thủ hộ Hư Linh thành bị phá hỏng không còn gì, nếu như ở trên cô đảo gặp phải tập kích của yêu thì đúng là lành ít dữ nhiều.Nhưng phụ cận Hư Linh thành lớn như vậy, địa bàn nhiều như vậy, có rất nhiều vân đảo thích hợp.

Rất nhiều tu giả kim đan kỳ không tìm được nơi thích hợp nên đã xảy ra tranh đấu kịch liệt.Một ít tu giả kim đan bắt đầu kéo bè kéo cánh, muốn lợi dụng ưu thế số đông để đạt được lợi ích.Rất nhanh, có người để ý tới Quy đảo.Tuy rằng chiến bộ của Quy đảo vang danh khắp Vân Hải giới nhưng trong mắt nhiều người, chiến bộ của Quy đảo chỉ là nhà giàu mới nổi, mới chỉ đánh thắng một trận, không có gì ghê gớm lắm.Mà sự giàu có của Quy đảo đã sớm truyền ra bên ngoài, rất nhiều người động tâm.Rất nhanh, liền có mấy nhóm tu giả lặng lẽ mò đến vùng phụ cận của Quy đảo.Toàn là tu giả kim đan!Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng khẩn trương!Chương 485 : Hỏa Nha xông trận .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện"Đây là Quy đảo?"

Nam tử cầm đầu nhìn đám mây bốc lên bên dưới, trong mắt lấp lánh ánh sáng: "Quả nhiên là chỗ tốt!"

"Đúng vậy đúng vậy!"

Một tu giả vóc người nhỏ bé xấu xí lên tiếng phụ họa: "Đại nhân anh minh!

Hòn đảo này núi chẳng hiện nước chẳng lộ, địa thế rất tốt, gần với Hư Linh phái."

Hắn đột nhiên hạ giọng: "Thuộc hạ dùng Ma Y Toán pháp tính toán tỷ mỷ, càng phát hiện địa thế của Quy đảo cực kỳ xảo diệu, cách di chỉ không xa, di chỉ vừa xuất hiện, bên này tất có động tĩnh."

"Hả, có chắc không?"

Nam tử cầm đầu lộ vẻ rung động."

Theo suy tính mà nói, quả thực không sai."

Nam tử mỏ nhọn cũng biết chuyện này không thể cam đoan được, cẩn thận nói: "Có điều di chỉ đuợc xây dựng từ thời viễn cổ, các nhân tố không xác định trong đó quá nhiều, thuộc hạ cũng không dám bảo đảm.

Gần đây có vài nhóm người đi tới lui tuần tra quanh Quy đảo, chắc hẳn cũng có chủ ý với Quy đảo."

Nam tử cầm đầu lộ vẻ thỏa mãn: "Ừ, ngươi làm tốt lắm!

Hừ, bọn chúng mà cũng định tranhh với ta sao?"

Nói xong, thần sắc dữ tợn, sát khí đột nhiên tỏa ra.Nam tử mỏ nhọn bị sát khí ảnh hưởng, lập tức biến sắc.Sát khí của đại nhân thật quá nặng, quả nhiên không ai bằng được, khong hổ danh "Đồ Tể!"

Nam tử cầm đầu là cao thủ nổi danh với danh hiệu Đồ Tể, Nguy Lập Thiên!

Nguy Lập Thiên thành danh từ hơn hai mưoi năm trước, là người lạng lùng vô tình, hai bàn tay dính đầy máu tươi.

Xếp hạng của y cao hơn so với NInh Nhất, trong số mười kẻ đứng đầu ở Vân Hải giới.

Còn dưới trướng y cũng tụ tập một luơngj cao thủ hung hãn vô cùng, xếp hạng trước một trăm cũng có hơn năm người, còn những kẻ khác cho dù không nổi danh song ai nấy đều có tu vi Kim Đan kỳ.Bọn chúng lấy tên là Sơn Lâm, giết người đoạt bảo, là kẻ cướp nổi danh ở Vân Hải giới.Nhân số của bọn chúng luôn giữ con số bốn mươi trín, vị trí thứ năm mươi cũng đồng nghĩ với bị loại bỏ, kết quả chỉ có một, là chết!Bốn mươi chín người, ai nấy đều là kim đan, ai cũng thân mang tuyệt kỹ!Rất nhiều thế lực muốn tiêu diệt chúng, nhưng phong cách hành sự của đám người Nguy Lập Thiên vô cùng tàn nhẫn, lại còn xảo trá âm hiểm, chiến bộ thua trên tay chúng nhiều vô số kể, rất nhiều trong số đó còn là chiến bộ khá vang danh.Nguy Lập Thiên hiểu rõ ưu thế với khuyết điểm của đội ngũ mình, y chưa bao giờ đối trận với đối phương mà như bầy sói giảo hoạt, thỉnh thoảng mới đi quanh kẻ địch, thấy cơ hội tốt lập tức nhào tới, cắt một miếng thịt lớn xuống!Lần này bọn chúng cũng tới vì di chỉ Thái Dương thần điện!Nguy Lập Thiên biến nhiều hơn những kẻ khác, vì trong đội ngũ bọn chúng có một tu giả tinh thông thần toán.

Cừu Linh là kẻ có thực lực yếu nhất trong số mọi người, nhưng lại là thành viên cực kỳ quan trọng trong đội ngũ.

Tên km đan chẳng mấy danh tiếng này lại cực tinh thông các loại thần toán, là phụ tá đắc lực, đáng tin cậy nhất của Nguy Lập Thiên.Lần này đả động Nguy Lập Thiên là Cừu Linh, y khong những suy ra vị trí của di chỉ mà còn tính ra rất nhiều chi tiết ít người hay.

Ví dụ như chỉ có tu giả kim đan kỳ mới có thể tiến vào di chỉ, điều này khiến Nguy Lập Thiên động lòng.Bốn mươi chín người bọn họ, tất cả đều là kim đan!Nói cách khác, tất cả bọn họ đều có thể tiến vào di chỉ!Những thế lực khác cũng có kim đan tiến vào, nhưng bọn họ không cách nào phối hợp ăn ý như đám người Nguy Lập Theien.

Có thể nói, ngay từ đầu hắn đã có ưu thế, nếu luận thực lực chỉnh thể, ngoại trừ ba tu giả nguyên anh kỳ kia, đám người bọn chúng chắc chắn có thể xếp vị trí thứ tư!Hơn nữa, Cừu Linh suy tính ra lai lịch của thần điện này, nó là thần điện của một bộ lạc lớn thời viễn cổ, trong đó cất dấu gần như toàn bộ của cải của bộ lạc này.Đây là một bảo tàng có giá trị vượt quá tưởng tượng!Cho dù không tranh đoạt cùng ba nguyên anh, chỉ một chút canh cũng đủ cho bọn họ uống no rồi, trong mấy năm tới cũng chẳng cần cướp bóc!

Nếu may mắn, vậy nửa đời sau không cần phải lo rồi!Về phần nguy hiểm, làm nghề này, vốn chính là cái đầu treo trên cổ rồi!Bọn chúng yên lặng giết tới gần Hư Linh thành, nhưng tận mắt thấy trận chiến giữa hai nguyên anh, đám người hung ác như lang sói này cũng không khỏi sợ hãi, vội vàng tránh xa.Nhưng chúng cũng chẳng có ý định rời khỏi mà chuyển ánh mắt tới một vị trí tốt khác, Quy đảo."

Xông vào chắc chắn không được, đại trận của đảo này vốn bất phàm.

Vài người chúng tay chưa chắc đã xông vào được."

Nguy Lập Thiên ánh mắt chuẩn xác, vừa nhìn đã thấy đại trận bảo vệ đảo bất phàm, y quay sang hỏi một thủ hạ: "A Tín, nhận ra đây là trận pháp gì không?"

Tu giả tên gọi A Tín kia hai mắt xám trắng, khiến người ta có cảm giác tử khí âm trầm."

Có một m Dương Lôi Vân trận, vấn đề này không lớn, phá giải không khó.

Có điều nó còn ẩn tàng một loại trận pháp khác, loại phù trận này ta chưa từng tháy, không đơn giản, phải cẩn thận."

Vừa nói xong, rất nhiều người lộ vẻ kinh ngạc.

A Tín trời sinh cặp mắt xám, có khả năng nhìn xuyên thấu, xuất thân từ một môn phái phù tu, tinh thông các loại phù trận, đây là lần đầu tiên mọi người nghe thấy A Tín nói hắn không nhận ra phù trận.Nguy Lập Thiên sắc mặt trầm xuống, y đã sớm đoán đây là cục xương khó gặn, nhưng tự tin trong tay có vương bài A Tín, nào ngờ tới cả A Tín cũng không nhận ra.Điều này khiến y ngửi thấy mùi nguy hiểm.Y đột nhiên cười nói: "Đừng nóng vội, có nhiều người có hứng thú với Quy đảo như vậy, ta cứ để chúng dò xét thử xem."

Những người khác hai mắt sáng ngời.oOoPhụ cận Quy đảo, tu giả càng ngày càng nhiều, trên đảo bầu không khí cũng dần dần căng thẳng.Một đám tu giả thi thoảng lại xuất hiện tuần tra tới lui quanh Quy đảo, cảm giác áp bách khiến ai nấy tinh thần căng thẳng.

Đây không phải một hai kim đan, mà là hơn mười kim đan.Nói thật ra, đối với kim đan, bọn Tả Mạc vốn chẳng sợ, trên đảo bây giờ cũng quân lực mạnh mẽ.

Nhưng khi số lượng kim đan tiến tới hơn mười, bọn họ đã cẳm nhận được áp lực cực lớn.Đội ngũ do mười mất kim đan tập hợp, trong chiến đấu quy mô nhỏ đủ để quyết định hướng đi cho cả cuộc chiến!Một hai kim đan, chiến bộ có thể dễ dàng chiến đấu, quấy nhiễu thắng lợi, mà khi số kim đan lên tới hơn mười, vậy đó là một lực lượng vô địch rồi, trừ phi dùng số lượng kim đan ngang nhau nghênh đón!Mọi người đều thấy may ắn vì Tả Mạc đã bỏ khí lực rất lớn ra bày đại trận, giờ nó đã trở thành phòng tuyến đáng tin cậy nhatas!Tử Ngọ Thanh Cương trận do ThanH Cương tế luyện thành, phòng ngự mạnh hơn hẳn, vượt xa gấp mười lần m Dương Lôi Vân trận!"

Đám người này có động tĩnh gì không?"

Tả Mạc hỏi Công Tôn Sai.Hạo Quang Bảo Kính của Công Tôn Sai phát huy tác dụng cực lớn, bọn họ có thể thoải mái quan sát tình hình bên ngoài trận."

Đang chuẩn bị có động tĩnh!"

Công Tôn Sai nhíu mày, giữa hai hàng mi thanh tú thoáng hiện sát ý.

Mẹ trẻ vừa bị tu giả nguyên anh kỳ đả kích, giờ lại có một đám ruồi bay tới, khiến hắn hơi chút phiền não.Nhận ra hàn ý trong giọng nói của Công TÔn sư đệ, Tả Mạc bật cười khanh khách.

Công Tôn Sư đệ tâm khí cao ngạo, không thích chịu thua, cho dù đối phương là nguyên anh hắn cũng không đầu hàng.

Có điều nghĩ lại, Tả Mạc cảm thấy bản thân mình cũng chẳng tốt hơn gì, kể cả đại sư huynh, cho dù miệng không nói gì, nhưng mấy ngày nay cũng tu luyện càng siêng năng hơn, có lẽ trong lòng cũng nghẹn một cục giận.̀m ầm âẦm!Từng con hỏa nha liều mạng chui vào đảo, làm m Dương Lôi Vân trận phát động.

Chỉ thấy vô số rắn bạc quay cuồng, đánh lên người hỏa nha, lập tức khiến đám hỏa nha nổ tan thành từng mảnh.Công Tôn Sai phất tay qua Hạo Quang Bảo Kính, chỉ thấy một đạo nhân tay cầm hồ lô, trong hồ lô từng con hỏa nha màu đỏ sậm không ngừng bay ra.Bên cạnh đạo nhân là vài đồng bọn, hiển nhiên đang áp trận cho đạo nhân này.Công Tôn Sai sắc mặt đen như đáy nồi, không nói một lờiNgười quen với mẹ trẻ đều biết, y nổi giận rồi.oOoTrên bầu trời Quy đảo."

Hắc Hỏa Linh nha của đạo trưởng quả nhiên phi thường!"

Một tu giả nhìn không rời mắt, không nhịn được lên tiếng khen ngợi.Đám Hắc Hỏa LinH Nha kia không biết do thứ gì luyện thành, không ngờ lại không sợ lôi điện!

Mỗi khi bị lôi điện nổ nát, trong chớp mắt đã lại khôi phục hình dạng, tiếp tục tả xung hữu đột trong trận.

Lôi điện lại bắn trúng, lại đánh tan, lại khôi phục hình dạng!

Lặp đi lặp lại, Hắc Hỏa Linh Nha như có tấm thân bất tử.Rất nhanh chóng, những tia điện đáng sợ trong trận càng lúc càng nhỏ, thanh thế cũng càng lúc càng kém, ngược lại, số lượng Hắc Hỏa Linh Nha trong trận không ngừng tăng nhanh, phóng mắt nhìn lại giờ đã đông nghìn nghịt, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ!Hỏa Nha đạo nhân trong lòng vô cùng đắc ý, đám Hắc Hỏa Linh Nha này do y thu thập hắc hỏa ở sâu trong địa huyejet, dùng bí pháp luyện chế mười năm mới thành, đây là làn lần đầu tiên lộ diện trước mặt mọi người, trong lòng cũng thầm có ý muốn một trận thành danh.Chỉ thấy hắn đột nhiên quát lớn: "Cháy!"

Pháp quyết trên tay biến đổi, hỏa nha đầy trời đột nhiên cháy bùng thêm, những áng mây đen cuốn cuộn kia không ngờ lại cháy sạch không còn chút gì!m Dương Lôi Vân trận cứ thế bị phá hỏng!Đám người xung quanh xôn xao vui mừng, nhiều kẻ trong mắt thoáng hiện vẻ kinh dị, ánh mắt nhìn về Hỏa Nha đạo trưởng dung mạo xấu xí kia cũng hoàn toàn khác lúc trước.

Hỏa Nha đạo trưởng lòng càng đắc ý, trong mắt thoáng hiện vẻ tham lam.

Quy đảo này rất giàu có, mấy ngày này vẫn được đồn đại liên lục.

Giờ mình phá trận trước tiên, vậy hẳn cũng chiếm được thêm vài phần lợi lộc.Nghĩ tới mình thắt lưng buộc bụng nhiều năm, giờ rốt cuộc cũng lấy ra dùng, khuôn mặt Hỏa Nha đạo trưởng không khỏi kích động."

Đạo trưởng dũng mãnh phi thường!

Sau khi phá trận phải nhớ tính công!"

Tu giả cầm đầu lại thừa cơ tâng bốc Hỏa Nha đạo nhân một câu.Hỏa Nha đạo nhân tinh thần phấn chấn, cao giọng đáp: "Đa tạ đại nhân!

Giờ hãy xem Hỏa Thủ Nha của tại hạ!"

Chỉ thấy hắn thần sắc trang nghiêm, miệng lẩm bẩm, một luồng ba động vô hình lấy hắn làm trung tâm, yên lặng tỏa ra.Hắc Hỏa LInh Nha đang quanh quẩn trên không lúc này như ngửi thấy mùi tanh, lập tức xao động đầy dữ tợn!Bộp bộp bộp!Từng con hỏa nha giữa không trung đột nhiên nỏ tung thành từng ngọn lửa đen!Lửa đen vừa nổ liên tục chìm vào cơ thể những con Hắc Hỏa Linh Nha còn lại, đám Hắc Hỏa Linh Nha lớn lên với tốc độ mắt thường có thể thấy, thể hình chúng càng thêm cường tráng, móng vuốt cũng càng sắc nhọn, trên khuôn mặt còn vằn từng sợi lửa đen.

Lông chim màu đen cũng càng thêm cững rắn, hoa văn đỏ sáng ngời, trên trán hỏa nha, một ngọn lửa đen bập bùng.Hỏa nha chi chít trên không trung nhanh chóng giảm đi, chỉ còn lạic ó ba mươi con.Song ba mươi con hỏa nha này mang tới cảm giác áp bách càng kinh khủng hơn so với đám hỏa nha đầy trời vừa rồi!Thịch!

Thịch!

Thịch!Như tiếng trái tim đập, ngọn lửa trên trán ba mươi con hỏa nha đồng thời rung động theo cùng một tiết tấu, cảm giác áp bách mãnh liệt khuêchs tán như cơn sóng, lướt qua trong lòng mỗi người!Trái tim ai nấy đều không tự chủ được, khẽ co thắt lại!Chương 486 : Tiểu Hỏa .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện"Hỏa Nha đạo nhân này thực lực không tồi!"

Nguy Lập Thiên hơi rung động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám Hắc Hỏa Linh Nha kia, không hề chớp mắt.

Y đang suy nghĩ xem có nên kéo Hỏa Nha đạo nhân vào nhóm hay không, với thực lực mà Hỏa Nha đạo nhân thể hiện ra, đích thực có thể chiếm một vị trí nhỏ trong đội ngũ.A Tín không nói gì, ánh mắt cũng nhìm chăm chăm vào đám Hỏa Nha uy thế bất phàm.Lực lượng trong đôi mắt xám vận chuyển toàn lực, trong mắt hắn Hỏa Nha hóa thành từng ngọn lửa màu đen lay động, mỗi ngọn lửa màu đen lại lay động theo một quy luật đặc biệt, linh lực trong thiên địa đang không ngừng truyền vào trong đó!Thật quá đáng sợ!Thế nhưng, ngược với Hỏa Nha thanh thế bất phàm, Quy đảo bên dưới lại bình tĩnh lạ thường.Bình tĩnh tới mức bất thường!Dưới tầm mắt xám của hắn, không hề có động tĩnh gì, ngay cả ánh xanh khi trước còn thấy mờ mờ ẩn ẩn lúc này cũng chẳng còn tung tích!

Quá yên tĩnh rồi!

Đối phương như không biết có người đang tấn công đại trận, không hề có phản ứng gì.A Tín trợn tròn mắt, ngay cả nháy cũng không dám, hắn sợ bỏ qua bất cứ chi tiết nào.Không biết vì sao, cảm giác tĩnh lặng lạ thường đó dường như cũng nhanh chóng lan tràn trong lòng đám người.

Những tu giả đứng xem cơ hồ đều vô thức nín thở, như đang chờ đợi thứ gì.Nhưng ngay lúc này, Hỏa Nha đạo nhân tay bấm pháp quyết, bỗng nhiên hét loén: "Tới!"

Ngọn lửa trên trán Hỏa Nha đột nhiên ngưng bặt lại, hai mắt trợn tròn, bay lên trời, giương rộng đôi cánh như đang cháy, lông chim cứng cáp nhanh chóng hóa thành ngọn lửa, hoa văn màu đỏ sáng ngời trên lông chim cũng hóa thành những tia đỏ, đan xen trong ngọn lửa, càng tăng thêm vẻ yêu dị.Thân hình chúng đột nhiên đánh xuống dưới!Trên bầu trời, lập tức lửa cháy rừng rực!Xoạt xoẹt xoẹt!Ba mươi con Hỏa Nha như mũi tên rời dây cung, kéo theo cái đuôi màu đen thật dài, như thiên thạch từ trên trời giáng xuống!Măt thấy Hỏa Nha sắp xuyên thủng đại trận, bỗng nhiên trong trận ánh sáng xanh bùnng lên.Một lớp ánh sáng xanh mỏng như vỏ trứng đột nhiên hiện lên.Con mắt xám của A Tín bỗng hiện thêm một lớp sương, gần như bật thốt lên, chính là nó!Lúc trước m Dương Lôi Vân trận, hắn từng phát hiện ra luồng sáng xanh mỏng manh khó thấy.

Hắn nhảy cảm chú ý thấy ánh sáng xanh này cực khó khiến người khác để ý, cũng nhanh chóng phán đoán ra nó thực tế là một loại phù trận cực kỳ lợi hại.

Chỉ có điều sau này lớp ánh sáng xanh vốn yếu ớt này lại hoàn toàn biến mất, cứ như những gì hắn thấy lúc trước chỉ là ảo giác.Nhưng A Tín tin tưởng vào phán đoán của mình, cũng tin vào con mắt mình!Hắn kiên trì chờ đợi, cũng biết nếu đã là đại trận vậy chắc chắn sẽ có lúc nào lại hiện ra.

Mãi tới lúc này, khi lớp ánh sáng xanh mỏng manh hiện lên, hắn mới thực sự nhìn rõ toàn cảnh của nó!Biến hóa này cực nhanh, nhanh tới mức không ai phản ứng kịp, trong tiếng hô kinh ngạc của rất nhiều người, con Hỏa Nha đầu tiên đánh trúng lớp vỏ xanh!Thùng!Như thiên thạch từ trên trời lao xuống kèm theo lực như vạn quân, đánh thẳng vào lớp giáp xanh.Hỏa Nha như dùi, vỏ xanh như trống!Tiếng va chạm thật lớn như một tiếng trống không chút dấu hiệu bùng lên, khuếch tán ra xung quanh, rất nhiều người thân thể cứng đờ, đồng thời biến sắc.Lớp vỏ xanh rung lên, Hỏa Nha ầm ầm nổ tung, hóa thành vô số đóa hoa lửa bắn ra khắp nơi!Thùng thùng thùng!Tiếng va chạm dày đặc như tiếng trống, mỗi tiếng vang đều mang tới thanh thế vô cùng đáng sợ.

Trong không khí từng gợn sóng vô hình ầm ầm tỏa ra bốn phái, nơi nó đi qua như dao cắt vào da thịt!KHông ai ngờ, đám Hỏa Nha nhìn không mấy mạnh mẽ đó lại bá đạo đến vậy!Chỉ một đợt Hỏa Thủ Nha này đã khiến trái tim đám người đứng xem đồng thời đập loạn, rất nhiều người lúc này mới thở ra một hơi.SAu khi tia dư âm cuối cùng tan hết, mọi thứ trở lại bình tĩnh.Ngọn lửa nổ tung vấy đầy lên lớp vỏ ánh sáng, lặng lẽ cháy.Hỏa Nha đạo nhân cũng không ngờ đại trận của đối phương lại vững chắc như vậy, Hỏa Thủ Nha mà hắn đặt bao kfy vọng không ngờ lại không thành công, điều này khiến sắc mặt hắn có phần khó coi.

Bất quá hắn cũng chẳng kinh hoảng, ngược lại, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.Hỏa Thủ Nha bá đạo ác động không chỉ ở điểm đó...Sau khi khôi phục tinh thần, đám người đứng xem lại cảm thấy kfy lạ, sao Hỏa Nha đạo nhân lại không động tĩnh gì nữa vậy?Nếu không có thủ đoạn lợi hại hơn thì xuống đi, sẽ có người khác tiến lên!Sao lại không chịu xuống?Tới khi ánh mắt bọn họ hạ xuống đại trận trên Quy đảo, con ngươi lại đột nhiên co rút lại, những ngọn lửa đỏ đen kia rải rác trên lớp vỏ ánh sáng, không hề yếu bớt mà lại dính sát vào lớp vỏ sáng đó, lặng lẽ cháy!Lẽ nào...Rất nhiều người hai mắt sáng ngời.oOoTả Mạc ngẩng cao đầu, lớp Hỏa Thủ Nha vừa rồi cũng đã khiến y giật mình rồi.

Trước đây Tả Mạc có chiêu Lưu Tinh Không Hỏa có vài phần tương tự, nhưng uy lực của đối phương rõ ràng bá đạo hơn nhiều so với Lưu Tinh Không Hỏa.Ba mươi con Hỏa Nha đáp xuống, quả thực có vài phần thiên địa biến sắc.Thiên hạ tu giả vô số, quả nhiên có nhiều bí pháp> Phương pháp Hỏa Nha này nhìn như bình thường, lúc xem xét tỷ mỷ lại đầy biến hóa quỷ dị, ngọn lửa đen kia cũng chẳng phải vật phàm, chỉ hơi vô ý sẽ bị đối phương áp chế.Lượng lớn lửa đen bùng nổ dính vào lớp vỏ sáng, cháy rực, mỗi ngọn lửa đều không lớn nhưng cứ cháy mãi không ngừng.Tả Mạc nhíu mày, y có thể nhận thấy rất nhiều lực lượng ăn mòn khí tức đang không ngừng trùng kích Tử Ngọ ThanH Cương trận, tốc độ tiêu hao linh lực của Tử Ngọ Thanh Cươngt rận nhanh chóng tăng lên, nếu cứ theo tốc độ này, Tử Ngọ Thanh Cương trận sẽ không bị phá song tinh thạch sẽ không kiên trì được.Tả Mạc ngẩng đầu nhìn ngọn lửa đen đang thiêu đốt lớp vỏ sáng trên đỉnh đầu.Nhưng ngay lúc này bỗng nhiên một luồng sáng đỏ bay thẳng về phía vỏ sáng, Tả Mạc tập trung nhìn lại, không khỏi ngẩn người, Tiểu Hỏa!

Mà gần như đồng thời, tháp nhỏ tiếp nhận quyền khống chế Tử Ngọ Thanh Cương trận từ tay Tả Mạc.Hai đứa này định làm trò quỷ gì vậy!Tả Mạc trái tim nảy lên, sắc mặt khẽ biến, hai đứa này vốn hay nghịch ngợm, nhưng ngàn vạn lần đừng có đùa vào đúng lúc quan trọng này chứ!Bên ngoài là một đám kim đan, nếu lúc này mở đại trận, đối phương thừa cơ xông vào trong đảo, vậy thì xong hết rồi!

Khác với lần trước Điền gia tập kích, lần này kim đan thực sự quá nhiều, nhiều đến mức chiến bộ cũng chưa chắc giải quyết được.Hơn nữa trên đảo đầy những tu giả, bọn họ không hề có năng lực chống cự, nếu đối phương xông vào, hậu quả thực không thể tưởng tượng nôi!TM thầm rùng mình!Nhưng còn không đợi hắn kịp ngăn cản, cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngây ra ngay tại chỗ!Thân thể Tiểu Hỏa tròn vo mềm mại, như một khói gạo nếp, bộp một tiếng dính vào trên lớp vỏ sáng.

Cả khuôn mặt nó dính sát vào lớp vách sáng đó, đôi mắt đầy mong đợi nhìn ngọn lửa bên ngoài, như nhìn thấy món ăn ngon lành nhất, miệng không ngừng chảy nước miếng!Tả Mạc thiếu chút nữa cho rằng mình nhìn lầm, y ra sức dụi dụi mắt, xác nhận không phải mình thấy ảo giác.Tên nhóc này quả thực đang chảy nước miếng!Cảnh kế tiếp lại vượt qua phạm trù lý giải của Tả Mạc.Chỉ thấy Tiểu Hỏa cách một lớp vỏ sáng, thân hình khẽ lăn, đột nhiên ngắm ngay lỗ hậu môn của mình vào ngọn lửa bên ngoài, bộp một tiếng, ngọn lửa bên ngoài lớp vỏ sáng không ngờ lại hóa thành một luồng lửa, tiến vào trong lỗ hậu môn của Tiểu Hỏa.Tả Mạc hai tay ôm đầu, hóa đá ngay tại chỗ!Hả, trời đất ơi!Chuyện gì đang xảy ra thế này!Hắn bỗng nhiên nhớ lại, trước đây mỗi khi mình nặn nặn thân thể tròn vo của Tiểu Hỏa, hậu môn nó sẽ phun ra một ngọn lửa cực nhỏ.

Lúc buồn chán, Tả Mạc thường hay chơi trò này.

Tiện tay nắm lấy thân thể béo mập mềm mềm của Tiểu Hỏa, ngọn lửa sẽ phốc một tiếng phụt ra, dùng để giải trí cũng khá thú vị.Mà khi hắn thấy hậu môn Tiểu Hỏa biết phun lửa, đang ra sức, ặc, không, là điên cuồng hút ngọn lửa vào!Tả Mạc cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn hỏng mất!Những người khác bên cạnh hắn vốn đang đằng đằng sát khí, lúc này đều ngây ra phư phỗng.Cảnh tượng quỷ dị như vậy đã vượt qua phạm trù lý giải bình thường.Tiểu Hỏa hút ngọn lửa vào, phát ra một tiếng ư ư vô cùng thích thú, sau đó nó như một quả cầu thịt lăn tròn bên trong lớp vỏ sáng.Nơi nó đi qua, ngọn lửa ngoài vách đồng thời hóa thành tia lửa chui vào trong hậu môn của nó.

Mỗi khi tới thời điểm này, đại trận lại rung động rất khẽ, đây là Tháp Nhỏ phối hợp với Tiểu Hỏa, hai đứa trẻ vô cùng ăn ý.Trên Quy đảo lặng ngắt như tờ.Đám người bên dưới Tả Mạc ngẩng cao đầu, nghiêm mặt, như những bức tượng điêu khắc xếp hàng chỉnh tề.oOoHai mắt Hỏa Nha đạo nhân hơi khép lại, trong lòng cũng có dự tính.Hắn biết những người khác cũng thấy được ảo diệu trong đó, hắn kiên trì chờ đợi.

Hắc Hỏa Linh Nha được lấy từ lửa đen ở sâu trong lòng đất, luyện chế tỉ mỉ thành, ngọn lửa đen này có tên là m Nham Thạch Sát hỏa, hắn đi khắp các núi non ao đầm mới tìm được trong một địa huyệt đầy khí độc, có thể nói là trải qua ngàn vạn khổ ải.m Nham Thạch Sát hỏa một khi cháy lên sẽ như giòi bám vào xương, không tan thành tro không tắt, cực kfy ác độc, chuyên phá các loại hư tráo, linh tráo.Lần này cuối cùng cũng luyện thành một trăm lẻ tám con Hỏa Nha, vừa hay gặp chuyện, hắn liền xông ra đầu tiên, trong lòng cũng có ý muốn mượn cơ hội dương danh thiên hạ.Cho tới lúc này, mọi chuyện xảy ra không khác gì dự liệu của hắn.

Đối phương không thấy được sự lợi hại của m Nham Thạch Sát Hỏa, không ngờ lại để mặc cho nó tiếp tục cháy, đúng là ngu đến cực điểm!Cũng tốt!Cũng đến lúc Hỏa Nha đạo nhân hắn dương đanh thiên hạ rồi!Hỏa Nha đạo nhân lòngt hầm thỏa mãn, chỉ cần linh lực trong đại trân tiêu hao hết, bọn họ sẽ phá trận tiến vào!Song ngay lúc này, tiếng bàn tán xung quanh lọt vào tai y, Hỏa Nha đạo nhân không khỏi nhíu mày, đám người này đúng là uổng phí tu vi kim đan, công phu dưỡng khí sao lại kém vậy?Hắn mở mắt, khi ánh mắt hạ xuống lớp vỏ sáng lập tức như bị đập vào trán một cái, trước mắt đom đóm bay loạn!Ngọn lửa trước còn trải rộng trên lớp vỏ sáng giờ lại trụi lủi chẳng còn chút gì!Sao lại như vậy...

Sao lại như vậy?m Nham Thạch Sát hỏa đâu rồi? m Nham Thạch Sát hỏa không đốt thành tro không tắt đâu rồi?Hắn ngơ ngác nhìn lớp vỏ sáng trơn bóng như gương, khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ!Trong hồ lô của hắn chẳng còn chút gì.Hắn nhớ lại mình đã phải chịu bao nhiêu khổ cực mới thu được m Nhan Thạch Sát hỏa kia, nhớ tới mình tốn bao nhiêu năm tháng mới luyện thành một trăm lẻ tám con Hắc Hỏa Linh Nha, nghĩ đến nguyện vọng của mình, nghĩ tới mình sắp duơng danh thiện hạ...Nhưng trước mắt chỉ còn một lớp vỏ sáng mỏng như vỏ trứng, bên trên chẳng hề có chút gì.Hỏa Nha đạo nhân cứ ngơ ngác nhìn một hồi lâu, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như đống cát té thẳng xuống.Chương 487 : Đi nàoConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kiemhiep182Biên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnNuốt chửng m Nham Sát hỏa hỏa, Tiểu Hỏa như một quả cầu khí bị thổi phòng lên, toàn thân hiện ra màu đỏ sậm.

Nó mang theo lớp vỏ ánh sáng từ từ bay xuống, bay rất chậm, như một gã mập ăn quá nó, lết theo thân thể đã phình ra vài phần, từ từ bước tới.Tháp nhỏ không biết từ đâu bay ra, chạy tới chạy lui quanh Tiểu Hỏa , một lúc sau bèn ngồi luôn lên người của Tiểu Hỏa.“Đại nhân?

Tiểu Hỏa không phải là linh thú hỏa yêu sao?”

Tạ Sơn vẻ mặt nghi ngờ hỏi.“Đúng vậy” Tả Mạc vô thức gật đầu.“Linh thú Hỏa yêu đều lợi hại thế sao?”

Vẻ mặt Tạ Sơn lộ ra vẻ hâm mộ cực kỳ.

Linh thú hỏa yêu tuy rằng không thường thấy, nhưng cũng không hiếm thấy, mà điển then chết là giá cả cũng không quá cao,có lẽ chính mình cũng có thể mua một con linh thú hỏa yêu.Hắn tuy rằng không nhận ra hỏa diễm màu đen là m Nham Sát hỏa hỏa, nhưng vừa rồi nhìn thấy sức mạnh của hỏa nha thể hiện ra hắn biết rõ, loại hỏa diễm mày đen này tuyệt đối không tầm thường. vậy mà Tiểu Hỏa lại có thể một hơi đem nó nuốt chửng sạch sẽ, người có ngu đến đâu, lúc này cũng biết được Tiểu Hỏa lai lịch chỉ sợ không đơn giản như vậy.Tả Mạc có cảm giác như đang nằm mơ, biểu tình cực kì quái dị: ”Ta cũng không biết.”

Tạ Sơn xoa xoa tay, đôi mắt lộ vẻ mong chờ nói: ”Đại nhân, hay là để Thành đại nhân nuôi ra thêm mấy con, phát cho mỗi người một con đi!”

Hắn quay sang, nhìn Tiểu Hỏa đang bay từ từ, ánh mắt nóng bỏng nói tiếp: ”Nhìn thân thể của Tiểu Hỏa,chắc chắn là có thể sinh sản, không bằng sinh thêm mấy con…”

Lỗ tai của Tiểu Hỏa cực thính, nghe thấy câu này, thân thể tròn vo bỗng nhiên cứng đờ.Trước mắt nó lại hiện lên cảnh chính mình bị nhốt trong thú trì, một đống tiểu Tiểu Hỏa vây quanh bên chân nó,g ọi tới gọi lui, lòng không chịu được rùng mình một cái, thân thể vừa mới lộ ra chút màu đen giờ đột nhiên đen kịt.Chỉ thấy nó ba một tiếng, từ trên trời rơi xuống thẳng mặt đất, làm tung tóe lên một đám lớn bụi bặm,nó liều mạng cuộn thân hình như bóng cao su bụi vung khắp trời, chạy trối chết.Nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của Tiểu Hỏa, Tả Mạc bật cười ha hả.Sự chú ý của hắn lại chuyển lên bầu trời, sắc mặt vui vẻ từ từ biến mất.Trên bầu trời, những tên tu giả kia vẫn không có ý bỏ đi, tại địa phương xa hơn vẫn còn một số nhóm người.Các ngươi cho rằng Quy đảo là khối thịt mỡ sao?Tả Mạc trong lòng cười nhạt.oOoHỏa Nha đạo nhân chết chỉ tạo thành đôi chút rối loạn, đám người nhanh chóng bình tĩnh lại, Ngoại trừ những kẻ thiên chi kiêu tử xuất thân đại môn phái, kim đan phổ thông vốn phải trải qua rất nhiều trận chiến, kinh nghiệm cực kỳ phong phú.Đánh bất kỳ một đại đảo nào đó có hộ đảo đại trận, sao không chết người được?Nhưng mà vấn đề là, tầng hơi quang xác mỏng manh không chút một dấu hiểu thay đổi.“ Có dấu hiệu yếu đi nào hay không?”

Ngụy Lập Thiên hỏi A Tín“Không có.”

A tín trả lời rất ngắn gọn. vừa rồi đại trận đại trận đã xuất hiện một trận dao động nhỏ, nhưng hắn cũng không chắc chắn loại biến hóa này rốt cuộc có tác dụng gì.Đại trân ở đây thần diệu dị thường, hắn chưa từng nghe thấyA Tín có chút nghi ngờ lai lịch của nhóm người trên Quy đảo, đại trận ở đây chắc chắn không phải môn phái phổ thông có thể có được.

Chỉ ó những môn phái có lai lịch xa xưa mới có khả năng có được.“Lai lịch của Quy đảo chỉ sợ không đơn giản,phù trận ở đây rất lợi hại!”

A Tín đem phán đoán của mình nói ra, bởi vì việc này sẽ quan hệ đến hành động kế tiếp, cũng quan hệ đến việc sống chết của bản thân hắn.A Tín không nói bừa, Ngụy Lập Thiên lộ vẻ thận trọng, hắn hỏi Cừu Linh:”có thể suy tính được lai lịch của bọn họ không?”

Cừu Linh lộ cười khổ nói:”Thực lực của thuộc hạ không đủ.”

Đối với việc suy tính bói toán, nhiều người chỉ biết hắn có thể dự đoán ra thời gian tới, thấy rõ được vạn vật nhưng không biết trong việc này còn có nhiều điều cấm kỵ, chỉ cần hơi vô ý, có thể bi thần hình câu diệt, hơn không phải cái gì cũng có thế tính toán ra được, càng là sự việc cụ thể, tính toán càng trắc trở,muốn biết cũng phải trả một giá rất lớnNgụy Lập Thiên không nói câu nào, hắn quyết định nhìn trước rồi nóiCách Ngụy Lập thiên không xa cũng có một đám người,quả nhiên đó là Tông như tại Hư linh thành gặp mặt đám người Lãnh uyLãnh Uy lườm Ngụy Lập Thiên một cái,thấp giọng nói:”mọi người cẩn thận một chút,đó là Ngụy Lập Thiên.”

“Đồ tể Ngụy Lập Thiên”Một vài người thất thanh hô lên,cái tên này đối với bọn họ chính là đại diện cho tử vong.Hồng y nam tử lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, hừ một tiếng:”Ngụy Lâp Thiên thì sao?Hắn dám đến,theo giết không bỏ!

Lão đại, rốt cuộc là có đánh được Quy đảo này không?

Lôi lôi kéo kéo, đoàn người này xử sử y như đàn bà!’Lãnh Uy lắc đầu:”không dễ dàng như vậy, đại trận ở đây rất lợi hại!”

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Cứ đứng nhìn như vậy sao?”

Hồng y nam tử vội vàng la lên: “Quy đảo như một cục thịt mỡ, nếu có thể kiếm một chút, mọi người liền phát đạt!”

Lãnh Uy nhíu mày,chất nhi Lãnh Thắng Thiên của hắn, thiên phú hơn người,tuổi trẻ đã tu luyện thành kim đan, nhưng tính khí còn nóng nảy hấp tấp, làm cho hắn có chút lo lắng.Ngay lúc đang nói chuyện, lại có mấy tên tu sĩ kim đan tiến lên bắt đầu oanh kích đại trận.Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên trên đảo đột nhiên bay ra mấy bóng người, dị biến này khiến cho tất cả mọi người dừng nói chuyện lại.“Ha ha!

Quy đảo Quy đảo, quả nhiên là một đám rua đen rút đâu!thế nào!

Cuối cùng cũng không nhịn được nữa hả! muốn đi ra đầu hàng rôi sao?” một gã tu giả đắc ý nói:” chỉ cần các ngươi dầu hang lập tức rơi đi, liền tha cho tính mạng của các ngươi!

Bằng không rất đông anh hùng hảo hán ở đây công phá đại trận thì lúc đó, hắc hắc, chó gà không tha!”

Tả Mạc lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, không có một chút nào để ý đến kẻ kia.Bên cạnh hắn,Ma Phàm bỗng nhiên thần sắc thay đổi,hừ lạnh một tiếng:”Lén lén lút lút!”

Lời còn chưa dứt , phi kiếm trong tay hắn theo phía khẽ vặn vào hư không, phốc, huyết hoa văng khắp nơi, một cánh tay từ trong không trung bay lên,một tiếng kêu thảm thiết từ một bóng người kêu lên, thân hình lảo đảoMa Phàm năm đó am hiểu nhất là ẩn thân, hắn nhận thấy có kẻ lặng lẽ tới gần đại nhân, ý đồ ám sát cho nên xuất thủ không chút lưu tình nào.Cách đó không xa đám người Lãnh uy vẻ mặt biến sắc:”Là hắn!”

Ánh mắt bọn họ đều tập trung nhìn về phía Tông Như bên cạnh Tả Mạc, ngày đó gặp mặt tại Hư Linh thành làm bọn hắn có ấn tượng vô cùng sâu sắc về Tông Như, vì vậy nhìn thấy hắn ở cạnh Tả Mạc, bọn họ không khỏi kinh hãi.Bên tay phải Tả Mạc là Vi thắng, bên tay trái là Thúc long, Tông Như ở cạnh Vi Thắng nên cũng là ở phía tay phải của Tả MạcBất luân kẻ nào cũng không ngờ chủ nhân Quy đảo, lại là một vị thiếu niên trẻ tuổi đến không ngờ!

Nhìn khuôn mặt còn sót lại vẻ non nớt, cảm giác của mọi người lúc này là thật không thể tưởng tượng nổi.Tả Mạc không nói chuyện, biểu hiện của hắn rất bình tĩnh.

Vừa mới nhìn thoáng qua, hắn đã phán đoán ra thế cục rõ rang.

Tổng cộng có năm nhóm người. khiến hắn cảm thấy uy hiếp lớn nhất là nhóm có bốn năm mươi người kia.

Tả Mạc đối với khí tức chiến đấu rất mẫn cảm, đám người này vừa nhìn qua đã biết ngay không phải là hạng ngươi lương thiện.Còn những đám khác, uy hiếp tạo thành đều không lớn như vậyNhất là đám người gần hắn nhất, chỉ có năm người!“Hóa ra là một đứa trẻ lông tóc còn chưa mọc đủ!”

Lãnh Thắng hừ lạnh mộ tiếng.

Vẻ mặt không cho là đúng:”Ta còn tưởng là nhân vật nào lợi hại lắm!”

Lãnh Uy không nói gì, nhát kiếm chém cụt tay vừa rồi, thiếu niên trẻ tuổi này vậy mà ngay cả chớp mắt một cái cũng không.Hắn quá bình tĩnh!

Một vẻ bình tĩnh không tương xứng với tuổi tác!Lúc này đám ngươi trước mặt Tả Mạc gầm lên:”To gan!

Chết đến nơi còn dám xuất thủ đả thương người!

Chán sống rồi !

Các huynh đệ đem đám nhóc xấu xa này giết, một tên cũng không lưu lại!”

Ánh mắt Tả Mạc rơi xuống người hắn.Hàn quang trong mắt lộ ra, miệng phun ra một chữ: "Giết!"

Còn chưa có dứt lời, Tạ Sơn, Ma Phàm, Lôi Bằng, Niên Lục, A Văn đột nhiên xuất thủ.Thực ra ngay từ đầu, đối phương chỉ cần cân thận giữ khoảng cách với đám người Tả Mạc.

Nhưng mà bọn hắn ngàn vạn lần không ngờ, cự ly an toàn trong mắt bọn hắn đối với đám Tạ Sơn thế la quá đủ rồi !Đám Tạ Sơn đều lập nghiệp từ ba lớp xung kích kiểu sóng, xung kích cự ly ngắn đã thâm nhập vào trong cốt tủy của bọn hắn, giống như bản năng vậy!Giữa hai điểm, đường thẳng là ngắn nhất!Nâng kiếm, phát lực,tăng tốc, đòn tấn công không một chút hoa mỹ.Bốn đường kiếm quang kim sắc thẳng tắp như thước kẻ lướt trong mắt mọi người một lần rồi biến mấtMà A Văn của vệ doanh khác nhau.hắn với người khác tu luyện hoàn toàn bất đồng .

Một Ma Ảnh vệ lấy tốc độ làm sở trường! thân thể hắn nhẹ nhàng nhoáng lên, vũ linh quanh thân run rẩy, thân hình giống như quỷ mị biến mất trong không trung.Năm người vô cùng hoảng sợ.

Cuống quít thôi động linh giáp, nỗ lực đỡ một kích này!Bốp!Bốn cái đầu rời cổ, bay lên trời caoUy lực của ngũ phẩm kim lưu kiếm,sử dụng xung kích ở đây, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, linh giáp của đối phương giống như giấy không ngăn trở được chút nào.Còn tên còn lại trên cổ họng xuất hiện một lỗ máu to như cái chén, thế nhưng không ai biết nó xuất hiện như thế nào.Giống như đồ tể đã lâu năm, đối diện sơn dương trên thớt gỗ, tay nâng, đao chém!Một trận chiến trong chớp mắt diễn ra, kết thúc với kết quả một bên thất bại.Rất nhiều người lộ ra vẻ kính sợ, công kích sắc bén như vậy, ai cũng không ngờ!Chẳng lẽ người sợ hãi không phải là bọn hắn?Lúc này Ngụy Lập Thiên, Lãnh Uy sắc mặt bắt đầu căng thẳng, bọn họ hiểu biết rộng hơn các tu giả phổ thông rất nhiều, mà chấn động nhận được cũng so với bọn tu giả kia cũng lớn hơn nữa!Bốn gã tu giả kia, khúc mở đầu đều giống nhau.

Dứt khoát lưu loát, không hề có công kích hoa mỹ, cho thấy sự quen thuộc trong vị trí ra đòn và chiến đấu của bọn họTrên không trung Quy đảo lặng ngắt như tờ!Vào đúng lúc này.

Tả Mạc khỏe miệng hiện lên một tia cười nhạt, chậm rãi nói:”Không ngờ Quy đảo lại có thể đón nhiều anh hùng hào kiệt đến vậy.”

Thanh âm Tả Mạc không lớn, ngữ điệu cũng không có chút nào lo lắng, hắn dường như đang nói ra một chuyện rất bình thường ,còn mang theo một chút trào phúng.Nhưng ở chỗ vắng vẻ như thế này, thanh âm của hắn rất là rõ ràng, quanh quản trên bầu trời Quy đảoĐến lúc này không ai có thể xem thường được vị đảo chủ trẻ tuổi này nữa.“Chuyện di chỉ, các ngươi thích tranh giành ra sao là việc của các ngươi!

Nhưng mà!”

Tả Mạc dừng nói.

Hai mắt sắc bén nhìn bốn phía xung quanh, sát khí trên mặt lúc ẩn lúc hiện, chậm rãi nói tiếp.“Người nào muốn đánh Quy đảo bọn ta, vậy phải xem xem lưỡi kiếm của các người có sắc bén hay không đã !”

Tả Mạc như không chút lưu tâm, xung quanh hắn, số lượng tu giả kim đan vượt gấp mấy lần bọn họ.“Khẩu khí thật lớn!”

Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng quát lớn.Bên cạnh Tả Mạc , Vi thắng khẽ cau mày,bước ra phía trước một bước, lật ngược cổ tay, một thanh kiếm đen nhìn như trảm mã đao được hắn lấy ra như từ một vỏ kiếm hư ảo.Tốc độ rút kiếm của hắn cũng không gọi là nhanh, nhưng thân kiếm ma sát với không khí tạo nên một tia lửa chói mắtMột tiếng kiếm minh vang lên âm thanh chấn động khắp nơi!Vi Thắng chém ra một kiếmChương 488 : Nhát kiếm của Vi Thắng .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: kiemhiep182Biên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat13Nguồn: Tàng Thư ViệnĐộng tác vung kiểm của Vi Thắng rất thoải mái.Thanh đại kiếm màu đen cao bằng thân người nằm trong tay hắn nhẹ như không, so với bọn Ma Phàm, động tác vung kiếm của Vi Thắng không một chút khí thế.Nhưng mà, sắc mặt mọi người trong giây phút đều biến đổi, ngay cả Nguy Lập Thiên cùng Lãnh Uy lúc này đều hiện ra vẻ kinh sợ!Rất nhanh chóng, ánh mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm vào thanh hắc kiếm trong tay Vi ThắngHắc kiếm như ngọn bút, vung kiếm đến đâu, bầu trời như nhiễm lên một tầng mực tàu.Bâu trời vừa rồi vẫn còn sáng chói, trong ánh mắt kinh sợ của mọi người, thanh kiếm di động đến đâu bầu trời tối sầm lại đến đấy từng chút một.Loại đêm tối này càng lúc càng trầm xuống,nặng nề cho đến khi phủ xuống hoàn toànKhông khí hư vô tịch liêu vô biên vô hạn, mênh mông như biển.

Thế mà trong vùng biển hư vô này lại dày đặc sao trời rực rỡ lấp lánh như kim cương.“Trời ơi!”

Không biết người nào thất thanh kêu lên, lúc bầu trời đang im lặng như tờ cực kì vang dội!Người vừa quát lên bỗng dưng ngừng lại, hắn ngơ ngác nhìn tinh quang khắp bầu trời đang chiếu rọi, cảm giác không thể tin tưởng nổi!Không thể nào…Không thể nào…Ngày đêm đảo lộn, cần phải dùng đến tu vi pháp lực lớn thế nào chứ?

Tu vi của đối phương rõ ràng chỉ là một gã kim đan kỳ, làm sao lại có thủ đoạn nghịch thiên như vậyChẳng lẽ là ảo thuật?Nhưng việc xảy ra trước mắt chân thực như thế, khắp trời đầy sao, cảm giác như có thể chạm tay vào, hắn không cảm nhận được một chút khí tức của việc đang sử dụng ảo thuật, chỉ đơn giản dựa vào kiếm ý dịch chuyển ngày đêm, đây là chuyện kinh khủng tới mức nào!Chỉ có những bậc Đại Năng trong truyền thuyết mới làm được chuyện nghịch thiên như vậy.Đột nhiên,trong lòng hắn xuất hiện một tia dự cảm bất thường, thực lực Quy đảo còn mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Cao thủ như vậy, quả thựcchỉ tồn tại ở trong truyền thuyết ảo tưởng.Hắn không chú tới không gian bên cạnh hắn, đang lặng lẽ vặn vẹo.Hả. cái gi…Trong lòng hắn bỗng xuất hiện một tia báo động!Không kịp làm ra được một động tác nào, con ngươi trong mắt hắn đột nhiên khuếch tán, thân thể cứng ngắc tại chỗ!Một đường máu đỏ tươi tinh tế, lặng lẽ hiện ra trên cổ hắn.Phốc!Máu tươi phun ra như suối, tan vào trong sắc đêm, biến mất không thấy!Hình ảnh thiếu niên vung kiếm trong mắt ngày càng mơ hồ.Hắn là ai vậy…Đây là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi mất đi ý thức.Vi Thắng thần sắc bất động, lùi về phía sau một bước, thuận thế đảo ngược cổ tay, hắc kiếm hướng về phí sau cắm vào từ từ,giống như lật ngược cắm vào trong vỏ kiếm vô hình ở bên cạnhThân kiếm ma sát tạo ra một chút tia lửa!Khi lúc cổ tay hắn dừng lại, hắc kiếm đột nhiên phát ra một tiếng thanh minh,sung mãn không cam lòng!Tốc độ biến mất của đêm tối có thể thấy bằng mắt thường, nhanh chóng nhạt dần, cho đến khi biến mất hẳn.Ánh nắng chiếu trên thân thể mọi người nhưng không có cảm giác ấm áp. kiếm ý vừa rồi nhạt như hư không khiến cho bọn họ đến giờ vẫn không thể thu được chút ấm áp nào.Không có sát khí nặng nề, không có băng hàn lạnh đến thấu xương, giống như hư không, nhe nhàng đến nỗi mọi người cũng khó phát hiện, không hề đẹp mắt, đại khái chỉ có màn đêm phủ xuống, và bầu trời đầy saoMột kiếm của Vi Thắng, làm cho rất nhiều người xuất hiện ý nghĩ rút luiNhất là lúc hắc kiểm về vỏ, âm thanh tranh minh một cách không cam lòng, càng làm cho lòng người run lên, không ai biết tên tu giả kia chết như thế nào,trên cổ hắn xuất hiện đường máu là khoảng thời gian nào xuất hiệnĐây quả là quỷ thần không lường được, một kiếm yêu dị không thể diễn tả rõ bằng lời !Rốt cuộc hắn là aiTrong lòng mọi người đều cùng suy nghĩ một ý nghĩ, cao thủ như vậy tuyệt đối có thể đề tên vào cao thủ bảng, nhưng vì sao xưa nay chưa có ai nói đến?Một số kẻ đầu óc linh hoạt tin tức linh thông, trong giât lát nhớ lại, Ninh Nhất,Cố Minh Công biến mất, thi hài Viên Tín,Những chi tiết trước đây bọn họ không chú ý,không để ý ,trong lúc này lại xuất hiện trong lòng họ,bọn họ đột nhiên tỉnh táo ra một chút.Trên Quy đảo có cao thủ như vậy, thảo nào!Trong lòng Tả Mạc cũng tràn ngập sự kinh ngạc, một kiếm Vi Thắng chém ra một kiếm này,cả người hắn không làm chủ được mà dựng tóc gáy.

Bọn Ma Phàm mỗi người ai cũng mở lớn miệng, chỉ có Tả Mạc,Thúc Long cùng Tông Như ba người là giữ được bình tĩnhĐại sư huynh đúng là không phải là người!Mỗi lần đại sư huynh bị thương, sau khi hồi phục, thực lực chắc chắn sẽ tăng mạnh!Tả Mạc vẫn đang đắc ý về sự tiến bộ của mình trong thời gian này,đem so sánh với một kiếm thiên địa biến sắc của đại sư huynh hắn, tất cả mọi sự đắc ý của hắn lập tức tan thành mây khói!Đại sư huynh chấn nhiếp toàn trường, thừa dịp thời điểm lặng ngắt như tờ, Tả Mạc cười âm u, mang theo mùi vị máu tanh Đại sư huynh chấn nhiếp toàn trường, thừa dịp lặng ngắt như tờ thời điểm, Tả Mạc âm u cười, mang theo máu tanh vị đạo.Trong thời gian nửa giờ, nếu ai không rời khỏi Quy đảo năm mươi dặm thì kẻ đó là địch nhân của Quy đảoVừa dứt lời, trước mặt hắn xuất hiện một cái đồng hồ cát, hạt cát bên trong đồng hồ bắt đầu hướng xuống phía dưới rơi dầnVừa nghe xong lời này của Tả Mạc, nhiều người sắc mặt khẽ biến đổi, có người vẻ mặt không cam lòng.

Tả Mạc ngôn từ giọng điệu tuy bình thường, nhưng ý tứ thể hiện ra vô cùng bá đạo, vô cùng đáng tinNhững kẻ ở đây đều là những nhân vật có số má,nổi danh, chưa có kẻ nào dám lấy ngữ khí bá đạo như thế ra thông điệp với họNhưng cũng rất nhiều người quyết định lựa chọn ly khai, thực lực Quy đảo biểu hiện ra hơn xa so với dự liệu của bọn họ.

Mọi người chỉ biết chiến bộ của Quy đảo rất có trình độ.

Không ai biết rõ trên Quy đảo lúc nào cũng đông đúc cao thủNăm người Ma Phàm tay nâng kiếm hạ làm cho bọn họ thấy ngạc nhiên,một kiếm quỷ thần khó lường của Vi Thắng đã triệt để dập tắt ngọn lửa tham lam trong lòng bọn họ, giúp họ khôi phục thanh tỉnhMục tiêu lần này của họ là hướng về di chỉ, nhưng di chỉ còn chưa đi vào mà đã tổn thất trên Quy đảo thì thật là không đáng có!Nguy Lập Thiên không chút do dự hạ lệnh:”Triệt!”

Những tu giả dưới trướng của hắn không khỏi lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, bọn họ hiểu rõ lão đại tính tình rất là hung tàn, theo lý thuyết,lời nói hung hăng bá đạo như vậy chắc chắn lão đại sẽ không có chuyện bị kinh sợ,tên gia hỏa dùng hắc kiếm mặc dù lợi hại cũng chỉ có một người, sợ cái con chim(thô quá)Chỉ có A Tín sắc mặt không thay đổi, dường như kết quả này không ngoài ý muốn chút nàoVừa lúc Ngụy Lập Thiên hạ lệnh rút lui thì đồng thời Lãnh uY cũng không do dự hạ lệnh:”đi!”

Lãnh thắng còn có chút không tin hỏi:”Đi?

Chúng ta cứ như thế mà đi?”

“Không muốn chết hãy đi ngay!”

Lãnh uy thản nhiên nóiLãnh Thắng kích động, gân cổ lên cãi:”lão đại cũng quá sợ hãi họ, người ta vừa hù dọa liền đem chúng ta hù dọa đi,như thế thì về sau chúng ta còn có thể làm thế nào mà lăn lộn”“Ngươi có khả năng đánh thắng được kẻ cầm hắc kiếm sao?”

Lãnh Uy hỏi lạiLãnh Thắng cứng lại,nhưng hắn còn cố cãi chày cái cãi cối:” Đánh không lại nhưng vẫn có thể chống lại một thời gian”Lãnh uy nhìn hắn,thản nhiên nói:” Ta cũng không đánh nổi hắn.Không riêng gì hắn, ngày kia gặp phải Thiện Tu, thực lực cũng không thấp hơn ta.”

“ Vậy thì làm sao?

Chúng ta nhiều người như thế mà!”

“Chú ý tên đảo chủ,ngươi đánh không lại hắn.

Tiếp tục,chú ý tên mặc áo giáp đen bên cạnh Quy đảo chủ, ngươi cũng đánh không nổi.”

Lãnh Uy lời nói không chút khách khí:”bọn họ chiến lực thực sự vẫn còn chưa lộ ra.”

“Nơi này có nhiều người nhưu vậy sao…”

“Người không muốn tiến di chỉ?”

Lãnh Uy cắt đứt lời Lãnh thắng nói xạo:”Muốn tiến vào di chỉ, cũng đừng true vào bọn họ!”

Hắn xoay người bỏ đi, để lại một câu:” Những kẻ kia không đi, thì không vào được di chỉ.”

Trong nháy mắt, trên quy đảo chỉ còn lại hơn hai mươi tên kim đan cao thủ,bọn họ tự cho rằng thực lực mạnh mẽ ai cũng không nguyện ý mất mặt mà ly khai.Nhưng mà khi bọn hắn phát hiện chỉ còn hơn hai mươi người bọn họ thì sắc mặt trở nên rất khó coi, nhất là khi bọn hắn thấy hai nhóm mạnh nhất là nhóm của Ngụy Lập THiên và Lãnh Uy lựa chọn rời đi thì sắc mặt bọn họ càng trở nên khó coi hơn.“Đã đến giờ rồi.”

Tả Mạc nhếch môi hướng phía hơn mười người còn sót lại cười dữ tợn“Ta muốn xem xem, ai dám động thủ!”

Một gã tu giả thần sắc bất động nói:” bầu trời ở đây trở thành của Quy đảo các người từ khi nào…”

“Ngu ngốc!”

Tả Mạc phun ra hai chữ, thân hình bỗng biến mất không thấy.Xoát xoát xoát!Đoàn người của Tả Mạc, đồng thời biến mất!Hơn mười tên tu giả trăm triêu lần không nghĩ tới, bọn Tả mạc thực sự dám động thủ , nhất thời luống cuống chân tay!Tiến bộ không chỉ riêng có Vi Thắng!Tông Như lấy ra thập tự chuyển kinh đồng, chậm rãi chuyển động kinh ống,kinh văn từng cái một sáng ngời, teo Chuyển kinh đồng tung bay lên không trung.

Tông Như thấp giọng tụng niệm, kinh văn màu kim sắc chậm rãi hướng phía mấy tên tu giả bay đi.Kinh văn vừa bay lại gần mục tiêu, phảng phất đứng yên tại không trungĐối phương chỉ cảm thấy thân thế đột nhiên ngưng tụ trở nên nặng nề vô cùng, đến mức nhấc ngón tay cũng cực kỳ tốn côngKinh văn trôi nổi tại không trung bỗng nhiên rơi xuống từng điểm trên cát vàng… hạt cát vàng nhỏ vô cùng, nhưng lại ẩn chứa lực lượng rất mạnh,trong không khí hơi đất đột nhiên nồng nặc lên rất nhiều.Cửu chuyển tiêu thổ bàn được Tông Như luyện hóa triệt để dung nhập trong chuyển kinh đồng, tiêu thổ cửu chuyển chi lực cũng được Tông Như dung nhập vào Thiện Tu luân hồi ảo canh, tên là Tiêu Thổ Thiền cảnh, uy lưc không giảm mà lại tăng, càng thêm phần thần diệuMỗi hạt tiêu tiêu thổ cát,Tông Như đều sư dụng nguyện lưc,ngày đêm lien tục lặp lại tẩy luyệnChuyển kinh đồng này không có một chút tên tuổi nào cũng không được ghi chép lại bởi bất cứ một cái để ghi chép pháp bảo nào, nhờ Tông Như ngày đêm luyện hóa, từ từ phát sinh biến hóa lột xác!

Mà một số lúc lột xác ngay cả bản thân cũng không thể khống chế.Lần trước chiến đấu, cũng giúp hắn ngộ ra rất nhiều điều thần diệu của thiện tu.

Đạt già kim thân vốn là lục phẩm thiện tu pháp quyết, bao hàm rất nhiều pháp thuật kì diệuĐối phương bị cuốn vào bên trongtiêu thổ thiền cảnh,cả người linh giáp tại tiêu thổ cùng thiền uy,Dưới sự trọng lực áp xuống của nguyện lực tam trọng tất cả bị phá tan thành mảnh nhỏ, ngay cả kêu la thảm thiết cũng không kịp kêu lên liền tử vong tại chỗKinh văn tại không trung đột nhiên sáng ngời, giống như ăn no quái thú một lần nữa quay trở lại chuyển kinh đồng.Tông Như thấp giọng tụng niệm, chuyển động chuyển kinh đồng đánh tan một tia lệ khí trên chuyển kinh đồng.Trong đoàn người, dễ nhìn thấy nhất là Tả MạcTả Mạc ngày điên cuồng phát triển, linh lực tăng vọt, điều này làm cho hắn ở phương diện khác cũng theo kiểu nước lên thì thuyền lên, thực lực tăng mạnh.

Tốc độ hắn nhanh như thiểm điện, lực lượng bá đạo vô cùng, tả xung hữu đột,giống như một hình người mãnh thú,những nơi đi qua chắc chắn huyết nhục bay tứ tung!Đối phương đến cửa đòi đánh đòi giết, hắn đã sớm nghẹn một bụng tử khí, động thủ lần này đều không có lưu tình chút nào!.Đại nhật ma thể sáu lần biến hóa, luân phiên thi triển!Giết được sung sướng, cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ lâm li không thể nói bằng lời, nhịn không được ngửa mặt lên trời huýt sáo dài !Trong mơ hồ, hắn tựa hồ kích thích một căn vô hình dây cung,rất nhiều địa phương mơ hồ không rõ lúc này đột nhiên trở nên rõ ràng, phảng phất có thể chạm tay vào.Dường như thuận thế, trên tay hắn thanh ngọ đao bá đạo cương mãnh bỗng nhiên biến mất, thần thức như chức như quyển, như hoa như bướm!Yêu thuật không dự tính trước chi chuyển mạnh,dường như muốn dâng lên rồi phát raNhưng lúc này, chợt xuất hiện biến cố.!Chương 489 : Bị đánh lén .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnMột luồng sáng gai mắt không chút dấu hiệu tỏa ra bên chân hắn!Trong tầm mắt hoàn toàn trắng xóa, không thể nhìn rõ thứ gì.

Một khí tức nguy hiểm đáng sợ bức thẳng tới trán, trái tim y nảy lên, vô cùng kinh hãi, gần như vô thức lui lại!Đánh lén!Có người đánh lén!Đáng chết!

Không ngờ mình lại không nhận ra sự tồn tại của đối phương!Không cách nào hình dung đuợc sự kinh hãi trong lòng Tả Mạc, hắn vốn thân kinh bách chiến, nhưng đây là lần đầu tiên bị đối phương mò tới trước mặt đánh lén!Minh Hư Dực vận chuyển tới cực hạn, thời gian lúc này như đột nhiên bị kéo giãn, tất cả đều chậm lại.

Một chút sát ý dày đặc như giò bọ bám vào xương,c ho dù Tả Mạc cố thoát thế nào nó cũng bám chặt không rời!Sát khí lẫm liệt tới tận xương tủy, ép sát vào mi tâm, cảm giác áp bách khiến thần kinh Tả Mạc căng thẳng tới cực điểm.

Minh Hư Dực vỗ với tần suất điên cuồng trước giờ chưa từng có, giữa không khí cuồng loạn ầm ầm rung đột bên tai, trong đó lẫn lộn tiếng hét của đám Vi Thắng, nhưng Tả Mạc lúc này như không nghe thấy, hắn tụ tập toàn bộ tinh thần, tất cả đều ngưng tụ vào sát ý ngưng tụ như thực chất đó!Mười ngón trên hai tay như gãy đàn tfy bà, ánh sáng chói mắt liên tiếp tỏa ra trước mặt hắn!Tiểu Yêu Thuật!Giữa lúc sinh mệnh sắp tắt này, Tả Mạc chỉ có thể lựa chọn tiểu yêu thuật!Đơn giản, lập tức phát động, khiến những yêu thuật cơ sở nhất này trở thành lựa chọn duy nhất của Tả Mạc.Keng keng keng!Tiếng bể nát vang lên không dứt bên tai, tia sát khí lẫm liệt kia không hề bị bất cứ ảnh hưởng nào!

Tiểu yêu thuật trước mặt nó chẳng khác nào tờ giấy, mảnh vụn văng khắp bầu trời, một hư ảnh màu đen không chút biến hóa.Sát ý âm trầm lạnh lẽo khiến y như rơi xuống hầm băng, máu huyết toàn thân gần như đông cứng lại.Sợi hãi như chất độc lan tràn khắp mỗi ngóc ngách trong cơ thể Tả Mạc, tử thần cách y gần như vậy, hơi thở thối nát của tử thần như đang ùa vào mặt hắn!Lẽ nào phải chết sao?Suy nghĩ này không cách nào kìm nén, đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.Thời gian như ngừng lại ở giây phút này, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh lại.Thần thức hỗn loạn đã khôi phục bình thường.Sát ý vẫn bám vào tận xương cốt như trước, nhưng sự sợ hãi lại biến mất, Tả Mạc rơi vào một tình trạng vô cùng kỳ dị.

Trong chớp mắt này, tâm thần hắn linh hoạt kỳ ảo như hồ nước trong, lúc xung động do yêu thuật tích lũy lúc trước giờ như ngọn núi lửa, ầm ầm bùng nổ!Hai tay hắn không chịu khống chế khẽ vẽ lên, quỹ tích kỳ lạ, linh lực ba đông xa lạ, cảm giác xa lạ, nhưng tất cả đều rất tự nhiên như nước chảy thành sông.Mười điểm sáng như mười ngôi sao vận chuyển, vẽ thành mười quầng sáng u lam!Yêu thuật phức tạp khó phân như dòng nước chảy xuôi trong lòng hắn, ánh sáng u lam trên mười ngón tay càng lúc càng sáng rực, trong lòng Tả Mạc lại yên tĩnh dị thường!Ánh sáng u lam sáng rực lên, như cây ánh sáng đâm chồi, quấn quanh hai tay Tả Mạc.Hai tay hắn như bao phủ trong găng tay ánh sáng màu u lam đó.Khi hai cánh tay này hợp lại giữa không trung, trước ngực Tả Mạc đột nhiên bùng lên vô số quầng sáng chói mắt như kiếm!Rống!Một tiếng thú rống vô danh kèm theo luồng khí tức thái cổ ầm ầm quét qua.Cảnh tượng như trăng tròn đêm khuya, hoang thú đứng đó nhìn xuống, uy nghiêm bễ nghễ!Cấp Cổ Hoang Tế thuật!"

Hả!"

Người đánh lén hả một tiếng, chỉ thấy thân hình hắn như con cá chạch, chợt xoay người quỷ dị, ánh sáng khắp bầu trời đột nhiên thu lại, hóa thành một đạo kiếm quang u ám, tốc độ tăng mạnh, tạo thành một luồng sáng chói mắt bắn nhanh về phía Tả Mạc!Trái tim Vi Thắng lập tức trầm xuống, một kiếm điên đảo ngày đêm vừa rồi của hắn nhìn như thoải mái nhưng thực ra là hành động đỉnh cao của hắn rồi.

Không những bao hàm lĩnh ngộ những ngày này của hắn mà con tiêu hao hơn nửa linh lực!Kẻ đánh lén thực lực cực mạnh, vượt xa sự tưởng tượng của hắn!Cho dù linh lực hắn chưa bị tổn hại, đối chiến chính diện cũng chưa chắc đã là đối thủ của đối phương, huống chi tên này còn đánh lén.

KẺ đánh lén kiếm quang hoa lệ song kiếm ý lại nham hiểm ác độc, khác hẳn với bất cứ loại kiếm ý nào hắn từng thấy, hơn nữa tạo nghệ về mặt kiếm ý của đối phương cũng cao hơn một bậc so với Vi Thắng.Kẻ địch lợi hại như vậy từ đâu chui ra?Song lúc này cũng bất chấp mọi chuyện, thanh kiếm đen trong tay Vi Thắng chỉ thẳng vào đối phương, linh lực toàn thân như sôi trào, điên cuồng truyền vào trong thanh kiếm đen!Kẻ đánh lén kia bỗng quỷ dị xoay người bắn lại, một luồng kiếm mang hắc ám trong phút chốc xuất hiện tại vị trí vừa rồi của hắn, phảng phất như bầu trời bị đâm thành một lỗ thủng!Kẻ đánh lén kia dường như đã sớm phát hiện, thậm chí còn thong dong quay đầu lại nhìn qua Vi Thắng.Vi Thắng thấy được một tấm mặt nạt rắng bệch, xấu xí khô khan dính sát vào khuôn mặt y, trong hai lỗ đen là hai cặp mắt đầy sát khi ngoan độc!Hắn bỗng nhếch miệng cười, mặt nạ trắng bệch kéo thành một nụ cười quỷ dị khiến người ta không tự chủ được mà phát lạnh.Vi Thắng chỉ thấy mắt hoa lên, đã mất đi bóng dáng đối phương.Song con ngươi hắn đột nhiên co rút lại, đạo kiếm quang kia đâm thẳng vào trong quầng sáng trước ngực Tả Mạc!Một tiếng thú rống, khí tức hỗn loạn viễn cổ thê lương lấy Tả Mạc làm trung tâm, ầm ầm khuếch tán ra.Bụi mù tan đi, một hư ảnh viễn cổ cự thú lớn như tòa núi nhỏ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Hai con mắt đỏ lớn cỡ đèn lồng đầy vẻ uy nghiêm.Nó há miệng, đớp vào đại kiếm mang âm u kia.Tả Mạc thở hổn hển, hai tay phủ đầy ánh sáng, giơ lên một trước một sau như đang ra sức nắm giữ thứ gì đó.

Mồ hôi từ trán y chảy xuống, hai tròng mắt trợn tròn, đôi tay thỉnh thoảng lại run lên, dốc hết sức lực.Luồng kiếm mang âm u kia như con rắn nhỏ không ngừng giãy dụa!Kiếm mang dần dần ảm đạm hẳn đi, mãi cho tới khi biến mất.Hoang thú như tòa núi nhỏ bể nát không một tiếng động, cũng biến mất theo.Thấy Tả Mạc không sao, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm rồi lại lập tức cảnh giác nhìn quanh bốn phía, đề phòng kiếm tu quỷ dị kia đánh lén.Một lát sau, không có động tĩnh gì, Tả Mạc đặt mông ngồi xuống, thở dốc liên tục.Từ khi bị đánh lén đến giờ chỉ trong vài chớp mắt song nguy hiểm trong đó chỉ có Tả Mạc bị kiếm quang khóa chặt mới thể nghiệm nổi.Sát vạch sinh tử!Quả thực là tới sát vạch sinh tử!Giờ nhớ lại, trong lòng y vẫn run sợ.

Bên dưới đột nhiên có tu giả bay lên, xoạt một tiếng vây lấy đám TẢ Mạc vào giữa, là Công Tôn Sai tận mắt thấy Tả Mạc bị đánh lén, lập tức hạ lệnh.Tả Mạc vừa khôi phục bình thường miễn cưỡng cười nói: "Kiếm tu thật lợi hại!

Cuối cùng chũng ta cũng được thấy cái gì gọi là cao thủ!"

Hắn cười so với khóc còn khó coi hơn.Sắc mặt những người khác đều khó coi tới cực điểm, nếu vừa rồi đại nhân thực sự xảy ra chuyện, vậy bọn họ có chết muôn lần cũng chẳng chuộc được tội!

Có điều nghĩ tới kiếm tu mang mặt nạ trắng kia, trong lòng ai nấy đều thầm run sợ!Hắn làm thế nào mà có thể ẩn nấp tới trước mưatj Tả Mạc, làm thế nào phóng ra đạo kiếm mang kia, làm thế nào rời khỏi, không ai biết!

Ngay cả VI Thắng cũng chỉ thấy mắt hoa lên rồi mất đi tung tích của đối phương.Từ đầu đến cuối đối phương đều tỏ vẻ thành thạo điêu luyện."

Đi thôi, về đảo."

Đám người Tả Mạc lập tức trở về Quy đảo, vừa về đảo, đại trên cũng mở lại.Cũng may đại trên có công năng cảnh báo, nếu trên người không có ngọc điệp vậy không cách nào tiến vào.

Bằng không Tả Mạc còn cần lo xem đối phương có trà trộn vào đoàn người không, vây phiền phức lớn rồi!Cách đảo mây chừng mười dặm, đột nhiên một bóng người từ từ xuất hiện từ trong mây.Một tấm mặt nạ trắng bệch, vừa nhìn vào Quy đảo một cái rồi lập tức chìm vào trong mây.oOo"Tra được không?"

Tả Mạc hỏi.Kiếm tu kinh khủng đã đánh lén kia như cơn ác mộng cứ quanh quẩn mãi trong lòng Tả Mạc.

Hắn không biết đối phương vì sao lại không tiếp tục đánh lén, lần này thoát chết có phân nửa là nhờ may mắn.

Nếu lần sau lại gặp phải kẻ đó, Tả Mạc cũng không dám bảo đảm vận khí của mình còn tốt như vậy.Thực lực của đối phương vượt xa bọn họ, ngay cả VI Thắng cũng thản nhiên thừa nhận thực lực của mình không bằng đối phương.Kẻ lợi hại như vậy tuyệt đối không thể là hạng vô danh.

Bị thích khách lợi hại như vậy chú ý đến, Tả Mạc cảm thấy bản thân ngay ăn ngủ cũng không yên, hắn quyết định phải điều tra thật rõ chuyện này.Cho nên Tả Mạc vừa về đảo bèn vội vàng phát động toàn bộ lực lượng điều tra kẻ này.

Hăn với Liêu Kỳ Xương vốn có thư qua lại bằng hạc giấy, chỉ có điều hắn không ngờ Liêu Kỳ Xương lại cố ý tới đảo.Liêu Kỳ Xương sắc mặt rất cổ quái: "Tên đó không phải người Vân Hải giới!"

"Không phải người Vân Hải giới?"

Tả Mạc kinh ngạc.Khi Liêu Kỳ Xương nhận được tin tức Tả Mạc bị đánh lén cũng kinh hãi.

Quan hệ giữa hắn với Quy đảo cực kỳ thân cận, hiểu biết cũng nhiều hơn người bình thường.

Ngay cả đám NinH Nhất cũng chẳng thu được kết quả tốt dưới tay đám người Tả Mạc, vậy mà lại có người thiếu chút nữa một chiêu giết chết y, sao không khiến hắn giật mình?Suy nghĩ đầu tiên của hắn là, tên này không phải người Vân Hải giới.Rất nhanh chóng, ý nghĩ của hắn được chứng thực, đối phương quả nhiên không phải người của Vân Hải giới!

Mà tới khi biết được lai lịch của đối phương, hắn lại càng kinh hãi, cảm thấy đây không phải chuyện thường bèn cố ý tới Quy đảo một chuyến."

Căn cứ theo sự miêu tả của ngươi, người này hẳn là thích khách Mặt Nạ nổi danh.

Tên này thần bí dị thường, tinh thông thuật ám sát, là thích khách nổi danh.

Không phải nổi danh ở Vân Hải giới mà là nổi danh ở khắp Tứ Cảnh Thiên!"

Trong giọng nói của Liêu Kỳ Xương có phần căng thẳng."

Lợi hại vậy sao?"

Tả Mạc giật nảy mình."

Còn lợi hại hơn thế!"

Liêu Kỳ Xương liếm liếm môi: "Hắn tuy là kim đan kỳ nhưng thanh danh cực lớn, năm năm trước từng ám sát thành công tu giả nguyên anh kỳ Long Hồng.

Điều này cũng khiến hắn trở thànht hích khách kim đan kỳ trong mười hạng đầu.

Thích khách kim đan kỳ đứng trong mười hạng đầu ở toàn bộ Tứ Cảnh Thiên!

Giờ hắn đang đứng thứ bảy, đối diện với mục tiêu kim đan hắn chưa từng thất thủ, kể cả đệ tử tứ đại môn phái Côn Lôn, ngươi là người đầu tiên."

Nói đến đây Liêu Kỳ Xương cũng có phần hưng phấn, hoàn toàn không để ý tới việc Tả Mạc đang tròn mắt há hốc mồm, trực tiếp nói: "Giờ ngươi sắp nổi danh rồi, ngay cả thích khách Mặt Nạ cũng không giết chết ngươi nổi, ngươi có không muốn nổi danh ũng khó!

Ninh Nhất đã là gì, hắn so ra, ngay xách dày cũn chẳng xứng!"

Khuôn mặt Tả Mạc chẳng chút đắc ý, ngược lại, khó coi vô cùng.Ám sát nguyên anh kỳ thành công!

Trời ơi!Sao mình lại chọc vào một kẻ như vậy chứ!Thích khách kim đan kỳ xếp thứ bảy trong toàn bộ Tứ Cảnh Thiên...Tả Mạc sắc mặt như đất.Chương 490 : Dị tượng .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnĐối với nơi hẻo lánh như Vân Hải giới mà nói thì thích khách Kim đan kỳ xếp thứ bảy ở tứ cảnh thiên tuyệt đối là đại thần trong đại thần.

Tứ cảnh thiên thật sự quá lớn, quá khổng lồ đến mức đám người bình thường không ai quan tâm đến.

Rồi một vị cao thủ chân chính tiếng tăm lừng lẫy bỗng nhiên xuất hiện tại Vân Hải giới, chấn động tạo thành là có thể tưởng tượng được.Dùng tiếng tăm lừng lẫy đến hình dung cũng không có chút nào là nói quá, tuy rằng hầu hết mọi người chưa từng nghe qua cái tên thích khách Mặt Nạ nhưng điều này cũng không làm bọn họ khó khăn để biết được tên tuổi của thích khách Kim Đan kỳ thứ bảy ở Tứ cảnh thiên lớn đến thế nào.Ngay cả mấy vị tu giả Nguyên Anh kỳ khi nghe đến tin tức này thì trên mặt họ lộ vẻ chấn động vô cùng đã không xuất hiện vài chục năm qua.Tu giả Nguyên Anh kỳ còn như thế, đám tu giả Kim Đan kỳ lại càng không cần nói.Tin tức đảo chủ Quy đảo cản được thích khách Mặt nạ đánh lén truyền khắp Vân Hải giới với tốc độ kinh người.

Lại thêm đây là lần đầu tiên thích khách Mặt nạ thất bại cũng làm trên người Tả Mạc tăng thêm một nét màu sắc thần bí khác thường.Thời điểm thích khách Mặt nạ xuất hiện có chút trùng hợp(/cái này là chém cho nó hợp ), chẳng lẽ hắn cũng đến vì di chỉ Thái Dương thần điện?Điều này làm mối quan tâm của mọi người đối với di chỉ Thái Dương thần điện nhanh chóng tăng lên.

Di chỉ có thể hấp dẫn đươck thích khách Kim đan thứ bảy lẽ nào lại đơn giản?Người thưởng tối đa chỉ xem náo nhiệt, ước gì càng náo nhiệt càn tốt.

Còn những kẻ chuẩn bị dò xét di chỉ kìa thì âm thầm kêu khổ.

Thanh thế di chỉ huyên náo càng lớn, đối thủ cạnh tranh của bọn họ lại càng nhiều.

Mà khi nghĩ đến có thể sẽ gặp phải thích khách Mặt nạ, rất nhiều người không hẹn mà cùng nổi lên một hồi trống thối lui lớn ở trong lòng.Thích khách Mặt nạ xuất hiện làm thế cục bắt đầu biến hóa vi diệu.

Ngay mấy vị tu giả Nguyên Anh kỳ vốn cho rằng đã nắm chắc thì lúc này tâm lý cũng không kềm được có chút lo lắng.

Thích khách Mặt nạ chính là tên nguy hiểm có thể ám sát cả tu giả Nguyên Anh kỳ.Bất quá chuyện này còn dẫn đến một cái ảnh hưởng khác có liên quan đến Tả Mạc.

Trên bảng cao thủ tại Vân Hải Giới, xếp hạng đảo chủ Quy đảo bay lên giống như ngồi hỏa tiễn, trực tiếp tiến vào mười hạng đầu (/topten ), xếp thứ năm.

Mà tiến vào mười hạng đầu cùng lúc còn có Vi Thắng, một kiếm kinh diễm đảo lộn ngày đêm của hắn khiến cho hắn được xếp thứ chín.Trăm dặm phương viên Quy đảo người chim tuyệt tích.Không ai dám có chủ ý với Quy đảo nữa, ngay cả ba vị Nguyên Anh kỳ cũng ra lệnh cho thủ hạ không nên đi trêu chọc Quy đảo.

Nếu như nói lúc trước cùng Điền gia đánh một trận khiến Quy đảo được mọi người chú ý thì lần chiến đấu này làm cho Quy đảo nhảy vọt trở thành một trong những thế lực mạnh mẽ nhất Vân Hải giới.Quy đảo cũng là thế lực duy nhất có hai vị xếp trước mười trên bảng cao thủ.Bây giờ lo lắng duy nhất của Quy đảo đó là thích khách Mặt nạ có từ bỏ ý đồ hay không.

Nếu thích khách Mặt nạ từ bỏ thì vấn đề gì cũng không có, còn nếu thích khách Mặt nạ không có ý định từ bỏ ý đồ thì đảo chủ Quy đảo có thế hay không chống lại một kiếp này?Rất nhiều người đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, đảo chủ Quy đảo đến tột cùng vì cái gì lại rước đến thích khách Mặt nạ?Một bên là thế lực nhỏ địa phương không muốn người biết đến, mà một bên là cao thủ hàng đầu danh chấn Tứ cảnh thiên.

Hai người dường như không thấy có điểm nào liên hệ.Tả Mạc cũng nghĩ không ra chuyện này, nghĩ nát óc cũng không có thu hoạch gì.Cái gì mà xếp hạng tăng lên, hắn không có chút vui mừng, nếu có thể thì hắn tình nguyện không có những thứ này, chỉ cần có thể không phải là địch với thích khách Mặt nạ.Thực lực đối phương vượt rất xa bọn họ.Đây là lần đầu tiên Tả Mạc khắc sâu nhận thức về sự chênh lệch thực lực với đối phương.

Dù cho đã từng đối diện với Kim Đan Minh Tiêu lão tổ, hắn cũng không có cảm giác bất lực như thé.Tu giả thích khách hoạt động trong bóng tối là làm cho người ta đau đầu nhất, là kẻ địch khó nhằn nhất.

Bọn chúng chỉ đợi lúc ngươi sơ ý mất cảnh giác liền cho một kích trí mạng.

Người cần phải tập trung tinh thần mọi lúc đề phòng họ đánh lén bất cứ lúc nào.“Không có biện pháp gì hay rồi, tạm thời đừng rời khỏi đảo.”

Công Tôn Sai nhìn thoáng qua Tả MạcĐối phó với kẻ địch như vậy, mẹ trẻ cũng chẳng có cách gì hay, cách của hắn không có hiệu quả.Tả Mạc cười khổ: "Đành vậy thôi!"

Điều duy nhất khiến hắn cảm tháy may mắn là trước đay đã bỏ ra rất nhiều sức lực bày Tử Ngọ Thanh Cương trận, giờ nhìn lại quả thực đáng giá.

Nó đã trở tahfnh lá chắn đáng tin cậy cuối cùng cho Tả Mạc, cho dù là thích khách Mặt Nạ, trừ phi hắn có pháp bảo đặc thù gì, bằng không vốn chẳng có cách nào lẻn vào Quy đảo.Tử Ngọ Thanh Cương trận vững chắc đáng tin cậy còn hơn cả sự tưởng tượng của Tả Mạc.Co đầu rút cổ trên đảo, chuyện an toàn thì không sao, nhưng đối với Tả Mạc mà nói, cảm giác này cực không tốt, ủy khuất vô cùng!

Cho dù đối phương là thích khách kim đan đứng thứ bảy!Bị kích thích mãnh liệt, Tả Mạc bắt đầu điên cuồng tu luyện.Không riêng gì Tả Mạc, đám người Vi Thắng cũng đồng thời điên cuồng tu luyện.

Mấy năm gần đây bọn họ đại sát tứ phương, tuy chưa thể nói là đánh đâu thắng đó nhưng cũng nào đã bị ủy khuất như vậy?Trên Quy đảo bầu không khí tu luyện đầy cuồng nhiệt.oOoỞ một nơi cách Hư Linh thành chừng năm trăm dặm, biển mây bỗng chuyển động kịch liệt, một chùm sáng vàng kim phá tan biển mây, hướng thẳng về phía chân trời!Biển mây gần cột sáng như sôi trào, quay cuồng không thôi.Cột sáng vàng kim càng lúc càng to lớn, ánh sáng cũng càng lúc càng chói mắt.Trên Quy đảo, ai nấy đều bị cảnh tượng kỳ lạ đó hấp dẫn, chỉ thấy một cột sáng vàng kim khổng lồ như cột chống trời cắt ngang bầu trời và biển mây.Sắp bắt đầu rồi sao?Tả Mạc nhìn cột sáng, thầm xiết chặt tay.oOoVân Hải giới bị kích nổ!Toàn bộ Vân Hải giới, mỗi ngóc ngách đều tận mắt thấy cảnh tượng này.

Cột sáng không những không mờ đi mà càng ngày càng sáng rực, càng ngày càng to lớn.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cột sáng đã bao phủ phạm vi một trăm năm mươi dặm.Mọi người đều bị cột sáng vàng kim khổng lồ này làm chấn động.Bay tới phạm vi ngàn dặm lập tức cảm thụ được mức độ khổng lồ của cột sáng này, cho dù là tu giả cường đại đến mức nào khi tới gần cũng có ảo giác bản thân nhỏ bé như con kiến hôi.Vô số dòng người như thủy triều xuất phát từ mọi hướng tiến về Hư Linh thành!Đa số trong bọn họ không phải để tiến vào di chỉ mà chỉ để tận mắt thấy cảnh tượng đồ sộ mỹ lệ đó!

Trong cuộc đời họ, có lẽ chẳng có cách nào thấy lại cảnh tượng như trước mắt.Song, cột sáng khổng lồ này khiến rất nhiều tu giả vốn không định tiến vào di chỉ tim đập mạnh hẳn.

Các thế lực lớn liên tiếp tổ chức nhân mã tiến tới Hư Linh thành.Hư Linh thành nho nhỏ lập tức kín người.Ba nguyên anh lúc này lại nhỏ tiếng đến lạ thường, còn đám kim đan ương ngạnh hung hãn lúc này cũng cụp đuôi.Người quá đông rồi!Chỉ hơi vô ý, khiến cho mọi người tức giận, vậy thực lực có mạnh mẽ tới đâu cũng chẳng làm nên chuyện.Rất nhiều người thử tới gần cột sáng nhưng đều nhanh chóng phát hiện, cho dù họ có nghĩ hết cách cũng không cách nào tới gần phạm vi hai mươi dặm xung quanh cột sáng, có một tấm chắn vô hình ngăn cản bọn họ tới gần.Còn một số kẻ to gan thậm chí còn thử tấn công, nhưng tất cả mọi tấn công đó đều như bùn đất rơi xuống biển, không tạo nên chút động tĩnh nào."

Đúng là một bữa tiệc lớn!' Lê Thứ nhìn đám người đông nghịt, còn cả vẻ phấn khích trên mặt mọi người, không khỏi cảm khái khó giải thích.Lữ Chấn âu sầu tự trách: "Thuộc hạ làm việc bất lợi, nếu tin tức không bị tiêt lộ..."

"Không bị tiết lộ cũng thế thôi."

Lê Thứ nhẹ giọng an ủi: "Ngươi nhìn cột sáng này xem, chẳng cái gì che nổi cả.

Chẳng bằng cứ như bây giờ, tự đến tự đi, không đến cũng sẽ không bị kích động."

Lữ Chân vội vã nói: "Đại nhân nói phải!"

Hắn nghừng một lúc rồi cẩn thận nói tiếp: "Đại nhân, chẳng bằngc húng ta tăng thêm một ít nhân thủ?"

Lê Thứ lắc đầu: "Không cần.

Tình huống trong này phức tạp, càng ít người càng tốt.

Yên tâm đi, có trưởng lão ở đây.

Huống hồ chúng ta chuẩn bị nhiều năm như vậy cũng sẽ không uổng phí!"

Thấy bộ dạng như đã tiên liệu trước của Lê Thứ, Lữ Chấn cuối cùng cũng an tâm.

Nghĩ lại cũng phải, với thực lực cường địa của bản môn, nhiều năm trước đã bắt đầu mư tính, chắc chắn đã tra xét dược không ít nội tình.

Trong môn phái trưởng lão tinh thông Thiên Cơ đâu chỉ một vài vị, chỉ phái một trưởng lão cùng Le Thứ sư huynh tới đây, nói vậy hẳn nắm chắc mười phần.Đối với loại di chỉ này, quan trọng nhất không phải là thực lực mạnh cỡ nào mà là tin tức nhiều bao nhiêu."

Đợi tiếp năm ngày."

Lê THứ mỉm cười, cam thâm khó dò.oOoKhuôn mặt anh tuấn của Thúc Long lộ vẻ thâm trầm, hắn nhìn chăm chú vào bức tường đá trước mặt.Lần trước đại nhân bị đam, hắn ở bên cạnh lại thúc thủ vô sách, điều này khiến hắn bị sỉ nhục trước giờ chưa từng có!

Thời gian trước đây hắn càng đốc thúc đám người tu luyện, thực lực đối với cá nhân cũng chẳng quá cố chấp.

Giờ nhìn lại, bên cạnh đại nhân không thiếu cao thủ, cho dù là Vi Thắng hay Tông Như đều là cao thủ hiếm có.Nhưng đại nhân lần trước suýt nữa mất mạng khiến hắn tự trách khôngt hôi!Nói tới cùng vẫn là thực lực bản thân không đủ mạnh!Vừa về đảo, hắn lập tức vùi đầu vào trong động, bắt đầu điên cuồng tu luyện.

Không riêng gì hắn, A Văn cùng các tu giả khác ai nấy đều ra sức tu luyện.

Thậm chí ngay cả bên ngoài cột sáng bọn họ cũng không liếc mắt nhìn tới.

Bọn họ chỉ tuy luyện, tu luyện không ngừng!Nhưng khiến Thúc Long bất ngờ nhất là việc tu luyện của hắn bị cắt đứt."

Có chuyện gì xảy ra?"

Hắn hỏi."

Không đào tiếp được ồi."

Một Khổ vệ đứng ra nói: "Không biết vì sao, mấy ngày trước nham thạch đột nhiên cứng hơn trước rất nhiểu, đào xuống rất mất công.

Nhưng càng xuống sâu càng khó đào, tới hôm nay thì đào cũng không được nữa rồi!'Thúc Long đi tới trước mặt bức tường đá.Bọn họ đều đang trong động, âm sát trong đó rát nặng có lợi rất lớn đối với việc tu luyện của họ.

Đối với toàn bộ Khổ Vệ doanh mà nói, huyệt động trước đây không đủ lớn, vì vậy nên THúc Long quyết định đào sâu nó thêm một chút.

Sau này lại phát hiện nhưng nham thạch này đều bị âm sát thấm vào, việc đào đất có ích rất lớn đối với việc tu luyện.Vì vậy đào động cũng trở thành một trong những nội dung tu luyện hàng ngày của Khổ Vệ doanh.Không ngờ việc tu luyện ngày thường này lại xuất hiện vấn đề.Thúc Long gõ gõ vào bức tường đá, ngay cả vết xước cũng chẳng lưu lại, hắn xuất ma binh ra đột nhiêm chém một nhát xuống!Keng!Hoa lửa bắn tứ phía!Trên tường đá ngay cả một chút vết tích cũng chẳng lưu lại.Thúc Long ồ một tiếng, đưa tay sờ lên tường đá, trơn bóng lạ thường.Lúc này hắn mới phát hiện, bức tường đá trước mặt bằng phẳng dị thuỷofng, hoàn toàn không giống thiên nhiên tạo thành.Có điểm lạ!Chương 491 : Thạch bích .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc nhìn thạch bích từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng lại nhè nhẹ vuốt ve mặt ngoài.Trên thực tế hắn đang cùng hai lão yêu quái là Bồ yêu và Vệ thảo luận to nhỏ.“Các ngươi nhận ra nó không?

Thứ này khẳng định không phải do thiên nhiên tạo ra!”

Tả Mạc vô cùng hiếu kì: “Ai ya, thật là cứng!”

Mặt thạch bích có màu than chì, nhìn thoáng qua giống như nham thạch bình thương nhưng bất luận là dùng phi kiếm hay ma binh đều không thể lưu lại dấu vết gì.“Giống như được truyền thần lực vào.”

Vệ do dự nói.Giọng Bồ yêu đầy yêu mị vang lên, hắn hơi giật mình: “Không sai, chính là thần lực.”

“Thần lực?”

Tả Mạc thất vọng, trong miệng thì thầm nói: “Ta còn tưởng rằng gặp phải bảo bối gì chứ.

Bảo bối mà lớn như vậy thì phát tài rồi!

Thần lực là cái quỷ quái gì chứ…”

Hắn hiếu kì hỏi tiếp: “Thần lực là cái gì?

Lợi hại lắm à!”

“Thần lực chính là lực lượng mà cường giả từ thời viễn cổ sử dụng.

Còn nhớ rõ vị quái thi bên trong Phong Tuyệt chiến trường chứ, hắn dùng chính là thần lực.

Bất cứ lực lượng nào hiện này đều không giống thần lực, uy lực của nó rất lớn.”

Vệ kiên trì giải thích.“Nếu như ngươi có thể tiến thêm một bước, không chừng có thể tu luyện ra thần lực.”

Bồ yêu bỗng nhiên nói.“Ta?

Tu luyện ra thần lực?”

Đầu tiên Tả Mạc hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó phản ứng lại: “Chẳng lẽ thần lực chính là ba lực hợp nhất?”

“Ba lực hợp nhất không phải là thần lực.

Chỉ là linh lực, thần thức, ma thể ba loại lực lượng này đều là từ thần lực tách ra.

Rốt cuộc thần lực từ thời viễn cổ là cái gì, không ai trả lời được.

Vốn tưởng có thể nhìn thấy gì đó trên người quái thi, không nghĩ tới lực lượng của hắn không thể dò xét được.”

Nhìn thấy Bồ yêu không muốn mở miệng, Vệ liền biết nhiệm vụ giải thích lại rơi vào mình rồi, hắn đành phải nói tiếp.“Như vậy…”

Tả Mạc cái hiểu cái không, bỗng hắn cực kì hoảng sợ: “Lẽ nào đằng sau thạch bích này có một tên gia hoả lợi hại như quái thi?”

Bồ yêu thực sự không nhịn được, châm chọc nói: “Ngươi cho rằng lão yêu quái kia giống như cải trắng bán dọc đường sao?

Tuỳ tiện là có thể xuất hiện hả?

Viễn cổ bộ lạc vẫn lạc không biết đã bao nhiêu năm, bọn họ sớm đã chết cả rồi, có thể sống tới bây giừo đã là cực kì may mắn!”

“Vậy thạch bích này sao lại có thần lực?”

Tả Mạc vội hỏi, vẻ mặt vô tội.Bồ yêu hừ lạnh nói: “Hừ, rất nhiều thứ có thể lưu lại thần lực, viễn cổ thần bảo, di chỉ bảo tồn tương đối tốt đều có khả năng lưu lại thần lực!”

“Di chỉ?”

Tả Mạc hai mắt sáng ngời: “Đằng sau thạch bích này có phải là di chỉ Thái Dương thần điện không?”

Tin tức về di chỉ Thái Dương thần điện sớm đã truyền đi khắp nơi, huống chi cột sáng màu vàng thật lớn kia vô cùng gần Quy đảo, bọn họ không cần ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy.Cột sáng đường kính một trăm năm mươi dặm giống như một thứ gì đó thật khổng lồ khiến người nhìn có cảm giác áp lực.

Cột sáng ngày đêm không tắt, ảnh hưởng tới Quỷ đảo khiến buổi tối cũng sáng như ban ngày.Dù Tả Mạc sớm đã đưa ra quyết định không tham gia vào vũng nước đục này nhưng vách đá quái dị trước mặt khiến hắn không tự chủ được mà liên tưởng tới di chỉ Thái Dương thần điện.Vệ trầm ngâm nói: “Không ngoại trừ khả năng này.”

Tả Mạc không khỏi run lên, tuy rằng hắn không muốn tham gia vụ thị phi này nhưng nếu bảo bối đưa tới cửa, hắn trăm triệu lần không từ chối.

Hơn nữa, nếu như sau lưng thạch bích là di chỉ, vậy điều đó có nghĩa, di chỉ này và Quy đảo thông với nhau, bọn họ hoàn toàn có thể lặng lẽ đi vào.Càng nghĩ máu Tả Mạc càng sôi lên.Bồ yêu cười lạnh nói: “Nếu đằng sau đó là di chỉ, ngươi cũng không vào được.

Trên thạch bích này tràn ngập thần lực, so với pháp bảo bình thường còn cứng rắng hơn, không phá được thạch bích này, ngươi sao có thể tiến vào di chỉ?”

Nhất thời tâm lý Tả Mạc trùng xuống, trầm mặc một lúc, hắn không cam lòng nói: “Lẽ nào không có biện pháp gì sao?”

“Không phải không có biện pháp.”

Vệ trầm ngâm nói.Tả Mạc giống như nắm được sợi dây cứu mạng, lập tức tinh thần phấn chấn trở lại, liên tục hỏi: “Biện pháp gì?

Nói mau đi!”

Vệ nhìn hắn nói: “Ngươi bây giờ có ba lực hợp nhất, nếu có thể tiến thêm một bước, không chừng có thể ngộ ra thần lực.

Nếu có thể ngộ ra thần lực thì thạch bích này là vô cùng đơn giản đối với ngươi.”

“Ngộ ra thần lực?

Làm sao có thể ngộ được?

Mau nói cho ta biết đi!”

Tả Mạc với cặp mắt đầu trông đợi nhìn về phía Vệ.Bồ yêu cười lớn, châm chọc nói: “Haha!

Ngộ ra thần lực?”

Vệ có chút bất đắc dĩ nói: “Trên lý thuyết đúng là có khả năng này.

Thần lực đối với chúng ta vô cùng bài xích, ta cũng không biết thần lực rốt cuộc là cái gì.

Nếu như không phải ba lực đều là từ thần lực tách ra thì lí luận này không khả thi.

Về phần làm thế nào để ngộ ra thần lực thì phải dựa vào bản thân ngươi tự tìm tòi vậy.”

“Không muốn uổng phí công sức thì nên tập trung tu luyện cho tốt đi.”

Bồ yêu ở bên không âm không dương nói, cả người hắn bỗng nhiên biến mất, bỏ lại một câu: “Thực sự là quá chán, các ngươi tự chơi đùa đi.”

Vệ thấy thế cũng lực bất tòng tâm mà buông tay nói: “Ta biết cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.”

Tả Mạc từ thức hải đi ra, vuốt ve thạch bích trơn bóng như gương trước mặt mà xuất thần.Thần lưc…

Nó giống như không dựa theo khuôn mẫu nào cả…Nhưng muốn thành công thì phải làm sao?Trước mắt Tả Mạc hiện ra vô số pháp bảo hiếm có, vô số tinh thạch, vô số trân bảo.

Di chỉ a!

Là thần điện di chỉ đó!

Thần điện từ thời viễn cổ, sao lại không có mấy món pháp bảo chứ?Nghĩ về việc bản thân không thể có được mấy món pháp bảo đó nhất thời khiến Tả Mạc nóng ruột không thôi.Con bà nó.Làm thôi!Cùng lắm lãng phí mấy ngày thôi!Cắn răng một cái, Tả Mạc quyết định thử, dù sao cũng là đi buôn không vốn, bản thân chẳng mất mát gì!

Nếu như mình không thể mở ra di chỉ này thì đem nó phong kín, bố trí đại trận không cho người khác từ nơi này tiến vào đảo.Đám người Thúc Long bốn mắt nhìn nhau, bọn họ phát hiện đại nhân đang sờ tới sờ lui vách đá, hai má đỏ ửng lên.Này, không còn là quỷ dị nữa mà còn có chút…Dung tục!Nhất thời mọi người rùng mình một cái, trong lòng không hẹn mà cùng hiện lên ba chữ - thật đáng sợ!-----------------------------Ở giữa thức hải bỗng nhiên xuất hiện hai thân ảnh.“Chúng ta lừa hắn vậy không tốt lắm đâu.”

Vệ có chút áy náy nói.“Lừa hắn?

Chúng ta lừa hắn chỗ nào?

Kia không phải là thần lực sao?

Ba lực không phải tách ra từ thần lực sao?”

Mặt Bồ yêu đầy vẻ chính nghĩa.“Thế nhưng vạn nhất hắn không thành công thì làm sao bây giờ?”

Vệ muốn nói lại thôi.“Không thành công?”

Bồ yêu đảo con mắt trắng dã, không chút trách nhiệm nói: “Dù sao thì chúng ta cũng không mất gì.”

Hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “Hắn cũng không mất gì.”

“Vậy cũng phải.”

Vệ yên tâm thoải mái chút.Hai người đồng thời biến mất.----------------------------Thần lực!

Chết tiệt!

Cái gì mới được gọi là thần lực!Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi lặp đi lặp lại mãi, giống như bị ma ám vậy.Hắn đi đi lại lại xung quanh thạch bích tới cả ngàn lần mà không thể tìm ra nguyên do.

Không biết hắn đã nắm được bao nhiêu rồi nhưng hắn cảm giác thạch bích so với trước kia trơn trượt hơn nhiều, giống như mặt kính vậy.Hắn xin Vệ giúp đỡ nhưng Vệ luôn bày ra vẻ mặt lực bất tòng tâm sầu khổ.

Hắn xin Bồ yêu giúp đỡ thì con hàng này không những không giúp đỡ mà còn châm chọc khiêu khích, nói toàn lời ẩn ý mỉa mai, Tả Mạc tức giận tới mức muốn đập hắn thành từng mảnh nhỏ.Anh rất có cốt khí!Tả Mạc lặp đi lặp lại cả trăm lần câu đó, ý chí chiến đấu một lần nữa khôi phục, đập đập tay áo, dùng toàn bộ tâm trí tập trung vào trận chiến này.Chưa chết thì chưa ngừng chiến đấu!Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, anh hùng mạc tường hề bất phục phản... (Dịch: Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, anh hùng leo tường một đi không trở về.

PT chém gió từ 2 câu Kinh Kha nói khi đi giết Tần Vương Doanh Chính.

Gốc: Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn.

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn)Thần lực, thần lực, ngươi ở nơi nào?Mất nguyên một ngày mà Tả Mạc không thu hoạch được gì.Hắn đã tìm đủ mọi cách, đập có, chuỳ có nhưng hắn dày vò như nào cũng không khiến thạch bích có chút phản ứng.Hơn nữa mặt ngoài của thạch bích phi thường cổ quái, bất luận Tả Mạc dùng linh lực hay thần thức hoặc ma thể thạch bích đều sinh ra một luồng lực cường đại bài xích nó, đẩy lực lượng của hắn ra ngoài.Tả Mạc không ngừng thử nghiệm điều chỉnh ba lực, thậm chí còn đồng thời thôi động ba loại lực lượng, thạch bích tuy không sinh ra lực bài xích nhưng giống như trâu bùn vượt biển, không có chút phản ứng nào.Thạch bích vẫn là chính nó, không có chút biến hoá nào.Huynh đệ, ngươi có biết phản ứng là gì hay không?Tả Mạc khóc không ra nước mắt, cảm giác bản thân giống như một con chuột đánh một con rùa, không làm cách nào được.Thúc Long cảm thấy đại nhân như vậy không nên để cho người khác nhìn thấy, vì vậy tống tất cả mọi người ra ngoài.

Nhưng hắn vẫn nghĩ tới vấn đề an toàn của đại nhân, hắn an bài thủ hạ ở bên ngoài, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

An bài xong rồi, Thúc Long tiếp tục điên cuồng tu luyện.Toàn bộ Vệ Doanh lúc này đang chìm trong bầu không khí tu luyện điên cuồng, kỳ thực không riêng gì bọn họ, Chu Tước doanh cũng như thế.

Vì thế, Kim Ô doanh với nhiệm vụ luyện chế kim đan phải đi tới từng nhóm người phát thuốc, mỗi người trong ngày đều có hạn ngạch về số linh đan được cung cấp.Sự kiện Tả Mạc bị đâm đã chạm tới sự lo lắng của mỗi người.Nếu như đại nhân có chuyện gì không hay thì sẽ xảy ra hậu quả gì…Không ai dám nghĩ tới!Tả Mạc bị dày vò nguyên ngày, mệt muốn chết.

Hắn và thạch bích như đang đấu sức vậy, lực lượng của thạch bích không quá mãnh liệt, không có tính công kích nhưng lại khiến hắn tiêu hao rất nhiều lực lượng.

Trong lúc đấu sức, bất tri bất giác lực lượng trong cơ thể Tả Mạc bị ép tới mức không còn dư thừa chút nào cả.Khi Tả Mạc ý thức được điều ấy thì hắn mệt tới mức ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy được.Hắn cứ như vậy dựa vào thạch bích, ngủ mê đi mất.Đã bao lâu rồi hắn chưa ngủ giống như người bình thường?

Tả Mạc không nhớ rõ lắm.

Thực lực ngày càng mạnh hắn khiến nhu cầu đối với giấc ngủ của hắn giảm mạnh, đặc biệt là sau khi tu luyện đại nhật ma thể hắn thậm khí còn không cần phải ngủ.Hắn ngủ ngon giống như một hài tử vậy.Bên trong động không một tiếng động, bỗng nhiên trên thạch bích xuất hiện một tia quang mang vô cùng mờ ảo.Quang mang thập phần yếu ớt, từng chút một tiến vào cơ thể Tả Mạc.Tả Mạc ngủ say không hề có cảm giác gì.Tốc độ thanh mang xâm nhập không nhanh, lặng yên không gây ra tiếng động nào.Bỗng nhiên, bên trong đan điền của Tả Mạc sáng lên, đồng thời cả người hắn cũng toả ra kim quang nhàn nhạt.Vào đúng lúc này, ba lực của Tả Mạc bắt đầu hợp sức chống lại thanh mang.Tốc độ thanh mang xâm nhập dần chậm lại.Quang mang quanh người Tả Mạc không ngừng biến hoá, có bốn luồng sức mạnh, bốn loại quang mang, chợt hiện chợt mất, biến ảo bất định.Trên mặt hắn không có chút đau đớn nào, khoé môi còn nhếch lên cười giống như trẻ con vậy, thật là ngọt ngào.Hắn đang chìm vào trong một giấc mộng.Chương 492 : Thanh Mộc mật cảnh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc tiến vào một giấc mộng rất kì quái.Đó là những đầm nước hoang liên miên bất tận, cỏ mọc tới tận thắt lưng, những tiếng kêu của loài vật không biết tên.

Những con chim với màu sắc rạng rỡ. chiếc đuôi thật dài bay tới bay lui giữa rừng cây um tùm.

Bầu trời trên cao bỗng trở nên tối tăm mù mịt, Tả Mạc ngẩng đầu nhìn, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, một con quái điểu thật lớn không biết tên giống như núi nhỏ chậm rãi lướt qua đỉnh đầu hắn.Tả Mạc chưa từng gặp qua con chim nào to đến vậy, hoang thú trước mặt nó chỉ như một tiểu hài tử mà thôi.

Nó giang hai cánh đã đủ che phủ bầu trời, nơi nó đi qua giống như bóng đêm đang phủ xuống.Hắn ngây ra ngửa mặt nhìn, trợn mắt há mồm.Không đợi hắn kịp tỉnh lại thì đằng sau lưng đột nhiên truyền tới một âm thanh trầm thấp.“Người tới là ai?

Vì sao tự tiện xôgn vào Thanh Mộc mật cảnh của ta?

Nhanh lui ra, ta tha mạng cho ngươi!”

Tả Mạc giật nảy mình, vội xoay người phát hiện ra phía sau cách hắn không xa từ biết lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh mơ hồ.

Người này cách hắn không quá xa nhưng bất luận Tả Mạc nỗ lực thế nào đều không thể nhìn rõ được đối phương, cả người đối phương như một bóng mờ mơ hồ.“Thanh Mộc mật cảnh?

Đây là nơi nào?

Ngươi là ai?

Sao ta lại xuất hiện ở đây?”

Tả Mạc ngơ ngác hỏi.Đến tận bây giờ hắn chưa biết tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây.

Hắn cố gắng nhơ lại nhưng không thể nào nhớ nổi, kí ức trước đó hoàn toàn trống rỗng.Đối phương dường như không nghĩ đến tự nhiên Tả Mạc sẽ hỏi câu này, nhất thời hắn như mơ ngủ, thì thào tự hỏi: “Ta là ai?”

“Ngươi là ai cũng không biết sao?”

Tả Mạc hiếu kì hỏi, đột nhiên hắn phát hiện ra đối phương rất ngốc.“Ta là ai?

Ta là ai…”

Bóng mờ cứ đứng đó lẩm bẩm, giọng nói có chút nôn nóng, hắn không nghĩ ra được gì.Tả Mạc cảm thấy có chút thương cảm với đối phương, cảm xúc đồng bệnh tương liên, hắn bị người ta mạt dung cải thức, kí ức trước kia ở Vô Không Sơn đều biến mất.“Đừng vội đừng vội.”

Tả Mạc vội vàng an ủi đối phương: “Nghĩ không ra thì thôi, đại trượng phu sống trên đời, tên tuổi gì gì đó chỉ là phù vân thôi.”

Đối phương dừng lại, dường như đang nghĩ tới những lời Tả Mạc vừa nói.Tả Mạc thành thục hỏi: “Huynh đệ, Thanh Mộc mật cảnh là nơi nào?

Ngươi có quen thuộc nơi này không?”

“Đương nhiên quen thuộc rồi.”

Đối phương vô ý thức trả lời: “Thanh Mộc mật cảnh chính là Thanh Mộc mật cảnh, ta ở nơi này mà.”

“Nguyên lai là địa bàn của huynh đệ!”

Hai mắt Tả Mạc sáng bừng lên, lập tức tâng bốc: “Chẳng trách ta nhìn đại ca lại oai hùng bất phàm như vậy, khí thế này không phải kẻ bình thường có được!

Bây giờ những người có địa bàn đều là kẻ có máu mắt cả!

Đại ca quá lợi hại!

Nếu đã là địa bàn của đại ca, người cần phải bảo kê cho tiểu đệ đó!”

Không biết có phải bị những lời đường mật của Tả Mạc làm cho quên đi câu hỏi “ta là ai” lúc trước không mà bóng mờ hơi sửng sốt sau đó lại ngơ ngác hỏi: “Bảo kê là cái gì?”

“Chính là có rượu mọi người cùng uống, có cơm mọi người cùng ăn đó.”

Tả Mạc mặt dày nói.

Hắn không nói linh tinh, chỉ cảm thấy đối phương đối với hắn không có địch ý.

Không biết có phải là do đối phương mất đi kí ức hay không nhưng Tả Mạc cảm thấy trên người đối phương sự thân thiết quen thuộc.Loại cảm giác này đối với Tả Mạc là cực kì hiếm có.Bóng mờ cái hiểu cái không ậm ừ, thân ảnh mờ hồ dần trở nên rõ ràng hơn, Tả MẠc lúc này mới nhìn rõ hình dạng đối phương.Tóc màu xanh biếc, áo choàng trên vai, khuôn mặt tuấn lãng, ngũ quang tinh xảo như tạc, hai mắt như đá vỏ chai (đá mácma núi lửa phun, còn gọi là thuỷ tinh núi lửa) thâm thuý nhìn Tả Mạc, vô cùng hứng thú.

Y phục trên người hắn là do vô số lá cây hợp thành, bích diệp như giáp, tầng tầng lớp lớp cực kì sinh động.“Không hổ là đại ca!

Đẹp trai đến mức nữ nhân cũng lâm vào mộng tưởng!”

Tả Mạc lại vuốt mông ngựa, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy chút bi tráng.

Những người bên cạnh hắn đều là những kẻ anh khí bất phàm, làm lão đại hắn phải chịu quá nhiều áp lực!“Nữ nhân dùng ảo trận?”

Vẻ mặt đối phương đầy ngơ ngác, hiển nhiên không hiểu Tả Mạc đang nói gì.Tả Mạc không giải thích, nhìn xung quanh hiếu kì hỏi: “Đại ca, sao ta lại tới nơi này?”

“Đây là Thanh Mộc mật cảnh của Thái Dương thần điện, ngươi sao lại xông vào Thái Dương thần điện?”

Sự chất phát vừa rồi biến mất, thay vào đó là ánh mắt như lợi kiếm, giống như có thể đâm thẳng vào tim Tả Mạc.Tả Mạc giật mình, kí ức lúc trước như hồng thuỷ tràn về, hắn nhớ tới tất cả sự việc trước đó.“Đây chính là Thái Dương thần điện sao?”

Tả Mạc có chút không hiểu hỏi: “Ta rõ ràng đang nghiên cứu thần lực ở thạch bích, lẽ nào ta ngộ ra thần lực rồi?”

“Ngộ ra thần lực?”

Bích phát nam tử nhăn trán hỏi: “Thần lực vốn là trời sinh sao có thể ngộ được?”

“Thần lực vốn là trời sinh?”

Tả Mạc đầu ong ong nói: “Chưa từng nghe ai nói thần lực là do trời sinh cả.

A, khả năng là viễn cổ khác xa so với bây giờ, bây giờ thần lực đã sớm thất truyền, chúng ta tu luyện chính là linh lực, thần thức và ma thể.”

“Thần lực thất truyền?”

Bích phát nam tử ngẩn ra.“Mấy vạn năm, không thất truyền mới là lạ!”

Tả Mạc lẩm bẩm trong miệng.Nói thật, hắn với những chuyện xưa cũ không thích lắm.

Đừng nói tới loại viễn cổ thần lực như định phách thần quang này, ngay cả cấp cổ hoang tế thuật mấy nghìn năm trước đều khiến hắn đau khổ tới chết đi sống lại.“Mấy vạn năm…

Nguyên lai đã mấy vạn năm rồi…”

Bích phát nam tử thì thào tự nói, thần tình hoảng hốt.“Đại ca, ngươi không sao chứ?”

Tả Mạc cẩn thận hỏi lại.Bích phát nam tử hoàn toàn không để ý tới hắn, một lúc lâu sau mới bùi ngùi thở dài nói: “Bộ lạc thái dương kia chắc cũng vẫn lạc rồi.”

Tả Mạc gật đầu: “Đã sớm vẫn lạc rồi, bây giờ đã không còn bộ lạc, không còn đồ đằng rồi.

Ta đi qua chiến trường Phong Tuyệt, đó là một hải dương cát Kim Lưu, chắc là nơi cường giả bộ lạc thái dương ngã xuống.

Ồ, ta còn nhìn thấy thái dương tinh loại.”

Tả Mạc nhớ tới thái dương tinh loại mà mình tìm thấy ở chiến trường Phong Tuyệt, thái dương tinh loại sau khi bị quái thi phong ấn thì giống như một thuỷ tinh cầu phổ thông.Hắn chỉ biết đây là thứ tốt, đến tận bây giờ hắn không biết nó có lợi ích gì.

Quái thi chỉ nói cho hắn nó là thứ tốt, Tả Mạc không thể đoán ra được phẩm giai của nó, không biết đến bao giờ mới có thể sử dụng được.Tài không để lộ, Tả Mạc khôgn biết đối phương có ngửi thấy mùi tiền mà nổi máu tham hay không nên không định lấy ra.“Thái dương tinh loại, mạnh như bộ lạc thái dương mà cũng không thoát khỏi sức mạnh của năm tháng.”

Bích phát nam tử cảm thấy sự cô độc than lên một tiếng, bỗng hắn ngẩng đầu, cười mà như không cười nhìn Tả Mạc: “Thái dương tinh loại của ngươi ta không cần, đừng lo ta sẽ đoạt mất nó.”

Tả Mạc suýt chút nữa thì chết sặc, tâm trạng hoảng sợ, câu nói tiếp theo của bích phát nam tử khiến hắn muốn hồn phi phách tán.“Người có khả năng phong ấn được thái dương tinh loại thực lực rất mạnh!”

Bích phát nam tử thản nhiên nói.Trực tiếp bị người ta vạch trần, da mặt có dầy như Tả Mạc cũng cảm thấy ăn không tiêu, hắn càng cảm thấy khiếp sợ thực lực của bích phát nam tử trước mặt!Đối phương chỉ nhìn qua đã biết trong giới chỉ của hắn có những gì, thực lực thật quá khủng bố!“Khó trách tại sao ngươi có thể đi vào đây.”

Bích phát nam tử lẩm bẩm: “Trong minh minh, số phận đã định trước.”

Tả Mạc như lọt vào sương mù, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Đại ca, ngươi đang nói gì vậy?”

Bích phát nam tử đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Ngươi vận khí không tệ, đi theo ta.”

Tả Mạc chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thân đã ở nơi khác.Khi hắn nhìn thấy xung quanh, nhất thời không thể khép miệng vào nổi.Phóng tầm mắt, vô biên vô hạn rừng cây rậm rạp, nhìn không thấy bờ bến.

Từng tán cây tạo thành một đại dương cây cối.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít yêu thú từ thời viễn cổ bên trong rừng cây, đột ngột xuất hiện, đột ngột biến mất.Hai người Tả Mạc đang đứng trên tán cây của một gốc đại thụ.Quỷ dị nhất chính là bầu trời trên đầu, bảy mặt trời, giống nhử một hoả cầu thật lớn được treo trên cao.“Đây là Thanh Mộc mật cảnh.”

Bích phát nam tử thản nhiên nói, trên tay hắn xuất hiện một cái bọt khí trong suốt, bên trong bọt khí là một biển rừng thu nhỏ.“Thanh Mộc mật cảnh là gì?”

Tả Mạc hỏi.“Bộ lạc thái dương là một trong những bộ lạc mạnh nhất, thần điện của bọn họ trải rộng khắp thái cổ.

Nhìn thấy bảy mặt trời trên đầu không?

Nó tượng trưng cho địa vị của thần điện, thần điện nhiều nhất có mười mặt trời.”

Bích phát nam tử chậm rãi nói: “Thần điện chủ hoả, có kim mộc thuỷ thổ tứ cảnh trấn thủ tứ phương thần điện.

Mỗi một mật cảnh đều có người canh gác, Thanh Mộc mật cảnh chính là ta.”

Tả Mạc nghe xong trợn mắt há mồm.“Ta không phải là đại ca.”

Bích phát nam tử cười khổ nói: “Canh gác mật cảnh đều là những cao thủ do bộ lạc thái dương tuyển chọn từ bộ lạc khác.

Ta nhớ ta là ai rồi, ta là con trai của thủ lĩnh bộ lạc thanh đằng, Thanh Lâm.

Canh gác ba mật cảnh khác cũng đều là cao thủ của các bộ lạc.”

Tả Mạc ngây ra như phỗng, hắn bây giờ mới hiểu ra, bộ lạc thái dương năm đó cường đại tới mức nào.“Thái dương vẫn lạc rồi, chúng ta cũng phải tiêu vong thôi.”

Thanh Lâm giải thích.Tả Mạc giật nảy mình: “Tại sao lại như vậy?”

“Trên người mỗi chúng ta đều có hạ cấm chế, bộ lạc thái dương vẫn lạc rồi, theo lý thuyết chúng ta đã sớm phải tiêu vong theo.

Chỉ không biết vì cái gì mà thần điện năm đó đột nhiên đóng lại, ngăn cách với ngoại giới, cũng ngăn cách luôn lực lượng của cấm chế.

Bây giờ thần điện muốn tái hiện ánh mặt trời, sức mạnh của cấm chế không thể nào ngăn cản được rồi.”

Bích phát nam tử ngữ khí đầy hào hiệp, thấy vẻ mặt lo lắng của Tả Mạc liền an ủi: “Này đối với chúng ta mà nói cũng tính là một loại giải thoát.

Thần điện đóng cửa nhiều năm như vậy, không có lực lượng của đồ đằng, cấm chế mỗi mười năm sẽ cắn dứt một lần, sống không bằng chết.”

Hắn không muốn nói nhiều về việc này nữa, nói: “Ngươi mang theo thái dương tinh loại, chỉ cần không đia qua những địa phương nguy hiểm thì bên trong thần điện hẳn không xảy ra vấn đề gì.

Thái Dương thần điện năm đó vô cùng cường thịnh, trân bảo bên trong thần điện nhiều vô số, tuy rằng mai một không ít nhưng hẳn là vẫn còn nhiều thứ còn tốt, đối với ngươi cũng là một lần may mắn.”

“Bất quá, trước đó người cần phải có thần lực.”

Những lời này giống như chậu nước lạnh tưới từ đầu tới chân Tả Mạc, tâm lý hắn dần nguội lạnh.Còn cần có thần lực sao…Thấy được vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Tả Mạc, bích phát nam tử mỉm cười nói: “Ngươi có thái dương tinh loại trợ giúp, không vi phạm vào cấm chế của thần điện.

Vấn đề thần lực ta có thể nghĩ cách giúp ngươi.”

Tả Mạc hai mắt sáng ngời, vội hỏi: “Cách gì?”

Chương 493 : Thanh Lâm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Trưởng lão.”

Lê Thứ đứng ngoài cửa cung kính nói.“Vào đi.”

Cửa gỗ cọt kẹt kêu lên, không hề có gió nhưng tự mở.

Lê Thứ thần sắc kính cẩn đi vào, hướng trưởng lão hành lễ.“Thế nào?

Xem sắc mặt của A Thứ ngươi tựa hồ đang lo lắng điều gì đó.”

Trưởng lão thần sắc ôn hoà hỏi Lê Thứ, Lê Thứ là đệ tử nội môn hơn nữa lại được chưởng môn vô cùng yêu quý, hắn cũng phải cấp cho mấy phần mặt mũi.“Không sợ trưởng lão cười chê, đệ tử không biết vì sao trong lòng có chút bất an.”

Lê Thứ cười khổ.Hắn mới tiếp nhận nhiệm vụ này được hai năm.

Nhưng so với thì Thân trưởng lão còn lâu hơn, từ lúc đầu khi biết được đại khái vị trí của di trí, môn phái đã phái đám người Lữ Chấn đến đây thành lập Hư Linh phái, các loại dấu hiệu đều cho thấy môn phái nhất định phải có được di chỉ Thái Dương thần điện.Sau này hắn mơ hồ hiểu ra, bên trong di chỉ Thái Dương thần điện này có một kiện kì bảo, đối với bản môn rất trọng yếu.

Chỉ là hắn không rõ lắm đây rốt cuộc là kì bảo gì.

Môn phái vì thế thậm chí không tiếc mà phái ra một vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ!Hắn ở trong môn phái đã rất nhiều năm, trong ấn tượng của hắn thì các vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ chỉ ru rú trong nhà, nhất tâm tu luyện, muốn thấy mặt cũng là điều khó khăn, đây là lần đầu tiên hắn thấy một vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ đi nhận nhiệm vụ.Từ đó mới thấy môn phái đối với nhiệm vụ lần nay coi trọng cỡ nào!Nếu như nhiệm vụ lần này có chút sơ suất thì hắn không khỏi bị đánh giá “thiếu khả năng làm việc”, việc này đối với tiền đồ của hắn là vô cùng bất lợi.

Tuy rằng hắn được trưởng môn coi trọng nhưng trên thực tế trưởng môn còn vài vị đệ tử nữa.Thân trưởng lão cười nói: “A Thứ đừng lo lắng.

Trước khi đi, chưởng môn đã suy tính tất cả, không thấy có biến cố gì.

Về phần thích khách Mặt Nạ kia, tuy có hơi nổi danh nhưng lão phu cũng nắm chắc vào phần.

Hai vị Nguyên Anh kia tu vi không sai lệch lắm, còn cái khác thì cứ như vậy đi.”

Trong lời nói của hắn có thể nhận ra sự coi thường hai tu giả Nguyên Anh kỳ của Vân Hải giới.Ưu phiền trên mặt Lê Thứ dần biến mất.

Chưởng môn tính toán tài tình, có thể nhìn thấu thiên cơ, chẳng bao giờ thất thủ.

Ngày hôm qua hắn còn nhận được hạc giấy của chưởng môn, trong hạc giấy chưởng môn chỉ khuyến khích hắn còn không nói gì thêm.

Nếu có biến cố gì đó, chưởng môn sao có thể không biết chứ?Nghĩ lại thì tự mình đa nghi rồi.“Trưởng lão nói phải, đệ tử quá thiếu kiên nhẫn rồi.”

Lê Thứ nói.Thân trưởng lão không để ý tới, cười nói: “A Thứ tính tình cẩn thân, không sai không sai.

Lão phu khi bằng tuồi A Thứ càng thiếu kiên nhẫn hơn.

Còn bốn ngày nữa, thần điện sẽ mở ra, những ngày này A Thứ nên tĩnh dưỡng cho tốt.”

“Vâng!”

Lê Thứ cung kính nói, tuy ngữ khí của trưởng lão đầy hoà ái nhưng ý tứ trong đó chính là hắn không nên suy nghĩ bậy bạ.Còn bốn ngày nữa, hắn không được phép gây ra sai lầm.------------------------------“Nghe nói ngươi thất thủ rồi?”

Một vị trung niên nam tử mặt trắng không râu cười nói: “Thật là khó thấy.

Nếu như truyền ra ngoài, thanh danh của ngươi sẽ tan biến.”

Ở trước mặt hắn, thích khách Mặt Nạ như một con rối không nói một lời, mặt nạ tái nhợt khiến người ta sợ hãi.“Ngươi nghĩ nếu đổi lại là ngươi động thủ thì không bị phát hiện sao?”

Trung niên nam tử có chút hiếu kỳ hỏi.Khi nghe được tin này, hẳn rất giật mình, hắn cùng thích khách Mặt Nạ hợp tác một thời gian khá dài, hắn tương đối hiểu Mặt Nạ.

Thích khách Mặt Nạ tuy rằng hoạt động trong bóng tối nhưng không phải loại thô bạo thèm giết người, ngoại trừ mục tiêu ám sát hắn chưa bao giờ động thủ với người khác.Vậy mà lúc đó hắn lại động thủ với một người xa lạ, điều này không khỏi khiến người khác cảm thấy giật mình!

Mà càng giật mình chính là hắn đã thất thủ!Phản ứng đầu tiên khi trung niên nam tử nghe được tin tức này không cho đó là sự thật!

Cho dù sau đó rất nhiều tin truyền đến nhưng hắn vẫn không tin, cho tới tận bây giờ.Phản ứng của thích khách Mặt Nạ đã chứng thực tin tức này.“Trực giác.”

Thích khách Mặt Nạ tiếc chữ như vàng, phun ra hai chữ.“Trực giác?”

Trung niên nam tử ngạc nhiên, hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng hai chữ này lại không nằm trong suy đoán của hắn.“Hắn sẽ ảnh hưởng tới mục tiêu của ta.”

Giọng thích khách mặt nạ khàn khàn khó nghe, như âm thanh của giấy ráp cọ vào nhau.“Ảnh hưởng tới mục tiêu của ngươi?”

Trung niên nam tử vô cùng kinh ngạc, nhưng không hổ là ngươi quen của thích khách Mặt Nạ, rất nhanh hắn hiểu ra: “Trực giác của ngươi nói cho ngươi biết hắn sẽ ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta?”

“Đúng.”

Thích khách Mặt Nạ nói.Trung niên nam tử trầm ngâm không nói.

Hắn biết rõ trên người thích khách mặt nạ có rất nhiều bí ẩn khó hiểu, đó cũng là một trong những nguyên hắn không bao giờ thất thủ.Trực giác của thích khách Mặt Nạ nói rằng đối phương sẽ quấy nhiễu mục tiêu của bọn họ, điều này làm cho trung niên nam tử không thể ngờ được.Nhưng không biết vì sao trong lòng trung niên nam tử lại có mấy phần tin tưởng.“Chúng ta phải nghĩ cách giết hắn đi chư?”

Trung niên nam tử hỏi.“Trận lợi hại.”

Thích khách Mặt Nạ nói.“Vậy bây giờ phải làm sao?”

Trung niên nam tử hỏi.“Không biết.”

Trung niên nam tử lặng yên.----------------------------“Biện pháp này rất đơn giản, dựa vào thái dương tinh loại trên người ngươi.”

Thanh Lâm giải thích.“Thứ này hữu dụng sao?”

Tả Mạc lấy thái dương tinh loại ra, nếu đối phương đã phát hiện ra rồi thì cần gì phải dấu diếm nữa.“Thực lực của ngươi chưa đủ, vốn không thể thu thái dương tinh loại, phong ấn thái dương tinh loại lại càng khỏi nghĩ tới.”

Thanh Lâm nói tiếp: “Nhưng hắn không ngờ tới ngươi lại chạy đến được Thái Dương thần điện.”

Tai Tả Mạc dựng đứng lên, e bỏ sót mất chữ nào.“Thái dương tinh loại là một chủng loại đồ đằng của bộ lạc thái dương, là dùng để bồi dưỡng ra đồ đằng cường giả của bộ lạc bọn họ.

Đồ đằng cường giả tuy thực lực mạnh mẽ nhưng cũng chịu rất nhiều ước thúc.

Nhưng bây giờ bộ lạc thái dương đã tiêu vong, tín ngưỡng của thành viên bộ lạc không có đồ đằng chi lực nữa, ngươi cũng không thể thành đồ đằng cường giả được.”

Nhất thời Tả Mạc thất vọng, nói cả buổi nguyên lai trò này không còn giá trị nữa.Nhìn thấy Tả Mạc mặt đầy vẻ thất vọng, Thanh Lâm không khỏi cười nói: “Ngươi tuy rằng không thể thành đồ đằng cường giả nhưng bản thân thái dương tinh loại đã là kì trân thiên hạ hiếm có, tự nhiên có chỗ bất phàm của nó.

Ngươi biết thái dương tinh loại được hình thành như thế nào không?”

Lúc này Tả Mạc mới phấn chấn trở lại: “Hình thành như thế nào?”

“Mỗi đồ đằng cường giả của một bộ lạc thái dương lớn đều sẽ hao phí rất nhiều công sức đi nguyên thuỷ giới hoặc hỗn độn giới để tìm những thái dương còn chưa thành hình, trước tiên phong ấn hoá tinh sau đó dùng tín ngưỡng chi lực ngày đêm luyện hoá, sau năm mươi năm mới hình thành thái dương tinh loại.”

Tả Mạc nghe đến đây trợn tròn mắt.Thái dương chưa thành hình…Mẹ của con ơi, nguyên lai trong lòng anh đang cất giấu một tiểu thái dương!“Mỗi một khoả thái dương tinh loại đều là báu vật vô giá!

Nếu không phải bộ lạc thái dương tiêu vong thì thái dương tinh loại này sao có thể rơi vào tay ngươi chứ?”

Nói đến đây, Thanh Lâm không khỏi cảm khái, lắc đầu nói tiếp: “Ngươi rất may mắn.

Có thể gặp được vật này lại có ngươi phong ấn giúp ngươi, bây giờ lại có thể gặp được một toà Thái Dương thần điện chưa tiêu biến, có lẽ trong minh minh đã an bày tất cả.”

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tả Mạc, Thanh Lâm không khỏi mỉm cười, hắn rất có hảo cảm đối với Tả Mạc.

Người này tuy rằng miệng lưỡi trơn tru, gian xảo nhưng vẫn là một kẻ chính trực.“Tín ngưỡng chi lực trong thái dương tinh loại này sợ đã biến mất, nếu mười vạn năm nữa trôi qua thì nó sẽ dựng dục ra một khoả thái dương khác.

Ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kĩ, chớ tiết lộ việc ngươi có được thái dương tinh loại để tránh rước lấy hoạ sát thân.”

Tả Mạc nghe vậy gật đầu lia lịa.Lúc trước hắn chỉ biết đây là vật bất phàm nhưng chưa biết rốt cuộc nó có lợi ích gì.

Nhưng sau khi biết rõ hắn mới hiểu quái thi đã tặng hắn lễ vật quý trọng cỡ nào!“Vốn thái dương tinh loại phải có tế tự bên trong tế đàn mới có thể hấp thu được, nhưng tế đàn bên trong thần điện đã hoang phế từ lâu rồi.

Chúng ta chỉ có thể dùng một phương pháp đơn giản thôi.”

Thanh Lâm vừa nói xong bỗng nhiên đầu ngón tay ngưng xuất ra một giọt nước màu xanh biếc như ngọc, ngón tay nhẹ nhàng điểm lên trán Tả Mạc.Oanh!Tả Mạc chỉ thấy một luồng cảm giác man mát, từ trên trán hắn hạt châu chảy xuống phía dưới.Toàn thân thoải mái không nói nên lời, trong miệng mũi toàn là hơi cây cỏ tươi mát.“Này gọi là thanh đằng huyền thuỷ, là lễ gặp mặt mà đại ca tặng cho ngươi.”

Thanh Lâm mỉm cười nói, sắc mặt có chút tái nhợt: “So với thái dương tinh loại thì không bằng nhưng ngươi không nên coi thường nó.”

Trong lòng Tả Mạc cảm động không thôi, lỗ mũi cay cay, thi lễ một cái thật sau, thật tình gọi một tiếng: “Đại ca!”

Thanh Lâm nâng hắn dậy, mặt lộ ra vẻ hài lòng: “Ngây ngốc mấy vạn năm còn có thể gặp được huynh đệ, cuộc đời này đã không còn gì phải tiếc!”

Hắn tiếp tục dặn dò: “Giọt thanh đằng huyền thuỷ này là ta từ một gốc cây đằng vạn năm có được, đệ đệ nếu luyện hoá tốt thì rất có lợi.”

Tả Mạc chỉ biết gật đầu, bỗng nhiên hắn lấy từ trong giới chỉ ra từng kiện bảo bối bảo mệnh: “Đại ca nhìn xem có thứ gì hợp mắt cứ việc cần lấy đi!”

“Ồ, huynh đệ tốt.”

Thanh Lâm cười nói, tiện tay chọn lấy: “Căn đoạn tiễn này là hẳn là vũ khí của đồ đằng cường giả Nghệ bộ.

Cái này tàn chung hẳn là chí bảo của bộ lạc Đông Thuỷ, gọi là Thiên Chung.

Khối hắc thạch này chính là U Quỷ hạch, chí bảo của bộ lạc Minh Quỷ.

Đáng tiếc, vi huynh chỉ miễn cưỡng nhận ra mà không biết cách sử dụng.”

“Những thứ này đều là do đệ nhặt được ở chiến trường Phong Tuyệt.

Vị bằng hữu kia nói đó là nơi cường giả vẫn lạc.”

Tả Mạc nói.

Những bảo bối này đều do quái tìm thấy đưa cho Tả Mạc khi còn ở chiến trường Phong Tuyệt.

Những nơi như biển cát Kim Lưu hắn đã đi qua rất nhiều.

Quái thi đối với mấy thứ này không cảm thấy hứng thú nên đều vất cho Tả Mạc.“Thì ra là thế!”

Thanh Lâm gật đầu: “Chiến trường Phong Tuyệt quả nhiên chính là cuộc chiến Phong Tuyệt!

Rất nhiều cường giả đã ngã xuống…”

Thở dài một tiếng, Thanh Lâm đem tất cả đồ vật đẩy tới trước Tả Mạc: “Ý tốt của đệ đệ, vi huynh nhận rồi.

Nhưng mấy thứ này ta không thể dùng được, đệ đệ cầm lại đi.

Nhớ kỹ, chớ để cho người khác nhìn thấy.”

Nhất thời Tả Mạc giãy nảy, la lớn: “Đại ca chọn mấy món đi!”

“Thật sự không cần.”

Thanh Lâm một lần nữa đẩy tất cả đồ vật tới trước mặt Tả Mạc, cười nói: “Đúng lúc vi huynh đang có một việc muốn nhờ đệ.”

“Chuyện gì ạ?

Đại ca cứ nói đi!”

Tả Mạc không chút do dự nói.“Ngày sau nếu đệ đệ có nhàn rỗi, không ngại đi tới nơi này xem dùm hậu nhân của ta, nếu may mắn họ còn sống thì mong đệ hãy chiếu cố họ giúp ta.”

Thanh Lâm lại đưa tay ra, Tả Mạc chỉ cảm thấy trong đầu xuất hiện thêm một giới đồ.“Thế sự xoay vần, chỉ sợ sớm đã không còn như vậy.

Sư đệ không cần tận lực đi tìm, nếu may mắn gặp thì giúp một tay.”

Thanh Lâm nói.“Không thành vấn đề!”

Tả Mạc gật đầu liên tục, trong lòng hắn thầm quyết tâm, nhất định phải đến nơi kia tìm kiếm một phen.Thanh Lâm mỉm cười, vươn tay: “Đệ đệ đưa thái dương tinh loại ta mượn dùng một lát.”

Tả Mạc vội vàng đưa thái dương tinh loại cho Thanh Lâm.Đúng lúc này, chỉ thấy một luồng quang mang xanh biếc từ trong tay Thanh Lâm bừng lên, cuốn lấy thái dương tinh loại và cuốn cả lấy Tả Mạc!Chương 494 : Thức tỉnh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnLục quang chói mắt, xanh biếc ướt át, nhè nhẹ từng sợ chui vào bên trong thái dương tinh loại.Thái dương tinh loại ảm đạm vô quang bắt đầu rung động, giống như một đầu viễn cổ cự thú đang thấp giọng tê rống.Thần sắc Thanh Lâm đầy nghiêm túc, con ngươi đen óng đột nhiên sáng rực lên, giống như một vì sao trong đêm đen.

Tóc xanh biếc không gió mà bay.Đột nhiên thái dương tinh loại phát ra vô số quang mang, vô số quang mang kim sắc giống như lợi kiếm, phóng thẳng ra ngoài!Quang mang màu đỏ chói mắt từ trong thái dương tinh loại phát ra, dọc theo lục mang chui vào trong cơ thể Tả Mạc.Tả Mạc chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, vô số dòng nước lũ giống như dung nham nóng chảy ầm ầm chảy vào trong đầu hắn.

Thống khổ đến từ sâu thằm linh hồn khiến hắn thậm chí còn chưa kịp hét lên đã ngất đi mất.Lục sắc quang mang cuốn lấy Tả Mạc đang ngất đi, do ngất xỉu nên thân thể không có gì không chế mà phiêu phù trên không.

Quang mang màu đỏ chói mắt bao lấy Tả Mạc.

Rất nhanh chúng đã tìm được đường vào, theo miệng mũi Tả Mạc mà chui vào.Thế tới của cỗ hồng mang cực nhanh, trong chớp mắt chúng đều tiến vào trong cơ thể Tả Mạc.Tóc Tả Mạc bốc cháy.Vô số hoả diễm từ da Tả Mạc chui ra, trong chớp mắt hắn đã biến thành một hoả nhân.Đúng lúc này, bỗng từ đan điền Tả Mạc bốc lên một làn hơi nước, chống lại hoả diễm, hiển nhiên đó là do giọt thanh đằng huyền thuỷ mà Thanh Lâm vừa tặng Tả Mạc.Hồng quang đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể Tả Mạc đột nhiên gặp phải địch nhân, từ bốn phương tám hướng ầm ầm xông tới.Giọt huyền thuỷ này không phải là vật phàm, Thanh Lâm có được nó từ một gốc đằng vạn năm.

Trải qua mấy vạn năm thầm nhuần bồi luyện, vô cùng tinh thuần.

Tuy rằng thái dương tinh loại vô cùng bá đạo nhưng do chủ nhân đã vẫn lạc cách đây mấy vạn năm, thiếu đi sự bồi dưỡng mà không còn cường đại như xưa.Cái này giảm cái kia tăng, song phương nhất thời khó phân cao thấp.Thái dương tinh loại là do tiểu thái dương luyện chế mà thành, trời sinh đã vô cùng bá đạo, dù cho trải qua vạn năm chôn vùi nơi trần thế, nguyên khí bị tổn hao nhưng khí phách vẫn không hề biến mất.Gặp phải cường địch, nhất thời khí phách bao năm qua đã được khơi lên, rừng rực bừng bừng phóng ra.Chỉ thấy cả người Tả Mạc hoả quang đại thịnh.

Sóng khí với nhiệt độ siêu cao lấy Tả Mạc làm trung tâm ầm ầm phát tán ra.Đại thụ dưới chân hoá thành tro, nơi sóng khí đi qua cây cỏ biến thành bụi, lẫn vào mặt đất.“Quả nhiên không hổ là thái dương tinh loại!”

Thanh Lâm mỉm cười, nhìn vẻ mặt Tả Mạc mà tâm tư đang nghĩ về những kí ức mơ hồ xa xưa, lúc này những bụi bặm kia từng chút từng chút một thật rõ ràng trong mắt hắn.Đệ đệ…Một khuôn mặt còn trẻ mà xa lạ hiện lên trong lòng hắn, dần trở nên rõ ràng hơn.Nhưng kí ức xa xôi thoáng cái đã tràn ngập tâm trí hắn.

Quay sang nhìn khuôn mặt Tả Mạc đang ngất đi, gương mặt trẻ tuổi xa lạ kia dường như đang hoà hợp thành một.Mấy vạn năm tâm tĩnh lặng giờ đây lại bị kích thích.Hắn thản nhiên cười.Cánh tay phải chỉ thẳng lên trời.Bỗng nhiên bầu trời xuất hiện một điểm sáng rực rỡ giống như một ngôi sao đang toả sáng!Một chùm tia sáng màu vàng thẳng tắp từ chân trời xa xôi kéo dài tới hư không vô tận, phảng phất như huy hoàng mấy vạn năm trước với tốc độ kinh người bắn xuống vuông góc mặt đất!Chùm sáng vô cùng chuẩn xác bắn trúng đầu ngón tay đang vung lên của Thanh Lâm!Tranh!Như âm thanh của dây đàn chấn động khắp chốn!Thanh Lâm như bị sét đánh trúng, cả người run lên, một luồng sức mạnh cuồn cuộn dâng trào lấy hắn làm trung tâm ầm ầm khuếch tán!Ba ba ba!Đại thu to hơn mười trượng giống như một thân cây mảnh khảnh, rất đơn giản bị bẻ gãy.

Sóng khí bẻ gãy nghiền nát những nơi nó đi qua, mặt đất giống như sóng phập phồng, cây cối bị nghiền nát.Toàn bộ Thanh Lâm mật cảnh rung động một cách mãnh liệt!Phía dưới chùm sáng màu vàng thuần khiết, con ngươi của Thanh Lâm lóng láng quang mang khó mà nói rõ được, giống như có một ngôi sao đang thiêu đốt vây.

Điệu cười thản nhiên mang theo sự thoả mãn, đầy ấm áp.Hắn không nói cho Tả Mạc bốn người bảo vệ tứ đại mật cảnh chỉ còn hắn là tâm trí hoàn chỉnh.

Ba người khác tâm trí sớm đã bị mai một, mấy vạn năm tù đầy đã biến họ thành những quái vật chỉ biết giết chóc và sống theo bản năng.Bên trong thần điện, còn duy trì thần trí chỉ có duy nhất hắn.Mấy vạn năm cô độc dài dằng dặc!Hắn không nói với Tả Mạc khi thái dương thần điện hoàn toàn mở ra, bọn họ - những người thủ cảnh – sẽ như thái dương bị thiêu đốt, bọn họ sẽ cháy cho tới chết!Hắn cũng không nói cho Tả Mạc biết trong mấy vạn năm hắn đã đi khắp mọi ngõ ngách của thần điện.

Chỉ còn duy nhất hắn trong thần điện, hắn có thể phát huy một bộ phận sức mạnh của thần điện.Có lẽ đây là số mệnh, hắn không thể nào ngăn cản thần điện mở ra.

Nhưng cũng là do số mệnh mà hắn có thể gặp được một vị huynh đệ như này.Mấy vạn năm rồi…

Đã đủ lâu…Phía dưới kim quang, hắn mỉm cười!Bỗng thần điện rung động, trên tế đoàn hoang phế đá vụn chạy loạn, những thần văn phủ đầy bụi và mạng nhện chợt sáng lên một cách yếu ớt.

Quang mang yếu ớt đó nhanh chóng lan tới mọi ngõ ngách của thần điện, rất nhanh, toàn bộ thần điện bắt đầu rung động.Ngủ say mấy vạn năm, đã từng đại biểu cho thời kì huy hoàng của một lực lượng, từ trong giấc ngủ say dần thức tỉnh.---------------------------Đang chuẩn bị nghỉ ngơi bỗng Lê Thứ cảm giác được mặt đất đang rung lên, hắn không khỏi ngẩn ngơ.Động đất?Bỗng hắn phát hiện ở một nơi không xa bỗng dưng bộc phát ra một luồng khí tức vô cùng bá đạo!

Luồng khí tức này bá đạo tuyệt luân, giống như mặt trời giữa trưa khiến người ta không thể nhìn thẳng.Trong lòng Lê Thứ vô cùng hoảng sợ, vội vàng lao ra khỏi phòng.Khi hắn lao ra khỏi phòng, một màn trước mắt khiến cả ngươi hắn như ngây dại!---------------------------“Không biết á?”

Trung niên nam tử vội vàng nói: “Lần này ta phải mất một số tiền lớn mới có được tin tức này, nếu như không tìm được bảo bối kia thì lỗ chết mất!”

Thích khách Mặt Nạ ngồi ngây ra, không nói một lời.Trung niên nam tử tuy rằng rất sốt ruột nhưng không dám nổi đoá với thích khách Mặt Nạ, chỉ có thể tỏ vẻ khổ sở.

Vốn tưởng lần này có thích khách Mặt Nạ xuất thủ thì mọi việc sẽ dễ như trở bàn tay, chắn chắn thành công, nào ngờ nửa đường đứt gánh, điều này làm hắn không thể nuốt trôi nổi.Đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên rung lên.“Nơi này mà cũng xảy ra động đất sao?”

Trung niên nam tử tâm tính không tốt chửi ầm lên.Bỗng một luồng khí tức vô cùng bá đạo bộc phát không một dấu hiệu báo trước, sức mạnh mà nó mang theo thật kinh khủng, áp lực giống như có một khối đá đặt trên lưng, khó chịu không nói nên lời.Trung niên nam tử hoảng hốt, đang muốn hỏi thích khách Mặt Nạ thì phát hiện ra thích khách Mặt Nạ đã sớm biến mất.Hắn vội vàng lao ra khỏi cửa, nhìn thấy thân ảnh của thích khách Mặt Nạ rồi mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn chút.Khi hắn nhìn về hướng sức mạnh kia bạo phát thì cả người giống như bị sét đánh trúng, ngây ra như phỗng!----------------------------Một cột sáng với đường kính một trăm năm mươi dặm đang không ngừng thu nhỏ lại.Ở đây đều là những kẻ có nhãn lực kinh người, lập tức phát hiện nó đang không ngừng thu nhỏ lại, không, nó đang áp súc!

Quang mang màu vàng với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy đang trở nên ngưng tụ, càng ngày càng dày đặc!Vốn quang mang chỉ là màu vàng, trải qua không ngừng áp súc giờ đây đã trở thành màu ánh kim đậm.Mắt đất rung động, rung động mãnh liệt, đá vụn không ngừng nhảy lên.Tiếng nổ liên tục vang lên từ sâu dưới nền đất, giống như có một con quái thú đang rít gào!

Rầm rầm, đột nhiên hơn nửa dãy núi sụp xuống, mấy vị tu giả tu vi thấp thậm chí còn không kịp chạy trốn, bị chôn sống dưới nền đất.Đám tu giả vội vàng bay lên trời, trên mặt mỗi người đều toát ra sự sợ hãi.

Bay lên trời bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng hơn, chỉ thấy mặt đất vô cùng kiên cố giống như bùn vậy, đang bị một lực lượng vô hình tuỳ ý nhào nặn!Sắc mặt mọi người vốn đã khó coi giờ đây càng trắng bệch ra!Trước mặt uy năng của thiên địa, sức mạnh mà bọn họ có thật nhỏ bé, nhỏ tới mức không đáng kể!Lê Thứ vô cùng chật vật bay tới bên cạnh Thân trưởng lão: “Trưởng lão, đây là…”

“Nhất định bên trong thần điện đã phát sinh biến hoá gì đó!”

Thân trưởng lão trầm giọng nói, trong lòng hắn cũng vô cùng khiếp sợ nhưng vẫn biểu hiện ra sự bình tĩnh: “Không cần lo lắng, bộ lạc Thái Dương là đỉnh cao khi xưa, thần điện của họ mở ra nếu không xảy ra động tĩnh gì mới là việc không bình thường.”

Lê Thứ nghe vậy trong lòng cũng an tâm hơn chút, không khỏi thầm khen: “Trưởng lão nói phải!

Uy thế như này thật quá đáng sợ!”

Thân trưởng lão hừ lạnh nói: “Có gì đáng sợ?

Bộ lạc Thái Dương đã sớm tiêu vong, thanh thế đại trận của bản môn vị tất đã thua!

Không nên bị những sức mạnh cổ xưa hù doạ như thế!”

“Đệ tử hiểu rồi!”

Lê Thứ vội vàng trả lời, xem ra lời nói vừa rồi mình đã khiến Thân trưởng lão không hài lòng, hắn vội lảng sang chuyện khác: “Trưởng lão, ngài nói có hay không người sớm đã tiến vào trong đó?”

“Không có khả năng!”

Thân trưởng lão lắc đầu: “Bộ lạc Thái Dương cực kì bài ngoại, họ muốn chinh phục cả thiên hạ thì thần điện của mình sao có thể cho phép ngoại nhân đi vào chứ?

Trừ phi đối phương là người của bộ lạc Thái Dương.

Nhưng điều này không thể xảy ra.

Năm xưa sau cuộc chiến Phong Tuyệt, cường giả của bộ lạc Thái Dương đều vẫn lạc, bị các bộ lạc khác vây công, tất cả đều chết hết rồi.

Toàn bộ thần điện của bọn họ đều bị phá huỷ.

Thần điện này có thể tránh được kiếp nạn đó là do nơi đây rất hẻo lánh, người biết rất ít.

Nguyên nhân khác cũng là do tế ti thấy tình thế không ổn nên đóng cửa thần điện chìm vào trong lòng đất.

Ai có thể sống mấy vạn năm chứ?”

Lê Thứ nghe thấy trưởng lão nói qua vài điều liền phác hoạ ra một trận chiến thời viễn cổ vô cùng to lớn!Bỗng, Thân trưởng lão không nói nữa, ánh mắt tập trung nhìn chằm chặp vào cột sáng.Cột sáng bị áp súc tới khoảng mười dặm, thu nhỏ mười lăm lần!Giờ đây nó không giống cột sáng nữa mà giống như một cột trụ vàng màu đỏ sậm, chắc chắn giống như thật.Bỗng dưng, phía dưới cột sáng, từng chút một biến mất, không, không phải biến mất mà là co rút dần lên trên.Người tinh mắt lập tức hô lớn: “Nó đang co rút dần về giữa!”

Được nhắc nhở, tất cả đều nhìn lại, quả nhiên, phía trên cột sáng với tốc độ kinh người cũng đang hướng giữa co rút lại.Trước mắt là một cảnh tượng vô cùng quỷ dị, một kim trụ hai đầu đang rất nhanh co rút về giữa, rất nhanh ngắn lại.Không thể tưởng tượng nổi!Tất cả mọi người đều biết kim trụ này không phải là vật thật, nó chỉ là cột sáng thôi!

Cột sáng sao có thể co rút cả hai đầu chứ?Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?Ngay sau đó, tất cả mọi người đều mất đi khả năng nói.Chương 495 : Trực giác .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCột sáng màu vàng giữa thiên địa với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đang co rút về giữa.Càng ngày cột sáng càng ngắn, màu sắc của cột sáng càng ngày càng đậm, kim quang chói mắt dần biến thành màu đỏ sậm của vàng ròng.Toàn bộ quá trìn diễn ra trong khoảng một canh giờ, cuối cùng cột sáng đã co rút thành một quang cầu.Một thái dương màu đỏ sậm như vàng ròng treo giữa màn đêm.Toàn bộ Vân Hải giới bỗng im lìm.----------------------------“Thái Dương thần điện…”

Lê Thứ nhìn bầu trời, thì thào nói.Bọn họ đứng rất gần, giống như đang ở trong hoả lò vậy, cảm thấy được uy thế kinh khủng của quang cầu.

Từng luồng sóng khí nóng rực không ngừng toả ra từ quang cầu, nhiệt độ trong không khí tăng nhanh, trở nên vô cùng nóng nực, cảnh vật trước mắt đang vặn vẹo biến ảo.

Cây cỏ trên mặt đất đang dần héo rũ, biển mây liên miên không dứt cũng bị sóng khí nóng rực quét sạch không còn gì, có thể mơ hồ nhìn thấy một góc của Thái Dương thần điện lộ ra.Một thần điện từ mấy vạn năm trước trải qua tuế nguyệt bị hao mòn, vậy mà lại có thể toát ra uy thế kinh khủng như thế, vậy lúc vào thời đỉnh cao thì còn cường đại cỡ nào!Trong giây lát, Lê Thứ giật mình thất thần.Thân trưởng lão không nói gì, trên mặt lộ vẻ tán thán.

Hắn đã là Nguyên Anh kỳ, trong tứ cảnh thiên có thể tiến vào tầng cao nhất, nhãn giới so với Lê Thứ thì cao hơn rất nhiều, hắn càng hiểu rõ ý tứ của cảnh tượng trước mắt.Trong mắt hắn hiện lên một khát khao vô cùng nóng bỏng!Những người bên cạnh Lữ Chấn đều há hốc mồm, không thể tin được mặt trời đỏ sậm trên bầu trời, ngây ra như phỗng.Bỗng, Thân trưởng lão trầm giọng nói: “Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, động tĩnh do Thái Dương thần điện gây ra quá lớn, chỉ sợ kẻ có tâm đã đoán ra được, đến lúc đó sẽ xảy ra tranh đấu đấy!”

Câu nói của Thân trưởng lão kéo mất người Lê Thứ từ tình trạng thất thần bình thường trở lại, vội vàng đồng thanh nói: “Vâng!”

Thân trưởng lão nhìn kĩ một góc lộ ra của Thái Dương thần điện, sau đó xoay người biến mất.Một lần nữa Lê Thứ nhìn lại mặt trời trên cao, đã bình thường trở lại nên hắn không khỏi nhíu mày.

Bọn họ thông qua suy tính mới biết được thời gian Thái Dương thần điện mở ra, nhưng trăm triệu lần không nghĩ ra Thái Dương thần điện là mở ra sớm như vậy, cảnh tượng rõ ràng như vậy đã khiến khó khăn của bọn họ tăng lên rất nhiều.Bất luận là hắn hay là Thân trưởng lão đều không thể nghĩ tới, cảnh tượng trước mắt cùng việc thần điện mở ra không có chút quan hệ nào!Mà đã có người đoạt trước…-----------------------------“Đẹp!

Thật đẹp!”

Trung niên nam tử với vẻ mặt si mê nhìn quang cầu giống như thái dương đang lơ lửng trên bầu trời.Thích khách Mặt Nạ không nói gì, bên ngoài mặt nạ trắng bệch đầy yêu dị kia lúc này như bị phủ bới một lớp màu vàng.“Ai da, phiền to rồi!”

Đột nhiên trung niên nam tử thét lên đầy kinh hãi: “Động tĩnh lớn như vậy, chỉ có quỷ mới không biết thần điện đang mở ra!

Xong rồi!

Vốn ta định thừa dịp người khác chưa kịp làm gì mà lẻn vào, thần không hay quỷ không biết tìm kiếm vật kia.

Giờ thì còn tìm cái gì nữa!”

Thích khách Mặt Nạ không nói gì.Trung niên nam tử lẩm bẩm như cha mẹ vừa chết.Thích khách Mặt nạ đột nhiên mở miệng: “Có người.”

“Có người?”

Trung niên nam tử sửng sốt, bỗng quay ngoắt lại, tinh quang trong mắt hiện lên: “Ngươi nói có người?

Có người lẻn vào đó?”

“Ừ.”

“Chết tiệt!”

Hai tay trung niên nam tử ôm lấy đầu, nhịn không được chửi ầm lên: “Hỗn đản!”

Nhưng đột nhiên hắn nhớ tới thứ gì đó, sự tức giận trên mặt biến thành mây khói, đầy đắc ý nói: “Ồ!

Không có khả năng!

Phòng hộ của Thái Dương thần điện này cực mạnh, không phải là thứ mà sức mạnh con người có thể phá được.

Trừ phi là hậu duệ của bộ lạc Thái Dương, còn lại không có khả năng đột phá tầng phòng hộ này.

Hắc, ta đã tìm người tính toán qua, toàn bộ bộ lạc Thái Dương sớm đã diệt vong, ngay cả chân lông cũng không lưu lại.”

Thích khách Mặt Nạ không phản bác lại, im lặng.Thấy thế, trung niên nam tử lộ vẻ do dự, hắn biết rõ thích khách Mặt Nạ không phải kẻ thuận miệng nói linh tinh, hắn hỏi thăm dò: “Sao ngươi biết rõ bên trong có người?”

Thích khách Mặt Nạ giống như con rối lãnh đạm phun ra hai chữ: “Trực giác.”

Tâm trí trung niên nam tử giống như bị mây đen che phủ vậy.Trực giác chết tiệt!Trực giác của tên gia hoả này đến giờ đều rất chuẩn!-----------------------------Tả Mạc dần tỉnh lại.Hắn phát hiện bản thân đang dựa vào thạch bích, xung quanh mọi thứ vẫn như cũ.Lẽ nào vừa rồi mình nằm mơ?Tả Mạc lắc lắc đầu, tất cả những gì phát sinh trong mông đều rất rõ ràng.

Hăn hơi do dự rồi bắt đầu kiểm tra thân thể mình.Thanh đằng huyền thuỷ an tĩnh ẩn dấu trong cơ thể hắn giống như sủng vật.

Bên trong đan điền hắn, không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một thái dương nho nhỏ.Thái dương rất nhỏ, toả ra quang mang nhu hoà, thật nhu hoà ấm áp, những dòng ấm áp này chạy theo kinh mạc hắn đi tới từng nơi trong cơ thể, cả người hắn ấm lên, thoải mái không nói nên lời.Ba lực lượng vốn dây dưa ở cùng một chỗ rát khó phân biệt lúc này đã dung hợp cùng một chỗ, hình thành nên một lực lượng mà hắn vô cùng xa lạ.Một luồng ý niệm với vô số tin tức khiến Tả Mạc hiểu ra mọi thứ.Không thể cưỡng lại, hai hàng nhiệt lệ từ mắt Tả Mạc chảy xuôi xuống.Thanh Lâm đại ca…Đó không phải là mộng!Tả Mạc gạt nước mắt, quỳ trên đất, mặt hướng thạch dập đầu ba cái.

Tả Mạc không bi thương quá độ, không phải do sinh ra trong thời hỗn loạn mà hắn coi thường sinh mệnh.

Mà đó là do ý niệm Thanh Lâm đại ca lưu lại trong đầu hắn, đó là sự giải thoát, trút bỏ được gánh nặng.

Kết cục như vậy chính là thứ Thanh Lâm đại ca muốn, cũng là sự lựa chọn của Thanh Lâm đại ca.Tả Mạc có thể làm chính là hoàn thành nguyện vọng của đại ca.

Trong lòng hắn thầm đưa ra quyết định, bất luận như thế nào hắn cũng phải tới được cố hương của đại ca.-----------------------------Trong thứ hải, Bồ yêu và Vệ trầm mặc không nói.Thật lâu Vệ mới cảm khái nói: “Trong lịch sử, bộ lạc Thanh Đằng cũng là một bộ lạc rất cường đại.

Một thân thần lực của Thanh Lâm sâu không thể lường, chỉ sợ năm đó cũng là một phương cường giả, không ngờ lại bị giam giữ trong thần điện mấy vạn năm.”

Bồ yêu từng bị giam dữ trong Trấn Yêu tháp mấy ngàn năm nên hiểu rõ cảm giác bị dày vò đầy tuyệt vọng này.

Mấy vạn năm bị giam gữ trong thần điện bị phong bế ngăn cách với bên ngoài, không đánh mất thần trí đã khiến kẻ xưa nay vốn mắt cao hơn trán Bồ yêu cảm thấy bội phục.Thực lực cao tới đâu cũng không thể chống lại sức mạnh của thời gian.

Những cao thủ bị vây khốn trong cấm chế, ảo cảnh chết đi không phải do sức mạnh của cấm chế, ảo cảnh mà bị chết dưới sức mạnh của thời gian.Cô đơn, tuyệt vọng, những thứ đó rất dễ sinh ra tâm ma, tâm ma suốt đời, thần trí dần bị tâm ma thay thế, biến thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ.Vệ cảm khái rồi đột nhiên cười: “Phúc duyên của tiểu tử này thật thâm hậu.”

“Đó là công lao của chúng ta.”

Bồ yêu không biết hổ thẹn vơ hết công vào mình, nếu lúc này Tả Mạc ở đây khẳng định sẽ nổi trận lôi đình.“Cũng có lý!”

Vệ đồng ý rồi lại nói: “Nhưng đây là phúc hay là hoạ thì không thể nói được.”

“Cái gì?”

Huyết đồng của Bồ yêu khẽ nhíu lại, hoả diễm xung quanh nhất thời bị kiềm hãm.“Thần lực tuy biến mất đã lâu chỉ sợ vẫn có người nhận ra.”

Vệ nói tiếp: “Nhìn trên người hắn kìa, thanh đằng huyền thuỷ, thái dương tinh loại, hai loại chí bảo ngay cả ngươi và nhìn thấy cũng muốn dành lấy, huống hồ là những kẻ khác?

Bất luận đại môn phải nào cũng sẽ điên cuồng cướp đoạt.”

“Giết tất.”

Huyết quang trong mắt Bồ yêu chợt loé lên rồi biến mất, thản nhiên nói.”

“Nào đơn giản như vậy?

Ngươi và ta bây giờ làm sao có thể trực tiếp động thủ được!”

Vệ than thở.Bồ yêu cười nhạt: “Ngươi coi thường tiểu tử này rồi!

Đừng tưởng hắn là bùn đất chỉ dính được lên tường, hắn rất ngoan cố đó, hừ hừ!”

Vệ cười nói: “Nói cũng phải, tiểu tử này bình thường đần độn nhưng vào thời khắc mấu chốt thì vẫn có thể chịu đựng được.

Hơn nữa vô cùng tinh ranh, muốn chiếm tiện nghi của hắn quả là không dễ dàng gì.”

“Không phải lo lắng thay cho hắn.”

Bồ yêu không thèm để ý nói, sau đó đổi giọng: “Ngươi đối với thần lực có hứng thú không?”

Vệ nhoẻn miệng cười: “Làm như thế nào?”

“Nghiên cứu thôi!”

“Rất hợp ý ta!”

Hai người ăn ý nhìn nhau.-----------------------------Ý niệm mà Thanh Lâm đại ca lưu lại chứa đựng rất nhiều tin tức.Hắn đã điều động toàn bộ sức mạnh của Thái Dương thần điện để giúp Tả Mạc tu luyện thành thần lực, đồng thời mở ra một tia phong ấn của thái dương tinh loại khiến Tả Mạc có thể sử dụng được sức mạnh của nó.

Điều này không làm thương tổn gì tới Tả Mạc.

Đây không thể coi là đã luyện hoá hoàn toàn thái dương tinh loại nhưng đó là cực hạn mà thanh đằng có thể làm được.Trừ điều đó ra, thì việc luyện hoá như thế nào và tác dụng của thanh đằng huyền thuỷ là gì đều nói rất rõ ràng.

Còn đem “Thanh Đằng” của bộ lạc Thanh Đằng lưu lại cho Tả Mạc, nhưng Thanh Lâm cũng nói, Tả Mạc không thích hợp tu luyện loại công pháp này, chỉ có tác dụng tham khảo mà thôi.Trong đó trọng yếu nhất đối với Tả Mạc chính là giới thiệu vô cùng rõ ràng về Thái Dương thần điện, cách tiến nhập Thái Dương thần điện, phá giải trận pháp, vị trí của các pháp bảo.Mượn sức mạnh của Thái Dương thần điện, ba lực của Tả Mạc hợp nhất luyện thành thần lực.

Lại thêm ảnh hưởng của thái dương tinh loại, thần lực của hắn có thuộc tính phi thưởng rõ ràng, phi thường thích hợp để tu luyện công pháp của bộ lạc Thái Dương.Thanh Lâm dặn dò rất kĩ Tả Mạc nhất định phải tìm được công pháp của bộ lạc Thái Dương, đồng thời chỉ ra mấy chỗ có khả năng là nơi ẩn dấu công pháp của bộ lạc Thái Dương.Đến khi tiêu hoá được toàn bộ những tin tức này thì Tả Mạc mới đứng dậy.Linh lực thần thức và ma thể trong người quả nhiên đều biến mất, thay vào đó là một loại sức mạnh kì dị.Đây là thần lực sao?Tả Mạc hiếu kì quan sát sức mạnh hoàn toàn xa lạ này, nếu so sánh với linh lực, thần thức và ma thể thì thần lực vô cùng khác.

Bất luận là linh lực, thần thức hay ma thể đều có đường riêng để vận hàng.

Linh lực dựa theo kinh mạch, thần thức lấy mi tâm làm tâm, ma thể theo cơ nhục mà vận hành.Nhưng thần lực thì lại khác xa, nó có mặt ở khắp nơi không có mục đích, len lỏi khắp mọi chỗ trong cơ thể Tả Mạc, hoàn toàn không có qui luật.Hơn nữa thần lực khiến Tả Mạc cảm giác giống như một mảnh hỗn độn, hoàn toàn không giống như ba lực lượng kia vô cùng rõ ràng.

Không biết có phải do quá xa lạ hay không mà Tả Mạc cảm thấy vô cùng khó khăn trong việc khống chế thần lực, không giống như ba lực lượng kia chỉ như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.Dù cho linh lực là lực lượng yếu nhất trong ba lực thì khống chế nó cũng dễ dàng hơn so với thần lực.Hỗn độn, bất minh, phiêu hốt, đây là cảm giác của Tả Mạc đối với thần lực.

Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng kì quặc, không ai thích cảm giác không thể khống chế được sức mạnh của mình cả.Trong giới tu giả lưu truyền một câu nói, thực lực của một tu giả như nào không nằm ở việc hắn có nhiều hay ít lực lượng, nó nằm ở chỗ hắn có thể khống chế nhiều hay ít lực lượng.Quang điểm này rất được Tả Mạc ủng hộ.Nhưng cái này lại khiến hắn cảm thấy vô cùng kì quặc.Chương 496 : Thần kỹ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc không lập tức tiến vào Thái Dương thần điện.Loại việc chưa nghĩ đã làm rất ít khi phát sinh trên người hắn, dù cho phía trước có cả đống pháp bảo và tính thạch, đối với hắn cũng chỉ vật chết thôi.Hắn cần có thời gian tiêu hoá, bất luận là ý niệm mà Thanh Lâm đại ca lưu lại cho hắn hay là việc không thể điều khiển thần lực.

Ba lực biến mất, thần lực thành khiến hắn chỉ có duy nhất một lực lượng để dựa vào, nếu như không hiểu rõ thì đó chính là việc vô cùng nguy hiểm.

Thái Dương thần điện không phả i là một vườn hoa đầy bình an, ngược lại, nguy cơ bốn bề.

Dù cho hắn có được ý niệm do Thanh Lâm đại ca lưu lại cũng không thể tuyệt đối an toàn được.Tả Mạc tập trung vào thần lực, rất nhanh hắn liền có phát hiện mới.Xung quanh thân thể hắn tràn ngập một tầng “ý” nhàn nhạt, chúng nó giống như vụ khí vậy, xoay bốn phía quanh Tả Mạc.

Điều này không khỏi khiến Tả Mạc liên tưởng tới hư tráo của yêu thú, này cũng có điểm tương tự hư tráo.

Yêu thú từ tứ phẩm trở lên thì bên ngoài cơ thể sẽ xuất hiện một tầng hư tráo, đây là mốc quan trọng đánh dấu sự thoát ly khỏi phẩm cấp thấp.Lẽ nào lúc này bản thân mình cũng tương tự như yêu thú?Tả Mạc thì thầm trong lòng.Những “ý” xoay quang cơ thể không chịu sự khống chế của Tả Mạc, bất luận Tả Mạc dùng cách nào cũng không thể khống chế được nó, chúng nó đều phớt lờ.

Nhưng nó không phải không có lợi, Tả Mạc có thể cạm thụ được rất rõ ràng biến hoá của cảnh vật xung quanh.Này so với thần thức không giống nhau.

Trong phạm vi thần thức bao trùm, Tả Mạc có thể thẩy rõ ràng mọi thứ, đây là những lưu động của sức mạnh, giống như linh lực, như ma thể.

Nhưng phạm vi của tầng “hư tráo” này là tất cả mọi thứ, dù chỉ là một hạt bụi cũng hiện ra vô cùng rõ ràng trong đầu hắn.Tả Mạc nhạy cảm nhận ra được sự khác biệt trong đó, hơn nữa trong lòng hắn có dự cảm, hắn có thể nắm giữ được tầng “hư tráo” này!Dự cảm này khiến hắn vô cùng hưng phấn.“Hư tráo” là loại phụ thuộc vào thần lực, bản thân thần lực đã mang lại rất nhiều kinh hỉ cho Tả Mạc.Uy lực!Uy lực tuyệt đối!Uy lực của thần lực vượt lên trên rất nhiều ba loại lực lượng!Tả Mạc vẫn chưa thể điều khiển thần lực một cách tự nhiên, nhưng cả khi vậy thì uy lực mà thần lực biểu hiện ra đã khiến Tả Mạc vô cùng phấn khích!

Tiện tay đấm một quyền vào tảng đá, không có tiếng nổ nào vang lên, không có đá vụn bay tung toé, tay phải của Tả MẠc như đao cắm vào đậu hũ, chìm sâu vào trong nham thạch!Rút tay ra, bên trong nham thạch xuất hiện một cái hố thật sau to bằng nắm tay.Một trượng!Sâu một trượng!Nếu có thể xẻ nham thạch ra sẽ phát hiện chiếc hố to bằng nắm tay này thẳng tắp.Tả Mạc hít vào một hơi khí lạnh, ngay lập tức mừng rỡ như điên.Một quyền này nhìn như bình thương nhưng lại ẩn chưa ảo diệu.

Hố sâu một trượng đủ để nói lên sức mạnh khủng khiếp của một quyền này, có thể so sánh nó với phi kiếm.

Mà hình dạng của hố thẳng tắp từ trên xuống dưới nói lên sức mạnh của một quyền này ngưng tụ tại một điểm, không phát tán ra ngoài chút nào!Tả Mạc hiểu rõ điều này đáng sợ ra sao!Mặc dù bản thân có đại nhật ma thể nhưng hắn không thể làm ra được điều này.Hắn nhìn hai tay mình, nhất thời sửng sốt.Trắng nõn, mượt ma, tinh tế giống như tay phụ nữ vậy, có phải tay mình đây không? (moá, chuyển giới à ) Không thể lầm được!

Tả Mạc như mơ, hắn nhớ rất rõ ràng, hồi trước bàn tay mình giống như được tạo ra bởi sắt thép, kim chúc sáng bóng.Bàn tay này quá đàn bà!

Không chỉ có mỗi da biến đổi, toàn bộ bàn tay so với trước đây thì nhỏ hơn chút.Tả Mạc cảm thấy hơi khó chịu.Ngược lại hắn lại rất ưa thích kiểu tràn ngập sức mạnh, phong cách thô kệch, bàn tay đúng chất nam nhân kia.Lẽ nào thần lực cải biến tướng mạo của mình?Vừa nghĩ đến đây, Tả Mạc giật mình vội vàng lấy trong giới chỉ ra một thanh đại kiếm, dựa vào thân kiếm bóng loáng như gương mà soi bản thân.Đầu tiên hắn thở ra đầy nhẹ nhõm nhưng sau đó trán nhíu lại.Tướng mạo không biến hoá quá nhiều nhưng thân thình so với trước đây thì gầy đi không ít.

Lúc trước do tu luyện đại nhật ma thể nên thân thể hắn rất cân đối, làm người nhìn cảm thấy sự mạnh mẽ.

Nhưng bây giờ sự mạnh mẽ đó biến mất, trái lại còn có cảm giác “thanh tú”!Không sai, chính là thanh tú!Tâm trạng Tả Mạc trở nên vô cùng tồi tệ, hắn ghét nhất là đồ mặt trắng!Kì thực nếu đứng ở góc độ người khác nhìn vào sẽ thấy Tả Mạc trở nên nhã nhặn hơn rất nhiều, điều này không những không khiến hắn trở nên khó coi trái lại còn có chút gì đó hào hoa phong nhã.Tả Mạc là một ác ôn chuẩn, một lưu manh ưu tú, tuyệt đối không phải là thanh niên tốt.Bất luận Tả Mạc cảm thấy khó chịu thế nào thì sự biến hoá của thân thể cũng không chịu ảnh hưởng của hắn.

Lẽ nào các đại năng thời viễn cổ lại thích điều này?Mẹ kiếp!Tả Mạc bất mãn mà âm thầm hỏi thăm mười tám đời các đại năng của Thái Dương thần điện, rồi hắn quyết định không lãng phí thời gian vào vấn đề đau đầu này nữa.Ở trong thần điện đang có vô số bảo vật chờ mình đó!Tả Mạc vất vấn đề đàn bà kia lại phía sau, ổn định tinh thần bắt đầu tìm hiểu thần lực.Sau một lúc tìm tòi, hắn phát hiện ra một dị thường khác – Định Phách Thần Quang lại tiến vào trong thần lực.Tả Mạc kinh ngạc nhưng không khẩn trương quá độ.

Định Phách Thần Quang vốn chỉ có một tia, ít đến đáng thương, giống hệt thần lực, không thể điều khiển được.Hai cái này đúng là ngưu tầm ngư, mã tầm mã!Một khi quyết tâm nghiên cứu cái gì thì Tả Mạc rất nhanh sẽ tập trung cao độ.Hắn dùng các phương pháp mà hắn biết thử thần lực, dần dần hắn hiểu ra một số ảo diệu.

Ví dụ như hắn phát hiện ra nếu như hắn hút linh lực vào trong người thì linh lực sẽ rất nhanh bị thần lực thôn phệ.

Hắn tu luyện ma thể cũng có kết quả tương tự, thần lực sẽ chủ động hấp thu sức mạnh từ hắn, điều này cũng giải thích tại sao thể hình của giờ đây có chút gầy yếu.Rất phấn khích, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện ra không thể khống chế được linh lực.Tả Mạc từ “Thanh Đằng” tìm được đáp án.

Tuy “Thanh Đằng” là công pháp tu luyện của bộ lạc Thanh Đăng, trái ngược hoàn toàn so với bộ lạc Thái Dương nhưng nó cũng tu luyện thần lực, một ít kỹ xảo cơ bản không có khác biệt quá lớn.Khống chế thần lực vô cùng phức tạp, cho dù là kỹ xảo cơ bản, Thân, Ý, Thức đều có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc.Liên tiếp nghiên cứu vài loại kỹ xảo cơ bản, trong lòng Tả Mạc không khỏi cảm thấy kì quái.

Thân, Ý, Thức…

Đây không phải kỹ xảo khống chế ba lực lượng sao?Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ.Thần lực rốt cuộc là cái gì thì hắn chưa hiểu lắm nhưng khẳng định đó là kết quả của ba lực hợp nhất, cho nên hắn muốn khống chế cũng phải đồng thời dùng kỹ xảo của ba lực.Hiểu ra điều này, Tả Mạc như được cổ vũ.Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra khó khăn trong việc này.

Nói cách khác, hắn phải đồng thời vận khởi ma công, pháp quyết, yêu thuật đạt tới mức hoàn mỹ thì mới có thể điều khiển ma công.Quá khó!Chỉ lát sau, Tả Mạc giống như vừa ngoi từ dưới nước lên vậy, mồ hôi đầm đìa.

Mất đi ma thể, trở lại với thân thể gầy yếu trước kia, thể lực không được tốt lắm.Dựa theo yêu cầu của “Thanh Đằng”, Tả Mạc vụng về vặn vẹo thân thể, như hán tử say rượu, cước bộ lảo đảo, quái dị hết biết.

Cùng lúc đso, miệng lẩm bẩm không ngừng.“Thanh Đằng chước hoa, u nguyệt như loan, sơn cao thuỷ thanh, hoà mục thả an…

Như luật như lệnh…”

Hai con mắt hắn mở trừng trừng, trong đầu phác hoạ ra những hình vẽ tương tự yêu thuật đầy cổ quái.Chưa phác hoạ xong hình vẽ thì hai chân mềm nhũn ra, Tả Mạc không khống chế được, ngã dập mông xuống đất.Hít hà!Tả Mạc cố gắng thở, hai mắt mở to.Nghỉ đúng nửa giờ, hắn mới có thể bình thường trở lại, hai mắt dần khôi phục thần thái.Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra tại sao thần lực lại biến mất!Phức tạp khó khăn trong tu luyện như vậy, không bị đào thải mới là lạ.

Hắn thực sự không thể tưởng tượng ra nổi, những đại năng viễn cổ làm sao có thể nghĩ ra loại dày vò như này.Hắn không chút nghi ngờ, sự xuất hiện của ba lực tám chín phần là do không chịu được sự dày vò khi tu luyện thần lực.

Khi đem phân tách thần lực thành ba loại như vậy thì độ khó sẽ giảm xuống và chỉ tu được một cái.Nhưng khiến hắn khóc không ra nước mắt chính là khi thần lực xuất hiện thì ba lực trên người hắn đều biến mất.

Hơn nữa bản chất trời sinh của thần lực là thôn phệ các lực lượng khác, điều này có nghĩa dù cho bây giờ hắn bắt đầu tu luyện lại ba lực thì cũng không thể nào có tiến bộ.Chết tiệt!Tả Mạc mặt tái mét, thần kỹ hắn vừa tu luyện tên là “Thanh Hoa”, là một chiêu trong mười chiêu cơ sở của “Thanh Đằng”, nghe nói nhi đồng mười tuổi đã có thể luyện thành.Mười tuổi…Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi lật xem qua “Thanh Đằng”, tìm thứ gì đó đơn giản hơn.Bất cứ loại thần kỹ nào đều bao hàm ba thứ trên, kê vũ, pháp lệnh, thiên tế.Kê vũ là một loại ngôn ngữ cơ thể phi thường đặc biệt, Tả Mạc nhận thấy đây là một loại mê dại loạn vũ.Pháp lệnh đó là pháp lệnh, chú ngữ, điều động.Còn thiên tế đó là câu thông thiên địa.Chỉ khi ba cái đạt tới mức hoàn mỹ mới có thể thi triển được thần lực.Cuối cùng không phụ công sức bỏ ra, Tả Mạc đã tìm được trong phụ lục một loại thần kỹ đơn giản nhất – Khinh chỉ.Tả Mạc chọn nó chỉ bởi một nguyên nhân rất đơn giản, kê vũ chỉ cần múa ngón tay, không gì có thể thích hợp hơn, chỉ pháp năm xưa Tả Mạc chưa từng quên.Quả nhiên, với cơ sở là chỉ pháp, rất nhanh Tả Mạc có thể hoàn thanh kê vũ, tất nhiên là nó rất đơn giản, chỉ gồm ba động tác.Nhờ điều này mà lòng tin của Tả Mạc tăng lên nhiều.Pháp lệnh rất đơn giản, chỉ có một từ.Khó nhất chính là thiên tế, Tả Mạc mất tròn một giờ mới có thể thành thục.Nhưng sau đó Tả Mạc phát hiện ra dù hắn đã nắm tương đối vững ba thứ nhưng khi phối hợp thì không đơn giản như hắn nghĩ.

Tình huống được cái này mất cái kia xảy ra, ba cái luôn không thể phối hợp một cách hoàn mỹ.Tả Mạc không nổ giận, thất bại đối với hắn đó là chuyện thường ngày.Hắn tập đi tập lại.Mồ hôi từ trên trán chảy xuồng ròng ròng, hắn mệt rồi, một lần nữa hắn cảm nhận thấy sự mệt mỏi mà đã lâu lắm rồi mới có, hắn cắn răng cố gắng kiên trì.Ngón tay biến hoá vô cùng, chỉ thẳng vào nham thạch cách đó không xa, quát lớn: “Phá!”

Hai mắt trợn tròn, thiên tế trong nháy mắt đã hoàn thành!Thần lực trong cơ thể khẽ động.Ầm!Một tiếng động vang lên, Tả Mạc sửng sốt.Thành công rồi?

Chẳng lẽ thành công rồi sao?Hắn nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh kia, con ngươi trong phút chốc trợn tròn, cả ngươi ngây ra.Một thạch động đường kính khoảng một trượng bỗng xuất hiện trước mặt hắn.Tả Mạc vô thức đi tới trước miệng thạch động, nhìn động khẩu còn cao hơn cả bản thân khiến Tả Mạc có chút hoảng hốt.

Bên trong thạch động trơn trượt giống như dùng đao bào mòn, tối đen như mực, Tả Mạc bước từng bước vào bên trong.Một trượng, hai trượng, ba trượng…Hai mươi trượng, động này sâu hai mươi trượng!Chương 497 : Thần điện mở ra .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnGiờ đây không cách nào có thể hình dung được sự khiếp sợ trong lòng Tả Mạc.Một lỗ nham thạch thật lớn hoàn chỉnh giống như dùng đao gọt, vô thanh vô tức xuất hiện, nó vượt ra khỏi tất cả những nhận biết của Tả Mạc.

Lúc trước, Tả Mạc cảm thấy bản thân có thể miễn cưỡng lý giải được sức mạnh này nhưng giờ đây hắn phát hiện ra, ảo diệu của nó so với sự tưởng tượng của mình còn cao thâm hơn rất nhiều.Nhưng đúng lúc này, bỗng Tả Mạc cảm thấy toàn thân run lên, ba, trong người hắn dường như có thứ gì đó vừa nổ tung.Một cảm giác vô cùng quen thuộc một lần nữa quay lại trong cơ thể.Tả Mạc trợn tròn mắt, mặt lộ vẻ không thể tin được.Sự mệt nhọc vừa rồi bị quét sạch, hắn ngơ ngác đưa tay lên, sự quen thuộc của đại nhật ma thể một lần nữa trở về bên hắn.

Tâm niệm khẽ động, quả nhiên, thần thức và linh lực đều khôi phục lại như lúc đầu.Lẽ nào…Một ý nghĩ lớn mật bỗng xuất hiện trong lòng hắn.Sự kinh ngạc không thể kìm nén biến thành mừng như điên.Tả Mạc kích động lập tức thử.

Rất nhanh, hắn liền chứng thực được suy đoán của mình, không biết vì cái gì, thần lực trong cơ thể hắn một lần nữa lại chuyển hoá thành ba lực, mà ba lực này cũng có thể dung hợp để biến thành thần lực!Càng khiến hắn cảm thấy mừng rỡ đó là loại chuyển này có thể khống chế được!Hắn không nhịn được mà ngửa mặt lên trời cười lớn!Tiếng cười thậm chí còn kinh động đến khổ vệ đang đứng bảo vệ ở bên ngoài, mặc dù bọn họ không biết tại sao đại nhân lại vui như thế và không dám tự tiện xông vào nhưng bọn họ dám khẳng định đây là chuyện tốt.Lúc có được thần lực Tả Mạc chưa hài lòng như lúc này.

Thần lực uy lực vô cùng cường đại nhưng chung quy hắn vẫn chỉ quen thuộc đối với ba loại lực lượng kia, trong lòng không khỏi hiện lên cảm giác mất mát.Bây giờ khi đã phát hiện được ba lực và thần lực có thể chuyển hoá được, chút lo lắng lúc nãy đã biến mất hoàn toàn.

Muốn dùng thần lực thì dùng thần lực, muốn dùng ba lực thì dùng ba lực.Tuy rằng lúc này ba lực phân giải ra so với lúc trước có chút biến hoá, ma thể và thần thức giảm sút, đặc biệt là ma thể, giảm sút thê thảm nhất.

Ngược lại với nó đó là linh lực của hắn bắt đầu tăng trưởng.Ba lực trở nên vô cùng cân bằng.Sự biến hoá này không khiến Tả Mạc cảm thấy thất vọng.

Ngược lại, hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Vấn đề linh lực luốn khiến hắn đau đầu, dù sao hắn vẫn đang sống ở thế giới của tu giả, nhỡ khi dùng ma thể hay yêu thuật bị người khác có nhãn lực cao minh phát hiện ra thì phiền phức to rồi!Linh lực vẫn là an toàn nhất!

Về phần pháp quyết thì không thành vấn đề lắm, bọn họ cướp được không ít pháp quyết, nếu không dùng được thì chạy đến bên cạnh Bồ yêu, quấn lấy hắn thể nào chẳng kiếm được một quyển.Cảm thụ được linh lực hùng hậu trong cơ thể, chỉ cách kim đan một khoảng nhỏ, một trạng thái vô cùng kỳ diệu khiến hắn đắm say trong đó.So với thần lực thì hắn cảm thấy ba lực dễ chịu hơn không ít.Nhưng, có thần lực rồi hắn lại có nhiều tuyệt chiêu để hộ thân.Ai lại ngại bản thân có nhiều tuyệt chiêu chứ?Huống chi đây còn là thần kỹ!Giống như tinh thạch từ trên trời rớt xuống đập trúng đầu Tả Mạc khiến hắn choáng váng.Tự minh say sưa một hồi, Tả Mạc một lần nữa bắt đầu tu luyện.

Cách chuyển hoá ba lực và thần lực nhất định phải nằm lòng, đây chính là đòn sát thủ, tuyệt chiêu!Luyện tập luyện tập, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một thứ.Thần lực chuyển hoá ba lực khiến ba lực cực kì cân bằng, nếu như vậy, chẳng phải có thể tu luyện mà thể cũng đồng thời là tu luyện linh lực sao?Một ý nghĩ lớn mật sinh ra trong đầu hắn, tinh thần rung lên.Nếu đúng như thế thì đúng là…Kiếm được món lời lớn rồi!Ba lực đã có một hệ thống hoàn chỉnh, giới hạn rất rõ ràng.

Tả Mạc rất khó về linh lực, đó cũng là nguyên nhân mà Bồ yêu và Vệ muốn hắn tu luyện yêu thuật ma thể, quan trọng nhất chính là thiên phú tu luyện linh lực của Tả Mạc kém xa so với ma thể và yêu thuật.Ngược lại, Vi Thắng chính là thiên tài tu luyện linh lực.Ba lực có thể dung hợp thành thần lực, sau khi thần lực chuyển hoá thành ba lực lại khiến ba lực cân bằng.Điều này có nghĩa, Tả Mạc không gặp bất cứ khó khăn gì khi tu luyện sao?Ngay lập tức Tả Mạc thử nghiệm, quả nhiên, ý nghĩ của hắn hoàn toàn đúng!

Nhưng rất nhanh hắn tỉnh táo lại, việc này có lợi mà cũng có hại.Tuy rằng bây giờ hắn không gặp khó khăn gì nữa nhưng bây giờ muốn tiến bộ bằng người khác hắn phải bỏ ra gấp ba lần thời gian mới được.Vấn đề này không phải là nhỏ a!Trong lòng Tả Mạc tràn ngập ý chí chiến đấu, hắn không hề bị vấn đề thời gian tu luyện gấp ba này làm cho sợ hãi.

Hãy tưởng tượng ba lực đồng thời đánh ra, chà đạp địch nhân ở dưới chân, Tả Mạc cả người vô cùng hưng phấn, chỉ hận không thể ngay lập tức bắt đầu tu luyện.Rốt cuộc hắn vẫn còn bình tĩnh, quá trình tu luyện còn dài, trước mắt còn có một kho báu thật lớn đang đợi mình.Đối với Tả Mạc thì thoả mãn là chuyện cực kì dễ dàng mà cũng cực kì khó khăn.Hắn quyết phải xông vào Thái Dương thần điện một lần.Ngồi xếp bằng trên đất, hắn bắt đầu tu luyện, khi toàn thân đạt đến trạng thái đỉnh hắn mới một lần nữa đứng lên.Đối diện với thạch bích, ba lực trong cơ thể dung hợp thành thần lực, phanh, như có một sợi dây cung được bắn ra ngay sát lỗ tai, “hư tráo” xa lạ một lần nữa lại hiện ra trong cơ thể hắn.Trước mắt vốn chỉ có một thạch bích, trên đó đầy những văn tự cổ quái giống như nòng nọc vậy.Tả Mạc không nhận ra chút nào.Nhưng không liên quản, hắn duỗi thẳng tay, bàn tay đặt lên thạch bích.Những văn tự giống như nòng nọc kim sắc trên thạch bích đột nhiên sáng lên, thạch bích vốn thầm trầm ngăm đen với tốc độ mắt thường có thể thấy được dần trở nên trong suốt.

Tả Mạc không chút do dự đi vào bên trong.Ngay khi Tả Mạc đi qua, thạch bích trong suốt một lần nữa trở lại như lúc đầu.Tả Mạc vừa bước ra khỏi thạch bích đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.Hắn đang đứng ở một trước một hành lang được xay bằng đá tảng.

Hành lang rất lớn, rộng chừng sáu bảy trượng, cao thì thật kinh người, ước chừng hai mươi trượng.

Hai bên là thạch bích, nhìn qua có thể thấy những phù điêu rất tinh mỹ, dù đã trải qua vạn năm những phù điêu này vẫn được bảo tồn hoàn chỉnh.

Trong số này, thường nhìn thấy nhất chính là những phù điêu thái dương.Những phù điêu thái dương này toả ra quang mang đầy ấm áp, chiếu sáng cả thông đạo.Một bảng đá thật lớn bởi năm tháng trôi qua, rất nhiều chỗ đá có biểu hiện của sự phong hoá.Nhưng hấp dẫn sự chú ý của Tả Mạc chính là những võ sĩ mặc giáp đứng ở hai bên hành lang.

Toàn thân những võ sĩ này đều được bao phủ bởi trọng giáp, đứng thẳng cầm thương.

Ở cách đó không xa còn có rất nhiều khôi giáp bị hư hỏng, bên cạnh những khôi giáp đó có thể nhìn thấy một ít xương.Những võ sĩ này chính là hộ vệ bảo vệ Thái Dương thần điện.

Còn những võ sĩ đang đứng kia chính là tư thế khi chết của họ.Tả Mạc không lo lắng chút nào về những gia hoả này, mấy vạn năm trôi qua đã khiến bọn họ chết rũ xương rồi.Quả nhiên, khi Tả Mạc đi qua những võ sĩ mặc giáp này thì bọn họ không chút nhúc nhích.Tả Mạc hơi đau lòng khi nhìn thoáng qua những tàn giáp rải rác trên mặt đất, những tàn giáp này không biết được luyện chế từ gì mà trải qua mấy vạn năm, tuy có bộ phận đã bị phong hoá nhưng đại khái vẫn còn bảo tồn được hoàn chỉnh.Những thứ này không phải là vật phaẦm!Nhưng Tả Mạc nhớ kỹ những thứ mà Thanh Lâm căn dặn, không nên đụng vào những giáp sĩ này.Hành lang im lặng, không có bất cứ âm thanh nào, mặc dù gan Tả Mạc hơi lớn chút nhưng cũng cảm thấy chột dạ.

Trong lòng thầm hối hận, đáng nhẽ phải mang theo mấy tên vào đây.Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động rầm rầm.Tả Mạc giật nảy mình, vội vàng xoay người lại, nguyên nhân của tiếng động này chính là do những bức phù điêu trên tường rơi xuống đất vỡ tan, bụi bốc lên mù mịt.Tả Mạc bị doạ một trận rất nhanh liền tập trung tinh thần, kiên trì bước sâu vào trong thần điện.Vị trí mà hắn đứng chính là Thanh Mộc mật cảnh nhưng Thanh Lâm mất đi khiến Thanh Mộc mật cảnh không có ai chủ trì nữa, nó không thể vận động nữa.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn an toàn tuyệt đối, nơi đây mỗi khối bảng đá, mỗi bộ phù điêu đều có thể là một bẫy rập.Tả Mạc nhớ kỹ trong đầu bản đồ mà Thanh Lâm đưa cho hắn, trên đó dày đặc những tiêu kí, nó khiến Tả Mạc sởn tóc gáy.

Trong thần điện có rất nhiều mật cảnh to nhỏ, nếu không cẩn thận rơi vào trong đó, nhiều khả năng cả đời sẽ bị vây trong mê thất đó, cuối cùng diệt vong theo thần điện.Tả Mạc tập trung tinh thần.Hành lang giống như mê cung, chỉ sợ nếu không có bản đồ thì giờ đây Tả Mạc chẳng thoái mái như này.Tả Mạc dừng bước, trước mặt hắn có một hồ nước.Mặt nước vô hạn trong như gương, ở xa xa có thể thấy những ngọn núi mơ hồ, trên mặt hồ có vô số bọt khí nổi lên, vụ khí mờ ảo.

Những bọt khí này có đủ màu sắc, dưới ánh nắng mờ ảo trở nên vô cùng mỹ lệ.Tả Mạc hít vào một hơi khí lạnh, mặt đầy ngưng trọng.Đây chính là “Quý Thuỷ mật cảnh”!Là một mật cảnh thập phần nguy hiểm!

Thủ hộ Quý Thuỷ mật cảnh chính là một vị nữ tử, tên là Đồ, nàng từng là công chúa của bộ lạc Thuỷ Để.

Nhưng do thời gian đã trải qua quá lâu nên thần trí nên dần mê đi, trở thành một con quái vật chỉ biết giết chóc.Những bọt khí này nhìn qua thì thật mỹ lệ nhưng ẩn chứa đầy cạm bẫy nguy hiểm.

Mỗi một bọt khí đều là một thuỷ mật cảnh, nếu như rơi vào trong đó thì không thể nào thoát khỏi bàn tay của Đồ.Hơn thế, Thanh Lâm còn rất hồn nhiên nói với Tả Mạc, ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ của Đồ.

Mặc dù thần lực của mỗi người đều đang dần hết nhưng Đồ vẫn rất cường đại.Không có cả cơ hội để liều mạng!Những gì Thanh Lâm đại ca dặn không được quên, Tả Mạc bước từng bước.Bước trên mặt hồ, từng bước một, thật chậm rãi.

Mặt hồ bỗng xuất hiện một cơn gió nhẹ, bọt khí ngũ sắc theo gió nhẹ bay tới bên Tả Mạc.Nhìn thấy những bọt khí ngày càng gần, cả người Tả Mạc trở nên vô cùng khẩn trương.Đúng lúc này, bỗng từ trong cơ thể truyền đến một luồng nhiệt lưu, thái dương tinh loại bỗng nhiên từ trong cơ thể bay lên đỉnh đầu hắn, giống như một vầng mặt trời toả ra ánh sáng màu vàng đầy ấm áp.

Tầng ánh sáng này giống như một chiếc lồng màu vàng bao phủ cả người Tả Mạc ở trong đó.Bọt khí ngũ sắc dường như vô cùng e ngại kim quang, nhất nhất tránh xa.Tả Mạc thở dài một hơi.Thanh Lâm từng nói cho Tả Mạc biết thái dương tinh loại trong cơ thể hắn chính là then chốt để hắn có thể tiến nhập Thái Dương thần điện.Có sự bảo hộ của thái dương tinh loại, Tả Mạc bình yên vô sự đi qua Quý Thuỷ mật cảnh.Tuy rằng bọn họ đều đã mất đi thần trí nhưng những cấm chế bên trong cơ thể thì vẫn còn nguyên, tự nhiên sẽ sợ hãi khí tức của mặt trời.Thái dương tinh loại chính là một mặt trời chân chính, tuy rằng chưa trưởng thành nhưng nó có khí tức thuần khiết nhất của mặt trời.

Hơn nữa Thanh lâm đã lợi dụng toàn bộ sức mạnh của thần điện mở ra một tia phong ấn trong thái dương tinh loại.

Tuy rằng chỉ có một tia nhưng khí tức thuần khiết của thái dương tinh loại giống như vì sao sáng trong đêm đen, vô cùng chói mắt.Đi qua Quá Thuỷ mật cảnh chính là tế đàn.Tế đàn của Thái Dương thần điện vô cùng to lớn, hình dáng giống như mặt trời, toàn thân vàng óng ánh, giống như tạo nên từ hoàng kim, đông tây dài tới ba dặm, mười tám bậc thang, mỗi cái dài năm dặm, uốn lượn mở rộng ra bên ngoài, hình thành nên mười tám hoa văn hình ngọn lửa.Ở giữa của tế đàn có một ngọn lửa, lẳng lặng thiêu đốt.Tả Mạc bò lên tế đàn, dưới chân phủ đầy những hoa văn, có lẽ là một trận pháp nào đó mà hắn không hiểu.

Có lẽ không phải trận pháp, ở thời đó đã có trận pháp hay chưa cũng khó nói.Mắt hắn tập trung nhìn vào ngọn lửa đang cháy ở giữa tế đàn kia.Ngọn lửa này chỉ lớn hơn ngón tay chút, đỏ bừng như máu, yếu ớt nhảy múa.Đúng lúc này, bỗng thái dương tinh loại trên đầu Tả Mạc rung lên tạo nên những tiếng ong ong, một tia kim quang từ trong thái dương tinh loại chiếu thẳng vào ngọn lửa trên tế đàn.Ngọn lửa màu đỏ bốc mạnh lên, cao hơn cả đầu người.Oanh!Một chấn động vô hình lấy ngọn lửa làm trung tâm ầm ầm khuếch tán trong thần điện.Hoa văn dưới nền tế đàn từng cái một sáng lên, ánh sáng màu đỏ chảy trên nền hoa văn giống như tiên huyết được rót vào vậy.Tả Mạc chỉ cảm thấy đầu ong ong.Tiếng ken lệnh thê lương thời viễn cổ, những tiếng gào rống của dị thú vang vọng bầu trời, trong ánh nắng chói chang có một bóng dáng giống như thần linh…---------------------------Thái Dương thần điện giống như mặt trời trên cao bỗng vọt lên cao toả ra vô số hồng sắc hoả diễm, quấn quanh thái dương kim sắc!Mặt đất truyền đến những tiếng nổ, giống như có một con quái thú đang ở trong đó.Những tu giả đang đứng xung quanh nhìn Thái Dương thần điện mồm miệng đều há hốc ra, mắt bọn họ dính chặt lại, không thể mở ra nhìn Thái Dương thần điện.Thái Dương thần điện vốn chỉ lộ ra một góc giờ đây dần hiện ra.Giống như có một bàn tay vô hình nào đó nắm chặt lấy nó, từng chút một kéo ra.Biển mây phiêu lãng, kim quang vạn trượng!Trải qua mấy vạn năm phủ bụi, đã từng là thần điện của bộ lạc hùng mạnh nhất, dưới ánh mắt mọi người dần hiện ra, từng chút một, toàn bộ hiện ra.Trải qua mấy vạn năm đã đủ để biến biển cả thành ruộng dâu, đủ đế biến những biểu tượng bất hủ thành tro bụi!Những anh hào ngày trước quét ngang thiên hạ giờ đây chỉ còn lại hơi tàn, giống như bệnh tật buổi xế chiều của người già.Nhưng anh hào vẫn là anh hào, cho dù chỉ còn chút sức tàn cũng vẫn toát ra bá khí khiến khắp thiên hạ run sợ!Trong tiếng nổ ầm ầm, Thái Dương thần điện từng tấc một trồi ra khỏi mặt đất, kim mang chói mắt như kiếm đâm thẳng về phía chân trời, biển mây dậy sóng.Thái Dương thần điện biến mất mấy vạn năm kèm theo đó là sức mạnh từ mấy vạn năm trước của thời viễn cổ ngạo nghễ xuất hiện trước mắt mọi người.Mười tám trụ lớn kim sắc, trên mỗi trụ đều có một con kim ô.

Kim ô không biết là vật chết hay còn sống, chúng yên lặng ngồi ở trên đỉnh cột, lãnh đạm nhìn tất cả mọi người ở dưới.Trụ lớn như được tạo nên bởi hoàng kim, trên mặt điêu khắc hoa cỏ, dị thú và thái dương, mười tám trụ kim sắc chẳng chặt sắp hàng, giữa các trụ lớn, quang ảnh biến ảo, tầng tầng quầng sáng chỉ có thể thấy loáng thoáng hành lang sân đình phía bên trong cung điện.Quầng sáng như vải móng, ngăn cách thần điện với ngoại giới.Đỉnh núi xung quanh thần điện bị kim quang nhuộm thành màu vàng óng, giống như một toà hoàng kim sơn.Thân trưởng lão bị kinh động mà chạy tới, sắc mặt Lê Thứ vô cùng kém, bọn họ không thể tin nhìn thần điện kia.

Lần đầu tiên trong mắt Lê Thứ xuất hiện sự hoảng loạn.Lẽ nào thần điện sắp mở ra…

Sao có khả năng…Tài tính toán của chưởng môn sao có thể xảy ra sai sót chứ?Không phải hai ngày nữa thần điện mới có thể mở ra sao?Cách bọn họ không xa, sắc mặt của trung niên nam tử tái mét đi.Không có khả năng…

Thần điện sao có thể mở sớm vậy được?Bên cạnh hắn, thích khách Mặt Nạ đứng yên như tượng gỗ.Đúng lúc này, con mắt vốn trống rỗng của Kim Ô trên cột bỗng xuất hiện hai ngọn lửa màu đỏ.

Thạch điêu kim ô bỗng giãy dụa thân thể, rắc rắc rắc, đá vụn không ngừng rơi khỏi thân nó.Chúng đang sống lại!Chương 498 : Hiến tế Kim Ô .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCon mắt Kim Ô đỏ rực, giống như hai quả cầu đang bùng cháy, hai cánh đen kịt đầy kim văn hoa lệ chói mắt.

Chúng đang ngồi trên đỉnh của thạch trụ nhìn xuống mọi người bên dưới, ánh mắt đỏ bừng giống như thần linh đang nhìn chúng sinh vậy.Dường như chúng nó vừa tỉnh lại sau giấc ngủ say, lười biếng vỗ vỗ cánh, không coi ai ra gì.Xung quanh người đứng xem vây kín, sớm đã sôi sục.

Kim ô, loại dị thú thời viễn cổ này lại đang xuất hiện ở trước mặt họ!Ở thời viễn cổ, Kim Ô là dị thú tượng trưng cho mặt rời, chúng phun ra hoả diễm giống như liệt diễm của thái dương, có thể nung chảy kim chúc cứng rắn nhất, sự cường đại của chúng khiến người ta kính nể!Nhưng cũng giống như những dị thú nổi tiếng thời viễn cổ khác, chúng cũng không thể thoát được dòng chảy của thời gian, dần biến mất trong mắt mọi người.Lúc này đây, trước mặt bọn họ đang có mười con Kim Ô, chúng mang tới những chấn động không gì có thể sánh bằng!

Dù là nguyên anh kỳ Thân trưởng lão cũng không khỏi trợn mắt há mồm, nhìn chằm chằm vào mười con Kim Ô kia.“Kim Ô...

Chính là Kim Ô sao!”

Thân trưởng lão thì thào.Lê Thứ đã sớm kinh ngạc không nói nên lời, trong môn phái hắn rất được coi trọng, lại là tam đại đệ tử, sao có thể chưa từng nhìn thấy tràng cảnh này chứ ?“Không đúng!”

Hai mắt Thân trưởng lão khẽ nhíu lại, lạnh lùng nói: “Đây không phải là chân thân của Kim Ô!”

Lê Thứ đứng cạnh nghe thấy nhất thời sửng sốt: “Không phải chân thân của Kim Ô sao?

Vậy đó là cái gì?”

“Đây chắc là hồn của Kim Ô!”

Thân trưởng lão trầm ngâm, mang theo sự cảm khái sâu sắc: “Có thể phong giữ hồn của Kim Ô thú để thủ hộ thần điện, thủ đoạn này chỉ có quỷ thần mới làm được!”

Lê Thứ bừng tỉnh, hắn cẩn thận quan sát mười con Kim Ô, quả nhiên phát hiện những đường viền trên thân thể chúng hơi mơ hồ, không nhìn kĩ thì rất khó để phát hiệ ra.“Đừng coi thường hồn của những con Kim Ô này, thực lực của chúng chỉ sợ không dưới thất phẩm linh thú.

Hơn nữa số lượng lại đạt tới mười con, dựa vào sức mạnh thì chúng ta có mười cái mạng cũng không thắng được.”

Thân trưởng lão nhìn Kim Ô, tự nói với bản thân.“Trưởng lão, thú linh thủ điện sao đột nhiên lại đi ra?”

Lê Thứ nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào đã có người động thủ khiến bọn chúng xông ra?

Mà sao không thấy chúng tấn công…”

Nói xong câu này, Lê Thứ chợt nhận ra điều gì đó không đúng, sắc mặt không khỏi đại biến.Sắc mặt Thân trưởng lão cũng biến đổi.Lữ Chấn như rời vào mây mù, không rõ nội tình nhưng nhìn sắc mặt hai vị đại nhân thì hắn biết đại sự có gì không ổn.Đúng lúc này, những con Kim Ô đang ngồi chồm hỗm trên trụ bỗng ngẩng đầu nhìn về mặt trời đỏ trên bầu trời.

Chỉ thấy mười hoả tuyến đỏ bừng từ trong miệng mười con Kim Ô bắn ra, hướng mặt trời đỏ bay tới!Đột nhiên quang mang của tiểu thái dương tăng vọt, ngọn lửa hừng hực mãnh liệt, nhiệt độ không khí xung quanh lần thứ được đẩy lên cao.Cùng lúc đó, mười trụ quanh thái dương thần điện bỗng sáng lên, quần sáng bao trùm toàn bộ thái dương thần điện.“Hắc hắc, không nghĩ tới lần này lại lật thuyền trong mương, lại bị người ta vô thanh vô tức tính kế!”

Sắc mặt Thân trưởng lão tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta thật sự muốn nhìn xem à kẻ nào lớn gan như vậy, dám ở trước mặt lão phu giở trò!”

Sắc mặt Lê Thứ cực kì bất ổn.Thú linh thủ điện hiện thân nhưng không phát động công kích nói lên rằng không có ai đó chạm vào phòng ngự của thần điện.

Vậy chỉ có một khả năng duy nhất là có người khốn chế phòng ngự của thần điện phát động thú linh thủ điện!“Bộ lạc Thái Dương không phải đều đã chết rồi sao?”

Lê Thứ tĩnh tâm hỏi.Tài tính toán của chưởng môn tuyệt đối không xảy ra sai lâẦm!

Điều nay bất luận là hắn hay Thân trưởng lão đều tin tưởng không chút nghi ngờ.

Sự tình xuất hiện biến hoá chính là trong hai ngày nay!Câu hỏi mà Lê Thứ đặt ra chính là nghi hoặc lớn nhất.

Bộ lạc Thái Dương sớm đã chết hết, từ nhiều năm trước môn phái đã điều tra kĩ việc này.

Từ đó trải qua nhiều lần thần toán mới đưa ra kết quả, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến môn phái ao ước có được thái dương thần điện.Bộ lạc Thái Dương chết hết vậy khả năng ngoài ý muốn sẽ được hạn chế, loại thần điện này người thường tuyệt đối không thể được nó chấp nhận.Nhưng trăm triệu lần bọn họ không thể nghĩ đến, sự tình mà bọn họ yên tâm nhất xuất hiện việc ngoài ý muốn.Thân trưởng lão rốt cuộc vẫn là kẻ có kiến thức rộng, bình tĩnh trở lại lạnh lùng nói: “Không cần để ý tới điều này.

Bây giờ chúng ta phải lập tức đi vào thần điện, đối phương không thể nắm giữ toàn bộ thần điện, đây là cơ hội duy nhất.

Những thú linh này sẽ không công kích chúng ta, chúng nó đang hiến tế!”

Lê Thứ ngạc nhiên, hiến tế đối với tu giả bây giờ mà nói là một từ phi thường xa lạ.

Nhưng rất nhanh sự kinh ngạc trong mắt hắn biến mất, vậy mà dùng những mười hồn Kim Ô chỉ để hiến tế!Ngược lại hắn nghĩ đến, dùng hồn mười con Kim Ô để hiến tế, rốt cuộc đối phương muốn làm gì?Sắc mặt Thân trưởng lão đầy âm trầm, trong mắt hiện rõ sự lo lắng, không đợi hai người phản ứng tay áo đã cuốn tới, ba người biến mất tại chỗ.Đúng lúc đó, trên không trung xuất hiện vài đạo quang mang bay về phía thạch trụ, hiển nhiên không chỉ có Thân trưởng lão nghĩ tới điều này.Lúc này vài đạo quang mang kia đã bay tới quầng sáng trước.Á!Mấy tên tu giả không kịp phát ra tiếng kêu, ầm ầm biến thành một ngọn đuốc sống.

Trong quầng sáng sáng lên mấy quang điểm nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất.Chỉ có bay gần quầng sáng mới có thể cảm thụ được sức nóng của quầng sáng!Tu vi kém một chút chỉ cần hơi chạm vào quầng sáng sẽ bị hoả diễm thôn phệ.

Một vài người thấy tình thế không ổn liền công kích vào thạch trụ, hy vọng có thể tránh khỏi quầng sáng.

Nhưng họ không thể ngờ được, thạch trụ cứng rắn vô cùng, bất luận bọn họ công kích như nào cũng không có chút rạn nứt nào.Nhưng cũng người xông vào quầng sáng.Thân trưởng lão mang theo hai người hoá thành một đạo liệt diễm, thoải mái xuyên qua quầng sáng.Có vài tên tu giả quanh thân xuất hiện màng nước cũng thoải mái đi qua quầng sáng.Kiếm quang hộ thể cũng có thể đi qua quầng sáng.Các loại thủ đoạn, tầng tầng lớp lớp được thi triển ra.

Những kẻ có thể đi qua quầng sáng không ai không phải cao thủ, trong đó có một vài kẻ lai lịch thần bí nhưng tuyệt đối đều là những cao thủ Vân Hải giới thành danh từ lâu.Không ngừng có người hoá thành tro tàn, tâm tình đám tu giả đứng xem cũng lạnh dần đi.

Tham lam trong giây lát sẽ khiến đầu óc người ta mê muội đi nhưng khi đã hiểu rõ rằng đó là đường chết thì không ai muốn.Đi qua quầng sáng đều là những kẻ có tự tin tuyệt đối vào thực lực bản thân.Thỉnh thoảng lại có tiếng hô đầy kinh ngạc vang lên.“Là Tào Bắc, hắn cũng tới rồi!”

“Mau nhìn kài!

Đó là Hải Vô Nhai!”…Từng cao thủ thành danh xuất hiện khiến bầu không khí được đẩy lên cao trào.

Nếu đã hiểu ra bản thân không có khả năng đi vào thần điện, rất nhiều người đã buông tay, an tĩnh đứng xem trò vui.Đây là nơi phong vân Vân Hải giới tụ tập, hơn nửa số cao thủ đã tới tham gia thịnh yến này.Kim Ô cuồn cuộn không ngừng phun hoả diễm lên tiểu thái dương, thế lửa của tiểu thái dương càng ngày càng vượng, sóng nhiệt thiêu đốt khiến đám tu giả đứng xem không ngừng lùi về phía sau.Uy thế như này khiến người ta hoảng sợ.Một số người có khả năng đi vào lúc này cũng cảm thấy do dự, uy thế của thái dương thần điện vẫn còn mạnh lắm, giống như thái dương vậy, không thể nhìn thẳng, chỉ sợ đi vào không đơn giản như vậy.Một số kẻ cẩn thận thậm chí còn chủ động lùi lại, rời xa khỏi di chỉ thần điện.Nếu chỉ vì xem náo nhiệt mà mất mạng vậy không đáng chút nào!-----------------------------Biến hoá trước mắt khiến Tả Mạc giật mình.Kì thực bất luận là Thanh Lâm hay là quái thi đều không hiểu rõ được giá trị của thái dương tinh loại đối với bộ lạc Thái Dương.

Thái dương tinh loại là do cường giả đồ đằng đương nhiệm của bộ lạc Thái Dương luyện chế, là vật truyền thừa tối cao của bộ lạc Thái Dương.Đừng nói tới loại thất tinh thần điện như này, kể cả thái dương thần điện có cao giai hơn mà có được thái dương tinh loại như Tả Mạc đều có thể nhận chủ đối với thần điện.Tả Mạc ngây thơ, sao có thể hiểu được huyền diệu trong đó chứ?

Hắn ngơ ngác nhìn sự biến hoá kinh người của tế đàn, vẻ mặt mờ mịt.Đúng lúc này, biến cố phát sinh.Một cột sáng kim sắc giống như thực từ trên trời giáng xuống, bao quanh Tả Mạc.Tả Mạc giống như đang ngâm mình trong ôn tuyền, cả người tràn ngập ấm áp, thoải mái không nói nên lời.Kim quang này từ đâu tới vậy?Tả Mạc không biết, hắn không nghĩ nhiều, lúc này tinh thần hắn đang chìm trong trạng thái cực kì huyền diệu.

Thái dương tinh loại bên trong cơ thể lúc này sinh động như thật, từng sợi kim quang và hồng quang nhè nhẹ trôi, giống như cá đang bơi, không ngừng từ các nơi bay tới thái dương tinh loại.Chúng ngửi thấy mùi vị quen thuộc.Nếu như lúc này Tả Mạc bình thường, hắn nhất định sẽ phát hiện ra một điều, những chùm sáng bị trói buộc này giống như thực vậy, chính là do vầng thái dương trên đầu hắn toả ra.Thái dương tinh loại giống như một chiếc chìa khoái, mở ra một thương khố phủ đầy bụi.------------------------------Thân trưởng lão ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc mặt bất ổn đầy nghiêm trọng, vô cùng u ám.Quầng sáng của tiểu thái dương trên đầu lúc này đã đạt tới cực điểm, so với mặt trời chân chính vào ban ngày không thua kém chút nào.

Mắt thường cũng có thế thấy được thân hình mười con Kim Ô đang dần ảm đạm đi.Thân trưởng lão đương nhiên biết rõ có chuyện gì đã xảy ra.Có người đang điều động lực lượng của Thái Dương thần điện!

Không, chính xác mà nói là có người đang hấp thu sức mạnh của Thái Dương thần điện!Nếu như không tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối không tin.Có thể thu lấy sức mạnh của thái dương thần điện chỉ có hậu duệ của bộ lạc Thái Dương mới có khả năng!

Bất luận lúc trước hắn vô cùng tin tưởng rằng bộ lạc Thái Dương đã không còn ai nữa thì sự thật trước mắt khiến hắn không thể không tin, lần này chưởng môn tính sai rồi!Suy luận tới đây, sát ý trong lòng hắn cuồn cuộn nổi lên!Chưởng môn đối với di chỉ này có chút coi trọng, trong một lần tình cờ, tìm được chút manh mối, sau đó trải qua nhiều nỗ lực mới tìm được vị trí của di chỉ.

Trong thời gian đó, chưởng môn cùng mấy vị trưởng lão đã mất một khoảng thời gian thôi diễm mới đưa ra được kết quả này.Người này có thể tránh được nhiều thần toán như vậy, hoặc là trên người có mang chí bảo hoặc là thực lực kinh nhân.Nếu đợi đối phương hấp thu được toàn bộ sức mạnh của Thái Dương thần điện thì đã muộn rồi!Thân trưởng lão hít một hơi thật sâu, ánh mắt ngưng trọng, bất luận như thế nào, hắn nhất định phải có được Thái Dương thần điện!“Các ngươi cẩn thận đi theo ta.”

Thân trưởng lão trầm giọng nói, nói xong liền bước về phía trước.Lê Thứ dạt dào cảm xúc nhanh chóng đi theo sau Thân trưởng lão, Lữ Chấn cũng không dám nói nhiều, vội vàng đuổi theo.Trước mặt bọn họ là biển cát vô biên vô hạn.Chương 499 : Can đảm thì sống .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Đây là Di Thổ mật cảnh, các ngươi để ý cẩn thận dưới chân.”

Giọng Thân trưởng lão đầy cảnh tỉnh, ánh mắt nhìn về phía xa xa, nơi đó là những cồn cát trải dài không nhìn thấy bờ.Cồn cát liên miên bất tận, không có một ngọn cỏ nào, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những đống xương khô, không thể diễn tả hết được sự hiu quạnh của nơi này.

Không khí khô nóng dị thường, ngay cả kim đan như Lê Thứ Lữ Chấn cũng cảm thấy miệng lưỡi khô không khốc.Điều này khiến cho hai người rất cảnh giác.

Đạt tới tu vi như này, nước lửa không thể ảnh hưởng tới họ, vậy tại sao lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc được?“Di Thổ mật cảnh là hành thổ mật cảnh.”

Thân trưởng lão chậm rãi nói: “Nói nó là hành thổ mật cảnh chẳng qua là cách nói khác của hành thổ lao lung (lao ngục).

Người thủ cảnh này là một vị tinh thông hành thổ thần lực.”

Nhưng căng thẳng trên mặt hắn được giảm bớt bằng nụ cười: “May mà chưởng môn đã có dự tính trước.”

Nói xong, hắn lấy từ trong ra một mầm cây nhỏ xanh tươi ướt át.Mầm cây nhỏ chỉ cao hơn thước, nhỏ mảnh non mềm, những phiến lá cây chỉ bằng móng tay.

Thân trưởng lão vừa lấy gốc cây non này ra nhất thời một luồng khí mát mẻ phả vào mặt, Lê Thứ và Lữ Chấn cảm thấy cái nóng đang quấy rầy bản thân đã bị đánh tan hơn nửa.Lê Thứ kinh ngạc hỏi: “Sư thúc, đây là vật gì vậy?

Sao lại thần kì như thế?”

“Bích Câu mộc.”

Thân trưởng lão không quay đầu lại mà nói, ngay sau đó, chỉ thấy hắn cúi người đặt cây non này lên mặt cát.Chỉ thấy cây non này vừa tiếp xúc với mặt cát lập tức bộ rễ đâm vào trong lòng cát.Trên cồn cát khô cạn, một dải xanh biếc dị thường chói mắt.“Bích Câu mộc…”

Lê Thứ thì thào, trong lòng không khỏi rung động.

Bích Câu mộc là một trong những trọng bảo của bản môn, bình thường đều được nuôi dưỡng trong cấm địa, không ngờ vì di chỉ này mà chưởng môn ngay cả Bích Câu mộc cũng đưa cho Thân trưởng lão.Bích Câu mộc, lục phẩm thương giai linh mộc, có thể dựng dục ra Bích Câu châu, nó có màu xanh biếc như phỉ thuý, là một trong những mộc châu cao nhất.

Bản thân Bích Câu mộc cũng là một tài liệu luyện khí cực kì khó tìm.Bích Câu mộc còn có một đặc tính cực kì quan trọng chính là có thể hấp thu hành thổ chi lực làm bản thân lớn mạnh.Bích Câu mộc vừa đặt vào cồn cát lập tức điên cuồng sinh trưởng.

Màu xanh lá với tốc độ kinh người lan tràn khắp Di Thổ mật cảnh.Trong thời gian ngắn, không khí khô nóng liền biến mất.Nhưng đúng lúc này, cồn cát dưới chân bỗng rung động một cách mãnh liệt.

Vô số cồn cát không ngừng sụp đổ, nền đất ầm ầm sụp đổ, trong nháy mắt, một mảng màu xanh lá biến mất.Lê Thứ Lữ Chấn kinh hãi, bọn họ không thể đứng thẳng nổi, cồn cát dưới chân giống như đang tỉnh giấc sau cơn mê dài.Thân trưởng lão hừ một cái, thần sắc bất biến: “Bích Câu mộc này đã sinh trưởng ở bản môn chím trăm năm, các đời không khỏi dốc lòng chăm sóc, chỉ kém một chút là có thể thoát thai hoán cốt, này vừa đúng lúc lại tới.”

Lữ Chấn nghe không hiểu, vẻ mặt mờ mịt.Trong lòng Lê Thứ sáng tỏ, tinh thần phấn chấn trở lại.

Bích Câu mộc nếu như nuôi dưỡng đúng phương pháp, không ngừng tẩm bổ bằng hành thổ chi lực, dần dần sẽ lột xác thành thấp phẩm xanh thẫm Bích Câu mộc.Đạt thất phẩm sẽ được ban thần phẩm!Sự chênh lệch giữa lục phẩm và thất phẩm là khoảng cách giữa trời và đất.

Mặc dù trên thị trường lục phẩm mặc đã vô cùng hiếm có nhưng vẫn có thể mua được.

Nhưng tài liệu thất phẩm thì trên thị trường tuyệt đối không có khả năng mua được.

Mỗi một kiện tài liệu thất phẩm đưa ra thị trưởng chỉ trong thời gian cực ngắn sẽ biến mất không còn dấu vết.Tài liệu từ thất phẩm trở lên thì có thể xưng là thần phẩm.Ngoại trừ sự hiếm có của nó, địa phương xuất hiện cũng khác xa so với nơi xuất hiện tài liệu lục phẩm.

Tài liệu thất phẩm trở lên, mỗi một kiện đều là một kiện pháp bảo thiên nhiên!Tài liệu thất phẩm luyện chế thành pháp bảo được xưng là thần bảo, là chí bảo mà mỗi vị tu giả mơ ước có được.Nếu như Bích Câu mộc có thể thăng lên một phẩm biến thành xanh thẫm Bích Câu mộc vậy nghĩa là môn phái lại có thêm một kiện thần bảo!Đừng nói là Lê Thứ, ngay cả Thân trưởng lão vào lúc này cũng tràn ngập cảm giác mong đợi.Pháp bảo dễ được, thần bảo khó cầu!Dù cho hắn đã bước vào Nguyên Anh kỳ cũng vậy thôi.Quả nhiên, bất luận là cồn cát rít gào như nào lục sắc của Bích Câu mộc đều ngoan cường cứng cỏi vô cùng, chúng nó không ngừng phá cát mà ra, nhanh chóng tràn ra xung quanh.Thân cây mảnh mai trong bão cát không ngừng rung động nhưng mãi vẫn không gãy.Sàn sạt sàn sạt!Hạt cát giống như dòng nước vậy, hướng nơi nào đó rất nhanh tụ tập lại.Một tượng cát chậm rãi hiện lên trong cồn cát.Dòng cát theo từ các nơi tụ tập lại, chúng giống như những con rắn cát, quấn lấy thân thể của tượng cát, lưu động dọc theo thân thể của tượng cát.Thể tích của tượng cát nhanh chóng to lên, trong chớp mắt, nó đã vượt qua cồn cát tạo ra nó, vậy mà nó vẫn tiếp tục bành trướng.Toàn bộ cát của mật cảnh đều bị nó hấp thu, không có cát để sống, Bích Câu mộc nhanh chóng héo rũ.

Lục sắc không bờ bến giống như thuỷ triều nhanh chóng biến mất.Chỉ còn lại một gốc cây Bích Câu mộc ở dưới chân Thân trưởng lão.Nhìn Bích Câu mộc so với lúc đầu xanh hơn không ít, Thân trưởng lão âm thầm kêu tiếc, chỉ thiếu chút thôi, Bích Câu mọc này có thể lột xác thành công.

Nếu có được cây Bích Câu mộc xanh thẫm này thì việc phá Di Thổ mật cảnh này chỉ là cái nhấc tay.Nhưng Thân trưởng lão không hề lo lắng, Di Thổ mật cảnh so với tính toán của chưởng môn hoàn toàn ăn khớp, như vậy khiến lòng tin có thể phá được Di Thổ mật cảnh của hắn càng tăng lên.Hắn đã có chuẩn bị!----------------------------Tả Mạc thoải mái muốn rên lên.Cảm giác ấm áp chạy khắp cơ thể hắn.

Hắn không cảm thấy sức mạnh bản thân tăng vọt nhưng lại cảm thấy thoải mái không thể nói nên lời.Đúng là thoải mái không nói nên lời.Cảm giác ấm áp dần biến mất, từ trong mê man hắn mở mắt.Nếu có người nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc khi phát hiện ra trong nháy mắt khi Tả Mạc mở mắc, con ngươi cực kì giống mười con Kim Ô ngồi trên thạch trụ.Lạnh lùng trống rỗng, bễ nghễ nhìn xuống.Ở giữa tâm con ngươi có một điểm kim tinh, chợt loé lên rồi biến mất.Không khí xung quanh hắn giống như cô đọng lại, ngay cả hoả diễm đang ầm ầm bốc cháy kia cũng trở nên đình trệ.Dừng lại chỉ trong giây lát ngay sau đó lại khôi phục như bình thường, tả Mạc còn đang chìm đắm trong cảm giác vô cùng thoải mái vừa rồi hồn nhiên không phát hiện ra điểm dị dạng này.Hắn lắc lắc đầu khiến bản thân bình thường trở lại.Nơi đây không phải là phòng ngủ.Tế đàn rực rỡ dần ảm đạm đi, thái dương trên bầu trời vẫn thiêu đốt phần phật nhưng mơ hồ Tả Mạc cảm thấy nó có mấy phần suy kiệt.Chẳng lẽ đây là ảo giác?Hắn lắc lắc đầu, quay sang nhìn đám hoả diễm đang bừng bừng kia.Một cảm giác khó nói nên lời xuất hiện trong lòng hắn, vô thức, hắn đi tới trung tâm của tế đàn.

Hoả diễm hừng hực thiêu đốt không khiến Tả Mạc cảm thấy chút nóng nào, trái lại còn vô cùng thân thiết.Tả Mạc giống như bị nhập ma, bàn tay đưa về phía ngọn lửa.Oanh!Cảnh vật xung quanh hắn biến đổi, hắn đang ở bên trong một biển lửa, trên đầu là một vầng thái dương.Bên người hắn là vô số hoả diễm đang nhảy nhót, những hoả diễm này dường như đang phản chiếu một cái gì đó.Tả Mạc mặc dù kinh nhưng không loạn, khi sự chú ý của hắn chuyển tới hoả diễm trong đầu không tự chủ xuất hiện rất nhiều ảnh tượng.Gạch mục nát, khắp nơi là mạng nhện, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một số người ở xung quanh.Đây là…Liên tục xem qua vài ngọn lửa, vài đoạn ảnh tượng khác nhau giống như nước chảy lướt qua trong đầu hắn, vẻ quái dị càng ngày càng rõ trên khuôn mặt Tả Mạc.Tả Mạc vội vàng kiểm tra lại hồi ức mà đại ca Thanh Lâm đưa cho hắn, vẻ mặt quái dị càng ngày càng đậm.Vậy mà hắn lại được thần điện nhận chủ!Này…này thật không thể tưởng tượng nổi!Đầu óc Tả Mạc choáng váng mơ hồ, hắn bị một cái bánh mì thật lớn từ trên trời rớt xuống làm cho hôn mê!

Loại chuyện tốt này sao có thể rơi xuống đầu mình chứ?Ha ha, nhân phẩm tốt quả nhiên là được trời phù hộ!Tiểu nhân đắc chí, Tả Mạc ngửa mặt lên trời cười ha ha, mừng như điên!Nếu như đổi lại là hậu duệ của bộ lạc Thái Dương chỉ sợ lúc này vô cùng kích động, nhất định sẽ cố gắng để khôi phục hào quang của bộ lạc năm xưa.

Nhưng khi được thần điện thừa nhận, ý nghĩ đầu tiên của Tả Mạc là.Bảo bối!Bảo bối của thần điện!Tất cả đều thuộc về anh!Ý nghĩ này nảy sinh thì không thể ngăn chặn nổi.

Ngay từ đầu, Tả Mạc chỉ nghĩ làm thế nào có thể đục nước béo cò, làm một hai kiện rồi lặng lẽ té.

Nhưng bây giờ lại được thần điện thừa nhận, Tả Mạc lập tức thay đổi chủ ý.Tiểu Mạc ca sao có thể khoan dung cho những kẻ dám đoạt miếng thịt trong bát hắn chứ?Tình huống của mọi ngóc ngách trong thần điện không ngừng hiện ra trước mắt hắn.

Được thần điện thừa nhân, Tả Mạc có quyền khống chế tối cao.

Các thần quyết khống chế thần điện sớm đã khắc sâu trong đầu hắn.Xem lướt qua một phen, vốn tinh thông phù trận nên trong đầu Tả Mạc rất nhanh hiểu ra đại khái.

Bố trí trong thần điện Tả Mạc có thể nhìn ra hình dáng cơ bản của phù trận.

Nhưng cùng những phù trận tinh tế hiện giờ là khác nhau, chúng nó rất nguyên thuỷ, hơn nữa lại liên quan tới tế tự, y cổ, thú linh, rất khó hiểu.Giờ đây Tả Mạc không dự định nghiên cứu mấy thứ này.Nguyên lý của chúng tuy rằng khó hiểu nhưng chỉ cần có thần quyết là có thể thôi động.Tả Mạc cẩn thận đếm những tên dám xông vào thần điện, tổng cộng có ba mươi bốn người.

Bọn họ bị truyền tống tới các ngóc ngách của thần điện, lúc này đang vô cùng cẩn thận dò xét các nơi.Bên trong những kẻ này Tả Mạc nhìn thấy kẻ khiến mình suýt chết – thích khách Mặt Nạ, còn có mấy tên gia hoả của Hư Linh phái…Thực lực mỗi người đều không tầm thường, nhất là ba vị nguyên anh lại càng lợi hại.

Điều đó khiến Tả Mạc vô cùng lo sợ, đắc ý lúc nãy đều biến mất.Quá nguy hiểm!Chỉ cần hơi vô ý bị đám gia hoả này bắt được, đảm bảo chúng sẽ không chút do dự mà xé xác mình ra thành từng mảnh nhỏ!Không được!

Nhất định không thể bọn họ biết rõ mình đã lẻn vào thần điện!

Bằng không hậu hoạn sẽ vô cùng!Nhưng lúc kêu Tả Mạc đi ra ngoài, đánh chết hắn cũng không chịu.Hắn sớm tiến vào thần điện, được đại ca Thanh Lam chỉ đường, lại được thần điện thừa nhân, so với bọn họ khởi điểm của hắn cao hơn nhiều!

Cơ hội ngàn năm khó gặp, bỏ lỡ thì không còn nữa!Bất luận thế nào cũng phải đánh một trận!Tả Mạc xác định phải liều mạng!Bỗng hắn cười hắc hắc vài tiếng thật âm hiểm, không chút hảo ý nhìn chằm chằm vào đám người trong hoả diễm.Dám tranh đoạt với anh sao?

Tới đây, hưởng thụ chút nhiệt tình từ thời viễn cổ đi!So sánh thần quyết trong đầu, hắn vụng về thôi động thần lực, thân thể như rắn quái dị giãy dụa, nhưng âm thanh không rõ ràng mơ hồ được phát ra.Thái Dương thần điện bỗng dưng run lên mãnh liệt, trên vách tường, trong góc phòng, thần văn giống như sóng gợn, từng chút một sáng lên.

Phù điêu các nơi trong thần điện lạch cạch lạch cạch không ngừng bong ra từng mảng, bên trong như có đồ vật gì đó muốn chui ra.Những hài cốt và tàn giáp rải rác trên mặt đất giống như có một sợi dây gắn kết lại, từ từ giãy dụa đứng lên.Trên thạch trụ, thân hình Kim Ô vốn đã trở nên mơ hồ không rõ, một tiếng tề minh, dồn dập giương cánh chui vào trong tiểu thái dương.Thần điện lập tức sinh biến hoá!Chương 500 : Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnHào quang của tiểu thái dương mạnh tới cực hạn, hào quang chói mắt muốn xua đi đêm tối, trong phương viên năm trăm dặm sáng như ban ngày.Trong lúc mọi người đang vô cùng khiếp sợ với sự kiện trước mắt, bỗng tiểu thái dương không hề có dấu hiệu báo trước nổ tung, hoá thành vô số những luồng lửa, kéo theo đó là đuôi lửa thật dài như mưa xối xả rơi xuống dưới.Toàn bộ Thái Dương thần điện đều bị bao phủ trong mưa lưu hoả tinh.Mọi người hét lên đầy kinh hãi!Những lưu hoả này kéo theo đuôi lửa, uy lực thật kinh người, dù cho đã đứng xa để quan sát cũng cảm thấy uy thế kinh khủng huỷ thiên diệt địa của nó!

Nếu như bị đánh trúng thì tro than chắc cũng chẳng còn!Rầm rầm oanh!Những tiếng ầm vang lên không dứt, mặt đất không ngừng rung lên.

Những tu giả đứng trên mặt đất nhanh chóng bay lên trời, đúng lúc này có một luồng sóng khí bức người ập tới, bọn họ cảm thấy thân thể căng cứng, giống như bị người khác kéo đẩy vậy.

Nhất thời không thể ổn định được cơ thể, như lá khô cuốn theo chiều gió, mọi người hoảng sợ biến sắc, vội vàng ổn định thân hình.

Nhưng chỉ trong giây lát, bọn họ đã bị sóng khí đẩy xa vài chục trượng!Khi mọi người vừa ổn định, nhìn lại thần điện không khỏi hít vào một hơi thật sâu.

Chỉ thấy thần điện vốn toả ra quang mang chói mắt sớm đã bị bụi bặm đầy trời che phủ, tiếng ầm ầm mơ hồ từ bên trong truyền ra, bụi bặm bay khắp nơi!Rốt cuộc… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?Mọi người nhìn lẫn nhau, không biết làm sao nữa.----------------------------Tả Mạc thở dài một hơi, cả người bủn rủn.

Hắn chỉ điều động chút ít sức mạnh của thần điện mà toàn bộ thần lực trong cơ thể đã bị tiêu hao hết.Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng mọi người tay chân luống cuống trong hoả diễm thì hắn lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Nhất là thích khách Mặt Nạ, rơi vào trong Canh Kim mật cảnh, bị một kim nhân truy đuổi chật vật không chịu nổi, Tả Mạc sung sướng không thôi.Tiểu tử Mặt Nạ, chậm rãi hưởng thụ đi nhé!Tả Mạc cười âm trầm, sau đó xoay người rời đi.Trải qua vạn năm bào mòn, lại không được bổ sung, sức mạnh của thần điện đã suy kiệt tới cùng cực.

Hơn nữa có nhiều nơi, bởi vì rất nhiều năm chưa tu sửa nên đã mất đi tác dụng.

Tả Mạc vừa rồi đã dùng hết chút sức mạnh cuối cùng còn lại của thần điện nhưng hắn không dám cam đoan nó có thể vây được đám người này.Nhất là ba gã nguyên anh kia, uy năng khi bọn họ xuất thủ khiến da đầu Tả Mạc không khỏi tê dại đi.Trong ba gã nguyên anh thì lợi hại nhất chính là lão đầu đang bị hãm tại Di Thổ mật cảnh, toàn bộ Di Thổ mật cảnh đều đang cứng đối cứng với hắn!

Gác Di Thổ mật cảnh chính là Tổ Khuê gia hoả, thực lực phi thường cường đại, nhưng giờ đây cũng đang bị lão nhân này áp chế.

Hơn nữa lão đầu dường như đối với bố trí tại đây phi thường rõ ràng, xuất thủ rất có mục tiêu.Điều này khiến Tả Mạc cảm thấy nguy cơ vô cùng mãnh liệt.Hắn phải thừa dịp những người này đang bị bao vây mà đi tìm những bối bảo được cất trong thần điện, sau đó lẳng lặng mà rời đi.

Bằng không mà nói, ngay cả bảo bối không kiếm được mà bản thân có chạy được hay không cũng là cả một vấn đề.Nhưng hắn cũng có ưu thế, sau khi được thần điện thừa nhận, tất cả những thứ ở bên trong thần điện đều được khắc sâu trong đầu hắn, không ai có thể rõ hơn hắn bảo bối được cất dấu ở đâu.Hắn không chút chần chờ, cố hết sức chạy như bay.

Linh đan giống như không phải tinh thạch, liều mạng đút vô mồm, cố gắng bổ sung linh lực.

Hắn giống như sa mạc bị khô cạn lâu ngày, linh đan vừa bỏ vào miệng liền biến thành linh lực chảy tới các bộ phận trên thân thể hắn.Bên trong thân thể hắn, ma thể và thần thức nhanh chóng được chuyển hoá, các lực lượng trong cơ thể hắn rất nhanh khôi phục.Hắn chạy như bay, tốc độ ngày càng cao, không lâu sau, ma thể của Tả Mạc đã khôi phục, goi Minh Hư Dực ra, tốc độ bạo tăng, giống như một tia chớp màu vàng lao đi.Bên trong của thần điện lớn hơn rất nhiều so với từ ngoài nhìn vào, Tả Mạc ròng rã chạy như bay cả nửa canh giờ mới tới được mục tiêu.Trước mặt hắn là một cánh cửa cao tới chín trượng.

Cửa do thanh đồng tạo nên, dày đến kinh người, chính giữa cửa là một mặt trời sáng rực.

Xung quanh mặt trời là mười con Kim Ô đang giang cánh tung bay.Trên mặt Tả Mạc lộ vẻ kích động.----------------------------Trong lòng Thân trưởng lão vô cùng lo lắng.Vừa rồi mặt trời trên không đột nhiên nổ tung, tim hắn không khỏi nhảy một cái.

Tình huống xấu nhất đã xảy ra rồi!

Hậu duệ của bộ lạc Thái Dương!

Hậu duệ của bộ lạc Thái Dương vậy mà vẫn còn sống.Nếu như trước đó chỉ là suy đoán thì sự thật lúc này đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng.Không phải hậu duệ của bộ lạc Thái Dương thì tuyệt đối không thể khống chế Thái Dương thần điện, hơn nữa, đối phương vô cùng có khả năng là huyết mạch trực hệ của bộ lạc Thái Dương!Nếu như tin tức này được truyền đi, không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn thế nào?!Hậu duệ của bộ lạc viễn cổ luôn là đối tượng mà mỗi đại môn phái đều cố kỵ.

Chỉ cần bị phát hiện lập tức sẽ âm thầm trừ khử.

Với điểm này mỗi môn phái của tứ cảnh thiên Côn Luân đều ăn ý tới lạ thường.

Chính bởi vì mấy ngàn năm thanh trừ, huyết mạch từ viễn cổ đã sớm biến mất.Mà hậu duệ của bộ lạc đã từng là đệ nhất như bộ lạc Thái Dương thì càng là trọng tâm, sao có thể để cá lọt lưới chứ?Nhìn tượng cát trước mặt một lần nữa lại tụ tập thành hình, sắc mặt Thân trưởng lão trở nên vô cùng âm trầm, đây đã là lần thứ sáu rồi.Thủ Khuê – người thủ Di Thổ mật cảnh, xuất thân từ bộ lạc Sa Thổ, một trong chín thổ bộ lạc.

Tuy rằng chưởng môn sớm đã tìm ra cách ứng đối nhưng nhất thời muốn đánh tan đối phương cũng không phải là việc dễ dàng gì.

Có lẽ lúc trước Tổ Khuê không được coi là cường giả nhưng lúc này đây, hắn tuyệt đối có thể tiến vào hàng ngũ cường giả nhất lưu!

Huống chi tại Di Thổ mật cảnh, thực lực của Tổ Khuê được phát huy tới tận cùng.Chưởng môn nói với hắn, nếu như gặp phải Tổ Khuê thì phải đánh tan thân thể hắn mười ba lần, vậy mới xuất hiện cơ hội có thể đưa ra một kích trí mạng!Thế nhưng sau mười ba lần…Còn kịp nữa không?Sự lo lắng tràn ngập trong lòng Thân trưởng lão.----------------------------Thích khách Mặt Nạ cực kì chật vật, gia hoả trước mắt rất khó gây tổn thương, hắn phải tốn bao nhiêu công sức mới vất vả lưu lại trên người đối phương một vết thương, nào ngờ chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại như lúc đầu.“Cẩn thận, tên gia hoả này thuộc bộ lạc Ngân Địa!”

Trung niên nam tử ở phía sau cao giọng nói, vẻ mặt hắn đầy lo lắng.Trên trời hai bóng người giống như hai tia chớp.“Con bà nó, thật xúi quẩy!”

Trung niên nam tử nhịn không được chửi ầm lên: “Bộ lạc Thái Dương lại có cá lọt lưới sao?

Cặn bã!

Quá cặn bã!

Thanh trừ mấy ngàn năm còn không sạch sẽ, môn phái mẹ gì chứ, đều là lũ chẳng được tích sự gì!”

Ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nhưng trong lòng hắn lại vô cùng lo lắng.Hắn nào ngờ lại có hậu duệ của bộ lạc Thái Dương chứ?

Lúc đầu tên thần côn kia lải nhải vỗ ngực đảm bảo tuyệt đối không có hậu duệ của bộ lạc Thái Dương, hắn mới chạy tới đây thử tìm kiếm một phen.Dựa vào những thủ đoạn chưa từng thất bại trước đây của tên gia hoả này, hắn rất tin, đặc biệt còn thuê thích khách Mặt Nạ sau đó cắm đầu cắm cổ chạy tới đây.

Nào biết đâu đùng một cái xuất hiện hậu duệ của bộ lạc Thái Dương, bọn hắn còn bị hãm trong Canh Kim mật cảnh nữa.Thế nào gọi là xui xẻo?Chính là cái này đây!Thực lực của thích khách Mặt Nạ không cần phải nói nhưng vẫn phải xem tình hình trước mắt như nào.

Tình hình trước mắt chính là đối mặt chém giết, là hình thức chiến đấu mà thích khách Mặt Nạ không am hiểu nhất.

Mà mật cảnh lại là địa bàn của người ta, ẩn nấp tiềm hành trong mật cảnh hoàn toàn không thể sử dụng được.Không biết mấy đời trước có ăn mặn không mà đời này mình lại gặp phải tình trạng này!Trung niên nam tử khóc không ra nước mắt!---------------------------Tay Tả Mạc đặt lên cửa thanh đồng, thái dương tinh loại trong cơ thể bỗng nóng lên, một luồng nhiệt lưu từ thái dương tinh loại chảy theo cánh tay Tả Mạc chìm vào bên trong thanh đồng.Hoa văn thái dương trên cửa thanh đồng trong giây lát chợt sáng lên.Cửa thanh đồng đóng chặt mấy vạn năm chậm rãi mở ra, thế giới đằng sau cảnh cửa từng chút một hiện ra trước mặt hắn.Tả Mạc hít vào một hơi thật sâu, nhấc chân bước vào bên trong.Không gian phía sau cửa không lớn lắm, đây là tế ti điện, là nơi tế ti bắt đầu cuộc sống hàng ngày.

Vào thời đại viễn cổ, bởi yêu cầu của việc tế tự, địa vị của tế ti vô cùng vinh quang.

Địa vị của bọn họ chỉ thấp hơn đồ đằng cường giả, hơn nữa bọn họ còn quản lí các công việc hàng ngày của bộ lạc, có thể nói là quyền cao chức trọng.Trong mỗi toà thần điện, tế ti điện chính là một khu vực trọng yếu.Tả Mạc không dừng lại, trực tiếp bước vào bên trong.

Dọc theo đường đi có thể thấy không ít những đồ vật với phong cách cổ xưa nguyên thuỷ, nhưng Tả Mạc không hề dừng lại, những đồ vật này nhìn như hoàn chỉnh nhưng chỉ cần thổi nhẹ liền hoá thành tro bụi, tiêu tán không còn gì.

Mấy vạn năm trôi qua, đồ vật bình thường sao có thể bảo tồn được.Tuy rằng quyền cao chức trọng nhưng bố trí trong tế ti điện không hề xa hoa chút nào, đều là những đồ vật phổ thông.Đi qua nơi sinh hoạt của những tế ti, Tả Mạc đi vào tế thất, chỗ sâu nhất trong tế ti điện.Tế thất không lớn, bố trí vô cùng giản dị, ở giữa có một chiếc bàn thanh đồng.

Tả Mạc tiến đến, trên bàn thanh đồng có một kiện đồ vật rất hấp dẫn.Đó là một chiếc lá cây kim sắc.Chiếc lá cây này là vật duy nhất trong phòng không nhiễm chút bụi nào, nó toả ra kim quang nhàn nhạt, lúc sáng lúc tối, giống như trẻ con đang thở vậy.Tả Mạc vừa nhìn liền biết đây không phải là vật phàm, trong lòng mừng rỡ vội vàng tiến lên cầm lấy.Vừa chạm vào chiếc lá cây thì kim quang biến mất, lộ ra nguyên hình.

Cả phiến lá to bằng bàn tay, dường như được chế tạo bằng hoàng kim nhưng hoa văn trên mặt nó rất sống động, không có chút vết tích nào là do con người tạo ra.Tả Mạc mơ hồ có cảm giác, phiến kim diệp (lá cây kim loại) này không phải là vật do con người làm, mà là vật của thiên nhiên.Kẻ ngu si cũng biết phiến kim diệp này không phải hàng phổ thông, thời gian khẩn cấp, Tả Mạc không kịp xem kỹ vội vàng vất nó vào trong giới chỉ.

Ngẩng đầu nhìn tượng kim ô bằng thanh đồng phủ đầy bụi, Tả Mạc hơi chút do dự cũng đem chúng vất hết vào trong giới chỉ.Ôm nhầm còn hơn để sót, đó chính là quyết tâm lúc này của Tả Mạc.

Ngay cả bàn thanh đồng hắn cũng không bỏ sót, trực tiếp thu vào giới chỉ.Bên cạnh bàn thanh đồng là hai hàng tủ thanh đồng, trên tủ đầy những vụn nát, điều đó chỉ ra rằng trước đây tủ đã chất đầy đồ đạc.

Tả Mạc không ngại bẩn, rất nhanh bắt đầu tìm tòi.Hắn thấy chỉ cần không bị mục thì đó chính là đồ tốt.Mấy vạn năm trôi qua, một thanh đao giết lợn không phải làm từ da lợn dày thì không thể tồn tại tới bây giờ.Hắn thu hoạch được kha khá.Một khối quy xác có dấu tích của lửa đốt, bảy chiếc răng nanh của quái thú nào đó không biết tên, một đoản mộc côn với vết thương chằng chịt.Tả Mạc như được cổ vũ, không nói nhiều, ngay cả hai hàng tủ thanh đồng cũng không buông tha, trực tiếp ném vào trong giới chỉ.Đáng tiếc nhất chính là chiếc cửa, quá lớn không thể tháo xuống được…Tả Mạc hơi tiếc nuối chép miệng.Quan sát lại một lần nữa, xác định không còn gì, lúc này Tả Mạc mới rời khỏi tế thất.Trong đầu Tả Mạc nhanh chóng tìm kiếm, mục tiêu tiếp theo hiện ra trong tầm mắt không khỏi khiến nhiệt huyết hắn sôi trào!
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 501-550


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpChương 501 : Đào sâu ba xích .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTránh khỏi mấy chỗ nguy hiểm, Tả Mạc cuối cùng cũng tìm được mục tiêu mình muốn kiếm.Lần đầu thấy nó, tim hắn như ngừng đập!

Hắn nín thở, không tự chủ được mà bước chậm lại, như kinh sợ nhìn nó, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, thần sắc không thể tin tưởng.Đó là một thân cây.Là cái cây đẹp đẽ hoa lệ nhất mà Tả Mạc từng thấy!Nó không cao to, không sai biệt lắm so với Tả Mạc.

Thân cây đỏ tươi ướt át, so với san hô đẹp đẽ nhất còn đỏ chót hơn, thân cây trơn tuột như được thợ thủ công kiệt xuất nhất mài bóng tỉ mỷ, toàn bộ thân cây không chỗ nào lồi lõm.

Mỗi nơi trên thân cây đều là đườngc ong hoàn mỹ khiến người ta không thể không tán thưởng tạo hóa thần kỳ.Ánh mắt Tả Mạc bị từng quả cầu lửa trên cây thu hút.Trời ạ, cái gì vậy?Tả Mạc há hốc miệng, hắn đã mất đi khả năng nói, luôn tự nhận là kiến thức rộng rãi, lúc này hắn mới phát hiện sức tưởng tượng của mình hóa ra vẫn còn quá kém!Đó nào phải là quả cầu lửa gì, đó là từng vầng mặt trời nhỏ mệ người.Lớn cỡ nắm tay, toàn thân tròn trịa, bên ngoài là một tầng lửa màu cam lượn lờ, ở chính giữa là một vầng thái dương nho nhỏ.

Trên cây tổng cộng có mười vầng thái dương nhỏ như vậy.Tả Mạc đứng sững một lúc lâu, vô thức bước về phía cái cây.Khí tức ấm áp ùa tới trước mặt.

Khí tức này cực kfy đặc biệt, nó dường như có thể dễ ràng rót vào thân thể người ta, Tả Mạc chỉ cảm thấy ngay xương cốt cũng sản sinh ra chút ấm áp.Thái Dương Thần Thụ!Chẳng lẽ đây là Thái Dương Thần Thụ?Tả Mạc bỗng dưng nhớ tới trong ý niệm mà Thanh Lâm đại ca lưu lại cho mình có đặc biệt đề cập tới một vật, đối chiếu với cái cây đỏ trước mặt, hắn cảm thấy danh xưng đó thực sự vô cùng thích hợp.Đây nhất định là Thái Dương Thần Thụ mà Thanh Lâm đại ca đã nói!Tả Mạc trong lòng tin tưởng không chút nghi ngờ.Thái Dương Thần THụ là tượng trưng cho bộ lạc Thái Dương, mỗi khi tới một vùng bọn họ đều sẽ trồng cây này xuống.

Thái Dương Thần THụ có thể dưỡng thành Thái DƯơng quả, những Thái Dương quả này bình thường đều cấp cho những người dũng mãnh có tiềm chất trong bộ lạc, có thể bồi dưỡng thần lực của họ.Thái Dương quả mười năm mưosi chín, nếu như khi chín không hái xuống, bốn mươi năm sau nó sẽ kết thành hạt Thái Dương, tách từ trên cây xuống.Tả Mạc vội vàng cúi đầu, quả nhiên trên mặt đất phủ đầy một lớp hạt cứng màu đỏ sậm.

Hắn vội vàng nhặt một viên giơ lên trước mặt, chỉ thấy thân hạt màu đỏ sậm, đầy những hoa văn vàng kim cực nhỏ, có cảm giác như ngọc, đặt trong lòng bàn tay thấy nặng nặng và ấm áp.Không nói hai lời, Tả Mạc như điên cuồng ra sức gom hạt Thái Dương vào trong giới chỉ.So với THái Dương Quả, hạt THái Dương là thứ còn tốt hơn.

Thái Dương thần lưucj trong nó sau bốn mươi năm thuần hóa lại càng thêm tinh túy thuần khiết, phẩm chất cao thêm một tầng.

Ngoại trừ có thể dùng để đề cao thần lực ra nó còn là một trong những vũ khí mà các cường giả Thái Dương bộ lạc yêu thích nhất.Chỉ cần dùng Thái Dương thần lực hơi luyện hóa, nó sẽ trở thành Ô Thứ danh chấn man hoang.Không biết bao nhiêu anh hào đã nuốt hận dưới Ô Thứ không chút bắt mắt đó.Thanh Lâm cố ý đề cập tới Thái Dương thần thụ, nhất là hạt THái DƯơng, dấu chân hắn trải rộng khắp thần điện, tuy không thể tiến vào điện tế ti, nhưng lại nhận ra khí tức của Thái DƯơng thần thụ.Nắm đó hắn cũng bị một đạo Ô Thứ đả thương nên mới bị bắt ở đây, biết rõ sự lợi hại của nó.

Nếu đã có thể cảm thụ được khí tức Thái Dương thần thụ vậy chứng tỏ Thái Dương thần thụ trong đó vẫn là vật sống.

Năm mươi năm là có thể sinh sản ra một ít hạt Thái Dương, vậy thời gian vài vạn năm, sẽ có bao nhiêu hạt Thái Dương!Tả Mạc vùi đầu vào nhặt hạt Thái Dương, không bỏ sót một hạt.Thần vật như vậy nếu bỏ sót dù chỉ một viên cũng thực đáng bị thiên lôi đánh cho!Đợi đến lúc hắn đem bùn đất xung quanh đều lật tung lên, xác định không hề bỏ sót mới cảm thấy mỹ mãn đứng lên.

Nhìn mười quả Thái Dương treo trên cây, hắn không nói hai lời, lấy hộp ngọc, hai quả Thái Dương xuống đặt trong hộp.Hái xong quả Thái Dương, hắn nhìn Thái Dương thần thụ trụi lủi kia, trong lòng máy động, ngay cả đất đai xung quanh cũng cho hết vào trong giới chỉ.Thần thụ như vậy sao để cho đám người kia được?Tuy rằng Thái Dương quả mười năm mới kết thành còn hạt Thái Duxong lại cần tới năm mươi năm, nhưng thần thụ này vốn là bảo bối hiếm có.

Tả Mạc không biết Thái Duwong thần thụ là linh mộc cấp mấy, nhưng hắn dám khẳng định phẩm cấp nó chắc chắn không thấp.Dẫu sao người ta cũng là thần thụ mà!Dời Thái Dương thàn thụ xong, Tả Mạc nhìn quanh bốn phía, hy vọng xem xem có con cá nào lọt lưới không.

Nơi này năm đó là vườn của thần điện trồng một ít linh mộc.

Nhưng hắn nhanh chóng thất vọng, trong khu vườn này ngoại trừ Thái Dương thần thụ không còn linh mộc nào tồn tại.

Nghĩ vậy hắn cũng thoải mái, thần điện cách trở với bên ngoài, có thể cung cấp chất bổ nuôi dưỡng Thái Duơng thần thụ đã hiếm có rồi, tuyệt đối không có sức cung cấp dinh dưỡng cho linh mộc khác.Có điều với tình cách tham lam vô cùng của Tiểu Mạc ca, đầu óc vừa chuyển đã có ý nghĩ mới.Vườn lớn vậy tất nhiên không chỉ trồng một gốc Thái Dương thần thụ, những linh mộc khác sống không nổi cũng bình thường.

Có điều hạt THái Dương đầy đất nhắc nhở hắn, linh mộc không sống được, vậy có thể lưu lại một hai hạt giống hay không?Mấy vạn năm đó!

Mấy vạn năm trước có thể chẳng hiếm lạ nhưng đến giờ không chừng là bảo bối gì đó!

Những hạt giống đó có thể lưu lại thì chắc chắn là bảo bối!Suy nghĩ này lập tức khiến hắn đầy nhiệt tình.Không nói hai lời, lập tức bắt tay vào đào đất.Nhớ lại năm đó, anh đây cũng là một hảo thủ trong việc gieo trồng linh điền phương vi trăm dặm!

Chỉ chút việc đào đát cỏn con, nào đâu làm khó được ta?Tả Mạc như một máy ủi đất hình người, đào sâu ba xích, nơi hắn đi qua, bùn đất bay tứ tung!Cũng phải nói, quả thực bị hắn tìm được mấy món.Một trái cây màu đen không biết tên trông nhưu tảng đá, cứng rắn kinh khủng, hơn nữa phẩm chất cực nặng, một khối lớn cỡ đầu ngón tay cái vậy mà nặng tới vài cân.

Nếu không phải nó còn chút sinh cơ, Tả Mạc chắc chắn sẽ cho rằng nó là tẳng đá.Ngoại trừ nó ra, Tả Mạc còn thu được nửa đoạn gỗ mục tàn, lớn cỡ cánh tay, nó bị một đám bùn ẩm ướt bao phủ, phủi lớp bùn đi, một mùi thơm đặc biệt lạ lùng xộc thẳng vào mũi.Tả Mạc không ngờ lại không thể khống chế mà run lên!Bảo bối!Tả Mạc lập tức ý thức được, khối gỗ nhìn như rách nát này tuyệt đối là bảo bối!Toàn bộ vườn bị Tả Mạc lật tung lên trời, bùn đất bay toán loạn.Đáng tiếc thời gian chẳng có nhiều!Tả Mạc có phần tiếc nuối liếc mắt nhìn vườn, nếu thời gian đầy đủ thêm một chút, hắn nhất định sẽ đào sâu mười xích!Có điều cho dù là hiện giờ Tả Mạc cũng cảm thấy mỹ mãn rồi,c ó thể nói là thu hoạch phong phú!Tả Mạc để ý lại, đám nguyên anh kia đã phá vỡ Di Thổ mật cảnh, đang bay về phía này.

Tả Mạc giật mình, dọc đường tuy cũng có chút bẫy nhỏ, nhưng đối phương ngay cả Di Thổ mật cảnh cũng phá vỡ được, vậy những bẫy rập lặt vặt kia chắc chắn không phải là vấn đề.Đây cũng là lúc mình nên rời khỏi rồi, nếu cứ tiếp tục ngừng lại thì thật không ổn.Thế nhưng vẫn còn nơi chưa đến, có nên đi hay không?Tả Mạc có phần do dự.oOoSắc mặt Thân trưởng lão lộ chút nhợt nhạt, nhìn cồn cát trước mắt tiêu tán như tro bụi, thở phào một hơi, đáy lòng vẫn còn hơi kinh hãi.Thực lực Tổ Khuê bị năm tháng mài mòn, đã mười phần chẳng còn một.

Chưởng môn thần toán tương trợ, thân mang chí bảo trong môn phái, với tu vi nguyên anh kỳ của hắn, vốn tưởng có thể thoải mái chiếm thượng phong, không ngờ Tổ Khuê trước khi chết phản kích vẫn khiến hắn suýt nữa bỏ mình theo.Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng, cường giả thời viễn cổ như Tổ Khuê, nếu ở lúc bọn họ hưng thịnh nhất, lực lượng sẽ cường đại cỡ nào!Cồn cát dưới chân hoàn toàn biến mất.Di Thổ mật cảnh cuối cùng cũng bị phá tan!Trong mắt Thân trưởng lão không chút vui sướng, trong lòng vô cùng lo lắng.

Kém một bước là không thu hoạch được gì rồi.Huống chi đối phương đã lẻn vào thần điện lâu như vậy rồi, chắc chắn không thể coi mấy món chí bảo kia như không thấy!"

Hả!"

Hắn không đợi linh lực khôi phục liền cuốn lấy Lê Thứ và Lữ Chân, biến mất tại chỗ.Dọc đường, thi thoảng bọn họ lại gặp cản trở.Nhưng đám pháo hôi này, Thân trưởng lão thậm chí chẳng có tâm tư ngừng lại, không nói hai lời, ánh lửa trong tay lóe lên, đối phương liền hóa thành tro tàn.So với lúc giậm chân tại chỗ ở Di Thổ mật cảnh, suốt con đường này quả thực thế như chẻ tre!Phi hành một lúc lâu, khi ba người bay tới trước cánh cửa đồng thau lớn, thấy cửa mở rộng.

Sắc mặt Thân trưởng lão lập tức biến đổi.Khi hắn lấy trong tế thất trống không, sắc mặt lại trắng bệch thêm một phần.Hắn giậm mạnh chân, mặt mũi âm trầm, không nói một lời, bay về phía vườn.Mặc dù có thần toán của chưởng môn tương trợ nhưng tìm đến vườn vẫn còn tốn không ít thời gian.

Mà tới khi đến nơi, thấy trong vườn đầy những vết nứt, tất cả đều bị cảy một lần, ngay cả những ngóc ngách trong vườn cũng không buông tha, một dòng máu nóng xông thẳng lên họng."

A a a a!"

"Lão phu nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!

Ngươi chạy không thoát đâu!"

Tiếng thét sắc bén vang lên quanh thần điện!oOoTả Mạc vẫn quyết định tới Phần Thần cảnh xem xem, khoảng cách cũng không xa, hẳn sẽ tới kịp.Phần Thần cảnh là nơi thần điện dùng để giam giữ kẻ địch, cường giả viễn cổ cực kỳ mạnh mẽ, cho dù có bắt được ucnxg rất khó giết chết, vì vậy thường sẽ đem nhốt chúng trong những nhà lao đặc biệt.

Phần Thần cảnh là một nhà lao như vậy.Phần Thầnn cảnh cũng là nơi Thanh Lâm đại ca chưa tiến vào.Đất đai đỏ sậm dưới chân tỏa ra nhiệt độ kinh người, diện tích vài mẫu nhưng mang tới cảm giác áp chế vô cùng nặng nề.

Thái Dương Tinh Loại trên đỉnh đầu tỏa ra kim quang nhàn nhạt, bao phủ Tả Mạc vào trong.Tả Mạc cẩn thận dò xét, lực lượng thần điện biến nhỏ, ngọn lửa bất diện quanh năm ở Phần Thần CẢnh cũng đã tắt.

Nhưng ngay cả như vậy cũng không phải thứ Tả Mạc chống lại được, nếu không có Thái Dương Tinh Loại, Tả Mạc cũng tuyệt đối không cách nào tiến vào đây.Phần Thần cảnh mịt mù tăm tối, tầm mắt Tả Mạc bị ép xuống rất nhiều, hắn chỉ thấy được cảnh vật ở cách mắt hai ba trượng.Toàn bộ trụi lủi, không có thứ gì.

Nhiệt độ cao từ dưới chân truyền tới khiến Tả Mạc có ảo giác như đang đi trên ngọn lửa.Toàn bộ Phàn Thần cảnh tạo cho hắn cảm giác áp chế mãnh liệt, tuyệt vọng vô cùng, khiến Tả Mạc cảm thấy mười phần khó chịu, nhưng hắn vẫn kiên quyết bay vào trong.

Lòng thầm hạ quyết tâm, động tác lưu loát một chút cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, chẳng bằng cứ xem qua một lần, tránh cho trong lòng cứ tiếc nuối.Rất nhanh chóng, hắn đi tới cuối đường.Hả!Con ngươi hắn đột nhiên co rút lại.Chương 502 : Vui quá hoá buồn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc cẩn thận tiến tới.Địa phương quỷ quái này thật khó khiến người ta yên tâm, dù cho hoả diễm Phần Thần đã tắt từ nhiều năm trước, trải qua vô số năm kìm nén trong tuyệt vọng, giống như tảng đá ở trong lòng Tả Mạc.Thần kinh Tả Mạc căng như dây đàn.Vừa rồi khoé mắt hắn hình như có đồ vật gì đó dao động, trong hoàn cảnh ớn lạnh áp lực như này, tim Tả Mạc không khỏi đánh trống.

Lau mồ hôi trên trán, thật vất vả mới bình tĩnh lại được, miễn cưỡng mới có thể bình tĩnh được.

Địa phương này thật quỷ quái!

Thực sự không thể tưởng tượng được những người trước đây bị giam giữ tại Phần Thần cảnh sống như thế nào nữa!Bước vài bước về phía trước, Tả Mạc cuối cùng cũng hiểu những đồ vật kia là cái gì.Nguyên là một đống hài cốt, Tả Mạc sợ bóng sợ gió rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.Hẳn đây là hài cốt của những kẻ năm đó bị giam giữ tại Phần Thần cảnh bị hoả diễm thiêu đốt.

Tả Mạc thầm lắc đầu, nhìn qua không biết bên trong có những gì.Hắn cúi người xuống, theo thói quen bắt đầu tìm kiếm.“Ồ!”

Khi tay hắn động vào hài cốt thì cảm thấy sự khác thường.

Thần sắc biến đổi, vội vàng nhặt một chiếc xương lên, đưa tới trước mặt, xem xét một cách cẩn thận.Chiếc xương này hẳn là xương cánh tay, so với xương cánh tay bình thường không có sự khác biệt nào, nhưng vừa cầm trong tay thì có thể cảm giác thấy sự khác biệt.

Nó vô cùng nặng, so với xương cánh tay bình thường thì nặng gấp bốn năm lần.

Xương không trắng bệch như bình thường mà xen lẫn là màu xanh sẫm hiếm có, bên ngoài còn có những hoa văn màu đỏ tinh tế, chất xương như ngọc như sứ.Tả Mạc lại nhặt một chiếc xương khác lên, đập hai chiếc xương vào nhau.Đinh!m thanh trong vắt vang lên.Không hề có dấu hiệu báo trước, một luồng âm thanh vô hình đột nhiên bạo phát, ầm ầm kéo tới trước mặt hắn!

Tả Mạc không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào, chỉ nhìn thấy trước mắt kim quang lóng lánh làm mắt hắn cảm thấy đau đớn, thái dương trên đầu cảm thấy nguy hiểm, tự động hộ chủ.Tả Mạc giật nảy mình suýt thì quăng hai chiếc xương trong tay đi!Nhưng rất may phản ứng cực nhanh tiếp theo của hắn khiến nó ngừng lại!Đợi khi hắn bình tâm lại, hai mắt loé sáng, chỉ hận không thể đem hai chiếc xương trong tay nuốt vào bụng.Bảo bối!Tuyệt đối là bảo bối!Tả Mạc cũng không biết mình đã nói câu này bao nhiêu lần rồi.Tục!

Quá tục!Nhưng hắn không nhịn được mà hô lên, vẻ mặt hám tiền lộ ra, đầy thích thú mà vuốt ve ngọc cốt trong tay, trong lòng tràn đầy cảm khái!Đại năng chính là đại năng à, chết đi rồi nhưng ngay cả xương cũng không giống bình thường, lại có thể mạnh mẽ như vậy!Tả Mạc cẩn thận từng li từng tí một nhặt từng chiếc ngọc cốt dưới đất lên, vô cùng cần thận.

Nhặt mấy chục chiếc ngọc cốt lên, bỗng Tả Mạc nhìn thấy một vật rất hấp dẫn.Đây là cái gì?Tả Mạc phấn chấn vội vàng nhặt lên phủi bụi đi.Một cái mặt nạ bằng đồng thau!“Thật là xấu!”

Tả Mạc thầm nói, cầm mặt nạ trong tay cảm thấy băng lãnh, bắt mắt nhất chính là hai viền mắt trống không.

Trên mặt nạ điêu khắc một cái miệng rất lớn, giống như đang cười nhạo mà lại có vẻ dữ tợn, lộ ra hai hàng răng nanh sắc bén của dã thú đang cắn một mũi tên.

Trên mũi tên không biết do thuốc gì nhuộm mà có màu đỏ.Phong cách điêu khắc rất thô kệch, hoàn toàn không có chút tinh tế nào nhưng lại cảm thấy được sự hoang dã từ thời viễn cổ.Đây có thể là một kiện bảo bối?Tả Mạc không xác định nổi.So sánh với ngọc cốt thì mặt nạ đồng thau không có gì nổi bật, nó giống như một chiếc mặt nạ bằng đồng thau bình thường.

Tả Mạc thậm chí còn không cảm nhận được chút dao động nào trên mặt của nó.Nhưng nếu đã có thể tồn tại tới bây giờ thì hẳn nó phải còn chút giá trị nào đó.Hơn nữa Phần Thần cảnh khô nóng, mặt nạ lại truyền tới cảm giác lạnh lẽo khiến Tả Mạc cực kì sảng khoái, hắn không nói nhiều, thử đeo mặt nạ vào mặt.Cảm giác mát mẻ truyền tới, Tả Mạc cảm thấy thoải mái không nói nên lời, cả người vô cùng thoải mái, cảm giác ức chế trong lòng cũng giảm đi không ít.Đồ tốt!Tả Mạc bắt đầu cảm thấy thích chiếc mặt nạ này.Cảm giác chiếc mặt nạ này mang lại không nồng nhưng lại thấm sâu vào tận xương cốt, thần chí cũng trong sáng hơn nhiều.

Pháp bảo chủng loại thanh tâm minh thần luôn được thị trường săn đón, không những có lợi đối với tu luyện ngày thường mà trong chiến đấu còn có tác dụng phi thường, có thể giảm được uy lực ảo thuật của đối phương, có thể trợ giúp thi triển pháp quyết.Chiếc mặt nạ này có thể khắc chế ảnh hưởng của Phần Thần cảnh, riêng ở điểm này đã đủ để Tả Mạc vô cùng yêu thích.Phần Thần cảnh là nơi nào chứ?Những pháp bảo phổ thông ở nơi này chỉ có tác dụng vô cùng yếu ớt, hầu như không có!Bảo bối tốt bảo bối tốt!Tả Mạc mừng rỡ một lần nữa tìm kiếm khắp Phần Thần cảnh, không phát hiện thêm được gì.

Mặt đất của Phần Thần cảnh cứng như sắt, đừng nói là đào, muốn lưu lại vết cũng không phải việc gì dễ dàng, Tả Mạc chỉ có thể nhìn và thở dài.Tả Mạc vô cùng đắc ý không hề để ý tới, sức mạnh của thần điện đang giảm xuống với tốc độ kinh người.Những tu giả đang chiến đấu cảm nhận được trước tiên, bất luận là người thủ cảnh ở trước mặt hay các loại bẫy rập, uy lực đều giảm mạnh!Những kẻ này đều người từng trải, lão luyện thành tinh, nhất thời biết được chuyện gì đang xảy ra.----------------------------“Sức mạnh của Thần điện đang yếu đi!”

Lê Thứ nhìn bầu trời, nhẹ giọng nói.Thân trưởng lão hừ lạnh, giọng đầy sát khí xen lẫn lo lắng: “Hắn đắc thủ rồi!”

Đột nhiên tốc độ của bọn họ bạo tăng!Đồng thời lúc đó, thích khách mặt nạ đột nhiên phát lực phá vỡ Canh Kim mật cảnh.Trung niên nam tử giờ phút này đầy nôn nóng nói: “Nhanh lên một chút!

Tên hậu duệ của bộ lạc Thái Dương đắc thủ rồi!”

Thích khách Mặt Nạ không nói nhiều, xách trung niên nam tử bằng một tay, thi triển thân pháp biến mất.Ở chỗ khác, mấy nhóm người đồng thời đi vào đang giữ khoảng cách với nhau, trong mắt đầy địch ý.

Nhưng bọn họ chưa chém giết vì cho tới bây giờ chưa có ai thu hoạch được gì.Mọi người vì bảo bối mà đến, không trông thấy lợi thì không nên vọng động.Tất cả nhanh chóng thi triển thân pháp, tốc độ rất mau được đẩy tới cực hạn.Dọc đường đi có thể thấy những vết tích, hiển nhiên là đã có người đi trước, sắc mặt mọi người lúc này đều không tốt.“Mẹ kiếp!”

Nếu như để ông mày biết rõ là ai thì ta sẽ chặt tay hắn!”

Một người trong số họ oán hận nói.“Có phải là do mấy lão nguyên anh giở trò không?”

Có ai đó hỏi.“Nguyên anh thì sao chứ?

Nguyên anh có thể độc chiếm à?

Không hiểu quy củ giang hồ à!

Bọn họ ăn thịt thì cũng phải lưu lại cho chúng ta bát canh chứ!”

Ngay lập tức có người bất mãn nói.Không ai phụ hoạ nhưng đều ra vẻ tán thành.

Có thể tiến vào đây đều là những cao thủ thanh danh tại Vân Hải, tốp mười đã tới vài người, những kẻ khác có thể là do ở xa hoặc đang bế quan không tới kịp, không thì nhất định sẽ tới đủ.Bình thường những cao thủ này mắt đều cao hơn đầu, vô cùng kiêu ngạo, lần này tiến vào thần điện cũng ôm hi vọng cực lớn.Ai biết được, bọn họ chết đi sống lại mấy lần, gặp biết bao nguy hiểm vậy mà chưa hề kiếm được chút nào.Mấy nơi khả năng có bảo bối cao đều đã bị người đi trước tìm qua, có nơi còn khoa trương tới mức mặt đất bị cày hết lên.Điều này khiến rất nhiều người cảm thấy choáng váng, này còn là con người sao?

Tầm bảo mà làm như vậy?

Đất bị cày xới tới ba tấc khiến rất nhiều cảm thấy ngượng ngùng.Rất nhiều người mặt đen như đít nồi, nộ hoả trong lòng dân cao, nghịch huyết dâng lên đầy cổ, còn gì uỷ khuất hơn chứ?Một trong số bọn họ liều mạng thôi động linh lực, dọc đường căn bản không dám dừng lại.Tốt nhất là đừng bị tên gia hoả này đụng vào!Bằng không…Ăn của ông mày thì nhổ ra cho đây!Mỗi người đều thầm nghiến răng nghiến lợi thề trong lòng, nhất trí tới lạ thường.

Bọn họ đều là kẻ có thực lực khá xuất sắc, lửa giận ầm ầm trong lồng ngực khiến sức mạnh mà họ bộc phát ra không nghĩ cũng biết.

Hơn nữa sức mạnh của thần điện đang dần yếu đi khiến dọc đường bọn họ tiến lên vô cùng dễ dàng!Nếu từ trên không nhìn xuống là có thể thấy, toàn bộ tu giả của Thái Dương thần giống như thuỷ triều, đang điên cuồng bay về phía Tả Mạc.Mà người gần nhất là ba người Thân trưởng lão!Tả Mạc cảm thấy mỹ mãn rời khỏi Phần Thần cảnh, nguyên bản hắn chỉ định thăm dò một chút, không nghĩ tới lại thắng lớn như vậy, trong lòng vui sướng ra sao có thể nghĩ được.Thoả mãn không gì sánh bằng!“Nghiệp chướng!

Cuối cùng lão phu cùng tìm được ngươi!

Ta xem ngươi chạy tới đâu được!”

Bỗng giọng nói âm trầm đầy phẫn nộ từ đằng sau truyền tới, sắc mặt Tả Mạc không khỏi đại biến!Chết tiệt!Muốn mạng ta sao!Hắn phản ứng cực nhanh, thấy tình thế không ổn liền không dài dòng, đang chuẩn bị thôi động Minh Hư Dực chạy trốn thì hoảng sợ phát hiện ra không biết từ lúc nào, ba lực trong cơ thể một lần nữa lại hoá thành thần lực!Tình huống này nhất thời khiến hồn phách Tả Mạc bay lên tận trời xanh!Thần lực hoá thành ba lực không cần nhiều thời gian nhưng vào đúng lúc này thì thật là trí mạng!Trong chớp mắt, ba người Thân trưởng lão đã bao vây hắn.Trong lòng Thân trưởng lão vui sướng không nói nên lời, nhìn thấy thái dương tinh loại trên đầu Tả Mạc, mắt đầy yêu mị, tràn ngập tham lam nói: “Nguyên lai là thái dương tinh loại!

Ta còn cho rằng đó là hậu duệ của bộ lạc Thái Dương, ngươi thật may mắn, lại có được dị bảo này!”

Trên mặt Lê Thứ và Lữ Chấn cũng hiện lên sự kích động, bọn họ như lâm đại địch, e sợ sẽ sơ hở khiến đối phương có cơ hội chạy mất.

Lê Thứ càng thêm thận trọng, ánh mắt tập trung vào chiếc mặt nạ đồng thau trên mặt đối phương, không biết vì sao, trong lòng hắn lại cảm thấy chút sợ hãi.Sự sợ hãi này không biết đến từ đâu, hắn vội vàng tập trung tinh thần, có trưởng lão ở đây, đối phương tuyệt đối trốn không thoát!Thân trưởng lão thản nhiên nói: “Ngoan ngoãn đem tất cả bảo bối đưa ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”

Tâm Tả Mạc không khỏi trầm xuống, cười khổ một tiếng!Quả nhiên là người chết tài, chim chết vì mồi!Uy áp của nguyên anh kì giống như một toà núi trực tiếp đè xuống.

Tả Mạc không thể thở nổi!

Càng khiến Tả Mạc cảm thấy không ổn chính là thái dương tinh loại đang co lại, nó đối với uy áp này lại không có chút phản ứng nào!Chỗ dựa cuối cùng cũng vô dụng, Tả Mạc không còn chút hi vọng.Nhưng đúng lúc này, sắc mặt của Thân trưởng lão đại biến.“Tất nhiên phải giao ra đây nhưng xem ra cái mạng nhỏ của người ta nghĩ cũng không cần phải lưu lại.

Một gã trung niên mặc thái cực bào chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt Tả Mạc, hắn đột nhiên đi ra giống như từ không khí hiện ra vậy.“Lời của Diệp huynh thật đúng ý ta!”

Một lão giả cầm trúc trượng trong tay từ góc phòng đi tới.Sắc mặt Tả Mạc xám ngoét lại.Nguyên anh!

Tận hai nguyên anh!Chương 503 : Thiên Hoàn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnSắc mặt Thân trưởng lão vẫn âm trầm như trước.Hai người trước mặt hắn tự nhiên nhận ra, thân mặc thái cực bào chính là Cát Hải, cầm trong tay trúc trượng tên thật là Bất Tường, được gọi là Trúc Trượng lão nhân.

Hai người tu vi đều là Nguyên Anh kì, một đối một thì không ai hơn hắn nhưng nếu hai người liên thủ thì thắng bại như nào ngay cả hắn cũng không nắm chắc.Hai người một tả một hữu, tư thế này chỉ rõ họ đã có ý liên thủ.“Hai vị có ý gì đây?

Chẳng lẽ muốn trở thành địch của Thiên Hoàn ta?”

Thân trưởng lão thản nhiên nói, một luồng ý chí ngạo nghễ không chút giấu diếm bộc lộ trong giọng nói.“Thiên Hoàn?”

Sắc mặt hai người khẽ biến, Trúc Trượng lão nhân hừ lạnh nói: “Thiên Hoàn?

Hư Linh phái lúc nào lại thành Thiên Hoàn vậy?

Các hạ nghĩ chúng ta dễ lừa gạt như vậy sao?”

Ngoài miệng tuy nói cứng nhưng ngữ khí cũng mềm đi không ít.Tả Mạc nghe vậy thì trợn mắt há mồm, đương nhiên hắn biết Thiên Hoàn là cái gì.

Thế giới tu giả được xưng là tứ cảnh thiên, đó là Côn Luân, Huyền Không, Thiên Hoàn, Tây Huyền tứ cảnh, này đại biểu cho bốn môn phái đứng đầu.Kiếm tu Côn Luân, thiện tu Huyền Không Tự, phù tu Thiên Hoàn, tán tu Tây Huyền minh.Cho nên khi nghe Thân trưởng lão tự xưng là người của Thiên Hoàn khí thế của hai người giảm mạnh, ý nghĩ bỏ qua chợt sinh ra.

Tứ đại môn phái là tất cả những tu giả mạnh nhất của thế giới, không nên trêu chọc vào nó.

Đừng tưởng hai người đã bước vào Nguyên Anh, tại Vân Hải giới có thể xưng hùng xưng bá, nhưng trước mặt Thiên Hoàn vẫn chỉ bé tựa con kiến.Trong lòng bọn họ rất cố kỵ nhưng không rời đi.

Đối phương rốt cuộc có phải người của Thiên Hoàn hay không còn phải chứng thực, bọn họ không phải loại người dễ tin như vậy.Lê Thứ hừ lạnh một tiếng, bàn tay mở ra, một quần sáng kì lạ do phù văn tạo thành phiêu phù trong bàn tay.“Chắc là các ngươi nhận ra được thứ này.”

Tuy rằng trước mặt là tu giả Nguyên Anh nhưng Lê Thứ không chút khách khí.

Trong lòng hắn cũng rất tức giận, nhiệm vụ lần này biến cố phát sinh liên tục, nộ hoả trong bụng sớm đã tràn đầy.

Lần này chưởng môn đã căn dặn hắn rất kĩ, không được bộc lộ thân phận khi không cần thiết, không ngờ cuối cùng cũng phải đưa ra.Hai người khi nhìn thấy quầng sáng thì sắc mặt đại biến.Quầng sáng trong tay Lê Thứ chậm rãi chuyển động, từng phù văn giống như bị xích lại tạo thành một quầng sáng.Đây chính là Thiên Hoàn, danh chấn tứ cảnh thiên!Mỗi đệ tử nội môn của Thiên Hoàn đều có một quả thiên hoàn của riêng mình.

Thiên Hoàn không những tượng trưng cho thân phận bọn họ mà đó cũng là lý giải của họ đối với phù trận.

Thiên hoàn là tâm pháp độc đáo của Thiên Hoàn, người ngoài không thể giả mạo được.Ngay khi Lê Thứ cho rằng hai người sẽ nhanh chóng rời đi, không nghĩ tới Cát Hải không âm không dương nói: “Không nghĩ tới không nghĩ tới, có thế trông thấy môn đồ của Thiên Hoàn, lão phu sống vậy cũng đủ hạnh phúc rồi.

Nhưng Vân Hải giới này là nơi “trời ở cao mà hoàng đế ở xa”, không tới phiên Thiên Hoàn các ngươi quản lí.”

Trúc Trượng lão nhân nghe vậy thì sợ hãi trong lòng biến mất, không sai, Thiên Hoàn thì sao chứ?

Thiên Hoàn dù lơn cũng không thể dùng thúng úp voi, bí bảo tới tay bọn họ liền tìm một nơi ẩn nấp bế quan khổ tu, Thiên Hoàn có thể tìm được họ sao?Sắc mặt Thân trưởng lão khẽ biến, hắn vô thức nghĩ rằng, lẽ nào bọn họ biết rõ kiện bảo bối kia?Lê Thứ thầm kêu không ổn, hắn không nghĩ tới, danh đầu của Thiên Hoàn đưa ra lại không thể trấn áp được đối phương, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải việc này.

Dù bọn họ có gặp phải Ninh Nhất, chỉ cần hơi biểu lộ thân phận khẳng định thì những kẻ tâm cao khí ngạo như Ninh Nhất cũng phải e dè vài phần!Không chờ hắn nghĩ ra biện pháp, lại có người đuổi tới.Người tới là Tào Bắc, vị cao thủ danh chấn Vân Hải giới, trông thấy trận hình mọi người đang bày ra lập tức hiểu rõ.

Hắn kính cẩn hướng Cát Hải và Trúc Trượng lão nhân hành lễ: “Xin chào Cát lão, xin chào Trúc lão!”

“Tiểu Tào Bắc cũng tới rồi à!”

Cát Hải cười mị mị nói.Trúc Trượng lão nhân cũng mỉm cười nói chuyện cùng Tào Bắc.Vân Hải giới không lớn, có thể xưng là cao thủ chỉ có mấy người, mà Cát Hải và Trúc Trượng lão nhân chính là hai trong số những vị Nguyên Anh kì trong giới, danh vọng cực cao.Tào Bắc không nói nhiều, đứng về phía hai người.Rất nhanh, tu giả đuổi tới ngày càng nhiều.Có thể tiến vào thần điện đều là cao thủ đứng đầu Vân Hải giới, bọn họ không phải tên ngốc.

Vừa nhìn thấy cục diện nhất thời hiểu ra vài phần.Trong phút chốc tiếng chào hỏi, hàn huyên vang lên, vô cùng náo nhiệt.Sắc mặt mấy người Lê Thứ trở nên tái mét, càng ngày càng nhiều người gia nhập vào bên Cát Hải Trúc Trượng lão nhân, tình huống càng ngày càng bất lợi đối với bọn họ.

Thân trưởng lão đã hối hận tại sao mình không mang nhiều người vào chứ?

Nếu như một vị Nguyên Anh nữa tiến tới thì hắn sao dám động thủ.Những Nguyên Anh của các môn phái nhỏ, một đấu một hắn không phải nghĩ.Bây giờ nhân số của đối phương ngày càng đông, dũng khí sẽ tăng theo.Dần dần, tình thế phát sinh biến hoá.Trong trận biến hoá thành ba phương, Thân Trưởng lão một phương, Cát Hải Trúc Trượng lão nhân một phương, còn lại một số tu giả có lai lịch bất minh, rải rác khắp nơi một phương.Cát Hải Trúc Trượng lão nhân là hùng hậu nhất, bọn họ đều là tu giả bản địa của Vân Hải giới, đa số đều nhận biết nhau, lại do hai gã nguyên anh là Cát Hải Trúc Trượng cầm đầu.Ba phương giằng co mà Tả Mạc thì bị bọn họ vây ở giữa, có chạy đằng trời.Tình huống trước mắt khiến Tả Mạc cảm thấy rất thú vị, sự khẩn trương lúc đầu trái lại còn bớt đi hơn nửa.Thân trưởng lão âm trầm hỏi: “Vân Hải giới quả nhiên là địa phương tốt, các vị thật là hào khí vân thiên.

Nhưng lão phu nói lại một lần nữa, những người là địch của Thiên Hoàn ta thì nên cẩn thận, trí nhớ của ta tương đối tốt.”

“Thiên Hoàn…”

Một trận rối loạn nổi lên, rất nhiều người lộ vẻ sợ hãi.

Nhất là những người có môn phái, nhất thời cảm thấy do dự, hoà thượng chạy được nhưng miếu thì không, trở mặt với con quái thú khổng lồ như Thiên Hoàn chỉ đem lại tai hoạ ngập trời cho môn phái.“Có gì chứng minh không?”

Trong đám người bỗng vang lên một tiếng hỏi.Lê Thứ nghiêm mặt, một lần nữa lại lấy ra thiên hoàn của mình.Một gã tu giả rời khỏi đội ngũ, ôm quyền hướng mọi người nói: “Tại hạ còn người thân ở nhà, không thể tham gia chuyện này, cáo từ!”

Nói xong không hề quay đầu liền rời đi.Có hắn làm gương, lập tức có rất nhiều người rời đi.

Những người này đều là kẻ có môn phái hoặc có người thân, không muốn vì tầm bảo mà môn phái hoặc người thân rước lấy tai hoạ.Vốn nhóm Cát Hải có thực lực hùng hậu trong giây lát nhân số giảm mạnh, chỉ còn không tới một phần ba.

Danh tiếng của Thiên Hoàn đủ để hù doạ tuyệt đại đa số người, nhưng những người còn lại đều là một đám liều mạng, bọn họ không chút sợ hãi, trái lại còn biểu lộ ra chiến ý hừng hực.Tả Mạc rất hứng thú chứng kiến mọi chuyện, giống như một vở tuồng, lúc thường sao có thể nhìn thấy được.Ồ!Trong lòng hắn chợt nhảy một cái, thân thể không tự chủ được mà trở nên căng cứng.Một cỗ ba động nhẹ không thể dò được, giống như nhịp tim đập chợt loé lên rồi biến mất, từ sâu trong thần điện truyền tới.Là tế đàn…Tinh thần Tả Mạc rung lên, kiềm chế cảm giác mừng rỡ như điên trong lòng, tinh thần tập trung cao độ, giống như thợ săn nằm trong tuyết, kiên trì chờ đợi.

Khoảng chừng mười tức trôi qua, lại có một cỗ ba động lướt qua người hắn.Là tế đàn!Trái tim Tả Mạc không tự chủ được mà đập mạnh!May mà trên mặt hắn có mang mặt nạ đồng thau, không ai nhận ra được biến hoá.

Hắn cố gắng khiến bản thân trở nên bình tĩnh, cẩn thận ngẩng đầu nhìn qua mọi người đang đứng vây quanh, sau đó rất nhanh thu lại ánh mắt.Không ai chú ý tới cỗ ba động vừa rồi!Tả Mạc nghĩ tới bản thân do được thần điện thừa nhận, chẳng lẽ vì vậy nên bản thân mới có thể phát hiện cỗ ba động kia?Cỗ ba động này có ý gì chứ?

Lẽ nào tế đàn đang xảy ra biến hoá gì đó?Cực kì nhạy cảm, Tả Mạc lập tức hiểu rằng đây là cơ hội duy nhất của mình!Bất luận là biến hoá gì đối với một kẻ “sắp chết” như hắn đều có ích!Cục diện “chết chắc” đột nhiên xuất hiện một tia sinh cơ khiến Tả Mạc cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhưng lúc này Tả Mạc biểu hiện ra tâm lý viễn siêu người thường, hắn nhanh chóng quyết tâm, cảm thụ tia ba động lướt qua kia!Bình tĩnh!

Nhất định phải bình tĩnh!Lại qua mười tức, một lần nữa hắn cảm nhận được tia ba động kia!Thần lực trong cơ thể hắn bỗng tự động lưu chuyển một cách chậm rãi.Chẳng lẽ…Trong lòng Tả Mạc khẽ động, không ngăn cạn mà thuận theo ba động từ tế đàn truyền tới, thần lực chậm rãi lưu chuyển.Thần lực lưu chuyển rất thong thả, Tả Mạc chuyên tâm, cẩn thận ghi nhớ lộ tuyến mà thần lực lưu chuyển.Hắn tựa như một con rối, không chút nhúc nhích.Trong trận đang giằng co đột nhiên phát sinh biến hoá.

Không biết là ai, đột nhiên đánh lén, giống như quăng lửa vào thùng thuốc nổ, tình thế vốn đang giương cung bạt kiếm không chút do dự bắt đầu động thủ.Trong nháy mắt cục diện rơi vào hỗn loạn.Nhưng do lo sợ thần điện sập xuống, ba gã nguyên anh xuất thủ đều rất khắc chế.

Mà đám người Lê Thứ Tào Bắc thì không chút giữ gìn, toàn lực động thủ.Nộ hoả đã sớm đầy một bụng, Lê Thứ vừa ra tay chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu.Thiên hoàn trên tay chuyển động, dưới chân mọi người bỗng xuất hiện phù văn sáng ngời.

Nguyên lai hắn thừa dịp lúc mở ra thiên hoàn đã lặng lẽ không một tiếng động bày ra phù trận.Chiêu này của hắn mặc dù rất xinh đẹp nhưng nổi danh là một sát chiêu của thiên hoàn, tên là “thiên hoàn mị ảnh”.

Ngay cả nguyên anh kì như Cát Hải Trúc Trượng lão nhân cũng không phát hiện ra, có thể thấy chiêu này lợi hai như thế nào.Quang mang chói mắt của phù văn tràn ngập khắp nơi, hai gã tu giả Vân Hải giới chỉ kịp thét lên một tiếng liền bị quang mang này chém thành vài đoạn.Cát Hải giận dữ: “Bé con ngoan cố!”

Một quả thái cực hắc bạch đánh về phía Lê Thứ.Thân Vô Hợi lãnh đạm nói: “Ngọc nhỏ như hạt gạo cũng dám tranh sáng với mặt trăng!”

Trên tay một xuất hiện một hoả quang ngăn cản thái cực hắc bạch, trong hoả quang mơ hồ có thể thấy phù văn lưu chuyển.

Nhóm hoả diễm này giống như là vật sống, đột nhiên bạo phát về khắp nơi, giống như một chiếc miệng bằng máu, một ngụm nuốt thái cực hắc bạch vào miệng.Trúc trượng trong tay Trúc Trượng lão nhân đang có màu xanh đột nhiên biến thành đen kịt, không toả ra chút ánh sáng nào.

Mà lá trúc ở trên đỉnh trúc trượng lại có màu xám trắng như chết, vô cùng quỷ dị.Thân Vô Hợi biến sắc, giọng the thé nói: “Thi hải trúc!

Ngươi cũng dám luyện thi hải trúc à!”

Nghe đến ba chữ “thi hải trúc”, mấy tên tu giả xung quanh đó không khỏi biến sắc.Trúc Trượng lão nhân cười mỉm, thi hải trúc trong tay vung lên, một đoàn hắc khí đánh về phía Thân Vô Hợi.Hắc khí bên trong không ngừng bốc lên, mơ hồ có thể thấy mặt người đang vặn vẹo khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.Thân Vô Hợi không dám chậm trễ, hoả quang trong tay lại xuất ra.Hoả quang va chạm với hắc khí nhất thời mai một dần.Sắc mặt Thân Vô Hợi dần trở nên ngưng trọng, hắn không nghĩ trong tay đối phương lại là kỳ vật thi hải trúc, nhất thời phải chịu thiệt thòi.Trúc Trượng lão nhân cũng không dám sơ ý, nhưng hắn cảm thấy người của Thiên Hoàn lại có thể đơn giản như vậy sao?Bất luận mọi người đang nóng như nào, Tả Mạc ở giữa trái lại giống như tâm bão, an tĩnh tới dị thường.Ba gã nguyên anh đều cố gắng, bọn họ biết rằng then chốt của trận chiến chính là ba người bọn họ.Tả Mạc như con rối không nhúc nhích chút nào, không có bất cứ hành động gì khả nghi khiến bọn họ chú ý.Không ai chú ý tới đôi mắt trên mặt nạ kia lúc này đang xảy ra biến hoá.Chương 504 : Huyết hoa văn chuông .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCục diễn hỗn loạn tới cực điểm.Thi hải trúc trong tay Trúc Trượng lão nhân là một kiện kỳ bảo, mỗi lần vung lên là một đoàn hắc khí chui ra, tử khí đậm đặc mang theo bao nhiêu oan hồn.

Có lời đồn rằng thi hải trúc chỉ sinh trưởng tại địa phương cực hung, tử khí nồng nặc chính là chất dinh dưỡng nuôi nó.Thân Vô Hợi ngàn lần không thể nghĩ tới, tại một địa phương nhỏ bé như Vân Hải giới lại có thể thấy được pháp bảo lợi hại như vậy.Phù hoả trong tay hắn có thể nói đã đạt tới mức xuất thần nhập hoá, nhưng khi đối diện với thi hải trúc nho nhỏ lại không thể kiềm chế.

Ngược lại, Cát Hải có tu vi cao hơn so với Trúc Trượng lão nhân nhưng trong mắt Thân Vô Hợi thì lại không có nhiều uy hiếp.Thực lực của Lê Thứ không tồi, bản thân là đệ tử nội môn, tuy rằng tu vi mới đạt tới kim đan kỳ nhưng với tầng tầng các loại bí pháp khiến thiên hoàn nhỏ nhoi kia biến hoá đến vô cùng.Lữ Chấn ở bên thì đang thua kém rất nhiều.

Linh lực của hắn so với Lê Thứ thâm hậu hơn nhiều nhưng bất luận là thi triển pháp quyết hay là pháp bảo đều không thể bằng được Lê Thứ.Nhưng ngay cả như vậy, thực lực của hắn ở giữa đám kim đan của Vân Hải giới vẫn rất nổi bật, vững vàng chống lại ba gã cao thủ!Đây chính là chênh lệch giữa môn phái lớn và môn phái nhỏ.Đại môn phái tuỳ tiện đưa ra một vị đệ tử đã có thể so sánh với một số chưởng môn của môn phái nhỏ.

Đây chính do những tích luỹ từ ngàn năm mà có, bọn họ có tài nguyên phong phú, có pháp quyết cao thâm, có sư phụ với thực lực kinh người, điều này khiến khởi điểm của họ đã vượt xa những tu giả thông thường.Thật sự đánh nhau khiến Lê Thứ tỉnh táo lại.Chiến đấu không khó khăn như hắn vẫn nghĩ, ngoại trừ bất ngời thi hải trúc thì trình độ của các tu giả khác không khiến hắn cảm thấy áp lực, không bằng chiến đấu ở trong môn phái.Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy tự hào.Điều này khiến hắn càng thả lòng, trình độ bản thân được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Thiên hoàn trong tay biến ảo bất định, đủ loại trận pháp giống như đèn kéo quân, lưu chuyển không ngừng.Những tu giả bị hắn áp chế vẻ mặt đầy kinh hãi, thực lực của Lê Thứ quá lớn, ngoài dự liệu của bọn họ.Bảy tên tu giả kim đan bị hắn kiềm chế một cách vững vàng.Trận pháp biến ảo bất định giống như sợi tơ vô hình dẫn dắt con rối khiến bọn họ mệt mỏi ứng phó.Lê Thứ bình tĩnh tự tin, không thể nhìn ra chút khẩn trương nào, hắn vẫn chú ý sự phát triển của cục diện.

Thi hải trúc tuy rằng lợi hại nhưng hắn không chút lo lắng, có thể đảm nhiện vị trí trưởng lão tỏng môn phái sao chỉ có chút thực lực được?Lại nói tiếp, nếu luận pháp bảo thì có môn phái nào có thể đánh đồng cùng Thiên Hoàn chứ?Sự chú ý của hắn đa số đều đặt lên những tu giả có thân phận bất minh kia, với hắn, nhóm người này mới là nhân tố không ổn định, bọn họ có khả năng mang tới biến số lớn nhất.Nhưng khiến hắn cảm thấy an toàn chính là nhóm người này mỗi người đều chiến đấu một cách riêng rẽ.Cần phải nỗ lực nhiều hơn, sớm thu thập những gia hoả của Vân Hải giới này, sát khí chợt loé lên trong mắt Lê Thứ rồi biến mất, trong tay không biết từ lúc nào có thêm một chiếc chuông đồng.

Chiếc chuông đồng này nhìn qua rất phổ thông, chóp gỗ cây lê, thân chuông bằng đồng thau, đầy những phù văn phức tạp màu đỏ, giăng khắp nơi giống như huyết quản, thật đáng sợ.Huyết hoa văn chuông này là pháp bảo do sư phụ ban thưởng.Nhìn chuôi gỗ lê rất bình thường được lấy từ gốc khổ lê ngàn năm, thân chuông thì dùng mười ba loại kim loại hiếm thấy luyện chế mà thành, lúc luyện thành vang lên tiếng chuông ba ngày sau mới dứt.Lê Thứ luôn giữ nó như trân bảo, ngoại trừ lúc luyện hoá còn lại cực kì ít khi đem ra chiến đấu.

Sư huynh đệ biết rõ hắn có pháp bảo phòng thân nhưng người gặp qua nó thì rất ít.Lúc này hắn muốn tốc chiến tốc thắng mới đưa ra pháp bảo này!Nhưng vào lúc này Lê Thứ chợt cảm thấy nguy hiểm, một điểm quang mang đột nhiên nổ tung trước mặt hắn!Nguy hiểm tới cực điểm khiến Lê Thứ rợn hết cả tóc gáy.Sắc mặt đại biến, Lê Thứ vội vàng lui lại, thiên hoàn trong tay bắn ra một đạo quang mang che trước người hắn.Binh!Phù trận không còn sáng nữa, giống như thuỷ tinh vỡ tan.Toái mang như tuyết bay khắp trời, một điểm u quang bỗng hiện ra trước mặt Lê Thứ.“Thích khách Mặt Nạ!”

Lần đầu tiên trên mặt Lê Thứ hiện lên sự kinh hãi, trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận, chết tiệt!

Mình sao lại có thể bỏ qua tên gia hoả này chứ?Điểm u quang kia như giò bám vào xương, hàn ý lành lạnh bức tới trái tim của Lê Thứ.Giữa ranh giới của sinh và tử, Lê Thứ bất chấp tất cả, linh lực trong tay truyền vào huyết hoa văn chuông.Đinh!Một luồng sóng mang đỏ như máu với trung tâm là huyết hoa văn chuông ầm ầm khuếch tán.Điểm u mang này khi gặp phải đạo huyết quang đột nhiên đại thịnh, phát ra tiếng rít vô cùng thê lương và chói tai!Một nhân ảnh mơ hồ dần xuất hiện.Biến cố phát sinh vô cùng đột ngột này khiến tu giả xung quanh không kịp đưa ra phản ứng, cho tới khi sóng huyết sắc này đã ở trước mặt thì mọi người mới bừng tỉnh.Cơn sóng huyết này lướt qua khiến huyết sắc trên mặt mọi người giống như bị rút mất.Bọn họ vẫn đứng nguyên tại chỗ, giống như con rối bị dính định thân thuật.

Toàn thân không có vết thương nào nhưng da thì trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.Tu giả khác nhìn thấy không khỏi hoảng sợ, nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng chiến, rời xa Lê Thứ!

Uy lực của huyết hoa văn chuông khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi.Duy nhất không lùi lại chính là thích khách Mặt Nạ.

Hắn không lùi lại, cả người hoá thành một chiếc bóng mơ hồ, không thể nhìn rõ được.Mỗi lần điểm u quang tiếp xúc với huyết quang đều khiến không khí nóng lên, quang mang bạo chướng.Khiến người ta không hiểu chính là điểm u quang này không biết là vật gì, vô cùng bá đạo, ngay cả Lê Thứ cũng bị nó áp chế không ngóc nổi đầu dậy.Ba ba ba!Quang điểm yếu ớt, mỗi một lần va chạm với huyết quang đều khiến huyết hoa văn chuông trong tay Lê Thứ run lên.Thân ảnh của thích khách Mặt Nạ giống như u hồn, không ngừng thay đổi vị trí, hắn đi lại tới lui tìm kiếm cơ hội đưa ra một kích trí mạng.Điều này gây ra áp lực rất lớn lên Lê Thứ, từng tiếng chuông vang lên, hắn cảm giác bản thân sắp không thể cầm được chuông nữa!Cảm giác tử vong rất gần, gần như sát ngay trước mặt hắn.Lần đầu tiên Lê Thứ gặp phải tình huống nghiêm trọng như này, hắn cắn răng, nắm chặt huyết hoa văn chuông trong tay, cố gắng toàn lực điều khiển huyết hoa văn chuông.Thích khách Mặt Nạ giảo hoạt vô cùng, hắn đoán được với linh lực của Lê Thứ mà điều khiển pháp bảo cấp cao như huyết hoa văn chuông thì sẽ tốc độ tiêu hao sẽ phi thường kinh người.

Cho nên hắn không ngừng cứng đối cứng nhằm tăng tốc độ tiêu hao linh lực của Lê Thứ.Dưới sự tấn công như cuồng phong bão táp của thích khách Mặt Nạ, Lê Thứ lung lay sắp đổ.“Sư huynh!”

Lữ Chấn thấy Lê Thứ gặp nguy hiểm, bỏ qua đối thủ trước mặt, thanh hoàn trong tay chợt đánh về phía thích khách Mặt Nạ.Thân hình của thích khách Mặt Nạ như quỷ mị, chợt loé lên rồi biến mất, nhanh chóng xuất hiện phía sau Lữ Chấn.

U quang chợt loé lên rồi biến mất, nhanh như tên bắn.Ầm!Linh giáp trên người Lữ Chấn ầm ầm nổ tung, thân thể chấn động, đứng đờ ra.Trên ngực hắn xuất hiện một lỗ máu to bằng chiếc chén.“Sư đệ!”

Khoé miệng Lê Thứ như muốn nứt ra, bi phẫn trong lòng khó nói hết.Địa vị Lữ Chấn và hắn khác biệt rất lớn, giao tình cũng không sâu nhưng đối phương vì cứu hắn mà chết, Lê Thứ bị sốc!Khuôn mặt anh tuấn của Lê Thứ tái nhợt, bỗng xuất hiện một chút huyết sắc.Thiên hoàn bỗng nở ra vô số quang mang, từng đạo phù văn giống như nước chảy từ trong thiên hoàn tràn ra ngoài.

Những phù văn này sáng ngời, nhiều đến nỗi người ta nghĩ rằng nó không có giới hạn vậy.Lê Thứ đứng đờ ra, huyết hoa văn chuông trong tay nhẹ lay động, khẽ quát: “Thiên hoàn huyết minh!”

Chỉ thấy những phù văn đang phiêu phù trong không trung đột nhiên dừng lại tạo thành những quầng sáng, hàng trăm quầng sáng trong không trung tập trung thành một phù trận khổng lồ.

Từng tiếng chuông yếu ớt kèm theo đó là từng lớp tia máu đang rung động theo phù trận!Trong nháy mắt, toàn bộ quầng sáng bùng nổ!Ầm!Trong phù trận, tất cả mọi thứ ầm ầm tan vỡ!Mấy tên tu giả trốn không kịp ngay cả kêu lên cũng không kịp, ầm ầm tan vỡ.

Mấy tên tu giả lúc trước còn đứng bất động như con rối cũng trong nháy mắt biến thành tro bụi!Một tiếng rên rất nhẹ vang lên, một điểm u quang từ trong phù trận bạo liệt, ngay sau đó một thân ảnh từ trong phù trận lao ra!Trước mặt mọi người giống như quỷ mị, chợt loé lên rồi biến mất, không để lại chút dấu vết nào.Ba!Quầng sáng phù trận giống như tuyết lở, ầm ầm tan vỡ, dần biến mất trong không trung.Một tia máu chảy xuống từ khoé miệng Lê Thứ, hắn nhìn vào mặt đất, nơi đó có một bãi máu nho nhỏ, khoé miệng không tự chủ được mà giật giật, trong lòng vô cùng hoảng sợ.Chiêu thiên hoàn huyết minh này là tuyệt chiêu bảo mạng của hắn, ngay cả chiêu này cũng không thể lưu thích khách Mặt Nạ lại.Thực lực sâu không thể dò được!Lê Thứ lau vết máu nơi khoé miệng, nhanh chóng chỉnh trang lại y phục, không thèm nhìn những tu giả xung quanh.Không ai dám bước lên.Chiêu vừa rồi đã doạ khiếp những tu giả này.Ngay cả thích khách Mặt Nạ dưới chiêu này cũng phải chịu thiệt thòi, thực lực của vị thiếu niên này thật là mạnh!Quả nhiên không hổ là đệ tử của Thiên Hoàn!Chiêu này của Lê Thứ có thể chấn nhiếp toàn trường.

Chỉ không ai ngờ tới, Tả Mạc, kẻ bị mọi người bỏ qua đang cúi đầu đứng kia lúc này đang cảm thấy vô cùng kì quái.Chiêu vừa rồi của Lê Thứ hắn thấy cực kì quen mắt, đó không phải bản sao cường hoá của “thiên hoàn nguyệt minh trận” mà hắn trông cậy vào để thành danh sao?

Quầng sáng quen thuộc kia, huyết hồng chuông uy lực doạ người kia, tạo nên chiêu “thiên hoàn nguyệt minh trận” không chút khác biệt!Nguyên lai gốc của “thiên hoàn nguyệt minh trận” là từ Thiên Hoàn!Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ngay sau đó hắn bỗng bĩu môi.Nhưng lúc này hắn không có nhiều thời gian để cảm khái, thích khách Mặt Nạ xuất hiện hắn đã sớm biết, không chút bất ngờ nào.

Lúc này hắn đang cố gắng làm rõ, tia ba động truyền tới từ tế đàn khi có khi không kia rốt cuộc là thứ gì.Trận chiến trước mắt hắn rất mong càng kịch liệt càng tốt, như vậy hắn mới có thể lợi dụng cơ hội.Thân Vô Hợi vô cùng tức giận.Lữ Chấn chết hắn không để ý, một đệ tử ngoại môn chết đi không đáng để hắn phải nghĩ.

Nhưng thích khách Mặt Nạ đột nhiên xuất hiện, hắn lại bị hai gã gia hoả giữ chân, Lê Thứ suýt nữa chết khiến hắn giận tới tím mặt.Lê Thứ như nào cũng là đệ tử nội môn!Một vị đệ tử nội môn suýt chút nữa chết trước mặt hắn, không biết sẽ phải nghe bao nhiêu lời chế nhạo nữa.

Lê Thứ bị thương tới kinh mạch, khi trở về nhất định tránh không được mấy lão gia hoả kia oán giận vài câu.Nghĩ đến điều này, Thân Vô Hợi tâm cao khí ngạo sao có thể không giận chứ?“Thi hải trúc cũng muốn làm khó lão phu sao?”

Thân Vô Hợi hét lên một tiếng, linh lực cả người sôi trào: “Nếm thử vô muội hoả của lão phu xem sao!”

Một lũ hoả diễm vô sắc trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.Ầm!Trong nháy mắt khi lũ hoả diễm vô sắc trong suốt xuất hiện, trong lòng mọi người không khỏi chấn động!Đúng lúc này, cảm ứng được điều gì đó, Tả Mạc bỗng mở mắt.Chương 505 : Vô muội hỏa .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Siêu Nhân Lợn LòiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonNguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc đưa mắt nhìn vào phía sâu bên trong tế đàn, lòng phấp pha phấp phỏng.Lúc này không ai để ý thấy vẻ khác thường của Tả Mạc, tất cả đều bị thu hút vào đám lửa trong trẻo đang cháy trên tay Thân Vô Hợi.Vô muội hỏa!Ngọn lửa trong trẻo, lặng lẽ cháy trên tay Thân Vô Hợi, không khí xung quanh nó chợt đặc lại như hồ, mỗi lần ngọn lửa nháy lên đều có thể thấy một gợn sóng như vô hình, như khuếch tán rung động.Vô muội hỏa!Lê Thứ cả kinh, Thân trưởng lão liều mạng rồi!Ngoài thì lẫm liệt thế, còn thì đều trố mắt nhìn chăm chú, chỉ e lỡ mất một chi tiết nhỏ.

Vô muội hỏa là tuyệt kỹ thành danh của Than trưởng lão, ngay cả tại Thiên Hoàn cũng khá tên tuổi.

Vô muội hỏa này do Thân trưởng lão ngộ được từ trong phù văn nên tuy có tên là hỏa nhưng lại không nằm trong ngũ hành.Đám Vô muội hỏa này tuy lớn nhỏ cũng chỉ cỡ ngón tay song thực tế gồm hơn ba trăm đạo phù văn nhỏ bé cấu tạo cực kỳ tinh xảo tầng tầng lớp lớp tạo thành.Nghe đồn Vô muội hỏa đã đạt được đỉnh phong của phù hỏa thành thử khi Lê Thứ thấy Thân trưởng lão xuất ra sát chiêu này thì kích động hẳn lên!Trúc Trượng lão nhân biến sắc mặt, hắn nhận thấy sự lợi hại ngay khi Vô muội hỏa vừa xuất hiện.Mặt Trúc Trượng lão nhân trở nên trịnh trọng, trong miệng lẩm bẩm, tay ném Thi Hải trúc bay vụt lên trời.

Thi Hải đen như mực từ từ tan ra như băng, tan thành một vùng nước đen.

Một mùi hôi thối xộc lên và tỏa ra xung quanh.Thân Vô Hợi lặng lẽ cười nhạt, đám Vô Muội hỏa như một con rắn nhỏ trong suốt quấn lên bàn tay hắn.Vô Muội hỏa trong suốt, không màu quấn lên bàn tay hắn, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện được.Vẻ mặt Thân Vô Hợi tuy cao ngạo nhưng trong lòng hắn cũng không dám sơ xuất.

Loại vật kỳ môn như Thi Hải trúc này thường thường cũng có những tác dụng không lường được, hắn cũng không muốn lật thuyền trong mương.Đám nước đen trên đỉnh đầu Trúc Trượng lão nhân chậm rãi chuyển động, đột nhiên từng cây trúc đen dài mọc ra nhanh chóng rõ rệt từ vùng nước đen đó.Trúc đen mọc rất nhanh, chỉ chớp mắt đã mọc ra một khoảng chừng nửa mẫu thoạt trông như một quầng mây đen trôi phập phềnh trên đầu Trúc Trượng lão nhân.Bầu không khí bỗng nặng nề như chì lỏng.Hai gã nguyên anh dùng toàn lực đấu nhau, uy áp sinh ra quả là tai nạn cho đám kim đan xung quanh.

Ngay cả Lê Thứ thì trường chiến đấu cao cấp cỡ này cũng không có cửa nhúng tay vào.Uy áp kinh người như thái sơn áp đỉnh khiến hắn cũng cảm thấy bắt đầu hít thở khó khăn.Nguyên anh!

Đây là Nguyên anh!Ánh mắt Lê Thứ kinh hãi mà cuồng nhiệt, lần đầu tiên hắn chứng kiến trực tiếp lực lượng cường đại thế này.

Chấn động mạnh mẽ của nó vượt qua sự dự liệu của hắn.Hắn cẩn thận nín thở, mùi hôi thối của Thi Hải trúc có tính ăn mòn rất cao.

Hắn nhấc chân lên khiến vô số bụi phấn rụng xuống lả tả, trên sàn đá cứng rắn hiện rõ ra một vết chân.

Nền đá cứng rắn của thần điện cũng bị khí tức của Thi Hải trúc ăn mòn thành xốp xộp như bánh xốp.Đám Kim đan hối hả thôi động linh giáp để chống đỡ khí thức ăn mòn của Thi Hải trúc.Nếu như tu giả chỉ là tu giả Ngưng mạch thì chỉ cần khí tức của Thi Hải trúc cũng đủ quét sạch bọn họ rồi.Trúc Trượng lão nhân ngầm bấm pháp quyết, nửa mẫu trúc hải trên đỉnh đầu lão có vô số lá trúc bắn ra.

Mỗi một lá trúc trên không lại biến thành đủ loại độc trùng, thi trùng màu đen đánh vào Thân Vô Hợi.Ngay khi đó, một âm thanh chói lói, xói óc vang lên như xé không gian làm người ta dựng tóc gáy.Mọi người trong thần điện đều tối tăm mặt mũi nhưng trong lòng lại cảm thấy như không có chỗ nào để trốn.Sắc mặt Thân Vô Hợi nghiêm trọng, bàn tay phải giơ lên chầm chậm đẩy tới!Một bàn tay lớn trong suốt bay ra từ tay hắn bắn thẳng vào đám hắc trùng trước mặt.Phốc phốc phốc!Bị bàn tay lớn trong suốt vỗ vào, đám mây đen tan tác nhanh chóng, biến mất tăm mất tích.Trúc Trượng lão nhân hừ lạnh, lá trúc đen không ngừng bay xuống, côn trùng bay kín trời không những không giảm mà còn tăng thêm số lượng, dày đặc chi chít như thủy triều đen quây kín Thân Vô Hợi đến ruồi cũng không qua lọt.Dưới sự tấn công điên cuồng luân phiên của đám sâu hung hãn, bàn tay trong suốt to lớn kia cũng khó mà chống đỡ.

Trong chớp mắt, sâu đen đã bám kín lên bàn tay trong suốt, trông thật đáng sợ.

Tiếng đám sâu liều mạng gặm soàn soạt khiến mọi người xung quanh nghe thấy trong lòng hoảng sợ, rởn hết da đầu.Nếu như đây là một người thì chỉ e đến xương cốt cũng bị gặm sạch không còn một mảnh!Không ngừng có tiếng bóc bóc vang lên khi có sâu bị nổ tung nhưng đám sâu này không hề biết sợ mà vẫn điên cuồng gặm lấy bàn tay.Bàn tay to này nhìn bằng mắt cũng thấy nhỏ đi nhanh chóng.Chỉ trong chốc lát, bàn tay mới đó còn to chừng mấy trượng đã chỉ còn chỉ bằng nắm tay lớn mà thôi.Trong mắt Trúc Trượng lão nhân lộ vẻ đắc ý.

Hắn vô tình được cây Thi Hải trúc này, từ đó đến giờ hắn bỏ toàn bộ thời gian nghiên cứu nó.Để có thể phát huy được uy lực tối đa của nó, Trúc Trượng lão nhân còn dùng đến cả phương pháp thi luyện.

Đếnlúc này cây Thi Hải trúc mới được luyện hóa thành hình.Nói đến cũng thấy lạ, sau khi luyện hóa thành hình, cây Thi Hải trúc này lại xanh tươi như ngọc, không hề thấy chút tử khí nào.

Còn ở Vân Hải giới, Trúc Trượng lão nhân có địa vị cao nên nhiều năm cũng chưa động thủ với người khác nên uy lực cây Thi Hải Trúc này cũng chưa lộ ra.Cho đến ngày hômnay!Có thể dùng trưởng lão của Thiên Hoàn để tế bảo vật này, cũng là đủ rồi!Trong mắt Trúc Trượng lão nhân hiện ra một ánh tàn khốc, nếu hai người này không chết ở đây thì sau này bọn họ sẽ bị truy sát không ngừng!Muốn trừ hậu họa thì phải sát nhân diệt khẩu!Sát khí dâng cao, Trúc Trượng lão nhân chỉ tay vào Thân Vô Hợi, miệng quát: “Đi!”

Trong không trung bắt đầu vang lên tiếng rít, vô số sâu đen từ khắp nơi nhắm thẳng vào Thân Vô Hợi lao tới.Thấy Thân Vô Hợi như sắp bị đám sâu đen nuốt chửng, khóe miệng Thân Vô Hợi khẽ cười nhếch.“Ngon thì tới nào!”

Bàn tay lớn bị gặm nham nhở chỉ còn bằng nắm tay đột nhiên nổ ra một quầng ánh sáng chói mắt, đám sâu đen trên bàn tay bất thần xuất hiện ngọn lửa trong suốt, đám sâu không kịp phản ứng gì lập tức hóa tron.Một đám lửa trong suốt lại xuất hiện trước mắt mọi người lần nữa.Yếu ớt cháy giữa không trung.Bên dưới ngọn lửa hiện ra chi chít phù văn sáng ngời như một cái mạng nhện cực lớn, bao phủ tất cả mọi người vào trong.Không ai biết cái phù trậnnày bày ra lúc nào.Trúc Trượng lão nhân biến sắc, tuy lão không biết đối phương bày ra phù trận gì nhưng lão biết mình đã rơi vào thế hạ phong, từng chiêu từng thức đều bị người ta tính toán trong kế hoạch hết rồi.Quả nhiên đám lửa trong suốt yếu ớt kia chợt nháy lên, phù trận đột nhiên sáng lóa.

Phừng!

Xung quanh Thân Vô Hợi đám lửa cháy phừng phực, đám sâu đen chi chít dày đặc liền bị lửa thiêu rụi không còn một con.Chỉ nháy mắt, ưu thế đã hoàn toàn đảo lộn!Thân Vô Hợi nhìn xung quanh, thần sắc ngạo nghễ: “Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng sám tranh đoạt với Thiên Hoàn sao?

Không tự lượng sức!

Bây giờ cho các ngươi thong thả nếm thử Vô Muội hỏa trận của lão phu nhé!”

Ánh sáng phù văn xoay chuyển, mọi người hoảng sợ khi nhận ra chân bọn họ bị hút chặt xuống, bất kể dùng sức thế nào cũng không thoát ra được!Lửa Vô Muội đang ui ui thì nhảy lên một cái.Oanh, hai luồng lửa cháy phực lên dưới chân hai gã tu giả, thiêu cháy hai tên nàyÁnh lửa tan đi, chỗ hai gã vốn đang đứng … trống không!Hoảng sợ và tuyệt vong hiện lên trên khuôn mặt mọi người.

Bọn họ đã dùng tất cả các cách có thể nhưng vẫn không có tac dụng gì.Ánh mắt Lê Thứ bị thu hút bởi đám Vô Muội hỏa nhỏ bé cháy bập bùng không dứt ra được, trong lòng đầy kính nể.

Vô Muội hỏa của trưởng lão quả nhiên danh bất hư truyền!

Đừng có tưởng phù trận to như vậy mà ngon, tác dụng thực sự chính là đám Vô Muội hỏa do 300 đạo phù văn tạo thành này!Trình độ phù trận của trưởng lão khiến Lê Thứ phục sát đất.

So với Thiên Hoàn huyết minh của mình, nhìn thì thanh thế lớn nhưng chiêu thức của trưởng lão cao minh hơn không biết bao nhiêu lần.Trên mặt Cát Hải và Trúc Trượng lão nhân lộ vẻ sầu thảm, hai người nhìn qua nhìn lại, đều nhìn thấy ý liều mạng trong mắt nhau.Hai người là Nguyên anh, và cũng là hai người trong đám còn có thể cục cựa được.Thân Vô Hợi căng thẳng tập trung chú ý Trúc Trượng lão nhân, Vô Muội hỏa trận tuy lợi hại nhưng để tiêu diệt Nguyên anh vốn cũng không dễ.

Hắn định diệt hết đám ruồi bâu bên ngoài trước rồi mới tập trung lực lượng phù trận để đối phó hai người này.Hối hận đã muộn mất rồi.Đám Hắc trúc hải rộng nửa mẫu trên đầu Trúc Trượng lão nhân biến lại trở thành Thi Hải trúc, Trúc Trượng lão nhân dùng móng tay rạch trên cổ tay một cái, máu huyết bắn ra, Thi Hải trúc sinh ra một lực hút đem hút sạch tất cả máu tươi bắn ra.Dáng vẻ Trúc Trượng lão nhân trông như già đi 20 tuổi, tóc bạc đi trong nháy mắt.Thần sắc Cát Hải nghiêm túc, cẩn thận từng chút một lấy ra một viên Thái cực châu đen trắng.

Viên châu này ước chừng cỡ bằng trứng chim bồ câu, nhìn cũng không đặc biệt lắm.Song khi Thân Vô Hợi nhìn thấy viên Thái Cực châu này thì biến hẳn sắc mặt, hét thất thanh: “m dương vô cực châu…”

Mặt Lê Thứ trắng bệch như sáp.m dương Vô cực châu là một loại loại kỳ bảo bí ẩn, không biết do ai luyện thành, luyện thành bằng cái gì, lai lịch mơ hồ.

Vốn lúc đầu cũng cũng chẳng ai biết đến, thực sự bắt đầu lưu truyền là từ một vụ huyết án.Một môn phái có ba vị Nguyên anh, mười sáu Kim đan, chỉ trong một đêm bị người ta huyết tẩy.Mà kẻ gây án chỉ có một mình.Lúc việc này xảy ra đã làm vang động cả tứ cảnh thiên, m dương Vô cực châu cũng được biết đến từ đó.m dương Vô cực châu có yêu cầu cực cao đối với người uống vào, phải từ Nguyên anh kỳ trở lên.

Nó có thể khiến tu giả Nguyên anh kỳ thiêu đốt kịch liệt, từ đó phát ra lực lượng cực kỳ kinh khủng,có thể tiêu diệt địch nhân mạnh hơn mình nhiều lần.

Đương nhiên người sử dụng thì chắc chắn phải chết.Cái này nằm trong một số ít loại kỳ bảo có thể khiến các đại môn phái phải cảm thấy e dè.Hút đủ máu huyết, Thi Hải trúc bất ngờ cắm xuống đất, thân trúc bắt đầu chuyển động chậm rãi, sau mấy hơi, nhìn loáng thoáng ra hình dạng một khuôn mặt.Không lâu sau, Thi Hải trúc đã biến hình hoàn chỉnh.Một quái vật mặt xanh nanh vàng xuất hiện trước mặt mọi người, đứng như người, tay chân dài loằng ngoằng, bộ lông dài đen như kim châm phủ từ đầu xuống tận đốt xương đuôi cuối cùng.Bộ mặt không lộ biểu hiện gì, ngoài viền con mắt ra thì cũng không thấy con ngươi, chỉ có hai luồng khí đen bốc lên không ngừng.Thời gian như dừng lại.Thân Vô Hợi, Lê Thứ bị m dương Vô cực châu và quái Thi Hải trúc dọa đến chết khiếp.“Giết hắn!”

Trúc Trượng lão nhân với hình dạng già nua chỉ tay vào Thân Vô Hợi, lớn tiếng quát.Thân Vô Hợi vội vàng chuẩn bị chiến đấu, hung vật này nhìn cũng thấy là không dễ chọc.Quái vật Thi Hải trúc vẫn khôn nhúc nhích“Nhanh giết hắn!”

Trúc Trượng lão nhân sốt ruột lại quát lớn lần nữa.Quái Thi Hải trúc vẫn đứng yên bất động.Đến lúc này mọi người mới phát giác ra chuyện, hình như quái Thi Hải trúc này đang nhìn….Dõi theo ánh mắt của quái vật, mọi người mới phát hiện ra ánh mắt nó đang nhìn chằm chằm vào một tên gia hỏa đeo mặt nạ.Biến cố bất ngờ này khiến mọi người nhất thời ngẩn tò te.Là hắn?Là hắn!Mọi người chợt phát hiện là từ đầu họ đã không chú ý đến kẻ đeo mặt nạ đồng thau thần bí này.Đúng vào lúc này, trái tim Tả Mạc nhảy mạnh, bắt được rồi!Ba động của tế đàn, bắt được rồi!Oanh, vô số thứ tiến thẳng vào đầu hắn!Vô ý thức, trong khi ánh mắt của mọi người còn đang chần chờ, suy đoán, bối rối, băn khoăn thì Tả Mạc dang rộng hai tay.Giống hệt như mấy vạn năm trước!Chương 506 : Một đám dê trắng!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Siêu Nhân Lợn LòiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonNguồn: Tàng Thư ViệnĐông!Tiếng trống nặng nề vang lên từ sâu bên trong thần điện.

Tiếng trống này cổ quái dị thường, đánh thẳng vào trong lòng mỗi người.

Chỗ nào tiếng trống vang đến thì toàn thân cơ nhục và máu huyết mọi người đều rung lên không kiềm được.Một vùng im lặng như tờ.Tất cả âm thanh, động tác chỉ sau một tiếng trống đều ngừng lại.Động tác của mỗi người đều vô thức dừng lại, quay nhìn vào phía trong thần điện.

Mọi người bất thần bị tiếng trống quỷ dị mạnh mẽ làm cho hoảng sợ, mà cả trong mắt ba gã Nguyên anh đang chuẩn bị tử chiến cũng đầy hoảng hốt.Một cỗ lực lượng hào hùng theo tiếng trống từ sâu bên trong thần điện vọt tới.Trong nháy mắt sắc mặt bọn họ tái mét, không còn hột máu.Lực lượng này trùng trùng điệp điệp, lấp lánh sáng rực, như dung nham chảy cuồn cuộn, như biển lửa mênh mông gầm thét.Bỗng có một người sợ hãi kêu thất thanh, phá vỡ sự im lặng.Nghe tiếng kêu sợ hãi đó, mọi người ngoái đầu lại và họ nhìn thấy một màn kinh hãi.Một cột ánh sáng hoàng kim từ trên cao chiếu thẳng xuống, giống như một thanh kiếm vàng sắc bén đâm xuyên bóng tối vô cùng.Toàn bộ ánh sáng phát ra từ pháp quyết phù trận hiện giờ bị cột ánh sáng hoàng kim làm cho lu mờ ảm đạm.

Cột ánh sáng chói mắt rừng rực làm người ta không thể nào nhìn thẳng vào nó đượcBên dưới cột sáng, hai tay Tả Mạc dang ra như muốn ôm lấy cột sáng này.

Tả Mạc được bao phủ trong cột sáng từ đầu đến chân sáng rực lên ánh kim.

Đằng sau ánh sáng rừ rực ấy, màu đen thâm trầm của cái mặt nạ đồng thau kỳ dị tựa như bóng đen u tối khó lường.Ánh sáng vàng rực rỡ phủ trên hai tay dang rộng của Tả Mạc tựa như một chất dịch sền sệt, chảy dọc theo hai cánh tay hắnÁnh sáng vàng chậm chậm đọng lại ở đầu ngón tay Tả Mạc, to dần… to dần thành một giọt kim dịch rồi rơi xuống.

Trong lúc giọt kim dịch rơi xuống, bên ngoài giọt kim dịch liên tục tản phát ra những đốm sáng vàng rực rồi giống như một vệt sao chổi vàng rực.Phần lớn kim dịch chảy dọc theo hai tay Tả Mạc rơi tí tách mang theo hàng trăm điểm sáng vàng, không ngờ lại chỉnh tề như xếp hàng tạo thành hình cái lông chim vàng trông rất đẹp mắt. ()Mọi người trợn mắt, mồm há hốc.Từ đầu đến giờ, Tả Mạc ngoại trừ gây chú ý cho những tu giả này lúc đầu thì sau đấy chẳng ai thèm nhìn hắn đến nửa con mắt.

Bất luận nhìn từ góc độ nào cái tên mang mặt nạ đồng thau này cũng chỉ như cá trên thớt chờ chặt, thịt trong nồi chờ đun, có thể do người này hay người khác nhưng vẫn sẽ bị chặt, bị đun mà thôi.Tả Mạc bị bỏ qua như thế, bị tất cả mọi ngừoi bỏ qua như thế.Cho đến khi cột sáng này giáng từ trên trời xuống, mọi người mới giật mình kinh hãi.

Sự tình hóa ra không giản đơn như họ tưởng.Thân Vô Hợi là kẻ đầu tiên có phản ứng, tức giận quát: “Giết hắn!”

Đông!Lại một tiếng trống làm rúng động đến tận xương tủy cắt đứt tiếng gào thét của Thân Vô Hợi.

Nó không quản đến tầng tầng lớp lớp phòng ngự của mọi người mà trực tiếp đánh vào chỗ sâu kín nhất trong tâm họ.Nhiệt độ trong thần điện nhanh chóng tăng lên, không khí nóng rực như bốc cháyĐông...

Đông...

Đông...Tiếng trống dồn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dồn dậpMọi người hoảng hốt khi phát hiện bọn họ dường như bị cầm giữ bởi một lực lượng vô hình, bất kể họ thôi động linh lực cỡ nào thì cũng không động đây được dù chỉ một ngón tay.

Mỗi một tiếng trống vang lên đều khiến khí huyết và lực lượng trong cơ thể họ run lên không kiểm soát được.

Chỉ sau vài tiếng trống mọi người đều bị khí huyết chạy tán loạn, mặt chỗ xanh chỗ đỏ.Ánh mắt mọi người đã chuyển từ hoảng hốt sang kinh khiếp.Thân Vô Hợi vô vàn lần cũng không tưởng tượng sẽ xảy ra biến cố.

Trong lòng hắn vô cùng hối hận, nếu ngay từ đầu đem cái thằng đeo mặt nạ ra băm thì nào có xảy ra tình thế tuyệt vọng này.Nếu như lúc trước hắn còn chút hoài nghi liệu cái thằng đeo mặt nạ này có đúng là hậu duệ của Thái dương thì bây giờ hắn hoàn toàn có thể chắc chắn.Tiếng trống, cột sáng, lực lượng cầm giữ, tất cả đều là lực lượng của thần điện.Sự cường đại của lực lượng này đủ làm người ta tuyệt vọng!Thân Vô Hợi thì không tuyệt vọng, hắn vẫn đang khổ sở giãy dụa.

Trong tất cả người ở đây, hắn là kẻ biết về thần điện nhiều nhất.

Lực lượng này vô cùng mạnh mẽ, khí phách oanh oanh liệt liệt không hề che đậy.Nó như bầu trời huy hoàng chói chang ánh mặt trời, khiến con người không dám nhìn thẳng.Song Thân Vô Hợi không cam tâm bó tay chịu trói.

Cỗ lực lượng này thực sự giống như ánh mặt trời chói chang khiến người ta không dám đối diện nhưng đằng sau cái lực lượng cuồn cuộn bá đạo không gì sánh được này hắn nhận ra một dấu hiệu của sự tự thiêu đốt bất chấp tất cả.Thần điện này sắp đến ngày hủy diệt, đang thiêu đốt để tỏa ra ánh sáng cuối cùng.Chỉ cần…chỉ cần có thể duy trì đến khi nó cạn kiệt…Là có thể có một cửa sống sót!Chỉ cần còn hy vọng sống sót thì hắn có lòng tin có thể phản khách vi chủ.

Cho dù đối phương là hậu duệ Thái dương hắn cũng không tin đối phương có thể giữ được tòa thần điện này.Bởi vì thầnlực!Cho dù là hậu duệ Thái dương cũng không có khả năng tu thành thần lực.

Bây giờ điều kiện để tu luyện thần lực đã không còn, phương pháp tu luyện cũng đã chôn vùi với tro bụi lịch sử.

Không có thầnlực thì tên này cũng không thể được thần điện thừa nhậnvà cũng không thể nào khống chế thần điện.Chắc vụ này chỉ là cú giãy giụa cuối cùng của thần điện mà thôi.Thân Vô Hợi bình tĩnh lại.Bỗng nhiên ánh mắt hắn sững lại, cả người cứng đơ ra.Chỉ thấy thân thể mang mặt nạ đồng thau khẽ nhúc nhích, phần bóng râm phía dưới mặt nạ truyền đến âm điệu mang phong cách cổ xưa, còn thân thể hắn thì uốn éo như một con rắn, tư thế vô cùng quái dị.Những đốm sáng sắp xếp thành hình lông chim dọc theo hai tay Tả Mạc đong đưa trong không khí vẽ ra một một quỹ tích khó hiểu.Một loại lực lượng cực kỳ xa lạ, nổi lên rung động, bình thản tỏa ra.Thân Vô Hợi vừa mới tỉnh táo lại nhìn Tả Mạc như nhìn thấy quỷ.Cái này...

Cái này...

Cái này...Thần lực!Cái này là thần lực!Thần lực...

Làm sao có khả năng... sao có khả năng!!!!Thân Vô Hợi đang bất động nhưng trong đầu hắn như trống rỗng.

Phát hiện kinh người này như sét đánh giữa trời quang, nổ tung trong đầu hắn!Cái này là suy nghĩ cuối cùng của hắn.Một luồng sáng từ trên trời giáng xuống đem hắn bao phủ lại, hắn chỉ thấy trước mắt trắng lóa lên rồi không biết gì nữa.Vài chục luồng sáng từ trên không thần điện bắn xuống, mỗi người bị một luồng sáng bao phủ.

Bất kỳ tu giả nào bị chiếu vào thì đều bất động y như con rối bất kể tu vi cao hay thấp.Tả Mạc đứng yên, kim mang trên người ảm đạm như muốn tan biến.“Ha….daaaaa!”

Tiếng cười khàn khàn vang ra từ sau mặt nạ nhưng chỉ chớp mắt liền biến thành âm thanh hít lạnh.

Tả Mạc khổ sở nhếch nhếch mép, hắn muốn cười nhưng mỗi một sợi cơ, gân đều vô cùng nhức nhối, Cơ gò má cũng mỏi nhừ, chỉ khẽ cử động là đau thấu tâm can.Tuy cả người như muốn vỡ ra cộng với nhức mỏi khắp nơi nhưng không thể làm giảm đi sung sướng và đắc ý trong lòng hắn.Có cái gì có thể mừng rỡ hơn so với chuyện đảo ngược tuyệt cảnh?Nhìn từng người trước mặt giống hệt con rối, Tả Mạc phá ra cười đắc ý không nhịn được và ngay đó lại phát ra tiếng kêu oái oái vì đau.Những luồng sáng này lực lượng phòng hộ của thần điện, chúng có thể làm đông cứng thân hình của địch nhân, cướp đi ý thức của địch nhân, vô cùng lợi hại.

Tả Mạc cảm nhận được ba động từ trong tế đàn truyền đến, vô thức mà nghĩ đến những thứ… khó hiểu gì đó.

Tả Mạc bị hãm trong tuyệt cảnh nên cũng chẳng kén cá chọn canh gì nên có ý làm liều được ăn cả ngã về không , bắt đầu cùng tế đàn câu thông.Không ngờ được là hắn lại câu thông thành công!Tả Mạc câu thông thành công lập tức hiểu rõ vì sao ba động từ tế đàn truyền tới.Thần điện trải qua mấy vạn năm một lần nữa lại mở ra, trực tiếp dùng lực lượng nguyên thủy còn sót lại, càng làm hao tổn nhanh chóng hơn.Thần điện còn dư lại một luồng lực lượng cuối cùng.Nếu như không có Tả Mạc tham gia, lực lượng sau cùng này sẽ biến toàn bộ thần điện thành tro tàn trong lửa.

Ba động của tế đàn chính là dấu hiệu cuối cùng trước khi thần điện tiêu vong.Tả Mạc cùng tế đàn câu thông thành công, dùng lực lược sau cùng của thần điện kích phát động một chiêu trí mạngLực lượng của thần điện mạnh mẽ vô cùng, cho dù chỉ là một phần sót lại thì cũng còn lâu đám Thân Vô Hợi mới có thể chịu được.Những luồng sáng này tên là “Kim Ô cấm quang”, là thủ đoạn công kích cực kỳ lợi hại của thần điện.

Chỉ cần bị Kim Ô cấm quang bao phủ lập tức mất đi toàn bộ ý thức, hình dạng cứng đơ như con rối.Tuy vậy Kim Ô cấm quang cũng không thể trực tiếp giết chết đối phương.

Một khi thân thể đối phương bị thương tổn lập tức sẽ tỉnh lại.

Ví như Thân Vô Hợi vốn là Nguyên anh, chỉ trong nháy mắt khi tỉnh dậy đủ cho hắn lấy mạng Tả Mạc.

Thái dương thần điện dùng Kim Ô cấm quang đối phó bắn trúng địch nhân, thường là trực tiếp ném vào Phần thần cảnh, để cho bọn họ bị lửa thiêu đốt thân thể mà chết.Những tên gia hỏa này … không thể giết chết được.Tả Mạc thấy hơi tiếc rẻ nhưng con mắt hắn láo liên, ngay sau đó cười khành khạch lên, dĩ nhiên âm thanh trong đó không tránh khỏi có vài phần ý vị biến thái.Hắn nén đau nhức trong cơ thể, đi đến trước mặt Thân Vô Hợi.Nhìn Thân Vô Hợi đứng ngây ngốc bất động như một con rối, ánh mắt hắn cháy lên vẻ tham lam không hề do dự bắt đầu lục lọi trên người Thân Vô Hợi.Linh giáp, giới chỉ, pháp bảo…Vui sướng và phấn khích khi thu hoạch làm Tả Mạc quên cả đau đớn của thân thể.

Thủ pháp hắn thành thạo lưu loát lột sạch sẽ Thân Vô Hợi.Thật sạch sẽ… ngay cả nội khố cuối cùng cũng không được Tả Mạc chừa lại.Chất liệu cái của này cũng không tệ!Tả Mạc quả nhiên có mắt nhìn hàng, hai mắt sáng rực lên.Xa xỉ a xa xỉ!Dùng Ngũ phẩm Lưu Vân tô và Đề huyết điểu vũ tỉ mỉ bện thành.

Trên mặt có ba phù trận “Ôn dưỡng” “Cường tráng” và “Bền bỉ”.

Bán vứt đi cũng phải được hai trăm ngũ phẩm tinh thạch!Hai trăm ngũ phẩm tinh thạch đó nha!Thực tình đừng có oán trách ca nha!Mặt mày Tả Mạc rạng rỡ, thủ pháp càng mau lẹ.Những tên này nếu không là cao thủ một cõi thì cũng là phú gia một vùng, có tên nào mà không béo mầm béo mượt?

Tả Mạc cũng chẳng buồn nhìn kỹ mà chỉ cắm đầu lo lột đồ, lột giáp.Thi Hải trúc, m dương Vô cực châu …Động tác hắn cực nhanh, chuyện này cũng chẳng phải làm lần đầu nên hiệu suất đương nhiên là kinh người.Thích khác Mặt nạ đáng thương cũng không tránh được một kiếp này.

Hắn vốn bị thương phía dưới nhưng vẫn chưa chịu trốn đi.

Trái lại hắn còn lén tới gần ẩn nấp tại một chỗ, âm mưu canh me phút cuối làm một phát ăn ngay.Thế nhưng vì thần điện ngoài Tả Mạc thì đều coi tất cả là địch nhân, thích khách Mặt nạ cũng không trốn kịp và cũng bị Kim Ô cấm quang bắn trúng.Đối với gia hỏa suýt chút nữa giết chết mình thì Tả Mạc càng nghiến răng nghiến lợi, không cần hai lời lột hắn sạch sẽ.

Chiêu bài mặt nạ của đối phương đương nhiên cũng bị lột xuống.Rất nhanh sau đó, bên trong thần điện chỉ còn một đám tượng người trắng bóc, sạch sẽ y hệt một đám sơn dương bị sạch cạo lông.“Thực sự là hoàng tráng a!”

Tả Mạc đầy cảm khái, rồi đắc ý chạy trối chết.

Thời gian Kim Ô cấm quang duy trì liên tục không được dài lắm.Các vị!

Hẹn gặp lại!Chương 507 : Đầu tiên là phải xây chuồng!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Siêu Nhân Lợn LòiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonNguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc vừa mới rời Thanh Mộc mật cảnh quay về Quy đảo thì Thái Dương thần điện đổ uỳnh xuống, mảnh vỡ bay như dăm bào khắp trời. mảnh vỡ chưa rơi xuống thì lửa dung nham phun trào lên từ dưới lòng đất sâu nuốt chửng thần điệntrong nháy mắt.Đám đông vây xung quanh xem hô ầm lên.Thân Vô Hợi thấy trên tay đau nhức, liền tỉnh lại.Lửa?

Trước mắt tuyền một màu đỏ rực, biển lửa?

Làm sao mình lại rơi vào biển lửa thế này?Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, bản năng sinh tồn của hắn thúc đẩy phải thoát ra khỏi biển lửa này.

Không nói câu nào, lập tức thôi động linh lực bay thẳng lên trời.Vừa bay lên trời hắn thấy toàn thân mát lạnh khiến đầu óc hắn tỉnh táo thêm vài phần.Cả người mát lạnh…cảm giác rất quái dị…Ngay lúc này, vù vù vù, hàng loạt bóng người liên tiếp bay lên từ trong đám đổ nát của thần điện, bên cạnh hắn xuất hiện hơn mười thân ảnh.Những … người này lắc lắc lư lư, thần sắc vẫn còn vài phần mờ mịt.Thân Vô Hợi giật mình sững lại, biểu tình trở nên quái dị, chỉ thấy trong tầm mắt là một đám thịt trắng bóc, những …. người này sao lại không mảnh che thân.Hượm đã… cảm giác mát lạnh…Sắc mặt Thân Vô Hợi bất thần trắng bệch, vừa cúi nhìn xuống thì hắn thấy ngay một mảng da thịt trắng phớ, toàn thân hắn sạch bóng, toàn bộ lộ nguyên con hàng ra ngoài không khí. :dead:Trong đầu hắn oành một tiếng.Người bu xem đang đứng khắp nơi trên đồi trên núi lúc này lại im phăng phắc.

Thân Vô Hợi khẽ liếc, thấy trên mặt bọn họ đầy vẻ kinh ngạc.Vô số ánh mắt nhìn vào thân thể trần trụi của hắn … gió lành lạnh..Rồi tiếng cười vỡ òa ra, như sóng biển cuộn trào mãnh liệt.Phụt!Một búng máu từ cổ họng hắn phun thẳng ra.

Thân hình hắn chao đi, lao cắm xuống đống đổ nát của thần điện.“Trưởng lão!”

Tiếng kinh hô của Lê Thứ yếu ớt nghe như từ xa xăm vọng đến, ý thức Thân Vô Hợi càng lúc càng mơ hồ.Tả Mạc đang kiểm tra chiến lợi phẩm của mình.Thu hoạch lần này thật là phong phú ngoài dự kiến, miệng hắn cười ngoác đến mang tai.

Hơn nữa đống đổ nát của thần điện lại bị dung nham nuốt chửng, xóa tất cả dấu vết, không ai nghĩ ra kẻ mang mặt nạ đồng thau là hắn cả.Tuy vậy cũng còn nhiều việc phải làm lắm.Ví như đống pháp bảo đang chồng chất như núi bên trong phù trận.Trong đống pháp bảo cướp đoạt này có rất nhiều thứ bị người ta lưu lại dấu ấn.

Phù trận này của Tả Mạc là phù trận đặc chế dùng để ngăn cách cảm ứng.

Nếu không đem dấu ấn trên pháp bảo này tiêu trừ đi thì những pháp bảo này cũng không có cách nào đem ra ngoài, bằng không thì theo như lời, người cứ ngồi đợi người ta tìm đến cửa đi.Tả mạc rất minh bạch lần này đám người hắn đắc tội có bao nhiêu phần lợi hại.Bất quá, thanh trừ dấu ấn với Tả Mạc cũng không tính là khó khăn.

Đại nhật văn diễm, Thanh đằng huyền thủy, thần lực đều có khả năng xóa đi dấu ấn trên những pháp bảo này.Vấn đề khó khắn ở đây chính là làm thế nào ngăn trở người khác dựa vào thần toán để tìm ra mình.Ở Thiên Hoàn nghe nói có rất nhiều tu giả tinh thông thần toán, những người này có thể thăm dò thiên cơ.

Thiên Hoàn lần này lỗ vốn lớn như vậy, tuyệt đối sẽ không im lặng.

Ngược lại, Thiên Hoàn sẽ trả thù càng ghê gớm, tàn khốc để cho những người khác biết đối nghịch với Thiên Hoàn sẽ có kết quả gì.Tả Mạc cũng không muốn mình thành một con gà bị giết để dọa khỉ, cần phải đem dấu vết xóa sạch mới tránh được hậu hoạn.Hoàn hảo, có vấn đề, tìm Bồ yêu.“Quấy nhiễu thần toán?”

Bồ yêu xoa cằm, con mắt đỏ lộ ra dưới tóc hơi nheo lại, đôi môi mỏng quẹt hơi nhếch lên ở góc mép nhìn như ánh đao lướt chéo qua.Tả Mạc gật đầu như bổ củi: “Không sai, không sai!”

Bồ yêu bất thần quay qua hỏi Vệ: “Người có cách nào tốt?”

Vệ nhìn thoáng qua Tả Mạc: “Có thể hiến tế, bất quá tối thiều cần có hồn phách của Nguyên anh kỳ.”

Cái này không phải sở trường của hắn.“Hồn phách Nguyên anh kỳ?”

Tả Mạc đờ đẫn hỏi, hắn nghi là lỗ tai hắn có vấn đề nên nghe nhầm mất rồi.“Không sai.”

Vệ thành thật nói: “Ta chỉ biết có mỗi một loại phương pháp này.”

Tả Mạc dứt khoát quay phắt về phía Bồ yêu, đùa cái gì mà đùa, hồn phách Nguyên anh kỳ, mười thằng như ca cũng không có khả năng giết một Nguyên anh.Bồ yêu nở nụ cười, trong lòng Tả Mạc lại cảm thấy bất an.“Rất tốt!

Chỉ có buôn bán là thứ ta thích nhất, cũng cần có một cái giá cho phù hợp nha!”

Bồ yêu tươi cười nhưng đầy tà khí khiến Tả Mạc run rẩy.Giá cho phù hợp…Giọng Tả Mạc khảng khái pha lẫn bi tráng run rẩy nói: “Cho giá đi!”

“Ngươi, lần này là đồ tốt nhất, à, còn mấy khúc xương kia.

Đáng tiếc…”

Trong lời lẽ Bồ yêu đầy vẻ tiếc nuối.Tả Mạc chột dạ, hắn biết rõ thứ Bồ yêu nói chính là mấy khúc xương trong Phần Thần cảnh, tự dặn lòng phải ghi nhớ, hóa ra mấy khúc xương mới là đồ tốt nhất!

Không phải thằng này có chủ ý vào Mặc ngọc cốt chứ?

Tả Mạc thấp thỏm trong bụng , khi nghe đến câu “đáng tiếc..” của Bồ yêu mới thở phào nhẹ nhõm.Tuy thế Bồ yêu lại không nói tiếp theo kiểu “ đáng tiếc” mà lại đổi giọng: “Toàn bộ quả Thái Dương , kèm theo 100 hạt Thái Dương”Bồ yêu ngân nga cười nhìn Tả Mạc.Tả Mạc vừa mới buông lỏng tâm tư được một chút lập tức hít một hơi lạnh, trong bụng quặn lại.

Đao này của Bồ yêu chém quả nhiên là ngọt a!

Quả Thái dương còn đỡ cơ mà 100 hạt Thái dương kia giá trị vô cùng đó.

Tuy Tả Mạc có không ít hạt Thái dương nhưng một lần rút đi 100 hạt thì cũng chẳng còn bao nhiêu.Nói vậy song Tả Mạc biết rõ không thể để cho Bồ có cơ hội ra giá thêm lần nữa, bằng không thì…Tả Mạc cắn răng, gật đầu dứt khoát: “Được!”

“Sảng khoái!”

Bồ lặng lẽ đứng dậy, gương mặt anh tuấn yêu mị không lộ ra vẻ gì, hắn vứt cho Tả Mạc một cái quang cầu: “Cầm đi đi.”

Tả Mạc đón lấy quang cầu, vô số phương pháp tối nghĩa, khó hiểu nhập vào đầu hắn.Hắn vội vàng rời khỏi thức hải, bắt đầu tìm hiểu.

Lúc này hắn không ngừng lại chút nào, thứ cần nhất bây giờ chính là thời gian.

Hoàn thành phòng bị sớm một chút thì thoát nguy hiểm sớm một chút.

Nếu như chậm trễ thì lúc đó có muốn sửa chữa gì cũng chữa không kịpBên trong thức hải, Vệ bỗng cười ôn hòa: “Vụ làm ăn này ngươi làm tốt thật, chắc ta cũng phải nhìn vào ngươi mà học hỏi thôi.”

“Ngươi nói đúng đó.”

Bồ yêu thản nhiên nói, con mắt đỏ hấp háy, trên mặt không còn chút tà khí nào.Hai tên nhìn nhau rồi lần lượt biến mấtBàn cờ Hoang thú.Nam Nguyệt liều mạng tu luyện, hai mắt nàng nhắm nghiền, thần sắc cực kỳ chăm chú, hai tay phối hợp chằng chịt trong không trung tựa như có một cái cung vô hình trong tay.

“Thiên Nam tiễn thuật” của nàng tiến bộ rất nhanh, trình độ tăng cao, có thể nói tiến triển cực nhanh.Cảnh sắc xung quanh nàng không ngừng biến ảo, hai tay nàng cũng không ngừng du động nhưng khoảng cách giữa hai tay vẫn được duy trì như có một dây liên hệ vô hình.Thần thức nàng thập phần đặc biệt. giống như những gợn sóng vô hình.

Mỗi khi gợn sóng gặp đối phương sẽ nhanh chóng truyền thông tin đối phương trở lại (rất giống sóng siêu âm)Cảnh sắc xung quanh không ngừng biến ảo, có thật có giả.Nam Nguyệt cần phải từ trong những yêu thuật khó phân biệt thật giả này để tìm được mục tiêu thực sự.Đây không phải là lần đầu tiên nàng tu luyện theo kiểu này.

Thực tế là gần đây ngày nào nàng cũng tu luyện như thế.Từ khi đại nhân giao các nàng cho Bồ sư chỉ đạo, các nàng liền gặp phải các loại tu luyện kỳ quái, nhiều người đều than khổ liên tục.

Phương pháp tu luyện của Bồ sư lập ra rất đa dạng nhưng cái làm mọi người than khổ chính là vì phương pháp tu luyện nào cũng có độ khó rất cao.

Bồ sư lại là loại sáng nắng chiều mưa, người nào không hoàn thành tu luyện, kết quả đều rất bi thảm, rất nhiều người trong lòng sinh ra oán trách.Nhưng Nam Nguyệt không mảy may oán trách.Thực lực Bô sư mạnh mẽ vượt xa tất cả cao thủ nàng từng gặp.

Các lão sư của phủ Yêu Thuật so với Bồ sư cách xa không chỉ vạn dặm.

Ở đây mỗi một chỗ ảo cảnh tu luyện đều do Bồ sư tiện tay huyễn hóa thành, yêu thuật xuất thần nhập hóa khiến người ta phải trố mắt, há mồm.Có danh sư như vậy chỉ điểm, còn có đích nào mà phải là hy vọng xa vời chứ?Nam Nguyệt không những không lười biếng mà trái lại càng chăm chỉ hơn, nàng biết rõ cơ hội như vậy là khó có như thế nào!Kỳ thực không riêng nàng mà những người khác như Minh Quyết tử, Thương Trạch cũng rất hiểu rõ điều này.

Cắm đầu liều mạng khổ luyện, chỉ e bỏ qua cơ hội tốt.

Các trưởng lão Thương tộc còn dùng cưỡng chế, đốc thúc đệ tử Thương tộc, nếu không chịu khổ tu, trực tiếp lấy tộc pháp trách phạt.Đem địa điểm tu luyện đặt tại bàn cờ Hoang thú cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Cũng may bàn cờ Hoang thú rộng lớn vô biên, bọn họ chiếm cái ngách này cũng chẳng ai chú ý.

Vốn kẻ có thể nhìn thấu ảo thuật của Bồ yêu đã ít lắm, càng không thể xuất hiện ở bàn cờ Hoang thú mà phát hiện.Bồ yêu cũng xuất hiện tại bàn cờ Hoang thú.“Trình độ như …!”

Hắn nhíu mày nhìn từ trên cao xuống đám yêu đang tu luyện bên dưới, đầy vẻ bất mãn.Hắn đương nhiên là có tư cách bình luận như vậy, nghĩ đến đây, hắn không tránh khỏi nghĩ đến Vệ doanh, tâm tình càng tồi tệ.

Vệ doanh trong mắt hắn trình độ cũng chẳng cao nhưng so với đám gà này cũng cao hơn chả biết bao nhiêu lần.Vệ doanh bây giờ rơi vào tay Vệ.

Bị Vệ chơi đòn này đương nhiên Bồ yêu nuốt không trôi cục tức.

Vì vậy hắn đành đổi chủ ý sang đám Nam Nguyệt, Vệ không cách nào tiến vào Thập chỉ ngục, nên dù mình có muốn quậy gì thì thằng đấy nằm mơ cũng không biết được.Nghĩ đến đây, tâm trạng Bồ yêu lại thoải mái được một chút.Thế nhưng cứ nhìn đến đám gà đang vụng về luyện tiểu yêu thuật cực kỳ cơ bản này, tâm trạng vừa tốt được mốt chút lại biến sạch.Bồ yêu vốn chuẩn bị đem đám gà này lập thành một doanh khác nên cho bọn chúng tu luyện chiến trận, song ngay sau đó hắn phát hiện trình độ đám gà này quá kém.

Thực lực không có thì tu luyện chiến trận cỡ nào cũng không đuổi kịp đám Vệ doanh.Bởi vậy hắn đành đích thân chỉ điểm cho đám này tu luyện yêu thuật.Tuy tốc độ tiến bộ của đám Nam Nguyệt cũng khả quan nhưng đối với loại không biết kiên trì là gì như Bồ yêu mà nói thì tốc độ đó còn lâu mới đủ.Không tưởng được thằng Tả Mạc như vậy mà lại có thể tiến vào Thái Dương thần điện, lại có thể thu hoạch nhiều bảo bối đến như vậy, hắn lập tức canh me ngay.Vừa vặn có cơ hội Tả Mạc đến xin giúp đỡ là hắn chăn luôn một đống quả và hạt Thái dương.Khi thấy quả và hạt Thái dương lần đầu, tim Bô yêu đập thình thịch, hắn nhận ra hai loại bảo bối này giống như hoàng kim hồn, có thể đem vào trong Thập Chỉ ngục“Thực sự là làm cho các ngươi ăn sẵn rồi!”

Bồ yêu thầm thì, quả Thái dương và hạt Thái dương trong tay hắn sáng bóng, lóng lánh mê người.Chương 508 : Kiểm kê (một)Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Siêu Nhân Lợn LòiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonNguồn: Tàng Thư ViệnĐem xóa hết các dấu vết xong, lúc này Tả Mạc mới thở phào nhẹ nhõm.Không thể không nói, Bồ yêu quả có thủ đoạn.

Căn cứ theo cách của hắn, Tả Mạc luyện chế ra một cái ngọc bội U Vụ, Ngọc bội U Vụ nhìn chỉ bằng cỡ cái ngọc giản, không có gì đặc biệt nhưng lại tiêu tốn tài liệu giá trị tròn ba khỏa lục phẩm tinh thạch.Trông thế mà ba khỏa lục phẩm tinh thạch đấy!Bao Dịch lúc đó mặt mũi đều biến sắc, tồn kho trong tay hắn giảm nhanh quá là hắn đau đớn tận tâm can.

Mấy ngày liền, tâm tình Bao đại tổng quản cực xấu, tên nào đến lãnh đồ đều phải nghe một trận chửi mắng.Cùa đáng tội, ngọc bội U Vụ cũng giá trị phi phàm.

Nếu Tả Mạc tinh thông thần toán thì hắn sẽ biết, tất cả mọi thứ của hắn đều được một luồng sương mù dày đặc bao phủ, nhìn thế nào cũng không rõ.Có ngọc bội U Vụ trong tay, tâm tình Tả Mạc cũng nhẹ nhàng.

Lúc này rảnh rỗi hắn mới bắt đầu kiểm kê thu hoạch kỳ này từ Thái dương thần điện.Vừa mới kiểm kê, Tả Mạc đã kích động!Thu hoạch lần này chồng chất như núi, mỗi kiện đều là bảo bối hiếm có.Nhiều nhất chính là hạt Thái dương, mấy vạn năm tích trữ, nên con số nhiều kinh người.

Tuy bị Bồ cướp đi một trăm hạt nhưng chỗ còn lại không ngờ cũng còn khá nhiều.Trong đống bảo bối này, ba thứ dễ thấy nhất lại là – lá Hoàng kim diệp, cây Thái dương và xương Mặc ngọc.Là Hoàng kim không biết là lá cây gì nhưng có màu vàng chói lọi, nặng tay, trên lá chỗ nào cũng có hoa văn cực nhỏ, cực tinh xảo.

Lúc đầu Tả Mạc nghĩ đây là lá của cây Thái dương nhưng sau đó so sánh lại thấy không phải.

Tuy đã trải qua hàng vạn năm nhưng lá Hoàng kim vẫn phảng phất có sinh cơ khiến người ta lấy làm lạ.Tả Mạc nắm lá Hoàng kim trong lòng bàn tay, cảm nhận sinh cơ phảng phất truyền ra từ lá Hoàng kim, trong lòng thấy rất kỳ quặc.Lá Hoàng kim này có vị trí rất cụ thể, vừa nhìn là thấy tuyệt đối không phải hàng tầm thường.

́y vậy mà hắn lật qua lật lại cả nửa ngày cũng không phát hiện ra nó có gì đặc biệt.Trong đầu nẩy ra một ý, Tả Mạc thử quán nhập một chút thần lực vào nó.Păng!Vô số ý niệm điên cuồng trút vào đầu Tả Mạc như một cơn hồng thủy.Hắn như rơi vào khỏng không gian vô tận, vô số ngôi sao xoay tròn xung quanh hắn mà kéo.

Ý niệm đến từ viễn cổ, tựa như không gian mênh mông, thâm sâu huyền bí.

Ngay lúc đó hắn đã mê rồi.Ngôi sao biến ảo, sâu bên trong không gian hắc ám đột nhiên tỏa ra một điểm sáng nhè nhẹ.Điểm sáng mau chóng sáng bừng lên, trong chớp mắt nó trở thành một ngôi sao đẹp đẽ không gì sánh bằng, sáng chói treo trên bầu trời thăm thẳm.Khoảnh khắc tráng lệ này cũng chỉ đọng lại trong chớp mắt, ánh sáng rực rỡ xé toạc bóng tối nuốt chửng lấy Tả Mạc.Tả Mạc không kịp nhắm mắt nhưng không thấy mắt bị đau như đã lường trước.Tiếng hát ban đầu không biết từ đâu vọng đến song lúc này Tả Mạc lại cảm thấy vô cùng thân thiết.

Tuy nghe vẫn không hiểu gì nhưng tiếng ca thê lương lại khiến tâm tình đang xáo động từ từ bình tĩnh lại.

Tả Mạc nghe rất nhập thần.Đang nghe bỗng Tả Mạc phát hiện trong cơ thể có một tia thần lực vốn yếu ớt vậy mà lại tự vận chuyển trong cơ thể.Lẽ nào…Trong đầu Tả Mạc hiện ra một ý tưởng lớn mật.Bất quá hắn vừa phân tâm lập tức tia thần lực trong cơ thể lại như con chuột bị dọa, lập tức co lại.Tả Mạc vội ổn định tâm thần, tập trung vào tiếng hát.

Thầnlực trong cơ thể lại tự vận động, chầm chậm lưu chuyển trong người Tả Mạc.Tả Mạc lặng lẽ ghi nhớ lộ trình thần lực di chuyển.Cổ quái, quá cổ quái!Lộ tuyến thần lực di chuyển vô cùng cổ quái, cùng ba lực rất khác nhau.

Nó không giống như linh lực di chuyển trong cơ thể theo kinh mạch, không giống thần thức tụ trong thức hải, cũng không giống với ma công ở cơ bắp, gân cốt rèn luyện lặp đi lặp lại.Lộ tuyến của nó đã bao gồm cả kinh mạch, thức hải lẫn cơ bắp, gân cốt so với phương pháp tu luyện chủ chốt rất khác biệt.Đột nhiên, một sự mệt mỏi rã rời lan ra, tiếng hát ngày càng mơ hồ khó nghe thấy.Tả Mạc thất kinh!Mở mắt ra, tiếng hát quàng quạc đã ngừng.

Cúi nhìn xuống lá Hoàng kim trên tay thấy áng sáng đang dần dần tắt đi.

Tả Mạc vội vàng đem lá Hoàng kim giơ lên trước mắt thấy tuy ánh sáng của nó ảm đạm nhưng sinh cơ trên lá vẫn chưa biến mất, lúc này trong lòng mới nhẹ nhõm vài phần.Cái trò này không chỉ một lần!Hoàn hảo hoàn hảo!Bây giờ Tả Mạc mới hiểu ra một điểm mê hoặc về tác dụng của lá Hoàng kim.

Chắc nó là bảo bối lúc trước mà bộ lạc Thái dương đã dùn g để ghi lại phương pháp tu luyện Thái dương thần lực.

Nếu thế thì lá Hoàng kim cũng giống với ngọc giản song Tả Mạc cảm thấy nó không đơn giản chỉ là một cái ngọc giản Hoàng kim diệp, chắc chắn nó còn tác dụng khác.So với lá Hoàng kim, cây Thái dương có cách dùng đơn giản hơn nhiều.

Điều khiến Tả Mạc băn khoăn là không biết nên xếp cây Thái dương vào hàng mấy phẩm?Tốt xấu gì cũng là chí bảo của bộ lạc Thái dương, có danh cây thần, sinh ra hạt Thái dương cũng không phải vật phàm, kiểu gì thì phẩm giai của nó cũng không thấp hơn thất phẩm chứ!Tả Mạc suy nghĩ vẩn vơ.Hắn tuy không có cách nào phán đoán chính xác cây Thái dương là mấy phẩm nhưng trở ngại này cũng không cản trở hắn phát huy uy năng của nó.

Bộ lạc Thái Dương trồng cây Thái Dương là vì có thể thu được quả và hạt Thái Dương.

Tả Mạc đương nhiên là không có kiên nhẫn đi chăm bón cây Thái Dương vài chục năm rồi.Thân cây Thái Dương chính là vật liệu tuyệt hảo nhưng chưa rõ công dụng thế nào.Thêm vào đó như cây này tồn tại đã vài vạn năm, đem nó đi luyện chế pháp bảo kể cũng phí phạm, Tả Mạc thấy hơi tiếc.Nghĩ một lúc Tả Mạc đã có chủ ý.Hắn bay lên cao, ở trên đảo nhìn quanh mấy vòng rồi bay về phía nam hòn đảo.

Bay được một lúc, hắn hạ xuống trên một ngọn núi nhỏ rồi khom người chui vào một sơn động.Vừa vào sơn động thì hơi lửa nóngtáp vào mặt.Sơn động hành hỏa trên đảo có tổng cộng năm cái, đâ là một trong số đó.

Trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh gay gắt xộc vào mũi.

Tả Mạc lộ vẻ thỏa mãn ra mặt, sơn động này tương thông với địa hỏa là chỗ tuyệt vời để trồng cây Thái Dương.Thái Dương thầnđiện cũng tương thông với địa hỏa.

Nếu không có địa hỏa nuôi dưỡng thì cây Thái Dương này không cách nào tồn tại lâu như thế!Tả Mạc cẩn thận từng chút lấy ra cây Thái Dương.Ai ngờ rễ cây Thái Dương khi vừa tiếp xúc với nham thạch thì những sợi rễ cây như những con rắn uốn éo,vặn vẹo cắm vào trong nham thạch.

Nham thạch cứng rắn là thế nhưng trước mấy cái rễ này lại mềm như đậu phụ dễ dàng bị xuyên qua.Ánh sáng đỏ sậm nhanh chóng lan từ gốc rễ lan thẳng tới thân cây.Khi ánh sáng đỏ lan tới đầu ngọn cây Thái Dương thì nghe một tiếng păng khẽ, một ngọn lửa vàng rực sáng ngời tỏa ra từ thân cây.Hơi nóng kinh người lan rộng ra xung quanh.Tả Mạc không chịu được, liên tiếp lùi về phía sau mấy bước.

Nham thạch dưới chân hắn có vẻ sắp bị chảy ra.

Hắn lộ vẻ nghiêm trọng, nên nhớ trong người hắn có Đại Nhật văn diễm của Thái Dương tinh loại có sức đề kháng với lửa rất cao.

Thế mà bây giờ hắn cũng ăn không tiêu, cái ngọn lửa này cũng thật ghê gớm, rợn người.Vào lúc này Tả Mạc lại biến sắc mặt!Sâu trong nền đất dưới chân hắn có một luồng địa hỏa kinh hồn, đang điên cuồng vọt tới hướng này như nước lũ.Đáng chết!Không nói nhiều lời, hắn cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài động!Khi Tả Mạc chật vật chạy được ra khỏi động, hắn nhìn lại mà phát lạnh người.Thảm thực vật trên núi vốn xanh tươi đẹp đẽ mà chỉ phốc một cái, khói xanh bốc lên, chớp mắt tan thành tro bụi.

Cả ngọn núi nhỏ cháy đỏ rừng rực, mỗi khối nham thạch đều đỏ như mới lấy trong lò ra, có thể tan chảy bất cứ lúc nào.Hơi lửa mãnh liệt cuộn trào như muốn phá tan cả sự cản trở của mặt đất.Tả Mạc mặt càng tối lại!Đáng chết!Nếu như đợi luồng địa hỏa này phun ra thì chỉ e hắn cũng không che giấu đuợc nữa.Tuy Thái Dương thầnđiện bị địa hỏa đốt cháy không còn một mảnh, các tu giả từ các nơi tới Vân Hải giới cũng đã rời đi nhưng quanh đây vẫn còn rất nhiều tu giả.Địa hỏa phun lên trời xuất hiện ở Quy đảo, người tinh ý sẽ đoán được người đeo mặt nạ trong Thái Dương thần điện chínhlà mình.Tả Mạc rất quả quyết, bất kể thế nào cũng không để cho cái luồng địa hỏa này phun ra!Tuy địa hỏa chưa phun trào nhưng đứng gần thế này hắn cũng cảm thấy rõ ràng sức mạnh của nó.Làm sao đây?Nhìn lướt qua xung quanh, mắt hắn chợt sáng lên.Phù trận hộ đảo trên Quy đảo đều do hắn tự tay bày ra.

Chủ yếu là hai đại trận, một là trận m dương lôi vân, một cái là trận Tử ngọ thanh cương.Trận m dương lôi vân do Nhâm gia bày ra rồi sau đó Tả Mạc đem Lôi âm hạch đào trồng tại mắt trận khiến uy lực của trận tăng cao nhưng nó vẫn không so được với trận Tử ngọ thanh cương.Song lúc này dùng trận m Dương lôi vân thì tốt hơn dùng trận Tử Ngọ Thanh Cương.Không nói nhiều, ánh sáng trên tay Tả Mạc lưu chuyển, từng đạo ánh sáng dồn dập bắn vào mặt đất.Mọi người trên đảo bị luồng địa hỏa này kinh động, hối hả chạy tới chỗ này tụ tập bất quá khi bọn họ thấy động tác của Tả Mạc thì hiểu ngay có chuyện gì xảy ra liền vội vàng dừng lại.Một lúc sau, mọi người của Kim Ô doanh chạy tới, thấy vậy đều rất lo lắng.

Với sự chỉ đạo của hai đại sư phụ Tôn Bảo, Cát Vĩ bọn họ cấp tốc chuẩn bị hỗ trợ bất cứ lúc nào.Xung quanh im ắng, tất cả đều nín thở chăm chú nhìn cử động của Tả Mạc.Động tác hai tay của Tả Mạc rất chậm rãi, nhìn như đang kéo vật nặng ngàn cân, thần sắc nghiêm trọng cực độ.Địa hỏa trong sơn động càng lúc càng xao động.

Nham thạch trên đỉnh núi nhỏ bắt đầu tan chảy, địa hỏa bất cứ lúc nào cũng có khả năng phun ra.

Địa hỏa mãnh liệt sôi ùng ục, mỗi một tiếng sôi lại lộ ra một ít sức mạnh khiến mọi người xung quanh đều lo sợ.Ngay như vị núi-lở-không-nháy-mắt đại sư huynh Vi Thắng cũng lộ vẻ lo lắng trên mặt.

Tay phải lặng lẽ đặt trên chuôi kiếm.Tả Mạc trên trời bỗng chụp một trảo về phía ngọn núi nhỏ đang cháy.Phiu!Một luồng dung nham đột nhiên từ ngọn núi nhỏ phun ra giống như một con rồng nhỏ đang giương nanh múa vuốt.Chỉ thấy tay phải Tả Mạc hướng dẫn, con rồng lửa như bị một bàn tay vô hình mạnhmẽ ấn dúi xuống đất.

Cùng lúc ấy tay trái Tả Mạc vạch vạch rất nhanh, trong miệng còn lẩm bẩm.Trong lúc khẩn cấp này, Tả Mạc vô tình lại dùng đến phương pháp điều khiển thần lực.Tâm phân tam dụng!Phụt!Địa hỏa bị ép dí xuống dưới mặt đất, lửa bắn ra xung quanh, một đạo phù văn kim sắc từ trên trời giáng xuống lưng con rồng lửa.Rồng lửa đột nhiên đọng lại thành đường ngoằn ngoèo uốn lượn như đường cong của phù văn màu đỏMọi người Kim Ô doanh thần sắc khiếp sợ, vừa rồi thủ pháp của Tả Mạc có yêu cầu cực cao, đỉnh cao của hoàn hảo.

Cho dù bọn họ đã nén không gây ồn nhưng tiếng hít hà vẫn nghe rất rõ.Lúc này, dòng địa hỏa cuồn cuộn bắn ra mãnh liệt dọc theo con rồng lửa thành một vệt đỏ rực ầm ầm bắn tới.Chương 509 : Kiểm kê (hai)Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Siêu Nhân Lợn LòiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonNguồn: Tàng Thư ViệnĐịa hỏa đỏ rực dọc đường đi không ngừng văng ra những tia lửa nhỏ, nhiệt độ Quy đảo nhanh chóng tăng cao, từng luồng sóng nhiệt khuông ngừng bủa ra bốn phía.Khi hỏa long bao trùm toàn bộ những đường vân màu đỏ, m Dương Lôi Vân trận bỗng dưng phát động.

Chỉ thấy giữa tầng mây chớp giật sấm rền, thanh thế cực kỳ đáng sợ.Ngay lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm, bỗng đùng một tiếng, một áng mây lửa từ từ hiện lên chỗ ngọn núi nhỏ.Đùng đùng đùng!Từng áng mây lừa dâng lên từ ngọn núi nhỏ, chúng như bay lên bầu trời, chìm vào trong tầng mây của m Dương Lôi Vân Trận.Nếu nhìn từ ngoài vào sẽ phát hiện, tầng mây quanh năm suốt tháng không tiêu tan trên Quy đảo đang lặng lẽ chuyển sang màu đỏ.Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm, những người khác cũng vậy, luồng sóng nhiệt nóng rực biến mất, nhiệt độ trên đảo cũng nhanh chóng giảm xuống, lại khôi phục như lúc thường.Mây lửa đang không ngừng sinh sôi, Tả Mạc cũng không biết, vì hành động lần này của hắn, m Dương Lôi Vân Trận đã hoàn toàn thay đổi.

Lực lượng của Lôi m hạch Đào không cách nào so sánh nổi với Thái Dương Thần Thụ, cũng may hỏa lôi không có gì xung đột, nó mới không bị Thái Dương Thần Thụ áp chế, nhưng trong hệ thống lực lượng của toàn bộ đại trận, nó chỉ chiếm một phần rất nhỏ.Tả Mạc lòng còn sợ hãi, lau lau mồ hôi hột trên trán, lúc đầu hắn cũng nghĩ có thể mình đánh giá thấp lực lượng của Thái Dương Thần Thụ, song không ngờ mức đánh giá của mình xa sự thật đến thế, suýt chút nữa gây ra đại họa.Có điều, dẫu sao cũng qua được một kiếp rồi!Thấy tình hình đã ổn định, mọi người nhanh chóng tản ra.

Không ai tới hỏi nhiều, ngay cả Vi Thắng cũng trực tiếp rời khỏi, Tả Mạc luôn làm ra đủ loại chuyện kỳ quái, mọi người cũng tập mãi thành quen rồi.

Cứ mộtt hời gian quá yên tĩnh, không ít người lại lén lút nói thầm, đại nhân gần đây thật quá an phận.Tốc độ sinh sản của mây lửa giảm xuống xong không ngừng lại.Tả Mạc đoán, có lẽ toàn bộ quá trình phải mất hơn vài ngày, sau đó m Dương Lôi Vân trận sẽ biến thành ra sao, hắn cũng chẳng để tâm.Hắn dứt khoát ngồi đợi bên ngọn núi nhỏ, chờ toàn bộ quá trình kết thúc, nhàn tản buồn chán, hắn lại không kìm chế được, bắt đầu kiểm tra các chiến lợi phẩm khác.Mặc Ngọc cốt hắn không dám thử lung tung, vạn nhất lại xảy ra động tĩnh lớn như vậy, cho dù bản thân mình có nhiều thêm hai cái mạng cũng chẳng đủ.

Có điều hắn vẫn phát hiện ra một điểm kỳ lạ, những phiến Mặc Ngọc cốt này không thể nào lắp thành một bộ hài cốt hoàn chỉnh!Còn thiếu mất ba cái xương.Chẳng lẽ mình bỏ sót mất rồi?

Trong lòng Tả Mạc thầm lấy làm lạ, rõ ràng hắn đã tìm kiếm tỉ mỉ một hồi, theo lý thuyết không bỏ sót mới đúng.

Tuy Tả Mạc không biết Mặc Ngọc cốt rốt cuộc là xương của ai, nó có lợi gì, nhưng hắn có một trực giác mãnh liệt, những phiến xương như Mặc Ngọc điêu khắc thành này nhất định không phải vật phàm.Nhưng rất nhanh chóng, Tả Mạc cũng vứt nghi hoặc này sang một bên, hài lòng kiểm tra các chiến lợi phẩm khác.Thu hoạch nhiều nhất trong Thái Dương Thần Điện là Thái Dương tử, Tả Mạc biết nó có thể giúp tu luyện thần lực, còn có thể luyện chế thành "Ô Thứ", nghe nói uy lực cực lớn, Thanh Lâm đại ca năm đó cũng bị Ô Thứ làm bị thương.

Nhưng vấn đề là, Thái Dương tử nên sử dụng ra sao, phương pháp thủy luyện Ô Thứ như thế nào, Tả Mạc đều không biết.Xoay lật một lúc, Tả Mạc phát hiện mình đang chìm trong bi kịch, đống bảo bối viễn cổ này đều rất tốt, thế nhưng làm sao sử dụng chúng, Tả Mạc đều chẳng có chút đầu mối.Suy nghĩ lại, khác với những bảo bối thời viễn cổ nước xa không cứu được lửa gần trong Thái Dương thần điện, đám pháp bảo bọn Thân Vô Hợi "tặng" cho Tả Mạc đều có thể dùng ngay, hơn nữa còn chẳng thiếu tinh phẩm.

Ngay cả kẻ quen nhìn pháp bảo như Tả Mạc hai mắt cũng sáng lóa.Bích Câu mộc, Huyết Văn linh, Thi Hải trúc...Lấy bất cứ món nào ra cũng là pháp bảo cực phẩm mà không nơi nào chịu bán.Có điều khiến Tả Mạc cảm khái nhất vẫn là thứ cướp được trên người THân Vô Hợi, có giá trị nhất.

Tu vi nguyên anh kỳ, trưởng lão Thiên Hoàn, chỉ hai điểm này đã đủ quyết định tài sản của hắn phong phú vô cùng, vượt xa đám Trúc trượng lão nhân.Pháp bảo trên người Thân Vô Hợi không thứ nào dưới cấp sáu, tuy chủng loại bất đồng nhưng món nào cũng là tinh phẩm.

Có điều khiến Thân Vô Hợi đau lòng nhất lại là chiếc nhẫn của hắn, trong nhẫn là bảo bối và tài liệu mà hắn bỏ không biết bao nhiêu năm, hao hết ngàn vạn khổ ải cướp đoạt được, giờ toàn bộ đều lợi cho Tả Mạc.Đương nhiên không phải Tả Mạc không phiền não.Nhiều pháp bảo tới mức hắn hoa cả mắt nhưng hắn lại không thể trực tiếp lôi ra dùng.

Đây là đồ ăn trộm,d dừng nói tới nghênh ngang sử dụng, chỉ cần bị người ta đoán ra chút manh mối vậy hắn cũng chuẩn bị chịu cảnh đại nạn lâm đầu rồi!

Hắn cũng không dám đem ra bán, đùa gì chứ, lúc này không biết có bao nhiêu ánh mắt đang lặng lẽ quan sát hắn, mọi manh mối lưu lại đều có thể dẫn tới mất mạng.Con quái vật Thiên Hoàn chỉ cần thở một hơi, có lẽ mình sẽ tan thành tro bụi.Không thể dùng trực tiếp cũng không thể đem bán, vậy chỉ còn một cách – đem chúng luyện chế thành pháp bảo mới.Đúng là một công trình khổng lồ!Tả Mạc nhìn chiến lợi phẩm chất đống như ngọn núi nhỏ, không khỏi cười khổ liên lục, tạo thành phiền phức lớn như vậy, rốt cuộc lần này là mình lời hay lỗ đây?oOoNgay lúc đám tu giả Vân Hải giới còn chìm đắm trong sự kiện Thái Dương thần điện thì tại một nơi không người sâu trong Vân Hải giới, đột nhiên xuất hiện một cái khe rộng mười trượng, trong khe đen kịt, không chút ánh sáng.Bỗng nhiên, trong khe, một bóng người cao lớn bước ra.Một lát sau, lại một bóng người khác bước ra từ trong khe.Bóng người cao lớn cầm đầu bỗng xoay người lại."

Ta ngửi thấy mùi của tu giả."oOoThân Vô Hợi niết nổ con hạc giấy trong tay, sắc mặt âm trầm vô cùng, Lê Thứ bên dưới hắn do dự một lát rồi cẩn thận hỏi: "Trưởng lão..."

Lê Thứ nhận ra con hạc giấy ấy, đó là phù hạc đặc biệt của bản môn, chẳng lẽ sư môn trách phạt?

Nói gì đó rất khó nghe nên trưởng lão mới tức giận như vậy?Thân Vô Hợi rốt cuộc vẫn là nguyên anh kỳ, công phu dưỡng khí thâm sâu, hít một hơi thật sâu, lại khôi phục như thường."

Chúng ta trở về!"

"Trở về?"

Lê Thứ sửng sốt, lộ vẻ không dám tin tưởng nói: "Chúng ta còn chưa tra được..."

"Không có thời gian tra xét!"

Thân Vô Hợi lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn chậm rãi nói: "Chưởng môn giục chúng ta về!

Đừng hỏi lão phu nguyên nhân, lão phu cũng không biết!"

Giọng điệu Thân Vô Hợi đầy vẻ không cam lòng, lần này vấp ngã nặng như vậy, lại trước mặt bao nhiêu người...Hắn làm sao nuốt cơn tức này xuống được!Mấy ngày nay, hắn đã phát động toàn bộ lực lượng của Thiên Hoàn ở Vân Hải giới, toàn lực tra xét chuyện này.

Nhưng khiến hắn gần như phát điên là tới tận bây giờ hắn vẫn không thu hoạch được chút gì, ngay cả chút xíu manh mối cũng không tra được!Ngay lúc mấu chốt này, môn phái lại đột nhiên lệnh cho họ lập tức trở về.

Hắn làm sao cam tâm được?Có điều trong lòng Thân VÔ Hợi cũng hơi bối rối, những đại lão trong môn phái rất ít nkhi vung tay máu chân trong lúc đang nhận nhiệm vụ, mệnh lệnh không chừa bất cứ kẽ hở nào như vậy, hắn mới gặp phải lần đầu.Lẽ nào... môn phái xảy ra chuyện gì?Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị hắn bác bỏ ngay, môn phái có thể xảy ra chuyện gì?

Chưởng môn đã tại vị hơn hai chục năm, địa vị vô cùng ổn định.

Các đại lão khác tuy thi thoảng vẫn tranh giành quyền lực, nhưng so sánh với những môn phái khác thì ôn hòa chẳng khác nào một bình nước, bọn họ thích chìm đắm trong phù văn hơn.Ngay cả bản thân Thân Vô Thợi lúc bình thường cũng vậy, bằng không hắn cũng chẳng cách nào tu thành Vô Muội hỏa.Hắn luôn luôn cảm thấy Thiên Hoàn là môn phái tốt nhất trong Tứ Cảnh Thiên, Lê Thứ cũng nghĩ vậy.Về phần kẻ thù bên ngoài, là ai đây?

Dám là địch với Thiên Hoàn, Thân Vô Hợi còn chưa từng gặp phải, ngay cả môn phái tự xưng chiến lực đệ nhất là Côn Luân không phải ănm nào cũng mua một lượng lớn pháp bảo phù triện từ Thiên Hoàn sao, nhưng môn phái các tất nhiên càng không cần nói tới.Vậy sao lại vội vã giục bọn họ trở lại như vậy?Thân Vô Hợi nghĩ trăm đường mà vẫn không hiểu.Rất nhiều người đều suy đoán kẻ mang mặt nạ kia chắc chắn đã trốn được bao xa thì trốn rồi, nhưng Thân Vô Hợi và Lê Thứ lại cảm thấy đối phương rất có thể vẫn chưa rời Vân Hải giới.

Hơn nữa hắn đã sơm phái người phong tỏa giới hà, tuy khiến một ít người bất mãn nhưng không ai dám trêu chọc một vị trưởng lão Thiên Hoàn đang trong cơn thịnh nộ.Đến giờ vẫn không hề có tin tức gì về giới hà.Kẻ đó chắc chắn đang ở Vân Hải giớiThế nhưng...Thật khiến người ta không cam lòng!oOoSau khi đóa mây lửa cuối cùng bốc lên, cả ngọn núi cháy đỏ từ từ ảm đạm, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống.

Rất nhanh chóng, ngọn núi nhỏ khôi phục như lúc ban đầu, có điều cây cỏ xung quanh đã sớm bị đốt sạch, chỉ còn lại nham thạch cháy đen.Thái Dương Thần Thụ tiến vào trong động vẫn hoàn hảo không tổn hại gì, so với trước đây còn thêm vài phần kiều diễm.Đi ra từ trong động, Tả Mạc bay lên bầu trời, đưa mắt nhìn lại, trên bầu trời Quy đảo những đám mây như ánh nắng chiều, hoặc cam hoặc đỏ, diễm lệ vô cùng!Đại trận mới đã thành hình!m Dương Lôi Vân Trận trước đây sau khi chỉnh sửa đã hoàn toàn đổi thay thành một đại trận mới, Tả Mạc quyết định đổi tên nó thành Lưu Hỏa Vân Lôi trận.Uy lưc của trận mới mạnh hơn trước đây không biết bao nhiêu lần.Về phần Bích Câu mộc, được Tả Mạc cho vào trận tâm của Tử Ngọ Thanh Cương trận, có lực lượng hành mộc do Bích Câu mộc tỏa ra, Tử Ngọ Thanh Cương đinh sẽ không ngừng được tẩm bổ, từ đó có thể gia tăng uy lực của đại trận.Tả Mạc còn cố tình chôn ba hạt Thái Dương tử bên cạnh Bích Câu mộc, nếu Bích Câu mộc có thể hấp thu tinh hoa trong Thái Dương tử, nhất định có thể tiến thêm một cấp, pháp triển thành Thiên Thanh Bích Câu Mộc.Có hai đại trận này bảo vệ, Quy đảo hiện giờ có thể nói vững như thành đồng.Trái tim luôn lo lắng của Tả Mạc cũng buông lỏng hơn nhiều.

Cho dù lão già Thân Vô Hợi tự chạy tới đây cũng không thể cậy mạnh xông vào Quy đảo.Ha ha, chờ anh đây từ từ tiêu hóa đám bảo bối này, tu luyện thần lực, sau này gặp được Thân Vô Hợi, hươu chết trong tay ai cũng khó nói!Tả Mạc hài lòng thỏa dạ, cảm thấy mỹ mãn!Nhưng đang lúc này, bỗng nhiên bầu trời từ từ tối sầm lại.Tả Mạc ồ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, thân thể đột nhiên cứng đờ.Chỉ thấy bầu trời trước còn trong trẻo lúc này lại như hoàng hôn chạng vạng, vầng thái dương hừng hực chói mắt trên bầu trời cũng như bị một luồng khói đen bịt kín, có vẻ lung lay như sắp đổ.

Tình cảnh trước mắt chẳng khác nào ngày tận thé.Một cơn gió thổi qua, Tả Mạc không khỏi run rẩy, sắc mạt tái mét!Trong luồng gió này lộ ra một luồng khí âm hàn cực kỳ lợi hại, như thổi tới từ chốn Cửu U, ngay cả Tả Mạc cũng không khỏi thầm rùng mình.Xoẹt xoẹt xoẹt!Đám người Vi Thắng, Tông Như, Tạ Sơn liên tiếp bay lên trời, xuất hiện bên cạnh Tả Mạc, ai nấy đều khó nén nổi vẻ kinh sợ.Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?Chương 510 : Tai họa trên trời rơi xuống .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Siêu Nhân Lợn LòiBiên dịch: Darth AthoxBiên tập: monsoonNguồn: Tàng Thư ViệnThiên địa dị tượng làm khiếp sợ đám tu giả tại Vân Hải giới nhưng sau đó họ liền nhận được tin mấy giới bên cạnh cũng xuất hiện dị tượng như vậy.Tin tức lan nhanh khiến lòng người càng hoảng hốt.Dị tượng giống như dị tượng của ngày tận thế này mang ý nghĩa gì?Người nườm nượp đến nhà những tu giả tinh thông thần toán.

Những người tới đây hầu hết là để hỏi về ý nghĩa dị tượng mới xảy ra.

Vân Hải giới tuy không có nhân vật nào tinh thông thần toán nhưng hấu hết đám tu giả biết thần toán đều tuyên bố đây là điềm xấu.

Tin này đưa ra là mọi người đều lo lắng bất an, khiến cho giá cả hàng hóa trên thị trường tăng cao vùn vụt.Rồi những lời đồn đãi cũng tan đi, khi đó chân tướng sự việc mới rõ ràng.Một môn phái nhỏ là Thiên Mục môn bị một đội ngũ kỳ quái tập kích, toàn bộ môn phái bị tiêu diệt.

Lúc đầu tin tức này cũng không làm người ta chú ý nhưng ngay sau đó đội ngũ này tiến quân với tốc độ kinh hồn, đi qua nơi nào thì máu chảy thành sông nơi đó.Lúc này mọi người mới kinh hại khi phát hiện đội ngũ này là một chi quân đội Ma tộc!Thoạt tiên mọi người đều không ai tin vào cái tin này.

“Quân đội Ma tộc?

Xì!

Nói giỡn hả?

Tiền tuyến cách Vân Hải giới cả vạn dặm, quân đội Ma tộc làm thế nào để lẻn vào Vân hải giới mà không ai hay biết?”

Thế rồi mọi người nhanh chóng không còn cười được nữa.Bởi vì nhánh quân Ma tộc này mạnh mẽ vô cùng, đánh đâu thắng đó, cơ bản là không có kẻ nào ngăn nổi bước chân của chúng.

Dọc đường lần lượt các đại môn phái ngã xuống dưới gót chân chi quân đội Ma tộc này.

Những tu giả thoát được cũng không còn dũng khí mà chống lại, chỉ biết chạy trốn như trối chết.Chúng quá mạnh!Từ khi mới phát hiện ra, chỉ trong thời gian ba ngày bọn chúng đã tiến sáu ngàn dặm như một mũi khoan sắc nhọn, công suất cao.

Thành thị, môn phái dọc đường đều bị nhổ tận gốc, trốc tận rễ!Chỉ trong vòng ba ngày, tại Vân Hải giới nhật nguyệt tranh huy, phong vân biến sắc.Mọi người chen nhau lên trước để ra khỏi đây, hy vọng có thể tránh được một kiếp nhưng tin tức bên ngoài đưa về càng khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.

Toàn bộ Tứ cảnh thiên đều xuất hiện rất nhiều khe hỗn độn, một số lượng lớn quân đội yêu ma tràn ra như thủy triều từ những khe này.Không ai biết được những… khe hỗn độn này vì sao xuất hiện nhưng chỉ cần là một tu giả còn chút lý trí đều sẽ không nghi ngờ một sự thực.Thiên biến tới rồi!Thực sự là thiên biến rồi!Cuộc chiến tại Đô Thiên Huyết giới không hề ngừng lại nhưng cũng chỉ là thêm một đề tài bàn luận đối với đám tu giả ở sâu trong hậu phương.

Còn bây giờ khi khe hỗn độn đột nhiên xuất hiện đã đẩy cuộc chiến này thành hiện thực tàn khốc, không thể rúc trong bùn mà trốn tránh được nữa!Đây là một tai họa, tai họa trên trời rơi xuống!Khói lửa nổi lên khắp nơi!Khi Tả Mạc biết được tin tức này thì hắn cũng sợ ngây ra.

Đã từng chém giết trong Đô Thiên Huyết giới nên hắn hiểu rõ ý nghĩa của khe hỗn độn là thế nào hơn xa những tu giả bình thường.Tiểu nương, Vi Thắng, Thúc Long, Tông Như…Tất cả mọi người đều không dám tin vào tai mình khi nghe tin này.Đại sảnh lặng ngắt như tờ khiến Thương Vị Minh thấy rất áp lực. hắn lúng túng nhìn mọi người: “Tin này là do ta nghe được, bây giờ bên ngoài lan truyền khắp nơi rồi.

Cái …

Cái … ”Tất cả mọi người dồn mắt nhìn vào hắn khiến hắn càng hoảng vía: “Cái này… chúng ta có nên mau chóng rời khỏi đây không?”

Hắn lấy dũng khí nói tiếp: “Tất cả mọi người hiện đang thu thập đồ đạc để rời Vân Hải giới.

Ma quân quá mạnh, không ai ngăn cản nổi.

Quanh đây cũng chẳng có đại môn phái nào, nếu chúng ta ở lại thì rất nguy hiểm!”

Không ai buồn quan tâm đến hắn nữa, tất cả lại nhìn về Tả Mạc.

Vào lúc này, trước đến giờ người quyết định luôn là Tả Mạc.Tả Mạc trầm tư suy nghĩ, một lúc sau hắn chậm rãi nói: “Nếu chúng ta rời khỏi Vân Hải giới thì chúng ta có thể đi đâu?

Khắp nơi cũng đều có khe hỗn độn, còn chưa nói đến những khe chưa phát hiện được.

Chưa kể đến chúng ta ở khu vực không quen thuộc thì còn bất lợi hơn!

Quy đảo là là bao nhiêu tâm huyết của chúng ta, phòng ngự cũng tương đối ổn, nếu như gặp phải ma quân cũng không phải không thể đánh một trận.

Ở Đô Thiên Huyết giới đã không sợ chúng nó thì ở đây việc quái gì lại phải sợ?”

Không khí căng thẳng trong đại sảnh liền bay biến, những điều Tả Mạc nói làm mọi người tinh thần phấn khởi.

Không sai, cả đoàn người cũng rèn luyện trong giết chóc từ Đô Thiên Huyết giới mà ra, trong Đô Thiên Huyết giới không sợ ma quân thì việc gì ở Vân Hải giới lại sợ?“Sợ cái chim!

Loại chíp chíp mà cũng dám đến đất anh mà tinh tướng, đánh bỏ mịe chúg nó!”

Lôi Bằng gào to khiến người nghe cũng phải đau tai.

Hắn trợn mắt, tay nhấc thanh Kim Lưu đại kiếm, điệu bộ như chỉ hận là không thể ra ngoài chém giết.Niên Lục tiếp lời, giọng nhỏ nhẹ: “Không, không nên thô bạo như thế, phải dịu dàng, dịu dàng nữa để cho chúng nghĩ rằng bọn ta rất có tình hữu nghị với yêu ma.”

“Ngu!”

Nhìn hai tên ra sức thể hiện, Ma Phàm nhếch mép xì ra.Tả Mạc nhìn qua Công Tôn Sai, tiểu nương hơi cúi đầu, miệng nở nụ cười tươi tắn nhưng vẫn lộ vẻ ngượng ngùng.

Trong mắt hắn hiện ra sự phấn khích, những người biết thấy thế thì không ai không lo sợ.Tả Mạc lại nhìn Thúc Long, khí thế Thúc Long ngày càng trầm tịnh, tựa như một hòn núi nhỏ đang đứng.

Hắn thấy ánh mắt Tả Mạc, liền ngẩng đầu, không che giấu chiến ý trong mắt: “Đại nhân, Thúc Long thỉnh chiến!”

Tả Mạc hơi bất ngờ, tính tình Thúc Long trầm ổn, trong chiến đấu thì trọng công hơn thủ.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chiến ý mãnh liệt như thể của Thúc Long.“Sao?

Ngứa tay rồi hả?”

Tả Mạc cười hỏi.“Thuộc hạ muốn xem thực lực thực sự của ma quân là như thế nào.”

Thúc Long trầm giọng.Lúc này Tả Mạc mới hiểu, Vệ doanh tu luyện ma công, cách chiến đấu cũng na ná ma công.

Thúc Long chắc cũng muốn so sánh xem giữa ma quân và Vê doanh thì ai mạnh hơn.

Tả Mạc thấy hơi nhức đầu, cái tên này sao trở nên hiếu thắng thế?

Không lẽ là do thằng Vệ kia xúi giục?Thương Vệ Minh đứng bên cạnh mồm há ra không cách nào ngậm lại được.

Cái gì , cái gì mà lại bảo là giết từ trong Đô Thiên Huyết giới giết ra?

Bọn họ sao không sợ hãi gì thế?

Đám kia là ma quân hung danh ghê gớm đó…Hắn bây giờ phát hiện ra hiểu biết của hắn với đại nhân của bọn họ thực sự là ít.Không ai chú ý tới hắn.Thống nhất tư tưởng xong, mọi người liền nhanh chóng bắt tay vào việc.

Vì chiến đấu lần này, Tả Mạc đem rất nhiều nguyên vật liệu thu được trong Thái Dương thần điện giao cho Kim Ô doanh luyện chế pháp bảo.Cũng may, trữ lượng tồn kho trên đảo phong phú, đồ dự trữ đầy ăm ắp nên mọi người không phải lo lắng đến chuyện tiếp tế.Toàn bộ Quy đảo như một cỗ máy khổng lồ bắt đầu khởi động điên cuồng.“Mấy đám ra rồi?”

“Sáu!”

“Không lẽ đám Quy đảo lại không định đi?”

Liêu Kỳ Xương vô cùng nghi hoặc.

Trong lúc mỗi môn phái đều tranh thủ thời gian thu xếp vật dụng, chuẩn bị để rời Vân Hải giới thì hành vi của Quy đảo rất chướng mắt.Bên trong Quy đảo không ngừng có tu giả điều khiển Cân đẩu vân bay ra nương gió mà đi.

Chỉ tronbg nửa ngày đã có sáu nhóm tu giả rời Quy đảo.

Theo hướng bọn họ phi hành thì rõ ràng là hướng ma quân.

Nhìn bằng cách nào cũng thấy được là Quy đảo không giống đang với chuẩn bị ly khai.Lẽ nào họ định đánh một trận với ma quân?Ý nghĩ này vừa nẩy ra làm hắn giật bắn lên.

Không thể nào!

Là ma quân đó!

Hơn nữa là một nhánh ma quân cực mạnh!“Không thể, không thể, làm vậy chẳng lẽ muốn chết sao?”

Tu giả bên cạnh hắn nói giọng nghi ngờ: “Không nghe đến là ngay cả Phong Hành môn cũng phải bại trận đó!

Ai có thể ngăn được đây?”

Liêu Kỳ Xương nghe thấy lộ vẻ buồn bã.

Phong Hành môn là một đại môn phái xếp thứ sáu tại Vân Hải giới.

Ngay cả như vậy nó cũng không tránh khỏi đao của ma quân, sức mạnh của nhánh ma quân này chẳng cần nghĩ cũng thấy.Ngoài Phong Hành môn bị tiêu diệt còn có, Lệ Thủy môn, cũng là đại môn phái trong top mười.

Điều này đủ giải thích tại sao mọi người không còn dũng khí chống trả mà chỉ biết chạy trốn.Căn bản là chống không được!Ngay cả mấy môn phái trong top mười mạnh hơn Phong Hành môn, Lệ Thủy môn cũng vậy, mạnh hơn nhưng cũng cũng chả hơn bao nhiêu.

Đã có tấm gương trước mặt lẽ nào còn đem trứng chọi đá?Liêu Kỳ Xương im lặng, hắn nhìn về Quy đảo.

Cứ một lúc lại có một đám tu giả bay ra.Liêu Kỳ Xương sáng mắt, hắn nhìn ra mấy người quen trong đó bèn vội vàng gọi lớn: “Có phải là tiên sinh Ma Phàm?”

Ma Phàm nghe tiếng gọi, chú ý nhìn thì thấy Liêu Kỳ Xương liền hạ xuống, hành lễ: “Ông chủ Liêu còn chưa đi sao?”

“Có thể trốn đi đâu đây chứ?”

Liêu Kỳ Xương than nhẹ.Trong đầu Ma Phàm chợt nảy ra một ý bèn nói: “Chi bằng ông chủ Liêu lên đảo ở tạm một thời gian đi, trên đảo cũng khá an toàn.”

“An toàn?

Chém gió kinh a!” tu giả bên cạnh Liêu Kỳ Xương cười khẩy.Ma Phàm liếc qua hắn một cái nhưng cũng chả phản ứng gì.Mặt Liêu Kỳ Xương lộ vẻ quan tâm: “Chẳng lẽ các ngươi không định đi?”

Ma Phàm cười khẽ: “Như ông chủ Liêu cũng nói đó, đi đâu bây giờ đây?

Chạy loăng quăng thế chẳng thà ở trên đảo phòng thủ.”

“Ta xin khuyên các vị một câu nhé, đừng có tỏ ra anh hùng nha, tự cho mình là đúng nha, cũng đừng nghĩ đầu mình cứng hơn đá đó nha..”

Một tu giả bên cạnh Liêu Kỳ Xương nói eo éo.Lôi Bằng vốn đã mất tự chủ, không kiềm chế được nữa, con mắt to như mắt trâu trợn lên, bàn tay to như quạt nan lóe sáng, vung tay tát tới!“Im mồm ngay cho cậu!”

Người kia phản ứng cũng rất nhanh, linh giáp trên người lập tức rực sáng.Song cái tát của Lôi Bằng quá mạnh, không màu mè vỗ thẳng vào linh giáp.

Người kia chỉ thấy một luồng sức mạnh ập tới, không giữ nổi thăng bằng, ngã bật ngửa ra sau.Phịch!Tên này bị Lô Bằng tát một cái là nằm đất.Hắn uốn người bật tung dậy như một con cá chép, mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận: “Dám đánh ông hả, mày chán sống rồi!”

Xi!Nhỏ như tơ nhện.Cổ họng hắn chợt mát lạnh, một mũi kiếm lạnh lẽo đã dí vào họng hắn khihến hắn dựng hết tóc gáy!

Hắn không dám nhúc nhích, nỗi sợ hãi cuộn tới khiến hai chân hắn không ngừng run rẩy.“Ngu xuẩn!”

Phi kiếm đã quay lại tay Ma Phàm từ lúc nào không biết.

Ma Phàm cũng chẳng nhìn đến cái tên đó mà qua y qua Liêu Kỳ Xương nói: “Ông chủ Liêu lên đảo làm khách, đại nhân chắc sẽ rất vui vẻ đón chào.

Chúng ta còn có nhiệm vụ nên không thể dừng lại lâu, xin chào!”

Nói xong cả ba liền nhảy lên Cân đẩu vân bay vọt lên trời biến mất.Chương 511 : Hi vọngConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Nghe gì chưa?

Quy đảo không rời đi!”

“Bọn họ điên rồi sao?

Chẳng lẽ bọn họ định chờ chết?”

“Cái gì mà chờ chết?

Người ta thật sự muốn đấu một trận với ma quân đó!

Đây mới là thật sự là đàn ông!”

“Nhưng bọn họ có thể chiến thắng được không?

Ngươi nhìn Phong Hành môn và Lệ Thuỷ môn đi, ngay cả hai môn phái đó cũng không chống lại được.

Quy đảo mặc dù lợi hại có thể lợi hại hơn Phong Hành môn và Lệ Thuỷ môn không?”

“Lợi hại hay không ta không biết nhưng ta biết một điều, tất cả mọi người đều đang chạy trốn, bọn họ lại dám ở lại chiến đấu, đây mới là đàn ông đích thực, ta rất phục!

Không được, trận chiến này nhất định ta phải xem, chết cũng được!”

“Đừng điên nữa đi…”

Bằng hữu của hắn cố gắng khuyên bảo.Sự tình Quy đảo chuẩn bị chống lại ma quân, giống như một hòn đá nhỏ ném vào một nồi nước sôi, có kẻ cười nhạo, có người cười khẩy, không quan tâm cũng có nhưng vẫn khiến cho rất nhiều người chú ý tới.

Rất nhiều tu giả lớn lại tại Vân Hải giới đều không muốn rời khỏi Vân Hải giới, còn có những thế lực như Liêu Kỳ Xương, gia đại nghiệp lớn, khó mà rời đi được.

Ngay từ lúc đầu, nhiều người thất thố kinh hoảng giống như năm bè bảy mảng nhưng rất nhanh bọn họ bình tĩnh lại, phát hiện ra thứ khiến họ không thể không vì nó mà chiến đấu.Khi tin tức Quy đảo chuẩn bị chống lại ma quân truyền ra, bọn họ giống như tìm được người tri kỉ vậy.Lượng lớn tu giả giống như thuỷ triều từ bốn phương tám hướng đi tới Quy đảo.

Ngắn ngủi trong vòng mấy ngày, tu giả tụ tập ở khu vực gần Quy đảo đã đạt tới số lượng kinh người.Tả Mạc phát hiện ra điều này nhất thời vô cùng đau đầu.

Quy đảo ít người nhưng đều là những kẻ đã trải qua huấn luyện, chiến đấu thuần thục, chỉ đâu đánh đó, sức chiến đầu cường đại.

Những tu giả nghe danh mà tới, trình độ chênh lệch không đều, hơn nữa hoàn toàn chưa từng được huấn luyện về chiến trận, nếu như đi vào chiến trường chỉ sợ làm pháo hôi cũng không ổn.Nhưng nếu không để ý tới thì chỉ cần có người kích động, vậy sự an toàn của Quy đảo sẽ bị lung lay.Liêu Kỳ Xương vội vàng nói: “Đảo chủ, sĩ khí cũng dùng được mà!

Bây giờ mọi người tràn đầy nhiệt huyết, đảo chủ ngàn vạn lần đừng làm lạnh lòng người.

Ta thấy trong đó không thiếu danh sĩ, sức mạnh lớn như vậy, chỉ cần đảo chủ tiêu hoá tốt, tin tưởng trải qua việc này, Vân Hải giới sẽ không còn ai có thể là kẻ địch của đảo chủ!”

Tả Mạc cười khổ trong lòng, hắn đã nghĩ tới việc này rồi nhưng không tiện nói với Liêu Kỳ Xương.

Kẻ này đối với chiến tranh hoàn toàn không hiểu, nói cũng như không.Hắn lâm vào trầm tư, những kẻ này đến đảo không phải hoàn toàn là việc gì quá xấu.

Bản thân Quy đảo không nhỏ, nhưng nhân số còn rất ít hơn nữa tuyệt đại đa số đều là tu giả sản xuất, đội ngũ không hợp lý.

Nếu muốn sống sót ở Vân Hải giới này nhất định phải có đủ tu giả chiến đấu, bằng không nếu Chu Tước doanh và Vệ Doanh gặp tổn thất, không có được bổ sung thì bọn họ sẽ càng ngày càng yếu đi.Ngày này khe hỗn độn kia còn tồn tại thì Vân Hải giới vẫn còn là tiền tuyến.Tả Mạc cắn răng nói: “Để bọn họ tiến vào đi!”

Ngược lại với sự kích động của Liêu Kỳ Xương, những người khác đều bình tĩnh, bọn họ biết Tả Mạc vẫn còn lời muốn nói.Tả Mạc không khách khí nói tiếp: “Từ trong đám người này, chọn ra những kẻ có thực lực mạnh, xây dựng thành Huyền Vũ doanh.

Nhưng bây giờ trình độ của họ quá kém, phải tu luyện chiến trận cho tốt.

Ma Phàm, phiền phức này là do ngươi gây ra, ngươi đi làm đi.”

Nhất thời Ma Phàm cảm thấy hối hận, bắt hắn đi huấn luyện một đám gà mờ không bằng giết hắn cho rồi!Niên Lục Lôi Bằng đứng bên lộ vẻ hả hể, mấy người này tình nguyện lao ra chiến trường giết địch cũng không đồng ý đi huấn luyện đám gà mờ này.

Bọn họ rất hiểu, Chu Tước doanh làm thế nào để có được như giờ, muốn một đám gà mờ hiểu được trình độ tu luyện của Chu Tước doanh tuyệt đối không thể ngày một ngày hai mà xong được.Thoáng nhìn thấy vẻ mặt hai người, Ma Phàm không mừng không vui hướng Tả Mạc nói: “Đại nhân, một mình ta khẳng định không đủ.

Có thể cho ta chọn mấy vị huynh đệ để giúp đỡ được không?”

Lôi Bằng Niên Lục biến sắc.Tả Mạc khoát tay, rất dứt khoát đáp ứng: “Được!”

Chuyện cứ như vậy mà được quyết định.---------------------------Bộ Tư Đông nhìn hoả vân lưu hà trên bầu trời Quy đảo không khỏi có chút mong đợi.

Hắn thuộc nhóm tu giả đầu tiên chạy tới Quy đảo, hắn lớn lên tại Vân Hải giới, tự nhiên không cam lòng để Vân Hải giới biến thành sân sau của ma tộc.

Khi hắn nghe thấy Quy đảo muốn đại chiến một trận với ma quân liền ôm hi vọng chạy tới mong có thể gia nhập Quy đảo.Nhưng ngoài dự tính của tính của hắn là Quy đảo không lập tức thu nhận bọn họ.

Đại trận hộ đảo bảo hộ kín kẽ chặt chẽ, ngoại trừ hàng ngày có tu giả ra ra vào vào thì không ai đi ra đón tiếp bọn họ.Hắn tận mắt trông thấy xung quanh Quy đảo từ trống rỗng cho tới lúc đầy ắp người.

Toàn bộ tu giả đến đây đều có cùng một mục đích, đó chính là hi vọng có thể gia nhập Quy đảo chống lại ma quân.Nhưng, không ai để ý tới họ.Mấy tên gia hoả nóng tính, tức giận đến mức lao vào trong trận, sau đó bị đại trận đốt thành tro, đằng sau những đám mây màu đỏ đẹp mắt kia chính là lưỡi hái tử thần.Một màn này khiến đầu óc mọi người dần tỉnh táo lại.Một đám tu giả điều khiển Cân Đẩu vân, gào thét trong chìm vào trong hoả vân lưu hà.

Những lúc như này, Bộ Tư Đông đều cảm thấy sôi lên, Quy đảo thực “béo tới chảy mỡ”! (ý chỉ giàu có)Có cùng cảm xúc như hắn, tiếng cảm khái hâm mộ xung quanh vang lên không dứt.

Mọi người đều không phải lũ quê mùa chưa trải đời, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy đều không nhịn được mà tán thán.Trên người là tứ phẩm trung giai Lam Phác Hàn Quang giáp, Vân Sí mờ ảo trên lưng, dưới chân là Lưu Quang Đầu hổ ủng, đầu đội Tĩnh Tâm Tuệ Khí, còn có một đoàn Cân Đảu vân!Đó là một bộ đồ tứ phẩm đấy!Có Vân Sí còn mang theo Cân Đẩu vân làm gì?

Chỉ để khoe mẽ thôi sao?Vô số người đỏ mắt muốn xông lên lột sạch quần áo của đám tu giả Quy đảo.

Ngay từ đầu, tuy mọi người có đỏ mắt nhưng vẫn cảm thấy Quy đảo vì thực lực của thủ hạ tinh nhuệ mà đặt mua những trang phục như vậy nên không ai có ý kiến gì.Thế lực nào lại chẳng có đội quân tinh nhuệ vài ba trăm người chứ?Nhưng rất nhanh mọi người phát hiện ra, thì ra tiêu chuẩn phân phối của Quy đảo không hề giống thế, tất cả đám người từ bên trong đi ra đều mặc quần áo như như thế!Vô số người lệ rơi đầy mặt, đây mới chân chính là đại gia!

Vốn dĩ tâm đã như lửa nóng, giờ lại tưới dầu vào khiến nó càng bùng cháy mãnh liệt.Bộ Tư Đông không mất bình tĩnh, hắn thoáng nhìn xung quanh, trong lòng thầm nghĩ, đến giờ Quy đảo vẫn bảo trì im hơi lặng tiếng, trong lòng bỗng sinh ra dự cảm, chỉ sợ tiến vào Quy đảo không dễ như vậy.

Ý nghĩ này vừa sinh ra không làm hắn cảm thấy bực mình, trái lại còn khiến hắn tự tin thêm mấy phần.

Hành động này của Quy đảo biểu hiện ra bọn họ không giống các thế lực khác.Có lẽ, bọn họ thực sự có thể chiến thắng ma quân?Bộ Tư Đông bị chính ý nghĩ này làm cho giật mình.Nhưng đúng lúc này, đại trận của Quy đảo ầm ầm mở ra, hoả vân lưu hà cuồn cuồn tách ra, một đôi tu giả tầm hai trăm người xuất hiện trước mặt mọi người.Cả người mặc toàn đồ tứ phẩm, phi kiếm giống hệt nhau, vô cùng chỉnh tề!Kiếm tu?Vô cùng kinh ngạc, rất nhiều người thầm nghĩ trong lòng, kiếm tu nhiều như thế, chẳng lẽ Quy đảo là một môn phái tu kiếm?Không cho người ta có thời gian tiêu hoá, chỉ thấy Vân Sí trên lưng mấy tên kiếm tu kia khẽ động, ngay sau đó Vân Sí trên lưng hai trăm kiếm tu kia cùng động, cả đội ngũ liền hư không biến mất trước mắt mọi người!Mọi người không khỏi cảm thấy hoảng sợ!Tốc độ thật nhanh!

Phối hợp vô cùng ăn ý!“Bọn họ ở phía trên!”

Có người kinh ngạc hô lên.Mọi người nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy lúc này hai trăm kiếm tu giống như lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ, sát ý cùng chiến ý nồng đậm chiếm cứ toàn bộ bầu trời!

Bọn họ từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, khí tức băng lãnh, im lặng khuếch tán ra!Bỗng mọi người có ảo giác rằng bản thân đang rơi vào trong một đầm nước âm lãnh, bất luận họ giãy giụa như nào cũng làm cho tử vong tiến lại gần thêm.Thật lợi hại…Bộ Tư Đông thất thần, thì thào tự nói.Bỗng, hai con ngươi của hắn co lại, thân thể run lên.Trên bầu trời, một âm thanh băng lãnh vang lên.“Giết!”

Hai trăm người cùng nhau quát: “Giết!”

Cả bầu trời tràn ngập sát ý, ầm ầm lao xuống, không chỗ nào không có khí tức băng lãnh, tựa như những đao phong sắc bén tràn ngập mỗi tấc không gian!

Bộ Tư Đông như đặt mình trong một rừng kiếm ý, tiếng kiếm mang xé rách không khí giống như tiếng rít trong đêm khiến hắn mơ hồ mất đi sự kháng cự.Kiếm ý hào hùng thế tới không thể đỡ, mang theo sát ý như dòng thác từ trên trời lao xuống!Toàn bộ tu giả trước thế công cường hãn như vậy, sắc mặt đều trắng bệch, ngây ra!Không ai dám có bất cứ động tác gì!Chỉ sợ một động tác nhỏ sẽ khiến kiếm phong của đối phương chém tới mình.Đám tu giả này có thói quen chiến đấu một mình, lần đầu tiên đối diện với công kích như trời long đất lở, bọn họ hoảng sợ phát hiện kinh nghiệm chiến đấu phong phú trước kia của mình chỉ là trò trẻ con!

Sức mạnh cá nhân trước thế công mạnh mẽ này giống như con kiến nhỏ vậy.Kiếm mang biến mất nơi phương xa, vang vọng lại những tiếng ngân nga, xung quanh Quy đảo là một khoảng tĩnh mịch.Ma Phàm vô cùng hài lòng với sự thể hiện vừa rồi, nhưng nghĩ đến việc đám gia hoả này không ai dám nhúc nhích về sau lại là thủ hạ của mình, hắn cảm thấy có chút khó chịu.Nhưng mặt hắn không chút biến đổi, trầm giọng nói: “Theo lệnh của đại nhân, tổ kiến Huyền Vũ doanh, người tự tin vào thực lực của bản thân có thể tới thử.

Từ hôm nay trở đi cho tới tận khi chiến tranh, Quy đảo luôn mở cửa.

Các vị, Quy đảo quy củ sâm nghiêm, giữ mình cho tốt!”

Dư uy một kiếm vừa rồi vẫn còn vang vọng, không ai dám hé răng.Ma Phàm không nhiều lời, xoay người dẫn đội đi vào Quy đảo.Bộ Tư Đông rất nhanh từ trong kinh hãi bình tĩnh lại, Quy đảo mở ra?

Tổ kiến Huyền Vũ doanh?

Nhất thời hắn cảm thấy quá vui mừng, không chút do dự bay về phía Quy đảo.Trong lòng hắn tràn ngập lòng tin, chiến bộ của Quy đảo so với truyền thuyết càng thêm cường đại!Hắn không biết chiến bộ như vậy có thể đánh bại ma quân hay không nhưng hắn biết rõ, có lẽ ở Vân Hải giới này chỉ có chiến bộ đó mới có khả năng đánh bại ma quân!Trong lòng hắn rất hiếu kỳ, Quy đảo rốt cuộc có hình dạng như nào?Trong một ngày, tin tức Quy đảo mở ra rất nhanh truyền khắp Vân Hải giới, mà một kiếm của đám Ma Phàm liền bị thổi phồng lên thành thần quỷ cũng phải tránh lui.Kẻ cười nhạo vẫn cứ cười nhạo, người chạy trốn vẫn cố gắng tranh thủ thời gian để chạy trốn.Chỉ có những kẻ mang hi vọng cùng chiến ý là ngày đêm cố gắng bay về phía Quy đảo!Chương 512 : Mục tiêuConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Bọn họ đang tập trung ở một nơi gọi là Quy đảo, nghe nói nơi đó xuất hiện một thế lực muốn tranh đấu cùng chúng ta.”

Sĩ quan phụ tá không chút cảm xúc báo cáo lại.“Ồ.”

Thời Đông vẻ mặt lạnh lùng, từ chối đưa ra ý kiến, chỉ thốt lên một câu, thản nhiên nói: “Như vậy cũng tốt, một lần cho xong, đỡ phiền phức cho chúng ta.”

Sĩ quan phụ tá khôn nói gì, hai mắt hơi khép như một tảng đáng đứng ở đó.

Cấp trên của mình là một kẻ gan dạ sáng suốt xuất sắc hơn người, không cần hắn phải nhắc nhở.Thời Đông mặc dù xuất thân thấp kém Đường Ma, nhưng lại có huyết mạch Thiên Không đường lang (bọ ngựa) hiếm có, hắn có thân hình cao gầy điển hình của Đường Ma, khuôn mặt như đao gọt không chút tì vết, con ngươi màu lam giống như những bông tuyết lam sắc, vẻ mặc vĩnh viễn lạnh lùng lãnh đạm.Đường đao của hắn khác xa so với Đường Ma bình thường, cắm ở bên hông, thân đao eo hẹp thon dài, cơ hồ chạm đất, độ cong của thân đảo rất nhỏ khiến người ta cảm giác đó đao mà không phải là đao, kiếm mà không phải là kiếm.Nhìn cấp trên đang đứng thẳng, trong lòng sĩ quan phụ tá không khỏi than hẽ, nếu như xuất thân của đại nhân không phải là Đường Ma chỉ sợ đã sớm thăng tiến rồi, tuy đại nhân không thèm để ý nhưng hắn không tránh khỏi mà bất bình thay cho đại nhân.“Tốc độ hành quân chậm lại.”

Thời Đông lạnh lùng ra lệnh.“Vâng.”

Sĩ quan phụ tá lấy lại tinh thần, hơi trầm tư hắn liền hiểu ra ý định của đại nhân.

Đại nhân muốn cho đối phương có thời gian dài để tập kết, như vậy có thể làm giảm thời gian bọn họ phải tìm kiếm, một lần chiến đấu là xong.Đại nhân rất có lòng tin!---------------------------Một lượng lớn tu giả tiến vào Quy Đảo có vẻ hơi ầm ĩ, điều này khiến Quy đảo trở nên vô cùng náo nhiệt.Tu giả tham gia đa số là tu giả chiến đấu, tràn đầy nhiệt huyết, lại có mấy phần kiệt ngạo bất tuân.

Vốn rất khó quản lí nhưng mấy cao thủ kim đan như Vi Thắng, Tông Như, Tạ Sơn ra tay, nhất thời đem những tên gia hoả kia dạy dỗ thật tốt.Tên nào ngoan cố khó trị bị ném vào kiếm trận, hưởng thụ kiếm trận dày vò.

Trong kiếm trận thường xuyên phát ra những tiếng kêu thảm thiết, khiến tu giả vô tình đi ngang qua không khỏi run lên.Nhất thời, Quy đảo trở nên vô cùng trật tự.Mỗi tu giả chiến đấu khi tiến vào Quy đảo đều sẽ tham gia tuyển chọn của Huyền Vũ doanh, rất nhanh, bọn họ đã lĩnh giáo được sức mạnh của chiến bộ Quy đảo!

Những chiến tu khi tới đây, đa số đều là kẻ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thực lực không tệ, nếu tới nơi khác hoàn toàn có đủ tư cách tiến vào chiến bộ tinh nhuệ.

Thực tế, trong bọn họ có rất nhiều người rời khỏi các chiến bộ tinh nhuệ của các thế lực khác, chạy tới đây để tham gia chiến đấu.Nhưng chính những tinh nhuệt này sau ngày đầu tiên trải qua tuyển chọn, rất nhiều người tái mặt rời đi.Giờ đây bọn họ đã lĩnh giáo được sự cường đại của chiến bộ Quy đảo!Kỉ luật nghiêm khắc chưa từng nghe thấy, cường độ tu luyện kinh khủng, rất nhiều người một ngày cũng không duy trì nổi.

Lúc này những tu giả đó mới hiểu, hai trăm chiến tu ngày trước đều là chiến tu thuộc chiến bộ phổ thông trên Quy đảo, Quy đảo căn bản không có khái niệm chiến bộ tinh nhuệ.Cùng với tiêu chuẩn vô cùng cao của Huyền Vũ doanh là phúc lợi khiến người ta vô cùng đỏ mắt.Mỗi người khi được tuyển chọn đồng thời thông qua tu luyện chiến trận liền được phát một bộ đồ tứ phẩm.

Phải biết rằng, bộ đồ tứ phẩm trên người Chu Tước doanh đã khiến bao kẻ đỏ mắt, bây giờ lại chỉ cần hoàn thành tu luyện liền được phát một bộ đồ tứ phẩm, chuyện tốt như thế chạy đi đâu để tìm đây?Nhất thời khí thế trong Huyền Vũ doanh cao ngất trời.Tả Mạc hiểu rõ, trong thời gian ngắn tới không thể trông cậy vào Huyền Vũ doanh.

Một chi chiến bộ muốn thành hình cần phải có thời gian.

Hơn nữa thành phần của Huyền Vũ doanh rất phức tạp, các loại tu giả đều có, muốn bọn họ tu luyện chiến trận cần phải đầu tư không ít.Cũng may lần này có chỗ dựa, ngoại trừ chiến tu còn có ba vị bạch ngân chiến tướng.

Có được sự trợ giúp của ba vị bạch ngân chiến tướng, Ma Phàm thoải mái hơn nhiều.

Cho dù vậy, dựa theo phỏng đoán của mẹ trẻ, Huyền Vũ doanh có thể tham gia chiến đấu tối thiểu phải mất một năm.“Chúng ta đã điều tra rõ, đội ma quân này có khoảng ba ngàn người, sức chiến đấu đáng kể.”

Công Tôn Sai hồn nhiên không thèm để ý nói.Bị ảnh hưởng bởi Bồ yêu, hai chữ “đáng kể” phun ra từ miệng tiểu tử này tương đương với việc khá khó.“Bọn họ đang giảm tốc độ, đại khái muốn cho chúng ta có thời gian tụ tập, sau đó một kích tất sát.”

Mẹ trẻ cười cười.Nhìn thấy điệu cười của mẹ trẻ, mấy kẻ xung quanh bỗng rùng mình, mẹ trẻ nổi giận rồi!Có người trên mặt lại lộ vẻ hả hê, yêu ma quỷ quái gì, chọc mẹ trẻ, hắc hắc hắc…“Đánh như thế nào?”

Thúc Long dứt khoát hỏi.Thúc Long rất hiểu sở trường và sở đoản của mình, luận về mưu kế, thiết lập mai phục, ngầm giở trò, vân vân…, hắn còn kém mẹ trẻ mười vạn tám ngàn dặm, cho nên hắn dứt khoát vất mấy thứ này ra khỏi đầu.Mẹ trẻ lười biếng nói: “Chi bằng chúng ta trực tiếp đánh tới?

Ta không tin thực lực của chúng mạnh hơn Chu Tước doanh!”

Trong giọng lười biến của mẹ trẻ tràn ngập niềm tin, hiển nhiên mẹ trẻ đã bị ý đồ của chiến tướng đối phương kích động.Ý nghĩ điên cuồng này khiến chư tướng trong Chu Tước doanh nóng lòng muốn thử.

Người khác chống lại ma quân còn có chút tâm lý e sợ, nhưng đối với Chu Tước doanh mà nói thì ma quân chẳng là cái thá gì!

Ở Đô Thiên Huyết Giới bọn họ đã gặp qua ma quân, cũng chỉ như vậy mà thôi.

Tình hình lúc này của Chu Tước doanh rất tốt, thực lực của bọn họ tăng mạnh, lòng tin được đẩy lên tới cực điểm.Đến đây đến đây!

Mặt đối mặt, đao thật thương thật làm một trận đi!Rất nhiều người hận không thể gào to một tiếng!“Không được!”

Tả Mạc trừng mắt nhìn mẹ trẻ.Không phải hắn không có lòng tin đối với chiến lực của Chu Tước doanh, chỉ là loại chiến đấu trực diện này, mặc dù thắng thì cũng tổn thương tới mức kinh người.

Mỗi người thuộc Chu Tước doanh đều theo hắn từ rất lâu, làm sao hắn có thể bắt bọn họ cứng đối cứng với kẻ địch chứ?Làm ăn lỗ vốn không thể laẦm!“Chúng ta phải dùng thương vong nhỏ nhất mà dành được chiến thắng.”

Tả Mạc tình ý sâu xa nói, thấy mọi người còn có ý kiến, lập tức nói: “Mục tiêu của chúng ta là đánh bại đám ma quân này, không cần diệt sạch, chỉ cần đánh chúng chạy về ma giới, chúng ta có thể phong toả khe hỗn độn là được.

Đừng quên, một khi thắng lợi rồi, chúng ta còn cần khí lực để chỉnh đốn Vân Hải giới, lẽ nào các ngươi muốn người khác hưởng thành quả của mình?”

Đầu óc mọi người đang hừng hực lúc này mới tỉnh táo trở lại, không sai, một trận thắng, Vân Hải giới chính là của bọn họ rồi, nếu như không có lực lượng để khống chế, vậy không phải máy áo cưới cho người khác sao?“Không ai tin tưởng chúng ta có khả năng đánh bại ma quân.

Bây giờ các thế lực lớn đều nhanh nhanh rời đi, Vân Hải giới đang rơi vào trạng thái trống rỗng, đối với chúng ta mà nói thì đây là một cơ hội tuyệt hảo.

Chỉ cần có thể nắm bắt tốt, sau này Vân Hải giới chính là của chúng ta!”

Chư tướng xung quanh hắn đều tập trung lắng nghe, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.

So sánh với ma quân thì việc chiếm lĩnh Vân Hải giới càng làm bọn họ cảm thấy hưng phấn hơn.Tả Mạc trầm giọng nói: “Vân Hải giới là một địa phương không tồi.

Nơi này vô cùng hẻo lánh, không có thế lực nào nổi trội, tứ cảnh thiên cũng không chú ý tới đây.

Hơn nữa bây giờ khắp nơi xuất hiện tai ương thiên liệt, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, không có thời gian tìm tới chúng ta gây phiền phức đâu.

Đây chính là thời cơ tốt nhất của chúng ta.”

Chư tướng sống lưng thẳng tắp, đè nén sự kích động trong lòng.

Bọn họ một đường theo Tả Mạc lênh đênh trôi giạt, cực kì khao khát một nơi có thể ổn định phát triển.

Ngay cả kẻ luồn trầm ổn như Vi Thắng nghe thấy những lời này của Tả Mạc, không khỏi liên tục gật đầu.“Cho nên, lần này mục tiêu của chúng ta rất rõ ràng.

Đầu tiên, đánh bại ma quân đồng thời phong toả khe hỗn độn.

Thứ hai, nhân cơ hội tiếp quản giới hà, chiếm Vân Hải giới.”

Quang mang chớp động trong mắt Tả Mạc, tay phải nắm chặt nện xuống, một luồng khí phách đột nhiên thể hiện ra.Trong vô thức, mọi người không khỏi hào hùng kêu lên một tiếng: “Vâng!”

Tả Mạc ngừng nói, những lời vừa rồi khiến hắn cảm thấy có chút kích động.

Tỉnh táo lại, hắn cảm thấy mình thật lớn mật.

Từ đầu, hắn không có ý định này, cho tới khi hắn nhìn thấy số lượng tu giả tham gia Quy đảo, bỗng nhiên nảy sinh ý tưởng này, liên tục suy nghĩ trong mấy ngày, hắn đưa ra quyết định này.Nhìn bốn phía xung quanh, hắn phát hiện trên mặt mỗi người đều lọ ra vẻ chờ mong, tinh thần hưng phấn, mọi người đều tràn đầy tinh lực.

Chiến ý sôi sục hướng về phía trước, trên mặt sự hưng phấn mong đợi toát ra vô cùng rõ ràng.Tả Mạc đột nhiên hiểu ra.Mục tiêu xác định ra khiến mọi người tập trung thành một khối, bọn họ càng có thêm động lực và sự nhiệt tình, bọn họ sẽ không giống như trước kia nữa, sống mà không có mục tiêu.Đội ngũ như được sinh ra lần nữa!Không hiểu sao trong lòng Tả Mạc cảm thấy hổ thẹn và áy náy, tới tận hôm nay bản thân mới xác định cho mọi người một cái mục tiêu, thực sự không đủ tư cách làm thủ lĩnh.Không ai để ý tới sự hổ thẹn của Tả Mạc, tất cả mọi người đều đang chìm đắm vào trong mộng đẹp.“Đã như vậy, chúng ta phải sửa lại kế hoạch rồi.”

Mẹ trẻ đầy đẩy tóc mai mây trên trán, khuôn mặt trắng nõn hiện ra hai má ửng đỏ, giống như nam hài đang ngượng ngùng gì đó, tươi cười nói: “Nơi chúng ta có thể lợi dụng rất nhiều.

Khe hỗn độn xuất hiện quá đột ngột, ta tin rằng ma quân cũng chưa chuẩn bị đầy đủ.

Bọn họ có thể không ngừng thắng lợi chỉ bởi vì chiến bộ của Vân Hải giới quá yếu, còn mọi người thì lại sợ hãi ma quân.

Đối với chúng ta thì hai ưu thế này không tồn tại.

Hơn nữa chúng ta là tác chiến tại chỗ, bọn họ là đường dài viễn chinh, chúng ta càng có ưu thế.”

Mọi người chú ý lắng nghe, tất cả đều cảm thấy được sự chân thật hiếm có trong giọng của mẹ trẻ, lần này mẹ trẻ cũng bị đại nhân kích động rồi!“Chúng ta vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh, điểm này có thể lợi dụng được.

Giống như truyền tống trận, chúng ta có thể điều tra rõ vị trí truyền tống trận tới các nơi, nhưng vậy chúng ta có thể tiến vào hậu phương của kẻ địch, sau đó tập kích.”

Mẹ trẻ nói tiếp: “Nhưng chúng ta cần chặt đứt thông đạo giữa đối phương và ma giới, nếu như đối phương có thể cầm cự lâu dài, điều này rất không có lợi đối với chúng ta.”

Đến đây mọi người gật đâu lia lịa, Tả Mạc nhìn mẹ trẻ thong dong, không khỏi cảm khái, giờ đây mẹ trẻ thật có phong độ của một vị đại tướng!Mẹ trẻ đưa hai ngón tay ra: “Kế hoạch tác chiến của ta rất đơn giản.

Phái một đội ngũ cuốn lấy ma quân, lại phái một đội ngũ tập kích khe hỗn độn, phỏng toả khe.

Chỉ cần phong toả khe, trận chiến này chúng ta đã thắng một nửa.

Lúc này đối phương sẽ có hai sự lựa chọn, một là tiếp tục tiến quân, hai là quay đầu chạy về ma giới.

Khả năng thứ hai rất lớn, chúng ta có thể thiết kế một chiến trường ở vùng phụ cận khe hỗn độn, đầu đuôi giáp công, diệt sạch họ.”

Tả Mạc trầm tư suy nghĩ, cảm thấy không có gì sơ hở liền nói thẳng: “Phải làm thôi!”

“Dạ!”

Mọi người rầm rầm trả lời!Chương 513 : Khi chúng ta đưa ra quyết định này .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Ê, tiểu Bộ!”

Đằng sau truyền đến tiếng gọi quen thuộc, Bộ Tư Đông dừng bước, quay người để thấy rõ người gọi, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.

Hắn bước tới thật nhanh, vỗ một phát vào vai đối phương, vô cùng hưng phấn: “Ha ha!

A Triết, ngươi vẫn chưa đi à!

Ta tưởng ngươi đã đi rồi chứ!”

“Đi?

Đi đâu được?”

A Triết cười khổ, dáng người hắn cao gầy, hào hoa phong nhã, trên trán có kí hiệu hình ngôi sao.

Hắn và Bộ Tư Đông cùng nhau lớn lên, sau này hai người tuy rằng tham gia vào hai môn phái khác nhau nhưng vẫn giữ được liên hệ.“Nói cũng phải!”

Giọng Bộ Tư Đông đầy cảm khái nhưng rất nhanh liền chuyển thành nụ cười tươi rói: “Ngươi bây giờ đang làm gì?

Đã tìm được việc làm hay chưa?”

“Xây thành.”

A Triết chỉ vào thành thị cách đó không xa đã có được đường nét cơ bản: “Đảo chủ muốn trùng kiến Hư Linh thành, ta phụ trách một phù trận phòng ngự cỡ trung.”

“Lợi hại thật!”

Bộ Tư Đông kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi bây giờ lợi hại vậy sao?

Ta vẫn tưởng ngươi chỉ có thể luyện chế nhị phẩm tam phẩm giấy phù thôi chứ.”

A Triết tức giận nói: “Tốt xấu gì ta cũng đã lăn lộn nhiều năm rồi!

Ài, nếu không phải chưởng môn nhất tâm muốn rời khỏi Vân Hải giới, ta cũng sẽ không rời khỏi môn phái.”

“Ta cũng vậy.”

Bộ Tư Đông nhẹ than một tiếng, tâm tình hai ngươi có chút suy sụp, đối với bọn họ mà nói thì môn phái giống như gia đình thứ hai vậy, không ai muốn rời khỏi cả.“Không nói chuyện này nữa.”

Bộ Tư Đông xốc lại tinh thần, đắc ý nói: “Đúng rồi, ta đã trúng tuyển Huyền Vũ doanh rồi đó!

Quá kịch liệt!”

“Lợi hại vậy sao?”

A Triết kinh ngạc nói: “Ta nghe nói tuyển chọn rất nghiêm ngặt!

Một kẻ nửa vời như ngươi cũng có thể trúng cử, xong rồi, tương lai về sau ta cảm thấy dần tối đi rồi.”

Bộ Tư Đông đảo cặp mắt trắng dã: “Về sau phải bảo vệ tên gia hoả như ngươi, ta thấy thật buồn!”

“Đây là vinh hạnh của ngươi, tiểu Bộ!”

A Triết cười hì hì, vỗ vai Bộ Tư Đông quan tâm thân thiết nói: “Nghe nói trong đó tu luyện rất khổ cực, linh đan trên người ngươi có đủ không?

Ở đây ta còn một chút…”

“Không cần không cần!”

Bộ Tư Đông xua tay liên hồi, sau đó nửa khoe khoang nửa cảm khái nói: “Nói thật, ta cũng không nghĩ tới có một ngày ta có thể tu luyện một cách xa xỉ như thế.

Mỗi ngày chúng ta được phát hai khoả tam phẩm tinh thạch, một khoả bổ nguyên đan, phải dùng hết, bảy ngày lại có một khoả hoả thanh đan, tiêu trừ tạp chất, rèn luyện linh lực.”

A Triết há hốc mồm, lắp bắp nói: “Cái này…Cái này thật quá xa xỉ!”

“Mẹ nó, ta cuối cùng cũng hiểu ra đệ tử của các đại môn phái kia tu luyện như thế nào rồi!

Phương pháp tu luyện như thế sao có thể không tu thành chứ?

Mỗi ngày chỉ việc hấp thu linh lực của tinh thạch, tiêu hoá dược lực của bổ nguyên đan đã mất cả một buổi rồi.

Sau đó tu luyện chiến trận, hơi sai sót vậy chờ xử phạt đi!”

Nhớ tới thống khổ của việc tu luyện, Bộ Tư Đông chép chép miệng, đầy cảm khái.“Được lợi còn bày trò!”

A Triết cực kì hâm mộ: “Đã sớm nghe nói đảo giàu nứt đố đổ vách, không ngờ lại có thể giàu như thế!

Ngươi phát tài rồi!”

“Hì hì, tất nhiên!”

Bộ Tư Đông đắc ý nói: “Đáng tiếc ta không phải là kiếm tu, bọn họ am hiểu nhất chính là kiếm tu, ngươi không thấy được kiếm ý trong tay vi sư, thực sự là kinh thiên địa quỷ thần khiếp!”

“Ồ, ngươi phải cố gắng, về sau khổ luyện thành tài nới có thể bảo vệ tốt cho ta.”

A Triết hào hứng nói.Bộ Tư Đông nhớ tới một việc vội vàng nói: “A Triết ngươi có thể tới Kim Ô doanh thử xem.

Tất cả các tu giả trong đó đều tinh thông luyện khí chế phù luyện đan.

Nghe nói gia nhập sẽ được Kim Ô hoả!”

“Kim Ô hoả?

Tứ phẩm Kim Ô hoả?”

Mắt A Triết trợn lên, tròn vo, bộ dạng giống như vừa gặp quỷ vậy.“Đúng vậy!”

Bộ Tư Đông gật đầu: “Nghe nói trong đó còn truyền thụ các phương pháp luyện khí, các loại linh đan chúng ta sử dụng khi tu luyện đều do Kim Ô doanh luyện chế đó.

Ta được đại nhân Ma Phàm đưa đi một làn, thứ tốt trong đó, ai ya, đều vất ở dưới đất, la liệt khắp nơi, làm ta cảm thấy vô cùng đau lòng!”

“Kim Ô doanh ở chỗ nào?”

A Triết mắt mở to, hỏi ngay.Bộ Tư Đông chỉ chỉ: “Đây, nó ở chỗ này.”

A Triết không nói nhiều, vắt chân lên cổ cuống cuồng chạy tới đó.“Có gì thì cũng chào hỏi nhau một câu đã chứ…”

Bộ Tư Đông hơi sửng sốt rồi lảm nhảm nói một mình.----------------------------Dòng người cuồn cuộn, Quy đảo giống như một chiếc nam châm thật lớn hấp dẫn vô số tu giả đến đây.

Tu giả không muốn rời khỏi Vân Hải giới chỉ có thể chọn việc này.

Rất nhanh, Quy đảo liền không đủ để dung nạp được tu giả nhiều như vậy, ngoài ra trên đảo còn rất nhiều nơi cấm kỵ, ví dụ Thái Dương thần thụ, nhiều người lắm chuyện, vạn nhất bị người khác nhìn thấy thì thật không ổn.Tả Mạc quyết định trùng kiếm Hư Linh thành.Vốn kế hoạch của mẹ trẻ là lấy Quy đảo làm mồi nhử, hấp dẫn ma quân đến đây.

Nhưng sau khi nhìn thấy dòng người không ngừng tiến vào, bọn họ đành bỏ qua ý định này.Cũng may phân phối Vân Sí và Cân Đẩu Vân cho Chu Tước Doanh, sự cơ động tăng mạnh, rất thích hợp cho việc du đấu.Tiến độ của Hư Linh thành rất nhanh, nhân thủ sung túc, mọi người cũng biết thời gian cấp bách, không khỏi vùi đầu làm việc.Bây giờ Tả Mạc có thể coi là tài đại khí thô, đây cũng là chỗ dựa đầu tiên để hắn chống lại ma quân.Thương nhân như Liêu Kỳ Xương tìm tới Tả Mạc để được che chở, tự nhiên cũng không tiếc tiền đầu tư vào.

Mà những thương gia tưởng đã rời khỏi Vân Hải giới cũng đem những gì mình không kịp mang đi đưa tất cả cho Tả Mạc, tốt xấu gì cũng được chút tình cảm, nói không chừng về sau có chỗ dùng tới.Gặp phải chuyện như vậy, Tả Mạc vui mừng nhận ngay.

Cái gì?

Không thể mang đi?

Không có việc gì, ta sẽ cho người tới mang đi!Không thiếu kẻ biết xem hàng, đem tiền đặt cược lên người Tả MẠc.

Lần trùng kiến Hư Linh thành lần này có rất nhiều thương gia chủ động trợ giúp các thứ.Thương gia có thể tồn tại trong cuộc thương trường tàn khốc, kẻ nào không có khả năng nhìn người chứ?Dưới tình thế như vậy, thực lực của Tả Mạc rất nhanh bành trướng.

Một vùng Quy đảo lại phát triển vô cùng phồn thịnh.Sau khi xác định được mục tiêu, mọi người dưới trướng Tả Mạc đều thể hiện chiến ý cuồng nhiệt.Đây có lẽ là lần “làm ăn” lớn nhất của Tả Mạc.

Những lần làm ăn trước kia so với lần này giống như trẻ con so với người lớn vậy.

Ngay từ lúc chiến tranh, Tả Mạc đã nhạy cảm ý thức được, ẩn trong cuộc chiến đột nhiên xảy ra là một cơ hội lớn.Có lẽ anh đây sẽ làm được vụ mua bán này lớn này?Về phần thực hiện mục tiêu như nào, trời mới biết, dù sao Tả Mạc cũng lười suy nghĩ.

Đây thực sự là một cơ hội tuyệt hảo nhưng muốn nắm bắt cũng không phải việc dễ dàng gì.Cũng may, từ tình hình trước mắt thì tất cả đều tiến hành một cách thuận lợi.Tả Mạc không bị choáng váng chút nào, hắn rất bình tĩnh thận trọng.Hắn biết rõ, thực lực lúc này chỉ như một đống bọt biển.

Nếu như bọn họ không thể chiến thắng ma quân, những bọt biển này lập tức sẽ nổ tung.Nhìn A Quỷ yên tĩnh, tâm trang đang xao động của Tả Mạc chợt yên bình lại.“A Quỷ, rất xin lỗi, chúng ta phải đợi trận chiến kết thúc mới có thể đi tìm Thuỷ Vân Thai được.”

Hắn có chút áy náy nói.A Quỷ yên lặng ngồi đó, không chút nhúc nhích.Hai ngươi yên lặng nhìn nhau.“A Quỷ, rốt cuộc nàng là ai chứ?”

Nhìn A Quỷ, Tả Mạc nhẹ giọng nói, lát sau, hắn cúi đầu, cảm thấy có chút buồn vô cớ: “Ta là ai chứ?”

Bỗng, một bàn tay vươn ra nắm lấy tay Tả Mạc.Tả Mạc sửng sốt, hắn ngẩng đầu.Trên mặt A Quỷ vẫn chỉ là sự ngây dại, sâu trong mắt đã nhiều ra một chút quang mang yếu ớt.A Quỷ có chuyển biến rồi!Từ sau khi A Quỷ bị thương, đây là lần đầu tiên chủ động làm gì đó.Không biết vì sao, Tả Mạc cảm thấp trong lòng tràn ngập ấm áp, rất khó giải thích.

Động tác này vô cùng đơn giản nhưng khiến hắn thoải mái khó nói thành lời, nỗi buồn vô cớ không cánh mà bay.Tay A Quỷ rất đẹp, giống như chân nàng vậy, không có bất cứ tì vết nào.Ngoại trừ có chút lạnh.Tả Mạc cầm lấy tay A Quỷ.“Cảm ơn nàng, A Quỷ.”

----------------------------“Ta phản đối!”

“Ta cũng phản đối!”

“Đại nhân, ngươi không thể dấn thân vào nơi nguy hiểm như vậy được!”…Nhìn thấy sự kích động của mọi người, Tả Mạc đã sớm dự đoán đến.

Vi Thắng không nói gì nhưng hiển nhiên, vẻ mặt của hắn cũng thể hiện ra không tán đồng với ý nghĩ của Tả Mạc.

Không riêng gì hắn, mẹ trẻ, đám người Thúc Long cũng lắc đầu quầy quậy.An toàn của Tả Mạc có ý nghĩa như nào đối với mọi ngươi, tất cả đều hiểu rõ.

Một khi Tả Mạc bị làm sao, tất cả chỉ sợ trong nháy mắt sẽ sụp đổ.Bất luận đề nghị nào như này đều sẽ vấp phải phản đối của mọi người.Dần dần, sự kích động của mọi người dần lắng xuống, sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Tả Mạc.

Tả Mạc vẫn mỉm cười như cũ, không có sự kích động, thấy mọi người bình tĩnh trở lại hắn mới chậm rãi mở miệng nói.“Kỳ thực ý tưởng này đã được ta suy nghĩ rất cặn kẽ.”

“Không ai hé răng, mọi người đang đợi Tả Mạc nói tiếp.

Sống với đại nhân một thời gian, bọn họ đều biết, khi đại nhân đưa ra một quyết định nào đó, việc thay đổi quyết định đó thường không dễ dàng.“Việc cầm chân đám ma quân này, ngoại trừ Công Tôn sư đệ và Chu Tước doanh, không ai có thể thay thế.

Phong cách chiến đấu của Vệ Doanh không thích hợp cho việc du đấu này.

Tính tình Thúc Long trầm ổn, am hiểu phòng thủ không mạnh tấn công.

Nhiệm vụ tập kích cứ điểm của đối phương, ta cảm thấy không ai thích hợp hơn so với ta.”

Thấy có người mở miệng muốn nói, Tả Mạc khoát khoát tay, nói tiếp.“Về phần nguy hiểm, không nên nói nữa.

Chúng ta phải tử chiến đến cùng, không còn đường lui nữa, trừ phi chúng ta giống như trước đây.”

Tả Mạc nhìn bốn phía, trầm giọng hỏi: “Các ngươi muốn vậy sao?”

Phía dưới im lặng.Lúc trước khi xác định mục tiêu, mọi người chưa ý thức được vấn đề này, cảm thấy nó không quan trọng.

Nhưng một khi đã xác định, như đã phá vỡ một lớp cửa sổ, bây giờ lại bắt mọi người trở lại sinh hoạt vô tri vô giác như trước đây thì chẳng ai đồng ý.“Khi chúng ta đưa ra quyết định này”Tả Mạc chậm rãi nhìn qua mọi người, tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực mãnh liệt.“Sẽ không thể cái gì cũng sợ!”

Giọng Tả Mạc đầy lãnh đạm, nhưng những lời này lại sắc bén giống như kiếm phong vạch những vết thật sâu vào trong nham thạch cứng rắn, khắc thật sâu vào lòng người!Chương 514 : Thiên điểu phù .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Chúng ta gặp phải trạm canh gác dò xét của đối phương, lớp thứ bảy.”

Giọng sĩ quan phụ tá đầy bình tĩnh: “Đối phương rất cảnh giác với chúng ta.”

“Ồ.”

Thời Đông ngạc nhiên, không có động tác gì, ánh mắt vẫn tập trung nhìn về phương xa, con ngươi u lam thâm thuý như biển rộng.“Từ trình độ của những trạm canh dò xét này thì trình độ của đối phương không thấp.”

Sĩ quan phụ tá tiếp tục nói: “Nếu như trình độ chiến tu của đối phương có thể đạt tới mức này, chúng ta gặp phải phiền phức rồi đây.”

“À.”

Thời Đông thờ ơ.“Chúng ta cần cẩn thận đường lui bị đối phương chặn đứng.”

Sĩ quang phụ tá nhắc nhở: “Nếu như đường lui bị chặn đứng, chúng ta sẽ rơi vào nguy hiểm.”

Thời Đông cuối cùng cũng có phản ứng: “Đã thông báo cho Dã Lăng chưa?”

“Thông báo rồi.”

Sĩ quan phụ tá gật đầu nói: “Đại lăng Giã Nhân đã gieo Thảo Ma chủng, chỉ cần mười lăm ngày, những Thảo Ma chủng này đã có thể nảy mầm.”

“Vì sao không dùng Hải Ma chủng?”

Giọng nói của Thời Đông vẫn bình tĩnh như trước, nhưng vốn quen thuộc nên thuộc hạ của hắn đã ngửi được mùi bất mãn trong đó.Sĩ quan phụ tá giải thích: “Hải Ma chủng quá quý hiếm, chúng ta không đủ thời gian chuẩn bị.”

Thời Đông trầm mặc.Thảo Ma chủng sinh sôi nẩy nở chậm hơn không ít so với Hải Ma chủng, nếu như là Hải Ma chủng thì chỉ cần ba ngay đã có thể hình thành nên một phiến Tự ma hải, mà Thảo Ma chủng hình thành Ma Thảo hải thì cần ít nhất mười lăm ngày.

Hơn nữa Ma Thảo hải so với Tự Ma hải thì bất kể tốc độ mở rộng hay là uy hiếp đối với địch nhân đều kém một bậc.Tại Đô Thiên Huyết Giới, ma tộc lợi dụng Tự Ma hải rộng lớn hình thành một đạo phòng tuyến vững chắc.Tuy rằng Thời Đông cảm thấy Hải Ma chủng tốt hơn nhưng hắn cũng biết đây việc này hắn không thể trách móc Dã Lăng được.

Khe hỗn độn xuất hiện quá đột ngột, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới.

Từ lúc khe hỗn độn xuất hiện đén khi Thời Đông quyết định xuất kích, bọn họ có quá ít thời gian, Dã Lăng có thể làm tới mức này đã là không dễ dàng rồi.Lại nói, hắn cảm thấy Ma Thảo hải cũng đủ để bảo vệ cứ điểm rồi.Bọn họ đột kích rất thuận lời, vượt xa tưởng tượng của Thời Đông.

Khi hắn biết được đây là Vân Hải giới thì chợt hiểu ra.

Địa phương nho nhỏ héo lánh này không được ai coi trọng.Không có môn phái cường đại, không có sản vật đắc sắc, hoang vắng cằn cỗi, thậm chí có rất nhiều nơi chưa được thăm dò.Liên tục thắng lợi không làm cho Thời Đông có bất cứ cảm xúc nào, thực sự đối phương quá yếu, không có chút nào đáng để nói.Bây giờ hắn chỉ hi vọng những khu vực chưa dò xét ở Vân Hải giới có thể mang lại niềm vui cho hắn.

Bằng không nếu chiếm lĩnh chỗ này thì chẳng có chút lợi ích gì đối với gia tộc hắn.Thời Đông đang định kêu sĩ quan phụ tả nhắc nhở Dã Lăng lần nữa, nhưng nghĩ tới tính cách trầm ổn của Dã Lăng, chưa bao giờ phạm phải sai lầm hắn liền chuyển đề tài: “Đã điều tra xong chưa?

Vân Hải giới có sản vật gì giá trị không?”

“Như hiện này, mặc dù có chút khoáng sản nhưng số lượng không nhiều, hơn nữa phẩm chất không cao lắm.”

Sĩ quan phụ tá thoáng nhìn qua Thời Đông rồi tiếp tục nói: “Nhưng Tiểu Oa nói, hắn cảm giác được khí tức của Ma Thai.”

“Ma Thai!”

Đột nhiên trong mắt Thời Đông loé lên hai tia sáng, lần đầu tiên trong giọng nói xuất hiện dao động.“Vâng, là Ma Thai, tuy rằng không thể xác định đó là Ma Thai gì nhưng khẳng định đó là Ma Thai.

Ngài chắc cũng biết về phương diện này Tiểu Oa chưa từng mắc lỗi.”

Trong mắt Thời Đông toát lên sự vui mừng khó thể thấy nổi.

Sĩ quan phụ tá đang nói về một gã tiểu đội trưởng tên là Tiểu Oa dưới trướng Thời Đông, đó là một kẻ tu luyện ma thể hiếm có, ma thể hắn tu luyện gọi là Tịch Oa ma thể.

Sức chiến đấu của loại ma thể này không quá mạnh nhưng nó có chỗ rất đặc biệt, đó chính là khứu giác rất khác thường.Sĩ quan phụ tá không nói sai, ở phương diện này Tiểu Oa chưa bao giờ mắc sai lâẦm!Ma Thai!Chúng nó sinh trưởng ở giữa đám dã thú, hình thái thiên kì bách quái, có kí sinh ở trên cơ thể sinh vật, có sinh trưởng ở trong thực vật, có sinh trưởng ở nơi hoang giã, hình dáng như nham thạch.

Ngay cả Thời Đông, một kẻ có dòng máu thuần khiết của ma tộc cũng rất khó nói rõ rốt cuộc Ma Thai là cái gì.Nhưng điều này không gây khó dễ trong việc nhận thức độ trân quý của Ma Thai.Tác dụng tốt nhất của Ma Thai chính là tu luyện ma thể.

Chủng loại ma thể rất da dạng, phương pháp tu luyện cũng thiên kì bách quái.

Như Thời Đông tu luyện Nguyệt Lãnh Nhận ma thể, Tiểu Oa tu luyện Tịch Oa ma thể, đều là thông qua tu luyện huyết mạch mà thành.

Nhưng rất nhiều ma thể không thể thông qua huyết mạch để luyện thành.Lợi dụng Ma Thai để luyện thành ma thể đó là một phương pháp rất phổ thông.Đây mới là chỗ trân quý nhất của Ma Thai.Nếu như nơi này có Ma Thai…Thời Đông hiểu rằng mình cần một lần nữa đánh giá lại giá trị của Vân Hải giới!Nhưng đúng vào lúc này, bỗng thời đông nhận ra trạm canh gác dò xét bên mình đang chật vật bay trở về, trên thân có mấy vết thương rất đáng sợ, đang chảy máu đầm đìa.Mắt Thời Đồng co rút lại!---------------------------“Đại nhân, phía trước có một cái truyền tống trận bí mật.”

Cố Minh Công cung kính nói: “Đó là do một thương hội mời ta kiến tạo, do nguyên nhân bảo mật nên xây dựng ở một nơi phi thường bí mật.

Thuộc hạ đã động chút tay chân lên đó, nếu bị phá huỷ thì thuộc hạ sẽ là người đầu tiên biết.”

Từ khi bị Tả Mạc hạ định phách thần quang, Cố Minh Công vô cùng phục tùng.

Tả Mạc kêu hắn đi sang đông, hắn tuyệt đối sẽ không đi sang tây.

Lúc đầu hắn nơm nớp lo sợ, như bước trên băng mỏng.

Nhưng thời gian trôi qua, tâm lý sợ hãi dần biến mất.

Thêm nữa ở phương diện tài liệu Tả Mạc chưa từng bớt xén, các loại tài liệu trân quý không ngừng đem tới cho hắn luyện khí, rất nhanh hắn liền chìm đắm vào việc luyện khí.Cấm chế trên người bất luận hắn dùng cách nào cũng không thể tiêu trừ.

Thời gian trôi qua hắn cũng chỉ đành thuận theo tự nhiên.Cũng may cuộc sống của hắn không quá tệ, ngoại trừ mất tự do thì những thứ khác đều rất tốt, nhất là luyện khí, nơi khác tuyệt đối không có nhiều tài liệu như vậy cấp cho hắn luyện khí.Lần này xuất chinh, Tả Mạc mang theo hắn.

Cố Minh Công tốt xấu gì cũng là cao thủ kim đan kỳ nổi tiếng, có sức chiến đấu nhất định.

Về phương diện khác, Cố Minh Công đối với Vân Hải giới phi thường quen thuộc, không những biết rõ nhưng điểm truyền tống trận mà còn có thể vẽ được truyền tống trận.Điều này trợ giúp Tả Mạc rất nhiều.Đừng tưởng Tả Mạc ăn to nói lớn, sống chết không màng nhưng trong lòng hắn cũng rất sợ chết.Rất nhanh, dưới sự chỉ dẫn của Cố Minh Công, bọn họ vào hầm ngầm thương khố, quả nhiên ở đây có một truyền tống trận.

Cố Minh Công kiểm tra một chút xác định không có vấn đề gì mới kích hoạt truyền tống trận này.Từng khoả tứ phẩm tinh thạch được để vào trong truyền tống trận, nhất thời truyền tống trận sáng lên chút quang mang yếu ớt.Vì lần tập kích này, Tả Mạc đã mang theo tất cả.

Không nói thứ khác, chỉ cần truyền tống nhiều người như vậy đã tốn rất nhiều rồi.Từng người từng người đi vào trong truyền tống trận, từng đợt sáng loé lên, bọn họ dần biến mất.Ở một nơi khác, truyền tống trận cũng nằm trong một thương khố dưới lòng đất.

Cố Minh Công quen thuộc dẫn mọi người rời khỏi thương khố, lúc này mọi người mới phát hiện ra, phòng ốc ở bên ngoài đã thành một bãi phế tích, trận pháp cũng bị phá hư gần như không còn.“Đại nhân, nơi này chính là Ma Vân lĩnh.”

Sắc mặt Cố Minh Công có chút không tốt, hiển nhiên hắn đã bị cảnh tượng như địa ngục trước mặt làm cho sợ hãi.Trang đầu giữa các tu giả là chuyện bình thường nhưng so với cảnh tượng thảm liệt trước mắt thì giống như trò con nít.Đám người Tả Mạc cũng có điều tra qua Ma Vân lĩnh, đây là địa phương đầu tiên bị ma tộc công kích.Lúc này bọn họ không thể phán đoán được khe hỗn độn xuất hiện ở đâu, chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc này từng chút một mà tìm hiểu.

Chỉ có tìm được khe hỗn độn mới có thể tìm được cứ điểm của đối phương, cứ điểm của đối phương tuyệt đối không nằm cách quá xa khe hỗn độn.Nhìn quanh thì đây là một mảnh phế tích.So với sự thất thố của Co Minh Công thì Tả Mạc bình tĩnh hơn nhiều, hắn đã sớm nhìn nhiều cảnh tượng tanh máu hơn thế này.Hắn quay người nhìn Cố Minh Công nói: “Bắt đầu đi.”

Cố Minh Công từ trong người lấy ra một tờ phù, há mồm phun một ra một ngụm linh lực, tay trái bắt kiếm quyết, trong miệng thầm niệm.Bộp!Bỗng nhiên giấy phù bốc cháy hoá thành một đám hoả diễm.Phụt!Từ trong hoả diễm bay ra một đám chim xám không hề thu hút, số lượng quần hôi điểu rất nhiều, chúng vỗ cánh bay đi về bốn phương tám hướng, chớp mắt đã biến mất.Đám người Thúc Long rất hiếu kì nhìn kĩ.Ngay cả Tả Mạc cũng vô cùng hứng thú.

Nếu luận thủ đoạn thì khẳng định phù tu có nhiều nhất, tầng tầng lớp lớp thủ đoạn khiến người ta không thể biết hết được.Thấy được ánh mắt của Tả Mạc, Cố Minh Công vội vàng giới thiệu: “Đại nhân, đây là Thiên Điểu phù, rất thích hợp cho việc trinh sát, nhưng việc chế tạo không dễ, giá thành lại cao.”

“Rất thực dụng.”

Tả Mạc đã cân nhắc có nên không cấp cho Vệ Doanh loại giấy phù này.

Vệ Doanh ngoại trừ A Văn - ảnh ma vệ, với tốc độ kinh người thì tốc độ của những người khác đều rất bình thường, không thích hợp để làm nhiệm vù dò xét.Thiên Điểu phù sẽ bù đắp được rất nhiều cho sở đoản của Vệ Doanh.Nhưng Tả Mạc không biết đám người Thúc Long có thể sử dụng giấy phù được không, sử dụng giấy phù cần có linh lực, mà đám người Thúc Long tu luyện đều là ma công.Hắn lấy từ chỗ Cố Minh Công một tờ giấy phù, giao cho Thúc Long nhưng bất luận Thúc Long cố gắng thế nào cũng không thể sử dụng được.Tả Mạc đành phải bỏ qua ý định mê người này.Quả nhiên ông trời rất công bằng, chỗ nào cũng muốn tốt, đó là không thực tế.Trước đây Vệ Doanh luôn đi theo Chu Tước doanh, đây là lần đầu tiên họ rời xa đại doanh một mình đi chiến đấu, rất nhiều vấn đề trước đây không chú ý tới nhanh chóng phát sinh.Tả Mạc có chút hiếu kì, ma quân tốc độ không nhanh làm thế nào để giải quyết vấn đề này?Hắn chạy tới hỏi Vệ.Vệ giải thích nói: “Ma tộc có rất nhiều cách giải quyết vấn đề này.

Có một vài ma thể, hoặc tốc độ kinh người hoặc có tác dụng đặc biệt, như vậy sẽ đảm nhiệm vai trò dò xét, vô cùng lợi hại.

Còn có một vài ma quân biết chăn nuôi ma trùng, tốc độ của chúng rất nhanh, biết ẩn nấp giấu mình, dùng để dò xét trạm canh, địch nhân rất khó phát hiện.”

Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ, tu giả có thủ đoạn của tu giả, yêu ma tự nhiên có thủ đoạn của yêu ma.Trải qua rất nhiều năm phát triển, yêu ma tu giả, mỗi một hệ thống đều từ từ được hoàn thiện.

Tu giả xuất hiện thiên tài, yêu ma sao chỉ có kẻ ngu được?

Hơn nữa Tả Mạc từ Bồ yêu và Vệ biết được, sự tàn khốc trong tranh đấu của yêu ma so với tu giả còn thảm liệt hơn nhiều, trong đó ma tộc đứng đầu.Tả Mạc thầm nhớ kĩ vấn đề này, chờ trở lại rồi giải quyết.Mọi người chờ khoảng một nén nhang, Cố Minh Công đang nhắm mắt bỗng rùng mình, mở choàng mắt nói: “Đông Nam!”

Đám người Tả Mạc tập trung, không nói nhiều, lập tức hướng phía đông nam bay tới.Bay khoảng hai canh giờ, trước mặt mọi người xuất hiện một sơn cốc.Vừa lướt qua cốc, đột nhiên Tả Mạc dừng bước, trong mắt không kiềm được toát ra sự sợ hãi!Chương 515 : Dã Lăng trợn tròn mắt .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnĐất màu đen bắt mắt giống như bị đổ mực khác biệt hoàn toàn so với đất đai xung quanh.“Ma Thảo hải!”

Vệ nhắc nhở rất đúng lúc.“Ma Thảo hải là gì?”

Tả Mạc hỏi lại.“Vận may của chúng ta thật tốt.”

Vệ giải thích: “Khu vực này gieo trồng Thảo Ma chủng, nhưng Thảo Ma chủng vẫn chưa nảy mầm cho nên mới bảo vận may của chúng ta thật tốt.”

“Lợi hại vậy sao?”

“Không lợi hại lắm nhưng tốc độ sinh trưởng của Ma Thảo rất kinh người, nó giống như độc tố tràn lan khắp nơi, đất đai có cằn cỗi đến đâu chúng cũng sinh sống được.

Tác hại lớn nhất của nó là lấy đi linh lực của khu vực này.”

Tả Mạc hít vào một hơi thật sâu.Đối với tu giả mà nói, nếu trong không khí không có linh lực, bọn họ sẽ gặp phiền toái rất lớn.

Điều này có nghĩa tu giả không ngừng tiêu hao linh lực trong cơ thể mà không thể bổ sung.

Nếu không có biện pháp đặc thù thì việc dùng tinh thạch để bổ sung linh lực cũng chỉ là biện pháp nhất thời.

Linh thực và linh đan có tác dụng lớn, ít biến chứng nhưng do chiến tranh xảy ra nên giá thành được đẩy lên vô cùng cao, việc tiếp tế gặp khó khăn.“Vệ Doanh tu luyện chính là ma công.”

Đột nhiên Tả Mạc thốt lên.“Cho nên ta nói vận khí của chúng ta thật tốt.”

Giọng Vệ rất bình tĩnh: “Ta cảm thấy lòng tin của ngươi đối với Vệ Doanh càng ngày càng tăng, thực lực của Vệ Doanh lúc xưa không thể so với bây giờ.”

Đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên trong đầu Tả Mạc, giống như rắn độc thè lưỡi, u ám khó nói thành lời.Đó là Bồ yêu.Khôn ngoan như Bồ yêu chẳng lẽ nào không hiểu được ý hạ thấp hắn trong lời nói của Vệ?Tả Mạc làm bộ không nghe thấy, hai kẻ này không hoà hợp hắn mới là ngư ông được lợi!

Nếu như hai kẻ này bắt tay, hắn thực không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của mình sẽ ra sao nữa!May mà mang theo Vệ Doanh, nếu là Chu Tước doanh thì chịu thiệt rồi.

Ma Thảo hải vô hiệu đối với Vệ Doanh, điều này làm Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm.Đối phương vô cùng cẩn thận, từ phạm vi bao phủ của Ma Thảo hải là có thể nhìn ra được.“Tìm được vị trí cụ thể của đối phương không?”

Tả Mạc hỏi Cố Minh Công.Cố Minh Công lắc đầu: “Dải đất đen này có chút cổ quái, Thiên Điểu phù không thể bay qua được.”

Quả nhiên là thế!Ma Thảo hải này tuy chưa thành hình nhưng hiệu quả bào mòn linh lực đã bắt đầu phát huy tác dụng, Thiên Điểu phù hoá thành hôi điểu, thân thể là do linh lực tạo thành, vừa bay vào khu vực này liền bị bào mòn.Nhưng nếu như đã tìm được Ma Thảo hải, vậy cứ điểm của đối chắc chắn ở trong Ma Thảo hải này.Tả Mạc nghĩ chút rồi gọi A Văn tới, thấp giọng dặn dò vài câu.

Chỉ thấy A Văn gật đầu lia lịa, ngay lập tức triển khai linh giáp, cả người biến mất.Bây giờ thực lực của A Văn đột nhiên tăng mạnh, hắn khác Thúc Long, đi theo con đường chiến đấu độc lập.

Thiên phú kinh người của hắn khiến hắn tiến bộ một cách thần tốt.

Đối với thiên phú của A Văn, Bồ yêu và Vệ hiếm khi có cùng ý kiến đều tán thưởng không thôi.Rất nhanh, A Văn đã trở về.Hắn mang về vị trí cụ thể cứ điểm của đối phương, giống như suy nghĩ của Tả Mạc, Ma Thảo hải chưa trưởng thành chứng tỏ thời gian đối phương tới đây chưa dài.Đi theo A Văn, bọn họ lặng yên tới cách cứ điểm của đối phương không xa.----------------------------Dã Lăng có một mái tóc màu nâu, đôi mắt xám trắng nhìn qua cực kì thâm trầm, nếp nhăn hiện rõ trên mặt.

Xuất thân của hắn rất bình thường, trên người không có huyết mạch gì đặc thù, tu luyện ma công cũng không có thiên phú gì nhưng bằng vào sự chăm chỉ hơn người, trong quân đội leo lên được một chức vị nho nhỏ.Tuy chỉ chưởng quản hậu cần nhưng đối với hắn và gia tộc thì đây đã là quá tốt rồi.Thái độ của hắn vô cùng tích cực, cần cù chăm chỉ, chưa bao giờ mắc lỗi.

Dần dần, hắn rất nhanh trở thành kẻ công tác đáng tin cậy, ngay cả Thời Đông kẻ mắt luôn cao hơn trán cũng nguyện ý hợp tác với hắn.“Đại nhân Thời Đông giờ đang làm ở đâu?”

Hắn hỏi.“Tại Thương Vân hải châu.

Theo tin tức mới nhất, trạm canh gác dò xét của chúng ta gặp phải trạm dò xét của tu giả, trạm dò xét bên ta bị thương rất nhiều.”

Sĩ quan phụ tá vội vàng trả lời.Dã Lăng không quá ngạc nhiên: “Bình thường thôi, tu giả không phải lũ bị thịt.

Chúng ta tới sát cửa như vậy bọn họ không phản ứng chút nào mới là không bình thường.“Đại nhân nói phải.”

“Chúng ta cần phải cẩn thận, phòng ngừa người khác đánh lén.”

Vẻ mắt Dã Lăng đầy trịnh trọng nói: “Kêu mọi người tập trung!

Trong đám tu giả cũng có kẻ thông minh, chúng ta không thể lật thuyền trong mương được!”

“Vâng!

Đại nhân!”

Sĩ quan phụ tá trả lời đầy mạnh mẽ.Bỗng, một tiếng rít đầy sắc bén không hề báo trước vang lên, như muốn đâm rách màng nhĩ của Dã Lăng.Sắc mặt hai người đại biến!Có người đánh lén!----------------------------Vẻ mặt Tả Mạc đầy suy sụp.Len lén mò tới trước mặt đối phương, cơ hội tốt như vậy mà không đánh lén thì thực là có lỗi với ông trời!Nhưng hắn ngàn vạn lần không thể ngờ, sự phòng bị của đối phương so với hắn nghĩ kĩ càng hơn rất nhiều.

Hắn đã cố gắng tránh khỏi trạm gác ngầm nhưng trạm gác ngầm của đối phương bố trí rất chặt chẽ, bọn họ đã bị phát hiện.Lập công chính là một con côn trùng nhỏ bằng ngón tay cái, nó ẩn núp ở trong lòng đất, rất khó phát hiện.Đất đen dưới chân mọi ngươi giống như đang có đồ vật gì chuyển động, chúng dùng tốc độ kinh người tiến tới chỗ đám người Tả Mạc.Tả Mạc là người đầu tiên phản ứng, sắc mặt khẽ biến: “Phòng tuyến hắc điệt!”

Chỉ trong nháy mắt, Vệ Doanh đã kết thành trận.Sức mạnh từ phía sau truyền tới, sự kinh sợ trong lòng Tả Mạc rất nhanh liền biến mất.

Đại nhật ma thể như bị kích thích, lập tức vận chuyển.“Tiểu ma sát!”

Tay phải Tả Mạc trong nháy mắt bị bao phủ bởi hắc vụ nồng đậm, vỗ một cái về phía đám hắc diệt đang lao tới.Một bóng chưởng đen kịt từ trong tay bay ra.Ầm!Hắc điệt lưu giống như đụng phải nham thạch, ngay tại chỗ nổ tung thành vô số dòng nhỏ!Những dòng nhỏ hắc điệt này vô cùng quỷ dị, ở trong không trung gập lại biến thành vô số hắc tiễn bắn về phía Tả Mạc.Nếu là tu giả phổ thông, đối diện với biến cố như vậy tám chín phần sẽ luống cuống, nhưng đám người Tả Mạc đã sớm gặp qua phòng tuyến hắc điệt ở Thiên Huyết giới nên đoán được đám côn trùng này không dễ tiêu diệt như vậy.Tả Mạc lâm nguy bất loạn, hắn đang chìm đắm trong một cảm giác kì lạ.Giống như có mười mấy sợi tơ nhỏ, không thể nhìn thấy từ trên người hắn phát tán ra, mỗi một sợi tơ vô hình đều nối với một vị Khổ vệ.

Mà trên người vị Khổ vệ này lại phân ra mấy chục sợi tơ nhỏ khác nối liền với các vị Khổ vệ khác.Nhịp nhàng ăn khớp!Sức mạnh dọc theo những sợi tơ này, tầng tầng truyền tới cuối cùng tập trung ở trên người Tả Mạc.Sức mạnh dâng trào trước nay chưa từng có nhanh chóng vây lấy Tả Mạc, bất cứ chiêu thức phổ thông nào dưới sự phóng đại của sức mạnh này đều sẽ giống như trời long đất lở.Đại nhật ma thể trở nên vô cùng sinh động, mỗi một tế bào trong người hắn đều đang reo hò.Không chút nghĩ ngợi, Tả Mạc mở năm ngón tay ra, nghênh đốn đám hắc điệt tế lưu đang bắn tới, nhẹ nhàng miết một cái!Ba!Đám hắc điệt đang bay ở trong không trung đột nhiên nổ tung, hoá thành hắc vụ bay khắp trời.Tả Mạc phất phất tay, hắc vụ liền biến mất.Biết rõ đây là một đội ma quân nghiêm chỉnh, trong lòng Tả Mạc rất hào hứng.Phòng tuyến hắc điệt vừa rồi khiến hắn cảnh giác vô cùng.

Doanh địa tạm thời mà đối phương lại bố trí một phòng tuyến hắc điệt, không nói thứ khác, chỉ cần sự cẩn thận chặt chẽ này đã khiến người ta rất đau đầu!Phòng tuyến hắc điệt không khiến bản thân mất quá nhiều thời gian để giải quyết nhưng chỉ chừng đó đã đủ để đối phương có thời gian chuẩn bị chiến đấu!Có tố chất huấn luyện!Bằng vào điểm này đã đủ để Tả Mạc không dám có bất cử cứ chỉ khinh thường nào.------------------------------Biểu hiện của Dã Lăng vô cùng bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm không chút hoảng loạn, điều này mang lại cho đám thủ hạ lòng tin và dũng khí lớn lao.Nhưng không ai biết, trong lòng Dã Lăng không có bình tĩnh như vẻ bên ngoài.Mắt hắn nhìn chằm chằm vị thiếu niên đi đầu phía đối phương, trong lòng đang không ngừng nghĩ!Quá trình đối phương giả trừ phòng tuyết hắc điệt hắn nhìn rất rõ, thiếu niên này dường như vô cùng quen thuộc với phòng tuyến hắc điệt, tiện tay đã phá được.

Dã Lăng biết rõ phòng tuyến hắc điệt này mình bố trí rất yếu nhược nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, đối phương lại có thể phá giải một cách thoải mái như vậy!Dường như đối phương không bị ảnh hưởng bởi Ma Thảo hải!Điều này khiến hắn hơi giật mình, Ma Thảo hải mặc dù chưa thành hình nhưng đã bắt đầu phát huy tác dụng bào mòn đối với linh lực, tu giả một khi bước vào khu vực này sẽ bị áp chế tuỳ vào trình độ.Nhưng đối phương không chút phản ứng, không riêng gì hắn, những thuộc đứng đằng sau cũng không có cảm giác mệt mỏi.Càng cổ quái chính là trận hình của đối phương!Dã Lăng nhìn thế nào cũng cảm thấy rất quen mắt, đây không phải là Ô Sát Ma Sát trận của ma tộc sao?Ô Sát Ma Sát trận không phải là cái gì đó phổ thông, chỉ có quân đội tương đối có thực lực mới có thể tu luỵen loại chiến trận giết chóc đầy bá đạo độc ác này.Tận mắt nhìn thấy đám tu giả này đang dùng Ô Sát Ma Sát trận của ma tộc, phá giải phòng tuyến hắc điệt của ma tộc, Da Lăng ngây ra tại chỗ.Mẹ của ta ơi, đây…rốt cuộc ai mới là ma tộc đây!-----------------------------Tả Mạc cũng lợi dụng cơ hội để quan sát Dã Lăng.“Bọn họ dùng chiến trận gì vậy?”

Tả Mạc yên lặng hỏi Vệ.“Không biết.

Phỏng chừng là chiến trận mới của những năm gần đây.”

Vệ nhíu mày nói.

Trong lòng hắn cực mong có thể trợ giúp Tả Mạc chiến thắng trận này, chỉ có thắng lợi mới có thể chứng minh được dưới sự chỉ dạy của hắn thực lực của đám Vệ Doanh tăng mạnh.Bồ yêu cũng dám so sánh với ta sao?Một lần nữa trên mặt Vệ lại lộ ra ra nụ cười tươi rói, giọng nói đầy thần thánh mê hoặc.“Không cần để ý, Ô Sát Ma Sát trận dưới sự chỉ đạo của ta, thêm vào đại nhật ma thể của ngươi hoàn toàn có thể tiêu diệt bọn họ.”

Ài, thật không có cách, đại nhật ma thể của tiểu Tả Mạc cũng là do ta chỉ điểm đấy…Thật không có cách, không có cách à…Tiểu Bồ Bồ…Ánh sáng ta toả ra, ngươi không cẩn thận sẽ bị bỏng đó…Nụ cười trên mặt Vệ càng thêm thánh khiếp.Thập Chỉ Ngục, Bồ yêu bỗng ngẩng đầu, khoé mắt không ngừng giật, biển máu vô biên vô hạn trong mắt không ngừng rít gào, đám người Nam Nguyệt câm như hến.

Một lúc lâu sau, Bồ yêu đầy tàn nhẫn nói ra một câu: “Một tháng!

Một tháng mà luyện không ra thì có một địa phương rất tốt đang đợi các ngươi đó.”

Da đầu đám người Nam Nguyệt không khỏi dại đi, liều mạng chạy!Chương 516 : Giao chiến .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnThời Đông lạnh lùng nhìn tu giả trinh sát đang tuần tra cách đó không xa.Từ lần đầu tiên chạm trán tới trở đi, chiến đấu giữa trinh sát đôi bên chưa bao giờ ngừng.

Trinh sát đều là tinh nhuệ trong quân, chiến đấu giữa hai bên ngắn ngủi nhưng kịch liệt, không chết cũng bị thương.Thời Đông cũng không ngạc nhiên, hắn ở trong quân đội nhiều năm, lòng đã sớm cứng rắn như sắt đá.

Trinh sát đụng độ cũng chỉ như một khúc dạo nhạc, hắn có đầy đủ lòng tin.Đám trinh sát đó theo hắn đã nhiều năm, ai nấy đều dựa vào chiến công để lên tới chức vụ đó.Nhưng tình thế phát triển khiến hắn kinh ngạc.Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, hai mươi bảy quân tinh nhuệ tử thương, cho dù ý chí Thời Đông có sắt đá đến đâu cũng cảm thấy phát lạnh.

Con số thương vong đủ nói lên tình hình thảm khốc của trận chiến, nhưng cùng là trinh thám đấu trinh thám nhưng đối phương lại chịu thương tổn cực ít, ánh mắt Thời Đông càng lạnh đi.Thời Đông hiểu, bọn họ gặp kình địch rồi!Có điều, chuyện này cũng không khiến hắn cảm thấy căng thẳng hay bất an, ngược lại, dưới khuôn mặt lạnh lẽo như tảng băng của hắn, chiến ý trong ngực như dòng nước ngầm dưới tầng tầng băng đá bị quấy nhiễu, từ từ kích độngPhó quan lo lắng nhìn những tu giả trinh sát tuần tra tới lui ở phía ngoài, tới giờ hắn còn không tin được, trinh sát phe mình không ngờ lại bị đánh bại."

Vân Hải giới có chiến bộ cường đại tới mức này à?"

Hắn lẩm bẩm, trong giọng điệu đầy vẻ không thể tin tưởng.

Ngay từ đầu bọn họ tiến vào Vân Hải giới, cái gì ucnxg không biết, nhưng giờ đây theo số lượng tình báo nắm giữa ngày càng nhiều, Vân Hải giới cũng từ từ rõ ràng hơn trong mắt họ.Không có bất cứ tin tức nào về một chiến bộ với thực lực mạnh mẽ như vậy ở Vân Hải giới!Bọn họ từng đánh tan cả những chiến bộ xếp trong mười hạng đầu ở Vân Hải giới, nhưng nếu đem so với chiến bộ thần bí trước mắt, quả thật không đáng nhắc tới.Lẽ nào đây mới thực sự là chiến bộ mạnh nhất Vân Hải giới, Sơn chiến bộ xếp hạng đầu?Thời Đông không nói gì, lúc này có vắt hết óc suy đoán lai lịch của chiến bộ trước mặt cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Trong mắt hắn chỉ có thắng lợi, hắn không quan tâm tới tên tuổi hay lai lịch của đối phương.Trinh sát của đối phương tạo thành một cái lưới săn nghiêm ngặt, trinh sát của bọn họ chẳng thể tiến lên được.Tin tức tới tay Thời Đông cực ít, cảm giác này rất tệ, như rơi vào trong một cái áo đầy bùn lầy, cho dù có giãy dụa ra sao cũng chỉ là phí công vô ích.Nhưng đối phương có vẻ cũng không nóng lòng tấn công, ngoại trừ đám trinh sát như thuốc cao bôi trên da chó này, quân chủ lực của đối phương vẫn chưa lộ diện.Bỗng nhiên, trong lòng Thời Đông máy động, hắn nghĩ tới Quy đảo.

Chẳng lẽ chiến bộ này là chiến bộ của Quy đảo?Tin tức về chiến bộ của Quy đảo gần như bằng không, bọn họ chỉ sưu tập được chút tin tức linh tinh rời rạc, còn cả vài trận chiến nhỏ lẻ.

Nghĩ tới Quy đảo khuếch trương thanh thế và chiến bộ đột nhiên xuất hiện này, Thời Đông lập tức nhận thấy liên hệ giữa hai bên.Hóa ra là vậy...Nhìn đám trinh sát trước mắt, Thời Đông cầm chặt thanh Đường Nhận bên hông!Đối phương đang kéo dài thời gian!Không sai!

Đối phương đang kéo dài thời gian!Nhưng soa đối phương phải kéo dài thời gian?

Thời Đông suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng, vậy nhất định là đối phương cần có thời gian, chúng đang chờ điều gì!

Chờ phòng ngự của Quy đảo hoàn thành sao?Không đơn giản như vậy...Chỉ giao chiến ngắn ngủi, thậm chí không thể gọi là giao chiến, nhưng lại khiến Thời Đông ngửi thấy mùi nguy iểm của chiến tướng đối phương.Cao thủ!Mục đích của đối phương chắc chắn không đơn giản như vậy, hơn nữa thủ trong Quy đảo cũng không phải ý kiến hay...Lẽ nào...Trong lòng Thời Đông đột nhiên nháy lên, hắn đột nhiên xoay người: "Thăm dò tình hình bên phía Dã Lăng!

Lâp tức!"

Bị động tác này của trưởng quan làm giật mình, phó quan sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại: "Rõ!"

Hắn lấy một con công trùng màu đen ra, nhanh chóng cắt ngang ngón tay, bấm tay bắn ra, một giọt máu chìm vào trán con côn trùng.

Côn trùng hóa nhạt với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mãi tới lúc biến mất không thấy đâu nữa.Thời gian từ từ trôi qua, nhưng mãi vẫn không thấy côn trùng trở về.Sắc mặt sĩ quan phụ tá biến đổi.Quả nhiên...Thời Đông thần sắc bất động, trong lòng sáng tỏ.

Nếu như nói vừa rồi hắn còn đang suy đoán ý đồ của đối phương, vậy giờ hắn đã hoàn toàn chắc chắn."

Chúng ta có mang theo Thảo Ma chủng không?"

Thời Đông đột nhiên hỏi một câu chẳng hề liên quan."

Có!"

Phó quan vô thức đáp lời.Thời Đông cầm Đường Nhận bên hông, ngẩng đầu đón gió, tấm áo choàng màu lam tượng trưng cho Thiên Không Đường Lang phất phơ trong gió.Con mắt thâm thúy mê người như biển sâu đột nhiên lóe lên ánh sáng sắc bén, như thanh đao rời vỏ, toàn thân hắn đầy vẻ kiên quyết trước giờ chưa từng thấy."

Mục tiêu Quy đảo, hành quân với tốc độ cao nhất!"oOoĐối phương không dễ bị lừa.Công Tôn Sai không ngờ cánh ma quân này đột nhiên tăng tốc, trận hình đột kích tiêu chuẩn, như một thanh đao sắc bén lao thẳng về phía Quy đảo.Không còn gì để nghi ngờ, chắc chắn chiến bộ của đối phương đã nhận ra ý đồ của hắn, đòn phản kích không ngoài dự liệu của hắn song lại sắc bén tới mức đáng ngạc nhiên.Đối diện với tình hình đường lui bị cắt đứt, phản ứng đầu tiên của đa số mọi người sẽ là quay ngược lại trợ giúp.

Còn cánh ma quân này lại dùng cách hoàn toàn trái ngược, tăng tốc lao thẳng về phía trước!Đúng là một quyết định đầy dũng cảm!Tuy hai bên là địch, nhưng Công Tôn Sai vẫn không kìm nổi, tán thưởng từ tận đáy lòng.Đối phương đang ép hắn cùng quyết chiến.Một khi đối phương tới Quy đảo thật, vậy cho dù họ có thể thắng, con số thương vong cũng sẽ cao tới mức kinh người.

Phòng ngự trên Quy đảo rất mạnh, nhưng vỏ rùa đó không thể chứa nhiều tu giả như vậy, Hư Linh thành còn chư xây xong, phòng ngự chẳng qua là có cũng như không.Nếu đổi lúc khác, dùng nhân số để đổi lấy một trận thắng, Công Tôn Sai sẽ không hề do dự.Nhưng bây giờ...Một Vân Hải giới rách nát chẳng có nửa điểm tốt nào với bọn họ.

Cho dù Công Tôn Sai chỉ hứng thú với chiến tướng cũng hiểu được đạo lý này.Thật ra lúc Tả Mạc nói ra câu đó, trong lòng mẹ trẻ đầy kinh ngạc.

Có điều nếu nói trên đời này có ai khiến hắn ủng hộ vô điều kiện, vậy chỉ có mình Tả Mạc.Về phần quyết định của sư huynh có chính xác hay không, có trắc trở gì hay không, sẽ mang tới hậu quả gì, vân vân, đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.Chuyện duy nhất khiến hắn động não, hao phí tâm cơ, không từ thủ đoạn, chỉ có thắng lợi!"

Muốn quyết chiến?"

Trong mắt mẹ trẻ lấp loáng ánh sáng điên cuồng, mái tóc rủ xuống gần như che phủ cả khuôn mặt hắn."

Vậy đến đây!"

Khóe miệng không tự chủ khẽ cong lên thành một nụ cười, vẫn ngượng ngùng như trước đây.oOo"Chúng ta có thể thắng không?"

Mồ hôi trên mặt Bộ Tư Đông chảy dài như con sông nhỏ, mệt mỏi quá mức khiến giọng nói hắn cũng mang theo tiếng thở dồn dập.Bọn họ vừa trải qua một cuộc tu luyện gian khổ dị thường, toàn bộ lực lượng trong cơ thể bị ép ra gần hết!Đúng là tu luyện ma quỷ!Trước đây chưa ai từng nghe nói tới việc tu luyện như vậy, bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám.

Dẫu phúc lợi cực kỳ phong phú, bọn họ cũng vẫn kêu khổ không ngừng, thậm chí có kẻ còn định chạy trốn.

Có điều sau khi mấy kẻ chạy trốn bị bắt rồi bị ném vào trong kiếm trận, ngày ngày kêu gào thảm thiết, khiến toàn Huyền Vũ doanh da đầu tê dại.Ma Phàm tìm cao thủ từ Kim Ô doanh tới, tạo liền một lèo năm mươi kiếm trận trong doanh trại, đặt ngay ở rìa sân bãi tu luyện của họ.Mỗi ngày khi tu luyện, bọn họ đều nghe rất rõ tiếng kêu thảm thiết tới mức như không phải của con người vang lên từ trong kiếm trận.Ai nấy đều trở nên thành thật.Bộ Tư Đông trước giờ chưa từng nghĩ tới việc chạy trốn, bản lĩnh khác hắn không có, chỉ có mỗi khả năng chịu khổ thôi.

Trên thực tế, tiềm năng con người vượt xa so với biểu hiện, mọi người cũng dần quen với cường độ tu luyện kinh khủng đó.Chu Tước doanh và Vệ doanh xuất phát chỉ lừa được người khác chứ không lừa được Huyền Vũ doanh ngay ở bên cạnh.

Ai cũng biết bọn họ đã bắt đầu phản kích.Lúc rảnh rỗi, mọi người đều không tự chủ được, thảo luận về tình hình chiến sự."

Chắc là được."

Kẻ nói chuyện là La Uy, hắn là một kiếm tu, có một vị trí rất tốt trong doanh trại, hắn cũng là người chủ công trong tiểu đội này.Có điều giọng điệu LA Uy chẳng mang theo mấy tin tưởng."

Ta còn ước gì bọn mình có thể xuất chiến, chúng ta tới đây chẳng phải để đánh một trận với ma quân sao?

Ngày nào cũng tu luyện ở đây, phiền chết đi được!"

Đại Bản ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng than, hắn có một cặp răng cửa cực kỳ dễ thấy, vậy mà còn cực kỳ đắc ý với cặp răng cửa đó, sống chết gì cũng không chịu bỏ linh lực ra sửa, cho nên mọi người đều gọi hắn là Đại Bản.La Uy chẳng ngẩng đầu lên, nói: "Nếu Chu Tước doanh và Vệ doanh còn đánh không lại, đám người chúng ta thì chẳng đủ nhét kẽ rang.

Trước đây ta còn cảm thấy mình cũng có thể coi là một cao thủ, giờ mới thấy suy nghĩ đó nực cười thế nào."

Mọi người đều im lặng.La Uy nói không sai, lúc đầu có rất nhiều kẻ kiêu ngọa không nghe lời.

Nhưng sau vài ngày tu luyện, bọn họ mới thực sự hiểu chênh lệch giữa mình và tu giả trong Chu Tước doanh."

Các ngươi nói xem, Vệ doanh hay Chu Tước doanh lợi hại hơn?"

Bộ Tư Đông thấy mọi người đều im lặng bèn vội vàng nói."

Còn phải nói sao, đương nhiên là Chu Tước doanh rồi!"

Đại Bản không hề nghĩ ngợi, mở miệng nói.Đám người lập tức bị chủ đề này thu hút, liên tiếp mở miệng."

Ta cũng cảm thấy là Chu Tước doanh."

"Chu Tước doanh!

Ma Phàm đại nhân quá lợi hại!"

"Đám Chu Tước doanh kia chẳng phải là người nữa rồi!"...Mọi người đều nghiêng về phía Chu Tước doanh, so với Vệ doanh chưa từng lộ mặt trước mắt họ, sự cường đại của Chu Tước doanh họ đều đã trự tiếp cảm nhận.

Thậm chí trong số họ, rất nhiều người cảmt hấy trên đời không chiến bộ nào lợi hại hơn Chu Tước doanh.Bộ Tư Đông để ý thấy La Uy không nói gì, bèn hỏi: "La Uy, ngươi cảm thấy sao?"

"Không biết."

La Uy ngừng tay nói: "Nhưng ta cảm thấy, nếu Vệ Doanh đã có thể đặt song songcùng Chu Tước doanh , vậy chắc chắn cũng có chỗ lợi hại."

Nói xong, hắn bỗng nhớ tới một kẻ trong Vệ doanh mà hắn từng gặp.Đối phương chỉ nhìn hắn một cái mà khiến máu huyết toàn thân hắn như đông cứng lại!Chuyện này để lại cho hắn ấn tượng quá sâu.Hắn đang định kể cho mọi người chuyện này thì bỗng, giọng lạnh lùng của Ma PHàm đại nhân vang lên như quỷ hồn."

Nghỉ ngơi đủ rồi, chuẩn bị tu luyện giai đoạn tiếp theo."

Mọi người lập tức nhảy dựng lên như mông bị chó cắn, chạy như điên về phía sân tu luyện.Thân hình Ma Phàm từ từ hiện lên trong không trung, ánh mắt nhìn về phương xa.Đúng là phiền phức...Lỡ mất một trận đấu đặc sắc như vậy...Chương 517 : Ai mới là ma tộc?!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnChức trách chủ yếu của Dã Lăng là quản lý việc hậu cần nhưng đối với chiến đấu hắn không quá xa lạ.

Trên thực tế, với sự cạnh tranh tàn khốc trong ma quân, người không am hiểu chiến đấu căn bản không thể sống sót.Ma tộc tôn trọng sức mạnh, từ nhỏ bọn họ đã được nhồi nhét rằng chiến đấu mới là tối thượng.

Địa vị, tài phú, ma công, hy vọng của gia tộc đều phải thông qua chiến đấu để giành lấy.

Điều này bắt đầu từ khi còn trẻ, tàn khốc, đẫm máu, từ những trận chiến đó mà tạo nên tinh anh của ma tộc.Dã Lăng chính là một trong những tinh anh như vậy, dù cho hắn phụ trách hậu cần, dù cho hắn đã lâu không tham gia chiến đấu nhưng thứ đã trở thành bản năng như thế tuyệt đối không mai một.Cách thức chiến đấu của đối phương chính là của ma tộc, điều ấy khiến hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn liền lấy lại được bình tĩnh.

Nhiều năm ma luyện trong quân đội khiến hắn khi phải đối diện với bất cứ tình huống gì đều rất bình tĩnh.Vị trí của hắn khác Tả Mạc, hắn đang đứng ở chính giữa trận.Vị trí này khá hiếm thấy.Ma tộc tôn trọng trực diện, bạo lực, chiến tướng của bọn họ thường đứng ở nơi cao nhất, giống như đầu nhọn của mũi tên vậy!

Như vậy mới thể tập trung được toàn bộ sức mạnh của chiến bộ, đánh ra một kích cực mạnh!Vị trí này tốt hơn rất nhiều so với Tả Mạc.Trong lòng Dã Lăng không khỏi cảm thấy quái dị.

Là một ma tộc chính tông, vị trí đứng của hắn không giống ma tộc mà giống yêu tộc và tu giả, đối phương rõ ràng là một vị tu giả nhưng lại đứng ở vị trí điển hình nhất của ma tộc.Rốt cuộc ai mới là ma tộc đây?!Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hắn rồi rát nhanh biến mất.Nhưng rất nhanh hắn không để ý tới nữa, từng chút lực lượng phối hợp chặt chẽ với hắn.

Tất cả xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, cảm giác được sức mạnh chưa bao giờ có được, giống như một hạt giống đang sinh trưởng rất nhanh trong lòng hắn!Cảm giác thật quen thuộc!Khó có thể diễn tả sự cảm khái trong lòng hắn lúc này, nhiều năm không thấy máu, chiến ý mãnh liệt thời thiếu niên như bị thức tỉnh, mắt hắn mờ dần đi.Cả người hắn hóa thành một đoàn mây mù, dần tan trong không khí.Đồng thời lúc đó, mắt mỗi binh sĩ của ma tộc đều biến thành màu đỏ, tràn ngập dã tính!Trong im lặng, sát ý sục sôi!---------------------------“Vụ thủ vị!”

Nụ cười đầy trogn sáng trên mặt vệ đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi.“Nó là cái gì?”

Tả Mạc không dám làm bừa, trong chớp mắt, đội ngũ của đối phương đột nhiên mở rộng, sát ý ngập trời khiến hắn cảm thấy áp lực rất lớn.“Một loại ma công rất hay.”

Đột nhiên Bồ yêu chen ngang, giọng nói đầy vẻ hả hê: “Năm đó ta cùng tiểu Vệ tử đã gặp qua, ha ha, thời gian thật khiến người ta hoài niệm!”

Bồ yêu dài giọng, chép chép miệng giống như đang thực sự hồi tưởng lại những năm tháng đó.Tiểu Vệ tử…Vẻ mặt của Vệ càng trở nên khó coi.Nghe thấy những lời của Bồ yêu, Tả Mạc đột nhiên cảm thấy được điều gì đó không tốt đang xảy ra: “ Rất lợi hại à?”

“Lợi hại?”

Khóe miệng Bồ yêu nhếch lên, lắc đầu liên tục: “Không không không!

Nó không lợi hại, chỉ có chút ý tứ thôi, ha ha…”

Dường như đang nghĩ đến thứ gì đó, Bồ yêu cười lớn, tiếng cười điên cuồng giống như đao phong quanh quẩn trong thức hải của Tả Mạc.Sắc mặt Vệ ngày càng bất ổn.Tả Mạc cảm thấy bất ổn trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, lẽ nào lại gặp phải một cục xương khó gặm?----------------------------“Dã Lăng đại nhân không biết thế nào rồi?”

Sĩ quan phụ tả đầy lo lắng: “Đối phương đem tiền cược đặt vào Dã Lăng, đội ngũ phái đi khẳng định không kém…”

Sĩ quan phụ tá lải nhải suốt khiến Thời Đông hết cả nhẫn nại, hắn không nhịn được mà cắt ngang: “Chuyện của Dã Lăng không cần ngươi quan tâm!”

“Thế nhưng…”

Nhìn thấy vị phó thủ kia vẫn đầy lo lắng, Thời Đông suy nghĩ một chút rồi quyết định nói: “Không nên coi thường Dã Lăng, hắn tu luyện chính là ‘vụ thủ vị’.”

“A!”

Sĩ quan phụ tá cả kinh, há hốc mồm đủ to để có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Mất một lúc, hắn mới lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: “Vụ thủ vị?

Trời ơi!

Dã Lăng đại nhân lại tu luyện vụ thủ vị!”

Một vị quan chấp chưởng hậu cần lại tu luyện vụ thủ vị, chuyện này, chuyện này thật quá điên rồ!Thời Đông trầm mặc trong giây lát rồi nói một câu không đầu không cuối: “Đáng tiếc, nếu như là vụ ma thể thì…”

Sĩ quan phụ tá nghe thấy thì sửng sốt, hắn nghe rất rõ.Bỗng nhiên, Thời Đông ngẩng đầu, con ngươi màu lam hơi nheo lại, tay đặt lên đường nhận ở hông.Trên trời, một đội ma quân không chút dấu hiệu liền dừng lại, toàn bộ quá trình đều vô cùng nhịp nhàng, không có chút hồn loạn nào.Phía trước bọn họ một đội quân đang yên lặng đứng trong không khí.Thời Đông nắm chặt chuôi đường nhận, vẻ mặt lạnh như băng, lưng ưỡn thẳng tắp, chậm rãi đi về phía trước.Mỗi một bước đều làm khí thế của hắn tăng mạnh.

Khi hắn đi tới trước trận, giống như một thanh đao vừa rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén, không chút giấu diếm bộc lộ ra.Đường nhận đã ra khỏi vỏ!Chỉ về phía trước!-----------------------------Công Tôn Sai nhìn thấy hành động này của Thời Đông, mép hơi nhếch lên, mắt trong như hồ nước phẳng lặng không báo trước đột nhiên sôi lên.Vẻ thẹn thùng ngượng ngùng được thay bằng sự điên cuồng đầy hàm ý, cùng với đó là sự hân thưởng không chút che dấu.Sau khi đối phương nhận ra được ý đồ của hắn, đơn độc lao vào trong Quy đảo.

Riêng hành động này đã đủ khiến mẹ trẻ kính trọng.Khi phát hiện ra được ưu thế của Chu Tước doanh là tốc độ, tốc độ của đối phương bạo tăng, không giữ lại chút gì.

Hành động mạo hiểm này khiến ưu thế tác chiến tại trận của Chu Tước doanh giảm mạnh, không thể quyết chiến nữa.Thực là một đối thủ không tồi!Gió thổi tóc rối, cảm giac gặp được kỳ phùng địch thủ thật sảng khoái và phấn khích, cổ Công Tôn Sai ửng đỏ.Thần thức giống như mạng nhện tản ra.“Bắt đầu đi!”

----------------------------Vụ thủ vị!Tả Mạc không kịp hỏi kỹ thì Dã Lăng đã phát động công kích.Hô!Một đoàn hôi vụ nổ tung giữa ma quân, gặp gió là tăng mạnh, trong nháy ắt liền che phủ bầu trời.

Mấy ngàn ma quân nhanh chóng bị hôi vụ thôn phệ, biến mất không còn chút bóng dáng.Hôi vụ bốc lên không ngừng, giống như một con quái vật vô cùng to lớn đang chuyển động.Tả Mạc như gặp đại địch, phản ứng vừa rồi của Bồ yêu và Vệ chứng tỏ đối phương rất lợi hại.Nhưng khi bắt đầu chiến đấu Tả Mạc sẽ vất hết tạp niệm ra đằng sau.Quan sát hôi vụ kĩ lưỡng như quan sát con mồi, hai mắt Tả Mạc lộ ra hung quang.

Khi đã tập trung chiến đấu, trong lòng Tả Mạc không có chút sợ hãi cùng do dự nào.Không biết có phải do Bồ yêu và Vệ kích thích hay không, tinh thần của Tả Mạc tập trung cao độ.

Sức mạnh của đại nhật ma thể bên trong người hắn như muốn trào ra, đồng thời, linh lực và thần thức tự phát lưu chuyển.Sau khi tu luyện thần lực, sự liên hệ giữa ba lực ngày càng trở nên chặt chẽ, mẫn cảm vô cùng.Nhưng sự chú ý của Tả Mạc không đặt ở trên người mà đặt ở đằng sau lưng!Như hư ảo, phía sau người có vô số ánh nến.Mỗi một vị khổ vệ giống như một ánh nên, nhịp tim của họ trùng nhau, thình thịch thình thịch!

Hai ánh nến sáng nhất chính là Thúc Long và A Văn, Tả Mạc như hiểu ra.Hai ngàn ánh nến với tần suất giống nhau nhảy lên.Từng luồng sức mạnh tập trung vào giữa.Sức mạnh và sát ý không ngừng tập trung, Tả Mạc cảm thấy bản thân như một khí cầu đang được thổi căng, sát ý lạnh lẽo và sức mạnh mang tính hủy diệt không ngừng va chạm trong người hắn.“Giết!”

Tả Mạc gào lên, trong tiếng gào mang theo cả sự thống khổ, một chưởng đánh về phía đoàn hắc vụ!“Giết!”

Khổ vệ đồng thanh hét lớn, cùng lúc xuất chưởng!Khói đen do sát ý ngưng tụ thành trong nháy mắt tụ họp, tập trung vào bàn tay phải của Tả Mạc.Nhật Văn trên tay Tả Mạc đột nhiên sáng lên.Không giống như kim quang chói mắt ngày thường, đó là màu đỏ đậm thâm trầm đáng sợ!Nhật Văn Chưởng!Vút!Tiếng rít thê lương vang lên khắp bốn phương tám hướng!Nhật Văn đỏ sậm vừa rời khỏi tay Tả Mạc liền điên cuồng khuấy động không khí trong khuôn viên mười dặm, linh lực, bầu trời như bị nhiễm một tầng đỏ sậm, nhiệt độ không khí tăng cao.“Nhật Văn Chưởng!

Đại nhật ma thể!”

Dã Lăng sợ hãi chút nữa thì thất thanh hô lớn, Tả Mạc có thể không biết gì về ma công ma thể nhưng là ma tộc chân chính, Dã Lăng đối với các loại ma công ma thể trứ danh nghe nhiều thành quen.Khi hắn nhìn thấy Nhật Văn đỏ sẫm thiếu chút nữa thì điên lên.Ô sát ma sát trận, vị trí đứng của ma tộc, không bị ảnh hưởng của ma thảo hải, tất cả đều khiến hắn kinh ngạc.Nhưng khi hắn nhìn thấy Nhật Văn thì hắn hoàn toàn rơi vào hoảng loạn.Ngô vương tại thượng! (câu cảm thán, tương tự: oh my God!)Nhật Văn Chưởng…

Đây là…

Đây thật sự là Nhật Văn Chưởng…Đại nhật ma thể, đứng thứ hai trong Giáo giai ma thể!Nhật Văn Chưởng, một trong sáu loại biến hóa của đại nhật ma thể!Đại nhật ma thể không phải chỉ có những ma tộc có huyết mạch cao quý nhất mới có thể tu luyện sao?Khi nào ngay cả tu giả cũng có thể tu luyện đại nhật ma thể vậy?

Từ lúc nào tu giả bắt đầu tu luyện ma thể thế?Rốt cuộc ai mới là ma tộc đây…Đợi chút!Ma tộc…

Lẽ nào đối phương cũng là ma tộc!Dã Lăng đột nhiên nghĩ ra một thứ vô cùng điên cuồng, hắn như bị sét đánh trúng!Ma tộc!Không sai, chính là ma tộc!Chỉ có ma tộc mới có thể tu luyện ma thể, Dã Lăng luôn quan tâm tới tin tức của tiền tuyến, chưa bao giờ nghe qua việc tu giả bắt đầu ma thể.

Duy nhất có thể tiếp cận ma thể chỉ có thiện tu của tu giả nhưng căn bản vẫn có sự khác biệt.Hắn dám khẳng định ngàn vạn lần, đây chính là đại nhật ma thể, hơn nữa đại nhật ma thể còn tu luyện tới mức cực cao!

Tu luyện đại nhật ma thể vô cùng khó, từ việc nó đứng thứ hai trong Giáo giai ma thể có thể thấy được sự kinh khủng đó, mà sáu loại biến hóa của nó càng không phải dễ luyện!Đây không phải là thiền công!Nhật Văn đỏ sậm khuấy động không khí trong vòng mười dặm!Khói đen xung quanh nó tạo nên tầng tầng dao động giống như những lưỡi dao nhỏ, đó chính là sát ý thuần khiết nhất của ma tộc.Không sai…

Hắn không nhìn lâẦm!Dã Lăng bị ý nghĩ của chính mình dọa khiếp.Ma tộc!Ma tộc lưu lạc tại tu chân giới!Lưu lạc tại tu chân giới, có được huyết mạch vô cùng cao quý, khổ tâm xây dựng nên một đội ma quân!Ôi, ngô vương tại thượng!Chương 518 : Ngô vương tại thượng!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnNhật Văn màu đỏ mang theo tiếng rít gào, trong chớp mặt đã tới trước mặt.Quả nhiên là Nhật Văn Chưởng!Tình thế khẩn cấp như thế nhưng Dã Lăng không cảm thấy chút sợ hãi nào trái lại còn vô cùng phấn khích.Nhật Văn Chương!Đại nhật ma thể!Ngô vương tại thượng!Mắt hắn bỗng mờ đi, ý nghĩ điên cuồng lúc nãy đang xoay chuyển trong đầu, sự kích động lúc này của hắn khó có thể giải thích nổi.

Nhưng vô số lần trải qua chém giết khiến thần kinh trở nên cứng cỏi giờ đây đã phát huy tác dụng của mình, hắn cắn chặt răng, trong nháy mắt ma công được vận tới cực hạn.Nhật Văn Chưởng của đối phương vô cùng thâm hậu nhưng lý giải của đối phương với chiến trận còn theo hắn thấy thì còn mấy chỗ thiếu sót.Đây là cơ hội của hắn, cũng là điểm duy nhất hắn có thể lợi dụng!Nếu không thì đại nhật ma thể phối hợp với ô sát ma sát trận, vụ thủ vị của hắn thêm cả thiên la chiến trận cũng không có chút cơ hội thắng nào.Hậu duệ cao quý của ma tộc từ thủa nhỏ đã lưu lạc tại tu chân giới đối với lý giải về chiến trận có thiếu sót, đối với hắn mà nói thì việc này rất bình thường.Tu luyện ma thể có thể bằng vào thiên phú và ma công để đạt được nhưng học vấn về chiến trận cần phải không ngừng ma luyện trong quân đối mới có thể từ từ thành thục.Vụ khí hôi sắc bỗng bay ra rất nhiều sợi thừng do hôi vụ tạo thành, giống như xúc tu vậy.Chúng nó giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, điên cuồng tràn tới Nhật Văn!Bụp bụp bụp!Xúc tu hôi vụ còn chưa kịp tới gần Nhật Văn liền bị uy lực cường đại của Nhật Văn đánh tan, nổ liên tục!Không hổ là đại nhậ ma thể trong truyền thuyết!Hai mắt Dã Lăng trong hôi vụ sáng ngời, trên mặt lại hiện ra vẻ vui mừng vô cùng quái dị.Tần suất tấn công của xúc tu hôi vụ càng thêm điên cuồng, chúng dày đặc chi chít, giống như vô biên vô hạn.

Tiếng nổ ầm ầm không dứt nhưng số lương xúc tu hôi vụ càng thêm kinh người, vĩnh viễn không có kết thúc.Bụp bụp bụp!Mỗi một xúc tu hôi vụ bị nổ tung đều bị Nhật Văn cuốn lấy, giống như Nhật Văn đang thôn phệ xúc tu hôi vụ vậy!Dã Lăng khống chế hôi vụ xúc tu có thể nhìn rõ điều này.Nhưng rất nhanh, hắn liền cảm thấy chút mệt mỏi.Trong lòng hắn tràn ngập sự khiếp sợ, hắn phát hiện ra bản thân đã đánh giá quá thấp trình độ đại nhật ma thể của đối phương, thâm ma tầng, tuyệt đối đại nhật ma thể đạt tới thâm ma tầng mới có uy lực bá đạo như vậy!Đại nhật ma thể đạt tới thâm ma tầng!Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn, hắn không tự chủ được mà run lên!Kiệt xuất như thế nếu đặt ở ma giới, không thể nào không gây sự chú ý, đó là thiên tài!Hắn còn trẻ như thế, lại có thiên phú cao, tiền đồ không thể nào đoán định được!Có thể ở tu chân giới tạo nên một đội ma quân, hắn nhất định vô cùng ngoan cường bất khuất, nhất định vô cùng kiên cường bền bỉ, gian khổ trong đó không phải ai cũng tưởng tượng được!Ngô vương tại thượng!Lẽ nào ngài bởi vì kẻ bề tôi này không thể tu luyện vụ ma thể mà đưa đến cho ta một cơ hội lớn đến dường này sao?Tất cả bình tĩnh của Dã Lăng đều biến mất tăm.Nhưng trước hết phải giải quyết đám này đã!Dã Lăng cố gắng tập trung, hắn không thể tu luyện vụ ma thể nên chỉ có thể thông qua sức mạnh của chiến trận mới có thể đón đỡ một kích này mà không bị thương.Trong hôi vụ đột nhiên vang lên những tiếng dồn dập sắc nhọn.Vô số vụ trảm hình trăng giống như thủy triều, đột nhiên từ trong hôi vụ bay ra, tạo ra trong không trung những quỷ tích quỷ dị, đánh về phía Nhật Văn!Từ bầu trời lao xuống, một cảnh tượng hùng vĩ tới cực điểm.Xúc tu hôi vụ như những chiếc thương thẳng tắp bắn nhanh về phía trước, tiếng rít ồ ồ khiến người nghe cảm thấy khiếp sợ!̀m ầm âẦm!Vẫn là những tiếng gãy nát, bất luận xúc tu hôi vụ và vụ trảm hình trăng nào khi tới gần ngay lập tức liền tự bạo!Nhưng giống như thủy triểu vậy, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên, tạo nên áp lực vô cùng lớn với Nhật Văn!Xúc tu hôi vụ và vụ trảm hình trăng càng ngày càng gần Nhật Văn màu đỏ.Trong hôi vụ, tất cả ma quân đều dùng tốc độ nhanh nhất chém ra một kích.

Mỗi một kích khi chém ra sẽ quấn lấy một tầng hôi vụ.

Bọn họ không cần phải để ý tới phương hướng tấn công, chỉ cần tấn công nhanh nhất có thể.Ầm!Cuối cùng một kích vụ trảm hình trăng hung hăng đánh lên Nhật Văn.Công kích dồn dập lao tới, giống như mưa xối xả đánh vào Nhật Văn!Cuối cùng Nhật Văn không chịu nổi, ầm ầm nổ tung!Không khí xung quanh mười dặm bị vụ nổ này làm cho dao động mãnh liệt!Trong hôi vụ, tiếng thở dốc vang lên liên tục, sự hoảng sợ hiện rõ trên mặt mỗi ma quân.Đây chỉ là lượt tấn công đầu tiên của địch nhân thôi đấy!Tả Mạc nhíu mày, phương thức chiến đấu của đối phương rất cổ quái, đây chẳng lẽ chính là vụ thủ vị sao?

Vụ thủ vị này cũng hơi cổ quái nhưng hắn cảm thấy nó không quá lợi hại.

Hắn không tự đại đến nỗi cho rằng bản thân chỉ cần dùng một chiêu là sẽ hạ gục được đối phương.Hắn cảm thấy cả người tràn ngập sức mạnh, không thể dùng hết được, tràn ngập dục vọng chiến đấu.Đến đây đi, nhóc con!Hắn gào lên trong đầu.“Không tu luyện vụ ma thể, thảo nào lại yếu thế.”

Bồ yêu vô cùng thất vọng, thật vất vả mới có cơ hội để đả kích Vệ, không nghĩ tới lại là đồ vất đi, thật thất vọng.Trong chớp mắt, vị trí của song phương đảo lộn, một lần nữa nụ cười thánh thiện lại hiện trên mặt Vệ: “Đúng vậy, thực là đáng tiếc.”

Nghe hai người nói chuyện, Tả Mạc bĩu môi, sức mạnh của ô sát ma sát trận thấm vào từng ngóc ngách của cơ thể hắn, đại nhật ma thể được kích thích đến cực điểm, đầy phấn khích biến hắn trở thành một kẻ cuồng chiến, mắt hắn đỏ như sư tử, chỉ hận không thể lập tức lao lên xé đối phương thành từng mảnh nhỏ.Đến đây đi, nhóc con!Tả Mạc hăng tiết, trong tay bỗng xuất hiện một thanh quái đao đang bùng cháy.Sức mạnh dâng trào, dọc theo cánh tay hắn chui vào trong Ngọ đao, phừng, ngọn lửa màu vàng óng đột nhiên bốc mạnh lên.

Cùng lúc đó, đại nhật văn diễm trong người Tả Mạc cũng không thể khống chế mà xông ra.Cả người Tả Mạc được bao phủ bởi ngọn lửa màu vàng, thanh đao trong tay cũng được phủ một ngọn lửa màu vàng!Một lần nữa Tả Mạc lại sa vào kích động!Vung ngọ đao lên quá đầu, tất cả khổ vệ nhất tề đưa ma binh trong tay lên, trên mỗi thanh ma binh là hắc vụ nồng nặc!Một đạo này chém xuống ngay cả trời đất cũng có thể chia đôi!Tả Mạc như một con sư tử khát máu, nhìn chằm chằm vào hội vụ đang bốc lên.“Các hạ, xin đợi một chút!”

Trong hôi vụ, đột nhiên có tiếng nói đầy gấp gáp vọng ra.Tả Mạc sửng sốt.Một gã trung niên mặc áo xám từ trong hôi vụ đi ra, hắn có đôi mắt màu xám trắng, nhìn qua vô cùng thâm thúy.Hắn một thân một mình đi tới trước trận, hành lễ đối với Tả Mạc.“Các hạ, ta là quan chỉ huy của đội ngũ này, chúng ta đầu hàng!”

Cái gì!

Đầu hàng!Nói chơi gì thế?Tả Mạc tưởng mình nghe lầm, đầu hàng?

Không phải trận chiến vừa bắt đầu sao?Vẻ mặt gã đằng trước đầy cung kính, nho nhã lễ độ, nhìn có vẻ thần kinh rất bình thường!Ma quân đầu hàng tu giả?Đầu óc có vấn đề sao?Bất ngờ đầu hàng, nói thực, chiến tướng của đối phương đầu hàng đầy nho nhã lệ độ như này khiến Tả Mạc đang hừng hực chiến ý như bị dội gáo nước lạnh!“Các hạ, mong ngài cho phép chúng ta đầu hàng, chúng ta nguyện ý quy thuận ngài!”

Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Dã Lăng ngay cả kẻ ngu cũng có thể nhận ra sự thành khẩn trong đó.Ma quân đằng sau hắn loạn lên.Ta… ta… ta…Tả Mạc bị cưỡng ép, phiền muộn không nói nên lời, trên thực tế, hắn vẫn đang duy trì tư thế vung đao, chỉ có vẻ mặt như bị đóng băng mà giữ nguyên.“Có thể đầu hàng một người tu luyện đại nhật ma thể, đây là vinh hạnh của chúng ta!

Mong ngài cho phép chúng ta đi theo, bọn họ nguyện ý thiêu đốt tất cả sinh mệnh vì đại nhân ra roi thúc ngựa, xông pha khói lửa, tạo nên nghiệp lớn!”

Dã Lăng khiêm tốn cúi đầu thật sâu.“Ngô vương tại thượng!”

Nghe đến đại nhật ma thể, ma quân đang rối loạn liền trở nên lặng ngắt, ngay sau đó, nhiều người tỏ vẻ mừng rỡ.Một lát sau, bỗng toàn bộ ma quân khom lưng hành lễ, đồng thanh hô lớn.“Ngô vương tại thượng!”

Mọi người đứng sau Tả Mạc bị cảnh tượng trước mắt này làm cho ngây ra, Thúc Long thành thục trầm ổn như vậy cũng ngây ngô nhìn ma quân trước mặt, rất lâu không nói được câu nào.

A Văn vốn hoạt bát cũng há hốc mồm, bộ dạng như vừa gặp phải quỷ vậyCố Minh Công không thể tin được, đầu óc rối bời, nói năng đầy lộn xộn: “Ảo giác…

Nhất định là ảo giác… m mưu?

Lẽ nào đại nhân phái người giả mạo ma tộc?

Lẽ nào đây chính là một âm mưu…

Lão phu…

Mẹ kiếp, đây là một giới đó…”

Mọi người đứng sau Tả Mạc đều hóa đá, ngay cả Bồ yêu và Vệ ở trong thức hải cũng bị cảnh tượng trước mắt chút nữa làm cho phát điên.“Đây thật sự là ma tộc?

Ma tộc sao lại không có cốt khí như thế?”

Bồ yêu nhìn thật kĩ Dã Lăng, giống như muốn rút hồn phách của Dã Lăng ra để kiểm tra vậy.“Biến chất!

Quá biến chất!”

Vệ như điên rống lên, lúc này vẻ mặt hắn giống như vừa nuốt phải một con ruồi vậy.Nhưng lúc này khó chịu nhất chính là Tả Mạc.Chưa từng trải qua thiêu đốt, chưa từng có chiến ý ngập trời như thế, chưa từng có xung động điên cuồng như vậy…Quàng quạc ngừng lại, mạnh mẽ dừng lại!Chỉ thấy vẻ mặt như sáp của Tả Mạc lúc đầu là trắng sau đó biến thành đỏ, vô số huyết khí trào lên như sắp tràn ra ngoài.Anh trai, đừng đùa ta chứ!Mất cả buổi, Tả Mạc mới có thể thốt lên một câu vô lực.Thái độ thành khẩn của đối phương hết lần này tới lần khác, giọng nói đầy khiêm tốn, nho nhã lễ độ, chiến ý tràn ngập trong lòng không thể phát tiết nổi.

Tả Mạc mặt đỏ bừng bừng, lên không lên được, xuống không xuống được, ngay cả một câu nói cũng không thốt lên nổi.Chiến trường vô cùng kịch liệt đột nhiên rơi vào im lặng đầy quỷ dị.Dã Lăng vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng đấy, không chút thay đổi, giống như tượng đá vậy, bất cứ ma quân nào cũng đều giữ nguyên tư thế.Trên mặt mỗi người đều hiện rõ sự kiên quyết.Đại nhật ma thể!Chính là đại nhật ma thể trong truyền thuyết đấy!Chỉ có huyết mạch cao quý nhất, có được thiên phú không gì sánh nổi mới có thể tu luyện đại nhật ma thể!

Ma tộc như thế mới có thể tư chất để trở thành vương!Mỗi một ma binh đều cảm thấy hoạn lộ thênh thang đang bày ra trước mắt!Ngô vương tại thượng!Chương 519 : Cùng chung chí hướng .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnLặng ngắt như tờ!Im lặng đến ghê rơn.Mọi người từ trong sự kinh ngạc dần hồi lại, nhất là đám người Thúc Long, chuyện phát sinh quá đột ngột, không thể ngờ được, nhưng nó lại xảy ra vô cùng rõ ràng trước mặt họ!Mọi người đều nhìn về phía Tả Mạc, rất nhiều người không khỏi cảm động và đầy thán phục.Đúng là đại nhân à!Tả Mạc không bận tâm nhiều vậy, suýt nữa nghẹn thành nội thương, hắn mất rất nhiều sức mới có thể khiến khí huyết đang bốc lên trong cơ thể bình thường trở lại.Nhưng khi nhìn thấy rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình, hắn cảm thấy nên làm gì đó, ừa, phải cho ra dáng lão đại chút mới được.Hắn ưỡn ngực, làm bộ làm tịch ho nhẹ một tiếng, không khí thật tĩnh mịch, vô cùng quái dị khiến hắn cảm thấy giật mình.Đám người Dã Lăng nhìn thấy, vẻ mặt càng thêm kính cẩn.“Ta nói này…”

Tả Mạc vừa mở miệng, nhất thời khí thế lão đại liền biến mất: “Các ngươi muốn làm thủ hạ của ta sao?”

“Đúng vậy thưa đại nhân!”

Dã Lăng trả lời đầy dứt khoát.“Vì sao?”

Tả Mạc hiếu kì hỏi, hắn hỏi chuyện này liền hấp dẫn được sự chú ý của mọi người, nói thật, mọi người cũng hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như này.“Đại nhân có tiềm chất trở thành vương giả.”

Dã Lăng không chút do dự nói.Nịnh hót thì ai chẳng thích, Tả Mạc cũng không thế, mặt mày rạng rỡ hắn hỏi lại: “Mắt nhìn người của ngươi rất lợi hại, ta ẩn dấu sâu thế mà ngươi cũng phát hiện ra sao?”

Tỉnh táo lại, vẻ mặt Cố Minh Công trở nên vô cùng quái dị.

Nhìn qua đám người Thúc Long đứng nghiêm trang ở bên, hắn cố gắng nín nhịn không cười.Đám người Thúc Long A Văn nhìn Dã Lăng đầy tán thưởng.

Là thuộc hạ hạch tâm đáng tin nhất của Tả Mạc, trên dưới Vệ Doanh đối với Tả Mạc đều một lòng.

Bọn họ xuất thân là tu nô, so với những người thông mình từng trải của Chu Tước doanh thì bọn họ không hiểu nhân tình thế sự, cũng không hiểu các quy củ bình thường của tu chân giới, ý nghĩ của họ rất thuần phác và đơn giản.Trong mắt bọn họ, Tả Mạc là người xuất sắc nhất thế giới, lại hại nhất, sáng suốt nhất!”

Ngay cả khi Tả Mạc bảo bọn họ nhảy vào hố lửa, bọn họ cũng không chút do dự mà nhảy vào.Trong lòng bọn họ chỉ có duy nhất Tả Mạc. (đam mỹ là đây :xit mauCố Minh Công sẽ cảm thấy Dã Lăng đang vuốt mông ngựa nhưng đám người Thúc Long lại không nghĩ thế.

Thời gian ngắn như vậy mà có thể phát hiện ra sự lợi hại của đại nhân, tên giả hoả này cũng có mấy phần nhãn lực!Trong vô thức, hảo cảm của đám người Vệ Doanh đối với Dã Lăng tăng lên rất nhièu.Lời nó của Dã Lăng khiến Tả Mạc lâng lâng như bay trên mây, cả người sảng khoái như vừa ăn nhân sâm vậy, việc nghẹn suýt thành nội thương đã bị hắn vất lên chín tầng mây từ đời nào.Hắn cười tới không mở nổi mắt, mặt tươi như hoa nở: “Có tiềm chất trở thành Vương giả?

Ồ ồ, nói hay lắm, từ từ, chậm rãi nói lại đi!”

“Vâng!

Đại nhân!”

Dã Lăng cho rằng Tả Mạc đang thử khả năng của hắn, hắn cẩn thận suy nghĩ lại, một lát sau mới nói: “Đại nhân tuổi không lớn mà có thể tu thành đại nhật ma thể, nhìn ra cả ma giới có thể xưng là thiên tài.

Thân ở hiểm địa lại có thể xây dựng một đội quân mạnh như này, tạo ra cục diện có lợi, đại nhân có tướng minh chủ.

Gặp thời loạn này, chỉ có thiên phú như đại nhân, tính cách cứng cỏi, có tầm mắt nhìn xa trông rộng, rất có khả năng trở thành vương giả!”

Đám người Thúc Long gật đầu lia lịa, thỉnh thoảng nhìn nhau không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng.Lui vào góc, Cố Minh Công há hốc mồm, nhìn thấy vẻ đắc ý của Tả Mạc mà sửng sốt.

Người nói nghiêm túc, người tán thành cũng nghiêm túc, không có chút nịnh hót nào, thành khẩn, chân thành tha thiết.Thế nhưng…Cố Minh Công sành sõi lõi đời cũng há hốc mồm, ấp ủng một hồi không thể nói được gì.Ài, thật đáng tiếc, đám Công Tôn sư đệ không có mặt ở đây…

Ài, quên rồi quên rồi, vừa rồi phải dùng ngọc giản ghi chép lại…Mở cờ trong bụng, Tả Mạc nhất thời hối hận vì đã không ghi lại giây phút vinh quang này, thật là ngàn năm khó gặp, hắn hận không thể làm cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.Hối hận mất một lúc, Tả Mạc chưa thoả mãn chép chép miệng, làm bộ làm tịch khụ khụ: “Ồ, được rồi!

Nhưng, à, về sau chúng ta nên thấp giọng một chút, thấp giọng một chút!”

Thảo nào đại nhân có thể tồn tại đến giờ ở tu chân giới, còn có thế sáng lập ra cục diện như này, quả nhiên là người am hiểu đạo ẩn nhẫn!Dã Lăng vui vẻ phục tùng: “Vâng, đại nhân!”

Tâng bốc cũng nghe rồi, sảng khoái cũng xong rồi, Tả Mạc cảm thấy cứ thế phủi đít mà đi thì không hợp lý lắm, suy nghĩ chút rồi nói: “Ồ, các ngươi đã có thành ý như vậy thì từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là Hôi doanh, tạm thời do Thúc Long phụ trách thống lĩnh, ngươi là phó thủ.”

Dã Lăng quá đỗi vui mừng: “Tạ ơn đại nhân đã ban cho tên doanh!”

“Nhưng từ hôm nay trở đi, các ngươi phải chú ý tới thân phận ma tộc của mình, tuyệt đối không thể tiết lộ.”

Tả Mạc nhắc nhở Dã Lăng.“Vâng!”

Trong lòng âm thầm bội phục, đại nhân thực là tinh tế.Hăn quay đầu thấp giọng phân phó vài câu, chỉ thấy nhất thời từ trên xuống dưới ma quân toàn bộ đều thay đổi tướng mạo.

Ma tộc có thể tiến vào ma quân thực lực đều tương đối cao, việc cải biến tướng mạo đối với họ không khó.

Chỉ là thẩm mỹ của tu giả và ma tộc khác biệt quá xa, bọn họ thích vẻ thô kệch lực lưỡng hơn.Dã Lăng sau đó bái kiến Thúc Long.Đám người Thúc Long xuất thân từ tu nô, bị đè nén từ lâu, không thích tu giả trái lại không có ác cảm gì đối với ma tộc.

Hơn nữa cuộc nói chuyện vừa rồi của Dã Lăng khiến đám người Thúc Long rất tán thưởng, bọn họ cảm thấy Dã Lăng đã nói đúng những tâm sự của họ!Cùng chung chí hướng tự nhiên sinh gần gũi.Thúc Long nghiêm túc nói: “Ta sẽ đối xử bình đẳng với Hôi doanh, các vị cần nỗ lực nhiều hơn!”

“Vâng!”

Trong lòng Dã Lăng kích động khó nói.Hôi doanh phát sinh ngoài ý muốn khiến cuộc tập kích của Tả Mạc kết thúc một cách kì lạ.

Nhưng tổng quát mà nói thì lần chiến đấu này đã đạt được mục đích.Dưới sự nỗ lực lực của Vệ doanh và Hôi doanh bọn họ đã thành lập một cứ điểm mới ở khe hỗn độn.

So với cứ điểm thô lậu của đám Dã Lăng thì cứ điểm mới thành lập có được quy mô lớn hơn nhiều.Ma Thảo hải bị xoá sổ, cái này quá chói mắt.Nhưng đúng lúc này, bỗng Dã Lăng tìm tới Tả Mạc.“Đại nhân.”

Dã Lăng có chút do dự nói.“Chuyện gì vậy?”

Tả Mạc hỏi.“Thỉnh đại nhân cho phép ta đi khuyên hàng Thời Đông đại nhân!”

Dã Lăng cắn răng dứt khoát nói.“Thời Đông?”

Tả Mạc ngạc nhiên, ngay sau đó nói: “Ngươi nói đó là một đội ma quân khác?”

“Đúng vậy thưa đại nhân.”

Dã Lăng vội vàng nói: “Thời Đông đại nhân từng là cấp trên của thuộc hạ.”

“Ừa, nói qua một chút đi.”

Tả Mạc nhất thời cảm thấy hứng thú.“Thời Đông đại nhân xuất thân từ một nhánh Đường Ma cực kì hiếm thấy, tên là Thiên Không Đường Ma.

Thời Đông đại nhân là một chiến tướng xuất sắc nhất mà thuộc hạ từng thấy, tính tình kiên cường bền bĩ, rất sáng suốt trong chiến tranh.

Nếu như hắn không phải xuất thân từ Đường Ma, thành tựu của hắn không chỉ có vậy!”

“So với ngươi thì sao?”

Tả Mạc hiếu kì hỏi, hắn rất ấn tượng với Dã Lăng.“Thuộc hạ vạn lần không bằng.”

Dã Lăng nghiêm túc nói: “Thuộc hạ luôn đảm nhiệm vị trí quan hậu cần cho Thời Đông đại nhân.”

“Như vậy…”

Tả Mạc cảm thấy sắp kiếm được một khoản, vội vàng gật đầu: “Vậy ngươi thử xem!”

Dã Lăng mừng rỡ: “Vâng!”

----------------------------Cả người Thởi Đông toàn vết thương, áo choàng hoa lệ giờ đây đã rách rưới, trên người những vết thương to nhỏ rỉ máu, vẻ mặt đầy tiều tuỵ mệt mỏi.Bên cạnh hắn, quân đội nghiêm chỉnh lúc trước giờ chỉ còn hơn phân nửa, hầu như trên người ai cũng có thương tích.Thời Đông không nghĩ đến, đối phương lại lợi hại như vậy!

Nghĩ lại mấy ngày qua chiến đấu giống như một cơn ác mộng, trong lòng hắn không khỏi run lên.Chiến tướng của đối phương thật quá lợi hại!Trừ lần đầu, song phương có chút giằng co, sau đó dần dần Thời Đông chỉ có thể mở to mắt nhìn cán cân dần nghiêng về phía đối phương.Nghiêng rất chậm chạp nhưng đầy chắc chắn!Hắn đã thử tất cả những gì hắn có thể nghĩ ra nhưng vẫn không thể ngăn cản được.Đối phương cứ thế mà áp chế bọn họ, không cho họ có bất cứ cơ hội nào.Hắn hoàn toàn không nghĩ đến lại gặp một đối thủ kinh khủng như thế!Đó là Tiết Đông của Côn Luân trong truyền thuyết? hay là Công Dã Tiểu Dung của Thiên Hoàn?Đây không phải Vân Hải giới sao?

Không phải là nơi mà tứ cảnh thiên xem thường không thèm để ý tới sao?Vậy mà ở đây lại có tuyệt thế chiến tướng?Hoàng kim chiến tướng!Chỉ có hoàng kim chiến tướng mới có thể áp chế khiến hắn tuyệt vọng như này!Thời Đông cách hoàng kim chiến tướng chỉ một khoảng ngắn, nếu không phải do huyết mạch của Đường Ma, có lẽ hắn đã trở thành hoàng kim chiến tướng.

Từ rất sớm, hắn đã rất ít khi gặp được đối thủ xứng tầm, đối với chỉ huy tâc chiến hắn rất có lòng tin.Nhưng lần này…Nhìn những kiếm tu tạo thành nhóm đứng cách đó không xa, hắn cắn chặt môi, sắt mặt tái nhợt.Đúng lúc này, bỗng nhiên sĩ quan phụ tá bên cạnh hô lên.Hắn quay sang, ánh mắt sắc bén như kiếm.Nhưng khi hắn nhìn thấy con hắc trùng trong tay sĩ quan phụ tá thì vô cùng sửng sốt.--------------------------“Đối thủ không tệ.”

Mẹ trẻ đầy tán thưởng nói.Không ai phản đối, sự ngoan cường của đội quân này vượt xa dự đoán của họ.

Dù cho Chu Tước doanh đã chiếm được thế thượng phong nhưng đối phương vẫn ngoan cường chống đỡ.Tuy rằng không ngừng giảm xuống nhưng không có xuất hiện cảnh tan tác như mọi người nghĩ.Dù cho đánh tới tận bây giờ, chiến bộ của đối phương vẫn còn hơn nửa nhưng sĩ khí vẫn vô cùng ổn định, đổi lại là một chiến bộ khác sớm đã tan tác từ lâu rồi.Địch nhân như thế đáng được tôn trọng.Từ khi mẹ trẻ tự mình nghĩ ra tâm pháp, tiến bộ về thần thức cực nhanh, khuyết điểm của hắn cuối cùng cũng được bù đắp.

Vốn mẹ trẻ đã vô cùng cường đại, giờ đây càng trở nên kinh khủng, quá khủng khiếp!Từ trận chiến này có thể nhìn thấy, thần thức tăng mạnh có thể khiến tất cả tăng lên.

Ngay từ khi bắt đầu chiến đấu, tiết tấu của trận chiến đã bị hắn khống chế.Từ đầu đến cuối, hắn không cho đối phương có chút cơ hội nào, không chậm không nhanh, dùng phương pháp khiến người ta hít thở không thông mà áp bách kẻ địch.Giờ đây mẹ trẻ nhìn Thời Đông với con mắt khác xưa.Nếu như trước khi thần thức của hắn có đột phá thì đối phương sẽ mang tới cho hắn phiền toái không nhỏ, bao vây đối phương, Chu Tước doanh sẽ tử thương một phần ba, tuyệt không thể như lúc này chỉ bị thương linh tinh.Có thể đạt được ưu thế lớn như vậy chính là trình độ của ma quân so với Chu Tước doanh còn kém một bậc.

Tả Mạc đã đầu tư vô cùng nhiều vào Chu Tước doanh, cuối cùng cũng thấy được hiệu quả.Nhưng mẹ trẻ dám khẳng định, đối phương tuyệt đối có thực lực tiếp cận hoàng kim chiến tướng.Toàn bộ Quy đảo có khả năng đối chọi với họ chỉ có Công Tôn Sai và Tả Mạc, Thúc Long so với đối phương còn kém nhiều.Chỉ tiếc, Thời Đông gặp phải mẹ trẻ Công Tôn, ngay cả quân đoàn trưởng Ngọc Hành thành danh lâu như vậy cũng thua dưới chân mẹ trẻ!Thực là một đối thủ ngoan cường, Công Tôn Sai cảm khái, xoay người hạ lệnh công kích.“Chuẩn bị tiến công, trước lúc mặt trời khuất núi phải kết thúc chiến đấu.”

Bỗng Công Tôn Sai nhìn thấy chiến tướng của đối phương một thân một mình rời khỏi chiến trận.

Rất nhanh, kiếm tu phía trước bay trở về báo cáo với Công Tôn Sai.“Đại nhân, bọn họ đầu hàng!”

Chương 520 : Đứng đầu Vân Hải .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTrận chiến này cứ như vậy mà kết thúc, vượt xa dự đoán của mọi người.Sau khi mẹ trẻ nhận được hạc giấy của Tả Mạc, không chút do dự suất đội lao thẳng tới giới hà của Vân Hải giới.

Tin tức Quy đảo chiến thắng ma quân lúc này chưa ai biết tới, một lượng lớn tu giả đang tụ tập ở giới hà chuẩn bị rời khỏi Vân Hải giới.Khi bộ đội của mẹ trẻ xuất hiện, khiến cho những tu giả này vô cùng hoảng sợ, những tu giả chiếm lĩnh các cứ điểm của giới hà đều cho rằng Quy đảo bại trận, lập tức bỏ qua cứ điểm thoát khỏi Vân hải giới.Mẹ trẻ dễ dàng chiếm được các cứ điểm của giới hà, toàn bộ quá trình không phát sinh chiến đấu nào.Mà những tu giả vốn định thoát đi khi thấy đám người mẹ trẻ chiếm lĩnh các cứ điểm của giới hà liền rất nhanh có phản ứng.Quy đảo đánh bại ma tộc rồi!Quỷ nhiên, tin tức thắng lợi được chứng thực, tất cả mọi người đều mừng rỡ như điên!Đến lúc này, toàn bộ Vân Hải giới đều rơi vào tay Tả Mạc.Bọn họ trở thành chủ nhân chân chính của Vân Hải giới.Những tu giả đang muốn rời đi rất nhanh liền quay lại.

Không có ma quân, ai lại muốn rời khỏi quê cha đất tổ chứ?Quy đảo cường đại khiến mọi người cảm thấy khiếp sợ!Các thế lực lớn lúc này còn chưa rõ dã tâm của Tả Mạc sao?

Nhưng đại thế đã thành, bọn họ không biết làm sao.

Đánh?

Người ta vừa mới giết chết ma quân đó, diệt bọn họ chẳng qua chỉ là giơ tay nhấc chân thôi!Những thế lực không muốn phụ thuộc nhanh chóng rời khỏi Vân Hải giới, nhưng cũng có rất nhiều gia tộc căn cơ thâm hậu lựa chọn lưu lại Vân Hải giới.Ngoài dự đoán của Tả Mạc và mẹ trẻ, đại đa số đều lưu lại.Sau này Tả Mạc hỏi qua mới biết, đối với tuyệt đại đa số người dân của Vân Hải giới mà nói, ai thống trị họ đều không quan trọng.

Ngược lại thực lực cường đại của Quy đảo càng khiến họ cảm thấy an tâm.Tai ương thiên liệt, khói lửa nổi lên ở khắp tứ cảnh thiên, trong thiên âm khuê không ngừng truyền phát tin tức chỗ nào đã trở thành chiến trường, chỗ nào đã hoá thành đất cằn, thi thể ngổn ngang khắp nơi.

Trong một đêm, tu chân giới liền tiến vào loạn thế!Trong loạn thế, có thể an toàn làm đa số người cảm thấy thoả mãn rồi.Nhưng đối với Tả Mạc chỉ đây mới chỉ là bắt đầu, mỗi ngày hắn đều bận tới tối tăm mặt mũi.Vân Hải giới to như vậy chính là địa bàn đầu tiên hắn có được.

Trở thành kẻ đứng đầu một giới đối với một kẻ xuất thân thôn dã như Tả Mạc thật sự là một điều mới mẻ và đầy khó khăn.

Công việc hàng ngày chất cao như núi khiến đầu hắn to bằng cái đấu, không biết nên bắt đầu từ đầu, vô cùng chật vật.Bất đắc dĩ hắn đành phải thỉnh giáo Bồ yêu và Vệ.“Này, nhìn xem, ta đã sớm đoán ra rồi.”

Bồ yêu không chút nể nang, cười đầy châm chọc: “Tên nhà quên như ngươi, không vốn đi buôn còn được, muốn làm ông chủ một cách nghiêm cỉnh còn chưa đủ trình độ!”

Vệ không để ý tới vẻ trào phùng của Bồ yêu, trên mặt hắn hiện ra nụ cười thân thiết: “Gặp phải phiền phức gì sao?”

Hai kẻ này đều không phải là người tốt!Tả Mạc vô cùng hiểu rõ, Bồ yêu tự nhiên không cần nói, tiểu nhân, Vệ cũng chẳng tốt hơn là bao, chớ nhìn thấy vẻ mặt thân thiết của hắn mà lầm, độ nguy hiểm của hắn không kém Bồ yêu chút nào.Hắn không hùa theo lời nói của Vệ.Phải gây xích mích giữa hai kẻ này mới được…Tả Mạc đảo đảo mắt, đột nhiên hỏi: “Bồ yêu, yêu quân của ngươi thế nào rồi?”

Sắc mặt Bồ yêu nhất thời trầm xuống, lửa giận bên trong huyết đồng mơ hồ manh động, đám phế vật chết tiệt kia, ngu ngốc, rác rưởi!

Cho dù hắn đã dùng các loại thủ đoạn nhưng căn cơ của đám gia hoả này quá yếu, đến giờ vẫn không thể thoả mãn được mệnh lệnh của Bồ yêu.“Yêu quân?”

Vệ cười đầy thâm ý, thảo nào trong thời gian gần đây Bồ yêu xuất quỷ nhập thần, nguyên lại là đang dày vò yêu quân.Tả Mạc không để ý tới biểu tình của Bồ yêu, tự nói: “Thập Chỉ Ngục mặc dù lợi hai nhưng chung quy vẫn chỉ là Thập Chỉ Ngục, không phải bất cứ vấn đề nào cũng có thể giải quyết.”

“Nói nhảm!”

Giọng Bồ yêu băng hàn tới cực điểm, thần tình bất thiện.

Hắn biết rõ Tả Mạc nói đúng, tác dụng của Thập Chỉ Ngục rất lớn nhưng cũng có cực hạn, đó là không thể thay thế được thực chiến.

Ngay từ đầu đám người Nam Nguyệt tiến bộ rất nhanh nhưng dần dần, khuyết điểm thực chiến của bọ họ dần hiện ra, tốc độ tiến bộ ngày càng chậm lại.Không được, chết tiệt, đường đường Bồ yêu đại nhân lại để cho một tên miệng chưa dứt sữa cười nhạo sao?Xem ra quá lâu không chịu khổ khiến tên gia hoả này càng ngày càng láo rồi!Trong lòng Bồ yêu thầm tức tối, đang muốn trừng trị Tả Mạc một phen, bỗng Tả Mạc mở miệng: “Ta có một biện pháp rất tốt.”

“Ha ha!”

Bồ yêu giống như nghe thấy một chuyện vô cùng đáng cười, cười ha ha, hắn không chút che giấu nhìn Tả Mạc đầy khinh bỉ: “Một tên quê mùa như ngươi cũng có biện pháp sao!

Quá nực cười!”

Đã sớm miễn dịch với sự châm biếm của Bồ yêu, Tả Mạc lơ đễnh nói: “Ngươi có thể nghe hết rồi sau đó hãy đó hãy cười.”

Bồ yêu ngừng cười, hắn nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, một lúc sau mới nói: “Ngươi tốt nhất nên có cách, bằng không thì, hắc hắc!”

Tả Mạc nghiêm tục nói: “Tai ương thiên liệt xuất hiện rất nhiều khe hỗn độn, những khe hỗn độn này phá vỡ khoảng cách giữa tu chân giới và yêu ma, ta nói không sai chứ?”

“Đừng nói nhảm nữa!”

Bồ yêu lạnh lùng nói.Trên mặt Vệ vẫn là điệu cười nhạt, ngồi ngay ngắn bất động, vẫn đang cẩn thận lắng nghe.“Tu giả và yêu ma có thể thông qua khe hỗn độn đi tới chỗ nhau, không giống như trước đây phải thông qua Đo Thiên Huyết giới, khoảng cách giữa song phương trở nên vô cùng gần!”

Bồ yêu càng nghe càng không kiên nhẫn, bỗng Tả Mạc nói: “Chúng ta có thể chế tạo truyền tống trận, đưa đám người Nam Nguyệt tới đây!”

“Truyền tống trận?”

Bồ yêu sửng sốt, ngay lập tức lộ vẻ suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Không có khả năng!

Chúng ta căn bản không có biện pháp xác định vị trí của họ!”

“Ngươi biết truyền tống trận do âm dương lưỡng trận tạo thành, nếu như chúng ta chỉ định đám người Nam Nguyệt là âm trận thì sao?”

Tả Mạc không đáp hỏi ngược lại.Hai mắt Bồ yêu sáng lên, hắn vốn là kẻ thông minh tới cực điểm, lập tức hiểu được suy nghĩ của Tả Mạc.Truyền tống trận chia làm âm trận và dương trận, hai trận phân biệt đặt ở hai nơi, hai trận âm dương này hợp lại liền có thể bù đắp cho nhau.

Nếu như Nam Nguyệt ở yêu giới kiến tạo một cái âm trận, bên này kiến tạo một cái dương trận, vậy có nghĩa là…Tai ương thiên liệt sinh ra khe hỗn độn, kỳ thực chính là một loại truyền tống trận của thiên nhiên.Bồ yêu rất nhanh liền nghĩ tới khó khăn trong đó, lắc đầu nói: “Truyền tống trận quá phức tạp, đám người Nam Nguyệt không ai hiểu về phù trận cả.”

“Chúng ta có thái dương tử.”

Tả Mạc đắc ý nói: “Thái dương tử có thể tiến vào Thập Chỉ Ngục, có thể mang ra khỏi Thập Chỉ Ngục.

Chúng ta đem truyền tống trận khắc vào trong thái dương tử, sau đó thông qua Thập Chỉ Ngục đem thái dương tử giao cho Nam Nguyệt, vậy không phải sẽ ổn sao?”

“A, ý nghĩ này thật hay!”

Bồ yêu sửng sốt, ngay sau đó tỏ vẻ nghiền ngẫm, một lát sau nói: “Phải thử một chút mới được.”

Ý tưởng của tả Mạc vô cùng lớn mật.“Thái dương tử ta cung cấp cho ngươi, truyền tống trận ngươi có thể tìm tới Cố Minh Công, tên gia hoả này rất tinh thông.”

Tả Mạc hào phóng nói.“Hừ!”

Bồ yêu hừ một tiếng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Việc vặt ở Vân Hải giới ngươi chỉ cần giao cho những thế lực địa phương, để cho bọn họ xử lý.

Xử lý tốt thì khen thường, xử lý không tốt thì đuổi đi.

Điều tu giả có thực lực đi cùng bọn họ, thành lập một chi chiến bộ, người của ngươi làm thống lĩnh.

Thêm vào chiến bộ của ngươi, ai có thể làm càn chứ?”

Tả Mạc vỗ vỗ đầu, bừng tỉnh.Bồ yêu chỉ nói vài câu liền sắp xếp lại toàn bộ câu chuyện, chỉ thẳng ra điểm then chốt!Tả Mạc không ngốc, từ đầu hắn chưa hiểu là do bản thân chưa có kinh nghiệm xử lý những chuyện như này.

Bây giờ đã có gợi ý, nhất thời hiểu ra, suy nghĩ trở nên rõ ràng!Hắn rời thức hải với tâm trạng kích động.Từ đầu đến cuối, trên mặt Về vẫn là nụ cười tủm tỉm, không biết đang nghĩ gì.----------------------------Thời Đông lạnh lùng nhìn Dã Lăng.Dã Lăng không hề cử động: “Thời Đông đại nhân có nghi vấn gì?”

“Ý ngươi đó là sự thật?”

Thời Đông lạnh lùng phun ra một câu, tay đặt lên đường nhận ở hông.“Thật!”

Dã Lăng thản nhiên nói: “Bộ hạ của ta đều nhìn thấy đại nhật ma thể, Thời Đông đại nhân nếu có nghi vấn gì có thể hỏi bất cứ ai.”

Vẻ mặt Thời Đông không đổi: “Thủ hạ của hắn là tu giả!”

“Đúng là tu giả!”

Dã Lăng sửa lại sai sót trong câu nói của Thời Đông: “Thúc Long đại nhân chỉ huy của Vệ Doanh, chỉ huy của ta tu luyện ma công, đại nhân có lẽ đã từng nghe nói qua, khổ vệ!”

“Khổ vệ!”

Hai mắt Thời Đông nheo lại, hắn đã nghe nói qua cái tên này.

Bộ ma công này tại ma giới thường là thị vệ của ma tướng tu luyện, thân phận vô cùng tôn quý.“Đúng vậy, đa số thị vệ ma tướng tu luyện khổ vệ.”

Vẻ mặt Dã Lăng đầy trịnh trọng nói: “Nhưng khổ vệ mà đám người Thúc Long tu luyện lại được một vị đại nhân thần bí cường đại căn cứ vào đại nhật ma thể cải biến lại, tên là ‘đại nhật khổ vệ’!”

Rốt cuộc Thời Đông không kìm được, vẻ mặt đầy kinh ngạc.“Đại nhân có năng lực kết hợp giữa đại nhật ma thể và khổ vệ có khả năng là tu giả không?”

Dã Lăng hỏi lại.Thời Đông trầm mặc.Hắn biết rõ Dã Lăng nói đúng, gia hoả có thể kết hợp giữa đại nhật ma thể và khổ vệ nhất định là cường giả có lý giải vô cùng sâu đối với ma công, cường giả như vậy tuyệt đối không có khả năng là tu giả.

Không những không có khả năng là tu giả, cũng không thể là yêu, chỉ có một khả năng duy nhất đó chính là cường giả của ma tộc, hơn nữa nhất định không phải là cường giả bình thường!“Tu luyện thành đại nhật ma thể, xây dựng một đạo ma quân, hơn nữa phía sau lại có một vị tiền bối ma tộc cao thâm khó lường, ta không thể tưởng tượng được thân phận của đại nhân ở ma tộc.”

Dã Lănh lạnh lùng đầy trí tuệ nói.Thời Đông trầm mặc một lát rồi mở miệng hỏi: “Những tu giả kia thì sao?”

“Đây là tu chân giới!

Thời Đông đại nhân ơi!”

Dã Lăng nhắc nhở Thời Đông: “Một đạo quân thuần ma không thể sinh tồn nổi, đại nhân cần có tu giả!”

Thời Động cười cay đắng, hắn đã bị thuyết phục.Hắn cụt hứng ngồi xuống.Dã Lăng giải thích cho Thời Đông, nhẹ nhàng nói: “Ta hiểu được tâm tính của Thởi Đông đại nhân, đối với ngài mà nói thì việc đầu hàng thật khó có thể chấp nhận.

Nhưng nếu nghĩ lại, Thời Đông đại nhân, đây không phải một cơ hội tuyệt vời sao?”

Hắn nhìn thẳng vào Thời Đông, nói rành rọt từng chữ: “Thời Đông đại nhân, Tiểu Man giới của chúng ta đã bao lâu rồi chưa có Vương?”

Cả người Thời Đông run lên, hắn ngẩng đầu, mắt sắc như đao: “Ngươi cho rằng hắn có thể thành Vương?”

“Có thể có, có thể không.”

Giọng Dã Lăng đầy lạnh lùng: “Nhưng ta đã từng gặp qua đại nhân, đó là người có tiềm chất trở thành Vương nhất của ma tộc!”

“Cho nên ngươi mới cược tất cả?”

Thời Đông hỏi lại, giọng đầy trào phúng.Dã Lăng không hề cử động, mỉm cười: “Chúng ta còn gì chứ?

Thời Đông đại nhân!”

Thời Đông một lần nữa rơi vào trầm mặc.Chương 521 : Người đi theo .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnSau khi giải quyết được nỗi lo, cuối cùng Tả Mạc cũng có thể thờ phào nhẹ nhõm, trong đầu hắn vẫn luốn nhớ tới việc tìm Thuỷ Vân Thai cho A Quỷ.A Quỷ khôi phục rất tốt, tuy còn có chút chậm nhưng phản ứng so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều.“Mấy ngày nữa chúng ta có thể đi tìm Thuỷ Vân Thai, đến lúc đó nàng có thể khôi phục hoàn toàn rồi!”

Tả Mạc rất hài lòng, chỉ cần có thể tìm được Thuỷ Vân Thai là có thể chữa trị được cho A Quỷ.Tướng mạo xấu xí của A Quỷ không tạo ra ác cảm đối với Tả Mạc, trên môi hiện ra nụ cười.Cánh tay nhỏ bé lạnh lẽo đang nắm lấy tay hắn.Chuyển biến của A Quỷ càng ngày càng tốt hơn, mỗi khi nàng phát hiện Tả Mạc ở gần đó đều sẽ lập tức xuất hiện ở bên cạnh Tả Mạc, nàng thích nhất là được cầm tay Tả Mạc.Tả Mạc tuỳ ý để nàng nắm tay, tay còn lại thì xoa xoa đầu nàng, cười cười nói: “Chờ nàng bình thường trở lại, bọn chim ngốc nhất định sẽ vui lắm.”

Trong góc phòng, chim ngốc béo ú đang híp mắt ngủ gật, mí mắt nhắm tít.Nhìn đầu tóc của A Quỷ bị mình xoa xoa trở nên rối tung, Tả Mạc không nhịn được cười ha ha.A Quỷ vẫn thế ngồi bên cạnh Tả Mạc, không chút nhúc nhích.---------------------------“Sao lại ngồi một mình thế này?

Có tâm sự à?”

Tiếng Minh Quyết Tử phát ra từ đằng sau Nam Nguyệt, hắn đi tới bên cạnh Nam Nguyệt, đặt mông ngồi xuống.

Mấy ngày nay, mọi người tập trung một chỗ để tu luyện, tu luyện điên cuồng khiến tình cảm mọi người càng thêm nồng.Vừa mới tu luyện bên trong Thập Chỉ Nguc, Nam Nguyệt bị Bồ yêu nổi giận mắng cho một trận.

Nam Nguyệt một thân một mình chạy ra khỏi Thập Chỉ Ngục.

Mọi người cảm thấy hơi lo lắng liền phái Minh Quyết Tử, kẻ có khả năng ăn nói nhất đi an ủi Nam Nguyệt.“Có phải ta rất ngu ngốc hay không?”

Giọng Nam Nguyệt thều thào, viền mắt ửng đỏ, thần thái vô cùng uể oải: “Cố thế nào cũng không thể thoả mãn yêu cầu của Bồ đại nhân.”

Xưa nay Nam Nguyệt vốn kiên nghị cũng bị Bồ yêu mắng tới mức như này khiến Minh Quyết Tử cảm thấy Bồ yêu vô cùng đáng sợ.“Chúng ta đều không thể thoả mãn được yêu cầu của Bồ đại nhân.”

Minh Quyết Tử an ủi nói: “Không phải ngươi không nỗ lực mà do yêu cầu của Bồ đại nhân quá cao!

Thực sự, yêu cầu của Bồ đại nhân ngay cả những Yêu Thuật phủ cấp cao kia cũng không có mấy người làm được!

Ngươi có thể đi đến bước này đã là phi thường giỏi rồi!

Trong chúng ta, ngươi là kẻ tiến bộ nhanh nhất!Nam Nguyệt cắn chặt môi không nói gì.“Bồ đại nhân tuy có hơi nghiêm khắc nhưng cũng là vì tốt cho chúng ta.

Nhìn trình độ của chúng ta bây giờ so với trước đây, ai mà không tiến bộ gấp mấy lần?”

Nói tới đây Minh Quyết Tử không khỏi so sánh thực lực của mình lúc trước và bây giờ, đột nhiên cảm thấy kinh sợ, bất tri bất giác hắn cảm thấy mình đã tiến bộ rất nhiều!“Ta nhớ đại nhân.”

Trong giọng nói của Nam Nguyệt mang đầy sự thương cảm: “Đại nhân chưa bao giờ làm thế.”

Nhớ tới khoảng thời gian khi Tả Mạc chỉ dạy cho mình, trong lòng Nam Nguyệt không khỏi hoài niệm.“Đúng vậy, không biết đại nhân đang bận rộn việc gì?”

Minh Quyết Tử cũng cảm khái, nhìn về phương xa nói: “Nhưng Bồ đại nhân cũng là vì đại nhân mà phục vụ.

Mọi người đều đoán Bồ đại nhân hẳn là một vị trưởng lão trong tộc của đại nhân.

Không biết đại nhân xuất thân từ đầu mà có được vị trưởng lão có thực lực mạnh mẽ như vậy, nói không chừng chính là những đại thế gia trong truyền thuyết kia.”

“Bất luận đại nhân có thân phận như nào ta đều là người đi theo đại nhân!

Vĩnh viễn đi theo đại nhân!”

Nam Nguyệt nói như chém đinh chặt sắt.“Ừ, ta cũng vậy.”

Minh Quyết tử thu lại vẻ mặt hi hi ha ha bất cần đời, biểu lộ ra vẻ chân tình.Nam Nguyệt dụi mắt đứng lên, viền mắt vẫn đỏ bừng nhưng một lần nữa vẻ mặt lại tràn ngập sự kiên định.“Thế nào rồi?”

Minh Quyết Tử có chút mờ mịt.“Ta muốn tiếp tục tu luyện!”

Nam Nguyệt bước đi không quay đầu lại nói.“Ồ…”

“Ta phải đi theo đại nhân!”

Bóng lưng như gió bỏ lại lời thề sắt son.---------------------------Hai mắt của Cố Minh Công sưng mọng như hai quả đào chín, mười ngày mười đêm không chợp mắt, kim đan cũng không chịu nổi!

Ai mà thấy được bộ dạng của hắn lúc này đều không thể nghĩ tới đây chính là luyện khí chế phù tông sư Cố Minh Công đại danh đỉnh đỉnh.Hắn nhìn chằm chằm vào vầng thái dương trước mắt.Lần đầu tiên trông thấy thứ này, cả người Cố Minh Công kích động run lên.

Bảo bối!

Tuyệt thế bảo bối!

Khi hắn biết cái này chính là hạt giống mà thái dương thần thụ kết xuất ra thì cả người giống như dại đi, từng trận tê buốt nổi lên.A, ông trời ơi!Thái dương thần thụ, đó là thái dương thần thụ trong truyền thuyết, nó không phải đã sớm biến mất rồi sao?Khi hắn biết được bản thân được cấp cho mấy khoả để nghiên cứu thì suýt nữa ngất xỉu vì quá hạnh phúc.

Không gì có lực sát thương hơn tài liệu trong truyền thuyết đối với một gã phù tu.Nhưng khi hắn biết được mục đích của đối phương chỉ là muốn bày bố một truyền tống trận bên trong thái dương thì hắn thiếu chút nữa điên mất!Truyền tống trân!

Hắn nói chính là truyền tống trận!

Báu vật vô giá vô cùng trân quý lại chỉ dùng để làm truyền tống trận thôi sao?

Hắn suýt nữa đấm cho tên đó một quả!Hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được sự lãng phí khiến người ta giận sôi gan như vậy, thật phí phạm!Nhưng rất nhanh đối phương khiến hắn hiểu không chịu hợp tác thì sẽ có kết quả gì.Ông chủ vĩ đại đã phải chạy tới chỗ hắn để đả thông tư tưởng, ẩn ý sâu xa là hãy cố gắng, lúc đó mới có thể rời đi được.

Cố Minh Công đang thương cảm lúc này đầy khiếp sợ, tuy ông chủ không nói chút nào tới định phách thần quang, không nói chút nào về việc điều chế, vân vân, nhưng vẫn khiến Cố Minh Công rơi vào khủng hoảng.Hắn không dám chậm trễ chút nào, lãng phí thì lãng phí, phá hư thì phá hư, ta cũng chỉ là kẻ làm công mà…Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra, tên gia hoả mặc hắc y cả ngày giống như quỷ hồn này chính là một trong những kẻ giám sát kinh khủng nhất trong lịch sử.Nhưng tình huống phức tạp hơn rất nhiều so với hắn nghĩ.

Thái dương tử phi thường hiếm thấy, trước đây hắn chưa từng thấy, ngay cả những điển tích luyện khí kia cũng không nhắc chút nào tới tính chất của thái dương tử.Cố Minh Công đành phải bắt đầu từ con số không.Bên trong thái dương tử tràn ngập thái dương thần lực, thái dương thần lực là thái dương thần thụ trải qua một thời gian rất dài chắt lọc tinh hoa mà hình thành, vô cùng bá đạo.

Linh lực vừa tiến vào liền bị thái dương thần lực thôn phệ, căn bản không thể vẽ phù trận ở trong đó.Hắn chạy tới giải thích với Bồ yêu liền bị Bồ yêu đánh cho lên bờ xuống ruộng mà trở về.Sự tàn bạo của Bồ yêu khiến hắn khiếp sợ.Sự thương cảm của Cố Minh Công liền biến mất!

Chỉ tiếc là rơi vào tay ma quỷ thì muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.Cố Minh Công bị đánh hu hu khóc chạy về đành phải cắn răng đâm đầu vào nghiên cứu, nghĩ hết tất cả mọi biện pháp có thể.“Ha ha ha ha ha ha ha!

Ta làm được rồi!

Ta làm được rồi!”

Tiếng cười lớn giống như bị điên vang lên khắp phòng.

Vù, Bồ yêu giống như quỷ hồn đột nhiên xuất hiện, không nói nhiều lập tức cầm lấy thái dương tử trên bàn, động tác của hắn vô cùng cẩn thận.Thái dương thần lực bên trong thái dương tử đối với Bồ yêu mà nói chính là kịch độc.Thần thức vừa chạm vào liền thu lại, mặt Bồ yêu hiện lên sự mừng rỡ, không chút tiếng động liền biến mất.---------------------------Bên trong trưởng lão hội của Thương tộc tiếng tranh luận từ đầu đến giờ không có dừng lại.Thương Trạch ngồi trong góc không nói câu nào, ở nơi này hắn không có quyền lên tiếng.

Đối với tranh luận của các trưởng lão hắn cảm thấy có chút không kiên nhẫn nổi.Hắn cảm thấy những trưởng lão đang nhao nhao ồn ào kia thật quá hồ đồ.Không có đại nhân liệu có Thương tộc như giờ không?

Thời gian tới?

Trong thời buổi loạn lạc này, một tiểu bộ tộc như Thương tộc có thể tồn tại được bao người?Bọn họ còn tưởng rằng ngọn lửa chiến tranh không lan tới hậu phương sao?

Bây giờ nơi nào còn được gọi là hậu phương chứ?Bộ tộc không có chiến lực giống như một khối thịt mỡ, ai cũng không chút do dự mà nhào đến cắn một miếng.Bồ đại nhân một mực giúp bọn họ huấn luyện chiến bộ nhưng lại muốn Thương tộc tự bảo vệ mình, này thật quá ngu xuẩn!Mình là người đi theo đại nhân!Lưng Thương Trạch thẳng tắp, mặt không chút biểu tình nghe các vị trưởng lão thảo luận.Đại trưởng lão chú ý tới sự bất mãn của Thương Trạch, trong lòng khẽ động, bỗng mở miệng nói: “A Trạch, ngươi đối với việc dời tộc thấy thế nào?”

Một vị trưởng lão bất mãn nói: “Đại trưởng lão, a Trạch còn nhỏ như vậy, hắn biết được gì…”

Hàn quang bỗng hiện lên trong mắt đại trưởng lão, trầm giọng cắt ngang: “Câm miệng!

A Trạch là tộc trưởng tương lai, thời gian tới nói khi nói những lời như vậy ngươi phải động não suy nghĩ nghe chưa!”

Vị trưởng lão vừa rồi nghe thấy vậy đỏ bừng mặt lui về sau.Quyển uy của đại trưởng lão rất lớn, Thương Trạch chính là tộc trưởng tương lai, nhất thời ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thương Trạch.Thương Trạch không luống cuống, hắn không nhìn các vị trưởng lão, trực tiếp nói: “Ta là người đi theo đại nhân, bất luận đại nhân đi tới chỗ nào ta sẽ đi đến chỗ đó!”

Mọi người chợt nhớ ra, A Trạch là người đi theo Tiếu Ma Qua.Tại yêu giới, phi thường coi trọng lời thề “truy tuỳ giả” (người đi theo), trở thành người đi theo của cường giả là mộng tưởng của rất nhiều người, không ai dễ dàng đổi ý.Đại trưởng lão biết được tâm lý không thoải mái của A Trạch, cười nói: “A Trạch, ngươi nói tiếp đi.”

Bỗng Thương Trạch nhìn lướt qua các vị trưởng lão, trầm giọng nói: “Chư vị trưởng lão, chúng ta đang rất an toàn sao?

Chúng ta rất cường đại sao?

Cường đại tới mức dù cho chiến loạn đến cũng có thể tự bảo vệ được mình sao?”

Trong phòng lặng ngắt như tờ.“Chúng ta không có chiến bộ, chúng ta không có chiến tướng, dù có ‘thương ngân thuật’ chúng ta cũng không đủ sức tự bảo vệ mình.

Sau đó thì sao?

Chúng ta bị người ta thôn tính, ‘thương ngân thuật’ bất truyền bí thuật của Thương tộc chúng ta sẽ rơi vào tay kẻ khác.

Bọn họ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốt như vậy!”

Thương Trạch không chút khách khí nói ra sự thật tàn khốc.“Đại nhân sẽ thôn tính chúng ta sao?

Đại nhân cần ‘thương ngân thuật’ của chúng ta à?

Các vị trưởng lão, các ngươi lẽ nào quên ‘thương ngân thuật’ này là từ đâu mà có?”

“Có thể ở dưới trướng một vị chiến tướng có thể đánh bại tuyệt thế chiến tướng, quân đoàn trưởng Ngọc Hành, vậy có an toàn không?”

“Đây là vinh quang!”

Sự cuồng nhiệt hiện lên trong mắt Thương Trạch.Tất cả trưởng lão không khỏi ngẩn ra.Trầm mặc một lúc, đại trưởng lão không chút che giấu, mở miệng tán thưởng nói: “Không ngờ, chúng ta một đám già lại không thể nhìn sự việc sâu sắc như A Trạch tuổi còn trẻ.”

Những trưởng lão ban đầu muốn ngăn cản việc di chuyển của cả tộc lúc này không khỏi cảm thấy xấu hổ.“Tai hoạ…

Tai hoạ!”

Tiếng thở dài của đại trưởng lão quanh quẩn khắp phòng: “Không biết còn cần bao nhiêu máu nữa!

Các vị, đừng cầu may nữa, loạn thế bắt đầu rồi!”

Mọi người không khỏi nghĩ đi nghĩ lại những lời này của đại trưởng lão.Bỗng đại trưởng lão đứng dậy, vẻ mặt trịnh trọng, cao giọng nói: “Gặp lúc loạn thế, Thương tộc ta muốn tồn tại cần có sức mạnh.

Tại đây, ta đề nghị A Trạch đứng ra đảm nhiệm chức vị tộc trưởng!”

Thương Trạch hét lên đầy kinh hãi.Trong chốc lát.“Ta tán thành!”

“Tán thành!”

“Đồng ý!”…Thời đại mới đến rồi.Chương 522 : Tiểu Tiêm Chuỷ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhi đám người Nam Nguyệt trông thấy Tả Mạc thì vẻ mặt vô cùng đặc sắc, dù bọn họ biết đại nhân còn rất trẻ nhưng khi tận mắt nhìn thấy đều cảm thấy chấn động, ở trong Thập Chỉ Ngục không thể so nổi.Càng khiến bọn họ kinh ngạc chính là đại nhân đang ở Tu Chân giới!

Bọn họ giờ mới hiểu ra tại sao đại nhân muốn bọn họ trước khi tới thay đổi bộ dáng thành tu giả.Nhưng giật mình thì giật mình, Dã Lăng và Nam Nguyệt đều không ai hoài nghi thân phận yêu tộc của Tả Mạc.

Một người biết rõ các loại yêu thuật thất truyền, có thể hoàn thành cuộc chiến phá ngục, có thể đánh bại quân đoàn trưởng Ngọc Hành, ngoại trừ yêu thì hắn còn có thể là gì chứ?Tu giả?

Thật nực cười....Từ điểm này, đám người Dã Lăng vô cùng ăn ý mà suy nghĩ giống nhau, khẳng định đại nhân chính là một thiên tài của thế gia suy bại nào đó lưu lạc tới Tu Chân giới, thảo nào đám gia hoả kia tại yêu giới không thể nào tìm thấy đại nhân!Lúc này bọn họ chợt hiểu ra, đại nhân căn bản không phải ở yêu giới.Tả Mạc giờ đây là cái tên đứng đầu tại Vân Hải giới, Vân Hải giới có rất nhiều vân đảo lớn nhỏ, hắn chọn một cái vân đảo yên bình bố trí cho Thương tộc.Ngày đầu tiên khi đám người Nam Nguyệt tới, Bồ yêu nhanh chóng bố trí cho bọn họ huấn luyện hoàn toàn mới.Bồ yêu mãn nguyện, thân là chiến tướng cao nhất yêu tộc tung hoành thiên hạ năm xưa, hắn quyết tâm phải đào tạo đám người Nam Nguyệt thành chiến tướng đứng đầu yêu tộc!Hắn quyết tâm phải khiến Vệ nhận rõ hiện thực – ngươi chỉ là giáp của mộ bia, tiểu Vệ tử cũng dám sánh với đệ nhất chiến tướng năm đó à!Đám người Nam Nguyệt đáng thương, thời gian tới khổ rồi, bị Bồ yêu ném vào trong tu luyện điên cuồng.

Vân đảo yên tĩnh không người, cấm chế được bố trí xung quanh quả thực chính là thiên đường tu luyện ma quỷ.Sau khi được Tả Mạc uỷ quyền, Vân Hải giới rất nhanh ổn định trở lại, những người được tuyển đều là loại đức cao vọng trọng.

Mà sự việc hai vị tiền bối Nguyên Anh kỳ của Vân Hải giới trước mặt mọi người chạy trối chết trong Thái Dương thần điện giống như chưa từng tồn tại, lần xâm lấn này của ma quân cũng không thấy bóng dáng của bọn họ.Rất nhiều người đoán rằng bọn họ đã rời khỏi Vân Hải giới, nghĩ vậy cũng đúng, lần này thật sự quá mất mặt, bọn họ làm sao dám lưu lại Vân Hải giới chứ?Sau khi an bài tốt mọi chuyện, Tả Mạc quyết định thâm nhập Vân Hải tìm kiếm Thuỷ Vân Thai.Lần này hắn không mang theo quá nhiều người, ở sâu trong Vân Hải không thích hợp để chiến đấu với quy mô lớn.Một gã hướng dẫn, Tả Mạc, Vi Thắng, Tông Như, A Quỷ còn có đám nhỏ, nhìn qua giống như đang đi du ngoạn ngắm cảnh vậy.Tuy nhân số không nhiều nhưng lực chiến đấu tuyệt đối đứng đầu Vân Hải giới!

Tả Mạc, Vi Thắng, Tông Như, ba người liên thủ ngay cả cao thủ Nguyên Anh kỳ cũng có thể liều mạng.

Tả Mạc vốn không định mang theo A Quỷ nhưng Bồ yêu nói với hắn, Thuỷ Vân Thai phải dùng tại chỗ mới có hiệu quả tốt, Tả Mạc mới quyết định mang A Quỷ theo.Vẻ mặt chim ngốc đầy kiêu ngạo, giống như nữ vương vậy, bước từng bước, không coi ai ra gì, theo sát đằng sau A Quỷ, không thèm nhìn Tả Mạc một cái.

Tháp nhỏ cùng tiểu hoả mặt dày mày dạn ùi ủi trong lòng A Quỷ, tiểu hắc ôm tóc A Quỷ không chịu buông.

Thập Phẩm và Dương Quang cố bày ra bộ dáng bảo tiêu, bay tới bay lui bên cạnh A Quỷ.Tả Mạc bóp trán đầy chán nản.Vô sỉ chơi xấu, đám nhỏ này được Tả Mạc dạy dỗ, mỗi đứa đều lĩnh hội rất sâu.Tả Mạc nhức đầu không thôi, dù sao mang một đứa cũng là mang, mang cả đám cũng là mang.

Hơn nữa chiến lực của chúng không tồi chút nào.Chim ngốc không cần phải nói, trong đám nhỏ là kẻ đứng đầu, ngay cả Tả Mạc cũng không đánh giá được nông sâu của nó.

Thứ hai là Thập Phầm, thường xuyên tìm kiếm côn trùng, thực lực đã sớm thoát thai hoán cốt.

Tháp nhỏ là bản mạng pháp bảo của Tả Mạc, mỗi ngày nhìn nó chơi đùa, không chịu tu luyện nhưng cũng có thể dùng để bày trận gì gì đó.

Thân thủ của Dương Quang Tả Mạc chưa từng thấy qua.

Chiến lực của tiểu hắc bằng không nhưng có khả năng tầm bảo rất tốt.

Còn tiểu hoả có thể giải khuây dọc đường…Tả Mạc mang theo một đám người, trùng trùng điệp điệp xuất phát.Kẻ dẫn đường tên là Khang Đức, sinh sống bằng cách bắt Thuỷ Vân Thai, đối với chỗ sâu trong Vân Hải phi thường quen thuộc.Dựa theo sự an bài của Khang Đức, bọn họ cần đến một đảo nhỏ có tên là Tiêm Chuỷ, từ nơi đó đi sâu vào trong Vân Hải.

Đảo nhỏ Tiêm Chuỷ là nơi dừng chân vô cùng nổi danh tại Vân Hải giới.

Sâu trong Vân Hải giới có đủ loại nguy hiểm, nếu như tuỳ ý xâm nhập thường không còn mạng để trở về.Rất lâu lúc trước tại đảo nhỏ Tiêm Chuỷ, nơi bước vào Vân Hải là một vùng tương đối an toàn, không có quái vật nào lợi hại.Đường đi từ Quy Đảo tới đảo nhỏ Tiêm Chuỷ khá xa, có rất nhiều đoạn không có truyền tống trận.

Chuẩn bị đầy đủ, Tả Mạc đem thuyền quy hào bên người, giảm bớt nỗi khổ khi phải phi hành đường dài.Mỗi ngày hai người Vi Thắng Tông Như đều bế quan tu luyện, Tả Mạc lại cùng đám nhỏ chơi đùa, lúc nhàn rỗi thì lấy kim diệp thu được từ Thái Dương thần điện ra chậm rãi tìm hiểu.Phiến kim diệp này không biết dùng bí pháp nào mà luyện thành, nội dung bên trong cực kỳ phong phú, bởi từ thời viễn cổ nên có rất nhiều chỗ tối nghĩa khó hiểu.

Tâm trạng Tả Mạc khá tốt, không chút sốt ruột, câu được câu không xem xét, ngoại trừ phương pháp tu luyện thần lực hắn đối với một số bí mật thời viễn cổ rất có hứng thú.Từ bên trong kim diệp biết được, Vân Hải giới lúc đó chỉ là một khoảng hoang vu, không có bộ lạc nào sinh sống, đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà thần điện ở đây có thể bảo lưu hoàn hảo.Nhưng khiến Tả Mạc cảm thấy hứng thú chính là bên trong kim diệp còn lộ ra một chút rằng thần điện đang ở trong Vân Hải giới tìm kiếm thứ gì đó, nhưng thuỷ chung không thể tìm được.

Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ, một số thắc mắc trong lòng cũng hiểu ra đôi chút.Thanh Lâm đại ca từng nói, đẳng cấp của thần điện nơi đây không hề thấp.

Thần điện như vậy sao không xây dựng tại nơi đông người chứ?

Tại sao lại xây dựng tại nơi hoang vắng như Vân Hải giới?Nhưng bên trong kim diệp không đề cập đến điều này, rốt cuộc bọn họ tìm kiếm cái gì, nhưng có thể khẳng định một điều là bọn họ chưa tìm được, bởi vì ngữ khí ghi lại trong kim diệp toát ra sự tiếc nuối không thôi.Tả Mạc chưa bao giờ ngừng tu luyện thần lực nhưng tiến bộ rất chậm.

Tu luyện thần lực khó hơn rất nhiều so với tu luyện ba lực, cũng may Tả Mạc không chút sốt ruột.

Duy nhất khiến hắn cảm thấy phiền muộn chính là sau khi ba lực trở nên cân bằng, linh lực cả hắn được đề cao nhưng vẫn cách kim đan một khoảng.Nếu như thành công đột phá kim đan, thực lực của hắn sẽ tăng gấp mấy lần!Thần lực giống như nước lên thuyền lên, bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới!Nhưng Tả Mạc cũng khá thoả mãn, thần lực, Định Phách thần quang, đại nhật ma thể, cấp cổ hoang tế thuật, một trong số đó không phải cũng có uy lực vô cùng cường đại sao?

Thứ như vậy mình đều đã luyện thành, còn không thoả mãn sao?Làm người không thể quá tham lam, Tả Mạc tự đắc nghĩ. (e lạy a )Sau nửa tháng, cuối cùng thì bọn họ cũng đến được đảo nhỏ Tiêm Chuỷ.Nhìn tu giả không ngừng di chuyển khắp đảo nhỏ Tiêm Chuỷ, Tả Mạc hơi giật mình: “Sao nhiều người vậy?”

Khang Đức giải thích nói: “Bây giừo chính là mùa đi tìm Thuỷ Vân Thai, cũng là thời điểm náo nhiệt nhất của đảo nhỏ Tiêm Chuỷ, thu hoạch cả năm thế nào vậy phải xem vào vận khí lúc này tốt hay không.”

“Những người này đều đang tìm kiếm Thuỷ Vân Thai?”

Tả Mạc cả kinh cằm suýt rớt xuống đất.“Đại bộ phận.

Vân Hải có rất nhiều sản vật nhưng khoảng thời gian này chính là mùa bắt Thuỷ Vân Thai.”

Khang Đức đối với tình trạng trước mắt vô cùng quen thuộc.“Tăng nhiều cháo ít, chúng ta không gặp phiền phức gì chứ?”

Tả Mạc nhíu mày.Khang Đức lắc đầu: “Thuỷ Vân Thai nào có dễ bắt như vậy?

Đảo chủ không cần lo lắng, đừng thấy nhiều người thực ra người có thu hoạch vô cùng ít.

Hơn nữa thực lực bọn họ không đủ, không có biện pháp tiến sâu vào trong, Thuỷ Vân Thai có phẩm chất tốt đều ở sâu trong Vân Hải.”

Lúc này Tả Mạc mới cảm thấy hơi hơi yên tâm.Đám người Tả Mạc đều thay đổi tướng mạo, không ai để ý tới.

Trái lại đám tháp nhỏ lại hấp dẫn sự chú ý của đám tu giả, ánh mắt tham lam của bọn họ khiến Tả Mạc nhíu mày.“Huynh đệ, con hoả linh thú này bán không?

Ra giá đi!”

Một vị nam tử mũi ưng đi tới, cách đó không xa, đồng bọn của hắn nhìn nhìn về phía này.Tiểu hoả giật nảy mình, nhất thời luồn sâu vào trong lòng A Quỷ.Phản ứng đầy linh tính của tiểu hoả khiến ánh mắt của nam tử mũi ưng này càng trở nên nóng bỏng.“Không bán.”

Tả Mạc giận tái, bước về phía trước.“Ài, đừng đi.”

Nam tử mũi ưng kêu lên một tiếng, ngăn cản, cợt nhả nói: “Tiểu đệ là thật tâm muốn có, tuyệt đối có thành ý, huynh đệ cho giá đi, tất cả đều dễ nói!”

Bỗng Khang Đức mở miệng nói: “Hà gia huynh đệ, đại nhân nhà ta đã nói không bán, ngươi đừng lằng nhằng nữa.”

Nam tử mũi ưng mắt nheo nheo, quang mang chợt loé: “Có thể gọi ra tên của tại hạ xem ra là người quen rồi, Hà Uy ta mắt kém không biết các hạ là ai?”

Khang Đức cười nhạt: “Ngươi không cần hỏi lai lịch của ta, thành thật khuyên một câu, an phận chút đi, bằng không, hừ, huynh đệ nhà người đừng tên nào mong sống sót.”

Đụng phải gai rồi!Hà Uy cảm thấy run sợ, có thể gọi ra tên của mình, khẳng định là người quen!

Khẩu khí của đối phương lại rắn như vậy hiển nhiên có ô dù che đỡ, không cần nể mặt hắn.Hà Uy cũng trải qua mưa gió, co được giãn được, không lộ ra chút gì cười nói: “Huynh đệ nói phải, tiểu đệ chỉ là thích thú nhất thời mà hỏi, tuyệt không có ác ý gì.”

Nói xong rất thức thời nhường đường.Hắn nhìn nhóm người Tả Mạc rời đi mà cố gắng nghĩ, là ai chứ?Rất nhanh, mấy vị huynh đệ của hắn bước tới: “Thế nào?

Bọn họ không bán à?”

“Không bán.”

Mặt Hà Uy đầy ngưng trọng: “Hơn nữa trong đó có người biết chúng ta, khẳng định là người quen, nhưng chắc đã thay đổi tướng mạo.”

“Mặc kệ đi, đoạt được rồi nói tiếp, con hoả linh thú kia khẳng định phẩm giai rất cao, nếu có thể đạt được, thực lực của nhị đệ khẳng định tăng lên mấy lần!”

Có người không chút để ý nói.“Đám người này lai lịch không đơn giản, không phú cũng quý!”

Hà Uy hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, phát giác ra đối phương rất thong dong trấn tĩnh, căn bản không để ý tới bọn hắn, lắc đầu nói: “Đám người này rất có thể là một thế lực lớn, chúng ta không nên gây phiền phức.”

Mấy người khác lộ vẻ không quan tâm.Địa hình của đảo nhỏ Tiêm Chuỷ phi thường đặc biệt, giống như một chiếc miệng chim mở lớn hướng lên trời, chỗ tiến vào Vân Hải chính là chiếc miệng chim mở ra này.Chỗ tiến vào Vân hải không chút mây mù, nhìn xuống phía dưới có thể nhìn thấy một sơn đạo kéo dài không dứt, tận cùng sơn đạo biến mất trong mây.Trên thực tế đảo nhỏ Tiêm Chuỷ là một ngọn núi, lộ ra một chút trong Vân Hải.“Đại nhân, chúng ta xuống đi.”

Khang Đức cung kính nói.Chương 523 : Huyền Không tự .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnĐám Tả Mạc không chú ý tới đám Hà gia huynh đệ, ngay cả Khang Đức cũng không để ý tới chúng.

Bên cạnh hắn chính là người đứng đầu các thế lực tại Vân Hải, những kẻ như Hà gia huynh đệ không đáng nhắc tới.Không ngừng đi xuống, ánh sáng dần biến mất, biển mây dày đặc ngăn cách ánh sáng nhưng không có tối tăm như dự đoán của Tả Mạc.

Trong tầng mây, sinh trưởng rất nhiều vân tảo, chúng phiêu phù trong tầng mây, phát ra quang mang nhạt, chiếu sáng toàn bộ thế giới dưới Vân Hải.Khang Đức thấy được sự hiếu kì của đám người Tả Mạc đối với vân tảo thì vội vàng giới thiệu: “Đây là nơi vân tảo sinh trưởng cực tốt, phẩm chất phi thường cao, thỉnh thoảng có thương nhân nơi khác tới đây thu mua nhưng ở đây thì lại không đáng tiền.”

“Thứ này có ích lợi gì?”

Tả Mạc hiếu kì hỏi.Lần đầu tiên hắn trông thấy vân tảo, vân tảo này có hình giống như bèo, kích cỡ khoảng bằng đầu ngón tay, toàn thân trắng như tuyết, toả ra quang mang nhạt.

Quần thể tảo nhỏ bằng giỏ trúc, thỉnh thoảng lại thấy được những mảng tảo khổng lồ.“Có thể sử dụng để luyện chế thuỷ hành linh đan, phẩm giai không cao chỉ đạt tới nhất phẩm.”

Khang Đức nói tiếp: “Không có thực lực thì ai dám đi xuống.

Thực lực mạnh như vậy thì mấy thứ như vân tảo này đáng gì, nó sinh trưởng cực nhanh, khắp nơi đều có thể nhìn thấy.”

Tả Mạc hiểu ra.Mọi người tiếp tục đi xuống dưới, từng đợt vụ khí thưa thớt trôi qua.“Phía dưới Vân Hải nhiều nhất chính là các loại vân thú, cũng có rất nhiều người đi bắt vân thú.

Vân thú thuộc thuỷ hành, rất nhiều người ưa thích nhưng muốn phẩm giai cao phải đi sâu vào trong Vân Hải.”

Tả Mạc hiếu kì hỏi: “Vân thú có lợi hại lắm không?”

“Thuỷ hành mà, lợi hại nhất là huyễn thuật, hơn nữa thân thể là do mây mù tạo thành, trừ phi gặp hoả quyết thì thương tổn do pháp quyết khác đối với nó không lớn.”

Khang Đức hiển nhiên hiểu rõ nơi này như lòng bàn tay, giọng đều đều, không cần suy nghĩ.“Lão Khang đã sống ở đây bao nhiêu năm rồi?”

Vi Thắng hỏi Khang Đức.Khang Đức không khỏi có chút hoài niệm: “Hơn chục năm rồi.

Kỳ thực nơi vào Vân Hải còn có vài chỗ, chỉ là nơi đây nổi tiếng nhất, tu giả tới đây kiếm ăn cũng nhiều nhất.”

Vi Thắng cười cười, mặc dù lúc trước hắn cũng từng trải qua gian khổ nhưng gã vẫn cố gắng, tâm không lo nghĩ, nỗi khổ vì sinh hoạt không lưu lại chút nào trong lòng gã, tự nhiên không tạo ra cảm xúc gì.

Ngược lại là Tả Mạc, hắn nghĩ lại bản thân lúc còn sống tại Vô Không Sơn, cả ngày cố gắng vì một khoả tinh thạch, không khỏi đồng cảm.Thấy sắc mặt Khang Đức có chút khẩn trương, Tả Mạc vội cười nói sang chuyện khác: “Người không đi xuống không thể tưởng tượng ra phong cảnh lại đẹp như này.”

Mây mù nhàn nhạt, như sa như dệt, những vân tảo phiêu phù trong tầng mây chậm rãi trôi nổi khắp Vân Hải.“Ha ha, đại nhân thật tao nhã, nếu luận về phong cảnh thì lát nữa còn đẹp hơn!”

Khang Đức sang sảng cười nói.Quả nhiên, đúng như Khang Đức nói, phong cảnh phía dưới mỹ lệ vô cùng.Đi gần hai canh giờ, trước mắt mọi người đột nhiên trở nên trong sáng, bọn họ đã xuyên qua biển mây dày đặc!Biển mây dày đặc đang chậm rãi di chuyển trên đầu bọn họ, vô số vân tảo đang chậm rãi rơi xuống, những vân tảo này cực kì khổng lồ, to tới vài mẫu, thân tảo dài tới mười trượng.

Nhìn từ xa, Vân Hải giống như một mái vòm, những vân tảo đang rơi xuống giống như một thác nước, dày đặc chi chít nhìn không thấy cuối, vô cùng đồ sộ!“Đẹp quá!”

Tả Mạc kinh ngạc thốt lên.Vi Thắng và Tông Như bị cảnh tưởng đồ sộ trước mắt làm cho ngơ ngẩn.

Mấy đứa nhỏ vô cùng hưng phấn, đuổi nhau tới lui xung quanh A Quỷ Tả Mạc, tiểu hoả càng hưng phấn thỉnh thoảng còn phát ra tiếng chít chít.Khang Đức mỉm cười, tình cảnh trước mắt với hắn chẳng có gì lạ, đã sớm không còn hứng thú.Những tu giả đi qua thấy bọn họ đều hiểu ý cười cười, ai lần đầu tiên tiến sâu vào Vân Hải đều sẽ lộ ra vẻ mặt “gà mờ” như này.Dọc đường có thể thấy được tu giả nối dài không dứt, mọi người đều hy vọng sớm có được thu hoạch, hàng năm giá cả nhóm vân thú và Thuỷ Vân Thai đầu tiên đều là cao nhất.Nhưng vào lúc này, Tông Như vẫn nhắm mắt bỗng nhiên kêu lên một tiếng, hơi ngó lại phía sau.Mấy tên thiện tu khiến hắn cảm thấy hứng thú, cầm đầu là một gã thiện tu mặc tử bào, mi tu bạc trắng, khí độ bất phàm, phía sau hắn là ba gã thiện tu mặc thanh bào, tuổi đời còn rất trẻ.Mấy tên thiện tu này cũng chú ý tới Tông Như, quang mang chợt loé trong mắt vị thiện tu mặc tử bào đứng đầu, không nói gì, chỉ chắp tay hướng Tông Như thi lễ.Hai mắt Tông Như tuy nhắm nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười ôn hoà, chắp tay đáp lễ.Chú ý tới dị dạng của Tông Như, Vi Thắng nhìn về phía đối phương.Đối phương cũng để ý tới Vi Thắng, trong mắt thiện tu mặc tử bào một lần nữa lại hiện lên sự kinh ngạc nhưng trên mặt lại không đổi sắc, hoà khí hướng Vi Thắng thi lễ.Vi Thắng không nói gì, hơi khom người đáp lại.Từ đầu đến cuối song phương không nói câu nào nhưng bầu không khí vô cùng huyền bí lại xuất hiện giữa song phương.Cho tới tận lúc đối phương đã đi xa, Tông Như và Vi Thắng mới không nhìn nữa.“Mấy người này không đơn giản.”

Vi Thắng trầm giọng nói: “Thiện tu mặc tử bảo kia rất mạnh, có khả năng là nguyên anh, dù không phải nguyên anh thì cũng không khác biệt nhiều lắm.”

Tông Như gật đầu đồng ý nói: “Bọn họ chắc là xuất thân từ đại tự, có thể hỏi Y Chính, hắn hẳn biết rõ.”

Lúc này Tả Mạc vô tâm không nhìn nữa, thấy bộ dáng như gặp đại địch của hai người vội vàng hỏi.

Hai người đem chuyện vừa rồi kể lại, Tả Mạc suy nghĩ một chút quyết định hỏi Y Chính.Khang Đức vốn không dự định chen ngang nhưng vẫn không nhịn được phải nói: “Đại nhân, biển mây dày đặc, hạc giấy và phi kiếm truyền tin không thể sử dụng được ở đây, không thể nào truyền tin ra ngoài được.”

Tả Mạc khoát tay, trầm giọng nói: “Không có gì, ta tự có biện pháp.”

Tông Như thi triển một huyễn thuật nhỏ, bên trong chính là hình dáng của mấy thiện tu vừa rồi.

Tả Mạc ghi nhớ trong đầu, sau đó tiến vào thức hải.

Hắc, người khác không dùng được hạc giấy nhưng hắn có thể thông qua Bồ yêu để truyền tin ra bên ngoài.Bồ yêu sau khi nhìn thấy hình dáng của mấy người này liền hừ một tiếng: “Không cần đi hỏi người khác, ta biết bọn họ xuất thân từ đâu.”

Tả Mạc nghi ngờ hỏi: “Ngươi biết á?”

Bồ yêu cười lạnh nói: “Năm xưa đánh nhau lâu như vậy, không đến nỗi nhận lầm đâu.

Mấy con lừa ngốc này đến từ Huyền Không tự, hắc, ngươi tốt nhất cẩn thận một chút.”

“Huyền Không tự?”

Tả Mạc suýt chút nữa thất thanh hô lên.Bây giờ có bốn thế lực đứng đầu Tu Chân giới, Côn Luân, Thiên Hoàn, Tây Huyền, Huyền Không.Huyền Không cảnh là thánh địa của thiện tu, tập trung rất nhiều danh tự, mà Huyền Không tự là tự đứng đầu thiên hạ!

Đừng tưởng Y Chính xuất thân từ Đại Phật tự, mặc dù cũng được xếp vào thập đại danh tự nhưng so với Huyền Không tự thì đó hoàn toàn không cùng một cấp độ.“Huyền Không tự, một đám lừa ngốc, ngươi tốt nhất đừng dính vào, bằng không, hắc hắc…”

Biển máu trong đồng tử màu đỏ của Bồ yêu bốc lên.Tả Mạc bị bộ dạng hung tợn của Bồ yêu hù doạ suýt ngã, dù cho là Côn Luân cũng không khiến Bồ yêu lộ ra biểu tình như vậy: “So với Côn Luân còn lợi hại hơn sao?”

“Lợi hại hơn Côn Luân?

Không đến mức đó.”

Bồ yêu lạnh lùng nói: “Chiến lực của Côn Luân là đệ nhất nhưng về mức độ lằng nhằng thì không lợi hại bằng đám lừa ngốc này.

Mẹ kiếp, đám lừa ngốc này là một lũ điên không sợ chết, trận chiến năm đó, đám lừa ngốc này vì tiêu diệt bầy ma quỷ ác yêu chúng ta mà tự bạo sáu mươi vị nguyên anh!

Nếu không phải lão tử nhìn ra manh mối thì đã dính đòn rồi, bị tan thành từng mẩu vụn.”

“Tự bạo…Sáu…sáu mươi vị nguyên anh…”

Tả Mạc lắp bắp, nói năng không còn lưu loát nữa.

Hắn bị tin tức này làm cho ngây ra, mất khả năng suy nghĩ, sáu mươi vị nguyên anh, sau mươi vị nguyên anh tự bạo tập thể, mức độ điên cuồng này làm sao có thể tưởng tượng nổi đây?Nghĩ lại một gã nguyên anh Thiên Hoàn đã khiến toàn bộ Vân Hải giới gà bay chó chạy, đây lại còn tận sáu mươi vị nguyên anh…Khi Tả Mạc rời khỏi thức hải, Vi Thắng Tông Như đồng thời nhìn về phía hắn, bọn họ đã sớm để ý thấy sắc mặt bất ổn của Tả Mạc.Tả Mạc mở mắt, giọng cứng ngắc: “Mấy tên gia hoả kia đến từ Huyền Không tự.”

“Huyền Không tự?”

Hai người Vi Thắng Tông Như đồng thời hít vào một hơi thật sâu, nhất thời sắc mặt Khang Đức trắng bệch không còn chút huyết sắc nào.Huyền Không tự!

Thiên hạ đệ nhất thiện tu, một trong tứ đại phái!“Sao bọn họ lại chạy tới đây?”

Vi Thắng kiếm tâm như sắt, rất nhanh tỉnh táo lại.Công phu thiền định của Tông Như cực kì thâm hậu, tâm run lên chút rồi rất nhanh cũng khôi phục lại như bình thường.Tả Mạc dần bình tĩnh lại, Huyền Không tự thì sao chứ, trưởng lão Thiên Hoàn không phải cũng bị mình “thịt” hay sao?

Lần này lại bị Bồ yêu doạ nạt bằng sáu mươi vị nguyên anh.Nghĩ đi nghĩ lại, bản thân chỉ là một tiểu nhân vật, chưa tới lượt mình được hưởng đãi ngộ cao cấp như thế.Bỗng nhiên nhớ tới một việc, nhất định phải căn dặn Vệ Doanh Hôi Doanh và đám người Nam Nguyệt trong khoảng thời gian này không được thò đầu ra ngoài, vạn nhất bị đám điên này nhìn thấy, khẳng định sẽ giơ cao ngọn cờ “trừ yêu hàng ma”.Bồ yêu đối với hành vi chưa đánh đã lùi như vậy rất không hài lòng, nhưng hắn biết thời điểm này Tả Mạc đấu với Huyền Không tự tuyệt đối không có cơ hội thắng.Vệ thuỷ chung chỉ cười nhìn Bồ yêu và Tả Mạc đối khẩu, nhưng nhìn thế nào cũng thấy rằng hắn đang cười nhạo Bồ yêu.Căn dặn xong, Tả Mạc nhìn thấy sắc mặt Khang Đức trắng bệch ra, mắt đầy vẻ sợ hãi vội vàng an ủi nói: “Đi thôi.

Đừng quản bọn họ nữa, Vân Hải lớn như vậy, mọi người còn có việc, chưa chắc đã đụng nhau đâu.”

Lúc này sắc mặt Khang Đức mới tốt trở lại, nghĩ lại thì thấy, Vân Hải không lớn lắm, lẽ nào mọi người lại cùng có chủ ý với một thứ?Nhưng trải qua chuyện này, chút hứng thú vừa rồi của Tả Mạc biến mất, vốn cảnh sắc bao la hùng vỹ mỹ lệ lúc này lại trở nên vô vị xấu xí.“Biển mây vô biên vô hạn, bên trong có rất nhiều đường, nếu là người không quen thuộc khẳng định sẽ bị lạc trong đó.”

Nỗi lo trong lòng Khang Đức dần biến mất, mọi người cùng bắt đầu đi từ đảo Tiêm Chuỷ nhưng xác suất trên đường có thể gặp nhau ít tới mức đáng thương.Tả Mạc nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi: “Vì sao mọi người không bay?”

Khang Đức vội vàng giải thích: “Vân Hải hơi khác so với các nơi, ở trong tốt nhất là không nên phi hành, linh lực ba động rất dễ gây sự chú ý của vân thú ẩn nấp trong các tầng mây.

Lúc đầu nhiều kẻ tự cho mình có thực lực cường đại, ở trong đánh nhau loạn lên, kết quả không kẻ nào đi ra nổi.

Dần dần, mọi người không còn dám phi hành nữa.”

“Thì ra là thế!”

Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ.Cũng may mọi người tu vi thâm hậu, việc đi bộ đối với mọi người không quá nặng nhọc.Đi sâu vào trong khoảng mấy canh giờ, lưu quang do vân tảo phát ra ở những tầng mây dầy đặc càng ngày càng cách xa họ, trên đường dần xuất hiện mây mù, những mây mù này rất đặc biệt, tụ mà không tán, dù có gió thổi qua cũng rất ổn định.Giữa những đám mây mù này là những đường mòn lúc ẩn lúc hiện, như mạng nhện vô cùng rắc rối kéo dài vô tận trong mây mù.Chương 524 : Dấu hiệu báo trước .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnNhìn một số đường mòn kéo dài vào mây mù, không có đầu đuôi, Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, đột nhiên thiện tu của Huyền Không tự xuất hiện khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng lớn.

Có thể hấp dẫn thiện tu của Huyền Không tự tuyệt đối không phải là phàm vật, Tả Mạc không chút hứng thú, hắn không muốn có chuyện gì xảy ra trong quá trình trị liệu của A Quỷ.“Nhiều lối rẽ như vậy các ngươi đều có thể nhớ sao?”

Tả Mạc hiếu kì hỏi Khang Đức.

Đường mòn trước mặt không ít hơn trăm cái, rắc rối phức tạp, chỉ nhìn đã khiến người ta hoa mắt.“Đại nhân yên tâm, thuộc hạ đã lăn lộn ở đây hơn chục năm rồi, nhắm mắt cũng không nhầm được đâu.”

Khang Đức ngạo nghễ đáp, sau đó tiếp tục nói: “Những đường mòn này nhìn qua thì thấy phức tạp nhưng chỉ cần đi vài lần là có thể nhớ được.

Từ đây bắt đầu, chúng ta chính thức bước chân vào biển mây rồi, mây mù nơi này không dày, càng đi vào trong mây mù càng dày đặc.”

Khang Đức đi trước tiên dẫn đường cho mọi người.Bọn họ đi vào một con đường mòn quanh co khúc khuỷu, rất nhanh liền biến mất trong mây.----------------------------“Sư thúc, mấy người vừa rồi có chút khả nghi?”

Minh Tịnh hỏi thăm dò, trong ba gã đệ tử trẻ tuổi, đầu óc của hắn linh hoạt nhất, lúc nãy hắn đã thấy được dị dạng của sư thúc.Bồ yêu không nhìn lầm, máy người này chính là thiện tu của Huyền Không tự.

Thiện tu mặc áo tím mi trắng cầm đầu tên là Định Chân, ba gã thiện tu mặc thanh bào là tam đại đệ tử.

Lần này Định Chân mang ba gã sư điệt ra ngoài lịch lãm, nửa đường nhận được tin của chưởng môn liền đổi hướng đi tới Vân Hải giới.Định Chân gật đầu: “Tên thiện tu kia không biết là đệ tử của môn phái nào mà có thể tu thành nguyện lực, thật là hiếm thấy.”

“Nguyện lực?”

Ba gã đệ tử lắp bắp, mặt không chút tin tưởng, vừa rồi bọn họ có qua tên thiện tu đó, tuổi tác không lớn hơn bọn họ lắm, càng không nhìn ra chút khác biệt nào.Nguyện lực, đó là một trong những lực lượng hiếm thấy nhất trong giới thiện tu.

Bọn họ đều là những người nổi bật trong đám đệ tử trẻ của Huyền Không tự, tự nhiên biết rõ ý nghĩa của nguyện lực.Huyền Không tự, thiên hạ đệ nhất tự, có thể tu thành nguyện lực cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.“Nhân ngoại hữu nhân, ngoài núi còn có người, thế giới bên ngoài rất to lớn, ngoạ hổ tàng long.”

Định Chân nhìn ba người, thản nhiên nói: “Còn tên kiếm tu kia, kiếm ý tinh thuần ngưng luyện, ta chỉ thấy trên người mấy tên đệ tử Côn Luân.

Các ngươi nếu gặp qua thì ngàn lần phải cẩn thận, không được làm bừa.”

Vị đệ tử tên Minh Thanh phản ứng rất nhanh: “Sư thúc, có phải là đệ tử của Côn Luân không?”

“Không phải là Côn Luân.”

Định Chân lắc đầu: “Kiếm ý của Công Luân không có cảm giác như thế.”

Ba gã đệ tử khẽ thở nhẹ ra, không phải đệ tử của Côn Luân là tốt rồi, trong tứ cành thiên Côn Luân đã chiếm vị trí đệ nhất mấy ngàn năm rồi…Đã rất lâu, đệ tử Huyền Không tự không còn ý định so tài với đệ tử của Côn Luân.

Mặc dù tứ đại phái cạnh tranh rất gay gắt nhưng trực tiếp xung đột thì rất ít, mọi người đều là thế lực lớn, một khi khai chiến vậy thì không thể vãn hồi nổi.Chỉ cần không phải gặp mặt đệ tử của ba phái khác, bọn họ liền không chút cố kỵ.

Có thể khiến bọn họ cố kỵ và đối đãi một cách bình đẳng cũng chỉ có đệ tử của tứ đại môn phái mà thôi.Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của ba vị đệ tử, Định Chân âm thầm lắc đầu.

Nhưng nghĩ tới bản thân khi còn trẻ cũng kiêu ngạo thì lại cười xoà bỏ đi.Bước ra từ Huyền Không tự đều có tư cách để kiêu ngạo.----------------------------Dọc đường đi, Khang Đức thao thao bất tuyệt giới thiệu các loại kỳ văn quái chuyện trong biển mây.

Tài ăn nói của hắn không tốt lắm nhưng kinh nghiệm phong phú, biết rất rõ ràng khiến nhóm người Tả Mạc rất chú ý.Đi liền một ngày một đêm, mây mù xung quanh dần dày đặc hơn, vụ khí trăng tinh giống như sợi bông tràn ngập khắp nơi.

Những đường mòn ẩn ẩn hiện hiện trong mây mù, hơi không cẩn thận bước lạc vào mây mù thì sẽ mất đi phương hướng, như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm.Tả Mạc hiếu kì đánh giá mây mù đang phiêu phù ở xung quanh, những mây mù huyền phù bất động, đường mòn rất nhỏ lại không có chút vụ khí nào.Tả Mạc liền hỏi Khang Đức vấn đề này.Khang Đức vò đầu bức tai: “Đại nhân, vấn đề này thuộc hạ không có biết.

Tuy thuộc hạ đã sống ở đây mười năm, hàng năm mây mù đều có chút biến hoá nhưng những đường nhỏ này lại rất ít khi xảy ra biến hoá.”

“Nơi này có nguy hiểm gì không?”

Tả Mạc hỏi.“Vùng này rất ít nguy hiểm, đây là nơi tu giả hoạt động tương đối nhiều, vân thú gì gì đó đều đã bị giết sạch.”

Khang Đức nói.Khang Đức vừa dứt lời, Tông Như đang nhắm mắt đi sau cùng của cả nhóm bỗng á một tiếng rồi dừng bước.Trong mắt Tả Mạc Vi Thắng bỗng xuất hiện một tia hàn mang, lập tức dừng bước, cảnh giác nhìn quanh.Khang Đức không hiểu gì, ngây ra.“Có thứ gì đó đang tiến gần tới phía chúng ta.”

Tông Như thấp giọng nói.Thiền định công của Tông Như cực kì thâm sâu, lục thức trở nên vô cùng nhạy bén, trừ phi Tả Mạc triển khai thần thức nếu không cũng không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng Tả Mạc Vi Thắng đều là kẻ có thực lực hơn người, từ miệng Tông Như bọn họ có thể cảm nhận được nguy hiểm!Hắc kiếm trong tay Vi Thắng, thần lực của Tả Mạc chuyển sang ba lực, súc thế chờ đợi.Vù vù vù!Mấy đạo bạch mang như tiễn đột nhiên bắn ra từ trong mây mù, mang theo tiếng gió rít.Động tác của Tả Mạc cực nhanh, thần thức khẽ động, mấy cái “băng kính” quăng ra ngoài.

Từ khi nghe Khang Đức nói tới một số đặc điểm của vân thú, Tả Mạc cảm thấy yêu thuật dùng trong biển mây là thực dụng nhất.“Băng kính” là một loại tiểu yêu thuật, Tả Mạc sử dụng nhanh tới mức mắt người không thể nhìn thấy.Binh binh binh!Băng kính vỡ tan, hàn khí trong nháy mắt khuếch tán ra.Từ trong mây mù lao ra vài đạo bạch quang đâm vào hàn khí nhất thời cả người cứng đờ.Trong hàn khí, xuất hiện ba con vân thú nhỏ như con sóc, cả người chúng bị hàn khí đông thành những khối băng óng ánh, vẫn giữ nguyên tư thế lao tới.Tượng băng trong sáng óng ánh, một đôi mắt màu xanh nhạt rất xinh đẹp.Rầm rầm râẦm!Chúng nó rơi xuống đất, lập tức hoá thành một đống bông tuyết.Rất nhanh, bông tuyết tan chảy thành nước, hoá thành mây mù biến mất.“Vân thử!”

Khang Đức khiếp sợ, thì thào lẩm bẩm: “Không đúng!

Không đúng!

Nơi này sao có thể xuất hiện vân thử chứ?”

Tả Mạc nghe vậy nhướng mày nói: “Ý ngươi là chúng nó không nên xuất hiện ở đây đúng không?”

Khang Đức lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói: “Đúng vậy, thưa đại nhân!

Vân thử đối với hoạt động của tu giả vô cùng mẫn cảm, bình thường đều sinh sống ở sâu trong biển mây, nơi hiếm có dấu chân con người.

Hơn nữa…”

Hắn muốn nói gì đó rồi lại thôi.“Hơn nữa làm sao?”

Tả Mạc trầm giọng hỏi.“Hơn nữa vân thử cực ít chủ động công kích tu giả.”

Sắc mặt Khang Đức không quá tốt: “Vân thử tính tình rất ngoan ngoãn, rất hợp làm sủng vật, được giới nũ tu yêu thích.

Đây là lần đầu tiên thuộc hạ nhìn thấy vân thử chủ động công kích tu giả.”

“Có gì cứ nói!”

Tả Mạc thấy bộ dáng ấp a ấp úng của Khang Đức không khỏi trầm giọng nói.Khang Đức cắn răng nói ra suy đoán của bản thân: “Thuộc hạ hoài nghi, sâu trong biển mây có chuyện gì không bình thường xảy ra khiến những vân thử này…”

“Được rồi.

Chúng ta cẩn thận một chút, chú ý an toàn.”

Tả Mạc hiểu rõ ý của Khang Đức, nhưng quay đầu đi về thì Tả Mạc không nguyện ý chút nào.Trước khi xuất phát, hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải tìm được Thuỷ Vân Thai.Chuyện này không những liên quan đến A Quỷ mà còn liên quan rất lớn tới thân thế của hắn, hắn có dự cảm, giữa mình và A Quỷ có quan hệ không đơn giản chút nào!Hơn nữa lần này Tả Mạc chuẩn bị rất đầy đủ, hắn đã lấy từ Cố Minh Công mấy truyền tống phù, gặp nguy hiểm gì cũng không sợ.Thấy được thái độ kiên quyết của Tả Mạc, Khang Đức không biết phải làm sao, ai bảo người ta là ông chủ chứ.-----------------------------“Sư thúc, có chút không ổn.”

Sắc mặt Minh Tịnh không tốt lắm, bọn họ đã liên tục gặp mấy lần công kích, trong lòng hắn cảm thấy chút bất an.

Trước đây Minh Tịnh đã từng gặp qua vân thú của biển mây, đối với nơi này cũng không quá xa lạ, tình trạng trước mắt không giống bình thường, hiển nhiên không ổn.“Không ổn như nào?”

Định Chân hỏi.“Đệ tử từng đi qua biển mây, những vân thử này thập phần nhát gan, không bao giờ chủ động công kích tu giả, bây giờ lại dám tấn công, đệ tử hoài nghi trong đó có gì không ổn, hay là có dị biến gì đã phát sinh.”

Minh Tịnh cẩn thận trả lời.“Dị biến?”

Ánh mắt vốn đạm bạc của Định Chân đột nhiên loé sáng, thần sắc mơ hồ có chút kích động, ánh mắt nhìn sâu vào trong biển mây.Minh Tịnh bị ánh mắt nóng cháy của Định Chân làm cho giật mình, lần đầu tiên hắn thấy Định Chân sư thúc vốn lãnh đạm thong dong lại có ánh mắt như vậy, lẽ nào…Đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, nhớ tới tin tức mà trưởng môn nửa đường truyền tới cho Định Chân sư thúc khiến sư thúc lập tức ngày đêm mang bọn họ đi tới Vân Hải giới.Chẳng lẽ sâu trong biển mây đang che giấu thứ gì khiến chưởng môn cũng phải để ý tới?Định Chân liếc nhìn Minh Tịnh, Minh Tịnh thót tim, ánh mắt sư thúc lợi hại như kiếm, giống như đâm thẳng vào đáy lòng hắn.“Đi thôi.”

Vẻ mặt Định Chân khôi phục như thường, nhấc chân bước tiếp vào sâu trong biển mây.-----------------------------Tâm trạng Lê Thứ rất không ổn.Nhiệm vụ Thái Dương thần điện lần trước thất bại, tuy chưởng môn không trách phạt hắn nhưng nghĩ đến việc làm trò cười cho thiên hạ khiến lửa giận sục sôi trong lòng hắn.Ma quân xâm lấn, tin tức Vân Hải giới rơi vào tay Quy đảo cũng đã truyền tới tai hắn.Thực lực Quy đảo một lần nữa khiến hắn kinh ngạc, có thể chiến thắng ma quân, cho dù phổ thông ma quân thì thực lực của Quy đảo cũng vô cùng cường đại.Che giấu thật giỏi, bản thân mình lại không phát hiện ra!Đáng tiếc, sau Thái Dương thần điện môn phái không còn chút hứng thú nào với Vân Hải giới nữa.

Hơn nữa các giới Thiên Hoàn quản lý không ngừng phát hiện khe hỗn độn, có vài giới đã phát hiện các chiến bộ quy mô nhỏ của yêu ma, toàn môn phái đều khẩn trương cao độ.Thậm chí con số chiến bộ tại tiền tuyến cũng giảm mạnh, nếu như nội đại bị yêu ma đột phá thì thủ ở tiền tuyến có giá trị gì chứ.Tinh thạch, tài liệu, linh cốc vân vân, mỗi thứ đã xuất hiện vấn đề cung ứng, đây là một đại phiền toái.Thân trưởng lão cũng được phái tới tiền tuyến, mà Lê Thứ cũng được lệnh phái đến địa phương tên là Thông Ngọc giới, hiệp trợ chiến bộ của địa phương, vì nơi đây có phát hiện chiến bộ quy mô nhỏ của yêu ma.Thông Ngọc giới là địa phương trọng yêu cung cấp linh ngọc, linh ngọc là nguyên liệu quan trọng nhất trong việc luyện khí chế phù, tầm quan trọng của Thông Ngọc giới đối với Thiên Hoàn không nói cũng biết.Ngược lại, Vân Hải giới hẻo lánh không có sản vật gì thật sự không đáng nhắc tới.Thiên liệt tai ương không chút dấu hiệu báo trước khiến mỗi đại môn phái đều loạn hết cả lên.Bất luận Thân Vô Hợi hay Lê Thứ nghĩ gì cũng phải nghe theo mệnh lệnh, bọn họ đành ngoan ngoãn đi làm.Nhưng là, thật không cam lòng…Chương 525 : Vân tinh vụ lưu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnLiên tục đi bảy ngày bảy đêm, hàn khí trong mây mù dần nặng, mọi người không thể không vận linh lực chống đỡ hàn khí.

Lúc này đám người Tả Mạc mới hiểu ra, dám thâm nhập vào sâu trong biển mây đều là những tu giả kim đan trở lên.

Chỉ riêng hàn khí này không có tu vi kim đan kỳ căn bản không thể chịu nổi.Tả Mạc bản thân có đại nhật văn diễm, còn có thái dương tinh loại chí bảo, hàn khí đối với hắn không gây chút ảnh hưởng nào.

Khiến hắn cảm thấy giật mình chính là đám nhỏ, mỗi đứa đều sinh long hoạt hổ, ngày ngày chơi đùa hồ hởi, ngay cả tiểu hoả lúc trước hắn tưởng không kiên trì nổi giờ đây đối với hàn khí cũng không thấy chút khó khăn nào.Thỉnh thoảng dọc đường gặp phải một ít vân thú nhưng cũng may không gặp phải vân thú nào quá lợi hại.Khang Đức thần sắc tràn ngập lo lắng, dị dạng của Vân Hải làm hắn cảm thấy vô cùng bất an.“Đại nhân, phía trước chính là Vân Hà.”

Khang Đức giọng run run nói: “Qua Vân Hà chúng ta có thể tìm thấy Thuỷ Vân Thai.”

Những lời này khiến sĩ khí trong đoàn tăng mạnh, mọi người nhanh chóng tiến về phía trước.Không lâu sau, một dòng sông lớn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, khi mọi người nhìn thấy Vân Hà không khỏi sửng sốt ngây ra.Trên mặt Khang Đức bỗng tỏ ra vui mừng, thất thanh hô lớn: “Vân tinh vụ lưu!

Mùa này sao có thể xuất hiện vân tinh vụ lưu được?”

Một dòng sông thật lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mặt sông không có chút mây mù nào nhưng trong sông chảy không phải là nước sông mà là dày đặc những bông tuyết.

Những bông tuyết ước chừng quả trứng gà, hiện ra quy tắc hình thoi, óng ánh trong sáng, bên trong có những đoàn mây nho nhỏ chậm rãi lưu động.Mặt sông rộng mấy chục dặm tất cả đều là bông tuyết, vô số quang mang chiết xạ, chói mắt vô cùng.Tả Mạc giơ tay lên, một bông tuyết từ trong sông bay đến tay Tả Mạc, kỳ dị vô cùng đó là bông tuyết vừa rời khỏi mặt sông liền nhanh chóng biến thành một đám mây mù, tiêu tán trong không khí.Vi Thắng Tông Như hai người chưa từng thấy qua thứ này, nhanh chóng ra tay thử nghiệm bông tuyết.Vi Thắng nhẹ a một tiếng: “Hàn khí thật nặng!”

Khang Đức cười nói: “Mây mù ngưng tụ thành dòng nước, tụ tập ở Vân Hà, mỗi mười năm lại có một dòng nước lạnh xuất hiện, dòng nước lạnh xuất hiện ở Vân Hà hình thành nên vân tinh vụ lưu.

Những bông tuyết nho nhỏ kia chính là vân tinh thuần khiết nhất, là thứ rất tốt để luyện chế pháp bảo!

Mỗi lần vân tinh vụ lưu xuất hiện đều khiến rất nhiều tu giả kết đội đi tới đây thu thập vân tinh!

Vận khí chúng ta thật tốt, loại chuyện như này cũng gặp được!”

Tả Mạc phát hiện, bên bở sông đã xuất hiện không ít tu giả, sắc mặt mỗi người đều mừng rỡ như điên, đang liều mạng cầm các loại pháp bảo để thu thập vân tinh.Khang Đức xuất ra một chiếc bình ngọc, cẩn thận từng li từng tí một bắt đầu thu thập vân tinh.Tả Mạc cười hắc hắc nói: “Chúng ta đừng để vào núi bảo mà tay không ra về!”

Nói xong, chỉ thấy trước mặt hắn bỗng xuất hiện hàng trăm bình ngọc hộp ngọc, chồng chất như núi.Vi Thắng và Tông Như vội vàng bắt đầu thu thập.Phi kiếm có vân tính càng khiến phi kiếm linh động, mau lẹ.

Vi Thắng đem hắc kiếm vất vào không trung, hắc kiếm nhẹ ong một tiếng, đột nhiên sản sinh ra một luồng hấp lực vô cùng lớn, như cá kình hút trăm sông thu nạp các bông tuyết.

Bông tuyết vừa rời khỏi mặt sông nhanh chóng tan chảy, nhưng trong đó có rất nhiều vân tinh không kịp tan chảy liền bị hắc kiếm hút vào trong.Tông Như hiện ra đạt gia kim thân, đạt già kim thân khổng lồ xuất hiện toả ra uy nghiêm thiền vị thoang thoảng.

Chỉ thấy kim thân giống như toà núi nhỏ trên tay bỗng ngưng tụ ra một bảo bình, bảo bình cúi xuống mặt sông bắt đầu hút, vô số bông tuyết như chim non về tổ, chui vào trong bảo bình.Ngược lại, Tả Mạc vô cùng kém, tuy hiệu suất của hắn rất nhanh, hộp ngọc bình ngọc trước mắt từng chút một đầy lên nhưng hắn không hài lòng chút nào.Mắt láo liên, hắn bỗng nhớ tới “âm hoả châu thiên”, vân tinh này không phải vật thuần âm sao?

Ngay lập tức thử bấm pháp quyết, dùng thủ pháp ngưng âm châu hướng về phía Vân Hà hút một cái.Ầm!Mấy trăm bông tuyết trong sống bỗng nhiên nổ tung, từng chùm vân tinh giống như vũ tiễn trong phút chốc rơi vào tay Tả Mạc, ngưng tụ thành một hạt châu to bằng đầu ngón tay cái.

Hạt châu rất tròn và trong sóng, giống như được tạo ra bởi thuỷ tinh, kì diệu nhất chính là xung quanh thân nó xuất hiện những mây mù lượn lờ, vô cùng xinh đẹp.Tả Mạc thấy biện pháp này làm được liền cười ha ha, rất hưng phấn.Tháp nhỏ cũng cố gắng vỗ hồ lô trên mái tháp của mình, liều mạng hấp thu vân tinh.

Theo đánh giá của Tả Mạc, tu giả luyện chế ra tháp nhỏ mặc dù có sáng tạo nhưng thủ pháp thì còn rất nguyên thuỷ thô ráp.

Tháp nhỏ có thể tiến tới bước này hoàn toàn là dựa vào vô số pháp bảo và tài liệu quý giá.Kim mộc thuỷ hoả thổ năm tầng, lục phẩm thượng giai bích câu mộc được Tả Mạc để vào tầng một, hoả tầng là đại nhật văn diễm độc bộ thiên hạ của Tả Mạc, kim tầng là mênh mông kim lưu sa hải, bây giờ đúng lúc lại gặp phải vân tinh vụ lưu, không phải suy nghĩ đây chính là cơ hội ngàn vàng.Vân tinh cuồn cuộn không ngừng chìm vào trong cơ thể tháp nhỏ, chỉ thấy thuỷ tầng đang ảm đạm của nó dần sáng lên, hiện ra mây mù phảng phất.Đám tu giả ở bờ sông bị động tĩnh của đám người Tả Mạc làm cho kinh động, ánh mắt tràn ngập kính nể.----------------------------“Đạt già kim thân!”

Mắt Định Chân bỗng toả sáng, nhìn thấy kim thân phía sau Tông Như, tuy rằng có hơi mơ hồ nhưng mười phần uy nghiêm, sự khiếp sợ lộ ra trong lời nói, trầm mặc một hồi không nói.“Sư thúc, đạt già kim thân là cái gì?”

Trong lòng Minh Tịnh vô cùng kinh ngạc, chuyện gì lại khiến sư thúc thất thố như vậy?Hai người còn lại cũng không kìm được mà dừng tay.“Không ngờ lại là đạt già kim thân!”

Định Chân cố gắng bình tĩnh cười nói: “Là một môn kì công của thiện tu, từ đại chiến ngàn năm trước đã mai danh ẩn tích, vốn tưởng rằng đã thất truyền không ngờ vẫn còn dư mạch.

Thảo nào người này có thể tu luyện thành nguyện lực, truyền nhân của “đạt già kim thân”quả nhiên không phải kẻ tầm thường!”

Ba gã đệ tử chữ Minh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là kì công đã thất truyền của thiện tu.Minh Trúc vốn vẫn yên lặng không nói gì bỗng mở miệng: “Hai kẻ kia cũng rất lợi hại.”

Định Chân nghe vậy sửng sốt, trong ba gã đệ tử thì Minh Trúc ít nói nhất nhưng lời hắn nói ra đều chỉ trúng vấn đề.

Lúc này ánh mắt Định Chân mới rời khỏi đạt già kim thân bắt mắt kia, khi nhìn thấy thanh hắc kiếm của Vi Thắng thì con ngươi nở rộng ra.“Sát khí thật nặng!

Sát khí thật năng!

Trên đời lại có hung khí như vậy sao?”

Nhìn lại Vi Thắng thì thấy ánh mắt hắn trong suốt, không có chút tà ý, cử chỉ quang minh phóng khoáng, đủ thấy sát ý trong kiếm không ảnh hưởng chút nào đến tâm thần hắn, không khỏi thốt lời khen: “Hảo nâm nhân tâm kiên như thiết!”

Lại nhìn tới Tả Mạc.Nhẹ a một tiếng, ngay sau đó lộ vẻ nghi hoặc: “Cổ quái, quá cổ quái!”

Hắn lẩm bẩm: “Rõ ràng chưa đạt tới kim đan kì vậy sao có thể tiến vào đây?

Thủ pháp cũng vô cùng kì quái, không thể nhìn thấu được.”

Hắn lắc đầu liên tục.Khi tầm mắt chuyển sang tháp nhỏ, nhãn tình không khỏi sáng lên nhưng sau đó đầy tiếc nuối nói: “Đáng tiếc.”

Ba gã đệ tử nghe chẳng hiểu gì.Định Chân không giải thích, chỉ nói: “Lai lịch ba người này bất phàm, chuyến đi lần này của chúng ta ngàn vạn lần phải cẩn thận, chớ cùng bọn họ phát sinh xung đột.”

Nhìn thấy vẻ mặt không chú ý của ba gã đệ tử, Định Chân hơi nhíu trán, nhưng nghĩ đến bản thân là Nguyên Anh đứng áp trận, hắn không khỏi bật cười, mình quá cẩn thận rồi.Sau đó không khuyên bảo mà cười nói: “Các ngươi không ngại thì thu thập một ít, tinh thuần vân tinh về sau chỉ sợ khó gặp.

Trở về đưa cho sư huynh đệ đồng môn cũng là một chút lễ vật tốt.”

Lúc này ngay cả Minh trúc cũng lấy ra bình ngọc, bắt đầu thu thập.----------------------------Trong ba ngươi, Tông Như là người thứ nhất hoàn thành, bảo bình càng ngưng thực, chỉ thấy thân bình thon dài, trên thân có một đoá huyết liên đỏ sẫm, chớp sáng bất định, quanh thân bình mây mù lượn lờ, nó dần dần biến mất vào trong kim thân.Tông Như chắp tay đứng lên, hướng Vân Hà thi lễ.Tả Mạc cũng ngưng tụ được mấy trăm khoả vân châu, linh lực trong cơ thể tiêu hao hết sạch, lập tức ngừng tay, quăng mấy viên linh đan vào miệng, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu khôi phục linh lực.Tháp nhỏ giống như ăn quá no, như say rượu bay vào trong lòng A Quỷ, nằm ngửa mà thở.Hắc kiếm thu nạp vân tinh không chút dừng lại.Vi Thắng nhìn chăm chú vào hắc kiếm, hơi kinh ngạc khi phát hiện ra hình dáng của hắc kiếm đang từng chút một xuất hiện biến hoá.Thân kiếm trở nên ngày càng nhỏ hẹp, nhìn qua thì thấy thân kiếm càng thêm thon dài, càng hung lệ hơn so với trước đây, vô cùng linh động.

Chiều dài hắc kiếm cũng không ngừng rút ngắn, vốn là đại kiếm cao bằng người giờ co rút lại chỉ cao ngang sườn Vi Thắng.

Thân kiếm thẳng tắp giản dị tự nhiên, đen như mực thâm trầm không chút ánh sáng, không có cả hoa văn.Lúc này hắc kiếm so với phi kiếm bình thường vẫn lớn hơn một chút, nhưng so với lúc trước đã nhỏ nhắn hơn nhiều.

Giống như một con dã thú hoang dã đã thu lại nanh vuốt sáng bóng, yên tĩnh ẩn giấu.Không còn chút hung thần khí, không còn chút sát ý nhưng không biết vì sao trong lòng Vi Thắng tràn ngập cảm giác vui sướng.Một giờ trôi qua, hắc kiếm mới thôi thu nạp vân tinh.Bỗng hắc kiếm biến mất, ngay sau đó xuất hiện trong tay Vi Thắng.Vi Thắng nắm chuôi kiém dài nhỏ hoàn hảo, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.Khang Đức đã sớm hoàn thành trước cả Tông Như, lúc trước không nghĩ tới sẽ gặp được vân tinh vụ lưu, chuẩn bị không có đầy đủ.

Nhưng hắn không tham, thu lợi ngoài ý muốn này đã khiến hắn rất thoả mãn rồi.“Đại nhân, vượt qua Vân Hà đi hai ngày nữa là đã tới nơi có thể thu thập Thuỷ Vân Thai…”

Khang Đức chưa nói hết câu bỗng nhiên ngừng lại, cùng lúc đó, đám người Tả Mạc lập tức đều chú ý tới Vân Hà.Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp bông tuyết bỗng dao động, đột nhiên bay ra một đạo lam sắc quang mang, bắn trúng một gã tu giả.

Tu giả bị bắn trúng nhất thời hoá thành băng, không kịp kêu một tiếng liền rơi vào Vân Hà, biến mất không còn chút tăm hơi!“Băng tức thú!”

Sắc mặt Khang Đức trắng bệch ra, giọng nói đầy sự run sợ.Tu giả đang thu thập vân tinh bên bờ sông nhất thời loạn cả lên, sắc mặt cả đám vàng như đất, xoay người muốn rời đi.Chỉ thấy vài chục đạo lam sắc quang mang từ trong sông bắn ra, tu giả bị quang mang bắn trúng nhất thời đều hoá thành băng, biểu tình trên mặt vẫn còn rất sống động.Điều này khiến đám người Tả Mạc cũng biến sắc!Mười mấy tên tu giả không ai không phải kim đan kỳ nhưng đối với mặt với lam quang lại không chịu nổi một đòn!Khiến người ta cảm thấy khó tin chính là tu giả bị bắn trúng đều là tu giả đang xoay người rời đi.Tả Mạc rùng mình, trí tuệ thật cao!Đột nhiên có người hô lớn: “Trời ơi!

Vân Hà đang bành trướng!”

Quả nhiên, chỉ thấy tầng tầng bông tuyết đang dao dộng không ngừng bành trướng, rất nhanh đã cao bằng bờ sông, còn không ngừng tăng lên!Đúng lúc này bỗng có vài đạo lam quang bắn về phía đám người Tả Mạc!Sắc mặt Khang Đức trắng bệch, trong nháy mắt hồn phi phách tán!Chương 526 : Vân Chiêu mãng .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnVi Thắng đứng gần Khang Đức nhất, hai hàng lông mày rậm khẽ động, hắc kiếm thon dài thẳng tắp trong tay vạch ra một đường cong.Một đường cong đen nhạt như gợn sóng đánh ra.Lam quang chạm vào sóng gợn màu đen như trâu bùn vào biển, biến mất không còn tăm hơi.Hai mắt Tông Như vẫn hơi khép, thần sắc bất động, không biết từ khi nào pháp ấn đã thành ở tay phải.Ò… ò…!Hư ảnh đạt già hình thành ở đằng sau, một tay giơ cao giống như đang nắm đồ vật gì đó, trong nháy mắt, thiền tức trang nghiêm vô hình dao động, lấy trung tâm là đạt già ầm ầm bạo phát!

Đám người Tả Mạc A Quỷ đều được bọc trong đó.Lam quang cùng luồng dao động vô hình này va chạm, không trung liên tiếp bạo liệt, như pháo hoa vậy, rất đẹp mắt.Từ đầu đến cuối Tả Mạc không hề động thủ.Hắn nhìn chăm chú vào Vân Hà đang không ngừng dâng lên, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.Ngược lại với đám người Tả Mạc không tổn hao chút lông tóc nào thì đám tu giả phổ thông tử thương vô cùng nghiêm trọng, lam quang do băng tức thú phun ra thập phần bá đạo, linh giáp bình thường không thể ngăn cản nổi.Một khi bị bắn trúng nhất định sẽ hoá thành tượng băng.Tu giả có thể chống lại được đều là kẻ thân mang trọng bảo hoặc có thực lực hùng hậu.

Tả Mạc nhìn bốn gã thiện tu Huyền Không tự, họ là những kẻ chói mắt nhất.Bốn người không có bất cứ động tác nào.Lam quang bá đạo như thế khi tới cách bọn họ mười trượng đều như bị một bức tường vô hình ngăn cản lại, không thể tiến thêm chút nào.Tả Mạc cảm xúc tuôn trào.Chiêu thức của đối phương so với bọn họ cao minh hơn nhiều, bây giờ hắn có thể khẳng định trăm phần trăm, thiện tu cầm đầu tuyệt đối là một vị nguyên anh kỳ!

Không phải nguyên anh kỳ tuyệt đối không thể làm ra sự việc như vậy.Thần sắc Định Chân bất động, trong lòng lại vô cùng lo lắng, dị biến của Vân Hà chỉ ra tình huống không còn bình thường nữa.“Là băng tức thú.”

Thần sắc Minh Tịnh không quá tốt, hắn nói tiếp: “Ngũ phẩm vân thú, chúng nó lợi hại nhất chính là phun băng tức, linh giáp ngũ phẩm trở xuống không thể nào chống được.”

“Trước đây chúng có xuất hiện ở đây không?”

Định Chân hỏi.“Không ạ.”

Minh Tịnh lắc đầu đáp: “Trước đây nơi này xuất hiện nhiều nhất chính là vân thú tam phẩm, ngay cả tứ phẩm cũng cực ít chứ đừng nói gì đến ngũ phẩm!”

Sắc mặt hai gã đệ tử còn lại đều không ổn.

Ngũ phẩm vân thú, bọn họ đã cần phải nghiêm túc đối đãi, nếu như để đối phương chiếm được thượng phong, lại còn dựa vào ưu thế số lượng, đổi lại vào lúc khác bọn họ tuyệt đối sẽ quay người bỏ trốn.Cũng may lúc này có sư thúc toạ trấn, đối với tu giả nguyên anh kỳ, ngũ phẩm vân thú chỉ giống như đồ chơi thôi.“Sư thúc, chúng ta không cứu bọn họ sao?”

Minh Thanh nhìn thảm trạng bên bờ, trong mắt hiện vẻ không đành lòng, mở miệng nói.“Chúng ta còn có chuyện quan trọng bên người, chớ có rước việc vào người.”

Ánh mắt Định Chân nhìn vào bờ bên kia của Vân Hà, trầm giọng nói.“Sư thúc, chúng ta có phải qua sông không?”

Minh Tịnh hỏi thăm dò.

Tuy biết rằng trong người mang theo trọng trách nhưng vân tinh vụ lưu xuất hiện không đúng lúc, bên trong Vân Hà còn xuất hiện băng tức thú, đều chỉ ra tình cảnh lúc này không bình thường nữa.“Ừ, các người đi đằng sau ta.”

Định Chân thản nhiên nói, hắn nhìn qua đám người Tả Mạc rồi lướt đi.Định Chân bước đi giống như bình thường, dẫm lên Vân Hà, từng bước một như giẫm trên đất bằng, không nhanh không chậm.

Ba gã đệ tử đi đằng sau nhắm mắt bước theo.Trong nháy mắt khi Định Chân bước chân vào Vân Hà, Vân Hà đột nhiên sôi trào.

Vô số lam quang dày đặc từ trong Vân Hà bắn ra, như mưa xối xả bắn về phía bốn người.Thần sắc Định Chân như thường, không chút biến hoá, giống như không thấy vậy.Lam quang như mưa xối xả đánh vào tấm chắn vô hình của họ, vô số lam quang vỡ vụn bắn tung toé.

Đám người Định Chân giống như bàn thạch, không chút ảnh hưởng, như đang dạo chơi nơi sân vắng, từng bước một đi tới bờ sông bên kia.Tu giả nhìn thấy một màn này không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.“Thật lợi hại!”

Tả Mạc nuốt nước miếng: “Lão gia hoả này không phải nguyên anh bình thường!”

Trên mặt Vi Thắng cũng hiện ra vẻ kính nể, thực lực của Định Chân biểu hiện ra vượt xa bọn họ, nhưng rất nhanh, sự kính nể trên mặt được thay bằng chiến ý mãnh liệt, hắn không tự chủ được mà nắm chặt hắc kiếm trong tay.Hắc kiếm thôn phệ một lượng lớn vân tinh giờ đây đã hoàn toàn thay đổi, giống như cảm ứng được chiến ý trong lòng Vi Thắng, thân kiếm khẽ run lên.Vi Thắng nhận thấy hắc kiếm trong tay đang run lên, cúi đầu vuốt ve thân kiếm đã trở nên nhỏ hẹp thon dài một cách đầy trìu mến.Khang Đức từ chỗ chết tìm được sự sống, nhưng là kẻ từng trải, sắc mặt trắng bệch nhanh chóng trở nên bình thường: “Đại nhân anh minh, băng túc thú là ngũ phẩm vân thú, phun ra băng tức, băng hàn tới cực điểm, linh giáp phổ thông không thể chống lại.”

Nhìn những tượng băng bên bờ, trong lòng hắn không khỏi xuất hiện sự thương cảm.Đang lúc nói chuyện, Vân Hà không ngừng bành trướng, bông tuyết tràn bờ xuất hiện khắp nơi.“Đại nhân, chúng ta trở về đi!”

Khang Đức cố gắng khuyên nhủ, giọng nói đầy sự kinh sợ: “Thuộc hạ đã kiếm ăn ở Vân Hải hơn mười năm nhưng chưa từng gặp qua chuyện như này…”

Đột nhiên mấy tên tu giả vừa chạy thoát được lảo đảo đi tới, thần sắc vô cùng hốt hoảng.“Vân Chiêu mãng!

Cứu mạng…”

Khang Đức đang nói vì thế mà ngừng lại, trong nháy mắt trở nên đờ đẫn.Một cái đầu rắn thật lớn đột nhiên từ trong mây mù lao tới, một ngụm nuốt tu giả kia!

Đầu rắn vô cùng khổng lồ, giống như một ngọn núi cao trăm trượng, tu giả trước mặt nó giống như một con kiến vậy.

Nó là do mây mù biến ảo mà thành, đồng tử hai mắt xám trắng trống không, chỉ cần mỗi chiếc đầu rắn vô cùng khổng lồ đã khiến người ta thất thần.Điều này khiến đám người Tả Mạc vẫn luôn bình tĩnh phải biến sắc!Chỉ mỗi cái đầu đã kinh khủng như vậy, không biết thân rắn sẽ khổng lồ đến cỡ nào?Càng làm bọn họ cảm thấy sợ hãi chính là từ thân thể khổng lồ này phát ra uy áp mơ hồ khiến bọn họ hít thở không thông.Trong nháy mắt, Tả Mạc đã biết đẳng cấp của song phương hoàn toàn khác biệt, hắn không chút do dự nắm tay A Quỷ điên cuồng chạy về phía Vân Hà.“Đi!”

Vi Thắng Tông Như cùng Tả Mạc phối hợp vô cùng ăn ý, trong lúc sống còn, Vi Thắng nắm lấy Khang Đức đang nhũn ra, Tông Như cũng khởi động, như tên rời cung hướng phía Vân Hà lao tới.

Chim ngốc ngày thường nhìn qua không chút nổi trội giờ đây tốc độ nhanh nhất, tốc độ phi thường bay nhanh nhất cả đội.So sánh với tên giả hoả khổng lồ ở phía sau thì những băng tức thú trong sông thật vô cùng khả ái, giống như sủng vật vậy.Lam quang như mưa từ trong sông bay ra đánh về phía đám người Tả Mạc.Đến lúc này, mọi người không còn bảo lưu chút nào nữa, ngay cả Tả Mạc cũng như điên vậy, tầng tầng lớp lớp yêu thuật như mưa từ giữa các ngón tay hắn tràn ra.Hắm dám cam đoan, đây chính tình trạng đỉnh cao nhất hắn có thể thi triển được!Không dám có chút bảo lưu nào, thậm chí không có thời gian đê rnghĩ, bản năng đang chiếm giữ thân thể hắn.Hống!Phía sau Vân Hải đều rung lên, sức mạnh kinh khủng giống như cơn lốc điên cuồng quét tới!

Lam quang của băng tức thú trở nên vô cùng yêu ớt, như nến tàn trong gió rất nhanh biến mất!“Cấp cổ hoang tế thuật!”

Đã tới bước này, Tả Mạc không kịp nhìn liền đem đại yêu thuật tối cường của bản thân ra sử dụng!Hoang thú tái hiện!Hai con ngươi màu đỏ to như chiếc đèn lồng, quang mang chớp động đầy yêu dị, hoang thú đi ra, một tay liền chụp vỡ sức mạnh giống như biển gầm kia!Thân thể hoang thú nếu so sánh với Vân Chiêu mãng thì nhỏ hơn rất nhiều nhưng hoang thú vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương, bên trong huyết đồng toát lên chiến ý điên cuồng hiếm thấy!Vân Chiêu mãng nhận ra sự cường đại của hoang thú, nó nhìn chằm chằm vào hoang thú, bên trong hôi đồng tử trống không điện quang lập loè.Hoang thú xúc thế, đột nhiên bật mạnh, hung hãng đánh về phía Vân Chiêu mãng!Cấp cổ hoang tế thuật lấy đi toàn bộ sức mạnh trong cơ thể Tả Mạc, nếu không phải ba lực có thể tương hỗ chuyển hoán, Tả Mạc tuyệt không thể thi triển được yêu thuật trong tình huống như vậy, lại còn là thi triển cấp cổ hoang tế thuật.Bỗng cả người hắn rơi xuống dưới, mắt thấy bản thân sắp rơi vào Vân Hà thì đột nhiên thấy gáy bị nắm.Đó là chim ngốc vào lúc mấu chốt đã nắm được hắn.Tả Mạc tưởng chết đang muốn cảm tạ chim ngốc thì phát hiện ra sự khinh bỉ trong mắt nó, lời đến miệng liền dừng lại!Tay kia của Tả Mạc nắm chặt lấy A Quỷ.Trên mặt A Quỷ không có chút biến hoá, dường như không biết mọi người đang lâm vào hiểm cảnh.

Tả Mạc không khỏi cảm khái, giống như A Quỷ đôi lúc cũng không phải là cái gì đó quá xấu.

Ngược lại tiểu hoả tháp nhỏ trong lòng A Quỷ thỉnh thoảng hét lên những tiếng chói tai khó hiểu.Mặc dù kéo theo hai người nhưng tốc độ của chim ngốc so với hai người Vi Thắng và Tông Như vẫn cao hơn một bậc, vững vàng bay ở phía trước.Ngay sau đó là một màn khiến Tả Mạc trợn mắt há hốc mồm, chim ngốc nắm hai người, thân hình vô cùng linh hoạt, trong lam quang giống như hạt mưa bay qua tự nhiên, không có một đạo lam quang nào có thể bắn trúng bọn họ.Tuy rằng Tông Như và Vi Thắng có tránh né nhưng vẫn thi thoảng phải ra tay, ngăn cản những lam quang không thế tránh né.Chân điểu bất lộ tướng! (fake câu: chân nhân bất lộ tướng – người tài ẩn dật)Tả Mạc cảm khái, đầu óc rất nhanh liền nghĩ, so với mình chim ngốc còn lợi hại hơn nhiều!Cu li tốt như vậy, sao lúc thường mình lại lãng quên chứ, lãng phí, thực sự quá lãng phí…Dường như nhận ra Tả Mạc đang có suy nghĩ xấu xa gì đó, thân hình chim ngốc đột nhiên trầm xuống.Đang suy nghĩ làm thế nào để ép chim ngốc làm việc, đột nhiên Tả Mạc thấy Vân Hà cách mình chưa tới nửa trượng, hắn thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng những băng tức thú đang mai phục dưới lớp bông tuyết.Động tác này của chim ngốc khiến đám băng tức thú trong Vân Hà rất tức giận, vô số lam quang bắn tới, mục tiêu chính là Tả Mạc!Tả Mạc hồn phi phách tán, mắt mở trừng trừng nhìn vô số lam quang đang tiến vào tầm mắt.Đột nhiên cổ áo căng ra, tất cả lam quang trong nháy mắt đều biến mất.Ngay trong nháy mắt kia, Tả Mạc cảm giác được tim mình đã ngừng đập.Tả Mạc lập tức phản ứng chửi ầm lần: “Con chim ngu ngốc nhà ngươi, chim béo, chim ngu, nhất định anh phải đem mày đi sấy…khụ…khụ…ặc!”

Nhìn Tả Mạc bị gió quật vào mặt, Vi Thắng Tông Như cảm thấy rất thương hại, bọn họ cẩn thận giữ vững cự ly với chim ngốc.Chim ngốc điên lên rồi, băng tức thú gì chứ, so với sủng vật này thì tính làm gì!Nhưng đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới những tiếng nổ vang trời.Bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, Vân Hà như đang sôi lên vậy, vô số bông tuyết bay lên.Ầm!Một tiếng trầm đục, Tả Mạc hoảng sợ phát hiện Vân Hà lớn như vậy ở dưới đang bị vài luồng sức mạnh không gì sánh nổi xé tan, trong nháy mắt tứ phân ngũ liệt, vỡ tan rồi!Bọn họ vội dừng bước, quay đầu nhìn lại.Chương 527 : Giặc ngốc!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnVân Chiêu mãng kia chỉ còn một nửa, bên trong trống rỗng đầy vân khí đang bốc lên, đau đớn khiến nó điên cuồng giãy dụa, vân khí trong mấy chục dặm bị quấy động, tiếng gào thét chói tai vang lên.Hoang thú đâu rồi?Tả Mạc mở to mắt, cố gắng tìm kiếm tung tích của hoang thú, dù đã nhìn khắp nơi nhưng vẫn không thấy.Không biết vì sao, trong lòng hắn xuất hiện sự bi thương khó giải thích.Tuy hắn biết rõ yêu thú do cấp cổ hoang tế thuật triệu hồi ra không thể thật sự tử vong nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy có chút khổ sở.

Trong lòng hắn, hoang thú là bất khả chiến bại, mấy lần nguy cấp hắn đều được hoang thú cứu giúp, trong lòng hắn, hoang thú giống như đồng bọn vậy.Tả Mạc nhìn chằm chặp vào Vân Chiêu mãng đang không ngừng giãy dụa, lúc này hắn chỉ hận bản thân không đủ cường đại.Chim ngốc nhận thấy được sự nguy hiểm tốc độ bạo tăng, Vân Chiêu mãng rất nhanh liền biến mất trong mắt Tả Mạc.----------------------------Định Chân vốn lãnh đạm thong dong lúc này cũng cảm thấy rung động, khi hắn vừa nhìn thấy thể hình khổng lồ của Vân Chiêu mãng thì không thể dứt ra được.Bát phẩm yêu thú, thật khiến người ta kính nể!Trong lòng Định Chân không khỏi cảm thấy hối hận, thật sự không nên mang theo đám Minh Tịnh đi cùng.

Hắn không nghĩ tới bên trong biển mây lại xuất hiện loại nguy hiểm như này.

Vân Chiêu mãng, bát phẩm vân thú cũng có.

Bát phẩm yêu thú hắn không thể đối phó, đám Minh Tịnh còn không có cả cơ hội để chạy trốn.

Bất luận ở đâu, bát phẩm yêu thú đều là đỉnh cấp tồn tại trong thực vật liên (chuỗi thức ăn), tu giả nguyên anh kỳ cũng không dám vuốt râu huẦm!Lần này thật sự quá may mắn, nếu vừa rồi bọn họ qua sông chậm một chút thì đã gặp hiểm cảnh rồi.Nhưng…Mắt hắn nhìn chằm chằm vào mấy người vừa mới qua sông, trong mắt hiện lên sát ý.

Hắn nhớ rất rõ rằng trong nháy mắt khi con quái thú kia được triệu hồi ra, hắn cảm thấy sự nguy hiểm.

Không ai thấy được sự khiếp sợ của hắn, không phải Định Chân nhận ra hoang thú nhưng khí tức thê lương độc hữu của thời viễn cổ khiến hắn chú ý tới.Sau đó một đòn liều mạng của hoang thú làm Vân Chiêu mãng bị thương khiến hắn phải đánh giá lại sức mạnh của nó.Vân Chiêu mãng là bát phẩm yêu thú đấy!Tu giả có được linh thú cường đại như thế lai lịch tuyệt không đơn giản.Định Chân không nghĩ tới đó là yêu thuật, bọn họ đã cách bờ sông một khoảng, xung quanh mây mù tràn ngập, tầm nhìn của họ bị ảnh hưởng, hơn nữa tất cả bọn họ đều chú ý tới Vân Chiêu mãng.Bát phẩm yêu thú, ngay cả là Định Chân thì số lần gặp được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.Cho đến tận khi hoang thú xuất hiện mới khiến cho Định Chân chú ý.Định Chân cân nhắc có nên ra tay hay không, thái độ của hắn đối với đám người Tả Mạc phát sinh biến hoá.

Mục đích tới Vân hải của đám người Tả Mạc hắn không rõ nhưng hắn cảm thấy được uy hiếp.

Hơn nữa hắn hoài nghi, đám người Tả Mạc tiến vào Vân Hải chính là đang nhắm vào đồ vật kia.Hắn tuyệt đối không cho phép nhiệm vụ lần này xuất hiện biến cố nào ngoài ý muốn.Nhưng khi hắn nhìn thấy đám người Tả Mạc thì sát ý trong lòng liền được đè xuống bởi sâu trong mắt họ che giấu sự phòng bị.Đối phương có chuẩn bị!Kinh nghiệm chiến đấu phong phú lão luyện!Nhất thời trong lòng Định Chân hiểu rõ, trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, gật đầu hỏi thăm đám người Tả Mạc, sau đó liền mang ba gã đệ tử rời đi, biến mất trong tầng mây.----------------------------Hữu kinh vô hiểm vượt qua Vân Hà, ở bờ sông bên kia, tiếng rít gào của Vân Chiêu mãng vẫn vô cùng rõ ràng.

Không biết vì sao, Vân Chiêu mãng đối với Vân Hà thập phần kiêng kị, không dám qua sông, một lát sau liền rít gào rời đi.Vân Hà tứ phân ngũ liệt, bông tuyết tràn ngập khắp nơi.Chim ngốc buông móng vuốt, Tả Mạc mệt mỏi ngồi trên đất, toàn thân hư thoát.

Trên mặt Vi Thắng vẫn còn hiện rõ sự sợ hãi, mặt Khang Đức thì dại ra, hắn vẫn chưa thể bình thường trở lại.“Hắn vừa rồi có sát ý với chúng ta.”

Tông Như bỗng mở miệng nói.Vi Thắng và Tả Mạc ngẩn ra, hai người nhìn nhau lộ ra vẻ ngưng trọng.

Bọn họ biết rõ, cảm giác của Tông Như cực nhạy cảm, không thể tưởng tượng nổi.“Mấy con lừa ngốc Huyền Không tự cũng không ngốc chút nào!”

Tả Mạc oán hận nói.Vi Thắng bật cười khanh khách.“Sống…

Ta còn sống…

Ta không phải đang nằm mơ…”

Giọng Khang Đức đầy run rẩy lẩm bẩm một mình.Tả Mạc và chim ngốc nhìn lại với ánh mắt đầy khinh bỉ, động tác vô cùng hoà hợp, có thể thấy tính tình của một người một chim không khác biệt lắm.Vi Thắng vỗ vỗ vai Khang Đức, an ủi nói: “Không phải nằm mơ đâu.”

Tình trạng như điên của Khang Đức mọi người đều hiể, hắn vừa mới từ trong hiểm địa mà sống lại, tâm lý khó tránh khỏi bị sốc.

Tả Mạc vất một viên linh đan vào trong miệng, khoanh chân nhập định.

Vi Thắng và Tông Như thủ ở hai bên đề phòng chuyện ngoài ý muốn.Linh đan vừa vào tới họng liền biến thành một đám nhiệt lưu, nhanh chóng toả ra cả người.Cũng chỉ có Tả Mạc mới dám dùng linh đan như vậy, kinh mạch của hắn khác với thường nhân, đường lối linh lực lưu chuyển trong cơ thể khác với thường nhân, không lo lắng bị linh lực phản phệ.Hắn dựa theo phương pháp trên mặt kim diệp mà thôi động thần lực.Vận chuyển thần lực phức tạp hơn rất nhiều so với ba lực nhưng hiệu quả cũng tốt hơn rất nhiều so với bất cứ pháp quyết nào, ma công và yêu thuật đều không bằng.Chưa tới nửa canh giờ Tả Mạc một lần nữa mở mắt, hắn đã hoàn toàn khôi phục.Vi Thắng và Tông Như thở phào nhẹ nhõm, đổi lại là người khác nhất định sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc với tốc độ hồi phục của Tả Mạc, nhưng hai người bọn họ đã nhìn nhiều thành quen.

Dưới cái nhìn của họ, không thể nhìn thấy điều gì đó bình thường từ trên người Tả Mạc.Khang Đức dần dần bình tĩnh trở lại, tuy sắc mặt vẫn còn trắng bệch.“Đại gia hoả vừa rồi là con gì vậy?”

Tả Mạc hỏi Khang Đức.“Là Vân Chiêu mãng.”

Trong mắt Khang Đức hiện rõ sự sợ hãi, cố gắng làm cho giọng mình bình tĩnh trở lại: “Là vân thú lợi hại nhất trong biển mây, từ rất lâu rồi chỉ tồn tại trong truyền thuyết, tới tận bây giờ chưa từng có ai nhìn thấy qua.

Rất nhiều người đều không tin, ta cũng không tin, không ngờ đây là sự thật.”

“Vân Chiêu mãng?”

Trong mắt Tả Mạc hiện ra vẻ suy tư nhưng trong trí nhớ của hắn thì không có chút ấn tượng nói, liền hỏi: “Mấy phẩm?”

“Không biết.”

Khang Đức lắc đầu.“Chắc phải đạt bát phẩm.”

Vi Thắng bỗng nhiên nói.“Thảo nào lợi hại như vậy!”

Tả Mạc sửng sốt, hơi líu lưỡi nói: “Thảo nào ngay cả hoang thú cũng đánh không lại!”

Vừa nói xong câu này, trong đầu hắn liền vang lên tiếng hừ lạnh của Bồ yêu: “Thối lắm!”

Vẻ mặt Tả Mạc đờ ra.“Cấp cổ hoang tế thuật truyền lại cho người thật sự quá phí phạm!”

“Mẹ kiếp, đường đường hoang thú bị một con rắn nhỏ bát phẩm giết chết, lão sư à lão sư, ngài ngàn vạn lần đừng tức giận mà bò ra khỏi quan tài đó!”

“Đến Vân Hải giới rồi còn bị mất mặt, ta thu nhận một tên đệ tử thật là phế vật, không biết dấu mặt đi đâu đây!”

“Sư môn thật bất hạnh!”

“Sự sỉ nhục của yêu giới!”

Bồ yêu vò đầu bứt tai, biểu hiện vô cùng sinh động.Vệ cười dài xen vào: “Không thể đổ lỗi toàn bộ cho tiểu Mạc được!

Tục ngữ đã nói rồi, không có đệ tử ngu mà chỉ có lão sư dốt thôi.”

Tĩnh mịch, sát khí bao trùm thức hải!“Tiểu Vệ tử, ngươi muốn chết phải không!”

Sát ý của Bồ yêu tràn ngập bốn phía.“Xấu hổ xấu hổ, ta biết rồi ta biết rồi, lời nói thật luôn khiến người khác bị tổn thương.”

Vệ đầy vẻ vô tội áy náy nói, nhưng người ngoài nhìn vào lại cảm thấy giống như tiểu nhân đang đắc chí vậy.Binh binh ầm ầm…Song phương lao vào nhau.Mặt Tả Mạc tối xầm đi, thực sự là hai tên cực phẩm à!Hắn hỏi lại Khang Đức: “Thuỷ Vân Thai cách nơi này bao xa nữa?”

Khang Đức suy nghĩ một chút rồi nói: “Không xa lắm, đi về phía trước hai ngày là có thể đến nơi.

Nhưng…”

Hắn muốn nói lại thôi.“Nhưng cái gì?”

Tả Mạc hỏi.Khang Đức cắn răng nói: “Đại nhân, bây giờ có Thuỷ Vân Thai hay không, thuộc hạ không dám đảm bảo, Vân Hải khẳng định đã xảy ra biến cố to lớn gì đó rồi.”

“Ừ, cái này không thể trách ngươi.”

Tả Mạc khoát tay, đứng dậy nói: “Chúng ta lập tức đi tìm Thuỷ Vân Thai.”

Tả Mạc hạ quyết tâm, một khi tìm được Thuỷ Vân Thai, hắn sẽ dùng truyền tống phù mang cả đám rời khỏi nơi nguy hiểm này.Khang Đức bình tĩnh trở lại, hắn biết, dù cho hắn bây giờ âm thầm bỏ đi cũng không thoát khỏi Vân Hải được.

Đi theo đám đại nhân ngược lại còn an toàn hơn.Mọi người lập tức đứng dậy tiếp tục tiến về phía trước.Đi chừng nửa canh giờ, sắc mặt Khang Đức dần trở nên khó coi, đột nhiên hắn dừng bước.“Đại nhân, đường này không đúng.”

“Sai đường?”

Đám người Tả Mạc ngạc nhiên.“Thuộc hạ đối với con đường này phi thường quen thuộc, ngay từ đầu còn chưa cảm thấy nhưng đi tới lúc này thuộc hạ dám khẳng định, sai đường rồi!

Giống như… giống như có ai đó đã sửa chữa vậy.”

Vẻ mặt Khang Đức đầy sự nghi hoặc.Dám người Tả Mạc biến sắc.Hắn nhắm mắt lại, thần lực tản ra, mở mắt ra, sát khí chợt loé lên rồi biến mất.“Đám lửa ngốc chết tiệt này!”

Dứt lời, hắn vung tay lên, một đoàn quang mang đột nhiên nổ tung trong tay hắn, vô số quang mang chìm vào không gian, đó là “phấn khô yên minh diệt” chuyên dùng để phá huyễn thuật!Biển mây xung quanh nhoáng lên, không chút động tĩnh, Tả Mạc biến sắc.Tiếp tục lại là “phấn khô yên minh diệt”!Đến tận “phấn khô yên minh diệt” thứ ba cảnh sắc xung quanh mới có biến đổi.Vi Thắng và Tông Như vô cùng tức giận, đối phương bố trí huyễn thuạt vậy mà bọn họ không hề có cảm giác gì!

Sắc mặt Tả Mạc cũng âm trầm, hắn liên tiếp dùng ba cái “phấn khô yên minh diệt” mới có thể phá được huyễn thuật của đối phương, điều này chỉ ra thực lực song phương cách xa một trời một vực.Chiêu thức của đối phương thập phần âm hiểm, chỉ là một huyễn thuật nho nhỏ nhưng không để ý tất sẽ trúng chiêu!

Ở trong Vân Hải lạc được, chết trăm lần không đủ!Ngốc tặc!Khang Đức nhìn xung quanh, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời: “Ta biết chúng ta đang ở đâu rồi!”

Nói xong liền chạy về phía bên trái mây mù.Tả Mạc vội vàng đuổi theo.“Mấy con lừa ngốc Huyền Không tự quả nhiên muốn đối phó với chúng ta.”

Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi nói.“Theo lý thuyết, chúng ta không có xung đột gì với bọn họ, chẳng lẽ bọn họ có mưu đồ gì?

Sợ chúng ta phá hư sao?”

Vi Thắng lộ vẻ suy tư.Tả Mạc nói: “Khẳng định có mưu đồ gì đó, bằng không sao bọn họ lại tiến vào Vân Hải chứ?

Có thể khiến con lừa ngốc nguyên anh của Huyền Không tự tới đây khẳng định không phải là bảo bối bình thường!

Nhưng nếu đã chọc tới trúng ta, hắc hắc…”

Hắn cười nhạt không nói, vốn mọi người nước sông không phạm nước giếng, ngươi tìm bảo của ngươi, ta tìm Thuỷ Vân Thai của ta.

Không ngờ đối phương lại âm hiểm khó lường, lén hạ thủ với họ.Tiểu Mạc ca có thù tất báo, tuyệt đối không có chuyện mất công chịu thiệt bao giờ.Nguyên anh thì sao chứ?

So bảo bối không bằng ngươi nhưng nếu nói về chơi xấu, đối với kẻ như Tả Mạc không có tới một vạn phương pháp thì cũng phải có mấy ngàn.Đừng khiến anh gặp lại chúng mày…Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi chửi thầm.Chương 528 : Vân Tín tử .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhang Đức quả nhiên không hổ là kẻ lão luyện sống mười mấy năm tại Vân Hải, bảy tám lần rẽ ngang rẽ dọc vậy mà có thể đưa đám người Tả Mạc ra khỏi sương mù dày đặc.Nhưng mọi người còn chưa kịp cao hứng thì đã thấy một đống hỗn độn đầy đất, hiển nhiên, nơi này vừa xảy ra chiến đấu vô cùng kịch liệt.Khang Đức ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra vết tích lưu lại trên mặt đất.Rất nhanh hắn đứng dậy, sắc mặt hơi trắng nhưng so với vừa rồi thì tốt hơn nhiều: “Đại nhân, là Vân Tín tử!”

“Vân Tín tử?”

Tả Mạc mờ mịt không hiểu hỏi.Khang Đức giải thích: “Vân Tín tử là vân thú độc đáo tại biển mây, tứ phẩm, tốc độ cực nhanh, phân chia lãnh địa rất mạnh, đối với người ngoài tiến vào lãnh địa của mình thì vô cùng căm thù.”

Vẻ mặt dần ngưng trọng nói tiếp: “Đại nhân, trước đây nơi này không có Vân Tín tử!”

Đúng lúc này, bỗng Tả Mạc dự cảm được gì đó, một đường lưu quang với thế sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên bắn ra từ trong mây mù xuất hiện trước mặt Tả Mạc.Tả Mạc khó khăn giơ cánh tay phải lên!Thế tới của đạo quang mang này cực nhanh, giống như thiểm điện vậy!May mà Tả Mạc khi nhìn thấy vết tích trên đất đã sớm có phòng bị, thần lực trong cơ thể liền biến thanh ba lực.

Tả Mạc mặc dù kinh ngạc nhưng không loạn, ứng biến cực nhanh, thấy vung tay không kịp, bàn tay liền đảo, từ dưới vỗ lên trên!Hoa văn chói mắt bỗng xuất hiện!Nhật Văn Chương!Ba!Nhật Văn Chưởng của Tả Mạc chuẩn xác vỗ trúng quang mang, quang mang tan vỡ không xuất hiện như dự đoán, lưu quang giống như tiểu cầu co lại, dựa theo sức mạnh của Nhật Văn Chưởng, tốc độ lại tăng lên, bỗng dưng gập lại chìm vào trong mây mù.Ặc, tóc gáy Tả Mạc không khỏi dựng lên, vẻ mặt tràn ngập sự không tin tưởng!Nhật Văn Chưởng đánh đâu thắng đó, vậy mà thứ này lại có thể đỡ được một chưởng mà lông tóc không chút tổn hao gì.Điều này sao có khả năng chứ!Chiến đấu xảy ra chỉ trong nháy mắt nhưng mấy người Tả Mạc đều là kẻ có nhãn lực cao cường, đều có thể nhìn thấy rõ hình dạng của nó.Hình dạng của Vân Tín tử cực kì cổ quái, thân dẹp, bốn xúc tu vươn ra, mũi của mỗi xúc tu đều có một đốm sáng, bốn đốm sáng bao phủ toàn thân nó.

Nó phi hàng bằng cách xoay tròn thân thể với tốc độ cao, bốn xúc tua ở trạng thái xoay ngang, hư tráo vì vậy trở nên dẹp lại, giống như một cái boomerang.Sắc mặt Vi Thắng Tông Như khẽ biến, uy lực Nhật Văn Chưởng của Tả Mạc như nào bọn họ rất rõ, Vân Tín tử lại có thể đỡ được một chưởng mà lông tóc không tổn hao, trong lòng hai người không khỏi cảm thán.

Hơn nữa vừa rồi tốc độ của Vân Tín tử cực nhanh, như thiểm điện chợt loé, nhanh vô cùng!Bọn họ đều là những tu giả có kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú, lập tức nhận thấy được sự nguy hiểm.Mây mù nồng nặc giống như hoá thực khiến tầm mắt của bọn họ giảm mạnh, đối với vân thú thì đây là một sự yểm trợ rất tốt.Mũi hắc kiếm của Vi Thắng khẽ nhếch lên, thập tự chuyển kinh đồng xuất hiện trong tay Tông Như, hai người như gặp đại địch!Tâm trạng của Khang Đức vô cùng căng thẳng, Vân Tín tử là vân thú mà những tu giả kiếm ăn ở biển mây không muốn gặp nhất.

Băng tức thú chỉ sinh hoạt trong Vân Hà, chỉ cần không đến gần Vân Hà sẽ không gặp phải chúng.

Còn Vân Tín tử vốn sống ở sâu trong biểm mây, bình thường cũng hay gặp, hàng năm tu giả chết trong tay Vân Tín tử nhiều vô số kể.Tuy Vân Tín tử chỉ đạt tứ phẩm nhưng tốc độ đáng sợ công với hoàn cảnh sương mù dày đặc trong biển mây khiến người ta khó lòng phòng bị.Nhưng rất ít khi Vân Tín tử rời khỏi lãnh địa của mình, nơi này trước đây không có Vân Tín tử, năm nay rốt cuộc Vân Hải xảy ra chuyện gì…Trong lòng Khang Đức tràn đầy nghi hoặc.“Cẩn thận, hư tráo của nó có chút cổ quái.”

Tả Mạc phản ứng đầu tiên, cao giọng nhắc nhở.Chưa dứt lời thì vô số đạo lưu quang từ trong mây mù như mưa xối xả bắn về phía họ!“Đốt!”m thanh như chuông lớn, không vang dội mà giống như sấm sét giữa trời cuồn cuộn mây.

Lấy Tông Như làm trung tâm, mây mù trong phạm vi năm dặm bỗng bị kiềm hãm, trong nháy mắt đứng lại.Thần thông “chân ngôn”!Tông Như vừa ra tay đã dùng tới sát chiêu bình thường rất ít sử dụng, thần thông của thiện tu – chân ngôn!So với lần trước tại trấn Nam Thắng, chân ngôn của Tông Như đã có uy lực không thể chống đỡ.Hư tráo cổ quái của Vân Tín tử không thể ngăn cả chân ngôn của Tông NHư, chỉ thấy lưu quang đầy trời đột nhiên bị kiềm hãm, tuy rằng dư thế chưa tuyệt nhưng sát khí dày đặc đã hoàn toàn biến mất.Tả Mạc Vi Thắng và Tông Như phối hợp cực kì ăn ý, hai người đồng thời ra tay.Mây mù sợ nhất gì?

Lửa!Mây mù do thuỷ khí hoá thành, khi mặt trời lên cao, mây mù sẽ rất nhanh biến mất!Trình độ khống chế lửa của Tả Mạc tuyệt đối có thể so sánh với nguyên anh.

Đại nhật ma thể của hắn luyện chế ra đại nhật văn diễm, hơn nữa trên người còn có thái dương tinh loại, ở Thái Dương thần điện được thần hoả của thần điện tẩy luyện, trình độ khống chế lửa của hắn tuyệt đối có thể tung hoành trong nhóm tu giả kim đan kỳ!Hai tay một dắt một dẫn, kim sắc hoả diễm tràn ngập khắp tay hắn, hai tay chợt giơ lên, hoả diễm ầm ầm khuếch tán ra, giống như một tấm lưới màu vàng đem toàn bộ đám Vân Tín tử vây ở trong!Vi Thắng phối hợp vô cùng chuẩn, hắc kiếm hướng ra phía ngoài, kiếm ý lành lạnh giống như bạo phong ầm ầm đánh tới!

Mây mù nồng đậm bị kiếm ý giống như gió bão xông tới, nhất thời trong vòng bán kính mấy chục trượng đã trở nên trống rỗng!Vài chục con Vân Tín tử nhất thời lộ nguyên hình.Nhưng con Vân Tín tử này bị chân ngôn của Tông Như kiềm hãm, vô cùng hoảng hốt.

Đối với bia ngắm như vậy Vi Thắng sao có thể bỏ qua chứ?Không gian tối tăm trong nháy mắt bao phủ bọn chúng, đỉnh cao kiếm ý của Vô Không Kiếm môn mấy trăm năm trước một lần nữa xuất hiện trong tay Vi Thắng, thể hiện ra sự sắc sảo của nó!

Mắt thường khó thể nhận ra được sự dồn ép của lực lượng, hư tráo quang Vân Tín tử rung lên.Cùng lúc đó, hai tay Tả Mạc vòng vào nhau!Bầu trời hoả diễm như một chiếc túi đang mở ra, bên trong là Vân Tín tử, đột nhiên buộc chặt lại!Vân Tín tử phát ra những tiếng kêu the thé, không ngừng vang lên, chúng nó dần thoát khỏi chân ngôn nhưng đại nhật văn diễm quá bá đạo, chỉ cần dính vào hư tráo của chúng thì thiêu đốt không ngừng nghỉ.Đại nhật văn diễm chính là lục phẩm hoả diễm!Vân Tín tử rơi vào khủng hoảng, chúng nó bị vây trong đại nhật văn diễm điên cuồng giãy dụa, nỗ lực chạy ra khỏi lồng lửa!Nhưng đại nhật văn diễm quá bá đạo, vượt xa sức tưởng tượng của chúng nó, giống như kim châm muối xát mãi không dứt, phá vỡ hư tráo của Vân Tín tử.

Hư tráo bị phá, đại nhật văn diễm liền giống như giòi bám vào xương, ngoài thân Vân Tín tử bắt đầu bốc cháy.

Thân thể đám Vân Tín tử này với tốc độ mắt thường có thể trông thấy biến mất, bất luận chúng nó giãy dụa ra sao.Trong giây lát, Vân Tín tử xung quanh Tả Mạc bị quét sạch!Vi Thắng không kém chút nào, kiếm ý của hắn đã đột phá hoá hình đỉnh cao, bắt đầu bước chân vào cánh cửa “giới”!

Đây chính là cảnh giới mà kiếm tu nguyên anh kỳ mới có thể đạt được!Hắc ám hư vô kiếm ý giống như không bờ không bến, thâm sâu khó dò.Hư tráo của Vân Tín tử bị kiếm ý bao phủ với tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên mờ ảo, cho tới lúc biến mất, thân thể của chúng cũng với tốc độ tương tự từ từ biến mất.Ba người liên hợp tiêu diệt hơn trăm con Vân Tín tử, hai mắt Khang Đức trợn tròn!Đinh đinh, rất nhiều những phiến trạng vật to bằng ngón tay cái từ không trung rơi xuống.

Ba người Tả Mạc bất động, vẫn giữ thế phòng bị, cẩn thận nhìn bốn phía.Nhìn ba người phối hợp thuần thục như vậy, trong lòng Khang Đức cảm thấy vô cùng kì quái, hắn có cảm giác, đám người đại nhân đối với biển mây vô cùng quen thuộc.

Ba người liên thủ, trong nháy mắt liền biến hơn trăm con Vân Tín tử thành tro bụi, điều này khiến Khang Đức cảm thấy rất kích động!Vân Tín tử mặc dù chỉ là tứ phẩm, ở biển mây có rất nhiều vân thú không có gì nổi bật.

Nhưng tốc độ giống như thiểm điện của chúng cộng với số lượng lớn khiến vô số tu giả phải ôm hận ở Vân Hải này.

Lần đầu tiên đám người đại nhân gặp phải đã có thể trong thời gian ngắn tìm được nhược điểm của Vân Tín tử, một chiêu diệt sạch, đám ngươi đại nhân thật sự là lần đầu tiến vào Vân Hải sao?Đương nhiên Khang Đức không biết, đám người Tả Mạc đã trải qua những nơi còn kinh hiểm hơn nhiều so với Vân hải.

Ở chiến trường Phong Tuyệt, mấy người Tả Mạc đã sớm hình thành thói quen chém giết sát hồn, số lượng sát hồn bọn họ tiêu diệt nhiều không đếm xuể.“Đây là thứ gì?”

Tả Mạc nhặt một phiến trạng vật lên thuận miệng hỏi.Phiến trạng vật to bằng ngón tay cái, phẩm chất hơi giống răng ngà, trắng tinh, mặt ngoài đầy những hoa văn thiên nhiên mảnh mai.“Thưa đại nhân, đó là tín tử phù.”

Giọng Khang Đức đầy sự cung kính: “Mỗi một con Vân Tín tử trong người đều ngưng tụ ra một quả tín tử phù, trên tín tử phù có phù trận thiên nhiên.

Rất nhiều phù tu thu mua nó, ngoại trừ nghiên cứu còn là tài liệu luyện chế pháp bảo vân hệ rất tốt.”

Phù trận thiên nhiên?Tả Mạc a nhẹ một cái, đưa tín tử phù trong tay lại gần mắt, cẩn thận nhìn kĩ lạiRất nhanh hắn liền có chút kết quả, những hoa văn hỗn độn này chính là phù trận.

Thú vị!

Tả Mạc cảm thấy hứng thú, phù trận thiên nhiên không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhưng mỗi lần đều khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.Phù trận tu giả từ đầu mà có?Học từ tự nhiên!Kỳ thực bất luận là tu giả hay là yêu ma, phương thức tu luyện muôn hình vạn trạng nhưng đều học từ tự nhiên, từ thiên địa mô phỏng theo để học tập tìm hiểu.Có thể có phù trận thiên nhiên đều là những tài liệu luyện khí tuyệt hảo, Tả Mạc lập tức đoán ra được giá trị của tín tử phù.“Ài, thật đáng tiếc, lần này chúng ta không có thời gian.”

Tả Mạc vừa nhặt tín tử phù trên đất vừa lẩm bẩm trong miệng: “Vừa dễ giết, lại còn quý hiếm, chuyện tốt như này chạy đi đâu tìm bây giờ?”

Khang Đức mồ hôi thành giọt rơi tong tong xuống đất, dễ giết?

Vân Tín tử dễ giết?

Mọi người không muốn gặp nhất chính là Vân Tín tử, từ miệng đại nhân là chính là đồ tốt dễ giết kiếm được nhiều, nhất thời Khang Đức không nói gì, vừa nghĩ tới mấy người đại nhân rất nhanh đã tiêu diệt hơn trăm con thì hắn thấy nên câm miệng lại tốt hơn.Tả Mạc tính toán, về sau nhất định phải để đám gia hoả Chu Tước doanh chuyên môn tới đây liệp sát Vân Tín tử, đây chính là một khoản tiền tài cực lớn đó!Trong mây mù những con Vân Tín tử khác không biết có phải bị mấy người Tả Mạc hù doạ không mà chẳng thấy con nào dám từ trong mây mù bay ra nữa.Tả Mạc nhặt hết tín tử phù trên mặt đất, sau đó lập tức khởi hành, tìm kiếm Thuỷ Vân Thai mới là việc quan trọng nhất.Một lần nữa Khang Đức lại đi đầu dẫn đường.Tả Mạc có thể cảm nhận thấy bọn họ đang không ngừng đi xuống phía dưới, nhiệt độ xung quanh đang giảm dần đi.

Mây mù xung quanh càng ngày càng thêm nồng nặc, Tả Mạc phát hiện ra tất cả mây mù đều do những hạt băng cực nhỏ tạo thành.Vẻ mặt Khang Đức dần trở nên ngưng trọng, tốc độ đi xuống cũng chậm lại.Mấy người Tả Mạc xốc lại tinh thần, cẩn thận từng chút một theo sát phía sau Khang Đức, chuẩn bị tuỳ thời có ra tay.

Đừng tưởng vừa rồi mấy người Tả Mạc tiêu diệt Vân Tín tử như cắt dưa, thái rau, nhưng chỉ là Vân Tín tử tứ phẩm đã có thể đỡ được Nhật Văn Chưởng của Tả Mạc mà không tổn thương chút lông tóc nào, điều đó khiến bọn họ vô cùng cảnh giác.Nhưng dù vậy, chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra!Chương 529 : Lam nhân .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnMây mù trước mặt mọi người dần có màu lam nhạt, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện mỗi đoàn vụ khí đều do vô số bông tuyết màu lam nhạt cấu thành.

Những bông tuyết màu lam nhạt này phiêu phù trong không trung và không rơi xuống.Vụ hải màu lam vô biên vô hạn giống như đại dương mênh mông vậy, khiến người ta cảm thấy thâm sâu khó lường.“Cái này cái này…”

Sắc mặt Khang Đức tái nhợt, nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt giống như vừa gặp quỷ vậy.Tả Mạc cảm thấy không ổn vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?

Có gì không ổn sao?”

“Cái này…Cái này là băng lam!”

Khang Đức lắp bắp nói.“Băng lam?”

Tả Mạc nhìn vụ hải màu lam nhạt vô biên vô hạn trước mặt, gật đầu, cái tên này thật chuẩn.

Nhưng xem sắc mặt như gặp quỷ của Khang Đức, khẳng định địa phương này không ổn, đành hỏi: “Thế nào?

Có cái gì không ổn à?”

Khang Đức cố gắng nuốt nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch như vừa quét sơn trắng: “Đại nhân không biết thôi, băng lam chỉ có ở duy nhất một nơi, đó chính là băng lam ải cảnh nằm cực sâu trong Vân Hải.

Nơi này sao có thể xuất hiện băng lam được chứ?”

Tả Mạc ý thức được điều không ổn đó: “Ngươi nói nơi này vốn không có khả năng xuất hiện băng lam?”

Nhìn lại vụ hải màu lam không bờ bến, Tả Mạc không khỏi run lên.Khẳng định là có gì bất ổn!Bỗng hắn nghĩ tới một vấn đề, sắc mặt biến đổi, vội vàng hỏi: “Vậy đường đi thì sao?

Đường không phải sẽ…”

“Đại nhân, đường không còn rồi!”

Vẻ mặt Khang Đức tràn ngập sợ hãi.Tâm Tả Mạc trầm xuống: “Vậy Thuỷ Vân Thai thì sao?”

“Thuộc hạ không biết.”

Khang Đức lắc đầu: “Thuộc hạ chưa từng đi qua băng lam ải cảnh.

Rất ít người tiến vào băng lam ải cảnh, bên trong đó quá nguy hiểm!

Đại nhân nhìn những băng lam này xem, chúng nó lạnh tới cực điểm, nếu không có kì bảo hộ thân hoặc có thực lực đủ manh, chỉ riêng nhưng băng lam này đã đủ đóng băng rồi vỡ ra thành các mảnh vụn!”

Vi Thắng vung hắc kiếm lên, mũi kiếm thử tiến vào trong băng lam.Một tầng băng với tốc độ mắt thường có thể thấy được xuất hiện lan tràn trên bề mặt hắc kiếm.Vi Thắng rung nhẹ, băng sương bên ngoài hắc kiếm liền biến mất, hắn ngẩng đầu sắc mặt có chút ngưng trọng: “Phải cẩn thận!”

Từ đầu đến cuối Tả Mạc đều theo dõi, ngay cả Vi Thắng cũng nói phải cẩn thận thì băng lam này thật nguy hiểm.Thế nhưng…Tả Mạc nhìn A Quỷ đang yên lặng đứng bên, trong lòng tràn ngập sự không cam tâm.

Thuỷ Vân Thai!

Chỉ có Thuỷ Vân Thai mới có thể làm cho A Quỷ hồi phục!Lúc này, trong lòng Tả Mạc vô cùng mâu thuẫn.

Bất luận thế nào hắn cũng phải tìm được Thuỷ Vân Thai để chữa bệnh cho A Quỷ, nhưng hắn lại không hy vọng vì mình mà Vi Thắng Tông Như phải đi vào hiểm cảnh.Vi Thắng nhìn Tả Mạc, trong giây lát liền hiểu tâm tư của Tả Mạc, cười thoải mái nói: “Chỉ là băng lam thôi mà, sư đệ chớ khẩn trương.

Tìm Thuỷ Vân Thai mới là quan trọng, đi thôi!”

Dứt lời liền bước vào trong băng lam!Tông Như mỉm cười: “Đại nhân, thời gian quan trọng!”

Dứt lời cũng bước vào trong băng lam.Nhất thời Tả Mạc cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cảm động khó thể giải thích nổi, thấy thế liền không hề do dự, từ trong lòng lấy ra một quả truyền tống phù: “Ngươi tu vi thấp, về trước đi, truyền tốn phù này trực tiếp đi đến đảo.”

Băng lam ải cảnh Khang Đức chưa từng đi qua, không thể đảm nhiệm trách nhiệm dẫn đường được.

Hơn nữa thực lực của Khang Đức lại yếu, trong băng lam dị thường nguy hiểm này không ai còn sức để bảo hộ hắn, Tả Mạc dứt khoát để hắn trở về.Đem truyền tống phù đưa cho Khang Đức, Tả Mạc liền mang theo A Quỷ đi vào trong băng lam.Vừa tiến vào băng lam, cảm giác lạnh đến thấu xương từ bốn phương tám hướng kéo tới, ngay cả thể chất mạnh mẽ như Tả Mạc cũng không khỏi run lên một cái.

Bỗng nhên một luồng hơi ấm vây lấy hắn, không biết từ lúc nào, thái dương tinh loại đã xuất hiện trên đầu hắn, toả ra quang mang nhàn nhạt, bảo phủ lấy đám người Tả Mạc A Quỷ cùng đám nhỏ.Tả Mạc giật mình, thái dương tinh loại luôn ở trong cơ thể hắn, yên tĩnh ẩn dấu, cơ hồ không có động tĩnh gì.

Đôi khí, hắn thậm chí còn quên đi sự tồn tại của thái dương tinh loại.

Không nghĩ tới hàn ý của băng lam lại có thể kích thích thái dương tinh loại đi ra ngoài.Vi Thắng và Tông Như cũng triển khai phòng hộ.Quanh người Vi Thắng tràn ngập kiếm ý mỏng manh, tầng kiếm ý cực mỏng này giống như một màng nước bao lây cả người Vi Thắng.

Băng lam và tầng kiếm ý này va chạm liền giống như bị hư không thôn phệ, biến mất không thấy dấu.Trong tay Tông Như cầm thập tự chuyển kính đồng, chậm rãi chuyển động, kinh văn màu vàng thật nhỏ tràn ngập khắp xung quanh như những con cá đang bơi lội.

Băng lam lạnh đến cực điểm cũng không thể phá được tầng kinh văn mỏng manh này.Lúc này ba người Tả Mạc ăn ý đổi chỗ, xếp thành hình chữ phẩm, Vi Thắng đứng đầu.“Thiên địa to lớn, không thiếu thứ lạ!”

Vi Thắng tràn ngập cảm khái nói: “Chuyến đi lần này tới Vân hải, tầm mắt đã được mở rộng thật nhiều!

Thảo nào rất nhiều tiền bối lại thích vân du thiên hạ.”

Tả Mạc lắc đầu lia lịa: “Nếu không phải nơi này có Thuỷ Vân Thai, ta không điên mà tới đây làm gì!

Ồ, nhưng tín tử phù cũng là một thứ tốt…”

Vi Thắng nhìn thấy bộ mặt tham tiền của Tả Mạc mà bật cười, trong lòng cảm giác có chút thay đổi.Nếu như luận thực lực, sư đệ chính là kì tài ngút trời, so với hắn không kém chút nào.

Thế nhưng về tâm tính thì lại không giống bất cứ vị thiên tài nào.

Thiên tài hắn từng gặp qua, giống như kinh tài tuyệt diễm Lâm Khiêm, chính là tâm trí trác tuyệt, thâm sâu như biển, hoặc là tâm tính kiên nghị, giống như hắn, nhất tâm hướng kiếm, hết sức tập trung.Nhưng sư đệ thì sao, không phải tuyệt đỉnh thông minh, tính cách bắng nhắng, con buôn tham tiền, sở học thì vô cùng hỗn tạp, pháp quyết, kiếm quyết, phù văn, luyện khí các loại đều đã học qua, còn có rất nhiều thứ rất cổ quái, Vi Thắng chưa từng nghe qua.Nhưng nhìn những gì sư đệ đã học, tuyệt đối là trái ngược hoàn toàn với những điển hình trong sách vở.Nhưng chính vì vậy, thực lực của sư đệ lại đạt tới mức không thể tưởng tượng nổi.Không biết sư đệ làm thế nào để tu luyện được, Vi Thắng bật cười lắc đầu, lập tức ném vấn đề này lại phía sau.“Sư đệ có nhận biết được Thuỷ Vân Thai không?”

Vi Thắng hỏi.“Có thể.”

Tả Mạc gật dầu, hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ.Vi Thắng thả lỏng, bỗng hắn ý thức được sư đệ nhìn qua không đâu vào đâu nhưng dường như chưa từng mắc sai lầm nào quá lớn.

Nghĩ tới điều này, Vi Thắng như hiểu ra.Càng đi vào sâu, hàn khí của băng làm càng năng, màu sắc của băng lam càng ngày càng đậm, bông tuyết cấu tạo nên băng lam càng ngày càng thô to ra.Mặt đất dưới chân còn lưu lại một ít vết tích của vân tảo, những vân tảo này đều bị đông thành băng.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số thi thể của vân thú, chỉ là những thi thể này đều bị đông thành băng, bên ngoài xuất hiện một tầng lam sắc quỷ dị.Sắc mặt ba người đều trở nên ngưng trọng, các dấu vết này chứng tỏ khi băng lam tiến tới thì nhưng vân thú này không kịp chạy trốn.Bỗng, A Quỷ, người không ai để ý tới quay đầu lại, con ngươi trốn không nhìn về chỗ sâu trong băng lam, tử mang trong mắt chợt loé rồi biến mất.Tả Mạc có chút lo lắng, băng lam đột nhiên bạo phát có phải đã đem Thuỷ Vân Thai diệt sạch rồi không.Đột nhiên trong băng lam truyền đến những tiếng sột soạt, ba người lập tức cảnh giác, dừng bước, tư thế như lâm đại địch!Một cặp mắt xanh thẳm xuất hiện trong băng lam.Cảm giác nguy hiểm tràn ngập ba người!Không có chút do dự nào, hắc kiếm trong tay Vi Thắng lập tức chém tới!Kiếm ý như hắc ám hư không, trong nháy mắt xé rách băng lam ở trước mặt làm lộ ra hình dạng của đối phương!Một nữ tử cả người sáng bóng giống như bông tuyết xuất hiện trước mắt mọi người, nàng có một đôi mắt xanh thẳm, tóc trắng tuyết không chút pha tạp, chiếc cằm thon nhọn như một tuyệt tác, đẹp đến kinh tâm động phách, chỉ là chiếc môi anh đào kia lại không có chút huyết sắc nào.

Từng vòng băng lam nhạt màu lưu chuyển quanh người nàng, thân thể sáng bóng bông tuyết không mặc gì, như ẩn như hiện trong băng lam.Khi mắt đám người Tả Mạc nhìn xuống dưới, không khỏi sợ hãi nhảy dựng lên. 🙂xit mauVô số bông tuyết lam sắc nhạt màu giống như dòng cát, chuyển động trên mặt đất.

Thân dướii của nàng tất cả đều là do những bông tuyết lam sắc nhạt này tạo thành.“Lam nhân!”

Bồ yêu cùng Vệ cùng lúc hô lên trong đầu Tả Mạc.Tả Mạc khiếp sợ vội hỏi: “Lam nhân là cái gì?”

Trong lòng hắn cảm thấy không ổn, đây là lần đầu tiên Bồ yêu và Vệ cùng nhận ra một thứ.“Sao có khả năng chứ?”

Vệ thì thào tự nói, sự lãnh đạm vốn dĩ đã sớm biến mất, thay vào đó là vẻ không tin, hắn giống như gặp quỷ vậy!Sắc mặt Bồ yêu cũng không tốt lắm, nhưng sau đó rất nhanh liền thay đổi, quát lớn: “Chạy mau!”

Chạy?Đầu Tả Mạc ong ong, không tốt!Từ trước đến nay, Bồ yêu nhìn thứ gì cũng đều lấy bộ dạng từ cao nhìn xuống, đây là lần đầu tiên Bồ yêu không chút do dự xui hắn chạy!Chỉ có duy nhất một tình huống – đó là thực lực của đối phương ngay cả Bồ yêu cũng cảm thấy kiêng kị!Trong chớp mắt, đầu óc Tả Mạc thanh tĩnh dị thường, hắn đang chuẩn bị kêu Vi Thắng và Tông Như chạy thì biến cố phát sinh!Không biết khi nào trên đùi bọn họ, từng đạo băng lam đang quấn lên, bất luận bọn họ giãy dụa thế nào đều không thể động đậy nổi!Vi Thắng và Tông Như lập tức phát hiện ra điều đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhưng bất luận bọn họ thôi động linh lực như nào thì băng lam kia vẫn không chút thay đổi.Trên mặt ba người tràn ngập vẻ tuyệt vọng.Đám nhỏ cũng không nằm ngoài, bị bó lại một đống, chim ngốc luôn ngông nghênh lúc này cũng bị bó chặt.Lam nhân hờ hững nhìn bọn họ, bông tuyết dưới chân nâng cả người nàng lên, chậm rãi đi về phía bọn họ.Tả Mạc chắc mẩm xong đời rồi, thực lực song phương chênh lệch quá lớn, lớn đến nỗi ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có.“Lam nhân là thứ gì?”

Tả Mạc thần sắc bất động, lặng yên ở trong thức hải hỏi.Bồ yêu và Vệ khẳng định biết rõ.“Một bộ tộc thời viễn cổ!”

Giọng Vệ đến giờ đã bình tĩnh trở lại: “Không quá nổi danh nhưng kéo dài không dứt, mỗi thời đại đều có thể nhìn thấy bóng dáng bọn họ, không nghĩ tới, bọn họ lại có thể tồn tại tới bây giờ!”

Vẻ mặt Bồ yêu vô cùng phức tạp, kiến thức của hắn uyên bác đương nhiên biết rõ lam nhân là cái gì.Tất cả mọi người đều cho rằng những bộ lạc từ thời viễn cổ đã sớm biến mất, ai có thể ngờ được ở sâu trong Vân Hải này lại có thể tận mắt nhìn thấy một người của bộ lạc viễn cổ còn sống!Bồ yêu nhận được dạy dỗ tinh anh của yêu tộc, đối với các loại cơ mật đều vượt xa những yêu tộc thông thường.

Nhưng đối với bộ lạc thời viễn cổ, bất luận là tu chân giới hay tại yêu giới và cả ma giới đều có kết luận giống nhau tới kì lạ.Bọn họ đã biến mất rồi!Bộ lạc viễn cổ?Ngay cả Tả Mạc cũng ngẩn người ra.Cường đại như bộ lạc Thái Dương cũng biến mất cách đây mấy vạn năm, làm gì còn bộ lạc viễn cổ nào có thể tồn tại chứ?Bỗng lam nhân nhìn Tả Mạc, ngay sau đó liền bước tới trước mặt Tả Mạc.Chương 530 : Mặc Ngọc cốt .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhông khí trầm lắng, chỉ có tiếng sột soạt vô cùng nhẹ do lam nhân di chuyển tạo ra.“Này này này, có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói.”

Tuy trong lòng run lên nhưng trên mặt Tả Mạc vẫn nở nụ cười.

Thực lực của đối phương sâu không thể dò, đương nhiên, cũng có khả năng băng nhân này có chỗ quái dị không muốn cho người khác biết.“Giao ra đây!”

Giống như dung nhan của nàng, giọng nói của nàng đầy băng giá.“Giao ra đây?”

Tả Mạc không hiểu: “Giao cái gì ra đây?”

“Ta ngửi thấy mùi của tộc nhân trên người ngươi.”

Đôi mắt giống như bông tuyết của lam nhân nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, giọng đầy băng giá, không chút dao động.“Mùi tộc nhân của ngươi?”

Tả Mạc không hiểu, từ khi nào trên người mình lại có khí tức của lam nhân chứ?Bỗng hắn thoáng nhìn thấy tử mang chợt loé lên trong mắt A Quỷ, trong lòng khẽ động.

Từ khi thân thể A Quỷ dần khôi phục, tử mang trong cơ thể gần như biến mất, nhưng sau đó lại dần khôi phục lại mang theo sức sốngHơn nữa, lam nhân tựa hồ cũng cảm thấy A Quỷ không có chút sức mạnh nào nên băng lam tế lưu không chế nang là yếu nhất.Từ khi khôi phục tới nay, A Quỷ không sử dụng sức mạnh quái dị kia của nàng, nhưng khi nhìn thấy tử mang trong mắt A Quỷ, trong lòng Tả Mạc bỗng cảm thấy một tia hi vọng!Hắn nghĩ rất nhanh vội vàng hỏi: “A a a, lẽ nào ta là lam nhân?

Thật xấu hổ quá, ký ức của ta bị người ta xoá mất, ài, lẽ nào ta thật sự là lam nhân?”

Ý định của hắn là cố kéo dài thời gian nhưng vừa nói dứt câu thì chợt nghĩ bản thân lẽ nào chính là lam nhân?

Thân thế của hắn luôn là một bí ẩn, lẽ nào…Khó giải thích nổi, trong lòng hắn bỗng cảm thấy được chút kích động.“Ngươi không phải.”

Lam nhân lạnh như băng trả lời.Sự kích động trong lòng dần biến mất, đồng thời trong mắt hắn còn có chút mất mát.“Ta cũng không biết.”

Tả Mạc lắc đầu.Con ngươi trong như ngọc bích của lam nhân hiện lên chút nghi hoặc, nàng cúi đầu rơi vào suy tư.Bỗng có dao động từ trong giới chỉ truyền tới, Tả Mạc không khỏi a một tiếng.Lam nhân bị tiếng kêu của Tả Mạc thu hút, ngẩng đầu nhìn.Đúng lúc này, A Quỷ vốn vẫn im lặng, băng lam quanh người nàng không chút dấu hiệu báo trước đột nhiên tan vỡ!

Rắc, băng lam tế lưu trực tiếp biến thành băng vụ màu lam nhạt!Tay phải A Quỷ khẽ động, cả người bỗng xoay một cái, động tác quái dị vô cùng, tử mang trong mắt đột nhiên sáng ngời!Không chút tiếng động, không có quang mang, lam nhân trước mặt Tả Mạc đột nhiên bị mất đi sức mạnh, cả người mềm nhũn, ngã xuống đất.Băng lam tế lưu trên người Tả Mạc Vi Thắng bị mất đi khống chế nhất thời tan thành mây khói.Vi Thắng và Tông Như như trút được gánh nặng, ánh mắt họ nhìn về phía A Quỷ tràn ngập khiếp sợ.

A Quỷ không cảm thấy gì, giống như mọi chuyện đều không liên quan tới nàng, yên lặng đứng bên cạnh Tả Mạc.Vi Thắng hỏi Tả Mạc: “A Quỷ hồi phục rồi sao?”

“Không biết.”

Tả Mạc cười khổ nhúng vai không biết.Sự khiếp sợ trong lòng hắn lớn hơn Vi Thắng và Tông Như nhiều, giống như bão tố vừa kéo đến, hắn không dám tin vào mắt mình nữa!

Đây không phải là lần tiên nhìn thấy A Quỷ ra tay, trước đây Tả Mạc và những người khác đều không biết A Quỷ ra tay như thế nào.Nhưng lần này hắn lại có thể nhìn thấy!Thần lực!A Quỷ dùng chính là thần lực!Một loại thần lực khác hoàn toàn so với thái dương thần lực của hắn nhưng tuyệt đối chính là thần lực!Thời gian trước, Tả Mạc tu luyện ba lưc, không biết chút gì về thần lực cho nên không thể nhận ra A Quỷ sử dụng chính là thần lực.

Bây giờ hắn tu luyện chính là thần lực, tự nhiên vừa nhìn là có thể nhận ra A Quỷ dùng chính là thần lực.Không thể hình dung được sự khiếp sợ lúc này của Tả Mạc, A Quỷ tu luyện chính là thần lực!

Trong giây lát, vô số vấn đề giống như thuỷ triều tràn ngập trong lòng hắn.Các dấu hiệu đều cho thấy, A Quỷ nhìn qua như không có quan hệ gì với hắn lại vô cùng có khả năng biết rõ thân phận của hắn.

Khoả ngũ hành lưu ly châu trong cơ thể mình rất có thể liên quan tới A Quỷ.Bản thân có thể tu luyện linh lực, còn có thể tu luyện ma thể, bản thân có thể tiến vào Thập Chỉ Ngục, những điều trước đây hắn chưa từng chú ý tới, lúc này lại hiện ra vô cùng rõ ràng!Sau đó lại là định phách thần quang, thái dương thần lực,… không khỏi có chút khác biệt!Cơ thể của mình nhất định có quan hệ với thần lực!Thế nhưng…Tả Mạc cắn chặt môi, sắc mặt thay đổi liên tục.Thần lực đã sớm biến mất!Bỗng nhớ tới tứ cảnh thiên đuổi tận giết tuyệt đối với các bộ lạc viễn cổ, Tả Mạc vô thức rùng mình một cái!Nghĩ đến bản thân là người bị xoá mất trí nhớ, cảm giác u ám và nguy hiểm chợt sinh ra trong lòng, như một bóng hình dần lộ ra dưới lớp sương mù dày đặc.Lẽ nào…Trong lòng Tả Mạc run lên, không dám tưởng tượng tiếp nữa.Tất cả nghi hoặc hắn đều nhớ kĩ trong lòng, hắn quyết tâm nhất định phải tìm ra manh mối!

Hắn nhìn lại A Quỷ đang đứng yên lặng bên cạnh mình, ánh mắt đầy nhu hoà.Hình ảnh A Quỷ liều mạng che chở trước người hắn giống như mới chỉ xảy ra vào hôm qua.Bất luận thế nào cũng phải tìm được Thuỷ Vân Thai!Tả Mạc bình tĩnh trở lại, trong mắt đầy kiên định.

Vi Thắng Tông Như luôn chú ý tới Tả Mạc thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy biểu hiện của hai người, Tả Mạc không muốn bọn họ lo lắng mỉm cười nhìn họ.Lúc này bỗng nhiên hắn nhớ tới, vừa rồi trong giới chỉ có truyền tới một luồng dao động rất kì quái.Hắn vội vàng tìm lại trong giới chỉ.Là nó!Con ngươi của Tả Mạc co lại!Đống hài cốt ở góc giới chỉ, không biết vì sao biến thành đỏ sậm, giống như bàn là bị nung nóng vậy!Mặc Ngọc cốt!Luồng dao động vừa sinh ra là do Mặc Ngọc cốt!Vô cùng kinh ngạc, Tả Mạc lấy tất cả Mặc Ngọc cốt ra.

Mặc Ngọc cốt màu đỏ đậm vừa lấy ra băng lam của mấy người ở bên cạnh Tả Mạc liền giống như cá mập ngửi thấy mùi máu, điên cuồng bay về phái Mặc Ngọc cốt!Đống Mặc Ngọc cốt trước mặt Tả Mạc như một vòng xoáy mãnh liệt, không thấy đáy, không ngừng hấp thu băng lam.Tê tê tê!Tiếng băng lam hoá thành tế lưu không ngừng vang lên.Đám người Tả Mạc nhìn thấy điều này thì sợ đến ngây người!Đám người Vi Thắng còn ổn, tuy ràng kinh hãi nhưng dù sao cũng không biết đến Thái Dương thần điện, chỉ cho rằng Mặc Ngọc cốt là bảo bối gì đó.

Tả Mạc lại là kẻ giật mình nhiều nhất, không ai hiểu rõ lai lịch của Mặc Ngọc cốt hơn hắn.

Đây chính là thứ hắn tìm được trong Phần Thần cảnh ở Thái Dương thần điện.

Lúc đầu hắn nhìn thấy Mặc Ngọc cốt có màu sắc tinh tế, cảm giác đặc dị, có thể trải qua vạn năm phong hoá chắc chắn là bảo bối nên luôn luôn giữ trong người.Nhớ tới lam nhân vừa nói rằng trên người hắn có khí tức của tộc nhân, giờ lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng Tả Mạc rốt cuộc hiểu ra.

Mặc Ngọc cốt này tám chín phần là tổ tiên của lam nhân, không biết bởi vì sao lại bị nhốt trong Phần Thần cảnh ở Thái Dương thần điện.Lam nhân vốn đang hôn mê bất tỉnh bỗng á lên một tiếng rồi tỉnh lạiSắc mặt ba người Tả Mạc đột nhiên thay đổi, bọn họ lúc này mới có phản ứng, vừa rồi quên mất không kiểm tra xem lam nhân có chết hay không!

Không biết là do A Quỷ chưa hồi phục hoàn toàn hay do thực lực của lam nhân quá mạnh, đây là lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy người bị A Quỷ ra tay mà vẫn còn sống!Mắt A Quỷ vô thần, lại ngây ra như bình thường, thờ ơ nhìn lam nhân tỉnh dậy!Chết tiệt!Ba người đang muốn động thủ, nhất là Tả Mạc, hắn đang chuẩn bị trực tiếp dùng thần lực!Nhưng sự kiện tiếp theo sau đó khiến bọn họ ngây ra tại chỗ!Nước mắt lam nhân như trân châu không ngừng rơi xuống.

Giọt nước mắt màu lam nhạt vừa rời khỏi khoé mắt nàng liền biến thành những hạt châu màu lam nhạt, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng lộp bộp.lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy người có thể khóc thành như vậy, mọi người sững sờ đứng im tại chỗ.“Nước mắt của lam nhân!

Vận may của tiểu tử này không biết tốt đến mức nào nữa!”

Trong đầu, Bồ yêu cảm khái lắc đầu.“Vận may?”

Tả Mạc hơi không hiểu, tất cả sự việc phát sinh trước mắt dường như không liên quan gì đến vận khí tốt hay không cả.“Trời sinh lam nhân tính tình lãnh đạm, đại đa số lam nhân cả đời không rơi lệ.

Giọt nước mắt gắp gió thì ngưng thành châu, tên là lam nhân lệ, là một loại thuỷ hành chí bảo cực hiếm!

Càng quan trọng hơn chính là lam nhân mà rơi rơi lệ trước mặt người khác thì kẻ đó đã có được cảm tình của hắn!”

Bồ yêu học thức uyên thâm, chậm rãi nói.“Thật hay giả thế?”

Tả Mạc hơi không tin.

Vạn nhất nữ nhân này đột nhiên phát điên, bọn họ cả đám cùng lên cũng không nuốt trôi được.“Đó là sự thật.”

Vệ buồn bã nói, trong giọng nói mang theo chút cảm khái, có thể trông thấy tận mắt hậu duệ của bộ lạc viễn cổ khiến tâm tình hắn không khỏi xao động.Lúc này Tả Mạc mới thả lỏng, Bồ yêu và Vệ luôn đối đầu, nếu hai người này cùng nói là thật, vậy đó hiển nhiên là sự thật.Hắn lặng yên đánh mắt với Tông Như và Vi thắng ngăn hai người động thủ, mặc dù hai người không hiểu lí do nhưng vẫn án binh bất động.Lam nhân khóc một hồi liền thôi.Hài cốt không biết háp thu vào nhiêu băng lam, màu sắc từ đỏ đậm biến thành màu lam nhạt, khiến người ta cảm thấy kinh ngạc chính là nó óng ánh giống như thuỷ tinh vậy.Bốn phía bỗng vang lên những âm thanh xột xoạt, vô số thân ảnh lam nhân như ẩn như hiện trong băng lam.Sắc mặt đám người Tả Mạc đại biến!Lam nhân giống như thuỷ triều, từ bốn phương tám hướng vây đám người Tả Mạc vào giữa.Trong lòng Tả Mạc đang cố gắng hỏi Bồ yêu “có được tình cảm của lam nhân” là gì, nếu không…Lam nhân đứng dày đặc, khiến da đầu Tả Mạc dại đi!Nhưng ngay sau đó, động tác của lam nhân khiến Tả Mạc vô cùng kinh ngạc, thở phào nhẹ nhõm!

Đám lam nhân quỷ xuống triều bái, trên mặt mỗi người đều tràn ngập sự kích động khó tả.Tả Mạc hiểu ra, lam nhân không phải đang bái bọn họ, quả nhiên, đám lam nhân đang quỳ bái thuỷ tinh cốt phát ra ánh sáng màu lam nhạt kia!Hắn nhanh chóng kéo đám người Vi Thắng và Tông Như đứng sang một bên, lúc này vẫn cần nắm chắc tình hình mới được.̀m ầm ầm âẦm!Một tiếng động lạ phát ra đằng sau lưng Tả Mạc, hắn vội vàng quay đầu lại, trong nháy mắt giống như bị sét đánh trúng, ngây ra như phỗng!Thuỷ tinh cốt không gió tự động, từng căn đứng thẳng lên, mỗi một căn xương bay lên một bộ phận, không ngừng dựng thành hình.

Giống như có một bàn tay vô hình đang sắp xếp lại, đem đống hài cốt sắp xếp thành hình dạng.Khó có thể hình dung cảm giác sợ hãi lúc này của Tả Mạc, tóc gáy hắn dựng đứng lên!Chương 531 : Bộ lạc lam nhânConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhông riêng gì Tả Mạc, ngay cả Vi Thắng Tông Như cũng chết khiếp, chim ngốc ngày thường vẫn tỏ ra kiêu ngạo lúc này cũng biểu hiện thành thật hiếm có – bộ xương kia không dễ chọc à!

Trong bọn họ, người biểu hiện bình tĩnh nhất chính là A Quỷ.A Quỷ yên lặng đứng bên cạnh Tả Mạc, đối với những phát sinh trước mắt đều như không thấy.Bộ xương thuỷ tinh óng ánh trong suốt, mỗi một chiếc xương giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Toàn bộ khung xương thuỷ tinh đều rất tinh xảo và mỹ lệ, khi chiếc xương cuối cùng gắn vào bộ xương, toàn bộ khung đột nhiên phát ra ánh sáng màu lam chói mắt.

Ánh sáng màu lam giống như nước nhanh chóng khuếch tán đi khắp nơi, lam nhân được lam quan chiếu sáng vẻ mặt đều kích động.Từ Phần Thần cảnh nhặt được Mặc Ngọc cốt không hoàn chỉnh, thiếu mất ba khối xương, đó là xương sọ, một chiếc xương sườn và một đoạn xương ngón tay.Bộ xương không hoàn chỉnh này không khiến người ta cảm thấy nó thiếu sót, như thể vốn dĩ nó đã thế.

Sắc mặt Vi Thắng Tông Như vô cùng quái dị, đột nhiên bọn họ sinh ra ảo giác, băng lam giống như hải dương vậy, đột nhiên sống lại, có được sinh mệnh như bình thường!Tả Mạc cũng cảm nhận được biến hoá của băng lam, bỗng hắn cả kinh, thần lực!Đây là thần lực!Bộ xương thuỷ tinh toát ra thần lực vô cùng yếu ớt, yếu ớt tới mức khó mà phát hiện ra được, nếu như Tả Mạc không phải tu luyện thần lực, đối với thần lực mẫn cảm vượt xa người khác thì rất khó để phát hiện ra!Tả Mạc không phải vì bộ xương toát ra thần lực mà giật mình, bộ xương hắn nhặt được ở trong Phần Thần cảnh khẳng định có từ thời viễn cổ, nếu có quan hệ với thần lực thì điều đó vô cùng bình thường.

Khiến hắn giật mình chính là bộ xương này lại có sinh mệnh!Bộ xương toả ra thần lực yếu ớt nhu nhược, Tả Mạc có thể cảm thụ được sức sống ẩn trong đó!Cho dù luồng sinh mệnh này vô cùng yếu ớt nhưng thực sự đó là khí tức của sinh mệnh!Tả Mạc kinh nghi bất động nhìn bộ xương, trò đùa gì đây, bộ xương hơn vạn năm đột nhiên sống lại, cái này… cái này quá “chém gió” rồi!Cũng may sau đó bộ xương không có biến hoá gì, ánh sáng toả ra dần thu liễm lại.Các lam nhân bái phục dưới đất đứng dậy, mấy vị lam nhân lớn tuổi cẩn thận từng chút một tiến lên, nâng bộ xương lên, biến mất trong băng lam.Một vị lam nhân trung niên đi tới trước mặt Tả Mạc, thực hiện một lễ tiết thập phần cổ quái: “Khách nhân tôn kính, ngày vì bộ lạc lam nhân mà làm tất cả, đời đời kiếp kiếp lam nhân đều sẽ ghi nhớ trong lòng!

Bất luận thế nào ngài đều sẽ là bằng hữu của chúng ta!”

Tuy Mặc Ngọc cốt bị đối phương khiêng đi mất khiến Tả Mạc có chút đau lòng nhưng nhìn thấy đại nạn biến mất, hắn vội vàng nói: “Ngài khách khí quá!

Ta cũng chỉ tình cờ gặp được nó thôi!”

“Lời nói không thể biểu hiện được cảm kích của tộc ta, thỉnh các vị bất luận thế nào cũng phải tới bộ lạc chúng ta làm khác vài ngày, để bọn ta có thể tận tình địa chủ!”

Lam nhân trung niên chân thành nói.Tả Mạc hơi khó xử nói: “Thực sự xin lỗi a, chúng ta còn phải đi kiếm Thuỷ Vân Thai nữa…”

Lam nhân trung niên nhìn thoáng qua A Quỷ, hiểu ra chút ít, lập tức cười mỉm nói: “Các hạ chớ bận tâm, chúng ta biết rõ nơi sinh trưởng của Thuỷ Vân Thai.”

Nói xong liền thấp giọng phân phó vị lam nhân đứng cạnh, ngôn ngữ họ sử dụng thập phần kì quái, Tả Mạc nghe không hiểu.Vị lam nhân kia nghe vậy gật đầu, thi lễ với đám người Tả Mạc, sau đó xoay người biến mất trong băng lam.“Ta đã phân phó hắn đi lấy Thuỷ Vân Thai, Thuỷ Vân Thai trong mây không hiếm lắm.

Chỉ là cách lấy cần chú ý chút, ít người biết rõ điều này.

Thuỷ Vân Thai vừa ngắt dùng ngay hiệu quả rất tốt, bản tộc có chút thủ đoạn, có thể khiến sau khi ngắt mà hiệu quả của dược lực không giảm.”

Lam nhân trung niên nhìn Tả Mạc nói.Nhất thời trên mặt Tả Mạc lộ vẻ vui mừng, vội vàng cảm ơn: “Vậy đa tạ rồi!

Đa tạ đa tạ!”

Vi Thắng Tông Như không khỏi vui mừng, thực là đi mòn gót chân không tìm được, lúc được lại chẳng tốn chút công sức nào!Lam nhân trung niên khoát khoát tay, cười nói: “So với ân tình của các hạ đối với tộc ta, việc nhỏ này thật không đáng nhắc tới.”

Nói xong liền hướng Tả Mạc chỉ dẫn: “Các vị khách nhân, mời!”

Vẻ mặt Tả Mạc có chút cổ quái, do dự một hồi: “Cái kia…”

Lam nhân trung niên nghi hoặc hỏi lại: “Các hạ có việc gì cứ nói!”

Khuôn mặt Tả Mạc ửng hồn, lặng im chỉ vào lam nhân lệ trên đất: “Cái kia..ta có thể nhặt chúng lên được không?”

----------------------------Tả Mạc không chú ý rằng khi hắn nói những lời kia, trên mặt vị nữ lam nhân vừa rơi lệ bỗng lộ ra vẻ ửng hồng.Lam nhân trung niên ha hả cười, chỉ thấy tay hắn đưa ra, những lam nhân lệ liền bay vào lòng bàn tay, hắn lập tức đưa cho Tả Mạc.Tả Mạc vội vàng cầm lấy, mừng rỡ tới mức miệng không khép vào nổi, lam nhân lệ chính là một bảo bối tốt à!

Có thể được Bồ yêu gọi là “bảo bối tốt” gì gì đó, tuyệt đối không phải là hàng thường.Đi đằng sau lam nhân trung niên, vốn băng lam lạnh lẽo đến cực điểm giống như “biết” bọn họ, trở nên vô cùng mát mẻ, thoải mái không nói nên lời.Lam nhân trung niên hay nói, cực kì nhiệt tình, không ngừng giới thiệu với bọn họ về bộ tộc lam nhân.

Sớm biết lai lịch của lam nhân như Tả Mạc còn đỡ, Vi Thắng và Tông Như nghe được thì trợn mắt há mồ, hậu duệ của bộ tộc thời viễn cổ đoạn tuyệt với nhân thế?“Không biết rốt cuộc bộ xương kia là…”

Tả Mạc có chút dè dặt hỏi, hắn hơi lo lắng vấn đề đưa ra động chạm tới cấm kỵ của đối phương, nhưng thực sự hiếu kỳ đến mức không chịu nổi.“Đó là đồ đằng của bản tộc, tên là Lam!”

Trong mắt lam nhân trung niên đầy sự kích động và hưng phấn, sau đó hắn thở dài: “Từ vạn năm trước khi bản tộc dời tới giới này, không lâu sau đó đồ đằng của bản tộc độc nhiên biến mất, chúng ta đã mất cảm ứng với nó.

Từ đó về sau, thần lực của bộ tộc lam nhân càng ngày càng yếu, chỉ có thể sinh hoạt ở sâu trong Vân hải, đoạn tuyệt với nhân thế!”

“Đồ đằng!”

Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ, đối với bộ xương hắn có rất nhiều suy đoán nhưng hoàn toàn không nghĩ tới nó lại là đồ đằng của một bộ tộc.Lam nhân mất đi cảm ứng với Lam khẳng định là do Lam tiến vào Phần Thần cảnh trong Thái Dương thần điện.Bộ lạc Thái Dương ngã xuống, toà thần điện cuối cùng của họ cũng đã tan thành tro bụi, nhưng Lam đi vào đó lại có thể ngoan cường mà sống sót.Tả Mạc đem những điều này nói ra không khỏi khiến mọi người cảm thấy buồn sầu.Lam nhân trung niên gật đầu: “Nguyên lai là bộ lạc Thái Dương, vậy cũng khó trách!

A, tuy răng đã đoạn tuyệt với nhân thế nhưng vẫn có một số người lớn mật xông vào trong băng lam, chúng ta cũng biết chút ít.

Nghe nói viễn cổ nhất mạch ở bên ngoài hầu như đã tiêu vong hết?”

Nhìn lam nhân trung niên đầy bất lực, Tả Mạc không biết an ủi ra sao chỉ có thể gật đầu.Lam nhân trung niên trầm mặc không nói, tin tức này đã được xác thực, chút cầu may trong lòng đã tan vỡ.

Hồi lâu sau hắn hơi hơi không hiểu hỏi: “Vì sao bọn họ lại diệt vong?”

Tả Mạc lắc đầu: “Ta không biết, nguyên nhân khẳng định rất nhiều.”

Không biết vì sao, hắn không muốn nói cho đối phương, tứ cảnh thiên đối với hậu duệ của viễn cổ mấy ngàn năm qua không ngừng tìm giết.Hắn thấy vẻ mặt sầu não của lam nhân trung niên không khỏi an ủi nói: “Bây giờ đã tìm được Lam rồi, bộ tộc lam nhân sẽ khôi phục được sự cường đại như trước đây, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.”

Lam nhân trung niên nghe thế mới cười cười nói: “Không sai!

Chỉ cần có Lam, bản tộc có thể tồn tại rất lâu nữa!”

Hắn đối với Lam tràn ngập lòng tin!Rất nhanh, bọn họ đã đến nơi định cư của bộ tộc lam nhân.Từng cái ao màu lam xuất hiện trước mặt đám người Tả Mạc.

Những ao này lớn nhỏ không đồng nhất, nước ao xanh thẳm, nhìn qua thì giống như hàng ngàn chiếc gương.

Trên mặt ao phập phù những vụ đoàn màu lam, trong vụ đoàn mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng những lam nhân.“Đây là lam trì của bản tộc.”

Thấy vẻ mặt hiếu kì của đám người Tả Mạc, lam nhân trung niên giải thích: “Lam biến mất, mất đi đồ đằng khiến tín ngưỡng của chúng ta không có chỗ thờ cúng, không thể sản sinh ra thần lực.

Tổ tiên hao phí tâm tư mới sáng chế ra phương pháp luyện thân là lam trì, điều này mới khiến bản tộc có thể duy trì tới ngày nay.“Lợi hại!”

Từ đáy lòng Tả Mạc thầm khen, bất luận bởi lý do gì, người có thể sáng chế ra một loại phương pháp nào đó đều có thể coi là một vị Đại năng.Lam nhân dọc đường trông thấy đám người Tả Mạc đều nhanh chóng hành lễ.Đi qua lam trì, rất nhiều phòng ốc xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Những phòng ốc này đều có màu xanh dương, óng ánh giống như thuỷ tinh vậy.

Thân tường toả ra quang mang yếu ớt, chính tầng quang mang này ngăn cản những ánh mắt rình mò nhìn vào bên trong.Những phòng ốc này đều không lớn, chỉ có thể coi là nhỏ, trừ tài liệu tinh xảo bên ngoài thì bố trí bên trong lại vô cùng đơn giản thô kệch, thỉnh thoảng có thể thấy những bức hoạ xám nhạt được vẽ trên tường.Số lượng lam nhân ở đây nhiều hơn so với lam trì nhưng đám người Tả Mạc lại phát hiện một việc, những lam nhân ở đây có thực lực yếu hơn rất nhiều so với lam nhân bọn họ trông thấy ở bên ngoài.Tả Mạc thoáng nhìn thấy tế đàn cách đó không xa, bộ xương đang được đặt ở đó.Lam nhân vây xung quanh tế đàn, bọn họ đang thành kính tế bái.Tả Mạc hoảng sợ nhận ra, thần lực của bộ xương so với lúc nãy đã mạnh hơn một chút!“Đáng tiếc chúng ta mất Lam quá lâu, trông tộc đã không còn tế ti chuyên nghiệp rồi.

Chúng ta chỉ có thể tế bái mỗi ngày hi vọng Lam có thể sớm khôi phục sức mạnh, phù hộ cho tộc ta!”

Lam nhân trung niên tràn ngập cảm khái nói.“Rất nhanh thôi.”

Tả Mạc ma xui quỷ khiến thế nào mà tiếp lời.Lam nhân trung niên sửng sốt nhưng rất nhanh liền cười cười.Nói xong câu này, đột nhiên trong lòng Tả Mạc cảm ứng được bộ xương trên tế đàn đang nhìn hắn chăm chú!

Phát hiện này khiến tim hắn đập mạnh hơn, nhưng khi hắn nhìn lại thì cảm ứng vừa rồi liền biến mất.Tả Mạc bật cười, xem ra bản thân quá khẩn trương rồi, Lam ngay cả xương sọ cũng không có, làm sao có mắt để nhìn mình chứ?Lắc đầu cười cười, đi theo lam nhân trung niên tới phòng ốc đầu tiên kia.“Đây là phòng nghị sự của tộc.”

Lam nhân trung niên đầy áy náy: “Chúng ta mất liên lạc với bên ngoài quá lâu, ở đây từ xưa đã không có phòng riêng để đãi khách.

Các vị chịu uỷ khuất rồi, có điều gì chậm chễ mong các vị tha thứ cho!”

Đám người Tả Mac vội vàng đáp lễ.Đi vào phòng nghị sự, bên trong hiển nhiên vừa bố trí lại, trên mặt đất là một tầng thảo thảm trắng tinh, trên bàn chất đầy hoa quả và thực vật, tuy đơn giản nhưng cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.Dẫm chân lên bạch thảm, mọi người cảm thấy một luồng khí mát lạnh thấm vào trong người, tâm thần vì thế mà thanh tĩnh lại, thần kinh vốn khẩn trương lập tức trở nên thoải mái, sự mệt mỏi liền biến mất, thoải mái không nói nên lời.Thứ tốt!Hai mắt Tả Mạc sáng ngời.Chương 532 : Biệt Hàn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnHuyền Không tự.Trong bảo điện, Biệt Hàn đang bái phục trên đất.

Vóc người của hắn không cao, thân hình thon gầy, gương mặt gầy gò, dung mạo xấu xí.“Biệt Hàng, ngươi ở tự đã bao năm rồi?

Một giọng nói thuần hậu ôn hoà từ sau màn che truyền tới.“Mười bảy năm.”

Biệt Hàn trầm mặc một hồi rồi đáp.“Mười bảy năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.”

Chưởng môn thở dài, đầy cảm khái: “Ngươi không tệ, tiến bộ mấy năm nay khiến ta rất mừng.”

Biệt Hàn trầm mặc không nói.“Trong đám người trẻ, có thể trở thành Hoàng Kim chiến tướng, ngoại trừ Tiểu Triết cũng chỉ có ngươi.”

Giọng nói đằng sau màn che mang theo một sức mạnh kỳ quái, ồn thuần thấm vào tận đáy lòng người.“Tiểu Triết tại Đô Thiên Huyết Giới làm việc rất tốt, ta biết rõ, ngươi cũng có thể làm được.”

Biệt Hàn trầm mặc.“Sát khí trên người ngươi quá nặng, ta rất lo cho ngươi.”

Trong lời nói của chưởng môn tràn ngập sự quan tâm: “Mỗi ngày bắt ngươi tụng kinh niệm phật chỉ là hi vọng có thể hoá giải lệ khí của ngươi.

Ta luôn luôn không mong ngươi tới chiến trường, không ngờ…”

Chưởng môn thở dài một tiếng.Một lát sau hắn mới sâu xa nói.“Đi thôi, Định Chân sư thúc của ngươi ở Vân Hải giới sẽ gặp phải nguy hiểm, ngươi mang chiến bộ tới cứu viện.

Tin tức cụ thể thì hỏi Định Quang.

Đi đi.”

Biệt Hàn trầm mặc không nói, dập đầu liên tục ba cái rồi xoay người rời đi.Đại môn của bảo điện không gió tự động đóng lại, trong điện tối đen như mực.Đột nhiên có tiếng nói: “Chưởng môn, cần phải phái Biệt Hàn đi sao?

Hắn là một kẻ rất nguy hiểm!”

“Chuyện này liên quan quá nhiều, không thể sơ ý.”

“Vân Hải giới tuy chỉ là trung giới nhưng chưa nghe nói ở đây có thế lực nào quá cường đại…”

“Thiên Hoàn vừa mới chịu thiệt ở đó, Thân Vô Hợi ở Thiên Hoàn không nổi tiếng gì nhưng tu vi cũng đạt tới nguyên anh.”

“Thế nhưng Biệt Hàn…”

“Hắn là một cây đao, hung đao, bình thường phải cẩn thận kẻo đứt tay.

Nhưng bây giờ thời thế đã loạn, thanh đao này cũng phải tới lúc toả sáng rồi!”

Chương môn nói đầy thâm ý.-----------------------------Lam nhân trung niên nhìn thấy Tả Mạc đối với thảo thảm màu trắng rất hứng thú liền giới thiệu: “Chiếc vân thảm này là do vân ti thảo bện mà thành, vân ti thảo đa số sinh trưởng ở sâu trong Vân Hải, thu thập khá tốn công.

Nhưng khó nhất vẫn là luyện hoá, mỗi một căn vân ti thảo muốn luyện hoá thành hình cần phải tốn mấy tháng.”

Tả Mạc Vi Thắng nghe thấy thì líu lưỡi.Vừa rồi lúc còn trên đường, Tả Mạc đã biết được tên của lam nhân trung niên này, Băng Diệu, là tộc trưởng của bộ tộc lam nhân.

Mà vị nữ lam nhân Tả Mạc gặp lúc đầu chính là nữ nhi của Băng Diệu, tên là Băng Nguyệt.Nói xong chỉ thấy hắn vung tay lên, vân thảo nhất thời biến nhỏ lại bằng bàn tay, bay vào trong tay hắn.

Hắn đem vân thảm đưa cho Tả Mạc, hào sảng nói: “Ta còn đang đau đầu vị không có lễ vật gì cho tiểu Tả, khó có thứ gì khiến tiểu Tả thích, chiếc vân thảm này tặng cho tiểu Tả vậy!”

Tả Mạc giật mình, vội vàng xua tay từ chối: “Đừng đừng đừng!

Quý tộc có thể giúp chúng ta tìm được Thuỷ Vân Thai đã khiến tại hạ vô cùng cảm kích…”

Nghe Băng Diệu nói, Tả Mạc biết rõ vân thảm này vô cùng trân quý.

Một căn vân ti thảo đã tốn nhiều công sức như vậy, vật này quá trân quý, Tả Mạc không dám nhận.Bỗng nhiên, Bồ yêu trong thức hải của Tả Mạc hối: “Thứ tốt, nhận đi!”

“Ta biết là thứ tốt.”

Tả Mạc không để ý đáp.“Ngươi biết cái rắm.”

Bồ yêu nhịn không được chửi ầm lên: “Thứ này có thể sử dụng khi độ kiếp!”

Độ kiếp?Trong lòng Tả Mạc khẽ động, không đợi hắn hỏi kỹ thì đã thấy Băng Diệu cười nói: “Tả huynh đệ đừng từ chối.

Vân thảm này có thể ngưng thần tĩnh khí, tiêu trừ tâm chướng.

Thiên tính của bộ tộc lam nhân ta là băng tâm, không cần dùng tới nó.

Vân ti thảo là thứ mà đám tiểu bối tu luyện, chúng ta cảm thấy vứt đi thì tiếc nên mới đem nó bện thành thảm.

Không nhắc tới việc Tả huynh đệ giúp chúng ta đưa Lam về, hơn nữa lúc trước A Nguyệt còn mạo phạm các vị, thật sự là…”

Lời này của Băng Diệu khiến Băng Nguyệt đứng sau cảm thấy bất ngờ.“Vân thảm này còn chưa đủ kính ý, Tả huynh đệ bất luận thế nào cũng phải nhận lấy!”

Băng Diệu vẻ mặt chân thật nói.Tả Mạc thấy vậy, biết không thể từ chối liền nhận lấy.

Tiểu Mạc ca tuy bình thường tham lam vô cùng nhưng đó là đối với ngoại nhân.

Một khi đối phương đã xem hắn như bằng hữu vậy hắn không thể ra tay được.Đây là tâm vẫn chưa đủ đen à…Tả Mạc tự giễu cợt mình, từ trong giới chỉ lấy ra mặt nạ đồng thau, đưa cho Băng Diệu: “Chiếc mặt nạ này tìm thấy ở bên cạnh Lam, không biết có phải là vật trong tộc của Băng đại ca hay không?”

Băng Diệu nhận lấy mặt nạ đồng thau, xem xét cẩn thận một lúc lâu rồi lắc đầu nói: “Phong cách không giống như đồ của bản tộc, lúc nào đó hỏi Lam sẽ biết.

Nếu là đồ của bản tộc, ta sẽ mặt dày nhận vậy.

Nếu như không phải, chắc Lam biết lai lịch của nó, đến lúc đó sẽ nói cho Tả huynh đệ biết.”

Tả Mạc cười nói: “Không cần biết có đúng hay không, đưa cho Băng đại ca là được.”

Băng Diệu mỉm cười, thu lấy mặt nạ.Sau đó Băng Diệu hỏi tình hình bên ngoài, bọn họ tuy cũng biết chút ít nhưng còn rất mơ hồ.

Tả Mạc liền nói qua về cuộc chiến giữa tu giả và yêu ma, lại nói qua về tai ương thiên liệt, còn nói cả chuyện mình đoạt được Vân Hải giới.Băng Diêu nghe thấy thì trợn mắt há mồm, hắn không thể nào ngờ được bên ngoài lại đang xảy ra biến hoá lớn như vậy!Nhưng khi hắn biết Tả Mạc là người đứng đầu Vân Hải giới thì không khỏi cảm thấy vui mừng, kể từ đó tình cảnh của bộc tộc lam nhân đã cải thiện rất nhiều!Lúc này Băng Diêu liền vỗ ngực nói: “Tả huynh đệ về sau nếu như có chỗ nào cần tới lam nhân chúng ta, ngàn vạn lần đừng khách khí!”

Tả Mạc đối với vị tộc trưởng lam nhân này rất có hảo cảm, cười nói: “Chỉ hi vọng Băng đại ca sau này đừng chê ta phiền hà là được rồi.”

Băng Diệu cười ha ha: “Vậy ngay cả Lam cũng không buông tha cho ta đâu.”

Song phương hàn huyên một hồi, Băng Diệu liền cáo từ rời đi để đám người Tả Mạc được nghỉ ngơi.“Sư đệ tu luyện thần lực?”

Vi Thắng đột nhiên hỏi.Tả Mạc biết rõ vấn đề này không thể gạt được, gật đầu nói: “Ừ, gọi là Thái Dương thần lực, là truyền thừa của bộ lạc Thái Dương thời viễn cổ.”

“Nguyên lai Thái Dương thần điện là do đệ giở trò quỷ!”

Vi Thắng không ngốc, lập tức hiểu ra, đầy hiếu kì nói: “Đi, thử xem thần lực của đệ, ta còn chưa biết thần lực trông như thế nào.”

Tông Như cũng nhìn lại, hiển nhiên hắn vô cùng hiếu kì.Đột nhiên Tả Mạc tạo ra một tư thế cực kì quỷ dị, hai tay giao nhau, thân thể nghiêng về bên trái, đầu ngón chân bên phải đặt hờ trên đất, một luồng sức mạnh chí dương chí cương lấy hắn làm trung tâm đột nhiên khuếch tán ra bốn phương tám hướng.Mắt Vi Thắng nheo lại, hắc kiếm trong tay bỗng hiện lên từng sợi hắc khí, vạch ba đường về phá trước, ba ba ba, tiếng nổ như pháo ở đầu mũi kiếm.Tông Như biến sắc, Thập Tự Chuyển Kinh đồng rung lên liên tục, nguyện lực quấn quanh kinh văn, che ở trước mặt.̀m ầm âẦm!Liên tục ba kinh văn bị đánh tan, lúc này khó khăn lắm mới có thể ngăn cản được thần lực.Vi Thắng thu kiếm lại cẩn thận xem xét, một lúc sau mới mở miệng nói: “Lực lượng thật cổ quái!

Quỷ nhiên không giống người thường.”

Tông Như cũng suy nghĩ như vậy, tiếp lời: “Pháp quyết phổ thông rất khí ngăn cản.”

Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi đem tâm đắc mình lĩnh hội được ra nói: “Thần lực có thể coi là tập hợp của ba lực.”

“Ba lực?”

Vi Thắng xúc động hỏi.“Ừ, linh lực, thần thức, ma công.”

Tả Mạc chậm rãi nói, sư huynh Vi Thắng có thiên tư trác tuyệt, Tông Như nhìn không có gì nổi bật nhưng có thể tu thành nguyện lực cũng là thiên tài, mấy thứ này nói cho bọn họ không chừng có tác dụng, hắn giải thích càng thêm rõ ràng, đem tất cả những điều bản thân hiểu nói ra, thậm chí còn đem phương pháp tu luyện cơ sở của thần lực nói cho bọn họ.Về phần bọn họ có thể hiểu được bao nhiêu vậy phải trông vào nhận thức của họ thôi.Vi Thắng và Tông Như trầm ngâm suy nghĩ.Hai người đều đã đạt tới cực hạn, thần lực đối với bọn họ giống như một cánh cửa thông tới thế giới khác.Có quá nhiều thứ bọn họ phải hấp thu, bọn họ giống như con rối, đứng im tại chỗ không chút nhúc nhích, vậy mà lại có thể tiến vào trạng thái nhập định.Tả Mạc thấy thế không lo lắng cho họ nữa, mang theo đám người A Quỷ đi qua một bên.Nhớ tới lúc A Quỷ ra tay, Tả Mạc liền kiểm tra A Quỷ.

Nếu đã biết đó là thần lực thì công việc kiểm tra của Tả Mạc càng rõ ràng, tuy lý giải của hắn đối với thần lực còn rất nông cạn nhưng vẫn có phát hiện.Xác định bước đầu chính là tử mang trong cơ thể A Quỷ thật ra là một loại thần lực.Một loại thần lực vô cùng cổ quái!Tả Mạc luôn thấy, hễ là thần lực khẳng định không bình thường.

Nhưng thần lực trong cơ thể A Quỷ vẫn khiến hắn thất kinh.m lãnh, quỷ dị, có thể thôn phệ bất cứ sinh cơ nào!Khi Thái Dương thần lực tiếp xúc với nó, Tả Mạc cảm thấy bản thân như tiến vào một hư không đầy tĩnh mịch, không có âm thanh, không có ánh sáng, không có nhiệt độ!Hư không khiến người ta tuyệt vọng!Tinh thần Tả Mạc trong giây lát đó giống như ánh nến bị gió thổi qua, suýt chút nữa tắt!Hoàn hảo, thần lực của hắn so với A Quỷ còn mạnh hơn, hơn nữa Thái Dương thần lực là chí dương chí cương, chính nó đã cứu mạng Tả Mạc.Thần lực từ từ rút ra khỏi cơ thể A Quỷ, nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của A Quỷ ngây ra, không biết vì sao, Tả Mạc cảm thấy vô cùng suy sụp.Trong mắt hắn tràn ngập cảm giác lo lắng.Lý giải đối với thần lực càng sâu, Tả Mạc càng rõ, thần lực ảnh hưởng lớn thế nào đối với người điều khiển.

Kỳ thực không riêng gì thần lực, ba lực cũng thế, tu giả luyện pháp quyết hành hoả thường tính tình táo bạo, tu giả tu luyện pháp quyết băng thường lãnh tĩnh, không dễ bị kích động, vân vân…Thần lực quỷ dị âm lãnh như này, còn phong ấn cảm xúc, A Quỷ…Nghĩ tới lúc trước khi A Quỷ bị thương sử dụng thần lực càng khiến sự lo lắng tăng lên trong lòng Tả Mạc.Tả Mạc đã sớm phát hiện ra thân thể gần như sắp sụp của A Quỷ, nếu không phải do sức mạnh quỷ dị này chống đỡ, chỉ sợ không thể duy trì tới giờ.

Cho đến tận lúc này hắn mới hiểu được sự đáng sợ của thần lực này!Trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh A Quỷ đứng trước mặt mình, tiên huyết tung bay.Còn có hư không tịch mịch khiến người ta tuyệt vọng, dù chỉ một giây cũng khiến người ta không rét mà run, vậy mà thần lực này lại ở trong cơ thể A Quỷ…Trong lòng Tả Mạc như bị cái gì đó chặn lại, khó chịu không nói nổi!Thuỷ Vân Thai!Chỉ cần tìm được Thuỷ Vân Thai!

Nhất định có thể chữa trị được cho A Quỷ, còn phải nghĩ biện pháp chữa trị tổn thương trên người A Quỷ, nghĩ cách đuổi thần lực đáng sợ này ra khỏi cơ thể nàng!Lần đầu tiên Tả Mạc cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.Một ngày dài tựa một năm.Chương 533 : Nghiệt bộConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnBiệt Hàn quay đầu nhìn lại mái chùa thấp thoáng trong mây, đỉnh tháp cao ngất như ẩn như hiện.Đứng phía sau hắn là một chiến bộ rất kì quái.Chiến bộ này kì quái bởi bọn họ có đầu trâu, có thân ngựa, trên trán có sừng trâu dài.

Bất luận tu giả nào khi nhìn thấy chiến bộ này cũng sẽ thất kinh, ma tộc, tất cả đám người này đều là ma tộc!Bọn họ như tượng đứng không nhúc nhích, con ngươi ảm đạm không chút sinh khí có màu xám trắng giống như xác chết, phù văn kim sắc quấn quanh người bọn họ giống như những hình xăm hoa mỹ.Đây là một trong những chiến bộ trứ danh của Huyền Không tự, nó có tên rất kì quái – Nghiệt bộ!Biệt Hàn thôi không nhìn nữa, toàn bộ chiến bộ vô thanh vô tức bắt đầu xuất phát.“Vân Hải giới…”

Biệt Hàn thầm nói, xung quanh vẫn yên lặng như cũ.Ở Nghiệt bộ không có sĩ quan phụ tá.----------------------------Tả Mạc thấy một ngày dài như một năm đang cố gắng kiềm chế lo lắng trong tâm, mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói chuyện trời đất cùng tộc trưởng Băng Diệu.

Đám người trẻ tuổi trong tộc cũng rất thích nghe, xa cách quá lâu khiến bọn họ rất hiếu kì với thế giới bên ngoài.Vi Thắng và Tông Như đang nhập định dần tỉnh lại, khí tức của hai người có sự biến hóa, Tả Mạc cảm thấy vô cùng hài lòng, xem ra những gì mình nói cũng có chút ích lợi đối với bọn họ, tuy không biết rốt cuộc bọn họ thu hoạch được những gì.Vi Thắng và Tông Như thấy một đống người đang vây quanh Tả Mạc liền đi vào trong góc, tiếp tục suy nghĩ.Rất may là Tả Mạc đã đi không ít nơi, kinh nghiệm phong phú, bằng không thì sớm đã hết vốn rồi.Bất luận Tả Mạc “chém gió” như nào đều khiến các lam nhân trẻ tuổi chú ý lắng nghe.Bỗng, một bóng người lảo đảo đi vào, trên lưng hắn là một vị lam nhân đang bất tỉnh.

Mắt Tả Mạc nheo lại, lam nhân này chính là người được cử đi để hái Thủy Vân Thai!Sắc mặt Băng Diệu đột nhiên trầm xuống, nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt lam nhân bị thương, lam mang chợt lóe lên rồi biến mất, cẩn thận kiểm tra.Ngay sau đó hắn vô cùng cẩn thận hỏi lại tên lam nhân đem người bị thương trở về, nhưng bởi khác biệt ngôn ngữ nên Tả Mạc không hiểu gì.Một lúc sau, Băng Diệu mới ngẩng đầu giải thích với Tả Mạc: “Hắn bị người ta đả thương, có người đang xuất phát đi cấm địa.”

Tả Mạc bỗng nhớ tới đám người Huyền Không tự kia, trong lòng máy động, vội vàng hỏi: “Băng đại ca, có thể hay không để bạn của ta kiểm tra thương thế cho anh bạn này?”

Băng Diệu gật đầu, lùi sang một bên.

Tả Mạc kêu Tông Như tiến lên, Tông Như đặt tay lên chỗ thụ thương của lam nhân, một lát sau liền thu lại, gật đầu với Tả Mạc.“Tả huynh đệ có phát hiện gì sao?”

Băng Diệu thấy vậy nhịn không được hỏi.Thấy Tông Như gật đầu, trong lòng Tả Mạc nhất thời hiểu rõ, giải thích: “Lúc chúng ta đi trên đường đã gặp phải bốn vị thiện tu của Huyền Không tự.

Từ vết thương trên người của vị huynh đệ ày có thể nhận ra đó là do thiện tu gây ra, ta đoán là do bốn vị thiện tu Huyền Không tự kia.”

“Huyền Không tự!”

Mặt Băng Diệu trầm xuống.

Những ngày nay Tả Mạc đã nói qua tình huống bên ngoài, Huyền Không tự là gì, hắn cũng có biết sơ sơ.Băng Diệu không do dự, dứt khoát nói: “Bất luận là ai, xông vào cấm địa, bản tộc từ trên xuống dưới đều sẽ chiến đấu tới cùng, tuyệt đối không thỏa hiệp!”

Dứt lời, mấy tên lam nhân phóng như bay vào phòng nghị sự, tiếng rít kì dị vang vọng khắp nơi không dứt.Nghe được tiếng huýt gió, rất nhiều chiến sĩ lam nhân giống như thủy triều tập trung về phòng nghị sự.Băng Diệu nói qua với bọn họ, nhất thời sát khí tràn đầy trên mặt đám người lam nhân.“Tả huynh đệ, các ngươi trước tiên ở lại…”

Băng Diệu từ tốn nói với Tả Mạc.“Băng đại ca khách khí rồi!”

Tả Mạc nghiêm mặt nói: “Tiểu đệ phải nắm bắt cơ hội này!

Băng đại ca không biết đấy thôi, lúc chúng ta đi đường đã bị mấy tên giặc ngốc này ám toán, đang nghĩ làm sao để báo thù thì lại có cơ hội này!

Lại còn vị tiểu huynh đệ này vì tìm kiếm Thủy Vân Thai hộ chúng ta mà bị thương, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn!”

Băng Diệu lộ vẻ tán thưởng, vỗ mạnh vào vai Tả Mạc: “Tốt!

Tình cảm của ngươi ta hiểu rồi!

Đi!

Chúng ta cùng đi!

Hừ!

Huyền Không tự!”

----------------------------“Sư thúc, kẻ vừa rồi rất cổ quái.”

Minh Tịnh hơi kinh hoảng nói.

Bóng người màu lam kia giống như quỷ mị vậy, nếu không phải sư thúc ra tay khiến đối phương bị thương nặng chỉ sợ bọn họ đã gặp vấn đề rồi.Định Chân luôn ôn hòa lúc này sắc mặt cũng rất khó coi, hắn không nóng không lạnh nói: “Đó là lam nhân!”

Ba vị đệ tử bị vẻ mặt dữ tợn của Định Chân dọa chết khiếp, mất một lúc mới có người hỏi lại: “Sư thúc, lam nhân là cái gì?”

“Dư nghiệt của viễn cổ nhất mạch!”

Định Chân chú ý tới vẻ mặt của vị đệ tử, chậm rãi nói: “Các ngươi nhớ kỹ, khi gặp phải viễn cổ nhất mạch phải báo cáo ngay cho môn phái!”

Ba gã đệ tử bị Định Chân nghiêm khắc giáo huấn liền gật đầu lia lịa.Bỗng Định Chân trầm mặc không nói, tên lam nhân vừa bị hắn đả thương lại không thấy thi thể, khẳng định có đồng bọn!Chẳng lẽ đây là bộ lạc lam nhân?Tâm thần Định Chân không khỏi run lên, nếu quả thật là vậy, lần này đi thật đáng giá!

Dù cho không tìm được đồ vật kia thì việc bộ lạc lam nhân này cũng đủ khiến môn phái coi trọng.Bỗng hắn miết tay, linh lực khẽ động, một vòng quang mang kim sắc chợt xuất hiện ở đầu ngón tay hắn rồi biến mất.

Định Chân mở mắt, trong lòng thầm than, những băng lam này có chút cổ quái, không thể đưa tin về môn phái được!Định Chân rất cảnh giác, những hậu duệ viễn cổ có thể kéo dài hơi tàn tới nay chỉ sợ còn có một số thủ đoạn.Cao thủ Huyền Không tự xuất hiện lớp lớp, chức quyền cũng phân chia rất cẩn thận, đặc biệt có người chuyên môn xử lý công việc, Định Chân chưa từng tham dự loại nhiệm vụ như này.

Nói thật, lần này bọn họ nếu không phải ở gần Vân Hải giới nhất thì nhiệm vụ này không tới phiên họ làm.Bất luận thế nào, phải hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này.“Cẩn thận chút, đi thôi.”

Định Chân trầm giọng nói: “Sự tình lần này có chút cổ quái, nếu như có gì không thích hợp, các ngươi lập tức bỏ trốn, không được do dự, rõ chưa?”

Bên trong môn phái Định Chân không phải là kẻ có thực quyền, bằng không hắn cũng không phải phụ trách loại nhiệm vụ cấp thấp đưa đệ tử ra ngoài lịch lãm như này.

Không phải thực lực của hắn không đủ mà là do các đại lão không thích hắn.

Hắn không mong những đệ tử trong tay mình đi ra ngoài xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.Quy của của môn phái rất nghiêm khắc, nếu không có lệnh, tự ý bỏ trốn sẽ nhận phải hình phạt vô cùng nặng.“Vâng, sư thúc!”

Ba người vội vàng trả lời.---------------------------Biệt Hàn cẩn thận xem xét tình báo bên trong ngọc giản, đây đã là lần thứ mười lăm.Tình báo có được là nhờ môn phái thu thập, bao quát các loại tin tức về Vân Hải giới và Quy đảo, Biệt Hàn nhận ra môn phái chú ý tới Vân Hải giới và Quy đảo cũng chưa lâu lắm, mới có mấy ngày, nếu không tình báo sợ rằng sẽ không đơn giản như này.Biệt Hàn hiểu rõ khả năng thu thập tình báo của môn phái, chỉ cần cho bọn họ thời gian, bọn họ có thể điều tra bất cứ tình báo nào mà họ muốn.Tình báo Vân Hải giới không có gì đặc thù, đây chỉ là một trung giới hẻo lánh, lúc trước không có thế lực nào đáng để nhắc tới.Trọng điểm của tình báo này là thế lực “Quy đảo”.

Thế lực này vô cùng cường đại, bọn họ có thể chiến thắng một đội ma quân!Nhìn thấy hai chữ “ma quân” này, mắt Biệt Hàn vô ý nheo lại, dù cho đây đã là lần thứ mười lăm.Quy mô ma quân không rõ nhưng thế lực bản địa của Vân Hải giới không ai có thể ngăn cản, dẫn đến toàn bộ giới chạy tán loạn, cho tới tận khi Quy đảo tuyên bố có thể chống lại ma quân, tình thế mới có chút khởi sắc.Hẻo lánh như Vân Hải giới lại thêm không có sản vật gì, trước đây không ai chú ý tới, xúc tu của tứ cảnh thiên cũng không vươn tới đây.

Trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng, Vân Hải giới không có giới chủ.

Chìa khóa (giới thược) của Vân Hải giới đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy, Biệt Hàn chú ý tới điểm này.Chìa khóa đối với bất cứ giới nào đều là vật cực kì quan trọng.

Bất cứ ai có được nó đồng nghĩa với việc có được một tài sản vô cùng lớn!

Có được chìa khóa thì linh thạch, khoáng sản,… của một giới đều sẽ hiện ra trước mặt hắn.

Trừ những thứ đó ra, chìa khóa còn có thể điều động linh khí của một giới.Bình thường, không lâu sau khi phát hiện ra một giới thì sẽ điều tra ra được manh mối của chìa khóa.

Tu giả sẽ tìm trăm phương ngàn kế để tìm được chìa khóa, đó là một khoản tài phú khổng lồ đủ khiến người ta điên cuồng.Nhưng kì quái nhất chính là đến giờ vẫn chưa tìm được chìa khóa của Vân Hải giới, mà lịch sử tồn tại ở đây của tu giả chắc phải tới cả ngàn năm, vậy mà vẫn không thể xác định được.

Thời gian dài như thế, không ai không thèm nhỏ dãi với chìa khóa.

Khi nào có được chìa khóa mới có thể trở thành kẻ đứng đầu Vân Hải giới.Biệt Hàn đang suy đoán dụng ý của môn phái.Chưởng môn luôn miệng nói vì trợ giúp Định Chân, ngay từ đầu Biệt Hàn đã không tin.

Địa vị của Định Chân trong phái, hắn biết rất rõ, chưởng môn lại vì Định Chân mà điều động một chiến bộ, đó là nói đùa thôi.Huống hồ, còn thả cho hắn đi.Từ khi lấy được ngọc bài Hoàng Kim chiến tướng, hắn liền bị lệnh cưỡng chế tại gia không được ra ngoài, mỗi ngày đều phải tụng kinh.

Ngoài cửa không có người canh gác nhưng Biệt Hàn biết rõ, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi vào tiểu viện của mình.Trưởng lão trong phái nói hắn thèm sát, nghĩ đến điều này hắn không khỏi cười nhạt.Tuy nhìn bề ngoài Giang Triết rất tuấn tú ôn hòa nhưng khi giết người, tuyệt đối sẽ không nương tay, chưa từng nghe thấy trưởng lão nào nói Giang Triết thèm sát.Tất cả chuyện này chỉ là…Đột nhiên hắn quay đầu lại, nhìn Nghiệt bộ trước mặt.

Cấm chế phạn văn màu vàng óng trong mắt hắn giống như ánh nắng thật chói mắt.Một lát sau, hắn thôi không nhìn nữa, mặt không chút biểu cảm, không hiểu đang nghĩ gì.Thậm chí môn phải còn chuẩn bị truyền tống trận cho họ, trực tiếp truyền tống tới Vân Hải giới, khoản tiền lớn này khiến người ta nghẹn họng, có thể thấy được sự coi trọng của môn phái đối với chuyện này.Có thể trực tiếp truyền tống tới Vân Hải giới…Môn phái đã sớm sắp đặt người nằm vùng ở Vân Hải giới.Bọn họ mưu đồ gì chứ?Cho đến khi ánh sáng do truyền tống trận chiếu vào mắt hắn, hắn mới từ trong trầm tư bình thường lại.“Biệt Hàn đại nhân, truyền tống trận đã chuẩn bị xong, ngài có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”

Bên cạnh truyền tống trận, một vị thiện tu thủ hộ tiến lên trước nói với hắn.Biệt Hàn không thèm nhìn, mặt không chút biểu tình đi tới truyền tống trận.Nghiệt bộ yên lặng đi phía sau hắn giống như xác chết.Chương 534 : Đăng Hỏa Phạn giới .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnMọi người đi xuyên qua băng lam, tốc độ cực nhanh.

Lam nhân trời sinh sống nhờ băng lam, trong băng lam bọn họ như cá gặp nước.Tả Mạc nhìn ra được chút ít, trên người lam nhân hình thành một lớp băng lam mang, hình thoi băng lam mang này khiến bọn họ như trượt đi trong băng lam.Tâm ý khẽ động, Tả Mạc vô thức bắt đầu mô phỏng theo lam nhân.

Hắn không thể thao túng băng lam nhưng hắn có biện pháp khác.

Ngay từ đầu tất cả đều thất bại nhưng dần dần Tả Mạc cũng tìm ra được chút quy luật.Lúc đầu hắn dùng linh lực nhưng rất nhanh hắn nhận ra tốc độ tiêu hao của linh lực quá nhanh.

Sau cùng mới phát hiện ra dùng thần lực thì hiệu quả tốt hơn, hầu như không tiêu hao.

Nhưng khó khăn khi thao túng thần lực hiển nhiên cao hơn rất nhiều so với thần thức, Tả Mạc chỉ có thể miễn cưỡng duy trì.Vi Thắng rất nhanh liều nhìn ra sự khác biệt của Tả Mạc, nhìn thoáng qua hắn đã hiểu được.

Ngộ tính của Vi Thắng rất cao, trình độ kiếm ý cao, không phải dạng nửa vời như Tả Mạc có thể sánh được, rất nhanh liền nắm được bí quyết, dùng kiếm ý tạo thành một cái toa hình mang, tốc độ bạo tăng!Biểu hiện của Vi Thắng khiến đám người Băng Diệu thất kinh.Đột nhiên Băng Diệu hừ lạnh một tiếng: “Ngay ở phía trước, bắt được hắn rồi!”

-----------------------------Trong lòng Định Chân chợt có dự cảm xấu, dừng chân, mặt bỗng biến sắc gào lên với ba người Minh Tịnh: “Chạy mau!”

Ba người Minh Tịnh sửng sốt, mặt trắng bệch ra nhưng không chút chậm chạp, xoay người ba người ba hướng chạy trốn!Sột soạt.Bỗng trong băng lam bay ra ba đạo lam quang, vô cùng chuẩn xác bắn trúng ba người.

Chỉ thấy băng sương lam sắc với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang lan tràn trên thân bọn họ, vẻ kinh sợ vẫn còn đọng trên mặt, họ đã bị biến thành tượng băng.Bộp bộp bộp!Ba bức tượng băng ngã xuống đất, trong nháy mắt vỡ tan.Mắt Định Chân như muốn nổ, viền mắt đầy tơ máu nhưng hắn không đưa ra bất cứ hành động phản kích nào, cả người đột nhiên đánh về phía băng lam!Trong lòng hắn tràn ngập kin hãi, tin tức này nhất định phải truyền về môn phái!

Ở đây lại có bộ lạc lam nhân quy mô lớn như vậy!“Muốn chạy sao?”

Sát khí trên mặt Băng Diệu dày đặc, hừ lạnh một tiếng, ngón tay chỉ về phía băng lam!Tê tê!Hai tiếng động cực nhỏ giống như độc xà phun lưỡi.Trong băng lam hai tia lam sắc nhỏ giống như hai chùm sáng màu lam nháy mắt xuyên qua thân thể Định Chân.Sắc mặt Băng Diệu khẽ biến.Thân hình Định Chân trong băng lam dần trở nên mờ nhạt, cho tới tận lúc biến mất, đó chỉ là tàn ảnh!“Toàn bộ lui về phía sau!”

Băng Diệu đột nhiên nói.Lập tức lam nhân giống như thủy triều lùi về phía sau, chỉ còn lại Băng Diệu một mình đứng đó.

Mấy người Tả Mạc cũng lùi lại, nhưng tâm trí của Tả Mạc vẫn dõi theo, mấy người bọn họ không một tiêng sđộng xuất hiện ở bên cánh, đề phòng đối phương chạy trốn.Bóng dáng của Định Chân từng chút một hiện ra, hắn nhìn chằm chằm về phía Băng Diệu, chậm rãi nói: “Không ngờ tới, lại có thể gặp được hậu duệ viễn cổ, Định Chân ta thật quá may mắn!”

Băng Diệu thờ ơ, lạnh lùng hỏi: “Vì sao ngươi xông vào cấm địa của ta?”

“Cấm địa?”

Định Chân nheo mắt: “Hóa ra đồ vật kia ở trên tay các ngươi!”

“Đồ vật nào?”

Băng Diệu hỏi lại.“Ha ha.”

Định Chân thản nhiên nói: “Không cần nhiều lời.

Ta thấy trong này chỉ có ngươi thực lực tương đương ta.

Muốn lưu ta lại phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào.”

Băng Diệu không nói gì, hai tay vung lên, mười ngón mở ra, mười chùm sáng lam sắc xuất hiện ở đầu ngón tay.Pháp bảo của Định Chân rất kỳ quái, đó là chiếc mõ ngày thường dùng để tụng kinh.

Toàn thân mõ đen kịt, trên mặt là những chu sa màu hồng tạo nên những kinh văn nhỏ li ti, trên mộc chùy cũng là những kinh văn như vậy.Trong nháy mắt khi Định Chân lấy mõ ra, mấy người Tả Mạc biến sắc!Thất phẩm pháp bảo!Đây tuyệt đối là một kiện thất phẩm pháp bảo!Trên tay Định Chân chợt hiện ra một kiện thất phẩm pháp bảo không khiến người ta thấy giật mình, tu giả nguyên anh kỳ của Huyền Không tự lại không có một kiện pháp bảo thất phẩm trên tay, nói ra ai tin được chứ.

Uy lực của pháp bảo thất phẩm mấy người Tả Mạc hiểu rất rõ, thập tự chuyển kinh đồng trên t ay Tông Như cũng là một pháp bảo thất phẩm.Đồng dạng là thất phẩm pháp bảo nhưng uy lực phát huy ra nếu ở trên tay tu giả nguyên anh kỳ cách biệt một trời một vực so với tu giả kim đan.

Thất phẩm pháp bảo là đỉnh cấp pháp bảo của tu giả kim đan, trên thực tế còn bị hạn chế của cảnh giới, tu giả kim đan kỳ thường chỉ phát huy được hai thành uy lực của thất phẩm pháp bảo, có rất nhiều tu giả thậm chí chỉ có thể phát huy được một thành.

Nhưng tu giả nguyên anh kỳ có thể phát huy được trăm phần trăm uy lực của thất phẩm pháp bảo.Thực lực của tu giả liên quan đến rất nhiều thứ, linh lực, ưu nhược điểm của pháp quyết tu luyện, ngộ tính sâu cạn của cá nhân, pháp bảo, vân vân…

Chênh lệch giữa nguyên anh và kim đan là khoảng cách không thể vượt qua, ở bất cứ mặt nào thì tu giả nguyên anh kỳ cũng chiếm ưu thế tuyệt đối.Cho nên khi Tả Mạc nhìn thấy Định Chân lấy ra thất phẩm pháp bảo thì trong lòng bỗng xuất hiện dự cảm không ổn.Tu giả nguyên anh kì bị dồn tới chân tường, sức chiến đấu bộc phát ra…Nhìn vẻ mặt đầy nghiêm nghị của Định Chân, trong tay là mộc chùy, bây giờ Tả Mạc chỉ hi vọng Băng Diệu có thể đương đầu được.Nguyên anh kỳ vẫn khiến người ta cảm thấy chột dạ…Tả Mạc vờ bình tĩnh, lúc này Vi Thắng và Tông Như đứng cạnh hắn đang sục sôi chiến ý.Định Chân không coi ai ra gì đang ngồi khoanh chân trên đất, đem mõ đặt ở trước mặt, hai mắt nhắm lại, vừa tụng kinh vừa gõ.Bộp bộp bộp!Từng tiếng mõ như từ thâm sơn cổ tự vang tới, như có như không.Ánh sáng xung quanh dần ảm đạm, băng lam lam sắc trong tầm mắt không ngừng bị hắc ám thôn phệ.

Từng bóng dáng như từ hư vô bước ra, từ hư thành thực, đó là những thiện tu khoác áo cà sa nửa người.

Bọn họ dường như không nhìn thấy đám Tả Mạc, nhanh nhanh chóng chóng khom lưng, trước mắt trống rỗng bỗng xuất hiện một điểm sáng.Các thiện tu không ngừng khom lưng, không ngừng thắp lên những điểm sáng.Điểm điểm sáng lên, giống như bầu trời đầy sao.Trong điểm sáng truyền ra những tiếng tụng kinh phạm xướng.Tả Mạc khiếp sợ, Vi Thắng nhanh chóng nắm lấy hắc kiếm, trong mắt tràn ngập kích động, thì thào tự nói: “Đây là ‘giới’ chân chính sao?”

“Giới?”

Tả Mạc bình thường trở lại, nghe vậy thất kinh: “Chẳng lẽ hắn là kiếm tu?”

Tả Mạc biết ‘giới’ chính là giai đoạn cao cấp của kiếm ý, đại sư huynh đã tới rất gần nó.“Không phải kiếm tu.”

Vi Thắng đầy kích động nói: “Bất luận kiếm tu phù tu thiện tu, tu luyện đến trình độ nhất định đều sẽ như trăm sông đổ về biển, đó gọi là ‘giới’!”

Lúc này Tông Như mới mở miệng giải thích: “Thiện tu gọi nó là ‘đại tự tại’.”

Trong lời nói của hắn đầy ắp hâm mộ, ngộ tính của hắn không bằng Vi Thắng, tuy nguyện lực là một loại lực hiếm thấy nhưng cảnh giới không cao còn chưa tới gần được cánh cửa ‘giới’.Tả Mạc không hề ngượng vì sự thiếu hiểu biết của mình, vuốt cằm hỏi: “Đây có phải ảo cảnh hay không?

Tên giặc ngốc này am hiểu huyễn thuật, trên đường chúng ta thiếu chút nữa thì bị hắn xỏ mũi!”

“Không phải huyễn thuật đâu.”

Vi Thắng lắc đầu, hơi khó khăn nói: “Huynh cũng không biết phải giải thích thế nào.

Nhưng hắn rất lợi hại, chúng ta phải cẩn thận.”

“Giặc tuy ngốc nhưng vẫn là nguyên anh kỳ!”

Tả Mạc phụ họa.“Không.”

Vi Thắng lại lắc đầu: “Giới, là một đường ranh giới, lĩnh ngộ hay không lĩnh ngộ, thực lực cách nhau một trời một vực.

Giới và ngộ tính không liên quan, cũng không liên quan tới tu vi, không phải nguyên anh kỳ nào cũng lĩnh ngộ được giới!”

Tả Mạc hơi khẩn trương: “Ý đại sư huynh nói tên giặc ngốc nguyên anh này là giặc ngốc cấp cao hả?”

Vi Thắng dở khóc dở cười nói: “Đại khái là như vậy.”

“Chúng ta ba người có thể tiếp được mấy chiêu của hắn?”

Tả Mạc hỏi một vấn đề rất thực tế.“Không biết.”

Vi Thắng lắc đầu: “Khả năng một chiêu cũng không tiếp được.

Nhưng sư đệ ngươi…”

Nói đến đây, Vi Thắng lộ vẻ cảnh giác, hơi dừng lại rồi nói một cách mơ hồ: “Cái cổ quái kia…

Ta không thể lý giải nổi.”

Tả Mạc nghe thấy vậy lập tức hiểu ra, tuy Vi Thắng nói không rõ nhưng ý tứ trong đó chính là khả năng bọn họ có thể ngăn được một chiêu không cao.

Ngay sau đó hắn liền nói: “Nếu không, chúng ta chỉ có thể đứng đằng sau Băng Diệu đại ca thôi, nhìn điệu bộ của Băng Diệu đại ca dường như rất lợi hại.”

Cả người Băng Diệu chìm trong điểm sáng, thần sắc không chút hôt hoảng, mười chùm tia sáng lam sắc nhỏ như sợi tóc lay động trong không trung.

Chúng không ngừng sinh trưởng, đầu còn lại kéo dài vào bóng tối, không nhìn thấy cuối.Hiển nhiên, đây là một cuộc quyết đấu cấp cao, vượt xa thực lực của đám người Tả Mạc.Định Chân than nhẹ một tiếng: “Viễn cổ nhất mạch quả nhiên thần kỳ!

Đăng Hòa phạn giới của tại hạ lại không thể công nổi, lợi hại!”

Chỉ thấy một trượng xung quanh Băng Diệu chính là băng lam, tỏa ra quang mang nhàn nhạt, ở trong biển hắc ảm vô cùng chói mắt.Băng Diệu mặt lạnh lùng, trong mắt hiện lên sự hân thưởng: “Nếu không phải đang ở trong băng ta chưa chắc đã là đối thủ của ngươi.”

Vẻ mặt hắn chợt biến đổi, mắt lóng lánh lam quang: “Nhưng bây giờ ngươi phải chết!”

Hai tay hợp nhất, mười chùm sáng màu lam đột nhiên sáng rực, bay lượn khắp trời!Vô số tia sáng màu lam xuyên qua điểm sáng, lướt qua người những thiện tu đang thắp nến!Nơi nó đi qua sương lạnh vô cùng, giống như kịch độc, lan tràn với tốc độ kinh người.Những điểm sáng bị tia lam quang lướt qua không tắt, chúng nó giống như bị đóng băng, sương trắng lan ra bao phủ phía ngoài điểm sáng.

Sương trắng không ngừng dày lên, hình thành nên những bông tuyết trong sáng, điểm sáng bị bao kín trong đó.Bông tuyết óng ánh hiện ra lăng kính, trung tâm của nó là những điểm sáng, ánh sáng phảng chiếu trong lăng kính đầy yêu dị.Từng bông tuyết bao phủ điểm sáng huyền phù trong không trung giống như những ngôi sao.Định Chân khẽ nhíu mày, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.Kinh văn màu đỏ trên mõ và mộc chùy như sống dậy, chậm rãi di chuyển.Bỗng, một kinh văn màu vang từ trong mõ bay ra, ngay sau đó, những kinh văn kim sắc không ngừng từ trong mõ bay ra.Trong chớp mắt, khắp trời là những kinh văn màu vàng bay lượn!Một kỳ tự kinh văn bay qua trước mặt Tông Như, hai mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở lớn, đầy hốt hoảng!Chương 535 : Đánh lén .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKinh văn như lá cây bị gió cuốn bốc lên, lan đến từng ngóc ngách.Những lá cây màu vàng mỹ lệ này mang theo khí tức độc hữu của thiện tu khiến người ta không khỏi cảm thấy mê mẩn.

Tông Như biến sắc, bước lên trước một bước, từng tia từng tia nguyện lực quấn lấy thập tự chuyển kinh đồng, chuyển kinh đồng rực sáng!Một vòng kinh văn bỗng sáng lên trên chuyển kinh đồng, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt bao phủ mấy người Tả Mạc Vi Thắng.Gần!Dư âm vang vọng, thiền gia phạm xướng!Trong nháy mắt toàn bộ kinh văn nổ tung, hóa thành vô số hào quàng màu vàng rơi xuống như mưa, tràn ngập không gian!Bông tuyết phiêu phù trong không khí bị kim quang chạm vào liền vỡ tan thành những mảnh băng vụn!

Trong nháy mắt băng vụn bay khắp trời.

Vốn điểm sáng bị đóng băng đột nhiên rực sáng, mỗi điểm sáng giờ đã to bằng nắm tay, phiêu phù trong không trung, chập chờn bất định.Tông Như phóng ra quang tráo, những kim quang trước mặt này thật yếu ớt!Song phương không cùng đẳng cấp, chênh lệch về bản chất lúc này được thể hiện rõ nét.Quang tráo bị nghiền nát, Tông Như đau đớn kêu lên, liên tục lùi lại mấy bước.Sắc mặt Vi Thắng khẽ biến, hắc kiếm trong tay khẽ xoay tròn, không gian trước mặt như bị thủng một lỗ, trong nháy mắt kim quang bị lỗ hổng này thôn phệ!“A!”

Một tiếng thốt nhẹ vang lên, đó là của Định Chân.Hắn kinh ngạc nhìn Vi Thắng, trước đó tuy rằng rất tán thưởng Vi Thắng nhưng trăm ngàn lần hắn không nghĩ tới thiếu niên trẻ tuổi này lại có thể mò tới được cánh cửa của ‘giới’!Thực là thiên tài!Không biết là môn phái nào…

Không hiểu tại sao bọn họ lại đi cùng lam nhân?Lẽ nào có môn phái dám công khai vi phạm cấm kị của tứ cảnh thiên?Định Chân vừa tán thưởng vừa nghi hoặc, trong mắt hắn ‘giới’ của Vi Thắng vừa yếu lại vừa thô.

Tuy rằng trong phái Định Chân không có thực quyền nhưng chính bởi thế hắn lại càng thêm chuyên tâm tu luyện.Hai mươi năm trước hắn đã bước qua cánh cửa ‘giới’, luyện thành Đăng Hỏa Phạn giới.

Trài qua hai mươi năm tìm tòi và hoàn thiện, Đăng Hỏa Phạn giới của hắn đã sớm tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới!Chưởng môn Huyền Không tự là một trong ít người hiểu rõ thực lực của Định Chân, vì vậy mặc dù Thiên Hoàn Thân Vô Hợi tả tơi từ Vân Hải giới trở về hắn vẫn vô cùng tin tưởng Định Chân có đủ năng lực để hoàn thành nhiệm vụ.Không khí như bị kích động, giống như có một bàn tay vô hình đang khuấy động tạo nên một vòng xoáy thật lớn, vô số hào quang kim sắc trong phút chốc xuất hiện trước mặt Vi Thắng.Hào quang liên miên bất tận chìm vào trong vết nứt trước mặt Vi Thắng.Vết nứt bỗng run lên!Vi Thắng biến sắc, hắn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng nổ, vết nứt bỗng nhiên nổ tung!

Vi Thắng lùi lại sau một bước, máu từ khóe miệng trào ra, tạo thành vệt.

Vi Thắng bị thương không chút tức giận, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Định Chân!Tâm tính kiên nghị, thực sự là một mầm cây tốt…Định Chân không nhịn được mà khen thầm một câu, chỉ tiếc…Ánh mắt vốn ôn hòa hiền hậu của Định Chân bỗng xuất hiện dị sắc!Sắc mặt Băng Diệu giờ đây rất khó coi, đánh tới lúc này rõ ràng thực lực của đối phương hơn xa hắn.

Lam nhân mất đi đồ đằng, hơn vạn năm sống ở sâu trong Vân Hải, vô hình chung đã làm bọn họ thụt lùi rất nhiều.Sự thụt lùi này được thể hiện ra rất rõ ràng khi đối mặt với những môn phái đỉnh cấp như Huyền Không tự.Bất luận thế nào cũng không thể để hắn chạy thoát!Băng Diệu hiểu rất rõ, nếu như để đối phương chạy thoát thì tai họa ngập trời sẽ ập xuống đầu lam nhân.

So sánh với Huyền Không tự, bộ lạc lam nhân giờ giống như một đứa trẻ gầy yếu.Thế nhưng giờ đây chúng ta đã tìm thấy Lam rồi!Băng Diệu tin, khi bộ lạc lam nhân đã tìm được Lam, nhất định một lần nữa sẽ trở nên cường đại, giống như một vạn năm về trước!Nhưng vẫn cần phải có thời gian.

Nhất định không thể để người này sống sót rời đi!Băng Diệu cảm thấy bản thân chẳng bao giờ có được tín niệm kiên định như thế, hai mắt hắn ngời sáng, xanh thăm thẳm giống như toàn bộ tạp chất đều biến mất, phản chiếu những điểm sáng không bờ bến kia.Băng lam lạnh lẽo từ dưới chân Băng Diệu bay lên.Hai mắt Băng Diệu khép hờ, vung hai tay lên, mười chùm sáng màu lam giống như những chiếc rễ chui vào trong hắc ám.Định Chân biến sắc, hắn không ngờ đối phương lại muốn liều mạng!

Băng Diệu không giữ lại chút nào, lần đầu tiên thiền tâm của Định Chân xuất hiện dao động.Chút ba động này là sơ hở cực kì trí mạng!Bỗng Băng Diệu mở mắt, trong mắt chợt lóe lên lam quang, chùm sáng lam sắc trong tay hắn không hề có dấu hiệu báo trước nổ tung tóe!Nhìn rộng ra có thể thấy khắp nơi là những sợi lam quang đứt gãy, chung snó giống như tơ chậm rãi bay xuống.Trong mắt Định Chân hiện lên vẻ dè chừng và sợ hãi, linh lực điên cuồng quán nhập vào mộc chùy trong tay.Bộp bộp bộp!Mỗi cái đập, điểm sáng phiêu phù trong không trung lại lóe lên, bành trướng ra một chút.“Nghiệp hỏa!”

Mặt Tông Như tái nhợt, vừa bị thương khiến giọng của hắn khàn khàn.Vốn Tả Mạc còn muốn trốn nhưng cả Tông Như và Vi Thắng đều bị thương khiến việc muốn bỏ trốn bị hắn ném lên chín tầng mây.

Thù mới thù cũ chất đầy trong lòng, hắn nhìn chằm chằm Định Chân, ý đồ muốn tìm cơ hội đánh lén đối phương một cái!Khi hắn nhìn thấy nghiệp hỏa thì không khỏi giật mình, cười nham hiểm.Chơi với lửa!

Ai có thể so với hắn chứ?Dù cho đối phương là lão quái nguyên anh kỳ hắn cũng không sợ!

Con đường hắn đi bắt đầu chính là chơi đùa với lửa.Nghiệp hỏa là một loại hỏa cực kì thâm độc của thiện tu, một khi nhiễm phải sẽ khiến hồn phách biến thành tro bụi, ngay cả tu giả nguyên anh kỳ cũng rất sợ nó!Nhưng Tả Mạc không sợ!Tuy nghiệp hỏa rất lợi hại nhưng chỉ là lục phẩm hỏa diễm, cùng bậc với đại nhật văn diễm, huống hồ trên người hắn còn có kỳ bảo thái dương tinh loại!Thực lực song phương cách nhau quá xa, dù cho thủ đoạn khống chế lửa của Tả Mạc có cao hơn đối phương cũng không có chút cơ hội thắng nào.Nhưng sao Tả Mạc lại cười nham hiểm như thế, hắn sao có thể cứng đối cứng với Định Chân chứ?Suy đoán lúc đầu của đại sư huynh là để Tả Mạc hiểu rõ chênh lệch của hai bên, sau đó là Tông Như Vi Thắng ra tay, một chiêu đã bị thương càng khiến Tả Mạc hiểu rõ hơn.

Cứng đối cứng tuyệt đối không có chút cơ hội nào, hắn kiềm nén chiến ý trong lòng, chờ đợi cơ hội!Hắn giống như một con độc xà đang ẩn mình trong bóng tối, chờ cơ hội đánh ra một kích trí mạng!Khi hắn nhìn uy thế của những điểm sáng tăng vọt, như thủy triều dâng trào.Không chút do dự, hắn mạnh mẽ ra tay!Đột nhiên hai tay mở ra, đại nhật văn diễm trong nháy mắt không hề giữ lại nở ra, tầng tầng hoa văn hỏa diễm đột nhiên nở tung!Trong bóng tối, trong nháy mắt Tả Mạc bị đại nhật văn diễm thôn phệ biến thành hỏa nhân, từng vòng hoa văn lửa sáng ngời, vô cùng chói mắt!Nghiệp hỏa khắp trời liền bị kiềm chế!Nghiệp hỏa là cực âm chi hỏa, đại nhật văn diễm là chí dương chi hỏa, khi đại nhật văn diễm nở ra thì nghiệp hỏa trên trời liền bị kiềm chế!Đây là va chạm thông thường nhất của trời đất!Định Chân trong Đăng Hỏa Phạn giới mặc dù có nghiệp hỏa nhưng không phải lấy nghiệp hỏa là chính, hắn không dồn quá nhiều tâm sức cho việc tế luyện nghiệp hỏa.

Nghiệp hỏa hung ác, thương không được thiện tu yêu thích, điều này khiến Tả Mạc có thể lợi dụng được.Thời gian bị kiềm hãm quá ngắn, nhưng chính trong khoảng thời gian này, những chùm lam sắc vô lực kia chầm chầm bay xuống chạm đất!Sắc mặt Định Chân đại biến!Sao có thể!Tên gia hỏa này…

Mình lại không nhận ra hắn có chút đặc biệt nào!Định Chân không tin vào mắt mình, hắn đã đối mặt với mấy người Tả Mạc vài lần nhưng mỗi lần hắn đều tập trung chú ý lên người Vi Thắng và Tông Như, không để ý nhiều tới Tả Mạc.

Trong mắt hắn, Tả Mạc không quá nổi bật.Nhưng chính thiếu niên bình thường không thể bình thường hơn được lại đánh cho hắn một đòn trí mạng!Thật âm độc!

Lại có thể ẩn dấu lâu như vậy, hàn ý nổi lên trong lòng Định Chân.

Nhưng lúc này hắn không có thời gian để nhìn ngắm Tả Mạc nữa, những chùm tơ sáng màu lam vô lực nhu nhược kia khiến hắn cảm giác được sự nguy hiểm!Chùm tơ sáng màu lam vừa chạm đất liền biến vào lòng đất.

Rất nhanh, từng chùm màu lam từ mặt đất trồi lên!Cảm giác nguy hiểm càng ngày càng mãnh liệt, hắn cảm thấy bản thân như đáng đứng ở mỏm núi, hơi vô ý chút liền ngã xuống vực sâu vạn trượng.

Trên trán Định Chân đã xuất hiện những giọt mồ hôi, mặt trắng bệchHắn có thể cảm giác được rõ ràng những chồi màu lam này đang phá hủy Đăng Hỏa Phạn giới của hắn, dễ dàng giống nhưng đâm vào đất vậy!Cái này…

Đây là cái gì?Vô số sợi tơ chìm vào trong đất, sinh ra vô số chồi màu lam!

Trong nháy mắt, Đăng Hỏa Phạn giới của hắn đã thủng lỗ chỗ!Cứ như thế mà bị phá…Trong nháy mắt, trong lòng Định Chân cảm thấy hoảng hốt.

Hai mươi năm trước, hắn lĩnh ngộ được giới của mình, hắn gọi nó là Đăng Hỏa Phạn giới.

Hai mươi năm sau đó hắn dồn toàn bộ thời gian và tinh lực để hoàn thiện nó.Nó càng ngày càng cường đại, càng ngày càng hoàn thiện, hắn vô cùng tin tưởng tu giả nguyên anh kỳ cũng không thể nào phá được Đăng Hỏa Phạn giới của hắn!Lỗ hổng tràn ngập, Đăng Hỏa Phạn giới không ngừng run rẩy, điểm sáng le lói, trong lòng Định Chân bỗng hiện lên một hình ảnh, nến tàn trong gió!Trong nháy mắt hắn già đi rất nhiều, da nhẵn bóng rất nhanh liền bị nhăn đi!Tâm hắn như tro nguội!Hắc ám tán đi, điểm sáng tắt, phạm xướng tiêu tịch, mộc chùy trong tay Định Chân gãy, mõ vỡ vụn thành mấy chục khối, tung tóe khắp nơi.Mắt Định Chân thoáng nhìn qua Tả Mạc.Đột nhiên trong mắt hắn hiện sự âm độc, từng hoa văn hình giun hiện lên trên mặt hắn, nhìn mà phát sợ!Chính là hắn!

Chính là hắn đã phá hủy Đăng Hỏa Phạn giới của mình!Sắc mặt Tông Như biến đổi: “Không tốt!

Hắn bị tâm ma tấn công!”

Chưa dứt lời, Định Chân liền biến mất!Băng Diệu vừa ra tay cảm thấy rất mệt mỏi, khi nhìn thấy Định Chân biến mất liền biến sắc nhưng ngay cả đầu ngón tay hắn cũng không nhấc lên nổi.Tả Mạc phản ứng cực nhanh, Tông Như chưa nói xong hắn đã nhận ra được nguy hiểm, chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng trong giây lát, hắn nghĩ đến phía sau…Vi Thắng Tông Như đã mất khả năng chiến đấu, A Quỷ từ sau lần ra tay trước thì rơi vào yên lặng, đám nhỏ…Trong nháy mắt máu nóng tràn ngập trong đầu Tả Mạc, không thể lùi được!Không kịp đem thần lực chuyển hóa thành ba lực, không cố được nhiều như vậy, thôi động thần lực, với một tư thế kì dị đột nhiên hắn bay về phía Định Chân!Chương 536 : Biến cố!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnThần lực toàn thân tập trung ở bàn tay, tay Tả Mạc bị bao phủ bởi một tầng kim quang nhạt.Trong nháy mắt, Tả Mạc sinh ra ảo giác rằng bất cứ thứ gì cũng có thể bẻ gẫy.

Nhưng ảo giác này đến cũng nhanh mà biến mất cũng rất nhanh.Sức mạnh dời núi lấp biển không chút tiểu xảo đánh tới, không khí như cô đọng lại khiến người ta hít thở cũng khó khăn, cảm giác sợ hãi giống như một sợi dây thít chặt lấy cổ Tả Mạc.

Thời gian như ngừng trôi, hoa văn dày đặc chi chít như mạng nhện trên mặt Định Chân, vẻ mặt dữ tợn thèm máu vô cùng rõ ràng.

Trong đầu Tả Mạc trống rỗng, bản năng cố gắng huy động song chưởng vỗ về phía trước!Thình thịch!Tả Mạc cảm thấy bản thân như bị một con bò tót đâm thẳng vào người, mắt mờ đi rồi mất đi ý thức.Thân thể hắn bị đánh bay đi, trong nháy mắt chìm vào trong băng lam đậm đặc.“Chết!

Các ngươi đều phải chết!”

Định Chân như bị điên, trước ngực hắn một chưởng ấn kim sắc hiện ra rất bắt mắt.

Hắn không cảm thấy gì, tỏa ra uy áp bao phủ toàn trường, Định Chân mê muội đang hồi quang phản chiếu, sức mạnh cường đại chưa từng có!Mọi người chỉ có thể trừng mắt nhìn Tả Mạc biến mất trong băng lam mà không thể làm được gì.

Hai móng chim ngốc cày nát mắt đất, lông chim khắp người dựng đứng lên, không ngừng run rẩy cố gắng chống đỡ uy áp của Định Chân, mắt thì nhìn chằm chằm về phía Tả Mạc vừa biến mất, hai mắt đầy tơ máu!Chim ngốc mạnh như thế mà còn vất vả chống đỡ uy áp của Định Chân, đám nhỏ còn lại càng không ổn.Ngoại trừ A Quỷ.Trong nháy mắt khi Tả Mạc biến mất, trong mắt A Quỷ đột nhiên hiện lên một đạo tử mang, cả người nhào về phía Tả Mạc biến mất!“Muốn chết!”

Định Chân quát lên, đánh một chưởng về phía lưng A Quỷ.A Quỷ không chút cảm giác.Bộp!Một chưởng của Định Chân đánh trúng lưng của A Quỷ, cả người A Quỷ run lên nhưng lại dựa theo sức mạnh này để gia tăng tốc độ!Giống như tên rời dây cung, chìm vào trong băng lam.Định Chân không đuổi theo, hắn cười ha ha như điên vậy!

Bỗng, một đạo kim quang trong cơ thể Định Chân thoát ra, như một thanh lợi kiếm màu vàng đâm ra từ trong người hắn vậy!Cả người Định Chân cứng đờ!Vô số đạo kim quang đột nhiên từ trong người hắn đâm ra, cả người như con nhím.Ầm!Một quang cầu màu vàng thật lớn giống như thái dương bay lên, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ Vân Hải!Trước mắt mọi người trở nên trắng xóa, không thể nhìn được gì.

Sóng va chạm mạnh mẽ tàn phá bừa bãi khắp nơi, nguyên anh kỳ bạo thể mạnh hơn uy lực của bất kì loại pháp bảo nào.Mọi người như lá rụng bị cuồng phong cuốn đi, không thể nào ổn định được thân hình, lập tức va đập loạn lên.Đợi ánh sáng tan hết, khi tất cả có thể nhìn lại lần nữa, trước mặt họ là một hố sâu đường kính hai mươi dặm, nó là bằng chứng vô cùng rõ ràng về sức mạnh của vụ nổ vừa rồi!Đám người Vi Thắng bình thường trở lại, ngay lập tức liền đi tìm Tả Mạc và A Quỷ.Rất nhanh, lam nhân cũng bình thường trở lại, may mà Băng Diệu đã nhắc nhở mọi người lùi lại phía sau, áp lực mà bọn họ phải nhận nhỏ hơn rất nhiều, ngay lập tức bọn họ chạy vào trong băng lam để tìm kiếm Tả Mạc và A Quỷ.----------------------------Đột nhiên phật châu trong tay tỏa sáng, Biệt Hàn mặt không thay đổi lần tràng hạt, một giọng nói truyền vào trong tai.“Ánh nến của Định Chân trong thiền tháp đã tắt.”

Giọng nói của người truyền tin cực nhạt, không chút xao động, nói xong liền im bặt.

Biệt Hàn nghe được tin tức này nhưng mặt không biến sắc, giống như hắn chẳng liên quan gì tới nó.Bên cạnh hắn, mấy tên ngoại môn đệ tử ngã trong vũng máu.

Quang mang do truyền tống trận phát ra lóng lánh, phản chiếu máu tươi trên đất vô cùng đẹp.Không lâu sau, một kẻ có thân hình khôi ngô đi từ trong truyền tống trận ra.Người này nhìn Biệt Hàn thì thần sắc vô cùng kích động, bước tới: “Điện hạ!”

Nếu như Tả Mạc có thể thấy được cảnh tượng này nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc khi người này chính là – Phó Phong!

Một kẻ thần bí xuất hiện tại Thiên Nguyệt giới, không ai biết lai lịch của hắn.“Thuộc hạ nghe nói bạch nhật tinh hiện ở Thiên Nguyệt giới, tưởng điện hạ ở đó, không ngờ điện hạ lại ở Huyền Không tự!”

Phó Phong tuy đã cố gắng kiềm chế bình tĩnh những trong giọng nói vẫn thể hiện rõ sự kích động!“Ngươi khổ rồi.”

Trong mắt Biệt Hàn thoáng xuất hiện sự kích động, ngay sau đó liền khôi phục vẻ lạnh lùng ngày thường.“Không dám…

Không dám…”

Phó Phong đường đường là nam tử vậy mà cũng cảm thấy tay chân luống cuống.“Không nên tới quá gần ta, trên người ta có cấm chế.”

Biệt Hàn thản nhiên ói: “Chúng ta phải nhanh lên, bọn họ rất nhanh sẽ nhận được tin tức này.”

“Đám giặc ngốc chết tiệt này!”

Trong mắt Phó Phong bỗng tràn ngập sát khí, hắn cung kính nói với Biệt Hàn: “Điện hạ yên tâm, tất cả đều đã được an bài thỏa đáng!

Chúng ta rất nhanh sẽ về nhà, cấm chế của Huyền Không tự chẳng có gì là ghê gớm!”

Trong lời nói của Phó Phong tràn ngập kiêu ngạo.Biệt Hàn quay đầu nhìn Nghiệt bộ đang yên lặng đứng đằng sau, im lặng không nói.“Điện hạ, đây là…”

Phó Phong hơi nghi hoặc.“Nghiệt bộ.”

Biệt Hàn thản nhiên nói.Hai mắt Phó Phong trợn tròn nhìn, không thể tin mà nhìn chằm chằm vào chiến bộ đang đứng yên lặng ở kia.“Ta mang bọn ngươi về nhà.”

Biệt Hàn quay sang chiến bộ đang đứng yên lặng ở đó, nhẹ nhàng nói.----------------------------“Biệt Hàn mang theo Nghiệt bộ biến mất?”

Một giọng nói từ sau màn che truyền tới, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra sự tức giận trong giọng nói của chưởng môn.Đệ tử bẩm bảo tuy khẩn trương nhưng vẫn cố gắng đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một lần.Nghe tới đệ tử ngoại môn ở truyền tống trận đều bị giết, bất luận bọn họ dùng cách nào cũng không thể tìm ra dấu vết của Biệt Hàn.Sau màn che, chưởng môn rơi vào trầm mặc.Yên lặng như tờ, không khí trong điện như cô đọng lại, áp lực khiến tên đệ tử không dám thở mạnh.Bỗng chưởng môn mở miệng: “Cấm chế thì sao?

Trên người hắn không phải có cấm chế sao?”

“Cấm chế không có phản ứng.”

Đệ tử phục dưới đất nói.“Biết rồi, đi xuống đi.”

Gọng nói của chưởng môn trở lại bình thường, không khi cô đọng trong điện một lần nữa trở lại bình thường.Đệ tử thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thi lễ cáo lui, khi hắn bước ra khỏi điện thì phát hiện ra lưng áo mình đã ướt đẫm.Trong điện.“Tìm hiểu thân phận của Biệt Hàn.”

Chưởng môn mở miệng.“Vâng!”

Có tiếng đáp lại.----------------------------Sắc mặt đám Vi Thắng vô cùng kém.Suốt mười ngày bọn họ không thể tìm ra A Quỷ và Tả Mạc.

Toàn bộ bộ lạc lam nhân đều đã được huy động, từng tấc đất đều đã bị lật tung lên nhưng vẫn không thể tìm ra, Tả Mạc và A Quỷ giống như không tồn tại vậy.Sắc mặt Băng Diệu cũng không tốt, hắn vẫn chưa hồi phục lại sau trận chiến với Định Chân.Nhìn thấy Băng Diệu, Vi Thắng cắn răng hỏi: “Có tin tức gì chưa?”

Tông Như và đám nhỏ đều ngẩng đầu lên nhìn.

Bọn họ bị thương vẫn chưa khôi phục lại, hơn nữa hoạt động trong băng lam tự nhiên bọn họ không thể bằng lam nhân được.Băng Diệu lộ vẻ cười khổ, lắc đầu, trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Tộc nhân của ta đã lục soát trong phương viên ngàn dặm vẫn không phát hiện ra gì.

Ta hoài nghi…”

“Hoài nghi cái gì?”

Vi Thắng hỏi lại.“Hoài nghi bọn họ đã tiến vào cấm địa!”

Băng Diệu cắn răng nói: “Theo lý thuyết, bọn họ tuyệt đối không thể bay xa.

Bên trong phương viên ngàn dặm chỉ có một địa phương không tìm kiếm, đó là cấm địa!”

Vi Thắng Tông Như trầm xuống, bọn họ nhớ lúc trước, Băng Diệu đã liều mạng để ngăn Định Chân đi vào cấm địa.Nhất thời song phương đều rơi vào trầm mặc.Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến những tiếng náo loạn.Một vị lam nhân dẫn theo một vị nam tử chừng ba mươi tuổi đi vào: “Tộc trưởng, hắn nói hắn mang tin tức của Tả Mạc tiên sinh tới.”

Vi Thắng Tông Như bật dậy, ánh mắt Vi Thắng sắc như kiếm, trầm giọng nói: “Ngươi là ai?

Vì sao ta không nhận ra ngươi?”

Khí thế của Vi Thắng giống như một thanh kiếm sắc bén, tuy thương thế vẫn còn nhưng hiển nhiên vẫn vượt ra khỏi sức chịu đứng của đối phương, thấy vẻ mặt trắng bệch của đối phương, Vi Thắng mới ý thức được bản thân quá sốt ruột, vội vàng thu lại khí tức.Lúc này người đến mới trở lại bình thường, giọng nói còn run run: “Tiểu nhân…

Tiểu nhân là bạn tốt của Khang Đức, trước…

Các đây mấy ngày có nhận được tin của hắn, hắn năn nỉ ta đến đây để báo tin!”

Ngay sau đó run rẩy từ trong người lấy ra một quả ngọc giản, cung kính đưa lên.Khang Đức?

Hắn không phải đã quay về rồi sao?Vi Thắng cầm lấy ngọc giản xem lướt qua một lần, thần sắc bỗng trở nên ngẩn ngơ, với vẻ mặt cổ quái đưa ngọc giản cho Tông Như.

Tông Như sau khi xem ngọc giản xong cũng hiện ra vẻ quái dị.“Ngươi nói đi, huyễn thuật của người tốt hơn ta.”

Vi Thắng cười khổ nói với Tông Như.Tông Như lật tay, tin tức trong ngọc giản hiện ra trước mắt mọi người.Người nói chính là mẹ trẻ, mẹ trẻ nói bọn họ đã nhận được tin của Tả Mạc, Tả Mạc nói hắn và A Quỷ không việc gì, chỉ là không thể trở về, vân vân, Vi Thắng và Tông Như yên tâm về Quy đảo dưỡng thương cho tốt.Mọi người nhất thời thở phào nhẹ nhõm.Băng Diệu cũng như trút được gánh nặng, Vi Thắng ôm quyền, đầy áy náy nói với hắn: “Vừa rồi đã đắc tội với tộc trưởng, mong tộc trưởng thông cảm!”

Những ngày qua, toàn bộ tộc nhân của bộ lạc lam nhân đều cố gắng, tìm kiếm khắp nơi, đối với điều này bọn họ rất cảm kích, vừa rồi chỉ vì chuyện cấm địa mà suýt phát sinh xung đột với Băng Diệu.Băng Diệu cũng xấu hổ nói: “Người phải xin lỗi là ta mới phải, không chiếu cố được Tả tiểu ca, thực là xấu hổ!”

Có tin từ Quy đảo truyền tới, Vi Thắng và Tông Như đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tin này khẳng định là thực, Khanh Đức căn bản không thấy lam nhân, nếu không có Tả Mạc chỉ điểm, người mang tin tức sao có thể tới đây được?Tuy ngọc giản không nói rõ ràng nhưng Vi Thắng và Tông Như không truy cứu sâu.

Sống lâu với Tả Mạc, sự việc không bình thường quá nhiều, bọn họ đã sớm tập thành thói quen.Hơn nữa, Tả Mạc có thể truyền tin này đủ để chứng minh mạng của hắn không đáng lo.Tin tức này khiến bọn họ rất hài lòng.---------------------------Nếu như Vi Thắng và Tông Như biết được tình huống thực sự của Tả Mạc lúc này nhất định sẽ không yên tâm như thế.Cả người Tả Mạc như vỡ vụn, mỗi bước đi của A Quỷ đều khiến hắn cảm thấy được đau đớn.

Nhưng hắn không có lịm đi, hắn đã ở trên lưng A Quỷ hôn mê hơn mười ngày.Tình cảnh của A Quỷ rất không ổn, chút sinh khí trong mắt nàng đã biến mất.

Bất luận Tả Mạc nói gì với nàng nàng cũng không chút phản ứng nào.Trừ phi gặp phải nguy hiểm, tử mang trong mắt nàng mới sáng lên.A Quỷ dừng bước, bỏ Tả Mạc xuống, yên lặng ngồi xuống bên cạnh.“A Quỷ, theo nàng đây là nơi nào?”

Tả Mạc tự hỏi mình, tuy biết rõ A Quỷ không có bất cứ phản ứng nào hắn vẫn nói chuyện với nàng.Không những hắn không biết, Bồ yêu không biết, Vệ cũng không biết.

Hắn chỉ biết, bản thân được A Quỷ cứu.

Theo lời Bồ yêu thì A Quỷ vì cứu hắn đã trúng một chưởng của Định Chân.Quỷ dị nhất chính là A Quỷ dính một chưởng của Định Chân, cả người không bị thương trái lại tử mang trong người còn trở nên cường đại hơn trước.

Nhưng Tả Mạc lại không muốn nó trở nên cường đại, vừa nghĩ đến tử mang băng băng lãnh tĩnh mịch khiến người ta tuyệt vọng, Tả Mạc cảm thấy không tốt.Nếu so sánh với A Quỷ thì tình huống của Tả MẠc càng không ổn.Thần lực của hắn đã bị đánh tan, linh lực toàn thân, thần thức và ma công đều loạn hết lên.

Hắn không thể vận dụng được chút sức mạnh nào mà ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích, điều duy nhất có thể làm là nói.

Hơn nữa sức mạnh trong người hắn giống như những con ngựa bất kham, đấu đá loạn lên, từ đó tạo nên những đau nhức giống như bị dao cứa vậy.Bồ yêu và Vệ đối với tình huống này đồng thời bó tay, đây cũng là lần đầu tiên họ trông thấy tình huống quái dị như vậy.“Ài, không biết đại sư huynh và Tông Như có nhận được tin tức của ta hay không.”

Tả Mạc lẩm bẩm nói, ngay sau đó hỏi: “À, Bồ yêu, ngươi đã truyền tin của ta ra ngoài chưa?”

“Ngươi có điên hay không?

Đã hỏi hai lần rồi đó!”

Bồ yêu không kiên nhẫn gào lên trong thức hải của hắn.Quấy rầy xong, Tả Mạc liền vất Bồ yêu sang một bên, tiếp tục nói chuyện với A Quỷ: “A Quỷ, sức mạnh của nàng hình như đã khôi phục rồi, thật là kì quái, không bị thương trái lại còn khôi phục được sức mạnh.

A Quỷ, nàng nói nếu chúng ta tìm được Thủy Vân Thai, nàng có thể nhớ lại sự tình trước kia không?”

A Quỷ giống như con rối, không chút phản ứng.Tả Mạc tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Nàng nói chúng ta rốt cuộc có quan hệ như nào?

Nàng giúp ta như thế khẳng định quan hệ không thường!”

Trong lúc Tả Mạc lẩm bẩm, A Quỷ giống như tượng, không chút nhúc nhích.Hai canh giờ sau, A Quỷ một lần nữa đặt Tả Mạc lên lưng, bước từng bước về phía trước.“A Quỷ, nàng sao không bay?

Chẳng lẽ nàng đã quên?”

Trên lưng Tả Mạc vẫn đang lảm nhảm: “Tử mang kia chờ sau khi ta tu luyện thái dương thần lực thật tốt, nhất định sẽ trục xuất nó ra khỏi người nàng!”

A Quỷ không chút phản ứng, bước từng bước về phía trước.Đây là một nơi tĩnh mịch, một mảnh sa mạc không có bở bến, khắp nơi là đá vụn, không có bất cứ dấu vết nào của sự sống.

Bọn họ thường gặp phải bão cát, gió cuốn đá lên va vào người vô cùng đau đớn.Nhưng bất luận bão cát có lớn như nào, A Quỷ cũng không thay đổi phương hướng, cũng không dừng chân.Thân thể nhỏ bé mang thêm Tả Mạc to hơn cả bản thân, chống lại bão cát, A Quỷ từng bước một tiến về phía trước.

Nàng không biết đến mệt mỏi, không nói một lời, chỉ khi đã đi được một ngày một đêm mới dừng chân, nghỉ ngơi trong hai canh giờ.Tả Mạc nằm trên lưng A Quỷ, mặt sát vào cổ A Quỷ, cơ thể đau nhức giống như được giảm đi rất nhiều.

Dù trong ngườ có đau như dao cắt nhưng Tả Mạc không hề kêu rên, không biết vì sao hắn không muốn A Quỷ nghe thấy, dù cho hắn biết rõ rằng A Quỷ không thể nghe được.Bây giờ người ngốc cũng biết quan hệ giữa mình và A Quỷ là không tầm thường, tám chín phần là người rất thân cận với mình.Trong tình cảnh không sử dụng tử mang, sức mạnh của A Quỷ cũng không khác người thường.Bước chân của nàng rất nặng, sức nặng của Tả Mạc khiến nàng phải cố hết sức.“A Quỷ, ta kể cho nàng nghe chuyện cười nhé, chuyện cười rất hay đó…”

Tả Mạc không ngần ngại mà nói chuyện với A Quỷ dù nàng không nghe thấy, không biết vì sao, Tả Mạc rất muốn nói.Chương 537 : Đá vụn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnNhững ngày này trán Băng Diệu nhăn hơn rất nhiều, đối với việc Tả Mạc biến mất hắn khó có thể chấp nhận được.Hắn cung kính hành lễ với Lam, những ngày này lam nhân không ngừng cúng bái, sức mạnh của Lam cũng từ từ khôi phục lại.

Hơn nữa Lam còn đem phương pháp tu luyện băng lam thần lực thất truyền đã lâu truyền ra khiến thực lực của mọi người trong tộc tăng tiến rất nhanh.

Cảm giác lo lắng bao phủ toàn bộ tộc mấy vạn năm bỗng chốc biến mất, Lam nhận được sự ủng hộ của tất cả lam nhân.“Ngươi có nghi ngờ gì?”

Giọng nói hời hợt mà đầy uy nghiêm vang lên trong lòng Băng Diệu.“Lam, cấm địa rốt cuộc là cái gì?”

Băng Diệu ngẩng đầu hỏi.Lam không nghĩ tới Băng Diệu lại hỏi vấn đề này, trầm mặc không nói.“Từ khi chúng ta di chuyển tới đây, thủ hộ đã hơn vạn năm, chưa từng có ai biết rõ trong cấm địa là cái gì, chúng ta vì sao phải thủ hộ nó.”

Băng Diệu không nhanh không chậm nói, trong đó tràn ngập sự nghi ngờ.Một lát sau, Lam mới chậm rãi đáp: “Thời cơ chưa tới.”

“Huyền Không tự đã phát hiện ra nơi này, bọn họ nhất định là có mục đích hoặc biết rõ nó là cái gì.”

Băng Diệu không chút né tránh nói.“Phải nhanh chóng trở nên cường đại.”

Trong không trung vang lên tiếng thở dài của Lam.Bốn phía rơi vào tĩnh lặng, bất luận Băng Diệu nói gì với Lam, Lam cũng không đáp trả.Băng Diệu khó nén được sự thất vọng, nhưng hắn không nói nữa.

Đối với hắn, hoặc nói, đối với tuyệt đại đa số lam nhân, cấm địa giống như một loại truyền thống, truyền thống đứng vững hơn vạn năm.

Nếu không phải lần này Tả Mạc tiến vào cấm địa, Băng Diệu sẽ không nghĩ tới vấn đề này, dù cho phát hiện ra Định Chân có ý đồ xông vào cấm địa.Các dấu hiệu cho thấy, bí mật của cấm địa là không ai biết.Cường đại như Huyền Không tự cũng muốn có được nó, trong cấm địa rốt cuộc là có gì?

Băng Diệu có thể làm trưởng tộc nhất định phải có mấy phần bản lãnh, vừa rồi Lam nói rất đơn giản nhưng trong đó đã để lộ ra không ít tin tức.Thực lực không mạnh…Một lần nữa ánh mắt Băng Diệu tràn ngập kiên nghị, trầm mặc rời đi.----------------------------Lại qua một ngày một đêm đi bộ.Tả Mạc dám cược rằng, cả đời này phỏng chứng sẽ không có cơ hội đi bộ xa như vậy, à nhầm, sẽ không được người ta cõng đi xa như vậy.

A Quỷ như sắp biến thành những mảnh vụ, trong thân thể nhỏ bé kia ẩn chứa sức mạnh kinh người, một ngày một đêm đi bộ không chút mệt mỏi.Tả Mạc vẫn tiếp tục lảm nhảm, không ngừng nói, hắn tuyệt đối không ngờ được bản thân lại có lúc nói những lời vô dụng như này.Nằm trên lưng A Quỷ, đôi chân mềm mại không tì vết mà hắn vô cùng tán thưởng đang bước đi với tất cả nỗ lực, hắn có thể cảm thấy vô cùng rõ ràng.

Mỗi một bước, trong lòng Tả Mạc không khỏi run lên, không thể nói được cảm giác của hắn lúc này, hắn đang rơi vào yên lặng.

Nhưng bản thân hắn không cho phép mình yên lặng, phải làm thứ gì đó, phải làm chút gì đó.Ngoại trừ những lời vô dụng, hắn không biết nên làm thế nào.Chưa bao giờ, Tả Mạc lại mong có thể đổi được thần lực đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể mình lấy sức mạnh, dù chỉ là một chút linh lực.Dù chỉ là một chút linh lực là hắn đã có thể chế tạo ra một cái hạc giấy.Thế nhưng, một chút cũng không có.“Ài, A Quỷ, giờ đây ta mới phát hiện ra nàng thật mạnh mẽ, càng đánh càng mạnh, càng thụ thương càng mạnh.”

Tả Mạc vô tâm lảm nhảm nói: “Lẽ nào trước đây nàng ẩn dấu thực lực?

Ta luôn cảm thấy rất kì quái, nàng đối tốt với ta như vậy là vì cái gì?

Chảng lẽ trước đây thiếu tiền của ta?

Ồ, hình như nàng không có thiếu tiền của ta…”

“Nơi quỷ quái này, chim không thèm ỉa, chúng ta không phải lại lạc vào chiến trường cổ nào đó chứ?

Ái chà ái chà, con nít không biết sợ, đại cát đại lợi!

A Quỷ, nàng không nghe thấy gì sao…”

“Đã đi hơn hai mươi ngày rồi, ngay cả một chiếc lều cỏ cũng không thấy, buồn quá đi thôi, thật muốn điên quá…”

Tả Mạc lảm nhảm nói, bọn họ lại đi được mười ngày.Khi Tả Mạc nhìn thấy một mảng màu xảnh phía xa thì vô cùng hưng phấn.“A Quỷ A Quỷ!

Mau nhìn!

Mau nhìn!

Ở kia ở kia!

Ông trời thật có mắt, ha ha ha ha, chúng ta được cứu rồi!

Được cứu rồi!

A Quỷ!

Thấy không?

Thấy không?”

Tả Mạc kích động nói năng linh tinh, thở mạnh khiến tóc của A Quỷ bay phấp phới.A Quỷ không chút phản ứng, trầm mặc bước đi.“A Quỷ thật là thiên tài!

Ha ha ha!

Tuyệt đối là thiên tài!

Xa như vậy mà nàng có thể tìm được phương hướng, nàng thật là thiên tài!

Ha ha ha ha, chúng ta phải tìm được ai đó rồi dưỡng thương cho tốt, ta muốn mang nàng đi tìm Thủy Vân Thai, ta muốn…”

“Ngươi quá kích động đó.”

Một giọng nói thô lỗ vang lên từ phía sau lưng hắn.Tả Mạc đang quàng quạc ngừng lại, nhất thời ngẩn ra, mình đang loạn cào cào vậy mà người khác mò đến gần như vậy cũng không phát hiện ra!

Hắn không thể chuyển động cổ ra sau để nhìn được.“Rất xin lỗi, thân thể ta không ổn, không thể chuyển động cổ được.”

Tả Mạc cố gắng bình tĩnh nói.“Ồ?”

Đối phương có chút ngoài ý muốn, rất nhanh một bóng người vọt đến phía trước, kinh ngạc nói: “Nguyên lai là một tên ma ốm!

Cô bé thật đáng thương, không dễ dàng gì à!”

Lúc này Tả Mạc mới nhìn rõ được hình dáng của đối phương.Đối phương có thể hình khôi ngô, cao hơn Tả Mạc khoảng hai cái đầu, da màu vàng đất giống như cát đá, đôi mắt màu hồng nhạt, ánh mắt lợi hại.

Ánh mắt Tả Mạc dừng lại ở cánh tay của đối phương, từ khửu tay đến cổ tay của gã được phủ bởi một tầng lân phiến màu nâu.Ma tộc!Tả Mạc kinh hãi thiếu chút nữa thì thất thanh hô lên, chẳng lẽ bản thân lại chạy tới địa bàn của ma tộc?“Là Tích ma.”

Trong thức hải Vệ xác nhận khiến hi vọng cuối cùng của Tả Mạc bị đánh tan, nhưng sau đó Vệ đầy hưng phấn nói: “Ồ, con ngươi màu hồng nhạt, hẳn là có huyết mạch của Luyện Viêm Tích.”

“Xin chào tích ma đại ca!”

Tả Mạc muốn tươi cười trào nhưng vẻ mặt lại cứng ngắc như đá.“Hừ, tiểu tử miệng lưỡi trơn tru, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.”

Sự cảnh giác trong mắt Tích ma dần biến mất, nhìn từ bất cứ góc độ nào thì hai người trước mắt cũng không thể uy hiếp được hắn.

Bỗng hắn nhíu mày hỏi: “Các ngươi từ đâu tới?”

“Từ hướng kia.”

Giọng Tả Mạc đầy vui vẻ: “Đi đã hơn ba mươi ngày rồi, sắp phát điên mất!”

“Hơn ba mươi ngày?”

Trong mắt Tích ma đại thúc hiện lên vẻ nghi hoặc: “Ý ngươi là các ngươi đi qua vách đá vụn hả?”

“Vách đá vụn?

Không biết.

Chúng ta vốn đang dò xét một di tích, không biết xúc động cái gì liền đi tới nơi chết tiệt này.”

Tả Mạc tìm được một lý do thoái thác vô cùng hợp lý, kết hợp với vẻ mặt cứng ngắc càng thêm biểu cảm.Sự nghi ngờ cuối cùng trong mắt Tích ma đại thúc tan đi, cười nhạo nói: “Bộ dáng sống dở chết dở của ngươi mà cũng đi di tích.

Các ngươi thật may mắn, không chết ở sa mạc.”

Tả Mạc khẽ thở phào, tuy ngữ khí của Tích ma đại thúc rất tùy tiện nhưng vẫn nghe được ra trong đó có chút hiền lành.“Đi thôi, coi như ta làm việc thiện vậy.”

Tích ma đại thúc thoáng nhìn qua A Quỷ, khen: “Tiểu tử ngươi thật có phúc khí!”

Dứt lời liền đi về phía trước.A Quỷ tựa hồ cũng hiểu, không nói lời nào đi sát phía sau Tích ma đại thúc.“Đại thúc, đây là nơi nào?”

Tả Mạc thân mật hỏi.

Bất cứ kẻ nào lảm nhảm liên tục ba mươi ngày đều muốn có người trò chuyện cùng.“Toái Thạch trấn.”

Tích ma đại thúc không quay đầu chỉ nói vọng lại.“Toái Thạch trấn…

Ặc, thuộc về giới nào?”

Tả Mạc mờ mịt hỏi.“Toái Thạch giới.”

Tích ma đại thúc thúc vẫn không quay đầu.“…”

Trong thức hải.“Vệ, ngươi ở ma tộc, Toái Thạch giới nó ở đâu?”

Tả Mạc tràn ngập mong đợi hỏi Vệ.Vệ ho nhẹ nghiêm trang nói: “Ngươi biết đấy, chủ nhân của ta đều là người có thân phận cao quý trong ma tộc, tiểu địa phương như này…”

“Ha ha ha ha!”

Bồ yêu cười lớn, vang vọng trong thức hải.Da mặt Vệ hiển nhiên rất dầy, vẫn tràn ngập phong độ nhìn Tả Mạc.Tả Mạc cứng đờ không thể khống chế được thân thể, nhưng nó không ảnh hưởng tới vẻ mặt của hắn lúc này – khinh bỉ!Không sai, chính là khinh bỉ, sự khinh bỉ phát ra từ sâu trong lòng!Bồ yêu sướng quá cười hoài, hắc hồng sắc yêu hỏa quay cuồng.“Hai người các ngươi, một người mỗi ngày đều nói khoác bản thân là thiên yêu, hung hăng bá đạo như nào, một người thì ra vẻ thần côn!

Mẹ kiếp!”

“Ngay cả Toái Thạch giới ở đâu, vấn đề đơn giản vậy mà cũng không biết.”

Thù mới hận cũ chồng chất, Tả Mạc chỉ vào mũi hai người chửi ầm lên: “Ta sớm đã thấy rõ bản chất của các ngươi rồi!

Một kẻ năm đó cầm theo hạt châu, khi dễ ta tuổi còn nhỏ lửa ta nó có thể bán được chút tinh thạch, kết quả ngay cả một cái tinh thạch cũng không bán được!

Một kẻ thì sao, lén vào, ngay cả tiền phòng cũng không trả nổi, còn lải nhải cái gì lời thề, thân phận ta cao quý, ta nhổ vào, ngay cả Toái Thạch giới cũng không biết thì thân phận cứt chó gì?”

Bồ yêu đang cười quàng quạc ngừng lại, vẻ mặt tươi cười của Vệ cũng đình chỉ.Mắng mỏ một hồi, nhất thời Tả Mạc cảm thấy vô cùng thư sướng, hừ một tiếng, quay đầu rời khỏi thức hải.Thực lực của Tích ma đại thúc không cao, không tu luyện ma thể nhưng thân thể rất cường tráng, bước đi như bay.

Hắn thấy A Quỷ đi lại rất mất công liền dừng bước: “Ồ, cô bé, để ta cõng cho!”

A Quỷ như không nghe thấy vẫn tiếp tục đi về phía trước.Tả Mạc vội vàng xin lỗi Tích ma đại thúc: “Đại thúc, thật xin lỗi, nàng không nghe thấy.”

Ánh mắt Tích ma đại thúc nhất thời trở nên nhu hòa, không biết nghĩ tới cái gì, có chút thất thần.

Nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu, đi song song với A Quỷ, hừ lạnh một tiếng: “Hai ngươi các ngươi, một người bệnh một người tàn, không ở nhà cho lành còn chạy loạn ra ngoài, ngại sống quá lâu à?”

Tả Mạc chỉ có thể cười mỉa, không biết phải trả lời như nào.“Các ngươi… thôi rồi, nói nhiều vô ích.”

Tích ma đại thúc lắc đầu nói tiếp: “Trước tiên các ngươi cứ ở lại chỗ ta đi, dù sao thì cũng không biết ai ở đây.”

Dứt lời, không muốn nghe câu cảm ơn của Tả Mạc tiếp tục đi về phía trước.Khi gần tới Toái Thạch trấn, dọc đường có thể thấy được lác đác ma tộc, nhìn qua thì thấy họ đối với Tích ma đại thúc vô cùng tôn kính, ánh mắt nhìn về phía A Quỷ Tả Mạc lại tràn ngập hiếu kì.

Nhưng ánh mắt mấy thiếu nữ ma tộc khi nhìn Tả Mạc tràn đầy vẻ khinh thường.Khác xa tưởng tượng của Tả Mạc, những ma tộc này đều không phải tích ma, cũng không phải ma tộc nào đó, đây giống như một nơi hỗn tạp.Toái Thạch trấn trong Toái Thạch giới...

Rốt cuộc là ở đâu…Chương 538 : An bài .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnToái Thạch trấn không lớn, cư dân cũng không đông.

Bởi đây là nơi ngay gần sa mạc, khi hậu vô cùng khô nóng, hơn nữa đất đai lại cằn cỗi không có sản vật đặc thù gì, nơi đây rất lạc hậu.

Duy nhất có thể khiến người ta bị hấp dẫn đó là sản vật quật thiết nghĩ (kiến đào sắt) ở một chỗ trên sa mạc, đây là loại côn trùng rất hữu ích, rất được dân chơi côn trùng của ma tộc yêu thích.Hàng năm đều có một số ma tộc chạy tới đây tìm kiếm quật thiết nghĩ, vào thời điểm này, Toái Thạch trấn mới có được chút sinh khí.Nhưng đối với cư dân trong trấn thì họ không cảm thấy chút hoang vắng nào.Tích ma đại thúc thoáng nhìn thì rất thô tráng, lại có một cái tên rất thanh tú, An Nhã.

Nói thật, Tả Mạc cảm thấy cái tên thanh tú này chẳng chút liên quan với Tích ma đại thúc.An Nhã đại thúc rất hiền lành, cho dù ngữ khí của hắn có chút hung hăng, nhưng hắn đối với hai người Tả Mạc vô cùng chiếu cố, đặc biệt là với A Quỷ, rất hiền lành.

Trong mắt An Nhã đại thuc thỉnh thoảng hiện lên nét đau thương, điều này khiến Tả Mạc không khỏi suy đoán rằng trước kia An Nhã đại thúc có phải từng có một nữ nhi giống như A Quỷ không.Có thể nhận ra, An Nhã đại thúc ở Toái Thạch trấn rất có uy tín, hắn phụ trách hướng dẫn đám người trẻ tuổi trong trấn tu luyện ma công, là thần tượng của rất nhiều thanh niên ma tộc.“Chú ý nhịp bước của các ngươi, trước khi các ngươi học phi hành, nhịp bước là thứ duy nhất hữu ích với các ngươi!”

“Sức mạnh!

Ta dạy các ngươi như thế nào?

Muốn tập trung sức mạnh, làm thế nào để phát ra có uy lực.

Yếu xìu, các ngươi không sợ bị A Quỷ cười sao?”

Nghe thấy vậy đám thanh niên ma tộc không khỏi đỏ mặt.“Nỗ lực lên!”

Tả Mạc nằm trên lưng A Quỷ nói theo, sắc mặt của đám thanh niên ma tộc càng đỏ hơn.A Quỷ vẫn giống như trước đây, không có bất cứ phản ứng nào.Đám thanh niên trong trấn rất nhanh đã thân quen với Tả Mạc và A Quỷ, không bị quấy nhiễu bởi thói thường nên những thiếu niên này rất thiện lương và sống tình cảm.

Trong mắt họ, Tả Mạc và A Quỷ là những người tàn tật, những gì hai người đã trải qua khiến đám thiếu niên rất tò mò.Tuy A Quỷ không nói gì nhưng những câu chuyện lảm nhảm của Tả Mạc lại khiến mọi người vui vẻ, họ rất nhanh hòa mình vào đám đông.Lúc còn ở sa mạc, A Quỷ đi bộ một ngày một đêm rồi mới bỏ Tả Mạc xuống để nghỉ ngơi.

Điều kì lạ là sau khi tới Toái Thạch trấn nàng chưa từng bỏ Tả Mạc xuống.

An Nhã đại thúc đã vài lần muốn đưa Tả Mạc xuống nhưng khi nhìn thấy bộ dạng phòng bị của A Quỷ liền thôi không động tới nữa.Tả Mạc đành phải nằm ngủ trên lưng A Quỷ, nhưng điều khiến rất hài lòng chính là ngoại trừ việc không bỏ hắn xuống, A Quỷ dường như nghe hiểu được một ít những gì hắn nói.Giống như bây giờ vậy, ra ngoài phơi nắng, nhìn lũ thiếu niên tu luyện.Những gì An Nhã đại thúc truyền thụ đều là cơ sở, Tả Mạc tuy bị liệt toàn thân nhưng ánh mắt vẫn rất chuẩn xác.

Kinh nghiệm thực chiến của An Nhã đại thúc vô cùng phong phú, truyền thụ đều là những thứ cơ bản và có tính ứng dụng rất cao.

Ngay cả Tả Mạc cũng được lợi không ít.Hắn có tu luyện qua ma công, thậm chí tu luyện ra ma thể nhưng những nội dung cơ bản như này chính là thứ hắn thiếu.

Nhất là bây giờ bị liệt toàn thân, Tả Mạc nghe An Nhã đại thúc giảng giải truyền thụ thường thu hoạch được kha khá.

Đến một ngày, hắn vô cùng mừng rỡ phát hiện ra bản thân có thể cử động một ngón tay rồi.Từ đó về sau, chỉ cần An Nhã đại thúc giảng bài, hắn nhất định sẽ đi nghe.

An Nhã đại thúc đối với việc này không có ý kiến gì, hắn truyền thụ không phải là thứ gì đó cao siêu, tự nhiên không cần phải bí mật.“Làm tốt lắm, Tiểu Đông!”

An Nhã đại thúc tán thưởng: “Qua một thời gian nữa là có thể kích phát ma văn rồi.”

Tiểu tử được khen lộ vẻ kích động, Đông Tử là một trong những thiếu niên có thiên phú xuất sắc nhất, cơ sở vô cùng vững chắc, trình độ cao hơn so với những thiếu niên khác.Kích phát ma văn là cái gì?

Tả Mạc nghi hoặc.Cũng may Vệ “cao quý, có thân phận” đối với việc này còn biết chút ít: “Trên người những ma tộc cấp thấp thường là có ma văn nhưng đều là loại thấp, hơn nữa phát triển không toàn diện, bọn họ cần dùng các loại thủ đoạn để kích phát ma văn khiến nó phát huy tác dụng.”

Tả Mạc kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy sao?”

Bồ yêu cười lạnh nói: “Ma tộc rất nặng nề trong huyết thống, nguyên nhân là như này.

Huyết mạch của ma tộc càng cao quý, ma văn trên người họ càng cường đại, càng hoàn chỉnh, tự nhiên sẽ càng lợi hai.

Hừ, đây là thứ dễ truyền thừa nhất.”

Tả Mạc bỗng nghĩ tới một vấn đề: “Vậy chạm khắc ma văn có được không?”

Vệ cùng Bồ yêu thoáng ngẩn ra.“Lúc trước chúng ta không phải đã chạm khắc phù trận sao?

Nếu phù trận có thể vậy sao ma văn không thể?

Những phù trận kia còn đi kèm ma văn nữa đó!”

Tả Mạc hưng phấn nói.“Ngươi có thể thử xem.”

Bồ yêu tùy ý nói, hắn đối với vấn đề này không thấy hứng thú.

Trước đây hắn rất trông đợi vào ma văn, hi vọng một ngày nào đó mình sẽ có được thân thể.

Nhưng đối với hắn bây giờ điều này không còn ý nghĩa nữa, giờ đây hắn không thể rời khỏi Vệ.Đã như vậy, còn tìm hiểu ma văn để làm gì, có chỗ nào tốt hơn thức hải chứ?Vệ thoáng rơi vào trầm tư, những lời Tả Mạc vừa nói đối với hắn là một cú sốc.

Ma văn là do trời sinh, đối với ma tộc, đây là sức mạnh mà trời giao cho bọn họ, trước đây chưa ai từng chạm khắc ma văn, ít nhất là ở thời đại hắn sống, không ai làm thế.Tả Mạc không để ý tới hai tên gia này nữa, giờ đây trong tay hắn có hoa văn của Kim Sí Đại Bàng, trong đó có rất nhiều ma văn, đó đều là những thứ năm xưa Bồ yêu giao cho hắn.Hắn quyết định phải xem bọn họ kích hoạt ma văn như nào, trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy nên rất tò mò.Hơn nữa, trong đầu hắn đang có một ý tưởng rất lớn mật.----------------------------“Đại nhân, ngài thấy bao giờ thì ông chủ sẽ trở về?”

Lôi Bằng chép chép miệng, không biết đang nghĩ gì.“Không biết.”

Mẹ trẻ không ngẩng đầu nói.“Không biết đại nhân đang ở đâu, có gặp nguy hiểm hay không?”

Lôi Bằng cau mày lẩm bẩm.“Ngươi nhàn quá phải không?”

Mẹ trẻ ngẩng đầu.“Không nhàn không nhàn!”

Lôi Bằng vừa thấy ánh mắt của mẹ trẻ thì nhảy dựng lên, nói vội: “Đại nhân không biết, Huyền Vũ doanh mới thành lập có trình độ gà mờ đến thế nào đâu…”

“Ta thấy ngươi quá nhàn rỗi rồi đó!”

Mẹ trẻ cắt lời Lôi Bằng, lườm một cái, Lôi Bằng nhất thời ủ rũ, mẹ trẻ thản nhiên nói: “Trở về nói với Ma Phàm, ngày mai ta sẽ đi kiểm tra tiến độ tu luyện của các ngươi.”

“Lão đại, không thể…”

Lôi Bằng như sắp khóc, nếu Ma Phàm và Niên Lục biết mẹ trẻ là do mình đưa tới…

Chỉ nghĩ tới đây thôi hắn đã rét run lên rồi.Mẹ trẻ cười e thẹn.“Ta đi đây ta đi đây!”

Lôi Băng như vừa lăn vừa bò chạy trối chết.Lôi Bằng đi rồi, mẹ trẻ mới không nhìn nữa, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Vi Thắng đã đem tin tức truyền đến, giao thủ với họ chính là tu giả nguyên anh kỳ của Huyền Không tự, hơn nữa đối phương đã thiệt mạng.Mẹ trẻ hiểu rất rõ, Huyền Không tự tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, chết mất một vị nguyên anh kỳ và ba tên đệ tử, nếu như bọn họ vì thế mà từ bỏ ý đồ thì đã không gọi là Huyền Không tự.

So với các môn phái khác thì thiện tu rất đoàn kết, cùng có tính bài ngoại rất cao, khi gặp phải kẻ thù đến từ bên ngoài, sức mạnh bộc phát vô cùng kinh người.Mẹ trẻ khi nhận được tin tức của Tả Mạc lập tức chuẩn bị chiến đấu.

Hơn nữa chỉ hắn biết, lúc trước đã có một chi chiến bộ xuất hiện ở Vân Hải giới nhưng không biết vì sao đột nhiên đối phương lại biến mất.Đối phương thông qua truyền tống trận để tới đây, thật bạo tay, làm người khác há hốc mồm nhìn.

Truyền tống vượt giới tốn hao phi thường lớn, huống hồ hiển nhiên đối phương không chỉ vượt một giới.Tuy đến tận bây giờ vẫn chưa điều tra ra được chi chiến bộ kia thuộc thế lực nào nhưng mẹ trẻ dám khẳng định trăm phần trăm đó là chiến bộ của Huyền Không tự!Nhưng đối phương đột nhiên biến mất, Huyền Không tự đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, mẹ trẻ khẳng định có biến cố gì đó đã phát sinh mới khiến Huyền Không tự không có thời gian để ý tới bọn họ.Nhưng điều gì tới cũng phải tới, nhất định chiến bộ của Huyền Không tự sẽ tiến vào Vân Hải giới, chỉ là vấn đề thời gian thôi.Vì phòng ngừa đối phươg một lần nữa đột ngột xuất hiện tại Vân Hải giới, Vân Hải giới đã cấm thiết lập truyền tống trận tư, hơn nữa, tất cả những truyền tống trận vốn có đều được bảo hộ kĩ lưỡng.

Mặc dù vậy mẹ trẻ vẫn biết rõ, phương pháp này không thể cắt đứt được hậu hoạn, đối phương chỉ cần không quan tâm tới phí tổn, trà trộn vào Vân Hải giới bố trí một tòa truyền tống trận, đó không phải việc gì quá khó khăn.Huyền Không tự lại quan tâm tới phí tổn sao?Sớm muộn gì cũng tới, mẹ trẻ không sợ.

Hắn chính là kẻ đi lên từ con số không, cho tới tận bây giờ, chưa từng xuất hiện tâm lý sợ hãi khi chiến đấu.

Mặc dù hắn tự tin nhưng đối diện với gã khổng lồ Huyền Không tự cũng không được thoải mái cho lắm.Cũng may bọn họ chiến đấu ở sân nhà.Đó chính là may mắn lớn nhất của mẹ trẻ, trong khoảng thời gian này, hắn đã bắt tay vào bố trí.

Bây giờ Quy đảo đã sớm không phải là tiểu thế lực ai muốn nắn muốn nhào thế nào cũng được, nắm giữ tài nguyên một giới, thực lực bản thân cũng không kém, Quy đảo rất nhanh lột xác.

Toàn bộ Quy đảo luôn trong trạng thái chuẩn bị.

Điên cuồng tu luyện, điên cuồng chuẩn bị.Huyền Không tự thì sao chứ?Tới đây cũng phải mất một chút da!Trong mắt mẹ trẻ hiện lên một đạo hàn quang.Nhưng trước mắt hắn vẫn còn vài vấn đề khác cần giải quyết.

Tin tức sư huynh truyền đến tuy không nói gì thêm nhưng mẹ trẻ tinh tế nhận ra trong đó ẩn chứa sự khác thường.- chỉ sợ sư huynh gặp phải phiền phức rồi!Thông tin bên trong không nói hắn đang làm cái gì, cũng không nói khi nào trở về, chỉ nói với họ là tất cả đều tốt.

Sư huynh tuyệt đối không nghĩ tới việc Huyền Không tự sẽ trả thù, thời điểm này không thể nhanh chóng trở về nhất định là có vấn đề.

Hoặc là có chuyện gì đó mà chưa thể về được!Trong tay sư huynh có truyền tống phù, bản thân hắn cũng có thể bố trí truyền tống trận, trên người mang theo rất nhiều tài liệu, theo lý thuyết thì dù là ở ma giới cũng phải sớm về trở về rồi chứ.Đây vốn chỉ là suy đoán của mẹ trẻ nhưng tin tức hôm nay sư huynh truyền về lại chứng thực được suy đoán của hắn.Sư huynh hỏi hắn, Toái Thạch giới là nơi nào.Quả nhiên…“Đại nhân, Dã Lăng và Thời Đông đại nhân tới rồi.”

Thuẫn Vệ khúc ngoài cửa bẩm báo.Mẹ trẻ bình tâm lại: “Mời bọn họ vào.”

Hộ vệ của mẹ trẻ tại Quy đảo là nghiêm ngặt nhất, ngay cả Tả Mạc cũng không so được, thực lực của Tả Mạc tương đối mạnh, bình thường không cần hộ vệ, trừ thời điểm chiến đấu.“Đại nhân!”

Dã Lăng và Thời Đông hành lễ.Bỗng nhiên bị gọi tới khiến bọn họ không khỏi có chút nghi hoặc.Chương 539 : Trợ giúp .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Các ngươi ai biết Toái Thạch giới?”

Mẹ trẻ hỏi luôn.“Toái Thạch giới?”

Dã Lăng và Thời Đông nhìn nhau, lắc đầu.“Chưa từng nghe nói qua.”

“Chưa từng nghe nói qua.”

Mẹ trẻ không khỏi cảm thấy thất vọng.“Đại nhân, Toái Thạch giới ở tại ma giới sao?”

Dã Lăng thận trọng hỏi, Thời Đông cũng nhìn về phía mẹ trẻ.Lại nói, thái độ của Dã Lăng và Thời Đông đối với Tả Mạc mẹ trẻ hoàn toàn khác nhau.

Dã Lăng quyết một lòng đi theo Tả Mạc, cảm tháy Tả Mạc có khả năng trở thành Vương chân chính, hắn đối với mẹ trẻ càng tôn kính hơn.

Còn Thời Đông thì sao chứ, hắn đối với việc Dã Lăng cho rằng Tả Mạc có thể trở thành Vương còn nhiều nghi vấn, nhưng đối với mẹ trẻ đã từng đánh bại hắn thì lại khâm phụ tận đáy lòng.“Ồ, các ngươi đi hỏi đi, ai biết Toái Thạch giới là nơi nào không?”

Mẹ trẻ nghĩ một chút rồi nói.Hai người vội vàng tuân mệnh rời đi.Rất nhanh, hai người đã quay lại.“Đại nhân, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, thật sự có một nơi gọi là Toái Thạch giới.

Nhưng vô cùng xa xôi, nơi đó không có sản vật gì đặc thù, nghe nói là lãnh địa của một vị tên là Tằng Dịch.”

Dã Lăng cẩn thận bẩm báo, mẹ trẻ chẳng nhẽ lại có hứng thú đối với Toái Thạch giới sao?Tiểu giới xa xôi cằn cỗi như vậy có giá trị gì chứ?Dã Lăng và Thời Đông đều thầm nhất trí với nhau rằng, sự nghiệp của Vương phải bắt đầu từ Tiểu Man giới.Tiểu Man giới chính là nơi trước kia họ sống, có khe hỗn độn, bọn họ có thể nhanh chóng tiến vào Tiểu Man giới.

Quan trọng nhất là Tiểu Man giới không có chút chuẩn bị nào, với thực lực của Quy đảo hoàn toàn chiếm đóng không phải là việc khó.Bọn họ đã từng chứng kiến sức chiến đấu kinh khủng của Chu Tước doanh, hơn nữa theo quan sát của họ, thực lực mỗi đội viên của Chu Tước doanh vẫn đang tăng trưởng với một tốc độ đáng sợ.

Sự việc như này không thể tưởng tượng nổi khiến hai người vô cùng rung động.

Chu Tước doanh phát triển với tốc độ cao như vậy là cực kì khủng bố.Tốc độ tiến bộ của Hôi doanh cũng thế.Ma công khiến bao người ao ước, khi bọn họ cầm trong tay thì như người trong mộng.

Mỗi đội viên của Hôi doanh đều như đói như khát, không cần thúc giục đã lao vào tu luyện.

Bật cứ một vị ma tộc nào cũng đều hiểu rõ giá trị của bộ ma công này.Thời Đông cũng nhíu mày, hắn cho rằng đánh Toái Thạch giới không phải là ý kiến hay.“Đại nhân, Toái Thạch giới đối với chúng ta không có giá trị.”

Thời Đông tâm cao khí ngạo, là chiến tướng thuần túy, không chút dài dòng nói thẳng ra ý nghĩ của mình, đây cũng là điều khiến trước đây hắn không được trọng dụng.Dã Lăng thầm kêu không ổn, vừa định mở miệng giải vây cho Thời Đông thì nghe thấy mẹ trẻ nói.“Giá trị?

Ồ, ta không muốn Toái Thạch giới.”

Mẹ trẻ lắc đầu: “Nhưng ta cần các ngươi đi đón một người.”

Đón một người?Thời Đông mờ mịt không hiểu, Dã Lăng chợt đoán ra.Trong khoảng thời gian này Dã Lăng chưa từng thấy Vương lộ diện.Chẳng lẽ…Để ý thấy sự khiếp sợ trong mắt Dã Lăng, mẹ trẻ mỉm cười: “Đó là Vương của các ngươi, bây giờ đang ở Toái Thạch giới, để cho an toàn nên ta phái một ít người đi đón.”

“Vương đang ở Toái Thạch giới!”

Mắt Thời Đông trợn tròn, hắn không thể tưởng tượng được tại sao Vương đột nhiên lại chạy tới Toái Thạch giới.“Chẳng lẽ bên cạnh Vương không có hộ vệ?”

Dã Lăng bị dọa chết khiếp.“Chỉ có cô nương A Quỷ.”

Mẹ trẻ phất tay.Dã Lăng như mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên: “Không có hộ vệ!

Ông trời ơi!

Sao lại không có hộ vệ!

Hộ vệ đâu chứ, hắn là Vương đó!

Chúng ta sao có thể để Vương một thân một mình đi đến địa phương nguy hiểm như vậy...”

Nhìn Dã Lăng kích động nói linh tinh, tay chân vung loạn khiến mẹ trẻ rất ngạc nhiên.Đến tận bây giờ bọn họ chưa từng nghĩ tới điều tương tự, trừ phi là xung phong ở trên chiến trường.

Trong mắt mẹ trẻ, Tả Mạc giống như tiểu cường vậy (sống dai như gián), có được sinh mệnh vô cùng cường hãn, hơn nữa tính cách còn gian trá giảo hoạt, tầng tầng lớp lớp thủ đoạn, dù cho đánh không thắng thì việc chạy trốn cũng không thành vấn đề.Trừ phi gặp phải tình huống đặc thù, nói chung, rất ít người lo lắng tới an toàn của Tả Mạc.“Không gọi là một mình.”

Mẹ trẻ yếu ớt bổ sung một câu: “Còn có A Quỷ.”

“A Quỷ cô nương?”

Mắt Dã Lăng như muốn lồi ra vì phẫn nộ: “A Quỷ cô nương rất nhu nhược…”

A Quỷ nhu nhược…

Trán mẹ trẻ không khỏi đổ mồ hôi, nhìn thấy Dã Lăng như muốn nổi xung, hắn vội vàng cắt ngang: “Cho nên cho nên, ta quyết định phái các ngươi đi đón, ta tin các ngươi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này!”

“Ta, Dã Lăng, sẽ lấy tính mạng bản thân ra để bảo vệ vinh quang của Vương!”

Dã Lăng lớn tiếng phát thệ!Mẹ trẻ cố gắng nuốt nuốt nước miếng, phần tử cuồng nhiệt thật đáng sợ!Bỗng Thời Đông chen vào nói: “Mẹ trẻ đại nhân!”

Mẹ trẻ đại nhân…Khóe mắt mẹ trẻ xếch lên, mắt nheo nheo, ngượng ngùng cười, nhìn qua thì rất vô hại.Chưa từng có ai dám trước mặt hắn gọi “tên hiệu” này…

Chưa từng có ai!

Tên gia hỏa chết tiệt này…Thời Đông đáng thương, bởi vì nghe đám người Ma Phàm mở miệng là mẹ trẻ, tưởng rằng tên thật của mẹ trẻ là “tiểu nương”, tự nhiên không chút lo lắng gọi.Ngay cả Dã Lăng khôn khéo như vậy khi nhìn thấy mẹ trẻ mỉm cười cũng không phát hiện ra, Thời Đông thật thà sao có thể phát hiện ra chứ?Hắn nói tiếp: “Nói như vậy, thuộc hạ kiến nghị trước tiên nắm giữ Tiểu Man giới!”

“Tiểu Man giới?”

Mẻ trẻ ngẩn ra.“Chính là giới trước đây chúng ta sống, chỉ là một tiểu giới không có thế lực nào quá cường đại.”

Thời Đông chậm rãi nói: “Chỉ có chiếm lĩnh Tiểu Man giới chúng ta mới có thể đảm bảo đường lui không bị cắt.”

“Sư huynh biết truyền tống trận.”

Mẹ trẻ nói.“Đại nhân vẫn chưa biết.”

Lần này nói chuyện là Dã Lăng, hắn đã từng chưởng quản hậu cần, đối với phương diện này vô cùng hiểu rõ: “Loại truyền tống siêu xa này yêu cầu rất hà khắc, hơn nữa cực kì nguy hiểm.

Nhược điểm của nó là sinh ra ba động rất lớn, sẽ khiến cường giả giới này phát hiện ra.”

Mẹ trẻ nhíu mày: “Nam Nguyệt Thương Trạch dùng chính là truyền tống loại này.”

“Có thể nói giới kia của họ không có cường giả lợi hại.”

Dã Lăng bình tĩnh lại phán: “Đại nhân, quan niệm về lãnh địa trong ma tộc rất lớn, bất cứ hành vi xâm phạm lãnh thổ nào cũng gây ra chiến tranh.

Những cường giả này chỉ cần trong nháy mắt truyền tống trận hơi quấy rầy chút sẽ khiến mục tiêu truyền tống bị lệch đi.

Truyền tống cự ly siêu xa, sai một li đó chính là thập tử vô sinh.

Tu giả và yêu ma đối chiến nhiều năm chưa từng dùng thủ đoạn tương tự thế.”

“Giờ thì em đã hiểu thuốc fucaca diệt trừ giun như thế nào.”

Lúc này mẹ trẻ mới hiểu.Dù sao hắn cũng xuất thân từ thôn quê, rất nhiều thứ không rõ.

Nghĩ lại cũng đúng, trước khi có thiên liệt tai ương, mọi người đều đang liều mạng tranh đoạt Đô Thiên Huyết giới, có lẽ là do nguyên nhân này.Mẹ trẻ trầm ngâm không nói, như vậy, chiếm lĩnh Tiểu Man giới đã trở thành nhiệm vụ cấp thiết lúc này.

Khe hỗn độn trở thành thông đạo đi tới ma giới, phải nằm trong tay bọn họ mới có thể yên tâm được.“Chỉ cần Hôi doanh là có thể quét ngang Tiểu Man giới.”

Thời Đông ngạo nghẽ nói, hắn ngẩng đầu không chút né tránh ánh mắt của mẹ trẻ, tràn ngập chiến ý!Hôi doanh bây giờ so với trước đây không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần!

Thời Đông vốn là chiến tướng cao nhất ở Tiểu Man giới, chỉ là thực lực chiến bộ dưới trướng không thể đứng đầu, cho tới nay, nhiệm vụ nguy hiểm gian khổ nhất đều do hắn làm.

Ma hạ binh sĩ không ai không là lão binh có kinh nghiệm chốn sa trường, chỉ do bị giới hạn bởi thiên phú và công pháp, sớm đạt tới đỉnh phong nên khó tiến thêm được.“Đại nhật khổ vệ” xuất hiện như một chiếc chìa khóa đối với những kẻ có kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú này, trực tiếp đưa bọn họ bước vào cảnh giới hoàn toàn mới.Bọn họ không chút chậm trễ đều đột phá!Nguyên nhân chính là thế khiến Thời Đông dám “to mồm” nói ra những lời kia.Mẹ trẻ hơi trầm ngâm rồi quyết đoán nói: “Tốt!

Thời Đông xuất chiến Tiểu Man giới, khe hỗn độn do Huyền Vũ doanh thay, Dã Lăng và Thúc Long mang theo một ít hảo thủ của Vệ doanh đi Toái Thạch giới.

Ừ, mấy người Nam Nguyệt cũng cùng đi.”

Hôi doanh đều là ma tộc, bọn họ đột nhiên quay giáo chiếm đóng sẽ không làm sao.

Nếu như là Chu Tước doanh ngược lại sẽ khiến Tiểu Man giới có chung kẻ địch, sự tình ngược lại càng thêm phiền phức.Dã Lăng Thời Đông tuân lệnh.Mệnh lệnh của mẹ trẻ rất nhanh được truyền đạt xuống.Toàn bộ bánh răng của Quy đảo đều được chuyển động, điên cuồng quay.Tính cách của Thời Đong tuy có chút cao ngạo nhưng không ngốc.

Hắn biết bản thân đã dám mạnh miệng trước mặt mẹ trẻ thì nhất định phải làm được.Phải làm sao mới hoàn thành tốt được?Đó chính là phải nhanh!Càng nhanh càng tốt!Những thế lực lớn của Tiểu Man giới đều không ngời tới, bọn họ đã bị chốt hạ.Trong yên lặng, khe hỗn độn thay quân, Ma Phàm tuy rất muốn tới tiền tuyến nhưng mệnh lệnh của mẹ trẻ bọn họ tuyệt đối không dám cãi.Lên đường trước tiên không phải Thời Đông mà là Dã Lăng và Thúc Long tạo thành một nhóm.

Bọn họ thừa dịp lúc Tiểu Man giới chưa có loạn tiến vào đó, sau đó xuất phát đi Toái Thạch giới.Nhân số của nhóm Thúc Long không đông, chỉ khoảng trăm người, Dã Lăng đề nghị bọn họ giả trang thành thương đội.Cho dù chỉ có trăm người nhưng không ai không phải tinh nhuệ.

Nam Nguyệt Thương Trạch Minh Quyết tử, mấy người này hiển nhiên có, cao thủ của Vệ doanh cũng đi hết, A Văn cũng đi, ngoài ra còn có năm tên hoa yêu.Dã Lăng là ma tộc, mấy người Nam Nguyệt là yêu tộc, Thúc Long A Văn tu luyện ma công, hoa yêu tu luyện yêu thuật.Đội ngũ như thế không ai không tin.

Yêu ma lưỡng tộc quan hệ rất tốt, giống như đồng minh cùng tiến, dân chúng giao lưu càng nhiều, tại địa bàn của ma tộc có thể trông thấy yêu tộc.Ma công của Vệ doanh, yêu thuật của hoa yêu, trình độ đều rất thâm hậu, trên người không có chút khí tức nào của tu giả, hoàn toàn là yêu ma thuần khiết nhất.Đến bây giờ Tiểu Man giới vẫn chưa nhận được tin Thời Đông đã phản bội, lúc đầu bọn họ phái hai người đi cũng chỉ là muốn thăm dò, không quá để ý tới.

Hơn nữa khe hỗn độn luôn được thủ vệ bởi Hôi doanh, tự nhiên không ai nghi ngờ.Cảnh sắc hoàn toàn khác so với tu chân giới, đám người Thúc Long không khỏi được mở rộng tầm mắt.Do lo lắng sự an toàn của Tả Mạc, trong lòng nóng như lửa đốt, bọn họ nhanh chóng xuất phát đi Toái Thạch giới.Nhưng khoảng cách tới Toái Thạch giới quá xa xôi, bọn họ cần có thời gian.Chương 540 : Đổi thếConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Gấu vàngBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTin tức Thúc Long, Dã Lăng chuẩn bị đến trợ giúp rất nhanh từ Thập Chỉ Ngục thông qua Bồ yêu truyền tới, Tả Mạc không sốt ruột, hắn quyết định ở Toái Thạch trấn đợi Thúc Long, Dã Lăng.

Với tình trạng của hắn và A Quỷ hiện giờ mà chạy loạn khắp nơi thì không khác gì muốn chết, ngược lại chờ ở Toái Thạch trấn còn an toàn hơn chút.“A Quỷ, bọn Thúc Long rất nhanh sẽ đến, lúc đó chúng ta an toàn rồi.”

Tả Mạc có chút hưng phấn nói với A Quỷ.

Lúc trước hắn không nói cho đám Tiểu Nương biết một mặt là do không muốn làm họ lo lắng, mặt khác hắn cũng cảm thấy không có biện pháp gì hay để giải quyết.

Không nghĩ tới Tiểu Nương lại trực tiếp phái người lặn lội đường xa đến đón bọn hắn.Đây thực sự là lặn lội đường xa, giữa Toái Thạch giới và Vân Hải giới không biết phải đi qua bao nhiêu giới!Thú thật là hắn đến bây giờ còn không biết tại sao hắn cùng A Quỷ lại đột nhiên đến nơi này.

Rốt cuộc sau khi hắn hôn mê xảy ra tình cảnh gì, Vệ và Bồ yêu cũng không biết càng không cần nói đến A Quỷ.Vân Hải giới…

Toái Thạch giới…Lẽ nào giữa hai giới này có liên hệ gì đó với nhau.

Tả Mạc không hề tin tưởng chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, truyền tống trận có thể đưa đi xa đến như vậy tuyệt đối không phải là truyền tống trận bình thường.Lúc đầu hắn cho rằng là do khe hỗn độn nhưng Bồ yêu cùng Vệ vô cùng nhất trí phủ nhận suy đoán này.Bồ yêu và Vệ tuy không có nguyên tắc nhưng khi cả hai thống nhất ý kiến thì vô cùng đáng tin.Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tả Mạc rơi vào trầm tư suy nghĩ.Bỗng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tả Mạc, các đầu mối tựa hạt châu bắt đầu xâu chuỗi lại trong đầu hắn.Hắn nhớ rõ trên Kim diệp có ghi, bộ lạc Thái Dương lúc đầu xây dựng thần điện ở Vân Hải giới chính là vì một kiện đồ vật.

Chuyện Lam bị giam giữ ở Phần Thần cảnh lúc đầu chỉ nghĩ là do tính hiếu chiến của bộ lạc Thái Dương, bây giờ xem ra điều này có lẽ không phải ngẫu nhiên.Giặc ngốc Huyền Không tự cũng từng nói qua “đồ vật kia”, xem ra gia hỏa này nhất định biết rõ là cái gì.

“Đồ vật kia” mà giặc ngốc nói chẳng lẽ cùng với “đồ vật” ghi trên Kim diệp chỉ là một?Cấm địa Lam nhân!Tám chín phần mười đồ vật kia nằm trong cấm địa Lam nhân.Cứ như vậy, Lam vì sao xuất hiện ở Phần Thần cảnh, giặc ngốc vì cái gì xuất hiện đều có thể lý giải được.Thế nhưng vì cái gì mình cùng A Quỷ lại xuất hiện ở Toái Thạch giới?

Toái Thạch giới có liên hệ gì với cấm địa Lam nhân?

Lẽ nào “đồ vật kia” ở Toái Thạch giới?Tả Mạc lắc đầu, đem suy nghĩ hoang đường này vứt ra khỏi não.

Trong khoảng thời gian ở lại nhà An Nhã Đại thúc này hắn cũng hiểu biết đại khái tình huống ở Toái Thạch giới.

Toái Thạch giới là một cái tiểu giới rất bình thường ở Ma giới, không có bất cứ cái gì làm cho người khác chú ý, nơi này nhiều nhất đó là sa mạc Qua Bích phủ đầy đá vụn.Theo An Nhã đại thúc nói thì độ bao phủ của than Bích Qua hầu như chiếm hết ba phần tư Toái Thạch Giới.

Hơn nữa ở giải đất trung tâm Toái Thạch giới, nơi mà đa số những Ma tộc khác tập trung giống như Toái Thạch trấn chỉ là ở biên giới sát góc sa mạc Qua Bích.Bất luận nhìn từ góc độ nào, Toái Thạch giới đều là nơi hoang vắng, hoang vắng hơn cả Vân Hải giới.

Số tu giả ở Vân Hải giới nhiều hơn rất nhiều so với số Ma tộc sinh hoạt ở Toái Thạch giới.Vậy mình cùng A Quỷ làm thế nào lại bị đưa đến đây?

Chẳng lẽ là trùng hợp thật sao?Tả Mạc nghĩ mãi không ra.Nhưng hắn rất nhanh đem những suy đoán này gạt đi, dù có bảo bối thì cũng không quan hệ tới mình.

Ngược lại hắn có chút lo lắng cho bọn mẹ trẻ, Thúc Long, A Văn đều rời đi, Vệ Doanh thiếu người đứng đầu vậy Quy đảo mất đi một chi chiến lực.Huyền Không tự tuyệt đối không thể không có động thái nào.Không biết Công Tôn sư đệ có thể chống đỡ được hay không.

Cũng may là Huyền Không tự cách Vân Hải giới vô cùng xa xôi, bọn họ nhất định không có khả năng phái quá nhiều chiến bộ đến, hơn nữa càng không có khả năng đánh lâu dài, kẻ địch chủ yếu của họ là yêu ma, còn chưa tới lượt mình.Chỉ cần có thể chống đỡ được đợt đầu tiên là tốt lắm rồi!Hắn không nói ra suy nghĩ của mình.

Hắn tin tưởng Công Tôn sư đệ nhất định sẽ nghĩ đến những cái này.Được rồi, trước tiên chuẩn bị bản thân cho tốt đã, cái bộ dạng người không ra người, quỷ chẳng giống quỷ này thật khiến người đau lòng.A Quỷ cũng quá mệt mỏi rồi…A Quỷ “xõa” tóc đúng lúc “đập” vào mặt Tả Mạc đang nằm trên lưng nàng.

Trải qua nhiều ngày bão cát như vậy mà tóc A Quỷ vẫn sạch sẽ không bám một hạt bụi nào, màu đen sáng bóng mang theo cảm giác thu hút, vô cùng yêu dị.Đáng tiếc là không nhìn thấy mặt A Quỷ…“Này, A Quỷ, có thể đổi tư thế khác hay không?”

Tả Mạc bị ma xui quỷ khiến kêu lên.Hắn cảm giác rõ ràng động tác A Quỷ dừng lại một cái, á, lẽ nào A Quỷ nghe hiểu được?Tả Mạc nhất thời vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “A Quỷ, A Quỷ, đổi tư thế, nào nào, chúng ta đổi tư thế…”

Lời còn chưa dứt, hắn cảm giác có một cổ sức mạnh truyền đến, trước mắt trời đất quay cuồng.Cuối cùng cũng đổi tư thế…

Mấy chục ngày rồi…

A Quỷ, ngươi quá vĩ đại rồi!Tả Mạc như sắp khóc òa lên.----------------------------“A Quỷ, chúng ta có thể lại đổi một cái tư thế khác hay không?”

Tả Mạc nhỏ nhẹ nói.A Quỷ vẫn không nhúc nhích, không có một chút phản ứng nào.Tả Mạc có chút khẩn trương, chỗ cánh tay hắn đụng vào truyền đến đầy ắp cảm giác mềm mại tựa như bị điện giật tê tê.

Tả Mạc bỗng nhiên nhớ đến khoảng thời gian ở núi Vô Không, nhớ đến cái ảo thuật vô cùng lợi hại của nữ nhân hạc giấy vạn ác kia…Cái này… cũng là ảo thuật sao?Thật… thật là ảo thuật lợi hại!Tả Mạc khó khăn nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Khụ, A Quỷ, thật ra chúng ta có thể đổi tư thế…

Cái này, ngươi ôm ngang ta như vậy làm ta rất không có khí thế!”

A Quỷ vẫn không nhúch nhích.“Này, A Tả, A Tả!”

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gọi của bọn Đông Tử, bọn họ đã sớm hòa đồng cùng Tả Mạc.

Nhất là Tả Mạc lại vô tư chỉ điểm, bọn họ càng nhiệt tình với Tả Mạc.Không ổn, có người tới.Tả Mạc luống ca luống cuống.Ặc!

Ông trời làm chứng!

Anh đây chưa bao giờ hoảng đến như thế a!

Cái gì yêu ma quỷ quái, cái gì kim đan nguyên anh, cái gì thiên tài địa bảo, anh đây cũng chưa hoảng đến thế!Vì, vì cái gì mà hoảng như vậy chứ…Tả Mạc hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui vào.Cạch, cửa bị đẩy ra.“A Tả, A Tả!”

Đám Đông Tử đầy hào hứng xông vào, bất quá khi bọn hắn thấy một màn trước mắt mỗi người bỗng đứng ngây ra như bị sét đánh.Tĩnh mịch, yên ắng như cõi chết.“Ơ, ơ…

Này, các người như thế là có ý gì?”

Giọng nói Tả Mạc vô cùng mất tự nhiên.“Oa, A Quỷ tỷ tỷ thật là lợi hại!

Bế kiểu công chúa này!”

Một cô nhóc hai mắt tỏa sáng nhìn A Quỷ, trong ánh mắt tràn ngập sùng bái.Bế kiểu công chúa…Nét mặt mọi người đều trở nên quái dị.“Khụ khụ, có việc gì thì nói đi, A Quỷ đang rất mệt!”

Tả Mạc cố gắng trấn định nói.“À, chúng ta muốn báo cho người biết là Hoán Văn sư đã đến rồi, ngươi không phải luôn nói là muốn xem hay sao?”

Vẻ mặt Đông Tử rất cổ quái, cho dù là thiếu niên thuần phát như Đông Tử, nhìn thấy một người con trai được một người con gái bế ngang trên tay như vậy, tự mình cũng cảm thấy xấu hổ.Hoán Văn sư!Trong ma tộc, kích hoạt ma văn giống như làm thức tỉnh ma văn đang ngủ say, vì thế nhóm người làm việc này được gọi là Hoán Văn sư.

Nhưng Hoán Văn sư cũng không phải là nghề nghiệp gì cao quý, bởi chỉ có Ma tộc cấp thấp mới cần phải thức tỉnh ma văn.

Tuy nhiên bọn họ vẫn được mọi người tôn kính vì họ có tri thức uyên bác.Tâm Tả Mạc chợt động, nhất thời không còn chút ngượng ngùng nào, vội vàng hỏi: “Ở đâu?”

Số lượng ma tộc trong trấn không nhiều, theo Tả Mạc đánh giá sơ lược đại khái có chừng năm vạn người, số nhân khẩu ấy lấp không đầy được một góc Hư Linh thành.

Do ở đây xa xôi, sản vật cằn cỗi, Ma tộc nơi đầy đều có chút nghèo túng, không có thứ gì tốt tự nhiên không có Ma tộc nào để ý tới, cũng không có phân tranh gì.A Quỷ ôm ngang Tả Mạc đi trên đường nhất thời dẫn đến một trận cười trêu trọc ầm ỹ, bọn họ đối với cặp đôi nam nữ trẻ tuổi quái dị này đều vô cùng yêu mến.

Tả Mạc nói lảm nhảm trong mắt họ biến thành nhiệt tình thoải mái, còn đứa nhỏ A Quỷ trầm mặc cứng cỏi lại càng làm các đại thẩm có lòng từ mẫu yêu thương lạ thường.

Mỗi ngày đều có người đưa thức ăn hoặc đồ dùng gì đó đến nhà An Nhã đại thúc để tặng cho Tả Mạc và A Quỷ.“Tiểu Tả, A Quỷ nhà người rất khí phách nha!”

“Bế kiểu công chúa!

Hắc hắc, lực khuỷu tay như thế, tiểu Tả, cảm giác chim nhỏ nép vào người không tồi chứ hả, ha ha!”

“Ố ồ, A Quỷ tỷ tỷ thật là lợi hại, ta về sau cũng muốn lão công ôm ta như vậy, thật là lợi hại!

Quá cảm động!”

“Ta thích đứa nhỏ A Quỷ này, thật dũng cảm!

Năm đó sao ta không nghĩ đến một chiêu này chứ?

Năm tháng thực quá tàn khốc!

A, bây giờ Tiểu Tả nhất định là đang rất thoải mái…”…Tả Mạc lúng túng vô cùng, nếu không phải vẻ mặt của hắn hoàn toàn cứng ngắc thì lúc này nhất định là hồng đến bật cả máu, thứ duy nhất có thể nhúc nhích là đầu ngón tay thì giống như lò xo, run rẩy run rẩy, không ngừng run rẩy.Ca…

Hình tượng của ca bị hủy hoại toàn bộ rồi!

Tự làm bậy thì không thể sống a!

Ca vì cái gì lại muốn đổi tư thế?Tả Mạc khóc thầm trong lòng.A Quỷ trầm mặc không nói, nét mặt không có chút thay đổi.

Sải chân nàng không lớn, ôm ngang Tả Mạc, trọng tâm càng nghiêng về phía trước, sức lực nàng vốn không lớn, tư thế này càng khiến nàng thêm cố sức.Bọn Đông Tử ở một bên cười nói vui vẻ, vui không tả nổi.Cũng may không ai đến giúp A Quỷ, toàn bộ Toái Thạch trấn đều biết rõ là A Quỷ sẽ không thả Tả Mạc xuống.Hoán Văn sư đang ở giữa trấn giúp một vị thiếu niên đánh thức ma văn.

Xung quanh không một tiếng động, vẻ mặt mọi người đều có chút căng thẳng.Vị Hoán Văn sư này tuổi không lớn, khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, hình dáng vô cùng gầy gò, “tạo cảm giác gió thổi là bay”.

Trên tay hắn cầm một cây châm dài cỡ bảy tám tấc, nét mặt vô cùng chuyên chú, đầu châm dính nước thuốc không biết tên màu đen, cẩn thận xăm trổ trên lưng thiếu niên.Đây là lần đầu tiên Tả Mạc chứng kiến quá trình đánh thức ma văn, hắn vô cùng tò mò.Động tác Hoán Văn sư vô cùng mềm mại ưu nhã, dường như tuân theo một quy luật kỳ lạ làm Tả Mạc liên tưởng đến một điệu nhảy.

Bộ dáng Hoán Văn sư vô cùng thành kính chuyên chú, mỗi lần hắn đâm vào, nước thuốc màu đen trên đầu kim liền để lại một chấm đen trên lưng thiếu niên, cái điểm đen cực nhỏ này dính trên da liền thấm vào trong, biến mất.Ánh mắt Tả Mạc sắc bén đến loại nào, chỉ nhìn vài lần liền phát hiện một ít quy luật.Á?Động tác tiếp theo của Hoán Văn sư làm Tả Mạc giật mình!Chương 541 : Hoán Văn sư .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Gấu vàngBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnChỉ thấy ngón tay của vị Hoán Văn sư này bỗng hơi sáng lên, rất khó nhận ra, cổ tay run nhẹ, cả cây châm như một đường sáng bạc đâm ngập đến tận gốc vào da thiếu niên chỉ trong chốc lát.Cả người thiếu niên khẽ run, kêu lên một tiếng đau đớn.Gần như đồng thời, ma văn nhàn nhạt bỗng nhiên hiện lên, tuy không rõ ràng nhưng cũng có thể nhìn ra hình dáng ma văn.Hoán Văn sư thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ vào ma văn, cây châm dài tựa như bị một sợi chỉ vô hình kéo, chậm rãi từ trong thân thể thiếu niên ra ngoài.

Thu hồi cây châm xong, Hoán Văn sư đứng lên cười nói: “Vận khí không tệ, thành công rồi.”

Nhất thời tên thiếu niên kia vô cùng kích động, cha mẹ hắn bên cạnh nãy giờ cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Đánh thức ma văn, chỉ cần không ngừng tu luyện, qua một thời gian hắn sẽ bước vào thời kì tăng trưởng mạnh mẽ.Bất kể ở nơi nào, thực lực cũng là quan trọng nhất, càng không phải nói đến Ma Tộc.Đông Tử đầy ao ước nhìn tên thiếu nhiên kia, thiên phú của tên kia không bằng hắn nhưng sau này trình độ của hắn có thể đạt đến tình trạng gì còn phải xem Hoán Văn có thành công hay không.Tả Mạc nhìn chằm chằm vào cây châm của Hoán Văn sư, có chút đăm chiêu.Vừa rồi vào lúc hắn nhìn thấy cây châm đâm tận gốc vào trong cơ thể thiếu niên liền giật nảy mình, nhưng khi ma văn hiện lên, hắn lập tức nắm được điểm mấu chốt trong đó.Tả Mạc đã từng nghiên cứu ma văn một thời gian, hắn có lý giải ma văn của mình.

Theo hắn thấy, ma văn là phù trận thiên nhiên do máu thịt, da lông và tinh khí cùng hợp thành, độ phức tạp hơn nhiều so với phù trận của tu giả, ngoại trừ phức tạp ở kết cấu bên ngoài còn có một nguyên nhân quan trọng, đó chính là bất kể máu thịt, tinh khí…

đều không phải là vật chết.Ma tộc có một câu nói: “Trong thiên hạ không có hai ma văn giống nhau.”

Bởi vì huyết nhục, tinh khí mỗi cái ma tộc không có khả năng hoàn toàn giống nhau.Xem hết toàn bộ quá trình, hắn đối với việc đánh thức ma văn cuối cùng có cảm ngộ trực quan nhất, Hoán Văn sư chính là đem ma văn không hoàn chỉnh ban đầu ra tu bổ một trình độ nhất định, không, nói đúng ra là điều chỉnh.

Điều chỉnh huyết nhục tinh khí của thiếu niên trong phạm vi nhỏ, tuy rằng không thể làm ma văn càng trở nên hoàn chỉnh nhưng cũng có thể tại một trình độ nhất định làm ma văn phát huy tác dụng.Đánh thức ma văn, cách nói này thực chính xác.Tả Mạc suy tư, hắn nhìn chăm chú vào cây châm trên tay Hoán Văn sư, hắn cảm thấy rất hứng thú với cây châm này.Ma tộc đứng xem dần rời đi, đối với họ cảnh tượng này không quá xa lạ.

Ngược lại, một đám trẻ Ma tộc còn ở lại tò mò mà dò hỏi Hoán Văn sư các loại vấn đề, tính cách vị Hoán Văn sư trung niên này vô cùng hiền lành, rất kiên nhẫn giải thích các vấn đề cho bọn chúng.Tả Mạc ở một bên nghe một lát, nhất thời nhìn vị Hoán Văn sư này với cặp mắt khác trước, ông ta hết sức thông thái.“Hoán Văn sư tiên sinh, có thể cho ta mượn cây châm của ngài xem không?”

Tả Mạc bỗng nhiên lên tiếng, giọng của hắn nghe qua không khác gì những thiếu niên ngây thơ tràn ngập tò mò khác.“Sao?”

Hoán Văn sư quay sang, khi ông nhìn thấy Tả Mạc cùng A Quỷ thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười: “Ha ha, tiểu tử, còn nhỏ như thế đã bắt đầu ăn đậu hủ, cũng không phải là thói quen tốt!”

Ăn đậu hủ?Tả Mạc sửng sốt, không biết tại sao, cảm giác đầy đặn mềm mại từ cánh tay truyền đến trở nên rõ ràng vô cũng, tê tê như bị điện giật…Ảo… ảo thuật lại tới!Mềm quá…

Lẽ nào.. lẽ nào cái này gọi là ăn đậu hủ sao?Tả Mạc bỗng nhiên tỉnh ngộ.Cảm giác quả thật… quả thật rất không tệ…Tinh thần Tả Mạc hoảng hốt một lúc, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại: “Tiên sinh thứ lỗi, ta không động đậy được.”

Hắn lúc này tựa như một thiếu niên vô hại đối với cả người lẫn vật, trên người hoàn toàn không nhìn thấy chút khí khái quét ngang tứ phương của người đứng đầu một giới.“Hoán Văn sư tiên sinh, A Tả thân thể không khỏe, không động đậy được.

A Quỷ không nghe được, nên cũng không nói chuyện.”

Đông Tử hiền lành giải thích với Hoán Văn sư.“Ồ!”

Hoán Văn sư trung niên lộ ra vài phần vô cùng kinh ngạc, nhìn lên liếc xuống hai người chốc lát, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là chứng bệnh lạ, ta xem xem.”

Nói xong cũng không chờ Tả Mạc đồng ý, liền đến gần cầm lấy một tay Tả Mạc.Tả Mạc trong lòng lo sợ, nhất thời có chút hối hận, không nên xuất đầu sớm như vậy, vạn nhất đối phương kiểm tra thân thể mình phát hiện ra cái gì, vậy thì nguy hiểm rồi!Nhưng hắn không kịp từ chối thì Hoán Văn sư trung niên bắt đầu kiểm tra, ông ta đặt một tay lên trên cánh tay Tả Mạc.Một luồng lực lượng ôn hòa dọc theo ngón tay Tả Mạc tiến vào cánh tay.Luồng lực lượng này vừa tiến vào cơ thể Tả Mạc, nơi mà bây giờ tựa như cối xay thịt trong chiến trường, liền bị lực lượng loạn lưu điên cuồng tiến đến, trong nháy mắt liền bị tách rời, đánh tan!Hoán Văn sư trung niên sắc mặt trắng nhợt!Tả Mạc than thở trong lòng: “Xong!”

Hoán Văn sư trung niên lấy tay về, sắc mặt ông có chút tái nhợt, tuy rằng trên mặt cố gắng bình tĩnh nhưng Tả Mạc vẫn chú ý tới trong mắt ông có chút kinh hãi rất khó nhận ra.“Tiên sinh kiểm tra kết quả thế nào?” m thanh Tả Mạc cười mị mị, nghe tựa như thiếu niên hồn nhiên đang mong đợi câu trả lời.

Dù sao cũng bị phát hiện rồi, lúc này cường thế một chút, đối phương trái lại không dễ thăm dò nội tình.Nhưng mà rơi vào tai Hoán Văn sư trung niên lại giống như một đạo sấm sét, thanh niên trước mặt được tiểu cô nương ôm trước ngực này nhìn qua vô hại với người và vật, trong nháy mắt lại hóa thành thiếu niên nguy hiểm ẩn núp trong bóng râm.A Quỷ mặt không cảm xúc ôm ngang Tả Mạc cực kỳ giống thiếp thân hộ vệ của Ma Tộc cấp cao.

Hoán Văn sư trung niên đã từng gặp qua một ít Ma tộc cấp cao, bên người bọn họ luôn luôn có một hai vị đặc thù như vậy, ngay cả khí tức băng lãnh kia cũng không khác biệt.Loại thiếp thân hộ vệ này thông thường có thực lực cực kỳ cao cường, giết người như kiến, lãnh khốc vô tình…Lẽ nào thiếu niên này kỳ thực là một Ma tộc cấp cao?Mồ hôi lạnh trong nháy mắt làm ướt lưng ông.Trong mắt ông, ánh mắt của thiếu niên kia cười như không cười, ngay cả giọng điệu cũng tựa như mang vài phần ý tứ châm chọc.“A ha ha, thực sự xin lỗi, trình độ ta quá kém, chưa từng gặp qua loại bệnh này.”

Hoán Văn sư trung niên cười giả lả, bất luận đối phương có thân phận gì, vì mục đích gì ngụy trang thành như vậy, hay là thật sự bị bệnh tàn phế, ông đều quyết tâm không dính vào.Vừa dứt lời, ông liền xoay người muốn rời đi.“Hoán Văn su tiên sinh tôn kính, ngài còn chưa cho ta xem cây châm của ngài.” m thanh ngây thơ từ phía sau truyền đến.Bước chân Hoán Văn sư trung niên khựng lại, cơ mặt cương cứng lại.Đối phương không có sợ hãi..

Xem ra suy đoán của mình tám chín phần mười là đúng…

Loại người nguy hiểm này đắc tội không nổi a!Xoay người lại, trên mặt ông lập tức tràn ngập nét tươi cười hiền lành: “Ái chà, tự nhiên quên mất, thực có lỗi a. ” Nói xong hắn liền rút cây châm kia ra.Hoán Văn sư tiên sinh, có thể phiền ngài đặt nó lên tay ta được không?

Ta không động đậy được, rất xin lỗi.”

Tả Mạc vẫn vô cùng lễ phép nói.Hoán Văn sư rất cẩn thận cầm cây châm để vào lòng bàn tay của Tả Mạc.Bọn Đông Tử mở to mắt nhìn, bọn họ đã từng thấy một đứa nghịch ngợm muốn sờ cây châm kia của Hoán Văn sư, kết quả bị Hoán Văn sư nghiêm khắc răn dạy một trận.

Hoán Văn sư thực sự là một Ma tộc lương thiện, ông nhất định là thấy A Tả quá đáng thương nên mới đối với hắn tốt như thế!Bọn họ nghĩ như thế.Cây châm vừa vào tay, Tả Mạc liền nhận thấy được huyền diệu bên trong.“Hoành tuyến ngân, linh quang hắc sa, thiết giác tê mộc, Triêu Hà thủy…”

Tả Mạc thì thầm, rất nhanh phân tích thành phần cây châm này.Hoán Văn sư như bị sét đánh, ngây ra như phỗng!Tả Mạc chìm đắm trong dò xét, không chú ý ngân châm trong tay hắn bỗng nhiên sáng lên ánh sáng nhàn nhạt.Con mắt Hoán Văn sư trung niên phút chốc trợn tròn, không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm vào cây ngân châm đang phát sáng trong tay Tả Mạc, vẻ mặt khiếp sợ tựa như gặp quỷ.Cái này… cái này không có khả năng!Cây ngân châm kia chỉ có hắn mới có thể sử dụng, cũng chỉ có hắn mới có thể kích phát lực lượng trong đó!Tên thiếu niên này…Tả Mạc không có chút phát hiện nào, đau nhức trong cơ thể mọi lúc đều trùng kích tinh thần hắn, hắn cần phải càng thêm chuyên chú mới được!“Ồ… cái phù trận này, không, là ma văn, ta nhớ ra rồi, là một bộ phận của Hắc Thủy Điệt ma văn, thì ra còn có thể dùng như vậy, có ý tứ…”

Tả Mạc thì thào tự nói, hồn nhiên không nhận thấy phản ứng của mọi người xung quanh.Hoán Văn sư trung niên cảm giác đại não của mình cơ hồ trống rỗng, hắn cảm thấy bản thân trong nháy mắt bị lột đến trần trụi sạch sẽ, mọi thứ của hắn đều không thể nào che giấu!

Cây ngân châm này là hắn dùng bí pháp luyện chế, ma văn bên trong ngân châm càng là bí mật hạch tâm nhất trong lịch sử sư môn.

Vậy mà, vậy mà lại bị một thiếu niên thuận miệng nói ra!Tả Mạc tu luyện ma thể chính là tu luyện huyết nhục chi lực, bây giờ huyết nhục chi lực bị đánh tan, cùng thần thức linh lực cuốn thành một khối, tàn phá bừa bãi mọi nơi.

Nhưng mà ma văn trên ngân châm lại hấp dẫn huyết nhục chi lực trong cơ thể Tả Mạc, đây là nguyên nhân làm Tả Mạc có thể dò xét huyền bí của ngân châm.Nhưng trong cơ thể hắn đã sớm loạn thành một đống, rút dây động rừng, một tia huyết nhục chi lực bị hấp dẫn giống như một mồi lửa ném vào đống rơm, trong nháy mắt dẫn tới thế lửa cháy lan ra đồng cỏ.Ba lực hỗn loạn điên cuồng dũng mãnh tiến vào ngân châm!Bụp!Ngân châm trong tay Tả Mạc làm sao có thể thừa nhận được lực lượng to lớn đến thế, trực tiếp nổ thành một chùm khói bạc.Một tiếng bùng nổ này làm mọi người giật nảy mình, kể cả Tả Mạc.Hoán Văn sư trung niên giống như đầu gỗ, thần sắc trắng bệch đứng ngơ ngác nhìn bàn tay trống trơn của Tả Mạc.

Bọn Đông Tử cũng trợn tròn mắt, vừa nãy khi Tả Mạc lẩm bẩm, bọn họ tuy rằng nghe không hiểu nhưng lòng sùng kính cũng tự nhiên sinh ra ---- Những lời này của A Tả nghe có vẻ rất lợi hại a!Thế nhưng khi ngân châm trong tay Tả Mạc nổ thành tro bụi, phản ứng đầu tiên của bọn Đông Tử là: Không xong!

A Tả hủy mất ngân châm của Hoán Văn sư rồi!Đông Tử vừa lo lắng mình có thể đánh thức ma văn hay không, lại lo sợ Tả Mạc không đền nổi cây ngân châm kia.“Ngại quá, ngại quá, phá hủy ngân châm của ngài rồi!”

Nhìn thấy mặt Hoán Văn sư tái nhợt không còn chút máu nào, Tả Mạc thật lòng cảm thấy hổ thẹn.

Cây ngân châm này phỏng chừng đối phương tổn hao không ít khí lực mới có, bây giờ lại bị mình phá hỏng mất!Hắn rất có thể hình dung ra loại cảm giác này, nếu năm xưa có ai phá hủy mất hạc giấy của mình, tuyệt đối là phải liều mạng với hắn!Thế nhưng, hắn bây giờ không cách nào điều động linh lực, bằng không hắn trực tiếp đền cho đối phương là xong rồi.

Bản thân hắn đầy đủ, tất nhiên không thiếu chút đó.Nhưng mà hiện tại…Hoán Văn sư đứng lặng yên như cha mẹ vừa chết, đám Đông Tử sắc mặt khẩn trương, còn có Tả Mạc không biết nên làm cái gì, mọi người trợn trừng đôi mắt, một mảnh tĩnh mịch.Vào lúc này A Quỷ nhìn không chút nổi bật. (cả đám câm giống nhau màChương 542 : Thế cục tan vỡ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Gấu vàngBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Trở về cũng phải làm cho tốt.”

Quân đoàn trưởng mỉm cười đưa cho Mộc Hi lệnh điều động, nàng đặc biệt tán thưởng Mộc Hi.“Vâng!

Đại nhân!”

Mộc Hi nghiêm trang hành lễ.“Đi thôi, nắm chặt thời gian.”

Vẻ mặt quân đoàn trưởng bình tĩnh: “Chúng ta cũng phải lập tức rời khỏi chỗ này rồi.”

“A!”

Mộc Hi ngạc nhiên: “Rời khỏi nơi này?

Lẽ nào chúng ta phải bỏ Đô Thiên Huyết giới?”

“Bây giờ chúng ta thủ tại nơi này còn có tác dụng gì nữa?”

Quân đoàn trưởng bình tĩnh nói.Mộc Hi im lặng.Thiên liệt tai ương bắt đầu, khắp nơi xuất hiện khe hỗn độn làm cho không gian Yêu giới cùng Tu chân giới tựa vào tăng vô số thông đạo, đóng ở Đô Thiên Huyết giới quả thực mất đi ý nghĩa.Vài ngày trước, Mộc Hi nhận được tin của tộc trưởng, hy vọng nàng có thể quay về bảo hộ an toàn cho tộc nhân.Ngay sau đó, lệnh điều động được đưa xuống, mà nơi đi đến rõ ràng là quê nhà của nàng.

Điều này làm cho nàng vô cùng bất ngờ, nhất định là tộc trưởng có chạy chọt, nhưng mà loại lệnh điều động như thế này cũng không phải chỉ dựa vào chạy chọt là có thể giải quyết.Chẳng qua bản thân Mộc Hi vốn thông minh, hơi trầm tư, mạch suy nghĩ từ từ rõ ràng mạch lạc.Tình hình chiến tranh đã xuất hiện thay đổi cơ bản, chỉ cần yêu giới nào có khe hỗn độn thì đó chính là tuyến đầu của chiến trường.

Khe hỗn độn đan xen làm yêu ma cùng tu giả mất đi không gian hòa hoãn, trực tiếp đánh giáp lá cà, cũng trực tiếp kéo mở bức màn hỗn chiến.

Khe hỗn độn chính là thông đạo, là vùng binh gia giao tranh, bất kể là tu giả hay yêu ma, tuyệt đối không từ bỏ việc tranh đoạt nó.Nhất là những khe hỗn độn xuất hiện bên trong trọng địa, một khi bị đánh hạ, hậu quả không thể lường được.Mộc Hi có thể tưởng tượng tranh đoạt khe hỗn độn sẽ kịch liệt, tàn khốc đến cỡ nào.Tình thế biến hóa cực nhanh, ngay cả các trưởng lão cơ trí cũng không cách nào thấy được hướng đi rõ ràng.

Tất cả quân đoàn ở tiền tuyến toàn bộ quay về, điều động nhiều lần, trọng điểm bảo hộ một ít trọng địa.

Mộc Hi trên đường hay tin toàn bộ Yêu thuật phủ đều cho nghỉ học, toàn bộ học sinh lão sư đều được tập hợp, tìm tòi kiểm tra theo kiểu kéo lưới để đảm bảo mọi khe hỗn độn đều được phát hiện.Hậu phương an nhàn rơi vào hỗn loạn chưa từng có, mùi chiến tranh tràn ngập trong không khí.

Trên thị trường hàng hóa tăng cao, thậm chí có vài nơi đã bắt đầu có chiến bộ tuần tra trên đường.Đã không còn hậu phương nữa rồi!Suốt dọc đường, Mộc Hi đều cố gắng suy nghĩ.Chắc hẳn các trưởng lão cũng nghĩ đến điểm này mới có thể đồng ý cho một bộ phận chiến tướng quay về quê nhà.

Số lượng khe hỗn độn quá nhiều, nếu chỉ dựa vào lực lượng quân đoàn chính quy là tuyệt đối không thể trông coi hết được.

Thay vì như thế, chi bằng đoàn kết với lực lượng địa phương cùng chống lại tiến công của tu giả.Những chiến tướng được cho phép về nhà này không cần bất cứ khích lệ gì cũng sẽ liều mạng chống đỡ, bởi vì đây là quê nhà của họ.

Hội trưởng lão có thể dành ra càng nhiều lực lượng đến phòng thủ những vùng bọn họ cảm thấy trọng yếu.Mặc dù tu giả có thể từ những nơi không trọng yếu đột phá vậy địa phương đó sẽ có cơ hội nhất định để chống đỡ, cản trở kẻ địch để quân đoàn chính quy có thời gian nghỉ ngơi, hội trưởng lão dùng phương thức này để đối phó với chiến lược thọc sâu.Mộc Hi suy nghĩ thông suốt tất cả nhưng nàng không vui mừng chút nào.Vào thời điểm nguy cấp này, thực tế bọn họ đã được hội trưởng lão buông tha, tuy rằng loại buông tha này là không thể tránh khỏi.

Nàng không oán hận các trưởng lão, đổi lại là nàng đứng ở góc độ của bọn họ, nàng cũng sẽ làm y như vậy.Thế nhưng…Trong mắt nàng hiện lên vẻ dứt khoát.Bất luận thế nào mình cũng phải cố thủ!----------------------------Mẹ trẻ cẩn thận xem xét tin tình báo thu được.Sau khi xem xong hắn lập tức trầm tư, một lát sau ánh mắt hắn mới bình thường trở lại, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khóe miệng.Khoảng thời gian này xem ra Huyền Không tự không rảnh tìm họ gây phiền phức rồi.

Bên trong Huyền Không cảnh xuất hiện số lượng lớn khe hỗn độn, nghe nói có mấy chổ đều ở nơi trọng yếu, tại vài cái khe hỗn độn này tranh đoạt hết sức thảm liệt.

Tại đoạn thời gian như đòi mạng này, Huyền Không tự tuyệt đối sẽ không phái một chi chiến bộ có sức chiến đấu xông đến Vân Hải giới xa xôi.Không chỉ Huyền Không tự sứt đầu mẻ trán, mấy nhà khác trong Tứ cảnh thiên đều không tốt hơn bao nhiêu, nhiều khe hỗn độn đột nhiên xuất hiện làm mọi người rơi vào trạng thái hỗn loạn.Ngược lại, Vân Hải giới bây giờ có thể nói là gió êm sóng lặng.Điều duy nhất làm tiểu nương lo lắng chính là Vân Hải giới có quá nhiều nơi chưa dò xét, rốt cuộc không biết là có cái khe hỗn độn nào mà chưa ai biết hay không.

Ban đầu tiểu nương cũng muốn học theo mấy môn phái khác, dùng cách thức kéo lưới để tra xét nhưng hắn nhanh chóng từ bỏ ý niệm không thực tế này.

Vân Hải giới sâu thẳm, tràn ngập nguy cơ chưa biết.

Ném bọn họ vào đó sợ rằng đến bọt nước văng lên còn không có.Suy nghĩ một chút, mẹ trẻ cảm thấy tự mình bắt tay hoàn thành trận pháp liên hoàn đảo còn làm mọi người yên tâm hơn.Phương án này là hai vị đại sư phụ Kim Ô doanh đưa ra.

Bản tính mẹ trẻ thích công hơn thủ, vốn không có hứng thú với loại phương án này, nhưng sau khi tỉ mỉ xem qua, hắn lại cảm thấy không tệ chút nào ngoại trừ sau này sẽ tiêu hao nhiều một chút.Không ngờ phương án được gọi là “thiên đảo đại trận” này lại được tất cả các thế lực ủng hộ mạnh mẽ, bọn họ thậm chí còn tự nguyện bỏ tiền túi.

Tất cả mọi người đều bị ma quân đột nhiên xuất hiện dọa cho sợ hãi.Vì thế, thiên đảo đại trận trực tiếp biến thành vạn đảo đại trận, một kế hoạch khổng lồ hầu như bao quát toàn bộ vân đảo ở Vân Hải giới cứ như vậy được khởi động.Mỗi vân đảo trở thành một cái mắt xích, tất cả vân đảo hợp thành một cái đại trận phức tạp to lớn, từng vòng kết nối hỗ trợ nhau tựa như một mạng nhện thật lớn, bất kể kẻ địch nào bước vào trong lưới đều sẽ bị công kích.Một khi đại trận xây xong đừng nói là một chi chiến bộ, cho dù nhiều hơn thì mẹ trẻ cũng có lòng tin để bọn chúng tàn tạ ra về.Hơn nữa sau khi Tả Mạc truyền tin về, đưa ra một ý nghĩ vô cùng lớn mật đó là phá người thỉnh Lam nhân hỗ trợ tìm kiếm mấy chỗ linh mạch ẩn giấu phía dưới Vân hải, dùng những linh mạch này cung cấp cho đại trận vận chuyển.Thực sự là một ý nghĩ điên cuồng!Hay là sư huynh muốn tiết kiệm tinh thạch?Tiểu nương không khỏi lắc đầu bật cười.----------------------------“Đền ta một cái?”

Hoán Văn sư trung niên vẻ mặt chán nản hỏi.

Đông Tử ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ khẩn trương, việc này có liên quan đến việc hắn cuối cùng có thể đánh thức ma văn hay không, hắn cũng không chú ý tới Hoán Văn sư nói năng vô cùng kính trọng.“Đúng vậy!

Thật ngại quá!

Bất quá phải qua vài ngày, ông cũng thấy rồi đấy, tình trạng của ta cũng không phải quá tốt.”

Giọng nói Tả Mạc đầy vẻ áy náy.

Mấy ngày nay Tả Mạc một mực thử tác động đến huyết nhục.

Kỹ xảo học trộm được từ An Nhã đại thúc vô cùng thực dụng, sau mấy ngày kiên trì nỗ lực không ngừng tay phải hắn đã bắt đầu từ từ có tri giác.Lại qua vài ngày, hắn đã có thể nhúc nhích cổ tay.Hoán Văn sư trung niên hiển nhiên không quá tin tưởng, nhưng lúc này ông cũng không còn biện pháp khác.“Có khả năng phải cần ông hỗ trợ.”

Tả Mạc suy nghĩ một chút, nói.“Không thành vấn đề.”

Liên quan đến ngân châm của mình, Hoán Văn sư vẫn phải miễn cưỡng đồng ý.“Hoán Văn sư tiên sinh, còn chưa biết tên ông để tiện xưng hô.”

“Tạp Trác.”

Tin tức Tả Mạc làm nổ ngân châm của Tạp Trác rất nhanh truyền khắp toàn bộ trấn nhỏ.Nhà An Nhã đại thúc.An Nhã đại thúc vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tả Mạc: “A Tả, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“À, không cẩn thận hủy mất ngân châm của Tạp Trác tiên sinh.”

“Người không phải không thể nhúc nhích sao?”

An Nhã đại thúc nhíu mày.“Đúng vậy, ta nhờ Tạp Trác tiên sinh mang ngân châm đến đặt vào tay ta.”

Tả Mạc cảm thấy giải thích như vậy tuyệt đối không làm An Nhã đại thúc hài lòng, liền thuận miệng nói thêm: “Kỳ thực ta cũng là một Hoán Văn sư, chỉ là trình độ không cao.”

“Ngươi cũng là Hoán Văn sư?”

Đề tài này quả nhiên đã gây được sự chú ý của An Nhã đại thúc, mặt ông đầy kinh ngạc.“Nếu không sao ta có thể làm hỏng ngân châm của Tạp Trác tiên sinh?”

Tả Mặc trợn tròn mắt nói dối.“Cái này cũng đúng.”

An Nhã đại thúc đáng thương làm sao là đối thủ của Tả Mạc gian xảo, hai ba câu liền bị Tả Mạc lừa thành công.An Nhã đại thúc thở phào, quay sang nói với Tạp Trác: “Thành thật xin lỗi, hai đứa nhóc không hiểu chuyện, không biết ngân châm của Tạp Trác tiên sinh có thể mua được ở đâu?”

Tả Mạc nghe ra An Nhã đại thúc dự định đền thay cho hắn, trong lòng hắn ấm áp, cảm động khó giải thích, vội vàng tiếp lời: “Đại thúc không cần bận tâm, ta và Tạp Trác tiên sinh đã thỏa thuận rồi, ta giúp hắn làm trợ thủ vài ngày, coi như đền lại ngân châm.”

An Nhã đại thúc không hề cử động.Trong lòng Tả Mạc thầm hô không ổn, hắn hiểu rõ cây ngân châm kia trong mắt hắn không đáng nhắc tới nhưng mà đối với An Nhã đại thúc mà nói thì tuyệt đối là giá trên trời, hắn nói nhanh: “Cây ngân châm kia Tạp Trác tiên sinh đã sớm cảm thấy không thuận tay rồi, muốn lần nữa chế tạo ra một cây khác.

Hơn nữa thứ này rất rẻ, bằng không sao lại dễ dàng hỏng như vậy chứ?

Đó là đồ tiêu hao, Tạp Trác tiên sinh mang theo tài liệu bên người, lúc nào cũng có thể chế tạo, đại thúc không hiểu nên đừng bận tâm nữa.

Ta nói có đúng không, Tạp Trác tiên sinh?”

Rất rẻ?

Dễ dàng hỏng?

Tiện tay có thể chế tạo?Tạp Trác cảm giác trong lòng một hồi đau lòng cùng bi phẫn.

Cây ngân châm kia là mất nhiều năm mới luyện chế thành công, tốn hao hết toàn bộ tài liệu để dành của hắn!Nhưng khi hắn liếc mắt qua gương mặt băng lãnh của A Quỷ, trong lòng không khỏi rung lên.

Ngân châm mặc dù quý nhưng mạng nhỏ càng quan trọng hơn!Hắn cố gắng tươi cười: “Đúng vậy, đúng vậy.

Nó không phải là thứ gì ghê gớm, đang định luyện chế một cây châm khác.

Một số ý nghĩ A Tả gợi ý cho ta rất là có ích, được lợi chính là ta đây!”

Tạp Trác khóc hận trong lòng.An Nhã đại thúc tin là thật, trên mặt lộ ra nét cười thuần phác: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”

Hắn quay sang nhìn chằm chằm Tả Mạc hồi lâu.Tả Mạc bị nhìn chăm chú tâm lý có chút bất an, lắp bắp hỏi: “Đại thúc, người đang nhìn cái gì vậy?”

Khóe miệng An Nhã đại thúc nhếch lên mỉm cười, lặng lẽ nói: “Cái tư thế này không tệ, rất là hưởng thụ nha!

Ha ha!”

Tả Mạc như hóa đá.Trong tiếng cười lớn, An Nhã đại thúc đi ra khỏi phòng, hắn muốn đi chỉ đạo đám thiếu niên tu luyện.Tạp Trác thở phào nhẹ nhõm, quá tốt, vừa rồi bản thân không có đắc tội tên nguy hiểm trước mặt này…Tả Mạc không giống như thường ngày đến xem An Nhã đại thúc giảng bài mà không ngừng dò hỏi một vài vấn đề về ma văn.Làm một Hoán Văn sư, tri thức Tạp Trác phi thường uyên bác.

Ngay từ đầu hắn cũng có chút bất đắc dĩ, bất quá do ngại thân phận Tả Mạc nên cũng thuận miệng giải thích.

Nhưng mà theo vấn đề không ngừng đào sâu, vẻ lơ đễnh trên mặt hắn dần dần biến mất, thay vào đó chính là khiếp sợ cùng nghiêm túc.

Hắn trả lời cũng càng lúc càng chậm, càng phải suy nghĩ nhiều hơn.Lẽ nào tên thiếu niên này thật sự là Hoán Văn sư?Chương 543 : Tạp Trác .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc cố nén đau do các loại lực lượng đấu đá lung tung trong cơ thể mang lại, từng chút một luyện tập để hồi phục.

Cổ tay chuyển động cực kỳ chậm chạp, tốc độ chậm gần như bất động.

May mà Tả Mạc hết sức kiên trì, một bên tán dóc với A Quỷ, một bên cực kỳ cố gắng cử động một số bộ phận nhỏ.Những lực lượng tàn sát bừa bãi trong cơ thể kia tăng trưởng với tốc độ kinh người, Tả Mạc hoài nghi nếu qua thêm một thời gian nữa mà mình còn không tìm được biện pháp giải quyết thì kết quả tám chín phần là bạo thể mà chết, tựa như cây ngân châm của Tạp Trác.

Ma thể có mạnh mẽ hơn nữa thì lực lượng thừa nhận cũng có giới hạn.Các loại hiện tượng quái dị này Bồ yêu và Vệ chưa từng gặp qua, bọn họ cũng bó tay chịu thua.Ngược lại, kỹ xảo cơ sở Tả Mạc học được từ An Nhã đại thúc lại vô cùng có hiệu quả, tuy rằng bây giờ mới chỉ có cổ tay là có thể hoạt động nhưng đối với hắn không khác gì thấy được ánh cuối đường hầm.Tạp Trác ngồi yên ở bên, ánh mắt ngây dại, rơi vào trầm tư suy nghĩ, tư thế này hắn đã giữ suốt một đêm, không hề nhúc nhích.

Hôm qua bị Tả Mạc hỏi một đống câu hỏi, rất nhiều vấn đề lúc trước cả nghĩ hắn cũng không nghĩ đến, bỗng chốc bị hãm vào.Tả Mạc chỉ ưa “bày” không chịu dọn, hắn càng sẵn lòng phí thời gian nói chuyện tào lao với A Quỷ.“A Quỷ, chờ ta hồi phục hoàn toàn rồi, tuyệt đối rất lợi hại, hừ hừ, đến lúc đó ta sẽ cõng ngươi!”

“Công Tôn sư đệ báo tin nói bọn Băng Diệu đại ca đã tìm được Thủy Vân thai, khi chúng ta trở về có thể trực tiếp dùng rồi.

Bây giờ Quy đảo và Lam nhân đều kiến lập truyền tống trận, không cần phải đi lâu nữa.”

“Thời Đông rất lợi hại nha, đã chiếm hơn phân nửa Tiểu Man giới, hắc hắc, mình hổ của ca hơi động, khí bá vương ào ra một chút liền đưa tới một tên chiến tướng lợi hại như vậy, ngay Công Tôn sư đệ cũng nói trình độ hắn không tồi, không tồi nha!”

“Mà không biết, Tiểu Man giới có quặng tinh thạch hay không, nếu có thì tốt rồi…”

Rắc!Xương cổ tay Tả Mạc bỗng kêu lên một tiếng.Loại cảm giác thông suốt lâu rồi không có tự nhiên sinh ra, Tả Mạc sửng sốt, sau đó trong lòng mừng như điên, thử chuyển động cổ tay, khoái cảm linh hoạt tự nhiên lâu ngày cơ hồ làm Tả Mạc muốn ngửa mặt lên trời hú vang!Tả Mạc tham lam chuyển động cổ tay, chỉ có mất đi mới biết quý trọng.Xem ra mình chịu khổ trong khoảng thời gian này không có lãng phí, khôi phục linh hoạt tuy rằng chỉ có một bàn tay nhưng mà điều này có thể để cho hắn có thể làm được rất nhiều chuyện.Điều này không có nghĩa là tình huống không tốt trong cơ thể hắn có cải thiện mà chỉ là một lần nữa hắn khống chế một bộ phận lực lượng cơ thể.“A Quỷ, ngươi xem, tay của ta có thể hoạt động rồi này!”

Tả Mạc như con nít khoe thành tích mà chuyển động cổ tay .A Quỷ không có chút phản ứng nào.Tả Mạc không có nổi giận, tâm trạng của hắn đang rất tốt, lập tức trong đầu bắt đầu tính toán.

Hắn chưa từng nghĩ rằng hắn và A Quỷ đến nơi này làm khách du lịch, đây là Ma giới, một địa phương xa lạ nguy hiểm, dù cho Toái Thạch trấn trong mắt hắn rất thanh bình nhưng hắn vẫn giữ cảnh giác.

Hắn cùng A Quỷ không có khả năng tự bảo vệ mình, nếu như gặp phải tình huống gì thì thật không tốt, bọn Thúc Long còn cách Toái Thạch giới vô cùng xa xôi, trước mắt không thể trông cậy được.Bây giờ quan trọng nhất là có thể khôi phục một phần nhất định khả năng tự bảo vệ mình, sau đó nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề loạn lưu trong cơ thể.Cổ tay khôi phục chứng minh phương pháp của mình có hiệu quả, chỉ cần tiếp tục kiên trì, vấn đề hoạt động có thể được giải quyết.

Nhưng mà sức lực cơ nhục hắn có thể khống chế tương đối hữu hạn, những lực lượng này bất quá chỉ có một chút không đáng kể, cho dù Tả Mạc sử dụng toàn bộ cũng chưa chắc là đối thủ của An Nhã đại thúc.Phải nghĩ biện pháp khác.Con ngươi Tả Mạc dần dân khôi phục thanh tỉnh, hắn quay sang nhìn thoáng qua Tạp Trác đang trầm tư suy nghĩ, mở miệng nói: “Tạp Trác tiên sinh, Tạp Trác tiên sinh!”

“A!”

Tạp Trác theo bản năng ngẩng đầu, một lát sau ánh mắt ngây dại mới trở lại bình thường.“Tạp Trác tiên sinh, chúng ta đến đàm luận về việc cây ngân châm đi.”

Giọng điệu Tả Mạc tràn đầy dụ hoặc.“Ngân châm?

A, ngân châm!”

Tạp Trác ban đầu sửng sốt, ngay sao đó không khỏi lộ ra vẻ nôn nóng: “Mời ngài nói!”

Đối với Tạp Trác mà nói, ngân châm cực kỳ quan trọng.

Bị Tả Mạc phá hủy, tuy Tả Mạc luôn miệng nói sẽ đền cho hắn một cây nhưng mà trong lòng hắn không hề tin tưởng, bất quá lại không dám đắc tội Tả Mạc.

Nhưng bây giờ bỗng nhiên Tả Mạc lại nhắc tới, lập tức Tạp Trác lại nghĩ đến nó.“Có hai phương pháp.”

Tả Mạc cười mị mị nói.“Thứ nhất, ta đền người một cái y hệt.”

Trên mặt Tạp Trác nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.“Nhưng mà người cần phải chờ.

Đấy, ngươi cũng có thế thấy, ta bây giờ gặp phiền phức, phải giải quyết nó trước.

Cho nên ngươi phải kiên nhẫn chờ.”

Vẻ vui mừng trên mặt Tạp Trác biến mất, hắn bình tĩnh lại và hỏi: “Vậy còn phương pháp thứ hai?”

“Phương pháp thứ hai thì phức tạp hơn một chút.”

Ánh mắt Tả Mạc lộ ra một tia tán thưởng, giọng nói liền đổi: “Ta tin rằng ngươi chắc chắn có tài liệu dự bị khác, có thể lấy ra xem không?

Có lẽ chúng ta có thể luyện chế ra một cây ngân châm hoàn toàn mới.”

Tạp Trác lắc đầu: “Luyện chế Hoán văn châm không dễ dàng như vậy.”

“Ồ, hóa ra gọi là Hoán văn châm.”

Giọng điệu Tả Mạc như thường: “Có thể luyện được, cũng có thể là không.

Ta chỉ đưa ra phương án, luyện chế cũng phải do Tạp Trác tiên sinh tự làm.

Ta nghĩ Tạp Trác tiên sinh nhất định có thể xác định được phương án này rốt cuộc có khả thi hay không.”

Tạp Trác lộ ra vẻ hoài nghi.

Lẽ nào vị thiếu niên trước mặt này thực sự có thể thiết kế Hoán văn châm?

Đột nhiên hắn nhớ tới một loạt vấn đề thâm ảo nan giải hôm qua của Tả Mạc, Tả Mạc trong mắt hắn nhất thời trong mắt hắn trở nên cao thâm mạc trắc rất nhiều.“Được rồi.”

Tạp Trác miễn cưỡng nói, lập tức lấy từng loại tài liệu mình cất giấu ra.Kê huyết thạch, sâm hủ mục, trùng quỳ…Phần lớn tài liệu Tả Mạc đều biết nhưng cũng có một số ít không biết.

Sau khi đảo mắt qua toàn bộ tài liệu, trong lòng hắn đã có suy tính.Hắn kêu Tạp Trác mang giấy bút đến, dùng tay phải đã khôi phục linh hoạt bắt đầu phác thảo.Theo đường cong dưới ngòi bút Tả Mạc không ngừng kéo dài, vẻ khiếp sợ cùng hưng phấn càng hiện rõ ràng trên mặt Tạp Trác.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào ngòi bút của Tả Mạc, nín thở, dường như sợ hơi thở của mình quấy rầy Tả Mạc.Trong phòng nhất thời an tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh ngòi bút ma sát vào giấy.Một lúc sau, Tả Mạc dừng bút, tỉ mỉ kiểm tra một lượt, xác nhận không có sai lầm mới bỏ bút xuống.“Xong, bây giờ nó là của ngươi.

Cái ma văn này là U Thủy Mẫu ma văn, cùng cây Hoán văn châm lúc trước của ngươi giống về loại hình, ta nghĩ hẳn không phải là việc khó đối với ngươi.

Tài liệu luyện chế thì lấy sâm hủ mục làm chủ, kê huyết thạch và trùng quỳ điều chế nước tẩm luyện.”

Giọng nói Tả Mạc có chút uể oải, U Thủy Mẫu ma văn không tính là phức tạp, nhưng mà đối với thể lực yếu đuối của Tả Mạc mà nói thì không quá dễ.Tay Tạp Trác cầm tờ giấy không ngừng run rẩy, sắc mặt hắn hiện lên một màu đỏ tươi bất thường, ánh mắt cuồng nhiệt kích động, tựa như đang cầm trong tay tuyệt thế bảo bối gì đó!Đối với Tạp Trác, đây chính là bảo bối!Nội dung trên trang giấy này đủ đền đến hơn mười cây Hoán văn châm.Ma văn U Thủy Mẫu là chân chính ma văn cấp giáo!

Mà ma văn lúc trước trong ngân châm là Hắc Thủy Điệt ma văn cấp Úy, nhìn qua song phương tuy chỉ cách nhau một cấp nhưng lại khác biệt một trời một vực.Hơn nữa, với nhãn lực không tồi, hắn có thể nhìn ra được U Thủy Mẫu ma văn Tả Mạc đưa cho hắn vô cùng hoàn chỉnh.Nếu như nói lúc trước hắn còn mấy phần không xác định thân phận Tả Mạc thì bây giờ hắn chắc chắn không còn nghi ngờ, thiếu niên không thể nhúc nhích trước mắt này tuyệt đối xuất thân cao quý.

Ma văn cấp giáo hoàn chỉnh đến thế này, chỉ có nhưng ma tộc cao cấp có huyết mạch cao quý mới có thể có được.Chỉ riêng phần ma văn này, nếu Tạp Trác mang đi bán, tuyệt đối có thể bán được một cái giá kinh người.Hơn nữa, có thể căn cứ tài liệu mình lấy ra để lựa chọn ma văn thích hợp, thậm chí ngay cả phương pháp luyện chế cũng biết rõ, đối phương ở phương diện Hoán Văn tạo nghệ cực sâu…“Tạp Trác có mắt không tròng, mạo phạm các hạ, thỉnh các hạ thứ tội!”

Tả Mạc sửng sốt, lập tức nói: “Việc này là do ta không đúng trước, Tạp Trác tiên sinh không cần phải như thế.”

Tạp Trác không hề cử động, tiếp tục nói: “Học thức của các hạ vượt Tạp Trác quá xa!

Buồn cười chính là Tạp Trác còn lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử, bây giờ nghĩ lại thật là đáng chết vạn lần!”

Tả Mạc dở khóc dở cười: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Khẩn cầu các hạ thu nhận Tạp Trác làm đồ đệ!”

Tạp Trác lớn tiếng nói.“Thu ngươi làm đồ đệ?”

Tả Mạc nhìn Tạp Trác lớn tuổi hơn rất nhiều so với mình, nhất thời cảm thấy vô cùng quái dị, vội vàng nói: “Không nên, không nên!”

Bọn Nam Nguyệt Thương Trạch dù sao cũng xấp xỉ tuổi với Tả Mạc, Tả Mạc giả thần giả quỷ cũng không có áp lực gì.

Nhưng mà so với Tạp Trác lớn tuổi hơn mình lại muốn làm đồ đệ của mình, thật sự là quái dị.“Cầu xin đại nhân thu Tạp Trác làm đồ đệ!”

Tạp Trác cũng phải là người nói năng lưu loát, nói đi nói lại cũng chỉ có một câu.Tả Mạc lúc trước còn cảm thấy Tạp Trác yếu đuối dễ khi dễ, không nghĩ tới người thành thật khi bắt đầu bướng bình, càng thêm đáng sợ.Giằng co nửa ngày, Tả Mạc như sắp phát điên.“Được rồi, ngươi đem cây Hoán căn châm này luyện chế trước đi đã.”

Tả Mạc hữu khí vô lực nói, hắn vốn cũng không khỏe gì, lại gặp Tạp Trác phát điên, qua lại mấy lần hắn liền ăn không tiêu.Tạp Trác kích động khó giải thích, vội vàng đứng dậy: “Vâng, lão sư!”

Nghe đến câu xưng hô này, Tả Mạc cười khổ trong lòng.

Mình như vậy mà lại thu một tên có tuổi bằng thúc thúc của mình làm đồ đệ.Ma tộc quả nhiên là điên cuồng a!Bất quá khi Tả Mạc tỉnh táo lại, hơi suy nghĩ, cảm thấy nhận một đệ tử như thế cũng không phải là chuyện xấu.Tạp Trác là ma tộc chân chính, hơn nữa vào nam ra bắc, kinh nghiệm phong phú.

Thân phận Hoán Văn sư cũng giúp đỡ hắn chút chút.

Theo Tả Mạc biết, Hoán Văn sư tại tầng đáy Ma tộc địa vị khá cao, cơ hồ không có người nào gây khó dễ cho Hoán Văn sư.

Mặc dù là một ít ma tộc có thực lực cũng sẽ không đắc tội Hoán Văn sư bởi vì Hoán Văn sư học thức uyên bác, bình thường các loại tình huống bệnh thương độc tổn đều có trình độ không tệ.Như vậy, an toàn của mình cùng A Quỷ đề cao thật nhiều.Vừa nghĩ như thế, Tả Mạc cảm thấy không tệ.Xem ra phải cẩn thận nghiên cứu ma văn mới được, chứ để đến lúc lộ chân tướng, như vậy thì không xong rồi.Đúng lúc này hắn cái gì cũng xuất không ra, nghiên cứu ma văn là một lựa chọn không tồi.Huống hồ, ma văn trên tay hắn quá nhiều, đều là năm đó do Bồ yêu hao hết tâm lực sưu tập, bây giờ toàn bộ do mình hưởng lợi.Chương 544 : Lựa chọn của Đông Tử .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnGiang Triết thở dài một cái, trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng.Chiến trường phía dưới, Ma tộc liên tiếp bại lui, thình thoảng có ma tộc không sợ chết, điên cuồng tấn công cảm tử nhưng trước chiến trận hoàn chỉnh, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, khí tức thảm liệt đập thẳng vào mặt.Giang Triết không nghĩ rằng chiến đấu sẽ tàn khốc đến thế, dù hắn đã quen nhìn tràng cảnh lớn nhưng vẫn có chút giật mình.

Đó là tình trạng điên cuồng của những tên Ma tộc kia không khỏi làm hắn một chút tôn kính, không hề nghi ngờ, đây là một chi chiến bộ xuất sắc!Kính nể trong lòng cũng không có làm Giang Triết nương tay, hắn nhẹ nhàng nói: “Trung quân dần dần thu hồi, hai cánh đột tiến chữ thập.”

Ma tộc bỗng nhiên phát hiện kẻ địch chính diện đột nhiên lui về phía sau một chút, bọn họ nhất thời mừng như điên, lẽ nào đối phương chịu không nổi áp lực rồi?

Nhưng vào lúc này, một chi chiến bộ bất ngờ từ phía bên phải cắt chéo qua, thế tới cực nhanh như thiểm điện!Tinh thần Ma tộc vừa mới thả lỏng, đối diện xung kích sắc bén như thế nhất thời kinh hãi muốn chết.

Chỉ thấy chi chiến bộ này giống như một lưỡi dao sắc bén thoải mái lướt qua mỡ đông.Trận hình của Ma Tộc bị cắt ngang!Sĩ khí vừa mới được cổ vũ lên nhất thời hạ xuống mức thấp nhất.

Hơn nữa, không ai chú ý tới từ bên trái, một chi chiến bộ khác đã vọt đến phía sau bọn họ!Thế trận đại loạn, cơ hồ trong nháy mắt Ma tộc liền bị chọc thủng.Nhìn từ phía trên, hai chi chiến bộ vừa khít khép xung quanh một cái chữ thập vuông góc hoàn chỉnh không tỳ vết.“Bọn họ xong rồi.”

Nữ nhân bên cạnh Giang Triết lười biếng vươn người vặn lưng, thân thể thành thục đẫy đà theo động tác này vẽ nên một đường cong khoa trương mê người.

Mấy tên cận vệ xung quanh không tự chủ nuốt nước bọt, đối diện vưu vật như thế dù là thiện tu cũng ăn không tiêu.Giang Triết trầm mặc không nói gì, mái tóc tuyết trắng dài phủ vai như thác bị gió thổi bay, từng sợi nhè nhẹ bay lên.

Hai hàng lông mày dài nhỏ khiến hắn trông có vẻ ôn hòa, rắn rỏi như ngọc, nổi bật hơn hẳn trong đoàn người, luôn luôn có thể không tự chủ mà hấp dẫn ánh mắt người khác.

Nhất là mắt hắn, lắng đọng thâm thúy, trong suốt không có một tia tạp chất, mỗi một người đối diện đều tự động bị hấp dẫn.Là một trong những đại biểu đứng đầu, kiệt xuất nhất trong các đệ tử đương đại của Huyền Không tự, bất luận hắn đến chỗ nào cũng đều làm người khác chú ý.

Mà ở Huyền Không cảnh, thanh danh của hắn thậm chí còn nổi tiếng hơn cả những vị Đại năng thiện tu thành danh nhiều năm, nhất là trong cảm nhận của đám thiện tu trẻ tuổi, Giang Triết này có ma lực khác thường.Tại Huyền Không cảnh, cùng nổi danh với hắn có một người, đó là Nam Cung Thanh Liên, sư huynh của hắn.Không giống hắn đi theo con đường chiến tướng, Nam Cung Thanh Liên là thuần túy thiện tu.

Hai người một văn một võ nhưng kiệt xuất như nhau.“Có tin tức của Biệt Hàn không?”

Ánh mắt Giang Triết nhìn xa xăm, không biết là đang nghĩ cái gì.“Vẫn chưa có.

Thế nào?

Nhớ hắn rồi sao?”

Nữ nhân phong tình vạn chủng nhíu mày, vẻ mặt bỡn cợt.

Vị nữ nhân này xinh đẹp động lòng người là Phượng Nguyệt sư tỷ của Giang Triết, cũng là sĩ quan phụ tá của hắn.Khóe miệng Phượng Nguyệt có một nốt ruồi nhỏ, không những không làm giảm sự xinh đẹp của nàng, trái lại, nó nằm nổi bật ở phía dưới đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, vô cùng gợi cảm.“Ta đang nghĩ, nếu như đối diện là Biệt Hàn…”

Giang Triết không chịu chút ảnh hưởng nào từ Phượng Nguyệt, thản nhiên nói.“Không ra tay được?

Hay là sợ thua?”

Phượng Nguyệt vô tâm hỏi: “Hừm hừm, lẽ nào năm đó các ngươi có tình cảm gì đặc biệt?”

Phượng Nguyệt còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “đặc biệt”.Giang Triết đã sớm quen phong cách này của Phượng Nguyệt sư tỷ, hắn không để ý, mỉm cười nói: “Bị tỷ nói như thế, ta ngược lại có chút mong chờ cùng hắn giao thủ rồi.”

“Ta thật không hiểu chưởng môn vì cái gì muốn thu nhận hắn.

Lần đầu tiên thấy hắn ta đã không thích, cặp mắt của hắn quá hung ác độc địa giống như dã thú.”

Phượng Nguyệt nhíu mày.“Chuyện Vân Hải giới thế nào?”

Giang Triết chuyển đề tài.“Hứ, địa vị Định Chân sư thúc trong tự không cao, chết cũng là chết uổng.

Hừ, nếu như là mấy sư thúc kia chết, trong tự lại thờ ơ giống như vậy sao?”

Chân mày Phượng Nguyệt dựng thẳng, mặt xinh nén giận, giọng điệu tự nhiên không hề khách khí.Giang Triết ho nhẹ một tiếng: “Vốn là phái Biệt Hàn, bây giờ hắn phản bội, thế cục lại loạn như thế, trong tự… ”“Ngươi không cần nói đỡ cho đám lão già thành tinh kia.

Ta cũng nói thẳng với đệ trước, nếu sau này đệ cũng biến thành như bọn họ, tỷ tỷ ta sẽ tự mình bỏ đi.”

Phượng Nguyệt nhíu mày, giọng điệu dửng dưng.Giang Triết cười khổ, hắn đối với Phượng Nguyệt sư tỷ cũng không có biện pháp gì.“Chờ ngươi bên này ổn định rồi, ta muốn đi báo thù cho Định Chân sư thúc!

Các ngươi không đi, ta đi!”

Phượng Nguyệt đột ngột nói.Luôn luôn biểu hiện ôn hòa, mặt Giang Triết phút chốc trầm xuống: “Hồ đồ!”

“Định Chân sư thúc trước đây có chỉ điểm cho ta, phần nhân tình này không thể không trả.”

Phượng Nguyệt buồn bã nói.Giang Triết cũng thở dài, trầm mặc không nói.----------------------------Ánh mắt Tạp Trác say mê nhìn Hoán Văn châm trong tay, vuốt ve không ngừng, yêu thích không nỡ rời tay.Hoán Văn châm mới cứng vừa luyện chế xong toàn thân đen nhánh, ma văn đỏ như máu tinh tế vô cùng, tựa như một cái mạng nhện màu đỏ dày đặc quấn trên thân châm, ánh sáng trôi nổi yêu dị mị hoặc.“Được rồi, được rồi.

Đừng xem nữa.”

Tả Mạc tuy rằng hiểu rõ tâm trạng Tạp Trác lúc này, nhưng khi Tạp Trác ngây ngốc cười suốt buổi sáng như vậy, cuối cùng hắn không nhẫn nại được nữa.“Vâng vâng, lão sư.”

Tạp Trác như vừa tỉnh mộng, cẩn thận đem Hoán Văn châm thu vào.Việc Tả Mạc bỗng nhiên trở thành lão sư của Tạp Trác làm An Nhã đại thúc cảm thấy không thể tin tưởng được.

Bất quá Tả Mạc nói trời nói đất một hồi làm An Nhã đại thúc như rơi vào sương mù, lúc này ông mới miễn cưỡng tin tưởng.Bất quá cũng có tác dụng phụ ngay lập tức, bọn Đông Tử không dám đối đãi với Tả Mạc giống như lúc trước nữa, bọn họ ở trước mặt Tả Mạc trở nên câu nệ, cẩn thận.

Nhất định phải giữ tôn kính với Hoán Văn sư là điều mà mỗi thiếu niên đều được phụ mẫu dạy bảo nhiều lần.Mà Tả Mạc được A Quỷ ôm kiểu công chúa không còn bị người khác cười nhạo nữa, trái lại mọi người như hiểu ra, A Tả lợi hại như vậy chắc chắn không phải ma bình thường.Bởi vì cần khiến thân phận Hoán Văn sư của mình được mọi người thêm tin phục, Tả Mạc nghiêm túc nghiên cứu các loại Hoán Văn sư.

Tả Mạc tinh thông phù trận, ma văn, luyện khí, không cần mất quá nhiều công sức hắn liền hiểu rõ.Bản thân nội dung Hoán Văn không phải là cái gì cao thâm, đối với Tả Mạc quái thai trải qua vô số ma văn cao cấp tẩy lễ mà nói, một khi đã hiểu rõ, thì lý giải của hắn với Hoán Văn vượt xa hầu hết Hoán Văn sư.Tạp Trác bội phục sát đất, càng tiếp xúc với lão sư càng lâu, càng có thể cảm giác được học thức lão sư mênh mông như biển.Điều này trực tiếp dẫn đến Tả Mạc nói một Tạp Trác không dám nói hai, Tả Mạc nói hướng đông Tạp Trác tuyệt đối không nói hướng tây.Tạp Trác có được Hoán Văn châm có thể hoán văn cho Đông Tử.Đông Tử đã chờ đợi rất lâu, giờ vô cùng hưng phấn, lập tức chạy tới.

Lần Hoán Văn này thu hút phần lớn dân cư Toái Thạch trấn, Đông Tử là người có thiên phú tốt nhất trong đám thiếu niên Ma tộc, mọi người đều hy vọng Toái Thạch trấn có thể xuất hiện một vị cao thủ chân chính.Tạp Trác cẩn thận kiểm tra kỹ càng chu đáo cho Đông Tử, tất cả mọi người đều nín thở, sợ làm kinh động Tạp Trác.Tả Mạc nằm trong lòng A Quỷ thấy tận mắt toàn bộ quá trình, trong đầu chợt có ý tưởng.Tạp Trác đang sắp bắt đầu hoán văn, Tả Mạc bỗng lên tiếng: “Từ từ.”

Tạp Trác lập tức dừng tay, cung kính đến gần Tả Mạc dò hỏi: “Lão sư có gì căn dặn?”

Đám Ma tộc vây xem nhất thời hơi rối loạn một trận.Mặc dù bọn họ đã tiếp thu sự thật Tả Mạc trở thành lão sư Tạp Trác, nhưng mà khi Tạp Trác hô lên từ này, vẫn khiến mọi người kinh sợ.

Tuổi Tả Mạc so với bọn Đông Tử cũng không chênh lệch lắm, một vị thiếu niên như vậy lại trở thành lão sư của Tạp Trác.

Tuy rằng Tạp Trác không cư trú dài lâu ở Toái Thạch trấn, nhưng tại Toái Thạch trấn ông lại có danh vọng rất cao.Thiên phú của Đông Tử đích thực không tệ, theo Vệ quan sát, Đông Tử hẳn là có được huyết mạch Cao Địa Viên ma.

Cao Địa Viên ma thuần huyết là chiến sĩ trời sinh, sức lực họ vô cùng lớn, hành động như gió, dũng mãnh vô cùng.Vừa rồi khi Tạp Trác kiểm tra Tả Mạc nhìn rất rõ, hắn xác thực phát hiện trên người Đông Tử ma văn Cao Địa Viên không trọn vẹn, suy đoán của Vệ được chứng thực.Trong thời gian mấy ngày nghiên cứu Hoán Văn sư này, Tả Mạc phát hiện ra Hoán Văn cùng việc hắn chạm khắc phù trận cho đám Lôi Bằng lúc trước có chút tương tự.

Chỉ là Ma tộc am hiểu sức mạnh huyết nhục nên dùng ma văn, còn Tu giả vận dụng linh lực nên dùng phù trận.Khi chứng thực trên người Đông Tử có ma văn Cao Địa Viên không hoàn chỉnh, trong đầu Tả Mạc nảy ra một ý tưởng táo bạo.….Có thể đem ma văn Cao Địa Viên của Đông Tử tu bổ trọn vẹn hay không?Hoán Văn sư tuy rằng có thể đánh thức ma văn, bất quá chỉ là đem thuộc tính ẩn của ma văn kích hoạt, là điều chỉnh biên độ nhỏ chứ không cách nào tu bổ ma văn.Nhưng mà đối với Tả Mạc đã trải qua chạm khắc phù văn mà nói thì cái ý tưởng này nhìn như táo bạo, rồi lại thấy như là chuyện đương nhiên.Trong lòng Tả Mạc cũng không có mười phần nắm chắc, hắn quyết định đem quyền lựa chọn này giao cho bản thân Đông Tử.Đông Tử cùng cha mẹ, kể cả An Nhã đại thúc được Tả Mạc gọi vào phòng trong, đem ý nghĩ của hắn nói ra một lượt.Tất cả mọi người khiếp sợ tại chổ, nghe được trong người Đông Tử có huyết mạch Cao Địa Viên ma, vẻ không thể tin được hiện rõ trên mặt họ.

Tả Mạc chú ý thấy ánh mắt Đông Tử toát ra vẻ chờ mong xen lẫn hưng phấn.Tạp Trác cảm thấy bộ não của mình không đủ dùng; Tu bổ ma văn?

Tạp Trác há hốc mồm, ngây ra như phỗng.

Một lúc lâu sau hắn mới tỉnh táo lại, tinh thần bỗng dưng trở nên kích động.

Làm Hoán Văn sư nhiều năm, Tạp Trác rất rõ ràng cái ý tưởng táo bạo này nếu có thể thực hiện được thì có ý nghĩ thế nào.“A Tả, việc này không đùa được.”

An Nhã đại thúc giọng điệu ngưng trọng hỏi: “Ngươi có bao nhiêu phần chắc chắn?”

“Ba thành.”

Tả Mạc thận trọng trả lời.

Kỳ thực nói xong hắn liền hối hận, hắn cũng không muốn Đông Tử xuất hiện cái gì bất trắc, trong khoảng thời gian này Đông Tử đối xử với hắn rất tốt.Đông Tử cùng phụ mẫu hắn nhỏ giọng nghị luận, rất nhanh bọn họ đã có quyết định.Đông Tử hít sâu một hơi: “A Tả, ta bằng lòng thực hiện thử nghiệm này!”

“Rất nguy hiểm, khả năng tử vong của ngươi rất lớn.”

Ngược lại, Tả Mạc hối hận không ngừng, bắt đầu khuyên nhủ.“Ta không sợ!”

Đông Tử ngang nhiên nói: “Ta phải trở nên lợi hại hơn, như vậy chúng ta mới không bị khi dễ.”

Thời điểm này, phụ thân Đông Tử cũng mở miệng, hắn cung kính nói: “Tiểu Tả tiên sinh, thỉnh cho Đông Tử cơ hội này!

Gia tộc chúng ta, Toái Thạch trấn chúng ta cần phải có cơ hội này.”

An Nhã đại thúc thở dài một tiếng, nét mặt đột nhiên già hơn rất nhiều.Tả Mạc biết rõ trong việc này sợ rằng có nội tình gì đó, nhưng thấy thái độ bọn họ kiên quyết như thế, ngay cả An Nhã đại thúc cũng không phản đối, hắn suy nghĩ một chút liền đồng ý: “Được!

Bất quá ta cần vài ngày chuẩn bị.”

Tất cả mọi người, bao quát cả Tả Mạc, ai cũng không có nghĩ đến lựa chọn lần này của họ sáng tạo ra một truyền kỳ đến thế nào!Chương 545 : Toái Thạch trảm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnHuyền Không tự công phá Lãnh Sơn giới!Tin tức này nhanh chóng được âm khuê truyền ra khắp tứ cảnh thiên.

Tứ cảnh thiên vốn đã hỗn loạn đột nhiên sĩ khí đại chấn.

Tin tức này nằm ngoài dự đoán của nhiều người, vốn họ đều nghĩ rằng chiến thắng đầu tiên sẽ nằm trong tay Côn Luân hay Thiên Hoàn, không ai ngờ đó lại là Huyền Không tự.Huyền Không tự ngày thường vốn ít tiếng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vượt lên trên nhất.Mà chủ đạo trong trận thắng này chính là Giang Triết, cũng nhờ trận chiến này mà trở thành chiến tướng mạnh nhất trong tứ cánh thiên!---------------------------Cả người Đông Tử được ngâm trong ao dược màu đen, nước thuốc trong ao đen kịt tỏa ra mùi hương kì dị, Tạp Trác không ngừng đem dược liệu đã chuẩn bị sẵn ném vào ao.Toái Thạch trấn vốn hẻo lánh và nghèo nàn cho nên không thể kiếm được tài liệu tốt, vì mua những tài liệu này Tạp Trác đã phải chạy một chuyến mới có thể mua đủ.

Đây còn do Tả Mạc tinh tế tuyển chọn những dược liệu thông thường phối hợp tạo thành.Không thể không nói, nước thuốc do Tả Mạc điều chế vô cùng có hiệu quả.

Hơi thuốc bốc lên, trên người Đông Tử từng đường nét ma văn màu lục từ từ xuất hiện, nhất là hai tay hắn đã bị ma văn bao phủ toàn bộ, những hoa văn này đều vô cùng tinh tế rõ ràng, vô số ma văn nhỏ như sợi tóc buộc thành một vòng tạo nên những đồ án, nhìn qua giống như hình xăm vậy.“Cao địa viên hoa văn, đây là cao địa viên hoa văn sao?”

Tạp Trác đầy si mê nhìn chằm chằm vào những ma văn trên người Đông Tử, là một gã Hoán Văn sư, sự si mê ma văn của hắn đã trở thành bản năng.

Cho dù Tả Mạc đã đem cao địa viên hoa văn truyền thụ lại cho hắn, hắn cũng đã thuộc lòng nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn si mê không nhịn được.Tả Mạc không lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Tạp Trác, ngược lại, hắn còn tán thưởng điểm này của Tạp Trác.

Truyền thừa Tạp Trác nhận được lúc trước không quá cao thâm, trình độ của hắn đạt tới mức này một phần là do hắn quá cuồng nhiệt đối với ma văn.Chuyển hướng nhìn về phía Đông Tử đang ở trong dược trì, Tả Mạc hơi thả lỏng.“Trông thì có vẻ ổn.”

Tả Mạc nói nhỏ trong thức hải.“Đáng tiếc tài liệu còn hơi kém.”

Vệ thản nhiên nói, Bồ yêu không kìm được hừ lạnh một tiếng.Tả Mạc biết rõ Vệ đã nói tránh, tài liệu đâu chỉ kém chút, những tài liệu này đều là thấp nhất, ngay cả như vậy thì tất cả ma bối trên người Tả Mạc đều đã tiêu sạch.“Không còn cách nào khác.”

Tả Mạc buông tay, bất đắc dĩ nói.Ý nghĩ lớn mật này của Tả Mạc nhận được sự ủng hộ của Vệ, dược trì này là do Vệ chỉ điểm mà thành, nghe nói đây là một loại phương pháp tế tự từ thời viễn cổ.Bồ yêu đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng.“Tiểu tử, ngươi tốt nhất để ý tới bản thân nhiều hơn chút, bằng không, ngay cả chúng ta cũng gặp phải vấn đề đó.”

Bồ yêu lạnh lùng nói.Vệ trầm mặc không nói, về vấn đề này lập trường của hắn với Bồ yêu là giống nhau.“Hiện giờ so với trước kia đã tốt hơn nhiều, ta đã có thể cử động cánh tay rồi.”

Tả Mạc đắc ý khoe khoang.“Hắc, bạo thể mà chết là một kiểu chết rất thảm khốc.”

Bồ yêu châm chọc nói: “Cả người ngươi đều không thể động đậy.

Bây giờ thân thể ngươi chính là một tòa hỏa sơn, lực lượng trong cơ thể càng ngày càng xao động, ngươi hoặc khiến nó hạ nhiệt hoặc phải phát tiết nó ra ngoài.”

Tả Mạc nhướng mày nói: “Ngươi có nghĩ ra biện pháp gì hay không?”

Bồ yêu lặng im trong giây lát rồi nói: “Nếu như có thể đem toàn bộ lực lượng trong cơ thể dẫn ra bên ngoài thì tính mạng của ngươi sẽ được bảo toàn.

Ta có một môn yêu thuật có thể làm được.”

“Sau đó thì sao?

Anh đây lại biến thành một kẻ trói gà không chặt sao?”

Tả Mạc bĩu môi: “Việc như thế này anh không muốn làm, anh còn muốn chữa trị cho A Quỷ, còn muốn làm rõ thân thế, anh còn rất nhiều sự tình muốn làm.“Thời gian của ngươi không nhiều đâu.”

Bồ yêu nói chuyện không chút tình cảm: “Dựa theo tính toán thì ngươi chống đỡ không được bao lâu nữa đâu.”

Tả Mạc nhíu trán: “Còn bao lâu nữa?”

“Một tháng.”

Cả thức hải chìm vào lặng yên, mọi người đều không có hứng thú nói chuyện.Tả Mạc nằm im trong ngực A Quỷ, nghĩ đến xuất thần.

Hắn không ngờ tới, tình hình so với tưởng tượng của hắn còn tồi tệ hơn.“Lão sư, có thể bắt đầu chưa?”

Tạp Trác cất tiếng cắt ngang suy nghĩ của Tả Mạc.Tả Mạc bình thường trở lại, nhìn lướt qua dược trì, thấy nước trong dược trì đã trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy đáy thì nói: “Bắt đầu đi.”

Tạp Trác lấy chiếc hoán văn châm mới luyện chế ra, thần sắc vô cùng nghiêm túc và chăm chú.Đối với ma văn thì Tả Mạc hiểu rõ hơn nhiều so với Tạp Trác nhưng nếu bàn về khả năng động thủ thì hắn thúc ngựa cũng không đuổi kịp Tạp Trác.

Lần đầu tiên Tạp Trác chạm khắc hoa văn cao địa viên nhưng động tác không chút ngượng nghịu, giống như nước chảy mây bay, ưu nhã vô cùng.Quá trình chạm khắc diễn ra tròn một ngày.Cả người Đông Tử đầy những ma văn phức tạp, tựa như những hình xăm yêu dị.Tạp Trác không chịu được rũ ra, cả người mệt mỏi vô cùng, trên mặt cũng hiện lên vẻ khẩn trương hiếm thấy.

Hắn nhắm mắt lại, khoảng chừng hai mươi tức một lần nửa mở mắt ra, con ngươi màu nâu nhạt lặng như nước.Hoán văn châm trong tay bỗng phát ra hắc mang yếu ớt, hắc mang vây lấy hoán văn châm, thoáng nhìn còn tưởng Tạp Trác đang nắm một đạo hắc mang trong tay.Hắc mang trong giây lát chui vào mi tâm của Đông Tử.Trên mặt Đông Tử bỗng lộ vẻ đau đớn, toàn thân run lên kịch liệt.“A!”

Một tiếng rống nhẹ như dã thú phát ra từ trong cổ họng của Đông Tử, đầy vẻ thống khổ.Đột nhiên Tả Mạc cảm thấy hứng thú, nhìn Đông Tử đang lăn lộn trên mặt đất không chớp mắt.

Ma văn chạm khắc đã xong, cũng đã kích hoạt, nhưng có thể thành công hay không phải xem thân thể của Đông Tử có thừa nhận được toàn bộ hoa văn cao địa viên hay không.Nhất định phải vượt qua…Tả Mạc đang cố gắng động viên Đông Tử, tâm lý vô cùng khẩn trương.Từng sợi hắc khí nhè nhẹ như sinh ra từ trong hư không, không ngừng chìm vào trong ma văn của Đông Tử.

Đông Tử vật vã càng mạnh hơn, tâm thần tê liệt gào thét khiến người khác nhìn thấy không khỏi cảm thương.Nhưng bất luận hắn vật vã thế nào thì ma văn trên người hắn cũng không bị ảnh hưởng, càng ngày hắc khí càng được thu nạp nhiều hơn, ma văn cũng dần trở nên sáng hơn.Tiếng rên của Đông Tử dần thưa đi, thân thể không ngưng co quắp lại.Tả Mạc nhìn chằm chằm vào ma văn, nín thở, tâm lý khẩn trương tới cực độ.Ma văn dần sáng lên rồi dần ảm đạm đi, một lát sau, lại sáng lên rồi lại tối đi…

Giống như đang hô hấp vậy.Cứ như vậy khoảng tám làn, ma văn rốt cuộc không sáng lên nữa, mà Đông Tử đang nằm trên đất thì không chút nhúc nhích.Ma văn dần ảm đạm rồi nhạt dần, sau cùng, nhạt đến độ mắt thường không thể nhìn thấy được.

Lúc này, thoáng nhìn qua thì Đông Tử chẳng có sự khác biệt gì.Tiếng thở đều đặn của Đông Tử vang lên, hắn giống như đang ngủ.Nhất thời, Tả Mạc như trút được tảng đá trong lòng, vội ngăn Tạp Trác đang chẩn bị tiến lên kiểm tra: “Để hắn nghỉ ngơi đã, đừng quấy rầy hắn.”

Tạp Trác sửng sốt, ngay sau đó hắn lắp bắp nói: “Thành công rồi sao?”

“Đúng vậy!

Thành công rồi!”

Tả Mạc đầy sung sướng nói.Khoảng chừng hai canh giờ, Đông Tử mới tỉnh dậy.

Vẻ mặt mờ mịt, hắn nhìn ngó xung quanh, nhìn lại bàn tay mơ hồ hỏi Tả Mạc: “A Tả, ta làm sao vậy?”

Nhìn thấy bộ dáng của Đông Tử, Tả Mạc nhịn không được cười ha ha: “Ha ha, rất tốt!”

“Tốt?”

Đông Tử ngẩn người ra, nhìn lại bàn tay một lúc lâu, lắc đầu nói: “A Tả, không nên gạt ta, rõ ràng vẫn giống như trước kia mà!”

Tả Mạc không giải thích, cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đi, đám người An Nhã đại thúc chắc đang nóng ruột rồi.”

Chờ đến nóng ruột không chỉ có mỗi An Nhã đại thúc mà còn có cha mẹ của Đông Tử, thực tế là toàn bố cư dân trong trấn đều rất hiếu kì.

Khong có lần hoán văn nào lại mất nhiều thời gian như thế.

Ở trong trấn, Đông Tử là một thiếu niên có thiên phú, lương thiện chính trực được mọi người quý mến, lần này tất cả đều rất trong mong vào hắn.Nhìn thấy Đông Tử đi ra, nhất thời Toái Thạch trấn như vỡ tung.Mọi người nhanh chóng chạy tới vây quanh hắn.“Đông Tử, thể hiện chút đi!”

“Đông Tử, mau biểu diễn cho đại thẩm nhìn xem ngươi lợi hại như nào!”

“Đại ca Đông Tử…”

Mọi người ồn ào vây lại, Đông Tử nào đã trải qua cảnh tượng như này?

Nhất thời chân tay luống cuống, cũng may người tới đều là người quen, hắn không sợ hãi.

Rất nhanh, Đông Tử bị mọi người đưa tới nơi bọn họ vẫn thường tu luyện, An Nhã đại thúc đang chỉ dạy cho mấy thiếu niên tu luyện.An Nhã đại thúc nhìn thấy Đông Tử, đầu tiên thì vui vẻ nhưng sau đó nhìn đi nhìn lại vài lần, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc, nhìn qua thì Đông Tử không khác lắm so với trước kia, cha mẹ Đông Tử lại vô cùng kích động.“Đông Tử, ổn không?”

An Nhã đại thúc hỏi rất ẩn ý.

Sự việc ma văn có chút rợn người, biết rõ chuyện chỉ có An Nhã đại thúc và cha mẹ của Đông Tử.An Nhã đại thúc có uy vọng cực cao tại Toái Thạch trấn, hắn vừa hỏi thì tất cả đều im lặng.Đông Tử không biết gì gãi gãi đầu nói: “A Tả nói tốt rồi.”

Mặt An Nhã đại thúc không biến sắc, chỉ ra bãi đất trống: “Ừ, tới đây, thử sử dụng ‘toái thạch trảm’ ta dạy ngươi xem sao.”

Toái thạch trảm là tuyệt chiêu thanh danh của An Nhã đại thúc, đây cũng là một bộ trảm pháp nổi danh trong vùng.

Dựa vào trảm pháp mà chiến bộ năm xưa An Nhã đại thúc tham gia truyền thụ, uy lực khá mạnh.“Ồ.”

Đông Tử ngơ ngác đáp ứng, thực tế, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.Nhưng một thân bản lĩnh của hắn đều do An Nhã đại thúc truyền thụ, lời nói của An Nhã đại thúc hắn đều nghe theo răm rắp.Tả Mạc đang nằm trong lòng A Quỷ cũng rất mong đợi, còn Tạp Trác đứng bên thì mặt đỏ bừng bừng vô cùng kích động.Hai chân Đông Tử bước xéo sang hai bên, khuỷu tay hơi trầm xuống, hữu chưởng cụm lại như đao.Lúc này vẻ mặt mờ mịt trên mặt Đông Tử hoàn toàn biến mất, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lợi hại, cả người giống như một thanh đao vừa ra khỏi vỏ!Tả Mạc thầm khen trong lòng, tính tình Đông Tử thuần phác, không chút tạp niệm, chỉ là vẻ mặt này giống hệt vẻ mặt của An Nhã đại thúc, đúng là đệ tử chân truyền.“Trảm!”

Quát một tiếng, khuỷu tay hơi trầm bỗng phát lực, bàn tay như đao, bổ về phía trước!Ánh mắt của Tả Mạc lợi hại cỡ nào, thấy rõ mọi việc.Bàn tay Đông Tử với tần suất cực nhanh không ngừng rung động!

Mỗi một lần rung động, mép bàn tay của Đông Tử sẽ sinh ra một tia quang mang màu hồng, quang mang màu hồng chồng chất lên nhau.Khi rung động đạt tới hơn trăm lần, quang mang màu hồng nồng đậm như thực, nhanh chóng bao vây lấy cạnh bàn tay hắn, hẹp dài như đao!Roẹt!Đao mang màu hồng thoát khỏi tay vút đi!Ầm!Một cái khe thẳng tắp kéo dài từ dưới chân Đông Tử tới hơn hai mươi trượng phía trước!Bốn phía lặng ngắt như tờ.Chương 546 : Ý nghĩ lớn mật .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnAn Nhã đại thúc nhìn chằm chằm vào khe dài tới hai mươi trượng trước mặt Đông Tử, sắc mặt biến đổi bất định, trong lòng vô cùng khiếp sợ.Úy giai!Toái thạch trảm vừa rồi của Đông Tử tuyệt đối đạt tới trình độ úy giai!Bản thân An Nhã đại thúc chính là úy giai, đối với sự tình như vừa rồi thật quá quen thuộc, nếu hắn cố gắng hết sức cũng đạt được hiệu quả tương tự.Thực lực của Đông Tử, An Nhã đại thúc hiểu rõ như lòng bàn tay, thiên phú của nó là mạnh nhất trong đám thiếu niên ở Toái Thạch trấn nhưng để tấn chức thành úy giai thì thật quá xa xôi.Nhưng lúc này…

Úy giai!An Nhã đại thúc không kìm được chuyển hướng sang nhìn Tả Mạc đang ở trong lòng A Quỷ.

Trên mặt Tả Mạc không thể hiện chút tình cảm gì cả, ánh mắt vẫn trong sáng như thường, không có quá nhiều biến hóa.Lẽ nào hắn không cảm thấy kinh ngạc?An Nhã đại thúc không tin vào hai mắt mình nhưng dù sao hắn cũng đi ra ngoài nhiều, kiến thức cũng nhiều hơn so với kẻ khác, nghĩ kĩ một chút.Lai lịch của A Tả không đơn giản!Nghĩ lại lúc gặp được A Quỷ và A Tả ở sa mạc.

Lúc đó hắn chỉ nghĩ vận khí của hai tiểu gia hỏa này không tồi nhưng giờ cẩn thận nghĩ lại, có thể may mắn sống sót sau mấy chục ngày ở sa mạc làm sao không có khả năng bảo vệ bản thân chứ?

Sao có thể là nhân vật đơn giản chứ?An Nhã đại thúc cười khổ trong lòng, xem ra bản thân mình quá già rồi, vậy mà lại nhìn lầm hai tiểu gia hỏa này.Một lần nữa nhìn lại Đông Tử đang ở trên sân.

Đông Tử hiển nhiên cũng đang hoảng sợ, vẻ mặt mờ mịt tay chân luống cuống, An Nhã đại thúc không khỏi bật cười.Úy giai, Đông Tử bây giờ cũng đạt tới úy giai rồi, tiền đồ sau này càng thêm rộng mở.

Nếu như Toái Thạch trấn có thêm một vị cao thủ, vậy sinh hoạt sau này của mọi người cũng tốt hơn không ít.

Đột nhiên An Nhã đại thúc cảm thấy gánh nặng bao năm trên vai trong giây lát bỗng nhẹ hơn nhiều.An Nhã đại thúc đi tới bên cạnh A Quỷ, thành thật nói: “A Tả, cảm ơn ngươi.”

Tả Mạc cười hì hì nói: “Ồ ồ, đại thúc không nên khách khí, đây là việc đáng làm mà!”

“Không ngờ Đông Tử lại có thể tấn chức thành úy giai, thực sự là…”

An Nhã địa thúc nói năng không còn lưu loát.“Úy giai?”

Tả Mạc nghe ra thì lẩm bẩm nói: “Khó trách ta cảm thấy vẫn yếu, hóa ra mới là úy giai!”

Nói xong, hắn liền chạy vào thức hải, thảo luận cùng Vệ.“Ma văn cao địa viên là giáo giai ma văn, sao Đông Tử chỉ đạt tới úy giai?”

Tả Mạc hỏi Vệ.“Đấy là quá trình.

Ma văn không ngừng rèn luyện huyết nhục của hắn, cho tới khi dung hợp thành một với cơ thể hắn, thực lực của hắn sẽ đột phá tới giáo giai.”

Vệ giải thích.Lúc này Tả Mạc mới hiểu ra.Đang thảo luận với Vệ, Tả Mạc không chú ý tới vẻ mặt An Nhã đại thúc bên cạnh hắn bỗng đờ ra.Vẫn yếu…

Úy giai…Một lúc lâu sau, An Nhã đại thúc mới bình thường trở lại, hắn phát hiện ra A Tả càng ngày càng thần bí khó lường, rốt cuộc A Tả là thần thánh phương nào?Có thực lực úy giai, dù không thể tiến vào những chiến bộ tinh nhuệ nhưng tuyết đối có thể tiến vào những chiến bộ phổ thông.

Mà địa phương nhỏ bé như Toái Thạch trấn thì úy giai là cường giả cao nhất rồi.Quả nhiên là tới từ “thành phố”!Trong lòng An Nhã cảm khái không thôi.“Đại thúc đại thúc, giờ đây ta rất lợi hại, rất lợi hại!

Đông Tử chạy tới, hưng phấn tới mức nói năng lộn xộn.“Rất lợi hai?”

Vừa đúng lúc Tả Mạc nghe thấy câu này, thuận miệng nói: “Chỉ là úy giai mà thôi.”

Úy giai mà thôi…An Nhã đại thúc thức thời ngậm miệng.“Thân thể của người vẫn chưa được rèn luyện, ma văn vẫn chưa dung nhập vào huyết nhục, ngươi không có ma thể, tu luyện ma công…

Ồ” Tả Mạc chợt nhớ tới chỉ dạy Đông Tử chính là An Nhã đại thúc, mà An Nhã đại thúc đang đứng ngay cạnh mình.An Nhã đại thúc sang sảng cười nói: “A Tả không nên khách khí, đại thúc tự biết trình độ của mình, không nên bàn tới.”

Ngay sau đó, An Nhã quay sang nghiêm mặt nói với Đông Tử: “Ngươi nhất định phải nghe lời A Tả, A Tả nói gì với ngươi, ngươi phải nhớ cho kĩ!”

An Nhã đại thúc hiểu rõ, đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp của Đông Tử!Đông Tử không hiểu chuyện gì xảy ra, mờ mịt nói: “A Tả nói gì ta đều nghe, hắn rất lợi hại!”

Tiểu tử này đúng là ngốc ma có ngốc phúc!

An Nhã đại thúc không nói gì, trong lòng không khỏi mừng rỡ, sau đó nói tiếp: “Ừ, ngươi cẩn thận nghe A Tả nói, ta đi trước báo cho mọi người.”

Nói xong liền mang theo phụ mẫu của Đông Tử rời đi.“A Tả, ngươi nói đi, muốn ta tu luyện thế nào ta đều nghe lời ngươi!”

Đông Tử vỗ vỗ ngực, lớn tiếng nói.Tả Mạc nhìn Đông Tử đầy chân thành, trong lòng không khỏi cảm thấy tội lỗi.Anh đây thật quá tà ác!

Dụ dỗ thiếu niên thuần phác như vậy, bồi dưỡng hắn thành tay chân của mình…Sám hối thì sám hối, lời vừa đến mép lại biến thành: “Khụ khụ, ở đây ta có một bản kế hoạch tu luyện, nếu ngươi có thể hoàn thành vậy sẽ có thể thăng cấp thành giáo giai!”

“Thật không?”

Hai mắt Đông Tử sáng ngời, tràn đầy khát vọng.“Nếu như ngươi có thể hoàn thành.”

“Ta nhất định có thể hoàn thành!”

Đông Tử lớn tiếng đáp, giống như đang thề vậy, rất quyết tâm.“Thực là một thiếu niên dũng cảm!”

Vệ cảm thán nói: “Ngươi càng ngày càng âm hiểm đó!”

Tả Mạc không thèm để ý tới Vệ, tiếp tục nói: “Nhưng Đông Tử ngươi phải đáp ứng ta một việc.”

“Chuyện gì thế?

A Tả ngươi nói đi.”

Đông Tử hơi hiếu kì hỏi.“Ngươi xem tình trạng của ta lúc này khong tốt, A Quỷ lại rất nhu nhược, ở nhà đã phái người đi đón chúng ta nhưng do quá xa, phỏng chừng rất lâu nữa họ mới có thể đến được, trong khoảng thời gian này, ngươi cần phải bảo hộ A Quỷ và ta an toàn.”

Tả Mạc giọng đầy thành thật nói.“Cái này là tất nhiên, ngươi và A Quỷ yếu như vậy.

A Tả, ngươi tuy rằng hiểu biết nhiều nhưng thân thể thật quá yếu.”

Đông Tử mặt tỏ vẽ dĩ nhiên bỗng thần sắc trở nên khẩn trương: “A Tả, có phải ai đó muốn gây bất lợi với ngươi không?”

“Ặc, không có, chỉ là ta đề phòng vạn nhất thôi.”

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi!----------------------------Đông Tử tấn chức úy gia lập tức khiến Toái Thạch trấn xôn xao, danh tiếng của Tạp Trác nhất thời đẩy lên rất cao.

Vô số phụ mẫu mang theo hài tử của mình tìm đến Tạp Trác, Tạp Trác chật vật không chịu nổi.Ngược lại không có ai đến làm phiền Tả Mạc, bộ dáng Tả Mạc bệnh tật của Tả Mạc khiến người ta không đành lòng.Trong thức hải.“Ta có ý này.”

Tả Mạc nói: “Nếu như ta cũng chạm khắc ma văn thì sao?”

Bồ yêu và Vệ bị ý kiến này của Tả Mạc dọa cho ngây người.“Ngươi không phải là ma tộc.”

Bồ yêu phản đối đầu tiên.“Nhưng ta lại luyện thành đại nhật ma thể.”

Tả Mạc không chút do dự nói.Bồ yêu lặng thinh, lúc này hắn mới nhớ ra tên quái thai trước mặt đã luyện thành đại nhật ma thể, mặc dù hắn không phải ma tộc.“Ngươi muốn chạm khắc ma văn gì?”

Vệ thận trọng hỏi.“Thân thể ta giờ tựa như một ngọn núi lửa sắp phun trào, bên trong càng ngày càng nhiều sức mạnh, xung đột càng ngày càng kịch liệt, kết quả cuối cùng chỉ có bạo thể mà chết.”

Tả Mạc kể chuyện như kiểu đó không phải là chuyện của mình, giọng hắn đầy bình tĩnh: “Biện pháp tốt nhất là sắp xếp lại lực lượng trong cơ thể khiến chúng phục hồi lại nguyên trạng, nhưng việc này quá khó, ta không biết nên bắt đầu từ đâu.

Biện pháp khác nữa là gia cố hỏa sơn, khiến thân thể của hỏa sơn càng ngày càng cứng rắn, càng ngày càng mạnh mẽ.”

“Có chút ý tứ!

Tuy rằng không có cách nào giải quyết triệt để được vấn đề nhưng vẫn phải thử một lần.”

Vệ trầm ngâm nói: “Nhưng tình trạng hiện giờ của ngươi thì ma văn cấp thấp không có tác dụng quá lớn.

Ma văn cấp cao thì lực lượng huyết nhục đang hỗn loạn trong cơ thể ngươi không thể kích hoạt nổi.”

Tả Mạc gật đầu nói: “Đúng, ta nghĩ nếu có thể chạm khắc một bộ phận của ma văn, chẳng hạn như cánh tay.

Huyết nhục ở nơi này khôi phục rất nhnh, giống như một cái bình vững chắc, phải nghĩ biện pháp đem lực lượng đưa vào trong cái bình.

Như vậy các bộ phận khác đang bị trùng kích trong cơ thể cũng sẽ mau chóng khôi phục lại.”

Hắn quay sang nói với Bồ yêu: “Lần trước có phải ngươi nói với ta tồn tại một loại yêu thuật có thể đem lực lượng trong cơ thể đưa ra ngoài đúng không?

Nếu có thể đưa ra bên ngoài thì khẳng định có thể đưa chúng vào lòng bàn tay.”

Bồ yêu và Vệ đều rơi vào trầm tư.Nhưng rất nhanh, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập vẻ kích động.“Yêu thuật phải cần chút cải biến, cải biến không nhiều.”

“Ma văn muốn vững chắc, chỉ cần vững chắc, ma văn như vậy không dễ tiẦm!”

Một khi đã xác định được phương hướng, đối với cao thủ như Bồ yêu mà nói thì việc này không quá khó.Tả Mạc hơi phấn khích, cuối cùng cũng có cơ hội thoát khỏi cái trạng thái chết cứng này rồi.-----------------------------“Ma văn này gọi là vạn điệp thiết bối, ma văn giáo giai, rất thích hợp cho ngươi, ma văn cũng không quá phức tạp.

Đây là một loài sò sông sở sâu dưới đáy biển, mỗi con đều to bằng nắm tay, vỏ ngoài của nó vô cùng kiên cố, có thể chịu được lực trùng kích vô cùng kinh người.”

Rất nhanh, Vệ tìm được ma văn thích hợp.

Bồ yêu nắm giữ đều là những ma văn cường đại nhưng nếu luận phạm vi hiểu biết thì không thể nào bằng Vệ, nhất là những ma văn thiên môn này.“Không phức tạp thật!”

Tả Mạc xem kĩ rồi nói.Mà Bồ yêu khi đưa ra phương pháp này hẳn đã nghiên cứu rất kĩ lương, so với Tả Mạc còn lâu hơn, việc này với hắn không quá khó.Thế nhưng khi Tả Mạc đang hưng phấn đem cách điều chế này vất cho Tạp Trác thì mặt gã lại trở nên rất quái dị.“Có vấn đề gì sao?”

Tả Mạc nhận ra dị trạng.“Lão sư, tài liệu này…”

Tạp Trác ấp a ấp úng: “Rất quý…”

“Rất quý?”

Tả Mạc ngẩn ra.“Đúng vậy, lão sư, phi thường quý!

Như trên này có ghi, tảo ngư cốt phấn, đệ tử chỉ nghe nói qua chưa từng trông thấy bao giờ.

Huyết minh giao, học sinh chưa từng thấy qua vật này, những cửa hàng bình thường tuyệt dối không mua được…”

Tạp Trác lắp bắp nói.Tả Mạc gặp phiền toái rồi.Vất vả lắm mới đưa ra được một phương án khả thi, rốt cuộc lại phát hiện mình không có tinh thạch, a không, ma bối không đủ!Mà buồn bực nhất chính là trong túi Tả Mạc có tinh thạch nhưng không sao lấy ra được.Đây có phải là bi kịch hay không?Tả Mạc khóc tu tu.Bỗng, một âm thanh xa lạ cắt đứt sự sầu não của Tả Mạc.“Xin chào Tả tiên sinh.”

Giọng người này rất trầm thấp, mang theo sức cuốn hút.Tả Mạc khẽ mở mắt, quan sát người mới đến.

Thân hình cao gầy cân xứng, mặc một bộ giáp trụ màu xanh đen, con ngươi màu đỏ đậm nhìn về phía Tả Mạc không chút hơi ấm.Giáo giai!Khi đối phương biện hiện ra lập tức khiến Tả Mạc phán đoán được thực lực của đối phương.Tả Mạc thầm rùng mình, trong lòng không khỏi cảm thấy nguy hiểm.Chương 547 : Giới chủ Tằng Dịch .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnGiáo giai.Nếu như là trước đây, Tả Mạc có đủ tự tin giết chết đối phương.

Khi đó hắn tuy chỉ là giáo giai nhưng đại nhật ma thể bài danh thứ hai giáo giai khiến hắn có thể quét ngang ma tộc cùng cấp.

Ngay cả thống lĩnh giai phổ thông của ma tộc cũng không phải là đối thủ của hắn.Nhưng bây giờ, Tả Mạc chỉ đành cười khổ, một tên giáo giai cũng đủ để tiêu diệt toàn bộ Toái Thạch trấn.“Không ngờ một địa phương nhỏ bé như Toái Thạch trấn lại có thể gặp được một vị cao thủ giáo giai, thật là vinh hạnh.”

Tả Mạc đầy thản nhiên nói: “Thực sự xin lỗi, thân thể tại hạ có chút vấn đề, không thể nhúc nhích được, nếu có chỗ nào thất lễ mong các hạ thứ lỗi cho.”

Đối phương mỉm cười nói: “Không sao, chuyện về Tả tiên sinh tại hạ đã nghe qua.

Đã sớm biết Tả tiên sinh không phải hạng người tầm thường, hôm nay vừa thấy quả nhiên là bất phàm.

Tại hạ là Triều Ngọc, phục vụ dưới trướng đại nhân Tằng Dịch.”

Giọng nói trầm ấm mang theo sự cuốn hút, rất có tính cách.Đã sớm nghe qua?

Tả Mạc rùng mình, chẳng nhẽ sự tình về Đông Tử đã khiến đối phương chú ý?Thấy Tả Mạc không lên tiếng, Triều Ngọc không chút tức giận, con ngươi đỏ sậm nhìn chằm chằm vào Tả Mạc nói: “Tả tiên sinh không biết thuộc môn phái nào?

Có thể thông qua Hoán Văn mà tấn chức Hoán Văn sư là rất hiếm thấy.”

Tả Mạc không đáp hỏi lại: “Các hạ tìm ta có chuyện gì sao?”

Triều Ngọc không truy vấn, chỉ thâm ý nhìn thoáng qua Tả Mạc nói: “Tả tiên sinh lai lịch không đơn giản.”

Không biết vì sao, Tả Mạc cảm thấy người này nói chuyện rất lạnh, giống như gió lạnh thổi từ sau tới vậy.Triều Ngọc cười thản nhiên đáp: “Tại hạ muốn mời Tả tiên sinh đi Thạch thành làm khách mấy ngày.”

Làm khách?

Thạch thành?Tả Mạc khôn ngoan cỡ nào, tự nhiên có thể nghe ra sự uy hiếp như có như không trong lời nói của đối phương.Bỗng nhiên có một vị ma tộc đi tới, trên tay là Tạp Trác đã hôn mê.“Còn lằng nhằng gì thế?”

Người tới hiển nhiên rất bất mãn với hiệu suất làm việc của Triều Ngọc.Tả Mạc biết rõ lúc này không thể tránh được, trầm giọng nói: “Ta cùng đi với các ngươi!”

Triều Ngọc lơ đễnh cười khẽ nói: “Không biết chừng sau này Tả tiên sinh sẽ phải cảm tạ chúng ta đó.”

Tả Mạc trầm mặc không nói chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.“Làm sao bây giờ?

Các ngươi có biện pháp gì không?”

Ở trong thức hải, Tả Mạc lo lắng hỏi Bồ yêu và Vệ.

A Quỷ ngây ngốc, thần lực lúc linh lúc không, vạn nhất chọc giận đối phương thì chẳng ổn chút nào.

Ngay cả bản thân mình cũng không thể chiến đấu khiến Tả Mạc vô cùng lo lắng.“Tình trạng của ngươi bây giờ cho dù có biện pháp cũng vô dụng.”

Bồ yêu lạnh lùng đáp.“Chờ đợi cơ hội!”

Vệ bình tĩnh nói: “Bọn họ đã tìm đến khẳng định là có việc nhờ, trước khi làm rõ sự việc sẽ không gây ra trở ngại gì.”

Tả Mạc suy nghĩ trong giây lát, nhanh chóng bình tĩnh trở lại.Vệ nói đúng, đối phương hiển nhiên có ý đồ gì đó.“Mục đích của bọn họ có thể là ma văn.”

Bồ yêu nheo nheo mắt, sát cơ lóe lên trong huyết đồng rồi biến mất, hiển nhiên hắn cũng có chút khó chịu: “Lá gan không nhỏ, dám động thổ trên đầu thái tuế!”

Tả Mạc gặp bất trắc bọn họ sống cũng không ổn.

Kẻ nào gây bất lợi đối với Tả Mạc cũng chính là gây bất lợi họ.Trong lòng Tả Mạc có chút xấu hổ, so với hai lão gia hỏa này bản thân thật quá non nớt.

Nhưng rốt cuộc hắn cũng là kẻ hùng cứ một phương, từ trong hoang mang dần bình tĩnh lại, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.Hai người của đối phương đều là giáo giai, mấy ngày nay nói chuyện nhiều với An Nhã đại thúc, Tả Mạc cũng hiểu thêm được chút ít.

Giáo giai tại Toái Thạch giới thuộc vào hàng ngũ cao thủ, thoáng cái đã xuất hiện hai gã giáo giai, đây không phải là chuyện nhỏ, hai người Triều Ngọc còn không coi ai ra gì, nghênh ngang không chút che dấu.Tả Mạc nhìn A Quỷ, bản thân cố gắng bình tĩnh.

Tuy không đem lại hiệu quả gì nhưng đây là việc duy nhất hắn có thể làm.Thú cưỡi của hai người Triều Ngọc là hai con dơi màu đen thật lớn, sải cánh dài tới sáu trượng, lưng rất rộng đủ để ngồi được bảy tám người.Thoáng nhìn qua thì thấy con dơi có chút đáng sợ, tốc độ phi hành cũng không quá nhanh, khi phi hành thì xung quanh xuất hiện một đoàn hắc phong ngăn gió mạnh ở ngoài.Bay liên tục hai ngày, một ngọn núi màu đen xuất hiện trong tầm mắt Tả Mạc.Toàn thân ngọn núi đen như mực, thẳng tắp cao chót vót, phiêu phù trong không trung.

Tả Mạc chú ý tới bên ngoài ngọn núi được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp phong mang, trong phong mang có vô số đá vụn, hình thành nên một vành đai đá vụn.Tiếng đá vụn bay trong gió như muốn xuyên thủng màng nhĩ, quỷ khóc ma hờn khiến người ta cảm thấy da đầu dại đi.Dọc đường đi Triều Ngọc luôn để ý tới Tả Mạc, đến tận lúc này vẫn thấy Tả Mạc giữ được sự bình tĩnh thì không khỏi thấy kì quái.

Vòng đai toái thạch này gió mạnh như đao, thêm nữa còn kèm theo đá vụn, nếu bị cuốn vào trong đó thì thân thể có cường hãn tới đâu cũng sẽ bị phanh thây.“Tả tiên sinh đã từng nhìn thấy cảnh tượng như này ở địa phương khác?”

Triều Ngọc nhịn không được hỏi.“Chưa từng nhìn thấy.”

Tả Mạc thản nhiên nói.Đây là lần đầu tiên Tả Mạc rơi vào thế bị động, hắn giống cá nằm trên thớt chỉ chờ người ta thịt.

Khả năng chiến đấu bằng không, sức mạnh khiến hắn tin tưởng nhất thì biến mất, bị dồn vào đường cùng, Tả Mạc vốn thờ ơ bất cần, có cũng được không có cũng không sao, giờ không thể được nữa.Bởi vì hắn còn có A Quỷ.Ngoại trừ bản thân mình, hắn còn có A Quỷ.Tả Mạc tào lao một lúc rồi lại rơi vào trầm mặc.

Hắn vắt óc suy nghĩ, nỗ lực nghĩ ra tất cả các biện pháp, hắn cố gắng làm dịu thân thể dù hành động này chẳng có ý nghĩa gì quá lớn.Tất cả tạp niệm đều biến mất, Tả Mạc vô cùng chuyên tâm.Triều Ngọc thấy Tả Mạc không có hứng thú nói chuyện chỉ cười bỏ qua, không nói gì nữa.Hai con dơi đen không dừng lại mà xông qua vành đai toái thạch, trên thân dơi bỗng xuất hiện một vòng sáng, tiếng rít khắp trời bỗng biến mất, Tả Mạc chỉ cảm thấy mắt hoa lên, cảnh sắc nhất thời biến đổi.Đường nhỏ nhấp nhô do đá đen tạo thành hiện ra trước mắt họ, uốn lượn kéo dài về phía xa.Dơi đen xuyên qua vành đai toái thạch, không lâu sau đã bay tới trước cửa một cung điện.Cửa cung điện có hai vị ma tộc thủ hộ, một người trong đó khi thấy hai người Triểu Ngọc thì cười nói: “Các ngươi bây giờ mới về sao?

Giới chủ sắp hết kiên nhẫn rồi đó.”

Triều Ngọc cười khổ: “Chúng ta nào dám chậm trễ, đi đường không dám dừng lại, tới tận bây giờ còn chưa uống được ngụm nước nào.”

Tả Mạc chăm chú, giới chủ!

Toái Thạch giới chỉ có một giới chủ, Tả Mạc nhớ kĩ An Nhã đại thúc đã nói qua, giới chủ của Toái Thạch giới tên là Tằng Dịch.“Trình bày lên phường.”

Thủ vệ ma tộc cười ha ha, sau đó quan sát Tả Mạc từ trên xuống dưới rồi nói: “Tên con nít này chính là Hoán Văn sư mà người phải tìm sao?

Không lầm chứ!

Bệnh tật như này!

Còn cả nữ tử này nữa, nhìn thật xấu!”

Nghe đến câu sau cùng, sát khí đại thịnh trong lòng Tả Mạc.Hắn nhìn đối phương thật kĩ, nhớ rõ tướng mạo của đối phương.----------------------------Trong thức hải.“Sát khí của Tả Mạc so với trước kia đã nặng hơn rồi.”

Vệ thản nhiên nói.Bồ yêu lơ đễnh nói: “Đây là chuyện tốt.

Tiểu tử này trước kia quá nhàn rỗi, không có lực đẩy.”

“Hắn với A Quỷ không bình thường.”

Vệ nói đầy thâm ý.“Vẫn là nữ nhân hiệu quả nhất!”

Bồ yêu hơi hối hận: “Sớm biết thế này ta đã kín đáo kiếm cho hắn mấy cô vợ!”

“A Quỷ cũng tốt.”

Vệ không biết nghĩ tới điều gì, trong giọng nói đầy hàm ý.“Có nên kiếm cho hắn vài cô vợ không nhỉ…”

Bồ yêu lẩm bẩm.-----------------------------“Đây là Hoán Văn sư ngươi tìm được?”

Nam nhân chậm rãi hỏi.Tả Mạc quan sát kĩ vị giới chủ đang ở trước mặt này.Vóc người của Tằng Dịch không cao, thể hình cũng không cường tráng lắm, ngược lại còn vô cùng mỏng manh, thậm chí Tả Mạc còn cảm thấy sự gầy này không bình thường cho lắm.

Trên người hắn mặc một bộ đồ trắng, vô cùng sạch sẽ, khiến Tả Mạc không ngờ chính là hắn không cảm nhận được chút sát khí nào trên người đối phương.Cằm Tằng Dịch khá nhọn, khuôn mặt tinh xảo, bắt mắt nhất chính là đôi mắt màu vàng hơi đỏ, cực kì giống mắt rắn.Nhưng nếu vì thế mà khinh thị hắn vậy tuyệt đối sẽ chết rất thảm!Tướng giai!Thoáng nhìn qua thì giới chủ này chỉ cần gió thổi là bay, đây là vị tướng giai ma tộc đầu tiên Tả Mạc gặp.Quả nhiên không hổ là người đứng đầu một giới!Tướng gia ma tộc tương đương với tu giả nguyên anh kì.

Đừng nói lúc này Tả Mạc không còn chút sức mạnh nào, kể cả khi hắn toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của Tằng Dịch này.“Là xà ma sao?”

Tả Mạc hỏi Vệ.“Ừ, rất hiếm, bạch nha xà ma!”

Trong giọng nói của Vệ xuất hiện sự cẩn trọng hiếm thấy.“Bạch nha xà ma?”

“Ừ, đây là một chi xà ma, xà ma rất xa xưa, bọn họ được truyền thừa một loại ma thể rất đặc biệt, bạch nha ma thể.”

Tốc độ nói của Vệ tăng nhanh: “Bọn họ chỉ cần đột phá tướng giai là có thể tu thành bạch nha ma thể, bạch nha ma thể là tướng giai ma thể.”

Tâm Tả Mạc trầm xuống, đại nhật ma thể của hắn là giáo giai ma thể, so với bạch nha ma thể của đối phương còn kém hai giai.

Kể cả Vệ không nói thì Tả Mạc cũng biết khoảng cách giữa song phương là không thể vượt qua.Bồ yêu không nói gì, đại nhật ma thể bài danh đệ nhị tại giáo giai, nếu gặp phải ma thể thống lĩnh giai phổ thông thì có thể liều mạng nhưng nếu gặp phải tướng giai thì không có nửa phần cơ hội.“A, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác thôi.”

Tả Mạc bình tĩnh trở lại.Bồ yêu và Vệ nhìn nhau, cả hai đều thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt đối phương, bọn họ không nghĩ tới dưới tình huống khoảng cách lực lượng cách xa nhau đến thế mà ý chí chiến đấu của Tả Mạc vẫn còn mãnh liệt như thế.Tiếng Triều Ngọc cắt đứt cuộc nói chuyện giữa Bồ yêu, Vệ và Tả Mạc.“Giới chủ!

Vị này là Tả tiên sinh, là thuộc hạ ngẫu nhiên gặp phải ở Toái Thạch trấn.

Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, hắn đã thức tỉnh ma văn của một vị thiếu niên, thiến niên này trực tiếp thăn thành úy giai.”

Rào, nhất thời toàn bộ đại sảnh vang lên một tràng nghị luận, trên mặt chúng ma đều lộ vẻ không tin được.

Hoán Văn là ma tộc cấp thấp phổ thông nhất nhưng có thể tấn chức nhất giai là rất hiếm thấy.Trên mặt Tằng Dịch cũng hiện ra sự kinh ngạc: “Ồ, ngươi nói hắn có thể khiến một thiếu niên trực tiếp thăng thành úy giai?”

“Đúng vậy, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy.”

Triều Ngọc cung kính nói, sau đó chỉ vào Tạp Trác đang hôn mê: “Hắn gọi là Tạp Trác, là đệ tử của Tả tiên sinh.”

“Giới chủ, đây thật sự là Tạp Trác, thuộc hạ đã từng gặp qua hắn, trình độ không tồi nhưng thuộc hạ chưa từng nghe thấy Tạp Trác có sư phụ nào.”

Trong đám đông, một ma tộc cao to đứng ra: “Hừ!

Ta nghĩ là Triều Ngọc thuận miệng bịa đặt rồi!”

Triều Ngọc không thèm nhìn vị ma tộc này, thần tình vẫn tự nhiên nói: “Giới chủ, ngài có thể đánh thức Tạp Trác lại để hỏi.”

Tằng Dịch cười mỉm, khoát khoát tay: “A Ngọc tâm tư kín đáo, sự việc như này tuyệt đối không lầm.”

Nói xong, bỗng hắn đứng dậy, chậm rãi đi về phía Tả Mạc.Chương 548 : Bệnh nan y .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCon ngươi màu vàng hơi đỏ giống như mắt rắn, rõ ràng không có chút khí tức nguy hiểm nào.

Tả Mạc cảm giác như bị người ta bóp cổ vậy, không thể hô hấp nổi.Đây là do thực lực chênh lệch sao?

Tả Mạc sợ hãi.Ngay khi Tả Mạc cảm thấy hít thở không thông thì lực lượng loạn lưu vốn đang yên tĩnh trong người như bị một khối hỏa tinh ném vào, ầm một cái, nổ tung!Vô số loạn lưu như hồng thủy tràn bờ, điên cuồng va chạm kích động khắp cơ thể Tả Mạc.Áp lực vô hình bao phủ khắp người giống như bọt biển biến mất tiêu.Tả Mạc cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn, một lần nữa có thể hít thở.

Trong cơ thể, lực lượng loạn lưu mất đi mục tiêu cũng dần bình tĩnh trở lại.Từ đầu đến cuối, Tả Mạc không hề động, không ai biết trong cơ thể hắn đang phát sinh biến hóa mạnh mẽ như thế.Tằng Dịch đăm chiêu rồi mỉm cười nói: “Lần này thỉnh Tả tiên sinh tới đây là có việc muốn nhờ.”

----------------------------Tạp Trác cẩn thận kiếm tra thiếu nữ đang hôn mê bất tỉnh ở trên giường, thoáng nhìn qua thiếu nữ này là có thể nhận ra những nét tương tự Tằng Dịch, hẳn đây là nữ nhi của hắn.

Khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ, môi đỏ mọng ướt ái nhu mềm khẽ nhếch lên, đôi mi thanh tú cau lại tựa hồ đang chịu đựng đau đớn nào đó.Không lâu sau trên trán Tạp Trác xuất hiện mồ hôi.

Sau khi hắn được cứu tỉnh lại, mất rất nhiều thời gian mới hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

Hoang mang mất một lúc, rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại.

Nếu chỉ một mình hắn gặp phải sự tình nguy hiểm như này hắn sớm đã run lên rồi nhưng hắn có chỗ dựa là lão sư nên hắn không cần phải lo lắng.Thủ đoạn của Tả Mạc tầng tầng lớp lớp không thể tưởng tượng nổi, Tạp Trác vô cùng tin tưởng.

Thậm chí Tạp Trác mơ hồ nhận ra chỉ cần là ma văn thì không thể nào làm khó được lão sư.Tạp Trác kiểm tra, ma văn trên người thiếu nữ từ từ hiện lên.Ma văn màu trắng ngà xuất hiện trên da thịt nõn nà trắng sáng, nếu như không nhìn kĩ thì rất khó để phát hiện ra.

Tả Mạc cũng có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ma văn màu trắng ngà.“Không quá dễ.”

Vệ ngưng trọng nói: “Cánh cửa lớn nhất của bạch nha xà ma chính là tấn chức tướng giai.

Nếu có thể tấn chức thành công thì có thể luyện thành bạch nha ma thể.

Nếu như tấn chức thất bại liền biến thành bộ dạng như vậy.

Ma văn màu trắng ngà là ma văn văn không thành thục.”

“Ma văn không thành thục?”

Đây là lần đầu tiên Tả Mạc nghe thấy điều này.Vệ ngẩng đầu thoáng nhìn qua Bồ yêu, Bồ yêu hừ lạnh rồi mở miệng nói: “Ma văn trên thân thể không phải vừa thành liền bất biến.

Khi ngươi ở thời điểm đột phá cảnh giới, ma văn trên người cũng biến hóa theo, trở nên thành thục và hoàn mĩ hơn, đây gọi là thục hóa.

Nhưng nếu như trên đường tấn chức gặp phải tình huống nào đó, ma văn thục hóa bị gián đoạn vậy sẽ biến thành hình dạng này.”

“Nguyên lai là như vậy!”

Bây giờ lý giải của Tả Mạc đối với ma văn đã rất thâm sâu, Bồ yêu chỉ cần chỉ điểm qua loa là hắn đã hiểu rõ.Nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy vướng mắc.Vấn đề như này không phải dễ giải quyết.Quả nhiên, Vệ bất đắc dĩ nói: “Loại tình huống này ở ma giới gọi là bệnh nan y!”

Bồ yêu trầm mặc không nói, hắn tuy nghiên cứu ma văn nhưng tình huống như này không thuộc phạm trù hắn nghiên cứu.Tả Mạc căng óc ra nghĩ.Tạp Trác sau khi làm xong kiểm tra, mồ hôi đầy đâu lui xuống, hắn tràn trề hi vọng nhìn Tả Mạc, hắn cảm thấy không gì có thể làm khó lão sư.“Tả tiên sinh, thế nào rồi?”

Tằng Dịch mở miệng hỏi, cặp đồng tử màu vàng pha đổ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.Da đầu Tả Mạc tê đi, hắn biết rõ nếu như nói thẳng không có cách nào thì hắn đừng nghĩ sống mà bước ra khỏi đây.“Giới chủ là bạch nha ma xà!”

Tả Mạc bỗng nói.“Tả tiên sinh quả nhiên có nhãn lực.”

Trong mắt Tằng Dịch hiện lên dị sắc, bạch nha xà ma là ma tộc rất hiếm thấy, người biết rõ rất ít, đối phương chỉ liếc mắt qua đã nhận ra, chỉ riêng nhãn lực và học thức uyên bác đã khiến Tằng Dịch tăng thêm mấy phần hi vọng.“Bạch nha xà ma tấn chức tướng giai liền có thể luyện thành bạch nha ma thể, ta chỉ nghe đồn không nghĩ tới đó là sự thật.”

Tả Mạc vừa nói vừa vắt óc suy nghĩ.Tạp Trác nghe thấy thì miệng há hốc ra, điều này với hắn thực sụ quá mới lạ.Mắt Tằng Dịch khẽ nhíu lại, bỗng cười nói: “Học thức của Tả tiên sinh thật uyên bác, tại hạ bội phục, vậy tình huống của tiểu nữ tất tiên sinh sẽ có kiến giải, thỉnh tiên sinh giải thích một chút.”

Tả Mạc thản nhiên nói: “Quý tiểu thư khi tấn chức tướng giai thì thất bại, ma văn trên người đang thục hóa thì bị gián đoạn, bây giờ trong cơ thể chỉ là một khoảng hỗn loạn, tính mệnh khó bảo toàn.”

Trong mắt Tằng Dịch bỗng lóe sáng, Tả Mạc chỉ cảm thấy Tằng Dịch trước mặt bỗng biến thành cự nhân cao vạn trượng, cảm giác áp bách khiến hắn không thở nổi.Lần này loạn lưu trong cơ thể hắn không có bất cứ động tĩnh gì.Tằng Dịch lập tức ý thức được việc mình làm, vội vàng thu hồi khí tức.

Tả Mạc cảm thấy cả người được thả lỏng, một lần nữa có thể hít thở được.Ma thể tướng giai có lực lượng rất đáng sợ!Trong lòng Tả Mạc thầm hoảng, nghe Tằng Dịch trầm giọng nói: “Tại hạ tìm Hoán Văn sư không ít hơn trăm, có thể nói ra được bệnh trạng chỉ có một mình Tả tiên sinh, bội phục bội phục.

Nếu như Tả tiên sinh có thể chẩn đoán bệnh vậy nhất định sẽ có biện pháp để giải quyết.”

Tả Mạc cắn răng nói: “Nói thật, tình huống như này đây là lần đầu tiên tại hạ nhìn thấy.

Tuy biết rõ nguyên nhân nhưng muốn tìm biện pháp giải quyết vậy tại hạ cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần.”

Tằng Dịch cười cười nói: “Tả tiên sinh quá khiêm tốn rồi.”

Tuy mặt Tằng Dịch cười nhưng trong mắt Tả Mạc thì đó là một nụ cười đầy lạnh lẽo.Tả Mạc biết rõ không thể từ chối được, đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, nói tiếp: “Tại hạ không phải khiêm tốn.

Loại bệnh này là lần đầu tiên tại hạ trông thấy, nhưng đã từng nghe nói qua.

Ở rất nhiều nơi, nó được coi là bệnh nan y.”

“Bệnh nan y!”

Tằng Dịch ngẩn ra, trong mắt lộ vẻ đau thương nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại.Trong lòng Tả Mạc run lên, tâm tình của ma nhân này khống chế thật tốt, quá kinh người!“Tại hạ tin nhất định Tả tiên sinh có biện pháp.”

Tằng Dịch chậm rãi nói.Tả Mạc hiểu rằng thời điểm mấu chốt đã tới, bình tĩnh nói: “Đúng là tại hạ có chút ý kiến nhưng rốt cuộc có khả thi hay không thì phải thử qua mới biết, không chắc được nhiêu lắm.

Nhưng tại hạ vẫn nói rõ trước, nếu như giới chủ hi vọng tại hạ xuất thủ, vậy phải có đủ kiên trì, tính mệnh rất trọng đại, suy nghĩ của tại hạ cũng cần phải thử rất nhiều lần mới được.”

Tằng Dịch nghe vậy thì cười nói: “Đó là tất nhiên, ta sẽ phân phó xuống dưới, toàn lực phối hợp với tiên sinh.

Vì để tiên sinh thuận tiện thử chỉ có thể ủy khuất Tả tiên sinh tạm ở đây rồi.”

Điều này không ngoài dự liệu của Tả Mạc, hắn gật đầu nói: “Tốt.”

Tằng Dịch đối với Tả Mạc vô cùng thức thời thì rất thỏa mãn, hắn tin rằng chỉ cần Tả Mạc bị giam lỏng ở đây vậy tuyệt đối sẽ không dám đưa ra thủ đoạn lừa gạt gì.Lập tức Tả Mạc được đưa đến một khuôn viên cạnh đó, cửa vào có hai vị thống lĩnh giai ma tộc đứng trông.Cho tới tận lúc này, Tả Mạc mới thở phào nhẹ nhõm.Tả Mạc chưa từng cảm nhận được áp chế do cảnh giới cao với cảnh giới thấp rõ ràng như lúc này.

Nếu không phải tâm tình hắn cứng cỏi, đối diện với Tằng Dịch đã sớm không thể khống chế được tâm tình.Nhưng nghĩ tới hai vị thống lĩnh giai ma tộc đang đứng ngoài cửa, Tả Mạc chỉ có thể cười khổ trong lòng, này bọn họ có chắp cánh cũng không bay được.Cho dù lực lượng của hắn có khôi phục cũng không có chút hi vọng.Tằng Dịch có thực lực tướng giai, lại luyện thành bạch nha ma thể như thế đã đủ áp chế được Tả Mạc rồi.Mặt A Quỷ vẫn như vậy, không chút biểu tình, không hiểu vì sao, Tả Mạc bỗng nhớ tới trong bão cát đầy trời, những sợi tóc bị gió thổi tung ngổn ngang che khuất tầm mắt, đôi chân trần tuyệt mỹ của A Quỷ bước đi thật đẹp.Trên cát đá thô ráp, đôi chân trần mỹ lệ không chút tì vết, đẹp đến nao lòng.

Không chỉ đẹp, đôi chân trần trong bão cát bước đi đều cố gắng hết sức, run lên nhè nhẹ.Chưa từng dừng lại, từng bước một, hắn ở trên lưng.Những hình ảnh này giống như những mảnh kí ức nhưng vô cùng rõ ràng.Tả Mạc chớp chớp mắt, sự khó chịu mệt mỏi không cánh mà bay, hắn cảm thấy cả người tràn ngập sức sống.

Khốn cảnh trước mắt không khiến hắn nổi giận, hắn tin bản thân nhất định có thể vượt qua khó khăn này.A Quỷ…

Ta nhất định sẽ mang nàng rời khỏi nơi này!Tả Mạc vô cùng tin tưởng.Hắn bắt đầu suy nghĩ về tình cảnh hiện giờ của bản thân.

Tuy thân hãm lao tù nhưng tốt xấu gì cũng có cơ hội.

Trong khoảng thời gian ngắn, vấn đề an toàn không cần phải lo.Khoảng thời gian này cũng đủ để mình làm việc gì đó.----------------------------Ba Lạp nhìn danh sách trước mắt, vô cùng đau lòng.

Từ sau khi tên Hoán Văn sư lạ mặt kia tới, hắn đã mất vô số tài liệu.

Ba Lạp là quản gia của giới chủ, mỗi lần lãnh đều cần có sự đồng ý của hắn.

Cho dù giới chủ đã căn dặn hắn rất kĩ, đối phương cần cái gì đều phải tận lực thỏa mãn nhưng hắn vẫn cảm thấy rất đau lòng.Nhưng hắn không dám động tay động chân gì, giới chủ yêu thương tiểu thư ra sao không ai không biết, nếu bời vì chuyện này mà khiến giới chủ tức giận thì đúng là đi vào tử lộ rồi.Hắn cắn răng, đồng ý xuất.Ba Lạp rất hiểu giới chủ, giới chủ tuyệt đối không phải là người mặc cho người ta lừa gạt, nếu tên Hoán Văn sư chết tiệt kia không thể cứu được tiểu thư, hắn nhất định sẽ chết rất thảm!Rơi vào tay giới chủ, muốn chết cũng không phải dễ dàng!Những Hoán Văn sư trước đây không ai sống sót rời khỏi.Trong tiểu viện của Tả Mạc, ngoài cừa vẫn là hai tên ma tộc đứng trông, bọn họ chỉ có trách nhiệm canh gác, về phần bên trong phát sinh chuyện gì bọn họ không quan tâm.“Ma văn ta dạy cho ngươi đã thuộc lòng chưa?”

Tả Mạc hỏi Tạp Trác.“Đã thuộc rồi ạ.”

Tạp Trác thành thật nói.“Vậy bắt đầu đi.”

Tả Mạc không nói nhiều, đối với hắn thời gian là vô cùng quan trọng.Tạp Trác cẩn thận chạm khắc ma văn vạn điệp thiết bối lên tay phải của Tả Mạc.

Ma văn vạn điệp thiết bối không quá phức tạp, chỉ cần hai canh giờ Tạp Trác đã hoàn thành.Sau đó Tạp Trác cầm nước thuốc đã phối từ trước, những nước thuốc này đều dùng tài liệu do Ba Lạp đưa tới phối hợp tạo thành.

Tạp Trác lấy nước thuốc quét lên ma văn.Cảm giác như thiêu đối từ bàn tay truyền ra khiến Tả Mạc mừng rỡ.Tạp Trác không ngừng thay đổi nước thuốc, quét đi quét lại.Cảm giác thiêu đối ngày càng mãnh liệt, Tả Mạc cảm thấy bàn tay mình như muốn bùng cháy vậy, toàn bộ bần tay đỏ bừng như bàn ủi bị thiêu.Tạp Trác lấy ra nước thuốc cuối cùng, nước thuốc lóng lánh sáng bóng u lam.Trong nháy mắt khi nước thuốc tiếp xúc với ma văn, cảm giác mát lạnh tới tận xương sinh ra khiến Tả Mạc không khỏi rên lên một tiếng.Nước thuốc u lam vừa tiếp xúc với ma văn liền nhanh trong thấm sâu vào.Rất nhanh, toàn bộ ma văn đều trở thành u lam phủ kín bàn tay Tả Mạc.Khi nước thuốc cuối cùng rót vào ma văn, chợt phát sinh biến hóa!Chương 549 : Sơn Long đoàn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnĐám người Thúc Long gặp phải phiền phức.Trước mặt bọn họ là một lũ ma tộc không chút hảo ý nhìn chằm chằm vào họ, cầm đầu là một tên ma tộc vênh váo tự đắc: “Nghe cho rõ đây, thành thật giao ra nửa hàng hóa cùng ma bối, ông đây sẽ tha cho các ngươi một con đường sống.

Tên nào không biết điều, không để cho ông đây có chút mặt mũi thì đừng trách ta không khách khí!”

Thúc Long không hiểu nhìn Dã Lăng vốn đầy kinh nghiệm, trước đây hắn chưa từng đi qua ma giới.Sắc mặt Dã Lăng không quá tốt, hạ giọng nói: “Là đạo tặc, phỏng chừng vùng này không có thế lực nào thống trị, cho nên đạo tặc dễ dàng hoành hành.”

“Đạo tặc?”

Thúc Long sửng sốt: “Ma giới cũng có đạo tặc?”

Dã Lăng đỏ mặt: “Rất nhiều.”

Tiếp theo giọng run run, ngữ khí đầy cuồng nhiệt: “Cho nên mới càng cần ngô vương, chỉ cần có ngô vương tại thượng mới có thể tạo nên trật tự!”

Thúc Long vỗ vỗ vai Dã Lăng: “Ngươi nói rất có lý!”

Ngay sau đó, Thúc Long chậm rãi lấy ra ma binh của mình, nghiêm giọng nói: “Vinh quang của đại nhân vẫn chưa lan tới đây, chúng ta phải thay đại nhân thi hành!”

Lần này đi với hắn đều là những tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Vệ doanh.

Thời gian trước, bọn họ tuy vô cùng trung thành với Tả Mạc nhưng lại không có quá nhiều lí tưởng.

Từ khi Dã Lăng xuất hiện, phần tử cuồng nhiệt này mang lại cho Vệ doanh rất nhiều hưng phấn.Lý tưởng, sứ mệnh, những thứ này đối với loại người từng chịu mọi thống khổ, xuất thân từ nô lệ như Vệ Doanh mà nói không khác gì mặt trời chiếu sáng thế giới u ám.Bọn họ tự nhiên nghĩ rằng hắn có cùng xuất thân tu nô giống như mình.Mỗi một khổ vệ đều tin chắc rằng chỉ có đại nhân mới có thể giải thoát tu nô khỏi vận mệnh bi thảm của họ.

Bởi vì bất cứ ở đâu, chỉ cần là địa bàn của Tả Mạc đều không có tu nô.Trong yên lặng, chiến bộ Vệ Doanh đã bắt đầu hình thành nên lý tưởng mộc mạc của mình.Người duy nhất thấy rõ điều này chính là mẹ trẻ nhưng mẹ trẻ càm thấy sự biến hóa này không phải là chuyện xấu, ngược lại, đây là chuyện tốt.

Một chiến bộ có được lí tưởng thường sẽ có sức chién đấu kinh người.

Bởi vì bọn họ tự mình ước thúc, tự mình đốc thúc.Ma tộc ở trước mặt khi thấy bọn Thúc Long dám phản kháng thì vô cùng khiếp sợ.“Ăn tim báo mật gấu rồi!

Biết bọn ta là ai không?

Ông mày chính là Sơn Long đoàn đại danh đỉnh đỉnh đó!

Hừ hừ, muốn phản kháng sao?

Ông sẽ chúng mày biết thế nào là gà chó cũng không tha…”

Tên ma tộc cầm đầu cười nhạt nói.Thúc Long ngay cả mí mắt cũng không nháy, trọng giáp toàn thân biến ảo thành hình.Phía sau hắn rất nhiều khổ vệ nhất tề huyễn hóa ra trọng giáp, đại kích nắm chặt trong tay.

Miệng kích giống như miệng điểu, màu đỏ đậm giống như đã uống no say tiên huyết.Thúc Long hiểu rõ, thiên phú của bản thân rất bình thường, so với mẹ trẻ tuyệt đỉnh thiên tài thì không thể theo kịp.

Cho nên bất luận là Bồ yêu hay Vệ khi chỉ đạo các loại chiến thuật chiến trận hắn đều cẩn thận hoàn thành.Cẩn thận tỉ mỉ đến mức nghiêm khắc!Ngay cả hành quân ngày thường cũng đều có trận hình, đều duy trì chiến trận trận hình, dù cho chỉ là đi từ doanh địa đến tràng tu luyện bọn họ vẫn tuyệt đối duy trì chiến trận.Trong quá trình hành quân bọn họ vẫn duy trì chiến trận trận hình.Bồ yêu và Vệ đặt ra tiêu chuẩn cho Vệ doanh khi phát động chiến trận không được quá hai tức.

Mà Thúc Long cảm thấy bản thân không có thiên phú vì để có nhiều thời gian hơn để ứng biến nên đã giảm tiêu chuẩn này xuống còn nửa tức.Tiêu chuẩn nghiêm khắc này được Bồ yêu và Vệ vô cùng tán thưởng.Tiêu chuẩn nghiêm khắc như vậy giờ đây được thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.Đối phương còn chưa nói xong thì ô sát ma sát trận đã phát động xong, ô sát ma sát trận là nội dung huấn luyện nhiều nhất của Vệ doanh.Từng sợi hắc vụ nhè nhẹ giống như tên rời cung, từ trên người mỗi khổ vệ thoát ra với tốc độ kinh người tập trung trên người Thúc Long.Nửa tức!Được bao phủ bởi hắc vụ nồng nặc, Thúc Long không chút dừng lại, không chút do dự, chân trái đột nhiên bước về phía trước, khom lưng, hắc kích trong tay bỗng đánh về phía trước!“Sát!”

Hắc vụ bao phủ khắp người điên cuồng hướng hắc kích tụ tập, một luồng hắc mang đen kịt gào thét bay về phía đối phương!“Thật lớn mật!”

Tên ma tộc cầm đầu vừa sợ vừa giận, hắn không nghĩ tới đối phương lại dám phản kháng thật, hơn nữa động tác của Thúc Long cực nhanh, như tia chớp cho tới tận khi hắc mang thành hình bọn họ với từ trong mộng tỉnh lại, vô cùng kinh sợ vội vàng chống lại.Hắc mang như trảm, kỳ nhanh như điện!Khi hắc mang tới trước mặt quần ma thì đã dài tới hơn hai mươi trượng!Cự mang như liêm!Quét ngang như cắt!Phốc phốc phốc!Hắc mang khi chạm vào người liền khiến huyết nhục bay khắp trời, thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng, những tiếng gào thét vang lên đầy thảm thiết.Tiếng kêu dần tắt, hắc mang dần tán.Tứ chi gãy nát đầy đất, những mảnh xương thịt vỡ nát bị cháy đen bừa bãi khắp nơi, không còn chút sinh cơ nào.Tất cả mọi người đều bị sự việc trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.Đội ngũ ma tộc vừa đứng ở đây vậy mà biến mất một khoảng lớn, không chút tung tích.

Những ma tộc còn lại đều cảm thấy tuyệt vọng, trong nháy mắt khi hắc mang gào thét đánh tới, bầu trời trong mắt họ bỗng biến thành màu đen!Mùi máu tươi tràn ngập khắp không khí, không thể ngăn chặn nổi.

Trong lịch sử huy hoàng của Sơn Long đoàn, bọn họ chưa từng gặp phải đối thủ đáng sợ như vậy.Chẳng lẽ đây là một chiến bộ tinh nhuệ?Dù ngốc đến mấy chúng cũng biết lần này đá phải thiết bản rồi, thảm trạng của đồng bọn nhắc nhở bọn họ biết rõ độ tàn bạo của đội ngũ hơn trăm người này!Ầm!Tất cả đạo tắc đều bắt đầu phản ứng, bọn họ xoay người chạy trốn!Đang chuẩn bị phát động công kích lần thứ hai, Thúc Long liền ngừng lại, ý chí chiến đấu bạc nhược của đối phương lập tức nhận được sự khinh bỉ của bọn họ.“Sơn Long đoàn…

Thảo nào chưa từng nghe qua…”

Không biết là ai đang nói nữa.Biểu hiện của Vệ doanh không những chấn nhiếp được đối phương, ngay cả phe mình cũng cảm thấy khiếp sợ.

Hoa yêu môn không sao, bọn họ ở Chu Tước doanh cũng không kém gì so với Vệ doanh biến thái này.Nhưng mấy người Nam Nguyệt Thương Trạch, còn có Dã Lăng, tất cả đều sợ đến ngây người!Không nói lời nào, không bắt chuyện, không đợi đối phương nói xong, không có chút xíu dấu hiệu báo trước, nhanh như thiểm điện, bá đạo tuyệt luân…Đây thật sự là một cỗ máy chiến tranh hung tàn!Dã Lăng ở ma tộc đã từng thấy qua, ô sát ma sát trận hắn cũng từng gặp nhưng ô sát ma sát trận hung tàn mạnh mẽ khiến người ta hít thở không thông như này thì là lần đầu tiên hắn trông thấy.Quả nhiên không hổ là thiết vệ đáng tin cậy của ngô vương!Trong lòng hắn vô cùng tán thưởng, lại nghĩ tới chiến bộ của bản thân, nhất thời hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, đồng thời quất tâm sau này nhất định phải học tập địa nhân Thúc Long.

Chiến pháp hung tàn bá đạo như này chính là vô thượng lợi khí!

Chỉ có thể càng ngày càng mạnh mới có thể vì bá nghiệp của ngô vương mà cống hiến chút sức lực của mình!Dã Lăng còn như thế, đám người Nam Nguyệt Thương Trạch tự nhiên không cần nói, mỗi người đều khiếp sợ đến tê người.Luôn canh cánh trong lòng vì việc Vệ Doanh bị đoạt, Bồ yêu không chút che dấu nhồi nhét vào đầu đám người Nam Nguyệt rằng Vệ doanh chính là đối thủ cạnh tranh của họ.Cho nên dọc đường đám người Nam Nguyệt luôn thầm quan sát nhóm Thúc Long.Trước kia bọn họ không cảm thấy đám người Thúc Long có chỗ nào khác thường, nhưng chỉ trong nháy mắt khi đám người Thúc Long phát động công kích, bọn họ như nhìn thấy một con dã thú nhìn như vô hại bỗng lộ ra nanh vuốt của mình, tất cả ngụy trang đều biến mất, lộ ra vẻ tàn bạo tanh máu!Toàn bộ quá trình tạo ra chấn động mãnh liệt, khiến đám người Nam Nguyệt chân lạnh tay run, mặt cắt không còn giọt máu.Bất luận là Nam Nguyệt hay là Thương Trạch, còn có cả Minh Quyết Tử, những thứ họ trải qua đều rất ôn hào, so với việc khổ vệ từ trong vô số huyết chiến đi ra thì bọn họ giống như con nít vậy.“Thật mạnh…”

Thương Trạch nuốt nước bọt, mặt cắt không còn giọt máu.Minh Quyết Tử cũng cười khổ: “Đại nhân tìm cho chúng ta một đối thủ cạnh tranh thật tốt!”

Trên mặt Nam Nguyệt vẫn còn sót lại vẻ sợ hãi nhưng nàng cắn chặt môi, quật cường nói: “Chúng ta phải càng nỗ lực!”

Lúc này bọn họ mới hiểu được, Bồ yêu vì sao lại đưa ra yêu cầu nghiêm ngặt thế đối với họ.

Tất cả ý kiến lúc trước đều bị sức mạnh bá đạo của Thúc Long đánh tan thành mây khói!Bọn họ không nói chuyện, trong lòng mỗi người đều thầm quyết tâm, nhất định phải chăm chỉ hơn nữa!Bản thân Thúc Long không phải là người thông minh, phản ứng của hắn cũng không được mẫn cảm, thấy đối phương chạy tán loạn như vậy hắn liền thu hồi chiến trận.“Đi thôi, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ.”

Thúc Long trầm giọng nói.Dã Lăng bình thường trở lại gật đầu liên tục: “Không sai, tìm được ngô vương mới là quan trọng nhất!”

Một lần nữa đội ngũ lại tiếp tục tiến lên, trong lòng bọn họ không hề coi trọng trận chiến vừa rồi, bọn họ chỉ hi vọng có thể sớm tới Toái Thạch giới.Thế nhưng, bọn họ không ngờ tới, nơi này chính là thiên đưởng của đạo phỉ.Tin tức bọn họ đánh tan Sơn Long đoàn giống như một hòn đá quẳng vào mặt hồ yên ả, sóng đã nổi lên.---------------------------Ánh sáng màu tím ở tay phải lóe lên, quang mang chói mắt chiếu rọi khăp gian phòng.Ánh sáng màu tím là do loạn lưu đang không ngừng trùng kích ma văn trong cơ thể sản sinh ra, loại trùng kích này chỉ là bản năng, không phải chủ động.Trùng kích này vượt xa dự liệu của Tả Mạc nhưng cũng khiến hắn vô cùng mừng rỡ.Ma văn đã chạm khắc muốn phát huy tác dụng cần có một quá trình thức tỉnh, chỉ sau khi thức tỉnh, liên hệ giữa ma văn và huyết nhục mới có thể chặt chẽ được.Lực lượng loạn lưu không ngừng trùng kích vạn điệp thiết bối ma văn, ma văn đang nhanh chóng dung hợp với toàn thân.Toàn bộ quá trình dằng co kéo dài hai canh giờ, ánh sáng màu tím dần dần ảm đạm cho tới tận khi biến mất.Tả Mạc cảm giác tay phải mình trở nên vô cùng cứng rắn, cứng rắn tới mức không thể tưởng tượng nổi, thậm chí hắn còn cảm thấy nếu tay phải hắn va chạm với phi kiếm thì cũng không bị tổn hao gì.Điều này khiến Tả Mạc có lòng tin mãnh liệt.Công việc còn lại chính là khiến loạn lưu trong người đi đến bàn tay cứng như thiết này.Đây chính là bước then chốt!Dù Tả Mạc có tố chất tâm lý cực tốt cũng cảm thấy chút khẩn trương.Hắn không tự chủ được nhìn về phía A Quỷ, từ góc độ này hắn chỉ nhìn thấy cằm A Quỷ.

Bỗng Tả Mạc phát hiện ra cằm A Quỷ tinh tế trơn tuột như mỡ đông, khác xa so với da tay nàng.Phát hiện này khiến chút khẩn trương biến thành mây khói.Hắn bật cười khanh khách.Cười xong tâm tình Tả Mạc trở nên rất tốt, loại bỏ tất cả tạp niệm, hắn tiến vào trạng thái chuyên chú.Bắt đầu.Chương 550 : Thành công .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: mini crocodileBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnSức mạnh loạn lưu vẫn đang không ngừng đấu đá nhau trong cơ thể, ba loại lực lượng hoàn toàn bất đồng đang không ngừng va chạm.

Khiến người ta cảm thấy kinh ngạc chính là va chạm kịch liệt như vậy lại khiến ba loại lực lượng với tốc độ kinh người không ngừng trở nên cường đại hơn.Tốc độ biến cường cực nhanh, vượt qua cả nhận biết của Tả Mạc.Chúng nó lấy giờ làm đơn vị tính, bất cứ tốc độ tu luyện nào giờ so với chúng đều như rùa bò.Nếu như tu luyện mà sức mạnh tăng trưởng với tốc độ như thế thì đó là hạnh phúc cỡ nào!Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Tả Mạc liền bị hắn vất lại phía sau.

Loại phát triển siêu việt khác bình thường này ẩn chứa nguy hiểm đủ để bất cứ tu giả nào tu luyện chết đi sống lại ngàn lần.Nếu không phải Tả Mạc tu luyện thần lực, ba lực bù đắp cho nhau, nếu không phải trong cơ thể hắn có định phách thần quang giống như não bộ duy trì, nếu không phải trong cơ thể hắn còn có thanh đằng huyền thủy đang không ngừng tu bổ, hắn đã sớm chết cả ngàn lần.Tả Mạc dần rút ra một số quy luật, loại phát triển điên cuồng này trong đó có tương hỗ kích thích.

Bây giờ ba loại lực lượng trong cơ thể hắn giống như ba thế lực có cùng sức mạnh, bất luận thế lực nào mở rộng cũng khiến hai thế lực kia mở rộng theo.Hết lần này tới lần khác đều đồng thời tăng trưởng để có một cân bằng kì diệu.Chính loại cân bằng kì diệu này mới có thể không khiến cơ thể Tả Mạc nổ tung, nhưng những loại lưu này chạy bừa bãi không ngừng đánh phá cơ thể Tả Mạc khiến hắn không thể động đậy.Tả Mạc suy nghĩ đơn giản, đem loạn lưu trong cơ thể tiến vào tay phải của mình, do đó thân thể giảm được nhiều gánh nặng, làm cho thân thể có khả năng hoạt động trở lại.Nhưng muốn là được như vậy thì không dễ dàng.Bồ yêu đã sớm truyền thụ hết yêu thuật cho Tả Mạc nhưng thần thức của Tả Mạc lúc này đã bị phá thành những mảnh nhỏ nên không thể phát động yêu thuật.Hiện giờ Tả Mạc cần làm chính là khống chế những bộ phận nhỏ của thần thức.Đây chính là bước quan trọng nhất.Cơ hội duy nhất của Tả MẠc đó là vạn điệp thiết bối ma văn đã dung hợp cùng bàn tay, loạn lưu cân đối khi đến bàn tay sẽ bị phá vỡ!

Huyết nhục dung hợp với ma văn chỉ còn lại linh lực và thần thức, Tả Mạc cần phải đem hỗn hợp thần thức và linh lực tách ra!Thần thức tách ra liền có thể phát động yêu thuật.Tả Mạc giống như một thợ săn đang chờ cơ hội, vô cùng kiên nhẫn.Bỗng, ma văn tỏa ra lam quang yếu ớt, bàn tay cùng với vạn điệp thiết bối ma văn dung hợp với nhau, huyết nhục chi lực ở tay giảm mạnh.Cân bằng đã bị phá vỡ!Tả Mạc vẫn đang tập trung cao độ giờ khắc này bỗng phát động!Năm ngón tay phải linh hoạt giống như những đóa hoa vừa nở, với tốc độ cực nhanh điểm ra!Chỉ pháp!Chỉ pháp tu luyện khổ nhọc ở Vô Không Sơn lúc này hiện ra một cách hoàn mỹ!“Chỉ pháp?”

Bồ yêu hơi kinh ngạc, đứng đó không xa Vệ cũng thế, bọn họ không ngờ Tả Mạc sẽ dùng chỉ pháp.Nhưng hai người đều là những kẻ thông minh tuyệt đỉnh, rất nhanh liền hiểu ra, đồng thanh: “Biện pháp hay!”

Bất cư vị tu giả nhập môn nào đều phải biết một thứ, chỉ pháp là bề ngoài, linh lực là bên trong.

Nói cách khác, chỉ pháp chỉ là thủ đoạn phụ trợ, tác dụng căn bản chính là linh lực.

Điều này cũng chỉ ra giữa chỉ pháp và linh lực tồn tại một mối liên hệ đặc thù nào đó.Linh lực hiện giờ không khống chế được, vậy dùng chỉ pháp dẫn đường cho linh lực.Đạo lý này nói ra rất đơn giản nhưng ít người có thể nghĩ tới.

Trong ý nghĩ của mọi người, chuyện lấy ngoài dẫn trong có quá ít hiệu quả.

Ngay cả Bồ yêu và Vệ cũng không nghĩ đến, nên khi hai người nhìn thấy Tả Mạc dùng phương pháp này thì đồng thời tán thưởng.Tạp Trác trợn mắt há mồm, hắn chưa từng gặp qua ngón tay linh hoạt như thế, cũng chưa từng gặp qua chỉ pháp nào hoàn mỹ đến thế!Năm ngón tay giống như đang múa vậy, chỉ pháp giống như nước chảy mây trôi mà diễn hóa ra.Rất nhanh, Tả Mạc liền cảm giác được biến hóa ở bàn tay, linh lực và thần lực đang dây dưa một chỗ được chỉ pháp dẫn dắt, giống như bị nam châm thu hút, từ từ tách nhau ra, không ngừng chảy theo năm đầu ngón tay của Tả Mạc.Năm ngón tay của Tả Mạc dần sáng lên, lúc đầu chỉ hơi tỏa sáng mắt thường khó thể nhận ra, nhưng Tả Mạc càng ngày càng vũ động khiến nó không ngừng sáng rực lên!Năm ngón tay giống như năm điểm sáng chói, chỉ pháp theo đó bay ra vẽ thành những quang ngân hoa lệ.Tiểu Vân Vũ Quyết!Pháp quyết Tả Mạc quen thuộc nhất!Chỉ thấy một đoàn hơi nước nhẹ nhẹ trong sáng hoa lệ đan xen quang ngân tràn ngập khắp nơi, chúng chậm rãi khuếch tán, ngón tay nhảy múa, quang ngân chói mắt, cái này sinh cái kia diệt như ẩn như hiện trong làn hơi nước, mỹ lệ khó tả!Tả Mạc không rảnh để thưởng thức cảnh đẹp này, hắn đang cố gắng tập trung bởi lúc này hắn phải hoàn thành yêu thuật!Tâm phân nhị dụng!Lúc này chỗ tốt của tu luyện thần thức được thể hiện ra, nếu đổi lại là trước kia, hắn tuyệt đối không thể vừa thi triển pháp quyết vừa thi triển yêu thuật.Đây gọi là “bỉ sinh thuật”, là một yêu thuật không quá khó nhưng phi thường hiếm có.

Bồ yêu từng đắc ý nói, ngay ở thời của hắn, người biết được yêu thuật này ít tới đáng thương.Tả Mạc khó có thể lý giải được sự đắc ý của Bồ yêu, hắn thực sự không nghĩ ra được, ngoại trừ tình huống như này thì ai sẽ dùng tới yêu thuật này.

Nhưng muốn giữ bình yên trong thức hải nên hắn không ý nghĩ này ra.Lúc này, Tả Mạc đã sớm vất bỏ tất cả tạp niệm, thần thức mất đi linh lực trong nháy mắt liền dung hợp lại một chỗ.Tả Mạc không mất chút công sức nào mà thi triển “bỉ sinh thuật”!Trong nháy mắt khi yêu thuật hoàn thành, cả người Tả Mạc chấn động, loạn lưu đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể đột nhiên bất động.Chuyện gì đã xảy ra?Tả Mạc cảm thấy có chút không ổn, sao lại bất động, khác xa so với dự đoán của bọn họ!Không đợi hắn kịp nghĩ, loạn lưu đang bất động không chút dấu hiệu liền bạo phát!Ầm!Loạn lưu khắp người giống như cá mập ngửi thấy mùi máu, điên cuồng hướng về phía tay phải của Tả Mạc.Cả người Tả Mạc run lên, trong lòng hắn không nén được kêu lên đầy buồn bực.Loạn lưu va chạm bình thường đã vô cùng đau đơn, bây giờ lại điên cuồng va chạm giống như vô số thanh cương đao đang ở trong người Tả Mạc cạo cạo!Vạn điệp thiết bối ma văn ở tay phải bị trùng kích bỗng tỏa ra quang mang lam sắc chói mắt.Giờ đây quang mang lam sắc là chói mắt nhất, toàn bộ gian phòng đều được chiếu rọi bởi ua lam, tay phải Tả Mạc giống như một quang đoàn chói mắt.Lam quang ngày càng sáng lên!Sáng tới mức Tạp Trác không thể mở được mắt, trong lòng hắn tán thưởng không thôi, thủ đoạn của lão sư thật lợi hai, thật thần kì!

Tuy hắn không hiểu rốt cuộc Tả Mạc đang làm cái gì nhưng hắn lại thấy rất thần kì.Tay phải giống như một cái động không đáy, sức mạnh loạn lưu giống như hồng thủy không ngừng lao tới, ngoại trừ ma văn càng ngày càng sáng ngời thì không có gì khác nữa.Loạn lưu không ngừng chảy vào tay phải, cảm giác đau đớn giảm mạnh, thân thể cứng ngắc dần bình thường trở lại.Tả Mạc mừng như điên!Thành công rồi!Thực sự thành công rồi!Khi tia loạn lưu cuối cùng chui vào tay phải của Tả Mạc, thân thể sứt mẻ bất kham được thanh đằng huyền thủy tưới tắm nhanh chóng khôi phục lại sinh cơ.Thanh đằng huyền thủy thật thần kì!Tả Mạc cố nén sự mừng rỡ trong lòng lại, thử nhúc nhích, cánh tay trái có thể hoạt động rồi!Nhưng tư thế thì thật không ổn, tay trái của hắn đang đặt trên ngực A Quỷ, động tác này lập tức mang tới hậu quả nghiêm trọng – thật mềm mại! (Ếch liên quan )Mặt Tả Mạc đỏ bừng, này... không được làm càn!Nhắc nhỏ bản thân xong, Tả Mạc vô cùng cẩn thận bò ra khỏi người A Quỷ.

Quá lâu không vận động khiến động tác của hắn đầy cứng ngắc và vụng về nhưng cũng may A Quỷ dường như hiểu ra hắn đã khôi phục nên không ôm chặt lấy hắn nữa.Trong nháy mắt khi bàn chân hắn rớt xuống, Tả Mạc suýt chút nữa bật khóc!Thành công rồi!Trong cơ thể hắn trống rỗng, ma thể không thể vận chuyển nhưng khả năng hoạt động của tứ chí đã hồi phục đủ để hắn mừng như điên!Rất nhanh, Tả Mạc liền phát hiện ra một điều – lam quang trên tay không có xu thể ảm đạm đi.Nghĩ một chút, hắn liền hiểu ra.

Dung nạp quá nhiều lực lượng, những lực lượng này sẽ không ngừng trùng kích vạn điệp thiết bối ma văn, ma văn nhận được kích thích tự nhiên sẽ sáng lên!Hiểu thì cũng hiểu rồi, Tả Mạc lại thấy chút khó chịu, chẳng nhẽ bản thân đi đâu cũng mang theo quang cầu này sao?Nghĩ một chút, Tả Mạc liền tìm được một chiếc khăn, cẩn thận quấn lại tay mình, cho tới khi dày tới hơn mười lớp thì lam quang mới bị che mất.Lam quang không còn khiến Tạp Trác có thể mờ mắt nhìn lại, khi hắn nhìn thấy Tả Mạc thì vô cùng vui mừng, lắp bắp nói: “Lão sư, ngài… ngài đã khôi phục rồi sao?”

Tả Mạc mỉm cười: “Khôi phục được chút ít.”

Nói xong hắn liền nhìn lại A Quỷ, ánh mắt lập tức nhu hòa hơn nhiều: “A Quỷ, nàng khổ rồi!”

A Quỷ không phản ứng, giống như không nghe thấy gì.Tả Mạc cũng không quan tâm, hắn nhẹ nhàng nói: “Ta nhất định sẽ đưa nàng ra ngoài!

Ta sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng, khôi phục lại trí nhớ cho nàng, ta phải biết được tên nàng.”

A Quỷ đứng yên như tượng.“Ta nhất định làm được!”

Tả Mạc cúi đầu, nhìn bàn tay mình, kiên quyết như đang tự thề với bản thân.Hắn không ngừng vận động tứ chi, không lâu sau hắn liền tìm được cảm giác sảng khoái lúc trước.Sau khi làm xong chuyện này, một lần nữa hắn ngồi xuống bắt đầu nghiên cứu tay phải đang bị bọc kín.Toàn bộ lực lượng loạn lưu đều bị hút vào tay phải.

Những loạn lưu này hình thành nên một vòng xoáy loạn lưu, lưu chuyển không ngừng.Bất luận là sức mạnh gì cũng phải tìm được sự cân bằng!Tả Mạc như hiểu ra.Toàn bộ loạn lưu đều được dồn nén ở bàn tay, đây dưa giữa ba lực càng thêm nghiêm trọng.

Mất đi khoảng không khiến chúng càng thêm dày đặc, va chạm càng thêm kịch liệt.

Tả Mạc có thể cảm thụ rõ ẩn dưới va chạm này là uy lực kinh khủng cỡ nào!Nhưng điều này hắn đã dự đoán được.Nhưng ngay sau khi hiểu ra được điều này, sắc mặt Tả Mạc đại biến!
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 551-600


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpChương 551 : Nhân họa đắc phúc .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnSức mạnh ở tay điên cuồng tăng lên, tốc độ đã tăng lên gấp mấy lần lúc trước!Mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ mở rộng của vòng xoáy, sức mạnh không ngừng nhảy vọt khiến uy thế của vòng xoáy càng thêm kinh người.

Sức mạnh do va chạm tạo ra cũng tăng lên nhanh chóng, tầng tầng lớp lớp lực lượng được tạo ra do va chạm khiến lực lượng được đè nén tới cực hạn càng thêm hỗn loạn.Khó trách tại sao Tả Mạc lại biến sắc, nếu với tốc độ tăng trưởng như hiện tại không lâu nữa chỉ sợ cứng rắn như vạn điệp thiết bối ma văn cũng không thể chịu đựng nổi!Tả Mạc trăm triệu lần không nghĩ tới, sức mạnh loạn lưu ở tay lại đột nhiên tăng trưởng với tốc độ nhanh như thế!Điều này có nghĩa Tả Mạc còn rất ít thời gian.Sắc mặt Tả Mạc càng thêm ngưng trọng, hắn vô thức run lên, thân thể trống rỗng khiến hắn không tự nhiên.Bỗng, trong lòng hắn khẽ động, nếu như có thể đem sức mạnh trong bàn tay không ngừng rút ra để luyện hóa, chuyển vào trong cơ thế…Nghĩ đến là làm, hắn bắt đầu thử rút chút ít lực lượng ở vòng xoáy nơi bàn tay.

Nhưng điều khiến hắn mệt mỏi chính là bất cứ pháp quyết nào, dù là yêu thuật hay ma công cũng không thể rút được chút lực lượng nào từ vòng xoáy đó ra.Lực lượng vòng xoáy xoay tròn với tốc độ cao, toàn bộ lực lượng loạn lưu đều bị vòng xoáy hấp dẫn.Tả Mạc không bực tức, hắn cố gắng suy nghĩ lại.Nghĩ chút, bỗng hắn phát hiện ra ba lực thường quấn lấy nhau tạo nên lực lượng loạn lưu ở vòng xoáy, rất khó để lấy ra từng thứ.Ba lực…

Ba lực xoắn vào nhau, đó không phải thần lực sao?Hai mắt Tả Mạc sáng ngời.Lực lượng của vòng xoáy đột nhiên như chậm lại, những lực lượng loạn lưu vô cùng hỗn loạn kia từng chút một phóng to lên trong mắt hắn, từng chút một trở nên rõ ràng.Ba lực dung hợp chính là thần lực!Tả Mạc lẩm bẩm một mình, mắt không hề chớp.Đột nhiên hiểu ra, hắn tạo ra một tư thế rất quái dị, đó chính là thức mở đầu để tu luyện thần lực được ghi trên kim diệp.

Trong nháy mắt khi tư thế mới được tạo ra, từ trong lực lượng của vòng xoáy bay ra những tia sáng màu vàng.Đầu óc Tả Mạc trống rỗng, hắn không dừng lại, động tác cứ thế được tạo ra, không ngừng có tơ vàng từ trong vòng xoáy bay ra.

Những tơ vàng này không chịu ảnh hưởng bởi hấp lực do vòng xoáy sinh ra.Những tơ vàng này nhỏ như sợi tốc, chậm rãi phiêu phù ở phía trên vòng xoáy, đó chính là thần lực.Đúng lúc này, định phách thần quang trong cơ thể Tả Mạc bỗng sáng lên.Thần lực đang phiêu phù bỗng đứng lại, chợt lóe lên một cái, thần lực giống như bị thứ gì đó hấp dẫn bỗng thoát khỏi vòng xoáy, từ lòng bàn tay chảy về phía cổ tay rồi đi vào cánh tay!Những sợi thần lực nhỏ như lông trâu này vừa rời khỏi lòng bàn tay liền tiến vào trong người Tả Mạc.Một sức mạnh sung mãn được sinh ra!Thân thể đang khô cạn trong giây lát như được tưới ướt, xương thịt tham lam thôn phệ những thần lực này.Động tác trước đây đầy trúc trắc giờ lại dung nhập vào đầu Tả Mạc, giống như nước chảy mây trôi, mỗi động tác đều cảm thấy tràn ngập thoải mái.Sợi thần lực cuồng cuồn từ lòng tay Tả Mạc bay ra, tiến vào từng nơi trong cơ thể Tả Mạc.Định phách thần quang chợt sáng chợt tối, giống như hải đăng chỉ dẫn thuyền trong đêm, nếu lúc này Tả Mạc nhìn kỹ định phách thần quang sẽ phát hiện ra định phách thần quang so với trước đây thì sáng hơn một chút.----------------------------“Hắn đúng là thiên tài!”

Vệ đột nhiên nói.Vẻ mặt của hắn cực kì phức tạp, có ngạc nhiên, không dám tin, có mê man, có nghi hoặc nhưng khi hắn nói ra những lời này thì ngữ khí cực kì chắc chắn.“Không thế thì sao ta lại nhận hắn làm đồ đệ?”

Vẻ mặt Bồ yêu đầy đắc ý, trong mắt hắn còn lộ ra chút kinh ngạc.“Bây giờ ta có chút tò mò đối với thân thế của hắn.”

Vệ thản nhiên nói: “Có thể tu luyện ma thể, có thể tu luyện yêu thuật, có thể tu luyện pháp quyết, có thể tu luyện thần lực, có thể lĩnh ngộ ra định phách thần quang, thực là…”

Vệ tựa hồ không biết hình dung như thế nào.Vẻ đắc ý trên mặt Bồ yêu dần mất đi, sự lạnh lùng trở lại: “Không cần biết hắn có thân thế như nào, hắn chính là đệ tử của ta.”

“Không cần khẩn trương như thế.”

Vệ mỉm cười: “Ta sẽ không gây bất lợi cho hắn.

Thiên tài như thế chưa bao giờ thiếu đi địch nhân, không cần ta nữa cho đủ quân số, ta chỉ có chút mong đợi thôi!”

Quang mang chợt lóe lên trong mắt Bồ yêu rồi biến mất: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi nhớ năm xưa chúng ta sao lại bại không?”

Vệ mỉm cười, chỉ là nụ cười kia thật lạnh lẽo, không có chút ấm áp nào.---------------------------“Cái gì?

Đám gia hỏa Sơn Long đoàn kia lại mất mặt như vậy?”

Một độc nhãn ma tộc gào lên, vẻ mặt đầy dữ tợn, ánh mắt hung ác độc địa, sẹo giăng đầy mặt, nhìn qua vô cùng đáng sợ.Tại toàn bộ Sơn Đạt giới hung danh của Độc Nhãn ma lang uy chấn tứ phương.

Hắn không những là đạo phỉ đứng đầu ở Sơn Đạt giới mà còn là lão đại có danh vọng cao nhất trong toàn bộ Sơn Đạt giới.Đạo phỉ hoành hành khắp nơi ở Sơn Đạt giới, đó là quê hương của đạo phỉ, các thế lực to nhỏ ở đây cũng có mấy ngàn cái.Thương nhân căn bản không dám đi qua nơi này, hơn nữa xung quanh không có thể lực lớn nào nên dần dần Sơn Đạt giới biến thành hang ổ của đám đạo phỉ.

Bọn chúng đánh cướp khắp nơi, những thương lộ xung quanh đều nằm trong phạm vi cướp bóc của chúng.Đạo phỉ vô cùng to gan, thậm chí còn chia thành những tốp nhỏ để đi cướp ở xa.Có thể sinh sống ở Sơn Đạt giới chỉ có một loại ma tộc, đó chính là đạo phỉ.Bây giờ lại nghe thấy có kẻ dám chạy tới Sơn Đạt giới để dương oai, Độc Nhãn ma lang sao có thể nhẫn nhịn được chứ.“Lão đại, đám gia hỏa kia rất lợi hại!

Phỏng chừng không phải là chiến bộ bình thường!

Nhân số không nhiều, đại khái khoảng một trăm.”

Thủ hạ cẩn thận trình bày, hắn không tận mắt nhìn thấy tràng xung đột kia, tất cả tình báo đều là thông qua miệng những người còn sống của Sơn Long đoàn kể lại.“Sơn Long đoàn?

Đám phế vật!”

Độc Nhãn ma lang khinh bỉ nói: “Một lũ sợ chết!

Loại phế vật này thật khiến Sơn Đạt giới chúng ta mất mặt!”

Trong lời nói, Độc Nhãn ma lang tự cho mình là chủ của Sơn Đạt giới.Hung mang lấp lánh trong mắt hắn, cười gằn nói: “Ngay cả những chiến bộ chính quy cũng không dám chạy tới địa bàn của chúng ta để dương oai!

Chỉ là một trăm người, thật to gan!

Cho rằng chúng ta là rễ hành sao!”

Thủ hạ biết điều không có khuyên ngăn, tính tình nóng nảy của lão đại bọn hắn rất hiểu, những việc mất mặt mũi như này đều khiến lão đại bực mình.

Nếu ngay cả điều này cũng không biết thì đầu không cần phải để trên cổ rồi.“Đi!

Nói cho các đoàn khác, người nào tiêu diệt được đám gia hỏa này, lần ra ngoài sau sẽ cấp cho hắn một danh ngạch!”

Độc Nhãn ma lang nheo nheo con mắt còn lại, trầm giọng nói.“Vâng!”

Trong lòng đám thủ hạ tràn ngập thương cảm đối với đám gia hỏa vừa xông vào Sơn Đạt giới, bọn họ xong rồi!

Chỉ sợ khi điều kiện này được tung ra ngoài thì trăm tên gia hỏa này ngay cả mảnh vụn cũng không còn.Thực lực của Độc Nhãn ma lang rất mạnh, quán tuyệt Sơn Đạt giới.

Chỉ mình hắn dám đi tập kích những thành thị cường đại, mỗi lần đi ra ngoài cướp bóc đều mang về rất nhiều khiến các thế lực khác vô cùng hâm mộ.

Quy củ của Độc Nhãn lang là đạo phỉ đoàn nào có thể lập được công lao thì mang đạo phỉ đoàn này theo, đây chính một khoản lời lớn!Thực đáng thương.----------------------------Tả Mạc từ trạng thái vô ngã tỉnh lại, vừa mở mắt thì thấy sao bay đầy trời.Lúc này trong cơ thể hắn tràn ngập cảm giác tự nhiên, hắn cảm thấy bản thân đã khôi phục lại trạng thái đỉnh!

Nhẹ nhẹ lắc đầu vài cái, rắc rắc rắc, những tiếng xương va vào nhau chạy dọc theo gáy xuống đốt xương sống.Cảm giác thư sướng tràn ngập khắp cơ thể.Trong mắt Tả Mạc lóe lên tinh mang, trên mặt khó nén được vẻ mừng rỡ.

Thần lực trong cơ thể dù chưa đạt tới đỉnh phong nhưng hiện tại càng thêm tinh thuần, càng thêm ngưng luyện!Thử đem thần lực phân giải thành ba lực thì không gặp chút trở ngại nào, càng khiến hắn mừng rỡ hơn nữa chính là chỉ cần tâm khẽ động thì thần lực sễ biến thành ba lực.

Toàn bộ quá trình không có chút đình trệ, so với trước đây thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.Nhân họa đắc phúc!Lần này thực sự là nhân họa đắc phúc!Thần lực tinh thuần chuyển hóa thành ba lực không biết tinh thuần hơn trước kia bao lần.

Tả Mạc mơ hồ nhận ra bản thân đã đột phá,Loại đột phá này không phải phương diện nào đột phá, mà là đột phá toàn bộ!

Linh lực, ma thể, thần thức đều đột phá.Càng khiến hắn mừng rỡ chính là hắn có lòng tin mãnh liệt, nhất định hắn có thể thuận lợi đột phá.Giơ tay phải lên, lực lượng của vòng xoáy đã nhỏ đi so với trước kia một phần ba, tốc độ xoay tròn cũng chậm hơn rất nhiều.

Nhưng nó vẫn không ngừng tăng lớn, không biết bao lâu nữa nó sẽ lại đạt tới mức độ như lúc trước.Đột nhiên tâm tình của Tả Mạc trở nên kích động, lực lượng vòng xoáy ở tay phải giống như nguồn suối của thần lực, có thể cuồn cuộn không ngừng cung cấp thần lực cho hắn.

Hắn chỉ cần kiên trì không ngừng rút thần lực ra để luyện hóa thì thần lực của hắn sẽ không ngừng tăng lên.Tốc độ tiến bộ của hắn sẽ vô cùng kinh người!Tả Mạc tràn ngập tin tưởng, nhìn A Quỷ nhơ ngác, không nhịn nổi mà tiến lên sờ sờ mái tóc rối của A Quỷ, đầy hưng phấn nói: “A Quỷ A Quỷ, ta thành công rồi!

Ta thực sự thành công rồi!”

Mái tóc dài đen rối của A Quỷ thật đáng thương, bị Tả Mạc vân vê thành một đống nhưng nàng không có chút phản ứng nào, chỉ nhìn Tả Mạc.Đôi mắt xám trắng kia như bị bao phủ bởi một tầng sương mù.Tạp Trác vẫn đang trợn mắt há mồm, trong nháy mắt khi Tả Mạc biểu hiện ra sự áp bách, chỉ chút nữa hắn không chịu nổi mà té nhào xuống đất.Này…

Thế giới này biến hóa thật quá nhanh…Không có gì có thể khiến người ta tự tin bằng sức mạnh trong tay, lực lượng khôi phục lại hơn nửa khiến Tả Mạc càng thêm bình tĩnh.

Hắn không tiếp tục rút ra thần lực, thần lực vừa mới rút ra còn chưa dung nhập hoàn toàn vào cơ thể hắn.

Đại khái cần phải hai ba ngày mới có thể hoàn toàn hấp thu được.Hắn quyết định đi xem vị thiếu nữ ma tộc kia.Về phần Tằng Dịch, chiến ý chợt lóe lên rồi biến mất trên khuôn mặt lạnh lùng của Tả Mạc, hắn phải mang lại cho đối phương một kinh hỉ thật lớn!Tướng giai thì làm sao!Chương 552 : Bạch Nha ma văn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTrong mắt A Văn hiện lên sát cơ, hắn để ý tới nhóm người kia đã lâu, hiển nhiên, nhóm người này đang đi về phía bọn họ.

Có thể nhận ra, đối phương vô cùng coi thường bọn họ, không chút kiêng dè vừa đi vừa pha trò cười.Một hai ba bốn…

Bảy!A Văn thầm đếm trong đầu, bảy nhóm ma tộc lai lịch bất minh đã theo dõi bọn họ.A Văn đã sớm không phải là thiếu niên vô tri của ngày trước, chỉ dựa vào năng khiếu để kiếm cơm.

Đầy kinh nghiệm sa trường, nếm qua vô số máu tươi, bất luận là Bồ yêu hay Vệ đều rất thích hắn, dốc lòng chỉ điểm dạy bảo.Hắn là khổ vệ có khả năng chiến đấu mạnh nhất Vệ Doanh, so với Thúc Long còn mạnh hơn!Đặc biệt ảnh ma vệ, nó khác hoàn toàn so với khổ vệ khác, hắn có tốc độ không gì sánh bằng, luôn đảm nhận dò xét trạm canh gác của đối phương.Tuy đội ngũ chỉ có hơn trăm người nhưng Thúc Long vẫn rất cẩn thận phái người đi dò xét trạm canh gác.A Văn rất nhanh phát hiện ra mấy nhóm đạo phỉ, đối phương không chút kiêng dè khiến sát cơ tràn ngập trong lòng hắn.

Nhưng hắn không tự ý hành động mà đem tin tức này báo cáo lại cho Thúc Long.“Bảy nhóm đạo phỉ…”

Thúc Long trầm ngâm.“Ừ, nhân số mỗi nhóm không đồng nhất, nhiều thì năm sáu trăm người, ít thì hai ba trăm người.”

A Văn cẩn thận nói: “Tổng số đại khái khoảng ba ngàn người.”

Dã Lăng nghe xong thì biến sắc.Mấy người Nam Nguyệt Thương Trạch nhìn nhau, bọn họ bị tin tức này dọa cho chết khiếp.

Ba ngàn người!

Nhìn lại đội ngũ của mình thì chưa quá một trăm, bọn họ không tự chủ được cảm thấy lành lạnh.Ba ngàn người chiến một trăm, một người bọn họ sẽ phải đối phó với ba mươi đạo phỉ!Đây tuyệt đối là tỉ lệ khiến người ta tuyệt vọng!Nhưng bọn họ vẫn vô cùng bội phục Thúc Long vì vẻ mặt của hắn vẫn trầm ổn như trước, không nhận ra chút hốt hoảng nào trên đó.Quả nhiên không hổ là lão đại chấp chưởng Vệ Doanh, rất có phong độ của đại tướng!“Dã Lăng, ngươi thấy sao?”

Thúc Long đột nhiên hỏi Dã Lăng.Sắc mặt Dã Lăng có biến nhưng vẫn còn giữ được sự bình tĩnh: “Đại nhân, việc cấp bách nhất lúc này chính là chúng ta phải nhanh chóng tăng tốc, thừa dịp đối phương chưa kịp bao vây, thoát ra khỏi giới này!Thúc Long không gật đầu, hắn đang nghĩ.Nhưng rất nhanh, hắn lắc đầu phủ định đề nghị của Dã Lăng: “Tốc độ của chúng ta không nhanh, bọn họ là đạo phỉ, am hiểu luồn lách cướp bóc, tốc độ nhanh hơn chúng ta, hơn nữa không biết chừng phía trước có người đang đợi chúng ta.”

Mặt Dã Lăng trắng bệch ra, phân tích của Thúc Long chỉ ra đúng chỗ yếu hại: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”

“Đánh!”

Trong mắt Thúc Long tràn ngập sát cơ, trầm giọng nói: “Không những phải đánh, chúng ta còn phải đánh chúng bẹp dí!

Chỉ có nhưn vậy chúng ta mới có cơ hội thoát ra khỏi giới này!Dã Lăng Nam Nguyệt đứng bên trợn mắt há mồm, một trăm chọi ba ngàn, đại nhân Thúc Long còn muốn đánh sao?Đây không phải là đi tìm đường chết sao?Một trăm chọi ba ngàn, không có chút cơ hội để thắng!Thúc Long giống như nhìn thấy tâm tư của mấy người, nghiêm nghị nói: “Chúng ta là chiến bộ đã trải qua huấn luyện, bọn chúng chỉ là một đám đạo phỉ, nhân số có nhiều cũng chỉ là một đám ô hợp, không có gì phải sợ hãi cả.”

Dã Lăng cắn răng nói: “Đại nhân quyết định đánh sao?”

“Chúng ta chỉ có một cơ hội, nếu như không thể một lần tiêu diệt toàn bộ, đến lúc đó dọc đường sẽ bị quấy rầy, lúc đó sẽ rất bị động.”

Thúc Long trầm giọng nói.----------------------------Tả Mạc xem xét ma văn trên người thiếu nữ, lúc này sức mạnh của hắn đã hồi phục được hơn nửa, tự nhiên không cần Tạp Trác kiểm tra hộ.Động tác của hắn rất thong thả, thần sắc nghiêm túc.Quá trình thục hóa ma văn đột nhiên bị gián đoạn khiến thực tế không thể sửa chữa.

Ma văn trên người thiếu nữ vốn đã vô cùng phức tạp.

Bạch Nha ma văn chỉ có ở huyết mạch Bạch Nha Xà Ma.

Nếu như hoàn thành, nàng có thể bước vào tướng giai, ma thể tự thành.Tuổi còn trẻ như vậy mà có thể tiến vào tướng giai, thiên phú của thiếu nữ hôn mê này thật kinh người.Bạch Nha ma văn vô cùng đặc biệt, nó có thể khiến lực lượng không ngừng nén lại, càng thêm tập trung.

Tu luyện đến cực hạn có thể đem sức mạnh cả người nén lại nhỏ hơn đầu kim, uy lực to lớn, sức mạnh vô địch, đó là ‘giới’ thành thục, Tả Mạc phỏng chừng cái gì cũng có thể xuyên thủng.Bồ yêu và Vệ đều hiếu kì đánh giá Bạch Nha ma văn, bọn họ chưa từng gặp qua Bạch Nha ma văn.“Có chút ý tứ, thảo nào Bạch Nha ma văn có thể bài danh thứ mười sáu ở tướng giai.”

Bồ yêu nghiền ngẫm nói, hắn là cao thủ trong ma văn, liếc mắt là có thể thấy được điểm then chốt.Vệ thoáng nhìn qua rồi thôi, hắn đối với ma văn không cảm thấy hứng thú, chỉ là chưa từng nhìn thấy tận mắt, giờ nhìn thấy là thỏa mãn rồi.“Ma thể bài danh thứ mười sáu ở tướng giai?”

Tả Mạc kinh ngạc hỏi.“Ừ, ma thể rất lợi hại nhưng tu lợi hại nhất chính là chỉ cần tu luyện tới tướng giai thì ma thể tự thành!”

Bỗng Bồ yêu nói: “Ngươi có muốn lấy chút máu của cô nàng này không, không chừng máu của cô ta có cổ quái.”

Vệ vẫn im lặng bỗng nhiên mở miệng: “Ý này không tồi, ta cũng biết qua mấy loại huyết tế thuật, nói không chừng ngươi cũng có thể có được loại huyết mạch này.”

Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Kia là được rồi.

Ta cảm thấy đại nhật ma thể của ta sắp đột phá, cảm giác rất mãnh liệt.”

“Cũng đúng, ngươi tu luyện đại nhật ma thể, gốc cực tốt, ma thể khác căn bản không thể so sánh.”

Bồ yêu gật đầu tán thưởng.Vệ hỏi Tả Mạc: “Ngươi có định cứu nàng không?”

“Cứu nàng?”

Tả Mạc lắc đầu: “Ta không có năng lực lớn tới vậy, ma văn tổn thương thế này, kể cả huyết nhục của nàng không bị sao ta cũng không cứu được.”

Vệ im lặng không nói gì.Tả Mạc cũng không lắm lời, tiếp tục dò xét ma văn trên người thiếu nữ.Ngay từ đầu hắn đã không có ý định cứu, không phải hắn không thể cứu được.

Nếu có thể cứu được, hắn cũng không định cứu, bị cưỡng ép như này, chờ sau khi đột phá nhất định hắn phải đi kiếm Tằng Dịch.Hắn không có thói quen bị người khác tát vào mặt như vậy.Nhưng Bạch Nha ma văn này thật sự là huyền ảo, trên tay Bồ yêu cũng không có quá nhiều ma văn tướng giai.Đây chính là cơ hội khó có được!Ngón tay Tả Mạc lần theo ma văn, không ngừng di chuyển, sự huyền ảo của Bạch Nha ma văn khiến hắn rơi vào trầm mê.Vô thức, từ đầu ngón tay hắn thoát ra một tia thần lực, hắn không phát hiện ra điều này.Khi ngón tay hắn di chuyển dọc theo ma văn, đi đến mi tâm của thiếu nữ thì dị biến phát sinh!Mi tâm của thiếu nữa bỗng sinh ra một hấp lực thật lớn, thần lực của Tả Mạc không thể khống chế liều mạng tràn vào mi tâm của thiếu nữ.Trong lòng Tả Mạc đầy kinh hãi!Chuyện gì đã xảy ra?Nhưng bất luận hắn thử cách nào cũng không điều khiến được thần lực, liều mạng tràn vào mi tâm của thiếu nữ.Nhất thời Tả Mạc vô cùng khẩn trương, nếu cứ tiếp tục chẳng phải mình sẽ bị hút khô sao?Thực lực vừa khôi phục được hơn nửa, Tả Mạc không thể chấp nhận một lần nữa bị vận mệnh đè nén.Dưới tình thế cấp bách, tay phải của Tả Mạc cố đẩy thân thể thiếu nữ ra.Ầm!Ma văn trên người thiếu nữ đột nhiên sáng bừng lên, quang mang chói mắt xuyên qua khe hở của phòng, trên bầu trời mơ hồ hiện ra xà ảnh trắng tinh!Gần xa đều thấy được!-----------------------------“Tằng giới chủ, ngươi thực sự không muốn nghĩ lại sao?”

Thiếu niên lạnh lùng hỏi lại Tằng Dịch.Trên trán thiếu niên này có hai cục nổi lên, đây là đặc điểm của người có được huyết mạch của rồng.

Chỉ có đạt tới tướng giai thì đặc điểm này mới thể hiện ra.

Mặt thiếu niên như quan ngọc, vóc người cao lớn chỉ duy thần tình đầy lạnh lùng cao ngạo.Hắn luôn tạo cho người ta cảm giác hắn đang đứng từ trên cao nhìn xuống.Bên cạnh thiếu niên này là hia vị ma tộc một béo một gày.

Người béo cười ha hả, nhìn qua vô cùng hòa ái dễ gần, vẻ mặt người gầy thì lạnh lùng, đôi mắt chưa bao giờ mở ra.“Không phải nghĩ lại!”

Vẻ mặt Tằng Dịch không thể hiện ra điều gì, chậm rãi nói: “Tại hạ là giới chủ của giới này, tuy không có vẻ vang gì nhưng cũng tiêu diêu tự tại, chỉ có thể phụ sự ưu ái của Vũ Suất thôi!”

Đúng lúc này, mặt Tằng Dịch biến sắc, cùng lúc đó, người gầy đứng cạnh thiếu niên đột nhiên mở mắt, mà tiếu ý trên mặt người béo cũng biến mất.Không nói nhiều, mấy người đồng thời bay ra khỏi phòng.Ở xa đó, quang mang khắp trời hiện ra, xà ảnh trắng tinh như ẩn như hiện.“Liên nhi!”

Tằng Dịch biến sắc, thất thanh hô lớn, chưa dứt lời thì đã biến mất.“Tằng Dịch quả nhiên là Bạch Nha Xà Ma!”

Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, bỗng vẻ mặt hiện ra vẻ vui mừng: “Cơ hội tốt!

Nữ nhi của hắn đang ở thời khắc mấu chốt, nhất định hắn không dám cự tuyệt, hừ hừ, bằng không thì đừng trách chúng ta dở thủ đoạn độc ác!”

Dứt lời, ba người liền biến mất.----------------------------Tả Mạc hoàn toàn không nghĩ tới ma văn của đối phương lại cổ quái như vậy, giờ đây hắn vô cùng lo lắng.

Khi phát hiện ra ma văn trên người thiếu nữ phát ra quang mang chói mắt như vậy hắn cảm thấy không ổn.Động tĩnh lớn như vậy sao lại không kinh động đến Tằng Dịch chứ?Chết tiệt!Thời điểm này mà chống lại Tằng Dịch thì chẳng tốt chút nào, nhưng lúc này Tả Mạc không kịp hối hận, hắn đã nhận thấy được khí tức của Tằng Dịch, không, ngoài ra còn có ba tướng giai!Trong lòng Tả Mạc run lên, bốn tướng giai, dù cho hắn đột phá cũng không phải đối thủ!“Liên nhi!”

Tằng Dịch lo lắng la lớn, trong mắt hắn tràn ngập sự lo lắng, không còn chút tàn khốc lạnh lùng ngày thường.“Tằng giới chủ, ta cảm thấy ngươi nên cân nhắc lại lời ta vừa nói.”

Giọng của thiếu niên truyền tới từ đằng sau lưng Tằng Dịch.Tằng Dịch giận tím mặt: “Các ngươi…”

“Ha ha, Tằng giới chủ, chúng ta cũng là muốn tốt cho ngươi.”

Người mập cười ha ha nói: “Chỉ cần giới chủ sớm có quyết định, ba người chúng ta nguyện ý tiêu hao ma công trợ giúp tiểu thư thục hóa ma văn.”

Vẻ mặt Tằng Dịch âm trầm bất định.Lúc này Tả Mạc thầm hô không ổn, nếu Tằng Dịch thực sự đáp ứng, kết quả tồi tệ nhất chính là dành cho hắn.Nhưng lúc này Tả Mạc không thể mở miệng, thần lực cả người không ngừng tiến vào mi tâm của thiếu nữ.Đúng lúc này, hấp lực ở mi tâm thiếu nữ đột nhiên biến mất.

Tả Mạc chưa kịp cao hứng thì thần lực cổ quái bỗng từ mi tâm thiếu nữ bắn ra, theo ngón tay mà tiến vào trong cơ thể Tả Mạc.Thần lực này cực kì cổ quái, nhìn vào trong thì thấy thần lực này đã biến thành màu trắng bạc.Thần lực màu trắng bạch vừa tiến vào trong người Tả Mạc liền giống như hỏa tinh vậy, dẫn bạo thần lực trong cơ thể Tả Mạc!Ầm!Trong đầu Tả Mạc như có thứ gì vừa nổ tung.Chương 553 : Mảnh nhỏ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnThúc Long lần lượt kiểm tra, xác nhận không có lỗi gì mới ngừng lại.Mấy người Nam Nguyệt Thương Trạch có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên bọn họ tham gia thực chiến mà lại là một trận đại chiến, nói không khẩn trương là tự lừa mình.

Nhưng lúc này huấn luyện cường độ cao của Bồ yêu đã phát huy tác dụng, bọn họ tuy rất khẩn trương nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.Thúc Long giao cho họ nhiệm vụ rất đơn giản chính là công kích theo khổ vệ.Trên đỉnh núi, những cột đồng thau to cắm khắp nơi, hoa văn thô kệch, đây là đồ đằng trụ, Thúc Long dựa theo chỉ điểm của Vệ mà chế thành.Phong cách dạy của Vệ đối với Vệ Doanh khác hoàn toàn so với Bồ yêu.Vệ đã trải qua rất nhiều phong cách của các chủ nhân, không ai không là thiên tài tuyệt đỉnh, điều này khiến hắn trở nên vô cùng uyên bác, các loại chiến bộ của ma tộc đều hiểu rất rõ, Vệ Doanh trong tay hắn dần thay đổi phương thức chiến đấu.

Mà hắn còn thêm vào những chiến pháp của bộ lạc viễn cổ làm cho chiến bộ càng thêm cường đại.Đồ đằng trụ là một trong số đó.Nếu không phải trên tay Tả Mạc có rất nhiều mảnh nhỏ đồ đằng thì cũng không thể chế tạo được đồ đằng trụ.Vệ Doanh có thiếu sót trời sinh đó chính là tốc độ.

Vào thời đại này tốc độ là chí thượng, Vệ Doanh bẩm sinh đã vụng về liền rơi vào thế yếu, Vệ cũng không nghĩ ra được biện pháp nào để tăng tốc độ của Vệ doanh nhưng lại mang tới rất nhiều thủ đoạn khác, điều này biến họ thành một chiến bộ hạng nặng với phong cách khác lạ!Trong lòng Dã Lăng dần bình tĩnh lại bởi vì hắn đã phát hiện ra toàn bộ chiến bộ đã đứng đâu vào đấy, tuy chỉ có trăm người nhưng không thể nhìn ra chút khẩn trương nào trên khuôn mặt họ.

Bọn họ giống nhưng những người máy được phân công vô cùng chính xác, làm việc cực kì có hiệu quả.Chiến bộ cường đại!Đã gặp qua không ít chiến bộ, trong lòng Dã Lăng tràn ngập khiếp sợ, khổ vệ môn đầy bĩnh tĩnh thả lỏng, không chút khẩn trương cũng không hưng phấn, bọn họ giống như đang huấn luyện ngày thường, vô cùng nhẹ nhàng!Thúc Long đại nhân không nói những lời cổ vũ lòng người, hắn vẫn hạ lệnh như thường, không chút khác lạ.Ở khu vực xung quanh thì đây là ngọn núi cao nhất, cao tới tận mây xanh, đỉnh núi bằng phẳng, khoảng sáu bảy mươi mẫu.Một trăm hai mươi đồ đằng trụ được cắm chặt ở trong nham thạch, chỉ lộ hơn nửa ra ngoài.

Khổ vệ đứng giữa ở giữa những đồ đằng trụ đó, có thể mơ hồ nhận ra đó là một chiến trận nào đó.Theo bọn họ đám đạo phỉ khi không rõ tình hình sẽ không ra tay ngay.

Tin tức Sơn Long đoàn đã truyền ra khắp toàn Sơn Đạt giới.Khi đại trận đã được bố trí xong, Thúc Long lặng yên đứng, trong mắt tràn ngập chiến ý.Đi nào!----------------------------Trong đầu Tả Mạc như có thứ gì đó nổ tung, tinh thần hoảng hốt.Đúng vào lúc này, thiếu nữ ở dưới ngón tay hắn khẽ rên lên một tiếng.Trên mặt Tằng Dịch hiện lên vẻ mừng rỡ, không tự chủ gọi to một tiếng: “Liên nhi!”

Sắc mặt ba người kia thoáng trầm xuống, nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì khả năng Tằng Dịch đồng ý sẽ giảm xuống.

Mặc dù ba người bọn họ đều là tướng giai nhưng cũng phải kiêng dè vài phần đối với Bạch Nha ma thể của Tằng Dịch.Ba người nhìn nhau, trong mắt lóe lên hàn ý, đồng thời phát động.Thiếu niên lao thẳng tới thiếu nữ đang ở chỗ Tả Mạc, cố gắng bắt thiếu nữ làm con tin, mà người gầy cùng người béo thì đánh về phía Tằng Dịch.Trong nháy mắt khi ba người đồng thời hành động, Tằng Dịch đã phát hiện ra, quát lớn: “Muốn chết!”

Đồng tử màu vàng hơi đỏ trong phút chốc hóa thành xám trắng, bình tĩnh đánh về phía hai người, tay phải hắn khẽ ngửa lên, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đoàn xám trắng!Một tiếng rít cực nhỏ giống như từ sâu thẳm địa ngục vang lên.Người gày và béo đồng loạt biến sắc.

Người béo quát lớn một tiếng, ma văn màu nâu đỏ hiện lên, tầng tầng vô hình ba động nhanh chóng khuếch tán.

Mười đầu ngón tay của người gày thì như trảo, sáng bóng lóng lánh giống như kim loại, ma văn màu ám lục giống như vô sợ dây leo nhỏ quấn lấy tay hắn.Roẹt!Tay phải Tằng Dịch đụng phải ba động vô hình không chút dừng lại, như lưỡi dao xé nước lướt đi!Một tầng rồi một tầng!Vài chục tầng ba động không thể ngăn cản được bàn tay xám trắng của Tằng Dịch!Sắc mặt người béo đại biến, thực lực của Tằng Dịch mạnh hơn dự đoán của hắn, trong lúc nguy cấp, mười ngón tay của người gầy tạo nên tiếng rít gió như mười lưỡi dao sắc bén đánh tới!Con ngươi xám trắng của Tằng Dịch không chút biểu cảm, giống như người chết, tay phải không có ý định né tránh, vẫn tiến về phía trước.Trên mặt người gày hiện lên vẻ tàn nhẫn, ma công thôi động đến cực hạn, ma văn màu ám lục bỗng sáng rực lên lướt qua ánh sáng màu bạc trong không trung vô cùng chói mắt!Song phương không dùng chút tiểu xảo nào!Ầm!Trong chớp mắt lục quang chói mắt rực sáng, vô cùng chói mắt!Ba!Trong chùm sáng chói mắt và hỗn loạn này, một tiếng nghiền nát vô cùng nhẹ vang lên.Quang mang không chút báo hiệu biến mất, trên mặt người gày hiện ra sự thống khổ, mười đầu ngón tay của hắn giờ chỉ còn bảy!Vẻ kinh sợ hiện rõ trên mặt người béo nhưng hắn phản ứng cũng rất nhanh, lập tức hô lớn: “Dừng tay!”

“Tằng giới chủ, quý tiểu thư!”

Người mập với tốc độ nhanh nhất nói ra vài chữ.Con ngươi xám của Tằng Dịch khẽ động.-----------------------------Thiếu niên không hề để ý tới Tả Mạc, trong mắt hấn chỉ có thiếu nữ!

Đằng sau truyền tới những tiếng nổ, tiếng kêu rên của người mập khiến thần kinh hắn căng ra.Hắn biết rõ hành động của bọn họ đã đánh vào thể diện của Tằng Dịch, với tính khí của Tằng Dịch nếu không đắc thủ vậy tuyệt đối không chết không thôi!Tằng Dịch tuy không nổi tiếng nhưng gã tuyệt đối không được khinh thường hắn.

Nếu không phải Vũ Suất có việc, không thể đích thân tới được, nếu không sự tình lần này không tới lượt hắn làm.

Vốn cẩn thận, hắn còn mang theo hai gã tướng giai nhưng không ngờ tới hai gã tướng giai này khi gặp phải Tằng Dịch lại giống như đồ chơi trẻ con, hai người vừa đối mặt thì một lui một bị thương!Bạch Nha ma thể quả nhiên danh bất hư truyền!Tuy trên người hắn có huyết mạch của rồng nhưng mới chỉ bước vào tướng giai chưa lâu, tuyệt đối không phải là đối thủ của Tằng Dịch.Cơ hội duy nhất lúc này chính là nữ nhi của Tằng Dịch!Nữ nhân đang hôn mê bất tỉnh kia!Thừa dịp nàng chưa tỉnh bắt làm con tin mới có thể khiến Tằng Dịch sợ ném chuột vỡ đồ, qua đó mới có thể bắt Tằng Dịch cúi đầu!Hắn dùng hết toàn bộ sức mạnh, cả người như điện, giờ khắc này đầu óc hắn vô cùng minh mẫn.Khi khuôn mặt thiếu nữ hiện ra trong mắt hắn, đó là một khuôn mặt tinh xảo quyến rũ, trong nháy mắt, hắn suýt nữa quên mất việc hô hấp!Lông mi dài khẽ rung lên, mi cong hơi nhăn lại như đang chịu sự thống khổ gì đó, khuôn mặt không chút tì vết khiến người ta không tự chủ mà sinh lòng yêu thương.Thiếu niên vốn kiêu ngạo nhất thời trở nên mềm lòng.Người béo ở đằng sau hô lên khiến thiếu niên giật mình, từ trong cảm xúc dần tỉnh táo lại.

Khuôn mặt mỹ lệ không chút tì vết này thật có ma lực khó nói nên lời!Thiếu niên kìm nén cảm xúc trong lòng, cắn chặt răng, dùng hết sức mạnh toàn thân, tay phải đột nhiên chộp về phía thiếu nữ!Càng ngày càng gần!Trong nháy mắt thiếu niên mừng rỡ vô cùng, thành công ngay ở trước mắt, chỉ cần bắt được thiếu nữ này là có thể chuyển bại thành thắng!Tay phải hắn chạm vào chiếc cổ trắng của thiếu nữ, hắn thậm chỉ có thể cảm thấy sự mềm mại truyền tới đầu ngón tay.Thành công rồi!Đúng lúc này, bỗng hai hàng lông mi của thiếu nữ run lên, chậm rãi mở mắt.Đôi mắt của thiếu nữ giống như thủy tinh, sâu không thấy đáy.Trong nháy mắt, khuôn mặt vô cùng tinh xảo quyến rũ kia giống như sống lại!

Vẻ mặt xinh đẹp, khí chất khó tả nhưng nó giống như độc xà trong đêm, lặng yên không chút tiếng động tiến vào trong lòng thiếu niên.Trong nháy mắt vẻ mặt thiếu niên dại đi, tay không tự chủ được vẫn đang đặt ở trên cổ thiếu nữ.“Ta gọi là Liên Nhi.”

Giọng nói yếu ớt của thiếu nữ như từ sau bình phong truyền tới, phiêu hốt bất định.“Động thủ!”

Người béo lo lắng kêu lên.Thiếu niên ngoảnh mặt làm ngơ, thân thể không chút nhúc nhích.Phốc phốc phốc phốc!Vô số máu tươi không chút dấu hiệu báo trước từ trong người thiếu niên trào ra, thiếu niên ngã ngửa ra sau.Vẻ mặt người béo và người gầy cứng đờ lại, bọn họ không thể lý giải được sự việc đang diễn ra trước mắt.

Bọn họ không nhìn thấy thiếu nữ có bất cứ hành động nào, không nhận thấy bất cứ sức mạnh ba động nào, bọn họ chẳng nhìn thấy gì!Bọn họ biết rất rõ thực lực của thiếu niên, tuổi còn trẻ mà đã là tướng giai, không lâu nữa có thể thức tỉnh huyết mạch rồng trong người, tiền đồ không thể hạn lượng, cho dù là hiện tại, thực lực của thiếu niên cũng cao hơn hai người bọn họ.Vậy mà…vậy mà…

Chết!Bọn họ giống như vừa gặp quỷ vậy, sự việc trước mắt quá quỷ dị, vượt xa khỏi phạm vi lý giải của bọn họ!“Ta gọi là Liên Nhi.”

Thiếu nữ yếu ớt nói với Tả Mạc, khuôn mặt xinh đẹp kia khiến người ta muốn yêu thương.Tả Mạc ngoảnh mặc làm ngơ, hắn không nhúc nhích.Thiếu nữ khép đôi hàng mi dài, nhắm mắt lại, trong nháy mắt, vô số hình ảnh vỡ vụn hiện ra trước mắt nàng.----------------------------Một viên châu đã vỡ vụn.“…Đừng quên…”

Trong giọng nói thanh thúy của thiếu nữ tràn ngập sự lo lắng và sầu muộn.“…Ngàn vạn lần đừng quên…”

Thiếu nữ đang không ngừng lặp lại căn dặn đó.Rõ ràng giọng nói ở trước mặt nhưng bất luận Tả Mạc nỗ lực thế nào cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt của thiếu nữ, giống như đang có một tầng hơi nước.

Từng hình ảnh vỡ vụn không ngừng bay qua trước mắt hắn, mỗi một hình ảnh đều alf do những mảnh nhỏ tạo thành, chỉ có giọng nói của thiếu nữ là vô cùng rõ ràng.Tâm tình bi thương tuyệt vọng giống như vụ khí tràn ngập không ngừng ăn mòn Tả Mạc.Tả Mạc cắn chặt môi, hắn đã trải qua trăm trận, từ trong những mảnh nhỏ kia nhìn thấy được rất nhiều thứ, huyết quang, giết chóc…Giọng nói của thiếu nữ chợt đứt chợt liền, giống như đang vỡ ra thành các mảnh nhỏ.“…

Đừng sợ…”

“Thiếu…

Chạy mau…”

Càng ngày càng nhiều những âm thanh vụn vỡ khiến người nghe không thể hiểu nổi.Trong lòng Tả Mạc như có thứ gì đó chặn ngang, bị thương khó nói nên lời tràn ngập trong lòng hắn.Bỗng một hình ảnh xuất hiện khiến Tả Mạc chấn động!Một thiếu nữ cùng một thiếu niên đang hốt hoảng chạy trong núi, cành cây không ngừng trôi qua, quần áo của hai người đều đã rách, Tả Mạc thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở dốc của thiếu nữ, từng giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt.Tả Mạc ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hình ảnh đó, tựa như đang nhìn thấy điều gì đó không thể tin được.Một đôi chân trần không tỳ vết đạp lên bùn đất, đạp lên những cành khô bén nhọn, không ngừng chạy.Tả Mạc nhìn chằm chằm vào đôi chân trần đang chạy kia, không thể rời mắt được.“Thiếu gia đừng sợ, ta nhất định sẽ tìm được người!”

Đúng lúc này, lần đầu tiên Tả Mạc nghe thấy một câu nói hoàn chỉnh, giọng nói của thiếu nữ rất yếu ớt nhưng vô cùng kiên quyết.Trong nháy mắt, Tả Mạc như bị thứ gì đó bắn trúng, nước mắt không kìm được rơi xuống.Chương 554 : Biện pháp .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Liên Nhi!

Liên Nhi!”

Tằng Dịch không thèm nhìn người gầy và người béo, chăm chú nhìn Liên Nhi, vẻ mặt đầy kích động, hắn tiến lên trước một bước, ôm lấy tay Liên Nhi.Tay Tả Mạc rời khỏi mi tâm của Liên Nhi, cặp mắt từ từ mở ra, nhìn quanh, khi lướt qua A Quỷ thì hơi dừng lại, nhìn xuống đôi chân trần của A Quỷ, dường như hiểu ra gì đó.Bản thân lại có thể nhìn thấy hình ảnh trong đầu Tả Mạc khiến nàng hơi giật mình.Chẳng lẽ…“Phụ thân!”

Giọng nàng rất nhẹ.“Liên Nhi!

Con khỏe rồi!

Con thực sự khỏe rồi!

Tốt quá!”

Tằng Dịch kích động nói năng lộn xộn, Tả Mạc đứng bên hắn coi như không thấy.“Hắn đã cứu con.”

Tằng Liên buồn bã nói.“Ồ ồ, ta nhất định sẽ thưởng cho hắn!

Hắn muốn cái gì cũng được!”

Tằng Dịch gật đầu lia lịa, sự ức chế lúc trước đã được thay bằng vẻ mừng rỡ, nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào người nữ nhi.Người gầy và người béo lặng yên trốn mất, không ai để ý tới.-----------------------------Tả Mạc mở mắt, điều đầu tiên hắn làm là tìm kiếm A Quỷ.Khi nhìn thấy A Quỷ đang đứng yên lặng bên cạnh mình, trong đầu hắn hiện lên câu nói kia “Thiếu gia, đừng sợ, ta nhất định sẽ tìm được ngươi”, không kìm được mà đưa tay lên xoa tóc A Quỷ.“A Quỷ, nàng tìm được ta rồi.”

Hắn không thể kìm nén được, vừa cười vừa khóc, nước mắt chảy dài theo khóe mắt.Nhớ tới lúc nhặt được A Quỷ, cả người A Quỷ đều bị thương, lúc đó nhất định là nàng đang đi tìm mình!

Nhớ tới lúc ở Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn, nhớ tới sát chiêu cuối cùng của Minh Tiêu lão tổ.

Nhớ tới lúc trong bão cát, nàng khó nhọc cõng mình, nhớ tới hình ảnh người con gái thở dốc cõng hắn trong rừng tùng.Mắt đẫm lệ mờ dần đi, hình dáng A Quỷ trước mặt cũng mờ dần đi, những hình này chồng lên những mảnh ghép vỡ vụn kia.Ngũ hành lưu ly châu, là nàng lưu lại cho ta sao?Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?

A Quỷ, là ai khiến nàng thành ra như này?Tả Mạc hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay A Quỷ, sắc mặt bình thường trở lại nhưng ánh mắt hắn vẫn tràn ngập hỗn loạn.Phong ấn của ngũ hành lưu ly châu được mở ra nói lên việc hắn đã hoàn toàn đột phá kim đan kỳ.Nhớ tới thần lực màu trằng bạc kia, hắn chuỷen sang nhìn Tằng Liên Nhi.

Nữ nhân này!

Đột nhiên con ngươi của hắn co lại, còn có Tằng Dịch!“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Tả Mạc hỏi Bồ yêu và Vệ.Vệ trầm ngâm nói: “Chắc là do cảm ứng sức mạnh, một hiện tượng rất hiếm thấy, rõ ràng lực lượng của các ngươi có độ phù hợp rất cao, thuộc tính tương phản.”

Tả Mạc biết rõ cảm ứng lực lượng là cái gì, loại hiện tượng này thường phát sinh khi hai lực lượng có thuộc tính tương phản với nhau, cực kì hiếm thấy.

Hai loại lực lương này sẽ tương hỗ nhau, hơn nữa loại tương hỗ này có khả năng hỗ trợ tăng trưởng cực lớn.

Thảo nào sau khi thần lực trắng bạc từ người đối phương quay ngược trở lại, không những không mang tới bất cứ phiền phức nào còn giúp mình hoàn toàn đột phá.Nhưng bản thân hắn tu luyện chính là thần lực, mà lực lượng của đối phương có thể cảm ứng vậy nhất định đối phương cũng tu luyện thần lực!Thần lực lại tương phản với thần lực của bản thân!“Cẩn thận, nữ nhân này có chút cổ quái.”

Bồ yêu trầm giọng nhắc nhớ Tả Mạc.Không cần Bồ yêu nhắc nhở Tả Mạc cũng biết đối phương có điều cổ quái.

Cho đến tận bây giờ, Tả Mạc mới gặp qua ba người tu luyện thần lực, một là hắn, một là A Quỷ, còn lại chính là Tằng Liên Nhi. (thế còn thần bí nhân ở chiến trường viễn cổ thì sao?)Nữ nhân này, hắn không nhìn thấu.Nhưng cũng không cần phải nhìn thấu, Tả Mạc nghĩ thế.Sau khi đột phá, vốn hắn muốn tìm Tằng Dịch để kiếm chuyện nhưng giờ thì đã nguôi ngoai rồi.

Hơn nữa bản thân đột phá cũng có sự trợ giúp của đối phương.Lúc này tất cả tâm tình của Tả Mạc đều đặt ở A Quỷ, trong ngũ hành lưu ly châu phong ấn những mảnh nhỏ kí ức mang lại cho hắn những cơn sốc.Hiện tại hắn chỉ muốn tìm một chỗ để có thể bĩnh tĩnh lại.Không nói nhiều, hắn nắm lấy tay A Quỷ, bay lên cao.

Những lời đối thoại giữa Tằng Dịch và Tằng Liên Nhi hắn đều đã nghe thấy, hắn không phải lo lắng việc Tạp Trác sẽ gặp phải phiền phức gì đó.“Ủa?”

Tằng Dịch ngẩng đầu nhìn có chút kinh ngạc.

Biểu hiện vừa rồi của Tả Mạc vượt ra khỏi dự đoán của hắn.“Để cho bọn họ đi thôi.”

Đúng lúc này Tằng Liên Nhi mở miệng nói.“Nghe theo Liên Nhi!

Nghe theo Liên Nhi!”

Tằng Dịch cưng chiều nói, sau đó thôi không nhìn nữa.----------------------------“Đám gia hỏa này muốn làm gì?

Đâm chọc ở đây để làm gì?”

Một gã đạo phỉ không hiểu hỏi.“Ha ha!

Chạy không thoát!

Dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự thôi!

Chỉ vì một câu nói của Độc Nhãn lão đại, ai ya, trận này không những chỉ trăm người, mà ngay cả ngàn người cũng phải chết!”

“Nói thực, đây là giết gà bằng dao mổ trâu!

Lúc trước ta nghe đám người Sơn Long đoàn bốc phét này nọ còn tưởng có nhiều người, một trăm, hắc, chẳng đủ cho mọi người nhét kẽ răng!”

“Đừng lắm lời, có mỗi một trăm người, chia như thế nào?

Tiên hạ thủ vi cường!

Danh ngạch cũng chỉ có một cái!”

“Có đạo lý có đạo lý!”

Một đám đạo phỉ đang lao như bay lên đỉnh núi, động tác này của họ tạo thành dây chuyền, những đạo phỉ khác thấy thế cũng không chút do dự xông lên.Một trăm người dù cho ở đỉnh núi bày ra trận thế cùng với ba ngàn đạo phỉ cũng chẳng bằng được số lẻ.Đạo phỉ trào lên giống như biển gầm, thế như dời núi lật biển, tiếng gào thét vang vọng khắp trời!Lúc này chiến ý được Thúc Long kìm nén đã mất đi trói buộc, lửa giận ầm ầm bốc cháy.“Khai!”

Một trăm lẻ tám đồ đằng trụ bỗng tỏa ra khói đen cuồn cuộn.Khói đen gặp gió tăng vọt bay qua trước mắt giống như một đám mây đen thật lớn bao phủ toàn bộ đỉnh núi.Đạo phỉ sợ bị mất phần nhanh chóng tiến vào mây đen.Rầm râẦm!Đồ đằng trụ phun ra khói đen bốc lên nghi ngút, chúng nó giống như có trí tuệ, biến ảo bất định.

Bỗng khói đen xung quanh một chiếc đồ đằng trụ không ngừng nồng hơn, biến ảo thành hình người.Từng nhân hình được tạo lên bởi khói đen xuất hiện trên đồ đằng trụ.“Ma giảo bàn”!Nếu một gã hoàng kim chiến tướng của ma tộc nhìn thấy chiến trận này nhất định sẽ thất kinh mà hô lớn. ‘Ma giảo bàn’, là một trong những chiến trận quấn giết cực mạnh, nó giống như một chiếc bàn quay kinh khủng, chiến bộ rơi vào trong đó như khối thịt ném vào trong máy xay, từng chút một bị xay vụn.Năm đó tu giả chết bởi ‘ma giảo bàn’ nhiều vô số kể, chỉ là từ cuộc chiến ngàn năm trước ‘ma giảo bàn’ đã thất truyền, không còn xuất hiện nữa.Mà lúc này ‘ma giảo bàn’ một trong những chiến trận quấn giết cực mạnh lại xuất hiện trên một đỉnh núi nho nhỏ, tuy rằng chỉ có trăm người.“Sát!”

Trong khói đen cuồn cuộn, Thúc Long hét lớn, tiếng hét giống như sấm sét quanh quẩn phía chân trời.Chiến trận vận chuyển giống như bàn quay, ầm ầm chuyển động.----------------------------Tả Mạc không nói gì chỉ nhìn A Quỷ, A Quỷ ngồi bên cạnh hắn vẻ mặt đờ đẫn.Khi nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của A Quỷ, trong lòng Tả Mạc vô cùng đau đớn.

Thần lực trong cơ thể A Quỷ quá quỷ dị, Tả Mạc đã thử nhưng không thể biết được ý nghĩ của A Quỷ, trong đầu nàng trống rỗng, không có cái gì. (hung đại vô não 😛hut🙂Tả Mạc nhớ lại lúc A Quỷ có linh tính nhất là lúc nàng thụ thương, thần lực hoàn toàn biến mất.Thần lực!Cảm giác băng lãnh khiếp đảm đến từ hư vô khiến Tả Mạc đau xót.“Bồ, Vệ, các ngươi có biện pháp gì không?”

Tả Mạc trầm giọng hỏi.Bồ yêu và Vệ đều rơi vào trầm mặc, Tả Mạc biết vấn đề này đã làm khó bọn họ.

Bồ yêu và Vệ tuy có nhiều kinh nghiệm trong việc tu luyện nhưng đối với thần lực thì thứ bọn họ biết sợ còn không bằng hắn.“Nếu A Quỷ có thể nói thì tốt biết bao.”

Tả Mạc lẩm bẩm một mình, nếu A Quỷ có thể nói thì nàng có thể nói tất cả cho mình.Tả Mạc biết rõ điều này chỉ là mơ mộng hão huyền.Hắn cố gắng tỉnh táo, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết trong những mảnh nhỏ ký ức kia, ngay sau đó hắn phát hiện ra rất nhiều thứ.A Quỷ gọi hắn là “thiếu gia”, xưng hô này lộ ra rất nhiều tin tức, chỉ sợ bản thân không phải xuất thân từ nhà bình thường.

A Quỷ cõng mình chạy trốn, còn có những mảnh nhỏ tràn ngập máu tanh và giết chóc, chỉ sợ gia đình mình đã gặp phải bất trắc.Ai làm?

Vì cái gì?Thần lực trên người A Quỷ vì đâu mà có?

Người nào đã dùng ‘mạt thức cải dung’ với mình?Vô số bí ẩn ập tới khiến Tả Mạc thở không nổi.Bình tĩnh!

Nhất định phải bình tĩnh!Tả Mạc cắn chặt môi, cố gắng khiến mình bình tĩnh nhưng gân xanh nổi lên đầy mặt nói lên rằng hắn đang rất kích động.

Hết lần này tới khác, thần lực trên người A Quỷ gây cản trở, Tả Mạc không thể bài trừ được loại thần lực cổ quái này.Đúng lúc này, bỗng Bồ yêu mở miệng nói: “Có nhớ ta và ngươi đã nói qua về việc Tố Ảnh Hồn Ti thảo không?”

Tả Mạc ngạc nhiên, cau mày suy nghĩ rồi mới gật đầu nói: “Nhớ, ngươi nói Tố Ảnh Hồn Ti thảo có thể giúp ta nhớ lại quá khứ.”

“Đúng.

Kí ức của A Quỷ đã bị phá hư, thần hồn bị thương, hơn nữa ta hoài nghi việc thần hồn của nàng bị thương có liên quan tới thần lực nàng tu luyện.

Nhưng nếu muốn biết rõ những điều này không nhất định phải phải bắt đầu từ A Quỷ.”

Bồ yêu nói.Hai mắt Tả Mạc sáng ngời: “Đúng!

Không nhất thiết phải bắt đầu từ trên người A Quỷ, có thể bắt đầu từ ta!”

Càng nghĩ Tả Mạc càng kích động: “Không sai không sai!

Những sự tình kia ta đều đã trải qua, trong trí nhớ khắng định còn lưu lại, nếu như ta có thể hồi phục ký ức nhất định có thể làm rõ việc này!

Ta cũng có thể biết được thần lực A Quỷ tu luyện là cái gì, ta có thể nghĩ được biện pháp chữa cho A Quỷ…”

Chính mình quá để tâm vào chuyện vụn vặt này rồi, chỉ chăm chăm để ý tới đột phá từ trên người A Quỷ mà quên mất bản thân mình cũng biết!Nhớ tới bản thân lúc ở Vô Không Sơn, chưởng môn nhặt được mình cùng thời gian ký ức bị phong ấn trong ngũ hành lưu ly châu thì vô cùng ăn khớp.“Tố Ảnh Hồn Ti thảo thực sự có thể khôi phục được ký ức sao?”

Tả Mạc hỏi.Lúc này Vệ mới mở miệng để chứng minh lời Bồ yêu nói là thật: “Loại cỏ này chỉ sinh trưởng tại ma giới, chỉ cần trong đầu ngươi có một mảnh nhỏ ký ức thì có thể giúp ngươi hoàn chỉnh trí nhớ của mình.

Ngươi hiện tại có rất nhiều mảnh nhỏ ký ức, chỉ cần tìm được Tố Ảnh Hồn Ti thảo là có thể hồi phục lại ký ức trước đây!”

Tả Mạc không nói nhiều hỏi luôn: “Tố Ảnh Hồn Ti thảo ở đâu có?”

Bồ yêu và Vệ nhìn nhau, hai người có chút do dự.“Rốt cuộc là ở chỗ nào?”

Tả Mạc gào lên.Vệ chậm rãi nói: “U Tuyền giới thuộc minh cảnh, nghe nói có Tố Ảnh Hồn Ti thảo.”

“Tố Ảnh Hồn Ti thảo…

U Tuyền giới!”

Tả Mạc lẩm bẩm, ánh mắt đầy quyết tâm.Chương 555 : Đột phá khác thường .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Ngươi nói cái gì?”

Độc Nhãn ma lang hoắc mắt bật dậy, đầy khiếp sợ.“Lão đại!

Toàn bộ đã chết!

Toàn bộ đã chết rồi!

Không còn ai sống sót cả!”

Mặt tên thuộc hạ trắng bệch không còn chút máu, lúc hắn đi vào thì lảo đà lảo đảo, lúc này vẫn khiến người ta cảm giác người hắn như sắp đổ.“Toàn bộ đã chết?

Nói rõ chút xem nào!

Tại sao toàn bộ đều chết?”

Độc Nhãn ma lang không hổ là lão đại, rất nhanh đã bình tĩnh lại.“Bảy nhóm người đều đã chết!

Ba ngàn người!

Không một ai còn sống!”

Thủ hạ lắp bắp, trong mắt hắn tràn ngập sự sợ hãi tựa như có thứ gì rất đáng sợ đang diễn ra trước mắt, đầy tuyệt vọng hắn run rẩy nói: “Bọn họ, bọn họ ở Hắc Long phong, toàn bộ, toàn bộ bị giết!”

“Sao có thể!”

Độc Nhãn ma lang vẫn chưa tin, lắc đầu: “Ba ngàn người, bọn chúng có mấy người chứ?

Một trăm!

Một trăm giết chết ba ngàn, ngươi tưởng giết gà à?”

“Lão đại!

Là sự thật đấy!”

Thủ hạ như sắp khóc nói: “Ngài đi Hắc Long phong nhìn thì biết!

Ở đó toàn bộ là thi thể, từ đỉnh núi cho đến tận chân núi, tất cả đều là xác chết!”

Cả người Độc Nhãn ma lang cứng đờ lại, nghe thủ hạ báo lại rốt cuộc hắn cũng tin!

Hắc Long phong không xa lắm, thủ hạ chắc chắn sẽ không mắc sai lầm, cũng không dám nói dối hắn những việc như này.Sao có thể?

Những ba ngàn người đó!Một trăm người làm thế nào có thể giết được ba ngàn người, không một ai còn sống?Độc Nhãn ma chân đập tay run, giọng khàn khàn: “Tìm được xác bọn chúng không?”

“Không, không có!”

Một luồng khí lạnh xộc thẳng lên đầu Độc Nhãn ma lang, đã bao năm rồi, hắn chưa hề cảm thấy nỗi sợ hãi đầy xa lạ này!

Nhưng chính cảm giác sợ hãi đầy xa lạ này giờ đây lại giống như thủy triều đang nhấn chìm hắn.Đụng phải đá rồi!Hơn nữa còn đá này còn vô cùng cứng nữa!Với một trăm người mà có thể tiêu diệt toàn bộ ba ngàn người, đây tuyệt đối không phải là chiến bộ thường!

Đã bao năm cướp bóc trong đời Độc Nhãn ma lang chưa từng thấy qua, hắn chưa từng nghe nói qua có chiến bộ cường đại như thế.Nếu không phải sự việc phát sinh ngay cạnh hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không tin.

Giờ đây hắn chỉ cảm thấy sợ hãi, một chiến bộ kinh khủng như vậy khẳng định chỉ có những thế lực khổng lồ mới có.Có phải đó là chiến bộ của một vị ma soái nào đó!Độc Nhãn ma lang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng hai chân không tự chủ được mà run lên.Bất luận vị ma soái nào ở Bách Man Chi Minh đều là hùng chủ hùng cứ một phương, đại danh vang xa.

Độc lai độc vãng ma soái ngoại trừ mấy vị trong truyền thuyết kia thì không còn ai nữa.Đừng tưởng hắn ở Sơn Đạt giới hô phong hoán vũ nhưng trong mắt mấy vị kia hắn chỉ là một con kiến hôi, bất cứ lúc nào cũng có thể nghiền chết.

Thủ hạ của mấy vị ma soái này ai không phải là dũng tướng, giới chủ chứ?Đừng tường ngày thường Độc Nhãn ma lang ngang ngược không nghe ai, nhưng hắn vốn rất thông minh, chưa bao giờ đi trêu chọc những thế lực kia.Bất luận thế lực nào cũng đều đại diện cho một vị ma soái, là đối tượng không thể trêu chọc!Chết tiệt!

Mình thế nào lại hành động ngu xuẩn thế?Độc Nhãn ma lang không ngừng hối hận, tin tốt duy nhất là đối phương không có thương vong.

Hắn rất hiểu tâm lý mấy đại nhân vật kia, đối với những đại nhân vật này thì thời gian của họ cực kì trân quý, chỉ cần không có phiền phức quá lớn bọn họ sẽ không đem thời gian vàng bạc của mình ra để lãng phí trên người mấy con kiến hôi như mình.“Bọn họ đâu rồi?”

Độc Nhãn ma lang run giọng hỏi.“Đi rồi, đã đi rồi!”

Thủ hạ lắp bắp nói: “Không ai dám ngăn cản bọn họ!”

Độc Nhãn ma lang thở phào nhẹ nhõm: “Hay lắm!

Hay lắm!”

Sát thần như thế đi là tốt rồi!Đám người Thúc Long chỉ tập trung chạy nên không để ý tới các đạo phỉ khác, mà các đạo phỉ kia cũng bị dọa cho vỡ mật rồi, nào ai dám tiến tới quấy rầy nữa?

Nhưng tin tức chiến bộ một trăm người tàn sát ba ngàn đạo phỉ nhanh chóng được truyền ra.Rất nhiều người nghe được tin này đều không tin đó là sự thật.Cho tới tận khi hình ảnh giống như địa ngục của Hắc Long phong được phô bày ra thì tin tức này mới bùng nổ.Mọi người đều đang suy đoán xem chiến bộ kinh khủng này rốt cuộc là thuộc thế lực nào.

Một trăm tàn sát ba ngàn, chiến tích kinh người như thế khiến danh tiếng của chiến bộ thần bí này nổi như cồn.

Không ai biết lai lịch của chiến bộ này nên mọi người gọi họ chiến bộ Đồ Tể.Đám người Thúc Long chỉ lo chạy, nào biết rằng trận chiến Hắc Long phong đã khiến rất nhiều thế lực chú ý tới bọn họ!Nhưng nếu có biết bọn họ cũng không để ý làm gì.Bởi lúc này họ nhận được lệnh của Tả Mạc, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Toái Thạch giới!----------------------------Tả Mạc cố gắng hấp thu thần lực trong bàn tay.Từng sợi thần lực nhè nhẹ không ngừng dung nhập vào trong huyết nhục của hắn.Đột phá, Tả Mạc giống như thoát khỏi xiềng xích, với tốc độ kinh người không ngừng tiến bộ.Cũng thật kì quái, linh lực của Tả Mạc đã hoàn thành kết đan, thần thức cũng kết thành âm thần nhưng ma thể thì vẫn còn kém một bước.

Tả Mạc không thể lý giải được điều này, trong ba loại lực lượng, ma thể là thứ hắn quen thuộc cũng như hiểu rõ nhất, theo lý thuyết thì ma thể phải là thứ đột phá trước tiên chứ.Nhưng Tả Mạc không sốt ruột.Lúc này đang là thời kì sức mạnh của hắn tăng mạnh, mỗi lần hấp thu thần lực từ lòng bàn tay đều khiến hắn cảm thụ được sự tiến bộ rõ rệt.

Tả Mạc không rảnh đi tu luyện cái khác, chỉ cố gắng hấp thu thần lực và luyện hóa chúng.

Bàn tay phải của hắn giống như một quả boom, có thể nổ bất cứ lúc nào.Nhưng thần lực dâng trào thật thật khiến người ta đắm say!Tả Mạc không lãng phí chút thời gian nào, điên cuồng tu luyện.Trong khoảng thời gian này, hắn hỏi thăm được một ít tin tức về U Tuyền giới.Giống như ở tu chân giới tồn tại tứ cảnh thiên, còn có tên gọi khác là Bách Man chi minh, ma giới cũng chia thành hai cảnh đó là Bách Man cảnh và Minh cảnh.

U Tuyền giới là chỗ sâu nhất của Minh Cảnh, không ai tình huống cụ thể ở đây, chỉ biết, Bách Man chi minh là nơi hỗn loạn nhất, hắc ám nhát.Chỉ là đến nơi đó cũng không dễ dàng gi, phải đi qua rất nhiều lãnh địa của các thế lực lớn, dọc đường rất nguy hiểm, đạo phỉ tràn lan, còn có Sinh Ma tộc vô cùng hung tàn, ngay cả các thế lực cũng rất kiêng kị.Tộc ma này hung danh rất nổi, bọn họ trời sinh đã cuồng giết chóc, thèm máu tới tàn bạo, không có chút tình cảm nào.Tả Mạc biết rõ, muốn khu trừ thần lực của A Quỷ, muốn biết rõ tất cả, muốn tìm được Tố Ảnh Hồn Ti thảo, hắn phải trở nên mạnh hơn!Chỉ dựa vào một mình hắn là chưa đủ, hắn cần sự giúp đỡ, hắn quyết định ở Toái Thạch giới chờ đám người Thúc Long.

Hắn cố gắng dồn tất cả thời gian để tu luyện, một ngày một đêm, ý chí chiến đấu tràn ngập chưa từng có!A Quỷ yên lặng ngồi bên cạnh hắn.Giống như mọi ngày, Tả Mạc bắt đầu tu luyện nhưng rất nhanh hắn nhận ra dị tượng trong cơ thể.Thái dương tinh loại đang chuyển động vòng tròn, hỏa diễm tầng tầng lớp lớp.

Thanh đằng huyền thủy đang tỏa ra quang mang nhàn nhạt, ôn hòa mà thanh lương, khiến Tả Mạc cảm thấy kinh ngạc chính là định phách thần quang dường như không yên phận, giống như cá bảy màu vô cùng linh hoạt bơi lội trong cơ thể hắn.Tất cả dấu hiệu đều cho thấy, đã có gì đó không bình thường xảy ra.Đột phá sao?Tả Mạc hiểu rõ, càng vào lúc này càng cần phải bình tĩnh, cố gắng tập trung tinh thần.Hắn vận chuyển thần lực một cách chậm rãi, dung nhập thần lực vào huyết nhục, không ngừng chuyển hóa thành ba lực và ngược lại, lặp đi lặp lại tuần hoàn vô tận.Ma văn trên người từng chút một sáng lên, ma văn màu vàng nhạt, vô cùng phức tạp.

Ma văn chợt ẩn chợt hiện, giống như hô hấp vậy.

Nhưng mà mỗi lần lóe sáng, độ sáng của ma văn lại tăng thêm một chút.Khi ma văn màu vàng sáng tới cực hạn, kim quang vô cùng chói mắt.Đúng lúc này, thái dương tinh loại ầm ầm tuôn ra vô số hỏa diễm, giống như dung nham nóng hổi bao lấy thàn thức.

Mà hơi nước do thanh đằng huyền thủy tạo thành đột nhiên đại thịnh, không ngừng rót vào trong huyết nhục của Tả Mạc, huyết nhục vừa bị hỏa diễm của thái dương tinh loại làm tổn thương lập tức khôi phục lại như thường.Ma văn trên người Tả Mạc lập tức phát sinh biến hóa mới.Ma văn màu vàng như sống lại, chuyển động trên da Tả Mạc, biến ảo bất định!Dần dần, vốn ma văn dày đặc ở trên da bắt đầu phan chia ra các khu vực, ma văn tập trung ở các khu vực này.

Ma văn tụ tập ngày càng nhiều, mười khu vực xuất hiện rõ.Bỗng, thái dương tinh loại trong cơ thể Tả Mạc sáng rực lên, trong lồng ngực tỏa ra quang mang kim sắc!Một việc kinh người phát sinh.Ma văn tụ tập co rút lại thành mười khối kim ban, bắt đầu di chuyển trên da Tả Mạc, giống như có một sợi dây vô hình dẫn dắt chúng nó.

Mà ma văn màu vàng giống như bị nam châm hút, di chuyển về phía ngực Tả Mạc.Quang mang do thái dương tinh loại và ma văn màu vàng trong giây lát liền dung hợp, ma văn giống như kim dịch chậm rãi chảy trong ngực Tả Mạc.Cùng lúc đó, chín khối ma văn, từng khối một sáng rực lên.Ma văn màu vàng chói mắt không ngừng dung hợp, biến hóa, càng ngày chúng càng trở nên tròn trịa, rất nhanh, mười khối ma văn đã biến thành mười khối tròn hoàn mỹ, giống như mười vầng mặt trời!Mười vầng mặt trời, vô cùng rành mạch bố trí ở các nơi trên người Tả Mạc!Chỉ thấy đột nhiên mười vầng thái dương này rực sáng, đêm sáng như ban ngày, sao trên trời cũng buồn bã mà thất sắc.Đúng vào lúc này, định phách thần quang đang bơi lội bất định bỗng nhập vào ma văn thái dương trên ngực Tả Mạc, sau đó giống như một chiếc kim xuyên qua mấy vầng mặt trời khác!Chỉ thấy từng đường thẳng tắp kéo dài giữa mười vầng mặt trời, trong nháy mắt, những đường kim tuyến giăng khắp nơi trên người Tả Mạc, nối mười vầng mặt trời thành một thể.Cho tới tận lúc này, quang mang do ma văn phát ra mới dần ảm đạm đi.Tả Mạc mở mắt, con ngươi của hắn hoàn toàn biến thành màu vàng, trong con ngươi mơ hồ có thể thấy kim tuyến đan xen tung hoành.

Ma văn thái dương trên trán tỏa ra khí phách.“Đây là…”

Tả Mạc ngơ ngác nhìn ma văn thái dương trong bàn tay.Ma văn thái dương này có chút tương tự như nhật hoa văn khi dùng Nhật Văn chưởng, nhưng nó càng thêm phức tạp càng thêm tinh mỹ.Mười vầng thái dương, lớn nhất là ở ngực, nhỏ nhất ở mi tâm, mỗi bàn tay bàn chân đều có một khỏa, đan điền một khỏa, trên lưng có ba khỏa.Tả Mạc biết rõ bản thân khẳng định đã đột phá.Chỉ là…

Thật kì quái…Tả Mạc có cảm giác rất mãnh liệt rằng lần đột phá này có chút gì đó khác thường!Đã xảy ra chuyện gì?Chương 556 : Thập Ô Thiên Nghi .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnBồ yêu và Vệ cùng nhìn Tả Mạc, tựa như nhìn quái vật vậy.“Các ngươi nhìn vậy là có ý gì…”

Tả Mạc khó chịu nói.“Ngươi thăng cấp rồi.”

Giọng Bồ yêu đầy lạnh lùng trước sau như một nhưng đã sớm quen rồi nên Tả Mạc nghe ra chút gì đó bất thường trong giọng nói của gã.“Ta đương nhiên biết ta đã thăng cấp.”

Tả Mạc lẩm bẩm nói, sau đó tràn ngập mong đợi hỏi: “Bây giờ ma thể của ta là gì?

Có lợi hại không?”

Ánh mắt của Bồ yêu rất kì quái.“Rất lợi hại.”

Người nói chính là Vệ, ánh mắt Vệ cũng rất kì quái: “Ma thể lúc này của ngươi gọi là Thập Ô Thiên Nghi, là một loại ma thể rất hiếm thấy, so với Bạch Nha ma thể thì còn hiếm thấy hơn.”

“Lợi hại vậy sao!”

Tả Mạc quá đỗi vui mừng nhưng bỗng hắn nghiêng nghiêng đầu hỏi lại: “Các ngươi không lầm chứ?

Ta nhớ kỹ Bạch Nha ma thể là tướng giai ma thể mà?”

“Ngươi không nhớ nhầm đâu.”

Ánh mắt Bồ yêu càng ngày càng quái dị.Tả Mạc ngây ra một lúc sau mới lắp bắp nói: “Tướng giai?

Ta thành tướng giai rồi à?”

Bồ yêu và Vệ đều không nói gì, chỉ dùng ánh mắt vô cùng quái dị nhìn Tả Mạc, tựa như muốn nhìn xem trên người hắn có thứ gì đó không.Tả Mạc bị tin tức này là cho ngây ra.Tướng giai!Mình thăng cấp là tướng giai rồi!Cái này…

Thực là khó có thể tưởng tượng nổi!Đại nhật ma thể của hắn chính là giáo giai ma thể, lần này chậm chạp không có đột phá khiến Tả Mạc nghĩ rằng có thứ gì đó cản trở, không ngờ lần đột phá này trực tiếp vượt qua thống lĩnh giai để thăng cấp thành tướng giai.Tướng giai khác xa so với thống lĩnh giai, khác như nguyên anh và kim đan vậy, đây là khoảng cách về chất.Này không hợp lý…

Này không hợp lý!

Tả Mạc choáng váng mơ hồ nghĩ.“Chắc nguyên nhân là do thái dương tinh loại.”

“Còn có thanh đằng huyền thủy và định phách thần quang!”

“Thập Ô Thiên Nghi xếp thứ mấy ở tướng giai?

Ta không nhớ lắm…”

“Đệ tam!”…Nghe Bồ yêu và Vệ đang thảo luận, Tả Mạc biết rằng Thập Ô Thiên Nghi xếp thứ ba ở tướng giai, giật mình một cái, hắn reo lên: “Vì sao không phải là đệ nhị?”

Bồ yêu và Vệ quay sang nhìn hắn như đang nhìn một thằng ngu.“Đại nhật ma thể chính là giáo giai đệ nhị đó!”

Tả Mạc hùng hồn nói: “Đệ nhị rơi xuống đệ tam, đây chính là bước lùi đó!”

“Ngu còn tỏ ra nguy hiểm!”

Bồ yêu mắng.“Ngươi có thể luyện thành Thập Ô Thiên Nghi…”

Vệ cũng nhìn hắn đầy vẻ châm biếm.“Khẳng định nguyên nhân là do thái dương tinh loại, bảo bối như thế, ngu lắm cũng có thể luyện thành Thập Ô Thiên Nghi.”

“Có lý…”

Tiếng thảo luận của Bồ yêu và Vệ thi thoảng truyền tới tai Tả Mạc, hắn nhịn không được nói: “Này này này, nói rõ chút đi!”

Sau khi được Bồ yêu và Vệ giải thích một cách cặn kẽ, Tả Mạc mới hiểu được chút.Ma thể thăng giai cùng với bài danh lúc đầu không quan hệ nhiều lắm, giống như đại nhật ma thể là giáo giai ma thể đứng thứ hai nhưng con đường tấn chức của nó không phải chỉ như thế, tấn chức ma thể có sự chênh lệch rất lớn.

Mà con đường tốt nhất đại nhật ma thể có thể tấn chức chính là Thập Ô Thiên Nghi.Căn cứ vào thảo luận giữa Bồ yêu và Vệ thì thấy sở dĩ hắn có thể tu luyện thành Thập Ô Thiên Nghi có quan hệ trực tiếp tới thái dương tinh loại, còn do hắn tu luyện thái dương thần lực, ngay cả thanh đằng huyền thủy và định phách thần quang cũng phát huy tác dụng rất lớn.

Nếu không, với thực lực hiện nay của Tả Mạc, kết quả thăng cấp cũng chỉ là thống lĩnh giai bài danh đệ thất – Minh Quang tượng.Sau khi nghe xong Tả Mạc đã hiểu.Nhưng rốt cuộc có phải là do thái dương tinh loại hay không hắn không để ý, hắn để ý chính là tướng giai đệ tam!Đã từng thấy qua uy lực cường đại của tướng giai bài danh thứ mười sau là Bạch Nha ma thể, Tả Mạc chắc chắn uy lực của Thập Ô Thiên Nghi bài danh đệ tam này mạnh hơn rất nhiều!Thập Ô Thiên Nghi sao?Tả Mạc thầm hỏi trong đầu, mắt hắn bất giác nhìn về phía A Quỷ.A Quỷ, ta đã luyện thành Thập Ô Thiên Nghi rồi, ta sẽ ngày càng lợi hại hơn!Cầm tay A Quỷ, một lần nữa Tả Mạc lại tiến vào tu luyện.Bất cứ lúc nào hắn cũng không muốn lãng phí thời gian.Thập Ô Thiên Nghi, tướng giai ma thể bài danh đệ tam, ma thể cường hãn như vậy nếu có thể phát huy hết được tất cả uy lực thì việc đi U Tuyền giới cũng nắm chắc hơn vài phần!Tả Mạc thầm nghĩ.Nhìn Tả Mạc điên cuồng tu luyện, Bồ yêu và Vệ đồng thời trầm mặc không nói gì.“Hắn đang liều mạng.”

Vệ bỗng nói.Bồ yêu nhìn Tả Mạc, không biết đang nghĩ gì, huyết đồng sâu thẳm, tâm tình có chút phức tạp.Một lúc sau hắn bỗng mở miệng nói: “Ta quyết định sẽ giúp hắn.”

“Giúp như thế nào?”

Vệ ngẩng đầu hỏi.“Dùng hết sức để giúp.”

Bồ yêu nói: “Lần trước ngươi nói đúng, khoản nợ nần kia luôn có thể quay lại!”

-----------------------------Công Tôn Sai đang nằm trên giường, nhìn trần nhà đến xuất thần.Tất cả những gì phát sinh gần đây đều được Tả Mạc sư huynh truyền về, không chút dấu diếm.

Mấy người bọn họ đều nhìn thấy hết.Không ai nghĩ tới, thân thế sư huynh lại ly kỳ và bi thảm như thế!Tuy không rõ ràng nhưng với tin tức này, bọn họ những kẻ thân kinh bách chiến có thể ngửi ra được trong đó nồng nặc mùi máu tươi.Chỉ sợ lúc này tâm tình của sư huynh…Không được, không thể để sư huynh chiến đấu một mình, nhất định phải làm cái gì đó!Công Tôn Sai hoắc mắt ngồi dậy!

Một lúc sau, trong đôi mắt trong sáng của hắn bỗng hiện lên tiếu ý nhàn nhạt, sâu trong đó là chiến ý hừng hực.Kề vai sát cánh chiến đấu!Bách Man chi minh…

U Tuyền giới…

Quá thách thức!Chiến ý rừng rực nung nấu, máu huyết như sôi trào nhưng trong tâm mẹ trẻ vẫn bình tĩnh, hắn bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để hiện thực hóa.Nhất định sẽ có phương án chiến đấu thích hợp nhất!“Đại nhân!”

Hộ vệ bên ngoài gõ cửa.“Chuyện gì thế?”

Bị cắt đứt suy nghĩ, mẹ trẻ nhíu mày.Hộ vệ tiến lên đưa cho mẹ trẻ một quả ngọc giản, bẩm báo: “Vừa rồi đại nhân Vi Thắng có đưa tới một quả ngọc giản nói đưa cho đại nhân.”

Đại sư huynh?

Mẹ trẻ sửng sốt.Hắn cầm lấy ngọc giản, xem một lúc lâu rồi cười khổ.Đại sư huynh lại muốn một mình đi tìm Tả Mạc sư huynh!“Gửi Công Tôn sư đệ…

Nghĩa huynh đệ tình như tay chân, không nói ra được, không nhìn thấy được…

Tâm như kiếm, lấy bình lặng làm gốc…

Tự biết thực lực không đủ vì vậy phải từ biệt!

Thân nhập ma giới, lấy chiến dưỡng chiến, thí ma mài kiếm…

Nếu không chết, đến ranh giới U Tuyền sẽ thành công!”

Trong ngọc giản, giọng nói đầy lãnh đạm của Vi Thắng thể hiện rõ quyết tâm.“Đúng là người điên!”

Mẹ trẻ lẩm bẩm nói.Ngẩng đầu lên, tóc bay trong gió, mẹ trẻ lại cười đầy thẹn thùng.“Vậy cùng nhau điên đi!”

------------------------------Bầu không khí Quy đảo đột nhiên trở nên khẩn trương.Chu Tước doanh và Vệ doanh tu luyện với cường độ trước nay chưa từng có, bầu không khí khẩn trương khiến mọi người hiểu ra, đã có chuyện!

Rất nhanh, từ hai doanh truyền tin ra, Tả Mạc đại nhân gặp nạn!Chu Tước doanh và Vệ Doanh đều là những kẻ đi theo Tả Mạc từ khi còn ở Tiểu Sơn giới, tình cảm cực kì sâu nặng, bây giờ nghe thấy đại nhân gặp nạn, lại chậm chạp không có lệnh xuất quân, chỉ không ngừng đốc thúc bọn họ tu luyện.

Mọi người lập tức hiểu ra, thực lực của bọn họ không đủ để giải quyết phiền phức của đại nhân.Không cần bất cứ ai đốc thúc, hai doanh bắt đầu điên cuồng tu luyện.Rất nhanh, mỗi đại gia tộc của Vân Hải giới đều nhận được lệnh, Thanh Long doanh bắt đầu được xây dựng, yêu cầu các gia tộc lựa chọn đệ tử ưu tú tham gia.

Gia tộc nào có đệ tử trúng tuyển sẽ thu được rất nhiều quyền lợi.Mệnh lệnh vừa được ban bố nhất thời khiến Vân Hải giới dậy sóng.

Từ Thiên Đảo đại trận ngày càng mở rộng, toàn bộ các gia tộc đều hiểu rõ, sự thống trị của Quy đảo ở Vân Hải giới không gì có thể lay chuyển nổi, lúc này hưởng ứng mệnh lệnh của Quỷ đảo thì sau này sẽ thu được rất nhiều lợi ích.Vô số thiếu niên kiệt xuất tràn tới Quy đảo.-----------------------------Thời Đông nhận được lệnh có chút bối rối.Tiến độ của hắn cực nhanh, vượt xa dự đoán của bản thân nhưng không ngờ tới, đại nhân mẹ trẻ vẫn chưa hài lòng, lệnh cho hắn đẩy nhanh tốc độ hơn nữa.Trừ điều đó ra, đại nhân mẹ trẻ còn trao cho hắn quyền mở rộng Hôi doanh, điều này khiến hắn vô cùng giật mình.Chỉ sợ đã có đại sự gì đó!Tuy tính khí của Thời Đông không tốt nhưng hắn là kẻ rất thông minh.

Điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là đại nhân Tả Mạc.Đại nhân Tả Mạc…

Vị đại nhân mà Dã Lăng coi là người có thể trở thành vương…Trầm tư trong giây lát, hắn liền đem mệnh lệnh mở rộng doanh truyền xuống, sau đó là lệnh tu luyện với cường độ cao.“Xảy ra chuyện gì vậy?

Đại nhân!”

Thủ hạ nghi hoặc hỏi.“Khả năng là đại nhân Tả Mạc gặp chút phiền phức.”

Thời Đông giải thích.“A!

Ngô vương đại nhân gặp phiền phức!”

Thủ hạ vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng hỏi lại: “Phiền phức rất lớn à?

Có nguy hiểm hay không?

Chúng ta phải đi trợ giúp chứ?”

Phản ứng mãnh liệt của thủ hạ nằm ngoài dự kiến của Thời Đông: “Ngươi rất sốt ruột thì phải?”

Thủ hạ sửng sốt, không chút do dự nói: “Đương nhiên, đó là Ngô Vương đấy!”

“Ngươi cảm thấy hắn có thể trở thành vương sao?”

Thời Đông đưa ra câu hỏi đã để lâu trong lòng.“Nhất định có thể!”

Thủ hạ nắm chặt tay, vẻ mặt cực kì tin tưởng: “Chúng ta đều cảm thấy thế!”

“Như vậy…”

Thời Đông có chút đăm chiêu.Thủ hạ nhanh chóng hành lễ với hắn, giống như có lửa đốt ở mông, hắn vội vàng đem tin tức này truyền ra ngoài!Ngô vương tại thượng!----------------------------“Đây là một số tâm đắc về ma văn đại nhân truyền về.”

Đại sư Tôn Bảo nhìn mọi người ở dưới, vẻ mặt nghiêm túc: “Trong khoảng thời gian này, công việc mọi người đang làm đều bỏ đi, chuyên tâm vào ma văn!”

Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.

Phải biết rằng, tuy nhiệm vụ của Kim Ô doanh có chút nặng nề nhưng bầu không khí phi thường tự do, hai vị đại sư phụ tùy ý để mọi người phát huy, ngoại trừ những nhiệm vụ riêng biệt thì mới tập trung lực lượng của mọi người.Đã xảy ra chuyện gì?Trong lòng mọi người tràn đầy nghi hoặc.Đại sư phụ Cát Vĩ đầy nghiêm túc đưa ngọc giản cho mọi người.“Đại sư phụ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Có người hỏi.Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người đại sư phụ Tôn Bảo.“Đại nhân gặp phải một chút phiền phức.”

Sư phụ Tôn Bảo trầm giọng nói: “Cần chúng ta giúp đỡ.”

Không gian trở nên trầm lắng, nửa giây sau, ầm ầm nổ tung!“Đại nhân gặp phải nguy hiểm sao?”

“Đáng chết!

Đám gia hỏa kia sao lại quên nhiệm vụ chứ?

Mẹ trẻ đại nhân đâu?”

“Trời ạ!

Đây có phải sự thực không…”

Những tu giả sản xuất ảnh hưởng bởi tình cảm số đông làm cho phẫn nộ, hận không thể lập tức lao ra ngoài.Đấy là đại nhân đó!

Toàn bộ Kim Ô doanh đều từng lập lời thề, vĩnh viễn đi theo đại nhân.

Không ai quên, là ai đã truyền thụ pháp quyết cho bọn họ, là ai đã đưa Kim Ô hỏa cho bọn họ, bọn họ không phải lo ăn mặc ở, muốn làm gì thì làm, tất cả những thứ này là ai mang tới!Chết tiệt!“Trật tự nào!”

Đại sư phụ Cát Vĩ quát lớn, nhất thời tất cả đều im miệng.Đại sư phụ Tôn Bảo không còn cười như ngày thường, trong mắt hắn như có một ngọn lửa đang bập bùng cháy: “Mọi người, cố gắng nghiên cứu ngọc giản trong tay, bên trong là các tri thức về ma văn mà đại nhân đã tìm hiểu.

Thời gian, chúng ta cần trong khoảng thời gian ngắn nhất phải hiểu rõ toàn bộ vấn đề!”

Nhất thời lửa bừng cháy trong mắt mỗi người phía dưới.“Sau đó, chúng ta sẽ chạm khắc ma văn!”

“Đây là một trận chiến!”

Chương 557 : Đồng sinh cộng tử .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc không hề biết chút gì về những phát sinh ở Quy đảo.Hắn đang điên cuồng tu luyện.

Trước đây Tả Mạc không để ý tới sức mạnh, đối với kẻ không có nhiều dã tâm như hắn thì sức mạnh không yếu vừa đủ sống là được rồi.

Nhưng giờ đây, hắn theo đuổi sức mạnh tới mức cố chấp, hắn biết rõ, bất luận việc chữa bệnh của A Quỷ hay là thân thể của bản thân, tất cả đều phải dựa trên một thứ, đó chính là sức mạnh, phải có đủ sức mạnh!Mỗi ngày đều không biết mệt mỏi chìm đắm trong tu luyện.

Hắn đang đợi đám người Thúc Long tới, nếu dựa theo những gì hắn hỏi được về U Tuyền giới, nơi đó chỉ dựa vào một mình hắn là không đủ.Thập Ô Thiên Nghi.Tướng giai bài danh đệ tam quả nhiên có chỗ độc đáo.

Đối với các loại ma công Vệ rõ như lòng bàn tay, Tả Mạc tu luyện trong mấy ngày ngắn ngủi, thực lực bạo tăng, đối với Thập Ô Thiên Nghi hắn đã hiểu được đại khái.Thập Ô Thiên Nghi, mười vầng thái dương bố trí chằng chịt khắp nơi trên người hắn, thoáng nhìn thì chúng giống như những hình xăm, không giống ma văn chút nào.Dễ nhìn thấy nhất chính là hoa văn thái dương ở trên trán Tả Mạc, lớn hơn móng tay một chút, bên trong hình tròn hoàn mỹ là hoa văn tinh mỹ phức tạp, bên ngoài là những hình răng cửa biểu tượng cho ánh sáng, không chút chói mắt.Tả Mạc không đẹp trai lắm nhưng hoa văn thái dương ở giữa trán khiến hắn có thêm chút thần bí và hoa lệ.Thập Ô Thiên Nghi, mỗi một vầng mặt trời đều đại biểu cho một sức mạnh, cần không ngừng tích lũy sức mạnh để kích hoạt chúng.

Mỗi vầng mặt trời đều ẩn chứa một loại biến hóa, mười vầng mặt trời đại biểu cho mười lần biến hóa.Nhưng theo Vệ nói, ma tự luyện thành Thập Ô Thiên Nghi vốn rất ít, mà lĩnh ngộ mười loại biến hóa lại càng ít hơn.Mỗi loại biến hóa của Thập Ô Thiên Nghi đều có uy lực rất lớn, bá đạo vô song, càng khiến người ta sợ hãi chính là lực lượng của Thập Ô Thiên Nghi biến hóa hết sức tinh diệu, không phải dạng cậy mạnh làm càn.Nhưng Thập Ô Thiên Nghi nổi tiếng nhất không phải là mười loại biến hóa, mà chính là tướng giai đệ nhất giới “thập ô thiên giới”!Vừa nghe tới mấy danh từ này, Tả Mạc thèm nhỏ dãi, đáng tiếc nhất chính là việc Vệ không biết làm sao để lĩnh ngộ được ‘thập ô thiên giới’.‘Giới’, là cảnh giới mà tu giả nguyên anh kỳ, ma tướng, la hầu yêu bắt đầu tiếp xúc với lực lượng.

Đó là ‘đăng hỏa phạn giới’ của Định Chân, mà Vi Thắng chỉ ở cảnh giới kim đan đã có thể chạm tới cánh cửa của ‘giới’ khiến nhiều người trợn mắt há mồm không thôi.Đã từng nhìn thấy ‘đăng hỏa phạm giới’ của Định Chân, Tả Mạc rất hứng thú đối với ‘giới’.Nhưng làm thế nào để lĩnh ngộ được ‘giới’, Vệ không nói nhiều, Tả Mạc còn cách điều đó quá xa.Tuy do trên người có chí bảo nên Tả Mạc mới luyện thành Thập Ô Thiên Nghi nhưng bây giờ thân thể hắn lại đang ở trạng thái cân bằng.

Lúc trước hắn đột phá linh lực và thần thức, bây giờ lại thành cản trở.

Những ngày tiếp theo Tả Mạc liều mạng luyện hóa thần lực ở tay phải, sau đó chuyển hóa thành linh lực và thần thức, lấy phương thức này để cường hóa Thập Ô Thiên Nghi.Vốn Tả Mạc cho rằng công việc này cần rất nhiều thời gian nhưng khiến hắn không ngờ tới chính là chỉ cần mười ngày, hắn đã đem linh lực thăng cấp tới nguyên anh kì, thần thức thăng cấp tới yêu phủ.Một mặt là thần lực sung túc, lực lượng của vòng xoáy ở tay phải Tả Mạc càng lúc càng nhanh, thần lực có thể luyện hóa mỗi ngày ngày càng nhiều.

Mặc dù rất vui mừng nhưng tả Mạc cũng có chút lo lắng, với tốc độ như này, rất nhanh thần lực sản sinh sẽ vượt quá lượng hắn có thể luyện hóa mỗi ngày.Ở phương diện khác, cảnh giới Thập Ô Thiên Nghi tuy không ổn nhưng dù sao cũng là tướng giai, so với kim đan và âm thần còn cao hơn một cấp.

Tả Mạc tuy chỉ vừa mới bước qua cánh cửa này thì sự lý giải đối với lực lượng đã khác biệt rất nhiều.Đây gọi là trăm sông đổ về biển, tuy rằng ma thể linh lực và thần thức là khác nhau nhưng vẫn mang lại cho Tả Mạc nhiều lợi ích tham khảo.Kết thành nguyên anh, Bồ yêu và Vệ không hề giật mình, trong mắt họ đây là điều đương nhiên.

Nhưng thần thức Tả Mạc luyện thành yêu phủ lại khiến Bồ yêu cảm thấy hưng phấn.Yêu luyện thành yêu phủ được gọi là La Hầu yêu, tại yêu giới đã được xếp vào đội ngũ cao thủ.Thiên phú về mặt yêu thuật của Tả Mạc cực tốt nhưng so với ma thể thì còn kém chút.

Tả Mạc là học sinh của Bồ yêu vậy mà lại bị Vệ cướp mất tiếng tăm, điều này luôn canh cánh trong lòng gã.

Bây giờ Tả Mạc luyện thành yêu phủ, điều này có nghĩa hắn có thể truyền dậy rất nhiều yêu thuật cho Tả Mạc.Hơn nữa, cấp cổ hoang tế thuật mới là thứ thích hợp nhất cho La Hầu yêu!Nhưng Bồ yêu không nói điều này ra, hắn đang phải làm vài việc.-----------------------------Đột nhiên ở một góc của Thập Chỉ Ngục truyền ra một ít tin tức kì quái.Mấy tin tức này phải dùng từ cổ quái để diễn tả, câu cú không rõ ràng, hơn nữa vị trị phát ra đều rất hẻo lánh.

Người hữu tâm để ý nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra mỗi tầng Thập Chỉ Ngục đều có những tin tương tự như này.“Có tác dụng không?”

Vệ hỏi Bồ yêu.“Không biết.”

Huyết đồng của Bồ yêu đầy bình lặng: “Quá lâu rồi, không biết bọn họ còn nhớ không nữa, còn nước còn tát vậy.”

“Người năm đó ủng hộ chủ nhân không biết còn lại bao nhiêu.”

Vệ lạnh lùng nói: “Ta đã phát ra huyết triệu.”

Trong mắt Bồ yêu đầy vẻ lạnh lùng, nhếch mép cười nhạt nói: “Thời gian dù lợi hại nhưng cũng phải chừa một vài thứ.”

“Ngươi dự định để A Tả kế thừa tất cả thứ này?”

Vệ nhìn Bồ yêu nói.Bồ yêu lắc đầu: “Chưa chắc hắn đã nguyện ý kế thừa.”

“Chúng ta đều giống nhau.”

Vệ gật đầu.“Nhưng hắn cần có lực lượng.”

Hắc y của Bồ yêu không gió tự bay, giọng nói cũng trở nên thâm trầm hơn: “Hắn không biết rõ về mình, chúng ta cũng không giải thích cặn kẽ.

Chỉ sợ địch nhân của hắn so với tưởng tượng không chỉ là một nhà.”

Bỗng Vệ mỉm cười: “Rất giống chúng ta ngày xưa.”

Bồ yêu vì những lời này mà nhớ lại quá khứ, huyết đồng lộ vẻ hoài niệm nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại: “Hơn nữa, theo hắn cũng không thiệt thòi.

Gia tộc ngàn năm không suy bại nhất định sẽ vinh quang trở lại!”

Vệ thở dài đầy yếu ớt: “Không biết còn lại gì không nữa.”

Bồ yêu cũng trầm mặc không nói, hắn không để tâm lắm.----------------------------Tả Mạc đột nhiên dừng tu luyện, hắn nhận ra có người đang tới gần, cả người khẽ chuyển lên trước che cho A Quỷ.Hai bóng người giống như u linh đột nhiên xuất hiện cách đó không xa.“Là ngươi!”

Khi Tả Mạc nhìn thấy không khỏi có chút kinh ngạc.Dưới đêm tối, khuôn mặt vốn xinh đẹp quyến rũ của Tằng Liên Nhi bỗng trở nên thần bí, hai mắt đen tuyền mang theo cảm giác huyền ảo khó nói nên lời.

Bên cạnh nàng là một nữ nhân, nhìn qua trang phục thì giống như thị nữ của nàng.Nàng đi tới cách Tả Mạc khoảng năm trượng thì dừng lại.“Ngươi muốn đi U Tuyền giới?”

Giọng nói yếu ớt theo gió truyền tới.Không bao giờ ngừng cánh giác, Tả Mạc rất tập trung, trầm giọng nói: “Sao ngươi lại biết?”

“Nơi này là Toái Thạch giới.”

Tằng Liên Nhi coi như không thấy sự phòng bị của Tả Mạc.Tả Mạc hiểu ra, tám chín phần mười là do việc mình hỏi thăm tin tức của Tố Ảnh Hồn Ti thảo khiến đám người Tằng Dịch để ý.

Nữ nhân mỹ lệ trước mặt này khiến hắn cảm thấy rất nguy hiểm.

Tuy bản thân đã đột phá nhưng then chốt chính là ngân sắc thần lực lấy lại từ trên người đối phương.Nữ nhân này, hắn nhìn không thấu.“Ta tu luyện chính là nguyệt lượng thần lực.”

Khuôn mặt quyến rũ của Tằng Liên Nhi hiện lên vẻ mê man, nàng ngẩng đầu, ánh trăng trên đỉnh đầu bỗng sáng hơn chút, một chùm ánh trăng chiếu vào khuôn mặt nàng.Lông mi dài, môi mềm, khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết được ánh trắng chiểu rọi khiến người ta say mê.“Nguyệt lượng thần lực?”

Lúc này Tả Mạc mới bừng tỉnh, thảo nào thần lực của đối phương lại sinh ra cảm ứng đối với thần lực của mình.“Ta sẽ theo ngươi đi tới U Tuyền giới.”

Tằng Liên Nhi buồn bã nói.“Ngươi đi theo ta tới U Tuyền giới?”

Tả Mạc khi nghe thấy câu này thỉ sửng sốt rất lâu sau mới bình thường lại, hắn vừa buồn cười vừa khó giải thích: “Ha ha, ngươi nói cái gì?

Ngươi theo ta đi U Tuyền giới?

Ha ha.”

“Ừ.”

Đôi mắt đẹp của Tằng Liên Nhi vẫn rất bình tĩnh nhìn Tả Mạc.Tả Mạc nghe được sự kiên định trong lời nói của đối phương, thôi không cười nữa, nhíu mày: “Không phải lúc để đùa.

Ta và ngươi không quen.”

Giọng nói của Tằng Liên Nhi cực kì êm ái: “Bởi vì ngươi tu luyện chính là thái dương thần lực, ta tu luyện chính là nguyệt lượng thần lực.”

“Không hiểu.”

Tả Mạc lắc đầu.“Nếu như hai chúng ta đồng thời tu luyện, thần lực sẽ tăng trưởng rất nhanh.”

Tằng Liên Nhi giải thích.Cuối cùng Tả Mạc đã hiểu ra: “Ngươi nói chính là lực lượng cảm ứng?”

“Cũng được gọi là song tu.”

Tằng Liên Nhi thản nhiên nói: “Ngươi mới là người có lợi.”

Tả Mạc bất động: “Ta không cần.”

“Bởi vì tay phải của ngươi sao?”

Tằng Liên mỉm cười nói.Tả Mạc lại thấy không buồn cười chút nào, trong lòng hắn rất cảnh giác, đối phương hiểu hắn vượt xa những gì hắn đoán, ngay cả lực lượng vòng xoáy ở tay phải cũng biết.Nữ nhân này…“Ta không có ác ý với ngươi.

Lực lượng của vòng xoáy ở tay phải ngươi càng lúc càng lớn, thần lực ngươi có thể rút ra chỉ là số nhỏ.

Khi nó bành trướng đến một trạng thái nào đó, ngươi sẽ mất đi khống chế với nó.”

Nàng nhìn Tả Mạc nói: “Song tu có thể giải quyết vấn đề này.”

Tả Mạc giang tay nói: “Ta dựa vào cái gì để tin ngươi.”

“Bởi vì thần lực của đã thức tỉnh ta, nó đã lưu lại dấu ấn ở trong cơ thể ta, ngươi chết rồi, ta cũng không sống được.”

Tằng Liên Nhi coi như không có gì nói tiếp: “Ta chết rồi, thần lực của ngươi cũng sẽ mất.”

“Á!

Thần điêu vừa thôi!”

Tả Mạc cười nhạt.“Song tu phải bắt đầu, nó sẽ quyết định vận mệnh của hai chúng ta.

Chỉ cần ta thôi động thần lực, ngươi liền có thể cảm giác được.”

Dứt lời ánh trăng xung quanh Tằng Liên Nhi sáng bừng lên.Tả Mạc biến sắc, thần lực trong người hắn không khống chế mà tự động!“Đây là lực lượng cảm ứng mà ngươi đã nói, ngươi thôi động thần lực, thần lực của ta cũng sẽ có cảm ứng tương tự.”

Tằng Liên Nhi nói với Tả Mạc.Chết tiệt!“Vì không muốn tự nhiên lăn ra chết mà không hiểu vì sao nên ta cảm thấy đi theo ngươi là an toàn nhất.”

Tằng Liên Nhi không thèm nhìn Tả Mạc, chậm rãi đi tới bên rồi ngồi xuống.

Thị nữ của nàng cũng đi theo, trong nháy mắt, trước mặt liền xuất hiện một chiếc bàn gỗ, một bộ trà tinh xảo, còn có một chiếc lò nhỏ để nấu trà.Thức hải.Tả Mạc sốt ruột hỏi Bồ yêu và Vệ: “Nữ nhân kia nói đều là thực phải không?”

Ngươi giải thích chính là Vệ: “Đúng vậy, song tu thời đại viễn cổ thường là đồng sinh cộng tử!”

“Điên mẹ nó rồi!”

Tả Mạc chửi ầm lên, sắc mặt vô cùng kém.“Kỳ thực đây cũng không phải là chuyện gì xấu…”

Vệ còn chưa nói xong Tả Mạc đã thở phì phò biến khỏi thức hải.“Nguyệt lượng thần lực?”

Bồ yêu đăm chiêu nói.Chương 558 : Ánh bình minh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc tức muốn bể phổi, Tằng Liên Nhi nhắm mắt ung dung thưởng thức chén trà trong tay.

Dưới hàng mi dài kia là đôi mắt đen óng, hơi nước bốc lên, mông lung như vẽ.A Quỷ thờ ơ ngồi cạnh Tả Mạc, nàng giống như một con rối, không có chút sinh khí nào.Tả Mạc đứng trước mặt A Quỷ vẫn cảnh giác nhìn Tằng Liên Nhi, hắn chau mày, nữ nhân này đột nhiên tới khiến hắn trở tay không kịp.Bình tĩnh trở lại, Tả Mạc bắt đầu suy nghĩ cẩn thận chuyện này nhưng bất luận nhìn từ góc độ nào, chuyện này đối với mà nói không phải việc gì đó tốt lành.Song tu gì gì đó, hắn chẳng thấy hứng thú chút nào, hắn truy cầu sức mạnh nhưng hiện tại lực lượng của hắn đang ở thời kì tăng trưởng với tốc độ cao.

Hơn nữa đột nhiên xuất hiện một nữ nhân xa lạ đồng sinh cộng tử với mình làm cho hắn khó có thể tiếp thụ được.Hơn nữa, nếu như đối phương gặp phải nguy hiểm gì đó, vậy nghĩa là bản thân hắn cũng gặp nguy hiểm, trong nháy mát, bản thân bỗng gặp nguy hiểm gấp đôi.Song tu chết tiệt!Đặc biệt bộ dạng thong thả bình tĩnh của đối phương khiến Tả Mạc cảm thấy khó chịu.Tả Mạc lắc lắc đầu, quyết định không lãng phí thời gian vào chuyện này nữa, một lần nữa hắn lao vào tu luyện.

Nhưng vốn cẩn thận nên hắn vẫn che ở trước người A Quỷ.

Điều này cũng chỉ là vô thức, ngay cả hắn cũng không để ý tới.Cả người Tả Mạc tỏa ra kim quang nhàn nhạt, trong đêm tối rất dễ nhìn thấy.Cơ hồ đồng thời lúc Tả Mạc thôi động thần lực, cách đó không xa cả người Tằng Liên Nhi cũng chấn động, ánh trăng nhàn nhạt bảo phủ thân thể nàng.Tả Mạc lập tức nhận ra được dị dạng.Thần lực trong cơ thể vô cùng hoạt bát, thần lực như cảm thấy được gì đó hấp dẫn, từng sợi nhè nhẹ hiện ra rót vào trong huyết nhục.

Tốc độ xoay tròn của vòng xoáy ở tay phải của Tả Mạc đột nhiên chậm lại, thần lực từ vòng xoáy từ tay phải chảy ra, cùng với đó thần lực trong huyết nhục có dấu hiệu tụ tập thành một thể, lưu chuyển không ngừng trong cơ thể Tả Mạc.Nhìn kĩ lộ tuyến vận chuyển của thần lực, Tả Mạc không tự chủ nghĩ đến nội dung trong lá kim diệp, trong lòng bỗng có minh ngộ.Trên lá kim diệp ghi lại phương pháp tu luyện thái dương thần lực nhưng bởi vì quá lâu rồi nên rất tối nghĩa khó hiểu, rất nhiều thứ Tả Mạc không sao hiểu được.

Thần lực không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, trên lá kim diệp có rất nhiều câu nói khó hiểu lúc này thoáng cái đã hiểu được.Chìm đắm trong vui sướng hiểu ra, Tả Mạc hồn nhiên quên mất thời gian trôi qua.Kim quang Tả Mạc tỏa ra ngày càng nội liễm, mà cách đó không xa ánh trăng quanh ngườiTằng Liên Nhi nồng nặc như thực chất vậy.Đêm tối dần tan, ánh sáng mặt trời lặng lẽ bao phủ, xa xa bắt đầu nổi lên màu trắng bạc.Trong nháy mắt khi thái dương xuất hiện ở phía chân trời, cả người Tả Mạc bỗng chấn động, cả người phóng ra kim quang vô cùng chói mắt, giống như thái dương vậy, cùng với thái dương ở xa xa hô ứng lẫn nhau!Ầm!Trong cơ thể Tả Mạc, thái dương tinh loại bỗng toát ra vô số hỏa diễm, đan xen tung hoành, bao lấy thái dương tinh loại.

Ngay sau đó, một dòng kim dịch chảy theo lộ tuyến thần lực của Tả Mạc ầm ầm đi tới!Tốc độ kim dịch không nhanh lắm nhưng nóng vô cùng, cảm giác thiêu đốt mãnh liệt khiến Tả Mạc khiếp sợ, thật là bá đạo!

Vô cùng bá đạo!

Giống như không gì có thể ngăn được nó vậy!Phảng phất như muốn tru lên, đầy vẻ không cam tâm!Mộng tưởng của nó chính là có một ngày giống như vầng thái dương kia, chầm chậm hiện ra ở phía chân trời!Vào lúc bừng tỉnh, một cảnh tượng kì dị bỗng biến ra trước mắt hắn.

Trong bóng tối hư vô một lũ thiên hỏa được nuôi dưỡng thành hình, năm tháng trôi qua nó không ngừng lớn mạnh, hình thành nên một đoàn hỏa cầu.

Trải qua mấy trăm vạn năm, càng ngày nó càng lớnmạnh, lớn mạnh tới mức không khác gì thái dương chân chính.Bỗng trong hư không vươn ra một bàn tay, thoáng nhìn qua thì vô cùng bình thường.

Bàn tay này nhẹ co lại, một lực lượng khủng bố chưa từng thấy từ bốn phương tám hướng điên cuồng đè nén lại.Hình thể to lớn của nó không ngừng áp súc thành thái dương tinh loại.Không biết vì sao, Tả Mạc đột nhiên hiểu ra, hiểu ra nó không cam lòng, không cam lòng bởi không thể “bò qua đường chân trời” ngày ngày!Kim dịch nóng chảy bỗng nhiên chui vào ngực Tả Mạc, cả người Tả Mạc chấn động, chỗ ngực như muốn bùng cháy, ma văn thái dương ở ngực tinh xảo sáng rực lên.Ầm!Kim quang chói mắt phát ra từ ngực Tả Mạc.Một sức mạnh bá đạo mênh mông trong nháy mắt tràn ngập cả người Tả Mạc, trong nháy mắt, Tả Mạc có cảm giác quân lâm thiên hạ, ngay cả những núi non hùng vĩ, sa mạc không bờ bến đều đang ở dưới chân hắn.Ảo giác này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.Ma văn thái dương ở ngực Tả Mạc như đang sống dậy, chậm rãi xoay tròn.

Tả Mạc có thể cảm thấy rất rõ ràng, cỗ kim dịch đang chảy vào ngực đang hóa thành một đoàn hỏa cầu, không ngừng lưu chuyển.Trước nay chưa từng có cảm giác sung mãn toàn thân như vậy!Thập Ô Thiên Nghi, vầng thái dương thứ nhất thành hình!Ánh trăng trên người Tằng Liên Nhi dần tán đi, nàng nhìn Tả Mạc đầy khiếp sợ, không còn chút thong dong nào nữa!

Nàng giống như đang nhìn thấy một con quái vật vậy!Hắn lại đột phá!Tuy rằng nàng không thể nhận ra được biến hóa bên trong cơ thể Tả Mạc nhưng lại có thể nhận ra thực lực của Tả Mạc đã đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới.Trong cơ thể nàng, nguyệt lượng thần lực tuy cũng có tăng trưởng không ít nhưng so với đối phương thì thực quá bé nhỏ, không đáng kể.Đầy kinh ngạc, đôi mắt đen tuyền đầy xinh đẹp tràng ngập sự không tin.Nàng tu luyện nguyệt lượng thần lực, điểm khác so với Tả Mạc là nàng có truyền thừa hoàn chỉnh.

Kì thực nàng đã sớm đoán được thần lực của Tả Mạc chắc hẳn là do kì ngộ nào đó mà có, Tả Mạc tu luyện thần lực có rất nhiều chỗ quái dị khác với bình thường, hơn nữa hắn ngay cả song tu cũng không hiểu.Nhưng chính một kẻ như thế lại có thể trong một đêm đột phá!Trên thực tế, khi nàng tìm tới, ngay khi nhìn thấy Tả Mạc nàng đã cảm thấy khiếp sợ.

Mới chỉ cách có mấy ngày nhưng thực lực của Tả Mạc rõ ràng đã tăng lên.Đột phá cửa khẩu thực lực của nàng cũng đang ở thời kì tăng trưởng cực nhanh, những ngày này nàng đều không ngừng khổ tu, thực lực tăng mạnh.

Lúc sư phụ còn tại thế, luôn khen nàng là người có thiên phú xuất chúng, là đệ tử xuất sắc nhất trong ngàn năm nay của môn phái, nàng đối với điều này tin tưởng không chút nghi ngờ.Nhưng mà…Nhìn tên gia hỏa quái thai ở trước mắt này, lòng tin của nàng đã xuất hiện dao động.Nàng nhìn Tả Mạc đầy chăm chú giống như đang nhìn một kiệt tác vậy.---------------------------“Còn mấy ngày nữa thì tới?”

Thúc Long trầm giọng hỏi, phía sau hắn, đám khổ vệ vẫn cẩn thận giữ vững trận hình.“Nếu như thuận lợi thì mười ngày nữa!”

Dã Lăng cố gắng tập trung, trong lời nói không khỏi có chút mệt mỏi rã rời.Mấy ngày qua, bọn họ chưa từng dừng lại, hoàn toàn là hành quân với tốc độ cao nhất.

Ghét nhất là dọc đường còn phải chiến đấu linh tinh, an ninh dần xấu đi, tùy ý là gặp phải đạo phỉ.Gặp phải những đạo phỉ này Thúc Long không chút nương tay, chỉ cần gặp tất cả đều giết sạch, không để lại người sống nào.Sau đó Dã Lăng nghĩ ra một biện pháp, dựng nên một cây cờ, mặt trên viết một chữ Vệ thật to.

Liên tục mấy ngày liền, danh tiếng của đồ tể Vệ doanh nhanh chóng được truyền bá, đặc biệt không biết là ai đã phát hiện ra đám người Thúc Long chính là chiến bộ đã tàn sát ba ngàn đạo phỉ ở Sơn Đạt giới, tin tức này chấn động cả vùng.Điều này khiến nơi nào Vệ doanh đi qua thì đạo phỉ đều biến mất.

Ngay cả những thế lực của địa phương cũng như mù như điếc đối với chiến bộ này, tuyệt đối không dám trêu chọc vặn hỏi.Đám người Thúc Long vội vã chạy, căn bản không có dừng lại.

Người hữu tâm khi thấy điểm này liền âm thầm suy đoán, Vệ doanh chỉ sợ đang có nhiệm vụ đặc thù gì đó trên người.Vì vậy, tốc độ hành quân của Vệ Doanh tăng mạnh.Thúc Long đối với chủ ý này Dã Lăng khen ngợi không ngớt, gì mà náo loạn, hắn không thèm để ý, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất là làm sao sớm hội họp cùng đại nhân.“Mười ngày!”

Thần kinh mọi người không khỏi rung lên, đây là lần hành quân dài nhất từ khi thành lập Vệ doanh tới nay.

Trên đường vượt qua bao nhiêu giới bọn họ cũng không đếm nữa.May mắn là lần này Dã Lăng mang đủ ma bối, này có thể giúp bọn hắn mượn huyết trì.

Huyết trì ma tộc, yêu môn yêu tộc cũng giống như truyền tống trận của tu chân giới đều phải thu phí.Bằng không chỉ dựa vào phi hành thì không biết năm tháng nào mới tới.Mấy người Nam Nguyệt Thương Trạch thần sắc cũng lộ vẻ mệt mỏi rã rời nhưng so với trước đây thì đã già dặn hơn nhiều.

Bọn họ vốn tu luyện mấy loại yêu thuật lợi hại phi thường, thực chiến có tác dụng trợ giúp rất nhiều đối với bọn họ, thực lực tăng mạnh so với trước kia.Qua mười ngày là có thể gặp được đại nhân, tất cả đều cảm thấy vô cùng hưng phấn!---------------------------Đèn đuốc trong Kim Ô doanh sáng trưng nhưng lại vô cùng yên tĩnh.Gian phòng vô cùng lớn, nằm ngả nằm nghiêng là đám tu giả, tiếng ngáy như tiếng trống không dứt.

Đại sư phụ Tôn Bảo cũng đang nằm ở trong góc phòng, nước dãi chảy đầy mồm.

Đại sư phụ Cát Vĩ cũng chẳng giữ chút hình tượng nào, chân gác lên bậc thang, nằm lăn lóc, miệng mở lớn khò khè.Bọn họ đều đang say sưa ngủ, trên mặt mỗi người vẫn còn nguyên vẻ hưng phấn.Không còn ai tỉnh táo.Bọn họ cực kì mệt mỏi, đã rất nhiều ngày chưa từng nghỉ ngơi.

Rất mệt nhưng vẫn phải ném một viên linh đan vào mồm rồi tiếp tục laẦm!

Dựa vào đống linh đan kia mà họ không ngủ không nghỉ, không ngừng suy nghĩ về hoa văn, suy nghĩ về cách chạm khắc và thức tỉnh ma văn mà đại nhân truyền thụ.Mỗi người đều cố gắng hết sức, không ai oán giận, không ai kêu khổ.Mọi người giống như điên vậy, bất chấp tất cả!Tất cả mọi người đều biết, đây là một trận chiến!Nhưng hiện nay, trận chiến này rốt cuộc họ cũng đã dành được thắng lợi!----------------------------Tông Như bế quan không gây ra quá nhiều ảnh hưởng.

Lúc này trên dưới Quy đảo đều nhất tâm, tất cả mọi người đều cố gắng tăng cường thực lực, rất nhiều người đã chọn phương pháp bế quan.Nhẹ khép cảnh cửa đá lại, tia sáng cuối cùng từ ngoài truyền tới cũng biến mất.Bên trong sơn động tối đen như mực nhưng trong lòng Tông Như lại vô cùng bình lặng.Không ai biết, lần bế quan này của hắn chính là tử quan.

Tử quan chính là việc bế quan cực kì hung hiểm, bế quan vào những ngày này tâm ma so với ngày thường tăng lên gấp mấy chục lần, chỉ cần hơi vô ý liền rơi vào ma chướng, thần hồn câu diệt.Nhưng trong lòng Tâm Như không chút sợ hãi, hắn vẫn như ngày thường, ngồi thiền tụng kinh văn.Năm đó hắn vứt bỏ phật tử nguyện, phát hạ thề nguyện, lấy thân kim cương bảo hộ đại nhân.Bây giờ đại nhân gặp phải phiền toái càng ngày càng lớn, hơn nữa thực lực của bản thân lại không thể trợ giúp được gì cho đại nhân.Trong bóng tối, thần sắc Tông Như không chút dao động, không có do dự, không có thấp thỏm, chỉ có bình tĩnh.Bởi vì đây là lời thề hắn đã phát ra.Chương 559 : Gặp mặt .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Thủy Nguyệt, mấy ngày nay sống thế nào?”

Một người bạn lớn tiếng reo lên.“Hắn có thể sống thế nào chứ?

Các ngươi ai đã nhìn thấy hắn ra ngoài vui chơi chưa?”

Một người bạn khác khinh bỉ tức giận nói.Thủy Nguyệt cười cười, không trả lời.“Ta thấy vấn đề ta vừa hỏi thật ngu ngốc.”

Người bạn tỏ vẻ bó tay: “Được rồi, chúng ta đi, vất vả lắm mới kiếm được tiền, không đi ra ngoài sảng khoái một phen thì thật có lỗi với bản thân.”

“Đúng là một kẻ hoang phí!”

Một người bạn nói với vẻ đố kị.Thủy Nguyệt cười cười, phất phất tay với mấy người bạn.

Hắn không cao to, thể hình còn hơi gầy, tóc tai ngổn ngang mềm mại, da hơi tái, thoáng nhìn thì rất sáng sủa nhã nhặn, nhất là nụ cười cực kì dễ nhìn.

Thi thoảng dọc đường có thiếu nữ cười đầy e thẹn, còn có một số thiếu nữ ma tộc can đảm hơn không ngừng nháy mắt đưa tình.Bỗng Thủy Nguyệt khẽ biến sắc, chân đi chậm lại.

Nhưng rất nhanh sắc mặt hắn lại bình thường trở lại, thoáng nhìn thì giống ngày thường chỉ là bước chân nhanh hơn bình thường.Vừa trở về nhà, Thủy Nguyệt nhanh chóng đóng cửa, tới tận lúc này trong mắt hắn mới hiện lên sự phấn khích.Hắn mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra một huyết long rất đẹp, huyết long uốn lượn, cặp mắt khiến người ta cảm thấy sự hung lệ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể từ lòng bàn tay bay ra vậy.“Là thật!

Là thật!”

Hắn thì thầm, kích động đến mức nói năng lộn xộn, vừa cười vừa khóc.Hắn nhớ tới phụ thân và gia gia đã mất, trước khi bọn họ lâm chung đều đã dặn.Chờ huyết triệu!Rất nhiều lần hắn đã hoài nghi, huyết triệu có thật sự tồn tại hay không.

Gia gia không gặp, phụ thân không gặp, hắn cũng không biết huyết triệu là cái gì, hoa văn rồng ảm đạm ở lòng bàn tay với hắn chỉ là thứ để tưởng nhớ phụ thân và gia gia.

Huyết triệu chỉ tồn tại ở một góc sâu trong tâm hồn hắn, một nơi đã lâu không được hắn chú ý tới.Gia tộc Thủy Nguyệt, hắn cười bất lực, lúc gia gia lớn tuổi luôn nói về khoảng thời gian huy hoàng của gia tộc Thủy Nguyệt.

Nhưng từ nhỏ đến giờ, hắn chỉ coi đó là câu chuyện cổ tích vì hắn chưa bao giờ cảm thụ được vinh quang của gia tộc Thủy Nguyệt.

Bạn bè của hắn đều chưa từng nghe qua về gia tộc Thủy Nguyệt.Đến như ma công Thủy Nguyệt cũng chỉ tốt hơn chút xíu so với ma công phổ thông.

Thủy Nguyệt từ khi rất nhỏ đã hiểu chuyện, tu luyện cực kì khắc khổ bởi vậy trong đám ma cùng tuổi thực lực của hắn xếp vào loại trung bình.

Gia gia từng ca thán vô số lần rằng nếu như ma công Thủy Nguyệt trọn vẹn thì trình độ của Thủy Nguyệt nhất định sẽ vượt xa hiện nay.Mỗi lần nghe thấy gia gia kêu ca về việc này Thủy Nguyệt đều vội vàng an ùi, nói rằng ma công hắn đang tu luyện cũng có rất nhiều điều lợi hạị…Hắn chưa từng tin rằng ma công Thủy Nguyệt thực sự trọn vẹn, nhưng hắn cũng rất hiểu lí do của gia gia và phụ thân.Những người già luôn chìm đắm trong hoài niệm.Không lâu sau khi gia gia qua đời, phụ thân hắn cũng tạ thế, Thủy Nguyệt phải tự học cách làm thế nào để nuôi sống bản thân.

Cũng may từ nhỏ hắn đã tu luyện rất khắc khổ, thực lực so với đám bạn cùng lứa thì mạnh hơn không ít, hơn nữa hắn là kẻ nhẫn nại có thể chịu khổ, dần dần, không ai bởi vì hắn nhỏ tuổi mà khinh miệt hắn.Bởi săn ma thai nhiều nên mặc dù còn trẻ nhưng kinh nghiệm thực chiến của hắn rất phong phú.Rất lâu rồi hắn đã nghĩ cả cuộc đời này của hắn sẽ trôi qua như vậy.Cho tới tận lúc này, huyết triệu đã xuất hiện!Thủy Nguyệt dần bình tĩnh lại, đôi mắt cũng trở nên trong sáng, hắn đứng dậy, bắt đầu lặng lẽ thu thập vật dụng để đi đường.Không có tư tưởng đấu tranh, không có sự chống cự, hắn cũng không biết vì sao.

Có lẽ căn dặn của các bậc cha ông trong khoảng thời gian dài đã ăn sâu vào máu hắn, dù cho hắn từng tự nói với bản thân vô số lần rằng huyệt triệu không có tồn tại.Vì các bậc cha ông mà giữ gìn.Khuôn mặt tái nhợt yếu ớt bỗng phủ đầy những hoài niệm tuổi thơ.---------------------------Tằng Liên Nhi cảm thấy chút kì quái, bây giờ Tả Mạc không điên cuồng tu luyện nữa, điều này khiến nàng nhận ra điều gì đó bất thường.

Mấy ngày nay, nàng đã tận mắt thấy Tả Mạc điên cuồng tu luyện.

Hắn điên cuồng tới mức tận dụng tất cả thời gian, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy rung động.Hắn vượt qua hết tất cả khô khan trong tu luyện, dường như không biết mệt mỏi.Trong mắt nàng, Tả Mạc vận dụng thần lực vô cùng đơn giản, hơn nữa còn rất nhiều chỗ không thích hợp, không thể tinh diệu bằng nàng.

Nhưng nếu giao thủ, nàng cảm thấy kẻ còn sống sau cùng nhất định là Tả Mạc.Tên gia hỏa này thật quá điên cuồng!Mỗi khi nghĩ tới điều này, nàng không kìm được lại nhìn về phía A Quỷ.

Tổ hợp những hình ảnh kinh tâm động phách kia không kìm được lại hiện lên trong đầu, mỗi lần như thế, tim nàng đều đập mạnh.Nàng yên lặng và bàng quang, tưởng chừng tất cả mọi thứ đều không có quan hệ gì với nàng.Nhưng giờ đây, Tả Mạc thật quá khác thường rồi!Hắn không tu luyện nữa!

Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn không tu luyện.Tuy biểu hiện của Tả Mạc rất bình tĩnh nhưng Tằng Liên Nhi nhạy cảm phát hiện ra trong mắt hắn xuất hiện sự kích động.Có chuyện gì sắp xảy ra sao?Đúng lúc này, Tả Mạc bỗng đứng dậy.Cùng lúc đó, xa xa phía chân trởi bỗng xuất hiện một loạt những chấm đen.Đó là…Trong lòng Tằng Liên Nhi khẽ động, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào những điểm đen, mặt cố gắng bày ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì lại kích động không thôi.

Thị nữ Nghiên Nhi đứng bên cạnh nàng thì không khỏi cảm thấy sợ hãi.Một chi chiến bộ!Hai mắt Tằng Liên Nhi vô cùng lợi hại, tuy rằng nhân số của đối phương chỉ hơn trăm người nhưng trận hình rất nghiêm chỉnh khiến nàng không chút mất công liền đoán được đó là một chi chiến bộ.

Hơn nữa chiến bộ này có khả năng chiến đấu rất mạnh!Một ngọn cờ đen xì dựng đằng trước đội ngũ, trên mặt viết một chữ “Vệ” rất to.Tốc độ của chiến bộ không quá nhanh nhưng trận hình rất nghiêm chỉnh, không chút sơ hở, khiến nàng cảm thấy rung động chính là khi đối phương nhìn thấy nàng thì đột nhiên gập lại!Giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, toàn bộ chiến bộ không hề báo trước tăng tốc, thanh âm cuồng dã giống như vô số dã thú gào lên, ầm ầm lao xuống!Tằng Liên Nhi không kìm được nắm chặt tay, nàng cảm giác thấy bản thân đang bị một sợi dây vô hình siết chặt!“Tiểu thư!”

Mặt Nghiên Nhi trắng bệch, thất thanh kêu lên, trong tiếng kêu tràn ngập sự sợ hãi, cố gắng kéo tay áo Tằng Liên Nhi, muốn nàng tránh đi.Tằng Liên Nhi không chút thay đổi, dù sắc mặt có hơi trắng bệch ra bởi vì nàng thấy Tả Mạc không chút nhúc nhích.Lẽ nào…Một ý nghĩ táo bạo bỗng hiện ra trong đầu nàng.Ầm!Bùn đất bắn tung tóe như tự nhiên có một bức tường bằng đất được dựng lên che mất tầm mắt của mọi người!Tả Mạc đứng cách đó hai trượng, cả ngươi vẫn thẳng như thương, mặt không biến sắc.Tường đất tan đi, toàn bộ chiến bộ dần hiện ra trong mắt Tằng Liên Nhi.

Lúc này trong đầu Tằng Liên Nhi liền toát ra một từ: bách chiến chi sư.

Tiểu đội này chỉ có hơn trăm người, trong mắt nàng thì thực lực của từng người không đáng nhắc tới.

Nhưng khi đội ngũ mệt mỏi phong trần xuất hiện trước mắt nàng thì nàng không thể nào bỏ qua sự tồn tại của họ được.Bọn họ tự nhiên như một thể, chiến trận sâm nghiêm, giống như một cỗ máy giết chóc.“Đại nhân!”

Rất nhiều giọng nói khàn khàn nhưng trên mặt mọi người tỏ vẻ hưng phấn, hừng hực sĩ khí.

Mắt họ đều nhìn chằm chằm về phía Tả Mạc, trong đó tràn ngập sự sùng bái tôn kính, không chút che giấu.Nhìn những khuôn mặt đầy bụi bặm và mệt mỏi, mũi Tả Mạc cay cay, hắn cố nén kích động trong lòng, cười lớn nói: “Mọi người khổ cực rồi!”

“Mọi người nghỉ ngơi chút đi.”

Tả Mạc nhẹ giọng nói với Thúc Long.Thúc Long hơi do dự.Tả Mạc biết rõ hắn lo lắng điều gì, nói thẳng: “Ta đột phá Nguyên Anh rồi!”

Trên mặt Thúc Long hiện ra vẻ mừng rỡ, lúc này mới gật đầu, lập tức hạ lệnh nghỉ ngơi.

Mệnh lệnh vừa ban xuống, mọi người phịch hết mông xuống đất.Tả Mạc đi tới kiểm tra từng người xem bọn họ có bị thương gì không.

Hành quân đường dài như thế, dọc đường xảy ra vô số chiến đấu lớn nhỏ, bọn họ đều cố gắng cầm cự, bây giờ có thể buông lỏng rồi, mệt mỏi và nội thương sẽ như thủy triều trào tới.Chiếc miệng nhỏ nhắn của Nghiên Nhi mở to hết cỡ, tất cả sự việc phát sinh trước mắt đều vượt quá sức tưởng tượng của nàng.

Chi chiến bộ này…lại thuộc về tên gia hỏa kia!Nàng không hiểu vì sao tiểu thư lại đi theo người kia, chẳng lẽ vì hắn đã đánh thức tiểu thư?

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nam nhân gầy yếu như thế…Nhưng nếu tiểu thư đã quyết định rồi thì nàng không nói nhiều nữa, dù sao cũng vẫn đi theo bên cạnh tiểu thư.Cho tới tận khi sự việc trước mắt hiện ra, nàng bị sốc tới mức đầu óc trống rỗng.Tằng Liên Nhi lặng im, từ đầu đến cuối chưa nói một lời, chỉ nhìn Tả Mạc thật lâu.Không biết nàng đang nghĩ gì.---------------------------“Giới chủ!

Tra được rồi, chi chiến bộ này là đồ tể Vệ Doanh!”

Triều Ngọc bẩm báo.“Hả?”

Tằng Dịch cảm thấy được sự run rẩy trong lời nói của Triều Ngọc, không khỏi kinh ngạc.

Hắn biết rất rõ thủ hạ này của mình, xưa nay tâm đen gan lớn, có thể khiến Triều Ngọc thất thố như thế khẳng định không phải sự việc bình thường.“Đồ tể Vệ Doanh…”

Tằng Dịch hơi trầm ngâm rồi hỏi: “Lai lịch như thế nào?”

“Không biết, đột nhiên xuất hiện một chi chiến bộ, nhân số rất ít chỉ hơn một trăm người.

Nhưng vào khoảng thời gian trước, lúc bọn họ đi qua Sơn Đạt giới, bị đám đạo phỉ vây công bọn họ liền tàn sát ba ngàn đạo phỉ, không hề bị tổn thương gì.”

Nói đến đây, trong mắt Triều Ngọc không khỏi hiện lên hình ảnh tanh máu, sắc mặt có chút khó coi.“Sơn Đạt giới, giới của đạo phỉ!”

Sắc mặt Tằng Dịch dần ngưng trọng: “Một trăm…

Ba ngàn…

Không bị làm sao…”

Tin tức này khiến hắn vô cùng khiếp sợ, Sơn Đạt giới cách nơi này không xa, danh tiếng giới của đạo phỉ gần xa đều biết.

Mặt dù trong mắt hắn trình độ của đám đạo phỉ không ra gì nhưng ba ngàn đạo phỉ thì không đơn giản chỉ là một con số, mà nếu đối phương chỉ có một trăm người, đó chính là một việc vô cùng kinh khủng.Nếu như đổi lại là chiến bộ của hắn, hắn không khỏi lắc đầu.

Trừ phi hắn mang đội, mang toàn bộ thống lĩnh, ma giáo mới có khả năng đạt được chiến quả như vậy.Trong đầu hắn bỗng hiện lên gương mặt của thiếu niên kia, âm thầm kinh hãi, lai lịch của tên gia hỏa này khẳng định không đơn giản.Nghĩ đến nữ nhi của mình, hắn không khỏi cười khổ.

Nghĩ nhiều thế cũng vô dụng, ngoài trừ giao hảo với đối phương hắn còn có thể làm gì chứ?Trầm ngâm trong giây lát, hắn bỗng nói: “Kêu Thiên Diệu vệ đi theo tiểu thư, bất luận tiểu thư đi đâu bọn họ cũng phải đi theo, dù cho tiểu thư đuổi bọn họ đi bọn họ cũng phải đi theo.”

“Thiên Diệu vệ!”

Triều Ngọc há hốc mồm, chết đứng tại chỗ.Chương 560 : Xuất phát .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc thoáng nhìn qua đám thị vệ đứng bên cạnh Tằng Liên Nhi, hơi kinh ngạc, nhân số của vệ đội này không nhiều nhưng trình độ không thấp, có bảy vị thống lĩnh giai ma tộc.

Tuy những kẻ còn lại đều là giáo giai nhưng còn cách thống lĩnh giai rất gần.

Rõ ràng, đây là một đội quân tinh nhuệ.Suy nghĩ tới việc ông bố là giới chủ, Tả Mạc liền cảm thấy rất bình thường.Nhưng đối với việc đối phương không rời Tằng Liên Nhi nửa bước lại không chịu sự chỉ huy của hắn, Tả Mạc không chú ý tới điều đó.

Hắn ước gì Tằng Liên Nhi cách hắn xa một chút, hắn đối với nữ nhân xinh đẹp này chẳng lúc nào không phòng bị.Vẫn là A Quỷ tốt.Tả Mạc nghĩ như thế liền nhìn tới A Quỷ, không khỏi vui hơn chút.

Nhưng lại nghĩ tới việc A Quỷ dùng Thủy Vân Thai mà không có hiệu quả khiên tâm tình của Tả Mạc lại trầm xuống.

Lam nhân và Quy đảo đã bố trí truyền tống trận, đi lại cực kì thuận tiện.

Lần này Thúc Long tới giúp Tả Mạc vừa đúng lúc có lam nhân mang Thủy Vân Thai tới.

Lam nhân có thủ đoạn đặc biệt có thể ngắt Thủy Vân Thai mà không giảm dược hiệu của nó.Tuy rằng sau khi dùng trong mắt A Quỷ đã có thêm chút sinh cơ nhưng những thứ khác thì không chút khởi sắc.

Thần lực trong cơ thể nàng vô cùng quỷ dị âm độc, dường như muốn phong tuyệt không cho mở thần hồn A Quỷ, mà Thủy Vân Thai thì rất nhanh bị nó ăn mòn đến hết.Trong yên lặng, thần lực của A Quỷ vậy mà lại tăng thêm một chút.Không thể tiếp tục thế nữa.“Đã khôi phục chưa?”

Tả Mạc hỏi Thúc Long.“Tất cả đều khôi phục rồi!”

Thúc Long vui mừng nói: “Có sáu gã khổ vệ tấn chức rồi, còn có một gã hoa yêu tấn chức, ngoài ra tiểu thư Nam Nguyệt cũng hoàn thành tấn chức.”

Những khổ vệ này đều là tinh nhuệ được tuyển chọn kĩ càng từ trong Vệ Doanh, hành trình lần này tuy có gian nan nhưng vẫn chống cự được, thu hoạch rất to lớn, bọn họ được lợi không ít.

Nam Nguyệt được Tả Mạc chỉ dạy lâu nhất, cũng là người có thực lực mạnh nhất trong mấy người, tính cách lại kiên cường, tu luyện khắc khổ, chỉ có lúc trước thiếu kinh nghiệm thực chiến.

Lần hành quân đường dài điên cuồng này, dọc đường có hàng trăm trận chém giết to nhỏ làm nàng nhanh chóng phá vỡ được bình cảnh, luyện thành âm thần, do đó đã bước vào cảnh giới dạ la yêu.Tả Mạc không khỏi vui mừng, đối với bọn họ thực lực tăng thêm một phần thì càng nắm chắc thêm một phần.Trong Vệ Doanh, vốn chỉ có Thúc Long và A Văn là hai thống lĩnh giai, bây giờ đã có thêm sáu người.

Mà Dã Lăng bản thân là thống lĩnh giia, thêm một gã hoa yêu vừa tấn chức, còn có Nam Nguyệt, tính tổng cộng trong đội ngũ của Tả Mạc có tròn mười một danh thống lĩnh giai.Cả đội có hơn một trăm người vậy mà có những mười một danh thống lĩnh giai, còn lại toàn bộ là giáo giai lão luyện, đội ngũ như vậy tuyệt đối có thể xưng là cường hãn.Thọ Bình vẫn đang quan sát rất kĩ chiến bộ có thanh danh hiển hách này, không, có lẽ hung danh hiển hách thì thích hợp hơn.

Thân là thủ lĩnh Thiên Diệu vệ, bản thân Thọ Bình chính là bạch ngân chiến tướng, cũng là phụ tá đắc lực của Tằng Dịch.

Nhưng mỗi khi quan sát chiến bộ này hắn đều không kìm được mà run lên.Trước đó, hắn đối với trình độ chiến bộ của mình rất tin tưởng, đây chính là Thiên Diệu vệ do hắn khổ tâm tạo nên.

Không cần nói tại Toái Thạch giới, ngay cả những vùng phụ cận, Thiên Diệu vệ xứng đáng với danh đệ nhất chiến bộ.Người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném, đệ nhất chiến bộ trong mắt hắn đứng trước mặt người khác chỉ giống như một đám ngốc mặc quần áo lòe loẹt.

Lúc trước Thọ Bình còn hoài nghi tính chân thực của việc một trăm đồ sát ba ngàn nhưng khi tận mắt nhìn thấy chiến bộ này, mọi nghi ngờ đều đã bị đánh tan, chiến bộ như này đừng nói ba ngàn, cho dù năm ngàn cũng bị thịt.Kỉ luật của đối phương vô cùng nghiêm khác, tu dưỡng cực cao, nghe mà rợn cả người.Hắn chưa từng nghe nói tới việc một chiến bộ trong thời gian nghỉ ngơi mà vẫn duy trì đội hình chiến đấu.

Bất luận thời gian rảnh rỗi nào họ cũng đều tự giác tu luyện, hoàn toàn không giống việc hắn phải đứng ở doanh địa Thiên Diệu vệ để giám sát tu luyện.Bọn họ giống như một đám dã thú đói khát, vĩnh viễn không dừng lại, vĩnh viễn không biết mệt mỏi.Thọ Bình bị dọa chết khiếp, không riêng gì hắn, những gia hỏa Thiên Diệu vệ ngày thường mắt cao hơn trán, tự cao tự đại cũng bị dọa tới ướt quần.

Ngay từ đầu bọn họ đã được Thọ Bình nhắc nhở không được gây chuyện, tâm lý còn không thoải mái lắm nhưng qua hai ngày, nhìn thấy đám gia hỏa Vệ Doanh cường hãn là thế, bọn họ liền ngoan ngoan nghe lời.Sát khí trong mắt khiến người đối diện sợ hãi tới mức tay chân luống cuống.Tằng Liên Nhi trái lại rất bình tĩnh, mỗi ngày đều tu luyện, chẳng quan tâm, thong dong uống trà, ăn điểm tâm, đi dạo một cách tự nhiên.Thọ Bình vô cùng xấu hổ lại rất bội phục cử chỉ tự nhiên của tiểu thư, quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển nữ, cơ nghiệp của đại nhất về sau nhất định sẽ giao vào tay tiểu thư.Tả Mạc không quá để ý tới Thiên Diệu vệ, tầm mắt của hắn đã sớm được đám người mẹ trẻ nâng cấp rồi, trình độ như Thiên Diệu vệ không thể lọt vào mắt hắn được.Hắn quay người nhìn về phía xa xa, đó là phương hướng của Toái Thạch trấn.

Hắn đã từng có ý định mang Đông Tử và Tạp Trác theo nhưng nghĩ lại thì hành trình này quá nguy hiểm, một thanh niên thuần phát, một hoán văn sư không có khả năng bảo vệ bản thân, Tả Mạc nhanh chóng vất bỏ ý nghĩ này.“Xuất phát đi.”

Tả Mạc thản nhiên nói.----------------------------“Phí Lôi, ngươi phải đi rồi sao?”

Đám thiếu niên vẻ không muốn nhìn đối phương nói.Phí Lôi đưa bàn tay đầy vết thương ra, sờ sờ đầu một đứa trong đó cười nói: “Ta có sứ mệnh của mình.”

“Sứ mệnh?”

Đám thiếu niên non nớt mặt đầy nghi hoặc hỏi lại.“Ừ, việc không thể không làm chính là sứ mệnh.”

Phí Lôi mỉm cười giải thích, vóc người hắn cường tráng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đầy vẻ phong sương, chỏm râu ngắn dày có chút hoa râm, mắt lồi màu xám vô cùng thâm thúy.“Người còn về dạy chúng ta không?”

Thiếu niên hỏi mà giọng nghẹn ngào.“Không được rồi.”

Phí Lôi vẫn mỉm cười, mắt hơi nheo lại toát ra sự tang thương: “Các ngươi phải tu luyện cho tốt, đừng lười biến, như vậy mới có thể sớm tiến vào chiến bộ.

Mọi người, ta đi đây.”

Dứt lời, Phí Lôi xoay người bước lên hai bước rồi bay lên trời, áo gió màu đen giống như con dơi mở cánh bay về phía chân trời.Hắn không quay đầu lại.Đôi mắt màu xám nhìn về phương xa, nhìn thấy tình đời tang thương, một ngỏn lửa nóng cháy đỏ tươi phá kén chui ra, không ngừng nhảy múa.Nắm chặt lòng bàn tay, trong đó là một huyết long hung lệ.Kèn lệnh phủ bụi cả ngàn năm bỗng thổi.-----------------------------Giới đồ trong tay Tả Mạc là do Tằng Dịch đưa đến.

Thu thập của người đứng đầu một giới vẫn là rất tốt, thông qua giới đồ này Tả Mạc có thể thuận lợi tìm được vị trí của U Tuyền giới.Nơi đó so với đám Thúc Long chạy từ Tiểu Man giới tới đây còn xa hơn nhiều.Tiểu Man giới và Toái Thạch giới đều thuộc Bách Man cảnh, mà U Tuyền giới thuộc về nơi sâu nhất của Minh cảnh.

Khoảng cách vô cùng xa, cơ hồ kéo dài qua toàn bộ thế giới ma tộc.Những thế lực đan xen, rất nhiều thế lực trải dài khắp đoạn đường, một phần mười trong đó được đánh dấu.Tả Mạc vừa xem đã hiểu, tuy thực lực của Tằng Dịch không tồi nhưng hiển nhiên hắn không có tham vọng mở rộng, trên giới đồ chỉ ghi rõ những nơi gần Toái Thạch giới.Tả Mạc biết rõ chuyện này không phải đơn giản nhưng trong đầu hắn không hề có ý định lùi bước.

Hơn nữa hắn còn định dọc đường hỏi xem có mua được Tố Ảnh Hồn Ti thảo hay không.Thật may, ma tộc có huyết trì.Đây là lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy huyết trì, huyết trì giống như một hồ nước lớn, nước trong hồ giống như tiên huyết vậy, sôi sùng sọc, bọt khí bốc lên.

Nhưng Tả Mạc biết rõ, “huyết” trong huyết trì không phải là máu thật, đó là một loại dịch thể tên là xích huyết tương, thành phần vô cùng phức tạp.Giống như tu giả ở tu chân giới bố trí truyền tống trận, người có thể phối chế ra xích huyết tương ở ma tộc được tôn kính vô cùng.Đám người Thúc Long đã có kinh nghiệm từ trước, rất trật tự nhảy vào trong huyết trì.Tả Mạc ôm lấy A Quỷ, không chút do dự nhảy vào huyết trì.Chỉ duy nhất có một người khi làm điều này mà A Quỷ thờ ơ, đó là Tả Mạc.Thọ Bình thấy vậy liền len lén nhìn thiểu thư, vẻ mặt tiểu thư vẫn thờ ơ, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng tiểu thư không nhìn trúng tiểu tử này.

Bỗng hắn cảm thấy có chút tiếc nuối, tiểu tử này không đẹp trai nhưng chính là một mãnh nam đó!Truyền thống của ma tộc ta là mãnh nam đó, tiểu thư ạ!Mãnh nam cường hãn như vậy, đây là lần đầu tiên Thọ Bình nhìn thấy.Thực sự quá đáng tiếc…

Quá đáng tiếc…Trong tâm Thọ Bình nghĩ mãi, thỉnh thoảng lại tưởng tượng ra nếu song phương cưới nhau thì sẽ mạnh tới mức nào.Nhưng trên mặt hắn không nhìn chút dấu vết nào, vẫn đi sát theo bên cạnh tiểu thư, nhảy vào trong huyết trì.Vừa nhảy vào huyết trì, Tả Mạc chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một mảnh huyết hồng, hương vị rất lạ chui vào trong mũi.

Kì dị nhất chính là xích huyết tương không như nước, chui vào trong tai mũi miệng, trái lại giống như thanh lương dán sát vào da.Đột nhiên một hấp lực cường đại truyền tới từ dưới chân họ.Mọi người còn chưa kịp hành động gì thì luồng hấp lực này đột nhiên bị kéo một cái rồi biến mất.Khi lực lượng này biến mất, Tả Mạc mở mắt ra, nhìn thấy đang người đang phiêu phù ở trong xích huyết tương cách đó không xa.

Xích huyết tương đỏ như máu trong suốt giống như thủy tinh màu đỏ vậy, Tả Mạc có thể nhìn rõ hình ảnh mọi người.Không cần chỉ huy, mấy tên khổ vệ lặng yên nổi lên trước.Một lát sau, bọn họ báo lại tin an toàn, mọi người mới nhanh chóng nổi lên trên.Huyết trì không phải là nơi an toàn, lúc trước khi phát sinh chiến tranh thì không sao, mỗi thế lực lớn đều phải bảo vệ an toàn cho huyết trì của mình, đây là huyết mạch của bọn họ.

Nhưng bây giờ chiến tranh nổ ra, rất nhiều nơi không cho ngoại nhân tiến vào, một ít huyết trì không có ai bảo vệ liền trở thành mục tiêu để đám đạo phỉ mai phục.Đám người Thúc Long dọc đường đã gặp qua việc này, bọn họ đã quen rồi.Ra khỏi huyết trì, xuất hiện trong tầm mắt là một nơi hoang văn khiến Tả Mạc không khỏi cảnh giác.Thọ Bình lại càng khẩn trương, Thiên Diệu vệ nhanh chóng đứng vây quanh Tằng Liên Nhi.Thọ Bình hạ giọng nói: “Tiểu thư, tình huống không tốt.”

Tằng Liên Nhi nhìn Thọ Bình, hỏi: “Sao không tốt?”

“Vâng, mấy tháng trước thuộc hạ đã từng đi qua đây, nơi đây vốn là một cái chợ.”

Thọ Bình vừa thấp giọng nói vừa cảnh giác nhìn bốn phía.Thọ Bình không cố ý thấp giọng, với thính lực của mọi người tự nhiên nghe rất rõ.Bầu không khí đột nhiên trở nên khẩn trương.Chương 561 : Bắt đầu chiến tranh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Đây là tình báo chúng ta sưu tầm được, phát hiện ra khe hỗn đỗn.”

Tạ Sơn đầy mệt mỏi nhưng hai mắt lại vô cùng sáng: “Tổng cộng có ba giới!”

“Đông Lưu giới, Trung Thương giới và Vân Quan giới.”

Một hình ảnh thật lớn hiện ra, đó là một giới đồ.Công Tôn Sai nghe rất kĩ sợ rằng sẽ bỏ qua chi tiết nào đó.

Đám người Ma Phàm Ngụy Nhiên tất nhiên cũng ở nhóm này.“Khe hỗn động ở Đông Lưu giới tạm thời không có động tĩnh gì, khe hỗn độn ở Vân Quan giới thông tới yêu giới, hơn nữa còn tới Địa Kiền môn tại Vân Quan giới, thế lực rất mạnh, có sáu chi chiến bộ, chiếm một nửa địa bàn ở Vân Quan giới.”

Tình báo Tạ Sơn có được vô cùng rõ ràng, hắn nhẹ giọng nói: “Trung Thương giới là mục tiêu tốt nhất của chúng ta, không những gần chúng ta nhất hơn nữa môn phái đứng đầu ở đây đã bị đánh tan.

Bọn họ đang rơi vào hỗn loạn.

Đã xác định được kẻ xâm lấn là một chiến bộ của ma tộc, khe hỗn độn đối diện khẳng định là đi ma giới, không thể nghi ngờ.

Cụ thể là giới nào thì chưa bắt được tù binh ma tộc nào vậy không thể xác định được.”

“Chỉ cần là ma giới thì đều có giá trị với chúng ta.”

Công Tôn Sai vừa mở miệng mọi người liền tập trung lắng nghe.Hắn đứng lên, chậm rãi nhìn qua từng người, mọi người không khỏi ngồi ngay ngắn lại, không khỏi run lên.“Mọi người đều đã nắm được tin tức của sư huynh.”

Giọng Côn Tôn Sai rất bình tĩnh, tóc rối tung trên trán nhưng không thể nào ngăn được đôi mắt sáng quắc kia.“Mục tiêu của chúng ta rất đơn giản, đó chính là trợ giúp sư huynh!

Nhưng nếu chúng ta tiến vào bất cứ ma giới nào cũng chỉ khiến toàn bộ ma giới đó không chết không thôi với chúng ta.”

“Nhưng, chúng ta có thể vươn xúc tu của mình vào ma giới, như vậy đã có thể trợ giúp sư huynh.”

Hiên nhiên Công Tôn Sai đã suy nghĩ rất cặn kẽ, hắn nói tiếp: “Chúng ta có thể thông qua Vệ Doanh và Thời Đông để xây dựng nên chiến bộ ma tộc của chúng ta, những chiến bộ ma tộc này sẽ tiến vào ma giới, chỉ như thế mới có thể trợ giúp cho sư huynh.

Thậm chí chúng ta có thể đem toàn bộ Vân Hải giới thành nơi mà tu giả yêu ma có thể cùng tồn tại, điều này không dễ nhưng cũng không phải không có khả năng.”

Tất cả mọi người đều trầm tư suy nghĩ, chậm rãi tiêu hóa, sau đó khẽ gật đầu, trong mắt hừng hực chiến ý.Mẹ trẻ mỉm cười, dáng vẻ ngượng ngùng như tiểu hài tử lại hiện lên, đôi mắt càng ngày càng sáng, bình thản nói: “Nhưng trước đó, chúng ta cần có địa bàn để đi tới ma giới!

Chúng ta cần càng nhiều chiến bộ!

Chúng ta cần càng nhiều tài nguyên!

Chúng ta cần càng ngày càng cường đại!”

Trong mắt mọi người đều hiện rõ sự điên cuồng, bọn họ cảm thấy máu huyết trong người như muốn sôi lên.“Các ngươi phải chuẩn bị cho tốt, rõ chưa?”

Công Tôn Sai nghiêng mặt, nụ cười ma quỷ cùng chiến ý điên cuồng như ánh sáng và đêm tối đan xen vào nhau.“Vâng!”

Mọi người cùng đứng lên, đồng thanh hét lớn.Công Tôn Sai đi tới bên cạnh hình ảnh của Trung Thương giới, ẩn sau dáng cười ngượng ngùng là chiến ý vô tận.“Bắt đầu chiến tranh rồi!”

---------------------------Tiến triển của Thời Đông ở Tiểu Man giới vô cùng nhanh, bây giờ toàn bộ Tiểu Man giới đã bị hắn nắm trong tay.

Năm đó tuy không được trọng dụng nhưng danh tiếng của hắn tại Tiểu Man giới khá cao, mọi người đều biết rõ Thời Đông là một vị chiến tướng rất lợi hại.Cho nên khi Thời Đông đột nhiên quay giáo lại, ngoại trừ lão đại năm xưa của hắn cố gắng kêu gào thì các thế lực khác không ai dám ho he gì.

Ở ma giới chuyện như này mỗi ngày đều có.

Đối với những gia tộc cao quý thì còn có vinh quang nào đó muốn giữ lại, nhưng đối với những thế lực nhỏ, cường giả làm vua, nắm tay người nào lớn người đó làm lão đại.Năm đó Thời Đông giằng co với lão đại, không đợi hắn tiến công thì đám thủ hạ của gã đã đồng loạt phản bội.

Thời Đông không được trọng dụng không phải ai cũng biết nhưng Thời Đông lợi hại ra sao ai cũng biết, hơn nữa bọn họ so với người thường càng biết rõ hơn.

Vì an toàn của bản thân, bọn họ nhanh chóng đầu hàng.Thời Đông đại thắng xông lên, nhanh chóng dựa theo chỉ thị của mẹ trẻ bắt đầu giải trừ chiến bộ của địa phương, chọn lọc tinh nhuệ tiến vào Hôi doanh.Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thực lực của Hôi doanh liền mở rộng ra gấp ba, đây còn là do hắn chọn lựa những ma tộc tinh nhuệ nhất.Hắn biết rõ, Hôi doanh muốn hình thành nên sức chiến đấu còn cần một khoảng thời gian nữa.Nhưng có đại nhật khổ vệ khiến hắn có đủ tự tin biến Hôi doanh thành chiến bộ nhất lưu!Nhưng hắn đã đánh giá thấp thực lực của Quy đảo.Rất nhanh hắn nhận được lệnh của mẹ trẻ, Hôi doanh quay về Quy đảo tiến hành huấn luyện đặc biệt.Huấn luyện đặc biệt?Hắn hơi ngờ ngợ, huấn luyện như nào mà gọi là đặc biệt?Nhưng hắn cũng hiểu rõ bản thân phải làm như nào, lập tức hạ lệnh xuống.----------------------------Tả Mạc không hề biết rằng hành trình của bọn họ đang có vô số người để ý.Danh tiếng của đồ tể Vệ doanh chấn nhiếp khắp nơi, người hữu tâm tất sẽ để ý.

Tuy không có ai muốn trêu chọc Vệ doanh nhưng việc âm thầm điều tra thì cũng chẳng ảnh hưởng tới ai.Nơi đây nhất định đã trải qua một cuộc chiến kịch liệt, chợ tan hoang, đất cháy đen, tất cả đều nói rõ điều này.Mọi người đều rất tập trung, bọn họ không lo gặp đạo phỉ nhưng rất lo khi gặp chiến đấu quy mô lớn, nhất là chiến bộ của tu giả.Đám người Thọ Bình không quen tu giả nên khi chiến đấu thì sẽ vô cùng nguy hiểm.Tả Mạc cũng không muốn gặp bởi vì có khả năng thân phận sẽ bị tố giác, tuy Vệ Doanh đã được Vệ dạy bảo, không khác gì so với ma tộc nhưng những cao thủ của các đại môn phái kia đều sâu không thể lường được, vạn nhất lộ tẩy vậy tuyệt đối không phải việc tốt gì.Những gia hỏa mồm kêu trừ ma vệ đạo tuyệt đối sẽ lao tới chém giết bọn họ.Thiên Diệu vệ và Vệ Doanh đều cẩn thận phòng bị, từ điểm này có thể nhìn ra sự chênh lệch giữa song phương.

Thiên Diệu vệ thì như lâm đại địch, cẩn thận từng li từng tí.

Còn Vệ Doanh thì cực kì trấn tĩnh, trong mắt thi thoảng lóe lên quang mang chứng tỏ bọn họ đang âm thầm phòng bị.Đẳng cấp cao thấp đã được phân định!Thọ Bình thầm lắc đầu, thật sự chán nản.

Nhưng rất nhanh hắn liền ném tất cả tạp niệm lại phía sau, mọi việc trước mắt đều bất bình thường.Bỗng, một bóng đen chợt lóe lên, trong phút chốc lao vào trong đội ngũ của Vệ Doanh.Tốc độ thật nhanh!Thọ Bình lo lắng, tên dò xét trạm canh gác này tốc độ thật nhanh, vượt qua bất cứ người nào Thiên Diệu vệ.----------------------------“Phía trước đang có hai đội ngũ chiến đấu, đều là ma tộc, tình hình chiến đấu rất kịch liệt.”

A Văn báo cáo tình hình phía trước một cách giản lược.Tả Mạc nhíu mày, đây là lộ tuyến họ phải đi qua, không thể nào đi đường vòng được.“Đi xem sao.”

Rất nhanh đội ngũ yên lặng tiến tới, chiến trường kịch liệt hiện ra trước mắt mọi người.Trên trời đầy hỗn loạn, các nhóm ma tộc nhỏ bị vô số ma tộc có hai cánh mặc lục bao vây.

Đây là mặc lục ma tộc, giống sói, tốp năm tốp ba chợt tụ chợt tán, che phủ bầu trời, tiếng gào thét vang lên không dứt.“Là lục quỷ dạ xoa!”

Vệ nhắc nhở Tả Mạc: “Tốc độ của chúng rất nhanh, sức chiến đấu không tồi, thiên tính lạnh bạc thèm sát, am hiểu nhất là triền đấu, phải cẩn thận.”

“Bọn chúng có nhược điểm gì không?”

Tả Mạc hỏi.

Nếu như mẹ trẻ có mặt ở đây nhất định sẽ không hỏi điều này, mẹ trẻ đối với tất cả các binh chủng của ma tộc đều nắm rõ như lòng bàn tay.“Bọn chúng hiếu chiến, nóng tính, khả năng chiến đấu không cao.”

Vệ nói nhanh: “Nhưng ngươi phải cẩn thận, bọn chúng tuy khả năng chiến đấu không cao, kỉ luật không tốt nhưng lục quỷ dạ xoa lại rất dễ có chiến tướng, bạch ngân chiến tướng trở lên thực lực đều không tồi.

Kì thực xà ma cũng dễ dàng có chiến tướng.”

Tả Mạc rất nhanh nhìn thấy một ma tộc khoác áo choàng đỏ tươi trên chiến trường, ma thể khôi ngô, vô cùng dũng mãnh, tay trần đứng ở đầu trận, mỗi lần ra tay đều có một đoàn hỏa quang, lục quỷ dạ xoa xông tới chỉ cần hơi vô ý bị hỏa quang quét trúng liền biến thành tro bụi, mắt thường cũng có thể nhận thấy.Chiến bộ này thương vong khá lớn, sở dĩ chưa bại, hơn nửa là có công của vị nam tử ma tộc này.“Đại nhân, bọn chúng dường như đang bảo vệ ai đó.”

Dã Lăng thấp giọng nói, hắn nhiều kinh nghiệm, thoáng nhìn đã phát hiện dị tượng.Tả Mạc ừ một cái, hắn cũng để ý thấy chiến bộ này chỉ còn hơn ba trăm ngươi nhưng vẫn ngoan cường vây thành vòng tròn bảo hộ một lão giả.Thương vong của lục quỷ dạ xoa cực cao nhưng bọn chúng giết người đến đỏ mắt rồi, người trước ngã xuống người sau liền tiến lên, lớp lớp xung kích trận địa đối phương.Mỗi một lớp xung kích bọn chúng đều có người ngã xuống, tất nhiên chiến trận của đối phương cũng sẽ xuất hiện thương vong.Tả Mạc vẫn đứng nhìn, một phương không sợ thương vong, một phương nửa bước không lùi, chiến đấu thật thảm khốc.

Hắn đã sớm nghe Bồ yêu và Vệ nói qua, ma tộc rất thiện chiến, chiến tranh của họ vô cùng tàn khốc.

Giờ tận mắt nhìn thấy, quả nhiên như thế, ngược lại, tu giả chiến đấu còn kém nhiều lắm.Thọ Bình trông thấy lục quỷ dạ xoa thì sắc mặt khẽ biến.Đặc biệt khi nhìn thấy thật nhiều lục quỷ dạ xoa bay trên trời, chỉ sợ không dưới bảy tám trăm.

Lục quỷ dạ xoa không phải là đám đạo phỉ ô hợp, bảy tám trăm con lục quỷ dạ xoa đủ để tấn công một tòa thành.Nhớ tới chợ tan hoang mà bọn họ vừa đi qua, tâm Thọ Bình chợt trầm xuống, chẳng lẽ đó là do lũ lục quỷ dạ xoa này gây nên?Hắn không khỏi nhìn về phía Tả Mạc, thấy thần sắc của đối phương vẫn bình tĩnh tự nhiên không chút hoảng hốt nhất thời cảm thấy xấu hổ, bản thân cũng là chiến tướng từng gặp qua vô số máu tươi vậy mà ngay cả một thiếu niên cũng không bằng.Vẻ mặt trấn tĩnh nhưng trong lòng Tả Mạc có chút lo lắng.

Hắn tuy không có biến thái như mẹ trẻ nhưng kinh nghiệm thực chiến của bản thân còn nhiều hơn chiến tướng bạch ngân phổ thông nhiều.Song phương sống mái với nhau, trong thời gian ngắn chỉ sợ không thể kết thúc.Tuy nhóm của nam tử kia ít người nhưng ý chí ngoan cường, hơn nữa còn có người chỉ huy, phòng thủ cực kì nghiêm chỉnh, lục quỷ dạ xoay ngoài việc loanh quanh ở ngoài thì chẳng có biện pháp gì.Chỉ sợ chiến đấu sẽ duy trì tới rạng sáng ngày mai, Tả Mạc thầm đoán.Nhưng điều hắn không muốn nhất chính là thời gian bị kéo dài.Rất nhanh, hai bên giao chiến đã chú ý tới đám người Tả Mạc.Nam tử phía sau trận bỗng nói vọng ra, giọng già nua: “Không biết vị bằng hữu nào?

Tại hạ là Đào Hưng của Vô Tẫn thành, rất mong bằng hữu ra tay tương trợ, khi chiến đấu kết thúc tại hạ nhất định có hậu tạ!”

Đối phương tuy xin giúp đỡ nhưng vẫn giữ nguyên phong độ, trong giọng nói không có chút hoảng loạn.“Đào Hưng!”

Hai mắt Thọ Bình mở to ra, thất thanh hô lớn.Chương 562 : Làm ăn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnĐào Hưng?Tả Mạc vẫy vẫy tay với Thọ Bình ý bảo đối phương lại đây.

Trong mắt hắn, Tằng Liên Nhi tự mình đưa thân đến cửa, đám Thiên Diệu vệ của Thọ Bình cũng coi như là tặng phẩm đi kèm khi mua đồ, có sai bảo chút cũng không có vẫn đề gì đâu.Gân xanh trên trán Thọ Bình giật giật, một thằng nhãi con chưa đến hai mưa ngoắc ngoắc tay kêu mình đi qua hắn bảo, đổi lại là người khác hắn đã sớm đem đối phương xé thành trăm mảnh rồi!

Dù cho ngươi là mãnh nam, dù cho thủ hạ của ngươi của lợi hại tới mấy, dù cho hậu trường của ngươi có mạnh tới đâu, ngươi cũng không phải là giới chủ!

Hắn thoáng thấy tiểu thư đang nhìn hắn.Tim hắn chợt đập mạnh.…Ta nhẫn!Thọ Bình ngoan ngoãn đi tới trước mặt Tả Mạc: “Các hạ có gì phân phó?”

“Đào Hưng là ai?”

Tả Mạc không nhiều lời, hỏi luôn.“Thành chủ Vô Tẫn thành!”

Thọ Bình suy nghĩ một chút cảm thấy nếu gặp chuyện gì đó phiền toái, bọn họ trốn cũng không thoát không bằng nói thật ngay từ đầu: “Vô Tẫn thành là một tòa thành lớn vô cùng nổi danh ở Ám Uyên giới, cách nơi này rất xa.

Đào Hưng nổi tiếng nhất chính là có thể nuôi dưỡng ma thai.

Năm đó nghe nói hắn bởi vì nuôi dưỡng ra âm ma ma thai mà được giới chủ Ám Uyên giới tặng cho Vô Tẫn thành.”

“Ma thai?”

Tả Mạc thấy sự khát vọng hiện lên trong mắt Dã Lăng, nhớ lại Dã Lăng tu luyện vụ thủ vị vì khuyết thiếu ma thai nên không thể tu thành vụ ma thể, lúc nào cũng cảm thấy hối tiếc vì điều này.“Đúng!

Đào Hưng là ma thai đại sư chân chính, vô cùng nổi tiếng.”

Trong mắt Thọ Bình cũng hiện sự khát vọng nhưng hắn biết rõ lúc này không phải là thời điểm để nghĩ tới điều này nên rất nhanh đã bình thường trở lại.Tả Mạc bỗng quay đầu, nói lớn về phía chiến trường: “Đào Hưng, có vụ ma thai hay không?”

Thọ Bình há hốc mồm, Thiên Diệu vệ câm nín.Ngược lại khóe miệng Tằng Liên Nhi hiện lên nụ cười rất nhẹ.---------------------------“Đại sư, bọn họ có xuất thủ hay không?”

Đường Phỉ vô cùng lo lắng hỏi thăm, tuy rằng Đào Hưng là thành chủ của Vô Tẫn thành nhưng người thân của hắn vẫn thích gọi hắn là đại sư hơn.Đào Hưng mặc bố y màu đen rộng thùng thình, mặt đầy nếp nhăn thời gian nhưng đôi mắt lại lấp lánh có thần, chứng tỏ là người học rộng biết rộng.

Tình thế vô cùng cấp bách nhưng vẻ mặt hắn không có chút kinh hoảng nào, vô cùng bình tĩnh.Hắn mỉm cười, giọng nói tràn đầy hào hiệp: “Này chỉ có trông vào số phận thôi.”

Đường Phỉ cắn chặt môi anh đào, trong lòng nàng rất hối hận, nếu như ngay từ lúc đầu nàng đã ngăn cản thì đại sư đã không gặp phải tình trạng nguy hiểm như này!Đào Hưng hiểu được tâm tư của Đường Phỉ, cười nói: “Ngươi không cần tự trách, việc này vốn không phải do ngươi sai, ngươi đã làm tốt rồi.

Với chỉ năm trăm binh mà chống được một ngàn năm trăm lục quỷ dạ xoa, nếu truyền ra ngoài ngươi sẽ thành nữ tướng nổi danh nhất.”

Đường Phỉ cao gầy, áo giáp bó sát người tôn lên vẻ đẹp uyển chuyển của cơ thể, tóc màu lục nhạt, búi đơn giản thành đuôi ngựa, tay phải nắm ma binh ở hông, tư thế oai hùng hiên ngang.Mặt Đường Phỉ không chút nổi bật, ngón tay nắm ma binh đã trắng bệch ra.Tuy đang nói chuyện với thành chủ nhưng nàng vẫn tập trung vào chiến trường, nàng chú ý tới động tác của Tra Hùng đã chậm chạp hơn trước, nhất thời trong lòng vô cùng lo lắng.Đường Phỉ rất hiểu, nàng sở dĩ có thể lấy năm trăm binh chống một ngàn năm trăm lục quỷ dạ xoa là do dưới trướng của nàng có mãnh tướng Tra Hùng, nếu không, bọn họ đã sớm thua cuộc rồi.Một khi Tra Hùng kiệt sức, cán cân sẽ nghiêng đi.Bỗng, một giọng nói vang vọng khắp chiến trường: “Đào Hưng, có vụ ma thai không?”

Hai mắt Đường Phỉ trợn tròn, vẻ mặt cứng đờ, tâm tình cảm thấy kì cục không được tự nhiên.

Nàng đi theo Đào Hưng rất nhiều năm, gặp qua không ít người đi cầu đại sư nhưng chưa từng gặp qua tình huống như này.

Đại sư đến cầu đều là các đại nhân vật, thường không nói hai lời lập tức làm xong.

Xong việc, đại sư tự nhiên sẽ đáp tạ, tám chín phần mười là các loại ma thai, song phương hợp tác tốt đẹp.Cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua đương sự há mồm đàm phán điều kiện, đem hai cái này so sánh, trong tâm nàng không khỏi hiện lên sự khinh bỉ.Quả nhiên đại nhân vật vẫn là đại nhân vật, khí độ và thủ đoạn xa xa không phải những kẻ nhà quên này có thể so được.Cứu đại sư còn sợ không có ma thai sao?Hơn nữa đang trong giai đoạn gấp rút, đây không phải là thừa nước đục thả câu sao?

Trong lòng Đường Phỉ không vui chút nào, sắc mặt trầm xuống.Đào Hưng cũng sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn gặp loại người trực tiếp như thế, nhưng xưa nay hắn vốn rộng rãi không quá để ý, cao giọng nói: “Không biết các hạ cần loại vụ ma thai nào?”

Giờ đấy lượt Tả Mạc ngẩn người, vụ ma thai loại nào?

Hắn quay sang hỏi Dã Lăng: “Ngươi cần loại vụ ma thai nào?”

Hai mắt Dã Lăng ửng đỏ, khi Tả Mạc hỏi vụ ma thai thì tim hắn đã đập ầm ầm rồi, đến lúc Tả Mạc trực tiếp hỏi hắn thì chưa bao giờ hắn cảm thấy xúc động như lúc này.

Giờ đây dù cho đại nhân bắt hắn đi tìm chết hắn cũng không chút do dự mà xông vào.Ngô vương…Miệng run run, hắn lắp bắp nói: “Hôi tương vụ ma thai…”

“Ồ, là hôi tương vụ ma thai sao.”

Tả Mạc gật đầu, quay sang cao giọng nói: “Lão đầu, là hôi tương vụ ma thai!”

Lão đầu!Đường Phỉ thiếu chút nữa rút ma binh trong tay ra, mặt nàng giận tái đi, đây là lần đầu tiên nàng gặp một người thiếu tôn kính với thành chủ như thế!

Không riêng gì nàng, sắc mặt đám ma vệ xung quanh đều vô cùng giận dữ.Thọ Bình cùng đám Thiên Diệu vệ vô cùng sùng bái nhìn nhìn Tả Mạc.Trời ạ!

Dám gọi Đào Hưng là lão đầu, chỉ sợ tên giả hỏa này chính là kẻ đầu tiên!Đào Hưng cười ha hả, hắn cảm thấy tên gia hỏa đối diện vô cùng có ý tứ, một lần nữa cao giọng nói: “Tiểu tử, muốn mấy cái?”

Vốn tưởng đối phương sẽ lợi dụng cơ hội sư tử ngoạm hắn một cái, không ngờ đối phương lại chỉ cần hôi tương ma vụ thai, này đối với hắn mà nói thực sự không đáng kể.

Có thể thấy đối phương là một kẻ không biết suy nghĩ.Sai lầm rồi!Tả Mạc lập tức ý thức được, mình định giá quá thấp rồi, bản thân hiểu quá ít về ma thai nên tự nhiên sẽ khó tránh khỏi sai lầm.

Đối vở kẻ mà tham lam đã khắc sâu vào trong lòng như Tả Mạc thì sai lầm này chẳng khác gì cứa vào da thịt hắn.

Hắn vốn muốn hỏi Dã Lăng một chút nhưng khi thấy vẻ mặt rưng rưng sắp khóc của tên gia hỏa này thì Tả Mạc nhận ra có hỏi cũng như không nên đành thôi.“Một trăm!”

Thọ Bình thiếu chút nữa thì đầu cắm xuống đất, Dã Lăng đang nước mắt lưng chòng cũng phải há hốc mồm, không biết nên nói gì.Ngay cả lục quỷ dạ xoa đầy trời cũng sửng sốt.Một trăm!Ma thai!Khi nào ma thai lại dùng đơn vị là một trăm vậy?Xoẹt, Đường Phỉ nhanh chóng rút ma binh bên hông ra, chuẩn bị cá chết lưới rách.

Giờ đây, nàng rất muốn xông lên chém cho tên không biết suy nghĩ kia một đao, trong mắt nàng, tên kia không biết đáng ghét xấu xa hơn lục quỷ dạ xoa bao nhiêu lần.Một trăm!Đến lượt Đào Hưng ngây ra, hắn cũng không biết nói gì.Ông trời ơi, một trăm ma thai, dù cho là hôi tương vụ ma thai cấp thấp thì số lượng này cũng thật quá nhiều.

Ma thai, là ma thai đó!Gia hỏa đối diện có phải ma tộc không?Đây là ý nghĩ hiện ra trong đầu hắn, hắn cảm thấy thật sai lầm nhưng hắn không biết rằng, ý nghĩ này của hắn rất gần với thực tế.“Xin lỗi, trong tay ta chỉ có ba cái hôi tương vụ ma thai!”

Không biết vì sao, khi Đào Hưng nói ra những lời này lại cảm thấy xấu hổ: “Các hạ có thể đưa ra ma thai khác không?”

“Chỉ ba cái…”

Tả Mạc vuốt vuốt cằm trầm tư, vội vàng hỏi Bồ yêu và Vệ: “Mau mau, nói, chúng ta có ma thai nào thì tốt.”

Bồ yêu môi mỏng như đao, miệng lưỡi sắc sảo: “Kim tướng ma thai, nhật ma thai, u ảnh ma thai, lãnh đao đường ma thai, bách tướng ma thai.”

Vệ cười đầy ấm áp như hoa mùa xuân bổ sung: “Còn có u thủy minh nguyệt ma thai, lực sơn ma thai, tinh lạc ma thai, thiểm linh ma thai.”

Tả Mạc thuật lại một chữ cũng không sót, giọng nói vang vọng khắp toàn trường.Toàn bộ chiến trường trong giây lát liền im lặng, tất cả mọi người đều bị bảng kê ma thai này làm cho ngây ra.Toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người Tả Mạc, giờ khắc này, Tả Mạc bị vạn chúng chú mục, ngay cả lục quỷ dạ xoa cũng há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Tả Mạc, bộ dáng như vừa gặp phải quỷ vậy.Thủ lĩnh lục quỷ dạ xoa hai mắt đỏ lên, nếu không phải lần này là tử lệnh, hắn rất muốn gào lên, cho ta đi, ta sẽ nhanh chóng dẫn người biến khỏi đây!

À không, một nửa, chúng ta chỉ cần một nửa liền lập tức biến khỏi đây!Hắn rất nghi ngờ, khi hắn trở về báo cáo, đại nhân có hối hận hay không khi đã không cho hắn có quyền giao dịch tại chỗ…Đào Hưng hóa thành tượng đá, không chút nhúc nhích, hắn vô cùng khiếp sợ.Ôi, ông trời ơi, sao ta lại có ý nghĩ ngu xuẩn như vậy, tên gia hỏa này sao lại không phải là ma tộc chứ?

Ma tộc có thể một hơi báo ra nhiều ma thai như vậy hắn chưa từng gặp qua.Đào Hưng đáng thương vẫn đang ngây ra trước sự quen thuộc ma thai của đối phương, hắn còn chưa hiểu những ma thai sau đó chính là đại biểu cho ma bối.“Ngươi thật xảo trá!”

Không nhịn được nữa, Đường Phỉ gầm lên.Tả Mạc sửng sốt, bất đắc dĩ nói: “Chỉ là làm ăn thôi mà, ngươi tình ta nguyện, không đồng ý thì thôi.

Ta thấy chẳng có gì đáng giá hơn tính mạng cả, vụ làm ăn này các ngươi không hề lỗ.”

Tả Mạc vô sỉ khiến tất cả ma cam bái hạ phong.Đường Phỉ nghẹn ngào, hai mắt nàng bốc lửa, hận không thể dem Tả Mạc đốt thành tro.Đào Hưng ngăn cản Đường Phỉ, mặc dù có chút đau lòng nhưng vẫn cao giọng nói: “Vị tiểu ca này nói không sai, không gì có thể so với tính mạng.

Được, ta đáp ứng, nhưng ma thai đang ở Vô Tẫn thành, vẫn thỉnh các hạ phái người đi lấy.”

“Chúng ta có đi ngang qua Ám Uyên giới không?”

Tả Mạc thấp giọng hỏi Thúc Long.Thúc Long luôn bình tĩnh, trên thực tế, trong đội ngũ ngoại trừ mấy người Dã Lăng Nam Nguyệt có chút giật mình thì những người khác đều coi như không có gì.

Ngược lại, bọn họ cảm thấy đại nhân đòi hỏi như thế là đúng có gì quý hơn tính mạng chứ?Thúc Long gật đầu: “Đại nhân, có đi qua ạ.”

Lập tức Tả Mạc tỏ vẻ mừng rỡ, cao giọng nói: “Tốt, thành giao!”

Thủ lĩnh của lục quỷ dạ xoa đã sớm không nhịn được nữa, trong nháy mắt đầu hắn trống rỗng, mất mát vô hạn chiếm cứ toàn bộ thể xác và tâm hồn hắn, hắn muốn phát cuồng rồi!Nhiều ma thai như vậy…Đột nhiên hắn ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực, giọng khàn khàn hét lớn: “Giết bọn chúng!”

“Giết bọn chúng!”

Hai mắt của toàn bộ lục quỷ dạ xoa đều đỏ rực, vẻ mặt dữ tợn.Chỉ có một trăm người vậy mà dám coi họ như không khí!Giết!Chương 563 : Đánh một trận!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnHơn phân nửa lục quỷ dạ xoa gào thét lao xuống!Hai cánh mở ra, một tầng lục mang thăm thẳm như lưỡi dao sắc bén xé toang không khí, tiếng rít bén nhọn kinh người như thủy triều ào tới!Mắt chúng đỏ rực, vẻ mặt dữ tợn, ma văn màu đen hiện lên trên nước da màu lục.Đỉnh cánh là nơi lục mang tập trung nhiều nhất, lướt đi trong không trung tạo thành hai lưỡi dao ánh sáng màu lục.

Khắp trời quang ngân như mưa, vô cùng sáng lạn!Bỗng, bọn chúng với tốc độ kinh người rất nhanh xen kẽ đổi vị trí, chỉ thấy quang ngân khắp trời như bị một bàn tay vô hình nào đó từng chút một gom lại, càng ngày càng thêm dày đặc!Từng đường lục ngân không ngừng đan xen tụ tập, chúng nó hấp dẫn lẫn nhau, không ngừng áp súc vào giữa.

Rất nhanh, quang ngân càng lúc càng lớn, nhìn từ xa chúng giống như một thể vậy.

Một dải lục quang vài chục trượng như một ngôi sao rớt xuống, cùng với đó là thanh thế đáng sợ ầm ầm đánh tới!“Dạ vương xoa!”

Đường Phỉ thất thanh hô lớn, trong nháy mắt vẻ mặt hồng hào của nàng bỗng trắng bệch ra.

Thân là bạch ngân chiến tướng, nàng đối với tuyệt chiêu của chiến bộ lục quỷ dạ xoa rất am hiểu.Không phải!

Đây tuyệt đối không phải là đạo phỉ lục quỷ dạ xoa thông thường, đây là một chiến bộ lục quỷ dạ xoa!Lục quỷ dạ xoa phổ thông không có khả năng sử dụng dạ vương xoa.

Dạ vương xoa được xưng là tuyệt kĩ tất sát của chiến bộ lục quỷ dạ xoa, độ khó rất cao, đối với mỗi lục quỷ dạ xoa yêu cầu kỉ luật cực cao.Đường Phỉ nhanh chóng nắm lấy ma binh, môi tái nhợt đi.

Ngay từ đầu đối phương đã dùng dạ vương xoa, bọn họ khẳng định không thể kiên trì tới lúc này.

Tuy Đường Phỉ vô cùng tự tin nhưng cũng không nghĩ tới bản thân chỉ dựa vào năm trăm binh mà có thể đỡ được dạ vương xoa.Mục tiêu của đối phương là bắt sống đại sư!Trong nháy mắt, Đường Phi đã hiểu rõ lục quỷ dạ xoa muốn gì.

Nhưng hiểu ra thì có thể làm được gì?

Chưa bao giờ nàng thấy bất lực như này, chưa từng!Dạ vương xoa!Thất bại trong tay chiến bộ có thể sử ra dạ vương xoa thì bản thân mình cũng không quá oan uổng.Đường Phỉ tuyệt vọng.----------------------------Lục quỷ dạ xoa đan xen đổi vị trí khiến người xem hoa cả mắt, tập trung thành một chùm lục quang chói mắt dài vài chục trượng làm mặt trời như thất sắc.Sắc mặt Thọ Bình khẽ biến, hắn rướn cổ hô lớn: “Bàn xà!”

Đột nhiên chiến trận của Thiên Diệu vệ biến đổi, bọn họ tựa như một con rắn, từng vòng cuộn lại.

Đây là chiến trận phòng ngự mà Thiên Diệu vệ am hiểu nhất nhưng trong lòng Thọ Bình không có chút lòng tin nào vào nó.Đấy là dạ vương xoa đó!Là một trong những tuyệt kĩ tất sát nổi danh nhất của chiến bộ lục quỷ dạ xoa, nó chính là thứ đánh giá một chiến bộ lục quỷ dạ xoa tiêu chuẩn, chiến bộ có thể sử dụng dạ vương xoa tuyệt đối không phải chiến bộ lục quỷ dạ xoa tầm thường!Hai mắt Thọ Bình đỏ kệch, hắn cắn chặt răng.Thiên Diệu vệ trọng công nhẹ thủ, nếu là vào lúc khác hắn tuyệt đối sẽ xông lên liều chết.

Lục quỷ dạ xoa có dạ vương xoa, Thiên Diệu vệ cũng có tuyệt kĩ của mình.

Nhưng tiểu thư đang ở đây!

Bất luận lúc nào, bảo hộ tiểu thư cũng là nhiệm vụ trọng yếu nhất.Chết tiệt!Hắn lo lắng nhìn về phía tiểu thư, khi nhìn tiểu thư hắn phát hiện nàng vẫn bĩnh tĩnh yên lặng nhìn Tả Mạc, coi như không có dạ vương xoa trên trời vậy.Chẳng lẽ…Trong lòng hắn rung lên, quay sang bên cạnh.Nhờ thế mà hắn nhìn thấy, tay trái Tả Mạc giơ lên.----------------------------Nắm tay trái, khuỷu tay hơi thu vào, đẩy đẩy ra sau, thân hơi nghiêng.Tiếng rít khắp trời đột nhiên như biến mất, cảm giác quái dị trào dâng trong lòng hắn.Đây là… hai mắt Thọ Bình trợn tròn!Tùng!Ba động vô hình giống như nhịp trống, lấy Tả Mạc làm trung tâm truyền tới mỗi người phía sau hắn.Tùng tùng!Mỗi nhịp trống đều mạnh mẽ có lực, như xuyên thấu vào lòng người, máu trong người, cơ nhục như bị thứ gì đó hấp dẫn, không thể khống chế được mà run lên!Nhịp trống thôi động, mỗi một nhịp trống mọi người không kìm được mà điều chỉnh sức mạnh bản thân.Vô số hắc mang thẳng tắp từ đám người Thúc Long bay lên, giống như bị hấp dẫn bởi nam châm đầu nhập vào tả quyền của Tả Mạc.

Trong nháy mắt, tả quyền của Tả Mạc như được phủ một tầng hắc mang, nồng nặc ngưng thực.Hoa văn thái dương ở ngực phải Tả Mạc sáng lên, từng sợi kim mang từ tả quyền của Tả Mạc bốc lên, xen lẫn vào hắc mang, trông vô cùng đẹp mắt.Tùng tùng tùng!Nhịp trống như móng ngựa dồn dập, hắc mang trên tả quyền ngày càng nhiều, phía sau Tả Mạc, khổ vệ khắp người được bao phủ bởi trọng giáp lúc này không kìm được mà run lên.Mỗi một nhịp trống đều khiến bọn họ hưng phấn, chiến ý giống như ngọn lửa được gió thổi bùng lên, không ngừng cháy, không ngừng thiêu đốt huyết dịch trong người bọn họ!Sức mạnh trong người họ không tự chủ được mà đập cùng nhịp với đại nhân, tựa như đang hô ứng nhau vậy!Khi chiến ý đạt tới cao trào, máu trong người bọn họ như muốn sôi lên, một tiếng trầm thấp từ trong đội ngũ cao nhất truyền đến.“Sát!”

Trong vô thức, toàn bộ chiến ý, tất cả run rẩy giống như tìm được lỗ để trào ra ngoài, không ngừng phun trào!Mỗi người cơ hồ dùng toàn bộ sức mạnh, điên cuồng gào thét!“Giết!”

Tất cả khổ vệ ầm ầm đấm ra!Hơn trăm đạo hắc mang nồng nặc như thực từ trong quyền thoát ra.Những hắc mang này vừa thoát khỏi tay khổ vệ liền giống như bị lực hấp dẫn nào đó bay về phía Tả Mạc.Hắc mang trên tả quyền của Tả Mạc đột nhiên bành trướng ra gấp chục lần, hắc mang vây lấy cổ tay hắn, bao lấy cánh tay hắn, từ khuỷu tay hắn trở xuống đều bị bao phủ.Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tả Mạc, sau câu ‘sát’ kia Tả Mạc không khua quyền mà cố gắng giữ lại.Cho tới tận lúc này!Tả quyền của Tả Mạc như kéo gông xiềng thật nặng, thoáng nhìn thì thấy rất cố gắng, chầm chậm từ dưới đất đánh lên!Thời gian giống như chậm lại, mỗi động tác của Tả Mạc trở nên vô cùng chậm chạp.Mắt đất dưới chân hắn bắt đầu rung lên, một khối bùn đất bị hấp lực cường đại từng chút một thoát khỏi mặt đất, chậm rãi bay lên, từng chút một vỡ ra, hóa thành vô số hạt cát.Một nhúm đất chậm rãi trôi về phía trước, cảnh tượng quỷ dị tới cực điểm.Ông!Một tiếng rung trầm thấp không biết từ đâu truyền tới, dần vang dội, khi bùn đất vỡ nát thì âm thanh rung động này càng giống như tiếng gào thét.Ầm!Trong nhát mắt lỗ tai mọi người bị tiếng động này làm cho tê liệt.Trong nháy mắt thời gian dần bình thường lại, tả quyền của Tả Mạc trùng điệp đánh ra, hắc mang giống như hắc long từ trong vực sâu bay lên trời uốn lượn, mang theo sát khí thâm trầm bá đạo, gào thét nghênh ngang bay tới trước mặt dạ vương xoa đang hung hãn đánh tới!Một màn này bá đạo tới mức mọi người không thể hít thở nổi.Một đen một lục, không có chút hoa xảo nào, trực diện đánh nhau.Ầm!Một tiếng nổ thật lớn chính là cao trào của trận chiến, thân thể mọi người đều bị chấn động làm cho tê dại.

Vô cùng hoảng sợ, bọn họ còn chưa kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào thì sóng khí kinh khủng giống như biển gầm quét tới.Người phản ứng chậm không khỏi bị ngã dúi dụi, trên mặt bọn họ vẫn tràn ngập sự sợ hãi.Trong giây lát, bọn họ cố gắng đứng lên, khi ngẩng đầu nhìn thì sự sợ hãi như đóng băng trên mặt họ vậy.Hắc mang khắp trời giống như hạt mưa rơi xuống, từng tơ vàng trong hắc mang như những tia sáng rạng rỡ trong mưa.Trong không trung, thanh thế kinh người vừa rồi của đám lục quỷ dạ xoa đã biến mất, không còn chút dấu vết nào.---------------------------Điểm điểm kim mang trong mưa tối tăm như mực khiến bầu trời vốn yêu dị này càng trở nên thần bí khó lường.Tuy mặt trời vẫn chói chang trên cao nhưng Đường Phỉ không cảm nhận được chút nhiệt độ nào, tay chân nàng lạnh lẽo như đang đứng giữa đêm tối lạnh thấu xương.

Mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, chút huyết sắc cuối cùng sau trong mắt cũng biến mất.Một màn vừa rồi chỉ ngắn ngủi trong giây lát nhưng như kịch độc điên cuồng sinh trưởng trong người nàng.Bốn trăm lục quỷ dạ xoa, thị lực của nàng vô cùng tốt, chưa từng nhìn lầm.

Có thể nhìn ra được lục quỷ dạ xoa oán hận đám người này như nào, thậm chí không tiếc phái ra đại bộ phận lực lượng.Bốn trăm lục quỷ dạ xoa trong trạng thái sử ra dạ vương xoa bị một đội ngũ hơn trăm người trực diện đánh chết, sạch sẽ không còn gì.Toàn bộ quá trình chiến đấu chỉ diễn ra trong một hiệp.Nếu là kẻ khác kể cho nàng nhất định Đường Phỉ sẽ cười nhạo nhưng bây giờ, nàng không thể cười nổi.Không ai có thể cười.Tay chân Thọ Bình lạnh đi, hắn ngơ ngác ngửa mặt nhìn lên trời, vẻ mặt cứng đờ.

Những Thiên Diệu vệ khác càng ngây ngẩn, họ như bị người khác rút mất hồn phách, dù là kẻ ngoại đạo cũng có thể nhận ra được sự sợ hãi trong mắt họ.Tằng Liên Nhi cũng vô cùng giật mình, dị sắc trong mắt biến đổi liên tục.Nhưng khiến nàng giật mình nhất khác xa so với mọi người.---------------------------Ba trăm lục quỷ dạ xoa còn lại đều như phát điên, bọn họ chen nhau chạy.

Tất cả đều bị dọa cho vỡ mật, rất nhiều lục quỷ dạ xoa cố gắng chạy trốn nhưng bay như say, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi.

Trên mặt bọn họ chỉ có sự sợ hãi, vô cùng sợ hãi, trận chiến này chỉ sợ cả đời họ cũng không thể quên được.Không ai cười nhạo đám lục quỷ dạ xoa, bọn họ tin rằng không một đội ngũ nào dưới tình huống như này còn có thể duy trì được bình tĩnh.Ngay cả bọn họ chỉ đứng xem trận chiến này mà cũng mất đi dũng khí, mất đi dũng khí đối kháng với đội ngũ này.Ánh mắt họ khi nhìn về phía Tả Mạc giống như đang nhìn ma quỷ từ cửu u địa ngục bò ra vậy.Sợ hãi!Một trận chiến đã khắc sâu sợ hãi vào trong tâm mọi người, đủ để cả đời này họ không quên.Thoáng nhìn qua thì thiếu niên này chưa tới hai mươi tuổi, hắn chính là ma quỷ.Chỉ có những ma tộc cao quý tà ác mới có thực lực khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi như thế.Lục quỷ dạ xoa kinh hãi không nén được thét lên, tiếng thét dần xa, chiến trường vô cùng lớn dần yên lặng lại.Những người còn lại thì đang giãy dụa trong nỗi sợ hãi, còn đám người Thúc Long thì bị một kích vừa rồi làm cho phấn khích, chiến ý dạt dào.

Trong lòng Thúc Long rất bội phục đại nhân, vừa rồi chỉ là tiểu ma sát trong ô sát ma sát trận nhưng chỉ một biến hóa nho nhỏ của đại nhân đã khiến uy lực của nó tăng lên mấy chục lần!Đại nhân quả nhiên là chiến tướng trời sinh!Tả Mạc không hề biết được ý nghĩ lúc này của Thúc Lòng, hắn đang ngẫm lại chiêu vừa rồi, một ý tưởng chợt lóe lên.Trong mơ hồ, hắn cảm giác bản thân như sờ thấy thứ gì đó.Chương 564 : Phát hiện .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTướng giai!Đây là tướng giai sao?

Tả Mạc cẩn thận hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi.

Vừa rồi đột nhiên có cảm ngộ, biến động không lớn nhưng uy lực không gì sánh nổi.

Dẫn dắt mà không phát ra, cần có lực lượng cường đại hơn để khống chế.

Nếu là trước kia, sau tiếng ‘sát’ kia hắn tuyệt đối không thể khống chế được, sát ý dâng trào nếu không được thoát ra ngoài hắn sẽ bị phản phệ.Lực khống chế, đây là lực khống chế, lực khống chế của tướng giai.Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, vì sao chiến tướng của ma tộc đều là những kẻ có thực lực mạnh mẽ như vậy.

Tụ hàng vạn hàng ngàn lực lượng thành một, ngoại trừ cần có lực khống kinh người đồng thời phải có năng lực thừa nhận kinh người, thân thể gầy yếu sớm đã bạo thể mà chết.Lúc vừa rồi, đột nhiên hắn phát hiện ra một diệu dụng của thần lực.Thần lực có thể khiến năng lực thừa nhận của thân thể hắn tăng cao.Đối với ma tộc phổ thông mà nói thì điều này có lẽ không quá quan trọng nhưng đối với một vị chiến tướng ma tộc mà nói thì việc này cực kì quan trọng!Cách vận dụng thần lực luôn là nỗi lo của Tả Mạc.

Bất luận là A Quỷ hay Tằng Liên Nhi, các nàng vận dụng thần lực đều rất tinh diệu, vô ảnh vô hình, đối phương khó lòng phòng bị, uy lực kinh người.

Nhưng Tả Mạc không thể làm được như bọn họ.

Đối với hắn việc vận dụng thần lực vô cùng khó khăn, hắn nhìn kim diệp quả như một bộ thiên thư, nó quá tối nghĩa và khó hiểu.

Có thời gian hắn đều dùng thần lực để tu luyện ba lực, tu luyện thần lực chậm hơn so với tu luyện ba lực rất nhiều.A Quỷ không mở miệng nói gì, về phần Tằng Liên Nhi, ngay từ đầu Tả Mạc không nghĩ mình sẽ đi hỏi đối phương, hắn dứt khoát tự tìm tòi.Cho tới bây giờ!Vừa rồi hắn dẫn dắt mà không phát ra, điều này đã giúp hắn tìm được một phương pháp mới để vận dụng thần lực.Tả Mạc không giống đại sư huynh kiên nghị khắc khổ, hắn cần cù mọi nơi là để về sau có thể lười biếng nhưng không cần nghi ngờ hắn là một người cực kì thông minh.Khi hắn phát hiện ra thần lực và ma thể có thể đồng thời vận dụng, lập tức hắn nghĩ tới, thần lực và linh lực có thể trộn lẫn vào với nhau không?

Có thể kết hợp cùng với thần thức được không?Khi nghĩ tới những điều này hắn rất hưng phấn!Tả Mạc chỉ hận không thể lập tức thử nghiệm, nhưng với những suy nghĩ này hắn còn một đống sự việc cần phải xử lý.Ví dụ như sinh ý.----------------------------Trong yên lặng mọi người dần bình tĩnh lại, sự kinh hãi trên mặt mọi người cũng giảm đi không ít nhưng khi họ nhìn về phía đám người Tả Mạc vẫn không nhịn được mà run lên.

Thiên Diệu vệ lặng im không lên tiếng tạo khoảng cách với đám người Tả Mạc.

Nếu không phải tiểu thư đang ở đây, bọn họ phỏng chừng tám chín phần mười sẽ quay đầu chạy về Toái Thạch giới.

Ngay cả Thọ Bình cũng có chút nhớ nhung sự yên bình của Toái Thạch giới.Nhưng hắn vẫn chú ý tới việc tiểu thư đối với chiến quả của Vệ doanh tựa hồ không có ngạc nhiên.“Nấu chút trà đi.”

Tằng Liên Nhi nhẹ nhàng nói.Nghiên Nhi như người trong mộng mới tỉnh, vội vàng bắt đầu pha trà, sự sợ hãi vẫn còn trên mặt, tay run run.Tằng Liên Nhi lườm một cái, thản nhiên nói: “Để ta làm cho.”

Lò than tím, bình đất đen nằm trên một bàn trà nhỏ, khay trà bằng trúc, tiểu bình xanh thẫm, chén men trắng, Tằng Liên Nhi ngồi trên chiếu mặc chiếc váy máu đen tầng tầng lớp lớp như đóa hoa lặng lẽ nở trong đêm.

Động tác của nàng vô cùng ưu nhã, thần sắc điềm tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ không gì sánh được, nàng tựa như đang ở trong sân nhà mình thong dong tự tại mà hưởng thụ.Trên bãi chiến trường bừa bộn, nàng vô cùng nổi bật.Cả đám Thiên Diệu vệ hai mắt nhìn nhau.

Ngay lập tức bọn họ chỉnh đốn lại, trong lòng thầm cảm thấy xấu hổ.

Tiểu thư có thể bĩnh tĩnh thong dong như vậy, bọn họ lại nghĩ tới việc chạy trốn, thực là đáng thẹn!Vốn đang xao động, Thiên Diệu vệ rất nhanh đã bình tĩnh lại.“Thuộc hạ vô năng!”

Thọ Bình vẻ mặt xấu hổ thỉnh tội.Tằng Liên Nhi cười nhẹ một cái, hàng lông mi kéo dài trong hơi nước mông lung nhìn không rõ, khuôn mặt càng thêm quyến rũ xinh đẹp, nàng buồn bãi nói: “Uy lực của tướng giai, các ngươi nhìn qua một lần cũng tốt.”

“Tướng giai!”

Thọ Bình trợn tròn mắt, vẻ mặt không tin: “Ông trời ơi, hắn mới bao tuổi chứ!”

“Từ hôm nay trở đi, các ngươi cần nghe theo mệnh lệnh của hắn.”

Lời nói của Tằng Liên Nhi nhẹ nhàng truyền vào trong tai Thọ Bình.“Này…”

Thọ Bình có chút chần chờ.

Bọn họ là cận vệ của Tằng Dịch, bây giờ tiểu thư lại bảo mình nghe lệnh của người khác, trong lòng Thọ Bình tự nhiên khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.Tằng Liên Nhi vẫn chăm chú uống trà, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một cái, tựa như đó không phải việc của nàng.Thọ Bình quyết định nói ra nghi hoặc trong lòng: “Tiểu thư, thuộc hạ không hiểu, tiểu thư muốn đi tới đâu?

Người này lai lịch bất minh, tiền đồ hung hiểm khó lường…”

“Ngươi muốn kháng lệnh?”

Tằng Liên Nhi bỏ chén trà trong tay xuống, trong giọng nói yếu ớt kia có pha thêm chút lạnh lẽo.“Thuộc hạ không dám!”

Thọ Bình chảy mồ hôi, tính khí tiểu thư nhà mình hắn rất hiểu.

Nếu chỉ hơi chút do dự, tiểu thư sẽ không nói nhiều liền chém đầu hắn.“Đi thôi.”

Tằng Liên Nhi nhẹ nhàng nói coi như không có gì phát sinh.Chỉ một câu nói hnư thế mà sau lưng Thọ Bình đã ướt đẫm, trong lòng không khỏi than thở, tiểu thư so với giới chủ năm đó còn có khí thế hơn.Hắn không dám nói nhiều, vội vàng cáo lui.Mà khi hắn đi tới Vệ doanh thì mới nhớ ra, tiểu thư nói ‘đi thôi’ là có ý gì?Thọ Bình cười khổ.--------------------------“Tại hạ là Đào Hưng, đa tạ tiểu ca vừa rồi đã ra tay cứu giúp.”

Đào Hưng thập phần khách khí nói với Tả Mạc, vừa rồi Tả Mạc thể hiện ra thực lực kinh khủng khiến hắn cảm thấy khiếp sợ.

Hắn rất hiếu kì, Tả Mạc rốt cuộc là thần thánh phương nào, một kẻ có thực lực cường đại như vậy nhất định không phải hạng người vô danh.“Không cần cảm ơn, làm ăn thôi mà.”

Tả Mạc khoát khoát tay, không thể hiện cảm xúc gì.Mặt Đường Phỉ xám ngoét lại, Tả Mạc không đề cập tới thì thôi, nhắc nới hành vi vừa rồi của đối phương càng khiến nàng phẫn nộ, nhân lúc cháy nhà mà hôi của!

Đó là trơ tráo vơ vét tài sản!

Trong tình huống khẩn cấp mà có hành vi như vậy, trong mắt nàng đều là những kẻ có phẩm hạnh thối nát.Mặc dù trong lòng nàng rất phẫn nộ nhưng vẫn phải kìm nén.Một kích kinh thế hãi tục vừa rồi đến giờ vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng.“Không biết người anh em xưng hô thế nào?

Ở nơi nào tới?”

Đào Hưng cười ha hả hỏi, hắn lại hiểu rất rõ, tuy rằng bị “cướp” nên có hơi đau lòng nhưng mạng nhỏ vẫn còn, vậy cũng đáng giá.

Huống chi đối phương sẽ đi tới Vô Tẫn thành, đường về sẽ vô cùng an toàn.“Gọi A Tả được rồi.”

Tả Mạc cũng là người từng trải, nhận thấy sự hiếu kì của đối phương, làm ngơ coi như không nghe thấy vấn đề phía sau của Đào Hưng.Đào Hưng không quan tâm, cười nói: “A Tả tuổi còn trẻ mà đã đạt tới tướng giai, tiền đồ không thể đo lường được!”

Đường Phỉ đứng bên biến sắc, tướng giai, tên gia hỏa nhân phẩm thối nát này lại là tướng giai sao!

Ngay sau đó nàng như hiểu ra, thảo nào tên gia hỏa này lại lợi hại như vậy, hóa ra là tướng giai.Thực lực của Đường Phỉ không tồi nhưng vẫn chỉ là thống lĩnh giai.

Bình thường trong ma tộc, bạch ngân chiến tướng đa số đều là thống lĩnh giai, còn hoàng kim chiến tướng thì tất nhiên là tướng giai trở lên.Lẽ nào hắn là hoàng kim chiến tướng!

Đường Phỉ thầm lắc đầu, nàng cảm thấy ý nghĩ này của mình thật quá sai lầm, tuổi còn trẻ như thế mà đã đạt tới hoàng kim chiến tướng, đại khí chỉ có những ma tộc thế gia cao quý nhất mới có khả năng xuất hiện thôi.Người này, tham lam vô cùng, nào có chút phong phạm của bậc thế gia?“Ám Uyên giới cách đây bao xa?”

Tả Mạc hỏi Đào HưngĐào Hưng trầm ngâm nói: “Đại khái cần một tháng.”

“Ừ, chúng ta chạy nhanh đi.”

Hiển nhiên Tả Mạc không có hứng thú nói chuyện phiếm, trực tiếp kết thúc câu chuyện.Đào Hưng có chút ngạc nhiên, bất luận hắn ở chỗ nào đều được kẻ khác tôn kính, nhưng kẻ như Tả Mạc ngay cả nói chuyện phiếm cũng không có hứng thú thì đây là lần đầu lão gặp.Gia hỏa không lễ phép!Trong lòng Đường Phỉ lại đánh giá.-----------------------------Tả Mạc không hề biết đang có rất nhiều con mắt âm thầm quan sát bọn họ.

Nhưng bởi một quyền kinh khủng kia của Tả Mạc mà đám trạm canh dò xét này cảm thấy sợ hãi, đều chỉ dám đứng xa xa mà quan sát.

Sợ rằng chỉ cần hơi tới gần sẽ bị đối phương chém thành trăm mảnh.Tả Mạc chìm trong suy tư không nhận ra điểm nay, bây giờ danh tiếng Vệ doanh đã có không ít người biết tới.Lần này một kích của họ đã giết bốn trăm lục quỷ dạ xoa gây ra chấn động không nhỏ, trực diện chống lại dạ vương xoa còn có thể một kích diệt sạch.

Thực lực mạnh mẽ của chiến bộ này đã được biểu hiện ra vô cùng rõ ràng.

Tình báo thủ lĩnh của Vệ doanh là tướng giai không bao lâu sau cũng được truyền ra.Các loại hình ảnh không ngừng xuất hiện.Lai lịch của Vệ doanh vô cùng thần bí, không ai biết bọn họ từ đâu đi ra, cũng không ai biết bọn họ thuộc thế lực nào.Nhưng khiến người ta để ý chính là Tả Mạc, tuổi còn trẻ như vậy mà đã bước vào tướng giai, đây thực sự là tin rất thu hút.

Rất nhiều người đang suy đoán lai lịch của Tả Mạc nhưng vẫn chưa có kết quả.Tả Mạc không hề biết, vụ làm ăn này của hắn cùng với hình ảnh của nó khiến rất nhiều thế lực đang giấu mình trong bóng tối thèm nhỏ dãi.Đây rõ ràng là một khoản tiền cực lớn!---------------------------Tả Mạc không để ý tới đám người Đào Hưng, bây giờ hắn đang điên cuồng trải nghiệm các loại linh cảm ở trong đầu, hắn hận không thể ngay lập tức bế quan.Nhưng điều này hiển nhiên là không thể thực hiện được.

Hắn đành phải vừa chạy vừa suy tư, nhưng rất nhanh hắn đã tìm ra một số cách.“Hắn là một chiến tướng ma tộc giỏi.”

Vệ vẫn quan tâm tới việc trải nghiệm của Tả Mạc, trong khoảng thời gian này, Tả Mạc đã thỉnh giáo hắn vô số lần, nhất là về phương diện chiến tướng.

Tả Mạc không am hiểu chiến pháp của yêu tộc nhưng chiến pháp của ma tộc thì lĩnh ngộ rất nhanh, suy một ra ba, thường không ngừng được Vệ tán thưởng.“Hừ!”

Bồ yêu khó chịu ra mặt, mỗi ngày hắn đều ở trong thập chỉ ngục, thao luyện chiến bộ yêu tộc vô cùng khoan khoái.

Chỉ đáng thương cho mấy người Nam Nguyệt Thương Trạch, mỗi ngày ngoại trừ lúc chạy đều phải tiến vào trong thập chỉ ngục tu luyện, vô cùng gian khổ.Nhưng đám người Nam Nguyệt đều cắn răng cố gắng kiên trì, lần này hành quân đã khiến bọn họ hiểu rõ, trong thời loạn này không gì có thể so sánh với sức mạnh.Càng khiến Bồ yêu cảm thấy chán nản chính là thông báo tìm yêu của hắn ở trong thập chỉ ngục không có chút động tĩnh nào.

Mà huyết triệu của Vệ thì lại có hồi đáp.Thật tức chết!Nhưng đúng lúc này bỗng Bồ yêu ngẩn ra, hắn đứng bật dậy, quang mang chợt lóe lên trong huyết đồng, cả người biến mất.Có yêu trả lời!Chương 565 : Có yêu trả lời!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTâm trạng Bồ yêu rất phức tạp, hắn đi rất chậm.Tuy vẫn giống như ngày thường tiến vào trong thập chỉ ngục nhưng dường như có thứ gì đó khác lạ khiến hắn có chút khẩn trương hiếm thấy.

Ngàn năm trôi qua, tựa như một dòng sông ngăn cách giữa quá khứ và hiện tại.

Có một số thứ đã trở nên mơ hồ, có một số thứ lại rõ ràng như mới chỉ hôm qua.Khi một bóng dáng bất khuất hiện ra trong mắt hắn, vốn tâm trạng đang khẩn trương rất nhanh liền bình tĩnh lại.Biến mất ngàn năm, vinh quanh đã sớm tan hết giờ chỉ còn lại một tiếng thở dài.Sớm có chuẩn bị về tư tưởng, Bồ yêu không nôn nóng, giống như hắn đã quá quen với sự cảnh tượng này.

Suy nghĩ chút, trong lòng hắn khó nén được kích động.“Ngươi là hài tử của Vưu Cầm gia sao?”

Bồ yêu hỏi.Đối phương nhìn Bồ yêu từ trên xuống dưới, giọng đầy hoài nghi hỏi: “Tin tức là do ngươi lưu lại?”

Đầu hắn không to, ở mi tâm có một khối quy tắc lăng tinh màu lam, hai mắt hẹp dài, khóe miệng nhếch lên thể hiện sự bất cần đời, tóc màu đỏ giống như ngọn lửa đang bốc cháy khiến người ta cảm thấy được sự kiệt ngạo bất tuân.“Không sai, là ta.”

Bồ yêu thản nhiên nói.“Giả thần giả quỷ!”

Thiếu niên hừ lạnh một tiếng: “Ồ, lão già, rốt cuộc ngươi là ai?”

Lão già?Bồ yêu nheo nheo mắt, chưa có kẻ nào dám xưng hô như thế với hắn.

Hừ lạnh một tiếng, không thấy hắn có động tác gì chỉ thấy vô số dây thừng ánh sáng điên cuồng từ dưới chân thiếu niên cuốn lên, trong nháy mắt quấn chặt lấy gã.Sắc mặt thiếu niên khẽ biến nhưng vẫn không chịu thua nói: “Lão đầu, khi dễ tiểu hài tử thì có bản lĩnh gì!”

“Vưu Cầm gia chỉ còn một mình ngươi?”

Bồ yêu lạnh lùng hỏi.“Chỉ còn một mình tiểu gia!”

Bỗng thiếu niên trợn mắt hất hàm nói: “Thế nào?

Đừng tưởng biết mấy món yêu thuật giả thần giả quỷ này là có thể giả bộ trước mặt thiếu gia!”

Sau đó hắn lẩm bẩm một mình: “Sớm biết thế này đã không nghe lời mấy con quỷ chết già kia, cái gì đồ vật, cái gì đại nhân, không lẽ đây là tà giáo gì đó?”

Bồ yêu coi như không nghe thấy: “Ngươi tên là gì?”

“Vưu Cầm Liệt!”

Thiếu niên khinh khỉnh đáp, thực lực của đối phương vượt xa dự tính của hắn.“Tên không tệ.”

Bồ yêu không chút biểu cảm hỏi tiếp: “Hiện giờ ngươi đang ở đâu?”

“Ngục giam!”

Thiếu niên cười hắc hắc nói: “A Bối Cách ngục, trọng hình ngục phạm, thế nào?

Rất mạnh đó!”

“Vì sao lại bị bắt vào ngục?”

Bồ yêu hỏi.“Hắc, giết một tên thế gia súc sinh, mẹ nó, lần sau để ta gặp phải sẽ đem toàn gia chúng giết sạch!”

Vưu Cầm Liệt oán hận nói.“Ngươi và hắn có thù oán gì?”

“Không có thù!”

Vưu Cầm Liệt ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, tóc như sắp cháy: “Hắc, cái tên súc sinh kia dám hãm hiếp muội muội của bằng hữu ta, tiểu gia phí mất ba tháng mới tìm được cơ hội giết chết hắn!”

“Ba tháng?

Ngươi thật quá yếu!”

Bồ yêu cười lạnh nói.“Có bản lĩnh ngươi đi làm xem!”

Vưu Cầm Liệt kinh bỉ trừng mắt với Bồ yêu: “Chỉ riêng hộ vệ đã hai mươi tên, bất cứ lúc nào cũng có hai kẻ đứng canh cửa!

Ngoài ra, người ta là thế gia, tu luyện yêu thuật cũng mạnh hơn tiểu gia không ít, nhưng là, hắc hắc, vẫn bị thiếu gia tính kế, thiếu chút nữa là có thể giết sạch chúng.”

Thế gia?

Bồ yêu cười nhạt hỏi tiếp: “Trong ngục vẫn có thể vào thập chỉ ngục sao?”

“Mk, một đám ngu xuẩn, tưởng cứ áp cấm chế lên người tiểu gia là được, nào biết bản lĩnh của tiểu gia như nào?

Vào thập chỉ ngục chỉ là chơi đùa thôi!”

Vưu Cầm Liệt đắc ý nói.Trong mắt Bồ yêu thoáng sáng lên, hắn hỏi tiếp: “Phụ thân ngươi đã nói qua nhiệm vụ của ngươi chưa?”

“Lão già chết bầm kia!”

Vưu Cầm Liệt mồm mắng chửi nhưng sự kiệt ngạo trong mắt lại ôn hòa đi nhiều, hắn lắc lắc đầu: “Ồ, tiểu gia tưởng lỡ hẹn, hiện tiểu gia đang ở trong ngục, lực bất tòng tâm.”

“Vượt ngục là được.”

Bồ yêu lạnh lùng nói.“Vượt ngục?”

Vưu Cầm Liệt tựa như vừa nghe được truyện đáng cười nhất, ha ha cười nói: “Đây là A Bối Cách ngục đó, trọng hình ngục phạm, ha ha, chưa từng nghe nói có người vượt được ngục!”

Trong tay Bồ yêu bỗng xuất hiện một đốm sáng, hắn đặt tay lên đầu Vưu Cầm Liệt, đốm sáng tựa như mưa bị xốp hút vào, rất nhanh tiến vào trong óc Vưu Cầm Liệt.“Ồ, ngươi làm gì vậy?”

Vưu Cầm Liệt có chút hốt hoảng nhưng rất nhanh hắn há hốc mồm, không tin nói: “Đây là…”

“Ngươi có mười ngày để vượt ngục.”

Bồ yêu lạnh lùng nói.“Nếu như không thể vượt ngục thì ngươi cứ chết ở trong đó đi.”

Dứt lời Bồ yêu liền biến mất.Vưu Cầm Liệt tựa như không nghe thấy, hắn vẫn đang há hốc mồm, mặt đầy khiếp sợ, mắt mờ đi như vừa bị ma nhập vậy.-----------------------------Trong lòng Ngạc Đức hơi bồn chồn.Hắn vẫn sống ở Tiểu Man giới.

Từ khi Tiểu Man giới có biến động, tất cả lấy đại nhân Thời Đông làm đầu, hắn cũng đã tham gia chiến bộ của đại nhân Thời Đông.

Ngay từ đầu cuộc sống rất tốt, tuy huấn luyện có chút gian khổ nhưng không ai ca thán chút nào, thời gian tu luyện có khổ nhọc thì lúc chiến đấu mới có thể giữ được mạng.Hơn nữa trình độ của đại nhân Thời Đông đúng là không thể chê được. ‘Đại nhật khổ vệ’, loại ma công mà trước đây ai cũng mơ ước, càng khiến người ta có ham muốn tu luyện.

Căn bản không cần đốc thúc, mọi người đều tu luyện một cách điên cuồng.

Trên chiến trường, đại nhân Thời Đông thế như chẻ tre, toàn bộ Tiểu Man giới đã nắm trong tay.Mọi người vô cùng kì vọng vào thời gian sắp tới.Nhưng đúng lúc này, đột nhiên bọn họ nhận được lệnh của đại nhân, bọn họ cần phải đi tới một nơi gọi là Quy đảo, tiếp nhận tu luyện đặc biệt.Tu luyện đặc biệt?Chưa ai từng nghe nói qua về việc này, hỏi khắp nơi kể cả những tên đã đi theo đại nhân từ lâu bọn họ cũng lắc đầu không biết.

Đối với Quy đảo, mọi người rất mong ngóng bởi vì đám người cũ không ngừng nói với bọn họ đây là một nơi rất tốt, quan trọng nhất là có ngô vương ở đó.Không sai, bây giờ mọi người đều biết, đại nhân Thời Đông và đại nhân Dã Lăng đang cùng ở dưới trướng một vị đại nhân, vị đại nhân này rất có khả năng trở thành Vương cường giả.Vương, đối với ma tộc ở Tiểu Man giới mà nói là một từ quá xa xôi.Không ai dám hoài nghi con mắt của đại nhân Thời Đông và đại nhân Dã Lăng, cơ hồ tất cả mọi người đều tin theo, bọn họ đi theo một người rất có khả năng trở thành Vương cường giả!Quy đảo khác xa so với tưởng tượng của Ngạc Đức, ở đây khắp nơi đều là tu giả.Đây là nhóm ma quân đầu tiên tiến vào Quy đảo, thiếu chút nữa sợ chạy mất dép.

Nhưng rất may có người phát hiện, trên Quy đảo không chỉ có tu giả mà còn có ma tộc và yêu tộc.Bây giờ nhớ lại vẻ mặt của mọi người lúc đó, Ngạc Đức cảm thấy có chút thú vị.

Kì thực hắn cũng không ổn cho lắm nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra một điều bất ngờ, bất luận là người hay yêu ma tu giả đều có thể chung sống hòa bình ở đây.

Tuy có người nhìn ngươi đầy bất thiện nhưng tuyệt đối không phải vì ngươi là ma tộc mà ra tay với ngươi.Cho tới tận lúc này, Ngạc Đức mới cảm thấy sự cường đại của Vương!Trước đó, chưa từng có ai có thể làm được điều này.Quả nhiên không hổ là nam nhân có thể trở thành Vương!Ngạc Đức rất nhanh liền thích nơi này, thích bầu không khí nơi đây.

Nhưng cùng với thời gian khi họ dần dần quen thuộc với Quy đảo thì tu luyện đặc biệt cuối cùng cũng đến.Ngạc Đức cẩn thận tiến vào phòng, nhất thời trong phòng có bảy tám cặp mặt nhìn vào hắn.Nhất thời Ngạc Đức hơi khẩn trương, càng khiến hắn khẩn trương hơn là đối diện với hắn tất cả đều là tu giả!

Tuy ở trên Quy đảo không có phát sinh chiến đấu giữa yêu ma và tu giả nhưng bị một đám tu giả nhìn chằm chằm trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu.“Đừng khẩn trương, cho hỏi huyết mạch của ngươi là gì?”

“Có một chút huyết mạch bối luân ngạc ma nhưng chỉ chút ít.”

Ngạc Đức vội vàng nói.“Bối luân ngạc ma, huyết mạch không tồi, giáo giai.

Chúng ta có thể vì ngươi mà chạm khắc ma văn bối luân ngạc ma, có thể kích hoạt huyết mạch bối luân ngạc ma trong cơ thể ngươi.

Chúng ta dự đoán có thể đề cao sức chiến đấu của ngươi lên gấp hai lần.

Đương nhiên, hiệu quả ra sao phải làm mới biết được.

Ngoài ra quyền lựa chọn ở trong tay ngươi.”

Người nói chuyện là đại sư phụ Tôn Bảo.“Chạm khắc ma văn?”

Ngạc Đức ngu ngơ hỏi lại.“Có biết hoán văn sư không?”

“Biết.”

“Cao cấp hơn chút so với nó.”

Giờ đây Ngạc Đức đã hiểu, tim hắn không khỏi đập thình thịch, hỏi lại: “Thức tỉnh ma văn của ta sao?

Còn có thể chạm khắc ma văn sao?”

“Có thể.”

“Ta đồng ý!”

Ngạc Đức sợ đối phương sẽ đổi ý, rốt cuộc hắn đã hiểu tu luyện đặc biệt là gì.Sự dứt khoát của Ngạc Đức khiến đám người Tôn Bảo có chút kinh ngạc, bọn họ vốn nghĩ đối phương sẽ do dự không quyết.

Thậm chí bọn họ còn chuẩn bị một đống lý do để khuyên bảo, nào ngờ đối phương không nghĩ gì mà đáp ứng luôn.Vĩnh viễn tu giả không thể lý giải được khát vọng mà mong ước của ma tộc đối với sức mạnh.Nhưng nếu Ngạc Đức đã đáp ứng vậy họ sẽ bắt đầu chạm khắc ma văn luôn.Vào lúc mọi người biết Tả Mạc đang gặp nguy hiểm cần giúp đỡ, Tôn Bảo và Cát Vĩ bắt đầu tranh luận làm thể nào để giúp được đại nhân.

Vừa đúng lúc đó Tả Mạc đem một số nội dung về hoán văn sư truyền về, hai người mắt sáng ngời lập tức phát hiện ra, ma văn có thể trợ giúp được đại nhân.Ma tộc là thích hợp nhất để hoạt động trong ma giới.Vì vậy bọn họ liền dùng toàn bộ sức mạnh của Kim Ô doanh để nghiên cứu những nội dung ma văn mà Tả Mạc truyền về.Lúc này Kim Ô doanh đã không còn “đơn sơ” như hồi trước, bất luận thực lực cá nhân hay tổng thực lực đều gấp mấy lần trước kia.

Hơn nữa mọi người trước nay đều đoàn kết khiến cho kế hoạch tiến triển rất nhanh.Trong này có sự hỗ trợ của Bồ yêu và Vệ.Thủ đoạn chạm khắc ma văn của Tả Mạc trên người Đông Tử rất nhanh được Kim Ô doanh hiểu rõ.

Hơn nữa lực lượng của Kim Ô doanh hơn xa Tả Mạc nên phương án bọn họ đưa ra rất thành thục và mạnh mẽ, hiệu quả cực tốt.Nhưng chạm khắc ma văn còn đòi hỏi đối với huyết mạch, mà đám Vệ doanh thì tạm thời không được.

Hai vị đại sư phụ liền chuyển hướng sang chiến bộ ma tộc khác, đó là Hôi doanh.Mẹ trẻ rất nhanh thông qua kế hoạch chạm khắc ma văn của họ.Vì vậy đã có mệnh lệnh tu luyện đặc biệt.Ngạc Đức không chút do dự, hắn nằm mơ cũng nghĩ không ra chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu mình.

Hắn từng nghe nói, những hoán văn sư lợi hại có thể kích thích được sức mạnh lớn nhất trong cơ thể hắn.

Nhưng Tiểu Man giới không có hoán văn sư xuất sắc nào cả, hiệu quả hoán văn của Ngạc Đức vô cùng tệ hại.Nếu không, hắn tin tưởng bản thân tuyệt không chỉ có thực lực như này.Không ai ngờ tới, một thời đại mới cứ như vậy mà từ từ mở ra.Với danh nghĩa của chiến tranh!Chương 566 : Bộ Tuyên .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Thế nào?”

Vệ hỏi Bồ yêu.“Là tiểu tử của Vưu Cầm gia.”

Bồ yêu thản nhiên nói.“Vưu Cầm gia à.”

Vệ gật gật đầu, nhớ: “Gia tộc rất cường đại nhưng tính khí cả nhà Vưu Cầm này đều không tốt.”

“Tiểu tử này cũng thế cả.”

Giọng Bồ yêu dịu hơn nhiều: “Nhưng thiên phú không tồi.”

“Ngươi định dùng hắn như thế nào?”

Vệ hỏi.“Xem thử hắn có vượt qua khảo nghiệm không rồi nói tiếp.”

Bồ yêu hừ lạnh, đột nhiên hỏi: “Huyết triệu của ngươi thế nào rồi?”

“Có hai cái đáp lại.”

Vệ than thở: “Quá xa rồi, những gia tộc khác chắc đã lụi bại.”

“Hai cái là đủ rồi.”

Bồ yêu thản nhiên nói.“Cũng đúng.”

Vệ mỉm cười: “Thêm cả tiểu tử của Vưu Cầm gia là ba.

Ngàn năm trước gieo trồng mầm mống, đã tới lúc nảy mầm rồi.”

--------------------------“Phế vật vẫn là phế vật!

Ngay cả chút việc cũng không làm được!”

Trong đại sảnh, giọng nói lạnh lùng của Bộ Tuyên vang vọng, chẳng thèm nhìn sắc mặt khó coi của người khác.

Hắn không cao to nhưng đứng ở đó rất có ngạo khí.“Đó là đồ tể Vệ doanh!

Một trăm đồ ba ngàn, ai có thể bảo đảm được thắng lợi?”

Một gã lục quỷ dạ xoa đứng dậy, cố gắng giải thích.“Phế vật không cần lý do.”

Bộ Tuyên thản nhiên nói, hắn không thèm nhìn tên lục quỷ dạ xoa vừa nói, tựa như đối phương là không khí vậy.“A Tuyên thấy chuyện này thế nào?”

Tộc trưởng chậm rãi nói, sắc mặt hắn đầy âm trầm.“Không bàn tới việc bỏ qua Đào Hưng, trận chiến này chúng ta phải thắng.”

Bộ Tuyên không chút né tránh, lạnh lùng nói: “Thiên hạ đại loạn, bộ tộc lục quỷ dạ xoa của chúng ta không phải là tộc mạnh, nếu bại sẽ không đứng lên nổi.

Ngay cả một Vệ doanh không biết từ đâu chui ra cũng có thể dễ dàng đánh bại chúng ta thì sớm muộn gì chúng ta cũng thành con mồi cho kẻ khác.”

Vẻ mặt các lục quỷ dạ xoa khác càng thêm khó coi, bọn họ biết rõ Bộ Tuyên nói đúng.

Bộ tộc quỷ dạ xoa có rất nhiều nhánh, lục quỷ dạ xoa là một trong số đó.

Lục quỷ dạ xoa có thể khiến người khác cảm thấy kiêng kị không phải do huyết mạch của họ cao quý, cũng không phải do thực lực bọn họ cường đại mà bởi vì tác phong tàn nhẫn của họ, người người đều sợ hại đám “cù nhầy” này.“Không sai.”

Tộc trưởng chậm rãi nói: “Bộ tộc lục quỷ dạ xoa của chúng ta sở dĩ có thể hưng thịnh đến giờ chính bởi danh tiếng vũ dũng của chúng ta, không ai dám xâm phạm.

Nếu như chúng ta không bảo vệ được thanh danh, trong mắt kẻ khác chúng ta sẽ trở nên yếu nhược, vậy khoảng cách tới lúc chúng ta diệt vọng sẽ không xa.”

“Bộ Tuyên, ngươi là chiến tướng cường đại nhất trong tộc, lần này ngươi đi đi!

Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, đem đầu bọn chúng về đây, bắt sống Đào Hưng.”

Tộc trưởng mặt đầy sát khí nói.“Vâng!”

Bộ Tuyên không nhiều lời, sau khi hành lễ liền rời khỏi đại sảnh.---------------------------“Bộ Tuyên?

Có ý tứ!”

Tây Môn Trữ thưởng thức chén rượu trong tay, hơi nghiền ngẫm nói.

Vóc người hắn cường tráng, lông mày rậm mắt to, trên cổ có đeo một chuỗi xương sọ, cởi trần, cơ bắp rõ ràng khiến người ta không chút hoài nghi ẩn chứa dưới thân thể kia là một sức mạnh vô cùng cường đại.“Lão đại, chúng ta làm sao đây?

Có ra tay trước không?

Tên gia hỏa Bộ Tuyên này cũng có chút bản lĩnh!”

Một gã thủ hạ nói.“Chút bản lĩnh?

Các ngươi ăn nói lớn mật thật!”

Tây Môn Trữ mỉm cười nói: “Người ta là hoàng kim chiến tướng, trong các chiến tướng của bộ tộc lục quỷ dạ xoa tại toàn bộ Bách Man cảnh chính là kẻ có số có má.”

“Lão đại, ngươi nói thế là tăng nhuệ khí của đối phương mà giảm oai phong bản thân rồi, Bộ Tuyên tuy là hoàng kim chiến tướng nhưng lão đại ngươi cũng là hoàng kim chiến tướng!

Lục quỷ dạ xoa rất dọa người nhưng hắc quỷ đoàn của chúng ta cũng không phải là thùng rỗng.

Nếu luận bài danh thì hắc quỷ đoàn của chúng ta còn đứng trên Tuyên chiến bộ.”

Một tên thủ hạ khác lạnh lùng chen vào.

Tên hắn là A Khánh, là trợ thủ đắc lực của Tây Môn Trữ, rất được Tây Môn Trữ tín nhiệm.Tây Môn Trữ cười nói: “Các ngươi đều động tâm phải không?”

“Lão đại, mấy người chúng ta đều chưa tu thành ma thể.”

A Khánh nói.Tây Môn Trữ ngồi thẳng dậy, hiển nhiên hắn đã bị lời nói của A Khánh đánh động, mấy thủ hạ đều như huynh đệ, bởi vì không có ma thai nên không thể tu thành ma thể.

Hắn trầm ngâm nói: “Chúng ta phải tính kế thật tốt, Bộ Tuyên không phải láng giềng hiền lành gì, âm thầm nhìn khối thịt này sợ cũng không ít.”

Đám người phía dưới không khỏi lộ vẻ vui mừng.----------------------------Đường Phỉ cố nén sự chán ghét mà đi tới trước mặt Tả Mạc, lạnh lùng nói: “Các hạ, có người đang lén theo dõi chúng ta.”

Sự kinh ngạc thoáng hiện trong mắt Tả Mạc, hắ gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

Nhìn vẻ mặt không quan tâm của đối phương, không biết vì sao Đường Phỉ cảm thấy lửa giận trong lòng như sắp tràn ra ngoài, nàng cố gắng đè nén nói: “Các hạ, ta đề nghị chúng ta nên đầy nhanh tốc độ để thoát khỏi khu vực này, nơi đây rất nguy hiểm.”

“Đẩy cao tốc độ?”

Tả Mạc lắc đầu: “Tốc độ hiện nay là tốt lắm rồi.”

Không phải Tả Mạc không muốn đẩy nhanh tốc đối, đối với Vệ Doanh thì tốc độ chính là điểm yếu của họ, nếu như đẩy nhanh tốc độ sẽ khiến thể lực của Vệ doanh tiêu hao nhanh hơn, một khi gặp phải nguy hiểm vậy sẽ rơi vào bị động.

Mà các loại như cân đẩu vân Tả Mạc không dám dùng tại ma giới.Rốt cuộc Đường Phỉ cũng không nhịn được mà lên tiếng châm chọc: “Ta nghĩ các hạ không hiểu rõ tập tính của bộ tộc lục quỷ dạ xoa, bọn họ chắc chắn sẽ quay lại đây một lần nữa, không chết không thôi.

Lục quỷ dạ xoa sẽ phái ra Bộ Tuyên, vương bài cao nhất của họ!”

“Bộ Tuyên?

Hắn là ai?

Lợi hại lắm à?”

Tả Mạc hứng thú hỏi.

Mọi người xung quanh hắn đều rất xa lạ với nơi này, ngay cả đám người Thọ Bình cũng không ngoại lệ.Trán Đường Phỉ hơi nhăn lại: “Các hạ đùa ta à!

Thanh danh của Bộ Tuyên ai chẳng biết?”

“Ta không biết.”

Tả Mạc giơ tay, vẻ mặt vô tội.“Ngươi!”

Mày liễu của Đường Phỉ dựng lên, đang muốn tiến lên thì phía sau vang lên một tiếng ho nhẹ, đó là Đào Hưng: “Tiểu Đường, bình tĩnh nói chuyện.

Tả tiên sinh không hiểu tình huống ở đây vậy ngươi hãy nói lại một lần đi.”

Mặc dù trong lòng Đường Phỉ vẫn ấm ức với Tả Mạc nhưng vì Đào Hưng đã lên tiếng, nàng không biết phải làm sao đành tức giận nói: “Bộ Tuyên là thiên tài nổi tiếng nhất của bộ lạc lục quỷ dạ xoa, hai mươi tuổi không những bước vào tướng giai mà còn đạt được hoàng kim chiến tướng.”

“Tướng giai, hoàng kim chiến tướng!”

Tả Mạc không khỏi giật mình, hai danh từ này đủ nói lên Bộ Tuyên người hắn không hề biết đến mạnh cỡ nào.Chẳng lẽ hắn không biết thật?

Đường Phỉ thấy Tả Mạc không giống như đang giả vờ, trong lòng có chút nghi hoặc nói tiếp: “Chiến bộ của Bộ Tuyên gọi là Tuyên chiến bộ, là chiến bộ đứng thứ chín mươi ba ở Bách Man cảnh, chưa từng thất bại!”

“Chiến bộ xếp thứ chín mươi ba ở Bách Man cảnh!”

Tả Mạc hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt ngưng trọng.Chiến bộ xếp thứ chín mươi ba ở Bách Man cảnh, đây tuyệt đối là một thứ hạng kinh khủng.

So với tướng giai thì việc đạt hoàng kim chiến tướng càng khiến Tả Mạc kinh ngạc hơn.Phải biết rằng dù cho thủ hạ tinh nhuệ nhất của Tả Mạc là Chu Tước doanh nếu đặt ở bất cứ cảnh nào của tứ cảnh thiên thì cũng không thể xếp hạng trong tốp một trăm.

Bất cứ chiến bộ nào có thể xếp ở trong tốp một trăm đều là những chiến bộ vô cùng lợi hại.Bất luận cảnh nào đâu chỉ có hơn trăm giới?

Rất nhiều thế lực giống như lông trâu, cực nhiều chiến bộ, số lượng vô tận.

Có thể trong vô số chiến bộ mà tiến vào tốp một trăm vậy tuyệt đối là kẻ cực kì mạnh mẽ.Tuy gần đây thực lực của mình có tăng mạnh nhưng sức mạnh của chiến bộ không chỉ quyết định bởi năng lực cá nhân của chiến tướng.Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt lập tức vây lấy Tả Mạc.“Ngươi có biện pháp gì không?”

Tả Mạc hỏi luôn.“Tốt nhất là chúng ta chạy nhanh tới thành Thái An.”

Đường Phỉ đầy khẳng định nói: “Không có chiến bộ nào dám động võ ở thành Thái An.”

“Thành Thái An.”

Tả Mạc ngây ra.Tâm trạng Đường Phỉ vô cùng rối bời, tên gia hỏa trước mắt này rất lợi hại vậy nhưng cái gì cũng không biết.

Ngay cả thành Thái An cũng không biết?“Đây là một đại thành cách chúng ta không xa, là trọng địa đứng đầu của chín giới quanh đây.”

“Đường đi ra sao?”

“Chính là hướng chúng ta đang đi.”

Đường Phỉ nhắc nhở: “Chúng ta cần đẩy nhanh tốc độ.”

Khi Tả Mạc giải thích vì sao không thể đẩy nhanh tốc độ, sắc mặt của Đường Phỉ trở nên vô cùng cổ quái.----------------------------Trung Thương giới.Chu Tước doanh thế như chẻ tre cuối cùng cũng gặp được đối thủ.

Đây là một chiến bộ ma tộc, vô cùng gai góc, liên tục mấy hiệp song phương không ai chiếm được chút lợi thế nào.Trên trời song phương đang giằng co.Mẹ trẻ đánh giá chiến bộ của đối phương, liên tục giao tranh trong mấy ngày khiến hắn đối với chiến bộ ma tộc này có lý giải rất trực quan.Trận hình của đối phương không chuẩn nhưng thực lực trung bình rất mạnh, chiến bộ không đến ngàn người, bình quân cứ hai mươi người sẽ có một gã thống lĩnh giai, riêng khoản này đã vượt rất xa Chu Tước doanh.

Đối phương lại vô cùng linh hoạt trong chiến thuật, đi lại như gió.Đây là chiến bộ mạnh nhất mà mẹ trẻ gặp từ trước đến nay!Cũng giống như mẹ trẻ, chiến tướng của chiến bộ ma tộc này cũng đang đánh giá Chu Tước doanh.A Trát Cách cẩn thận đánh giá chiến bộ tu giả này, khi hắn mang theo chiến bộ vượt qua khe hỗn độn, một đường đánh đâu thắng đó căn bản không tốn chút sức nào, cho tới khi gặp phải chiến bộ này.Giao tranh ba ngày liên tục, hắn không chiếm được chút lợi thế nào.Điều này làm hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Hết lần này tới lần khác đều không thể phân thắng bại dù trình độ trung bình chiến bộ đối phương kém rất xa chiến bộ của hắn.A Trát Cách rất rõ, điều này chỉ ra rằng hắn đã thua rồi.Trình độ chiến thuật của đối phương so với hắn cao hơn một tầng, chỉ có như vậy mới có thể bù đắp được thực lực của chiến bộ.Trong lòng A Trát Cách rất tôn trọng chiến tướng kia, hắn bay tới trước trận cao giọng nói: “Ba ngày qua chém giết rất thống khoái, chiến thuật của các hạ rất cao, A Trát Cách bội phục!

Không biết có thể nói ra tên tuổi để A Trát Cách ghi tạc trong lòng không?”

Một thiếu niên nhìn như sắp bị gió thổi bay mất bước ra khỏi hàng ngũ: “Quy đảo Công Tôn sai.”

A Trát Cách vô cùng khiếp sợ, không ngờ kẻ không phân thắng bại với hắn lại là một thiếu niên nhìn gày gò đến thế!“Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên!

A Trát Cách rất bội phục!”

A Trát Cách thật lòng nói: “A Trát Cách nguyện ý rời khỏi giới này, chỉ mong có thể kết giao bằng hữu với Công Tôn tiểu huynh đệ!”

Những lời này của đối phương nằm ngoài dự đoán của Công Tôn Sai, hắn không đáp ứng ngày mà hỏi lại: “Kết giao bằng hữu như thế nào?”

Chương 567 : Hạt giống nảy mầm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnNgạc Đức mở mắt, thế giới trước mặt so với trước kia phong phú hơn nhiều.

Cảm nhận được sức mạnh ngập tràn trong cơ thể, cảm giác khó tả đột nhiên trào dâng khiến nước mắt không kìm được rơi xuống.Sức mạnh!Đây là cảm giác của sức mạnh!Bất cứ một gã ma tộc nào đều theo đuổi sức mạnh, nó tựa như bản năng vậy.

Sức mạnh trong mơ đang chảy trong cơ thể hắn, hắn chưa từng cảm thụ được sức mạnh cường đại như này, rất nhanh hắn hiểu ra.Thống lĩnh giai!Đây là sức mạnh của thống lĩnh giai!Ánh nắng tươi đẹp, thế giới tươi đẹp, sắp tới thật đáng mong chờ!----------------------------Mặt Công Tôn Sai sầm lại, tâm trạng vô cùng xấu.

Kết minh với A Trát Cách là một việc rất tốt nhưng đối với một kẻ luôn quen với chiến thắng như hắn thì trận chiến lần này đã đánh mạnh vào sự kiêu ngạo của hắn.Phía dưới sắc mặt các tướng cũng không tốt chút nào, đây là trận chiến gian nan vất vả nhất của Chu Tước doanh từ trước đến nay.

Thực lực của đối phương hơn xa bọn họ nên bọn họ chiến đấu vô cùng cực khổ, nếu như không phải trình độ chỉ huy của mẹ trẻ cao hơn đối phương một bậc thì bọn họ đã sớm thua rồi.Đối với Chu Tước doanh vô cùng kiêu ngạo thì việc này thật khó tiếp thu!Sự ấm ức không cam lòng như những ngọn lửa đang nhảy múa trong mắt bọn họ.Khi nào mà Chu Tước doanh lại chật vật như vậy?

Khi nào mà Chu Tước doanh lại thành chướng ngại vật của mẹ trẻ?

Khi nào mà Chu Tước doanh lại phải kết minh?Mẹ trẻ lạnh lùng nhìn mọi người, không nói gì thêm liền đuổi bọn họ ra ngoài.Dần bĩnh tĩnh lại, cuối cùng hắn cũng nghĩ về sự được mất của lần kết minh này.Rất hiển nhiên, A Trát Cách không có dã tâm gì với Trung Thương giới.

A Trát Cách tựa hồ có rất nhiều cố kị, Công Tôn Sai cảm thấy đây là nguyên nhân căn bản mà A Trát Cách muốn kết minh.

A Trát Cách hẳn là có áp lực ở phương diện khác, không có quá nhiều tinh lực để dây dưa ở Trung Thương giới, hơn nữa phát hiện ra mẹ trẻ “khó chơi” hơn tưởng tượng nên hắn quyết định kết minh.Đã chiếm lĩnh được Trung Thương giới nhưng mục đích của Công Tôn Sai không phải là Trung Thương giới mà là khe hỗn độn từ Trung Thương giới đi ma giới.Không nghi ngờ kế hoạch này đã bị phá sản.

Đừng tưởng A Trát Cách ngoài miệng nói tốt nhưng nếu bản thân thực sự tiến vào ma giới, đối phương chỉ sợ sẽ lập tức trở mặt.Thật khiến người ta đau đầu, mẹ trẻ bóp trán.Không biết sư huynh giờ thế nào rồi?

Có gặp phải phiền phức gì không?Cho tới tận khi tranh chấp với các thế lực cường đại hắn mới cảm thụ rõ ràng bản thân vẫn chưa là gì.

Lúc trước thuận buồm xuôi gió khiến người ta mất cảnh giác.Nghĩ tới số thống lĩnh giai đông đảo của đối phương so sánh với số kim đan ít ỏi tới đáng thương của Chu Tước doanh.Đây là chênh lệch, chênh lệch tuyệt đối không phải trong ngắn hạn có thể bù đắp được.

Một môn phái có thực lực như nào không chỉ xem nó có bao nhiêu cao thủ mà còn phải xét tới trình độ tổng thể của các đệ tử.

Có thể trước đó gặp kì ngộ nhưng sau này vẫn cần có thời gian tích lũy.Công Tôn Sai cũng không biết làm sao.Hắn biết rõ, Chu Tước daonh tu luyện cực kì khắc khổ, công pháp bọn họ tu luyện tuy không phải xuất sắc nhất nhưng tuyệt đối tốt hơn xa các môn phái phổ thông, hơn nữa họ còn có phù trận chạm khắc có thể hấp thu linh lực từ trong tinh thạch.

So với môn phái phổ thông không biết mạnh hơn bao lần nhưng khi gặp phải các thế lực thực sự mạnh, hắn mới phát hiện ra những ưu điểm này trước mặt kẻ đã tích lũy mấy trăm năm thậm chí là ngàn năm nhỏ bé như nào.Bỗng, một con hạc giấy bay tới, rơi vào tay mẹ trẻ.Mẹ trẻ sửng sốt, mở hạc giấy.Hai mắt hắn trợn tròn, trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ như điên hiếm thấy.-----------------------------Vưu Cầm Liệt điên cuồng chạy trong đêm, đã ba ngày từ khi hắn vượt ngục thành công, ngục giam khẳng định đã phát hiện ra hắn đã bỏ trốn.Nhưng hắn không lo lắng.Hắn đối với yêu thuật của bản thân vô cùng tin tưởng, cho dù hắn mới chỉ vừa lĩnh ngộ ra.

Yêu thuật Bồ đưa cho hắn chỉ mất một ngày để lĩnh ngộ.

Nhưng phải mất ba ngày hắn mới có thể vô thanh vô tức phá hủy tất cả cấm chế trên người, đồng thời dùng yêu thuật chế tạo ra một cái ảo giác.

Sau đó lại mất một ngày để tìm đường chạy trốn.Hắn mất năm ngày mới có thể trốn thoát khỏi ngục.Chạy thoát khỏi ngục giam, điều đầu tiên hắn làm là đi tìm Bồ ở thập chỉ ngục.

Tính tình hắn kiệt ngạo bất tuân nhưng là kẻ rất trọng tình nghĩa, không nói trước khi chết phụ thân hắn đã căn dặn rất kĩ mà những yêu thuật Bồ yêu đưa cho đã cứu sống hắn.Trong mắt hắn đây chính là ơn cứu mạng.Về phần bản thân có bị đối phương lợi dụng hay không hắn hoàn toàn không để ý.Dù sao mạng hắn cũng là do Bồ yêu cứu, cùng lắm thì trả cho hắn là được, suy nghĩ của Vưu Cầm Liệt rất đơn giản.Hắn không ngừng chạy, chưa từng dừng lại, dựa theo chỉ dẫn của Bồ yêu mà chạy tới một yêu thuật phủ.Yêu thuật phủ này vô cùng phổ thông, nhìn không ra chỗ nào đặc biệt.

Cẩn thận làm theo hướng dẫn của Bồ yêu, hắn đi tới một góc phòng không thu hút chút nào tìm được một mộ bia.Hắn thi triển một yêu thuật quái dị, mộ bia lặng yên không một tiếng động mở ra, bên trong là một thạch quan.Như Bồ yêu đã nói, bên trong trống rỗng.Vưu Cầm Liệt hơi do dự nhưng đã quyết định nên cắn răng nằm vào trong thạch quan.Mẹ kiếp, cùng lắm thì trả mạng này lại cho hắn!Vưu Cầm Liệt mắt mở thao láo nhìn thạch quan từng chút một đóng vào.Bóng đêm bao phủ.---------------------------Mặt Thủy Nguyệt đầy bụi, mấy ngày liền chạy liên tục khiến hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Dọc đường không ngừng chiến đấu, có chiến đấu với ma tộc, có chiến đấu với tu giả, đạo phỉ ở khắp nơi khiến toàn bộ nơi này trở nên vô cùng nguy hiểm.Nếu không phải kinh nghiệm săn bắt ma thai của hắn phong phú thì hắn đã sớm đi đời nhà ma rồi.Rốt cuộc bao giờ mới tới nơi đây?Mặt đầy bụi không thể che lấp được đôi mắt trong suốt đầy cứng cỏi, hắn nhìn xung quanh.Đây là một sơn cốc vô cùng hẻo lánh, rất lâu chưa có người đi qua đây, toàn bộ sơn cốc mọc đầy dây leo màu tím.

Thủy Nguyệt rất cẩn thận, hắn có biết loại dây leo này, gai nó có chứa kịch độc, kiến huyết phong hầu, thảo nào xung quanh đây không nhìn thấy con dã thú nào.Cây tử đằng rậm rạp che kín cả tiểu sơn cốc.Vẻ mặt Thủy Nguyệt bỗng tỏ ra kích đông nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại, kinh nghiệm săn bắn phong phú nói cho hắn biết, duy trì bình tĩnh mới có thể sống tới cuối cùng.Mở lòng bàn tay ra, hắn huyết sắc lệ long trong lòng bàn tay lộ ra.Bỗng, quang mang quanh huyết long đại thịnh.Tử đằng khắp nơi giống như vật sống, Thủy Nguyệt vừa hiếu kì vừa khẩn trương nhìn nhìn, không lâu sau một đường mòn hiện ra trước mặt hắn.Thủy Nguyệt không chút do dự, đi dọc đường mòn vào phía trong sơn cốc.

Phía sau hắn, cây tử đằng một lần nữa khép lại, đường mòn biến mất.Phía cuối con đường mòn là một sơn động bí ẩn.Thủy Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi tiến vào sơn động.Trong sơn động, một chiếc ao xuất hiện trong mắt hắn.

Trong ao chứa chất lỏng màu đen như mực tỏa ra mùi đặc biệt.“Ba ba, gia gia, phù hộ cho ta!”

Thủy Nguyệt thì thào.Sau đó hắn nhảy vào trong ao.---------------------------Sâu trong sa mạc, Phí Lôi đang nhìn tế đàn với phong cách cổ xưa, tế đàn bị cát đất vùi lấp cả ngàn năm nay đã lại được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.Hoa văn xưa cũ của tế đàn mang theo ma lực khác thường, giống như có sinh mệnh vậy, đang hô ứng gì đó.Phí Lôi có chút xuất thần nhìn nhìn tế đàn, hắn dựa theo huyết triệu chỉ dẫn tìm được tế đàn này.“Sứ mệnh của ta?

Cuối cùng cũng có đáp án rồi!”

Phí Lôi thì thào, ánh mắt mông lung bỗng trở nên trong sáng, hắn không chút do dự bước vào tế đàn.Đột nhiên tế đàn sáng rực lên!Tiếng vọng như tiếng nỉ non từ thời xa xưa truyền về, từng hư ảnh phiêu phù trên không chuyển động xung quang Phí Lôi.Mắt Phí Lôi dại đi, dần mất ý thức.Tế đàn ong ong chuyển động.Trong thức hải của Tả Mạc, Vệ bỗng rung lên, Bồ yêu cũng ngẩng đầu, huyết đồng sáng rực lên.“Hạt giống bắt đầu nảy mâẦm!”

Đợi chờ đằng đẵng cả ngàn năm, chỉ quanh quẩn trong thức hải.----------------------------Tả Mạc ngồi trên thảm phong sa trùng, hiếu kì nhìn mọi thứ xung quanh.

Rất nhiều tiểu phi trùng tạo thành một tấm thảm nâng Tả Mạc lên, với tốc độ kinh người bay về phía trước.Đám Thúc Long thì mỗi người cưỡi một con chim xanh to, trùng trùng điệp điệp.Đường Phỉ nhìn Tả Mạc ngơ ngác ngó xung quanh giống như trẻ con, trong lòng không khỏi thấy quái di.

Sau khi nghe Tả Mạc nói nguyên nhân không thể tăng tốc, nàng dở khóc dở cười, lẽ nào tên gia hỏa này không biết trên đời còn có ma kỵ sao?Vì để an toàn nên Đường Phỉ không nói nhiều xuất tiền ra mua cho mỗi Vệ Doanh một con chim xanh lớn, toàn bộ chim xanh ở chợ dọc đường đều bị quét sạch.Khi Tả Mạc nhìn vào thảm phong sa trùng nàng “rất hiểu” mà móc hầu bao ra.

Chút ma bối này đối với Vô Tẫn thành không đáng nhắc tới.

Lúc này trong lòng nàng cảm thấy rất kì quái, kẻ này có thực lực kinh người, nhìn thế nào cũng không thể xuất thân từ tiểu gia tộc, vậy sao ngay cả ma kỵ cũng không biết?Trong vô thức, địch ý của Đường Phỉ với Tả Mạc giảm đi không ít.So sánh thì Thiên Diệu vệ được trang bị đầy đủ hơn nhiều, bọn họ không nói nhiều gọi ra ma kỵ.Thảm phong sa trùng rất lớn, đủ để chưa mười người, Tả Mạc, A Quỷ, Tằng Liên Nhi, Nghiên Nhi, Đào Hưng và Đường Phỉ đều ngồi trên thảm phong sa trùng.

Tằng Liên Nhi lại lấy bộ trà cụ ra, tự mình uống trà, Đào Hưng cươi ha hả không chút khách khí uống trà cùng, Đường Phỉ yên lặng ngồi bên.Tả Mạc nghiên cứu một chút, rất nhanh thảm phong sa trùng đã được hắn hiểu rõ.

Những côn trùng này rất thông minh, rất có tiềm năng.

Nếu như Thuần Vu Thành sư đệ nhìn thấy khẳng định sẽ vô cùng vui mừng.Nghĩ tới đây, Tả Mạc hơi thấy nhớ mọi người.

Nhưng ngay sau đó hắn lại cười và chuyển sang nhìn A Quỷ, đưa tay lên sờ tóc nàng.“Phía trước chính là thành Thái An.”

Câu nói của Đường Phỉ khiến Tả Mạc ngừng tay.Tả Mạc ngẩng đầu nhìn về phía trước, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, một tòa thành chưa từng có hiện ra trước mặt hắn.Chương 568 : Thái An bất hủ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnBiển đen rộng mênh mông không bờ bến, một tòa thành hùng vĩ trôi nổi ở phía trên, cả tòa thành như dán vào cảnh biển, tạo nên một đường vẽ màu vàng thô ráp, uốn lượn không thấy đuôi.“Đi xuống đi.”

Đường Phỉ nhảy xuống trước tiên: “Nơi này không được phép phi hành.”

Nghe thấy thế mọi người nhanh chóng nhảy xuống, thu hồi lại ma kỵ.Cảnh tượng trước mắt khiến nhiều người phải thốt lên đầy kinh ngạc, biển đen trước mặt rộng vô cùng khiến người ta cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.Tả Mạc tiến lên vài bước, bỗng có một giọng nói vang lên: “Biển đen này là do thiên nhiên tạo thành sao?”

“Ồ, không phải.

Biến đen này gọi là biển Vô Cấu, năm đó Sư Tử Minh đại sư dự định xây dựng một tòa thành, thiên hạ anh hùng tập trung, có bảy vị ma soái tự mình đưa lễ vật tới, có tận bốn mươi sáu vị ma tướng tự tới tham gia xây dựng.

Cuối cùng trong ba năm mới xây đứng thành Thái An bất hủ này.”

Đào Hưng cảm khái nói: “Lúc đó thành Thái An chỉ là một hồ nước nhỏ, người tới đây triều bái không dứt, mỗi người đến triều bái đều mang đến một bình Vô Căn thủy rót vào trong hồ.

Hồ nước càng lúc càng lớn, cuối cùng sau hai trăm năm trở thành biển rộng mênh mông.

Một trăm năm trước hai vị ma soái đồng thời ra tay, lấy Hắc Minh trọng thủy từ Minh cảnh Cửu U tạo nên biến Vô Cấu này.” (Vô Căn thủy: nước tinh khiết nhất)Tả Mạc nghe tới đây thì trợn mắt há mồm, vị Sư Tử Minh đại sư kia rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có năng lực kinh khủng như vậy.

Mọi người phía sau hắn bao gồm cả đám Đường Phỉ đều tỏ vẻ khiếp sợ.Nếu như nói trước kia Tả Mạc còn chưa hiểu rõ sức mạnh của ma tộc thì bây giờ đã rất rõ rồi.

Mỗi vị ma soái đều là chư hầu một phương, hô phong hoán vũ, bất cứ ai trong bọn họ đều là cường giả có thể thay đổi kết cấu thế lực của ma giới.

Ngay cả ma tướng, vị nào chẳng phải anh hào một phương?Bốn mươi sáu ma tướng trải qua ba năm vì hắn xây thành, nếu không phải chính miệng Đào Hưng nói ra Tả Mạc nhất định sẽ không tin.Đào Hưng mặt đầy thành kính nhìn thành Thái An, đầy kiêu ngạo nói: “Năm đó gia sư tổ cũng từng tham gia xây dựng thành Thái An.”

Rốt cuộc Tả Mạc không nén được nghi vấn trong lòng hỏi: “Vị Sư Tử Minh đại sư kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Sao lại có năng lực lớn như vậy?”

Đào Hưng đầy kính ngưỡng nói: “Ma tộc chúng ta theo đuổi sức mạnh tựa như một dạng bản năng vậy, cố gắng dùng tất cả thủ đoạn.

Nhưng có một số tiên hiền, bọn họ không có thủ đoạn cường đại mà lại có trí tuệ không gì sánh bằng.

Bọn họ hiểu rõ tất cả, chỉ thẳng tâm ma, lòng dạ vô tư, được vạn ma kính ngưỡng.

Cuộc đời của Sư Tử Minh đại sư có thể nói là một truyền kì, từ khi còn bé ngài đã rất thông minh, học thức hơn người, bản thân ngài tuy không có vũ lực nhưng lý giải đối với bản chất của sức mạnh thì không ai bằng.

Ngài ngao du khắp nơi, mỗi khi đến một vùng nào đó đều khai đàn dạy học, không chút keo kiệt truyền thụ những hiểu biết của bản thân cho mọi người.

Ngài đã hóa giải vô số mâu thuẫn, ơn trạch tứ phương, được vô số người kính ngưỡng sùng bái.”

Tả Mạc không thể không phục, có thể chỉ điểm ma soái ma tướng, rốt cuộc đã đạt tới mức độ nào?“Vừa đi vừa nói nhé.”

Đào Hưng nhìn vẻ mặt của mọi người cười nói, đi trước dẫn đường đến biến Vô Cấu.

Khi hắn bước trên mặt biển Vô Cấu bỗng có một con hắc ngư từ trong nước chui ra nâng chân Đào Hưng.Tả Mạc thấy thế liền hứng thú noi theo Đào Hưng, quả nhiên, một con hắc ngư khác chui ra nâng hắn lên.“Đây là ngư đồn đón khách, mọi người không cần khẩn trương.”

Đào Hưng vội giải thích.Mọi người nhanh chóng bước lên mặt biển, lập tức trong biển xuất hiện một đám ngư đồn chở bọn họ đi tới thành Thái An.

Hắc đồn ngư thỉnh thoảng kêu lên những tiếng rất vui tai, vô cùng thú vị.Đường Phỉ thành thật nói với Tả Mạc: “Tuyên chiến bộ có lợi hại mấy cũng không dám động thủ ở thành Thái An, cho tới tận bây giờ không chiến bộ nào dám động thủ ở thành Thái An.

Nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận, thành Thái An tuy không cho phép chiến bộ giao tranh nhưng không ngăn cản người ta đơn độc ra tay.

Bởi vì năm xưa Sư Tử Minh đi khắp nơi học hỏi nên chiến phong trong thành Thái An cực thịnh, ở đây mà cự tuyệt khiêu chiến thường sẽ bị người khác chế nhạo.”

“Vậy à.”

Tả Mạc gật đầu, tuy chiến bộ không bằng ngươi nhưng nếu đơn đấu hắn không sợ ai cả.Bây giờ hắn và Đào Hưng như châu chấu đi trên dây, cùng sống cùng chết.

Bỗng Tả Mạc hỏi: “Không có ma soái giai chứ?”

“Không.”

Vẻ mặt Đường Phỉ đầy cổ quái.Lẽ nào hắn cho rằng những ma soái nhàn rỗi tới mức đi khắp nơi gây chuyện sao?Tuy nghĩ thế nhưng nàng vô cùng thành thật nói: “Nhưng tướng giai thì không ít.

Bởi vì trong thành có lưu lại toàn bộ nội dung năm xưa Sư Tử Minh đại sư dạy học, rất nhiều ma tướng gặp bình cảnh đều tìm đến đây để đột phá.”

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.”

Tả Mạc an tâm hơn chút.Ngoài miệng Đường Phỉ không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy rất kì quặc, nàng không nghĩ Tả Mạc lại tự tin như vậy, nghiễm nhiên không coi tướng giai ra gì.Nhưng nàng không có khuyên Tả Mạc cẩn thận, nàng ước gì có thể nhìn thấy Tả Mạc cắm mặt xuống đất.

Thành Thái An ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây, việc độc chiếm ngôi vị số một đã vài chục năm chưa từng xuất hiện.Tốc độ hắc đồn ngư khá nhanh, dù cho là vậy cũng phải bơi mất hai canh giờ mới đến được cửa thành Thái An.Đi tới dưới chân thành Thái An, tường thành cao chót vót tới mây xanh khiến người ta không khỏi cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.

Tả Mạc ngẩng đầu nhưng rất khó để xác định rốt cuộc tường thành cao bao nhiêu.Hắc đồn ngư nâng Tả Mạc bơi tới bên cạnh thang đá, bậc đá liên miên thẳng tới cửa thành.Tả Mạc cõng A Quỷ nhảy lên thềm đá, hắc đồn ngư kêu lên một tiếng vui mừng rồi chìm vào trong biển Vô Cấu.

Mọi người đi sát sau Tả Mạc, thỉnh thoảng lại có tiếng tán thưởng, đây cũng là lần đầu tiên Đường Phỉ tới đây.Bước trên thềm đá, trước mặt là một khoảng không gian rộng lớn, mặt đất ngàn trượng được san phẳng tựa như một khối nham thạch được mài thành, trơn trượt như men, các ma văn hoa mỹ phức tạp uốn lượn tạo nên một chiếc thảm tuyệt đẹp.

Hùng vĩ hoa lệ như thế khiến người xem bị sốc, ngay cả Tả Mạc cũng câm nín.

Nhìn những ma văn mỹ lệ như này không ai muốn dẫm đạp lên cả.Xa xỉ!

Vô cùng xa xỉ!Cảm khái bước qua cửa thành, tựa như đi vào một thế giới khác, những tiếng động náo nhiệt đập ngay vào tai.Mọi người đều thả lỏng, cảnh tượng cửa thành bao la hùng vĩ hoa lệ khiến người ta hít thở không được, còn cảnh tượng quen thuộc trước mắt này đã kéo người ta trở về thế giới quen thuộc của mình, tâm tình có chút thả lỏng.Đường phố vô cùng rộng rãi, rộng hơn trăm trượng, có thể chứa được các ma kỵ có thể hình lớn, tùy ý có thể thấy nhưng ma tộc cưỡi các loại ma kỵ có hình thú kỳ quái.

Tướng mạo của ma tộc cũng thiên kì bách quái, có mọc sừng, có bốn chân, có hai cánh ở lưng, Tả Mạc vô cùng hiếu kì nhìn đến hoa cả mắt.Nhưng rất nhanh, Tả Mạc thầm cảnh giác, chỉ trong giây lát hắn đã phát hiện ít nhất có sáu gã thống lĩnh giai ma tộc.

Thành Thái An quả nhiên là nơi tập trung cao thủ!Thống lĩnh giai là lực lượng nòng cốt của một chiến bộ, trình độ của họ trực tiếp quyết định độ mạnh yếu của chiến bộ đó.

Tại những nơi hẻo lánh, thống lĩnh giai đã đủ để xưng bá một phương.

Thống lĩnh giai tất nhiên không đủ để khiến Tả Mạc tán thưởng, nhưng tùy ý đi lại trên phố mà xuất hiện sáu gã thống lĩnh giai thì không biết rốt cuộc số lượng thống lĩnh giai ở đây đạt tới mức nào.Mặc dù tới giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy gã tướng giai nào nhưng như thế đã đủ để hắn phải cảnh giác.Đào Hưng dường như nhận ra Tả Mạc có chút giật mình, hạ giọng nói: “Ngàn vạn lần không nên gây loạn, thế lực trong thành Thái An vô cùng phức tạp, bất cứ ma nào đằng sau cũng là một thế lực cường đại.

Nếu ở đây đắc tội với quá nhiều thế lực thì khả năng ngươi chết mà không hiểu vì sao là rất cao.

Tuy thành Thái An cấm ám sát nhưng những chuyện trong bóng tối thì làm sao có thể cấm được?

Ngàn vạn lần không nên gây loạn.”

Lúc còn trẻ Đào Hưng đã tới thành Thái An sống một thời gian nên đối với nơi này có chút quen thuộc.

Lần này trên đường gặp phải tập kích của bộ tộc lục quỷ dạ xoa khiến hắn cảm thấy được sự nguy hiểm.

Nhưng hiện giờ đã ở trong thành Thái An khiến hắn cảm thấy an toàn hơn nhiều, trong thành Thái An cao thủ như mây, thế lực muốn dựa sức hắn cũng có không ít.Lo lắng duy nhất của hắn chính là Tả Mạc.

Hắn đã sống một thời gian ở thành Thái An, gặp qua vô số cảnh thanh niên máu chảy đầu rơi ở đây.

Những thanh niên này tuổi còn trẻ, đều là thiên tài nên rất kiêu ngạo, không biết nước trong thành Thái An này sâu dường nào.Bây giờ hắn đang ngồi cùng thuyền với Tả Mạc, nếu dọc đường Tả Mạc gây ra phiền toái, hắn tuyệt đối không tránh khỏi liên lụy, hắn còn thiếu Tả Mạc rất nhiều ma thai.Nghĩ đến những ma thai này, hắn hận không thể lập tức quay về Vô Tẫn thành để nhanh chóng trả cho xong khoản nợ này.Đúng lúc này, trên đường xuất hiện những âm thanh nào động.Một đội ngũ không lồ đang vênh váo bước đi ở giữa đường.

Toàn bộ là lam long tê, thân thể khổng lồ cao tới ba trượng, cả người mặc giáp trụ dày đặc, bước đi của nó vô cùng nặng, mỗi bước mặt đất đều rung lên.Toàn bộ đội ngũ bước đi khiến đất rung núi chuyển.Ngồi trên lam long tê đi đầu là một nam tử đầu bóng loáng, vóc người hắn cực kì cường tráng, nước da màu lam đầy quỷ dị, hoa văn hỗn loạn.

Vẻ mặt dữ tợn, cặp mắt nhỏ lấp lánh hung quang, ngồi trên lưng lam long tê, cả người lam long tê bước đi rất có quy luật.Thấy Tả Mạc chú ý tới, Đào Hưng thoáng nhìn qua, rất nhanh đã nhận ra lai lịch của đối phương: “Đây là Lam gia ở Lạc giới, bọn họ là một trong số những nhánh của long ma, là chiến sĩ trời sinh.

Lam Thiên Long và Lam Dung là hai người trẻ tuổi xuất sắc nhất, đây chính là Lam Thiên Long…”

Tả Mạc hơi nheo mắt, trên người Lam Thiên Long có khí tức hắn rất quen thuộc, tướng giai!

Đây là vị ma tướng đầu tiên hắn thấy ở thành Thái An!Quả nhiên là ngọa hổ tàng long, Tả Mạc thầm run lên, đối phương không chút che dấu khí tức bản thân, không coi ai ra gì, khí tức tàn bạo mạnh mẽ tản ra bốn phía.Chỉ cần chút khí tức kia cũng đủ để Tả Mạc phán đoán ra thực lực của đối phương tuyệt đối không kém mình.Tả Mạc thoáng nhìn qua Lam Thiên Long, bỗng nhìn tới phía sau, con ngươi hắn co rút lại, thân thể cứng đờ.Đào Hưng nói gì tiếp theo hắn không nghe thấy.Tả mạc đang nhìn chằm chằm vào lưng con lam long tê, cả người cứng đờ!Chương 569 : Lam Thiên Long .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Lam gia là gia tộc vô cùng lâu đời, lịch sử của bọn họ đã từ ngàn năm trước.

Bọn họ thống trị ba giới, tác phong mạnh mẽ, thiện chiến dũng mãnh.

Nhưng từ năm trăm năm trước, Lam gia không xuất hiện soái giai nên bắt đầu sa sút.

Cho tới tận khi Lam Thiên Long và Lam Dung xuất thế, hai kẻ kiệt xuất có khả năng thăng cấp làm soái giai trong giai đoạn này.

Nhất là Lam Thiên Long, thực lực rất mạnh, vững vàng trấn giữ ở thành Thái An khiến thanh thế của Lam gia cũng tăng theo…”

Đào Hưng thông thuộc như lòng bàn tay, hắn từng sống ở thành Thái An nên đối với lịch sử của các gia tộc này vô cùng quen thuộc.Đang hưng phấn nói nên Đào Hưng không phát hiện ra Tả Mạc đã nhẹ nhàng bỏ A Quỷ xuống.“Tất cả các thế gia hào môn đều là những gia tộc trong lịch sử có xuất hiện soái giai.

Gia tộc không có soái giai dù cho bọn họ cường đại đến đâu cũng không thể chống lại uy lực của lịch sử, bọn họ trong mắt người khác chỉ là đám giàu sổi thôi, không có nền tảng căn cơ, không được gọi là đại tộc.

Ở thành Thái An, gia tộc không có căn cơ sẽ bị người khác khinh thường…”

Bỗng Đào Hưng câm lặng, hắn trợn mắt, vẻ mặt đầy kinh sợ.Trong mắt hắn, Tả Mạc nhẹ nhàng nhảy lên và rơi xuống chính giữa đường cái, vừa đúng lúc chắn ở trước đầu đội ngũ lam long tê.“Ủa!”

Lam Thiên Long nheo nheo mắt, hung quang trong mắt chợt lóe lên, gót chân nhẹ đập vào đùi lam long tê, lam long tê dừng bước.Toàn bộ tê đội đồng thời ngừng lại, ma tộc Lam gia trên lưng lam long tê đều nhìn Tả Mạc đứng chắn trước mặt đội ngũ đầy bất thiện.Cả con phố đang vô cùng ồn ào rất nhanh liền trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Tả Mạc.Lam Thiên Long ở thành Thái An đã được ba năm.

Trong ba năm này, chiến đấu to nhỏ cũng đã trăm trận, hiếm khi thua, Lam gia cũng bởi hắn mà lấy lại được danh tiếng trong mắt mọi người.Ở thành Thái An, danh tiếng của Lam Thiên Long rất nổi, khi đoàn người thấy có kẻ dám đứng chắn trước đội ngũ Lam Thiên Long thì thất kinh.Đường phố to vậy mà chỉ trong nháy mắt đã lặng ngắt như tờ.Đám người Thúc Long không động, tuy không biết đại nhân định làm gì nhưng mỗi người đều rất bình tĩnh, bọn họ sùng bái đại nhân tới mức mù quáng.Đào Hưng há hốc mồm, mặt đầy ngạc nhiên, hành động đột ngột này của Tả Mạc khiến đầu óc hắn nhất thời trở nên trống rỗng.

Đám người Đường Phỉ Thọ Bình thì biến sắc, vẻ mặt sợ hãi.Đường phố yên tĩnh như cõi chết, một tê đội khổng lồ cùng một bóng dáng lẻ loi đang giằng co.“Hắc, lâu lâu không tới thành Thái An, không ngờ có mấy kẻ không nhận ra lão Long này rồi.”

Lam Thiên Long cười lớn, dưới ánh sáng mặt trời hàm răng sắc bén phát sáng khiến người ta khiếp đảm.

Hắn ngẩng cao đầu, nhìn Tả Mạc từ trên xuống dưới: “Tiểu tử, chán sống rồi à?”

“Muốn đòi người từ ngươi.”

Tả Mạc âm trầm nói, người quen với hắn có thể nhận ra được ẩn trong lời nói âm trầm này là sự cố gắng kìm nén tâm tình tới cực điểm, giống như nước chảy mạnh dưới lớp băng mỏng, tàn phá bừa bãi khắp nơi!“Đòi người?”

Lam Thiên Long đầy kinh ngạc, hắn nheo mắt: “Đòi người nào?”

“Con lam long tê thứ bảy, trong lồng sắt, mặc thanh y.”

Tả Mạc thản nhiên nói.“Ồ?”

Lam Thiên Long nhìn lướt qua, ánh mắt tập trung vào con lam long tê thứ bảy, rất nhanh hắn đã tìm thấy mục tiêu.

Trong lồng sắc, một thiếu niên cả người bị thương, ánh mắt vô hồn.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Tả Mạc có chút hoang mang bối rối vừa có chút kinh ngạc.Nếu Vi Thắng ở đây nhất định sẽ nhận ra thiếu niên đang bị nhốt trong lồng sắt này.--- La Ly!Nhị sư huynh của Tả Mạc, La Ly!Lam Thiên Long cười sằng sặc: “Tiểu tu giả này sao?

Nhìn cũng có vẻ đẹp trai, ngươi nhìn trúng rồi hả?

Ha ha!”

Rắc rắc rắc, Tả Mạc nắm chặt tay, tiếng khớp xương răng rắc vang lên.Hồi ức khi còn sống tại Vô Không sơn ào ào hiện về trong đầu hắn.

Mặc dù do các nguyên nhân khác nhau nên hắn với mọi người của Vô Không phái mỗi người một ngả nhưng cảm tình của hắn đối với Vô Không phái cực kì sâu đậm, bình thường đều chôn giấu tận đáy lòng.

Lúc này khi nhìn thấy La Ly sư huynh đang ở trong lồng sắc, đầu hắn như muốn nổ tung.Vô Không phái đã xảy ra chuyện!

Nhất định là Vô Không phái đã xảy ra chuyện!Máu trong người Tả Mạc như muốn bùng cháy, sát ý mãnh liệt giống như dã thú thoát khốn, không ngừng dâng lên trong đầu hắn.

Mỗi một phần cơ thể đều đang run lên, không ngừng run rẩy!Sao có khả năng…Sao có khả năng!Trong giây lát hai mắt hắn trở nên đỏ rực.Nhưng Tả Mạc bây giờ đã khác xưa, kinh nghiệm cũng phong phú hơn nhiều, rất nhanh hắn liền kìm nén huyết khí đang bốc lên trong ngực.

Ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào đối phương, chậm rãi mở miệng, thanh âm vừa trầm thấp lại vừa khàn khàn, nhấn mạnh từng chữ.“Theo quy định của thành Thái An, ta khiêu chiến với ngươi.”

̀m, người đứng xem xung quanh gào lên.

Theo quy định của thành Thái An, nếu như song phương chấp nhận khiêu chiến thì có thể giết chết đối phương tại chỗ mà không phải nhận bất cứ hình phạt nào.

Nói cách khác, người khiêu chiến phải đánh bạc với tính mạng của mình.Ánh mắt Lam Thiên Long trở nên vô cùng ngang ngược, sát ý khắp người không chút ngăn cản ầm ầm tán ra.

Tất cả những tiếng nghị luận đều tắt, giống như có một bàn tay vô hình đang siết chặt cổ họ vậy.

Người đứng xem vừa kinh sợ vừa hưng phấn, sát ý của Lam Thiên Long ngưng thực giống như sóng dữ xô vào bờ, từng lớp từng lớp, dù cho đứng ở phía xa vẫn khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.Sắc mặt Đường Phỉ vàng như đất, trắng bệch không còn chút huyết sắc, thực lực thống lĩnh giai ở trước mặt sát ý bạo ngược này giống như một con kiến hôi.

Trong nháy mắt tim bọn họ như ngừng đập, bọn họ không hiểu Tả Mạc vì sao lại trêu vào một đối thủ đáng sợ như thế!Hắn điên rồi sao?Lúc này Đào Hưng từ trong khiếp sợ dần bình tĩnh lại, sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn vô cùng hối hận vì sao mình lại nói cho kẻ kia quy định khiêu chiến của thành Thái An chứ?

Mình thật ngu ngốc!Lam Thiên Long không ngờ sự việc lại diễn biến nhanh như vậy.

Hắn không e ngại khiêu chiến, từ thành Thái An đi ra bên ngoài, sao có thể e sợ khiêu chiến chứ?

Nhưng phải xem nguyên nhân là gì, vì một tên nô lệ không đáng giá mà đi khiêu chiến, điều này khiến hắn cảm thấy vớ vẩn.Càng khiến hắn cảm thấy bất an chính là hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm.Rõ ràng thiếu niên kia thoáng nhìn thì rất bình thường nhưng không biết vì sao trong lòng hắn cảm thấy nguy hiểm, giống như bị một con độc xà nhìn chăm chú vậy.Thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, vô cùng tin tưởng vào trực giác của mình.

Hắn hiểu rõ, loại trực giác này chính là bản năng do không ngừng chiến đấu mà thành.Lam Thiên Long nheo nheo mắt.Sát ý trên người hắn càng ngày càng nồng, từ trong thân thể hắn tỏa ra từng sợi lam vụ nhạt, giống như vụ khí đang bốc hơi vậy.

Giờ phút này, dưới ánh sáng của Lam Thiên Long, ngay cả mặt trời trên cao cũng buồn bã thất sắc.Bỗng, Lam Thiên Long ngửa mặt lên trời cười lớn, sát ý khắp người biến mất không còn chút nào.“Hảo khí phách!

Hảo hán tử!

Lam Thiên Long ta thích nhất là kết bạn với những hảo hán tử!”

Dứt lời, tay vẫy về phía sau: “Người đâu, đem tên nô lệ kia đến đây!”

Rất nhanh, một tên thủ hạ nhanh chóng đem La Ly khiêng tới.“Nếu huynh đệ đã thích ta sẽ đưa hắn cho ngươi!”

Nét bạo ngược trên mặt Lam Thiên Long biến mất, chỉ còn lại vẻ hào sảng, vô cùng tán thưởng, không chút giả vờ.Tả Mạc kinh ngạc, Lam Thiên Long trước mắt như biến thành một kẻ khác, sắc mặt biến hóa cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi.

Trong lòng Tả Mạc cũng thầm cảm thấy bội phục, loại khí phách này của Lam Thiên Long không phải người thường có thể làm được.Lời đồn nói hắn là một kẻ bạo ngược thèm máu, chắc chắn không chính xác, người này tâm cơ thâm trầm, tuyệt đối không phải kẻ có đầu óc đơn giản.“Đa tạ Lam huynh!”

Tả Mạc không phải không biết suy nghĩ, trận quyết chiến vừa rồi nếu xảy ra hắn cũng không nắm chắc tất thắng.Lam Thiên Long hào sảng cười nói: “Một chút việc nhỏ, không đáng nhắc tới, có thể kết bạn với những anh hùng như huynh đệ đây thì chút việc đó đáng gì!”

Dứt lời, từ trên thắt lưng tháo xuống một lệnh bài ném cho Tả Mạc.Tả Mạc đưa tay đón lấy.“Huynh đệ nếu có nhàn rỗi tới nhà tàn uống rượu, thứ khác không có nhưng liệt tửu thì cam đoan đủ, nhất định sẽ khiến huynh đệ không say không về!”

Lời nói đầy hào hiệp từ xa xa truyền tới, tê đội cuồn cuồn bước tiếp.Lúc này Tả Mạc lại cảm thấy có chút hứng thú với tên gia hỏa nhìn như thô mãng mà tâm tư lại thâm trầm này, từ đầu đến cuối, hắn không hỏi tính danh của Tả Mạc, hành sự hào hiệp không ràng buộc.“Nhất định sẽ đến bái phỏng!”

Tả Mạc cao giọng đáp.Một lần nữa đường phố trở lại bình thường, rất nhiều lộ vẻ kính nể, chiêu này của Lam Thiên Long không những không khiến thanh danh của hắn bị tổn hại, trái lại khiến người ta cảm thấy được hắn là một kẻ rất có mị lực.Về phần nhóm người Tả Mạc thì không khiến đám người xung quanh chú ý, ngược lại trong bóng tối âm thầm để ý thì không ít.Tả Mạc nâng La Ly dậy, trầm giọng nói: “Tìm nơi an tĩnh rồi nói.”

Lúc này Đào Hưng Đường Phỉ như từ trong mộng tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm vội vàng mang mọi người đi tìm nơi trú chân.

Bọn họ như chim sợ cành cong, Tả Mạc không nói nhiều đã lao ra khiêu chiến người khác, nếu tiếp tục như thế vài lần chắc bọn họ bị dọa cho vỡ tim mà chết.Bỗng La Ly mở miệng, giọng hắn khàn khàn khô khốc: “Ngươi là ai?

Vì sao cứu ta?”

Vừa rồi hắn có chút giật mình, đối phương chỉ muốn hắn vậy tất nhiên là có biết hắn.

Mà hắn cố gắng quan sát kĩ tướng mạo của Tả Mạc thì vô cùng xác định bản thân chưa từng gặp qua đối phương.

Càng khiến hắn không ngờ tới là từ trên người đối phương hắn cảm thấy được chút gì đó quen thuộc.

Nhưng bất luận hắn cố gắng nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra được là ai khiến hắn cảm thấy quen thuộc như này.Tả Mạc ghé sát tai nói: “Nhị sư huynh, đệ là Tả Mạc.”

Cả người La Ly run lên, vẻ mặt trở nên ngơ ngẩn, một lúc lâu sau hai hàng nhiệt lệ rơi xuống.Cuối cùng hắn cũng hiểu, vì sao đối phương lại khiến hắn cảm thấy quen thuộc như vậy.“Không cần nói gì cả, chút xíu nữa chúng ta tìm được nơi yên tĩnh rồi chậm rãi nói.”

Giọng nói đầy bĩnh tĩnh của Tả Mạc khiến La Ly cũng bình tâm hơn.

Nhất thời, trong lòng hắn tràn ngập cảm khái, tiểu sư đệ tham tài năm đó đã phát triển tới mức này rồi!Đối với kẻ đã từng sống ở thành Thái An như Đào Hưng mà nói thì việc tìm một tòa nhà lớn tự nhiên vô cùng dễ dàng.

Hơn nữa thân là thành chủ Vô Tẫn thành, Đào Hưng rất giàu, không chút so kè liền thuê ngay một đại viện.

Viện này rất lớn, có thể chứa được tất cả mọi người.Vệ Doanh, Thiên Diệu vệ và chiến bộ của Đường Phỉ ngay lập tức bắt đầu bố phòng.Còn Tả Mạc ngoại trừ La Ly và A Quỷ thì đuổi hết ra ngoài, trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Chương 570 : Tiền căn hậu quả .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: ER_25132424Biên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnGiọng La Ly trầm thấp như đang nói mê vậy.“Khi khe hỗn độn xuất hiện, chiến bộ của ma tộc liền tiến vào.

Bọn họ tới quá đột ngột khiến chúng ta không có thời gian chạy trốn.

Sau đó ở Minh Đào giới xây dựng các đại môn phái, chủ sự chính là mấy tên giả hỏa Côn Luân, rất lợi hại, chưởng môn và các vị sư thúc đều bị điều tới, bị an bài ở tiền tuyến!”

Tả Mạc đấm mạnh xuống sàn nhà, đá vụn tung tóe, nắm tay chìm sâu vào mặt sàn.

Mặt hắn vặn vẹo, vô cùng dữ tợn, mặc dù mọi người mỗi người mỗi ngả nhưng mấy vị sư thúc đối với hắn rất tốt, vô cùng chiếu cố.

Bây giờ Tả Mạc cũng là kẻ nắm giữ binh quyền nên hiểu rất rõ, tiền tuyến chính là nơi nguy hiểm nhất, đây cũng là nơi chiến đấu kịch liệt nhất, không có nhiều cơ hội sống sót trở về.Bình thường bị phái ra tiền tuyến chỉ có hai khả năng, một là tinh nhuệ, hai là pháo hôi.“Từ khi đại sư huynh tiến vào kiếm động rồi biến mất, có vài nhóm người từ Côn Luân tới hỏi chưởng môn về việc kiếm động.

Có một lần cãi vã rất căng thẳng, Tân sư thúc thiếu chút nữa rút kiếm ra.

Từ đó về sau, địa vị của môn phái chúng ta ở Minh Đào giới bắt đầu đi xuống.

Không ngừng có môn phái nhằm vào chúng ta, đệ tử phía dưới dần rời đi.”

Ánh mắt La Ly trống rỗng.“Chưởng môn rất khổ sở, những sư thúc khác vẫn còn tốt chán.

Đệ tử trước đây như chúng ta không rời đi, dù sao đây cũng là một thử thách cần vượt qua.

Sau đó có mấy môn phái ở phụ cận tới khiêu khích đều bị Tân sư thúc đánh cho bỏ chạy.

Mọi người không quá để ý, ở đâu chẳng có tranh đấu chứ?

Cho tới tận lúc chiến bộ ma tộc giết tới.”

“Có mấy người của Côn Luân chạy tới muốn tất cả các vị sư thúc đi tới tiền tuyến.

Chưởng môn không đồng ý, nói tứ sư cô chiến lực yếu, muốn lưu nàng lại.

Côn Luân không đồng ý, tạo áp lực bằng các môn phái xung quanh.

Tứ sư cô đành đáp ứng nhưng yêu cầu những đệ tử của chúng ta được trở về hậu phương.

Côn Luân đáp ứng.”

Mặt La Ly bỗng trở nên vặn vẹo dữ tợn.“Nào ngờ, đám người chưởng môn vừa đi, người của Côn Luân lại hạ cấm chế trên người chúng ta nói rằng đề phòng chúng ta làm phản.

Kết quả trên đường đột nhiên bị một đội ma tộc tập kích, người của Côn Luân nhân đo bức chúng ta đi ngăn ma tộc nếu không sẽ phát động cấm chế.

Chúng ta đành phải đi ra, bọn họ quay đầu chạy trốn.

Chúng ta kẻ chết người bị thương, còn lại thì bị bắt, qua mấy tay thì rơi vào tay ma tộc này.”

“Côn Luân!”

Tả Mạc nghiến răng nói ra hai chữ này, hai mắt đầy máu.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Côn Luân lại có thể làm ra hành động đê tiện như thế.“Nhị sư huynh, Lâm Khiêm luôn hoài nghi huynh là yêu ma, nói cái gì sao hiện ban ngày.

Trước đó chưởng môn loáng thoáng nghe được một số lời đồn đại nên mới cố ý không để cho huynh quay về.

Sau khi đại sư huynh mất tích, chưởng môn rất thương tâm, trong một đêm tóc đã bạc trắng.

Từ đó chưởng môn đã nói rất nhiều điều với ta, chưởng môn nói, ngươi rốt cuộc là do người nhặt về, vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì...”

Nghe đến đây, Tả Mạc không nhịn được, hai hàng nước mắt chảy dài theo khuôn mặt.

Vốn trong lòng hắn vẫn có chút hận nhưng giờ đã biến mất không còn chút bóng dáng nào nữa, sự bi thương và cảm giác hối hận như thủy triều trào tới.Lúc này La Ly đã khóc không nấc lên.Một lúc lâu sau, Tả Mạc ngừng bi thương, ngẩng đầu hỏi: “Những sư đệ sư muội khác thì sao?”

“Còn sống chỉ có Tiểu Quả và Lý sư muội, các nàng đều bị bắt, sư đệ, ngươi nhất định phải cứu bọn họ!”

La Ly ôm lấy Tả Mạc, ánh mắt buồn khổ toát lên vẻ van nài.Tả Mạc đau lòng không chút do dự gật đầu, chắc như đinh đóng cột nói: “Ta nhất định sẽ cứu các nàng ra!”

Hắn lập tức hỏi: “Nhị sư huynh có biết ai đã lấy các nàng đi không?”

La Ly cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi ngẩng đầu nói: “Là một nữ ma tộc, hình như gọi Hà công chúa.”

“Hà công chúa...”

Tả Mạc lẩm bẩm nhắc lại, sợ bản thân quên mất.Xem ra mình phải đi hỏi thăm chút, rốt cuộc vị Hà công chúa này là ai?Tả Mạc âm thầm thi triển một cái “an tức quyết” (ngủ ngon) đối với La Ly.

Nhất thời La Ly cảm thấy hai mắt nặng như chì, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.

Tả Mạc kiểm tra thương thế trong người La Ly, nhất thời sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.Kinh mạch trong người La Ly đã đứt ra từng khúc, thương thế nặng như này rất khó trị hết.“Côn Luân!”

Tả Mạc chưa từng cừu hận môn phái nào như thế, chưa từng!-----------------------------Tây Môn Trữ vừa uống rượu vừa nghe thủ hạ báo cáo.“Lão đại quả nhiên liệu sự như thần, Vệ Doanh quả nhiên đã vào thành!”

Thủ hạ vô cùng bội phục nói.“Ha ha, Vệ Doanh quá ít người, nếu nhiều người hơn chút nói không chừng sẽ cùng tên Bộ Tuyên kia đánh một trận.

Những kẻ này cũng không phải người lương thiện gì nhưng lai lịch chắc chắn không đơn giản.”

Tây Môn Trữ mỉm cười nói.“Cường long bất áp địa đầu xà, dù lợi hại đến đâu cũng chỉ ăn được quả thối thôi.”

Tiếng A Khánh truyền lại. (Khách không át được chủ)“Ha ha, A Khánh nói không sai.

Rất nhanh lai lịch của bọn họ sẽ được làm rõ, nhiều ma thai như vậy, kẻ động tâm chỉ sợ không chỉ có chúng ta, đến lúc đó sẽ có trò hay để xem.”

Tây Môn Trữ cười nói.“Nước đục mới co cá.”

A Khánh tiếp lời.Tây Môn Trữ cười ha ha.“Lúc Vệ Doanh vào thành đã xảy ra xung đột với Lam Thiên Long.”

Thủ hạ vội vàng kể lại sự việc một lần.“Lam Thiên Long!”

Tây Môn Trữ nhíu mày.Tây Môn Trữ đối với Lam Thiên Long vô cùng quen thuộc, tự nhiên biết tính khí nóng như lửa của hắn.

Lam Thiên Long lại không hề ra tay?

Đây hoàn toàn không giống tác phong ngày thường của Lam Thiên Long.Thủ lĩnh Vệ Doanh nhất định có chỗ độc đáo, nếu không thì hành vi của Lam Thiên Long rất khó giải thích nổi.Thực lực?

Hay là lai lịch?Tây Môn Trữ trầm ngâm, thực lực có thể khiến Lam Thiên Long kiêng kị, vậy hơi quá khoa trương, hắn đã tìm hiểu rất rõ, thủ lĩnh của Vệ Doanh chỉ là một thiếu niên không đến hai mươi.

Tuổi còn trẻ như thế mà lại lợi hại hơn Lam Thiên Long sao?Hắn không tin!Nói vậy cũng chỉ còn vấn đề lai lịch!

Lam Thiên Long nhận ra lai lịch của gia hỏa này, cho nên mới cố ý nhường, vừa nghĩ tới đây Tây Môn Trữ liền cảm thấy đó là hợp lý nhất.

Hắn đã từng giao thủ với Lam Thiên Long, biết rõ kẻ này tuy tính tình nóng như lửa nhưng tuyệt đối không giống như người ngoài vẫn cho rằng hắn là kẻ không có đầu óc.Suy đoán này làm sáng tỏ rất nhiều thứ, ví dụ như thực lực cường đại của Vệ Doanh, rất có khả năng đây là cận vệ của gia tộc phái để bảo vệ hắn.Lai lịch…

Rốt cuộc là có lai lịch gì chứ?Đúng lúc này, một thủ hạ khác đi vào báo cáo.“Lão đại, Bộ Tuyên vào thành rồi!”

Rất nhanh Tây Môn Trữ bình thường trở lại, bật cười khanh khách: “Thành Thái An đã lâu rồi không náo nhiệt như này!”

-----------------------------“Có cách nào có thể chữa trị cho sư huynh không?”

Tả Mạc nhìn Bồ yêu và Vệ.Bồ yêu trầm mặc, Vệ cũng không hé răng.Nhất thời Tả Mạc vô cùng thất vọng.

Khi hắn đáp ứng đi cứu Tiểu Quả và Lý Anh Phượng sư muội, hắn đã thấy trong mắt sư huynh La Ly có ý định tự sát.

Tả Mạc rất hiểu, dưới tình huống như này, rất nhiều người sẽ nảy sinh ý nghĩ tự tử, đây là tâm tàn muốn chết.Tả Mạc không biết phải khuyên giải La Ly thế nào, đành phải tạm thời dùng an tức quyết khiến hắn mê đi.Bỗng Bồ yêu mở miệng nói: “Có lẽ có cách nhưng không khác nhiều so với chết.”

“Cách gì?”

Tả Mạc như người chết đuối bắt được cọng rơm, vội hỏi.Bồ yêu chậm rãi nói: “Năm đó ta còn ở trên chiến trường, từ trên người tu giả sưu tập được một bộ tàn thiên, ngươi cầm xem thì biết.”

Dứt lời hắn ném cho Tả Mạc một quang cầu.Tả Mạc nhận lấy quang cầu, sau khi đọc qua mới hiểu Bồ yêu nói gì, đúng là không khác gì tự sát.Bộ này có tên là “sinh tử tỏa”, là một bộ công pháp chưa hoàn thành, vô cùng cực đoan.

Công pháp này không thực tế, Tả Mạc nhận định cái này chỉ toàn phán đoán là chính.

Công pháp không quá phức tạp ngược lại vô cùng đơn giản.Lấy chết nhập đạo!Trong này dự đoán, nó cho rằng cái chết là một quá trình, tựa như xuyên qua tầng bánh quy chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp.

Mà chỉ có đột phá tầng dưới cùng mới chân chính hiểu được tử vong.Người biên soạn bộ công pháp này cho rằng, những tầng trên tuy cũng là tử vong nhưng chỉ có thể coi là ngất.

Trạng thái giả chết có thể kích thích bản năng của con người.

Nếu như có thể làm giảm tốc độ xuyên thấu qua các tầng tử vong thì có thể kích thích được tiềm năng, khi tốc độ kích thích tiềm năng vượt qua tốc độ xuyên thấu của cái chết thì chuyển tử thành sinh, hơn nữa có thể kích thích được toàn bộ tiềm năng của con người.Sau khi xem xong, Tả Mạc không thể không cảm thấy bội phục với người biên soạn ra bộ công pháp này.Ý nghĩ kì lạ như thế, thoáng đọc thì thấy rất hoang đường nhưng thật kín kẽ.

Hơn nữa người này còn tốn rất nhiều công sức và suy nghĩ cách làm thế nào để dưới tình huống tử vong có thể kích thích được tiềm năng, xoay chuyển được sinh tử.Đúng như Bồ yêu nói, bộ công pháp này không khác gì tự sát.

Toàn bộ công pháp đều là suy đoán, đến sau cùng ngay cả chính tác giả cũng không tin vào bộ công pháp này nên đành dừng bút không viết tiếp nữa.Cả thiên công pháp vì vậy mà trở thành tàn thiên.Tả Mạc hơi do dự, bất luận nhìn từ góc độ nào thì ‘sinh tử tỏa’ này đều có lỗi.

Nhưng hết lần này tới lần khác, những câu nói trong bộ công pháp kia cứ vang lên trong đầu hắn, tựa như có một ma lực nào đó rất kì dị.

Rất nhiều ý nghĩ dẫn dắt hắn.Hắn có cảm giác mơ hồ rằng ‘sinh tử tỏa’ là một môn kì công.Nhưng đúng lúc này La Ly dần tỉnh lại.Hắn mở mắt nhìn thấy Tả Mạc, cười gượng gạo, trong mắt hắn chỉ có một khoảng xám trắng trống rỗng, không có chút sinh khí nào.Tu giả tuy cường đại nhưng nếu tâm chết thì sinh khí trong người cũng dần biến mất, sẽ “tụt dốc” càng nhanh hơn so với người thường.

Đó cũng là duyên cớ tâm được coi là gốc rễ của vạn pháp.Khi Tả Mạc nhìn thấy ánh mắt của La Ly liền biết chuyện không ổn rồi.“Sư huynh muốn chết à?”

Tả Mạc đột nhiên hỏi.La Ly có chút kinh ngạc nhưng lập tức gật đầu, thản nhiên đáp: “Bây giờ ta chỉ là một phế nhân, kinh mạch toàn thân bị đứt, đan điền bị hủy, cho dù có linh dược tốt đến mấy cũng không chữa được.

Có thể nhìn thấy sư đệ đã là mỹ mãn lắm rồi, không còn gì để lo lắng.

Mang theo thân thể sứt mẻ này không những liên lụy đến sư đệ, bản thân ta cũng thống khổ, so với như thế thì cái chết thoải mái hơn nhiều.”

Tả Mạc nhìn La Ly chăm chú, từ đầu đến cuối vẻ mặt như một liền biết hắn đã quyết tâm rồi.“Sư huynh chẳng lẽ không muốn kiếm Côn Luân để báo thù?

Không muốn đi cứu Tiểu Quả và Lý Anh Phương sư muội sao?”

Tả Mạc cắn răng hỏi.“Sư đệ hà tất…”

La Ly cười khổ.“Ta có một bộ công pháp, tuy có chút hung hiểm nhưng vẫn còn có hi vọng.”

Tới lúc này, Tả Mạc cũng chỉ đành còn nước còn tát, móc ra ‘sinh tử tỏa’.La Ly cho rằng Tả Mạc chỉ khuyên nhủ hắn nhưng không đành lòng nên vẫn nhận lấy.Thoáng đọc qua, nhất thời hắn như hóa đá, cả người bất động!Chương 571 : Bia ma công .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Hà công chúa?”

Đào Hưng hơi giật mình: “Ngươi đang nghĩ gì mà lại hỏi về Hà công chúa?”

“Ngươi biết nàng?”

Nhất thời Tả Mạc chấn động.“Không quen.”

Đào Hưng lắc đầu tự giễu đáp: “Ta mặc dù ở phương diện ma thai có chút năng lực nhưng trong mắt những đại nhân vật kia cũng chỉ là kẻ biết nuôi ma thai, so với những kẻ nuôi dưỡng côn trùng khác cũng giống nhau thôi.”

Nhất thời Tả Mạc cảm thấy có chút thất vọng nhưng hắn vội vàng an ủi nói: “Ngươi vẫn rất lợi hại.”

Đường Phỉ đứng bên sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái, đây là lần đầu nàng nghe thấy những lời an ủi như này.

Hắn chẳng lẽ không biết thành chủ chỉ đang khiếm tốn sao?Đào Hưng cười ha ha, ngay sau đó nhắc nhở: “Hà công chúa ngươi ngàn vạn lần đừng trêu vào.

Hiện giờ ngươi trêu chọc Lam Thiên Long đã là quá lỗ mãng rồi.

Nhưng bối cảnh của Hà công chúa so với Lam Thiên Long còn thâm sâu hơn nhiều, ngươi dừng tưởng Lam Thiên Long ở cửa thành hống hách là thế, hắn ở trước mặt Hà công chúa cũng chỉ có thể gọi dạ bảo vâng thôi.”

“Hà công chúa rốt cuộc là ai” Tả Mạc nghe vậy như lọt vào sương mù, chẳng hiểu gì.“Hà công chúa đến từ gia tộc An Duy cổ xưa, so với Lam gia thì còn lâu đời hơn nhiều, gia tộc An Duy là một trong những gia tộc có lịch sử lâu đời nhất tại Bách Man cảnh.

Bọn họ có được huyết mạch cao quý nhất, được gọi là An Duy huyết mạch, trong lịch sử tổng cộng đã có mười sáu vị soái giai, ngươi có thể tưởng tượng ra sự huy hoàng của gia tộc này.”

Đường Phỉ tỏ vẻ hâm mộ, mười sáu vị soái giai, thật nhiều cường giả.Đào Hưng nhịn không được nhắc nhở: “Ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, không nên trêu vào Hà công chúa, gia tộc An Duy chính là những ‘người khổng lồ’.

Hiện giờ An Duy Minh là người chấp chưởng gia tộc An Duy, đó là một vị ma soái được bốn phương khen tụng, bọn họ thống trị bảy mươi bốn ma giới!”

Nghe đến đây, Tả Mạc giật nảy mình, có một vị ma soái, thống trị bảy mươi bốn ma giới, gia tộc cường đại như vậy thật dọa người.Nhưng vừa nghĩ đến Tiểu Quả và Lý Anh Phượng, Tả Mạc liền vứt hết tất cả về sau.“Vậy bây giờ Hà công chúa đang ở đâu?”

Tả Mạc hỏi.“Này ta không biết.”

Đào Hưng giơ tay tỏ vẻ không biết, đối với tên tiểu tử Tả Mạc này, càng ngày hắn càng cảm thích thú.

Trong mắt lão, tuy rằng phong cách làm việc của Tả Mạc quá thẳng thắn nhưng cũng là một kẻ trẻ tuổi không tồi.“Gia tộc An Duy…”

Tả Mạc lẩm bẩm mãi.Bồ yêu đột nhiên xông ra: “Ta có cách.”

Tả Mạc hơi kinh ngạc, nhìn Bồ yêu đầy nghi ngờ: “Ngươi lại có ý kiến tồi gì đấy?”

Bồ yêu dửng dưng nói: “Gia tộc An Duy!

Hừ hừ, khoản nợ năm đó đang muốn tính với bọn họ, không ngờ bọn họ lại đánh tới cửa rồi!”

Trong huyết đồng tràn ngập sát khí.Vệ cũng đi ra, cười mị mị nói: “A Tả à, năm đó chúng ta cùng gia tộc An Duy có chút mâu thuẫn nhỏ.

Ồ, ngươi sẽ giúp chúng ta chứ?”

Nhất thời Tả Mạc cảm thấy đau đầu: “Lúc này các ngươi đừng làm loạn có được không?”

“Ngươi không phải muốn cứu Tiểu Quả và Lý Anh Phượng à?”

Bồ yêu hừ lạnh nói: “Gốc rễ của An Duy gia, chúng ta biết rất rõ, chúng ta sẽ giúp ngươi tìm được Tiểu Quả và Lý Anh Phượng, ngươi giúp chúng ta tính toản khoản nợ kia với An Duy gia.”

Tả Mạc nhìn Vệ.Vệ gật đầu đầy dứt khoát: “Hắn nói không sai.”

Bồ yêu và Vệ đều gật đầu, chuyện này đáng tin.Tả Mạc gật đầu: “Tốt!

Các ngươi giúp ta, ta giúp các ngươi!”

Nói thế nhưng trong lòng hắn thầm tặc lưỡi, không biết An Duy gia đắc tội gì với hai thú dữ này.

Trải qua ngàn năm, thù hận đều dần phai nhạt đi, không biết khoản nợ này sâu đến đâu nữa!Nhưng chỉ cần có thể cứu được Tiểu Quả và Lý Anh Phượng, Tả Mạc bị hai gia hỏa này dày vò cũng đáng.---------------------------“Ồ, Lam Thiên Long không động thủ thật sao?”

Bộ Tuyên lạnh lùng hỏi.“Vâng!

Đã hỏi rõ ràng, Lam Thiên Long không những không động thủ mà còn đem nô lệ kia đưa cho thủ lĩnh của Vệ Doanh, lại ném yêu bài của hắn mời gã đến phủ uống rượu.”

Thủ hạ cẩn thận báo lại. (yêu bài: thẻ bài tượng trưng thân phận đeo bên hông)“Không ngờ tên gia hỏa này chẳng đơn giản chút nào.”

Bộ Tuyên lẩm bẩm rồi rơi vào trầm tư.Vốn hắn dự định vừa vào thành Thái An sẽ khiêu chiến với Tả Mạc, đường đường chính chính giết chết đối phương, trả lại sỉ nhục thất bại lúc trước của bản tộc.

Nhưng khi vừa nghe được tin này lập tức hắn ý thức được tình hình so với tưởng tượng của hắn còn phức tạp hơn nhiều.Thực lực bản thân Bộ Tuyên tuy mạnh nhưng hắn càng am hiểu chiến tướng hơn, luận thực lực cá nhân ngược lại hắn không bằng Lam Thiên Long.Lam Thiên Long tuy tính tình táo bạo nhưng là kẻ có đầu óc, hắn có thể trước mặt bao người mà không ra tay bên trong tất có ẩn ý sâu xa.Nếu vì nguyên nhân thực lực cá nhân mà Bộ Tuyên đi khiêu chiến với đối phương vậy càng không khôn ngoan.

Mà Lam Thiên Long nếu bởi nguyên nhân nào khác vậy Bộ Tuyên lại càng phải cẩn thận hơn.Nếu đối phương có bối cảnh khiến Lam Thiên Long phải kiêng kị, hơi vô ý sẽ dẫn tới họa diệt tộc.Bộ Tuyên thân là một gã hoàng kim chiến tướng, không phải là kẻ không biết gì.Sỉ nhục liên quan với sĩ diện và danh vọng, nhưng đắc tội với những gia tộc viễn cổ kia sẽ dẫn tới họa diệt tộc!Ngay cả chút bụi cũng không còn!Bộ Tuyên thông thuộc lịch sử, có vô số gia tộc bởi vì nguyên nhân này mà tiêu vong.----------------------------Tả Mạc đi trên đường, mấy người Thúc Long theo sát phía sau.“Gia tộc An Duy ở thành Thái An nhất định sẽ có bản doanh.”

Giọng Bồ yêu đầy chắc chắn: “Vừa rồi lão đầu kia nói không sai, gia tộc An Duy đúng là anh tài xuất hiện lớp lớp, có rất nhiều ma soái.

Nhưng gia tộc An Duy chưa từng xuất hiện Vương!

Hắc hắc, gia tộc An Duy luôn có dã tâm, đây chính là một cái nhọt trong lòng bọn họ.

Các thế hệ An Duy vô cùng khao khát các loại ma công, các gia tộc khác không thể nào so sánh được, bọn họ muốn đột phá!

Bia ma công ở thành Thái An là ma công đã chạm tới cảnh giới kia, sao bọn họ có thể bỏ qua chứ?”

Tả Mạc càng nghe càng cảm thấy Bồ yêu đối với gia tộc An Duy không phải hiểu rõ bình thường nữa.“Sư Tử Minh kia có thể chỉ điểm ma soái tuyệt đối là một kẻ lợi hại.”

Mắt luôn để trên trán như Bồ yêu vậy mà lại biểu lộ sự kính trọng đối với Sư Tử Minh, nhưng ngay sau đó gã cười nhạt: “Nhưng, tư tưởng của thánh nhân cũng không phải cứ nhìn là hiểu.

Sư Tử Minh dựng bia ma công khẳng định là sự thật nhưng có thể xem và hiểu được hay không, điều này khó nói.

Sức mạnh của cảnh giới kia, ngôn ngữ rất khó có thể miêu tả.”

“Sau đó thì sao?”

Tả Mạc nhịn không được hỏi.“Người của gia tộc An Duy rất thông minh, bọn họ ngộ không ra vậy sẽ có người khác hiểu ra.

Ta phỏng đoán, năm đó xây dựng thành Thái An này tám chín phần mười có gia tộc An Duy đứng sau trợ giúp.

Thành Thái An này vừa được dựng lên, bia ma công sừng sững, anh tài tập hợp, rất có thể có kẻ ngộ ra.

Hắc hắc, sự tình còn lại rất đơn giản, chỉ cần bọn họ dựa vào gia tộc An Duy thì ma bối mỹ nữ cam đoan đủ.

Nếu như ngươi không thức thời, hắc hắc.”

Bồ yêu cười nhạt liên hồi.Tả Mạc nghe thế thì sởn tóc gáy: “Chẳng lẽ không ai nhìn ra.”

“Chắc gì không nhìn ra.”

Vệ nói tiếp: “Vị Sư Tử Minh kia khẳng định nhìn ra nhưng hắn so với gia tộc An Duy càng hiểu hơn, hắn muốn truyền thừa được tiếp tục, hơn nữa hắn khẳng định gia tộc An Duy sẽ không lấy thúng úp voi.

Gia tộc khác cũng không ngốc, vì sao lại có nhiều thế lực cắm rễ ở thành Thái An như vậy?

Bởi vì nơi này có thể có thiên tài, nhà nào mà không cần thiên tài chứ?

Thành Thái An vì sao lúc xây dựng lại được nhiều ma soái ma tướng hỗ trợ như vậy, họ thực sự nhớ ơn sao?

Không đâu, là họ nhìn thấy chỗ tốt trong đó.

Nhưng đây mới chính là chỗ lợi hại của Sư Tử Minh, dựa vào đó để đạt tới hiện trạng như này không thể không khiến người ta bội phục!”

Giọng Vệ đầy cảm khái.Lúc này Tả Mạc mới bừng tỉnh đại ngộ, bị hai kẻ này vạch trần khiến sự sùng kính tán thưởng của hắn với thành Thái An trong giây lát đã mất đi rất nhiều, còn đối với Sư Tử Minh thì càng cảm thấy hứng thú hơn.“Đây là nơi chúng ta có thể lợi dụng.”

Bồ yêu hừ lạnh nói: “Chỉ cần ngươi đến chỗ bia ma công kia, như si như say mấy ngày, làm như hiểu ra điều gì đó, tự nhiên sẽ khiến khắp nơi chú ý, kể cả gia tộc An Duy.

Sau đó chỉ cần ngươi tung tin bản thân không có bối cảnh gì, lúc đó các thế lực sẽ nhanh chóng đến chào mời ngươi.

Ngươi lại khiêu chiến mấy trận chứng minh thực lực của mình, gia tộc An Duy khẳng định không ngồi yên, đến lúc đó, đừng nói chỉ Tiểu Quả Lý Anh Phượng, ngươi muốn gì họ cũng sẽ cho ngươi!”

“Bồ, ngươi âm hiểm thật!”

Tả Mạc cảm khái, lại hỏi tiếp: “Nhưng điều này không thể bảo đảm rằng Hà công chúa sẽ đến, vạn nhất bọn họ phái người khác đến thì làm sao giờ?”

“Không đâu.”

Vệ giải thích: “Hà công chúa trong gia tộc An Duy không phải là tên mà là một thân phận đặc thù.

Mỗi một đời, công chúa chỉ có một vị, các nàng gánh vác rất nhiều sứ mệnh, như mời chào nhân tài, đó là một trong số công việc các nàng phải làm.

Các nàng đại biểu cho gia tộc An Duy.

Chỉ cần ngươi biểu hiện đủ để họ coi trọng, vậy khẳng định nàng sẽ đến!”

“Không cần nói tốt, chỉ là gái hồng lâu thôi.”

Bồ yêu lạnh lùng ngắt lời.Nghe thấy vậy Tả Mạc há hốc mồm.“Chuẩn không cần chỉnh.”

Vệ gật đầu nói tiếp: “Mỗi đời công chúa đều phải cố gắng tạo lập hình tượng, khiến vạn chúng chú mục, anh tài vây quanh, làm mưa làm gió mười năm sau cùng sẽ được gả vào một gia tộc cường đại nào đó.”

Tả Mạc nghe như việc ở thế giới nào đó, không biết nói gì.“Đại nhân, đây là bia ma công.”

Giọng Thúc Long cắt ngang suy nghĩ của Tả Mạc.Tả Mạc bình tĩnh trở lại, nhất thời bị cảnh tượng đồ sộ trước mặt làm cho chú ý.Trên từng tấm bia đá cao vót như kiếm có khắc chữ rất rõ ràng, dù đã trải qua ba trăm năm mưa gió vẫn hoàn hảo như mới.

Bia đá nhiều như cây trong rừng, phóng mắt nhìn thì thấy dày đặc một khoảng, trên mỗi tấm bia đá đều khắc đầy chữ.Đây là bia ma công trứ danh thành Thái An.Dưới mỗi khối bia ma công đều có rất nhiều ma tộc đang cau mày vắt óc suy nghĩ, có kẻ thì không ngừng sao chép.

Ma tộc tới đây tối thiểu đều là giáo giai, thống lĩnh giai cũng không ít, còn tướng giai Tả Mạc đã nhìn thấy vài vị.Khi nhìn thấy rừng bia đồ sộ, không biết vì sao, Tả Mạc lại cảm thấy kính nể Sư Tử Minh.Một người hoàn toàn không tu luyện bất cứ ma công nào lại dám đem nhận thức của mình khắc lên bia để thế nhân có thể tìm hiểu và bình luận.Nhìn những tấm bia đá như kiếm chỉ thẳng lên trời, Tả Mạc đột nhiên cảm thấy chúng càng ngày càng to hơn!Đó chính là phong thái của bậc tiên hiền!Chương 572 : Tự tin để liều mạng .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Hắn muốn nô lệ?

Nô lệ tu giả?”

Biệt Hàn lạnh lùng hỏi.“Đúng vậy thưa điện hạ.”

Phó Phong cung kính nói: “Lam Thiên Long không nhận khiêu chiến trái lại còn đem nô lệ đưa cho hắn.”

Đôi mắt đạm mạc không chút hơi ấm của Biệt Hàng lúc trước bị cấm chế kim sắc bao phủ giờ đã được xóa bỏ, thay vào đó là ma văn tuyết trắng.

Chân tay màu xanh đen pha lẫn ma văn tuyết trắng tinh xảo tạo nên vẻ đẹp khác thường.“Kẻ này có phải là tu giả hay không?”

Biệt Hàn đột nhiên hỏi.Phó Phong sửng sốt, vô thức lắc đầu nói: “Tu giả?

Chắc không phải đâu.

Lam Thiên Long sao có thể không nhận ra chứ.”

“Cũng giống như ta, Lam Thiên Long sao có thể nhận ra chứ?”

Biệt Hàn lắc đầu.“Điện hạ, ngài…”

Phó Phong vội nói.Biệt Hàn bình tĩnh nói: “Về sau không được gọi là điện hạ.”

Lời này của Biệt Hàn khiến Phó Phong cực kì hoảng sợ, vội vàng nói: “Không được!

Không được!

Điện hạ thân phận cao quý…”

Biệt Hàn giơ tay lên ngăn không cho Phó Phong nói tiếp, vẻ mặt hờ hững: “Cơ nghiệp của phụ thân đã có huynh trưởng.

Ta lưu lạc ở bên ngoài đã nhiều năm, từ nhỏ chưa từng gặp qua phụ thân, bọn họ không thích ta cũng là bình thường.

Có thể giải trừ cấm chế trên người ta đã đủ để ta thỏa mãn rồi.”

Nghĩ đến khoảng thời gian này Biệt Hàn gặp phải sự lạnh nhạt thờ ơ, Phó Phong cảm thấy đau lòng: “Điện hạ…

Bất luận điện hạ có thân phận gì thì trong tim Phó Phong cũng chỉ có tiểu điện hạ nằm trong lòng chủ mẫu năm nào!”

Ánh mắt Biệt Hàn trở nên nhu hòa hơn chút.Một lúc sau bỗng hắn mở miệng hỏi: “Phó Phong, ngươi theo mẫu thân ta đã nhiều năm, năm nay ta bao tuổi rồi?”

“Năm nay điện hạ hai mươi lăm!”

Phó Phong nhớ lại: “Nếu chủ mẫu trên trời có linh thiêng, biết rõ điện hạ bình yên về nhà nhất định sẽ mừng lắm.”

“Hai mươi lăm năm rồi.”

Biệt Hàn thì thào tự nói, vẻ ngẩn ngơ chợt hiện ra trên mặt rồi rất nhanh biến mất, sự lạnh lùng cố hữu lại hiện ra: “Ngươi đi cùng ta huynh trưởng có nói, nếu hắn có thể phá được cấm chế trên người Nghiệt bộ ta sẽ phải tự lập môn hộ.”

“Điện hạ không được!”

Phó Phong cực kì hoảng sợ, tự lập môn hộ, vậy nghĩa là thoát ly khỏi gia tộc, không những mất đi quyền thừa kế mà còn không được gia tộc trợ giúp.

Tại ma giới, đây là một loại hình phạt vô cùng nghiêm khắc.Trong phút chốc, nước mắt tràn khỏi khóe mắt, nhớ đến chủ mẫu đã mất, bi thảm vô cùng.“Đi thôi.”

Vẻ mặt Biệt Hàn lạnh nhạt không nói gì thêm.Nhìn bóng lưng quật cường băng lãnh của Biệt Hàn, trong mơ màng, bóng dáng mỹ lệ đã khuất như trùng vào đó, Phó Phong ngừng khóc, dứt khoát nói: “Thuộc hạ tuân mệnh!”

----------------------------Bia ma công sắp xếp dựa theo nội dung nông sâu của nó, từ cơ bản nhất đến cao thâm, bia ma công càng ở phía ngoài thì càng nhiều người, bia ma công càng ở trong càng ít người.Tả Mạc bắt đầu từ tấm bia thứ nhất, giả vờ ngồi nhìn.Như si như say?

Ặc, làm sao mới có thể giống như si như say chứ?Tả Mạc vốn đang lo lắng nhưng khi hắn xem qua thì bất giác bị nội dung trên bia ma công làm cho chú ý.Nội dung trên tấm bia đá này vô cùng thô thiển nhưng đối với kẻ chưa từng biết qua hệ thống tu luyện ma công nào như Tả Mạc mà nói thì những chỗ lúc trước hắn cảm thấy mơ hồ thì giờ đây đã hiểu rõ.Khởi điểm của Tả Mạc rất cao, từ sớm đã tu luyện thành đại nhật ma thể, điều này đã nói lên thiên phú vô cùng xuất sắc của hắn.

Trái lại đối với những điều cơ sở này hắn lại vô cùng xa lạ.

Trong thời gian ở tại Toái Thạch trấn, chỉ điểm của An Nhã đại thúc đã khiến hắn hưởng lợi không ít.

Tuy vậy thực lực của An Nhã đại thúc có hạn, tu luyện gì đó cũng vô cùng thô thiển.Nhưng vị Sư Tử Minh kia quả nhiên không hổ là thiên tài có một không hai, hắn giảng giải rất nhiều phương pháp tu luyện cơ sở, có không dưới mấy trăm loại.

Hơn nữa mỗi loại tu luyện cơ sở đều có trình bày tương ứng, đâu ra đó khiến người ta nhìn là hiểu.Tả Mạc giống như nhập ma vậy, từng khối bia đá được hắn xem qua.Thúc Long đứng bên cảnh giác thủ vệ.Nhưng khiến người ta không ngờ tới chính là ngoài Tả Mạc rơi vào trầm mê còn có A Văn.----------------------------“Đã biết.”

Giọng Giang Triết đầy bĩnh tĩnh tựa như đã sớm biết tin.Thủ hạ bẩm báo hơi kinh ngạc khi thấy ‘sóng yên biển lặng’, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đại nhân Giang Triết tuy bình thường rất hòa ái nhưng khi tức giận thì cực kì đáng sợ, trên dưới đều sợ.Đại nhân Phượng Nguyệt mang theo một ngàn chiến tu đột nhiên rời đi, hành vi như vậy theo lý mà nói đại nhân Giang Triết tuyệt đối không thể khoan dung mới đúng.Những ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu tên tu giả rồi nhanh chóng biến mất.

Đại nhân Phượng Nguyệt luôn được mọi người kính yêu, không ai muốn đại nhân Phượng Nguyệt vì vậy mà phải chịu phạt.Đợi thủ hạ lui ra ngoài, Giang Triết thở dài yếu ớt, sự lo lắng chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất.Một lát sau đột nhiên hắn ngẩng đầu hô: “Người đâu!”

Một gã hộ vệ vội vàng tiến đến: “Đại nhân!”

“Kêu Cao Tuyên tới gặp ta!”

Giang Triết bình tĩnh nói.Rất nhanh, một gã chiến tướng thân hình khôi ngô, vẻ mặt điềm đạm tiến đến, khom mình hành lễ: “Đại nhân!”

“Ngươi lấy năm trăm người từ Giang Tự bộ đuổi theo Phượng Nguyệt.”

Mệnh lệnh của Giang Triết khiến Cao Tuyên hơi giật mình, hắn vô cùng kinh ngạc.

Sự việc đại nhân Phượng Nguyệt lặng lẽ mang theo chiến bộ đi báo thù cho Định Chân sư thúc mọi người đều biết, vốn mọi người cho rằng lần này đại nhân Phượng Nguyệt khó tránh khỏi phạt nặng.

Tuy bình thường đại nhân rất dễ nói chuyện nhưng quân kỉ nghiêm ngặt, mọi người nào dám đùa.Chắc đại nhân cũng muốn báo thù cho Định Chân sư thúc!Trong lòng Cao Tuyên không khỏi có chút kích động, hắn ở trong tự không nổi bật gì nhưng cũng được sư thúc Định Chân chỉ điểm qua.

Chỉ là hắn không có can đảm lớn như Phượng Nguyệt, không dám không tuân mệnh.“Vâng!”

Cao Tuyên cao giọng đáp.“Trình độ của Phương Nguyệt ta không lo lắng lắm.”

Vẻ mặt Giang Triết trở nên nghiêm trọng: “Nhưng tính nàng nhanh nhẩu, thích mạo hiểm, người tính cách điềm đạm vừa đủ có thể bù đắp cho nàng.”

“Vâng!”

Giang Triết nhìn Cao Tuyên, nghiêm mặt nói: “Thời gian các ngươi có không nhiều, cần tốc chiến tốc thắng.

Chiến sự Lãnh Sơn giới vẫn chưa xong, ta phỏng chừng phải ở đây một khoảng thời gian nữa, ma tộc tất sẽ vồ đến.

Các ngươi tốt nhất nhanh chóng trở về trước lúc đó.”

“Khoảng bao lâu?”

Cao Tuyên cẩn thận hỏi.“Đừng vượt quá hai tháng!”

Giang Triết trả lời dứt khoát.“Vâng!”

Cao Tuyên trầm giọng tuân mệnh, vẻ mặt tràn đầy tự tin.Phượng Nguyệt mang đi một ngàn người không phải là quân tinh nhuệ nhưng đại nhân cho hắn năm trăm người của Giang Tự bộ chính là tinh nhuệ.

Giang Tự bộ là chiến bộ tinh nhuệ nhất dưới tay Giang Triết, bọn họ đã theo Giang Triết nhiều năm, cứ hai mươi người thì có một gã kim đan kì.Giang Tự bộ, một trong những chiến bộ hạch tâm của Huyền Không tự.Trận chiến ở Lãnh Sơn giới càng khiến Giang Triết chuyên tâm xây dựng chiến bộ, ma luyện càng thêm sắc bén.

Giang Tự bộ cũng bởi trận chiến này mà thanh danh truyền khắp nơi, nghiễm nhiên trở thành một trong những chiến bộ đỉnh cấp của tứ cảnh thiên.Chỉ với năm trăm người của Giang Tự bộ, Cao Tuyên tin tưởng tuyệt đối có thể tiêu diệt một giới.Huống hồ một ngàn người mà Phượng Nguyệt sư tỷ mang theo không phải là đồ kiểng.

Bọn họ tuy không được chọn lọc nghiêm khắc như Giang Tự bộ nhưng cũng phải trải qua trùng điệp khảo hạch, mỗi người đều là đệ tử ngoại môn kiệt xuất.

Nếu bất cứ ai xuất hiện ở một giới tuyệt đối có thể trở thành tinh nhuệ, chỉ là ở Huyền Không tự cạnh tranh quá mức kịch liệt mới không thể tiến vào Giang Tự bộ.Một Vân Hải giới không ai biết thì có thể mạnh đến đâu chứ?Cao Tuyên điềm đạm cũng không nghĩ rằng đối phương có thể tạo nên sóng gió gì.

Chỉ cần bọn họ cẩn thận đừng phạm sai lầm, đối phương sẽ không có bất cứ cơ hội nào.Rốt cuộc Giang Triết cũng trút bỏ được tâm sự trong lòng, mỉm cười nói: “Đi đi, đừng chậm trễ nữa.”

Cao Tuyên thi lễ với Giang Triết rồi xoay người rời đi.Rất nhanh, một chi chiến bộ năm trăm người yên lặng rời đi.----------------------------Mẹ trẻ vô cùng bận rộn.Hiệu quả nghiên cứu của Kim Ô doanh đối với ma văn rất rõ ràng, nhất là đối với những ma tộc có được huyết mạch không tồi, thường sẽ trực tiếp tấn chức một giai.

Tiểu Man giới tuy chỉ là một tiểu giới hẻo lánh nhưng giáo giai ma tộc thì có rất nhiều, bọn họ đa số đều có huyết mạch đặc thù, tuy không tinh thuần nhưng đối với Kim Ô doanh thì đó không phải là vấn đề gì quá to lớn.Danh tiếng của Thời Đông ở Tiểu Man giới khá tốt, cung cấp đãi ngộ cũng vô cùng tốt.

Hơn nữa truyền thuyết về Vương nhanh chóng được truyền khắp Tiểu Man giới, hấp dẫn rất nhiều ma tộc có tiềm lực.Những ma tộc có tiềm lực này rất nhanh được điều tới Quy Đảo Kim Ô doanh để chạm khắc ma văn.Trong khoảng thời gian ngắn, thống lĩnh giai ma tộc đã có tròn sáu mươi người!Sự điên cuồng của Kim Ô doanh cũng lan tới mẹ trẻ, vốn trước đây hắn chưa nghĩ ra cách làm thế nào để phát huy hết khả năng của những ma tộc này.

Cuối cùng, hắn quyết định cho những thống lĩnh giai ma tộc này gia nhập vào trong Chu Tước doanh.Chiến bộ ma tộc đối với hắn mà nói cũng chẳng phải là việc gì quá khó khăn.

Trên thực tế, hắn đối với các binh chủng ma còn quen thuộc hơn so với các binh chủng tu giả.Hắn quyết định tạo ra một chiến thuật mới, những thống lĩnh giai gia nhập khiến thực lực của Chu Tước doanh càng mạnh hơn.

Bọn họ có khả năng hoàn thành những nhiệm vụ phức tạp hơn, yêu cầu độ khó chiến thuật cao hơn!Trận chiến lần trước cùng A Trát Cách khiến mẹ trẻ cảm thấy xấu hổ.Hắn biết rõ nếu như muốn trợ giúp Tả sư huynh vậy bọn họ cần phải trở nên mạnh mẽ hơn!Những thống lĩnh giai ma tộc ngay từ đầu đã vô cùng bài xích và xem thường Chu Tước doanh nhưng sau khi Ngụy Nhiên mang theo một đội nửa kim đan nửa ngưng mạch mà có thể đánh bại hoàn toàn chiến bộ do đám thống lĩnh giai tạo ra, nhất thời đám thống lĩnh giai ma tộc đều tâm phục khẩu phục.Ma tộc nặng nề chuyện cường giả, lấy thực lực để nói chuyện, một khi đã kính phục thì tuyệt đối không thay lòng.

Hơn nữa bọn họ không ngu, tuy sống cùng tu giả khiến bọn họ khó có thể tiếp nhận được nhưng Quy đảo dần lộ ra thực lực không ngừng tăng, hơn nữa đối xử với ma tộc rất bình đẳng, rốt cuộc bọn họ cũng bỏ được thành kiến này.Quan trọng nhất chính là ma tộc đều tin chắc một điều, đây là cơ nghiệp của ngô vương.Ngô vương là ma tộc chân chính!Ma tộc bắt đầu hòa nhập vào Quy đảo, thể hiện được tính kỉ luật, khả năng chịu được vất vả khiến cho đám Chu Tước doanh không khỏi bội phục vạn phần.Mà kiếm tu của Chu Tước doanh cũng không chịu kém, bọn họ đều đang liều mạng cố gắng.Dưới bầu không khí như vậy, một Chu Tước doanh hoàn toàn mới dần hiện ra.Chương 573 : Bàng Thần .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Đại nhân, đã an bài xong.”

Thủ hạ báo cáo với Bộ Tuyên.Bộ Tuyên hỏi: “Tìm được kẻ nào?”

“Bàng Thần, tướng giai, đã bước vào tướng giai từ bảy năm trước, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.

Nổi danh sau trận đánh với Tất Điêu Vũ, sau ba mươi chiêu mới bị thua.

Mặc dù bại nhưng vẫn vinh quang nhờ vậy mà thành danh.”

“Tất Điêu Vũ!”

Bộ Tuyên hơi giật mình: “Hắn có thể giao thủ với Tất Điêu Vũ ba mươi chiêu mới bại, quả nhiên thực lực không tồi.”

“Vâng!

Bàng Thần từ sau lần thua Tất Điêu Vũ liền tới bia ma công ở Thái An để đột phá.

Đã ở bên trong thành Thái An hơn ba năm, khiêu chiến hơn hai mươi tràng, chưa bại bao giờ, thực lực so với lúc trước tiến bộ không ít.”

“Không sai không sai.”

Bộ Tuyên thoải mái nói.Phái một tướng giai có thực lực như vậy đi là có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ thăm dò.“Mấy tên gia hỏa Vệ Doanh kia giờ đang ở đâu?”

Bộ Tuyên hỏi tiếp.“Đang ở bia ma công.”

Thủ hạ đáp: “Bàng Thần đã tới đó.”

Bộ Tuyên tràn ngập mong đợi: “Phái người tới quan sát chưa?”

“Đã chuẩn bị xong rồi.”

---------------------------Tả Mạc vô cùng nhập thần, tất cả những nội dung trên bia đều là cơ sở nhất, rất ít ma tộc xem hết chỗ bia này.

Những nội dung cơ sở này bọn họ từ nhỏ đã xem qua, mưa dầm thấm lâu, quen tới không thể quen hơn được nữa.

Nhưng Tả Mạc không bỏ qua bất cứ bia nào, từng tấm bia được hắn đọc ngấu nghiến.Hắn không bị bế tắc ở bất cứ chỗ nào, Sư Tử Minh dùng từ ngữ cực kì đơn giản dễ hiểu, Tả Mạc càng càng xem càng thấy đầu óc được mở rộng.

Giống như trong đầu có một bức tranh sơn thủy dày đặc mây mù, từng chút một dần trở nên rõ ràng.

Rất nhiều chỗ trống trước đây hắn không nghĩ tới, không ngừng được bổ sung, bức tranh sơn thủy càng ngày càng hoàn chỉnh hơn.Cảm giác cực khoái hấp dẫn Tả Mạc, loại cảm giác hạnh phúc khi chỗ trống không ngừng được bổ sung khiến hắn không muốn dừng bước.Giống như bị ma nhập vậy.Trong thức hải, Bồ yêu và Vệ đang vô cùng tán thưởng.“Sư Tử Minh này thực sự là một kẻ lợi hại!”

Vẻ khiếp sợ hiếm thấy xuất hiện trên mặt Vệ, đối với tu luyện ma công, Vệ hiểu rõ hơn nhiều Bồ yêu.

Rất nhiều nội dung bên trong, nhất là một số trình bày của Sư Tử Minh, giống như có một loại ma lực đặc thù khiến người ta say mê, khiến người ta tán thưởng.“Tên gia hỏa này ngộ tính thật tốt.”

Bồ yêu có chút phiền muộn.

Thiên phú về mặt tu luyện ma công của Tả Mạc thật quá đáng sợ, giống như vất cho hắn một ngọn lửa, kết quả hắn sẽ tạo thành một biển lửa.Nếu đem so sánh với thiên phú tu luyện yêu thuật, tuy không tồi nhưng hai cái không cùng một cấp độ, thảo nào Bồ yêu lại cảm thấy phiền muộn.“Ủa?”

Vệ bỗng quay sang kinh ngạc nói: “Thiên phú của A Văn cũng không tệ!”

Bồ yêu hừ lạnh nói: “Toàn bộ Vệ Doanh thì hắn có ngộ tính nhất.

Những tên khác đều là một đám trâu bò.”

Thiên phú của A Văn ở Vệ Doanh thực sự rất nổi bật, ngộ tính của hắn cực tốt, ngay cả Thúc Long so với hắn cũng còn kém xa.

Nhưng tính tình Thúc Long cẩn thận tỉ mỉ khiến người ta yên tâm, bia ma công trước mặt nhưng Thúc Long ngay cả một chữ cũng không đọc, chỉ chăm chăm đứng cảnh giới bốn phía, đi sát phía sau Tả Mạc.“Trâu bò cũng chẳng có gì không tốt.”

Tâm trạng của Vệ vô cùng tốt.

Vệ Doanh có hạt mầm tốt A Văn ngộ tính cao, lại có thủ lĩnh Thúc Long điềm đạm khiến người khác yên tâm, tâm trạng của Vệ tự nhiên rất tốt.Nhưng đúng lúc này hai mắt Thúc Long bỗng lóe sáng, một bóng người đang đi tới đây.Sắc mặt Thúc Long khẽ biến, theo dõi đối phương, cả người hắn vô thức tiến vào trạng thái phòng bị.Bước đi của đối phương như chuyển động theo một quy luật thần bí nào đó, mỗi bước đều giống như đang dẫm lên mặt trống.

Trong lúc hốt hoảng, Thúc Long chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt như đang rút đi, trong tầm mắt hắn lúc này chỉ còn lại một mình tên nam tử kia đang đi tới!Bỗng một tay hắn đặt lên vai Thúc Long, cả người Thúc Long khẽ run lên, cảnh sắc xung quanh bình thường trở lại, tên nam tử với dáng đi cổ quái kia bỗng nhiên biến mất, thần kinh Thúc Long mới thả lỏng được chút.“Đại nhân!”

Thúc Long đầy xấu hổ nói.“Không có gì.”

Tả Mạc vỗ vỗ vai Thúc Long, thấp giọng nói: “Để ý A Văn, đừng quấy rầy hắn.”

“Vâng.”

Thúc Long cắn chặt răng, trong lòng thầm xấu hổ.

Gặp phải địch nhân vậy mà đại nhân phải đứng ra chống đỡ cho họ, Thúc Long à Thúc Long, còn gì nhục hơn không?Trong lòng hắn thầm phát thệ, nhất định phải nỗ lực tu luyện hơn nữa!Tả Mạc đi tới trước mặt Thúc Long, hai mắt lấp lánh hàn quang.

Nói thật, bất cứ ai đang ở trên chín tầng mây bỗng bị kéo tụt xuống đất cũng chẳng thấy dễ chịu chút nào.

Hơn nữa đối phương rõ ràng có địch ý đối với bọn họ.“Có vẻ như ngươi không cần đi tìm người khác khiêu chiến rồi, có kẻ đến tận cửa kìa.”

Giọng Bồ yêu tựa như đang xem hài kịch.Đối phương đi tới cách Tả Mạc ba trượng thì dừng lại, khách khí nói: “Tại hạ là Bàng Thần, xin chào huynh đài!”

Tuổi của Bàng Thần khoảng ba mươi, cao to, cả người vô cùng cân đối, cơ bắp lộ ra bên ngoài không phải là những khối cơ to mà là những sợi dây thép quấn quanh tạo thành khiến người ta không chút nghi ngờ lực lượng kinh người ẩn chứa trong đó.Tả Mạc lạnh lùng nhìn đối phương, bọn họ vừa mới đến thành Thái An, ở trong thành không hề quen biết ai.

Vậy mà trung niên nam tử tên là Bàng Thần này lại đi về phía bọn họ, quấy nhiễu bọn họ lĩnh ngộ, hiển nhiên không có chút ý tốt nào.May mắn là Tả Mạc chỉ mê đi một lúc, không phải như A Văn đang giác ngộ.

Trạng thái giác ngộ là trạng thái chỉ có thể ngộ không thể cầu, một khi bị quấy rầy, không biết phải tới lúc nào mới gặp lại.Bất luận là tu giả hay là yêu ma, đối với loại quấy rầy này đều cực kì kiêng dè.“Có gì nói nhanh đi!”

Tả Mạc lạnh lùng nói, nếu đã biết rõ đối phương không có hảo ý, Tả Mạc sẽ không vui vẻ tiếp đón gã.

Hơn nữa trong kế hoạch của Bồ yêu thì hắn phải đi khiêu chiến với mấy tên gia hỏa có chút tiếng tăm, hiện giờ có kẻ mò tới cửa, vậy thì đánh thôi.Tả Mạc dứt khoát xắn tay áo.Bàng Thần có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn thấy người như Tả Mạc.Bỗng hắn cảm thấy rất lạ, đối phương chẳng lẽ không biết đây là thành Thái An sao?

Trong thành Thái An, loại phong cách hành sự như này chắc chắn không sống được quá lâu, quả nhiên là tuổi trẻ khí thịnh không biết suy nghĩ!Kết thúc sớm chút đi.Bàng Thần thầm nghĩ, không nói nhiều: “Tại hạ muốn cùng các hạ luận bàn một phen.”

“Luận bàn?

Ngươi đang khiêu chiến với ta?”

Tả Mạc nhíu mày.Ma tộc đứng xem nhất thời rì rầm thảo luận, Bàng Thần ở thành Thái An đã ba năm, chỉ cần người sống ở thành Thái An trong khoảng thời gian này đều biết tới hắn.

Rất nhanh, có kẻ đã nhận ra Tả Mạc chính là người đã đứng ra khiêu chiến với Lam Thiên Long.Mọi người lập tức trở nên phấn khích, thành Thái An khiến người ta mê mẩn chính là loại khiêu chiến này.

Ở đây, muốn nổi tiếng rất đơn giản, chỉ cần đi khiêu chiến.Đương nhiên, khiêu chiến cũng có quy định.

Nếu như có một ma tộc không chút tiếng tăm gì đi khiêu chiến một ma tộc đã thành danh từ lâu, vậy đối phương hoàn toàn có thể không để ý tới.

Nếu không, những cao thủ này đều chẳng làm được việc gì nữa.Mới tới thành Thái An đều được coi là người mới.

Người mới muốn thành danh sẽ có lôi đài chuyên môn dành cho họ, người thắng lôi đài sẽ có được cơ hội khiêu chiến với danh gia.Cho nên khi Tả Mạc khiêu chiến với Lam Thiên Long, Lam Thiên Long không đáp ứng nhưng không ai dám chế nhạo hắn.

Trái lại sẽ nghĩ rằng Tả Mạc là người mới mà không hiểu biết, mà biểu hiện sau đó của Lam Thiên Long càng khiến người ta cảm thấy hắn là người rất có khí độ.Thế nhưng Bàng Thần là ai?Bàng Thần ở thành Thái An tuyệt đối là kẻ có thực lực, có thể chống đỡ được ba mươi chiêu của Tất Điêu Vũ, thực lực như vậy đã khiến người ta cảm thấy nghẹn ngào.

Mà mấy năm nay thành tích luôn bất bại càng khiến người ta kính nể hắn.Rất nhiều gia tộc đã sớm mời chào hắn nhưng Bàng Thần vô tâm không để ý tới.Nhưng một danh gia thành danh đã lâu lại khiêu chiến với một người mới.Điều này thật quá kinh ngạc, ở thành Thái An việc như này chẳng bình thường.Cái nhìn của Tả Mạc khiến Bàng Thần có chút khó chịu, hắn thành danh đã lâu, sao có thể để một tiểu bối nhìn mình như vậy chứ?Hắn cười đầy lạnh lùng, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Không sai!”

Mọi người vô cùng phấn khích, người có ngốc đến mấy cũng có thể nhìn ra được sự kì quặc ở đây.

Nhưng không ai để ý tới, có thể trông thấy Bàng Thần xuất thủ đã đủ để bọn họ cảm thấy hưng phấn rồi.Danh gia!Đã lâu rồi chẳng có danh gia xuất thủ!------------------------------Tin tức Bàng Thần khiêu chiến với Tả Mạc rất nhanh lan tràn khắp thành Thái An.Do thiên liệt tai ương nên khói lửa nổi lên khắp nơi, mọi người đều chú ý tới thế cục, thành Thái An lại càng được chú trọng.Ngay lập tức các gia tộc kia ngửi thấy mùi bất thường trong đó.

Tình báo của họ so với người thường thì linh thông hơn rất nhiều.

Rất nhanh, tình báo về Vệ Doanh, về việc Vệ Doanh xung đột với lục quỷ dạ xoa đã được đặt trên bàn họ.Cái tên Vệ Doanh này đã bắt đầu được họ chú ý tới.Liên tưởng tới việc Bộ Tuyên tiến vào thành Thái An, ngay lập tức họ biết rõ ai đứng đằng sau việc này.

Nhưng đa số họ đều cười trừ, cảm thấy Bộ Tuyên quá cẩn thận, có thể mời được Bàng Thần hiển nhiên tổn hao không ít.Dùng Bàng Thần đi đối phó với một người mới, vậy không phải là khi dễ người sao?Thậm chí rất nhiều người cảm thấy danh tiếng của Bộ Tuyên chỉ là hư ảo.

Rất nhiều người thậm chí không thèm nhìn tới.Ngoại trừ Lam Thiên Long.Khi hắn nghe thủ hạ báo tin này, trong mắt hắn lóe lên hai tia sáng, nhớ tới cảm giác nguy hiểm quanh quẩn trong lòng lúc đó, khóe miệng hắn không khỏi hiện lên một nụ cười đầy ý vị.Danh gia…

Bàng Thần…Lam Thiên Long không chút do dự đứng dậy, bay lên không trung.“Đi!

Đi xem náo nhiệt!”

Khi hắn bay trên đường phố liền thấy dòng người như triều dâng.Đã lâu danh gia không ra tay khiến thành Thái An quá yên tĩnh, rất nhanh liền trở nên náo nhiệt.Nghe đám người bên dưới hưng phấn bàn tán về tuyệt kĩ của Bàng Thần, chiến tích huy hoàng của Bàng Thần, các loại tin đồn về Bàng Thần khiến Lam Thiên Long vô cùng mong đợi trận chiến này.Chương 574 : Bá đạo .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnThành Thái An, đấu trường khiêu chiến.Biển người không ngừng ùa tới như thủy triều, nhanh chóng chiếm mất bảy tám phần khán đài đấu trường.

Đấu trường khiêu chiến vốn đang có người tỷ thí, nhưng nghe nói Bàng Thần nổi tiếng khiêu chiến với người khác, lập tức nhường đấu trường khiêu chiến lại.Tả Mạc vốn định đánh kẻ đáng ghét này răng rơi đầy đất, nhưng khu vực xung quanh bia ma công cấm tranh đấu.

Tả Mạc cũng sợ quấy nhiễu A Văn đang chìm trong đốn ngộ, bèn đồng ý tới đấu trường khiêu chiến.Khi thấy khán đài dần dần bị lấp đầy, Tả Mạc nhớ tới hồi còn ở núi Vô Không, tình cảnh lúc tham gia hội thi kiếm.

Cảnh tượng trước mắt cũng thật giống hồi đó, đó là những trận chiến chỉ thuần túy là tỷ thí.

Chiến đấu về sau trận nào cũng là sinh tử, tàn khốc thảm liệt, để thắng lợi có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.Thật khiến người ta hoài niệm!Nhớ tới hội thi kiếm, dùng phù trận đánh bại đối thủ, lại bị các sư thúc mắng làm mất mặt môn phái kiếm tu.

Nhớ tới Tiểu Quả đáng yêu hướng nội, nhớ tới sư tỷ Lý anh Phượng, đúng rồi, lúc đó mình còn phải gọi Lý Anh Phượng là sư tỷ.

Trong vô thức, suy nghĩ của Tả Mạc đã ngược dòng thời gian trở về với những ký ức xưa.

Khoảng thời gian đó tuy gian khổ nhưng lại thật vui vẻ, những con người thường xuyên trách mắng nhau nhưng lại đầy ấm áp đó như ánh mặt trời xuyên qua rừng cây, để lại những bóng nắng bên dưới, mang theo làn gió nhẹ ôn hòa, lập tức khiến lòng hắn đầy ấm áp.Cảm giác quyến luyến và đau thương khó nói nên lời lan ra trong lòng hắn.Tả Mạc cúi đầu xuống, mặt đất trong tầm mắt bỗng trở nên xa xôi và mơ hồi.

Tiếng động ồn ào ầm ĩ cũng như rời xa, chỉ còn tiếng tim đập và tiếng hít thở, thế giới bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn mình hắn lầm bầm tự nói.Chưởng môn, các sư thúc, con nhất định sẽ cứu Tiểu Quả và Lý sư tỷ về!Không phải nghiến răng nghiến lợi, lại càng không như chém đinh chặt sắt, những lời này bình thản không chút dao động, như kể lại một câu chuyện rất bình thường.

Không cần dõng dạc khảng khái, không cần tuyên thệ, đây là điều Tả Mạc tự nói với mình.Trong cơn trầm mặc, Tả Mạc giơ tay phải lên, bắt đầu tháo bỏ lớp băng trên tay phải từng chút từng chút một, hắn không ngẩng đầu lên, cũng chẳng hề nhìn Bàng Thần ở phía đối diện.Trên khán đài bốn phía, tiếng bàn luận lao nhao."

Tên này là ai?

Sao lại kiêu ngạo như vậy?

Người mới à?

Dám lên mặt trước Bàng Thần, ha ha, đúng là tự tìm cái chết!"

"Ai da, dẫu sao cũng chết, trước khi chết có hung hăng càn quấy một chút cũng hay!"

"Đúng là kỳ lạ, sao Bàng Thần lại đi khiêu chiến một người mới?

Chẳng lẽ giờ hắn xuống thấp tới mức này à?

Càng kỳ quái hơn là người mới này không ngờ lại đáp ứng!

Thật khó hiểu!

Thật khó hiểu!"

"Các ngươi nói xem, nếu Bàng Thần thất bại..."

"Đánh rắm!

Đừng quên, Bàng Thần cũng khá nổi danh đấy!

Ngươi cho người nổi danh như vậy là đầu óc bã đậu à?

Giờ những người mới đúng là không biết sống chết, tuổi còn trẻ thế đã định vứt bỏ cái mạng rồi."

"Có điều, Bàng Thần thắng thế cũng chẳng hay, thật mất thân phận..."

Khán đài vẫn chưa được lấp đầy, tuy có thể thấy người nổi danh chiến đấu nhưng đối với mọi người mà nói, đối thủ của Bàng Thân thật quá yếu.

Những người này chẳng qua chỉ đến xem Bàng Thần ra tay, về phần thắng bại, cái này chẳng phải đã rõ quá rồi sao."

Bàng Thần, trong mười chiêu, ngươi còn chưa giải quyết xong tên này thì sau này đừng tới đi chơi với ta nữa!"

Trên khán đài, đột nhiên một thiếu nữ cao giọng hét lớn về phía đáu trường.

Cô gái này tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt sáng rực, khóe miệng cong cong, lộ vẻ ngây thơ đáng yêu.Khán đài lập tức bùng nổ."

Ố ồ ô!

Là tiểu thư Hoa Ninh!

Có trò hay để xem rồi!"

"Ha ha!

Đã sớm nghe nói Bàng Thần đang theo đuổi tiểu thư Hoa Ninh, xem ra đúng là thật rồi!"

"Có trò hay để xem rồi!

Mười chiêu!

Tiểu thư Hoa Ninh thật thâm độc!"

Bàng Thần cất tiếng cười dài: "Tiểu Hoa Ninh đã nói vậy, Bàng Thần sao dám không theo?

Mười chiêu thì mười chiêu!"

Tiếng cười dài này quả thực phóng khoáng tới cực điểm, lời nói chắc nịch không hề do dự, thể hiện rõ phong phạm cao thủ và vẻ tự tin!

Trên khán đài, không biết bao nhiêu thiếu nữ ma tộc lộ vẻ ngưỡng một, tuy tiểu thư Hoa Ninh vẫn đang trong đấu trường nhưng các nàng vẫn hét lên từng tràng chói tai.Tiếng bàn luận xôi nổi lại vang lên, hứng thú của mọi người bị khơi gợi, so với chuyện không lo về thắng bại thì giờ ước hẹn mười chiêu này càng đáng xem hơn.

Mọi người nhao nhao suy đoán, liệu Bàng Thần cần mấy chiêu mới thắng lợi, thậm chí rất nhiều người tranh nhau đấu khẩu.Hoa Ninh vô cùng hài lòng với câu trả lời của Bàng Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hứng phấn.

Những hộ vệ bên cạnh nàng cũng mỉm cười nhìn vào đấu trường.Được mỹ nhân khích lệ, Bàng Thần sĩ khí phấn chấn.Giờ trong đầu hắn đầy những suy nghĩ thắng làm sao cho đẹp, mỹ nhân ở bên cạnh, không thắng đẹp một chút thì đúng là lãng phí cơ hội trời ban này.Có điều, khi ánh mắt hắn hạ xuống người Tả Mạc, sắc mặt lại đột nhiên âm trầm.Đối phương cúi đầu, từ từ cởi lớp băng, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn hắn tới một lần.Trong mắt Bàng Thần thoáng hiện vẻ giận giữ, hắn chiến đấu trong thành Thái An này vài chục trận lớn nhỏ nhưng chưa tùng bị người ta không thèm nhìn như vậy.

Không thừa cơ đánh lén, hắn có đủ tự tin với thực lực của mình.Vốn chỉ là nhận tiền, ra mặt thay cho người ta, nhưng giờ Tả Mạc không thèm nhìn tới hắn, khiến hắn vô cùng tức giận.Đường đường Bàng Thần, không ngờ lại bị một người mới khinh rẻ!Cảm giác nhục nhã khó tả dâng lên trong lòng, Bàng Thần hít một hơi thật sâu, trong mắt đầy sát khí.Không chém chết đối phương ngay tại chỗ thì làm sao gây ấn tượng với Hoa Ninh được.Lớp băng rất dài, không ngừng cởi bỏ, ma vân trên tay phải Tả Mạc từ từ hiện lên trước mắt mọi người.

Ánh sáng màu lam rực rỡ chảy dọc ma vân, mang theo ánh sáng ảo mộng mê ly.Con ngươi Bàng Thần co rút lại!Đây là...Lúc này, Tả Mạc ngẩng đầu lên, những hình ảnh quá khứ như thủy triều rút đi, hai mắt lại bình thường trở lại.Thần sắc hắn vẫn hờ hững, chỉ có đôi mắt khẽ lộ vẻ bi thương nhung nhớ, cũng lộ vẻ cố chấp và kiên định không nói nên lên.Vậy, bắt đầu từ trận chiến này đi!Ánh mắt Tả Mạc đột nhiên trở nên sắc bén, cả người như được cởi bỏ lớp băng vô hình.

Khí thế kinh người không hề che lấp, như dã thú mất đi gông cùm, vẻ hung tàn toát ra khỏi cơ thể, xộc thẳng lên trời!Ầm!Khí thế đột nhiên bộc phát như sóng đánh vỡ đê, ầm ầm tỏa ra bốn phía!Khán đài vốn ầm ĩ như bị một bàn tay vô hình bóp chặt yết hầu, tất cả những tiếng tranh luận đều ngưng bặt lại!Tướng giai!Hắn là Tướng giai!Con ngươi Bàng Thần trợn tròn, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc và không dám tin tưởng!

Hắn biết Tả mạc là tướng giai, tình báo Lục Dạ Xoa cấp cho hắn đã từng nói đối phương là tướng giai.

Nhưng hắn vẫn không để ý, ở thành Thái An, có can đảm khiêu chiến đều là tướng giai, ngã xuống dưới chân hắn cũng đều là tướng giai.

Trong thành Thái An tàng long ngọa hộ này, tướng giai chẳng là gì cả.Mãi tới lúc này, Tả Mạc chẳng chút cố kỵ phóng thích khí thế khiến gã cảm thấy bất ổn!Trên khán đài, Hoa Ninh trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn và đấu trường, các thị vệ xung quanh nàng sắc mặt đầy căng thẳng.Khí thế thật cường đại!Trong bầu không khí yên lặng như vậy, giọng nói Tả Mạc lạnh lùng vang lên, như tiếng chuông tang truyền tới tai mỗi người."

Bắt đầu đi."

Vừa nói xong, chân Tả Mạc nhấc lên để lại một chuỗi tàn ảnh, cứ như đột nhiên xuất hiện trước mặt Bàng Thần.Ma vân màu xanh đậm mang theo lớp gợn sáng như sóng nước.

Nắm đấm xiết chặt, không khí vặn vẹo, thanh thế kinh người, đánh thẳng vào mặt bàng Thần.Nhanh quá!Cảm giác vô cùng nguy hiểm dâng trào, lông tóc toàn thân Bàng Thần đều dựng đứng!Dưới tình thế cấp bách, Bàng Thần không dám giữ lại chút nào, hét to một tiếng, gân bắp toàn thân căng lên, như dây cung đột nhiên kéo ra, ma vân màu nâu đột nhiên hiện lên!Giảo Cổ Mãng Ma Thể!Chỉ thấy hai tay hắn như một cái túi không xương, lại như một cái vòng da, rung lên không ngừng!Ánh sáng màu nâu rời tay hắn, đón thẳng nắm đấm Tả Mạc, đồng thời một bóng mờ mắt thường khó thấy đánh thẳng vào hạ bàn Tả Mạc, như một bóng ma âm thầm xuất thủ!Vừa ra tay, Bàng Thần không hề do dự, dùng ngay thủ đoạn mạnh nhất!Ma vân xanh đậm mang theo quầng sáng kinh người và luồng sáng màu nâu không chút hoa xảo, đánh thẳng vào nhau!Bàng Thần đột nhiên biến sắc, bất chấp mọi thứ, vội vã bứt ra, rút lui!Ầm!Tiếng nổ nặng nề như đánh vào một thứ gì đó rất mềm mại, ánh sáng màu nâu nổ tan thành một màn sương mù!Một nắm đấu màu lam đậm xuyên thẳng qua màn sương mù màu nâu, bám sát theo Bàng Thần như giòi bọ theo xương.Bàng Thần hồn phi phách tán, cái rung đó rất có danh tiếng gọi là Mãng Giảo Đạn, bình thường dùng nhu khắc cương vẫn luôn thuận lợi.

Hôm nay không ngờ ngăn cản đối phương một chút cũng không được.

Điều này nói lên rằng lực lượng một quyền của đối phương vượt xa sức chịu đựng lớn nhất của Mãng Giảo Đạn!Phốc, cùng lúc đó, tay trái đối phương lóe lên ánh vàng kim, ngăn cản đòn đánh lén của hắn.Xà Tín Tiễn!Mũi tên cứng rắn sắc bén là vậy nhưng không thể tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào cho đối phương.Đây là loại ma công gì?Sao lại có lực lượng kinh khủng như vậy?Tả Mạc vốn không dùng ma công mà dùng Thiên Ba Quyền Quyết hắn đã sớm bỏ qua!

Môn quyền quyết này với Tả Mạc đã hơi lạc hậu.

Nhưng vừa rồi lĩnh ngộ được chút kỹ xỏa cơ sở trên bia ma công, Tả Mạc nảy sinh ý tưởng mới, hắn không tự chủ điều chỉnh lại quyền quyết.Con đường của thiền tu với con đường của ma công không khác biệt nhau quá nhiều.Tả Mạc thân mang ma thể Thập Ô Thiên Nghi đứng thứ ba trong tướng giai, tuy còn không cách nào phát huy uy lực của Thập Ô Thiên Nghi nhưng thân thể mạnh mẽ không dưới bất cứ loại ma thể tướng giai nào!

Nhất là nắm tay phải hắn vừa được khắc ma vân Vạn Điệp Thiết Bối, không thể phá vỡ, uy lực của môn quyền quyết này có thể phát huy tới mức tận cùng.Tả Mạc vừa ra tay đã là sát chiêu mạnh mẽ nhất trong Thiên Ba Quyền quyết – Lưu Ly Thiên Ba!

Đây cũng là chiêu duy nhất trong toàn bộ Thiên Ba Quyền quyết khiến Tả Mạc để ý.Nhưng khác với quyền mang rời tay trước kia, Tả Mạc dùng lực khống chế mạnh mẽ của mình, không ngừng chồng chất lực lượng lên quyền phải, hình thành một thế quyền mới bá đạo tuyệt luân!Ngay cả Tả Mạc cũng phải ngạc nhiên với uy lực một quyền này.Nhưng đầu óc hắn không chút chậm chạp, chân phải đột nhiên dậm mạnh xuống đất, lại phát lực.Câu nói trên bia ma công như làn nước lướt qua lòng hắn.Gân cốt máu thịt trên người hắn như vật sống tự động điều chỉnh, động tác hắn càng lúc càng cân đối, lực lượng càng ngưng tụ, tốc độ càng nhanh nhẹn!Thân thể Tả Mạc đột nhiên run run với biên độ khó thấy, không khí quanh hắn đột nhiên nổ tung!Ba!Tiếng nổ thanh thúy lan khắp toàn trường, một gợn sóng vô hình đột nhiên tỏa ra.Tả Mạc cảm thấy toàn thân đột nhiên nhẹ bẫng, cứ như thoáng cái mất đi mọi trói buộc.Lam Thiên Long trên khán đài đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân hình như u linh trong đấu trường kia.Đó là—— Bạo không!Chương 575 : Đấm chết .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnBạo không là khoảnh khắc khi thân thể tránh khỏi trói buộc trong không khí sinh ra hiệu ứng bùng nổ.Mặc dù theo lý luận mà nói, kỹ xảo này không khó, hơn nữa từ thống lĩnh giai đã có thể lĩnh ngộ được nhưng ma tộc có thể lĩnh ngộ bạo không đã ít lại càng ít.

Bởi bạo không cần kỹ xảo trụ cột vô cùng toàn diện, lực khống chế mỗi bộ phận trong thân thể, hơn nữa còn phải thật cân đối.Song những thứ này, khi còn trẻ con, lúc bắt đầu tu luyện kỹ xảo, rất ít người tu luyện hết từng môn một.

Ma công cũng có trọng điểm, cân đối cũng đồng nghĩa với việc không thứ nào thật sự xuất sắc.

Đối với ma tộc cạnh tranh kịch liệt tàn khốc, rất ít người chọn lựa như vậy.Ma tộc có thể thực hiện bạo không chưa chắc đã mạnh nhưng phương diện khống chế thân thể nhất định phải vô cùng toàn diện.Điểm lợi bạo không mang lại cũng rất không tồi, thoát khỏi sự trói buộc của không khí có thể khiến thân thể linh hoạt nhanh nhẹn hơn, tốc độ cao hơn, sức bật mạnh mẽ hơn.

Hơn nữa ma tộc có thể thực hiện bạo không có kỹ xảo khống chế thân thể cân bằng toàn diện, khiến cho mọi động tác của hắn đều trong tình trạng cực kỳ cân đối và hợp lý.Ví dụ như Tả Mạc lúc này!Lưng hắn hơi cong lên như một chú mèo đang rình mồi, nắm tay khắc ma văn xanh đậm thu lại, kéo ra một luồng sáng kinh tâm động phách!Động tác của hắn rõ ràng là nhanh như chớp nhưng hành động nào cũng rõ ràng lưu loát, hoàn mỹ không nói nên lời, mang theo vẻ đẹp khó tả, khiến người ta khó lòng dời mắt.Song Bàng Thần chắc chắn không cảm thấy đẹp chút nào!Vầng trán không biết từ lúc nào đã lấm tấm mồ hôi lạnh, chỉ có vừa chặn đòn vừa lui lại mà hắn cảm thấy mình như khổ chiến một thời gian dài, mệt mỏi vô cùng.Lúc thường hắn tự xưng là tâm chí kiên định, song giờ đã có dấu hiệu bất ổn.Mọi thứ đều do cảm giác áp bức mãnh liệt từ đối phương!Cảm giác áp bức dời núi lật biển, khiến người ta hít thở không thông!Chỉ có một quyền...Cả đấu trường khiêu chiến lớn như vậy, không hiểu vì sao hắn lại có cảm giác mịt mờ chẳng biết trốn vào đâu.

Nhìn thấy bạo không hắn liền biến sắc, đây không phải lần đầu hắn thấy bạo không, nhưng lúc này...Ánh mắt hắn chìn chằm chằm vào một luồng sáng lưu lại trên không trung!Thân thể không tự chủ được mà run lên lẩy bẩy, máu huyết toàn thân như cứng lại, mỗi khối cơ bắp như mất đi khống chế.

Sát ý của đối phương vẫn luôn bao phủ lấy hắn, cho dù hắn trốn đi đâu cũng không thoát nổi.Thời gian trong mắt hắn như chậm lại, vệt sáng màu xanh đậm khiến người ta kinh hãi kia cũng trở nên chậm lại.Hắn như đã thấy trước được kết quả, hắn trốn không thoát!

Hắn sẽ bị đòn này đánh tan thành cặn bã!Con ngươi Bàng Thần bỗng nổi lên màu máu sậm, như con dã thú bị nhốt trong lồng, điên cuồng phản kích!

Hắn dẫu sao cũng là một danh gia do trải qua vô số trận khiêu chiến, giãy ra khỏi sự sợ hãi, máu nóng bỗng dâng trào!Chết. . .

Vậy thì chết đi!Khuôn mặt Bàng Thần vặn vẹo, ánh mắt trợn tròn, hoàn toàn không để ý tới luồng sáng đang đánh về phía mình, không lùi mà tiến, đánh thẳng về phía Tả Mạc!Ma văn màu nâu như lân giáp mãng xà, tầng tầng lớp lớp, trải rộng khắp toàn thân Bàng Thần.

Chúng như những vật sống chạy bên ngoài thân thể hắn, khiến thân thể hắn trở nên mềm mại như rắn, từng khối cơ bắp như vô số sợi dây thừng lớn do vô số sợi thép xoắn lại một chỗ.Chân trái khẽ điểm, toàn thân uốn khúc theo một tư thế quỷ dị!Mỗi khối cơ bắp đột nhiên thắt lại, như sợi dây thép co lại, lực lượng kinh người sau khi co vào lại lập tức bắn ra!Lực lượng tầng tầng truyền tới, nhanh chóng tập trung ở tay phải hắn!Ánh sáng nâu như hóa thành thực chất, bao phủ lấy tay phải hắn, như con mãng thú lè lưỡi rít gào, lại như cơn lốc quét khắp toàn trường.Giảo Mãng Phác!Con ngươi Lam Thiên Long trên khán đài đột nhiên lóe sáng, hai tay vô thức đâm thẳng vào vòng nham thạch bảo vệ.Giảo Mãng Phác của Bàng Thần đã lợi hại hơn nhiều so với trước kia!Lực lượng toàn thân chỉ trong khoảnh khắc đã tụ tập vào bàn tay phải Bàng Thần.

Kỹ xảo phát lực quỷ dị này có sức bật cực mạnh, cho dù trong thành Thái An, cao thủ nhiều như mây, nó cũng rất nổi tiếng!Ngay lúc Lam Thiên Long kinh sợ, biến cố lại phát sinh.Ánh sáng nâu bao phủ nắm tay phải Bàng Thần không ngờ lại từ từ tan vỡ, phảng phất như một lớp bùn từ từ bong ra!Một cái đầu mãng xà màu nâu rất sống động đột nhiên hiện ra!Con ngươi lạnh như băng, cái đầu hình tam giác, thi thoảng lại phun đầu lưỡi ra, một màu nâu rõ rệt song lại khiến người ta có cảm giác như thấy đủ loại màu sắc!Con mắt của mãng xà màu nâu nheo lại, cái miệng máu mở ra, hàm răng sắc bén như muốn nuốt thẳng người phía trước.Bụp bụp, nắm tay Lam Thiên Long ấn xuống, một tảng nham thạch lớn bị hắn giật khỏi tầng bảo vệ.Lam Thiên Long nhìn không dời mắt, một quyền vừa rồi của Tả Mạc đã khiến hắn thấy nhiệt huyết sôi trào.

Tưởng xem vậy là đủ, không ngờ Bàng Thần lại đột phá ngay trước ranh giới sinh tử, khiến hắn hận không thể nhảy vào trong đấu trườngBàng Thần trong lòng mừng rỡ như điên, không ngờ trong lúc nguy cấp này lại đột phá, lực lượng trước giờ chưa từng có bộc phát, tràn ngập mỗi cơ bắp hắn.

Trước giờ hắn chưa từng cảm thấy mình mạnh mẽ như vậy!Hắn tin, bất cứ thứ gì cũng sẽ hóa thành bột phấn dưới quyền này!

Cho dù là cả một ngọn núi!"

Đi chết đi!"

Con mãng xà màu nâu điên cuồng gào thét như cơn sóng dữ, che lấp mọi âm thanh.Bỗng nhiên, hắn thấy một đôi mắt, một đôi mắt lạnh lùng mà kiên quyết!Hắn ngây người mất một lúc.Luồng sáng màu xanh đậm như gợn nước kia đột nhiên lao thẳng vào tầm mắt hắn.Đây ...

Đây là...Đối phương như không hề né tránh, không hề do dự cũng như không hề phát hiện, nắm đấm phủ kín bởi ma văn xanh đậm đánh thẳng vào mãng xà!Ha ha!

Ngu ngốc!Bàng Thần lúc này đột nhiên muốn cất tiếng cười to, hắn không ngờ đối phương lại tự đại đến mức này, thấy hắn đột phá mà vẫn chơi cứng đối cứng!Đúng là ngu ngốc!Chẳng lẽ hắn không biết, Giảo Mãng Phác sau khi đột phá, lực lượng sẽ tăng gấp mười à?Gấp mười đấy!Đúng là lực lượng khiến người ta say mê!Đến đây nào, cho ngươi nếm thử lực lượng gấp mười lần!Nụ cười của Bàng Thần đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn!Song nụ cười của hắn bỗng trở nên cứng đờ, cảnh tượng trước mắt như chậm lại, thong thả mà lại rõ ràng.

Hắn trơ mắt nhìn con mãng xà màu nâu từ từ đổ nát từ hàm răng trở đi!Sao... lại như vậy...Hắn không kịp suy nghĩ, bộp, con mãng xà màu nâu hóa thành một lớp sương mù, bay khắp nơi như bột phấn.

Tiêng rít thê lương ngưng bặt lại.Mười lần...Ánh sáng màu lam che kín ánh mắt hắn.oOoTả Mạc không hề liếc mắt nhìn đống máu thịt trên mặt đất, hắn thở hổn hển, một quyền vừa rồi đã hao gần hết lực lượng trong cơ thể hắn.

Hắn hít sâu một hơi, thể lực khôi phục đôi chút.

Hắn nâng nắm tay phải lên, ma văn xanh đậm trên đó cũng có vẻ nhạt đi không ít.Tả Mạc nhớ lại một quyền vừa rồi.Nếu chỉ là lực lượng cơ thể đơn thuần thì chắc chắn không thể thắng dễ như trở bàn tay thế được, chỉ tích tắc khi nắm tay tiếp xúc, một chút thần lực đột nhiên xuất hiện, do đó mới tạo thành Lưu Ly Thiên Ba kinh khủng như vậy!Thần lực. . .Tả Mạc như hiểu được điều gì.Song rất nhanh chóng, Tả Mạc khôi phục tinh thần.

Toàn bộ khán đài tĩnh lặng, mọi người há hốc mồm, mặt trắng bệch, vẻ sợ hãi cứng lại trên mặt.Trong không gian tĩnh mịch đó, Tả Mạc bước tới nhặt tấm băng vừa cởi ra rồi quấn lại.Động tác của hắn rất thong thả, vẻ mặt chăm chú, không coi ai ra gì.Trong lòng hắn cũng chẳng vui mừng gì lắm, tuy trận chiến này có nhiều thể ngộ, tuy hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch của Bồ yêu...

Nhưng, nếu mọi chuyện không xảy ra thì tốt hơn...Suy nghĩ vớ vẩn này chợt lóe lên trong đầu hắn hệt như những mảnh vỡ ký ức ôn hòa kia.Thầm cười khồ trong lòng, con ngươi lại khôi phục vẻ thanh tỉnh, lại trở nên kiên định."

Này, ngươi tên là gì?"

Hoa Ninh trên khán đài đột nhiên cao giọng hô, các thị vệ bên cạnh nàng lộ vẻ căng thẳng, từ biểu hiện vừa rồi của Tả Mạc, đây rõ ràng là một kẻ cực kỳ nguy hiểm!Tả Mạc thoáng chút ngạc nhiên, đoạn đối thoại vừa rồi của Hoa Ninh và Bàng Thần hắn cũng có nghe thấy.Cô ả này đúng là bạc tình bạc nghĩa!Hắn không khỏi liếc qua Bàng Thần trên mặt đất với vẻ đồng tình, bước chân không ngừng, tiếp tục đi ra phía ngoài.

Vẫn là A Quỷ nhà chúng ta tốt!Vẻ mặt Thúc Long như trút được gánh nặng, vội vàng nghênh đón, vừa rồi hắn đã rất căng thẳng."

Này này này, người ta hỏi ngươi đấy!"

Hoa Ninh hỏi theo không chịu bỏ.Tả Mạc chẳng muốn để ý tới cô ả tâm địa không tốt này, thản nhiên bỏ di."

Ngươi ngươi ngươi. . ."

Hoa Ninh có vẻ không ngờ lại có người không để ý nàng, mắt lập tức õng nước như sắp khóc.

Thị vệ xung quanh phải tiến tới an ủi nàng..Trên khán đài, Lam Thiên Long không gọi Tả Mạc lại nhưng tinh mang chợt lóe lên trong mắt hắn.

Trực giác hôm đó của mình quả không sai.Mãi tới khi bóng dáng Tả Mạc biến mất khỏi đấu trường khiêu chiến, khán đài tĩnh mịch mới như mất đi trói buộc, đột nhiên bùng nổ, tiếng bàn tán ầm vang như sóng, khiến những người đang nói chuyện mặt đối mặt cũng không nghe rõ nhau nói gì.Sắc mặt mọi người chuyển từ màu trắng bệch sợ hãi thành màu đỏ phấn khích.Trận chiến vừa rồi tuy ngắn ngủi nhưng thật kinh khủng tới mức khó tả, ngoài dự liệu của mọi người.

Ai nấy đều đắm chìm trong trận chiến đó, một quyền bá đạo tuyệt luân.

Ước hẹn mười chiêu trước khi quyết chiến, đột phá ngay làn sinh tử, đều thành lời giải thích tốt nhất cho trận chiến.Danh gia Bàng Thần bị giết trong hai chiêu, đối thủ còn là một người mới, trận chiến này nhất định chấn động toàn thànhoOoPhượng Nguyệt hành quân thẳng một lèo, tuy nàng lo mình vi phạm quân lệnh, tự mình dẫn đội đi, nhưng nàng biết rõ phải trái.

Nàng theo bên Giang Triết đã lâu, tầm mắt tất nhiên không thấp.

Nàng hiểu rõ lúc này chỉ là khúc nhạc dạo, trong một thời gian ngắn tới, đòn phản công của ma tộc chắc chắn sẽ tới.Nàng phải báo thù thay sư thúc Định Chân trước khi ma tộc phản công.Cho nên trên đường đi nàng không hề ngừng lại, nàng muốn dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Vân Hải giới.Vuợt qua giới hà này thì trước mắt đã là Vân Hải giới rồi."

Vất vả cho mọi người rồi, đã tới cuối cuộc hành trình.

Mọi người ráng chút nữa, tới Vân Hải giới chúng ta sẽ nghỉ ngơi hồi phục!"

Phượng Nguyệt khuyến khích mọi người.Thần sắc các thuộc hạ đều khó dấu vẻ mệt mỏi nhưng vẫn gật đầu.

Bọn họ vô cùng tin phục Phượng Nguyệt, hơn nữa kỷ luật cũng rất nghiêm ngặt, tuy hành quân vội vã vất vả như vậy, nhưng vẫn còn cách cực hạn của bọn họ một khoảng."

Qua sông đi!"

Phượng Nguyệt cắn răng nói.Định Chân sư thúc, con nhất định phải báo thù cho người!Chương 576 : Địch tới .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCái chết của Bàng Thần khiến cả thành Thái An nổ tung.Đã nửa năm rồi mới có một vị danh gia chết!Khe hỗn độn khiến cuộc chiến của ba phương trở nên vô cùng quyết liệt, chắc chắn mọi người sẽ càng thêm chú ý tới tình huống phức tạp này.

Rất nhiều cao thủ nhanh chóng trở lại bộ tộc để tham gia chiến tranh, thành Thái An đã bình yên quá lâu rồi.

Theo thế cục một số nơi dần mất ổn định, loại cao thủ như Lam Thiên Long không ngừng trở về khiến thành Thái An một lần nữa khôi phục lại phong thái trước kia.Bàng Thần chết!

Đối phương là một người mới!

Hai quyền!Đám ma tộc đứng xem cố gắng hết sức để diễn tả lại sự bá đạo và kinh khủng của hai quyền kia, mười cuộc khiêu chiến của tiểu thư Hoa Trữ trở thành trò cười.Hình ảnh của trận khiêu chiến này bán vô cùng chạy, thành Thái An đã yên tĩnh từ lâu giờ trở nên rất náo nhiệt!Người mới có thể chiến thắng danh gia, đã bao năm rồi chưa xảy ra?Quy củ càng ngày càng hoàn thiện, vượt cấp khiêu chiến càng ngày càng khó gặp.

Không ai quan tâm Bàng Thần tại sao lại muốn khiêu chiến với Tả Mạc, bọn họ chỉ biết, Bàng Thần chết trong tay một người mới!Người mới!Nhưng rất nhanh mọi người đã phát hiện ra, đến tận bây giờ không ai biết tên của người mới kia là gì.Vì vậy mọi người nhanh chóng đào bới thông tin về người mới.Đồ tể Vệ Doanh, một trăm người giết ba ngàn đạo phỉ, giữa đường giải cứu nhóm người Đào Hưng, một kích phá được dạ vương xoa của đối phương, giết chết mấy trăm quỷ dạ xoa…Càng lúc càng thần bí!Rất nhiều thế lực cũng bắt đầu chú ý tới, một người mới từ trên trời rơi xuống.Thành Thái An dậy sóng trở lại.------------------------------“Cái gì?

Bàng Thần chết?”

Chén rượu trên tay Bộ Tuyên bị bóp nát.“Vâng!”

Thủ hạ vội vàng đưa ra một đoạn hình ảnh.Bộ Tuyên nhìn chằm chằm vào đoạn hình ảnh, không cử động, cả người như bị trúng định thân thuật vậy.Hình ảnh vô cùng rõ nét miêu tả toàn bộ quá trình, không cần tốn nhiều công sức Bộ Tuyên đã nắm rõ được các chi tiết.

Một quyền bá đạo tuyệt luân, chỉ nhìn qua hình ảnh nhưng Bộ Tuyên cũng cảm thấy run sợ.“Chúng ta đã đánh giá thấp hắn.”

Bộ Tuyên nói, ngồi thẳng lại, sắc mặt hắn một lần nữa trở nên bình tĩnh.Trận chiến của Bàng Thần và Tất Điêu Vũ năm xưa, hắn cũng đã từng nhìn qua.

Tất Điêu Vũ tuy không dùng toàn lực nhưng Bàng Thần có thể chống đỡ được ba mươi chiêu, thực lực tuyệt đối có thể bước vào hàng ngũ nhất lưu.

Hơn nữa mấy năm nay Bàng Thần đã có tiến bộ không nhỏ, vào phút cuối đã có đột phá nhưng vẫn bị một quyền của đối phương giết chết.Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?Đối phương tựa như tự nhiên sinh ra, ngay tới giờ bọn họ vẫn không thể tra ra được lai lịch của đối phương.Điều này khiến Bộ Tuyên cảm thấy có chút bất an.Vũ lực cá nhân ngược lại không khiến Bộ Tuyên lo lắng, theo hắn, một quyền bá đạo tuyệt luân thật khiến người ta thán phục.

Nhưng đối phương không có hậu thuẫn gì, vậy hắn có rất nhiều cách có thể diệt trừ được đối phương.Đây là thành Thái An, không thiếu nhất chính là cao thủ!-----------------------------“A Trát Cách, nghe nói gần đây ngươi phải chịu thiệt thòi hả?”

Một nam tử với điệu cười ha ha, giọng đầy châm chọc nói.A Trát Cách không tức giận, cười nói: “Gặp phải một chiến tướng tu giả cực kì lợi hại, không phải lợi hại bình thường, chiến bộ rõ ràng kém xa ta nhưng lại có thể bình thủ với ta.

Nếu chiến bộ không khác biệt nhiều lắm, phỏng chừng ta ăn không tiêu rồi.”

“Lợi hại vậy á?”

Nam tử kia hơi kinh ngạc: “A Trát Cách ngươi chính là một trong tam đại chiến tướng của Tinh La tộc chúng ta, ngay cả ngươi cũng không phải là đối thủ sao?”

A Trát Cách cười khổ, buông tay nói: “Thực sự không phải đối thủ.”

Vẻ ngạc nhiên trên mặt nam tử kia càng đậm, hắn biết rõ A Trát Cách tuyệt đối không đùa giỡn về vấn đề này, trầm ngâm trong giây lát hắn nói: “Ngươi cảm thấy Tất Sơn so với hắn thì sao?”

Tất Sơn là người đứng đầu trong tam đại chiến tướng của Tinh La tộc, cả đời chưa hề biết bại.“Không bằng.”

A Trát Cách lắc đầu.Sắc mặt nam tử kia trở nên nghiêm trọng hơn: “Chẳng lẽ là đệ tử của tứ đại cảnh thiên?

Tên Giang Triết của Huyền Không tự gần đây mới đánh chiếm Lãnh Sơn giới, hiện có không ít người muốn liên hiệp để chiếm lại Lãnh Sơn giới.”

“Không phải đệ tử của tứ đại môn phái, ta đã hỏi qua, bọn họ tới từ Vân Hải giới.

Nghe giọng hắn thì có vẻ bọn họ không hề thích tứ cảnh thiên.”

A Trát Cách ngoài thô trong tinh, thấy mầm biết cây: “Bọn họ sở dĩ chiếm Trung Thương giới có lẽ bởi giới này có khe hỗn độn thông tới đây.”

“Lẽ nào bọn họ muốn chia một miếng thịt ở ma giới?”

Nam tử biến sắc, hàng xóm là một kẻ cường hãn, ai dám không cảnh giác chứ?“Không giống lắm.”

A Trát Cách nghĩ chút rồi nói: “Dựa vào tiếp xúc giữa ta và họ thì bọn họ không giống như tứ cảnh thiên, không bài xích ma tộc.

Hơn nữa bọn họ không có nhiều người, muốn ổn định Trung Thương giới cần phải mất một khoảng thời gian.

Bọn họ nhằm vào khe hỗn độn dường như có mục đích gì đó.”

“Ngươi định làm gì bây giờ?”

Sắc mặt nam tử kia thoáng giãn ra.“Kết minh!”

A Trát Cách trả lời rất dứt khoát: “Chiến tướng lợi hại như vậy, nếu trở thành địch nhân thì thật đáng sợ, nhưng nếu trở thành bằng hữu thì rất tốt, dù cho mất một đại giới cũng đáng.”

“Ừ, nếu hắn thật sự lợi hại như ngươi nói thì cũng đáng.”

Nam tử kia gật gật đầu.“Tiến độ của bọn Tất Sơn thế nào rồi?”

A Trát Cách hỏi.“Không thuận lợi lắm.”

Nam tử kia lắc đầu, mặt đầy vẻ ưu tư: “Bọn họ gặp phiền phức, danh tiếng của Công Dã Tiểu Dung tuy không vang dội như Giang Triết nhưng cũng chỉ thiếu một trận đại thắng mà thôi.

Tất Sơn liên tục chịu thiệt hai lần, may là không tổn thất quá lớn.

Bây giờ Tất Sơn đang muốn liên thủ với yêu tộc nhưng chiến tướng của yêu tộc tuổi đời còn quá trẻ, hơn nữa lại là nữ!”

“Nữ?”

A Trát Cách cũng ngạc nhiên.“Ừ, gọi là Mộc Hi, xuất thân danh môn, Cung Hồ Mộc Thị nhưng tuổi còn quá trẻ, ta có chút lo lắng.”

Vẻ mặt nam tử kia không vui, hiển nhiên việc minh hữu phái ra một cô nương trẻ tuổi như vậy khiến hắn cảm thấy có chút bất mãn.A Trát Cách cũng hơi lo lắng nhưng hắn vẫn an ủi nói: “Cung Hồ Mộc Thị chính là danh môn, dám phái ra một tiểu cô nương khẳng định có chỗ bất phàm.”

“Hy vọng là thế!”

Nam tử cười khổ, bỗng nhiên nói: “Ngươi có nhận xét gì về thế cục?”

A Trát Cách cười cười: “Nói theo một câu thành ngữ, thời đại mới tới rồi.”

“Vậy là sao?”

Nam tử kia hứng thú hỏi lại.“Thiên liệt tai ương khiến yêu ma và tu giả cách nhau bởi Đô Thiên Huyết Giới, một lần nữa lại sát lại gần nhau.

Xu thế dung hòa của tu giả yêu ma là không thể tránh khỏi.”

A Trát Cách vô cùng tin tưởng nói.Nam tử kia lại không cho là vậy: “Giữa chúng ta và tu giả đã có mấy đời huyết cừu, làm sao có thể dung hòa được?”

“Tiếp xúc giữa yêu ma và tu giả ngày càng nhiều lên, sự dung hòa là không thể tránh khỏi.

Nhều khe hỗn độn như vậy, ai có thể lấp kín được chứ?

Vòng xoáy này càng lúc càng lớn, không ai có thể thoát được.

Trước mắt khẳng định vẫn có chiến tranh nhưng rồi một ngày nào đó mọi người chán ghét chiến tranh, vậy tự nhiên sẽ dung hòa thôi.”

A Trát Cách nói.Nam tử kia khó mà tiếp nhận được lý do của A Trát Cách nên lắc đầu cười nói: “Suy nghĩ của ngươi luôn khác người.”

“Thời gian sẽ kiểm chứng tất cả.”

A Trát Cách cười vang nói.----------------------------Quy đảo.Mặt Ma Phàm nhăn lại.

Nhìn khí thế hừng hực trong doanh, hắn bóp bóp trán, vô cùng oán hận định phun ra một câu ‘thật phiền phức’ nhưng lời vừa tới mép thì đành nuốt ngược trở lại.Bây giờ hắn chính là chủ tướng một doanh, tự nhiên không thể tùy tâm sở dục như trước kia nữa.Từ khi mẹ trẻ đem Huyền Vũ doanh giao vào tay hắn, hầu như toàn bộ thể xác và tinh thần hắn đều đặt ở đây.

Hắn giống như bông xốp điên cuồng hấp thu tri thức về phương diện chiến tướng, toàn bộ thời gian của hắn đều dùng vào việc này.Thực lực Huyền Vũ doanh cũng vì thế mà không ngừng tăng lên.

Hơn nữa bởi vì địa vị của Quy đảo ở Vân Hải giới ngày càng ổn định, thanh niên tài tuấn đến đây dốc sức phục vụ ngày càng nhiều, trình độ so với trước kia cao hơn rất nhiều.Ngoại trừ thi thoảng kiểm tra thì mẹ trẻ không hỏi quá nhiều đến Huyền Vũ doanh, toàn bộ Huyền Vũ doanh đều dựa theo ý nghĩ của Ma Phàm mà tạo nên.Nòng cốt của Huyền Vũ doanh là Thiên Phong khúc, thành viên khác đều là tu giả bản địa.

Tu giả kim đan kì không thiếu, nhưng nếu luận về sức chiến đáu thì kém xa so với kim đan của Chu Tước doanh.

Phiền nhất chính là, những tu giả này đều dựa vào các gia tộc, công pháp bọn họ tu luyện khác nhau, có cả thiện tu tán tu kiếm tu.Ma Phàm tự biết trình độ chiến tướng của bản thân có hạn, làm việc dựa theo cảm hứng, trước nay chưa từng cẩn thận tỉ mỉ.Lúc trước đã từng trải qua chiến thuật hạch tâm nên Ma Phàm đối với tiểu chiến thật vô cùng am hiểu, Huyền Vũ doanh cũng thấm nhuần quan điểm này.Hắn cố gắng nhẫn nại liên kết từng tu giả, vì bọn họ mà thiết kế ra chiến thuật phạm vi nhỏ.Huyền Vũ doanh giống như một nồi thập cẩm.

Chủng loại của mỗi tiểu đội tu giả đều không giống nhau, cùng là tiểu đội nhưng chiến thuật lại không giống.

Rất nhiều lần, Ma Phàm cảm thấy Huyền Vũ doanh tựa như một chiếc áo với đầy các miếng vá.Đôi lúc hắn lại nhớ về Chu Tước doanh với khoái cảm ngàn kiếm cùng phát, giờ chỉ có thể mơ mà thôi.Mỗi lúc như vậy thì thời gian tu luyện của Huyền Vũ doanh lại tăng mạnh.Thời gian tu luyện của Huyền Vũ doanh dựa theo tiêu chuẩn của Chu Tước doanh, khối lượng tu luyện nhiều khiến tu giả bản địa không ngừng kêu khổ.

Nhưng loại người gian xảo như Ma Phàm thật quá nhiều thủ đoạn, dưới tay hắn thì muốn chết cũng khó.Từng tòa kiếm trận giống như nhà tù được tạo ra ở bốn phía.

Muốn lười sao?

Vậy đi vào đi!Ma Phàm không ưa gì Huyền Vũ doanh nhưng ngoài ý muốn của hắn chính là mẹ trẻ thường đến đây kiểm tra, ngược lại còn khen thưởng hắn.Khi nhìn thấy mắt đám Ngụy Nhiên đỏ lên, Ma Phàm cảm thấy nhẹ đi vài phần, mỗi lần ngẫm lại, tâm trạng của Ma Phàm liền tốt hơn rất nhiều.Cuộc chiến ở Trung Thương giới khiến hào quang của Huyền Vũ doanh tỏa ra vạn trượng, nhưng dưới ánh hào quang này Chu Tước doanh trở nên rất ảm đạm, điều này khiến hắn không dễ chịu chút nào.Lần này Ma Phàm phụng mệnh quay lại Quy đảo là chuẩn bị cho việc chạm khắc phù trận.Nghe nói ma văn của Quy đảo có đột phá, Kim Ô doanh có thể chạm khắc được phù trận lợi hại hơn.

Cảm thấy sức mạnh chưa đủ nên mẹ trẻ quyết định điều Huyền Vũ doanh đi chạm khắc phù trận.Nhưng bọn họ còn phải chờ mấy ngày, trong tay Kim Ô doanh còn có mấy ma tộc chưa hoàn thành.Ma Phàm không chút sốt ruột, trở về Quy Đảo hắn còn cảm thấy vô cùng thân thiết.

Nhưng thời gian còn lại hắn vẫn đặt toàn bộ ở việc tu luyện của Huyền Vũ doanh.

Trong cuộc chiến ở Trung Thương giới đã bộc lộ một số vấn đề, hắn đang không ngừng điều chỉnh.Bỗng, một con hạc giấy bay tới trước mặt Ma Phàm.Chưa mở hạc giấy ra nhưng mặt Ma Phàm đã biến sắc, loại hạc giấy này chỉ dùng để cảnh báo!Hắn mở hạc giấy ra.Địch xâm phạm giới hà!Chương 577 : Hãy gọi ta là Tiếu Ma Qua .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCảnh báo không phải do mẹ trẻ truyền tới mà là một trấn phụ cận giới hà truyền tới.Vốn bọn họ đang định bố trí đại trận hộ đảo, không ngờ tới một chiến bộ hơn ngàn người đột nhiên xuất hiện.

Hơn nữa theo phán đoán thì chiến bộ này không phải là chiến bộ của Vân Hải giới, tất cả các tu giả phái đi dò xét đều bị đối phương giết chết, địch ý rất rõ ràng.Ma Phàm khi nhận được cảnh báo liền biết tình thế đang rất nghiêm trọng.

Mẹ trẻ vẫn đang ở Trung Thương giới, bây giờ ở Vân Hải giới chỉ có Huyền Vũ doanh là có khả năng chiến đấu.Cũng may, hệ thống truyền tống giữa các đảo ở Vân Hải giới đã hoàn thiện nên có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Phụ cận giới hà là nơi cần phải bảo vệ đặc biệt, truyền tống trận lại càng thuận lợi.Ma Phàm lập tức cho ngừng tu luyện, đem tin tức báo cáo cho đại nhân mẹ trẻ đồng thời nhanh chóng mang theo đội ngũ bay tới phụ cận giới hà.Liên tục thông qua mấy truyền tống trận, Ma Phàm suất lĩnh Huyền Vũ doanh với tốc độ nhanh nhất chạy đến phụ cận giới hà!Ngoài dự đoán, trong thời gian hắn chạy tới, đối phương lại đang nghỉ ngơi và hồi phục.

Hơi nghĩ chút, Ma Phàm liền hiểu, đối phương nhất định đã bay qua một quãng đường dài, cần nghỉ ngơi chỉnh đốn khôi phục lại.Những tu giả lúc trước tới thăm dò bị đối phương giết chết, địch ý đã rõ.“Chiến bộ rất lợi hại!”

Niên Lục hơi kinh ngạc nói.Vẻ mặt Ma Phàm có chút ngưng trọng, hắn cũng nhìn ra được chiến bộ đối diện không thường.

Chỉ cần nhìn vào trang phục và trang bị của đối phương đã giá trị của chúng không nhỏ, hơn nữa đội ngũ rất có kỉ luật, vừa nhìn đã biết đây là là một chiến bộ rất mạnh.“Sợ cái trym!”

Lôi Bằng oang oang nói, chẳng để ý gì.

Ở Huyền Vũ doanh không có mẹ trẻ áp chế nên hào khí của Lôi Bằng cũng tăng thêm mấy phần.“Có nhận ra lai lịch của họ không?”

Ma Phàm hỏi Niên Lục.Trong ba người, Niên Lục là người tinh tế nhất, là một phó tướng vô cùng ưu tú.Niên Lục nheo mắt, lát sau sắc mắt khẽ biến: “Là chiến bộ của Huyền Không tự!”

Kí hiệu trên người đối phương lóe lên trong ánh mặt trời, mẹ trẻ đã sớm dự đoán Huyền Không tự sẽ tìm đến gây phiền phức nên đã tìm kiếm một số tình báo về Huyền Không tự.“Huyền Không tự!”

Sắc mặt Ma Phàm khẽ biến, khó trách hắn lại cảm thấy đội ngũ của đối phương không giống bình thường, nguyên lai là chiến bộ của Huyền Không tự.Đã rõ lai lịch của đối phương, ba người biết trận này không thể cứu vãn.Nhưng chiến bộ của Huyền Không tự…Cho tới bây giờ Huyền Vũ doanh chưa trải qua lần đại chiến nào, chống lại chiến bộ của Huyền Không tự, thắng bại không cần nghĩ Ma Phàm cũng biết kết quả.Giờ này nhất định đại nhân đã nhận được tin, Chu Tước doanh chỉ sợ đang trên đường chạy về!Điều bọn họ cần làm chính là ngăn chặn đối phương, chờ Chu Tước doanh trở về.

Về phần liều mạng cùng đối phương, Ma Phàm không nghĩ tới điều này.

Vân Hải giới không phải là đại giới, những đệ tử ưu tú bản địa so với tu giả của đối phương thì cách xa quá nhiều.Nhưng, bất luận thế nào cũng không được để đối phương thâm nhập vào Vân Hải giới!Thiên đảo đại trận vẫn chưa hoàn thiện, Quy đảo còn có đám người Kim Ô doanh, nếu đối phương chạy tới Quy đảo thì tất cả cơ nghiệp của đại nhân chỉ sợ sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt!

Hắn không thể chấp nhận nổi điều này!Ma Phàm thoáng nhìn qua Huyền Vũ doanh ở phía sau, bọn họ vừa mới bắt đầu luyện tập, cũng chỉ coi là làm nóng người.

Hơn nữa bọn họ thông qua truyền tống trận nên chẳng mất chút thể lực nào.Nói cách khác, thể lực và tinh thần của Huyền Vũ doanh giờ đây đều đang ở trạng thái đỉnh!Tuy đối phương tỏ ra đang đề phòng nhưng vẻ mặt mệt mỏi không khó để nhận ra.Ma Phàm cắn răng, sát ý hiện rõ trong mắt, đây chính là cơ hội tốt nhất!

Nếu chờ đối phương khôi phục lại, tình huống sẽ trở nên khó kiểm soát!Sau khi nghĩ thông, vẻ mặt Ma Phàm dần bình tĩnh lại, hắn kéo Lôi Bằng qua bên: “Lôi tử, ngươi đánh trước, chúng ta xông lên!”

Lôi Bằng nhếch môi, vô cùng hưng phấn, đây là việc hắn thích nhất!Huyền Không tự là cái gì chứ?---------------------------Vẻ mặt Phượng Nguyệt xám lại, chiến bộ này nhất định là từ nơi khác chạy tới giúp đỡ, phản ứng của đối phương cực nhanh, vượt xa tưởng tượng của nàng.Nàng hiểu rộng biết nhiều, lập tức hiểu ra Vân Hải giới này đã hoàn thiện hệ thống truyền tống trận.

Trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.

Chỗ tốt của truyền tống trận ai cũng biết nhưng giá cả của mỗi truyền tống trận là không hề thấp, lại cần tu giả tinh thông phù trận tới hoàn thành.

Những thứ này không biết thu lại được nhiều ít ra sao nhưng không phải ai cũng muốn bỏ ra nhiều như vậy.Khi nàng thoáng nhìn qua chiến bộ kia thì tâm tình được thả lỏng đôi chút.Trình độ chiến bộ của đối phương so với chiến bộ của nàng còn kém rất xa.

Nàng không quá ngạc nhiên, đây mới là chuyện bình thường nhất.

Chiến bộ bình thường nhất của Huyền Không tự so với chiến bộ tinh nhuệ địa phương khác thì chẳng kém là mấy.Đây là đại môn phái!Huống hồ lại còn là một trong bốn đầu sỏ!Bọn họ là những người khổng lồ sống trên đỉnh, có thể thong dong nhìn xuống chúng sinh, tùy ý vươn một ngón tay út cũng có thể nghiền chết một đống kiến nhỏ.Trong măt Phượng Nguyệt, Vân Hải giới chỉ là một đám kiên hôi mà thôi!Con kiến có thể gặm chết voi nhưng tuyệt đối không thể gặm chết cự long!Bỗng, nàng tập trung nhìn, vẻ mặt bỗng biến thành không thể tin nổi.

Chiến bộ của đối phương lại dám chủ động tấn công họ!Phương Nguyệt đi theo Giang Triết đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, ngoại trừ ma tộc, chưa từng có chiến bộ nào dám chủ động tấn công họ.Mấy thằng kia điên rồi sao?Phương Nguyệt đứng lên, mắt nàng trở nên lạnh lẽo.

Nàng muốn cho những con kiến kia biết rằng, chỉ cần một chút xíu lửa giận của cự long cũng đủ để đốt chúng thành tro bụi!Những tu giả khác cũng nhanh chóng đứng dậy, hành động của đối phương đã chọc giận họ, những chiến tu kiêu ngạo!-----------------------------Trong lòng Cao Tuyên có chút lo lắng, hắn không ngờ Phượng nguyệt lại nóng ruột như vậy.

Hắn mang theo năm trăm người chạy ngày đêm vẫn không thể đuổi kịp nàng.Phượng Nguyệt đã hồi âm giải thích với hắn, nàng sẽ giải quyết trận chiến này nhanh nhất có thể.Nghĩ đến điều này, Cao Tuyên không khỏi cười khổ, bản thân cố sống cố chết đuổi phía sau, cô nàng lại chẳng cảm kích chút nào.

Nhưng đối với sự tự tin của Nam Nguyệt, hắn không chút hoài nghi.

Luận về trình độ chiến tướng, Phượng Nguyệt còn cao hơn hắn, thủ hạ có một ngàn danh chiến tu cũng là những kẻ lão luyện đã trải qua vô số chiến trận.

Tuy không thể so sánh với Giang Tự bộ nhưng nếu đặt ở bất cứ giới phổ thông nào tuyệt đối có thể coi là tinh nhuệ.Dù thế hắn vẫn không dám dừng lại, điên cuồng chạy đuổi theo.--------------------------“Khụ khụ khụ!”

Tả Mạc giả bộ ho khan.Cả đám người Đào Hưng, Đường Phỉ, Thọ Bình đều bị hắn lôi tới đây.

Mọi người ngơ ngơ nhìn Tả Mạc, kiểu này chắc hắn có chuyện gì muốn tuyên bố.“Từ hôm nay trở đi, mọi người làm ơn gọi ta là Tiếu Ma Qua!”

Tả Mạc làm bộ làm tịch khom người nói.Ngơ ngác, người nhìn người, không biết tại sao Tả Mạc lại làm vậy.

Vẫn là Đào Hưng phản ứng nhanh nhất, hai mắt sáng ngời: “Lẽ nào Tả tiên sinh lo có người sẽ điều tra lai lịch của mình?”

“Đúng vậy, tiên sinh!”

Tả Mạc nghiêm trang đáp lời Đào Hưng.Đường Phỉ khẽ động, thầm nghĩ trong lòng, lẽ nào tên gia hỏa này thực sự bất phàm?

Nếu không sao hắn phải dùng tên giả chứ?Tả Mạc đáp lời chứng thực suy đoán của Đào Hưng, Đào Hưng lại không cho là thế: “Tuy ta không thấy điều này có ích gì, nhưng nếu ngươi vẫn quyết định như thế thì không có vấn đề gì.”

“Rất tốt!”

Tả Mạc vỗ tay ba cái liền, mắt chuyển hướng nhìn những người khác.Đường Phỉ gật đầu: “Được!”

Thọ Bình thật thà gật đầu: “Không thành vấn đề, Tiếu đại nhân!”

Bị Tằng Liên Nhi chỉnh, Thọ Bình trở nên thành thật hơn nhiều.Tả Mạc chẳng thèm nhìn đến Tằng Liên Nhi.

Tả Mạc đổi tên không phải vì nông nổi mà do tên Tả Mạc rất dễ khiến Côn Luân chú ý, ai biết được nơi này có thám tử của Côn Luân hay không?“Tuy các ngươi không phải là chiến bộ của ta nhưng ta vẫn phải nhắc nhở các ngươi.

Lần khiêu chiến này không phải là vô tình, có người muốn đối phó với chúng ta.”

Tả Mạc bình tĩnh nói.Đào Hưng gật đầu: “Là Bộ Tuyên!”

Con bài hắn lưu lại trong thành Thái An đã báo cáo rõ ràng.

Hẳn giải thích: “Bộ Tuyên và chiến bộ của hắn đã vào thành Thái An, chắc chắn kia là trò quỷ hắn bày ra.”

“Đúng là âm hồn bất tán.”

Tả Mạc hồn nhiên quên mất việc bản thân đã giết chết mấy trăm người của đối phương.

Nhưng nghĩ lại thì thấy vô cùng hưng phấn.Bộ Tuyên nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng, khẳng định sẽ không ngừng phái người tới thăm dò mình.Chẳng phải là đút đến tận mồm rồi sao?Tránh cho bản thân mình tự phải đi khiêu chiến.Nhưng trước đó vẫn còn phải tìm hiểu bia ma công.

Nội dung trên bia ma công vô cùng hữu dụng, lần trước hắn đánh gục Bàng Thần là do do cảm ngộ đối với bia ma công đã phát huy tác dụng vào lúc then chốt.Điều này khiến hắn vô cùng mong đợi đối với các bia ma công khác.Lần trước A Văn trở về liền bị Thúc Long mắng cho xối xả, việc bảo vệ đại nhân mới là ưu tiên hàng đầu.

Nghĩ đến đại nhân không muốn quấy nhiễu sự giác ngộ của hắn, cố ý lưu người bảo vệ bên cạnh hắn, A Văn càng cảm động, xấu hổ không thôi.Nhưng khiến hắn không ngờ tới là đại nhân lại ban bố mệnh lệnh nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Đại nhân yêu cầu hắn phải đi xem hết tất cả các khối bia ma công.A Văn ngây ra, hắn cũng hiểu ra đại nhân đang bồi dưỡng mình.

Trong lòng hắn thầm thề, nhất định sẽ đi theo đại nhân mãi mãi!Tả Mạc thật không nghĩ nhiều đến vậy, hắn cũng nhớ rất kĩ các bia ma công đã đọc.Nhưng khiến hắn không ngờ đến chính là khi hắn đi ra khỏi sân, không biết có ai hô lớn: “Hắn đi ra rồi!”

Rào rào, một đám lớn người lập tức xông tới.Tả Mạc cả kinh, suýt chút nữa thì động thủ.

Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra những người này tuy có kích động nhưng dường như không có địch ý.“Đại nhân!

Mong ngài thu ta làm đồ đệ!”

“Đại nhân!

Khẩn cầu ngài thu ta làm đồ đệ!”…Trong nháy mắt biển người vây quanh Tả Mạc tầng tầng lớp lớp, đại môn trở nên vô cùng chật chội.

Tả Mạc ngây ra, hiển nhiên không hiểu gì.

Cho tới tận khi Đào Hưng đi tới, giải thích một chút Tả Mạc mới hiểu ra.Bái sư!Những người này đều muốn bái sư, Tả Mạc chiến thắng Bàng Thần đã có hiệu ứng.Trước mặt toàn người là người, đông nghịt, thật quá kinh khủng.Thoáng nhìn qua, Tả Mạc phỏng đoán chỗ này không dưới một trăm người, mắt họ đang nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.“Đừng đáp ứng.”

Đào Hưng nói thầm vào tai hắn: “Những người này thực lực đều rất tồi, không có tiền đồ, ngươi mà đáp ứng thì sau này sẽ có hệ lụy.”

Tả Mạc trầm mặc.Chương 578 : Tất Điêu Vũ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc nhìn những đôi mắt đầy khát vọng rồi nghĩ về thời gian trước đây, trong lòng không biết có cảm giác gì.

Nhưng hắn biết, Đào Hưng nói đúng, nơi đây không phải Vân Hải giới, nguy cơ tứ phía, hắn chỉ hơi vô ý thì mạng nhỏ khó giữ.

Nếu bản thân gặp phải phiền phức, đến lúc đó không chỉ liên lụy mỗi mình và những người này cũng chẳng có kết cục tốt lành gì.Tả Mạc đang muốn mở lời.Bỗng, một tiếng động kì dị từ xa truyền tới.Như tiêu mà không phải là tiêu, như địch mà không phải là địch, nhỏ như tơ nhện, như có như không.Đường phố đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh, trong tiếng động như ẩn chưa sức mạnh có thể làm dịu tâm tình mọi người, khiến người ta dần bình tâm lại.Một bóng người từ hướng cửa thành chậm rãi đi tới.

Cửa thành ngược sáng, điểm đen từ nhỏ dần lớn lên, từ từ hóa thành một bóng người cao lớn.Cả một cây trắng, mắt lấp lánh có thần, tóc dài như thác xõa xuống, khuôn mặt hoàn mỹ không chút nam tính như có ma lực nào đó khiến họ không thể không nhìn.

Những hạt nước mưa đọng trên người hắn, chợt tụ chợt tán như bầy cá, rất tinh nghịch.Thanh âm kì dị kia là do những giọt nước mưa này phát ra.Khi người đó lại gần, cảm giác yên tĩnh càng ngày cành mãnh liệt.Hắn chậm rãi đi tới, mắt không nhìn ngang tựa như không thấy những kẻ khác, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta yêu thích, giống như thần tiên hạ phàm vậy.Tiếng động do mất giọt nước phát ra vô cùng êm tai, Tả Mạc càng nghe càng mê.

Một số hồi ức đẹp hiện ra trong đầu, toàn bộ phiền não liền biến mất, bất giác trên miệng hắn hiện ra nụ cười sung sướng.Bỗng, hoa văn thái dương ở trước ngực Tả Mạc sáng ngời, một dòng chảy nóng bỏng tự động lưu chuyển khắp cơ thể hắn.

Tả Mạc giật mình, cảnh sắc trước mặt biến đổi, hình ảnh lập tức biến mất, tiếng động vừa rồi còn xuyên thẳng vào linh hồn giờ đây vẫn rất êm tai nhưng đã thiếu đi ma lực khó nói nên lời kia.Tả Mạc hoảng sợ, những người xung quanh đều đang cười đầy ngây ngô giống như một cơn ác mộng khiến hắn sởn tóc gáy.Ma âm thật lợi hại!Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bóng người kia, gã là ai?Bước chân của đối phương tựa hồ hơi dừng lại, thoáng liếc qua Tả Mạc nhưng không dừng mà tiếp tục bước đi.Toàn bộ đường phố yên lặng vô cùng, trên mặt mọi người đều hiện lên nụ cười rất lạ.“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh vang lên, không lớn nhưng lại giống như tiếng sâm vang vọng khắp thành Thái An.

Ma âm như có như không dần biến mất.

Đám người bị ma âm khống chế dần tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, vô cùng sợ hãi nhìn nam tử mặc bạch y kia.Đào Hưng cũng đã tỉnh lại, khi hắn nhìn thấy nam tử bạch y đang đứng kia thì sắc mặt đại biến, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ, thất thanh hô lớn: “Tất Điêu Vũ!”

“Tất Điêu Vũ?”

Tả Mạc nghe thấy thế liền hỏi.“Hắn sao lại tới thành Thái An?”

Đào Hưng lẩm bẩm một mình, mặt trắng bệch.Bóng dáng Tất Điêu Vũ đã khuất, ma âm vẫn quấn lấy lòng người cũng biến mất.

Đường phố một lần nữa lại trở nên nháo nhiệt nhưng trên mặt mọi người vẫn còn lưu lại chút kinh hãi.“Tất Điêu Vũ là một trong những cao thủ nổi danh nhất hiện nay, hai mươi ba tuổi đã đạt tới tướng giai đỉnh cao.

Vì muốn tìm kiếm cơ hội đột phá nên hắn tìm tới thành Thái An, trong một năm đã đả bại rất nhiều anh hào.

Sau đó biến mất, không ngờ hắn lại quay về thành Thái An!”

Đào Hưng nhớ lại: “Đã ba năm rồi, thành Thái An sẽ lại trở nên sôi động!”

“Thật là lợi hai!”

Tả Mạc thầm than trong lòng, vừa rồi ngay cả hắn cũng trúng chiêu, thực lực của đối phương sâu không thể dò.“Đúng là rất lợi hại, hắn cũng ngang trời xuất thế, lai lịch thần bí, đến giờ không ai biết hắn rốt cuộc thuộc về gia tộc nào.

Bàng Thần mà ngươi giết chính là kẻ có thể ngăn cản được ba mươi chiêu của Tất Điêu Vũ mà nổi danh, ngươi có thể tưởng tượng năm đó Tất Điêu Vũ lợi hại ra sao.”

Đào Hưng vô cùng tôn trọng nói.“Hắn so với trước kia đã lợi hại hơn rồi!”

Tả Mạc đầy tôn trọng nói, mặc dù hắn không biết thực lực của Tất Điêu Vũ giờ ra sao nhưng hắn tin tưởng, nếu Bàng Thần tái đấu với Tất Điêu Vũ tuyệt đối không chịu nổi một chiêu!Ngay cả lão tặc ngốc Định Chân cũng không khiến Tả Mạc cảm thấy áp lực nhiều như Tất Điêu Vũ.Ma âm kia Tất Điêu Vũ không cố ý dùng hết sức mà chỉ là mấy giọt nước mưa toát ra, dư âm đã có uy lực như thế, vậy nếu đối phương toàn lực phát động thì sẽ kinh khủng đến mức nào!Tả Mạc không biết bản thân có thể chống đỡ được mấy chiêu của đối phương.Đây là ma tộc lợi hại nhất mà Tả Mạc trông thấy!“Hắn cũng đi tới chỗ bia ma công?”

Tả Mạc bỗng hỏi.“Ngày mai chúng ta sẽ đi tới chỗ bia ma công.”

Đào Hưng vội vàng trả lời.Tả Mạc biến sắc: “Không xong, A Văn vẫn đang ở chỗ bia ma công!”

Dứt lới, hắn không chút do dự bay lên trời, bay về phía bia ma công.Trong lòng hắn vô cùng lo lắng, A Văn ngàn vạn lần đừng trêu chọc ma đầu này!Cố gắng chạy nhanh hết sức, tốc độ của hắn được đẩy lên cực nhanh, trong chớp mắt đã tới chỗ bia ma công.

Khi hắn đến chỗ bia ma công thì thở phào nhẹ nhõm, bóng dáng Tất ma đầu đã biến mất ở sâu trong rừng bia, mục tiêu của hắn chính là mấy khối bia cuối cùng.A Văn đang đứng dưới một tấm bia đá, vẻ mặt ngây ngốc.Tên gia hỏa này lại giác ngộ sao?Tả Mạc sửng sốt, nhất thời dở khóc dở cười nhưng sau đó lại tán thưởng, thiên phú của A Văn thật xuất sắc!

Nội dung trên bia ma công hắn đã phái người sao chép lại, mỗi thủ hạ đều có một phần.

Nhưng đến tận bây giờ mới chỉ có A Văn giác ngộ.Hơn nữa khiến người ta giật mình chính là hắn đã hai lần giác ngộ!Tả Mạc có chút cảm thán, hắn tuy lĩnh ngộ được không ít tâm đắc từ bia ma công nhưng vẫn chưa tiến vào trạng thái giác ngộ.

Vậy mà tên gia hỏa này đã trải qua hai lần rồi!Tả Mạc lắc đầu cười, tâm trạng bình thường trở lại, bắt đầu xem xét tiếp.Tiến độ của hắn rất nhanh, dù gặp phải một số vấn đề thì chỉ nghĩ ngợi trong giây lát liền trở nên sáng tỏ.

Bây giờ thực lực của hắn đã đạt tới tướng giai, có thể suy nghĩ sâu xa hơn, mấy vấn đề này rất dễ dàng giải quyết.Rất nhanh, rừng bia lại bình thường trở lại.

Tất Điêu Vũ đứng ở chỗ sâu nhất, không ảnh hưởng gì đến những người đang quan sát bia ma công khác.

Dòng người nhộn nhịp nhốn nháo lại xuất hiện.Bước chân của Tả Mạc càng ngày càng chậm, nội dung càng ngày càng thâm ảo khó hiểu khiến hắn phải chậm rãi suy nghĩ.Hắn đi sâu vào trong, người xung quanh hắn càng ngày càng ít.Tả Mạc vô cùng kinh ngạc, hắn phát hiện ra một số chỗ đặc biệt trên bia ma công.Bắt đầu từ bia ma công thứ hai mươi hai, nội dung trên bia thực tế đã không giới hạn ở ma công, hắn có thể nhìn thấy rất nhiều trình bày và phân tích tiếp cận pháp quyết, yêu thuật.Lúc đầu hắn chỉ cho rằng đó là ngẫu nhiên, nhưng càng ngày nội dung tương tự càng nhiều lên khiến hắn bừng tỉnh, vô cùng kinh hãi, đây không phải ngẫu nhiên!Pháp quyết, yêu thuật, ma công, ba cái Tả Mạc đều đã học qua.

Tuy hắn tu luyện pháp quyết không quá xuất sắc nhưng đã đọc qua không ít ngọc giản pháp quyết, cơ sở vô cùng vững chắc.

Về phần yêu thuật tuy không xuất sắc như ma công nhưng có thể thi triển cấp cổ hoang tế thuật thì ở yêu giới cũng có thể xưng là cao thủ.Điều này làm cho hắn khi đối diện với những trình bày và phân tích này thì không gặp quá nhiều khó khăn, trong lòng hắn không khỏi xuất hiện một dấu hỏi rất to.Sư Tử Minh lẽ nào tinh thông ba lực?Nghi hoặc này không ngừng lớn lên trong lòng hắn.

Trình bày và phân tích của Sư Tử Minh về pháp quyết hay yêu thuật và ma công đều rất chuẩn xác, ngay cả kẻ biến thái như Tả Mạc hiểu rõ ba lực cũng phải mất khá nhiều công sức để nắm rõ một số chỗ.Lẽ nào trên đời này có người sinh ra đã biết?---------------------------Ở một bia ma công cách đó không xa.“Bia thứ mấy rồi?”

Một nam tử mặt nhọn thấp giọng hỏi, mắt hắn vẫn đang tập trung nhìn Tả Mạc đứng trước tấm bia đá.“Bia thứ hai mươi sáu.”

Đồng bọn của nam tử mặt tím đưa ra đáp án.“Tên gia hỏa này không phải là tùy tiện xem đâu.”

Nam tử mặt nhọn có chút do dự nói: “Tốc độ này có hơi nhanh đó.”

“Hơi nhanh?

Là quá nhanh ấy chứ!”

Nam tử mặt tím lạnh lùng nói.“Đúng vậy, ngày thứ hai đã nhìn tới bia ma công thứ hai mươi sáu, không có khả năng!”

Nam tử mặt nhọn không cho là vậy: “Lẽ nào hắn phát hiện chúng ta đang theo dõi hắn?”

“Ai bảo không có khả năng chứ?

Ngươi quên một người rồi sao.”

Nam tử mặt tím nói.“Người nào?”

Nam tử mặt nhọn hỏi.“Vị sâu bên trong kia!”

Nam tử mặt tím hất hàm về phía sâu trong rừng bia rồi thấp giọng nói: “Ngươi đã quên vị đó rồi sao?”

“A!”

Hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt nam tử mặt nhọn trắng bệch ra: “Sao có thể quên được?

Một ngày một đêm, ba mươi tấm bia đá, tốc độ này từ trước đến nay chưa ai đạt được!”

“Trước kia chưa từng có, sau này nhất định cũng không có.”

Nam tử mặt tím vẫn nhìn chằm chằm vào Tả Mạc rồi tự nói với bản thân: “Ta có cảm giác, tên Tiếu Ma Qua này không phải kẻ tầm thường.”

“Ngươi thấy hắn không phải là đang cưỡi ngựa xem hoa?”

Nam tử mặt nhọn không tin tưởng hỏi lại.“Không phải.”

Nam tử mặt tím nói: “Ngươi để ý tới thời gian hắn dừng lại ở trước mỗi tấm bia đá, càng đi vào trong thời gian hắn dừng lại càng lâu.

Mà tấm bia đá này hắn đã dừng lại hơn một giờ rồi, rõ ràng hắn đang suy nghĩ, không phải là cưỡi ngựa xem hoa đâu!”

“Vậy...

Vậy chẳng phải hắn...”

Nam tử mặt nhọn lắp bắp nói.“Cũng giống Tất Điêu Vũ năm đó!”

Nam tử mặt tím trầm giọng nói nốt câu đồng bọn đang bỏ dở.

Hắn vì gia tộc mà sinh sống ở thành Thái An đã mười năm, công việc mỗi ngày đều rất khô khan, đó là quan sát những ma tộc đang nhìn những tấm bia đá.Người thường sẽ không chú ý tới chi tiết này, bọn họ có thể từ những chi tiết nhỏ này để đoán ra rất nhiều chuyện.Trong mắt hắn, tốc độ quan sát của Tả Mạc đối với các tấm bia đá còn kinh khủng hơn xa việc hắn có thể chiến thắng Bàng Thần.Nam tử mặt tím ngậm miệng lại, mắt hắn lóe sáng, nhìn chằm chằm vào Tả Mạc đang trầm tư trước tấm bia đá.

Hắn có dự cảm mãnh liệt rằng thành Thái An sắp xuất hiện một thiên tài, ngang trời xuất thế!Bình tĩnh trở lại, hắn nói với đồng bọn: “Ngươi nhanh đi báo với chủ quản.”

Nam tử mặt nhọn không dám chậm trễ, nhanh chóng xoay người biến mất trong bóng tối.Nam tử mặt tím bỗng nhìn sang hướng khác, ở một chỗ sâu trong rừng bia, nơi đó vừa có một bóng người chợt lóe lên rồi biến mất.

Không cần suy nghĩ hắn cũng biết đối phương là ai.Tới đúng lúc thật!Xem ra, các thế lực đều rất coi trọng người kia!Chương 579 : Nộ Hỏa Liên TônConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnChiến trường kéo dài hơn trăm dặm, trên bầu trời, những vệt sáng chói mắt thỉnh thoảng lại lóe lên, tiếng nổ ầm ầm cùng tiếng gào thét thê lương vang lên không dứt bên tai.Kiếm mang, pháp quyết, pháp bảo, chiến trận, các loại ánh sáng khiến bầu trời trở nên vô cùng rực rỡ.

Vô số bóng người qua lại khắp nơi, truy đuổi, triền đấu, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.Thỉnh thoảng có người nổ tung xác hoặc rơi từ trên không xuống, chìm vào trong tầng mây.Nhất là khi tu giả kim đan kì của song phương va chạm, một kích toàn lực thậm chí tạo ra hàng loạt những vệt sáng lớn nhỏ, sóng khí tàn sát bừa bãi không phân biệt địch ta, mọi chỗ đều bị quét qua.Một phương quyết tốc chiến tốc thắng, một phương cố gắng lấy công bù thủ, cục diện nóng bỏng xảy ra ngay từ đầu.----------------------------Rất nhanh Phượng Nguyệt đã cảm thấy áp lực.Dự đoán vừa chạm đã vỡ không xảy ra.

Đối phương giống như một miếng da trâu dẻo dai, bám chặt lấy bọn họ.

Thực lực của đối phương không cao, đấu pháp cũng không có gi đặc thù, trong mắt nàng, thậm chí còn có chút vụn vặt không thành hệ thống.Nhưng chính đội ngũ như thế lại có thể giằng co với họ trong nửa cảnh giờ mà không rơi vào hạ phong.Tại sao có thể như vậy?Nàng biết rõ các chiến tu dưới trướng đều rất mệt mỏi, cũng biết nhân số đối phương gấp đôi bọn họ nhưng theo nàng thì những điều này không thể ngăn cản được bước tiến của bọn họ.

Thực lực chỉnh thể của bọn họ vượt xa đối phương.

Bọn họ được huấn luyện rất kĩ càng, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, dựa theo lẽ thường thì lúc này bọn họ hẳn đã quét sạch chiến trường mà không phải giằng co như này.Phương Nguyệt cố gắng giữ bản thân tỉnh táo, không có Giang Triết ở bên khiến nàng cảm thấy không quen lắm, nhưng rất nhanh tu dưỡng tốt đã được thể hiện ra vô cùng rõ ràng.Nàng quan sát chiến trường một cách cẩn thận.----------------------------Lôi Bằng chém giết tới đỏ cả mắt, thanh kim lưu đại kiếm đi đầu của Huyền Vũ doanh giống như một chiếc máy xay.

Nơi nó đi qua, các loại pháp bảo đều bị nghiền nát tại chỗ, nhất thời cảm giác thăng hoa đánh đâu thắng đó bốc lên.Bọn họ giống như những chiếc chày sắt, cắm sâu vào trong những khối mỡ đông.Song phương lập tức rơi vào cục diện triền đấu.Đôi mắt Ma Phàm không xao nhãng như ngày thường, ánh mắt hắn trở nên vô cùng lợi hại, giống như cặp mắt của chim ưng.

Thế cục trước mặt rất có lợi đối với hắn, Huyền Vũ doanh chiếm ưu thế về mặt nhân số, triền đấu là thích hợp nhất đối với bọn họ.

Hơn nữa thời gian càng kéo dài thì bọn họ càng có lợi.Huyền Vũ doanh dù sao cũng vừa mới thành lập, đánh hội đồng thì chấp nhận được chứ nếu khí thế của đối phương quá mạnh mẽ khẳng định sẽ vỡ vụn.Trái lại chiến trường hỗn loạn như này có thể khiến tiểu chiến thuật của bọn họ phát huy tới tột cùng.Quả nhiên, trải qua lúc đầu hoảng loạn, Huyền Vũ doanh rất nhanh đã thích nghi được.

Ma Phàm định ra tiểu chiến thuật có một điều đặc biệt, đó là mỗi tiểu đội sẽ có một chiến thuật hạch tâm.Đảm nhiệm vị trí hạch tâm của chiến trận là thành viên của Thiên Phong khúc với kinh nghiệm chiến đấu phong phú.

Chỉ cần hạch tâm chiến thuật của cả đội không loạn, toàn bộ tiểu đội sẽ không loạn.Những hạch tâm chiến thuật này không phụ sự mong đợi của Ma Phàm, rất nhanh bọn họ đã ổn định, đội viên nhận được chỉ huy biểu hiện càng ngày càng ngoan cường.Chiến trường hỗn loạn, tu giả Huyền Vũ doanh như cá gặp nước.Chiến tu của Thiên Phong khúc đều là những người được mẹ trẻ tuyển chọn kĩ trong giai đoạn đầu.

Đa số bọn họ đều có tu vi kim đan kì, hơn nữa tu luyện thường ngày còn gian khổ hơn rất nhiều so với tu giả phổ thông.Trong thời gian khá dài, Thiên Phong khúc chính là cánh tay phải của mẹ trẻ!Mỗi người trong họ đều là kẻ thân chinh bách chiến, là binh sĩ tinh nhuệ, dù cho chống lại kim đan của đối phương cũng không rơi vào thế hạ phong.-----------------------------Phượng Nguyệt rất nhanh liền nhận ra ý định của Ma Phàm, đôi mi thanh tú nhíu lại, lạnh giọng nói: “Không nên triền đấu!

Dùng chiến trận tấn công!”

Rất nhanh, chiến tu Huyền Không tự nhanh chóng rút khỏi chiến trường.Tốc độ của họ rất nhanh, chiến tu Huyền Vũ doanh đuổi không kịp.

Pháp bảo của chiến tu Quy đảo tuy tốt nhưng cũng chỉ có thể so sánh với những thế lực bình thường thôi, nếu để so sánh với trùm sỏ như Huyền Không tự thì cách biệt quá lớn.Phượng Nguyệt thoáng nhìn, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà nàng tổn thất khoảng một trăm người.

Tuy đối phương thiệt hại còn nhiều hơn thế nhưng nàng vẫn vô cùng tức giận.Mình lại bất phân thắng bại cùng một kẻ vô danh, không thể tha thứ được!Đôi mắt đẹp của Phượng Nguyệt trở nên lạnh lẽo.Các chiến tu tập trung xung quanh nàng, mọi người nhìn nàng và đợi lệnh.Phượng Nguyệt hít một hơi thật sâu, tay phải vung lên.“Nộ Hỏa Liên Tôn chiến trận!”

Mắt các chiến tu sáng rực lên, lúc trước bọn họ bị dồn nén, sĩ khí có chút suy sụp nhưng rất nhanh đã được đẩy lên cao.Nộ Hỏa Liên Tôn chiến trận!Một trong những chiến trận kinh điển của Huyền Không tự, có khả năng tấn công kinh người!Nộ Hỏa Liên Tôn chiến trận là chiến trận được Giang Triết sử dụng nhiều nhất trong chiến dịch đánh Lãnh Sơn giới.

Vô số ma tộc ngang ngược không ai chịu nổi đều bị Nộ Hỏa Liên Tôn chiến trận đốt thành tro!Hỏa liên vô song!Tứ đại môn phái đều có chiến thuật độc đáo riêng biệt, mỗi cái đều thành hệ thống nhưng nếu luận về lực tấn công, Hoành Ba Dược Kiếm chiến trận của Côn Luân, Thiên Luân chiến trận của Thiên Hoàn, Lưu Kim chiến trận của Tây Huyền thì Nộ Hỏa Liên Tôn của Huyền Không tự là đứng đầu!Hỏa xà đỏ bừng uốn lượn trên mỗi cánh tay của chiến tu Huyền Không tự.Đối phương không ngừng co lại, hành động này khiến bọn họ vô cùng hưng phấn.----------------------------Ma Phàm vừa nhìn thấy chiến tu của đối phương rút khỏi chiến trường liền hiểu ý định của mình đã bị đối phương nhận ra.

Nhưng điều này vẫn nằm trong dự liệu của hắn, lợi dụng sức đánh của Lôi Bằng tiến vào đội ngũ của đối phương mà đạt được mục đích triền đấu.Chiến tướng của Huyền Không tự ngốc sao?

Hắn không tin.Nhưng phản ứng cực nhanh của đối phương khiến hắn giật mình.

Hắn biết rõ, chính thức chiến đấu bây giờ mới bắt đầu.

Cũng may, Huyền Vũ doanh gà mờ đã bắt đầu nắm được tiết tấu của chiến trường, càng về sau càng có thể chịu được áp lực, sẽ không bị vỡ trận.“Bọn họ muốn tấn công hẳn sẽ dùng Nộ Hỏa Liên Tôn!”

Niên Lục híp mắt, thở dốc, hắn vừa rồi chém giết cực kì kịch liệt với kim đan của đối phương.Ma Phàm gật đầu, hắn cũng nhận ra.

Từ khi biết sẽ phải đánh một trận với Huyền Không tự thì chiến pháp của Huyền Không tự không ngừng được sưu tập hoàn thiện, Ma Phàm cũng đã xem qua chúng.Hắn liếm liếm môi, trong mắt lóe lên một tia hàn quang.“Kêu mọi người chuẩn bị chút.

Không ngờ tới phần đại lễ này lại dành cho họ, thật may mắn!”

Niên Lục cười thầm, quay người đi chuẩn bị.Rất nhanh, Huyền Vũ doanh đã hình thành một chiến trận vòng tròn, nhìn qua chẳng khác gì một chiến trận phòng ngự bình thường.“Tập trung tinh thần!

Tất cả đều nhanh chóng ổn định!”

“Nghe rõ đây!

Đừng hoảng hốt!

Cứ làm như tu luyện ngày thường là được!”

“Họ dọa đừng sợ, chẳng có gì ghê gớm đâu, vừa rồi không phải chúng ta đã giết mấy trăm người rồi sao?”

Các chiến tu cũ đều đang cố gắng động viên đồng bạn, chiến trận này của bọn họ đã tập luyện qua nhưng chưa từng dùng trong thực chiến.Chiến trận này là do Ma Phàm tốn rất nhiều tâm huyết để tạo ra, mục tiêu lúc đầu là dùng để ngăn chặn sóng tấn công ba lớp của Chu Tước doanh.

Tuy trên lý luận có thể chống đỡ được nhưng bởi vì chưa thực chiến bao giờ nên Ma Phàm không khỏi có chút khẩn trương.Nhưng đối phương lại dự định dùng chiến trận tấn công như vậy chiến trận này không thể nghi ngờ là thích hợp nhất.Lợi cho các ngươi quá!Ma Phàm quan sát kỹ đối phương, liếm liếm môi, cực giống con sói đang đi săn!

Có chút thấp thỏm nhưng vô cùng hưng phấn!Đúng lúc này, đối phương phát động!-----------------------------Trên bầu trời, hơn một ngàn đường lửa giống như mưa đột nhiên xuất hiện!Tiếng rít vang lên ầm ĩ, biển mây quay cuồng!Hỏa xà quấn quanh cánh tay của chiến tu Huyền Không tự đột nhiên tăng vọt, lớn mạnh hơn gấp mấy lần.

Kinh khủng nhất chính là những tu giả kim đan kì, cánh tay họ hoàn toàn được bao phủ bởi hỏa diễm hừng hực, màu sắc so với chiến tu phổ thông còn đậm hơn, tiếng rít gào vang vọng trầm thấp khiến người nghe khiếp đảm.Bọn họ không ngừng gia tốc, gia tốc, gia tốc!Tiếng rít càng lúc càng lớn.

Sóng khí kinh khủng giống như một chiếc búa lớn bổ về phía đám người Vân Hải tạo thành một chiếc kéo mây!Tu giả kim đan ở phía trước mặt ửng hồng, hỏa diễm trên tay càng dài hơn!Con ngươi hắn co lại, quát lớn: “Nộ!”

Tay phải đang xúc thế toàn lực phát ra!“Nộ!”

Chiến tu phía sau hắn đồng thanh gào lớn, không chút do dự phát lực!Gần ngàn quyền mang hỏa diễm thoát ra, tựa như ngàn con hỏa long xổ lồng, gào thét ầm trời, nhào tới đối phương!Tốc độ của quyền mang hỏa diễm càng ngày càng nhanh.

Bắt đầu từ đạo quyền mang hỏa diễm đầu tiên va chạm, không ngừng có quyền mang va vào quyền mang đằng trước, càng ngày va chạm càng nhiều.Tầng tầng va chạm, quyền mang hỏa diễm càng ngày càng khổng lồ giống như một con quái thú không ngừng thôn phệ đồng loại!Trong chớp mắt, gần ngàn đạo quyền mang hỏa diễm kết hợp thành một thể, hóa thành một hỏa cầu thật lớn!Bên ngoài hỏa cầu không ngừng chuyển động, có thể thấy một chiếc bóng mơ hồ do hỏa diễm tạo nên.Trong hỏa cầu, hình bóng kia ngày càng trở nên rõ ràng, rất nhanh liền hiện rõ, lửa bên ngoài như đóng băng, một khuôn mặt đang trợn mắt nhìn hiện ra trong mắt mọi người!Giống như có một bàn tay vô hình đang vuốt ve những ngọn lửa nóng bỏng này.Binh!Tựa như thủy tinh vỡ, hỏa diễm bên ngoài cầu lửa đột nhiên hóa thành hỏa tinh bay khắp trời, gió chỉ thổi khẽ liền biến mất.Hỏa tinh khắp trời, Nộ liên tôn giả cao tới hơn ba mươi trượng, tay phải nâng một đóa hỏa liên to gấp mấy lần hắn, tựa như lưu tinh mang theo thanh thế đáng sợ hướng tới Huyền Vũ doanh đang co đầu rụt cổ!Trong giây lát, bầu trời như bị hỏa diễm nóng chảy thiêu đốt đỏ rực lên.Biển mây dưới chân ầm ầm tan vỡ.Hỏa liên tôn giả kim cương Nộ hờ hững nhìn những con kiến hôi.Ma Phàm không dám thở mạnh, mắt nhìn chằm chằm vào hỏa liên tôn giả đang vọt tới với tốc độ kinh người, trong mắt hiện lên sự điên cuồng.Trong giây lát, mắt hắn trợn lên, phi kiếm đã sớm vung lên, dùng hết sức chém xuống.“Sát!”

Chương 580 : Hồng Hồ chiến trận .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCánh tay mỗi ngưởi Huyền Vũ doanh đều được bao phủ bởi quang mang với màu sắc khác nhau, từ xa nhìn lại giống như rất nhiều ngọn đèn sặc sỡ được đốt lên vậy.Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ rất ngạc nhiên phát hiện ra những màu sắc khác nhau này đang lồng vào nhau, một vòng lồng một vòng, có ba mươi sáu tầng tạo thành một vòng tròn hơi méo.Khi Ma Phàm hét lên “sát”!Tu giả ngoài cùng không chút do dự chém quang đoàn trong tay ra.Hưu!Một vệt sáng hình cung giống như cầu vòng đột nhiên bay ra từ trong viên trận (trận hình tròn) gào thét bay tới trước mặt hỏa liên tôn giả.Phì phì phì!Tiếng rít gào không dứt, vệt sáng hình cung tầng tầng lớp lớp, dày đặc như mưa.

Trong thời gian mười hơi thở, toàn bộ ba mươi sáu tầng của viên trận toàn bộ thoát ra!Màu sắc những vệt sáng hình cung không giống nhau, ba mươi sáu vệt sáng hình cung với màu sắc khác nhau, tầng tầng lớp lớp tạo thành những đường cong rực rỡ!Hồng Hồ chiến trận!Chiến trận phòng nhự mà Ma Phàm hao tốn rất nhiều tâm tự để tạo ra cho Huyền Vũ doanh.

Vì chiến trận này hắn đã tốn rất nhiều thời gian và khí lực, chạy không biết bao nhiêu lần tới Kim Ô doanh!Trong nháy mắt khi cầu vồng thành hình thì sáng rực lên, sự hưng phấn len vào từng thớ thịt trên người Ma Phàm, hắn không kiềm chế được run lên.Mọi người không nén được thở dài một tiếng.Không ai biết rằng bọn họ tu luyện chiến trận này đã trải qua không ít đắng cay, phải chịu không biết bao lần phạt!

Mỗi người, từ Ma Phàm cho đến chiến tu mới nhập doanh đều nhẫn nại kiên trì tu luyện!Độ khó để tạo ra cầu vồng kia tỉ lệ thuận với vẻ đẹp mỹ lệ động lòng người của nó.Ba mươi sáu vệt sáng hình cung có một đường bị lỗi sẽ tạo ra nhiễu loạn đối với các hình cung khác, biến tất cả thành pháo hoa chẳng có tác dụng gì.Nộ liên tôn giả tựa như cảm thấy được sự uy hiếp, bỗng gào lên đầy giận dữ, hai tay nâng hỏa liên ầm ầm đập xuống!Cầu vồng hình cung sáng lạn tựa như gió đảo qua bầu trời, yên lặng xuất hiện trước mặt Nộ Liên tôn giả.Ngọn lửa đỏ tươi nở rộ!Cầu vồng sặc sỡ rực rỡ!Hai cái không chút hoa xảo đồng thời đánh nhau.Trong nháy mắt quầng sáng sáng rực lên khiến không gian xung quanh trở nên vô cùng chói mắt.

Nhưng tu giả kim đan kì không ai dám chớp mắt, bọn họ mở to mắt sợ bỏ qua điều gì đó!Vệt sáng hình cung đầu tiên bị đánh tan!Vệt sáng hình cung thứ hai bị đánh tan!…Vệt sáng hình cugn thứ mười văng tung tóe!Vệt sáng hình cung thứ mười một văng tung tóe!…Vệt sáng hình cung thứ mười tám vững vàng ngăn chặn hỏa liên!Nộ Liên tôn giả nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng dấn thân vào hỏa liên, hỏa liên tăng vọt!Vệt sáng hình cung lại tan vỡ.…Vệt sáng hình cung thứ hai mươi ba!Hỏa liên dường như dính vào vệt sáng hình cung, bất luận nó bốc lên như nào vệt sáng hình cung vẫn sừng sững bất động.Ầm!Hỏa liên đột nhiên bủng nổ, hồng mang chói mắt rồi bỗng bạch quang sáng rực lên, ngay cả kim đan kì cũng không nhịn được phải nhắm chặt mắt lại!Tầng thứ hai mươi bốn nghiền nát!

Tầng thứ hai mươi lăm nghiền nát!…Vệt sáng hình cung thứ hai mươi bảy vững vàng ổn định chống đỡ, không bị lui về phía sau.

Sóng khí kinh khủng tàn phá bừa bãi, dọc theo vệt sáng hình cung hướng về hai bên tràn tới.Sắc mặt mấy tên kim đan dưới trướng Phượng Nguyệt bỗng trắng bệch ra, lực lượng phản phệ cực mạnh khiến bọ họ bị thương tại chỗ.

Mấy tên tu giả tu vi kém thì ho ra máu, ngã ngửa ra sau.

Đồng bọn lập tức đỡ lấy họ nhưng sắc mặt đám tu giả này xám ngoét lại, hiển nhiên khó thể sống được nữa.Nhưng không ai để ý tới điều này, mọi người đang nhìn chằm chằm vào vệt sáng hình cung mỏng như cánh ve kia, mặt dại đi!Vậy mà lại…

Vậy mà lại có thể đỡ được…Sao, sao có khả năng chứ…Nộ hỏa liên tôn sao có thể đỡ được chứ?Phượng Nguyệt ngơ ngác nhìn cầu vồng mỹ lệ kia, mặt đầy vẻ không tin.

Không ai hiểu rõ uy lực của Nộ hỏa liên tôn hơn nàng, nàng tin rằng chỉ sợ tam đại môn phái khác cũng tuyệt đối không thể thoải mái chống đỡ nộ hỏa liên tôn như vậy!Đã bị phá…Giật mình tỉnh lại, sắc mặt Phượng Nguyệt đột nhiên trắng bệch ra.

Uy lực của Nộ hỏa liên tôn vô cùng mạnh nhưng vẫn có thiếu sót đó là quá cương mãnh, một khi bị đỡ rất dễ sinh ra phản phệ.Chỉ bởi nó cơ hồ không gì không phá được nên thường chỗ thiếu sót này không nhiều người nhớ lắm.Đến lúc này!Điểm thiếu sót này đã lộ ra rõ.

Phương Nguyệt nhìn bốn phía, trong lòng không khỏi sầu khổ, phân nửa chiến tu đã bị thương.

Lần đầu tiên nàng nhận ra một điều, nhìn chằm chằm vào đối phương, hàm răng như muốn cắn nát đôi môi anh đào.Vân Hải giới vắng vẻ vô danh, vô danh chiến bộ…Đến bây giờ nàng vẫn chưa biết tên chiến bộ của đối phương nhưng chính chiến bộ này lại có thể thoải mái đỡ được Nộ hỏa liên tôn danh chấn tứ cảnh thiên!Nàng nhìn chằm chằm vào đối phương giống như muốn khắc thật sâu hình ảnh của đối phương vào trong đầu.----------------------------“Ha ha ha ha!

Ta biết mà!

Ta biết mà!

Sợ trym gì chúng!”

Lôi Bằng lớn giọng, gần xa có thể nghe rõ, sắc mặt hắn tuy đầy mệt mỏi nhưng cũng đầy hưng phấn.Niên Lục cũng cười ngoác cả miệng, khuôn mặt đẹp zai trông như trẻ con.Ma Phàm vô cùng kích động nhưng không nói được lời nào.

Hắn quá kích động, thực sự quá kích động, trước nay chưa từng kích động như thế!Hồng Hồ chiến trận là kết tinh tâm huyết của hắn!Hắn biết bản thân không phải chiến tướng xuất sắc gì nhưng nếu mẹ trẻ đã giao Huyền Vũ doanh cho mình, nhất định hắn sẽ không phụ lại sự kì vọng này.

Tu giả tốt xấu lẫn lộn, pháp quyết đủ loại, hắn đã dùng sự kiên trì kinh người để ghép chúng thành một khối.Chiến thuật không quá phức tạp, số lượng tiểu chiến thuật nhiều đến nỗi người ta chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn.Hồng Hồ chiến trận tuy do hắn nghĩ ra nhưng chính Kim Ô doanh đã hoàn thiện nó.Hắn tự biết rõ bản thân.Hắn biết rõ Huyền Vũ doanh vĩnh viễn không thể được như Chu Tước doanh có thể đại sát tứ phương cho nên hắn đã nghĩ tới việc triền đấu và phòng ngự.Hắn rất khổ tâm, kiên trì từng chút một hoàn thành mục tiêu này vì Huyền Vũ doanh.Không có gì có thể khiến người sáng lập ra Huyền Vũ doanh như hắn kích động bằng việc nhìn thấy uy lực thứ do mình tạo ra.Nhưng lúc này hắn đang cố đè nén kích động trong lòng, quan sát đối phương, khi hắn trông thấy sĩ khí của đối phương giảm sút, tu giả bị thương, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.Đây là lần đầu tiên Hồng Hồ chiến trận được dùng trong thực chiến, mọi người bao gồm cả hắn không dám giữ lại sức.

Hiện giờ bọn hắn giống như nỏ mạnh hết đà.Rất may, song phương đều là nỏ mạnh hết đà!------------------------------Hai đội ngũ bắt đầu giằng co đầy quỷ dị.Bọn họ cùng tính toán, đều đang đợi trợ giúp tới.Trong nhận thức của Ma Phàm thì Chu Tước doanh không có đối thủ, chỉ cần Chu Tước doanh tới thì chiến bộ trước mắt có lợi hại gấp đôi cũng bị đánh cho tan tác.

Mà Phượng Nguyệt lại nhận thấy, Cao Tuyên ở sau dẫn theo năm trăm Giang Tự bộ chính là chiến bộ hạch tâm của Huyền Không tự!

Ngay cả khi chiến bộ của đôi phương nhiều hơn mấy lần thì năm trăm Giang Tự bộ cũng có thể chém giết!Bỗng, Ma Phàm và Phượng Nguyệt cùng lộ ra vẻ vui mừng.Đúng vào lúc này, đằng sau hai đội đồng thời xuất hiện viện quân.Chu Tước doanh!Giang Tự bộ!----------------------------Mẹ trẻ thoáng nhìn qua chiến trường, nhất thời hiểu đại khái, không khỏi nhìn Ma Phàm đầy tán thưởng.Nhưng khi hắn nhìn thấy chiến bộ của đối phương thì ánh mắt trở nên lạnh đi, ý cười trên mặt càng nồng hơn.Khi phát hiện chiến bộ viện quân của đối phương chỉ có năm trăm người thì mẹ trẻ đầy ngạo khí kêu lớn: “Ngạo Nhiên!”

“Có thuộc hạ!”

Ngụy Nhiên vội đáp.“Dẫn theo năm trăm người đi tiếp bọn họ!”

Mẹ trẻ cười tươi như hoa, giọng nói đầy lạnh lùng và kiêu ngạo.“Vâng!”

Ngụy Nhiên vẻ mặt như thường, trầm giọng tuân mệnh.Rất nhanh, một chi chiến bộ năm trăm người từ trong Chu Tước doanh bước ra.---------------------------Cao Tuyên nhìn thấy Phượng Nguyệt vẫn tốt không tổn hao gì thì thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi hắn nhìn tổng quan thì không khỏi giật mình.Phượng Nguyệt đã chịu không ít thiệt thòi thì phải!Sĩ khí suy sụp, gần một nửa chiến tu bị thương.Híp mắt lại, trong mắt Cao Tuyên dày đặc hàn ý, từ khi nào Huyền Không tự lại phải chịu thiệt thòi chứ?Hắn không nói gì thêm, cả đội ngũ giống như nước chảy tiến về phía trước chiến bộ của Phương Nguyệt.

Vẻ mặt hắn vẫn bình thường, quan sát đối phương, thần tình ổn trọng như cũ, không có chút biết hóa.Khi hắn thấy một chi chiến bộ nhân số tương đương bọn họ bay ra từ chiến bộ của đối phương, lập tức ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén!Trầm tính như hắn cũng không khỏi cảm thấy giận dữ.Giang Tự bộ khi nào lại phải chịu đãi ngộ như thế?Giang Tự bộ vĩnh viễn lấy ít đánh nhiều, đối đầu với địch nhân đánh ra đánh vào như chỗ không người!Có khi nào địch nhân lại dám dùng nhân số tương đương để chiến đấu với Giang Tự bộ?Quả nhiên có kẻ điếc không sợ súng!Cao Tuyên không kiềm chế được, sát ý tràn ngập trong lòng.----------------------------Ngụy Nhiên bình tĩnh nhìn đối phương.Hắn đi theo mẹ trẻ lâu nhất, khác với Ma Phàm, lúc đầu hắn không biểu hiện ra tài hoa gì kinh người nhưng đi theo mẹ trẻ học tập và chiến đấu ma luyện, thiên phú chiến đấu của hắn giống như ngọc thô được mài dũa dần tỏa sáng.Mẹ trẻ đánh giá hắn rất có phong độ của một đại tướng.Đương nhiên, mẹ trẻ với tính cách điên cuồng cũng cảm thấy Ngụy Nhiên quá “bình thường”, nhưng điều này không ảnh hưởng gì tới địa vị của hắn ở Chu Tước doanh.Mỗi lần định ra chiến thuật, Ngụy Nhiên đều được tham gia ngay từ đầu.Tuy không thể so sánh với mẹ trẻ tinh thông chiến thuật của tu giả yêu ma nhưng đối với lý giải chiến thuật mới, ngoại trừ mẹ trẻ thì không ai có thể rõ bằng hắn.Hơn nữa…Khi hắn nhìn thấy Ma Phàm, tâm tình vốn bình lặng không khỏi sinh ra chút ước ao.Đối với bất cứ gã chiến tướng nào mà nói, có thể tạo ra phong cách cho chiến bộ của mình chính là đam mê không gì có thể sánh bằng.Ngụy Nhiên thôi không nhìn nữa.Hắn chuyển sang nhìn địch nhân, hắn có thể thấy rõ đối phương là tinh nhuệ trong tinh nhuệ nhưng chiến ý trong lòng bất giác giống như hỏa diễm hừng hực thiêu đốt trong huyết quản của hắn.Trong mắt đầy bình tĩnh, chiến ý dâng trào không chút che dấu!Trận chiến này nhất định phải thắng!Chương 581 : Tinh Di Sa Dã .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc nhìn đến mê mệt.

Sư Tử Minh không hổ là kì tài ngút trời, hắn tuy không tu luyện nhưng nhận thức đối với sức mạnh lại vô cùng nhạy cảm.

Cách trình bày và phân tích của các hệ thống sức mạnh rất rõ ràng, Tả Mạc hưởng lợi không ít.Đây là lần đâu tiên hệ thống ba lực trở nên rõ ràng như vậy trong mắt Tả Mạc.

Lúc trước hắn đã tốn rất nhiều thời gian vào ba lực nhưng không thể khiến chúng liên hệ được với nhau.

Ba lực đã thành hệ thống, rắc rối và đa dạng, pháp quyết, yêu thuật, ma công, cái nào không phải trăm ngàn vạn pháp môn chứ?Không nói cả ba lực, chỉ một trong số đó muốn chỉ ra chi tiết rõ ràng thì đã vô cùng khó khăn rồi.

Có thể làm được điều đó đều là cao thủ hàng đầu.Mà muốn cả ba rõ ràng thì ai có thể làm được chứ?Nhìn tấm bia đá cao chót vót, trong tâm Tả Mạc không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ.

Nếu như đây là do tuyệt thế cường giả viết, Tả Mạc sẽ không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.Nhưng đây là do một ma không tu luyện bất cứ công pháp nào mà lại có thể hiểu rõ những huyền ảo trong đó, loại tài hoa này dù cho ba trăm năm nữa trôi qua cũng vẫn khiến người ta ngưỡng mộ.Tả Mạc đối với cách trình bày và phân tích của Sư Tử Minh với ba lực lĩnh hội vô cùng sâu sắc.Bởi hắn tu luyện thần lực nên ba lực trong cơ thể đã hợp nhất, dính dáng lẫn nhau.

Quan hệ trong đó hắn mới chỉ mơ hồ hiểu ra.Lĩnh ngộ này cực kì mơ hồ, khi hắn nhìn thấy trình bày và phân tích của Sư Tử Minh thì bừng tỉnh giống như cánh cửa đang hé được mở toang ra, rất nhiều thứ trở nên thông suốt.Vui sướng đến cực độ.Hắn ngửa mặt nhìn tấm bia đá, đầu óc vô cùng minh mẫn, ba lực trong cơ thể chậm rãi di chuyển.Lúc này đã là nửa dêm, bầu trời cao như một chiếc ô, sao trời mênh mông như biển.Ở một góc, nam tử mặt tím đầy vẻ không tin thì thào tự nói: “Ba mươi hai tấm bia đá!

Ba mươi hai tấm bia đá…”

Hắn quay sang nhìn về chỗ sâu nhất trong rừng, bỗng có một ý niệm nảy sinh trong đầu.

Hai người có tiến độ xem bia ma công nhanh nhất đồng thời xuất hiện, chẳng lẽ đây là thiên ý ở trong hư vô sao?Năm đó hắn tận mắt thấy Tất Điêu Vũ đi xem bia ma công, bây giờ lại có người phá vỡ kỉ lục của Tất Điêu Vũ, vô số kí ức trào về trong lòng khiến hắn cảm khái không thôi.Nhưng hắn biết rõ, đêm nay nhất định là đêm thành Thái An không ngủ!Thiên tài với thiên phú kinh người như thế không có thế lực nào có thể ngồi yên nhìn được!Nhưng đúng vào lúc này, biển sao mênh mông kia bỗng xuất hiện một chùm sáng rơi thẳng vào Tiếu Ma Qua đang đứng trước tấm bia đá!Tinh quang nồng nặc, những điểm sáng nhỏ rơi xuống dày đặc.Trên người Tiếu Ma Qua bỗng tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt tựa như mặt trời.

Dù đứng ở xa nhưng nam tử mặt tím cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng trong đó.Tinh sa không quá chói mắt nhưng trong tinh quang mờ nhạt thì cực kì rạng rỡ.Kim quang tựa như một vòng xoáy, cuồn cuồn không ngừng hấp thu tinh sa vào trong đó.Thiên địa dị tượng!Nam tử mặt tím hoảng sợ nhìn lên bầu trời, chỉ thấy sao trời mênh mông đang chậm rãi chuyển động, quang mang nhè nhẹ tập trung hình thanh nên một quầng sáng, tràng cảnh huy hoàng như thế khiến đầu óc hắn mê đi.Một từ ngữ xa lạ xuất hiện trong đầu hắn “Tinh Di Sa Dã”!---------------------------Sâu trong rừng bia, Tất Điêu Vũ đang ở trước mặt một tấm bia đá như lão tăng nhập định, không chút nhúc nhích.

Hắn đã giữ tư thế này sáu giờ rồi, vẻ lạnh lùng hờ hững trên mặt đã biến mất thay vào đó là sự tập trung.

Vẻ cao cao tại thượng, xa không thể với tới của một thiên tài giờ đã biến mất, Tất Điêu Vũ giờ đây giống một gã ma tộc bình thường, mất đi sự lạnh nhạt nên có vẻ gần gũi hơn.Bỗng, hắn ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt hiếm khi thay đổi xuất hiện vẻ kinh ngạc.Trời sao mênh mông xuất hiện một đường sáng thẳng tắp, chiếu vào rừng bia cách đó không xa.“Tinh Di Sa Dã…”

Hai mắt hắn chợt lóe sáng, hắn đứng dậy nhảy lên đỉnh bia đá nhất thời thấy được rõ ràng hơn.Là hắn!Trong mắt Tất Điêu Vũ hiện lên sự kinh ngạc, hắn có chút ấn tượng đối với Tả Mạc.

Khi hắn tiến vào thanh thì người thứ nhất thoát khỏi ma âm của hắn chính là thiếu niên này!Nhìn một lúc lâu, hắn trầm mặc không nói gì.Tinh Di Sa Dã…----------------------------Khi Tả Mạc đi tới tấm bia ma công thứ hai mươi sáu thì tất cả các thế lực lớn ở thành Thái An đều đã phái người theo dõi.

Thời gian không ngừng trôi, Tả Mạc không ngừng đi tiếp, thần kinh của các thế lực giờ căng như dây đàn.Tuy Tả Mạc phá vỡ kỉ lục của Tất Điêu Vũ năm đó nhưng thành Thái An vẫn bình lặng, tất cả các thế lực đều đang tập trung sự chú ý vào hắn.Lại xuất hiện một kì tài có một không hai!Khi thiên địa dị tượng xuất hiện thì mạch nước ngầm của thành Thái An lập tức loạn hết cả lên.Vô số bóng người bay lên trời khiếp sợ nhìn cột sáng từ trên trời giáng xuống rừng bia ma công!Thiên địa dị tượng!Ma tộc có chút hiểu biết không kìm được mà hô lên “Tinh Di Sa Dã”.

Bốn từ này vô cùng xa lạ, vẻ mặt của mọi người rất hỗn tạp, hưng phấn, khiếp sợ, hoảng sợ, có cả nghi hoặc.Giờ đây trên bầu trời thành Thái An đông nghịt người, toàn bộ tu giả đều đã bay lên trời.----------------------------Vẻ mặt Lam Thiên Long đầy phức tạp nhìn tinh quang xa xa.

Tin tức của hắn đương nhiên nhanh nhạy hơn so với người thường rất nhiều, dẫn động thiên địa dị tượng là ai, hắn biết rất rõ.Hắn bỗng cảm thấy có chút may mắn vì lúc ở cửa thành đã thoái lui.

Vốn hắn có ý định mời chào Tả Mạc nhưng khi tin kỉ lục của Tất Điêu Vũ bị phá vỡ truyền ra, trong lòng hắn không khỏi thở dài một tiếng, loại thiên tài này Lam gia không thể mời chào được.Khi hắn tận mắt nhìn thấy Tả Mạc dẫn động Tinh Di Sa Dã thì vô cùng khiếp sợ sau đó lại cười khổ.Hắn biết rõ, ngày mai thành Thái An sẽ vô cùng náo nhiệt đây!Những thế lực kia muốn mời chào người kia, vậy đêm nay…Thật thú vị à!---------------------------Dã Lăng nhìn trời, vẻ mặt vô cùng kích động.Ngô vương tại thượng!Tuy hắn luôn khẳng định chắc chắn đại nhân có thể trở thành vương nhưng khi tận mắt thấy đại nhân dẫn động thiên địa dị tượng, cả người hắn không tự chủ được run lên!Hắn ngẩng đầu nhìn sao trời mênh mông đang chậm rãi di chuyển, vẻ mặt vô cùng thành kính.Toàn bộ mọi người trong viện đều khiếp sợ đến nỗi trợn mắt há mồm.

Đám thuộc hạ của Tả Mạc thì mừng như điên, kích động khó tả.Đám người Đào Hưng Đường Phỉ khiếp sợ chết lặng, há hốc mồm chẳng nói được gì.Nhưng khiếp sợ nhất chính là Tằng Liên Nhi.Không ai hiểu rõ hơn nàng trong cơ thể Tả Mạc đang tu luyện loại lực lượng nào, vậy mà…Nàng ngẩng đầu nhìn những tinh quang đang từ trên trời rơi xuống, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.Hắn tu luyện chính là Thái Dương thần lực, sao có thể dẫn động tinh thần (ngôi sao) được chứ?Điều đó không thể được!Nàng vốn tưởng rằng bản thân đã hiểu rõ Tả Mạc.

Ngay cả những mảnh nhỏ kí ức của Tả Mạc nàng cũng đã xem qua, sức mạnh loạn lưu trong cơ thể hắn nàng cũng thấy rồi.Thái Dương thần lực, bá đạo vô song!Nhưng điều này cũng khiến Thái Dương thần lực có tính bài xích rất cao.Hắn sao có thể dẫn động tinh thần dị tượng chứ?----------------------------Trong nháy mắt khi Tả Mạc dẫn động Tinh Di Sa Dã, Bồ yêu như bị lửa thiêu ở mông, nhảy dựng lên, còn Vệ luôn thong dong cũng nhấp nhỏm.“Tinh Di Sa Dã!”

Hai người đồng thanh hô lớn.Huyết đồng của Bồ yêu mở lớn, hắn như vừa gặp quỷ vậy.

Vẻ thong dong của Vệ biến mất, mặt đầy vẻ khiếp sợ.“Sao có thể!”

“Làm sao hắn có thể?”

Một lần nữa hai người thất thanh hô lớn, liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ không tin trong mắt đối phương.Hai người ngẩng mặt nhìn tinh sa như hoa tuyết đang bay vào trong thức hải.

Mỗi một hạt tinh sa chìm vào trong cơ thể hai người khiến hình ảnh hai người trở nên rõ ràng hơn chút.Im lặng trong giây lát, vẻ khiếp sợ trong mắt hai người dần nhạt đi.Bồ yêu nghĩ tới sao hiện ban ngày năm đó, đấy cũng là một lần thiên địa dị tượng làm thay đổi vận mệnh của Tả Mạc.

Nếu không phải có lần sao hiện ban ngày kia, Tả Mạc chỉ sợ sẽ không rời khỏi Vô Không phái.Hai mắt Vệ sáng ngời, giống như sao trong đêm: “Hắn thực sự là một thiên tài!”

Nhìn thấy vẻ mặt của Vệ, Bồ yêu cảnh giác lạnh lùng nói: “Ngươi không nên có chủ ý với hắn.

Hừ!

Những người ngươi theo trước sau đều chết!”

Vệ bỗng thất thanh hô lớn: “Không tốt!

Ba hạt mầm kia!”

Bồ yêu ngẩn ra, sắc mặt đại biến!Chủ nhân của ba người là Tả Mạc!---------------------------Đêm khuya, yêu thuật phủ vắng lặng.Trong góc phòng của yêu thuật phủ, xung quanh mộ bia xuất hiện vô số tinh sa, giống như đom đóm phiêu phù xung quanh mộ bia.Mộ bia bỗng sinh ra một luồng hấp lực, tinh sa không ngừng chìm vào trong mộ bia.Từng chút mộ mộ bia sáng dần lên.Khi tức yếu ớt tạo nên rung động như có như không.----------------------------Ở một huyệt động sâu trong sơn cốc.Bỗng tinh sa giống như vô hình xuyên qua tầng tầng lớp lớp nham thạch bao phủ toàn bộ hắc trì.Hắc trì vốn yên lặng giống như bị đánh thức, chậm rãi chuyển động.

Từng hạt hắc dịch châu không ngừng từ trong ao bay ra, phiêu phù giống như hắc trùng bay bắt tới tinh sa.Hắc dịch châu chuyển động bao vây lấy tinh sa rồi lại rơi vào trong hắc trì.Dần dần hắc trì bắt đầu xuất hiện một tầng tinh quang yếu ớt.Trong hắc trì một bóng người chậm rãi xuất hiện.Tinh mang yếu ớt giống như một tầng mô mỏng, dính sát vào bóng người này.Khí tức như thủy như nguyệt tràn ngập khắp sơn động.---------------------------Tế đàn trong sa mạc.Tinh thần bị cuồng phong cuồn cuồn thỏi bay lên, không ngừng xoay tròn xung quanh tế đàn.

Từng hạt tinh sa không ngừng chìm vào trong tế đàn, hoa văn của tế đàn chậm rãi chuyển động.Tế đàn trôi nổi yếu ớt tỏa sáng, trong đêm tối vắng lặng của sa mạc giống như một ngôi sao cực lớn, vô cùng chói mắt.Trung tâm của tế đàn, ánh sao như ẩn như hiện trong bóng đen.

Tinh quang tựa như băng ti hòa vào trong bóng đen, bóng đen như được phủ một tầng tinh quang mỏng.Một tiếng gầm nhẹ từ trong bóng đen truyền ra.Chương 582 : Mài đao .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhi tinh thần di chuyển sẽ phát ra lực lượng tinh thần mênh mông tinh thuần.

Sức mạnh này hóa thành tinh sa tiến vào trong cơ thể con người, giống như tinh luyện kim loại như đao kiếm thì dùng cát mài, từ trong ra ngoài để luyện hóa bản thể khiến nó ngày càng trở nên hoàn mỹ.Đó chính là Tinh Di Sa Dã, một trong những dị tượng nổi tiếng thiên hạ.

Quang hoa của tinh thần không nóng cháy bá đạo như ánh sáng mặt trời, không mềm mại dịu êm như ánh trăng, tinh hoa như cát thích hợp nhất để ma luyện ma thể.Nhưng muốn dẫn động loại thiên địa dị dượng này là chỉ ngộ chứ không thể cầu.

Thực tế, đến giờ không ai biết rõ làm sao mới có thể dẫn động thiên địa dị tượng.

Mọi người chỉ biết tu luyện mà dẫn động thiên địa dị tượng vậy đó là bất phàm.Tả Mạc không biết toàn bộ thành Thái An vì hắn mà trở nên sôi động!Hắn đang chìm đắm trong một thế giới kì lạ.Vô số ngôi sao đang chậm rãi xoay quanh hắn, một luồng sức mạnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ không ngừng thâm nhập vào trong cơ thể hắn.Tả Mạc nhận ra chúng, đó là tinh sa!Mỗi một hạt tinh sa đều vô cùng cứng rắn, chậm rãi di chuyển, chậm rãi bào mòn.

Tả Mạc cảm thấy huyết nhục toàn thân vừa thô vừa ráp đang từng chút một bị mài mòn trở nên vô cùng trơn trượt.Không chút đau đớn, chỉ có cảm giác thư sướng khó nói nên lời.Thật khiến người ta say mê.----------------------------Công Tôn Sai cười nhạt, không ai biết hắn đang nghĩ gì.Bên cạnh hắn, sắc mặt mỗi người đều vô cùng nghiêm trọng.

Bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào trong trận, mắt không dám chớp.Bởi vì Ngụy Nhiên đã rơi vào thế hạ phong.Chiến bộ đối phương rất mạnh, vượt qua sức tưởng tượng của họ.

Khi mấy chục thống lĩnh được xếp vào Chu Tước doanh, chiến thuật mới được định ra, mọi người vô cùng tin tưởng.

Với uy lực của chiến thuật mới, với những người mới, uy lực phát ra gấp mấy lần so với tấn công kiểu sóng ba lớp lúc trước!Rất nhiều người xoa xoa tay muốn đi tìm A Trát Cách thử lại.Mẹ trẻ cấp cho Ngụy Nhiên quân số tương đương để chiến đấu, không ai phản đối, bọn họ biết rõ mẹ trẻ đang muốn kiểm nghiệm chiến thuật mới.

Nhưng trong lòng mọi người đều vô cùng tin tưởng nhất định Ngụy Nhiên có thể thủ thắng.Nhưng sự thực thật tàn khốc.Chiến bộ chỉ năm trăm người này lại vô cùng cường hãn.Ngay từ đầu, song phương còn ở trạng thái giằng co nhưng dần dần, cán cân từng chút nghiêng đi, Ngụy Nhiên dần rơi vào thế hạ phong.Khiến sắc mặt mọi người trở nên nghiêm trọng chính là từ đầu đến cuối, Ngụy Nhiên không mắc sai lầm nào.

Nhưng ngay cả thế thì ưu thế của hắn vẫn từng chút một mất đi.

Tốc độ mất đi vô cùng chậm, mọi người đều là kẻ thân chinh bách chiến, đương nhiên có thể nhìn ra điểm này.Mẹ trẻ vẫn giống như thiếu niên ngượng ngùng e thẹn, nụ cười nhạt vẫn nở trên môi, không ai biết hắn đang nghĩ gì.----------------------------Phượng Nguyệt kinh ngạc nhìn chiến trường rời vào thế giằng co, nàng có thể nhận ra rằng Cao Tuyên đang từng chút một chiếm được ưu thế nhưng vẫn điều này vẫn khiến nàng vô cùng kinh ngạc.Không, phải là chấn động!Khi nộ hỏa liên tôn bị chống đỡ nàng vẫn không chấn động nhiều lắm.

Nhưng tràng cảnh trước mắt khiến nàng vô cùng chấn động, thậm chí là rung động!Đó là Giang Tự bộ đấy!Chiến bộ thiết huyết vừa mới đánh hạ Lãnh Sơn giới, khiến vô số ma tộc sợ hãi!Mỗi thành viên của Giang Tự bộ đều được tuyển chọn kĩ lưỡng, bọn họ có thiên phú xuất sắc, ý chí hơn người, được huấn luyện vô cùng khắc khổ mà thành.

Nàng tận mắt chứng kiến quá trình tạo ra chiến bộ này, nàng cảm thấy đây là chiến bộ lợi hại thế giới này.Sự thực đúng như nàng nghĩ.Chiến bộ mà Giang Triết tốn bao nhiêu công sức xây dựng vừa xuất thế liền giống như một thanh bảo kiếm khiến thiên hạ rét run!Trận chiến ở Lãnh Sơn giới đã nâng chiến bộ thiết huyết này lên một tầm cao mới, ngay cả các sư thúc cũng khen ngợi không ngớt, địa vị của Giang Tự bộ không ngừng tăng trong phái.Tất cả mọi người đều tin rằng, trừ phi gặp phải chiến bộ hạch tâm của tam đại môn phái khác hoặc chiến bộ cao nhất của ma tộc còn không Giang Tự bộ đủ sức quét ngang các chiến bộ khác!Nhưng sự việc trước mắt khiến những lời này như gió thoảng mây bay.Vân Hải giới không phải là tứ cảnh thiên, không phải là thập đại, không phải một trong trăm đại, chỉ là cát trong dòng sông tu chân giới, không biết nó xếp hạng thứ bao nhiêu nữa.Nhưng ai có thể ngờ được ở nơi hẻo lánh này lại xuất hiện một chiến bộ có thể giằng co với Giang Tự bộ, đây là sự kiện khủng bố cỡ nào.Phượng Nguyệt thấy sợ hãi, hiểu biết của họ đối với thế giới này ít vậy sao!Nàng ngẩng đầu nhìn về phương xa, đại chiến bộ kia vẫn chưa tham gia chiến đấu, nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi.Nếu như chiến bộ đó gia nhập thì…Mặt nàng trắng bệch ra.---------------------------Sắc mặt Cao Tuyên càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, hắn dự đoán đối phương là một chiến bộ mạnh nhưng không ngờ đến, đối phương lại có thể mạnh tới mức cùng mình giằng co lâu đến vậy!Đấu pháp của đối phương vô cùng quái dị, kết hợp chiến bộ cũng quái dị không kém!Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thứ này ở ma tộc, thiếu chút nữa hắn còn nghĩ mình nhìn lầm.

Đối phương thi triển chính là ma công, ngang ngược không nói lý tấn công trước khiến hắn giật mình.Cuộc chiến ở Lãnh Sơn giới khiến hắn hiểu ma tộc tới mức không thể hiểu hơn nữa!Đây là một gã ma tộc không hơn không kém, hơn nữa còn là một gã thống lĩnh giai!Không phải một tên mà là mười tên!

Tất cả đều là thống lĩnh giai!Hắn cảm thấy có chút lầm lẫn, một đám ma tộc lại tham gia vào chiến bộ của tu giả sao?

Còn đám thống lĩnh giai ma tộc thì sao?

Đây là trò đùa à?Càng khiến hắn cảm thấy không ngờ đến là hắn không tìm được chút cấm chế nào trên người đám ma tộc này.Lẽ nào những tu giả này đã kết minh với yêu ma?Ý nghĩ này vừa nảy sinh thì hàn ý trong lòng hắn đại thịnh.Không thể không nói, có thể được Giang Triết ký thác trọng trách đã nói lên thực lực của Cao Tuyên vô cùng xuất sắc.

Trải qua bước đầu thăm dò, Cao Tuyên dần thích ứng với chiến thuật quái dị của đối phương, bắt đầu từ từ giành được ưu thế.Ưu thế của hắn không ngừng tăng lên nhưng đối phương vẫn chống đỡ vô cùng ngoan cường, tuy đã rơi vào hoàn cảnh xấu nhưng không chút hoảng loạn.Bỗng Cao Tuyên cảm thấy đối phương đang từng chút một tạo áp lực với hắn.

Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra chiến thuật phối hợp của đối phương so với trước càng ngày càng hoàn chỉnh và tự nhiên, kẽ hở nhỏ dần đi, uy lực lớn hơn!Cao Tuyên ngẩn ra, liên tưởng đến chiến thuật kì dị của đối phương, trong giây lát tim như ngừng đập, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ ý đồ của đối phương.Đối phương đang dùng bọn họ để thí luyện chiến thuật mới!---------------------------“Tất cả nhìn rõ chưa?”

Giọng mẹ trẻ ôn hòa như gió mùa xuân lướt qua bên tai mọi người.“Rõ!”

Tất cả đều rùng mình một cái nhưng sự hưng phấn lại hiện rõ trong mắt.Quả nhiên thực chiến là tốt nhất, đối phương càng mạnh càng có thể kiểm nghiệm rõ được chiến thuật.Chiến bộ của Huyền Không tự giống như một tảng đá mài vô cùng cứng giúp bọn họ mài dũa ra chiến thuật hợp lí hơn.

Khi nhìn thấy Ngụy Nhiên càng ngày càng rơi vào hoàn cảnh xấu, tất cả mọi người đều cảm thấy máu trong người như đang sôi lên!Đây là chiến bộ của Huyền Không tự đó!Có thể đem chiến bộ của tứ đại môn phái đánh tới mức này, Chu Tước doanh đã đủ hãnh diện rồi!Mẹ trẻ cười nhạt, khuôn mặt giống như đứa trẻ mới lớn, đầy vẻ ngượng ngùng, hắn nhẹ nhàng nói: “Cùng lên thôi, không được bỏ sót ai cả.”

“Vâng!”

Mọi người đồng thanh tuân mệnh, sát khí nồng nặc tràn ra bên ngoài!Chu Tước doanh giống như nước lũ mất đi trói buộc, ầm ầm cuốn tới!----------------------------Giang Triết cảm thấy nóng ruột.Hắn đi ra khỏi phòng, gió đêm thổi vào mặt khiến hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn bật cười khanh khách.

Có Cao Tuyên mang theo năm trăm người của Giang Tự bộ, dù không thể báo thù được cho Định Chân sư thúc thì việc bảo đảm an toàn của Phượng Nguyệt tuyệt đối không thành vấn đề.Hắn tập trung sự chú ý vào đợt phản công tiếp theo của ma tộc.Căn cứ theo tin tức trạm gác ngầm báo về, ma tộc đang liên kết tập trung thành một đội ngũ không lồ, thề sẽ đoạt lại Lãnh Sơn giới.Nghĩ đến điều này, ánh mắt Giang Triết trở nên vô cùng lạnh lùng, hắn đã chuẩn bị mấy món lễ vật chờ đối phương tới.Trong lòng hắn tràn ngập tin tưởng.Bỗng, một gã thủ hạ lảo đảo bay tới.“Đại…Đại nhân!

Thiền tháp thiền tháp…”

Giang Triết dự cảm có việc xấu, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: “Thiền tháp sao rồi?”

Bị khí thế của Giang Triết đả kích, đầu óc tên thủ hạ tỉnh táo trở lại, lời nói cũng trở nên có thứ tự hơn nhưng giọng vẫn run run: “Ánh nến của đại nhân Phượng Nguyệt và đại nhân Cao Tuyên tắt rồi!”

Trong nháy mắt máu trong người Giang Triết như đông lại, tay chân cứng đờ.---------------------------Tả Mạc chưa từng thoải mái như vậy, tinh sa không ngừng mài dũa từng khối cơ bắp của hắn, mỗi một chiếc xương, mỗi một đường gân.

Trong quá trình mài dũa, một bộ phận tinh thần dung nhập vào trong máu thịt xương cốt khiến nó trở nên hoàn mỹ hơn.Ngoại trừ hoàn mỹ Tả Mạc không thể tìm được từ ngữ nào để hình dung nó.Ba lực không ngừng lưu chuyển trong cơ thể hắn, bản thân chúng đã thành hệ thống nên có ảnh hưởng qua lại lẫn nhau.

Trong đầu hắn nội dung trên bia ma công giống như nước chảy không ngừng.Ba lực lưu chuyển không ngừng được điều chỉnh, chúng nó càng ngày càng thêm hài hòa, càng ngày càng chặt chẽ.Đầu óc Tả Mạc vô cùng minh mẫn, mỗi ý niệm đều hiểu rất rõ tựa như đó là một phần cơ thể vậy, hắn nắm tất cả trong lòng bàn tay.Trước nay chưa từng có tự tin như thế tràn ngập khắp các ngóc ngách trong cơ thể hắn.Tả Mạc rất nhanh phát hiện ra những tinh sa kia khi đi vào trong cơ thể dường như chịu sự hấp dẫn nào đó, không ngừng tập trung về ma văn thái dương ở ngực.Gân cốt trong người Tả Mạc được mài dũa qua một lần khiến tốc độ tinh sa tiến vào càng nhanh, sau cùng giống như những đường tinh quang.Những tinh quang này cuồn cuồn không ngừng chìm vào ma văn thái dương ở ngực Tả Mạc.Ầm!Tả Mạc chỉ cảm thấy ma văn thái dương ở ngực như bị phá vỡ, có thứ gì đó hiện ra trong đầu hắn.Đây là…Tả Mạc cẩn thận ngẫm lại, vẫn chưa hết ngạc nhiên thì tinh sa đã không tiếp tục tiến vào trong người nữa.Một lúc lâu sau.Ánh sáng vàng chợt lóe lên rồi biến mất trên ma văn thái dương ở trán hắn.

Hắn từ từ mở mắt.Khi Tả Mạc từ trạng thái hưng phấn dần bình tĩnh lại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn sững sờ.Dưới trời sao mênh mông, ma tộc ở thành Thái An bay lên trời đông nghịt nhìn không thấy cuối.Nhưng là…Bọn làm gì mà nhìn mình chằm chằm vậy?Chương 583 : Sóng lớn nổi lên .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnYên tĩnh.Yên tĩnh đến rợn người.Vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Tả Mạc vừa mở mắt, thành Thái An lớn như vậy mà giờ yên tĩnh tới mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.Màn đêm thăm thẳm, gió đêm nhẹ thổi.Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy trong một không gian tĩnh lặng làm Tả Mạc rùng mình.

Vốn không hiểu rõ tình hình nên Tả Mạc càng không dám mở miệng nói loạn.Nhưng rất nhanh, bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như thế khiến Tả Mạc mất tự nhiên, thực sự không nhịn được đành làm bộ làm tịch ho khan một tiếng: “Không sớm sủa gì nữa, mọi người về nhà đi ngủ đi.”

Nói xong, phất phất tay, chân như bôi mỡ, lôi lôi kéo kéo đám Thúc Long chuẩn bị cướp đường mà chạy.Vẻ mặt mấy tên gia hỏa này thật kì quái…Thấy đám người Thúc Long nhìn mình với ánh mắt kì dị, Tả Mạc không hiểu nổi nhưng không phải lúc để nghĩ, chạy đã.Ma tộc dọc đường tự động dạt ra nhường đường cho hắn.Vẻ mặt của những người này…Thật kì quái…Sự sợ hãi càng ngày càng lớn lên trong lòng Tả Mạc, không tự nhiên chút nào, hắn cố nuốt nước miếng, chân không dám dừng bước.“Tiếu Ma Qua tiên sinh không biết ngày mai có rảnh rỗi không, tại hạ đại biểu cho Bá Đặc Luân gia tộc chân thành mời các hạ tham gia buổi yến tiệc vào đêm mai…”

Bầu trời đêm yên tĩnh bị giọng nói đầy rõ ràng này làm cho nổ tung, thành Thái An vốn đang rất tĩnh lặng bỗng trở nên sôi trào.

Các đại biểu của các gia tộc khác như người tỉnh mộng, dồn dập đưa ra lời mời.“Tiếu Ma Qua tiên sinh!

Tại hạ đại biểu cho Ô Nghĩ Lệ Tạp gia tộc, không biết có thể may mắn mời Tiếu Ma Qua tiên sinh tới phủ để gặp mặt...”

“Tại hạ đại biểu cho Ai Mông gia tộc…”

“Tiếu Ma Qua tiên sinh…

Áo Nhĩ Bản gia tộc…”…Vô số tiếng nói ập đến khiến đầu óc Tả Mạc trở nên trống rỗng chẳng hiểu chút gì, vẻ mặt càng ngày càng thêm mờ mịt.Tiểu Mạc ca đáng thương nào còn chút khí phách vô song của ngày thường?

Hắn giống như sơn dương bị dọa, cuống cuồng chạy để giữ mạng!Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa hiểu gì, những người này tại sao lại đối xử như thế với hắn?Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?-----------------------------Vốn chỉ muốn xem náo nhiệt nhưng thấy bộ dạng chật vật của Tả Mạc khiến Lam Thiên Long cười ha hả, tình cảnh trước mắt làm hắn thấy thú vị vô cùng.Tiếu Ma Qua là một kẻ quá kì diệu!Rất nhiều người cũng cười giống hắn nhưng nhiều người khác lại rơi vào trầm tư.

Trong bóng đêm, trong mắt họ lóe lên tinh quang như những vì sao sáng.Đứng trước một tấm bia đá, cả người Tất Điêu Vũ tựa như một thanh kiếm, nhìn Tả Mạc đầy đăm chiêu.Sau khi Tả Mạc rời đi, mọi người cũng nhanh chóng giải tán nhưng tiếng bàn luận vẫn còn rất sôi động, tràn ngập khắp mọi ngõ ngách của thành Thái An.

Đối với đa số người thì việc nhìn thấy thiên địa dịa tượng thật quá mới mẻ.

Bọn họ bàn luận về chuyển động của tinh không, bàn về tinh lực mênh mông, suy đoán về ma thể của Tả Mạc…Một buổi tối thật náo nhiệt.Nếu như nói đánh chết Bàng Thần khiến Tả Mạc bắt đầu được mọi người chú ý thì việc Tinh Di Sa Dã đã khiến mọi người khắc sâu cái tên Tiếu Ma Qua này vào đầu.Lại một thiên tài hoành không xuất thế!-----------------------------Giang Triết đứng trước thiền tháp, kinh ngạc nhìn hai ngọn đèn đã tắt ở trong tháp.Trong đôi mắt ôn hòa kia giờ là tràn ngập bi thương, tâm đau như cắt.

Bóng dáng quyến rũ của người con gái mà mình luôn coi là đại tỷ, nói chuyện với mình không chút khách khí, hắn không còn được trông thấy nữa.Từ khi hắn quyết tâm xây dựng một chiến bộ của bản thân, Phượng Nguyệt đã đi theo bên cạnh hắn, giúp hắn xử lí những sự việc vụn vặt.

Nhiều năm qua đi, hắn đã quen có nàng ở bên cạnh.Nhưng giờ đây hắn không được nhìn thấy nữa.“Đại nhân, liên quân ma tộc bắt đầu tập kết rồi.”

Ngoài cửa vang lên tiếng báo cáo của thủ hạ.Nắm tay Giang Triết đột nhiên xiết chặt lại, các đốt ngón tay bị vặn trở nên trắng bệch, đôi mắt ngày thường vốn ôn hòa giờ trở nên dữ tợn như dã thú, vô cùng thô bạo.Hắn nhìn chằm chằm vào hai ngọn đèn đã tắt.Một lúc lâu sau hắn mới thả ngón tay ra, sự thô bạo trong mắt dần biến mất, một lần nữa ánh mắt trở nên ôn hòa.“Kêu mọi người bắt đầu chuẩn bị, giữ nguyên kế hoạch để tiến hành.”

Giọng nói đầy ôn hòa không khác gì ngày thường.Thủ hạ đứng cửa thở phào nhẹ nhõm, tinh thần cũng vì thế mà tăng lên, giống như vừa tìm lại được bạn tri kỉ, vội vàng tuân mệnh: “Vâng!”

Nghe tiếng thủ hạ đã rời xa, Giang Triết nheo nheo mắt, giọng đầy quyết tâm.“Chờ ta san bằng Vân Hải giới, không lâu nữa đâu.”

-----------------------------Ở Vân Hải giới, lần chiến đấu tiêu diệt Huyền Không tự này không phải ai cũng biết.

Tin tức một chiến bộ đột nhiên xuất hiện tại phụ cận giới hà rất nhanh đã bị xóa xổ.Chuyện này không nổi lên sóng to gió lớn gì, trái lại mọi người đều cho đó là việc đương nhiên.Ngay cả chiến bộ ma tộc đều phải nằm dưới chân mẹ trẻ thì còn chiến bộ nào có thể ngăn cản được Chu Tước doanh chứ?

Hiện tại sự thống trị của Quy đảo ở Vân Hải giới là không gì phá nổi, tuy lực lượng lưu lại không quá mạnh nhưng những tiểu thế lực cũng không có dã tâm quá lớn.Mẹ trẻ sẽ không buông bỏ kế hoạch trợ giúp Tả Mạc của hắn.Tuy gặp phải A Trát Cách khiến kế hoạch của hắn có chút trở ngại nhưng mẹ trẻ đối với chiến thắng vô cùng cố chấp, làm sao có thể buông thả dễ dàng chứ?Thế cục Trung Thương giới rất nhanh liền ổn định.Dựa theo thành quả nghiên cứu ma văn và phù trận của Kim Ô doanh thực lực của bọn họ không ngừng mạnh lên.

Trận đánh lần này, cừu hận giữa bọn họ và Huyền Không tự đã sâu thêm một tầng, song phương đã không có khả năng cứu vãn nữa.

Nhưng, lại nói, ngay từ đầu mẹ trẻ đã cho rằng song phương không có khả năng để cứu vãn.Voi sẽ thỏa hiệp với kiến sao?

Thật buồn cười.Dòng máu điên cuồng đang chảy trong người khiến Công Tôn Sai không chút sợ hãi.

Giao chiến với Huyền Không tự chỉ làm hắn thêm hưng phấn.So với Huyền Không tự hắn càng quan tâm đến Tả Mạc sư huynh hơn.Hiện tại hắn đang cân nhắc ngoài việc đi đánh A Trát Cách còn phải đi tìm khe hỗn độn khác.Rất nhanh, hắn đã vất ý nghĩ tìm tiếp một giới nữa lại đằng sau.

Có thể tìm được Trung Thương giới đã là cực kì may mắn rồi.Còn việc tìm kiếm A Trát Cách thì thực tế hơn chút.Mẹ trẻ quyết định tìm A Trát Cách để nói chuyện, nếu như thực sự không ổn vậy đành phải đánh một trận.Đầu óc chỉ toàn nghĩ làm sao có thể sớm giúp Tả Mạc nên Công Tôn Sai đã sớm quên mất việc hắn vừa mới kết minh với A Trát Cách.-----------------------------Sự việc phát sinh ở Vân Hải giới không khiến tứ cảnh thiên gợn chút lăn tăn nào.Tất cả mọi người đều đang bị hấp dẫn bởi những đại sự.Côn Luân Tiết Đông công phá Cát Mộc giới!Đây là ma giới thứ hai mà tu giả công phá, tuy không chấn động như vụ Giang Triết nhưng Côn Luân cũng khiến thiên hạ thấy rõ được sức mạnh của mình.Chỉ trong mấy ngày đã lại có hai tin tức vô cùng nóng phát ra.Thiên Hoàn Công Dã Tiểu Dung công phá Ô Thạch giới!Tây Huyền Cốc Lương Đao công phá Bắc La giới!Công Dã Tiểu Dung là chiến tướng nổi danh của Thiên Hoàn nhưng cái tên Cốc Lương Đao đối với mọi người lại vô cùng xa lạ, dường như đột nhiên xuất hiện vậy.Nhưng điều này không khiến người của tứ cảnh thiên kém vui, tứ đại môn phái cùng tiến làm mọi người vô cùng hi vọng vào trận chiến này.

Mọi người còn tưởng tượng tứ đại môn phái có thể nối tiếp thắng lợi của cuộc chiến yêu ma ngàn năm trước.Thế cục phát triển giống như dự đoán của mọi người.---------------------------Tả Mạc há hốc mồm, vô cùng ngạc nhiên khi nghe đám Thúc Long miêu tả.Vừa nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ kia lại rơi vào mình khiến Tả Mạc không khỏi sợ hãi.Nhưng rất nhanh, Tả Mạc chạy ngay vào thức hải để hỏi Bồ yêu và Vệ: “Cái này có ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta hay không?”

Bồ yêu và Vệ không nói gì, cả hai nhìn Tả Mạc như nhìn một con quái vật.Tả Mạc vội nói: “Nói gì đi chứ!”

Dựa theo kế hoạch lúc trước của bọn họ, Tả Mạc phải hấp dẫn sự chú ý của các đại gia tộc nhưng với biểu hiện lúc này của mình ngay cả Tả Mạc cũng cảm thấy nó quá chói mắt.

Hắn lo lắng nhất chính là nó sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch, không thể hấp dẫn Hà công chúa tới đây, vậy thì xong rồi.“Không cần lo lắng.”

Kẻ nói chính là Bồ yêu, tuy vẻ mặt của hắn vẫn đầy nghi hoặc nhưng hắn tiếp tục nói: “Biểu hiện của ngươi nhất định có thể hấp dẫn Hà công chúa.”

“Vậy là tốt rồi!”

Tả Mạc như trút được gáng nặng.“A Tả à, ngươi thực sự là thiên tài đó!”

Vệ cười đầy yêu mị, những lời nói này lập tức khiến Bồ yêu lộ vẻ cảnh giác.“Bây giờ ngươi mới biết à?”

Tâm trạng đang rất tốt, Tả Mạc vô cùng đắc ý trả lời, bỗng hắn nhìn Vệ với ánh mắt nóng bỏng, ngón cái xoa xoa ngón trỏ, mắt đầy trông mong hỏi: “Có khen thưởng à?

Trước mặt ngươi là thiên tài như thế, không bày tỏ gì sao?”

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Vệ, nhất thời Tả Mạc vô cùng thất vọng, khinh bỉ nhìn Vệ, trong miệng lẩm bẩm: “Hóa ra chỉ là khen suông!

Hắc, thời nào rồi mà còn khen suông chứ?

Đường đường là giáp mộ bia, quá mất mặt…”

Dứt lời không thèm nhìn Vệ một cái, nghênh ngang rời đi.Nhìn Vệ đang đơ ra, Bồ yêu cười thật lớn.Rời khỏi thức hải, Tả Mạc liền trông thấy cặp mặt thăm thẳm của Tằng Liên Nhi đang nhìn mình.“Ngươi vì sao có thể dẫn động tinh thần?”

Giọng Tằng Liên Nhi trong đêm thật ma mị cuốn hút.“Bởi vì” không chút biểu diễn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp mê người của nàng, vẻ mặt thành thật, hắn nhấn mạnh từng chữ: “Ta là thiên tài!”

Dứt lới coi như không thấy bộ dáng trợn tròn mắt của Tằng Liên Nhi, hắn chạy nhanh về phòng.Nói thật, chính hắn cũng không hiểu tại sao bản thân có thể dẫn động Tinh Di Sa Dã nữa.Bị dày vò cả đêm, hắn không cảm thấy chút mệt mỏi nào, cả người như tràn trề sức lực.

Tiến vào phòng, hắn nhanh chóng nhập định.Đột phá đêm nay làm hắn cần phải suy nghĩ kĩ một thứ.Hơn nữa hắn nhớ rất kỹ trong giây phút cuối cùng, những tinh quanh kia phá tan ma văn thái dương ở ngực khiến hắn cảm thấy như có vật gì đó vừa thoát ra.Nhập định, vẻ mặt Tả Mạc không buồn không vui, mỗi khối huyết nhục gân cốt trong cơ thể hoàn mỹ hiện ra trước mắt hắn.

Rực rỡ nhất là hệ thống ba lực, thật mê người.Vô số hình ảnh như nước chảy trôi qua trong đầu hắn.Bỗng, hắn mở mắt, vẻ mặt mơ hồ có thêm chút kích động!Cuối cùng hắn cũng biết được, trong giây phút khi ma văn thái dương bị phá có thứ gì đó chui ra rốt cuộc là gì.

Đó chính là biến hóa thứ nhất của Thập Ô Thiên Nghi!Chương 584 : Bị xem thường rồi .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnMặt Bộ Tuyên đầy thâm trầm.Tận mắt nhìn thấy Tả Mạc dẫn động Tinh Di Sa Dã, hắn rất sốc, điều này càng xác thực cảm giác nguy hiểm vẫn hiện hữu trong lòng hắn!Đối địch với một thiên tài có thể dẫn động thiên địa dị tượng là hành động vô cùng thiếu sáng suốt.

Nhưng giờ đây, thù hận đã kết, giờ muốn giảng hòa cũng đã muộn.Bộ Tuyên vẫn rất bình tĩnh, hoàng kim chiến tướng tâm chí phải kiên định như cương thiết, ánh mắt hiện rõ sự ngoan lệ.Đối phó với một thiên tài tốt nhất là bóp chết hắn từ trong nôi trước khi hắn kịp phát triển.

Thiên tài trước khi trở thành cường giả mạng cũng chẳng lớn hơn người thường là bao.Hắn quyết định tự mình đi liên hệ với một người.---------------------------Tả Mạc lật lật chọn chọn chồng thiệp hồng cao như núi trước mặt, đầy suy sụp nói: “Không có gia tộc An Duy!”

Không những không có gia tộc An Duy, ngay cả các đại gia tộc khác cũng không có, tất cả đều chỉ là tiểu gia tộc.

Vốn hừng hực hào hứng, vô cùng trông đợi, nhất thời Tả Mạc xìu xuống như bánh mì ngâm nước.“Lẽ nào biểu hiện của ta còn chưa đủ bắt mắt?”

Tả Mạc suy nghĩ.“Không phải ngươi không đủ bắt mắt.”

Rốt cuộc vẫn là Bồ yêu hiểu nhiều biết rộng, giải thích: “Tiềm lực ngươi thể hiện ra tuy rằng rất mạnh nhưng, thứ nhất lai lịch ngươi bất minh; thứ hai ngươi vẫn chưa trải qua khảo nghiệm thực chiến.

Bàng Thần tuy xếp vào hàng danh gia nhưng hắn vẫn chưa có số má gì.

Càng là đại gia tộc khảo nghiệm họ đưa ra càng nghiêm khắc.”

Tả Mạc nghe ra được gì đó, trán khẽ nhíu lại: “Nói như vậy nghĩa là bọn họ cảm thấy ta vẫn chưa đủ mạnh?”

“Ngươi cũng hiểu được mà.”

Bồ yêu cười nói: “Tiểm lực ngươi biểu hiện ra rất mạnh nhưng tiềm lực nếu không thể biến thành thực lực vậy vĩnh viễn nó chỉ là tiềm lực.

Cạnh tranh trong những gia tộc kia ngươi không thể nào tưởng tượng nổi, đối với họ thiếu niên có tiềm lực chụp một cái là ra cả đống.

Bọn họ cần chính là cao thủ, không phải thiếu niên có tiềm lực!”

“Hiểu rồi!”

Tả Mạc đứng dậy: “Chắc phải đánh bại mấy tên gia hỏa lợi hại mới đủ để họ chú ý tới ta.”

Hắn không nói nhiều bèn đi tìm Đào Hưng.Bây giờ thái độ của Đào Hưng đối với Tả Mạc đã khác trước, thiên địa dị tượng tối hôm trước khiến hắn vô cùng sốc.

Vốn hắn vẫn còn tư tưởng “chiếu trên”, dù gì thì mình vẫn là chủ một thành, đi tới chỗ nào cũng được người khác kính nể.

Bây giờ, tất cả những thứ đó đều chẳng là gì, Tinh Di Sa Dã, loại thiên địa dị tượng chỉ có trong truyền thuyết này vừa mới xuất hiện trước mặt hắn.So sánh với người ta Đào Hưng cảm thấy bản thân chẳng là gì.Thái độ của Đào Hưng vô cùng cung kính nói: “Đại nhân, ngài tìm ta có chuyện gì?”

Tả Mạc vô cùng kinh ngạc trước thái độ của Đào Hưng nhưng không hỏi nhiều, nói luôn: “Ngươi đưa cho ta danh sách các cao thủ của thành Thái An.”

“Cao thủ của thành Thái An?”

Đào Hưng ngạc nhiên, trong đầu thầm nghĩ tên này không phải muốn đi khiêu chiến chứ?

Đối với hắn Tả Mạc là kẻ không an phận thủ thường.Nhưng nếu Tả Mạc đã hỏi thì Đào Hưng sẽ cố gắng nói chính xác, để ít nhất Tả Mạc xác định được kẻ nào có thể chọc, kẻ nào không.“Cao thủ ở thành Thái An rất nhiều, bọn họ được gọi là danh gia.

Nhưng danh gia cũng chia thành dăm bảy kiểu danh gia.

Ngài đánh bại Bàng Thần chỉ là danh gia hạng phổ thông, không có số má gì.

Loại danh gia này có đặc điểm chỉ là tướng giai, tu luyện thành ma thể.

Còn những cao thủ trong danh gia thì thành Thái An có một bảng chuyên để đánh giá, trên đó ghi chép hai mươi cao thủ lợi hại nhất thành Thái An.

Lợi hại nhất là ba người, Xương Nguyên Hạo, Du Song, Nam Môn Tuyết, bọn họ chỉ còn cách soái giai một bước nhỏ.

Tất Điêu Vũ cũng thuộc đẳng cấp này nhưng vì hắn lâu rồi không xuất hiện ở thành Thái An nên không có tên trên ma bảng Thái An.”

Tả Mạc nghe rất kĩ.“Cấp thứ hai chính là người xếp thứ tư đến thứ mười hai, đây là những cao thủ đã bước vào tướng giai từ nhiều năm trước, lĩnh ngộ được ‘giới’.

Cấp thứ hai chính là những người xếp từ thứ mười ba đến thứ hai mươi, đây là cao thủ tướng giai tuy chưa lĩnh ngộ ‘giới’ nhưng nếu không phải tu luyện ma thể đặc biệt thì cũng có ma công lợi hại, vì thế mới có thể đứng vững trên ma bảng Thái An.

Lam Thiên Long ở cấp này, hắn xếp thứ mười tám.”

“Xuống dưới nữa chính là danh gia bảng.

Trên ma bảng Thái An đều là những kẻ không thể trêu vào, đa số bọn họ đến đây là vì bia ma công, đa số đều không để ý tới ngoại cảnh.

Nếu so sánh thì danh gia bảng cạnh tranh kịch liệt hơn nhiều, hiệu quả và lợi ích danh sách này mang lại cũng nhiều hơn.

Nếu như ngài có hứng thú không ngại xem qua danh gia bảng đi.”

Đào Hưng thử thăm dò Tả Mạc, nếu hắn đã muốn đi khiêu chiên vậy hãy bắt đầu với danh gia bảng đi.

Hắn có thể trong hai chiêu đánh chết Bàng Thân, danh gia bảng có thể xem xét qua, dù sao Bàng Thần cũng bài danh không thấp trên danh gia bảng.Tả Mạc nhìn hắn rồi hỏi: “Xếp thứ hai mươi trên ma bảng Thái An là ai?”

Đào Hưng mặt trắng bệch ra, gan nhỏ đập thùm thụp, hắn ấp úng nói: “Đại nhân, kì thực ngài nên bắt đầu từ danh gia bảng, danh gia bảng cũng có rất nhiều cao thủ...”

Danh gia bảng?Tả Mạc đung đưa đầu, hắn vừa nghe đã biết danh gia bảng không đáng tiền, muốn đánh động mấy gia tộc cổ xưa như gia tộc An Duy với tầm mắt cao thì không giết mấy tên trên ma bảng Thái An, người ta tuyệt đối sẽ không chú ý tới ngươi đâu.Nghĩ đến đống thiệp mời rách nát kia, Tả Mạc thầm nghĩ: mình bị coi thường rồi!“Xếp thứ hai mươi ma bảng Thái An!”

Tả Mạc kiên quyết nói.Đào Hưng bị Tả Mạc nhìn chằm chằm đầy áp bức đành lùi bước, hắn kinh hồn táng đảm nói: “Miêu Quân!”

“Miêu Quân!”

Tả Mạc lập lại cái tên này một lần nữa, mắt sát khí đằng đằng.Đào Hưng nhìn thấy Tả Mạc sát khí đằng đằng thì chân mềm nhũn ra, ngồi thụp xuống đất.---------------------------A Trát Cách hơi kinh ngạc, hắn không biết tại sao Công Tôn Sai lại tới tìm mình.

Song phương vừa mới kết minh không lâu, lẽ nào Công Tôn Sai lại có ý nghĩ gì mới.“Công Tôn huynh đệ, không biết tìm tại hạ có gì dạy bảo?”

A Trát Cách không chút sợ hãi hỏi.A Trát Cách hỏi thẳng vào vấn đề là rất hợp với ý của Công Tôn Sai, hắn nghiêm túc nói: “tại hạ mong A Trát Cách huynh đệ nhường cho một cái khe hỗn độn.”

A Trát Cách biến sắc, mắt hơi trầm xuống nói: “Công Tôn huynh đệ nói thế là có ý gì?”

Công Tôn Sai cũng biết lần này là mình đuối lý nhưng việc này vốn không thể giảng đạo lý được, hắn trầm mặc một hồi rồi mở miệng nói tiếp: “Thực ra có nguyên nhân bất đắc dĩ, tại hạ đồng ý dùng địa phương khác để bồi thường cho A Trát Cách huynh đệ.”

A Trát Cách cười nhạt: “Tại hạ muốn nghe qua lý do bất đắc dĩ của các hạ!”

Công Tôn Sai không nói nhiều, đem tất cả đầu đuôi nói hết, ngoại trừ không nói tên Tả Mạc ra còn lại kể hết không chút giấu diếm.A Trát Cách nghe xong vẻ tức giận lập tức tan biến, hắn là người tâm tư kín đáo, Công Tôn Sai nói thật hay giả hắn nghe qua cũng biết được.Hắn lắc đầu nói: “Công Tôn huynh đệ nghĩa khí vô cùng, tại hạ rất cảm động.

Nhưng Lan Lý giới là yếu địa của tộc ta, tuyệt không thể nhường lại được.

Nếu huynh đệ muốn mượn đường thì lại không sao.”

Mẹ trẻ lắc đầu: “Chúng ta sẽ không ngừng đưa chiến bộ đi, hơn nữa chúng ta cần rất nhiều cao thủ ma tộc mới có thể đủ để viện trợ.”

A Trát Cách bật cười: “Công Tôn huynh đệ có ý nghĩ thật hoang đường.

Yêu ma và tu giả thù sâu như biển, sao có thể vì ngươi mà công hiến chứ?”

Công Tôn Sai thoáng nhìn A Trát Cách, nói: “A Trát Cách huynh đệ chờ chút nhé.”

Không lâu sau, một đoàn ma tộc bỗng xuất hiện trước mặt mẹ trẻ, họ hành lễ với hắn.A Trát Cách đứng bật dậy, hắn nhìn chằm chằm vào những ma tộc kia, không dám tin vào mắt mình!Ma tộc!

Ma tộc chân chính!

Càng khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là tất cả đều là thống lĩnh giai ma tộc!

Những ma tộc này nếu đặt ở trong chiến bộ của hắn thì đó chính là tinh nhuệ.Vậy mà giờ đây trước mặt hắn lại có mười mấy tên.“Tin rằng A Trát Cách huynh đệ có thể nhìn ra bọn họ chính là ma tộc chân chính, hơn nữa trên người họ không bị hạ cấm chế.”

Công Tôn Sai nói.A Trát Cách nhìn chằm chằm vào những ma tộc này, bỗng mở miệng nói: “Các ngươi vì sao lại ra sức cho tu giả?”

Ngạc Đức nhíu mày: “Ai dốc sức vì tu giả chứ?

Chúng ta dốc sức vì ngô vương!”

“Vương?”

Cơ hồ A Trát Cách chết đứng tại chỗ, hắn cảm giác đầu óc vốn vô cùng linh hoạt của mình giờ đây đã không thể dùng nữa rồi.

Hắn tận mắt nhìn thấy một đám thống lĩnh giai ma tộc bên trong chiến bộ của tu giả, sau đó những ma tộc này lại nói với hắn bọn họ vì vương của mình mà dốc sức.Vậy những tu giả này thì vì cái gì?Giống như việc ma tộc không thể vì tu giả mà dốc sức, tu giả cũng sẽ không vì ma tộc mà ra sức, dù cho đối phương là ngô vương đi nữa!Ngạc Đức cảm thấy rất khó chịu khi đối phương nhìn mình như thế nhưng vẫn cố gắng nói qua một lần chuyện ngô vương lưu lạc tại tu chân giới, làm sao để không ngừng vươn lên tu luyện thành đại nhật ma thể, làm sao để xây dựng một chiến bộ tu giả, giao chiến với đại nhân Dã Lăng như nào và cuối cùng tại sao mọi người lại ủng hộ hắn.Những lời này vừa nghe thì vô cùng hoang đường nhưng nó lại được kể bởi một vị thống lĩnh giai ma tộc, bên cạnh hắn còn có mười vị ma tộc khác khiến điều đó trở nên vô cùng thuyết phục.Nhưng A Trát Cách vẫn không thể tưởng tượng nổi, ngây người nhìn đội ngũ của Ngạc Đức cả buổi.Công Tôn Sai vừa nhìn liền biết được việc!Vội vàng kéo A Trát Cách đi thăm quan chiến thuật mới của Chu Tước doanh.A Trát Cách vốn đang ván đầu choáng óc đột nhiên tỉnh táo lại, hắn trợn trừng mắc, nhìn chằm chằm vào chiến bộ kia!Hắn nhận ra chiến bộ này chính là chiến bộ đã chiến đấu với hắn lần trước, chỉ khác chút là có thêm những thống lĩnh giai ma tộc.Đây là lần đầu tiên hắn gặp qua một chiến bộ hỗn hợp có cả ma tộc và tu giả.

Chiến pháp của chiến bộ hỗn hợp này vô cùng kì quái, tuy hắn trông qua thì chỉ thấy rất đơn giản nhưng nó vẫn khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng.Lột xác!Trong thời gian ngắn như vậy mà chiến bộ này đã hoàn toàn lột xác, thực lực bây giờ của nó khiến A Trát Cách kinh hồn táng đởm.Hắn nhìn sang thiếu niên đang ngượng ngùng đứng bên cạnh mình, không biết vì sao, cảm giác buốt lạnh không thể ngừng đang dần nuốt chửng dũng khí của hắn, tay chân hắn lạnh dần đi.Thân là một trong tam đại chiến tướng của Tinh La tộc, A Trát Cách không thiếu dũng khí.Nhưng giờ đây mặt hắn xám ngoét lại giống như vừa trải qua một trận chiến bại.Hắn biết rõ, nếu song phương giao thủ lần nữa thì bản thân không có chút cơ hội thắng nào.Công Tôn Sai vẫn giữ điệu cười thâm sâu khó lường đó.

A Trát Cách không biết những ngày qua rốt cuộc đã có điều gì xảy ra mà có thể khiến một chiến bộ thoát thai hoán cốt đến mức này!Thiếu niên này...Hắn thấy được vẻ điên cuồng sâu trong mắt Công Tôn Sai, đột nhiên hắn nhận ra Công Tôn Sai là một thằng điên! 🙂)Chương 585 : Đánh cuộc .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Vâng, tất cả thành Thái An tận mắt nhìn thấy hắn dẫn động Tinh Di Sa Dã.

Hơn nữa hắn còn phá kỉ lục của Tất Điêu Vũ, rất nhiều nhà đang quan tâm đến hắn.”

“Tiếp tục tìm hiểu.”

“Không cần phải tiếp xúc qua sao?

Người để ý tới hắn rất nhiều…”

“Không cần lo.

Với danh khí hiện giờ của hắn không có nhà nào đưa ra giá quá cao đâu.

Về phần những tiểu gia tộc, mời chào của bọn họ chúng ta chỉ cần tăng thêm là được, cũng không tốn thêm mấy.”

“Thế nhưng…”

“Chẳng ai ngu đâu, Tinh Di Sa Dã đúng là rất lợi hại, nó chỉ ra hắn là kẻ có tiềm lực.

Nhưng đáng để chúng ta xuất thủ phải là kẻ có thể sống tới lúc trở thành cao thủ cơ.”

“Đúng vậy, Bộ Tuyên đang đối phó với hắn.

Chúng ta có nên đánh tiếng không?”

“Vì sao phải đánh tiếng?

Ngươi phải hiểu rằng, chỉ có tiềm lực thì chẳng có giá trị gì cả.”

“Vâng…”

“Ngươi đi trợ giúp cho Bộ Tuyên chút, nhưng đừng lưu lại dấu vết.

Tốt xấu gì cũng là Tinh Di Sa Dã, chung quy vẫn phải cấp cho chút đãi ngộ đặc thù!

Ta có chút mong đợi đó!”

“Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.”

“Đi đi.”

------------------------------Chuyện Tinh Di Sa Dã đã trôi qua mấy ngày, tin tức này rất nhanh liền tràn ngập khắp tứ cảnh thiên gây ra kinh động thật lớn.Tứ đại môn phái cường thế, yêu ma lưỡng tộc đồng thời rơi vào tình thế hiểm nghèo, nhất là ma tộc.Đô Thiên Huyết Giới, yêu tộc tuy bị thương nặng nhưng ma tộc vẫn bình yên vô sự không vấn đề gì.

Nhưng lần này trong bốn giới bị công chiếm, có ba giới là địa bàn thuộc về ma tộc.Cảm giác nguy hiểm giống như đao phong phóng tới trước mặt.Cũng may ba giới bị công chiếm cách thành Thái An rất xa, nhưng sự khủng hoảng và khẩn trương vẫn không ngừng tràn lan khắp nơi.Đại thế đã vậy không phải vài cao thủ là có thể nghịch chuyển được, trừ phi Vương tự mình xuất thủ.

Nhưng ma tộc có Vương thì tu giả cũng có Đại Thừa kỳ.Nhưng chiến đấu ở cấp độ này chỉ mang tính chiến lược, không đến lúc mấu chốt song phương tuyệt đối sẽ không sử dụng.Chỉ cần nhân lực vật lực sung túc, chiến bộ có thể tổ chức lại, mất vài năm là có thể bổ sung.

Nhưng cao thủ cấp bậc ma vương chết một người là mất một người.

Đừng nói tới Vương, ngay cả ma soái cũng rất ít, cứ nhìn một đống tướng giai bị kẹt lại trước cảnh cửa ma soái ở thành Thái An là biết.Tin tức thua trận và bị chiếm đất liên tục truyền về làm cho bầu không khí thành Thái An trở nên vô cùng nặng nề.Mọi người mất đi hứng thú tán phét, sự lo lắng tràn ngập khắp thành.“Miêu huynh, ngươi thấy sao?”

Một vị ma tộc vẻ mặt ưu sầu hỏi Miêu Quân.Miêu Quân không quá cao to, khuôn mặt rõ nét, ngũ quan góc cạnh cân đối, thoáng có chút phong sương.

Hắn có đôi mắt màu lục bích thúy, đốt ngón tay thô to, đang ngồi thoải mái nhưng vẫn toát ra được khí thế của bản thân.Miêu Quân suy nghĩ một chút rồi thận trọng nói: “Không kì quái lắm.”

“Không kì quái?”

Bằng hữu của hắn bị câu này làm cho hứng thú, vội vàng hỏi: “Thế nào là không kì quái lắm?”

Miêu quân thấp giọng nói: “Không biết mọi người có thừa nhận hay không, tu giả mạnh mà yêu ma yếu, đây là sự thực.

Đây là kết quả từ đại chiến ngàn năm nay, không ai cải biến được.

Lúc trước chúng ta dựa vào Đô Thiên Huyết Giới, hiện giờ mọi người đang loạn lên, mất hết bình tĩnh nên chỉ có thể liều.

Vào lúc này, liều mà không có thực lực nên thua cũng chẳng có gì kì quái.”

“Theo cách nói của Miêu huynh vậy chẳng phải chúng ta xác định thua sao?”

Một vị khác không phục hỏi ngược lại.“Thất bại trước mặt đã định nhưng kế tiếp ra sao thì lại khó nói.”

Ngữ khí Miêu Quân đầy trầm ổn, suy nghĩ chút rồi nói: “Tu giả bắt đầu thu được thắng lợi sẽ tiến lên tiếp, chúng ta lại lui về sau, một tiến một lùi sẽ khiến nhiều thứ thay đổi.

Đối phương tác chiến nơi đất khách, một khi chiến tuyến bị kéo dài sẽ tạo nên mệt mỏi.

Chúng ta nhìn như lùi về phía sau nhưng lại có lợi thế tác chiến tại chỗ.

Huống hồ họa vong tộc trước mắt, không thể lùi được, tử chiến đến cùng, ý chí càng mạnh!”

Những lời này rất thuyết phục khiến mọi người tán thưởng không thôi.Đúng lúc này sắc mặt Miêu Quân trở nên ngưng trọng, trầm giọng quát lớn: “Không biết vị bằng hữu nào đại giá quang lâm, sao không đến đây gặp mặt?”

Bốp bốp bốp!Tả Mạc vừa đi vừa vỗ tay.

Hắn không phải cố ý làm ra vẻ mà thực sự cảm thấy đối phương nói rất hay.

Thế cục hỗn loạn phức tạp, đối phương lại có thể nhẹ nhàng chỉ ra mấu chốt, chỉ riêng nhãn lực này đã hơn hẳn người thường rồi.Tiểu Mạc ca cũng trải qua khá nhiều sóng gió trong đời!“Tiếu Ma Qua!”

Miêu Quân kinh ngạc, không riêng gì hắn, sắc mặt mọi người đứng quanh cũng trở nên rất quái dị.Tất cả mọi người đều nhận ra vị thiếu niên đang đứng trước mặt họ.Đây không phải là Tiếu Ma Qua dẫn động Tinh Di Sa Dã sao?Tả Mạc đánh giá Miêu Quân, Miêu Quân cũng quan sát Tiếu Ma Qua.Thiên tượng mấy hôm trước Miêu Quân cũng có xem, Tinh Di Sa Dã khiến hắn chấn động nhưng cũng vô cùng hâm mộ.

Luận về thiên phú thì bọn họ không quá tệ, bằng không cũng chẳng lên nổi ma bảng Thái An.

Nhưng nếu so với Tinh Di Sa Dã biến thái thì bọn họ chỉ giống như đom đóm so với mặt trăng.Đôi lúc Miêu Quân có suy nghĩ, nếu bản thân trải qua một hồi Tinh Di Sa Dã thì cho dù không đạt tới soái giai thì việc lĩnh ngộ ‘giới’ cũng không gặp cản trở như này.Nhưng ước mơ thì vẫn chỉ là ước mơ, hai ngày trôi qua sự kinh ngạc đã biến mất, cho nên khi Miêu Quân nhìn thấy Tả Mạc cũng chỉ hơi giật mình thôi.“Lần này tới vốn là để khiêu chiến với Miêu huynh.”

Tả Mạc vừa mở miệng nhất thời khiến cả phòng lặng ngắt như tờ, mọi người vô cùng chấn động.“Nhưng nghe thấy những lời kia của Miêu huynh, tại hạ cảm thấy vô cùng thán phục nhãn quang của Miêu huynh, đột nhiên có chủ ý như này.”

Tả Mạc chậm rãi nói, bộ dạng như kẻ ‘bề trên’, không có chút lúng túng nào.Miêu Quân bỗng cảm thấy rất buồn cười, hứng thú hỏi lại: “Ồ, sao lại thay đổi thế?”

Nhớ tới lúc bản thân còn trẻ cũng giống như này, chẳng suy nghĩ trước bao giờ.Mọi người khó nhịn được cười, nhất là khi thấy vẻ mặt nghiêm trang của Tả Mạc, có mấy người thậm chí cười thành tiếng.

Ở trong mắt họ, Tả Mạc là một kẻ mới ra đời không biết gì, còn Miêu Quân thì sao, gã đã thành danh mấy chục năm rồi đó.Không biết suy nghĩ lại dám trước mặt danh nhân rung đùi đắc ý, vậy chẳng đáng buồn cười sao?Tả Mạc hồn nhiên không biết đối phương đang pha trò, nghiêm mặt nói: “Ta tin Miêu huynh nhất định là một vị chiến tướng ưu tú.”

Miêu Quân cảm thấy ngoài ý muốn, hắn thỉnh thoảng có đề cập tới thời sự nhưng chưa từng có ai nghĩ hắn là chiến tướng cả.Thiếu niên này, trực giác quá nhạy cảm!Trong lòng Miêu Quân máy động.“Cho nên ta hi vọng Miêu huynh có thể giúp ta!”

Tả Mạc nghiêm túc nói.Tiếu ý vẫn đọng trên mặt mọi người, bọn họ trợn tròn mắt nhìn Tả Mạc, vẻ mặt vô cùng quái dị.Một lúc lâu sau.“Ha ha!”

Một người thực sự không nhịn nổi cười lớn, tựa như vừa được nghe một câu chuyện cười hay nhất thế gian.

Cười to như bệnh truyền nhiễm nhanh chóng lan ra, tất cả mọi người trong phòng không khỏi cười lớn.“Ha ha!

Hắn muốn mời chào Miêu huynh!

Hắn lại muốn mời chào Miêu huynh…”

“Ha ha ha ha!

Ta không nghe lầm chứ, câu nói hay nhất trong ngày!”

“Chết mất!”…Một tên nhãi con lại dám chạy tới tỏ vẻ nghiêm trang mời chào Miêu Quân, đây tuyệt đối là việc buồn cười nhất của thành Thái An.Ngay cả Miêu Quân cũng không khỏi bật cười khanh khách: “Rất xin lỗi, ta cảm thấy cuộc sống hiện giờ rất khá.”

Tả Mạc bỗng nói: “Ngay cả ‘thiên thanh bích hoa’ cũng không đáng để cân nhắc sao?”

Nụ cười của Miêu Quân trở nên cứng ngắc, hắn đứng bật dậy hỏi: “Ngươi có thiên thanh bích hoa sao?”

Hắn không kìm được bước tới phía trước, đưa tay muốn chộp Tả Mạc.Tả Mạc không trốn tránh, trong mắt tinh quang chợt lóe lên, khí thế khắp người được thả ra!-----------------------------La Ly tự nhốt mình trong phòng.Sắc mặt hắn đã bình thường trở lại, nội dung của ‘sinh tử tỏa’ không ngừng hiện ra trong đầu hắn.

Những ngày này, hắn không ngủ không nghỉ tìm hiểu toàn bộ công pháp không phù hợp với lẽ thường này.Cái chết đối với hắn cũng chỉ là một ngọn núi phải vượt qua.Đôi khi, sống so với chết còn cần nhiều dũng khí hơn.Dũng khí này có lẽ chỉ vì một lí do, có lẽ chỉ vì một hi vọng.La Ly không chút do dự.Tâm vốn đã nguội lại bùng cháy, theo đuổi một chút hi vọng yếu ớt khó nhận ra.Tiến vào trạng thái tử vong có thể kích thích tiềm năng kinh người, như vậy có thể khôi phục lại được tất cả.Dù cho, chỉ có một lần cơ hội….La Ly từ từ nhắm mắt lại khiến màn đêm bao trùm tất cả thế giới của hắn, trong yên lặng môi hắn khẽ nhếch lên.----------------------------Tả Mạc đột nhiên bạo phát khí thế giống như sóng dữ mất đi trói buộc, ầm ẩm tản ra bốn phía.Hai mắt Miêu Quân sáng rực lên, trong nháy mắt quang mang bùng nổ giống như mặt trời khiến người ta không thể nhìn thẳng được.Những người khác thì mặt biến sắc, toàn bộ tiếng cười đùa đều ngừng lại.

Bọn họ hốt hoảng chạy ra ngoài, khí thế áp bách như vậy khiến bọn họ không thể thở được!Tiếu Ma Qua bạo phát khí thế không hề thua kém Miêu Quân!“Tới không?”

Tả Mạc nói.Miêu Quân cười nhạt: “Thử xem ngươi có bản lĩnh kia hay không!”

“Đánh bại ngươi?”

Tả Mạc không chút né tránh quang mang chói mắt của Miêu Quân.“Ngươi có thiên thanh bích hoa hả?”

Miêu Quân không đáp mà hỏi ngược lại.“Đúng vậy!”

Tả Mạc rất dứt khoát.Vẻ mặt Miêu Quân thay đổi, hiển nhiên tâm lý đang có sự tranh chấp.Vệ, ngươi thật độc…Trong đầu Tả Mạc thầm nghĩ nhưng vẻ mặt không chút thay đổi: “Không bằng chúng ta đánh cuộc đi!”

“Đánh cuộc?”

Miêu Quân nheo nheo mắt.“Không sai, chúng ta đánh một trận, ngươi thua thì đi theo ta, ngươi thắng thì thiên thanh bích hoa sẽ cho ngươi.”

Tả Mạc ném mồi nhử ra.“Ta làm sao có thể xác định được ngươi có thiên thanh bích hoa hay không?”

Miêu Quân không cử động hỏi.“Ngươi có thể đánh cuộc ta có hay không có.”

Tả Mạc giữ nguyên tư thế.Mắt Miêu Quân nheo lại càng ngày càng nhỏ, quang mang trong đó đại thịnh, hắn lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thua, ta sẽ không để ngươi chết thoải mái đâu.”

“Ta mà thua thì ngươi sẽ có rất nhiều thời gian.”

Tả Mạc ngoài miệng lạnh lùng đáp, trong lòng thì đồng cảm với Miêu Quân.Vệ, ngươi thật âm độc…Quả nhiên là thần côn…Chương 586 : Cường thế .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnBuồn bã lo lắng trở về tộc, A Trát Cách còn không kịp báo cáo lại sự việc thì đã nghe được tin dữ.Công Dã Tiểu Dung công phá Ô Thạch giới, Tất Sơn và Đức Lặc tử trận.Hắn còn tưởng bản thân nghe lâẦm!

Liên tục hỏi lại ba lần vẫn cùng một kết quả, hắn đơ tại chỗ.Trong nháy mắt, tam đại chiến tướng của Tinh La tộc chỉ còn mỗi A Trát Cách.Bầu không khí đau thương tràn ngập khắp La Lý giới.

Tất Sơn và Đức Lặc mang theo quân tinh nhuệ của Tinh La tộc, chỉ một trận toàn quân bị diệt, Tinh La tộc nguyên khí đại thương.Đơ mất một lúc lâu, tay chân A Trát Cách lạnh toát, mặt trắng bệch.Ô Thạch giới một khi rơi vào tay giặc thì quân tiên phong của đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào Lan Lý giới.

Có rất nhiều giới hà giữa Ô Thạch giới và Lan Lý giới, đối phương có thể dễ dàng tiến vào Lan Lý giới, điều này có nghĩa bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể xuất hiện.Mặc dù bi thương nhưng A Trát Cách hiểu tình hình đang rất khẩn trương, nếu để chiến bộ của Thiên Hoàn tiến vào Lan Lý giới thì bọn họ muốn trốn cũng không được!Tinh La tộc chỉ có mỗi A Trát Cách là còn chiến bộ của mình nhưng nó tuyệt đối không phải là đối thủ của chiến bộ Thiên Hoàn.“Vứt tất cả vật nặng!

Bằng cách nhanh nhất rút khỏi Lan Lý giới!

Đi tới Bạch Thạch giới…”

A Trát Cách lo lắng kều gào âm ĩ.A Trát Cách chưa nói xong thì tiếng từ trạm canh gác đã cắt ngang lời hắn.“Đại nhân!

Trạm canh gác phát hiện có kẻ địch ở phụ cận giới hà!”

A Trát Cách mặt xám ngoét lại, đến thật nhanh!

Nhìn thấy những người già yếu, trong lòng A Trát Cách lạnh đi, chẳng lẽ Tinh La tộc sắp diệt vong sao?Không kịp nữa rồi!Tốc độ của phụ nữ v à trẻ em trong tộc không thể so với chiến bộ của đối phương.

Khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng chính là Lý Lan giới toàn là đất bằng, không có chỗ hiểm yếu để thủ, nhân số đối phương lại nhiều hơn, ngay cả ngăn cản hắn cũng không làm được!Lẽ nào chỉ có thể mở to mắt nhìn tộc nhân bị tàn sát?

Ánh mắt tuyệt vọng của tộc nhân khiến trái tim A Trát Cách vô cùng đau đớn.Ngay lúc bản thân cảm thấy tuyệt vọng bỗng hắn nghĩ tới một người!Một ý nghĩ lớn mật hiện ra trong đầu hắn.Thời gian không đủ cho hắn suy nghĩ cẩn thận, lúc này hắn tựa như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng!Không chút do dự, hắn quay đầu bay về phía khe hỗn độn!---------------------------Công Tôn Sai nhìn thấy A Trát Cách vừa mới rời đi chưa lâu đã vội vội vàng vàng quay lại thì hơi ngạc nhiên.

Hắn giao tiếp với A Trát Cách mấy lần nên cũng có hiểu chút ít về tính cách của đối phương, gã là một kẻ quyết đoán kiên nghị, tuyệt đối không dễ bị rung động.A Trát Cách nhìn thấy mẹ trẻ thì vẻ mặt trở nên đầy giằng xé nhưng vẫn cắn răng quỳ gối nói: “Tinh La tộc ta nguyện ý quy phục dưới trướng ngô vương!”

Nhưng lời này của A Trát Cách vẫn có chút mánh khóe, hắn quy phục ngô vương chứ không phải Công Tôn Sai, cứ như vậy ngươi khác sẽ không thể nói gì được.Công Tôn Sai hơi sửng sốt, chiêu này của A Trát Cách thật quá đột ngột, hắn không tin có thứ gì có thể khiến đối phương khuất phục như thế.

Câu quy phục dưới trướng ngô vương hàm chứa rất nhiều ẩn ý, hắn tự nhiên có thể nghe ra.

Nhưng điều này đối với hắn không quan trọng, hắn muốn chính là Lan Lý giới và khe hỗn độn ở đó.“A Trát Cách đồng ý giao ra Lan Lý giới, không có gì cầu chỉ mong đại nhân có thể bảo vệ truyền thừa của Tinh La tộc!”

A Trát Cách đầy bi thương khẩn cầu.Công Tôn Sai không trả lời ngay mà tò mò hỏi lại: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

A Trát Cách vô cùng lo lắng nhưng hắn biết, nếu không nói rõ ràng thì đối phương sẽ không tin.

Hắn cố gắng kìm nén sự lo lắng, dùng tốc độ nhanh nhất nói qua tình hình.Mẹ trẻ thông minh thế nào chứ, vừa nghe xong liền biết đó là loại tình huống gì.Lan Lý giới là chính là cầu nối tối ưu nhất đối với bọn hắn vào lúc này, mẹ trẻ vì nó thậm chí không tiếc giao chiến với A Trát Cách.

Thiên Hoàn Công Dã Tiểu Dung tuy nổi tiếng nhưng vào lúc này, mẹ trẻ vẫn thể hiện sự quyết đoán kinh người của mình.Hắn không chút do dự ra lệnh: “Xuất quân!”

Chu Tước doanh với tốc độ nhanh nhất đi tới khe hỗn độn xuất phát về phía Lan Lý giới.Mẹ trẻ bay với tốc độ nhanh nhất, tóc bị gió thổi tán loạn, lúc này khuôn mặt thẹn thùng vô hại đã như lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ, sát khí nồng nặc!Hắn không sợ Huyền Không tự, Thiên Hoàn hắn cũng không sợ!Muốn cướp miếng ăn từ trong miệng hắn sao?Ai tới cũng vậy thôi!Khi Chu Tước doanh bay đến thành của Tinh La tộc thì xảy ra một trận náo loạn.

Công Tôn Sai không dừng lại chỉ bảo A Trát Cách: “Kêu mọi người rút lui bằng khe hỗn độn!”

A Trát Cách vô cùng cảm động, hắn biết rõ những lời này của Công Tôn Sai có thể giải cứu rất nhiều tộc nhân.

Hắn vội vàng phái một gã thủ hạ đi truyền đạt mệnh lệnh, còn bản thân thì suất lĩnh chiến bộ đuổi theo Chu Tước doanh.Lúc này trạm canh gác do A Trát Cách bố trí đã có hồi báo.“Chiến bộ Thiên Hoàn đã vượt qua giới hà!”

A Trát Cách nhìn mẹ trẻ, nếu đã quy phục thì tự nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của mẹ trẻ.

Nhìn tộc nhân đã bắt đầu di chuyển về hướng khe hỗn độn A Trát Cách cảm thấy rất vui.

Dù lần này có chết trận hắn cũng không cảm thấy tiếc nuối.Công Tôn Sai nếu đã có thể dung nạp những ma tộc kia vào Chu Tước doanh tự nhiên cũng có thể dung nạp được Tinh La tộc!

Dù hiện tại mẹ trẻ sai hắn đi tự sát với chiến bộ Thiên Hoàn hắn cũng không chút do dự.Hắn đang chờ đợi mệnh lệnh của mẹ trẻ.Trong mắt Công Tôn Sai hiện lên sự điên cuồng nhưng mặt vẫn thản nhiên nói: “Đi nào!”

Chu Tước doanh và chiến bộ của A Trát Cách giống như hai dòng lũ bay về phía giới hà.Sau ba cánh giờ bọn họ đã gặp chiến bộ Thiên Hoàn.------------------------------Tướng mạo Công Dã Tiểu Dung cực kì bình thường, nó thuộc về dạng phổ thông lẫn trong đám đông rất khó để tìm ra.

Cả người mặc bố y màu lam không chút thu hút, không có khí tức phiêu dật tiên gia, cũng không có sát khí sắc bén, tựa như một người bình thường không thể bình thường hơn, thậm chí còn không giống kẻ tu chân.Nhưng một đám chiến tướng đang vây quanh hắn khiến một thân bố ý phổ thông cũng trở nên bất bình thường.Chính kẻ nhìn qua rất đỗi bình thường này không những công chiến Ô Thạch giới hơn nữa còn toàn diệt hai chiến bộ của Tinh La tộc.Nếu bàn về độ thu hút thì trận chiến của Công Dã Tiểu Dung so với công cuộc chiếm giới của Giang Triết hấp dẫn hơn nhiều!“Ồ, đây lại có một chiến bộ tu giả sao?”

Công Dã Tiểu Dung có chút kinh ngạc.Không riêng gì hắn, các chiến tướng đứng quanh cũng rất ngạc nhiên, nhưng rất nhanh mắt bọn họ liền nheo lại.

Trong mắt họ, Lan Lý giới tựa như một trái đào chín mọng, bọn họ khổ sở thủ ở đây, bây giờ đột nhiên lại bị người khác tới hái, tâm trạng họ lúc này không nghĩ cũng biết.“Một người đi hỏi xem lai lịch của họ ra sao.”

Công Dã Tiểu Dung đầy hứng thú nói.Hắn có thể nhìn ra chiến bộ của Tinh La tộc đã đầu hàng chiến bộ này.

Chỉ dùng một chiến bộ mà chiếm được một giới sao?

Thật ngoài trí tưởng tượng của người ta.

Hiện tại thành công công chiếm ma giới chỉ có tứ đại môn phái.

Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một chiến bộ với lai lịch không rõ ràng sao có thể không khiến hắn cảm thấy hứng thú chứ?Từ trong chiến trận một gã tu giả Thiên Hoàn bay ra.Cả người chiến tu lóe sáng, vừa nhìn qua pháp bảo phối chí liền biết phẩm giai bất phàm.

Thiên Hoàn tinh thông phù trận luyện khí, ở phương diện pháp bảo quán tuyệt tứ cảnh thiên.Dưới bảo quang chiến tu vô cùng nổi bật, oai hùng bất phàm, đối diện với hai chiến bộ nhưng hắn không chút sợ hãi, từ cao nhìn xuống lạnh lùng nói: “Ai làm chủ đi ra nói chuyện!”

Lời nói đầy xấc láo của đối phương khiến đám người mẹ trẻ bức xúc phẫn nộ, đối phương thật ngạo mạn vô lễ.Công Tôn Sai tựa như một thiếu niên đầy vẻ ngượng ngùng, cười nhạt một cái, ánh mắt vốn hòa hoãn thoáng hiện sát khí điên cuồng: “Tạ Sơn, đem đầu hắn về đây!”

Tạ Sơn sớm đã không kìm chế nổi nữa nhất thời hóa thành một đạo kiếm quang bắn về phía đối phương!Thế tới của hắn cực nhanh, một đường kiếm quang màu vàng giống như cầu vồng nhanh chóng xuất hiện trước mặt đối phương!Chiến tu này chỉ thấy trước mặt đột nhiên sáng lên một điểm kim quang vô cùng chói mắt, trong chớp mắt kiếm ý băng lãnh phong tỏa hắn, mặt biến sắc hắn hét lớn: “Thật lớn mật…”

Dưới tình thế cấp bách, quang mang linh giáp của chiến tu Thiên Hoàn đại thịnh, vô số phù văn sáng ngời bao phủ lấy hắn.Kim quang trùng điệp đánh lên phù văn!Binh!Một tiếng giòn tan vang lên, sắc mặt gã chiến tu Thiên Hoàn khẽ biến, chỉ một kích linh giáp trên người đã bị đánh tan!

Nhưng khiến hắn cảm thấy hơi an tâm chính là một kiếm kia của đối phương đã bị ngăn lại!Nhưng chưa kịp cảm ơn thần may mắn thì trong đám quang mang vừa bùng nổ kia bay ra một điểm kim quang thật nhỏ, lướt qua cổ hắn!Như đao cắt đậu hũ!Đầu bay lên, vòi máu phun ra!Kim quang thật nhỏ kia chợt lóe lên rồi biến mất, kể cả đại quang mang kia cũng bay về trong tay Tạ Sơn.Lúc này mọi người mới thấy rõ nguyên lai Tạ Sơn đang cầm hai thanh phi kiếm một lớn một nhỏ, đây rõ ràng là một đối phi kiếm màu vàng.Song thận kiếm!Chiến tu của Thiên Hoàn rất kinh ngạc, ngay sau đó vô cùng tức giận, ào ào một cái chiến trận trở nên rối loạn, rất nhiều chiến tu tức giận muốn xông lên.Tiếu ý trên mặt mẹ trẻ càng đậm, đầy lẫm liệt nói: “Liệt trận!”

Chiến bộ Chu Tước doanh im lặng biến hóa, hai bên chiến tu bước tới trước mấy bước.

Khí thế chiến trận đột nhiên thay đổi, sát ý thảm liệt lặng lẽ thành hình.

Giống như một con mãnh thú, thân trước hơi khom lại, vận sức chờ đợi, tiếp theo nhất định sẽ là một kích sấm sét!Chiến bộ Thiên Hoàn vốn đang rối loạn nhanh chóng trở nên im lặng.

Bọn họ đều là kẻ thân kinh bách chiến tinh nhuệ, vô cùng mẫn cảm với sát ý, lập tức phát hiện ra chiến bộ đối phương đã phong tỏa bọn họ!Nếu bọn họ còn loạn lên nữa thì chiến trận sẽ lộ ra kẽ hở, đối phương nhất định sẽ thừa cơ tấn công!Đám chiến tu đang xao động rất nhanh tỉnh táo lại, mỗi người đều chuẩn bị bắt đầu chiến đấu.Sắc mặt Công Dã Tiểu Dung trầm xuống, hắn nheo nheo mắt.

Tới tận lúc này khí thế của hắn mới toát ra, điều này làm bố ý phổ thông hắn mặc không thể che dấu được hào quang nữa.Cảm giác áp bách khiến Công Dã Tiểu Dung thấy được áp lực.Hành gia vừa ra tay sẽ biết gà hay pro.

Đối phương vừa bày chiến trận Công Dã Tiểu Dung lập tức biết mình gặp phải đối thủ lợi hại.Nhưng sự mạnh mẽ và tàn nhẫn của đối phương nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn!Toàn bộ quá trình không có chút hòa hoãn nào, dứt khoát lưu loát khiến hắn cảm thấy sự nguy hiểm.Rốt cuộc bọn họ là ai?Chương 587 : Đối đầu kịch liệt .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Tại hạ là Thiên Hoàn Công Dã Tiểu Dung.”

Công Dã Tiểu Dung vừa cười vừa thi lễ với Công Tôn Sai.Chư tướng thủ hạ không khỏi kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới đại nhân lại chủ động tỏ ra yếu thế hơn đối phương như vậy.

Đối phương không hỏi han gì liền chém chết chiến tu phe mình, vậy sao đại nhân lại còn chủ động tỏ ra yếu thế trước mặt đối phương?Rất nhiều người tỏ vẻ không phục.Bọn họ là Thiên Hoàn!

Từ khi nào Thiên Hoàn lại phải chịu loại vũ nhục này?

Không sai!

Đây là vũ nhục!

Cơ hồ tất cả mọi người đang chuẩn bị chiến đấu đều muốn lao lên giết sạch đối phương.Không ngờ vào lúc này đại nhân lại chủ động tỏ ra yếu thế!Nếu không phải xưa nay uy danh của Công Dã Tiểu Dung cực tốt thì đám thủ hạ kiệt ngạo bất tuân kia đã sớm phản đối ầm ĩ rồi.“Tại hạ là Công Tôn Sai.”

Mẹ trẻ vẫn cười đầy ấm áp, trong mắt đám chiến tướng Thiên Hoàn thì nụ cười ấm áp của gã vô cùng bắt mắt.Công Tôn Sai?Chưa từng nghe qua!Công Dã Tiểu Dung cẩn thận suy nghĩ, chắc chắn bản thân chưa từng nghe qua cái tên này.

Hắn chú ý tới việc đối phương chỉ báo danh mà không báo ra lai lịch, bên trong còn có chút ẩn ý.Hơn nữa, đội ngũ mạnh như vậy không lẽ không có tiếng tăm gì!Công Dã Tiểu Dung chớp chớp mắt, cảm thấy có chút thú vị.

Tạo nên một chiến bộ cường đại không dễ dàng gì, Công Dã Tiểu Dung đã từng xây dựng chiến bộ nên hiểu rõ khó khăn trong đó.Có thế lực nào lại đang âm thầm mơ ước vị trí của tứ đại phái sao?Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu hắn nhưng khi nó vừa xuất hiện không khỏi khiến hắn bật cười khanh khách, ý nghĩ thật quá điên rồ.“Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên!

Công Tôn huynh đệ tuổi còn trẻ như vậy đã có thể chấp chưởng chiến bộ, so với Tiểu Dung năm đó còn hơn xa.”

Công Dã Tiểu Dung cười dài, sau đó liền chuyển chủ đề: “Nhưng không biết tại sao Công Tôn huynh đệ lại cùng một bè với yêu ma?”

Lúm đồng tiền hiện lên trên má Công Tôn Sai, giọng ôn hòa nhưng đầy sắc bén: “Cùng một bè?

Lời này của Công Dã huynh đệ khiến người ta khó giải thích rồi!

Bản môn đánh hạ Lan Lý giới, Tinh La tộc ngưỡng mộ phong phạm của bản môn đồng ý quy thuận.

Cải tà quy chánh, việc này không phải là thứ chúng ta truy cầu sao?”

Tiếp đó ngữ khí biến đổi: “Ngược lại quý bộ sau khí chúng ta chiếm được Lan Lý giới còn tiến vào, chẳng lẽ Thiên Hoàn toàn tùy ý làm bậy à?

Khi dễ những tiểu môn phái như chúng ta phải không?”

Mẹ trẻ nói chuyện lúc mặt mày rạng rỡ lúc tỏ vẻ lạnh lùng, hết lần này tới lần khác nói dối không chớp mắt, bình tĩnh tự nhiên.

A Trát Cách đứng cạnh trong lòng phát lạnh, nào có cái gì gọi là công chiếm Lan Lý giới chứ?

Vài câu nói của mẹ trẻ đã tỏ rõ lập trường, chân chân giả giả khiến đối phương khó phân biệt.Cả đời này A Trát Cách cũng không muốn đối địch với mẹ trẻ.Có địch nhân như vậy chỉ sợ chết cũng biết tại sao mình chết.Công Dã Tiểu Dung không nói được gì.Một bước lầm lỗi khiến hắn đưa ra phán đoán sai lệch.

Không riêng gì hắn, bao gồm thủ hạ chiến tướng của hắn cũng đều cho rằng mẹ trẻ vừa mới đánh hạ Lan Lý giới.Nhưng những chiến tướng kia lại không để ý tới việc đó, đối phương đánh trước thì sao?

Đoạt lại là được!Bọn họ nóng lòng muốn thử, hận không thể tiến lên chém giết.

Thực lực đối phương tuy không kém nhưng những tên gia hỏa này tràn ngập lòng tin, không thèm để đối phương vào mắt.Công Dã Tiểu Dung nhìn chằm chằm vào đối phương, những lời kia của Công Tôn Sai hắn không tin nhưng cũng không thèm bới móc.

Về phần vấn đề ma tộc, bên trong tu giả luôn chia làm hai phái, một phái chủ trương trảm ma trừ tận gốc, một tên cũng không để lại, một phái khác lại chủ trương cho phép ma tộc quy thuận, dùng chính sách dụ dỗ để đãi ngộ.Hai phái này đều có “thị phần” ở tu chấn giới cho nên về vấn đề ma tộc, Công Dã Tiểu Dung không bới được gì nữa.Hắn nghĩ xa hơn nhiều so với đám thủ hạ của mình.Chiến tranh chỉ sợ sẽ còn kèo dài, Thiên Hoàn là một trong tứ đại phái, còn cần chú ý tới tư thế, mặt mũi.

Nếu cứ gặp phải người yếu hơn mình liền tranh đoạt thì làm sao có thể đoàn kết các môn phái khác chứ?Lan Lý giới hắn không để ý lắm, đây là nơi dễ công khó thủ, không tốt cho việc phòng ngự, luận giá trị xa xa không bằng Ô Thạch giới.Nhưng…Trong mắt Công Dã Tiểu Dung hiện lên hàn mang.Việc thủ hạ bị chém phải có giải thích mới ổn!“Nhưng kẻ bị chém là ngươi của tại hạ, này không sai chứ?”

Công Dã Tiểu Dung chậm rãi nói.“Cái này, tại hạ xin thay mặt vị huynh đài kia thành thật xin lỗi, đồng ý bồi thường.”

Công Tôn Sai ra vẻ vô tội.Đám chiến tướng thủ hạ của Công Dã Tiểu Dung phẫn nộ không thôi, mắt rực lửa.“Bồi thường thì không cần, đao kiếm không có mắt, tu giả lên chiến trường phải giác ngộ chết ở chiến trường.

Đám huynh đệ của tại hạ ngang ngược kiêu ngạo đã lâu, hôm nay thấy chiến bộ của Công Tôn huynh đệ mạnh mẽ, mong muốn Công Tôn huynh đệ chỉ điểm giúp đám huynh đệ này của ta.”

Dứt lời không đợi mẹ trẻ mở miệng liền quay người nói: “Địch Lập, ngươi chọn năm mươi huynh đệ đi lĩnh giáo Công Tôn đại nhân một phen.”

“Vâng!”

Một gã nam tử mặt đen tuân mệnh bước ra khỏi hàng.Nụ cười trên mặt Công Tôn Sai vẫn thế: “Nếu Công Dã huynh đệ có chút hứng thú, tiểu đệ tự nhiên phụng bồi.

Ngạc Đức, ngươi chọn một đội đi.”

Ngạc Đức tỏ vẻ kích động, bước ra khỏi hàng, trầm giọng nói: “Tất sẽ không phụ trọng trách đại nhân giao cho!”

“Thả lỏng thả lỏng.”

Mẹ trẻ cười cười.Ngạc Đức đầy kiên định, có thể vào thời khắc trọng yếu như này được đại nhân chọn trúng là đã thấy được ý định tài bồi của người.Bất luận thế nào, nhất định phải thắng!Mặt hắn hầm hầm sát khí nhìn chằm chằm vào đối phương.Địch Lập không chút yếu thế trừng mắt nhìn lại Ngạc Đức.Bỗng Ngạc Đức nhếch mép cười, tựa như một con dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi, lộ ra hàm răng bén nhọn!----------------------------Sân khiêu chiến chật kín người ngồi.Đổ ước khiêu chiến giữa Tả Mạc và Miêu Quân như cơn gió truyền khắp toàn bộ thành Thái An, nhất thời khiến vô số người đi tới Sân khiêu chiến.Sân khiêu chiến của thành Thái An do hai vị ma soái liên thủ thiết lập cấm chế, từ soái giai trở xuống có thể động thủ, dư chấn sẽ không thể phá được cấm chế.Tướng giai có năng lực dời núi lấp biển.

Năm đó chỉ trong chốc lát hai gã nguyên anh kì đã phá tan thành Hư Linh.

Nếu như để những tướng giai này tùy ý động thủ thì thành Thái An đã sớm hóa thành tro bụi rồi.Lần khiêu chiến này so với lần Tả Mạc đánh nhau với Bàng Thần thì hấp dẫn nhiều người hơn.

Một thiên tài dẫn động Tinh Di Sa Dã, một kẻ có tên trên ma bảng Thái An, khiêu chiến giữa hai người này tự nhiên có thể hấp dẫn được rất nhiều người.Ma bảng Thái An đại biểu cho hai mươi cao thủ đứng đầu thành Thái An, có thể đăng bảng thực lực không thể nghi ngờ.

Tiếu Ma Qua dẫn động Tinh Di Sa Dã, tận mắt mọi người nhìn thấy.Khiêu chiến như thế, chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến nhiệt huyết sôi trào.Đổ ước giữa Miêu Quân và Tiếu Ma Qua cũng khiến trận chiến này có thêm chút màu sắc, khí phách của Tiếu Ma Qua hoàn toàn không tương xứng với tuổi của hắn!Việc Tiếu Ma Qua chủ động tìm tới Miêu Quân nằm ngoài dự đoán của nhiều người.

Rốt cuộc tại sao Tiếu Ma Qua lại có lòng tin mãnh liệt đến thế?

Hay hắn là kẻ không biết nghĩ?Nhưng tất cả chỉ là những thứ xảy ra trước trận đấu, tất cả mọi người đều đang bị hấp dẫn bởi hai người trong cuộc kia.---------------------------Miêu Quân sừng sững bất động, khí thế ngưng tụ, giống như một tòa núi lớn.

Hắn nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, trong lòng xao động không giống biểu cảm đầy bình tĩnh trên mặt.

Khi hắn nghe thấy bốn chữ ‘thiên thanh bích hoa’ từ miệng Tả Mạc thì không thể nào duy trì bình tĩnh được nữa.Hắn không nghĩ đến có một ngày nào đó được nghe thấy bốn chữ này từ miệng người khác, đặc biệt lại còn từ một vị thiếu niên.Thiên thanh bích hoa…Vì bốn chữ này, bất luận thế nào hắn cũng phải đánh một trận.

Hắn rất hiếu kì không biết Tiếu Ma Qua nghe từ đâu bốn từ này?Hắn phát hiện bản thân không thể nhìn thấu thiếu niên này.Tả Mạc không nghĩ quá nhiều, trong lòng hắn chỉ mong dành được chiến thắng.

Hắn không quản thứ gì là thiên thanh bích hoa, kia chỉ là mồi nhử do Vệ tung ra mà thôi.

Tuy hắn rất tán thưởng Miêu Quân nhưng cũng không nghĩ tới việc vì đối phương mà ra sức.Hiện giờ trong mắt hắn chỉ có một điều, đó là dành chiến thắng!Khí thế của Tả Mạc không ngừng tăng lên, làn sóng âm thanh nhanh chóng lan xa, chiến ý sôi sục, hỏa diễm như đang nhảy múa trong mắt hắn.Đây là lần đầu tiên sau khi dẫn động Tinh Di Sa Dã hắn không chút bảo lưu vận chuyển mạnh mẽ ba lực.Sức mạnh vô cùng vô tận từ trong cơ thể toát ra, khoái cảm trước nay chưa từng có khiến Tả Mạc vui sướng đến mức suýt ngửa mặt lên trời gào rú.

Mỗi khối cơ, mỗi khớp xương, đểu vô cùng hoạt bát và mạnh mẽ!Hắn không cởi băng vải quấn ở tay phải ra, Lưu Ly Thiên Ba dùng đối đối phó với Bàng Thần còn được chứ dùng với Miêu Quân thì chắc không đủ!Mỗi khối cơ bắp trong người hắn đều giống như dây cung bị kéo căng, ma văn thái dương nơi ngực bỗng sáng rực lên.Chỉ thấy ma văn màu vàng như thức tỉnh, sức sống tràn ngập khắp cơ thể Tả Mạc.Thập ô thiên nghi!Sắc mặt Miêu Quân khẽ biến, thất thanh hô lớn: “Thập ô thiên nghi!”

Cấm chế của sân khiêu chiến chỉ có tác dụng với lực lượng còn đối với âm thanh thì không chút ảnh hưởng, câu nói “thập ô thiên nghi” nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Sân khiêu chiến.Các khán đầu vốn yên lặng lập tức bùng nổ những tiếng kinh ngạc.Thập ô thiên nghi!Tu giả thành Thái An ai mà không biết thập ô thiên nghi chứ?Ma thể tướng giai bài danh đệ tâm!Tướng giai đệ tam, con số này rất có sức nặng, Tả Mạc không biết nhưng đối với những ma tộc chân chính thì đây thực sự là một cú sốc!Vì sao Dã Lăng phát hiện ra Tả Mạc tu luyện đại nhật ma thể liền cho rằng hắn có khả năng trở thành vương?

Đây là do trong ma tộc có lưu truyền một câu nói.Chỉ có huyết mạch cao quý mới có khả năng tu luyện ra ma thể cao quý!Thuyết pháp này không có ai chứng thực nhưng trong ma tộc, nhất là tầng lớp dưới cùng, trong mắt Dã Lăng giáo giai đệ nhị đại nhật ma thể không thể nghi ngờ đã chứng minh được huyết mạch cao quý của Tả Mạc.Mà tướng giai bài danh đệ tam thập ô thiên nghi lại khiến mắt mọi người tỏa sáng.

Cao thủ tự nhiên coi thường vấn đề huyết mạch nhưng điều đó khiến họ càng thêm mong đợi.Ma thể cường đại như thế đã rất lâu rồi không xuất hiện.

Mọi người vô cùng hiếu kì, tướng giai bài danh đệ tam sẽ có uy lực thế nào?Thanh danh hiển hách của thập ô thiên nghi, tiền bối tu luyện thành nó không ai không uy trấn nhất phương, nhưng đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Bây giờ ở các đại ma giới không nghe thấy ai có thể tu luyện ra thập ô thiên nghi nữa!Tinh Di Sa Dã, thập ô thiên nghi, giờ đây mọi người mới phát hiện ra thiếu niên này so với tưởng tượng của họ còn chói sáng hơn nhiều, càng ngày càng khiến người ta chú ý.Tả Mạc cảm giác ba lực trong người tựa như nam châm hấp dẫn bài xích lẫn nhau mặc dù chúng vẫn đang duy trì trạng thái cân đối.Khi thập ô thiên nghi của hắn không chút bảo lưu kích phát ra thì linh lực và thần thức lao vào bóng đêm, không ngừng chui sâu vào trong cơ thể hắn.Cảm giác thật kì quái!Đột nhiên vẻ mặt Tả Mạc trở nên quái dị.Chương 588 : Vô thanh chi sát .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnThập ô thiên nghi!Mắt nhiều người đồng thời lóe sáng, có thể quan sát loại ma thể trong truyền thuyết gần như này chính là cơ hội có một không hai.

Các chủng loại ma thể rất nhiều nhưng mỗi một giai ma thể được bài danh tốp ba đều cực kì hiếm thấy, thường trăm năm khó gặp.Trên khán đài, một số thám báo vội vàng đem tin tức truyền đi.

Tình báo quan trọng như thế vậy mà đến giờ bọn họ mới biết, trở về tám chín phần mười là phải chịu phạt.“Mới luyện thành không lâu.”

Trong góc sân khiêu chiến một hắc y nam tử thấp giọng nói.“Ừ, nhưng thập ô thiên nghi quá hiếm, rất lâu rồi mới xuất hiện!”

Câu nói phiêu hốt phát ra từ một hư ảnh.Ma tộc đứng quanh tựa hồ không phát hiện ra hai người này.

Đứng cách bọn họ hai trượng có một vị ma tộc vẫn đang cao giọng bàn luận hồn nhiên không phát hiện bên cạnh hắn đang có hai vị cao thủ ẩn nấp.“Tất Điêu Vũ cũng tới rồi.”

Hắc y nam tử khẽ cười nói: “Những kẻ khác cũng tới rồi, mọi người đã lâu không tụ tập thế này.”

“Hắn mà nhìn thấy người thì mọi người cũng đừng hòng mà quan chiến nổi.”

Giọng nói đùa cợt vang lên từ trong hư ảnh.“Ồ!”

Bỗng hắc y nam tử phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt kinh sợ.“Thế nào?”

Hư ảnh hỏi.“Xem kìa, nữ nhân mặc y phục đen kìa thật không đơn giản.”

Hắc y nam tử nhìn về nơi cách đó không xa mấp máy miệng nói: “Một đẹp một xấu, thật kì lạ!”

“Ủa?”

Hư ảnh nao nao: “Quả nhiên không đơn giản!

Nữ nhân kia cũng có chút vấn đề.”

Trong mắt hắc y nam tử toát lên sự tán thưởng, càng thêm kinh ngạc: “Lực lượng thật kì quái!”

Bỗng hư ảnh nói: “Hai nữ nhân kia đi theo Tiếu Ma Qua.

Lai lịch của hắn không đơn giản chút nào.”

Hắc y nam tử bật cười khanh khách: “Quan chiến quan chiến, việc này không tới lượt chúng ta đau đầu!”

“Ừ.”

----------------------------Biệt Hàn xuất hiện trên khán đài, Phó Phong đứng bên cạnh hắn nhưng sắc mặt vô cùng phẫn nộ.“Điện hạ, đại điện hạ nói, hắn cũng không có cách.”

Phó Phong không dám nhìn mặt Biệt Hàn, hắn biết rõ cảm tình của điện hạ đối với Nghiệt bộ.

Phó Phong không nghĩ tới đại điện hạ lại tuyệt tình như thế, ngay cả việc điện hạ lập môn hộ, đại điện hạ cũng thờ ơ.Hắn rất lo lắng, điện hạ có thể tiếp nhận được tin tức này không.Im lặng, im lặng như tờ.Một lát sau, Biệt Hàn nhạt nhẽo nói: “Ừa, vậy nghĩ cách khác.”

Giọng điện hạ không khác gì so với ngày thường, nhưng Phó Phong biết rõ chuyện này đối với điện hạ tàn khốc cỡ nào!

Trong lòng hắn tràn ngập bi thương, nếu như chủ mẫu còn sống, ai dám bất kính với điện hạ như này?Chủ nhục thần chết, nghĩ đến điện hạ phải chịu khuất nhục như thế, tim Phó Phong đau như bị đao cắt.Bỗng Biệt Hàn nói: “Phó thúc không cần lo lắng.

Chút trắc trở không đáng kể.

Quan chiến.”

Mặc dù lời nói đạm mạc nhưng qua đó Phó Phong có thể cảm nhận được sự quan tâm của điện hạ, trong lòng càng cảm động.

Hắn không nói nhiều, âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải thay điện hạ hoàn thành tâm nguyện này.Phó Phong vô thức nhìn về phía sâu khiêu chiến.Bỗng, hắn sửng sốt.Thiếu niên đang đứng kia, không biết vì sao hắn cảm thấy có chút quen mắt.Nhưng khi hắn nhìn rõ khuôn mặt kia thì nhận ra nó vô cùng xa lạ.Nhưng cảm giác quen quen kia không thể lẫn đi đâu được!Thật kì quái, sao mình lại cảm thấy Tiếu Ma Qua rất quen chứ?Phó Phong nghĩ mãi không ra.---------------------------Linh lực và thần thức không ngừng thẩm thấu vào sâu trong cơ thể Tả Mạc, sâu nhất trong cơ thể hắn một luồng khí tức mát lành được sinh ra.

Nhưng ma thể thập ô thiên nghi bá đạo vô cùng khiến hắn cảm giác như có một tầng hỏa diễm đang chảy trên da.Bất chấp biến hóa trong cơ thể, hắn nhìn chằm chằm vào Miêu Quân.Không có chút kẽ hở nào!Cả người Miêu Quân tựa như một ngọn núi sừng sững khiến Tả Mạc sinh ra cảm giác không thể ra tay nổi!Thật lợi hại!Trong lòng Tả Mạc thoáng có chút lo lắng nhưng chiến ý không giảm mà còn tăng lên!Hai mắt hắn biến thành màu vàng nhạt, ma văn phức tạp tinh tế hiện lên trong mắt.

Ma văn thái dương ở ngực giống như thái dương rực lửa, ngay cả Tả Mạc cũng cảm thấy đau đớn vì bị thiêu đốt.Trong cơ thể, thái dương tinh loại đang tràn trề sức sống, từng luồng nhiệt lưu giống như dung nham không ngừng từ trong thái dương tinh loại chảy ra, đi một vòng khắp người Tả Mạc rồi tiến vào ma văn thái dương ở ngực hắn.Cảm giác đau đớn do bị thiêu đốt trở nên mãnh liệt nhưng đúng vào lúc này, cảm giác mát lành từ sâu trong cơ thể càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn!Cảm giác rất mâu thuẫn!Màu vàng trong mắt hắn càng đậm hơn, khí thế đột nhiên tăng mạnh!Miêu Quân từ đầu đến giờ vẫn giữ được bình tĩnh lúc này chợt biến sắc.

Tiếu Ma Qua trước mặt giống như một biển lửa, càng cháy càng mãnh liệt, càng ngày càng nguy hiểm!Miêu Quân quyết định ra tay!‘Thiên thanh bích hoa’ bốn chữ này chợt hiện lên trong lòng hắn rồi biến mất, sát khí trong mắt đại thịnh.Màu xanh quỷ dị nhanh chóng lan ra khắp thân thể hắn, Miêu Quân vững như núi thái sơn bỗng biến thành một cơn gió nhẹ, trở nên hư ảo khó nắm bắt!Vô Thanh ma thể!Đột nhiên cả người hắn biến mất!Con ngươi Tả Mạc co lại như bị kim châm, biến mất, Miêu Quân thực sự biến mất!

Hắn hoàn toàn mất đi cảm ứng với Miêu Quân!----------------------------“Miêu Quân quá hung dữ rồi.

Vừa ra tay đã dùng ‘vô thanh chi sát’!”

Một vị nam tử rất giống Lam Thiên Long cười nói, thân hình hắn không khôi ngô như Lam Thiên Long nhưng dung mạo hao hao nhau của hai người khiến người ta dễ dàng nhận ra hắn là Lam Dung huynh đệ của Lam Thiên Long.Lam Dung tán thưởng: “Không thể không nói, chiêu vô thanh chi sát này của Miêu Quân cũng có chỗ độc đáo, không biết làm sao hắn có thể ngộ ra chiêu này.

Vô Thanh ma thể không coi là ma thể lợi hại, có thể coi là ma thể kém nhất trên ma bảng Thái An!”

Lam Thiên Long nhìn không dời mắt, hắn cũng tỏ ra kinh ngạc, Miêu Quân vừa ra tay đã xuất tuyệt kĩ, điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người!Vô thanh chi sát, tuyệt chiêu thành danh của Miêu Quân.

Hắn có thể bỗng nhiên biến mất, sau cùng địch nhân thường không biết làm sao mình chết.Không biết đã có bao cao thủ nuốt hận dưới chiêu này.

Miêu Quân cũng bằng vào chiêu vô thanh chi sát này mà bước vào ma bảng Thái An.Cho đến tận bây giờ vẫn chưa có ai có thể phá giải được chiêu này.Cho nên khi mọi người phát hiện vừa ra tay Miêu Quân đã dùng tuyệt chiêu, tất cả đều thất kinh.Đối với sát chiêu này của Miêu Quân, Lam Thiên Long không khỏi gật đầu khen: “Ngay cả ta cũng không nghĩ ra cách nào để phá giải chiêu này.”

“Đúng là chỉ cần một chiêu, dùng cả đời!”

Lam Dung lắc đầu bật cười: “Mỗi lần xem Miêu Quân khiêu chiến, chỉ cần hắn xài chiêu này là không cần phải xem nữa.”

“Nói không chừng có chuyện ngoài ý muốn.”

Lam Thiên Long bỗng nói.

Hắn nhớ tới ngày kia ở trước cửa thành, cảm giác nguy hiểm thủy chung vẫn quanh quẩn trong lòng hắn.Lam Dung hơi kinh ngạc, quay sang nhìn huynh đệ mình một lúc lâu: “Quả nhiên huynh rất tán thưởng Tiếu Ma Qua này!”

“Cứ đợi là sẽ rõ!”

Lam Thiên Long lắc đầu nói.Lam Dung nghe thế thì hiếu kì nhìn xuống Tả Mạc đang đứng giữa sân khiêu chiến.-----------------------------Tằng Liên Nhi nhìn chằm chằm vào Tả Mạc đang đứng trong trận, nàng vẫn cẩn thận duy trì khoảng cách giữa mình và Tả Mạc, mặc dù có cấm chế ngăn cản nhưng cảm ứng lực lượng vẫn còn tồn tại.Nàng đối với việc Tả Mạc có thể dẫn động Tinh Di Sa Dã đến giờ vẫn còn chưa hiểu rõ nguyên do.Nếu luận về khả năng thì khả năng nàng dẫn động Tinh Di Sa Dã phải cao hơn nhiều so với Tả Mạc.

Tả Mạc tu luyện thái dương thần lực, ma thể cũng là thập ô thiên nghi, chí dương chí cương, hoàn toàn không có khả năng dẫn động Tinh Di Sa Dã!Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại với những gì nàng nghĩ.Nàng vốn tưởng rằng bản thân đã hiểu rõ Tả Mạc, giờ mới phát hiện ra Tả Mạc vô cùng bí ẩn, cả người hắn được bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc.A Quỷ yên lặng đứng bên cạnh Tằng Liên Nhi, vẫn gương mặt đờ đẫn, thờ ơ với xung quanh, đôi mắt trống rỗng chỉ nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.Tằng Liên Nhi thoáng nhìn A Quỷ, bỗng nhớ tới những mảnh ký ức kinh tâm động phách kia của Tả Mạc, ánh mắt càng thêm thâm thúy khó lường.“A, tiểu thư, không biết xưng hô thế nào?”

Một vị công tử bột trơ mặt ra tiếp cận.Tằng Liên Nhi xinh đẹp không tỳ vết, ánh mắt quyến rũ mê người, nàng giống như hoa lan chỉ mọc trên cao, đối với những công tử bột này luôn tỏa ra sức hấp dẫn mãnh liệt!

Một đám công tử bột trơ mặt tiến tới.Tằng Liên Nhi tựa như không nghe thấy, nàng vẫn đang tập trung vào Tả Mạc trong trận.“Không có gì hay để xem nữa rồi, Miêu Quân ngay từ đầu đã dùng vô thanh chi sát thì Tiếu Ma Qua chết chắc rồi!

Thật chán, Miêu Quân bao năm nay cũng chỉ có chiêu này, chẳng có gì mới mẻ cả, thật lãng phí chuyến đi của tiểu gia.”

Công tử bột lẩm bẩm trong mồm nhưng ngay sau đó lại nịnh bợ: “Nhưng có thể trông thấy tiểu thư, ta vẫn cần phải cảm ơn hắn!”

Tằng Liên Nhi giả câm giả mù, nàng vẫn đang chăm chú theo dõi, nàng cảm nhận được Tả Mạc đang vị vây khốn!------------------------------Sân khiêu chiến rộng lớn như vậy chỉ có duy nhất mình hắn!Miêu Quân đã biến mất ngay trước mắt hắn.Hắn cố gắng dùng mọi thủ đoạn vẫn không tìm ra được đối phương.

Cảm giác nguy hiểm càng ngày càng mãnh liệt, nó tựa như một chiếc dây thừng treo trên cổ hắn, chỉ cần đối phương muốn là bất cứ lúc nào có thể buộc chặt chiếc dây thừng đó!Nhất định đối phương vẫn còn trong sân khiêu chiến!Tay phải Tả Mạc khẽ lật, tiểu yêu thuật liên tiếp bay ra từ trong tay hắn, lướt qua mỗi tấc không gian của sân khiêu chiến!Nhưng vẫn như cũ không đụng phải cái gì.Khán đài càng ngày càng thêm náo nhiệt, tiếng bàn luận sôi nổi, yêu thuật Tả Mạc tạo ra tuy chỉ là tiểu yêu thuật nhưng vẫn gây ra chấn động không nhỏ.Hệ thống tu luyện của yêu ma hoàn toàn khác nhau, ma biết yêu thuật tương đối hiếm hoi.Tiếu Ma Qua lại biết yêu thuật!Chiêu này của Tả Mạc khiến rất nhiều người trên khán đài thất kinh.Những tiếng bàn luận trên khán đài không ảnh hưởng chút nào tới Tả Mạc.

Thần kinh hắn lúc này đang căng ra, âm thầm phòng bị, cẩn thận tìm tòi mỗi tấc không gian sân khiêu chiến.Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt tựa như một chiếc thòng lọng đang dần buộc chặt.Mồ hôi lạnh chảy xuống từ chóp mũi Tả Mạc, từng giọt rơi xuống.Chương 589 : Giáp Ly bá đạo .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc mở to mắt cố gắng tìm kiếm khắp nơi nhưng bất kể hắn dùng biện pháp gì vẫn không thể tìm thấy tung tích của Miêu Quân.

Cảm giác nguy hiểm kia càng ngày càng trở nên mãnh liệt.Lưng Tả Mạc ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn không ngờ tới, công kích của Miêu Quân lại quỷ dị và bất thường như vậy!Đến tận bây giờ hắn mới biết ma bảng Thái An lợi hại thế nào!Miêu Quân xếp cuối cùng còn như thế thì mười chín tên khác chỉ sợ lợi hại hơn Miêu Quân rất nhiều!

Mình xem thường anh hùng trong thiên hạ rồi!

Liên tục đột phá khiến bản thân quá mức tự cao, trong mắt Tả Mạc hiện lên sự hối hận.Đột nhiên những ký ức xa xôi như thủy triểu trôi qua trước mắt hắn.

Những hình ảnh đầy ấm áp, khuôn mặt ngây thơ sợ hãi của Tiểu Quả, vóc dáng hiên ngang của Lý Anh Phượng sư tỷ hiện ra trong mắt hắn.Không biết vì sao, sợ hãi đang tràn ngập trong hắn bỗng biến mất không ít.Một lần nữa dũng khí trở lại bên hắn, ánh mắt đầy kiên định, những giọt mồ hôi li ti trên mặt, chiến y sôi sục!Giống như ánh nắng phá vỡ tầng tầng lo lắng chiếu vào mặt hắn, mồ hôi rớt xuống, nụ cười nở trên môi giống như thái dương vô cùng bắt mắt.“Ủa?”

Trên khán đài, hắc y nam tử hơi kinh ngạc, sự biến hóa của Tiếu Ma Qua bị hắn phát hiện ra.Lẽ nào hắn đã tìm ra biện pháp đối phó với Miêu Quân?“Ngươi đoán xem hắn sẽ dùng biện pháp gì?”

Hư ảnh hỏi.“Không biết!”

Hắc y nam tử lắc đầu đáp: “Chưa từng đấu qua với Miêu Quân, chiêu vô thanh chi sát này của hắn ta cũng không biết phá giải thế nào.”

“Vậy ngươi sẽ làm gì?”

Hư ảnh tiếp tục hỏi.“Lấy tĩnh chế động.”

Hắc y nam tử không chút do dự nói.Hai người không nói chuyện nữa, bọn họ tiếp tục chú ý vào trận đấu, bởi vì Tiếu Ma Qua đã ra tay!Tả Mạc lùi từng bước về phía sau cho tới tận sát biên của sân khiêu chiến, hắn chỉ cần lui thêm một bước nữa thì sẽ thua cuộc.Hắn dừng chân, mặt hướng về phía sân khiêu chiến, cả người hơi trầm xuống tựa như dã thú chuẩn bị chiến đấu.

Tay phải quấn đầy băng nắm chặt đặt ở cạnh sườn, cả người nghiêng đi.Tư thế chuẩn bị công kích của hắn khiến mọi người trên khán đài nín thở, Tiếu Ma Qua sắp ra chiêu sao?Hai mắt Tả Mạc giống như hai luồng hai diễm đang hừng hực cháy, hắn nhìn chằm chằm vào sân khiêu chiến trống trải trước mặt, chiến ý dâng lên thiêu đốt từng tấc da thịt hắn.Đầu óc hắn lúc này vô cùng bình tĩnh.Bất luận Miêu Quân dùng thủ đoạn gì hắn nhất định sẽ phải sử dụng trong sân khiêu chiến.Nếu đã không tìm được hắn vậy để hắn tự ra đi!Liệt diễm trong mắt Tả Mạc bùng lên, chiến ý điên cuồng tựa như ánh đao chém vào không trung, hàn quang hiện ra, một tiếng quát chấn động toàn trường: “Giết!”

Ma văn thái dương ở ngực đột nhiên phun ra một dòng nham thạch nóng bỏng!Cùng lúc đó, tay phải đặt ở cạnh sườn giống như tên rời cung, mang theo tất cả sức mạnh phóng đi.Đúng lúc này, dung nham chảy ra từ ma văn thái dương dọc theo cánh tay nhanh như chớp xông tới nắm tay!Ầm!Không biết là do ma sát giữa không khí và nắm đấm hay do hỏa diễm toát ra từ nắm đấm mà băng vải quấn ở tay đột nhiên bốc cháy.

Ngọn lửa màu vàng bị khí lưu cao tốc thổi loạn lên, trong nháy mắt lan tràn khắp nơi, tất cả cánh tay đều bao phủ bởi một tầng hỏa diễm kim sắc, hỏa diễm không ngừng nhảy múa trong không khí!Ô ô ô!Tiếng rít run rẩy trầm thấp như từ dưới lòng đất truyền lên.Hữu quyền xoay tròn tốc độ cao mang theo hỏa diễm kim sắc quay cuồng đánh về phía sân khiêu chiến không có ai!Đệ nhất biến hóa ‘Giáp Ly quyền’ của thập ô thiên nghi!Trên khán đài, con ngươi của mọi người nở rộng ra.

Trong mắt họ, đuôi lửa kéo dài do quyền đầu kia tạo ra giống như thiên thạch từ trên trời giáng xuống khiến người ta không thể nhìn gần!Ầm!Một đoàn kim quang đánh trúng vào giữa sân khiêu chiến khiến nó nổ tung, ánh sáng màu vàng chói mắt tràn ngập khắp sân khiêu chiến!Mọi người ở trên khán đài chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân đang rung lên, nhất thời không thể đứng vững khiến khán đài đầy tiếng kinh hô.

Nhưng rất nhanh những tiếng kinh hô này biến mất.Bọn họ không tin được nhìn chằm chằm vào sân khiêu chiến.Khắp sân khiêu chiến tràn ngập bụi, một khoảng hỗn loạn, đá vụn trút xuống như mưa.

Trong mưa đá, giữa sân khiêu chiến một bóng người chật vật hiện ra.Miêu Quân.Đá vụn dày đặc không ngừng rơi xuống, khi khối đá vụn cuối cùng rơi xuống thì mọi người hoảng sợ phát hiện ra, sân khiêu chiến bằng phẳng đã biến mất, thay vào đó là một tầng đá vụn dày tới một trượng!Miêu Quân nhìn chằm chằm vào Tả Mạc đang đứng sát biên của sân khiêu chiến vẫn đang giữ nguyên tư thế ra quyền, trên mặt hiện lên vẻ không tin, sắc mặt xám ngoét, vô thanh chi sát của mình vậy mà lại bị thiếu niên trước mắt này phá giải!Sao có thể được?Sao có thể được?----------------------------“Một quyền thật bá đạo!”

Trong mắt Lam Dung hiện lên sự kinh hãi, thì thầm tự nói.Lam Thiên Long không nói gì, hắn nhìn chằm chằm vào sân khiêu chiến, trên mặt cũng hiện ra vẻ khiếp sợ.“Hắn lại dùng biện pháp ngốc nghếch như thế để phá giải vô thanh chi sát của Miêu Quân!”

Lam Dung lắc lắc đầu, vừa tán thán vừa không tin: “Thực là…

Thực là…”

Hắn dừng lại, không biết phải hình dung thế nào nữa.“Ngươi có thể chống đỡ được một quyền vừa rồi không?”

Lam Thiên Long bỗng nhiên quay sang hỏi.Sắc mắt Lam Dung khẽ biến, hắn nhắm mắt lại, mặt thoáng hồng, một lát sau mở mắt, lắc đầu nói: “Không thể!”

“Thập ô thiên nghi chẳng nhẽ lại mạnh đến thế?”

Lam Thiên Long nhìn chằm chằm vào Tả Mạc đang đứng trong sân khiêu chiến.----------------------------“Thập ô thiên nghi sao có thể mạnh như vậy chứ?”

Hắc y nam tử nhìn chằm chằm vào Tiếu Ma Qua đang ở trong trận, vẻ mặt như vừa thấy quỷ vậy.“Thập ô thiên nghi không thể mạnh đến thế!”

Hư ảnh tiếp lời, giọng hắn đầy chắc chắn: “Hắn dùng kỹ xảo khác!

Thân thể hắn vô cùng cường hãn, hẳn là chỗ tốt do Tinh Di Sa Dã mang lại, thêm nữa phương pháp điều động lực lượng cũng rất đặc biệt mới có thể tạo thành một quyền bá đạo như thế.”

“Này cũng thật quá bá đạo đi.”

Hắc y nam tử vẫn khó có thể chấp nhận: “Một quyền này ta cũng không dám bảo đảm có thể tiếp được.”

“Nhưng ngươi có để cho hắn cơ hội phát ra quyền này không?”

Hư ảnh tiếp lời.“Đó là đương nhiên.”

Hắc y nam tử không chút khiêm tốn nhưng vẫn còn hơi kinh ngạc: “Nhưng hắn mới bao nhiêu tuổi chứ?

Lẽ nào trên đời này thật sự có thiên tài?”

“Trời đố kị anh tài, vị tất đã là chuyện tốt.”

Hư ảnh thản nhiên nói.Hắc ý nam tử sửng sốt nói: “Ngươi định động thủ với hắn?

Không thể nào?”

“Có người muốn động thủ rồi.”

Hư ảnh liếc mắt nhìn về phía xa.Hắc y nam tử nhìn về phía hư ảnh đang nhìn, nhất thời nheo nheo mắt.------------------------------Khán đài lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều bị một quyền kinh thế hãi tục kia làm cho khiếp sợ.Sân khiêu chiến đâu phải như sàn nhà bình thường, nó được lát bởi thiết nham thạch thượng đẳng, vô cùng cứng rắn.

Để tăng thêm độ cứng rắn của nó, người ta đã khắc vô số cấm chế lên mặt sân.

Tuy trải qua bao năm tháng, bề mặt có chút gồ ghề nhưng tổng quan vẫn còn rất bằng phẳng.Tiếu Ma Qua lại có thể dùng một quyền khiến toàn bộ sân khiêu chiến nát tan!Sức mạnh một quyền này lớn tới mức nào!Cho dù là một ngọn núi cũng có thể khiến nó vỡ vụn!Mọi người khiếp sợ nhìn chằm chằm vào thiếu niên không chút cường tráng kia, vào lúc này toàn bộ ngôn từ đều đã trở nên vô nghĩa.

Sân khiêu chiến rộng mênh mông mà tĩnh lặng.Khi bọn họ nhìn thấy Miêu Quân vừa vào đã dùng vô thanh chi sát thì cho rằng trận đấu này chẳng còn chút thú vị nào nữa.

Không ai ngờ tới, lằng nhằng thế nào cục diện lại biến hóa khiến người ta không kịp nhận ra.Trong nháy mắt, Miêu Quân đã rơi vào hoàn cảnh rất xấu!-------------------------------Lúc này vẻ mặt của Miêu Quân rất phức tạp, hắn nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, sắc mặt thay đổi liên tục.Hắn không phải chưa từng nghĩ tới việc vô thanh chi sát sẽ bị hóa giải, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến kẻ phá giải lại là một tên gia hỏa trẻ tuổi, hơn nữa lại còn dùng cách dã man như thế để phá!Nhưng khi nó thực sự xảy ra, Miêu Quân lại không thể không tán thưởng, ý nghĩ của đối phương thật độc đáo.Trước mặt lực lượng bá đạo tuyệt luân như thế, bất luận bẫy rập ẩn nấp dù tinh xảo đến đâu cũng trở nên vô ích, dù cho vô thanh chi sát của hắn đã chạm đến cánh cửa ‘giới’!Miêu Quân bất đắc dĩ cười cười, ngay cả vô thanh chi giới hoàn chỉnh cũng không thể toàn vẹn trước sức mạnh bá đạo kinh khủng kia, huống hồ chỉ mới chạm đến cánh cửa ‘giới’ như vô thanh chi sát.Quá cường đại!Cường đại mơ hồ vượt qua cực hạn của tướng giai!Miêu Quân có thể nhìn ra một quyền này tạo ra gánh nặng khủng khiếp thế nào đối với Tiếu Ma Qua.

Chỉ cần nhìn Tiếu Ma Qua đang đứng thở dốc như ống bễ, thân thể thì run run là có thể dễ dàng nhận ra.Nhưng khi mắt hắn nhìn vào mắt Tả Mạc thì hắn ngẩn ra.Con ngươi màu vàng đã ảm đạm đi nhiều nhưng khiến Miêu Quân cảm thấy bất ngờ chính là ý chí chiến đấu không những không giảm bớt mà còn tăng lên so với trước, cháy rừng rực!Tiếng thở dốc như tiếng ống bễ không thể ngăn được ý chí chiến đấu đang thiêu đốt hắn, nó vô cùng chói mắt khiến người ta không thể bỏ qua.

Tuy hắn như nỏ mạnh hết đà nhưng khí tức nguy hiểm kia lại không yếu bớt chút nào.Không ai cảm thấy hắn đã mất khả năng chống đỡ, tất cả mọi người đều cảm thấy chiến đấu sắp sửa tiếp diễn.Miêu Quân đứng thẳng người, lẳng lặng nhìn Tả Mạc.“Ta chịu thua.”

Đột nhiên Miêu Quân thốt ra câu nói khiến cả sân khiêu chiến trở nên tĩnh lặng.Nhưng chỉ yên lặng trong giây lát thì làn sóng âm thanh phô thiên cái địa như muốn khiến sân khiêu chiến nổ tung.Sao có thể?Sao có thể?Tả Mạc cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn Miêu Quân.Miêu Quân vô cùng hứng thú nhìn vẻ mặt Tả Mạc như thể kẻ vừa nói lời thua kia không phải là hắn, hiển nhiên hắn đối với những lời vừa rồi của bản thân vô cùng đắc ý.“Ngươi đừng hòng trá hàng gạt ta!”

Câu nói đầy lạnh lùng của Tả Mạc khiến vẻ đắc ý trên mặt Miêu Quân như đóng băng lại.“Ngươi không tin?”

Miêu Quân nhìn Tả Mạc đầy cổ quái.“Giờ tin rồi.”

Tả Mạc ném ra một câu rồi đứng thẳng người dậy, nhất thời rên lên: “Đau quá!”

Một quyền vừa rồi hắn dùng không phải là Giáp Ly quyền tiêu chuẩn, hắn đã điều động sức mạnh toàn thân, thậm chí cả thần lực mới có thể tạo nên kết quả kinh khủng như vậy.Nhưng một quyền này cũng tạo ra gánh nặng rất lớn với thân thể hắn, vượt quá sức tưởng tượng của hắn, hiện giờ hắn ê ẩm khắp người.Nhưng…cuối cùng cũng thắng!Tuy việc Miêu Quân chịu thua nằm ngoài dự đoán của hắn nhưng kết quả vẫn như mong muốn là được, hắn không quản Miêu Quân nghĩ như thế nào.Đúng lúc này, biến cố chợt phát sinh.Chương 590 : Chờ đợi .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnMột đạo lục mang từ trên khán đài bay xuống, mục tiêu chính là Tả Mạc!Lúc này cấm chế của sân khiêu chiến đã thu lại, không có bất cứ thứ gì ngăn cản đạo lục mang đó.

Đạo lục mang sắp đánh trúng Tả Mạc thì một bóng đen xuất hiện trước mặt hắn.Ống tay áo màu đen như độc xà thổ tín đột nhiên vung lên ngăn cản lục mang.Tằng Liên Nhi!Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ phảng phất sát khí, đôi mắt sâu thẳm lóe lên quang mang quỷ dị.Bụp!Lục mang nổ tung, ống tay áo tựa như váy xòe bị thổi căng lên nhanh chóng bành trướng đỡ lấy toàn bộ lục mang.Ống tay áo một lần nữa hạ xuống, ánh mắt Tằng Liên Nhi đảo qua khán đài.

Ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không tự chủ được phát lạnh trong lòng.Loại biến hóa này không hề có dấu hiệu báo trước, động tác của Tằng Liên Nhi nhanh như thiểm điện, rất nhiều người còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng tất cả mọi người đều bị khí chất quỷ mị của thiếu nữ kia làm cho khiếp sợ, bọn họ nhìn vào ống tay áo vừa đỡ lục mang kia không khỏi biến sắc.Nữ nhân này thật lợi hại!Tằng Liên Nhi đảo mắt vài lần không tìm được kẻ xuất thủ thì không nói nhiều, nhấc Tả Mạc lên, mang theo A Quỷ nhấp nhô mấy cái liền biến mất.Không ai dám đuổi theo.------------------------------Ô Thạch giới.Sắc mặt Công Dã Tiểu Dung tái mét đi, Địch Lập đứng bên cạnh hắn vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể có kẽ đất nào để chui.Địch Lập thất bại.Các chiến tướng xung quanh không dám nói gì.Công Dã Tiểu Dung hít vào một hơi thật sâu, hắn không tức giận, kì thực hắn cũng biết Địch Lập thua nhưng không thể trách gã.

Hắn đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình chiến đấu, thực lực của đối phương tuy mạnh nhưng trình độ chiến bộ của họ sàn sàn như nhau.

Sở dĩ Địch Lập thua đa phần là do chiến thuật của đối phương.Đó là một loại chiến thuật vô cùng cổ quái.Công Dã Tiểu Dung nhớ lại, trong lòng không khỏi có chút khó tin.

Đó là một loại chiến thuật hắn chưa từng gặp qua, nó giúp thực lực ma tộc trong chiến bộ tăng mạnh.Một chiến bộ tu giả lấy ma tộc làm trung tâm để định ra chiến thuật, chưa từng nghe thấy!Vậy mà loại chiến thuật vô cùng quái dị này lại tạo ra uy lực vô cùng lớn.

Địch Lập chỉ huy rất đúng tiêu chuẩn nhưng rất nhanh liền bị xung kích bá đạo của đối phương làm cho tán loạn.Đổi lại là hắn, hắn cũng không nắm chắc ngay lần đâu tiên gặp phải loại chiến thuật quái dị này có thể dành phần thắng.“Nghĩ cho kĩ đi, bị một chiến bộ địa phương đánh bại, các ngươi thật là có mặt mũi.”

Công Dã Tiểu Dung nói kháy.Nhất thời đám thủ hạ mặt đỏ dần lên.Công Dã Tiểu Dung nhìn bọn họ: “Đi xuống đi, chú ý động tĩnh bên kia một chút.”

Lũ chiến tướng như được tha mạng vội vàng đi ra ngoài.Đợi đến khi không còn ai nữa, sắc mặt của Công Dã Tiểu Dung trầm xuống.Lần này khó rồi!Công Tôn Sai nói bọn họ mới chiếm được Lan Ly giới, hắn cũng không nghi ngờ, hiện tại nghĩ lại tình huống tuyệt đối không phải như thế.

Chiến thuật này của đối phương rõ ràng đã huấn luyện được một thời gian, nói cách khác, những ma tộc kia tham gia chiến bộ không chỉ một chốc một lát.Ma tộc sao có thể tham gia chiến bộ của tu giả chứ?Quái dị nhất chính là chiến thuật của chiến bộ này lại lấy ma tộc làm trung tâm.Công Dã Tiểu Dung cũng có chút hồ đồ, rốt cuộc chiến bộ này thuộc tu giả hay thuộc ma tộc đây?Lan Lý giới không quá quan trọng đối với Công Dã Tiểu Dung, nơi này bốn phương thông suốt, dễ công khó thủ, đối với Thiên Hoàn mà nói nó chẳng có giá trị gì.Nhưng là Công Dã Tiểu Dung hắn đã bao giờ phải chịu thiệt?Nghĩ đến đây bỗng hắn mỉm cười.Thú vị!----------------------------Đoạt được Lan Lý giới đối với Công Tôn Sai mà nói là một cổ vũ cực lớn.

Càng khiến hắn cảm thấy cao hứng chính là Lan Lý giới là chỗ giao giữa Bách Man cảnh và Minh cảnh, nơi đây đi Minh cảnh vô cùng thuận lợi.Dựa theo giới đồ thì Tả Mạc hoàn toàn có thể thông qua Lan Lý giới để tiến vào Minh Cảnh.Nói cách khác, hiện giờ bọn Công Tôn Sai chỉ cần cố thủ ở Lan Lý giới thì hoàn toàn có thể chờ được Tả Mạc.Chỉ là Lan Lý giới dễ công khó thủ, Công Tôn sai vô cùng quyết đoán, buông bỏ tất cả những nơi khác chỉ tập trung bố phòng xung quanh khe hỗn độn.Đặt toàn bộ lực lượng ở phụ cận khe hỗn độn, bất luận kẻ nào muốn công phá đều phải nỗ lực cực nhiều.

Hơn nữa Kim Ô doanh đang trên đường đến, chờ bọn họ tới nơi thì hoàn toàn có thể biến nơi này thành một cứ điểm với khả năng phòng ngự cực mạnh.Toàn bộ tộc nhân Tinh La tộc đều dời đến Trung Thương giới.

Mà chiến bộ của A Trát Cách thì đóng bên ngoài Chu Tước doanh, đảm nhiệm chức năng lá chắn, mẹ trẻ không có khái niệm đồng cảm.A Trát Cách biết rõ đây là một việc rất cực khổ nhưng hắn là kẻ thông minh, hiện giờ đã quy thuận rồi nếu không sớm hòa nhập vào thì sau này cuộc sống của tộc nhân sẽ không dễ dàng gì.Cho nên mẹ trẻ có đưa ra bất cứ mệnh lệnh nào hắn cũng chấp hành không chút do dự.Phụ cận giới hà thường xuất hiện thám báo của Thiên Hoàn nhưng mẹ trẻ hoàn toàn không để ý tới điều này, tùy ý để bọn họ tra xét.

Hắn hiểu rất rõ, Lan Lý giới có giá nhất chính là khe hỗn độn kia, nơi khác có bị người ta chiếm mất hắn cũng chẳng thấy đau lòng chút nào.Không lâu sau, số lượng thám báo càng ngày càng ít, rồi không thấy nữa.Công Tôn Sai hiểu rằng Công Dã Tiểu Dung đã có hành động mới.----------------------------Mộc Hi dò xét tới lui, vẻ mặt trấn định của nàng lây nhiễm xuống đám chiến yêu phía dưới, sĩ khí không xảy ra dao động quá lớn.Trong liên quân, chiến bộ của Mộc Hi là chiến bộ duy nhất còn sống sót.Lúc đầu nàng tưởng rằng mình sẽ nắm quyền chỉ huy nhưng không ngờ đám người Tất Sơn lại phản đối mãnh liệt.

Dù sao nàng cũng là yêu tộc, không phải ma tộc, ở trong liên quân lấy ma tộc làm chủ tự nhiên không được hoan nghênh.Rất nhanh, liên quân liền đề cử Tất Sơn làm người chỉ huy.

Nhưng sau đó chiến sự nổ ra, Mộc Hi nhạy cảm hiểu rõ chiến thuật của Thiên Hoàn, đáng tiếc đám người Tất Sơn vẫn cố chấp không đưa ra hành động gì.Thấy mọi việc không thể thay đổi, Mộc Hi kiếm cớ kéo dài mấy ngày nên không bị rơi vào mai phục của Thiên Hoàn, do đó mới sống sót tới giờ.

Sự sáng suốt kinh người của Mộc Hi khiến đám thủ hạ của nàng rất tin tưởng, tất cả mọi người đều nhất nhất tuân lệnh.Phản ứng sau đó của chiến bộ Thiên Hoàn khiến Mộc Hi nhận ra đối phương không biết chiến bộ của họ còn tồn tại.Vì vậy, nàng suất lĩnh chiến bộ lặng lẽ núp ở Hoành Đường giới không xa giới hà Ô Thạch giới.Nàng đoán mục tiêu Công Dã Tiểu Dung công kích đầu tiên nhất định là Thần Minh giới mà không phải là Hoành Đường giới.

Nàng giống như một gã thợ săn kiên trì chờ đợi cơ hội.

Chỉ có đánh hạ Ô Thạch giới mới có khả năng về nhà!Bỗng một gã thám báo mặt đầy hưng phấn quay về báo cáo: “Đại nhân, Thiên Hoàn động rồi, quả nhiên bọn họ đi Thần Minh giới!”

Hai mắt Mộc Hi sáng rực lên, trầm giọng nói: “Tập trung!”

Cơ hội tốt!----------------------------Trước mắt bao người ra tay ám sát, Tằng Liên Nhi ra tay, trận đấu giữa Tiếu Ma Qua và Miêu Quân càng được tô đậm.

Sự việc bị xào xáo trở nên vô cùng nóng bỏng.Trận chiến tràn ngập ly kì.Tiếu Ma Qua đánh ra một quyền bá đạo tuyệt luân khiến tất cả mọi người cảm thấy khiếp sợ.

Mà Miêu Quân chịu thua càng khiến mọi người không thể lý giải nổi.

Lục quang quỷ dị và Tằng Liên Nhi thần bí càng thêm bí ẩn.Rốt cuộc là ai đánh lén Tiếu Ma Qua?Nữ nhân xinh đẹp đứng cạnh Tiếu Ma Qua có lai lịch như nào?

Thực lực ra sao?Người hữu tâm còn để ý thấy đứng cạnh Tiếu Ma Qua còn có một nữ nhân cực xấu, vậy mà Tiếu Ma Qua đối xử với nữ nhân xấu xí này cực tốt.Mấy vấn đề này luôn là đề tài bàn luận sôi nổi.Tả Mạc đối với việc Tằng Liên Nhi xuất thủ không chút kinh ngạc, nếu đã là song tu thì Tằng Liên Nhi không thể không cứu.

Tằng Liên Nhi tự ý mang A Quỷ đến sân khiêu chiến khiến hắn rất tức giận.Nhưng Tằng Liên Nhi không để ý tới hắn, cắm đầu cắm cổ uống trà, vẻ mặt vân đạm phong khinh.Thúc Long xông tới: “Đại nhân, Miêu Quân tới rồi.”

Tả Mạc nghe được thì hơi kinh ngạc, tên gia hỏa kia tới rồi sao?Nói thật, việc Miêu Quân chịu thua ở sân khiêu chiến khiến Tả Mạc thất kinh, thậm chí trong lòng hắn căn bản không cho rằng đối phương nhận thua.

Tình huống lúc đó hắn như nỏ mạnh hết đà, mà vô thanh chi sát của Miêu Quân mặc dù bị phá nhưng vẫn còn đủ sức đánh một trận.Tình huống rất có lợi cho Miêu Quân, vậy mà hắn lại chịu thua.Miêu Quân đi tới, cung kính hành lễ với Tả Mạc: “Đại nhân!”

Nhất thời Tả Mạc cảm thấy cả người mất hết tự nhiên, nhưng nếu có tiện nghi không chiếm thì không phải là tiểu Mạc ca rồi, hắn hỏi thăm dò: “Ngươi thực sự quyết định dốc sức vì ta?”

“Đúng vậy!

Đại nhân!”

Vẻ mặt Miêu Quân rất bình tĩnh không có chút xảo trá nào.Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta phải nói cho ngươi biết ta không có thiên thanh bích hoa đâu.”

“Thuộc hạ đoán được.”

Sắc mặt Miêu Quân vẫn vô cùng bình tĩnh: “Đại nhân có hay không có thiên thanh bích hoa cũng không quá quan trọng.

Thuộc hạ nếu đã thua vậy sẽ chấp nhận tuân theo đổ ước.”

Vẻ mặt tự nhiên của hắn tựa như đang nói một thứ đạo lý vô cùng đơn giản.Nhưng Tả Mạc vẫn cảm thấy có chút quái dị không thể chỉ ra, vẻ mặt của đối phương không giống như đang giả bộ.

Vắt óc nghĩ không ra nguyên do, Tả Mạc dứt khoát không nghĩ nữa: “Tự đi tìm một gian phòng rồi thu xếp đi.”

“Vâng, đại nhân!”

Miêu Quân gật đầu.Tên gia hỏa này rốt cuộc có ý gì?

Tả Mạc vuốt vuốt cằm nhìn bóng lưng Miêu Quân, trong lòng thầm nghĩ.Lẽ nào trên đời này thực sự có người trời sinh đã muốn làm thuộc hạ của người khác?

Tả Mạc không tin chút nào.Nhưng nếu nói đối phương có mục đích gì, Tả Mạc lại thấy hắn chẳng có thứ gì đáng giá để người ta đi theo cả.Dù sao anh hùng cũng thua thằng liều!Tả Mạc tự an ủi bản thân.Rất nhanh, Thúc Long mang tới hai tin mới.Tin thứ nhất là Tả Mạc đã thay thế Miêu Quân tiến vào ma bảng Thái An, bài danh vị trí thứ hai mươi của Miêu Quân.

Tả Mạc chính là thiên tài trẻ tuổi nhất tiến vào ma bảng Thái An.Tin thứ hai chính là tam đại công chúa đang đồng hành cùng nhau, nửa tháng sau các nàng sẽ đến thành Thái An.Hà công chúa hiển nhiên là ở trong đó.Tin tức này khiến thành Thái An như nổ tung!Chương 591 : Người quen cũ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Ha ha ha!

Quá đồ sộ!

Quả nhiên không hổ là thành Thái An!”

Gia hỏa đang nói có một mái tóc màu cam (chanh phát) tựa như một ngọn lửa đang bốc cháy vô cùng bắt mắt.

Hắn hết nhìn đông rồi nhìn tây, vừa nhìn vừa tán thưởng, miệng không ngừng lẩm bẩm.Đồng bọn của hắn toàn thân phủ một tầng khói đen (hắc yên), phiêu hốt bất định.“Lão hắc, tâm nguyện của ngươi đã được thỏa mãn rồi nhé!

Ta thật không hiểu nổi lúc nào ngươi cũng sùng bái Sư Tử Minh!”

Chanh Phát yêu bĩu môi nhưng ngay sau đó liền ưỡn ngực, vỗ liền ba cái, vẻ mặt đầy lẫm liệt nói: “Nhưng đã là huynh đệ thì phải có nghĩa khí, ngươi muốn tới ta sẽ đi cùng ngươi!”

Hắc Yên yêu hoàn toàn không để ý tới lời Chanh Phát yêu vừa nói, hắn nhìn thành Thái An với vẻ đầy thành kính.“Lão hắc, điểm này ngươi thật không tốt!

Làm yêu phải có chí khí, sùng bái ma như vậy có vẻ không ổn lắm.”

Chanh Phát yêu cố gắng khuyên nhủ bạn.Câu này của Chanh Phát yêu khiến người đi đường trợn mắt nhìn hắn còn bản thân hắn thì hồn nhiên chẳng để ý gì.Tâm trạng Hắc Yên yêu bình thường trở lại, trong lòng thầm hô không ổn, vội vàng chuyển đề tài: “Đi, vào xem.”

Chanh Phát yêu một lần nữa lại bị những đồ vật kì lạ bên đường hấp dẫn, thỉnh thoảng cảm thán ồ lên.Vẻ mặt Hắc Yên yêu khó nén được kích động.

Sư Tử Minh chính là nhân vật truyền kì của ma tộc nhưng rất ít người biết rằng hắn đã từng du lịch qua yêu giới, thậm chí mạo hiểm đi tới tu chân giới.

Trong một lần ngẫu nhiên bọn họ đã nhặt được một quyển chép tay vô danh do một vị tùy tùng của Sư Tử Minh lưu lại.Hắn và Chanh Phát yêu đều tu luyện theo bản chép tay đó nhưng lĩnh ngộ về yêu thuật lại khác nhau rất xa.Chanh Phát yêu tùy tiện, tu luyện xong liền ném bản chép tay đó qua một bên, Sư Tử Minh là ai hắn cũng không biết.

Nhưng Hắc Yên yêu thận trọng tỉ mỉ, từ các đầu mối hắn đã tìm ra được vị Sư Tử Minh truyền kì này.Hắn liền bắt đầu hỏi thăm các nơi về sự tích của Sư Tử Minh.Cũng may giữa yêu và ma giao lưu không ít, mà thời đại của Sư Tử Minh cách không quá xa hiện tại, vì vậy Hắc Yên yêu biết tới thành Thái An, biết tới bia ma công.Tâm nguyện của hắn chính là có thể đi tới thành Thái An, được một lần chiêm ngưỡng vị Sư Tử Minh kia, quan sát một tấm bia ma công.

Trong bản chép tay vô danh đó có nhắc tới việc đại sư Sư Tử Minh từng phát thệ muốn đem toàn bộ lĩnh ngộ về công pháp của mình truyền thụ cho mọi người.Hắc Yên yêu liền để tâm tới việc thành Thái An có bia ma công.Gần đây thế cục hỗn loạn, yêu thuật phủ đã sớm cho nghỉ học, càng không ngờ tới chính là khe hỗn độn xuất hiện khắp nơi.

Quan hệ giữa yêu ma là đồng minh nên những khe hỗn độn này trở thành yếu đạo giao thương, qua lại tấp nập suốt ngày đêm.

Hắc Yên yêu liền lôi kéo Chanh Phát yêu lặn lội đường xa đi tới thành Thái An.“Ba vị công chúa đều sắp tới!

Ai ya, hù chết người ta mất!

Thật quá náo nhiệt!

Không biết còn bao nhiêu nhân vật lợi hại tới nữa đây!”

“Đúng vậy, Thái An đã lâu rồi không náo nhiệt như này.

Ngươi xem những thương gia kia kìa, miệng cười đến méo xệch cả đi, họ đều đang cố gắng tích trữ hàng hóa!”

“Sắc đẹp khuynh thành, anh hùng tập hợp, loại chuyện tốt này nếu bỏ lỡ thì sẽ hối tiếc cả đời!”

“Hắc hắc, còn có Tiếu Ma Qua thích gây sự!

Không náo nhiệt không được!”

“Đúng vậy đúng vậy!

Tiếu Ma Qua nhất định sẽ không an phận, có hắn thì làm sao có thể tịch mịch được…”…Hết nhìn đông rồi nhìn tây, Chanh Phát yêu bỗng dừng lại, tiến tới đám đông đang nói chuyện phiếm bên đường, đột nhiên hỏi: “Tiếu Ma Qua đang ở thành Thái An?”

Một người nhìn hắn rồi nói: “Đúng vậy, hắn đã tới thành Thái An lâu rồi!”

“Ha ha!

Thật quá tốt!

Tiếu Ma Qua cũng tới rồi!

Chơi thật vui chơi thật vui!”

Hai mắt Chanh Phát yêu tỏa sáng, mái tóc cam trên đầu càng thêm bắt mắt, nó tựa như ngọn lửa đang hừng hực cháy.Người kia nhất thời hứng thú hỏi lại: “Ngươi biết Tiếu Ma Qua?”

“Chúng ta là huynh đệ!”

Chanh Phát yêu vỗ ngực ba cái, vẻ mặt đắc ý lớn tiếng nói.Hắc Yên yêu đứng bên lẩm bẩm: “Người khác nhớ ngươi mới là có quỷ.”

Nhưng lỗ tai Chanh Phát yêu rất thính, không cho là thế liền khoát khoát tay nói: “Không phải thế, hắn là huynh đệ tốt, rất có nghĩa khí!”

Hắc Yên yêu đảo đảo cặp mắt trắng dã, lẩm bẩm tiếp: “Ngu ngốc.”

Rất nhanh Chanh Phát yêu đã hỏi được địa chỉ của Tiếu Ma Qua.

Từ lúc Tiếu Ma Qua nổi danh, các thể loại chém gió về hắn nhiều không đếm xuể, tin tức về hắn cũng được truyền bá, kể cả đại viện nơi hắn ở.Hắc yêu yêu không muốn đến nhưng không thể nào lay chuyển được Chanh Phát yêu, đành phải đi theo hắn.Rất nhanh Chanh Phát yêu đã đi tới trước cửa viện.Doanh Vệ đứng canh cửa nhìn hai người, một gã tiến lên hỏi: “Hai vị có việc gì vậy?”

“Chúng ta đến tìm Tiếu Ma Qua!”

Chanh Phát yêu lớn tiếng nói: “Ngươi nói với hắn rằng huynh đệ của hắn tới rồi!”

“Huynh đệ của đại nhân?”

Doanh Vệ nghe vậy có chút giật mình, thoáng nhìn qua hai người rồi nói: “Thỉnh hai vị chờ một chút.”

Dứt lời hắn vội vàng chạy đi.“Huynh đệ của ta?”

Tả Mạc không hiểu gì, nghe Doanh Vệ mô tả tướng mại hai người thì hắn mới có phản ứng, môi nở nụ cười.

Hắn đối với Chanh Phát yêu thích giảng nghĩa khí, thích đánh nhau, thích náo động kia rất có hảo cảm.Trước cửa.“Nghĩa khí vô song Chanh Phát yêu!”

Tả Mạc không kìm được mỉm cười nói.Chanh Phát yêu thích nhất kẻ khác nói hắn có nghĩa khí, nghe thấy vậy nhất thời mặt như hoa, mái tóc màu cam như ngọn lửa sáng rực lên nhưng vẫn cố tỏ vẻ trang nghiêm: “Làm yêu phải có nghĩa khí!

Ha ha, ngươi cũng rất tốt, rất có nghĩa khí!”

Hắc Yên yêu đứng bên hiếu kì quan sát Tiếu Ma Qua.

Tiếu Ma Qua trong đời thực khác xa so với Tiếu Ma Qua ở trong thập chỉ ngục, rất có khí thế, tài hoa lộ rõ.

Nhìn những hộ vệ bên cạnh hắn đều rất có kỉ luật.Hắn chợt hiểu ra, khó trách người khác vẫn không thể tra ra được thân phận của Tiếu Ma Qua.

Dù đã đánh bại Ngọc Hành quân đoàn trưởng nhưng thân thế của Tiếu Ma Qua vẫn rất bí ẩn.Nguyên lai Tiếu Ma Qua đang ở ma giới!Tả Mạc bắt chuyện với Hắc Yên yêu, hắn nhớ rất kỹ đồng đảng này của Chanh Phát yêu.Hai người tiến vào theo Tả Mạc, dọc đường những người đứng canh được bố trí rất có kỉ luật khiến Hắc Yên yêu không khỏi lo sợ.

Chanh Phát yêu căn bản chẳng để ý tới, hắn đang vô cùng hứng thú kể lại những chiến tích huy hoàng thời gian qua cho Tả Mạc nghe.Rất nhanh, mấy người Nam Nguyệt Thương Trạch cũng chạy tới, người quen gặp nhau, cuộc vui càng thêm náo nhiệt.Hắc Yên yêu không nói nhiều, hắn đứng bên âm thầm quan sát.

Nếu như tin tức Tiếu Ma Qua đang ở ma giới truyền về yêu giới chỉ sợ sẽ tạo ra một trận cuồng phong.Đối phương còn trẻ hơn so với những gì hắn tưởng tượng, bây giờ đã trở thành hoàng kim chiến tướng danh chấn thiên hạ.

Lần trước hắn đánh bại Ngọc Hành quân đoàn trưởng bằng tuyết hoa giảo sát trận khiến những chiến thuật cổ điển một lần nữa được đem ra nghiên cứu, đây là một tiếng vang cực lớn.Có một gia hỏa bối cảnh thâm hậu từng nói, cao tầng có ý muốn để Tiếu Ma Qua đảm nhiệm chức vị quân đoàn trưởng một quân đoàn nhưng bọn họ không thể tìm thấy Tiếu Ma Qua nên chuyện này vẫn chưa thể quyết định được.Nếu như Tiếu Ma Qua thực sự đảm nhiệm chức vị quân đoàn trưởng thì hắn chính là quân đoàn trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử!Hắc Yên yêu thầm lắc đầu, bản thân càng phải nỗ lực mới được!Bỗng hắn mơ ước có được sự vô tư của Chanh Phát yêu, có thể hòa mình vào mọi người.Người kia thật sự vô địch rồi!----------------------------Lương Vi lau mặt, mặt hắn cứng đờ, hắn quay sang nhìn đám thủ hạ đầy mệt mỏi.

Liên tục hành quân một tháng đối với bất cứ chiến bộ nào mà nói cũng đều là khảo nghiệm cực đoan.Nhưng bọn họ không cách mục tiêu quá xa nữa.“Huyết vụ đang thưa dần.”

Lương Vi vươn tay ra, giọng khàn khàn lộ vẻ hưng phấn.Sắc mặt mệt mỏi rã rời của đám chiến yêu lập tức tỏa sáng, tất cả mọi người đều hiểu điều này có nghĩa là gì, huyết vụ thưa dần nghĩa là bọn họ đã rất gần tới tu chân giới.Từ khi thiên liệt tai ương bắt đầu, các khe hỗn độn khiến Đô Thiên Huyết Giới mất đi ý nghĩa của nó.

Hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ, rộng lớn vô biên trái lại càng như một lá chắn thiên nhiên vững chãi.Bất luận là tu giả hay yêu ma đều gọi trọng binh đóng ở Đô Thiên Huyết Giới trở về, khói lửa nổi lên khắp nơi biến nội địa thành sân đấu.Chiến trường thảm liệt ngày trước giờ khói lửa đã tán đi, trống trải tịch mịch.Những đạo phòng tuyến hao tổn biết bao tâm sức xây dựng đã không còn một bóng người.

Nơi đây đã mất đi ý nghĩa chiến lược của nó.Lương Vi liếm liếm môi nứt nẻ, ánh mắt lợi hại như sói, dọc đường bọn họ đi không gặp được ai nhưng bọn họ vẫn bảo trì tiềm hành để phòng tránh các phù trận của đối phương phát hiện.Ý nghĩa chiến lược của khe hỗn độn đương nhiên hơn hẳn Đô Thiên Huyết Giới.

Nhưng chiến đấu ở khe hỗn độn vô cùng khốc liệt, song phương đều đóng trọng binh ở đây.

Khi mọi người đều đang tập trung vào khe hỗn độn thì Lương Vi lại để ý tới nơi không có một bóng người, Đô Thiên Huyết Giới.Nếu có thể vượt qua Đô Thiên Huyết Giới tiến vào tu chân giới vậy bọn họ sẽ như giao long vào biển, có thể khiến đối phương khổ sở không thôi.

Một khi bọn họ có thể đoạt được khe hỗn độn thông tới yêu giới vậy bọn họ sẽ không còn cô độc nữa!Kế hoạch mạo hiểm này gặp phải rất nhiều phản đối nhưng Lương Vi vẫn cố chấp!Mục tiêu đang rất gần!Lương Vi hạ lệnh nghỉ ngơi chỉnh đốn, hắn ngửi thấy mùi tu giả, điều này làm máu trong người hắn sôi lên.Đợi chiến bộ khôi phục lại sức chiến đấu lại tiếp tục hành quân, mấy ngày sau, huyết vụ càng ngày càng thưa thớt rồi biến mất.Một tòa thành tu giả xuất hiện ở phái xa đường chân trời.Lương Vi nheo nheo mắt, vung tay phải lên, tràn ngập sát khí.“Sát!”

---------------------------Vi Thắng từng bước một tiến lên, phía sau hắn thi thể rải rác khắp nơi.Hắn không nhỡ rõ đây là đoàn đạo phỉ thứ mấy hắn gặp phải nữa, nhưng chỉ cần gặp thì một cái hắn cũng không tha.

Hắc kiếm trong tay hắn đã uống no máu, quang mang càng thêm đỏ sậm.Mắt Vi Thắng kiên định trong sáng, thân hình cao ngất như kiếm, thần sắc mệt mỏi rã rời không làm mất đi khí thế.Hắn lắc đầu, những đạo phỉ này rất khó khiến hắn tiến bộ, hắn cần đối thủ mạnh hơn.

Hy vọng phía trước có thể xuất hiện địch nhân đủ mạnh, hắc kiếm trong tay dường như hiểu ý hắn cũng phát ra tiếng ong ong.m thanh vang vọng khắp trời!Vi Thắng yêu quý vuốt ve hắc kiếm trong tay, uy lực của hắc kiếm không ngừng tăng lên, nó càng ngày càng mạnh.

Trong thân kiếm ngập tràn sát ý, giống như mãnh thú đang ngủ say dần thức tỉnh.Tuyệt thế hung kiếm đang dần hiện ra!Lục soát thi thể thu được một cái giới đồ, Vi Thắng ngẩng đầu xác định phương hướng rồi nhanh chóng dời đi!Một người một kiếm, oai hùng bước đi.Chương 592 : Ra tay cứu giúp .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTrong bóng đêm, Tằng Liên Nhi giống như u linh đứng trước bia ma công.Trên đầu là bầu trời đầy sao, mênh mông như biển.Nàng có thể cảm thụ được tàn dư của tinh lực trên khối bia ma công này, đây là nơi Tả Mạc đã dẫn động Tinh Di Sa Dã.

Nàng thoáng nhìn bia ma công, nội dung trên đó nàng đã xem qua mấy lần mà vẫn không tìm ra được chút manh mối nào khiến Tả Mạc có thể dẫn động Tinh Di Sa Dã.Đột nhiên Tằng Liên Nhi xoay người lại.Một tên bạch y nam tử lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở đằng sau lưng nàng, đó chính là Tất Điêu Vũ.Trong mắt Tất Điêu Vũ bỗng toát ra sát khí mơ hồ, giọt nước mưa xoay tròn quanh thân đột nhiên rung động phát ra những âm thanh kì dị.Tằng Liên Nhi chỉ cảm thấy cảnh vật trong mắt trở nên mơ hồ.

Đôi mắt đẹp của nàng sáng lên, quang mang thăm thẳm giống như đêm tối thâm thúy, ống tay áo màu đen khẽ run lên, một luồng ba động quỷ dị vô hình tản ra.Mấy giọt nước mưa quanh người Tất Điêu Vũ run lên, âm thanh rung động không ngừng vang lên.“Quả nhiên là thần lực.”

Tất Điêu Vũ mở miệng nhàn nhạt nói, trong mắt hiện ra quang mang khó nói bằng lời.Ánh mắt Tằng Liên bình thường trở lại, khuôn mặt xinh đẹp trở nên quyến rũ, hơi thở như lan: “Tất Điêu Vũ, nguyên lai mục tiêu của ngươi là thần lực.”

“Không sai.”

Tia sáng kì dị liên tục phát ra từ mắt Tất Điêu Vũ, bạch y không gió tự bay, khuôn mặt đạm mạc của hắn lộ vẻ chờ mong hiếm thấy: “Năm đó ta đã hiểu ra, Sư Tử Minh muốn nói chính là thần lực.”

“Chỉ tiếc, mấu chốt vấn đề hắn không nói ra.”

Tất Điêu Vũ thản nhiên nói: “Ta đã đi khắp nơi tìm kiếm nhưng không thể tìm ra được đầu mối, không ngờ lại có thể gặp được ngươi tu luyện thành thần lực.

Một lần gặp lại tới ba người!”

Ánh mắt Tằng Liên Nhi vẫn đẹp mê hồn, môi anh đào hơi vểnh lên, giọng nói dịu dàng như thấm sâu vào lòng người: “Ngươi thật là có tâm đấy.”

Tranh!m như kiếm minh!Một gợn sóng trăng non đột nhiên phát ra, vô cùng chuẩn xác ngăn trở ống tay áo không biết xuất hiện tự khi nào.Ống tay áo mềm mại khẽ run lên như sóng gợn xao động, sóng sóng trăng non bị đánh tan.“Nếu như tin tức này truyền ra sẽ có bao người cảm thấy hứng thú chứ?

Những gia tộc kia thủ ở đây không phải vì thần lực sao?”

Tiếng Tất Điêu Vũ mờ ảo tựa như đang nói một thứ không liên quan gì đến mình.“Đúng vậy.”

Giọng Tằng Liên Nhi nỉ non pha lẫn chút lười biếng, như móng chân mèo gãi nhẹ vào tay người: “Nhưng mà cái này không tới phiên Tất Điêu Vũ ngươi rồi, tràng thịnh yến này không có chút quan hệ nào với ngươi.”

Mắt Tất Điêu Vũ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, sát khí đại thịnh: “Nhưng nếu ngươi đã đưa đến cửa thì ta sẽ không bất kính mà từ chối đâu.”

Tằng Liên Nhi cười đầy quyến rũ: “Phải nhìn xem ngươi có đủ mạnh hay không!

Nhân gia thích nhất nam nhân mạnh mẽ đó!”

Giọng nói vang vọng chưa biến mất thì quanh người Tằng Liên Nhi bỗng xuất hiện một tầng quang hoa giống như ánh trăng, sau đó ở trước mặt Tất Điêu Vũ với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhạt dần đi.Nhạt đến độ gần như không có, Tằng Liên Nhi khẽ nháy mắt với Tất Điêu Vũ.“Tới đi!”m thanh tràn ngập sự mê hoặc quanh quẩn, trong nháy mắt Tằng Liên Nhi ở trước mắt Tất Điêu Vũ từng chút một biến mất.Hai mắt Tất Điêu Vũ chớp động như đang nghĩ gì.----------------------------Tả Mạc đương nhiên không biết sự việc xảy ra đêm qua của Tằng Liên Nhi, nếu biết hắn cũng chẳng quan tâm.

Người ta cũng không phải là thuộc hạ của hắn, hắn quan tâm làm ch* gì.Sau khi biết được Hà công chúa rất nhanh sẽ tới thành Thái An, tâm trạng vốn xao động của Tả Mạc dần ổn định lại.

Mỗi ngày không phải nói chuyện với A Quỷ thì lại chìm đắm vào trong tu luyện.

Chanh Phát yêu và Hắc Yên yêu cùng với A Văn đều đang nán lại ở chỗ bia ma công.

Nói ra cũng thật kì quái, Chanh Phát yêu là kẻ vô tâm nhưng trên con đường tu luyện thì thiên phú vô cùng tốt.

Bia ma công lấy ma công làm chủ, hắn cũng ngửi thấy mùi “ngon” khiến Hắc Yên yêu đứng bên yên tâm hơn nhiều.Tên này nếu cảm thấy không thú vị thì sống không yên với hắn, quấn lấy người ta không làm được gì cả.Không thể không nói nội dung chứa đựng trong bia ma công bác đại tinh thâm.

Sư Tử Minh là kỳ tài một đời, từ chỗ bình thường mà thấy được tinh vi, mỗi lần cẩn thận suy nghĩ Tả Mạc đều có thu hoạch.Thân thể Tả Mạc sau khi trải qua Tinh Di Sa Dã cường hãn vô cùng, mà bia ma công giảng giải rất nhiều phương pháp tinh tế, giờ đây hắn giơ tay nhấc chân cũng có uy lực kinh người.

Giáp Ly quyền lần trước Tả Mạc đã ngộ ra rất nhiều.

Từ sau lần đó thái dương tinh loại trở nên vô cùng sống động, không ngừng thả ra tinh hoa thái dương nóng bỏng rót vào trong ma văn thập ô thiên nghi của Tả Mạc.Thái dương tinh loại vô cùng yêu thích thần lực của Tả Mạc, mỗi khi Tả Mạc rút được thần lực từ tay phải ra đều có một số sẽ bị thái dương tinh loại thôn phệ.

Mỗi lần thôn phệ được một tia thần lực thái thì tốc độ chuyển động của thái dương tinh loại sẽ nhanh hơn một chút.Cũng giống như thường ngày, lại có một bộ phận thần lực bị thái dương tinh loại thôn phệ.

Đột nhiên, Tả Mạc cảm nhận được một trận rung động!Mặt ngoài của thái dương tinh loại bỗng bắn ra vô số hỏa diễm, từng sợi hỏa diễm nhè nhẹ hóa thành một dòng nước lũ nóng bỏng, dọc theo kim tuyến thập ô thiên nghi rót vào ma văn thái dương trên lưng Tả Mạc!Ầm!Cả người Tả Mạc run lên, đầu óc trống rỗng.Dòng nước lũ này giống như vạn con ngựa đang lồng lên, dọc theo kim tuyến thái dương, hung hãn vô cùng, thế tới như chẻ tre.Một vầng thái dương sáng rực lên!Dư thế của nhiệt lưu chưa tuyệt, dọc theo kim tuyến thái dương kéo dài ra, tiếp tục tiến lên.Lại một vầng thái dương sáng rực lên!Trong nháy mắt, vầng thái dương cuối cùng trên lưng cũng được dòng nước lũ thắp sáng!Một lúc lâu sau, Tả Mạc mới từ trạng thái giật mình bình thường trở lại, hắn cảm giác được trên lưng có thêm thứ gì đó nhưng không thể nói ra được nó là cái gì.Hắn kiểm tra cẩn thận, thái dương tinh loại ở ngực, ma văn so với trước nhỏ đi một chút nhưng màu sắc càng đậm hơn, khi chuyển động thì bắn ra những tia lửa rất có uy thế.Đột phá?Hình như là, nhưng mà…Tả Mạc thử giật giật, thập ô thiên nghi ma thể không có biến hóa gì, đệ nhị biến hóa cũng không xuất hiện.Nhưng Tả Mạc không sốt ruột.

Hắn biết rõ, đối với tướng giai mà nói thì ma thể không quá quan trọng, quan trọng là lĩnh ngộ được ‘giới’!‘Giới’ là lực lượng cường đại nhất mà tướng giai có thể nắm giữ!Đăng hỏa phạm giới của tặc ngốc Định Chân thật quá đáng sợ.

Thập ô thiên nghi có ‘thập ô thiên nghi giới’ khiến Tả Mạc thèm nhỏ dãi!Ma thể chỉ là vấn đề thời gian, có tay phải cuồn cuộn không dứt cung cấp thần lực chỉ cần đủ thời gian là có thể đạt được nhưng ‘giới’ thì Tả Mạc vẫn chưa có chút manh mối nào.Hắn cũng biết điều này không thể cưỡng cầu, nó giống như lĩnh ngộ kiếm ý vậy, cần phải có cơ duyên và giác ngộ.Cơ duyên và giác ngộ thì Tả Mạc không thể quyết định được nhưng cơ sở thì bản thân hắn có thể nắm chắc.

Hắn cố gắng nghiên cứu bia ma công Thái An chính là hi vọng có thể nắm vững cơ sở.Hắn đang tu luyện thì bị xen ngang.Thúc Long đem về một người.----------------------------Thúc Long nhìn thấy Tả Mạc vội vàng hành lễ: “Đại nhân!”

Ở dưới chân hắn có một gã ma tộc, mặt như vàng ròng, hơi thở mong manh, Tả Mạc thấy thế vội ngồi xổm xuống để nhìn kĩ hơn.“Đại nhân, lúc ta đi tìm đám người A Văn thì ở bia ma công gần đó gặp hắn, ta thấy tình trạng hắn không tốt lắm nên đã đem hắn về đây.”

Thúc Long vội nói.“Ồ!”

Tả Mạc nhẹ ồ lên một tiếng, có chút kinh ngạc, hắn kéo tay áo của ma tộc này lên, chỉ thấy trên tay hắn dày đặc chi chít ma văn kim sắc, không phải, đó là phù văn!Đây là cấm chế!Khóe mắt Tả Mạc chợt nhảy, hắn vội vàng kiểm tra những nơi khác trên người ma tộc này, quả nhiên tất cả đều là cấm chế!Khi Tả Mạc cởi áo của ma tộc này ra thì thấy dày đặc chi chít các tầng cấm chế khiến tất cả những người đứng xem cảm thấy lạnh sống lưng.Miêu Quân vô cùng phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là ai làm?

Thật đáng chết!”

“Là cấm chế của Huyền Không tự.”

Trong thức hải, Bồ yêu như u linh đột nhiên xuất hiện, hắn lạnh giọng nói: “Huyền Không tự có một chiến bộ rất nổi tiếng gọi là Nghiệt bộ.

Thành viên bên trong đó đều là yêu ma bị bắt làm tù bình.

Bọn họ bố trí cấm chế trên người những tù binh này, rút đi một bộ phận hồn phách của họ để biến họ thành ma tượng chỉ biết giết chóc.”

Tê, Tả Mạc sau khi nghe thấy những lời này của Bồ yêu không biết vì sao da đầu lại cảm thấy tê dại.Loại thủ đoạn này thật quá tàn khốc.Khi thấy tất cả mọi người đều đang nhìn vào mình, hắn liền nói ra tất cả những gì Bồ yêu vừa kể, mọi người không khỏi biến sắc.

Miêu Quân thân là ma tộc càng sát khí đầy mặt, nghiến răng nghiến lợi sau đó ra sức mắng, đáng chết!

Đáng chết!“Hắn bị cấm chế phản phệ.”

Bồ yêu hơi kinh ngạc: “Hắn có thể đã rời khỏi Huyền Không tự quá lâu, cấm chế trên người họ liên kết với nhau, rất khó để phá giải, hơn nữa còn rất nhiều chỗ âm hiểm.

Thông thường nhất chính là sau bao lâu không dùng linh dược sẽ sinh ra phản phệ.

Đây cũng là một trong những thủ đoạn Huyền Không tự kiềm chế Nghiệt bộ.”

“Huyền Không tự kia đúng là một bang tặc ngốc!

Quả nhiên thâm độc!”

Giọng Tả Mạc đầy căm phẫn, bọn họ cùng Huyền Không tự chính là không chết không thôi.Cẩn thận xem xét cấm chế trên người ma tộc này, Tả Mạc nhìn thấy không ít môn đạo.

Trình độ phù văn ma văn của hắn bây giờ rất thâm hậu, nhất là sau khi tiếp xúc với hoán văn, hắn đối với những thứ này càng có lý giải sâu hơn.“Có lẽ có thể cứu được!”

Tả Mạc thì thào tự nói.Miêu Quân nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, nghiêm nghị nói: “Thỉnh đại nhân cứu mạng hắn!

Đây chính là tiền bối của ma tộc ta, đã chịu không ít khuất nhục của Huyền Không tự, chết cũng không thể giải thoát, bọn ta là hậu nhân há có thể đứng nhìn?”

Kỳ thực lúc nói ra câu này Tả Mạc đã cảm thấy hối hận.

Nói thì dễ, cứu mới khó.

Tiêu hao ma bối không tính còn phải tiêu hao tâm thần, đúng là làm ăn lỗ vốn.Nhìn thấy vẻ mặt đầy căm phẫn của Miêu Quân, ngay cả Đào Hưng đứng bên cũng giận dữ nói: “Không sai!

Tổ tiên của ta không thể chịu sự khuất nhục này, thật sự… thật sự…”

Đào Hưng tức giận nói không nên lời, hơi dừng chút rồi cảm khái nói: “Đại nhân cần gì cứ nói, Đào Hưng ta tuy không có bản lĩnh gì nhưng ma bối không thiếu!

Hơn nữa mấy ngày nay, ta đã sai người đưa ma thai đến thành Thái An, ngoại trừ đưa cho đại nhân còn lại đều bán đi!

Mong đại nhân bất luận thế nào cũng phải cứu người này!

Tốn hao lớn bằng trời tại hạ cũng nguyện ý!”

Tuy trong lòng Tả Mạc đang nghĩ tới Hà công chúa, muốn nhanh chóng tăng cường thực lực bản thân, không muốn bị phân thần.

Nhưng những lời vừa rồi của hai kẻ kia cũng khiến hắn thấy chút đồng cảm với ma tộc, có thể khiến Huyền Không tự bị một vố đau hắn liền sảng khoái gật đầu: “Được!”

Chương 593 : Cấm chế của Nghiệt bộConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnSắc mặt Biệt Hàn tái nhợt đi.Có một người của Nghiệt bộ biến mất, đến giờ vẫn chưa tìm thấy.

Gian phòng tịch liêu, ánh nắng rọi vào phòng qua cửa sổ chiếu lên người hắn, vậy mà hắn chẳng cảm thấy được chút ấm áp nào.

Bóng dáng cô độc dưới ánh mặt trời hiu quạnh côi cút không thể diễn tả bằng lời.Sự việc khiến hắn lo nhất vẫn chưa xảy ra!Thời điểm cấm chết có tác dụng ngày càng gần, một khi đến lúc thì toàn bộ Nghiệt bộ sẽ không thể khống chế được nữa, sau đó sẽ chết.

Bởi vì lo lắng điều này hắn không dám vận dụng Nghiệt bộ, nó sẽ làm cấn chế phản phệ nhanh hơn.Ánh nắng vàng ấm áp không giảm được bi thương trong lòng hắn.Hắn không thèm để ý tới thái độ ghẻ lạnh của phụ thân và huynh trưởng đối với hắn.

Hắn không toan tính điều gì, thứ duy nhất hắn quan tâm đó là Nghiệt bộ, một đám ma tượng cùng hắn ở chung sớm chiều đã hơn mười năm!Hắn chỉ có một tâm nguyện là có thể mang theo chiến bộ mất hết hồn phách này quay về chém giết Huyền Không tự!Thế nhưng ngay cả điều này hắn cũng không làm được!Trong vô thức hắn nắm chặt tay đến nỗi các ngón đều trắng bệch ra, đầu vùi sâu vào trong khuỷu tay.Hắn là một ma nhưng lại không biết bất cứ chiến pháp nào của ma tộc, những gì hắn đều do tu giả dạy.

Hắn hiểu hắn và Nghiệt bộ giống nhau, đều không nên xuất hiện trên đời, dù cho cấm chế trên người hắn đã được giải trừ.Bọn họ giống như quái vật, quái vật không nên xuất hiện.

Cách tốt nhất để biến mất chính là tan thành tro bụi trong nắng, như vậy thì một chút cặn bã nào cũng không còn.Hắn không thèm để ý.Trong lòng hắn chỉ có một ước nguyện, hắn mang theo Nghiệt bộ chém giết Huyền Không tự, phóng hỏa đốt chùa!Nhưng ngay cả điều này cũng không làm được…Chỉ biết chiến pháp của tu giả, hắn ở ma giới bước đi cũng khó khăn.

Nếu không có Phó Phong thì tình cảnh của hắn càng thêm bi đát.Hắn chưa từng thống hận bản thân như thế, hận bản thân vô năng!Không được, nhất định phải có cách!Bỗng hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập sự hung ác độc địa tựa như một con dã thú cùng đường.Đúng lúc này Phó Phong xông vào.“Điện hạ!

Điện hạ!

Tìm được rồi!

Là Tiếu Ma Qua!

Thủ hạ của Tiếu Ma Qua hôm qua nhặt được người của chúng ta ở chỗ bia ma công!

Rất nhiều người nhìn thấy!”

Tiếu Ma Qua?Ánh mắt Biệt Hàn trở nên hòa hoãn lại, hắn hoắc mắt đứng dậy: “Đi!

Chúng ta đi tìm Tiếu Ma Qua!”

Trên mặt Phó Phong lộ vẻ chần chờ.“Sao vậy?”

Biệt Hàn hỏi.“Điện hạ, nói ra cũng thật kì quái.

Tên Tiếu Ma Qua này giống hệt một kẻ mà thuộc hạ đã trông thấy ở tu chân giới, tuy dung mạo với dáng vóc khác nhau nhưng thần thái cử chỉ thì rất giống.”

Phó Phong giải thích.“Ồ?”

Biệt Hàn ngạc nhiên.“Người này gọi là Tả Mạc, là đệ tử của Vô Không Kiếm môn, tinh thông phù trận.

Thuộc hạ từng gặp qua hắn ở Thí Kiếm Hội, về sau cũng có giao tiếp qua với hắn ở đảo Hoang Mộc, vô cùng ấn tượng.

Điện hạ khẳng định còn nhớ rõ ngày trước ở cửa thành hắn đã từng ngăn Lam Thiên Long lại rồi dẫn một gã tu giả đi.

Bên trong đó…”

Phó Phong chần chừ không nói.Hai mắt Biệt Hàn lóe sáng, hắn thì thào tự nói: “Tả Mạc, Tả Mạc, Tiếu Ma Qua, Tiếu Ma Qua…

Tiểu Mạc ca!”

Phó Phong sửng sốt, hai mắt cũng sáng rực lên, thất thanh hô lớn: “Là hắn!

Chẳng lẽ thật sự là hắn?”

“Tới đó thì biết.”

Biệt Hàn đi ra ngoài.-----------------------------Tả Mạc cảm thấy Miêu Quân sẽ là một vị chiến tướng không tồi nhưng khi Miêu Quân thể hiện năng lực chiến tướng của mình thì tất cả đều thất kinh.

Hắn là một vị hoàng kim chiến tướng!Đường đường là hoàng kim chiến tướng vậy mà thành Thái An lại rất ít người biết rõ.Đánh với Dã Lăng mấy trận thì Dã Lăng thua cả.

Mà Thúc Long càng không phải là đối thủ của hắn nhưng Miêu Quân lại khen Thúc Long không dứt lời, cho rằng Thúc Long tuy thiếu sót trong biến hóa nhưng pháp luật chặt chẽ, ma luyện thêm chút thì sẽ thành đại tướng tài ba.Nhưng chỉ với hơn trăm người thì hoàng kim chiến tướng cũng chẳng dùng làm gì.Miêu Quân càng có nhiều thời gian chỉ điểm cho Thúc Long.

Hắn là chiến tướng ma tộc chính thống, luận về cơ biến có lẽ không thể bằng mẹ trẻ nhưng về cơ sở thì vừa đủ để chỉ điểm cho Thúc Long.Sau vài lần như thế Thúc Long được lợi không ít.Vừa đúng lúc Chanh Phát yêu và Hắc Yên yêu từ chỗ bia ma công trở về.

Chanh Phát yêu nhìn Vệ Doanh tu luyện nhất thời cảm thấy hứng thú liền đi tới coi.Nhìn một lúc lâu, Chanh Phát yêu không hiểu sao lại mở miệng hỏi: “Lão Miêu, ngươi và Tiếu Ma Qua ai lợi hại hơn?”

Đây là lần đầu tiên Miêu Quân nghe người khác gọi mình là lão Miêu, không khỏi lườm hắn một cái, thầm nghĩ trong lòng tên gia hỏa này thật quá thẳng tính, ngoài miệng thì nói: “Đương nhiên là đại nhân lợi hại hơn.”

“Ta cũng cảm thấy thế.”

Chanh Phát yêu đồng ý gật đầu nói: “Tiếu Ma Qua đã đánh bại Ngọc Hành quân đoàn trưởng, ngay cả ta cũng phải thừa nhận hắn cùng một cấp bậc thiên tài giống ta.”

Hắc Yên yêu đứng bên nghe thấy thì trợn mắt, nhịn không được nói: “Hắn thiên tài hơn ngươi!”

Chanh Phát yêu quay sang nghiêm trang nói với Hắc Yên yêu: “Ta không thừa nhận điều đó.”

Ngọc Hành quân đoàn trưởng?

Cái tên này có chút xa lạ với hắn nhưng có thể làm tới quân đoàn trưởng tuyệt đối không thể là đồ kiểng.

Tuy Miêu Quân đối với thực lực bản thân vô cùng tin tưởng nhưng cũng không dám nói bản thân có thể đánh bại một gã quân đoàn trưởng.Nhất thời hắn cảm thấy vô cùng hứng thú: “Ồ, ta chưa từng nghe qua, kể đi nào.”

Chanh Phát yêu rất hứng thú chém gió về chiến tích huy hoàng của Tả Mạc ở thập chỉ ngục năm đó.

Thế nhưng hắn ở lĩnh vực chiến tướng chỉ là gà mờ, chém sai vô số, Hắc Yên yêu đứng bên nghe không nổi không ngừng chen ngang khiến hắn phải uốn lưỡi liên tục.Miêu Quân càng nghe càng thấy hoảng sợ, vô cùng nghi hoặc.Chanh Phát yêu và Hắc Yên yêu hiển nhiên không nói sai.

Vẻ mặt bọn họ rất chân thật, ngôn từ chuẩn xác, chi tiết hoàn chỉnh.Về phương diện thập chỉ ngục của yêu tộc, Miêu Quân có biết một chút.

Có thể đánh bại một gã quân đoàn trưởng trong cờ dịch chiến nhất định phải có thực lực mới làm được!Tuyệt đối có thực lực của hoàng kim chiến tướng!Thế nhưng…Một thân ma công của đại nhân, hắn đã tự mình lĩnh giáo qua.

Nếu nói đại nhân là yêu tộc, đánh chết hắn cũng không tin, yêu tộc có thể tu luyện được thập ô thiên nghi sao?

Bỗng hắn lại tớ tới trong lúc đại nhân tỉ thí với hắn đã dùng qua tiểu thuật.Càng nghĩ thì sự nghi hoặc trong lòng Miêu Quân càng nhiều.-----------------------------Tả Mạc cẩn thận kiểm tra cấm chế trên người ma tộc Nghiệt bộ.“Nghiệt bộ là chiến bộ đã tồn tại từ lâu, bọn họ đã có trọn vẹn cấm chế và phương pháp điều khiển.

Mỗi một đời chiến tướng của Nghiệt bộ tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường, ngươi phải cẩn thận.”

Bồ yêu nhắc nhở Tả Mạc.Tả Mạc ừ hử một cái rồi lại tiếp tục tập trung vào những liên kết cấm chế này.Cấm chế được bố trí vô cùng xảo diệu, hơn nữa Tả Mạc còn phát hiện trong đó có một số cấm chế mô phỏng theo ma văn.

Chỉ là loại mô phỏng này Tả Mạc nhìn qua thấy nó rất thô sơ giản lậu.Cấm chế trên người ma tộc Nghiệt bộ này không phải tất cả đều có hại, ngược lại, đa số còn có ích, có thể đề cao sức chiến đấu.

Rất nhiều thủ đoạn khiến Tả Mạc được mở rộng tầm mắt, chỉ dẫn cho hắn rất nhiều.Có thể nhìn ra Huyền Không tự đã từ rất sớm bắt đầu nghiên cứu chạm khắc phù văn.

Bọn họ có rất nhiều thủ pháp và vô cùng thành thục, có nhiều chỗ rất độc đáo.Tả Mạc càng nghiên cứu càng hưng phấn, những thủ pháp này rất đáng để hắn tham khảo.Hắn đã nghĩ ra vài phương pháp có hiệu quả, có thể hoàn thiện ma văn mà hắn cấp cho Kim Ô doanh, những phương pháp này vô cùng giá trị.Dần dần, cấm chế của Huyền Không tự mở ra trước mắt hắn, tầng tầng được bóc ra.Rốt cuộc cấm chế hạch tâm cũng hiện ra trước mặt Tả Mạc, hắn hít vào một hơi thật sâu.Tận cùng bên trong cấm chế lại tương thông với cả hồn phách!Thủ pháp thật không thể tưởng tượng nổi!Tả Mạc cơ hồ không tin vào mắt mình.

Hồn phách vô hình, đem cấm chế và hồn phách tạo thành một thể, độ khó của nó khiến Tả Mạc vô cùng khiếp sợ.Nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần, ánh mắt trở nên trong sáng, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu cấm chế sau cùng này.Một lúc lâu sau hắn lắc đầu đứng dậy.Cấm chế sau cùng này quá khó giải, hắn không thể làm gì được.

Hồn phách của Nghiệt bộ không hoàn chỉnh, nó có quan hệ trực tiếp tới cấm chế này.Cũng may cấm chế này tuy khó giải nhưng không phải cấm chế có tính hủy hoại.Sau khi cẩn thận thăm dò những cấm chế này, Tả Mạc không muốn bỏ đi những cấm chế nguy hiểm kia.

Hắn nghĩ ra một phương án vô cùng lớn mật.Hắn muốn dùng những cấm chế kia làm cơ sở để vẽ ra một ma văn hoàn toàn mới!-----------------------------“Nghe nói thành Thái An xuất hiện một thiên tài khó lường, không những dẫn động Tinh Di Sa Dã còn có tên trên ma bảng Thái An.

Rất lâu rồi không xuất hiện thiên tài như thế.”

Tín công chúa cười nói.Tín công chúa ngồi thẳng lưng, chiếc cổ thon dài trắng nõn như tuyết khiến người ta không tự chủ được mà liên tưởng đến thiên nga.

Trên thực tế, nàng có huyết mạch cao quý của Nguyệt Hồ Thiên Nga tộc, thân hình cao gầy, dung mạo cực kì xuất chúng. (model )Uyển công chúa lẳng lặng ngồi đó, nụ cười mỉm trên mặt khiến nàng giống như một con búp bê vải vô cùng tinh xảo.

Trong ba vị công chúa, nàng nhỏ tuổi nhất, tính cách điềm tĩnh hay thẹn.Hà công chúa cười duyên nói: “Đúng vậy, hình như gọi là Tiếu Ma Qua.

Cả ngày có kẻ lảm nhảm cái tên này bên tai khiến ta nghe phát chán rồi, không biết có lợi hại thật hay không nữa.”

Da Hà công chúa nhẵn mịn trắng như sứ, vô cùng mịn màng, môi anh đào ôn nhuận gợi cảm, đôi mắt màu hồng nhạt mê người.

Trong ba người, dung mạo nàng không thể nghi ngờ là đẹp nhất, hơn nữa mỗi khi nàng giơ tay nhấc chân đều toát ra phong tình vạn chúng, khiến người ta không tự chủ được mà trầm mê trong đó.“Này ngay cả ta cũng có chút hiếu kì!”

Một vị thiếu niên anh tuấn vỗ tay cười nói: “Thành Thái An rất lâu rồi không xuất hiện nhân vật lợi hại như thế.

Năm đó Tất Điêu Vũ cũng coi như là nhân vật đứng đầu, những người khác hoặc không ra gì hoặc biến thành hủ bại, không có khả năng tấn chức soái giai.”

Khẩu khí của vị thiếu niên này cực lớn nhưng không khiến người ta cảm thấy hắn đang kiêu ngạo, hắn có tư cách để nói những lời này.Trầm Dục là thanh niên đương đại trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Trầm gia.

Nghe nói mười sáu tuổi hắn đã bước vào tướng giai, là người có khả năng nhất của Trầm gia bước vào soái giai.Mấy năm nay, hắn đi du lịch khắp nơi, khiêu chiến danh gia cao thủ, chưa từng bại trận.Cho tới tận khi gặp phải Hà công chúa, nhất thời bị phong tình của Hà công chúa mê hoặc nên xin làm hộ hoa sứ giả đứng thủ ở bên, không có bất cứ chút oán hận nào.Khi hắn nghe thấy Hà công chúa tán dương Tiếu Ma Qua, nhất thời cảm thấy khó chịu.

Trong lòng thầm hạ quyết tâm đến lúc nào đó sẽ phải khiêu chiến với Tiếu Ma Qua khiến Hà công chúa nhận ra ai mới là thiên tài chân chính.Thương thay cho Tả Mạc, bản thân không hề biết đã bị một người “để ý”.Chương 594 : Đâm hắn một cái .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Thành sư đệ!”

Công Tôn sai đi tới ôm chầm lấy Thuần Vu Thành.

Thuần Vu Thành luôn trầm mê trong nuôi dưỡng, chân không bước ra khỏi cửa, Công Tôn Sai đã rất lâu không trông thấy hắn.Hai người đi theo Tả Mạc từ lúc còn ở đảo Hoang Mộc, cảm tình tự nhiên rất sâu đậm.Công Tôn Sai nhận được hạc giấy của Thuần Vu Thành thì hơi giật mình, Thành sư đệ muốn tới ma giới, nói ma giới là nơi nuôi dưỡng thích hợp nhất.

Công Tôn Sai hiểu rõ Thành sư đệ cuồng nhiệt thế nào đối với việc nuôi dưỡng, không thấy ngạc nhiên tẹo nào.

Tiểu Man giới vốn là nơi không tồi, ở đó cơ bản đã nằm dưới sự khống chế của Thời Đông.

Cân nhắc vấn đề an toàn thì Công Tôn Sai thấy nên để Thành sư đệ ở bên mình thì yên tâm hơn nên đã dứt khoát đưa Thành sư đệ tới Lan Lý giới.Đây là cứ điểm mới thành lập, thêm nữa lại có Chu Tước doanh trấn thủ, bản thân hắn tọa trấn, vậy dù là Thiên Hoàn đánh tới hắn cũng không sợ.Thuần Vu Thành hiếu kì nhìn mọi thứ xung quanh: “Đây là ma giới sao?”

“Ừ, gọi là Lan Lý giới, giới phụ cận gọi là Ô Thạch giới đã bị Thiên Hoàn chiếm giữ.

Nhưng hiện tại chúng ta với họ như nước sông không phạm nước giếng, họ không dám tới gây sự đâu.”

Công Tôn Sai tùy ý giới thiệu qua.Dọc đường tu giả không ngừng chào hỏi với hai người.“Vậy các ngươi có ma kỵ không?”

Thuần Vu Thành thôi không ngắm nghía nữa, hỏi thẳng vào vấn đề.Công Tôn Sai đang định ôn chuyện chút thì đành bất đắc dĩ chuyển chủ đề nhưng hắn cũng hiểu rõ tính tình của Thành sư đệ.

Vấn đề này hắn sớm đã có chuẩn bị, liền cho gọi A Trát Cách tới.A Trát Cách là ma tộc sinh ra ở đây, đối với ma kỵ vô cùng quen thuộc, là một đề cử không tồi.Tinh La tộc vốn sở trường chăn nuôi ma kỵ, nghe thấy mẹ trẻ gọi Thuần Vu Thành là sư đệ, A Trát Cách lập tức hiểu rõ địa vị của thiếu niên ngây ngô trước mặt, không dám lười biếng chút nào.Hắn đưa mọi người đi xem các loại ma kỵ phân phối trong các chiến bộ, đồng thời cẩn thận giới thiệu sơ qua về chúng.Vừa nhìn thấy ma kỵ thì Thuần Vu Thành lập tức trầm mê không thể thoát ra được, không thèm nhìn mẹ trẻ một cái.

Mẹ trẻ biết rõ tính cách của hắn nên không tức giận, phân phó A Trát Cách vài câu rồi đi làm việc của mình.Bỗng, một gã thám báo vội vã chạy tới.Mẹ trẻ dừng bước, nhìn vẻ mặt tên thám báo hắn liền hiểu có chuyện gì đó đã xảy ra.“Đại nhân!

Ô Thạch giới bị một chiến bộ yêu tộc công kích!”

Ô Thạch giới bị yêu tộc công kích.Mẹ trẻ bỗng nở nụ cười, mấy ngày trước chiến bộ Thiên Hoàn nghênh ngang rời khỏi Ô Thạch giới đánh tới một giới khác, bây giờ lại bị người ta đánh úp vào sào huyệt.Hắn có thể tưởng tượng được Công Dã Tiểu Dung sau khi nghe tin này thì vẻ mặt chắc vô cùng đặc sắc!Mẹ trẻ có chút hứng thú đối với chiến bộ yêu tộc đột nhiên xuất hiện này.

Đây là địa bàn của ma tộc, xuất hiện một chiến bộ yêu tộc là hơi bất thường.

Hơn nữa chiến bộ yêu tộc này chọn thời cơ rất chuẩn, nhìn nhận từ bất cứ góc độ nào thì đây chính là một âm mưu và nó đã thành công.Công Dã Tiểu Dung quá sơ suất rồi!Thuần Vu Thành không để ý gì, hắn đối với mấy thứ tin tức này không thèm quan tâm đến.A Trát Cách rất kinh ngạc, hắn bỗng nhớ ra gì đó vội vàng nói: “Đại nhân!

Thuộc hạ biết chiến bộ này!”

“Ngươi biết gì?”

Công Tôn Sai hơi ngạc nhiên.“Đại nhân!

Ô Thạch giới có một khe hỗn độn thông tới yêu giới, là địa bàn của Cung Hồ Mộc Thị.

Lần này bản tộc liên hợp với các bộ tộc khác tạo thành liên quân chuẩn bị đối kháng với Công Dã Tiểu Dung, trong đó có mời Cung Hồ Mộc Thị.

Bọn họ phái ra một tiểu cô nương tên là Mộc Hi, nếu là chiến bộ yêu tộc thì vô cùng có khả năng chính là họ!

Làm sao bọn họ không chết chứ?”

A Trát Cách không tin nói.“Cung Hồ Mộc Thị?”

Công Tôn Sai lẩm bẩm rồi ném vấn đề này lại phía sau.Bỗng một gã thám báo vội vàng bay tới, chưa đáp xuống đã vội vàng nói: “Đại nhân, Thiên Hoàn bị công kích mãnh liệt phái người tới cầu viện chúng ta, bị người của chúng ta ngăn cản!

Bọn họ cầu kiến đại nhân!

Nói tất có hậu báo!”

Công Tôn Sai sửng sốt, ngay sau đó không khỏi cảm thấy buồn cười: “Cầu viện?

Thật đúng là cái gì cũng có thể thử khi đã rơi vào tuyệt vọng!”

Thấy thám báo còn đang chờ lệnh của mình, hắn khoát khoát tay nói: “Nói ta không có ở đây.”

A Trát Cách đứng bên thở phào nhẹ nhõm, cừu hận giữa Tinh La tộc và Thiên Hoàn cực sâu, tâm lý tự nhiên không muốn đi cứu viện.Công Tôn Sai lẩm bẩm: “Thiên Hoàn?

Ta thà để Ô Thạch giới rơi vào tay yêu tộc còn hơn!”

Một lát sau lại có thám báo chạy tới.“Đại nhân!

Thiên Hoàn ở Ô Thạch giới thất thủ rồi!

Tàn quân của họ đang hướng về phía chúng ta!”

A Trát Cách nhảy dựng lên: “Bọn họ muốn dẫn chiến bộ yêu tộc tới đây sao!”

Công Tôn Sai cười nhạt: “Không cần để ý tới, vừa đúng lúc chúng ta cũng có thể nhìn thấy chiến bộ yêu tộc kia.

Bại nhanh như vậy chứng tỏ chiến bộ yêu tộc này không đơn giản!”

Mấy tiếng sau, một chiến bộ với vẻ mặt hốt hoảng xuất hiện ở đằng xa.

Đằng sau họ là một chiến bộ yêu tộc đội hình nghiêm chỉnh, ung dung bám theo, khi thì tấn công, khi thì không nhanh không chậm theo sát.“Cao thủ!”

Mẹ trẻ nheo nheo mắt, tiết tấu của chiến bộ này rất tốt, thủy chung vẫn tạo được áp lực với chiến bộ Thiên Hoàn.

Vừa chạy trốn thần kinh lại phải căng ra là cực kì dễ “đứt”.A Trát Cách tỏ vẻ hưng phấn, hắn cũng nhìn ra được sự lợi hại của Mộc Hi.

Hắn chỉ hận không thể giết sạch đám tàn quân Thiên Hoàn này.Chiến bộ Thiên Hoàn nhìn thấy quần phù trận thì như người chết đuối vớ được nắm cỏ cứu mạng, nhanh chóng bay về phía này.Không đợi bọn họ tới gần thì từng đại hình phù trận sáng rực lên.Hơn trăm đại hình phù trận cùng nhau phát sáng làm cho cả sơn cốc sáng như ban ngày.

Từ trên trời nhìn xuống, trăm đại hình phù trận này bắt đầu từ khe hỗn độn kéo dài mấy chục dặm tạo thành hình quạt, một tầng rồi một tầng, tổng cộng có bảy phòng tuyến!Chiến bộ yêu tộc nhìn thấy phòng ngự chắc chắn thế liền kiềm hãm đội hình, tấn công phòng tuyến như vậy không khác gì tự sát.Các chiến tu Thiên Hoàn lộ vẻ khiếp sợ.

Được bao lâu chứ?

Vậy mà đối phương đã lặng lẽ biến nơi này thành một cứ điểm phù trận!Một quần phù trận khổng lồ như thế cần tiêu hao bao nhiêu nhân lực vật lực, thật đáng sợ!Rốt cuộc Công Tôn Sai là người của thế lực nào?Chiến tướng của tàn quân Thiên Hoàn hai mắt nhìn nhau, họ nhìn thấy được sự sợ hãi trong mắt đồng bọn.“Làm sao bây giờ?”

Một người do dự hỏi.“Xông lên rồi nói tiếp!

Lẽ nào bọn họ dám giết sạch chúng ta?”

Một người khác cắn răng nói.“Đắc tội với Thiên Hoàn, bọn họ đừng nghĩ tới sống yên lành!

Bọn họ không dám đâu!

Xông lên đi!”

Lại có một người phụ họa nói.Rất nhanh, bọn họ đã thống nhất được ý kiến, hạ lệnh bay về phía quần phù trận.

Chiến tu phổ thông thì không nghĩ nhiều như vậy, vẻ mặt kinh hoàng của họ nhanh chóng biến thành mừng như điên, những quần phù trận kia khiến họ cảm thấy vô cùng an toàn.Rất nhiều người trong lòng mộng tưởng nếu môn phái cũng có thể thành lập những quần phù trận như thế thì chiến bộ yêu tộc sao dám tấng công chứ?“Không nên công kích!

Không nên công kích!”

“Các hạ nếu ra tay cứu giúp Thiên Hoàn ta tất có trọng báo…”

Nhìn những tàn quân lộn xộn đang bay về phía mình, ánh mắt Công Tôn Sai trở nên lạnh đi, sắc bén như đao, lạnh giọng nói: “Người tấn công phòng tuyến, giết!”

Hắn vừa dứt lời thì phòng tuyến phù trận ở tiền phương quang mang đại thịnh!Chiến tướng Thiên Hoàn không khỏi cực kì hoàng sợ: “Mau lui lại!”

Bọn họ thất thanh hô lên rồi dần biến mất trong quầng sáng.Quầng sáng chói mắt giống như một đám châu chấu từ mặt đất tấn công bầu trời, che phủ tất cả!Phốc phốc phốc!Trong tầm mắt của đám chiến tu bay về phía phòng tuyến là một khoảng trắng xóa, đau nhức truyền khắp thân thể rồi nhanh chóng mất đi tri giác.Đến khi chết đi trên mặt họ vẫn tràn ngập vẻ không tin.Đối phương thực sự dám công kích họ…Bọn họ là Thiên Hoàn mà…Những chiến tướng hạ lệnh tiến lên đều trợn trừng mắt, không thể tin nhìn chằm chằm vào bầu trời trống rỗng kia, lập tức trong mắt đầy tơ máu.Một gã chiến tướng gào lên đầy thê lương: “Công Tôn Sai!

Ngươi được lắm!

Thiên Hoàn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi…”

Dưới mặt đất, Công Tôn Sai mỉm cười phun ra hai chữ: “Ngu ngốc!”

Một lần nữa phù trận ở tiền phương quang mang đại thịnh, linh lực ba động mãnh liệt khiến nhân tâm run sợ.Tên chiến tướng thấy vậy đành cắn răng, mặt đầy oán độc suất lĩnh tàn quân bỏ chạy theo hướng khác.“Chúng ta đắc tội với Thiên Hoàn quá mức rồi.”

Thuần Vu Thành giật mình tỉnh lại ngẩng đầu nói.“Quen dần đi.”

Công Tôn Sai tùy ý nói.Lúc trước xích mích với Công Dã Tiểu Dung, đối với những đại môn phái như Thiên Hoàn thì chỉ cần có xích mích vậy chuẩn bị chờ chết đi.

Trừ phi trong mắt nó, ngươi cũng mạnh giống nó, ví như ba môn phái kia thì nó mới cố gắng khắc chế.Rất hiển nhiên, Công Tôn Sai không coi Thiên Hoàn là đối thủ số một.

Nếu Công Dã Tiểu Dung muốn càn quét sạch vùng này hắn tuyệt đối sẽ ra tay, đem bọn họ giết sạch.Giường mình mà lại để thằng khác ngủ sao?Nếu đã như thế không bằng tiên hạ thủ vi cường, đâm hắn một cái.

Mẹ trẻ rất chờ mong xem Công Dã Tiểu Dung sẽ đối phó tiếp theo như nào.Suy nghĩ này khiến hắn cảm thấy rất sung sướng!-----------------------------Mộc Hi tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ kinh ngạc, nàng rơi vào trầm tư.Chiến bộ này rõ ràng không chung đường với Thiên Hoàn, song phương khả năng còn có xích mích.

Tàn quân Thiên Hoàn muốn đem mình dẫn tới đây cũng là có lòng dạ thâm độc, nhưng bọn họ hiển nhiên đã đánh giá thấp độ tàn nhẫn của đối phương.

Ngay cả Mộc Hi khi nhìn thấy quần phù trận phát động công kích cũng cảm thấy thất kinh.Trong mắt nàng độ nguy hiểm của đối phương nhanh chóng tăng lên.Hàng xóm là một con sói ác nên phải cẩn thận chút mới được.

Nàng cẩn thận xem xét quần phù trận của đối phương, nó bố trí vô cùng hoàn mỹ, hoàn toàn không có góc chết.

Tấn công quần phù trận như này nàng cần phải có chiến bộ từ tám ngàn người trở lên, hơn nữa khẳng định sẽ phải trả giá rất đắt.Nàng phái ra một tiểu đội truy kích đám tàn quân Thiên Hoàn.

Đám tàn quân này sĩ khí đã suy sụp đến cực điểm, chỉ cần không ngừng quấy rầy thì đối phương sẽ chết sớm thôi.Nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng lúc này không phải là tiêu diệt đám tàn quân kia mà là trấn giữ Ô Thạch giới.

Vốn nàng chỉ định quay về yêu giới nhưng khi nhìn thấy song phương giao tranh nàng lại thay đổi suy nghĩ, dự định trấn giữ Ô Thạch giới.Vừa rồi chiến bộ kia hoàn toàn không nể mặt Thiên Hoàn, nói cách khác, bọn họ đã trở thành địch nhân của Thiên Hoàn.

Công Dã Tiểu Dung tất nhiên sẽ phòng bị bọn họ mà không dám toàn lực tấn công Ô Thạch giới.Từ đó khả năng cố thủ Ô Thạch giới của nàng tăng lên rất nhiều.Cân nhắc một chút, nàng liền đưa ra quyết định.

Nàng cần phải trở về Ô Thạch giới ngay, hơn nữa cần phải xin gia tộc trợ giúp.

Công Dã Tiểu Dung hẳn đã nhận được tin này, chỉ sợ đang nôn nóng quay về.Thời gian rất gấp.Chương 595 : Giá “tình cảm” .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnBộ Tuyên nói với bóng đêm: “Ngươi thất thủ rồi.”

“Nữ nhân bên người hắn rất mạnh.”

Trong góc phòng đen kịt vang lên một giọng nói già nua, thoáng dừng rồi lại tiếp tục nói: “Ta không động thủ lần nữa đâu.

Hai nữ nhân bên cạnh hắn quá mạnh!”

Bộ Tuyên không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn rất bình thản nói: “Ngươi sợ rồi.”

Một lúc lâu sau giọng nói già nua trong góc phòng lại vang lên: “Đúng vậy, ta sợ rồi.”

“Biết sao ngươi không thể báo được thù không?”

Bộ Tuyên nhíu mày, đầy vẻ châm chọc nói: “Bởi vì ngươi do dự lưỡng lự, không chịu liều mình đánh một trận.”

Rất nhanh sát khí âm lãnh liền bao phủ Bộ Tuyên, sắc mặt Bộ Tuyên bị sát khí làm cho trắng bệch ra nhưng Bộ Tuyên không vì thế mà lùi bước, tiếu ý trên mặt càng đậm: “Giống như hiện tại, ngươi không dám giết ta.

Bởi vì ngươi sợ chiến bộ của ta!

Sợ chiến bọ của ta sẽ tiêu diệt gia tộc ngươi!”

“Ngươi là kẻ nhu nhược.

Ngươi không thể bỏ qua cừu hận, lại sợ chết, ngươi mong có thể tấn chức soái giai để có thể báo thù.

Nếu không đạt tới soái giai ngươi chỉ có thể sống trong bóng tối như súc vật, cố kéo dài sự sống.

Soái giai?

Đừng có nằm mơ!

Soái giai sao có thể là kẻ nhu nhược chứ?”

Những câu nói lạnh lùng của Bộ Tuyên giống như thiết chùy đập vào khối băng làm phòng tuyến trong lòng đối phương bị đánh tan.Sau một lúc sát khí biến mất không còn chút nào, một bóng người mệt mỏi rã rời từ trong góc phòng đi ra, giọng già nua mang theo vẻ chán chường: “Ngươi nói không sai, ta không có khả năng tiến vào soái giai rồi.”

“Ta có thể báo thù thay ngươi.”

Bộ Tuyên bỗng nói.Đối phương trầm mặc.“Nhưng ta muốn mạng của ngươi.”

Bộ Tuyên đứng dậy, không quay đầu bước ra bên ngoài: “Ngươi hiểu được thì đến tìm ta.”

Bộ Tuyên chưa đi đến cửa thì đằng sau giọng nói khàn khàn vang lên: “Ngươi làm thế nào để báo thù cho ta?”

Bộ Tuyên dừng bước, lạnh giọng nói: “Ngươi đã quên Tuyên chiến bộ của ta rồi sao, một trong trăm chiến bộ mạnh nhất Bách Man cảnh có thể báo thù thay ngươi không?”

“Ngươi muốn ta làm như thế nào?”

Giọng nói từ phía sau truyền đến.“Có cơ hội thích hợp thì giết hắn.”

“Cơ hội thích hợp là như nào?”

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Nói xong câu này, Bộ Tuyên đẩy cửa phòng, không quay đầu lại liền rời đi.-----------------------------“Bộ Tuyên mang chiến bộ rời đi rồi sao?”

Lam Thiên Long hơi kinh ngạc.Lam Dung nhún nhún vai: “Khả năng hắn cảm thấy không còn hi vọng gì.

Chiến bộ của hắn có lợi hại đến mấy thì ở thành Thái An cũng chẳng có đất dựng võ.

Về phần vũ lực cá nhân thì thủ hạ của hắn chẳng tên nào có bản lĩnh cả.”

“Đây không phải là tính cách của Bộ Tuyên.”

Lam Thiên Long lắc đầu nói.“Người đã đi rồi, chiến bộ cũng mang theo.”

Lam Dung không nghĩ thế nói: “Hắn còn làm được cái gì nữa?”

“Được rồi, không quản hắn nữa.”

Lam Thiên Long nghĩ không ra dứt khoát không nghĩ nữa, bỗng hắn cười với Lam Dung: “Ngươi không phải thích Tín công chúa sao?

Thế nào?

Giờ có phải đêm không thể ngủ nổi không?”

Lam Dung cười đầy ngượng ngùng nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, hắn lắc đầu: “Ta chỉ khiến nàng chướng mắt thôi.”

Lam Thiên Long yên lặng, hắn biết huynh đệ mình nói không sai.

Lam gia tuy cũng có chút thế lực, hai huynh đệ cũng có chút nổi bật nhưng nếu đặt cạnh biển người theo đuổi tam công chúa thì chẳng có chút số má gì.Hắn vỗ vỗ vai huynh đệ, an ủi nói: “Thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, ngươi còn tốt hơn ta, khẳng định sẽ làm nữ nhân vui vẻ!”

Hai huynh đệ cùng liếc nhau và cười lớn.Mất một lúc hai người mới dừng lại, Lam Dung cười nói: “Hắc, nhưng lần này thì chắc không được rồi.

Ta cứ có cảm giác Tiếu Ma Qua đang hướng về ba vị công chúa.”

Lam Thiên Long trầm ngâm nói: “Ngươi nói thế cũng đúng, ta cũng cảm giác như thế.

Phong cách hành sự phách lối như vậy rất nhanh sẽ được báo lên trên, đúng lúc như thế càng khiến ta cảm thấy không sai.”

“Không biết hắn thích vị công chúa nào?

Ồ, không biết tên gia hỏa nào gặp bất hạnh nữa đây!”

Lam Dung có chút hả hê: “Tiếu Ma Qua là kẻ làm việc không theo thói thường, bị hắn tìm tới phỏng chừng sẽ đau đầu lắm đây!

Ha ha!”

Lam Thiên Long nghe vậy không khỏi mỉm cười.Bộ Tuyên suất lĩnh chiến bộ rời đi không tạo nên sóng gió gì lớn.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Bộ Tuyên không có cách gì để đối phó với Tiếu Ma Qua, cứ lằng nhằng như vậy không bằng rời đi sớm một chút ngược lại còn giữ được mặt mũi.Hơn nữa ngày ba vị công chúa đến càng ngày càng gần, toàn bộ thành Thái An giống như một lò lửa không ngừng được đút thêm củi, tâm trạng mọi người rất hưng phấn, toàn bộ đề tài đều xoay quanh ba vị công chúa.---------------------------Biệt Hàn và Phó Phong đang yên lặng chờ đợi, Đào Hưng Thúc Long cũng đứng ở bên.Bọn họ đến tìm Tả Mạc, Thúc Long tiếp đãi nhưng cự tuyệt bọn họ quấy rầy Tả Mạc.

Khi nghe Thúc Long nói Tả Mạc đang cứu chữa cho vị Nghiệt bộ mạng treo sợi chỉ kia lập tức Biệt Hàn bình tĩnh lại.Hắn có đủ kiên nhẫn.Cửa phòng bỗng mở, Tả Mạc từ bên trong bước ra.“Tả Mạc!”

Phó Phong bỗng nói.Tả Mạc đã sớm chú ý thấy ngoài cửa có hai luồng khí tức xa lạ, mới vừa đi ra đã nghe được cách gọi này khiến hắn giật mình nhưng khi nhìn thấy mặt Phó Phong thì thất kinh hô lớn: “Phó Phong!”

Hai người giao tiếp không ít nên ấn tượng của hắn rất sâu.“Hắn thế nào rồi?”

Biệt Hàn đột nhiên hỏi.Tả Mạc thoáng nhìn qua Biệt Hàn thấy không quen lại chuyển hướng nhìn Phó Phong.Sau khi đã chứng thực Tiếu Ma Qua chính là Tả Mạc, Phó Phong có chút kích động nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tả Mạc thì vội vàng giới thiệu: “Đây là Biệt Hàn điện hạ, vị Nghiệt bộ lạc đường kia chính là thuộc hạ của điện hạ.”

Sau đó hắn liền đem tiền căn hậu quả giải thích một hồi.Lúc này Tả Mạc mới bừng tỉnh hiểu ra, hắn phát giác ra Huyền Không tự mặt ngoài thì bình hòa ở trong thì tàn nhẫn đến cực điểm, nhất thời căm phẫn nói: “Không sai!

Đám tặc ngốc Huyền Không tự kia đáng chết!”

Khi nghe Biệt Hàn được phái đi đánh Vân Hải giới nửa đường trốn về ma giới, Tả Mạc không nhịn được cười ha ha.Phó Phong có chút hiếu kì vội vàng truy vấn, Tả Mạc xua xua tay không nói bản thân chính là người đứng đầu Vân Hải giới.Tuy không có được đán án nhưng Phó Phong lại thở phào nhẹ nhõm, hắn nhận ra Tả Mạc và Huyền Không tự không hợp nhau.

Tục ngữ nói thật đúng, địch của địch là bạn, hơn nữa mọi người năm xưa cũng có giao tình nên càng cảm thấy thân thiết hơn.“Hắn thế nào rồi?”

Biệt Hàn quan tâm tới Nghiệt bộ nhịn không được lại hỏi.Tả Mạc cảm thấy bất ngờ, Nghiệt bộ hồn phách không đủ giống như ma tượng, phỏng chừng trong tay Huyền Không tự cũng chỉ là dạng vật phẩm tiêu hao.

Biệt Hàn rất quan tâm tới những Nghiệt bộ hồn phách không đủ này khiến Tả Mạc cảm thấy đối phương thuận mắt hơn nhiều.Vì vậy hắn cười to nói: “Vào xem thì biết.”

Nói xong liền bước vào nhà đầu tiên, Biệt Hàn Phó Phong vội vàng đi theo.Khi nhìn thấy Nghiệt bộ giống như con rối đang yên lặng đứng đó, hai mắt Biệt Hàn lóe sáng, không thấy hắn có động tác gì thì Nghiệt bộ giống như u ảnh liền đứng ra đằng sau lưng hắn.Biệt Hàn vô cùng kinh ngạc: “Ngươi làm sao có thể xóa bỏ hết tất cả cấm chế?”

Tả Mạc vô cùng đắc ý: “Những cấm chế có vấn đề đương nhiên phải diệt trừ, ta đã hoàn thiện toàn bộ cấm chế đem bọn chúng tạo thành ma văn, thực lực của tên gia hỏa này đại khái tăng gấp hơn hai lần!

Quá lợi hại đi!”

Biệt Hàn không tin được, tâm niệm hắn khẽ động, chỉ thấy nghiệt bộ bắt đầu quay tròn tại chỗ.

Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, khi đã tạo thành một loạt tàn ảnh thì vẫn không ngừng tăng tốc!Trong phòng gió thổi phần phật, toàn bộ đồ vật đều bị thổi bay tứ tung, mấy người Tả Mạc vẫn đứng vững như đinh đóng cột.Bỗng, nghiệt bộ đột nhiên dừng lại!Cực động trong giây lát chuyển sang cực tĩnh, không có bất cứ dấu hiệu gì, quỷ dị khiến người ta muốn thổ huyết.Hai mắt Biệt Hàn sáng rực lên, Tả Mạc nói không sai chút nào, thực lực của nghiệt bộ phải tăng gấp hơn hai lần!

Nếu như toàn bộ Nghiệt bộ đều tăng lên như thế thì chiến bộ này sẽ kinh khủng đến cỡ nào!Biệt Hàn bỗng hành lễ với Tả Mạc: “Ta có một chuyện muốn nhờ!”

Tả Mạc sửng sốt vội vàng đỡ Biệt Hàn rồi nói: “Có việc gì cứ nói là được.”

“Mong các hạ có thể thay ta giải trừ toàn bộ cấm chế và chạm khắc ma văn cho các huynh đệ trong Nghiệt bộ!”

Biệt Hàn chân thành nói.“Các ngươi có bao nhiêu người?”

Tả Mạc cẩn thận hỏi.“Hai ngàn sáu trăm mười ba người!”

Biệt Hàn nói.Đầu Tả Mạc như muốn to ra, hắn lắc đầu liên tục: “Không được không được!

Muốn ta chết à!”

“Mong các hạ đáp ứng, bất cứ điều kiện gì ta đều có thể đáp ứng!”

Biệt Hàn không chút do dự nói.Phó Phong nghe thấy thế liền cảm thấy nguy rồi!

Hắn đã từng giao tiếp với Tả mạc nên rất hiểu, kẻ này ăn tạp vô cùng, ăn tất ăn cả đất xung quanh, điện hạ đưa ra đề nghị này thì gã sao có thể bỏ qua được chứ?Quả nhiên, Tả Mạc vừa chính khí lẫm liệt cự tuyệt lập tức sờ sờ cằm: “Khụ khụ, giao tình thì giao tình, làm ăn vẫn là làm ăn.

Ngươi xem ta phải hao biết bao khí lực, tiêu hao vô số thần kinh, phá giải tầng tầng cấm chế còn phải chạm khắc ma văn.

Không những khiến đám người Nghiệt bộ trừ bỏ hậu hoạn mà còn thu được lợi ích, thực lực không chỉ tăng lên một bậc!

Độ khó trong đó Biệt huynh là người trong nghề hẳn phải biết rõ!”

Biệt Hàn đáng thương chưa từng trải qua sự việc như này nhất thời choáng váng ngây ngất.

Ngay cả kẻ từng trải như Phó Phong cũng cảm thấy kinh hồn táng đởm, vậy mà hắn không thể phàn bác.

Quyền chủ động đều đang nằm trong tay đối phương, hắn chỉ có thể cầu khẩn đối phương không dùng công phu sư tử ngoạm với mình thôi.Nước bọt Tả Mạc bắn tứ tung, thao thao bất tuyệt: “Gần ba ngàn người!

Lượng công việc lớn cỡ nào chứ!

Có thể làm chuyện này chỉ có mình ta, ta phải làm từ đầu đến cuối.

Tiểu Mạc ca ta là loại người gì, tướng giai, hoàng kim chiến tướng, thiên tài dẫn động Tinh Di Sa Da, cao thủ bài danh thứ hai mươi ở ma bảng Thái An đó!

Ngươi nói đi, ta đáng giá bao nhiêu?”

Đám Đào Hưng nghe thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm.Biệt Hàn càng nghe càng cảm thấy chột dạ, hắn cảm thấy Tả Mạc nói rất đúng, nuốt nuốt nước miếng: “Không sao không sao!

Mời ngài nói!”

“Đúng vậy!

Ta tin rằng chỉ cần là người thông tình đạt lý tất sẽ hiểu rõ!”

Tả Mạc đắc ý nhìn Biệt Hàn phối hợp với mình, hơi dừng chút hắn hỏi lại: “Ngươi có bao nhiêu ma bối?”

Biệt Hàn lắc đầu, trả lời thành thật: “Không nhiều.”

Tả Mạc hơi thất vọng, hỏi tiếp: “Có bảo bối gì quý hiếm không?”

Biệt Hàn lắc đầu: “Không có!”

Tả Mạc càng thất vọng thêm, than thở nói: “Ngươi xem, ma bối không có, bảo bối cũng không, vậy chỉ còn cách là bán thân.

Đáng lẽ phải kí khế ước bán mình chung thân nhưng do ta quen biết Phó huynh đã lâu, vậy sẽ chiết khấu đi chút.

Thêm nữa ta rất thích con người Biệt huynh, lại chiết khấu thêm.

Chiết khấu chồng chiết khấu, thật quá tình cảm rồi!”

Mọi người đều nhìn vào Tả Mạc chờ hắn ra giá “tình cảm”.Chương 596 : Bảo các Thái An .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc ho nhẹ một tiếng: “Nghe nói thọ mệnh của ma tộc rất dài…”

Phó Phong vừa nghe lời dạo đầu này thì sốt ruột nói: “Tiểu Mạc ca, như vậy không được!

Điện hạ nhà ta…”

“Một trăm năm!”

Tả Mạc không nói nhiều, cắt lời Phó Phong.“Được thì được, không được thì thôi, chắc giá!

Về phần Huyền Không tự ngươi yên tâm, đám tặc ngốc kia sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt!

Ta tuyệt đối không ngăn ngươi đi báo thù.”

Giá Tả Mạc đưa ra thật dọa người, sắc mặt Đào Hưng trở nên trắng bệch, càng không nói tới Phó Phong, quả thực hắn bị dọa tới đứng tim rồi.Biệt Hàn trầm mặc không nói.Tả Mạc bắt đầu bấm ngón tay tính toán: “Một trăm năm, ngươi không lỗ đâu.

Ngươi nghĩ lại xem, ngươi là ma tộc, tuổi thọ vốn rất dài, chỉ nháy mắt là đã trăm năm!

Còn tính cái gì nữa?

Ngươi tưởng tượng xem, đây là chiến bộ, Nghiệt bộ, ngoại trừ xóa bỏ các cấm chế ta còn phải phụ trách việc chạm khắc phù văn, còn phải bao ăn bao ở, chi tiêu bao nhiêu thứ.

Ngươi lại tưởng tưởng tiếp, ngươi bây giờ muốn đánh về Huyền Không tự, ngươi xông tới được sao?

Không nói chi một Nghiệt bộ mà nếu cấp cho ngươi mười Nghiệt bộ ngươi cũng không thể xông lên được.

Người ta là một trong bốn ông trùm đó!

Nhổ một cọng tóc gáy còn lớn hơn ngươi!

Cho nên ta thấy suy nghĩ của ngươi rất ngây thơ!”

Biệt Hàn trầm mặc không nói, hắn biết rõ Tả Mạc nói đúng.

Dù cho hắn có lợi hại đến mấy cũng không thể dựa vào một Nghiệt bộ mà tiêu diệt Huyền Không tự.

Bọn họ thậm chí chưa kip tiến vào tự thì đã bị chặn bởi các phù trận rồi.“Nếu như ngươi đã cam chịu thì đi tìm chết đi, ta không còn gì để nói nữa.

Nhưng nếu là ta, cừu hận với Huyền Không tự sâu như biển ta sẽ khiến chúng sống không bằng chết, muốn bọn chúng khi nghe thấy tên tiểu Mạc ca thì khóc òa lên.

Sau đó đem Huyền Không tự san thành bình địa, đốt sạch mới thống khoái được!”

Sắc mặt Biệt Hàn biến ảo bất định, nắm tay không kìm được xiết chặt.“Huynh đệ, đây mới gọi là sung sướng khi báo thù!

Cái kia gọi là tự tìm chết, thật quá tiện nghi cho Huyền Không tự, tự dưng bọn họ mất đi một mối lo trong lòng!

Báo thù không phải như thế.

Chúng ta cần phải chú ý đến chất lượng kĩ thuật, chúng ta phải chú ý tới thời gian, chúng ta phải khiến bản thân mạnh lên, muốn đối phương yếu đi.

Dù cho chúng ta không diệt được bọn họ thì cũng phải như chiếc gai kẹt trong cổ họng khiến bọn họ khó chịu, để bọn họ mỗi ngày đều bất an!”

Đột nhiên Tả Mạc chuyển đề tài.“Trình độ đánh đấm của ngươi khẳng định không tồi, những thứ ngươi không làm được ta đều có thể làm được!”

Tả Mạc vỗ vỗ ngực, nghiêm mặt nói: “Ta đường đường là người đứng đầu Vân Hải giới, thủ hạ vô số, còn có doanh chuyên luyện khí.

Thủ hạ có ta có tu giả, có yêu, có ma.

Theo ta một trăm năm nữa chúng ta đã quá mạnh rồi, đạp chết Huyền Không tự không phải sẽ dễ như đạp chết một con gián sao?”

“Huynh đệ à!”

Tả Mạc hướng dẫn từng bước: “Một trăm năm chỉ là mấy phần trong cuộc đời ngươi, so với huyết hải thâm cừu thì cái này tính là gì?

Đây là một khoản lời lớn cỡ nào nào!”

“Được!

Ta đồng ý!”

Biệt Hàn ngẩng đầu, mặt đầy sát khí: “Ngươi nói rất đúng, phải khiến bọn họ hàng ngày phải sống trong nỗi sợ hãi!

Chúng ta còn sống ngày nào thì cuộc sống của họ sẽ không yên ngày đó!”

Phó Phong ngơ ngác nhìn điện hạ, hắn không ngờ điện hạ lại đáp ứng, nhất thời tâm trạng như muốn khóc, có vụ làm ăn nào mà không mặc cả chứ?“Sảng khoái”!

Tả Mạc vỗ tay liền ba cái, vô cùng tán thưởng nhìn Biệt Hàn nói: “Nam nhân chân chính phải sảng khoái như vậy!”

Mặt Đào Hưng trắng bệch ra, hắn hoàn toàn bị vụ làm ăn trước mắt này dọa cho sắp ngã.

Một trăm năm!

Gọn lỏn một trăm năm!Bây giờ hắn nhận ra số ma thai hắn mất là quá tiện nghi cho mình rồi!

Hắn nhìn Biệt Hàn đầy thương cảm, đi van xin tên gia hỏa này, các ngươi thật đáng thương.Bỗng Tả Mạc quay sang nhìn Đào Hưng rồi nói: “Lão Đào, tài liệu kia…”

Đang ở trong trạng thái sợ hãi, Đào Hưng suýt nữa nhảy dựng lên: “A a a!

Tài liệu…

Ồ ồ ồ, tài liệu…

Không có vấn đề gì không có vấn đề gì!

Ta sẽ cung cấp miễn phí toàn bộ!”

Tả Mạc mở cờ trong bụng, vỗ vai Đào Hưng đầy thân thiết: “Lão Đào, ta biết ngươi cũng là kẻ rất sảng khoái!”

Vẻ mặt Đào Hưng như cứng lại, vội vàng gật đầu: “Hẳn là vậy hắn là vậy!”

Hắn bị dọa tới suýt…Thật đáng sợ…-----------------------------Trong thức hải.“Một trăm năm là quá ngắn!”

Bồ yêu có chút bất mãn.“Ngươi chỉ cần kí khế ước chung thân đảm bảo hắn cũng đồng ý.”

Vệ cười tủm tỉm nói: “Chỉ cần ngươi báo thù cho hắn.”

Tả Mạc đầy khinh bỉ nói: “Tiểu Mạc ca ta khi làm ăn ngoài việc chú ý không lừa già dối trẻ còn cần phải có lương tâm.”

Bỗng giọng hắn thay đổi, nghiêm túc nói: “Ta dùng thần lực.”

Bồ yêu và Vệ nhất thời ngẩn ra.Sắc mặt Tả Mạc đầy ngưng trọng: “Đạo cấm chế cuối cùng của Nghiệt bộ có liên quan tới hồn phách là dùng thần lực để hạ xuống.”

“Thần lực?”

Sắc mặt Bồ yêu và Vệ đồng thời trở nên ngưng trọng.“Chẳng lẽ Huyền Không tự nắm giữ thần lực?”

Vệ hơi kinh ngạc.“Không biết, nhưng đó là một loại thần lực chưa thành thục.”

Tả Mạc suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng khẳng định đó là một loại thần lực.

Ta không biết nên khi dùng linh lực liền bị thôn phệ, sau đó không có cách nào ta phải dùng tới thần lực mới có thể hoàn thành ma văn.”

Sắc mặt Bồ yêu bình thường trở lại, cười lạnh nói: “Huyền Không tự không ngốc, sao có thể không có dã tâm đối với thần lực chứ?

Phỏng chừng không riêng gì họ, mấy môn phái khác khẳng định cũng đang ngấm ngầm nghiên cứu.”

Trong lòng Tả Mạc liền động: “Chẳng lẽ tứ đại môn phái đối phó với hậu duệ viễn cổ kì thực là vì thần lực?”

“Rõ ràng!”

Bồ yêu cười nhạt: “Bọn họ chẳng phải kẻ tốt lành gì.”

“Cẩn thận một chút, đừng cho kẻ khác biết ngươi đang tu luyện thần lực.”

Vệ thận trọng nói.“Ừ, yên tâm, ta muốn vận dụng thần lực cũng không phải việc dễ dàng gì.”

Tả Mạc có chút bất đắc dĩ nhưng lập tức hắn vô cùng hưng phấn cười nói: “Cải tạo ma văn cho Nghiệt bộ cũng rất tốt cho việc rèn luyện thần lực.

Nhất là những cấm chế kia, có rất nhiều chỗ phải dùng đến thần lực.

Vừa kiếm được một khoản lại vừa tu luyện được thần lực, ta thật là thiên tài!

Ha ha!”

“Ồ, xem ra cũng có chỗ tốt.”

Vệ hững hờ nói.“Có còn hơn không.”

Bồ yêu lười biếng nói.------------------------------Tâm trạng của Tằng Liên Nhi không tốt.

Tả Mạc đã vài ngày không tu luyện, hắn đang dày vò những Nghiệt bộ kia.

Tả Mạc không tu luyện nàng cũng không thể song tu.

Nàng nhận ra thần lực trong người đang tăng trưởng chậm lại.Sư phụ của nàng từng nói qua, công pháp nàng tu luyện không hoàn chỉnh, trong đó thiếu mất nội dung của mấy cuốn.

Tuy hậu nhân đã tốn rất nhiều tâm lực nghĩ ra cách tu bổ nhưng vẫn không thể đạt được hiệu quả lý tưởng.Điều này khiến nhất mạch tu luyện thần lực của sư phụ ít lại càng ít.Ngay như lão sư của nàng cũng chưa từng tu luyện ra thần lực.

Thần lực thâm ảo có rất nhiều chỗ vi diệu, không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được.Vất vả mới tu luyện ra thần lực còn tìm được người có thể song tu, cơ duyên của nàng so với sư phụ thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.Nhưng khiến nàng cảm thấy bất đắc dĩ chính là Tả Mạc không chịu tu luyện!Tả Mạc không tu luyện vậy không thể song tu, thần lực của nàng tăng trưởng vô cùng chậm.

Nàng cũng từng noi theo Tả Mạc đi xem bia ma công nhưng rất nhanh nàng nhận ra những thứ giảng giải trên bia ma công thật quá đơn giản.

Mục tiêu cuối cùng của bia ma công là thần lực, chỉ là trong đó có một số đoạn mờ ảo không rõ.

Về phần nội dung liên quan tới thần lực thì không đề cập tới một chữ.Sau khi xem xong nàng liền ném nó qua một bên.Đêm hôm trước tuy chỉ giao thủ một hiệp với Tất Điêu Vũ nhưng thực lực của đối phương khiến nàng cảnh giác.

Thần lực của bản thân còn quá yếu nên đã bị Tất Điêu Vũ nhìn ra, thực sự quá nguy hiểm.Nếu như tin tức này truyền ra ngoài thì nàng chỉ còn con đường chết.Những ngày này, nàng không bước chân ra khỏi cửa, im lặng đứng ở trong viện.

Trong viện thủ vệ sâm nghiêm, dù là Tất Điêu Vũ cũng không dám tự tiện xông vào.Nhưng Tả Mạc lại không chịu tu luyện thần lực!Nghĩ đến điều này, nàng giận tới mức ném chén trà trong tay đi.Nàng quyết định nghĩ biện pháp khác.---------------------------“Gần đây trị an thật loạn.”

Đôi mi thanh tú của Tín công chúa nhăn lại: “Đạo phỉ hoành hành khắp nơi.

Nghe nói có đạo phỉ đang tập trung về phía chúng ta.”

Một vị thiếu niên cười nói: “Công chúa bất tất phải lo lắng, có chúng ta bảo vệ thì bọn chúng có tới nhiều hơn cũng chỉ là đối tượng luyện tập cho chúng ta mà thôi.”

Tín công chúa không thích ngữ khí khinh địch của đối phương: “Trong đám đạo phỉ chưa chắc đã không có cao thủ.”

Thiếu niên kìa vừa lắc đầu vừa cười, đa số họ đều là hảo thủ trong gia tộc, đối với đạo phỉ đương nhiên không để trong mắt.Hà công chúa cười duyên nói: “Tỷ tỷ không nên lo lắng.

Mấy ngày nữa là chúng ta đến thành Thái An rồi, đến đó sẽ yên bình thôi.”

Tín công chúa nguôi đi: “Muội muội nói phải.”

Không có kẻ nào hay chiến bộ nào dám động võ ở thành Thái An, điều này cũng đúng với đạo phỉ, chưa từng có đám đạo phỉ nào dám tới thành Thái An để dương oai.“Các ngươi đã nghe nói về bảo các Thái An chưa?”

Bỗng có một vị thiếu niên mở miệng nói.“Bảo các Thái An?

Đó là thứ gì?”

Thiếu niên khác nghe thấy thế thì nhanh chóng hỏi lại.Thiếu niên kia lộ vẻ đắc ý: “Trước đó không lâu có một tin tức truyền ra.

Nghe nói năm đó Sư Tử Minh cất giấu vô số trân bảo, vì vậy hắn xây dựng bảo các Thái An.

Sử sách thành Thái An ghi lại rất rõ ràng về bảo các Thái An trong ba năm đầu nhưng về sau không biết vì sao, bảo các Thái An biến mất.

Sư Tử Minh cũng chưa từng nói qua, tựa như nó không tồn tại vậy.”

Mọi người đầy hứng thú lắng nghe, vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Một khoảng thời gian trước đột nhiên có tin đồn rằng bảo các Thái An sắp xuất thế.

Đợt này chúng ta tới vừa đúng lúc có thể nhìn qua!”

“Xạo đi!

Bảo các Thái An gì chứ, ta đi qua thành Thái An không biết bao lần, chưa từng nghe nói tới bảo các Thái An!”

“Vậy thì chưa chắc!

Ta đã từng đọc qua bản ghi chép về bảo các Thái An, hình như là trên Thái An tùy hành lục.”

“Ta cũng từng đọc qua!”

“Chẳng lẽ thật sự có bảo các Thái An?

Lần này nhất định phải đi xem rồi!

Tìm ra nhất định sẽ phát tài!”

“Ngươi đừng nằm mơ đi!”…“Bảo các Thái An?”

Tín công chúa bỗng nghĩ đến một thứ, tinh quang trong mắt chợt lóe lên.Chương 597 : Thần lực hô hấp .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnLúc tất cả đang chờ ba vị công chúa đến thành Thái An, Tả mạc đang tối tăm mặt mũi vẽ lại ma văn cho Nghiệt bộ.

Gần ba ngàn nghiệt bộ, đông như kiến, nhìn không thấy cuối!

Ma văn giống nhau lặp đi lặp lại vẽ ra, liên tục vẽ hơn trăm cái khiến hắn nhắm mắt cũng biết phải làm như nào.

Đến năm trăm cái thì hắn như muốn ói ra!Nhưng rất nhanh hắn đã tìm được một cách thần kì.

Hắn nhớ lại lúc hắn vận dụng Giáp Ly quyền, ma thể không ngừng thiêu đối, linh lực và thần thức không ngừng tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn.Hắn phát hiện ra một việc ngoài ý muốn.

Khi tình trạng này đột phá điểm tới hạn thì thần lực sẽ lặng yên tiến vào trong não, hắn sẽ tiến vào một trạng thái huyền diệu.

Tâm thần trong sáng, không buồn không vui, toàn bộ tâm tình giống như bị lột sạch, nhưng ý thức và thân thể lại đạt tới một trình độ vô cùng khủng khiếp.Trạng thái này khiến mỗi động tác của Tả Mạc đều hoàn mỹ không chút khiếm khuyết.

Thần lực bình thường không chịu sự điều khiển của cánh tay giờ đây đã có thể hoàn thành vận chuyển với độ khó cực cao.Ở vào trạng thái này, Tả Mạc tựa như ma tượng hoàn mỹ nhất, hiệu suất không biết tăng lên gấp bao nhiêu lần.Từng tên nghiệt bộ được bài trừ cấm chế xong liền bị hắn ném ra khỏi phòng.

Tất cả mọi người đều bị tốc độ khủng khiếp này làm cho hoang tưởng, Tả Mạc hoàn thành nó giống như uống nước vậy.Trong mười ngày ngắn ngủi Tả Mạc đã hoàn thành toàn bộ công việc!Gần ba ngàn nghiệt bộ!

Tất cả đều bị hắn ném ra khỏi phòng!Sau khi rời khỏi trạng thái huyền diệu này Tả Mạc cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, ngã vật xuống đất, hôn mê bất tỉnh.Đám người Thúc Long nghe thấy trong phòng phát ra tiếng động thì cực kì hoảng sợ, đang muốn đẩy cửa phòng để vào bỗng Tằng Liên Nhi xuất hiện: “Các ngươi tốt nhất không nên đụng vào hắn!”

Thấy vẻ mặt không tin của đám người Thúc Long, nàng không giải thích mà buồn bã nói: “Chờ một chút các ngươi sẽ thấy.”

Quả nhiên, nàng vừa dứt lời thì cả người Tả Mạc bỗng phát ra kim quang nhàn nhạt.

Tầng kim quang này vô cùng mờ, nếu không phải trong phòng tối đen như mực thì rất khó để phát hiện ra tầng quang mang mờ ảo này.Quang mang yếu ớt giống như đang hô hấp, chợt sáng chợt tối.Đám người Thúc Long vội bước nhẹ vào, sợ làm kinh động đến Tả Mạc.

Kẻ ngu cũng biết tình hình trước mặt không phải là chuyện xấu.Tằng Liên Nhi hời hợt nhìn Tả Mạc, ánh mắt đầy phức tạp.Nàng không sao hiểu nổi, tên gia hỏa này nhìn qua cũng chẳng thông minh lắm, truyền thừa so với với mình còn không hoàn chỉnh bằng, vì sao hết lần này tới lần khác đều vượt lên trước mình?Thần lực, đằng sau hai chữ này là rất nhiều hài cốt.

Không ít thiên tài đã ngã xuống vì hai chữ này, mà chắc gì đã có thành tựu?Tất Điêu Vũ chính là tuyệt thế thiên tài nhưng vẫn chỉ đứng ở ngoài cửa, không thể bước qua.Còn Tả Mạc lúc này đã đạt tới cảnh giới ‘thần lực hô hấp’! (thở ra thần lực )Ngay cả Tả Mạc cũng không biết cái gì gọi là thần lực hô hấp nhưng truyền thừa của Tằng Liên Nhi hoàn chỉnh hơn của hắn nên nàng biết rất rõ, thần lực hô hấp là bước mấu chốt của thần lực mới hình thành.Nhất mạch của nàng hoàn thành thần lực hô hấp chỉ có hai vị sư tổ.

Cũng chính vì thế nên mới có thể lưu lại một số tâm đắc.Bí ẩn của Tinh Di Sa Dã nàng vẫn chưa mở ra được thì thần lực hô hấp lại đang diễn ra trước mặt nàng.Trong lòng Tằng Liên Nhi không khỏi hiện lên cảm giác chán chường.

Có lẽ trong người thiếu niên nhìn qua không chút đặc biệt này có ẩn chưa một con quái vật!Nếu như lại có thể tra xét cơ thể hắn lần nữa thì tốt biết bao, Tằng Liên Nhi thầm thở dài trong lòng.

Nàng biết tình huống như lần trước là ngàn năm khó gặp, sợ rằng không bao giờ có cơ hội lần hai nữa.Không ai chú ý tới khi tầng kim quang mờ ảo bên ngoài cơ thể Tả Mạc chợt sáng chợt tối thì quang mang trong mắt A Quỷ cũng giống như hô ứng vậy, chợt sáng chợt tối.Bỗng, bên ngoài xảy ra rối loạn.Nhĩ lực của Tằng Liên Nhi rất kinh người, hơi tập trung thì thanh âm bên ngoài giống như thủy triều chui vào tai nàng.“Mau nhìn mau nhìn!”

“Đó là gì vậy?”

“Trời ơi!

Là bia ma công!”…Hai mắt Tằng Liên Nhi nheo lại, thân hình khẽ động liền bay lên trời.

Sau khi bay lên nàng nhìn về phía bia ma công, nhất thời giật mình.Trong màn đêm bia đá cao vòi vọi mang theo dấu vết năm tháng, giống như những pho tượng đá trầm mặc đứng đó thủ hộ, từng hàng sừng sững tạo thành một rừng bia.Nhưng vào lúc này, rừng bia đen kịt lại phát ra ánh sáng mờ mờ giống như biển sáng.Chúng chợt sáng chợt tối giống như đang hô hấp vậy.Vô số tu giả cố gắng bay tới phía rừng bia, trên mặt mọi người hiện lên sự vui mừng pha lẫn chút sợ hãi.

Nhiều năm rồi, bia ma công Thái An chưa từng xuất hiện cảnh tượng tương tự vậy.Tằng Liên Nhi như bị sét đánh, đột nhiên nàng quay đầu nhìn xuống phía dưới,Trong phòng, quang mang trên người Tả Mạc cũng có cùng tiết tấu, lúc sáng lúc tối!-----------------------------“Cuối cùng cũng đến được thành Thái An.”

Hà công chúa vươn vai vặn lưng, chiếc áo lụa mỏng như cánh ve không thể che khuất được vóc người ma mị của nàng.

Những đường cong thu hút, vẻ lười nhác đầy gợi tình khiến người ta không kìm được mà nuốt nước bọt ừng ực.Tín công chúa mỉm cười, cảnh tượng trước mặt nàng nhìn mãi quen rồi, Hà công chúa gợi cảm ngay cả nàng đôi khi cũng nghĩ linh tinh, nàng khẽ cười nói: “Đúng vậy, bôn ba nhiều ngày như vậy, hiện giờ cũng nên tìm chỗ để nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Yên Vân thú tuy không tồi nhưng dù sao vẫn không thoải mái cho lắm.”

Yên Vân thú vừa to lớn vừa mềm mại, nó giống như vân vụ, trong bụng tồn tại một giới, có thể dung nạp hơn một ngàn người.

Tính tình ngoan ngoãn, phi hành tuy nhanh nhưng rất bình ổn, bởi vậy rất được các nhân vật nổi tiếng yêu thích.Đám người đang ngồi không khỏi gật đầu tán thành, nếu không phải do ba vị công chúa ở đây thì chẳng ai muốn ở trong này lâu như vậy cả.Bỗng, mọi người đồng loạt trầm xuống, có người cười nói: “Tới rồi, bắt đầu hạ xuống rồi.”

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng có người kinh hô: “Mau nhìn!

Các ngươi mau nhìn!”

Mọi người nghe thấy tiếng hô thì vô cùng kinh ngạc, mau chóng đứng dậy bay lên trời.Bọn họ đồng loạt nhìn về hướng thành Thái An, nhất thời bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây người.Chỉ thấy rừng bia ma công của thành Thái An trở nên rất bắt mắt, nó đang được bao phủ bởi ánh sáng trắng mờ ảo, giống như một con quái thú đang hít ra thở vào vậy.----------------------------Công Dã Tiểu Dung giải cứu đám tàn quân xong nhìn thấy chiến bộ yêu tộc liền bỏ qua không truy kích.Mặt hắn xầm lại sau khi nghe xong đám thủ hạ kể lại cẩn thận tất cả mọi việc.

Nghe tới đoạn Công Tôn Sai không chút do dự công kích thì sát cơ trong mắt trở nên dày đặc.Hắn quyết định phải nhờ môn phái tìm kiếm thông tin xem rốt cuộc Công Tôn Sai là thần thánh phương nào.

Bây giờ ngẫm lại, hắn cho rằng Công Tôn Sai không sợ hãi Thiên Hoàn chút nào, hơn nữa thái độ cũng không tốt cho lắm.

Nhưng trông thì không giống như có cừu hận gì, nghĩ một chút hắn cảm thấy thái độ của Công Tôn Sai không đáng sợ.Hiển nhiên, Công Tôn Sai đối với thực lực bản thân vô cùng tin tưởng, dù cho phải đối diện với Thiên Hoàn cũng không tỏ ra sợ hãi.Đây nhất định là một thế lực lớn!Kì thực khi hắn nhận được tin chiến bộ yêu tộc tập kích Ô Thạch giới hắn đã biết mình phạm phải một sai lầm trí mạng.

Chiến bộ yêu tộc ẩn náu vận dụng đúng thời cơ, trình độ của thủ lĩnh đối phương không thể khinh thường.Công Dã Tiểu Dung giải cứu tàn quân xong không lao ngay tới tới Ô Thạch giới mà hạ lệnh quay lại.Thủ hạ không khỏi sợ hãi, vội vàng hỏi vì sao không tấn công Ô Thạch giới?

Toàn bộ nghi vấn đều bị Công Dã Tiểu Dung áp chế, hắn không giải thích mà chỉ ra lệnh tiến lên với tốc độ nhanh nhất.Từ phản ứng của Công Tôn Sai hắn lập tức hiểu rõ thái độ của đối phương.Đối phương nhất định sẽ ở vào thời khắc mấu chốt đâm cho hắn một nhát từ đằng sau.Đám gia hỏa này thật sự là tu giả sao?Công Dã Tiểu Dung lắc lắc đầu, vất tất cả tạp niệm trong đầu ra ngoài, một lần nữa ánh mắt lại trở nên kiên định, bọn họ chỉ còn một con đường để đi!----------------------------Một chiến bộ yêu tộc đột nhiên vượt qua Đô Thiên Huyết Giới mênh mông xông vào tứ cánh thiên.Trong hai mươi ngày ngắn ngủi, chiến bộ yêu tộc này như đi vào chỗ không người, đi ngang qua sáu giới.

Vào lúc các chiến bộ khác không kịp phản ứng thì đột nhiên xuất hiện ở Tây Huyền cảnh Vạn An giới.Khe hỗn độn ở Vạn An giới thông với yêu giới, song phương đang chiến đấu rất kịch liệt.Chiến bộ Lương Vi giống như u linh đột nhiên xuất hiện ở phía phòng tuyến tu giả, không cần tốn nhiều sức liền đoạt được khe hỗn độn!Vạn An giới rơi vào tay yêu tộc!Sau đó, Lương Vi đem nhiệm vụ xây dựng phòng tuyến giao cho quân đội, một mình thâm nhập.

Khi mà tu giả vẫn còn chưa kịp phản ứng thì chiếm được Tứ Giới, một đường giết chóc càn quyét, thủ đoạn quyết liệt khiến người ta khiếp sợ!

Tu giả dọc đường hốt hoảng tháo lui, trong mấy ngày ngắn ngủi, Tứ Giới phồn hoa đã không còn một bóng người.Hung danh của Lương Vi nhanh chóng truyền khắp thiên hạ!Cùng ngày đó.Nữ chiến tướng Mộc Hi của Cung Hồ Mộc Thị đột nhiên đánh lén Ô Thạch giới và chiếm được, đồng thời thành công chặt đứt liên hệ giữa Công Tôn Tiểu Dung với Thiên Hoàn.

Điều này có nghĩa Công Dã Tiểu Dung đã trở nên cô độc, tình thế cực kì nguy hiểm!Chỉ trong một ngày đã có những thay đổi bất ngờ.Khi bắt đầu chiến tranh, yêu tộc luôn ở vào thế hạ phong nhưng không hề có chút dấu hiệu nào báo trước liền bộc phát.

Thiên Hoàn và Tây Huyền đều phải chịu thiệt, tổn thất nghiêm trọng.Tây Huyền tuy vứt bỏ Tứ Giới nhưng không động đến gân cốt.

Ngược lại, Thiên Hoàn lòng nóng như lửa đốt, Công Dã Tiểu Dung nếu bị sao thì điều này với họ thực sự là một điều khó có thể chấp nhận nổi.Lập tức Thiên Hoàn cử vài chiến bộ tiến công.Khi con quái vật Thiên Hoàn toàn lực phát động thì sức mạnh nó thể hiện ra là vô cùng đáng sợ.

Trong ba ngày ngắn ngủi đã có sáu giới liên tục bị phá, thông đạo giữa Thiên Hoàn và ma giới bỗng tăng thêm sáu đạo nhưng khoảng cách giữa bọn họ và Công Dã Tiểu Dung vẫn còn rất xa xôi.Mất Tứ Giới, Tây Huyền hết sức tức giận, một mặt phái danh tướng đi tiêu diệt chiến bộ Lương Vi, mặt khác thì cử một lượng lớn quân đi tiếp viện cho Cốc Lương Đao.Thực lực tăng mạnh, Cốc Lương Đao không làm Tây Huyền thất vọng, lập tức giằng co với ma tộc xung quanh và sau đó thành công nửa đường phục kích chiến bộ ma tộc tới trợ giúp.Nhất thời, Cốc Lương Đao càn quét sạch sẽ tất cả các chướng ngại vật.Chiến bộ Cốc Lương Đao tấn công bẻ gẫy một loạt và đoạt lại được Tứ Giới!Mọi người chưa kịp có chuẩn bị gì thì thế cục chiến tranh đột nhiên tiến vào cao trào!Chương 598 : Hỏa cấp lệnh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc tỉnh dậy thì cả người thư sướng khó nói thành lời, thần thanh khí sảng, mọi mệt mỏi đều biến mất.“Đại nhân!”

Thúc Long đang đứng bảo vệ ở bên lộ vẻ mừng rỡ.Tả Mạc cười cười, khi hắn nhìn thấy A Quỷ đang ngồi cạnh thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Hắn nắm lấy tay A Quỷ, trán nhíu lại, thần lực trong cơ thể A Quỷ lại tăng lên gấp mấy lần!Đã có chuyện gì vậy?Đối với người khác thì thần lực gia tăng là chuyện rất tốt nhưng đối với A Quỷ mà nói thì chỉ khiến hồn phách nàng bị giam giữ càng thêm chặt mà thôi!

Chết tiệt!

Đã xảy ra chuyện gì?

Trong giây lát sắc mặt Tả Mạc trở nên vô cùng kém, hắn chỉ muốn thần lực trong người A Quỷ hoàn toàn biến mất để hồn phách có thể tự do.

Cảm giác bị giam giữ trong thế giới băng lãnh và tối tăm kia thật quá tàn khốc!“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Tả Mạc trầm giọng hỏi.Thúc Long vừa định mở mồm thì một âm thanh yếu ớt từ đằng sau hắn truyền tới: “Thần lực hô hấp.”

Là Tằng Liên Nhi, Tả Mạc sửng sốt: “Thần lực hô hấp?

Đó là cái gì?”

“Cơ thể mỗi người tựa như một chén nước, mà thần lực thì giống như muối trong nước.

Khi thần lực của ngươi tu luyện đến cảnh giới nhất định thì thần lực và cơ thể sẽ đạt tới một trạng thái kì diệu, đó chính là thần lực hô hấp, điều này có nghĩa tiềm năng của cơ thể ngươi đã được mở ra.

Tối hôm qua ngươi đã đạt tới thần lực hô hấp.”

Tả Mạc nghe mà chẳng hiểu gì, trái lại hắn biết Tằng Liên Nhi hiểu về thần lực rõ hơn hắn nhiều, nghĩ một hồi hắn liền lắc đầu nói: “Ta tuy cảm thấy tinh lực khôi phục nhưng không cảm thấy thân thể có biến hóa gì cả.”

“Ngươi chỉ mới mở khóa, ngươi còn cần đẩy cửa ra nữa.”

Tằng Liên Nhi buồn bã nói.“Điều này thì có liên quan gì tới thần lực trong cơ thể A Quỷ?”

Tả Mạc hỏi.Trong đôi mắt mê người của Tằng Liên Nhi hiện lên một tia dị sắc, nàng thoáng nhìn qua Tả Mạc rồi nói: “Nói thực ta cũng không biết, nhưng ta thấy nhất định chuyện này cùng việc ngươi tối qua đạt được thần lực hô hấp có quan hệ với nhau.”

Trán Tả Mạc càng nhăn hơn, bỗng, hắn cảm thấy A Quỷ trở tay nắm lấy tay hắn.

Tả Mạc ngẩn ngơ, vui mừng hiện rõ trên mặt, cử động tương tự như này đã lâu lắm rồi từ sau lần A Quỷ khôi phục lại thần lực không có.

Hắn quay sang, vẻ mặt A Quỷ vẫn ngây ngô như cũ nhưng tay nàng vẫn đang nắm chặt lấy tay hắn.Nhất thời tâm trạng Tả Mạc trở nên rất tốt.“Đại nhân, tối hôm qua bia ma công đã phát sinh dị trạng, ba vị công chúa cũng đã tới thành Thái An.”

Thúc Long bẩm báo.Tin tức ba vị công chúa đã tới hấp dẫn sự chú ý của Tả Mạc, còn việc bia công ma hắn không để ý tới, vội vàng hỏi: “Các nàng đã tới rồi à?

Khi nào đi ra ngoài hãy hỏi thăm xem họ đang ở đâu.”

Thúc Long vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu ghi nhớ.Tả Mạc hỏi tiếp: “Tình huống của Dã Lăng thế nào rồi?”

Ma thai của Đào Hưng rốt cuộc cũng tới, hắn rất sợ chậm trễ với Tả Mạc.

Cuộc giao dịch giữa Tả Mạc và Biệt Hàn đã dọa hắn sợ chết khiếp.

Tả Mạc bị hắn thẳng thừng gạch khỏi hàng ngũ có thể dùng tiền mua an toàn.Một lần nữa Thúc Long lại tỏ vẻ vui mừng: “Hắn luyện hóa ma thai vô cùng thuận lợi, đang cố gắng tu luyện, có cần gọi hắn tới đây không ạ?”

“Không nên quấy rầy hắn.”

Tả Mạc hỏi tiếp: “A Văn sao rồi?”

“Hắn cùng chanh hắc lưỡng yêu, còn cả đám Nam Nguyệt đều đang nghiên cứu bia ma công.

“ Thúc Long nói tiếp: “Biệt Hàn mỗi ngày đều bế quan, hắn và Nghiệt bộ đều đang tu luyện.”

Tả Mạc gật đầu.

Khi hắn nghiên cứu cấm chế trên người Nghiệt bộ đã phát hiện Nghiệt bộ cũng có thể tu luyện nhưng phương pháp tu luyện lại rất quái dị.

Biệt Hàn phải thích ứng với ma văn mà Tả Mạc chạm khắc, đối với một gã chiến tướng thì mỗi biến hóa của chiến bộ đều quan hệ tới khả năng dành chiến thắng.“Các ngươi luyện hóa ma thai thế nào rồi?”

Tả Mạc hỏi.Lấy được ma thai từ tay Đào Hưng, nhật ma thai cho Thúc Long, u ảnh ma thai thì cho A Văn.Những người khác không đủ thiên phú dùng ma thai không tốt.“Ta thì luôn bảo vệ đại nhân còn A Văn hàng ngày đều ở chỗ bia ma công nên vẫn chưa kịp luyện hóa ạ.”

Thúc Long hơi xấu hổ.Tả Mạc cảm động nói: “Những chuyện tới đây giao cho người khác làm, ngươi phải chuyên tâm luyện hóa ma thể, còn A Văn thì không nên quấy rầy hắn.”

Tuy luyện hóa ma thai có thể khiến thực lực của họ trong thời gian ngắn tăng vọt nhưng A Văn si mê bia ma công như vậy thì chỉ cần giác ngộ thêm lần nữa hắn sẽ thu được vô số lợi ích.Nội dung trên bia ma công đầy đủ mà toàn diện, một khi nghiên cứu liền có lợi về lâu dài.

Ngược lại, ma thai tuy nhanh nhưng tác dụng sau này hiển nhiên không thể bằng bia ma công.Mấy người Nam Nguyệt cũng chạy tới nghiên cứu bia ma công khiến Tả Mạc cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng hắn không muốn can thiệp vào chuyện này.

Nghĩ lại thì cũng thấy bình thường thôi, Bồ yêu đối với mấy tên gia hỏa này quản lí rất nghiêm nhưng kì thực vẫn luôn quan tâm, sao có thể để bọn họ chịu thiệt chứ.Nếu bọn họ không phải là yêu tộc phỏng chừng những ma thai này cũng không giữ được.Trước mắt Hà công chúa đã tới thành Thái An, bản thân có binh hùng tướng mạnh càng khiến lòng tin của Tả Mạc tăng cao!Hắn quyết định đêm xuống sẽ đi dò xét qua, nếu có thể trực tiếp giải cứu Tiểu Quả và Lý Anh Phương thì là tốt nhất.-----------------------------Miêu Quân đang chỉ điểm cho Đường Phỉ.Không có thiên thanh bích hoa khiến khả năng tăng cường thực lực của hắn không lớn.

Tuy vô thanh chi sát đã tiến rất gần tới cảnh cửa giới nhưng điều này đã xảy ra từ lâu, vô thanh chi sát vẫn là vô thanh chi sát, hắn đã ngừng ở cảnh giới này quá lâu rồi.Lần này bại trong tay Tả Mạc, ngược lại còn khiến hắn bỏ được một việc trong lòng, cuộc sống cũng trở nên thong dong thoải mái hơn.

Hắn chính là người nhẹ nhàng thong dong nhất trong viện.Không còn dã tâm trong việc tu luyện, hắn bắt đầu thực hiện những sở thích khác.

Sau khi chỉ điểm cho Thúc Long hắn rất nhanh tìm được mục tiêu khác, đó là Đường Phỉ.Trong mắt hắn thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa này chính là một viên ngọc thô.

Mà Đường Phỉ sau khi biết Miêu Quân chính là một vị hoàng kim chiến tướng thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng thỉnh giáo.

Một kẻ muốn dạy, một kẻ ham học, nhất thời trong viện trở nên rất náo nhiệt.Thiên Diệu vệ và Vệ Doanh thường bị Miêu Quân điều tới làm đối tượng luyện tập.

Đám Vệ Doanh với kỉ luật nghiêm ngặt, vô cùng kiên nhẫn không chút lười biếng cố gắng học tập.

Còn đám Thiên Diệu vệ của Thọ Bình thỉ thảm vô cùng, những tên gia hỏa này ngày thường được ăn ngon mặc mát, giờ đây bị dày vò tới muốn gãy cả xương.Rất nhiều người chạy tới kể khổ với Thọ Bình, Thọ bình lại chạy tới cầu cứu Tằng Liên Nhi kết quả bị nàng ném cho một câu: “Người khác luyện được thì sao các ngươi không luyện được?

Thiên Diệu vệ của cha ta vô năng vậy sao?”

Thọ Bình mặt đỏ bừng, hận không tìm được lỗ nẻ nào chui xuống.

Hắn là tâm phúc của Tằng Dịch sao có thể chịu được sỉ nhục như thế?

Không nói nhiều, hắn quay người rời đi, trở về doanh địa đem tất cả đám kể khổ kia treo lên đánh, nhất thời toàn bộ Thiên Diệu vệ câm như hến.Thọ Bình như con sư tử xổ lồng, mỗi ngày hắn đều mang đội đi tu luyện, hơn nữa chỉ cần Vệ doanh có thể làm hắn đều nhất định phải làm được.Chiến bộ Đường Phỉ không muốn tỏ ra yếu kém cũng khắc khổ tu luyện.Miêu Quân không nói gì.

Thiên Diệu vệ hắn thấy không phải là đội ngũ của Tả Mạc, nhân số của Vệ Doanh thì quá ít, hơn nữa phong cách chiến đấu đã thành hình, Thúc Long thích hợp hơn hắn rất nhiều.

Nghiệt bộ của Biệt Hàn xuất thân từ Huyền Không tự, có tư cách suất lĩnh Nghiệt bộ đại danh lừng lẫy thì thực lực của Biệt Hàn chỉ có hơn chứ không thể kém hắn.

Chiến bộ Đường Phỉ là yếu nhất trong mấy chiến bộ, tuy Đường Phỉ rất mong muốn giao chiến bộ này cho Miêu Quân huấn luyện nhưng Miêu Quân lại chẳng muốn chút nào.Chiến bộ này có thể giúp Đường Phỉ thực hiện những ý nghĩ của bản thân.“Sư phụ, bọn họ đều nói Tiếu Ma Qua là hoàng kim chiến tướng, đó có phải là sự thực không?”

Đường Phỉ mở to mắt, đầy hiếu kì hỏi.Miêu Quân trầm ngâm mất một lúc rồi bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Con người đại nhân đến giờ ta vẫn chưa thể nhìn thấu.

Có quá nhiều việc phát sinh trên người hắn mà ta không cảm thấy kì quái tẹo nào.”

Hắn nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Đường Phỉ không khỏi cười nói: “Ta biết rõ trong lòng ngươi luôn có thành kiến với đại nhân nhưng thực tế, hắn là một kẻ không tồi.

Ngươi nhìn xem, những người trong viện nhất là thuộc hạ của hắn đều vô cùng trung thành với hắn!

Hơn nữa, ngươi có nhận ra không, chiến bộ của hắn so với chiến bộ khác có rất nhiều điểm khác?”

“Khác?”

Đường Phỉ ngẩn ra, nàng lâm vào trầm tư.“Chiến bộ của hắn có khí chất rất đặc biệt, kiên nhẫn, không bao giờ biết mệt, theo đuổi sự cường đại.”

Vẻ mặt Miêu Quân trở nên nghiêm túc: “Ngươi cũng là chiến tướng, hẳn phải biết rõ muốn tạo nên một chiến bộ như thế khó khăn thế nào.

Cũng tương tự, chiến bộ như thế sẽ kinh khủng như nào chứ!”

Đường Phỉ từ từ gặm nhấm những lời Miêu Quân vừa nói.“Không nên nhìn người mà bắt hình dong.”

Miêu Quân nói đầy ẩn ý.------------------------------“Ha ha!

Nghe thấy không?

Không phải Thiên Hoàn cũng ăn quả đắng trước phù trận của chúng ta sao?

Thiên Hoàn thì sao?

Dám chiến với phù trận của Kim Ô doanh, chán sống rồi!”

“Có chút nhỏ xíu mà ngươi hoa chân múa tay vui sướng thế?

Thật tệ!

Đáng tiếc chiến bộ yêu tộc không xông lên, ta còn muốn nhìn tiếp xem uy lực của phù trận thế nào nữa.”

“Gần đây rảnh rỗi quá thôi!

Không biết đại nhân thế nào rồi?”

Ma tộc có thể chạm khắc ma văn ngày càng ít, ngoại trừ yêu cầu có mật độ huyết mạch ở mức nhất định thì vấn đề trung thành cũng rất cần quan tâm.

Dù sao thời gian Thời Đông khống chế Tiểu Man giới cũng quá ngắn.“Đại nhân lợi hại như vậy khẳng định không sao đâu!

Đám Thúc Long cũng đã tới bên cạnh đại nhân rồi, yên tâm đi.”

“Ài, thật mong đại nhân có thể sớm trở về.”

“Đúng vậy…”

Bỗng hai vị đại sư phụ Tôn Bảo Cát Vĩ xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người nhanh chóng ngậm miệng, mắt một số người bắt đầu sáng lên.Lần trước hai vị đại sư phụ suất lĩnh bọn họ công phá ma văn, trận chiến đấu đó tuy rất gian khổ nhưng khi nghĩ lại vẫn khiến lòng người kích động.Cũng bắt đầu từ lần trước, rốt cuộc bọn họ cũng thấy được sức mạnh của bản thân!Từ khi việc chạm khắc ma văn ít đi, không còn khẩn trương nữa thì bọn họ cảm thấy không quen lắm.

Rất nhiều người mặt mày ủ dột, bộ dạng uể oải.Cho nên khi hai vị đại sư phụ đồng thời xuất hiện thì cảm xúc trong lòng họ một lần nữa trở nên mãnh liệt.

Mọi người yên lặng, mắt tập trung vào hai vị đại sư phụ.Sắc mặt Tôn Bảo trở nên nghiêm trọng, hắn không lằng nhằng mà đi thẳng vào vấn đề: “Vừa rồi chúng ta nhận được một mệnh lệnh khẩn cấp của Công Tôn đại nhân!”

Nhất thời phía dưới có tiếng xì xầm, mọi người không khỏi cảm thấy khẩn trương, lẽ nào thế cục đã xảy ra biến hóa mới?Tôn Bảo không ngăn tiếng xì xào bàn luận, trầm giọng nói: “Chú ý, đây là hỏa cấp lệnh!”

Phía dưới yên lặng trở lại, sắc mặt mọi người không khỏi nghiêm túc hơn.

Hỏa cấp lệnh chỉ được tuyên bố khi tình hình đạt tới cấp cực kì nguy hiểm!Tất cả mọi người đều hiểu, đã có chuyện xảy ra!Trong giảng đường tĩnh lặng, giọng Tôn Bảo trầm thấp mà kiên quyết vang lên.“Trong thời gian ngắn nhất chúng ta phải nghĩ ra tất cả biện pháp trợ giúp Vệ Doanh tăng khả năng chiến đấu!

Tất cả biện pháp!”

Tôn Bảo đại sư phụ nhìn bốn phía.“Đây không phải là yêu cầu mà là mệnh lệnh!”

Chương 599 : Dò xét trong đêm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCông Tôn Sai nhìn chằm chằm vào giới đồ, trong mắt hiện lên sự lo lắng.

Mọi người cũng nhìn vào giới đồ, sắc mặt đầy bất an.“Chiến bộ chúng ta có quá ít.”

Ngụy Nhiên trầm giọng nói: “Dựa theo tốc độ của Cốc Lương Đao thì rất nhanh con đường nối giữa chúng ta và đại nhân sẽ bị cắt đứt!”

Tất cả mọi người đều trầm mặc, những lời Ngụy Nhiên vừa nói chính là điều họ lo lắng nhất.Lan Lý giới nằm ở biên giới của Bách Man cảnh và Minh cảnh, theo lý thuyết là nơi tốt nhất để tiếp ứng.

Tả Mạc hoàn toàn có thể đến Lan Lý giới để hội họp với mọi người trước rồi sau đó sẽ cùng nhau xông pha Minh cảnh.Nhưng, ai có thể ngờ được, đột nhiên Cốc Lương Đao ngang trời xuất thế lại trùng hợp xuất hiện trên đường nối giữa Tả Mạc và Lan Lý giới.

Trong khoảng thời gian này, Tây Huyền đã phát lực khiến cho con đường này có nguy cơ bị chặt đứt rất cao.Vậy mà chiến bộ trong tay mẹ trẻ có quá ít, bản thân Lan Lý giới đã không an toàn, yêu tộc ở bên cạnh càng cần phải chiến bộ mạnh để phòng ngự.

Một khi mất đi khe hỗn độn thì việc này có nghĩa là gì ai cũng biết.“Ta đã phát hỏa cấp lệnh cho Kim Ô doanh.”

Công Tôn Sai trầm giọng nói: “Nếu không được sẽ điều Huyền Vũ doanh tới thủ ở đó, Chu Tước doanh phụ trách đả thông con đường này.”

Bầu không khí trong đại sảnh đặc quánh lại, ý nghĩ này của Công Tôn Sai là cực kì mạo hiểm.

Huyền Vũ doanh tuy chiến lực không tầm thường nhưng có thể cố thủ được khe hỗn độn hay không, trong lòng mọi người đều không tin chắc lắm.Chiến bộ yêu tộc ở Ô Thạch giới bên cạnh có thực lực phi phàm, Công Dã Tiểu Dung biến mất, nhưng nếu có cơ hội hắn tuyệt đối sẽ từ trong bóng tối xông ra đớp trộm.Nếu không phải mẹ trẻ tự mình tọa trấn thì với tình thế nghiêm trọng như này cho dù là Chu Tước doanh cũng không có ai dám cam đoan không xảy ra sai sót.Nhưng dù Huyền Vũ doanh có thể cố thủ thì Chu Tước doanh muốn đánh thông con đường này cũng không kém phần khó khăn.Sự xuất hiện của Cốc Lương Đao nhất thời phá vỡ kế hoạch của mẹ trẻ.Một khi đường nhỏ bị chặt đứt thì việc bọn họ thủ tại Lan Lý giới đã trở nên vô nghĩa.

Bọn họ cần phải vòng một vòng cực lớn mới có thể hội họp cùng Tả Mạc.

Đám Ngụy Nhiên đã tính toán cẩn thận, nếu như đường nối bị chặt đứt thì điểm gần nhất mà bọn họ có thể hội họp với Tả Mạc cần phải đi qua sáu mươi hai giới!Một chiến bộ đi qua sáu mươi hai giới, dọc đường phải trải qua vô số chiến đấu, chỉ nghĩ thôi đã khiến da đầu tê dại rồi.Ngược lại nếu so sánh điều đó với việc tranh đoạt đường nối cùng Cốc Lương Đao thì nó thực tế hơn không ít.

Đối với Cốc Lương Đao và Tây Huyền, mẹ trẻ không chút sợ hãi.Nhưng lực lượng trong tay hắn vô cùng thiếu hụt, không bột sao gột nên hồ, hiện giờ mấy giới đều cần có lực lượng phòng thủ.So sánh với những đại môn phái thì căn cơ của bọn họ quá nông cạn.Mẹ trẻ trầm mặc không nói.-----------------------------Màn đêm phủ xuống, ba bóng người giống như ba đạo u linh hiện lên trong màn đêm.Tả Mạc và A Quỷ bước đi song song, Tằng Liên Nhi đi đằng sau.

Tả Mạc vốn không muốn đem theo A Quỷ nhưng nào ngờ khi thần lực tăng vọt A Quỷ tựa như có chủ kiến của riêng mình, không nói gì nhưng cứ bám sát không rời Tả Mạc.

Bất luận Tả Mạc nói gì với nàng cũng vô dụng, mặc dù Tả Mạc không nhắc tới nhưng Tằng Liên Nhi vẫn đi theo, hắn cũng chẳng ngăn cản.

Dù sao có thêm người cũng tốt.Tằng Liên Nhi lao vào màn đêm.

Trong ánh trăng nàng như một làn khói nhẹ, động tác vô cùng ưu nhã pha lẫn chút quỷ dị.A Quỷ lại như một ma tượng không có sinh mệnh, yên lặng vô thanh.

Chân trần không tỳ vết giống như bình thường, từng bước một bước đi, nơi nàng đi qua không có khí lưu, không có âm thanh, không có bất cứ thứ gì dao động.Động tác của Tả Mạc lại giống như một con mèo, vô cùng linh xảo, động tác của hắn vô cùng hài hòa, giống như đang trượt đi trong không khí vậy.Ba người đều đeo mặt nạ do Tả Mạc luyện chế, không có tác dụng gì khác nhưng có thể phòng ngừa người ta thấy được diện mạo ba người.

Ba người cũng cải biến hình thể, nếu không cởi mặt nạ ra thì không ai có thể liên tưởng đó là họ.Nhìn cung điện xa hoa cao vút trước mắt, hai mắt Tả Mạc chợt lóe sáng.Tiểu Quả!

Lý Anh Phượng!Ta tới rồi đây!------------------------------“Bảo các Thái An…”

Tín công chúa khẽ than tựa thì thầm, đôi mắt khiến bao kẻ say mê toát ra vẻ mê man và bất lực, nàng nhẹ giọng nỉ non: “Lẽ nào đây là số mệnh?”

Nàng nhớ tới hôm qua, trông thấy cảnh tượng chấn động lòng người kia.

Khi mà toàn bộ rừng bia ma công giống như đang hô hấp, suýt nữa nàng đã rơi lệ.Trong góc phòng, một vị võ sĩ mặc áo giáp toàn thân chống một thanh đại kiếm to như ván cửa đang trầm mặc đứng.

Cả người hắn không có kẽ hở nào, ngay cả trên mặt cũng được bao kín, không ai biết rõ diện mạo của hắn.Tất cả mọi người đều biết bên cạnh Tín công chúa có một vị trọng giáp hộ vệ nhưng chưa ai từng thấy hắn ra tay.

Hắn chưa bao giờ nói chuyện, chỉ đứng đằng sau Tín công chúa, đối với những kẻ bám theo đều như không nhìn thấy.Tín công chúa vuốt vuốt chiếc vòng trên cổ, nàng chưa từng gỡ nó xuống, thở dài đầy yếu ớt, thần sắc cô đơn không thể diễn tả.

Nàng cuộn tròn người lại tựa như một con mèo sợ lạnh.Lúc này không thể nhìn ra được chút tự tin và ưu nhã ngày thương trên người Tín công chúa.Bỗng thân hình của trọng giáp hộ vệ khẽ động, động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn không cảm giác được chút cồng kềnh nào.Hắn đi tới bên cửa sổ.Tín công chúa mở trừng mắt nhìn trọng giáp hộ vệ, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn có phản ứng mãnh liệt như vậy.Xảy ra chuyện gì thế?-----------------------------“Công chúa, đi ngủ sớm đi.”

Râu tóc của Chu Khả đã bạc trắng, cười đầy hiền hậu giống như đang cười với cháu mình.

Gắn bó và nhìn Uyển công chúa lớn lên nên lão coi công chúa chẳng khác gì cháu mình cả.“Chu gia gia, có bảo các Thái An thật sao?”

Uyển công chúa mắt mở to tràn ngập hiếu kì hỏi.Chu Khả không nhịn được phì cười, tất cả các nếp nhăn trên mặt lão đều nhăn lại: “Chẳng lẽ công chúa cũng thích bảo các sao?”

“Đúng vậy đúng vậy!

Nghe rất thú vị mà, đại sư Sư Tử Minh lợi hại như vậy khẳng định có rất nhiều bảo bối.”

Trong mắt Uyển công chúa đầy mơ mộng.“Ha ha!”

Chu Khả cười lớn, vuốt vuốt tóc Uyển công chúa sủng ái nói: “Công chúa muốn vậy đến lúc đó lão nô đi tìm xem có hay không nhé.”

“Thật không?”

Uyển công chúa nhảy nhót: “Tốt quá!

Bảo các Thái An, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta phấn khích rồi!

So với ăn cơm hàng ngày với mấy người kia còn thú vị hơn nhiều!”

“Mấy ngày nay công chúa phải chịu khổ rồi!”

Chu Khả thương cảm nói.Uyển công chúa lắc đầu: “Như vậy mới có thể giúp được cha, không khổ!”

“Công chúa thật hiểu chuyện!”

Chu Khả khích lệ, bỗng tay lão hơi dừng lại và nhẹ giọng nói: “Công chúa nhanh ngủ đi, không còn sớm nữa.”

Khí tức mờ ảo tràn ra, hai mắt Uyển công chúa trở nên mông lung, nàng ngáp dài, nói mộng: “Chu gia gia…

Ta ngủ…”

Chưa nói xong thì nàng đã tiến vào mộng đẹp.

Chu Khả cẩn thận đắp chăn cho nàng, sau đó chậm rãi đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc.------------------------------“Đã tra ra vụ bia ma công chưa?”

Trên mặt Hà công chúa không còn chút duyên dáng ngày thường nữa, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm khắc.“Bẩm công chúa, không ạ!”

Thủ hạ nơm nớp lo sợ.“Một đám phế vật!”

Hà công chúa mặt lạnh như sương: “Gia tộc phái các ngươi đến đây đã bao nhiêu năm rồi?

Thế nào mà một việc nhỏ như vậy cũng không tra được!

Bảo các Thái An!

Chuyện lớn như vậy các ngươi ngay cả chút tin tức cũng không có!”

Thủ hạ không dám nói gì, ai cũng biết lúc này mà chống lại công chúa thì chết là cái chắc.“Lời đồn về bảo các Thái An có đầu mối gì không?”

Hà công chúa trầm giọng hỏi tiếp: “Đã lâu như vậy không ai biết rõ, đột nhiên cả thiên hạ đều biết!

Có quỷ chắc!”

“Thuộc hạ vô năng…”

Cạch, một cái lư hương nện thẳng vào mặt ma tộc đang quỳ dưới đất, máu chảy đầy mặt, ma tộc này không dám có bất cứ cử động nhỏ nào, mặc cho máu chảy ròng ròng trên mặt xuống đất.“Phế vật!

Tất cả là một đám phế vật!”

Hà công chúa tức giận tới mức thở không thông, bộ ngực căng phồng như vẽ vô cùng sống động nhưng không ai dám ngẩng đầu nhìn.Một lúc lâu sau cơn giận của Hà công chúa mới tiêu đi, nàng lạnh lùng nói: “Tiếu Ma Qua thì sao?

Nếu các ngươi vẫn vô năng thì có thể chết ngay trước mặt ta được rồi.”

Ma tộc này vội vàng nói: “Thuộc hạ đã điều tra cẩn thận về hắn rồi!

Lúc đầu hắn xuất hiện ở Toái Thạch giới, nữ nhân bên cạnh hắn là con gái Tằng Dịch, giới chủ của Tơái Thạch giới.

Tằng Dịch là bạch nha xà ma, tu luyện ra bạch nha ma thể, từng cự tuyệt lời mời của Vũ Soái, hơn nữa giết chết một gã thủ hạ của Vũ Soái.

Thủ hạ của Tiếu Ma Qua là Vệ Doanh thì từ một nơi cực xa đến đây.

Hiện giờ chúng ta đã tra được điểm khởi đầu là Tiểu Man giới.

Tiểu Man giới giờ đang nằm trong tay một người tên là Thời Đông, thực lực không mạnh lắm nhưng là một chiến tướng không tồi.”

Hà công chúa tỏ vẻ hứng thú, thuộc hạ điều tra vô cùng tường tận nhưng ở đây vẫn có mấy điểm kì quái.

Nàng rất hiểu đám thuộc hạ của mình, bọn họ có thể vô năng nhưng nếu không điều tra rõ ràng họ tuyệt đối không dám mở miệng.“Ngươi thấy Tiếu Ma Qua thế nào?”

Nàng đột nhiên hỏi.Thủ hạ sửng sốt, hắn do dự chút rồi cắn răng nói: “Thuộc hạ cho rằng Tiếu Ma Qua là thiên tài xuất sắc nhất mà tại hạ gặp trong đời!

Có thể sánh vai cùng Tất Điêu Vũ!”

“Có thể sánh vai cùng Tất Điêu Vũ…”

Hà công chúa tỏ vẻ suy tư, nàng phất phất tay, biếng nhác nói: “Lau chùi máu rồi ra ngoài đi!”

“Dạ!”

Mấy tên thuộc hạ như được đại xá, vội vàng lui ra.“Ngươi thấy thế nào?”

Hà công chúa đột nhiên hỏi, đối tượng chất vẫn dĩ nhiên là thị nữ của nàng.

Vị thị nữ này khoảng bốn mươi tuổi, nhan sắc bình thường, toàn thân không có bất cứ chút khí tức nào.Thị nữ trung niên này nói: “Bảo các Thái An là thật.”

“Ta biết rồi!”

Hà công chúa nhíu mày: “Sau đó thì sao?”

Nhưng đúng vào lúc này thị nữ trung niên biến sắc, nhìn ra ngoài cửa sổ.Đồng thời, xa xa phía ngoài truyền tới tiếng nói: “Chuột nhắt ở đâu dám can đảm đêm hôm xông vào chỗ công chúa nghỉ?

Còn chưa cút ra đây dập đầu nhận sai với công chúa thì đừng trách tiểu gia!”

Chương 600 : Trực giác của nữ nhân .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc không nghĩ đến hắn còn chưa tìm được gì thì đã bị người ta phát hiện.Hắn ra hiệu cho A Quỷ và Tằng Liên Nhi, ý bảo các nàng không nên cử động, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.

Hắn không tin đối phương có thể phát hiện được A Quỷ và Tằng Liên Nhi.

Nói thật nếu không phải biết rõ thì Tả Mạc cũng không thể cảm nhận được các nàng đang đi bên cạnh mình.Quả nhiên, Tả Mạc đã thành công, chỉ có hắn bị phát hiện.So với hai người kia thì thực lực mình còn kém quá xa!Tả Mạc hơi xấu hổ, đơn đấu ẩu đả quần chiến hắn đều rất am hiểu nhưng việc trộm cắp này thì một khiếu cũng không thông, kinh nghiệm là con số không.Nếu đã không thể lẻn vào vậy mặt đối mặt với đối phương cũng tốt.Trong mắt Tả Mạc, Hà công chúa chính là địch nhân của hắn, đạo lý biết người biết ta hắn rất hiểu.“Ngươi là ai?”

Giọng Tả Mạc xuyên qua mặt nạ trở nên rất khó nghe.“Quả nhiên là bọn chuột nhắt!

Đầu trâu mặt ngựa!”

Trầm Dục khinh miệt nói.

Hắn đẹp trai, ngọc thụ lâm phong, đứng ở đó giống như thần tiên.Ngược lại, biến thân của Tả Mạc nhìn qua quả thật có chút thấp hèn, trên mặt còn đeo mặt nạ cực xấu, giọng nói thì khó nghe.“Ta ngưỡng mộ Hà công chúa nên cố ý đêm khuya tới cầu kiến, ngươi là người phương nào?

Vì sao ngăn cản ta?”

Tả Mạc hào hùng nói, nhưng phối hợp với bộ dáng thấp hèn của hắn thì càng toát ra vẻ dâm đãng.“Bộ dạng như ngươi mà cũng muốn cầu kiến Hà công chúa!”

Nếu là công chúa khác thì không sao nhưng Trầm Dục vừa nghe tới Hà công chúa mà mình ngưỡng mộ lại bị một tên gia hỏa đầu trâu mặt ngựa cầu kiến thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhịn không được châm chọc nói.“Ta rất xấu nhưng ta ôn nhu.”

Tả Mạc đáp lại sau đó ngữ khí trở nên không ấm không lạnh: “Ngươi là ai?

Gặp hay không tự nhiên sẽ có Hà công chúa định đoạt, ngươi ngăn cản ta là muốn làm gì?

Lẽ nào ngươi sợ trong lòng công chúa thầm yêu mến ta?

Ồ, huynh đệ, chúng ta cạnh tranh công bằng đi…”

Xung quanh truyền tới những tiếng cười thầm, thậm chí còn có người lớn tiếng nói: “Trầm huynh, người ta nói rất có đạo lý đó!”

Trầm gia mặc dù có thực lực nhưng những kẻ này ai không phải không có lai lịch chứ?

Có thể phân cao thấp với Trầm Dục còn có mấy vị, chỉ là thực lực nhóm người này không mạnh bằng hắn cho nên luôn bị áp chế, bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội “đá đểu”, tự nhiên sẽ không bỏ qua.“Khụ khụ, vị nhân huynh này, đêm hôm khuya khoắt leo tường bò viện, vượt qua bao nguy hiểm có thể thấy được sự thành tâm của hắn!

Chúng ta cũng muốn cho hắn có cơ hội!”

Lại có người lớn giọng khen: “Đúng vậy đúng vậy!

Quả nhiên rất xứng với năm chữ rất xấu rất ôn nhu!

Tốt và xấu!

Hảo ôn nhu!”

Đám người không ngừng xì xầm, Tả Mạc làm bộ làm tịch chắp tay hướng tứ phương lớn tiếng đa tạ: “Các vị vừa nhìn đã biết là chính nhân quân tử nhân nghĩa!”

Mặt Trầm Dục xanh mét.Tả Mạc vừa thuận miệng ứng phó vừa quan sát cẩn thận các nơi.

Hắn nhận ra vài luồng khí tức như có như không khiến hắn cảm thấy được nguy hiểm!Quả nhiên là tam công chúa, đám thủ vệ bên cạnh quá mạnh!Tả Mạc biết rằng kế hoạch đêm nay chỉ sợ hỏng rồi, lực lượng hộ vệ bên cạnh tam công chúa so với tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn nhiều.

Hơn nữa khiến hắn cảm thấy phiền muộn chính là ba vị công chúa lại ngủ cùng một chỗ.

Hiển nhiên hắn đã kinh động đến mấy cao thủ kia rồi.Trầm Dục bị mọi người xem thường nhưng hắn rốt cuộc không phải kẻ ngu, biết rõ một miệng khó địch được trăm miệng, trái lại vẻ mặt dần bình tĩnh lại, trong mắt hiện lên sát cơ, thản nhiên nói: “Thân thể thiên kim của công chúa há có thể xuất hiện chút sơ xuất.

Nếu vị huynh đài này không muốn giới thiệu vậy tại hạ đành phải thử đánh giá một lần vậy!”

Chưa dứt lời cả người đã lao tới đánh Tả Mạc!“Đừng quá ồn ào, công chúa còn ngủ.”

Một giọng nói già nua nhẹ nhàng vang lên bên tai mọi người.Trầm Dục đang ở giữa không trung bỗng cứng đờ.Đằng sau mặt nạ, Tả Mạc khẽ biến sắc. m thanh đột nhiên xuất hiện không lớn, ngược lại còn rất nhẹ, tựa như tiếng nỉ non bên tai nhưng lại khiến trong lòng Tả Mạc phát lạnh.Nhưng ngay từ đầu hắn đã cảm thấy vài luồng khí tức như có như không phong tỏa mình, biết rõ khẳng định có cao thủ tồn tại, tuy kinh nhưng không loạn.Trong mắt Tả Mạc, Trầm Dục đang nhào tới chỉ là kẻ miệng cọp gan thỏ thôi!Đang đối chiến lại bởi một câu nói mà tay chân co cóng lại thì thật quá ngu xuẩn.

Nếu đây là thực chiến thì kẻ kia chết chắc rồi!Tả Mạc không chút cố kị bởi vì những luồng khí tức kia vẫn đang tập trung vào hắn.Đêm nay đối phương tuyệt đối sẽ không để mình thoải mái rời đi đâu.Chiến đấu là không thể tránh khỏi!Cho nên khi hắn nhìn thấy Trầm Dục vì một câu nói mà thu lại sức mạnh của mình thì hắn thầm cười đằng sau lớp mặt nạ!Nhưng rất nhanh Tả Mạc không cười nổi nữa bởi hắn đột nhiên phát hiện ra không biết phải dùng chiêu gì đây!Bất luận là Lưu Ly Thiên Ba hay Giáp Ly quyền đều không thích hợp để dùng vào lúc này.

Chắc chắn chỉ cần một quyền là có thể khiến đối phương mặt nở đầy hoa nhưng nếu như dùng đến nó thì ngày mai tất cả thành Thái An sẽ biết rõ là do hắn làm.Còn yêu thuật, cấp cổ hoang tế thuật uy lực cũng rất lớn nhưng khi hắn đối chiến với Miêu Quân ở đấu tràng đã dùng qua tiểu yêu thuật, Tả Mạc hối hận muốn òa khóc!

Ma tộc có thể sử dụng yêu thuật không có nhiều.Linh lực…

Lẽ nào lại dùng Ly Thủy Kiếm Quyết?Thần lực…

Hắn không phải là A Quỷ và Tằng Liên Nhi!Tả Mạc bi phẫn phát hiện ra hắn không có chiêu thức nào dùng được.Quả nhiên, đi ăn trộm cũng là nghệ thuật à!Tả Mạc không nói hai lời quay đầu chạy trốn.“Chạy sao!”

Trầm Dục cười nhạt, vừa bị mọi người ném đá khiến hắn tức đến tận họng nhưng vẫn phải kiềm chế trong lòng.

Hiện giờ phát hiện đối phương không dám giao thủ thì lửa giận càng bốc lên mãnh liệt.Cả người tăng tốc nhanh chóng phong tỏa Tả Mạc.Tả Mạc cười ha hả, ngửa mặt lên trời lớn tiếng nói: “Hà công chúa, ta sẽ không bỏ qua đâu!”

Dứt lời cả người đột nhiên thoát khỏi phong tỏa của Trầm Dục.

Ngay sau đó mấy luồng khí tức vốn mờ nhạt kia trở nên đậm hơn, không khí xung quanh Tả Mạc đột nhiên trở nên cứng như sắt!Tả Mạc đã sớm có chuản bị, sức mạnh toàn thân đột nhiên phát ra, trong đó mang theo những tia thần lực hỗn tạp.

Kim quang chợt lóe lên trong mắt hắn, cả người giống như chùy phá băng, trùng điệp đụng vào không khí cứng như băng ở trước mặt.Ầm!Một tiếng nổ vang!Chỉ thấy không khí xung quanh Tả Mạc đột nhiên nổ tung tạo thành một đám sương trắng, trong đó như có thứ gì đó thoát ra.Trầm Dục biến sắc, hữu chưởng vỗ vào hư không, vụ khí liền bị quét sạch, hắn không thể nhìn thấy bóng dáng nào nữa!-----------------------------Trở lại trong viện, sắc mặt Tả Mạc không tốt chút nào.

Nhất là khi nhìn thấy tiếu ý trong mắt Tằng Liên Nhì càng khiến hắn cảm thấy bực mình.Nhưng tiểu Mạc ca nhất định sẽ không bị khó khăn bé tẹo đó đánh bại, trước lạ sau quen.

Tổng kết lại, kĩ xảo ẩn nấp khí tức của bản thân chưa tốt, ba người thì chỉ có hắn bị phát hiện, điều này chỉ ra rất rõ.

Còn nữa, hắn thiếu mất chiêu thức chiến đấu có thể che dấu thân phận.

Nếu không, đám gia hỏa vẻ mặt rắm thối kia đã mặt nở đầy hoa rồi.Thu hoạch lúc này cũng rất lớn, hiện giờ đã xác định được bên người mấy vị công chúa đều có cao thủ rất lợi hại.

Điều này không nằm ngoài dự đoán của hắn nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy vướng bận.Cao thủ luôn nguyện ý phục vụ cho thế gia nhưng không bao giờ nguyện ý phục vụ chiến bộ.Thực tế, trong chiến bộ cao thủ tướng giai rất ít.

Tấn chức tướng giai cần phải có nghị lực rất lớn, loại người này thường không thích sự gò bó và kỉ luật nghiêm ngặt của chiến bộ.

Tướng giai trong chiến bộ đa số đều là chiến tướng, cùng là tướng giai nhưng bọn họ không am hiểu đơn đả độc đấu.Tu giả và yêu tộc cũng thế.Còn nguyên nhân khác đó là tỉ lệ tử vong của tướng giai vô cùng cao.

Bất luận hai chiến bộ nào phát sinh xung đột thì tướng giai hay nguyên anh kì đều sẽ là mục tiêu đầu tiên phải tiêu diệt.Nhưng muốn bồi dưỡng ra tu giả nguyên anh kì không dễ chút nào, nếu đem so sánh với chiến bộ thì đắt giá hơn nhiều.

Trừ phi tới mức sống còn thì chẳng có môn phái nào muốn đem tu giả nguyên anh kì đi chém giết.Về phần soái giai trở lên thì càng không cần nói.Cho nên khi gặp phải một cao thủ như vậy còn làm người ta đau đầu hơn gặp một chiến bộ lợi hại.Giờ đây Tả Mạc vô cùng đau đầu.Mấy vị cao thủ kia đã cản trở kế hoạch tiềm hành tra xét của hắn, giờ chỉ có thể dựa theo kế hoạch của Bồ yêu và Vệ.Được công chúa tán thưởng, tiếp cận công chúa, được công chúa mời chào, đưa ra điều kiện.Giờ đây danh vọng của hắn ở thành Thái An không thấp, không biết có nhận được sự tán thưởng của Hà công chúa không nữa.Phương pháp của Bồ yêu tốt thì có tốt nhưng quá bị động, toàn bộ quyền chủ động đều nằm trong tay Hà công chúa, điều này làm Tả Mạc không thích chút nào.Có lẽ bản thân có thể nghĩ ra cách chủ động hơn?Hai mắt Tả Mạc sáng rực lên!----------------------------“Người vừa rồi là ai?”

Hà công chúa thấy vẻ mặt của thị nữ trung niên nhịn không được hỏi.“Rất lợi hại!”

Thị nữ trung niên nói: “Có khả năng là cố ý giả xấu, thực lực không tầm thường, không thể tra xét được gì.”

“Không tầm thường?”

Hà công chúa tỏ vẻ hứng thú: “Không tầm thường như nào?”

“Chúng ta phong tỏa hắn nhưng hắn vẫn chạy thoát được.”

Thị nữ trung niên thản nhiên nói.“Vậy đúng là thực lực không tầm thường.”

Hà công chúa có chút đăm chiêu, đột nhiên nàng hỏi: “Có phải vì bảo các Thái An mà tới không?”

“Khó nói.”

Thị nữ trung niên trầm ngâm nói: “Sự tình lần này rất kì quặc, tin tức đột nhiên truyền ra, có người đang âm thầm giở trò.”

“Chẳng lẽ có người biết rõ về bảo các Thái An?”

Hà công chúa nhìn thị nữ trung niên.“Không có khả năng!”

Thị nữ trung niên lạnh lùng nói: “Ta đã mất rất nhiều năm mới phát hiện ra bí mật này.”

“Sư Tử Minh có hậu duệ hay không?”

Hà công chúa trầm ngâm hỏi.“Không có.”

Thị nữ trung niên lắc đầu: “Mẫu thân của ta hầu hạ hắn nhiều năm chưa từng thấy hắn có bất cứ người phụ nữ nào.”

“Thật là một lão đầu tâm thanh khí tịnh ít dục vọng!”

Hà công chúa cười duyên nói: “Hi vọng đám người ở thành Thái An sẽ không giống như Sư Tử Minh, nhiều quá đâm chán.”

“Ngươi không có hứng thú với Tiếu Ma Qua sao?”

Thị nữ trung niên có chút kinh ngạc.“Thời điểm hắn xuất hiện có chút trùng hợp.”

Hà công chúa cười dài: “Ngươi không cảm thấy hắn như đang đợi chúng ta sao?

Tuy không biết mục tiêu của hắn là gì nhưng trực giác vẫn mách bảo ta thế.”
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 601-650


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpChương 601 : Sự cố chấp của mẹ trẻ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc không biết việc Hà công chúa đã có ý nghi ngờ hắn, nhưng nếu có biết hắn cũng không còn đường lùi.

Kì thực trong lòng hắn còn có một biện pháp sau cùng đó là lệnh cho Biệt Hàn đem Nghiệt bộ đi bắt Hà công chúa.Đây là biện pháp sau cùng, hắn biết rõ nếu làm như vậy sẽ chọc phải tổ ong vò vẽ lớn như nào, ở ma giới bọn họ sẽ khó tiến thoái, cho nên Tả Mạc không muốn dùng phương pháp cực đoan này.

Nhưng nếu biện pháp hiện tại không có hiệu quả thì hắn cũng không cố kị mà ra đòn sát thủ.Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác là Biệt Hàn cần có thời gian để thích ứng với Nghiệt bộ mới.Tâm thần Tả Mạc đều đang đặt lên người Hà công chúa, đối với bảo các Thái An hắn hoàn toàn không để ý tới.Hắn quyết định dùng phương pháp chủ động không ngờ cơ hội lại chạy đến cửa.“Mời ta?”

Tả Mạc nhìn thiệp mời trong tay, thoáng xem qua, hai mắt có chút mờ mịt: “Sư Nguyệt Nghệ này là ai vậy?”

“Sư Nguyệt Nghệ là chủ nhân của thành Thái An!”

Đào Hưng thấy Tả Mạc không biết, trong lòng vô cùng hâm mộ, có thể nhận được thiệp mời của thành chủ Thái An có thể chứng minh được thực lực của Tả Mạc đã được công nhận.“Sư Nguyệt Nghệ…”

Tả Mạc lẩm bẩm mãi, bỗng ngẩng đầu hỏi: “Tên gia hỏa này có quan hệ gì với Sư Tử Minh không?”

Đào Hưng thấy Tả Mạc nhận ra điều này quá muộn bất đắc dĩ nói: “Hắn là đệ tử của đại sư Sư Tử Minh, sau khi đại sư qua đời hắn liền phụ trách quản lý thành Thái An.”

“Đệ tử của Sư Tử Minh!”

Tả Mạc cảm thấy có chút ngưỡng mộ, hắn vô cùng tôn kính Sư Tử Minh.

Đến giờ hắn vẫn chưa xem hết bia ma công nhưng những gì hắn đọc được đã mang lại không ít lợi ích cho hắn.

Hơn nữa bia ma công thành Thái An mở cho tất cả mọi người xem, tấm lòng như vậy không làm hổ thẹn thanh danh của đại sư.“Sư Nguyệt Nghệ cũng giống như sư phụ hắn, chưa từng tu luyện ma công nhưng hắn là một gã trí giả chân chính!”

Đào Hưng tỏ vẻ sùng bái: “Đôi mắt hắn có thể nhìn thấu sương mù dày đặc soi vào tận lòng người.

Đại sư qua đời, thanh thế của thành Thái An không mất tất cả đều là công lao của Sư Nguyệt Nghệ thành chủ.”

Sau đó hắn nghiêm túc dặn dò: “Ngươi ngàn vạn lần đừng bất kính với Sư Nguyệt Nghệ thành chủ.

Thanh danh của hắn ở thành Thái An rất nặng, ngươi không thể nào tưởng tượng được đâu.

Nếu như ngươi đắc tội với Sư Nguyệt Nghệ thành chủ thì ngươi sẽ trở thành địch nhân của toàn thành!”

“Lợi hại vậy sao?”

Tả Mạc hơi giật mình.“Hắn đã trợ giúp rất nhiều ngươi, bao gồm cả mấy vị có tên ở ma bảng Thái An, mỗi vị đều được hắn chỉ điểm qua.

Cao thủ được Sư Nguyệt Nghệ chỉ điểm đều tự ý thức mà bảo vệ thành chủ và thành Thái An.

Như Xương Nguyên Hạo, Du Song, Nam Môn Tuyết, mấy người bọn họ đều lưu lại thành Thái An giúp Sư Nguyệt Nghệ chấn nhiếp bọn đạo chích.

Nhớ lúc Tất Điêu Vũ vào thành không, kẻ phá ma âm của hắn chính là Nam Môn Tuyết đó!”

Tả Mạc lập tức nhớ lại thời điểm Tất Điêu Vũ vào thành, ma âm của gã khiến cả phố bị ảnh hưởng nhưng đột nhiên trên trời vang lên tiếng hừ lạnh phá hỏng ma âm của gã.

Lúc đó hắn đang khiếp sợ sự lợi hại của Tất Điêu Vũ nên không suy nghĩ nhiều, giờ nhớ lại nhất thời cảm thấy hoảng sợ!Quả nhiên không hổ xếp thứ ba trên ma bảng Thái An, thực lực của Nam Môn Tuyết này thực sự sâu không thể dò được!Nam Môn Tuyết xếp thứ ba còn thế thì Xương Nguyên Hạo xếp thứ nhất và Du Song xếp thứ hai sẽ lợi hại đến đâu?Lại nghĩ tới ba luồng khí tức như có như không tối hôm qua, nhất thời Tả Mạc cảm thấy vô cùng đau đầu, quá nhiều cao thủ!Trận chiến với Miêu Quân khiến hắn hiểu ra, có tên trên ma bảng Thái An không ai là kẻ yếu.

Cao thủ nhiều như vậy sẽ mang lại cho kế hoạch của hắn rất nhiều tai họa ngầm.Ngay cả việc dùng Nghiệt bộ đi bắt Hà công chúa Tả Mạc cũng cảm thấy khó có thể thành công.

Không nói gì khác, hai mươi tướng giai đồng thời tấn công thì tuyệt đối không có chiến bộ nào có thể ngăn cản được.Đây là một lực lượng vô cùng kinh khủng.Lúc này Tả Mạc mới nhìn thẳng vào lực lượng ngầm của thành Thái An.

Khi cao thủ đạt tới một mức nhất định thì khả năng bùng nổ của nó tăng lên rất nhiều.Tả Mạc biến sắc, lúc trước hắn còn vô cùng chắc chắn, bây giờ mới phát hiện ra sự việc so với hắn tưởng tượng còn khó khăn hơn nhiều.Trước mắt chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi.-----------------------------“Đây là Băng Lam ma thai, là sản vật của Vân Hải giới, chúng ta thông qua lam nhân mang đến.”

Cát Vĩ đại sư phụ chỉ vào một đám giống như bông vải, nó có màu lam nhạt đang chuyển động ở trên bàn.“Tác dụng đứng đầu củaa ma thai là có thể trợ giúp ma tộc tu luyện ra ma thể.”

Cát Vĩ đại sư phụ chậm rãi nói, tất cả mọi người phía dưới đều đang tập trung nhìn hắn.“Băng Lam ma thai thích hợp cho ma tộc tu luyện ra băng lam ma thể.

Chúng ta phát hiện một khi tu luyện ra ma thể thì thực lực tu luyện giả sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Theo nghiên cứu thì bản thân ma thể đã có một bộ ma văn hoàn chỉnh, những ma văn văn này chính là nơi ma thai kí sinh.

Ma văn của ma thai trải qua hấp thu luyện hóa sẽ chạy dọc theo ma văn của kí chủ mà sinh trưởng, một lần nữa hình thành nên mộ bộ ma văn hoàn toàn mới.”

“Trong khoảng thời gian này, cùng với sự nỗ lực của mọi người, chúng ta không ngừng phân giải ma thai ma văn cuối cùng cũng có đôi chút lý giải với ma thai và ma thể.

Ma thai là thứ tốt nhưng quá ít, cho tới tận bây giờ bộ tộc Băng Lam mới chỉ phát hiện được ba kiện ma thai.”

“Mục tiêu giai đoạn này của chúng ta là có thể tự chế ra vật tương tự ma thai.

Không cần phải phức tạp giống như ma thai chân chính, nó chỉ cần có mấy loại ma văn làm hạch tâm.

Mặt khác, chúng ta cần tìm ra khung ma văn thích hợp để ma thai sinh trưởng.”

“Ba người một tổ!

Ba ngày tiến hành bàn bạc tập thể!

Toàn bộ nguyên vật liệu đều được cung ứng, cần bất cứ tài liệu gì chúng ta đều sẽ nghĩ cách giúp người có được, các ngươi có bất cứ sáng kiến gì cứ tự do mà phát huy.”

Ánh mắt mọi người phía dưới đều sáng rực lên, bọn họ vì mục tiêu này mà cảm thấy hưng phấn!Bọn họ đã sớm không còn ngu muội như trước kia, giờ đây mỗi người bọn họ đều tinh thông ma văn và phù trận, nếu đặt ở nơi khác tuyệt đối sẽ là nhân tài mà các thế lực lớn tranh nhau mời chào.Trong những doanh ở Quy đảo thì Kim Ô doanh mở rộng chậm nhất.

Mỗi vị tu giả có thể tiến vào Kim Ô doanh đều được hai vị đại sư kiểm tra nghiêm ngặt.

Nhưng do phúc lợi mà Kim Ô doanh mang lại vượt quá sức tưởng tượng nên rất được giới tu giả sản xuất của Vân Hải giới ưa thích.Đối với họ mà nói thì đây là một thử thách gian khổ.Nhưng ở đây có ai không thích thử thách chứ!Mỗi người đang ngồi đều rất hiểu, nếu nhiệm vụ lần này hoàn thành thì đối với toàn bộ thế giới sẽ là một chấn động cực lớn!----------------------------“Đại nhân!

Thuộc hạ đồng ý thủ tại Lan Lý giới!”

Ma Phàm chạy đến Lan Lý giới tự động xung phong.“Không được!”

Công Tôn sai không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu.

Một khi mất khe hỗn độn thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Biểu hiện của Huyền Vũ doanh không tồi nhưng vẫn khiến Công Tôn Sai lo lắng.“Đại nhân!

Hôm nay Cốc Lương Đao lại hạ một giới!”

Câu nói của Ma Phàm khiến sắc mặt của mẹ trẻ xầm lại.

Không ai nghĩ tới, vô danh tiểu tốt Cốc Lương Đao lại có thể mạnh mẽ như vậy!“Đại nhân, thuộc hạ thủ ở đây, tuyệt không xuất chiến.

Có phòng tuyến phù trận, Huyền Vũ doanh tuy chiến lực không bằng Chu Tước doanh nhưng co đầu rụt cổ không ra thì người khác muốn đánh thắng cũng không phải là chuyện dễ.

Hơn nữa, lưng dựa Trung Thương giới, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ sung lực lượng cho Huyền Vũ doanh, đánh trận phòng ngự thuộc hạ vẫn có chút tin tưởng!”

Ma Phàm chậm rãi nói, không chút nhượng bộ: “Huống hồ còn có Vệ doanh!

Tuy đám Thúc Long nòng cốt đã không còn nhưng nhân số ở lại cũng rất khả quan.

Bất luận là Huyền Vũ doanh hay Vệ Doanh đều là chiến bộ am hiểu phòng thủ.

Thuộc hạ không tin với hai chiến bộ này còn thêm cả phòng tuyến kiên cố mà không thủ được!”

Công Tôn Sai có chút đắn đo, Ma Phàm nói không sai.

Vệ Doanh tuy không có Thúc Long nhưng đảm đương việc phòng ngự hẳn là không thành vấn đề.

Với tài lực hiện giờ của Vân Hải giới có thể duy trì chiến đấu trong một thời gian dài.Mọi người đều nhìn Công Tôn Sai, ai cũng biết mệnh lệnh tiếp theo của Công Tôn Sai đối với Vân Hải giới là cực kì quan trọng!Công Tôn Sai nhìn vào giới đồ.

Trên giới đồ, giới vừa bị Cốc Lương Đao đánh hạ đã biến thành màu đỏ.Mấy cái giới đỏ đó đã thành một thể, giống như một lưỡi đao dính đầy máu chỉ thẳng vào đường nối mờ nhạt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể chặt đứt đường nối!Cốc Lương Đao ngang trời xuất thế, thanh danh đang nổi, sánh ngang với Giang Triết, được coi là hổ tướng đứng đầu Tây Huyền!Trong phút chốc ánh mắt mẹ trẻ bình tĩnh trở lại.Đối với hắn không gì có thể so sánh với sự an toàn của Tả Mạc.

Nếu tình huống nguy cấp đến nỗi phải hi sinh mọi người vì Tả Mạc, Công Tôn Sai cũng không có bất cứ do dự gì.Đây là Công Tôn Sai, điên cuồng, cố chấp, không thèm nói lý – Công Tôn mẹ trẻ!

Có người hiểu, có người không hiểu, hắn không thèm quan tâm.

Trong lòng hắn chỉ có hai việc đáng để ý, một là Tả Mạc, hai là chiến thắng!Khi Tả Mạc còn ở đây thì quyết định của mẹ trẻ luôn rất hiền hòa.Nhưng khi Tả Mạc không còn thì phong cách cố chấp lại xuất hiện trong mỗi quyết định của hắn.Tất cả mọi người đều biết mẹ trẻ sắp đưa ra quyết định, bọn họ nín thở chờ mẹ trẻ ra lệnh.“Lệnh!”

Tất cả mọi người đều tập trung lắng nghe.Trong mắt họ, vẻ mặt bình tĩnh của mẹ trẻ, giọng nói lãnh đạm của hắn tạo nên sự tin tưởng, giống như đao phong kiên quyết sắc bén vậy.“Huyền Vũ doanh và Vệ Doanh cùng đóng ở Lan Lý giới, Ma Phàm toàn quyền chỉ huy.

Thanh Long doanh đóng ở Trung Thương giới chịu sự điều phối của Ma PhaẦm!”

Ma Phàm nghiêm trang thi lễ với mẹ trẻ, vẻ mặt nghiêm túc hiếm có: “Sẽ không làm nhục mệnh!”

Mẹ trẻ gật đầu, không nói gì quay lại nhìn những người khác.“Chu Tước doanh và chiến bộ A Trát Cách lập tức tập hợp, ba ngày sau chúng ta sẽ xuất phát!”

Lệnh ra nhẹ nhàng, chiến ý dào dạt.“Dạ!”

Chư tướng ầm ầm tuân mệnh, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ phấn khích.

Chu Tước doanh là đám cuồng chiến, phong cách của Công Tôn Sai đã in đậm trong chiến bộ này.

Những ngày này luôn phải phòng ngự khiến bọn họ như dã thú bị nhốt trong lồng, máu điên trong người không thể nào phát tiết ra được.Giờ đây mệnh lệnh xuất chiến đã ban, chiến ý trong lòng họ không gì có thể ngăn cản bùng phát.Đột nhiên Công Tôn Sai mỉm cười, mặt tươi như hoa, đôi mắt trong suốt lóe sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng, vẻ thẹn thùng trước sau như một tựa như làn gió khiến máu trong người như muốn sôi trào!“Chúng ta đi tụ hội với Tây Huyền hổ tướng.”

Chương 602 : Tiểu Mạc ca say rượu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTrong cung Thái An tràn ngập tiếng cười nói đàn ca, mỹ nữ như mây, khách quý đông đảo!

Người hầu tới lui dâng thức ăn và mỹ tữu, thỉnh thoảng trong đám người lại có kẻ dừng lại chào nhau.Tả Mạc nhìn cảnh tượng trước mắt mà không biết phải làm sao.Đầu lắc lư, thần kinh hắn căng ra, nhạc khúc du dương, hương thơm của mỹ tửu thoang thoảng trong không khí.Cảnh tượng ồn ào trước mặt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Trong tưởng tượng của hắn, yến hội của Sư Nguyệt Nghệ phải rất trang trọng và thanh nhã, thậm chí có mấy phần nghiêm túc, nào biết đâu nó lại loạn cào cào như thế này?Trong mắt Tả Mạc, đây thực sự là loạn cào cào!

Tiểu Mạc ca trên chiến trường chém giết mặt không biết sắc vậy mà khi phải đối diện với cảnh tượng này thì không biết phải làm sao.“Hắc, Tiếu Ma Qua huynh đệ!”

Từ đằng sau vang lên một giọng nói quen thuộc.Tả Mạc xoay người để nhìn nhất thời trên mặt lộ vẻ vui mừng: “Ha ha, La huynh đệ!”

Người vừa nói chính là Lam Thiên Long, bên cạnh hắn chính là huynh đệ của hắn, Lam Dung.“Huynh đệ vậy mà không tìm ta để uống rượu!

Giờ không thể nào tha cho ngươi được!

Không say không về!”

Lam Thiên Long hào sảng cười nói.Tả Mạc cảm thấy Lam Thiên Long là kẻ không tồi.

Sự xuất hiện của Lam Thiên Long như cứu tinh của Tả Mạc, hắn cười ha ha nói: “Ta nhất định sẽ bám càng Lam huynh!”

“Không thành vấn đề!

Trong thành Thái An ở đâu ta cũng quen mặt.”

Lam Thiên Long sảng khoái đáp ứng, sau đó giới thiệu Lam Dưng đứng bên: “Đây là Lam Dung, tiểu đệ của ta.”

Tả Mạc bắt chuyện với Lam Dung.

Tính khí của Lam Dung và Lam Thiên Long khác nhau hoàn toàn, gã vô cùng nhã nhặn thanh tú.Lam Dung rất hiếu kì về Tả Mạc, luôn âm thầm quan sát hắn.Có kẻ cầm đầu nhất thời khiến Tả Mạc vững tâm hơn, đi theo Lam Thiên Long, hắn chém gió thành bão.

Lam Thiên Long vác theo một vò rượu cao đến đầu gối hắn, gặp ai cũng chạm vò rồi sau đó ngửa cổ uống, không thèm để ý đến rượu tràn ra ngoài làm ướt cả vạt áo, vô cùng hào sảng.Tả Mạc trông thấy mà thèm, cũng đua đòi làm theo Lam Thiên long, vác theo vò rượu ai đến cũng không cự tuyệt, mặc cho rượu bắn khắp người, hắn chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ, thống khoái.Cách uống của Lam Thiên Long rất khác so với bình thường, khó có thể gặp được bạn rượu thế này, hứng thú nổi lên lôi kéo Tả Mạc đi vòng vòng khắp nơi tìm người đối ẩm!Lam Dung cười khổ đi sau hai người thỉnh thoảng xin lỗi những người xung quanh dùm họ.“Ta nói cho ngươi biết… rượu của Sư lão đầu…

đều là rượu ngon…”

Đầu lưỡi Lam Thiên Long bắt đầu líu lại, mắt mờ đi, hắn một tay ôm vai Tả Mạc, một tay cầm vò rượu, nói nhảm: “Nhất định phải uống nhiều… uống nhiều… mới gọi là… rượu ngon…”

“Ngươi nói quá… quá có lý!”

Tả Mạc mặt đỏ bừng, hắn dùng một đầu ngón tay đong đưa trước mặt, vẻ mặt ngây ngô hồn nhiên nói: “Có tiện nghi không chiếm…

Vậy, chỉ có là thằng ngu…”

“Ha ha ha ha!

Hay!

Uống tiếp!”

Lam Thiên Long nắm lấy vò rượu ngửa đầu uống ừng ực.Tả Mạc cũng nắm lấy vò rượu, học theo Lam Thiên Long, điên cuồng uống từng ngụm lớn.Rượu xuống đến cổ họng liền hóa thành nhiệt lưu cuồn cuộn trong lồng ngực hắn.

Rượu này không biết sản xuất từ cái gì, lúc này trong người Tả Mạc như đang có một đám liệt hỏa cuồn cuộn không ngừng.

Thái dương tinh loại trong người Tả Mạc dường như bị kích thích nên chuyển động tăng mạnh.Tả Mạc cảm thấy như có một luồng liệt hỏa đang thiêu đốt trong lồng ngực, cổ họng như sắp cháy thành than, hắn càng uống càng không kìm được, liên túc đổ rượu vào mồm.Trong nháy mắt khi rượu xuống tới cổ họng thì biến thành một luồng khí thanh lương nhưng ngay sau đó đám liệt hỏa trong người càng trở nên mãnh liệt hơn.Lam Dung bất đắc dĩ lắc đầu nhìn hai người.Mạnh bà quỷ tửu của Sư Nguyệt Nghệ thành chủ là một trong những liệt tửu nổi danh khắp ma giới.

Nhìn xung quanh không ai không nhấm nháp nhâm nhi, chỉ có hai tên hỗn đản trước mắt mới uống như thuồng luồng thế này.

Tính khí huynh trưởng thế nào Lam Dung biết rất rõ, điều hắn không ngờ đến chính là Tiếu Ma Qua nhìn qua thì không phải kẻ có cá tính mạnh mẽ, vậy mà khi uống rượu cũng hào sảng như vậy.Quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo!

Lam Dung lắc đầu cảm thán.“Thiên Long huynh, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi sao?”

Một giọng nói đầy trong trẻo vang lên.Trong nháy mắt mặt Lam Dung trở nên lạnh lẽo, không cần nhìn hắn cũng biết kẻ đó là ai, không khỏi cười nhạt nói: “So với Trầm huynh, gia trưởng sao có thể kiêu ngạo bằng.

Nghe nói tối hôm qua trước mặt bao người, Trầm huynh bị một vị nhân huynh rất xấu rất ôn nhu đùa giỡn hả?

Chỉ sợ Hà công chúa cũng nhìn thấy!

Ta rất tò mò, Hà công chúa không biết nghĩ gì nữa?”

Lam Dung trả lời đầy mỉa mai nhất thời chọc đúng mụn của Trầm Dục.

Đối với Trầm Dục thì sự việc phát sinh tối hôm qua là vô cùng nhục nhã.

Hết lần này tới lần khác hắn để đối phương chạy mất, có thể nói là mất hết thể diện.Lam Dung vừa nói đã không chút khách khí mà bóc mẽ hắn, sát cơ chợt lóe lên trong mắt Trầm Dục.Trầm Dục cười nhạt: “Lam Dung tiểu đệ càng ngày mồm mép càng lưu loát, không biết công phu của Lam huynh có được bằng nửa mồm mép không?”

Đột nhiên Trầm Dục lớn tiếng: “Hôm nay náo nhiệt thế này sao có thể không có đấu võ trợ hứng chứ?

Lam Dung tiểu đệ thấy sao?

Chúng ta đùa giỡn một trận được không?”

Đại sảnh đang vô cùng náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn vể phía này.

Rất nhiều người tỏ vẻ hứng thú, Trầm gia và Lam gia luôn không hợp nhau, có thể tìm được cơ hội sỉ nhục đối phương thì sao Trầm Dục có thể bỏ qua được chứ?Sắc mặt Lam Dung khẽ biến, trước mặt bao người nếu tỏ ra yếu kém thì thanh danh của Lam gia sẽ bị tổn hại.

Nhưng Lam Dung biết rõ thực lực của mình, thực lực hắn không tồi nhưng so với Trầm Dục thì quá yếu.

Ngay cả Lam Thiên Long so với Trầm Dục vẫn còn kém một chút.Nhưng vào lúc này ngàn vạn lần không thể lùi bước…Hắn đang muốn đáp ứng thì bỗng bên cạnh vang lên một giọng nói mơ hồ không rõ ràng: “Ồ, ngươi chính là tên rất xấu rất ôn nhu đó hả?”

Đó là Tả Mạc, hắn liêu xiêu đứng dậy, đầu óc thì mơ hồ.

Hắn cảm thấy Trầm Dục trước mặt có chút quen mắt nhưng không biết vì sao vừa nhìn thấy đã cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa khi hắn nghe thấy câu “rấu xấu rất ôn nhu” kia thì cảm thấy quen quen.

Tả Mạc uống đã mơ mơ màng màng, mở mồm ra nói đã râu ông nọ cắm cằm bà kìa.

Hắn hồn nhiên không nghĩ tới chuyện nay có quan hệ gì tới mình.Đại sảnh đang yên lặng vì Trầm Dục khiêu chiến Lam Dung đột nhiên bùng nổ.Ngồi ở đây không phú cũng quý, tin tức rất nhanh nhạy.

Đêm qua câu nói “rất xấu rất ôn nhu” kia đã sớm truyền khắp thành Thái An, cho nên khi nghe Tả Mạc hỏi Trầm Dục như vậy thì không ai nhịn được đều bật cười.Nhất thời mặt Trầm Dục biến thành màu gan heo, nếu như Lam Dung chỉ chọc đúng mụn của hắn thì Tả Mạc vừa tát đúng bên mặt có mụn đó.Những vị công tử kia càng huýt sáo trợ giúp, tất cả chỉ để có thể nhìn thấy Trầm Dục phải ăn quả đắng.

Trong đám người thỉnh thoảng vang lên tiếng hét chói tai: “Oa, tốt và xấu đều ôn nhu!

Tốt và xấu!

Ôn nhu!”

Trầm Dục chưa từng bị sỉ nhục như thế, sắc mặt từ màu gan heo biến thành tái mét.

Lệ khí giữa trán hiện lên, trong mắt tràn ngập sát cơ, giọng hắn lạnh đến cực điểm.“Các hạ là ai?”

Trong mơ màng, Tả Mạc nghe thấy đối phương không nhận ra mình, trên mặt lộ vẻ bất mãn, gào lên: “Ngươi không biết ta hả?

Ngươi chưa lăn lộn ở thành Thái An hả?”

Một tay hắn ôm chầm lấy Lam Dung, miệng lẩm bẩm nói: “Không phải kêu lần uống rượu này toàn cấp cao sao?

Vậy mà lòi đâu ra một thằng trẻ ranh thế này?”

Một lần nữa tiếng cười lại vang lên, điệu bộ ngây thơ vô số tội của Tả Mạc nhìn vô cùng khả ái.

Rất nhiều mỹ phụ không khỏi che miệng cười trộm, có vài người lớn mật thỉnh thoảng còn lén nhìn Tả Mạc.

Người của thành Thái An nhận ra Tả Mạc chủ yếu là do sự kiện Tinh Di Sa Dã hôm trước thực sự quá chấn động.Nhìn mặt Trầm Dục như vẹo đi, Lam Dung chưa từng thấy người nào khả ái đến thế.

Trong lòng hắn vui sướng khó nói nên lời, chỉ muốn gào lên.Huynh đệ, ngươi uống thêm đi…Hắn chỉ hận không thể đút thêm cho Tả Mạc một vò nữa.Trầm Dục đã bình tĩnh trở lại, hắn biết rõ bản thân đã quá mất mặt rồi.

Nhưng…Chỉ cần khiến mấy tên ngu xuẩn này thấy được sức mạnh của mình thì bọn chúng sẽ ngậm miệng ngay!

Có thứ gì khiến người ta sùng bái hơn sức mạnh chứ?Trước mặt sức mạnh tất cả cười nhạo chỉ là phù phiếm, chỉ cần thổi một cái sẽ tiêu tan giống như bọt nước.Một lần nữa trên mặt hắn lại nở nụ cười: “Tại hạ cô lậu quả văn, thực sự không biết, vẫn mong thỉnh giáo.”

Lam Dung thôi không cười nữa, hắn hiểu rất rõ Trầm Dục.

Mỗi lần Trầm Dục thể hiện như này là chứng tỏ hắn đã động sát cơ, hắn sẽ không từ thủ đoạn để giết chết đối phương!Tiếu Ma Qua…Hắn quay sang nhìn Tiếu Ma Qua có chút lo lắng.Mặt Tả Mạc nhăn lại, lẩm bẩm: “Thỉnh giáo?”

Dứt lời tay phải vươn ra, lòng bàn tay mở ra.Lam Dung không hiểu thủ thế như này là có ý gì?Trầm Dục cũng không hiểu, hắn không cử động hỏi : “Đây là sao?”

“Ngươi không chỉ xấu mà còn ngốc.”

Men say dâng lên, Tả Mạc không kiên nhẫn nói: “Có biết quy củ giang hồ không?

Ngươi muốn thỉnh giáo chẳng lẽ không muốn trả thù lao sao?”

Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người bao gồm cả Lam Dung đều há hốc mồm, bọn họ bị ngón nghề mới lạ này của Tả Mạc làm cho kinh ngạc không nói nên lời.“Năm mươi ma bối, cảm ơn.”

Trầm Dục nghẹn họng nhìn trân trối, cả người như hóa đá.

Sắc mặt hắn sau khi bình thường trở lại thì một lần nữa lại biến thành màu gan heo, móc cả ngày cũng chẳng ra được xu nào, Trầm Dục xuất thân cao quý đi dự tiệc rượu chẳng nhẽ phải mang theo ma bối?Loại người khiến tiểu Mạc ca không thích nhất chính là đám gia hỏa không có tiền.

Điều này có nghĩa hắn không thể kiếm chác được gì trên người đối phương.Có thứ gì khiến người ta căm hận hơn thế?“Ngay cả năm mươi ma bối cũng không có…”

Tả Mạc lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt say lờ đờ nhìn về phía Trầm Dục đầy khinh bỉ.Trong đại sảnh, sắc mặt nhiều người trở nên quái dị.

Giọng Tả Mạc không lớn nhưng người ngồi đây đều là kẻ có nhĩ lực kinh người, nghe thấy rất rõ ràng.“Ta trả thay hắn.”

Một giọng nói gợi cảm giác lười biến vang lên, lời còn chưa dứt thì ma bối liên tiếp rơi vào tay Tả Mạc.

Trầm Dục cảm động nhìn Hà công chúa.Nhất thời mặt mày Tả Mạc trở nên rạng rỡ, hơi ánh chừng sau đó một tay kín đáo đưa cho Lam Dung: “Nhớ mua giúp ta chút rượu.”

Dứt lời không thèm để ý tới vẻ bối rối của Lam Dung, quay sang nghiêm túc nói với Trầm Dục: “Ta nói một lần vậy, ngươi đừng quên đó, ta gọi là Tiếu Ma Qua!”

Trong mắt Hà công chúa lóe lên một tia dị sắc, Trầm Dục nở nụ cười.Tả Mạc nhìn thấy Trầm Dục cười cũng cười theo.Chương 603 : Mạnh bà quỷ tửu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnĐi mòn gót giầy không thấy, đến tay chẳng mất chút công lao.Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Trầm Dục, lúc còn đi đường nghe Hà công chúa mấy nàng không ngừng tán dương Tiếu Ma Qua khiến hắn đã xếp Tiếu Ma Qua vào danh sách những kẻ mình phải giẫm đạp.Không ngờ, con ma men nhìn như kẻ dở hơi này lại chính là Tiếu Ma Qua!Ông trời có mắt sao?Máu trong người Trầm Dục như muốn sôi trào, cả người hắn bởi quá hưng phấn mà khẽ run lên.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, Hà công chúa đứng bên, hắn có thể đem thiên tài dẫn động Tinh Di Sa Dã dẫm dưới chân, khoái cảm này…Trầm Dục tươi cười nhìn con mồi, hắn hơi liếm liếm môi, sâu trong mắt là sự thèm máu, thô bạo và mong đợi tới phát run!Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta hưng phấn rồi!“Hóa ra là Tiếu Ma Qua, có can đảm đùa giỡn chút không?”

Hắn cố kiềm nén kích động và chiến ý trong lòng, giống như một gã thợ săn lão luyện quăng ra miếng mồi chuẩn bị từ lâu.-----------------------------Đầu Tả Mạc ong ong, mơ hồ, cảm giác say bốc lên trong lồng ngực giống như một đám liệt hỏa!Đám liệt hỏa này giống như muốn thiêu trụi hắn.

Hắn cảm thấy mỗi khối cơ bắp trong cơ thể đều đang bị đốt cháy, tựa như củi đã tẩm đẫm dầu đang hừng hực cháy!Ngực và lưng như đang mang mấy quả cầu lửa!Nóng quá!

Khát thật!Trầm Dục trước mặt chợt xa chợt gần, khi thì rõ ràng lúc thì mơ hồ, Tả Mạc say lờ đờ ý thức phiêu hốt.Rượu này…

Mạnh thật…“Trầm Dục, ngươi thật không biết hổ thẹn, khi dễ Tiếu Ma Qua say rượu!

Thế nào?

Ngươi muốn đùa giỡn hả?

Ta sẵn sàng phụng bồi!”

Lam Dung lãnh đạm nói.Tiếu Ma Qua khiến Trầm Dục chịu nhục như vậy, nếu song phương tỷ thí, Tiếu Ma Qua tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.

Về phần mình tuy rằng có hơi mất mặt nhưng trừ khi Trầm gia muốn khai chiến với Lam gia, còn không Trầm Dục tuyệt đối không dám làm gì mình.Đã tới mức này, Lam Dung không chút do dự đứng ra.Trầm Dục cười đầy giả tạo: “Lam Dung, đừng coi trọng bản thân quá thế.

Việc của Tiếu Ma Qua lúc nào đến phiên ngươi tác chủ vậy?”

Bỗng nhiên hắn hét lớn: “Tiếu Ma Qua, có dám hay không?”

Ánh mắt Trầm Dục lạnh tanh, người uống rượu dễ bị xúc động, dễ bị kích thích, hắn không tin lúc này Tiếu Ma Qua sẽ bỏ qua!Tả Mạc đang mơ mơ hồ hồ thì bỗng nghe thấy ai đó hỏi: “Tiểu Mạc ca, có dám hay không?”

Nhất thời tỉnh táo hơn chút, khát quá!

Nóng quá!

Đột nhiên hắn nhấc vò rượu trong tay lên ngửa mặt uống ừng ực, không để ý tới rượu đã tràn dọc theo cổ hắn chảy xuống.Rượu lạnh khi tiếp xúc với da thịt khiến hắn cảm thấy thống khoái!Hắn uống một hơi hết toàn bộ chỗ rượu còn lại, hai mắt trợn trừng đột nhiên đập vò rượu trong tay.----------------------------Trầm Dục khi nhìn thấy Tả Mạc đột nhiên giơ vò rượu lên uống thả cửa thì trong lòng thầm hân hoan.Khi nhìn thấy Tả Mạc uống một hơi hết toàn bộ chỗ rượu còn lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn thì trong lòng hắn muốn cười thật lớn.

Hắn từng gặp qua những tửu quỷ như thế, uống rượu đều bày ra bộ dáng như này!

Thực sự là một đám ngu ngốc!Thành công rồi!Quả nhiên sau đó thấy Tả Mạc đập vò rượu trong tay, quát lớn một tiếng, âm thanh vang vọng khắp nơi!“Đánh cuộc gì?”

Vẻ mặt Trầm Dục cứng đờ, cái này…so với tưởng tượng của hắn…không giống à!Hắn vô thức hỏi: “Đánh cuộc là gì?”

Đại sảnh một lần nữa lại lặng ngắt như tờ, bọn họ cũng có cùng phán đoán như Trầm Dục.

Tất cả đều cho rằng Tả Mạc sẽ hào khí can vân nói: “Không dám?

Ai không dám!”

Nào ngờ Tả Mạc lại kêu đánh cuộc cái gì.Người phản ứng chậm nhất thời đơ tại chỗ.“Dế nhũi!”

Ánh mắt Tả Mạc đầy khinh bỉ, đầu lưỡi tê tê do men say mang lại.

Hắn vô cùng khinh thường Trầm Dục, thảo nào năm mươi ma bối cũng không có, rốt cuộc trong lòng hắn vẫn còn chút thiện lương, ân cần chỉ bảo cho Trầm Dục: “Không có gì tốt, đánh tới đánh lui chẳng khác nào thằng ngu!”

Dế nhũi…Gân xanh trên trán Trầm Dục nhảy nhảy, hắn chưa từng bị người nào trào phúng đến thế.

Lam Dung đứng kế bên đang cố nhịn cười, rồi sau đó không nhịn được, khuôn mắt trở nên vặn vẹo, biểu tình rất quái dị.Hắn lại nghĩ tới mấy tên giả hỏa phía sau đang muốn coi náo nhiệt, vẻ mặt lúc này chắc cũng…Hà công chúa…Ta nhẫn!

Tiếu Ma Qua đã tiến vào bẫy của mình, chỉ cần thêm một chút mồi lửa thì hắn khó tránh khỏi cái chết!“Ngươi muốn cái gì?”

Trầm Dục cố nén lửa giận trong lồng ngực, nhấn mạnh từng chữ hỏi.Tả Mạc mơ hồ nhìn thấy mặt Hà công chúa, hắn nhỡ kỹ bản thân muốn tìm nữ nhân này có việc, ồ, việc gì nhỉ?

Không nhớ rõ lắm, hắn vỗ vỗ đầu, được rồi, không nhớ thì thôi, dù sao cũng muốn tìm nàng có việc.

Hắn chỉ vào Hà công chúa nói: “Ta muốn nàng!”

Ba chữ này vừa vang lên lập tức toàn trường liền yên tĩnh tới mức cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy rõ.Tẩt cả mọi người đều bị ba chữ này làm cho khiếp sợ, bọn họ há hốc mồm, mặt tỏ vẻ không tin.

Dám nói trước mặt Hà công chúa rằng ngươi muốn nàng!Trời ơi!

Này thật quá vô lễ!

Quá vô lễ!Đám công tử bột trong lòng thầm ngưỡng mộ Hà công chúa liền loạn hết lên, có kẻ chửi ầm lên: “Làm càn!

Ngươi dám vô lễ với Hà công chúa, chán sống rồi à!”

“Uống mấy ngụm rượu rồi chẳng biết mình là ai!”…Thấy được vẻ mặt phẫn nộ của quần chúng, Trầm Dục càng thêm đắc ý, hắn giơ hai tay tỏ vẻ xin lỗi.Tả Mạc bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra nàng không phải nữ nhân của ngươi, thảo nào…

Ngươi ngay cả năm mươi ma bối chơi bạc cũng không có…

Tưởng ta uống say rồi muốn khi dễ à…

Ngươi nghĩ rằng ta là một thằng ngu sao…

Khờ quá…”

Trầm Dục vô cùng nhức đầu, hắn không ngờ sự việc lại phát triển tới mức này, đã vượt ra khỏi lẽ thường rồi.

Hơn nữa hắn bị Tả Mạc mắng là “thằng ngu” thì tà hỏa trong lòng càng khó có thể áp chế được nữa.Trên mặt Hà công chúa thoáng lóe lên vẻ suy tư rồi biến mất, bỗng nàng mở miệng nói: “Nếu như ngươi thắng, ta sẽ đáp ứng ở với ngươi một ngày.”

Lời này vừa nói ra nhất thời khiến mọi người ồ lên.Trầm Dục mừng thầm, hóa ra Hà công chúa có chút cảm tình đối với hắn, nếu không đã không trợ giúp hắn nhiều lần như vậy.

Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm, nhất định không được phụ tấm chân tình của Hà công chúa!Tả Mạc không nhớ rõ muốn tìm Hà công chúa vì việc gì, hắn chỉ cảm thấy cả người đang không ngừng cháy, càng cháy càng mãnh liệt!Mắt hắn đỏ bừng, đầy tơ máu.Trầm Dục chỉ hận không thể lập tức đánh Tả Mạc thành cám, sát cơ tràn ngập trầm giọng nói: “Giờ đã thỏa mãn chưa?”

Tả Mạc cảm thấy cả người tràn ngập hỏa diễm cường liệt thô bạo.“Tới đây!”

Trầm Dục không nói nhiều: “Đi tới sân khiêu chiến!”

Cung Thái An là chỗ ở của thành chủ, tự nhiên có sân khiêu chiến.

Tuy không lớn bằng sân khiêu chiến ở ngoài kia nhưng cấm chế ở đây không thua kém chút nào.Một bên đã sớm thành danh từ nhiều năm trước, được ca tụng là thiên tài xuất sắc nhất trong vòng hai trăm năm qua của Trầm gia, Trầm Dục.Một bên thì ngang trời xuất thế, dẫn động Tinh Di Sa Dã, với phong thái ngạo nghễ tiến vào ma bảng Thái An, Tiếu Ma Qua.Hơn nữa khoản cược của Hà công chúa quá ngon, trận chiến này thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người trong tiệc rượu.“Có cần ngăn cản không ạ?”

Một gã người hầu hỏi.Sư Nguyệt Nghệ cười cười, xua tay: “Không cần, nhìn chút cũng được, lâu rồi không có chút náo nhiệt gì.”

Sư Nguyệt Nghệ do không tu luyện ma công nên trên mặt đã xuất hiện sự lão hóa, tóc hoa râm thả xuống đầy tự nhiên, nếp nhăn trên mặt dù nông nhưng rất rõ ràng, hắn vẫn cười giống như tất cả đều nắm trong lòng bàn tay.

Thu hút nhất chính là đôi mắt đầy trí tuệ, luôn khiến người ta không tự chủ được mà tin phục.Bỗng, một vị hắc y nam tử cùng một hư ảnh xuất hiện bên cạnh Sư Nguyệt Nghệ.

Bọn họ không chút khách khí ngồi xuống, sau đó cắm đầu cắm cổ ăn uống.

Hắc y nam tử là Du Song, mà hư ảnh kia chính là Xương Nguyên Hạo.“Thành chủ coi trọng ai hơn?”

Hắc y nam tử hỏi Sư Nguyệt Nghệ.Sư Nguyệt Nghệ không đáp hỏi lại: “Các ngươi thì sao?”

Du Song suy nghĩ chút rồi nói: “Trầm Dục hơn, Trầm gia khổng tước vương ma huyết mạch, xưa nay đều có chỗ độc đáo.

Hơn nữa Trầm Dục đã sớm bước vào tướng giai, luyện thành khổng tước vương ma thể, đã nhiều năm trôi qua hẳn đã tiến bộ rất nhiều.”

Sư Nguyệt Nghệ quay sang nhìn Xương Nguyên Hạo trong bóng tối, Xương Nguyên Hạo nói: “Tiếu Ma Qua!”

“Á!”

Du Song hơi giật mình: “Ngươi lại xem trọng Tiếu Ma Qua à?

Vì sao?”

“Trực giác.”

Xương Nguyên Hạo không dừng vừa ăn vừa nói, với tốc độ mắt thường cũng thấy, thức ăn trên bàn đang biến mất trong bóng tối.“Ngươi không phải là phụ nữ mà.”

Du Song không cho là đúng nhưng trong lòng thầm sỉ vả, người bạn tốt này của mình tuy không nói nhiều nhưng đã nói thường trúng.Sư Nguyệt Nghệ mỉm cười nói: “Xem đi, ta cũng rất mong đợi có thể thấy uy lực của mạnh bà quỷ tửu.”

Mạnh bà quỷ tửu…Du Song và hư ảnh đồng loạt giật mình.Du Song lắp bắp hỏi: “Hắn uống nhiều hay ít?”

Sư Nguyệt Nghệ vẫn mỉm cười: “Mười sáu vò.”

Du Song nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt cứng đờ giống như vừa gặp quỷ vậy.Trong góc phòng, Lam Thiên Long uống ba vò Mạnh Bà quỷ tửu say như chết.Tả Mạc cảm thấy cả người như đang bị thiêu đốt, bị hun trong đám liệt hỏa này khiến hắn nhìn đồ vật gì cũng trở nên vặn vẹo.Thật quá mạnh mẽ…Tên dế nhũi kia…Tả Mạc say lờ đờ nhìn Trầm Dục, cả người tràn đầy liệt hỏa, đầy đến mức muốn tràn ra ngoài.Bị hun bởi liệt hỏa kinh khủng như vậy, Tả Mạc lại cảm thấy vô cùng thoải mái.Dường như có thứ gì đó bị hỏa diễm thiêu đốt chảy ra.

Thứ này đang chảy trong đầu hắn nhưng ý thức hắn đang mơ hồ nên lúc hắn tưởng đã nhận ra thứ này là gì sau đó lại lực bất tòng tâm.Sát cơ trên mặt Trầm Dục ngày càng phát ra mãnh liệt, tới sân khiêu chiến, sinh tử đã nằm trong lòng bàn tay hắn.Không những phải thắng mà còn phải thắng đẹp!Như thế mới có thể khắc sâu ấn tượng trong lòng Hà công chúa.Hắn chậm rãi đi về phía Tả Mạc, từng bước một, không nhanh không chậm, rất có phong độ.

Ngũ sắc ma văn tựa như vũ linh không ngừng hiện ra trên người hắn, tăng trưởng, khi vương miện khổng tước xuất hiện trên trán thì hai mắt hắn đã trở nên băng lạnh.Bỗng Tả Mạc ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng tựa như dã thú nguyên thủy nhất lóng lánh quang mang thèm máu.Hắn vung tay phải lên.Chương 604 : Khổng tước linh nhãn giới .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhi Tả Mạc giơ tay phải lên, liệt hỏa trong người trùng trùng điệp diệp như dung nham phun trào, va vào bất cứ đâu đều khiến nơi đó bị kích thích rực sáng lên.Cảm giác đau đớn do bị thiêu đốt tàn phá Tả Mạc.Tầm nhìn bởi vì sóng nhiệt quay cuồng mà vặn vẹo biến ảo, thân hình Trầm Dục phiêu diêu bất định.Bộ dáng hắn lúc này nhìn qua thập phần cổ quái, tay phải vung lên, thân hơi nghiêng về phía trước, cả người tựa như chuẩn bị chạy vậy.

Miệng hắn khẽ mở, đùi phải hơi nâng lên, bỗng đạp mạnh xuống đất.Giống như tên rời khỏi cung, bay thẳng về phía trước.Cả người hắn nghiêng về phía trước, nghiêng tới độ gần như song song với mặt đất.

Hai chân hắn liên tục bước đi, không ngừng tăng tốc.Thình thịch!Bước thứ bảy, những tiếng nổ như roi quất vào không khí, xung quanh hắn bỗng xuất hiện những đợt sóng khí hình tròn màu trắng.Bạo không!Thân hình Tả Mạc đột nhiên trở nên mơ hồ.Ngoại trừ một số mỹ phụ hét lên thì đám người đã từng nhìn thấy Tả Mạc làm thế đều rất trấn tĩnh, đặc biệt sau trận chiến giữa hắn và Miêu Quân, bọn họ đều biết Tả Mạc có thể bạo không.

Hơn nữa bạo không không phải là thứ gì đó có uy lực quá lớn, nó hiếm thấy chỉ bởi nó cần sự cân bằng cao độ.Thực tế có rất nhiều cao thủ đang thầm lắc đầu, dùng thủ đoạn tấn công thiếu biến hóa như thế để đối phó với Trầm Dục là chưa đủ.Tất nhiên Tả Mạc không biết được ý nghĩ của người khác, hắn chỉ cảm thấy cơ thể đang bị thiêu đốt mãnh liệt, hắn như đang cháy vậy.Tần suất hai chân Tả Mạc không ngừng tăng nhanh, giống như muốn đem tất cả những thứ đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể phát tiết ra ngoài.

Mỗi một lần đạp xuống hắn đều dùng toàn lực, đầu óc hắn mơ màng, giờ đây chỉ có thể chiến đấu bằng bản năng!Đúng lúc này một tiếng nổ giòn tan vang lên!Ba!Một vòng sương trắng hình tròn đột nhiên nổ tung!Bước thứ mười hai!Hai vụ quyển hình tròn cách nhau năm bước!Rầm rầm rầm rầm, tiếng bàn ghế đổ vỡ, rất nhiều người vừa rồi còn lắc đầu lúc này trợn tròn mắt, sự sợ hãi hiện rõ trên mặt.Lần thứ hai bạo không!Lại tới hai lần bạo không!Nếu như nói bạo không là một loại kỹ xảo khá hiếm thấy thì hai lần bạo không còn hiếm hơn nhiều, ở đây có rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy.

Bạo không là việc thân thể thoát khỏi trói buộc của không khí, đó là bạo không!

Mà lần thứ hai bạo không là sau khi thân thể thoát ra khỏi trói buộc của không khí, sức mạnh toàn thân được đẩy lên cao khiến không khí xung quanh nổ tung.Lần thứ hai bạo không thì xung quanh thân thể sẽ hình thành nên một tầng chân không.Tất cả động tác đều sẽ nhanh tới cực hạn, không chịu chút sức cản nào.Lần thứ hai bạo không ngoại trừ việc cân bằng toàn thân còn cần phải có sức mạnh cực lớn mới có khả năng tạo nên.Nói cách khác, mỗi khối cơ bắp của Tả Mạc đều đang dao động với tốc độ kinh khủng.Nóng quá!Hai mắt đỏ kệch, hình ảnh đang lướt qua rất nhanh bỗng trở nên chậm lại.

Hắn không thể nghe thấy âm thanh từ bên ngoài, hỏa diễm tàn phá bừa bãi không ngừng quay cuồng rít gào khắp người.Hắn tựa như một con dã thú bị thương phải dùng toàn lực để chạy!Ma văn thập ô thiên nghi sáng vô cùng, mặt trời ở ngực và ba mặt trời sau lưng đang nhanh chóng hấp thu liệt hỏa trong cơ thể nhưng liệt hỏa trùng trùng diệp điệp giống như biển lửa vô cùng vô tận.

Dù cho bốn mặt trời đã trở nên rất lớn đang cố gắng hấp thu liệt hỏa mà vẫn không thấy liệt hỏa ít đi chút nào.Thái dương tinh loại chuyển động càng lúc càng nhanh.Toàn bộ biển lửa bắt đầu trở nên bất ổn, thái dương tinh loại chuyển động khiến nó cảm thấy bị uy hiếp!Oanh long long!Biển lửa xao động truyền đến mỗi khối xương của Tả Mạc, mỗi khối cơ bắt đầu run lên!Rất nhanh, trong đầu hắn mơ hồ có thứ gì đó đang từng chút một trồi lên!Hai mắt Tả Mạc trợn tròn giống như dã thú.------------------------------Trầm Dục lạnh lùng nhìn Tiếu Ma Qua đang nhào tới.

Lần thứ hai bạo không khiến hắn có chút kinh ngạc nhưng cũng chỉ là hơi kinh ngạc thôi.Đối với tướng giai mà nói, giới mới chân chính là vương giả!Vương miện khổng tước trên trán, khổng tước vẫy cánh như muốn bay lên giống như vương giả trong truyền thuyết, đầy uy nghi, bễ nghễ thiên hạ.Khổng tước ma vương có huyết mạch cao quý, ngũ sắc ma văn khắp người hắn đều đang tỏa sáng chói mắt.Lúc này ánh mắt Trầm Dục đầy băng lãnh uy nghiêm, vốn hắn rất đẹp trai giờ giống như ma thần trong truyền thuyết vậy.

Ngũ sắc linh vũ vô cùng mỹ lệ giống như một chiếc áo choàng lại tựa như một thác nước ngũ sắc thả theo bờ vài hắn dọc xuống lưng rồi tràn cả ra mặt đất.Hắn yên lặng đứng đó, khí chất tôn quý khiến người ta không thể rời mắt.Toàn bộ nữ nhân đều không kìm được nhìn Trầm Dục chằm chằm, ngay cả Hà công chúa trong mắt cũng xuất hiện một chút hoảng hốt và mê mệt, nhưng rất nhanh nàng đã tỉnh táo trở lại, trong lòng tràn ngập kinh ngạc.Trầm Dục luôn muốn biểu hiện trước mặt nàng nhưng chưa từng giống như này, không chút giữ lại!Trầm Dục hờ hững nhìn Tả Mạc đang xông tới, vung tay phải lên đầy ưu nhã.Lấy hắn làm trung tâm, ngũ thải quang mang sặc sỡ tựa như mầu nước tung bay trong phút chốc đã khuếch tán ra khắp bốn phía.

Trong nháy mắt toàn bộ sân khiêu chiến đã trở thành một thế giới sặc sỡ sắc màu.“Giới!”

“Hắn đã tu luyện ra giới!”

Mọi người như nhìn thấy điều gì không thể tin nổi, nếu như nói Tả Mạc lần hai bạo không bùng nổ khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc thì Trầm Dục tiện tay vung lên đã tạo thành giới lại khiến người ta cảm thấy nghi ngờ hai mắt mình có nhìn lầm không nữa.

Dù là Xương Nguyên Hạo hay Du Song cũng lộ vẻ kinh sợ.“Tiếu Ma Qua xong rồi, Trầm Dục đã tu luyện thành giới…Bây giờ người trẻ tuổi thực sự quá…”

Du Song lắc đầu cảm khái nói.Thanh danh thiên tài của Trầm Dục bọn họ đã nghe từ lâu.

Hơn mười tuổi bước vào tướng giai khiến người ta không thể không tán thưởng.Nhưng tất cả tán thưởng đó lại trở nên vô cùng bé nhỏ với màn vung tay tạo ra ra giới sặc sỡ này.Giới!Ranh giới phân chia cao thủ tướng giai với loại bình thường, cũng là ranh giới có thể tiến thêm bước nữa hay không.Tuổi còn trẻ như thế đã vượt qua ranh giới này, thành tựu về sau là không thể hạn lượng, rất có hy vọng xung kích soái giai.Trong lòng rất nhiều người một lần nữa định giá lại Trầm gia.Mặt Lam Dung xám ngoét lại, hắn ngơ ngác nhìn sân khiêu chiến.Trầm Dục đã tu luyện ra giới!

Tiếu Ma Qua nguy rồi!Trên mặt Trầm Dục không có chút cảm xúc gì, đạm mạc băng lãnh tựa như vương miện khổng tước trên trán.“Khổng tước linh nhãn giới!”

------------------------------Mắt thấy đối phương càng ngày càng tới gần, bỗng Tả Mạc cảm thấy xung quanh trở nên vô cùng chậm chạp, giống như chuyển động trong bùn nhão sền sệt vậy.Trầm Dục trước mặt càng ngày càng xa.Khoảng cách song phương càng ngày càng lớn, trong nháy mắt, Trầm Dục đã cách hắn cả trăm trượng.Hắn không chú ý tới mặt đất dưới chân, những vòng sáng như hoa văn trên khổng tước vũ linh vô cùng sặc sỡ, chúng giống như những con mắt quỷ dị đang chậm rãi xoay tròn.Cảm giác chậm chạp khiến Tả Mạc vô cùng khó chịu.Hắn giống như một con dã thú bị vây trong lưới, giãy dụa theo bản năng!

Đúng lúc này, trong đầu hắn có thứ gì đó lướt qua khiến hắn bỗng rống giận một tiếng, như dã thú bị thương, cả người đột nhiên nhảy lên, khi tới mức cao nhất thì cả người hắn run lên và trở nên mơ hồ!Đồng thời cùng lúc đó những vệt lửa chói mắt từ trên bầu trời lao xuống đất.Tay phải của Tả Mạc không chút hoa xảo đánh mạnh về phía vòng khổng tước linh nhãn trên mặt đất.Ầm!Mặt đất run lên, linh nhãn trong nháy mắt bị nghiền nát hóa thành vô số vòng tròn rực rỡ nhưng rất nhanh chúng lại giống như nước chảy từ bốn phương tám hướng tụ lại, một lần nữa biến thành linh nhãn.Trầm Dục hờ hững nhìn Tả Mạc, không hề cử động.Phá hoại như vậy đối với ‘khổng tước linh nhãn giới’ của hắn không có bất cứ tác dụng gì.-----------------------------Khi nắm tay của Tả Mạc đánh lên mặt đất, biển lửa trong người đột nhiên kích động rít gào, Tả Mạc đã sớm điên cuồng giờ đây cảm thấy vô cùng thư sướng.Hắn không chút do dự vung nắm đấm lên, giống như điên vậy, một quyền nối tiếp một quyền!Rầm rầm oanh!Mặt đất không ngừng rung lên, nắm đấm hạ xuống khiến linh nhãn không ngừng nổ tung, không ngừng tái lập.Tả Mạc vẫn chưa phát hiện ra điều này, hắn đang chìm đắm trong vui sướng khôn cùng, mỗi một quyền tung ra liệt hỏa trong cơ thể hắn giống như đi theo nắm tay đánh vào mặt đất.

Trong cơ thể hắn, tất cả đều đang bừng cháy.Trên khán đài, Du Song nhịn không được nói: “Tên gia hỏa này uống quá say rồi!”

“Mười sáu vò quỷ tửu.”

Xương Nguyên Hạo lời ít ý nhiều, ngụ ý trong đó không nói cũng rõ.“Tên giả hỏa này cũng thật quái thai, uống mười sáu vò mạnh bà quỷ tửu mà còn có thể đánh nhau, lúc ta còn trẻ cũng không lợi hại như thế!”

Du Song cảm thán nói.“Hắn sẽ gây bất ngờ cho chúng ta.”

Sư Nguyệt Nghệ khẽ cười rồi nói.Du Song và Xương Nguyên Hạo đồng thời ngẩn ra.

Sư Nguyệt Nghệ luôn lãnh đạm, lúc này hai mắt lại lóng lánh quang mang, hắn nhìn chằm chằm vào Tiếu Ma Qua trong trận.Hai người nhìn nhau, đều có thể nhận ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.Thành chủ không nói bừa, lẽ nào tiểu giả hỏa này thực sự có gì đó đặc biệt?Trong lòng hai người đồng thời cảm thấy có chút mong đợi.Một lần nữa họ tập trung nhìn vào sân đấu, nhìn Tả Mạc đang một quyền nối tiếp một quyền đánh xuống mặt đất.“Ồ!”

Xương Nguyên Hạo dường như nhận ra gì đó.“A!”

Du Song nhịn không được kêu lên một tiếng.----------------------------Phấn khích, Tả Mạc điên cuồng đánh xuống mặt đất, hắn giống như không biết mệt, mỗi quyền đều dùng toàn bộ sức mạnh.

Mặt đất của sân khiêu chiến không ngừng run lên, ngay cả khách nhân đang quan khán cũng có thể cảm nhận rõ điều này.Hắn hoàn toàn quên đi Trầm Dục.Trong mắt hắn chỉ có khổng tước linh nhãn không ngừng bị đánh tan, không ngừng tái lập.Tốc độ của thái dương tinh loại trong người Tả Mạc đã đạt tới mức kinh người, nó tỏa ra từng sợi hấp dẫn lực, ba vầng mặt trời trên lưng cũng chậm rãi dẫn dắt biển lửa đang bạo ngược trong cơ thể.Trong đầu Tả Mạc hiện ra điều gì đó, từng chút một rõ ràng hơn.Tả Mạc đã sớm mất đi khả năng suy nghĩ, hắn hoàn toàn không để ý tới thứ kia.Vẫn một quyền nối tiếp một quyền!Nhưng trong vô thức, mỗi một quyền đều xảy ra những biến hóa vi diệu.Tốc độ Tả Mạc ra quyền cực nhanh, giống như bão táp cuồng phong, nhanh tới mức mắt người không theo kịp.Biến hóa rất nhỏ đó dưới tốc độ kinh người dần tích lại, chỉ trong nháy mắt người ta đã nhận ra biến hóa trong nắm tay hắn.Chương 605 : Khổng tước vương linh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTrầm Dục nhìn Tả Mạc đầy lạnh lùng.Vẻ mặt hắn không có chút biến hóa nào, khổng tước linh nhãn giới biến hóa vô cùng, nếu cậy mạnh thì không có bất cứ tác dụng gì.

Trong đôi mắt lạnh lẽo kia hiện lên chút trầm mê.Trong khổng tước linh nhãn giới, tất cả mọi thứ đều nắm ở trong tay, bản thân giống như ma thần viễn cổ đứng ở đỉnh cao nhìn xuống địch nhân như con kiến hôi, cảm giác này khiến người ta mê mẩn.Nhìn đối thủ như thằng ngu điên cuồng đập phá sàn đấu, Trầm Dục cười đầy khinh miệt.Hay là cho thêm mồi lửa?Trầm Dục nhếch mép cười đầy châm chọc, một lần nữa vung tay phải lên.Bỗng, hắn nhìn vào tay phải của Tả Mạc, nụ cười đọng lại trên môi.Kia...là cái gì?-----------------------------Tả Mạc cảm thấy cơ thể như đang trong cơn sóng dữ, nguyên nhân chính là biển lửa!

Thái dương tinh loại nho nhỏ dẫn dắt biển lửa bùng cháy, ba vầng mặt trời tựa như một bàn tay vô hình khiến biển lửa trở nên vô cùng sinh động!Trong đầu Tả Mạc hiện lên một hình ảnh mơ hồ, tựa như tiếng nỉ non.Điên cuồng và kích động khiến Tả Mạc không có chút do dự, tay phải vung lên, một quyền nện xuống!Ầm!Từng điểm hỏa tinh do nắm tay của hắn đập vào mặt đất tạo ra, phiêu phù trong không trung.Không ai chú ý tới những hạt hỏa tinh nhỏ bằng đầu kim này.Tả Mạc cũng không chú ý tới, biển lửa trong cơ thể đang bị dẫn dắt bùng cháy.

Khi hắn khua quyền liền cảm thấy vô cùng sung sướng, tựa như bất cứ thứ gì cũng có thể đánh nát!Một quyền lại một quyền!Từng điểm hỏa tinh bắn tung tóe, chúng trôi nổi trong không trung cách mặt đất mấy tấc, mặc cho sóng khí điên cuồng thổi, chúng vẫn đứng vững trong không trung, không chút nhúc nhích.Hỏa tinh càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người đều đã để ý thấy!Tả Mạc vẫn chưa để ý tới, ba vầng thái dương trên lưng hắn giống như sống lại, di chuyển với tốc độ rất chậm, những kim tuyển nối chúng lại với nhau đồng thời xảy ra biến hóa.Mỗi lần Tả Mạc khua quyền, liệt hỏa trụ như thứ gì đó rất nặng, tiến vào cánh tay phải hắn, tới chỗ cổ tay thì bị chặn lại.Tả Mạc không biết đây là kỹ xảo gì chỉ biết đột nhiên nó hiện lên trong óc hắn.Thái dương chùy!Đó là cái gì…Tả Mạc mơ màng không quản tới, y theo cách đó mà làm.Thần lực giống như đe sắt gặp phải liệt hỏa trụ liền nổ tung thành một khỏa hỏa tinh!Say rượu, Tả Mạc cảm thấy như vậy vẫn chưa thỏa mãn lắm, hắn nghĩ hết cách đem các loại lực lượng chồng lên nắm đấm của mình.Lưu ly thiên ba quyền!

Thần lực!

Giáp ly quyền!

Thái dương chùy!Mỗi một quyền đều nặng hơn!Ầm!Mặt đất run lên!Ầm!Mặt đất càng ngày càng rung mạnh hơn.Rất nhanh, tất cả bàn để trên mặt đất đều nhảy lên.

Đám mỹ phụ ở trên khán đài thét lên những tiếng chói tai, các nàng cảm giác khán đài có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!Không ai để ý tới tiếng thét chói tai của các mỹ phụ, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào trong trận, bọn họ nín thở không dám chớp mắt.Mặt đất càng ngày càng rung mạnh, mâm trên bàn rung lên leng keng.Nắm đấm của Tiếu Ma Qua nặng tới mức nào chứ!Để đảm bảo ngoài sân không bị chiến đấu ảnh hưởng, cấm chế được bố trí tầng tầng lớp lớp trên sân khiêu chiến.

Nhưng sân đấu rung động mãnh liệt thế này quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi nắm đấm của Tiếu Ma Qua nặng tới mức nào!-----------------------------“Sức mạnh thật kinh khủng!”

Du Song lẩm bẩm một mình, sắc mặt hắn hơi biến hóa: “Cậy mạnh như này chỉ sợ không kém tộc Thiết Sơn Tượng.”

Ánh mắt Sư Nguyệt Nghệ đầy thâm thúy, giọng nói có chút hoài niệm: “Gia sư đã từng nói qua, người có thể một lần uống hết mười vò mạnh bà tửu quỷ đều là người rất đặc biệt.”

“Người đặc biệt?”

Xương Nguyên Hạo lập tức nắm bắt được chỗ trọng yếu.“Gia sư không nói nhiều.”

Sư Nguyệt Nghệ lắc đầu: “Nhưng phương thuốc của mạnh bà quỷ tửu này ta chưa từng sửa đổi.

Ta cũng muốn biết người được gia sư ca tụng là đặc biệt sẽ tạo nên bất ngờ gì.”

Nói xong câu cuối, ngữ khí của hắn có chút mong đợi pha lẫn chút hưng phấn.Xương Nguyên Hạo hơi kinh ngạc, thành chủ luôn bình tĩnh thong dong tựa như tất cả đều có thể dự đoán được, đây là lần đầu tiên hắn thấy thành chủ biểu hiện như vậy.Du Song vẫn nhìn chằm chằm vào trong trận: “Giờ xem khổng tước linh nhãn giới của Trầm Dục tu luyện đến mức nào rồi, có thể kiên trì được không?”

Ba người ngậm miệng tập trung nhìn vào trận, mặt đất rung lên mãnh liệt.-----------------------------Sắc mặt Trầm Dục khẽ biến.Hắn giống như đang đi trên mặt trống, không ngừng có người đánh trống, mỗi phát đánh mặt đất đều rung lên, càng ngày càng rung mạnh.Khổng tước linh nhãn trên đất vẫn rất kiên định nhưng Trầm Dục có thể cảm nhận được rõ ràng nó đang không ngừng rung lên, nó đang dần trở nên bất ổn!Tên gia hỏa này rốt cuộc là loại quái thái nào?Hắn không dám tin vào mắt mình, đối phương ở trong khổng tước linh nhãn giới còn có thể phát huy được sức mạnh kinh khủng như vậy, tên giả hỏa này…Bên trong khổng tước linh giới, mỗi khổng tước linh nhãn đều là một vòng xoáy.

Tuy hắn mới tu luyện ra khổng tước linh nhãn được hai năm nhưng bên trong khổng tước linh nhãn giới của hắn, khổng tước linh nhãn đã đạt tới con số chín trăm chín mươi cái!Chín trăm chín mươi vòng xoáy đồng thời dây dưa, người thực lực hơi yếu sẽ bị xé rách.

Dù cho thân thể có cứng rắn nhưng dưới sức kéo của chín trăm chín mươi đạo khổng tước linh nhãn thì giống như côn trùng rơi vào mạng nhện, càng giãy dụa càng cuốn chặt!Khi địch nhân không thể động đậy được nữa thì Trầm Dục có thể nhẹ nhàng giết chết đối phương.Thế nhưng…Hắn đang nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, không biết vì sao trong lòng hắn cảm thấy run sợ.

Hắn biết rõ Tiếu Ma Qua có bị ảnh hưởng bởi khổng tước linh nhãn giới, trong nhát mắt khi Tiếu Ma Qua tiến vào khổng tước linh nhãn giới thân thể gã có chút trì trệ.Nhưng Tiếu Ma Qua trước mặt lại không hề biết mệt, nắm tay điên cuồng giống như cuồng phong bạo vũ, không ngừng đấm xuống đất!Hành động vô cùng ngu xuẩn của Tả Mạc lại khiến Trầm Dục cảm thấy nguy hiểm.Nhưng không thể ngồi chờ chết được!Trầm Dục từ trong mộng tỉnh lại, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.Hắn quyết định phải dùng tới chiêu kia!----------------------------Tả Mạc chưa từng vui sướng như thế, sức rượu dâng lên càng thêm phấn khích.

Khổng tước linh nhãn trước mặt hắn còn chưa kịp tái lập thì một lần nữa bị đánh tan, nắm tay Tả Mạc không ngừng nặng hơn, sức mạnh kinh khủng tràn ra tạo nên một trận sóng gợn sặc sỡ.Thật dễ chịu!Tả Mạc ngửa mặt lên trời cười như điên!Tần suất nhanh tới mức khiến người ta không thở được, trùng trùng điệp điệp liệt hỏa trong người Tả Mạc không ngừng kích động.

Hắn tựa như một người khát nước tới sắp chết, đang cố gắng tìm nước uống, hắn đã tìm ra cách khiến sức mạnh của nắm đấm càng ngày càng mạnh hơn.Lực lượng liệt hỏa va chạm càng ngày càng mãnh liệt, thần lực từ trong cơ thể chảy ra càng ngày càng nhiều!Ma văn trên tay phải Tả Mạc vô cùng chói mắt, chuyển động với tốc độ cao tạo ra từng đạo quang ngân!Dưới quang ngân chói mắt không ai chú ý tới những điểm hỏa tinh nhỏ đang phiêu phù trong không trung kia.Đúng vào lúc này, bỗng không tước linh nhãn dưới đất giống như bị nam châm thu hút, không ngừng tập trung về một điểm.Tả Mạc say lờ đờ mắt mông lung, động tác dừng lại, nhìn chằm chằm vào từng cái khổng tước linh nhãn dưới chân, hắn ngẩng đầu nhìn về phía khổng tước linh nhãn biến mất.Khổng tước linh nhãn trên mặt đất giống như nước chảy tập trung về phía Trầm Dục.Lúc này Trầm Dục hoàn toàn thay đổi, từng đạo khổng tước linh nhãn bò lên người hắn chìm vào trong ngũ sắc ma văn.

Vương miện khổng tước trên trán Trầm Dục giống như sống lại, cánh xòe ra, trong nháy mắt, nó mở cánh bao lấy đầu Trầm Dục, biến thành một chiếc mũ giáp tinh xảo, chỉ để lộ hai mắt Trầm Dục, trong tay hắn lúc này xuất hiện thêm một chiếc khổng tước linh vũ dài nửa thước!Tả Mạc nhớ mang máng đã cùng tên gia hỏa đối diện đánh cuộc thứ gì đó.Nhưng rốt cuộc là cược gì hắn không nhớ lắm.Nhưng, tiểu Mạc ca đã đánh cược thì sao có thể thua chứ?Tả Mạc liêu xiêu bước đi.-----------------------------Không ai dám coi thường tên thiếu niên uống đến ngất ngây con gà tây này, mỗi quyền vừa rồi của hắn như vẫn đang trùng trùng điệp điệp đánh vào lòng người.Nhưng khi biến hóa của Trầm Dục hiện ra trong mắt mọi người, nhất là chiếc khổng tước linh ngũ sắc xinh đẹp kia, trong đám đông bỗng vang lên tiếng thét kinh hãi.“Khổng tước vương linh!”

Ngay cả Du Song trên khán đài cũng không thể giữ được bình tĩnh, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vảo trong trận, vẻ mặt như vừa gặp quỷ vậy: “Tên giả hỏa này ngay cả khổng tước vương linh cũng đã tu luyện được, Trầm gia xuất hiện tên tiểu tử này thật khó lường!”

Khổng tước vương linh, đây là sát chiêu được trông cậy nhất của Trầm gia và cũng là một trong những sát chiêu lợi hại nhất trong các thế gia ở Bách Man cảnh.

Trong lịch sử Trầm gia, cao thủ chết bởi chiêu này nhiều vô số kể.Trầm gia gia tổ chỉ bằng một chiêu này đã giết chết bảy mươi chín tên tướng giai, danh chấn thiên hạ, sáng tạo ra Trầm gia.Khổng tước vương linh tuy uy lực rất lớn nhưng cũng rất khó để tu luyện được nó.

Trầm gia truyền thừa tới nay, tu luyện được khổng tước vương linh có thể đếm trên đầu ngón tay.

Muốn tu luyện được khổng tước vương linh thì phải có lý giải rất sâu đối với khổng tước linh nhãn giới.Khổng tước linh nhãn giới tu luyện vốn đã rất khó, mỗi đời hậu bối của Trầm gia có thể lĩnh ngộ được tuyệt đối không vượt quá một bàn tay.

Mà lĩnh ngộ được khổng tước vương linh càng ít hơn.Cho nên khi Du Song nhìn thấy chiếc khổng tước linh xinh đẹp trong tay Trầm Dục, hắn vô cùng kinh ngạc.“Chưa hoàn chỉnh.”

Xương Nguyên Hạo bỗng mở miệng.“Vậy là đủ rồi.”

Du Song khẽ thở dài: “Hắn mới tu luyện được bao lâu chứ, có thể tu luyện ra khổng tước vương linh chỉ sợ thiên phú đã không kém Trầm gia gia tổ.”

Xương Nguyên Hạo trầm mặc, Du Song nói vậy không sai.Thiên phú của Trầm Dục cực tốt, tốt đến rợn người.Mắt hắn chuyển hướng nhìn về thiếu niên đang liêu xiêu bước đi với vẻ mặt lờ đờ say rượu.

Trong lòng hắn thầm tiếc, thiếu niên này thiên phú cũng kinh người chỉ tiếc gặp phải Trầm Dục là thiên tài trăm năm khó gặp.Thực sự quá đáng tiếc.Đang âm thầm tiếc ánh mắt Xương Nguyên Hạo bỗng nhìn xuống dưới chân Tả Mạc, mắt trợn trừng.Đó là…Một đoàn đốm nhỏ điểm điểm hỏa tinh phiêu phù dưới chân Tả Mạc, vô cùng yên tĩnh.Chương 606 : Thiên Phản Tinh Mạch Luân .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTrầm Dục nhìn đối phương, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, không biết vì sao, khổng tước vương linh trong tay hắn không gì không phá nổi vậy mà không thể khiến hắn cảm thấy chút an toàn nào.

Gia hỏa trước mặt ngay cả đứng cũng không vững, liêu xiêu không có bất cứ khí chất nào của cao thủ tựa như tửu quỷ đâu cũng có thể thấy.Nhưng tửu quỷ như vậy lại khiến hắn cảm nhận được sự sợ hãi.Hắn không biết vì sao, là do quyền sau nặng hơn quyền trước kia?

Hay là vẻ mê dại ngửa mặt cười như điên của Tiếu Ma Qua?Rất nhanh ánh mắt Trầm Dục bình thường trở lại, sức mạnh cường đại mà khổng tước vương linh truyền tới tay khiến cảm giác sợ hãi vừa mới xuất hiện liền biến mất không còn tăm hơi.Hắn khẽ cười một tiếng, sự hoảng sợ kia thật không có căn cứ, đối phương phải sợ hãi chính mình mới đúng.Biểu hiện của Tiếu Ma Qua vừa rồi khẳng định đã làm mọi người chấn kinh, nhưng đây không phải điều mình muốn sao?

Đối thủ càng mạnh thì khi ngã xuống dưới khổng tước vương linh của mình sẽ khiến truyền kì càng thêm sống động.Đây chính vị thiên tài có thể dẫn động Tinh Di Sa Dã đó!Nhưng tất cả sắp kết thúc rồi!Trong lòng Trầm Dục mặc niệm, ánh mắt lạnh đi, tay phải vung lên.Khổng tước vương linh hóa thành một đạo vương thải lưu quang đánh về phía Tả Mạc cách đó không xa!----------------------------Tả Mạc lộ vẻ thống khổ.Trọng quyền liên tục khiến liệt hỏa trong người hắn như bị đập mạnh, mỗi lần đập mạnh liệt hỏa lại kích động.

Chẳng qua nó bị sức mạnh của thái dương tinh loại và thập ô thiên nghi áp chế nên vẫn chưa kích động tới cực hạn thôi.Lúc khua quyền không cảm thấy nhưng khi dừng lại, biển lửa kia lại nổ tung, hóa thành vô số tế lưu thẩm thấu khắp cơ thể Tả Mạc.Trong nháy mắt, Tả Mạc cảm thấy đầu ong ong, vốn đầu óc đã không sáng suốt gì giờ trở nên trống rỗng.Đồng thời điểm, ba mặt trời vẫn luôn chậm rãi di chuyển trên lưng hắn bỗng dừng lại.Ma văn thái dương ở ngực sáng rực lên, dọc theo kim tuyến nhanh chóng lan tràn về ba mặt trời phía sau!Bốn mặt trời đột nhiên phát ra quang mang chói mắt.Đám hỏa tinh dưới chân Tả Mạc đột nhiên sáng rực lên, chúng giống như những ngôi sao.

Bỗng, chúng tựa như bị nam châm thu hút mà xoay quanh tay phải của Tả Mạc.Tê!Một tiếng động rất nhỏ vang lên.Trong nháy mắt, thái dương ở lòng bàn tay phải đột nhiên tỏa ra quang mang vô cùng chói mắt.

Vầng mặt trời thứ năm của thập ô thiên nghi đã khởi động!Ầm!Không ai ngờ tới, vốn vầng mặt trời thứ năm chẳng khác gì lắm so với bốn vầng mặt trời kia lại có thể tạo ra vô số kinh ngạc cho mọi người.Vị trí của nó quá mẫn cảm, tay phải của Tả Mạc, đây chính là nơi có vòng xoáy!Vô số sức mạnh cuồng bạo điên cuồng tràn ra từ thái dương ở tay phải của Tả Mạc.

Trong chớp mắt, thái dương ở tay phải như sắp nổ tung.

Trong những lực lượng này còn có cả thần lực.Bỗng, quang mang của nó trở nên ảm đạm, một khí tức khác hẳn với các thái dương khác xuất hiện ở tay phải Tả Mạc.Bên cạnh hoa văn thái dương này lại xuất hiện rất nhiều đốm nhỏ, giống như hình ngôi sao vậy.Những điểm hỏa tinh kia giống như những ngôi sao màu đỏ không ngừng xoay quanh thái dương.Dưới chân Tả Mạc bỗng xuất hiện một vệt sáng màu đỏ đậm, ngoan cường chống cự lại hắc ám.“Giới!”

Trong đám đông vang lên một tiếng thét đầy kinh hãi.Tiếng thét này khiến Tả Mạc giật mình, cảm giác say trong vô thức biến mất, tầm mắt bỗng trở nên rõ ràng.Vì vậy hắn có thể nhìn thấy một đạo ngũ thải quang mang đang bay tới trước mặt.Trong nháy mắt, cảm giác cực kì nguy hiểm khiến lông khắp người hắn dựng đứng lên!Không chút nghĩ ngợi, tay phải hắn vung lên.Những điểm hỏa tinh đang xoay quanh tay phải hắn lao về phía đạo lưu quang kia.----------------------------Sư Nguyệt Nghệ đột nhiên đứng dậy, hắn nhìn vào những điểm hỏa tinh kia, trên mặt hiện lên vẻ kích động.Lúc này không ai chú ý tới hắn, mọi người đều đang tập trung vào trận đấu.

Trong lòng bọn họ có dự cảm, lần này tất sẽ có một người ngã xuống!Tốc độ của điểm (viên) hỏa tinh kia không nhanh, trước mặt khổng tước vương linh tựa tia chớp kia thì giống như rùa bò.Một đầu của khổng tước vương linh tiến vào trong hỏa tinh.Một cảnh tượng hiện ra khiến người ta mắt trợn tròn mồm há hốc!Trong nháy mắt khi khổng tước vương linh không gì không phá được tiếp xúc với hỏa tinh tốc độ liền chậm lại, khi nó đâm vào được một nửa thì tốc độ chậm như ốc sên.Tư!Mũi nhọn của khổng tước linh bỗng bốc cháy, ngọn lửa nhanh chóng lan ra khắp khổng tước vương linh!Hô!Trong nháy mắt khổng tước vương linh biến thành một đống tro tràn.Ngay khi mũi nhọn của khổng tước vương linh bốc cháy thì Trầm Dục đứng đó không trợn tròn mắt nhìn, như bị sét đánh không chút nhúc nhích, ngây ra như phỗng.Không ai chú ý tới, một nhóm lửa bỗng xuất hiện dưới chân hắn.Khi Trầm Dục chú ý tới thì ngọn lửa này bỗng tăng vọt, trong nháy mắt nuốt chửng hẳn.

Tiếng kêu thảm thiết từ trong hỏa diễm truyền ra.“A…”

Tiếng kêu thảm thiết khiến người ta sởn tóc gáy thôi không vang lên nữa, hỏa diễm nhanh chóng biến mất, ở chỗ đó không còn thứ gì nữa.Điểm hỏa tinh kia bay ngược trở về, một lần xoay quanh tay phải Tả Mạc.

Chúng nó dần thay đổi hình dạng, trong nháy mắt, chúng nó tựa như một chiếc vòng tay màu đỏ quấn quanh cổ tay Tả Mạc.

Chúng chậm rãi chuyển động quanh cổ tay hắn, nếu như nhìn kĩ sẽ phát hiện ra chúng giống như một dải ngân hà màu đỏ.Biến hóa cực nhanh, chỉ trong sát na, toàn bộ tình thế nghịch chuyển, Trầm Dục tan thành tro bụi.Toàn trường yên lặng.-----------------------------Trên khán đài, Sư Nguyệt Nghệ tỏ vẻ không tin, lẩm bẩm nói: “Thiên phản tinh mạch luân…

Thiên phản tinh mạch luân…”

Xương Nguyên Hạo nghe vậy thì cả người cứng đờ, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Không phải hắn tu luyện thập ô thiên nghi sao?

Sao có thể tu luyện được thiên phản tinh mạch luân?”

“Thiên phản tinh mạch luân?

Sao có thể được!”

Du Song đang khiếp sợ dần bĩnh tĩnh lại: “Đó là sát chiêu chỉ có ma thể loại tinh thần mới có thể tu luyện ra được!””Ta cũng không biết vì sao.”

Rất nhanh Sư Nguyệt Nghệ liền bình tĩnh lại, lắc đầu nói: “Theo lẽ thường mà nói, thập ô thiên nghi tuyệt đối không thể tu luyện ra thiên phản tinh mạch luân, nhưng kia đích thực là thiên phản tinh mạch luân.

Thiên phản tinh mạch luân của hắn không giống thiên phản tinh mạch luân bình thường.

Ngôi sao của hắn có màu đỏ, rõ ràng là thuộc tính hỏa, hẳn có liên quan tới việc hắn tu luyên thập ô thiên nghi.”

“Không có khả năng!

Không có khả năng!”

Du Song lắc đầu quầy quậy: “Thập ô thiên nghi sao có thể tu luyện được thiên phản tinh mạch luân chứ?

Này thật quá sai lâẦm!”

Nếu đây không phải thành chủ hắn đã sớm mỉa mai đá đểu rồi.“Hắn dẫn động Tinh Di Sa Dã.”

Xương Nguyên Hạo bỗng nói.“Chẳng lẽ thực sự là thiên phản tinh mạch luân?”

Du Song nhìn chằm chằm vào vòng tay màu đỏ ở cổ tay Tả Mạc, không biết đang nghĩ gì.------------------------------Tả Mạc dần tỉnh táo lại, cấm chế trên sân khiêu chiến đã được thu hồi.

Lam Dung hưng phấn nhảy vào sân, một tay ôm vai Tả Mạc kích động nói năng lộn xộn: “Huynh đệ thật quá lợi hại!

Quá lợi hại!

Ngay cả khổng tước vương linh cũng có thể phá được, thật quá lợi hại!”

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tả Mạc đầy kính nể.Bất cứ ai có thể phá được khổng tước vương linh đều đáng được họ kính trọng.Tả Mạc ngơ ngơ, vừa rồi say rượu hắn không nhớ gì cả.

Lam Dung thân cận khiến hắn cảm thấy hơi giật mình nhưng không đẩy đối phương ra, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?

Xảy ra chuyện gì?

Tại sao ta không nhớ gì vậy?”

Lam Dung ngẩn ngơ, trừng mặt nhìn Tả Mạc một lúc lâu.

Thấy hắn không giống như đang giả vờ, lúc này mới vội vàng kể lại những gì đã phát sinh.Kể đến đoạn hung hiểm thì Lam Dung hoa chân múa tay vui sướng còn hơn cả Tả Mạc.Tả Mạc hơi giật mình, hắn hoàn toàn không nhớ gì, bản thân lại có thể giết chết Trầm Dục!

Đối phương đã lĩnh ngộ được giới, còn khổng tước vương linh là thứ gì đó, nghe qua thì có vẻ lợi hại lắm.Hắn chú ý tới vòng tay đỏ đậm ở cổ tay, hơi sửng sốt, tâm thần liền động, nhất thời một cảm giác không thể diễn tả bằng lời truyền tới.“Ồ ồ ồ!

Cao hứng nên choáng à?”

Lam Dung thấy Tả Mạc đờ ra vội vàng hỏi.Tả Mạc bình thường trở lại biết rõ đây không phải chỗ để tra xét, ổn định tâm thần nhìn quanh rồi hỏi: “Thiên Long huynh đâu rồi?”

Sau trận đánh này giao tình giữa mọi người có sự khác biệt.“Tửu lượng của huynh ấy không tốt bằng ngươi, sớm đã không biết đang nằm vật ra ở ngóc ngách nào rồi.

Ngươi thực là dũng mãnh à, tới tận bây giờ ta vẫn chưa gặp người nào có thể uống nhiều mạnh bà quỷ tửu như vậy mà vẫn có thể giết được Trầm Dục, biến thái!

Quá biến thái!”

Lam Dung rung đùi đắc ý nói.Bỗng, một giọng nói vang lên từ đằng sau.“Ngươi thắng rồi!

Ba ngày sau ta sẽ tới tìm ngươi, cùng ở với ngươi một ngày.”

Tả Mạc xoay người nhìn lại, đó là một khuôn mặt mỹ lệ gợ cảm pha lẫn chút lười nhác, đôi mắt đẹp biết nói nhìn Tả Mạc từ trên xuống dưới đầy hiếu kì.(từ ngoài vào trong )Hà công chúa!Thần kinh Tả Mạc đột nhiên trở nên khẩn trương, đây không phải mục tiêu của mình sao?Hắn cố kiềm nén không động thủ, tươi cười nói: “Công chúa thực sự là người thủ tín!

Được!

Ba ngày sau, ta chờ công chúa!”

Hà công chúa cười tự nhiên như hoa nở, nhất thời xung quanh trở nên sáng sủa hơn nhiều.

Bốn phía vang lên những tiếng nuốt nước miếng ừng ực, bầu không khí trở nên thoáng đãng hơn.“Phần thưởng này ngươi đáng được nhận!”

Dứt lời, Hà công chúa xoay người rời đi.“Đúng là vưu vật!”

Lam Dung nhìn bóng lưng Hà công chúa nhịn không được khen nhưng rất nhanh hắn liền tặc lưỡi, chọc chọc Tả Mạc: “Hắc hắc, có thấy ba ngày này quá gian nan không?”

Tả Mạc nhất thời cười khổ, Lam Dung hiện giờ hơi quá phận rồi.

Nhưng hắn cảm thấy không tồi lắm.Hắn rất phối hợp nói: “Ba ngày, rất nhanh thôi.”

Lam Dung bỗng nghiêm túc hạ giọng nói với Tả Mạc: “Ngươi phải cẩn thận, mặc dù ngươi khiêu chiến đánh bại Trầm Dục, dù tình hay lý người khác cũng không nói được.

Nhưng Trầm Dục ở Trầm gia cực kì được coi trọng, Trầm gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.

Cẩn thận họ ám sát ngươi.”

Tả Mạc cảm kích vỗ vai đối phương: “Yên tâm, ta sẽ cẩn thận.”

Cứu Tiểu Qua và Lý Anh Phượng xong, bản thân đã sớm mất dạng sao có thể dừng lại ở thành Thái An chứ?Nhưng lời nhắc nhở chân thành của Lam Dung vẫn được Tả Mạc ghi nhận.Bỗng Tả Mạc chú ý tới mấy người đang đi về phía họ.Chương 607 : Đặc biệt .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Chúc mừng chúc mừng!

Sau trận này Tiếu Ma Qua tiểu huynh đệ đã bước vào cảnh giới mới, thật đáng mừng.”

Người nói là kẻ mà Tả Mạc không biết, hắn định giả vờ giả vịt khiêm tốn thì thấy Lam Dung ở bên cung kính hành lễ nói: “Lam Dung ra mắt thành chủ!”

Thành chủ?

Sư Nguyệt Nghệ?Cảm nhận lướt qua của Tả Mạc là lão đầu này rất bình thường, nhất thời có thêm mấy thứ như rất có học vấn, cảm giác cao thâm khó lường.

Quả nhiên người có danh như cây có bóng, đối với loại người học thức thâm sâu này Tả Mạc rất bội phục, khiên tốm nói: “Thành chủ quá khen!”

Sư Nguyệt Nghệ mỉm cười, nếp nhăn hơi mờ trên mặt có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn nhìn Lam Dung ôn hòa nói: “Ngươi là hài tử của Lam gia à, không tồi, rất có tố chất trụ cột.”

Hắn quay sang nhìn về phía Tả Mạc, giới thiệu nói: “Ta xin phép giới thiệu với tiểu huynh đệ hai người này.”

“Xương Nguyên Hạo.”

Từ trong hư ảnh vang lên một giọng nói nặng nề.“Tại hạ Du Song.”

Trên mặt Du Song nở nụ cười, hăn hơi khom người, ôn văn nho nhã.Không cần Lam Dung giới thiệu Tả Mạc cũng biết hai kẻ này là ai, đệ nhất đệ nhị ma bảng Thái An!

Tuy tiểm Mạc ca rất có lòng tin vào bản thân nhưng hai tên đầu sỏ đi cùng nhau thế này vẫn khiến hắn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Hắn thi lễ với hai người: “Ta là Tiếu Ma Qua!

Thỉnh hai vị chiếu cố nhiều hơn!”

Lam Dung đứng bên kích động không nói nên lời, ông trời thật có mắt, thành chủ mở tiệc hắn tham gia không biết bao nhiêu lần nhưng đây là lần đầu tiên hắn trông thấy ba vị đầu sỏ này.

Nhất là còn được thành chủ khích lệ, hắn cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.Sư Nguyệt Nghệ mỉm cười với Lam Dung: “Thật xấu hổ, chúng ta tới tìm Tiếu tiểu huynh đệ có chút vệc, xin lỗi không tiếp chuyện ngươi được!”

Lam Dung như tỉnh lại từ trong mộng, lập tức phản ứng lại, thức thời biết điều nói: “Vãn bối cũng đang định đi tìm huynh trưởng!

Thành chủ tái kiến, hai vị tiền bối tái kiến!”

Hắn cung kính thi lễ rồi sau đó rời đi.Có chuyện muốn nói với mình?

Tả Mạc đầy nghi hoặc, đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt ba người này, làm gì có chuyện để trò chứ?Sư Nguyệt Nghệ không nói rõ, đưa tay ra: “Tiểu huynh đệ, chúng ta đi qua bên kia.”

“Được!”

Bốn người đi tới một gian phòng yên tĩnh, vừa tiến vào phòng, tiếng ồn ào bên ngoài liền biến mất.

Tả Mạc nhận ra gian phòng này đã bố trí cấm chế để phòng ngừa người khác nghe trộm.“Không ngờ tiểu huynh đệ lại có thể tu luyện ra thiên phản tinh mạch luân.”

Sư Nguyệt Nghệ là người bắt đầu câu chuyện, lời đầu tiên hắn nói đã gây được sự chú ý của Tả Mac.“Thiên phản tinh mạch luân?

Cái này sao?”

Tả Mạc đưa cổ tay phải lên nhìn chiếc vòng tay màu đỏ đang chậm rãi chuyển động xung quanh cổ tay hắn.“Không sai.”

Sư Nguyệt Nghệ liếc mắt nhìn Tả Mạc: “Xem ra tiểu huynh đệ cũng không giải thích được.”

“Vâng, mong thành chủ giải thích dùm.”

Tả Mạc thành thật nói.Sư Nguyệt Nghệ mỉm cười: “Thiên phản tinh mạch luân là một sát chiêu, nhưng loại sát chiêu này đa số ma thể loại tinh thần mới có thể lĩnh ngộ và tu luyện ra được.”

“Ma thể loại tinh thần?”

Tả Mạc lắc đầu: “Ta tu luyện là thập ô thiên nghi mà.”

Sư Nguyệt Nghệ gật đầu nói: “Đây là chỗ đặc biệt của tiểu huynh đệ.

Tiểu huynh đệ tu luyện ma thể thập ô thiên nghi xếp thứ ba trong tướng giai, hơn nữa ta để ý thấy tiểu huynh đệ đã lĩnh ngộ được giới mặc dù chưa thành hình nhưng nhìn qua màu đỏ đậm của nó thì nếu không lầm, tiểu huynh đệ đã đi đến ngưỡng của của thập ô thiên giới.”

“Ta đã đến ngưỡng cửa của giới?”

Giờ đến lượt tả Mạc kinh ngạc, tầm thần hắn vừa động thì mấy vầng thái dương đột nhiên tỏa ra một loại lực lượng cổ quái, dưới chân hắn xuất hiện vòng sáng hơn thước màu đỏ đậm.“Quả nhiên là thập ô thiên giới!”

Du Song nhịn không được hô lên: “Không hổ là tướng giai đệ nhất giới, tuy còn chưa thành hình nhưng khí phách mãnh liệt vẫn khiến người ta kinh hãi.”

Trong lời nói của hắn tràn ngập sự ước ao.Tả Mạc càng ngày càng không hiểu vì sao, nhưng hắn biết rõ đối phương tìm hắn vậy tất sẽ giải thích nguyên do trong đó.Quả nhiên, Sư Nguyệt Nghệ nói tiếp: “Tình huống của tiểu huynh đệ là lần đầu tiên ta thấy.

Tiểu huynh đệ rõ ràng tu luyện ma thể thập ô thiên nghi, lĩnh ngộ ra thập ô thiên giới, sao lại có thể luyện thành thiên phản tinh mạch luân được?”

“Ma thể loại tinh thần?

Trước kia ngươi tu luyện ma thể nào?”

Du Song không kìm được hỏi.“Đại nhật ma thể.”

Tả Mạc nói.“Giáo giai bài danh đệ nhị!”

Du Song nhịn không được nói: “Đều là ma thể lợi hại, còn trước đó thì sao?”

“Ngọc thiết đầu.”

Ngay cả Sư Nguyệt Nghệ cũng có chút kinh ngạc, nhìn Du Song rồi nhìn Tả Mạc như nhìn một con quái vật: “Úy giai bài danh đệ ngũ, ngươi không phải là người của gia tộc cổ xưa nào chứ?”

“Không biết.”

Tả Mạc cười khổ: “Ta đối với thân thế mình hoàn toàn không biết gì cả.”

Trên mặt Sư Nguyệt Nghệ và Du Song đồng thời lộ ra dị sắc nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.“Còn có một tình huống khác.”

Xương Nguyên Hạo từ trong hư ảnh bỗng mở miệng.Ba người tập trung nhìn vào hắn.“Yêu thuật tu luyện đến cảnh giới nhất định cũng có thể tu luyện được thiên phản tinh mạch luân.”

Lời này của Xương Nguyên Hạo thật kinh người.Du Song sửng sốt, vỗ đầu nói: “Thế nào lại quên món này nhỉ!

Tinh chủ yêu, tinh lực là một trong những lực lượng mà yêu thích nhất, yêu tu luyện ra thiên phản tinh mạch luân chỉ sợ còn nhiều hơn ma ta.

Ồ, ta nhớ rồi, ngươi cũng biết yêu thuật mà.”

“Biết một chút.”

Tả Mạc gật đầu nói, trong lúc đối chiến với Miêu Quan hắn đã dùng qua yêu thuật nên có thể thản nhiên thừa nhận.Nhất thời ánh mắt ba người nhìn hắn có chút quái dị.“Nhìn ra nguyên nhân rồi.”

Sư Nguyệt Nghệ gật đầu nói: “Từ xưa yêu ma đồng tu đều có nhưng có thể đồng thời tu luyện thiên phản tinh mạch luân và thập ô thiên giới thì chưa từng nghe nói qua.

Quả nhiên gia sư nói đúng, người có thể uống mười vò mạnh bà quỷ tửu thì đều là người đặc biệt, quả nhiên rất đặc biệt.”

“Yêu thuật giới của ngươi là gì?”

Du Song hiếu kì hỏi.“Yêu thuật giới?

Ta không có.”

Tả Mạc lắc đầu.“Chưa lĩnh ngộ ra yêu thuật giới mà có thể lĩnh ngộ được sát chiêu, này…

Này thật quá…”

Du Song không biết nên nói gì nữa.Sư Nguyệt Nghệ nhìn thấy lòng tin của gã bị đả kích liền an ủi: “Thiên triền ti của ngươi nếu đại viên mãn nhất định có thể đột phá bình cảnh tấn chức soái giai mà.”

Du Song quay người khinh bỉ tức giận nói: “Thập ô thiên giới là thiên địch của ta đó.”

“Thập ô thiên giới là thiên địch của tất cả.”

Sư Nguyệt Nghệ rất hiểu an ủi: “Ngươi nhìn Nguyên Hạo kìa, hắn so với ngươi còn thảm hơn, hoàn toàn bị khắc chế.”

Hư ảnh nghe vậy thì cả người cứng đờ.Nhất thời sắc mặt Du Song chuyển từ tối sang sáng, vỗ tay cười nói: “Ha ha!

Không sai, dù sao thì ai đánh với hắn cũng là kẻ đó không may.”

Tả Mạc nghe được câu chuyện của Sư Nguyệt Nghệ và Du Song thì cảm thấy vô cùng lo sợ, hắn lo đối phương vạn nhất điên lên, bóp chết mình từ trong nôi thì xong rồi.

Trước mắt hai lão ma này tên Trầm Dục kia không thể so sánh được, huống hồ đến giờ Tả Mạc vẫn còn chưa hiểu tại sao mình có thể đánh bại đối phương.Sư Nguyệt Nghệ nhìn thấy Tả Mạc không được tự nhiên thì cười ha hả nói: “Ta thấy tiểu huynh đệ cũng không có tâm tư, vừa mới đột phá thì nên củng cố mới phải.

Tiểu huynh đệ tùy ý, mấy ngày sau chúng ta lại gặp mặt.”

Tả Mạ nghe vậy thì như được đại xá, vội vàng rời đi.Khi bóng lưng Tả Mạc rời xa, trong phòng một lần nữa trở nên yên lặng.“Thân thế của hắn không đơn giản.”

Người nói chính là Xương Nguyên Hạo.“Con người cũng không tồi.”

Du Song cười nói: “Một tên tiểu tử không tồi, chỉ hi vọng đừng bị Hà công chúa bắt cóc mất.”

Sư Nguyệt Nghệ lắc đầu nói: “Tiểu Hà lần này chỉ sợ gặp khó khăn rồi.”

“Sao thế?

Tiểu tử này mà muốn chống đỡ mị lực của Hà công chúa sao?

Không dễ thế đâu.”

Du Song nhún vai nói.“Thập ô thiên giới đã bao lâu không xuất hiện rồi?”

Sư Nguyệt Nghệ đột nhiên hỏi.“Rất lâu rồi.”

Du Song không xác định nổi, nghĩ tới lời nói của Tả Mạc hắn không khỏi líu lưỡi: “Ngọc thiết đầu, đại nhật, thập ô thiên nghi, đây tuyệt đối là con đường tấn chức cao cấp nhất!

Nói ra sẽ khiến bao kẻ phải đỏ mắt chứ!

Ngay cả ta cũng thèm thuồng, người so với người thực sự muốn tức chết!”

Sư Nguyệt Nghệ không thèm nhìn Du Song lảm nhảm, hắn đang suy nghĩ.“Có gì không đúng sao?”

Xương Nguyên Hạo đột nhiên hỏi.Sư Nguyệt Nghệ chậm rãi nói: “Ta đang suy nghĩ, câu nói kia của gia sư, hai từ ‘đặc biệt’ có đúng chỉ cái này hay không.”

“Chắc chắn là nó!”

Du Song chắc nịch nói: “Này nếu không đặc biệt thì chẳng còn thứ gì được gọi là đặc biệt nữa.

Tiểu tử này tuyệt đối là quái thai trong quái thai, biến thái trong biến thái mà ta từng gặp!” (đam mỹ trong đam mỹ )Sư Nguyệt Nghệ trầm ngâm nói: “Ta luôn kiên trì ủ chế mạnh bà quỷ tửu kì thực chính bởi những lời này của gia sư.

Trong ấn tượng của ta, gia sư cực ít dùng hai từ đặc biệt này để hình dung một con người.

Dường như mỗi lời nói của gia sư đều có ẩn chưa thâm ý, mấy năm nay ta vẫn nghĩ xem ‘đặc biệt’ trong lời gia sư nói rốt cuộc là chỉ điều gì.”

Lời này của Sư Nguyệt Nghệ khiến Du Song trầm mặc, trong lòng mỗi người ở thành Thái An Sư Tử Minh chính là ma thần không gì không làm được.“Dù sao thời gian cũng chưa tới, cứ nhìn đã.”

Du Song nói.Sư Nguyệt Nghệ gật đầu, trong giây lát ba người đều rơi vào trầm mặc.-----------------------------“Bồ, thiên phản tinh mạch luân là cái gì?”

Đi trên đường Tả Mạc không nhịn được hỏi.“Đúng là thiên phản tinh mạch luân.”

Sắc mặt Bồ yêu hơi trầm trọng: “Nhưng thiên phản tinh mạch luân của người cùng thiên phản tinh mạch luân bình thường có chút khác biệt, bên trong đó còn có thái dương thần lực.”

Ngay lập tức hắn nhắc nhở: “Ngươi phải dành nhiều thời gian tu luyện yêu thuật cho tốt.

Ngay cả yêu thuật giới cũng không có, uy lực của thiên phản tinh mạch luân ngươi không thể phát huy được bao nhiêu.”

Lúc này Vệ mới mở miệng: “A Tả à, thập ô thiên giới vừa mới đi đến ngưỡng cửa, không nên bỏ bê.

Đây chính là tướng giai đệ nhất giới, không phải cái thiên phản tinh mạch luân có thể so sánh được.”

Bồ yêu nghe thấy thì cười lạnh nói: “Ngu dốt!

Tưởng thập ô thiên giới là vô địch thiên hạ sao?

Thiên phản tinh mạch luân biến hóa vô cùng, hơn nữa còn ẩn chứa thần lực, thập ô thiên giới cũng chưa chắc đã là đối thủ.”

Vệ không nổi giận cười mị mị nói: “Không có thứ gì vô địch thiên hạ nhưng tướng giai đệ nhất cũng không phải là do ta phong.”

Tả Mạc nhìn hai người tranh cãi với nhau thì bất đắc dĩ nói: “Các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy kì quái sao?

Ta tu luyện thập ô thiên nghi đột nhiên lại luyện ra thiên phản tinh mạch luân là sao?”

“Quá kì quái sao?”

Bồ yêu hỏi lại.“Không tệ.”

Mặt Vệ đầy vẻ đương nhiên.Tả Mạc không nói gì.Chương 608 : Đằng sau tin tức .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc không biết buổi tiệc rượu kia có ảnh hưởng gì đối với toàn bộ thành Thái An.

Hắn vừa về nhà đã lập tức ổn định tinh thần, suy nghĩ cẩn thận về việc mình mới đột phá thập ô thiên giới và thiên phản tinh mạch luân.Bây giờ thập ô thiên nghi ma thể của hắn đã có năm vầng mặt trời phát sáng, nói cách khác, có một nửa số mặt trời đã phát sáng.

Trừ điều đó ra thì đạt được biến hóa thứ hai của thập ô thiên nghi là thái dương chùy cũng là thu hoạch ngoài ý muốn.

Nhưng khiến Tả Mạc bị thu hút ngoài thập ô thiên giới còn có thiên phản tinh mạch luân.Thập ô thiên giới được xưng là tướng giai đệ nhất giới, bá đạo vô song, nếu như có thể lĩnh ngộ thì đồng nghĩa với việc Tả Mạc đã có thể đứng đầu tướng giai.

Nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra điều này không hề đơn giả như vậy.

Bây giờ hắn mới chỉ bước tới ngưỡng cửa của giới, giới của hắn vẫn chưa thành hình.Con đường phải đi còn rất dài nhưng đại khái Tả Mạc đã hiểu ra giới là cái gì.

Giữa năm vầng mặt trời tồn tại một loại lực lượng huyền diệu, loại lực lượng này tạo thành hình dáng một giới cơ bản.Những lực lượng này giống như loạn lưu, cần từ từ ổn định.

Chỉ cần khiến chúng trở nên thuần phục thì giới mới có thể trở nên hoàn mỹ.Là một cái cối rèn công phu, không có đường tắt để đi.Tả Mạc khá kinh ngạc với thiên phản tinh mạch luân, về đến nhà hắn mới cẩn thận suy nghĩ và phát hiện ra những khỏa hỏa tinh này là do thần lực cấu tạo thành!Kết cấu của nó vô cùng kì lạ và phức tạp, vốn Tả Mạc muốn nhìn kĩ một cái nhưng tâm thần vừa mới chìm vào liền cảm giác thấy đầu choáng mắt hoa.

Hắn lập tức hiểu ra thứ này vượt quá cảnh giới hiện tại của hắn.Tả Mạc biết những điểm hỏa tinh này rất lợi hại, không phải bởi vì đó là thiên phản tinh mạch luân mà bởi vì chúng nó là thần lực.Nhìn qua cái này giống như một loại thủ pháp vận dụng thần lực.Hiểu biết của hắn về thần lực quá ít, định hỏi Tằng Liên Nhi chút thì toàn quên đi mất.Về phần thiên phản tinh mạch luân Tả Mạc ném nó lại phía sau, mình có thời gian để tu luyện yêu thuật sao?

Dù gì thì trước mắt vẫn không có!Cho nên Tả Mạc chống lại yêu cầu của Bồ yêu, chuyên tâm ổn định thập ô thiên giới vừa mới thành hình.Sau đó hắn liền nghĩ tới việc ba ngày sau gặp mặt Hà công chúa, nên làm thế nào mới có thể moi được tin tức về Tiểu Quả và Lý Anh Phượng.Không biết vì sao, nữ nhân kia khiến hắn cảm thấy không dễ chọc vào.-----------------------------“Ngươi cảm thấy Tiếu Ma Qua thế nào?”

Tín công chúa đột nhiên hỏi.“Lực lượng của hắn rất kì quái.”

Tiếng nói của trọng giáp hộ vệ phát ra từ bên trong lớp áo giáp dày.“Rất kì quái?”

Tín công chúa không hiểu.“Ừ.”

Trọng giáp hộ vệ tiếc chữ như vàng.Tín công chúa hơi cau mày, cho dù đang phiền não nhưng Tín công chúa vẫn toát ra vẻ đoan trang ưu nhã, tay nàng vô thức bấu vào mặt bàn: “Nói như vậy, hắn là một nhân tuyển rất tốt.”

Trọng giáp hộ vệ trầm mặc không nói.Một lát sau, Tín công chúa đưa ra quyết định: “Người đâu!”

Một gã người hầu từ bên ngoài đẩy cửa đi vào: “Công chúa!”

“Phái người đưa thiệp mời cho Tiếu Ma Qua tiên sỉnh, mời hắn tham dự tiệc tối, thời gian là bốn ngày sau.”

Tín công chúa bình thản nói.“Vâng.”

Người hầu tuân mệnh rời đi.Tín công chúa bỗng cười nói: “A Hà không thể nói gì ta được rồi.”

Trọng giáp hộ vệ trầm mặc không nói.Tín công chúa xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.----------------------------“Chu gia gia, chúng ta có nên mời Tiếu Ma Qua không?”

Uyển công chúa mở to mắt, hiếu kì hỏi.“Có chứ.”

Chu Khả mỉm cười nói: “Tiền đồ sau này của hắn là không thể hạn lượng, nhân tài như vậy nếu bỏ qua thì thật đáng tiếc.

Hơn nữa….”

Lão bỗng ngừng nói.“Ồ.”

Uyển công chúa câu hiểu câu không gật đầu, nàng nghiêng đầu hỏi: “Chúng ta mời hắn tới đây làm gì nhỉ?”

“Ăn bữa cơm là được rồi.”

Chu Khả cười nói.“Hà tỷ tỷ có trách chúng ta không?”

Uyển công chúa có chút lo lắng.Chu Khả cười nói: “Hà tỷ tỷ của ngươi lợi hại thế nào chứ.

Nhưng sai lầm lớn nhất của nàng chính là mưu đồ lần này quá lớn.”

“Mưu đồ?

Hà tỷ tỷ có mưu đồ gì chứ?”

Uyển công chúa hiếu kì hỏi.“Đến lúc đó công chúa sẽ biết.”

Chu Khả bỏ bút trong tay xuống, cẩn thận kiểm tra lại thiệp mời, vẻ mặt tỏ ra thỏa mãn.

Hắn đem thiệp mời giao cho người hầu đứng bên, người hầu nhận thiệp mời nhanh chóng rời đi.----------------------------Giống như ngày thường, Tả Mạc đi một chuyến tới gian phòng của La Ly sư huynh, La Ly sư huynh không phát ra chút khí tức nào nhưng cả người không chút cứng nhắc, vẫn mềm mại như trước.Trong lòng Tả Mạc khẽ buông lỏng, sinh tử tỏa chưa từng có ai tu luyện qua, hắn luôn cảm thấy lo lắng.

Nếu không phải La Ly sư huynh một lòng muốn chết hắn tuyệt đối không đưa ra công pháp này.Thần lực của A Quỷ tăng trưởng rất nhanh, khiến hắn cao hứng chính là dù thần lực tăng trưởng với tốc độ kinh người nhưng quang thải trong mắt A Quỷ cũng tăng trưởng với tốc độ tương tự.Hai mắt nàng càng ngày càng linh động, các phản ứng cũng nhiều hơn so với trước kia.Điều này khiến Tả Mạc rất vui mừng, còn mừng hơn so với bản thân đột phá.Nhưng khi hắn thu được hai tấm thiệp mời thì ngây ra.-----------------------------“Nghe gì chưa, Tín công chúa và Uyển công chúa đều không nhịn được nữa rồi!

Các nàng đồng thời đưa thiếp mời tới cho Tiếu Ma Qua rồi!”

“Sách sách, tên Tiếu Ma Qua này sướng rồi!

Ba vị công chúa đồng thời mời, đã bao lâu rồi không xuất hiện điều tương tự chứ?”

“Ồ, Tín công chúa và Uyển công chúa không ngốc, gia hỏa lợi hại như vậy không thu nhận mới là quái sự!

Hơn nữa sự kiện bảo các Thái An ồn ào như vậy, thêm một cao thủ vậy sẽ mạnh thêm không ít.”

“Rốt cuộc tên Tiếu Ma Qua này từ lỗ nẻ nào chui ra đây...”…Những tiếng bàn luận không dứt trên đường chui vào tai Nam Môn Tuyết, Nam Môn Tuyết ôm vai mỹ nhân lắc đầu bật cười: “Quấy rầy mộng đẹp của người ta!”

“Chán quá đi!

Toàn thành lúc này điên giống nhau rồi.”

Nam tử đối diện Nam Môn Tuyết cũng tỏ vẻ không vui, hắn cười quái dị nói: “Tất Điêu Vũ năm đó cũng không nổi tiếng đến mức này à!”

Nghe đến tên Tất Điêu Vũ, Nam Môn Tuyết liếc xéo đối phương một cái: “Ngươi không muốn ta sống yên ổn hả!”

Đối phương cười hả hả: “Ta thấy tinh thần của ngươi quá sa sút không còn ý chí chiến đấu nữa.

Ta cũng thấy kì, lần này người sao không tìm Tất Điêu Vũ gây chuyện?”

“Ta chẳng thèm để ý tới hắn.”

Nam Môn Tuyết không cho là thế, một tay hắn ôm nữ nhân vào lòng, hôn một cái, vẻ mặt đầy hưởng thụ nói: “Mỹ nhân trong lòng, loại nhàn rỗi thảnh thơi này mới chính là lạc thú thế gian.

Các ngươi cả ngày đánh đánh giết giết, chẳng lẽ không thấy phiền sao?”

“Nói cũng phải.”

Đối phương cũng đồng tình nói: “Trên đời này mạnh được yếu thúa, bây giờ ở thành Thái An đã không ai dám tới gây phiền phức với ngươi nữa.

Nhưng, giao long rốt cuộc vẫn không phải sống trong phong hoa tuyết nguyệt, ngươi mỗi ngày làm bạn với cái đẹp, nhìn như tiêu diêu tự tại trên thực tế cũng cảm thấy quá chán rồi.”

Đối phương không nhìn Nam Môn Tuyết nói tiếp: “Có câu, ngủ trên đùi mỹ nhân, tỉnh nắm quyền thiên hạ, ngươi mà lại cam tâm khuất phục người khác sao?”

Nam Môn Tuyết cười ha ha: “Kệ ngươi khua môi múa mép, có quan hệ gì với ta chứ?”

Đối phương không vì thế mà giận, cười nói: “Nghe nói Sư Nguyệt Nghệ đang tìm một người.”

Ngay sau đó nói đầy sâu xa: “Bảo các Thái An đã mất tích lâu như vậy, cũng đến lúc phải thấy lại ánh mặt trời rồi.”

Nam Môn Tuyết giả điếc không nghe thấy.“Năm đó, Nam Môn huynh tung hoành Tiểu Yến Thủy mười hai giới, hiệu lệnh vừa ra quần hùng bái phục, rất được anh hùng thiên hạ tin tưởng.

Thế nhưng giờ thì sao, tinh thần sa sút, mỗi ngày đều chìm ngập trong phấn son, như là hai kẻ khác nhau.”

Nam Môn Tuyết cười cười.“Ngươi khác không biết nội tình, cười Nam Môn huynh anh tài lạc đường, ta lại biết Nam Môn huynh ôm một mối tình si, tấm chân tình không thay đổi!”

Nam tử này nhìn chằm chằm vào Nam Môn Tuyết, nhấn mạnh từng chữ.Nam Môn Tuyết đang tươi cười bỗng trở nên lạnh lùng, khí tức đột nhiên phong tỏa đối phương!“Ngươi đang điều tra ta!”

Vài chữ nhàn nhạt giống như chuông ngân đánh vào lòng nam tử.

Nam tử kia chỉ cảm thấy khí huyết bốc lên, khó thở, trong lòng hoảng sợ, thực lực thật quá khủng khiếp!Hắn cắn răng kiên trì nói: “Nam Môn Tuyết, ngươi không phải muốn cứu người yêu sao?”

Trong mắt Nam Môn Tuyết lộ rõ sát cơ, tay vung lên.“Ta có hỏa tâm đảm!”

Một lời của đối phương khiến sắc mắt Nam Môn Tuyết khẽ biến, hắn liền bắt lấy đối phương: “Ngươi nói lại!”

Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Nam Môn Tuyết vặn vẹo, sát khí không chút che giấu khiến nam tử hít thở không thông.Hắn cắn răng nói lại: “Ta có hỏa tâm đảm!”

Nam Môn Tuyết buông tay, tên nam tử kia ngã xuống đất, một lúc lâu sau vẫn không bò dậy nổi.

Mỹ nhân bên cạnh Nam Môn tuyết đã sớm hôn mê bất tỉnh.“Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?”

Nam Môn Tuyết lạnh lùng nói.Nam tử kia thở hổn hển, trong lòng tràn ngập sợ hãi, vừa rồi hắn như đứng trước cái chết vậy.Thở dốc một hồi, nam tử đó mới giãy dụa nói: “Ngươi dùng một kiện đồ vật bên trong bảo các Thái An để đổi.”

“Bảo các Thái An?

Loại tin đồn này ngươi cũng tin sao?”

Nam Môn Tuyết cười lạnh nói: “Ta ở thành Thái An lâu như vậy, chưa từng nghe nói có bảo các Thái An gì đó.”

“Đây là sự thực.”

Nam tử kia rốt cuộc cũng đứng dậy được: “Ngươi không cần biết tại sao ta nắm được tin tức này, ta cũng vì người khác mà bán mạng thôi.”

Nam Môn Tuyết liếc mắt nhìn đối phương, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi muốn cái gì?”

“Bảo các Thái An có ba đồ vật.”

Nam tử kia lấy lại được sức lực, thần sắc cũng khôi phục không ít: “Bây giờ chúng ta biết rõ, bên trong đó có một tấm bia đá.”

“Tấm bia đá?”

Trong mắt Nam Môn Tuyết hiện ra một tia dị sắc.“Đúng vậy, bia ma công Thái An ngươi đã xem qua, hẳn là đoán được nó thiếu một khối!”

Tên nam tử kia trầm giọng nói: “Đó là khối quan trọng nhất.

Sư Tử Minh năm đó kiến tạo rừng bia lại đem khối quan trọng nhất giấu đi.

Tất Điêu Vũ cũng đang tìm khối bia đá này.”

Nam Môn Tuyết trầm ngâm không nói, hắn bắt đầu có chút tin tưởng vào lời đối phương nói.“Điều kiện của chúng ta rất đơn giản, dùng khối bia đá kia để đổi lấy hỏa tâm đảm.”

Tên nam tử kia trầm giọng nói: “Ngươi trợ giúp chúng ta có được khối bia đó, hỏa tâm đảm chính là của ngươi.

Có được hỏa tâm đảm, không nói vạn năm huyền băng mà ngay cả hàn khí nặng hơn cũng có thể đuổi đi được!”

Nam Môn Tuyết nhìn đối phương chằm chằm: “Ta sao phải tin tưởng các ngươi?”

“Ngươi nhìn xem.”

Đối phương móc ra một đồ vật, đưa về phía Nam Môn Tuyết.Con ngươi của Nam Môn Tuyết co lại như bị kim châm.Chương 609 : Hà công chúa .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Chúng ta sao có thể khoanh tay thờ ơ chứ!

Các vị, tuy rằng tên Tiếu Ma Qua kia rất lợi hại nhưng nếu chúng ta cứ buông tay đầu hàng như vậy, từ nay về sau ba vị công chúa sẽ rơi vào trong ma chưởng của hắn, cả đời dùng nước mắt rửa mặt, bi thảm làm sao!

Bọn ta đều là người ngưỡng mộ công chúa, há có thể ngồi nhìn?”

Một vị thanh niên đang hùng hồn trình bày trước mặt một đám thanh niên.Mặc dù mặt hắn đầy tức giận nhưng những người khác đều đang trầm mặc.

Trận chiến giữa Tiếu Ma Qua và Trầm Dục thực sự khiến người ta chấn động, mầm mống sợ hãi đã sớm ăn sâu vào trong lòng họ.Người này không nổi giận vẫn tiếp tục nói.“Ta biết các ngươi đang lo lắng điều gì, tên gia hỏa kia tính tình hung ác độc địa, giết người không chớp mắt, chúng ta nếu cứng đối cứng với hắn sẽ phải chịu thiệt vào người.

Cho nên, chúng ta chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức mà chống lại.Mọi người bị nói trúng tim đen, đồng loạt ngẩng đầu.Một trong số đó hỏi: “Chẳng lẽ Vương huynh có biện pháp gì hay?”

Người hùng hồn dõng dạc đối diện với mọi người tên là Vương Khôn, là người tử trung (trung thành đến chết) của Tín công chúa.

Khi hắn biết Tín công chúa phát thiệp mời Tiếu Ma Qua thì nhất thời trong lòng cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Cùng lúc đó, Uyển công chúa cũng phát thiệp mời Tiếu Ma Qua, tin này khiến đám người bọn họ như muốn phát điên.Trầm Dục kia tuy khiến người ta chán ghét nhưng chỉ có tâm tư với Hà công chúa, hai vị công chúa khác cũng chỉ tham gia cho vui thôi.

Nào biết Trầm Dục vừa chết thì nhảy ra đâu một tên Tiếu Ma Qua còn hung tàn hơn, lại nhận được sự ưu ái của ba vị công chúa!Chuyện như này chưa từng phát sinh!

Chưa từng có!Nhưng trận chiến giữa Tiếu Ma Qua và Trầm Dục, mọi người tận mắt nhìn thấy, dù cho tên nào gan lớn đến mấy cũng không có dũng khí chống lại hắn.

Lại nói Trầm Dục là kẻ mạnh nhất trong số bọn họ, Trầm Dục còn bị Tiếu Ma Qua đánh cho tro tàn khói diệt, bọn họ lại càng không phải đối thủ.Cho nên sĩ khí mọi người đều suy sụp, cho tới tận khi Vương Khôn nói rằng bản thân có biện pháp thì họ mới có chút hi vọng.Vương Khôn tập trung tinh thần nói: “Tiếu Ma Qua đích xác rất mạnh, luận võ lực chúng ta tự nhiên không phải đối thủ của hắn.

Nhưng chúng ta cũng không phải không có ưu thế.

Tiếu Ma Qua bất quá chỉ là một tên vũ phu, nắm tay có lợi hại mấy cũng không thể đánh vỡ trời!

Chúng ta đều là kẻ, muốn thân thế có thân thế, muốn tu dưỡng có tu dưỡng, muốn ma bối có ma bối, hắn có sao?

Muốn cậy mạnh?

Từ khi nào chúng ta suy sụp tới mức người khác có thể cậy mạnh chứ?Những vị công tử ca này đều là kẻ thông minh, nghe thấy thế thì hai mắt rực sáng.Không sai!Từ khi nào bọn họ suy sụp tới mức người khác có thể cậy mạnh với họ chứ?Vương Khôn cười lạnh nói: “Trầm Dục quá tự tin vào bản thân, đường đường là người nối nghiệp Trầm Gia vậy là lại dám tự mình đối chiến với Tiếu Ma Qua!

Thân thể ngàn vàng không nên mạo hiểm!

Chúng ta đều là thân thể ngàn vàng, vô cùng quý giá, đi chọi với những đám ngói rách nát kia, vậy chẳng phải quá ngu ngốc sao?”

“Vương huynh nói đúng!”

Mọi người ở dưới không ngớt ca ngợi, lời này quả thực nói đúng tâm sự của bọn họ.“Tiểu đệ hiểu ra liền tới đây để thương lượng với các vị.”

Vương Khôn khiêm tốn nói, hắn chợt đổi giọng nói tiếp: “Nếu mọi người đã hiểu ra ưu thế của chúng ta vậy thì dễ làm rồi.

Ba vị công chúa muốn mời chào Tiếu Ma Qua chỉ là để thêm một cao thủ thôi.

Nhưng tất cả chúng ta nếu liên hợp lại, sức mạnh chúng ta đại biểu Tiếu Ma Qua há có thể so sánh được.

Ta tin tưởng ba vị công chúa thông minh như vậy nhất định sẽ nhìn ra điểm này!”

“Không sai không sai!”

“Chuẩn rồi!

Tiếu Ma Qua là cái thá gì chứ, dám so với chúng ta?”

Mọi người trở nên khẩn trương hơn.Vương Khôn đợi mọi người yên lặng rồi nói tiếp: “Nhưng nếu chúng ta nói suông cũng vô ích, ai sẽ tin tưởng chứ?

Chúng ta phải thể hiện sức mạnh của mình.

Mọi người trở về lập tức viết thư gửi về nhà, cầu viện!

Có rất nhiều cách mượn cớ, nói là truy cầu công chúa, công chúa hơi động tâm nhưng lại gặp phải đối thủ mạnh, thân thủ lợi hại, ở nhà cần phải phái cường viện đến đây, vân vân…

Nhưng mọi người đừng quên nhắc nhở, bảo các Thái An!

Muốn mời được cao thủ lợi hại trong nhà đến đây không có thứ gì khiến bọn họ động tâm thì không dễ đâu, bảo các Thái An sắp mở ra, nếu bọn họ nhận được tin này tuyệt đối không nói nhiều, lập tức sẽ chạy đến!”

Mọi người nghe đến đây thì hai mắt sáng rực lên.“Vương huynh quả nhiên trí kế vô song!

Biện pháp này thật hay!”

“Diệu kế!

Vương huynh, bội phục bội phục!

Bảo các Thái An sắp mở, những lão gia hỏa trong nhà khẳng định sẽ không ngồi yên đâu!”

“Không sai, quan trọng là chúng ta không nói dối!

Ha ha!”

Trong mắt Vương Khôn hiện lên sự đắc ý: “Chờ cao thủ của mỗi đại gia tộc tề tụ, ta tin rằng, chỉ cần một ngón tay chúng ta cũng có thể giết được Tiếu Ma Qua!”

Mọi người không khỏi cất tiếng cười to, bọn họ đang tưởng tượng đến lúc đó, nhất thời cảm thấy thư sướng không nói nên lời.Bỗng trong đám đông có người đề nghị: “Không bằng chúng ta kết minh, cùng tiến thối, thề diệt Tiếu Ma Qua!”

Mọi người nhanh chóng hưởng ứng.Trong lòng Vương Khôn thầm mừng, tỏ vẻ trầm ngâm nói: “Bọn ta đều công tử gia, vì công chúa mà đến, không bằng gọi là Công Tử Hộ Hoa Minh, các vị thấy thế nào?”

Mọi người đồng loạt gật đầu, tên rất chuẩn.Công Tử Hộ Hoa Minh cứ thế mà thành lập.----------------------------“Ta cần biết rõ kế hoạch của các ngươi.”

Nam Môn Tuyết nói.“Tất nhiên rồi.”

Nam tử thần bí nói: “Căn cứ vào tin tức của chúng ta, bảo các Thái An mở ra cần phải có các điều kiện nhất định.

Chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc đó là những điều kiện gì nhưng Sư Nguyệt Nghệ khẳng định biết rõ.

Cho nên chúng ta vẫn đang theo dõi Sư Nguyệt Nghệ nhưng bên cạnh hắn có hai tên gia hỏa Xương Nguyên Hạo và Du Song rất lợi hại, khiến chúng ta gặp rất nhiều khó khăn.

Nhưng đến giờ chúng ta vẫn có chút thu hoạch.”

“Thu hoạch gì?”

Nam Môn Tuyết trầm giọng nói.“Sư Nguyệt Nghệ rất hứng thú đối với Tiếu Ma Qua.” (hứng thú )“Điều này rất bình thường.”

Nam Môn Tuyết cười đầy châm chọc: “Tiếu Ma Qua có thể phá được khổng tước vương linh, người cảm thấy hứng thú với hắn nhiều lắm.”

“Không!”

Nam tử thần bí không tức giận, hắn lắc đầu nói: “Tiếu Ma Qua dẫn động Tinh Di Sa Dã nhưng không có nhiều người chú ý rằng địa điểm hắn dẫn động chính là rừng bia ma công.”

“Này chẳng nói lên điều gì.”

Nam Môn Tuyết nói.“Tất Điêu Vũ để ý tới.”

Nam tử thần bí nói tiếp: “Nữ nhân bên cạnh Tiếu Ma Qua cũng để ý tới.

Hai người gặp nhau dưới khối bia ma công mà Tiếu Ma Qua dẫn động Tinh Di Sa Dã, đánh qua một trận.

Chỉ tiếc không thể nghe được bọn họ nói gì.”

“Cho nên các người cảm thấy Tiếu Ma Qua là mấu chốt để tiến vào bảo các Thái An hả?”

Nam Môn Tuyết hỏi.“Hắn là mục tiêu khả nghi nhất.”

Nam tử thần bí nói.“Phải làm sao?”

Nam Môn Tuyết hỏi thẳng.“Ngươi đi khiêu chiến Tiếu Ma Qua.”

Nam tử thần bí nói.-----------------------------Tả Mạc cau mày.

Những ngày qua, hắn vẫn một mực suy nghĩ làm sao để có thể từ miệng Hà công chúa dò xét được tin tức của Tiểu Quả và Lý Anh Phương.

Nhưng cho tới tận lúc này hắn vẫn không thể nghĩ ra biện pháp gì hay, lắc lắc đầu, đành tùy cơ ứng biến vậy.Trông thấy Tả Mạc, người hầu của Hà công chúa vội vàng đi ra nghênh tiếp, cung kính nói: “Công chúa đợi tiên sinh đã lâu.”

Dứt lời liền đi trước dẫn đường.Đi theo người hầu, Tả Mạc lặng yên hỏi Bồ yêu và Vệ.“Các ngươi có biện pháp gì hay không?”

Bồ yêu lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất không nên có ý định động võ bắt người.

Mỗi đời công chúa, gia tộc An Duy đều sẽ phái một cao thủ vô cùng lợi hại để bảo vệ nàng.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Tả Mạc bất đắc dĩ hỏi.“Ngươi phải nghĩ cách đả động nàng.”

Vệ bỗng nói.“Đả động nàng?”

Tả Mạc bị cách nói này làm cho sửng sốt.Vệ chưa kịp trả lời thì Tả Mạc đã nhìn thấy Hà công chúa.Hà công chúa biếng nhác nửa nằm nửa ngồi trên sạp mềm, ôn ngọc nhuyễn hương.

Trên thân chỉ khoác một lớp lụa mỏng mảnh, cảnh xuân như ẩn như hiện, tay trái chống cằm, thắt lưng và vòng ba tạo nên một đường cong uyển chuyển làm người ta không khỏi nuốt nước miếng ừng ực.Tiểu Mạc ca ngây thơ đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như này, nhất thời mặt ửng đỏ, bước chân hơi chậm lại.Nhưng rất nhanh tâm lý hắn ổn định lại, hắn không ngừng mặc niệm.Đây là một trận chiến! (cmnr )Ngẩng đầu, hắn thoáng nhìn qua xung quanh, quả nhiên cách nhuyễn sạp không xa có một vị hầu nữ đang yên lặng đứng.Trong lòng Tả Mạc càng thêm cảnh giác, vị thị nữ trung niên kia nhìn qua không có gì đặc biệt nhưng đây chính là lão ma lợi hại mà Bồ yêu đã nói.

Vừa chú ý, Tả Mạc liền phát hiện ra thị nữ trung niên này không toát ra chút khí tức nào, nếu không phải Tả Mạc nhìn qua thì tuyệt đối không thể phát hiện ra có người đang đứng ở đó.Cao thủ!Tả Mạc lại càng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.“Ngồi đi.”

Môi anh đào khẽ mở, nhẹ nhàng mềm mại khiến xương người ta nhũn ra.Đây là một trận chiến!

Tả Mạc vừa mặc niệm vừa ngồi xuống.“Ngươi quá khẩn trương đó.”

Hà công chúa như cười như không nhìn Tả Mạc, cổ tay trắng ngần nâng khuôn mặt tuyệt mỹ mê hoặc đến cực điểm, đôi mắt đẹp khép hờ, phong tình vạn chúng. (xin lỗi các bạn, mình tả gái k hay lắm )“À à, không có không có.”

Tả Mạc cười ha ha lấp liếm, trong đầu xoay chuyển rất nhanh, đả động nàng, làm sao có thể đả động nàng?Hà công chúa cười tự nhiên, nàng rất hứng thú chăm chú nhìn Tả Mạc.Tả Mạc không biết nói gì nên đành trầm mặc.Trong phòng thoáng cái đã yên tĩnh trở lại, bầu không khí có chút bối rối.Trong thức hải của hắn, Bồ yêu và Vệ đang thả bom.“Ngươi phải nói, nói nhiều vào, bắt chuyện, có hiểu không?”

“A Tả à, ngươi như vậy sao có thể đả động nữ nhân chứ?

Muốn nói gì cứ nói, nói nhiều vào.”

“Mất mặt!

Quá mất mặt!

Ta sao lại có tên đồ đệ vô dụng thế này chứ?

Ngay cả bắt chuyện với nữ nhân cũng không biết!”

Bồ yêu giận tới tím mặt.“A Tả à, đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp!”

Vệ hướng dẫn từng bước.“Nói cái gì?”

Tả Mạc bất đắc dĩ hỏi.Bồ yêu và Vệ đột nhiên câm nín.Một lát sau, Bồ yêu ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Thời tiết?

Sở thích?

Lý tưởng?

Nữ nhân thích cái gì nhỉ?

Đúng rồi, quân đoàn trưởng chính là nữ nhân, nàng thích cái gì?”

Vệ tỏ vẻ suy tư: “Chủ nhân thích cái gì nhỉ…

Ta nghĩ đã…

Chờ chút!

Ta nhớ ra rồi!”

“Cái gì?”

Bồ yêu và Tả Mạc đồng thời hỏi.“Đánh nhau!”

Vệ đầy hưng phấn nói: “Chủ nhân thích nhất là đánh nhau!

Đánh nhau, không ngừng đánh nhau!

Chủ nhân từng nói, chỉ có đánh nhau mới có thể khiến nàng hưng phấn, chỉ có đánh nhau mới khiến nàng cảm thấy bản thân khác hẳn với dong chi tục phấn khác!

Ồ, dong chi tục phấn là cái gì thế?”

“Hình như chỉ nữ nhân tầm thường.”

Bồ yêu trầm ngâm giải thích.“Hà công chúa là dong chi tục phấn á?”

Tả Mạc hỏi.“Đương nhiên không phải!”

Bồ yêu và Vệ đồng thời trả lời.Tả Mạc bừng tỉnh, gật đầu, mặt đằng đằng sát khí: “Ta hiểu rồi!” (Dịch chap này mà chết cả cười )Chương 610 : Uống rượu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnHà công chúa chăm chú nhìn vẻ mặt đầy khẩn trương của Tiếu Ma Qua, rất bất ngờ nhưng vô cùng thú vị.

Bên cạnh nàng có không ít công tử ca.

Những vị công tử ca này kẻ nào mà không đầy kinh nghiệm chứ?

Loại trai tơ ngây thơ này, đã bao năm rồi nàng chưa gặp qua?Nghĩ lại lúc bản thân còn là một đứa trẻ, xung quanh là những gương mặt hồn nhiên, không chút dục vọng, không biết suy nghĩ.

Lúc đó, bọn họ chính là những người bạn ngây thơi hồn nhiên chơi đùa cùng mình.Nhưng sau này, tất cả đều thay đổi.Sâu trong tim Hà công chúa có thứ gì đó vừa đụng vào.“Ngươi sao lại sợ hãi ta?”

Nàng nhẹ nhàng hỏi.Tả Mạc vừa mở mắt chuẩn bị khiêu chiến thì bị một câu nói nhẹ nhàng mểm mỏng của đối phương làm cho nghẹn họng.Hắn trợn trừng mắt: “Sợ ngươi?”

Tả Mạc không hiểu vì sao Hà công chúa lại có suy nghĩ cổ quái này, lẽ nào tiểu Mạc ca ta là kẻ rất nhát gan sao?“Ngươi không sợ ta vì sao không dám nhìn ta?”

Lời này của Hà công chúa khiến Tả Mạc đang định nói: “Đi nào, chúng ta đại chiến một trận đi!”

Lần thứ hai bị chặn ở họng.Tả Mạc phát hiện ra mình đang không theo kịp suy nghĩ của đối phương, ừm, vì sao không nhìn nàng nhỉ?Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào Hà công chúa.Quả thực rất xinh đẹp...

Cái kia...

Cảm giác thật...

Vì sao bản thân cứ nuốt nước miếng thế...Huyễn thuật!Tả Mạc giật mình.Hà công chúa nhìn thấy sự thay đổi của Tả Mạc mà phì cười, trong nháy mắt, phong tình vô hạn, xuân sắc tràn ngập căn phòng.Tả Mạc thiếu chút nữa không mở được mắt, hô hấp đột nhiên trở nên gấp gáp.A…

Huyễn thuật…

Muốn đối phó với tiểu Mạc ca ta sao…

Nhưng là…

Quá lợi hại…“Tới đây nếm thử dẫn dạ tửu đi, đây chính là ma nhưỡng nổi danh thiên hạ, so với mạnh bà quỷ tửu cũng không kém chút nào đâu.

Đáng tiếc ta chỉ có một bình, uống xong không được đòi thêm đâu đó.”

Hà công chúa cười dài thay Tả Mạc rót rượu, da thịt trắng như tuyết, mịn màng hơn đồ sứ, cả người hơi nghiêng về phía Tả Mạc, khe ngực sâu thẳm giống như có ma lực, khiến người ta không tự chủ được mà trầm mê trong đó. (36C chăng )Tả Mạc chỉ cảm thấy một luồng nhiệt khí từ dưới hạ thân bốc lên, miệng khô lưỡi khô, trong lòng xuất hiện cảm giác khác thường.Huyễn thuật thật lợi hại!So với nữ nhân hạc giấy ở Vô Không Sơn năm đó thì huyễn thuật còn lợi hại hơn nhiều!Đây là chiêu của nàng sao?Ánh mắt Tả Mạc hiện lên vẻ kiên định.Nam nhân chân chính sao có thể không tiếp chiêu?Tả Mạc không nói nhiều, tay trái ngầm niết phấn khô yên minh diệt, tay phải cầm dẫn dạ tửu một hơi uống cạn.Rượu vừa vào cổ họng, Tả Mạc không khỏi ngẩn ra, vị của rượu này hoàn toàn khác so với mạnh bà quỷ tửu.

Mạnh bà quỷ tửu tính mạnh như lửa, vừa vào cổ họng liền giống như một đoàn hỏa diễm, vừa đi vừa thiêu đốt.

Mà dẫn dạ tửu này lại vô cùng thanh mát, thấm vào lòng thoải mái không nói nên lời.Vị không tồi!Huyễn thuật không bị phá?Hà công chúa khẽ cười nói: “Ngươi uống như trâu uống ấy, chỉ thích hợp để uống mạnh bà quỷ tửu thôi, không thích hợp với dẫn dạ tửu.

Ngươi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, để rượu lại trong miệng, chậm rãi chuyển mấy vòng rồi nuốt từng chút một.

Ngươi thử xem, cảm giác rất đặc biệt đó.”

Dứt lời, Hà công chúa cầm chén rượu lên, hai mắt khép hờ, môi đỏ mọng khêu gợi mềm mại và chiếc chén sứ trắng như tuyết giao nhau, sự gợi cảm toát ra khó diễn tả bằng lời.Tả Mạc hơi thất thần.Nhưng rất nhanh hắn liền thu liễm tâm thần, học theo Hà công chúa, uống từng ngụm nhỏ.

Khi dẫn dạ tửu xoay chuyển trong miệng thì một hương vị kì dị thẩm thấu vào trong người hắn.

Trong nháy mắt, toàn thân hắn như đang ngâm mình trong nước lạnh, thoải mái khiến hắn suýt rên lên vì sung sướng.“Thật thoải mái!”

Hà công chúa nhắm mắt lại, giống như nói mê vậy: “Lúc nhỏ, thích nhất uống dẫn dạ tửu, ba ba không cho ta uống, ta lén chui vào hầm của ba ba uống trộm.

Kết qủa có lần, không cẩn thận uống nhiều quá bị say, sau đó ba ba bắt được cả người lẫn tang vật.”

Nàng lè lưỡi, như thể hài từ làm chuyện xấu bị phụ huynh bắt quả tang vậy.“Sau đó ba ba ta phong kín hầm rượu lại, đến giờ vẫn còn chưa mở.

Giờ cũng không mấy ai biết rằng nơi đó có một hầm rượu.”

“Thời gian ba ba còn sống thật khiến người ta hoài niệm!”

Trong mắt Hà công chúa như có thứ gì sắp tràn ra, nàng bỗng ngửa mặt một hơi uống cạn chén rượu trong tay.Bỏ chén rượu xuống, gương mặt nàng hiện lên hai dải mây hồng, đôi mắt nàng càng trở nên mê ly.“Lúc nhỏ ngươi có làm chuyện gì xấu không?”

Tả Mạc cảm nhận được sự hoài niệm và thương cảm trong lời nói của Hà công chúa, có chút giống mình khi nhớ tới chưởng môn và các vị sư thúc, hắn cũng không nói nên lời.

Nghe nàng hỏi, hắn lắc đầu: “Lúc nhỏ á?

Không biết.”

“Không biết?”

Hà công chúa hơi kinh ngạc khi nghe thấy câu trả lời này.“Ta bị cải dung mạt thức, sự việc trước đây không nhớ gì.”

Tả Mạc thật thà trả lời.

Kì thực hắn vốn định không nói, cái này tuy không phải sự việc gì cần phải giữ kín nhưng hắn không muốn tùy tiện nói cho người khác biết.

Những hồi ức kia của Hà công chúa khiến hắn cảm nhận được sự chân thành nên hắn thật thà kể.“A!”

Hà công chúa khẽ che đi chiếc môi đỏ mọng, mặt đầy vẻ khiếp sợ, nàng không nghĩ đến đáp án lại kinh khủng như vậy“Ta xin lỗi…”

Nàng áy náy nói.“Không có gì.”

Tả Mạc lắc đầu, lơ đễnh nói: “Dù sao cũng không nhớ rõ.”

“Không nhớ rõ cũng không phải là chuyện xấu mà.”

Hà công chúa mỉm cười, thay Tả Mạc châm thêm một chén: “Đôi khi, nhớ lâu lại là một điều rất tàn khốc đó!”

Tả Mạc một hơi uống cạn, tuy rằng cảm giác nhấm nháp ngụm nhỏ rất đặc biệt nhưng hắn vẫn thích một hơi uống cạn hơn, điều đó khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu.

Những lời này của Hà công chúa khơi gợi lại cảm xúc của hắn, hắn nghĩ tới những giấc mơ “không thể quên” của mình, cay đắng bỗng nổi lên trong lòng.“Nhưng quên đi việc không muốn quên càng tàn khốc hơn.”

Tả Mạc tự rót cho mình một chén, một hơi uống cạn.Hà công chúa sửng sốt, nàng tựa hồ không tin những lời này lại do một thiếu niên ngây thơ nói ra.

Tinh tế thưởng thức những lời này, trong nhất thời, nàng có chút thất thần.Một lát sau, nàng bỗng cười, giơ chén rượu lên: “Vì câu này, đáng uống một chén!”

Dứt lời học theo Tả Mạc, ngửa mặt một hơi uống cạn.

Bỏ chén rượu xuống, hai má nàng đỏ bừng, ánh mắt mê ly, khí tức khẽ loạn, càng tăng thêm vẻ mê hoặc.Sóng mắt lưu chuyển đầy mị hoặc, ánh mắt mê ly của Hà công chúa nhìn Tả Mạc, nhẹ nhàng nói: “Ta rất hiếu kì, ngươi tìm ta rốt cuộc là vì điều gì?” (Ts, dịch đoạn trên tưởng nó hỏi thằng Tả: “Chiến không?” chứ )Lúc này Tả Mạc đã hơi say say, sớm đã vất hết những lời của Bồ yêu và Vệ lại sau lưng.

Nghe Hà công chúa nói thì không chút né tránh, nói thẳng: “Ta muốn hai người của công chúa.”

“Không biết là ai, đáng giá tới mức ngươi phải đi cầu chứ?”

Hà công chúa như cười như không nhìn Tả Mạc nói.“Hai vị bằng hữu tu giả của ta, nghe nói đã được công chúa giải cứu, cho nên đặc biệt mong công chúa tác thành.”

Tả Mạc không tránh né ánh mắt của Hà công chúa, chân thành nói.“Bằng hữu tu giả?”

Hà công chúa có chút kinh ngạc: “Không ngờ ngươi lại có bằng hữu là tu giả, không sai, lúc trước ta có chọn được hai vị nữ tu giả, tin tức của ngươi rất nhanh nhạy đó.”

Câu cuối cùng mang theo một chút vừa giận vừa vui càng khiến làm người ta mê đi, đôi mắt tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc vậy.“May mắn giải cứu một vị bằng hữu khác.”

Tả Mạc thản nhiên nói.“Cho nên ngươi đã muốn câu dẫn ta tới đây?”

Đôi mắt đẹp của Hà công chúa nhìn thẳng vào mặt Tả Mạc, trên mặt còn mang theo vài phần tiếu ý.“Đúng.”

Tả Mạc thành thật thừa nhận.“Hai nữ tu giả kia quan trọng với ngươi vậy sao?”

Hà công chúa hỏi.“Rất quan trọng.”

Không chút do dự, Tả Mạc gật đầu nói.Hà công chúa che miệng cười duyên nói: “Nguyên lai ngươi thích tu gia nữ, ngươi nói ra điều này thật không biết đã khiến bao trái tim thiếu nữ ma tộc tổn thương đây.”

Tả Mạc bị những lời này làm cho nghẹn họng.“Hì hì, chúng ta tiếp tục.”

Trong mắt Hà công chúa toát ra vẻ tinh quái: “Người, ta có thể cho ngươi.

Thế nhưng ta định để các nàng làm thị nữ, hiện giờ cho ngươi rồi, ngươi phải báo đáp ta gì chứ?”

“Nói đi!”

Vẻ mặt Tả Mạc đầy nghiêm túc.

Tuy hắn là kẻ tham lam, thường thích chiếm tiện nghi nhưng đối diện với chuyện này, hắn không có chút tâm tư cò kè mặc cả.“Ta có thể suy nghĩ sau được không?

Tính ngươi thiếu nợ một lần?

Chờ ta nghĩ rồi nói cho ngươi!”

Hà công chúa lộ vẻ giảo hoạt.Tả Mạc có chút sửng sốt, mất một lúc mới thận trọng nói: “Tìm được các nàng rồi, ta phải rời khỏi thành Thái An.”

“Rời khỏi thành Thái An?”

Hà công chúa hơi ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, cười dài nói: “Nguyên lai ngươi là vì các nàng mà tới.”

“Đúng vậy.”

Tả Mạc gật đầu.“Thực sự không muốn cho ngươi à!”

Hà công chúa khẽ cười nói: “Tìm được một ngươi thích hợp để uống rượu cùng thật không dễ dàng gì.”

Nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Tả Mạc thì lại phì cười, vẻ mặt ngây thờ lẩm bẩm: “Khó lắm mới có được lúc mình tốt như này, muốn giữ quá, yên tâm đi, yên tâm đi, sẽ cho ngươi mà.”

Dứt lời, nàng xoay người thấp giọng phân phó một hai câu, thị nữ trung niên trong góc phòng liếc nhìn Tả Mạc rồi không thấy nàng có động tác gì, một lát sau, một thị nữ dẫn theo hai người tới.Tiểu Quả!

Lý Anh Phượng!Hai mắt Tả Mạc mở to, không thể che giấu được vẻ vui mừng trên mặt nhưng hắn vẫn cố kìm nén, không gọi tên hai người.“Bắt đầu từ hôm nay trở đi, các nàng là của ngươi.”

Hà công chúa cười dài nói với Tả Mạc.Tả Mạc không ngờ, sự việc lại thuận lợi như vậy, nhìn Hà công chúa, hắn trịnh trọng thi lễ: “Công chúa nếu có gì cần, nếu tại hạ chưa rời khỏi thành Thái An thỉnh cứ việc phân phó!”

Hai mắt Tiểu Quả bỗng hơi mở ra, trong mắt hiện ra vẻ không tin tưởng, Lý Anh Phượng nhìn Tả Mạc, trong lòng có chút thấp thỏm.“Thiếu nợ à!”

Đôi mắt đẹp của Hà công chúa nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, cười dài nói: “Thích nhất là người khác thiếu nợ.

Chờ ta ngày nào đó nghĩ ra, đến lúc đó, không được chống chế đó.”

“Không có!”

Tả Mạc nghiêm túc đáp.“Mang bằng hữu của ngươi về đi, dọc đường các nàng ăn không ít vị đắng rồi đó.”

Hà công chúa khẽ cười nói.Lúc này Tả Mạc cũng đang nôn nóng mong trở về nhà, lập tức chắp tay với Hà công công chúa: “Cáo từ!”

Dứt lời liền đứng dậy, một tay kéo Tiểu Quả, một tay kéo Lý Anh Phương, đang muốn bay lên trời.Bỗng, một giọng nói vang vọng khắp nơi.“Tiếu Ma Qua ở đâu?

Nam Môn Tuyết muốn đánh một trận!”

Hà công chúa nhìn vẻ mặt đờ ra của Tả Mạc liền lấy tay che miệng, cười duyên nói: “Này không liên quan gì đến người ta nhé!”

Trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên vẻ vui mừng.Chương 611 : Mai phục .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: monsoonBiên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnNam Môn Tuyết là ai?Tả Mạc đương nhiên biết rõ, ma bảng Thái An bài danh đệ tam.

Trải qua trận đánh với Trầm Dục, thứ hạng của Tả Mạc ở ma bảng Thái An thăng tiến rất nhanh, trong nháy mắt, từ đáy bảng bay lên tới tốp mười, xếp hạng bảy.Sao hắn lại khiêu chiến với mình?Không nên chứ!Thứ ba khiêu chiến thứ bảy, thắng cũng chẳng oai hùng, thắng cũng không có gì tốt.Tả Mạc không hiểu vì sao, hắn đi vào trong viện, ngẩng đầu nhìn Nam Môn Tuyết mặc hắc y phiêu phiêu trên trời.“Ngươi không ứng chiến sao?”

Hà công chúa bỗng đi tới, khuôn mặt kia vui giận đều đẹp giờ đây lộ ra chút tinh nghịch.“Tên gia hảo này đầu óc có vấn đề rồi.”

Tả Mạc vừa nhìn Nam Môn Tuyết trên trời vừa lẩm bẩm nói: “Không trêu không chọc hắn…

Thực là kì lạ!”

Hắn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp: “Không ứng chiến.”

“Vì sao không ứng chiến?”

Trong mắt Hà công chúa có chút không hiểu: “Nếu không ứng chiến, danh tiếng của ngươi sẽ tụt xuống.

Thành Thái An, người không ứng chiến sẽ bị cười nhạo đó.”

“Đánh không lại.”

Tả Mạc buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.Hà công chúa ngây người, đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt nàng thừa nhận đánh không lại người khác.

Nam nhân khác trước mặt nàng đều cố gắng khoe khoang sức mạnh của mình, khoe khoang mình cường đại, khoe khoang tiền tài, đủ loại khoe khoang, tất cả đều giống như khổng tước xòe đuôi tạo dáng.Lại có người dám ở trước mặt mình thừa nhận không bằng người khác…“Vậy…”

Vậy nửa ngày, Hà công chúa cũng không biết nên nói gì.“Kệ hắn đứng mát mẻ trên đó đi, gió lớn lắm.”

Tả Mạc lắc đầu, thôi không nhìn nữa, đang chuẩn bị mang Tiểu Quả và Lý Anh Phượng rời đi.Những lời này nhất thời làm Hà công chúa buồn cười, kẻ này chẳng còn chút thành thật nào, đã biến thành một tiểu lưu manh rồi.

Tròng mắt Hà công chúa xoay chuyển, cười hỏi: “Vạn nhất ra khỏi thành vẫn bị hắn đuổi theo thì sao?”

Tả Mạc quay sang, vẻ mặt chân thật đáp: “Kì thực, lúc trước ta không nói với ngươi, ta am hiểu nhất chính là lấy nhiều đánh ít.”

“Lấy nhiều đánh ít…”

Lập lại một lần Hà công chúa mới hiểu ra, cười đến run cả người, chỉ vào mũi Tả Mạc nói: “Ngươi thật vô lại!”

Ánh mắt Tả Mạc không tự chủ thoáng nhìn ngực công chúa đang cuộn trào mãnh liệt, cả người như bị sét đánh trúng, nhất thời “cương” tại chỗ.Huyễn thuật…

Lại nữa…

Lẽ nào loại huyễn thuật này là tự động tạo ra?Hà công chúa vô cùng nhạy cảm, lập tức để ý tới dị dạng của Tả Mạc, không chút ngượng ngùng, còn nháy nháy mắt với Tả Mạc, che miệng cười khúc khích.“Khụ!”

Tả Mạc mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, sau đó hỏi: “Có cửa sau không?

Có thể lén trốn ra ngoài không?”

Nhìn thấy bộ dáng này của Tả Mạc, Hà công chúa càng muốn cười lớn, nàng gọi người hầu sau đó phân phó vài câu rồi quay lại nói với Tả Mạc: “Ngươi đi theo nàng là được.”

“Cảm ơn ngươi!”

Tả Mạc thành tâm thành ý nói, thi lễ với Hà công chúa, Hà công chúa khác hoàn toàn so với những gì Bồ yêu và Vệ nói.

Hắn không biết trong mắt người khác Hà công chúa là loại người gì nhưng trong mắt hắn, nàng là người không tồi.

Vẫy vẫy tay chào Hà công chúa, hắn mang theo Tiểu Qua và Lý Anh Phượng đi theo người hầu.Nhìn dõi theo bóng lưng Tả Mạc cho đến khi biến mất, trong mắt Hà công chúa hiện lên chút mất mát, nhưng trong nháy mắt nó liền biến mất.

Tiếu ý trên mặt cũng được nàng thu lại, ánh mặt lợi hại trở lại, vẻ mặt đầy tự tin và thong dong lại một lần hiện ra.Nàng bỗng ngẩng đầu nhìn Nam Môn Tuyết đang ở trên trời, thản nhiên nói: “Đánh ngã hắn đi, nhìn chướng mắt quá.”

Thị nữ trung niên đang định động thủ bỗng biến sắc: “Có người tới rồi.”

Vừa dứt lời liền nghe thấy một luồng ma âm kì dị như chui lên từ dưới lòng đất, một nam tử mặc bạch y xuất hiện cách Nam Môn Tuyết không xa.

Mọi người đang xem náo nhiệt không khỏi ồn ào.Tất Điêu Vũ!Ánh mắt Nam Môn Tuyết lạnh đi: “Tất Điêu Vũ”!“Ta tới khiêu chiến với ngươi.”

Giọng Tất Điêu Vũ đạm mạc khiến đám đông phía dưới ồ lên.Sự xuất hiện vào lúc này của Tất Điêu Vũ khiến nhiều người liên tưởng, hắn đang giải vây cho Tiếu Ma Qua.Nam Môn Tuyết mặt lạnh như sương bỗng mỉm cười: “Quả nhiên…”

Tuy đối phương không nói quả nhiên cái gì nhưng thần sắc Tất Điêu Vũ chợt biến, không tốt, trúng kế rồi!

Thân hình hắn chợt lóe lên rồi biến mất.Đồng thời, Nam Môn Tuyết đột nhiên hiện ra ngăn chặn hắn.Nam Môn Tuyết nhe răng cười: “Nếu Tất huynh đã muốn khiêu chiến với ta, chúng ta ở đây đánh một trận thật sảng khoái đi.”

Hai vị cao thủ đứng đầu đang hết sức căng thẳng!-----------------------------Tả Mạc đi theo người hầu thoát ra từ cửa sau.

Vì giấu giếm tai mắt người khác, Tả Mạc đã thả ra một tiểu huyễn thuật.

Đang đi được nửa đường thì Tất Điêu Vũ đi ra khiến Tả Mạc vô cùng biết ơn, người tốt à!Mới ra khỏi cửa thì Tiểu Quả run giọng hỏi: “Sư huynh, là ngươi sao?”

Bước chân Tả Mạc chậm lại, nhè nhẹ sờ đầu Tiểu Quả: “Tiểu Quả thật thông minh.”

Tiểu Quả không nhịn được ôm lấy Tả Mạc, khóc òa lên.

Nàng tựa như một đứa trẻ, ôm chặt lấy Tả Mạc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.Tả Mạc than nhẹ một cái, bàn tay vỗ vỗ lưng Tiểu Quả.

Lúc này Lý Anh Phượng mới có phản ứng, trên mặt lộ ra vẻ mừng không dám tin: “Tả sư huynh, ngươi là Tả sư huynh?”

Tả Mạc cười nói: “Lý sư tỷ, ta vẫn nhớ ngươi thường gọi ta là sư đệ.”

Lý Anh Phượng không nhịn được khóc òa lên.Tả Mạc không biết an ủi thế nào chỉ có thể vỗ nhẹ lưng hai người.Người đi đường rất ít, bọn họ đều bị Tất Điêu Vũ và Nam Môn Tuyết trên trời hấp dẫn.Bỗng, Tả Mạc dừng bước, nhẹ giọng nói: “Có địch nhân.”

Hắn vừa cảnh giác vừa quan sát bốn phía, chậm rãi tiến lên trước mặt Tiểu Quả và Lý Anh Phượng.

Hai người nghe vậy lập tức ngừng khóc.Cảnh sắc xung quanh hắn đột nhiên vặn vẹo, cây cối ven đường giống như bột nhão vậy, bị một bàn tay vô hình vân vê thành một đống.Trong nháy mắt, cảnh vật xung quanh ba người đã hoàn toàn thay đổi.Mặt Tiểu Quả và Lý Anh Phượng trắng bệch ra, nhưng các nàng không thét lên, chỉ sợ sẽ quấy rầy đến Tả Mạc.Giới!Ánh mắt Tả Mạc lạnh đi, lần mai phục này đã sớm có âm mưu từ trước.

Khi hắn nhận ra không đúng thì đã tiến vào bẫy của đối phương.Lại phái một gã cao thủ lĩnh ngộ giới tới mai phục mình!Một người bùn từ dưới mặt đất trồi lên.

Toàn thân hắn đều là bùn, chỉ có thể nhìn ra được đại thể đó là con người.“Ngươi là ai?”

Tả Mạc liên tưởng tới việc Nam Môn Tuyết khiêu chiến với mình, hắn mơ hồ cảm thấy giữa hai người có liên hệ gì đó, bỗng hắn nói: “Nguyên lai Nam Môn Tuyết đã đầu nhập vào các ngươi.”

“Ngươi rất thông minh.”

Đối phương vô ý trả lời nhưng rất nhanh hắn nhận ra bản thân đã bị lửa, không khỏi cười gian nói: “Bây giờ ngươi biết cũng đã muộn rồi.

Có trách thì trách Tất Điêu Vũ quá ngốc.”

“Tất Điêu Vũ?”

Tả Mạc có chút kinh ngạc, lẽ nào chuyện này lại có quan hệ tới Tất Điêu Vũ?

Nhưng bất luận hắn nghĩ tới nát óc cũng không hiểu được mình và Tất Điêu Vũ có quan hệ gì. (người tình )“Ha ha, nghĩ nhiều cũng vô dụng, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.”

Người bùn cười đầy gian xảo.Tả Mạc bỗng nhiên cảm thấy dưới chân trầm xuống, thân thể từng chút một chìm vào trong đất, không biết từ lúc nào, mặt đất cứng rắn dưới chân bỗng biến thành ao bùn.Từ dưới ao bùn truyền tới một hấp lực cường đại, không ngừng túm thân thể ba người kéo xuống.Cổ quái!Dưới chân truyền tới cảm giác ăn mòn, khí tức quỷ dị tựa như côn trùng không ngừng chui vào trong người Tả Mạc.

Tiểu Quả và Lý Anh Phương mặt trắng bệch ra, cảnh giới của các nàng quá thấp, ở vào hoàn cảnh này thật vô cùng yếu ớt.Tả Mạc nắm lấy hai người, hai tay đột nhiên phát lực, phốc phốc, hắn rút hai người từ trong ao bùn ra, đặt lên lưng mình.

Với sức mạnh của hắn, trọng lượng của hai nữ nhân này thực không đáng kể.Nhưng khi hắn vừa phát lực thì cả người đột nhiên trầm xuống.Ao bùn đã vượt quá cẳng chân hắn, khí tức âm lãnh giống như một đám trùng điên cuồng quỷ dị không ngừng tiến vào trong cơ thể Tả Mạc.

Nhưng thái dương tinh loại trong cơ thể Tả Mạc sao có thể khoan dung khi lãnh địa bị xâm chiếm, nhất thời phân ra mấy luồng hỏa lưu phần phật đảo qua, những khí tức âm lãnh nhỏ như tơ nhện nhất thời bị quét sạch.Trên người hắn có thái dương tinh loại, tu luyện lại là thập ô thiên nghi, chư tà bất xâm.

Nhưng hấp lực dưới chân vẫn khiến Tả Mạc không thể giãy dụa nhúc nhích được.

Mắt thấy cả người không ngừng chìm xuống, Tả Mạc bất chấp tất cả thôi động thập ô thiên giới mà hắn vẫn còn chưa quen thuộc, còn chưa thành hình.Một đạo quang mang màu đỏ tỏa ra dưới chân Tả Mạc, hắn chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, cả người nổi dần lên.“Ồ, ta còn tưởng ngươi sẽ dùng thiên phản tinh mạch luân trước cơ, không ngờ ngươi lại dùng thập ô thiên giới còn chưa thành hình.

Người bùn cười âm hiểm nói: “Thập ô thiên giới tuy lợi hại nhưng phải đợi ngươi luyện thành.

Loại trước mắt này mà muốn ngăn cản ta, thật quá ngây thơ.”

Chỉ thấy ao bùn dưới chân Tả Mạc bắt đầu lan ra, trong nháy mắt, ao đầm đã biến thành biển.Lực hút dưới chân đột nhiên mạnh lên không biết bao nhiêu lần, tựa như dưới biển bùn đang ẩn tàng một con quái thú không ngừng kéo hắn xuống.

Sức mạnh này vô cùng to lớn, Tả Mạc cơ hồ ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được, trong nháy mắt, bùn nhão chìm tới đầu gối hắn.Chết tiệt!Tả Mạc không ngờ tới, bản thân lại không thể chống trả.Mắt hắn nhìn vào thiên phản tinh mạch luân trên cổ tay, tâm niệm vừa động thì những điểm hỏa tinh kia liền rít lên đánh về phía người bùn.Người bùn cười ha ha, bỗng chìm vào trong biển bùn, cả người biến mất không còn chút tăm tích, hỏa tinh nhất thời đánh vào hư không.“Có ý tứ.”

Giọng nói truyền đến từ phía sau Tả Mạc, người bùn như quỷ mị xuất hiện sau lưng hắn, đầy đắc ý nói: “Nghe nói thiên phản tinh mạch luân của ngươi đã phá được khổng tước vương linh?

Khổng tước vương linh cũng chẳng có gì đặc biệt, thật khiến người ta thất vọng.”

Tả Mạc lặng lẽ không lên tiếng, những điểm hỏa tinh đột nhiên biến thành lưu quang đánh ngược về phía sau.Đồng thời lúc đó, một người từ trong biển bùn chậm rãi hiện ra trước mặt hắn.“Chỉ có chút bản lĩnh này sao?”

Người bùn có chút thất vọng: “Nếu như ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thì mạng ngươi kết thúc ở đây thôi.”

Lời còn chưa dứt thì lại thêm một người bùn hiện ra.Trong nháy mắt, người bùn như biển, vô biên vô hạn.Chương 612 : Ma khách người bùn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnĐối phương vì sao lại muốn đánh lén mình?Ý nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu Tả Mạc.

Hắn nhìn chằm chằm vào người bùn ở trước mắt, chúng không ngừng hiện lên từ biển bùn, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến lông tóc cả người hắn dựng đứng lên.Giới của kẻ này tuy không rực rỡ sắc màu như khổng tước linh nhãn giới của Trầm Dục nhưng Tả Mạc có thể cảm nhận được rõ ràng giới của đối phương hoàn thiện hơn nhiều so với khổng tước linh nhãn giới của Trầm Dục.Kinh nghiệm chiến đấu của kẻ này lại càng lão luyện hơn so với Trầm Dục.

Ngay từ đầu bố trí mai phục đến phát động, không nhanh không chậm, thủy chung vẫn giữ được tiết tấu chiến đấu.Thật đáng sợ!Cao thủ!

Tuyệt đối là cao thủ!Thiên phản tinh mạch luân một lần nữa lại trở về trong tay Tả Mạc, dưới chân vẫn truyền đến lực hút thật lớn luôn quấy rầy sự tập trung của Tả MạcBùn nhão không chỗ phát lực, Tả Mạc có mạnh mẽ mấy cũng không có chỗ để sử dụng.

Nê chiểu (ao bùn) giới của kẻ đánh lén vừa đủ khắc chế được Tả Mạc.

Đây là một âm mưu đã có từ lâu, địch nhân đã tìm ra yếu điểm của hắn.Chỉ giao phong vài hiệp Tả Mạc đã biết rõ, bản thân đang rơi vào một tấm lưới được bố trí vô cùng tinh vi.Nhưng hắn sao có thể dễ dàng chịu thua được chứ?Thiên phản tinh mạch luân trong tay truyền tới cảm giác ấm áp, những lớp bùn bắn tới đều bị ngăn cản.Trong thiên phản tinh mạch luân, mỗi viên hỏa tinh đều do thái dương thần lực biến hóa mà thành!Điểm này đối phương tuyệt đối không nghĩ ra.Tả Mạc thầm cười nhạt, thiên phản tinh mạch luân trong tay bỗng đánh mạnh vào ao bùn dưới chân!Ầm!Ao bùn dưới chân bỗng rung lên mãnh liệt, một tiếng thét chói tai như muốn xé toang màng nhĩ của Tả Mạc.

Trong nháy mắt, vô số hơi nước bốc lên, nhất thời xung quanh trở nên mờ ảo.Điểm lợi hại nhất của ao bùn là sự mềm mại của nó, đây là đặc tính của nước.Nước là khắc tinh của hỏa nhưng trái lại hỏa cũng có thể khắc chế nước, chỉ cần hỏa đủ mạnh!

Thiên phản tinh mạch luân của Tả Mạc do thái dương thần lực tạo nên, hỏa tính vô song.

Năm đó không biết có bao anh hùng các bộ tộc bị thiêu thành tro bụi dưới thái dương thần lực!Khi những điểm hỏa tinh này chìm vào trong ao bùn.Hỏa tính bá đạo vô cùng trong thái dương thần lực ầm ầm được kích nổ.Trong nháy mắt, mỗi một khỏa hỏa tinh đột nhiên to lên, hóa thành một đoàn hỏa diễm.

Thiên phản tinh mạch luân giống như một dòng dung nham, ở phía dưới ao bùn tàn phá bừa bãi.

Nơi nào nó đi qua thì nước trong nháy mắt đều bị bốc hơi hết, bùn đất khô bị dòng dung nham chảy qua liền nhanh chóng hòa tan, hóa thành từng khỏa lưu ly.Nếu như đứng ở trên trời nhìn xuống sẽ thấy được rất rõ, lấy Tả Mạc làm trung tâm, sự khô cạn với tốc độ kinh người đang lan ra ngoài.

Nơi nó đi qua, người bùn ẩm ướt giống như bị trúng định thân pháp, nước trong người biến mất, cố định tại chỗ.Người bùn kinh hãi xoay người muốn chạy nhưng hắn còn chưa kịp rút chân khỏi biển bùn thì thái dương thần lực bá đạo đã ầm ầm lan tới.Với tốc độ mắt thường có thể thấy được, người bùn dần mất đi nước, trước mặt Tả Mạc hóa thành một pho tượng đất.Ngay sau đó tượng đất giống như bị gió cát ăn mòn, bắt đầu bong ra từng mảng lớn, từng mảng đất rơi xuống, vỡ tan.

Tốc độ mảng đất rơi xuống càng ngày càng nhanh, cuối cùng nó không kiên trì được nữa hóa thành một đống đất vụn.Ầm!Trên ao bùn khô cạn, người bùn vô tận giống như nhận được mệnh lệnh, đồng thời ầm ầm sụp đổ.Cảnh tượng trước mặt vô cùng hoành tráng.Tiểu Quả và Lý Anh Phương đang nằm trên lưng Tả Mạc, hai mắt mở tỏ, ngây ra như phỗng.Tả sư huynh… lợi hại vậy sao…Thiên phản tinh mạch luân một lần trở về trong tay Tả Mạc nhưng vừa vào tay Tả Mạc liền phát hiện ra màu sắc của thiên phản tinh mạch luân đã trở nên ảm đạm hơn nhiều.Cảnh tượng xung quanh một lần nữa bình thường trở lại.Đường phố vẫn bình thường như cũ, ngươi đi đường cách đó không xa thậm khí còn không phát hiện ra vừa có một trận đấu sinh diễn ra.Trước mặt Tả Mạc chỉ là một đống bụi đất, đúng lúc này có một trận gió mạnh thổi quả nhất thời đống bụi bị thổi tung lên không trung.Không chút đắc ý, Tả Mạc cảnh giác tra xét xung quanh một lần, không nói nhiều liên điên cuồng chạy.-----------------------------Một lát sau, nơi mà Tả Mạc vừa chiến đấu xuất hiện hai bóng người.“Chúng ta đã đánh giá thấp hắn.”

“Đúng vậy, không ngờ tới ngay cả ma khách người bùn cũng không phải là đối thủ của hắn.

Tất Điêu Vũ xuất hiện đã chứng minh suy đoán của chúng ta, Tiếu Ma Qua chính là người kia.”

“Nam Môn Tuyết lộ rồi.”

“Vốn hắn chỉ dùng để làm mồi, hắn có thể ở ngoài sáng giúp chúng ta hấp dẫn sự chú ý.”

“Hiện giờ phải làm sao?”

“Không nên gấp, tìm hiểu trước khi hành động, miếng mồi ném ra bên ngoài rồi, tự nhiên sẽ có kẻ không chịu ngồi yên đâu.”

“Ừ.”

-------------------------------Tả Mạc điên cuồng chạy về nhà, cả đường bình yên vô sự.Khi về đến nhà, thấy đám người Thúc Long thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người thấy Tả Mạc đang dắt theo Tiểu Quả và Lý Anh Phượng thì thức thời không hỏi nhiều.Trở lại hậu viện, tinh thần Tả Mạc rốt cuộc cũng thả lỏng.Tiểu Quả sợ hãi hỏi: “Sư huynh…”

Tả Mạc quay đầu lại cười với Tiểu Quả: “Có sợ không?”

“Có một chút.”

Tiểu Quả sợ hãi gật đầu.

Nàng giống như trở lại đoạn thời gian ở Vô Không Kiếm môn kia, sư huynh không ngừng cổ vũ nàng đã trở lại bên cạnh, cảm giác như đang mơ vậy.

Không biết vì sao, viền mắt nàng ửng đỏ, giọng nói không tự chủ được mà nhỏ lại: “Sư huynh thật lợi hại…”

Viền mắt Lý Anh Phượng cũng ửng đỏ.

Lần trải nghiệm này tựa như ác mộng nhưng xưa nay nàng vẫn là người kiên cường, cố kìm nén, mở miệng nói: “Sư huynh có việc gì thì cứ đi làm đi.”

Khi nàng nhìn thấy những người trong viện không ngừng hành lễ với Tả Mạc thì có hơi ngạc nhên nhưng cũng hiểu được, Tả Mạc là thủ lĩnh của đội ngũ này.

Vừa rồi trên đường bị tập kích cũng không phải điều gì bình thường, lúc này nhất định Tả sư huynh muốn đi xử lý chuyện đó.“Các ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta khả năng phải rời khỏi đây ngay lập tức.”

Tả Mạc trầm giọng nói, lập tức xoay người đi ra bên ngoài.Thúc Long nhìn thấy Tả Mạc từ trong viện đi ra vội vàng tiến lên nghênh đón: “Đại nhân!”

Tả Mạc vừa thấy liền hỏi: “Người đều ở đây đúng không?”

Thúc Long sửng sốt nhưng lập tức biết rằng đã có chuyện xảy ra, hắn trầm ngâm nói: “A Văn, Nam Nguyệt, Thương Trạch, Minh Quyết Tử, hắc chanh nhị yêu, bọn họ đều đang ở chỗ bia ma công.”

“Lập tức phái người kêu bọn họ quay về.”

Tả Mạc trầm giọng nói: “Những người khác thu thập một chút, chờ bọn họ trở về chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.”

“Vâng!”

Thúc Long biết tình huống khẩn cấp, không nói nhiều lập tức xoay người rời đi.Tả Mạc trầm mặc, hắn có dự cảm, vòng xoáy vô hình này đang không ngừng tiến lại gần hắn.----------------------------Hắc Yên yêu quan sát bia ma công đầy thành kính.

Trí nhớ của hắn rất tốt, đã gặp qua là không quên được, những ngày này hắn đã xem qua tất cả các bia ma công.Nhưng…Mắt hắn không khỏi nhìn A Văn và Chanh Phát yêu.

A Văn chẳng quan tâm gì tới xung quanh, trên tay thỉnh thoảng vô thức mà biến hóa, dù là Hắc Yên yêu cũng cảm giác được những động tác không chú thu hút kia có gì đó của đạo.

Đại chanh thì bộ dạng khác hoàn toàn, chỉ thấy hắn khi thì như con kiến trong chảo nóng, đi tới đi lui trước mắt tấm bia đá, khi thì vò tóc, khi thì ngửa mặt lên trời lẩm bẩm, quả đầu màu cam đã bị hắn vò thành cái tổ chim, dù thế nào hắn cũng không chịu im lặng ngồi nhìn.

Nhưng xung quanh hắn thường xuất hiện điện mang, băng vụn, hỏa diễm rất dọa người, dẫn đến xung quanh mấy khối bia ma công này không có một bóng người.Hai tên gia hỏa này thật biến thái!Trong mắt Hắc Yên yêu tràn ngập ao ước, thiên phú của hai tên gia hỏa này là tốt nhất trong đám bọn họ.A Văn hắn không quen nhưng đại chanh, tên gia hỏa đầu óc không bình thường này thiên phú cực tốt, ngay cả hắn cũng phải ước ao.

Ước ao thì cũng chỉ là ước ao nhưng hắn vì đại chanh mà càng cao hứng hơn.

Lúc tu luyện bản bút kí vô danh kia, hắn đã phát hiện ra thiên phú của đại chanh tốt hơn hắn rất nhiều, này cũng là lí do tại sao hắn phải lôi kéo đai chanh đi tới đây.Bản thân Hắc Yên yêu cũng có phát hiện của riêng mình, toàn bộ tấm bia đá đều in sâu ở trong đầu hắn, hắn đã phát hiện ra một số chỗ bất thường.

Trên một số tấm bia đá, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số câu nói như kiểu tự sự, những câu này đều không dài, nhìn qua rất bình thường.

Có chút liên quan tới triết lý, có chút khó giải nghĩa.Nhưng Hắc Yên yêu rất cẩn thận, khi hắn phát hiện ra những câu nói kia thì đột nhiên hắn liên tưởng tới bản bút kí.Bút kí vốn cũng xuất hiện những câu nói như vậy, trên bút kí nói, Sư Tử Minh một mực tìm kiếm một thứ gì đó, hắn du lịch tu giả yêu ma tam giới chính là muốn tìm kiếm thứ này.

Người đi theo cũng không biết Sư Tử Minh tìm kiếm thứ gì nhưng gã đã đem một số lời nói của Sư Tử Minh ghi vào trong bút kí này.Những lời này cũng xuất hiện trên bia đá, phong cách vô cùng thống nhất.Lẽ nào bên trong này có ẩn chứa bí mật gì đó?Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Hắc Yên yêu, nó khiến hắn cảm thấy hưng phấn.

Tuy thiên phú tu luyện của hắn không bằng Chanh Phát yêu nhưng trí lực thì đúng là siêu quần.Những câu nói rời rạc trên bia đá không khiến người ta chú ý tựa như một bí mật không muốn ai biết, vô cùng hấp dẫn hắn.Hắn bắt đầu chỉnh lý toàn bộ các tấm bia đá, trí nhớ kinh người của hắn được phát huy cực độ.

Rất nhanh, hắn đã lọc ra được những câu không liên quan tới việc tu luyện trên toàn bộ các tấm bia đá.Vì thế hắn phát hiện được một số câu cũng xuất hiện trên bản bút kí.Phát hiện này khiến Hắc Yên yêu càng thêm hưng phấn, thời gian bút kí ghi lại hẳn phải là lúc Sư Tử Minh còn đang đi du lịch.

Mấy câu nói này chỉ là Sư Tử Minh buộc miệng nói ra, còn khi Sư Tử Minh kiến tạo thành Thái An thì đã là rất lâu sau đó.

Hắn điêu khắc bia ma công vậy mà lại thêm mấy câu này vào.Chắc chắn không phải ngẫu nhiên!Bên trong nhất định bao hàm thâm ý không muốn ai biết!Nghĩ đến tin đồn gần đây về bảo các Thái An, trong lòng Hắc Yên yêu khẽ động.

Chẳng lẽ, những câu nói này có liên quan tới bảo các Thái An?Lúc đầu khi hắn nghe thấy những lời đồn đại này thì có hỏi thăm qua chút tin tức.

Bảo các Thái An lúc đầu có tồn tại chỉ là bị Sư Tử Minh phong kín, dần dần biến mất trong mắt mọi người.Sư Tử Minh vì sao lại phong kín bảo các Thái An?

Bên trong bảo các Thái An rốt cuộc chứa thứ gì?Câu hỏi này luôn lơ lửng giữa trời mà chưa có lời giải.Khi Hắc Yên yêu cẩn thận đọc những câu nói được trích ra kia, dường như hắn đã nắm được đầu mối gì đó.Chương 613 : m mưu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnNhìn thấy chiến bộ địch tán loạn trước mắt, vẻ mặt Công Tôn Sai vẫn như thường, không có chút biến hóa.Đứng bên cạnh hắn, ánh mắt A Trát Cách toát lên vẻ thành kinh từ tận đáy lòng.

Chiến bộ đang tan rã ở trước mắt này là chiến bộ thứ chín bọn họ đánh bại.Đại nhân mẹ trẻ thật quá lợi hại!

Hắn không thể nào hình dung được sự sùng kính trong lòng đối với mẹ trẻ.

A Trát Cách thân là một trong tam đại chiến tướng của Tinh La tộc, hắn tự nghĩ bản thân đã rất giỏi nhưng khi tận mắt nhìn thấy khả năng khống chế chiến trường kinh người của mẹ trẻ thì trong lòng hắn chỉ có vô tận kính ý.

Hắn chưa bao giờ tin có vị chiến tướng nào lại lợi hại như thế!Bách chiến bách thắng, không gì không phá được!Chín chiến bộ đều bị một kích phá tan!Chu Tước doanh giống như một thanh đao vô cùng sắc bén, không gì có thể ngăn cản được nó.Xuất thân là chiến tướng đầu hàng, A Trát Cách rất rõ, hắn cần phải làm nhiều hơn so với những khác mới có thể dung nhập vào thế lực này.

Lúc này hắn vô cùng tin tưởng với thế lực này, đối với sức sống của nó cũng thế.

Biểu hiện của bọn họ quyết định tới lợi ích của gia tộc, A Trát Cách và chiến bộ của hắn đều đang cố gắng.Nhưng, rất nhanh hắn đã phát hiện ra, mẹ trẻ không coi bọn họ như pháo hôi.

Mỗi lần gặp phải chiến bộ cường đại đều là Chu Tước doanh xông lên đầu tiên.Trong lòng A Trát Cách đầy cảm kích.Ở ma giới mạnh được yếu thua, dạng chiến bộ đầu hàng như hắn thường sẽ tấn công những nơi nguy hiểm nhất.

Tỷ lệ tử vong của bọn họ là cao nhất, trang bị kém cỏi nhất, không ai quan tâm đến sống chết của họ.Nhưng ở nơi đây, đại nhân mẹ trẻ không có thành kiến đối với họ, thường xuyên chiếu cố tới họ, tự mình chỉ điểm cho họ.

Bọn họ không cần lo bị coi là pháo hôi, không ai bởi vì bọn họ là ma tộc mà căm thù họ.Mọi người đều ghi tạc trong lòng.A Trát Cách và chư tướng dưới trướng hắn đều vì thế mà cố gắng chiến đấu.Mặc dù hầu hết các trận chiến đều do Chu Tước doanh đứng ra nhưng chiến bộ A Trát Cách vẫn phải trải qua vài trận khổ chiến.

Chiến tranh ngày càng khốc liệt, trình độ của các chiến bộ ngày càng tăng lên, thủ lĩnh của các thế lực đều hiểu, trong thời loạn chiến bộ không có thực lực căn bản không thể sinh tồn được.Không thể như Chu Tước doanh thắng tựa chẻ tre, chiến bộ A Trát Cách thắng gian nan hơn nhiều, quân số giảm mất một phần sáu.Nhưng thực lực của cả chiến bộ đã tăng mạnh.Mọi đội quân tinh nhuệ đều được mài giũa giữa vô số tử vong, những lời này không có chút giả dối nào.

Liên tục trải quả chiến trận khiến chiến bộ A Trát Cách đã có khí chất của chiến bộ tinh nhuệ.

Khí chất của mỗi người càng trở nên lắng đọng, chiến bộ phối hợp càng thêm ăn ý.

Tỉ lệ tử vọng của càng ngày càng ít, trận chiến vừa rồi bọn họ chỉ chết mất chín người.Tuy bọn họ chỉ mới đi được một phần tư đường nhưng mỗi người đều tràn ngập tự tin.“Nghỉ ngơi, chỉnh đốn, sáng mai đi tiếp.”

Hoàng hôn buông xuống, mệnh lệnh của mẹ trẻ vang lên trên chiến trường hiu quanh.----------------------------“Ngươi nói cái gì?” m Lạc giới chủ rít lên, gần xa đều có thể nghe thấy.“Đại nhân!

Trăm phần trăm đúng!

Chiến bộ Đông Lữ của Đông Lữ giới chỉ cầm cự được nửa canh giờ!”

Giọng của thuộc hạ đầy run rẩy: “Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, đúng trăm phần trăm!”

“Nửa canh giờ?”

Vẻ mặt của giới chủ như cứng đờ lại.Mất một lúc, hắn không tin tưởng thì thào tự nói: “Sao có khả năng chứ?

Thực lực của chiến bộ Đông Lữ…”

Trong lòng hắn rất rõ, thực lực của chiến bộ Đông Lữ và chiến bộ tinh nhuệ nhất dưới trướng không chênh lệch mấy.

Không biết ở đâu ra đột nhiên xuất hiện một chiến bộ cường hãn như thế?

Nửa canh giờ!“Đại nhân!”

Thủ hạ vội vàng nói: “Lai lịch của chiến bộ này không rõ ràng, nhưng họ không chiếm lĩnh Đông Lữ giới!”

“Không chiếm lĩnh Đông Lữ giới?”

Giới chủ bình tĩnh trở lại, hiếu kì hỏi: “Bọn họ vì sao không chiếm lĩnh Đông Lữ giới?”

“Thuộc hạ cũng không rõ.

Nhưng căn cứ vào những gì thuộc hạ nghe được thì dọc đường bọn họ không chiếm lĩnh bất cứ giới nào.

Thuộc hạ suy đoán, bọn họ có khả năng đang hành quân!

Thuộc hạ đã bắt được tàn binh của Đông Lữ chiến bộ, sau khi xét hỏi mới biết được chiến bộ này từng yêu cầu chiến bộ Đông Lữ tránh đường, kết quả Đông Lữ chiến bộ cự tuyệt, sau đó bọn họ liền tấn công chiến bộ Đông Lữ!”

“Chẳng lẽ bọn họ thực sự đang hành quân?”

Giới chủ cảm thấy cách nói này hơi bông đùa quá.“Thuộc hạ cho rằng đúng như vậy.”

“Ta không tin…”

“Đại nhân!

Dọc đường chiến bộ này đã đánh tan chín chiến bộ!

Thực lực mạnh mẽ, tuyệt đối có thể xếp vào tốp năm mươi ở Bách Man cảnh!

Nếu như bọn họ muốn công hãm m Lạc giới, chỉ sợ…”

Thủ hạ không nói gì thêm nhưng ngụ ý trong đó không nói cũng hiểu.Giới chủ do dự một hồi rồi cắn răng ra lệnh: “Ra lệnh cho phía sau không ra, chỉ phòng ngự, tuyệt đối không chủ động công kích!”

“Dạ!”

----------------------------Sắc mặt của Tả Mạc cực kém.Đám người A Văn đột nhiên biến mất, người của Vệ Doanh đã tìm khắp rừng bia cũng không tìm thấy tung tích của họ.

Liên tưởng tới việc vừa bị đánh lén, ý nghĩ đầu tiên của Tả Mạc là có kẻ đang giở trò với mình!Nhưng rất nhanh hắn liền phủ quyết, sáu người A Văn nếu như bị tập kích, tuyệt đối không thể không có chút động tĩnh nào.

Vệ Doanh đi tìm bọn họ đã hỏi qua những người ở rừng bia, những người kia đều gật đầu nói bọn họ vừa mới gặp đám người A Văn, Chanh Phát yêu thật sự quá nổi bật.Không ai biết bọn họ vì sao biến mất.Nếu như muốn lặng yên không một tiếng động mà bắt đi sáu người, trừ phi toàn là cao thủ, một đấu một, bọn họ chưa kịp phản ứng mới có thể lặng yên không một tiếng động như vậy.Thập chỉ ngục cũng không có tung tích của bọn Nam Nguyệt.“Ngươi bị người ta theo dõi rồi.”

Bồ yêu lạnh lùng nói.“Bắt đầu từ Nam Môn Tuyết, một chuỗi sự việc sau đó đều không hợp lý.”

Vệ nói tiếp.“Ta đi tìm Nam Môn Tuyết!”

Tả Mạc nghĩ một chút rồi nói.“Vô dụng.”

Bồ yêu lắc đầu: “Nam Môn Tuyết vừa nhìn đã biết là pháo hôi, là hỏa lực ném ra để thu hút chú ý, hắn xuất thủ phỏng chừng cũng chỉ là giao dịch.

Chỉ sợ hắn chẳng biết cái gì.”

“Ngươi có biện pháp gì không?”

Tả Mạc cố nén sát khí trong lồng ngực xuống mà hỏi Bồ yêu.Bồ yêu nói: “Biện pháp tốt nhất là lấy tĩnh chế động.”

Vệ giải thích: “Nếu như bọn họ thực sự bị bắt vậy mục tiêu của đối phương khẳng định chính là ngươi.

Bất luận đối phương có ý đồ gì thì hắn cũng sẽ tìm đến ngươi.

Ngươi phải bình tĩnh.”

Tả Mạc suy nghĩ một chút cảm thấy hai người bọn họ nói không sai, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.Bỗng hắn cảm thấy mình thật khờ, chơi trò này làm sao có thể so với hai lão tặc bất tử kia được?

Bản thân lại còn có những ý nghĩ điên rồ chứ!“Các ngươi nói bọn họ vì ta?

Là vì cái gì?”

Tả Mạc quyết định ném vấn đề này cho hai lão tặc.Hồng quang trong mắt Bồ yêu nhảy lên, hắn cảm thấy có chút phấn khích, quá lâu rồi không kích thích như thế.

Đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, ngoài miệng nói: “Đầu tiên khẳng định không có oán cừu.

Tên gia hỏa đánh lén ngươi hôm nay không ra sát chiêu, hắn khẳng định muốn bắt ngươi.”

Tả Mạc cẩn thận nhớ lại, nhất thời cảm thấy rất đúng: “Không sai, ngươi nói ta mới nhớ hắn không có ra sát chiêu.”

“Hắn muốn bắt ngươi mà không phải muốn giết ngươi, vậy khả năng cừu hận không lớn.

Những khả năng còn lại rất dễ nhận ra, hoặc là trên người ngươi có thứ họ muốn, nếu không thì bọn họ muốn ngươi đi làm một việc gì đó.”

Quả nhiên là lão tặc, nói mấy câu đã khiến Tả Mạc cảm thấy sáng sủa hơn.“Trên người ta có đồ gì?

Ta có thể đi làm chuyện gì?”

“Trên người ngươi có rất nhiều thứ.

Ví dụ thần lực, thái dương tinh loại, đó đều là thứ khiến người ta đỏ mắt.”

Vệ chậm rãi nói: “Việc ngươi có thể làm thì càng nhiều hơn.

Ví dụ như sắc dụ Hà công chúa.”

“Ha ha!”

Bồ yêu cười lớn.Tả Mạc hơi bực mình: “Lúc nào rồi mà các ngươi còn có tâm tình để đùa giỡn?”

“Bình tĩnh đi.”

Vệ cười gian xảo nói: “Thời điểm này ngươi biểu hiện ra càng bình thường càng tốt, đối phương sẽ không nhịn được.”

“Ngươi nói gì?”

Tả Mạc hỏi lại.“Ngươi phải làm gì thì cứ làm, ví dụ như việc hai vị công chúa mời ngươi, vì sao còn chưa đi?

Nghe các nàng chém gió một chút cũng tốt!”

Vệ hướng dẫn từng bước: “Ngươi không phải chủ nhà, ngươi không biết gì.

Ngươi muốn đem bọn họ dẫn dụ ra thì ngươi phải đem bản thân ra làm mồi nhử.

Ngươi tiếp xúc càng nhiều người thì đối phương càng hoảng, bởi vì bọn họ không đoán được bước tiếp ngươi định làm gì, không đoán được ngươi đang mưu tính gì.”

Bồ yêu cười nói: “m mưu đáng sợ nhất chính là không thể đoán ra.”

------------------------------Có hai lão tặc này làm chỗ dựa, Tả Mạc đã bình tĩnh hơn nhiều.Hắn không làm ầm lên nhưng rất nhanh liền thu được thư của Lam Thiên Long, trong thư nói cho hắn biết bọn họ đang nghĩ cách giúp hắn tìm kiếm thuộc hạ biến mất, đồng thời nói với hắn phải cẩn thận.Rất cảm động, trong lòng Tả Mạc lập tức hiểu ra tin tức đám A Văn biến mất chỉ sợ toàn thành đều biết.Điều này chẳng có gì kì quái, Vệ Doanh tìm người vốn đã không giấu diếm, lại không ngừng hỏi thăm người khác, tin tức này khẳng định không thể giấu được.Rất nhanh, Hà công chúa cũng phái người truyền tin tới, nội dung tương tự, nói sẽ giúp hắn hỏi thăm, có tin sẽ báo ngay cho hắn.Thư của Hà công chúa một lần nữa khiến Bồ yêu và Vệ kích động.Hai người đồng thời nhận định Hà công chúa đã nhìn trúng Tả Mạc, đồng thời cổ vũ Tả Mạc nỗ lực hơn, đem đóa hoa mê người kia hái tới tay.Trong lòng Tả Mạc thì nhận định rằng hai lão tặc này đang muốn trả đũa Hà công chúa.

Đối với hắn thì Hà công chúa là một người bạn, bản thân mình còn thiếu nàng một lần ân huệ, sao có thể hại nàng chứ?

Hắn bỏ qua tất cả kiến nghị của hai lão tặc này.Rất nhanh, thư của các nhà ùn ùn kéo tới, Tiếu Ma Qua bây giờ đã là nhân vật số một, tiền đồ vô lượng, người có ý kết giao xếp một đống.Nhưng bên trong những lá thư này không có chút tin tức gì của đám A Văn, thập chỉ ngục cũng không có tin gì luôn.Sân viện nhà Tả Mạc, thủ vệ trở nên cẩn mật hơn.Kiên trì chờ đợi tin tức, Tả Mạc vẫn tu luyện như thường.

Bỗng hắn cảm thấy trong giới chỉ của mình có thứ gì đó dao động.Ồ, có chuyện gì thế?Trong lòng Tả Mạc liền động, ngay sau đó mặt hắn hiện rõ sự vui mừng.Chương 614 : Hắc Kim phù binh tỉnh lạiConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnMột tiếng ngáp lười biếng từ trong giới chỉ bay ra.Ngay sau đó một bóng người chợt lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Tả Mạc, Hắc Kim phù binh!

Khuôn mặt kia giống mình như đúc, vừa nhìn thấy Tả Mạc nhất thời mặt mày rạng rỡ, ánh mắt đầy mong đợi tiến lại gần.“Đại ca, ta đói bụng, có gì ăn không?”

Gân xanh trên trán Tả Mạc chợt nhảy lên, ăn?

Con hàng này chỉ biết ăn!

Nghĩ đến lần trước hắn ăn sạch hai trăm con linh thú rồi sau đó lăn ra ngủ cho tới tận bây giờ, vừa mở mắt ra đã há mồm đòi ăn.“Không có!”

Tả Mạc nghiêm mặt hổ, vẻ mặt bất thiện nhìn con hàng chỉ biết ăn này.Hắc Kim phù binh bỗng hít hít mũi, nhất thời hai mắt tỏa sáng, bỗng cả người liền biến mất.Ngoài phòng truyền tới vài tiếng gào thét của ma kỵ.Tả Mạc lấy tay xoa trán, ngửa mặt lên trời không biết nói gì.

Tiểu Mạc ca khôn khéo một đời, làm ăn ít khi bị lỗ, vậy mà lại dẫn theo một con hàng chỉ biết ăn.Một cơn gió nhẹ thổi qua, Hắc Kim phù binh lần thứ hai trở lại trước mặt Tả Mạc.

Hắn liếm liếm môi, có chút chưa thỏa mãn nói: “Không có vị gì cả.”

Vốn ánh mắt Tả Mạc đã bất thiện nay càng trở nên bất thiện hơn.Hắn quyết định phải nói chuyện với Hắc Kim phù binh, đối với loại thiếu niên hư hỏng này phải sớm uốn nắn, sai lầm của nó là chỉ biết ăn với ngủ.“Muốn ăn ngon phải không?”

Tả Mạc cười rất ‘thuần khiết’.“Đương nhiên rồi ạ!”

Nhất thời hai mắt Hắc Kim phù binh tỏa sáng: “Đại ca, ở đâu ở đâu?”

“Muốn ăn ngon thì phải làm việc cho tốt.

Có lao động sẽ có ăn, không lao động không có ăn, lao động nhiều ăn nhiều.”

Tả Mạc vẫn cười ‘thuần khiết’ nói, vẻ mặt của hắn cực kì giống Vệ.Binh binh binh!Hắc Kim phù binh vỗ vỗ ngực mình, tiếng kim loại vang lên, hắn tức giận nói: “Đại ca, ngươi bảo ta làm cái gì?”

Thật quá may mắn, tên thiếu niên hư hỏng này vẫn còn chưa tới mức bất trị.Trong lòng Tả Mạc thầm kêu may, tròng mắt xoay chuyển: “Biết đánh nhau không?”

“Trời sinh là chiến sĩ.”

Hắc Kim phù binh hơi dừng lại, sau đó nghiêm trang nói: “Có ăn có chiến, không ăn không chiến, ăn nhiều chiến nhiều!”

Tả Mạc đơ tại chỗ.Thì ra con hàng này vẻ ngoài không chỉ giống mình mà ngay cả bên trong cũng gian trá như thế.Tả Mạc cảm thấy hơi đau đầu.Nhưng đúng vào lúc này, bỗng Tằng Liên Nhi đi tới.

Nàng nhìn Hắc Kim phù binh nhất thời trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên.“Đây là cái gì?”

Nàng chỉ vào Hắc Kim phù binh hỏi Tả Mạc.“Tiểu thư!

Thỉnh không nên dùng từ tùy tiện!”

Vẻ mặt Hắc Kim phù binh đầy nghiêm túc nói: “Ta không phải là cái gì, ta là Hắc Kim, ồ, đại ca, nàng là ai thế?

Người con gái này thật xinh đẹp, đại ca, ánh mắt của người cuối cùng cũng tăng lên rồi, nhưng mà ngươi bỏ A Quỷ sao?

Đại ca, ngươi sao lại làm vậy?

Bội tình bạc nghĩa, ta nhìn sai người rồi!

Quả nhiên không hổ là đại ca ta, bạc tình phụ tâm lang, ta phải học tập theo mới được…”

Tả Mạc chết đứng.Con hàng này ngoại trừ chỉ biết ăn, biết ngủ, còn biết ba hoa nữa chứ!

Ông trời ơi, nhiều tài liệu quý hiếm như vậy, mất vốn rồi, mất vốn rồi!Tằng Liên Nhi rất hứng thú nhìn Hắc Kim phù binh.Hắc Kim phù binh bỗng nhìn thấy A Quỷ, nhất thời giống như một cơn gió chạy đến bên nàng: “A Quỷ A Quỷ!

Đại ca không vứt bỏ ngươi!

Ta nói rồi mà, đại ca là người trọng tình trọng nghĩa, sao có thể vất bỏ A Quỷ được chứ.

A Quỷ A Quỷ, có gì ăn không?

Ta rất đói!”

A Quỷ bỗng xoay người đi ra ngoài, Hắc Kim phù binh lập tức bám theo, tâng bốc nịnh hót, vuốt mông ngựa, đủ thể loại vang lên không dứt.Tả Mạc trợn tròn mắt.“Hắn là?”

Tằng Liên Nhi mỉm cười, điều này làm cho khuôn mặt vốn mê ly của nàng càng thêm mị nhân.“Một thứ không ra gì ngoài ý muốn.”

Tả Mạc tỏ vẻ hối hận buông tay.“Có rất nhiều tu giả tới thành Thái An.”

Tằng Liên Nhi bỗng nói.“Tu giả?”

Tả Mạc sửng sốt, ở ma giới quá lâu rồi nên khi nghe thấy tu giả hắn cảm thấy có chút lạ lẫm.Ánh mắt Tằng Liên Nhi thoáng chút buồn, nàng nói: “Là tứ đại môn phái, ít nhất hơn hai mươi người, có mấy người thực lực rất mạnh.

Bọn họ ngụy trang cũng khá, không ai phát hiện ra.”

“Tứ đại phái?”

Tả Mạc cả kinh, sắc mặt nhất thời trở nên ngưng trọng: “Tứ đại phái sao lại tới đây?”

“Bảo các Thái An.”

Tằng Liên Nhi nói ra bốn chữ.“Bảo các Thái An?”

Tả Mạc không tin lắm, tứ đại phái là loại gì chứ.

Thái Dương thần điện ở Vân Hải giới mở ra cũng chỉ có mỗi Thiên Hoàn tới, hơn nữa cũng chỉ phái ra một tu giả nguyên anh kỳ.

Đối với tứ đại phái đã có lịch sử lâu đời, bảo tàng có thể lọt vào mắt họ càng ít hơn.Tả Mạc không tin bảo các Thái An có thể hấp dẫn tứ đại phái tới đây.“Ta đã giao thủ với bọn họ.”

Những lời này của Tằng Liên Nhi khiến Tả Mạc suýt chết khiếp.“Ngươi điên rồi!”

Điều này thì hắn tin, nhất thời cảm thấy vô cùng nhức đầu.

Đám người A Văn đột nhiên biến mất, các hoạt đồng ngầm diễn ra sôi nổi trong thành Thái An.

Bây giờ ngay cả tu giả cũng tới tham gia náo nhiệt, có ngốc hắn cũng biết thế cục đang ngày càng trở nên phức tạp.Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề :”Bên trong bảo các Thái An rốt cuộc chứa đồ vật gì?

Vì sao ngay cả tu giả cũng muốn một miếng bánh?”

Tằng Liên Nhi trầm mặc.Tả Mạc nhìn nàng.Một lúc lâu sau nàng yếu ớt nói: “Bên trong bảo các Thái An có ba kiện bảo bối, hai kiện khác không ai biết nhưng trong đó có một kiện không ít người biết, đó là một tấm bia đá.”

“Bia đá?”

Tả Mạc vô cùng bất ngờ.“Tấm bia đá then chốt nhất thành Thái An.”

Hai mắt Tằng Liên Nhi như được phủ một lớp sương mù dày đặc, giọng nàng mờ ảo: “Từ thời thượng cổ, sau khi thời đại thần lực kết thúc, tu giả yêu ma tam tộc cùng tồn tại.

Yêu thuật, ma công, pháp quyết, ba loại phương pháp tu luyện trở nên thịnh hành nhất, phương pháp tu luyện thần lực thất truyền.

Nhưng theo cảnh giới tu luyện không ngừng đề cao khiến cao thủ tam tộc phát hiện ra, bọn họ đã gặp phải một bức tường.

Bọn họ nghĩ hết cách cũng không thể vượt qua bức tường này.”

Tả Mạc yên lặng ngồi nghe, giọng Tằng Liên Nhi mờ ảo khiến những thứ cơ mật này càng tăng thêm vẻ thần bí.“Các tiên hiền truy tìm nguồn gốc, trải qua vài đời mới phát hiện, phương pháp duy nhất đã phá vỡ tầng bức tường này chính là tu luyện thần lực.

Ba lực đều thoát thai từ thần lực nhưng đều không hoàn chỉnh.

Khi ba lực tu luyện đến cực hạn, nếu muốn tiến thêm thì chắc chắn phải quy về thần lực.

Nhưng phương pháp tu luyện thần lực vốn đã thất truyền.

Bọn họ bắt đầu không ngừng sưu tập các loại truyền thừa thần lực, hậu duệ viễn cổ gặp phải tai ương ngập đầu.

Nhưng, những phương pháp họ sưu tập được đều chưa hoàn thiện.

Toàn bộ phương pháp tu luyện thần lực đều không thể kết nối với hệ thống tu luyện hiện tại.

Truyền thuyết nói Sư Tử Minh đã tìm ra phương pháp giải quyết, tấm bia ma công kia chính là ghi chép những điều tâm đắc này.

Nhưng Sư Tử Minh không dám đem nội dung đó đưa ra ngoài, sau đó quyết định an bài nó ở trong bảo các Thái An.”

“Ngươi cũng vì tấm bia đá kia mà đến đâu?”

Tả Mạc nhìn chằm chằm vào Tằng Liên Nhi.“Vốn không có ý.”

Tằng Liên Nhi nói đầy sâu xa: “Nhưng nếu đã tới rồi thì vì sao lại không?”

“Ngươi đã tu luyện thần lực rồi, cái này còn có ích lợi gì chứ?”

Tả Mạc không hiểu hỏi.“Truyền thừa thần lực của ta tuy hoàn chỉnh hơn của ngươi nhưng cũng giống nhau, đều có thiếu sót.

Tấm bia đá này rất quan trọng đối với ta, có thể bổ túc ‘nguyệt thần điển’ của ta.”

Tằng Liên Nhi liếc nhìn Tả Mạc rồi nói tiếp: “Ngươi là thiên tài tu luyện thần lực xuất sắc nhất mà ta từng thấy, thần lực hô hấp, trừ ngươi ra ta chưa từng gặp qua ai khác.

Nhưng, hiểu biết của ngươi về thần lực thậm chí còn không bằng ta.

Nếu như có được tấm bia đá này, ngươi mới có thể chân chính bước vào cánh cửa thần lực.”

Đến tận lúc này Tả Mạc mới hiểu ra, vì sao bảo các Thái An lại hấp dẫn người ta đến thế.“Vậy những…thứ này có quan hệ gì đến ta?”

Tả Mạc cười lạnh nói: “Ta bị kéo đến đây, đừng nói rằng đây chỉ là ngẫu nhiên.”

“Chính xác là không phải ngẫu nhiên.”

Ánh mắt mê ly của Tằng Liên nhi thoáng chút buồn: “Có lời đồn, để mở được bảo các Thái An cần hai chiếc chìa khóa.

Một chiếc là gì không ai biết.

Nhưng một chiếc còn lại nghe nói là một người rất đặc biệt.”

“Người đặc biệt?”

Tả Mạc sửng sốt, hắn không nghĩ tới điều hoang đường như thế, hắn chỉ vào mũi mình rồi dở khóc dở cười hỏi: “Lẽ nào ta là người đặc biệt?”

“Từ trước tới giờ ngươi là khả nghi nhất.”

Tằng Liên Nhi mỉm cười nháy mắt.Tả Mạc trợn tròn mắt: “Vì sao lại là ta?”

“Tinh Di Sa Dã, dẫn động thiên địa dị tượng ỏ rừng bia, ngươi là người đầu tiên.”

Mắt Tằng Liên Nhi tròn xoe, khuôn mặt tinh xảo không chút tỳ vệt tựa như một bức tranh tuyệt mỹ: “Sư Nguyệt Nghệ đối với ngươi cũng có vài phần kính trọng.

Tất Điêu Vũ phát hiện ra ngươi tu luyện thần lực, tất nhiên, ta cùng A Quỷ cũng bị hắn phát hiện ra.”

Tả Mạc dở khóc dở cười, chẳng lẽ lại là vì lý do vô nghĩa này.“Có một việc ngươi không để ý tới.

Lúc người đang thần lực hô hấp thì rừng bia ma công cũng hô ứng với ngươi.

Bọn họ chỉ hoài nghi ngươi là người kia, còn ta dám khẳng định ngươi chính là người kia.”

Tằng Liên Nhi nhìn sâu vào mắt Tả Mạc.Tả Mạc bị những lời này của Tằng Liên Nhi làm cho kinh ngạc đến ngây người.-----------------------------Hắc Kim phù binh đi theo A Quỷ, thỉnh thoảng lại nhìn đông nhìn tây, lấm la lấm lét, mũi còn thỉnh thoảng hấp háy, vẻ mặt tham lam.A Quỷ bước đi không tạo ra chút gió nào, nàng leo tường như giẫm trên đất bằng, không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý.

Hắc Kim phù binh lấm la lấm lét đi phía sau, vẻ mặt hưng phấn đầy mong đợi.Đi một lúc, A Quỷ đã đưa Hắc Kim phù binh đến một sân viện.Đây rõ ràng là sân của Thiên Diệu vệ.A Quỷ giống như u linh, đột nhiên xuất hiện ở phía sau một gã Thiên Diệu vệ, vỗ nhẹ một cái khiến Thiên Diệu vệ này ngất đi, ngã sõng xoài xuống đất.Sau đó A Quỷ đẩy cửa gỗ mà Thiên Diệu vệ này đang bảo vệ.

Chỉ thấy bên trong khắp nơi đều là ma kỵ, nơi này chính là chuồng nuôi dưỡng ma kỵ của Thiên Diệu vệ.

Thiên Diệu vệ thân là thủ vệ của Tằng Dịch, các loại trang bị không chỗ nào không phải nhất lưu, ma kỵ cũng không ngoại lệ.

Các loại ma kỵ bên trong phẩm chất cũng không thấp.Hắc Kim phù binh hai mắt tỏa sáng, nước bọt rớt cả xuống đất.Chỉ thấy hắn há mồm một phát, mấy trăm con ma kỵ chưa kịp có phản ứng gì thì đã nhanh chóng thu nhỏ lại, giống như bánh nhãn bị hắn hút vào trong miệng.

Trong chớp mắt, một chuồng đầy thú đã biến mất, không còn một con nào.Hắc Kim phù binh nấc lên một cái, tỏ vẻ đã no, mặt đầy thỏa mãn, vẻ mặt nịnh bợ tiến tới trước mặt A Quỷ để lấy lòng.Vẫn là A Quỷ tốt nhất à!Nhưng đúng lúc này, bộ dáng cười cợt của hắn đột nhiên biến mất.Sát cơ chợt hiện lên trên khuôn mặt màu ám kim giống Tả Mạc như đúc.Có người lẻn vào!Chương 615 : Những âm mưu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnPhí Phi cảm thấy rất khẩn trương, nơi này thủ vệ sâm nghiêm vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Bản thân dường như đang đi vào một nơi rất đáng sợ.

Trong đám tu giả cùng cảnh giới, khả năng tiềm hành ẩn nấp của hắn ít kẻ có thể sánh ngang.

Nhưng ngay cả như thế thì dọc đường vẫn có mấy chỗ bẫy rập làm hắn thiếu chút nữa thì dính chưởng.Nếu không phải động cơ của nữ nhân kia quá quỷ dị thì hắn thực sự muốn lùi bước.Trực giác nói cho hắn biết trong này quá nguy hiểm.Vì hành động lần này, môn phái thậm chí đã sử dụng một khe hỗn độn bí ẩn.

Khe hỗn độn này vốn định vào thời điểm mấu chốt dùng để tập kích bất ngờ.Nào ngờ bọn họ vừa tiến vào thành Thái An đã bị tập kích.

Một nữ nhân lai lịch không rõ ràng không hề báo trước ra tay với bọn họ.

Nữ nhân này vô cùng lợi hại, mấy người trong phái phải cùng tiến lên mà vẫn không thể lưu nàng lại.

Hơn nữa tựa hồ nàng rất chắc chắn rằng họ sẽ không làm lớn chuyện này.Chẳng lẽ thân phận của họ đã bị lộ?

Tâm mỗi người đều trầm xuống, lộ thân phận ở ma giới có nghĩa là gì, ai cũng biết rõ.Vào lúc nữ nhân kia rời đi, Phí Phi đã lặng lẽ ẩn thân bám theo đằng sau đối phương.Đối phương so với hắn tưởng tượng còn cẩn thận hơn, quanh quẩn lách chuyển mấy vòng, mấy lần suýt nữa thì Phí Phi cũng mất dấu.

Cuối cùng nữ nhân tiến vào trang viện trước mắt này, Phí Phi vốn định âm thầm rời đi, không ngờ hắn phát hiện ra thủ vệ trang viện này có chút sơ hở, không kìm được nên đã lặng lẽ tiến vào.Trong mắt hắn những thủ vệ này có đầy kẽ hở.Nhưng vừa tiến vào, hắn liền phát hiện ra tình huống bên trong hoàn toàn khác xa so với hắn tưởng tượng.Trang viên thủ hộ sâm nghiêm vượt xa tưởng tượng của hắn, kẽ hỡ kia giống như một cái bẫy.

Hắn không ngừng đi sâu vào bên trong, cảm giác muốn thối lui càng ngày càng mãnh liệt.Nhưng đúng vào lúc này, hắn bỗng nhìn thấy một nữ nhân cùng một tên gia hỏa cả người màu ám kim đi tới phía này.Hắn vội vàng ẩn núp, không dám thở mạnh.Nữ nhân này không phải là nữ nhân vừa đánh lén bọn họ, cả người nàng không có chút dao động nào, tên gia hỏa màu ám kim đi bên cạnh nàng dường như là một ma tượng.Nhưng…Tên gia hỏa này đúng là ma tượng sao?Ma tượng không ngừng tâng bốc vuốt mông ngựa khiến Phí Phi trong góc khuất cũng cảm thấy xấu hổ.

Nếu như bản thân có được trình độ như này thì địa vị trong môn phái tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mức này.Hắn vừa xấu hổ vừa kinh ngạc, ma tượng mà có linh tính như này rất hiếm thấy.Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến hắn há hốc mồm, ngây ra như phỗng.Mấy trăm ma kỵ bị tên ma tượng này nuốt chửng không còn con nào.Miệng tên ma tượng ám kim kia không lớn, trong nháy mắt nó liền biến thành một bồn máu thật lớn, có thể thôn phệ tất cả.

Ma tượng nuốt chửng những ma kỵ vậy chắc cũng cảm thấy hứng thú đối với tu giả.

Tưởng tượng bản thân bị con quái vật này nuốt chửng vào bụng, Phí Phi không rét mà run.Bỗng, ma tượng ám kim quay sang nhìn nơi hắn đang trốn.Phí Phi đầu óc ong ong, bị phát hiện rồi!Kinh nghiệm thực chiến của hắn vô cùng phong phú.

Lúc này trái lại cần tỉnh táo, quyết đinh thật nhanh hắn liền thôi động pháp quyết, chỉ thấy cả người hắn bỗng trở nên mơ hồ, trong nháy mắt đã biến thành một đám khói mờ.Phí Phi đã xuất ra tuyệt kỹ bảo mệnh, yên hành quyết!Yên hành quyết, lục phẩm pháp quyết có thể khiến thân thể người ta hóa thành một đám khói mờ, tiêu tán vô hình.

Một khi hóa thành khói thì không thể công kích địch nhân nhưng hầu hết các công kích cũng vô hiệu với hắn, đây là pháp quyết đào mệnh tốt nhất.Phí Phi dựa vào chiêu này không biết đã tự cứu được bản thân bao nhiêu lần.Cho nên khi hắn vừa phát hiện ra điều gì đó không ổn lập tức thôi động yên hành quyết, hắn cảm nhận được sự uy hiếp của ma tượng ám kim.

Chỉ cần hắn hóa thành khói thì ngay lập tức có thể trở về bên cạnh sư huynh, hồi yên trụ của hắn ở trên người sư huynh.Nhưng khi sắp thành công thì ma tượng kia đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.-----------------------------Hai mắt Hắc Kim phù binh nhìn chằm chằm vào thân thể Phí Phi đang mờ dần đi, nhãn thần hờ hững, không còn chút cợt nhả nào nữa.

Hắn đưa tay ra, bàn tay bỗng dưng sáng lên một phù tự cổ xưa.Hai mắt Phí Phi mở to, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi.Bàn tay Hắc Kim phù binh ấn lên trên thân thể đang trở nên mơ hồ của Phí Phi, sau đó rất nhanh liền thu lạiPhù tự sáng ngời trên người Phí Phi dần trở nên mơ hồ, thân thể Phí Phi giống như người tuyết dưới ánh mắt trời nóng bỏng, với tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng bị hòa tan.Khuôn mặt Phí Phi vặn vẹo, cố gắng gào thét nhưng vẫn không thể phát ra được chút âm thanh nào.Hắc Kim phù binh hờ hững nhìn hắn.Không đến một tức, Phí Phi liền biến mất hoàn toàn.Đinh.Một tiếng vang nhỏ, đó là một quả giới chỉ rơi xuống từ trong đám khói.Hắc Kim phù binh nhặt giới chỉ lên, vẻ mặt hững hờ lãnh khốc biến mất, một lần nữa lại biến thành vẻ cợt nhả, hớn ha hớn hở hiến giới chỉ cho A Quỷ.----------------------------“Phí Phi chết rồi.”

Trong mắt Lâm Khiêm hiện lên vẻ buồn bã, giọng hắn đầy lãnh đạm.Những người khác hai mặt nhìn nhau, trong mắt không khỏi hiện lên sự đau khổ và sợ hãi.

Tuy mọi người đều biết lần hành động này rất gian nan và nguy hiểm nhưng không ai nghĩ tới, vừa mới tiến vào thành Thái An đã bị mất một người.Xuất quân bất lợi!“Nữ nhân vừa rồi dùng chính là thần lực.”

Vẻ mặt Lâm Khiêm đầy trấn tĩnh nói: “Nàng hẳn là vì bia Thái An kia mà tới.

Mọi người phải cẩn thận, trước khi thoát khỏi bảo các Thái An thì không nên bộc lộ thân phận.”

“Vâng!”

Mọi người đều gật đầu tuân mệnh, sĩ khí có chút suy sụp.Lâm Khiêm không nhìn tới họ, nói tiếp: “Lần này đích thực rất nguy hiểm, ngay cả ta cũng không nắm chắc phần thắng.

Nhưng Côn Luân nguy nga của chúng ta, ngàn năm hưng thịnh không suy đều do vô số tiền bối vào sinh ra tử tạo nên.

Bây giờ thiên hạ rung chuyển, vài chục năm này sẽ quyết định vận mệnh của ngàn năm nữa!”

Ánh mắt hắn quét qua mỗi người, đầy lạnh lùng nhưng cũng rất uy nghiêm.“Sự việc liên quan tới số mệnh của Côn Luân, bọn ta há có thể lùi bước?”

Vẻ mặt mọi người dần bình tĩnh trở lại.

Bọn họ đa số sinh ra ở Côn Luân, tình cảm đối với Côn Luân rất sâu đậm, người nhà cũng đang ở tại Côn Luân, vận mệnh bọn họ gắn chặt với Côn Luân.Một người trầm giọng nói: “Đại sư huynh nói đúng, cho dù chết ở đây thì mộ phần kiếm ở trên Côn Luân cũng có suất cho chúng ta!”

“Côn Luân ta há lại sợ những yêu ma này?”

“Cùng lắm thì lại xảy ra cuộc chiến ngàn năm!”

Lâm Khiêm không nói gì, sĩ khí một lần nữa lại tăng lên, ánh mắt mọi người trở nên kiên định hơn.

Lần này được chọn toàn là cao thủ nguyên anh kì, đều là hạng người kiếm tâm kiên định, ý chí chiến đấu sôi trào.Đợi không khí trầm xuống, Lâm Khiêm mỉm cười nói: “Cứ cho là người nọ nhận ra thân phận của chúng ta thì cũng không phải xoắn.

Thành Thái An quần ma tụ tập, thế cục phức tạp vượt xa tưởng tượng.

Những ma tộc này mỗi tên đều có ý đồ xấu xa, không ngừng nghi ngờ lẫn nhau, lại có người đang âm thầm khuấy động với ý đồ đục nước béo cò.

Chúng ta chỉ là một trong những biến số của thành Thái An mà thôi, có người sẽ nhận ra thân phận của chúng ta nhưng đồng dạng cũng có người muốn chúng ta làm rối tung hết lên.”

Mọi người nghe thấy thì không khỏi gật đầu tán thành.“Cho nên, kế hoạch không đổi.”

---------------------------Thiên Diệu vệ loạn hết cả lên, tất cả ma kỵ trong chuồng thú đều biến mất.

Mà càng khiến người ta phát điên chính là chuồng thú xung quanh không có bất cứ dấu vết chiến đấu nào.Sắc mặt Thọ Bình đen như đít nồi, bị người ta tìm tới cửa rồi trộm hết ma kỵ, chuyện như vậy lại phát sinh ở địa bàn của mình.Tuy tiểu thư không nói gì nhưng Thọ Bình vẫn xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm lỗ nẻ nào mà chui xuống.

Viện khác không xảy ra vấn đề gì, chỉ có viện mình bị người ta mò vào!Mất mặt!

Quá mất mặt!Vốn trong tất cả các hạng mục tu luyện thì Thiên Diệu vệ đều xếp ở đáy, bây giờ phát sinh chuyện này khiến tâm cao khí ngạo như Thọ Bình sao có thể chịu đựng nổi?Thương cho Thiên Diệu vệ, bởi một con hàng chỉ biết ăn mà bị Thọ Bình dày vò tới sống dở chết dở.Mà đương sự thì đã sớm quên sạch mọi chuyện.----------------------------“Đây là kế hoạch của các ngươi?”

Nam Môn Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mắt.Nam tử này lắc đầu: “Không phải chúng ta làm.”

“Ta không tin.”

Nam Môn Tuyết lạnh lùng nói: “Chúng ta hợp tác đến đây thôi, ta vô cùng hoài nghi thành ý của các ngươi.”

Sắc mặt nam tử này vẫn như thường, hắn lắc đầu nói: “Không phải chúng ta làm.

Chúng ta phái người đánh lén Tiếu Ma Qua thì bị hắn giết.

Thủ hạ của hắn biến mất không có liên quan tới chúng ta.

Chúng ta cũng đang điều tra nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện được chút đầu mối nào.”

Nam Môn Tuyết quan sát kĩ đối phương, thấy vẻ mặt đối phương không chút biến đổi, trong lòng cũng tin rằng đối phương không nói dối.“Bây giờ mũi nhọn đều hướng vào ta.”

Nam Môn Tuyết lạnh lùng nói: “Đừng nói với ta là các ngươi không có kế hoạch gì khác.”

“Có.”

Nam nử này trầm giọng nói: “Hiện giờ đã xác định, Tiếu Ma Qua chính là nhân vật then chốt.

Nhưng không phải riêng chúng ta nhận ra, những người khác chỉ sợ cũng nhận ra.”

Nam Môn Tuyết yên lặng lắng nghe, không nói gì.“Hiện giờ mọi ánh mắt đều đang hướng về Tiếu Ma Qua, chỉ cần chúng ta không có chủ ý với hắn thì người khác sẽ không để ý tới chúng ta.”

Tên nam tử kia bình tĩnh nói: “Nước thành Thái An đã bắt đầu chảy xiết.”

Hắn bỗng cười nói: “Bọn họ đều chú ý vào Tiếu Ma Qua, chúng ta lại đi tìm chiếc chìa khóa còn lại của bảo các Thái An.”

“Các ngươi biết rõ chìa khóa còn lại đang ở trong tay ai?”

Nam Môn Tuyết sợ hãi nói.“Không biết.”

Tên nam tử kia mỉm cười: “Nhưng có mấy mục tiêu.”

Nam Môn Tuyết nhìn đối phương rồi nói: “Có cần ta làm gì không?”

“Đương nhiên là có!”

Tên nam tử kia tỏ vẻ thỏa mãn: “Trong kế hoạch của chúng ta ngươi là một mắt xích cực kì quan trọng.”

Tiếp theo hắn hạ giọng nói kế hoạch của hắn cho Nam Môn Tuyết.Nam Môn Tuyết vừa nghe mắt liền sáng lên, thỉnh thoảng gật đầu, kế hoạch của đối phương vô cùng xuất sắc.Nhưng…Khi đối phương nói xong kế hoạch của mình, Nam Môn Tuyết nhìn đối phương rồi cười nói: “Thực là một kế hoạch xuất sắc!

Nhưng, ta muốn hỏa tâm đảm.”

Đối phương nhíu mày: “Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành…”

Nam Môn Tuyết lắc đầu: “Ta muốn ngay bây giờ.”

Sắc mặt đối phương khẽ biến: “Điều không thể được!”

“Thật không?”

Nam Môn Tuyết cười dài nói: “Kế hoạch của ngươi xảo diệu như vậy, sai lầm ở một điểm thì toàn bộ kế hoạch sẽ thành phế thải.

Có nhiều bước liên quan tới ta, ta là một quân cờ quan trọng.”

“Đổi ý không có lợi cho ngươi đâu!

Ngươi sẽ phải hối hận!”

Sắc mặt của đối phương tái đi, nghiến răng nghiến lợi nói.“Hỏa tâm đảm hoặc các ngươi thua, chọn một đi.”

Nam Môn Tuyết vẫn cười như cũ: “Ồ, đúng rồi, tin rằng ngươi cũng có thể nhận ra.

Bây giờ các ngươi muốn thoát ra ngoài cũng không phải là việc dễ dàng gi.”

Sắc mặt đối phương tái nhợt đi.Chương 616 : Ném đá giấu tay .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc xem xét giới chỉ, trong mắt tràn ngập sát cơ.Côn Luân!Không ngờ lại là Côn Luân!Giới chỉ này là do A Quỷ đưa cho, Tả Mạc có chút kinh ngạc nhưng sau khi hắn bới tất cả những thứ ở trong ra thì phát hiện ra chủ nhân của nó lại là một gã tu giả Côn Luân.

Hắn hỏi A Quỷ thì không truy ra được gì cho tới tận khi truy hỏi con hàng Hắc Kim thì mới biết được chuyện gì đã xảy ra.Côn Luân vậy mà đã tìm tới cửa rồi!Sát khí dày đặc trong mắt Tả Mạc, Côn Luân là tử địch của hắn!Đồ trong giới chỉ không ít nhưng bây giờ đối với tiểu Mạc ca mà nói thì những đồ vật này không còn khiến hắn động tâm nữa.Côn Luân!Tả Mạc cười nhạt trong lòng, nếu đã chạy tới thành Thái An thì đừng trách hắn không nương tay.----------------------------Tả Mạc ngồi trước mặt Tín công chúa.Tín công chùa và Hà công chúa có phong cách hoàn toàn khác biệt.

Hà công chúa quyến rũ gợi cảm, kiềm diễm ướt át, Tín công chúa thì ưu nhã phóng khoáng, am hiểu lòng người.“Không biết quý thuộc hạ đã có tin tức gì chưa?”

Câu đầu tiên của Tín công chúa nhận được sự tán thưởng của Tả Mạc, lời nói đầy quan tâm khiến người ta có thể nhận ra được thiện ý của nàng.“Vẫn chưa có.”

Tả Mạc lắc đầu sau đó tỏ vẻ cảm ơn nàng: “Đa tạ công chúa đã quan tâm.”

Tín công chúa chân thành nói: “Nếu như cần hỗ trợ gì, thỉnh mở lời, tuy năng lực của Tín có hạn nhưng nếu hỗ trợ được tuyệt đối sẽ không từ chối.”

Cảm nhận được sự thành khẩn trong lời nói của đối phương, Tả Mạc ấm lòng nói: “Được!”

Trong thức hải, Vệ xưa nay vốn bình tĩnh lúc này vẻ mặt đầy hồ nghi, tựa như vừa nhìn thấy quỷ vậy, thất thanh hô lớn: “Mộ bia giáp!”

Mộ bia giáp?Tả Mạc ngẩn ra, sau một lúc mới có phản ứng, suýt chút nữa cũng kinh hô theo.Nhưng lập tức hắn ý thức được bản thân đang ở nơi nào, cố kìm chế xúc động trong lòng, nhẹ nhàng hỏi Vệ: “Vệ, ở đâu có mộ bia giáp?”

Trong huyết đồng của Bồ yêu cũng toát ra vẻ kinh ngạc.“Trong góc phòng, hộ vệ áo giáp kia, áo giáp trên người hắn chính là mộ bia giáp!”

Giọng của vệ đã lạc đi, mất hết bình tĩnh.Hộ vệ áo giáp?Ánh mắt Tả Mạc lập tức chuyển hướng nhìn về hộ vệ áo giáp đang đứng ở góc phòng.Mộ bia giáp…-----------------------------Tín công chúa để ý thấy vẻ mặt Tả Mạc đột nhiên trở nên mất tự nhiên, sau đó ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn về phía hộ vệ sau lưng mình.“Chẳng lẽ Tiếu tiên sinh biết Hạ?”

Tín công chúa đột nhiên hỏi.“Hạ?”

Tả Mạc vô thức tiếp lời, rất nhanh hắn liền lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Không quen không quen.”

Tín công chúa cười cười: “Ta thấy Tiếu tiên sinh tựa hồ rất có hứng thú với Hạ đó.”

Bình thường trở lại, Tả Mạc phản ứng nhanh, cười nói: “Đúng vậy, ma tộc mặc trọng giáp bây giờ rất ít thấy.”

“Ồ.”

Tín công chúa gật đầu, chuyển đề tài: “Tiếu tiên sinh tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu kinh người như thế, chắc là xuất thân từ danh môn.”

“Chỉ sợ làm công chúa thất vọng rồi, đến giờ tại hạ vẫn chưa biết mình thuộc gia tộc nào.”

Tả Mạc bất đắc dĩ đáp, vấn đề này dường như ai cũng đều đã hỏi hắn.

Hắn thoáng nhìn qua vị hộ vệ thân mặc mộ bia giáp đang đứng ở góc phòng, cố kiềm chế sự tò mò trong lòng.Tín công chúa hơi kinh ngạc, nàng nhìn thì thấy Tả Mạc không giống như đang giả bộ.Nhưng tin này đối với nàng lại là một tin tốt.

Cao thủ không có gia tộc càng dễ để mời chào.

Nàng vừa định mở miệng không ngờ Tả Mạc lại mở lời trước: “Công chúa có biết gần đây xôn xao chuyện bảo các Thái An không?”

Tín công chúa không tự chủ được ngồi thẳng dậy: “Có nghe qua, thế nào, chẳng lẽ Tiếu tiên sinh cũng có hứng thú đối với nó?”

Tả Mạc cười khổ nói: “Không phải là ta có cảm hứng với nó mà nó có cảm hứng với ta.”

Sau đó hắn đưa tay ra tính: “Công chúa nói xem, thế gian này còn thiên lý hay không, ta không trêu chọc ai lại gặp phải một đống chuyện không hay.”

Không đợi Tín công chúa mở lới, hắn bắt đầu kể khổ: “Đi uống với Hà công chúa chút rượu thì bị Nam Môn Tuyết giết tới cửa.

Vất vả lắm mới chạy thoát thì giữa đường gặp mai phục, thiếu chút nữa thì cái mạng nhỏ này cũng khó giữ.

Vừa trốn về được đến nhà thì thuộc hạ biến mất, còn không biết là do ai làm.

Những cái này không nói, mấy ngày gần đây còn có người của Côn Luân tìm tới cửa!”

Tín công chúa thực sự sợ hãi: “Côn Luân?”

Vẻ mặt Tả Mạc đầy khổ sở nói: “Đúng vậy, công chúa!

Côn Luân lại dám tìm tới cửa, ta không biết nên nói gì nữa đây!”

Giọng hắn thay đổi, đầy căm phẫn nói: “Bảo các Thái An ai cũng dòm ngó ta cũng chẳng nói làm gì, dù sao cũng đều là ma tộc, phù sa không chảy ruộng ngoài.

Nhưng Côn Luân thì sao?

Bọn họ dựa vào cái gì mà dám có chủ ý với bảo các Thái An?”

“Không sai!”

Tín công chúa nghiêm mặt nói: “Không ngờ Côn Luân cũng mơ ước tới bảo vật của ma tộc ta!

Khinh người quá đáng!”

“Đúng vậy, công chúa!”

Tả Mạc thêm mắm thêm muối nói: “Bảo các Thái An là chí bảo do đại sư Sư Tử Minh lưu lại, đại sư Sư Tử Minh là tiền bối của ma tộc ta, di sản của người sao có thể để tu giả nhúng tay vào chứ?”

Hắn đầy hiên ngang lẫm liệt nói: “Ta biết rõ tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào ta mặc dù ta cũng chẳng hiểu vì sao.

Vì bảo các Thái An, cá nhân ta có hi sinh cũng chẳng là gì nhưng nếu ta rơi vào tay tu giả thì ta có chết cũng phải chống cự!”

Tín công chúa vội vàng an ủi: “Tiếu tiên sinh chớ lo lắng, thành Thái An là địa bàn của ma tộc ta, tuyệt đối không thể cho tu giả lộng hành!

Ta nghĩ đây cũng là thái độ của tất cả người dân thành Thái An!

Tiếu tiên sinh an tâm đừng nôn nóng, lập trường của mọi người đối với tu giả đều giống nhau!”

Bên cạnh hắn, Tằng Liên Nhi chậm rãi uống trà, tựa như không nghe thấy gì, tiếu ý trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.“Công chúa nên ra tay sớm một chút!”

Tả Mạc như sắp khóc: “Ngài nhìn ta này, bây giờ đi ra khỏi cửa cũng phải mang theo hộ vệ, quá sợ hãi!”

Tín công chúa tiếp tục an ủi hắn.Sau nửa ngày xả, Tả Mạc và Tằng Liên Nhi đứng dậy cáo từ.Ánh mắt Tín công chúa nhìn theo bóng lưng Tả Mạc đã rời xa, bỗng nàng nói: “Hạ, hẳn rất có hứng thú với ngươi đó.”

“Ừ.”

Tiếng của Hạ từ bên trong áo giáp dày truyền ra.“Ngươi cảm thấy sao?”

Tín công chúa hỏi một câu không đầu không đuôi.Hạ trầm mặc một lát rồi mở miệng: “Có thật có giả.”

“Cũng giống ta nghĩ.”

Tín công chúa mỉm cười: “Cũng không biết bảo các Thái An tại sao rơi vào một tên giả hỏa cực kì giống côn đồ như này.”

Hạ trầm mặc không nói gì.Tín công chúa lẩm bẩm: “Nhưng đám Côn Luân này cũng thật quá lớn gan!”

Nói xong câu này, trong mắt nàng hiện lên sát cơ.-----------------------------“Vệ, ngươi nói trên người hắn mặc mộ bia giáp?”

Tả Mạc vừa ra khỏi cửa liền hỏi luôn Vệ.“Ừ.”

Thần tình Vệ đã bình thường trở lại, không còn chút dấu vết thất thố nào nữa.“Mộ bia giáp không phải đã thất truyền rồi sao?”

Tả Mạc đầy hiếu kì hỏi: “Ta còn tưởng rằng ngoài ngươi ra thì đã không còn mộ bia giáp nào nữa, hóa ra là vẫn còn!”

“Ta cũng cho rằng không còn nữa.”

Vệ liếc mắt nhìn Tả Mạc: “Ngươi phải cẩn thận, truyền thừa mộ bia giáp đều có thực lực rất mạnh.”

“Mạnh đến mức nào?”

Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi hỏi.“Bản chất của mộ bia giáp là tự mình hi sinh.”

Vệ bình tĩnh nói: “Mỗi một mộ bia giáp đều có một giáp linh hi sinh.

Ở thời viễn cổ, đây là một loại hiến tế, cũng là loại khó nhất.

Bởi vì tế phẩm chỉ có một thứ, đó chính là tự mình hi sinh nhưng chỗ tốt mà nó mang lại cũng tương đối lớn.

Mộ bia giáp hoặc là có uy lực cực lớn hoặc là có hiệu quả đặc biệt.

Nhưng ưu điểm lớn nhất lại là giáp linh.

Giáp linh có thời gian sinh tồn rất dài, nó sẽ không ngừng học tập, nó sẽ càng ngày càng trở nên cường đại, nội dung có thể truyền thừa càng ngày càng nhiều.”

Tả Mạc trầm mặc, hắn biết điều này có nghĩa là gì.“Nhưng mỗi một ngàn năm mộ bi giáp lại phải chịu một kiếp.

Vượt qua rồi thì có thể tiếp tục sinh tồn, không vượt qua thì biến thành tro bụi.”

Vệ thản nhiên nói: “Giáp linh có thể sống đến bây giờ đều là giáp linh rất cường đại, nói cách khác, mộ bia giáp rất cường đại.”

“Lẽ nào còn lợi hai hơn cả ngươi?”

Tả Mạc có chút không tin.“Hắn tiếp nhận mộ bia giáp, ngươi thì không.”

Vệ liếc mắt nhìn Tả Mạc: “Truyền thừa ngoại trừ tri thức còn có lực lượng, lực lượng của mộ bia giáp!

Nó so với sự tưởng tưởng của ngươi thì cường đại hơn nhiều.”

Bồ yêu hừ lạnh nói: “Có được tất nhiên có mất, truyền thừa lực lượng cũng không phải thứ tốt lành gì.

Mộ bia giáp gì chứ, đó chẳng qua là một âm mưu dùng sức mạnh làm mồi nhử!”

“Nói vậy không sai.”

Vệ cười nói: “Đây là một âm mưu nhưng là một âm mưu được chấp nhận.”

Vừa thấy hai người lại muốn tranh cãi, Tả Mạc vội vàng ngắt lời: “Tên gia hỏa kia rốt cuộc lợi hại ra sao?”

“Ngươi tốt nhất không nên trọc vào hắn.”

Bồ yêu cảnh cáo.“Ngươi thử thì biết.”

Vệ cười gian xảo nói.Hai đáp án hoàn toàn trái ngược khiến Tả Mạc lập tức hiểu ra thực lực của tên gia hỏa kia tuyệt đối không phải là thứ mình có thể chống lại được.Hắn chỉ có chút hiếu kì đối với mộ bia giáp mà thôi, hắn và Tín công chúa không phải là địch nhân.

Lại nói Tín công chúa thân phận tôn quý, bên cạnh có cao thủ lợi hại cũng là một việc vô cùng bình thường.Nghĩ đến vừa rồi mới cho Côn Luân ít thuốc đắng, tâm lý của Tả Mạc đã dễ chịu hơn chút.Chuyện Côn Luân mơ ước bảo các Thái An nếu không ai chọc phá, Tả Mạc phỏng chừng rất nhiều người sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng nếu chuyện này được đưa ra ngoài ánh sáng thì bất cứ thế lực nào cũng sẽ bày tỏ chung một thái độ.Tả Mạc vừa rời khỏi chỗ ở của Tín công chúa liền đi thẳng tới chỗ của Uyển công chúa, sau đó cũng đem chuyện Côn Luân nói ra một lần.

Phản ứng của Uyển công chúa không khác là bao so với Tín công chúa.Sau đó Tả Mạc bái phỏng Sư Nguyệt Nghệ và Lam Thiên Long.Rất nhanh, những thế lực lớn trong thành đều biết rõ sự việc Tiếu Ma Qua bị Côn Luân tập kích.Vào một buổi tối, Sư Nguyệt Nghệ mời tất cả các thế lực lớn ở thành Thái An tới để thương lượng việc đối phó với Côn Luân.Người có danh như cây có bóng, thanh danh của Côn Luân quá nổi bật, ngay cả ở ma tộc ai ai cũng biết.

Sư Nguyệt Nghệ và người cầm đầu các thế lực lớn đều rất hiểu, Côn Luân mới là kẻ địch lớn nhất vào lúc này của họ.Côn Luân uy danh hiển hách, đã dám phái người tới thành Thái An vậy tất nhiên đều là cao thủ.Thành Thái An tuy cao thủ tập trung nhưng cao thù chân chính của các thế lực đều không ở tại đây.

Đối diện với Côn Luân kinh khủng như vậy, chẳng ai có lòng tin.

Mọi người đều tin rằng, nếu không diệt trừ Côn Luân thì đừng mơ tưởng tới bảo các Thái An.Lâm Khiêm trăm triệu lần không ngờ tới, Tả Mạc đã tặng hắn một niềm vui thật lớn.Chương 617 : Làm ăn “nhỏ”Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCung Thái An.Vẻ mặt Sư Nguyệt Nghệ đầy nghiêm túc, điều này là vô cùng hiếm thấy đối với vị thành chủ xưa nay vốn nổi tiếng ôn hòa này, bầu không khí trong sảnh trở nên nặng nề.“Ta biết, rất nhiều người đều vì bảo các Thái An mà tới.

Về việc bảo các Thái An rốt cuộc rơi vào tay ai ta không để ý.

Gia sư từng nói, tất cả đều tùy duyên.

Nhưng ta thật không nghĩ đến, ngay cả kiếm tu Côn Luân cũng lẻn vào thành Thái An, điều này làm ta cảm thấy giật mình.”

Giọng Sư Nguyệt Nghệ vang vọng trong đại sảnh, mọi người vẫn rất tập trung nhưng có một số thì tỏ vẻ kinh ngạc.

Sư Nguyệt Nghệ là truyền nhân của Sư Tử Minh, cũng là người hợp lý nhất để kế thừa bảo các Thái An, bây giờ hắn lại tỏ ra lãnh đạm như vậy thật ngoài dự đoán của mọi người.“Bên trong bảo các Thái An là kết tinh tâm huyết của gia sư, nếu để rơi vào tay tu gia ta tin rằng mọi người đều không thể chấp nhận được.

Lần này mời các vị đến đây chính là để thương lượng việc tiêu diệt tu giả lẻn vào thành.

Tại đây ta có thể nói cho mọi người biết, lẻn vào thành Thái An không chỉ có mỗi Côn Luân, mà đó là cả tứ đại phái!”

Lời này vừa nói ra thì mọi người phía dưới ồ lên, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.“Thành Thái An là thành của ma tộc chúng ta!

Bảo các Thái An là bảo các của ma tộc chúng ta!”

Lời này của Sư Nguyệt Nghệ chắc như đinh đóng cột.Mọi người phía dưới đồng loạt tán thành, quần chúng tỏ vẻ phẫn nộ.Rất nhanh, các thế lực lớn ở thành Thái An đã quyết định tiêu diệt hết tu giả mà đứng đầu là Côn Luân.

Người chỉ huy lần hành động này chính là Hà công chúa.Đây là Sư Nguyệt Nghệ đề cử, được mọi người nhất trí tán thành.

Hà công chúa đa mưu túc kế, bản thân lại đại biểu cho gia tộc An Duy, thích hợp nhất để trở thành người chỉ huy tối cao.Một chiến dịch lớn nhất từ trước tới nay lặng lẽ triển khai.-----------------------------Vẫn không có tin tức của mấy người A Văn, điều này làm Tả Mạc rất nóng ruột.“Đại nhân, Tất Điêu Vũ cầu kiến!”

Thủ hạ báo lại.Tả Mạc sửng sốt, Tất Điêu Vũ?

Hắn lại đến bái phỏng mình sao?Hắn nhìn nhìn Tằng Liên Nhi, Tằng Liên Nhi lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

Hắn nghĩ một chút rồi nói: “Mời hắn vào.”

Thừa lúc chờ đợi, Tả Mạc vào trong thức hải hỏi Bồ yêu: “Bồ, tên gia hỏa này tới làm gì?”

“Có khả năng là tới để kết minh.”

Bồ yêu trầm ngâm nói: “Bất luận là vì cái gì thì ngươi cũng không cần phải lo lắng.”

Tả Mạc nghĩ cũng đúng, ngay cả nếu Tất Điêu Vũ muốn động võ trong viện thì hắn hoàn toàn có thể chèn ép gã.

A Quỷ và Tằng Liên Nhi đều ở đây, thêm mình nữa, ba người, Tả Mạc không tin không đánh lại Tất Điêu Vũ.Hắn thoáng nhìn Vệ, Vệ từ sau lần nhìn thấy mộ bia giáp thì rơi vào trầm mặc.

Tả Mạc đoán có khả năng Vệ đang nghĩ về những điều trong quá khứ hoặc thấy đồng loại nên có nhiều cảm xúc?Tả Mạc không biết phải an ủi Vệ thế nào.Có một điểm Bồ yêu không nói sai, hắn đối với mộ bia giáp thực sự không có hứng thú gì.

Tuy hắn cũng không biết rốt cuộc mộ bia giáp ước thúc điều gì nhưng khẳng định sẽ có rất nhiều ước thúc.Hắn cực ghét khuôn khổ.Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy Tất Điêu Vũ.

Không thể không nói vẻ ngoài của Tất Điêu Vũ rất ổn, một thân bạch y như tuyết, tuấn lãng bất phàm, phong hoa tuyệt đại.“Tất huynh vẫn khỏe chứ?”

Tả Mạc giả lả bắt chuyện.“Ta muốn giao dịch làm ăn.”

Tất Điêu Vũ đi thẳng vào vấn đề, không nói nhiều.“Giao dịch gì?”

Tả Mạc cũng chẳng lằng nhằng, trực tiếp hỏi.Hai mắt Tất Điêu Vũ sáng ngời, nhìn Tả Mạc chằm chằm, nói đầy dứt khoát: “Ta giúp ngươi, ngươi đem bia văn bên trong bảo các sao ra cho ta một phần.”

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tả Mạc, hắn nhìn đối phương rồi trầm ngâm nói: “Tại sao ngươi lại biết rõ ta có thể đi vào bảo các Thái An?”

“Không phải là có thể mà là rất có khả năng.”

Tất Điêu Vũ giải thích.Tả Mạc hơi hiểu ra, hắn mỉm cười nói: “Vậy ngươi có thể giúp được gì cho ta?”

“Giúp ngươi giữ mạng.”

Tất Điêu Vũ đáp.Tả Mạc nhìn Tất Điêu Vũ một lúc rồi bỗng cười ha ha nói: “Ngươi giỡn ta à?

Ngươi bảo đảm tính mạng cho ta?

Ngươi có thể đánh thắng nàng không?”

Hắn chỉ chỉ Tằng Liên Nhi đang thong dong uống trà bên cạnh.

Tằng Liên Nhi chăm chú uống trà, ngay cả mí mắt cũng không thèm mở ra một cái, dường như trước mặt nàng chỉ toàn là không khí.Tất Điêu Vũ liếc nhìn Tằng Liên Nhi: “Sàn sàn như nhau.”

Tả Mạc lại chỉ vào A Quỷ: “Nàng thì sao?”

A Quỷ cũng thờ ơ, con hàng Hắc Kim phù binh nằm cạnh nàng khẽ nhếch mí mắt lên để quan sát Tất Điêu Vũ, sau đó lại nhắm mắt, vẻ mặt nghỉ ngơi đầy thích thú.Tất Điêu Vũ thoáng nhìn qua Hắc Kim phù binh, nheo mắt: “Sàn sàn như nhau.”

“Vậy thì đúng rồi, nếu ngươi là cao thủ rất lợi hại, ngươi tới gặp ta để giao dịch thì cũng được.

Nhưng ngay cả hai nàng ngươi cũng không thể chắc thắng được thì ta nghĩ vụ làm ăn này không nên bàn nữa.”

Vẻ mặt Tả Mạc đầy nuối tiếc: “Ta đã có hai cao thủ, có thêm một người cũng chỉ khiến thực lực tăng lên nhưng không vượt quá xa.

Lại nói, ta rất khó tin tưởng ngươi.

Ngươi định giá rất cao, công sức bỏ ra quá ít, vụ làm ăn lỗ vốn này Tiếu Ma Qua ta không làm.”

“Ta có tin tức.”

Tất Điêu Vũ cố gắng bình tĩnh.Tả Mạc nhún vai nói: “Nhưng ngươi không phải người duy nhất có tin, mà ta lại là duy nhất.”

Nói xong câu này, vẻ mặt của Tả Mạc đầy thâm ý.

Vốn hắn muốn sớm bứt ra khỏi vòng xoáy này nhưng không ngờ đám A Văn lại biến mất khiến hắn không thể dừng lại.

Từ khi hắn biết bản thân chính là một chiếc chìa khóa để mở bảo các Thái An, hắn liền nhanh chóng ý thức được đây là một cơ hội kinh doanh rất tốt.Làm sao để có lời nhất!

Đương nhiên độc quyền là nhất!Tả Mạc không có dã tâm đối với bảo các Thái An.

Hắn biết rõ, nhiều kẻ nhìn chằm chằm vào như vậy, bảo bối rơi vào tay kẻ nào thì người đó đừng mong sống sót.Nhưng hắn hoàn toàn có thể nhân cơ hội này để làm ăn.

Đối với những gia tộc kia thì bỏ ra một ít tiền bạc để có thể thu được một số lợi ích trong cuộc chiến này thì nhất định họ sẽ không chút cau mày.Cho nên định giá của Tất Điêu Vũ Tả Mạc không chút do dự liền từ chối.Trả giá cũng là nghệ thuật!Vừa mở cửa làm ăn đã ra giá thấp thì sau này các nhà khác tới cũng không thể báo ra giá cao được.Tả Mạc cố gắng theo đuổi lợi nhuận gần như là bản năng vậy.Tất Điêu Vũ trầm mặc.

Giờ này hắn tìm tới Tả Mạc là do hắn nhận ra cuộc chiến tranh đoạt này càng ngày càng trở nên khốc liệt.

Hắn cô đơn lẻ loi khó sơ múi được gì cho nên mới nghĩ tới việc tìm Tả Mạc để hợp tác, không ngờ Tả Mạc so với hắn tưởng tượng còn khôn ngoan hơn nhiều.Tả Mạc cười đầy vô hại: “Ngươi cứ về đi, sau này có giá hợp lý hơn thì đến tìm ta.”

Tất Điêu Vũ liếc nhìn Tả Mạc, không nói một lời, xoay người rời đi.Tả Mạc cười gian xảo nhìn Tất Điêu Vũ rời đi.Hắn biết rõ, rất nhanh tin tức Tất Điêu Vũ đến đây sẽ truyền khắp thành Thái An.Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người khác tới đây làm ăn.Thật mong chờ quá đi!-----------------------------Tả Mạc đang nhìn Hà công chúa thiên kiều bách mị, cười khổ nói: “Sao lại là ngươi?”

“Vì sao không thể là ta?”

Hà công chúa nhìn hắn đầy khinh bỉ, mặt hơi giận.

Vẻ mặt đoan trang phong tình vạn chủng, mị ý trên mặt không khỏi khiến người ta nghĩ hươu nghĩ vượn.Tả Mạc vừa cố gắng chống lại huyễn thuật vừa tiếp tục cười khổ nói: “Ta đang chờ bọn họ tới đây để làm thịt một bữa.”

Phì, Hà công chúa nghe thế thì cười đến gập cả bụng, móng tay màu đỏ tươi chỉ chỉ Tả Mạc: “Ngươi rất xấu…

Rất xấu đó!”

Tả Mạc nghiêm mặt nói: “Cơ hội tốt như vậy, nếu bỏ lỡ thì thiên lôi đánh chết mất!”

Hà công chúa cười đến rung cả người, cố gắng thở, khí chất gợi cảm thành thục của nàng càng tăng thêm.

Nàng vuốt lại mái tóc đang bay tán loạn trên trán, cười duyên nói: “Ngươi đối với bảo các Thái An không có chút ham muốn gì à?”

“Đó là nơi đại gia chơi đùa, ta không chơi được.”

Tả Mạc mặc nhiên nói: “Vì cái này mà vất cả mạng nhỏ thì chẳng đáng.”

Trong mắt Hà công chúa ánh lên tia dị sắc: “Ngươi rất hiểu chuyện.”

Tả Mạc đắc ý nói: “Đúng vậy, cho nên không nhân cơ hội này mà kiếm chác thì thật quá ngốc.”

Tiếp theo hắn buồn rầu nói: “Nhưng ngươi đã đến rồi, vụ làm ăn này ta không làm nữa.

Lần trước còn thiếu ngươi một ân huệ, ta không thể ra tay với ngươi được.”

Hà công chúa cười nghịch ngợm nói: “n huệ này ta không tận dụng cho tốt.”

Sau đó nàng bắt chước kiểu nói của Tả Mạc: “Vậy quá lỗ rồi!”

Tả Mạc bật cười khanh khách.“Ngươi vì sao lại đẩy ta ra ngoài?”

Hà công chúa đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì đến nhau.“Chọn ngươi?”

Tả Mạc sửng sốt.“Đừng giả ngu.”

Hà công chúa hơi sẵng giọng: “Sư thành chủ đã nói rồi, hắn đề cử ngươi với ta.”

“A, cái này à!”

Tả Mạc bừng tỉnh hiểu ra: “Bởi vì ngươi rất lợi hại!”

Trong lòng hắn thầm chém thêm câu: nhất là huyễn thuật…“Lợi hại?”

Hà công chúa cười duyên: “Trong lòng ngươi, ta là kẻ đầy bụng mưu mô vậy sao?”

Tả Mạc vò đầu: “Chỉ cảm thấy ngươi rất thông minh thôi!”

Tiếp đó không nhịn được nói: “Ngươi nhất định phải đối phó với đám gia hỏa Côn Luân kia, đừng để bọn chúng chạy thoát.”

“Với tính cách của ngươi, loại đuổi tận giết tuyệt như này chắc hẳn bọn chúng đã đắc tội với ngươi không ít, bên trong khẳng định có gì đó.”

Hà công chúa cười dài nhìn Tả Mạc.Tả Mạc nhất thời rùng mình một cái, nữ nhân này thật quá thông mình, phải cẩn thận phải cẩn thận!Hắn chỉ có thể giả ngây giả dại.Hai người bắt đầu nói chém gió tào lao, Hà công chúa kiến thức bất phàm, ngoại trừ việc tự động thi triển ra huyễn thuật khiến người ta có chút ăn không tiểu thì nói chém gió với nàng là một điều vô cùng sảng khoái.Nhưng lần này Tả Mạc không dám uống rượu.“An Duy gia rất có hứng thú đối với ngươi.”

Dứt lời, nàng lấy ra một kiện ma binh đặt trước mặt Tả Mạc.Ma binh này là một đoạn giáo ngắn, toàn thân màu đỏ sậm, chỗ cầm có một con mắt màu đen làm nó nhìn qua đầy yêu dị.“Đây là Nha Tình qua, là do một hắc hỏa nha ma dùng miệng nó luyện hóa hơn trăm năm mà thành, uy lực cực lớn, là ma binh hàng đầu.

Ma công của ngươi thuộc tính hỏa, dùng nó là rất thích hợp, thế nào, thỏa mãn không?”

Tả Mạc cầm lấy Nha Tình qua, nhất thời một luồng khí tức hung lệ nóng bỏng từ trên giáo truyền tới tay hắn, hắn không khỏi buộc miệng khen: “Ma binh tốt!”

“Đây là lễ gặp mặt của An Duy gia, không cần trả lại.”

Hà công chúa nháy nháy mắt, cười hì hì nói: “Nó chỉ là thứ mở đầu, ngươi ra giá ngàn vạn lần đừng nhân từ nương tay đó.”

Dứt lới phất phất tay với Tả Mạc, sải bước rời đi.Tả Mạc yên lặng.Chương 618 : Phát động .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc khai trương làm ăn.Sau khi Hà công chúa tới bái phỏng, trang viên của Tả Mạc lập tức trở nên nóng bỏng, gia tộc có thực lực chút sẽ mời chào với Tả Mạc.

Các loại ma binh, các loại kì trân, thậm chí có gia tộc hoành tráng còn trực tiếp cắt một giới chia cho Tả Mạc.Tả Mạc vẫn vui lòng nhận, ngoài miệng không ngừng cảm tạ, còn thì không đề cập tới những vấn đề khác.Những thế lực này cũng không đề cập tới vấn đề này, đây chỉ là khởi đầu mà thôi.

Tả Mạc tất nhiên phải đầu tư kiếm lợi nhưng trước mắt tất cả còn chưa bắt đầu, còn chưa tới lúc đại gia chân chính ra giá.Về phần mấy thứ này, đối với những thế lực lớn với tài lực hùng hậu thì không đáng để nhắc tới.Trong trang viên, lễ vật chồng chất như núi, không thiếu kì trân dị bảo nhưng Tả Mạc không mấy hài lòng.

Đám người A Văn vẫn không có chút tin tức gì, bọn họ tựa như không khí đột nhiên biến mất vậy.

Tả Mạc đã nhờ cậy tất cả các thế lực của thành Thái An mà vẫn chưa thu hoạch được gì.La Ly sư huynh đang bế quan, trạng thái của hắn cũng khiến Tả Mạc vô cùng lo lắng, thi thoảng có chút khi tức còn đại đa số thời gian đều không có chút sinh cơ nào.Thế cục thành Thái An phức tạp vô cùng, ngay cả Tả Mạc cũng khó mà dự liệu được rốt cuộc nó sẽ phát triển theo hướng nào.Hắn đầu cơ kiếm lợi cũng là cái đích để mọi người chỉ trích.Trong sáng trong tối không biết bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo hắn, hơi sai lầm sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Hắn lo lắng nhất là đám người A Văn, có bàn tay ma quỷ đằng sau khiến hắn cảm thấy vô cùng áp lực.Hắn chỉ có thể kiên trì chờ đợi, ngoại trừ chờ đợi thì hắn cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp gì hay.

Mỗi ngày hắn đều cố gắng kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, liều mạng tu luyện.Đúng lúc này, thiệp mời của Sư thành chủ được gửi tới hắn.----------------------------Gian phòng bí ẩn sâu nhất trong cung Thái An, lúc Tả Mạc đến, bên trong đã có tám người.Nhìn thấy hắn mọi người vội vàng chào hỏi.

Bây giờ toàn bộ thành Thái An sớm đã truyền ra việc Tiếu Ma Qua là nhân vật then chốt trong chuyện bảo các Thái An cho nên các đại gia tộc đều hi vọng có thể tạo được mối quan hệ tốt với hắn, nụ cười trên mặt họ càng trở nên thân thiết hơn.Sư Nguyệt Nghệ, Xương Nguyên Hạo, Du Song, Hà công chúa, mấy người này hiển nhiên đều có mặt.Một lát sau, không ngừng có người tiến vào, khoảng nửa canh giờ sau, gian phòng một lần nữa đóng lại.

Tả Mạc nhìn xung quanh mà không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, trong phòng này cơ hồ tất cả đều là những nhân vật có tiếng nói ở thành Thái An.Rốt cuộc muốn làm gì đây?Trong đầu Tả Mạc thầm nghĩ.Người đầu tiên nói chính là Sư Nguyệt Nghệ: “Bây giờ mời mọi người tới chính là bàn về đám tu giả đến thành Thái An, chúng ta đã có tin tức rồi.”

Ngay sau đó Hà công chúa đứng dậy, thi lễ với mọi người rồi mở miệng nói: “Đám tu giả này ngụy trang rất xảo diệu, nếu không phải bọn họ bị thiệt thòi ở chỗ Tiếu tiên sinh thì thật khó có ai phát hiện ra bọn họ.

Chúng ta âm thầm phái người điều tra toàn bộ người từ bên ngoài vào, cuối cùng cũng có kết quả.

Nhưng có một số phiền phức, bọn họ có rất nhiều người ẩn núp ở những nơi bí mật gần đó, hơn nữa, chúng ta điều tra đã kinh động đến bọn họ.”

Cả phòng yên lặng, ngồi đây ai mà chẳng phải một phương lão đại nên tất đều có thể giữ được bình tĩnh.Hà công chúa không chút khiếp sợ, biểu hiện tự nhiên, đôi mắt gợi cảm mị hoặc chớp chớp toát lên vẻ trí tuệ: “Ta hoài nghi, tu giả Côn Luân đã sớm có chỗ dựa tại thành Thái An.

Nếu không thì làm sao bọn họ có thể tới đúng vào lúc bảo các Thái An sắp xuất thế chứ?”

“Hừ!

Đám tu giả này quả nhiên vẫn chưa hết dã tâm muốn ma tộc ta diệt vong!”

Du Song hừ một tiếng, mặt lạnh như sương.Hà công chúa cười đầy tự nhiên, cả người toát ra sự tự tin: “Du tiền bối nói phải, có qua có lại mới toại lòng nhau, chúng ta nhất định phải tặng cho họ một bài học nhớ đời!”

“Công chúa có an bài gì thì cứ nói ra, ở vấn đề này bọn ta tuyệt đối sẽ không có từ chối!”

Một người cao giọng nói.Những người khác cũng phụ họa theo.Đôi mắt đẹp của Hà công chúa xoay chuyển: “Kế hoạch này cần có Tiếu tiên sinh cầm cự mới được.”

“Ta?”

Tả Mạc chỉ vào mũi mình, ngơ ngác nhìn Hà công chúa.“Không sai!”

Hà công chúa nháy nháy mắt với hắn.-----------------------------“Ngươi kéo ta xuống nước như vậy sẽ không có hậu đâu!”

Ở chỗ Hà công chúa, Tả Mạc tỏ vẻ khó chịu vung vung tay.

Trước mặt hắn, Hà công chúa vẫn cười đầy mị hoặc.“Không phải ngươi vô cùng thù hận Côn Luân sao?

Vậy đâu có thể coi là kéo xuống nước được chứ?”

Hà công chúa tỏ vẻ vô tội, sâu trong mắt nàng là vô tận tiếu ý.Nhất thời Tả Mạc nghẹn họng, chuyện này là do hắn ném đá mà thành, Hà công chúa nói thế là không sai.

Nhưng, chuyện này làm xáo trộn hết tất cả kế hoạch lúc trước của hắn.

Vốn hắn chỉ định âm thầm ném đá vụ này, mượn đao của ma tộc để chém Côn Luân một phát.Nhưng trước mắt lại biến thành hắn phải tự tay chém Côn Luân một nhát, này không khiến hắn phát điên mới lạ.Có thù hận với Côn Luân nhưng khi thực lực chưa đủ mạnh mà dám tìm đối phương để gây phiền phức, vậy không phải đâm đầu vào đá, muốn chết sao?

Côn Luân đều là những kẻ thù lâu nhớ dai, Tả Mạc sao không biết chứ.Đừng tưởng cao thủ tập hợp ở thành Thái An, đối diện với cao thủ do Côn Luân phái tới không ai dám nắm chắc tất thắng cả.Tu giả so với yêu ma cường đại hơn nhiều, mà Côn Luân lại là một trong những kẻ mạnh nhất của thế giới tu giả.

Nói cách khác, Côn Luân là môn phái cường đại nhất trong thiên hạ.

Huống hồ, còn có tam đại môn phái khác cũng là những con quái vật khổng lồ đáng sợ.

Đối diện với bốn con quái vật ấy, ma tộc ngoại trừ ưu thế về mặt nhân số và địa lợi thì chẳng còn ưu thế nào khác.Đây thực sự là một trận ác chiến!Dùng đầu ngón chân Tả Mạc cũng có thể tưởng tượng ra sự ác chiến của nó, hơi vô ý một chút là xong đời.

Đây cũng là lí do tại sao hắn muốn mượn đao giết người mà không phải chính mình xông tới chém giết.Nhưng khiến hắn trăm triệu lần không ngờ tới chính là kế hoạch của Hà công chúa lại đặt hắn ở chỗ quan trọng nhất.Điều này khiến hắn muốn thổ huyết!Đổi lại là người khác chỉ sợ Tả Mạc sẽ nảy sinh ý nghĩ giết người.Dường như nhìn ra được lo lắng của Tả Mạc, Hà công chúa an ủi nói: “Không nên quá lo lắng, không ai bắt ngươi phải chết đâu.

Ngươi bây giờ đã quý giá hơn nhiều, ngươi không thấy những ngươi kia à, họ chỉ hận không thể đem toàn bộ hộ vệ phủ kín khắp người ngươi thôi.”

Vẻ mặt Tả Mạc như sắp khóc tới nơi: “Ta chỉ có một mạng thôi đó!”

Hà công chúa phì cười nói: “Ngươi thật quá nhát gan sợ chết, hơn nữa còn vô lại, thật hết thuốc cứu chữa!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Tả Mạc gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Ta sợ chết!

Rất sợ chết!

Công chúa đại nhân, tha cho ta đi mà!”

“Cơ hội tốt như vậy, một lưới có thể bắt hết mà ngươi lại muốn bỏ qua sao?”

Hà công chúa cười như không cười nhìn Tả Mạc: “Vì ngươi, ta đã mượn toàn bộ hộ vệ của Tín và Uyển, bọn họ đều là cao thủ rất lợi hại đó.

Ngay cả Tất Điêu Vũ cũng đáp ứng hỗ trợ.”

Tả Mạc nghe đến đây thì trong đầu chợt nghĩ tới Hà bên cạnh Tín công chúa, còn có Chu quản gia bên cạnh Uyển công chúa, thực lực hai người này là sâu không thể dò được.Thực lực của Tất Điêu Vũ không cần phải nói, hắn là một trong những kẻ mạnh nhất thành Thái An.

Hơn nữa còn đám Xương Nguyên Hạo với Du Song, đội hình như vậy đích xác rất kinh khủng, hẳn là đủ để khiến Côn Luân ăn một quả đắng rồi.Đổi lại là lúc khác, tập hợp được nhiều cao thủ như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng gì!Tả Mạc cắn răng nói: “Liều thôi!”

Hà công chúa cười dài nói: “Ngươi quả nhiên có thâm cừu với Côn Luân!”

Tả Mạc yên lặng, nói chuyện với nữ nhân này nhất định phải cẩn thận gấp đôi mới được.

Nhưng hắn có thể cảm nhận được những lời này của Hà công chúa không có ác ý gì, hắn thản nhiên nói: “Đúng vậy, huyết hải thâm cừu!”

Hà công chúa hơi kinh ngạc, ngay sau đó nàng cười dịu dàng nói: “Vậy ngươi sẽ không phải hối hận.”

“Hy vọng là thế!”

Tả Mạc quay sang hỏi: “Ta phải bắt đầu như thế nào?”

-----------------------------Một lần nữa đi vào rừng bia Thái An, không biết vì sao trong lòng Tả Mạc có chút cảm khái.

Dạo gần đây hắn tựa như đang mơ vậy, quá nhiều sự việc xảy ra, hắn thậm chí còn không có thời gian để sắp xếp lại vấn đề.

Sự việc cứ nút một nút một tiếp diễn, hắn cơ hồ không có cả cơ hội để thở.Đám người A Văn hiện giờ ra sao cũng không biết?Tâm trí Tả Mạc nặng trịch, bước chầm chậm về phía rừng bia, tâm trạng có chút suy sụp.

Hiện giờ bia Thái An có rất nhiều du khách tới tham quan, từ khi tin tức bảo các Thái An loan ra, người đi tới thành Thái An tăng vọt gấp mấy lần so với trước đây.

Mọi người đều muốn từ những tấm bia này tìm kiếm một chút manh mối về bảo các Thái An.Đang nghĩ ngợi bất giác Tả Mạc đã đi sâu vào trong rừng bia.Du khách quanh đây vô cùng ít ỏi, đây là chỗ sâu nhất của rừng bia.

Mỗi tấm bia đá ở đây đều thâm thúy khó hiểu, nếu cảnh giới không đủ thì giống như xem thiên thư vậy.

Ngay cả những người tới sao chép bia Thái An cũng lười không muốn sao chép nội dung những tấm bia này.

Bởi đối với đa số người thì cả đời bọn họ cũng chẳng thể lĩnh hội được nội dung thâm ảo trong đó.Từ sau lần giác ngộ ở đây, Tả Mạc không đến rừng bia nữa, giờ lại đi tới đây, hắn quyết định bắt đầu xem lướt qua những tấm bia đá này.Nội dung của tấm bia đá này không xa lạ gì với hắn, hắn có bản sao chép hoàn chỉnh bia ma văn Thái An, nội dung trong đó hắn đã thuộc lòng.

Nhưng hắn cũng chưa thể hiểu hết toàn bộ nội dung trong đó, hắn chỉ vừa mới chạm tới cảnh cửa giới, cách tướng giai đỉnh phong một đoạn rất xa.

Rất nhiều nội dung đối với hắn quá mức thâm ảo.Thấy thời gian còn sớm, hắn tùy tiện tìm một tấm bia đá, hắn đọc từng câu từng chữ, bất giác hắn lại chìm đắm vào trong đó.Đây chính là tấm bia đá giảng giải về ‘giới’, Sư Tử Minh đối với giới có những lí giải rất độc đáo.

Tả Mạc giống như nhìn thấy một lão nhân với mái tóc hoa râm đang đứng trước mặt mình giảng giải, thân thể gầy yếu tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi mất, nhưng đôi mắt kia lại vô cùng thâm thúy sáng ngời.Một lúc sau, Tả Mạc dần phục hồi tinh thần, tầm mắt bình thường trở lại.Tấm bia đá yên lặng đứng đó, lấy đâu ra lão đầu nào?Tả Mạc bật cười khanh khách, bản thân sao lại quá tập trung sinh ra ảo giác như vậy.Nhưng khi hắn chú ý tới sắc trời đã chuyển màu đen thì nhất thời thầm hô không ổn.Không ổn!Bản thân quá nhập thần nên quên mất chính sự rồi!Trong tay hắn bỗng xuất hiện thêm một ngân cầu tròn vo, bên ngoài ngân cầu dường như có một tầng quang mang chớp động.

Ngân cầu rất quan trọng đối với lần hành động này.Tả Mạc đang muốn bóp nát ngân cầu trong tay thì thoáng nhìn thấy một nhóm kí tự trên bia đá, cả người hắn như bị trúng định thân pháp.Không chút nhúc nhích!Chương 619 : Thế giới .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Hắn đang làm gì vậy?”

Lam Dung nhịn không được hỏi.Lam Thiên Long cũng không biết, hắn nhô đầu ra nhìn Tả Mạc đang đờ đẫn đứng trong rừng bia, không chắc chắn hỏi: “Hôm nay hắn không uống rượu đấy chứ?”

“Hắn sẽ không uống, chuyện hôm nay trọng yếu như vậy…”

Sắc mặt Lam Dung có chút khó coi.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới một loạt sự việc xảy ra lúc Tả Mạc uống rượu ở cung Thái An, nửa câu sau đang định nói liền nuốt ngược trở lại.Lam thị hai huynh đệ mặt đối mặt nhìn nhau, vẻ mắt cả hai đều rất cổ quái.Hà công chúa đứng sau bọn họ mặt bỗng hiện lên nét cười, quay sang thấp giọng phân phó: “Nói với bọn họ, chuẩn bị tiếp ứng.”

Một gã người hầu lặng lẽ rời đi.“Tuổi Tiếu Ma Qua không lớn nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.”

Du Song nhịn không được khen một câu.Hà công chúa vuốt lại mấy sợi tóc rối trên trán, cười tự nhiên nói: “Thiếu kiên nhẫn thì chẳng thể câu được những tu giả kia.

Bọn họ một mình thâm nhập tất đã chuẩn bị từ lâu.

Chỉ sợ trong thành Thái An này đã bố trí rất nhiều nanh vuốt, hơi bất cẩn thì kế hoạch của chúng ta sẽ tan thành mây khói.”

Du Song cười nói: “Vẫn là Hà công chúa mưu cao kế sâu, nếu là chúng ta chỉ sợ cũng bị lừa rồi.

Sư thành chủ chỉ sợ giờ đây đang rất oai phong!”

Trong kế hoạch của Hà công chúa, lúc này Sư Nguyệt Nghệ đang tập hợp toàn bộ các thế lực lớn nhỏ trong thành, thương lượng làm sao để đối phó với tu giả, gióng trống khua chiêng, cơ hồ tập trung toàn bộ các thế lực của thành Thái An.

Nhưng những cao thủ chân chính đều đang ẩn nấp ở xung quanh rừng bia Thái An.Toàn bộ kế hoạch Tả Mạc chính là mồi nhử.Thế lực hơi có chút thực lực đều biết rõ, Tả Mạc là nhân vật then chốt để tiến vào bảo các Thái An, tuy vậy nhưng chẳng ai biết rõ nguyên nhân vì sao.

Nhất cử nhất động của Tả Mạc đều được bao ánh mắt trong bóng đêm quan sát, tu giả cũng là một trong số đó.Hắn lặng lẽ xuất hiện ở rừng bia, hơn nữa còn tỏ vẻ cố gắng nghiên cứu.

Nếu không phải sớm biết đây là kế hoạch của Hà công chúa thì đám cao thủ kia chỉ sợ cũng nghĩ rằng Tả Mạc đang tìm kiếm cửa vào của bảo các Thái An.

Mà hắn dừng lại đúng một buổi chiều, thời gian như vậy đã đủ để đám tu giả kia tập trung.Trong tay Tả Mạc có một quả dẫn tinh ma cầu, dẫn tinh ma cầu này là do đích thân Sư Nguyệt Nghệ tạo ra, nó chỉ có một tác dụng chính là làm một ngôi sao rơi xuống, thanh thế cực kì lớn.

Đến lúc đó bia ma văn Thái An sẽ đồng thời được khởi động, tạo ra một huyễn cảnh.Bảo các Thái An mở ra!Đây là mồi nhử dụ tu giả ra tay.Hà công chúa ném cho tu giả một nan đề, cơ hội, dù cho tu giả biết rõ đây là một âm mưu thì bọn họ có dám đánh cuộc hay không?Đây thực ra là một cuộc chiến tâm lý, Hà công chúa đánh cuộc dù cho tu giả đã sớm phái người ẩn núp nhưng hiểu biết của tu giả tuyệt đối không thể đạt tới mức như các đại tộc ma giới!

Toàn bộ kế hoạch này chỉ có rất ít người biết, biết rõ đều là những cổ lão của các đại tộc, hiểu biết của tu giả về những người này là cực thấp.Một mình thâm nhập, tình báo không đủ, đối diện với một âm mưu chân thật như vậy, lựa chọn của tu giả là không nhiều.Hà công chúa muốn mượn lần hành động này để một lưới bắt hết toàn bộ tu giả.

Nơi bọn họ mai phục cực kì thận trọng bí mất, ngay sát rừng bia là nơi gia tộc An Duy thường bố trí quan sát.

Vì lần hành động này mà Hà công chúa đã cược cả vốn gốc.Kế hoạch không có gì phức tạp nhưng các vị đại lão lại không khỏi tán thưởng, đổi lại là bọn họ thì khả năng bị lửa cũng cực lớn.“Đây là do các vị tiền bối nâng đỡ.”

Hà công chúa cười nói.Xương Nguyên Hạo bỗng tiến lên vài bước, cùng lúc đó trên mặt Du Song cũng hiện lên vẻ kì quái: “A.”

Mắt mọi người đều tập trung vào Tả Mạc đang đứng ở rừng bia.Sắc mặt Tất Điêu Vũ khẽ biến, hai mắt bỗng tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào Tả Mạc cách đó không xa.Bóng người phía xa có chút mơ hồ bỗng phát ra một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm khó nói bằng lời.Tên gia hỏa này…

Chuyện gì đã xảy ra?----------------------------“Khi thần thức và linh lực chảy vào chỗ sâu nhất trong thân thể thì thế giới một lần nữa được hiện ra.”

Ngắn ngủi mấy câu nói ở góc tấm bia đá, không hề hấp dẫn người đọc.

Tấm bia đá này giảng giải ba lực nên câu nói này không có gì là bất ngờ.

Nhưng khiến Tả Mạc chú ý chính là hai chữ ‘thế giới’ kia.

Kiểu chữ của hai chữ này hoàn toàn khác so với kiểu chữ trên bia ma văn, dường như có người dùng ngón tay để viết lên bia ma công vậy.Toàn bộ bia ma công Tả Mạc đều đã xem lướt qua một lần, nội dung của mỗi tấm bia ma công đều dùng một loại chữ, cẩn thận điêu khắc mà thành.

Hai chữ ‘thế giới’ kia nếu không để ý thì đều bỏ qua.

Nếu có chú ý tới thì chắc cũng nghĩ rằng tấm bia đá này trong lúc điêu khắc bị lỗi, sau này mới sửa chữa lại.Nhưng khi Tả Mạc phát hiện ra điều này thì giống như bị dính định thân thuật.Bởi vì hắn hiểu hết những lời này.“Khi thần thức và linh lực chảy vào chỗ sâu nhất trong thân thể…”

Để sửa chữa ma văn giúp cho Nghiệt bộ của Biệt Hàn, Tả Mạc đã dùng kỹ xảo này.

Khi thần thức và linh lực chảy vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, thế giới đích xác sẽ trở nên hoàn toàn khác.

Hắn sẽ tiến vào một trạng thái cực kì quái dị, bình tĩnh không xao động, không có một chút cảm xúc nào.Nói thật Tả Mạc cũng không thích trạng thái này lắm.

Bởi vì trạng thái này sẽ khiến hắn không có cảm giác của con người, tựa như ma tượng không có sinh mệnh không có cảm tình, tuy chuẩn xác nhưng không có chút linh tính nào.Hai chữ ‘thế giới’ để chỉ ra điều này khiến hắn có chút manh mối.Chẳng lẽ hai chữ này có điều gì đó khác lạ?Tả Mạc suy nghĩ một lúc rồi quyết định thử.

Hắn không ngừng thôi động ma thể, từng vầng mặt trời của thập ô thiên nghi tỏa sáng, thần thức và linh lực của hắn không ngừng chảy vào sâu trong cơ thể.Ý thức hắn dần trở nên băng lãnh, tâm trạng cảm xúc giống như rơi vào hầm băng, không còn chút hơi ấm nào.Nhãn thần hắn trở nên băng lãnh đạm mạc, trong phút chốc xao động của tình cảm liền biến mất, một tầng kim quang mờ ảo hiện lên, trong tầng kim quang này còn mang theo một chút mù mờ màu trắng.Một thế giới mới hiện ra trước mặt hắn.Vô số đường trong suốt đan xen ngang dọc giữa các tấm bia, toàn bộ rừng bia giống như một cái lồng sắt do vô số đường sáng tạo thành.Cảnh tượng trước mắt khiến người ta giật mình nhưng không khiến Tả Mạc có bất cứ chút xao động nào.

Hắn ngoái cổ nhìn, ánh mắt băng lãnh nhìn khắp mọi nơi.Một số ít tấm bia đá hiện lên những vân tay mờ nhạt.Tấm bia đá có vân tay vừa đúng là nơi tập trung nhiều đường trong suốt nhất của rừng bia.Hắn không dừng lại, đi tới trước mặt một tấm bia đá, bàn tay ấn lên thủ ấn mờ ảo trên tấm bia đá.Truyền tới bàn tay là những rung động cực nhỏ, giống như dưới nền đất sâu kia truyền tới, rất nhỏ.

Nếu không phải Tả Mạc đang ở trạng thái này thì hắn tuyệt đối không thể phát hiện ra được.Mỗi một nhịp rung động đều được Tả Mạc nắm bắt chuẩn xác, rung động có tiết tấu đặc biệt.Lúc này ma công của Tả Mạc đã thôi động đến cực hạn, cơ hồ không chút nghĩ ngợi, cơ tay cũng rung động, với tiết tấu tương tự tấm bia đá.Rung động của tấm bia vẫn không ngừng, trong mắt Tả Mạc, nó đột nhiên trở nên sáng ngời.Vô số lưu quang như nước thoát ra, dọc theo những đường trong suốt kia, chảy vào trong những tấm bia đá khác.Thần sắc Tả Mạc hờ hững, xuất hiện trước một tấm bia đá khác cũng có thủ ấn.-----------------------------“Tin tức không thể truyền ra.”

Một vị sư đệ đứng cạnh Lâm Khiêm lắc đầu, hắn đã cố gắng liên lạc với những ‘con mắt’ nhưng không thể có được bất cứ thông tin gì.‘Con mắt’ bị triệu tập tới cung Thái An để thương lượng làm sao đối phó với tu giả nhưng toàn bộ cung Thái An đều bị phong tỏa, bọn họ không thể đem tin tức truyền ra ngoài được.“Mấy tên ma tộc này cũng không ngốc.”

Một vị sư đệ khác cười lạnh nói: “Trước mặt chúng ta mà dám chơi trò ‘minh tu sạn đạo ám độ trần thương’ (*), thực quá coi thường chúng ta rồi.”

Trong mắt Lâm Khiêm hiện lên sự nghi hoặc, hắn ngờ rằng đây có khả năng là một âm mưu.

Nghe nói tin tức của bọn họ đều là do Tiếu Ma Qua truyền bá ra ngoài.

Bọn họ biết vị nữ nhân thần bí mà khi vừa vào thành họ đã giao thủ cùng chính là thiếp thân nữ hầu của Tiếu Ma Qua.

Mà Phí Phi hẳn là đã tìm tới nơi ở của đối phương cuối cùng mất mạng.Bất luận từ góc độ nào mà nói thì Tiếu Ma Qua đều có đủ lý do để đối phó với bọn họ, đây không phải không có khả năng là một âm mưu.Nhưng khiến Lâm Khiêm cảm thấy có chút bất ngờ chính là khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Ma Qua.Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiếu Ma Qua, tuy lúc trước đã nghe tên vô số lần.

Trong báo cáo của các ‘con mắt’ thì Tiếu Ma Qua là nhân vật then chốt để mở ra bảo các Thái An.

Hắn dẫn động Tinh Di Sa Dã, đánh tan khổng tước vương linh của Trầm Dục, tu luyện được thiên phản tinh mạch luân, chạm được vào cánh cửa của giới, là thiên tài gần đây nhất khiến cả thành Thái An chú ý.Lâm Khiêm thân là thủ tịch đệ tử đời thứ ba của Côn Luân nên hiểu biết của hắn hơn xa những người khác.

Hắn để ý thấy cái tên Tiếu Ma Qua này từng xuất hiện qua ở tình báo về yêu tộc.

Đánh bại hoàng kim chiến tướng Ngọc Hành quân đoàn trưởng, hoàn thành cuộc chiến phá ngục, chiến tướng trẻ tuổi làm oanh động cả yêu tộc, Tiếu Ma Qua.Hắn hoài nghi, hai người này có khả năng là một.Nếu như vậy thì thật là đáng sợ!Gia hỏa yêu nghiệt như thế dù cho là ở Côn Luân, thiên tài xuất hiện lớp lớp cũng cực kì hiếm thấy.Cho nên khi nhìn thấy báo cáo của ‘con mắt’ xuất hiện cái tên Tiếu Ma Qua này, Lâm Khiêm quyết định bất luận thế nào cũng phải giết chết kẻ này.

Chỉ cần nghĩ tới trong trận doanh yêu ma có một gia hỏa tiềm lực kinh người như này, sát cơ liền tràn ngập trong lòng hắn.Thế nhưng khi hắn nhìn thấy Tiếu Ma Qua thì lại giật mình.Bởi vì hắn có một cảm giác quen thuộc không nói thành lời trên người Tiếu Ma Qua.Hắn dám khẳng định, hắn tuyệt đối chưa từng gặp qua khuôn mặt kia nhưng cảm giác quen thuộc lại vô cùng rõ ràng.Nhất định bản thân đã từng giao tiếp qua với Tiếu Ma Qua!Tu luyện đến trình độ như hắn thì các loại ảo giác không thể xuất hiện nữa.

Kiếm ý hắn tu luyện vô cùng huyền diệu, hắn biết rõ, kiếm tâm sẽ không lừa dối bản thân mình.Nhưng khi hắn cẩn thận nghĩ lại thì không thể nhớ ra rốt cuộc mình đã gặp hắn ở đâu rồi.Chỉ tiếc là không có thời gian, Lâm Khiêm thầm thở dài.

Nếu có thể nhập định, kiếm tâm không minh nhất định có thể tìm ra được.Rất nhanh hắn liền vất tất cả tạp niệm ra khỏi trong đầu, ánh mắt nhìn về phía Tả Mạc sắc như kiếm.

Bỗng, sắc mặt hắn khẽ biến, khí tức của Tiếu Ma Qua trước mặt đột nhiên thay đổi.Trong mắt Lâm Khiêm, Tiếu Ma Qua giống như một ma tượng, trống rỗng băng lãnh.Này…Trong lòng Lâm Khiêm cả kinh.Ngay sau đó, hắn nhìn thấy tay Tiếu Ma Qua ấn xuống một khối bia đá.Một lát sau, sắc mặt Lâm Khiêm kịch biến!Ở sâu trong lòng đất có động tĩnh!* Minh tu sạn đạo ám độ trần thương: Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang.

Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải.

Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm.

Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương.

Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu.

Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.Năm 205 TCN, Hàn Tín lại điều quân đánh Tắc Vương Hân, Địch vương Ế.

Bị đánh bất ngờ, Tư Mã Hân và Đổng Ế đầu hàng.

Hàn Tín kéo về đông, Hà Nam vương Thân Dương cũng đầu hàng theo.Sau khi giết Hàn vương Thành, Hạng Vũ cho người thân tín của mình là Trịnh Xương làm Hàn Vương.

Hàn vương không chịu đầu hàng Hán.

Hàn Tín mang đại quân đánh bại Xương.Chương 620 : Giả thành thật .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Nơi này thật quỷ quái!”

Minh Quyết Tử lẩm bẩm trong miệng, bọn họ bị vây khốn ở chỗ này nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa tìm được lối ra.Hắc Yên yêu tự trách mình: “Đều là do ta!

Nếu không phải ta…”

“Lão hắc, không có vấn đề gì, nói không chừng còn là phúc duyên ấy chứ.”

Nam Nguyệt vội vàng an ủi Hắc Yên yêu: “Bên ngoài có biết bao kẻ muốn tiến vào đây, không ngờ lại bị chúng ta chiếm mất tiên cơ.”

Thương Trạch cũng cười nói: “Lão hắc ngươi nghĩ ra cách rất tốt, tìm bảo bối chúng ta đều trông cậy vào ngươi đó.”

A Văn có chút lo lắng nói: “Ở đây các ngươi không thể tiến vào thập chỉ ngục, đại nhân khẳng định đang tìm kiếm chúng ta ở khắp nơi.”

Nhất thời mọi người đều rơi vào trầm mặc.Chanh Phát yêu nói: “Yên tâm yên tâm, hắn rất nghĩa khí, khẳng định sẽ không bỏ chúng ta đâu.

Cùng lắm thì chúng ta tìm thêm mấy món bảo bối rồi sau đó cấp cho hắn mấy món, ý hay ý hay.”

“Nơi nào có bảo bối sao?”

Minh Quyết Tử nhìn xung quanh, ủ rủ nói: “Khắp nơi đều tối đen như mực, ta nghi ngờ rốt cuộc chúng ta có đúng đang ở trong bảo các Thái An thật hay không nữa?

Tìm lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được lối ra!”

Mấy ngày trước, Hắc Yên yêu có phát hiện liền hứng phấn tìm tới mọi người.

Dựa theo những đầu mối sưu tầm được, không ngờ lại rơi vào một mê cung tối đen như mực.

Trong mê cung tối như mực này không có bất cứ thứ gì, đường đi giống như mạng nhện vô cùng rắc rối phức tạp.

Mấy ngày liên tục bọn họ cố gắng tìm kiếm đường ra nhưng đều không có kết quả gì.“Chẳng nhẽ ở dưới bia ma công ngoại trừ bảo các Thái An còn có nơi nào khác?”

Thương Trạch nghi ngờ hỏi.“Quỷ mới biết!”

Chanh Phát yêu không nghĩ thế nói: “Lão hàng kia đã chết từ lâu rồi!”

“Không được vô lễ với đại sư Sư Tử Minh!”

A Văn trừng mắt nhìn Chanh Phát yêu: “Mấy ngày nay chúng ta đều nhận được vinh quang của đại sư!

Nếu không có đại sư thì lấy đâu ra bia ma công!”

Chanh Phát yêu không tức giận, lẩm bẩm nói: “Không nói hắn không tốt, làm người tốt thì tốt đến cùng đi.

Khắc bia ma công, thuận tiện cho chúng ta một ít bảo bối nữa, đó mới chính là người tốt!

Người tốt!

Ồ, yên tâm yên tâm, ta sẽ không độc chiếm đâu.”

Mọi người đối với những câu nói đầy vô tâm của Chanh Phát yêu sớm đã tập mãi thành quen, tất cả đều bật cười.Hắc Yên yêu cau mày.

Từ khi rơi vào mê cung tối đen như mực này, hắn vẫn khổ sở nghĩ cách để đi ra ngoài.

Do hắn nên mới khiến mọi người rơi vào khốn cảnh này, tuy không ai trách hắn nhưng trong lòng hắn vẫn áy náy không yên.Cũng may trong mê cung không có gì nguy hiểm, tâm tình mọi người cũng không quá khẩn trương.Từ khi rơi vào mê cung, Hắc Yên yêu luôn suy nghĩ, vì sao dưới bia ma công lại có mê cung?

Hắn tin Sư Tử Minh là người làm ra bất cứ sự kiện gì đều có thâm ý của nó.Mê cung này nhất định có dụng ý của nó, bắt đầu từ đó nhất định sẽ tìm được lối ra.Thần thức của hắn tản ra, cẩn thận tìm kiếm xung quanh, trong hoàn cảnh tối đen như này thì thần thức so với mắt thường còn tốt hơn.

Bỗng, thần thức của hắn đảo qua một khối đá, hắn bỗng dừng bước nói: “Chờ chút!”

Mọi người lập tức cảnh giác dừng lại.“Sao vậy?”

Nam Nguyệt hỏi.“Tảng đá này, ngày hôm qua chúng ta đã đi ngang qua rồi!”

Hắc Yên yêu ngồi xổm xuống, nhặt tảng đá dưới chân lên, giọng cực kì khẳng định: “Chính là khối đá này, ta nhớ rất rõ!”

“Chẳng lẽ chúng ta đang đi vòng tròn?”

Nam Nguyệt có chút kinh ngạc.“Rất có khả năng.”

Hắc Yên yêu ngẩng đầu nhìn lên trên: “Nói không chừng chúng ta đang đi một vòng quanh bia ma công.”

Sau đó hắn lẩm bẩm: “Vốn tưởng đây là một mê cung, mỗi lần chúng ta chọn đường đều không giống nhau nhưng rốt cuộc vẫn là đi vòng tròn.

Giống như ngàn tơ quy về một mối, ồ, ta hiểu ra rồi...”

Hắn nhìn Chanh Phát yêu rồi nói: “Đại chanh, đánh vài cái vào lòng đất đi!”

Nhất thời Chanh Phát yêu trở nên hăng hái, mấy ngày nay hắn đã kìm nén tới phát điên rồi, tay ảo nổi lên cuồn cuộn, tùy tiện nói: “Không thành vấn đề!

Lỗ lớn như nào?

Sâu bao nhiêu?

Cho các ngươi thưởng thức lĩnh ngộ mới nhất về yêu thuật của ta, thích hợp nhất để đào động.

Ngươi muốn tròn tuyệt đối sẽ không đánh thành vuông, ngươi muốn sâu ba trượng tuyệt đối không nhảy ra năm trượng.

Ồ, có muốn yêu cầu cao hơn chút không?

Hình hoa mai?

Tục quá!

Hay là đánh ra một hình mỹ nữ?”

Đám người Nam Nguyệt không biết nói gì.Ngược lại A Văn tỏ vẻ hứng thú: “Yêu thuật lợi hại như vậy sao?

Có muốn thử với ta không?

Gần đây ta cũng lĩnh ngộ được một chút.”

Chanh Phát yêu vô cùng kích động, vội vàng chạy tới trước mặt A Văn: “Rất tốt, thử chứ!

Đánh ra hình mỹ nữ nhé!”

“Được!”

A Văn cũng có chút hưng phấn.“Sâu năm trượng thì tốt.”

Giọng Hắc Yên yêu đầy yếu ớt bị mọi người vất qua một bên, tất cả đều đang chú ý vào hai tên gia hỏa sắp đánh ra hình mỹ nữ.Thiên phú của A Văn tự nhiên không cần nói, Chanh Phát yêu tuy không mẫn tiệp nhưng trên phương diện tu luyện yêu thuật cũng rất có tiềm năng, thỉnh thoảng có thể xuất ra một số yêu thuật rất cổ quái.“Các ngươi coi trọng ai?”

Minh Quyết Tử hứng thú hỏi.Nam Nguyệt: “A Văn.”

Thương Trạch do dự chút rồi nói: “Đại chanh đi!”

Minh Quyết Tử nhìn về phía Hắc Yên yêu, hắc yêu yêu bất đắc dĩ nói: “Đại chanh.”

Minh Quyết Tử cười đen tối nói: “Ta lại xem trọng A Văn, hai với hai!”

Chanh Phát yêu tỏ vẻ bất cần đời, khoát khoát tay nói với A Văn: “Người trẻ tuổi, ta sẽ không nhường ngươi đâu!

Nhưng nếu thua dưới tay Chanh Phát yêu nghĩa khí vô song thì cuộc đời của ngươi sẽ càng thêm hoàn chỉnh đó.A Văn không cam lòng yếu thế trừng mắt nói nói: “Đi nào!

Hồng mao quái, để ta cho ngươi biết thế nào là cao thủ đệ nhất Vệ Doanh!”

----------------------------Nhìn thân ảnh Tả Mạc như quỷ mị, vẻ mặt băng lãnh hờ hững, cảm giác cực kì nguy hiểm lảng vảng trong lòng mỗi người, không thể bỏ đi được.

Sắc mặt mỗi người đều vô cùng ngưng trọng, đang ngồi đây không ai không phải cao thủ, bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra được biến hóa của Tả Mạc.Hà công chúa nhếch miệng, sắc mặt khẽ biến, Tiếu Ma Qua ở xa kia tựa như biến thành một người khác, nàng cảm thấy cực kì xa lạ.Nhưng rất nhanh nàng liền kìm nén được cảm xúc trong đầu.

Tiếu Ma Qua là then chốt của toàn bộ kế hoạch, biến hóa của hắn sẽ tạo nên ảnh hưởng rất lớn tới kế hoạch.

Đến tận bây giờ Tiếu Ma Qua vẫn còn chưa dùng dẫn tinh ma châu trong tay, hơn nữa động tác của hắn khiến người xem không thể hiểu nổi.Trong đầu Hà công chúa bỗng hiểu ra, Tiếu Ma Qua đã tìm được bảo các Thái An thật rồi!Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, nhất thời sắc mặt nàng trở nên trắng bệch!Kế hoạch lúc trước của nàng là tạo ra hiện trường giả rằng bảo các Thái An sắp xuất thế để dụ dỗ tu giả.

Nàng trăm triệu lần không ngờ tới, giả lại biến thành thật thế này!

Một khi bảo các Thái An hiện thế, toàn bộ kế hoạch kia sẽ xuất hiện vô số kẽ hở.

Sĩ khí của tu giả đang ở đỉnh cao, phản công sẽ vô cùng mãnh liệt, ngược lại, những cao thủ ma tộc mơ ước tới bảo các Thái An lập tức sẽ có những ý đồ riêng của mình, liên minh tự nhiên sẽ sụp đổ.Cái này giảm cái kia tăng, vốn kế hoạch không chê vào đâu được giờ đây lại biến thành một vũng nước đục!Đến lúc đó tất cả sẽ biến thành một trận hỗn chiến, tu giả có lợi nhất khi hỗn chiến!Càng khiến nàng cảm thấy lo lắng chính là Tả Mạc lại ở trung tâm của trận hỗn chiến, chỉ sợ lập tức sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất.Sắc mặt nàng rất nhanh liền bình thường trở lại, lãnh đạm nói: “Bảo các Thái An sẽ mở ra ngay bây giờ.

Kế hoạch có biến, mọi người tiến lên, không cho đám tu giả lao vào trong!”

Lời này của Hà công chúa khiến mọi người chấn động, bọn họ không tin nhìn nhìn Hà công chúa.

Sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào biến hóa của Tiếu Ma Qua, tuy cảm thấy hành vi của hắn có chút cổ quái nhưng không ai nghĩ tới việc này có liên quan gì tới bảo các Thái An.Hà công chúa thoáng nhìn qua mọi người, đột nhiên hai mắt nóng bừng, nàng vuốt lại tóc, cười mị hoặc nói: “Mọi người phải bảo đảm an toàn cho Tiếu Ma Qua.

Vạn nhất đám tu giả kia đoạt bảo không thành lại muốn làm hỏng chuyện tốt của chúng ta vậy chúng sẽ gây bất lợi với Tiếu Ma Qua, công sức của chúng ta đều sẽ đổ xuống sông xuống biển hết.

Lúc này hắn vẫn hữu dụng, tình thế có chút khẩn trương, mong các vị tiền bối không nên lưu thủ.”

Mọi người nhìn nhau rồi sau đó quay đi.Du Song đứng lên, cười nói: “Cũng phải khiến đám tu giả chật vật một chút chứ.

Đừng để họ nghĩ ma giới chúng ta là chỗ không người, muốn tới thì tới.

Xem nơi này như là hậu hoa viên nhà mình sao?”

Những người khác nhanh chóng đứng dậy.Xương Nguyên Hạo, Du Song sóng vai bước đi.

Hạ suất lĩnh hộ vệ che chở cho Tín công chúa, còn Chu Khả thì suất lĩnh hộ vệ vây lấy Uyển công chúa.

Tất Điêu Vũ hành động một mình…Trong chớp mắt, liên minh sụp đổ, từng trận doanh đã hiện ra rõ ràng.“Ngươi có ý gì với hắn à?”

Thị nữ trung niên đứng cạnh Hà công chúa bỗng mở miệng hỏi.Hà công chúa nhìn nàng một cái rồi hỏi ngược lại: “Ngươi thấy sao?”

“Vậy ngươi vì sao giúp đỡ hắn?”

Thị nữ trung niên nhìn chằm chằm vào Hà công chúa, lạnh lùng nói: “Ngươi biết rõ, tiến vào và đi cùng hắn là không có quan hệ gì!”

Hà công chúa cười giảo hoạt: “Ngươi không cảm thấy khiến bọn họ chú ý tới Tiếu Ma Qua là rất có lợi cho chúng ta sao?”

Thị nữ trung niên thoáng bần thần rồi lạnh lùng nói: “Đừng làm chuyện ngu xuẩn.”

Hà công chúa tựa như không nghe thấy, ngẩng đầu thoáng nhìn qua Tiếu Ma Qua đang dùng tay ấn vào các tấm bia đa, bỗng nàng nói: “Có ngươi không chờ được nữa rồi kia.”

Vẻ mặt thị nữ trung niên cứng đờ ra.-----------------------------Tấm bia đá trước mặt là tấm bia đá cuối cùng có vân tay.Trong tầm mắt hắn, những đường trong suốt kia sáng ngời như những chùm sáng.

Từng lớp quang mang dọc theo những sợi dây nhỏ phức tạp rắc rối, tựa như sóng triều bạo động, từ bốn phương tám hướng vọt tới tấm bia đá này.Trong nháy mắt khi bàn tay Tả Mạc đặt lên tấm bia đá, chấn động mãnh liệt từ tấm bia đá truyền tới.

Mặt đất dưới chân rung lên mãnh liệt, giống như có một con quái vật từ thời viễn cổ đang nằm ở dưới, rục rịch tỉnh dậy.Vẻ mặt Tả Mạc vẫn đạm mạc băng lãnh, không có chút cảm tình nào.Từ tấm bia đá truyền tới những chấn động mãnh liệt, bàn tay Tả Mạc cũng với tần suất kinh người rung động theo.Trong nháy mắt, toàn bộ quang mang đồng thời đình trệ.Nhưng chỉ một giây sau, quang mang đình trệ tựa như giật mình tỉnh lại, từ bốn phương tám hướng chen chúc lao tới tấm bia đá!Ầm!Một chùm sáng màu trắng đột nhiên phát ra từ tấm bia đá, giống như một cột kiếm quang thẳng tắp chỉ thẳng lên trời, chìm vào trong hư không.Bạch quang giống như hỏa diễm điên cuồng thiêu đốt bốn phía, trong nháy mắt, toàn bộ bia ma công đều phát ra bạch quang mãnh liệt.Mắt đất rung lên mãnh liệt, toàn bộ thành Thái An đều đang rung lên!Chỉ thấy xung quang rừng bia, mặt đất nứt ra thành những cái khe kinh người, ngay sau đó rừng bia chậm rãi bay lên.Oanh long long!Quang mang bao phủ rừng bia, từng chút một bay lên cao, giống như con cự thú phía dưới đang không ngừng nâng nó lên.Chùm sáng màu trắng thẳng tắp kia giống như một sợi dây, từng chút một kéo rừng bia lên phía trên!Bên cạnh chùm sáng kia, một bóng người băng lãnh đạm mạc, dưới ánh sáng trắng nhìn xuống mặt đất.Chương 621 : Một kiếm của Lâm Khiêm!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Bắt đầu!”

“Bắt đầu!”

A Văn và Chanh Phát yêu đồng thời gầm lên, cùng phát động công kích.A Văn trợn trừng mắt, linh giáp màu đen hiện ra khắp người, ong ong run lên, khuỵu chân xuống tấn, hai tay dang ra, tiếng thở dốc vang lên, vỗ mạnh một cái về trước!Mặt đất dưới chân tự nhiên hõm xuống, bên trong xuất hiện một hố sâu tựa như bị đao cắt, một khuôn đúc cực sắc nét được tạo ra trên mặt đất.Chanh Phát yêu kêu lên một tiếng, cả người điện quang lượn lờ, tiếng keng keng không dứt bên tai, mái tóc cam của hắn nổ tung, xõa ra, vậy mà hắn còn rung đùi đắc ý nhìn buồn cười không thể tả được.Nhưng mặt đất dưới chân hắn cũng với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang tan ra, mòn dần cho tới khi biến mất hắn.

Một bức vẽ mỹ nhân xuất hiện trước mặt mọi người.Đám người Nam Nguyệt khiếp sợ, trong mắt không khỏi hiện lên sự ao ước, chiêu này của hai người hiển nhiên đã vượt lên trước bọn họ rất xa.Đúng là hai tên quái thai!A Văn ra tay, bọn họ thậm chí còn không phát hiện chút ba động nào, đồ án rất rõ ràng, đường cong sắc xảo như đao khắc.

Điều này nói lên A Văn có thể khống chế lực lượng tốt đến mức kinh người.Mà yêu thuật do Chanh Phát yêu tạo ra bọn họ xem mà không hiểu, nó tựa như từ bên trong bùn đất tạo ra vậy, tuy là điện mang nhưng lại ăn mòn, vô cùng thần kì.“Ồ, người trẻ tuổi, kỹ thuật khá tốt!”

Chanh Phát yêu kinh ngạc.“Hừ!

Lần sau nhất định sẽ đánh bại ngươi!”

A Văn không phục nói.Khi mà mọi người vẫn còn đang khiếp sợ thì hai người bắt đầu đấu khẩu kịch liệt.“Ồ, đây không phải A Quỷ sao?

Người trẻ tuổi, nguyên lai ngươi vẫn thầm yêu trộm nhớ A Quỷ!”

Chanh Phát yêu chỉ vào hình mỹ nữ dưới chân A Văn kinh hãi hô lên.“Ngu ngốc!

Phải gọi là đại nhân A Quỷ!”

A Văn trợn mắt nhìn, sau đó hừ lạnh một cái: “Vẻ đẹp của đại nhân A Quỷ há có thể để kẻ phàm phu tục tử như ngươi nhận xét?”

“A Quỷ là một cô nương tốt nhưng không phải là mỹ nữ.”

Chanh Phát yêu rung đùi đắc ý nói: “Ta vẽ mới là mỹ nữ này!”

A Văn nhìn chằm chằm vào bức vẽ dưới chân Chanh Phát yêu, sắc mặt trở nên quái dị, nhỏ giọng thì thầm: “Sao lại là lão hắc…”

Cả người Hắc Yên yêu run lên, lập tức xông lên trước.Vẻ mặt Chanh Phát yêu đầy đắc ý: “Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi đoán đúng rồi!

Nghĩ lại năm đó, lão hắc từng giả trang làm nữ tại yêu thuật phủ đã khiến biết bao nam nhân đảo điên…”

Khóe mắt Hắc Yên yêu không ngừng co giật, chuyện xấu hổ năm đó là chuyện hắn không muốn đề cập đến nhất, tên gia hỏa chết tiệt này!

Hắn lập tức đi nhanh lên trước, những người khác ăn ý lùi lại sau vài bước, vẻ mặt đồng cảm nhìn Hắc Yên yêu.Ngay lúc Hắc Yên yêu muốn bạo phát thì mặt đất dưới chân bỗng run lên kịch liệt, mọi người đều không thể đứng thẳng được.“Oa oa oa!

Chẳng lẽ chúng ta đã đánh xuyên qua mê cung rồi?”

Chanh Phát yêu hưng phấn nói.“Ngu ngốc!”

Vài người sắc mặt đã sớm đại biến không nhịn được nữa đồng thanh chửi.Mặt đất càng ngày càng rung lên mãnh liệt, tiếng ầm ầm truyền tới từ sâu trong lòng đất, tựa như có một con viễn cổ cự thú đang tỉnh dậy sau giấc ngủ say.“Chết tiệt!

Mặt đất sao lại đang bay lên vậy!”

Sắc mặt Hắc Yên yêu đại biến.Sắc mặt mọi người cũng đại biến.-----------------------------Lâm Khiêm không chút nghi ngờ, cảnh tượng kinh người trước mặt tuyệt đối không thể là một âm mưu!

Cột sáng chìm vào trời cao kia tỏa ra ba động đủ để chứng minh được sức mạnh kinh khủng nó chứa trong mình.

Sức mạnh cường đại này thậm chí còn khiến Lâm Khiêm cảm thấy khiếp sợ.

Trong nháy mắt, hắn đối với vị Sư Tử Minh chưa từng gặp mặt này sinh ra mấy phần kính ý.Trong chớp mắt, ánh mắt hắn bình thường trở lại, gợn sóng trong lòng biến mất không còn chút bóng dáng nào.

Hắn đã không còn nghĩ về việc Tiếu Ma Qua rốt cuộc là ai, giờ khắc này vấn đề đó không còn quan trọng nữa!Keng keng!Không khí xung quanh hắn đột nhiên nổ tung, kiếm ý lành lạnh không chút thu liễm, ầm ầm tản ra khắp bốn phía!

Trong nháy mắt, hắn giống như một thanh tuyệt thế hảo kiếm sắp ra khỏi vỏ, không hề che dấu thể hiện ra sự sắc bén kinh người!Xung quanh hắn, những người khác đều tỏ vẻ phấn khích, chiến ý dâng tràn.

Các loại kiếm y tạo ra những đốm sáng khác nhau, mỗi người đều giống như một thanh bảo kiếm đang chờ uống no máu địch nhân!“Kế hoạch lúc trước mọi người đã nhớ kĩ chưa?”

Lâm Khiêm nhìn xung quanh, trầm giọng hỏi.“Nhớ rồi!”

Mọi người đồng thanh hét lớn.“Lần hành động này liên quan tới hưng suy vinh nhục của Côn Luân ta, bọn ta dù cho thịt nát xương tan cũng tuyệt không được lùi bước!”

Vẻ mặt Lâm Khiêm kiên định, chiến ý trong mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, hắn chậm rãi rút phi kiếm ra.“Tuyệt không lùi bước!”

Mọi người đồng thanh ứng lời, thần sắc nghiêm túc, trong mắt không khỏi lấp lánh ngọn lửa cuồng nhiệt, phi kiếm nhanh chóng xuất hiện trong tay.Lâm Khiêm xoay người nắm chắc phi kiếm trong tay, quát lớn một tiếng: “Côn Luân!”

Linh lực toàn thân hắn như sôi trào, khí thế trong nháy mắt được đẩy lên tới cực hạn.

Trong bóng đêm, kiếm ý quanh người hắn tựa như ngưng thực, giống như một đoàn hỏa diễm đang hừng hừng thiêu đốt, trên lãnh thổ ma tộc không chút sợ hãi hắn biểu hiện ra sức mạnh của bản thân.Chiến ý mãnh liệt của Lâm Khiêm lây ra những kiếm tu xung quanh.

Bọn họ cảm thấy trong cơ thể đang có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, linh lực cả người không tự chủ được mà sôi trào, toàn bộ sự sợ hãi nhát gan đều biến mất, chiến ý thiêu đốt mỗi tấc da thịt bọn họ khiến họ không tự chủ được mà run lên.Giờ khắc này, vì Côn Luân dù có chết bọn họ cũng tuyệt không nhíu mày.Bọn họ đồng loạt đưa phi kiếm trong tay lên, hét lớn: “Côn Luân!”

Lời còn chưa dứt thì Lâm Khiêm là kẻ đầu tiên bay lên trời, hóa thành một luồng kiếm quang xé rách màn đêm đánh về phía rừng bia!Những người khác thấy vậy đều không có chút chần chờ, đồng thời phát động!Trong nháy mắt, kiếm khí rít lên như nước triều, kiếm quang như mưa!-----------------------------Cột sáng dần mở rộng ra, sức mạnh ba động khiến không khí bị đảo loạn, y phục của Tả Mạc trong loạn lưu bị thổi bay phất phới.Hắn bễ nghễ nhìn xuống dưới đất.Hắn nhìn những cao thủ ma tộc đang bay lên trên này, nhìn những kiếm quang chói mắt, nhìn cao thủ các môn phái khác đang lặng lẽ mò tới.

Đôi mắt không có chút tình cảm nào, đạm mạc nhìn tất cả đang xảy ra.Ma công đã sớm thôi động đến cực hạn, thần thức và linh lực không ngừng chảy vào chỗ sâu trong cơ thể.Thế giới băng lãnh ở trước mặt hắn càng ngày càng trở nên rõ ràng.Rừng bia không ngừng bay lên, mà vị trí của hắn lại bắt đầu rơi xuống.Chỗ hắn đứng chính là cửa vào của bảo các Thái An.“Cừa vào bảo các!”

Không biết là ai hô, nhất thời tất cả loạn hết cả lên.

Khu vực rơi xuống rất nhỏ, phạm vi không đến hai trượng.Mắt mở trừng trừng nhìn Tả Mạc từng chút một rơi xuống, cao thủ các nơi chen chúc chạy tới, trong lòng càng thêm lo lắng, ngay cả kiếm quang của Côn Luân cũng tăng tốc, kiếm khí rít lên ong ong.“Khống chế cửa vào!”

Du Song bỗng hét lớn.Những ma tộc khác đều thoáng có chút do dự, ngay sau đó liền đưa ra quyết định, cắn răng đánh về phái kiếm quang đang lao tới.Nếu để Côn Luân khống chế cửa vào thì đừng hòng có ai vào được.Tam đại môn phái kia đồng thời ra tay nhưng thanh thế không thể so sánh với Côn Luân.

Cơ hồ toàn bộ ma tộc đều lấy mục tiêu là Côn Luân.-----------------------------Đối diện với ma tộc đang lao tới, Lâm Khiêm bình tĩnh không chút sợ hãi, ngâm lên từng tiếng, kiếm quang đột nhiên tăng vọt, khiếu âm cao vút bỗng trở nên trầm thấp ớn lạnh, như lưu tinh thiên thạch từ trên trời rơi xuống ầm ầm đánh về phía đối phương!“Yểm hộ đại sư huynh!”

Mấy tên kiếm tu vốn ở sau lưng Lâm Khiêm đột nhiên gia tốc, giống như hoa nở vẽ nên những hình cung tuyệt mỹ đánh về phía đám cao thủ ma tộc các hướng khác đang bay tới.Còn địch nhân ở chính diện của Lâm Khiêm thì bọn họ không quản tới.Mọi người đối với đại sư huynh đều tràn ngập lòng tin.Đối diện với Lâm Khiêm chính là Du Song.Đồng tử Du Song co lại như kim châm, đối phương không chút lùi bước, kiếm ý kiên quyết mãnh liệt, hắn quát lên: “Tới hay lắm!”

Trong nháy mắt cả người hắn tràn ngập ma văn màu xanh, ma văn màu xanh vô cùng tinh mỹ, đường cong nhỏ phức tạp và tinh xảo, nhìn từ xa toàn bộ ma văn giống như một đóa hoa màu xanh đang nở rộ.Lấy Du Song làm trung tâm, ma văn màu xanh phức tạp mà tinh tế kia khuếch tán ra bốn phía, từng đóa hoa tường vi xinh đẹp sinh ra từ những ma văn văn màu xanh này, dày đặc chi chít, vô cùng đẹp mắt.Đây là ‘tường vi thanh giới’ của Du Song!Bỗng tất cả các đóa tường vi hơi chấn động, cánh hoa không chút tiếng động liền vỡ tan.

Trong nháy mắt, xung quanh Du Song tràn ngập những mảnh hoa tường vi nhỏ, tựa như là một biển hoa vậy.Những mảnh nhỏ của cánh hoa tường vi với tốc độ mắt thường có thể thấy được từng chút một biến thành màu xanh.Rào!Những mảnh tường vi nhỏ màu xanh bị gió thổi đi, hóa thành những chùm hoa màu xanh bao trùm Lâm Khiêm.Ma tộc để ý tới bên này không khỏi cảm thấy lạnh lòng.Du Song vừa ra tay đã dùng tới sát chiêu nổi danh của hắn, hoa thanh vũ!Mỗi một phiến hoa thanh vũ màu xanh ẩn trong đó là trường lực rất quỷ dị.

Vô số đóa hoa, vô số trường lực chồng lên nhau hình thành nên một vũng bùn kinh khủng.

Một khi rơi vào đó thì sức mạnh có lớn đến đâu cũng đều bị những trường lực này quấn lấy, càng ngày càng mắc ở trong đó, càng ngày càng chậm chạp cho tới khi nào không thể nhúc nhích được nữa.Không biết có bao người đã ngã xuống bởi hoa thanh vũ.Theo tu vi của Du Song ngày càng thâm hậu, uy danh dần vang xa, mọi người càng khó gặp được cảnh khắp trời là hoa vũ màu xanh.Cho nên khi nhìn thấy hoa thanh vũ của Du Song, rất nhiều ma tộc không kìm được hưng phấn.

Hoa thanh vũ với sức mạnh quỷ dị vừa đúng là khắc tinh của kiếm ý lợi hại.Bọn họ đang mường tượng ra kiếm tu kia giống như côn trùng rơi vào trong mạng nhện, càng quấn càng chặt!-----------------------------Chiến ý trong mắt Lâm Khiêm bỗng mạnh hơn.Phi kiếm trong tay dường như cũng cảm nhận được sự hưng phấn của hắn, không tự chủ được mà run lên như đáp lại chủ nhân.Phi kiếm trong tay Lâm Khiêm không phải là vật phàm.

Đây chính là danh kiếm Thái A của Côn Luân, thân kiếm tựa như một dòng thanh tuyền, vô cùng linh động.Đối diện với hoa thanh vũ đang bay tới, đầu mũi kiếm Thái A bỗng tỏa sáng rực rỡ.

Thân kiếm ma sát với không khí tạo nên những đóa hoa lửa, càng quỷ dị chính là thân kiếm không vì thế mà đỏ lên, trái lại càng thêm óng ánh trong sáng, giống như băng kiếm vậy.Hai mắt Lâm Khiêm, mắt trái đỏ bừng như lửa, mắt phải lạnh lẽo như băng.Xoẹt!Một tiếng động vang lên như tiếng lưỡi dao sắc cắt ngang tấm vải.Hoa thanh vũ cứng cỏi khó chơi vậy mà bị một kiếm này phá tan!Du Song kêu lên một tiếng buồn bực, trong mắt toát ra vẻ kinh sợ, khóe miệng trào ra một dòng máu tươi.Một chiêu!

Chỉ một chiêu hắn đã thua trong tay Lâm Khiêm!Người này là ai?Một kiếm kinh Thái An!Tả Mạc đang rơi xuống nhìn một kiếm kinh thế hãi tục của Lâm Khiên cũng không có chút động tâm.Chương 622 : Nghịch long trảo .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnMột kiếm này của Lâm Khiêm đã chấn nhiếp toàn trường!Du Song xếp thứ hai ở ma bảng Thái An, ở Bách Man cảnh cũng có thể tiến vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu lại bị một kiếm đả thương.Lâm Khiêm đứng trên không trung, tay cầm Thái A, quang mang ở mũi Thái A tựa như mắt trời vô cùng chói mắt.

Trên mặt không còn chút ôn hòa nào của ngày thường, đôi mắt màu hồng lam mang theo sự ngạo mạn ngang ngược và cả xem thường chậm rãi đảo qua thân từng người.Động tác của hắn rất chậm khiến người ta có cảm giác áp bách hít thở không thông, không ai dám đối diện với nó.Toàn trường lặng ngắt như tờ.Quần ma Thái An bị một kiếm này của Lâm Khiêm làm cho hoảng sợ tới thất thần.Toàn bộ đệ tử Côn Luân đều cuồng nhiệt nhìn đại sư huynh đang bễ nghễ kiêu ngạo, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng kích động, hận không thể ngửa mặt lên trời để gào thét.Côn Luân!Chúng ta là Côn Luân!Tư thế của đại sư huynh giống như quân lâm thiên hạ, đã khắc sâu vào trong tâm trí họ.“Vẫn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ?”

Tiếng nói của Xương Nguyên Hạo phá tan bầu không khí yên lặng.Lúc này mọi người mới từ trong sợ hãi bình tĩnh trở lại, hoảng sợ nhìn vị thiếu niên đang cầm kiếm đứng kia.

Kể cả đệ tử của ba phái khác khi nhìn thấy Lâm Khiêm tựa như chiến thần đang đứng trên bầu trời cũng không khỏi biến sắc.Phiêu phù trong không trung, Lâm Khiêm giống như không nghe thấy.

Dường như dưới chân hắn là những bậc thang trong suốt, từng bước một nâng kiếm bước đi, bình thản ung dung, không ai dám ngăn cản.Bỗng, ba thân ảnh xuất hiện trước mặt Lâm Khiêm ngăn cản hắn bước tiếp.Chu Khả, Hạ, thị nữ trung niên.“Ài, ta chỉ còn mỗi cái khung xương già này, xem ra hôm nay lại phải thương gân động cốt rồi!”

Chu Khả cười nói.Hạ không nói một lời, trường thương trong tay hất lên!Vẻ mặt của thị nữ trung niên đầy âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Khiêm.Lâm Khiêm không có dừng lại, hắn tựa như không nhìn thấy ba người, từng bước một đi tới.-----------------------------Tả Mạc chậm rãi chìm vào trong lòng đất, tiếng động bên ngoài nhất thời bị cản lại.Hắn tiến vào một thế giới khác.Từng đường trong suốt đan xen trong không trung.

Ngoại trừ những đường này thì bốn phía đều là hư vô, không có cái gì cả.

Hiện lên trong tầm mắt Tả Mạc là một đường giống như mạng nhện.

Tả Mạc đi theo đường đó tiến vào bên trong.Mỗi lần đặt chân, hư vô dưới chân sẽ xuất hiện một đạo ma văn nâng đỡ bàn chân hắn.Đường mạng nhện kéo dài rất xa, dọc đường tùy ý có thể thấy được những sợi tơ nhỏ.Tả Mạc để ý thấy những sợi tơ nhỏ này tựa hồ đang tập trung về một hướng, đường mạng nhện cũng không ngoại lệ.Càng đi tiếp thì điều này càng rõ ràng hơn.Đến bây giờ Tả Mạc vẫn chưa biết, những đường trong suốt mà chỉ ở trạng thái này mới có thể nhìn thấy rốt cuộc là thứ gì.Đường trong suốt này càng ngày càng trở nên dày đặc.Tả Mạc đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu, mặc dù tâm tình hắn đang rất lạnh lẽo nhưng cũng bị cảnh tượng trước mắt trước mắt làm cho dậy sóng.Một chiếc móng vuốt bị vô số sợ tơ nhỏ trong suốt quấn giữ ở trong không trung.Chiếc móng vuốt này thật quá lớn, nó giống như một tòa núi nhỏ đặt trong mây vậy, dù cho nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được sự khổng lồ không gì sánh bằng của nó!Trước mặt chiếc móng vuốt này Tả Mạc tựa như một con kiến.Nhưng thật sự khiến trong lòng Tả Mạc dậy sóng không phải là móng vuốt khổng lồ kia, mà chính là hắn đã từng gặp qua nó rồi!“Nghịch long trảo!”

“Điều này sao có thể chứ!”

Tiếng kêu thất thanh của Vệ và Bồ yêu đồng thời vang lên.Tả Mạc từng gặp qua long trảo này.

Vệ từng biến thành bộ dáng chủ nhân trước đó của hắn, trên tay nàng cũng có một chiếc long trảo giống hệt cái trước mặt, chỉ là nó nhỏ hơn nhiều.“Vậy mà nghịch long trảo lại rơi vào tay Sư Tử Minh…”

Bồ yêu thì thào nói, hắn kinh ngạc nhìn nghịch long trảo giống như một ngọn núi lớn, trong mắt thấp thoáng những tia lệ quang.Rất nhiều hình ảnh từ xa xôi hiện về trong mắt hắn.

Dung nhan tuyệt thế kia đã thay đổi cuộc đời hắn trở nên rất rõ ràng, ngay cả thời gian là thứ có thể bào mòn được hết thẩy cũng không thể lưu lại vết tích gì ở đây.Vệ trầm mặc không nói, trên mặt tràn ngập thương cảm và hoài niệm.Tả Mạc bỗng giơ chân lên, đi về phía nghịch long trảo.“Dừng lại!

Mau dừng lại!“Đừng tới gần nó!”

Bồ yêu và Vệ đều bị động tác này của Tả Mạc làm cho chết khiếp, sắc mặt đại biến đồng thanh gào lên ngăn cản.Lúc này, Tả Mạc giống như bị nhập ma, không nghe thấy gì.

Bước đi của hắn không chút chậm lại, tiếp túc đi về phía nghịch long trảo to như ngọn núi kia.Đông…Đông…Đông…Tiếng động vang lên tựa như nhịp trống, từ như có như không dần trở nên rõ ràng, rồi chấn động lòng người.

Tả Mạc không ngừng tới gần thì uy lực của nhịp trống càng ngày càng lớn.Nơi phát ra nhịp trống chính là nghịch long trảo, nó giống như một trái tim, đang không ngừng đập.Khi Tả Mạc đi tới dưới nghịch long trảo, ngẩng đầu nhìn mới cảm nhận được sự to lớn của nó, cảm giác áp bách không gì sánh nổi khiến nhân tâm khiếp đảm dao động.Nhưng đôi mắt Tả Mạc không có bất cứ chút xao động nào, vẫn đạm mạc băng lãnh.Nó là vật sống.Khi tay Tả Mạc đặt lên nghịch long trảo hắn có thể càm nhận được dưới lớp lân phiến cứng rắn như thép kia ẩn chứa một sức sống vô cùng kinhn khủng và còn có cả sự không cam lòng!“Đừng di chuyển nó, nó không phải là thứ hiện giờ ngươi có thể thừa nhận được!”

Bồ yêu gấp đến độ giọng nói cũng có chút lạc đi.Tả Mạc giống như không nghe thấy, trong tầm mắt hắn chỉ có những sợi dây trong suốt kia, nhìn qua rất nhỏ bé và yếu ớt nhưng lại có thể cuốn chặt lấy nghịch long trảo khiến nó không thể động đậy được.Vệ nói rất nhanh: “Nghịch long trảo là một trong thập đại thiên ma binh ở ma giới, tuyệt đối không phải là thứ mà giờ ngươi có thể hàng phục được, chỉ có soái giai mới có thể hàng phục được nó.

Năm xưa chủ nhân đoạt tới soái giai vì hàng phục nó mà thiếu chút nữa cũng mất đi tính mạng!”

Nghịch long trảo dường như nghe được những lời Bồ yêu và Vệ nói, Tả Mạc có thể cảm nhận được nó đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.

Trái tim nó đập càng ngày càng mạnh, lực lượng dâng trào khắp cơ thể, tơ nhỏ vô cùng chặt chẽ và kín đáo cũng không thể ngăn cách hết được.Mỗi một nhịp đập, tơ nhỏ kéo dài vô tận trong không trung lại rung lên, sức mạnh này truyền tới một nơi rất xa.

Nhưng bất luận lực lượng của nghịch long trảo có cường đại đến đâu cũng không thể thoát được khỏi những tơ nhỏ đông đặc này.Vẻ mặt Tả Mạc không có bất cứ biến hóa nào.Ngửa mặt, đôi mắt đạm bạc băng lãnh của hắn tựa như một hồ băng.Ánh mắt hắn nhìn vào thân nghịch long trảo, trong tầm mắt hắn, nơi đó là chỗ tập trung nhiều sợi tơ nhất.Hắn bay lên trời, nhìn những sợi tơ nhỏ tầng tầng lớp lớp, bỗng hắn đưa tay ra, cắm vào trong đám tơ nhỏ này.Sắc mặt Bồ yêu và Vệ trắng bệch ra!Đột nhiên, nghịch long trảo thôi không đập nữa.

Toàn bộ không gian rơi vào yên lặng, tất cả dao động, tất cả âm thanh, ngay cả quang mang trên tơ nhỏ cũng đình chỉ.Một lát sau, toàn bộ không gian xao động đầy mãnh liệt.Rầm rầm oanh!Toàn bộ tơ nhỏ rung lên mãnh liệt, mỗi một sợi đều đang rung lên!Trong nháy mắt, ngay cả nghịch long trảo cũng không khỏi sinh ra chút khẩn trương!Rồi đột nhiên trong đầu Bồ yêu hiện lên một lời đồn mà hắn đã quên mất, trong mắt toát ra vẻ không thể ngờ, buộc miệng nói: “Cái này là…”

Oanh long long!Không gian bắt đầu đứt gãy.----------------------------Tóc tai Lâm Khiêm rối bời, quang mang của Thái A kiếm trong tay đang ảm đạm dần.Tam đại cao thủ liên thủ đã thành công chặn được hắn.

Mỗi người trong tam đại cao thủ đều có thực lực cao thâm khó lường, bọn họ tuy chưa từng nổi danh hậu thế nhưng chính là cao thủ hạch tâm của mỗi gia tộc.“Ngươi có thể đỡ được liên thủ của ba người chúng ta cũng đủ để ngạo mạn rồi.”

Giọng Chu Khả mang theo chút tán thưởng.

Trước lúc này, hắn chưa từng nghĩ bản thân lại có thể cùng hai người bên cạnh liên thủ công kích một kiếm tu chỉ mới hơn hai mươi tuổi.Đừng nói liên thủ, đã hơn mười năm rồi hắn không tự mình động thủ.Thiên tài tuyệt diễm như thế, hắn chưa từng gặp qua bao giờ.Côn Luân quả không hổ là Côn Luân!Đáng sợ!Hạ không nói chuyện nhưng trường thương vung lên vẫn không dám rời khỏi Lâm Khiêm chút nào.Kinh ngạc nhất chính là thị nữ trung niên, vẻ mặt nàng biến ảo bất định, trong lòng không khỏi thất kinh.

Mẫu thân của nàng đã hầu hạ Sư Tử Minh, nàng từ nhỏ đã có kiến thức uyên bác.

Mấy năm nay còn khổ tâm tu luyện, đã chạm vào cánh cửa thần lực, cảnh giới của bản thân còn cách soái giai chỉ một bước chân.Đã như vậy còn cần ngươi liên thủ mới có thể ngăn cản được thiêu niên Côn Luân này.Thật đáng sợ!Những kiếm tu khác của Côn Luân bị cuốn lấy.

Đám người Tất Điêu Vũ tuy còn kém Lâm Khiêm rất nhiều nhưng nếu so với những đệ tử khác của Côn Luân thì thực lực lại sàn sàn như nhau.Chiến đấu giữa song phương cực kì kịch liệt.Đệ tử ba phái kia cũng rơi vào khổ chiến.

Ma tộc chiếm được lợi thế sân nhà, nhân số cũng chiếm ưu thế tuyệt đối, chém giết lúc này đã đỏ mắt rồi nên không ai thèm để ý tới thương vong.Tu giả không ngừng có người chết trận, thế cục càng ngày càng bất lợi đối với bọn họ.-----------------------------Thoáng nhìn thì Lâm Khiêm có chút chật vật nhưng mắt trái của hắn càng trở nên nóng bỏng, u lam mắt phải càng trở nên lạnh lẽo hơn, bộ dạng khiêm tốn tươi cười hàng ngày giờ trở nên đầy lẫm liệt.Mặc dù hắn đã dự đoán được chuyến đi tới thành Thái An lần này sẽ đầy trắc trở nhưng không nghĩ đến lại có thể gặp phải ba vị cao thủ lợi hại như vậy.Ba người này cực kì lợi hại.Lão đầu tu luyện ma công tên là ‘hồn ma dẫn’, là một trong những ma công đứng đầu ma giới, nghe nói truyền thừa từ thời viễn cổ.

Ma thể của lão đầu cũng vô cùng quỷ dị, biến hóa thất thường, ngay cả Lâm Khiêm cũng không nhận ra nó.Nam tử toàn thân được phủ bởi trọng giáp kia càng làm hắn giật mình, đó là mộ bia giáp!Nữ nhân trung niên với sức mạnh vô cùng quái dị, Lâm Khiêm có thể nhận ra được một chút thần lực trong đó.Ba người này bất luận là ai nếu đặt ở bên ngoài đều có thể coi là cao thủ nhất lưu.Vậy mà mình một lần lại phải chống lại ba người này!Chống lại ba người!Chiến ý không ngừng thiêu đốt trong ngực Lâm Khiêm.

Trong lòng hắn không có chút sợ hãi nào, Thái A kiếm trong tay hắn như sống lại vậy.Hắn nâng Thái A kiếm trong tay lên!Lúc này Thái A kiếm tựa như băng kiếm óng ánh, mũi kiếm phát sáng.Cầm Thái A kiếm trong tay, Lâm Khiêm lấy kiếm làm bút, mũi kiếm là ngòi bút phác họa vào hư không.Kiếm quang vẽ ra từng quang ngân sáng ngời trong không trung, giống như vẽ những đường cong trên giấy, không biến mất chút nào.Mỗi lần Thái A kiếm phác họa thì bầu trời lại vang lên một tiếng sấm.Sắc mặt ba người đối diện kịch biến, bọn họ cảm nhận được sự lợi hại trong đó.

Toàn bộ lực lượng xung quanh đang thoát khỏi sự khống chế của họ mà nhảy lên theo mỗi lần Thái A kiếm phác họa.Bọn họ đang muốn xuất thủ bỗng thân thể đột nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn lại rừng bia ở phía sau!Trong nháy mắt, tất cả bọn họ đều cảm thấy hoảng sợ.Chương 623 : Long trảo xuất thế .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Chẳng lẽ thực sự có bảo các Thái An?”

Thủ hạ có chút hiếu kì hỏi.“Tất nhiên là có.”

Bộ Tuyên không quay đầu đáp.

Hắn nhìn những chùm sáng rực rỡ phía chân trời, có chút xuất thần không biết đang suy nghĩ điều gì.“Ha ha!

Bộ huynh trí kế vô song, bày ra một cái bẫy to như vậy, tiểu đệ bình sinh chưa phục người nào nhưng đối với Bộ huynh vẫn phải nói lời bội phục!”

Kẻ nói là một vị nam tử hào sảng, tuổi đời ước chừng trên dưới bốn mươi, đôi mắt hổ tinh quang hiện rõ.“Minh huynh quá khen.”

Bộ Tuyên hơi khom người, cười nói: “Nếu không có Minh huynh thì tại hạ cũng không dám đi nước cờ mạo hiểm này.”

“Theo tình thế mà tiến, Bộ huynh mới chính là kì tài!”

Minh Huy vỗ tay khen: “Chấp chưởng một chiến bộ tinh nhuệ như thế nếu có thể đoạt được giới này, thực lực của bộ tộc Quỷ Dạ Xoa đâu chỉ tăng gấp mười lần!

Bộ tộc Quỷ Dạ Xoa sẽ nhanh chóng trở nên hưng thịnh thôi.”

“Vị tất đã vậy.”

Một vị nữ tử xinh đẹp đứng bên cạnh Minh Huy bỗng cười lạnh nói: “Thanh danh của Thái An rất lớn, thiên hạ kính phục, chúng ta hưng binh ở đây đã phạm vào điều kiêng kị.

Bộ đại nhân dẫn theo bộ tộc Quỷ Dạ Xoa xâm lấn địa bàn này, lúc đó chỉ sợ tất có kẻ đến gây chiến!”

Minh Huy vội vàng áy náy nói: “Bộ huynh thứ lỗi, xá muội được tại hạ nuông chiều quá rồi, nàng hồ ngôn loạn ngữ chứ không để trong lòng đâu.”

Bộ Tuyên lắc đầu: “Minh huynh không cần phải thế, Vũ Vi tiểu thư nói rất có lý.”

Hắn bỗng ngẩng đầu nhìn về thành Thái An ở phía xa xa, thản nhiên nói: “Nhưng trong loạn thế làm sao có phương pháp vẹn toàn?

Không tiến thì lui, không chiến thì tử.”

Giọng điệu nhàn nhạt của Bộ Tuyên khi nói những lời động lòng như thế khiến Minh Vũ Vi sửng sốt.“Nếu như không muốn tộc nhân phải phụ thuộc vào kẻ khác, nhất định cần phải có nơi để dung thân.

Bộ tộc lục Quỷ Dạ Xoa ta du đãng đã quá lâu rồi, tộc nhân sinh tồn quá gian nan, hầu như chỉ có thể dựa vào cướp bóc để sinh sống.

Tâm nguyện bình sinh của Tuyên là có thể vì bản tộc chiếm được một khối địa bàn để dung thân.

Đừng nói giờ là loạn thế, ngay cả lúc thái bình, Tuyên cũng phải đứng ra tranh đấu một trận.”

Những lời này nói ra khiến Minh Vũ Vĩ giật mình, còn Minh Huy lại tỏ vẻ tán thưởng, cười lớn nói: “Bộ huynh nói rất phải, đại trượng phu sống trên đời phải như thế!

Nhưng ta thấy việc cướp bóc cũng không phải không tốt.

Cuộc sống như vậy rất thống khoái!

Rất kích thích!”

Thủ hạ đứng sau Bộ Tuyên nhìn hắn với vẻ đầy sùng kính.“Minh huynh tiêu sái, tiểu đệ chỉ có thể đỏ mắt ước ao, ràng buộc của gia tộc là không thể dứt được.

Về chuyện vây công mà Vũ Vi tiểu thư nói, mặc dù có khả năng nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không cần phải lo lắng đến.”

Bộ Tuyên đã đoán trước: “Các thế lực lớn có quan hệ sâu với thành Thái An lúc này đều đang bận rộn giao chiến với tu giả, trong ngắn hạn không thể chiếu cố được.

Chỉ cần Minh huynh càn quyét sạch sẽ không lưu lại dấu vết, người khác muốn kiếm cớ cũng không được.

Hơn nữa, chỉ cần cho ta một khoảng thời gian hòa hoãn, ta nhất định có thể xây dựng một chiến bộ cường đại hơn nữa!”

Câu nói sau cùng đầy khí phách, thể hiện được lòng tin cường đại.“Tiểu muội lo lắng quá rồi!

Vừa rồi vô lễ mong Bộ huynh thứ lỗi cho!”

Minh Vũ Vi bỗng thi lễ, vẻ mặt nghiêm túc.Bộ Tuyên vội vàng hoàn lễ: “Vũ Vi tiểu thư khách khí quá rồi.”

“Bộ huynh đệ tựa hồ có chút quen thuộc với bảo các Thái An, chẳng biết có thể giới thiệu qua một chút cho chúng ta không?”

Minh Huy nói tiếp: “Ta chỉ biết trong đó có một tấm bia đá.”

Bộ Tuyên trầm ngâm nói: “Ta biết cũng không nhiều.

Nói cho cùng cũng là do cơ duyên xảo hợp, trong một lần vô ý biết được một chút.

Bên trong bảo các Thái An có ba kiện bảo bối, ta biết rõ một kiện bên trong đó, kiện còn lại thì không biết gì.”

“Không biết kiện bảo bảo bối kia là cái gì?”

Minh Huy hiếu kì hỏi.Bộ Tuyên chậm rãi phun ra ba chữ: “Nghịch long trảo!”

Sắc mặt huynh muội Minh Huy đại biến, Minh Huy thất thanh kêu lớn: “Thiên ma binh nghịch long trảo!

Không thể nào!”

Trong mắt Bộ Tuyên cũng hiện lên vẻ ao ước nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại: “Đây chính là nghịch long trảo, một trong thập đại thiên ma binh.

Lúc ta biết được tin này cũng vô cùng kinh ngạc.

Minh huynh nhất định biết rõ lai lịch của nghịch long trảo, mặc dù không biết tại sao nó lại nằm trong tay đại sư Sư Tử Minh nhưng đã nhiều năm trôi qua, không ai biết được đại sự cũng sợ thanh thần binh bất tường (không lành) này.”

Minh Huy khiếp sợ dần bình tĩnh trở lại, nghe vậy thì mỉm cười: “Bất tường?

Ma binh mà lành thì sao gọi là ma binh?

Sát nhân gì gì đó, bất tường mới là vương đạo.”

Ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng: “Bây giờ ta đối với kiện bảo bối kia càng ngày càng thấy hiếu kì!”

“Bất luận là cái gì đều sẽ là của Minh huynh.”

Vẻ mặt Bộ Tuyên như thường: “Nhưng Minh huynh cũng không nên để cho bọn họ chạy thoát.”

“Hắc, Bộ huynh yên tâm, Minh phỉ ta tuy rằng xú danh vang dội nhưng đã nói một là một, tuyệt đối không lỡ hẹn.”

Minh Huy cười gằn nói: “Những công tử ca kia chính là dê béo thượng đẳng!

Về phần ba vị công chúa kia sẽ cấp cho muội muội làm nha hoàn được rồi.”

“Minh huynh phải cẩn thận ba người ở bên cạnh công chúa, họ đều là cao thủ đó.”

Bộ Tuyên nhắc nhở.“Đa tạ Bộ huynh nhắc nhở!”

Minh Huy thản nhiên đáp: “Đối mặt với đại quân, cao thủ cũng chỉ có một con đường.

Hắc, lần này tới thật không tồi, nhất định phải kiếm được đầy bồn đầy bát mới được!”

Bỗng, ánh mắt Minh Vũ Vi chớp động, sắc mặt khẽ biến, chỉ vào thành Thái An ở xa xa, kinh hô: “Mau nhìn!”

Mọi người nhìn theo hướng ta nàng chỉ.Sắc mặt tất cả đều đại biến!----------------------------Cột sáng nối rừng bia và chân trởi đột nhiên biến mất.Rừng bia lúc này đã bị nhổ lên cách mặt đất ước chừng trăm trượng, từ xa nhìn lại giống như một căn thạch trụ màu đen.

Nhưng nếu tới gần thì lại khiến người ta phải nín thở.Vỏ ngoài của thạch trụ trơn trượt như bị tước, chất liệu tạo nên có màu đen, ôn nhuận như ngọc.

Rừng bia chiếm một khoảng rất rộng, đâu chỉ hơn một trăm mẫu, toàn bộ thạch trụ hùng vĩ tráng kiện đều bị nhổ lên, ma văn trên đó rất tinh mỹ, nhìn vô cùng hoành tráng!Biển đen ngoài thành Thái An, từ khi bảo các Thái An mở ra liền không ngừng kích động, giống như vạn quỷ giận dữ gào thét vậy.Lúc này đột nhiên trở nên yên lặng.Toàn bộ thành Thái An rơi vào trạng thái yên tĩnh kì lạ.RâẦm!Một tấm bia đá từ trên trời rơi xuống, vỡ tan.Này là…Mọi người không khỏi kinh ngạc, trong lòng mỗi người đều có một loại dự cảm, sắp hết rồi!RâẦm!

Rầm…Từng khối bia đá không ngừng rơi xuống.Ngay sau đó, tiếng răng rắc răng rắc không dứt bên tai, chỉ thấy thạch trụ màu đen vô cùng lớn xuất hiện vô số vết nứt, với tốc độ mắt thường cũng thấy được lan ra.Trong chớp mắt, vết rạn trải rộng khắc thạch trụ.Biến cố đột nhiên phát sinh khiến mọi người không nhịn được dừng tranh đấu, ngẩng đầu nhìn dị biến của thạch trụ.Rầm râẦm!Tiếng động không lớn nhưng lại như một tín hiệu, vô số vết rạn trên thạch trụ đột nhiên mất đi khống chế, những khối nứt vỡ lớn nhỏ không đồng nhất giống như cơn lũ bất ngờ tràn xuống.Người đứng gần không khỏi hoảng sợ, cuống quít bay lên không lui về phía sau.Vừa bay ngược lại bọn họ vừa quay đầu nhìn, con ngươi không khỏi co rút, không tự chủ được mà nín thở, trong lòng thầm rên lên.A, ông trời!Chỉ thấy trên đống loạn thạch kia có một chiếc long trảo cao hơn trăm trượng đang treo ngược trên không trung.Lại được nhìn thấy ánh mắt trời, dường như nghịch long trảo vô cùng hưng phấn, năm cái long trảo nhè nhẹ co lại.Ầm!Vô cùng vô tận hung lệ chi khí giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt ầm ầm quét về bốn phía!“Cẩn thận!”

Ba người Chu Khả bỏ qua Lâm Khiêm, trong nháy mắt bọn họ xuất hiện trước mặt công chúa của mình.Ầm!Đột nhiên quanh thân ba người quang mang đại thịnh, cố gắng chống lại hung lệ chi khí đang vọt tới, sắc mặt mỗi người đang vô cùng trầm trọng.

Những hộ vệ khác đứng bên ngoài giống như ngọn cỏ bị gió thổi bay, trong nháy mắt bị sóng khí cuồng bạo xô đi.Lâm Khiêm vô cùng khiếp sợ, Thái A kiếm dựng thẳng trước người, hung lệ chi khí thổi qua, Thái A kiếm run lên dữ dội kêu ong ong!Đám người Tất Điêu Vũ Xương Nguyên Hạo như lâm đại địch, cố gắng chống đỡ những luồng hung lệ chi khí này.Những kẻ thực lực hơi yếu chống lại đều bị thương.Sóng khi đi qua, một cảnh tượng tĩnh mịch khiến người ta sợ hãi thất sắc.

Vật ấy cực hung lệ, nghe thôi đã rợn cả người.

Chỉ riêng khí tức đã mạnh mẽ như vậy, nếu nó phát uy thì sẽ xảy ra cảnh tượng kinh khủng đến mức nào?Lúc này còn có thể đứng thẳng không phải là cao thủ nổi danh thành Thái An mà là cao thủ của tứ đại môn phái, những cao thủ này ngẩng đầu nhìn long trảo thật lớn, tâm thần khiếp sợ xao động.“Nghịch long trảo!”

Không biết ai hô lớn, mọi người không khỏi run lên.

Ngay cả Lâm Khiêm cũng không tự chủ được tỏ vẻ khiếp sợ, thân là đại đệ tử của Côn Luân, hắn đương nhiên biết rõ cái tên này.“Nghịch long trảo…” ánh mắt Chu Khả nhất thời mê đi nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, nhưng ánh mắt nóng bỏng lại không thể nào che giấu được.Ánh mắt những người khác đều rừng rực như lửa.Nghịch long trảo, một trong thập đại thiên ma binh!Thảo nào lại ngang ngược như thế!Thiên ma binh, đại ma binh mạnh nhất, mỗi một kiện thiên ma binh đều là một truyền kì.

Thập đại thiên ma binh chỉ có ba kiện biết rõ nơi hạ lạc, có được nó đều là người mạnh nhất ma giới!Nó là ma binh mà mỗi vị ma tộc đều thiết tha mơ ước!Chờ chút!Đó là…Ánh mắt mọi người đột nhiên co rút lại, cùng nhau nhìn tới chỗ bóng râm do nghịch trảo long che khuất.Đấy chính là Tiếu Ma Qua vừa chìm xuống mà!Một tay hắn dán chặt vào nghịch long trảo, mắt nhắm lại, lẳng lặng phiêu phù trong không trung.

So sánh với thể tích khổng lồ của nghịch long trảo thì Tiếu Ma Qua bé tựa con kiếm, thêm nữa vị trí hắn đứng đúng vào chỗ bóng râm của nghịch long trảo nên từ đầu không ai chú ý tới.Nhưng khi mọi người chú ý tới sự tồn tại của hắn thì sắc mặt mọi người không khỏi đại biến.Hắn đây là…Sắc mặt Lâm Khiêm khẽ biến, luồng hung lệ chi khí mạnh mẽ vừa rồi hắn cũng cảm thấy áp lực nhưng Tiếu Ma Qua lại không có chút phản ứng nào.Hắn đang thu phục nghịch long trảo!Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Lâm Khiêm, rất nhanh trong đầu hắn hiện ra mấy chữ, phải ngăn hắn!Hắn vẫn không thể nhớ ra rốt cuộc Tiếu Ma Qua là ai nhưng trực giác mách bảo hắn rằng đó là một nhân vật nguy hiểm!Trong lòng Lâm Khiêm tràn ngập sát ý nhưng hắn vẫn chưa động thủ, mà đang không ngừng tìm kiếm tấm bia đá trong truyền thuyết kia.

Hắn không biết vì sao sát cơ trong lòng đối với Tiếu Ma Qua lại mãnh liệt như thế, nhưng vào lúc này, tấm bia đá quan trọng hơn!Có tấm bia đá, Côn Luân sẽ tìm được chìa khóa để tu luyện thần lực!Ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tụ lại!Kia rồi!Trong loạn thạch dưới nghịch long trảo, một tấm bia đá màu xám nhạt không chút thu hút lộ ra một mẩu nhỏ.Không chút do dự, thân ảnh Lâm Khiêm như điện bay về phía tấm bia đá.Đúng vào lúc này, hai mắt Tả Mạc đang nhắm chặt chợt mở ra.

Đôi mắt đạm mạc băng lãnh phản chiếu tất cả, tựa như ma thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng người phía dưới.Chương 624 : Ra tay!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnNhững người khác có lẽ không chú ý tới Lâm Khiêm nhưng ba người Chu Khả đã giao thủ với hắn thì thủy chung vẫn phân thần để ý hắn.Bọn họ vô cùng kiêng kị Lâm Khiêm!Khi thân hình Lâm Khiêm chợt động, ba người không hẹn mà cùng phát động.Trong lòng ba người tràn ngập sát cơ.

Lúc trước tình thế không rõ ràng bọn họ còn có mấy phần cố kị nhưng giờ nghịch long trảo trước mắt, bia ma công ở dưới, bảo các hiện thế nên không còn chút cố kị nào nữa, sát cơ trong lòng bọn họ không cần phải kìm nén nữa!Giữa không trung, hai mắt đỏ xanh, quang mang lưu chuyển, tóc dài phiêu lãng trong gió, Lâm Khiêm biết rõ thời điểm quyết định thắng lợi đã tới, hắn bỗng quát to một tiếng: “Côn Luân!”

“Côn Luân!”

Kiếm tu Côn Luân đồng thanh ứng tiếng, cùng lúc đó, bọn họ ném phi kiếm về hướng Lâm Khiêm.Khắp trời kiếm quang đại thịnh.Bảy thanh phi kiếm kèm theo bảy loại kiếm ý bất đồng, hoặc u lãnh ảm đạm, hoặc chói mắt rừng rực, hoặc sắc nhọn bức người, hoặc ngưng trọng như núi, cùng xuất phát từ Côn Luân nhưng kiếm ý khác biệt, có một điểm chung duy nhất là nhanh tuyệt.

Bảy đạo kiếm quang phá không bay tới, chỉ trong giây lát đã tập trung trước mặt Lâm Khiêm.Không biết từ khi nào, Lâm Khiêm đã quay người lại, đối diện với ba người.

Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, mắt phải u lãnh như băng, mắt trái rừng rực như lửa, bảy đạo kiếm ý lành lạnh đan xen ở trước mặt hắn tạo nên bảy bánh xe xoay tròn.Hắn vung Thái A kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào trung tâm của bảy bánh xe kiếm đang xoay tròn kia.Một điểm sáng bỗng phát ra từ mũi kiếm!“Sát!”

Lâm Khiêm hét lên một tiếng, không khí trước mặt hắn như bị dồn nén đột nhiên nổ tung!Bảy kiếm xoay tròn như hoa nở, lưu chuyển không ngừng, giống như những vòng sáng bảy màu.

Trong chớp mắt, vòng sáng liền bành trướng ra tới mấy chục mẫu, giống như một chiếc lồng thật lớm chụp xuống đầu ba người.Bên trong kiếm luân tráo, kiếm ý dạt dào, kích động mãnh liệt, tựa như miệng kiếm thú mở ra, chuẩn bị cắn người ta.Sắc mặt Chu Khả khẽ biến, quát lớn: “Muốn chết!”

Ánh mắt thị nữ trung niên lạnh lùng, nàng đang rất tức giận.

Mà Hạ thì vung trường thương lên, khí thế không ngừng tăng mạnh.Phốc phốc!Hai giọt nước mưa xuyên qua ngực một gã kiếm tu Côn Luân, mang theo đó là hai đóa huyết hoa kiều diễm.

Kiếm tu Côn Luân này hai mắt mở lớn, đổ nhào xuống đất.Thụp, như cọc gỗ ngã xuống đất, mặt đập xuống làm đất văng tung tóe, vẫn gượng cười.Sắc mặt Tất Điêu Vũ khẽ biến, hắn vừa mới đánh lén đắc thủ chính là muốn quấy nhiễu những kiếm tu Côn Luân này.Sát chiêu kia hiển nhiên là một loại chiến trận kỹ, uy lực rất lớn nhưng yêu cầu về phối hợp cực cao.

Tất Điêu Vũ vốn nghĩ rằng những kiếm tu này nếu bị uy hiếp tất sẽ rút phi kiếm về, nào ngờ kiếm tu Côn Luân thà hi sinh cũng không có rút phi kiếm về!Côn Luân!Không biết vì sao, trong lòng Tất Điêu Vũ cảm thấy lành lạnh.----------------------------Người khác cho rằng tay Tả Mạc đang đặt lên nghịch long trảo mà không hề biết rằng, trên nghịch long trảo quấn đầy tơ nhỏ bọn họ không thể nhìn thấy.

Mà tay Tả Mạc lại đang chìm vào trong những sợi tơ nhỏ này.Trong thức hải của Tả Mạc.Bồ yêu ngơ ngác thì thào tự nói: “Ba ngàn tơ phiền não…

Trên đời thực sự có ba ngàn tơ phiền não sao…”

Vệ nghe thấy những lời này của Bồ yêu thì cả người chấn động, hắn vô cùng kinh ngạc thất thanh nói: “Ba ngàn tơ phiền não!”

Ba ngàn tơ phiền não!Biết tên cũng chẳng giúp được gì cho Tả Mạc.Những tơ nhỏ này vốn quấn ở trên bia đá nhưng bây giờ toàn bộ rừng bia đã bị phá hủy, tất cả đều tan tành, những tơ nhỏ này mất đi chỗ dựa liền phấp phới ở trong không trung.Chúng nó bay trong không trung tựa như rong vậy, nhộn nhạo theo gió.Không ai chú ý tới sự tồn tại của chúng trừ Tả Mạc.Nơi Tả Mạc len vào chính là chỗ tập trung nhiều tơ nhỏ nhất, nơi đây là hạch tâm của tơ nhỏ.Hắn mò được một hạt châu nhỏ, không, chính xác mà nói là một đoàn vụ khí trong suốt nho nhỏ.

Nếu không phải lúc này tầm nhìn của hắn rất đặc biệt, tay hắn sờ thấy thì tuyệt đối không thể nhận ra được.Nhưng mắt hắn lúc này lại có thể phân biệt được, nó là một hạt châu.Toàn bộ tơ nhỏ đều từ hạt châu này mà kéo dài ra.Lúc Tả Mạc mò được hạt châu này thì toàn bộ tơ nhỏ đang phiêu phù trong không trung và quấn quanh nghịch long trảo bỗng tất cả đều trở nên cứng đờ.Nghịch long trảo vừa rồi còn ngang ngược không sợ ai bỗng dưng cũng cứng đờ!Đoàn vụ khí trong suốt kia đột nhiên trở nên vô cùng nóng bỏng, tựa như bàn ủi.

Nếu là lúc bình thường, Tả Mạc nhất định sẽ mở tay ra và ném thứ này đi.Nhưng lúc này, Tả Mạc không phải đang ở trạng thái của con người nên không có chút động tâm, giống như bàn tay bị đốt không phải là tay hắn, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào hạt châu kia không có chút xao động.Càng ngày thiêu đốt càng mãnh liệt, dù cho Tả Mạc tu luyện thập ô thiên nghi cũng cảm thấy có chút quá sức, tay hắn bắt đầu run lên.Trong tầm mắt hắn, tơ nhỏ khắp trời giống như cảm thấy được sự nguy hiểm bắt đầu quấn lấy hắn.Tơ nhỏ đang quấn quanh nghịch long trảo không tự chủ mà thít chặt, nghịch long trảo bắt đầu rung lên mãnh liệt.

Nghịch long trảo ngang ngược vô cùng trước mặt những sợi tơ nhỏ này không có bất cứ sức phản kháng nào.Đối mặt với việc tơ nhỏ quấn lấy người, Tả Mạc không chút né tránh, ngược lại hắn còn vươn tay trái ra.Thế tới của tơ nhỏ cực nhanh, trong nháy mắt đã quấn chặt lấy Tả Mạc tựa như một chiếc kén.Cuối cùng thì Tả Mạc cũng phải nếm thử cảm giác của nghịch long trảo.

Những sợi tơ nhỏ này mang theo sức mạnh vô cùng to lớn, vừa bị quấn lên hắn đã cảm giác như muốn tắt thở.

Dù cho ma thể thập ô thiên nghi của hắn được xếp thứ ba ở trong tướng giai thì khi đối diện với sức mạnh cường đại như này cũng yếu đuối không khác gì một tờ giấy.Nhưng đúng vào lúc này, Tả Mạc băng lãnh không có chút tâm tình lại tỏa sáng.Hắn giống như một gã thợ săn lão luyện, kiên trì chờ đợi cơ hội, khi cơ hội xuất hiện trước mặt thì không chút do dự.Đột nhiên hắn ra tay!------------------------------Đồng môn sư đệ chết thảm không tạo cho Lâm Khiêm bất cứ xao động nào, chỉ có ở sâu trong ánh mắt băng lãnh kia thoáng lóe lên một chút cảm xúc rồi nhanh chóng biến mất.

Động tác của hắn không chút ngừng lại, tại thời điểm kiếm luân của hắn uy hiếp chụp tới ba người kia thì hắn đã xoay xong người.Giống như một cánh chim to lớn, hắn nhanh chóng phóng về phía tấm bia.Phía trước hắn là một con đường bằng phẳng, không có gì ngăn cản.Trên bầu trời, nghịch long trảo đang rung lên mãnh liệt, Tiếu Ma Qua tựa hồ đang thu phục nó.

Lâm Khiêm cố kìm nén sát khí đang trào dâng trong lòng, mục tiêu vẫn là tấm bia đá.Với thực lực hiện giờ của Tiếu Ma Qua mà muốn thu phục nghịch long trảo chẳng khác nào tìm chết.

Loại hung vật này không đạt tới soái giai hoặc không có biện pháp đặc thù mà muốn thu phục là chuyện si tâm vọng tưởng.

Này không phải cứ thiên tài là có thể giải quyết được, bảo vật đẳng cấp thiên ma binh một khi đã thành hình đều từng trải qua vô số kiếp nạn.

Có quá nhiều cơ duyên, quá nhiều thứ chỉ ngộ mà không thể cầu!Trong lòng Lâm Khiêm không có chút ý niệm thu phục nghịch long trảo nào.Về phần kiện bảo vật thứ ba trong truyền thuyết của bảo các Thái An, hắn tuy có chút hiếu kì nhưng vẫn chỉ là hiếu kì mà thôi.

Cho tới tận bây giờ hắn còn chưa nhìn thấy nó.Nhưng dù cho có thấy hắn cũng sẽ không ra tay, dù cho nó rất mê người.Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là bia ma công.Tốc độ của hắn cực nhanh, lúc này trong tầm mắt của hắn không có những người khác.

Dù cho hắn rất trầm ổn nhưng nhịp tim vẫn không tự chủ được mà đập nhanh hơn.

Chỉ cần cầm được bia ma công này thì hắn có lòng tin tuyệt đối không ai có thể cướp được nó từ trên tay hắn!Dù cho đến lúc đó chỉ còn mỗi hắn chiến đấu, hắn cũng có lòng tin có thể mang tấm bia đá này chém giết quay về Côn Luân!Gần rồi!Sắp tới tay rồi!Ngay khi trong mắt Lâm Khiêm hiện ra vẻ vui mừng thì bỗng một bóng người từ trong đống loạn thạch thoát ra.Con ngươi Lâm Khiêm đột nhiên co lại!Phản ứng của hắn cực nhanh, Thái A kiếm ở tay phải thuận thế đâm vào bóng người này!Mũi Thái A kiếm đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt!----------------------------A Văn tối tăm mặt mũi bò ra trong đống loạn thạch.

Vừa rồi mê cung đột nhiên sụp đổ, bọn họ suýt chút nữa thì bị chôn sống.

Nhưng may mà bọn họ phản ứng nhanh, trong nháy mắt trước khi tất cả sụp xuống thì bản thân nhanh chóng dùng yêu thuật để tăng khả năng bảo hộ.Nếu không, với thân thể không được cường đại cho lắm của yêu tộc thì tuyệt đối sẽ bị đè thành đống thịt vụn.Ưu thế thân thể cường hãn do tu luyện ma công của A Văn lúc này được thể hiện rõ, hắn bằng vào thân thể mạnh mẽ là người đầu tiên từ trong đống loạn thạch thoát ra ngoài.Nhưng, hắn vừa mới thoát ra, còn chưa hiểu mô tê gì thì đã bị một đạo kiếm ý cực kì kinh khủng trong nháy mắt bao phủ khắp người!Sắc mặt hắn trắng bệch ra!Đạo kiếm ý này mạnh vượt xa tưởng tượng của hắn, hắn như sắp hồn phi phách tán.Nhưng rốt cuộc chỗ tốt trong việc tu luyện gian khổ của Vệ Doanh đã được thể hiện ra, mặc dù đầu óc hắn trống rỗng nhưng bản năng thân thể vẫn đưa ra đòn chống cự.Linh giáp cả người cùng nhau rung lên, ma công trong nháy mắt được vận đến cực hạn, ma mâu trong tay, theo bản năng bước lên một bước, động tác đâm tiêu chuẩn nhanh như chớp được tạo ra.Không có bất cứ suy nghĩ gì, thở dốc một tiếng rồi gào lớn: “Sát!”

Mũi nhọn đen kịt của ma mâu chợt lóe lên rồi biến mất, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Thái A kiếm cách đó không xa!Dưới đống loạn thạch đột nhiên bay ra một mũi tên màu tím, vẽ nên một đường thẳng tắp trong không trung, bay thẳng về phía Lâm Khiêm, hiển nhiên đó chính là thiên nam tiễn thuật của Nam Nguyệt.Một tầng thanh hôi vụ khí mờ ảo trong nháy mắt xuất hiện dưới chân Lâm Khiêm, thương ngân thuật của Thương Trạch!Bất luận là tử mang hay là thanh hôi vụ khí đều mang theo một chút thủy sắc rất khó nhận ra, thủy mộc minh thuật của Minh Quyết Tử!Mặt đất dưới chân Lâm Khiêm đột nhiên băng vỡ, một cỗ trường lực quỷ dị bao lấy hắn, tựa như có một sợi dây vô hình bỗng cột chặt hắn lại!“Ha ha!

Nam tử bạch mã, uy vũ hùng tráng!”

Tiếng cười đầy vô tâm đắc ý của Chanh Phát yêu từ trong đống loạn thạch truyền ra.Hắc Yên yêu không ra tay mà vô cùng ăn ý đánh về phía tấm bia đá.

Hắn biết rõ sức mạnh của mình là yếu nhất nhưng hắn lại rất thông minh, lập tức tìm ra thứ có thể quấy nhiễu sự tập trung của đối phương.Mọi người tiếp xúc với nhau một thời gian đã sớm hiểu nhau.

Lần ra tay này, bất luận là thời cơ hay phối hợp đều rất chuẩn, hơn nữa đây là lần đầu tiên bọn họ ra tay cùng nhau, mỗi một kích đều ngưng tụ toàn bộ sức mạnh bản thân.

Đây tuyệt đối là một kích mạnh nhất từ trước tới nay của họ!Sát cơ tràn ngập!Chương 625 : Đồng hóa .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnLâm Khiêm cảm thấy hơi kinh ngạc.Uy lực của những công kích này hắn không để trong mắt nhưng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là những người này lại vừa tu luyện ma công lẫn yêu thuật, trình độ đều không tầm thường!Chỉ do cảnh giới của họ không đủ nên không thể phát huy được hết uy lực của yêu thuật và ma công họ phát ra.Những người này là ai?Lâm Khiêm hơi kinh ngạc nhưng hắn sắp chạm tay vào tấm bia đá rồi nên hắn không muốn tốn tâm tư vào những vấn đề như này nữa.Thế tới của Thái A kiếm không đổi, hoa lửa do ma sát bắn tung tóe!Chỉ thấy thế tới của mâu mang, tử tiễn mang, thanh hôi ba văn giống như rơi vào trong vũng bùng, đột nhiên tốc độ chậm hẳn lại.Thái A kiếm chấn động như hư như thực.Ba!Quang mang tan tành, mấy người A Văn giống như bị búa tạ bổ trúng, bắn ngược về phía sau!Thân hình Lâm Khiêm thoáng có chút dao động.Sắc mặt hắn khẽ biến, khi Thái A kiếm đụng phải những mâu mang tiễn mang thì hắn mới phát hiện trên bề mặt của chúng còn bao phải một tầng lực lượng quỷ dị.

Ngay cả như vậy hắn vẫn tự tin chắc chắn có thể phá được.

Nhưng khiến hắn không ngờ đến chính là lực lượng trói buộc dưới chân bỗng phát động, một lớp nối một lớp, ba tầng sóng!Hai cái này quấy nhiễu khiến hắn nhất thời ăn quả đắng.Trong lòng hắn thầm run lên, biết rằng bản thân đã coi thường những người này.

Mấy tên gia hỏa này thực lực tuy không mạnh nhưng phối hợp xảo diệu, còn bản thân thì vừa trải qua khổ chiến nên thần kinh có chút buông lỏng.Chết tiệt!Lâm Khiêm phản kích đầy sắc bén, trong đó bao gồm cả Hắc Yên yêu, tất cả mọi người như bị dã thú tông thẳng vào mặt, bắn ra xa.Nén giận ra tay, chiêu này của Lâm Khiêm ẩn chứa rất nhiều xảo diệu.

Giờ phút này giết chết bọn họ không quan trọng bằng cướp đoạt tấm bia đá!Nhưng đột nhiên có hai bóng người xuất hiện trước mắt hắn.Con ngươi Lâm Khiêm co rút lại.Lần đầu tiên hắn dừng lại.-------------------------------Tả Mạc rót thần thức và linh lực vào cơ thể, đột nhiên một cỗ hấp lực sinh ra, tơ nhỏ bị bất ngờ không kịp đề phòng nhất thời bị cuốn vào trong cơ thể.Tư duy lạnh lùng không chút xao động, Tả Mạc giống như ma tượng nhưng vẫn khống chế được thân thể hắn.Bảo các Thái An có ba kiện bảo bối.Khi Tả Mạc nhìn thấy tơ nhỏ quấn đầy nghịch long trảo thì liền nhận ra những sợi tơ nhỏ nhìn như mềm mại này lại có thể vững vàng quấn chặt lấy nghịch long trảo, nhất định chính là kiện bảo bối thứ ba!Ở trạng thái băng lãnh này, Tả Mạc vô cùng nhạy cảm.Tấm bia đá nhắc nhở hắn chỉ có ở trạng thái băng lãnh này mới có thể phát hiện ra ‘thế giới’.

Khi hắn nhận ra những sợi tơ nhỏ này chính là kiện bảo bối thứ ba thì hắn nghĩ đến việc thu phục những sợi tơ nhỏ này, tất nhiên là có liên quan tới trạng thái băng lãnh này.Tạo ra trạng thái băng lãnh này là do thần thức và linh lực không ngừng chảy vào chỗ sâu trong thân thể, những sợi tơ nhỏ này tất sẽ có liên quan tới thần thức và linh lực.Tơ nhỏ không ngừng tiến vào trong cơ thể Tả Mạc, tư duy của hắn vẫn lạnh lùng như trước, không có chút xao động.Tả Mạc lớn mật, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Bồ yêu và Vệ, bọn họ trợn tròn mắt nhìn hành động điên cuồng của Tả Mạc.

Bọn họ không dám tin vào mắt mình nữa, mặc dù ngày thường Tả Mạc cũng có chút khó nắm bắt nhưng rất ít khi điên cuồng như này.Chẳng lẽ bị ảnh hưởng bởi trạng thái?Hai người không biết nhưng tim bọn họ thì đã trôi tới tận cổ họng rồi.“Tên gia hỏa này điên rồi!”

Giọng Bồ yêu run run.

Năm xưa hắn chính là thiên yêu nên đã từng nhìn qua rất nhiều bảo vật.

Nhưng càng nhìn hắn càng cảm thấy Tả Mạc điên rồi!Bảo bối càng lợi hại thì ngoại trừ cơ duyên còn cần có thực lực.

Bảo bối cấp cao nhất đều có linh tính, tự biết nhận chủ, không có thực lực thì không thể thừa nhận được sức mạnh của bảo bối, vậy sẽ chết nhanh hơn bất cứ ai.Nhìn thấy bảo bối tốt mà xông tới, đột tử tại chỗ là cái chết thường thấy nhất.Vừa nghĩ tới việc Tả Mạc hiện giờ mới là tướng giai, tim Bồ yêu run lên.“Tên gia hỏa này quả thực tham tài tới tận xương cốt rồi!

Ngay cả mạng cũng không muốn!”

Bồ yêu nghiến răng nghiến lợi rít lên.

Hắn và Vệ đều đang ở trong thức hải của Tả Mạc, nếu như Tả Mạc chết oan uổng bọn họ tự nhiên sẽ tan thành tro bụi.Vệ trầm mặc trong giây lát rồi cười nói: “Ngươi không cảm thấy hắn có chút phong phạm của chủ nhân năm đó sau?”

Bồ yêu giật mình, khuôn mặt xinh đẹp kia không tự chủ được hiện lên trước mặt hắn.

Hắn chớp chớp mắt, trong lòng có chút đau xót nhưng vẫn lãnh đạm nói: “Nàng là soái giai!”

“Nghịch long trảo không nên rơi vào tay người khác.”

Vệ ngẩng đầu, nhìn nghịch long trảo khổng lồ, thì thào tự nói.Những lời này khiến Bồ yêu động lòng, hắn trầm mặc không nói gì.“Tướng giai muốn thu phục nghịch long trảo tuyệt không có khả năng.”

Vệ nói luôn: “Năm đó ta đã từng thấy toàn bộ quá trình chủ nhân thu phục nghịch long trảo, với thực lực soái giai của chủ nhân cũng suýt mất mạng.

Muốn thu phục nó thì then chốt nằm ở ba ngàn tơ phiền não kia!”

Bồ yêu vẫn trầm mặc.Vệ ngẩng đầu nhìn nghịch long trảo, tự nói với mình: “Sư Tử Minh thực sự là kì tài, lại có thể tìm được vật khắc chế nghịch long trảo.

Ba ngàn tơ phiền não, a, thật quá chuẩn!

Dù cho lực lượng có ngang ngược đến mấy cũng không thể đánh bại được phiền não tơ à!”

Bồ yêu trầm ngâm nói: “Ta không biết nhiều lắm về ba ngàn tơ phiền não, chỉ biết nó là một trong những yêu tinh hạch thần bí nhất, trong lịch sử thỉnh thoảng có ghi chép nhưng chỉ nói qua vài câu.

Không ngờ vật thần bí ấy lại cần phải song tu cả thần thức lẫn linh lực mới có thể nhìn thấy được.”

Vệ gật đầu: “Sách lược của A Tả rất chuẩn xác.”

“Tiểu tử này đầy cổ quái.”

Giọng Bồ yêu bình thường trở lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thu phục yêu tinh hạch có một biện pháp rất ngu ngốc chính là đồng hóa hạch của nó.”

Hắn vừa dứt lời, con ngươi băng lãnh của Tả Mạc bỗng hiện lên một đạo tinh mang.Đồng hóa!Lúc này, vô số tơ nhỏ không ngừng bay vào sâu trong cơ thể Tả Mạc, chúng tựa như thần thức và linh lực của Tả Mạc.

Khi những tơ nhỏ này chen chúc lao vào, Tả Mạc bỗng cảm nhận được một luồng linh niệm có chút khiếp đảm.Yêu tinh hạch!Tả Mạc không chút do dự, định phách thần quang trong cơ thể giống như một con cá sặc sỡ trong giây lát bơi dọc theo cánh tay Tả Mạc rồi chui vào yêu tinh hạch trong tay hắn.Yêu tinh hạch bỗng cứng đờ!Luồng linh niệm có chút khiếp đảm kia nhất thời vô cùng kinh hãi hoảng sợ, nó tựa như một đứa trẻ bị dọa tới lạnh run lên, không dám có bất cứ cử động nhỏ nào.

Tất cả những tơ nhỏ đang chui vào cơ thể Tả Mạc đều cứng đờ lại.Định phách thần quang lôi kéo yêu tinh hạch từng chút một dung nhập vào tay Tả Mạc.“Định phách thần quang…”

Vệ nhìn cảnh tượng trước mặt mà đờ cả ra.

Định phách thần quang tuy lúc trước vẫn ở trên người hắn nhưng hắn không thể lĩnh ngộ nên không biết định phách thần quang mạnh mẽ như vậy.Bồ yêu cũng há hốc mồm nhìn.Ngay cả ba ngàn tơ phiền não trước mặt nó cũng trở nên vô cùng ngoan ngoãn!Yêu tinh hạch dung nhập vào bàn tay trái của Tả Mạc.Khi nó hoàn toàn dung nhập vào bàn tay của Tả Mạc thì hắn cảm thấy áp lực trên người hắn bỗng biến mất.

Một chùm tơ nhỏ từ trong tay hắn bắn ra, nối với nghịch long trảo. (spider man )Hoa văn thái dương ở tay trái của Tả Mạc xuất hiện thêm một ngôi sao, nếu như không để ý rất khó để nhận ra nó.Rèn sắt khi còn nóng, Tả Mạc không định thấy chuyển biến tốt thì dừng, hắn ngẩng đầu, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía nghịch long trảo to như ngọn núi trước mặt.Nghịch long trảo run lên!-----------------------------Mặc dù đã chấp nhận an bài của Hà công chúa nhưng do tính cẩn thận nên Tả Mạc vẫn quyết định mang theo A Quỷ và Tằng Liên Nhi.Đúng vào thời điểm mấu chốt này, hai người bọn đồng thời xuất hiện.Tằng Liên Nhi mặc hắc y, dáng chuẩn, ánh mắt mê ly, buồn bã nói: “Kiếm tu Côn Luân, vì sao lại muốn đoạt bảo bối của ma giới chúng ta?”

A Quỷ không nói gì, mặt không chút biểu cảm nhìn Lâm Khiêm.Sắc mặt Lâm Khiêm rất nghiêm túc, tựa như không nghe thấy gì.

Linh lực toàn thân thôi động đến cực hạn, Thái A kiếm dựng thẳng trước mặt.

Hỏa hồng trong mắt trái nổi lên một tia u lam, u lam bên mắt phải nổi lên một tia hỏa quang, vẻ mặt đầy thành kính.“Côn Luân!”

Giống như dùng hết sức mạnh, từ trong lồng ngực phát ra một tiếng gầm hùng hồn trầm muộn!Hai mắt Tằng Liên Nhi như hắc diệu thạch đột nhiên sáng ngời lên, giọng yếu ớt, phiêu hốt bất định trong không trung: “Kiếm tu Côn Luân, thủ đoạn độc ác như thế không sợ bị báo ứng sao?”

Ống tay áo nhu nhược vô lực của nàng cuốn về phía Lâm Khiêm.Ngay lúc Tằng Liên Nhi ra tay, tử mang trong mắt A Quỷ chợt lóe lên, tay nàng đột nhiên vung lên đánh về phía Lâm Khiêm.Hai người ra tay như chớp.

Phía dưới kiếm luân, sắc mặt Chu Khả và thị nữ trung niên kịch biến, thân thể Hạ hơi rung lên.

Bọn họ không nghĩ tới hai nữ nhân đứng cạnh Tiếu Ma Qua lại lợi hại như vậy!Lần đầu tiên trong lòng bọn họ cảm thấy kiêng kị Tiếu Ma Qua, rốt cuộc thiếu niên này có lai lịch như nào?Lâm Khiêm đối với sự công kích của hai người coi như không thấy.

Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thái A kiếm đang dựng thẳng trước mắt, không hề hoa xảo chém ra một nhát!Dưới một chém này, không khí trong vòng mấy chục dặm tựa như đông lại!Toàn bộ thế giới chỉ có Thái A kiếm!Lực lượng ba phương không chút hoa xảo va chạm với nhau.Ầm!Tiếng nổ nặng nề vang lên, trong lòng mọi người như muốn nổ tung.Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều mất đi sự khống chế với bản thân, máu huyết trong người đều run lên.

Khi tiếng nổ tan hết mọi người mới bình thường trở lại, không khỏi hoảng sợ biến sắc!Nhìn vào trong trận, tay áo của Tằng Liên Nhi bị xé tới tận khửu tay, còn dưới chân A Quỷ xuất hiện một cái hố to hơn năm mươi trượng, bên trong lỗ ngoại trừ tấm bia đá còn lại tất đều bị đánh tan!Khóe miệng Lâm Khiêm tràn ra một dòng máu tươi, cặp mắt hồng lam dị sắc đang nhìn chằm chằm vào hai người phía trước.Hắn đưa tay lên lau máu ở khóe miệng, tay phải cầm chặt Thái A kiếm đã ảm đạm, thản nhiên nói: “Không ngờ lại có thể gặp được hai vị cao thủ tu luyện thần lực.”

Lời này vừa nói ra khiến chúng ma toàn trường không khỏi ồ lên, trên mặt toát ra vẻ kinh dị.Thần lực!

Hai thiếu nữ này đều tu luyện thần lực!Tằng Liên Nhi kinh hãi, Lâm Khiêm nói toạc ra rằng các nàng tu luyện thần lực chính là muốn dí mũi nhọn kia cho các nàng.

Nếu ma tộc khác sinh ảo tưởng thì thế cục này khẳng định một lần nữa sẽ rơi vào hỗn loạn.Nàng nhận thấy tất cả mọi người trong trận đều đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, ánh mắt mọi người đều có chút mơ hồ, do dự.Nam nhân này thực lắm mưu nhiều kế, tâm cơ quá lợi hại!Nàng biết rõ lúc này nói gì cũng vô ích, mầm mống hoài nghi kia một khi đã gieo xuống thì không thể xoay chuyển được.“Nguyên lai kiếm tu Côn Luân cũng chỉ dựa vào mồm mép!”

Tằng Liên Nhi thản nhiên nói, hai tay nàng tạo nên một thủ thế kì quái.Tử mang trong mắt A Quỷ càng thịnh.Lâm Khiêm bình tĩnh không chút sợ hãi, mỉm cười: “Các ngươi tuy tu luyện thần lực nhưng đáng tiếc một kẻ chỉ mới nhập môn, một kẻ thì hồn phách bị ăn mòn, muốn ngăn cản ta sao?

Chưa đủ tư cách!”

Bỗng một giọng nói lạnh lẽo từ trên trời vọng xuống.“Tư cách?

Giết Côn Luân cần có tư cách gì?”

Chương 626 : Ngăn cản một kiếm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnNgười nói chính là Tả Mạc.Một tay hắn nắm lấy ba ngàn tơ phiền não, cả người dạng ra treo trên nghịch long trảo.

Trong mắt những người khác thì tư thế này của hắn có chút quỷ dị, bọn họ không nhìn thấy ba ngàn tơ phiền não trong tay hắn.Mọi người trong trận đều bị Tả Mạc hấp dẫn.Ngay cả ba người Chu Khả đang bị hãm trong kiếm luân động tác cũng có chút chậm lại.Nhưng kẻ giật mình nhất chính là Lâm Khiêm, trong lòng hắn chợt nhảy một cái, lẽ nào Tiếu Ma Qua này đã thu phục được nghịch long trảo rồi?Không thể nào!Nghịch long trảo chính là tuyệt thế ma binh, tướng giai ma tộc tuyệt đối không thể thu phục được.

Nhưng vì sao nghịch long trảo không có chút phản ứng nào?

Nghịch long trảo lấy thô bạo hung lệ mà nổi danh, há có thể để người khác tới gần?Sắc mặt Lâm Khiêm vẫn bình thường nhưng trong lòng thì khiếp sợ không thôi.

Sát cơ trong lòng hắn đối với Tiếu Ma Qua vẫn nồng nặc, ngay cả hắn cũng có chút giật mình, nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén sát cơ trong lòng.

Ngoài tấm bia đá quan trọng kia, hắn vẫn đinh ninh rằng Tiếu Ma Qua nếu muốn thu phục nghịch long trảo nhất định sẽ bị phản phệ, tan thành tro bụi.Thế nhưng, Tiếu Ma Qua vẫn hoàn hảo không chút tổn hại gì!Điều này nằm ngoài dự đoán của hắn, bỗng hắn nhận ra một điều, đêm này có quá nhiều thứ nằm ngoài dự liệu của hắn.

Đám người dưới đống loạn thạch nằm ngoài dự liệu, chém giết nửa đường thì gặp hai nữ nhân tu luyện thần lực cũng nằm ngoài dự liệu.Cơ hồ toàn bộ những gì ngoài ý muốn đều có liên quan tới Tiếu Ma Qua.Nhớ tới sát cơ không thể diễn tả trong lòng mình, Lâm Khiêm không khỏi cười khổ, lẽ nào trong cõi u minh đã có thiên ý sao?Ý niệm này chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trong đầu hắn, ánh mắt hắn một lần nữa bình thường trở lại.Thái A kiếm ảm đạm lại vung lên, đôi mắt hồng lam sâu thẳm.

Thế cục bây giờ đối với hắn vô cùng bất lợi, hai nữ nhân trước mặt hắn không nắm chắc thắng được, bây giờ còn xuất hiện thêm Tiếu Ma Qua không biết nông sâu thế nào!Kiếm luân cầm cự không được lâu, thời gian hắn có ngày càng ít đi.Hắn hít vào một hơi thật sau, lúc này toàn bộ ngôn ngữ đối với hắn đều trở nên vô dụng, chỉ có hai chữ có thể khơi dậy chiến ý của hắn!“Côn Luân!”

Lời nói tỏ rõ sự kiên quyết, vang vọng không dứt.Những kiếm tu Côn Luân khác đều biến sắc, đại sư huynh muốn liều mạng rồi!Thái A kiếm ảm đạm đột nhiên rực sáng làm người khác không dám nhìn thẳng, hỏa tinh không ngừng bắn tung tóe, giống như đèn đuốc sáng rực.Lâm Khiêm đứng thẳng lưng, ánh mắt khiêm tốn ôn hòa lúc này trở nên sắc bén đầy kiên quyết.

Sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt không chút huyết sắc.Giống như một thanh tuyệt thế hảo kiếm đang rời vỏ!Mặt đất không ngừng rung lên, kiếm ý cuồn cuộn chậm rãi trầm xuống khiến người khác không thở nổi.

Mặt đất dưới chân Lâm Khiêm với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được đang tan vỡ, tạo nên những lỗ tròn hoàn mỹ.

Viền ngoài lỗ tròn với tốc độ kinh người đang lan tràn khắp nơi.Vỡ vụn tan nát không thể nào ngăn được!Cùng lúc đó, Thái A kiếm trước mặt hắn hóa thành ngọn đuốc rực rỡ, không ngừng tan rã.

Bỗng một tiếng thét vang lên, sắc mặt Lâm Khiêm tái nhợt hiện lên vẻ đau xót nhưng động tác của hắn không chút chần chờ, kiếm chỉ song song, dứt khoát vung lên!Thái A kiếm rên rỉ vang vọng Thái An.Quang mang chói mắt bỗng lan ra, kiếm ý kinh khủng trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thành Thái An!Giống như có một mặt trời hiện lên ở thành Thái An!Rống!Một tiếng rống giận hung lệ như sấm vang giữa trời, mặt đất như bị một chiếc búa tạ đập mạnh một cái.

Toàn bộ thành Thái An bỗng rung lên, sóng khí mãnh liệt quét ngang thành.

Kẻ thực lực hơi yêu giống như bị vật nặng tông trúng, bắn lên trời!

Kể cả đám người Chu Khả cũng suýt chút nữa không đứng thẳng được, mỗi người đều ngã trái ngã phải, cố gắng lắm mới có thể bình ổn được thân thể, mặt trắng bệch ra.Dù cho là bọn họ khi đối diện với kiếm ý kinh khủng như thế cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.Sóng khí kinh khủng cứng như thép hung hăng cày nát cả thành Thái An.Khi quang mang tan hết, cảnh tượng hiện ra trước mặt khiến tất cả mọi người mặt vàng như nghệ.

Thành Thái An nguy nga hùng vĩ là thế mà hơn nửa kiến trúc đã bị phá nát.Nhưng ngay khi bọn họ từ trong kinh hãi bình tĩnh trở lại, việc đầu tiên họ làm là nhìn về phía rừng bia!Lâm Khiêm vẫn đứng thẳng tắp như kiếm.Ở trước mặt hắn, nghịch long trảo đang che cho Tiếu Ma Qua.

Mặt đất xung quanh hai người họ biến mất, chỉ có mặt đất dưới chân Tả Mạc là không biến mất, nó tựa như bị cắt thành một khối hình tam giác, kéo dài về phía sau lưng.Tả Mạc dùng nghịch long trảo để đỡ một kiếm này.Vừa rồi vào thời điểm mấu chốt, hắn thôi động ba ngàn tơ phiền não kéo nghịch lỏng trảo tới trước mặt, đỡ được một kiếm kinh thiên này của Lâm Khiêm!Nghịch long trảo sau khi chịu một kích này liền thu nhỏ hơn nhiều, to tương đương với Tả Mạc.Đám Chu Khả trợn tròn mắt, không chút tin tưởng nhìn Tả Mạc.

Uy lực một kiếm vừa rồi bọn họ cũng không dám dính vào, Tiếu Ma Qua vậy mà dám trực diện chống đỡ!Tiếu Ma Qua thực sự đã thu phục được nghịch long trảo!Trong lòng bọn họ không còn chút nghi vấn nào nữa, nếu không phải thế thì với thực lực của Tiếu Ma Qua tuyệt đối không có khả năng đỡ được một kiếm uy lực như này!Thực lực của Lâm Khiêm làm bọn họ khiếp sợ nhưng biểu hiện của Tiếu Ma Qua lại càng nằm ngoài dự đoán của bọn họ.Tướng giai lại có thể thu phục được nghịch long trảo, nghe nó mới hoang đường làm sao.

Nhưng sự thực lại đang rành rành trước mặt họ.Từ khi Tiếu Ma Qua tiến vào tầm mắt của họ, một loạt sự việc không thể ngờ tới liên tục phát sinh.

Tinh Di Sa Dã, phá kỷ lục của Tất Điêu Vũ, đánh bại Trầm Dục đã lĩnh ngộ khổng tước vương linh, dẫn động bảo các Thái An, với thực lực của tướng giai lại có thể thu phục được nghịch long trảo, đỡ được một kiếm kinh thiên.Mỗi lần bị đánh giá thấp hắn lại có thể dành được thắng lợi.Tiếu Ma Qua tựa như một con quái vật, hơn nữa, xung quanh hắn cũng là một đám quái vật.Tên gia hỏa này…-------------------------------Lâm Khiêm giật mình, sắc mặt hắn tái nhợt đi.Hắn không ngờ tới, Tiếu Ma Qua lại có thể đỡ được một kiếm này của hắn!Hắn đã cược tất cả vào một kiếm này, chính mình thụ thương, hủy đi Thái A kiếm để phát động bí pháp, tạm thời tăng tiến tu vi mới có thể bộc phát ra uy lực kinh người như thế.Hắn chưa từng liều mạng như vậy, chưa từng.Lúc trước khi chiến đấu hắn luôn ung dung bình thản, vô cùng thong dong.

Hắn chưa từng nếm qua thất bại, hắn luôn tràn ngập lòng tinh với bản thân.

Từ rất lâu trước, tỷ thí giữa tam đại đệ tử hắn không tham gia bởi thực lực của hắn thậm chí đã vượt xa tuyệt đại đa số trưởng bối trong phái.Ở vào tuổi của hắn, hắn chính là một trong những thiên tài xuất sắc nhất của Côn Luân.Dù cho thâm nhập ma giới hắn vẫn bình tĩnh không chút sợ hãi, hắn có lòng tin tuyệt đối vào bản thân.Mấy người chưởng môn đối với lần hành động này cũng vô cùng tin tưởng, tất cả mọi người đều tin rằng dưới soái giai thì Lâm Khiêm không có đối thủ.Nhưng sự thực trước mắt khiến hắn phát hiện ra sự kiêu ngạo của bản thân thật đáng buồn cười.Một tướng giai còn trẻ tuổi hơn mình lại có thể đỡ được một kiếm mạnh nhất từ lúc chào đời tới giờ của hắn.Nghịch long trảo!Nhìn thấy long trảo sống động này, trong mắt Lâm Khiêm bỗng xuất hiện chút mờ mịt.Ma binh chi lợi?Thái A kiếm so với nghịch long trảo thì kém hơn rất nhiều, điều này hắn biết rõ.

Côn Luân không phải không có phi kiếm tốt hơn nhưng Thái A kiếm là phi kiếm lợi hại nhất hắn có thể thu phục.

Những tuyệt thế phi kiếm trong kiếm các đã phủ đầy bụi từ lâu nhưng tu vi của hắn vẫn chưa đủ.Vậy mà tên gia hỏa tướng giai trước mắt lại có thể thu phục được nghịch long trảo.Điều này phá vỡ nhận thức từ trước đến nay của hắn.Thảo nào bản thân lại sinh ra sát ý đối với hắn, kẻ thù cũ sao?Lâm Khiêm bỗng cười, rốt cuộc hắn vẫn không phải thường nhân, rất nhanh đã bình thường trở lại.

Nhưng hắn biết rõ, mình không thể chiến đấu được nữa.

Nhiệm vụ lần này đã thất bại rồi.Mặt hắn tái nhợt, một lần nữa tự tin trở lại, hồng lam trong mắt rút đi.

Hắn nhìn Tả Mạc rồi đề khí cao giọng nói: “Tại hạ là Côn Luân thủ tịch đệ tử Lâm Khiêm, Tiếu Ma Qua, ngày sau nếu ngươi và ta còn gặp lại sẽ tái chiến quyết định thư hùng!”

Dứt lời, Lâm Khiêm xoay người từng bước một đi ra ngoài.Phốc, tấm bia đá phía sau lưng Tả Mạc đột nhiên hóa thành bột mịn.Nhưng lúc này không ai lên tiếng, ánh mắt mọi người đều bị bóng dáng bất phàm kia hấp dẫn.

Rất nhiều người đột nhiên hiểu ra, thủ tịch đệ tử của Côn Luân hóa ra lại bất phàm như thế!Không ai dám ngăn cản.Những kiếm tu Côn Luân còn lại lặng lẽ không lên tiếng bay về phía Lâm Khiêm, bảo vệ xung quanh hắn.Cái tên Lâm Khiêm được tất cả người dân thành Thái An nhớ rõ.Nhưng ngay lập tức, ánh mắt mọi người không khỏi chuyển hướng nhìn về phía Tả Mạc.

Nếu không có Tiếu Ma Qua, toàn bộ ma tộc thành Thái An đều sẽ thất bại và rồi làm nền cho Lâm Khiêm.

Bia ma công bị hủy khiến nhiều người cảm thấy tiếc nuối nhưng nếu so sánh với việc bị Lâm Khiêm lấy đi thì kết quả trước mặt lại dễ được người ta tiếp thụ hơn.Trận chiến này đã định trước sẽ khiến ma giới rung động, chiến đấu làm nền cho người khác, đối với bọn họ mà nói đó là nỗi nhục không nói nên lời.Trong mắt thế nhân, Tiếu Ma Qua ngăn cản Côn Luân chính là anh hùng của ma tộc.Thiếu niên không biết chui ra từ đâu, không ai biết lai lịch hắn, tất cả đều mơ hồ.Chắc chắn sau trận đánh này danh tiếng của hắn sẽ chấn động ma giới!Nhưng không ai nhận ra, một trận chiến khủng khiếp hơn thế đang lặng yên tiến tới.-----------------------------Cả người Tả Mạc rã rời, không thể động đậy, trong mắt tràn ngập sợ hãi, chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.Một kiếm này của Lâm Khiêm đánh hắn bay ra khỏi trạng thái băng lãnh kia.

Nếu không phải vào lúc mấu chốt, hắn dùng ba ngàn tơ phiền não kéo nghịch long trảo tới trước mặt thì tuyệt đối không có khả năng tồn tại tới giờ.Thực lực quá khủng bố!Dù cho Tả Mạc có thâm cừu đại hận với Côn Luân cũng không khỏi cảm thấy khiếp sợ đối với thực lực của Lâm Khiêm.

Hắn thực sự không thể tưởng tượng nổi, tên gia hỏa này tu luyện như thế nào.Hắn chưa từng đánh giá thấp thực lực của Côn Luân nhưng khi chân chính giao thủ với Côn Luân hắn mới phát hiện ra, thực lực của Côn Luân so với tưởng tượng của mình còn cường đại hơn nhiều!Một Lâm Khiêm đã lợi hại như vậy…Thật khiến người ta không thể tượng tượng nổi!Tả Mạc bật cười khanh khách, nghĩ tới ý định muốn tìm Côn Luân báo thù của mình mới thật buồn cười làm sao, đúng là không lượng sức mình.Nhưng dù buồn cười, không tự lượng sức mình thì làm sao chứ?Ai bảo chúng ta có cừu hận với nhau?Trong mắt Tả Mạc chớp động chiến ý, một lần nữa chiến ý được khôi phục!

Bỗng hắn biến sắc, hét lên thảm thiết: “A Quỷ A Quỷ, mau đỡ ta, chân ta run quá, đứng không nổi nữa rồi, đứng không nổi nữa rồi!”

Khi hắn vô tình nhìn về phía xa thì không khỏi sửng sốt.Đằng xa chi chít điểm đen, giống như một đám mây đen đang bay rất nhanh tới đây.Ánh mắt Tả Mạc vô cùng lợi hại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đội hình của đối phương thuộc loại xung kích!Hắn cố gắng dùng toàn bộ khí lực rướn cổ kêu gào: “Thúc Long!”

Chương 627 : Minh phỉ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTrang viện mà đám Thúc Long đóng quân cũng không may mắn tránh được uy lực một kiếm của Lâm Khiêm, ầm ầm đổ vỡ.

Nhưng đám người Thúc Long đã sớm có sự chuẩn bị nên tất cả mọi người đều không bị làm sao.Khi Tả Mạc rướn cổ gào lên thì toàn bộ Vệ Doanh đang căng như dây đàn bỗng thả lỏng hơn, tất cả bay lên trời, nhấp nhô mấy cái liền xuất hiện bên cạnh Tả Mạc.Trên không trung, bọn họ đã hoàn thành chiến trận, khi rơi xuống bên cạnh Tả Mạc thì vừa đúng vây Tả Mạc vào giữa.

Một loạt biến hóa diễn ra vô cùng nhanh, người chú ý tới cảnh tượng này không khỏi cảm thấy kinh hãi.“Đi tìm đám người A Văn!”

Tả Mạc trầm giọng hỏi: “Những người khác đều ở đây sao?”

“Đều đang ở đây!”

Thúc Long trầm ổn gật đầu, đằng sau hắn, vài bóng người nhanh như điện đang đi tìm kiếm đám người A Văn.Tả Mạc nhìn thấy trong đám người có Tiểu Quả và Lý Anh Phượng.

La Ly được Lý Anh Phượng cõng trên lưng, nhất thời hắn thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy Biệt Hàn và Nghiệt bộ thì sắc mặt cũng giãn ra hơn chút.Nhưng rất nhanh một lần nữa trán hắn nhíu lại.Những điểm đen trên trời càng ngày càng rõ, chiến bộ đang bay tới đây có số lượng kinh người, nhìn quy mộ chỉ sợ phải hơn vạn tên!“Biệt Hàn, chuẩn bị chiến đấu!”

Lúc này Tả Mạc không còn chút khách khí nào nữa, dứt khoát ra lệnh.Khuôn mặt băng lãnh của Biệt Hàn không có chút xao động, hắn gật đầu, xoay người rời đi.“Tằng tiểu thư!

Thỉnh đem quyền chỉ huy Thiên Diệu vệ giao cho ta!”

Vẻ mặt Tả Mạc đầy nghiêm túc nói.Tằng Liên Nhi không nói nhiều, hô lên: “Thọ Bình!”

“Có thuộc hạ!”

Thọ Bình vội vàng bước ra khỏi hàng, trận chiến vừa rồi của tiểu thư dọa hắn sợ đến chết khiếp.

Sự cường đại của tiểu thư khiến hắn kinh sợ.“Từ giờ trở đi, các ngươi nghe theo sự chỉ huy của Tiếu Ma Qua.

Nếu có kẻ làm trái, chém!”

Tằng Liên Nhi thoáng nhìn Thọ Bình, giọng đầy lạnh lẽo.Trong lòng Thọ Bình thầm run lên, cung kính tuân lệnh: “Vâng!”

“Minh phỉ!

Minh phỉ tới rồi!”

Trên bầu trời, rất nhiều ma tộc lảo đà lảo đảo hạ xuống đất.

Sắc mặt bọn họ trắng bệch, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.“Minh phỉ!”

Thành Thái An như nổ tung.Ngay cả mấy người Chu Khả cũng biến sắc.Tả Mạc nhìn thấy mặt Đào Hưng không còn chút huyết sắc, môi đang không ngừng run rẩy, hiển nhiên đang kinh sợ đến cực điểm, không khỏi trầm giọng hỏi: “Minh phỉ là ai?”

Cổ họng Đào Hưng khô khốc, vẻ mặt nhợt nhạt nói: “Chết chắc rồi!

Minh phỉ…

Minh phỉ là một đám đạo phỉ…”

“Đạo phỉ?”

Tả Mạc ngẩn ra, một số Vệ Doanh đứng cạnh hắn không nghĩ tình cảnh lại bi đát đến thế, dọc đường bọn họ đã giết không ít đạo phỉ rồi.“Đạo phỉ lợi hại nhất!”

Người nói chính là Đường phỉ, thiếu nữ có mái tóc đuôi ngựa lúc nào cũng tràn ngập anh khí kia giờ phút này cũng lộ vẻ sợ hãi: “Bọn họ đi lại như gió, sát nhân hung dã, cực kì tàn nhẫn.

Thủ lĩnh của họ là Minh Huy, người này kì tài ngút trời, tuổi còn trẻ nhưng chỉ cách soái giai một bước.

Minh phỉ dưới trướng hắn cao thủ nhiều như mây, đều là do hắn thôn tính các đạo phỉ khác rồi lưu lại hảo thủ tinh nhuệ nhất.

Dã tâm của người này cực lớn, giảo hoạt như sói, là kẻ mà không ai muốn chọc vào!”

Tả Mạc hơi hiểu ra, hắn trầm ngâm trong giây lát rồi nói với Đường Phỉ: “Từ giờ trở đi, chiến bộ của ngươi sẽ do ta chỉ huy!”

Đường Phỉ há hốc mồm, không nói được gì.

Đào Hưng nghe vậy thì vẻ mặt giãn ra, liên tục gật đầu: “Được được được!

Đường Phỉ, ngươi nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của đại nhân đó!”

Đường Phỉ cúi đầu tuân mệnh: “Vâng!”

Lúc này Tả Mạc chẳng thèm để ý tới việc Đường Phỉ có nguyện ý hay không, Minh phỉ đang ào ào lao tới, một trận ác chiến là không thể tránh khỏi.Trước mắt, hắn cần nắm giữ càng nhiều lợi thế càng tốt.-----------------------------“Minh phỉ!”

Sắc mặt thị nữ trung niên khẽ biến, nàng ngẩng đầu thoáng nhìn qua đám mây đen đang cuồn cuộn lao đến kia, cắn răng nói: “Ta mang ngươi đột phá vòng vây.”

“Ngươi đi đi, với thực lực của ngươi có thể đột phá được vòng vây.

Mang theo ta trốn không thoát đâu.”

Hà công chúa nhìn nàng một cái.Thị nữ trung niên thản nhiên nói: “Chúng ta là chủ tớ đã nhiều năm như vậy, ta tuy có ý đồ nhưng rốt cuộc vẫn nhìn ngươi lớn lên.

Bất luận như thế nào cũng sẽ không bỏ rơi ngươi.”

Nàng nhìn Hà công chúa thật sâu rồi nói: “Ngươi vì gia tộc An Duy mà làm quá nhiều việc rồi, ngươi không thiếu nợ họ nữa.

Nếu có thể nhân cơ hội này mà trốn đi vị tất đã không phải là việc tốt.”

Trong mắt Hà công chúa thoáng hiện lên chút ấm áp, nàng vuốt mái tóc đang bay trong gió: “Tâm ngươi chết rồi sao?”

“Đây là số mệnh.”

Thị nữ trung niên thản nhiên nói, vẻ mặt như trút được gánh nặng.“Ngươi nhận mệnh rồi nhưng ta thì không muốn đầu hàng trước vận mệnh.”

Má lúm đồng tiền của Hà công chúa nở như hoa, trong mắt lóe lên một tia quang mang khác thường.Thị nữ trung niên tỏ vẻ kinh ngạc.“Quên hết những gì không muốn quên mới là tàn khốc.

So với hắn, ta còn may mắn hơn nhiều.”

Hà công chúa ngẩng mặt nhìn, đôi mắt mỹ lệ ngân ngấn nước mắt, thì thạo tự nói: “Mấy năm nay, ta ngây ngây ngô ngô tiếp nhận an bài của gia tộc, cũng không phải vì An Duy gia mà bởi vì phụ thân.

Mỗi lần nghĩ đến, gia tộc An Duy là tâm huyết của phụ thân, ta liền không thể đành lòng cự tuyệt.

Bây giờ thì ta đã nghĩ thông suốt rồi, nếu đã không muốn quên vậy không cần phải quên nữa.

Cứ hoài niệm, bị người khác coi như con rối quay quay, giờ đây nghĩ lại, ta thấy bản thân trước đây thực sự quá kém cỏi.”

Khuôn mặt quyến rũ gợi cảm kia ngẩng cao từng chút một sáng lên, nàng nhìn bầu trời, tựa như đang nói với chính mình: “Ta muốn dũng cảm đứng dậy.

An Duy gia là tâm huyết của phụ thân.

Cách an ủi tốt nhất đối với phụ thân đang ở trên trời chính là kế thừa nguyện vọng của người, đem An Duy gia phát dương quang đại.

Ta muốn tỉnh lại, không thể trầm luân mãi, không làm con rối, ta muốn làm chủ nhân của An Duy gia!”

Ánh mắt thị nữ trung niên trở nên nhu hòa hơn, chính mắt nàng đã nhìn thấy Hà công chúa suy sụp như nào sau khi phụ thân nàng qua đời.Nàng trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Ta mang ngươi đi ra ngoài!”

Giọng nàng đầy kiên quyết hiếm thấy.Hà công chúa thôi không nhìn nữa, cười đầy xinh tươi nói: “Ta có biện pháp khác.”

“Ngươi có biện pháp gì?”

Thị nữ trung niên ngẩn ra.------------------------------“Bọn họ đang vây chúng ta lại.”

Sắc mặt Miêu Quân trở nên ngưng trọng.Hắn là hoàng kim chiến tướng nên nhãn lực so với người khác thì mạnh hơn rất nhiều.

Hắn rất nhanh chú ý tới phía sau bọn họ, hai cánh đều xuất hiện chiến bộ Minh phỉ, nhìn qua thì thấy đối phương đang định bắt rùa trong lọ.Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Minh phỉ trong truyền thuyết.

Tâm trạng và sắc mặt của hắn lúc này đều ngưng trọng giống nhau, Minh phỉ quả nhiên không hổ là đạo phỉ lợi hại nhất, từ khi xung phong tới bao vây, toàn bộ biến hóa của trận hình đều tựa như nước chảy mây trôi, vô cùng mượt mà.

Đội ngũ nhìn như tản mạn nhưng sát khí bách chiến tinh nhuệ kia khiến Miêu Quân kinh hồn táng đởm.Tận mắt chứng kiến đạo phỉ kinh khủng này, Miêu Quân mới hiểu được vì sao các thế lực không ai nguyện ý trêu chọc Minh phỉ.Trong lòng Tả Mạc thầm cười khổ, Miêu Quân có thể nhìn ra thì hắn cũng nhìn được.

Nhưng lúc này cả người hắn rã rời, vẫn chưa kịp hồi phục.

Hơn nữa đám người Thúc Long mặc dù thần sắc vẫn bình thương nhưng một kiếm quét ngang Thái An kia ai cũng chịu ảnh hưởng, sức chiến đấu cũng chịu ảnh hưởng.Minh phỉ bao vây mà chưa đánh ngay, giữa mỗi đội lại duy trì một cự ly xảo diệu, che đi sơ hở.Chỉ riêng chiêu này, Tả Mạc liền biết tên gia hỏa đối diện cũng là cao thủ!Nhưng, Minh phỉ quả nhiên không ngăn được nhóm người Lâm Khiêm.Đồ chuyên bắt nạt kẻ yếu!Trong lòng Tả Mạc thầm mắng, vừa ném linh đan vào trong miệng vừa phân phó đám người Thúc Long cố gắng khôi phục để có thể đối mặt với khổ chiến.Bỗng, Tả Mạc chú ý tới nhóm người Hà công chúa.“Ta biết ngươi có biện pháp nên mới cố ý đầu nhập ngươi.”

Hà công chúa cười duyên dáng nói.Tả Mạc cười khổ: “Ta có biện pháp gì chứ?”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Hà công chúa cau mày, vẻ mặt khổ sở nhìn Tả Mạc.“Ngươi có nhìn ta như vậy cũng không ra cách đâu.”

Vẻ mặt Tả Mạc đầy bất đắc dĩ nhưng lời nói ra lại hoàn toàn tương phản: “Nhưng, không quản có biện pháp hay không, chung quy vẫn phải tiến lên.”

Giọng hắn mặc dù không chắc như đinh đóng cột, cũng không dõng dạc nhưng lại thể hiện rõ được ý chí chiến đấu mãnh liệt.Hà công chúa không biết vì sao lại cảm thấy an tâm hơn, cười nói: “Dù sao giao cho ngươi là được.

Thật ra chết cũng không có gì đáng sợ.

Đây chính là cùng sinh cùng tử mà!”

“Khụ khụ khụ!”

Miêu Quân đứng bên nghe thấy câu này thì nhất thời ho khan một trận.

Hà công chúa quả thật là vưu vật trời sinh, vừa rồi trong nháy mắt tỏa ra phong tình khiến hắn cảm giác ăn không tiêu.Tả Mạc không bị ảnh hưởng của “huyễn thuật”, lúc này đầu óc hắn đang nghĩ cách để đột phá vòng vây.Hà công chúa ‘đầu nhập’, hắn không cự tuyệt.

Trong lòng hắn, Hà công chúa chính là bằng hữu, huống hồ bản thân còn đang thiếu người ta một ân huệ, hắn suy nghĩ chút rồi hỏi: “Ngươi có bao nhiêu hộ vệ?“Hơn ba trăm người.”

“Giao hết cho ta chỉ huy.”

Tả Mạc không nói nhiều.“Được!”

Hà công chúa cũng không nói hai lời, dứt khoát đáp ứng.Sự quả quyết của Hà công chúa làm Tả Mạc rất tán thưởng.Rất nhanh, hộ vệ của Hà công chúa liền được thu nạp giao cho Tả Mạc chỉ huy.

Tả Mạc trực tiếp đem những hộ vệ này giao cho Miêu Quân thống lĩnh.Hoàng kim chiến tướng không nên để phí.Tình huống sau đó nằm ngoài dự đoán của Tả Mạc.

Không biết có phải do chiến bộ của Biệt Hàn có lợi thế về nhân số hay không mà không ngừng có người đầu nhập.Lam thị huynh đệ mang theo hộ vệ chạy tới Tả Mạc còn lý giải được, Tín công chúa và Uyển công chúa dắt tay nhau tới làm hắn không hiểu nổi.Nhưng lúc này hắn cần càng nhiều lực lượng, ai đến hắn cũng không cự tuyệt.

Đối với tất cả đều có một yêu cầu duy nhất, đem hộ vệ giao cho hắn.

Mọi người cũng biết tình huống lúc này rất nguy cấp nên nhanh chóng giao hộ vệ ra.Tả Mạc giao tất cả những hộ vệ này cho Miêu Quân thống lĩnh.Lúc này Minh phỉ đã hoàn thành việc bao vây, vô cùng kín kẽ, ma tộc muốn thử đột phá vòng vây đều bị chém giết tại chỗ.Đại quân vây thành, áp lực mãnh liệt trước nay chưa từng có khiến người ta hít thở không thông.Trong lòng Tả Mạc cảm thấy lo lắng, nếu như Minh phỉ công thành thì bọn họ không còn đất để chống lại nữa.

Trên tay hắn đáng tin cậy nhất chỉ có Nghiệt bộ của Biệt Hàn, Vệ Doanh nhân số quá ít, đám người A Văn lại bị thương nhẹ, thực lực bị hao tổn.Thời gian!

Bọn họ cần có thời gian!Ngay lúc Tả Mạc đang cầu khẩn Minh phỉ đừng công thành ngay thì chiến trận của Minh phỉ bỗng tiến về phía trước.Sát ý ngưng thực, phô thiên cái địa giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt nhào tới phía mọi người, sắc mặt mỗi người không khỏi biến đổi!Bọn họ muốn công thành sao?Nhưng đúng lúc này, dị biến phát sinh!Chương 628 : Màng nước .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Chúng ta cách Cốc Lương Đao không xa nữa.”

Công Tôn Sai nhìn giới đồ có chút xuất thần.Tốc độ của bọn họ rất nhanh, ban đầu là một loạt khổ chiến khiến thanh danh bọn họ tăng vọt, các thế lực lớn dọc đường thấy họ như thấy hổ.

Hơn nữa từ khi chiến bộ A Trát Cách đi đầu, bên trong Chu Tước doanh đầy ma tộc làm người ngoài không dám hoài nghi bọn họ là tu giả.

Chống cự bọn họ gặp phải còn nhỏ hơn Cốc Lương Đao rất nhiều.Hơn nữa sau khi có người trước nhường đường, những thế lực đằng sau nhanh chóng noi theo.

Chiến bộ của Công Tôn Sai không ngừng thâm nhập, mục tiêu của bọn họ cũng dần trở nên rõ ràng.Các thế lực lớn đều chú ý tới chiến bộ của Công Tôn Sai, nếu tiếp tục tiến lên thì khả năng giao chiến với chiến bộ của Cốc Lương Đao là rất lớn!Lẽ nào chiến bộ tinh nhuệ vô danh này đang hướng về phía Cốc Lương Đao?Suy đoán này khiến nhiều người cảm thấy hưng phấn!

Cốc Lương Đao cường thế, khiến ma tộc vùng này đều cảm thấy khủng hoảng.

Một số thế lực nhát gan đã đầu hàng Cốc Lương Đao.Thế tiến của Cốc Lương Đao khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.Nếu mục tiêu của chiến bộ tinh nhuệ này thật sự là Cốc Lương Đao…Các thế lực ma tộc dọc đường ngoại trừ việc nhường đường còn rất quan tâm tới chiến bộ của Công Tôn Sai, bọn họ đang rất mong đợi.Không thể không nói, vận khí của Cốc Lương Đao vô cùng tốt, thời điểm hắn lựa chọn tiến vào rất chuẩn, đúng lúc vùng này không có thế lực cường đại nào.Khi mà các thế lực đang tuyệt vọng bỗng xuất hiện một chiến bộ cường đại, hành quân đường dài, mục tiêu lại là Cốc Lương Đao, như thế làm sao không khiến ma tộc vùng này cảm thấy mong đợi chứ?Khiến Công Tôn Sai dở khóc dở cười chính là một số thế lực còn phái sứ giải tới dò hỏi, bọn họ nguyện ý cung cấp tiếp tế và viện trợ!Công Tôn Sai đối với việc bản thân trở thành cứu tinh được ma tộc chờ đợi không cảm thấy gì, tất nhiên hắn cự tuyệt tất cả.Nào biết được những ma tộc kia lại cho rằng Công Tôn Sai cự tuyệt là do niềm kiêu hãnh của một chiến bộ tinh nhuệ, dọc đường bọn họ cố ý mang ra rất nhiều tiếp tế bổ sung, không ai trông coi, tùy ý để đám người Công Tôn Sai tới lấy.

Các thế lực lớn đằng sau cũng noi theo, mọi người vô cùng ăn ý.Phán đoán sai lầm này không những khiến tốc độ của chiến bộ tăng nhanh, một đường thông suốt mà còn giảm thiểu được vô số mệt nhọc trong quá trình hành quân.Đám Công Tôn Sai tựa như một thanh chủy thủ sắc bén, như tia chớp lướt qua một giới rồi một giới.Cho tới khi bọn họ tiếp cận được mục tiêu!Bọn họ chuẩn bị đối mặt với chiến bộ của Cốc Lương Đao!Cốc Lương Đao tuy gặp phải nhiều chống cự hơn nhưng thực lực trong tay hắn hùng hậu hơn xa mẹ trẻ.

Phía sau là con quái vật Tây Huyền nên hắn một đường không nhanh không chậm đẩy mạnh tấn công, cẩn thận như thế mặc dù tốc độ có hơi chậm nhưng không ai có thể ngăn cản bước tiến của họ.Cổ Điền giới, đây là một tiểu giới không nổi tiếng chút nào, là mục tiêu chuyến này của mẹ trẻ.Theo tính toán đường đi của Cốc Lương Đao thì Cổ Điền giới sẽ là mục tiêu kế tiếp của hắn.Công Tôn Sai ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua chư tướng.

Tuy mọi người hành quân đường dài, trên đường lại không có thời gian để nghỉ ngơi nhưng thần sắc vẫn không có chút mệt mỏi, sĩ khí vang dội, tràn ngập ý chí chiến đấu!Tây Huyền hổ tướng Cốc Lương Đao!Bỗng Công Tôn Sai cười cười, đôi mắt trong suốt giống như trẻ con kia đang có một ngọn lửa bập bùng thiêu đốt.Tinh thần chư tướng chấn động, bọn họ biết rõ, chiến đấu gian khổ giờ mới bắt đầu.“Trận chiến này, chúng ta nhất định phải thắng.”

Giọng mẹ trẻ đầy ôn hòa giống như đang kể một câu chuyện rất bình thương nhưng mỗi câu trong đó đều khiên mọi người không tự chủ mà run lên, giống như bị điện giật tê tê, mỗi người không kìm được nín thở, lưng thẳng tắp!“Chỉ cần thắng lợi!”

-----------------------------Thành Thái An hoang tàn, khắp nơi là đá vụn gạch ngói vụn, mặt đất vốn bằng phẳng trở nên lồi lõm gồ ghề, nhìn qua thì như một phế tích.Cung Thái An nằm ở chính giữa thành, một đạo ma văn dưới chân Sư Nguyệt Nghệ sáng lên.Có thể mơ hồ nhìn thấy nếp nhăn trên khuôn mặt Sư Nguyệt Nghệ, cùng với đó là vô tận ưu phiền, mái tóc bạc trắng lặng lẽ bị gió thổi tung.Hắn không nói gì, ma văn dưới chân sáng lên tựa như dây leo ngủ say trăm năm bị đánh thức, bắt đầu khuếch tán lan tràn khắp nơi.Rất nhanh, toàn bộ cung Thái An sáng rực lên như ban ngày.Quang mang do ma văn phát ra không chút dừng lại, chúng nó dọc theo những góc tướng nứt vỡ không ngừng lan tràn ra bên ngoài.Ma văn trên đường phố sáng lên, ma văn ở góc tường sáng lên, ma văn của những kiến trúc sáng lên…Trong nháy mắt, toàn bộ thành Thái An đều bao phủ dưới ánh sáng của ma văn.Lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra, mỗi một ngóc ngách của thành Thái An đều có chạm khắc ma văn!Tả Mạc giật mình, hắn nhìn thấy ma văn tràn ngập khắp thành Thái An thì mắt chữ o mồm chứ a.

Quả thực hắn không thể tưởng tượng được, ma văn nhiều như thế, lúc đầu xây dựng thành làm sao có thể điêu khắc được?Đây là một công trình khổng lồ!Lúc này Minh phỉ trên trời cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho giật nảy mình, bọn họ nhanh chóng lui về phía sau.“Sư phụ!”

Sư Nguyệt Nghệ rơi lệ, từng giọt nước mắt rơi trên ma văn sáng ngời dưới chân, ma văn tựa như có thể hiểu được bi thương trong lòng hắn, quang mang lay động như sóng nhộn nhạo khuếch tán.Hắn nhìn thành Thái An giờ như một phế tích, nhìn đại quân Minh phỉ tiến tới, huy hoàng của thành Thái An trong nháy mắt đã chìm vào hố sâu.Nếp nhăn với tốc độ mắt thường có thể thấy được thâm lại, khuôn mặt hắn nhanh chóng trở nên già nua.“Sư phụ, học sinh vô năng!”

Đôi mắt ngân ngấn nước đột nhiên trở nên kiên quyết, bỗng hắn vung hai tay lên, giống như muốn ôm lấy bầu trời!Ầm!Ma văn bao phủ thành Thái An bỗng rực sáng, quang mang chói mắt xộc thẳng lên trời.Thành Thái An do Sư Tử Minh xây dựng giống như một con quái thú đang ngủ say giật mình tỉnh lại, nó đang mở mắt.Biển đen vây quanh thành Thái An với tốc độ kinh người dâng lên, chúng nó điên cuồng bạo động, tựa như dưới đáy biển có ai đang liều mạng khuấy động.Màng nước màu đen nhanh chóng hiện lên trên bầu trời thành Thái An tạo nên một chiếc lồng màu đen thật lớn, bao phủ toàn bộ thành Thái An.Minh phỉ bị dị biến này làm cho kinh sợ, nhanh chóng lùi lại phía sau.

Tất cả mọi người đều là hạng thân kinh bách chiến, cực kì mẫn cảm đối với nguy hiểm.

Nhìn qua thì lồng nước này chỉ là một lớp màng mỏng nhưng bọn họ có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm phát ra từ trong đó.Bên trong thành Thái An mọi người thở phào một hơi, rất nhiều người thậm chí còn hoan hô nhảy nhót, không cần biết, tạm thời an toàn là được rồi.“Thành chủ!

Thành chủ!”

Tiếng la kinh hoảng động lòng người, khi ánh mắt mọi người chuyển hướng nhìn về phía thành chủ thì nhất thời đều ngây ra.Sư Nguyệt Nghệ không động đậy, toàn thân giống như nham thạch, không còn chút sức sống nào.Hắn đã hóa thành một bức tượng đá!Mấy người Hà công chúa sợ hãi nhìn cảnh tượng này, các nàng đều che miệng, trong mắt ngân ngấn nước mắt.

Rất nhiều ma tộc thành Thái An khóc rống lên, Sư Nguyệt Nghệ cơ trí ôn hòa, rất có uy tín, nhận được sự kính yêu của người dân thành Thái An.Tả Mạc thoáng nhìn qua Sư Nguyệt Nghệ, trong lòng cảm khái vạn phần, cảm nhận của hắn đối với Sư Nguyệt Nghệ rất tốt.Nhưng hắn không quá bi thương, dù sao giao tình giữa song phương vẫn còn ít, hơn nữa giờ phút này không phải là lúc để bi thương sầu não.Dọc theo ma văn, hắn nhìn quét qua một vòng, trong lòng lập tức nắm chắc.Mọi người ở đây, hắn không phải lợi hại nhất nhưng tuyệt đối là kẻ hiểu biết nhất về ma văn.Sư Tử Minh quả nhiên lợi hại!Trong lòng Tả Mạc vô cùng bội phục, khi hắn rơi xuống liền kêu mọi người tập trung lại.“Màng nước có thể chống cự trong ba ngày.”

Tả Mạc hạ giọng, trong lòng mọi người đều thầm rùng mình.Đang ngồi đây đều không phải loại người tầm thường, mặc dù trong lòng rất lo sợ nhưng trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh.

Đối với bọn họ thì đây thực sự là một chuyện tốt, ba ngày là cực kì quý giá, đủ để bọn họ có thể khôi phục toàn bộ sức chiến đấu.Mặc dù trong mắt một số người, dù cho toàn bộ sức chiến đấu có khôi phục thì cũng không đủ để chống lại Minh phỉ.“Mọi người phải nắm chặt thời gian để khôi phục.”

Tả Mạc vừa ra lệnh rồi nói với Miêu Quân: “Ngươi tốn chút thời gian, đem những hộ vệ này hợp nhất rồi cho luyện tập qua một lần.”

Miêu Quân muốn nói gì đó nhưng lại thôi.“Ra trận mới mài được gươm, có còn hơn không.”

Tả Mạc thoáng nhìn qua Miêu Quân rồi nói tiếp: “Nếu có ai không nghe lệnh, giết không cần luận tội!”

“Ta hiểu rồi!”

Miêu Quân gật đầu sau đó xoay người rời đi.Tả Mạc đi tới chỗ Lam thị huynh đệ.Lam Thiên Long nhìn Tả Mạc nói: “Tiếu huynh đệ muốn huynh đệ chúng ta làm gì cứ việc phân phó, dù bắt lão Long này đi liều mạng cũng không sao!”

Lam Dung gật đầu nói: “Tiếu huynh đệ nói đi!”

Tả Mạc thấp giọng nói: “Trong ba ngày này chúng ta không thể ngồi chờ chết.

Thành Thái An nhiều người như vậy, tất cả đều có khả năng chiến đấu, tuy chiến trận gì gì đó thì không kịp nhưng nhiều người cũng có điểm dùng được.”

Lam thị huynh đệ có chút đăm chiêu.“Chúng ta muốn thừa dịp những người khác chưa có phản ứng, phải lôi kéo càng nhiều càng tốt!”

Tả Mạc nói.Lam thị huynh đệ đều là kẻ thông minh, nghe vậy lập tức hiểu ngay.

Chờ thế lực khác phản ứng thì không còn dễ dàng trong việc lôi kéo nữa.Hai người liếc nhau, đồng thời gật đầu: “Được!”

Dứt lời hai người không nói nhiều, lặng lẽ rời đi.Ánh mắt ba vị công chúa đều đang nhìn vào Tả Mạc, không khỏi âm thầm bội phục.

Vào lúc người khác đang mù mờ không biết đối phó làm sao, Tiếu Ma Qua lại có thể ra một loạt mệnh lệnh rất rõ ràng, thái độ quả quyết, không có chút chần chờ.Người xung quanh đều bị cảm nhiễm sự bình tĩnh của Tả Mạc, vốn tâm trạng đang hoảng hốt cũng dần bình tĩnh trở lại, bất giác lòng tin cũng tăng lên nhiều.Ngay cả mấy người Chu Khả cũng phải nhìn Tả Mạc với con mắt khác xưa.

Bọn họ vốn tưởng rằng Tả Mạc chỉ có thiên phú trên con đường tu luyện, không nghĩ tới hắn ở phương diện chiến tướng cũng xuất sắc như vậy.Tả Mạc đương nhiên không biết tâm tư của đám phụ nữ kia, lúc này hắn đang nghĩ tới muốn nát óc.Ba ngày!Ba ngày, có thể làm gì chứ?Tả Mạc đau khổ suy nghĩ, muốn dựa vào lực lượng trong tay để đột phá vòng vây, khả năng thành công là không lớn.Nhất định phải nghĩ cách!-----------------------------“Điện hạ!”

Vẻ mặt Phó Phong đầy lo lắng.“Ừ?”

Biệt Hàn hơi ngẩng đầu.“Bất luận thế nào ngài cũng phải đột phá vòng vây!”

Phó Phong nói.Biệt Hàn trầm mặc, hắn đột nhiên hỏi: “Minh phỉ mạnh vậy sao?”

Phó Phong sửng sốt, vô thức trả lời: “Rất mạnh!

Bọn họ là đạo phỉ mạnh nhất!”

“Ồ.”

Biệt Hàn gật đầu, một lần nữa rơi vào trầm mặc.“Điện hạ!”

Phó Phong sốt ruột nói: “Ngài nhất định phải đáp ứng thuộc hạ!

Bất luận thế nào, nhất định phải…”

Biệt Hàn quay sang cẳt ngang lời Phó Phong.“Ta sẽ nói cho chúng biết vì sao chúng chỉ là đạo phỉ.”

Chương 629 : Chiến đấu!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc nhìn một rừng đầu người trước mắt, mặt ngây ra.Phóng mắt nhìn thì thấy dày đặc chi chít, toàn bộ ma tộc thành Thái An cơ hồ có hơn nửa đang ở trước mặt hắn.

Mười vạn?

Hai mươi vạn?Khi số lượng đột phá một mức nào đó thì khiến người ta bị sốc, Tả Mạc bị biển người này làm cho sốc nặng.“Sao lại nhiều người vậy?”

Tả Mạc kéo Lam Thiên Long qua một bên rồi hạ giọng hỏi.Lam Thiên Long vô cùng đắc ý nói: “Hắc, ngay từ đầu chúng ta ngu quá, đi lôi kéo khắp nơi kết quả chẳng ai để ý tới chúng ta.

Sau đó có một vị huynh đệ dò hỏi chúng ta có phải là huynh đệ với ngươi không, ta mới bừng tỉnh đại ngộ, chiêu bài anh em kết nghĩa với ngươi được giương lên.

Đây là kết quả đó!”

“Chiêu bài của ta?”

Tả Mạc nghẹn họng nhìn trân trối, ấp úng không biết nói gì.“Huynh đệ ngươi ngăn cản được một kiếm của Lâm Khiêm, mọi người đều nhìn rõ.

Hiện giờ thành chủ không còn, ngươi chính là kẻ có danh vọng cao nhất.

Hắc, dù sao mọi người cũng đều tin tưởng ngươi!”

Lam Thiên Long vỗ vỗ vai Tả Mạc nghiêm túc nói: “Huynh đệ, tính mệnh mọi người đều giao cả vào tay ngươi, bất luận thế nào cũng phải bảo vệ được vài người đó!”

Nói xong, hắn liền nhảy xuống.Nhìn những đôi mắt mong đợi mà không biết phải làm sao, Tả Mạc bỗng cảm thấy cổ họng hơi khô, chân tay luống ca luống cuống.Lúc trước hắn kêu Lam Thiên Long đi lôi kéo vài người chỉ hi vọng kéo thêm được chút, tăng thêm thanh thế, vào thời điểm mấu chốt cũng có thêm được mấy quả pháo hôi.Không ngờ hắn lại phải đi cứu người khác.Nhưng hiện tại, khi Tả Mạc nhìn thấy biển người đông nghịt, không biết vì sao trong lòng hắn lại buồn phiền phát hoảng!Tại sao lại như vậy…Tả Mạc thất thần.Hắn không phải thánh nhân, cũng không tự cho mình là chính nghĩa hay chủ nghĩa anh hùng gì gì đó, thậm chí hắn không nghĩ mình là người tốt.Hắn ích kỉ, tham lam, vì thắng lợi hắn có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Hi sinh người không quan trọng, bảo vệ người mình, hắn không định gánh vác điều gì cả.Thế đạo chính là như vậy, ai có thể vì ai được chứ?Thế nhưng, khi hắn nhìn thấy những đôi mắt tràn đầy hi vọng đang nhìn mình, từng cặp mắt ngân ngấn nước, cả biển người yên lặng, hắn lại không biết vì sao không thể nói được những lời kia.Lặng ngắt như tờ.Mọi người đứng trên phế tích, trong góc phòng, có người lẻ loi một mình, có người đang ôm lấy nhau, vài chục vạn người đang tập trung nhìn vào Tả Mạc.Bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi kì tích được sinh ra.Cái tên Tiếu Ma Qua trong cảm nhận của họ chính là danh từ đại biểu cho kì tích.

Trên người hắn, ánh sáng kì tích thi thoảng lại lóe lên, mọi người hi vọng lần này cũng như thế, kì tích một lần nữa lại phủ xuống.Bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi Tiếu Ma Qua có thể nói gì đó.-----------------------------Mấy người Hà công chúa kinh ngạc nhìn biển người dày đặc trước mắt, lại nhìn bóng người không chút cường tráng đang đứng trên bầu trời, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.Bọn họ cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sốc nặng.Bọn họ đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Tả Mạc rồi.“Thời thế tạo anh hùng!”

Chu Khả kìm lòng không được mà thì thào tự nói.Trên bầu trời, nghịch long trảo sau lưng thiếu niên kia khiến người ta không dám nhìn thẳng.Trong mắt Hà công chúa hiện lên dị sắc, nàng lẩm bẩm: “Ngươi có thể mang đến hi vọng và dũng khí…”

Bỗng, trên bầu trời Tiếu Ma Qua chuyển động.Mọi người kìm lòng không được nín thở, bọn họ có dự cảm, một cảnh tượng cả đời bọn họ không quên được sắp bắt đầu.-----------------------------Tả Mạc chuyển động, nghịch long trảo đằng sau cũng chuyển động theo.Hắn nhìn mọi người, chậm rãi mở miệng, giọng hắn khàn khàn trầm thấp, phiêu đãng trong không trung.“Các ngươi khiến ta cảm thấy bất ngờ, giật mình không biết phải làm sao.

Ta không biết các ngươi vì sao lại lựa chọn ta, đến tận bây giờ ta vẫn còn chưa hiểu.”

Hắn lắc lắc đầu, như tự thuật lại câu chuyện của chính mình.“Các ngươi khiến ta không biết nên làm cái gì bây giờ, nói thật, ta rất ít khi như vậy.

Các ngươi không quen biết ta, không phải bạn bè không ruột thịt, các ngươi lựa chọn tin tưởng ta khiến ta rất giật mình.

Nhưng ta muốn nói cho các ngươi biết, ta cũng không có biện pháp gì tốt.”

Rất nhiều người phía dưới lộ vẻ thất vọng nhưng bọn họ vẫn giữ im lặng.“Bên ngoài là Minh phỉ, các ngươi còn hiểu hơn ta, bọn họ rốt cuộc hung tàn đến mức nào.

Nếu như trên tay ta có một chiến bộ tương tự, có lẽ ta còn có chút lòng tin.

Nhưng ta không có.

Ta và các ngươi giống nhau, sợ hãi, tuyệt vọng, ta biết rõ, khả năng đột phá vòng vây là không lớn.

Bọn họ chưa bao giờ muốn bắt tù binh, ta sẽ chết, các ngươi cũng sẽ giống như vậy.”

Phía dưới có người bắt đầu run lên, có người vẻ mặt đầy tuyệt vọng, có người khóc tới mất tiếng, từng cặp mắt tràn ngập hi vọng dần ảm đạm đi.“Đúng vậy, bọn họ là Minh phỉ.

Trước mặt bọn họ chúng ta nhỏ yếu tựa như sơn dương, trong mắt bọn họ chúng ta chính là sơn dương, bọn họ đang đợi sau khi màng nước biến mất sẽ có một bữa tiệc no nê.

Chúng ta chết chắc rồi.”

Câu nói sau cùng của Tẩ Mạc tựa như tuyên án tử hình với họ, rất nhiều người không chịu đựng nổi té ngã, lớn tiếng gào khóc.“Chúng ta chết chắc rồi.”

Tả Mạc tựa như tự nói tự nghe lặp lại câu nói vừa rồi nhưng những lời này lại khiến rất nhiều người không nhịn được mà ngẩng đầu, một lần nữa ánh mắt lại tập trung vào thiếu niên đang đứng giữa không trung kia.“Nhưng ta không định buông tay chịu trói, ta không định để bản thân biến thành sơn dương mềm yếu tự đưa cổ đến cho họ giết, cứ thế để bọn họ thoải mái thong dong mà giết ta.

Đúng vậy, bọn họ cường đại cớ nào!

Đúng vậy, bọ họ tàn bạo cỡ nào!

Đúng vậy, chúng ta không có chút cơ hội nào!

Đúng vậy, chúng ta nhất định phải tử vong!

Nhưng vì sao lại thế?”

Câu nói sau cùng ngữ khí của Tả Mạc đột nhiên trở nên sôi sục sắc bén, bỗng hắn trợn trừng mắt, khuôn mặt dữ tợn, gân xanh trên cổ nổi lên, hắn tựa như một con sói bị bức tới đường cùng.“Vì sao lại thế?”

Hắn bỗng nhiên cao giọng, gầm lên nói, giống như sấm sét vang lên giữa thành Thái An.Tất cả mọi người đều bị lời này làm cho ngây ra, bọn họ thôi không khóc, một lần nữa ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ đang nín thở.Ánh mắt Tả Mạc chậm rãi lướt qua mọi người, khuôn mặt dữ tợn, tiếng nói của hắn như từ lồng ngực toát ra, trầm thấp mà lại giống như đang cố gắng dùng hết toàn lực, hơi run run.“Đúng vậy!

Vì sao lại thế?

Đúng vậy!

Ta không có cách nào nhưng vì sao lại thế?

Chúng ta quá yếu ớt, vì sao lại thế?

Ta không muốn ngồi chờ chết!

Ta không muốn bó tay chịu trói!

Ngoại trừ chiến đấu!

Chúng ta còn lựa chọn nào khác sao?”

Tả Mạc nhìn mọi người rồi đột nhiên lớn tiếng quát: “Chúng ta còn có lựa chọn khác sao?”

Ma tộc phía dưới thôi không khóc, bọn họ lau đi nước mắt, từ dưới đất bọn họ đứng lên, nắm chặt ma binh trong tay.

Bọn họ giơ lên trước mặt, tuyệt vọng, sợ hãi từng chút một biến mất, một thứ giống như ánh sáng của lòng kiên định lặng lẽ tràn ngập khuôn mặt họ.Đúng vậy, bọn họ còn có lựa chọn khác sao?Mọi người giật mình phát hiện bản thân không còn lựa chọn nào khác, sợ hãi trong lòng trái lại đã phai nhạt đi rất nhiều.“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác!

Cái gì cũng không có!

Ta không biết các ngươi vì sao lại chọn ta, ta không biết vì sao các ngươi lại tin ta, ta không có biện pháp gì tốt, ta không có kì tích trong tay, ta chỉ có thể mang các ngươi đi làm một việc!”

Trong mắt mọi người ánh sáng càng ngày càng rực rỡ, như có một ngọn lửa ở sâu trong mắt họ đang bập bùng cháy.Hai mắt Tả Mạc tựa như hai ngọn lửa đang thiêu đốt, khuôn mặt dữ tợn của hắn vặn vẹo, hắn như đang nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từng chữ: “Đó chính là đi chiến đấu!”

“Chiến đấu!

Không ngừng chiến đáu!

Nhất định sẽ chết trận!

Trừ cái chết thì sẽ không ngừng chiến đấu!

Chúng ta muốn dùng chiến đấu để nói cho đám hỗn đản kia biết, bọn chúng là Minh phỉ, vậy thì sao!

Bọn họ mạnh hơn chúng ta, vậy thì sao!”

Vẻ mặt hắn đầy điên cuồng, ngữ khí điên cuồng, hắn giống như một ngọn lửa đang hừng hực cháy, quang mang tỏa ra bốn phía.Trong mắt mỗi người trước mặt hắn đều có một ngọn lửa đang điên cuồng thiêu đốt, bọn họ cảm thấy máu huyết cả người đang sôi lên.

Trong sâu thẳm tuyệt vọng, một loại phấn khích trước nay chưa từng có từ nơi sâu nhất trong nội tâm họ đột nhiên dâng trào!“Chúng ta còn có thể chiến đấu!

Chúng ta còn có thể chiến đấu!

Chúng ta con mẹ nó còn có thể chiến đấu!”

Tả Mạc đột nhiên ôm lấy nghịch long trảo, vung lên cao, giọng khàn khàn gào lớn: “Chiến đấu!”

“Chiến đấu!”

Đáp lại lời hắn là một loạt đồng thanh hét lớn tựa như núi lửa phun trào làm run chuyển cả trời đát, từng đôi tay giơ cao, cả một biển cánh tay giơ lên!“Giết chết chúng!”

Tả Mạc gào lên!“Làm thịt chúng!”

Vô số người gào tới khàn cả giọng!Mặt đất đang run run, hải dương cuồn cuộn nổi lên sóng dữ, lực lượng nhỏ bé nhất đang bừng cháy!-----------------------------“Mau mau nhanh, tốc độ nhanh hơn một chút!”

“Một ngàn người một đội, nhanh lên một chút!”

“Nhớ kĩ đội trưởng của các ngươi, các ngươi phải làm theo hắn, hắn công kích hướng nào các ngươi sẽ công kích theo hướng đó!”

“Trong chiến đấu, bất luận vì nguyên nhân gì, tuyệt đối không được lui về phía sau!

Dù cho các ngươi bị thương, dù cho các ngươi sắp chết!

Nếu như ngươi lui về sau, đội trưởng của các ngươi sẽ là người đầu tiên chém đầu các ngươi!”…Toàn bộ thành Thái An bận rộn tới mức trước nay chưa từng có.

Mỗi người đều đang cố gắng học tập, nỗ lực học tập, nghe đội trưởng phân phó tiến hành thao luyện đơn giản nhất.Vệ Doanh có hơn trăm người, tác dụng trong chiến đấu quy mô như này không lớn, Tả Mạc đem bọn họ làm nòng cốt, đảm nhiệm vị trí đội trưởng mỗi đội.Một ngàn người một đội, đây chính là quy mô chưa từng có của một tiểu đội.Nhưng ngay cả như vậy số lượng đội trưởng vẫn còn chưa đủ, Tả Mạc không thể không chọn một số ít ma tộc có kinh nghiệm tới đảm nhiệm vị trí đội trưởng.Nhưng bất luận bận rộn và hỗn loạn thế nào hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh, vừa có thời gian hắn lại dò xét nghịch long trảo sau lưng.Tuy tất cả đều còn rất lộn xộn nhưng sĩ khí mọi người đều tăng mạnh.Vất đi tất cả ý nghĩ cầu may, mọi người không còn chút sợ hãi nào nữa.

Cư dân thành Thái An đa số bởi vì bia ma công mà đến đây, đều có mấy phần thực lực, biết rõ không sống thì chết nên nhiệt huyết trong người trái lại còn được kích phát ra.Nếu đã phải chết, vậy cũng phải kéo theo mấy cái đệm lưng!Trong lòng bọn họ đang có một ngọn lửa bừng cháy.Toàn bộ thành Thái An giống như một hỏa lỏ hừng hực thiêu đốt, ở phía dưới màng nước đen, không ngừng chuẩn bị sức mạnh.Bọn họ cũng đang chờ đợi!Chương 630 : Đêm hôm trước .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnMàn đêm buông xuống.Thành Thái An yên lặng, mọi người đang nghỉ ngơi, chờ đợi cuộc chiến đấu vào ngày mai.

Bây giờ là ngày cuối cùng của màng nước, trước đó Minh phỉ đã công kích hai lần nhưng không thể phá được màng nước.Trong màn đêm tối tăm, quang mang ma văn như nước.Tả Mạc không còn thoải mái như trước, vẻ mặt hắn đã trầm trọng hơn, thỉnh thoảng ánh mắt chớp động giống như có thể nhìn thấy rõ lòng người.“Đang nghĩ cái gì vậy?”

Giọng Hà công chúa từ đằng sau truyền đến.

Nàng đi tới bên cạnh Tả Mạc, sóng vai ngồi xuống.“Không biết.”

Tả Mạc lắc đầu.“Ngươi cũng có lúc không biết sao?”

Hà công chúa hơi ngạc nhiên, nàng cười nói: “Ta vẫn luôn cho rằng, ngươi là kẻ lúc nào cũng có cách, vĩnh viễn đều có thể định liệu trước chứ!”

Nhìn Tả Mạc trầm mặc, do mấy ngày mệt nhọc mà khuôn mặt có chút hóp lại, Hà công chúa hỏi thăm dò: “Chiến đấu ngày mai có nắm chắc không?”

“Không.”

Tả Mạc lắc đầu: “Ta hỏi không ít ngươi mới biết Minh phỉ lợi hại như nào.

Chiến bộ bọn họ ở Bách Man cảnh xếp hạng gần tốp ba mươi, tất cả bọn chúng đều là một đám liều mạng, phong cách chiến đầu tàn nhẫn nhanh nhẹn hung hãn, khát máu.

Quan trọng nhất là bọn chúng có rất nhiều người!”

“Nhiều người?”

Hà công chúa thuận miệng hỏi.“Ừ.”

Ánh mắt Tả Mạc chớp động thản nhiên nói: “Bọn chúng có hai vạn người, thống lĩnh giai trở lên đạt tới một thành rưỡi.

Quan trọng nhất chính là bọn chúng là hai mươi tướng giai.”

Những ngày nay hắn mất không ít khí lực mới có thể tổng hợp được các tin tình báo về Minh phỉ.Hà công chúa hít vào một khí lạnh, sắc mặt nàng hơi trắng ra.

Nàng không phải hoa trong lồng kính không hiểu biết gì, số liệu này làm nàng cảm thấy khiếp sợ.

Thống lĩnh giai trở lên một thành rưỡi, vậy là có ba ngàn thống lĩnh giai, hơn hai mươi tướng giai, chiến bộ như vậy sẽ kinh khủng tới mức nào chứ!Cao thủ thành Thái An nhiều như mây, nếu như một đấu một hai mươi tướng giai kia hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng.

Nhưng nếu ở trong một chiến bộ, hai mươi tướng giai suất lĩnh ba ngàn thống lĩnh giai, năm bè bảy mảng cao thủ thành Thái An tuyệt đối không có nửa phần cơ hội thắng.“Sau mỗi lần chiến đấu, tù binh nếu có thể đánh bại thành viên của bọn chúng liền được gia nhập, giữ được tính mạng.

Đội viên bị đánh bại sẽ bị đào thải, chỉ còn con đường chết.”

Tả Mạc nhìn vào màn đêm tối tăm, bình tĩnh nói: “Bọn chúng dùng phương pháp này để không ngừng mạnh lên.

Thiên phú của Minh Huy hơn người, hắn am hiểu nhất chính là một loại cấm chế, bằng vào cấm chế này hắn chế tạo ra chi đạo phỉ như sói như hổ.”

Càng nghe sắc mặt Hà công chúa càng tái đi, mặc dù nàng đã nghe qua hung danh của Minh phỉ nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới bọn chúng lại lợi hại như vậy!Nàng cố gắng bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ không có biện pháp gì?”

Mặt Tả Mạc vẫn tự nhiên như thường nói: “Chúng ta cũng không phải không có ưu thế.

Cao thủ chúng ta có nhiều hơn so với bọn chúng, tướng giai bọn chúng có nhiều nhưng luận về chiến lực cá nhân thì không thể bằng chúng ta.

Nếu những cao thủ này có thể đồng tâm hiệp lực thì chưa chắc đã không có cơ hội đột phá vòng vây.”

Hà công chúa không nói gì, nàng nghe ra được tình huống so với nàng tưởng tượng càng không ổn.“Thực lực của mọi người không kém nhưng lai lịch phức tạp, nghi kị lẫn nhau khó có thể tin tưởng, nếu như gặp phải nguy hiểm ai dám đưa lưng về phía sau?

Trừ phi soái giai thống lĩnh nếu không nhất định sẽ tan vỡ, thực lực cá nhân ở chiến trường như này không có bao nhiêu tác dụng.”

Giọng Tả Mạc có chút khó chịu: “Còn việc có nhiều người như vậy thực sự nằm ngoài dự đoán của ta.”

“Điều đó nói lên mọi người đều rất tin ngươi.”

Hà công chúa an ủi nói.Tả Mạc cười khổ: “Lúc trước mặc dù ta có khẩn trương nhưng vẫn tự tin có thể đột phá vòng vây.

Nhưng hiện giờ lại không có cách nào khác, chỉ có thể liều mạng thôi.”

“Cũng may chúng ta có nhiều người.”

Hà công chúa gượng cười nói.“Đây mới gọi là đội quân ô hợp, nếu như cho ta thời gian thì đám Minh phỉ kia chẳng đáng để sợ hãi.

Chỉ tiếc là có mỗi ba ngày!”

Tả Mạc cười khổ: “Chỉ có thể tận lực rồi nghe thiên mệnh thôi!”

Hà côgn chúa khẽ thở dài: “Ta thấy ngươi rất bình tĩnh còn tưởng ngươi đã định liệu trước, nguyên lai trong lòng ngươi cũng không có kế hoạch gì!”

“Ngươi cho rằng những lời ta nói hôm trước chỉ là để mê hoặc lòng người thôi sao?”

Tả Mạc lắc đầu: “Ta chỉ nói ra những lời từ tận đáy lòng thôi.

Ta không phải chưa từng gặp qua nguy hiểm tới mức tuyệt vọng nhưng với loại cục diện như này thì là lần đầu tiên gặp phải.

Cơ hồ không nhìn thấy phần thắng!”

Hà công chúa trầm mặc, sự hồi hộp trên mặt ngược lại còn biến mất, cười nói: “Mặc dù ngươi nói rất dọa ngươi nhưng vì sao ta lại không thấy sợ hãi?

Cẩn thận nghĩ lại thì chẳng lẽ bởi ngươi không giống loại người thúc thủ chịu trói sao?”

“Điều đó thì đúng!”

Tả Mạc cười bình thản, trên mặt hiện lên mấy phần sát ý: “Tới tận bây giờ ta vẫn không có thói quen chịu đòn mà không hoàn thủ!”

Hà công chúa nghe vậy thì hé miệng cười, sau đó lại rơi vào trầm mặc.Tả Mạc cũng trầm mặc không nói, dường như đang nghĩ gì đó.----------------------------“Lần này chúng ta chơi quá lớn.”

Minh Vũ Vi nhíu mày nói, trong mắt nàng thoáng hiện chút buồn.

Mặc dù mấy năm gần đây Minh phỉ đều thuận đường xuôi gió nhưng không thể không nói, sau khi cuộc chiến này qua đi, Minh phỉ tuyệt đối sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích.Minh Huy nhìn màng nước màu đen, bộ dáng hào sảng tươi cười trên mặt đã biến mất thay vào đó là khí chất trầm tĩnh, khác hoàn toàn so với khi nói chuyện với Bộ Tuyên, hắn mỉm cười rồi nói: “Thiên thời địa lợi nhân hòa, chúng ta không có lý do gì để thất bại.

Cho dù chỉ vì nghịch long trảo cũng không thể bỏ qua!

Tổn thất lực lượng sẽ có cơ hội để bổ sung nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội trước mắt thì sau này khó mà có được.”

Hắn đứng giữa không trung hứng gió, vẻ mặt tràn ngập tự tin, ngạo nghễ nói: “Chỉ cần có nghịch long trảo, cơ hội ta đột phá soái giai sẽ tăng lên rất nhiều.

Chúng ta có binh hùng tướng mạnh, cao thủ nhiều như mây, chỉ cần ta đột phá soái giai thì thiên hạ này, chúng ta sẽ có đủ tư cách để tranh giành.”

Minh Vũ Vi cảm thấy dã tâm của huynh trướng quá lớn, lúc này không đành lòng ném đá ước mơ của hắn nhưng vẫn cắn răng nói: “Chỉ là sau trận chiến này chúng ta đã đắc tội với quá nhiều thế lực!”

Minh Huy cười ha ha: “Từ bên ngoài nhìn vào thì đúng là như thế nhưng tổn thất như vậy đối với bọn họ mà nói thì chưa chạm đến gân cốt.

Thêm nữa thời cuộc bây giờ rất mẫn cảm, bọn họ tự lo cho mình còn không xong sao rảnh để ý tới chúng ta?

Hơn nữa chỉ cần có nghịch long trảo thì ngay cả những thế lực có soái giai cũng không dám khinh thường chúng ta.”

“Nghịch long trảo chỉ là một thanh ma binh…”

Minh Vũ Vi nhíu mày.“Nó không chỉ là một thanh ma binh.”

Minh Huy lắc đầu, vẻ mặt tràn ngập mong đợi: “Nếu có được nghịch long trảo, ta có thể chống lại soái giai và cũng chưa chắc đã không có vốn để liều mạng.”

“Nhưng hung khí nghịch long trảo này muốn thu phục chỉ sợ phải đạt tới soái giai.”

Minh Vũ Vi nói.“Không sai, tướng giai đi thu phục nghịch long trảo là muốn chết, nhưng ta đã có biện pháp.”

Minh Huy cười thần bí: “Nếu như không nắm chắc ta sao có thể đi gây chiến chứ?

Đây cũng là do người khác còn kiêng kị uy danh của thành Thái An nên không ai dám động thủ, tự dưng lại tiện nghi cho chúng ta.”

Hắn nói tiếp: “Bộ Tuyên cũng là một thiên tài, âm thầm phát động, còn dự đoán được việc ta không thể cự tuyệt được nghịch long trảo và bia ma công.

Chỉ tiếc, hắn không thể đột phá soái giai, nếu không bộ tộc Lục Quỷ Dạ Xoa chỉ sợ đã xuất hiện tình cảnh khác.”

Minh Vũ Vi nghĩ tới những lời nói và việc làm lúc trước của Bộ Tuyên, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng: “Đúng vật, Bộ Tuyên là một trong số nhưng nhân vật ta nhìn trúng từ mấy năm trước.

Nhưng nghe giọng hắn thì có chút kiêng kị Tiếu Ma Qua, chúng ta phải cẩn thận mới được.”

“Trước mặt chiến bộ thì đám cao thủ kia có thể làm ra được sóng gió gì chứ.”

Minh Huy không cho là vậy.Minh Vũ Vi cũng chỉ là thuận miệng nhắc nhở, không đem Tiếu Ma Qua đặt trong lòng.

Nàng đi theo huynh trưởng đã mấy năm, nhìn thấy vô số thiên tài ngã xuống dưới ma binh của chiến bộ.Đây là thời đại của chiến bộ!Có lẽ bản thân thật sự quá lo lắng rồi.Nàng nhìn huynh trưởng đầy tự tin trước mặt, cảm thấy bản thân có chút lo lắng vô cớ.Huynh trưởng khổ tâm phát triển, xây dựng nên đoàn đạo phỉ vô địch, đánh đâu thắng đó chưa từng thất bại.Mặc dù thành Thái An có rất nhiều cao thủ nhưng lại không có chiến bộ.

Đối phó với những kẻ gọi là cao thủ thì Minh phỉ có rất nhiều kinh nghiệm, mặc dù lần này có rất nhiều cao thủ nhưng cũng chẳng khác mấy.

Điều duy nhất khiến nàng lo lắng chính là khả năng thương vong sẽ rất lớn.-----------------------------Không phải tất cả mọi người ở thành Thái An đều chạy tới bên Tả Mạc.

Ở một góc khuất, nơi này đang tụ tập một nhóm người, bọn họ chính là Công Tử Hộ Hoa Minh.

Bọn họ mang theo hộ vệ của mình tập trung lại một chỗ.“Minh Thiên Thủy Mạc sắp hết rồi.”

Kẻ nói chính là một gã công tử, sắc mặt hắn tái nhợt đi.Những người khác vô cùng hoảng sợ.“Không thể nào!”

“Thiệt hay giả?

Nghe thấy ở đâu vậy?”

Mọi người ồn ào hỏi.“Nghe từ phía đối diện.”

Vương Khôn tiếp lời, sắc mặt hắn ngưng trọng: “Ngày mai khó qua rồi.”

Bỗng hắn mở miệng nói: “Trợ giúp trong nhà của mọi người đã đến đâu rồi?”

“Rất nhanh thôi!”

“Còn lâu!”

“Phải bảy tám ngày nữa mới đến!”

Đúng lúc này, một gã công tử giơ tay reo lên: “Ba ngày trước thúc thúc ta có truyền tin tới, nói là ngày mai có thể đến.”

Tinh thần Vương Khôn trở nên phấn chấn: “Hắn mang theo bao nhiêu ngươi?”

“Có mang theo một chiến bộ, còn bao người thì ta không biết.”

Tên công tử này thành thật nói.

Hắn họ Ô, gia cảnh khá thâm hậu.Vương Khôn không khỏi lộ vẻ mừng rỡ: “Thật tốt quá!

Chiến bộ Ô gia tinh nhuệ kiêu hãn, chúng ta được cứu rồi!”

Sau đó lại có mấy tên công tử báo người trong nhà phái tới trợ giúp cách không xa thành Thái An, hơn nữa đa số đều mang theo chiến bộ.Bảo các Thái An rất hấp dẫn các gia tộc, thậm chí bọn họ còn không tiếc mà phái chiến bộ tới đây, qua đó có thể thấy được quyết tâm của họ.“Nhưng ngày mai phải làm sao giờ?”

Bỗng có người hỏi, mọi người nhất thời lặng ngắt như tờ, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Vương Khôn.Vương Khôn cười nói: “Các vị đã quên phía đối diện rồi sao?

Bọn họ nhiều người chính là mục tiêu lớn, Minh phỉ khẳng định sẽ chú ý tới bọn họ đầu tiên.

Bọn họ càng đánh nhau kịch liệt thì chúng ta càng có nhiều thời gian.”

Sau đó hắn nghiêm nghị nói: “Mọi người phải trốn cho kĩ, ngàn vạn lần đừng đi ra.

Nếu như bị Minh phỉ phát hiện thì tất cả đều xong đời rồi!”

Mọi người đồng loạt gật đầu.Vương Khôn không quên cổ vũ sĩ khí: “Qua mấy ngày, chiến bộ của chúng ta sẽ tới, đó là lúc chúng lưỡng bại câu thương, chúng ta chính là những người có lợi nhất!”

Sĩ khí mọi người nhất thời tăng mạnh, mỗi người đều vô cùng kích động, thảo luận làm sao để tiêu diệt Minh phỉ và Tiếu Ma Qua, từ đó có thể nhận được sự ưu ái của ba vị công chúa.Không ai chú ý tới ở một góc tối, có hai người đang thấp giọng bàn luận.“Bây giờ phải làm sao?”

Nam Môn Tuyết trầm giọng hỏi: “Mặc dù bia ma công đã bị Lâm Khiêm hủy mất nhưng nghịch long trảo cũng không phải là vật phàm, ta không tin Vũ Soái không động tâm.”

Đối phương mỉm cười: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Chương 631 : Xông lên .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhi ánh bình minh lấp ló phía chân trời, thành Thái An yên tĩnh tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.Sự yên tĩnh nhanh chóng bị làn sóng âm thanh ầm ĩ phá vỡ, các đội trưởng rướn cổ gào lớn, tiếng bước chân dồn dập tràn ngập thành Thái An.

Vẻ mặt mọi người cũng nhanh chóng thay đổi, từ trầm mặc trở nên phấn khích, sợ hãi, có người hơi run nhưng mọi người đều cắn chặt răng, dựa theo những gì đã diễn luyện trước đó, tiến vào trận địa.Các đội trưởng đi lại như con thoi, không ngừng cổ vũ các đội viên của mình.Mặc dù không được huấn luyện về chiến trận nhưng vài chục vạn người tạo nên một trận địa khổng lồ vẫn khiến những vị chiến tướng tham ra cảm thấy kích động!Ngay cả Tả Mạc cũng chưa từng chỉ huy nhiều người như vậy.

Vài chục vạn ngươi được phân chia thành từng trận địa, co cụm ở một góc thành Thái An.Bất luận là Tả Mạc hay Miêu Quân đều biết rõ bọn họ tuy có nhiều người nhưng căn bản không thể chịu nổi những đợt xung kích của đối phương.

Toàn bộ bố trí của họ đều cố gắng để đám gà mờ chưa từng trải qua chiến trận này có thể chống được đợt tấn công đầu tiên của đối phương.Nếu như có thể chống được đợt tấn công đầu tiên của đối phương mà không vỡ trận thì những con gà này sẽ có thể dần quen được với bầu không khí của chiến trường, ưu thế về mặt nhân số của bọn họ mới có thể phát huy được.Nhưng trên mặt đám gia hỏa kia lại hiện rõ sự kinh sợ, Tả Mạc không khỏi cười khổ, trong lòng đầy lo lắng.Mang theo đám gà mờ này đi quyết chiến sinh tử với đám Minh phỉ như hổ như lang, Tả Mạc nhận thấy đây chính là lần buôn bán lỗ vốn nhất trong cuộc đời mình.Trong lòng Tả Mạc không có hối hận.Dù sao cũng phải chiến, đã như vậy không bằng cứ vui chơi đi!Phóng mắt nhìn, từng trận địa dày đặc chi chít, mỗi lần Tả Mạc nhìn cảnh tượng khiến da đầu người ta tệ dại này thì trong xương cốt hắn lại xuất hiện một luồng nhiệt lưu làm người ta phấn khích.Cơ hội chỉ huy chiến đấu quy mô như này không phải lúc nào cũng có.Bằng mắt thường cũng có thể thấy được màng nước mỏng dần đi, tiếng ầm ĩ cũng theo đó không ngừng nhỏ đi.

Trong nháy mắt khi màng nước biến mất, toàn bộ thành Thái An lặng ngắt như tờ.Màng nước biến mất, trong ánh nắng ban mai, hơi nước tràn ngập.Minh phỉ dữ tợn đằng đằng sát khí xuất hiện trong tầm mắt mọi người, một chút rối loạn nổi lên, sự sợ hãi hiện rõ trên mặt mỗi người.Thành Thái An hiện ra trước mặt đám Minh phỉ, Minh phỉ vô cùng ngạc nhiên.Đằng sau bức tường thành đổ nát, từng chiến trận to nhỏ liên miên không dứt, giống như những miếng vá chi chít chiếm hơn non nửa thành Thái An.“Ồ, bọn họ tính chống cự sao!”

Minh Huy cười đầy tà ác: “Nhưng chỉ bằng một đám ô hợp thế này mà muốn chống lại ta sao, thực là…”

Hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt như không biết nên nói gì nữa khiến chư tướng xung quanh cười ầm lên.“Cũng tốt, tạo chút hứng thú cho chúng ta.

Nếu không thì thật quá nhàm chán.”

Một gã chiến tướng tùy tiện nói: “Nghe nói trong đó có không ít đại nhân vật lợi hại!”

Hắn cố gắng nhấn mạnh ba chữ “đại nhân vật”, trên mặt rất nhiều người lộ rõ vẻ nóng lòng muốn thử.Những đại nhân vật kia ngày thường đều tỏ vẻ cao cao tại thượng, giờ đây bị bọn họ giày xéo dưới gót giầy, cảm giác phấn khích trước nay chưa từng có sinh ra trong người, vẻ mặt bọn họ không kìm được trở nên dữ tợn.“Nghe nói ba vị công chúa ai cũng đều là mỹ nhân!”

Một chiến tướng khác liếm liếm môi, bình thản nói: “Lão đại, không bằng ban cho chúng ta đi!”

Minh Huy cười ha ha rồi đột nhiên ngừng lại, trầm giọng nói: “Được!

Ba vị công chúa sẽ ban cho ba vị công lao cao nhất.

Ai có thể bắt được mỹ nhân về, vậy phải nhìn vào bản lĩnh của các vị rồi!”

Minh Vũ Vi hơi nhíu mày nhưng không nói gì.Ánh mắt những chư tướng khác không khỏi lộ hung quang, vẻ mặt thể hiện rõ sự tham lam đầy khát vọng.“Lão đại!

Ta xung phong!”

Một gã nam tử mặt mày dữ tợn nhảy ra.Tên hắn là Bạo Hùng, thực lực cá nhân rất mạnh, là một trong những chiến tướng đạt tới tướng giai của Minh phỉ.

Nếu không phải phương pháp chỉ huy của hắn có chút khiếm khuyết thì hắn rất có khả năng trở thành hoàng kim chiến tướng.

Mặc dù hắn không thể trở thành hoàng kim chiến tướng nhưng hắn ỷ vào thực lực cá nhân mạnh mẽ, dũng mãnh hiếu sát, rất thích xung phong.

Thủ hạ của hắn đều là một đám hiếu chiếu, dũng mãnh tàn bạo, là một trong những mũi nhọn tiên phong lợi hại nhất của Minh phỉ.Minh Huy gật đầu: “Được!

Cho ngươi xung phong dò xét nội tình đối phương!

Ngoài ra, Thiết Lang và Đại Hổ bọc ở hai cánh, yểm hộ cho Bạo Hùng.”

Bạo Hùng bình thản tuân mệnh, trong mắt lấp lánh hung quang, vô cùng phấn khích.

Hai gã chiến tướng kia cũng vô cùng hưng phấn đứng ra.Trong giây lát, ba chiến bộ đã chuẩn bị xong.Mỗi đội ngũ có một ngàn người, nhìn xuống ma tộc dày đặc chi chít phía dưới, chiến ý bốc lên mãnh liệt.Bạo Hùng giơ đại phủ trong tay lên, hét lớn: “Giết!”

Không nói hai lời liền suất lĩnh đội ngũ đánh xuống phía dưới!Hai đội ngũ khác cũng không cam lòng lạc hậu, vẽ nên hai đường vòng cung hướng hai bên trận địa khổng lồ phía dưới đánh tới.------------------------------Thế tới của Minh phỉ như sấm chớp, tiếng rít gào chói tai giống như quỷ âm tác hồn, cơ hồ muốn xuyên thủng màng nhĩ người ta.Bầu trời đột nhiên sôi trào.Chiến bộ Bạo Hùng không ngừng gia tốc, giống như mây đen xà xuống rất nhanh.Ô ô ô!Tiếng rít chói tai khiến người ta cảm thấy run lên, tràn ngập khắp nơi!Không thể khống chế nỗi sợ hãi, chiến trận dưới đất trở nên rối loạn, đa số bọn họ chưa từng trải qua xung kích nào kinh khủng như thế.“Không được hoảng sợ!

Không được hoảng sợ!”

“Ai làm loạn, giết không cần luận tội!”…Mỗi vị đội trưởng đều rướn cổ gào lớn, cố gắng khống chế thế cục nhưng vẫn có người không thể khống chế được tâm tình, xoay người bỏ trốn!Phốc phốc phốc!Một giọt nước mưa thoát ra từ ngực bọn họ, cách đó không xa Tất Điêu Vũ mặt lạnh như băng, không thèm nhìn tới.Nhưng hễ quay đầu bỏ trốn thì không ai có thể sống sót.Những người khác lập tức từ bỏ ý định chạy trốn.Đúng lúc này, đội trưởng của các chiến đội cao giọng quát: “Chuẩn bị!

Chuẩn bị!”

Bọn họ như từ trong mộng tỉnh lại, nhìn xung quanh từng điểm quang manh sáng lên, vô thức làm theo.

Quang mang của chiến trận từng chút một sáng lên.----------------------------Bạo Hùng hưởng thụ khoái cảm của việc xung phong, hắn đang rơi vào trạng thái phấn khích cực độ, hai mắt đỏ rực, ma công khắp người đang không ngừng tụ tập.Hắn nhìn thấy phía dưới bắt đầu hỗn loạn, trong mắt hắn hiện lên vẻ trào phúng khi nhìn thấy những kẻ đang quay đầu bỏ trốn, thực là một đám ô hợp!Khi hắn không ngừng tới gần, nhìn thấy rõ những khuôn mặt đang kinh hãi ở phía dưới, hai chân bọn họ run lên, khoái cảm khiến người ta hưng phấn tới tột đỉnh giống như điện lưu tràn ngập khắp người hắn!Đúng là một đám sơn dương non nớt!Hắn giơ đại phủ trong tay lên, đại phủ ngăm đen hiện lên những tia sáng lạnh lẽo, hắc vụ bao trùm lấy thân phủ, sát ý tràn ngập!Cùng lúc đó, chiến ma đằng sau hắn nhanh chóng cầm chắc ma binh trong tay.Các loại quang mang từ trong chiến trận bay ra, tựa như bầy cá ngửi thấy mùi tanh, tụ tập xung quanh đại phủ.Đại phủ màu đen kéo theo một chiếc đuôi ánh sáng ngũ sắc thật dài, ở trong không trung vô cùng bắt mắt!Khoàng cách giữa song phương nhanh chóng ngắn lại!Mắt thấy thời cơ đã đến, đại phủ trong tay Bạo Hùng bỗng chém xuống, miệng quát lớn: “Giết!”

“Giết!”

Chiến ma phía sau gầm lên, đồng thời khua khua ma binh trong tay!Quang mang đại thịnh!Vô số quang mang tập trung thành một phủ mang ngũ sắc rộng tới trăm trượng, từ trên trời giáng xuống, bổ về chiến bộ phía dưới!Trong nháy mắt phủ mang thành hình, sát ý khiến người ta dựng cả lông tóc như gió bão bùng lên ầm ầm quét xuống phía dưới!Nhìn những khuôn mặt trắng bệch phía dưới, trong lòng Bạo Hùng vui sướng không nói nên lời.Khi mà hắn đang tưởng tượng ra cảnh tượng đám người phía dưới bị một phủ này phá hủy, bỗng vô số tiếng quát cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.“Giết!”

“Phóng!”

“Ra tay!”

Nụ cười tà ác vẫn còn đọng trên mặt Bạo Hùng, trong nháy toàn bộ tầm mắt của hắn đều bị bao phủ bởi các loại quang mang!Không có một góc chết nào!Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, hắn như rơi vào hầm băng, máu huyết trong người đang sôi trào bỗng trở nên lạnh lẽo!Trước mắt một mảnh trắng xóa, mắt hắn không nhìn thấy gì nữa, trong lòng vô cùng kinh hãi, sao có thể…“Tránh ra…”

Hắn còn chưa kịp hô lên thì đã bị quang hải như sóng dữ nuốt chửng!Hắn không kịp phát ra bất cứ tiếng kêu thảm thiết nào thì đã mất đi ý thức.---------------------------Ba mươi hai chiến trận đồng thời phát động công kích, ba vạn đạo công kích tập trung ở cùng một chỗ tựa như ánh sáng mặt trời vô cùng chói mắt, cả một mảng trởi trắng xóa!Chiến bộ Bạo Hùng giống như cành khô giãy dụa trong sóng dữ, trong nháy mắt liền bị sóng dữ nuốt chửng không còn chút tăm hơi.Một kích toàn lực của chiến bộ Bạo Hùng tạo nên một chiếc phủ lớn vượt qua cơn sóng dữ, chém vào chiến bộ trên mặt đất!Ầm!Một tiếng nổ lớn, vô số đá vụn văng ra, sóng khí kinh người giống như cơn lốc quét ngang một lượt.Trong đội hình chiến trận dày đặc chi chít bỗng xuất hiện một cái hố rất to, như có một khối vừa bị xóa bỏ!Một kích này của Bạo Hùng lan tới năm chiến trận, có hai chiến trận trực tiếp bị xóa sổ!Tổn thất hơn ba ngàn người!Đồng thời vào lúc đó, hai bên cũng phát động, công kích tương tự một lần nữa hiện ra.Hai tiếng nổ ầm ầm vang lên!Mặt đất đồng thời xuất hiện hai cái hố lớn, công kích của hai chiến bộ này không mạnh bằng Bạo Hùng nên thương tổn ở dưới mặt đất không bằng chiến bộ Bạo Hùng tạo ra, nhưng ngay cả như vậy thì thương vong ở hai nơi này cũng đạt tới bốn ngàn người!Tiếng kêu khóc thảm thiết không dứt bên tai.Những ma tộc kia chưa từng gặp qua cảnh tượng thảm liệt như thế, nhất là những chiến trận xung quanh vùng bị công kích, nhất thời loạn hết cả lên!Tiếng thét chói tai như ôn dịch lan tràn khắp nơi, bất luận đội trưởng gào lên thế nào cũng không giải quyết được, đội ngũ bắt đầu có hiện tượng tan rã.Mặt Tả Mạc không chút biểu cảm, trong mắt lóe lên một tia quang mang sắc bén, phất phất tay với kẻ đứng cạnh.Loại tình huống này nằm trong dự tính của hắn.“Kẻ nhiễu loạn quân tâm, giết!”

“Kẻ nhiễu loạn quân tâm, giết!”

Tiếng hô chỉnh tề vang vọng khắp thành Thái An.Trong nháy mắt, trong chiến trận bùng lên vô số huyết trụ, mấy trăm ma tộc mất đi khống chế trong nháy mắt bị giết chết tại chỗ!Thủ đoạn mạnh mẽ máu tanh như thế lập tức chế ngự được mọi người!Thành Thái An lặng ngắt như tờ, không gian tĩnh lặng tới mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.Sắc mặt mọi người trắng bệch nhưng không một ai dám động, bọn họ đều im lặng.Mấy người Hà công chúa mặt trắng bệch ra, tay chân lạnh đi, không ai ngờ tới, Tiếu Ma Qua ngày thường vẫn cười nói hi hi lại có thể tàn nhẫn quả quyết đến thế!Chương 632 : Sơ hở .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc chậm rãi bay lên khỏi mặt đầy, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lợi hại như kiếm tạo nên áp lực khiến người ta hít thở không thông.Sắc mặt mọi người trắng bệch, vô thức ngẩng đầu nhìn Tả Mạc, ánh mắt đầy sợ hãi mờ mịt.“Ai lui về sau, giết!

Ai kháng lệnh, giết!

Ai nhiễu loạn nhân tâm, giết!”

Ba chữ giết giống như một dòng nước lạnh chảy khắp thành Thái An.

Ánh mắt mọi người đầy sợ hãi nhìn thân ảnh hơi gầy đang đứng trên bầu trời kia.“Nắm chặt ma binh trong tay, chiến đấu tiếp theo còn khốc liệt hơn thế, càng kịch liệt sẽ càng có nhiều người chết.”

Giọng Tả Mạc đầy lãnh đạm, hắn không an ủi mọi người mà đối xử như với thuộc hạ của mình, chỉ nhắc nhở rằng chiến đấu chỉ mới bắt đầu, sau đó sẽ càng thêm kịch liệt.

Nhưng không biết vì sao, lời hắn nói tựa như mang theo một sức mạnh nào đó làm lòng người đang xao động, vẻ sợ hãi trên mặt giảm đi không ít.Trong mắt họ, Tiếu Ma Qua bình tĩnh thong dong không có chút kinh hoảng thất thố, không chút sợ hãi.

Tâm thần mọi người vừa bị làm cho khiếp sợ liền tìm được chỗ dựa, dần bình tĩnh lại.“Vừa rồi chúng ta đã giết chết ba ngàn Minh phỉ.”

Mọi người lại loạn lên, rất nhiều người cảm thấy sửng sốt, một số gia hỏa gan lớn lại cảm thấy vô cùng hưng phấn!

Ba ngàn!

Minh phỉ tổng cộng có hai vạn người, tổn thất ba ngàn người đối với Minh phỉ có thể coi như là động tới gân cốt rồi.“Bọn họ sẽ sợ hãi, sẽ khủng hoảng, sẽ phẫn nộ, công kích tiếp theo sẽ càng thêm mãnh liệt.”

Giọng Tả Mạc vừa bình thản vừa lạnh lùng.Càng ngày càng nhiều người hiểu ra, ánh mắt bọn họ từng chút một sáng lên, sự sợ hãi được thay bằng hưng phấn, vẻ mặt đầy kích động.

Đột nhiên bọn họ phát hiện ra, Minh phỉ cũng là con người bằng xương bằng thịt!Bỗng bọn họ cảm thấy thắng lợi cũng không phải là thứ gì đó quá xa xỉ.Vài lần như thế nữa chẳng phải Minh phỉ sẽ xong đời sao?Một lần nữa mọi người lại nhìn thấy được hi vọng, vẻ mặt đầy kích động.“Kiên trì chiến đấu, chúng ta sẽ thắng!”

Tả Mạc không dõng dạc, không bi tráng kêu gào, giọng hắn đầy bình tĩnh nhưng tràn ngập lòng tin vang vọng khắp thành Thái An.Một lần nữa mọi người yên lặng lại, không tự chủ mà nắm chặt ma binh trong tay, ánh mắt mỗi người đều trở nên sáng ngời, tràn ngập hi vọng.-----------------------------Ánh mắt Minh Huy đầy âm trầm.Lời nói của Tả Mạc hắn nghe thấy hết và hắn cũng không định tiếp tục phát động công kích.

Trên mặt những Minh phỉ khác lộ ra vẻ hồi hộp, vừa đối mặt mà ba ngàn người không ai có thể trốn thoát, chuyện như vậy là lần đầu tiên bọn họ gặp phải.Vừa rồi công kích phô thiên cái địa như dời nút lấp biển, ngay cả mặt trời cũng buồn bã thất sắc.

Sơn dương trong mắt Minh phỉ đột nhiên lộ ra nanh vuốt, nhất thời chấn nhiếp bọn họ.“Người này chắc hẳn là Tiếu Ma Qua, quả nhiên là kẻ có dũng có mưu.”

Ánh mắt Minh Huy nhìn vào nghịch long trảo trên lưng Tả Mạc, con ngươi không khỏi co rút lại.Trên mặt Minh Vũ Vi cũng lộ ra vẻ khiếp sợ nhưng nàng để ý tới không phải nghịch long trảo trên lưng Tả Mạc mà là những lời hắn nói.

Nghe những lời nói vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh của Tả Mạc, tận mắt nhìn thấy đám người kia từ trong kinh hoảng dần bình tĩnh lại, ý chí chiến đấu tựa hồ so với trước còn mạnh hơn mấy phần.Cảnh tượng dễ dàng phá vỡ cũng không xuất hiện như trong dự đoán.Đúng là một nhân vật lợi hại!“Chiến trận bọn họ bố trí có rất nhiều chỗ độc đáo.”

Minh Vũ Vi đầy ngưng trọng nói.

Nàng là chiến tướng xuất sắc nhất của Minh phỉ, phán đoán của nàng xưa nay luôn được Minh Huy coi trọng.Lúc này mọi người mới chú ý tới, chiến trận phía dưới tựa như những khối chắp vá.Bọn họ đều là hạng người thân kinh bách chiến, lúc trước nhất thời không nhìn kĩ, bây giờ được Minh Vũ Vi nhắc nhở nên xem lại lập tức phát hiện ra được chỗ huyền diệu trong đó.“Tiếu Ma Qua quả nhiên rất xảo trá!”

Trong tiếng tán thưởng thỉnh thoảng còn kèm theo những tiếng hít thở dồn dập.Minh phỉ đứng từ trên cao nhìn xuống, bố trí phía dưới bọn họ nhìn rất rõ.

Lúc này họ mới chú ý tới, Tiếu Ma Qua đã tốn rất nhiều tâm trí vào việc bố trí chiến trận.Chiến trận chi chít dày đặc tựa như một con nhím.

Bất luận bọn họ tấn công từ góc độ nào đều sẽ phải đối mặt với ít nhất hai mươi chiến trận công kích đánh trả.Do đối phương không phải là chiến bộ nên không có chiến tướng tổng hợp chiến lực, nhưng hai vạn người trở lên đồng thời công kích cũng đủ để cho bất kì gã chiến tướng nào cũng cảm thấy đau đầu.Chiến thuật biển người!Trong đầu mọi người đều hiện lên bốn chữ này, chúng tướng hai mặt nhìn nhau không biết phải làm như nào cho đúng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải tình huống như này, nhưng kinh nghiệm từ quá khứ nói cho họ biết, người có nhiều đến mấy khi đối diện với chiến bộ tinh nhuệ cũng đều giống như sơn dương đợi làm thịt.

Chỉ cần bọn họ cố gắng giảm bớt tổn thương, tấn công trực diện vào mặt đối phương thì đám ô hợp này lập tức sẽ sụp đổ, sau đó rất nhanh cục diện sẽ bị phá.Thế nhưng cảnh tượng trước mặt so với bất cứ kinh nghiệm nào trước đây của họ đều không giống nhau.Bọn họ đã mất ba ngàn người nhưng đối phương cũng mất bảy tám ngàn người, theo lý thuyết thì đối phương hẳn phải sớm sụp đổ trước mới đúng!Nhưng đối phương không sụp đổ, thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán của Tiếu Ma Qua không những chấn nhiếp được dân chúng thành Thái An mà còn khiến Minh phỉ cảm thấy khiếp sợ.

Càng khiến họ không ngờ tới chính là dân chúng thành Thái An lại vì mấy câu nói bâng quơ của Tiếu Ma Qua mà vực lại tinh thần.Từ khi nào những người thường này lại có tố chất tâm lý bình tĩnh đáng sợ như vậy chứ?Tuy Minh phỉ chém giết thành thần nhưng cũng không thể lý giải nổi cảnh tượng trước mắt!Sau đó được Minh Vũ Vi chỉ ra huyền diệu trong cách bố trí của đối phương khiến mọi người càng thêm dè chừng và sợ hãi Tiếu Ma Qua thâm sâu khó lường kia.“Có cách gì không?”

Minh Huy trầm giọng hỏi.

Hắn biết muội muội của mình rất thông minh, bình thường ở phương diện chiến trận cũng rất được nể trọng.Minh Vũ Vi nhìn chằm chằm vào chiến trận khổng lồ phía dưới, không nói gì.Tất cả mọi người đều biết rõ nàng đang suy nghĩ cách phá giải, sợ làm kinh động đến nàng nên không ai dám to tiếng.Một lúc lâu sau, hai mắt nàng sáng rực lên, miệng nói: “Quần chiến trận này quả nhiên có chỗ độc đáo, nhưng cũng không phải là không thể phá được!”

Tinh thần mọi người đều rung lên, vểnh tai nghe.“Nhân số bọn họ tuy nhiều nhưng không phải là chiến bộ chính thức, không có phối hợp nên không thể chiến đấu lâu dài được.

Chúng ta chỉ cần dùng tiểu cổ chiến bộ, không ngừng ở phía ngoài tuần tra, hư hư thực thực, tiêu hao sức mạnh của họ, thời gian dài bọn họ sẽ không kiên trì nổi.

Đến lúc đối phương đã nhũn ra thì chúng ta sẽ cắm thẳng vào hạch tâm của họ.

Chỉ cần bắt được Tiếu Ma Qua thì bọn họ sẽ tự động sụp đổ!”

“Có đạo lý!”

“Không tồi không tồi!

Chúng ta dùng liền đi, bọn họ đánh cũng không được, không đánh cũng không được, khẳng định là sẽ tức tới thổ huyết!”

“Biện pháp hay!”

Chúng tướng đồng loạt tán thưởng, Minh Huy cũng tỏ vẻ vui mừng.

Kế hoạch này của Minh Vũ Vi chỉ thẳng vào yếu điểm của đối phương, chiến thuật biển người tuy uy lực rất cường đại nhưng đối phương đều là những người dân bình thường nên nhược điểm kia là không cách nào thay đổi được.“Được!

Cứ làm thế đi!”

Minh Huy ra lệnh.Chúng tướng nóng lòng muốn thử.----------------------------Nhìn đối phương giống như cá chạch, vừa đụng là chạy, ven theo phía ngoài của quần trận không ngừng quấy rầy tới lui tuần tra, còn công kích từ trong chiến trận bay ra không ngừng thất bại, sắc mặt nhiều người đã trở nên cực kém.“Minh phỉ quả nhiên không phải hạng người tầm thường!”

Sắc mặt Tín công chúa rất kém.Trên mặt Hà công chúa cũng hiện lên chút ưu phiền: “Bọn họ đang tiêu hao sức mạnh của chúng ta.”

Không riêng gì các nàng, cơ hồ tất cả mọi người đều có thể nhận ra được ý đồ của Minh phỉ.

Thế nhưng nhìn ra thì cũng vô dụng, không ai có biện pháp gì tốt cả.

Minh phỉ nhìn ra được nhược điểm của bọn họ, ý đồ công kích không chút che giấu.Ánh mắt mọi người vô thức lại nhìn về phía Tả Mạc cách đó không xa.Khi nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của Tiếu Ma Qua, tâm tình bọn họ không biết vì sao lại bình tĩnh hơn rất nhiều.Hắn nhất định có biện pháp!Không hẹn mà gặp, trong lòng rất nhiều người đồng thời có ý nghĩ này.-----------------------------“Cứ tiếp tục thế này là không ổn!”

Chu Khả đứng cạnh Tả Mạc nhịn không được nói.

Trên mặt mọi người không khỏi hiện lên vẻ phiền muộn, nếu cứ thế này, chiến trận bên ngoài sẽ không thể kiên trì được, rất có khả năng sụp đổ.Một khi bắt đầu sụp đổ thì sẽ rất nhanh dẫn tới toàn quân sụp đổ.Nếu là chiến bộ đã trải qua huấn luyện, lúc này hoàn toàn có thể thay phiên nhưng trước mặt chỉ là một đám gà mờ được huấn luyện có hai ngày, dưới tình huống khẩn trương thế này mà thay phiên lập tức sẽ tạo nên một trận hỗn loạn.Nhưng lúc này nếu không thay phiên thì sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian.Tả Mạc gật đầu, không nói gì, hắn xoay người ra lệnh cho Miêu Quân.Rất nhanh, chiến trận bên ngoài chậm rãi lui về sau, còn chiến trận bên trong thì chậm rãi tiến về phía trước.Với những chiến bộ đã trải qua huấn luyện thì việc đổi trận cũng không phải chuyện đơn giản gì, còn đối với những người dân bình thường chỉ huấn luyện hai ngày thì điều đó không hiện thực cho lắm.Sự hỗn loạn lặng lẽ lan ra.Minh phỉ nhạy cảm nắm bắt được cơ hội, bọn họ gào thét lao xuống, tiếng rít gào vang vọng không trung, sát ý phô thiên cái địa ầm ầm đánh tới!Chiến trận bên ngoài nhất thời càng thêm hoảng loạn.Hoảng loạn lan tràn, vốn quần chiến trận đã không vững chắc giờ càng thêm hỗn loạn.Đúng vào lúc này, mắt vị chiến tướng Minh phỉ sáng ngời, tim đập như trống trận!

Hắn để ý thấy, không biết từ khi nào, một lộ tuyến công kích như ẩn như hiện hiện ra trước mắt hắn.Mục tiêu của lộ tuyến công kích kia chính là Tiếu Ma Qua!

Trong đám người xung quanh Tiếu Ma Qua có cả mấy vị công chúa!Hắn hưng phấn đến mức nín thở, ông trời đã rủ lòng thương ban tặng cho hắn một cơ hội tuyệt vời!Chỉ cần bắt được đám người này thì chiến đấu sẽ kết thúc!Một khối thịt mỡ béo ngậy đang được đặt trước mặt hắn, nếu có thể ăn được thì công lao của hắn tuyệt đối xếp hàng đầu trong trận chiến này!Ánh mắt hắn rực lửa!Không nói hai lời, hắn hạ lệnh: “Hướng kia xông tới!”

Không hổ là chiến bộ tinh nhuệ, nghe vậy không chút do dự liền tấn công vào chỗ chiến tướng đã chỉ!Khi Minh phỉ xông tới nhất thời làm những người dân kia không dám tấn công, sợ ném chuột vỡ bình.

Mà dân chúng sao có thể là đối thủ của đám Minh phỉ như sói như hổ này chứ?Huyết nhục tung tóe, tiếng kêu rên vang lên!Chiến bộ này của Minh phỉ tựa như một thanh đao sắc bén nóng hổi, xoẹt qua một lượt nhất thời tiến thẳng về chỗ Tiếu Ma Qua!Trên bầu trời hai mắt Minh Huy bỗng rực sáng, trên mặt hiện lên vẻ phấn khích, chỉ vào sơ hở càng ngày càng lớn kia, quát lên: “Toàn quân tấn công!”

Minh phỉ đã sớm không thể kiềm chế được nữa, ầm ầm tuân mệnh!Sát ý tràn ngập!Chương 633 : Trung trận .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Bảo vệ đại nhân!”

Thúc Long gào lên, trong vô số tiếng hét kinh hãi tựa như tiếng sấm vang vọng khắp trời.

Những người khác ở bên cạnh Tả Mạc như từ trong mộng tỉnh lại, bọn họ hoảng sợ phát hiện ra nguy hiểm đang ở rất gần mình, rất nhanh, Minh Phỉ đã vọt tới trước mặt!Những khuôn mặt dữ tợn của đám Minh Phỉ hiện rõ trong mắt mọi người, bọn họ thậm chí có thể nhìn thấy từng chiếc ria mép trên mặt chúng đang rung lên!Bộ dạng thì giống như dã thú thèm máu!Chu Khả đầu ong ong, sắc mặt đại biến nhưng ngay sau đó lão đã có phản ứng, râu tóc phần phật, rướn cổ họng, giọng khàn khàn hô lớn: “Bảo vệ công chúa!”

Hộ vệ từ các hướng khác nhau nhanh chóng chạy tới, lúc này quần chiến trận đã loạn hết cả lên, sự sụp đổ là không thể ngăn được, mọi người quay đầu bỏ chạy như điên.Những người dân này đều là do Tả Mạc ghép vào cùng một chỗ, bây giờ quân tiên phong của đối phương sắp đánh tới Tả Mạc, bản chất yếu đuối của bọn họ lập tức hiện rõ!Tuyệt vọng, sợ hãi, điên cuồng lan tràn khắp nơi!Quần chiến trận to như vậy trong nháy mắt liền sụp đổ.Đám hộ vệ của các công chúa không chút do dự bỏ lại những người khác, mắt họ đỏ kệch, vội vàng chạy về chỗ các vị công chúa!

Vệ Doanh, Thiên Diệu vệ cũng ngược dòng người cố gắng bay tới chỗ Tả Mạc!Sự kinh sợ tràn ngập trên khuôn mặt Hà công chúa, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy.

Khắp nơi là những người đang hoảng loạn kinh hãi, nụ cười tà ác của Minh phỉ hiện rõ trong mắt, trong tai là những tiếng sát phạt, tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết!Nàng không hiểu tại sao lại như vậy?Bỗng trước mắt hiện lên một bóng người hơi gầy, tâm lý đang hoảng sợ vô thức bình tĩnh lại.Hai mắt nàng dần lấy lại được tiêu cự, trong lòng bỗng hiện lên một tia hi vọng.Trên mặt hắn vẫn là vẻ lạnh lùng nhưng lần này ngoài vẻ lạnh lùng kia nàng còn cảm thấy có chút ý tứ gì đó khiến người ta rung động.Hắn không chút bối rối.-----------------------------Cả người Tả Mạc tựa như một ngọn thương, vẻ mặt đạm mạc, đối với tất cả phát sinh xung quanh như không nhìn thấy.Thế tới của Minh phỉ cực nhanh, chiến bộ thứ nhất đã thể hiện vô cùng xuất sắc sự sắc bén của Minh phỉ, cơ hồ trong nháy mắt, bọn họ đã vọt tới trung trận!Toàn bộ tướng giai, toàn bộ các nhân vật trọng yếu đều đang tập trung ở trung trận.Đám Minh phỉ này đã chọc phải tổ ong vò vẽ.Trong nháy chiến đấu tiến vào cao trào!Ma tộc có thể tu luyện tới tướng giai, thống lĩnh giai đều là hạng người đã trải qua vô số thực chiến, một khi ý thức được cần phải liều mạng thì sức mạnh bọn họ bộc phát ra là vô cùng kinh người!Bọn họ không trải qua huấn luyện như Minh phỉ, cũng không phối hợp ăn ý như Minh phỉ nhưng trong thế cục hỗn loạn với cự ly ngắn như này chính là nơi thích hợp nhất để bọn họ phát huy sở trường.Thực lực Chu Khả, Hạ, thị nữ trung niên đã tiếp cận soái giai nhanh chóng được thể hiện ra, đánh đâu thắng đó!Thân hình Chu Khả như quỷ mị, một mình xông vào trong trận Minh phỉ như vào chỗ không người, nơi lão đi qua huyết vụ tràn ngập.

Hạ mặc áo giáp tay cầm binh khí, bước tiến như núi, không ai có thể ngăn cản hắn, trường thương trong tay nặng tựa ngàn cân, Minh phỉ bị nó đụng phải liền huyết nhục tung tóe.

Còn hai tay của thị nữ trung niên như múa trong không khí, những Minh phỉ kia tựa như những con rối bị xé thành những mảnh nhỏ, không kịp kêu lên một tiếng, chết ngay tại chỗ.Những cao thủ khác thì giết tới đỏ cả mắt, giống như vô số cá đang bơi va chạm với nhau, chiến đấu xáp lá cà!Cao thủ trên ma bảng Thái An bảy tám phần mười đều đang ở đây, Du Song tuy thương thế chưa lành nhưng Xương Nguyên Hạo thì hoàn hảo không bị thương gì, thêm vào đám người Tất Điêu Vũ, lực lượng tinh hoa nhất của thành Thái An đều đang tập trung ở đây.Trong nháy mắt, đám Minh phỉ này liền thương vong gần hết, ngay cả chiến tướng của nó cũng bị Chu Khả và Hạ liên thủ, sau năm chiêu liền chết tại chỗ.Kết quả như vậy làm mọi người hoan hô không dứt.Sắc mặt Minh Huy vẫn như thường, trong mắt hắn lúc này đám người kia chỉ đang cố gắng chống cự mà thôi.

Những cao thủ kia thật phiền phức nhưng chỉ cần chịu tổn hại thì hắn có rất nhiều cách.Cao thủ dù lợi hại đến mấy cũng không thể chống lại nhiều người!Chiến tướng tập trung công kích của toàn bộ chiến bộ, mặc dù không linh hoạt bằng công kích của cá nhân nhưng uy lực cường đại tuyệt không phải là thứ cá nhân có thể chính diện giao chiến!Hơn nữa xung kích của chiến bộ cũng tuyệt không phải là thứ mà đám cao thủ kia cứ phối hợp là có thể chống lại được.Hai mắt Minh Huy lóe sáng: “Lão Đồ, Đại Hồng, các ngươi xông lên đi, đem bọn họ tách ra!”

“Vâng!”

Hai gã chiến tướng hô lớn tuân mệnh.

Lúc này quần chiến trận đã hoàn toàn sụp đổ, mọi người phân tán chạy trốn, những vật chắn xung quanh trung trận càng ngày càng ít.Mắt hai người rực lửa, mất đi những vật chắn này, quần chiến trận tựa như mỹ nữ thoát y, hoàn toàn phô bày trước mặt họ.Nhìn những kẻ phía dưới đang chiến đầu đầy kiên định, hai người không cảm thấy chút sợ hãi.Đồng bọn chết cũng không khiến bọn họ thấy đau lòng, ngược lại, chiến bộ đi trước đã tách đoàn người ra, còn tiêu hao lực lượng của đối phương, tình thế bây giờ cực kì có lợi cho bọn họ.Một đám gia hỏa không biết phối hợp, muốn chống lại xung kích của chiến bộ, đúng là si tâm vọng tưởng!Hai người liếc nhau, đều phát hiện chiến ý mãnh liệt trong mắt đối phương.“Ngươi trái ta phải!“Được!”

Không chút dây dưa, hai người tách nhau ra.----------------------------Tốc độ tập hợp của Vệ Doanh là nhanh nhất, cho dù sở trưởng của họ không phải là tốc độ.

Trước khi chiến bộ Minh phỉ xông tới bị tiêu diệt bọn họ đã tập hợp xong, yên lặng đứng bảo vệ xung quanh Tả Mạc.Tinh thần bọn họ vẫn sung túc, chiến đấu vừa rồi không tiêu hao chút lực lượng nào của họ.Vệ Doanh thần tình trấn định kiên nhẫn, bảo vệ xung quanh Tả Mạc với vẻ mặt lãnh đạm không khỏi khiến người ta chú ý.

Trong chiến trường ngổn ngang hỗn loạn như này thì điều này vô cùng nổi bật.“Ha ha!

Minh phỉ chỉ thường thôi!”

Trong trận, một vị nam tử hào phóng nhịn không được lớn tiếng nói.“Đúng vậy, sự thật chính là thế, làm lớn chuyện, ta còn tưởng rằng có bản lĩnh gì chứ!”

Một nam tử khác mặt mày dữ tợn, mắt híp, giọng đầy coi thường.Răng rắc!Đám người Thúc Long không khỏi trợn mắt nhìn.Cổ của tráng hán vừa nói chuyện bỗng gập lại, hai mắt mở lớn, khuôn mặt phình to ra, cực kì đáng sợ!Tằng Liên Nhi nhỏ nhẹ nói: “Ta không thích nghe mấy lời như này.”

Mọi người không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, kinh sợ nhìn Tằng Liên Nhi, ma nữ này từng trực diện chống lại Lâm Khiêm đó, thực lực của nàng sâu không thể dò!Tập hợp xong, sắc mặt Thiên Diệu vệ cũng có chút trắng bệch, thực lực, thủ đoạn, tâm tư của tiểu thư không chỗ nào không khiến người ta khó nắm bắt được.Đối với việc Tằng Liên Nhi đột nhiên ra tay, Chu Khả hơi khó chịu, đang muốn mở miệng nói thì bỗng cảm thấy tay áo căng căng, hóa ra là Uyển công chúa đang kéo hắn, khuôn mặt vô cùng non nớt nhẹ lắc đầu.Chu Khả sửng sốt, ngay sau đó liền trầm xuống.Trong trận thoáng cái đã trở nên yên lặng.“Bọn họ sắp tới rồi.”

Bỗng Tiếu Ma Qua lên tiếng, giọng nói lạnh lùng phá tan bầu không khí yên lặng.Dường như những tiếng động từ đằng sau vang tới không ảnh hưởng gì tới hắn, hắn gật đầu với Thúc Long, Thúc Long hiểu ý, Vệ Doanh lập tức hành động.Tả Mạc quay đầu nói với Miêu Quân: “Đi thôi.”

Miêu Quân không nói gì, hắn nhìn Tả Mạc thật sâu rồi xoay người rời đi.

Rất nhanh, Thiên Diệu vệ và chiến bộ Đường phỉ đã tập hợp xong.“Cần hỗ trợ gì không?”

Hà công chúa hơi lo lắng hỏi.Tả Mạc lắc đầu: “Không cần, cẩn thận một chút, đối phương sắp tấn công rồi.”

Giọng hắn không lớn nhưng tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng.

Mọi người trong đoàn nhất thời loạn hết cả lên, uy lực lần tấn công trước của Minh phỉ khiến bọn họ phải lưu tâm.

Đừng tưởng vừa rồi bọn họ dễ dàng tiêu diệt một chiến bộ ngàn người của đối phương, người hiểu chuyện đều biết nếu Minh phỉ tấn công thì bọn họ gặp nguy hiểm rồi!Mấy người Chu Khả chính là cao thủ mạnh nhất trong trận nhưng dù họ đã đạt tới cấp bậc này cũng không thể trực tiếp chống lại xung kích của chiến bộ ngàn người.Trên bầu trời có hai chiến bộ tách ra khỏi hàng, thậm chí bình thản ung dung bày trận, bảo đảm xung kích đạt mức mạnh nhất.Lúc này đoàn người vẫn còn chưa chạy trốn hết nhưng những chiến trận trong vòng một dặm xung quanh đã không còn một bóng người.Cự ly như vậy cũng đủ để bọn họ hoàn thành xung kích!“Sát!”

Hai gã chiến tướng đồng thời gầm lên, hai chiến bộ giống như hai dòng thác lũ tràn xuống!“Sát!”

Hai ngàn người đồng thanh hét lớn, âm thanh vang vọng khắp nơi, sát ý ngập trời, thế tới như sấm chớp đánh về phía đám người Tả Mạc!Hai chiến bộ này phối hợp rất ăn ý, một phải một trái khiến đầu đuôi khó chiếu cố được cho nhau.Tiếng rít trầm thấp khiếp người một lần nữa lại tràn ngập bầu trời.Nhưng đúng vào lúc này, chỗ Tả Mạc đứng bỗng tràn ngập vụ khí hôi sắc.

Cùng lúc đó, Miêu Quân và Thúc Long ở trong hôi vụ đồng thời quát lớn: “Sát!”

“Vụ thủ vị!”

Đột nhiên bị hôi vụ bao phủ, nhất thời hàng loạt tiếng kinh hô vang lên, ngay cả đám người Chu Khả Du Song cũng tỏ vẻ kinh sợ, bọn họ đều là kẻ hiểu nhiều biết rộng, ‘vụ thủ vị’ đầy đủ như này, tu luyện giả nhất định đã luyện thành ma thể!Nhưng rất nhanh, sự chú ý của mọi người đều bị va chạm giữa song phương thu hút.Đám người Chu Khả không khỏi nghĩ thầm trong lòng, tình huống trước mặt dường như Tiếu Ma Qua đã có sự chuẩn bị.

Lẽ nào đây là một phần kế hoạch của hắn?

Nhưng bất luận nhìn từ góc độ nào mọi người cũng không thể nhìn ra được cơ hội đột phá.Lẽ nào hắn còn có hậu chiêu?------------------------------Hai chiến bộ Minh phỉ này hiển nhiên đã rút ra được kinh nghiệm của chiến bộ bị tiêu diệt trước đó, thanh thế nhìn qua rất đáng sợ nhưng vẫn còn lưu lại chút vốn.Nhất là khi đoàn hôi vụ không hề có dấu hiệu báo trước chỉ trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ trung trận của đối phương, trong lòng hai người có chút dè chừng sợ hãi.Từ chỗ Miêu Quân một đao mang màu xanh thật lớn phá vụ bay thẳng tới trước mặt chiến bộ đối phương!“Tới hay lắm!”

Hung quang chợt lóe lên trong mắt Đại Hồng, không chút kinh sợ mà còn lấy làm mừng, ngay lập tức liền ra tay.Một vòng quang luân màu đỏ nhạt nghênh đón đao mang đang bay tới!Ầm!Một tiếng nổ lớn vang lên giữa hai chiến bộ!Chiến tướng song phương không hề có ý định giữ sức, chỉ sau một khắc liền phát lệnh toàn diện công kích!Mặc cho sóng khí tàn phá bừa bãi, hôi vụ quỷ dị không chịu chút ảnh hưởng nào.

Cùng thời điểm va chạm xảy ra, trong hôi vụ, vô số đao mang màu xanh tựa như hạt mưa bắn ra.Tiếng xé gió không dứt bên tai, đao mang che phủ bầu trời.Đao mang bay ngược sóng khí cũng chịu ảnh hưởng, trở nên phiêu hốt bất định, càng khó nắm bắt hơn!Sắc mặt Đại Hồng đại biến, trong lòng hắn thấp thoáng bốn chứ, hoàng kim chiến tướng!

Đối phương khẳng định là một vị hoàng kim chiến tướng!Biến thế nhuần nhuyễn tự nhiên như thế tuyệt đối chỉ có hoàng kim chiến tướng mới làm được!Chương 634 : Chia cắt .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnHoàng kim chiến tướng!Kẻ nhìn ra điều này cũng không phải ít, thành Thái An là nơi tập trung nhiều cao thủ nhất, ai mà không phải là kẻ hiểu nhiều biết rộng chứ?

Nhưng không ai lại nghĩ tới đó là Miêu Quân, mọi người giật mình nhớ lại vụ đánh cuộc giữa Tiếu Ma Qua và Miêu Quân.

Trước đó mọi người chỉ biết Miêu Quân bại trong tay Tiếu Ma Qua, rất nhiều người thậm chí còn tận mắt chứng kiến trận đấu đó, nhưng không ai nghĩ tới, Miêu Quân lại là một vị hoàng kim chiến tướng.Rất nhiều người lộ vẻ ảo não, phải biết rằng, ở trong thời loạn này, một gã hoàng kim chiến tướng đáng giá hơn nhiều so với một gã cao thủ.Nhưng có không ít người lộ ra vẻ đăm chiêu, lúc này bọn họ mới hoảng sợ phát hiện ra rằng dưới trướng Tiếu Ma Qua đã có cao thủ giờ còn có thêm cả dũng tướng!

Trong suy nghĩ một vài người, lẽ nào trước khi đánh cược Tiếu Ma Qua đã phát hiện ra chuyện Miêu Quân là hoàng kim chiến tướng?Tình hình chiến đấu khốc liệt rất nhanh làm nghi hoặc trong lòng mọi người trầm xuống, một lần nữa tập trung nhìn vào chiến trường.Chiến đấu trước mặt có quan hệ trực tiếp tới họ.Vụ thủ vị của Dã Lăng đã bao phủ toàn bộ trung trận.

Có ma thai hỗ trợ, Dã Lăng thuận lợi tu luyện thành ma thể, nếu Hôi doanh dưới trướng hắn ở đây thì chiến lực sẽ tăng lên gấp mấy lần, trước mặt chỉ là bất đắc dĩ, đúng là đại tài tiểu dụng.Nhưng hôi vụ cũng mang lại cho trận địa yểm trợ tốt nhất.Trong đó bao gồm cả vị trí của Thúc Long.Vệ Doanh của Thúc Long chỉ có hơn trăm người nhưng thực lực của trăm người này so với trước kia đã tăng lên rất nhiều.

Thúc Long cũng đã luyện hóa ma thai, mấy nòng cốt như A Văn Nam Nguyệt thực lực càng đại tăng.Nhưng sau một tiếng sát kia, đám người Thúc Long như chìm vào trong nước, không chút tiếng động.Mấy lần công kích của đối phương khi chìm vào trong giới vụ đều không thể gây ra bất cứ sóng gió nào.Dưới hôi vụ Vệ Doanh tựa như hắc động không đáy có thể thôn phệ tất cả.Sắc mặt của chiến tướng Minh phỉ trở nên ngưng trọng, lúc này bọn họ đang chiếm ưu thế về binh lực, không sợ đám người Tiếu Ma Qua phản kháng nhưng sợ nhất bên trong có mai phục.Mấy lần công kích như trâu đất xuống biển, không có bất cứ phản ứng gì, hôi vụ chết tiệt làm họ không thể nhìn thấy rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.Lão Đồ hơi do dự, nhanh chóng đưa ra quyết định, xông trận!Hắn vô cùng hiểu Minh Huy, đừng tưởng bình thường Minh Huy luôn dễ dãi với bọn họ nhưng vào những lúc mấu chốt như này, bọn họ không cố gắng hết sức thì Minh Huy tuyệt sẽ không chút nhíu mày mà đem bọn họ đi xử trảm.Nhưng lão Đồ cũng là kẻ cẩn thận, không giống như Bạo Hùng chỉ biết đấu đá lung tung.

Chỉ thấy một trăm ma binh bỗng rời khỏi đội ngũ, đánh về phía hôi vụ.Lão Đồ vô cùng bình tĩnh, một trăm ma binh này đều là tinh nhuệ dưới trướng hắn.Hắn nhìn chằm chằm vào hôi vụ, chờ đợi khoảnh khắc thủ hạ xông vào trong hôi vụ kia.Còn lại chín trăm người không khỏi nín thở chờ đợi.Một trăm ma binh gào thét điên cuồng nhắm về phía hôi vụ, khuôn mặt bọn họ văn vẹo đi, sự tuyệt vọng, điên cuồng, thèm máu đan xen vào nhau, hai mắt đỏ rực.Một trăm người xông trận lại có thể sinh ra một luồng khí tức thảm liệt khiến người ta hít thở không thông.Hôi vụ vẫn yên lặng đầy quỷ dị.------------------------------Đao mang màu xanh quỷ dị phiêu hốt tựa như một chùm thanh vũ, kèm theo đó là khiếu âm sắc nhọn không dứt, hung hăng đánh vào chiến bộ Đại Hồng.Phốc phốc phốc!Vô số đóa huyết hoa nở ra giữa không trung, đao mang sắc nhọn dễ dàng xuyên thủng thân thể ma binh Minh phỉ.Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, bảy tám mươi bóng người mất đi khống chế dồn dập rơi xuống.Chiến bộ Đại Hồng giống như bị người ta cắn một miếng, thiếu đi một góc.Một đạo thanh mang lướt qua mặt Đại Hồng kèm theo đó là một vệt máu đỏ tươi, sắc mặt hắn âm trầm như nước, đối phương so với tưởng tượng của hắn thì lợi hại hơn nhiều!Hoàng kim chiến tướng, quả nhiên không hổ là hoàng kim chiến tướng!Chiêu thức cũng cao minh hơn hắn nhiều lắm, song phương đồng thời khởi xướng công kích thứ nhất nhưng tầng công kích thứ hai của đối phương đã rất nhanh hiện ra, bọn họ không kịp phản ứng, thủ hạ của hắn chưa kịp tránh né thì đã bị bắn rụng!Ngoại trừ một số cá nhân có ma công thâm hậu nên đỡ được một kích, những ma binh bị bắn trúng đều chết ngay tại trận.Thực lực chiến tướng của đối phương vượt quá xa hắn!Đứng ở đằng xa quan chiến, khóe mắt Minh Huy chợt nhảy lên, thực lực những người đang chống cự ngoan cường kia rất mạnh, vượt xa dự đoán của bọn họ.

Chiêu kia của Miêu Quân khiến chư tướng Minh phỉ biến sắc, ánh mắt Minh Vũ Vi cũng trở nên ngưng trọng.

Trong lòng mọi người chỉ có một ý nghĩ, may mà chiến bộ dưới trướng người này không có nhiều người!Nếu dưới trướng vị hoàng kim chiến tướng này có khoảng hai ba ngàn người thì lần này tổn thất lớn rồi.Nhưng vẫn còn may chán, vừa rồi mọi người nhìn thấy rõ dưới trướng Miêu Quân chỉ có khoảng bảy tám trăm người.Không bột sao gột nên hồ, hoàng kim chiến tướng dù có lợi hại đến mấy mà dưới trướng không có chiến bộ thuận tay thì uy hiếp cũng nhỏ đi rất nhiều.“Quỷ Tam, ngươi đi hỗ trợ Đại Hồng.”

Minh Vũ Vi không chút chần chờ ra lệnh.“Vâng!”

Một vị nam tử lạnh lùng tuân mệnh rời hàng.Lúc này mọi người mới thầm thở phào nhẹ nhõm, mặt Minh Huy thoáng giãn ra, gật đầu nói: “Đại Hồng tiên phong đúng như dự đoán, vũ dũng bản thân không cần bàn tới, trên phương diện chiến tướng có chút yếu kém, gặp phải cao thủ như vậy chịu thiệt thòi cũng là bình thường.”

Những người khác nghe vậy thì sắc mặt cũng giãn ra chút.Bọn họ cũng bị thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của Tiếu Ma Qua dọa khiếp, bất giác lòng tin bị hao tổn cho tới khi Minh Huy nói ra những điều này bọn họ mới có phản ứng.Không sai, thủ đoạn của đối phương có nhiều đến mấy mà trên tay không có chiến bộ xuất sắc thì cũng như có tướng không có binh, chỉ giãy dụa chờ chết thôi.“Không sai!

Mặc cho bọn họ có nhiều thủ đoạn đến mấy khi đại quân của chúng ta ép tới tự nhiên sẽ thành bột mịn thôi.”

Một gã chiến tướng thốt lên.Sắc mặt mọi người dần trở nên hòa hoãn, không khỏi tán thưởng gật đầu.Nhưng đúng vào lúc này, bỗng từ trong hôi vụ phát ra những tiếng kêu thảm, tất cả đều ngây ra.Rốt cuộc sức một người cũng không thể chống lại sự xông trận của chiến bộ, vụ thủ vị của Dã Lăng không thể duy trì được nữa, ầm ầm sụp đổ, cảnh tượng trong hôi vụ hiện ra trước mắt mọi người.Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì mọi người đều ngây ra!Vô số tay chân đứt gãy rải rác xung quanh trận, đội ngũ của Thúc Long đã bày ra một chiến trận vô cùng cổ quái, không biết từ khi nào xung quanh bọn họ xuất hiện rất nhiều cột điêu khắc có đồ văn quái dị.Lão Đồ như muốn điên lên, không ngừng hướng chiến trận xung kích nhưng chiến trận chỉ do trăm người tạo thành này lại như một cái cối xay thịt, người nhiều đến đâu chạy vào cũng đều bị xay thành cám.Thỉnh thoảng lại có mưa máu bay ra rơi xuống mặt đất.Dưới chân chiến trận của Thúc Long, máu chảy thành sông, bùn đất nhuộm thành màu máu.

Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập không gian, khắp nơi là mảnh thịt vụn, đây đã biến thành địa ngục của Tu La!Lão Đồ bị kích thích hóa điên, dường như hắn không còn muốn sống nữa, không ngừng xung kích chiến trận đối phương!Nhưng chiến trận của đối phương vẫn vững như bàn thạch, cắm chặt trên mặt đất.Lúc này sắc mặt Minh Vũ Vi tái đi, thất thanh hô lớn: “Ma giảo bàn!”

Nàng ngẩn ngơ, không tin vào hai mắt mình nữa, quá kinh ngạc!

Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không phải là người thường, rất nhanh đã phản ứng lại, quát lên: “Hắc Lang, ngươi đi giúp lão Đồ!”

“Vâng!”

Một nam tử vẻ mặt lạnh lùng tuân mệnh.Minh Vũ Vi cắn răng ngẩng đầu, dứt khoát nói: “Đại ca, chúng ta xông trận đi!”

Nàng có dự cảm bất tường.Minh Huy sửng sốt, thế cục trước mắt còn chưa rõ ràng, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của đối phương cũng khiến hắn cảm thấy có chút sợ hãi.

Chủ ý của hắn là tiếp tục dò xét đối phương một lần nữa, vào lúc an toàn nhất mới ra tay cất lưới.Nhưng rốt cuộc hắn vẫn là kẻ kiêu hùng, biết muội muội nói thế tức là lúc này đã tới thời điểm mấu chốt rồi.

Hắn biết rõ khả năng chỉ huy chiến đấu của mình không thể sánh với muội muội, bình thường muội muội nói gì hắn cũng nghe theo.Giờ đây nghe muội muội nói, sát ý hiện lên trong mắt hắn, không chút do dự trầm giọng quát: “Chuẩn bị xông trận!”

Trong lòng mọi người không khỏi run lên, đồng loạt tuân mệnh!Nhưng vào lúc này, bỗng thế tiến công của Thúc Long và Miêu Quân tăng mạnh, trong nháy mắt, bọn họ đã áp chế Minh phỉ với nhân số gấp hai ba lần bọn họ!Chư tướng Minh phỉ không khỏi sửng sốt, mặt đầy vẻ không tin, thủ đoạn của đối phương có nhiều có lợi hại đến mấy cũng tuyệt không thể làm được việc này!Minh Vũ Vi phản ứng nhanh nhất: “Cẩn thận, bọn họ muốn chạy trốn đó!”

Quả nhiên, đoàn người không hề để tâm tới chiến trận, bay về phía đám đông.Bọn họ định dựa vào hỗn loạn để chạy trốn!Khóe miệng Minh Huy nhếch lên, bỗng quát lớn: “Giết!”

Minh phỉ ầm ầm tuân mệnh, toàn thể gia tốc tựa như một dòng nước lũ, thế tới như sấm tấn công về phía đám người Tiếu Ma Qua!Tốc độ của song phương đều đạt tới mức cao nhất, Minh Huy chiến ý sôi trào, trong mắt chỉ có Tiếu Ma Qua!Ánh mắt hắn nhìn chằm chẳm vào nghịch long trảo ở đằng sau lưng Tiếu Ma Qua!

Từ hôm nay trở đi, nghịch long trảo chính là vật của Minh Huy hắn!Ý nghĩ này khiến thân thể hắn nóng lên, ánh mắt càng rực lừa.Tốc độ đám người Tiếu Ma Qua rất nhanh, trước mắt chính là đám đông rồi.Muốn chạy trốn?Khóe miệng Minh Huy hiện ra tiếu ý đầy lạnh lẽo, dọc đường là những đám đông đang rơi vào hỗn loạn nhưng hắn coi như không thấy, ánh mắt vẫn tập trung vào Tiếu Ma Qua!

Minh phỉ hoàn toàn không để ý tới đám người dọc đường đang lướt qua.Đám người Tiếu Ma Qua do có mấy vị công chúa nên bị ảnh hưởng rõ rệt, cự ly giữa song phương không ngừng ngắn lại.Minh phỉ ầm ầm đánh tới, kèm theo đó là khí thế có thể phá hủy tất cả đánh về phía đám người Tiếu Ma Qua.Lúc này mỗi vị chiến tướng đều không giữ lại chút sức lực nào, ánh mắt bọn họ đầy phấn khích, chiến ý bốc lên, công kích trong tay đã chuẩn bị chỉ chờ phát ra, chỉ cần cự ly song phương gần nữa thì công kích của họ sẽ giống như nước lũ nhấn chìm đám người Tiếu Ma Qua!Dưới công kích như vậy không ai có thể sống sót!Đám người Tiếu Ma Qua đã tiến vào phạm vi công kích của bọn họ nhưng Minh Huy không ra lệnh công kích, hắn liếm liếm môi tựa như con sói xảo trá đang chờ đợi cơ hội một kích trí mạng.Lại gần thêm chút nữa, chỉ cần gần thêm chút nữa thì công kích của bọn họ liền có thể bao phủ tất cả đám người kia!Nhưng đúng vào lúc này, một luồng sát khí mênh mông lạnh lẽo giống như khí lạnh đột nhiên từ dưới đất bốc lên, trong giây lát liền bao phủ bọn họ!Luồng sát khí này xuất hiện cực kì đột ngột không có chút dấu hiệu báo trước.

Sát ý băng lạnh tới cực điểm, chỉ trong nháy mắt đám người Minh phỉ hoảng sợ phát hiện ra trên người bọn họ đã xuất hiện một tầng băng sương mỏng.Có bẫy!Đầu óc Minh Huy ong ong.“Giết!”

Tiếng hét đầy lãnh khốc mang theo sức mạnh kì dị, trong lòng mọi người bỗng nhói lên một cái.Lời còn chưa dứt, sát ý như mất đi trói buộc tựa núi lửa phun trào, cuốn lấy chân bọn họ.Cảnh tượng tiếp theo khiến bọn họ hồn phi phách tán!Chương 635 : Hung đao rời vỏ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnDưới chân Minh phỉ vốn là một đám hỗn loạn bỗng có vô số thân ảnh bạo khởi, trong nháy mắt, công kích do các bóng đen phát ra tràn ngập cả bầu trời.Tốc độ của các bóng đen rất nhanh, tiếng gió thổi lướt qua như trọng đao phá không, như thủy triều dâng cao, mang theo sức mạnh kì dị nhiếp hồn người.Người nghe không khỏi biến sắc, da đầu tê dại.Không chờ bọn hắn kịp đưa ra bất cứ phản ứng gì thì một sức mạnh giống như trời long đất lở ngưng tụ lại trùng điệp đánh vào giữa đội ngũ của Minh phỉ.Ầm!Không khí bạo động tạo nên sóng gợn khiến tất cả mọi thứ bên trong tầm mắt đều trở nên vặn vẹo.Sóng gợn lướt qua giữa đội ngũ Minh phỉ, Minh phỉ không kịp phát ra bất cứ âm thanh nào, mắt thường cũng có thể thấy được thân thể bọn họ đang băng vỡ tiêu tán.

Đám Minh phỉ với ma thể cường hãn giờ đây rời rạc như người tuyết, tan thành tro bụi.Sắc mặt Minh Vũ Vi trở nên trắng bệch, chiến bộ!

Bọn họ đã bị một chi chiến bộ đánh lén!

Đối phương còn có một chiến bộ khác!Nhưng Minh phỉ đều là những kẻ thân kinh bách chiến, không có kẻ nào không phải là hung đồ, mặc dù đột nhiên xuất hiện một chi chiến bộ là nằm ngoài ý muốn của bọn họ nhưng rất nhanh sau lúc đầu hoảng loạn bọn họ đã lấy lại được bình tĩnh.

Một số Minh phỉ không chút do dự xông tới trung đoạn dự định cuốn lấy chiến bộ này, chỉ cần cuốn lấy thì chiến bộ này nhất định phải chết!Bất luận nhìn từ góc độ nào phản ứng của Minh phỉ đều không có kẽ hở, chỉ có ma tộc vô cùng tinh nhuệ, kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú mới có khả năng bị tập kích bất ngờ mà đưa ra phản ứng nhanh đến vậy.Nhưng tất cả Minh phỉ đều đã đánh giá thấp trình độ của chiến bộ này!Cũng đánh giá thấp thực lực chiến tướng cầm đầu chiến bộ này, Biệt Hàn.Mặt Biệt Hàng lạnh tanh, trong mắt chiến ý sôi trào, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị thấp thoáng chút cuồng nhiệt, trận chiến này hắn đã đợi quá lâu rồi!Từ khi bắt đầu học tập làm chiến tướng tới khi thống lĩnh Nghiệt bộ, từ lúc bị giam lỏng trên núi tới khi trở về ma giới, từ đường cùng tới hi vọng, Giang Triết cùng nổi danh với hắn ở trên núi giờ đang quét ngang bốn phía được thiên hạ tán thưởng, nghiễm nhiên trở thành chiến tướng đứng đầu thiên hạ.

Mà vận may của hắn lúc thăng lúc trầm, đi đến đâu cũng bị áp chế, trải qua biết bao gian khổ mà tới tận giờ vẫn chưa có trận chiến đầu tiên!Hắn chờ đợi quá lâu rồi!Đại phủ từ lâu rồi đã khát máu khó chịu, bảo kiếm từ lâu đã không cam lòng gào thét trong vỏ.Trận chiến này đã định sẽ vang danh thiên hạ!

Tuyệt thế chiến tướng tuyệt thế sắc sảo, chắc chắn sẽ tỏa sáng khắp thiên hạ!Trong đôi mắt băng lãnh của Biệt Hàn, tràn ngập ánh sáng tự tin.Suy toán, chiến pháp tu giả am hiểu nhất, suy toán là một khái niệm rất rộng, bao gồm phán đoán hành vi và tìm kiếm sơ hở của địch nhân, làm sao để phát huy được toàn bộ sức mạnh của bản bộ, vân vân, nó là bài tập mà mỗi chiến tướng tu giả đều phải học tập.

Từ nhỏ đã học tập chiến pháp này nên Biệt Hàn rất tinh thông nó.Nhưng phong cách chiến đấu của Biệt Hàn với đồng môn Giang Triết lại hoàn toàn khác biệt.

Ở tất cả các phương diện Giang Triết đều rất cân đối, cẩn thận chu đáo, rất ít sơ hở.

Mà Biệt Hàn lúc còn ở trên núi, mọi người xem qua hắn tỷ thí đều đồng thời nói cùng một câu.“Đao này đại hung!”

Phong cách chiến đấu của hắn rất hung bạo ngoan lệ, thêm nữa tính cách của hắn đầy lãnh khốc, thường vì chiến thắng mà không tiếc tự đoạn một ngón tay, có thể nói không từ thủ đoạn nào, làm người ta rất kiêng kị.Cơ hội tuyệt hảo như thế lại dành cho chiến tướng cấp bậc cỡ Biệt Hàn thì chỉ cần một sơ hở cũng đủ cải biến chiến cuộc!Minh phỉ đến giờ vẫn chưa rõ, bọn họ đang đối diện với một vị chiến tướng cấp bậc gì và một chiến bộ như thế nào.Minh phỉ ở gần trung đoạn đang muốn áp sát thì công kích của Nghiệt bộ đã ập tới trước mặt.Thực lực Nghiệt bộ trong tay Biệt Hàn tăng mạnh, uy lực tựa như ma quỷ, thân ảnh như quỷ mị, thế tới như trọng đao.

Mấy trăm Nghiệt bộ đan xen nhau, một cảnh tượng cực kì quái dị đang diễn ra!

Những Minh phỉ đang muốn nhào tới bỗng trợn trừng mắt, trên người bọn họ xuất hiện một loạt những vết cắt, tựa như bị vô số sợi dây nhỏ vô cùng cứng rắn và sắc bén cắt qua.Phốc!Máu từ những đường cắt phun ra tạo nên những đóa hoa máu trong không trung, thân thể những Minh phỉ này ầm ầm tách ra, văng tung tóe thành bảy tám khối, mặt cắt của những vết thương kia trơn trượt như bị đao cắt!Dù tàn nhẫn như Minh phỉ khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng vô cùng khiếp sợ, trong nháy mắt thất thần.Biệt Hàn không chút động lòng, ánh mắt vẫn lăng lệ sắc bén như đao phong, ở trước mặt hắn toàn bộ cản trở đều bị quét sạch, phía sau là những Minh phỉ gầy yếu, tầm mắt của hắn trở nên thoáng hơn.Tất cả những phát sinh này chỉ diễn ra trong một tức.Tay chân bị cắt còn chưa kịp rơi xuống, huyết vụ đầy trời còn chưa kịp tán đi, mọi người còn chưa kịp có phản ứng gì, rối loạn vẫn chưa yên ổn lại, Biệt Hàn súc thế đã lâu hung hãn phát động xông trận!Trên khuôn mặt những Minh phỉ phía trước tràn ngập cảm giác khiếp sợ và tuyệt vọng.Ầm!Như trọng đao chém vào tận xương tủy, nơi đao phong đi qua cốt nhục chia lìa.Nghiệt bộ tu luyện vẫn là ma công như trước, cấm chế trên người có tác dụng tăng phúc cho ma công của họ, sau khi được Tả Mạc một lần nữa chạm khắc ma văn thì những con quái vật chiến tranh không đủ hồn phách này càng trở nên cường đại hơn!Tốc độ bọn họ cực nhanh, quỷ dị phiêu hốt, ra tay bá đạo tuyệt luân, chợt hiện chợt biến quỷ dị khó dò.Đáng sợ nhất là bọn họ không có chút sợ hãi nào, chấp hành tuyệt đối mệnh lệnh Biệt Hàn ban ra.

Công kích của địch nhân đánh trúng người bọn họ hồn nhiên như không có cảm giác, đôi khi còn không tránh né, tựa như một đám quái vật.Xông trận kiên quyết như thế, thân kinh bách chiến như Minh phỉ cũng chưa từng gặp qua!Minh phỉ cuối cùng cũng trở nên luống cuống, bọn họ cố gắng bay về phía trước muốn tránh khỏi xông trận đằng sau lưng, mà một số Minh phỉ giống như điên vậy điên cuồng bỏ chạy về bốn phía, trận hình của Minh phỉ chỉ trong nháy mắt chợt tản hết cả ra.Nghiệt bộ tựa như một cỗ máy nghiền, nơi nó đi qua huyết nhục văng tung tóe.

Sức mạnh cá nhân ở trước mặt xông trận với sức mạnh khủng khiếp như này tựa như một con kiến, nhẹ nhàng lướt qua thì đã bị đánh tan, văng đi rất xa, xương khớp khắp người không còn một mảnh nào hoàn chỉnh, chết ngay tại trận.Biến hóa này diễn ra cực nhanh, toàn bộ chỉ trong một cái chớp mắt!Phía sau Minh phỉ thậm chí vẫn duy trì quán tính xông về phía trước, trung đoạn Minh phỉ nát nhừ, tiên phong của Minh phỉ thì trong nháy mắt đã tan rã, máu chảy thành sông.Lần biến hóa này diễn ra quá nhanh, nhanh tới mức đầu óc mọi người vẫn còn chưa hiểu được đã có chuyện gì xảy ra nữa.Ngay cả Minh phỉ cũng bị tập kích điên cuồng này làm cho hồ đồ.Nhìn Nghiệt bộ không ngừng nhào tới giết Minh phỉ đang tán loạn, Nghiệt bộ không công kích trực tiếp Minh phỉ, bọn họ không ngừng nhảy nhót đan xen vào nhau, tựa như đang tạo ra một tấm lưới vô hình, Minh phỉ bên trong lưới bất luận giãy dụa thế nào đều bị tấm lưới đầy sắc bén này cắt thành từng đoạn.Nghiệt bộ đầy lạnh lùng thu gặt sinh mệnh, chân tay gãy bay khắp trời, huyết vụ không ngừng nổ tung trong không trung.Cảnh tượng máu thịt tung tóe khiến người xem tái đi, ngay cả những kẻ tàn nhẫn như Minh phỉ cũng bắt đầu nôn mửa.Sắc mặt Minh Huy trắng bệch ra, hắn không tin nhìn cảnh tượng trước mắt, vừa rồi tất cả hắn đều nắm trong tay, nghịch long trảo sắp nằm trong tay hắn, trong nháy mắt, Minh phỉ đã tổn thương quá nửa.Vẻ mặt hắn mờ mịt, ánh mắt tan rã.

Còn tàn quân thì bị khí thế của Biệt Hàn chấn nhiếp, bọn họ vô thức lui về sau mấy trăm trượng!Tại sao lại như thế?Sắc mặt Minh Vũ Vi cũng trắng bệch ra, trong mắt nàng hiện lên sự kinh hãi pha lẫn chút không hiểu nổi, giọng nói có chút run run: “Ca, người này không thể địch nổi!”

Không thể địch nổi?Vẻ mặt Minh Huy từ mờ mịt trở nên điên cuồng, lớn tiếng quát: “Không thể địch nổi!

Thế nào là không thể địch nổi!

Chúng ta là Minh phỉ!

Chúng ta là Minh phỉ vô địch!

Muội muội!

Ta tin tưởng ngươi…”

“Ca, không được.”

Giọng Minh Vũ Vi mặc dù còn chút run run nhưng sắc mặt đã khôi phục, nàng lắc đầu nói: “Ta không phải là đối thủ của hắn.

Ngay từ khi hắn bắt đầu tập kích thì đã tính toán cho những hành động tiếp theo, ở vào cục diện hỗn loạn như vậy mà hắn vẫn rất thành thạo điêu luyện, quá đáng sợ, ta không phải là đối thủ của hắn.

Hơn nữa chiến bộ này so với chúng ta thì mạnh hơn nhiều lắm.

Trình độ của người này so với những danh tướng kia thì không kém hơn là bao.”

“Muội muội so với những danh tướng kia...”

“Ca, hắn có lẽ có thể bước vào Huy điện!”

Rào, chư tướng xung quanh không khỏi hít vào một hơi khí lãnh, sắc mặt mỗi người đều lộ rõ sự sợ hãi.Huy điện!Ma giới mặc dù không lớn như tu chân giới nhưng cũng mở mang ra rất rộng lớn, Bách Man cảnh chiến tướng như sao trên trời, vô cùng vô tận, danh tướng cũng tầng tầng lớp lớp.

NHưng có một chỗ là thánh điện của toàn bộ chiến tướng, đó chính là Huy điện.Hàng năm mỗi lần Huy điện mở ra đều có một dòng người nối dài không dứt hành hương về đây.

Huy điện không hùng vĩ, nó chỉ là một thạch điện to cỡ vài chục mẫu.Bên trong Huy điện ghi chép lại hầu hết tên tuổi của các vị chiến tướng.

Nó là do mấy vị cổ lão nghiên cứu lịch sử tạo ra, lúc đầu thanh danh không lớn, bọn họ đem tên tuổi những vị chiến tướng cường đại nhất của mỗi thời chạm khắc lên vách của Huy điện.

Thực sự khiến nó nổi danh chính là xu thế mấy lần chiến tranh mà bọn họ dự đoán ra là hoàn toàn giống nhau.

Theo thời gian trôi, lịch đại chủ nhân của Huy điện đều giữ vững một điều, công bình không thiên vị.

Mà chạm khắc tên ở trên Huy điện càng thêm nghiêm khắc, không có chỗ nào không phải là chiến tướng cường đại nhất được người đương thời công nhận.Dần dần, Huy điện trở thành thánh điện trong lòng mỗi vị chiến tơngs, rất nhiều chiến tướng khi còn đang trong thời gian học tập không khỏi mộng tưởng có một ngày nào đó tên tuổi của mình sẽ được khắc trên Huy điện.Đây là đại biểu cho vinh dự vô thượng!Cho nên khi Minh Vũ Vi nói ra những lời này khiến cho tất cả đều bị chấn động.

Lần cuối Huy điện chạm khắc tên chính là hai mươi năm về trước.

NHưng Minh Vũ Vi lại cho rằng người trước mắt này có cơ hội bước vào Huy điện, điều này thực sự khiến bọn họ cảm thấy bị sốc!Nhưng bọn họ cũng hiểu rõ tính cách của Minh Vũ Vi, xưa nay nàng luôn là người đa mưu túc kế, không bao giờ nói linh tinh.

Nàng là người có trình độ chiến tướng cao nhất của Minh phỉ, lời này của nàng mặc dù không thể tưởng tượng nổi nhưng hơn nửa người ở đây đều tin vào điều đó.Minh Huy giật mình nhìn vẻ mặt muội muội đầy nghiêm túc, sự điên cuồng trên mặt bất giác biến mất.Hắn đột nhiên vung tay lên, tát vào má mình mấy cái.“Ca!”

Minh Vũ Vi bị hành động này Minh Huy dọa chết khiếp, các chư tướng khác cũng cực kì hoảng sợ.Mấy cái bạt tai này rất mạnh, hai má đều hiện lên những dấu tay đỏ tươi, ánh mắt hắn một lần nữa trở nên bình tĩnh, hắn nhìn màn giết chóc ở phía xa kia, trầm giọng nói: “Sỉ nhục hôm nay Minh Huy ta sẽ nhớ kĩ!

Muội muội, ngươi cũng không nản lòng nhụt chí, hắn có thể bước vào Huy điện thì sao chứ?

Ta từ nhỏ đã tin rằng muội muội nhất định cũng có thể bước chân vào Huy điện!

Ta rất tin tưởng vào muội!”

Minh Vũ Vi cắn chặt môi, trong mắt ngân ngấn nước, nắm tay không tự chủ mà âm thầm xiết chặt lại.Chương 636 : Biến cố xuất hiện .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Trận chiến này đã khiến ta tỉnh ngộ rồi!

Rốt cuộc ta cũng hiểu được bằng vào những tiểu tiết này không thể xây dựng được một chiến bộ bách chiến bách thắng.”

Ánh mắt Minh Huy đầy kiên định, trầm giọng nói: “Hiện giờ ta sẽ giải trừ cấm chế trên người các ngươi, nếu có ý định đi chỗ khác thì cứ tự nhiên!

Ta dự định xây dựng lại một chiến bộ khác, không làm phỉ, tên là Minh Tự bộ!

Nếu ai muốn đi theo Minh Huy ta chiến một trận thì tại hạ tuyệt đối không từ chối!”

Dứt lời, thân thể chư tướng không khỏi run lên, vẻ mặt không tin, Minh Huy quả nhiên giải trừ cấm chế trên người bọn họ.Mấy người chắp tay với Minh Huy sau đó quay đầu rời đi, Minh Huy cũng không ngăn cản.

Trong chớp mắt, dưới trướng hắn chỉ còn lại khoảng ba ngàn người.Minh phỉ phát hiện cấm chế trên người đã được giải trừ nhất thời mất đi dũng khí chống cự, ầm ầm chạy trốn tán loạn.Giọng Minh Vũ Vi nhỏ tới cực điểm: “Ca, thời điểm này giải trừ cấm chế có chút không thích hợp…”

Nếu như không giải trừ cấm chế thì bọn họ có thể có nhiều thời gian hơn.Minh Huy cười lạnh, giọng càng nhỏ hơn: “Yên tâm, ta tự có tính toán.

Về phần những gia hỏa rời đi, ta không giết bọn họ đã là phá lệ khai ân rồi, chết ở trong tay người khác đó là số mệnh của bọn họ…”

Minh Vũ Vi bỗng cảm thấy sống lưng lành lạnh.

Nhìn qua thì như ca ca cho họ một con đường sống kì thực lại chẳng khác gì đẩy bọn họ vào con đường chết.Minh phỉ không thuộc biên chế cho dù thoát khỏi chém giết của chiến bộ thần bí kia thì cũng không thể trốn được sự truy sát của cao thủ thành Thái An.“Ca, ngươi đang đợi Bộ Tuyên?”

Minh Vũ Vi đột nhiên hỏi.Minh Huy cười nhạt: “Không chỉ riêng Bộ Tuyên!

Chiến bộ này tuy mạnh nhưng nghịch long trảo là thần vật, người trông mà thèm đếm không hết!

Bộ Tuyên là người thông minh, có được tin tức hắn liền tung ra ngoài.

Ngay từ đầu hắn đã biết bảo các Thái An không phải là thứ hắn có thể dính vào.”

Mắt Minh Huy đầy vẻ thâm thúy, hắn hừ lạnh nói: “Cục diện hỗn loạn này không phải dễ dàng kết thúc như vậy!”

Dứt lời, hắn liền ra lệnh cho chiến bộ lùi lại phía sau.

Minh Vũ Vi trầm mặc không nói gì, nàng rất am hiểu chiến tướng nhưng đối với việc nắm bắt thời thế lại kém xa huynh trưởng.Lần chiến bại này không biết là tốt hay xấu đối với huynh trưởng nữa…Trong lòng Minh Vũ Vi có chút lo lắng.---------------------------Toàn bộ phòng tuyến của Minh phỉ đột nhiên sụp đổ là nằm ngoài dự đoán của mọi người.Trong nháy mắt, Miêu Quân và Thúc Long cảm thấy áp lực giảm đi rõ rệt, bọn họ vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng vừa rồi để có thể giúp đỡ cho Nghiệt bộ, bọn họ đã phải đối mặt với địch nhân đông gấp mấy lần, đã sớm như nỏ mạnh hết đà.Lúc này địch nhân tan tác bọn họ thậm chí không còn khí lực để truy đuổi.Đám người Thúc Long lập tức đả tọa để khôi phục, Miêu Quân ra lệnh cho mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi nhưng ánh mắt không tự chủ được mà nhìn Biệt Hàn đang ở trên trời.Biệt Hàn ở thành Thái An đã khá lâu, những thế lực lớn đều có rõ có một nhân vật như thế, cũng biết dưới trướng hắn có một chiến bộ tên là Nghiệt bộ.

Nhưng không ai có thể ngờ đến, tên gia hỏa lạnh lùng cao ngạo này lại lợi hại như thế, chiến bộ chưa ai biết tới này lại đáng sợ như thế!Sắc mặt Miêu Quân thay đổi mấy lần khi nhìn thấy màn tập kích kia.Hắn thân là hoàng kim chiến tướng, càng hiểu rõ sự lợi hại trong đó, chiến pháp hung ác độc địa như thế hắn chưa từng nghe qua!Thực lực của Biệt hàn tuyệt đối đạt cấp bậc cao nhất của chiến tướng!Nghĩ tới đây hắn không tự chủ nhìn về phía Tả Mạc, hơi có chút đăm chiêu.

Đám người Thúc Long trước mặt Miêu Quân không có chút giấu diễm, Miêu Quân đã sớm nghe nói qua, dưới trướng Tiếu Ma Qua còn có một gã tên là Công Tôn mẹ trẻ là vô địch chiến tướng với một chiến bộ vô địch gọi là Chu Tước doanh.Sau khi hiểu rõ tính cách của Thúc Long, Miêu Quân không chút nghi ngờ đối với thực lực của Công Tôn mẹ trẻ.Thêm Biệt Hàn, đại nhân Tiếu Ma Qua đã nắm trong tay hai vị chiến tướng đỉnh cấp!Phóng tầm mắt nhìn khắp ma giới to như vậy, thế lực có được điều này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.Hơn nữa thực lực A Quỷ và Tằng Liên Nhi đầy cao thâm khó lường, đại nhân Tiếu Ma Qua cũng vô cùng cường hãn, Miêu Quân bỗng ý thức được một thế lực như thế chỉ sợ đã có tư cách lên tiếng trong cuộc hỗn chiến giữa tam giới.Mắt hắn lúc sáng lúc tối, trầm tư suy nghĩ.----------------------------Đám người Hà công chúa càng trợn mắt há mồm, tình thế biến hóa cực nhanh khiến bọn họ chưa kịp nhìn.

Rất nhiều người bây giờ vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.Tiếu Ma Qua kêu bọn họ rút về phía này, tất cả đều đồng ý làm theo.Nhưng khi bị Minh phỉ phong tỏa thì sắc mặt mọi người không khỏi đại biến, đều cho rằng lần này không thể trốn được nữa.

Nhưng đột nhiên Nghiệt bộ tiến lên, trong chớp mắt đánh tan Minh phỉ.Những người hữu tâm nhìn về phía Tả Mạc không khỏi có chút sợ hãi.Dưới trướng có một chiến bộ cường hãn như vậy mà ẩn nhẫn không ra tay.

Tập trung toàn bộ dân chúng bố trí một quần chiến trận khổng lồ chỉ để mê hoặc Minh phỉ.

Để tạo cho Nghiệt bộ có cơ hội một kích trí mạng, hắn thậm chí không tiếc đem cả bản thân và tất cả mọi người ra làm mồi nhử.“Tâm cơ thật thâm trâẦm!”

Thị nữ trung niên không nhịn được phải tán thưởng.Ánh mắt Hà công chúa vẫn luôn dõi theo Tả Mạc chưa từng rời đi, khi nàng chú ý thấy trong mắt Tả Mạc thoáng chút ngạc nhiên thì không khỏi bật cười khanh khách: “Nói không chừng cũng chỉ là ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn?”

Thị nữ trung niên có chút kinh ngạc nhìn Hà công chúa, Hà công chúa thông minh trước kia trở nên ngốc hơn nhiều, nàng lắc đầu nói: “Không có khả năng là ngoài ý muốn, những bố trí này ăn khớp nhịp nhàng, không chút trắc trở!

Đáng tiếc vô tình chúng ta đã bị hắn biến thành mồi nhử, tiểu tử này nói không chừng có thể tạo nên sự nghiệp!”

Hà công chúa thản nhiên cười.-----------------------------Mọi người hồn nhiên không biết rằng lúc này trong lòng Tả Mạc cũng đầy khiếp sợ, không kém bọn họ chút nào.Biệt Hàn lại có thể dũng mãnh như vậy!Hắn trợn mắt nhìn!Ma văn trên người Nghiệt bộ là do chính tay hắn chạm khắc, hắn biết rõ thực lực của Nghiệt bộ nhưng Nghiệt bộ trong tay Biệt Hàn lại có thể phát ra uy lực vượt xa trí tưởng tượng của hắn!Nếu biết rõ Nghiệt bộ mạnh như vậy thì bản thân còn cần bố trí nhiều thứ như vậy làm gi?Kế hoạch lúc đầu của hắn là không ngừng lôi kéo làm suy yếu lực lượng của Minh phỉ, tạo ra một tràng hỗn loạn để Nghiệt bộ có cơ hội tập kích.

Nhưng sát chiêu thực sự chính là nhằm vào toàn bộ tướng giai của Minh phỉ ở trung quân, chém đầu Minh Huy!Hắn thậm chí đã chuẩn bị nếu như mấy người Chu Khả không đồng ý hắn sẽ bắt giữ mấy vị công chúa và những thủ lĩnh khác.Nhưng diễn biến chiến đấu hoàn toàn vượt qua dự đoán của hắn, Biệt Hàn suất lĩnh Nghiệt bộ như đi vào chỗ không người, đánh cho Minh phỉ phải chạy tan tác!Trong lòng Tả Mạc cười khổ, sớm biết như vậy thì trực tiếp ra lệnh cho Biệt Hàn tấn công không phải tất cả đều được giải quyết rồi sao?Thấy nguy hiểm được giải quyết, thần kinh Tả Mạc đang căng ra như dây đàn thoáng cái đã được thả lỏng, không khỏi thở dài một cái.Nhưng nhìn đám người hỗn loạn kia hắn không khỏi thở dài một cái.Kì thực hắn bố trí quần chiến trận là cố ý tạo ra một sơ hở, bởi hắn biết rõ cho dù nhân số có nhiều đến đâu thì những người dân không trải qua huấn luyện căn bản không có khả năng chống lại Minh phỉ.Mặc dù các loại bố trí có tàn khốc, có vô dụng, chết rất nhiều người nhưng cuối cùng cũng thắng.Mọi người cũng có thể sống sót.“Ha ha!

Huynh đệ!

Ta biết ngươi nhất định sẽ làm được mà!”

Tiếng cười của Lam Thiên Long từ đằng sau truyền tới, mọi người phía sau hắn không kìm được tỏ vẻ mừng rỡ như điên.Tả Mạc quay lại, muốn cười mà không thể nào cười được.Trong lòng hắn không có chút thương cảm nào nhưng cũng không có quá nhiều vui sướng.Lam Thiên Long bước dài tới ôm chặt lấy Tả Mạc, mọi người thay phiên tiến lên ôm chầm lấy hắn.Chính lúc một người trong số đó chuẩn bị ôm chằm lấy Tả Mạc thì nghịch long trảo sau lưng Tả Mạc bỗng run lên, Tả Mạc cả kinh.Cơ hồ cùng lúc đó, trong lòng hắn bỗng có điềm báo.Không chút nghĩ ngợi, thiên phản tinh mạch luân trong tay bỗng bắn về phía trước, đột nhiên cả người lùi lại.Một đạo hắc mang âm hàn đến cực điểm từ đầu đến đuôi lướt qua ngực Tả Mạc, khí tức âm hàn quỷ dị vô cùng kích thích khiến lông tóc cả người Tả Mạc dựng đứng lên!Kẻ đánh lén không thể nghĩ tới trong lúc tinh thần đang thả lỏng mà Tả Mạc có thể ứng biến nhanh như vậy!Cư ly giữa song phương là quá ngắn, theo lý thì cự ly ngắn như thế hắn nhất định không thể thất thủ.

Sao đối phương lại có thể phát hiện ra được?Một kích thất bại, hắn chưa kịp thoát đi thì thiên phản tinh mạch luân giống như một chùm hỏa tinh đã bay tới trước mặt.Sắc mặt hắn đại biến, sát chiêu mà Tiếu Ma Qua dùng để phá giải khổng tước vương linh của Trầm Dục, hắn sao có thể không nhận ra chứ?Nhưng cự ly giữa song phương quá ngắn, ngắn tới mức hắn không có thời gian đưa ra bất cứ phản ứng nào!Trong mắt hắn tràn ngập sự kinh hãi, thiên phản tinh mạch luân hóa thành một chùm hỏa tinh đánh lên người, hắn không kịp kêu lên một tiếng đã biến thành tro bụi!Hỏa tinh một lần nữa trở về trong tay Tả Mạc, hóa thành vòng tay, tinh thần chậm rãi lưu chuyển.Đám người Lam Thiên Long không khỏi hoảng sợ thất sắc, biến cố này quá nhanh, chỉ trong chớp mắt kẻ đánh lén đã biến thành tro bụi!“Hắn là An Thất Công, sao hắn lại đánh lén ngươi?”

Lam Thiên Long phản ứng đầu tiên, trong mắt hiện lên một tia lệ sắc, trong lúc đi đường An Thất Công xen lẫn vào bọn họ, hiển nhiên định lợi dụng quan hệ với hắn để tiếp cận Tiếu Ma Qua.

Vậy mà lại dám tính kế trên đầu lão Long!

Lam Thiên Long bỗng hạ giọng: “Có muốn ta tra xét qua hay không?”

Trong khoảng khắc vừa rồi Tả Mạc thực sự bị dọa tới chết khiếp nhưng lúc này rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại, lắc đầu nói: “Không cần tra xét.”

Nghĩ một chút hắn nói với Lam Thiên Long: “Ngươi đi tìm mấy người duy trì trật tự để tránh kẻ có tâm tư xấu giở trò.”

Lam Thiên Long đáp: “Được!

Nếu như bị lão Long ta bắt được giở trò xấu thì tên gia hỏa đó nhất định sống không được chết cũng chẳng xong!”

Dứt lời vẻ mặt âm trầm quay người rời đi.----------------------------Biệt Hàn nheo nheo mắt, nhìn ba ngàn Minh phỉ ở trước mặt, phía sau Nghiệt bộ vẫn với hiệu suất kinh người thu gặt sinh mệnh của Minh phỉ.

Trong mắt hắn chớp động quang mang, hắn tựa như một con hổ đã nhịn từ rất lâu, trận chiến vừa rồi vẫn còn chưa thể thỏa mãn được.Nhưng Minh phỉ vừa mới tán loạn chạy trối chết lại kinh hoàng thất thố quay trở lại.“Lão đại!

Không tốt rồi!

Không tốt rồi!

Vũ Soái!

Vũ Soái tới rồi!”

Vũ Soái!Vũ Soái!Cái tên này khiến Minh phỉ kinh hoàng thất thố lại khiến đám đông phía dưới hoan hô ầm trời, rất nhiều người thậm chí mừng muốn khóc.

Danh vọng của Vũ Soái so với Minh phỉ còn to lớn hơn nhiều.

Bất luận thế nào thì Vũ Soái tuyệt đối không đối phó với bọn họ như những người này.Sắc mặt đám người Chu Khả cũng trở nên trầm tĩnh hỡn, gia tộc bọn họ cũng có chút giao hảo với Vũ Soái, an toàn của thân nhân là không thành vấn đề.Chỉ có sắc mặt Hà công chúa khẽ biến, lo lắng thoáng nhìn qua Tả Mạc.Sắc mặt của Tả Mạc trong phút chốc liền trầm xuống, kẻ tới không có ý tốt!Tằng Liên đứng cạnh Tả Mạc trong mắt chợt lóe lên sát cơ rồi biến mất.

Vào thời điểm nàng đột phá, Vũ Soái phái mấy người tới định dùng nàng để cưỡng chế phụ thân, món nợ này giờ đây đã có cơ hội để tính rồi!Biệt Hàn bình tĩnh không chút sợ hãi, vừa đánh với Minh phỉ một trận hắn còn chưa thỏa mãn.

Hắn nheo nheo mắt nhìn về phía xa xa, trong cơ thể chiến ý tràn ngập!Đừng yếu quá!Chương 637 : Vũ Soái tớiConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnMa Phàm lau mặt ngẩng đầu nhìn đám tu gia đông nghịt bên ngoài, lắc đầu: “Xem ra trong khoảng thời gian tới bọn họ không dự định rời đi.”

Tu giả bên ngoài chính là Công Dã Tiểu Dung suất lĩnh chiến bộ Thiên Hoàn.

Công Tôn Sai dự đoán không sai, quả nhiên sau hắn rời đi thì Thiên Hoàn ngay lập tức xuất hiện ở Lan Lý giới và bắt đầu tấn công Huyền Vũ doanh, nỗ lực đoạt lại khe hỗn độn.Cũng may Ma Phàm luôn cẩn thận từng li từng tí một, không dám buông lỏng, mỗi ngày đều không ngừng cho thám báo đi dò xét.

Sự cẩn thận của hắn đã phát huy tác dụng khi thám báo dò xét sớm phát hiện được tung tích của đối phương và đưa ra cảnh báo.Nhận được cảnh báo, Ma Phàm lập tức chuẩn bị sẵn sàng đánh.Do lo lắng không thủ được khe hỗn độn này nên việc xây dựng phù trận cho cứ điểm luôn luôn được tiến hành chưa từng dừng lại, so với lúc mẹ trẻ còn ở đây thì quần phù trận đã có quy mô gấp ba lần trước đó.

Thậm chí trước lúc chiến đấu bắt đầu, quần phù trận còn đang xây dựng thêm.Điều này làm Ma Phàm có đầy đủ khả năng để chống cự.Trên thực tế, Lan Lý giới xung đột không ngừng, thám báo dò xét của Ma Phàm thường xuyên phát sinh va chạm với thám báo dò xét của yêu tộc.

Cũng may chiến tướng yêu tộc trú đóng ở đây tựa hồ không có ý định phát sinh chiến đấu.

Mặc dù va chạm nhỏ rất nhiều nhưng tổng thể thì song phương vẫn còn tương đối khắc chế, thậm chí còn duy trì sự ăn ý nào đó.Công Dã Tiểu Dung thấy đánh lén không thành công liền chuyển thành cường công.Nhưng khi đối diện với quần phù trận khổng lồ như thế thì Công Dã Tiểu Dung cũng không có biện pháp gì hay.

Công Dã Tiểu Dung cũng biết rõ, khe hỗn độn này là thông đạo gần nhất để bọn hắn trở lại tu chân giới.Công kích của Công Dã Tiểu Dung cực kì dũng mãnh, hoàn toàn không màng tới sinh tử.

Chiến đấu vô cùng khốc liệt, quần phù trận của cứ điểm cơ hồ hư hao quá nửa mà xung quanh quần phù trận là hàng đống những thi thể.Pháp bảo xa hoa của chiến bộ Thiên Hoàn đã phát huy được tác dụng rất lớn, những thứ này có thể giúp bọn họ chống lại một hai lần công kích.Huyền Vũ doanh của Ma Phàm đánh nhau rất cực khổ, cứ điểm một lần suýt nữa thì thất thủ, đang trong lúc khẩn cấp thì Vệ Doanh xuất hiện đúng lúc ổn định lại phòng tuyến.Nhưng đám tu giả Thiên Hoàn thì không biết mệt mỏi không màng tới sinh tử, giống như thủy triều một lớp lại một lớp mà phát động công kích một cách điên cuồng.Ma Phàm không thể đếm được rốt cuộc hắn đã phải chống đỡ bao nhiêu cuộc công kích.Tổn hại của Huyền Vũ doanh đã vượt quá nửa, Ma Phàm không thể không đem Thanh Long doanh vốn là quân dự bị bổ sung vào Huyền Vũ doanh.Trong chiến đấu khốc liệt như này thì tỉ lệ tử vong của người mới là cực cao, Thanh Long doanh chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, có thể sống sót tới giờ đều là những tu giả có thể nhanh chóng thích nghi được với chiến đấu.Nhưng phòng tuyến càng ngày càng vững chắc, mọi người bắt đầu thích ứng được với chiến đấu khốc liệt thế này.“Sợ cái trym!”

Giọng Lôi Bằng cũng trở nên khô khốc khàn khàn nhưng tinh quang trong mắt so với trước đây càng thêm sáng ngời, hắn chẳng để ý nói: “Bây giờ chúng ta cũng tính là trải qua việc đời rồi, hắc, Thiên Hoàn cũng chỉ thế thôi, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu!”

“Bọn họ không có bổ sung, không chịu nổi đâu.

Trận chiến này nhất định chúng ta sẽ thắng!

Ồ, chỉ là không biết sẽ được mẹ trẻ khen thưởng cái gì thôi.”

Niên Lục chậm rãi nói, khuôn mặt anh tuấn của hắn phủ đầy bụi, nhưng đồng dạng hai mắt cũng vô cùng sáng, kiếm ý quanh người bạo động.Trận chiến này mặc dù vô cùng gian nan nhưng đã sống được tới giờ thì mỗi người bọn họ đều đã có tiến bộ rất lớn.Không có gì có thể khiến người ta tiến bộ nhanh bằng chiến đấu.-------------------------------Công Dã Tiểu Dung nhìn chằm chằm vào cứ điểm đã sứt mẻ nhưng bất kham kia, mặt không chút biểu cảm.Chủ tưởng của đối phương đã suất lĩnh chủ lực rời đi, theo lý thuyết thì đây là một cơ hội cực kì tốt.

Đó chính là nguyên nhân quan trọng nhất thúc đẩy hắn quyết định tấn công cứ điểm.Đánh trực diện cứ điểm quan trọng như vậy đối với bất cứ chiến tướng nào mà nói cũng không phải là biện pháp hay.

Công Dã Tiểu Dung đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, trận chiến này sẽ chết rất nhiều người nhưng đánh tới lúc này thì hắn không thể bình tĩnh được nữa.Sự ngoan cường của đối thủ vượt quá sức tưởng tượng của hắn!Sự lợi hại của Công Tôn Sai hắn đã lĩnh giáo qua, hắn biết rõ đây là một vị chiến tướng có thực lực không kém hắn chút nào!

Mặc dù đến bây giờ hắn vẫn chưa biết được rốt cuộc Công Tôn Sai thuộc về thế lực nào.Công Tôn Sai suất lĩnh chủ lực rời đi, chướng ngại vật trong lòng Công Dã Tiểu Dung liền mất đi.

Dù cho hắn biết rõ cường công như này thì tử thương nhất định sẽ rất thảm trọng nhưng hắn vẫn tràn ngập lòng tin, chỉ cần hắn cố gắng nỗ lực và chuẩn bị đầy đủ thì nhất định có thể đánh hạ cứ điểm!Nhưng một lần nữa thế lực thần bí này lại giáng cho hắn một đòn nghiêm trọng!Trong cứ điểm vị chiến tướng không biết tên kia cơ hồi là chiến tướng ngoan cường nhất hắn từng gặp qua!Thực lực chiến bộ của vị chiến tướng này không xuất sắc, so với chiến bộ của Công Tôn Sai thì còn kém rất xa, Công Dã Tiểu Dung cũng không để vào mắt.

Nhưng chính một vị chiến tướng vô danh như thế, một chiến bộ vô danh mà hắn không để vào mắt như thế lại có thể khiến bọn họ chịu tổn thương thảm trọng mà không thể nào vượt qua được giới hạn.Vững như bàn thạch!Hơn nữa Công Dã Tiểu Dung tinh tế phát hiện ra chiến bộ của đối phương đang càng ngày càng trở nên cứng cỏi.Trải qua trận chiến đấu này, chiến bộ vô danh kia sẽ thoát thai hoán cốt biến thành một chiến bộ tinh nhuệ chân chính.Mà chiến bộ Thiên Hoàn của bọn họ lại trở thành đá mài đao của đối phương.Đã không còn hi vọng thắng thì nếu cứ đánh tiếp chỉ làm tăng thêm tử vong.Công Dã Tiểu Dung trầm mặc.Từ nhỏ hắn đã tài hoa hơn người, ở trong môn phái như Thiên Hoàn cũng rất thuận buồm xuôi gió, nhận được sự sùng bái của sư huynh đệ và được trưởng bối yêu quý.Hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân lại lưu lạc tới tình trạng như này.Vừa thua lại thua tiếp!Nhìn chiến bộ chỉ còn lại một phần ba, nhìn thấy từng khuôn mặt mờ mịt đang nhìn hắn, trong lòng hắn bỗng cảm thấy đau xót.Sắc mặt hắn có chút tái nhợt nhưng hắn biết rõ, rất cả mọi người đang đợi quyết định của hắn.“Chúng ta đi!”

Hắn cơ hồ đã dùng toàn bộ khí lực để nói ra ba chữ này.-----------------------------Mộc Hi nghe thủ hạ báo cáo xong thì có chút đăm chiêu.“Đại nhân, chúng ta có nên đi đoạt khe hỗn độn kia hay không?

Đối phương đánh lâu đã mệt, hiện giờ Công Dã Tiểu Dung cũng đã rút đi, tâm thần bọn họ buông lỏng chính là cơ hội tốt cho chúng ta!”

Thủ hạ nhịn không được nói.Liên tục thắng lợi khiến địa vị của Mộc Hi ở trong Cung Hồ Mộc Thị càng ngày càng vững chắc, không thể nghi ngơ bây giờ nàng là đệ nhất chiến tướng của Cung Hồ Mộc Thị, đã có tư cách tham gia vào những quyết định trọng đại của tộc.Tuổi còn trẻ như thế mà có thể đạt được những điều này là chưa từng có trong lịch sử của tộc.Mộc Hi lắc đầu: “Chúng ta đoạt được rồi sẽ dùng để làm gì?

Bây giờ chúng ta có thể cố thủ nơi này cũng đã không tồi rồi.

Không nên coi thường đối phương, chiến tướng có thể chống lại sự liều mạng của Công Dã Tiểu Dung, cái khác khó nói nhưng chỉ dựa vào khả năng phòng thủ kia cũng khó có người bằng.”

Thấy thủ hạ có chút không phục, nàng nói tiếp: “Đừng tưởng chúng ta chiếm được chút tiện nghi từ Công Dã Tiểu Dung mà tự cao tự đại.

Chớ quên chúng ta chưa từng trực tiếp giao chiến với Công Dã Tiểu Dung, có thể khiến liên quân bị diệt thì Công Dã Tiểu Dung cũng là một nhân vật cực kì lợi hại.”

Nghĩ một chút nàng dặn dò nói: “Chúng ta phải cố gắng giao hảo với thế lực này.

Bọn họ dám can đảm chống lại Thiên Hoàn thì mưu đồ không nhỏ, tự nhiên cần có minh hữu.”

“Nhưng bọn họ là tu giả!”

“Nhìn đại thế, thiên hạ hỗn loạn, không tới mười năm, khoảng cách giữa tu giả yêu ma sẽ bị phá vỡ.”

Mộc Hi trịnh trọng nói.Thủ hạ còn muốn nói tiếp nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Mộc Hi lại nuốt ngược vào trong lòng.Mộc Hi nhìn thủ hạ rời đi, ánh mắt chớp động.

Nàng biết rõ bản thân quá trẻ, dù liên tiếp thắng lợi thì bên trong tộc vẫn còn rất nhiều người không phục.Có lẽ, bản thân phải tự tay xây dựng một chiến bộ.Ý nghĩ này vừa lóe lên liền không thể xóa nhòa được.-------------------------------Đám người đông nghịt đằng xa thế tới nhìn như chậm thực ra rất nhanh, trong nhấy mắt đã tới trước mặt mọi người.Trên mặt mỗi ma binh đều hiện lên vẻ đạm mạc, vừa nhìn liền biết đây là những kẻ thân kinh bách chiến.

Tinh kì san sát, đón gió phần phật, chiến bộ lớn như vậy mà không phát ra chút tiếng động nào, vô cùng kỉ luật.Ở giữa chiến bộ có một chiến xa loan giá rất lớn vô cùng nổi bật, màn che màu xanh lay động, tiếng leng keng do chuông đồng ở bốn mái của loan xa phát ra truyền khắp bốn phương.

Kéo xe là bốn con dị thú với khuôn mặt dữ tợn, vô cùng xấu xí nhưng trước mặt chiến xa lại vô cùng thuần phục.Bên cạnh chiến xa là bốn gã tráng hán vẻ mặt trang nghiêm, khiêng một giá đỡ bằng gỗ, trên giá đỡ bày một thanh bảo kiếm màu xanh.Đội hình vừa triển khai thì sát ý như ngưng thực tản ra bốn phía.Thành Thái An lặng như tờ, không ai dám lớn tiếng nói chuyện.Tả Mạc không bị đội hình của đối phương hù dọa, hắn nhìn qua một lượt, chiến bộ Vũ Soái cũng không lớn như trong tưởng tượng của hắn, ước chừng có hơn một vạn người.Con số này so với trong tưởng tượng của hắn thì ít hơn nhiều lắm.Trong ý nghĩ của hắn thì soái giai suất động chiến bộ vậy phải che phủ trời đầt, trùng trùng điệp điệp mới đúng.

Dưới trướng mỗi một vị soái giai thường có hơn trăm giới, chính là lão đại một phương.Hà công chúa bỗng thấp giọng nói: “Vũ Soái gần đây luôn bận rộn với việc mở rộng địa bàn, chiến bộ đều bị phái ra bên ngoài.

Hơn nữa địa bàn của hắn cũng không an ổn.

Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, đội Vũ Tiền vệ này là chiến bộ tinh nhuệ nhất của Vũ Soái.

Ta không thể hỗ trợ, ngươi phải cẩn thận đó.”

Sơ sơ vài câu Tả Mạc đã hiểu được rất nhiều thứ, hắn cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của đối phương vội vàng an ủi: “Không phải ngại, ta sẽ cư xử đúng mực!”

Hà công chúa bỗng cắn răng nói: “Nếu sự tình không thể giải quyết thì cứ đem nghịch long trảo vất cho hắn.”

Trong lòng Tả Mạc rất ấm áp nhưng nghĩ đến ba ngàn tơ phiền não đã tiến vào trong cơ thể, hắn không khỏi cười khổ.

Ba ngàn tơ phiền não quấn lấy nghịch long trảo, bất luận hắn sai sử thế nào nó cũng không rời khỏi nghịch long trảo.Hắn có muốn đem nghịch long trảo cấp cho người khác cũng không cấp được.“Yên tâm yên tâm.”

Tả Mạc cười an ủi.Một lần nữa đám người Thúc Long trở về bên cạnh Tả Mạc, mỗi người bọn họ đều như lâm đại địch.Uy thế của chiến bộ này đã chấn nhiếp tất cả mọi người.

Ngay cả đám người Minh Huy cũng không khỏi biến sắc, một tay hắn sáng tạo ra Minh phỉ, hoành hành không cố kỵ nhưng vừa mới đây bị Nghiệt bộ làm cho thương nặng, bây giờ lại tận mắt nhìn thấy Vũ TIền vệ tinh nhuệ nhất dưới trướng Vũ Soái, hắn mới cảm nhận được sâu sắc rằng cái gì mới là tinh nhuệ chân chính!Minh phỉ của hắn trước mặt chiến bộ sâm nghiêm như này chỉ đáng gọi là “phỉ”!Lúc trước hắn nghĩ sẽ có rất nhiều tới tranh đoạt, chưa chắc bản thân đã không có cơ hội đục nước béo cò.

Nhưng khi Vũ Soái suất lĩnh Vũ Tiền vệ xuất hiện hắn liền hiểu ra, nghịch long trảo này nhất định sẽ rơi vào trong tay Vũ Soái.Chỉ sợ Vũ Soái cũng sẽ không buông tha cho những kẻ mang hung danh trên người như bọn họ.Vẻ mặt Minh Huy biến ảo bất định.Chương 638 : Đồng tiên sinh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnUy thế của Vũ Tiền vệ chấn nhiếp toàn bộ mọi người.Chiếc chiến xa với màn che màu xanh lay động giống như một con cự thú thời thái cổ đang nhìn xuống chúng sinh.

Chúng tướng đứng quanh cúi đầu, ma binh san sát, một khoảng yên tĩnh tới lạnh gáy, cảm giác áp bách vô hình tựa như mây đen áp đỉnh khiến người ta không thở nổi.Ánh mắt Tả Mạc sắc bén như kiếm, bình tĩnh không chút sợ hãi.“Dâng nghịch long trảo ra, đỡ cho ta phải ra tay, miễn cho ngươi tội chết!”

Giọng nói hờ hững nhưng tràn đầy uy nghiệm từ trong chiến xa truyền ra, thanh âm phảng phất như có ma lực khác xuyên thẳng vào tận đáy lòng người nghe.“Miễn cho ngươi tội chết!”

Vũ Tiền vệ bỗng đồng thanh hô lớn, tiếng hô vô cùng đinh tai nhức ức, màng nhĩ người nghe như bị gõ một cái, đầu óc ong ong.

Cùng lúc đó, trong nháy mắt sát ý ngập trời tựa như một cơn lũ quét, đột nhiên dâng lên bao phủ toàn trường!Ngay cả loại cao thủ như Chu Khả cũng không tránh khỏi biến sắc, đám người Minh Huy thì mặt càng trắng bệch ra.Hai mắt Tả Mạc sáng như đuốc, thần sắc lãnh đạm như thể không nghe thấy màn đồng thanh vừa rồi.Yên tĩnh, toàn trường một lần nữa lại yên lặng như tờ.Mọi người không tự chủ được quay đầu nhìnTả Mạc, rất nhiều người trên mặt thậm chí còn tỏ ra chút hả hê.

Nghịch long trảo là thiên ma binh, là chung cực ma binh mà toàn bộ ma tộc đều mơ ước.

Tả Mạc có được nghịch long trảo khiến bao kẻ đỏ mắt.Bây giờ đại quân trước mặt, Vũ Soái đích thân đến, không ai tin Tiếu Ma Qua có thể trở mình gây ra được chút sóng gió gì.“Thật không?”

Tả Mạc tựa như đang thì thào, thanh âm không lớn nhưng gần xa đều có thể nghe rõ.Hai chữ này vừa phát ra khiến không ít kẻ sửng sốt, ngay sau đó trên mặt rất nhiều người lộ vẻ không tinh, lẽ nào Tiếu Ma Qua lại muốn phản kháng?Phản kháng?

Vũ Soái đích thân đến, Tiếu Ma Qua lại còn dám phản kháng?Tên gia hỏa này không muốn sống nữa sao?Rất nhiều người của Vũ Tiền vệ cũng bị hai từ này của Tả Mạc làm cho sửng sốt nhưng rất nhanh trên mặt họ hiện lên vẻ phẫn nộ.Thật to gan!Ngay cả Vũ Soái mà cũng dám đối nghịch!Vũ Soái không nói gì, chư tướng dưới trướng hắn kiềm chế không được, một người lạnh lùng nói: “Thế nào?

Lưu lại cái mạng nhỏ của ngươi đã là Vũ Soái có tấm lòng ái tài rồi!

Ngoan ngoan dâng nghịch long trảo lên cho Vũ Soái.

Loại tiểu nhân vật như ngươi há có thể xứng đáng với thần vật như nghịch long trảo!”

Trên mặt đám người Thúc Long hiện lên vẻ giận dữ.Tả Mạc không chút xao động, khóe miệng hơi cong lên như đang cười đầy trào phúng, trong miệng lạnh lùng phun ra hai chữ: “Muốn chết!”

Tất cả mọi người đều sợ ngây ra!Chẳng lẽ Tiếu Ma Qua bị điên rồi?

Hắn lại dám can đảm nhục mạ Vũ Soái muốn chết!Hà công chúa hoa dung thất sắc, nàng khẽ che lấy môi anh đào, trong mắt tràn ngập lo lắng.Cùng lúc đó trong mắt A Quỷ hiện lên một tia tử mang, tay phải nàng đánh phía tên ma tộc đang đứng trên trời.Răng rắc!Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên vô cùng rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.Con ngươi của tên ma tộc vừa rồi mới nói chuyện lồi cả ra ngoài, chiếc cổ đã bị bẻ với một góc độ kì dị.

Hắn còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết nào, cả người giống như một đống cát từ trên trời rời xuống.RâẦm!Tiếng hít vào mãnh liệt không hẹn mà cùng vang lên.

Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn A Quỷ đứng bên cạnh Tả Mạc, nữ nhân nhìn qua có chút xấu xí luôn đi theo bên cạnh Tả Mạc này rất ít khi ra tay.

Lần duy nhất nàng xuất thủ là khi cùng Tằng Liên Nhi chống đỡ một kiếm của Lâm Khiêm.Nhưng chiêu vừa rồi so với khi đỡ một kiếm của Lâm Khiêm càng thêm lợi hại.Chẳng lẽ lần trước nàng không dốc hết sức?Đám người Chu Khả thần sắc biến ảo bất định, trong lòng thầm lấy làm kinh ngạc.Nhưng mọi người càng không hiểu chính là Tiếu Ma Qua khi đối diện với Vũ Soái dường như không có chút sợ hãi nào.

Thậm chí còn chủ động thách thức Vũ Soái, lẽ nào tên gia hỏa này còn hậu chiêu gì đó?Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu mọi người rồi rất nhanh biến mất, mọi người vẫn không khỏi lắc đầu, có hậu chiêu gì cũng vô ích mà thôi.Vũ Soái tự mình dẫn một vạn Vũ Tiền vệ tới, trừ phi một soái giai khác cũng suất lĩnh thân vệ đến đây.Đồng bọn của Vũ Tiền vệ vừa bị giết bỗng trở nên cuồng nộ, cho dù là người bình tĩnh nhất lúc này cũng không thể bình tĩnh được nữa.Bỗng một gã nam tử mặt đầy râu bước ra khỏi hàng, cung kính thi lễ với chiến xa, cả giận nói: “Chủ thượng!

Loại tiểu nhân cuồng vọng này, thuộc hạ nguyện ý xuất chiến!”

Một kẻ khác cũng bước ra khỏi hàng, cao giọng nói: “Thuộc hạ cũng nguyện ý xuất chiến!”

Lại có thêm mấy người bước ra khỏi hàng khiêu chiến.Sự hung hăng của Tả Mạc và việc A Quỷ ra tay đã hoàn toàn chọc giận những tên gia hỏa Vũ Tiền vệ mắt luôn nằm trên trán này.“Nếu có bản lĩnh thì tùy tiện chút cũng không có gì.”

Giọng Vũ Soái hờ hững từ trong chiến xa truyền ra: “Sợ là sợ không có bản lĩnh gì.

Đối với kẻ tài trí bình thường bản tọa không có kiên nhẫn.

Các ngươi nếu đã khiêu chiến vậy cứ đi đi.

Thắng sẽ có thưởng.

Nếu như thua thì về sau các ngươi sẽ phải nghe lệnh của hắn.”

Lời này vừa nói ra, chúng tướng hai mặt nhìn nhau, bọn họ khiêu chiến chỉ là do trong lòng căm phẫn nhưng cũng không có nắm chắc.

Thủ đoạn của A Quỷ quá quỷ dị khó lường, trong lòng bọn họ vẫn có chút kiêng dè.Nhưng nếu thực sự thất bại thì phải dốc sức phục vụ Tiếu Ma Qua, hậu quả của việc này rất nghiêm trọng.

Hơn nữa bọn họ nghe ra được tâm tư ái tài của chủ thượng lại nổi lên, chỉ sợ cuối cùng Tiếu Ma Qua lại trở thành thủ hạ của chủ thượng.Bọn họ biết rõ từ trước đến nay chủ thượng đều rất ái tài, thích nhất là chiêu mộ những thanh niên tài tuấn.

Nếu như Tiếu Ma Qua có bản lĩnh thực sự thì một chút va chạm chủ thượng vị tất đã để trong lòng.Đối với họ trở thành thủ hạ của đối phương so với chết còn khó chịu hơn.Bọn họ không tự chủ được nhìn đại hán đứng bên cạnh chiến xa với ánh mắt cầu cứu.Nam tử này có vóc người cao to cường tráng, tóc ngắn mặt chữ điền, nhìn qua không có gì là xuất chúng nhưng ánh mắt rất u tĩnh, khí chất lắng đọng.

Dưới cái nhìn cầu cứu của mọi người, hắn bất đắc dĩ cười cười, quay người hành lễ với chiến xa, giọng đầy cung kính nói: “Chủ thượng, xem qua thủ đoạn của Tiếu Ma Qua, tại hạ có mấy phần ngứa nghề, thỉnh chủ thượng chấp thuận cho thuộc hạ xuất chiến.”

“Ồ, lâu lắm rồi Đồng tiên sinh mới có hứng thú, thú vị thú vị.”

Tiếng cười khẽ từ trong chiến xa truyền ra, Vũ Soái đối với vị Đồng tiên sinh này cũng có chút coi trọng, cười nói: “Vậy bản tỏa đành mỏi mắt chờ mong.”

“Cảm ơn chủ thượng.”

Đồng tiên sinh hơi khom người với chiến xa.Hắn quay người chú ý thấy vẻ mặt vui mừng của chư tướng, bất đắc dĩ lắc đầu, quan hệ của hắn trong đám chư tướng vô cùng tốt, mọi người cầu cứu hắn không tiện từ chối.

Nhưng khi nhìn thấy Tiếu Ma Qua, nhất là nghịch long trảo trên lưng gã, trong mắt hắn không khỏi hiện lên rừng rực chiến ý.Chân phải hắn giơ lên bước nhẹ nhàng về phía trước một bước, trước mặt bao người, thân hình hắn hư không tiêu thất, giống như trốn vào hư không vậy.Xoạt, giữa không trung, hắn từ trong không khí bước ra.Một bước nhẹ nhàng này tạo nên vô số tiếng hít vào thật sâu.Cao thủ vừa ra tay liền biết cao hay thấp.Mọi người không cảm nhận được một chút ba động nào ở một bước dường như rất đơn giản của Đồng tiên sinh.

Hơn nữa ở đây không thiếu cao thủ tu luyện ma đồng tử các loại nhưng không ai có thể thấy rõ một bước này.Ngay cả đám người Chu Khả Xương Nguyên Hạo cũng biến sắc, chỉ có những cao thủ tiếp xúc đến giới mới có thể mơ hồ cảm thụ đường, một bước này của Đồng tiên sinh có liên hệ lớn lao thế nào với giới.Con ngươi Tả Mạc co rút lại.Hắn cũng không nhìn ra được huyền diệu trong một bước này.Nhưng đối diện với ánh mắt tràn ngập chiến ý của đối phương, Tả Mạc lại bình tĩnh không chút sợ hãi.Chiến đấu mấy ngày này làm thần kinh hắn căng ra, mấy ngày qua những đôi mắt mong chờ không ngừng giày vò hắn.

Hắn cảm thấy bản thân như càng ngày càng bị dồn nén lại, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đứt dây thần kinh, hắn trầm lặng tính toán và thừa nhận áp lực khốc liệt này.Hắn trầm mặc, tinh thần hắn đã rất mệt mỏi nhưng hắn vẫn phải cố gắng chống đỡ.Nhưng cuối cùng cũng đã vượt qua, kì thực ngay từ lúc đầu khi chiến đấu với Minh phỉ, tâm thần hắn đã trầm xuống, hắn đã tiến vào một trạng thái khác.Những ngày này các loại khảo nghiệm tựa như đá mài không ngừng mài giũa hắn, chỉ là lần này bị mài giũa không phải là ma thể mà là tâm của hắn, bản tâm của hắn!Trong vô thức, tâm của hắn đã thoát thai hoán cốt, trở nên cường đại hơn, cứng cỏi hơn!Không có tạp niệm, không có hoài nghi, không có bàng hoàng, dù cho đối diện với đối thủ mà mình nhìn không thấu thì tâm thần hắn cũng không có chút xao động.Ba ngàn tơ phiền não ở tay trái căng ra, hắn đang muốn ra tay thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, giống như mị ảnh trong phút chốc xuất hiện giữa không trung.Tằng Liên Nhi!Tả Mạc có chút kinh ngạc, dường như lúc này chiến ý của Tằng Liên Nhi vô cùng mãnh liệt.Hai người đang giằng co ở trên không trung.Một bước kia của Đồng tiên sinh tiêu sát phiêu dật, còn thân ảnh của Tằng Liên Nhi lại tràn ngập cảm xúc yêu mỵ.

Hai loại phong cách hoàn toàn trái ngược này lại cùng mang tới cảm giác nguy hiểm.Đồng tiên sinh cười cười: “Thân thủ của cô nương thật tốt nhưng tại hạ muốn đánh một trận với Tiếu Ma Qua.

Không biết cô nương có thể tạo cơ hội được không?”

Mặc dù hắn nói chuyện rất khách khí nhưng ý từ ẩn dấu trong đó rất rõ ràng: ngươi không phải là đối thủ của ta, để Tiếu Ma Qua tới đây đi.Tằng Liên Nhi vô cùng xinh đẹp đứng đó, quần dài màu đỏ tươi giống như hoa hồng bùng nổ trong không trung.

Hết lần này tới lần khác, dụng mạo xinh đẹp quyến rũ của nàng, ánh mắt mê ly, khí chất sâu lắng như một loại yêu vụ.

Bùng nổ và sâu lắng hai loại khí chất bất đồng tập trung cùng một chỗ, tạo nên một mỹ cảm không chút chân thực.Đôi mắt giống như hắc diệu thạch sâu thẳm khó lường, môi anh đào khẽ mở, thanh âm phiêu hốt: “Này không thể theo ý ngươi được.”

Dứt lời hai cổ tay nàng nhẹ nhàng chuyển động, ống tay áo giống như sóng gợn đầy nhộn nhạo.Trên mặt Đồng tiên sinh bỗng hiện lên vẻ ngưng trọng, tay phải vung lên, không chút báo trước liền vỗ một chưởng về phía Tằng Liên Nhi!Động tác của hai người đều thong thả không có chút sát khí nào, giống như đang diễn võ vậy.Nhưng khoảng không giữa hai người bỗng xuất hiện vặn vẹo, ngay sau đó một cơn sóng nổi lên, từng đợt rung động không chút tiếng động khuếch tán ra.Ánh mắt Tằng Liên Nhi càng thêm mê ly, quần dài đỏ tươi phía dưới, da thịt trơn bóng như mỡ đặc, ma văn màu trắng giống như thạch hoa lặng lẽ tràn ra.

Cả người nàng uyển chuyển không xương tựa như rắn vậy, với một tiết tấu kì dị chậm rãi vũ động.Trên mặt Đồng tiên sinh không có chút thoải mái nào, tóc hắn dựng đứng lên, tay phải tựa như đang kéo vật nặng vạn cân vậy.

Tay phải hắn với tốc độ cực kì thong thả từng chút một biến mất, dường như bàn tay hắn đang từ từ rơi vào một khoảng không nào đó.Bầu trời vừa mới còn có sóng gợn giờ đây lại sôi trào, ba động càng ngày càng mãnh liệt.Từng bọt khí lớn nhỏ không đồng nhất từ trong không trung toát ra.Trong nháy mắt, không trung ở giữa hai người xuất hiện vô số bọt khí.

Những bọt khí này lớn thì cỡ nắm tay, nhỏ thì cỡ đầu kim, chúng nó vừa toát ra liền yên lặng phiêu phù bất động.Chúng nó tựa như bọt khí bình thường nhất, dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu thế giới này.Chương 639 : Thần nguyệt .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnHai mắt mê ly, một mảnh trăng hiện lên.Ba!Bọt khí xung quanh hai người đồng thời vỡ tan.Vô số kình khí bén nhọn đột nhiên nổ tung bao phủ hai người trong đó.Kình khí sắc bén như thế cũng không thể tổn thương chút nào đến hai người.

Trong vòng hai trượng xung quanh Đồng tiên sinh giống như có một lá chắn vô hình, kình khí không thể nào tiến vào được.

Tằng Liên Nhi lại tựa như vô hình, kình khí thoải mái xuyên qua người nàng, thân ảnh của nàng tựa như hình chiếu trong nước, khẽ lay động một cái liền trở nên mơ hồ không rõ, như thật như ảo.Mắt Đồng tiên sinh nheo lại.Hóa chưởng thành trảo chộp tới Tằng Liên Nhi.Một bóng chưởng màu đen vừa thoát khỏi bàn tay liền hóa thành một đoàn vụ khí màu đen bao trùm Tằng Liên Nhi.

Trong vụ khí tựa như có vô số quái thú đang giãy dụa rít gào, tiếng rít vang lên không dứt khắp không trung, người nghe thấy không khỏi cảm thấy dựng tóc gáy.Ánh mắt mê ly của Tằng Liên Nhi, môi anh đào khẽ mở, hơi thở như lan.“Nguyệt!”

Ống tay áo như lụa ngâm trong trong nước vô cùng mềm mại nhẹ nhàng.Bầu trời xung quanh nàng bỗng tối sầm lại, một vầng trăng khuyết nhô lên phía sau lưng nàng.

Vầng trăng khuyết hơi cao so với thân hình của nàng, phát ra ánh sáng huyền ảo.Trong lòng Tằng Liên Nhi đầy kích động, thần nguyệt cuối cùng cũng hiện ra!Nàng tu luyện thần lực ánh trăng mặc dù truyền thừa tương đối hoàn chỉnh nhưng vẫn có một số điểm then chốt đã bị mất đi.

Mỗi một đời người thừa kế đều vắt óc suy nghĩ để hoàn thiện phương pháp tu luyện nó nhưng hiệu quả thấy được đều rất ít.

Thậm chí ngay chính bản thân họ tu luyện luyện cũng cực kì gian nan.Thần nguyệt, đây là thứ then chốt xuyên suốt trung hậu kì tu luyện, đã sớm bị thất truyền.Bây giờ lại có thể phục hồi như cũ trên tay Tằng Liên Nhi.Thiên phú của Tằng Liên Nhi rất tốt, từ nhỏ đã khổ tu hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây liên tục chiến đấu, đặc biệt lần đối kháng với Lâm Khiêm đã làm cho nàng hưởng lợi không ít.Áp lực cường đại mà Đồng tiên sinh mang tới cho nàng rất lớn cũng trở thành nhân tố khiến nàng lĩnh ngộ được thần nguyệt.“Thần nguyệt!”

Giọng nói lạnh lùng từ trong màn che màu xanh phát ra, Vũ Soái thản nhiên nói: “Nguyên lai Tằng Liên Nhi tu luyện chính là thần lực, bản tọa lại tính sai rồi.”

Chư tướng bên cạnh chiến xa chấn động, trên mặt đều tỏ vẻ kinh hãi.Thần lực!Nguyên lai đây là thần lực!Vầng trăng khuyết như chiếc móc trên bầu trời, như xuyên phá thời không từ viễn cổ tiến tới!“Chủ thượng!”

Một số chiến tướng mở miệng định nói.“Đừng để nàng chạy thoát.”

Vũ Soái hời hợt nói.Thị nữ trung niên bên cạnh Hà công chúa lúc này cũng rơi vào mê hoặc, thì thào tự nói: “Thần nguyệt!

Đây mới là thần lực chân chính!”

Vài chục năm qua, nàng luôn luôn đau khổ tìm tòi, hao phí biết bao tâm cơ mới có thể mò tới cánh cửa này.

Lúc trước nàng nhận định Tằng Liên Nhi tu luyện chính là thần lực nhưng khi nhìn thấy vầng trăng khuyết trên bầu trời kia thì miệng nàng trở nên đắng ngắt.Thần nguyệt hiển hiện cũng có nghĩa thần lực của Tằng Liên Nhi đã bước vào cảnh giới cao thâm!Trong mắt Hà công chúa hiện lên một tia dị sắc, nàng vô thức nhìn về phía Tiếu Ma Qua.Đôi mắt đẹp chợt nhíu lại, nàng chú ý tới thân thể của Tiếu Ma Qua đang chấn động rất nhẹ, sắc mặt nàng khẽ biến.Thấy được ánh mắt của Hà công chúa, Tả Mạc quay sang, mắt hai người chạm nhau.Hà công chúa phát hiện trong mắt Tả Mạc toát ra vẻ mừng rỡ như điên.----------------------------Biệt Hàn không chút hứng thú với trận chiến trên không, vũ lực cá nhân đối với một chiến tướng chấp nhất trong chỉ huy chiến đấu như hắn mà nói không có quá nhiều sức hấp dẫn.

Nghiệt bộ dưới trướng hắn thực lực vô cùng quân bình, không có cao thủ quá nổi trội, toàn bộ tinh lực của hắn đều dồn vào việc làm sao có thể khiến Nghiệt bộ phát huy được uy lực mạnh nhất.Dần dần, nó đã trở thành một loại bản năng, hay có thể coi là một phong cách chiến đấu.Dù cho chiến đấu trên không vô cùng kịch liệt cũng không thể hấp dẫn được sự chú ý của hắn.

Ánh mắt hắn đầy cảnh giác lặng lẽ quét tới quét lui trên người đám Vũ Tiền vệ, tựa như một con sói xảo trá đang tìm kiếm sơ hở của đối phương.Hắn không bị Vũ Tiền vệ hù dọa chút nào.Mặc dù năm đó sinh hoạt không khác gì giam lỏng nhưng dù sao Huyền Không tự cũng là một trong tứ đại phái, đối thủ cũng là những kẻ có số má như Giang Triết.

Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nên Biệt Hàn sao có thể sợ hãi trước một chiến bộ chưa từng nghe nói qua, dù cho thủ lĩnh của đối phương có là một gã soái giai đi nữa.Hơn mươi năm như đi trên băng mỏng khiến hắn trầm mặc ít nói, trái tim hắn đã cứng rắn tựa nham thạch.Người khác bị uy danh của soái giai chấn nhiếp, nơm nớp lo sợ không dám có chút hành động thiếu suy nghĩ nào nhưng Biệt Hàn vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào chiến bộ khổng lồ này, tìm kiếm sơ hở có khả năng đột phá nhất.Sau trận đánh với Minh phỉ chiến ý trong người hắn vẫn chưa giảm bớt, hắn tựa như một con sư tử bị giam quá lâu, vừa thoát khỏi lồng giam thì vội vã tìm kiếm tất cả những gì có thể chém giết!Quang mang chớp động trong đôi mắt đang nheo lại.Khi hắn nhìn thấy một tiểu đội của Vũ Tiền vệ không làm người khác chú ý từ bên sườn dời đi, ánh mắt hắn lạnh đi.Chỉ suy nghĩ một chút hắn liền hiểu ra ý đồ của đối phương, đối phương đang phòng bị Tằng Liên Nhi sẽ chạy trốn!Mặc dù suy đoán như vậy có chút thái quá, dù sao Tằng Liên Nhi cũng rất khó chạy trốn được.

Nhưng Biệt Hàn không chút do dự, hắn híp mắt, ánh mắt cẩn thận đảo qua địa điểm mà tiểu đội này bố trí, càng thêm tin tưởng vào phán đoán của bản thân.Hành động của tiểu đội này không khiến người khác chú ý, trong chi chít dày đặc đội ngũ thì đổi vị như thế rất khó có thể phát hiện ra.

Mà chiến tướng khác dù có chú ý tới cũng sẽ rất nhanh bỏ qua, đội ngũ dày đặc như thế, bên trong có đổi vị trí cũng không có chút tác dụng nào.Hai mắt Biệt Hàn càng ngày càng nheo lại, quang mang và sát ý trong mắt hoàn toàn bị mí mắt ngăn lại.Đổi vị nhìn như không có chút tác dụng nào lại khiến Biệt Hàn để tâm.Trong lòng hắn rất nhanh đã có tính toán những biến số mà việc đổi vị trí này mang lại.Chiến tướng tu giả am hiểu nhất là suy tính, Biệt Hàn thân là một kẻ nổi bật trong số đó nên năng lực suy tính có thể nói là kinh khủng.

Trong lòng hắn Vũ Tiền vệ sừng sững bất động đang không ngừng biến ảo.Tiểu đội đổi vị khiến chiến trận trung quân của đối phương mỏng đi một phần mười.Để ý thấy những cao thủ bên cạnh chiến xa đều đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào cuộc chiến giữa hai người ở trên trời, Biệt Hàn ngửi ra được mùi vị của con mồi đang giấu kín.Hắn hơi có chút phấn khích nhưng ánh mắt hắn càng trở nên trầm ổn, tinh thần càng thêm tập trung.Hắn có một một cảm giác mãnh liệt.Cơ hội, đang từng chút một hướng về hắn!------------------------------Chiến đấu trên bầu trời đã đạt tới mức kịch liệt.Đoàn vụ khí hắc ám của Đồng tiên sinh với vô số quái vật giãy dụa bị ánh trăng đằng sau lưng Tằng Liên Nhi chiếu vào giống như nước sôi tưới lên băng tuyết, quái vật trong hắc vụ không ngưng gào thét, hắc vụ trong nháy mắt liền tan thành mây khói.Sắc mặt Đồng tiên sinh chợt biến!Một giọt máu đỏ sẫm đột nhiên thoát ra từ mi tâm bay vào trong lòng bàn tay hắn.Cho dù chỉ có một giọt tiên huyết nhưng tựa như có một huyết trì tràn ngập tiên huyết xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.

Huyết chưởng đột nhiên dựng đứng lên, thần sắc Đồng tiên sinh tỏ vẻ rất nghiêm túc.“Chưởng mục nhai!”

Đỉnh đầu Tằng Liên Nhi bỗng trở nên tối tăm, nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một vách núi cao mấy trăm trượng với thế áp đỉnh đang nhanh chóng rơi xuống!Rào!Mọi người phía dưới thấy vậy không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.Một ngọn núi hình dạng như bàn tay, trên mặt là vô số đường màu đỏ đạm đan xen vào nhau, giống như huyết quản vậy, đáng sợ nhất chính là trên sơn thể có một con mắt máu cực lớn lạnh lùng nhìn xuống.Phàm là ai bị con mắt này quét qua không khỏi cứng đờ cả người, máu huyết cơ hồ đông cứng!Cho dù là mấy người thị nữ trung niên cũng không khỏi tỏ ra hoảng sợ.

Huyết mục này không biết có diệu dụng gì nhưng sơn thể với thế áp đỉnh khiến người ta cảm giác không thể ngăn cản lại được.“Chưởng mục giới thật lợi hại!”

Chu Khả thì thào tự nói, trong lòng cũng rất hoảng sợ.Chưởng mục giới có nguồn gốc từ chưởng mục ma công, đây là một loại ma công vô cùng cao cấp, chuyên tu một bàn tay một con mắt, ngay cả kẻ hiểu nhiều biết rộng như Chu Khả cũng rất ít khi nghhe thấy những điều liên quan tới nó.

Vậy mà vị Đồng tiên sinh không nổi danh này lại đã tu luyện môn ma công cao cấp này tới mức rất sâu, lý giải của hắn đối với giới đã vượt xa tưởng tượng của Chu Khả.Chưởng mục nhai kia phát ra khí tức vô cùng lạnh lẽo đáng sợ, dù cho đứng từ xa nhìn lại Chu Khả cũng cảm thấy khiếp sợ.“Trong lịch đại những người tu luyện chưởng mục ma công chỉ sợ không ai hơn được Đồng tiên sinh.

Môn ma công không chút hấp dẫn này ở trong tay hắn đã phát dương quang đại, không thể không khiến người ta bội phục!”

Bên cạnh chiến xa, một gã ma tộc một sừng tán thưởng nói.Người này tên là Hạng Đông, thân hình khôi ngô, cả người được bao phủ trong hậu giáp, kì lạ nhất chính là giáp này lại sinh trưởng trên cơ thể hắn.“Không phải người có đại nghị lực thì không thể tu thành!”

Một người nữa gật đầu đồng ý, người này hai mắt hẹp dài, ánh mắt lạnh lùng, trên lưng có một đôi cánh trong suốt, giống như thủy tinh óng ánh trong nắng.

Người này tên là Tiền Thanh, là một trong những cao thủ trứ danh dưới trướng Vũ Soái.“Hi vọng nữ nhân kia có thể chống đỡ lâu một chút.”

Hạng Đông cười nói: “Thần lực cũng có chút đáng mong đợi!”

Tiền Thanh hừ lạnh nói: “Thần lực cũng chỉ là lời đồn mà thôi.”

Ánh mắt hai người vẫn đang nhìn trận đấu.

Đồng tiên sinh rất ít khi ra tay, dưới trướng Vũ Soái cũng có chút tiếng tăm, quan hệ với mọi người cũng khá tốt, có thể có cơ hội nhìn thấy hắn ra tay là không nhiều.Dưới trướng Vũ Soái cao thủ như mây, mạnh như bọn họ cũng phải cạnh tranh để tồn tại.Chưởng mục nhai là sát chiêu của Đồng tiên sinh, bọn họ chỉ nghe danh còn chưa gặp qua bao giờ, lúc này vội vàng tập trung tinh thần muốn nhìn rõ ảo diệu trong đó!Vô số cặp mặt đang tập trung nhìn mình nhưng Tằng Liên Nhi không có hoảng loạn nào.Không biết từ khi nào vầng trăng khuyết đã chuyển ra trước mặt nàng.Đôi mắt mê ly mờ đi, ống tay áo dài buông thõng, thân hình thướt tha, thanh âm như khói mờ ảo mà thăm thẳm giống như gợn sóng khuếch tán khiến lòng người rung động.“Nguyệt nhi nguyệt nhi mở!”

Chỉ thấy vầng trăng khuyết xoay tròn chuyển động quanh người nàng, như đang chém về phía chưởng mục nhai trên đầu.Không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, không có bất luận tiếng khí kình nào.Chưởng mục nhai lạnh lẽo đáng sợ giống như đậu hũ từ từ bị xé rách!Sắc mặt Đồng tiên sinh đại biến, bàn tay cứng đờ.“Nguyệt nhi nguyệt nhi vỡ!”

Vầng trăng khuyết quay tròn với tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt hóa thành một mảnh quang hoa, Tằng Liên Nhi uyển chuyển múa trong ánh trăng, như ẩn như hiện.Trong nháy mắt vô số vết cắt thẳng tắp xuất hiện khắp chưởng mục nhai.Sắc mặt Đồng tiên sinh chuyển từ hồng sang trắng, trợn tròn mắt, không thể tin được.Phốc!Sắc mặt trắng bệch, Đồng tiên sinh thổ ra huyết, ngã ngửa ra phía sau, từ trên trời rơi xuống.Cùng lúc đó, chưởng mục nhai ầm ầm băng vỡ, vô số khối vụn giống như hạt mưa rơi xuống.

Trên mặt mỗi khối vụn đều là những lát cắt trơn trượt như gương.Toàn trường yên lặng!Chương 640 : Hắc Kim phù binh vs Tiễn Thanh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTằng Liên Nhi yên lặng đứng đó, ống tay áo bị gió thổi bay tạo nên những gợn sóng, vô cùng tao nhã.Toàn bộ chiến trường rơi vào trong yên lặng, không có chút tiếng động nào.Chưởng mục nhai cứ như vậy mà bị phá đi?Sắc mặt mọi người đầy kinh hãi, không biết nói gì.

Mặc dù không tự mình lĩnh giáo chưởng mục nhai của Đồng tiên sinh nhưng sát cơ và khí tức âm hàn do nó phát ra là không thể chối cãi.Mà những kẻ hiểu rõ về chưởng mục nhai kia càng cả kinh không nói nên lời.Khi mọi người còn đang kinh hãi thì Tằng Liên Nhi khẽ hé miệng cười.Cho tới tận lúc này, khuôn mặt tuyệt mỹ kia bỗng trở nên tái nhợt, cả người mất đi khống chế rơi xuống!Có mấy thân ảnh từ trong Vũ Tiền vệ nhào ra rất nhanh để bắt lấy Tằng Liên Nhi!Hai mắt Tả Mạc chợt lóe sáng, hừ lạnh một tiếng, cả người nhoáng lên rồi đột nhiên biến mất.

Cơ hồ đồng thời, A Quỷ cũng biến mất.A!Một bóng người kêu lên giống như bị thứ gì đó đánh trúng, cả người bắn ra xa.A Quỷ giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt đám cao thủ của Vũ Tiền vệ.

Khuôn mặt chất phác của A Quỷ không hề có chút sinh khí lúc này lại toát lên một cảm giác khó thể diễn tả bằng lời, từ mang trong mắt chớp động hờ hững nhìn đám cao thủ kia đang bay về phía mình.Tư thế của nàng vô cùng cổ quái, hai chân một thấp một cao, giống như đang bước đi trên bậc thang vậy.Đôi chân trần hoàn mỹ không chút tì vết mang theo cảm giác yêu dị.Còn mấy người kia bị một kích quỷ thần khó lường của A Quỷ dọa khiếp, nhất thời không dám xông về phía này.------------------------------Tả Mạc bắt được Tằng Liên Nhi liền thở phào đầy nhẹ nhõm, nàng chỉ vì kiệt sức mà ngất đi.

Mặc dù hắn không yêu quý gì Tằng Liên Nhi nhưng tốt xấu gì nàng cũng kề vài chiến đấu với hắn một thời gian dài.

Thêm nữa ngày thường Tả Mạc nói gì Tằng Liên Nhi đều nghe nấy, phối hợp vô cùng nhịp nhàng, không chê bai được gì.Vài sợi tơ phiền não rời khỏi tay Tả Mạc cuốn lấy Tằng Liên Nhi.Nhìn thấy mấy kẻ đang giằng co với A Quỷ, trong mắt hắn tràn ngập sát cơ.Vừa rồi trong nháy mắt khi Tằng Liên Nhi đột phá, thần lực trong cơ thể hắn trở nên vô cùng linh động, tự động lưu chuyển, rất nhiều chỗ hắn chưa hiểu rõ giống như dòng nước chảy qua trong đầu hắn khiến hắn vô cùng mừng rỡ.Nhưng khiến hắn không ngờ tới chính là được lợi từ thần lực dị động không phải là thần lực mà lại là ma công.Thập ô thiên nghi!Nếu như lúc này hắn khỏa thân thì người khác sẽ thấy rất rõ, mười vầng thái dương trên người hắn tất cả đều trở nên sáng ngời.Chói mắt nhất chính là hoa văn thái dương ở mi tâm của hắn, hoa văn thái dương phức tạp tinh mỹ màu ám kim lúc này giống như kim dịch chảy xuôi, chợt ẩn chợt hiện.Nghịch long trảo sau lưng Tả Mạc vốn đã tạo cho người ta cảm giác bá đạo tuyệt luân giờ lại thêm hoa văn thái dương trên trán vô cùng chói mắt khiến hắn càng giống thiên thần hạ phàm, khí phách tuyệt luân khiến người ta không dám nhìn thẳng.Trong người sinh cơ bừng bừng, không ngừng sinh sôi, vô số tia thần lực nhỏ từ trong tay phải cuồn cuộn không ngừng chảy vào người hắn.

Hoa văn mười vầng thái dương tựa như mười vòng xoáy không ngừng hấp dẫn những thần lực kia.Tả Mạc cũng không hiểu biến hóa như thế sẽ sinh ra kết quả như nào nữa.Thần lực và thập ô thiên nghi đang lặng lẽ kết hợp.Tả Mạc hít vào một hơi thật sâu, bây giờ không phải là lúc đột phá, trước mắt phải giải quyết đám người kia rồi mới nói tiếp được!Đúng vào lúc này trong giới chỉ của hắn xuất hiện ba động.Hắc Kim phù binh hiện ra bên cạnh A Quỷ, lấm la lấm lét nhìn xung quanh, mồm lẩm bẩm: “Ta sinh ra để chiến đấu.”

Khi ánh mắt hắn nhìn thấy những ma kỵ của đám Vũ Tiền vệ thì hai mắt sáng lên, vẻ mặt vô cùng sinh động.

Hắn liếm liếm môi, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, mặt tỏ vẻ anh dũng đầy chính nghĩa nói: “A Quỷ tỷ tỷ, ta tới giúp ngươi!”

A Quỷ không quay đầu lại.Hắc Kim phù binh tay chống nạnh, ngón tay chỉ vào mặt đám người kia rồi chửi ầm lên: “Mk!

Đám tiểu nhân các ngươi mau tránh qua một bên, đừng làm chậm trễ việc của ông mày, ông mày đang rất đói…

Khụ khụ…

Ông mày ngứa tay đã lâu!”

Trước mặt A Quỷ, chính là Tiễn Thanh và Hạng Đông.Hai người kinh hãi nhìn chằm chằm vào A Quỷ, vừa rồi bọn họ đã tận mắt nhìn thấy đồng bọn của mình chết tại trận.

A Quỷ ra tay không hề có dấu hiệu báo trước, cũng không có chút màu mè giống như Tằng Liên Nhi, quỷ thần khó lường.Chẳng lẽ lại là một kẻ tu luyện thần lực?Về phần Hắc Kim phù binh, hai người không thèm nhìn tới.Ma tượng mặc dù ở ma giới cũng có nhưng đại đa số đều không được đánh giá cao.

Đặc biệt chiến đấu ở cấp bậc này thì ma tượng đã biến mất từ lâu rồi.

Luyện chế một ma tượng có thể chiến đấu với tướng giai đỉnh thì càng khó hơn so với việc tu luyện tới tướng giai đỉnh.Mặc dù thoáng nhìn qua thì Hắc Kim phù binh rất hoạt bát linh động nhưng hai người vẫn không thèm để ý tới.Hiển nhiên loại thái độ coi rẻ của đối phương khiến Hắc Kim phù binh thập phần khó chịu.Khuôn mặt hắc kim giống Tả Mạc như đúc nghiến răng, hung ác độc địa nói: “Khinh thường bố sao?

Ta sẽ ăn các ngươi!”

Dứt lời hắn đánh thẳng về phía hai người!-----------------------------Một bóng người đi tới bên chiến xa thấp giọng bẩm bảo: “Đồng tiên sinh không còn thở nữa.”

“Thực là đáng tiếc, có thể tu luyện chưởng mục ma công tới cảnh giới này, Đồng tiên sinh cũng là nhân tài hiếm có.”

Giọng nói từ trong chiến xa phát ra có chút nuối tiếc.“Thần lực quả nhiên bá đạo!”

Người này tên là Ô Ngọc, là cao thủ lợi hại nhất dưới trướng Vũ Soái, rất được Vũ Soái tin cậy.Dưới trướng Vũ Soái có Vũ Tiền thập vệ là cao thủ hàng đầu, Tiễn Thanh Hạng Đông đều có tên trong đó.

Mà Ô Ngọc là người đứng đầu Vũ Tiền thập vệ thống lĩnh Vũ Tiền thập vệ.

Đồng tiên sinh xếp thứ sáu ở Vũ Tiền thập vệ, Tiễn Thanh xếp thứ bảy, Hạng Đông xếp thứ năm.

Kẻ bị A Quỷ giết có tên là Tùng Long, xếp thứ mười.Địa vị của Vũ Tiền thập vệ rất cao, mỗi người đều là cao thủ độc lĩnh một phương, Vũ Soái đã tốn biết bao công sức mới chiêu mộ được họ.“Nghĩ không ra, thủ hạ của Tiểu Ma Qua không thiếu cao thủ.”

Vũ Soái nói tiếp: “Tuổi còn trẻ như thế mà đã có năng lực dường này, quả nhiên là thiếu niên anh kiệt!”

Ô Ngọc cười nói: “Lúc thuộc hạ bằng này cả ngày đều ăn chơi trác táng.

So sánh với Tiếu Ma Qua thì chỉ đáng vất cho chó ăn.”

Nghe thấy Ô Ngọc văng tục, Vũ Soái cười ha hả nói: “Lời này của ngươi nếu để mấy người Hạng Đông nghe thấy thì chẳng phải sẽ xấu hổ mà chết sao?”

Ô Ngọc cưởi đầy bình thản.Bỗng Vũ Soái nói: “Ngươi sắp tấn cấp soái giai rồi.”

Ô Ngọc cười khổ: “Chưa tới lúc.”

Vũ Soái thản nhiên nói: “Ta sẽ sao một bản thần lực cho ngươi, có thể tấn chức soái giai hay không phải xem vào cơ duyên của ngươi rồi.”

“Tạ ơn chủ thượng!”

Ô Ngọc trở nên kích động.

Hắn kẹt ở tướng giai đã rất lâu rồi nhưng vẫn chưa tìm được phương pháp để đột phá lên soái giai, hắn biết rõ nếu cứ ngâm như thế thì khả năng tấn chức soái giai của mình càng ngày sẽ càng ngày nhỏ lại.“Giúp ngươi cũng là giúp ta.

Ngươi tấn chức soái giai ta sẽ càng thêm thoải mái.”

Giọng nói từ trong chiến xa phát ra đầy vẻ uể oải.Thần sắc Ô Ngọc đầy trịnh trọng: “Quyết không phụ kỳ vọng của chủ thượng!”

“Tiễn Thanh thua chắc.”

Vũ Soái có chút ngoài ý muốn: “Tiếu Ma Qua lại có ma tượng lợi hại vậy sao?”

Ô Ngọc ngẩn ra, quay đầu nhìn lại chiến trường.------------------------------Tiễn Thanh chưa bao giờ chật vật như thế, hắn không nghĩ tới có một ngày sẽ bị một tên ma tượng áp chế, hơn nữa lại còn hoàn toàn áp chế!Tên ma tượng này vô cùng cổ quái, khi chiến đấu cả người sẽ sáng lên từng tự phù cổ quái, Tiễn Thanh hiểu nhiều biết rộng cũng không nhận ra.Nhưng nó lại vô cùng nguy hiểm!Căn bản hắn không dám đụng vào.Sau mấy hiệp hắn liền bị Hắc Kim phù binh hoàn toàn áp chế.Tiễn Thanh xuất thân cao quý, không minh thiền ma huyết mạch khiến hắn có được tốc độ không gì sánh nổi, hắn có thể tùy ý phá vỡ không gian.

“Phá không” có thể khiến một ma tộc có thực lực không mạnh trở thành một sát thủ cấp cao!Hắn thường lợi dụng sự xuất quỷ nhập thần của mình để đùa giỡn với đối thủ.

Nhưng bất luận thế nào khi hắn chuẩn bị phá vỡ không gian thì Hắc Kim phù binh đều đoán trước được, đôi bàn tay kia đã sớm chờ hắn.Chết tiệt!Tự phù trong tay Hắc Kim phù binh không biết là thứ quái quỷ gì, mỗi khi Tiễn Thanh đối diện với nó thì từ đáy lòng đều không thể kìm được mà hiện lên chút sợ hãi.Tiễn Thanh thiên phú dị bẩm, thân kinh bách chiến, biết rõ sự sợ hãi hãi khó giải thích này có nghĩa là gì.Chỉ có cực kì nguy hiểm mới khiến bản năng hắn sợ hãi!Sao có thể?Lẽ nào tên mọi đen này không phải là ma tượng sao?Chẳng lẽ bản thân gặp phải một tên tuyệt thế ma tượng?Tiễn Thanh vừa sợ vừa giận!Thế nhưng nếu lúc này hắn rởi khỏi chiến trường thì tình cảnh của hắn sẽ trở nên vô cùng tồi tệ.

Trong Vũ Tiền thập vệ, xếp hạng của hắn sẽ rơi xuống thê thảm, mấu chốt nhất là chủ thượng sẽ mất lòng tin đối với hắn.Không có gì đáng sợ hơn cái này!Huyết mạch không minh thiền ma cao quý nhưng nhân khẩu chưa bao giờ quá nhiều, những năm gần đây có chút khởi sắc bởi bản thân nương tựa vào cây đại thụ Vũ Soái.Hắn là một người thông minh nến rất rõ tính cách của chủ thượng.Nếu như mình chiến bại mà chết thì gia tộc vẫn sẽ được Vũ Soái chiếu cố, không đến mức suy tàn.

Nếu mình lâm trận bỏ chạy thì tất cả những gì đang có đều sẽ biến mất!Chỉ trong phút chốc trong lòng Tiễn Thanh đã đưa ra quyết định.Hắn ngừng lại, gió lướt qua gương mặt, sự hoảng sợ trên mặt dần biến mất.“Phá không” là thiên phú độc đáo mà không minh thiền ma cao thủ có được, cũng là điểm độc đáo nhất của không minh thiền ma tộc.

Phá không được Tiễn Thanh vận dụng tới mức lô hỏa thuần thanh nhưng đây không phải là thủ đoạn công kích duy nhất của hắn.Chỉ dựa vào chiêu phá không đạt tới mức đăng phong tạo cực hắn đã được xếp vào Vũ Tiền thập vệ.Rất ít người biết rõ, ma thể hắn tu luyện sẽ diễn sinh ra giới của hắn.Đây là một bí mật của hắn!Ngược lại với tình trạng neo người như hiện nay, trong lịch sử không minh thiền ma đã có lúc vô cùng thịnh vượng, cao thủ xuất hiện lớp lớp.

Bọn họ là thích khách trời sinh, phục vụ cho các thế lực lớn nhưng vẫn âm thâm sưu tập các loại ma công.Khi tiền bối trong tộc tham khảo những ma công này đều sẽ lấy không minh thiền ma huyết mạch làm cơ sở để sáng tạo ra các loại ma thể.Những ma thể này vô cùng đa dạng, mỗi cái đều có chỗ độc đáo riêng.Điều đó khiến trong tộc không minh thiền ma cực hiếm có người tu luyện ma thể trùng nhau.

Do giờ đây không minh thiền ma đã suy yếu nên mọi người đã sớm không giữ kín được như trước đây, nhưng có duy nhất một người tu luyện ma thể gì mà không ai biết, đó chính là Tiễn Thanh, người có thực lực cao nhất không minh thiền ma đương đại!Không ngờ tới lần đầu tiên mở hàng ma thể lại phải đối diện với tên ma tượng này.Sự sợ hãi trên mặt Tiễn Thanh đã biến mất thay vào đó là sự tự tin mãnh liệt!Chương 641 : Bất Ly .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnLa Lý như đang ở trong mộng.Một cõi mộng ly kỳ và quỷ dị, hắn biết rõ là hắn đang nằm mơ thế nhưng tất cả mọi thứ xung quanh đều rất rõ ràng.

Hắn có thể nghe thấy tiếng thở của Tiểu Quả và Lý Anh Phượng sư muội ở bên.

Hắn có thể nhìn thấy những hạt bụi nhỏ đang phiêu phù trong không khí, hắn có thể cảm thụ được những dòng khí nhỏ từ cách đó mười dặm, hắn có thể nhận thấy sức sống ở sâu trong lòng đất…Thế giới bên ngoài đang dùng một phương thức vô cùng rõ ràng lặng lẽ thẩm thấu vào tâm thần hắn.Nhưng trước mắt vẫn là một khoảng u tối, hắc ám tràn ngập khí tức tử vong.Hắn đã chết!Cảm nhận như thế đã xuất hiện không bao lần trong lòng hắn.Ngay từ đầu hắn đã đắm chìm vào trong thế giới muôn màu vô cùng rõ ràng kia, thăm dò các kiểu.

Tất cả những phát sinh xung quanh đều không tránh được ‘con mắt’ của hắn, mặc dù hắn không nhìn thấy.

Ngay cả khi hắn đã nắm vững các loại kỹ xảo, hoặc có thể nói là các loại phương thức đặc biệt này thì hắc ám tử vong trong cõi mộng vẫn không có chút biến hóa.Hắn không quên mục tiêu ban đầu của mình.Một bóng dáng mỹ lệ quanh quẩn trong lòng hắn, nàng bắt đầu đi vào cõi mộng của hắn.Hắn dùng tất cả những cách hắn có thể nghĩ ra khiến cõi mộng đầy hắc ám tử vong này có thêm chút sắc thái.

Hắn dùng những sắc thái hắn sáng tạo ra để phác họa nên bóng dáng mà hắn không thể quên được.Rồi một tia sắc thái cuối cùng cũng chìm vào trong mắt Ngã Ly, vốn Ngã Ly đầy khô khan đột nhiên trở nên sống động hơn.Thân hình thanh nhã như sen nhỏ vừa nở, đôi mắt đẹp lạnh lùng khiến nàng trở nên xa cách.

Nàng nhìn La Ly, ánh mắt đầy phức tạp, môi anh đào khẽ mở, bỗng vang lên câu hát: “Ta sống người chết, đó chính là chia ly.”

Ông!Đầu La Ly như bị thứ gì đó đánh trúng.Hắc ám tử vong cõi mộng bắt đầu sụp đổ, hắn cảm giác được thân thể mình không ngừng trở nên trong suốt, mà thân hình Ngã Ly thì không ngừng trở nên rõ ràng.

Hắc ám khắp trời đang tập trung vào giữa hai người hóa thành một sợi dây xích màu đen, một đầu đặt ở trong cơ thể La Ly, một đầu đặt ở trong cơ thể Ngã Ly.La Ly như hiểu ra, trong lòng tràn ngập vui sướng.Sinh tử tỏa, nguyên lai đây là sinh tử tỏa!Không đúng, hắn cảm thấy cái tên sinh tử tỏa này không phải như thế.

Người sáng tạo ra môn công pháp này cũng không nghĩ được biến hóa cuối cùng của nó.Trong lòng liền động, hắn bỗng chỉ vào sợi dây xích màu đen, dứt khoát nói: “Xích này tên gọi Bất Ly!”

Ngã Ly nghe thấy thế thân thể mềm mại hơi chấn động, ánh mắt lạnh lụng dần trở nên nhu hòa, kiếm ý lượn lờ, môi anh đào khẽ mở, tiếng ca lại vang lên: “Sinh tử lưỡng ly, song tâm đồng tỏa, luân hồi bất ly.”

Lời ca vừa hết thì vô số tự phù phức tạp từ trong cơ thể hai người thoát ra, dọc theo dây xích hướng về phía trung tâm.

Phù văn thoát ra từ trong cơ thể La Ly tràn ngập hắc quanh lóng lánh, mà phù văn thoát ra từ trong cơ thể Ngã Ly thì tràn ngập bạch quang, hai luồng ánh sáng nhanh chóng tập trung vào giữa.Tranh!Sợi xích bất động đột nhiên biến thành màu đỏ tươi, mà những vòng xích tựa như sắt thép kia hóa thành một sợi dây đỏ với những đường đồng tâm, đan xen vào nhau nối liền giữa hai người.Sợi dây đỏ dần trở nên phai nhạt cho tới khi biến mất.Nhưng La Ly có thể cảm nhận được rõ ràng sợi dây đỏ, hắn biết, từ hôm nay trở đi, vận mệnh của hắn và Ngã Ly đã vĩnh viễn cột chặt vào nhau, dù là cái chết cũng không thể chia lìa bọn họ.Hắn cũng biết, bây giờ bản thân đã không còn là một người sống.Nhưng hắn vẫn rất vui sướng.Có thể gặp lại nàng thì tất cả đều đáng giá.-----------------------------Cánh ve trên lưng Tiễn Thanh đang đập với tần suất kinh người tạo nên những gợn sóng trong suốt, những gợn sóng này lấy Tiễn Thanh làm trung tâm không ngừng khuếch tán ra bốn phía.Khi đợt sóng gợn đầu tiên tiến tới sắc mặt Hạng Đông đứng bên cạnh Tiễn Thanh chợt biến, biết rõ lợi hại nên hắn dứt khoát lùi lại!Những gợn sóng nhìn như trong suốt vô lực kia tựa như những sợi tóc phấp phới trong không trung.Khi đợt sóng gợn đầu tiên quét trúng người Hắc Kim phù binh thì cả người hắn rực sáng, từng phù văn như nhận được kích thích hiện lên trên da hắn!Bộ dạng tươi cười bất cần đời trên mặt Hắc Kim phù binh biến mất, ánh mắt hắn trở nên băng lãnh.m sát!Những gợn sóng nhìn như nhu nhược này chính là âm sát thuật cực kì lợi hại!Thiền ti chướng!Đây là ma thể ma hắn tu luyện, ngoại trừ hắn không ai biết rõ.

Trong bộ tộc không minh thiền ma, âm sát chỉ có thể tính là thiên môn nhưng môn ‘thiền ti chướng’ này có uy lực rất lớn, chỉ vì tu luyện nó vô cùng gian nan nên rất ít người tu luyện nó.Bên cạnh chiến xa, Ô Ngọc ngạc nhiên nói: “Tiễn Thanh vậy mà vẫn còn lá bài chưa lật, chưa chắc đã không có cơ hội thủ thắng.”

“Huyết mạch không minh thiền ma cao quý, năm đó cũng tương đối cường đại, mặc dù hiện nay suy sụp không ít nhưng vẫn còn chút vốn liếng.

Môn âm sát ma công này không tệ, vẫn còn chút giá trị để bồi dưỡng.”

Vũ Soái thản nhiên nói.Ô Ngọc gật đầu đáp: “Ta sẽ ra tay.

Ma tượng này rất khác thường.

Nếu như chủ thượng có thể chiêu mộ Tiếu Ma Qua về dưới trướng thì tương đương chiêu mộ chín vệ khác!”

Vũ Soái bị lời nói này làm cho động tâm, trầm mặc không nói.Chiến đấu trên bầu trời vô cùng kịch liệt.Phù văn với phong cách cổ xưa trong tay Hắc Kim phù binh có uy lực vô cùng lớn, phàm là bị bàn tay hắn quét trúng thì những hoa văn âm sát sắc bén hơn cả phi kiếm kia liền giống như tóc vừa bới đã gãy.Nhưng thiền ti chướng vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng vây lấy Hắc Kim phù binh.Tiễn Thanh đem ma thể vận dụng đến cực hạn, hắn không giữ lại chút sức nào, cánh ve sau lưng đã biến thảnh một vùng sáng.Thiền ti chướng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dầy đặc.Trên mặt Hắc Kim phù binh bỗng hiện lên một nụ cười đầy quỷ dị.Nụ cười đầy quỷ dị này xuất hiện trên khuôn mặt băng lãnh hờ hững của Hắc Kim phù binh càng khiến nó quỷ dị hơn.Bỗng miệng hắn mở ra, hút mạnh vào!Tê!Thiền ti chướng khắp trời giống như trăm sông đổ về biển, nhất tề bay vào trong miệng Hắc Kim phù binh!Trong chớp mắt, thiền ti chướng trong không trung đều bị quét sạch, sạch như lau vậy, không còn bất cứ thứ gì.Ách!Hắc Kim phù binh cảm thấy mỹ mãn mà nấc lên một cái, hắn nhếch môi, nghiến răng, nháy nháy mắt với Tiễn Thanh: “Này cu, còn không?”

Tiễn Thanh sững sỡ ngây ra.------------------------------Hạng Đông không ngờ hành động lui về sau của hắn lại khiến A Quỷ công kích hắn.A Quỷ tựa như u linh đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn khiến hắn giật nảy mình.

Nhưng phản ứng của hắn cũng tương đối nhanh, biết rõ A Quỷ lợi hại, ngón tay chỉ vào A Quỷ điểm vào hư không một cái.Một quang hoa màu xanh biếc đột nhiên từ đầu ngón tay hắn bắn ra về phía A Quỷ!Đôi chân trần của A Quỷ đạp vào hư không, cả người đột nhiên biến mất.Phanh!Hạng Đông giống như bị một chiếc búa tạ đánh trúng, cả người chấn động lùi lại mất bước.Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, hắn sớm đã biết A Quỷ so với ám kim ma tượng kia thì khó chơi hơn nhiều nhưng cho tới tận khi giao thủ hắn mới có thể chân chính cảm thụ được sự khó chơi của A Quỷ.Công kích của đối phương không hề có dấu hiệu báo trước, uy lực lại vô cùng lớn.Áo giáp trên lưng hắn đã xuất hiện một vết rạn nứt.Hạng Đông là thanh quy ma ở sâu trong Đông Hải giới, quy xác trên người hắn phi kiếm cũng khó tổn thương được, cơ hồ là giáp xác cứng rắn nhất.

Bằng vào quy xác đao thương bất nhập này hắn đã sống sót sau vô số trận chiến, không ngừng tiến bộ mới có được địa vị như hiện này.Thế nhưng…Mắt hắn nhìn về phía A Quỷ đầy kinh sợ, một kích vừa rồi của A Quỷ đã khiến giáp xác chưa từng tổn hại của hắn xuất hiện một vết rạn rất rõ!Chết tiệt!A Quỷ ra tay không chút lưu tình, hai tay nàng không ngừng huy động.Bang bang phanh!Những đợt tấn công mãnh liệt như mưa rơi trên người Hạng Đông.Sau mỗi một kích, thân thể Hạng Đông đều chấn động, thân thể hắn như một cái sàng không ngừng rung lên.

Bất luận hắn thoát ra từ hướng nào đều bị trúng phải công kích của A Quỷ.Tử mang bùng cháy trong mắt A Quỷ, hai tay liên tục phách động nhưng mắt nàng lại đang nhìn về phía Tả Mạc.Trong mắt nàng tràn ngập sự quan tâm!----------------------------Tả Mạc cảm nhận được ánh mắt của A Quỷ nhưng lúc này hắn không rảnh để đáp lại, giờ đây trong cơ thể hắn đang có những biến hóa nghiêng trời lệch đất, thần lực và ma thể đang không ngừng dung hợp.Mỗi khi những luồng sức mạnh nhỏ kia lưu động thì tựa như dung nham chảy qua, vô cùng nóng bỏng.Hoa văn mười vầng thái dương tựa như mười mặt trời vậy, chúng nó tỏa ra sức mạnh và nhiệt lượng kinh người.Khiến Tả Mạc khiếp sợ chính là chúng lại tuân theo một quỹ tích kì dị, chậm rãi vận chuyển.Nhưng lúc này Tả Mạc không có thời gian để tán thưởng và sợ hãi, bởi vì hắn đã tìm được sức mạnh chân chính của thập ô thiên nghi!Vận chuyển!Chính là vận chuyển!Khi mười mặt trời chậm rãi vận chuyển thì có một luồng sức mạnh mênh mông tràn ngập trong cơ thể hắn.Luồng sức mạnh này khác hẳn với sức mạnh lúc trước hắn phát hiện ở thập ô thiên nghi, mặc dù nó rất dương cương nhưng không chút bá đạo mà lại mênh mông như biển, ấm áp như mặt trời.Phúc chí tâm linh, Tả Mạc vô thức vận chuyển thập ô thiên giới mà hắn còn chưa thành thục, luồng sức mạnh dương cương mênh mông kia điên cuồng rót vào trong thập ô thiên giới.Đột nhiên mười mặt trời vận chuyển nhanh hơn!Sức mạnh mênh mông cuồn cuộn không ngừng rót vào trong thập ô thiên giới.Tả Mạc tựa như tiến vào một thế giới khác, thập ô thiên giới giống như khí cầu bị thổi phồng lên, nhanh chóng to ra.

Khi nó đã đủ lớn thì không tiếp tục to ra nữa nhưng tốc độ vận chuyển của mười mặt trời lại không giảm, sức mạnh vẫn rót vào trong thập ô thiên giới.Tả Mạc như hiểu ra được điều gì đó.Thái dương cố nhiên có mặt bá đạo nhưng sự ấm áp của nó lại nuôi dưỡng sinh cơ của vạn vật.Mặt trời, khởi đầu vạn vật!Vài chữ này đột nhiên hiện lên trong đầu hắn, cơ hồ cùng lúc đó thân thể hắn như bị sét đánh trúng bỗng nhiên chấn động!Thập ô thiên giới tràn ngập sức mạnh lại sinh ra biến hóa.Tràn trề sức sống, vô số cỏ xanh đang đâm chồi vươn lên.

Chúng nó sinh trưởng với tốc độ kinh người, trong nháy mắt, trước mặt Tả Mạc là một biển cỏ xanh.

Ngay sau đó, từng bụi cây nhỏ từ trong biển cỏ vươn lên, mắt thường cũng có thể thấy được nó dần trở nên cao lớn, tươi tốt và trở thành rừng cây.Động vật bắt đầu xuất hiện trong rừng.Tả Mạc hiểu ra, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.Một vầng mặt trời đang lơ lửng trên không.Theo sức mạnh không ngừng rót vào, một vầng mặt trời nữa đã thành hình.Ba, bốn vầng mặt trời…Cây cối bắt đầu héo rũ, mặt đất bắt đầu rạn nứt, động vật chết đi!Khi mặt trời thứ mười xuất hiện trên bầu trời.Mặt đất như than đốt, trời cao đỏ sậm, lửa lan tràn khắp nơi, quỷ thần đều đốt tựa như luyện ngục vậy!Thập ô thiên giới, luyện ngục chi giới!Chương 642 : Ô Ngọc .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhi nhìn thấy Tả Mạc và A Quỷ ra tay, Biệt Hàn giống như một con mèo ngửi thấy mùi tanh, hai mắt rực sáng.Hắn nhạy cảm chú ý tới Vũ Tiền vệ đã có chút mất kiểm soát.

Mặc dù nhìn từ bên ngoài thì đội hình của Vũ Tiền vệ vẫn rất nghiêm chỉnh, không có chút biến hóa nào so với lúc đầu nhưng trong mắt Biệt Hàn hắn có thể cảm nhận được sự kích động ẩn dưới sự bình tĩnh kia.Đây cũng là một loại trực giác khó mà hình dung được.Tâm Biệt Hàn dần bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm.Trong nháy mắt khi đối phương kiềm chế không được thường lúc đó chính là cơ hội.Thực lực trong tay hắn không bằng địch nhân, càng cần có cơ hội.-----------------------------Ô Ngọc quyết định ra tay.Nếu như hắn không ra tay thì Tiễn Thanh và Hạng Đông sợ sẽ chết trận.

Bây giờ Vũ Tiền thập vệ đã tổn thất Đồng tiên sinh, nếu như Tiễn Thanh và Hạng Đông cũng chết thì nguyên khí sẽ đại thương.Cao thủ cấp bậc này không phải cứ tùy tiện là có thể tìm được.“Cô nương hạ thủ lưu tình!”

Thân pháp của Ô Ngọc cực nhanh, trong phút chốc xuất hiện cách A Quỷ không xa liền muốn ra tay giải cứu Hạng Đông.Mặc dù A Quỷ và Hắc Kim phù binh rất hung hãn, mỗi người đều có thế mạnh riêng nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh không chút sợ hãi.

Hắn đã bước một chân vào soái giai, có thể xưng là chuẩn soái giai, thực lực mạnh mẽ, ở toàn bộ Bách Man Chi Minh có thể xếp vào hạng cao thủ đứng đầu.Vừa bước tới thì một cảm giác cực kì nguy hiểm nổi lên trong lòng hắn.Trong lòng cả kinh, hữu chưởng vô thức vỗ về trước một cái.Phanh!Tay hắn run lên, liên tục thôi động ma công mới có thể đem cỗ kình khí quái dị kia trấn áp xuống.Đây là thần lực?Hắn còn chưa kịp nghĩ kĩ thì công kích của A Quỷ đã lại tới.Song chưởng A Quỷ không ngừng vỗ vào không trung, không có tiếng gió thổi, không có quang hoa nhưng Ô Ngọc giống như chuột bị mèo nhìn, lông tóc dựng đứng hết cả lên, cảm giác cực kì nguy hiểm tràn ngập trong lòng hắn.Ô Ngọc cũng biết lợi hại, thần sắc ngưng tụ, mắt phải đột nhiên sáng lên, một luồng thanh mang u lãnh trong giây lát bắn ra.Không khí trước mặt hắn trở nên cứng rắn như sắt.Binh!Không khí nổ tung.Trong lòng Ô Ngọc lẫm liệt, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng.

Quả nhiên không hổ là thần lực!

Chiêu vừa rồi của hắn có tên là ‘đông thanh’, vô cùng lạnh, ngay cả không khí cũng bị đóng băng cứng như sắt, nếu bị nó quét trúng thì tám chín phần chết tại chỗ.Công kích của A Quỷ quỷ dị khó lường, uy lực vô cùng lớn, không ngờ ngay cả ‘đông thanh’ cũng dễ dàng bị đánh tan!Nhưng càng thế thì Ô Ngọc càng vui mừng.

Đã từ lâu rồi hắn luôn hi vọng bản thân có thể bước vào soái giai, nếu có thể lĩnh ngộ được thần lực thì nhất định sẽ có được lợi ích cực lớn, bước vào soái giai là việc trong tầm tay.Kinh nghiệm chiến đấu của Ô Ngọc là vô cùng phong phú, lại thêm thực lực sâu không thể lường được, đó chính là chỗ dựa của Ô Ngọc.Chỉ thấy trên lưng hắn xuất hiện hai chiếc cánh dơi đen kịt, dần mở rộng ra.

Ở viền của hai cánh là vô số gai xương đỏ như máu, quanh mang lưu chuyển giống như hỏa diễm chảy xuôi.

Mà trong tay hắn có thêm một xâu tiền, tiền tròn lỗ vuông, có bảy đồng dùng dây thừng đen xuyên qua.Hắn cười hắc hắc, ném xâu tiền trong tay lên trời.“Hắc tâm bảo tiền!”

Chu Khả ở dưới con ngươi bỗng co rút lại, sắc mặt khẽ biến.Lời này vừa nói ra đã khiến sắc mặt nhiều người thay đổi.Thiên ma binh là ma binh đứng đầu, cho tới nay mới chỉ có mười hai kiện.

Có một số ma binh thần diệu dị thường, uy lực kinh người, chúng nó tuy không được như thiên ma binh thần bí khó lường nhưng vẫn là ma binh đứng đầu, người có được không ai không phải cường hào, là tuyệt đỉnh cảo thủ.

Những ma binh đứng đầu gần với thiên ma binh được mọi người gọi là địa ma binh, là bảo vật mà toàn bộ ma giới ai cũng mơ ước có được.Thiên ma binh chỉ có mười hai kiện mà địa ma binh thì chỉ có một trăm lẻ tám kiện.Hắc tâm bảo tiền là một trong số đó.Không ai có thể nghĩ tới xâu tiền không chút thu hút trên tay Ô Ngọc lại là hắc tâm bảo tiền hung danh vang dội!Hắc tâm bảo tiền tổng cộng có bảy cái, do vật gì người nào luyện thành không ai biết rõ.

Nhưng ma binh này có thể tự thành một giới, tên là Nại Hà giới, trong giới này, âm dương nghịch đảo, ngũ hành điên loạn, vô cùng thần diệu.Bảy đồng bảo tiền bay lên trên trời bỗng biến mất.Cảnh sắc trước mặt A Quỷ biến đổi, dưới chân là bầu trời xanh thẳm, đỉnh đầu là mặt đất.Ô Ngọc cười cười, thần lực mặc dù lợi hại nhưng trong mắt hắn có một thiếu sót chính là thiếu biến hóa, hắn có rất nhiều biện pháp để đối phó với vấn đề này.Nại Hà giới vừa thành, thần tiên cũng khó trốn.Nhưng đúng vào lúc này, cách đó không xa truyền tới những tiếng răng rắc, Ô Ngọc sửng sốt, ngay lúc hắn kịp đưa ra phản ứng thì sắc mặt đại biến, thầm hô không ổn.Quả nhiên khi hắn nhìn sang thì thấy Tiễn Thanh đã bị vặn gãy cổ.Hắc Kim phù binh cười cười nhìn hắn.Sắc mặt Ô Ngọc trở nên âm trầm, Vũ Soái đích thân tới mà còn bị tổn thất nhiều người như vậy, ở đây có rất nhiều người nếu như lan truyền việc này ra ngoài thì cũng không phải là chuyện tốt gì.

Hắn biết rõ chủ thượng muốn mời chào mấy người Tiếu Ma Qua nhưng nếu huyên náo quá mức thì chẳng phải là chuyện tốt.Đáng tiếc!Ma tượng trước mắt cực kì có linh tính, ma tượng đạt tới mức có thể đánh bại Tiễn Thanh là vô cùng hiếm thấy.

Nhưng tiếc thì có tiếc, Ô Ngọc không định lưu thủ chút nào, hắn cần có một đối tượng để lập uy!Dừng ở đây!Hắn hừ lạnh một tiếng, cánh dơi trên lưng bỗng vẫy một cái.Nụ cười trên mặt Hắc Kim phù binh bỗng trở nên cứng đờ, cả người như bị thứ gì đó trói chặt lại, không thể động đậy được.Bất luận hắn giãy dụa thế nào cũng đều không thể thoát ra được.Hắc Kim phù binh hồn phi phách tán, gầm vang, tiếng gào thét the thé: “Đại ca, cứu mạng!

Cứu mạng!”

Ô Ngọc nghe vậy không khỏi cười ha ha, tên ma tượng này quả nhiên rất thú vị, nhưng mặt hắn bỗng trầm xuống: “Ai cũng không thể cứu được ngươi!”

Rồi hắn bỗng bật cười, bản thân vậy mà lại đi giải thích với một tên ma tượng, thật quá nhảm nhí!Hắc Kim phù binh giống như một chiếc cọc ám kim, không chút động đậy, chỉ có thể cố gắng rướn cổ gào khan.Bỗng, một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau Ô Ngọc: “Thật không?”

Ô Ngọc cả kinh, không chờ hắn có phản ứng gì thì cảnh sắc trước mặt đột nhiên biến đổi.Bầu trời đỏ sậm, mười vầng mặt trời trên cao, đại địa rạn nứt hoang vắng không thấy cuối, thỉnh thoảng địa hỏa từ chỗ khe nứt bắn ra.

Nơi đây không có một ngọn cỏ, khắp nơi đều là bạch cốt, cảm giác như ngày tận thế đã tới.Thập ô thiên giới!Ô Ngọc biến sắc.Tiếu Ma Qua!Quả nhiên, một bóng người thon gầy với nghịch long trảo thật lớn sau lưng xuất hiện cách hắn không xa.Ô Ngọc rất nhanh liền bình tĩnh lại, hứng thú đánh giá Tả Mạc: “Ồ, ngươi lại đột phá?

Quả nhiên là thiên phú dị bẩm!

Nhìn qua lúc trước thập ô thiên giới cua rngươi mới chỉ mò tới cửa, bây giờ đã thành tựu tới mức này, thật không đơn giản!”

Hắn vừa nói vừa cười, cánh dơi đen kịt phía sau chậm rãi vỗ.Từng luồng khí lưu thật nhỏ ngăn cách với không khí nóng bỏng.“Ngươi là kẻ có thiên phú.”

Ô Ngọc vừa vỗ cánh dơi vừa tự nói với chính mình: “Tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như này, đây là lần đầu tiên ta gặp.”

Vô cùng tán thưởng, vô cùng cảm khái, vẻ mặt của hắn tràn ngập kinh ngạc.“Ngươi còn tu luyện thần lực, biết bao ngươi tha thiết ước mơ, thực sự là vận khí tốt.”

Hắn lắc đầu, vẻ mặt đầy chân thật: “Nhưng hiện tại ngươi chỉ có một con đường.

Ngoan ngoãn đầu hàng, vì chủ thượng tận hiến, ngày sau không thể thiếu công lao của ngươi.

Nếu ngươi ngoan cố chống lại thì đừng trách ta ra tay độc ác.

Ô, quên nói với ngươi, ta còn tinh thông sưu hồn bí thuật.”

Ô Ngọc cười nói: “Có cần phải khổ thế không?”

Cả người Tả Mạc không khỏi run lên.“Thập ô thiên giới này vượt qua phạm vi thực lực ngươi có thể thừa nhận.

Thiên phú của ngươi rất cao, có thể lĩnh ngộ tới mức này, chỉ tiếc, thân thể của ngươi ăn không tiêu.”

Ô Ngọc thản nhiên nói: “Ta chỉ thương cảm cho một nhân tài nên mới cho ngươi có cơ hội.

Nếu thập ô thiên giới của ngươi đã đại thành vị tất không thể vây khốn ta, nhưng với tình cảnh trước mặt thì ngươi không phải là đối thủ của ta.

Buông tay đi, ngươi không có cơ hội đâu.”

“Lảm nhảm như đàn bà!”

Tả Mạc kìm nén hừ lạnh nói, tay phải run run đặt ra phía sau, cố gắng kìm chế.Ô Ngọc lắc đầu: “Càng là người thông minh càng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Dứt lời, cánh dơi phía sau hắn bỗng vẫy một cái.Một cơn gió xoáy xuất hiện trước mặt hắn.Gió càng xoay chuyển càng nhanh, lốc xoáy cũng càng ngày càng to, cát đá không ngừng cuồn cuộn bốc lên khỏi mặt đất.

Trong nháy mắt, lốc xoáy này đã cao tới vài chục trượng, nó còn đang không ngừng to ra!Tả Mạc không nói một lời, mười mặt trời trên cao chậm rãi vận chuyển!Ầm!Bỗng mặt đất xuất hiện vài chục cột lửa bao phủ Ô Ngọc.“Vô dụng.”

Giọng nói của Ô Ngọc từ bên trong truyền ra.Hắn bình yên vô sự xuất hiện ở phía sau lưng Tả Mạc, còn cơn lốc xoáy kia thì cuốn lấy rất nhiều hỏa diễm, hóa thành một cơn lốc lửa đường kính hơn năm dặm.

Nó giống như một cây cột không ngừng kéo dài về phía trước, uy thế khiến thái dương trên trời cũng buồn bã thất sắc.Cát bay đá chạy, mặt đất giống như một cái sàng không ngừng rung động.Sắc mặt Tả Mạc càng ngày càng khó coi nhưng hắn vẫn cố gắng vận chuyển mười mặt trời.Mặt trời chói chang huy hoàng!Mặt đất bắt đầu hòa tan, nham thạch bắt đầu hòa tan, dung nham từ các khe nứt bắn ra.

Trong nháy mắt, vô số sông ngòi dung nham giăng đầy mặt đất.“Ngươi khiến ta thất vọng.”

Ô Ngọc thản nhiên nói, cơ hồ cùng lúc đó, ánh mắt hắn hiện lên một đạo hàn quang.Hắn đã nắm bắt được vị trí của Tiếu Ma Qua!Từ khi Ô Ngọc tiến vào thập ô thiên giới thì vị trí của Tiếu Ma Qua luôn phiêu hốt bất định.

Thập ô thiên giới là giới của Tiếu Ma Qua, khí tức của hắn luôn được ẩn giấu rất kĩ, Ô Ngọc luôn dùng ngôn từ để quấy nhiễu khiến đối phương lộ ra vị trí của mình.Đừng tưởng ngoài miệng hắn nói thoải mái như vậy, kì thực đối với thập ô thiên giới vô cùng kiêng kị, dù sao cũng là tướng giai đệ nhất giới, vô cùng lợi hại.

Nếu có thể lấy cứng chọi cứng mà thắng được thì hắn đã không phải chật vật như này.Chỉ cần có thể tìm ra được vị trí của Tiếu Ma qua thì hắn nhất định sẽ thắng!Khi hắn bắt được phương hướng của Tiếu Ma Qua, hắn liền không chút do dự động thủ.

Đừng thấy ngoài miệng hắn nói nhẹ nhàng, ra tay đều phải xuất hết lực, vừa ra tay đã là sát chiêu!Không có chút ý tứ lưu lại người sống!Bức câu tác!Tả Mạc chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, thân thể hắn bị một luồng sức mạnh trói chặt.

Luồng sức mạnh này vô cùng cổ quái, bất luận hắn dùng lực thế nào cũng không thể thoát ra được.Xoạt, rất nhanh Ô Ngọc đã xuất hiện ở phía sau Tả Mạc, cánh dơi giống như đại đao cùng với ánh sáng xanh chém về phía Tả Mạc.Ô Ngọc tin chắc rằng có thể chém đứt ngang Tiếu Ma Qua!Nhưng đúng vào lúc này, Tả Mạc tựa như không biết đằng sau có nguy hiểm, khuôn mặt vẫn luôn trầm mặc bỗng hiện lên một nụ cười.Chương 643 : Giằng co .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnMặc dù Ô Ngọc không thấy được nụ cười đang nở trên môi Tả Mạc nhưng không biết vì sao trong lòng hắn bỗng có dự cảm xấu.

Trong lòng máy động, không lẽ Tiếu Ma Qua còn có sát chiêu gì khác?Nhưng lúc này cánh dơi trên lưng hắn đã hoàn thành phát lực, một trảm nay hắn không giữ lại chút sức nào!

Hai cánh dường như biến mất trong không khí, ngay cả tiếng rít gió cũng không có!

Cho dù ở trước mặt là một ngọn núi hắn cũng có lòng tin một trảm chém đứt.Bỗng, cảm giác đau nhức từ hai cánh truyền tới.Đôi cánh dơi với sức mạnh vô địch trên lưng Ô Ngọc bỗng bắn ra vài chục vòi máu!Đau nhức khó nói bằng lời từ hai cánh của hắn truyền tới, Ô Ngọc biến sắc.Cánh dơi màu đen như bị vài chục lưỡi dao cực mỏng chặt đứt, trong nháy mắt xé toang thành mười mấy mảnh giữa không trung!Trong không trung, vài chục sợi tơ nhỏ như sợi tóc như ẩn như hiện, nếu không phải mấy sợi tơ đó có dính vết máu thì Ô Ngọc cũng không thể phát hiện ra được.Đây là thứ gì?Ô Ngọc vô cùng kinh sợ.Hắn còn chưa kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào thì cả người bỗng căng ra, vô số tơ nhỏ vô hình đã quấn quanh thân thể hắn.

Những sợi tơ nhỏ vô hình này có sức mạnh vô cùng lớn, chúng nó không ngừng quấn chặt, kết hợp với thể hình cực nhỏ mà cứng cỏi, sắc bén giống như lưỡi dao!

Ma thể Ô Ngọc cứng rắn như sắt cố gắng chống đỡ sự phá hoại của những sợi tơ nhỏ này.Phốc!Vô số huyết vụ rất nhỏ từ khắp người Ô Ngọc phun ra, cực kì đáng sợ, tơ nhỏ đã ăn rất sâu vào da thịt hắn.Ba ngàn tơ phiền não!Ngay cả nghịch long trảo mà ba ngàn tơ phiền não cũng có thể quấn chặt thì đối với loại như Ô Ngọc không có bất cứ chỗ nào để phản kháng.Bức câu tác trên người Tả Mạc vẫn chưa bị mất, hắn vẫn bị trói chặt nhưng lúc này nụ cười trên mặt hắn càng trở nên xán lạn.

Ngay từ đầu hắn đã hiểu ra, đơn thuần chỉ dựa vào thập ô thiên giới vừa mới đột phá để đánh bại Ô Ngọc là không có nhiều khả năng thắng.Hắn định dùng ba ngàn tơ phiền não, ba ngàn tơ phiền não có thể cuốn chặt loại hung vật như nghịch long trảo khiến nó không có sức chống cự thì đối phó với Ô Ngọc hẳn không thành vấn đề.Để dẫn dụ Ô Ngọc tới gần có thể nói hắn đã phải dùng hết tâm cơ.Tỏ ra yếu kém, kiêu địch…Cũng may kết quả giống như hắn dự liệu, ba ngàn tơ phiền não có thể trong lúc hữu hình và vô hình biến ảo hình thái, thần diệu vô cùng.Hai người bây giờ đều bị trói chặt nhưng đừng quên đây là ở trong thập ô thiên giới của Tả Mạc.Tả Mạc tốn biết bao tâm cơ mới trói được Ô Ngọc, không chút chần chờ, sát chiêu lập tức phát ra.Chỉ thấy mười mặt trời trên cao đột nhiên vận chuyển.Hô!Một ngọn lửa màu vàng nhạt bỗng từ dưới chân Ô Ngọc bùng lên.Trên người Ô Ngọc hiện lên một tầng ánh sáng màu xanh mù mờ ngăn cản ngọn lửa.Bên trong thanh mang, trông Ô Ngọc vô cùng đáng sợ, cả người giống như vừa mới bò ra khỏi huyết trì, trong mắt hắn tràn ngập sát ý điên cuồng, đột nhiên hắn cắn đầu lưỡi.Chỉ thấy máu huyết trên người hắn giống như vật sống trở nên nhuyễn động, từng con ma trùng to bằng đầu ngón tay từ trong máu bò ra.Những ma trúng này cả người dính đầy máu của Ô Ngọc, ma văn ẩn hiện, chúng nó di chuyển rất nhanh trên người Ô Ngọc.Khi huyết ma trùng di chuyển trên thân chúng hiện lên một tầng huyết quang đậm đặc, bao phủ toàn bộ cả người Ô Ngọc.Đúng vào lúc này, thanh mang chống lại ngọn lửa màu vàng nhạt băng vỡ và tan biến.Tả Mạc thầm hô không ổn, tầng huyết quang này vô cùng ngoan cường, mặc dù bị thiêu đốt rung lên liên hồi, cũng từng chút một nhỏ đi nhưng tốc độ lại vô cùng chậm.Ngọn lửa màu vàng nhạt là một trong số những lá bài chưa lật của Tả Mạc.Trên người hắn có thái dương tinh loại, thêm nữa còn tu luyện thần lực dung nhập với thập ô thiên giới, điều này khiến thập ô thiên giới phát sinh biến hóa ngoài dự đoán của mọi người.Thái dương thần hỏa là một trong số đó.Vốn lửa trong thập ô thiên giới đều là thất phẩm kim ô túc hỏa.

Đồn đại kim ô khắp người là lửa, lửa ở chân là lợi hại nhất, tên là kim ô túc hỏa.Không ai biết trong cơ thể Tả Mạc còn có một khỏa thái dương chưa thành hình, khỏa thái dương tinh loại này cũng là một trong những nguyên nhân khiến uy lực của thập ô thiên giới tăng vọt.Nhưng chân chính sinh ra dị biến chính là việc thần lực của Tả Mạc dung nhập vào ma thể, bên trong kim ô túc hỏa có lẫn thần lực tạo nên biến hóa về chất, cũng làm cho loại lửa mới sinh ra vô cùng bá đạo.Loại lửa này chưa có điển tịch nào ghi chép qua, bởi vậy Tả Mạc dứt khoát gọi nó là thái dương thần hỏa.Thái dương thần hỏa bá đạo hơn tất cả lửa mà Tả Mạc đã từng gặp qua, cho dù bản thân hắn là người tu luyện ra cũng không dám để dính một chút nào vào người.Kim ô túc hỏa đã là thất phẩm, thái dương thần hỏa này lại mạnh hơn rất nhiều, chỉ sợ đạt tới bát phẩm, có thêm đặc tính của thần hỏa vậy mà còn bị tầng huyết quang này ngăn cản, điều này khiến Tả Mạc hoảng sợ không thôi.Đây là cái quái gì thế?Trong huyết mạc, Ô Ngọc càng thêm khiếp sợ.

Những huyết ma trùng này chính là tuyệt chiêu bảo mệnh của hắn, tên là bức huyết trùng.

Ngày thường chúng nó uống máu của các loại dơi độc, bao gồm cả máu của chính hắn.Những bức huyết trùng này có thể coi là bất tử, trừ phi soái giai trở lên ra tay bằng không thì ma binh hỏa diễm phổ thông không có chút tác dụng gì với chúng.

Hơn nữa những bức huyết trùng này có thể tùy ý phá vỡ không gian, âm quỷ khó lường, làm người ta khó lòng phòng bị.

Nhất là khi chui vào trong cơ thể địch nhân liền sẽ hút sạch máu của đối phương, cực kì ác độc.Mấy năm nay cảnh giới của Ô Ngọc dần cao lên, cực ít ra tay, nhưng những bức huyết trùng này hắn vẫn cẩn thận nuôi nấng.Gặp tình huống nguy cấp, hắn gọi những bức huyết trùng này ra nhưng không ngờ tới, huyết mạc của bức huyết trùng lại không thể chống đỡ được hỏa diễm của thập ô thiên giới!Điều đầu tiên hắn nghĩ tới là điều này không có khả năng xảy ra!Mặc dù thập ô thiên giới là tướng giai đệ nhất giới nhưng Tiếu Ma Qua tuyệt đối chưa đạt tới trình độ đại viên mãn.

Huống hồ điểm lợi hại nhất của thập ô thiên giới là ở chỗ sức mạnh thiên địa vận chuyển mà không phải lấy hỏa diễm làm chính, sao lại sinh ra hỏa diễm lợi hại như này?Càng khiến hắn không ngờ tới chính là những sợi tơ nhỏ đang quấn chặt trên người hắn lại có thể cầm cố bức huyết trùng!Toàn bộ bức huyết trùng đều bị cầm cố, không thể phá vỡ không gian!Mắt mở trừng trừng nhìn huyết mạc từng chút một bị hỏa táng, nỗi tuyệt vọng trong lòng hắn càng ngày càng tăng lên.“Người đâu!

Mau tới đây!”

Tiếng thét thê lương chói tai vang vọng khắp thập ô thiên giới nhưng không cách nào truyền ra ngoài được.Trong lòng Tả Mạc vô cùng lo lắng, lúc này hắn toàn lực thôi động thái dương thần hỏa, không thể phân tâm cái khác, nếu có người tới cứu thì không xong rồi!----------------------------Sau khi Ô Ngọc vung hắc tâm bảo tiền tạo ra Nại Hà giới Hạng Đông đã thôi không chạy trốn nữa.

Hắn bị A Quỷ như cuồng phong vũ bão công kích đánh tới mức không thở được, lúc này tâm thần mới bình tĩnh lại.Lúc nhìn Ô Ngọc vung tay liền vây khốn được nữ nhân xấu xí đáng sợ kia, Hạng Đông cảm thấy kích động khó giải thích.Đại nhân Ô Ngọc quả nhiên không hổ là người đứng đầu Vũ Tiền thập vệ!Thực lực quả là cao thâm khó lường!Nhất là khi thấy đại nhân Ô Ngọc thoải mái trêu chọc Tiếu Ma Qua ở trong thập ô thiên giới thì hắn càng vô cùng mong đợi.

Vừa rồi phải chịu sỉ nhục khiến hắn chỉ hận không thể tự tay giết chết mấy tên gia hỏa đáng ghét này.Những biến hóa sau đó khiến hắn trợn mắt há mồm.Thế nào chỉ trong nháy mắt đại nhân Ô Ngọc lại bị trọng thương, hơn nữa không thể nào nhúc nhích chứ?Nhìn thấy đại nhân Ô Ngọc đang bị hỏa diễm nuốt chửng, Hạng Đông sợ tới mức xém chút nữa thì quay đầu chạy trốn, cũng may huyết quang hiện ra ngăn cản hỏa diễm.Hạng Đông là người cực kì thông minh, hắn rất nhanh đã nhận ra mặc dù thập ô thiên giới của Tiếu Ma Qua khắc chế được đại nhân Ô Ngọc nhưng song phương đang rơi vào thế giằng co.Một ý nghĩ lớn mật hiện ra trong đều hắn.Nếu có thể giải cứu được đại nhân Ô Ngọc thì ngày sau dưới trướng Vũ Soái mình không phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao!

Đại nhân Ô Ngọc là đệ nhất cao thủ dưới trướng Vũ Soái, là người được Vũ Soái coi trọng nhất.Cầu phú quý trong hiểm nguy!Vừa nghĩ tới đây, Hạng Đông cắn răng một cái, xoay người phóng về phía Tả Mạc.“Hắc, muốn chơi xấu sao?”

Vẻ mặt Hắc Kim phù binh đầy trào phúng, bức câu tác trên người hắn bởi không có Ô Ngọc để tâm nên không biết hắn dùng cách gì đã có thể giãy giụa thoát ra được.Hắn nhìn Hạng Đông, trên mặt nở một nụ cười không chút thiện lương.Trong lòng Hạng Đông mát lạnh, thế nào lại quên sát thần này chứ?Tiễn Thanh chính là chết trong tay tên ma tượng cổ quái này, Tiễn Thanh ẩn dấu thực lực ngay cả hắn cũng cảm thấy giật mình, nhưng ngay cả như vậy cũng vẫn chết thảm trong tay ám kim ma tượng này.Chết tiệt!Hắc Kim phù binh nhếch môi, trong mắt Hạng Đông điệu cười này đầy dữ tợn và đáng sợ.-----------------------------Soàn soạt soạt!Có mấy chục bóng người từ trong Vũ Tiền vệ bay ra, bọn họ thấy đại nhân Ô Ngọc đang rơi vào hiểm cảnh liền chạy tới trợ giúp.Đám người Thúc Long thấy thế cũng nhanh chóng bay ra.Song phương đang giao chiến kịch liệt ở trên không trung.Thực lực mấy người Thúc Long nếu đặt ở ma giới cũng là không tầm thường.

Nhưng bọn họ vừa mới trải qua một trận khổ chiến nên rất mệt mỏi, lúc này chỉ đơn thuần là liều mạng, do bọn họ am hiểu phối hợp nên mới có thể ngăn cản được lần tấn công này.Tình hình chiến đấu trên không trung kịch liệt vượt ngoài sức tưởng tượng.Những người khác thấy thế không khỏi tròn mắt, thuộc hạ của Tiếu Ma Qua ngoan cường nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Vốn tưởng bọn họ vừa mới trải qua một trận khổ chiến nên giờ đây đã mệt mỏi rã rời, vậy mà khi đối diện với Vũ Tiền vệ đại danh đỉnh đỉnh lại vẫn rất ngoan cường, nửa bước không lùi.Tiếu Ma Qua sao lại có những thủ hạ lợi hại như vậy chứ?Rất nhiều người cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bọn họ vừa mới tự mình trải qua tràng khổ chiến với Minh phỉ, ngoại trừ mấy người Chu Khả có thực lực thâm hậu thì những người khác tay chân đều nhũn hết cả ra, không còn sức để chiến tiếp nữa.Bỗng, trên trời vang lên một tiếng nổ.Chỉ thấy hắc tâm bảo tiền tạo ra Nại Hà giới giống như bị một đôi tay lớn dùng sức xé một cái, từ một biến thành hai, các loại kỳ cảnh bên trong Nại Hà giới đều tan thành mây khói.

Bảy đồng hắc tâm bảo tiền kêu rắc một tiếng, màu sắc ảm đạm đi rồi rơi xuống đất.Trên không trung, A Quỷ hờ hững đứng đó.Biến cố bất thình lình này lập tức cải biến tình thế chiến trường.Bên này Thúc Long tự nhiên là hoan hô cổ vũ, mà mặt Vũ Tiền vệ thì trắng bệch ra, bọn họ đã thấy qua sự lợi hại của nữ nhân này rồi!Cái này giảm cái kia tăng, Vũ Tiền vệ nhất thời từng bước lui về sau.Đúng lúc này, một tiếng than nhẹ vang vọng toàn trường.“Biểu hiện của các người khiến bản soái rất thất vọng, chẳng lẽ lại muốn bản soái tự mình ra tay sao?”

Vốn dĩ Vũ Tiền vệ bị nhục mặt đã đỏ bừng nay càng đỏ thêm, hai mắt đỏ kệch, quay người liều mạng, trong trận càng ngày càng có nhiều Vũ Tiền vệ không kiềm chế được mà tham gia chiến trường.Trong nháy mắt, Vũ Tiền vệ liền chiếm thượng phong.Nhưng vào lúc này không ai chú ý tới, trong mắt Biệt Hàn hiện lên một đạo quang mang sắc bén.Chương 644 : Kim ô chàng thành trụ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnNếu như nói trước đó Biệt Hàn chỉ nhận thấy Vũ Tiền vệ có dấu hiệu buông lỏng vậy thì giờ phút này, phòng tuyến chắc chắn đó đã bắt đầu buông lỏng.Đám tinh nhuệ của Vũ Tiền vệ bị Vũ Soái kích động hung tính, không ngừng từ trong trận bay ra.Trận hình nghiêm chỉnh xuất hiện những khoảng trống, những khoảng trống này không có quy tắc, đặt ở trong trận hình dày đặc của Vũ Tiền vệ thì cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.

Xác định là không ảnh hưởng tới toàn cục nên ngay cả Vũ Soái cũng không để ở trong lòng.

Đối với một đội ngũ có quy mô lên tới vạn người mà nói thì mấy trăm người xuất kích cũng không gây chút ảnh hưởng gì tới chiến bộ.Biệt Hàn lại không cho là thế.Vũ Tiền vệ lao ra đều là tinh nhuệ, số lượng bọn họ không nhiều, thường thường đều là hạch tâm của mỗi tiểu đội, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới sức chiến đấu chỉnh thể của Vũ Tiền vệ.

Nếu ở tình huống bình thường thì loại ảnh hưởng này khó mà phát hiện ra nhưng nếu gặp phải xung kích mãnh liệt thì sẽ nhanh chóng lộ ra.Nhìn Vũ Tiền vệ không ngừng bay ra, Biệt Hàn kiềm chế chiến ý rục rịch muốn động trong lòng lại.Sơ hở từng chút một hiện ra nhưng trận hình ở trung bộ Vũ Soái lại không có bất cứ biến hóa gì.

Dù cho bản thân có thể xông vào cũng chưa chắc có thể uy hiếp tới trung trận.Hắn tiếp tục kiên trì chờ đợi!------------------------------Bị kích động nên sức chiến đấu của Vũ Tiền vệ rất kinh người, nhất thời đám người Thúc Long cảm thấy áp lực tăng mạnh, cắn răng đau khổ chống đỡ.Nhưng từ khi A Quỷ và Hắc Kim phù binh tham gia vào chiến trường thì áp lực của bọn họ đã giảm đi rất nhiều.

Cao thủ đạt tới cấp bậc như A Quỷ và Hắc Kim phù binh tham gia vào chiến trường quy mô nhỏ như này có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất.Hai người căn bản không có đụng tới đối thủ, nơi họ đi qua Vũ Tiền vệ tinh nhuệ giống như sung từ trên trời rụng xuống.

Thân pháp quỷ mị, uyển chuyển dị thường của họ căn bản không để cho đối phương có cơ hội vây kín.Nhưng người trên trời càng lúc càng đông.Vũ Tiền vệ xưa nay vốn rất kiêu ngạo, lần này bị kích động, bọn họ điên cuồng từ trong trận bay ra tham gia vào chiến trường.Bên cạnh chiến xa, một gã thuộc hạ thực sự nhịn không được lên tiếng: “Chủ thượng, xông trận đi!”

“Xông trận?”

Vũ Soái hời hợt hỏi lại.“Vâng!”

Thuộc hạ lo lắng nói: “Chỉ cần xông trận thì thương vong sẽ giảm xuống rất nhiều!”

Một vùng trời bỗng dưng biến thành màu đỏ sẫm, mười vầng mặt trời treo lơ lửng trong đó, chúng nó chậm rãi vận chuyển theo một quy luật huyền ảo không thể diễn tả bằng lời, giống như mười cục nam châm lôi kéo ảnh hưởng lẫn nhau.Phía dưới mười vầng mặt trời, một bóng người với nghịch long trảo sau lưng ngạo nghễ đứng đó.Tả Mạc lạnh lùng nghiêm nghị, trong mắt hoa văn kim sắc ẩn hiện, ma văn thái dương ở mi tâm sáng lên tỏa ra ánh sáng màu vàng kim tựa như thần tiên hạ phàm.“Sát!”

Tiếng hét như tiếng sấm quét ngang toàn trường.Chỉ thấy bầu trời càng thêm đỏ rực lấy Tả Mạc làm trung tâm nhanh chóng lan ra bốn phía.Loại biến hóa này diễn ra vô cùng nhanh, hơn trăm tên Vũ Tiền vệ tinh nhuệ bất ngờ không kịp phòng bị, không kịp đưa ra bất cứ phản ứng gì liền bị cuốn vào trong đó.

Mười vầng mặt trời bỗng phát ra quang mang vạn trượng, bầu trời màu đỏ sẫm pha lẫn màu vàng, ở dưới đất lưu diễm tàn phá bừa bãi.Trong kim quang lưu diễm, thống lĩnh giai của Vũ Tiền vệ hét lên vô cùng thảm thiết, không ngừng bốc cháy, bọn họ giống như củi khô gặp lửa trong nháy mắt liền bị đốt thành tro bụi.Thập ô thiên giới đỏ sẫm, mười vầng mặt trời một lần nữa chậm rãi vận chuyển.“Thập ô thiên giới thật lợi hại!”

Chu Khả nhịn không được thất thanh nói.Hắn tu luyện ‘hồn ma dẫn’ là một trong những ma công đứng đầu ma giới, nó chú trọng tới sự quỷ dị khó lường, nhưng để có thể một lần tiêu diệt trăm tên thống lĩnh như thế hắn không thể làm được.Thập ô thiên giới quả nhiên không hổ là tướng giai đệ nhất giới!Bá đạo vô song!Chiêu này khiến toàn trường bị chấn nhiếp!Chiến trường khốc liệt thậm chí dừng lại trong giây lát, tất cả mọi người đều bị một kích bá đạo này làm cho ngây ra.Nhất là đám tinh nhuệ của Vũ Tiền vệ, sắc mặt kịch biến không kìm được hiện rõ vẻ sợ hãi.Mặc dù khoảng cách giữa thống lĩnh giai và tướng giai là rất lớn nhưng chỉ dùng một chiêu liền đánh chết trăm tên thống lĩnh giai, các cao thủ tướng giai ở đây đều cảm thấy kinh hãi, trầm mặc không nói.Mà mấy người Chu Khả lại càng hoảng sợ, bọn họ biết rất rõ thập ô thiên giới của Tả Mạc chỉ vừa mới thành hình mà thôi.

Còn thập ô thiên giới trước mắt hiện ra đầy uy nghiêm vô cùng thành thục!Rất nhiều người trong lòng còn có chút nghi hoặc.

Thập ô thiên giới vô cùng hiếm thấy, bọn họ chưa từng gặp qua nhưng thập ô thiên giới của Tiếu Ma Qua dường như còn lợi hại hơn nhiều so với thập ô thiên giới được ghi chép trong điển tích!Trên mặt mọi người tràn ngập sợ hãi pha lẫn kinh ngạc không ngờ tới.Tả Mạc huýt gió một tiếng, cả người bay lên, khi đạt độ cao vài trăm trượng thì bỗng quay ngược người, giống như một mũi thương thẳng tắp từ trên trời lao xuống.Hào quang thái dương ở mi tâm đại thịnh, không khí lướt qua mặt, tóc hắn không ngừng tung bay nhưng mặt lại giống như nham thạch, vô cùng lạnh lùng không có chút xao động nào.

Không gian đỏ sẫm quanh người tựa như một đoàn hỏa diễm lúc sáng lúc tối, trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng che phủ bầu trời vừa rồi giờ đây chỉ bám quanh người Tả Mạc.

Mà mười vầng mặt trời bá đạo rừng rực cháy kia giờ lại biến thành mười hỏa cầu nhỏ màu vàng lớn bằng nắm tay xoay quanh thân thể Tả Mạc, vận chuyển theo một quy luật vô cùng đặc biệt.Vừa mới đánh chết Ô Ngọc, Tả Mạc đang ở trạng thái đỉnh cao, tâm thần hắn vô cùng trong sáng, thập ô thiên giới tựa như một bộ phận của thân thể, tâm niệm vừa động liền tùy ý vận chuyển.Nhìn chiến tướng chết thảm phía dưới, chiến ý trong người Tả Mạc giống như dung nham sôi trào chảy tùy ý khắp cơ thể hắn.Nghịch long trảo sau lưng tựa hồ cũng cảm nhận được chiến ý của Tả Mạc, ong ong run lên.Hai mắt Tả Mạc bị che phủ bởi một tầng kim quang mờ ảo.Khí lưu cao tốc như đao lướt qua nhưng không khiến hắn có chút động lòng.Nhìn mặt đất càng ngày càng gần, hắn bỗng mở hai tay ra!Ầm!Mười vầng mặt trời xoay quanh người ầm ầm rung lên!Chúng nó vận chuyển nhanh hơn, càng lúc càng nhanh, không gian màu đỏ sẫm không ngừng bành trướng ra bên ngoài.

Trong nháy mắt Tả Mạc tựa như mang theo một đoàn nộ diễm đỏ sẫm, với thế lôi đình vạn quân ầm ầm nện xuống mặt đất.Vũ Tiền vệ biến sắc!Mục tiêu của Tiếu Ma Qua chính là đại trận của Vũ Tiền vệ!“Bảo vệ chủ thượng!”

Tiếng kêu không ngừng vang lên, nhất thời Vũ Tiền vệ loạn lên.Tiếng nổ vang trời lan cả vào trong lòng họ, mặt đất dưới chân dường như cũng cảm thấy được nguy hiểm, hơi rung lên.

Bọn họ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn, lưu diễm đỏ sẫm che phủ bầu trời cùng với uy thế không gì sánh bằng đang không ngừng phóng đại trong mắt họ.Bọn họ hít thở cũng trở nên khó khăn!“Hừ!”

Một tiếng hừ nhạt từ trong chiến xa truyền ra, một bóng người cao lớn xuất hiện trên đỉnh đầu Vũ Tiền vệ.

Không ai biết hắn xuất hiện ở đó từ lúc nào nhưng khi bóng dáng này hiện ra trước mắt, trong đầu tất cả mọi người đều không hẹn mà cũng hiện lên một cái tên.Vũ Soái!Vũ Soái rốt cuộc cũng không kiềm chế được tự mình ra tay!Tóc dài màu lam nhạt đón gió bay bay, khuốn mặt hắn giống như đao khắc búa gọt, đồng tử màu lam nhạt, khóe môi hơi nhếch lên, cả người toát ra mị lực khó cưỡng.Đây là Vũ Soái!Người đã bước vào soái giai, một trong những cường giả đứng đầu Bách Man Chi Minh, đối tượng mà vô số người sùng bái ngưỡng mộ!Vũ Soái ngửa đầu, thần sắc bình thường tựa như đoàn lưu diễm đỏ sẫm kia không tồn tại vậy.Ngay khi mọi người đều bị trận quyết chiến có một không hai này hấp dẫn thì không ai chú ý tới, La Ly vốn vẫn nằm trên mặt đất bên cạnh Tiểu Quả và Lý Anh Phượng bỗng đứng dậy.Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.Ngay sau đó, thân ảnh hắn từng chút một nhạt đi, giống như biến mất vào không khí.Mà bên cạnh hắn một thân ảnh mỹ lệ phảng phất từ trong không khí bước ra.Tuyệt thế dung nhan từng chút một trở nên rõ ràng.Nàng mở mắt.------------------------------Vũ Soái!Con ngươi Tả Mạc co rút lại nhưng vào lúc này hắn đang đạt được trạng thái đỉnh cao, trong lòng hắn không chút sợ hãi.

Thân ảnh bất động sừng sững phía dưới trái lại còn khiến chiến ý trong lòng hắn tăng mạnh.Đi nào!Mười vầng mặt trời vận chuyển càng lúc càng nhanh, tâm thần Tả Mạc càng lúc càng trong sáng.Hai mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Soái, bình tĩnh không chút xao động.Cự ly giữa song phương rất nhanh liền ngắn lại, trong mắt Vũ Soái hiện lên một tia kinh ngạc.Chính là lúc này!Thân hình Tả Mạc hoàn toàn trái với lẽ thường đột nhiên dừng lại giữa không trung cực kì quỷ dị, hoán chuyển giữa cực động và cực tĩnh không có bất cứ trắc trở gì.

Tư thế của hắn vô cùng cổ quái, co ngực thóp bụng, cả người cong như cung, hai tay mở ra bỗng hợp lại ở trước mắt.“Giết!”

Mi tâm hắn bỗng sáng ngời, một đạo kim mang rung động nổi lên lướt qua mặt hắn.Kim diễm khắp trời giống như có một bàn tay vô hình khuấy động hướng trung tâm co lại!Một cây kim trụ đường kính hơn trượng cao bảy tám trượng đánh về phía Vũ Soái.

Mười con Kim Ô trên cán hiện ra với các hình thái khác nhau.Thập ô thiên giới ‘kim ô chàng thành trụ’!Trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng ầm ầm vừa rồi, kim trụ lướt đi trong không khí không gây ra bất cứ tiếng động nào, giống như nó là vật vô hình vậy.Con ngươi Vũ Soái đột nhiên co rút lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười: “Tới hay lắm!”

Hắn vươn tay phải ra nghênh đón kim trụ từ trên trời giáng xuống!Tê!m thanh kì dị vang lên khắp toàn trường.Mọi người ở dưới đất chỉ cảm thấy có một luồng hấp lực vô cùng lớn từ trên trời truyền tới khiến bọn họ khó mà có thể đứng thẳng được, mọi người không khỏi giật mình vội vàng ổn định thân hình.

Vô số khí lưu lướt qua bên ngoài bọn họ, với tốc độ kinh người tập trung về bầu trời, bọn họ còn tưởng rằng bản thân đang ở trong một cơn bão.Nếu như từ trên trời nhìn xuống thì thấy rất rõ.Trong vòng trăm dặm không khí trên mặt đất với tốc độ kinh người đang tập trung về phía tay Vũ Soái, nếu nhìn từ xa nhìn lại thì thấy giống như một cái phễu thật lớn bị úp ngược!Uy lực một kích của Soái giai thật quá cường hãn!Sắc mặt đám người Chu Khả trắng bệch ra, lúc trước bọn họ bị một kiếm của Lâm Khiêm làm cho chấn động nhưng giờ đây mới phát hiện ra khoảng cách giữa soái giai và tướng giai là không thể nào vượt qua được!

Một kiếm của Lâm Khiêm so với một kích của Vũ Soái tựa như đom đóm so với mặt trăng.Lực lượng song phương quá chênh lệch về bản chất!Người hơi nhát gan thì tay chân nhũn ra, như muốn ngã xuống đất.Tả Mạc không hề biết tâm tư của những người khác, lúc này tâm thần hắn trống rỗng, không có chút xao động nào.

Uy thế một kích của Vũ Soái hắn cũng đã nhìn thấy nhưng trong mắt hắn không có chút sợ hãi nào, trái lại còn cảm thấy phấn khích!

Vô cùng phấn khích!Soái giai!Đây là soái giai sao!Đôi mắt bình tĩnh không chút xao động toát ra vẻ phấn khích và kiên định.Hai tay hắn không ngừng vẽ lên trong không trung, từng đạo ma văn hiện ra, khi kim trụ dần sáng lên, mười con Kim Ô cũng trở nên sáng hơn, kim trụ như tiến vào trong nước càng ngày càng trở nên chậm chạp.Vũ Soái không ngờ tới Tả Mạc lại còn có thể ra tay hai lần như thế!Lần này kinh ngạc không thể che giấu được nữa.Tả Mạc cũng không thể giữ được bình tĩnh, đây là đòn mạnh nhất từ trước đến nay của hắn, trong lòng hắn vô cùng kích động, nhịn không được hét lớn: “Đi thôi!

Kim ô chàng thành trụ!”

Chương 645 : Sinh tử tỏa ly kiếm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnĐông!Một tiếng đập dày nặng tựa như tiếng đánh trống vậy, nó vang lên trong lòng mọi người mang theo những rung động, từ sâu trong lòng truyền ra khắp người, tay chân tê dại, lông tơ cả người dựng hết lên.Trong nháy mắt thời gian như ngừng trôi.Kim ô chàng thành trụ dừng lại cách đỉnh đầu Vũ Soái khoảng hai mươi trượng.Ba, kim ô chàng thành trụ tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ bỗng xuất hiện một vết rạn.

Ngay sau đó, ba ba ba, vô số vết rạn nhanh chóng tràn ngập bề mặt của kim ô chàng thành trụ.Oanh!Kim ô chàng thành trụ bỗng phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt, nó ầm ầm bạo liệt, khí tức bá đạo hừng hực đột nhiên nổ tung.Cũng vào lúc đó, trong mắt Vũ Soái hiện lên vẻ ngưng trọng.Hữu chưởng đang nâng lên bỗng nâng cao hơn!Hai sức mạnh tuyệt đối va chạm vào nhau giống như hai khỏa lưu tinh va vào nhau, quang hoa khắp trời sáng rực như ban ngày!Không khí trong vòng mấy trăm dặm đều bị quấy nhiễu.Trước mắt mỗi người đều là một mảng trắng xóa, mắt không nhìn được gì, bên tai là tiếng nổ vang, giống như cực độ yên lặng lại như cực độ ầm ĩ, nhưng không ai có thể nghe rõ được gì cả.

Rất nhiều người không kìm được há hốc mồm, một ít kẻ có thân thủ tốt thì cố gắng tỉnh táo lại, bọn họ nhận ra nguy hiểm đang chầm chậm tiến tới.Sóng khí dày đặc như thép, giống như một con thái cổ cự thú với tốc độ cực nhanh ầm ầm lướt qua nghiền nát tất cả!Bang bang bang!Ma tộc bị chạm trúng không kịp đưa ra bất cứ phản ứng gì giống như bị búa tạ đập trúng, phun ra một ngụm tiên huyết, cả người văng ra ngoài.Sóng khí kinh khủng nghiền nát tất cả, đám tinh anh của Vũ Tiền vệ giờ đây giống như cành khô phiêu diêu trong mưa gió, không có bất cứ sức phản kháng nào.Đám người Chu Khả sắc mặt đại biến, vội vàng co người thối lui che chở cho công chúa của mình.Người tốc độ hơi chậm bị sóng khí lướt qua không khỏi bay ra ngoài.Nếu cứ thuận theo luồng sức mạnh kinh khủng này mà bay ra ngoài thì còn tốt, mấy người tự tin vào sức mạnh bản thân cố đè nén ổn định thân hình chỉ nghe thấy vài tiếng răng rắc, xương cốt trong cơ thể bọn họ không thể chịu được sức mạnh cường đại như thế từng chiếc một đứt gãy!Giống như ngày tận thế đang tới!Trong lòng mọi người đều hoảng sợ, tâm thần khiếp đảm, sắc mặt trắng bệch.Uy lực một kích này khiến quần hùng khiếp sợ!Không ai chú ý tới một bóng người giống như khói nhẹ ngược dòng người nghênh đón sóng khí tiến lên.Sóng khí dày đặc như thép với sức mạnh vô địch ở trước mặt bóng người uyển chuyển này lại giống như đậu hũ vậy, không khiến nàng gặp bất cứ khó khăn nào, nàng như cá bơi, thân hình thoáng nhoáng lên liền chui vào trong sóng khí.-----------------------------Vũ Soái nheo nheo mắt, tay phải hơi run run được thu lại.Trong lòng hắn kinh ngạc đến cực điểm.Từ sau khi bước vào soái giai, đã rất lâu rồi hắn không cùng người khác động thủ, ở toàn bộ Bách Man Chi Minh soái giai là tồn tại cao nhất.

Mặc dù hắn tốn rất nhiều thời gian để giải quyết các sự vụ nhưng việc tu luyện của bản thân chưa từng buông lỏng.Một kích này của Tiếu Ma Qua lại khiến hắn cảm thấy được chút áp lực!Nếu không phải tay phải hắn đang run lên, hắn tuyệt đối không tin đây là sự thực.Thập ô thiên giới!Lợi hại vậy sao?Trong lòng hắn có chút kinh ngạc.

Giới của tướng giai trước mặt soái giai hẳn phải không có chút uy hiếp mới đúng!

Thế nhưng vì sao thập ô thiên giới của Tiếu Ma Qua lại có thể khiến hắn cảm thấy được áp lực?Chẳng lẽ là thần lực?Một ý niệm đột nhiên hiện lên trong đầu Vũ Soái, trong mắt hắn không khỏi lóe sáng.Nhất định là thần lực!Sóng khí và ánh sáng đối với hắn không có bất cứ ảnh hưởng gì, hắn tựa như bàn thạch, cả người đứng giữa không trung không chút dao động.

Hắn ngửa đầu nhìn chấm đen trên trời, nụ cười hiện trên môi.----------------------------Trái ngược với sự thong dong của Vũ Soái, Tả Mạc chật vật hơn nhiều.Cả người hắn đều đang bốc khói, quần áo tan tành, khắp cả người là những vết thương to nhỏ, áng sáng đỏ sẫm quanh người đã ảm đạm đi, mười vầng mặt trời cũng mất đi quang hoa.

Một kích vừa rồi không những lấy đi hết tất cả sức mạnh của hắn hơn nữa còn khiến hắn bị thương không nhẹ.Sắc mặt hắn tái nhợt, ma văn thái dương ở mi tâm ảm đạm không chút ánh sáng, chín mặt trời trên người cũng không phát sáng nữa.

Không có mười mặt trời thu liễm thần lực, thần lực hoàn toàn mất đi khống chế, giống như vô số tế lưu hỗn loạn điên cuồng chảy trong cơ thể Tả Mạc.Tả Mạc cố nuốt ngược bụm máu vào trong, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào Vũ Soái.“Ở tướng giai mà đã có uy thế như này, bình sinh ta thấy ít ai bằng ngươi.”

Vũ Soái thản nhiên nói, giọng đầy vẻ tán thưởng.Tả Mạc không nói một lời, không phải hắn không muốn nói mà căn bản hắn không thể nào nói được.

Cả người hắn lúc này đang sôi lên, thần lực chạy loạn khắp nơi trong cơ thể, hơn nữa một kích vừa rồi khiến phong ấn của thái dương tinh loại xuất hiện khe nứt.Khi còn ở chiến trường Phong Tuyệt bởi vì thái dương tinh loại quá mức mãnh liệt, Tả Mạc không thể nào hấp thu được sức mạnh của nó, còn bị nó làm cho tổn thương nên viễn cổ cương thi mới phong ấn thái dương tinh loại lại.Tả Mạc trăm triệu lần không ngờ tới, một kích vừa rồi lại dẫn tới phong ấn của thái dương tinh loại xuất hiện khe nứt.Một luồng hơi nóng chậm rãi chảy ra từ trong thái dương tinh loại dường như có thể hòa tan hắn.

Luồng nhiệt lưu này cực kì nhỏ nhưng ngay sau khi nó xuất hiện thì thần lực đang loạn thành một đống bên trong cơ thể Tả Mạc bỗng dưng bất động.Lần đầu tiên Tả Mạc gặp phải trường hợp thần lực bất động như này, một cảm giác kì quái không thể diễn tả bằng lời xuất hiện trong đầu hắn.Nhưng đúng vào lúc này, bỗng một luồng tế lưu vô cùng âm hàn hung lệ đột nhiên dọc theo sống lưng chui vào trong người Tả Mạc.Sắc mặt Tả Mạc khẽ biến, trong lòng không khỏi lo lắng.Nghịch long trảo!Chết tiệt, đang lúc nguy cấp nghịch long trảo lại xông vào tham gia náo nhiệt thế này!Ba ngàn tơ phiền não vậy mà không chút động đậy, bất luận Tả Mạc thôi động ra sao nó vẫn bất động, dường như nó cũng không có cách gì để đối phó với luồng tế lưu âm hàn này.Vũ Soái chậm rãi bay lên phía trên cho tới khi đạt độ cao ngang bằng với Tả Mạc.Hắn cười như không cười nhìn Tả Mạc không chút động đậy nói: “Thế nào?

Chỉ có khả năng phát ra một kích thôi sao?

Muốn dựa vào một kích này để đánh bại ta nhưng lại không thành công hả!”

Ánh mắt hắn rất lợi hại nhìn ra được lúc này trong cơ thể Tả Mạc đang loạn thành một đống, đừng nói tái chiến, chỉ sợ sức chỉ huy một ngón tay cũng không có.Vũ Soái cười thản nhiên, năm ngón tay mở ra chộp về phía Tả Mạc.Không khí xung quanh Tả Mạc bỗng ngưng lại như sắt, Tả Mạc không thể động đậy được.Dễ như trở bàn tay, tâm tình Vũ Soái nhất thời tốt hơn không ít.

Mặc dù Tiếu Ma Qua tu luyện thần lực nhưng chung quy cảnh giới vẫn khác biệt quá nhiều, chỉ có thể phát ra một kích uy lực.

So sánh với thu hoạch lần này thì tổn thất trước đó Vũ Soái không để trong lòng.Chỉ cần phương pháp tu luyện thần lực ở trong tay mình thì cảnh giới bản thân vốn đã đình trệ từ lâu lại có hi vọng đột phá, càng quan trọng hơn là có thần lực bản thân mới có khả năng đột phá tới vương cảnh!Vương cảnh!Hai chữ này khiến tim hắn đập nhanh hơn.Đột nhiên hắn có chút nôn nóng muốn quay về nhà, chỉ hận không thể lập tức quay về để nghiên cứu thần lực.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn là soái giai, năng lực khống chế tâm tình rất mạnh, hắn không khỏi bật cười khanh khách, lập tức tay phải chụp một cái.Chỉ thấy thân hình Tả Mạc không chịu khống chế bay về hướng Vũ Soái.Nhất thời Tả Mạc trở nên lo lắng.Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng ca yếu ớt tựa như từ sâu trong lòng đất vang lên.“Sống có gì vui, chết có gì buồn, song tâm âm dương cách biệt, một tỏa không rời xa!”

Vố số kiếm quang giống như đóa hoa mới nở, trong nháy mắt, khắp trời hiện ra một biển hoa mênh mông, không biết chúng từ đâu đến với tốc độ kinh người vừa hé ra liền bùng nở rồi lại tàn phai.Trong biển hoa, một bóng dáng đầy uyển chuyển nhưng lạnh lẽo như kiếm đang đứng.-----------------------------Khi Tả Mạc thấy rõ người tới thì không khỏi sửng sốt nhưng sau đó lập tức nhận ra, đó là Ngã Ly, kiếm linh của La Ly sư huynh!La Ly sư huynh tỉnh rồi?Ngay lập tức trong lòng Tả Mạc vô cùng mừng rỡ!La Ly tỉnh dậy đồng nghĩa với việc hắn đã hiểu được kỳ công sinh tử tỏa.Trong biển hoa, Ngã Ly chập chờn sinh tư làm khí chất lạnh lùng như phi kiếm của nàng có thêm mấy phần mị lực.La Ly sư huynh đâu rồi?Tả Mạc không nhìn thấy bóng dáng của La Ly đâu cả, trong lòng có chút bối rối.

Nhưng rất nhanh, hắn liền lo lắng sốt ruột, La Ly sư huynh dù đã hiểu thông sinh tử tỏa cũng tuyệt không phải là đối thủ của Vũ Soái.Chết tiệt!Vụ làm ăn này phải đền lớn rồi!Sát khí đằng đằng vừa rồi của Tả Mạc biến mất, hắn vô cùng sốt ruột, chỉ muốn cố gắng thôi động khí lực nhắc nhở La Ly sư huynh chạy mau nhưng cả người không thể nào động đậy được.

Cả người hoàn toàn mất đi sự khống chế, một chút âm thanh cũng không phát ra nổi.Vũ Soái hơi kinh ngạc: “Cũng có chút năng lực.”

Những đóa hoa này vô cùng sinh đẹp, là do vô số kiếm ý tạo thành, tầng tầng lớp lớp tạo thành một biển hoa trông vô cùng đẹp mắt.Hoa hải kiếm giới?Vũ Soái cười cười không cho là thế, trong lòng lại suy nghĩ tới lai lịch của Tiếu Ma Qua, rốt cuộc hắn là ai mà lại có đám thủ hạ mạnh kinh người như vậy?

Nhưng rất nhanh trong lòng hắn thoáng buông lỏng, dù sao giờ đây Tiếu Ma Qua cũng đang ở trong tay mình.

Nếu như hắn không nghe lời thì cùng lắm trực tiếp hạ cấm chế, không sợ hắn lật lọng.Mà lực lượng thủ hạ hùng hậu của Tiếu Ma Qua tự nhiên sẽ thuộc về hắn.Nghĩ tới đây, tâm tình hắn càng thêm vui vẻ, biển hoa mỹ lệ trước mặt càng xinh đẹp.Ngã Ly phiêu phù trong kiếm hải nhìn Vũ Soái với ánh mắt lạnh lùng.Nàng bỗng nhắm mắt lại, môi anh đào khẽ mở: “Sinh tử tỏa ly kiếm!”

Trong lòng Vũ Soái máy động, chợt có dự cảm xấu.Ba, từng đóa hoa vỡ vụn, cánh hoa điêu tàn, từ trong đóa hoa một sợi dây xích màu đỏ thật nhỏ không ngừng dài ra, càng ngày càng dài.Biển hoa khắp trời cùng vang lên tiếng vỡ vụn.Từng sợi dây xích màu đỏ đan xen vào nhau, tầng tầng lớp lớp, trong nháy mắt vô số sợi xích nhỏ tựa như những con rắn màu đỏ trườn lên nhau.Xích đỏ với tốc độ kinh người cuốn về phía Vũ Soái.Quỷ dị nhất chính là tất cả những sợi xích này đều là kiếm ý!

Hơn nữa còn là một loại kiếm ý quỷ dị không phải sinh cũng không phải tử, khó phân âm dương.

Cho dù Vũ Soái hiểu nhiều biết rộng cũng chưa từng gặp qua loại kiếm ý cổ quái như này!Đây là kiếm ý gì?Sự khinh thường trên mặt Vũ Soái lập tức biến mất, sắc mặt lộ vẻ nghiêm túc.Kiếm ý cổ quái tới cùng cực, hắn có dự cảm mãnh liệt rằng nếu nhiễm phải dù chỉ một chút kiếm ý này thì nhất định kết quả không tốt lành gì.

Hắn không thể nói rốt cuộc đây là cái gì, loại khí tức không phân âm dương, không phải sinh cũng không phải tử tựa như một loại tồn tại quỷ dị di chuyển giữa sinh và tử.Hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm.Chương 646 : Thiết tác bất ly .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnThực sự quá xa lạ!Đã bao lâu không có cảm giác như này?Từ sau khi bước vào soái giai, hai chữ nguy hiểm này tựa như không còn quan hệ gì với hắn nữa.

Khi mùi vị nguy hiểm kéo tới hắn thậm chí còn có chút thất thần.Nhưng Vũ Soái rất nhanh đã có phản ứng, một tiếng huýt gió dài, kiếm quang màu xanh lẫm liệt đâm phá biển hoa.Trong tay hắn là trường kiếm màu xanh, thân kiếm dài nhỏ, trên đó có khắc những kí hiệu hoa văn theo phong cách cổ xưa.Đây không phải là phi kiếm mà tu giả sử dụng, đó là một thanh ma binh, là một thanh ma kiếm!Kiếm ở trong tay, toàn bộ lưỡng lự do dự trong lòng Vũ Soái đều biến mất sạch.

Thanh ma kiếm trong tay hắn có tên là ‘thanh lý thiệt kiếm’ (lưỡi kiếm cá chép xanh), cũng là một trong địa ma binh, xếp hạng còn hơn xa hắc tâm bảo tiền.Thanh lý thiệt kiếm là khi hắn còn ở tướng giai đánh chết một gã địch nhân mà có được, lúc đầu phẩm chất chỉ có thể coi là tạm được, không hề có uy lực như hiện nay.

Sau đó hắn đã cố gắng nghĩ cách, không ngừng dùng các phương pháp để tế luyện, uy lực của nó cũng vì thế mà không ngừng tăng lên, rất nhanh đã nhảy vào trong hàng ngũ địa ma binh, trở thành một trong những ma binh nổi danh nhất thiên hạ.Thanh lý thiệt kiếm là dùng môi một con hủ thanh lý ma luyện chế mà thành.

Hủ thanh lý ma là một loại ma tộc sinh hoạt ở sâu dưới đáy biển, chỗ lợi hại nhất của bọn họ chính là thanh thiệt (lưỡi xanh), vô cùng cứng rắn và sắc bén, không có gì không thể phá được.

Mà sau khi bọn họ chết thì chỉ có duy nhất lưỡi của họ là không bị mục nát, tộc danh của bọn họ cũng bởi vậy mà có.Thanh lý thiệt kiếm chém ra, biển hoa từ một hóa thành hai.Xích đỏ khắp trời đụng phải thanh mang liền đứt gãy!

Thanh mang phá không tạo ra một khe sâu hun hút trên bầu trời!Một kiếm phá không!Khí tức âm u mục nát từ trong khe tràn ra ngoài, cỏ xanh và cây cối trên mặt đất nhanh chóng héo rũ rồi tàn lụi.Biển hoa cũng héo rũ, điêu linh, trong nháy mắt, biển hoa nhìn như vô biên vô hạn liền biến thành một biển cành khô lá úa.Nguyên nhân quan trọng nhất khiến thanh lý thiệt kiếm có thể vang danh trong địa ma binh là nó có thể một kiếm phá vỡ không gian.

Vũ Soái từ trong một phần điển tích cổ xưa phát hiện ra một loại cấm chế, nó có thể câu thông tới m Hủ giới, mà tài liệu quan trọng nhất của loại cấm chế này chính là lưỡi của hủ thanh lý ma.Đối với loại cao thủ như Vũ Soái mà nói thì chỉ cần hiểu được điểm then chốt thì những cái khác tự nhiên không trở thành vấn đề.Thanh lý thiệt kiếm dựa theo phương pháp này tế luyện mà thành.m Hủ giới là một nơi kì dị, địa vực không lớn, hung vật mọc tràn lan nhưng chỗ nổi danh nhất của nó chính là âm hủ chướng khí chỉ có ở m Hủ giới, là một trong những kịch đột nổi tiếng thiên hạ.

Ngay cả soái giai nếu bị dính phải cũng cực kì phiền phức.

Dưới soái giai nếu dính phải thì chắc chắn chết tại chỗ.Khi âm hủ chướng khí từ trong khe không ngừng tràn ra, kiếm ý của Ngã Ly nhanh chóng trở nên điêu linh, những sợi xích đỏ rất nhỏ kia cũng giống như băng tuyết dưới ánh mặt trời nhanh chóng bị tan ra.Ánh mắt Ngã Ly lạnh lùng không có chút rung động nào, tựa như cảnh tượng trước mắt đã sớm nằm trong dự đoán của nàng.Nàng cúi xuống vuốt ve những đóa hoa đã tàn, giọng ca lại vang lên: “Sinh không phải sinh, tử không phải tử, tâm ta không rời.”

Chỉ thấy biển hóa héo rũ trên mặt đất đột nhiên điên cuồng hấp thu âm hủ chướng khí, trong nháy mắt chúng như nhận được chất dinh dưỡng, một lần nữa nở ra.

Đóa hoa hấp thu âm hủ chướng khí càng trở nên kiều diễm ướt át hơn.

Sợi xích đỏ một lần nữa lại hiện ra, mặt trên của sợi xích có rất nhiều đốm tựa như thải vũ vậy.Trong không khí có thêm chút hương vị ngọt ngào.“Có ý tứ!”

Vũ Soái động dung, loại biến hóa này hắn không thể tưởng tượng nổi nhưng cũng nhìn ra được huyền ảo trong đó.Thân là soái giai, tầm mắt của hắn không phải những cao thủ khác có thể so sánh được, chỉ cần liếc mắt là hắn nhìn ra phương pháp Ngã Ly tu luyện là một loại phương pháp kì dị có liên quan tới sinh tử.

Điều này làm cho hắn có chút giật mình, sinh tử là một trong những mệnh đề thâm ảo của vĩnh hằng, phương pháp lấy sinh tử làm bối cảnh không có chỗ nào không phải tối nghĩa khó luyện, nhưng công pháp dám lấy sinh tử ra làm bối cảnh không có chỗ nào không phải là công pháp lợi hại.Hắn biết được lợi hại nên càng cẩn thận hơn.Khí tức trên người đối phương phi thường cổ quái, bừng bừng sinh cơ rồi lại nhanh chóng chuyển hóa thành tử khí.

Trên người nàng, hai loại khí tức sinh tử hoàn toàn tương phản đồng thời xuất hiện.

Loại trạng thái kì dị này làm hắn không thể xác định được chuẩn xác thực lực của đối phương.Vũ Soái biết âm hủ chướng khí không thể nào tạo thành uy hiếp đối với nữ nhân thần bí này, ngược lại còn trở thành chất dinh dưỡng của biển hoa. m hủ chướng khí là do sinh vật sau khi mục nát mà biến thành, là một loại tử khí.

Đối phương hiển nhiên có thủ đoạn chuyển hóa sinh tử, đem tử khí hóa thành sinh cơ.Biển hoa nhộn nhạo, kiếm ý bạo động.Bỗng dưng dưới chân Vũ Soái có thêm rất nhiều sợi xích nhỏ cuốn chặt lấy hắn.“Hừ!”

Vũ Soái hừ lạnh một tiếng, những sợi xích quấn quanh chân hắn nhất thời bị đánh bay.Nhưng đúng vào lúc này, biển hoa đột nhiên lấy Ngã Ly làm trung tâm chậm rãi chuyển động.Biển hoa trở thành một vòng xoáy thật lớn!Rầm râẦm!Tiếng sợi xích vang lên, một sợi xích rất to chậm rãi hiện ra từ dưới chân nàng, mỗi khi hiện lên một chút thì sẽ vang lên những tiếng ngân.Xích sẳt còn to hơn cả bắp tay của người trưởng thành, toàn thân đen như mực, trên mặt là chi chít những ma văn màu đỏ.Sắc mặt Vũ Soái ngưng trọng, thanh lý thiệt kiếm trong tay ném về phía bầu trời.Thanh lý thiệt kiếm vừa bay lên trời liền hóa thành một con cá chép xanh dài nhỏ, đột nhiên trên trời vang lên một tiếng sét, điện xà du tẩu, vô số hạt mưa nhanh chóng rơi xuống.Màn mưa bao phủ đại địa, hơi nước tràn ngập.Những hạt mưa nhìn như nhu nhược này lại có thể khiến biển hoa vận chuyển chậm lại.Bất quy vũ giới của Vũ Soái!Mỗi một hạt mưa đều ẩn chứa sức mạnh cường đại, giống như đầu mũi tên sắc bén nhất có thể xuyên thủng áo giáp.

Mặt đất dưới chân trong nháy mắt liền tràn ngập lỗ hổng.Nhưng biển hoa dưới màn bất quy vũ này mặc dù tốc độ xoay tròn có chậm lại chút nhưng vẫn kiều diễm như cũ.Ngã Ly hờ hững nhìn Vũ Soái, sợi xích từng chút một hiện lên đằng sau nàng.Nếu Vũ Soái có thể đi vào biển hoa thì sẽ phát hiện ra dưới chân Ngã Ly đang có một biển hoa khác, một bóng người trong suốt, đó chính là La Ly, hắn đứng ngược chiều cùng với một biển hoa khác, sợi xích phía sau hắn không ngừng rơi xuống dưới.Thiết tác bất ly.Chiêu này gọi là “thiết tác bất ly”!----------------------------Tả Mạc không có thời gian để ý tới chiến đấu giữa hai người, lúc này cơ thể hắn đang lâm vào một trạng thái cực kì quỷ dị.Luồng nhiệt lưu do thái dương tinh loại tỏa ra giống như quân lâm thiên hạ, thoáng cái đã chấn nhiếp được thần lực đang loạn thành một đống ở trong cơ thể hắn.

Nhưng khi âm hàn của nghịch long trảo với khí thế hung ác chui vào trong cơ thể Tả Mạc, nó giống như sư tử nổi giận đột nhiên nhào tới.m hàn của nghịch long trảo với khí thế hung ác không cam tâm tỏ ra yếu kém, trực diện nghênh đón.Giống như lôi câu địa hỏa ngày trước, hai luồng sức mạnh nhất thời rơi vào thế khó phân thắng bại.Tả Mạc đáng thương trở thành chiến trường cho hai luồng khí tức này chém giết, lúc thì nửa bên trái lạnh tới cực điểm, lúc thì nửa bên phải nóng như lửa.

Hai luồng sức mạnh này giống như hai con mãnh thú, thần lực loạn lưu trong cơ thể Tả Mạc giống như một tiểu hài tử bị hù dọa tới mức không dám có bất cứ cử động nhỏ nào.Chỗ nào nó đi qua đều bị tổn thương nghiêm trọng, thật may mắn trong cơ thể Tả Mạc còn có thanh đằng huyền thủy, giọt thanh đằng huyền thủy kia cực kì có linh tính, không ngừng tu bổ thân thân Tả Mạc, vô cùng thần diệu.Nhưng ngay sau đó phát sinh biến cố khiến Tả Mạc hồn phi phách tán.Không biết có phải do bị kích thích hay không, càng ngày càng có nhiều nhiệt lưu chui ra từ trong khe nứt của thái dương tinh loại.

Mà thanh tuyệt thế ma binh nghịch long trảo cũng không cam tâm tỏ ra yếu thế, từng luồng khí âm hàn hung lệ không ngừng từ phía sau chui vào trong người hắn.Lần thứ hai song phương lao vào đánh nhau sống chết.Mặt mũi Tả Mạc trắng bệch ra!Ông trời ơi, sao lại chơi anh thế, cho dù anh có nhiều thanh đằng huyền thủy tới mấy cũng không đủ dùng à!Nếu cứ tiếp tục như này thì khẳng định thân thể hắn sẽ bị hai luồng khí tức này chia rẽ.Nhưng khiến Tả Mạc không ngờ tới chính là nhiệt lưu của thái dương tinh loại rất nhanh đã chiếm thượng phong, hiển nhiên nó ở cấp bậc cao hơn.

Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm, nếu như song phương cứ chiến đấu không ngừng thì chỉ sợ rất nhanh mình sẽ đi đời nhà ma.Nhưng diễn biến tiếp theo lại khiến Tả Mạc vô cùng kinh sợ.Nhiệt lưu của thái dương tinh loại đang chiếm thượng phong đi qua chỗ nào thì nơi đó cháy thành tro bụi, ngay cả thanh đằng huyền thủy cũng không thể chữu trị nổi.Tả Mạc hiểu ra nhiệt lưu bên trong thái dương tinh loại là thứ mà hiện giờ thân thể mình không thể nào chịu nổi.

So với tình huống trước mắt thì tình huống song phương ngang nhau như lúc nãy còn tốt hơn nhiều.Ông cụ non hàn khí ơi, đến tiếp đi, đến tiếp đi!Tả Mạc cố gắng suy nghĩ, chỉ hận không thể hỗ trợ nhưng khí tức âm hàn không những không tăng thêm mà trái lại còn bị nhiệt lưu của thái dương tinh loại tiêu diệt nhiều hơn.Tả Mạc vẫn đang cố gắng cầu khẩn thấy thế không khỏi giận dữ.Gia hỏa vô dụng!Ngay cả một hỏa cầu còn chưa trưởng thành mà cũng không đánh lại thì thiên ma binh cái rắm gì chứ!Trong lòng Tả Mạc thầm chửi rủa ầm lên!Những lời này vừa hiện lên trong đầu thì nghịch long trảo trên lưng đột nhiên rung lên mãnh liệt, nó tựa hồ nghe thấy tiếng mắng của Tả Mạc.

Một luồng khí tức không biết hung lệ hơn gấp bao nhiêu lần so với lúc này, giống như nổi giận bỗng xông vào trong cơ thể Tả Mạc!Ba ngàn tơ phiền não tựa hồ cũng hiểu ra giờ đang là lúc khẩn cấp nên cũng buông lỏng nghịch long trảo hơn rất nhiều.Luồng khí tức cực kì cường đại của nghịch long trảo vừa chui vào trong cơ thể Tả Mạc lập tức khiến nhiệt lưu của thái dương tinh loại trở nên tán loạn.

Tả Mạc cảm giác thấy nghịch long trảo trên lưng đang không ngừng rung lên, Tả Mạc có ảo giác nghịch long trảo tựa như một nam tử thô hào đang vô cùng đắc ý cười ha ha.Nhưng Tả Mạc không thể vui mừng nổi, trái lại còn thảm thương hơn.

Khí tức của nghịch long trảo vô cùng cường đại, trấn áp được nhiệt lưu của thái dương tinh loại liền tàn phá bừa bãi trong cơ thể hắn.Sát ý vô cùng hung lệ đang nhanh chóng phá hủy thân thể hắn!Chết tiệt!Tả Mạc muốn khóc mà không được, cũng may thái dương tinh loại không cam tâm bị đánh bại, lại có một luồng nhiệt lưu vô cùng nóng bỏng chui ra từ trong khe nứt đánh về phía khí tức âm hàn hung lệ của nghịch long trảo.Người tới ta đi, thân thể Tả Mạc trở thành chiến trường giằng co.Đủ loại đau đơn không ngừng giày vò thần kinh Tả Mạc nhưng hết lần này tới lần khác hắn không thể nhúc nhích, ngay cả kêu rên cũng không thể phát ra được.

Ở trước mặt hai tuyệt thế hung vật này, Tả Mạc giống như một đứa trẻ con.Nhưng hắn không buông tay.Dù cho đau đớn tới tận xương cốt nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, làm cho sự tập trung của bản thân vẫn được duy trì.Hắn biết rõ muốn tìm được đường sống trong khi hai tuyệt thế hung vật này chiến đấu thì phải có bình tĩnh!Không nhớ đã bao lần, ngay khi Tả Mạc sắp chết lặng đi…Cơ hội lặng yên tới!Chương 647 : Biến hóa .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhí tức ngang ngược của nghịch long trảo không gì có thể bằng, ngay cả hoang thú do Tả Mạc dùng cấp cổ hoang tế thuật triệu hồi ra cũng không thể bằng nó.

Theo Bồ yêu và Vệ nói thì này còn là do mấy ngàn năm bị ba ngàn tơ phiền não vây khốn nên sức mạnh khủng khiếp của nghịch long trảo mới suy yếu tới mức này.

Điều này không khỏi làm cho Tả Mạc vô cùng tán thưởng phong thái của nó năm xưa.Khí tức hung lệ của nghịch long trảo giống như hồng thủy vỡ đê, điên cuồng tràn vào trong cơ thể Tả Mạc.Thái dương tinh loại bị kích thích, nhiệt lưu nóng chảy nồng nặc như ngưng thực, cũng cuồn cuộn không ngừng chảy ra từ khe nứt, thong thả mà kiên định tiến lên.Một thứ là hung vật từ thời xưa, một thứ là thiên địa chí bảo, một âm lãnh, một nóng bỏng, song phương tiếp xúc tựa như nước lạnh thả vào dầu sôi, vô cùng kịch liệt.Trước mặt hai luồng sức mạnh kinh khủng này ma thể của Tả Mạc có cứng như thép cũng yếu đuối tựa tờ giấy, trong nháy mắt đã tràn ngập lỗ hổng.

Nếu không phải có thanh đằng huyền thủy thì hắn đã sớm tan thành tro bụi rồi.Nhưng theo tình hình chiến đấu không ngừng kịch liệt thì vị trí giao chiến của song phương đã ổn định lại, tập trung ở mười ma văn thái dương trên cơ thể Tả Mạc.Căn nguyên của mười ma văn thái dương là ma thể thập ô thiên nghi, thiên tính phù hợp với thái dương tinh loại, cũng là nơi thần lực ngưng tụ, thái dương tinh loại tự nhiên chảy vào trong mười ma văn này.Mà khí tức hung lệ băng lãnh của nghịch long trảo nhanh chóng tràn khắp thân thể Tả Mạc, điên cuồng bao vây và tiêu diệt mười ma văn thái dương này.Nếu lúc này có ai chạm vào thân thể Tả Mạc thì sẽ kinh ngạc phát hiện ra, toàn thân hắn vô cùng lạnh lẽo nhưng mười ma văn thái dương thì lại nóng như bàn ủi vậy.Chiến đấu giữa song phương càng ngày càng trở nên kịch liệt.Ngay cả thần lực bị phong ấn ở tay phải của Tả Mạc cũng bị hấp dẫn, cuồn cuộn không ngừng mà tiến vào trận chiến có một không hai này.Tả Mac vô cùng yếu ớt.Sức mạnh toàn thân không chịu không chế, trong người thì loạn thành một đống, còn bị thương nặng.Nhưng đúng vào lúc này Tả Mạc lại nhìn thấy một chút cơ hội.Trong cơ thể Tả Mạc còn có một thứ luôn bị Tả Mạc lãng quên, định phách thần quang!Căn nguyên của thần quang này là do Vệ truyền thừa lại, ngoại trừ lần hạ cấm chế trên người Cố Minh Công thì luôn luôn không sử dụng tới.

Không phải là do Tả Mạc không biết coi trọng mà truyền thừa của định phách thần quang quá mức xa xôi, ngay cả Vệ cũng nói không rõ ràng.

Bản thân thần quang cũng vô cùng cổ quái, Tả Mạc muốn hiểu cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.Nhưng không nghĩ tới vào lúc vô cùng nguy hiểm như này, định phách thần quang lại từ trong ba ngàn tơ phiền não từ từ chui ra.

Hai luồng sức mạnh kinh khủng kia cũng không thể nào phá hủy được ba ngàn tơ phiền não và định phách thần quang.

Đối với ba ngàn tơ phiền não Tả Mạc không coi là lạ, có thể vây khốn nghịch long trảo lâu như vậy thì tối thiểu cũng phải có cùng cấp bậc như nghịch long trảo.

Thanh đằng huyền thủy bị áp chế nên có thể đoán được cấp bậc của nó còn kém hơn thái dương tinh loại và nghịch long trảo.

Căn nguyên của đạo thần quang kia là từ thủa thiên địa sơ khai mà không bị ảnh hưởng chút nào, Tả Mạc lập tức ý thức được định phách thần quang nhất định cũng là thần vật cùng cấp bậc với nghịch long trảo và thái dương tinh loại!Định phách thần quang từ trong ba ngàn tơ phiền não chui ra, tựa như một con cá nhỏ vô cùng xinh đẹp bơi lội trong cơ thể tràn ngập lỗ hổng của Tả Mạc.Bị buộc đến tuyệt cảnh, Tả Mạc phát hiện ra định phách thần quang thì trong lòng máy động.Cơ hội!Bây giờ những lực lượng khác trong cơ thể hắn đều bị thái dương tinh loại và nghịch long trảo hoàn toàn áp chế, chỉ huy không được.

Mặc dù ba ngàn tơ phiền não không bị áp chế nhưng vì nguyên nhân đặc tính sức mạnh nên nó không thể trợ giúp được gì đối với trận chiến trước mặt.Đột nhiên xuất hiện định phách thần quang đối với Tả Mạc chẳng khác gì cọng rơm cứu mạng!Tả Mạc nhanh chóng khống chế tâm tình, kìm nén sự kích động mừng rỡ trong lòng lại, cẩn thận nghĩ lại phương pháp khống chế thôi động định phách thần quang.Quả nhiên, tâm niệm vừa động định phách thần quang liền ngưng tụ lại, đứng tại chỗ.Trong lòng Tả Mạc rất vui vì có thể khống chế được định phách thần quang, bây giờ với hắn có thể khống chế lực lượng là điều quan trọng nhất rồi!

Dù cho lực lượng này rất nhỏ, hắn cũng sẽ không vì thế mà bỏ qua.

Có thể khống chế lực lượng đồng nghĩa với việc hắn không phải ngồi đó chờ chết.Cẩn thận khống chế định phách thần quang, bởi quá lâu không chỉ huy, hơn nữa lúc trước hắn vốn đã không thuần thục nên hắn khống chế định phách thần quang vô cùng khổ sở.

Không vì thế mà hắn nản lỏng, chớ nhìn hắn bình thường tùy tiện nhưng càng tới thời điểm nguy hiểm trái lại hắn càng bình tĩnh, càng kiên trì.Xung đột giữa thái dương tinh loại và nghịch long trảo đã tới hồi gay cấn.Nhiệt lưu nóng bỏng chảy ra từ thái dương tinh loại không ngừng rót vào mười ma văn thái dương, mười ma văn thái dương nhanh chóng tràn đầy, chúng nó tựa như mười hỏa cầu tràn ngập sức mạnh hủy diệt.

Do lực lượng rót vào quá mức cường đại, ma văn đã được kích phát hoàn toàn.

Ma văn bị kích phát hoàn toàn liền thu liễm toàn bộ quang mang, quang mang vô cùng nóng bỏng chuyển thành hư vô đen sẫm.Sáng và tối chính là một cặp đôi sinh tử!Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, Tả Mạc như hiểu ra gì đó.Lực lượng bên trong mỗi ma văn thái dương đều vượt qua cực hạn ma văn có khả năng thừa nhận, nếu như không có ngoại lực tác động thì ma văn thái dương sẽ bị lực lượng không thể thừa nhận này phá hủy, Tả Mạc chỉ có một con đường đó chính là bạo thể mà chết.May mà có nghịch long trảo!Khí tức âm hàn hung lệ của nghịch long trảo từ tất cả các phương hướng vây chặt ma văn thái dương không cho lọt ra ngoài.

Bị kích thích mãnh liệt thái dương tinh loại ý thức được ma văn thái dương chính là chiến trường tốt nhất của nó, ở nơi này nó vốn chiếm lợi thế sân nhà!

Nếu như những ma văn thái dương này bị phá hủy thì không thể nghi ngờ sẽ mất đi lợi thế sân nhà!Vì vậy ma văn thái dương đi theo một con đường mà Tả Mạc không thể tưởng tượng nổi.Tiến hóa!Sức mạnh của thái dương tinh loại đã đả thông từng bộ phận ma văn thái dương, lực lượng cao giai vượt xa cấp độ hiện tại của ma văn thái dương, lần lượt đả thông ma văn thái dương khiến ma văn thái dương bắt đầu phát sinh biến hóa.Ma văn phức tạp giống như cây cỏ đâm chồi, yên lặng sinh trưởng.Đây là lần đầu tiên Tả Mạc thấy ma văn sinh trưởng.Nghịch long trảo vô cùng linh tính, đối mặt với biến hóa của thái dương tinh loại, nó cũng đưa ra cách của mình.Chỉ thấy bên ngoài ma văn thái dương ngưng tụ ra những tầng băng sương, tầng băng sương này không có màu trắng hay màu lam mà lại là màu ghi mờ.

Một bộ phận khí tức ngang ngược của nghịch long trảo bắt đầu quay trở lại nuôi huyết nhục đã nát nhừ của Tả Mạc.Nhưng thực sự khí tức của nghịch long trảo quá mức âm hàn hung lệ, cho dù là nuôi dưỡng thì cũng như vô số thanh tiểu đao vô cùng lạnh lẽo không ngừng cắt ngang huyết nhục của Tả Mạc.Tả Mạc cố nén nỗi đau đang chui thẳng vào tim kia, cẩn thận khống chế định phách thần quang, ẩn giấu trong ngóc ngách không chút thu hút kiên trì chờ đợi cơ hội.

Hắn ý thức được lúc này không phải thời cơ tốt để ra tay.

Thái dương tinh loại và nghịch long trảo đều đang tích súc lực lượng, va chạm tiếp theo chỉ sợ so với trước còn kịch liệt hơn.Ma thể của Tả Mạc mặc dù đã có chút thành tựu nhưng trước mặt tuyệt thế hung vật như nghịch long trảo thì vẫn còn chưa đủ.

Dưới khí tức âm hàn hung lệ rất nhiều huyết nhục biến mất, chỉ có những huyết nhục có thể hấp thu khí tức hung lệ mới có thể tiếp tục tồn tại.Những huyết nhục này đã hoàn toàn thay đổi, lúc nhanh chóng bành trướng, lúc nhanh chóng thu nhỏ lại, biển khí tức hung lệ bên trong chúng không ngừng dậy sóng rồi từ từ ổn định lại.Không ai ngờ tới, trong cơ thể Tả Mạc bắt đầu hiện lên ma văn hôi sắc, những ma văn hôi sắc này tựa như dây leo và chúng hoàn toàn khác biệt so với những ma văn lúc trước.

Mà ở gần sát những ma văn này xuất hiện những lân phiến rất mịn.

Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra những lân phiến thật nhỏ này có cùng hình dạng và màu sắc với lân phiến trên nghịch long trảo, chỉ là nhỏ hơn bản gốc rất nhiều lần thôi.Khí tức hung lệ nồng nặc tràn ngập khoảng một trượng xung quanh Tả Mạc, tựa như cùng nghịch long trảo hòa thành một thể.Nhưng vượt ra ngoài một trượng thì hoàn toàn không có khí tức này, mọi người ở đây không ai phát hiện ra điều đó.Ánh mắt mọi người vẫn đang tập trung vào trận chiến giữa Vũ Soái và Ngã Ly.-----------------------------Thiết tác bất ly!Ngón tay thon nhỏ của Ngã Ly chỉ về phía Vũ Soái, ánh mắt lạnh lùng cùng với chiến ý đầy kiên quyết.

Phía dưới biển hoa, La Ly đứng ngược chiều, cả người trong suốt, khóe miệng hiện lên một nụ cười.Cùng một lúc, hai người đồng thời mở miệng.Giọng Ngã Ly lạnh lùng kiến quyết như kiếm: “Bất ly!”

Giọng La Ly nỉ non mềm mại như nước: “Bất ly!”

Rầm rầm rầm, xích sắt to lớn giống như một con cự mãng thái cổ từ dưới chân Ngã Ly bay lên, đánh về phía Vũ Soái.Tiếng xích sắt vang lên khắp trời không dứt bên tai, toàn bộ biển hoa đều đang run lên.Khí tức cổ quái khó nói bằng lời nương theo tiếng ầm ầm do xích sắt tạo ra tỏa khắp bốn phía.Cái này là…Vẻ mặt Chu Khả đột nhiên cứng đờ lại, sắc mặt chần chừ bất định.“Cái này là…”

Thị nữ trung niên thất thanh hô lên rồi im bặt, mặt cắt không còn một giọt máu.Hạ bỗng ngẩng đầu, hơi thở trầm trọng xuyên qua áo giáp dày nặng vang lên rất rõ ràng.----------------------------Đây là khí tức của sinh và tử!Trong mắt Vũ Soái tràn ngập khiếp sợ, sợi xích sắt to lớn như cự mãng thái cổ do hai luồng sức mạnh sinh và tử hoàn toàn tương phản tạo ra!Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn cũng không tin vào hai mắt mình nữa!Sinh và tử, hai loại sức mạnh hoàn toàn tương phản lại có thể dung hợp một cách đầy xảo diệu, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.Đây là công pháp gì?Nữ nhân này rốt cuộc là ai?Vô số ý niệm lướt qua trong đầu hắn nhưng chỉ trong nháy mắt tâm tình hắn đã bình tĩnh trở lại.Sợi xích sắt này do sinh và tử bện thành là một trong những sức mạnh lớn nhất mà hắn từng gặp qua, sự xảo diệu trong đó là không thể ngờ tới, Vũ Soái thân là soái giai cũng không thể không tán thưởng.Nhưng dù thần diệu đến cực đỉnh, sức mạnh kì lạ đến mấy cũng không phải không có nhược điểm.Mức độ ngưng thực không đủ!Đối phương hẳn là vừa lĩnh ngộ chưa được bao lâu, mặc dù đã lĩnh ngộ được huyền ảo trong đó nhưng vẫn thiếu sự tích lũy, sức mạnh vẫn còn quá yếu ớt.

Tựa như một hạt giống cực kì lợi hại, có lẽ sau này khi đã trưởng thành nó sẽ đủ sức mạnh nhưng lúc vừa mới nẩy mầm thì cũng vô cùng yếu ớt.Lực lượng cần có phương pháp lại càng cần có tích lũy.So với phương pháp sinh tử đạt tới đỉnh cao của đối phương, Vũ Soái tự nhận không bằng, nhưng nếu luận về tích lũy thì đối phương còn lâu mới bằng hắn.Không ngờ tới bản thân lại bị một nữ nhân còn trẻ tuổi bức tới mức này.Vũ Soái cười tự giễu mình, nhưng có thể lĩnh ngộ được phương pháp thần kì như thế thì cũng có được tư cách ấy!Tiếu ý trên mặt hắn từng chút một thu lại, nghiêm nghị thành kính, thanh lý thiệt kiếm trong tay hơi vung lên.Vô số hồi ức về con đường tu luyện gian nan hiện lên trong mắt hắn, trong lòng hắn bỗng dâng lên hào khí vạn trượng!Khắp trời mưa phùn như tơ, một bóng người cầm kiếm vô cùng nổi bật.Cho người biết thế nào mới là ‘bất quy vũ giới’ của soái giai!Chương 648 : Bất quy .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCảm giác cực đoan nóng và lạnh đồng thời xuất hiện làm người ta muốn thổ huyết.Nhưng Tả Mạc lại không rảnh để thổ huyết, hắn đang cố gắng luyện tập thôi động định phách thần quang, lâm trận mới mài gươm là một việc rất bất đắc dĩ nhưng lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác.

Định phách thần quang là cọng rơm cứu mạng của hắn, ngoại trừ nó hắn chẳng còn thứ gì khác để đối phó với tình hình trước mắt.Định phách thần quang, ánh sáng khởi nguồn từ thủa thiên địa còn sơ khai, tựa như một con cá bảy màu sặc sỡ vô cùng trơn trượt, khi thì nghe lời, khi thì bướng bỉnh.

Mặc dù Tả Mạc lòng nóng như lửa nhưng cũng chỉ có thể bình tĩnh để từ từ cảm ngộ.Đây là một thế giới sặc sỡ.Các loại ánh sáng với màu sắc khác nhau tập trung lại thành một đạo thần quang cực nhỏ.

Khi thiên địa còn sơ khai, các loại tia sáng diễn sinh ra tất cả đều có ở trong thần quang nho nhỏ này.Nó không thuộc ngũ hành, không thuộc âm dương, không có quan hệ với yêu ma tu giả.Khi tâm thần Tả Mạc chìm đắm vào trong định phách thần quang thì một mớ tin tức hỗn tạp hiện ra trước mắt hắn.

Làm người ta chú ý nhất chính là một tia khí tức viễn cổ đang xung kích tâm thần hắn.Trong nháy mắt, hắn tựa như nhìn thấy hỗn độn, tựa như nhìn thấy thiên địa sơ khai.Hắn biết rõ đây chỉ là ảo giác, định phách thần quang mặc dù có chứa một tia khí tức viễn cổ nhưng truyền thừa đến giờ cũng đã mai một đi ít nhiều, có thể lưu lại một phần vạn cũng đã là tốt lắm rồi.

Thiên địa sơ khai, vô số tin tức há có thể dùng một đạo thần quang để khái quát hết?Nhưng cho dù chỉ là một phần vạn thì nó cũng vô cùng trân quý.Thiên địa sơ khải là khởi điểm của hàng ngàn hàng vạn pháp môn, có thể hiểu thông được chút thì sẽ vô cùng có lợi.

Ở điểm này thì bất luận tu giả hay yêu ma cũng đều có chung quan điểm.Tả Mạc không đi tìm hiểu tia khí tức đến từ thuở thiên địa sơ khai kia, dù cho nó chỉ thẳng hạch tâm của vạn pháp và đây chính là chỗ trân quý nhất của định phách thần quang.Vào lúc lửa cháy tới mông như này mà muốn đi lĩnh ngộ cái đó không phải là muốn chết sao?

Hiện giờ tiểu Mạc ca đang cố gắng suy nghĩ tác dụng của thần quang, cố gắng mà suy nghĩ nên làm như thế nào để có thể chỉ huy được thần quang.Dưới uy hiếp của tử vong, tiềm lực của con người luôn dễ bộc lộ ra nhất.

Ngày thường khó mà suy xét được thần quang nhưng hiện giờ Tả Mạc đã hiểu ra được không ít.Định phách thần quang lợi hại nhất chính là nó có thể ‘định’, nó có thể định vạn vật, cũng là nguồn gốc cái tên của nó.

Tả Mạc không thể tìm ra được nguyên nhân trong đó nhưng hiện giờ hiển nhiên không có thời gian để nghiên cứu cẩn thận nguyên nhân, chỉ cần biết tác dụng của nó là được rồi.Tả Mạc lặng lẽ dùng định phách thần quang quét qua một tia hung khí cực nhỏ của nghịch long trảo, quả nhiên, đạo hung khí này liền bị kiềm hãm, đứng im tại chỗ.Phát hiện này khiến lòng tin của Tả Mạc tăng mạnh, hắn cũng dùng cách tương tự để thử với nhiệt lưu thái dương tinh loại và cũng thành công.Hắn cố gắng kiềm chế xao động trong lòng, kiên trì chờ đợi cơ hội.Định phách thần quang đích xác rất thần diệu nhưng mà đạo thần quang này quá nhỏ, Tả Mạc hoài nghi lực lượng nó có thể định trụ chỉ sợ không lớn, nó chỉ có thể dùng vào thời điểm mấu chốt, nơi quan trọng nhất.Ma văn đang không ngừng sinh trưởng, biến hóa, hắn biết rõ ma văn đang tiến giai.Thân thể Tả Mạc bị hai luồng sức mạnh đối địch nhanh chóng cải tạo, cường hóa, dù cho hắn có không nguyện ý đi nữa.

Lúc này Tả Mạc tựa như một tên thợ săn lão luyện, hắn đã tìm ra được kẽ hở, trước mắt chỉ cần kiên trì chờ đợi cơ hội để đưa ra một kích trí mạng.Ma văn tiến giai rất nhanh.Ma văn thái dương hoàn toàn thay đổi, mười vầng mặt trời trông rất sống động, hiện lên ở bên ngoài cơ thể Tả Mạc.

Chúng nó tựa như được khảm lên người Tả Mạc, nhất là vầng mặt trời ở mi tâm giống như một mặt trời nhỏ, tự động quay chậm rãi.

Trong lúc đó lộ tuyến vận chuyển của mười vầng mặt trời đã tăng nhanh gấp mấy lần, phức tạp huyền ảo, đan xen lẫn nhau, người ở bên dưới nếu thực lực hơi yếu một chút nhìn vào sẽ cảm thấy hoa mắt.Lân phiến dày đặc bên ngoài ma văn trên thân Tả Mạc biến mất, ma văn cũng ẩn vào phía dưới da, không thể nhìn ra bất cứ dấu vết gì.

Nhưng nếu là người quen thuộc với Tả Mạc nhất định sẽ phát hiện ra, thể hình của hắn có chút biến hóa.

Thể hình Tả Mạc vốn chẳn cường tráng gì nhưng cơ bắp cũng hiện rõ, còn bây giờ thân hình hắn đã trở nên gầy hơn nhiều.

Nhưng Tả Mạc biết rõ cường độ thân thể hắn so với trước đây đã mạnh hơn không biết bao nhiều lần.Thân thể hắn trải qua một lần rèn luyện, tất cả những huyết nhục gầy yếu đều bị khí tức hung lệ của nghịch long trảo phá tan, mỗi một khối cơ nhục, mỗi một chiếc gân, mỗi một khối cốt cách so với trước đây không biết cường đại hơn bao lần.

Lần rèn luyện này so với Tinh Di Sa Dã kia càng thêm triệt để!Nếu đổi lại là lúc bình thường, loại chuyện tốt như này Tả Mạc đã cười đến mắt híp cả vào, nhưng lúc này trong lòng hắn không có chút mừng rỡ nào cả.Hoàn thành rèn luyện có nghĩa hai luồng sức mạnh kia sắp xung đột phát cuối!Tả Mạc phỏng đoán không sai.----------------------------Gió nghiêng mưa phùn như tơ.Phóng mắt nhìn thì thấy màn mưa như vô biên vô hạn.

Màn mưa bao phủ phương viên mấy ngàn dặm.

Từng hạt nhè nhẹ óng ánh trong sáng mang theo khí tức cuối xuân, không có chút lạnh lẽo nào, trái lại còn vô cùng ấm áp, thoải mái khó nói nên lời.Phía dưới màn mưa, người thực lực hơi yếu lúc này trên mặt lộ ra vẻ mê say, vô cùng thích thú.

Ma binh nắm chặt trên tay bất giác buông ra, rơi trên mặt đất, tiếng kim loại rơi xuống vang vọng trong màn mưa mà chủ nhân thì tựa hồ không nghe thấy.Càng ngày càng nhiều người buông ma binh trong tay ra, trầm mê trong màn mưa.Ma công mà Tất Điêu Vũ tu luyện am hiểu nhất là huyễn âm, biết rõ lợi hại, mặt biến sắc, trong vô thức những giọt mưa xoay quanh thân hắn tăng tốc, mang theo khiếu âm sắc bén tựa như muốn phá tan màn mưa.Màn mưa như thường, từng hạt nhè nhẹ, triền miên say lòng người.Khiếu âm bén nhọn giống như tiến vào trong nhựa cao su sền sệt, bất giác liền tan rã trong màn mưa.

Ba giọt nước mưa tựa như uống rựou say, càng bay càng chậm cho tới khi tốc độ như rùa.Sắc mặt Tất Điêu Vũ trắng bệch như tờ giấy, đây là lần đầu tiên trong lòng hắn cảm giác được sự bất lực, bản thân vậy mà không thể chống cự lại dù chỉ một chút.“Bất quy vũ giới…”

Hắn thì thầm, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Quả nhiên là bất quy!”

Trong màn mưa, có một sức mạnh lười biếng vô hình tiến vào trong cơ thể mọi người.Tất Điêu Vũ chỉ cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng chậm đi, thân thể càng ngày càng trầm trọng, thoải mái không nói nên lời, không muốn nhúc nhích nữa.Trên mặt hắn lộ ra vẻ mê say.Bất quy, bất quy!-----------------------------Trong nháy mắt khi màn mưa hiện ra, tiếng rầm rầm do xích sắt vang lên thoáng bị kiềm hãm.

Ngay sau đó chỉ thấy sợi xích sắt giống như giao long đánh về phía Vũ Soái, tựa như tiến vào trong nước, vô hình chi lực từ các phương hướng khác nhau truyền tới.Đột nhiên xích sắt sáng lên, hắc bạch đan xen vào nhau, mặc cho mưa bụi khắp trời tốc độ của xích sắt đột nhiên tăng mạnh.Vũ Soái mỉm cười như không nhìn thấy.Màn mưa vẫn không có chút biến hóa nào nhưng xích sắt vừa mới tăng tốc lại tựa như kéo theo một vật nặng vạn cân, tốc độ nhanh chóng chậm lại.

Hắc bạch quang mang với tốc độ kinh người tan rã trong màn mưa.Trong nháy mắt, hắc bạch quang mang liền bị ăn mòn và biến mất.Xích sắt vừa rồi còn khí thế như cầu vồng vậy mà không thể chống đỡ được, trong nháy mắt liền trở nên chậm chạp giống như trẻ con chìm vào giấc ngủ, yên tĩnh phiêu phù trong không trung.Biển hoa kiếm ý càng chuyển càng chậm, gần như bất động.Khuôn mặt Ngã Ly vốn lạnh lùng đạm mạc rốt cuộc cũng biến sắc.Soái giai chi giới!Lại có thể cường đại đến mức này!Màn mưa vô biên vô hạn trước mắt lại có thể quấy nhiễu cả chuyển hóa sinh tử!Nếu như luận về sự huyền ảo tinh diệu thì bất quy vũ giới còn lâu mới bằng thiết tác bất ly nhưng trên phương diện tích lũy lực lượng thì khoảng cách giữa song phương cũng quá xa!

La Ly vừa mới hiểu thông sinh tử tỏa, thời gian quá ngắn.

Nhưng Vũ Soái là từng bước một bước lên, từ giáo giai đến thống lĩnh giai, lại đến tướng giai và rồi bước vào soái giai, mỗi một bước đều vô cùng kiên cố, lực lượng tích lũy được vượt xa sự tưởng tượng.Khi lượng đạt đủ lớn thì có thể dẫn đến biến hóa về chất!Thiết tác bất ly dù có tinh diệu đến đâu ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối cũng mất đi uy lực của mình.Dưới sức mạnh tuyệt đối tất cả mưu kế đều là vô dụng!Đây là tử huyệt!Dù cho bọn họ có thiên phú tới đâu nhưng nếu thiếu điều này thì cũng không thể làm nên trò trống gì!Vũ Soái đã tìm ra tử huyệt của bọn họ.Hắn cười đầy lạnh lùng, đối phương có thể bức hắn tới mức này đã nói lên thiên phú cực tốt của mình nhưng cũng chỉ đến thế thôi!Đúng lúc này, bỗng từ phía sau truyền đến một tia dao động khiến người ta khiếp đảm.Nụ cười vẫn còn đọng trên môi, chưa kịp quay đầu lại, ầm, đằng sau có thứ gì đó vừa nổ tung, ba động kinh khủng làm hắn mất đi chiến ý!Hắn hoảng sợ nhìn lại.Một mặt trời vô cùng chói mắt đang thiêu đốt trong màn mưa!------------------------------Hai luồng sức mạnh rốt cuộc cũng hoàn thành biến hóa, vừa va chạm đã vô cùng kịch liệt.Khi tức hung lệ biến ảo thành những con giao long màu đen không ngừng gào thét đánh về phía mười vầng mặt trời.

Thái dương tinh loại hoàn toàn không chế thập ô thiên giới đột nhiên phóng ra quang mang cực nóng, những con giao long kia khó khăn lắm mới tới gần được nhất thời tan thành tro bụi!Nhưng giao long màu đen là do khi tức hung lệ biến ảo mà thành nên còn rất nhiều, con trước ngã xuống con sau liền tiến lên, không hề sợ hãi.Chiến đấu đã tiến vào giai đoạn thảm khốc nhất.Đây là va chạm trực tiếp nhất, không có chút mưu kế gì ở đây!Giao long lạnh lùng với khí thế hung ác giống như thủy triều không ngừng xung kích mười vầng mặt trời.

Mười vầng mặt trời di chuyển bất định trên cơ thể Tả Mạc, thái dương tinh loại trực tiếp mở ra thập ô thiên giới!Ầm!Xung quanh Tả Mạc bỗng phát ra kim quang vạn trượng!Mặt trời vô cùng chói mắt đột nhiên mở ra!Màn mưa triền miên còn chưa kịp tới gần kim quang thì bị bốc hơi hết.Bầu trời bỗng tối sầm lại.Vũ Soái vô thức ngẩng đầu, chỉ thấy vừa rồi bầu trời còn bị màn mưa bao phủ lúc này chợt biến thành màu đỏ sẫm giống như ám diễm đang tràn ra bốn phía vậy.Toàn bộ bầu trời đều biến thành đỏ sẫm, phạm vi còn lớn hơn so với màn mưa.Đây là…Bỗng, một quang điểm được bao trong kim quang từ trên người Tiếu Ma Qua bay ra hướng về phía bầu trời.

Màn mưa triền miên không tạo ra bất cứ cản trở nào đối vớiMột vòng thái dương!Lại có thêm quang điểm không ngừng bay ra từ trên người Tả Mạc.Trong nháy mắt, trên trời đã có mười vầng mặt trời.Thập ô thiên giới!Đây là thập ô thiên giới!Vũ Soái cơ hồ không tin vào hai mắt mình.

Thập ô thiên giới có lợi hại đến đâu cũng chỉ có thể xưng hùng ở tướng giai, so sánh với giới của soái giai thì còn kém một giai.

Chênh lệch một giai này chênh lệch về bản chất!Thập ô thiên giới sao có thể phá được bất quy vũ giới của mình chứ?Điều này sao có thể!Không đợi hắn hiểu ra điều gì đang xảy ra, cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có không hề có dấu hiệu báo trước tràn ngập trong lòng hắn.Hắn vô cùng hoảng sợ!Chương 649 : Thập ô thiên giới của thái dương tinh loại .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCảm giác nguy hiểm ập tới không chút báo trước khiến Vũ Soái chưa kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào.

Thực tế hắn cũng không thể đưa ra bất cứ phản ứng nào, áp lực do thập ô thiên giới mang lại khiến hắn hít thở cũng thấy khó khăn!Cảm giác hít thở khó khăn vô cùng xa lạ!Đã bao lâu rồi Vũ Soái không cảm nhận được việc hít thở cũng khó khăn?

Hắn không nhớ rõ nhưng cảm giác hít thở khó khăn này khiến hắn thấy vô cùng kinh sợ.Tả Mạc không biết Vũ Soái đang rất kinh sợ, hắn không rảnh để quan tâm tới điều đó.

Hiện giờ hắn như đang làm xiếc đi dây trên vách núi, hơi vô ý thì thịt nát xương tan, Vũ Soái gì gì đó ở trước mặt nghịch long trảo và thái dương tinh loại thực sự không đáng nhắc tới.Thực sự hắn cảm thấy như vậy.Thái dương tinh loại mở ra thập ô thiên giới khiến Tả Mạc kinh ngạc không thôi.

Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu ra, thái dương tinh loại chỉ sợ đã cảm thấy được uy hiếp của nghịch long trảo, muốn lợi dụng lực lượng của thập ô thiên giới để đối kháng với nghịch long trảo!Đẳng cấp của thái dương tinh loại vượt xa thập ô thiên giới, nó mở ra thập ô thiên giới thậm chí vượt qua cả cảnh giới viên mãn!

Không những tất cả biến hóa của thập ô thiên giới đều được kích phát ra, hơn nữa do có lực lượng cao giai quán thông nên thập ô thiên giới tự nhiên bắt đầu tiến hóa.Tả Mạc tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình không dám có chút phân tâm nào.Dù cho lúc này bản thân đang ở trong hiểm cảnh nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn quá hấp dẫn.

Hắn tận mắt nhìn thấy thập ô thiên giới từng chút một tiến hóa, từ hôm nay trở đi, hắn đã hiểu rõ rất nhiều biến hóa của thập ô thiên giới.

Không những thế, thái dương tinh loại thậm chí ngay cả lộ tuyến tiến giai của thập ô thiên giới cũng chỉ cho hắn!Tả Mạc tham lam nhìn chăm chú thái dương tinh loại khống chế từng chút biến hóa của thập ô thiên giới.Lúc này, thái dương tinh loại chính là sư phụ tốt nhất.Bất luận là thái dương tinh loại hay nghịch long trảo đều đã thành tinh, tâm trí linh tính không thua gì con người.Nghịch long trảo thấy rõ được ý đồ của thái dương tinh loại, một luồng sát ý cuồn cuồn trong nháy mắt tràn ngập đất trời.Mưa bụi triền miên của bất quy vũ giới đột nhiên ngưng lại, dưới sát ý lẫm liệt như thế bất quy vũ giới tựa như thủy tinh dễ vỡ, đẹp đẽ mà yếu đuối.Vô số sát ý như những sợi hôi vụ thật nhỏ di chuyển giữa màn mưa.Lạnh lùng và uy nghiêm, hung lệ và cuồng dã giống như dã thú tàn bạo nhất giương nanh múa vuốt, mở to cặp mắt đỏ rực, dễ dàng xé rách tầng tầng phòng tuyến, không coi ai ra gì xông thẳng vào tận đáy lòng mọi người.Sợ hãi khôn cùng bắt đầu từ dưới lòng bàn chân rồi lan ra, trong nháy mắt nuốt chửng bọn họ.Binh!Tiếng đổ vỡ vô cùng dễ nghe vang lên.Dưới xung kích của nghịch long trảo bất quy vũ giới chỉ có thể kiên trì được mấy nhịp thở liền ầm ầm sụp đổ.Sắc mặt Vũ Soái trắng bệch, bất quy vũ giới sụp đổ, lực lượng phản phệ khiến hắn bị thương.Trong mắt hắn tràn ngập kinh sợ, ngơ ngác thất thần nhìn sát ý cuồn cuộn ngập trời nổi lên một con cự thú hôi sắc đang rít gào.

Nghịch long trảo!

Đây chính là uy lực của thiên ma binh nghịch long trảo sao?Đột nhiên hắn cảm thấy bản thân thật bé nhỏ, tựa như những hạt bụi tí hon không đáng kể.Dã tâm, kiêu ngạo tựa như bong bóng mỹ lệ vỡ tan.

Mặt hắn như trò tàn, ánh mắt ảm đạm.Nhưng rốt cuộc hắn vẫn là soái giai, mặc dù bị sát ý chấn nhiếp tâm thần nhưng không phải là không có sức để phản kháng.

Ma công trong người nhận thấy được nguy hiểm tự động lưu chuyển, chỉ thấy thân thể hắn bỗng chấn động, sắc mặt càng trắng hơn nhưng thần sắc từ trong sợ hãi dần bình tĩnh lại.

Mặc dù trên mặt vẫn còn chút hoảng sợ nhưng đôi mắt đã trong sáng trở lại.Nguy hiểm thật!Hung hiểm vừa rồi vượt xa bất cứ lần chém giết nào, Vũ Soái đầy khiếp sợ nhìn Tiếu Ma Qua trên trời đang được bao phủ bởi kim quang chói mắt.

Trong kim quang chói mắt một đạo khí trụ hôi sắc phóng lên cao, đó là nghịch long trảo.Nghịch long trảo!Thiên ma binh!Cho tới tận lúc này hắn mới chân chính hiểu ra hàm ý của sáu từ kia, hắn mới hiểu ra vì sao chỉ có cường giả soái giai trở lên mới có thể thu phục được nghịch long trảo.Vũ Soái cười tự giễu mình.Lúc trước hắn còn nghĩ phải làm thế nào để thu phục được nghịch long trảo nhưng hiện giờ hắn mới nhận ra ý nghĩ này của mình thật quá trẻ con.

Có rất nhiều lời đồn đại xung quanh thiên ma binh nhưng chỉ có từ soái giai trở lên mới có thể thu phục được nó, đây là điều mà tất cả mọi người đều tin tưởng không chút nghi ngờ.Nhưng khi tận mắt nhìn thấy nghịch long trảo, Vũ Soái nhất thời hiểu ra, những lời này không hoàn toàn chính xác.Không phải soái giai mới có thể thu phục được mà là soái giai trở lên mới có thể thu phục được.

Ngoại trừ thực lực soái giai còn cần tu luyện ma công tương xứng với nó.

Loại hung vật như nghịch long trảo tất nhiên chỉ có những kẻ hiếu sát mới có khả năng thu phục được.Bằng không dù cho có thực lực soái giai cũng sẽ bị sát ý của nghịch long trảo làm cho tâm thần.Trong lòng Vũ Soái hiện lên chút nghi hoặc.Ngay cả bản thân mình còn không thể chống lại sát ý của nghịch long trảo, vậy theo lý thuyết Tiếu Ma Qua đã sớn tan thành tro bụi rồi mới phải, thế nhưng Tiếu Ma Qua lại vẫn bình yên vô sự đứng trên trời kia.

Hơn nữa, kim quang ẩn chứa lực lượng tương phản nhưng cũng cực kì kinh khủng kia rốt cuộc là cái gì?Chẳng lẽ lại là một kiện thiên ma binh?Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Vũ Soái nhưng ngay sau đó hắn liền cho rằng điều này là cực kì ngớ ngẩn.

Nghịch long trảo là thiên ma binh, có được một kiện đã là vô cùng may mắn, đồng thời có được hai kiện, loại chuyện như thế sao có thể tồn tại được?Ở đây Vũ Soái là người có thực lực cao nhất, hiểu biết của hắn cũng đồng dạng cao nhất.

Rất nhanh, hắn liền phát hiện ra mục tiêu của nghịch long trảo không phải là mình mà chính là đoàn kim quang và thập ô thiên giới kia.Trong lòng Vũ Soái ngoại trừ hiếu kì và thấy may mắn còn có chút sợ hãi.Nếu mục tiêu của nghịch long trảo là hắn chỉ sợ hiện giờ…Nghĩ tới giả thiết này hắn không rét mà run.------------------------------Rầm rầm âẦm!Lúc này xung đột giữa thái dương tinh loại và nghịch long trảo đã trở nên vô cùng kịch liệt.Trong nháy mắt thập ô thiên giới đã mở ra trạng thái cường đại nhất, mười vầng mặt trời vận chuyển tạo nên lực lượng cường đại hóa thành một hỏa trụ vàng óng từ trên trời giáng xuống, bao trùm Tả Mạc và nghịch long trảo.Chiếm chín thành thân thể Tả Mạc, nghịch long trảo không chút cam lòng tỏ ra yếu thế, chỉ thấy trong nháy mắt ma văn hôi sắc trên người Tả Mạc hiện lên, một quầng sáng hôi sắc xuất hiện quanh người Tả Mạc.Trong quầng sáng hôi sắc, một con rồng màu đen như ẩn như hiện, uốn lượn di chuyển.Hỏa trụ vừa đụng phải quầng sáng hôi sắc liền tựa như mặt trống rung lên mãnh liệt, nhanh chóng bị đẩy lùi.Tàn lửa văng khắp nơi, diễm vũ rực sáng.Ông!Trên bầu trời mười vầng mặt trời tựa hồ rất tức giận, trong nháy mắt quang mang tăng vọt, bầu trời đỏ sẫm xuất hiện vô số lưu diễm.Bầu trời như sông, lưu diễm như nước!Hỏa trụ kim sắc càng ngày càng thêm rực sáng, vốn hỏa trụ đang rất to bỗng không ngừng co rút lại, tựa như một kim trụ thực vậy!Trên trời bỗng vang lên vài tiếng kim ô, trong mỗi mặt trời bay ra một con kim ô hỏa diễm lượn lờ quanh người.Mười con kim ô bay ra liền hóa thành mười vệt sáng chìm vào trong kim trụ!Kim trụ như bị tưới nước lạnh co lại thành hình, mười con kim ô hiện lên ở trên cán, thần thái khác nhau, trông rất sống động.Đứng ở đằng xa, con ngươi Vũ Soái đột nhiên co lại.Kim ô chàng thành trụ!Bản thân hắn đã lĩnh ngộ qua một chiêu này của Tiếu Ma Qua, có thể với ở tướng giai mà phát huy được uy lực siêu việt tướng giai, chiêu số vô cùng lợi hại có thể coi là một sát chiêu!Thế nhưng cảm giác kim trụ trước mắt hoàn toàn khác biệt so với lúc Tiếu Ma Qua đánh ra.Áp lực!Không sai, chính là áp lực, áp lực khiến người ta hít thở khó khăn!Trong nháy mắt kim trụ đã thành hình, thiên địa như ngừng vận động, thời gian như ngừng trôi, những hạt bụi nhỏ trong không khí bất động, toàn bộ mọi thứ tựa hồ đều bất động.Vũ Soái nhận ra đây chỉ là ảo giác, hắn biết rõ sức mạnh khi đạt tới một mức nào đó thì sẽ sinh ra dị tượng nhưng bản thân hắn vẫn vô cùng kinh hãi, không thể khống chế được nỗi khiếp sợ hãi đang tràn ngập trong lòng.Đông!Kim ô chàng thành trụ nặng nề đánh vào hôi mạc. (màn xám)Cả người Vũ Soái run lên, âm thanh va chạm khiến lòng hắn như muốn nổ tung, trong giây lát tâm thần xuất hiện khoảng trống.

Còn những người đứng ở phía xa xa tu vi hơi yếu chút thì lập tức thổ huyết, bị thương không nhẹ.Va chạm mãnh liệt như thế khiến hôi mạc không thể chịu đựng nổi mà nổ tung.Nhưng những hôi mạc vỡ vụn này không tiêu tán, chúng nó hóa thành vài chục đạo hôi ảnh đánh về phía kim ô chàng thành trụ.Tiếng rít không ngừng vang lên khắp bốn phương.Đột nhiên cả người Tả Mạc toát ra vô số hôi vụ, ngay sau khi xuất hiện chúng liền hóa thành hôi ảnh lao về phía kim ô chàng thành trụ.

Những hôi ảnh này hóa thành những con tiểu hôi long, chúng nó gào rống ầm ĩ di chuyển dọc theo cán kim ô chàng thành trụ.Trong nháy mắt, cán kim ô chàng thành trụ liền xuất hiện rất nhiều vết nứt rất nhỏ.Hôi khí vô tận không ngừng có tiểu long bay ra gia nhập vào đội ngũ công kích.

Những con tiểu long này vô cùng hung lệ, gào rít dữ tợn.

Thân hình chúng dài nhỏ, có tứ chi, long đầu có hình tam giác, trước trán có hai chiếc sừng cực ngắn, đáng sợ nhất chính là chiếc miệng chiếm hơn nửa thân thể chúng, hai hàng răng dày đặc giống như hai hàng đao vô cùng sắc bén không khỏi làm người ta lạnh lòng.Ầm!Kim ô chàng thành trụ đột nhiên tứ phân ngũ liệt biến thành vô số kim mang.Phía dưới bầu trời đỏ sẫm, những đốm kim mang nhỏ như những đoa hoa lửa dày đặc chi chít trông rất đẹp mắt.Cực hạn mỹ cảnh, cực hạn sát cơ!Mất đi mục tiêu, hôi long liên tục rống lên, tiếng rống của chúng không lớn nhưng lại tạo cảm giác hung lệ thèm máu khiến người nghe khiếp đảm.

Thêm nữa với số lượng đông đảo tựa như thủy triều, người nghe không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.Đội quân hôi long nhanh chóng dựng hết cả lên tựa như ngửi thấy mùi tanh vậy, dồn dập tấn công về phía mười vầng mặt trời trên không.Lưu diễm đỏ sẫm tràn ngập bốn phía như cảm thấy được nguy hiểm, nhanh chóng đánh về phía hôi long.Bầu trời lập tức biến thành bãi chiến trường khốc liệt.Lưu diễm và hôi long không ngừng biến mất nhưng song phương không hề có ý định bỏ qua, trong hôi vụ không ngừng có hôi long bay ra, mà mười vầng mặt trời cũng không ngừng phóng xuất ra lưu diễm.Hiển nhiên nghịch long trảo đối với cục diện chiến đấu giằng co như này vô cùng bất mãn, nó đột nhiên rung lên, một luồng khí tức hung lệ cuồn cuộn tràn vào trong người Tả Mạc.

Sức mạnh cường đại của luồng khí tức lần này vượt xa tất cả những lần trước đó!

Nếu không phải do thân thể Tả Mạc đã được nghịch long trảo cải tạo qua thì đã sớm bạo thể mà chết.

Nhưng dù cho đã được nghịch long trảo cải tạo phát huy được ma văn hôi sắc nhưng khi luồng khí tức hung lệ này tiến vào cơ thể hắn, nơi nó đi qua vẫn đau đớn tựa như bị đao cắt vậy.Khi luồng hung khí này tiến vào trong cơ thể Tả Mạc, ma văn hôi sắc bên ngoài cơ thể đột nhiên rực sáng.Ánh sáng dọc theo ma văn khiến người ta có ảo giác chúng đang sống dậy!Tả Mạc cố nén đau đớn không dám bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.Hắn có cảm giác mãnh liệt.Sát chiêu!Nghịch long trảo sắp tung ra sát chiêu!Chương 650 : Tân sinh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTrực giác của Tả Mạc vô cùng chuẩn xác.Ma văn hôi sắc bên ngoài cơ thể lóng lánh quang mang kì dị, như đang chuyển động lại như đang nhuyễn động.

Xung quanh Tả Mạc bỗng sinh ra cuồng phong mãnh liệt, khí lưu vỡ vụn tựa như vô số thanh đao thật nhỏ cắn nát tất cả mọi thứ xung quanh.

Mặt đất, nham thạch, đá tảng đều bị những vụn khí lưu này cắt thành từng mảnh nhỏ!Trong chớp mắt, mặt đất dưới chân Tả Mạc bị khí lưu cắt thành một chiếc hố to sâu hơn năm mươi trượng.Tả Mạc vẫn đang đứng lơ lửng trong không trung, không chút động đậy.Bỗng, một tiếng rống trầm thấp dường như là ở dưới lòng đất phát ra!Vừa rồi đám hôi long rống lên như thủy triều khiến người nghe không khỏi sởn tóc gáy, da đầu tê dại còn tiếng rống này lại như kèn lệnh từ thời viễn cổ, mang theo sự náo nhiệt và tang thương của thời gian từ sâu trong lòng đất vang lên.Tâm thần Tả Mạc rung lên dữ dội.Không biết vì sao, một cảm giác khó diễn tả bằng lời tràn ngập trong lòng hắn.Không những hắn mà ngay cả Vũ Soái ở đằng xa cả người cũng run lên, trên mặt cũng thoáng hiện ra vẻ mờ mịt.Ngay khi mọi người còn đang thất thần thì ma văn bên ngoài cơ thể Tả Mạc nhanh chóng biến hóa, hư ảnh ma văn lặng lẽ hiện lên bên ngoài cơ thể Tả Mạc.Ngay sau khi hư ảnh mơ hồ này xuất hiện, trong nháy mắt khí tức hung lệ tàn bạo tràn ngập khắp nơi.

Khi mọi người còn đang thất thần thì thân thể đưa ra phản ứng bản năng nhất, run lên!Vô thức run rẩy!

Run rẩy không thể khống chế!Dưới luồng khí thế hung ác bá đạo này, cả người bọn họ như đóng băng, thân thể run lên vì lạnh.Rống!Sóng dữ đột nhiên bùng nổ, ầm ầm cuốn tất cả đi, mọi người như vừa phải chịu một đòn rất nặng.Thái dương trên trời bỗng rực sáng, đáp lại tiếng rống giận của hư ảnh.

Mười vầng mặt trời ở trên cao chuyển động một cách rất chậm rãi, lực lượng tinh thuần đầy mạnh mẽ được tạo ra từ những vận chuyển huyền ảo này.Tả Mạc là người đầu tiên bình thường trờ lại, hắn không quên bản thân đang ở trong nguy hiểm, hơi vô ý chút thì ngay cả cơ hội trở mình cũng không có.Mỗi khi thân thể có biến hóa gì đều sẽ hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu hắn.

Hắn biết rõ, bất luận một chi tiết nhỏ nào đều có khả năng trở thành yếu tố then chốt quyết định sinh tử của bản thân, hắn cần phải từ trong đó tìm kiếm cơ hội vô cùng mơ hồ kia.Những biến hóa này có rất nhiều thứ hắn không giải thích được, bất luận là thái dương tinh loại hay nghịch long trảo đều đại biểu cho sức mạnh cao cấp hơn, vượt qua nhận thức của hắn.

Nhưng hắn vẫn nhớ rất kĩ không bỏ qua chút nào.Hư ảnh mơ hồ tỏa ra khí tức kinh khủng khiến hồn phách của hắn run lên theo bản năng.Lúc bừng tỉnh hắn liền nhìn thấy một cự thú sừng sững như núi tỏa ra khí tức hung tàn, bóng râm khổng lồ che phủ hoàn toàn thân hình bé nhỏ của Tả Mạc, áp lực nó tạo ra khiến hắn cảm thấy hít thở vô cùng khó khăn.Đây là…Bỗng hư ảnh thoát khỏi người Tả Mạc bay lên không trung.Long!Long chân chính!Thân ảnh mơ hồ lại mang theo long tức thuần khiết nhất, trong nháy mắt khi nó bay lên trời, khí tức của vạn thú chí tôn giống như viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, những rung động chầm chầm khuếch tán ra.Không ai biết, toàn bộ động vật của cả giới này đều đang quỳ xuống đất, run lên cầm cập!Nhưng trong mắt Tả Mạc, nó tỏa ra không phải là long khí mà là sát ý âm lãnh hung lệ, tựa như long trảo sắc bén tráng kiện kia nhỏ ra một giọt máu đen.Sát ý thuần túy nhất!Giờ khắc này ngay cả ba ngàn tơ phiền não cũng lựa chọn lùi bước, ngoại trừ mấy sợi tơ to nhất thì các sợi tơ khác đều buông nghịch long trảo ra.Mất đi một lượng lớn trói buộc, nghịch long trảo không chút do dự thể hiện ra sự mạnh mẽ và hung tàn của nó!Tốc độ của long ảnh cực nhanh giống như một tia sét lóe lên rồi biến mất, căn bản không thể nhìn thấy được đường đi của nó.Cùng lúc đó, một vầng mặt trời trở nên vô cùng nóng bỏng đột nhiên rơi từ trên trời xuống, nó kéo theo một vệt lửa với thế lôi đình vạn quân ầm ầm gào thét đánh về phía hôi ảnh!Rống!Hôi ảnh bỗng gào lên một tiếng, sát khí đạt tới cực đỉnh, từ đầu đến cuối bình tĩnh không sợ hãi lao về phía mặt trời đang rơi xuống.Sát ý thuần túy tựa như đao mang sắc bén nhất, không chút kỹ xảo chém tới.Tốc độ của song phương đều rất nhanh.Hai tia sáng một kim một hôi vô cùng chuẩn xác gặp nhau ở đường cắt ngang chân trời.Ầm!Một tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến cả giới rung lên!Không có bùng nổ, không có sóng khí, chỉ có mỗi tiếng động phát ra mà đã có uy thế kinh khủng như vậy.Mọi người chỉ cảm thấy kim quang trước mặt đột nhiên rực sáng, vô cùng chói mắt, tầm mắt trở nên trắng xóa.

Nhưng rất nhanh quang mang liền tan biến, tầm mặt lại khôi phục như thường, lúc này mọi người mới phát hiện ra khắp trời hoa lửa như mưa.Một vài hoa lửa bị gió thổi bay phiêu phù trong không trung.Đây mới chỉ là bắt đầu.Chín vầng mặt trời trên không trung, một vầng rồi lại một vầng ầm ầm rơi xuống!Thùng thùng!Mỗi lần âm thanh vang lên là thân thể Tả Mạc không kìm được chấn động.

Chỉ thấy mũi miệng mắt tai của hắn đã chảy máu.

Bất luận là thập ô thiên giới hay hư ảnh hình rồng đều có quan hệ trực tiếp tới hắn.

Khi song phương chiến đấu như kiểu ngọc nát đá tan, thân thể Tả Mạc không thể thừa nhận được lực phản phệ này.Nếu là vào trước đó thì thân thể hắn không thể chịu được bất cứ một chút dư âm nào.May mà thân thể hắn đã trải qua cường hóa nhưng ngay cả như vậy thì mỗi lần va chạm, thân thể hắn đều phải chịu tổn thương nặng nề.

Sức mạnh trong cơ thể không thể khống chế nhưng thân thể bị tổn thương là thực không thể chối cãi.Mỗi lần va chạm đều kinh tâm động phách khiến toàn bộ giới rung lên!Liên tục mười lần, thái dương tinh loại và nghịch long trảo không còn bất cứ chút sức lực nào nữa, lực phản phệ mà thân thể Tả Mạc phải chịu đựng đã đạt tới trạng thái vô cùng kinh khủng.Ma văn hôi sắc bên ngoài cơ thể giống như thanh sắt bị vặn đi, hỗn loạn bất kham.Mưa lửa khắp trời một lần nữa hội tụ thành mười vầng mặt trời nhưng không thể so với trước kia được, hình dạng của chúng đã nhỏ lại mấy lần, không còn sáng bóng như trước mà đã ảm đạm đi nhiều, giống như mười hạt châu không chút thu hút, một lần nữa chìm vào trong cơ thể Tả Mạc.Va chạm kinh thiên động địa vượt xa những gì Tả Mạc biết.Trước mặt sức mạnh tựa như thiên địa, Tả Mạc không thể làm gì được.Nhưng chiến đấu vẫn chưa kết thúc, hai tên kia mặc dù nguyên khí đã đại thương nhưng một lần nữa lại biến cơ thể Tả Mạc thành bãi chiến trường.

Lần xung kích này không có uy thế như vừa rồi nhưng luận độ hung hiểm thì hơn xa lúc trước.Ánh sáng của thái dương tinh loại đã ảm đạm đi nhiều nhưng nhiệt lưu vẫn không ngừng cuồn cuộn chảy ra.

Tả Mạc nhạy cảm thấy nhiệt lưu do thái dương tinh loại phóng ra đã yếu hơn trước rất nhiều.Còn khí tức của nghịch long trảo cũng yếu đi nhiều.Chiến trường là mười ma văn thái dương.Lực lượng song phương không ngừng suy yếu đi, Tả Mạc kinh hỉ phát hiện ra sức mạnh bị áp chế mơ hồ đã có dấu hiệu buông lỏng.Nhưng thân thể hắn bị hao tổn càng ngày càng nghiêm trọng, theo lực lượng song phương không ngừng suy yếu tổn thất, chúng nó đã không còn dư sức để nuôi dưỡng thân thể Tả Mạc.

Mà thanh đằng huyền thủy vẫn bị áp chế, mặc dù đã có dấu hiệu buông lỏng nhưng vẫn không thể nhúc nhích được.Tả Mạc hơi lo lắng, hắn biết rõ theo lực lượng hai tên này không ngừng suy yếu rốt cuộc hắn cũng sẽ thu lại được quyền khống chế cơ thể nhưng chỉ sợ cho đến lúc đó thân thể hắn đã tràn ngập lỗ hổng, căn bản không thể chữa trị được.Không thể chờ tới tận lúc đó!Áp chế dần yếu đi, tâm thần Tả Mạc cũng đã khôi phục lại được linh động của ngày thường, hắn không chút chần chừ, quyết đoán hành động.Nhất định cần phải làm gì đó!Trên tay hắn vẫn còn một lá bài chưa lật đó chính là định phách thần quang.

Đến lúc này, bất luận thế nào hắn đều phải thử xem.

Thân thể hắn sắp tới mức hỏng hết rồi.Mục tiêu của hắn là nhắm vào ma văn thái dương, ma văn thái dương ở mi tâm.Mặc dù ma văn thái dương so với lúc trước đã ảm đạm hơn nhiều nhưng bên trong vẫn tràn ngập nhiệt lưu do thái dương tinh loại phát ra, nghịch long trảo phía ngoài với khí thế hung ác không ngừng va chạm với ma văn thái dương này.Lực lượng song phương không ngừng tấn công và kích động.Định phách thần quang đột nhiên xuất hiện.Hai loại lực lượng không hề chuẩn bị trước trong nháy mặt bị định trụ, vừa rồi còn kích động không nghỉ, lúc này ma văn thái dương lại vô cùng yên tĩnh.Nhưng biến hóa sau đó lại nằm ngoài dự đoán của Tả Mạc.Vốn Tả Mạc cho rằng hai luồng sức mạnh này do không ngừng xung kích, không ngừng mai một, không ngừng tiêu hao nhưng sự thực đã chứng minh cho hắn thấy mọi việc không phải như thế.

Khi hai luồng sức mạnh tựa như kẻ thù sinh tử bị định trụ, Tả Mạc mới phát hiện ra, có rất nhiều điểm sáng đang lơ lửng xung quanh ma văn thái dương.Loại lực lượng này Tả Mạc không nhận ra.So sánh với nghịch long trảo và thái dương tinh loại bá đạo cuồng bạo thì những điểm sáng xa lạ kia lại vô cùng ôn hòa ngoan ngoãn.

Cơ hồ tâm niệm Tả Mạc vừa động thì chúng liền chìm vào trong huyết nhục của hắn.Biến hóa sau đó khiến Tả Mạc mừng như điên.Những lực lượng ôn hòa vô hại này dường như rất có hiệu quả trong việc trị liệu bồi bổ, khi chúng vừa tiến vào thì những huyết nhục nát nhừ của Tả Mạc liền khôi phục lại như kì tích.Hơn nữa, huyết nhục đã khôi phục dường như có chút khác biệt so với lúc trước.Nhưng lúc này Tả Mạc không rảnh để nghiên cứu kĩ vấn đề này, còn có chín ma văn thái dương khác đang xảy ra chiến đấu kịch liệt.Lòng tin tăng mạnh, Tả Mạc không ngừng chỉ huy định phách thần quang chuyển hướng sang ma văn thái dương khác.Định phách thần quang quả nhiên lợi hại, chỉ cần bị nó chiếu phải dù cho chiến đấu kịch liệt đến đâu cũng lập tức bị định trụ.Tả Mạc cố gắng tìm kiếm lực lượng sinh ra sau khi hai luồng sức mạnh kia va chạm với nhau, không ngừng dung nhập nó vào trong huyết nhục của bản thân, hiệu quả cực kì tốt.Khi ba ma văn thái dương bị định phách thần quang định trụ thì bất luận là nghịch long trảo hay thái dương tinh loại đều ý thức được có gì đó không ổn, hai luồng sức mạnh này lập tức lui lại.Ầm!Thân thể Tả Mạc bỗng chấn động, một lần nữa hắn đã dành lại quyền khống chế cơ thể.Vô cùng vui sướng vì sống sót sau tai nạn, trong giây phút này hắn thậm chí mừng tới phát khóc.Nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại, vào lúc này có sự việc quan trọng hơn cần hắn làm.Những lực lượng xa lạ mới sinh ra đang lơ lửng xung quanh ma văn thái dương!Tả Mạc tham lam đem từng chút lực lượng mới sinh ra này dung nhập vào trong huyết nhục, không lãng phí chút nào.

Những điểm lực lượng này vô cùng ngoan ngoãn, trong nháy mắt liền tan rã không còn chút dấu vết.Thân thể Tả Mạc với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang khôi phục lại.Thân thể sắp hỏng mất của hắn vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã hoàn hảo như lúc đầu.

Không, không phải hoàn hảo như lúc đầu mà dường như còn có biến hóa mới gì đó.Thần lực, linh lực, ma văn, thần thức, những lực lượng quen thuộc một lần trở lại trong cơ thể, sự tự tin tràn ngập khắp cơ thể.

Lực lượng là gốc rễ của niềm tin, không có lực lượng thì cái gọi là lòng tin kia chỉ là bèo không rễ mà thôi.Không gì có thể so sánh khi tự tin quay lại!Nhưng đúng vào lúc này, Tả Mạc bỗng chú ý thấy ba ngàn tơ phiền não đang có biến hóa.

Ngay từ đầu, ba ngàn tơ phiền não đã đứng ở thế trung lập, không tham gia cuộc chiến giữa thái dương tinh loại và nghịch long trảo nên lúc này dị động của nó là vô cùng bắt mắt.A!Đây là…
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 651-700


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpChương 651 : Thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnVài sợi tơ phiền não đột nhiên tiến vào trong cơ thể nghịch long trảo.Nghịch long trảo bỗng dưng run lên nhưng tình huống giãy dụa và kháng cự điên cuồng của nghịch long trảo không xuất hiện như trong dự đoán của Tả Mạc.

Lẽ nào?

Trong đầu Tả Mạc đột nhiên hiện lên một ý nghĩ lớn mật, tám chín phần mười là vừa rồi xung đột dữ dội nên nguyên khí của nghịch long trảo đã đại thương, đang ở vào trạng thái suy nhược nhất!Cảnh tượng tiếp theo đã chứng minh suy đoán của Tả Mạc, phốc phốc phốc, ba ngàn tơ phiền não nhỏ như sợi tóc giờ giống như cương châm không ngừng đâm sâu vào bên trong nghịch long trảo, nghịch long trảo rung lên mãnh liệt nhưng vẫn không có phản kháng gì.Cơ hội tốt!Đối với kẻ trời sinh theo chủ nghĩa cơ hội như tiểu Mạc ca thì cơ hội tốt như vậy nếu bỏ qua vậy không xứng là tiểu Mạc ca nữa rồi.Với thực lực của hắn mà muốn thu phục nghịch long trảo không biết phải đến năm ngựa tháng khỉ nào.

Lúc trước hắn chỉ bằng vào ba ngàn tơ phiền não mới có thể tạm khống chế được nghịch long trảo.

Nhưng tạm không chế với thu phục là hoàn toàn khác biệt, mặc dù nghịch long trảo không thể thoát ra được nhưng hắn cũng không thể vận dụng được sức mạnh của nghịch long trảo.Trước mắt chính là lúc nghịch long trảo suy yếu nhất, cũng là lúc có khả năng thu phục được nghịch long trảo nhất.Thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn, những lời này cũng có thể dùng đối với ma binh.

Cơ hồ trong nháy mắt, Tả Mạc liền bỏ qua sự kính nể với nghịch long trảo, bắt đầu nảy sinh chủ ý với nó.

Cho tới tận lúc này hắn mới phát hiện ra, ba ngàn tơ phiền não mới là gia hỏa âm hiểm nhất trong ba tên này.

Ngay từ đầu tên gia hỏa này đã đứng ở thế trung lập không tham gia đánh nhau, hiện giờ vừa nhìn thấy lực lượng của nghịch long trảo suy yếu liền vươn ma chưởng ra!Quá âm hiểu!Nhưng anh thích!Tả Mạc không có khoanh tay đứng nhìn, trái lại cũng vươn ‘ma chưởng’ ra.

Mặc dù ba ngàn tơ phiền não đã đã lại khắc chế được nghịch long trảo nhưng cũng không thể hoàn toàn thu phục được tuyệt thế ma binh này, vẫn cần phải chính hắn ra tay mới được.Tả Mạc thử vươn tay chạm vào nghịch long trảo.Trong nháy mắt khi tay hắn chạm vào nghịch long trảo thì một luồng khí tức hung lệ đột nhiên chui thẳng vào thân thể Tả Mạc!Phẫn nộ!Hắn cảm nhận được sự phẫn nộ của nghịch long trảo, tiếng gầm gừ như phong lôi không ngừng vang lên trong đầu hắn, vô cùng đáng sợ!Tả Mạc cả kinh nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, so với khí tức hung lệ mênh mông như biển lúc trước thì luồng khí tức hung lệ này mặc dù vẫn sắc bén nhưng đã đủ để Tả Mạc xác định nghịch long trảo đang suy yếu.

Hơn nữa hắn kinh hỉ phát hiện ra, sau khi thân thể đã trải qua rèn luyện thì có thể thừa nhận được khí tức hung lệ mà không bị bất cứ ảnh hưởng gì.Phát hiện này khiến Tả Mạc vô cùng mừng rỡ.Nghịch long trảo rất nhanh cũng ý thức được điều này, lại một luồng khí tức hung lệ chui vào trong cơ thể Tả Mạc.

Thân thể Tả Mạc đột nhiên cứng đờ, biểu hiện bên ngoài của luồng khí tức này không khác gì so với lúc trước nhưng khi nó tiến vào cơ thể Tả Mạc thì hắn lập tức nhận ra được điểm dị thường trong đó.m lãnh băng hàn!Cực độ âm lãnh băng hàn, cơ hồ thiếu chút nữa Tả Mạc cũng bị đông cứng, tình huống khẩn cấp, Tả Mạc vội vàng thôi động định phách thần quang!Định phách thần quang quả nhiên vô cùng diệu dụng, luồng khí tức vô cùng lạnh này nhất thời bị định trụ.Lúc này Tả Mạc mới thở phào nhẹ nhõm.Nhưng luồng khí vô cùng lạnh này khác hẳn với khí tức hung lệ lúc trước, ma văn của Tả Mạc không thể hấp thu được.

Luồng khí tức âm hàn này vô cùng tinh thuần, Tả Mạc biết rõ bản thân có bản lãnh như nào, muốn dựa vào thực lực của bản thân để luyện hóa nó chỉ sợ không dễ dàng nhưng nếu không xử lý được nó thì không thể nghi ngờ đây chính là một quả bom hẹn giờ.Linh cơ chợt động, Tả Mạc nghĩ tới ma văn thái dương.Bên trong ba cái ma văn thái dương bị định trụ còn có rất nhiều nhiệt lưu chảy ra từ thái dương tinh loại, một nóng một lạnh chẳng phải vừa đúng lúc sao?

Tâm niệm vừa động, khí tức băng hàn trong người liền bị Tả Mạc ném vào trong ma văn thái dương.Luồng khí tức kia vừa bị ném vào trong ma văn thái dương liền giống như nước lạnh đổ vào dầu sôi, nhất thời bùng nổ mãnh liệt.Trong nháy mắt, khí tức âm hàn liền biến mất, mà nhiệt lưu bên trong ma văn thái dương cũng giảm đi phân nửa, ngược lại còn sinh sôi ra rất nhiều điểm sáng lực lượng mới.Tả Mạc kinh hỉ, đối với hắn những điểm sáng lực lượng mới này có vô số chỗ tốt.Sau khi tiêu hóa xong những điếm sáng này, Tả Mạc tiếp tục chú ý tới nghịch long trảo.Lúc này tay hắn đã nắm chặt lấy nghịch long trảo, đây cũng là lần đầu tiên hắn đụng vào nghịch long trảo, long lân băng lãnh cứng rắn trải rộng khắp long trảo nhưng long lân nơi này so với nơi khác thì nhỏ hơn rất nhiều.Càng ngày càng có nhiều ba ngàn tơ phiền não chui vào trong long trảo, tần suất nghịch long trảo rung lên càng ngày càng mãnh liệt.Lúc này quang hoa của nghịch long trảo đã biến mất, ảm đạm không chút ánh sáng.Tả Mạc cắn răng đi theo ba ngàn tơ phiền não, đột nhiên chọc thẳng vào nghịch long trảo.Ầm!Ngón tay Tả Mạc như chọc vào huyền băng, hàn khí lạnh lẽo đột nhiên nổ tung, theo đầu ngón tay của Tả Mạc với tốc độ kinh người lan tràn khắp thân hắn.

Chỉ thấy băng sương màu ghi với thế sét đánh không kịp bưng tai cuốn lấy Tả Mạc.Không tốt!Tả Mạc vô cùng hoảng sợ, hắn đột nhiên hiểu ra, mình bị lừa rồi!Nghịch long trảo cố ý bày ra vẻ suy yếu này để dẫn dụ hắn.

Ma binh thật xảo trá!Mắt thấy băng sương đã sắp bao phủ toàn bộ bản thân, dưới tình huống khẩn cấp, Tả Mạc không chút do dự vứt định phách thần quang, lá bài quan trọng nhất của bản thân ra!Nhìn qua thì định phách thần quang vô cùng nhỏ nhưng uy lực của nó đã vượt quá tưởng tượng của Tả Mạc.Khí tức băng hàn liền bị định trụ!Tả Mạc cắn răng đem nhiệt lưu còn sót lại trong ba ma văn thái dương phóng ra hết.

Trong nháy mắt, hàn khí xâm nhập vào trong cơ thể hắn liền bị quét sạch, nhưng nhiệt lưu do thái dương tinh loại phát ra cũng không còn nữa.Trong lòng Tả Mạc có hơi tiếc, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu được nhiệt lưu này là cái gì, chúng chính là bổn nguyên chi lực của thái dương tinh loại, nếu có thể đem chúng luyện hóa thì đối với thần lực của bản thân và thập ô thiên giới đều sẽ được hưởng lợi rất lớn.

Chỉ tiếc, luồng khí âm hàn này quá lợi hại, bản thân không thể tiêu thụ được.Cũng may, hai luồng khí tức biến mất sẽ sinh ra một chút tế mang lực lượng mới, coi như cũng có chút lợi.Trải qua lần hù dọa này, Tả Mạc càng ngày càng cẩn thận, nghịch long trảo mặc dù tốt nhưng nếu mất mạng thì cũng chẳng đáng!Dường như luồng khí tức âm hàn này chính là lần bạo phát cuối cùng của nghịch long trảo.

Nghịch long trảo trong tay Tả Mạc đã hoàn toàn không còn sinh cơ, tiều tụy như nhánh gỗ, ảm đạm đến cực điểm, hoàn toàn không còn chút phong thái ngang ngược không ai bằng như lúc trước nữa.Tả Mạc không gặp chút trở ngại gì, tay hắn cắm vào trong nghịch long trảo vô cùng thoải mái mò được một khối xương vô cùng lạnh.Khối xương tựa như được khắc bằng băng, Tả Mạc sờ vào nhịn không được run lên, thực sự quá buốt!

Nhưng trên mặt Tả Mạc lại hiện ra vẻ vui mừng, hắn biết rõ bản thân đã tìm được điểm then chốt rồi!Ba ngàn tơ phiền não dường như cũng biết Tả Mạc đã thu phục được nghịch long trảo liền rút toàn bộ ra khỏi cơ thể nghịch long trảo.

Đây là lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy ba ngàn tơ phiền não rời khỏi nghịch long trảo.Bỗng, trên tay Tả Mạc trống rỗng, nghịch long trảo to lớn bỗng biến mất thay vào đó một vòng tay long trảo thủ màu ghi xuất hiện trên tay Tả Mạc.Chiếc vòng màu ghi không chút thu hút.Nhất thời Tả Mạc cảm thấy như đang mơ vậy.Thành công rồi sao?Thực sự bản thân đã thành công rồi sao?Cảm giác không thực mãnh liệt tràn ngập trong lòng hắn, thiên ma binh nghịch long trảo cứ như vậy bị mình thu phục sao?

Nhìn chiếc vòng màu ghi trong tay, vẻ mặt Tả Mạc có chút hốt hoảng.

Toàn bộ quá trình mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng thuận lợi vượt xa tưởng tượng, điều này khiến Tả Mạc cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.Rất nhanh, Tả Mạc đã phát hiện ra vấn đề!Bất luận hắn triệu hoán thế nào thì vòng tay màu ghi cũng không có động tĩnh, nó tựa như vật chết, không có chút phản ứng.Tả Mạc ngây ngẩn cả người, tại sao lại như thế?Liên tục vui buồn khiến hắn muốn thổ huyết!Nghịch long trảo!

Thiên ma binh nghịch long trảo của ta đâu rồi?Vòng tay không có chút ba động, không tỏa sáng, khô héo ảm đạm, ai cũng không thể liên tưởng được nó chính là nghịch long trảo ngạo nghễ ngang ngược vừa rồi.Vô cùng mất mát, Tả Mạc rất nhanh liền bình tĩnh lại, trước mắt vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, không nên tốn thời gian vào vấn đề này nữa.Hắn nhìn quanh, ánh mắt lập tức nhìn vào Vũ Soái cách đó không xa.Vũ Soái không còn chút thong dong tiêu sái nào nữa, sắc mặt hắn tái nhợt đi, dường như đã bị thương.

Nghĩ tới cảnh tượng chiến đấu kinh thiên động địa vừa rồi, Tả Mạc hiểu ra chỉ sợ Vũ Soái đã bị ảnh hưởng không nhỏ.Suy đoán của Tả Mạc vô cùng chính xác.Đúng là Vũ Soái đã bị ảnh hưởng rất nhiều, có thể nói hắn nhận xung kích so với người khác còn nhiều hơn.

Lúc phát sinh biến cố hắn ở rất gần Tả Mạc tự nhiên sẽ phải chịu xung kích lớn nhất.

Về phương diện khác, hắn là người mạnh nhất ở đây, có lĩnh ngộ sâu nhất đối với lực lượng, đối diện với lực lượng cao hơn sẽ bị ảnh hưởng nhiều hơn so với người khác.Nhưng ánh mắt hắn vẫn chớp động, mặt dù bị thương nhưng trong lòng hắn không có chút giận dữ, trái lại còn tràn ngập lòng tin.

Hắn chịu ảnh hưởng nhiều nhất nhưng thu hoạch cũng là lớn nhất!Chỉ cần cố gắng dưỡng thương cho tốt, một thời gian sau hắn có thể tiêu hóa được những lĩnh ngộ này thì thực lực sẽ bước lên một bậc thang mới.Tả Mạc hiểu rõ điều này, hung quang chợt lóe lên trong mắt hắn.Lúc này Vũ Soái sau khi trải qua khổ chiến lại còn bị thương, đúng là lúc suy yếu nhất.

Thực lực của mình không sụt giảm trái lại còn vừa đúng lúc mạnh mẽ nhất.Nếu như chờ Vũ Soái khỏi hẳn thì bản thân tuyệt đối không thể chống lại được, dù thế nào thì bản thân cũng không thể thăng cấp tới soái giai trong thời gian ngắn được.

Còn Vũ Soái sau khi lĩnh ngộ được trận chiến này sẽ đạt tới cảnh giới gì Tả Mạc không thể xác định nổi.Không thể mượn được lực lượng của nghịch long trảo khiến Tả Mạc có chút thất vọng nhưng trên tay hắn vẫn còn có lá bài chưa lật.

Hơn nữa, ngoại trừ Tằng Liên Nhi đã mất đi chiến lực, Ngã Ly, A Quỷ, Hắc Kim phù binh đều vẫn còn giữ được sức chiến đấu, thêm cả bản thân mình thì chưa chắc đã không có cơ hội!Đây là lúc tốt nhất để giết Vũ Soái!Bất luận như thế nào cũng phải lưu Vũ Soái lại đây!

Nếu không, ngày sau sẽ vô cùng phiền toái.Trong mắt Tả Mạc hiện ra vẻ hung tợn, cắn răng một cái, cả người liền đánh về phía Vũ Soái.“Giết chết Vũ Soái!”

Lời vừa dứt thì đám người A Quỷ, Ngã Ly đã phát động!-----------------------------Biệt Hàn cách rất xa nên không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhưng lúc này ngực hắn vẫn khó chịu như muốn thổ huyết.

Cũng may, trận chiến đấu như ác mộng kia đã kết thúc, hắn dần bình thường trở lại.Thập ô thiên giới và hôi long chiến đấu khiến người ta sợ hãi, nhưng dù cho như vậy thì ánh mắt của Biệt Hàn vẫn không rời khỏi trận hình của đối phương.Hắn chú ý thấy trận hình của Vũ Tiền vệ có chút ảnh hưởng, trở nên hơi ngổn ngang, vô số kẽ hở xuất hiện trong mắt hắn, vô cùng rõ ràng.Khi thấy Tả Mạc đánh về phía Vũ Soái, trong lòng Biệt Hàn thầm khen Tả Mạc quyết đoán.Cơ hồ đồng thời, Nghiệt bộ lặng yên không một tiếng động đánh về phía Vũ Tiền vệ.Chương 652 : Chiến .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc tấn công cực kì bất ngờ, Vũ Soái hơi kinh ngạc.Cho dù thực lực của hắn có bị hao tổn nhưng bất luận thế nào cũng không phải loại tướng giai như Tiếu Ma Qua có thể chiến thắng.

Trận chiến vừa rồi còn không khiến đối phương tỉnh ngộ hay sao?Hay là Tiếu Ma Qua cho rằng dựa vào sức của nghịch long trảo là có thể bắt được mình?Nụ cười nở trên môi Vũ Soái, trong mắt hắn hiện lên sự coi thường và khinh bỉ.

Đúng là nghịch long trảo rất lợi hại, vừa rồi bạo phát khiến hắn bị thương không nhẹ nhưng vẫn phải xét xem kẻ tới là ai.

Bây giờ hắn khẳng định chắc chắn trăm phần trăm nghịch long trảo mặc dù đang ở trong tay Tiếu Ma Qua nhưng nó không hề bị thu phục.Nếu đã không bị thu phục vậy nghịch long trảo chính là vật vô chủ!Ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt hắn.Thấy mấy người Tả Mạc nhào tới, hắn bình tĩnh không chút sợ hãi, cười một cái, bất quy vũ giới một lần nữa xuất hiện.Dưới khí thế hung ác của nghịch long trảo, bất quy vũ giới tựa như một cõi mộng mỹ lệ mà yếu đuối.

Nhưng mất đi áp chế của nghịch long trảo, bất quy vũ giới một lần nữa lại triền miên bất tận, sát cơ đạt tới cực hạn.Mưa phùn như tơ, triền miên không dứt.Toàn bộ sự chú ý của Vũ Soái đều đặt trên người Tiếu Ma Qua nên hắn không thấy được tử mang trong mắt A Quỷ so với vừa rồi còn nồng nặc hơn.-----------------------------Không ai chú ý tới.A Quỷ vừa rồi thụ thương rất nặng, thần lực của nàng bị bất quy vũ giới áp chế, sau dó do đứng khá gần nên nàng cũng bị ảnh hưởng bởi trận chiến giữa thái dương tinh loại và nghịch long trảo.Nhưng lúc này nàng lại như người không bị làm sao, chân trần tuyết trắng không nhiễm chút bụi trần nào.Nàng đứng đó giống như u linh, tử mang trong mắt nồng nặc như thực chất vậy.

Nếu như Tả Mạc nhìn thấy nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ, tử mang trong mắt A Quỷ càng lúc càng sáng vô cùng yêu dị, trước nay chưa từng nồng đậm đến thế.Vẻ mặt A Quỷ hững hờ, nàng liếc nhìn Tả Mạc, trong nháy mắt vẻ lạnh lùng trên mặt giống như băng tuyết tan chảy.Rất nhanh nàng thôi không nhìn nữa, thần sắc lại trở nên lạnh lùng.Chân trần lặng yên không một tiếng động dẫm lên hư không, trong nháy mắt cả người biến mất.----------------------------Tả Mạc không nhận ra sự biến hóa của A Quỷ, lúc này trong mắt hắn chỉ có Vũ Soái! (cmnr )Trong lòng hắn không có chút tạp niệm nào!Thập ô thiên giới!Khi bầu trời một lần nữa trở nên đỏ sậm, rất nhiều người không kìm được mà ngẩng đầu nhìn, lúc trước thái dương tinh loại mở ra thập ô thiên giới với uy lực khủng khiếp khiến người ta khiếp sợ.Nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra thập ô thiên giới của Tả Mạc không còn uy lực như vừa rồi nữa.Mà Vũ Soái còn ở trong đó nên tự nhiên có thể cảm nhận rất rõ, hắn càng khẳng định chỉ sợ vừa rồi tranh đấu với nghịch long trảo là một kiện chí bảo khác, mà không phải là Tiếu Ma Qua.

Hiểu rõ điều này, khóe môi Vũ Soái không khỏi hiện lên vẻ cười nhạo.

Nếu là thập ô thiên giới như vừa rồi thì bản thân còn đôi chút kiêng kị, bây giờ chỉ với thập ô thiên giới của tướng giai mà cũng dám láo xược trước mặt mình sao?Quá láo!Đẳng cấp ma tộc sâm nghiêm, tướng giai ở trước mặt soái giai giống như con kiến hôi mà thôi.Vũ Soái nắm trong tay hùng binh, thực lực soái giai ngạo thị quần hùng, lúc trước chỉ vì ái tài mới dung túng như thế với Tả Mạc.

Nhưng giờ đây, trong lòng hắn đã nảy sinh sát ý, không còn chút ý định nhân từ nương tay nào nữa!Thập ô thiên giới ầm ầm vận chuyển.Một đạo kim trụ từ trên trời giáng xuống!Kim ô chàng thành trụ!Nụ cười trào phúng trên miệng Vũ Soái càng hiện rõ, Tiếu Ma Qua này thật không biết sống chết, còn vụng về lắm!Một chiêu này rõ ràng không có chút uy hiếp nào đối với mình, Tiếu Ma Qua vậy mà còn dùng lại, thực sự quá buồn cười.Thanh lý thiệt kiếm trong tay chỉ thằng lên trời, chỉ thấy mưa bụi khắp trời trong giây lát liền đảo chiều.Vô số mưa bụi giống như cá bơi quấn lấy kim ô chàng thành trụ.-----------------------------“Ngu ngốc!”

Khóe miệng Tả Mạc chợt hiện lên vẻ cười nhạo rồi rất nhanh biến mất, thần sắc một lần nữa lại tập trung trở lại.Đồng dạng là kim ô chàng thành trụ, nhìn qua thì vô cùng giống lúc trước.Mưa bụi quấn lấy kim ô chàng thành trụ, một luồng trường lực kì dị cuốn lấy kim ô chàng thành trụ, kim ô chàng thành trụ nhất thời như sa vào vũng lầy, sức mạnh bị kiềm hãm.Trên mặt Tả Mạc không có chút kinh hoảng nào, trái lại hai mắt đột nhiên rực sáng.Một tiếng thở dốc vang lên: “Phá!”

Ầm!Kim ô chàng thành trụ bỗng nhiên nổ tung!Vô số kim quang như châm như gai, trong giây lát liền khuếch tán ra bốn phương.

Mưa bụi quấn trên kim ô chàng thành trụ nhất thời bốc hơi hết, những kim quang như châm kia chìm vào trong màn mưa.Nhất thời Vũ Soái kêu lên một tiếng, cả người run lên!Hắn vạn lần không thể ngờ tới, Tả Mạc lại có chiêu này, trên mặt không khỏi lộ vẻ vừa kinh vừa giận.Toàn bộ quá trình thái dương tinh loại mở ra thập ô thiên giới, Tả Mạc đều tận mắt nhìn thấy, cơ hồ toàn bộ biến hóa của thập ô thiên giới hắn đều hiểu rõ.

Trước đây đó là điều không thể tưởng tượng được, không ai dám nói hiểu rõ thập ô thiên giới như lòng bàn tay, ngay cả Bồ yêu và Vệ đối với thập ô thiên giới cũng không hiểu quá rõ, Tả Mạc vẫn phải tự mình tìm tòi.Không ngờ thái dương tinh loại mượn thập ô thiên giới của mình để dùng, còn có lực lượng cao giai khiến thập ô thiên giới có nhiều loại biến hóa hơn, diễn hóa vô cùng nhuần nhuyễn, thậm chí bao gồm cả ma văn cũng đạt tới cảnh giới đại viên mãn.Tả Mạc được hưởng lợi thật lớn.Ma văn thập ô thiên nghi thành thục hoàn mỹ, Tả Mạc đã nhìn qua toàn bộ biến hóa của thập ô thiên giới nên biết rõ phương hướng tiến giai của nó.Mặc dù hắn vẫn cần có thời gian mới tiêu hóa được những gì nhìn thấy nhưng không thể nghi ngờ, không có nghịch long trảo, thực lực của Tả Mạc cũng không thể trong nháy mắt tăng vọt, thoát thai hoán cốt như vậy.Hắn cố ý dùng kim ô chàng thành trụ chính là muốn đâm cho Vũ Soái một nhát.Khi hắn nhìn thân hình Vũ Soái run lên liền biết đã thành công rồi!

Nhưng trong lòng hắn không có chút đắc ý nào, cuộc chiến vô cùng gian nan mới chỉ bắt đầu thôi!Soái giai có thể dễ dàng giết chết sao?Nếu đổi lại là nơi khác, thời gian khác, Tả Mạc tuyệt đối sẽ không lựa chọn hành động như tự sát thế này.

Nhưng hắn biết rõ, nếu không giết chết Vũ Soái thì chờ đợi bọn họ sẽ là không ngừng truy sát chém giết.

Vũ Soái không những thực lực cá nhân mạnh mẽ, còn có chiến bộ cường đại, chờ hắn hồi phục lại thì đó chính là tử kì của mọi người!Tả Mạc quyết định rất nhanh không có chút do dự nào.Một kích đắc thủ, tiếp tục công kích!-----------------------------Biệt Hàn suất lĩnh Nghiệt bộ giống như một thanh đao vô cùng sắc bén hung hãn đánh tới chiến trận của đối phương.Sơ hở của Vũ Tiền vệ hiện lên vô cùng rõ ràng trong mắt hắn, hắn xông trận vô cùng kiên quyết.

Nghiệt bộ đều là ma tộc hồn phách không đầy đủ, bọn họ không biết sợ hãi, không có bất cứ xao động tâm tình nào.

Đối với mệnh lệnh của Biệt Hàn bọn họ tuyệt đối chấp hành không chút sai lệch, bọn họ chính là một cỗ máy giết chóc!Biệt Hàn bình thường có chút hướng nội, lúc này lại như một thanh cuồng đao đang bốc cháy, vô cùng dũng mãnh thiện chiến.Vũ Tiền vệ không ngờ tới, đối phương lại có can đảm xông trận!Bất ngờ không kịp đề phòng nhất thời chịu thiệt thòi.Nghiệt bộ thế như chẻ tre, tựa như một tia sét đem chiến trận của Vũ Tiền vệ đánh thành hai nửa.Lúc này nếu từ trên trời nhìn xuống sẽ phát hiện ra một điều vô cùng rõ ràng, đường đi của Nghiệt bộ không phải là đường thẳng mà là đường quanh co ngoằn ngoèo, giống như răng cưa vậy.Góc độ tiến công của Biệt Hàn đều vô cùng chuẩn xác, nơi họ đi qua đều là những kẻ hở mà hắn nhìn thấy từ trước!Lúc này Vũ Tiền vệ như vừa từ trong mộng tỉnh lại.Khi bọn họ phát hiện ra thì chiến trận dày đặc của họ đã bị đối phương sẻ làm đôi!

Khắp nơi là thi thể, một bãi chiến trường bừa bộn khiến Vũ Tiền vệ xưa nay vốn kiêu ngạo giận tới tím mặt!Từ lúc nào người ta có thể dễ dàng phá tan chiến trận của Vũ Tiền vệ vậy?Từ lúc nào Vũ Tiền vệ bị người ta coi rẻ như vậy?Lúc này nền tảng thâm hậu của Vũ Tiền vệ được thể hiện ra, mặc dù Vũ Soái không có ở đây nhưng một số chiến tướng tướng giai đã bắt đầu đứng ra chỉ huy chiến bộ.

Mà những Vũ Tiền vệ tinh nhuệ may mắn còn sống thì nhanh chóng quay lại chiến trận.

Cao thủ ở bên cạnh chiến xa nhanh chóng bay tới tiền phương hi vọng có thể giành được chút thời gian để chiến bộ có thể điều chỉnh lại.Nhưng bọn họ không hề biết, bọn họ đang phải đối diện với chiến tướng cấp bậc nào!Khuôn mặt lạnh lùng của Biệt Hàn bỗng hiện lên nụ cười.Hắn cảm thấy nhiệt huyết cả người đang sôi trào, chiến ý tràn ngập trong lòng hắn, hắn chỉ hận không thể ngửa đầu thét lớn một tiếng.“Sát!”

Một tiếng gào lớn giống như sấm sét ngang trời, cắt ngang đường chân trời.Nghiệt bộ như hổ xổ lồng!------------------------------Tả Mạc vô cùng kiêng kị bất quy vũ giới của Vũ Soái nên hắn lựa chọn cận chiến.Mặc dù hắn đã hiểu rõ rất nhiều loại biến hóa của thập ô thiên giới nhưng vẫn còn chưa kịp tiêu hóa hết, hơn nữa thập ô thiên giới của tướng giai không phải là đối thủ của bất quy vũ giới soái giai, hắn không phải là thái dương tinh loại, không có lực lượng cao như vậy.Tả Mạc thể hiện ra dáng vẻ liều mạng càng làm Vũ Soái thêm tức giận.Vũ Soái tôn quý, không biết đã bao năm rồi không ai dám làm càn như thế trước mặt hắn, đúng là nghé con không biết sợ cọp!Cận chiến, hắn không chút sợ hãi!Thanh lý thiệt kiếm trong tay biến mất, không thấy hắn súc thế chút nào, cổ tay khẽ đảo, lập tức chộp về hướng Tả Mạc.Tê!Như độc xà lè lưỡi, một trảo ảnh thật lớn bay ra đánh về phía Tả Mạc.Tả Mạc chỉ cảm thấy trước mặt tối đen, trảo ảnh rất lớn đã che khuất tầm mắt của hắn, kình khí kinh khủng giống như cự mãng quấn lấy hắn.Chiến ý trong mắt Tả Mạc bốc lên, không chút né tránh, hai tay hợp lại, cả người thẳng băng.Cả người Tả Mạc được bao phủ trong tầng ánh sáng màu vàng, khí thế kiên quyết sắc bén xông thẳng tới nghênh đón trảo ảnh của Vũ Soái!Ti kim trùy!Một trong mười loại biến hóa của thập ô thiên nghi.Song phương không chút kỹ xảo va vào nhau.Ầm!Tả Mạc chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên phát ra quang mang vô cùng chói mắt, cả người chấn động, lực lượng phản phệ cường đại tựa như bị sét đánh không khỏi kêu lên một tiếng nhưng hai tay vẫn vững như bàn thạch, không chút buông lỏng.Tầm mắt hắn trở nên sáng sủa hơn, hắn đã phá tan được trảo ảnh của đối phương!Lòng tin của Tả Mạc tăng mạnh, kim quang đại thịnh, khí thế càng ngày càng sắc bén.Hắc Kim phù binh và A Quỷ thừa dịp này lặng lẽ tiến tới gần Vũ Soái cách đó không xa.Thế bao vây đã thành!Trên mặt Vũ Soái không có chút kinh hoảng nào, hắn bình thản ung dung, trảo ảnh vừa mới bị phá dường như không ảnh hưởng gì tới hắn.Hắn nhìn Tả Mạc chằm chằm rồi bỗng cười.Ngay sau đó, Tả Mạc chỉ cảm thấy một luồng hấp lực vô cùng quỷ dị đột nhiên kéo thân hình hắn nghiêng đi.Đây là?Trong lòng Tả Mạc cả kinh.“Ngươi cho là soái giai chi giới chỉ có chút năng lực kia thôi sao?”

Ba mươi trượng xung quanh Vũ Soái bỗng xuất hiện mưa phùn, trong mưa phùn rả rích, tiếng cười đầy trào phúng của Vũ Soái truyền vào tai Tả Mạc vô cùng rõ ràng.Bất quy vũ giới!Chương 653 : Một kích của A Quỷ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnBất quy vũ giới!Bất quy vũ giới phạm vi rất nhỏ không đến ba mươi trượng, không còn mênh mông vô biên che phủ bầu trời như lúc trước.

Nhưng bên trong ba mươi trượng này lại tràn ngập một loại trường lực vô cùng quỷ dị.

Loại trường lực quỷ dị này phạm vi không lớn nhưng cường độ đạt tới mức kinh người.

Tả Mạc không nghĩ tới với tốc độ đột kích của bản thân nhanh như vậy mà vẫn bị kéo lệch đi.Nhưng càng khiến hắn ngạc nhiên hơn chính là giới còn có thể dùng như thế này.Thật quá xảo diệu!Lựa chọn cận chiến bởi hắn không muốn va chạm với bất quy vũ giới của Vũ Soái, kết quả vẫn phải đối đầu với bất quy vũ giới!

Không nghĩ ra Vũ Soái lại có thể dùng bất quy vũ giới vào cận chiến như này.Tốc độ của Tả Mạc quá nhanh, bị trường lực kéo lệch đi cho nên không kịp phản ứng, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Vũ Soái và mình lướt qua nhau.Vũ Soái sớm đã có chuẩn bị, hữu chưởng nhẹ nhàng vỗ về phía Tả Mạc.Nếu bị trúng một chưởng này thì Tả Mạc không chết cũng trọng thương!

Mỗi lần Vũ Soái giơ tay nhấc chân đều rất trầm trọng, chỉ cần hơi va chạm thì chắc chắn sẽ bị trọng thương.Vào thời điểm sống chết, ứng biến của Tả Mạc cực nhanh.Không gian nửa trượng quanh thân hắn bỗng biến thành màu đỏ sẫm, một làn sóng nhiệt lập tức khuếch tán ra bốn phía.Thập ô thiên giới!Tả Mạc liền dùng tới thập ô thiên giới!Vũ Soái cười lạnh, thế đi của bàn tay vẫn không đổi, tiếp tục đánh tới.Một chưởng này nhìn như nhẹ nhàng vô lực nhưng Tả Mạc lại đờ ra, cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

Tiểu Mạc ca sắc mặt đại biến, thập ô thiên giới vận chuyển tới cực hạn nhưng trong lòng lại không chút nắm chắc có thể đỡ được một chưởng này.Nhưng đúng vào lúc này, một bóng người nhào tới.Bộp!Tiếng kình khí va vào nhau giòn tan, bóng người vừa mới nhào tới liền văng ra ngoài.Mà một chưởng kia của Vũ Soái lại bị kéo lệch đi, kình khí giống như sóng dữ bay sát qua người Tả Mạc chìm vào phía khoảng không đằng sau lưng hắn, mặt đất phía sau bị đánh thành một cái hố sâu to hơn hai mươi trượng.Hắc Kim phù binh văng ra ngoài, nhe răng nhếch miệng, vẻ mặt vô cùng thống khổ, phù văn trên người ảm đạm hơn nhiều.Tả Mạc vô cùng bình tĩnh, hắn phát hiện ra thập ô thiên giới của mình mặc dù vẫn bị bất quy vũ giới của Vũ Soái áp chế nhưng vẫn có khả năng triệt tiêu được trường lực quái dị kia.

Hơn nữa tuy rằng Vũ Soái giơ tay nhấc chân đều mang theo sức mạnh kinh người nhưng hiển nhiên không am hiểu cận chiến kiểu này.Đây là cơ hội!Tả Mạc xoay người, hắn tựa như một con cá vô cùng trơn trượt, theo trường lực quỷ dị đột nhiên xuất hiện ở phía dưới sườn phải của Vũ Soái.Tay phải nắm chặt đột nhiên phát ra kim quang chói mắt cùng với kim sắc hỏa diễm nhảy múa.Giáp ly quyền!Bá đạo nhất trong mười loại biến hóa, giáp ly!Vũ Soái hừ lạnh một tiếng, tay trái hóa chưởng thành chỉ, năm ngón tay vung nhẹ.Thùng thùng thùng thùng!Như tiếp trống đập liên hồi, năm đạo kình khí kinh khủng như tiếng mưa rơi trên lá chuối đánh vào giáp ly quyền của Tả Mạc!Tả Mạc bị đánh mạnh, cả người chấn động, kim diễm đang quay cuồng ở tay phải bị đánh tan.

Càng khiến cho Tả Mạc cảm thấy sợ hãi chính là sau khi va chạm với năm đạo kình khí kia thì nửa người liền dại đi, cơ hồ không thể động đậy được.Nhưng đúng vào lúc này bỗng có vô số sợi xích màu đen từ trong không trung bay ra đâm vào bất quy vũ giới.Ngã Ly ra tay!Những sợi xích này như những kiếm ý sắc bén nhất, trong chớp mắt liền đâm vào bất quy vũ giới.Mặc dù bất quy vũ giới chỉ bao phủ khoảng ba mươi trượng nhưng chung quy vẫn quá nhỏ, mặc dù có thể ngăn cản được đa số sợi xích nhưng vẫn có hai cái thành công xuyên qua!Ở trong bất quy vũ giới, hai sợi xích vừa xuyên qua này đánh tới với tư thế vô cùng quỷ dị.Vũ Soái luôn luôn bình tĩnh giờ đây sắc mặt khẽ biến!Sợi xích vặn vẹo nhưng lại hoàn mỹ đem trường lực vô hình hiện ra trước mắt mấy người.Bỗng, một thân ảnh như u linh giống như nước chảy bám sát theo sợi xích, theo trường lực lặng lẽ xuất hiện ở đằng sau lưng Vũ Soái.A Quỷ!Tử mang thăm thẳm trong mắt, bàn tay nàng xuất hiện ở khoảng trống phía sau Vũ Soái!Không một tiếng động!Cả người Vũ Soái đột nhiên chấn động!Vẻ mặt hắn vẫn còn giữ nguyên trên mặt, trong mắt hiện rõ vẻ không tin.Tại sao có thể như vậy?…Tại sao có thể như vậy…Hắn giống như cọc gỗ ngơ ngác đứng đó.Hắn muốn quay đầu nhưng bất luận hắn cố gắng thế nào thì thân thể hắn vẫn không chịu nghe theo.Quang mang trong mắt hắn giống như thủy triều rút đi, trong chớp mắt, quang hoa cũng biến mất.-----------------------------Vũ Tiền vệ tử thương thảm trọng!Nghiệt bộ của Biệt Hàn lạnh lùng thu gặt sinh mệnh, bọn họ không biết thương hại, không có đồng cảm, không biết mệt mỏi!

Bọn họ không ngừng xung kích chiến trận của Vũ Tiền vệ, mặc dù nhân số bọn họ ít hơn nhưng lại chiếm thế thượng phong.Bọn họ vô cùng hung hãn, không chút sợ hãi lấy ít đánh nhiều.

Bọn họ vô cùng uyển chuyển, phương vị không ngừng biến hóa, mỗi lần đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, ngay từ đầu bọn họ đã vững vàng chiếm thế thượng phong.Vũ Tiền vệ đánh nhau vô cùng cực khổ, mệt mỏi rã rời, bọn họ thiếu một chiến tướng có năng lực.Một chiến bộ như thế ở trong mắt Biệt Hàn chính là không chỗ nào không có sơ hở.Nếu Vũ Tiền vệ không có khả năng chịu đựng tốt thì bọn họ đã sớm sụp đổ rồi.

Nhưng nếu cứ để tình hình này tiếp diễn thì Vũ Tiền vệ thất bại chỉ là vấn đề thời gian.------------------------------“Chiến tướng này quá lợi hại!”

Minh Vũ Vi khiếp sợ cơ hồ không nói nên lời.Không riêng gì nàng, mấy người Minh Huy cũng vô cùng kinh hãi.

Lúc này bọn họ mới hiểu ra, chiến tướng vừa rồi giao tranh với bọn họ rốt cuộc lợi hại đến đâu!Ngay từ đầu bọn họ còn nghĩ rằng đó là do đục nước béo cò hoặc do Nghiệt bộ đánh lén mà thành.Nhưng khi tận mắt nhìn thấy trận chiến này, mỗi người trong họ đều môi run rẩy, tay chân lạnh lẽo, không còn dám nghĩ tới điều này nữa.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy, Nghiệt bộ không ngừng tách rời Vũ Tiền vệ ra.

Vũ Tiền vệ phản ứng chậm chạp không thể nào chống lại Nghiệt bộ như lang như hổ.Bọn họ khi thì xảo trá tựa sói, khi thì hung mãnh như cọp.Chiến tướng Nghiệt bộ vô cùng lợi hại, trình độ nắm giữ tình thế chiến trường của hắn đã đạt tới mức khiến người ta khiếp sợ.Nhưng càng chấn nhiếp lòng người chính là đấu pháp cực kì áp bách của Biệt Hàn.Bọn họ tấn công thường là kẽ hở của đối phương, sau đó không ngừng công kích vào đó, một kẽ hở vốn không lớn nhanh chóng bị phá hỏng, do đó lỗ hổng này ngày càng to ra, dẫn tới toàn cục bị động!Một khí đối phương muốn tạo thành thế bao vây thì bọn họ sẽ co cụm lại, tìm ra kẽ hở rồi chém giết phá vây lao ra.Chiến đấu trong khoảng thời gian ngắn, Vũ Tiền vệ đã tổn thất rất nặng.Còn ưu thế của Nghiệt bộ từng chút một hiện rõ, bởi vì chiến trận của Vũ Tiền vệ do bị bọn họ không ngừng xung kích nên đã trở nên tán loạn!Một khi phá được chiến trận của Vũ Tiền vệ thì bất luận Vũ Tiền vệ có đông tới đâu cũng sẽ thành sơn dương đợi làm thịt!Thực sự…

Thực sự quá mạnh mẽ!Mấy người Minh Huy tâm phục khẩu phục, bọn họ thua không oan!----------------------------Vũ Soái chết chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.Rất nhiều người của Vũ Tiền vệ đang chiến đấu nhìn thấy Vũ Soái từ trên trởi rơi xuống thì đứng sững cả lại.

Một số người còn thất thanh khóc rống lên, nước mắt giàn giụa.Tuyệt vọng và sợ hãi giống như ôn dịch nhanh chóng lan tràn khắp chiến trường.Vũ Tiền vệ vốn vẫn đang chống cự lại xung kích của Nghiệt bộ rất nhanh liền sụp đổ.Nơi Nghiệt bộ đia qua, máu thịt bay tung tóe, Biệt Hàn tựa như một thanh đao thèm máu, điên cuồng chỉ huy Nghiệt bộ.Đại cục đã định nhưng Biệt Hàn không buông tha cơ hội tàn sát Vũ Tiền vệ!Hắn tựa như một cỗ máy xay thịt đã vận hành hết công suất.Cỗ máy giết người!------------------------------Không thể dùng lời để diễn tả tâm tình của mọi người lúc này.Bọn họ tận mắt nhìn thấy Vũ Soái chết trận, đã rất lâu rồi mới có soái giai chết trận!Ma giới có một câu tục ngữ, giết chết soái giai chỉ có thể là soái giai.

Thế nhưng bọn họ tận mắt nhìn thấy soái giai chết trong tay mấy kẻ vô danh kia.

Trong đó, danh khí lớn nhất chính là Tiếu Ma Qua.

Đừng tưởng Tiếu Ma Qua ở thành Thái An như cá gặp nước nhưng nếu so sánh với Vũ Soái tung hoành ở Bách Man Chi Cảnh đã vài chục năm thì hắn chỉ là hạng người vô danh không hơn không kém.Càng khiến người ta không thể tin được chính là trong đó không có một gã soái giai nào!Mọi người đều tin rằng cuối cùng Vũ Soái sẽ thắng, dù cho nghịch long trảo vô cùng ngang ngược cũng không ai nghĩ rằng Vũ Soái có thể ngã xuống như thế.Nhưng đúng là Vũ Soái đã ngã xuống.Ngã xuống dưới tay một nữ nhân.Nữ nhân kia đứng bên cạnh Tiếu Ma Qua như một tỳ nữ, mọi người ở đây không ai biết rõ tên nàng!Đường đường là Vũ Soai lại chết dưới tay một nữ nhân như vậy.Nếu không phải tận mắt trông thấy thì không ai tin điều đó là sự thật.Đến tận bây giờ bọn họ đều không hiểu tại sao Vũ Soái lại chết.------------------------------Tả Mạc thở hổn hển, mặc dù chỉ giao thủ qua với Vũ Soái nhưng lại giống như khiêu vũ với thần chết vậy.A Quỷ giết chết Vũ Soái là nằm ngoài dự đoán của Tả Mạc.Khi hắn nhìn thấy tử mang rừng rực trong mắt A Quỷ thì đột nhiên hiểu ra, sắc mặt khẽ biến.Hắn không có chút vui sướng nào, lắc mình một cái đã xuất hiện bên cạnh A Quỷ, cầm lấy tay A Quỷ.Hắn không chú ý tới trong nháy mắt khi bị Tả Mạc nắm tay, sâu thẳm trong mắt A Quỷ hiện lên vẻ ôn nhu.Tâm Tả Mạc trầm xuống.Tử mang trong người A Quỷ chưa từng cường đại như thế, không biết gấp mấy lần so với trước đây!Đây không phải là chuyện tốt!Tử mang là một loại thần lực rất quỷ dị, nó có thể khiến A Quỷ trở nên cực kì lợi hại nhưng cùng lúc đó nó sẽ ăn mòn thân thể A Quỷ, đoạn tuyệt sinh cơ trên người A Quỷ, hơn nữa còn phong bế lục thức của A Quỷ.Tả Mạc hiểu rõ vừa rồi nhất định A Quỷ đã bị tổn thương rất nặng!Thần lực tử mang có một đặc tính, khi bị thương thì càng mạnh hơn.

Nhưng ngay cả như vậy cũng không thể cường đại tới mức đó được!

Tả Mạc nhìn A Quỷ, hắn biết rõ, nhất định vừa rồi trên người A Quỷ đã phát sinh biến hóa gì đó.Tả Mạc không cảm thấy vui sướng chút nào vì thắng lợi.Tử mang trong cơ thể A Quỷ nồng nặc như thế, thân thể của nàng sẽ nhanh chóng chuyển biến xấu.

Mà liên hệ giữa nàng và ngoại giới cũng sẽ bị hoàn toàn ngăn cách.Đáng chết!Sắc mặt Tả Mạc âm trầm như nước.A Quỷ được hắn cầm tay, yên lặng đứng ở bên, tử mang thăm thẳm trong mắt mềm mại như sóng gợn.Nhìn bốn phía, Tả Mạc biết rằng cuối cùng hắn đã thắng!Nhưng hắn không biết, ở một địa phương khác đang phát sinh một trận chiến vô cùng kịch liệt.Chương 654 : Cốc Lương Đao .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCốc Lương Đao nhìn ma tộc bị tàn sát gần hết, không khỏi khen ngợi: “Chiến bộ của Công Tôn huynh đệ quả nhiên sắc bén vô song!”

Thể hình Cốc Lương to cao, khuôn mặt hào sảng, giọng như chuông đồng, vẻ mặt phong sương hoàn toàn không giống với những đệ tử của các đại môn phái sống an nhàn sung sướng.

Đối với sự hân thưởng của hắn, chư tướng xung quanh đều tán thành, mọi người không khỏi gật đầu.

Những chiến tướng này đều xuất thân từ Tây Huyền, đều là thủ hạ tâm phúc của Cốc Lương Đao, đi theo Cốc Lương Đao cũng tương đối lâu.

Ngày thường mắt mỗi người đều đặt trên trán, nhưng giờ đây cũng lộ ra sự tán thưởng.Chiến bộ này có đủ tư cách để được hưởng đãi ngộ như thế.Công Tôn Sai thẹn thùng cười nói: “Cốc huynh khen lầm rồi, nếu như không có Cốc huynh tương trợ chỉ sợ dọc đường chúng ta còn vất vả hơn thế này.”

Giọng hắn đầy chân thành.Công Tôn Sai suất lĩnh chiến bộ gặp Cốc Lương Đao, song phương phát sinh xung đột.

Chu Tước doanh cường hãn làm Cốc Lương Đao thất kinh, lập tức ra lệnh rút lui.

Mặc dù Chu Tước doanh có một số ma tộc nhưng tuyệt đại bộ phận đều là kiếm tu, Cốc Lương Đao cho rằng đây là chiến bộ hạch tâm của Côn Luân liền phái người tới thăm dò.Khi biết được đối phương không phải là chiến bộ của Côn Luân thì sự kinh ngạc trong lòng Cốc Lương Đao càng nhiều thêm.

Ngoài tứ đại phái vậy mà lại có chiến bộ cường hãn như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn tuyệt không tin.Mặc dù nhìn qua thì thấy Cốc Lương Đao rất hào sảng nhưng là người ngoài thô trong tinh tế, nhất thời trong lòng nổi lên ý định kết giao.

Một chiến bộ cường đại như thế còn có một gã chiến tướng xuất sắc đáng để hắn phải kết giao.Cốc Lương Đao suất lĩnh chiến bộ ở ma giới đánh đâu thắng đó, ngay cả cắt giới này tặng cho Công Tôn Sai hắn cũng không chút nhíu mày.Khi biết Công Tôn Sai vì đi tiếp viện cho một người thì trong lòng Cốc Lương Đao vô cùng hiếu kì.

Chiến bộ cường hãn như thế, còn có chiến tướng xuất sắc, lai lịch tất nhiên sẽ không đơn giản, mà người có thể khiến bọn họ đi tiếp viện chỉ sợ càng không đơn giản.

Khi nghe thấy đám người Công Tôn Sai từ ngàn dặm xa xôi, một đường trải qua vô số chiến đấu để đi tìm kiếm sư huynh của hắn thì trong lòng cảm động không thôi.Chỉ suy tư trong giây lát, hắn liền quyết định trợ giúp Công Tôn Sai.Công Tôn Sai không nghĩ tới đối phương lại đồng ý trợ giúp mình, hắn cũng nhận thấy đối phương rất có thành ý nên ngay lập tức đồng ý.

Có Cốc Lương Đao làm bạn, tốc độ tiến quân tăng mạnh.Hai chiến bộ này kết bạn mà đi, dọc đường không ngừng luận bàn, song phương cũng càng ngày càng bội phục đối phương.

Cốc Lương Đao không cần phải nói, bây giờ hắn là chiến tướng nổi danh nhất Tây Huyền, là một trong những chiến tướng xuất sắc nhất hiện nay.

Nhưng hắn không ngờ tới, trình độ của Công Tôn Sai không kém hắn chút nào.Đấu pháp của Công Tôn Sai đa dạng quỷ dị khiến người ta khó lòng phòng bị.Mà trong khoảng thời gian này, Công Tôn Sai và Cốc Lương Đao tiếp xúc nhiều nên hiểu nhau hơn, trong lòng đều có chút kính trọng đối phương.

Cốc Lương Đao là ngươi hào sảng, rất nặng tình nghĩa.

Cốc Lương Đao mặc dù xuất thân từ Tây Huyền nhưng không phải là đệ tử hạch tâm, hoàn toàn dựa vào năng lực bản thân mới bò lên được vị trí này.

Hơn nữa khiến Công Tôn Sai trăm triệu lần không ngời tới chính là hổ tướng Tây Huyền danh chấn thiên hạ vậy mà đến giờ vẫn không phải là đệ tử hạch tâm.Nói đến điều này, chư tướng dưới trướng Cốc Lương Đao đều tỏ vẻ không cam lòng.Công Tôn Sai quả thật vô cùng kinh ngạc, danh tướng như thế vậy mà lại không được coi trọng, lẽ nào cao tầng của Tây Huyền đều là người mù hay sao?Sau này mới biết, một người bạn tốt của Cốc Lương Đao bị con của một vị đại lão hãm hại mà chết, Cốc Lương Đao tìm được cơ hội trả thù khiến tên đệ tử hạch tâm kia bị thương nặng.

Nếu không phải vì việc này quá ồn ào thì vị đại lão kia đã sớm lấy đi tính mạng của hắn.

Nhưng mặc dù đảm bảo được tính mạng hắn vẫn đắc tội với hơn nửa cao tầng, không thể ở lại môn phái nên bị phái đến Đô Thiên Huyết Giới.Chiến đấu vô số, lớn có nhỏ có, còn bị những tên đệ tử hạch tâm kia không ngừng dùng tiểu xảo nhưng hắn vẫn cố gắng sống tiếp, hơn nữa không ngừng tích lũy chiến công.

Thế nên mặc dù bên trong bị xa lánh nhưng bên ngoài môn phái không thể không thưởng cho hắn.

Nhưng cùng với đó chính là những nhiệm vụ càng ngày càng hà khắc hơn.Hắn như truyền thuyết sống, hơn nữa càng ngày càng mạnh hơn.

Do hắn vốn hào sảng phóng khoáng, lại trọng tình nghĩa nên bất giác cũng tạo ra một nhóm người, hấp dẫn những kẻ có thực lực nhưng lại không được môn phái coi trọng.Công Tôn Sai nghe được thì trợn mắt há mồm, hắn không thể nào ngờ tới, hổ tướng Tây Huyền phong quang vô hạn lại thê thảm như thế.Đối với việc này, Cốc Lương Đao không để ý tới, hắn chỉ cười cho qua.

Mặc dù quan hệ giữa hắn và cao tầng rất xấu nhưng tính cách hào sảng hay giúp người khác của hắn khiến hắn có rất nhiều bằng hữu, giao du sâu rộng.Công Tôn Sai cảm thấy kì quái, Cốc Lương Đao vì sao không thoát ly Tây huyền, với thực lực của hắn thì ở bất cứ đâu cũng đều được trọng dụng.

Nhưng Công Tôn Sai không hỏi, mỗi người đều có một tín niệm để theo đuổi.Hai chiến tướng cường hãn như thế kết bạn đồng hành tự nhiên một đường thẳng tiến.

Không ngờ sắp tới được thành Thái An lại gặp phải rất nhiều ma tộc.

Những ma tộc này đến từ các gia tộc khác nhau, bọn họ mang theo ma binh, tựa hồ có mưu đồ gì đó.Vừa tiến vào trạng thái chiến đấu Cốc Lương Đao như biến thành một người khác.Khi đối phương còn chưa kịp có phản ứng gì thì hắn trực tiếp ra lệnh đột kích, vô cùng quyết đoán, không có chút do dự nào!Mà Chu Tước Doanh cũng không cam lòng kém hơn, hung hãn xuất chiến.Chiến đấu nghiêng về một bên.Thậm chí Cốc Lương Đao và Công Tôn Sai còn có thời gian nhàn rỗi chém gió.Rất nhanh chiến đấu liền kết thúc nhưng sau khi kiểm tra lại, Công Tôn Sai nghe thấy thành Thái An, Tiếu Ma Qua, bảo các Thái An,… thì nhất thời sắc mặt biến đổi.Nhất là khi nghe nói không lâu trước đó, Vũ Soái Vũ Tiền vệ đã tới trước, sắc mặt Công Tôn Sai càng không tốt, ngay cả Cốc Lương Đao cũng trở nên nghiêm túc hơn.Soái giai!Cốc Lương Đao khi còn ở Đô Thiên Huyết Giới đã giao thủ với ma tộc nên biết rõ soái giai có nghĩa là gì.Nhưng hắn vẫn không chút do dự cùng Công Tôn Sai đi tới thành Thái An!Lòng nóng như lửa đốt, Công Tôn Sai dùng tốc độ nhanh nhất bay về thành Thái An.Nhưng khi bọn họ chạy tới thành Thái An thì vừa đúng lúc thấy Biệt Hàn đang tàn sát Vũ Tiền vệ.------------------------------Từ đằng xa xuất hiện vô số điểm đen nhỏ khiến mọi người vừa mới bình tĩnh lại nhất thời sắc mặt đại biến.Biệt Hàn đang chém giết vô cùng hưng phấn, lúc này đã bình tĩnh trở lại, cố gắng kiềm chế sát ý trong lòng, đình chỉ giết chóc cẩn thận lui trở về bên cạnh Tả Mạc.

Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm vào chiến bộ đang bay tới với tốc độ rất nhanh, ánh mắt trở nên ngưng trọng.Hai chiến bộ!Ánh mắt hắn vô cùng sắc bén, liếc mắt có thể nhìn ra được đang bay về phía bọn họ là hai chiến bộ, hai chiến bộ này vô cùng tinh nhuệ.Trong lòng thầm lo lắng.Trận chiến vừa rồi hắn đánh rất sảng khoái nhưng cũng tiêu hao rất lớn.Nếu như tiếp tục chiến đấu vậy sẽ không ổn!Công Tôn Sai và Cốc Lương Đao đều tận mắt nhìn thấy tình trạng chiến đấu điên cuồng của Biệt Hàn, hai người đều vô cùng kinh ngạc.

Nhưng khi Công Tôn Sai nhìn thấy Biệt Hàn bay đến bên cạnh Tả Mạc bày ra trạng thái phòng bị thì lập tức hiểu ra vấn đề.Quả nhiên không hổ là sư huynh!Công Tôn Sai trong lòng thầm khen, hắn nhìn thấy Tả Mạc bình yên vô sự nhất thời thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó có chút kích động, sau bao vất vả cuối cùng cũng tìm được sư huynh!Chu Tước doanh nhìn thấy Tả Mạc không khỏi hoan hô ầm ĩ.Cho đến tận lúc này mọi người mới thoải mái hơn chút.Nguyên lai là người của Tiếu Ma Qua!Nhưng đám người Hà công chúa càng lộ vẻ kinh dị, Biệt Hàn với Nghiệt bộ đã đủ để bọn họ cảm thấy khiếp sợ, hiện giờ còn có hai chiến bộ tinh nhuệ không kém gì Nghiệt bộ!Rốt cuộc Tiếu Ma Qua có lai lịch như nào?Nhưng khi phát hiện ra hai chiến bộ này đại bộ phận đều là chiến bộ tu giả thì mọi người cảm thấy loạn hết cả lên, chẳng lẽ Tiếu Ma Qua là tu giả?Ma tộc và tu giả đang xảy ra chiến tranh, mỗi ngày đều xảy ra chiến đấu.

Ma tộc trời sinh đã căm thù tu giả, nếu không phải do khiếp sợ hai chiến bộ cường đại này thì một số người sớm đã không kiềm chế nổi mà xông lên rồi.Ánh mắt đám người Chu Khả nhìn về phía Tả Mạc có chút phức tạp.Chỉ có Hà công chúa rất nhanh từ trong kinh ngạc bình tĩnh lại.----------------------------Công Tôn Sai suất lĩnh Chu Tước doanh tới đây khiến bọn Thúc Long vô cùng an âm, nhất thời mệt mỏi rã rời giống như thủy triều ập tới, mỗi người đều ngồi phịch xuống cố gắng thở dốc.Sau khi được Công Tôn Sai giới thiệu, Tả Mạc và Cốc Lương Đao chào hỏi nhau, cảm tạ đối phương đã hỗ trợ.Cốc Lương Đao quan sát Tả Mạc từ trên xuống dưới, trong lòng vô cùng kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Tả Mạc còn trẻ như vậy.

Hắn vừa nghe thấy đám người Chu Tước doanh hoan hô, điều này nói nên rằng Tả Mạc rất được mọi người kính yêu, có thể đạt được điều này là không dễ chút nào.

Hơn nữa dọc đường tới đây, tiếp xúc nhiều với Chu Tước doanh nên hắn biết rõ chiến bộ này cao ngạo như nào, có thể nhận được sự kính yêu của Chu Tước doanh chứng tỏ người này bất phaẦm!Ánh mắt Cốc Lương Đao lập tức nhìn về phía Biệt Hàn, lúc này Biệt Hàn tựa như bảo đao quay trở lại trong vỏ, cả người không có chút sắc sảo, khác hẳn với hình tượng điên cuồng đẫm máu vừa rồi.

Nhận ra ánh mắt của Cốc Lương Đao, Biệt Hàn ngay cả mí mắt cũng không nhấc, an tĩnh đứng bên, ma văn như băng sương khiến hắn tựa như một khối băng đang tỏa ra hàn khí.Cốc Lương Đao bỗng mở miệng: “Có phải Nghiệt bộ Biệt Hàn không?”

Biệt Hàn ngẩn ra, hắn không nghĩ rằng đối phương lại có thể nhận ra mình, hắn gật đầu: “Là ta.”

Hai mắt Cốc Lương Đao sáng rực lên, cười nói: “Có đồn đại về hai chiến tướng kiệt xuất của Huyền Không tự, Giang Triết mềm dẻo, Biệt Hàn dũng mãnh gan dạ, hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền!”

Biệt Hàn nhíu mày: “Ta không phải Huyền Không tự.”

Cốc Lương Đao không chút kinh ngạc mà gật đầu nói: “Việc của Biệt huynh ta có nghe qua.”

Hắn nhịn không được lại liếc nhìn Tả Mạc, việc Biệt Hàn thoát khỏi Huyền Không tự sớm đã gây chấn động mạnh ở cao tầng tu chân giới.

Nghiệt bộ luôn là một trong những chiến bộ hạch tâm của Huyền Không tự, sự tình chiến tướng suất lĩnh chiến bộ hạch tâm thoát ly môn phái như này trước nay chưa từng phát sinh.Càng khiến hắn trăm triệu lần không ngờ tới, Biệt Hàn lại đầu phục một kẻ không ai biết tới như Tả Mạc.“Ngươi là ai?”

Biệt Hàn không ngờ đối phương hiểu mình rõ như vậy thì hơi kinh ngạc.

Lúc hắn ở Huyền Không tự chưa bao giờ bước qua cửa chùa, người biết rõ hắn vô cùng ít, vậy mà đối phương chỉ thoáng nhìn qua đã có thể nói rõ lai lịch của mình.“Tây Huyền Cốc Lương Đao.”

Cốc Lương Đao cười nói.“Ta đã nghe qua tên ngươi.”

Biệt Hàn gật đầu, trong lòng bừng tỉnh, thảo nào đối phương biết rõ về mình, nguyên lai là đệ tử của tứ đại môn phái.

Tứ đại môn phái phân tranh cao thấp đã mấy ngàn năm, mỗi môn phái có nhân vật nào lợi hại những phái còn lại đều biết rõ.“Cuộc sống của ngươi không tốt, không bằng hợp cùng chúng ta đi.”

Biệt Hàn nói thẳng.Cốc Lương Đao đang cười thì ngây ra.Chương 655 : Giao tình .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCốc Lương Đao không ngờ Biệt Hàn lại có thể trực tiếp như vậy, trong lòng cũng có chút kì quái.

Loại nhân vật như Biệt Hàn luôn tỏ vẻ cậy tài khinh người, dưới mắt không có ai, lão tử chính là đệ nhất thiên hạ, biểu hiện như vậy mới là bình thường nhất.

Cốc Lương Đao chỉ biết Biệt Hàn mang theo Nghiệt bộ thoát ly Huyền Không tự nhưng lại đầu nhập dưới trướng một thiếu niên tuổi còn quá trẻ như này thật khiến hắn vô cùng bất ngờ.Nhìn nhìn Công Tôn Sai bên cạnh, còn có Chu Tước doanh, nói cách khác, Tả Mạc đang nắm trong tay hai chiến bộ hàng đầu.

Chiến lực như vậy mặc dù không bằng được tứ đại phái nhưng nếu so với những môn phái phổ thông thì tuyệt đối cường đại hơn nhiều.Kinh ngạc, khiếp sợ, nghi hoặc, trong đầu hắn ngổn ngang các loại tâm trạng.“Có hai ngươi các ngươi ở đây thì còn cần gì ta.”

Cốc Lương Đao tự giễu nói.

Những lời này mặc dù chỉ là nói cho có nhưng cũng phản ánh được một chút tâm tử lúc này của Cốc Lương Đao.

Mặc dù chưa biết thế lực của Tả Mạc rốt cuộc lớn đến đâu nhưng đồng thời có được hai vị chiến tướng tuyệt đỉnh này, nếu hắn gia nhập cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, khó đạt được địa vị cao nhất.Hắn có thể ở trong hoàn cảnh gian nan như thế mà tạo nên một đoàn thể, hơn nữa còn xây dựng được một chiến bộ, tâm trí quyền mưu của hắn tuyệt không loại chiến tướng đơn thuần như Công Tôn Sai và Biệt Hàn có thể so được.Biệt Hàn mặc dù không am hiểu quyền mưu nhưng ánh mắt vô cùng lợi hại, nghe Cốc Lương Đao nói vậy thì không khuyên nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Chỉ sợ đến lúc đó Tây Huyền cũng không dung ngươi nữa.”

Nhất thời những lời này đã nói trúng chỗ đau trong lòng Cốc Lương Đao.Đừng tưởng bây giờ thanh danh hắn ở tu chân giới như mặt trời ban trưa, nghiễm nhiên trở thành đệ nhất danh tướng của Tây Huyền, thế nhưng ngay từ đầu hắn trong mắt cao tầng của Tây Huyền không hề được coi trọng, trái lại còn giống như gai trong mắt, đinh trong thịt bọn họ.Thanh thế của hắn càng lớn, sự nghi kị của cao tầng Tây Huyền đối với hắn càng sâu thêm.Mặc dù biểu hiện ra bên ngoài, cao tầng sẽ không ngừng tỏ ra thiện ý nhưng Cốc Lương Đao hiểu rõ đây chỉ là thủ đoạn khiến hắn lơ là mà thôi.

Cũng chính vì thế, hắn mới tình nguyện tiến vào ma giới vô cùng nguy hiểm mà không muốn trở lại môn phái.Chỉ sợ bản thân vừa trở lại môn phái, chờ đợi hắn chính là giải trừ binh quyền.Cốc Lương Đao không hổ là kẻ cầm được thì cũng buông được, trầm mặc trong giây lát, hắn cười sảng khoái, thần thái không chút che dấu, hào sảng nói: “Việc ngày sau để ngày sau nói, nhân sinh sao có thể chuyện nào cũng như ý, có thể sống không uổng kiếp này đã là quá đủ rồi!”

Tả Mạc và Công Tôn Sai nhịn không được trầm trồ khen ngợi, ngay cả băng sương trong mắt Biệt Hàn cũng giảm đi đôi chút.“Tiểu đệ nghe nói có soái giai đến đây, không biết...”

Mắt Cốc Lương Đao lộ vẻ dò hỏi.“Không cẩn thận bị chúng ta thịt rồi.”

Tả Mạc ưỡn ngực, có chút xấu hổ, kì thực Vũ Soái là do A Quỷ giết.Cốc Lương Đao bị biểu hiện này của Tả Mạc làm cho vô cùng kinh ngạc, cảm xúc dâng trào nhưng rất nhanh đã được hắn kìm nén lại, lắp bắp hỏi: “Giết...

Giết chết rồi...”

Không riêng gì hắn, chư tướng bên cạnh đều đang trợn mắt há mồm tựa như vừa gặp quỷ vậy.“Ừ ừ ừ.”

Tả Mạc gật đầu liên tục.Vẻ mặt Cốc Lương Đao cứng đờ mất một lúc rồi mới phun ra được một câu: “Tiểu huynh đệ quả nhiên...

Quả nhiên...

Anh hùng xuất thiếu niên!”

Hai chữ “quả nhiên” lặp đi lặp lại hai lần trong miệng hắn, hắn không biết phải dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.

Hắn nhận ra đối phương không giống như đang đùa, hắn cũng biết, Tiếu Ma Qua sẽ không lừa gạt mình chuyện này.

Dù sao sự tình chỉ vừa mới phát sinh, ở đây có nhiều người như vậy, chỉ cần mình hỏi thăm chút là có thể biết được chân tướng sự việc.Hơn nữa liên tưởng đến những ma tộc bị Biệt Hàn tàn sát thì đáp án này khá là hợp lý, nếu không phải soái giai bị giết thì há có thể để chiến bộ bị tàn sát như vậy!Bất luận nhìn thế nào cũng đều chứng minh lời Tả Mạc nói không phải là giả.Nhưng đó chính là soái gia, không phải là chó mèo đâu, là soái giai đó!Tương đương với phản hư kỳ tu giả!Dù cho là Tây Huyền, một trong tứ đại môn phái cường đại nhất của tu chân giới, tu giả phản hư kỳ cũng là của quý hiếm có, hoặc là quanh năm bế quan hoặc là vân du không về.

Nhưng bất cứ gã tu giả phản hư kỳ nào cũng đều là sức mạnh cấp chiến lược của mỗi môn phái.Cốc Lương Đao và ma tộc giao chiến đã lâu, hiểu biết đối với ma tộc so với tu giả phổ thông còn sâu hơn nhiều.

Ở ma giới, soái giai tuyệt đối là lực lượng cao nhất, trong số họ, người thì là chiến tướng cực mạnh, người thì là cao thủ lợi hại nhất, mỗi một vị đều là nhân vật có ảnh hưởng sâu sắc tới bố cục của Bách Man cảnh.Bất cứ gã soái giai nào chết đi cũng sẽ trở thành tin tức rung động thiên hạ, tin này so với bất cứ tin tức nào như kiểu một giới bị công chiếm đều chấn động hơn nhiều.Trong mắt hắn Tả Mạc càng trở nên thần bí cao thâm khó lường.Cốc Lương Đao còn có thể bảo trì bình tĩnh nhưng chư tướng bên cạnh hắn thì không khỏi trở nên cẩn trọng hơn.

Cho tới tận bây giờ, tứ đại phái đều đã có thu hoạch của mình nhưng yêu ma vẫn chưa bị tổn thương tới gân cốt.Vũ Soái chết đi đối với ma tộc mà nói đó là tổn thương nặng nhất từ đầu cuộc chiến tới giờ!Rất nhanh Cốc Lương Đao đã bình tĩnh trở lại, mặc dù trong lòng hắn tràn ngập hiếu kì nhưng vẫn cố kìm nén ở trong lòng, tìm hiểu quá kĩ thì có chút thất lễ, hắn chuyển đề tài hỏi: “Tiếp theo các vị chuẩn bị đi đâu?”

“Đi U Tuyền giới.”

Tả Mạc không chút giấu diễm, đối phương đã chạy tới tương trợ bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì thì đây cũng là một phần nhân tình.

Hơn nữa hắn có thể nhìn ra được, Cốc Lương Đao là kẻ phóng khoáng, biết tiến lùi, là một kẻ không tồi.“U Tuyền giới?”

Cốc Lương Đao hơi giật mình, nhưng hắn không hỏi Tả Mạc đi U Tuyền giới vì chuyện gì mà trầm ngâm nói: “U Tuyền giới ở cực sâu trong minh cảnh, đường xá xa xôi, thế lực dọc đường đan xen, không dễ đi đâu!”

Tả Mạc vô cùng đồng cảm gật đầu: “Đúng vậy.”

Cốc Lương Đao từ trong giới chỉ lấy ra một vật đưa cho Tả Mạc, tự giễu nói: “Mặc dù chỉ là làm cho có nhưng tiểu đệ cũng đã đánh hạ được mấy giới nên phải có báo cáo với môn phái, không thể bồi tiếp Tiếu huynh đệ đi được.

Phần giới đồ này là sau khi dọn dẹp chiến trường tìm được, không có quan hệ gì tới môn phái.

Tình báo các giới của Bách Man cảnh đều được đánh dấu cẩn thận, hi vọng có thể trợ giúp được gì đó đối với Tiếu huynh đệ.”

Thần sắc Tả Mạc động dung, vẻ mặt của đối phương rất chân thành.

Đừng xem thường giới đồ nho nhỏ này, ngàn vàng chưa chắc đã mua được, mà đối với mấy người Tả Mạc thì nó càng vô cùng quan trọng!Vừa có lòng dạ vừa có cơ mưu lại hào sảng phóng khoáng, đối xử chân thành thực sự là bậc anh hùng hào kiệt.Thần sắc Tả Mạc trang nghiêm, vô cùng nghiêm túc thi lễ với Cốc Lương Đao: “Đa tạ Cốc đại ca!

Tiểu đệ tên thật là Tả Mạc, ở ma giới nên phải sử dụng tên giả là Tiếu Ma Qua!

Cốc đại ca cứ gọi ta là tiểu Mạc được rồi!”

Cốc Lương Đao cười to nói: “Xưng hô đều là phù vân, không đáng nhắc tới.

Huynh đệ cẩn thận!

Ma tộc không thiếu người ngoan lệ, cừu oán giữa họ với tu giả chúng ta không dễ hóa giải.

Chuyến này đi Tả huynh đệ phải vô cùng cẩn thận, hơn nữa ngươi giết soái giai, thân phận tu giả chỉ sợ cũng không giấu được nữa, bây giờ cũng thành cái đích để mọi người nhắm tới.

Chỉ sợ một đường này khó mà bình yên được.”

“Cốc đại ca nói phải.”

Vẻ mặt Tả Mạc cũng trở nên ngưng trọng hơn.Chỉ sợ sau trận chiến này, thân phận tu giả của hắn không thể che giấu được nữa.

Nhìn ánh mắt những ma tộc còn sống sót ở thành Thái An là biết ngay, ánh mắt bọn họ vô cùng phức tạp, có cừu hận cũng có cảm kích, nhưng trong đó sợ hãi chiếm đa số.Hắn bỗng nói: “Tiểu đệ có chuyện, mong Cốc đại ca có thể tạo điều kiện.”

“Chuyện gì?”

Cốc Lương Đao trực tiếp hỏi.“Những ma tộc này có chút giao tình với tiểu đệ, mong Cốc đại ca thả cho bọn họ một con đường sống.”

Tả Mạc nói.Cốc Lương Đao gật đầu không chút do dự: “Được!”

“Đa tạ Cốc đại ca!”

Tả Mạc cảm kích nói.Cốc Lương Đao lắc đầu cười nói: “Chớ cho rằng ngu huynh là hạng người thèm sát, chiến tranh là công việc của chiến bộ như chúng ta, không liên quan gì tới những người dân bình thường này.

Ngu huynh vẫn chưa tới mức điên rồ như thế.

Huống hồ, thiên liệt chi biến khiến xu thế tu giả yêu ma dung hợp là không thể ngăn cản được.

Thiên ý như thế, sát nghiệt quá nhiều là không cần thiết.”

Trong mắt Tả Mạc thoáng hiện lên chút kinh ngạc, vị Cốc đại ca này quả nhiên là nhân vật lợi hại.

Kì thực ngươi có thể nhận ra điều này Tả Mạc chưa phải chưa gặp qua nhưng đối với tứ đại phái mà nói không dễ để thừa nhận việc này.Sau đó mọi người bắt đầu chém gió tán phét.Cốc Lương Đao rất nhanh đã phát hiện ra mặc dù tuổi đời của Tả Mạc còn rất trẻ nhưng suy nghĩ lại vô cùng chín chắn.

Tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu nhưng không hề có chút ngang ngược kiêu ngạo nào.Khả năng phán đoán thế cục của Cốc Lương Đao vô cùng chuẩn xác, không phải loại gà mờ như Tả Mạc có thể so sánh được, chỉ nói vài lời liền khiến Tả Mạc hiểu ra rất nhiều.

Tả Mạc cũng hiểu ra vì sao Cốc đại ca bị môn phái áp chế không những không tiêu vong trái lại càng ngày càng trở nên cường đại.Song phương cực kì ăn ý, đàm luận trắng đêm dài.Cho tới khi ánh ban mai đầu tiên xuất hiện phía chân trời, mọi người như từ trong mộng tỉnh lại.Mọi người đều biết rõ, thời điểm ly biệt đã tới.

Mấy người Tả Mạc phải đi tới U Tuyền giới còn đám người Cốc Lương Đao thì sẽ quay ngược trở về, ổn định vững chắc chiến tuyến, bọn họ nhận được tin chiến tuyến đang bị địch nhân quấy nhiễu.Song phương đều không phải hạng người giả dối, để lại cách thức liên lạc rồi nhanh chóng rời đi.Khi nhìn thấy bóng lưng Cốc Lương Đao dần biến mất, Tả Mạc mới thôi không nhìn nữa.Đám người Cốc Lương Đao rời đi cũng khiến ma tộc còn sống của thành Thái An thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước khi nghe thấy người tới là Cốc Lương Đao thì rất nhiều người sợ tới chết khiếp.

Trong mắt rất nhiều người, Cốc Lương Đao giống như sát thần, không nghĩ tới Cốc Lương Đao ngay cả liếc nhìn họ cũng không có liền rời đi.Rất nhiều người đã đoán ra được Tiếu Ma Qua đã cầu xin cho họ.Tâm tình bọn họ càng trở nên phức tạp.

Tiếu Ma Qua chính là tu giả, là tử địch của bọn hắn.

Nhưng nếu không có Tiếu Ma Qua thì chỉ sợ đa số người ở đây đều đã chết oan rồi.

Bất luận ngoài miệng có thừa nhận điều này hay không thì trong lòng họ đều hiểu rõ, Tiếu Ma Qua đã cứu bọn họ một mạng.Thế nhưng người như vậy vì sao lại là tu giả chứ?Trong lòng rất nhiều người hiện lên ý nghĩ này.Tả Mạc lại không quan tâm, đối với ma tộc hắn không có thành kiến gì.

Mà cừu hận giữa ma tộc và tu giả hắn cũng biết sơ sơ, những tâm tư kia hắn cũng có thể đoán được đôi chút nhưng hắn không quan tâm tới.Những người này cảm kích hắn hoặc căm hận hắn, đối với hắn mà nói đều không quan trọng.

Hắn làm việc không phải vì người khác, tất cả đều xuất phát từ bản tâm thôi.Hắn không để ý tới những người này, ra lệnh cho thủ hạ quét dọn chiến trường.Với cá tính của Tả Mạc tự nhiên sẽ không để nhiều chiến lợi phẩm như vậy chạy mất, đó không phải là phong cách của tiểu Mạc ca.

Khiếp sợ uy danh của tiểu Mạc ca, không ai dám có ý đồ với những chiến lợi phẩm này.Nhưng đúng lúc này, Hà công chúa bỗng đi tới.Chương 656 : Lựa chọn của Cốc Lương Đao .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ xinh đẹp kia Tả Mạc có chút kinh ngạc.“Ngươi không sợ ta à?”

Tả Mạc rất kì quái, ánh mắt những người khác nhìn hắn đều tràn ngập sự cảnh giác và sợ hãi, Hà công chúa lại dám đi tới đây như chưa có gì xảy ra.Hà công chúa cười quyến rũ nói: “Vì sao phải sợ ngươi?

Lẽ nào ngươi sẽ ăn thịt ta sao?”

Tả Mạc yên lặng.Sóng mắt Hà công chúa lưu chuyển, mang theo chút bướng bỉnh: “Không nghĩ ra ngươi lại biết Cốc Lương Đao!

Cũng may mà người biết hắn, bằng không nơi này chỉ sợ đã biến thành một bãi phế tích rồi.

Nhưng ngươi phải cẩn thận đó, thân là ma tộc kết bạn với tu giả, việc này sẽ khiến danh tiếng của ngươi bị ảnh hưởng đó.

Ngươi rốt cuộc là từ gia tộc nào đi ra?

Thập ô thiên nghi cần có huyết mạch cao quý!

Ngươi không phải là hậu duệ của những gia tộc viễn cổ kia chứ?”

Giọng nàng không nhỏ, còn nghịch ngợm nháy nháy mắt với Tả Mạc.Nghe những lời này của Hà công chúa, rất nhiều người cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Hà công chúa nói không sai, có thể tu luyện thập ô thiên nghi thì sao có thể là tu giả được chứ?Chưa từng nghe nói tu giả có thể tu luyện thập ô thiên nghi ma thể, huống hồ còn tu luyện thập ô thiên giới tới cảnh giới đại viên mãn.

Nghĩ tới đây mọi người mới phát hiện ra ý nghĩ vừa rồi bọn họ cho rằng Tiếu Ma Qua là tu giả hoang đường cỡ nào.Ma tộc ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, Tiếu Ma Qua là ma tộc thì tốt rồi.

Về phần gặp gỡ tu giả mặc dù cũng phạm vào úy kị nhưng không ai quá để ý tới.Còn có quan hệ với tu giả Cốc Lương Đao tiếng tăm lừng lẫy!Mọi người không cảm thấy có gì bất hợp lý, trái lại còn cho rằng Tiếu Ma Qua quả nhiên không phải kẻ tầm thường.

Tục ngữ nói rất đúng, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, có thể khiến hổ tướng Tây Huyền dùng lễ để đối đãi, Tiếu Ma Qua sao có thể là nhân vật tầm thường được?Bất giác, sự sợ hãi trong mắt mọi người đã giảm đi rất nhiều, nhiều thêm mấy phần tôn kính.Bất luận ở nơi nào cường giả đều được mọi người tôn kính.Vẻ mặt Tả Mạc cứng đờ ra, hắn biết rõ đây là nói trắng thành đen, Hà công chúa mở mồm thực sự có thể đem người chết nói thành người sống.

Lời này của nàng quả thực giống như chính vì hắn mà giải thích.

Mặc dù không thể khiến tất cả mọi người đều tin tưởng, trong mắt mấy người Chu Khả vẫn còn chút nghi ngờ nhưng chỉ cần có thể lừa gạt được thường dân là đủ rồi.Thập ô thiên nghi, đây chính là bằng chứng!Về phần tu giả dưới trướng Tiếu Ma Qua vậy càng dễ giải thích.

Tiếu Ma Qua và Cốc Lương Đao giao tinh thâm hậu, dưới trướng có tu giả vậy cũng là rất bình thường.

Lại nói, nhìn xem bên trong chiến bộ này ma tộc mới chân chính là nòng cốt!Nghe Hà công chúa nói ra những lời này, Tả Mạc biết rõ nữ nhân này nhất định đã đoán ra thân phận của mình.

Nhưng việc nàng vẫn chủ động trợ giúp hắn là nằm ngoài dự đoán của Tả Mạc.Tả Mạc cười cười không nói gì.Biểu tình của hắn trong mắt mọi người càng khiến hắn trở nên vô cùng thần bí.

Lai lịch của Tiếu Ma Qua chỉ sợ đúng như Hà công chúa nói, không chút tầm thường!Tả Mạc bày ra cấm chế đem âm thanh ngăn cản ở phía ngoài.“Cảm ơn!”

Hắn chân thành nói.Hà công chúa cười đầy quyến rũ: “Ngươi muốn cảm ơn ta thế nào đây?Tả Mạc có chút bối rối: “Ngươi nói đi.”

Hà công chúa nhìn Tả Mạc một cái thật sâu, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lời vừa đến mép lại biến thành: “Tiếp theo ngươi chuẩn bị đi đâu?”

“U Tuyền giới.”

Tả Mạc không chút giấu diếm.“U Tuyền giới?”

Hà công chúa tỏ vẻ kinh hãi: “Đi đến đó không dễ đâu!”

“Đúng vậy.”

Tả Mạc gật đầu.Nhìn thấy vẻ mặt đầy kiên định của Tả Mạc, Hà công chúa không khuyên bảo mà cười nói: “Có thời gian nhớ đến thăm ta, đừng quên, ngươi còn thiếu ta một ân huệ đó!”

“Được.”

Tả Mạc đáp ứng, vẻ mặt nghiêm túc.Cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Tả Mạc, Hà công chúa vui mừng khó giải thích, đột nhiên hỏi: “Hiện giờ có thể nói cho ta biết tên thật của ngươi không?”

Quả nhiên bị nhìn thấu…Nhưng không biết vì sao, Tả Mạc lại cảm thấy gánh nặng trong lòng như được bỏ đi: “Tả Mạc!”

“Tả Mạc…

Tả Mạc…”

Hà công chúa không tự chủ mà đọc lại, bỗng nhiên phì cười một cái đầy duyên dáng, phong tình vạn chủng: “Tiếu Ma Qua…

Tiểu Mạc ca, ngươi qua rnhiên là tiểu lưu manh!

Ngay cả tên giả cũng gợi hình tượng như thế!”

Nhìn thấy Hà công chúa cười đến gập cả người lại, khóe miệng Tả Mạc không khỏi hơi cong lên.Tiếng cười dần nhỏ đi rồi tắt hẳn, cảm xúc khi ly biệt tràn ngập trong lòng hai người.Hai người đều biết rõ lần này từ biệt không biết tới năm nào mới có thể gặp lại nhau.Nhìn khuôn mặt không thể tính là khôi ngô tuấn tú trước mắt, trong lòng Hà công chúa bỗng nảy sinh rung động, nàng muốn vứt tất cả mọi thứ để theo hắn đi tới U Tuyền giới!Cảm giác rung động này khiến nàng run lên nhưng rất nhanh liền bị nàng chôn dấu vào tận sâu trong đáy lòng.

Nàng nhớ tới đêm hôm đó, chính mình đã thề với trời cao, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn.Nàng ngẩng đầu nhìn, cười tự nhiên giống như ánh nắng: “Ôm ta một cái chào tạm biệt đi.”

Tả Mạc ngẩn ra, giang hai cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy nữ nhân thông minh mà mình không thể nhìn thấu này.“Lên đường bình an nhé.”

Tiếng nỉ non như gió thoáng, nàng buông tay, nụ cười càng trở nên rực rỡ.------------------------------Là nhân vật nổi danh nhất tu chân giới gần đây, nhất cử nhất động của Cốc Lương Đao đều làm người ta chú ý tới.

Trong mấy ngày ngắn ngủi, việc Cốc Lương Đao và một vị ma tộc gọi là Tiếu Ma Qua có giao tình lập tức lan truyền khắp tứ phương.Rất nhanh, tư liệu về Tiếu Ma Qua đã bị lục tung lên.Cái tên Tiếu Ma Qua cũng không phải hạng người vô danh gì!Nhưng khiến người ta nghi hoặc chính là Tiếu Ma Qua lại nổi danh ở yêu giới.

Cuộc chiến phá ngục, đánh bại quân đoàn trưởng Ngọc Hành đều phát sinh ở trong Thập Chỉ Ngục.

Nhưng Tiếu Ma Qua này lại là ma tộc, điều này khiến rất nhiều người vô cùng tò mò.Rốt cuộc giả hỏa này là yêu hay là ma?Thậm chí có rất nhiều người hoài nghi, có phải là trùng tên hay không.

Nhưng rất nhanh, khi chiến tích nghịch thiên của Tiếu Ma Qua được lan truyền thì sự nghi ngờ này trở nến yếu đi.

Xuất hiện hai cao thủ cùng gọi là Tiếu Ma Qua, xác suất này thực quá thấp.

Hai thiên tài tuyệt diễm của yêu ma, tu giả chỉ mong đó là cùng một người.Chiến tích làm người ta chú ý nhất chính là việc Tiếu Ma Qua giết chết Vũ Soái!

Rất nhiều người khi nhìn thấy tin tức này thì còn tưởng rằng mình hoa mắt.

Sau khi tin tức này đã được chứng thực đã tạo ra một cơn địa chấn.Nhưng khiến người ta tranh cãi chính là việc Cốc Lương Đao trợ giúp Tiếu Ma Qua.Hổ tướng Tây Huyền cấu kết với ma tộc, lời đồn này nhanh chóng lan truyền khắp nơi, lời bàn tán xôn xao.

Các loại nội tình, các loại suy đoán tràn ngập khắp nơi.Càng khiến người ta chú ý chính là việc Tây Huyền luôn im lặng, không đứng ra để giải thích điều này.Thái độ của Tây Huyền khiến những lời suy đoán càng ngày càng trở nên nhiều hơn.Chẳng lẽ Cốc Lương Đao thực sự cấu kết với ma tộc?Trong nhất thời, vô số phẫn nộ lên án tràn ngập khắp nơi.Trong nháy mắt, anh hùng hôm qua đã ngã trên đàn tế, bị thế nhân phỉ nhổ.-----------------------------Cốc Lương Đao mặt trầm như nước, sự tình phát triển vượt qua dự tính của hắn, trong bóng tối tựa như có một bàn tay vô hình đang âm thầm giở trò.

Kì thực hắn không cần đoán cũng biết là ai đang giở trò quỷ, thái độ của môn phái đã nói lên tất cả.

Hắn chỉ không nghĩ đến, môn phái vậy mà không để ý tới đang trong lúc chiến tranh nóng bỏng như này mà vẫn âm thầm ra tay.Đột nhiên hắn nhớ tới câu nói kia của Biệt Hàn.Không ngờ nó lại tới nhanh như thế.“Đại nhân, chúng ta có nên đứng ra giải thích một chút không?”

Thuộc hạ không nhịn được mở miệng nói.“Giải thích?

Giải thích như thế nào?”

Cốc Lương Đao thản nhiên nói.“Tiếu Ma Qua rõ ràng là tu giả…”

Cốc Lương Đao cắt ngang lời thuộc hạ: “Điều này sẽ khiến tình cảnh của Tả huynh đệ trở nên nguy hiểm hơn, hiện giờ hắn cần có thân phận ma tộc.”

Tâm đầu ý hợp với Tả Mạc nên hắn không muốn làm như vậy.

Kì thực hắn không nói gì bởi hắn biết nếu đi giải thích cũng chưa chắc đã có người tin.Bởi người đối phó với hắn chính là những gia hỏa trong môn phái kia.Thuộc hạ vội vàng nói: “Đại nhân, chúng ta không thể ngồi chờ chết được!”

Nhưng đúng vào lúc này, một gã hộ vệ lao tới, vẻ mặt vô cùng kém: “Đại nhân, Kim Vô Minh trưởng lão tới rồi!”

Trong doanh trướng lặng ngắt như tờ, trên mặt chư tướng lộ vẻ sầu thảm.“Mời Kim trưởng lão vào.”

Sắc mặt Cốc Lương Đao vẫn như thường.Một lát sau, một gã trung niên mặc kim y, khí thế sắc bén đi vào.Cốc Lương Đao đứng dậy hành lễ: “Ra mắt Kim trưởng lão!”

Giọng Kim trưởng lão như sắt đá nhưng ngữ khí lại vô cùng hòa hoãn: “Cốc Lương Đao, chưởng môn có lệnh gọi người về núi.

Sự việc lần này ngươi quá mức lỗ mãng rồi, nó mang lại cho môn phái rất nhiều phiền phức.

Quay về phái ngươi phải giải thích cho tốt, môn phái vẫn tin vào sự trong sạch của ngươi.

Nhưng việc này đã tổn hại quá lớn tới danh dự của môn phái nên môn phái cần ngươi phối hợp cùng.”

Cốc Lương Đao trầm mặc không nói, trên mặt chư tướng đều lộ ra vẻ giận dữ.Ngữ khí Kim trưởng lão càng hòa hoãn hơn: “Lương Đao à, chuyện này giải thích một chút sẽ không có vấn đề gì đâu.

Nếu không phải lời đồn đại quá mức mãnh liệt thì ta đã không cần phải chạy đi một chuyến thế này.

Ngươi phải hiểu cho sự khó xử của môn phái, phối hợp với môn phái cho tốt để dẹp bỏ những ảnh hưởng bất lợi cho chúng ta.”

Cốc Lương Đao lắc đầu: “Trưởng lão thứ lỗi, chiến sự khẩn cấp, đệ tử không rảnh để quay về môn phái.

Mong trưởng lão báo cáo với chưởng môn chờ chiến sự kết thúc đệ tử tất sẽ hồi môn chịu phạt.”

Ánh mắt Kim trưởng lão đột nhiên trở nên sắc bén như kiếm, gầm lên: “Cốc Lương Đao, ngươi dám kháng lệnh!”

“Tình hình thực tế như thế, không thể làm khác được.”

Cốc Lương Đao trầm giọng nói.“Tốt tốt tốt!”

Kim trưởng lão liên tục nói ba chữ tốt, lạnh giọng nói: “Tốt cho cái không thể làm khác được!

Nếu Cốc sư đệ biết được đệ tử hắn yêu quý nhất lại đại nghịch bất đạo thế này, không biết dưới suối vàng sẽ nghĩ gì đây?”

Trong mắt Cốc Lương Đao hiện lên một chút sầu bi, hắn từ từ đứng lên, nhìn thẳng vào Kim trưởng lão: “Nếu không phải báo đáp ân dưỡng dục của sư phụ thì ta lưu lại Tây Huyền làm gì?

Ta vì môn phái chiến đấu vô số trận lớn nhỏ, cửu tử nhất sinh, chiến công vô số, ta không nợ môn phái!

Nếu sư phụ biết rõ, Tây Huyền mà người suốt đời bảo vệ trở nên như này…”

Mắt hổ rưng rưng, Cốc Lương Đao để mặc cho nước mắt chảy dọc theo theo khuôn mặt.Kim trưởng lão bị nói thế, mặt lúc xanh lúc trắng, gầm lên: “Tốt tốt tốt!

Quả nhiên ỷ vào công lao sinh kiêu ngạo!

Ngươi đã không nghe theo lệnh của chưởng môn, đây là tội phản nghịch!”

Ánh mắt hắn đảo qua, lạnh giọng nói với chư tướng: “Các ngươi cũng muốn theo Cốc Lương Đao phản bội Tây Huyền sao?”

“Loại môn phái bạc tình bạc nghĩa như thế còn cần làm gì?”

“Phản bội thì phản bội!”

“Ta đối với môn phái rác rưởi này đã sớm chán tới tận cổ rồi, như vậy cũng tốt, mọi chuyện đều xong!”

Chư tướng từng người một đứng ra, vừa giận dữ vừa khinh bỉ nhìn Kim trưởng lão.Sắc mặt Kim trưởng lão trắng bệch ra, tay chân lạnh đi.Ngày hôm sau, hổ tướng Tây Huyền Cốc Lương Đao dẫn theo chiến bộ phản bội Tây Huyền, tin tức này khiến thiên hạ khiếp sợ.Chương 657 : Đường chiến bộ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnKhi Tả Mạc biết tin Cốc Lương Đao phản bội Tây Huyền thì sự việc đã trôi qua được một tháng.

Tả Mạc vô cùng áy náy, từ đầu đến cuối Cốc Lương Đao không giải thích gì.

Đối với thận phận của Tả Mạc đám đông đều có suy đoán nhưng tất cả đều tập trung ở yêu ma, điều này có quan hệ rất lớn tới sự im lặng của Cốc Lương Đao.Lúc trước hai người có lưu ấn kí của nhau, Tả Mạc suy nghĩ một chút liền viết một phong thư cho Cốc Lương Đao, cảm tạ hắn đã giữ bí mật và hỏi han xem hắn có cần trợ giúp gì không.Rất nhanh, hạc giấy liền bay trở về trong tay Tả Mạc.Thư của Cốc Lương Đao rất ngắn, lúc hắn viết phong thư này chính là vừa mới trải qua một trận chiến.

Ở trong thư Cốc Lương Đao nói hắn đã phong bế khe hỗn độn đi thông tới Tây Huyền, về sau không còn tiếp viện nữa.

Mà ma giới hắn chiếm giữ đã vượt qua con số mười lắm giới, hắn dự định làm ăn thật tốt ở mười lăm giới này, tự cung tự cấp.

Trước mắt tất cả đều bình thường, không cần phải lo lắng.Lúc này Tả Mạc mới yên tâm.Mười lăm giới dù cho chỉ là mười lăm tiểu giới cũng đủ để nuôi sống chiến bộ của Cốc Lương Đao.

Nhưng mười lăm giới này đều là ma giới, sống ở đây đều là ma tộc có cừu hận trời sinh đối với tu giả, Cốc Lương Đao tiêu hóa mười lăm giới này cũng không phải vấn đề đơn giản gì.Nhưng chắc chắn trong ngắn hạn, Cốc Lương Đao sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.Tả Mạc quyết định chờ sau khi xong việc ở U Tuyền giới trở về Vân Hải giới sẽ xây dựng một truyền tống trận tới địa bàn của Cốc Lương Đao, vừa có thể bù đắp vừa có thể hỗ trợ cho nhau.Tả Mạc hết lo lắng cho Cốc Lương Đao liền suy nghĩ về tình cảnh trước mắt.Đã một tháng trôi qua, bọn họ dốc toàn lực hành quân.

Không thể không nói, cái tên Tiếu Ma Qua bây giờ đã danh chấn toàn bộ ma giới.

Đại phá Vũ Tiền vệ, đánh chết Vũ Soái, có quan hệ tâm đầu ý hợp với Cốc Lương Đao, điều này khiến cái tên Tiếu Ma Qua có sức uy hiếp mãnh liệt.Lúc trước Tả Mạc định kín tiếng tiềm hành nhưng dọc đường chiến đấu quá nhiều, thấy thế Tả Mạc quyết định giương bảng hiệu Tiếu Ma Qua lên.Quả nhiên, chiêu này rất nhanh đã có hiệu quả.Những thế lực kia vốn không biết rõ lai lịch của họ, sau khi biết rõ người tới là chiến bộ của Tiếu Ma Qua, nhất thời câm như hến tự động ước thúc chiến bộ của mình.

Mà thậm chí còn xuất hiện ma tướng không tin Tiếu Ma Qua lợi hại như lời đồn đại, dự định thử xem trình độ của bọn họ kết quả bị chư tướng dưới trướng phản đối, đêm hôm đó liền bị ám sát ở phòng ngủ.Từ lúc giương bảng hiệu lên, đám người Tả Mạc đi đường thoáng hẳn, không gặp chút trở ngại nào.Nhưng Tả Mạc không thể cao hứng nổi, mặc dù tốc độ hành quân của họ nhanh hơn nhiều nhưng tung tích lại bị bại lộ.Bây giờ Tiếu Ma Qua đi đến đâu rồi?Đây chính là một trong những đề tài được bàn tán nhiều nhất trong ma giới.

Từ đây phát sinh ra rất nhiều vấn đề khiến Tả Mạc không thể chịu nổi.

Ban đầu, Tả Mạc mang tới cho bọn họ nỗi khiếp sợ nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện ra Tiếu Ma Qua không ngang ngược tàn nhẫn như trong lời đồn đại.

Chỉ cần không đụng chạm tới hắn, hắn sẽ không chủ động công kích người khác, hắn không có chút hứng thú gì với địa bàn.Chiến bộ cường đại mà không tàn bạo liền khiến nhiều người nảy sinh ý nghĩ kết giao.

Dù không phải là dựa dẫm nhưng kết một cái thiện duyên cũng là chuyện tốt mà.

Vì vậy mỗi ngày đều có rất nhiều sứ giả mang theo lễ vật chủ động mời đám người Tả Mạc tới làm khách.Tả Mạc dở khóc dở cười, lễ vật hắn thu hết, về phần mở tiệc chiêu đãi làm khách các loại thì đều từ chối hết.Càng khiến hắn không ngờ tới mỗi ngày đều có một số lượng lớn ma tộc mộ danh mà đến, hi vọng có thể gia nhập chiến bộ của hắn!Ban đầu những người như vậy vẫn chưa nhiều nhưng sau khi nhóm đầu tiên do mộ danh mà tới tận mắt nhìn thấy tác phong quân nhân mạnh mẽ của Chu Tước doanh và Nghiệt bộ thì trong lòng càng thêm háo hức.

Khi những người này đem hình ảnh kia truyền ra ngoài thì tạo nên một cơn địa chấn.Các đại gia tộc đều tập trung nghiên cứu những hình ảnh không rõ ràng này, mọi người đều có cùng kết luận, chiến bộ cường hãn!Đánh tan Minh phỉ, đánh tan Vũ Tiền vệ, xếp hạng của hai chiến bộ này ở trong Bách Man cảnh với vô số chiến bộ là rất cao.

Nhìn những hình ảnh này, chút nghi hoặc còn sót lại đều biến mất, họ chợt hiểu ra khó trách tại sao hai chiến này có thể đánh bại được Minh phỉ và Vũ Tiền vệ!Ma tộc lấy sức mạnh làm đầu, cường giả luôn được mọi người sùng bái, rất nhiều ma tộc tự nhận thực lực không tồi lập tức một nắng hai sương cố gắng chạy tới đây.Có thể giết chết Vũ Soái đã nói lên rằng chiến bộ dưới trướng Tiếu Ma Qua có chiến lực vô cùng cường đại, hơn nữa còn có tận hai chiến bộ.

Đối với những ma tộc xuất thân từ tiểu gia tộc lại có thực lực không tồi thì gia nhập vào chiến bộ của Tiếu Ma Qua không thể nghi ngờ chính là con đường tốt nhất.Ma tộc mộ danh tới càng ngày càng nhiều, đằng sau Tả Mạc là một “chiếc đuôi” rất dài.

Bọn họ không dám tới gần chiến bộ nhưng cũng không chịu rời đi, ngay cả lương thực cũng tự chuẩn bị để đi theo chiến bộ.Đối với ma tộc thì đây chính là một chuyện vô cùng mới mẻ, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Đủ loại tin đồn, tầng tầng lớp lớp, mỗi khi đám người Tiếu Ma Qua có chút động tĩnh gì thì ngay lập tức cả thiên hạ đều biết.

Trong lúc trà dư tửu hậu thì đây chính là đề tài nóng bỏng được nhiều người bàn tán nhất.Toàn bộ Bách Man cảnh đều đang xem náo nhiệt, Tả Mạc lại vô cùng đau đầu.“Tiếp tục như vậy không ổn!”

Vẻ mặt Tả Mạc đầy bất đắc dĩ, phía dưới mọi người không ngừng cười đùa, không ai tỏ ra nghiêm túc cả.

Mấy tên gia hỏa này đều xuất thân từ nhà cỏ, vốn đều là những tiểu nhân vật, bây giờ lại được nhiều người quan tâm tới, mặc dù không nói ra miệng nhưng trong lòng mỗi người đều cảm thấy vô cùng dễ chịu.Mọi người nhấm nháy nhau, cười đùa không dứt.Ngoại trừ Biệt Hàn.Biệt Hàn xuất thân tôn quý, lại lớn lên ở Huyền Không tự nên đã sớm miễn dịch đối với ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.

Mặt hắn vẫn lạnh tanh, rất khó coi nhưng mọi người cũng biết tính cách của hắn nên không ai quan tâm tới điều đó làm gì.“Ta nói thật đấy.”

Tả Mạc vẻ mặt tự tin nói: “Bên trong những người đó không biết có bao nhiêu thám báo, nhất cử nhất động của chúng ta đều bị người ta nắm giữ.

Đây là điều vô cùng nguy hiểm!”

Tất cả mọi người đều thôi không cợt nhả nữa, bọn họ đều từ trong chiến trường sinh tử bò ra nên cảm nhận đối với nguy hiểm vượt xa người thường.“Ừ, rất nguy hiểm.”

Công Tôn Sai ngượng nghịu thèn thùng cười nói.Nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt mẹ trẻ, nhất thời trong lòng mọi người run lên.“Mọi người nghĩ cách xem bây giờ phải làm thế nào cho phải?”

Mặt Tả Mạc đầy vẻ sầu khổ.“Giết hết.”

Biệt Hàn thản nhiên nói.Bên trong trướng lặng ngắt như tờ, mọi người đều bị mấy chữ này của Biệt Hàn dọa cho suýt té.Bên trong này có mấy người lần đầu tiên tham gia hội nghị như này, A Trát Cách, Biệt Hàn, Miêu Quân, Đường Phỉ mấy người.

Trong đó, A Trát Cách cẩn thận nhất, mặc dù đã đầu hàng và làm thủ hạ cho Công Tôn Sai một thời gian nhưng đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Tả Mạc.

Còn Miêu Quân và Đường Phỉ thì lựa chọn trầm mặc, duy chỉ có Biệt Hàn không chút úy kị.A Trát Cách giật này mình, ma tộc coi trọng chém giết nhưng loại người xem mạng như cỏ rác như Biệt Hàn hắn chưa từng gặp qua.

Hai mắt Miêu Quân nheo lại còn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Phỉ thì tỏ vẻ phẫn nộ, nàng là người trọng nghĩa nên không ưa gì loại cuồng sát như Biệt Hàn.Không đợi Đường Phỉ mở miệng phản đối, Tả Mạc lắc đầu: “Không được.”

Tả Mạc không điên như Biệt Hàn, tất nhiên trong chiến đấu hắn sẽ không nương tay nhưng nếu vô duyên vô cớ kêu hắn đem những ma tộc mộ danh mà đến này đi giết sạch thì hắn không sao hạ thủ được.Công Tôn Sai nói: “Bọn họ nếu đã mộ danh mà đến, không bằng chúng ta dứt khoát chọn lấy những người có thực lực xuất sắc.

Chỉ là phải cẩn thận, không nên để thám báo trà trộn vào.”

Tả Mạc nghĩ ngợi, đúng vậy, miếng ăn đến miệng làm sao lại từ chối.

Về phần thám báo trộn lẫn trong đó hắn không cảm thấy lo lắng chút nào, có Bồ yêu và Vệ ở đây, chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt được kẻ nào có ý đồ.Hắn thoáng nhìn qua sắc mặt mọi người, khi nhìn tới Miêu Quân thì dừng lại.Thực lực của Miêu Quân không cần phải nói nhiều, hoàng kim chiến tướng ở bất kì thế lực nào cũng được coi là nhân tài.

Nếu để hắn cả ngày không có việc gì làm thì thật là lãng phí tài năng.

Mặc dù đã gia nhập nhưng Miêu Quân lại có ý đồ riêng của mình.

Đối với điều này, Miêu Quân không chút che dấu nhưng vẫn không nói ra, trong lòng Tả Mạc vẫn còn chút cố kị.Khi ánh mắt hắn đảo qua Đường Phỉ ở bên cạnh Miêu Quân thì hai mắt sáng ngời.

Cô nàng này là kẻ rất trọng nghĩa khí, cố chấp nghiêm túc, không cho phép bản thân mắc sai lầm, Đào Hưng cho nàng đi theo mình nàng liền nghe theo không chút đắn đo.

Mặc dù bình thường nàng rất khách khí với Tả Mạc nhưng chỉ cần Tả Mạc ra lệnh, nàng không chút nghĩ ngợi liền hoàn thành nó, Tả Mạc vô cùng yên tâm về nàng.Lúc trước nàng chi là bạch ngân chiến tướng nhưng do được Miêu Quân dạy dỗ nên càng ngày càng có phong phạm của đại tướng.Tả Mạc bỗng nghĩ ra một chủ ý thật tuyệt diệu.“Có lý!

Đã như vậy thì cứ xây dựng một chiến bộ đi, ồ, gọi là Đường chiến bộ đi, Đường Phỉ là chủ tướng, Miêu Quân làm sĩ quan phụ tá.”

Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Đường Phỉ.

Thiếu nữ với mái tóc đuôi ngựa kia lúc trước không quá khiến người ta chú ý nhưng giờ đây lại là tiêu điểm của toàn trường.

Mặc dù rất nhiều người tỏ ra hiếu kì về trình độ của Đường Phỉ nhưng không ai nghi ngờ quyết định của Tả Mạc.Đường Phỉ cũng rất ngạc nhiên nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh trở lại.

Nàng thoáng nhìn qua Tả Mạc, lại thoáng nhìn qua Miêu Quân.

Theo lý thuyết thì Miêu Quân thích hợp hơn nàng để đảm nhận chức vị chủ tướng, trình độ của Miêu Quân cao hơn nàng rất nhiều.Miêu Quân cười với nàng, hắn đã hiểu rõ tâm tư của Tả Mạc nhưng phương án này vô cùng hợp ý hắn.

Mặc dù song phương không nói rõ nhưng thực chất Đường Phỉ là đồ đệ của hắn, hắn vô cùng yêu thích nữ đệ tử này.Nếu đổi lại là nơi khác, với thực lực của Đường Phỉ đã đủ đảm nhiệm chức vị chủ tướng nhưng hắn không ngờ tới, dưới trướng Tả Mạc lại có đông đảo chiến tướng như vậy, hơn nữa cao thủ còn nhiều như mây!Công Tôn Sai và Biệt Hàn tự nhiên không cần nói, bọn họ cùng cấp bậc với Cốc Lương Đao, danh tướng đỉnh cao, Miêu Quân theo không kịp.

Dưới một thế lực có hai gã danh tướng đỉnh giai thật là hiếm thấy!A Trát Cách là lần đầu tiên Miêu Quân thấy, nhưng cái tên này Miêu Quân đã từng nghe qua, hoàng kim chiến tướng, một trong ba đại chiến tướng của Tinh La tộc, không ngờ cũng được Tiếu Ma Qua chiêu mộ dưới trướng.Đừng quên, bản thân Tiếu Ma Qua cũng là hoàng kim chiến tướng!Còn có Thúc Long và mấy thủ hạ của Công Tôn sai, thực lực so với Đường Phỉ không chút thua kém.

Ở trong một thế lực như này, cạnh tranh là vô cùng kịch liệt, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của hắn.Đường Phỉ rất có năng khiếu nhưng nếu không trải qua thực tế thì thành tựu tương lai cũng khó nói.

Nhưng bây giờ dưới trướng Tả Mạc cấu trúc đã mơ hồ thành hình, muốn đảm nhiệm chức vị chủ tướng là không dễ dàng.

Hắn rất hiểu nữ đồ đệ này của mình, với tính cách của nàng, nếu đã đáp ứng đi theo Tả Mạc dù cho không được trọng dụng cũng sẽ không đổi ý.Mà Thúc Long cũng được hắn chỉ dạy là tâm phúc của Tả Mạc, không cần phải lo lắng cho hắn.

Duy chỉ có Đường Phỉ là địa vị hơi khác.Không nghĩ tới Tả Mạc lại đưa ra phương án như này, lập tức hắn ý thức được đối với Đường Phỉ mà nói đây là một cơ hội ngàn năm khó gặp!Đường Phỉ không mở miệng, Miêu Quân liền không chút do dự đứng ra: “Chắc chắn sẽ không làm nhục sứ mệnh!”

Chương 658 : Bính ức thuật của Hắc Yên yêu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnĐường chiến bộ thành lập vô cùng thuận lợi.Miêu Quân quen thuộc thành thục hiển nhiên từng có kinh nghiệm ở phương diện này, điều đó làm cho rất nhiều người vô cùng hiếu kì đối với quá khứ của hắn.

Trình độ của Miêu Quân không chỉ ở mức lý luận, kinh nghiệm của hắn cũng vô cùng phong phú, những kinh nghiệm này không phải là thứ chỉ cần học tập là có thể biết được.Thám báo xen lẫn vào trong đám người, Bồ yêu có yêu thuật chuyên môn phát hiện nói dối, rất nhanh đã thanh trừ được chúng, điều này làm Tả Mạc được mở rộng tầm mắt.Rất nhanh, Đường chiến bộ liền thành hình.

Đa số người tìm tới đây xin gia nhập đều đến từ tiểu gia tộc, tất cả đều có thực lực khá tốt.

Được Miêu Quân đề nghị, Đường Phỉ không phóng tay mở rộng mà tinh tế tuyển chọn, chỉ lấy những người xuất sắc nhất.So sánh với mấy chiến bộ khác, Đường chiến bộ với tám trăm người chỉ có thể coi là chiến bộ nhỏ.Tám trăm người này được chọn ra từ hơn mười vạn người.Nếu luận thực lực cá nhân thì Đường chiến bộ so với Thiên Diệu vệ của Tằng Liên Nhi còn mạnh hơn rất nhiều.

Danh tiếng của Tiếu Ma Qua bây giờ so với Tằng Dịch còn lớn hơn nhiều, hấp dẫn được rất nhiều cao thủ.Càng khiến cho Tả Mạc kinh ngạc chính là lần này tìm tới đây nương tựa còn có hơn hai mươi vị tướng giai.Điều này làm Tả Mạc chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, anh đây cũng có thể mời chào đại nhân vật như tướng giai rồi!Trong hai mươi vị tướng giai này có bảy tên là chiến tướng, đều là bạch ngân chiến tướng.

Điều này làm Tả Mạc vô cùng mừng rỡ, thủ hạ của hắn bây giờ không thiếu hoàng kim chiến tướng, Công Tôn Sai, Biệt Hàn, Miêu Quân, A Trát Cách, không kẻ nào không phải là người có thể trấn giữ một phương, Công Tôn Sai và Biệt Hàn lại càng là chiến tướng đỉnh giai.Nhưng một khi chiến bộ này hoàn thiện, ngoại trừ chủ tướng cường đại thì trung tầng chiến tướng cũng là điều vô cùng quan trọng.

Nhất là khi chiến bộ càng ngày càng khổng lồ thì cần có một số lượng lớn trung tầng chiến tướng ưu tú.

Nhưng dưới trướng Tả Mạc, trung tầng chiến tướng như vậy hết lần này tới lần khác đều vô cùng thiếu hụt.Sau khi những kẻ có sức chiến đấu này gia nhập vào hệ thống của chiến bộ, chiến lực trong tay Tả Mạc không thể nghi ngờ đã tăng lên một cấp độ mới.Mức độ tuyển chọn nghiêm khắc rất nhanh theo dòng người truyền bá ra ngoài.Những người đang coi náo nhiệt đều ồ lên cảm thán.Gia hỏa này nghĩ bản thân là ai chứ?

Tiêu chuẩn như này chỉ sợ tuyển chọn chiến tướng dưới trướng soái giai cũng không theo kịp!

Người không thông qua tuyển chọn càng to mồm cười nhạo, cố gắng bôi đen hình tượng của Tiếu Ma Qua.

Đa số bọn họ tự cho bản thân có chút thực lực, vốn tưởng rằng việc trúng tuyển là điều hiển nhiên, nào biết được lại bị loại ra ngoài, trong lòng họ tràn ngập cảm giác không cam lòng và khó chịu.Tiếu Ma Qua tưởng mình là ai chứ, tự cho là đúng…Ngay từ đầu Tả Mạc đã không để ý tới những chuyện này, việc của chiến bộ nếu đã giao cho Đường Phỉ và Miêu Quân thì hắn sẽ không nhúng tay vào.

Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ thì không dùng người.

Phong cách của mỗi vị chủ tướng là khác nhau, mỗi một chiến bộ đều có đấu pháp và phương pháp tu luyện khác nhau, trong đó việc trù tính phối hợp chúng đã có Công Tôn Sai chỉ đạo.Tất cả thời gian Tả Mạc đều dành để tu luyện.

Hắn tiến bộ thần tốc, trận khổ chiến với Vũ Soái kia đã mang lại cho hắn vô số lợi ích.

Mấy thứ này phải cần rất nhiều thời gian mới có thể từ từ tiêu thụ được.

Nhưng một khi đã tiêu thụ xong thì thực lực của hắn sẽ lại tăng mạnh.Không riêng gì hắn, La Ly và Tằng Liên Nhi cũng như thế.Tử mang trong người A Quỷ mỗi ngày đều tăng trưởng với tốc độ kinh người.

Dường như sau trận chiến ấy, tử mang trong cơ thể nàng tựa như phá đê tuôn trào ra ngoài.

Bây giờ tử mang trong người A Quỷ đã gấp ba lúc trước!Thực lực của A Quỷ càng ngày càng mạnh nhưng nỗi lo trong lòng Tả Mạc càng ngày càng sâu.Loại thần lực cổ quái này là con dao hai lưỡi, làm thương địch thủ cũng làm thương mình, hết lần này tới lần khác Tả Mạc đều bó tay hết cách.

Hắn chỉ có thể kiềm chế lo lắng trong lòng, cố gắng nghiêm tục tu luyện.

Có lẽ khi nào thực lực của mình tăng mạnh mới có khả năng tìm ra chìa khóa giải quyết tử mang trong người A Quỷ.Tiến bộ lớn nhất của hắn là thập ô thiên giới.Hắn tận mắt nhìn thấy từng chi tiết nhỏ của thập ô thiên giới đại viên mãn, rất nhiều chỗ lúc trước không hiểu bây giờ đã vô cùng sáng tỏ, tự nhiên tiến bộ thần tốc.

Bây giờ thập ô thiên giới của hắn chỉ cách đại viên mãn một bước mà thôi, ngoại trừ lĩnh ngộ đối với thập ô thiên giới thì hắn còn bắt đầu thục hóa ma thể.Những điểm sáng sinh ra do va chạm giữa hai sức mạnh kia là lực lượng bổn nguyên nhất, có thể cường hóa toàn bộ cơ thể Tả Mạc.

Ma thể, thần thức, linh lực thậm chí cả thần lực đều tăng trưởng với tốc độ cao.Đây là lực lượng kì dị nhất mà Tả Mạc từng thấy nhưng nghĩ lại hoàn cảnh nó xuất hiện đúng là chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Bất luận là thái dương tinh loại hay nghịch long trảo đều là thiên hạ chí bảo, có được một kiện đã khiến người ta sướng muốn chết, đồng thời có được hai kiến ngay cả Tả Mạc cũng cảm thấy mình thật quá may mắn.Ma văn do nghịch long trảo sinh ra không biến mất theo nghịch long trảo mà trở nên ảm đạm không chút tỏa sáng, tựa như rơi vào giấc ngủ say.Nghịch long trảo ngủ say khiến Tả Mạc có chút thất vọng, vốn hắn tưởng bản thân có thể cầm món đồ chơi này đi đại sát tứ phương nhưng bây giờ ước mơ đó phá sản rồi.

Cũng may sau này không cần phải cõng một thứ khổng lồ như thế sau lưng, đối với quan niệm thẩm mỹ của Tả Mạc thì trông vậy là rất xấu xí!Trái lại ba ngàn tơ phiền não lại không có biến hóa gì, nó trở thành vũ khí cường đại nhất trong tay Tả Mạc.Tả Mạc cảm thấy mình quá thiếu thời gian, đủ loại tu luyện, mỗi một hạng mục đều cần rất nhiều thời gian.Khi Tả Mạc đang hận không thể phân thân thành hai để có gấp đôi thời gian thì Hắc Yên yêu lặng lẽ chạy tới.“Làm sao vậy?”

Tả Mạc nhìn Hắc Yên yêu lén la lén lút như tên trộm, trong lòng thầm nghĩ, con hàng này không phải vừa làm chuyện xấu gì đó chứ?Cảm thấy có chút kì quái, nếu là loại như Chanh Phát yêu thì Tả Mạc còn thấy bình thường, trong tâm hắn thì Hắc Yên yêu là kẻ tương đối bình tĩnh thành thật mà!“Lão đại, cho ngươi xem thứ này.”

Hắc Yên yêu hạ giọng nhìn ngó xung quanh.Con hàng này không phải là đi trộm đồ gì đó chứ?Nghi hoặc trong lòng Tả Mạc càng nhiều hơn, nhận lấy một mẩu giấy nhỏ mà Hắc Yên yêu đưa cho, trên đó có ghi một số kí tự.

Tả Mạc nhìn Hắc Yên yêu đầy cổ quái rồi sau đó nhìn lướt qua mẩu giấy.Khi hắn nhìn thấy câu đầu tiên thì cả người như bị trúng định thân pháp, không động đậy nổi.Nội dung trên mẩu giấy không nhiều, rất nhanh Tả Mạc đã xem hết, lúc này hắn mới thoát khỏi trạng thái thất thần, trên mặt tức thì hiện ra vẻ phấn khích.

Vẻ mặt này chỉ xuất hiện khi xảy ra tình huống, tiểu Mạc ca phát tài!“Đó là tấm bia đá kia?”

Tả Mạc cố gắng bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn có chút lạc đi.“Ừ.”

Hắc Yên yêu hạ giọng cẩn thận nói: “Lão đại cũng biết thực lực của ta yếu, lúc đầu vì muốn ngăn cản Lâm Khiêm và tạo cho bọn đại chanh có cơ hội nên ta đã đánh về phía tấm bia đá.”

“Sau đó ngươi đã nhớ kĩ nó?”

Giọng Tả Mạc đầy kích động.“Nào có dễ dàng như vậy.”

Hắc Yên yêu cười khổ: “Ta có một loại năng lực, không nhiều người biết về nó, đó chính là xem qua một lần thì không thể quên.

Nhưng lúc đó chỉ là thoáng qua, phản ứng của Lâm Khiêm quá nhanh, ta chỉ kịp nhìn lướt qua tấm bia đá.”

“Trước trận ta đột nhiên nhớ tới chuyện này, cẩn thận nhớ những gì nhìn thấy ở trên tấm bia đá nhưng nó rất mơ hồ.

Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể dùng bính ức thuật từng chút một mà lắp ráp lại.”

“Bính ức thuật?”

Tả Mạc có chút kinh ngạc, hắn chưa từng nghe qua loại yêu thuật này.Bồ yêu bỗng nhiên mở miệng: “Là một loại yêu thuật phụ trợ, nó giống như lắp ghép đồ vật vậy, đem các sự việc phát sinh tái hiện lại trong đầu.

Chỗ tốt của nó là có nâng cao trí nhớ.

Tu luyện đến viên mãn sẽ đạt tới mức gặp qua liền không quên, hơn nữa có thể đọc lại trí nhớ.

Nhưng loại yêu thuật này dễ học khó tinh, không có tác dụng gì quá lớn, bình thường chỉ có những cổ giả mới đem tinh lực để học tập thứ này.”

Tả Mạc rất kinh ngạc, lại có loại yêu thuật như này sao.Hắc Yên yêu có chút xấu hổ: “Thiên phú của ta không tốt, vì trợ giúp tu luyện nên mới tu luyện bính ức thuật.

Năng lực đã gặp qua là không quên cũng là do tu luyện bính ức thuật mà có.”

“Nhưng do lúc đó tình huống quá khẩn cấp, ta chỉ nhìn thoáng qua, ấn tượng rất mơ hồ.

Ta quyết định dùng bính ức thuật để xem lại, đây là nội dung ta dùng bính ức thuật nhớ lại và chắp nối ra một bộ phận, không quá hoàn chỉnh.

Nội dung trên đó đúng hay sai ta cũng không xác định được.”

Nói đên đây, Hắc Yên yêu có chút xấu hổ.

Lần này tìm tới Tả Mạc là hắn phải cố gắng lắm mới có dũng khí để đi.

Đương nhiên hắn biết bi văn quan trọng, đáng tiếc bản thân lắp ghép không những không hoàn chỉnh mà ngay cả đúng hay sai hắn cũng không dám đảm bảo.Công pháp tu luyện sai một chữ là sai cả ngàn dặm, độ chính xác của cái này đến đâu, có giá trị sử dụng hay không, trong lòng hắn không có chút nắm chắc.“Lão đại ngươi cũng là người tốt, ngàn vạn lần đừng luyện đó!”

Hắc Yên yêu nói xong câu này liền cảm thấy mặt mình như đang đỏ lên, không đợi Tả Mạc nói gì liền chuồn mất.Tả Mạc nhịn không được bật cười, thoạt nhìn thường ngày Hắc Yên yêu cũng là kẻ bình tĩnh trầm ổn giờ nhìn lại cũng có chút đáng yêu.Rất nhanh mắt hắn liền nhìn chăm chú vào mẩu giấy nhỏ trong tay.“Có mấy chỗ sai làm nhưng đại thể là chính xác.”

Giọng Bồ yêu vô cùng hưng phấn: “Thì ra là thế!

Thì ra là thế!”

Ngược lại Vệ còn bình tĩnh hơn nhiều: “Không sai!”

Hai người rất nhanh đã nhìn ra những chỗ sai lầm trong mẩu giấy.

Hai người bọn họ, một là lão yêu ngàn năm, một tên đến từ bộ lạc viễn cổ, nhãn lực tự nhiên Tả Mạc không thể so được.Quả nhiên, nội dung sau khi sửa đổi, Tả mạc vốn thấy mấy chỗ rất tối nghĩa giờ đã trở nên sáng sủa hơn nhiều.Ở đây Sư Tử Minh không có chút che dấu gì cảSơ sơ vài câu đã khiến Tả Mạc nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác.Trong vô thức, thần lực trong cơ thể Tả Mạc ầm ầm chuyển động!Lần chuyển động này không có chút đình trệ, tâm niệm vừa động thần lực liền theo đó mà động.Một cảm giác kì dị tự nhiên sinh ra!Thần thức từ mi tâm và đan điều ầm ầm tản ra, phía dưới đan điền vô cùng náo nhiệt, từng sợi linh lực nhè nhẹ khoan khoái từ trong đó chảy ra, dọc theo kinh mạch, lưu chuyển không ngừng.

Vô số kinh mạch rất nhỏ giống như đường gân trên phiến lá, theo trong kinh mạch phát tán ra rót vào trong từng tấc huyết nhục.Linh lực, thần thức, ma thể hợp thành một hệ thống khổng lồ phức tạp.Trên mẩu giấy có một nhóm từ xuất hiện trong đầu Tả Mạc khiến hắn như hiểu ra điều gì đó.Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, thần lực khuyết thiếu cái gì!Cội nguồn của thần thức là mi tâm, lực lượng của nó là từ trong đó sinh ra, từ hồn phách sinh ra, tỏa ra khắp cơ thể.

Mà ma thể lại ngược lại, căn nguyên của nó là huyết nhục bản thể, lực lượng từ bên ngoài tiến vào trong cơ thể, từ huyết nhục rồi tiến vào hồn phách.

Linh lực giống như cầu nối hai cái, nó sinh ra từ đan điền, là căn nguyên của kinh mạch, lưu chuyển toàn thân, vừa rót vào huyết nhục vừa rót vào hồn phách.Khi hệ thống này trở nên sáng tỏ trong đầu Tả Mạc thì thân thể hắn bỗng chấn động.Ba luồng lực lượng không chịu khống chế tự vận chuyển, chúng nó đan xen giao hòa rồi dần trở nên rõ ràng.Theo chúng nó không ngừng vận chuyển thần lực cũng được sinh ra!Thân thể Tả Mạc đạt tới độ hài hòa chưa từng có, mỗi tổ chức đều có chức trách riêng, đều trọn vẹn hoàn hảo.

Hắn cảm giác bản thân chưa từng cường đại như thế!Bản thân chính là thiên địa vũ trụ!Sinh sôi không ngừng, cái này sinh cái kia diệt!Cảm xúc khó nói nên lời tràn ngập trong lòng hắn.Không phải sức mạnh cường đại mà là thể xác và tinh thần hồn phách hài hòa, tựa như một thể cường đại!Chương 659 : Lê Tiên Nhi .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Mấy năm nay khổ cực cho cháu rồi!”

Giọng chưởng môn hồn hậu từ phía trên truyền tới, vô cùng sủng ái và mừng rỡ.Chúng đệ tử nhìn tiểu sư muội trên đại điện như tiên nữ, rất nhiều người tỏ vẻ hâm mộ.

Nhưng trong sự hâm mộ này có còn mấy phần kính nể.So với năm xưa bướng bỉnh hoạt bát thì bây giờ Lê Tiên Nhi đã trầm ổn hơn nhiều, cũng trở nên vô cùng xinh đẹp.

Nếu như năm đó nàng chỉ là một tiểu cô nương tinh quái, tựa như một nụ hoa chớm nở thì bây giờ nàng đã thành thục hơn nhiều, còn có thêm vài phần khí chất và phong tình khó diễn tả bằng lời.Nhìn bóng dáng thong dong bình tĩnh trên đại điện, rất nhiều sư huynh sư tỷ không khỏi cảm khái.Tiểu sư muội ngây thơ năm đó bây giờ đã lớn rồi, đã có thể tự đi bằng đôi chân của mình!Nàng khẽ mỉm cười, vô cùng gần gũi khiến người ta cảm thấy như gió nhẹ mùa xuân.

Lúc mọi người không chú ý tới thì nàng tinh nghịch nháy nháy mắt với chưởng môn, chưởng môn củng mỉm cười đầy sủng ái.Trong lòng hắn vô cùng kiêu ngạo, tôn nữ của hắn đã không có phụ sự mong đợi của hắn!Nhưng rất nhanh hắn liền thu lại ý cười, giọng nói đầy trang nghiêm: “Lần này triệu tập các ngươi đến đây là có việc muốn để các ngươi đi làm.”

“Vâng!”

Chúng đệ tử vội vàng đáp lại.“Một tháng trước, Mộc Trầm giới bị ma tộc công chiếm, ma tộc vô cùng xảo trá, phong tỏa tin tức làm chúng ta không biết chút nào.

Năm ngày trước bọn họ liên tục công chiếm ba giới, trong đó có cả Huy Tinh giới!”

Chúng đệ tử ồ lên, trên mặt lộ vẻ không tin.Mộc Trầm giới ở đâu bọn họ không có chút ấn tượng nhưng Huy Tinh giới ở đây không ai không biết tới nó.

Huy Tinh giới chỉ là trung giới nhưng là nơi sản xuất tinh thạch trọng yếu của Thiên Hoàn, nhất là một loại tinh thạch đặc thù gọi là huy tinh, chỉ ở nơi này mới có.

Huy Tinh giới hàng năm đều cung cấp một số lượng lớn huy tinh thạch cho Thiên Hoàn, là một trong những tài nguyên quan trọng của Thiên Hoàn.Nhưng rất nhanh, xôn xao trên đại điện liền lắng xuống.Thiên Hoàn là một trong tứ đại môn phái, tố chất môn hạ đệ tử đều vô cùng xuất sắc, sau khi trải qua nỗi khiếp sợ ban đầu, bọn họ rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.Chưởng môn rất thỏa mãn vởi biểu hiện của các đệ tử.“Tầm quan trọng của Huy Tinh giới đối với chúng ta không cần phải nói nhiều nữa, ta tin các ngươi đều biết rõ rồi.”

Chưởng môn thản nhiên nói: “Sư thúc trong phái đều có trọng trách trên người, không thể đi được cho nên nhiệm vụ lần này sẽ giao cho các ngươi.

Thiên Mãn!”

“Có đệ tử!”

Thạch Thiên Mãn bước ra khỏi hàng.“Chuyện này sẽ giao cho ngươi, có nắm chắc không?”

Chưởng môn hỏi.“Chắc chắn sẽ không làm nhục sứ mệnh.”

Thạch Thiên Mãn trầm giọng nói.“Ừ, thành viên và chiến bộ ngươi tự mình chọn.

Ta chỉ có một yêu cầu, trong vòng một tháng phải đoạt lại được Huy Tinh giới.”

Chưởng môn thản nhiên nói.“Đệ tử tuân mệnh!”

Thạch Thiên Mãn tuân mệnh, thần sắc bình tĩnh, không có bất cứ sự lo lắng khẩn trương nào.Trên mặt chưởng môn lộ vẻ thỏa mãn.------------------------------“Gia gia!”

Lê Tiên Nhi lắc lắc cánh tay của chưởng môn, vẻ mặt ngây thơ.“Được rồi được rồi!

Cháu mà lắc nữa chắc gia gia cũng bị cháu lắc chết đó.”

Chưởng môn cười trêu chọc, hắn híp mắt tỏ vẻ thích thú: “Cháu làm tốt lắm, ngay cả Quỷ sư thúc cũng tán dương cháu không ngớt, không tồi không tồi!”

Hắn liên tục nói hai lần không tồi hiển nhiên là đang vô cùng đắc ý.

Quỷ sư đệ là người cực kì nghiêm khắc, không nói chuyện tình cảm bao giờ, có thể được hắn khích lệ là điều rất khó.

Vậy mà tôn nữ của mình lại được vị Quỷ sư đệ nổi tiếng nghiêm khắc này khen ngợi, hắn cảm thấy vô cũng hãnh diện, trong lòng càng thêm đắc ý.“Hì hì, cũng phải xem đó là tôn nữ của ai chứ!”

Lê Tiên Nhi cười hì hì nói.Quả vỗ môn ngựa này khiến chưởng môn vô cùng sảng khoái nhưng vẫn giả vờ trang nghiêm ho nhẹ một tiếng: “Nhưng cháu chớ bởi vậy mà kiêu ngạo tự mãn, phải biết rằng…”

Vừ nhìn thấy gia gia lại muốn thao thao bất tuyệt, Lê Tiên Nhi nhất thời thời cảm thấy vô cùng đau đầu, vội vàng chuyển đề tài: “Gia gia, lần này gia gia vội vàng gọi cháu về là có chuyện gì quan trọng vậy?”

Quả nhiên chưởng môn đã bị đánh lạc hướng, tiếu ý trên mặt biến mất thay vào đó là khuôn mặt u sầu: “Tình huống tiểu Dung sư huynh của cháu không tốt lắm!”

“Tiểu Dung sư huynh thế nào rồi?”

Tiếu ý trên mặt Lê Tiên Nhi cũng biến mất, hơi lo lắng hỏi.“Đầu tiên hắn bị Mộc Hi đánh lén, sau đó lại bị thủ hạ của một kẻ tên là Công Tôn Sai cho ăn quả đắng.

Mặc dù tình cảnh bây giờ không tốt nhưng tạm thời không có nguy hiểm gì.”

“Mộc Hi?

Cung Hồ Mộc Thị?”

Lê Tiên Nhi phản ứng cực nhanh.“Không sai, không nghĩ tới Cung Hồ Mộc Thị đời này lại có một đệ tử ưu tú như vậy!”

Chưởng môn có chút cảm khái.“Còn Công Tôn Sai kia là ai?”

Lê Tiên Nhi nhíu mày, nghiêng đầu, vẻ mặt hiếu kì.

Lúc này mới mơ hồ nhìn thấy lại bộ dáng bướng bỉnh năm đó của nàng.“Người này không có chút tiếng tăm gì, không biết là từ nơi nào đi ra nhưng vô cùng lợi hại.”

Vẻ mặt chưởng môn rất nghiêm túc: “Trận chiến ấy diễn ra trong thời gian rất ngắn.

Công Tôn Sai rốt cuộc là người thuộc thế lực nào thì không ai biết.

Cho tới tận lúc này chúng ta mới biết được rõ ràng.”

“Thuộc thế lực nào vậy gia gia?”

Lê Tiên Nhi nháy nháy mắt, vô cùng hiếu kì.

Mộc Hi đánh bại Tiểu Dung sư huynh nàng mặc dù có chút giật mình nhưng vẫn còn trong phạm vi chấp nhận được.

Cung Hồ Mộc Thị là danh môn yêu tộc, trong lịch sử đã đưa ra không ít chiến tướng xuất sắc.

Nhưng còn tên kia mà cũng có thể đánh bại được Tiểu Dung sư huynh thì nàng thật sự có chút giật mình.Tiểu Dung sư huynh lợi hại thế nào nàng biết rất rõ.

Lứa đệ tử trẻ trong môn phái chỉ có Thiên Mãn sư huynh mới có thể chống lại được Tiểu Dung sư huynh.“Tiếu Ma Qua!”

Chưởng môn phun ra ba chữ.Lê Tiên Nhi không hiểu hỏi lại: “Hắn là ai vậy?”

“Người này vô cùng thần bí.”

Vẻ mặt chưởng môn ngưng trọng: “Cháu mới về nên có một số việc chưa biết.

Tiếu Ma Qua và Cốc Lương Đao tâm đầu ý hợp.

Một thời gian trước, Cốc Lương Đao đột nhiên phản bội Tây Huyền!

Mà căn nguyên của sự việc chính là do tên Tiếu Ma Qua này!”

“A!”

Lê Tiên Nhi thất thanh hô lên, nàng không thể nào giữ được bình tĩnh nữa.

Cốc Lương Đao là ai, nàng tự nhiên biết rõ, hổ tướng Tây Huyền, chiến tướng trẻ tuổi xuất sắc nhất hiện nay!

Nhân vật như vậy mà lại phản bội môn phái!Nếu tin tức này không phải do chính miệng gia gia nàng nói ra nàng tuyệt đối sẽ không tin đó là thật.Chưởng môn như không nhìn thấy sự khiếp sợ của tôn nữ mình, tiếp tục nói: “Lai lịch của Tiếu Ma Qua không ai biết rõ, thậm chí tới tận bây giờ ngay cả hắn là yêu hay là ma cũng có ai nói rõ được.

Hắn từng tiến vào thập chỉ ngục, tạo nên cuộc chiến phá ngục.

Người này không những thực lực cá nhân mạnh mẽ mà còn là một chiến tướng cực kì xuất sắc, hắn đã đánh bại quân đoàn trưởng Ngọc Hành của yêu tộc, Ngọc Hành là hoàng kim chiến tướng!”

Lê Tiên Nhi há hốc mồm, khuôn mặt vô cùng biểu cảm giờ đây tràn ngập nỗi khiếp sợ.Chưởng môn không dừng lại mà tiếp tục nói: “Tiếu Ma Qua xuất hiện lần nữa chính là ở thành Thái An.”

Lê Tiên Nhi bình tĩnh trở lại vội vàng hỏi: “Là ma bia ở thành Thái An sao?”

“Không sai.”

Chưởng môn nghiêm mặt nói: “Bảo các Thái An cháu biết không?”

“Biết rõ.”

Lê Tiên Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu đã nhìn thấy qua trong điển tịch.”

Chưởng môn gật đầu: “Bởi có bảo các Thái An nên thành Thái An luôn có người của chúng ta theo dõi.

Sự việc ở thành Thái An chúng ta biết tương đối rõ.”

Lê Tiên Nhi không chen ngang, hiếu kì lắng nghe.“Tiếu Ma Qua đột nhiên xuất hiện ở thành Thái An, hắn vừa đến thành Thái An thì danh tiếng liền vang dội.

Dẫn động thiên địa dị tượng hiếm thấy Tinh Di Sa Dã, đánh chết Trầm Dục đã lĩnh ngộ được khổng tước vương linh.

Ma thể hắn tu luyện là thập ô thiên nghi thuần khiết nhất.

Bảo các Thái An mở ra, chúng ta cũng phái người tới nhưng không ngờ Côn Luân lại phái Lâm Khiêm đi!”

“Lâm Khiêm!”

Lê Tiên Nhi giật nảy mình, Lâm Khiêm là đại đệ tử của Côn Luân, trong giới trẻ hiện nay không thể nghi ngờ chính là đệ nhất nhân!“Lâm Khiêm đúng là rất lợi hại, khuất phục quần ma, Lâm Khiêm thiếu chút nữa là đạt được mục đích nhưng không ngờ vào thời điểm mấu chốt lại bị Tiếu Ma Qua dùng nghịch long trảo đỡ được một kiếm!”

“Nghịch long trảo!”

Lê Tiên Nhi cảm tháy đầu mình có chút choáng váng, ma tộc thiên ma binh, mỗi một kiện đều có hung danh hiển hách, tu giả phổ thông có lẽ không biết nhưng nàng xuất thân từ danh môn đại phái lẽ nào lại không biết tới nó?Lúc này ngay cả chưởng môn cũng không khỏi cười khổ nói: “Người này có thể nói là yêu nghiệt!

Với thực lực tướng giai mà có thể thu phục được thiên ma binh, trong lịch sử ma tộc chưa từng xuất hiện chuyện này.

Sau đó, thành Thái An bị đạo phỉ mạnh nhất trong Bách Man cảnh bao vây, hắn đại phá Minh phỉ, tình hình chiến đấu vô cùng thảm khốc.

Đánh tan Minh phỉ là một chiến bộ cháu không lạ gì!”

“Chiến bộ cháu không lạ gì?

Đó là chiến bộ nào?”

Lê Tiên Nhi ngơ ngác hỏi.“Nghiệt bộ Huyền Không tự!”

“Nghiệt bộ!”

Lê Tiên Nhi trợn tròn mắt, nàng đương nhiên không xa lạ gì với Nghiệt bộ, tứ đại môn phái bù đắp lẫn nhau, đối với nhau vô cùng quen thuộc, đại danh Nghiệt bộ lừng lẫy nàng sao có thể không biết chứ?

Nàng ấp úng nói: “Chủ tướng của Nghiệt bộ hình như tên là Biệt Hàn…”

“Không sai.”

Chưởng môn gật đầu: “Cháu trở về hơi chậm nên không biết.

Biệt Hàn trong một lần xuất chiến đã mang theo Nghiệt bộ phản bội Huyền Không tự!”

Lê Tiên Nhi trợn tròn mắt, tên Tiếu Ma Qua này chẳng lẽ chuyên môn xúi giục người khác sao?

Biệt Hàn phản bội Huyền Không tự, hổ tướng Tây Huyền Cốc Lương Đao cũng phản bội, kẻ phản bội đều là đệ tử hạch tâm của hạch tâm…Rốt cuộc tên gia hỏa này có ma lực gì?Trong lòng nàng bỗng cảm thấy có chút hiếu kì, chút hiếu kì kia vừa nổi lên liền không thể xóa đi được nữa.Nhìn tôn nữ há hốc mồm, vẻ mặt dại đi, chưởng môn lại nói tiếp: “Sau đó bọn họ gặp phải Vũ Soái mang theo một vạn Vũ Tiền vệ, Vũ Soái muốn nghịch long trảo trong tay Tiếu Ma Qua.

Song phương phát sinh xung đột, mấy người Tiếu Ma Qua giết chết Vũ Soái, đại phá Vũ Tiền vệ.”

Lê Tiên Nhi cảm thấy bản thân sắp nổ tung rồi.Ngay cả soái giai cũng có thể giết chết, tên gia hỏa này đúng là không thể dùng hai từ yêu nghiệt để hình dung nữa…“Khi chiến đấu kết thúc thì có hai chiến bộ đến trợ giúp, một là Công Tôn Sai, một là Cốc Lương Đao.”

Chưởng môn đầy thâm ý nói: “Đây cũng là căn nguyên của việc Cốc Lương Đao phản bội Tây Huyền.”

Yêu nghiệt!

Tuyệt đối là yêu nghiệt!Lê Tiên Nhi cố gắng nuốt từng ngụm nước miếng, lúc nào nàng cũng cảm thấy mình là kẻ không an phận nhưng bây giờ mới phát hiện ra, bản thân thành thật tới cỡ nào!Tên Tiếu Ma Qua này đến đâu thì nơi đó có huyết vũ tinh phong, quen biết ai thì ngươi đó sẽ phản bội môn phái để đi theo hắn, mình thật sự quá hiền lành ngoan ngoãn rồi!Trong lòng nàng bỗng xuất hiện xung động muốn nhìn thấy tên yêu nghiệt không an phận đi tới đâu là huyết vũ tinh phong tới đó kia!Chưởng môn liếc nhìn tôn nữ, khẽ mỉm cười nhưng rất nhanh liền khôi phục bộ dáng ngưng trọng như vừa rồi.“Lần này, cháu phải thay gia gia đến ma giới một chuyến.Chương 660 : Số mệnh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnLĩnh ngộ được điểm then chốt của thần lực, thần lực trong cơ thể Tả Mạc lập tức trở nên vô cùng ngoan ngoãn.Tả Mạc không thể không bội phục Sư Tử Minh, trâu bò quả nhiên là trâu bò, không tu luyện bất cứ loại lực lượng nào nhưng có thể hiểu rõ được bản chất của chúng, trâu bò như vậy tuyệt đối phải mấy ngàn năm mới có một tên!Tả Mạc đã tìm được chìa khóa, mặc dù mức độ tăng trưởng của thần lực không nhanh hơn nhiều lắm nhưng khả năng vận dụng thần lực đã đạt tới một mức độ hoàn toàn mới.

Nếu ở cùng cấp độ thì uy lực của thần lực mạnh hơn rất nhiều so với ba lực kia.

Nhưng thần lực trong cơ thể Tả Mạc còn rất yếu, thần kỹ tiêu hao thần lực vô cùng lớn.Văn tự khó hiểu trên kim diệp thoáng cái liền trở nên dễ hiểu hơn nhiều.

Rất nhanh hắn đã nắm giữ được mấy loại thần kỹ, hồi trước khi vận dụng thần kỹ ba lực cần phải cùng vận chuyển khiến Tả Mạc cảm thấy vô cùng gian nan.

Nhưng bây giờ thi triển thần kỹ cơ hồ trong lòng hắn vừa động, ba lực đồng thời vận chuyển thì chỉ trong nháy mắt thần kỹ đã thành hình.Tất cả tựa như suối chảy thành sông, vô cùng tự nhiên.Không có chút đình trệ nào.Sau khi thành công ý nghĩ đầu tiên của Tả Mạc là đem biện pháp này chia sẻ với A Quỷ nhưng A Quỷ có nghe hiểu hay không thì trong lòng hắn không chắc lắm.

Còn một đối tượng khác có thể chia sẻ đó chính là Tằng Liên Nhi, nhưng Tả Mạc hơi do dự, trong lòng hắn Tằng Liên Nhi dù sao cũng không thể đánh đồng với A Quỷ được.

Nhưng nghĩ tới mỗi lần nàng chiến đấu đều chưa từng lùi bước, lần trước còn bị thương làm Tả Mạc cảm thấy miễn cưỡng cũng có thể coi là người một nhà.Hắn kéo A Quỷ và Tằng Liên Nhi tới sau đó cắm đầu cắm cổ giảng giải.Mặt A Quỷ ngây ra, tựa như không nghe thấy gì nhưng Tằng Liên Nhi mừng rỡ như điên, nàng vô cùng chăm chú lắng nghe chỉ sợ bỏ sót mất một câu chữ nào đó.Tả Mạc đem những gì bản thân lĩnh ngộ ra nói qua một lần sau đó ngừng lại.Nhưng A Quỷ vẫn như cũ, không có chút phản ứng nào, trong lòng Tả Mạc thầm than một cái, vô cùng thân thiết xoa xoa đầu A Quỷ.

Thấy Tằng Liên Nhi rơi vào trạng thái trầm tư, hắn không lên tiếng, dắt A Quỷ lặng lẽ rời đi.Sau khi rời đi, Tả Mạc bỗng nghĩ tới một vấn đề, hắn gọi Hắc Yên yêu tới.Vẻ mặt Tả Mạc vô cùng nghiêm túc: “Thứ ngươi mang đến cho ta vô cùng hữu dụng, ngươi muốn cái gì thì cứ nói với ta!”

Hắc Yên yêu hiểu được ý của Tả Mạc, đây là Tả Mạc muốn cảm ơn hắn, hắn suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh nói: “Thiên phú của ta không tốt nhưng thiên phú của đại Chanh rất tốt, lão đại nên chỉ điểm nhiều hơn cho đại Chanh!”

Nhìn thấy Hắc Yên yêu vô cùng bình tĩnh đem cơ hội của bản thân nhường lại cho Đại Chanh, trong lòng Tả Mạc rất cảm động, hắn cười nói: “Mọi người đều là huynh đệ, ngươi không nói ta cũng sẽ không giữ làm của riêng.

Đây là ta cảm ơn ngươi, ngươi muốn cái gì hoặc có nguyện vọng gì đều có thể nói ra!”

Hắc Yên yêu bình tĩnh lắc đầu: “Lão đại, ngươi cũng nói mọi người là huynh đệ mà.

Nếu đã là huynh đệ thì chẳng phải nên như vậy sao?

Lão đại cảm ơn tới lui như thế chẳng phải đang khách sáo sao?”

Tả Mạc bị những lời này của Hắc Yên yêu làm cho sửng sốt, vẻ mặt Hắc Yên yêu rất bình tĩnh, Tả Mạc nhận thấy đó hoàn toàn xuất phát từ sự chân thành, trong lòng không khỏi cảm động, gật đầu nói: “Ngươi nói đúng, là ta khách sáo rồi!”

Trong lòng Tả Mạc thầm hạ quyết tâm, phải tìm cho bọn họ một bộ yêu thuật thật tốt mới được.Nếu không có vậy sẽ sáng lập một môn phái.Thực lực hiện giờ của Tả Mạc vẫn chưa đạt tới soái giai nhưng nếu xét ở mức độ hiểu biết sức mạnh thì chưa chắc đã kém hơn soái giai.

Thông hiểu ảo diệu của thần lực, lại tận mắt nhìn thấy lực lượng cao giai hơn, hắn đối với bản chất lực lượng và hướng đi của nó đã vượt quá xa những gì thực lực có thể biết.------------------------------“Đại nhân, bọn họ muốn đi U Tuyền giới!”

Một gã thám báo cung kính bẩm bảo.

Mục tiêu của đám người Tiếu Ma Qua cũng không phải là bí mật gì, rất nhiều người biết rõ.“U Tuyền giới…”

Ánh mắt Giang Triết không ngừng đảo qua giới đồ, rất nhanh đã nhìn vào một địa phương cực kì xa xôi.Vẻ mặt hắn bình tĩnh lãnh đạm.Thám báo không dám có bất cứ hành động gì.

Từ sau khi Phượng Nguyệt sư tỷ hi sinh, tính tình của đại nhân càng ngày càng trở nên lạnh lùng trầm mặc, chư tướng càng ngày càng sợ hắn.“Đi xuống đi.”

Giang Triết phất phất tay.“Vâng!”

Thám báo thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trả lời đầy cung kính rồi cẩn thận từng chút một lui ra ngoài.Thám báo rời đi một lúc lâu nhưng ánh mắt Giang Triết vẫn nhìn chằm chằm vào giới đồ.

Một lúc sau hắn mới than nhẹ một tiếng, buồn bã nói: “Biệt Hàn…”

Ở trên bàn của hắn có một phong thư trong đó là mệnh lệnh mới nhất mà môn phái phát ra.Giết chết kẻ phản bội Biệt Hàn!Tiêu diệt Nghiệt bộ!Khi hắn nhận được mệnh lệnh này thì không khỏi giật mình.

Từ trước tới nay bên trong Huyền Không tự vô cùng đoàn kết, chưởng môn sao có thể khoan dung với kẻ làm phản chứ?

Cốc Lương Đao làm phản đã chấn động tu chân giới, danh tiếng của Tây Huyền bị tổn hại rất nhiều.

Nghiệt bộ phản bội trốn tránh mặc dù không truyền bá rộng rãi như Cốc Lương Đao nhưng cao tầng của các môn phái đều hiểu rõ.Môn phái tuyệt đối không cho phép Biệt Hàn còn sống.Để giết chết Biệt Hàn và Nghiệt bộ, không lâu nữa sẽ có thêm nhiều viện quân đến.Lần này sử dụng chiến bộ nhiều hơn bất cứ lần chiến đấu nào trước đó.

Trong lòng Giang Triết cảm thấy vô cùng phức tạp, ai có thể nghĩ tới, hàng động mãnh liệt nhất trong ngàn năm qua của Huyền Không tự lại là để tiêu diệt một đệ tự phản bội bản môn!Nghiệt bộ, Giang Tự bộ, Biệt Hàn, Giang Triết, hai chiến bộ hạch tâm, hai chiến tướng thực lực sàn sàn nhau, từ nhỏ đến lớn cạnh tranh với nhau, giờ đây phải đón nhận một cuộc chiến sinh tử tựa như số mệnh đã định ra từ trước đó vậy.Ngay cả loại người tâm chí kiên định như Giang Triết cũng không khỏi thổn thức.Tiếu Ma Qua, cái tên xa lạ này đã in sâu vào trong đầu Giang Triết, chiến tích không thể tưởng tượng nổi.

Giang Triết đối với Tiếu Ma Qua vô cùng hiếu kì, ngay cả kẻ cao ngạo như Biệt Hàn mà cũng có thể đầu nhập dưới trướng của người khác.Nếu không phải hắn vô cùng tin tưởng vào năng lực của môn phái thì khi thấy tin này hắn đã cười phá lên rồi.Bình thường Biệt Hàn là kẻ ít lời nhưng khi chiến đấu thì tính nóng như lửa, bạo ngược thèm sát.

Vậy mà hắn lại vì người khác mà ra sức!Nhưng có thể đánh chết soái giai thì thực lực như vậy cũng đủ khiến người khác khiếp sợ.Hắn lắc đầu, ánh mắt nhìn tới một cái tên khác.Công Tôn Sai.Cái tên này chưa ai biết tới lại được đánh dấu “vô cùng nguy hiểm”, mức độ nguy hiểm của hắn thậm chí còn tương đương Biệt Hàn.Hắn không thể không thận trọng, nếu như trình độ của Công Tôn Sai thực sự ngang với Biệt Hàn thì trận chiến này hắn càng không phải xem trọng.Lý giải cho việc này Giang Triết nghĩ rằng môn phái đã quá thận trọng với trận chiến này.Có trình độ tương đương với Biệt Hàn, nếu đó là sự thực, vậy quá là đáng sợ!Giang Triết thôi không nghĩ linh tinh nữa, bất luận đối thủ mạnh như thế nào thì trận chiến này đều không thể tránh khỏi!

Không những phải thắng mà còn phải thắng thật đẹp!Bởi vì trận đánh này không những quan hệ tới danh dự của môn phái mà còn phải chấn nhiếp những gia hỏa đang rục rịch muốn động trong môn phái!

Ảnh hưởng của việc Cốc Lương Đao làm phản ảnh hưởng quá lớn tới Tây Huyền, bây giờ Tây Huyền giống như một nắm cát rời, mọi người không đồng lòng.Sự việc như vậy tuyệt đối không thể phát sinh ở Huyền Không tự.Giang Triết muốn dùng sự thực nói cho bọn họ biết, dám phản bội môn phái chỉ có một kết quả.Chết không có chỗ chôn!-----------------------------Lâm Khiếm nude bảo vệ môi trường, hắn đang ngâm mình trong ao, làn nước trong như thủy tinh, ở viền ao có vô số phù văn phức tạp đan xen thêu dệt.Vẻ mặt hắn rất điềm tĩnh, tựa như trẻ con đang ngủ.Ở xung quanh ao có bảy tám vị kiếm tú, bọn họ đều đã già nhưng khi đôi mắt khép hờ mở ra thì quang mang như kiếm ý chợt lóe lên rồi biến mất.Bỗng, cả người Lâm Khiêm phát ra quang mang mờ ảo.Quang mang không chút chói mắt nhưng cũng không quá ôn hòa.Các lão gia hỏa xung quanh ao rối lên, trên mặt bọn họ hiện rõ vẻ kích động khó nói nên lời.

Loại quang mang mờ ảo ôn hòa này hoàn toàn khác với những lực lượng mà bọn họ đã từng gặp qua.“Thần lực!

Đây là thần lực!”

“Trời phù hộ cho Côn Luân ta!”

“Tiểu Lâm Khiêm quả nhiên là trụ cột của bản môn!”…Trong ao Lâm Khiêm chậm rãi mở mắt, đôi mắt lãnh đạm không chút xao động, quang mang thu liễm.

Hắn không có bất cứ động tác nào, nước trong ao bỗng lao về phía hắn.Tầng tầng lớp lớp, như khói sương mờ ảo.Trong nháy mắt, Lâm Khiêm đã mặc xong y phục, nước trong ao biến ảo thành một bộ thanh y. (tiện quá, về sau đỡ phải mua quần áo :hoho🙂“Đệ tử bái kiến chưởng môn, các vị sư thúc tổ!”

Lâm Khiêm cung kính hành lễ.“Đó có phải là thần lực không?”

Một gã trưởng lão Côn Luân nhịn không được hỏi.“Vâng!”

Lâm Khiêm cung kính đáp: “Nhưng không hoàn chỉnh, đệ tử chỉ dựa vào kí ức để bắt chước thần lực.”

“Ngươi thử xuất thủ xem nào.”

Ngươi nói chính là chưởng môn Côn Luân, hắn bạch mi như kiếm, hai mắt vẫn nửa khép nửa mở, đôi mắt đầy thâm thúy hàm chứa sự tang thương của năm tháng, tựa hồ có thể nhìn thấu được tất cả.“Vâng!”

Lâm Khiêm vung tay phải lên, một luồng thần lực màu xanh nhạt biến thành một thanh phi kiếm, xuất hiện trong tay hắn.“Quả nhiên không hổ là thần lực!

Uy lực vượt xa linh lực!”

Một vị trưởng lão nhịn không được nói.Chưởng môn tiến lên, đưa bàn tay ra nắm lấy thanh phi kiếm màu xanh do thần lực biến ảo thành.Ba ba ba!Vô số thanh mang nổ tung trong tay chưởng môn nhưng chưởng môn lại không bị làm sao, bàn tay không chút xao động.Ba!Một tiếng nổ vang lên, phi kiếm tạo nên bởi thần lực bỗng nổ tung!Bàn tay của chưởng môn vẫn không chút di chuyển.Thanh mang nổ tung tựa như bị một nhà tù vô hình cầm cố, quang mang chợt lóe lên nhưng không lao ra ngoài được.Cho tới khi quang mang biến mất không còn chút nào, chưởng môn mới thu bàn tay lại, thản nhiên nói: “Tính chất chính xác là bá đạo hơn linh lực, uy lực cũng mạnh hơn gấp đôi, nhưng nếu tu luyện thần lực cần phải có ba lực.”

Lâm Khiêm bị một chiêu này của chưởng môn thuyết phục, quả nhiên không hổ là chưởng môn, liếc mắt đã nhìn ra bí ẩn bên trong, hắn cung kính đáp: “Vâng!”

“Ba lực?”

Những trưởng lão khác không khỏi nhíu mày.Côn Luân thèm thuồng thần lực đã lâu nhưng mãi vẫn chưa nắm được trong tay.

Nếu không phải lần này Lâm Khiêm trực tiếp động thủ với mấy người Tiếu Ma Qua, thể hội được chút ảo diệu của thần lực thì cho đến bây giờ vẫn không thể nắm giữ được.

Không nghĩ tới ngộ tính của Lâm Khiêm lại cao đến thế, một lần giao thủ đã có thể lĩnh ngộ được hình dáng cơ bản của thần lực.Những trưởng lão Côn Luân vô cùng mừng rỡ, cho rằng thần lực có thể mở rộng trên phạm vi lớn nhưng nghe chưởng môn nói cần phải có đủ ba lực thì không khỏi nhíu mày.Ở Côn Luân đồng thời tu luyện ba lực là vô cùng ít.Nói cách khác, tuyệt đại bộ phận đệ tử đều không có sẵn điều kiện tu luyện thần lực, kể từ đó tác dụng của thần lực liền giảm mạnh.Chờ đám đệ tử mới tu luyện xong thì không biết đến năm ngựa tháng khỉ nào mới có thể hình thành chiến lực.Bây giờ tình thế hỗn loạn như này bọn họ không thể chờ đợi được.Đôi mắt thâm thúy như có thể nhìn thấu tất cả của chưởng môn hơi hơi mở ra, hắn nhìn về phía Lâm Khiêm, chợt đổi đề tài: “Ngươi nói rõ một chút, mấy tên giả hỏa tu luyện thần lực tạo cho ngươi cảm giác gì?”

Lâm Khiêm nhắm mắt nhớ lại trong giây lát rồi mở mắt nói: “Bọn họ tu luyện thần lực khác nhau.

Thần lực của Tiếu Ma Qua bá đạo nóng bỏng, bên người hắn có hai nữ nhân một thì lạnh lẽo âm nhu một thì quỷ dị khó lường.

Mà nữ nhân trung niên tu luyện thần lực kém xa ba người Tiếu Ma Qua, mới chỉ đạt tới hình dáng ban đầu.”

Chưởng môn gật đầu: “Ngươi đi xuống trước đi, nghi ngơi mấy ngày cho tốt.

Ta sẽ cùng mấy vị sư thúc tổ hoàn thiện pháp môn tu luyện thần lực, qua mấy ngày nữa sẽ đưa cho ngươi xem.”

“Vâng!”

Lâm Khiêm đang muốn rời đi thì bỗng bị chưởng môn gọi lại.“Ngươi đi tìm hiểu một chút toàn bộ ghi chép về việc tiêu diệt hậu duệ viễn cổ trong vòng hai trăm năm gần đây.”

Lâm Khiêm sửng sốt, ngay lập tức đáp ứng: “Vâng!”

Chương 661 : Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTả Mạc truyền thụ yêu thuật, Chanh Phát yêu vừa học đã biết.Chanh Phát yêu ngửa mặt lên trời cười to, mái tóc màu cam trên đầu giống như một ngọn lửa đang hừng hực cháy, hắn vô cùng đắc ý: “Thiên tài như ta thì yêu thuật gì gì đó đã không thể khiến ta thỏa mãn rồi!”

A Văn nhìn thế nào cũng thấy con hàng kia không vừa mắt, khinh bỉ nói: “Có chút bản lĩnh đã huênh hoang, tiểu gia chỉ cần một đầu ngón tay đã đủ đánh ngươi răng rơi đầy đất.”

Chanh Phát yêu giận dữ gào lên: “Tới đây tới đây!

Chúng ta đại chiến ba trăm hiệp, kẻ nào trốn trước thì kẻ đó là chó con!”

A Văn cũng trợn mắt nói: “Sợ ngươi chính là con của rùa!”

Binh binh bang bang!“Lại bắt đầu rồi!”

Nam Nguyệt lấy tay xoa trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.“Tập quen đi là vừa.”

Hắc Yên yêu không chút xao động.Minh Quyết Tử và Thương Trạch hai người đồng thời ngẩng đầu, rất ăn ý liếc nhìn nhau một cái rồi lại đồng thời cúi đầu, một lần nữa tiếp tục trạng thái tu luyện của bản thân.Tả Mạc truyền thụ yêu thuật mới cho bọn họ nhưng quan trọng nhất chính là những lĩnh ngộ của hắn đối với ma bia ở Thái An.Mỗi người bọn họ đều có một bản sao chép ma bia Thái An, vô cùng hoàn chỉnh.

Các loại yêu thuật được trình bày đầy đủ, biểu hiện cao siêu của Tả Mạc đã hấp dẫn được sự chú ý của bọn họ.Cùng nghe với bọn họ có còn một chủng hoa yêu.Chỉ có mỗi A Văn ngoài tu luyện ma công còn tu luyện thứ khác, nhưng ngoài dự đoán của Tả Mạc chính là trong tất cả mọi người thì hai kẻ tiến bộ nhanh nhất, một là Chanh Phát yêu và một là A Văn.Tiến bộ của Chanh Phát yêu tự nhiên không cần nói tới, mặc dù thần kinh của hắn không bình thường nhưng thiên phú tu luyện của hắn cũng “thần kinh” tương tự khiến người khác không biết đâu mà lần.A Văn càng thêm quỷ dị, rõ ràng Tả Mạc giảng giải yêu thuật nhưng A Văn vẫn tiến bộ như ma công.Nhưng hai tên gia hỏa tiến bộ nhất này làm sao cũng không thấy đối phương vừa mắt, mỗi ngày đều đánh nhau vài trận, nhất là lúc Tả Mạc không có ở đó.Nhưng lần này đã bị Tả Mạc bắt quả tang.A Văn ngoan ngoãn đứng nghiêm chỉnh trước mặt Tả Mạc, Chanh Phát yêu thì càng không ngừng nháy nháy mắt với Tả Mạc.

Mấy người khác thì tỏ vẻ mong đợi, lẽ nào đại nhân muốn nghiêm phạt hai con hàng này?“Khụ, vì sao hai người các ngươi suốt ngày đánh nhau?”

Tả Mạc làm bộ làm tịch hỏi.“Hắn đố kị thiên phú và khuôn mặt anh tuấn của ta!”

Chanh Phát yêu nghiêm trang nói.A Văn giận tím mặt: “Ngươi!

Tới đây tới đây, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp!”

“Sợ gì!”

Chanh Phát yêu hai mắt rực sáng.“Kẻ nào chạy thì kẻ đó là con của rùa!”

“Ngươi là con của rùa ấy!”

“Ta giết ngươi!”…Đường cùng, Tả Mạc đành phải ra tay tách hai người này ra.

Nhưng tách ra rồi mà bọn họ vẫn trợn mắt nhìn nhau.“Ta có cách này có thể giúp các ngươi phân cao thấp.”

Tả Mạc giơ tay lên.“Cách gì?”

“Các ngươi một kẻ tu luyện ma thể, một kẻ tu luyện yêu thuật, tự nhiên không thể phân cao thấp.”

“Không sai không sai!”

Hai người liên tục gật đầu, hai người nhìn đối phương không vừa mắt nhưng do hai người tu luyện công pháp khác nhau nên không thể phân cao thấp được, chỉ có thể thông qua đánh nhau.“Nếu đã như vậy vì sao các ngươi không đồng thời tu luyện cùng một thứ, như vậy ai cao ai thấp chẳng phải vừa nhìn là biết ngay sao?”

Tả Mạc hướng dẫn từng bước.“Ha ha!

Lão đại không hổ là lão đại, quả nhiên lợi hại giống ta, biện pháp hay như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được!”

Chanh Phát yêu mặt mày rạng rỡ.“Hừ!

Ta sẽ khiến ngươi phải tâm phục khẩu phục!”

A Văn hừ lạnh nói.Tả Mạc cười cực gian: “Ở đây ta có một bộ công pháp, cần phải đồng thời tu luyện linh lực, thần thức, ma thể mới có thể luyện thành, nhưng nói trước cho các ngươi biết, bộ công pháp này tu luyện rất khó đó.”

“Phải thật khó mới thể hiện được trình độ thiên tài của chúng ta!”

Chanh Phát yêu tùy tiện nói.“Hừ, càng khó càng tốt như vậy mới có thể khiến tên gia hỏa này thua tâm phục khẩu phục!”

A Văn hừ lạnh.“Ngươi thật là ngu ngốc, chờ đó mà liếm ngón chân của thiên tài chanh ta đi!”

Chanh Phát yêu ngạo nghễ ngẩng đầu nhìn trời.“Đánh chết ngươi đồ con của rùa!”

A Văn trợn mắt nhìn, hai mắt sắp phun ra lửa.“Ha ha ha!

Thật có chí khí!

Có nhiệt tình!

Không tồi không tồi!

Công pháp mỗi người một phần.”

Hai người mỗi người cầm lấy một khỏa.Tả Mạc vỗ vỗ vai Chanh Phát yêu: “Đại Chanh a, không nên để mất danh thiên tài hàng đầu đó!”

“Lão đại, ngươi yên tâm!”

Chanh Phát yêu vẻ mặt đắc ý: “Trên đời này công pháp có thể làm khó thiên tài Chanh này còn chưa sinh ra!”

Tả Mạc đi tới trước mặt A Văn, cười gian vỗ vỗ vai A Văn: “A Văn a, danh tiếng của Vệ Doanh chờ người bảo vệ đó!”

“Lão đại yên tâm!

Ta sẽ biến hắn thành con của rùa!”

A Văn nghiến răng nghiến lợi nói.“Thô lỗ!”

Chanh Phát yêu coi thường nói.“Ngu ngốc!”

A Văn trợn mắt nhìn.“Nỗ lực lên!”

Tả Mạc cười phất phất tay với hai người sau đó nghênh ngang rời đi.------------------------------“Muốn gia nhập chiến bộ của Tiếu Ma Qua thật quá khó!

Nghe nói hiện giờ chí cỏ tám người được gia nhập!”

“Bình thường, suy nghĩ chút đi, không thấy căn bản người ta không thiếu thuộc hạ hay sao?

Lần này cũng tuyển không quá nhiều người.”

“Ài, người so với người thật tức muốn chết, ngươi không thấy những thế lực xung quanh kia đâu.

Ta nghe huynh đệ ta nói, hiện giờ xung quanh bọn họ có một nhóm người chuyên môn chỉ cần ngươi có thể qua được vòng thứ nhất thì sẽ không lo không tìm được chỗ dựa.

Nếu như ngươi có thể vượt qua đợt thứ hai, ai ya, tối thiểu có hai mươi nhà để ngươi thoải mái lựa chọn, đãi ngộ không thể chê được!”

“Đãi ngộ dù tốt đến đâu cũng không bằng chiến bộ của Tiếu Ma Qua, người ta tuổi còn trẻ đã có thể giết chết soái giai, tiền đồ không phải là những thế lực kia có thể so sánh được.

Nói không chừng, người ta có khả năng thành vương đó!”

“Thành vương?

Ngươi chém gió quá rồi…”…Trong quán rượu, thảo luận về Tiếu Ma Qua tràn ngập khắp nơi, đó là đề tài nóng hổi nhất hiện nay, tin tức về vấn đề này tầng tầng lớp lớp.

Hơn nữa Tiếu Ma Qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà đã liên tiếp sáng tạo được kì tích như thế rất có ảnh hưởng tới giới trẻ.

Mức độ ảnh hưởng đã đạt tới mức kinh người.Ở vào tuổi này ai cũng hừng hực nhiệt huyết, dã tâm bừng bừng, thần tượng như thế chính là sự cổ vũ đối với bọn họ.Không ai chú ý tới trong xó xỉnh có một lão nhân khi nghe tới đoạn Tiếu Ma Qua đánh chết soái giai thì hai con ngươi vốn ảm đạm bỗng sáng rực lên.Lão có cái hói đầu, mặt đầy nếp nhăn, quần áo trên người cũ nát, vô cùng cô tịch.Lão uống hết liệt tửu trước mặt, sau đó đứng dậy đi ra khỏi quán rượu.Trầm mặc đi trên đường phố, gió thổi qua khiến bóng dáng cô đơn của lão càng trở nên hiu quạnh cô tịch.“Mại dzô mại dzô, mọi người mau tới xem!

Hàng mới về đây, cuộc chiến có một không hai, Tiếu Ma Qua đánh chết Vũ Soái, hình ảnh hoàn toàn mới, duy nhất đây, tự mình trải nghiệm trận chiến, đừng bỏ lỡ đừng bỏ lỡ…”

Ven đường có một chủ quán đang khàn cả giọng kêu gào, tiếng rao rơi vào trong tai lão đầu, bước chân lão đầu đột nhiên chậm lại.“Giá nhiêu?”

“Mười lăm ma bối!”

“Bán cho ta một cái.”

“Được rồi!”

Lão đầu đi tới một góc khuất liền phóng hình ảnh ra.Thương gia không có gạt người, đích thực là hình ảnh trực tiếp thu lại nhưng thực lực người thu không cao nên lúc lực lượng ba động quấy nhiễu thì hình ảnh không quá rõ ràng.Lão đầu quan sát vô cùng chăm chú.Khi hắn nhìn thấy cuộc chiến giữa Tả Mạc và Vũ Soái thì hai mắt ảm đạm bỗng sáng rực lên.

Lúc này lão đầu giống như một thanh hung binh dần hiện ra, tràn ngập khí tức nguy hiểm.Nhưng hắn rất nhanh chú ý tới điều đó, một lần nữa lại khôi phục bộ dáng trước đó.Nhưng khi hắn nhìn thấy hình ảnh của A Quỷ thì cả người bỗng chấn động, nhất là khi thấy hình ảnh tử mang trong mắt A Quỷ đột nhiên đại thịnh, lão đầu như bị sét đánh không chút động đậy!Hai hàng nhiệt lệ từ đôi mắt đục ngầu của hắn chảy xuống má.Hình ảnh trước mắt không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào mà tan thành vô số quang điểm.----------------------------“Một kiếm tu?”

Giọng nói vô cùng lạnh lẽo từ trên đại điện truyền xuống, chư tướng phía dưới câm như hến.“Vâng!”

Người nói đang quỷ rạp trên mặt đất, không dám có bất cứ cử động nhỏ nào.

Mặt hắn hiện rõ sự sợ hãi, từng giọt mồ hôi lớn nhỏ từ trên trán hắn nhỏ xuống phiến đá xanh ở dưới, tất cả đại điện có thể nghe thấy rất rõ.Chư tướng nhìn hắn đầy đồng cảm.“Một gã kiếm tu mà dám ở địa bàn của ta đấu đá lung tung à!”

Giọng nói lạnh lẽo không cảm thấy chút tâm tình nào, tựa như đang kể lại một sự thực vô cùng đơn giản vậy.Ma tộc qùy rạp trên mặt đất mồ hôi giọt lớn giọt nhỏ rơi tong tong, những chư tướng còn lại thì sắc mặt khẽ biến, ai cũng có thể nghe ra được chủ công đang tức giận!“Tốt, rất tốt!”

Sắc mặt ma tộc đang quỷ trên mặt đất xám ngoét lại, bỗng hắn dập đầu liên tục khi hắn ngẩng mặt lên thì khuôn mặt đã tràn đầy vết máu, hắn hơi run run nói: “Thuộc hạ vô năng khiến chủ công thất vọng!

Thuộc hạ nguyện lấy cái chết để tạ tội, không có chút oán thán nào!

Con của thuộc hạ còn nhỏ, mong chủ công và các vị huynh đệ có thể trông nom chút!”

Dứt lời, tay phải đột nhiên vỗ trán, đầu vỡ tung, thân thể yếu đuối ngã xuống đất, sức sống hoàn toàn biến mất!Chư tướng đều tỏ vẻ không đành lòng nhưng không ai dám mở miệng.

Thời điểm này đứng ra khuyên ngăn là không ổn, mặc dù chủ công bạo ngược nhưng vẫn còn niệm chút tình cũ.Quả nhiên, phía trên đại điện trầm mặc trong giây lát rồi mới nói tiếp: “Danh ngạch tiến vào kim niên ấu cấp cho con của hắn.

Nói với nó, đừng bôi nhọ danh tiếng phụ thân nó.

Hậu táng.”

“Vâng!”

Chư tướng phía dưới lĩnh mệnh.“Nghe đồn, kiếm tu kia nói rằng không sợ bất cứ khiêu chiến nào, thật không?”

Trong lòng chư tướng phía dưới đều cảm thấy căng thẳng, hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ không nghĩ tới, ngay cả lời đồn này cũng đã truyền tới tai chủ công, nhất thời thầm hô không ổn.Bọn họ biết rõ tính khí của chủ công, chủ công rất thích hơn người khác, những lời này của đối phương truyền tới tai chủ công nhất định chủ công sẽ không thể nuốt trôi được cục tức này.

Lúc này chỉ có thể trầm mặc, tất cả mọi người đều không gặp may.

Mọi người liếc nhìn nhau.Một gã chiến tướng bước ra khỏi hàng, trầm giọng nói: “Thuộc hạ xin đi khiêu chiến!”

“Thuộc hạ xin đi khiêu chiến!”

“Thuộc hạ cũng xin đi khiêu chiến!”

Từng ma tộc bước ra khỏi hàng xin đi khiêu chiến.“Không cho phép dùng chiến bộ.

Ở địa bàn của ta, đối phó với một gã kiếm tu mà phải dùng tới chiến bộ, ta ném kẻ đó cho chó ăn.”

Giọng nói lạnh lẽo vang vọng trong đại điện.

Mọi người đều cảm thấy đau lòng, sớm biết thế này lúc trước thà sử dụng chiến bộ trực tiếp giết chết kiếm tu kia thì bây giờ đã không lắm chuyện thế này.Nhưng chủ công đã nói rồi, bọn họ cũng không biết phải làm thế nào nữa.“Cho các ngươi năm ngày, nếu không giết được tên kiếm tu kia thì các ngươi tự sát đi, không cần tới gặp ta nữa.”

Chư tương da đầu tê rần, thi thể trên mặt đất là minh chứng tốt nhất, sắc mặt chư tướng biển ảo nhưng vẫn đồng thanh khom người nhận mệnh: “Vâng!”

Chương 662 : Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTừ trong đại điện đi ra, sắc mặt mọi người đều ngưng trọng.Một gã tộc trưởng có danh vọng cao mở miệng nói: “Các vị, lần này chúng ta không còn đường lui nữa, nếu không hoàn thành, chủ công mà tức giận thì họa tới đầu!”

Những người khác đều gật đầu.“Chủ công nói không sai, một gã kiếm tu vậy mà dám càn rỡ ở ngay trước mặt chúng ta như vậy, chúng ta đã bị hắn làm cho mất hết thể diện!”

“Không sai!”

“Nói rất đúng!”

Mọi người cùng đồng thanh xác nhận.Rất nhanh, mọi người liền bàn bạc xong, các tộc sẽ phái cao thủ mạnh nhất trong tộc ra để đánh chết kiếm tu kia!Không ai nghĩ tới, trận đánh này sẽ làm chấn động thiên hạ.-----------------------------Thiếu niên nhìn người trước mắt, ngẩn ra, bước một bước dài tiến tới, nắm cổ áo người đang tới, thấp giọng quát: “Ngươi cũng dám về à!

Không sợ chết sao?”

Mặc dù giọng nói đã có gắng hạ thấp nhưng vẫn lộ vẻ cực kì kích động.Người tới cười ha ha: “Ta nếu dám tới tự nhiên sẽ không sợ.”

Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng này nhất dịnh sẽ hét lên, người tới chính là Cốc Lương Đao!Tây Huyền, Cốc Lương Đao vậy mà dám một thân lặng lẽ tiến vào Tây Huyền, ai có thể ngờ được chứ?Thiếu niên mặc bạch y buông tay ra, lặng lẽ phóng ra một cái cấm chế để phòng có người nghe trộm, lúc này mới dám tươi cười: “Sao ta lại có thể quên mất, tên gia hỏa ngươi là kẻ ngoài thô trong tinh tế chứ.

Khẳng định ngươi đã có mấy đường lui rồi, những ma giới kia ngươi chiếm cứ lâu vậy làm sao không động chút tay chân chứ?

Ngươi biết sẽ có ngày như thế này mà.”

Nụ cười của Cốc Lương Đao có chút cay đắng.Thiếu niên thấy thế thì trong lòng không khỏi than nhẹ một cái, ngoài miệng vẫn cười nói: “Bây giờ ngươi cũng ổn rồi, ít nhất cũng tự do không cần phụ thuộc đám thiếu gia kia.

Tới đây, uống trà uống trà.”

Cốc Lương Đao không nói lời nào, ngửa mặt uống một hơi cạn sạch.“Tới đó giúp ta đi!”

Cốc Lương Đao nói đầy trầm muộn.Đang nâng chung trà lên, động tác của thiếu niên bỗng ngừng lại, sắc mặt hắn như không có gì, cười nói: “Tình cảnh ngươi hiện giờ không tốt, đám thủ hạ mặc dù tâm đều hướng về ngươi nhưng trong đó có không ít người gia quyến còn ở đây, thời gian lâu tất sẽ sinh biến.

Hơn nữa, địa bàn của ngươi đều là ma giới, đối với tu giả không chút hòa thuận.”

Cốc Lương Đao cười ha ha, trên mặt không có chút sợ hãi nào: “Ngươi nói rất đúng, cho nên ngươi phải tới giúp ta.

Không ai hiểu rõ tài năng của ngươi hơn ta, chết già trong cái núi này không thú vị lắm đâu.”

Thiếu niên bỗng cười đứng dậy nói: “Đi thôi.”

Cốc Lương Đao có chút sửng sốt.“Sao thế?

Ngươi có việc à?”

Thiếu niên hỏi ngược lại.“Không có việc gì.”

Cốc Lương Đao vô thức trả lời, ngay sau đó hắn không nhịn được cười: “Ta còn tưởng phải nghĩ ra rất nhiều thứ để đả động đươc ngươi, kết quả một câu cũng không cần phải dùng tới.”

Thiếu niên nhún nhún vai: “Ta ở Tây Huyền cũng chỉ là làm kế toán sổ sách, lương tháng ít tới đáng thương, lại cô độc lẻ loi, không vướng bận, lăn lộn với ngươi ít nhất cũng có thịt ăn.”

“Ha ha!”

Cốc Lương Đao cực kì thoải mái.Bọn họ rời đi vào buổi sáng sớm nên không khiến ai chú ý tới.Đối với Tây Huyền mà nói, hắn chỉ là một tiểu nhân vật vô cùng bé nhỏ không đáng kể.-------------------------------Lê Tiên Nhi hiếu kì nhìn ngó xung quanh, đây là lần đầu tiên nàng tiến vào ma giới.

Hộ vệ bên cạnh thì cẩn thận từng chút một, cảnh giác nhìn bốn phía.Khi bọn họ nhìn thấy ma tộc cách đó không xa thì có chút khẩn trương.Ma tộc bay tới là một gã thanh niên, đang đi tới cách nhóm người Lê Tiên Nhi không quá xa.“Có phải tiểu thư Tiên Nhi của Thiên Hoàn không?”

Thanh niên ma tộc không kiêu ngạo không tự ti hành lễ nói.“Ta là Lê Tiên Nhi.”

Lê Tiên Nhi bước ra khỏi hàng dịu dàng thi lễ: “Các hạ là?”

Ánh mắt thanh niên ma tộc nhìn về phía Tằng Liên Nhi, nhất thời lộ vẻ kinh ngạc, hắn mỉm cười nói: “Tại hạ là con trai của Địch Soái, tiểu thư Tiên Nhi cứ gọi ta là Hi được rồi.

Hi phụng mệnh Địch Soái đặc biệt tới đây đón tiếp tiểu thư Tiên Nhi.”

“Làm phiền Hi thiếu gia!”

Lê Tiên Nhi mỉm cười.“Mời!”

Hi hơi nghiêng người, đưa tay ra.Dọc đường hai người trò chuyện với nhau rất hợp.

Hi là người hay nói và rất có sức hấp dẫn, kiến thức của hắn không tầm thường, không thể nghi ngờ chém gió với hắn cũng là một loại hưởng thụ.Dư quang lóe lên trong mắt Lê Tiên Nhi, thỉnh thoảng đảo qua hộ vệ của Hi, trong lòng xao động.

Những ma tộc hộ vệ này sát ý đều ngưng thực, hiển nhiên là dạng người thân kinh bách chiến.

Lấy nhỏ nhìn lớn, thực lực của Địch Soái quả nhiên vô cùng thâm hậu.Khi nghe thấy gia gia kêu mình tới ma giới thì nàng giật nảy mình, khi biết rõ Thiên Hoàn và Địch Soái của ma giới có quan hệ không tồi thì càng khiến nàng trợn mắt há mồm.

Nàng không ngây thơ đến nỗi cho rằng tu giả là phải trảm yêu trừ ma nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Thiên Hoàn lại có quan hệ mật thiết với ma tộc.Sau đó nàng mới biết rằng không chỉ riêng gì Thiên Hoàn mà ba nhà khác đều có minh hữu ở ma giới.Lê Tiên Nhi hoài nghi, ở yêu giới khẳng định cũng có môn phái đồng minh.Nỗi kiếp sợ qua đi, Lê Tiên Nhi rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Nghĩ lại cũng thấy bình thường, tứ đại môn phái đều có lịch sử cả ngàn năm, hơn nữa bên trong ma tộc cũng không phải là thùng sắt một cục. (đóng cửa không giao du với bên ngoài)Nhiệm vụ của nàng là đại biểu cho Thiên Hoàn đi sứ ma giới.Đây là lần đầu tiên hai đại cự đầu Thiên Hoàn và Địch Soái chính thức gặp mặt.Đội ngũ đón rước vô cùng khổng lồ, việc Hi đi đón cũng đã biểu thị được sự coi trọng của Địch Soái với nhóm người Lê Tiên Nhi.

Dọc đường cảnh sắc ma giới kì lạ khiến Lê Tiên Nhi nhìn không biết chán.Ánh mắt Hi thỉnh thoảng lại quét qua khuôn mặt của Lê Tiên Nhi, trong ánh mắt hiện lên chút nóng bỏng.-----------------------------“Đây là tư liệu về Tiếu Ma Qua.”

Mắt Dạ Minh Nguyệt tựa như sao trên trời.Cơ Lệ Ngữ cẩn thận xem xét.“Hắn có thể đi vào thập chỉ ngục, lại tu luyện thập ô thiên nghi, hẳn là đồng thời có đủ huyết mạch của yêu ma.

Lai lịch người này vô cùng thần bí, thực lực lại quá cường hãn.

Yêu thuật và ma công đều vô cùng xuất sắc, đồng thời còn là hoàng kim chiến tướng.”

Giọng Dạ Minh Nguyệt trong sáng dễ nghe.“Hắn tu luyện chính là thần lực.”

Cơ Lệ Ngữ tỏ vẻ kinh ngạc: “Thần lực?

Trên đời này thực sự có tồn tại thần lực sao?”

“Không riêng gì hắn, bên cạnh hắn có hai nữ nhân cũng tu luyện thần lực.

Chúng ta hoài nghi, hắn có khả năng là hậu duệ viễn cổ, trên người hắn có pháp môn tu luyện thần lực hoàn chỉnh.”

“Thần lực thực sự lợi hại vậy sao?”

Cơ Lệ Ngữ có chút không tin.“Ba người bọn họ liên thủ đã giết chết một gã soái giai.”

Dạ Minh Nguyệt thản nhiên nói.Cơ lệ Ngữ động dung.Đôi mắt đẹp của Dạ Minh Nguyệt nhìn Cơ Lệ Ngữ rồi nói: “Nhiệm vụ của ngươi chính là tiếp cận hắn.”

“Tiếp cận hắn?

Ăn cắp công pháp?”

Cơ Lệ Ngữ hỏi.“Nếu có cơ hội.”

Cơ Lệ Ngữ có chút không hiểu nhìn nhìn Dạ Minh Nguyệt, có thể nhận ra dường như mục đích chính của nàng không phải là lấy công pháp.“Ta rất xem trọng hắn.”

Ánh mắt Dạ Minh Nguyệt nhìn về phía xa.“Xem trọng hắn?”

Cơ Lệ Ngữ có chút mờ mịt, nàng không hiểu.“Nói không chừng hắn có thể tranh giành thiên hạ!”

Bốn chữ sau cùng Dạ Minh Nguyệt nhẹ nhàng phun ra khi truyền tới tai Cơ Lệ Ngữ thì như tiếng sấm ngang trời, nàng hoảng sợ thất sắc nhìn Dạ Minh Nguyệt.“Người như vậy bất luận là đối với ngươi hay là với Cơ gia đều là lựa chọn không tồi.”

Dạ Minh Nguyệt cười dài nhìn nàng.Sắc mặt Cơ Lệ Ngữ trắng bệch ra, tay chân lạnh lẽo.“Ngươi sẽ phải cảm ơn ta.”

Dạ Minh Nguyệt tiến đến bên tai Cơ Lệ Ngữ, nhẹ giọng nói.------------------------------Đám người Tả Mạc gặp phải phiền toái.Dọc đường thỉnh thoảng xuất hiện mấy tên thám báo, tất nhiên, hành động này không phải là tín hiệu thiện ý gì.Rất nhanh, những ma tộc đang đi theo Tả Mac liền biến mất không còn một ai.

Vốn các thế lực dọc đường vô cùng khách khí đột nhiên trở nên không dễ nói chuyện.

Càng khiến bọn họ cảm thấy khó chịu chính là thỉnh thoảng lại có chiến bộ nhỏ quấy nhiễu.Những chiến bộ nhỏ này mặc dù không thể tạo ra uy hiếp gì nhưng số lượng đông đảo khiến tốc độ hành quân của đám người Tả Mạc giảm mạnh.“Có người đang giở trò với chúng ta!”

Biệt Hàn lạnh lùng nói.Công Tôn Sai cũng tán thành ý kiến của Biệt Hàn: “Không sai, có người đang âm thầm giở trò quỷ, hơn nữa không phải là nhân vật tầm thường.”

Có thể điều khiển một lượng lớn các thế lực nhỏ như này tuyệt đối không phải là người bình thường.

Bây giờ uy danh của Tiếu Ma Qua đang rất thịnh, thôi động những thế lực nhỏ có dũng khí đối phó với bọn họ, uy danh của người nảy chỉ sợ vô cùng kinh người.“Có đầu mối gì hay không?”

Tả Mạc hỏi.“Bắt được không ít tù binh là thám báo nhưng những người này cũng không biết gì.”

Công Tôn Sai lắc đầu nói.“Không biết vì lí do gì mà đối phương lại muốn đối phó với chúng ta?”

Tả Mạc trầm ngâm hỏi.“Không biết.”

Công Tôn Sai lắc đầu.“Chắc chúng ta phải dùng mấy thế lực để khai đao rồi.”

Thần sắc Tả Mạc lạnh lẽo.Xu hướng quấy nhiễu càng ngày càng nghiêm trọng, những chiến bộ nhỏ này tựa như những con ruồi đáng ghét.

Nếu cứ để tình hình này tiếp diễn thì bọn họ nửa bước cũng khó đi.Để tìm ra lai lịch của những thám báo này thì rất dễ.Màn đêm buông xuống, Biệt Hàn mang theo Nghiệt bộ đi tiêu diệt ba thế lực của địa phương.Nhưng ngoài dự đoán của Tả Mạc, những thế lực dường như biết được bọn họ sẽ bị trả thù nên tộc nhân đã sớm rời đi, để lại chỉ là những mảnh đất trống.Tả Mạc ngửi thấy mùi âm mưu.-----------------------------Đêm đã khuya, Giang Triết vẫn đang nhìn giới đồ đầy chăm chú.Cả ngày nay hắn đều giữ nguyên tư thế đó.“Báo cáo đại nhân, Tiếu Ma Qua gặp phải rất nhiều đội ngũ linh tinh quấy nhiễu.”

Giang Triết bình thường trở lại, hắn thở phào một cái, trong lòng hắn hiểu ra, môn phái đã ra tay rồi.

Lực lượng của môn phái thực sự là sâu không thể lường được!Trong thư hắn gửi về môn phái hi vọng môn phái có thể tranh thủ cho hắn càng nhiều thời gian càng tốt.Hắn cần rất nhiều thời gian để bố trí.Giang Triết đã thỏa mái hơn nhiều, trận chiến này đã tạo ra cho hắn áp lực cực lớn.

Hắn và Biệt Hàn từ nhỏ đã giao thủ với nhau, vô cùng quen thuộc, hắn biết Biệt Hàn đáng sợ tới mức nào.

Mặc dù từng tranh đấu cao thấp trong môn phái nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày phải gặp Biệt Hàn trên chiến trường.Trận chiến này không thể nào trốn tránh được!Hắn không nghĩ tới việc trốn tránh chỉ là do tính cách cẩn thận, đối diện với Biệt Hàn hắn càng phải cẩn thận hơn.

Huống hồ, trận chiến này hắn không được phép thua.Bất luận thế nào cũng không thể thua!Đối diện với áp lực kinh người như vậy, hắn vẫn thong dong trấn định, chỉ cần cho hắn thời gian hắn liền có đủ lòng tin sẽ đánh bại được Biệt Hàn!Có càng nhiều thời gian thì hắn càng có nhhiều bố trí hơn.Giang Triết nhìn chằm chằm vào giới đồ, đôi mắt đầy thâm thúy.Đánh xong trận chiến này phải đi Vân Hải giới báo cho Phượng Nguyệt sư tỷ.Giang Triết tự nói với bản thân.Chương 663 : Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnVi Thắng mở mắt, tinh thần hắn đã khôi phục lại trạng thái đỉnh cao nhất.

Trong lòng hắn mơ hồ có dự cảm hắn sắp chạm tới được cảnh cửa đột phá.Quần áo trên người hắn nhàu nát, những vết thương to nhỏ khiến hắn giống như một tên khất cái vậy.

Nhưng chắc chắn không ai cho rằng Vi Thắng là một tên khất cái, sống lưng hắn thẳng tắp, khí thế dâng trào giống như một thanh kiếm sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.Hắn đứng dậy, cầm hắc kiếm lên, chân trần đi ra khỏi sơn cốc.Một đám ma tộc đang tụ tập ngoài sơn cốc, khi nhìn thấy hắn thì nhất thời thời loạn lên.

Ánh mắt mọi người vô cùng phức tạp, có kinh sợ, có căm hận, có kính phục, vân vân, hỗn tạp cùng một chỗ.

Nhưng không ai dám có chút coi thường.Địch nhân như vậy không ai dám coi thường.“Ai lên?”

Ánh mắt Vi Thắng đầy kiên định, không có chút cầu may nào.Ma tộc nhất thời lại rối lên, đây đã là ngày thứ tư rồi, trong mấy ngày này đã có hơn ba mươi người ngã xuống dưới kiếm của kiếm tu kia.

Cho tới tận bây giờ không ai có thể chống đỡ được ba kiếm của hắn, tuyệt đại đa số ngay cả một kiếm cũng không chống lại được thì đã bị giết chết.Thực sự quá đáng sợ!Nguyên lai tu giả cũng có ma thần như này!Trong nháy mắt lòng người lạnh ngắt, một khoảng lặng ngắn ngủi xuất hiện.Nhưng khi nghĩ tới mệnh lệnh trên đầu thì bọn họ lại run lên.Nếu không thể giết chết hắn thì tất cả bọn họ đều phải chết!Trong mắt những người này hiện lên huyết sắc giống như dã thú bị dồn tới chân tường.

Không biết người nào gào lên: “Mọi người cùng tiến lên đi!”

Nhất thời mắt mọi người rực sáng, đại nhân chỉ nói không thể dùng chiến bộ nhưng không có nói không thể đánh hội đồng!Xem lại nhân số bên mình, lại nhìn thấy bóng dáng cô độc của Vi Thắng, nhất thời sĩ khí bọn họ tăng mạnh!

Nhiều người như vậy vây công một người, kiếm tu dù có lợi hại đến mấy cũng không thể giết chết được tất cả bọn họ.“Giết!”

Bọn họ kêu lên ầm ĩ, sát khí ầm ầm đánh về phía Vi Thắng.Nhìn ma tộc kêu gào, ánh mắt Vi Thắng tựa như kiếm không có chút rung động, khuôn mặt hắn giống như tượng đá vậy, không có chút biểu cảm nào.

Hắn nắm chặt hắc kiếm trong tay, chầm chậm bước tới!Trong lòng hắn chỉ còn kiếm ý!Hắc kiếm trong tay giống như đang đáp lại lời kêu gọi của kiếm ý trong lồng ngực hắn, ong ong rung lên.Nó vô cùng đói khát, chỉ muốn uống no tiên huyết!-----------------------------“Làm được điều này chỉ có thể là ma soái.”

Bồ yêu nói.

Năm đó hắn đi theo quân đoàn trưởng đóng quân ở ma giới một thời gian khá dài, đối với ma giới vô cùng quen thuộc.“Không sai.”

Vệ cũng gật đầu.Khi Bồ yêu và Vệ đưa ra cùng ý kiến thì điều này có nghĩa ý kiến đó tương đối đáng tin.Vậy mà lại là ma soái!Đáp án này khiến Tả Mạc cảm thấy được áp lực rất lớn.

Bất luận ma soái nào cũng đều là bá chủ một phương, đừng tưởng lúc trước bọn họ có thể đánh bại Vũ Soái thì cho rằng ma soái không là gì.

Nếu đại bộ phận chiến bộ của Vũ Soái không bị kiềm chế, nếu Vũ Soái đối phó một cách nghiêm túc thì đám Tả Mạc căn bản không có nửa cơ hội dành phần thắng.Thực sự ma soái có sức mạnh quá cường đại!Chiến bộ khổng lồ, địa bàn rộng lớn, cao thủ như mây.Mỗi một vị ma soái đều tương đương với một con quái vật khổng lồ, những ma soái đứng đầu thì lực lượng trong tay dù cho so với tứ đại môn phái cũng không thua kém chút nào.Nếu như tất cả điều này là do một vị ma soái động tay động chân vậy thì phiền phức lớn rồi!Tả Mạc biết rõ suy đoán của Bồ yêu và Vệ chỉ sợ tám chín phần mười là đúng.Với danh tiếng hiện giờ của hắn, không có chỗ dựa là ma soái ở phía sau thì những thế lực nhỏ kia căn bản không dám có bất cứ hành động ngang ngược nào.Tìm được phương hướng, hỏi thăm cũng trở nên dễ dàng hơn.Rất nhanh, đám người Tả Mạc liền tìm hiểu ra được vị ma soái nào đang giở trò với họ.Hào Soái, ma soái đứng thứ năm trong toàn bộ Bách Man Chi Minh!

Vị trí mà mấy người Tả Mạc đang đóng quân rất gần khu vực thống trị của Hào Soái.Rất có khả năng là Hào Soái!Sau khi hỏi thăm, Tả Mạc đã nắm được một số thứ liên quan tới Hào Soái.Hào Soái là một ma soái lâu đời, hắn thống trị ma giới so với Vũ Soái phải nhiều gấp ba lần!

Hắn đã bước vào soái giai trước Vũ Soái cả trăm năm.Chỉ hỏi qua thực lực của Hào Soái, Tả Mạc liền bỏ qua ý định dùng cứng đối cứng với hắn.Nhưng hắn cảm thấy rất kì quái nếu đối phương đã có địch ý với bọn họ như vậy, hoàn toàn có thể trực tiếp tiêu diệt bọn họ.

Chiến bộ dưới trướng Hào Soái có hơn một trăm đội, khác không nói chỉ cần dùng chiến thuật biển người cũng đã có thể nhấn chìm được bọn họ.Nhưng đối phương lại chỉ không ngừng phái chiến bộ nhỏ ra quấy nhiễu bọn họ hòng làm chậm tốc độ hành quân.Làm chậm tốc độ hành quân của bọn họ…Đối phương có ý đồ gì đây?Tả Mạc sợ hãi giật mình tỉnh lại.Chẳng lẽ phía trước có thứ gì đó đang chờ bọn họ?-----------------------------“Phụ thân!”

Một vị trung niên nhân cung kính nói: “Dựa theo mệnh lệnh của ngài, tốc độ của Tiếu Ma Qua đã chậm lại.”

“Không tệ.”

Hào Soái tỏ vẻ thỏa mãn, thân hình hắn hơi thấp nhưng rất tráng kiện, trên mặt luôn nở nụ cười, nhìn qua giống như một lão bản của một quán rượu bình thường nhất.

Hắn nhìn thấy được vẻ mặt không hiểu của nhi tử, cả cười nói: “Ngươi có nghi hoặc gì?”

“Vâng!”

Trung niên nhân thành thật gật đầu nói: “Nếu thực sự muốn làm bọn họ đi chậm lại, chúng ta chỉ cần mời đám người Tiếu Ma Qua tới đây làm khách, với uy danh của phụ thân, mấy người Tiếu Ma Qua tất sẽ không dám cự tuyệt.

Không những không phải trở mặt với Tiếu Ma Qua mà còn có thể thực hiện được mục tiêu, vậy không phải càng tốt sao?”

“Ngươi có thể nghĩ được thế là rất tốt.”

Hào Soái liếc nhìn nhi tử rồi nói: “Nhưng ánh mắt ngươi phải nhìn xa hơn.

Ngươi cảm thấy uy hiếp của Tiếu Ma Qua đối với chúng ta lớn hơn hay uy hiếp của Huyền Không tự đối với chúng ta lớn hơn?”

“Huyền Không tự!”

Trung niên nhân suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù bây giờ chúng ta là minh hữu ngầm của họ nhưng bọn họ cũng là kẻ có năng lực tranh giành thiên hạ, uy hiếp đối với chúng ta càng lớn hơn.”

“Không sai.”

Hào Soái cười nhạt: “Đừng tưởng quan hệ giữa Huyền Không tự với chúng ta không nhạt nhưng ngày sau tất sẽ phải đánh nhau một trận.

Tiếu Ma Qua rất có tiềm lực nhưng căn cơ của hắn quá yếu, muốn làm nên chuyện là không dễ dàng.”

Trung niên nhân như hiểu ra gì đó.Hào Soái lại nói tiếp: “Nhưng mặc dù căn cơ của Tiếu Ma Qua quá yếu nhưng thủ hạ của hắn lại rất lợi hại.

Trận chiến giữa Huyền Không tự và Tiếu Ma Qua khẳng định Huyền Không tự sẽ thắng.

Nhưng Tiếu Ma Qua cũng có cơ hội khiến Huyền Không tự bị thương nặng.

Đối với chúng ta kết quả tốt nhất chính là trước khi chết Tiếu Ma Qua cắn cho Huyền Không tự một cái.”

Vẻ mặt trung niên nhân như bừng tình đại ngộ: “Cho nên phụ thân dùng phương thức như vậy là đã hoàn thành yêu cầu của Huyền Không tự lại khiến Tiếu Ma Qua cảnh giác.”

“Ha ha, không nên coi thường tên Tiếu Ma Qua này.

Những người trong tay hắn ngay cả ta cũng thèm muốn.

Biệt Hàn chính là kẻ có thể chống lại chiến tướng đỉnh giai như Giang Triết.

Bọn họ có khả năng tạo ra phiền phức cho Huyền Không tự!”

Hào Soái cười âm hiểm: “Nếu trận chiến này Huyền Không tự tổn thất quá nghiêm trọng vậy Huyền Không tự sẽ càng phải dựa vào chúng ta, chúng ta có thể ra càng nhiều điều kiện hơn!”

“Nếu Huyền Không tự bại thì sao?”

Trung niên nhân vô thức hỏi một câu nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn liền cảm thấy bản thân hỏi một câu thừa thãi.Huyền Không tự sao có thể bại được chứ?

Điều này căn bản không thể xảy ra được!Huyền Không tự còn mạnh hơn bọn họ, sao có thể ngay cả một tên nhãi Tiếu Ma Qua cũng không thể thu thập được?

Điều này không có khả năng!Hào soái lại bị những lời này làm cho sửng sốt, vẻ mặt hắn trở nên cổ quái, hắn không nói gì tựa hồ đang rơi vào trầm tư.Trung niên nhân đang hối hận vì bản thân đã nói những lời vô dụng thì bỗng nghe thấy Hào Soái mở miệng nói: “Nếu trận chiến này Huyền Không tự bại vậy bọn họ không ổn rồi.”

Trung niên nhân lắc đầu: “Huyền Không tự không thể bại, ngay cả khi bại thì cũng chẳng thể động tới gân cốt bọn họ.”

“Ngươi không hiểu.”

Hào Soái lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng: “Trận chiến này họ phải thắng còn cần phải thắng đẹp!

Nếu như thực sự bại thì Huyền Không tự gặp nguy rồi.

Bị chính kẻ phản bội môn phái đánh bại, lòng tin của chiến tướng hàng đầu là Giang Triết cũng bị hao tổn, sự suy yếu của Huyền Không tự sẽ hiện ra trước mặt thiên hạ.

Đến lúc đó, cho dù Huyền Không tự có khổng lồ đến mấy cũng chỉ là một đống thịt không xương, càng rước thêm nhiều sài lang tới ăn thịt.”

Trung niên nhân nghe thấy thế thì trợn mắt há mồm.------------------------------Đường Phỉ tâm sự trùng trùng, trong khoảng thời gian bị quấy nhiễu này, trong lòng nàng hiện lên cảm giác bất an mãnh liệt.

Nhưng khi biểu hiện ra ngoài nàng vẫn cố gắng bình tĩnh, chỉ có càng thêm nghiêm khắc giám sát Đường tự bộ tu luyện.Trình độ cá nhân của Đường chiến bộ vô cùng xuất sắc, so với trình độ chiến bộ nàng nắm giữ lúc trước còn cao hơn rất nhiều.Nhưng trình độ chiến trận của bọn họ thì quá tồi tệ, cần phải có thời gian dài tu luyện mới có thể đạt tới mức làm người ta thỏa mãn, nhưng cái này cần có thời gian, không thể cẩu thả được.Không có chiến trận ghép lại, những người này chỉ là một đám quân ô hợp.Nàng hi vọng có thể cố gắng rút ngắn được thời gian, như vậy nếu thực sự phát sinh chiến đấu, Đường tự bộ với chiến trận không thuần thục sẽ trở thành mục tiêu để đối phương tấn công.“Đường đại nhân, đại nhân mời ngài qua đó.”

Trong lòng Đường Phỉ máy động, khẳng định có quan hệ tới sự việc bị quấy nhiễu gần đây, không chút do dự đi theo giáo úy tới doanh trại của Tả Mạc.Khi Đường Phỉ đến nơi thì toàn bộ những thành viên hạch tâm đều đã có mặt đủ.Vẻ mặt Tả Mạc ngưng trọng, không nói lời thừa, đem kết quả gần đây tra xét được và những suy đoán của bản thân nói ra.Sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.Công Tôn Sai là người đầu tiên mở miệng: “Nếu thật sự là Hào Soái, vậy bọn họ dùng thủ đoạn quấy nhiễu này cũng không có ý tốt gì, bọn họ khẳng định muốn chúng ta cùng đối phương lưỡng bại câu thương.

Quan hệ của hắn với địch nhân phía trước rất vi diệu.”

“Không sai.”

Giọng Biệt Hàn đầy sát khí, nhiệt độ không khí xung quanh hắn đột nhiên giảm mạnh.Tả Mạc gật đầu nhưng khi mở miệng lại hỏi một vấn đề khác: “Quan trọng phía trước là ai?”

Đây là điểm quan trọng nhất của toàn bộ vấn đề, nếu ngay cả địch nhân phía trước là ai mà bọn họ cũng không biết thì trận chién này bọn họ không có nửa cơ hội thắng.Công Tôn Sai nhìn chằm chằm vào giới đồ, trầm ngâm nói: “Chúng ta đi U Tuyền giới rất nhiều người biết, đối phương khẳng định cũng biết.

Như vậy đối phương chỉ có thể lựa chọn tuyến đường chúng ta phải đi qua!”

Những lời này của Công Tôn Sai nhất thời hấp dẫn được sự chú ý của mọi người, mọi người đồng thời nhìn chăm chăm vào giới đồ.“Trên đường chúng ta phải đi, có khúc mắc với chúng ta, biết rõ thực lực của chúng ta, còn dám chiến đấu cùng chúng ta…”

Ánh mắt mọi người theo lời nói của Công Tôn Sai đồng thời nhìn vào tuyến đường đang di chuyển.Bỗng, ánh mắt mọi người cùng dừng lại ở một vị trí.Hô hấp của Biệt Hàn đột nhiên trở nên nặng nề.Chương 664 : Nguy cơ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Lần này xem ra Huyền Không tự quyết tâm tiêu diệt Tiếu Ma Qua rồi.

Nhưng bọn họ cũng quá coi trọng Tiếu Ma Qua đi!”

Tiết Đông cười nói.Tiết Đông mắt to mi thô, dáng vẻ đường hoàng, do chinh chiến ở ngoài lâu nên trong lúc nhấc tay nhấc chân cũng tỏa ra một luồng sát khí.

Hắn mới từ tiền tuyến trở về liền chạy tới tìm Lâm Khiêm luôn.Mặc dù Lâm Khiêm là sư huynh nhưng ít tuổi hơn Tiết Đông rất nhiều, giao tình giữa hai người vô cùng tốt.Lâm Khiêm thôi không tập trung vào ngọc giản nữa, hắn hơi xuất thần.

Lần này vì đảm bảo thắng lợi, Huyền Không tự đã lặng lẽ phái ra hai gã tu giả phản hư kỳ để giết chết Tiếu Ma Qua.

Động tác này của Huyền Không tự rất bí mật nhưng thám báo của Côn Luân vẫn đủ sâu dày để lấy được tin tức truyền ra ngoài.“Thế nào?”

Tiết Đông nhạy cảm nhận thấy vẻ mặt quái dị của Lâm Khiêm.Lâm Khiêm bình thường trở lại cười nói: “Tiếu Ma Qua kia thực sự là kẻ không tồi, nhân vật như thế chết cũng có chút đáng tiếc.”

“Ồ!”

Tiết Đông có chút kinh ngạc: “Có thể khiến ngươi nhận xét là không tầm thường làm ta cảm thấy có chút hiếu kì rồi đó.”

“Lần này đi ma giới đã giao thủ qua với hắn, có chút cao thâm khó lường.”

Lâm Khiêm hời hợt nói.Tiết Đông động dung, hắn biết rõ thực lực của Lâm Khiêm lợi hại ra làm sao, nghe Lâm Khiêm nói những lời này vậy tám chín phần mười là không phân thắng bại.Lâm Khiêm nhíu mày nói: “Lai lịch của người này rất cổ quái.

Tựa hồ có huyết mạch của hai tộc yêu ma, ma công và yêu thuật đều rất lợi hại, hơn nữa còn tu luyện thần lực.”

“Thần lực?”

Tiết Đông trợn trừng mắt, tỏ vẻ khiếp sợ.“Ừ, lần này ta giao thủ cùng hắn nên đã lĩnh ngộ được một chút bên ngoài.”

Lâm Khiêm bỗng nghĩ tới một điều, một lần nữa lại nhíu mày: “Trên tay hắn chỉ sợ có truyền thừa thần lực hoàn chỉnh, nếu rơi vào tay Huyền Không tự vậy thì không ổn!”

Tìm hiểu và lĩnh ngộ thần lực không chỉ có mỗi Côn Luân.

Phàm là những môn phái có lịch sử lâu đời đa số đều có dã tâm về mặt này nhưng tốn hao tinh lực nhiều nhất vào chuyện này thì không ai khác ngoài tứ đại môn phái.Tiết Đông nheo nheo mắt: “Không sai!

Tuyệt đối không thể để truyền thừa thần lực rơi vào tay Huyền Không tự.

Nếu được hay chúng ta cũng phái mấy người đi tới ma giới?”

“Không được!”

Lâm Khiêm lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Trận chiến này Huyền Không tự danh chính ngôn thuận, lấy cớ Biệt Hàn phản bội sư môn nên không ai có thể bới ra được.

Nếu như chúng ta cũng phái người tới vậy là không nể mặt Huyền Không tự rồi.”

Tiết Đông cũng nhíu mày, Lâm Khiêm nói không sai, chuyện này bọn họ không thể nào trực tiếp phái người tới được.“Có lẽ nên nghĩ cách thông báo cho Tiếu Ma Qua kêu hắn trốn đi một thời gian.”

Lâm Khiêm cảm thấy vấn đề này có chút khó xử.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Huyền Không tự lại vì Tiếu Ma Qua mà trực tiếp sử dụng hai gã cao thủ phản hư kỳ.Cao thủ cấp chiến lực như phản hư kỳ không đến thời điểm sinh tử quan trọng thì các môn phái đều tuyệt đối không sử dụng.Huyền Không tự cũng hiểu rằng trận chiến này vô cùng quan trọng với bọn họ.------------------------------“Này phiền phức rồi.”

Sắc mặt Tả Mạc vô cùng khó coi: “Huyền Không tự thật là quá nể mặt anh, sách sách, phản hư kỳ, còn có hai gã nữa chứ!”

Sắc mặt chư tướng khác cũng rất khó coi.Vừa rồi Tả Mạc nhận được một phong thư nặc danh, bên trong nói Huyền Không tự sẽ phái ra hai gã cao thủ phản hư kỳ đến để ám sát hắn.

Hiển nhiên việc Tả Mạc giết chết Vũ Soái đã khiến Huyền Không tự có vô cùng kiêng dè hắn, thậm chí không tiếc dùng phương thức không vinh quang chút nào để có thể giải quyết hoàn toàn tai họa ngầm này.Mặc dù không biết người truyền tin là ai nhưng những gì viết trong thư mọi người đều tin có tới tám chín phần mười là thật.Hai gã phản hư kỳ, thực lực cường hãn của Huyền Không tự lúc này đã được thể hiện rõ rệt.

Để giết chết một người mà phải sử dụng hai gã tu giả phản hư kỳ, đại khái cũng chỉ có tứ đại phái mới có sức mạnh như vậy.Đây là thực lực.Dù cho có người mật báo thì đám Tả Mạc cũng không biết phải làm sao.“Nếu không chúng ta quay trở về Vân Hải giới.”

Công Tôn Sai nhìn về phía Tả Mạc, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.

Hai gã phản hư kỳ hoàn toàn có đủ năng lực tung hoành bên trong chiến bộ của bọn họ còn nếu phối hợp với chiến bộ thì uy lực sẽ tăng gấp bội.Tả Mạc cười khổ: “Không còn kịp nữa rồi!

Chỉ sợ hai gã tặc ngốc phản hư kỳ đã cách chúng ta không xa rồi.”

Biệt Hàn trầm mặc không nói gì, hắn không nghĩ tới, môn phái lại phái ra hai gã phản hư kỳ tới để ám sát Tả Mạc.

Hắn ở trong môn phái cũng lâu, biết rõ cấp cao thủ như phản hư kỳ đối với môn phái mà nói chính là lực lượng cuối cùng.Lẽ nào Huyền Không tự đã cảm thấy bọn họ uy hiếp đến sự tồn vong của môn phái?Tâm tình hắn có chút mâu thuẫn, vừa khát vọng có thể giao chiến với Huyền Không tự nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, hai gã phản hư kỳ là một phiền toái rất lớn.Tả Mạc bỗng nhìn về phía Biệt Hàn rồi hỏi: “Huyền Không tự có mấy tên phản hư kỳ?”

Biệt Hàn sửng sốt nhưng rất nhanh đã có câu trả lời: “Năm người, một người ba mươi năm trước vân du ra ngoài đến nay vẫn chưa về.

Một người đang bế tử quan.

Còn có một người mười lăm năm trước được chưởng môn phái đi tới một nơi nhưng cũng không thấy trở về.

Giờ chỉ còn có hai người.”

Sắc mặt Tả Mạc hơi trầm ngâm: “Nói như vậy, bọn họ có thể sử dụng chỉ còn hai gã phản hư kỳ.”

Suy nghĩ một chút, Tả Mạc lại hỏi: “Nếu như ta chạy trốn, hai gã phản hư kỳ này có tiếp tục đi gặp Giang Triết hay không?”

Biệt Hàn lắc đầu: “Không đâu.”

Nhìn Biệt Hàn trả lời đầy chắc chắn, Tả Mạc vô cùng ngạc nhiên hỏi lại: “Vì sao?

Bọn họ nếu như tiếp tục đi gặp Giang Triết thì khả năng thắng không phải sẽ tăng cao hay sao?”

“Phản hư kỳ cũng sẽ chết.”

Biệt Hàn thản nhiên nói.Lập tức Tả Mạc hiểu ra vấn đề.

Không sai, phản hư kỳ mặc dù lợi hại nhưng cũng sẽ chết.

Nếu chiến bộ tấn công mạnh không màng tới thương vong chưa chắc đã không thể giết chết được tu giả phản hư kỳ.

Huyền Không tự không thiếu chiến bộ nên tuyệt đối sẽ không để hai gã cao thủ phản hư kỳ chết trên chiến trường.Cho nên lần hành động này chính là âm thầm ám sát.Tả Mạc cũng hiểu ra được vì sao Huyền Không tự lại phái ra hai gã phản hư kỳ.

Ở trong mắt Huyền Không tự, việc hắn giết chết Vũ Soái khiến hắn cũng có uy hiếp như tu giả phản hư kỳ vậy.Căn bản Huyền Không tự không thể gánh chịu được tổn thất khi mất đi bất cứ gã tu giả phản hư kỳ nào.Hai mắt Tả Mạc từng chút một sáng rực lên, bỗng hắn phát hiện ra chưa chắc đã không có cơ hội.Huyền Không tự nhất định không ngờ tới có người mật báo cho hắn biết, bọn họ vốn nghĩ kế hoạch ám sát tuyệt mật này vẫn được giữ kín.Trầm tư mất một lúc, Tả Mạc ngẩng đầu, sự tự tin một lần nữa xuất hiện trên mặt hắn: “Ta có ý này.”

------------------------------Dưới bùn đất, Vi Thắng nắm chặt hắc kiếm, nín thở, rất nhanh, hắn như một khối nham thạch mất đi toàn bộ sinh mệnh.“Mẹ nó, lại mất dấu rồi.”

Một người tức giận mắng.“Còn tìm sao?”

Một người khác yếu ớt hỏi, trong giọng nói có chút sợ hãi.“Phải tìm, không tìm được chúng ta đều phải chết!”

“Nhưng đuổi theo chúng ta cũng sẽ chết…”

Mọi người trầm mặc.“Không được, dù thế nào chúng ta cũng sẽ chết hết!”

“Vậy phải làm sao giờ?”

“Chờ!”

“Chờ!”

“Chờ chủ nhân tuyên bố truy sát lệnh!”

Hắn vừa dứt lời thì có người kinh hỉ nói: “Truy sát lệnh!

Chủ nhân tuyên bố truy sát lệnh rồi!”

“Hắn xong đời rồi!”

Người vừ nói thở phào nhẹ nhõm.“Đúng vậy, hắn xong đời rồi.”

Mấy tên khác không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.Khi tiếng bước chân dần xa, Vi Thắng từ trong bùn đất chui ra, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc.Truy sát lệnh!Hắn lắc đầu, không nghĩ gì thêm.

Hắn tìm một sơn động bí ẩn bày ra một cấm chế sau đó liền tiến vào trạng thái nhập định.Chiến đấu tròn mười ngày khiến linh lực và tinh thần của hắn gần như sụp đổ.

Nếu không phải do ý chí của hắn kiên định như sắt thì đã sớm gục ngã rồi.Ngày thứ hai, hắn mở mắt trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.Hắn đột phá rồi!Dừng lại mấy ngày ở trong sơn động cho tới tận khi tình khí thần của bản thân đạt tới trạng thái cao nhất, hắn mới đứng dậy.

Móc giới đồ ra, xem xét qua phương hướng hắn liền lặng lẽ bay đi.Hắn không biết rằng đạo truy sát lệnh kia đã khiến toàn bộ Bách Man cảnh dậy sóng.-----------------------------“Cái gì?

Tốc độ của bọn họ đột nhiên tăng nhanh sao?”

Hào Soái hơi ngạc nhiên: “Không thay đổi phương hướng chứ?”

“Không.”

Trung niên nhân nói: “Xem ra bọn họ đã phát hiện ra rồi.”

Hào Soái không nói gì, hắn rơi vào trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu: “Xem ra Tiếu Ma Qua đã biết đối thủ của bọn họ là ai rồi.

Ồ, kêu người phía dưới thôi không quấy nhiễu nữa.”

“Thôi không quấy nhiễu nữa?”

Trung niên nhân kinh ngạc: “Vậy chẳng phải là?”

“Không có gì ghê gớm.”

Hào Soái cười nhạt: “Chúng ta không phải là thuộc hạ của Huyền Không tự, không cần phải để ý tới sắc mặt của bọn họ.

Trận chiến này Huyền Không tự chỉ sợ không thoải mái đâu.”

Trung niên nhân không hiểu phụ thân vì sao lại nói như vậy.“Tiếu Ma Qua, thật can đảm!”

Trong mắt Hào Soái hiện lên vẻ tán thưởng.------------------------------“Vì sao lại đi theo hướng này?”

Tả Mạc không hiểu hỏi Bồ yêu và Vệ.Hắn và Tằng Liên Nhi còn có cả A Quỷ đều đang cố gắng bay về phía trước.

Để tránh thám báo dọc đường bọn họ không cưỡi ma kị mà đều phi hành.Tả Mạc đưa ra một kế hoạch cực kì can đảm.Hắn quyết định dẫn dắt hai lão tặc ngốc phản hư kỳ rời đi, dẫn bọn họ đi một vòng thật lớn.

Giống như Huyền Không tự không mong phản hư kỳ gặp nguy hiểm, Tả Mạc cũng không mong hai lão tặc ngốc có năng lực ảnh hưởng tới chiến cuộc này tham gia chiến trường.Tả Mạc vô cùng tin tưởng vào Công Tôn Sai và Biệt Hàn, chỉ cần hai lão tặc ngốc của đối phương không tham gia chiến đấu thì Tả Mạc tin chắc rằng bọn họ có thể giành được thắng lợi.Chỉ cần Công Tôn Sai và Biệt Hàn đánh bại Giang Triết cũng đủ khiến Huyền Không tự loạn hết cả lên.Đến lúc đó hai lão tặc ngốc kia sẽ không có thời gian đi dạo lung tung với hắn nữa, bọn họ sẽ phải vội vàng quay về cứu hỏa.

Vòng vây của bản thân không phá tự tan.Quan trọng nhất trong cuộc chiến này chính là vấn đề thời gian thi chạy.Một mặt bản thân bên này có thể càng kéo dài càng có lợi, mặt khác Công Tôn Sai và Biệt Hàn bên kia càng nhanh đánh bại Giang Triết thì hắn càng sớm an toàn.Nếu như chính diện chống lại hai lão tặc ngốc phản hư kỳ Tả Mạc khẳng định bản thân không có nửa cơ hội thắng.Nhưng nếu như chơi trốn tìm thì Tả Mạc không sợ chút nào.

Có Bồ yêu và Vệ, hai tên gia hỏa âm hiểm xảo trá ở đây thì Tả Mạc hoàn toàn không coi hai lão tặc ngốc kia ra gì.Vì để hai lão tặc ngốc này mắc câu, Tả Mạc phải cố ý lưu lại một chút khí tức thần lực.

Lúc trước Lâm Khiêm cầm đầu tứ đại môn phái gây ra động tĩnh lớn như vậy ở thành Thái An, Tả Mạc biết rằng hứng thú của mấy tên gia hỏa này đối với thần lực là vô cùng lớn.Không nghĩ tới, vừa ra khỏi doanh địa Bồ yêu và Vệ đã kêu Tả Mạc bay về hướng này.Trong tâm Tả Mạc thầm nghĩ, có âm mưu!Chương 665 : m mưu của Bồ yêu và Vệ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnCanh phòng nghiêm ngặt của đại doanh đối với tu giả phản hư kỳ mà nói mặc dù có chút phiền toái nhưng nếu đối phương không có sự phòng bị thì xác suất đắc thủ vẫn là rất lớn.Đối phương không có sự phòng bị.Hai người không chút trở ngại thuận lợi tìm được đại doanh.Không lâu sau, vẻ mặt Đái Đào có chút cổ quái: “Hắn không ở đây.”

Tịch Chính đối diện không chút biểu cảm.Trang phục của Đái Đào tựa như một gã tu giả phổ thông, thậm chí mọi người rất khó từ trang phục của hắn nhận ra hắn là loại tu giả nào.

Tịch Chính thì hoàn toàn tương phản, đầu bóng loáng, tràng hạt, áo cà sa vừa nhìn đã biết đó là một thiện tu chân chính.

Duy khiến người ta cảm thấy khó ưa chính là khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như nham thạch của hắn, không có chút khí tức ôn hòa gì của thiện tu, trái lại còn lạnh lẽo khiến người nhìn cảm thấy khiếp sợ.Đái Đào không phải xuất thân từ Huyền Không tự, hắn là tán tu vì để đột phá phản hư kỳ hắn đã gia nhập vào Huyền Không tự.

Huyền Không tự với danh mục tài nguyên đa dạng khổng lồ đã trợ giúp rất lớn cho hắn, hắn đã thành công đột phá phản hư kỳ và trở thành một trong những trưởng lão của Huyền Không tự.Tịch Chính là đệ tử chính thống của Huyền Không tự, phụ mẫu hắn đều là đệ tử của Huyền Không tự, từ nhỏ hắn đã lớn lên ở trong tự.

Thiên tư hắn hơn người, là một trong những đệ tử trọng điểm được bồi dường, bản thân hắn cũng là một kẻ cuồng tu luyện, đối với những thứ khác ngoài tu luyện hắn không có hứng thú.

Tâm tư của hắn tinh thuần, ở trên con đường tu luyện đều thuận buồm xuôi gió chưa từng gặp qua bất cứ chướng ngại nào.Tịch Chính đột nhiên quay đầu đi tới một góc khuất.Khi bước chân đạp phải ngọn cỏ, khuôn mặt không chút biểu cảm kia lần đầu tiên phát sinh biến hóa, hai mắt đột nhiên tuôn ra hai luồng tinh mang: “Thần lực!”

“Thần lực?”

Đái Đào sửng sốt, khi hắn đi tới đây thì vẻ mặt cũng biến hóa theo, kinh ngạc nói: “Thần lực thật thuần khiết!

Chẳng lẽ trên người tên này có truyền thừa thần lực hoàn chỉnh?”

“Đuổi theo!”

Tịch Chính không chút chần chừ, dứt khoát nói.Đái Đào do dự một hồi, nếu như mượn cơ hội này giết chết Biệt Hàn thì đả kích đối với kẻ địch có thể nói là vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng rất nhanh hắn liền kiềm chế ý định này lại, ngược lại, truyền thừa thần lực trên người Tiếu Ma Qua hấp dẫn hắn hơn nhiều.Truyền thừa thần lực!Trong lòng hắn có chút nóng vội, nếu có thể lấy được truyền thừa thần lực, nói không chừng hắn có khả năng đột phá đến đại thừa kì!Đại thừa kì!Cấp bậc cao nhất của tu chân, đại biểu cho lực lượng mạnh nhất trong thiên địa!Đã bao nhiêu năm tu chân giới chưa xuất hiện đại thừa kì rồi?Đối với Đái Đào mà nói có thể đột phá phản hư kỳ đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Nhưng trong lòng hắn cũng biết rằng nếu không có Huyền Không tự thì căn bản hắn không thể đột phá phản hư kỳ.

Cho nên đối với đại thừa kì càng xa xôi mờ ảo, trong lòng hắn không có chút mơ tưởng đến nhưng đột nhiên truyền thừa thần lực xuất hiện lại khiến hắn nhìn thấy được một tia hi vọng.Huyền Không tự tìm hiểu thần lực không phải chỉ ngày một ngày hai, Đái Đào thân là một trong những cao thủ hàng đầu bên trong tự nên tự nhiên có tham gia vào.

Mặc dù cho tới nay Huyền Không tự vẫn chưa nghiên cứu được ra gì to tát nhưng cũng đã xác định được lực lượng của thần lực cao cấp hơn so với linh lực.Đối với tu giả phổ thông mà nói, điều này không có quan hệ gì với họ.

Tu luyện linh lực đã phong phú tới mức vô biên vô hạn, không có điểm cuối rồi.Nhưng đối với bọn họ những người đứng ở đỉnh cao của tu giả mà nói thì thần lực là vô cùng hấp dẫn!Hai người nhanh chóng rời đi.Vài chục giây sau, ngay tại chỗ hai người vừa rời đi, cách đó không xa một bóng người chậm rãi từ trong không trung từng chút một biến ảo thành hình, đó chính là La Ly.Một giờ sau.Chiến bộ của Tiếu Ma Qua xuất phát.Hành quân với tốc độ nhanh nhất!-----------------------------“Nói thật đi, vì sao lại phải đi theo hướng này!”

Vẻ mặt Tả Mạc bất thiện nhìn Bồ yêu và Vệ: “Aha, anh cũng không phải là thằng ngu dễ lừa!

Hai kẻ đê tiện âm hiểm xảo trá vô liêm sỉ các ngươi đừng hòng giở trò sau lưng ta!Tả Mạc vừa nói vừa đe dọa.Nhưng hiển nhiên hai kẻ trước mặt tuyệt đối không bị những lời nói “tầm thường” này làm cho sợ hãi.“Là chuyện tốt.”

Vệ vẫn cười đầy vô hại.“Phản hư kỳ không dễ trốn vậy đâu!”

Uy hiếp!

Con hàng Bồ yêu đang uy hiếp!Nhưng tiểu Mạc ca da dày tâm đen cũng đã miễn dịch đối với loại uy hiếp này, hắn hừ lạnh nói: “Mọi người đều trên cùng một con thuyền, làm ta sợ thì có gì vui?

Các ngươi có thể thoát được sao?”

“Lần này thực sự là chuyện tốt.”

Vệ vẫn giữ vẻ mặt hòa ái dễ gần.Tả Mạc lườm Bồ yêu một cái, tâm lý có chút kì quái, con hàng này hôm nay lại không tranh cãi với mình, không bình thường!“Có chuyện gì tốt?”

Tả Mạc hỏi.“Kì thực năm đó chúng ta đã để lại một số đồ vật.”

Vệ có chút do dự sau đó mở miệng đáp.Tả Mạc ngẩn ra, nhưng ngay sau đó tựa như trước mắt có vô số tinh thạch sáng lấp lánh: “Oa oa oa!

Tinh thạch?

Ôi không, ma bối?

Hay là bảo tàng thiên cổ trong truyền thuyết?

Năm đó các ngươi lợi hại như vậy, tài bảo cướp đoạt được…

Ha ha ha!

Phát tài rồi phát tài rồi!

Ha ha…”

Trong thức hải, Tả Mạc hoa chân múa tay vui sướng, kích động không thôi.“Tài bảo…”

Vẻ mặt Vệ dại đi.“Ta biết mà, hắn chỉ nghĩ tới thứ đó thôi.”

Vẻ mặt Bồ yêu không chút biểu cảm.Bình tình được chút, mắt thường cũng có thể thấy được từng sợi gân xanh trên trán Bồ yêu nổi lên, vẻ bình tĩnh kìm nén từng chút một biến thành dữ tợn, trong huyết đồng ngọn lửa phẫn nộ phát ra quang mang càng ngày càng vượng, hai hàm răng tựa như hai thanh cương đao đang không ngừng ma sát, răng rắc răng rắc, hiển nhiên trong lòng hắn vô cùng tức giận.“Không phải tài bảo sao?”

Tả Mạc sửng sốt, vẻ mặt đầy mất mát, trong miệng lẩm bẩm: “Không phải tài bảo à, thật khiến người ta thất vọng!

Ai, tốt xấu gì năm đó các ngươi cũng là nhưng nhân vật có máu mặt, nghèo kiết xác như thế, thật là…”

“Câm miệng!”

Bồ yêu đang cố kiềm chế phẫn nộ trong lòng rốt cuộc không nhịn được bạo phát, gào lên: “Ngươi thằng ngu này!

Vô lại!

Chỉ biết an phận!

Nhục nhã!

Sao ta lại có đồ đệ như vậy chứ!

Quá nhục nhã!

Ngươi biết cái gì?

A!

Thiên hạ!

Năm đó chúng ta tranh thiên hạ, quét ngang tứ phương!

Hùng tâm tráng chí của chúng ta, một kẻ chỉ biết đến tiền tiền tiền như ngươi làm sao có thể hiểu nổi…”

Bồ yêu phẫn nộ trực tiếp phóng hỏa đốt thức hải của Tả Mạc, hỏa diễm khắp nơi biến bầu trời thành màu đỏ sẫm, Bồ yêu nổi giận tựa như ma thần.Tả Mạc mờ mịt không hiểu, nhìn Bồ yêu đang đứng trên trời chỉ vào hắn mà chửi ầm lên, vô thức mà thì thầm: “Cái này là cái gì vậy…”

Một câu nói không đâu vào đâu lại khiến hỏa diễm đầy trời bị kiềm hãm, Bồ yêu đang chửi rủa liền ngừng lại.Bồ yêu tựa như một quả bóng cao xu bị xì hơi, không nói được gì liền bay xuống, cảnh tượng hỏa diễm ngập trời vừa rồi lập tức biến mất tăm.Bồ yêu bay xuống cùng Vệ đi ra một góc thì thầm to nhỏ, bỏ rơi Tả Mạc ở đó một mình.Vệ lạnh lùng nói: “Ta đã biết trước sẽ có kết quả này…”

Bồ yêu hãy còn tức giận nói: “Ngọc sáng để chỗ tối, gặp phải một chủ nhân không có hùng tâm như thế, bọn họ thật đáng thương, tuyệt đối là thảm nhất trong lịch sử…”

Vệ nói chuẩn không phải chỉnh: “Hùng tâm?

An phận đâu phải chỉ ngày một ngày hai.”

Vẻ mặt Bồ yêu không cam lòng: “Năm đó chúng ta đã hao tổn biết bao tâm cơ lưu lại gì đó…”

Vệ lạnh lùng nói: “Chúng ta không có lựa chọn nào khác.”

Bồ yêu nghiến răng nghiến lợi: “Á á…

Tức chết ta mất!

Không được!

Hừ, muốn được lợi lại không chịu bỏ công sức ra sao?”

Vệ nhìn Bồ yêu lại sắp nổ tung, lại lạnh lùng nói tiếp: “Hắn phỏng chừng không muốn chỗ tốt này.”

Bồ yêu không biết đang nghĩ cái gì, bình thản nói: “Ồ, cái này không phải do hắn.”

Vệ nghe nhạc hiệu đoán được chương trình: “Ngươi dự định làm như thế nào?”

Bồ yêu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy hắn là người như thế nào?”

Vệ không chút do dự nói: “Lười, an phận thủ thường, ham ăn biếng làm, tham tài như mạng, da dày tâm đen.”

Bồ yêu vừa suy tư vừa hỏi: “Phải như nào mới có thể khiến hắn tập trung đi làm việc?Vệ nói thẳng: “Không có đường lui, không có lựa chọn, không thể không làm.”

“Ồ, chuẩn không cần chỉnh, nếu như chúng ta muốn hắn đi làm một việc vậy chuyện này phải không có đường lui, không có lựa chọn, không thể không làm.”

Bồ yêu tổng kết nói.“Ý của ngươi là…”

Hai tròng mắt của Bồ yêu lấp lánh quang mang: “Hắc hắc…”

Vệ gật đầu: “Hiểu rồi.”

“Thế nào?”

Bồ yêu liếc nhìn Vệ.“Được.”

Vệ dứt khoát nói.“Không quên nghề đấy chứ?”

“Làm một hồi là lại quen mà.”

“Thật khiến người ta nhiệt huyết sôi trào!”

“Ừ.”

Đột nhiên trong lòng Tả Mạc bỗng có dự cảm bất an.Sau đó hắn nhìn thấy Bồ yêu và Vệ đang đứng ở phía xa thầp giọng thầm thì, đột nhiên quay sang nhìn hắn, đồng thời miệng nhếch lên, một nụ cười đầy âm hiểm.Tả Mạc rùng mình một cái.Hai tên gia hỏa này không phải đang bày ra âm mưu gì đó chứ?Tả Mạc tự nhủ trong lòng, lúc này hai người đã quay mặt đi chỗ khác không để ý tới hắn nữa.

Tả Mạc cố nén kích động trong lòng chạy ra khỏi thức hải.Hỏi thì không hỏi được, tốt nhất vẫn là giữ khoảng cách với hai tên gia hỏa này.Đương nhiên, quan trọng nhất đó là không phải tài bảo!Vừa nghe không phải là tài bảo, Tả Mạc lập tức không còn hứng thú nói chuyện tiếp với Bồ yêu và Vệ.

Bây giờ hắn chẳng thiếu gì, nghịch long trảo, ba ngàn tơ phiền não đều là bảo bối đỉnh cao nhất.

Giết chết Vũ Soái càng khiến hắn kiếm được một khoản rất lớn.Hắc tâm bảo tiền, thanh lý thiệt kiếm, vân vân, tất cả đều là những ma binh vô cùng lợi hại.Các loại tài liệu càng nhiều không đếm xuể, ngay cả ma công cũng có tới mười bộ, đều là ma công nhất lưu.Cho nên hứng thú của Tả Mạc với di sản của Bồ yêu và Vệ đã giảm đi rất nhiều.

Hơn nữa hắn biết rõ, đồ của hai con hàng này không phải dễ cầm.Bây giờ hắn chỉ cần đi tới U Tuyền giới, làm rõ thân thế của bản thân, có oán báo thù, báo xong thì kinh doanh ở địa bàn mình cho tốt, kiếm chút tinh thạch tiêu diêu tự tại.Dù sao địa bàn lớn như vậy cũng đủ để mọi người sống no đủ, hắn không muốn phụ lòng mọi người, Tả Mạc rất yên tâm thoải mái nghĩ về tương lai.Nhưng rất nhanh Tả Mạc liền từ trong mộng đẹp đi ra, bình tĩnh trở lại.Trận chiến trước mắt này có quan hệ trực tiếp tới thời gian tới của bọn họ.

Nếu như thắng, bọn họ có thể trở thành một trong những chiến bộ mạnh nhất thiên hạ, không ai dám khai chiến cùng bọn họ nữa, dọc đường đi sẽ thông suốt không chút trở ngại, hơn nữa còn có thể khiến cho Huyền Không tự rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.Nhưng nếu thua…Không, tuyệt đối không thể thua!Đối với Huyền Không tự mà nói, trận chiến này họ không thể thua, đối với mấy người Tả Mạc, trận chiến cũng không thể thua!Trận chiến này không thể lui được, cũng không thế tránh được!Tả Mạc cổ vũ tinh thần, trong đầu nghĩ lại xem kế hoạch của bản thân có sai sót gì không.Lúc này Tả Mạc đang cố gắng hết sức, chiến ý tỏa ra vô cùng mãnh liệt!Hắn đầy một bụng mưa mô, không cam lòng cất giấu đi.Phải gây cho Huyền Không tự chút phiền toái mới được!Chương 666 : Thiên hạ kinh .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư Viện“Không thể nào, tu giả sao dám hung hăng như vậy chứ?

Dám chạy tới ma giới chúng ta diễu võ dương oai sao?”

“Là một kiếm tu, thủ đoạn rất độc ác, hắn đã giết hơn một ngàn người rồi!”

“Hơn một ngàn người?

Ngươi chém gió à, người chứ có phải gà đâu?”

“Gần như thế, cao thủ giết người so với giết gà còn dễ dàng hơn!”

“Ặc, cao thủ lợi hại tới mấy trước mặt chiến bộ thì ngay cả xương cũng không còn.”

“Nói thì là nói vậy nhưng ngươi thử nghĩ xem, một kiếm tu chạy tới địa bàn chúng ta vậy mà chúng ta phải dùng chiến bộ để xử lí kiếm tu này, ngươi nói xem vậy có quá mất mặt không?”

“Ài, đúng là có chút.

Cao thủ của ma tộc ta đâu?

Chết hết cả rồi sao?

Sao lại để một kiếm tu chạy tới địa bàn của chúng ta hung hăng như vậy?”

“Hung hăng cũng không được bao lâu nữa đâu.

Truy sát lệnh đã phát ra rồi.

Nhưng giới chủ kia cũng thực quá khổ, thủ hạ cao thủ bị giết vô số, đám còn lại bị ép tới đường cùng bỏ chạy tán loạn.

Bây giờ đang trở thành trò cười cho mọi người!”

“Ha ha!

Vừa bị đánh lại còn vừa mất người?

Thảm vậy sao?

Quá mất mặt rồi!

A!

Kiếm tu kia tốt nhất đừng tới chỗ chúng ta, nếu không…”

Ma tộc đang nói chuyện bỗng nhìn về phía xa, ngây ra như phỗng.“Sao rồi?”

Bạn của hắn thấy có chút kì quái vô thức nhìn theo hướng hắn đang nhìn, nhất thời cả người cũng ngây ra.Một bóng người thẳng tắp cầm theo kiếm ở đường chân trời phía xa đang dần trở nên rõ ràng.Vi Thắng nhìn thành thị trước mắt, trong tay nắm chặt hắc kiếm, khuôn mặt kiên nghị không có chút sợ hãi nào, coi như không nhìn thấy những ánh mắt căm thù và cừu hận, hắn đi thẳng tới trước cửa thành.-----------------------------“Nghe thấy gì chưa?

Kiếm tu tìm đến cửa rồi đó!

Muốn khiêu chiến với các lộ cao thủ của bản giới, chỉ cầu một lần bại!

Sách sách, ngươi nghĩ xem những lời này mới khí phách làm sao, chỉ cầu một lần bại!”

“Tên giả hỏa này có bị điên không?”

“Điên á?

Người ta thông minh như vậy, tất cả đều bị người ta chơi đùa làm cho loạn hết cả lên.

Thế nào, không dám tiếp sao?

Mặc dù hắn đã đắc tội với tất cả mọi người nhưng bị người ta tới trước cửa khiêu khích, ai có thể nuốt được cục tức này chứ?

Không đem tên gia hỏa này đánh cho lên bờ xuống ruộng thì tất cả đều chẳng còn chút thể diện nào.

Kẻ nào vào lúc này mà giở trò thì thật quá mất mặt.

Nhưng cứ như thế thì bản thân kiếm tu này cũng không thể trốn thoát được, chỉ có thể tiếp tục tiến lên, thua chính là chết!

Tự đem bản thân bức đến tuyệt cảnh như này, chỉ riêng sự can đảm đã khiến người ta bội phục sát đất!”

“Ha ha, vụ này vui rồi, không nghĩ tới tu giả cũng có loại anh hùng như này!”…Sự việc kiếm tu khiêu chiến cao thủ ma giới giống như một cơn địa chấn truyền khắp ma giới.Mọi người khi nghe thấy tin này đều không tin vào lỗ tai mình, cừu hận giữa tu giả và ma tộc không phải ngày một ngày hai mới có.

Hiện giờ lại có một gã kiếm tu dám chạy tới địa bàn ma giới công khai khiêu chiến với các lộ cao thủ.Không phải không có tu giả lẻn vào ma giới nhưng mỗi người khi lẻn vào đều ngụy trang thành ma tộc, cẩn thận từng chút một e sợ bị người ta nhận ra.Giống như vậy lẻ loi một mình, công nhiên tiến vào ma giới lại còn khiêu chiến với các lộ cao thủ, loại chuyện này chưa bao giờ xảy ra.Thằng điên, cuồng vọng, không biết sống chết…Đủ loại đánh giá, đủ loại mắng chửi thâm độc nhất phát ra từ trong miệng mọi người.

Mọi người đều đang chờ để chế giễu, chờ xem cao thủ ma tộc sẽ đem tên kiếm tu đáng ghét kia xé thành trăm mảnh!Trận đầu, kiếm tu thắng!Ma tộc đứng xem có chút giật mình.Trận thứ hai, kiếm tu thắng!Ma tộc cơ hồ không tin vào mắt mình nữa.Trận thứ ba, kiếm tu thắng!Ma tộc bắt đầu trầm xuống.…Mười trận, không thua trận nào, Vi Thắng đứng trên đài, cầm kiếm ngạo nghễ nhìn xuống ma tộc đang thất sắc ở dưới đài, không khí lặng ngắt như tờ, không ai có đủ dũng khí để lên đài.Vi Thắng đánh một trận mà thành danh!Ngày thứ hai, kết quả của trận chiến này như mọc cánh vậy, nhanh chóng bay đến tất cả các ngóc ngách của Bách Man cảnh.Bách Man cảnh chấn động.Trong lịch sử của ma tộc chưa bao giờ xuất hiện tình trạng chật vật như này.Đối diện với những ánh mắt tràn ngập địch ý xung quanh, kiếm tâm của Vi Thắng không chút dao động, hắn biết rõ, đây mới chỉ là bắt đầu.

Càng về sau cao thủ sẽ càng lợi hại.Nhưng cũng may rốt cuộc hắn cũng có thể dứt ra khỏi truy sát không ngừng.

Hắn phách lối như thế, đem bản thân phơi ra trước tầm mắt mọi người là quyết định sau một thời gian dài suy nghĩ.

Mặc dù Vi Thắng không có tâm cơ gì nhưng cũng không phải là loại người ngu dốt.

Hắn biết rõ hàng động hung hăng này của bản thân sẽ khiến ma tộc tức giận nhưng đây cũng là một trong những mục đích của hắn.Khi toàn bộ sự chú ý của Bách Man cảnh đều tập trung lên người hắn thì một số kẻ với thủ đoạn mờ ám lại không dám có hành động gì.

Ma tộc tuyệt đối không nhịn được cục tức này, chỉ có một cách không khiến bọn họ mất mặt chính là đường đường chính chính đánh bại hắn.Ảnh hưởng của chuyện này càng lớn hắn càng an toàn nhưng đồng thời đối thủ của hắn sẽ càng ngày càng mạnh, nguy hiểm càng ngày càng tăng.Nhưng hắn không có chút sợ hãi nào, trong mắt hắn, đối thủ càng lợi hại thì càng có thể ma luyện được kiếm ý của hắn.Từng bướcc một đi tới U Tuyền giới, từng bước một ma luyện kiếm ý bản thân.Con đường phía trước còn rất xa và phía sau hắn vĩnh viễn là vách núi dựng đứng.Tuyệt cảnh!Vi Thắng chính là dùng loại phong thái này để khiêu chiến với toàn bộ ma giới!Thiên hạ sao có thể không sợ chứ?------------------------------Tả Mạc, A Quỷ và Tằng Liên Nhi cẩn thận ẩn núp.Bồ yêu quả nhiên am hiểu những thủ đoạn âm hiểm, hắn đưa ra mấy pháp môn có thể dùng để ẩn nấp lẩn trốn, môn nào cũng rất thần kì.

Dọc đường thỉnh thoảng còn chỉ điểm cho mấy người Tả Mạc những nơi cần chú ý.

Kinh nghiệm phong phú của Bồ yêu được thể hiện ra rất rõ, Tả Mạc vô cùng hoài nghi rốt cuộc con hàng này năm đó có phải thường xuyên đi ăn trộm hay không.Mấy người Tả Mạc không ngừng thay đổi phương hướng, dọc đường cố ý lưu lại một chút dấu vết lừa người đuổi theo.Thương thay cho Đái Đào và Tịch Chính, bị dày vò quá chừng.

Mặc dù tu vi hai người rất cao thâm nhưng trên phương diện này cả hai đều không am hiểu.

Đái Đào xuất thân tán tu nhưng vận khí của hắn không tồi, từ rất sớm đã trở thành ngoại vi của Huyền Không tự, ngày thường đều đi dạy dỗ đệ tử.

Mà ở phương diện này thì kinh nghiệm của Tịch Chính là bằng không, số lần hắn bước ra khỏi cửa chùa đếm trên đầu ngón tay, kinh nghiệm giang hồ lại càng không có.Bị Tả Mạc dắt mũi đưa đi ba ngày rốt cuộc hai người mới nhận ra tu vi không thể giải quyết được vấn đề này.Bọn họ lập tức đem tin tức này truyền về môn phái nhưng vẫn không phát hiện ra Tả Mạc đã có thông tin từ trước.

Hành động của Tả Mạc nhìn qua thì rất khả nghi nhưng điều này cũng nói lên rằng hắn đang đi làm một chuyện mà không muốn ai biết đến.

Nếu không phải như thế, Tả Mạc sao lại rời khỏi chiến bộ vào lúc này?Hành động của hai người là vô cùng bí mật, người biết cực ít, bọn họ nghĩ rằng tuyệt đối không có khả năng bị lộ.Huyền Không tự nhận được tin tức nhanh chóng đưa ra phản ứng.Một gã trung niên nhân vóc người thấp bé cẩn trọng đứng trước mặt hai người, không dám có chút lỗ mãng nào.

Đứng đằng sau trung niên nhân là một hàng năm trên đệ tử còn rất trẻ, những đệ tử trẻ này lại có chút kích động.

Hai vị trước mắt là nhan vật cấp sư thúc tổ bên trong tự, nếu có thể hầu hạ tốt khiến tiền bối cao hứng, tiện tay ban cho thứ gì đó đủ để bọn họ có thể dùng cả đời.Cơ hội như vậy có thể ngộ chứ không thể cầu!“Ngươi tên là gì?

Có am hiểu thuật truy tung không?”

Đái Đào lên tiếng hỏi.“Tiểu nhân tên là Hôi Bảo, biết một ít thuật truy tung.”

Trung niên nhân thần sắc khẩn trương trả lời.Đái Đào nhận thấy Hôi Bảo đang khẩn trương thì gật đầu: “Nhiệm vụ lần này ngươi biết không?”

“Tiểu nhân không biết, môn phái chỉ lệnh cho tiểu nhân nghe theo sự phân phó của hai vị tiền bối.”

Hôi Bảo trả lời vô cùng cẩn thận.“Ừ, lần này chúng ta đang truy tìm một tên trọng phạm của môn phái, nhưng tên này vô cùng giảo hoạt xấu xa, nhiệm vụ của ngươi chính là tìm được hắn.”

Đái Đào nói.“Vâng!”

Hôi Bảo vội vàng đáp ứng.“Đây là dấu vết hắn lưu lại, ngươi bắt đầu đi.”

Dứt lời, Đái Đào liền đi qua một bên nhắm mắt dưỡng thần.Hôi Bảo quỳ rạp xuống đất, nghe nghe rồi nhắm mắt lại, tay phải bỗng sáng lên, quang mang rất nhanh đã quét qua mặt đất.

Hắn từ trong bách bảo nang lấy ra một chút bột phấn rồi vẩy vào không trung.

Một lát sau, bột phấn biến mất trong không khí, vốn dĩ mặt đất trống không bỗng hiện ra ba vết chân nhàn nhạt.Đái Đào có chút kinh ngạc nhưng cũng không lên tiếng quấy rầy.

Khi nãy nhìn qua thấy Hôi Bảo hèn mọn câu nệ giờ đây lại biến thành người khác, thần sắc thong dong trấn tĩnh như đã tính trước được mọi việc.Hôi Bảo cẩn thận quan sát chỗ ba vết chân, một lát sau liền đưa ra kết luận: “Đối phương có ba người, trong đó có một người là nam, hai người còn lại là nữ.”

Đái Đào hơi trầm ngâm, những tình báo môn phái cung cấp trước khi xuất phát hiện ra trong đầu, rất nhanh hắn liền biết được hai nữ nhân kia là.Bên cạnh Tiếu Ma Qua có hai nữ nhân, một người tướng mạo vô cùng xấu xí, một người lại xinh đẹp như hoa.

Nữ nhân xấu xí có lai lịch rất thần bí còn nữ nhân xinh đẹp là con gái một giới chủ ở đâu đó hẻo lánh của ma giới.Đái Đào gật đầu, Hôi Bảo này quả nhiên có chút thủ đoạn.“Có biết bọn họ đang đi hướng nào không?”

Đái Đào nhịn không được hỏi.“Đại nhân chờ chút.”

Hôi Bảo vẫy vẫy một gã đệ tử, tên đẹ tử này vội vàng tiến tới đưa ra một chiếc dịch thú bài.Dịch thú bài này chỉ to bằng nửa bàn tay, trên mặt có điêu khắc một con dị thú nhỏ rất xinh.Một lát sau, một con thú cả người phủ bởi lông mao hình dạng như chó nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người, khiến người ta chú ý tới nhất chính là cặp mắt trong sáng như thủy tinh kia của nó, đúng là vô cùng trong sáng.Hai mắt Đái Đào rực sáng: “Có phải là ly mục khuyển không?”

Phẩm giai của ly mục khuyển không cao, chỉ là linh thú tứ phẩm nhưng nuôi dưỡng vô cùng khó khăn.

Điều đặc biệt nhất ở ly mục khuyển chính là đôi mắt, đôi mắt của nó cực kì thần dị, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ người ta không thể nào nhìn thấy.

Hơn nữa nó rất thông minh, vô cùng được yêu thích.

Đái Đào đã từng nhìn thấy con thú này trong điển tích, bởi vậy vừa nhìn qua là nhận ra.“Đại nhân cao minh!”

Hôi Bảo vội vàng tâng bốc.Ly mục khuyển từ trong lòng Hôi Bảo nhảy xuống, cặp mắt tựa như thủy tinh châu bỗng sáng lên một vòng huỳnh quang, nó nhìn xung quanh rồi bỗng nhảy lên chạy theo một phương hướng.“Đại nhân, hướng kia!”

Hôi Bảo vội vàng nói, dứt lời nhanh chóng đuổi theo ly mục khuyển.Trong lòng Đái Đào rất vui, theo sát phía sau.Mặt Tịch Chính không chút biểu tình theo sát, động tác không có chút chậm trễ.Trong lòng hai người chỉ có một thứ, đó là truyền thừa thần lực!Mặc dù không có bàn bạc trước nhưng lúc này hai người đã quyết tâm, nhất định không thể để truyền thừa thần lực thoát khỏi tay mình!Đúng lúc này dị biến chợt phát sinh.Chương 667 : Ý nghĩ xấu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnLy mục khuyển đang chạy trước đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, chân mềm nhũn, thân thể quay mấy vòng liên tục trên mặt đất.Hôi Bảo kinh hãi, vội vàng bay tới bên cạnh ly mục khuyển.Chỉ thấy ly mục khuyển ngã trên mặt đất, không chút động đậy, chẳng còn chút sinh khí nào.

Sắc mặt Hôi Bảo trắng bệch ra, trong đầu hiện lên hai chữ: cạm bẫy!Đối phương lại bố trí cạm bẫy trên đường!Nhất thời Hôi Bảo cảm thấy vô cùng lúng túng, rất ít người vừa chạy trốn vừa bố trí cạm bẫy ở những nơi mình đi qua.

Chỉ có những cao thủ với kinh nghiệm phong phú, xảo trá âm hiểm mới có thể cẩn thận và hiểm ác đáng sợ như vậy.Cao thủ!Hôi Bảo không nói gì, không kìm được sống lưng thẳng tắp, con người thấp bé giờ đây lại dâng trào chiến ý.Mặc dù địa vị của y ở trong tự không cao nhưng đối với khả năng của bản thân cũng có đôi chút tự ngạo.

Mấy năm nay, chỉ cần hắn ra tay là không có thất thủ.“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Đái Đào thoáng nhìn qua ly mục khuyển rồi hỏi.“Đối phương bố trí cạm bẫy.”

Hôi Bảo trầm giọng nói, trong mắt hiện lên chút đau lòng.

Nuôi dưỡng ly mục khuyển không dễ, đây chính là con ly mục khuyển duy nhất hắn có.“Cạm bẫy?”

Đái Đào thất kinh: “Lẽ nào bọn họ biết chắc có người theo dõi?”

“Không nhất định!”

Hôi Bảo lắc đầu: “Loại cạm bẫy này uy lực không lớn, đa số đều nhằm vào linh thú.

Cao thủ có kinh nghiệm bình thường đều sẽ ở nơi mình đi qua bố trí loại cạm bẫy này để phòng ngừa vạn nhất.

Nếu như đối phương sớm có chuẩn bị thì uy lực của cạm bãy khẳng định sẽ lớn hơn thế này nhiều.”

Đái Đào thoải mái hơn chút, Hôi Bảo nói cũng có lý.Nhưng hắn nào biết được, Tả Mạc đã sớm biết được đuổi theo hắn chính là tu giả phản hư kỳ, cạm bẫy nào có thể đối phó với tu giả phản hư kỳ chứ?

Hắn rất quyết đoán bỏ qua ý nghĩ không thực tế này, đem mục tiêu đặt ở khả năng xuất hiện linh thú, đây cũng là đề nghị của Bồ yêu.Thần sắc Hôi Bảo nghiêm túc, vẫy vẫy tay gọi một tên đệ tử khác: “Đem vạn dẫn la bàn ra đây.”

Chỉ thấy tên đệ tử cẩn thận đưa ra một cái la bàn giao cho Hôi Bảo.

Toàn thân la bàn đen kịt, không biết do loại đá màu đen gì điêu khắc mà thành, trên mặt phủ đầy phù văn quỷ dị.Hôi Bảo cầm lấy la bàn, ngón tay vẽ lên trên la bàn một cái phù văn, thần sắc nghiêm túc, trong miệng lẩm bẩm khấn.Kim la bàn đang đứng yên bỗng dưng chậm rãi chuyển động, một lát sau dừng lại, chỉ về một hướng.Phương hướng hoàn toàn ngược lại so với lúc nãy!Không hổ là cao thủ!Hai mắt Hôi Bảo sáng rực lên.-----------------------------Giữa Tiếu Ma Qua và danh tướng của Huyền Không tự sẽ xảy ra một trận quyết chiến sinh tử!Trong nháy mắt khi tin tức này truyền ra ngoài, một lần nữa Bách Man cảnh lại dậy sóng.Mặc dù Giang Triết không cường thế như Cốc Lương Đao nhưng đây cũng là chiến tướng đầu tiên công phá ma giới, đạt được chiến quả nhất định.

Mà Tiếu Ma Qua thì sao, trong khoảng thời gian này lên như diều gặp gió, liên tiếp phá Minh phỉ, Vũ Tiền vệ, chiến tích thật quá huy hoàng.Sau tai ương thiên liệt, trận doanh tu giả liên tục dành được thắng lợi, thế như chẻ tre, danh tướng xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

Trái lại ma tộc lại vô cùng yên tắng, không có chút động tĩnh gì.

Những thế lực lớn ở ma tộc đối với điều này không hề đưa ra bình luận gì, bọn họ tự nhiên có suy nghĩ của bọn họ.

Nhưng dân chúng ma tộc đối với điều này cảm thấy vô cùng ủy khuất, nhưng sự thực trước mắt hết lần này tới lần khác là không thể chối cãi.Bây giờ chiến đấu giữa Tiếu Ma Qua và Giang Triết nổ ra, trong nháy mắt hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Bách Man cảnh.Thanh danh của Tiếu Ma Qua tăng mạnh, nghiễm nhiên trở thành đại biểu của lớp danh tướng mới.

Chỉ là, trong mắt dân chúng, hắn còn cần một thắng lợi mang tính bước ngoặt!Tất nhiên đánh bại Minh phỉ, Vũ Soái đều đã gây ra chấn động nhưng trong mắt dân chúng ma tộc thì hiển nhiên dành chiến thắng trên chiến trường có sức nặng hơn nhiều.Ủy khuất lâu ngày tích tụ khiến dân chúng ma tộc khát khao chiến thắng đạt tới mức trước nay chưa từng có!Cơ hồ toàn bộ Bách Man cảnh đều hi vọng Tiếu Ma Qua có thể đánh bại Giang Triết.Thắng lợi, chỉ có thắng lợi mới có thể nói lên tất cả!Toàn bộ sự chú ý của Bách Man cảnh đều tập trung vào chiến bộ Tiếu Ma Qua.Sau khi tin tức này lan ra, Tiếu Ma Qua chiến bộ đi tới đâu lập tức đường thông hè thoáng tới đó, không chút trở ngại.

Các thế lực lớn dọc đường nhanh chóng tránh đường, không những thế, bọn họ còn nhiệt tinh cung cấp các loại trợ giúp như miễn phí tiếp tế, chiêu mộ binh lính…Mức độ ảnh hưởng của cuộc chiến có một không hai này nhanh chóng được đẩy lên cao độ, thậm chí trong mắt rất nhiều người đã xem cuộc chiến này như cuộc chiến quyết định vận mệnh của ma tộc và tu giả hai đại trận doanh.Khát vọng chiến thắng trong lòng ma tộc đã bị kiềm chế từ lâu bị mồi lửa Tả Mạc châm làm cho ầm ầm bốc cháy.Trời sinh ma tộc hiếu chiến, khát vọng của họ đối với chiến đấu tu giả không thể nào giải thích nổi.Rất nhiều hảo thủ ma tộc từ bốn phương tám hướng chạy tới hi vọng có thể tham gia trận chiến này.

Lần này nhân số đã gấp mấy chục lần số người tìm tới nương tựa lần trước.Mấy vị ma soái công khai phát biểu ủng hộ Tiếu Ma Qua, đủ loại tình báo giống như nước chảy tập trung trên tay Công Tôn Sai và Biệt Hàn.

Cùng lúc đó, Giang Triết vốn đang yên tâm chuẩn bị chiến đấu bỗng phát hiện ra số lượng thám báo xung quanh mình bất ngờ tăng mạnh, số trận chiến quấy nhiễu cũng tăng nhanh theo.Những thế lực ma tộc xung quanh đánh không lại Huyền Không tự nhưng cũng nhân cơ hội này tham gia chọc ngoáy, không ngừng gây chiến khiến Giang Triết không thể an tâm chuẩn bị cho trận chiến sinh tử kia.Thậm chí rất nhiều thế lực nhỏ đoàn thể nhỏ, tổ chức tự phát xông lên gây rối.

Rất nhiều người đem chuyện tu giả đi săn yêu săn ma ở Đô Thiên Huyết Giới ra kể lại, hiệu triệu ma tộc đứng lên đi săn tu giả.

Một số ma tộc còn kêu gọi cả yêu tới đối phó với Huyền Không tự, Bách Man cảnh vô cùng náo nhiệt.Trong nháy mắt tình thế đã trở nên vô cùng khẩn trương.Áp lực của Huyền Không tự càng ngày càng tăng.-----------------------------Tả Mạc, A Quỷ và Tằng Liên Nhi ba người đang đi dạo trên đường phố, hình dạng bên ngoài của bọn họ đã được sửa lại, đi ở trên đường cũng không lo có người có thể nhận ra bọn họ.Hình ảnh về cuộc chiến giữa Tiếu Ma Qua và Vũ Soái đã truyền khắp Bách Man cảnh, nếu bị nhận ra thì vô cùng phiền phức.Nhưng lúc này Tả Mạc lại vô cùng đắc ý.Là kẻ đứng sau màn chi phối toàn bộ sự kiến, nhìn thấy cục thế vô cùng tốt như hiện nay, trong lòng hắn tự nhiên rất đắc ý.

Tin tức Tiếu Ma Qua và Giang Triết sẽ quyết đấu một trận sinh tử chính là do hắn tung ra.Chỉ là hắn không ngờ tới, phản ứng của ma tộc lại mãnh liệt đến thế, mức độ ảnh hưởng vượt quá sức tưởng tượng của hắn.Ý định ban đầu của hắn chỉ muốn đâm cho Huyền Không tự một nhát.Thế cục trước mắt vô cùng có lợi đối với đám người Công Tôn Sai, bọn họ có thể nói đã chiếm hết được lợi thế sân nhà.

Trận chiến này hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Bách Man cảnh, lúc này không ai dám có hành động gì mờ ám nữa, thiên hạ nhìn ra thì quá mất thể diện.Hào Soái chính là người đầu tiên đứng ra ủng hộ Tiếu Ma Qua, có thể thấy danh tiếng lúc này của Tiếu Ma Qua đã cao tới mức nào!Giới đồ rất rõ ràng, có người nguyện ý dẫn đường, đám người Công Tôn Sai hưởng lợi vô số.

Mà Giang Triết lại đang ở địa bàn của ma tộc nên khi nhận được tin tức cũng rục rịch muốn động, mặc dù không thể khiến Giang Triết sứt đầu mẻ trán nhưng vẫn có thể kiềm chế một bộ phận lực lượng của Giang Triết.Ưu thế đó là từng chút một tích lũy mà có.Đến thời điểm này không ai hoài nghi thân phận của Tiếu Ma Qua nữa.

Đùa à, khai chiến với Giang Triết làm sao có thể là tu giả được chứ?Đương nhiên là ma tộc chúng ta rồi, đàn ông thuần khiết nhất của ma tộc mới có sự gan dạ và sáng suốt như thế!Cái gì?

Biết yêu thuật?

Yêu tộc?Dám tranh Tiếu gia với chúng ta à?Chán sống!Nghe thấy những lời này, Tả Mạc cười hỏi Bồ yêu: “Hai lão tặc ngốc kia có buông tay không?”

Nghĩ lại những cạm bẫy bố trí dọc đường, hắn cũng cảm thấy có chút chột dạ, âm hiểm, quá mức âm hiểm!Thủ đoạn của Bồ yêu là tầng tầng lớp lớp thật khiến người ta được mở rộng tầm mắt.Bây giờ hắn lo lắng nhất là hai lão tặc ngốc kia buông bỏ, quay ngược lại tìm bọn Công Tôn Sai gây phiền phức, vậy sẽ không ổn chút nào.

Điều quan trọng ở trận chiến này đó là có thể hấp dẫn được hai lão tặc ngốc kia.“Không nên coi thường Huyền Không tự.”

Bồ yêu chỉ cười nhạt với suy nghĩ này của Tả Mạc.-----------------------------Mặt Hôi Bảo vàng như nghệ, thần sắc vô cùng kém.Cho tới bây giờ hắn đã tổn thất sáu con linh thú!

Số linh thú tổn thất trong vòng năm năm qua cũng không nhiều bằng tổn thất một ngày này.

Thủ đoạn của đối phương hoàn toàn khác biệt so với những thủ đoạn hiện nay.

Có rất nhiều bố trí vô cùng âm hiểm khiến hắn không thể phòng bị nổi, liên tục trúng chiêu.Nếu không phải kinh nghiệm của hắn vô cùng phong phú, khứu giác rất nhạy cảm thì giờ đây hắn đã sớm mất dấu rồi.Nhưng ngay cả như vậy trong lòng hắn cũng cảm thấy rất oải.Kinh nghiệm của đối phương tuyệt đối phong phú hơn hắn rất nhiều, đương nhiên, càng quan trọng hơn chính là tâm cơ của đối phương quá âm hiểm xảo trá!

Đối phương bày ra cạm bẫy như trò chơi vậy, xuất thần nhập hóa, một vòng nối một vòng, mỗi lần đều không giống nhau.Nếu mục tiêu của đối phương là người thì hắn đã sớm chết rồi.So đấu cạm bẫy không chỉ mỗi kỹ thuật mà còn so đấu cả tâm lý, Hôi Bảo biết rõ, ở phương diện này hắn đã thua rất thảm hại.Chỗ dựa duy nhất của hắn chính là hai vị tiền bối bên cạnh, hai vị tiền bối tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn hắn chết.Sắc mặt của Đái Đào cũng rất khó coi, khó khăn của Hôi Bảo hắn nhìn thấy rất rõ.

Chính mình lại bị một tên tiểu bối làm cho tay chân luống cuống thế này, tâm tình hắn tự nhiên vô cùng khó chịu.

Trái lại Tịch Chính ở bên cạnh mặc không đổi sắc, ngay cả điều này cũng không thể khiến hắn bị xao động.Đột nhiên Hôi Bảo thở dài, ánh mắt hắn nhìn vào thành thị phía xa.“Là đây à?”

Đái Đào quay sang hỏi Hôi Bảo.“Vâng!

Đại nhân!”

Hôi Bảo cung kính trả lời: “Bọn họ đang ở bên trong tòa thành này.

Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là bên trong tòa thành này có quá nhiều người nên rất phức tạp, khó mà phân biệt được…”

Hôi Bảo muốn nói lại thôi.“Không cần phải phiền phức như thế.”

Đái Đào cười cười, dứt lời, hắn nhìn về phía Tịch Chính: “Thỉnh sư huynh bức người kia đi ra.”

Tịch Chính mặt không biểu cảm gật đầu, bỗng nhiên bay lên trời.Từ trên trời nhìn xuống thành thị phía dưới, người bé như con kiến.Đơn chưởng Tịch Chính dựng thẳng lên, bất ngờ quát lớn: “Ò…ò…”

Trong nháy mắt, không khí trong vòng trăm dặm bỗng trở nên ngưng trệ, uy áp kinh khủng trên cao áp xuống bao trùm thành thị phía dưới.Trong nháy mắt toàn bộ thành thị tựa như bị đóng băng, mọi người vô thức ngẩng đầu lên trời nhìn bóng người kia, trong lòng họ tràn ngập nỗi sự hãi, chân tay mọi người đều lạnh đi, đầu óc trống rỗng.Một đạo thiền quang như sóng gợn quét qua toàn bộ thành thị.Khi nhìn thấy thiền quang sáng ngời, sắc mặt Tả Mạc đại biến.Chết tiệt!Hắn không nghĩ tới đối phương lại không có chút kiêng dè mà khiêu chiến với toàn thành như vậy!Đạo thiền quang kia khiến hắn cảm giác được sự nguy hiểm.Chương 668 : Tịch Chính .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnThiền quang yên lặng sâu thẳm như sóng gợn nổi lên.Nhận ra nguy hiểm, dưới tình thế cấp bách Tả Mạc quát lớn một tiếng: “Tách ra chạy!”

Dứt lời, hắn như bị tào tháo đuổi nhanh chóng bay về phía ngoại thành.

Tằng Liên Nhi hiểu ý lập tức bay về hướng khác.Tả Mạc quay đầu phát hiện A Quỷ vẫn theo sát sau hắn, nhất thời lo lắng nói: “A Quỷ, tách ra chạy!”

A Quỷ hồn nhiên như không nghe thấy, vẫn bám sát phía sau hắn.Trong lòng Tả Mạc vừa cảm động vừa lo lắng.

Nếu như tách ra chạy thì khẳng định hai lão tặc ngốc kia sẽ nhắm vào mình, A Quỷ và Tằng Liên Nhi có thể thuận lợi chạy trốn.

Chỉ là hắn không nghĩ tới A Quỷ lại bướng bỉnh như thế, hoàn toàn không nghe theo lời hắn, nhất thời khiến tính toán của hắn bị sụp đổ.Một bóng áo hồng bỗng xuất hiện bên cạnh hắn, đó chính là Tằng Liên Nhi đã quay trở lại.Vậy mà Tằng Liên Nhi cũng quay trở lại!Mẹ nó!Tả Mạc vừa nôn nóng vừa giận, đám gia hỏa này không biết nghe lời gì cả!

Bỗng trong lòng hắn cảm thấy có chút ấm áp, A Quỷ theo hắn Tả Mạc không ngạc nhiên lắm nhưng Tằng Liên Nhi cũng quay trở lại khiến Tả Mạc vô cùng ngạc nhiên.

Mục tiêu của đối phương là mình, giờ đây Tằng Liên Nhi lại bỏ qua cơ hội chạy trốn tốt nhất mà lại lựa chọn sánh vai chiến đấu cùng với bọn họ, này cần phải có dũng khí rất lớn.“Liều mạng!”

Đã đến mức này thì bất cứ lời nào cũng đều là dư thừa.Trong phút chốc chiến ý của Tả Mạc đã đạt tới đỉnh điểm, bỗng nhiên hắn ôm chân cuộn tròn người lại, ở giữa không trung bắt đầu quay cuồng rồi bất ngờ hai chân hắn đạp liên tục vào không khí.Phanh!Chân hắn dường như đang đạp liên tục vào một bức tường khí vô hình, kình khí tràn ngập bốn phía, tiếng nổ vang lên liên tục.Trên mặt Tả Mạc bỗng hiện lên chút thống khổ, va chạm với tốc độ cao như thế cho dù ma thể hắn có kiên cường dẻo dai như sát cũng có chút ăn không tiêu.Cự lực dưới chân truyền tới, dựa theo luồng sức mạnh cường đại này cả người Tả Mạc giống như đạn pháo bắn ra khỏi nòng, với tốc độ nhanh nhất đột nhiên bắn ngược lên, hướng bay đến chính là nơi Tịch Chính đứng!Mắt hắn nhìn chằm chằm cái đầu hói dễ xương của Tịch Chính.Cái gì của tặc ngốc cũng đáng ghét!Tả Mạc bài trừ tạp niệm, toàn thân kim quang chớp động, thần lực dâng trào.Thân hình A Quỷ đột nhiên biến mất, ngay sau từ trong không khí xuất hiện bên cạnh Tả Mạc.Tằng Liên Nhi giống như một làn khói màu hồng, phiêu hốt bất định, mang theo hư ảnh mờ ảo.Hiển nhiên mục tiêu của ba người chính là Tịch Chính!Từ khi mấy người Tả Mạc chạy trốn đến khi quay lại phản kích chỉ diễn ra trong nháy mắt, cực kì bất ngờ.Trong mắt Đái Đào việc mấy người Tả Mạc chạy trốn là phản ứng vô cùng bình thường, bọn họ không cảm thấy có chút cổ quái nào nhưng đột nhiên lại biến thành phản kích làm bọn họ hơi bất ngờ không kịp phòng bị.Tu giả phản hư kỳ ở bất kì môn phái nào cũng đều có địa vị tôn sùng, hoặc vân du thiên hạ tìm kiếm những kì trân dị bảo, hoặc bế qua nơi thâm sơn cùng cốc tìm cách tiến thêm bước nữa.

Không đến lúc mấu chốt, môn phái tuyệt đối không sử dụng những lực lượng mang tính chất quyết định như này, càng không nói tới Huyền Không tự, môn phái đỉnh cấp cao thủ nhiều như mây.Hai người đều đã rất lâu chưa cùng người khác động thủ.Bởi vậy khi bọn họ thấy ba người Tả Mạc đột nhiên từ bỏ trốn chạy mà quay ra phản kích thì có chút không kịp chuẩn bị.Nếu bình thường thì dưới áp lực tuyệt đối như thế, việc không kịp chuẩn bị cũng không có gây ra ảnh hưởng gì lớn.Hai người không bởi thế mà cảm thấy xao động, tâm tình bọn họ đã sớm rèn luyện tới mức thấy núi sập cũng không biến sắc, vô cùng tự tin vào sức mạnh bản thân, điều này đã sớm khắc sâu vào tận trong xương cốt của bọn họ.Bọn họ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, nếu mấy người Tả Mạc tách ra bỏ trốn bọn họ chỉ có thể lựa chọn Tả Mạc, hai người còn lại rất có khả năng sẽ thoát được.

Lúc này ba người đều quay lại phản công, trong mắt hai người thì đây chính là thiêu thân lao vào lửa, tự tìm đường chết!Tịch Chính hừ lạnh một tiếng, đơn chưởng đang dựng thẳng không biết từ lúc nào đã biến thành song chưởng.Vẻ mặt nghiêm túc, miệng tụng thiền âm.Một đóa kim liên dưới chân hắn nở ra, vô số cánh hoa xuất hiện, không gian yên tĩnh thấm vào tận đáy lòng người, tiếng tụng kinh như có như không quấy nhiễu tâm thần người nghe.Tả Mạc chỉ cảm thấy thần lực toàn thân bỗng nhiên bị kiềm hãm, bất giác chiến ý trong lồng ngực cũng trở nên yếu ớt.Nhất thời trong lòng hắn cảm thấy lo lắng, chưa chiến mà đã uy hiếp được người, lão tặc ngốc này không đơn giản!Nếu là lúc trước, bị thiền âm quấy nhiễu, chỉ sợ Tả Mạc đã bị ảnh hưởng rất lớn nhưng từ sau khi hắn hiểu được tấm bia đá kia, mặc dù thần lực không tăng trưởng nhưng đã đạt tới mức tùy tâm sở dục, hơn xa lúc trước.Tả Mạc cố gắng tập trung, thần lực tinh thuần cuồn cuộn không ngừng vận chuyển trong cơ thể, cánh hoa khi rơi xuống gần hắn thì nhanh chóng bị đánh tan!Cùng lúc đó, định phách thần quang đang ẩn giấu trong cơ thể Tả Mạc bỗng quay tròn chuyển động, nhất thời Tả Mạc cảm thấy toàn thân vô cùng nhẹ nhàng, thần trí nhanh chóng bình thường trở lại.Không ngờ định phách thần quang còn có diệu dụng như thế!Trong lòng Tả Mạc rất vui, chiến ý càng tăng mạnh!Quả đầu bóng loáng dễ xương rất nhanh hiện ra trong tầm mắt, Tả Mạc nhịn không được huýt dài một tiếng, hai tay ôm hờ về phía trước, vô số kim quang đột nhiên xuất hiện từ trong tay hắn lao ra ngoài.Trong nháy mắt, một kim trụ tráng kiện hùng vĩ với tốc độ kinh người xuất hiện ở giữa hai tay đang ôm hờ về phía trước của Tả Mạc.Trên kim trụ, kim ô tựa như sống lại, nghểnh cổ hót, không ngừng bay nhảy.Tư!Một sợi viêm xích cuốn dọc theo kim trụ.Kim ô chàng thành trụ!Cùng lúc đó, phía sau Tằng Liên Nhi xuất hiện một vầng trăng khuyết lạnh lẽo.

So với lần trước thì vầng trăng khuyết lạnh lẽo này đã rộng hơn không ít.Trăng khuyết như đao đánh thẳng về phía Tịch Chính.“Nguyệt nhi nguyệt nhi trảm!”

Tử mang trong mắt A Quỷ đại thịnh, cả người đột nhiên biến mất.Sắc mặt Tịch Chính khẽ biến, thế công của ba người vượt quá dự tính của hắn, thiền tâm bình tĩnh không chút xao động cảm thấy được nguy hiểm xuất hiện chút rung động.Nhưng chỉ trong giây lát rung động ở thiền tâm lập tức bị bài trừ và khôi phục lại như thường.Tịch Chính mắt nhắm hờ, tụng một tiếng kinh!Toàn thân hắn bỗng bắn ra kim quang chói mắt, trong giây lát trông hắn giống như một pho tượng được dát vàng, không giận mà uy.Đại uy nghiêm kim cương thiền thân!Cùng lúc đó, kinh văn trên áo phù sa của hắn đột nhiên chuyển động, tiếng tụng kinh của vô số người từ trong áo cà sa truyền ra, tập trung thành một biển thiền âm mênh mông.

Từng kinh văn kim sắc từ trên người Tịch Chính bắn ra, giống như một biển kinh văn vậy!Huyền Không tự bát phẩm pháp bảo, kinh hải ca sa!Tả Mạc chỉ cảm thấy mắt hoa lên, không gian xung quanh Tịch Chính, trong phạm vi của kinh văn trở nên hư hư thực thực, biến ảo bất định.Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Tả Mạc vô cùng phong phú, mặc dù kinh nhưng không loạn, thế tới của kim ô chàng thành trụ vẫn không thay đổi, hung hãn đánh vào biển kinh văn!Trong nháy mắt Tằng Liên Nhi đã hiểu ra ý đồ của Tả Mạc, nguyệt nha chuyển động dính sát vào kim ô chàng thành trụ, xoay tròn mà chém!Khi kim ô chàng thành trụ đánh lên hải dương do vô số kinh văn tạo thành đó, xích viêm trên thân trụ bỗng dưng nổ tung, nơi trụ đi qua những kinh văn kia giống như giấy, hừng hực bốc cháy.Mất đi trở ngại, kim ô chàng thành trụ ầm ầm nện xuống!Đông!Tiếng nổ nặng nề vang lên, mọi người đứng trong vòng mấy trăm dặm đều cảm thấy chấn động, thực lực hơi kém chút thì có cảm giác muốn nôn!Kim ô chàng thành trụ của Tả Mạc tựa như vật nặng ngàn cân, mãnh liệt đập xuyên qua biển kinh văn!Nhưng vào lúc này, Tịch Chính bỗng ngẩng đầu mở mắt, như Phật Đà mở mắt, không vui không bi, thiền uy như hải.

Song chưởng đang chắp lại bỗng mở ra, chậm rãi vỗ vào kim ô chàng thành trụ trước mặt.Kim ô chàng thành trụ với thế tới tưởng như không gì có thể ngăn nổi lại bị một chưởng nhìn như bình thường này ngăn cản!Bàn tay tựa như được đúc bằng vàng, chống lại kim ô chàng thành trụ khổng lồ mà không chút xao động.Một loạt biến cố phát sinh chỉ trong nháy mắt, Đái Đào không nghĩ đến công kích của ba người đối phương lại chỉ tập trung vào người Tịch Chính.

Nhưng hắn chỉ kinh ngạc mà không chút hoảng sợ, hắn tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của Tịch Chính.

Tịch Chính sư huynh ru rú trong nhà, nhất tâm hướng thiền, ngoại nhân biết rất ít nhưng đều là phản hư kỳ, Đái Đào so với người thường hiểu biết càng nhiều hơn.Tịch Chính sư huynh mạnh hơn hắn nhiều!Xuất thân từ Huyền Không tự, cơ sở bắt đầu tu luyện của Tịch Chính sư huynh đã vững chắc hơn hắn nhiều.

Sau này từng bước tích lũy đều lắng đọng hơn hắn, loại ưu thế đó khi đạt tới phản hư kỳ liền sinh ra hiệu quả vô cùng rõ rệt.Đối với điều này, trong tâm Đái Đào luôn cảm thấy có chút hâm mộ.Nhìn thế tiến công của ba người Tiếu Ma Qua tập trung vào Tịch Chính sư huynh, hắn không chút hoang mang trái lại còn cười nhạt trong lòng, tự tìm đường chết!“Thần lực!

Chỉ có vậy thôi sao!”

Vẻ mặt Tịch Chính thoáng hiện vẻ thất vọng.Mặc dù uy lực của kim ô chàng thành trụ vô cùng cương mãnh nhưng kém xa uy lực mà hắn kì vọng.

Lẽ nào thần lực chỉ có uy lực thế thôi sao?Nếu là như thế thì thần lực chỉ có chút hư danh mà thôi…Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Tịch Chính thì bỗng khóe mắt chợt nhảy, một đạo quang mang lành lạnh bám sát vào kim ô chàng thành trụ trong nháy mắt đã trảm tới trước mặt hắn!Quang mang bám sát kim ô chàng thành trụ, bị kim quang chói mắt che đi nên rất khó để nhận ra nó.Tịch Chính thiền tâm thông suốt, tâm niệm vừa động liền đưa ra ứng biến.Tràng hạt treo ở trước ngực hắn bỗng dưng bay ra ra một luồng hôi vụ, lãnh nguyệt quang trảm bị luồng hôi vụ này chiếu vào liền ngừng lại, chỉ thấy trong hôi vụ một vầng trăng khuyết đang tỏa sáng yên lặng bất động phiêu phù.Bất phẩm pháp bảo, phàm trần niệm châu!Tràng hạt này là hắn dùng tục niệm phàm trần luyện hóa mà thành, tương thông với bản tâm của hắn, vô cùng thần diệu.

Vài chục năm qua, mỗi ngày đều đả tọa tụng kinh, dùng để chứng kiến bản tâm.Đái Đào vô cùng hứng thú nhìn song phương so đấu, không hề có ý định ra tay.

Cho tới bây giờ, Tịch Chính sư huynh vẫn thong dong tự tại, đối phương vẫn chưa thể tạo ra uy hiếp trực tiếp tới Tịch Chính sư huynh.Từ trước đến nay Tịch Chính sư huynh vẫn luôn cao ngạo, lúc hắn đang đánh nhau nếu như mình tùy tiện nhúng tay vào, trái lại còn chọc giận hắn.Bỗng, kim ô chàng thành trụ đang đứng bất động từng chút một nổ tung.Một con rồi một con hắc nha (quạ đen) bỗng từ trong kim ô chàng thành trụ nổ tung vỗ cánh bay ra.Những con hắc nha này toàn thân đen kịt, có vài ngọn lửa đang cháy ở chân, hai mắt đỏ sẫm, ở trán có ba chiếc lông tơ màu vàng rất tinh tế đang khẽ rung lên.Hai cánh mở ra, mắt quạ đỏ sậm nhìn chằm chằm vào Tịch Chính.Tịch Chính không biết vì sao đột nhiên trong lòng lại cảm thấy có chút bất an.Hắn hoàn toàn bị những con hắc nha này hấp dẫn, không hề để ý thấy Tả Mạc đang có những động tác quỷ dị.Đái Đào đang đứng xem lại để ý thấy dị trạng của Tả Mạc.

Bởi vì lúc này tư thế Tả Mạc bày ra quá mức quỷ dị, hai tay vũ động như xà, cả người đang “lắc” với một tiết tấu quỷ dị.

Những động tác này nhìn như không liên quan gì tới nhau nhưng không biết vì sao, Đái Đào cảm giác thấy một luồng hàn ý từ dưới lòng bàn chân lan ra khắp người.Sắc mặt hắn đại biến, buột miệng nói.“Sư huynh cẩn thận!”

Chương 669 : Thần kỹ!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnThần kỹ!Hai chữ này quá cổ xưa làm người ta quên mất bất ngờ hiện ra trong đầu Đái Đào, sắc mặt hắn xám ngoét lại.Cặp mắt đỏ sẫm băng lãnh của hắc nha chớp chớp quang mang yêu dị, thần thái chúng đầy vẻ cao cao tại thượng, ánh mắt nhìn xuống hờ hững như đang nhìn những con kiến hôi vậy.Trong nháy mắt khi va chạm với ánh mắt kia, đầu óc Đái Đào trở nên trông rỗng.Khí tức thê lương tịch mịch từ thái cổ ào tới trước mặt hắn, tâm thần hắn không thể chống cự nổi.Thần sắc Tả Mạc chuyên chú, trong mắt không vui không buồn, đây là lần đầu tiên hắn vận dụng thần kỹ, tất cả thần lực trong cơ thể đều chịu điều động.Ngay từ đâu hắn đã biết thập ô thiên giới không thể tạo nên uy hiếp gì đối với tu giả phản hư kỳ.Hắn đem hi vọng kí thác vào thần kỹ.Mặc dù thần kỹ có uy lực kinh người nhưng cũng không tránh khỏi việc bị thời gian làm mờ đi.

So với sự phức tạp tinh vi của tam đại hệ thống thì thần kỹ thậm chí còn đơn giản hơn rất nhiều.

Nhưng sự đơn giản này chỉ đối với những người đã bước chân vào ngưỡng cửa thần lực như Tả Mạc mà thôi, khi hắn chưa hiểu được bia Thái An thì hắn không thể nào vận dụng thành công được thần kỹ.Nhưng sau khi đã hiểu thông thì khả năng vận dụng thần lực đã như nước chảy thành sông.Thần kỹ viễn cổ, cổ xưa mà giản dị nhưng uy lực lại vô cùng lớn, dù cho đặt ở thời đại tu luyện phát triển như bây giờ cũng đủ để tu luyện giả đỉnh giai đỏ con mắt.Thần kỹ cường đại căn nguyên là ở thần lực.Truyền thừa thần lực Tả Mạc nhận được hai cái, một là truyền thừa thần lực của bộ lạc Thanh Đằng do Thanh Lâm giao cho hắn, một cái là truyền thừa thần lực của bộ lạc Thái Dương, Tả Mạc kế thừa truyền thừa thần lực của bộ lạc Thái Dương.Thập ô thiên giới và thần lực thái dương tương dung tương hợp, sau trận chiến với Vũ Soái, Tả Mạc đã hao phí bao nhiêu tâm tư đem thần lực dung nhập vào trong thập ô thiên giới của bản thân.Bây giờ thần lực của hắn căn bản không thể đạt tới mức như những đồ đằng của bộ lạc viễn cổ, có thể sử dụng thần lực để chiến đấu.Dù cho thần kỹ sơ giai thì thần lực trong cơ thể hắn cũng bị hút tới mức thấy cả đáy.Bây giờ đối với Tả Mạc thì thần kỹ chính là tuyệt chiêu bảo mệnh của hắn!Tịch Chính hoàn toàn không nghĩ đến Tả Mạc vừa đánh đã dùng ngay tới sát chiêu.Nhìn vào thế cục thì thấy Tịch Chính hơi rơi vào thế hạ phong, đang ở trạng thái bị áp chế.

Tịch Chính nào biết đâu rằng khi giao thủ với Vũ Soái Tả Mạc đã cảm nhận rất rõ sự chênh lệch giữa soái giai ma tộc, tu giả phản hư kỳ và bản thân.Lần trước nếu không phải nghịch long trảo và thái dương tinh loại, hai đại dị vật xảy ra xung đột thì hắn tuyệt đối không có đủ tư cách giao thủ với Vũ Soái.

Trong khoảng thời gian này tiến bộ của hắn rất lớn nhưng vẫn cách xa phản hư kỳ, huống hồ lão gia hỏa Tịch Chính đã bước vào phản hư kỳ bao nhiêu năm rồi!Ngay từ đầu Tả Mạc đã đưa ra quyết định vô cùng chính xác.Sách lược của hắn đã mang lại hiệu quả!Thần kỹ, nha đích!Trong truyền thuyết, ở thời kì viễn cổ bộ lạc Thái Dương thích nhất là nuôi dưỡng những con hỏa nha màu đen với đôi mắt đỏ đậm.

Tính tình những con hỏa nha này rất hung bạo, khi bay lượn chúng thường rít lên, đặc biệt những tiếng rít thê lương thường để cảnh báo cho bộ lạc khi gặp nguy hiểm.Mười con hắc nha trên trời bỗng giương cánh, quang mang trong đôi mắt đỏ sẫm của chúng tăng vọt, tiếng rít cực kì khó nghe vang lên tựa như ma âm xuyên não, muốn phá vỡ tâm thần người nghe.Dưới tiếng rít quái dị thê lương đấy, linh lực quanh thân hắn không chịu nghe theo khống chế mà bị kiềm hãm!Khuôn mặt Tịch Chính giống như đúc từ kim dịch cuối cùng cũng biến sắc.Sau khi bước vào phản hư kỳ, linh lực trong cơ thể hắn tự thành một thể, tất cả những phàm trần tục niệm đều bị hắn chém đứt, thiền tâm không linh thông suốt không nhiễm một chút bụi trần, cơ hồ rất nhanh sẽ đạt tới cực hạn của thiện tu.

Cho dù là vạn quỷ xâm thân, thân nhập luân hồi, linh lực trong cơ thể và da thịt tâm thần hắn vẫn liên kết chặt chẽ với nhau không có chút kẽ hở nào.Đạt tới mức đó làm sao có thể xuất hiện tình trạng linh lực không chịu nghe theo khống chế chứ?Tâm thần Tịch Chính rung động mãnh liệt, mười con hắc nha trên trời hai cánh mở ra, bất ngờ lao về phía Tịch Chính.Bùng bùng bùng!Từng đoàn hỏa diễm màu đỏ sẫm bỗng từ chân chúng nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.

Ba chiếc lông vũ màu vàng ở trên trán lặng yên rơi xuống, phiêu phù quanh thân chúng.Mười vệt lưu quang đỏ sẫm tựa như mười mũi tên nhọn bắn thẳng về phía Tịch Chính.Thần kỹ!Con ngươi của Tịch Chính đột nhiên co lại, khi hắn ý thức được đã đây là cái gì thì mười vệt lưu quang đỏ sẫm đã ở ngay trước mặt hắn!Hai mắt đỏ sẫm đầy yêu dị của hắc nha như muốn đoạt hồn người khiến người ta không kìm được cảm thấy toàn thân run rẩy.Cảm giác nguy hiểm như sắp nuốt chửng Tịch Chính thì linh lực trong cơ thể ắn đột nhiên đưa ra phản ứng.Lực lượng cường đại đại biểu cho tu giả phản hư kỳ ở thời khắc đối diện với tử vọng đột nhiên hiện ra!Phàm trần niệm châu trên cổ Tịch Chính đột nhiên nổ tung, một luồng hôi vụ bốc lên nghênh đón mười vệt lưu quang đỏ sẫm như muốn cuốn tất cả đi kia.Giữa rănh giới sống và chết, Tịch Chính không chút thương tiếc chí bảo mà bản thân phải mất vài chục năm công lực để luyện hóa!Con hắc nha đầu tiên đã đâm vào trong hôi vụ.Nó giống như vừa tiến vào vũng bùn, tốc độ đột nhiên giảm mạnh.Phốc phốc phốc!Từng con hắc nha chìm vào trong hôi vụ.Hôi vụ gặp phải hỏa diễm ở quanh thân hắc nha thì như nước lạnh tưới vào dầu sôi, bắn tung tóe!Ba ba ba!Tiếng nổ tựa như tiếng pháo dày đặc khiến người ta không thở nổi.Nhất thời hôi vụ dần biến mất.Sắc mặt Tịch Chính càng trở nên trầm trọng, không có chút thương tiếc, thần quang trong mắt thăm thẳm, tay bấm thiền quyết, trong nháy mắt từ Nộ Mục kim cương hóa thành một pho tượng Niêm Hoa tôn giả!Chỉ thấy mặt mày hắn trở nên ồn hòa, Niêm Hoa mỉm cười như gió nhẹ mùa xuân, không khí lạnh lẽo nhất thời vì thế mà biến mất.Trong tay là một đóa hoa sen mềm mại ướt át.Từng cánh hoa bị bóc ra, bay về hướng những hắc nha đang lao tới rất nhanh kia.Những cánh hoa này nhìn qua thì vô cùng thong thả nhưng vẫn kịp thời ngăn cản được hắc nha.Đúng vào lúc này ánh trăng vẫn luôn lạnh lẽo bất động không hề có dấu hiệu báo trước thoát ra khỏi luồng hôi vụ mà nguyên khí đã đại thương nhào tới trước mặt Tịch Chính.Loại biến cố này diễn ra cực nhanh, chỉ trong nháy mắt!Biển kinh văn quanh người Tịch Chính đang chậm rãi chuyển động bỗng nổi sóng, kinh văn cuồn cuộn bao vây ánh trăng lạnh lẽo kia.Đồng thời vào lúc đó, trong mắt Tằng Liên Nhi bỗng lóe sáng!Trắng khuyết hạ, thủy tụ trường vũ, uyển chuyển vô song!Ba, ánh trăng đang bị kinh văn bao phủ bỗng nổ tung!Sương hoa lành lạnh đột nhiên bắn ra từ trong biển kinh văn với tốc độ vô cùng nhanh không ngừng lan ra bốn phía!Trong chớp mắt, vô số kinh văn tạo nên biển kinh văn đã bị nhiễm nguyệt sương!Nguyệt sương hoa!Thần kỹ!Lại là thần kỹ!Trong lòng Tịch Chính chợt nhói, sắc mặt đại biến!Sao có khả năng?Sao có khả năng?Lúc Tả Mạc phóng ra thần kỹ Tịch Chính mặc dù có chút khiếp sợ nhưng vẫn có thể bình tĩnh mà ứng chiến nhưng khi phát hiện ra Tằng Liên Nhi cũng có thể xuất ra thần kỹ thì hắn đã bị dọa tới chết khiếp rồi.Sao có khả năng!Trong khi tứ đại môn phái đang nỗ lực khôi phục lại thần lực thì ở đây lại có hai người đã có thể sử dụng thần kỹ!Hắn có biết đâu rằng, truyền thừa thần lực trong tay Tằng Liên Nhi thậm chí còn hoàn thiện hơn cả Tả Mạc.

Sau khi sửa chữa những bộ phận quan trọng thì truyền thừa nguyệt lượng thần lực của Tằng Liên Nhi giờ đã vô cùng hoàn chỉnh.Nàng cũng đã tu luyện được thần kỹ!Tâm bàng hoàng, Tịch Chính lộ ra sơ hở!Sương hoa như độc yên lặng ngấm vào kinh văn, trong nháy mắt toàn bộ kinh văn đã bị bào mòn thành vô số nguyệt mang lạnh lẽo.Kinh hải ca sa trên người Tịch Chính ảm đạm vô sắc, không còn phát sáng nữa mà rũ xuống như mất hết sinh khí, bay bay trong gió.Trong chớp mắt mất liền hai kiện chí bảo, Tịch Chính lại không đỡ được nữa.Trong lúc nguy cấp, một vòng ngũ sắc bảo luân trong phút chốc ngăn cản nguyệt sương, chỉ thấy trên bảo luân ngũ sắc không ngừng lưu chuyển, ngăn cản sương hoa ở bên ngoài.

Vào lúc mấu chốt Đái Đào đã kịp ra tay cứu viện.Bát phẩm pháp bảo, ngũ hành pháp tương luân!Đây là pháp bảo mà năm xưa Đái Đào khi còn là tán tu đã luyện sơ qua, sau khi hắn tiến vào Huyền Không tự thì từ trong kinh văn tìm hiểu thiên cơ một lần nữa luyện chế lại mà thành.Bảo luân ngũ sắc, phân loại ngũ hành, trong mỗi một hành có một pháp tướng tôn giả với phong thái khác nhau.Ngũ hành pháp tương luân ngăn cản sương hoa, ngũ hành không ngừng lưu chuyển triệt tiêu nguyệt sương chi lực.Tịch Chính thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ngăn cản được lần công kích này của đối phương thì một lần nữa bọn họ có thể đoạt lại thế chủ đông!

Lúc trước hắn không ngờ tới có người có thể tu luyện được thần kỹ, bất ngờ không kịp đề phòng nên có chút chật vật.

Nhưng giờ đây, rất nhiều ghi chép cổ xưa giống như nước chảy thoáng hiện lên trong đầu hắn.Uy lực của thần kỹ vô cùng bá đạo nhưng tiêu hao cũng rất lớn, đối phương nhất định không còn đủ sức để tiếp tục nữa.Chờ chút…Trong lòng Tịch Chính bỗng hiện lên một bóng dáng quỷ dị, hắn sợ hãi kêu lên, còn một người…Không tốt!Bỗng một luồng sức mạnh vô cùng quỷ dị im hơi lặng tiếng từ đằng sau lưng xâm nhập vào trong cơ thể hắn!Tịch Chính biến sắc!Đái Đào cũng biến sắc!A Quỷ như quỷ mị đột nhiên xuất hiện ở đằng sau lưng Tịch Chính, tử mang như ẩn như hiện ở tay phải đặt hờ ở phía sau lưng hắn.Ngay từ đầu A Quỷ đã biến mất ở trong không trung, chưa bao giờ xuất hiện cho tới tận lúc này, nàng đã mang tới cho hắn một kích trí mạng.Thân thể Tịch Chính run lên, kim sắc trên mặt với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang rút đi.Cùng lúc đó, cánh hoa đang ngăn cản hắc nha bị thiêu đốt không còn chút gì.Hắc nha chỉ còn lại ba con!Quang mang chợt lóe lên trong đôi mắt đỏ sẫm của ba con hắc nha, chúng hóa thành ba đạo lưu quang đánh trúng vào người Tịch Chính khi mà hắn đã mất đi sự bảo hộ của biển kinh văn.Cả người Tịch Chính bốc cháy phừng phừng, không ai chú ý tới chín chiếc lông vũ màu vàng nhỏ đang xoay quanh người hắn trong nháy mắt giống như kim khâu chìm vào trog thân thể Tịch Chính.“Sư huynh!”

Đái Đào hồn phi phách tán.Một kích đắc thủ, Tả Mạc không có chút lưu luyến, quát lớn: “Chạy!”

Lời còn chưa dứt thì trên cổ xuất hiện một cái tay, đó chính là tay của A Quỷ, nàng đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng rồi nắm lấy cổ hắn.Hắn chỉ cảm thấy mắt hoa lên, bên cạnh đã xuất hiện thêm một người đó chính là Tằng Liên Nhi, nàng cũng giống như A Quỷ nắm lấy cổ hắn.Sắc mặt Tằng Liên hơi tái đi, nàng cũng đã phải dốc hết sức lực cho chiêu thần kỹ kia.Hai người nhìn nhau cười.Phát hiện ra nụ cười của Tả Mạc đã có thêm chút chân thành mà trước kia không có, trong lòng Tằng Liên Nhi cảm thấy hài lòng khó giải thích nổi.Ầm!Phía dưới bỗng truyền tới một luồng linh lực xao động khiếp người.Tả Mạc vô cùng hoảng sợ, xoay người nhìn về phía sau.Chỉ thấy một pho hư ảnh Phật Đà cao tới mấy trăm trượng xuất hiện ở vị trí vừa rồi.Phật viện kim quang sáng ngời, vô cùng uy nghiêm, một luồng linh lực ba động cuồn cuồn ập tới khiến sắc mặt Tả Mạc đại biến!Hư ảnh Phật Đà với ánh mắt trầm tĩnh đang chỉ thẳng vào Tả Mạc.Tả Mạc chỉ cảm thấy trong lòng căng ra, bỗng, tốc độ A Quỷ tăng mạnh, tử mang chợt lóe lên, cảm giác áp lực Tả Mạc vừa phải chịu liền biến mất.Tịch Chính được bao phủ bởi hư ảnh Phật Đà, lông vũ màu vàng xâm nhập vào trong cơ thể hắn đã bị bức ra ngoài, bụp một cái rồi tan biến.

Hư ảnh Phật Đà biến mất, nhìn tảng đá trong lòng nứt thành nhiều khối, không còn chút sinh khí nào, sắc mặt của Tịch Chính tái nhợt, lúc trước mất hết pháp bảo mặt hắn cũng không biến sắc nhưng giờ lại lộ ra vẻ tiếc thương.Huyền Không tự chí bảo, phật đả xá lợi đã cứu mạng hắn.Bỗng hắn ngẩng đầu nói với Đái Đào: “Đừng đuổi theo.”

Đái Đào ngạc nhiên, mặc dù Tịch Chính sư huynh nguyên khí đại thương nhưng đối phương cũng đã không còn sức để tái chiến.

Dù cho hắn một thân một mình cũng có thể bắt gọn ba người đem về.Tịch Chính thản nhiên nói: “Thần lực nữ nhân sau cùng tu luyện đã có thành tựu.”

Chương 670 : Hai mươi sáu năm trước .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên dịch: blackcat132Nguồn: Tàng Thư ViệnTốc độ của A Quỷ vô cùng nhanh.Nhưng khiến Tả Mạc có chút ngoài ý muốn chính là hai lão tặc ngốc lại không đuổi theo.

Hư ảnh Phật Đà sau cùng kia làm tiểu Mạc ca thiếu chút nữa thì tè ra quần, nó khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.Nếu lần này có thể tiêu diệt được một tên thì lần sau sẽ thoải mái hơn nhiều.Tả Mạc nghĩ lại công kích của ba người bọn họ và thấy nó rất hoàn hảo, bất luận là khả năng phát huy thực lực cá nhân hay mức độ ăn ý khi phối hợp, có thể nói đã đạt tới đỉnh cao.

Nhưng lão tặc ngốc mặt lạnh kia ngoan cường vượt quá sức tưởng tượng, xem ra còn khó chơi hơn cả Vũ Soái.Theo lý thuyết thì trận chiến này so với khi chiến đấu với Vũ Soái thì ba người bọn họ còn mạnh hơn nhiều, hắn và Tằng Liên Nhi đều đã dùng tới thần kỹ, A Quỷ đánh lén vô cùng xảo diệu.

Nhưng ngay cả khi ba người đã liên thủ thì vẫn không thể làm gì được lão tặc ngốc mặt lạnh kia.Một thân pháp bảo của lão tặc ngốc mặt lạnh kia so với Vũ Soái còn cường hãn hơn nhiều.Huyền Không tự giàu nứt đố đổ vách, đây chính là một ví dụ điển hình.Trong khoảng thời gian này khi đã quen bị lực lượng tuyệt đối áp chế và nhất là sau trận chiến này, Tả Mạc càng cảm thấy được tầm quan trọng của pháp bảo.Nghĩ tới sau này không ngừng bị truy sát, Tả Mạc hung hăng, đó không phải là so gia sản sao?

Mặc dù anh đây không đại gia bằng Huyền Không tự những cũng không phải thằng ăn mày nghèo rớt mồng tơi!Hắn bắt đầu lục lọi lại giới chỉ.Không thể không nói, lục lọi nhặt nhạnh một lúc Tả Mạc mới phát hiện ra bản thân có không ít thứ tốt.Đoạn tiễn của Nghệ bộ lạc, hài cốt hoán hiên chung chí bảo của Đông Thủy bộ lạc, u quỷ hạch của Minh Quỷ bộ lạc, hoàng kim diệp, bích câu mộc, âm dương vô cực chau, thi hải trúc, lam nhân lệ, hắc tâm bảo tiền, thanh lý thiệt kiếm,…Lòng tin của Tả Mạc tăng mạnh nhất thời cảm thấy bản thân kiên cường hơn nhiều.Gió xuân thổi, trống trận vang, so pháp bảo xem ai sợ ai!Tìm được một nơi an toàn, A Quỷ dừng lại.

Tả Mạc cẩn thận bố trí cấm chế để che dấu hành tung.

Ba người nhập định, sau hai canh giờ Tả Mạc là người đầu tiên khôi phục hoàn toàn, tay phải hắn cuồn cuộn không ngừng cung cấp thần lực, những thần lực này mặc dù không nhiều nhưng vào lúc này lại phát huy được tác dụng vô cùng lớn.Một lát sau, A Quỷ và Tằng Liên Nhi đều mở mắt.Tả Mạc đem các loại pháp bảo ma binh tài liệu lấy ra xếp thành một hàng.“Hai người nhìn xem thích cái nào thì chọn đi!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tằng Liên Nhi thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, pháp bảo ma binh tài liệu xếp đầy trên đất, mỗi cái đều phát ra quang mang khác nhau khiến người ta hoa cả mắt.

Toàn bộ sơn động phản chiếu ánh sáng bảy màu vô cùng sặc sỡ.A Quỷ bất ngờ cầm lấy u quỷ hạch và thi hải trúc, Tả Mạc hơi giật mình, hắn không nghĩ A Quỷ sẽ chọn hai kiện này.

Ngay cả Thanh Lâm cũng không biết được pháp dụng của u quỷ hạch, thi hải trúc càng là một kiện pháp bảo tà mị đến cực điểm.Tằng Liên Nhi cũng không khách khí, cầm lấy thanh lý thiệt kiếm và một ít huyết lôi châu.

Huyết lôi châu là vật phẩm tùy thân lấy từ trong tay Ô Ngọc, có mười sáu hạt tất cả.Khác xa tu giả thường có rất nhiều các loại pháp bảo, ma tộc thường chỉ có một hai kiện ma binh.

Nhưng Tả Mạc nhìn thấy huyết lôi châu thì hai mắt không khỏi sáng ngời, đưa tay ra nói: “Đưa ta một hạt huyết lôi châu nào.”

Tằng Liên Nhi nghe theo đưa một hạt huyết lôi châu cho hắn.Huyết lôi châu to khoảng bằng đầu ngón tay, toàn thân có màu đỏ, óng ánh trong sáng, một đạo ngân tuyến uốn lượn giống như vật sống dọc theo châu thể chậm rãi di chuyển khiến người ta cảm thấy nó vô cùng tà ác.Cầm huyết lôi châu ở trong tay, Tả Mạc liền đại khái nắm được phương pháp luyện chế những hạt châu này.

Ở cực âm huyết trì có ngâm các chủng loại lôi cương, trải qua năm năm sẽ sinh ra huyết lôi châu, không dễ để có được huyết lôi châu nhưng uy lực của nó rất kinh người.

Bình thường tướng giai ma tộc sẽ dùng trăm phương ngàn kế để lấy được mấy hạt châu này dùng để cứu mạng.Trong đầu Tả Mạc bỗng hiện ra một ít thông tin về âm hỏa châu thiên, trong lòng máy động, tay khẽ lật, một ngọn lửa hiện ra trong lòng bàn tay hắn.Thái dương thần hỏa trong nháy mắt bao phủ huyết lôi châu.Song chưởng Tả Mạc xoay chuyển, các loại pháp quyết giống như nước chảy không ngừng đánh vào ngọn lửa.Một lát sau, huyết lôi châu mới bay vào trong tay Tả Mạc, chỉ thấy hạt châu mới so với trước kia thì nhỏ hơn một chút, ngân tuyến càng thêm sáng ngời lóng lánh nhưng trên hạt châu lại xuất hiện thêm rất nhiều điểm kim mang.“Hạt châu này gọi là kim tinh ngân tuyến châu đi.”

Tả Mạc tiện tay ném hạt châu này cho Tằng Liên Nhi sau đó cắm cúi một lần nữa luyện chế lại mười lăm hạt huyết lôi châu kia.m hỏa châu thiên là pháp môn Bồ yêu vất cho Tả Mạc từ lâu lắm rồi, nội dung bên trong hắn đều đã thuộc lòng.

Xuất thân từ tu giả, am hiểu việc luyện khí luyện đan, trải qua thập chỉ ngục, tinh thông yêu thuật, ma thể thập ô thiên nghi tiếu ngạo một phương, tinh thông ma văn thuật, bất giác, Tả Mạc cũng có thể coi là “học hết tam giới” rồi.Mặc dù thực lực ở tam giới không được cao cho lắm nhưng nếu so về độ hỗn tạp của sở học thì Tả Mạc tuyệt đối có thể xưng là số một.Kiểu như Tả Mạc ở các môn phái được coi là tối kỵ, tinh lực của con người có hạn, sở học càng hỗn tạp thì sau này càng khó có thành tựu.

Bởi vậy đệ tử môn phái sau khi trải qua khảo hạch ban đầu, trưởng lão môn phái với kinh nghiệm phong phú sẽ đưa ra đề nghị, sau đó đệ tử sẽ theo đó mà học tập chuyên về lĩnh vực đó.Tả Mạc đâu có biết được nhiều thứ như vậy?

Bên cạnh hắn có hai lão quái, ai cũng muốn kéo hắn về phía mình.Nếu không có thần lực thì Tả Mạc chắc chắn sẽ bị lạc ở trong mớ thông tin vô cùng hỗn tạp này.

Tam đại hệ thống tự thành nhất thể, pháp môn có hàng ngàn hàng vạn loại, mỗi loại đều có thần diệu riêng.Nhưng do Tả Mạc đã nhận truyền thừa thần lực nên có khả năng lĩnh ngộ được thần lực.

Bắt đầu từ ba lực diễn biến dung hợp mà tạo thành thần lực!

Một hệ thống hoàn toàn mới cứ như vậy mà thành hình.Điều này khiến Tả Mạc có thể đứng từ một góc độ cao hơn để có thể hết lần này tới lần khác nhồi nhét những nội dung hỗn tạp kia vào hệ thống của mình.Cho nên khi Tả Mạc nhìn thấy huyết lôi châu thì không khỏi nghĩ đến âm hỏa châu thiên.

Đổi lại là một người khác, dùng thủ pháp luyện khí để luyện chế ma châu chỉ sợ sẽ phải cân nhắc một lúc lâu rồi mới dám làm.

Tả Mạc thì không có chút do dự, hắn cảm thấy điều đó rất tự nhiên không có chút trắc trở gì.Từ rất sớm, hiểu biết của hắn về việc tu luyện đã lệch ra khỏi quỹ đạo chính thống không biết bao nhiêu dặm.Tiếng tăm của âm hỏa châu thiên năm đó cực thịnh, tự nhiên có chỗ độc đáo của nó.

Trước đây Tả Mạc dựa theo pháp môn để luyện chế âm hỏa châu và nó trở thành sát chiêu cứu mạng hắn.

Nhưng giờ đây với sự hiểu biết khác xa lẽ thường, pháp môn đã lưu truyền từ ngàn năm trước tới bây giờ đã bị thay đổi hoàn toàn.Nếu người sáng tạo ra âm hỏa châu thiên biết pháp môn của bản thân bị đổi thành loại cổ quái như này chỉ sợ mặt rơi đầy lệ, không nói được gì quay người bỏ đi.Đối với loại người như Tả Mạc chỉ chú trọng hiệu quả thực tế thì đạo thống gì gì đó đều là phù vân.Chỉ cần kim tinh ngân tuyến châu có uy lực đủ mạnh là được rồi!Luyện xong hết kim tinh ngân tuyến châu, ánh mắt Tả Mạc một lần nữa nhìn vào đám pháp bảo ma binh xếp thành đống trên mặt đất.

A Quỷ và Tằng Liên Nhi đều đã chọn rồi, vậy bản thân nên chọn cái gì cho tốt bây giờ?Đoạn tiễn của Nghệ bộ lạc?

Đây chính là thứ rất tốt, Nghệ bộ lạc chính là kẻ có thể uy hiếp tới một bộ lạc cường đại như bộ lạc Thái Dương, cây đoạn tiễn này tuyệt đối không phải vật phàm.Hoàng kim diệp cũng có pháp môn luyện khí dành cho thần lực nhưng sau khi cân nhắc Tả Mạc liền bỏ qua, nguyên nhân rất đơn giản, thần lực của hắn không đủ.Với thần lực ít tới đáng thương của hắn mà muốn luyện hóa loại bảo vật này không khác người si nói mộng vậy.Có vấn đề giống mấy thứ này còn có ba ngàn tơ phiền não, mặc dù bây giờ nó đã được Tả Mạc thu vào trong người, cũng tính là nghe lời nhưng Tả Mạc không thể sử dụng nó được.

Nghịch long trảo sau khi biến thành vòng tay thì ba ngàn tơ phiền não cũng rơi vào ngủ say, bất luận Tả Mạc hô hoán thế nào cũng không chút động đậy.Tiểu Mạc ca lệ rơi đầy mặt, các ngươi dây dưa cả ngàn năm, tình cảm cũng trở nên sâu đậm hơn sao?Bích câu mộc là lục phẩm, còn kém một chút nữa là có thể tiến giai thành thiên thanh bích câu mộc.

Lục phẩm nếu vào lúc bình thường tuyệt đối là thứ tốt nhưng dùng để đối phó với phản hư kỳ thì không đủ dùng. m dương vô cực châu, sau khi dùng chắc chắn phải chết, sử dụng để đồng quy vu tận.Nhìn qua nhìn lại, ánh mắt Tả Mạc rốt cuộc nhìn vào hắc tâm bảo tiền.Hắc tâm bảo tiền, một trong một trăm lẻ tám địa ma binh, có thể tự thành một giới.

Trong Nại Hà giới, âm dương đảo lộn, ngũ hành loạn, có thể nói là vô cùng thần diệu.Đối với bất cứ người nào mà nói thì đây chính là tuyệt đỉnh ma binh!Nhưng đối với kẻ đã nhìn thấy nghịch long trảo, thái dương tinh loại như Tả Mạc thì uy lực của hắc tâm bảo tiền không thể nào thỏa mãn được hắn.Hay là luyện lại một lần nữa?Ý nghĩ này chợt lóe lên liền hằn sâu vào trong não hắn, không thể xóa nhòa được nữa.

Trong nháy mắt Tả Mạc đã đưa ra quyết định, luyện lại!

Cùng lắm thì hỏng chứ gì?

Tiểu Mạc ca giàu nứt đố đổ vách dứt khoát ngồi xuống bắt đầu mày mò tìm hiểu.------------------------------Huyền Không tự.Sắc mặt chưởng môn vốn luôn hòa ái giờ trở nên vô cùng âm trầm, bầu không khí trên đại điện rất nặng nề, trưởng lão phía dưới hai mắt nhìn nhau, đều hiểu ra đã có chuyện xấu gì đó vừa xảy ra.“Cuộc chiến giữa chúng ta và Tiếu Ma Qua mọi người đều biết rõ rồi.”

Chưởng môn chậm rãi nói.Các trưởng lão im lặng không lên tiếng, nhanh chóng gật đầu, một ít kẻ tâm tư linh động trong lòng chợt có điềm báo, chẳng lẽ Giang Triết thua rồi?“Cuộc chiến này không phải là chuyện đùa, Tịch Chính trưởng lão và Đái Đào trưởng lão đã thâm nhập ma giới đi ám sát Tiếu Ma Qua.”

Lời này vừa nói ra, các chưởng lão phía dưới vô cùng kinh hãi, bọn họ không nghĩ tới, môn phái vừa ra tay đã dùng thế sấm sét như vậy, hai vị trưởng lão phản hư kỳ ra tay, trận chiến này không thể tránh khỏi rồi!Kinh ngạc qua đi, trên mặt mọi người đều lộ vẻ vui mừng.Sắc mặt của chưởng môn cũng bình thường trở lại, không để ý tới vẻ mặt vui mừng của mọi người, thản nhiên nói: “Tịch Chính trưởng lão đã giao thủ qua với Tiếu Ma Qua và bị thương.”

Lời này giống như sấm sét ngang trời khiến toàn trường lặng ngắt như tờ, mọi người ngây ra như phỗng.Tịch Chính trưởng lão… bị thương?“Sự việc hai mươi sáu năm trước cái vị còn nhớ rõ không?”

Bỗng chưởng môn nói tới một sự việc không liên quan gì tới tình hình bây giờ.“Hai mươi sáu nắm trước…”

Trong giây lát, mấy vị trưởng lão đột nhiên biến sắc.“Khiến Tịch Chính trưởng lão bị thương chính là tiểu nha đầu năm đó.”

Chưởng môn thản nhiên nói.Câu nói này khiến nhiều người nhớ lại, sắc mặt họ càng ngày càng xấu đi.“Lẽ nào nàng đã luyện thành rồi…”

Một vị trưởng lão với vẻ mặt kinh sợ nhịn không được hỏi.“Làm nàng bị thương chính là Tịch Chính trưởng lão.”

Chưởng môn thản nhiên nói lại.Lần thứ các trưởng lão rơi vào trầm mặc, vẻ sợ hãi trên mặt càng đậm hơn.“Các vị, bất luận là do cuộc chiến này hay là do tiểu nha đầu kia, chúng ta đều không thể bỏ qua.”

Hai mắt đang khép hờ của chưởng môn đột nbiên lóe sáng, khuôn mặt vốn dĩ hòa ái dễ gần giờ đây đã trở nên vặn vẹo đầy dữ tợn: “Năm đó bọn họ đã thoát khỏi tay chúng ta, lần này nhất định chúng ta phải làm được!”

Trong giây lát khi mọi người nhớ lại chuyện xưa thì khuôn mặt đang tràn ngập vẻ kinh sợ bỗng trở nên vô cùng phấn khích.“Bất luận là dùng thủ đoạn gì, lần này kiên quyết không được phép thất bại!

Chúng ta tuyệt không thể cho người khác chút cơ hội!”

Chưởng môn hoắc mắt đứng dậy, trong mắt tràn ngập sự cuồng nhiệt.“Đúng sai thành bại là ở lần hành động này!”

Các trưởng lão thần sắc kích động, ánh mắt nóng bỏng đầy tham lam nhất tề đứng dậy, ầm ầm ứng tiếng: “Cẩn tuân chưởng môn lệnh!”

Huyền Không tự từ trên xuống dưới đằng đằng sát khí.Chương 671 : Pháp bảo thành hìnhDịch giả : Bác Sỹ Gây MêBiên dịch : Phượng VũBiệt Hàn khó nén vẻ mệt mỏi hiện lên ở khóe mắt, nhưng con mắt lại như đoàn hỏa diễm đang rừng rực thiêu đốt.Lấy tốc độ nhanh nhất trong mười ngày!Trong thời điểm thời gian quý báu này, thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ có hai canh giờ, thân thể hắn thật sự mệt mỏi rã rời đến cực điểm nhưng tinh thần lại phấn kích dị thường.Tả Mạc đã tạo ra một thế thắng lợi khiến cho Ma tộc không ngừng lao vào, hy vọng có thể tham gia tràng tu ma chi chiến.

Đối với Công Tôn Sai cùng Biệt Hàn bọn họ rất hữu dụng, những Ma tộc kia đối với Lãnh Sơn giới vô cùng quen thuộc.

Bọn họ tại vùng kia từng có thời gian sinh hoạt rất lâu nên đối với địa phương ấy rõ như lòng bàn tay.Nhất là trong đó có một gã hướng đạo chỉ cho bọn họ một con đường nhỏ cực kỳ bí ẩn.Con đường này tuyệt đại bộ phận đều giấu trong hang động sâu mấy chục dặm, hang động bên trong liên miên vô số, dài mấy vạn dặm như mạng nhện tương thông lẫn nhau.

Bên trọng tràn ngập âm hàn chi khí, yêu thú tinh quái nguy hiểm đến cực điểm.

Nếu người không quen thuộc cứ thế xông vào thì tám chín phần mười chết ở bên trong.Nhưng tại nơi nguy cơ tứ phía chỗ ở sâu trong hang động có một cái khe hỗn độn thông tới Lãnh Sơn giới mà không ai biết tới.Không ai biết được giá trị của lộ tuyến bí ẩn này so với Công Tôn Sai và Biệt Hàn, hai người bọn họ đối với thủ đoạn của Tả Mạc bội phục sát đất.

Nhìn qua cũng không có kỹ thuật quan trọng, vậy là lại giúp cho bọn họ đề thăng tốc độ.Lãnh Sơn giới là nơi Giang Triết phá được sớm nhất tại Ma Giới, bây giờ đã thành đại bản doanh của Huyền Không tự tại Ma giới.

Ở nơi này có lượng lớn tiếp tế nhưng quan trọng nhất là cái khe hỗn độn thông tới Huyền Không tự.Lúc trước Công Dã Tiểu Dung tiêu sái như thế nhưng từ khi cái khe hỗn độn rơi vào trong tay Mộc Hi thì liền chạy như chó nhà có tang.Cái khe hỗn độn là trọng yếu nhất.Nhất là khi thâm nhập vào Ma giới, một khi cái khe hỗn độn thất thủ thì như mất đi đường lui mất đi cơ hội trở lại.So với Công Dã Tiểu Dung bừa bãi mà nói thì Giang Triết càng thêm âm trầm cẩn thận, đối với loại yếu địa này sao hắn có thể ngồi mà không nhìn?

Ở Lãnh Sơn Giới, hắn bày ra tầng tầng lớp lớp phù trận làm cho Lãnh Sơn giới trở thành một nơi vô cùng kiên cố.Công Tôn Sai cùng Biệt Hàn lúc trước cũng không có chủ ý đánh tới Lãnh Sơn giới.Theo bọn họ, cứ vòng quanh tìm kiếm chiến cơ mới thật sự là vương đạo.

Đi qua cứ điểm phòng thủ quan trọng như vậy mà lấy cứng đối cứng thì cùng với chết không có gì khác biệt.Công Dã Tiểu Dung đối với việc Ma Phàm chết không chịu ra cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể buồn bã rời đi.

Bất luận một chiến bộ nào đối diện với cứ điểm rút cổ không ra thì dù có phù triện hoàn thiện cũng không làm gì tốt hơn được.Đối diện với cơ hội tuyệt hảo như vậy mà không thể nắm bắt, vậy Công Tôn Sai không phải là Công Tôn Sai và Biệt Hàn cũng không phải là Biệt Hàn rồi!Hai người đã thống nhất rằng Biệt Hàn sẽ tới hấp dẫn ánh mắt Giang Triết còn Công Tôn Sai lặng yên đánh lén Lãnh Sơn giới.

Nhưng tính toán lại cuối cùng quyết định một kích chí mạng này sẽ do Biệt Hàn hoàn thành.

Một mặt, Biệt Hàn cùng Huyền Không tự có ân oán trong đó, về phương diện khác Biệt Hàn so với Công Tôn Sai có hiểu biết rõ ràng nhất về các chiến tướng của Huyền Không tự.Biệt Hàn biết rõ Giang Triết có bao nhiêu lợi hại, hắn cố ý dặn dò Công Tôn Sai nghìn vạn lần không thể chậm tốc độ hành quân.

Giang Triết khứu giác cực kỳ linh mẫn, nếu như Công Tôn Sai hành quân chậm lại thì Giang Triết nhất định sẽ phát hiện ra.Công Tôn Sai y như Biệt Hàn nói, một đường đi vô cùng vội vã.Biệt Hàn càng tập hợp sức lực đẩy nhanh tốc độ hành quân.Hành quân với tốc độ cao trong thời gian dài cũng khiến Biệt Hàn cảm thấy tiêu hao đến đỉnh điểm.

Nhưng vừa nghĩ tới mấy năm nay tại Huyền Không tự cực khổ, nhìn thấy Nghiệt bộ chất phác mà vô tri vô giác bên cạnh, thân thể mệt mỏi rã rời của hắn tuôn ra một cỗ lực lượng chống đỡ, hắn tiếp tục đi tiếp.“Chính là hang động này!”

Hướng đạo vui mừng kinh hô, hắn vô cùng hưng phấn, có thể tự mình tham gia tràng chi chiến có một không hai, một chùy dứt điểm, hắn chỉ cảm thấy cả người mình run rẩy.“Đi!”

Biệt Hàn phun mạnh ra một chữ, thần sắc cuồng nhiệt.Hướng đạo hết sức kính nể nhìn Biệt Hàn.

Vì không để người khác chú ý bọn họ không có lựa chọn ma kỵ, những ngày hành quân này thể lực hắn sớm đã tiêu hao hầu như không còn, lộ trình phía sau hầu như đều là Nghiệt bộ cõng hắn đi.Chiến bộ này quả thực như ma tượng, không biết mệt mỏi là gì, quá đáng sợ!Nhưng khi nghĩ đến việc chiến đấu kế tiếp, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một cỗ hào khí.Hắn mang theo Biệt Hàn cùng Nghiệt bộ rẽ ngang rẽ dọc cấp tốc tiêu thất trong cái khe sâu.Đao mang phá không!Bất luận Ma tộc nào tận mắt thấy Tiếu Ma Qua chiến bộ trong đầu không khỏi hiện lên bốn chữ, chiến trận nghiêm chỉnh như sát khí hóa thực chất đều khiến người ta ấn tượng thật sâu.Nhất là cái chiến bộ này có tốc độ hành quân cao nhất, đầy trời nổi lên tiếng gió thổi nức nở khiến người ta da đầu tê dại.Khi chiến bộ đáng sợ bắt đầu tăng tốc giống như nước lũ trong nháy mắt khiến mọi người đều minh bạch rằng tràng chiến tranh này hết sức căng thẳng.Dọc đường không có thế lực nào dây dưa, bọn họ trầm mặc chú ý chờ đợi trận chiến tranh này bắt đầu.Giang Triết nhìn thoáng qua dò xét trạm canh gác phát tới tình báo không khỏi than nhẹ: “Tới thật nhanh!”

Giang Triết hiểu rằng Biệt Hàn đã nhận thấy ý đồ kéo dài của bọn họ, liền lấy tốc độ nhanh nhất đi tới, hiển nhiên không để cho Giang Triết đủ thời gian.

Nhưng Giang Triết cũng không quá mức khẩn trương, tới bây giờ mọi bố trí của hắn cơ bản đã hoàn thành.Những bố trí này cũng chỉ là để cho bọn hắn tăng thêm phần thắng mà thôi.Nhưng chiến đấu cùng với Biệt Hàn có cấp bậc chiến tướng thì không cần khống chế quá nhiều nhân tố, những bố trí này chắc gì đã sử dụng tới.

Hắn chỉ tu bổ kẽ hở các nơi, Ma giới bọn họ chiếm lĩnh không ít, Biệt Hàn có thể có rất nhiều lựa chọn để công kích.Hắn biết rõ các sư huynh sư đệ thủ vệ ở mấy giới khác bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của Biệt Hàn.

Trong toàn bộ các phòng tuyến chỉ có hắn là có thể kiềm chế Biệt Hàn.Sách lược của hắn cũng là như thế, hắn tới đối phó với Biệt Hàn còn đem Công Tôn Sai giao cho đồng môn khác.

Chỉ cần hắn thành công cuốn lấy Biệt Hàn để những người khác hợp lực bắt Công Tôn Sai sẽ cùng quay lại vây Biệt Hàn cùng Nghiệt bộ.Giang Triết biết rõ tính khí Biệt Hàn, chỉ cần có cơ hội tuyệt đối sẽ cùng mình quyết chiến.Bỗng nhiên một con kim sắc hạc giấy bay vào trong tay hắn.Giang Triết trong lòng máy động, kim sắc hạc giấy là đại biểu cho mệnh lệnh tối trọng yếu trong môn phái, chẳng lẽ môn phái xảy ra đại sự?Hắn mở hạc giấy vội vàng xem lướt qua mấy hàng, trán liền nhăn lại.Khi nhìn thấy Tịch Chính sư thúc tổ thì Giang Triết cũng không nhịn được vẻ kinh ngạc trên mặt, trong lòng hắn như nổi lên kinh đào hãi lãng.

Hai gã Phản Hư kỳ đem theo một nhóm cao thủ tiến nhập Lãnh Sơn giới!Rốt cuộc phát sinh sự tình gì?Giang Triết trong lòng mơ hồ có chút dự cảm không tốt.

Đối với bất kì môn phái nào mà nói thì khi đưa tinh nhuệ ra hết không lưu lại một tia dư lực đều sẽ có một ít nguy hiểm.Tuy rằng hắn không tin sẽ có người động thủ với môn phái nhưng mà cái cách không lưu lại dư lực này lại khiến bản thân hắn mâu thuẫn.Nhưng hắn không phải là chưởng môn!Hắn bất đắc dĩ cười cười, lập tức khuyên bản thân mình nếu không phải sự tình cực điểm trọng yếu thì chưởng môn cũng sẽ không xung động như vậy.Nhưng mà…Tả Mạc thần săc nghiêm túc, Hắc Tâm bảo tiền trong tay hắn hoàn toàn thay đổi, lỗ vuông trung ở trung tâm Hắc Tâm bảo tiền đỏ sậm như nhiễm huyết, cái tên Hồng Tâm bảo tiền càng thêm chuẩn xác hơn.Bảy mai Hồng Tâm bảo tiền rải rác trên một cái xác rùa.Vốn Tả Mạc cũng không nghĩ tới cái xác rùa ném trong xó xỉnh của giới chỉ.

Hắn lại một lần nữa luyện chế Hắc Tâm bảo tiền, hắn cảm thấy Hắc Tâm bảo tiền tuy biến hóa thần diệu nhưng uy lực có chút yếu khó có thể một kích trí mạng được.Đối với Tả Mạc mà nói cái nhược điểm này khiến hắn đối với Hắc Tâm bảo tiền có chút chướng mắt.

Nếu đã dự định luyện chế lại một lần nữa vậy thì đương nhiên phải cải biến cái này ở một điểm.

Hắn lục lọi trong giới chỉ tìm kiếm tài liệu thích hợp.Thẳng đến khi ánh mắt rơi vào khối xác rùa này hắn không khỏi hai mắt sáng ngời.Xác rùa tỏa ra ba động yếu ớt của thần lực.

Đối với Tả Mạc trước đây mà nói thì khó mà phát hiện ra nhưng lấy thực lực hiện tại của Tả Mạc thì nhận ra ngay khối xác rùa này có chỗ bất phàm.

Tia thần lực ba động tuy rằng yếu ớt nhưng lại cực kỳ tinh thuần.Suy nghĩ nửa ngày trời hắn mới nhớ lại cái xác rùa này là lúc đầu hắn tại Thái Dương thần điện cướp đoạt được.

Hắn vội vàng kiểm tra lai lịch của cái xác rùa trên Hoàng Kim diệp thi chợt giật nảy mình.

Cái xác rùa này năm đó được tế tự của Thái Dương bộ lạc dùng để bói toán, là bản mạng quy xác đồ đằng của Hải quy bộ lạc bị Thái Dương bị tiêu diệt, sau này cái xác rùa được nộp lên thần điện.

Trên mặt nó có vết ám khói do tế đàn hỏa thần năm đó gây nên.Tuy rằng trải qua vạn năm nhưng cái xác rùa vẫn hoàn hảo y nguyên không hao tổn gì.

Hải quy bộ lạc tu luyện chính là thần lực thủy thuộc tính nhưng ở trong vô số năm thần hỏa luyện hóa thì Thần Dương thần lực đã sớm xâm nhập vào nó mỗi chỗ một ít.Thủy hỏa lưỡng tính lấy phương thức kỳ lạ mà dung hợp lại cùng một chỗ.Nếu như năm đó có thể nhìn thấy nước lửa tương dung kỳ lạ như vậy thì Ly Thủy Kiếm quyết của Tả Mạc không biết muốn lên mấy phẩm giai!Mỗi một khối bảo tiền ngoài lam trong hồng trên mặt phủ đầy hoa văn.

Trái lại, vết tích ám khói trên xác rùa lại tiêu thất, trở nên trắng tinh như ngọc không một tia tì vết.Bên trong xác rùa có một vũng nước trong suốt, quang hoạt như gương.Đây đích thị là Lam nhân lệ.Nhưng kỳ lạ nhất chính là xung quanh mỗi một tiền trên mai quy đều phân bố một vòng hỏa tinh nhỏ như Thiên Phản Tinh Mạch Luân.Bảy tiền trên mai quy mang theo một dòng hỏa tinh tại mặt nước trên cái xác rùa quay tròn cuồn cuộn rất đẹp mắt.Cái này chân chính là kiện đỉnh giai pháp bảo đầu tiên của Tả Mạc!Phẩm giai phân chia của pháp bảo phổ thông đã vô pháp dùng cho cái này.

Pháp bảo lấy Địa ma binh làm thai, viễn cổ đồ đằng bộ lạc làm nền, lấy yêu thuật làm vỏ bọc, Lam nhân lệ làm hồ, dùng phương pháp luyện khí của tu giả luyện chế thành.

Pháp bảo như vậy đã vượt qua sự hiểu biết của Tả Mạc.Pháp bảo thành hình trong nháy mắt, Tả Mạc liền cảm thấy vô cùng vui sướng trong lòng.Mà ngay tại lúc này trên đỉnh đầu bọn họ mây đen râm rạp, điện xẹt ngang dọc chằng chịt.Một đạo thiểm điện hạ xuống, ngọn núi phía trên Tả Mạc trong nháy mắt hóa thành bột mịn!Lại một đạo thiểm điện hướng đỉnh đầu Tả Mạc đánh tới, một mai quy tiền bỗng từ trên mặt nước bay lên đỉnh đầu Tả Mạc, chỉ thấy lỗ vuông đỏ sẫm kia bỗng sinh ra một cỗ hấp lực.Thiểm điện trong nháy mắt chìm vào trong lỗ vuông.Quy tiền không chút động đậy tựa như đạo thiểm điện vừa rồi chỉ là huyễn tượng mà thôi.Mây đen trên đỉnh đầu như bị chọc giận, từng đạo thiểm điện như rắn quay cuồng xé rách bầu trời, không ngừng hướng quy tiền trên đầu Tả Mạc đánh tới.Trong âm thanh ầm ầm dày đặc tiếng sét chỉ thấy hoa văn bên ngoài cái xác rùa nổi lên từng điểm ngân sắc.Nó không ngờ lại hút thiểm điện!Chương 672 : Quay người giết trở vềDịch giả : Bác Sỹ Gây MêBiên dịch : Phượng VũTịch Chính mở to hai mắt, sắc mặt tái nhợt của hắn rốt cuộc cũng khôi phục bình thường.

Dược lực của linh đan vận chuyển trong cơ thể, những ngày tĩnh dưỡng này quả thật không hề uổng phí.

Nhưng hắn cũng biết rằng, lần này bị thương không dễ dàng khỏi hẳn như vậy, lực phá hoại của thần kỹ đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Hồi tưởng lại, trong lòng của hắn vẫn còn một tia sợ hãi, nếu như không có Phật Đà Xá Lợi, khả năng chính mình đi đời nhà ma là cực kỳ cao.Thần lực, quả nhiên không hổ là thần lực!Chuyện tình năm đó, đột nhiên hiện lên trong lòng hắn, hắn không khỏi than nhẹ một tiếng.Nhưng hắn thiền tâm kiên định, biết rõ điều đó đối với môn phái có tầm quan trọng thế nào, một chút tạp niệm lập tức tan thành mây khói.Hắn quay sang hỏi Khôi Bảo: "Có thể đuổi được sao?"

Khôi Bảo cẩn thận một chút nói: "Tiểu nhân sễ cố hết sức!"

Trận chiến mười ngày trước, đã khiến hắn sợ tới mức chết khiếp.

Hắn thật không ngờ, ngay cả Phản Hư kỳ sư thúc tổ cũng bị thương.

Thực lực của đối phương, hắn không cách nào tưởng tượng được.

Hắn chỉ là có chút nghĩ không ra, tại sao tên cao thủ lợi hại này lại còn phải tốn tâm trong lúc bị truy đuổi mà bày ra mấy trò bàng môn tà đạo.Tịch Chính biết rõ Khôi Bảo không có nắm chắc, cũng không quát tháo, gật gật đầu: "Hết sức cố gắng."

Đợi đến khi tất cả Đại Trưởng lão của môn phái tề tụ, cho dù bọn Tiếu Ma Qua có chạy trốn tới chân trời góc biển, bọn họ đều có biện pháp tìm được.Nhưng vào lúc này, đột nhiên từ xa xa mây đen không ngừng tụ tập liền kinh động tới mấy người."

Có người luyện chế pháp bảo?"

Đới Đào nhìn mây đen phía xa xa đen đậm như mực cùng với điện xà cuồng vũ làm cho người ta sợ hãi vô cùng, liền có chút giật mình.

Thanh thế kinh người như vậy, cho thấy cái pháp bảo này thật sự bất phàm.Tịch Chính ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Là bọn hắn!"

Đã cùng Tả Mạc giao thủ qua, Tịch Chính lập tức phát giác được cái khí tức quen thuộc này.Tại phương hướng chỗ mây đen tụ tập, thình lình đúng là phương hướng bọn Tiếu Ma Qua chạy trốn."

Thằng nhãi này thật to gan!"

Đới Đào trên mặt ẩn hiện sắc giận dữ, hắn không nghĩ tới, gia hỏa Tiếu Ma Qua kia không những không có bỏ trốn mất dạng, đã vậy lại còn rảnh rỗi tại nơi cách bọn hắn không xa luyện chế pháp bảo!Kiêu ngạo làm sao!Kiêu ngạo làm sao!Đới Đào tức giận đến mức run rẩy cả người, ở dưới sự đuổi giết của hai gã Phản Hư kỳ, không những không chạy trốn, mà còn đang ở cách đó không xa ngang nhiên tu luyện pháp bảo, đây là lần đầu tiên hắn gặp được một tên kiêu ngạo không sợ chết hung hoành bực này.Pháp bảo?Đừng nói tạm thời luyện chế pháp bảo, dù cho trong tay có những tuyệt đỉnh pháp bảo đi nữa, dưới sự áp chế của lực lượng tuyệt đối, cũng không có nửa điểm tác dụng.

Trong mắt hắn, cái này là Tiếu Ma Qua quá coi thường bọn hắn rồi!Đới Đào quay sang nhìn Tịch Chính.Tịch Chính có thể nhìn ra Đới Đào trong lòng đang phẫn nộ, khuôn mặt của hắn y nguyên như nham thạch thờ ơ: "Đi xem."

Đới Đào không nói hai lời, hướng phía trước dẫn đầu bay đi.Tịch Chính không nói gì, theo sát ở phía sau.

Đối với ba người Tiếu Ma Qua, hai người tuy kiêng kị nhưng cũng không sợ hãi, hai người họ đều thấy, bọn người Tiếu Ma Qua có thể làm bị thương Tịch Chính chẳng qua là vì hai người chủ quan mà thôi.Nếu như hai người coi trọng, Tiếu Ma Qua bọn họ tuyệt không nửa phần cơ hội!Kỳ thật trong nội tâm Đới Đao đối với việc Tịch Chính bẩm báo môn phái có chút không đúng, hắn không tin một mình Tiếu Ma Qua có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bọn hắn.

Tịch Chính tuy bị thương không nhẹ, nhưng tự giác khám phá dù không nhiều thủ đoạn như Tiếu Ma Qua thì Đới Đào cũng không sợ hãi.Nếu không phải liên quan lớn tới. . .Đới Đào kỳ thật cũng không nghĩ sẽ làm gì thái quá, hắn tuy bây giờ đã bước vào Phản Hư kỳ, nhưng rốt cuộc không phải xuất thân chính thống Huyền Không tự, những người khác đối với hắn chưa hoàn toàn là tin tưởng.

Nhưng Tiếu Ma Qua lại công khai có thái độ coi rẻ đã triệt để chọc giận hắn.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� �� �※※※※※※※※※※※※※Tiểu Mạc nếu như biết điều đó, nhất định sẽ cảm thấy oan uổng.Một đạo thiểm điện cuối cùng chui vào trong quy tiền, tầng mây trên trời tiêu tán, trời xanh không mây, không có nửa điểm không khí khắc nghiệt như vừa rồi.Quy tiền bay trở về trên mặt nước, bảy miếng quy tiền, lại bắt đầu trên mặt nước nhấp nhô không ngớt, tại mặt nước toát ra một chùm hỏa tinh bồng bềnh.Mắt thấy quá trình luyện chế kinh tâm động phách, Tằng Liên Nhi tò mò nhìn về quy tiền trên tay Tả Mạc, hỏi: "Đây là pháp bảo gì?"

Tả Mạc ngẩn ra, chính mình còn không biết đặt tên gì cho nó, nghĩ nghĩ, hắn quyết định: "Thì gọi là Tiểu Mạc Bảo Chén!"

Cái danh tự đơn giản này, hắn không cần đến chút sức lực nào, mà vẫn có thể thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của hắn.Tằng Liên Nhi mặt mũi tràn đầy kinh ngạc cùng chờ mong, liền bị cái danh tự này trực tiếp làm nát bấy.Vô luận là Tả Mạc, hay là Tằng Liên Nhi đều không dám nghĩ tới, Tiếu Ma Bảo Chén sẽ cho thế giới này bao nhiêu khiếp sợ.

Mà cái danh tự chính thức Tiểu Mạc Bảo Chén này của hắn lại chưa có người nào biết.Tả Mạc dương dương đắc ý, đương nhiên không biết danh tự mình vừa mới lấy, sau này sẽ bị một số người trực tiếp đổi đầu sửa mặt.Trong lòng hắn lúc này tràn ngập mừng rỡ cùng tin tưởng, uy lực của Tiểu Mạc Bảo Chén tuy chưa thử, nhưng tất nhiên là bất phàm.

Không những thế, Tiểu Mạc Bảo Chén cùng hắn có cảm giác tâm thần tương liên, làm cho hắn nhớ tới tiểu tháp, tự nhiên tâm trạng hắn có vài phần ảm đạm.Nhưng rất nhanh, hắn liền thu thập tâm tình."

Chúng ta đuổi giết trở lại!"

Tả Mạc ngẩng đầu, nói ra một câu nói hù chết người không đền mạng.A Quỷ tự nhiên sẽ không phản đối, nhưng vượt quá dự kiến của Tả Mạc chính là Tằng Liên Nhi cũng không chút nào phản đối.Khôn khéo gian xảo như Tiểu Mạc tự nhiên sẽ không tự tìm đường chết, hắn đã có tính toán của mình.

Ngày đó mặc dù cuối cùng không thăm dò kết quả, nhưng nhìn hai ngày này vắng lặng không tiếng động, Tả Mạc lập tức ý thức được, Tịch Chính nhất định là bị thương, hơn nữa chỉ sợ còn bị thương không nhẹ.Nếu không bọn họ sẽ không có nhiều ngày như vậy mà không có chút nào động tĩnh.Tịch Chính bị thương, liền làm cho Tả Mạc tư duy sinh động lên.

Ba người bọn họ đã khôi phục hoàn hảo, lại luyện chế thành pháp bảo cường lực, có thể nói là cường đại nhất từ trước đến nay, còn đối với phương vừa lúc là thời điểm suy yếu nhất, có thể nói thời cơ rất tốt.Hơn nữa trận chiến mười ngày trước, mặc dù nguyên nhân chính là do đối phương khinh địch, nhưng cũng nói rõ ba người cũng có thực lực để đánh cuộc một lần.Tả Mạc rất rõ ràng, nếu như để thời gian trôi qua, Tịch Chính thương thế dần dần chuyển biến tốt đẹp, tình cảnh này của bọn hắn sẽ càng ngày càng không xong!Lúc này phản kích, mặc dù có nguy hiểm, nhưng đồng dạng là có cơ hội!A Quỷ đối với Tả Mạc nói gì nghe nấy, Tằng Liên Nhi cũng không phản đối, ba người liền quay người đi về hướng bọn Tịch Chính giết tới.Nào biết bọn họ vừa mới bay ra ngoài không được bao xa, liền chứng kiến Đới Đào cũng đồng dạng bay đến.Đới Đào sau khi chứng kiến ba người Tả Mạc, đầu tiên là sững sờ, sau đó chợt giận tím mặt.

Nếu như nói hắn vừa rồi cảm thấy Tiếu Ma Qua không bỏ trốn, ngược lại luyện chế pháp bảo là đối với bọn họ tràn đầy sự coi rẻ, nhưng trước mắt bây giờ, ba tên gia hỏa này lại quay đầu giết lại, càng làm cho Đới Đào giận quá thành cười!Phản Hư kỳ tu giả, khi nào lại bị qua cảnh người ta xem nhẹ như thế?Hắn không nói hai lời, đột nhiên tăng tốc, hướng ba người đánh tới, hắn muốn cho ba tên gia hỏa này hiểu rõ, lửa giận của Phản Hư kỳ đủ để thiêu hủy hết thảy!Ngũ Hành Pháp Tướng Luân, hung hãn ra tay!※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� ���※※※※※※※※※※※※※"Huyền Không Tự hay như vậy, một chút việc đã liền huyên náo oanh oanh liệt liệt."

Tiết Đông trong ngôn ngữ không thiếu ý trêu chọc, trong khoảng thời gian này, Huyền Không Tự hấp dẫn mục quang của cả Tu Chân Giới, cuộc chiến của Giang Triết cùng Tiếu Ma Qua tại Tu Chân Giới là vạn chúng chú mục.Nhưng việc Tiết Đông nói lại không phải cái này.Xúc giác của Côn Luân thâm bất khả trắc, mà Huyền Không Tự cũng không có nửa phần ý tứ che lấp, Côn Luân tự nhiên rất nhanh nhận được tin tức."

Vấn đề này ta biết một chút."

Lâm Khiêm trong lòng có chút trầm trọng, trước cố ý xem lại một chút án lệ tiễu trừ Viễn cổ bộ lạc mấy trăm năm gần đây, bởi vậy hắn biết tin tức so với Tiết Đông càng nhiều hơn.Tiết Đông có chút tò mò quay sang, Lâm Khiêm đang muốn mở miệng, đột nhiên một tên đệ tử vội vàng tới: "Đại sư huynh, Chưởng môn tìm ngài!"

Tiết Đông lập tức hiểu rõ, chuyện này cũng không phải đơn giản như hắn tưởng tượng.Lâm Khiêm hướng Tiết Đông gật gật đầu, liền theo người đệ tử này rời đi.Khi bước vào đại điện, Lâm Khiêm hô hấp cứng lại.

Trong đại điện, cơ hồ tất cả Trưởng lão đều ở đây, những Trưởng lão rất nhiều năm nay chưa xuất hiện, lúc này đều thình lình xuất hiện.Lâm Khiêm tuổi lớn như vậy, nhưng tình cảnh trước mắt còn là lần đầu tiên gặp phải.Chúng Trưởng lão mục quang đều rơi vào vào trên người Lâm Khiêm, rất nhiều trưởng lão trên mặt không khỏi lộ ra vài phần mỉm cười.

Lâm Khiêm tính tình khiêm tốn, thiên phú lại cao, rất được chúng Trưởng lão yêu thích.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, đời Chưởng môn sau, tất nhiên không ai có thể hơn Lâm Khiêm.Đừng xem những Trưởng lão này có địa vị cao cả, nhưng hậu nhân của bọn hắn, đệ tử, đều cần dựa vào Lâm Khiêm trông nom, sẽ không ai cùng Lâm Khiêm so đo.Chưởng môn hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ biết rõ Lâm Khiêm đã đến, cặp lông mi trắng như song kiếm kia vừa động, hắn mở to mắt, chậm rãi nói: "Tình huống hiện nay mọi người đều biết, hiện tại tìm mọi người, là đến thương lượng một chút, Côn Luân chúng ta lần này lập trường."

Chưởng môn tại Côn Luân uy nghiêm rất lớn, không người nào có thể rung chuyển.Những Trưởng lão kiệt ngạo bất tuân kia, tại trước mặt Chưởng môn, mỗi người ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một cái.Một lát sau, một vị Trưởng lão mở miệng: "Năm đó khiến mọi người xấu hổ, lại cũng không kiếm được chỗ tốt gì.

Chúng ta bây giờ thần lực tiến triển không nhỏ, chỉ tổn hao chút ít thời gian là có thể nhìn thấu được sự ảo diệu của thần lực. . ."

Đúng lúc này, một vị Trưởng lão khác phản đối: "Thần lực tuy có tiến triển, nhưng nghĩ để hoàn thiện, không phải chỉ một ngày công.

Hơn nữa chúng ta bây giờ là mù quáng lục lọi, tham khảo đối tượng phi thường có hạn, nếu là chúng ta có thể đạt được. . ."

Hai người bắt đầu tựa như hướng thùng thuốc nổ ném vào một khỏa hỏa tinh, trong đại điện lập tức ồn ào thành một mảnh.Chưởng môn từ đầu đến cuối lông mi trắng rủ xuống, con mắt vừa nhắm lại như không nhắm, tùy ý để mọi người đấu khẩu, giống như là đang ngủ.Dần dần, mọi người ở giữa trận doanh bắt đầu phân biệt rõ ràng mà đứng lên, duy trì sẽ nhúng một tay vào hiển nhiên chiếm cứ đại đa số.Mọi người thấy tình hình rõ ràng, cũng đều câm miệng im tiếng, đại điện mới bắt đầu an tĩnh lại.Đến tận lúc này Chưởng môn mới như ở trong mộng tỉnh lại, mở to mắt, hắn thản nhiên nói: "Nói kết quả ra đi, cứ làm như thế này a.

Nhưng không cần phải học Huyền Không Tự, Phản Hư kỳ Trưởng lão chúng ta chỉ cần phái một người đi là đủ rồi.

Nguyên Anh kỳ Trưởng lão năm người, không ngại mang thêm chút ít đệ tử, người tuổi trẻ không lịch lãm thì ở lại, không được đi."

"Cẩn tuân mệnh lệnh của Chưởng môn!"

Chúng Trưởng lão nhất tề khom người.Thảo luận cùng quyết nghị hôm nay đã làm cho Lâm Khiêm mở rộng tầm mắt, Chưởng môn từ đầu đến cuối, chỉ có nói ra hai câu nhưng tất cả mọi người đều không có bất kỳ điểm không phục nào.Lâm Khiêm có chút hiểu ra được.Sau khi tan cuộc, Chưởng môn cũng không có một mình tìm Lâm Khiêm như trước.

Tuy nhiên nhìn về phía trên chẳng qua là một hồi hội nghị nho nhỏ, nhưng khiến Lâm Khiêm lại được ích lợi không nhỏ.

Một vị Chưởng môn cần phải hướng tới đại bộ phận lợi ích của mọi người, mà không phải dùng thân phận dọa người.Lâm Khiêm vừa mới đi ra, đột nhiên có một người vội vàng chạy đến.Lâm Khiêm dừng bước, người đến chính là Phó Đường chủ Thính Phong Đường Chung Bảo, tất nhiên là có tin tức gì.

Thính Phong Đường đảm nhiệm tình báo của Côn Luân, tại Tu Chân Giới có thể nói số một, xúc giác xâm nhập vào tất cả góc ngách của tam giới, vượt xa sự tưởng tượng của người ngoài."

Chuyện gì?"

Lâm Khiêm hỏi.Chung Bảo cung kính bẩm báo: "Là tin tình báo về Vi Thắng."

"Vi Thắng!"

Lâm Khiêm khóe mắt nhảy dựng, trong đầu hiển hiện một đạo thân ảnh kiên nghị như kiếm, mục quang tăng vọt!Chương 673 : Không dễ sờDịch giả : aiemk46nhat2Biên tập : Mỹ Nam TửNgũ Hành Pháp Tướng Luân ở ngay trước mặt đang lao tới cực nhanh, người ra tay chặn lại chính là Tằng Liên Nhi.Nàng vừa vung tay liền ném ra ba viên Kim Tinh Ngân Tuyến Châu!Kim Tinh Ngân Tuyến Châu mặc dù chỉ lớn bằng đầu ngón tay, nhưng vừa rời khỏi tay liền hóa thành một đám máu to như cái đấu, chỉ thấy từng đợt sóng máu đặc sánh quay cuồng, từ trong đó bay ra mùi máu tươi sặc mũi tức thì tràn ngập khắp không trung.

Trong đợt sóng máu đó, từng thanh huyết lôi lam sắc lớn như thanh trúc trôi nổi ẩn hiện, từng đóa hoa vàng rực rỡ tựa như những bông sen vàng nho nhỏ hòa lẫn vào trong đó.Ðái Ðào hừ lạnh một tiếng, sát cơ trong mắt hắn bỗng trở nên dày đặc.Trong mắt hắn chỉ với vài khỏa Huyết Lôi châu thế này chẳng qua chỉ là phí công toi mà thôi.Ma công theo trường phái huyết hệ của Ma tộc bản chất trời sinh đã bị Thiền quyết khắc chế, mặc dù Ðái Ðào không phải là đệ tử chính thống xuất thân từ Huyền Không tự, nhưng hắn đã ở Huyền Không tự lâu như vậy, cho nên gần như tất cả các điển tịch trong chùa hắn đều mở ra xem qua, làm sao hắn lại không tinh thông Thiền quyết cho được ?Chỉ thấy lúc này hắn mở miệng niệm lớn thiền hiệu, tay bấm thiền quyết, thần sắc hết sức nghiêm túc.Từ trong Ngũ Hành Pháp Tướng Luân bỗng nhiên bay ra thân ảnh một tôn giả, chỉ thấy trên người nàng mặc bộ bạch y, dưới chân là đóa bạch liên, ở giữa trán có một điểm hồng, tay cầm cành liễu.

Nàng thản nhiên cười rồi khẽ vẫy cành liễu đang cầm trong tay, lập tức vài giọt cam lộ bay vào trong đám máu kia.Bỗng nhiên đám máu tựa như một con dã thú bị chọc giận mà lồng lộn lên dữ dội.Ðái Ðào có vẻ giật mình, vậy mà vẫn chưa bị đánh tan sao?Chỉ thấy cành liễu trong tay bạch y tôn giả lại khẽ vẫy vài lượt, kế tiếp vài giọt cam lộ dọc theo cành liễu xanh tươi bay thẳng về phía đám máu.̀m ầm âẦm!Tuy nhiên cảnh tượng như nước nóng dội lên mái nhà tuyết mà Ðái Ðào tưởng tượng lại không hề xảy ra, thế mà ba đám máu trên bầu trời bỗng dưng nổ tung ra!Bất ngờ do không kịp đề phòng, Ðái Ðào lập tức bị huyết vụ đầy trời bao phủ lấy.̀m ầm âẦm!Lôi cầu đang trôi nổi trên sóng máu tựa như cá mập nghe thấy mùi tanh, liền đồng loạt bay về phía Ðái Ðào, có vài quả lôi cầu nổ tung trên không trung rồi hóa thành một tấm lôi võng phủ trùm xuống dưới.

Lúc này trông những đóa hoa vàng rực nho nhỏ kia lại trở nên hết sức tầm thường khi chìm trong lôi quang chói lóa ngập trời.Trong đám máu vang lên tiếng sấm dày đặc tựa như những dây pháo nổ bên tai không dứt.Ðái Ðào vô cùng chật vật.Nhưng với lực sát thương ở mức độ này thì chưa thể nào gây thương tổn cho hắn được, có điều số lượng những lôi cương này lại nhiều hơn những gì hắn tưởng tượng, nên khiến cho tay chân hắn bận rộn loạn xạ cả lên.

Từ trong Ngũ Hành Pháp Tướng Luân phóng ra một đạo quang mang bao bọc lấy hắn, lôi cương mặc dù va chạm với tầng ánh sáng bảo hộ mà nổ tan tác nhưng vẫn không thể gây ra thương tổn thực sự cho hắn.Mất mặt quá đi mất!Mặt Ðái Ðào từ tái xanh chuyển sang đỏ bừng, đường đường là một cao thủ Phản Hư Kỳ lại bị tên Tướng giai ép tới mức thế này quả là vô cùng nhục nhã!

Hơn nữa, thậm chí đối phương còn chưa sử dụng tới thần lực cơ đấy!Ðái Ðào quá giận dữ liền chỉ huy bạch y tôn giả không ngừng phá vỡ lôi cương.Phản kích!

Nhất định phải phản kích!Hắn quyết định cùng lắm sẽ xuất ra luôn sát chiêu, quyết không để cho đám người kia có chút cơ hội nào!Song Ðái Ðào lại không hề để ý tới những đóa hoa vàng rực rỡ bị lôi quang chói mắt kia bao phủ lấy, cho đến khi mấy đóa kim diễm này trực tiếp đốt xuyên qua Ngũ Hành Pháp Tướng Luân vốn được nấp bên dưới quầng sáng bảo hộ!Ðái Ðào đứng đó mà thộn mặt ra.Cái quái gì thế này?Ngũ Hành Pháp Tướng Luân là pháp bảo bát phẩm đấy!

Còn đây là thứ lửa quái gì thế?Đái Đào nghiến răng một cái, lập tức Ngũ Hành Pháp Tướng Luân trên đỉnh đầu hắn bỗng dưng xoay tròn, thêm một vị tôn giả ngồi ngay ngắn trên hồng liên xuất hiện trước mặt hắn.

Bỗng dưng Hồng liên tôn giả trõ một ngón tay ra, toàn bộ kim diễm tựa như những cách chim bay về tổ lúc đêm về, chúng đồng loạt bị rút về phía dưới đóa hồng liên.Trong chớp mắt hồng liên lập tức bị kim diễm bao phủ.Ngọn lửa thật ác độc!Ðái Ðào tức thì nhận ra được những đóa kim diễm này cực kỳ khó hấp thu, Hồng liên tôn giả của hắn vốn trời sinh có thể hấp thu nhiều loại hỏa diễm, vậy mà lần này không tài nào hấp thu được loại kim diễm này.Chẳng lẽ đây là... thần hỏa sao?Ý nghĩ bật ra từ trong đầu khiến cho con ngươi của hắn lập tức co rụt lại, những đóa kim sắc hỏa diễm không một tiếng động này nhất định là thần hỏa!Ðái Ðào cảm thấy mừng đến sắp điên lên rồi!Hắn đã gọi ra hai vị tôn giả từ Ngũ Hành Pháp Tướng Luân rồi, thế mà đến lúc này vẫn chưa phá vỡ được huyết lôi châu của đối phương.Không ngờ đối phương còn khó chơi hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, Ðái Ðào càng cảm giác bị thất bại ngược lại càng khiến hắn trở nên tỉnh táo hơn.

Bây giờ xem ra Tịch Chính sư huynh bị thương cũng không hẳn do ngẫu nhiên, mà vì thực lực của ba tên này mạnh hơn nhiều so với những gì hắn tưởng.

Nếu hắn không cẩn thận hơn nữa, coi chừng có ngày bị lật thuyền trong mương mà thôi.Tay hắn vươn thẳng lên cao.Ngũ Hành Pháp Tướng Luân chậm rãi chuyển động, đồng thời ngũ sắc quang mang bắt đầu lan tỏa ra, chỉ thấy hỏa diễm lôi quang vốn đang phủ kín ngập trời bỗng nhiên hơi bị chậm lại, ngũ sắc quang mang chuyển động tới đâu lập tức lôi quang hỏa diễm bị vỡ tan tành tới đó, một vỡ thành hai, hai vỡ thành bốn... cứ thế càng lúc càng nhỏ đi cho tới khi biến mất hoàn toàn.Đương nhiên Tả Mạc cũng không hề nghĩ tới chỉ cần ba viên Kim Tinh Ngân Tuyến Châu là có thể đánh bại được Ðái Ðào, nên khi Ðái Ðào còn đang bị vướng tay bởi Thái Dương thần hỏa thì đợt công kích thứ hai của bọn ba người Tả Mạc đã lũ lượt xông tới!Người ra tay kế tiếp là A Quỷ, lúc này tử mang trong mắt chợt lóe lên, nàng cách không đánh về phía Ðái Ðào.Ðúng thời khắc này, ngũ sắc quang mang từ Ngũ Hành Pháp Tướng Luân chiếu xuống bao phủ lấy Ðái Ðào.Ngũ sắc quang mang chuyển động không ngừng, một chưởng của nàng vốn từ trước tới giờ gần như chưa từng thất bại vậy mà lần này lại bị trượt đi, nó sượt qua ngũ sắc quang trụ rồi lao thẳng xuống mặt đất phía sau Ðái Ðào, tức thì trên mặt đất không hề có chút tiếng động bỗng hiện ra một hố lớn rộng chừng mười trượng.Bề ngoài Ðái Ðào tỏ ra trấn định nhưng trong lòng vô cùng kinh hãi, một chưởng cách không mới vừa rồi của A Quỷ mặc dù bị đẩy lệch đi, nhưng Ngũ Hành Pháp Tướng Luân của hắn vẫn không tránh khỏi bị run rẩy.Lúc này hắn không còn dám khinh thường chút nào nữa mà thúc giục Ngũ Hành Pháp Tướng Luân đến mức cao nhất, hiện tại bên trong ngũ sắc quang trụ xuất hiện năm vị tôn giả màu sắc khác nhau, bọn họ lần lượt hiện ra rồi chậm rãi xoay tròn xung quanh cột sáng tựa như đèn kéo quân quay liên tục.Ba người Tả Mạc cảm nhận được một lực hút vô cùng mạnh mẽ truyền từ Ngũ Hành Pháp Tướng Luân, dường như có một luồng hấp lực vô hình cực mạnh đang ra sức kéo mạnh bọn hắn hút vào trong ngũ sắc quang trụ.Không gian xung quanh dường như cũng trở nên ngưng kết đặc dính lại, ba người có cảm giác như đang chìm vào trong vũng lầy.Khi tu sĩ Phản Hư kỳ toàn lực xuất thủ như lúc này, khiến cho bọn ba người Tả Mạc nhất thời cảm thấy áp lực đè lên dữ dội, cổ áp lực này phóng tới từ bốn phương tám hướng, làm cho lực áp đè nặng khắp nơi.So với lần giao thủ lúc trước cùng Tịch Chính, do ngay từ đầu bản thân Tịch Chính đã bị lâm vào tình thế bị động, nên sau đó liền bị ba người áp chế, rồi kế tiếp Tịch Chính mới dồn toàn bộ tinh lực để tìm cách hóa giải công kích của ba người.Nhưng tình huống với Ðái Ðào lại có khác, hắn nhanh chóng lấy lại tỉnh táo từ cơn tức giận, lúc này do hắn toàn lực xuất thủ nên ba người lập tức cảm nhận được khác hoàn toàn so với lần đấu cùng Tịch Chính.Cổ áp lực kinh khủng từ mọi hướng dồn ép lại khiến bất kỳ ai muốn bỏ trốn cũng không thể trốn được.Ðây là lực lượng tuyệt đối!Tả Mạc phản ứng rất nhanh, hắn biết không thể tiếp tục như thế được.

Lúc này áp lực cuốn hút trong khu vực xung quanh hắn càng lúc càng mạnh, nếu hắn còn không mau ra tay thì e rằng chỉ cần những lực xoắn vô hình ở đây thôi cũng đủ để xay nát bọn họ chết mất!Hít sâu một hơi, Tả Mạc liền lấy ra Tiểu Mạc Bảo Bát.Thần sắc hắn trở nên nghiêm túc, hắn đang dự tính thúc giục Tiểu Mạc Bảo Bát, thì bỗng nhiên thần lực trong cơ thể ồ ạt tràn vào trong Bảo Bát, lập tức đầu của Tả Mạc nghe kêu ong... lên một tiếng rồi rỗng tuếch.Uỳnh!Một mãnh quy tiền (đồng tiền được luyện chế bằng mai rùa) chợt sáng bừng lên.Nó bỗng dưng bắn tung lên khỏi mặt nước rồi hóa thành một đạo ngân quang bay thẳng về phía Ðái Ðào đang đứng trong ngũ sắc quang trụ!"

Tới hay lắm!"

Tóc gáy cả người Ðái Ðào bỗng dựng đứng cả lên, lúc này hắn không còn kịp suy nghĩ thêm gì nữa liền quát lớn một tiếng, lập tức thúc giục linh lực toàn thân đến cực hạn.Tốc độ xoay chuyển của Ngũ Hành Pháp Tướng Luân trên đỉnh đầu hắn ngày một gia tăng, không gian xung quanh phạm vi mười dặm bắt đầu xuất hiện từng đợt xiêu vẹo!Các tôn giả bên trong cột sáng đồng loạt niệm Thiền hiệu với các tư thế khác nhau, hoặc trợn mắt, hay mỉm cười, có lúc trang trọng, hoặc có khi nghiêm trang ...Vô số kinh văn sáng ngời hiện lên xung quanh quang trụ.Một đạo ngân quang trông giống như mũi tên bạc rời khỏi dây cung.Luồng ngân quang đó dường như không bị ảnh hưởng bởi không gian vặn vẹo, trong khoảnh khắc khi nó tiếp xúc với bề mặt quang trụ, lập tức tất cả kinh văn đều bừng sáng, cả năm vị tôn giả đồng thời phát lực đồng thời tiếng đọc kinh vang dội cả khu vực xung quanh!Tuy nhiên đạo ngân quang này tựa như ánh sáng chiếu vào trong thủy tinh vậy.Binh!m thanh vỡ choang vang lên xen kẽ với tiếng đọc kinh nghe vô cùng chói tai.Bỗng nhiên tiếng kinh đột ngột dừng lại.Luồng ngân quang bay thẳng vào trong cột sáng tựa như tiến vào trong lớp cao su đặc dính rồi từ từ chậm chạp hẳn.Lúc này Ðái Ðào mới nhìn rõ hóa ra đạo ngân quang vừa rồi là mãnh bảo tiền có hình dạng ngoài tròn trong vuông, toàn thân lấp lánh ánh bạc.Trong bảo tiền thỉnh thoảng phóng ra từng đốm lửa nhỏ, rồi nhanh chóng biến mất vào trong cột sáng.Có điều cổ quái!Ðái Ðào liền biến sắc mặt, hắn thấy những đốm lửa nhỏ này không ngừng biến mất đi, đồng thời quang trụ của Ngũ Hành Pháp Tướng Luân cũng không ngừng co rút lại.

Ðúng vào lúc này, vũng nước bên trong bảo bát đang cầm trên tay Tả Mạc bỗng nhiên nhộn nhạo, rung động hẳn lên.Gần như cùng lúc đó, ngũ sắc quang trụ tựa như bị từng đợt sóng gợn mà khe khẽ rung động theo.

Các tôn giả bên trong cột sáng hơi lung lay thân hình, thậm chí có dấu hiệu không ổn chút nào.Ðái Ðào bấn loạn trong lòng!Gần như chỉ trong chớp mắt, vị thế hai bên đã đảo chiều đầy tính bất ngờ.Ðây là pháp bảo gì thế?Trong lòng Ðái Ðào lập tức dấy lên một chút sợ hãi.Tịch Chính đang đứng ở phía sau bỗng nhiên biến sắc mặt, không tốt!Trong khi Ðái Ðào đang sợ hãi thì quang trụ của hắn bộc lộ ra ngay sơ hở.

Tịch Chính càng không ngờ được, mới chưa đầy chục ngày mà thực lực của ba người này đã tăng lên quá mạnh, bấy giờ hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ ra, có lẽ họ đã xem thường ba người này quá rồi!Tịch Chính mặc kệ thương tích trên người, khuôn mặt hắn hiện lên một mảng kim sắc, đồng thời mười ngón tay tựa như đang hái hoa đột nhiên bắn về phía mãnh quy tiền ở trong quang trụ.Oành!Chỉ có thế nhưng lại nghe tiếng động tựa như lôi đình dữ dội phát ra.Thiền m Lôi Chỉ !Tuy nhiên trong khoảnh khắc mà tâm thần Ðái Ðào xuất hiện sơ hở, thì mãnh quy tiền bên trong quang trụ lập tức biến mất không thấy đâu nữa.Đột nhiên vai phải của Ðái Ðào bị nổ tung.Trong nháy mắt luồng lôi quang chói mắt bao phủ lấy Ðái Ðào.Gần như cùng lúc đó, một cỗ lực lượng kinh khủng xẹt qua thân thể Ðái Ðào, rồi đột nhiên đâm sầm vào ngọn núi nhỏ cách đó không xa, sau đó ngọn núi đó lập tức bị nổ tung.Tả Mạc tỉnh táo trở lại từ cảm giác trống rỗng, thần lực trong cơ thể hắn đã bị ép khô đến nổi không còn một giọt.

Hắn chợt nhớ tới một vật, lập tức đút vào trong miệng một hạt Thái Dương, lập tức có một cỗ thần lực tinh thuần mãnh liệt hóa thành một dòng khí nóng chảy vào trong cơ thể hắn.Tả Mạc vui mừng khôn xiết, hạt Thái Dương quả nhiên lợi hại!Hắn đang định thúc giục Tiểu Mạc Bảo Bát thêm một lần nữa, thì bỗng nhiên sắc mặt đại biến liền hô lớn: "Chạy!"

Ba người phối hợp vô cùng ăn ý, lời hắn còn chưa dứt thì cùng lúc A Quỷ và Tằng Liên Nhi đã lui về phía sau chừng mười trượng."

Ta phải giết ngươi!

Ta phải giết ngươi!"

Tiếng hét của Ðái Ðào gầm thét như điên cuồng vang lên từ phía sau, mà kế tiếp ngay sau đó cũng đồng thời truyền đến một luồng linh lực dao động khủng khiếp tựa như trời long đất lở!Nham thạch trên mặt đất không ngừng bung tróc bay lên, nước trong dòng sông cách đó không xa cũng chậm rãi văng tràn ra.Tả Mạc vừa chạy như điên vừa quay đầu nhìn lại, liền thấy khắp người Ðái Ðào đã bị cháy nám đen, khói đen bốc lên nghi ngút, tóc tai hắn bù xù, vai phải bị nát bét, nhưng rõ ràng trong lúc này, trong mắt Ðái Ðào chỉ còn lại sát ý mà thôi!Hắn giơ tay trái lên khiến cho linh lực kinh người không ngừng tụ tập về tay trái của hắn.Luồng linh lực dao động kinh khủng này không ngừng hình thành lên lốc xoáy, lực lượng ngày càng cường đại này đang không ngừng bành trướng ra, khiến người đối diện phải lâm vào tuyệt vọng.Da đầu Tả Mạc bỗng nhiên phát lạnh, lúc này hắn chỉ hận cha mẹ sao lại không sinh thêm một đôi chân nữa, vì vậy lực lượng toàn thân tính luôn cả thần lực bây giờ cũng chỉ được dùng cho việc chạy trối chết mà thôi!A Quỷ và Tằng Liên Nhi cũng biết lần này nguy hiểm to lớn đến cỡ nào, nên bọn họ cũng lao nhanh như điên về phía trước!Tả Mạc bay nhanh đến gân xanh nổi hẳn lên, khuôn mặt hắn cũng bị vặn vẹo, thật không ngờ lần này hắn cũng phải vận dụng đến toàn bộ sức mạnh.Công nhận cặp mông của Phản Hư kỳ không dễ sờ chút nào!

Ðúng là không dễ đụng vào mà!Chương 674 : Vi Thắng lập kiếm thệDịch giả : aiemk46nhat2Biên tập : Mỹ Nam Tử"Sư đệ!"

Tiếng gọi của Tịch Chính tựa như tiếng sét giữa trời xuân, quả nhiên đang vận dụng bí kỹ Niết Bàn Hống của Huyền Không tự.

Ngay từ lúc Tịch Chính phát hiện ra Đái Đào có dấu hiệu bất ổn, dù sao Đái Đào cũng không phải là đệ tử xuất thân chính thức từ Huyền Không tự nên căn cơ hắn yếu hơn Tịch Chính rất nhiều.

Nếu để hắn mất đi kiểm soát thêm lần nữa, khiến cho tâm thần bị hao tổn thì sau này sẽ lưu lại di chứng thật khó có thể tiến thêm được nữa.Thân hình Đái Đào vốn như điên dại vì bị cứng đơ, còn con ngươi thì giăng đầy tơ máu, nay khôi phục được vài phần thanh tĩnh.Một lát sau, Đái Đào đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, huyết sắc trong mắt cũng bớt đi nhiều."

Đa tạ sư huynh!"

Đái Đào nói lời cảm tạ từ tận đáy lòng, nếu vừa rồi hắn sa vào tâm ma thì sau này sẽ vướng phải phiền toái lớn.Tịch Chính lắc lắc đầu: "Ta và ngươi là đồng môn, không cần khách khí như thế"Ánh mắt của hắn ngó về hướng ba người vừa biến mất, giọng nói lại ngưng trọng chưa từng có: "Ba người này thực lực thâm hậu, chỉ còn cách Phản Hư kỳ một chút nữa thôi, thêm vào đó lại phối hợp ăn ý, vô cùng xảo trá.

Hơn nữa hiện giờ trên tay bọn chúng lại có trọng bảo, rất khó đối phó."

Trong lòng Đái Đào vẫn còn sợ hãi: "Kiện pháp bảo trên tay Tiếu Ma Qua kia thật lợi hại!

Không ngờ Ngũ Hành Pháp Tướng Luân của ta không thể ngăn cản được nó chút nào!"

Mãnh quy tiền kia xuyên thủng thân thể hắn xong liền tan biến vào hư không, rồi tự quay trở về Bảo bát.Đái Đào đúng là xui xẻo, Ngũ Hành Pháp Tướng Luân của hắn lấy ngũ hành làm căn cơ, nếu gặp pháp bảo thông thường chắc chắn sẽ không chật vật đến vậy, nhưng bảy mãnh quy tiền này là do Tả Mạc lấy Hắc Tâm Bảo Tiền làm nồng cốt, bản thân chúng đã có năng lực điên đảo âm dương, náo loạn ngũ hành, vốn trời sinh đã khắc chế Ngũ Hành Pháp Tướng Luân.Tịch Chính gật đầu: "Đích thực là một kiện chí bảo."

Đái Đào cười khổ: "Lần này đúng là lật thuyền trong mương rồi, bị ba tên hậu bối hành hạ cho chật vật đến vậy."

Tịch Chính cũng không tỏ vẻ gì là không cam lòng, hắn nghiêm mặt nói: "Chẳng qua là uy lực từ thần lực mà thôi, những ngày giao thủ vừa rồi ta cũng có lĩnh ngộ một chút về thần lực."

Đái Đào hơi sửng sốt rồi hiểu ra tức khắc, bỗng nhiên hắn mở miệng: "Sư huynh nói vậy ta cũng cảm thấy không hẳn là không thể ngộ ra thần lực, có điều bọn ta bị khuyết mất mấy chỗ mấu chốt, nếu có thể hiểu được chúng thì sẽ thông suốt như nước chảy thành sông."

Giọng Đái Đào hơi pha chút hưng phấn, qua mấy ngày đánh nhau vừa rồi khiến hắn cảm nhận sâu sắc sự lợi hại của thần lực, thần lực còn lợi hại hơn nhiều so với linh lực.Phàm đã có thể bước chân vào tới Phản Hư kỳ, có ai không phải là hạng thiên phú tuyệt đỉnh cơ chứ.

Tứ đại môn phái đã tiến hành tìm hiểu về thần lực hơn ngàn năm trước, những tài liệu tích lũy đã vô cùng phong phú, vượt xa tưởng tượng của đệ tử các môn phái thông thường.Liên tục giao thủ với Tả Mạc, hai người bon họ mơ hồ lĩnh ngộ được điều gì đó.Sĩ khí mới vừa rồi bị đè xuống thấp thì giờ đây lập tức tăng vọt, chỉ cần có thể lĩnh ngộ được thần lực thì trả giá bao nhiêu cũng đáng cả.

Thời gian hai người ở Phản Hư kỳ cũng không ngắn, mỗi bước tiến thêm càng lúc càng khó khăn cực kỳ, nếu như có thể ngộ được thần lực, chắc chắn thực lực hai người sẽ tăng vọt.Còn gì hấp dẫn hơn thứ này chứ !"

Có điều bọn ta hiện giờ đều bị thương cả, thực lực đã bị hao tổn."

Giọng Tịch Chính vẫn đều đều.Đái Đào nghiến răng nghiến lợi: "Ba tên khốn kiếp này quá mức gian xảo!

Nhưng mà, chỉ cần các Trưởng lão trong tự tới đây thì bọn họ có chạy đằng trời!"

"Chỉ sợ chúng ta chờ không kịp thôi."

Trong mắt Tịch Chính hơi thoáng hiện chút lo lắng."

Sư huynh nói vậy là sao?"

Đái Đào sửng sốt."

Chuyện năm đó gây ảnh hưởng quá lớn, chỉ cần có chút tin tức là ba nhà khác tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu."

Tịch Chính trầm giọng nói: "Chỉ sợ là bọn họ cũng đã phái người ra ngoài rồi!"

"Vậy..."

Đái Đào kinh hãi.

Nếu như ba nhà khác cũng nhúng tay vào thì tình hình lập tức trở nên rất phức tạp."

Không thể chờ được nữa."

Tịch Chính nói với giọng quả quyết, trong mắt hắn hiện lên một tia quả quyết: "Cho dù phải trả giá bằng cách hao tổn tu vi cũng không thể để ba người này chạy thoát được."

Đái Đào trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Ta lại có một chủ ý thế này."

Thấy Tịch Chính đảo mắt sang, Đái Đào nói: "Ba người này hơi khó giải quyết, nhưng nếu chúng ta cẩn thận một chút thì bọn chúng cũng không thể nào gây thương tổn cho chúng ta được."

Lời Đái Đào nói không sai, Tịch Chính cũng không mở miệng, chờ hắn nói tiếp."

Cái chúng ta cần nhất, chẳng qua chỉ là pháp môn tu luyện thần lực mà thôi.

Nếu đã vậy, sao chúng ta không tìm cách bám riết lấy chúng?"

Lúc này Đái Đào mới nói ra suy nghĩ của hắn."

Bám riết lấy chúng?"

Tịch Chính sửng sốt."

Chúng ta sẽ không ngừng khiêu chiến, cố gắng không bại cũng không thắng, lấy chiến đấu để ngộ ra thần lực.

Trước khi các môn phái khác đến, nếu chúng ta có thể hiểu thông được thần lực thì cho dù cuối cùng chúng ta không thu hoạch được gì cho bản môn đi nữa, nhưng lúc đó đặc tính của thần lực cũng đã khắc vào đầu chúng ta rồi" Đái Đào tỏ vẻ hưng phấn.Vừa nghĩ đến có phương cách để thông hiểu được thần lực, trong lòng hắn đột nhiên như nóng lên mấy phần.Tịch Chính trầm ngâm trong chốc lát rồi ngẩng đầu dứt khoát: "Được!"

Phương án mà Đái Đào đề nghị đúng là có thể thực hiện được.Hai người đều vô cùng tự tin về bản thân, họ tràn đầy niềm tin đối với khả năng có thể hiểu thông suốt được thần lực.Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi đuổi theo hướng đám người Tả Mạc vừa biến mất.** *Gần như toàn thể Ma giới đều bị trận chiến tu ma phát sinh sắp tới tạo nên sức thu hút rất lớn, đồng thời điều này khiến cho tình hình khiêu chiến của Vi Thắng cũng ít được chú ý hơn trước.Vi Thắng như thể không hề hay biết gì đến tin tức kia, hằng ngày hắn đều không ngừng khổ tu, thời gian còn lại thì một mạch khiêu chiến cao thủ khắp nơi ở Ma giới.Mặc dù đám người Ma tộc không thích Vi Thắng lắm, bọn họ chỉ hận không có cao thủ Ma tộc nào đó tới xé xác hắn ra thành tám mảnh đi, nhưng ở những phương diện khác, hắn cũng không bị gây khó dễ gì cả.Vi Thắng dùng kiếm của hắn để đạt được sự tôn trọng của Ma tộc.Trong mắt đám người Ma tộc, với đối thủ khiến người khác phải tôn kính này, chỉ có thắng một cách đường đường chính chính mới thực sự là thắng lợi.Thậm chí còn có nhiều thương gia chen nhau tới xem, tình nguyện cung cấp cho Vi Thắng tĩnh thất và thức ăn tốt nhất, mỗi nơi mà Vi Thắng đặt chân đến khiến hắn đều trở nên nổi tiếng, trong mắt đám thương gia hắn chẳng khác mấy so với đám ma bối !Nếu như tiểu Mạc ca đang ở đây thì nhất định hắn sẽ lợi dụng cơ hội mà vơ vét tài lộc.

Người nào cũng muốn tài trợ cho Đại sư huynh không lẽ lại dễ dàng thế sao?

Có gì đi nữa cũng phải đấu giá dăm ba bận, phải vét sạch đến khối ma bối cuối cùng mới được đấy!Hiển nhiên Vi Thắng không có tài năng đến thế, trên thực tế cũng nhờ hắn ứng phó nên tình hình mới được tương đối thuận lợi như vậy, nếu không thì hắn thà ở trong sơn cốc rộng rải nghỉ ngơi còn hơn.Bóng đêm càng lúc dày đặc, ba ngày sau hắn sẽ có một trận khiêu chiến, đối thủ là một cao thủ nổi tiếng ở giới này.Vi Thắng đang ngồi khoanh chân, thanh hắc kiếm dựng ở bên cạnh, trên mặt hắn không chút biểu lộ cảm xúc.

Gần như chưa có một giây phút nào hẳn thả lỏng cả, từng thời khắc hắn đều dành cho việc tu luyện, trông giống như một thiền tu khổ hạnh vậy.Đang nhắm mắt trong bóng đêm, bỗng nhiên Vi Thắng mở mắt ra."

Nếu đã tới đây thì cần gì phải giấu đầu giấu đuôi thế?"

Vi Thắng thản nhiên nói."

Quả nhiên không hổ là Vi Thắng huynh, ngay cả Đại sư huynh cũng phải khen ngươi một tiếng!"

Một thân ảnh tựa như sóng nước từ từ hiện lên trong hư không rồi đứng ngay trước mặt Vi Thắng.Chỉ thấy đó là một nữ tử trên người vận bộ trang phục Vân Nghê vũ y, mắt ngọc mày ngài, sóng mắt lưu chuyển, tuy nhiên ánh mắt của Vi Thắng lại chỉ chú mục vào một hàng tiểu kiếm mà nàng giắt ở bên hông.Đột nhiên ánh mắt Vi Thắng nhăn tít lại: "Côn Luân!"

Nữ tử nhẹ nhàng thi lễ: "Côn Luân Đát Linh Phượng xin ra mắt Vi Thắng huynh!

Vi Thắng huynh hùng dũng vô song, một mình tiến vào Ma giới, kiếm áp tứ phương, tiểu nữ thật bội phục!"

Vẻ mặt Vi Thắng khôi phục như thường: "Không biết Đát tiểu thư tìm tại hạ có chuyện gì?"

Đát Linh Phượng hơi nhoẻn miệng cười: "Chuyện Minh Đào giới rơi vào tay giặc nên khiến quý môn bị liên lụy, kính xin Vi huynh theo ta một chuyến để có thể giải thích hiểu lầm bên trong"Minh Đào giới rơi vào tay giặc!Vi Thắng chấn động trong lòng, có điều trong thời điểm này hắn đang thực hiện kế sách lấy chiến đấu dưỡng chiến ý, nên kiếm tâm của hắn lại càng thêm vững chắc, lúc này mặt hắn không hề biểu lộ chút gì: "Ồ, chuyện của môn phái đã có Chưởng môn đứng ra lo liệu, cớ gì Đát tiểu thư phải vượt ngàn dặm xa xôi tới tận đây mà hỏi Vi mỗ chứ?"

Nói đến đây, Vi Thắng đột nhiên nghĩ ra gì đó, ánh mắt hắn sáng lên, sắc bén như kiếm, nhìn thẳng vào Đát Linh Phượng: "Chẳng lẽ Chưởng môn và các vị sư thúc không có ở đó?"

Đát Linh Phượng lắc đầu: "Chuyện này tiểu nữ cũng không rõ lắm, Vi huynh cứ theo ta trở về môn phái tự nhiên sẽ hiểu rõ."

Mặc dù bản chất Vi Thắng không được giảo hoạt như Tả Mạc nhưng cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc.

Lúc đầu hắn chưa nắm rõ tình hình Vô Không phái, nhưng chỉ trong chốc lát hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, thậm chí Côn Luân còn cất công tới Ma giới "mời" hắn quay về, vậy cuối cùng chỉ có một khả năng duy nhất!Bổn môn đã trở mặt với Côn Luân!Lại nghĩ đến những gì Đát Linh Phượng vừa nói, Minh Đào giới đã rơi vào tay giặc, chẳng lẽ...Chưởng môn, sư bá, sư thúc... sợ là bọn họ...Vi Thắng rướn cả thân người, một nỗi đau thương bi phẫn xông thẳng lên đầu, mí mắt hắn trong chốc lát ửng đỏ.Chuyện Minh Đào giới rơi vào tay giặc, bổn môn bị liên lụy?

Cách nói này sặc mùi âm mưu, địch ý của Côn Luân đã tỏ rõ không còn gì để nói nữa!

Vi Thắng hiểu ra rằng Đát Linh Phượng không tới "mời" hắn, mà là tới để bắt hắn.Vi Thắng chậm rãi đứng dậy, hốc mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm vào Đát Linh Phượng, giọng hắn khàn khàn mà nói gằn từng chữ."

Nếu như các trưởng bối bổn môn vì Côn Luân mà gặp chuyện không may, Vi Thắng hôm nay xin lập kiếm thệ, nhất định sẽ giết sạch Côn Luân các ngươi!"

Nổi bi thương dâng trào xen lẫn phẩn hận như trọng chùy nặng tựa vạn quân mạnh mẽ giáng thẳng vào tâm can Đát Linh Phượng.

Bỗng chốc khí thế của Đát Linh Phượng như bị đoạt mất, mặt hoa tái nhợt, liền theo bản năng mà lùi lại phía sau.Nhưng ngay sau đó nàng kịp thời phản ứng, tỏ ra giận tím mặt: "Vi Thắng, ngươi thật to gan!

Lại dám nhục mạ Côn Luân ta!

Xem ra quả nhiên là ngươi đã âm thầm cấu kết với yêu ma, các ngươi đã có dị tâm từ sớm rồi!"

Cấu kết với yêu ma!Đây chính là cái cớ của Côn Luân...Đau thương trong lòng Vi Thắng càng đậm.Ánh mắt Đát Linh Phượng càng tỏ ra khinh miệt, nàng ngạo nghễ nói: "Côn Luân ta là danh môn chính phái, há lại để một tên lỗ mãng ăn nói bậy bạ như ngươi miệt thị được sao?

Hừ!

Đừng tưởng rằng ngươi ở Ma giới có được chút uy phong là có thể gọi tên Côn Luân của chúng ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Côn Luân chính phái..."

Lời nói của Đát Linh Phượng đột nhiên ngừng lại.Bởi lưỡi kiếm của Vi Thắng đã kề lên cổ họng của nàng.Ngay khi nàng đang nói, Vô Không kiếm ý của Vi Thắng đã lặng lẽ bao trùm cả gian phòng, mỗi một tấc khoảng không trong gian phòng này đều nằm dưới sự khống chế của Vô Không kiếm ý.Thân thể Đát Linh Phượng trở nên cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm.Hắn dám động thủ thật sao!Sao hắn lại dám động thủ chứ!Hắn dám động vào Côn Luân sao!Sự băng lãnh và hung lệ của thanh hắc kiếm khiến cho lông tóc khắp người nàng đều dựng đứng lên, đồng thời cũng không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào."

Bình sinh ta không thích động thủ với nữ tử."

Tiếng Vi Thắng trầm thấp quanh quẩn trong gian phòng.Trong lòng Đát Linh Phượng khẽ thả lỏng, bỗng nhiên từ bên hông cánh tay nàng gỡ xuống một xâu tiểu kiếm."

Loại người như các ngươi dùng kiếm đúng là sỉ nhục cho kiếm thôi"Cỗ hàn ý lạnh lẽo như băng đột nhiên biến mất, gánh nặng trong lòng Đát Linh Phượng liền được nhấc lên, rồi không chờ nàng mở miệng, bỗng một đạo kiếm ý rất nhỏ đâm thẳng vào trong cơ thể nàng.

Đạo kiếm ý này cực kỳ cổ quái, vừa tiến vào thân thể nàng nó liền biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.Ánh mắt của nàng bỗng dưng trắng bệch, linh lực toàn thân đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung.Đầu óc nàng trống rỗng.Tu vi của ta bị phế rồi!"

Quay về nói cho Lâm Khiêm biết, ta sẽ tới tìm hắn."

Trong bóng tối, Đát Linh Phượng không nhìn thấy rõ mặt Vi Thắng, nhưng từng chữ của Vi Thắng tựa như mũi kiếm khắc sâu vào tảng đá, khiến nàng nghe được hết sức rõ ràng.Đát Linh Phượng thất thểu biến mất trong màn đêm.Còn mỗi Vi Thắng ở trong phòng đang nắm chặt thanh hắc kiếm tới nổi khiến cho đốt ngón tay bị trắng bệch ra.Hắn không thể nhịn nổi nữa, nước mắt cứ thế lăn xuống.Chương 675 : Ngổn ngangDịch giả : aiemk46nhat2Biên tập : Mỹ Nam TửTả Mạc cảm thấy rất kỳ lạ.Hai lão tặc ngốc này không ngừng chạy tới khiêu khích, ồ ... không đúng, người ta là cao thủ Phản Hư kỳ, tới đối phó mấy tên tôm tép bọn họ, không thể dùng từ khiêu khích được mới đúng.Hai lão tặc ngốc này đột nhiên trở nên dai như đỉa đói, lằng nhằng mãi không thôi.

Mỗi ngày không đến đánh năm ba trận thì dường như hai lão đó cảm thấy như sợ bị mất tiền hay sao á.Tả Mạc không biết ý đồ của hai lão tặc ngốc, tuy nhiên thế này lại càng tốt.

Mục đích của hắn vốn dĩ là dẫn dụ hai lão này rời đi càng xa càng tốt, nhằm tạo cơ hội cho bọn Công Tôn Sai và Biệt hàn.

Tả Mạc vốn đang lo chỉ sợ hai lão này không bị mắc mưu, mà đột nhiên quay trở lại giúp Giang Triết thì khổ.Nếu muốn đánh thì ta cứ đánh đi!Càng đánh Tả Mạc càng cảm thấy quái lạ, thừa dịp rảnh rỗi hắn chạy vào thức hải hỏi ngay Bồ yêu."

Bọn chúng muốn lợi dụng các ngươi để ngộ ra thần lực đấy" Bồ yêu gian xảo quỷ quyệt tới trình độ nào chứ, liếc một cái hắn liền biết ngay mục đích của hai lão tặc ngốc.Bấy giờ Tả Mạc mới giật mình hiểu ra, rồi ngay lập tức lại cười âm hiểm không dứt.Nên rõ những thứ mà tiểu Mạc ca biết cũng không chỉ có thần lực mà thôi, hiện tại trong ba người chỉ có A Quỷ là đơn luyện thần lực, còn Tả Mạc và Tằng Liên Nhi đều tinh thông ma công.

Nếu như vào lúc nào khác, thật sự bọn họ tuyệt đối không dám đem ma công ra để đối phó với hai lão tặc ngốc Phản Hư kỳ này, có điều hiện giờ đối phương đều đang bị thương, thực lực bị suy giảm khá nhiều, cho dù bọn họ dùng ma công cũng có thể miễn cưỡng ứng phó được.Đối với một tên con buôn như tiểu Mạc ca, một khi có lợi thì nhất định phải chiếm vài phần tiện nghi mới chịu, đằng này đã có người đưa đến tận cửa mà không xuống tay thì không phải tiểu Mạc ca nữa!Đáng thương quá đi, tìm đâu ra chỗ nào bồi luyện miễn phí với Phản Hư kỳ chứ!Cơ hội tốt thế này, nếu mà bỏ lỡ thì bị thiên lôi đánh chết đi cho rồi!Vậy là, Tịch Chính và Đái Đào rất nhanh chóng phát hiện ra, số lần Tiếu Ma Qua chủ động khiêu chiến đột ngột tăng lên.Hai người vui mừng quá đỗi, trong số ba người đám Tả Mạc thì thần lực của Tiếu Ma Qua là mạnh nhất và tinh thuần nhất, vì thế hắn luôn là mục tiêu bồi luyện tốt nhất.

Nay đích thân khiêu chiến sao?

Hai người hớn hở lập tức ứng chiến.Nhưng không lâu sau, họ liền phát hiện ra có điểm gì đó không ổn thì phải.Cho dù là Tằng Liên Nhi hay Tiếu Ma Qua đi nữa, bất kể là tình huống nào cũng không dùng đến thần lực.

Nếu vậy cũng không thành vấn đề, phàm đã là người có thể tu luyện đến Phản Hư kỳ như bọn họ, không ai lại thiếu kiên nhẫn cả.Hai người nhanh chóng thay đổi sách lược, bắt đầu áp dụng chiến thuật đánh lâu dài.Một khi dùng hết ma công rồi, ta chẳng tin ngươi không dùng đến thần lực!Cứ như thế, một tràng bi kịch đã bắt đầu.Đánh nhau ầm ầm bốp bốp cả nửa canh giờ, khi thấy Thập Ô Thiên Nghi của Tiếu Ma Qua tỏ ra có vẻ hơi đuối, đồng thời hai người cũng cảm giác được mệt mõi, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.Tiểu tử!

Không cố được nữa sao!

Thần lực đâu, nhanh xuất chiêu ra đây!Song tiểu Mạc ca bỗng nhiên nhe hai hàm răng trắng như tuyết, nhếch miệng cười với hai gã một tiếng.Yêu thuật!Từ tiểu yêu thuật đến Tiểu Thiên Diệp Thủ, cả Cấp Cổ Hoang Tế thuật, các loại yêu thuật như pháo hoa nổ tung ra khiến hai người hoa cả mắt.

Ngay cả mấy bí thuật gà mờ như Thiên Nam Tiễn thuật hay Thương Ngân thuật cũng được Mạc ca đem ra chào hỏi hết thảy.Lúc này hai người mới đột nhiên nhớ ra là, theo tình báo hình như đã từng nhắc tới việc con hàng này có biết đến một chút yêu thuật thì phải.Có điều, mấy thứ này mà là một chút sao?Hai người luống cuống tay chân, còn Tả Mạc thì luôn cảm thấy đây là cơ hội khó kiếm được nên hết sức quý trọng, tận dụng phát huy hơn xa lúc bình thường, lần này hắn kéo dài tới mấy canh giờ, gần như sử dụng hết tất cả các loại yêu thuật thậm chí có cái dùng đi dùng lại mấy lần mới thôi.May là hai lão Phản Hư kỳ cũng đã bắt đầu thở dốc rồi!Đái Đào vừa lau mồ hôi trên trán, hơi thở hổn hển vừa nói: "Bám riết lấy hắn, không thể thả hắn đi, bằng không sẽ phí công kiếm củi ba năm chỉ đốt một giờ đấy!"

Tịch Chính thở phì phò đang muốn gật đầu, song ngoài dự liệu của hai người, Tiếu Ma Qua lại nhào tới một lần nữa.Hai người phấn chấn lên tràn ngập mong đợi!Thần lực!Rốt cuộc cũng đã bắt đầu rồi sao?Tả Mạc mở màn bằng một nắm m Hỏa Châu, sau đó là hơn mười lần tung ra Lưu Ly Thiên Ba, cùng đủ loại pháp quyết về âm ba lần lượt đổ ập xuống như mưa rơi.Hai người hoàn toàn ngẩn ra rồi!Khi đó Tiếu Ma Qua không biết rút từ đâu ra một thanh phi kiếm, rồi thi triển kiếm quyết như ma quỷ, con mẹ nó, lại còn có cả kiếm ý nữa chứ!Tịch Chính và Đái Đào hoàn toàn lẫn thẫn rồi, vẻ mặt hai người xám xịt, ánh mắt mờ dần đi.Biết yêu thuật bọn họ còn có thể hiểu được, dưới góc nhìn của tu giả thì yêu ma vốn là một thể, Ma tộc có thể biết yêu thuật cũng không có gì lạ.

Nhưng mà, có ai từng nghe qua từ lúc nào Ma tộc có thể vận dụng pháp quyết không?

Thậm chí hỗn tập đủ loại nào là Thiền tu, Phù tu đến Kiếm tu, thậm chí còn khoa trương hơn chính là có cả kiếm ý nữa!Kiếm ý vô cùng tinh thuần !Không lẽ ngươi là nội ứng của Côn Luân sao !?!?!Khi vừa mới bắt đầu, Tả Mạc còn hơi khó quen tay một chút, bởi đã quá lâu rồi hắn không có dịp dùng đến phi kiếm.

Nhưng hiện tại, chẳng bao lâu sau hắn lại dần dần trở nên quen thuộc, những pháp quyết xa lạ trước kia lại hiện lên từ tận tâm trí của hắn.Với kiến thức và độ lịch duyệt của Tả Mạc hiện giờ lại một lần nữa có dịp suy ngẫm về những pháp quyết này, tất nhiên với tầm nhìn khác xa lúc trước.Ly Thủy Kiếm quyết ở trên tay hắn có uy thế tăng vọt, pháp lực uy nghiêm.

Tả Mạc đánh đến hứng khởi quên hết xung quanh, ban đầu còn theo kiếm quyết mà xuất chiêu, càng về sau càng ra đòn tùy ý.Ly Thủy Kiếm quyết mặc dù chỉ là kiếm quyết tam phẩm, cho dù thế nào cũng không thể uy hiếp được hai lão Phản Hư kỳ, nhưng khi Tả Mạc xuất thủ càng lúc càng ngẫu hứng lại hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi của Ly Thủy Kiếm quyết.

Bỗng chốc kiếm ý của hắn đã biến đổi rất nhiều, càng lúc càng trở nên nguy hiểm khó lường.Dĩ nhiên, bất kể Tả Mạc biến hóa ra sao đi nữa thì về phương diện kiếm quyết hắn vốn tu luyện còn quá nông cạn, nên khó lòng nào đốn ngộ trong ngày một ngày hai được, rốt cuộc cũng không gây ra bao nhiêu áp lực cho hai lão già này.Tuy nhiên hắn không uy hiếp được Tịch Chính và Đái Đào, ngược lại bọn họ cũng đừng mong uy hiếp được Tả Mạc.Đến lúc này quả thật hai lão cảm thấy đang kéo dài sự đau khổ, tựa như đang đếm thời gian lầm lũi sống qua từng ngày vậy.Đợi đến khi uy lực pháp quyết của Tả Mạc yếu dần đi, rồi có dấu hiệu rõ ràng khi linh lực tiêu hao gần hết thì hai người bọn họ muốn mừng đến phát khóc.Không cần hô hào gì nữa, hai người đồng loạt tiến lên chuẩn bị ráo riết bám lấy Tiếu Ma Qua, bây giờ ngươi không dùng thần lực thì ngươi dùng cái gì đây?Tiểu Mạc ca lại nhe hàm răng trắng như tuyết ra nhếch miệng cười một tiếng, đồng thời lấy tay bỏ một hạt Thái Dương vào trong miệng!Lúc này thần lực cuồn cuộn lưu chuyển trong thân thể hắn, rồi thần lực lập tức chuyển hóa thành ba lực!Trước kia Tả Mạc còn cần chút thời gian để thần lực chuyển hóa sang ba lực, nhưng hiện giờ lĩnh ngộ của hắn về thần lực đã tiến rất sâu, vì thế quá trình chuyển hóa này chỉ diễn ra rất ngắn ngủi trong tích tắc thậm chí tới mức không đáng kể.Trong nháy mắt ba lực lại hết sức tràn trề!Tiểu Mạc ca tung người trở lại.Đấu tiếp đi!** *Lê Tiên Nhi xem xong hạc giấy mà môn phái vừa truyền đến, trong lòng không khỏi dậy sóng.Trong hạc giấy viết rất nhiều, thậm chí có những việc rất kinh người, từ trước tới giờ Lê Tiên Nhi cũng được xem như đã trải qua không ít chuyện kỳ lạ, nhưng những gì được nhắc tới trong hạc giấy lại khiến nàng hết sức kinh ngạc, chấn động vô cùng.

Ở cuối hạc giấy, gia gia yêu cầu nàng với giọng hết sức nghiêm túc, bảo nàng bằng mọi giá phải dẫn theo người tìm cách chặn lại đám người Tiếu Ma Qua.Nhân thủ chuẩn bị rất đầy đủ, vì muốn bảo hộ nàng đi sứ lần này, nên hộ vệ của nàng đều là lực lượng tinh nhuệ, mặc dù chẳng có tu giả Phản Hư kỳ nhưng có không ít tu giả Nguyên Anh kỳ hộ tống.Nàng hiểu được tầm quan trọng của chuyện đi này đối với Thiên Hoàn, nên ngay lập tức liền có quyết định."

Ngươi phải đi sao?"

Hi giật mình, khuôn mặt anh tuấn không hề che giấu vẻ quan tâm mãnh liệt mà không đành lòng chút nào."

Đúng vậy, bởi vì có một chuyện rất quan trọng nên thành thực xin lỗi!

Kính xin huynh thay muội cáo từ Địch soái, những ngày qua thật đa tạ thịnh tình Địch soái đã khoản đãi."

Thần sắc Lê Tiên Nhi tỏ vẻ thành khẩn: "Cũng xin cám ơn Hi đại ca, nếu không nhờ đại ca đưa tiểu muội đi du ngoạn mấy hôm nay, ắt hẳn là tiểu muội sẽ không bao giờ có dịp tận mắt chiêm ngưỡng được rất nhiều cảnh sắc.

Nếu sau này Hi đại ca có rảnh nhớ đến Thiên Hoàn làm khách nha, tiểu muội cũng có chút tài hướng đạo (*) đó."

Mặc dù Hi cảm thấy bị mất mát trong lòng nhưng lập tức khôi phục lại rất nhanh, nụ cười như gió xuân lại một lần nữa nở ra trên mặt hắn: "Sau này nhất định sẽ tới bái phỏng, có phải Tiên nhi muội muội chuẩn bị trở về Thiên Hoàn không?"

Lê Tiên Nhi lắc đầu: "Chuyến này muội vẫn ở Ma giới."

Hai mắt Hi tỏa sáng: "Ồ, Ma giới sao?

Vậy ngu huynh không thể làm ngơ được rồi!

Hiện giờ Ma giới rất hỗn loạn, không an toàn chút nào.

Ta đề nghị Tiên nhi muội muội cho ta một cơ hội, để ngu huynh có thể trổ tài làm hộ hoa sứ giả!"

Giọng của Hi tựa như nửa đùa, nửa thật.Lê Tiên Nhi hơi trầm ngâm, rồi thoải mái cười nói: "Vậy tiểu muội đa tạ Hi đại ca, có điều lỡ làm trễ nải chính sự của Hi đại ca thì thật không hay chút nào!"

"Ta thì có chính sự gì chứ!"

Hi cười nói.Thấy Lê Tiên Nhi sốt ruột, Hi cũng không dài dòng thêm nữa liền chạy đi bẩm báo ngay cho Địch soái biết chuyện này.

Địch soái cũng không ngăn cản, còn cho thêm vài tên cao thủ đi theo hộ tống khiến Hi vui mừng quá đỗi.** *"Ngu xuẩn!"

Rất hiếm khi thấy Lâm Khiêm phẫn nộ, nhưng hiện giờ sắc mặt hắn âm trầm, các đệ tử khác xung quanh đến thở mạnh cũng không dám."

Tại sao chưa có lệnh của môn phái đã tự ý động thủ?"

Lâm Khiêm nói với giọng lạnh tanh, ánh mắt sắc như kiếm: "Lại còn dùng phương thức ngu xuẩn đến thế nữa!

Não các người sao bé thế?

Đánh rắn động cỏ, ngu không gì bằng!"

Chúng đệ tử câm như hến, đặc biệt là sắc mặt tên đệ tử chịu trách nhiệm về các sự vụ ở Ma giới lại càng xám xịt.

Lần đầu tiên bọn họ thấy Đại sư huynh tức giận đến thế, Đại sư huynh có tiếng luôn khiêm tốn, lịch sự ôn tồn, thậm chí cũng chưa từng văng ra mấy câu nặng lời, lần này hắn lại giận tím mặt, trông bộ dáng không giống như làm bộ làm tịch chút nào!Sắc mặt Đát Linh Phượng trắng bệch, trong mắt nàng tràn ngập nổi tuyệt vọng và sợ hãi.Nàng vốn định trở lại môn phái khóc lóc kể lể cầu xin trợ giúp, nào ngờ vừa mới quay về đã bị Đại sư huynh mắng té tát vào mặt.

Nàng ngơ ngác nhìn Đại sư huynh, người mà nàng luôn luôn sùng bái trong lòng từ lâu, lúc này gần như không thể tin nổi vào hai mắt mình nữa.Nhìn thấy sự hoảng hốt cùng tuyệt vọng trong mắt Đát Linh Phượng, Lâm Khiêm cũng không động lòng chút nào, hắn nói với giọng lạnh như băng:"Kể lại chi tiết những gì đã xảy ra cho ta nghe, không được giấu diếm bất cứ điều gì."

Đát Linh Phượng run rẩy kể lại một lần, ngay cả những gì Vi Thắng bảo nàng chuyển lời cho Lâm Khiêm nàng cũng nói ra hết, Lâm Khiêm nghe xong rồi hỏi lại mấy câu, nàng cũng cứ thế mà đáp lại đầy đủ.Lâm Khiêm nghe xong cũng không nói gì thêm, đưa tay bắt lấy cổ tay của Đát Linh Phượng.Chỉ trong chốc lát, hắn liền đứng dậy ra lệnh cho chúng đệ tử: "Đưa nàng tới chỗ Hàn sư cô, nhờ Hàn sư cô xem có biện pháp gì không."

Tới tận lúc này, Đát Linh Phượng sắp gục ngã đến nơi mới khóc rống lên, các đệ tử xung quanh cũng không khỏi rầu rĩ.Hai tên đệ tử tới khiêng Đát Linh Phượng đi ra, Lâm Khiêm nhìn quanh bốn phía mới trầm giọng nói: "Ta biết trong số các ngươi có người trách ta không hợp tình hợp lý, có điều các ngươi phải nghe cho rõ đây, những gì môn phái ra lệnh phải nghiêm túc chấp hành, bất kỳ ai không tuân theo mệnh lệnh mà tự ý hành động, ta đều truy cứu đến cùng!"

Chúng đệ tử nhất tề rùng mình: "Vâng!"

Chờ chúng đệ tử tản đi hết, Tiết Đông không nhịn được lắc đầu: "Đúng là ngu không biết để đâu cho hết!

Đám người này ngày thường vẫn hay quen thói ngang ngược kiêu ngạo, không ngờ tới lúc đi ra ngoài cũng vẫn cái kiểu ngang ngược kiêu ngạo đến thế.

Chắc là nàng cứ nghĩ vẫn còn đang ở Côn Luân cảnh hay sao ấy!"

Lâm Khiêm cười khổ: "Thái bình đã quá lâu rồi, trong môn phái có nhiều người vẫn còn mang tư tưởng kiêu ngạo thế này, e cũng là chuyện trong dự kiến."

"Thì biết là thế."

Tiết Đông hiển nhiên không có hứng thú đề cập đến sự tình này, nhưng ngay sau đó hắn lại hỏi: "Dường như ngươi rất kiêng kỵ cái tên Vi Thắng gì đó thì phải!"

"Không phải là rất kiêng kỵ, mà là kiêng kỵ vô cùng!"

Lâm Khiêm nghiêm nghị cải chính.Tiết Đông hơi ngạc nhiên: "Người có thể làm cho ngươi quan tâm đến thế thật sự khiến cho ta muốn gặp một phen.

Một Tiếu Ma Qua, lại thêm Vi Thắng, cùng lúc xuất hiện ra hai nhân vật lợi hại, thế giới này đúng là càng lúc càng thú vị rồi đây!"

Sắc mặt Lâm Khiêm ngưng trọng: "Không thể để Vi Thắng sống sót!"

Tiết Đông lại càng giật mình, nói với giọng khó hiểu: "Không đến nổi quá mức vậy chứ!"

"Ta có một dự cảm rằng nếu Vi Thắng không chết, rất có thể hắn sẽ trở thành đại họa tâm phúc đối với Côn Luân ta."

Sát cơ giăng đầy trong mắt Lâm Khiêm, rồi hắn thản nhiên thốt ra: "Ta không thích để lại phiền toái về sau."

Tiết Đông chép miệng cười: "Thật đáng tiếc, lại bớt đi một người mà ta muốn gặp.

Thế giới này cũng bởi có những người như ngươi nên càng lúc càng trở nên mất hứng."

"Mất hứng vẫn còn tốt hơn nhiều so với mất mạng."

Lâm Khiêm nhìn Tiết Đông một cái rồi nói.(*) Hướng đạo : dẫn đường.Chương 676 : m hiểm sát chiêuDịch giả : aiemk46nhat2Biên tập : Mỹ Nam TửCông Tôn Sai nhìn về hướng chiến bộ ở phía xa xa mà trên miệng vẫn luôn giữ nụ cười mĩm như thường nhật.

Thế nhưng những ánh mắt của chư tướng đang đứng cạnh hắn đâu có giữ được vẻ hữu hảo như vậy, trên mặt bọn họ ai nấy đều đằng đằng sát khí.Giang Triết !Cái tên này thật sự nổi danh thiên hạ, nhưng đối với Công Tôn Sai lại chẳng có uy hiếp gì cả, nếu đổi lại là người khác vừa nghe nói tới Giang Triết ắt hẳn là đã sớm như gặp phải đại dịch mà nơm nớp lo sợ rồi.

Điều duy nhất khiến cho Công Tôn Sai liên tưởng tới Giang Triết chính là chi chiến bộ của Phượng Nguyệt lúc trước đã bị bọn hắn tiêu diệt, đương nhiên cũng thuộc Huyền Không tự.Hắn đã sớm xác định rõ Huyền Không tự trở thành kẻ địch, nên trong mắt hắn dù là Phượng Nguyệt hay Giang Triết gì đó đều không khác biệt nhiều lắm, dù ai đi nữa cũng là đối tượng để hắn đánh bại.

Mặc dù biết rõ sẽ rất khó vây công được đối thủ, nhưng hắn chẳng có chút khẩn trương nào cả.Hoàn toàn khác biệt với những chiến tướng khác, thứ mà hắn trải qua chính là một quá trình phát triển nên một hồi lịch sử máu tanh và chiến đấu tàn khốc !Vô số lần tiến bước trên con đường tanh máu này, dưới vẻ bề ngoài tuy lúc nào cũng giống như một tiểu nương ngượng ngùng, nhưng trái lại trái tim của hắn cứng rắn tựa như sắt thép từ lúc nào rồi.Chỉ có hưng phấn !Trong cơ thể hắn luôn bị kích động khi có thể được giao chiến cùng cao thủ, và luôn mang đến cảm giác hưng phấn đầy khoái cảm khi tìm được kỳ phùng địch thủ.Qua trận chiến này, đối thủ sẽ mang đến cho mình sự kinh hỉ gì nữa đây ?Như một nam hài tử ở cạnh nhà, từ sâu trong đáy mắt trong veo long lanh đó lại ánh lên một tia quang mang yêu dị tràn ngập điên cuồng.Phòng tuyến do Giang Triết bố trí gần như là hoàn mỹ, mặc dù có vài chỗ cho thấy quá cấp bách nhưng chỉnh thể phòng tuyến cũng đã hoàn toàn sẳn sàng.

Dù cho mấy chỗ có vẻ không được hoàn chỉnh lắm, nhưng khi nhìn kỹ qua tựa như không phải kẽ hở mà trông giống cạm bẫy nhiều hơn, rõ ràng những chỗ đó không ảnh hưởng chút nào đến toàn cục.Đương nhiên chuyện trên đời này đâu có gì hoàn mỹ tuyệt đối được.Cho dù là Giang Triết hay Công Tôn Sai đều hiểu rõ điểm này.Công Tôn Sai rất minh bạch về ưu thế và hoàn cảnh khó khăn của mình.

Tuy nhân số bọn họ ít hơn, nhưng bù lại có tính cơ động cao hơn, hơn nữa trang bị dành cho Chu Tước doanh luôn được ưu tiên đứng đầu trong số các chiến bộ dưới trướng Tả Mạc.Còn Giang Triết tuy có nhân số đông đảo, lại có phòng tuyến kiên cố, thế nhưng phòng tuyến của bọn họ quá rộng lớn, điều này đồng nghĩa với việc lực lượng bọn họ bị dàn trải ra rất mỏng, nhờ vậy mà Công Tôn Sai sẽ có rất nhiều vị trí được lựa chọn công kích.Tuy thực lực bản thân Giang Triết rất hùng mạnh, nhưng lực lượng chiến tướng ở các vị trí phòng thủ khác lại kém hơn rất nhiều, muốn biết bọn họ mạnh yếu ra sao tất nhiên cần phải tiến hành khảo nghiệm mới rõ được.Hơn nữa Giang Triết còn bị vướng phải một yếu tố bất lợi nữa đó là bọn họ phải chiến đấu nơi đất khách quê người, hoàn toàn lạ lẫm, một khi Ma tộc chính thức công kích, cho dù lúc đó họ mạnh cỡ nào cũng đều bị mất mạng.Vì vậy hắn mới tìm cách thông qua một con đường nhỏ bí ẩn khác để tới Lãnh Sơn giới !Dường như cùng chung chí hướng nên Công Tôn Sai cũng không ngại ngần gì mà áp dụng phương thức tương tự.Hắn cũng không nôn nóng tấn công ngay, mà tranh thủ truy lùng khắp nơi để tìm được người dẫn đường tường tận tình hình quen thuộc của địa phương.** *Giang Triết nghe thủ hạ bẩm báo mà khuôn mặt không chút biểu tình.Từ lúc nhận được tin tức tới giờ, Giang Triết cảm giác được dường như có người đứng phía sau đang âm thầm bày ra thế cờ, cuối cùng hắn cũng rõ ràng được một chuyện, quả thật trận chiến này lại càng thêm khó khăn hơn so với những gì hắn nghĩ.

Người đứng phía sau này đã nắm được yếu điểm chết người của bọn họ, hơn nữa yếu điểm này muốn tránh cũng không thể tránh được.Nếu như cho hắn thêm thời gian khoảng chừng mười năm nữa thôi, hắn chắc chắn nhược điểm đó sẽ được khắc phục.Nhưng rõ ràng trong chiến tranh chưa từng xuấn hiện chữ “nếu như” đó.Thật sự Giang Triết không tán thành với chính sách của Huyền Không tự khi đối đầu với Ma tộc, nhưng rõ ràng vấn đề đó hắn không có quyền gì để lên tiếng cả.

Mặc dù trong môn phái hắn cũng có chút địa vị, nhưng tiếng nói của hắn không đủ sức ảnh hưởng đến quyết sách của môn phái.Do đó hắn chỉ có thể làm tốt trách nhiệm được phân công mà thôi.“Truyền lệnh xuống dưới, mỗi phân bộ đều phải giữ vững vị trí, không được vọng động” Giang Triết không hề do dự chút nào liền ra lệnh.Cho dù đối phương có cố ý bày ra nghi trận hay đúng là như thế đi nữa thì Giang Triết cũng đều không hề cử động, bởi vì hắn rất có lòng tin vào đạo phòng tuyến do chính mình bố trí.Lúc thấy Giang Triết bố trí phòng tuyết thì rất nhiều người của Huyền Không tự đứng ra phản đối, vì theo bọn họ đường đường danh tiếng như Huyền Không tự nay đối đầu với một thế lực Ma tộc nhỏ bé thế này mà phải triển khai thế thủ như vậy, quả thật bọn họ khó lòng mà chấp nhận được.

Tuy bên kia có hiện diện của Biệt Hàn và Nghiệt bộ, nhưng trong mắt mọi người đương nhiên lực lượng của Giang Triết và Giang Tự bộ ắt hẳn phải mạnh hơn mới đúng.Thế nhưng sau đó Giang Triết đã nhất quyết đứng ra bố trí phòng tuyến.Cũng may ở nơi đây, uy danh của Giang Triết không ai sánh bằng, tất nhiên chẳng ai dám kháng lệnh hắn cả.

Tuy rằng mệnh lệnh của Giang Triết khiến trong lòng mọi người không hiểu rõ, nhưng toàn thể chiến bộ vẫn phải cẩn thận chấp hành kỹ càng.Khi nhận được tin Công Tôn Sai trắng trợn đứng ra chiêu mộ người dẫn đường cũng không khiến cho hắn quá đổi kinh ngạc.Vì dọc theo phòng tuyến này quả nhiên đúng là bắt gặp vài chỗ có vấn đề, nên bọn hắn đã gia cố tới lui không biết bao nhiêu lần, cho dù có vị trí bí ẩn tới cỡ nào bọn hắn cũng quyết không bỏ qua.Vì thế bọn hắn tin tưởng vào phòng tuyến rất vững chắc, và không hề có yếu điểm.Trận chiến này khiến cho nhiều người quan tâm ngó vào, thế mà không hề giống như mọi người dự đoán trước đây sẽ kịch liệt va chạm ngay từ đầu, vậy mà ngược lại khá im hơi lặng tiếng.** *Tả Mạc vẫn cứ tiếp tục đùa giỡn với hai lão già Phản Hư kỳ, hắn tung ra hết mọi thủ đoạn hèn mọn, âm hiểm, không biết xấu hổ, cũng không khách khí chút nào.Vài lần sau đó, Tịch Chính và Đái Đào cũng đã nhanh chóng hiểu ra, rõ ràng đối phương đã nắm được ý đồ của bọn họ.Hai người liền bàn bạc với nhau rồi vẫn tiếp tục tìm cách dây dưa với đám ba người Tả Mạc, tuy nhiên lúc này bọn họ đã từ bỏ ý nghĩ muốn lĩnh ngộ thần lực thông qua chiến đấu, lúc này họ chỉ mong chờ vào viện binh của môn phái mà thôi.Chỉ cần cao thủ của môn phái tới đây lập tức có thể quăng lưới bắn trọn ba tên gia hỏa chết tiệt này !Trong lòng hai người đã quyết định như thế, sở dĩ là do họ tính toán nếu có thể xử được ba tên kia thì nhất định sẽ khiến cho thương thế mấy hôm trước lại càng nặng thêm, vì thế bọn họ quyết tâm bám theo sát ba tên đó, nhất là đồ chết tiệt Tiếu Ma Qua kia !Bây giờ trong lòng bọn họ đã không còn ý đồ bồi luyện nữa rồi, nên khi đối mặt với Tả Mạc cũng đơn giản chỉ là đùa giỡn mà câu kéo cho qua mà thôi.Nhưng có lẽ bọn họ còn chưa biết, Tả Mạc đã biết rõ chủ ý của hai người.Tuy rằng danh tiếng Phản Hư kỳ rất đáng sợ, nhưng nếu như đối mặt với hai vị Phản Hư kỳ đang bị thương thế này, trong mắt thứ cóc nhái như Tả Mạc đây thì hai người họ chính là thiên nga gãy cánh a.

Mấy ngày nay đùa giỡn qua lại liên tục thế này, hắn cũng đã nắm rõ được bảy tám phần gia sản của hai người bọn họ.Con cóc mà không thèm thịt thiên nga thì chẳng đúng là con cóc nữa, nay gặp ngay thiên nga gãy cánh thế này thì làm sao con cóc có thể buông tha, mà lúc này không làm con cóc thì chính là đứa ngốc mà.Trong đầu Tả Mạc luôn âm thầm mưu tính.Nếu có thể giết chết được một người, người còn lại chắc chắn sẽ bỏ trốn mất dạng.

Lúc đó chẳng phải nguy hiểm của bọn bọn hắn tự nhiên được giải trừ sao, gia tài béo ngậy của một gã Phản Hư kỳ dồi dào đến cỡ nào, Tả Mạc chỉ mới nghĩ tới thôi đã khiến tim hắn đập mạnh thình thịch rồi.Tả Mạc cố tình đùa giỡn cũng có ý đồ, hắn tựa như một tên thợ săn lão luyện, hắn không ngừng lặp đi lặp lại những hành vi chẳng có chút tính nguy hiểm nào cả, mục đích là khiến cho đối phương mất cảnh giác.Cho tới lúc này có vẻ như hắn đã áp dụng rất thành công, rõ ràng tính cảnh giác của Tịch Chính và Đái Đào đã không còn như lúc trước nữa.Hiện tại cũng giống như thường ngày, Tả Mạc lại bắt đầu tiếp tục đùa giỡn.Lần này kẻ ứng chiến chính là Tịch Chính, tuy nhiên hắn đã sớm không còn nhiệt tình như lúc trước nữa, mất mấy ngày liên tục bồi luyện dù rằng hắn đã cố gắng áp chế trọng thương xuống, nhưng cũng khiến cho hắn không có cơ hội tịnh dưỡng chút nào.Lúc này Tịch Chính chỉ tiện tay mà ứng phó, chỉ cần Tiếu Ma Qua không dùng tới thần lực, thì cơ bản những ba lực khác khó lòng mà uy hiếp được hắn.Tiểu Ma Qua sẽ dùng thần lực sao ?Không đâu !Hắn đã sớm vứt bỏ đi ý định dùng thần lực rồi mà.Đang giao thủ thì trong lòng Tịch Chính bỗng giật mình, mặt mày gã vốn đang ủ rũ thì trong tầm mắt hiện ra một đạo quang mang, quả nhiên là thần lực !Trải qua một thời gian bị dày vò thì nay Tịch Chính cảm giác được vô cùng khoan khoái, suýt chút nữa mà khóc thét lên vì vui sướng rồi !Đúng là ông trời có mắt mà !Do mừng như điên nên tinh thần Tịch Chính đại chấn mà không giữ lại chút nào phòng thủ, thái độ qua loa mấy ngày nay lập tức thay đổi sang thế công chủ động.Quả nhiên là thần lực !Tiểu Ma Qua ở trước mặt hắn tựa như rất hăng máu, cũng xuất thủ thần lực cuộn trào mãnh liệt mà không hề giữ lại chút nào.Tịch Chính không những chẳng sợ hãi ngược lại còn vui mừng quá đỗi, hắn chỉ lưu ý đến kiện pháp bảo lợi hại kia của Tiểu Ma Qua thôi, chỉ cần Tiểu Ma Qua rờ tới kiện pháp bảo đó, hắn lập tức sẽ bỏ chạy ra xa.Quả thật hắn đối với Bảo bát của Tả Mạc có phần kiêng kỵ, nếu Tả Mạc không xuất ra Bảo bát thì chắc chắn Tiểu Ma Qua đó cũng chỉ là con cọp trụi móng mà thôi, tất nhiên chưa đủ để khiến cho hắn phải sợ hãi.Song phương đánh nhau cực kỳ mãnh liệt.Một bên có tu vi Phản Hư kỳ tuy bị thương nhưng lúc giơ tay nhấc chân vẫn có uy lực kinh người, còn bên kia thì … thần lực bá đạo, tuy rằng không có tu vi thâm hậu như đối phương, nhưng chỉ bằng vào uy lực vô cùng mạnh của thần lực, đã có lực chiến tương đương với Tịch Chính rồi.Trong lòng Đái Đào cũng vừa mừng vừa sợ.Sợ vì hắn thấy phong thái của Tiểu Ma Qua so với trước đây đã thay đổi nhiều, ắt hẳn bên trong có quỷ ma gì đó ?

Còn vui mừng do thấy Tiểu Ma Qua đã sử dụng tới thần lực, vì vậy dựa theo mưu tính trước kia của bọn họ rất có khả năng thành công !Tuy nhiên còn không kịp chờ hắn nghĩ ngợi kỹ lưỡng, bỗng nhiên chợt lóe lên một đạo thân ảnh quỷ mị, Đái Đào cả kinh liền vội vàng thủ thế phòng bị.A Quỷ !Đái Đào đã sớm biết được sự lợi hại của nữ nhân xấu xí này, tuy nhiên thần lực hết sức cổ quái, cũng chính là mục tiêu của môn phái trong đợt xuất quân lần này.

Trong lòng Đái Đào chợt máy động, nếu mình có thể bắt giữ được nàng thì ...Bản thân Tiểu Ma Qua có trọng bảo hộ thân nên Đái Đào cảm thấy khó lòng ra tay được, nhưng đối với nữ nhân này quả thật thần lực có vẻ cổ quái nhưng không thấy sử dụng pháp bảo lợi hại nào cả, nên Đái Đào cảm giác có vài phần thành công!Tâm niệm vừa động, hắn lập tức nghênh đón đối phương mà không chút nào do dự.Lập tức song phương rơi vào tình thế kịch chiến.Thần lực của A Quỷ đúng là quỷ dị khó lường, do Đái Đào không quen thuộc lắm nên suýt chút nữa đã bị thiệt thòi lớn.

Nhưng nhờ có Ngũ Hành Pháp Tướng Luân mà hắn rất nhanh chóng ổn định lại trận chiến, đến lúc hắn bắt đầu quen thuộc được với thần lực cổ quái này thì cũng là lúc Ngũ Hành Pháp Tướng Luân bắt đầu phát huy sức mạnh.Hắn dần dần chiếm được thượng phong.Ngay từ đầu thì Đái Đào còn dành ra chút tia cảnh giác mà chú ý tới Tằng Liên Nhi, nhưng sau khi bắt đầu xông trận thì hắn không thể không dồn hết tâm trí mà ứng phó với A Quỷ.

Nếu không làm thế, chỉ cần vô ý một chút lập tức sẽ gặp nguy hiểm ngay.Hơn nữa tuy rằng thần lực của A Quỷ vô cùng quỷ dị, nhưng hiển nhiên có thể giúp cho hắn đạt được nhiều cảm ngộ.Còn Tịch Chính thì đã sớm lâm vào trạng thái chiến đấu vong ngã, hắn tức tưởi chờ đợi bao ngày qua, cuối cùng lúc này đã có thể đánh một trận hoành tráng nên trong lòng hắn vô cùng hưng phấn và kích động.

Hơn nữa vấn đề thần lực lại là khát vọng cấp thiết của hắn, nên càng khiến cho hắn phải tập trung tinh thần cao độ hơn.Thậm chí là hắn còn chưa biết được A Quỷ và Đái Đào đang đánh nhau gần đó nữa kìa.Hiện tại tâm trí hắn đều dồn hết lên đòn công kích của Tả Mạc.Mỗi lần va chạm với thần lực thì trong lòng hắn đều sinh ra vài phần cảm ngộ, đã rất lâu rồi từ khi bước chân vào Phản Hư kỳ hắn còn chưa tìm lại được cảm giác được giác ngộ thế này, bao lâu rồi nhĩ ?Hắn thật sự không nhớ rõ !Nhưng mà cảm giác tuyệt diệu này khiến cho người ta phải say mê mà không muốn dừng lại, mê say mà hồn nhiên tiến vào vong ngã.Hắn chỉ hận không thể được kéo dài mãi mãi, mong rằng trận chiến này đừng dừng lại bất ngờ.Thế nhưng, đúng vào lúc này, bỗng nhiên trong lòng hắn thoáng hiện lên cảm giác cực kỳ nguy hiểm, toàn bộ lông tóc trên người đều dựng đứng cả lên !Một tia ngân quang đã bay đến ngay chóp mũi hắn, khiến cho hắn không kịp phản ứng gì nữa.Thậm chí hắn còn cảm giác được rõ ràng đạo ngân quang mang theo khí tức lành lạnh, tựa như một mũi châm nhọn hoắc đâm vào chóp mũi hắn khiến đau nhức dữ dội !Lúc này tia ngân quang đã khuyếch tán ra toàn bộ tầm mắt của hắn !Trên trán Tịch Chính liền xuất hiện một vết thương rỉ máu cực nhỏ.Ngay sau đó, lôi điện nổ tung ra bao phủ khắp toàn bộ mình mẩy hắn.Tằng Liên Nhi ở cách đó không xa đang cầm trên tay Bảo bát của Tả Mạc, sắc mặc nàng trắng bệch, thân hình run rẫy như sắp ngã xuống, đồng thời thần lực cũng tiêu hao hầu như không còn gì nữa.Chương 677 : Mầm móng cùng âm mưuDịch & Biên tập : Mỹ Nam TửTrong lòng Thủy Nguyệt vô cùng khẩn trương.Tuy rằng từ nhỏ hắn đã sống bằng nghề săn thú và đã sớm rèn luyện được tâm trí kiên định như thép, thế nhưng lúc này tim hắn không nhịn được mà đập thình thịch nhanh hẳn lên.Thực lực của hắn đã mạnh mẽ hơn trước đây không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ như thế cũng chưa đủ để mang lại cho hắn cảm giác an toàn, bởi vì thứ hắn cần phải đối diện lại vô hình vô ảnh và có quyền lực quá to lớn !“Ngươi là ai ?

Tên thủ vệ liền cảnh giác nhìn hắn, còn một tên khác thì xòe hẳn năm ngón tay ra, chỉ cần Thủy Nguyệt hơi lộ ra chút địch ý, hắn sẽ không chút do dự giết chết ngay lập tức.Thủy Nguyệt vốn là người đặc biệt bình tĩnh nên lúc này phát huy tối đa bản tính của hắn, cho dù nhịp tim có bị đập mạnh liên tục nhưng hắn cũng từ từ thả lỏng trở lại, lúc này biểu tình hắn đã trấn định bình tĩnh rồi chìa bàn tay ra: “Ta đến từ Ngân Thu động, đây là tín vật cảm phiền truyền báo giúp ta một tiếng”Thủ vệ quan sát kỷ càng Thủy Nguyệt từ đầu đến chân với ánh mắt hoài nghi, do thấy khuôn mặt Thủy Nguyệt khá thong dong đầy văn nhã, nên thủ vệ cảm giác không có gì gian trá liền tiếp nhận tín vật, sau một lúc kiểm tra hắn thấy không có bất kỳ nguy hiểm nào mới gật đầu ra hiệu cho Thủy Nguyệt và nói: “Ngươi chờ ở đây đi”Dứt lời, hắn xoay người bước vào đại điện.Trong lòng Thủy Nguyệt hết sức khẩn trương, vì hắn biết rõ ràng thứ được gọi là tín vật đó chẳng qua chỉ là vật giả tạo được làm từ Ngân Ti mộc mà thôi.

Tuy kế hoạch của đại nhân nhịp nhàng ăn khớp, nhưng còn quá nhiều chỗ làm cho hắn khó tưởng tượng nổi.Đương nhiên Thủy Nguyệt cũng không hoài nghi gì, trong Huyết triệu đã nói rõ mọi việc, có điều bản thân hắn cũng chưa chắc đã tưởng tượng ra nổi một chuyện, chính là trong người hắn bỗng dưng bắt đầu dâng trào lực lượng và một loạt tri thức khổng lồ.

Những thông tin tri trức này hết sức lộn xộn và đủ loại, bao quát rất nhiều bí mật viễn cổ, nhiều nhất lại chính là những mánh khóe tiếp xúc với người khác.Cái này là gia tài mà các tiền bối lưu lại từ xa xưa.Chỉ thị của Huyết triệu là một kế hoạch hết sức phi thường, kế hoạch khổng lồ này không ngờ ngày càng trở nên to lớn hơn, buộc hắn phải tốn nhiều tâm huyết mới lý giải được.Khi hắn chăm chú xem qua một lần từ đầu đến cuối, thì lập tức hắn đã bị kế hoạch lớn mật này chinh phục một cách ly kỳ.Tuy trong đầu hắn được nhét vào rất nhiều loại âm ưu, nhưng nếu so với kế hoạch trước mắt này, thật sự những âm mưu đó không đáng nhắc tới, lại càng khiến cho hắn vô cùng tán thưởng không thôi.Quả là m mưu đại sư !Tuyệt đối đây là thủ bút của một vị m mưu đại sư vậy !Kế hoạch khổng lồ này cũng bộc lộ dã tâm của vị đại nhân đứng sau lưng, bỗng nhiên hắn nhớ tới lúc trước thời gia gia còn sống thường hay nhắc hoài tới đại loại như “Thời xưa gia tộc rất vinh quang”, có lẽ tâm nguyện của gia gia thực sự có khả năng thực hiện được.Ý niệm như thế cứ lóe lên trong đầu hắn rồi lại biến mất.Với tính cách lãnh tĩnh đó, Thủy Nguyệt bắt đầu nhiền ngẫm kế hoạch ấy ngày càng tỉ mỉ hơn.

Càng nghiền ngẫm hắn càng phát giác ra được vị m mưu đại sư đứng phía sau quả thật thâm sâu khôn lường.

Bởi vì hắn phát hiện ra, trong kế hoạch đó bao gồm rất nhiều thành phần khác nhau, hiển nhiên vị m mưu đại sư kia đã cân nhắc rất kỹ càng.Hắn cứ suy tư để thấu đáo từng chi tiết một, vì vậy toàn bộ kế hoạch hắn đều thuộc nằm lòng, hơn nữa hắn còn suy diễn ra thêm cách ứng phó với những trường hợp bất ngờ nữa.Thủy Nguyệt nhắm hờ mắt lại rồi cố gắng vứt bỏ đi mối khẩn trương trong lòng, hắn tự nhủ cho dù có biến cố gì đi nữa thì với thực lực của hắn cũng có thể đủ mở được một đường máu bỏ chạy.Sau khi hắn mở mắt ra, rõ ràng sâu trong mắt hắn là một khoảng lặng hết sức bình tĩnh.Một lúc sau, thủ vệ bước nhanh một mạch ra đến đồng thời thần sắc tăng thêm vài phần cung kính : “Mời ngài vào, đại nhân đang ở chính điện chờ ngài !”

Chính điện, đồng nghĩa với một nghi thức đón tiếp cực kỳ long trọng.Thủy Nguyệt thủ lễ gật đầu tỏ vẻ hiểu ý rồi bước theo thủ vệ tiến vào chính điện.Vừa nhìn rõ ràng đã nhận ra vị Ma tướng này quả nhiên có mối quan hệ với Ngân Thu động, nếu không thì cũng đâu cần khẩn trương đến thế.

Thật ra Ngân Thu động là một nơi truyền thừa có từ thời xa xưa, rồi dần bị mai một theo thời gian nên hiếm có người biết rõ.Thủy Nguyệt cũng đã từng âm thầm điều tra qua vị Ma tướng này, thế nhưng tư liệu về gã hết sức mơ hồ.

Ngược lại bên trong bản kế hoạch, cho dù là ma công hay phương thức tu luyện Ma tướng, thậm chí là những thói quen hằng ngày trong sinh hoạt đều chỉ dẫn vô cùng tỉ mỉ.Càng lúc Thủy Nguyệt càng phát giác ra vị đại nhân đứng phía sau có thế lực quá mức to lớn, nếu không có thế lực khổng lồ đến thế thì làm sao có khả năng nắm được hết thảy cớ sự thế này?** *“Dò xét tên này đi” Đang vùi đầu tập trung vào chuyện gì đó, bỗng nhiên Vệ thảy cho Bồ yêu tên của một người.Tuy Bồ yêu có vẻ khác thường nhưng cũng không lên tiếng, rồi nhìn lướt qua xong liền xoay người lẻn vào Thập Chỉ Ngục.Đương nhiên Bồ yêu đã quá quen thuộc với việc tiến vào Thập Chỉ Ngục, chỉ cần lướt qua vài lượt hắn đã lập tức tiến thẳng vào ngục thứ mười rồi, nơi này chính là trọng điểm của Thập Chỉ Ngục, Trưởng lão cấm địa !Chỗ này chỉ dành riêng cho Trưởng lão hội, bình thường mỗi vị trưởng lão đều phân tán tại các đại yêu giới, đến hẹn họ lại gặp mặt tại đây để thương nghị các vấn đề.

Những mệnh lệnh quan trọng quyết định cho số phận của toàn thể yêu tộc thông thường đều được đề ra tại đây, cứ thế mà tuyên bố đến các đại yêu giới khác nhau.Trên đường, Bồ yêu bắt gặp những loại cấm chế nhưng hắn tựa như không thấy gì, mà hóa thành một đám yêu vụ thổi bay vào.Rất nhanh hắn đã tiến nhập đến một chỗ cấm địa đen tối.Bên ngoài vùng cấm địa đen tuyền kia dày đặc những cấm chế cực kỳ kinh khủng, chúng vây kín xung quanh vô cùng chặt chẽ.Nơi đây là địa điểm của bộ phận mật thám Ám Các trực thuộc Trưởng lão hội, trong này chứa đầy rẫy nhiều loại tình báo với số lượng lớn kinh người.

Mỗi ngày các thành viên mật thám Ám Các ở khắp nơi đều đem những tình báo quan trọng lưu tại đây, những nguồn tin này sẽ được phân loại, sàng lọc và lưu giữ lại.Bồ yêu lửng thững bước trên sân vắng tựa như đang đi dạo tại hậu hoa viên nhà mình vậy.Sau đó rất nhanh chóng hắn lẻn vào nơi chuyên môn lưu trữ, rồi lướt qua vài lần hắn đã tìm thấy nhanh chóng những tin tức cần biết.Quả thật thủ đoạn của Ám Các hết sức thông thiên, những tin tức được lưu tại đây không những có tình hình chi tiết của Yêu giới, mà còn có cả Ma giới và Tu Chân giới.Trên thực tế, chỉ cần người nào có chút danh tiếng trong tam giới đều được lưu sẳn tại đây.Bồ yêu không cần tốn quá nhiều công sức, liền tìm ra được những tin tức cần thiết, sau đó lập tức biến mất.Vừa trở lại thức hải hắn báo ngay tin tức đã thu hoạch được cho Vệ.Sau đó giữa hai người đã diễn ra một trận tranh luận kịch liệt."

Như vậy quá mạo hiểm..."

"Nhưng … nếu như thành công, mức lãi sẽ vượt quá sức tưởng tượng ..."...Hầu như Thủy Nguyệt đã suy đoán tương đối chính xác, nhưng điều hắn đoán sai duy nhất chính là người đã lập ra kế hoạch kinh người này không phải chỉ có một vị m mưu đại sư, mà có tới hai vị lận.** *Phí Lôi trèo non lội suối khiến cho trên mặt hắn hằn lên vẻ phong sương, bên cạnh hắn còn có thêm hơn trăm tên thanh niên bận trang phục cũ nát đi theo.So với Thủy Nguyệt thì nhiệm vụ của hắn ngược lại tương đối đơn giản hơn nhiều, hắn vốn nhận được một tờ danh sách trên đó ghi lại tin tức địa phận sinh hoạt của vài bộ tộc.Nhiệm vụ Huyết triệu yêu cầu hết sức đơn giản, chỉ cần tìm đến những … bộ tộc này rồi chiêu mộ bọn họ để tổ chức thành một chi chiến bộ, và tên của chi chiến bộ này được gọi là Vương Chi Hào Giác !Dựa theo tên của chiến bộ này khiến cho Phí Lôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, không lẽ vị đại nhân tuyên bố Huyết triệu lại là một vị cấp Vương sao ?Chi chiến bộ này mang ý nghĩa là Còi hiệu triệu của vị cấp Vương a !Tuy rằng Phí Lôi không được cơ trí như Thủy Nguyệt nhưng tính cách rất trầm ổn và làm việc chắc chắn, truyền thừa mà hắn nhận được chính là Chiến tướng và ma công, đồng thời bản thân hắn cũng có kinh nghiệm huấn luyện chiến bộ nữa, vì vậy Bồ yêu và Vệ đã giao cho hắn nhiệm vụ này.Hắn dựa theo danh sách có sẳn mà đi đến từng nơi một, nhưng rõ ràng càng ngày hắn càng kinh ngạc không thôi.Hắn không rõ tại sao vị đại nhân đứng sau lưng này lại tìm đến những bộ tộc nọ, thật sự tình trạng sinh tồn của những bộ tộc đó đa phần đã bị lụi tàn, thậm chí có vài bộ tộc chỉ còn sót lại chừng hai ba mươi người mà thôi.

Tuy nhiên sau khi hắn tiếp xúc với những bộ tộc này, càng khiến cho hắn thêm kinh ngạc hơn nữa chính là bộ tộc nào cũng đã từng có một lịch sử lâu đời, cũng như từng có một thời gian phát triển cực thịnh.Phí Lôi nhìn qua đã biết rõ chuyện này có ý nghĩa gì.Đó là huyết mạch cực kỳ cao quý !Tuy rằng những bộ tộc này hầu hết do bị thất lạc đi Ma công truyền thừa nên mới suy thoái như thế này, nhưng rõ ràng huyết mạch trên thân thể bọn họ lại không hề bị cải biến, và bọn họ sẽ có thêm cơ hội lần nữa được bước trên con đường chinh phục thế giới.Mới vừa nghĩ tới đây thôi mà trong lòng của Phí Lôi không khỏi bị chấn động kịch liệt, bởi vì trong Huyết triệu còn đưa cho hắn vô số ma công nữa !Vương Chi Hào Giác !Ánh mắt Phí Lôi bất chợt ngó sang đám thanh niên ăn mặc đủ loại trang phục có màu sắc khác nhau, tuy trông như một đám ăn mày nhưng trong lòng Phí Lôi bỗng nhiên tràn đầy vẻ mong đợi.Khi nào huyết mạch cao quý đang bị vẻ bề ngoài nhếch nhác và dơ bẩn che đậy này được thức tỉnh thì ...Chiến bộ Vương Chi Hào Giác sẽ thổi bay đi lớp bụi thời gian đã phủ đầy tự bao giờ, mà chắc chắn sẽ tái hiện lại những vinh quang một thời bay cao !** *“Cái gì?

Ngươi điên à !”

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng đầy vẻ cứng đầu của Vưu Cầm Liệt tràn ngập phẫn nộ, gã chỉ thẳng vào mũi Bồ yêu mà chửi ầm lên: “Tiểu gia đây mới trốn khỏi ngục giam ra đây, bây giờ ngươi lại muốn ta chui vào lại à ?

Ngươi nghe đây, tiểu gia dứt khoát không làm !”

Vưu Cầm Liệt vừa dứt lời thì thân thể gã bỗng nhiên bị cứng đơ ra mà không thể động đậy gì được.Gã cố gắng rướng cổ họng tiếp tục chửi ầm lên: “Ngươi có bản lĩnh cứ giết tiểu gia đi!

Muốn ta quay về trại giam à, ngươi đừng hòng !”

“Giết ngươi ?”

Cặp huyết đồng (*) của Bồ yêu hiện lên một đạo ánh sáng yêu dị, vành môi mỏng như ánh đao hơi cong lên: “Làm sao tiện nghi cho ngươi đến thế ?

Ngươi phải biết rằng ta có rất nhiều biện pháp khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong”Ngữ khí của Vưu Cầm Liệt liền cứng lại.Thật sự gã biết rất rõ.Truyền thừa của gã chính là ẩn nấp tiềm hành, các loại xảo thuật hắc ám dùng để giết người, và các loại yêu thuật quỷ dị.

Vì thế trong những yêu thuật này gã biết có rất nhiều xảo thuật khiến cho gã muốn sống cũng không được.Từ trên cao Bồ yêu nhìn xuống với vẻ mặt lạnh lùng nói ra: “Tính cách của ngươi quả thật không thích hợp hành tẩu trong bóng tối, chỉ tiếc là trong yêu tộc hiện tại chỉ còn lại mỗi một mình ngươi có truyền thừa đó thôi, quả thật quá tiện nghi cho ngươi rồi.

Ta không quan tâm tới ngươi có được những chỗ tốt thế nào, nhưng nếu ngươi phá hỏng chuyện của ta, tới lúc đó chẳng những ta không đưa lợi ích đó cho ngươi mà còn sẽ giữ lại một vài thứ gọi là lợi tức đấy”.Giọng Bồ yêu hết sức lạnh lùng khiến cho Vưu Cầm Liệt phải câm như hết, gã thừa biết lợi tức đó là thứ gì, chắc chắn không nằm ngoài cái mạng nhỏ của gã.Do thu được truyền thừa nên hắn thấu hiểu những người hành tẩu trong bóng đêm như thế này tàn nhẫn vô tình đến bậc nào.“Cái chỗ trại giam đó có gì tốt chứ ?”

Vưu Cầm Liệt cảm thấy cổ họng phát khô, quả nhiên gã đã lùi bước.“Ngươi phải thay đổi cái ý nghĩ này” Cặp huyết đồng của Bồ yêu nhìn thấy thâm thúy tực như không thấy đáy, giọng nói mang theo vài phần trào phúng: “Đối với một vị Thống suất hắc ám thì nơi ngục giam chính là chỗ tập trung nhiều nhân tài nhất, nơi đó có đủ hạng ác ôn, nhiều tay mưu mô xảo quyệt, lại có cả đồ tể, đao phủ và dân lừa đảo cũng có, quả nhiên nhân tài đông đúc a !”

“Những người đó .. toàn là người xấu đấy!”

Vưu Cầm Liệt nhịn không được mà thốt ra.“Không lẽ ngươi là người tốt sao?

Không phải ngươi cũng đã từng ở trong ngục giam đấy sao.

Chuyện xấu hay không xấu chẳng có gì quan trọng cả, chủ yếu ở chỗ bọn họ đều chính là địch nhân của Trưởng lão hội” Bồ yêu lạnh như băng: “Ngươi nên sớm quen thuộc với quy tắc của hắc ám, cái ta cần chính là một tên Thống suất hắc ám, nếu ngươi làm không được thì ta sẽ đổi ngay người khác.

Thật đáng tiếc, ta không đủ kiên nhẫn chờ đợi nữa đâu”“Ngươi muốn ta chiêu mộ những người này?

“ Vưu Cầm Liệt cũng không quá ngốc nên phản ứng rất nhanh.“Chiêu mộ à ?

Ha ha ha !”

Dường như Bồ yêu nghe được chuyện gì đó rất ư buồn cười nên tùy tiện cất tiếng cười thật to.“Có gì đáng cười chứ?”

Vưu Cầm Liệt thẹn quá hóa giận.“Đám … người nọ cũng không hẳn là phải chiêu mộ” Cặp huyết đồng của Bồ yêu nheo tít lại mà nhìn Vưu Cầm Liệt với một ý vị sâu xa rồi nói tiếp: “Chuyện này chỉ là khảo nghiệm đối với ngươi mà thôi, chúc ngươi may mắn !”

Vừa dứt lời Vưu cầm Liệt cảm thấy trước mắt chợt tối sầm lại, sau đó bị ép buộc rời khỏi Thập Chỉ Ngục.Gã chưa kịp mắng chửi thì bỗng nhiên cánh cửa bị ai đó đá văng ra, kế tiếp một đám người phá cửa tràn vào, lập tức đem hắn trói gô lại trên mặt đất.“Yên phận chút đi !

Ngươi đã bị bắt !”

Từ bên trong thức hải của Tả Mạc, vẻ mặt Bồ yêu lộ nét khó chịu mà lẩm bẩm: “Ở trước mặt ta mà dám tự xưng là tiểu gia, thật chán sống quá mà !”

Trong vô thức hắn lại nghĩ tới cái tên gia hỏa đó, không hiểu sao mà hết lần này tới lần khác đều gây cho hắn hết sức khó chịu, nên hắn lập tức quyết định phải tăng thêm nhiệm vụ thật nặng cho gã Vưu Cầm Liệt này mới được.(*) Huyết đồng : con mắt giăng đầy tơ máu.Chương 678 : U Hủ Chuyển Sinh LiênDịch & Biên tập : Mỹ Nam TửCho dù là Tịch Chính hay Đái Đào đi nữa cũng không nghĩ tới Tả Mạc lại âm thầm đem Bảo bát đưa cho Tằng Liên Nhi, tuy rằng Bảo Bát của Tả Mạc khi ở trong tay Tằng Liên Nhi chưa phát huy được hết uy lực chấn động vốn có của nó, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để lợi dụng ngay lúc Tịch Chính quên đi phòng bị mà tung ra một đòn trí mạng.Nếu tin tức này được truyền ra ngoài, chỉ bằng vào mỗi trận chiến này ắt hẳn Bảo bát của Tiểu Mạc ca sẽ bước vào hàng ngũ những pháp bảo cao cấp nhất của tam giới !Tịch Chính mà chết đi chắc chắn sẽ gây chấn động không gì sánh bằng cho Huyền Không tự.Khi nhận được tin tức này thì các Trưởng lão Huyền Không tự đang trên đường đi đến, lúc đó toàn bộ các Trưởng lão đều la lên thất thanh, cơ hồ bọn họ không dám tin đấy là sự thật.Trưởng lão Phản Hư kỳ cũng bị chết ?Trong cảm nhận của rất nhiều Trưởng lão bỗng dưng trở nên mù mịt, Trưởng lão Phản Hư kỳ Tịch Chính được ví như một vị thiên thần!

Ngày càng nhiều Trưởng lão cũng bắt đầu bị dao động, tuy hiện tại phe đối phương chỉ có ba người thôi, nhưng dường như so với tình hình năm xưa càng thêm nguy hiểm hơn nữa !Trong khi đó người chịu trận búa rìu nhất là Đái Đào lại bị hù dọa đến vỡ mật mà lập tức bỏ trốn, rõ ràng đấy là hắn theo bản năng mà phản ứng như thế, vì vậy có thể thấy được nổi sợ hãi trong lòng hắn đã dâng lên cao đến cỡ nào.Cái chết của Tịch Chính đã vượt qua khả năng dự đoán của Huyền Không tự, vì thế khiến cho đám Trưởng lão Huyền Không tự cũng thoáng bị luống cuống.Trong suốt hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên tu sĩ Phản Hư kỳ trên Tu Chân Giới bị tử vong.Thật là xảo hợp cũng trong hai mươi năm qua, khi cái chết đầu tiên của Soái giai Ma tộc và tu sĩ Phản Hư kỳ đều có xuất xứ từ Tả Mạc gây ra, càng không ngờ là vị tu sĩ Phản Hư kỳ này lại là Trưởng lão của một trong tứ đại môn phái Huyền Không tự nữa chứ.Tin tức về cái chết của Tịch Chính đã nhanh chóng lan đi thông qua nhiều ngõ ngách mà truyền tới các đại môn phái, nhất thời thổi bùng lên một trận sóng to gió lớn.Trước đây có vài môn phái đã muốn rục rịch, lập tức thay đổi kế sách liền triệu hồi các cao thủ đã từng phái tới Ma giới.

Sự việc một gã cao thủ Phản Hư kỳ bị vẫn lạc như thế, đối với đại phái siêu cấp như Huyền Không tự mà nói, tuy rằng bọn họ rất đau lòng nhưng vẫn còn trong phạm vi chấp nhận được.

Nhưng nếu tình trạng tương tự xảy ra với những thế lực khác không thuộc tứ đại môn phái, thì tổn thất cỡ này sẽ khiến cho bọn họ phải tổn gân động cốt rồi.Hơn nữa sự thực cũng đã chứng minh tầm cỡ như Phản Hư kỳ cũng không hẳn mạnh mẽ như mọi người đã tưởng, bọn họ cũng có thể bị giết chết !Những cao thủ Phản Hư kỳ sống an nhàn sung sướng quá lâu, cũng nên dành cho họ một quảng thời gian nữa để thích ứng với tình thế loạn lạc này.Cái tên Tiếu Ma Qua lại một lần nữa xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, tuy nhiên lần này đã gây ra nhiều uy hiếp hơn so với lúc trước.Nếu chỉ giết chết một gã Soái giai thì có lẽ còn nghi ngờ vào khả năng ngẫu nhiên nào đó, nhưng lại thêm lần nữa tiêu diệt một gã Phản Hư kỳ thì rõ ràng không còn ai hoài nghi đến thực lực của hắn nữa.Nhưng thật sự mà nói, đối với Tả Mạc lần này chính là một cơ hội đánh bạc thành công của hắn.Hắn đã chiến thắng trong lần đánh cược này !Quả nhiên đúng như hắn dự liệu, đợt thu hoạch lần này vô cùng phong phú.

Hiển nhiên tài phú của Tịch Chính hết sức thâm hậu, tuy rằng pháp bảo không nhiều lắm nhưng cũng có vài thứ tài liệu cực kỳ quý hiếm, khiến cho cặp mắt Tả Mạc phải đỏ hẳn lên !Mười bảy viên Hương Hỏa Linh Nguyện Châu !Hương Hỏa Linh Nguyện Châu chính là thành quả của một loại pháp môn độc đáo thuộc dòng Thiện Tu, nó được ngưng luyện thành từ Hương hỏa lực của một tập thể lớn tín đồ.

Mười bảy viên Linh Nguyện Châu này không biết đã trải qua bao nhiêu năm cúng bái mà trong suốt óng ánh, suy cho cùng chỉ có đại môn phái cỡ như Huyền Không tự mới có khả năng luyện chế ra một quả Hương Hỏa Linh Nguyện Châu cao cấp đến như thế.Hương hỏa lực này cũng hơi giống với Nguyện lực, tuy nhiên nó không thể tu luyện mà thành, vì vậy đối với Thiện Tu mà nói thì chính là loại tài liệu cực kỳ trân quý.Dựa theo số lượng hạt châu mà Tả Mạc suy đoán, rất có thể Tịch Chính dự tính thu thập cho đủ mười tám viên để vừa đủ luyện thành một tràng hạt.

Nếu tràng hạt châu này có thể được luyện thành công thì tuyệt đối đây chính là một kiện pháp bảo đỉnh cấp, Tả Mạc vẫn không hiểu rõ lắm về Hương Hỏa Linh Nguyện Châu này, chỉ biết mỗi viên Hương Hỏa Linh Nguyện Châu đều do những chùa chiền cấp dưới dâng lên cho Huyền Không tự, viên nào cũng có phẩm chất cực cao, hiếm thấy và đều được trải qua năm trăm năm hương hỏa.

Cũng do thiếu đúng một viên cuối cùng nên Tịch Chính chẳng thà để dành đó chứ không gấp rút luyện chế, vì vậy tự nhiên góp không công vào con đường tài lộc cho Tả Mạc.Tuy nhiên nó không thích hợp với Tả Mạc chút nào, vì luyện chế Hương Hỏa Linh Nguyện Châu này cần phải có xảo thuật đặc biệt.

Do đó Tả Mạc quyết định giữ nó lại cho Tông Như, bởi vì nếu dùng Nguyện lực của Tông Như để luyện chế thì cực kỳ thích hợp, hơn nữa uy lực pháp bảo sẽ càng mạnh hơn so với dùng linh lực luyện chế.Còn có một kiện đồ vật khác lại càng thần kỳ hơn nữa, trên khối gỗ mục nát đen thùi thế mà mọc ra một gốc hoa sen kiều diễm màu đỏ thẩm.“U Hủ Chuyển Sinh Liên !”

Chợt nghe tiếng kêu kinh ngạc của Bồ yêu vang lên từ thức hải của Tả Mạc.Tinh thần Tả Mạc không khỏi run lên khi nghe được tiếng thốt của Bồ yêu, thứ mà có thể khiến cho Bồ yêu phải quan tâm đến như thế tuyệt đối chẳng phải là thứ bình thường, nên hắn vội vàng hỏi ngay: “Đây là cánh sen gì ?”

“Chính là U Hủ Chuyển Sinh Liên đấy!”

Bồ yêu liền lặp lại lần nữa, đồng thời ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào đóa hoa sen ướt rượt mềm mại kia, ngữ khí có vẻ hưng phấn kỳ vọng: “Tương truyền ở một nơi sâu nhất trong Vạn hủ chi địa tại U Minh có mọc ra một linh vật lạ kỳ, vật này dùng Chuyển Sinh Liên làm chủ đạo, rồi lấy tính cực độc và cực nát trong thiên hạ làm chất dinh dưỡng, nhưng rốt cuộc lại sinh ra một vật thần kỳ cực tinh thuần”Tả Mạc nghe đến đây tâm can ngứa ngáy khó chịu: “Thế vật này có lợi ích gì chứ ?”

Bồ yêu cười lạnh nói: “Vật này có tác dụng rất lớn với trường phái Thiện Tu, nó giúp cho thần trí không bị xóa mất đi khi vào vòng luân hồi chuyển sinh sang kiếp khác, lão tặc ngốc kia luôn giữ kè kè bên mình chắc chắn muốn chuẩn bị cho kế hoạch này rồi”“Chuyển sang kiếp khác à!”

Tả Mạc có vẻ ngạc nhiên lại hơi bị thất vọng, công dụng này dường như tạm thời không dùng được.“Lúc này thì ngươi còn chưa biết được điều kỳ diệu nó mang lại khi chuyển sang kiếp khác như thế nào đâu, nếu chẳng may có người biết được ngươi đang nắm giữ vật này, tới lúc đó chắc chắn ngươi xong đời luôn, khi đó toàn bộ các lão quái vật đều sẽ tìm ngươi gây phiền phức đấy.

Ngươi có thể đem vật này ra để đổi lấy bất kỳ pháp bảo hay nhờ làm giúp một chuyện gì đó cũng được, đương nhiên không loại trừ trường hợp bọn họ giết người đoạt bảo”.Tả Mạc nghe xong liền giật nảy mình: “Có lợi hại đến thế không ?”

Thì ra vật này đáng giá đến vậy !

Trong đầu hắn lập tức quay cuồng bắt đầu suy nghĩ, nên đổi lấy bảo bối gì đây ta.Ngay lúc này Bồ yêu nói thêm: “Vật này không chỉ có tác dụng khi chuyển sang kiếp khác, ngoài ra một vài tu sĩ hay yêu ma đều có thể dùng đến, hơn nữa …”

Tả Mạc lộ vẻ kỳ quái muốn nói gì đó với Bồ yêu nhưng chỉ hỏi: “Hơn nữa thế nào?”

“Hơn nữa vật này còn có một hiệu quả thần kỳ nữa” Bồ yêu liếc nhìn Tả Mạc rồi nói tiếp: “Chính là có thể tẩm bổ hồn phách, bởi vì nó xuất xứ ở nơi cực độc cực nát mà ngưng tụ ra được một đóa sinh cơ, nên rất có hiệu quả với việc tẩm bổ hồn phách mà khó có gì sánh bằng!”

“Tẩm bổ hồn phách?”

Nhất thời Tả Mạc sửng sốt."

Không sai" Bồ yêu ngậm miệng không nói tiếp.Từ từ trên khóe miệng của Tả Mạc hiện ra một nụ cười lớn dần, tựa như hắn đang quay về thời bé thơ khi được âu yếm vậy: “Vậy có nghĩa là vật này có ích lợi với A Quỷ phải không?”

“Không sai” Bồ yêu nói với giọng chắc nịch: “Tuy rằng ta mới thấy vật này lần đầu tiên, nên không biết được rốt cuộc nó có hiệu quả thần kỳ đến đâu, nhưng khẳng định một điều là chắc chắn rất có ích cho A Quỷ”.“Thật tốt quá !

Tốt quá đi!”

Đột nhiên Tả Mạc trở nên kích động hẳn lên, bất chợt hắn nhớ tới gì đó liền vội vàng hỏi tiếp: “Sử dụng vật này có cần chú ý gì không?”

“Cứ ăn vào là được” Bồ yêu nói.Tả Mạc liếm liếm môi, quả thật trong lòng hắn hơi có vẻ khẩn trương, rồi hắn quay sang bên cạnh nhìn về phía A Quỷ.

Lúc này hắn chẳng còn tâm trạng nào mà tiếp tục kiểm tra những phần thu hoạch khác nữa, cho dù những thứ trân bảo kia có giá trị đến cỡ nào đi nữa cũng không làm cho ánh mắt hắn dừng lại chút nào.A Quỷ cũng yên tĩnh ngắm nhìn hắn, cặp mắt trắng xám vô tư kia vẫn như mọi khi không hề rời khỏi bóng dáng Tả Mạc.Trong lòng Tả Mạc bỗng dưng đau xót vô cùng.Những … hình ảnh bị nghiền nát trước kia mỗi khi mơ thấy cùng với khuôn mặt chất phác bình tĩnh trước mắt bất chợt xoay vòng tựa như đèn kéo quân từ từ hiện ra trong tâm khảm của hắn.Bỗng nhiên hắn rõ ràng một điều.Bản thân hắn cần biết không chỉ có mỗi một nghi vấn duy nhất.Hắn dùng tay trái nắm lấy tay A Quỷ, đồng thời nhanh chóng lấy ra Chuyển Sinh liên rồi nhẹ nhàng đưa đến bờ môi của A Quỷ.Chuyển Sinh liên lập tức hóa thành một đoàn thanh khí rồi chui ngay vào miệng A Quỷ.Tả Mạc cảm nhận được cánh tay của A Quỷ run lên trong lòng bàn tay của hắn.** *La Đạt có vẻ khẩn trương bởi vì chiến bộ của Tiếu Ma Qua đột nhiên biến mất, thoáng liên tưởng đến tin tức trước trận chiến, dường như chiến bộ của Tiếu Ma Qua công khai truy tìm người dẫn đường thì phải, bỗng nhiên từ trong đầu La Đạt tự dưng bộc phát ra một luồng ý niệm.Chẳng lẽ bọn họ đã thật sự tìm ra được bí đạo ?Đáng lý ra chuyện này không tới phiên hắn phải đau đầu đến thế, sự tình đã có đại nhân Giang Triết chỉ huy toàn cục rồi, nên hắn chỉ cần nghe theo mệnh lệnh là được.

Tuy nhiên, vị trí mà chiến bộ của Tiếu Ma Qua biến mất ở rất gần với phòng tuyến nơi hắn đang đóng quân.Thử hỏi chuyện này làm sao không khiến hắn lo sợ nơm nớp được chứ ?Hắn đã báo cáo tình hình cho đại nhân Giang Triết rồi, thế nhưng cho tới lúc này đại nhân chỉ dặn dò hắn nên phòng thủ vững chắc mà thôi.Do bản tính cẩn thận nên hắn liên tục phái ra vài trạm thám thính, nhưng toàn bộ những trạm này tựa như trâu bùn nhập biển vậy, tất cả đều biến mất mà không thấy quay về hồi báo.Bởi vì không có trạm thám thính nên La Đạt hoàn toàn không biết gì về tình huống bên ngoài cả, trong lòng hắn càng ngày càng lo lắng.Ngoại trừ gặp phải trường hợp bất ngờ mà xảy ra trận chiến đối đầu trực tiếp, thông thường trong thời gian đầu của cuộc chiến, chiến bộ chủ lực của hai phe sẽ ít khi xuất hiện những trận quyết chiến.

Tất nhiên song phương sẽ trải qua một thời gian thăm dò, thường thì những đợt thăm dò này sẽ do trạm thám thính tiên phong lên trước.Khi đó … những chiến bộ tinh nhuệ cỡ này trong lúc tranh đấu nhau sẽ càng thêm tàn khốc và kịch liệt.Giang Triết cũng không chút do dự phái ra rất nhiều trạm thám thính, đương nhiên gã cũng cần phải nắm rõ tin tức và động tĩnh của Biệt Hàn.Gã và Biệt Hàn cũng đã lâu rồi chưa có dịp giao thủ với nhau, vì thế trong thời gian qua Biệt Hàn đã có những thay đổi thế nào gã không được biết rõ lắm, nhưng chắc chắn một điều là gã luôn coi trọng Biệt Hàn hơn bất kỳ người nào khác.Đừng nghĩ là những lão già trong môn phái thường nhận xét Biệt Hàn nguy hiểm thế này thế nọ, nhưng ắt hẳn không ai có thể hiểu rõ hơn Giang Triết là Biệt Hàn đáng sợ đến cỡ nào!Tương tự thế gã cũng biết rõ cừu hận của Biệt Hàn đối với Huyền Không tự như thế nào.Từ nhỏ hai người đã rất thường xuyên tranh đấu với nhau, lúc nào thực lực hai bên cũng ngang ngữa không chênh lệch nhau lắm, nhưng Giang Triết từ lúc hơn mười tuổi đã có thể chưởng quản được cả chiến bộ, về sau gã lại được cho phép tự xây dựng ra một chiến bộ riêng của gã, đó là Giang Tự bộ.Còn Biệt Hàn thì sao chứ, với lý do muốn tiêu trừ ma khí nên hắn bị phân công chép kinh sách cả ngày trong sơn cốc tịch mịch.

Thế mà chỉ cần một trận đấu thôi đã khiến cho mọi người phải trừng trừng nhìn hắn, rồi Biệt Hàn cùng gã đánh ngang tay nên mới được Chưởng môn đặc biệt giao cho chấp chưởng Nghiệt bộ.

Nhưng lúc đó trong mắt của đa số đệ tử, công việc phụ trách Nghiệt bộ kia chẳng khác nào một hình thức bị trừng phạt.Tuy Nghiệt bộ có danh tiếng lừng lẫy, nhưng không có đệ tử nào nguyện ý suốt ngày tiếp xúc với một nhóm người chẳng ứ ừ ra được chút âm thành nào, đúng là một đám con rối không hề có tiếng hồi đáp.Về sau này khi thân phận Ma tộc của Biệt Hàn được công khai, lúc đó Giang Triết mới biết rõ vì sao những người cao tầng trong môn phái lại đối xử với Biệt Hàn như thế.

Nhưng hắn lại càng thêm minh bạch nhất định cừu hận của Biệt Hàn với Huyền Không tự đã ăn sâu vào xương tủy rồi.Vì vậy Giang Triết mới quyết tâm, trong trận chiến này bất luận thế nào cũng phải tìm cách tiêu diệt Biệt Hàn.Gã không thể ngồi nhìn một nhân vật nguy hiểm như Biệt Hàn lại trở thành mối họa lớn cho Huyền Không tự !Lúc này năm trăm tên tinh nhuệ phụ trách trạm thám thính đã xuất hiện trước mặt Giang Triết, bọn họ phân ra thành năm mươi nhóm tiểu đội.Giang Triết chỉ ra một mệnh lệnh duy nhất cho bọn họ, không tiếc bất cứ giá nào phải tiêu diệt cho bằng được trạm thám thính của đối phương.Trong lòng gã biết rõ trong số năm trăm người này có thể sống sót trở về sẽ không nhiều lắm, hiện tại sở dĩ thần sắc bọn họ giữ vững được vẻ trấn định thong dong, là bởi vì không hề biết được tính nguy hiểm của trận chiến sắp tới, vì thế bọn họ không chút sợ hãi.Mà quả thật bọn họ đúng là biệt đội tinh nhuệ.Cuộc chiến giữa lực lượng các trạm thám thính mang ý nghĩa của một tràng chiến đấu thảm liệt, tuy đã được dự tính từ trước nhưng lúc này mới chính thức bắt đầu !Chương 679 : A QuỷDịch giả : McLarenBiên tập : Mỹ Nam TửThời gian như ngưng đọng lại trong mắt của Tả Mạc, đạo lưu quang do U Hủ Chuyển Sinh Liên tuần tự biến ảo một cách chậm rãi, từng nhịp đập con tim nhảy lên thình thịch, thình thịch vang lên, âm vang quanh quẩn hai bên tai hắn.Tả Mạc tỏ ra quýnh quáng mà từ trước đến nay chưa từng có, hắn nhìn chằm chằm vào A Quỷ.Bỗng nhiên hào quang màu tím trên người A Quỷ trở nên sáng chói, rồi tràn ra từng tiếng quỷ gào inh ỏi.Thân hình của Tả Mạc nhoáng lên, theo bản năng hắn nắm chặt lấy hai tay của A Quỷ liền đem hết sức mạnh trên thân thể mình hóa giải kình lực của A Quỷ.

Động tác này của hắn chỉ đơn giản là bản năng bộc phát chứ hoàn toàn không hề được tính trước.Vầng hào quang màu tím phủ kín lấy toàn thân của Tả Mạc, bỗng chốc mọi cảnh tượng trong mắt hắn lại thay đổi.Trong một không gian vô tận.Xuất hiện một cô gái đang ngồi im lặng giữa không trung, từ trong hư không nối dài ra bảy sợi xích thật to quấn chặt lấy cách tay nàng rồi xuyên ngập vào thân thể.Trên người cô gái mặc bộ áo trắng tinh, không vương chút bụi trần, trên khuôn mặt nàng điềm tĩnh không tỏ ra chút thống khổ nào, nàng cứ ngồi lặng im như vậy.Tâm thần của Tả Mạc cảm thấy thất kinh, A Quỷ!Tuy khuôn mặt xinh đẹp này lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhưng chỉ mới vừa nhìn thoáng qua Tả Mạc lập tức nhận ra đây chính là A Quỷ.Suối tóc màu đen như thác nước mượt mà xõa xuống đôi vai, tóc mai trải ngang trên trán hiện lên vẻ thông minh hơn người.

Khuôn mặt trái xoan xinh xắn, với đôi bờ mi cong vút, sắc mặt hơi tái nhợt, không bi thương cũng không đau khổ, nàng hơi mím môi ngồi im lặng nơi đó, cảm nhận được rõ ràng nàng là một thiếu nữ thật kiên cường.Tả Mạc đứng lặng yên tựa như bị sét đánh trúng!Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh tấm lưng của cô gái đang được hắn cõng trên lưng chạy đi như điên.Nhịp chân hỗn loạn, làm từng làn hơi thở của cô gái phả vào trong tim hắn.A Quỷ!Đây chính là A Qủy!"

A Quỷ!

A Quỷ!"

Tả Mạc dùng hết sức lực của mình liều mạng kêu gào.Nhưng cô gái đang bị xiềng xích quấn chặt không hề phản ứng chút nào."

Vô dụng thôi."

Vệ buồn bã thốt lên."

Vệ, đây là cái gì?

Đây là cái gì vậy?"

Tả Mạc đang như chết đuối gặp cành khô, hắn vội vàng nhờ Vệ giúp đỡ.Nét bi thương hiếm có lộ ra trên khuôn mặt của Vệ: "Đây chính là Bất Tử Thần Phạt."

"Bất Tử Thần Phạt?"

Thân hình Tả Mạc đột nhiên chấn động, không hiểu sao trong tim hắn bỗng nhiên đau nhói."

Là hình phạt tàn khốc nhất."

Giọng nói của Vệ ngập tràn đau thương: "Tâm thần và hồn phách của người chịu hình phạt này sẽ bị biến thành dòng suối sức mạnh, hình thành lên một nguồn Bất Tử Thần Lực.

Sức mạnh này không ngừng ăn mòn tàn phá cơ thể của người chịu đựng hình phạt, khiến cho cơ thể càng ngày thương tích càng nặng, nhưng ngược lại thì Bất Tử Thần Lực càng lúc càng tăng.

Tuy nhiên sự khủng khiếp nhất của hình phạt này chính là tâm hồn của người chịu phạt bị luồng Bất Tử Thần Lực đó lôi tới một nơi nào đó trong không gian rồi giam cầm ngay tại đó.

Ở chỗ đó, lục thức (*) đều bị khóa chặt, không cảm ứng được mùi vị, không thấy ánh sáng, không có thời gian, không có âm thanh... hay bất cứ thứ gì.

Mà linh hồn lại bất tử, chịu dày vò một cách vô thức trong hư không, đây mới chính là hình phạt khủng khiếp nhất."

Trong đầu Tả Mạc như có ngàn tiếng sấm vang lên, hắn cứ nghĩ tới cảnh luồng sức mạnh kia đang tàn phá thân thể của A Quỷ mà không tự chủ được khiến toàn thân run rẩy, tay chân lạnh lẽo, trái tim đau nhói như bị muôn vạn lưỡi dao rạch vào.Bất Tử Thần Phạt...Hắn hét lên, âm thanh hơi run run mang theo sự phẫn nộ cùng cực: "Ai...Ai?

Ai dám phạt A Quỷ?"

Cuối cùng giọng thét của hắn trở nên u buồn thê lương, lửa giận ngập tràn lồng ngực, máu chảy cuồn cuộn làm cho toàn thân tím đen lại, như muốn xé rách từng múi da thớ thịt của hắn."

Là chính nàng."

Vệ thở dài.Giống như có một gáo nước lạnh hất vào đầu của Tả Mạc, làm hắn đứng khựng lại như trời chồng.“Trên người nàng không có lửa hận thù, nếu không tự nguyện chịu phạt thì chắc chắn phải sinh ra lửa hận thù, tuy loại lửa này không tạo ra thương tổn gì đối với hồn phách nàng, nhưng sẽ làm cho nàng cảm thấy vô cùng thống khổ."

Vệ nhìn cô gái đang bị xiềng xích khóa chặt mà thở dài: "Bảy sợi xích tím kia chính là sức mạnh bất tử."

Chính là nàng... chính là nàng...Tả Mạc dường như không nghe thấy gì, trong đầu hắn hiện giờ chỉ có ba chữ này thôi.Trong cánh rừng lỗ chỗ những bóng cây, đôi chân trần chạy nhanh đạp xuống đám bùn lầy dơ bẩn, đôi vài gầy non nớt của người con gái bỗng run lên theo từng nhịp bước chân, nàng kiên cường cố thở dốc, rồi lo lắng la lên...Bỗng dưng những giọt nước làm ướt nhòe đôi mắt của Tả Mạc.** *Biệt Hàn lặng im lui dần vào hang động.Tuy Lãnh Sơn Giới được phòng thủ nghiêm mật, nhưng vì nó nằm ở hậu phương nên cuối cùng lại trở thành tiện nghi không tệ đối với Biệt Hàn.Không ai có thể ngờ được rằng Biệt Hàn lại tới nơi rừng núi nghiêm mật này để mở động phủ, bởi vì muốn mở động phủ ở đây phải có tín phù đặc biệt của tiền tuyến truyền xuống, nó khác hẳn so vơi các loại tín phù thông thường khác.Biệt Hàn không gặp chút khó khăn nào, bởi vì hắn giả dạng thành một tên đệ tử của Huyền Không tự rồi lẻn vào đây, sau đó Biệt Hàn nhanh chóng bố trí luôn động phủ.Nhưng trước đó Trưởng lão đoàn đã đến động phủ của hắn một lần.Tất cả thành viên của Trưởng lão đoàn đều có tu vi Nguyên Anh, hơn nữa đã là Nguyên Anh đại viên mãn, tuy bọn họ không hiểu cách thức phối hợp quần công nhưng chỉ cần với chiến lực hùng mạnh của mỗi cá nhân cũng đủ để chém giết một hồi ầm ỉ.Tuy nhiên hắn biết Trưởng lão đoàn đang có chuyện quan trọng khác, chỉ là đi ngang qua đây mà thôi.Nhưng vì lo lắng cho sự an toàn của bản thân, nên Biệt Hàn đã sớm quay về ở chỗ thật sâu trong lòng núi, do sợ bị phát hiện nên hắn cũng không dám ra ngoài tìm hiểu thực hư thế nào.Quả thật về thuật dịch dung hắn không được giỏi lắm, nếu đứng lâu ở trước mặt những Trưởng lão này thế nào cũng bị phát hiện.Ý chí chiến đấu dần dần giảm xuống, đồng thời ham muốn tranh đấu trong lòng Biệt Hàn cũng tạm đình chỉ, lúc này hắn trông giống như con rắn vào mùa ngủ đông đang đợi mùa xuân đến.** *Lãnh Sơn Giới!Mới đi được nửa đường đã nghe tin Tịch Chính trưởng lão bỏ mình, khiến cho đoàn người của đang đi liền ngừng lại ở Lãnh Sơn Giới, cái chết của Tịch Chính giống như một đòn đả kích mạnh vào sĩ khí của bọn họ.Kế hoạch tiếp theo lập tức trở thành vấn đề nan giải nhất.Khuôn mặt của các Trưởng lão phủ đầy nét âu lo, ai cũng hiểu được tình thế hiện giờ đang vô cùng bất ổn.Trong tứ đại môn phái hiện nay, điều tệ nhất không thể ngờ được là Cốc Lương Đao phản bội lại Tây Huyền, điều này tạo ra ảnh hưởng to lớn vượt quá tầm dự liệu của lớp cao tầng ở Tây Huyền phái.

Thế cục rất nhanh vượt ra khỏi tầm khống chế, người bên ngoài nhìn vào cũng có thể suy đoán ra vài phần nguyên nhân phản bội của Cốc Lương Đao.

Nhưng ở trong mắt những đệ tử của Tây Huyền, ai nấy đều hiểu rõ ràng chuyện này, hầu hết mọi đệ tử đều mang lòng chán nản, bọn họ không ngờ ngay cả những đệ tử từng lập vô số công danh hiển hách lại bị môn phái đối xử như thế, khiến cho tâm can bất kỳ ai cũng trở nên nguội lạnh.Ai nấy đều muốn xa lánh Tây Huyền cũng là điều hợp lý.Nhưng nói thế nào đi nữa, thì tình cảnh của Huyền Không tự cũng có khác gì đâu, tuy Biệt Hàn không có được uy danh như Cốc Dương Đao lúc còn ở Tây Huyền, nhưng khi hắn bỏ trốn cũng khiến cho nhiều người phải thấp thỏm.

Tuy nhiên bọn họ còn có Chiến tướng xuất sắc khác là Giang Triết, nên cũng chỉ thoáng phân vân một chút rồi thôi.

Nhưng hiện tại cái chết của Tịch Chính lại là tổn thất rất lớn với Huyền Không tự, dù sao giá trị của một tu sĩ Phản Hư Kỳ thì làm sao có thể cân đo đong đếm bằng tinh thạch được.Tình thế hiện tại Huyền Không tự đang ở vào tình huống cực kỳ nguy hiểm, nếu Giang Triết có thể chiến thắng được trận này thì bọn họ mới có thể vượt qua được cảnh nguy nan, còn không thì...Kết cục này ngay đến đám Trưởng lão cũng không dám nghĩ tới.Trong tình hình nguy cấp lúc này, các trưởng lão của Huyền Không tự phân ra làm hai nhóm khác nhau, một nhóm muốn hỗ trợ cho Giang Triết vào thời điểm mấu chốt để giành lấy thắng lợi, nhóm còn lại thì khăng khăng đòi giết bằng được Tiếu Ma Qua.Các Trưởng lão thuộc nhóm kiên quyết giết chết Tiếu Ma Qua rõ ràng cũng có lý do của họ.

Theo lời bọn họ nói thì, việc xử lý Tiếu Ma Qua không những có thể báo thù được cho Tịch Chính, mà còn khôi phục lại lần nữa uy danh của Huyền Không tự.

Hơn nữa họ còn có khả năng đoạt được Thần lực truyền thừa, đó chính là có cơ hội phát triển lâu dài về sau.Ngoài ra mấu chốt của chuyện này là so với ba môn phái khác thì thấy rõ cơ hội thành công của bọn họ cao hơn nhiều, vì vậy mà họ không ngại trả giá đắt để đoạt được âu đó cũng là điều dễ hiểu.Một khi cơ hội này trôi qua sẽ khó có dịp nào gặp lại nữa.Còn về trận chiến của Giang Triết thì bọn họ vô cùng tin tưởng, vì chiến bộ đang ở thế phòng thủ, đồng thời đang có ưu thế về binh lực thì làm sao có thể thất bại được?

Thật là không đáng phải quan tâm tới!Hai bên tranh luận với nhau vô cùng sôi nổi, nơi đây đã hiện diện hơn phân nữa số Trưởng lão của Huyền Không tự, cũng là nơi có chiến lực cao nhất, vì thế mỗi quyết định của bọn họ đều là hướng đi cho cả môn phái.Mọi người ai cũng rõ, cho dù có lựa chọn thế nào đi nữa thì cũng phải mau chóng đưa ra quyết định.Rốt cuộc Trưởng lão đoàn cũng đưa ra thỏa thuận sau cùng.

Bọn họ quyết định lưu lại mười người để trợ giúp Giang Triết nhằm nắm chắc phần thắng trong trận này, số còn lại thì tiếp tục rượt theo đuổi giết Tiếu Ma Qua.** *Vô số điểm sáng nhấp nháy bỗng xuất hiện trên không trung, chúng tựa như những bông tuyết lao thẳng đến những sợi dây xích màu tím rồi bay tới trước mặt A Quỷ, sau đó mất hút vào trong cơ thể nàng."

U Hủ Chuyển Sinh Liên!"

Trên mặt của Tả Mạc hiện lên vẻ bi thống, hắn tập trung đánh giá tình hình mà trong lòng dâng lên một nỗi hi vọng mông lung.Bồ Yêu đã từng thổi phòng về công dụng của U Hủ Chuyển Sinh Liên, nên khiến cho Tả Mạc không khỏi ôm một mối kỳ vọng trong lòng.Mỗi khi tưởng tượng đến những đau đớn mà A Quỷ đang phải chịu đựng, trong lòng Tả Mạc vô cùng khó chịu, hắn hận mình không thể đập nát những sợi xích kia.A Quỷ đang lặng im bỗng có cảm giác như cử động trở lại, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên rồi mở mắt.Đôi mắt nàng long lanh không bút nào tả nổi, lại trong suốt như thủy tinh trông giống như cặp kỳ trân dị bảo cực kỳ quý hiếm, bỗng nhiên nàng nhẹ nhàng lấy ra một mảnh vải rồi che ngang lên khuôn mặt.Những sợi xích dài đằng đẳng ở bên dưới bỗng nhiên rung động, kế đó A Quỷ nhẹ nhàng đứng lên.Nàng ngẩng đầu lên nhìn những điểm sáng lập lòe trông như vô số con đom đóm lơ lửng trên không trung, lúc này nàng nâng hai tay lên khẽ hứng lấy những điểm sáng nọ, rất nhanh chúng tự động dung nhập vào bàn tay nàng, rồi nhẹ nhàng truyền theo một luồng khí thanh lương ngập tràn sinh cơ.Khuôn mặt tái nhợt của nàng đã ánh lên vài nét hồng hào, những điểm sáng chứa đầy sinh cơ kia đang không ngừng tẩm bổ cho hồn phách và cơ thể nàng.Nàng biết cuối cùng nàng đã tìm được thiếu gia, lúc nguyện ý chấp nhận Bất Tử Thần Phạt lúc trước, chính nàng đã lưu lại một phần rất nhỏ linh hồn của mình, trong phần linh hồn này có một bản năng sâu kín đó là có khả năng tái tạo lại được thân thể của nàng.Phải tìm kiếm thiếu gia.Tuy trong hư không vô thức mọi thứ đều bị khóa chặt, nhưng mấy năm trước đây bỗng nhiên một cảm giác rất lạ trỗi dậy, ngay lúc đó nàng biết được thân thể mình đã tìm ra thiếu gia rồi.Từ đó nàng cũng bắt đầu yên tâm hơn, tuy ở trong hư không bị khóa chặt mọi thứ, nhưng nàng còn có thể chịu nổi.

Mấy năm gần đây, ngày nào nàng cũng làm một chuyện duy nhất, đó là đem hồn phách không ngừng bồi bổ cho Bất Tử Thần Lực.Đây là cách duy nhất mà nàng có thể làm để giúp được thiếu gia.Phần hồn phách bị tiêu hao liền nhanh chóng hồi phục."

Thiếu gia...!"

Nàng đứng lên, đưa cặp mắt long lanh như thủy tinh không ngừng tìm kiếm trong hư không tối om.Dù rằng lúc này nàng thật sự không nhìn thấy bất kỳ cái gì.(*) Lục thức: Sáu điều hiểu biết của con người.Nhãn thức: cái biết của mắt do nhìn thấy.Nhĩ thức: cái biết của tai do sự nghe.Tỹ thức: cái biết của mũi do sự ngữi.Thiệt thức: cái biết của lưỡi do sự nếm.Thân thức: cái biết của da thịt do đụng chạm.Ý thức: cái biết của tư tưởng do trí não.Chương 680 : Hai người trong tổ phân cao thấpDịch giả : hoangkute96Biên tập : Mỹ Nam TửCách đó không xa, vài tên thám thính của Huyền Không Tự đang tới lui tuần tra, vẻ mặt vô cùng cảnh giác, đảo mắt nhìn ngó khắp xung quanh hòng truy tìm bóng dáng địch nhân."

Bây giờ chúng ta động thủ chứ?"

Chanh Phát Yêu quay đầu hỏi Thúc Long."

Câm miệng!"

A Văn nghiến chặt răng, rít lên hai chữ, trợn trừng mắt nhìn Chanh Phát Yêu.Tên ngu ngốc này, vào lúc này mà cũng có thể nói chuyện được!

Thật vô kỷ luật!Thúc Long hơi có vẻ khó xử giương mắt nhìn Chanh Phát Yêu, không biết làm gì khác hơn, đành phải lắc đầu nói khẽ: "Chờ một chút."

"Còn phải đợi sao…"

Chanh Phát Yêu chép miệng, lầm bầm nói.Thúc Long kiên nhẫn nói: "Bọn họ còn chưa tiến vào phạm vi công kích của chúng ta, nếu bây giờ chúng ta phát động tập kích bất ngờ sẽ gặp bất lợi đấy."

Chanh Phát Yêu hoàn toàn không để ý đến mục quang tràn ngập sự khinh bỉ của A Văn, vẻ mặt khó hiểu: "Chúng ta tại sao phải đột kích?"

A Văn thật sự không nhịn được, hét lên: "Ngu ngốc, đột kích sẽ dễ dàng đắc thủ hơn!"

Chanh Phát Yêu ồ lên một tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi, ngươi sợ đánh không lại bọn chúng!”

"Ngươi mới đánh không lại!"

A Văn như mèo bị giẫm trúng đuôi, nổi giận xù lông."

Nếu như mạnh hơn sao phải đột kích?"

Chanh Phát Yêu thần sắc kỳ quái liếc nhìn A Văn, trên mặt hiện rõ hai chữ “hiếu kỳ”."

Ngươi thì biết cái gì!

Đây gọi là chiến thuật!"

A Văn bị Chanh Phát Yêu quấy rầy đến mức muốn choáng váng đầu óc, miễn cưỡng trả lời."

Chắc chắc ngươi sợ đánh không lại!"

Chanh Phát Yêu vẻ mặt chắc như đinh đóng cột, ánh mắt ám muội liếc nhìn A Văn, trong đáy mắt ẩn chứa những tia hàm ý khó hiểu.A Văn vừa tiếp xúc với mục quang quỷ dị của Chanh Phát Yêu, máu huyết lập tức sôi sùng sục lên rồi như vọt thẳng tới đỉnh đầu: "Nào, đến đây, chúng ta lên đánh với bọn chúng một trận!”

Những người xung quanh há hốc mồm, mắt trợn trừng lên mà không chớp lấy một cái đồng loạt nhìn cả hai người.Chanh Phát Yêu nghe vậy, lắc đầu như cái trống bỏi."

Sợ rồi sao!"

A Văn vẻ mặt khinh thường, lên tiếng giễu cợt.Chanh Phát Yêu lắc đầu: "Ta không tranh đua với kẻ sợ đánh không lại địch nhân."

A Văn tức giận đến sôi máu: "Ngươi. . ."

Thúc Long đầu óc xám xịt, hắn quyết định lần sau nhất định sẽ không mang theo cùng lúc hai người này.

Hắn quan sát thấy những tên do thám đã chú ý tới động tĩnh bên mình, Thúc Long bất đắc dĩ nói: "Lên, đánh thôi!"

"Đúng đó, chiến thôi !

Có một thiên tài như ta ở đây, hoàn toàn không cần phải đột kích."

Chanh Phát Yêu dương dương đắc ý, đơn thương độc mã phóng lên phía trước, trực tiếp hướng tới trạm thám thính của đối phương mà đánh tới."

Ngu ngốc. . ."

A Văn tức giận đến mức không kiềm chế được, hắn nghiến răng nghiến lợi, rồi cũng tựa như mũi tiễn rời cung thẳng hướng đối phương lao vụt tới.Khí thế cả hai tựa như song tiễn bừng bừng chiến khí, ai cũng đều muốn tranh vượt lên phía trước mà xông về phía đối phương.Những người khác thấy thế, cũng đồng loạt lao ra.Mỗi người trong lực lượng thám thính của Huyền Không Tự đều là một chiến binh tinh nhuệ trong chiến bộ, bọn họ từ nhỏ đã bắt đầu được tiếp thu những khóa huấn luyện nghiêm khắc, vì thế bọn họ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hơn nữa họ đã từng sống chết cùng nhau không dưới năm năm, do đó phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý.Bọn họ tuyệt đối không bối rối nào, lập tức nhanh chóng triển khai đội hình chiến đấu, đồng thời những âm thanh tụng niệm trầm đục vang lên chứa đầy lực uy áp, những âm ba này kéo theo luồng quang mang rực rỡ di chuyển xung quanh thân hình đám đệ tử phật môn.Kinh văn chói mắt không ngừng lưu chuyển khắp toàn thân, thần sắc bọn họ vẫn trấn định thong dong.Tên thủ lĩnh của đội thám thính Huyền Không tự yên lặng quan sát những địch nhân đang xông tới, trong mắt thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, hắn đã trải qua biết bao trận chiến, hằng ngày dựa vào chiến đấu để rèn luyện ý chí vững chắc vô cùng, chỉ mới nhìn thoáng qua hắn đã nhận ra tuy vẻ bề ngoài của địch nhân khí thế hùng hổ như thế, nhưng rõ ràng sức chiến đấu rời rạc, hoàn toàn không phối hợp hay ăn nhập gì với nhau.Chẳng lẽ đội ngũ của Biệt Hàn là thế này sao?Tên thủ lĩnh này cũng chẳng biết tại sao bỗng dưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Phải biết rằng, mặc dù thanh danh bề ngoài của cá nhân Biệt Hàn không vẻ vang gì, nhưng tại Huyền Không Tự thì không ai không biết đến, chưa kể còn có hung danh hiển hách của Nghiệt Bộ nữa.

Vì thế lúc nào trong lòng mọi người đều như bị một tảng đá lớn đè ép, nặng đến nỗi khiến họ hơi bị khó thở, quả thật Biệt Hàn có cùng cấp bậc Chiến tướng với đại nhân Giang Triết a…!May mà đám người xông lên kia dường như không phải là Nghiệt Bộ, phỏng chừng chỉ là đám thủ hạ pháo hôi của Biệt Hàn mà thôi.Hắn chợt nhớ ra, ở cùng một phe với chiến bộ Biệt Hàn, còn có một Chiến tướng nổi danh khác, dường như có tên là Công Tôn gì đó.

Tên chính thức của Chiến tướng này không chỉ riêng hắn nhớ không rõ, mà tuyệt đại đa số mọi người trong chiến bộ cũng đều không nhớ, dù sao đi nữa chuyện này cũng không ảnh hưởng gì nhiều.Khoảng cách giữa hai phe càng ngày càng gần.Tên đội trưởng đột nhiên quát khẽ một tiếng: "Vô Tướng!"

Lập tức những vầng sáng rực rỡ trên người bọn họ đột nhiên cấp tốc xoay tròn, lực lượng dần dần thành hình.Chanh Phát Yêu cùng A Văn chỉ nhìn thấy trước mắt vô số hào quang trên không trung bỗng nhiên đổ ập xuống, nó xoay tròn rồi tạo thành một vòng xoáy rực rỡ đầy màu sắc, từ bên trong vòng xoáy này sinh ra một cổ hấp lực cường đại muốn kéo bọn họ vào trong."

Oa oa oa, đây là cái gì?

Chưa từng thấy a!

Pháo hoa à?

Thật là đẹp mắt!

Chà chà … có vài phần bổn sự !

Đáng tiếc các ngươi đen đủi gặp phải bổn thiên tài đây, bổn thiên tài sẽ dạy cho các ngươi biết thế nào mới là chiến đấu đích thực…"

Từ trong miệng Chanh Phát Yêu tới tấp phun ra một câu tràng giang đại hải, mái tóc màu cam như hỏa diễm bay phất phới tán loạn."

Câm miệng!

Tên ngu ngốc!"

Cách đó không xa A Văn nhịn không được chửi ầm lên.Chanh Phát Yêu quay sang nhìn A Văn, thanh âm trở nên nghiêm trọng: "Ngươi vĩnh viễn không thể nào lý giải được tư duy của một thiên tài, đây chính là lý do vì sao ngươi không thể trở thành thiên tài."

Nói xong, quay đầu lại, hướng mắt nhìn chúng nhân Huyền Không Tự, dương dương đắc ý nói: "Lũ phàm nhân!

Run sợ rồi chứ?!"

"Câm ngay………….!"

A Văn tức đến trán nổi cả gân xanh, vẻ mặt càng thêm dữ tợn hét lên.Hai người mặc dù đang đấu võ mồm, nhưng song thủ vẫn thực hiện những động tác cực nhanh.Khắp toàn thân Chanh Phát Yêu bỗng hiện lên một tầng hỏa diễm bạch sắc nhàn nhạt, tầng hỏa diễm này có khí sắc cực kỳ dày đặc, gần như trong suốt.

Nét mặt của hắn trông khoa trương vô cùng, bỗng nhiên hắn kêu to lên hai tiếng lập tức song thủ mở ra, rồi trong miệng lảm nhảm câu gì đó.Quanh thân A Văn lại được bao bọc bởi một tầng hỏa diễm đen nhánh, màu đen nồng đậm như mực, thi thoảng ngọn lửa nhảy tí tách theo một nhịp điệu đặc biệt.

Tầng hỏa diễm đen nhánh này so với sát ý lúc trước càng thêm đậm đặc khó lường, hơn nữa nhìn thoáng qua không thấy chút khí tức nào, mới trông qua nhận thấy chẳng khác gì một ngọn lửa bình thường vô hại."

Hãy xem công kích từ thiên tài của thiên tài đây, Thiên Tài Vô Địch Hỏa Đạn!"

Hai tay Chanh Phát Yêu vươn ra, cả người cuồn cuộn bạch sắc hỏa diễm, trông giống như đạn pháo bay ra khỏi nòng súng, mang theo luồng ánh sáng trắng phóng thẳng đến trận địa đối phương mà đánh tới."

Giết!"

A Văn cũng đột nhiên gầm lên rồi chân cất bước tay vung mâu tiến lên trước!

Động tác của hắn điêu luyện thuần thục trông vô cùng đẹp mắt, lúc này toàn thân được bao phủ trong quầng hỏa diễm đen tuyền, trong phút chốc cùng hòa nhập vào thanh hắc mâu, chỉ thấy mũi thương hóa thành một đạo hắc mang rồi lặng lẽ không một tiếng động bắn thẳng vào trung tâm vòng xoáy rực rỡ sắc màu kia.Ngu không ai bằng!Tên thủ lĩnh đội thám thính chỉ cười lạnh, dựa vào hai người mà muốn chống đỡ cả chiến trận, thật sự quá ngu xuẩn !Nhưng sau đó, nụ cười giễu cợt trên khuôn mặt hắn nhanh chóng bị đông cứng lại!Oanh!Thân thể của toàn bộ đám đệ tử phật môn đều bị chấn động cực mạnh, tất cả quang mang sáng chói và kinh văn đang bao bọc xung quanh bọn họ lúc trước đều bị chấn nát, rồi hóa thành vô số điểm hào quang tán loạn!Sao lại như thế?Tên thủ lĩnh hoảng sợ thất sắc, hắn thật không ngờ trận chiến đã bị phá nhanh thế!Phe đối phương chỉ dựa vào hai người mà có thể trực tiếp phá vỡ chiến trận của bọn họ, chẳng lẽ hai người này là cao thủ Nguyên Anh kỳ?Mặc dù lâm phải tình cảnh này, hắn vẫn không đến nổi hoang mang sợ hãi, bản năng chiến đấu được hình thành và tôi luyện trong nhiều năm chinh chiến đã khiến cho hắn không hề đắn đo suy nghĩ mà tiến hành phản kích, hắn gầm lên một tiếng giận dữ, chuỗi kinh văn trên trán ngày càng hiện rõ mồn một, tên thủ lĩnh này thần sắc bỗng trang nghiêm mà tỏa ra uy áp, song thủ hợp thành chữ thập đột nhiên đẩy mạnh về phía trước.Ngay sau đó, một chưởng ấn màu vàng chói được tung ra, lập tức hóa thành hai đạo kim chưởng cực lớn, mang theo uy lực mạnh mẽ phóng thẳng về phía hai đối thủ đang ở trên không trung.Hai bàn tay vàng chói càng lúc càng to lớn, trực tiếp bao phủ xung quanh hai người Chanh Phát Yêu và A Văn rồi cuốn họ vào trong đó!“Uy Nghiêm Minh Chưởng!”

Kinh văn trên trán hắn càng lúc càng tỏa sáng rực rỡ, nhưng hai hàng lông mày của hắn lại trở nên trằng xám hơn vài phần."

Thủ lĩnh!"

Một gã thám thính Huyền Không Tự thất thanh kêu lên đau xót, Uy Nghiêm Minh Chưởng thật sự đã vượt qua cảnh giới của thủ lĩnh, một chưởng này đã tiêu hao ít nhất mười năm dương thọ của hắn!Trên mặt những tên thám thính khác đều tràn ngập nét bi phẫn đến cùng cực, nhưng tất cả bọn họ đều biết, bây giờ không phải là lúc tỏ ra yếu đuối bi thương, bất kể thế nào đi nữa cũng không để cho một chưởng của thủ lĩnh bị uổng phí !Cùng lúc đó, chỉ thấy đủ thứ quyền mang, trượng ảnh, pháp bảo, kinh văn, đồng thời nổ tung lên như một ngọn núi lửa ầm ầm phun trào.Lúc này ánh mắt của bọn họ đều dồn vào đám người Thúc Long đang ở phía sau, ý đồ bọn họ muốn dốc toàn lực để ngăn cản bọn Thúc Long, không thể để cho bọn chúng có cơ hội trợ giúp đồng đội của mình.Nhưng bọn họ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên khi chứng kiến thân hình của đám người Thúc Long đột nhiên nhất tề dừng hẳn lại, không có bất kỳ động thái nào, cũng không hề có nửa điểm ý tứ muốn xông lên.Có vài người phản ứng nhanh nhạy, tự nhiên trong lòng xuất hiện cảm giác quái dị, nhưng sau đó trên khuôn mặt bọn họ bỗng chốc đều lộ ra vẻ khinh thường, quả nhiên là một đám quân rời rạc nhút nhát!Trong khi đồng đội đang lâm vào tình cảnh nguy nan cấp bách rất cần sự chi viện, thế mà ngay cả một chút dũng khí xông lên trợ giúp cũng không có!Chỉ tiếc cho thủ lĩnh chúng ta ...Uy Nghiêm Minh Chưởng là một trong những tuyệt học Thiền tu có uy lực cực lớn, nhưng đối tu vi người luyện tập lại yêu cầu cực cao, phải là cao thủ Nguyên Anh kỳ trở lên mới có thể thi triển tuyệt kỹ này một cách hoàn hảo.

Thủ lĩnh bọn họ dùng một thân tu vi Kim Đan kỳ của mình, không tiếc hao tổn thọ nguyên mà thi triển chưởng pháp này, vì vậy tất cả mọi người đều tin tưởng rằng, hai kẻ kia căn bản không có khả năng may mắn thoát được.Khắp bầu trời vốn phủ đầy ánh sáng, nhưng khi đối diện với hai đạo chưởng ấn to đùng này thì quang mang trở nên vô cùng ảm đạm.̀m………!Ở trên không trung, hai đạo chưởng ấn đó đột nhiên giống như bọt biển bắn phá tung ra, rồi hóa thành hai chùm tia sáng chứa vô số điểm ảnh vàng chói.Thần sắc Chanh Phát Yêu lộ vẻ hoảng hốt, khuôn mặt như ngây dại, đầu óc hơi bị choáng váng, ngọn hỏa diễm trong suốt đang lưu chuyển quanh thân thể trở nên ảm đạm hẳn đi, miệng thốt lảm nhảm tựa trong vô thức: "Ồ, hình như đầu ta hơi choáng váng thì phải. . ."

Vẻ mặt của A Văn trông trắng bệch, trên người bắt đầu xuất hiện vài vết thương, nhưng trong mắt hắn vẫn nổi lên sát ý sôi sục kinh thiên, hắn nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh Huyền Không Tự kia, mà khuôn mặt lộ vẻ lạnh lùng tựa như băng nham thạch.Cơ hồ lúc đó toàn thể quân thám thính Huyền Không Tự đều bị ngây người trong chốc lát!Rõ ràng hai người đó hoàn toàn không bị tổn hao gì!Còn bọn người Thúc Long căn bản vẫn không có ý muốn tiến lên!"

Ta biết kết quả sẽ như vậy mà" Minh Quyết Tử vẻ mặt bất đắc dĩ nói."

Thật tốt a!

Vui mừng thoải mái thật!"

Thương Trạch bĩu môi."

Như vậy có gì không tốt sao..."

Nam Nguyệt, cô nàng quyết tâm ma luyện yêu thuật hơi có chút do dự nói vào.Nghe mọi người cảm thán, vốn trong nội tâm Thúc Long rất kiên định nhưng bỗng bộc phát ra ý niệm muốn đổi sang dẫn dắt một chi đội ngũ khác.Nhưng vào lúc này, đột nhiên Chanh Phát Yêu gầm lên một tiếng vang vọng cả chiến trường."

Ê ê ..., không được giành phần của ta. . ."

Đáp lại tiếng kêu của hắn là thanh âm rống lên giận giữ của A Văn: "Giết!"

"Giết!"

"Giết!"

"Giết!" . . ."

Của ta!"

"Của ta!"

"Của ta!" . . .Bọn người Nam Nguyệt đứng ở một bên, nhàn nhã mà tán chuyện."

Ngươi đoán lần này ai thắng?"

Minh Quyết Tử liếc qua hỏi."

Hòa nhau thôi."

Thương Trạch cũng không thèm nhìn mà trực tiếp đáp."

Ngang nhau."

Mục quang Nam Nguyệt nhìn về phía chiến trường, chỉ một mực thưởng thức tràng cảnh hai người chiến đấu."

Ta cũng nghĩ là ngang nhau."

Thanh âm Hắc Yên Yêu từ trong làn khói đen truyền ra.Bỗng nhiên Minh Quyết Tử than một câu: "Ta cũng biết được sẽ vẫn ngang nhau, tuy nhiên các ngươi không thấy nhàm chán sao?"

Mọi người liếc nhìn nhau."

Đổi đội đi."

Thương Trạch nói."

Đổi đội thôi!"

Nam Nguyệt vẻ mặt tán thành nói."

Ừ, đổi đội."

Hắc Yên Yêu thanh âm rầu rĩ từ trong làn khói đen lại truyền đến.Thúc Long đứng ở một bên, vốn trầm mặc từ đầu đến giờ cũng nhịn không được nói: "Được, đổi đội!"

Ngữ khí của mọi người gọn gàng nhanh chóng, tuy nhiên trong ánh mắt lại toát ra vài nét hâm mộ.

Chanh Phát Yêu cùng A Văn thiên phú cực kỳ xuất sắc, lúc hai người bắt đầu tu luyện đến ba lực thì tiến bộ cực nhanh, làm cho mọi người nghẹn họng phải nhìn trân trối.Không biết từ lúc nào mà hai người đã ganh đua nhau, không tiếc phân cao thấp nữa!Bắt đầu từ những lần trước, mỗi khi gặp những nhóm thám thính nhỏ như thế này, căn bản chẳng ai có thể nhúng tay vào được.

Bởi vì cả hai tựa như cặp gà chọi hăng máu lên rồi chiếm trọn cả chiến trường, nghiễm nhiên không để cho những người khác có cơ hội xuất thủ.Tu vi lực lượng của hai người, dần dần khiến cho bọn họ khó có thể lý giải nổi.Cho dù là Chanh Phát Yêu với ngọn hỏa diễm gần như trong suốt, hay A Văn với ngọn hỏa diễm đen như mực kia, thì trong mắt mọi người đều là nhận định đó là một loại lực lượng cực kỳ quái dị và lạ lẫm.

Hiển nhiên khác biệt rõ rệt so với ba lực, ngược lại có được vài phần năng lực của đại nhân.Ngoài sự hâm mộ, ý chí chiến đấu của mọi người ngược lại càng tăng cao.Tất cả mọi người đều hy vọng có thể thông qua chiến đấu mà rèn luyện thực lực của mình, chứ không hi vọng chỉ là kẻ quan khán đứng bên cạnh thưởng thức.Kiểu chiến đấu này chính là trải rộng toàn bộ khắp nơi trên chiến trường!Ở những nơi khác lại càng thêm khốc liệt!Tình hình chiến đấu vô cùng thê thảm như vậy cũng không vượt quá dự tính của Giang Triết, chỉ có điều bất ngờ chính là trong thảm cảnh chiến đấu này, rõ ràng bọn họ đang ở thế hạ phong!Chương 681 : Tả Mạc lột xácDịch giả : Đừng Hỏi Tại SaoBiên tập : Mỹ Nam TửTả Mạc ngồi trên tảng đá mà thần sắc trông thật lặng lẽ, ánh mắt của hắn hướng về phương xa, còn A Quỷ cũng đang yên tĩnh ngồi bên cạnh hắn.Tuy rằng Tằng Liên Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng thấy Tả Mạc cho A Quỷ ăn U Hủ Chuyển Sinh Liên nên có thể đoán được ra đại khái vấn đề.

Hơn nữa, rõ ràng những mảnh vụn ký ức bị nghiền nát kia chính nàng cũng đã từng tận mắt nhìn thấy.Nàng không lên tiếng.Tả Mạc cứ để nguyên tư thế này đã được ba ngày.Trong ba ngày này hắn không hề nhúc nhích tựa như một người gỗ.Bên trong thức hải của hắn.“Làm thế nào mới có thể cứu được A Quỷ?”

Sắc mặt của Tả Mạc không chút thay đổi nhìn về phía Bồ Yêu và Vệ.“Không biết, Bất Tử Thần Phạt ở thời viễn cổ chính là hình phạt tàn khốc nghiêm khắc nhất, chưa từng nghe ai nói qua có thể phá giải được thần phạt.”

Vệ nhẹ nhàng than thở, Bồ Yêu ở bên cạnh chỉ trầm mặc không nói tiếng nào.Tả Mạc lại một lần nữa trầm mặc, nhưng mà lần này hắn cũng không bất động quá lâu sau đó mới ngước mặt lên, sâu trong đôi mắt ảm đạm kia dường như có một điểm hào quang như ánh nến, tựa như trải qua trận mưa to gió lớn vẫn an nhiên không thể dập tắt được.Thanh âm khàn khàn của hắn cứ lẩm bẩm quanh quẩn bên trong thức hải.“Theo bản chất thì Bất Tử Thần Phạt là một loại thần lực.”

“Nếu đã là Thần lực thì nhất định phải có biện pháp!

Hiện tại ta không phá giải được là vì hiểu biết của ta về Thần lực quá ít, đồng thời lý giải về Thần lực còn quá yếu.

Chỉ cần ta không ngừng tăng cường mạnh mẽ và trở nên đủ mạnh, chỉ cần ta đạt được những lý giải về Thần lực sâu sắc hơn, chỉ cần ta không ngừng tìm kiếm đầu mối, chỉ cần ta không nản chí, vĩnh viễn không vứt bỏ thì nhất định ta có thể tìm được biện pháp.”

“Cho dù chưa từng có người nào phá vỡ được Thần lực, ta cũng phải nhất định phá vỡ nó.”m thanh trở nên khàn khàn cũng không còn dõng dạc hùng hồn hay nghiến răng nghiến lợi nữa, lúc này ngữ khí của Tả Mạc trở nên bình thản, dường như hắn đang kể đến một chuyện mà chẳng có liên quan chút nào đến hắn vậy, nhưng thấp thoáng bên trong lời nói bình thản như nước này, e rằng mỗi câu mỗi chữ đều kiên định như sắt thép đúc thành.Ngọn lửa khắp người Bồ Yêu bỗng nhiên tăng vọt, ngọn lửa yêu dị chiếu vào khuôn mặt đầy chất yêu mị, đôi môi lạnh giá như lưỡi đao vẽ ra một nụ cười: "Quả thật chuyện khó khăn này khiến người ta nhịn không được mà sôi trào nhiệt huyết, A..., thôi dùng để trả tiền thuê nhà đi, đúng là không thể tốt hơn nữa."

Thần sắc của Vệ lại khá nghiêm túc, hào quang trong mắt giống như những vì tinh tú: "Chân lý của Mộ bia giáp chính là bảo vệ!

Bảo vệ A Quỷ, nên ta không thể trơ mắt ngồi nhìn!"

Tả Mạc nhìn về phía hai người, một cỗ cảm giác ấm áp khó tả chảy xuôi trong lồng ngực.Thiên ngôn vạn ngữ muốn nói lắm, nhưng khi tới miệng liền biến thành mỗi một chữ."

Ừ!"

Một ánh hào quang từ sâu bên trong cặp mắt vốn trắng dã của Tả Mạc bỗng nhiên xuất hiện, thân thể cứng đơ như được điêu khắc từ nham thạch bỗng nhiên run lên, khiến cho Tằng Liên Nhi đang ở bên cạnh lập tức chú ý tới, vẻ lo lắng trong mắt nàng liền tan đi không ít đồng thời không tự chủ được liền biểu lộ ra cảm giác vui vẻ.Tả Mạc vừa phục hồi lại tinh thần lập tức chú ý tới vẻ lo lắng cùng nét ân cần trong mắt của Tằng Liên Nhi liền an ủi: "Ta không sao, không cần phải lo lắng."

"Không sao là tốt rồi."

Tằng Liên Nhi thở phào một cái.Tằng Liên Nhi cực kì thông minh, nàng cảm nhận ra được sự biến hóa của Tả Mạc.Tả Mạc quay mặt sang nhìn chăm chú thật sâu vào A Quỷ đang ngồi bên cạnh, ánh mắt hắn càng trở nên kiên định hơn.A Quỷ, ta nhất định sẽ cứu nàng ra!Bất luận như thế nào!Rất nhanh Tằng Liên Nhi thấy được Tả Mạc thay đổi như thế nào.Tu luyện!

Tu luyện điên cuồng!Tựa như Tả Mạc nhờ có động lực nên mới khiến hắn điên cuồng tu luyện đến thế, hắn không để chút thời gian nào bị lãng phí cả.

Tằng Liên Nhi chưa bao giờ thấy qua bất kỳ ai có thể tu luyện như vậy, mỗi lần nàng định khuyên nhủ nhưng khi bắt gặp ánh mắt trầm tư và kiên định của Tả Mạc thì những lời muốn nói ra lại nuốt ngược trở vào.Mỗi lúc thời gian qua đi, trong mắt Tả Mạc đều hết sức trân quý .Chỉ cần lãng phí chút thời gian nào thì có nghĩa là A Quỷ phải chịu thêm cực hình lúc đó, làm cho tâm trí Tả Mạc lại càng thêm đau đớn bứt rứt.Bồ Yêu tựa như biến thành một người khác, hắn xuất ra hết tất cả các loại yêu thuật, pháp quyết, ma công mà hắn cất giấu từ trước tới giờ, còn Vệ cũng tuôn ra toàn bộ thủ đoạn Viễn Cổ hiến tế mà hắn hiểu rõ.Hầu như cho tới lúc này, tuyệt đại đa số Thần lực truyền thừa đều đã bị mai một nên rất khó mà tìm được đầy đủ, tuy nhiên tam đại hệ thống ba lực được thoát thai từ Thần lực, do đó trọng điểm của mỗi loại lại một nguồn gốc với nhau.Bồ Yêu và Vệ đều nghĩ ra biện pháp đặc biệt, đó là suy diễn ngược!Từ ba lực bọn họ suy diễn ngược ra Thần lực!Mặc dù rõ ràng đây là một biện pháp ngốc nghếch nhưng mà rốt cuộc lại là phương thức tương đối khả thi nhất, hơn nữa trong tay Tả Mạc còn có đoạn văn Thái An ma bia kia nữa, bên trong đó lại càng có nhiều điểm mấu chốt.Thái Dương thần lực của Tả Mạc bây giờ có tu vi không tệ nhưng còn quá nhiều chỗ chi tiết hắn không hiểu rõ lắm, nay nhờ có biện pháp suy diễn ngược này lại giúp cho Tả Mạc hiểu rõ hơn ở rất nhiều những chi tiết đó.Nhưng bản thân Tả Mạc vẫn cảm thấy chưa đủ.Loại lực lượng Viễn Cỗ này thật ra vẫn còn quá nhiều chỗ tối nghĩa khó hiểu, hắn không chỉ tìm hiểu về Thái Dương thần lực mà ngay cả Thanh Đằng thần lực cũng cố công nghiên cứu, chỉ có điều thời gian đã trôi qua quá lâu nên việc lưu trữ những ghi chép đối với người thời đó quả thật trở ngại cực lớn.Tả Mạc cũng không tinh thông ngôn ngữ cổ đại.May mà Vệ có xuất thân từ một bộ tộc cổ đại, tuy rằng bộ tộc đó thuộc thời kỳ cuối nhưng vẫn giúp đỡ rất lớn cho Tả Mạc.Dưới sự nổ lực của ba người thì cuối cùng vài vấn đề cơ sở của Thần lực cũng đã bày ra rõ ràng trước mắt.Phân chia cảnh giới của Thần lực không phức tạp như hệ thống ba lực, ngược lại nó đơn giản hơn rất nhiều.Thiên, Địa, Nhân tượng trưng cho ba cấp độ của thần lực, vào thời kì Viễn Cổ những cường giả đồ đằng kia hầu hết người nào cũng có cấp độ Thiên giai, bọn họ chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể dời non lấp biển, hủy diệt sao trời, chẳng hạn như loại Thái Dương tinh ở trong cơ thể Tả Mạc cũng chỉ có những cường giả đồ đằng kia mới có thể phong ấn.Nhưng mà tại lúc hệ thống lại Thần lực thì ba người Tả Mạc cũng phát hiện ra rất nhiều chỗ thú vị.Dựa theo phương pháp phân chia này thì ở thời đại của Vệ, những cao thủ cường giả đồ đằng trong các đại bộ tộc kia cao lắm chỉ đạt đến Địa giai mà thôi, từ lúc đó sự suy thoái của Thần lực cũng đã tương đối hiện rõ ràng.Không thể nghi ngờ chính Viễn Cổ là thời đại cường thịnh nhất của Thần lực, còn thời đại của Vệ thuộc về thời kì cuối của Thần lực, về sau này thì Thần lực dần dần bị mai một và ba lực lại bắt đầu thay thế Thần lực mà trở thành chủ lực.Vì sao Thần lực lại bị suy thoái đến thế?Tả Mạc bỗng nhiên nghĩ đến Phong Tuyệt chiến trường đã từng khiến cho người ta phải hít thở không thông kia, chẳng lẽ trong trận đại chiến đó có quá nhiều cường giả đồ đằng vẫn lạc nên dẫn đến việc Thần lực bị suy thoái?Còn có nhân vật thần bí trông tựa xác chết kia nữa, hôm nay Tả Mạc mới dần dần lý giải được sự mạnh mẽ của đối phương, có lẽ người đó là cường giả đồ đằng.Nhưng mà Tả Mạc cũng không có ý định tiêu phí thời gian vào những chuyện xa xưa đó.Hiện tại, thời gian của hắn vô cùng quý giá, bất kì chút thời gian rãnh rỗi nào hắn đều dành cho mục tiêu phần đấu trở nên mạnh mẽ cả!Tả Mạc cũng chưa từng nghĩ tới, mục tiêu cuộc sống hiện tại của hắn lại được xác định rõ ràng như vậy!Mỗi giọt mồ hôi sẽ không chảy ra vô ích.Tả Mạc có thể cảm nhận được rõ ràng Thần lực trong cơ thể hắn đang không ngừng gia tăng mạnh mẽ, nhất là sau khi lý giải sáng tỏ một cách mạch lạc thì khả năng tiến bộ về Thần lực ngày càng rõ rệt, nhưng cho dù là thế hắn vẫn chỉ được tính như vừa mới bước chân vào Nhân giai sơ kỳ mà thôi.Con đường phía trước còn rất xa và rất dài, nhưng cũng không thể làm nản lòng cho mục tiêu đã được xác định của Tả Mạc.Thế là bỗng chốc tốc độ tăng trưởng Thần lực của Tả Mạc trở nên chậm chạp hơn hẳn, đây cũng là tình huống rất bình thường, cũng do thời gian chính thức tu luyện Thần lực của hắn rất ngắn ngủi, nên lực lượng tích lũy có hạn, cho dù hắn đã trải qua quá trình lý giải mạch lạc để rất nhiều chi tiết trước đây được giải đáp dễ dàng, khiến cho những chỗ bị ngắt quảng nửa chừng bỗng nhiên thông suốt hẳn, dẫn đến Thần lực tăng trưởng lên không ít.

Dĩ nhiên khi giai đoạn này qua đi, sự tăng trưởng của Thần lực tiếp tục trở lại một quá trình tích lũy theo năm tháng.Nhưng quả thật Tả Mạc vẫn chưa hài lòng."

Chiến đấu?"

Trong mắt Bồ Yêu hiện lên một tia kinh ngạc, tuy rằng Tả Mạc không sợ hãi chiến đấu nhưng tuyệt đối trước giờ không phải là một phần tử hiếu chiến, nhưng bây giờ hắn chủ động muốn chiến đấu như vậy quả là vô cùng hiếm thấy."

Ừ."

Tả Mạc gật gật đầu, thần sắc của hắn bình tĩnh nói: "Chiến đấu có thể làm cho ta tiến bộ nhanh hơn!"

Vệ hơi hơi nhíu mày: "Rất nguy hiểm."

Ba người bọn hắn trong quá trình tìm hiểu Thần lực cũng hiểu rõ được nhiều thứ, thật ra cấp độ Nhân giai của Thần lực không chiếm quá nhiều ưu thế so với trung, hậu kỳ cùng cấp của ba lực, chỉ khi nào bước vào Địa giai mới có thể triệt để áp chế được người tu luyện ba lực cỡ đó.Nói cách khác, dùng trình độ Thần lực bây giờ của Tả Mạc nếu như đối phó với tu giả Nguyên Anh kỳ thì tỷ lệ thắng là khá lớn, nhưng nếu như gặp phải Phản Hư Kỳ chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.Thần lực của A Quỷ thì hơi kém hơn Tả Mạc, còn Tằng Liên Nhi lại yếu nhất trong số ba người."

Nguy hiểm chắc chắc sẽ có."

Thần sắc của Tả Mạc vẫn bình tĩnh như cũ nhưng lại vô cùng kiên định: "Rốt cuộc chỉ có chiến đấu mới có thể làm cho ta mạnh mẽ nhanh hơn.

Vã lại, chẳng phải là chúng ta còn rất nhiều chỗ khó lý giải về thần lực hay sao ?

Thế tại sao lại không tìm kiếm trong chiến đấu?"

"Tìm kiếm trong chiến đấu?"

Bồ Yêu cùng Vệ đồng thời sững sờ."

Cho dù là ba lực hay Thần lực thì bản chất của chúng cũng đều là lực lượng, nếu đã là lực lượng vậy thì tất nhiên phải có quy luật của lực lượng, thay vì chúng ta nhắm chặt hai mắt mà suy đoán lung tung này nọ, tại sao không đi tìm kiếm trong chiến đấu, nếu đã là một loại lực lượng vậy thì trong chiến đấu sẽ thể hiện rõ ràng hơn nhiều."

Tả Mạc trầm giọng nói.Bồ Yêu cùng Vệ không khỏi đều lộ ra thần sắc suy tư.Một lát sau Vệ gật đầu nói: "Trên lý luận là như vậy, nhưng mà nó quá nguy hiểm."

Bồ Yêu lại cười một cách yêu dị: "Phương pháp này có chút tích cực!

Chẳng lẽ ngươi muốn tập trung vào Huyền Không Tự?"

Đối với việc Bồ Yêu có thể đoán được ý nghĩ của mình quả thật Tả Mạc không cảm thấy kỳ quái chút nào, lúc này ý chí chiến đấu trong mắt hắn như ngọn lửa thổi bùng lên: "Hai lão tặc ngốc kia một chết một bị thương cho nên Huyền Không tự chắc chắn sẽ không bỏ qua, ta đoán không chừng bọn hắn đã phái ra thêm nhiều người nữa đang đến gần đây rồi.

Biệt Hàn đã từng nói qua, trong thời gian này Huyền Không tự chỉ có hai gã Phản Hư Kỳ, vì vậy ắt hẳn đám người được phái đến lần này lấy lực lượng Nguyên Anh kỳ làm chủ đạo, như vậy rõ ràng chúng ta chưa hẳn là không có cơ hội."

Bồ Yêu âm hiểm cười hắc hắc: "Nhất định bọn hắn sẽ không thể tưởng được ngươi lại dám đứng ra chủ động khiêu chiến."

"Ừ, còn có một chỗ tốt nữa là chúng ta có thể giúp đỡ làm giảm bớt áp lực cho đám người Công Tôn sư đệ và Biệt Hàn nữa."

"Chủ ý không tệ."

Lập tức ngay cả Vệ cũng bị Tả Mạc thuyết phục.Tả Mạc đem kế hoạch của mình nói cho Tằng Liên Nhi biết, chủ ý của hắn là khuyên nhủ Tằng Liên Nhi nên ly khai, dù sao thì việc lấy chiến tranh nuôi chiến tranh cũng có tính nguy hiểm rất lớn, do đó theo hắn thì Tằng Liên Nhi không cần phải cùng bọn hắn dấn thân vào vũng nước đục này.Tằng Liên Nhi buộc lại mái tóc, trong sâu thẳm cặp mắt nàng không hề né tránh chút nào ánh mắt của Tả Mạc: "Ta cùng đi với các ngươi."

Tả Mạc hết sức ngạc nhiên, hoá ra mình nói nhiều như vậy đều là vô ích cả."

Người nói cũng không sai, nhưng có điều bây giờ mọi người đã biết rõ ta cũng tu luyện Thần lực, nếu như ta tách ra đi riêng tất nhiên sẽ bị người ta tìm cách bắt đi để ép buộc khai ra Thần lực truyền thừa, lúc đó thế lực của phụ thân ta làm sao đủ bảo vệ ta nỗi."

Tằng Liên Nhi vừa lẳng lặng nhìn Tả Mạc vừa nói.Tả Mạc hoàn toàn ngẩn ngơ.Tằng Liên Nhi nói không sai, đến lúc này tin tức nàng tu luyện Thần lực đã không còn là bí mật, vì thế sau lưng có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng, nếu như nàng tách ra chỉ sợ sẽ lập tức rơi vào ma chưởng của kẻ khác.Sinh lộ duy nhất của nàng là đi theo bọn hắn cùng nhau chiến đấu.Chỉ có ở bên cạnh Tả Mạc mới không có chuyện ham muốn Thần lực truyền thừa của nàng.Cho dù nguy hiểm cỡ nào đi nữa, nàng không còn lựa chọn nào khác.Trong mắt Tằng Liên Nhi không hề biểu lộ chút cảm giác sợ hãi mà chỉ là ánh mắt đen tuyền sâu thẳm mà không thể đo lường được, nó khiến cho người đối diện khó mà suy đoán được trong lòng nàng đang nghĩ gì."

Đã như vậy thì cùng nhau chiến đấu vậy!"

Tả Mạc nhìn nàng rồi nghiêm túc nói.Khóe miệng Tằng Liên Nhi mở ra một nụ cười mỉm như một đóa hoa xinh đẹp lặng yên nở rộ trong bóng đêm sâu thẳm.Chương 682 : Thí Thần Huyết KiếmDịch & Biên tập : Mỹ Nam TửVi Thắng đang bước đi trên đường phố khiến cho những người xung quanh đều nhìn hắn bằng ánh mắt kính nể, bây giờ Vi Thắng đã giương danh Ma giới bởi vì tính đến thời điểm này hắn chưa từng bại trận lần nào ...Số người bại trận dưới thanh kiếm của hắn đã vượt quá hai mươi tên.Trong đó có rất nhiều người thanh danh hiển hách, thậm chí có cả hạng người hùng cứ một phương nữa, Vi Thắng liên tiếp chiến thắng như thế khiến cho uy danh vang vọng chưa từng có.Từ lúc bắt đầu chủ động lấy chiến đấu để rèn luyện, cho tới lúc này hắn đang bị người khác khiêu chiến, tính ra cũng chỉ mất vài tháng mà thôi.Đối với Vi Thắng mà nói, hắn thật sự không quá ác cảm với Ma tộc.

Bình thường hắn vẫn trầm mặc kiệm lời, kiên nghị cứng rắn mà không hề ra vẻ ta đây, tác phong đơn giản kham khổ lại không chút kiêu ngạo phách lối, tuy nhiên trên phương diện nổ lực truy cầu thực lực hắn lại cố chấp hơn xa những người bình thường, hơn nữa hắn là người quang minh lỗi lạc, mặc dù có hơn hai mươi cao thủ bại dưới tay hắn, nhưng chưa có người nào bị chết dưới kiếm của hắn cả.Dưới ánh mắt kiêu ngạo của Ma tộc, rõ ràng từ trên người Vi Thắng cơ hồ toát ra ưu điểm khiến cho Ma tộc phải tôn trọng.Đối với nhân vật có tính cách như thế quả thật cho dù người Ma tộc cũng khó mà sinh tâm chán ghét được, rất nhiều người Ma tộc tự nhiên len lén cảm khái mong mỏi, tên Vi Thắng này nếu là người của Ma tộc thì tốt biết mấy.Quả thật hắn quá cường đại!Liên tục đánh bại hai mươi tên cao thủ Tướng giai, lập tức sau đó có nhiều người bắt đầu suy đoán, có thể hắn đã không còn đối thủ dưới bậc Soái giai nữa rồi.Lẽ nào cần phải đích thân Soái giai ra tay hay sao ?Tuy nhiên hầu như người nào cũng nghĩ tới ý tưởng này quả thật không có cơ sở, có vị Soái giai nào mà không nắm giữ quyền hành chứ ?

Lúc này bọn họ ai cũng bận rộn mở rộng chiến trường, tranh giành lãnh thổ, có ai lại rãnh rỗi đi kiếm một gã Kiếm tu để tỷ thí chứ ?Có lẽ thực lực của Vi Thắng đã tiến rất gần đến Soái giai rồi, dù chỉ cách một đường ranh giới nhưng độ chênh lệch giữa hai cấp độ cũng khó mà vượt qua.Tầm nhìn của những đại nhân vật ngày càng hướng vào cuộc chiến giữa Giang Triết và Tiếu Ma Qua hơn, đối với bọn họ mà nói tuy cao thủ cỡ như Vi Thắng quả thật khiến người ta phải tán thưởng không thôi, nhưng chỉ cần hắn chưa bước chân vào Phản Hư kỳ thì hiển nhiên chẳng có chút ảnh hưởng gì tới thời cuộc cả, tuy nhiên đối với Tiếu Ma Qua lại khác, việc thắng bại trong trận chiến này lại có ý nghĩa làm biến đổi trực tiếp tới thời cuộc.Nếu Tiếu Ma Qua chiến thắng thì uy danh nhất định sẽ tăng vọt, lập tức trở thành Ma giới đệ nhất chiến tướng ngay thời điểm này, còn Huyền Không tự không cách nào ngăn cản nổi sẽ bị đánh cho tan nát.Ngược lại nếu Huyền Không tự giành chiến thắng thì trên chiến trường trong thời gian vừa qua, Ma tộc lại liên tiếp bị thất bại thêm nữa, lúc đó thanh danh của Giang Triết sẽ ngày càng lớn mạnh, do đó Huyền Không tự càng thêm cường thịnh, tất nhiên Tiếu Ma Qua không còn chốn dung thân rồi.Vì thế diễn biến của trận chiến này khiến cho mức độ quan tâm cao hơn nhiều so với những trận tỷ thí của Vi Thắng.Lúc này Vi Thắng cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều, đối với tình hình xung quanh thật sự hắn chưa bao giờ quan tâm tới, trông hắn cũng không có gì khác biệt gì so với hằng ngày, hắn vẫn yên tĩnh ngồi chờ đợi đối thủ tới khiêu chiến.Hắn khoanh chân ngồi đó, thanh hắc kiếm trôi nổi ở cạnh bên.Hiện tại, đối thủ là ai hắn cũng không biết rõ, do hắn chẳng có thói quen tìm hiểu tư liệu của bất kỳ đối thủ nào, bởi vì đối với hành động đó không mang lại bất cứ ý nghĩa gì cả.

Mục tiêu của hắn chính là ma luyện kiếm ý, chứ không phải phụ thuộc vào chuyện thắng bại, đơn giản một điều đó là việc chiến thắng chẳng mang lại chút giá trị gì.Tâm nhập hư không, một thanh tiểu kiếm đen tuyền cũng lơ lững trong khoảng không đó.

Nếu nhìn thật kỹ sẽ phát hiện ra rõ ràng đó chính là một bản thu nhỏ của thanh hắc kiếm trước đây, nhưng nếu so về sự khát máu thì quả thật hai thanh kiếm rất khác biệt, bản thân thanh tiểu hắc kiếm này lại bắt đầu thoáng hiện ra vẻ uy nghi.Kiếm như hư không vô tận !Mênh mông và thâm thúy vô bờ bến !Vô Không Kiếm ý!Quả thật Vô Không Kiếm ý của hắn đã vượt lên cả những vị tiền bối của Vô Không phái, đạt được một tầm cao mới mà trước đó chưa từng có người nào đạt tới, đúng là kiếm quyết lục phẩm ở trên tay hắn đang phát sinh lột xác.Bỗng nhiên, tiểu hắc kiếm nhẹ nhàng run lên.Một tầng Vô Không Kiếm ý mờ nhạt đến nổi cơ hồ khó mà phát hiện, đột nhiên rung lên rồi phóng ra hướng bốn phía.Toàn bộ khu vực xung quanh đều hiện lên rõ rệt trong lòng Vi Thắng.Giữa đám người đông đúc đến chi chít, bất chợt hắn phát hiện ra một người đặc biệt trông vô cùng rõ rệt.Người này theo dõi ta !Tiểu hắc kiếm tâm linh tương thông với Vi Thắng, liền tựa hồ cảm ứng được gì đó mà run lên một trận.Kiếm ý!Thì ra người này là Kiếm tu, hơn nữa lại là Côn Luân kiếm tu!Trong mắt gã đó thoáng lộ ra một tia địch ý rất khó dò xét, nhưng với phản ứng của tiểu hắc kiếm thì rõ ràng phát hiện ra trên thân gã toát ra một tầng kiếm đạo nhàn nhạt của Côn Luân, đáng lý ra rất khó nhận biết được nhưng với cảm ứng của thanh kiếm trong hư không kia khiến cho tia kiếm đạo đó bỗng trở nên hết sức bắt mắt.Hắn đã sớm biết được chắc chắn Côn Luân sẽ không từ bỏ ý đồ.Tuy nhiên, có lẽ Côn Luân cũng chưa từng nghĩ đến, bản thân hắn cũng quyết không từ bỏ ý định của mình.Bỗng nhiên Vi Thắng mở mắt ra, trong cặp mắt kiên nghị đó hiện lên một tầng quang mang lẫm liệt.Nếu đã tới đây thì đừng mong bỏ chạy được !Vi Thắng vừa đứng dậy thì thanh hắc kiếm dường như bị hấp dẫn theo, liền bay vào tay hắn.Đám Ma tộc đang ở dưới đài lập tức kinh ngạc không thôi, đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến được Vi Thắng chủ động trước trận đấu.

Trong những lần so đấu trước kia, khi đối thủ chưa tới thì Vi Thắng tuyệt đối ngồi yên như một tảng đá, hai mắt hắn lúc nào cũng nhắm nghiền mà không chút động đậy.Hắn muốn làm gì thế?Đám người Ma tộc dồn dập lộ ra vẻ nghi hoặc.Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe được tiếng quát của Vi Thắng lan khắp toàn trường."

Côn Luân kiếm tu, từ lúc nào ngươi biến thành hạng người dấu đầu lòi đuôi như thế ?"

Thanh hắc kiếm trong tay Vi Thắng trong phút chốc chỉ thẳng về hướng tên Côn Luân kiếm tu đang lẩn trốn trong đám đông.Côn Luân kiếm tu!Đám Ma tộc ở dưới đài nghe thấy thế đều rộ hẳn lên.Suốt mấy nghìn năm qua, hai chữ “Côn Luân” này đã gây ra cho toàn thể Ma tộc đau xót vô tận.Ngay hướng mũi kiếm Vi Thắng đang chỉ tới lập tức đoàn người tách hẳn ra như đợt thủy triều, trong tức khắc lộ ra một tên Côn Luân kiếm tu đang trà trộn bên trong đám đông.Tên này có dáng người vừa tầm, dung mạo xấu xí, mới nhìn thoáng qua quả thật không chút khác biệt nào so với đám người Ma tộc bình thường cả, chỉ cần gã trốn vào trong đám đông tức thì biến mất mà khó tìm thấy được.Hiển nhiên tên Côn Luân kiếm tu này cũng chẳng có hành động gì khác, bởi vì gã đã sớm bị kiếm ý của Vi Thắng phong tỏa rồi.“Ta thật muốn biết tại sao ngươi phát hiện ra ta ?”

Thanh âm gã khàn khàn lại khô khốc hết sức khó nghe, cả người gã không hề tản mát ra tia khí thế nào, nhìn tựa như một người bình thường vậy, nhưng chỉ cần nghe qua câu hỏi thì đã quá rõ ràng gã mặc nhiên thừa nhận phân phận của mình rồi."

Kiếm của ta nhận ra ngươi đấy" Vi Thắng thản nhiên nói.Vừa dứt lời, bỗng nhiên không gian xung quanh hắn và Côn Luân kiếm tu bị hóa thành một khoảng hư vô, trong hư không đó bỗng trở nên rộng lớn vô biên vô hạn."

Ta nghe đồn Vô Không Kiếm môn từng có một bộ lục phẩm kiếm quyết, có tên là Vô Không Kiếm Quyết, không ngờ ngươi đã có cách cải biến lên một tầng cao mới, lúc này có lẽ Chưởng môn và các sư thúc của ngươi ở dưới suối vàng có biết được cũng cảm thấy vui mừng đấy” Tên Côn Luân kiếm tu cười dài rồi tựa như tự nói với chính mình.Thân ảnh của Vi Thắng lập tức chấn động.Vẻ kiên nghị cứng rắn trong mắt hắn dần dần hiện lên nổi bi phẫn cuồng bạo, những đốt ngón tay của hắn đang nắm chặt hắc kiếm do dùng sức quá mạnh nên đổi sang trắng bệch rồi run lên nhè nhẹ.Trong hư không vô tận đột nhiên run rẩy, mơ hồ xuất hiện dấu hiệu bất ổn.Trên mặt gã Côn Luân kiếm tu hiện ra dáng vẻ tươi cười nhạt nhẽo, rồi từ từ chậm rãi tựa như đi dạo bước thong dong tới trước.“Chỉ tiếc là ngươi không được gặp mặt bọn họ nữa, rồi cuối cùng đám sư huynh đệ của ngươi đều rơi vào tay Ma tộc, cũng trở thành tù nhân của Ma tộc mà thôi.

Không ngờ truyền thừa mấy trăm năm của Vô Không Kiếm môn đến đây bị đứt đoạn, thật làm cho người ta phải tiếc hận quá đi”Vi Thắng vẫn không nói lời nào, chỉ có điều huyết sắc trên mặt thoáng theo từng lời của đối phương mà nhợt nhạt đi từng chút.Gã Côn Luân kiếm tu như cười như không nhìn thẳng vào Vi Thắng, theo tin tức thám thính biết được, rõ ràng tính cách của Vi Thắng kiên nghị cứng rắn, cực kỳ ngoan cường, nhưng nhược điểm lớn nhất của hắn là hết sức coi trọng tình nghĩa !Kiếm ý vẫn mãi mãi tồn tại muôn đời, nhưng tình nghĩa chỉ là biểu hiện của thế tục, nếu để cho Kiếm ý bị tình nghĩa nhiễm phải thì vĩnh viễn không cách nào đạt đến đăng phong tạo cực được.Thật đáng tiếc cho một tên hảo nam nhi !Trên mặt Côn Lôn kiếm tu vẫn giữ vẻ tươi cười như trước, nhưng rõ ràng trong mắt gã có một lớp băng hàn, không hề toát ra tia cảm tình nào cả.Một thanh tiểu kiếm trong suốt và mỏng như cánh ve, không biết đã xuất hiện từ lúc nào trên tay gã.Gã mới vừa muốn động thủ bỗng nhiên vô cùng kinh sợ, trong cặp mắt băng lãnh của gã hiện lên một tia rung động.Vi Thắng vốn đang đứng trước mặt gã, bỗng nhiên phát sinh ra luồng khí tức biến hóa kinh người.Luồng khí tức này rất cổ xưa mà thê lương, kèm theo nổi bi thương thâm trầm, bỗng từ trong hư không vô tận vọt tới gần rồi hóa thành từng sợi tơ nhè nhẹ chìm sâu vào thanh hắc kiếm trên tay hắn.Đột nhiên thanh hắc kiếm phát ra một tiếng ngân vang!Tựa như tiếng gào thét của hoang thú viễn cổ với khí tức hung tàn thô bạo ngập trời, từ trên thân kiếm tuôn ra mùi máu tươi nồng đậm, rồi dung nhập vào khoảng hư không xung quanh.Cơ hồ chỉ trong tức khắc vùng hư không đen tối lập tức bị nhiễm phải một lớp ửng đỏ ẩn hiện.Thân thể Vi Thắng trở nên run rẩy, sắc mặt tái nhợt, dường như máu huyết toàn thân hắn đã bị hút hết đi, nhưng bàn tay hắn vẫn đang nắm chặt thanh hắc kiếm lại, tựa như tảng đá mà không hề động đậy.Đột nhiên gã Côn Luân kiếm tu ngẩng đầu lên, dường như hắn đang ngó thấy một thanh huyết kiếm thật to như ngọn núi đang lơ lững bất động sau lưng Vi Thắng.Từng giọt máu nhè nhẹ nhỏ xuống dưới, theo đó bộc phát ra luồng khí tức tanh máu thô bạo, đồng thời khiến cho kiếm tâm của gã theo bản năng bị rung động theo.Đây là ...Cặp mắt ửng đỏ của Vi Thắng bỗng nhiên hóa thành đỏ thẩm, sau một hồi cuối cùng biến thành một màu đen tuyền.Giống hệt như màu đen thâm thúy của hư không vô tận trước đây.Đột nhiên sát ý ngập trời cùng mùi máu tươi phảng phất biến mất dạng, còn thanh huyết kiếm sau lưng Vi Thắng cũng tự nhiên tiêu thất tựa như ảo ảnh mà chưa hề xuất hiện chân thật vậy.Chỉ còn lại hư không xung quanh vẫn nhuộm một màu máu, khiến cho mọi người hiểu rõ hiện tượng vừa rồi quả nhiên không phải là ảo giác.Gã Côn Luân kiếm tu há họng thật to, gã nhìn chằm chằm phía sau lưng Vi Thắng mà không thể tin nổi, trông bộ dáng tựa như gặp phải quỷ.“Thí Thần huyết kiếm …

Làm sao có khả năng …”

Hắn thì thào lẩm bẩm mà thần sắc trở nên trắng bệch.Thần tình của Vi Thắng đã khôi phục lại bình thường, toàn thân thanh hắc kiếm trên người hắn hóa thành màu đỏ như máu, khiến cho hư không xung quanh cũng nhiễm phải huyết sắc đó.

Đặc biệt hơn nữa đó là trên thanh huyết kiếm xuất hiện một hài tử rất nhỏ đang ngồi xếp bằng, hơn nữa khuôn mặt trông rất giống với Vi Thắng.Nguyên Anh!Ngay lúc này hắn lại đột phá Nguyên Anh thành công!Nguyên lai cảnh giới kiếm ý của Vi Thắng luôn cao hơn cảnh giới tu vi của hắn.

Đám đối thủ Ma tộc kia đã bị hắn đánh bại đều không nghĩ tới, đối thủ khiến cho bọn họ phải bại trận chẳng qua trước đây cũng chỉ là một tên kiếm tu Kim Đan kỳ mà thôi.Cho đến lúc này đột nhiên Vi Thắng nghe được hung tin của chư vị Chưởng môn và sư thúc, lập tức nổi bi phẫn dâng trào, khiến cho thanh hắc kiếm trong tay cũng cộng hưởng tuôn trào sát ý, trong nháy mắt đã phá tan trở ngại tu vi trong cơ thể hắn.Tuy rằng lúc trước hắn đã từng suy đoán về tình trạng môn phái không được rõ ràng cho lắm, nhưng rốt cuộc vẫn không nhận được tin tức chính xác của chư vị Chưởng môn và sư thúc, nên trong lòng hắn còn vài tia hy vọng.

Không ngờ hôm nay chính do đối phương nói toạc ra sự việc khiến cho tâm trí như chết lặng, đồng thời bản thân Vi Thắng lại phá bỏ đi điểm trở ngại và cố kỵ sau cùng, vì thế tia ngăn cách vô hình giữa hắn và thanh hắc kiếm cũng bị đánh vỡ tan.Do trải qua một thời kỳ tích lũy lâu dài, nên ngay thời điểm cận kề hắn mới tham ngộ ra, tạo cơ hội cho hắn thu hoạch đúng lúc rồi lập tức đột phá.Gã Côn Luân kiếm tu muốn mượn sự cố môn phái để làm cho tâm thần Vi Thắng lộ ra sơ hở, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới vô tình hắn đã tạo ra cơ hội giúp cho Vi Thắng đột phá ngay lúc này."

Thí Thần huyết kiếm, thì ra tên gọi của ngươi là thế."

Vi Thắng khẽ vuốt thanh hắc kiếm trong tay mà thì thào tự nhủ, dường như thanh hắc kiếm này cảm nhận được nổi bi thương trong lòng Vi Thắng nên sát ý tỏa ra ngày càng nồng đậm, tiếng ong ong run rẩy vang lên dữ dội, từng sợi tơ máu nhè nhẹ tuôn ra từ thân kiếm, trong nháy mắt trên thân kiếm xuất hiện vết máu loang lổ.Tơ máu trên thân kiếm này dường như có khí tức kỳ lạ.Nếu như có Tả Mạc ở đây, nhất định hắn sẽ phát hiện ra luồng khí tức này chính là Thần lực !

Quả thật chính là khí tức Thần lực vô cùng tinh thuần !Từng sợi tơ máu lan tỏa nhè nhẹ này từ vạn năm trước đã từng uống say máu những cường giả đồ đằng ở các bộ lạc !Gã Côn Luân kiếm tu cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ bình tỉnh, nhưng sắc mặt hắn rất nhanh chóng càng thêm trắng bệch, không ngờ hắn đã bị Vi Thắng gây áp lực toàn diện rồi !Vùng hư không đỏ ửng xung quanh tựa như gọng kìm thật lớn mãnh liệt áp chế lấy hắn.Không có khả năng!Cho dù đích thân Thí Thần huyết kiếm đi nữa cũng tuyệt đối không khả năng mạnh mẽ đến thế!Lẽ nào...Một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu gã.Vừa đúng lúc này bỗng nhiên Vi Thắng ngẩng đầu lên.Trong nháy mắt, gã Côn Luân kiếm tu cảm thấy Vi Thắng cùng hư không ửng đỏ xung quanh đã hòa hợp thành một thể.Quả nhiên...

Hắn đã đột phá!"

Sư phụ, sư thúc ở trên trời, đệ tử Vi Thắng nguyện lấy Vô Không Kiếm Huyết Giới huyết tẩy Côn Luân !"

Đây cũng là câu cuối cùng mà gã Côn Luân kiếm tu đó nghe được.Chương 683 : Hiểu rõ Thần lựcDịch giả : phithangmagioi & vnheroBiên tập : Mỹ Nam TửTằng Liên Nhi nhìn chằm chằm vào quang mang trên tay của Tả Mạc cả buổi trời, cuối cùng nhịn không được mới mở miệng: "Vì sao ngươi tu luyện Pháp quyết?"

Chẳng qua mấy ngày trước đây, bỗng nhiên Tả Mạc bắt đầu tu luyện pháp quyết.

Tuy rằng Tằng Liên Nhi đối với uy lực của pháp quyết cũng hiểu rõ không ít, nhưng mà nàng nghĩ với tính cách của Tả Mạc tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện vô ích chút nào.Đột nhiên lúc đầu tu luyện Thần lực, rồi bây giờ bỗng dưng đổi sang tu luyện linh lực, điều này làm cho nàng cảm thấy hết sức kỳ quái.Trên đầu Tả Mạc nhễu đầy mồ hôi, thoạt nhìn đã thấy rõ hắn rất cật lực rồi, nhưng hắn vẫn không có ý định dừng lại, mà vừa tu luyện vừa giải thích: "Vì ba lực là phân nhánh của Thần lực, nên việc tu luyện ba lực có thể trợ giúp ích lợi rất nhiều cho sự tiến bộ của Thần lực chúng ta"Nét mặt Tằng Liên Nhi lộ vẻ chưa hiểu lắm.Nàng vốn tiếp thu truyền thừa của Nguyệt Lượng tộc, nên hiểu biết về Thần lực so với Tả Mạc đã hoàn toàn khác nhau.Tả Mạc cũng không giải thích nhiều cùng nàng, bởi vì bên trong có rất nhiều đúc kết từ Bồ yêu và Vệ đã không ngừng lặp lại suy diễn mới được như thế, không phải một hai câu nói là có thể giải thích rõ ràng hết được.Thế nhưng hắn còn bổ sung thêm một câu: "Ngày nay Thần lực đã bị mai một, có thể ngoại trừ lý do vì truyền thừa đứt đoạn ra, ắt hẳn là còn có một nguyên nhân nào khác nữa."

Cặp mắt Tằng Liên Nhi đột nhiên sáng rực lên: "Nguyên nhân gì?"

Vì sao Thần lực bị mai một, luôn là nghi vấn đã treo bao năm nay mà chưa được giải quyết, đến bây giờ vẫn không ai biết được sự thật rõ ràng.

Thời đại trước đây đã trải một khoảng thời gian quá lâu, nên các ghi chép lưu truyền đến ngày nay còn rất sơ sài, hơn nữa lại không có được đầy đủ.

Quả thật Thần lực so với ba lực còn cường đại hơn nhiều, ba người bọn họ bất quá cũng chỉ đạt đến tu vi Nhân giai sơ kỳ mà thôi, thế mà lại có khả năng giết chết được cả tu giả Phản Hư kỳ, ai mạnh ai yếu ắt hẳn nghe qua đã rõ.Nhưng mà Thần lực có uy lực cường đại lại bị mai một quá lâu, ngược lại uy lực của ba lực không bằng Thần lực, thế mà phát triển lớn mạnh đến như vậy, thậm chí hiện tại đã trở thành trường phái tu luyện chính thức.

Rõ ràng việc này khiến cho người ta cảm giác khó mà giải thích nổi, vô luận là tu giả hay yêu ma, đối với việc truy cầu lực lượng cũng không hề khác nhau.Khi Tằng Liên Nhi nghe cói Tả Mạc có khả năng tìm được nguyên nhân bên trong, nhất thời tinh thần nàng chấn động dữ dội."

Tín ngưỡng" Tả Mạc thốt ra hai chữ đó, pháp quyết trên tay hắn vẫn không có chút nào hỗn loạn."

Tín ngưỡng..."

Tằng Liên Nhi sửng sốt."

Các cường giả thời viễn cổ còn có một thân phận quan trọng khác, bọn họ chính là đồ đằng của mỗi bộ lạc và được ví như các vị thần của bộ lạc đó, họ là đối tượng được dân chúng bộ lạc hiến tế và tín ngưỡng, cho nên sở hữu được thần điện.

Còn hiện tại, cho dù là Tu giả hay Yêu Ma đi nữa, ai cũng đều không phải là đồ đằng chứ đừng nói chi đến thần điện tín ngưỡng gì gì đó."

Tằng Liên Nhi bất chợt đăm chiêu."

Nói cách khác, cách thức tu luyện Thần lực hiện tại so với trước đây đã không còn giống nhau nữa.

Chúng ta có truyền thừa, nhưng không có khả năng trở thành đồ đằng giống như thời viễn cổ mà tiếp thu những tín ngưỡng với hiến tế.

Tuy nhiên, chúng ta có thể bắt đầu từ ba lực, tuy rằng uy lực của ba lực không mạnh mẽ như Thần lực, nhưng hệ thống tu luyện lại hết sức đầy đủ và chặt chẽ, hơn nữa ba lực còn là chi phái sau này của Thần lực, vì thế đối với những người tu luyện Thần lực như chúng ta đây thật sự rất hữu dụng."

Đang khi Tả Mạc nói chuyện, bỗng dưng quang mang trên tay mơ hồ có dấu hiệu bất ổn, vì thế hắn vội vàng thu liễm tâm thần.Tằng Liên Nhi vốn thông minh lanh lợi, mà truyền thừa của bản thân lại tương đối hoàn chỉnh, nên chỉ cần hơi suy nghĩ đôi chút liền hiểu rõ những lời Tả Mạc nói quả nhiên không sai.

Truyền thừa Nguyệt Lượng Thần lực ở trong tay nàng quả thật có rất nhiều điểm liên quan tới thần điện, lúc trước nàng cũng chưa từng nghĩ đến, nay liên hệ với lời nói của Tả Mạc lập tức bừng tỉnh đại ngộ.Rõ ràng Thần điện chính là nơi tụ tập tín ngưỡng."

Có thể dạy ta Yêu thuật và Pháp quyết được không?"

Tằng Liên Nhi bỗng nhiên hỏi.Tả Mạc sửng sốt mà ngừng hẳn lại, hắn không ngờ đến Tằng Liên Nhi lại đề xuất yêu cầu này, phải biết rằng đối với một vị Ma tộc chân chính mà nói, muốn học Yêu thuật và Pháp quyết ngay từ điểm khởi đầu thật là một việc phi thường khó khăn.Hắn nhìn Tằng Liên Nhi liếc mắt: "Phải học lại từ đầu đấy, hơi khó à."

Tằng Liên Nhi thản nhiên cười: "Dù sao thì học Thần lực càng khó hơn nhiều mà."

Tả Mạc yên lặng suy nghĩ, quả thật không sai, tu luyện ba lực cách nào cũng không khó bằng tu luyện Thần lực.

Vì thế hắn không cự tuyệt, rồi hơi nghĩ ngợi một chút liền móc ra hai khối ngọc giản: "Ma thể của ngươi cũng không tệ lắm, đây là Ngọc Cốt Quyết dùng để lấy linh lực mà luyện cốt, đối với ma thể cũng có điểm hữu dụng đấy.

Còn U Ngục Cốt Tế Thuật này cũng rất thích hợp với ngươi, không ngại tu luyện chứ."

Gần đây, Bồ yêu đưa ra hết toàn bộ Pháp quyết cùng Yêu thuật, chủ nhân trước đây của Vệ cũng là một người chiến đấu điên cuồng, lúc còn trẻ đã tìm tới không biết bao nhiêu cường giả để khiêu chiến, do đó trên phương diện Ma công quả thật Vệ hết sức thâm hậu, hầu như tất cả các loại trường phái Ma công Vệ đều đưa ra hết mà không giữ lại chút nào.Còn phải nói, những thứ có thể được Bồ yêu và Vệ để trong mắt tuyệt đối không thể là thứ thông thường được.

Những ngày qua, Tả Mạc ngoại trừ dành hết thời gian tu luyện, còn lại đều xem qua những loại Pháp quyết, Yêu thuật và Ma công.

Tuy rằng hầu hết đều kém hơn nhiều so với Thần kỹ, uy lực thi triển ra không bằng thần kỹ nhưng giúp cho hắn vận dụng xảo thuật lại càng thêm tinh tế.Tả Mạc quyết định tu luyện ba lực, nguyên do chủ yếu chính là kết quả bàn bạc giữa Tả Mạc, Bồ yêu và Vệ mà ra.Bọn họ đều cho rằng, Thần lực bây giờ không thể tu luyện theo phương pháp viễn cổ được nữa, bởi vì hiện tại không có cách nào phát sinh ra được lực tính ngưỡng.Một khi đã xác định được phương hướng rõ ràng, Tả Mạc liền vùi đầu vào so sánh giữa “Bồ Vệ Tàng kinh các” với sở học của tứ đại môn phái.Mỗi ngày hắn chỉ ngủ hai canh giờ, thời gian còn lại không cần phải nói, đều dồn cả vào việc tu luyện.

Bồ yêu và Vệ giúp hắn lập ra kế hoạch tu luyện cực kỳ nghiêm khắc, kế hoạch này buộc phải chuẩn xác và chặt chẽ đến từng khắc một.Không ngờ Tả Mạc lại chấp hành theo kế hoạch tu luyện này một cách hoàn hảo.Mỗi khi hắn mệt mỏi rã rời thì ánh mắt lại nhìn về phía A Quỷ đang yên tĩnh ngồi bên cạnh, lập tức cả người hắn trở nên tràn trề sức mạnh.Trước giờ hắn chưa từng chuyên tâm đến thế, cũng chưa từng nổ lực đến như vậy.Rốt cuộc cũng khiến cho Bồ yêu và Vệ đều âm thầm cảm thấy khiếp sợ, khi bọn họ lập ra kế hoạch tu luyện này thật ra hầu hết chỉ là dựa trên lý thuyết mà thôi, ngay lúc đó họ cũng không nghĩ rằng Tả Mạc có thể kiên trì đến thế.Nhưng đến khi Tả Mạc chấp hành một cách hoàn mỹ kế hoạch của ngày đầu tiên, thật sự khiến cho bọn họ bị hù dọa chết đi mất.Bọn họ giật mình nhận ra vì dường như Tiểu Mạc ca ở trước mặt hết sức khác lạ so với trước đây.Cứ thế ngày lại qua ngày, Tả Mạc vẫn tuân thủ tu luyện đúng theo kế hoạch ban đầu do hai người bọn họ lập ra.Cho dù Bồ yêu và Vệ đã bị chấn động đến nổi không nói nên lời, nhưng đối với Tả Mạc mà nói chỉ bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ.Tốc độ tiến bộ dường như còn rất chậm !Nghe thế, Bồ yêu và Vệ đều cho rằng, nếu như không có yếu tố nào kích thích thì tiến độ trước mắt đã đạt tới trình độ cực hạn rồi, quả thật nếu nói về kinh nghiệm tìm hiểu Thần lực thì bọn họ tuyệt đối là cao thủ đi trước.Nếu phương pháp thông thường chưa đạt được nhiều lợi ích, thì nên dùng tới phương pháp cực đoan vậy.Như chiến đấu chẳng hạn.Tả Mạc vốn đang đợi đám người Huyền Không tự rượt tới, nên hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo đến thế.

Chỉ cần nhìn thấy trước đây Huyền Không tự đã phái ra hai gã Phản Hư kỳ, thì có thể đủ biết được quyết tâm của Huyền Không tự đối với bọn người Tả Mạc thế nào rồi.Bỗng nhiên Tả Mạc dừng lại Pháp quyết đang thi triển trên tay, thần sắc khẽ động.Tới rồi !Một, hai, ba...Ba mươi tên chẳn, mỗi người đều có tu vi Nguyên Anh kỳ!Tả Mạc có vẻ kinh ngạc, không ngờ Huyền Không tự thật sự xem trọng mình đến thế !Tuy nhiên đội hình đông đúc và xa xỉ đến thế cũng không làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại hắn còn cảm thấy khí huyết tòa thân sôi trào hẳn lên, ý chí chiến đấu tràn ngập khắp lồng ngực, hắn hận chưa thể lập tức cùng đám tặc ngốc hung hăng đó đánh ngay một trận.Rất nhanh hắn đã tỉnh táo trở lại, ba mươi tên Nguyên Anh kỳ Huyền Không tự đấy, muốn đánh thắng cần phải chuẩn bị chút kế sách mới được.Cơ hồ đồng thời trong lúc này, Tằng Liên Nhi cũng dừng hẳn tu luyện lại mà nhìn về phía hắn.

Tả Mạc cũng không nói câu nào chỉ nhìn về hướng nàng rồi ra hiệu gật đầu một cái.

Lập tức Tằng Liên Nhi hiểu ý bay thẳng lên trời, còn Tả Mạc thì nắm lấy tay A Quỷ cũng cất bước chạy nhanh theo."

Bọn họ ở bên kia !"

Các Trưởng lão của Huyền Không tự tức thì phát hiện ra tung tích của bọn người Tả Mạc, bọn họ không chút do dự liền đuổi sát theo sau.Nhưng tức khắc các Trưởng lão Huyền Không tự liền phát hiện ra, rõ ràng tốc độ của bọn người kia nhanh hơn một bậc.

Trong nháy mắt, trên bầu trời chỉ còn một đạo bạch ngân cực nhỏ, bóng người đã hoàn toàn mất hút.“Tốc độ nhanh thật!”

Rất nhiều Trưởng lão nhìn thấy đều tán thán không nên lời, tốc độ đạt đến như thế xem ra cũng không kém hơn bao nhiêu so với Côn Luân Kiếm tu.Trên mặt của một vị Trưởng lão vốn có học thức uyên thâm lộ vẻ kinh sợ: “Đây là Thiên Nhất Ngân !”

“Thiên Nhất Ngân !”

Rất nhiều trưởng lão đều sửng sốt, cái tên này dường như bọn họ đã nghe qua ở đâu đó, cố gắng nhớ kỹ lại cũng không được rõ ràng cho lắm.“Trong trận đại chiến nghìn năm về trước, chính là bí tịch mật truyền của Không Hành môn !”

Tên Trưởng lão này vừa giải thích xong lập tức làm cho mọi người đều nhớ ra, tuy nhiên chẳng phải Trưởng lão nào cũng có hứng thú với chuyện các môn phái lâu đời từ cả nghìn năm trước, nên có một gã Trưởng lão liền mở miệng đề nghị: “Lão Lâm, nói ra tỉ mỉ xem nào”.Lão Lâm đó cũng không phản ứng gì, chỉ trầm giọng kể lại: “Khoảng nghìn năm trước Không Hành môn chính là một môn phái bậc trung, bọn họ có hai loại pháp quyết lợi hại nhất đó là Không Sát quyết và một môn quan trọng khác nữa chính là Thiên Nhất Ngân.

Thời đó Thiên Nhất Ngân chính là pháp quyết hỗ trợ di chuyển nhanh nhất, mỗi khi phi hành lập tức trên bầu trời để lại một vệt rất nhỏ, vì vậy mới gọi là Thiên Nhất Ngân.

Nếu được phối hợp với biến hóa kỳ lạ của Không Sát quyết chắc chắn sẽ rất có danh tiếng, chỉ có điều toàn bộ môn phái Không Hành môn này từ lúc xảy ra trận đại chiến nghìn năm trước đã hoàn toàn bị diệt vong.

Không lẽ Tiếu Ma Qua lại là truyền nhân của Không hành môn hay sao ?”

Vừa nói xong câu cuối cùng, bản thân Lão Lâm đó cũng lộ vẻ nghi hoặc.“Người này lai lịch quỷ dị, Đái Đào trưởng lão từng nói qua hắn có phương cách đồng thời tu luyện Yêu, Ma, Tu cả ba nhà, bây giờ tận mắt chứng kiến quả nhiên không sai.

Tuy nhiên, chúng ta cũng không cần tốn hao tinh lực mà tièm hiểu làm gì, chỉ cần bắt hắn đem về tất nhiên sẽ tra ra ngay manh mối” Một tên Trưởng lão hừ lạnh một tiếng."

Bàng đại trưởng lão nói đúng lắm!"

Những Trưởng lão khác đều là gật đầu.Nhìn thoáng qua có thể thấy được, rõ ràng Bàng trưởng lão ở trong đám Trưởng lão này rất có uy tín, hắn bèn quay đầu sang nói: “Hứa trưởng lão, Ngô trưởng lão và Hác trưởng lão !

Do ba vị đều có pháp quyết phi hành tuyệt diệu của bổn môn, nên thỉnh ba vị đi trước một bước.

Khi nào đuổi tới gần đối phương nhớ đừng nên liều mạng với bọn chúng, chỉ cần theo sát phía sau rồi truyền báo phương vị chính xác cho chúng ta là được.

Tên đó âm hiểm xảo trá, ba vị phải thật cẩn thận mới được”.Ba tên trưởng lão nghe thế cũng không nói gì liền gật đầu rồi lập tức bay lên trời.Quả nhiên ba người này đều am hiểu pháp quyết phi hành, hơn nữa bản thân họ đều có pháp bảo hỗ trợ phi hành, nhất thời bọn họ hóa thành ba đạo lưu quang với sắc thái khác nhau mà biến mất tại phía chân trời.Đúng là ba tên Trưởng lão này bày ra nhiều loại phi hành pháp bảo có hình dạng khác nhau, nào là hoa sen, tường vân, thậm chí cả linh thú nữa.Tuy Huyền Không tự không lấy xảo thuật phi hành làm sở trường, nhưng thân là một trong tứ đại môn phái nên những tên Trưởng lão này chẳng ai không có gia sản kếch xù chứ, cho nên những pháp bảo hay linh thú họ sử dụng đều chẳng phải những thứ thông thường, vì vậy nhìn từ xa chỉ thấy thanh thế kinh người, hào quang tỏa ra đầy màu sắc.Quả thật bọn Tả Mạc đang sử dụng pháp quyết Thiên Nhất Ngân.Theo kế hoạch đề ra lúc đầu, hắn đã cẩn thận tính toán chi tiết từng bước một, do chiến thuật lấy chiến dưỡng chiến nên mọi việc diễn ra càng phải nhanh chóng, tất nhiên nguy hiểm bên trong không cần phải nói cũng biết rõ, một khi bị thất bại chắc chắn sẽ không còn cơ hội sửa chửa được nữa.Then chốt của trận chiến này chính là tốc độ, nếu vô ý bị Huyền Không tự hoàn toàn vây kín thì nhất định khó mà toàn mạng.Hiển nhiên phi hành pháp bảo trong tay hắn không thể nào so được với đám Trưởng lão Huyền Không tự, thậm chí còn kém cỏi hơn nhiều.

Vì thế hắn đã moi ra từ trong đám pháp quyết được cất dấu bao năm nay của Bồ yêu mà bắt đầu tu luyện Thiên Nhất Ngân.Quả nhiên Thiên Nhất Ngân không hổ bài danh là một trong ba pháp quyết phi hành kỳ tuyệt !Vừa hưởng thụ cảm giác phi hành cực nhanh, Tả Mạc vừa bắt đầu khởi động bước tiếp theo của kế hoạch.Đám tặc ngốc này, hãy nhiệt tình hưởng thụ màn kịch của ca ca đi !Chương 684 : Phục kíchDịch & Biên tập : Mỹ Nam Tử"Chọn chỗ này đi"Cả ba người liền dừng lại, từ trên tay Tả Mạc bay ra liên tiếp từng đạo quang mang, những vệt sáng này tựa như trâu đất xuống biển mà không hề để lại chút động tĩnh gì.Trên mặt Tả Mạc biểu lộ ra vẻ vừa ý, sau đó ba người lại bay tiếp thêm một đoạn nữa mới dừng lại mà đứng đợi đối phương đuổi tới.Chẳng bao lâu sau, từ xa xuất hiện ba điểm quang mang đang nhanh chóng phóng to dần, trong phút chốc chúng dừng lại cách ba người một đoạn không xa lắm.Lúc này ba vị Trưởng lão mới cảnh giác ngó về hướng ba người, trước đây bọn họ đã sớm biết được tin tức từ Đái Đào Trưởng lão rằng, thực lực của ba người đó không tầm thường chút nào, trên cơ bản những tu giả Nguyên Anh kỳ thông thường không phải là đối thủ của đám người đó, ngay cả Tịch Chính Trưởng lão cũng bị chết về tay bọn chúng.Nhóm ba người Nguyên Anh kỳ cũng không định tiến lên mà lập tức bày ra tư thế phòng thủ, dù sao nhiệm vụ của bọn họ cũng chỉ là theo sát phía sau đừng để đám người Tả Mạc trốn thoát thôi.Lúc này trong mắt Tả Mạc lóe lên tia hàn quang, khắp toàn thân tựa như hóa thành mũi tên rời cung mà dẫn đầu nhóm ba người đánh thẳng tới.“Giết !”

Cơ hồ Tằng Liên Nhi và A Quỷ đồng thời biến mất trên không trung.Ba tên Trưởng Lão đều kinh hãi lập tức quay người tận lực trốn đi, thế nhưng không ngờ tới tự nhiên dưới chân bỗng sáng rực lên vô số quang mang.Nguy rồi !Có cạm bẫy !Sắc mặt ba tên Trưởng lão đại biến, tầng tầng lớp lớp chiếu lên sáng rực, cơ hồ che mất hoàn toàn tầm nhìn bọn họ.

Phù Trận !

Không cần phải nhìn kỹ những tầng ánh sáng đó, lập tức ba người họ liền phán đoán ra ngay, với quy mô của Phù Trận như thế cũng đủ để lập thành cấm chế bảo vệ một môn phái nhỏ rồi.Thằng nhãi Tiếu Ma Qua này không ngờ lại tinh thông cả Phù Trận nữa !Vừa phát hiện ra chuyện này lập tức khiến cho cả ba tên Trưởng lão lộ vẻ kinh hãi, thông tin về Tiếu Ma Qua tụ hợp cả sở trường của ba nhà thì tại Huyền Không tự đã không còn gì bí mật nữa, nhưng hắn lại tinh thông cả sở học Phù Trận thế này, làm sao không khiến bọn họ cảm thấy khiếp sợ chứ.

Sở học về Phù Trận hết sức thâm ảo và phức tạp, hệ thống phân chi quá rộng lớn, nếu có thể tu luyện Phù Trận lên đến cực đỉnh thì cực kỳ vất vả, đằng này ngay cả Yêu Ma như Tiếu Ma Qua đây cũng có khả năng học được nữa sao ?Khi Tiếu Ma Qua triển lộ ra trình độ Phù Trận thế này, quả thật không thể xem thường được.Nếu do Tiếu Ma Qua đã sớm âm thầm bố trí kỹ càng thì ắt hẳn bọn họ đã sớm chui đầu vào lưới rồi, chắc chắn số phận bọn họ không ổn chút nào !Còn như Tiếu Ma Qua chỉ tùy thời mà bố trí ra được thế này, thì xem ra trình độ về phương diện Phù Trận quả là đáng sợ hơn nữa !Cho dù tình huống thế nào đi nữa, đối với bọn họ đều là chuyện bất ổn.Nhưng lúc này đã không còn thời gian để tìm hiểu gì nữa, điều quan trọng nhất là làm sao có thể trốn khỏi nơi đây.Bỗng dưng cả người ba tên Trưởng lão đều bộc lộ quang mang sáng rực, chỉ thấy trên thân của một tên Trưởng lão phát sáng lên chi chít toàn là kinh văn, đám kinh văn trên không trung lập tức hóa thành một quả cầu ánh sáng rồi va thẳng vào Phù Trận !Đóa Kim Liên ở dưới chân của một tên Trưởng lão khác cũng tức thì lóe sáng, trong chớp mắt vô số Kim Liên từ dưới đất xông lên, rồi với tốc độ kinh người mà nhanh chóng lan tràn ra bốn phía.

Cho tới khi đám Kim Liên đó chạm đến quầng hào quang xung quanh Phù Trận, thì những đóa sen vàng ánh tựa như được sinh trưởng mạnh mẽ hẳn lên.Đồng thời tên Trưởng lão thứ ba cũng tung ra một chuỗi Phật Châu màu hổ phách, chỉ thấy những viên Phật Châu đó bỗng dưng biến thành tám vị Tôn Giả thân cao tám trượng, thần thái đều khác nhau, lập tức hoàn toàn bao lấy hắn mà phòng hộ bên trong, trong số đó có ba gã Tôn Giả liền ầm ầm xông về phía trước.Chỉ trong nháy mắt, cả ba tên Trưởng lão đều thi triển thủ đoạn tung ra toàn lực, bọn họ chỉ hy vọng duy nhất là có thể nhanh chóng thoát ra khỏi Phù Trận mà thôi.Đương nhiên Tả Mạc biết rõ Phù Trận khó lòng chống đỡ nổi.Rõ ràng cái Phù Trận này do hắn sử dụng tài liệu đang có sẳn trong tay, hằng ngày hắn dành ra chút thời gian để luyện chế Trận Bàn, bản thân phẩm giai của tài liệu rất cao, vì vậy uy lực của Trận Bàn cũng lợi hại đôi chút, nhưng dưới một kích toàn lực của ba tên Trưởng lão Huyền Không tự thì nó hoàn toàn không chịu nổi.Tuy nhiên, bản thân Tả Mạc cũng không hy vọng Trận Bàn được làm ẩu thế này lại có thể vây công được ba tên Trưởng lão Nguyên Anh kỳ, chỉ cần có thể ngăn cản được ba người bọn họ một lát thì hắn đã đạt được ý định rồi.Lúc này chứng kiến cả ba tên Trưởng lão đồng thời ra tay phá trận, càng khiến cho Tả Mạc phải cảm thấy bất ngờ, bỗng nhiên hắn sực hiểu ra không ngờ trong đầu ba người kia lúc nào cũng mang tư tưởng hết sức e dè kiêng kị bọn hắn.Lúc này dưới đợt ra đòn toàn lực của ba tên Trưởng lão, lập tức Trận Bàn của Tả Mạc không cách nào chống nổi, Trận Bàn tựa như tờ giấy mỏng trong nháy mắt đã tan tành mây khói.Oanh!Mặt đất dưới chân các Trưởng lão ầm ầm nổ tung, từng tầng hào quang đều biến mất không để lại vết tích.Ba tên Trưởng lão còn chưa kịp cao hứng thì đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh ngay trước mặt bọn họ.Chính là A Quỷ và Tằng Liên Nhi !Hơn nữa còn có thêm Tả Mạc ở phía sau, tức thì hình thành một tam giác vây công.Dù sao thân phận cũng là Trưởng lão, nên đương nhiên thực lực của ba người họ không tầm thường chút nào.Chỉ thấy tên Trưởng lão đứng đầu có đám kinh văn đang vờn quanh thân thể, bỗng nhiên toàn bộ kinh văn thu về nhập hẳn vào cơ thể hắn, lập tức thân thể hắn như được dát vàng, cả thân hình bành trướng dữ dội cho tới lúc cao chừng ba trượng mới thôi.Vi Đà Kim Thân !Lúc này trên tay hắn đã huất hiện thêm một thanh Lưu Kim Thiền Trượng, thần thái trông hết sức uy mãnh.Hắn hừ lạnh một tiếng dường như trên bầu trời vang lên một tiếng sét, rồi hắn giơ thanh thiền trượng lên mà ầm ầm ném thẳng vào A Quỷ.Trên đầu trượng vốn hoàn toàn bằng đồng đột nhiên được một đám lửa đỏ tươi bao bọc lấy, bên trong ngọn lửa này phảng phất như có vô số oan hồn gầm rú thét gọi, khiến cho tâm can người nghe liền bị kinh hãi rung động mãnh liệt, ngọn lửa đó chính là A Tì Hỏa Ngục !Lúc này trên tay A Quỷ lại cầm một cây trúc trượng, rõ ràng đó chính là Thi Hải Trúc.

Chẳng qua Thi Hải Trúc mà nàng đang cầm trên tay đã có nhiều điểm khác biệt so với trước kia, ngay tại đốt thứ ba của cây trúc trượng đã được khảm thêm một viên U Quỷ Hạch, mới nhìn thoáng qua trông tựa như ánh mắt quỷ dữ dưới cõi âm ty vậy.

Nguyên lai viên U Quỷ Hạch này có xuất xứ từ Minh Quỷ Bộ Lạc, quả thật Tả Mạc không biết cách nào để luyện chế, ai ngờ khi tới tay A Quỷ lại trở nên thế này.Khi Thần lực được quán nhập, nhất thời U Quỷ Hạch sáng ửng lên một tầng quang mang màu tím, lúc này A Quỷ mới vung thanh trúc trượng lên.Bỗng nhiên trước mặt A Quỷ liền xuất hiện một con quái vật có bộ dạng hung tợn, quái vật này vừa hơi giống người mà cũng hao hao giống vượn, trên tay chân đều có móng vuốt sắc bén.

Điểm bắt mắt nhất chính là có một dãy gai cứng như kim châm, được mọc ra từ gáy trải dài xuống đến tận đuôi, ánh mắt nó cũng ẩn hiện tản ra luồng quang mang màu tím.Hung vật này mới vừa xuất hiện lập tức ngẫng cổ lên trời thét dài một tiếng, bỗng nhiên một cỗ khí hung lệ mãnh liệt tựa như cơn sóng thần, ầm đùng phấn chấn hướng về bốn phía quét mạnh ra.Chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng thấy được cỏ cây dưới mặt đất bỗng chốc bị xám nghoét tàn tạ.̣p thẳng đến mặt chính diện khiến cho A Tì Hỏa Ngục bị dao động một hồi, chỉ thấy con quái vật vươn bàn tay ra chụp lấy ngay đầu trượng.Mặc cho A Tì Hỏa Ngục dường như đốt cháy cả bàn tay, nó cũng không hề quan tâm tới.Bỗng nhiên quầng sáng màu tím trong mắt nó bùng phát dữ dội, bỗng nhiên đầu trượng A Tì Hỏa Ngục bị hóa thành một đạo hỏa tuyến rồi bị nó hút trực tiếp vào tay !

Đồng thời trên vai phải của nó lập tức hiện lên một đạo hoa văn hình ngọn lửa màu đỏ.Lúc này thần thái vốn uy mãnh của tên Trưởng lão lập tức bị biến sắc !Hung vật quá lợi hại !Đương nhiên hắn biết rõ xuất xứ của Thi Hải Trúc trên tay A Quỷ, nguyên bản Thi Hải Trúc này có thể nuôi dưỡng được những vật cực kỳ hung hãn, nhưng tuyệt đối không có khả năng nuôi dưỡng được một hung vật khủng bố đến thế.

Ánh mắt hắn dừng lại trên Thi Hải Trúc, từ trên đó xạ ra một ánh mắt, nhất định là do món đồ vật kia rồi!Hắn suy đoán không sai chút nào, cho dù có mặt Trúc Trượng Lão Nhân ở đây đi nữa, nhất định cũng chẳng nhận ra đây chính là Thi Hải Trúc của hắn.

Nguyên lai U Quỷ Hạch có xuất xứ từ Minh Quỷ Bộ Lạc, không ngờ lại chính là vật phẩm phối hợp tuyệt hảo với Thi Hải trúc đến thế, bây giờ dưới bất tử Thần lực của A Quỷ mà phát sinh ra biến hóa mới.Con quái vật này không khác gì nhiều so với lúc trước, nhưng không ngờ thực lực lại tăng vọt lên không biết bao nhiêu lần !Lúc này Tằng Liên Nhi cũng đấu ngang tay cùng một tên Trưởng lão khác, thân pháp nàng vô cùng quỷ dị, lại phối hợp nhịp nhàng với biến hóa ảo diệu của Nguyệt Lượng Thần Lực nữa, tuy nhiên đối phương có Thiện công hết sức vững chắc, pháp bảo lại bất phàm, gia sản lại cực phong phú, nên trong nhất thời không ai nắm được thế thượng phong cả.Còn Tả Mạc vẫn đang say sưa kịch chiến cùng đối phương.Hắn chưa hề đụng tới Tiểu Mạc Bảo Bát, vì đây chính là cơ hội thực chiến quá tốt, cầu còn khó được nữa mà.Theo tình hình hiện tại mà nói, đối với hắn chuyện chiến thắng cũng chẳng có ý nghĩa gì quá lớn, bởi vì vật cản trở trước mắt hắn to lớn như một tòa núi, cho dù bản lĩnh cỡ Phản Hư kỳ cũng khó mà lay chuyển nổi.Đó là mục tiêu giải trừ Bất Tử Thần Phạt, chỉ nghe qua thôi đã khiến cho người ta phải tuyệt vọng.Lúc này Tả Mạc chẳng hề xao nhãng chút nào, tinh thần hắn vô cùng chú tâm vào trận chiến đang diễn ra.Thần Lực, chung quy cũng là một loại lực lượng.Chỉ khi nào chiến đấu mới có thể giúp cho hắn thấy rõ được biến hóa của Thần lực từng chút một.Đến lúc này hắn vẫn chưa vận dụng Thần Kỹ, cũng chưa hề động đến Tiểu Mạc Bảo Bát, thậm chí cả Ma Công, Yêu Thuật hay Pháp Quyết gì đi nữa đều chưa sử dụng tới, hắn chỉ dùng đơn thuần Thần lực để chống lại Trưởng lão Huyền Không tự này mà thôi.Đứng trước mặt mấy vị Tôn Giả thân cao tám trượng này, cảm giác như thân hình Tả Mạc nhỏ bé tựa một con kiến.Dường như cơ thể hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bị những thân ảnh khổng lồ đó đè bẹp vậy.Hắn chỉ vận dụng đơn giản một loại công kích, đó là tập trung Thần lực vào nắm đấm, rồi cứ thế đánh ra hết quyền này đến quyền khác.Mỗi khi va chạm với tên Tôn Giả nào thì thân ảnh khổng lồ đó đều bị run rẩy hẳn lên.Đây chính là uy lực của Thần lực !Và cũng là lần đầu tiên Tả Mạc thi triển Thần lực theo kiểu đó.Hắn chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác mới lạ này, vì thế trong lòng chợt lóe lên một nhận thức.Ba lực trong cơ thể tựa như ba cổ lực lượng tràn trề hết sức kiên nhẫn tương tác cùng nhau, khi mỗi quyền hắn đánh ra lập tức ba cổ lực lượng trong phút chốc liền quấn lại với nhau tựa như sợi gai thép, rồi hình thành ra một cỗ lực lượng thô to hơn, cường đại hơn trước !Từ từ trong đầu hắn cũng chợt hiểu ra...** *"Bái kiến sư phụ!"

Lâm Khiêm khom người thi lễ.Chưởng môn Côn Luân có cặp mày kiếm trắng như tuyết buông rũ xuống hai bên, hắn đang nhắm mắt dưỡng thần liền chậm rãi mở miệng: "Ta nghe nói, ngươi đang rất quan tâm tới tên Vi Thắng gì đó ?"

Trong lòng Lâm Khiêm lập tức hơi chấn động, vội cúi đầu đáp: "Vâng, Vi Thắng bản tính trời sanh vô cùng kiên nghị, kiếm tâm trấn định, ắt hẳn sau này sẽ là đại địch của Côn Luân ta""Hừ !"

Chưởng Môn lộ vẻ không vui đột nhiên hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ đập mạnh vào tận đáy lòng của Lâm Khiêm như bị phát búa tạ đánh trúng vậy.Lâm Khiêm đang cúi thấp người, nhất thời lại càng cúi thấp hơn.“Lẫn thẩn quá đi !”

Chưởng môn chậm rãi mở to mắt, sâu trong ánh mắt tựa như đại dương mênh mông, ẩn hiện trong đó có vô số kiếm ý cuồn cuồn, hắn hờ hững nói tiếp: “Ngươi thân là đại đệ tử Côn Luân, nay chỉ vì một gã đệ tử của một môn phái vô danh mà phải luống cuống cả tay chân.

Ngươi nên nhớ kỹ, ngươi là người của Côn Luân, bọn hắn vĩnh viễn không cách nào vượt qua được ngươi, bọn hắn vĩnh viễn phải nhìn lên ngọn núi cao vời vợi ở trước mắt !”

“Vâng !”

Lâm Khiêm nhỏ giọng đáp lại.Lúc này ngữ khí của Chưởng môn mới chậm rãi: “Ta biết những việc lớn việc nhỏ trong môn phái hầu hết do ngươi quản lý, thật vất vả cho ngươi quá.”

Lâm Khiêm lắc đầu: "Đây là bổn phận của đệ tử mà."

“Ta cũng muốn nói cho ngươi biết, Côn Luân của chúng ta chính là Kiếm tu, toàn bộ các đời Chưởng môn đều là cường giả mạnh nhất của môn phái !

Ngươi phải quẳng đi hết những chuyện vướng bận trong lòng mà chuyên tâm tu luyện, bản thân ngươi rõ ràng rất kiêng kị Vi Thắng chẳng qua là vì trong lòng ngươi còn chưa đủ tự tin vào thực lực của chính mình, nếu như ngươi mạnh mẽ lên thì trong mắt ngươi tên Vi Thắng đó có khác gì con kiến chứ ?”

Chưởng môn vừa nhìn Lâm Khiêm vừa gằn từng tiếng một: “Nhớ kỹ, cả thiên hạ đều thần phục dưới Kiếm !”

Lập tức thân thể Lâm Khiêm chấn động lần nữa: “Đệ tử xin nhớ kỹ !”

“Hãy đến Kiếm các của Ngụy sư thúc ngươi đi.

Từ hôm nay trở đi, khi nào Thần lực của ngươi tiến vào Địa giai lúc đó ngươi mới được xuất quan”Lâm Khiêm nhanh chóng ngẩng đầu lên, vẻ mặt dường như khó thể tin nổi: "Thần Lực ?

Không lẽ ..."

Chưởng môn liếc nhẹ qua Lâm Khiêm rồi thản nhiên nói: “Không sai, Thần Quyết của bổn môn đại khái đã thành hình, tuy có vài chỗ chi tiết cần phải hoàn thiện hơn nữa, nhưng trước mắt đã có thể bắt đầu tu luyện được rồi.

Trong chuyện này ngươi có công lớn nhất so với các đệ tử khác, nên ngươi được chọn lựa là người đầu tiên tu luyện Thần lực.

Trừ ngươi ra, còn có các vị Trưởng lão khác cũng sẽ bắt đầu tu luyện, đồng thời góp tay hoàn thiện bộ Thần Quyết này.

Khi nào toàn bộ hoàn tất, những đệ tử trọng tâm cũng sẽ được phép tu luyện Thần lực.”

Sau một hồi lâu được sư phụ nói cho biết, trong lòng Lâm Khiêm vẫn còn chấn động không thôi, đến nổi nói không nên lời.Chưởng môn nhìn thấy vẻ mặt ngây dại của Lâm Khiêm mà không khỏi lộ ra chút tươi cười, đối với tên đệ tử đắc ý này hắn cực kỳ yêu thích, nên nhịn không được mới tìm cách đề tỉnh: “Việc này đừng để lộ ra ngoài, ngươi nhất định phải nổ lực tu luyện đấy”Rồi âm thanh hắn bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng như gió thoảng, phảng phất như từ nơi rất xa đang vọng về."

Sau này chính là thời đại của Thần Lực."

Chương 685 : Ưu hóaDịch & Biên tập : Mỹ Nam TửThiên Hoàn.Ở phía sau núi, bên trong một sơn động sâu thẳm, bỗng nhiên sáng rực lên vô số quang mang.

Những luồng ánh sáng này ẩn chứa lực lượng kinh người, ngay khi nó sáng rực lên, trong nháy mắt toàn bộ Thiên Hoàn đều bị kinh động.Một tiếng cười mang theo vẻ tang thương pha lẫn điên cuồng truyền ra từ trong động.“Ha ha ha !

Thần văn (*) !

Cuối cùng lão phu cũng thành công rồi !

Thành công rồi !

Viễn cỗ Thần văn, ha ha …, không phải, từ nay về sau ta sẽ gọi là Thiên Hoàn Thần Văn …”

Những tràng cười cuồng dại và âm thanh lẩm bẩm như kẻ tâm thần, đã làm cho các Trưởng lão Thiên Hoàn bay tới dồn dập mà không khỏi đứng sững tại chỗ.Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, vẻ mừng rỡ như điên lần lượt hiện lên trên nét mặt của bọn họ.Thần văn !Thiên Hoàn vốn lấy Phù văn lập nghiệp, nên mỗi vị đệ tử trọng tâm đều biết rõ hai chữ này đại biểu cho ý nghĩa gì !** *Thần lực hiện tại đang chảy khắp toàn thân, ánh mắt trong suốt của Tả Mạc thể hiện sự chuyên tâm mà không pha lẫn chút tia tạp niệm nào cả.Còn trong thức hải, Bồ yêu cũng đang hết sức quan tâm với mỗi tia biến hóa của Thần lực trong cơ thể Tả Mạc, những biến hóa này …

đều được ghi chép lại đầy đủ.

Bồ yêu có kinh nghiệm rất phong phú và học thức uyên thâm, nên có thể trợ giúp Tả Mạc tránh được những đường vòng lâu lắt.

Nhưng quan trọng hơn hết thân phận Bồ yêu chính là một Thiên Yêu, dựa theo yêu thuật phong phú mà hắn mài luyện nên năng lực suy diễn hết sức kinh khủng, nhờ vậy đạt được tới trình độ cao nhất để trợ giúp cho việc hoàn thiện tu luyện Thần lực của Tả Mạc.Quả thật Thần lực phức tạp hơn nhiều so với Yêu thuật, do đó quá trình suy diễn cũng trở nên rối rắm và to rộng hơn nhiều từ trước tới nay, rốt cuộc Bồ yêu chẳng còn thời gian rãnh rỗi nào để bận tâm tới chuyện khác nữa.

Bất đắc dĩ Bồ yêu mới đem toàn bộ những kế hoạch trước đây ném qua hết cho Vệ.Cũng thật kỳ lạ, đối với chuyện này dường như Bồ yêu và Vệ lại đồng quan điểm nhất trí tới lạ thường.Theo bọn họ nhận định, sự việc tìm hiểu liên quan ba lực tiến hóa thành Thần lực là quan trọng nhất.

Bởi vì theo sự phát triển của ba lực thì rõ ràng đã đạt tới đỉnh cao từ rất lâu rồi, dù là Yêu Ma hay Tu giả gì đi nữa thì đối với mục đích khám phá sức mạnh cũng đều như nhau.Theo xu thế hiện tại thì thời đại của Thần lực đã đến rồi, hiển nhiên đây là điều tất yếu.Thần lực hiện tại so với Thần lực thời viễn cổ tương đối có nhiều khác biệt, tuy rằng cả hai cùng tên với nhau, nhưng Thần lực bây giờ lại có xuất xứ từ ba lực mà ra.Bởi vậy theo Bồ yêu nhận định, bắt đầu tiến vào thời đại Thần lực này, hễ ai đi trước một bước tất nhiên kẻ đó sẽ chiếm được ưu thế vô cùng lớn.Nếu chỉ bằng vào ưu thế đó thì rõ ràng vận khí của Tả Mạc không thể không nói là quá tuyệt diệu, khiến cho Bồ yêu và Vệ đều phải thán thưởng không thôi.Nhưng nếu chỉ sống bằng thành tích trong quá khứ thôi thì chưa đủ, tuy truyền thừa của bộ lạc Thái Dương ở thời viễn cổ thật sự là xưng bá thiên hạ, nhưng rõ ràng thời viễn cổ và hiện tại rất khác xa nhau, rốt cuộc phần truyền thừa đó chỉ có thể được xem như là một nguồn gốc còn quá thô thiển, so với pháp quyết tu luyện còn cách quá xa.Đối với Tả Mạc mà nói, quả thật yêu cầu của Bồ yêu dành cho hắn cũng hơi nặng tay.Tuy nhiên, mục tiêu duy nhất của hắn là đủ năng lực để phá giải Bất Tử Thần lực.“Thôi được rồi, kết thúc chiến đấu đi” Bồ yêu nói với Tả Mạc, trước mặt gã đang hiện diện một quả cầu ánh sáng, trong đó có vô số tia sáng rực đang cấp tốc lưu chuyển, chỉ cần ánh mắt của người bình thường nhìn phải quang cầu một lát thôi, lập tức cảm thấy nhức đầu choáng váng ngay.Mỗi tia sáng luân chuyển này đều đại biểu cho vài đặc tính của Thần lực.Tả Mạc vừa nghe Bồ yêu bảo thế, liền không chút do dự mà lập tức lấy ra Tiểu Mạc Bảo bát.Oanh !Trong nháy mắt Bảo tiền liền xuyên thủng trước ngực của tên Trưởng lão Huyền Không tự, kéo theo một vệt máu tươi.Tức thì Thần lực trong cơ thể Tả Mạc liền bị rút đi, tuy nhiên do đã có kinh nghiệm nên hắn không chút kinh hoảng, mà ném ngay vào miệng một hạt Thái Dương tử.

Hạt Thái Dương này vừa vào cổ họng liền hóa thành một dòng nước ấm áp lan tỏa, trong nháy mắt Thần lực lại làm cho cơ thể trở nên sung mãn như trước.Uy lực của Tiểu Mạc Bảo bát không cần phải bàn cãi gì nữa, tuy nhiên lại khiến cho Thần lực bị tiêu hao cực lớn.

Tiểu Mạc Bảo bát hiện tại đã thoát khỏi giới hạn của một pháp bảo thông thường, bởi vì nó cần phải có Thần lực mới kích phát được, đại khái hiện giờ có thể xem như đó là một kiện Pháp bảo Thần lực thiên hạ đệ nhất.Con Quái vật do A Quỷ triệu hồi ra cực kỳ hung mãnh, hơn nữa càng khiến Tả Mạc thêm vô cùng kinh ngạc chính là, trên thân hình con quái vật giống như người tựa như vượn này, vậy mà hắn phát hiện ra không ít Thần lực!Cả người quái vật cứng rắn như sắt, dù cho phi kiếm cũng khó gây thương tổn được cho nó, hơn nữa pháp quyết Thiện tu lại không gây ra lực sát thương đối với nó lớn như tưởng tượng.

Trên lý thuyết, pháp quyết của Thiện tu có thể khắc chế được quái vật âm tà, thế mà hiện tại lại không có chút hiệu dụng nào cả, theo Tả Mạc suy đoán rất có khả năng liên quan đến Thần lực.Con quái vật đứng đó dũng mãnh dị thường, còn thân hình A Quỷ lại phiêu hốt quỷ dị, nguyên lai Bất tử Thần lực giết người không để lại chút tiếng động, hiện tại đối phương chống cự hết sức chật vật nên rất nhanh chóng liền bị A Quỷ nương theo kẽ hở mà một kích đắc thủ!Trong ba người bọn họ, kẻ gian nan nhất chính là Tằng Liên Nhi.Tuy rằng hiện tại nàng đang nắm chắc thế thượng phong, nhưng đối phương lại có tầng tầng lớp lớp pháp bảo, hơn nữa tu vi lại cực kỳ thâm hậu, dù sao uy lực Thần kỹ của nàng rất lợi lại, nhưng muốn phát huy cần phải tốn nhiều thời gian, cho tới lúc này nàng chỉ có thể hủy diệt được vài món pháp bảo thôi, chứ chưa thể gây thương tổn gì cho đối phương cả.Tuy nhiên nàng cũng cực kỳ thông minh, trước mắt thấy không làm gì được đối phương liền dứt khoát không dùng tới Thần lực nữa, mà chỉ tìm cách bao vây không cho đối phương có cơ hội trốn thoát mà thôi.Đến khi tên Trưởng lão này phát hiện ra Tả Mạc và A Quỷ đang nhào tới, thì trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ đến chết mất.Phốc.Người đắc thủ chính là A Quỷ.Tuy Bất tử Thần lực chuyên phong ấn hồn phách của A Quỷ, nhưng rõ ràng nàng chiến đấu bằng trực giác, nên chính là người kinh khủng nhất trong nhóm.Bọn họ cũng không dừng lại lâu, liền tước đoạt sạch sẽ đồ vật trên người mấy thi thể đó, rồi lập tức ly khai.Không lâu sau, khi đám Trưởng lão Huyền Không tự bay đến đây vừa trông thấy ba thi thể thế này, lập tức thần sắc người nào cũng hiện rõ vẻ khó coi tới cực điểm.** *"Nơi này, ở đây, ở đây, ở đây nữa..."

Bồ yêu chỉ ra một hơi bảy vị trí ngay trước mặt hắn, thần tình Tả Mạc chuyên tâm hết sức nghiêm túc.

Ngay chỗ những nơi Bồ yêu chỉ ra, đều là những điểm cần phải tăng cường hoàn thiện.Ở bảy chỗ này, Bồ yêu phải mất hết trọn ba ngày mới suy diễn ra được kết quả như thế.Dù rằng ngay thời đại của Bồ yêu, hắn cũng tuyệt đối chẳng phải là Thiên Yêu lợi hại nhất, nhưng chỉ với danh xưng “Yêu Thuật Mục Lục” thôi thì ngay trong thời đại đó, khả năng suy diễn yêu thuật của hắn đã không ai sánh bằng.Liên tục suy diễn suốt ba ngày, hiện tại đã nhìn thấy trên mặt mắt xuất hiện những nét mệt mỏi rã rời, nhưng mà từ trong đáy mắt hắn lại tỏa ra một thần thái sáng rực, đương nhiên có thể nhìn ra được tâm tình hắn hiện tại cực kỳ phấn khích.Muốn hoàn thiện được Thần quyết đòi hỏi yêu cầu rất cao, phóng tầm mắt ra toàn bộ thiên hạ hiện giờ, người có năng lực làm được chuyện đó e rằng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.Trong thời đại mới này dựa trên chính đôi tay mình để bắt đầu tạo lập nên, ha ha… còn thứ gì có thể gây kích động lòng người đến như thế chứ?Đó là một sự nghiệp vĩ đại a !Thậm chí còn có khả năng ghi lại một dấu ấn trong lịch sử nữa đấy!Hắn nhớ tới một thời chính lão sư phụ đã kêu mình phải ghi danh tại đệ nhất phủ Yêu thuật, nếu so với chuyện trước mắt đang làm đây quả thực chuyện xa xưa không đáng nhắc tới là gì.Lúc này hắn đã bắt đầu tưởng tượng ra được, tên tuổi mình sẽ có ngày nổi danh chói sáng đây.Ồ, Tân Thần quyết chi phụ (**), quả thật danh xưng này không tệ chút nào !Tuy nhiên, đến khi ánh mắt hắn ngó về khuôn mặt tập trung cao độ của Tả Mạc, lập tức tinh thần khôi phục trở lại, hắn ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói: “Trong bảy chỗ cải tiến này, ngươi hãy thử nghiệm trước một cái đi, ta tham khảo dựa trên pháp quyết và thêm vài phương thức yêu thuật nữa, đồng thời dựa theo kết quả suy diễn thì rất có thể sẽ đề cao thêm khoảng ba phần trăm hiệu suất, và tiết kiệm thời gian thêm năm phần trăm nữa.”

Tả Mạc cẩn thận đem bảy điểm tối ưu hóa đó ghi tạc vào đầu, tuy nghe qua con số vài phần trăm ưu hóa ít ỏi đó, nhưng Tả Mạc biết rất rõ chỉ cần tích lũy theo thời gian, những con số bé tí tẹo này mai sau sẽ có kết quả hết sức kinh người.“Tu vi của ngươi hiện tại vẫn còn nằm ở Nhân giai sơ kỳ, vì thế việc tích lũy Thần lực mới là chuyện trọng yếu.

Hiện tại đã không còn lực tín ngưỡng nữa, do đó muốn cho Thần lực tăng trưởng thì cần phải luyện hóa ba lực.

Chỉ cần ba lực của ngươi ngày càng thâm hậu, thì mỗi ngày có thể tu luyện ra thêm càng nhiều Thần lực.

Điều quan trọng nhất trong đó chính là yếu tố cân đối, quyết định bởi lực lượng tổng thể của ngươi.”

Bồ yêu bình thản tươi cười, thần sắc có vẻ hưng phấn đắc ý nói tiếp: “Những tên quái thai như ngươi đây thật sự không nhiều, có ai mà rãnh hơi đi tu luyện đủ loại ba lực như ngươi chứ ?

Rốt cuộc Côn Luân gì gì đó, cho dù hiện tại bọn họ có minh bạch ra được Thần lực là gì đi nữa, cũng phải chậm rãi mà bắt đầu tu luyện hai loại ba lực khác ngay từ bây giờ.

Hơn nữa còn phải có cơ duyên như cánh tay phải hiện tại của ngươi đây, chỉ có thể ngộ lại càng khó cầu.Nhưng ngay lập tức thần sắc hắn trở nên trang nghiêm: “Song ngươi phải ngàn vạn lần không được lười biếng, chẳng hạn đại môn phái như Côn Luân kia một khi biết được rõ ràng sự huyền diệu bên trong của Thần lực, lập tức bọn họ sẽ có rất nhiều biện pháp để có thể vận dụng được, mà không tiếc phải bỏ ra nguồn tài lực khổng lồ để đạt được mục đích!”

Tả Mạc lắc đầu: “Ngày nào chưa phá bỏ được Bất Tử Thần Phạt thì ngày đó ta sẽ không biếng nhác đâu.”

Bồ yêu hơi ngẩn ra, thoáng trầm mặc chốc lát rồi liếc mắt nhìn Tả Mạc gật đầu nói: “Được thế là tốt!

Hiện tại thế lực ngươi cũng có chút căn cơ, nếu không ngại thì cứ để cho đám người ở Vân Hải giới kia cũng bắt đầu tu luyện thêm hai loại ba lực còn khiếm khuyết đi, cũng là một chút chuẩn bị cho việc tu luyện Thần lực về sau.”

Tả Mạc trầm ngâm: "Ngươi nói không sai !"

Thời gian tu luyện Thần lực của hắn trải qua không ít, tất nhiên càng cảm giác được Thần lực lợi hại hơn nhiều so với ba lực, tuy rằng mức độ tu luyện càng lên cao lại càng khó hơn, nhưng nếu mắc phải những khó khăn thì cứ thế từng bước giải quyết.Nhất là cho đến lúc này, Tả Mạc rõ ràng cảm nhận ra được, những người khác cũng có thể tu luyện Thần lực.“Hãy đem tất cả các Pháp quyết, Yêu thuật và Ma công cất dấu bấy lâu nay đều đưa ra hết đi, lúc đó “Bồ Vệ Tàng Kinh Các” cứ dựa theo cống hiến của hai ngươi mà phân chia quyền hạn” Tả Mạc nhìn sang Bồ yêu và Vệ.Bồ yêu ra vẻ không quan trọng thốt lên: “Có thể”Lúc này Bồ yêu chỉ cảm thấy có hứng thú duy nhất với Thần lực mà thôi, nên những thứ mà hắn cất kỹ từ trước đến giờ đều nhìn không thuận mắt nữa.

Có lẽ cũng nên đem bộ truyền thừa Nguyệt Lượng Thần lực dấu thật kỹ mới được ?Vệ cũng gật đầu nói: “Được”Trên mặt Tả Mạc biểu lộ ra dáng vẻ cười cười, chỉ cần có thêm bộ sưu tập của Bồ yêu và Vệ đây, thì thực lực nòng cốt của Vân Hải giới trong thời gian ngắn có thể đột nhiên tăng mạnh, quan trọng là có nó sẽ giúp cho căn cơ của Vân Hải giới càng trở nên vững chắc.

Những đại môn phái kia sở dĩ có thể đứng vững cả nghìn năm mà không ngã xuống, ngoại trừ nhờ tới lượng tài nguyên khổng lồ ra, thì trọng yếu hơn hết chính là pháp quyết truyền thừa.Hơn nữa nếu như có được Thần lực, thì trong thời gian tới Vân Hải giới sẽ càng mạnh mẽ hơn.Sau khi thương lượng thỏa đáng với Bồ yêu và Vệ, mọi chuyện còn lại đều do một tay Bồ yêu gánh vác thông qua Thập Chỉ Ngục, hắn không cần phải quan tâm gì nữa.Từ trong thức hải rời đi, Tả Mạc không thể lập tức bắt đầu tu luyện ngay được, bởi vì hắn còn cần phải đối mặt với đám Trưởng lão Huyền Không tự ở phía sau nữa.

Trong mắt hắn, đoàn Trưởng lão khổng lồ này tựa như từng đợt bồi luyện vậy, mỗi khi tiêu diệt được tên nào lập tức Thần lực của hắn sẽ theo đó mà gia tăng lên.(*) Thần văn : nguồn gốc sức mạnh của Phù văn (văn : họa tiết, hoa văn).(**) Tân Thần quyết chi phụ : cha đẻ của bộ Thần quyết mới.Chương 686 : Ma Thần hiện , thiên hạ kinhDịch & Biên tập : Mỹ Nam Tử“Ồ” Một vị Ma tộc thân hình cao to bỗng dưng xoay người lại, trên gương mặt gầy gò là cặp mắt xanh thẩm hơi nheo lại, trông tựa như hai lưỡi liềm có viền đỏ được kẽ dọc hai bên, hắn đang ngồi trên một chiếc Vương tọa được điêu khắc hoa văn tinh xảo.Trên mặt hắn luôn biểu lộ dáng vẻ tươi cười, nhưng bất kỳ ai nhìn vào nụ cười đó cũng khó mà cảm thụ được chút hơi ấm nào.“Huyền Không tự đúng là bùn nhão không bôi nổi lên tường mà (1), đến lúc này mà vẫn chưa mò được đến ngưỡng cửa Thần lực, vậy mà còn muốn tính toán với Ma tộc chúng ta.

Lẽ nào mới nghìn năm trôi qua, mà tu giả đã sa sút nhanh đến thế?”

Theo bộ dáng tươi cười của hắn, bộc lộ ra giọng nói âm lãnh pha lẫn chút mỉa mai.“Đại khái do bọn họ chính là kẻ chiến thắng mà” Từ trong góc nào đó truyền ra một âm thanh khác lạ, nhìn kỹ người vừa nói đó mới thấy cả người được bao phủ bởi một lớp võ cứng dày cộm, vóc người hắn khôi ngô, trên trán mọc ra chiếc sừng tê giác, thần thái uy nghi, thanh âm trầm thấp đôn hậu.“Bó tay thôi, chúng ta là kẻ chiến bại mà, tuy nhiên người bại trận như bọn ta sẽ luôn tìm ra trăm phương ngàn kế để lấy lại những gì đã mất.”

Thêm một tên thiếu niên Ma tộc với tư thế nửa nằm nửa ngồi lơ lững giữa không trung cũng tiếp lời, tuy nhiên xem thần tình của hắn dường như chẳng hề để ý nhiều chuyện xung quanh, hắn vừa nói vừa ném quả nho đỏ như máu vào miệng, rồi thản nhiên tự đắc ý nói thêm một câu cơ hồ nghe không rõ lắm: “Ta không đi đâu hết, gần đây chứng lười biếng chợt nổi lên hay sao ấy, chuyện gì cũng chẳng muốn làm, không còn hứng thú gì nữa …”

Tên Ma tộc ngồi trên Vương tọa lộ vẻ khó xử, đành phải quay đầu về hướng tên Tê Ma (2) đang ở trong góc tối kia.“Ta đi thôi” Tê ma trầm giọng nói, thần tình tỏ vẻ nghiêm túc: “Năm nay đúng dịp trải qua hai trăm năm kiến tạo Thần điện, nếu có thể bắt đám gia hỏa kia đem đi hiến tế thì rõ ràng uy tín của Thần điện sẽ vang danh hơn nhiều, càng có thể thu hút được thêm nhiều bộ tộc khác nữa, âu cũng là lúc nên cho Thần điện của chúng ta lộ diện rồi!”

Càng có nhiều tín ngưỡng, đương nhiên sẽ càng có nhiều Thần lực.“Nói không sai” tên Ma tộc trên Vương tọa vừa khẽ cười híp mắt vừa nói: “Nếu bọn người kia đã không chịu xuất đầu lộ diện, thôi thì dù sao cũng tới thời đại của Thần rồi, vậy chúng ta hãy khởi động đi”Thân ảnh khôi ngô đó bỗng nhiên biến mất không thấy đâu nữa.Giang Triết đại bại !Tin tức này tựa như được mọc thêm đôi cách, lập tức bay đến mọi ngóc ngách cả tam giới mà loan báo.

Nếu như nói Biệt Hàn tập kích Lãnh Sơn giới giống như một thanh Độc chủy (3) đâm thẳng vào phần bụng mềm mại của Giang Triết, thì Công Tôn Sai vốn là vị chiến tướng có thanh danh ít người biết tới, lại chuẩn xác nhắm ngay vào sơ hở của Giang Triết, hắn mạnh bạo dùng chiếc răng nanh chọc thẳng vào Giang Triết mà gây thương tích đầy mình, đến nổi phải ngã gục vì máu chảy gần hết.Nguyên lai Giang Triết biết rõ đường lui đã bị đứt đoạn, nên hắn nổ lực suất lĩnh chiến bộ chủ lực đột phá vòng vây.Nhưng có điều Công Tôn Sai không để cho hắn có chút cơ hội nào nữa, có người bảo Công Tôn Sai giảo hoạt tựa lang sói, hắn theo sát chiến bộ của Giang Triết rồi lựa đúng thời cơ liền nhào tới cắn ngay một phát.Thế nhưng những người tận mắt chứng kiến tràng chiến đấu này lại tỏ vẻ phản đối với những lời đồn đó.Bọn họ thấy rõ ràng, quá trình chiến đấu của Công Tôn Sai tựa như một thanh Yêu đao sắc bén, quả thật bọn họ lúc ẩn lúc hiện, nhưng khi mỗi lần xuất hiện tập kích đều xén đi bớt một mảnh thịt và lượng lớn máu huyết của chiến bộ Giang Triết, khiến cho đối phương cảm thấy đau đớn tột cùng, nhưng lại chưa vội uy hiếp đến tính mạng của bọn họ.Do đó chiến bộ của Giang Triết càng ngày càng suy yếu.Hơn nữa bất lợi vì hoàn cảnh tác chiến ở nơi xa lạ lại càng thể hiện rõ rệt, suốt dọc đường không hề có một lực lượng Ma tộc nào ra tay trợ giúp Giang Triết cả, ngược lại bỗng nhiên xuất hiện nhiều tiểu đội Ma tộc ở khắp nơi, lực lượng tự phát của bọn họ mặc dù chỉ là những nhóm lẽ tẻ nhưng không hề sợ sệt chút nào, cứ nhằm vào đám tu giả Huyền Không tự đơn độc kia mà công kích liên tục.Cuối cùng đám người Giang Triết dường như rơi vào một vũng lầy không bờ bến, hơn nữa trong vũng lầy đáng sợ này còn ẩn dấu thêm thanh Yêu đao kia càng kinh hoàng hơn nữa.Kết cuộc Giang Triết cũng chết trong tay của Biệt Hàn.Trận chiến này đã đủ để làm thay đổi thế cục chiến sự của thiên hạ, đến lúc này mới chính thức hạ tấm màn che xuống, nhưng dư âm của nó không chừng sẽ mãi khắc sâu vào tâm khảm của mọi người, nếu như...Không ai ngờ đến chỉ vẻn vẹn một ngày sau đó, ánh mắt của toàn bộ thiên hạ lại bị một sự kiện khác thu hút tức thì.Đó là một cái tên “Ma Thần Điện” bỗng dưng xuất thế, nó đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt chú ý của mọi người.Trong Ma Thần Điện có một vị Ma Thần dẫn theo bảy vị Thần Điện Ma Vệ, đã tiêu diệt toàn bộ hai mươi bảy tên Trưởng lão của Huyền Không tự.Nhưng điều càng làm cho người ta phải giật mình đó là, vị Ma Thần này lập tức tuyên bố đem trọn hai mươi bảy tên Trưởng lão Huyền Không tự này dùng vào sự kiện Thần Điện Tế Tự.Ngay sau khi vị Ma Thần này tuyên bố, tức thời Hắc Đàm giới cũng được Thần Điện ra tay bảo hộ, bất kỳ hành vi nào muốn khởi xướng chiến tranh ở Hắc Đàm giới đều bị xem như trực tiếp khiêu khích với Ma Thần Điện.Toàn bộ thiên hạ bị tin tức Ma Thần Điện bỗng dưng xuất thế làm cho cả kinh đến nổi tắt tiếng.Mọi người đều có phản ứng ban đầu khi mới nhận được tin tức là, hoài nghi sự tình liên quan đến bảy mươi hai tên Trưởng lão Huyền Không tự thật giả thế nào, nhưng rất nhanh sau đó, khi thi thể và đống pháp bảo của toàn bộ đám Trưởng lão đều được Ma Thần Điện chính thức tung ra.Lúc này mọi người mới nhận ra, quả nhiên đây là sự thật.Huyền Không tự tiêu thật rồi!Tuy rằng hiện tại bọn họ còn có Trưởng lão Phản Hư kỳ tọa trấn, nhưng lúc này đã mất đi Giang Triết và chiến bộ chủ lực, hơn nữa toàn bộ Trưởng lão đều bị giết chết, bất luận ai đi nữa cũng khó lòng mà cứu lại được vận mệnh diệt vong đã an bài trước mắt.Những người thông thường đều sẽ suy ra được kết cục này, nhưng trong lúc này đã không còn ai quan tâm đến Huyền Không tự nữa, bởi vì kẻ bại trận vĩnh viễn là người bị quên lãng.

Cho dù đã từng là một trong tứ đại môn phái danh chấn đi nữa, một khi ầm ầm sụp đổ theo thời gian trôi qua, thì mọi người vẫn sẽ cảm khái thổn thức mà nhớ lại thời huy hoàng năm xưa, rồi đại loại thốt ra một hai câu gì đó, chẳng hạn như vật còn người mất gì gì đó...

Nhưng trong lúc này, chắc chắn ánh mắt mọi người sẽ tập trung hoàn toàn vào kẻ chiến thắng, trong khi đó người thua trận sẽ trở thành vật lót đường để tô đậm thêm cho chiến tích của kẻ khác, thế nhưng thận phận kẻ bại trận ở đây lại là một trong tứ đại môn phái, bất quá cũng chỉ làm cho phần gạch lót đường này càng thêm hoa lệ bắt mắt mà thôi.Mọi người đều bị sức mạnh cường đại của Ma Thần Điện làm cho chấn động dữ dội.Con số hai mươi bảy tên Trưởng lão Huyền Không tự đó, chính là một đội hình khổng lồ xa hoa đấy, nếu như đám người đó được đặt chính thức tại Ma giới, thì chắc chắn một điều là không có một thế lực nào có thể bắt giữ bọn họ lại được.Chẳng những thế mà cuối cùng còn bị tiêu diệt “toàn bộ”!Hai chữ này cũng vô tình để lộ ra rất nhiều tin tức.Đối với người bình thường thì có lẽ sẽ khiếp sợ Ma Thần Điện vì biểu hiện thực lực quá mạnh mẽ, nhưng trong mắt của những thế lực lớn thì bọn họ lại chú ý tới hai chữ khác, đó là “Thần điện!”.Ma Thần Điện đã toàn bộ diệt sát lực lượng hai mươi bảy tên Trưởng lão Huyền Không tự thế này, nhất định phải có được uy lực của Thần lực!Mọi người đều tin tưởng vào điều đó.Bất kể là Yêu Ma hay Tu giả đi nữa, các môn phái hay bộ tộc đều có chút lịch sử lâu đời đều thèm nhỏ dãi cả ba thước với Thần lực.

Nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa nghe nói người nào có thể tìm được phương pháp tu luyện Thần lực cả.

Lúc trước Thái An bảo các có một đợt huyên náo sôi sục, món đồ khiến cho người ta phải háo hức chính là khối Ma bia vô danh kia, nghe nói đó chính là chìa khóa để đã thông tới cảnh giới Thần lực.Sức hấp dẫn của Thần lực không cần phải bàn cãi gì nữa.Thần điện..., vấn đề then chốt của Thần lực chính là Thần điện!Tự nhiên rất nhiều người của Ma tộc đều bừng tỉnh đại ngộ.Sau đó thêm vào tình báo về Ma Thần Điện càng ngày càng phong phú, lúc này mọi người mới giật mình không ngờ Ma Thần Điện lại tồn tại hai trăm năm ở một nơi hẻo lánh như Hắc Đàm giới đó, cho dù những người ở tại Hắc Đàm giới cũng không ai biết tới sự có mặt của Ma Thần Điện cực kỳ bí ẩn này.Từ xưa giờ có ai biết tới Hắc Đàm giới chứ ?Bọn họ khổ tâm bỏ công sức ra hai trăm năm nay, bây giờ đột nhiên xuất hiện bất ngờ thế này, ẩn dấu ở phía sau đó ắt hẳn cũng đủ để nói lên rất nhiều vấn đề.Sau khi diễn ra sự kiện tế tự, cuối cùng Ma Thần Điện đột nhiên tuyên bố, chỉ cần ai có thể thông qua khảo hạch mà đầu nhập vào đoàn thị vệ của Ma Thần Điện, khi đó đều có thể được học Thần lực.Câu này vừa được loan tin ra, lập tức toàn bộ tam giới tựa như chảo dầu sôi sùng sục được ném thêm vào một bó đuốc đang cháy vậy.Thần lực !Đây cũng là lần đầu tiên, Ma Thần Điện chính thức tuyên bố bọn họ sở hữu phương pháp tu luyện Thần lực.Nhất thời Hắc Đàm giới trở thành Thánh địa mới, có vô số người Ma tộc như một đám quỷ quái kéo thẳng tới hướng Hắc Đàm giới.Sự việc này tựa như là một ngòi nổ ban đầu mà thôi.Rất nhanh sau đó, các trận doanh phòng tuyến của tu giả cơ hồ toàn bộ đều bị triệt phá, dường như chỉ trong một đêm đó, phe tu giả đang chiếm thượng phong vững chắc thì đột nhiên bị mất đi toàn bộ lợi thế vốn có.

Vị thế của hai bên tức thời bị đảo ngược, khiến cho uy danh của Ma Thần Điện càng thêm lẫy lừng.Càng thêm bi quan hơn nữa khi tin tức được cấp tốc lan truyền trong giới tu giả.Thần lực, thế mà Ma tộc đã tìm ra được cách thức tu luyện Thần lực rồi!** *Trong lòng Bồ yêu đang tưởng tượng về “Tân Thần lực chi phụ”, nhưng bỗng nhiên bị tan nát sạch sẽ, Ma Thần Điện thế mà đã chuẩn bị từ hai trăm năm trước đây rồi, hiện tại có lẽ bọn họ bắt đầu tính tới đường kiếm ăn đây.

Cho dù người có bản tính ẩn nhẫn như Vệ đây, cũng đều phải tán thán không thôi.Tả Mạc đã tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Ma Thần và đám Trưởng lão kia, nên thấy được rõ ràng vị Ma Thần kia mạnh mẽ tới bực nào.Thực sự quá cường đại!Tả Mạc rất hoài nghi có thể đối phương đã có thực lực của Địa giai.Không ai có thể hiểu rõ ràng ý nghĩa của Thần lực cấp Địa giai như Tả Mạc, một khi Thần lực đạt đến Địa giai lập tức sẽ phát sinh ra biến hóa rất lớn, lúc đó ba lực sẽ không có cách nào chống lại nổi.Cho dù là Soái giai đi nữa, nếu đối mặt với Thần lực Địa giai cũng không đủ lực để chống cự.Hắn đã tận mắt nhìn thấy Ma Thần xử lý đám người bảy mươi hai Trưởng lão của Huyền Không tự tựa như cắt dưa, thái rau vậy.

Các loại pháp quyết hay pháp bảo đánh lên người Ma Thần bay tung tóe tựa như pháo hoa, thế mà vẫn không thể gây thương tổn chút nào cho Ma Thần, chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến cho chân tay Tả Mạc lạnh lẽo cả lên.Hơn thế nữa, vị Ma Thần kia trước khi đi còn rãnh rỗi liếc mắt về phía hắn nữa chứ, khiến cho hắn cơ hồ như nhịp hít thở bị trì trệ.Trong nháy mắt lúc đó, đầu óc hắn bỗng dưng hoàn toàn trống rỗng.Cho đến khi vị Ma Thần đó biết mất thật lâu, khi đó hắn mới dần dần khôi phục lại tri giác.Một cổ hàn ý men theo lòng bàn chân hắn vọt thằng lên đỉnh đầu, khiến cho mỗi sợi lông tóc trên người hắn bị dựng đứng hẳn lên.Thật đáng sợ !Thần lực Địa giai đấy sao ?Thật là đáng sợ !Rốt cuộc Bồ yêu cũng trầm mặc thật lâu mà không nói tiếng nào, sức mạnh như thế thật sự đã vượt qua hắn tưởng tượng.

Hiển nhiên đối phương đã vượt qua hắn càng xa hơn, chuyện này khiến cho Bồ yêu cảm thấy uể oải vì thất bại quá mạng.Nhưng mà Bồ yêu càng không nghĩ tới chính là sau khi Tả Mạc hết kinh hãi mà khôi phục lại tinh thần, chuyện trước tiên hắn làm lại giống như hằng ngày, cũng bắt đầu tu luyện Thần lực.Bồ yêu không nhịn được bèn nói: “Bọn họ đang dùng chính là Thần điện đó!”

“Ờ” Tả Mạc không dừng tay, vẫn tiếp tục tu luyện.“Phương pháp của bọn họ so với chúng ta càng hữu hiệu hơn, bọn họ tăng cường tín ngưỡng, tất nhiên tốc độ tu luyện nhanh hơn chúng ta nhiều.”

Bồ yêu tiếp tục nói.“Ờ” Tả Mạc vẫn không có ý định dừng lại chút nào.“Ờ nữa hã ?

Ngươi có bình thường không đó ?

Xem ra phương thức của bọn họ lại càng đơn giản, càng hiệu quả hơn chúng ta, bọn họ…”

Tả Mạc bỗng nhiên dừng ngay động tác đang tập luyện, hắn chen ngang vào câu Bồ yêu đang nói: “Cho dù phương pháp của bọn họ có tốt đi nữa cũng không thích hợp với ta, bởi vì ta không có khả năng kiến tạo ra Thần điện.

Nếu như chúng ta đã bước đi trên một con đường riêng biệt, thì hãy tiếp tục mà đi, còn chuyện cái nào mạnh yếu không quan trọng.”

“Không quan trọng?”

Bồ yêu mở trừng con mắt, dường như hắn đang nghe một câu nói khiến cho hắn không còn lời nào để thốt lên nữa.“Ta tu luyện Thần lực không phải vì muốn đánh bại bọn họ” Tả Mạc liếc mắt nhìn Bồ yêu một cái rồi tựa như nói với chính mình: “Ta luyện vì A Quỷ, ta muốn giải phá cho được Bất Tử Thần Phạt, ta tu luyện là vì bản thân ta”.Bồ yêu thoáng giật mình.“Hơn nữa chính hắn đã làm cho ta có lòng tin mãnh liệt, rõ ràng Địa giai mạnh mẽ đến thế, nếu có một ngày ta tu luyện đạt đến Địa giai thì có lẽ sẽ đủ lực để giải khai Bất Tử Thần Phạt trên người A Quỷ!”

Cặp mắt Tả Mạc sáng ngời như vầng tinh tú, hắn không tự chủ được liền nắm chặt lại nắm tay.Bỗng nhiên Tả Mạc quay sang với dáng vẻ tươi cười trông như ánh nắng ban mai.“Hơn nữa ta tin tưởng là Thần quyết mà được người như Bồ yêu đây hoàn thiệt, nhất định sẽ không kém hơn so với người khác đâu!

Bởi vì ngươi chính là Bồ!”(1) Bùn nhão không bôi nổi lên tường: năng lực kém cỏi, không có thành tựu.(2) Tê Ma: tên Ma tộc có chiếc sừng tê giác.(3) Độc chủy: thanh dao găm tên là Độc chủy, Kinh kha dùng nó để hành thích Tần Thủy Hoàng.

Theo truyền thuyết nó được ngâm rất lâu trong độc dược, khi gặp máu sẽ bịt cổ họng. (Chú giải: CCD)Chương 687 : Anh hùng , Giai nhânDịch giả : Bác Sỹ Gây MêBiên tập : Mỹ Nam TửSau một loạt sự kiện, Ma Thần điện yên tĩnh trở lại.

Nhưng nó bỗng dưng xuất thế như vậy, quả thật đối với thiên hạ đã phát sinh ra những ảnh hưởng vẫn còn âm vang chưa có hồi kết thúc.

Thiên hạ thời bây giờ, càng trở nên khó bề phân biệt hơn, dù cho là có người am hiểu về thời cuộc đi nữa, cũng không dám tin tưởng vào hướng đi của chính mình đã đúng với thời cuộc hay chưa.Dù sao đi nữa, Tả Mạc cũng không có quan hệ gì quá lớn đối với chuyện này.Hắn đang tiến về U Tuyền giới, tuy rằng đã biết rõ hồn phách A Quỷ bị Bất Tử Thần Lực cầm cố, nhưng Tả Mạc vẫn hy vọng rằng, Tố Ảnh Hồn Ti thảo ở U Tuyền giới có thể cung cấp thêm cho hắn một vài manh mối.Nhưng lần này, Tả Mạc lại dự định để cho dám người Công Tôn Sai và Biệt Hàn trở về Vân Hải giới.Lúc trước do thực lực cá nhân Tả Mạc không đủ, cho nên mới mượn lực lượng của chiến bộ.

Nhưng bây giờ Thần lực của Tả Mạc đã có chút thành tựu, hơn nữa còn có A Quỷ cùng Tằng Liên Nhi bên cạnh, thực lực bọn họ khá mạnh mẽ, dù cho gặp phải Soái giai đi nữa bọn họ cũng có thực lực để đánh nhau một trận, tệ lắm là chạy trốn chắc chắn không có vấn đề gì.Hơn nữa, Huyền Không tự ầm ầm sụp đổ cùng với sự kiện Ma Thần điện xuất thế bất ngờ, còn khiến cho Tả Mạc có một dự cảm, dường như bọn họ đã đi tới bước ngoặt của thời đại rồi.Quả thật tình huống này đối với Vân Hải giới mà nói, đó là một cơ hội tốt.Huyền Không tự thân là một trong tứ đại môn phái, lúc này lực lượng tiền phương đã bị bại trận, cao thủ mất hết, nên xu hướng bị suy tàn đã không thể vãn hồi được nữa, thế lực trước đây cao lớn đến thế lúc này lại như bữa tiệc linh đình, khiến cho vô số thế lực ngó chừng thèm nhỏ dãi.Qua một thời gian tương đối dài, bây giờ Tu Chân Giới đang đứng trước tình trạng rung chuyển.

Trạng thái cân đối cũ đã bị phá vỡ, tình hình cân đối mới dần dần được bắt đầu hình thành, nhưng luôn luôn mang theo vô vàn trận đấu và máu huyết.

Tả Mạc cũng hy vọng Vân Hải giới cũng có thể tham gia vào bữa tiệc linh đình này để được phân chia một vài chén canh gì đó.Hiện giờ Vân Hải giới có được hai chi chiến bộ cường đại, lại được Bồ Vệ Tàng Kinh các bổ sung những khiếm khuyết, đây chính là tài nguyên a.Còn một thứ cho tới bây giờ vẫn chưa rõ ràng, bởi vì Vân Hải giới cơ bản ở vào thế thủ, hơn nữa lại hết sức bí ẩn.

Nhưng một mai, khi Vân Hải giới cuối cùng cũng có ngày trồi lên mặt nước, thì lúc đó địch nhân mà bọn họ phải đối diện chính là gã khổng lồ Côn Luân kia.

Cơ bản lúc đó những thứ mà song phương có thể tận dụng được, thật sự hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.Còn cừu hận với Côn Luân tất nhiên không còn gì có thể cứu vãn được nữa.Trừ điểm này ra, Vân Hải giới còn cần phải có đủ độ sâu.Những thứ này, đều mang ý nghĩa rằng Vân Hải giới cần phải mở rộng địa bàn hoạt động, chỉ có vệc mở rộng địa bàn ra mới có thể đạt được nhiều tài nguyên và độ sâu thêm nữa.Theo Tả Mạc đánh giá, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để mở rộng địa bàn.Nếu như ngồi chờ tới lúc lực lượng cân đối mới đã hình thành, thì việc mở mang lãnh địa sẽ khiến đụng độ gây thù địch khắp nơi.

Ngồi đục nước béo cò mới là thượng sách, cơ hội tốt thế này mà bỏ đi thì vĩnh viễn khó kiếm lại được.

Đụng phải địch nhân đáng sợ như Côn Luân, nếu không sớm lo phát triển lớn mạnh bản thân thì cuối cùng ngay cả tư cách chiến đấu cũng không có.Theo Tả Mạc nhận định, chuyện hắn vì A Quỷ mà nổ lực phá vỡ Bất Tử Thần Phạt, cũng là việc phá giải thân thế mơ hồ của hắn, dù gì đi nữa cũng đều là việc riêng của hắn cả.Song hắn thân là thủ lĩnh của Vân Hải giới, nay không thể vì việc riêng của chính mình, mà khiến Vân Hải giới mất đi thời cơ phát triển tốt nhất.

Bây giờ, bản thân hắn đã có đủ thực lực để đi U Tuyền giới rồi.Vì vậy hắn trực tiếp ra lệnh cho Công Tôn Sai cùng Biệt Hàn quay trở về Vân Hải.Lúc đầu mệnh lệnh này bị Tiểu nương cùng Biệt Hàn hết sức phản đối, nhưng Tả Mạc vẫn không có chút dao động nào.

Thật hết cách, nên Công Tôn Sai cùng Biệt Hàn đành phải suất lĩnh chiến bộ trở lại Vân Hải giới, chuẩn bị cho chiến dịch mở rộng mới.Bất quá trước lúc phản hồi Công Tôn Sai tiết lộ cho Tả Mạc một sự việc, đó là do Vi Thắng muốn có đủ sức mạnh để trợ giúp Tả Mạc, nên đơn thân độc kiếm tiến nhập Ma giới, quyết lấy chiến đấu để ma luyện kiếm ý.

Bởi vì trước đó, nội dung mà Vi Thắng để thư lại, bọn Công Tôn Sai sợ Tả Mạc quá lo lắng nên dấu nhẹm.Tả Mạc sau khi nghe xong liền há hốc mồm.Trong lồng ngực tràn đầy cảm giác ấm áp, nhưng hắn lại càng lo lắng cho Đại sư huynh nhiều hơn nữa.

Một gã kiếm tu xông vào Ma giới, phải biết nguy hiểm trong đó chỉ mới suy nghĩ thôi cũng khiến cho da đầu người ta tê dại hẳn đi.Lập tức Tả Mạc tìm mọi phương cách hỏi thăm tin tức về vị kiếm tu xông vào Ma giới.Hắn thật không ngờ, vậy mà lại không cần tốn nhiều công sức đã có kết quả ngay.

Thanh danh Vi Thắng đã sớm lan truyền khắp nơi, nghe đồn rằng mỗi tràng khiêu chiến trải qua, đều có thể tra được được tỉ mỉ.

Tả Mạc vui mừng đến mức khó giải thích nổi, không nghĩ tới đại sư huynh tại Ma giới lại có danh tiếng lớn như vậy, không những chưa hề bại trận lần nào, hơn nữa còn được Ma tộc tôn kính nữa.

Lúc hắn hỏi thăm tin tức, liền phát hiện Ma tộc khi đề cập tới Vi Thắng đều không khỏi mang theo vài tia kính nể sùng bái.

Mà trong số đó có những đại nhân vật phát biểu rất rõ ràng, nên càng thuyết phục hơn nữa.Tả Mạc nhất thời yên lòng.Hắn đối với Đại sư huynh có lòng tin tuyệt đối, nếu không muốn sử dụng thủ đoạn âm hiểm để đánh bại Đại sư huynh, trừ phi là Soái giai đích thân tới mới được.Nhưng mà sau đó lập tức nhận được tin Đại sư huynh đánh chết tên Côn Luân kia, lại khiến cho Tả Mạc đột nhiên trong lồng ngực sát ý sôi trào.Côn Luân !Tả Mạc rất nhanh tỉnh táo lại, Huyền Không tự hiện tại sắp bị tiêu tùng rồi, vì vậy thời cơ tốt đến như thế, Côn Luân tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tại thời khắc mấu chốt này, khẳng định Côn Luân sẽ không dồn hết mũi dùi vào Đại sư huynh đâu.Suy nghĩ một chút, Tả Mạc lấy ra một tờ giấy viết thư trắng như tuyết, đây là Tố tuyết giấy ngũ phẩm, là một trong những loại giấy viết thư cao cấp nhất.

Tả Mạc tỉ mỉ vẽ phù trận lên trên tờ giấy đó, tuy nhiên phù trận hắn vẽ ra, lại khác xa so với phù trận trên những con hạc truyền tin bình thường, nhìn kỹ càng thêm phức tạp.

Ước chừng thời gian ba nén hương Tả Mạc mới dừng bút, hắn huy động từng đạo pháp quyết tiến nhập vào trong hạc giấy.Đến tận lúc này, Tả Mạc mới hơi lộ ra vẻ thoả mãn, hắn cúi người phun một hơi lên tờ giấy.

Chỉ thấy tờ giấy đó phảng phất như bị một bàn tay vô hình không ngừng xếp lại, trong chớp mắt hạc giấy đã thành hình.Ngay khi hạc giấy thành hình thì nó liền biến mất không thấy đâu nữa.Tả Mạc nhẹ cả người tựa như vừa mới vứt bỏ đi tảng đá nặng nề không bằng, tuy hắn có lưu lại ấn ký cho Đại sư huynh, nhưng khoảng cách với Đại sư huynh vô cùng xa xôi, nên cơ bản hạc giấy thông thường không cách nào liên lạc được, vì thế hắn mới luyện chế ra con hạc giấy này có đẳng cấp đạt tới lục phẩm.

Còn một nguyên nhân chủ yếu nữa là nội dung trong hạc giấy lần này cực kỳ quan trọng, Tả Mạc đã dung nhập gần như hoàn toàn bản hoàn chỉnh của Thần quyết vào bên trong con hạc giấy đó.Hệ thống Thần lực thay thế được cả ba lực, trở thành hệ thống lực lượng cao nhất.Với cá tính của sư huynh, chắc chắn cũng không có khả năng đi thành lập Thần điện giả thần giả quỷ kia, vậy chỉ thể đi cùng con đường tu luyện với Tả Mạc mà thôi.Trái lại Tả Mạc cũng có chút mong đợi, biết đâu Đại sư huynh có chấp niệm trên thân kiếm, rồi tu luyện thêm Thần lực nữa, không biết là sẽ biến hóa thành cái gì nữa đây.Tuy nhiên bên trong hạc giấy Tả Mạc đã cẩn thận dặn dò, nghìn vạn lần không nên tiết lộ việc đang tu luyện Thần lực.

Lúc này Ma Thần điện xuất thế, sẽ khiến cho Thần lực lập tức trở thành thứ cực kỳ hấp dẫn.

Nếu bất kỳ người nào biết rõ trên người của Đại sư huynh sở hữu Thần quyết, thì nhất định những gã cỡ như Soái giai e rằng đứng ngồi không yên.Ngay khi hạc giấy biến mất đi thì tia âu lo cuối cùng ở trong lòng Tả Mạc cũng theo đó bay biến.Hắn lập tức dẫn theo A Quỷ cùng Tằng Liên Nhi thay đổi dung mạo lặng lẽ lên đường, rồi nhắm hướng về phía U Tuyền giới mà xuất phát.** *Cơ Lệ Ngữ thần sắc hứng khởi, nàng đang nhìn sắc trời ở phía xa đến nổi hơi bị xuất thần.Thanh Hoa Tuyết cũng đang ngồi ở trong góc, dường như có vẻ đang tư lự gì đó.

Nàng biết rõ trong lòng Cơ Lệ Ngữ không can tâm, thật ra chuyện này cũng không có gì khó lý giải.

Thật ra Cơ Lệ Ngữ thành danh đã từ rất lâu rồi, bản thân Cơ gia vốn là một đại gia tộc, vì thế những năm gần đây nàng đã sớm trở thành người tình trong mộng của vô số thiếu niên rồi, trải qua một thời gian dài hô phong hoán vũ, tuy rằng nàng khó chống lại được mệnh lệnh của Minh Nguyệt Dạ, nhưng thật sự trong tâm nàng vẫn không nguyện ý chút nào.Dù sao cũng do công pháp mà Cơ Lệ Ngữ tu luyện chính là “Mị Y”, nên trời sinh nàng đã vốn hấp dẫn từ tận xương cốt mà ra, vì vậy hiện tại nàng là nhân vật thích hợp nhất.Minh Nguyệt Dạ vốn rất coi trọng việc này đến nổi không ai tưởng tượng ra nổi, nên lần này lên đường ngoại trừ Cơ Lệ Ngữ ra, thì còn đến hai ba chục mỹ nhân tháp tùng đi theo nữa.

Những mỹ nhân này mỗi người đều có phong thái khác nhau, mị hoặc có, đoan trang, thanh nhã, hay nhiệt tình cũng có tất, bấy nhiêu thôi cũng đủ cho người ta phải nhìn hoa cả mắt.Đợt này Thanh Hoa gia cũng được chọn trúng.Thanh Hoa Tuyết tuy xuất thân từ chi phụ của Thanh Hoa gia tộc, nhưng do dung mạo nàng xuất chúng nên vô cùng thích hợp với chuyến đi này.

Lúc đầu ca ca nàng cật lực phản đối, nhưng ngược lại nàng rất vui vẻ chấp thuật, bởi vì nàng đã nghe nói mục tiêu chuyến đi này chính là Tiếu Ma Qua.Quả thật ba chữ này đối với nàng tựa như có sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến cho nàng luôn khó tự chủ được mà mê hoặc tâm thần nàng.Trong chuyến này rõ ràng không còn nghi ngờ gì nữa, Cơ Lệ Ngữ chính là viên minh châu chói sáng nhất trong đám, những mỹ nữ khác đều thể hiện sắc mặt buồn bã, ảm đạm.

Chỉ riêng Thanh Hoa Tuyết lại yên tĩnh đứng ở một góc, nàng không làm cho người khác chú ý vào mình, mà âm thầm quan sát đánh giá đội ngũ này.Người khởi xướng kế hoạch lần này là Minh Nguyệt Dạ, nhưng nếu không do Trưởng lão hội can thiệp thì Cơ gia tuyệt đối sẽ không bỏ ra hi sinh lớn thế này đâu.Thanh Hoa Tuyết bình tĩnh thông tuệ, khả năng quan sát vô cùn nhạy cảm, nàng cảm thấy mục tiêu của một nhóm này hiển nhiên không đơn giản như lời đồn đãi trước đây.Thủ lĩnh hộ vệ trong đội ngũ là Phong Tín Tử, rõ ràng nam nhân này gây cho nàng áp lực rất lớn, bởi vì nàng phải hết sức cẩn thận mới có thể không bị đối phương phát hiện rõ thực lực của mình.

Còn những tên cao thủ khác, thì so với Phong Tín Tử còn kém hơn một chút.Điều khiến cho Thanh Hoa Tuyết cảm thấy bất ngờ hơn hết chính là, đội ngũ này không cần che giấu hành tung gì cả, trái lại dọc trên đường đi lại gióng trống khua chiêng inh ỏi.

Mị lực của Cơ Lệ Ngữ làm hớp hồn đám yêu ma, bản thân trời sinh mị cốt nên khiến cho nàng càng phát huy “Mị y” đến cực hạn, chỉ cần giơ tay nhấc chân thôi, lập tức mị ý tự nhiên bộc phát.Hơn nữa trong lĩnh vực âm luật, Cơ Lệ Ngữ lại có tạo nghệ cực cao, trong nháy mắt đã chinh phục được vô số con tim của Ma tộc.Yêu ma đã từng giao hảo nhiều năm, hơn nữa Cơ Lệ Ngữ là một trong những yêu tộc lừng danh nhất tại Giải Nữ hoa (1), danh khí của nàng tại Ma giới không hề thấp đi chút nào.

Khi nàng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, thì lúc này bọn người kia mới phát hiện ra nàng càng thêm mỹ lệ hơn nhiều so với truyền thuyết.

Vô số tên Ma tộc vì lẽ đó mà thần hồn điên đảo, vì vậy dọc đường đầy rẫy đám hộ vệ đi theo.Nhưng mà trong một lần ở chốn đông người, Cơ Lệ Ngữ đã vô ý để lộ ra mục tiêu chuyến này của nàng, chính là Tiếu Ma Qua rất có danh tiếng mạnh nhất gần đây, thế mà trong lời nói của nàng lại toát ra vẻ ái mộ và thưởng thức hắn.Rất nhanh, cuộc chiến phá ngục năm đó của Tiếu Ma Qua và ân oán với Lệ Ngữ bị lan truyền thêm ra, và mọi người cũng kinh ngạc khi phát hiện ra, nguyên lai Cơ Lệ Ngữ và Tiếu Ma Qua lúc trước đã có ân oán với nhau rồi.Lúc nấy rất nhiều người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra không lẽ là thế!Nghĩ tới năm đó, đánh một trận kinh thiên động địa, Tiếu Ma Qua đã hoàn toàn chinh phục được một vị tiểu thư cao ngạo như Cơ Lệ Ngữ đây.

Thế mà những năm sau đó, có lẽ tiểu thư Cơ Lệ Ngữ ngày nhớ đêm mong, nên khiến cho mỗi khi đêm về không thể chợp mắt ngủ được, rồi cuối cùng thật sự không thể chịu đựng được nổi nhớ nhung dày vò, vì vậy cố lấy dũng khí mà tới tận Ma giới để tìm kiếm hình bóng của Tiếu Ma Qua...Lời đồn đoán đại loại như thế, lập tức đã lưu truyền rộng rãi khắp nơi ở Ma giới, hơn nữa nghe nói rất đáng tin cậy.Vẻ mặt của đám người thảo luận dường như cũng hết sức tin tưởng, khiến cho ai nghe thấy cũng đánh hơi được mồi ngon..Quả nhiên Tiếu Ma Qua không hổ danh là Ma tộc hảo nam nhi!Chỉ có mỹ nhân tuyệt thế như Cơ Lệ Ngữ đây, mới xứng đôi với anh hùng thiếu niên Tiếu Ma Qua của chúng ta.Vì vậy lời đồn đãi cứ thế được lan truyền đi càng ngày càng xa rộng, và đánh động tới rất nhiều người nữa.

Thậm chí có vài người nắm rõ tin tức ở các giới còn tự nguyện giúp đỡ đi tìm kiếm tung tích của Tiếu Ma Qua nữa.Tả Mạc đã thay đổi dung mạo, nên đương nhiên chẳng ai nhận ra được.Nhưng chỉ có điều khi hắn nghe tới tin đồn này, thì lập tức dở khóc dở cười.

Cái danh xưng Cơ Lệ Ngữ này, thật sự hắn không còn nhớ rõ lắm, hắn càng cố gắng nhớ lại thì lại càng thất vọng thêm bấy nhiêu.Thật sự, hắn không có chút ấn tượng gì với nữ nhân kia cả.Rất nhanh hắn liền quẳng chuyện này ra sau lưng, vì thế thời gian hằng ngày đa số hắn đều giành cho việc tu luyện, ngoài ra đều chạy tới phía trước.Mục tiêu hiện tại duy nhất của hắn chỉ có một chuyện, đó là trực chỉ U Tuyền giới!(*) Giải Nữ hoa: người con gái mỹ lệ, xinh đẹpChương 688 : Tảng đáDịch giả : CCDBiên tập : Mỹ Nam TửVì muốn dành càng nhiều thời gian cho tu luyện, nên nhóm Tả Mạc quyết định chọn dùng Ma kỵ loại lớn.Thiên Không sa ngư (1) dài khoảng chín trăm trượng, thân thể kiên cường dẻo dai, có thể chịu đựng được những luồng gió lốc sắc bén tựa như mũi dao.

Tại một số địa phương, nó cũng được chọn là một loài thú chiến đấu, do tính tình hung mãnh nên nó rất thích hợp với tình huống chiến tranh, cho dù trên bầu trời hay trong không trung đi nữa, những ma thú sinh tồn trong loạn lưu, rất ít loài có thể uy hiếp được nó.Thân thể khổng lồ to tới chín trăm trượng nên vì thế không gian trong cơ thể nó cũng đủ lớn rộng, vì vậy nó là một lựa chọn tốt nhất để di chuyển đường dài.Vốn Tả Mạc không thiếu tiền, nên ba người lập tức thuê trọn một căn biệt viện.Thực ra, nói biệt viện cũng hơi quá, chẳng qua cũng chỉ có ba gian nhà nhỏ vây quanh một khoảng sân ở giữa mà thôi.

Để tạo thuận lợi cho lữ khách đến tu luyện, trong sân có để sẵn một cái Huyết trì dùng để rèn luyện Ma thể.Tiếc rằng, bây giờ Huyết trì đã không còn tác dụng gì với Tả Mạc nữa, sở dĩ hắn chọn thuê nơi này chỉ là vì không muốn bị người khác quấy rầy mà thôi.Nếu Tằng Liên Nhi sống đơn độc một mình như lúc trước, ắt hẳn nàng tuyệt đối sẽ không tu luyện điên cuồng đến như thế, nhưng do nàng ở cạnh Tả Mạc nên mỗi khi Tả Mạc tu luyện Thái Dương thần lực thì huyết khí trong cơ thể nàng không tự chủ được cũng bốc lên theo, do Nguyệt Lượng Thần lực rục rịch muốn vận chuyển vì bị ảnh hưởng.

Do đó, nàng không thể không tu luyện theo tốc độ của Tả Mạc được.Cho đến tận lúc này, nàng mới cảm nhận được Tả Mạc biến thái đến mức nào.Hắn giống như không biết mệt mỏi, tận dụng mọi lúc mọi nơi để tu luyện.

May mà nội dung Tả Mạc tu luyện rất nhiều, như ba lực chẳng hạn, nên nàng mới có đủ thời gian để nghỉ ngơi mà hồi phục.

Nhưng dù ngay cả như vậy, nàng vẫn cảm thấy muốn chịu không nổi.Có một ngày, sau khi nghỉ ngơi xong, khi nàng kiểm tra thân thể thì ngạc nhiên phát hiện ra Thần lực của mình thế mà tăng thêm được một thành!Nên cả ngày hôm đó, nàng chìm đắm trong cơn chấn động mãnh liệt.Trong con mắt sâu thẳm như màn đêm, bỗng chứa đựng một mối tâm tình khó mà giải thích được.Tả Mạc không có thời gian đa sầu đa cảm đến thế, toàn bộ thời gian đều được hắn tận dụng triệt để, mỗi một trận chiến đấu hắn đều toàn lực ứng phó.Tả Mạc thở hổn hễn, mồ hôi đầm đìa, giống như là mới được vớt ra từ trong nước, lúc này ngón tay cũng buông thả xuống mà không ngừng co giật.Hắn vừa mới hoàn thành đợt tu luyện chỉ pháp với độ khó rất cao, do đó hầu như linh lực trong cơ thể bị bòn rút đến cạn kiệt.

Rõ ràng càng ngày hắn càng thoải mái trong việc khống chế quá trình chuyển hóa Thần lực thành ba lực và ngược lại.Trong ba lực, Linh lực là thứ hắn yếu nhất nên đó cũng là trọng điểm để hắn tu luyện.Trong kế hoạch Bồ yêu đưa cho hắn, tu luyện pháp quyết là bộ phận tương đối trọng yếu.Huyền Tuyến chỉ quyết, Ngũ Hành thông linh, Yên Vũ Điểm kiếm quyết, Bách Thiện kinh văn lục,..Những pháp quyết này, cái nào cũng đều chú trọng biến hóa cả.

Tả Mạc vốn nghĩ rằng chỉ pháp của mình đã rất khá rồi, nhưng khi nhìn thấy Huyền Tuyến chỉ quyết thì nổi cả da gà mà sắc mặt tái mét.Mỗi lần tu luyện pháp quyết đều giống như chịu cực hình vậy.Nhưng khi Tả Mạc kiên cường chịu đựng được thì linh lực của hắn liền đột nhiên tăng mạnh, rồi trở nên càng thêm tinh thuần hơn, lại càng dễ không chế và có uy lực cao hơn.Tuy rằng so với mức độ mà Bồ yêu mong muốn còn có một khoảng cách nữa, nhưng Tả Mạc có thể cảm nhận rõ ràng được sự tiến bộ bản thân, nhất là Thần lực.Thần lực ngày càng thêm thuần phục, tựa như chính mình điều khiển ngón tay, cánh tay vậy.

Trước đây có vài chỗ chỗ mơ hồ không rõ ràng, nay bỗng dưng giống như thuận dòng thành sông, bất tri bất giác sáng tỏ trong lòng.Cả ba người Tả Mạc, Bồ yêu và Vệ đều được lên tinh thần rất nhiều, điều đó chứng tỏ phương hướng suy nghĩ của bọn họ là chính xác.Đối với việc muốn tìm hiểu một cách thức tu luyện mà chưa người nào biết rõ, thì điểm quan trọng nhất chính là phương hướng tìm hiểu, nếu phương hướng sai lầm ngay từ đầu, tất nhiên không những làm chuyện vô ích mà còn rất có khả năng gánh lấy tai họa nữa.

Chỉ cần phương hướng chính xác thôi, những điểm chi tiết còn lại sẽ không ngừng được tích lũy theo thời gian.Hít thở khoảng mười lần khiến cho nhịp hô hấp của Tả Mạc trở lại bình thường, mồ hôi trên mặt biến mất hết.

Ma thể mạnh mẽ cũng giúp cho khả năng hồi phục của Tả Mạc rất mạnh, đây cũng là điểm then chốt giúp cho hắn có thể tiếp tục kiên trì bấy lâu nay.Quay sang nhìn A Quỷ đang ngồi yên tĩnh bên cạnh, ánh mắt Tả Mạc dịu lại rất nhiều.Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên phía ngoài cổng vang lên tiếng huyên náo ồn ào.Tả Mạc nhíu mày.Không thể không nói, thủ đoạn cách âm của Ma tộc kém xa so với Tu giả. thậm chí cách vận dụng Ma văn lại lạc hậu hơn nhiều so với Phù văn, với lại rất hiếm người biết rõ.Tả Mạc liếc nhìn căn phòng bên trái, ánh mắt nhíu lại, thật không ngờ ngay lúc này, Tằng Liên Nhi lại đang ở vào thời điểm then chốt.Tiếng ồn ào ầm ĩ ở phía ngoài không những không có dấu hiệu ngừng lại mà càng lúc càng lớn thêm.Tả Mạc liền tung ra một pháp quyết cách âm cho gian phòng của Tằng Liên Nhi rồi đứng dậy đi ra ngoài.Vừa mở cửa ra, hắn thấy bên ngoài đang tụ tập một đám người.“Ta đã nói rồi, không bán cho ngươi!”

Thiếu niên nói chuyện với vẻ mặt giận dữ, tay đang nắm chặt một tảng đá.“Chà chà, không bán ư?

Thiếu gia đây không kiên nhẫn mà dông dài với ngươi đâu.

Bây giờ ngươi có bán thì bán ngay, không muốn bán cũng phải bán nữa!”

Người nói chuyện là một thiếu niên quần áo xa hoa, vẻ mặt ngạo mạn, đồng thời trên tay đang vung vẩy một cây gậy ngắn, trên gậy khảm đầy châu bảo, thoáng nhìn qua đã biết nó rất có giá trị.Một đám hộ vệ của hắn đang vây quanh thiếu niên bán tảng đá kia mà ánh mắt lộ vẻ thù địch.Tả Mạc vốn chẳng phải là người có tinh thần trọng nghĩa, nếu như ở chỗ khác có lẽ chuyện như thế hắn chẳng thèm liếc mắt ngó tới, nhưng mà hiện tại Tằng Liên Nhi lại đang vào thời điểm then chốt, nếu như bị quấy rối thì không hay chút nào.Khi nhìn lướt qua cục đá, Tả Mạc bỗng nhiên sững lại.Tảng đá đó to cỡ cái rỗ tre, đa phần ánh lên màu xanh nhưng có xen lẫn nhưng hoa văn đỏ như tia máu, mới nhìn qua trông rất quỷ dị.Tảng đá này… thú vị thật!Từ trong cục đá, hắn nhận ra tia dao động Thần lực rất yếu ớt, nếu không phải gần đây Thần lực của Tả Mạc tinh thuần hơn trước nhiều thì e là cũng không phát hiện ra được.Đây là lần đầu tiên Tả Mạc gặp được một vật thiên nhiên lại có ẩn chứa Thần lực bên trong, lẽ nào cũng có vật chứa được Thần lực giống như Linh thạch ẩn chứa Linh lực sao?Lúc này có một tên hộ vệ, khuyên nhủ một cách chân thành: “Tiểu tử, chỉ là một cục đá xấu xí thôi mà, cho ngươi hai vạn ma bối là được rồi!

Người đừng có làm quá, nếu xúc phạm đến thiếu gia chúng ta thì ngay cả một viên ma bối cũng không đâu!”

Khuôn mặt của thiếu niên vốn là chủ nhân tảng đá đó liền đỏ bừng, tỏ vẻ phản đối: “Ta nói rồi, chỉ đổi thôi chứ không bán.

Ta chỉ đổi ma binh, mà phải là ma binh Thống lĩnh giai mới được.”

“Ma binh Thống lĩnh giai?

Hà, ngươi nghĩ hay thật!

Lại dám ‘chém’ cả bản thiếu gia à, chán sống rồi chắc…”

Tên thiếu gia kia hừ lạnh một tiếng nói ra.Nhưng vào lúc này, bỗng có tiếng nói chen vào: “Ta đổi với ngươi.”

Lập tức, tất cả yên tĩnh vô cùng.Thiếu niên đang bán tảng đá cũng không có kích động chút nào, chỉ hơi có chút hoài nghi nhìn kỹ Tả Mạc: “Ma binh Thống lĩnh giai đấy, a chỉ đổi lấy ma binh Thống lĩnh giai thôi!”

Người trước mắt ăn mặc bình dị, nhìn qua không có gì đáng chú ý cả, người như vậy nhìn thế nào đi nữa, cũng không giống kẻ đang sở hữu thanh Ma binh Thống lĩnh giai cả.

Phải biết rằng, Ma binh Thống lĩnh giai có giá thông thường cũng phải hơn ba mươi vạn ma bối rồi.Tả Mạc cũng không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp lấy ra mấy món ma binh.“Thanh Hắc nhận liêm (2) này là Ma binh Thống lĩnh giai có sát khí ngưng tụ, mỗi khi giết chết một người lập tức sát khí tăng thêm một phần, đến khi sát khí tích lũy tới một trình độ nhất định thì có thể ngưng tụ lại thành sát phách.

Còn thanh Thiên thanh qua này cũng là Ma binh Thống lĩnh giai, trọng lượng nhẹ như lông chim, độ ngắn phù hợp với thân thể nhanh nhẹn, tấn công chớp nhoáng, có thể phá vỡ hư không.

Còn thanh Huyết sát phủ này nặng sáu ngàn quân (3), thích hợp với ma thể thiên về lực lượng, mỗi khi vung lên phủ sát hóa hình.

Ngươi chọn cái nào?”

Mỗi khi giới thiệu một loại ma binh, Tả Mạc đều tiện tay huy động biểu diễn một chút.

Ma binh trong tay hắn rất nhiều, đều là đoạt được từ những cao thủ Ma tộc bị hắn giết chết.Đám người vây xem bỗng trở nên rối loạn, rất nhiều người hiện lên vẻ ao ước, ánh mắt nóng bỏng.

Ngay cả đám hộ vệ kia cũng rục rịch muốn hành động, vẻ mặt tràn đầy nét tham lam.Ba thanh Ma binh Thống lĩnh giai này, chẳng có cái nào không phải là tinh phẩm, đều có giá trị từ năm mươi vạn ma bối trở lên.

Ba cái ít nhất là một trăm năm mươi vạn ma bối, do đó mới biết vì sao mọi người lại kích động đến thế.Thiếu niên đang rao đổi tảng đá cũng bất ngờ, sửng sốt, từ khi có được tảng đá này, gã liền muốn đổi lấy một thanh Ma binh Thống lĩnh giai, nhưng mà hơn nửa năm trôi qua gã vẫn chưa đổi được.

Đôi khi, gã còn tự hỏi phải chăng mình đã ra giá quá cao rồi?

Thế nhưng, lúc này đây khi mà có tới ba thanh Ma binh cùng lúc xuất hiện trước mắt hắn, càng khiến cho gã lại có chút cảm giác không biết phải làm sao nữa.Thấy đối phương sững sờ mà đứng ngây người ra đó, Tả Mạc đành phải nhắc nhở: “Ngươi chọn cái nào?”

Thiếu niên muốn đổi tảng đá đó như sực tỉnh từ trong mộng, vội vàng nói: “Ta lấy Thiên thanh qua!”

Tả Mạc cũng không nhiều lời liền vung tay lên, Thiên thanh qua lập tức bay tới trước mặt tên thiếu niên kia, rồi hắn lại vẫy tay một cái tức thời tảng đá bỗng nhiên bay vào trên tay hắn.“Nhân tiện hỏi ngươi một câu, ngươi có cục đá này ở đâu?”

Tả Mạc hỏi.“Vực sâu ở Bách Mang giới.”

Thiếu niên vừa nói xong liền cầm lấy Thiên thanh qua mà thần sắc kích động vô cùng.Ma binh Thống lĩnh giai!

Đúng là ma binh Thống lĩnh giai!Có được Ma binh hằng mơ ước này, thiếu niên cảm thấy giống như gã đang nằm mơ vậy.Bách Mang giới!Tả Mạc cũng biết nơi này, bởi vì tên của tất cả các giới nằm dọc theo đường đi tới U Tuyền giới hắn đều nhớ kỹ, Bách Mang giới cũng là một trong số đó.Vào lúc này, bỗng nhiên có người hét to lên.“Thiếu gia, tiểu nhân nhớ tới mấy ngày trước trong phủ bị mất trộm khá nhiều ma binh, thanh Thiên thanh qua này là một trong số đó!”

Người nói là một trong đám hộ vệ bên cạnh tên thiếu gia.

Ánh mắt tham lam lộ rõ trên mặt hắn.Tên thiếu gia đang tràn ngập tức giận lập tức hiểu ý, hừ lạnh nói: “Thảo nào ta thấy mấy thanh Ma binh này nhìn quen quen, thì ra là vật trong phủ.

Người đâu, bắt tên trộm này lại cho ta!”

Những tên hộ vệ kia lập tức ào ào lao tới vây lấy Tả Mạc.Vẻ mặt của Tả Mạc hết sức bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng cũng cảm thấy bất ngờ, hắn không nghĩ tới mình lại gặp phải việc ‘tào lao’ thế này.

Đúng vào lúc này, Tả Mạc cảm nhận được Tằng Liên Nhi đang ở trong viện đã tu luyện xong.Lập tức Tả Mạc không còn chút nào phải lo lắng nữa.Hắn nhếch môi khoe hàm răng trắng như tuyết rồi cười đểu nói: “Mấy ngày trước, cũng có mấy tên trộm vặt lẻn vào chỗ ta ở, lấy trộm đi không ít đồ vật, té ra là bọn mi à!”

Đám hộ vệ trợn mắt ngạc nhiên, vu oan giá họa là việc mà chúng thường làm như cơm bữa, nhưng có điều bị vu oan giá họa thì rõ ràng đây là lần đầu tiên bọn chúng gặp phải.Bọn chúng chưa kịp phản ứng thì người trước mặt đã biến mất.Một tên hộ vệ chưa kịp động đậy đã nghe ‘bốp’ một tiếng, gò má gã lập tức đau điếng, tiếng vang lên điếc cả lỗ tai, y như bị trâu điên húc trúng vậy, y lập tức bị văng thẳng ra ngoài, rơi trên mặt đất rồi hôn mê bất tỉnh.Rõ ràng lúc này Tả Mạc đã khống chế ba lực trong cơ thể càng thêm tinh tế, ma thể cũng tương tự như thế.Bóng người lóe lên, giống như thân ảnh quỷ mị xuất hiện trước người một tên hộ vệ khác, tay trái vung lên, ảnh chưởng giống như cây roi quất thẳng vào khuôn mặt đang sợ hãi gần chết của y.Lại một người bay ngược ra ngoài!Tả Mạc nhanh như tia chớp, bóng người như bay.Trong nháy mắt, không có một tên hộ vệ nào còn đứng được ở đây, toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng tấn công đó làm cho chấn nhiếp.Sắc mặt tên thiếu gia kia trắng bệch như tờ giấy, run rẩy nói: “Ta…

Ta là Hoành giới Quý gia…

Ngươi…

Ngươi…”

“Vậy mi biết danh hiệu của thiếu gia không?”

Tả Mạc từng bước một tiến tới gần tên thiếu gia kia.“Là… là tên gì?”

Tên thiếu gia đó ủ rũ như thỏ bị kinh hoảng.“Cương Thi Lột Da!”

Tả Mạc cười gằn đáp.A!Tên thiếu gia kia quá sợ hãi, mắt trợn ngược rồi hôn mê bất tỉnh.Thật là chán, chưa kịp hù dọa gì cả, Tả Mạc lắc lắc đầu, thoải mái tự nhiên bước tới cạnh tên thiếu gia, thủ pháp hết sức điêu luyện lột gã đó sạch sẽ.Lột da lúc nào cũng giúp tinh thần ta sung sướng hẳn lên a.(1) Thiên Không sa ngư: loài cá mập có tên Thiên Không.(2) Hắc nhận liêm: lưỡi liềm đen.(3) Sáu ngàn quân: khoảng 200 cân.Chương 689 : Thần tinhDịch giả : Bác Sỹ Gây MêBiên tập : Mỹ Nam TửNói thật, đống gia sản trên người những tên gia hỏa này, Tả Mạc không để vào mắt.

Chủ yếu là hắn muốn cảm nhận lại cảm giác năm xưa mà thôi, đương nhiên hắn phải giả làm bộ làm tịch này nọ để níu kéo lại khoảng thời gian đã trôi qua thật nhanh.

Nhớ năm nào hắn chỉ cần kiếm được vài viên tinh thạch là phấn chấn vui vẻ lên cả nữa ngày trời, hạnh phúc hết sức đơn giản khi đó đến nay chỉ còn là những ký ức đẹp khó phai nhòa mà thôi.Tả Mạc sắp rời đi bỗng nghe có tiếng người gọi giật lại."

Đại nhân, không biết thanh Huyết Sát Phủ này có thể bán cho ta hay không?"

Từ trong đám đông bước ra một tên nam tử nhìn chăm chú vào Tả Mạc.Tả Mạc sửng sốt liền dừng cước bộ lại, hắn liếc mắt quan sát đối phương từ trên xuống dưới, lập tức hiểu ra người này có thực lực thống lĩnh giai, tất nhiên rất thích hợp với những thanh Ma binh này.

Đống Ma binh trên tay Tả Mạc đa số đều được cướp đoạt từ trên người đám lính tinh nhuệ dưới trướng Vũ Soái, đa số đều là Ma binh được những cao thủ Tướng giai trước đây sử dụng nên phẩm chất bất phàm.Ma binh Thống lĩnh giai đối với Tả Mạc mà nói, không có chút tác dụng gì, đồng thời ma bối trên tay hắn cũng có không ít, do đó hắn buộc miệng nói: "Chỉ đổi không bán."

Đối phương nhất thời lộ ra vẻ khó xử, nhưng vừa nhìn thấy tảng đá trên tay Tả Mạc, bỗng nhiên linh cơ chớp động, nói không chừng vị đại nhân này lại thích vài vật cổ quái gì đó chứ thì sao?Hắn đã từng vào Nam ra Bắc nhiều năm, tuy rằng bảo bối không có mấy, nhưng mà những thứ cổ quái bất ngờ gì đó thì cũng có được vài ba món.Hắn dứt khoát đem những thứ đang có trên người, tất cả đều đưa ra trước mặt rồi cung kính nói: "Đại nhân, những vật kỳ lạ mà tiểu nhân đang có tất cả đều ở đây.”

Tả Mạc trái lại có chút kinh ngạc trước sự dứt khoát của đối phương, người này không ngờ lại phản ứng rất nhanh.Dù có hơi thưởng thức đối phương một chút, nhưng đường sinh ý đối với Tiểu Mạc ca lúc nào cũng phải được ưu tiên, cho nên hắn an nhiên mà nhìn lướt qua đống đồ vật ở trước mắt.Gia sản của tên nam tử này hiển nhiên cũng không được phong phú cho lắm, nên trong đống đồ vật này cơ hồ tất cả đều là những thứ vụn vặt, khó mà tìm thấy được một kiện Ma binh hoàn chỉnh, bỗng nhiên con mắt Tả Mạc sáng ngời.Một thanh kiếm gãy gỉ sét loang lổ.Khi ngón tay hắn chạm lên đoạn tàn kiếm này, thần lực trong cơ thể bỗng dưng bị kích động.Đồ vật thời viễn cổ!Nhất thời trong lòng Tả Mạc bị kích động, hắn cằm thanh đoạn kiếm đó lên, không ngờ nó nhẹ đến lạ thường, tựa như một sợi lông chim vậy, thật có ý tứ !

Thảo nào tên nam tử lại giữ món đồ này trên người, có lẽ tuy rằng gã không nhận thức ra lai lịch vật đó, nhưng chỉ nội yếu tố trọng lượng này thôi cũng đã vô cùng kỳ lạ rồi."

Đổi cái này đi."

Tả Mạc không chút do dự liền vung tay lên, lập tức thanh Huyết Sát phủ vẽ thành một đạo hồng quang cắm ngay trên mặt đất ở trước mặt nam tử đó.Gã vui mừng quá đỗi liền thốt lên: "Tạ ơn đại nhân!"

Vừa dứt lời, dường như rất sợ Tả Mạc bỗng dưng đổi ý, nên gã vội vàng nhặt lấy thanh Huyết Sát phủ và thu gom lại đống đồ vật trên mặt đất, rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Thanh đoạn kiếm trong lúc vô tình mà thu thập được này, ngoại trừ có trọng lượng nhẹ đến lạ kỳ ra, thì hắn chưa phát hiện ra chỗ đặc biệt nào khác.

Mấy ngày đầu hắn cũng thử đi tìm rất nhiều người để giám định, nhưng hầu hết bọn họ đều lấy làm kỳ lạ đối với nó trọng lượng nhẹ như lông chim của nó ra, thì ngoài ra không ai có thể biết được nguyên do cả.Quả thật một thanh đoạn kiếm vô dụng mà đem đổi được thanh Ma binh thống lĩnh giai thì cũng quá đáng giá rồi!Chỉ cần có thanh Ma binh đó, thực lực của tên nam tử kia lập tức được tăng vọt!Những người khác đứng xung quanh, thấy rõ tên nam tử kia chỉ cần dùng một thanh đoạn kiếm gỉ sét loang lổ, mà đổi lấy được Thanh Ma binh thống lĩnh giai có phẩm chất bất phàm, liền khiến cho con mắt mọi người không khỏi đỏ hẳn lên."

Đại nhân, đại nhân, mời ngài nhìn xem vật này đi, biết đâu ngài trúng ý thì sao?"

"Đại nhân, ở đây, đây nè!"...Bọn họ dồn dập móc ra đủ loại đồ vật trên người, hy vọng Tả Mạc có thể có nhìn trúng thứ gì đó, biết đâu bản thân cũng có thể đổi được một thanh Ma binh thống lĩnh giai thì sao, vị đại nhân này đúng là coi tiền như cỏ rác mà, qua dịp này rồi chắc chắn không còn cơ hội nào tốt như thế này nữa đâu!Một tảng đá vô danh, một thanh đoạn kiếm gỉ sét loang lổ, vậy mà đổi được hai thanh Ma binh thống lĩnh giai phẩm chất tuyệt hảo!Toàn bộ người trên con Thiên Không sa ngư này nghe tin, lập tức đều chạy đến tận nơi đây.Chuyện tốt như vậy, làm sao có thể bỏ qua được chứ?Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên cũng kinh động đến đám thủ vệ trên Thiên không sa ngư này.

Do trị giá của Thiên Không sa ngư không thấp chút nào, nên trên đây được bố trí lực lượng thủ vệ hoàn chỉnh, nhằm đảm bảo an toàn cho lữ khách.Thế nhưng khi bọn hắn chạy tới nơi, thì lại vừa lúc chứng kiến một quang cảnh vô cùng thu hút.Phàm mức tiêu dùng trên Thiên Không sa ngư này hết sức đắt đỏ, nên lữ khách đặt chân lên đây tuyệt đối đều là những người có chút gia sản trong tay.

Hơn nữa bọn họ rất nhanh phát hiện ra, cảm thấy có điều gì đó rất đáng mong đợi, bởi vì vị đại nhân này thường chỉ có hứng thú với những thứ tạp vật không rõ lai lịch mà thôi, thế mà những thứ này lại dễ dàng được đại nhân coi trọng.Sau khi có liên tục mấy người đổi thành công được Ma binh, nhất thời đoàn người tụ tập về đây càng thêm rối loạn.Quả nhiên vị đại nhân này có gu thưởng thức thật cổ quái.Dù gì đống Ma binh thống lĩnh giai ở trên tay Tả Mạc có quá nhiều đi, lại không có tác dụng gì nữa, nếu có thể đổi lấy vài món đồ vật hữu dụng thì quả thật không thể tốt hơn.

Hơn nữa ánh mắt soi hàng của Tiểu Mạc ca rất độc đáo, hắn lại thấu hiểu kỹ năng kiếm thêm sinh ý, nên tự nhiên chỉ có lời mà không lỗ vốn chút nào.Khi thủ lĩnh đám thủ vệ đi tới, lại vừa lúc chứng kiến khí thế quang cảnh giao dịch nóng hừng hực thế này, hơn nữa từ trên người vị khách nhân kia, dường như Ma binh nhiều vô số kể vậy, thế mà phẩm chất mỗi món đều hết sức phi phàm.Tuy rằng tên thủ lĩnh này đã sớm bước vào Tướng giai, do đó Ma binh thống lĩnh giai đối với hắn mà nói, đã không còn tác dụng gì quá lớn, nhưng hắn lại suy nghĩ thêm, có nên tìm cách đổi một hai món để trang bị cho đám vãn bối hay không, nếu lấy vũ khí này làm lễ vật thì tuyệt đối đây là thứ rất có thể diện.

Hắn liên tục thấy mấy món ma binh phẩm chất đều phi thường xuất sắc, thảo nào cũng khiến cho đám thủ vệ đều phải hồi hộp tim đập thình thịch.Cũng may tên thủ lĩnh thị vệ này chưa quên đi chức trách của mình, hắn mạnh mẽ đè nén lại những xúc cảm trong lòng lại, bởi vì hắn cần phải duy trì trật tự để tránh xuất hiện cảnh hỗn loạn như thế này."

Lão đại, nhìn kìa!"

Một tên thuộc hạ bỗng nhiên thất thanh kinh hô.Tên thủ lĩnh thị vệ sửng sốt vội vàng quay sang hướng ngón tay mà thuộc hạ đang chỉ, lập tức hắn liền chứng kiến một đám người gần như hoàn toàn trần trụi đang nằm trên mặt đất.

Chậm đã, người nằm đó không phải Quý thiếu gia hay sao?Lập tức tên thủ lĩnh thị vệ toát mồ hôi lạnh chảy xuống.Hết rồi, thôi hết rồi!Đúng là bản chất của Quý thiếu gia hung hăng ương ngạnh, hắn đã quá biết và từng trực tiếp thể nghiệm qua rồi.

Nhưng thế lực của Quý gia ở Hoành giới hết sức bao che, những người khác căn bản không dám đụng chạm chút nào, bây giờ Quý thiếu gia lại bị lột sạch sẽ thế này...Những sự tình kế tiếp quả thật tên thủ lĩnh thị vệ này không dám nghĩ thêm nữa, trong lòng hắn chỉ biết âm thầm kêu khổ mà thôi, sự việc này phát sinh ngay trên Thiên Không sa ngư của hắn, chỉ sợ hắn sẽ bị ảnh hưởng lây mà thôi.Tuy nhiên, hắn cũng không vội lập tức xuất đầu thay cho Quý thiếu gia ngay, với kinh nghiệm phong phú của hắn cho biết, người dám can đảm đối phó với thiếu gia của Hoành giới Quý gia thế này, hoặc là lai lịch cũng không đơn giản giống như thế, hoặc chính bản thân người này có thực lực vô cùng cao thâm, nhưng dù là loại người nào đi nữa hắn cũng không thể trêu chọc được.Thế nhưng, nếu gây cho đám người của Quý thiếu gia này đều gần như lõa thể nằm mê man ở đây, cũng chẳng phải chuyện hay, nên hắn cắn răng rồi ra lệnh: "Hãy mang cho bọn họ mỗi người một bộ y phục mà che lại đi."

Mấy tên sa ngư thủ vệ liền cởi áo khoác ra, lập tức phủ lên thân nhóm người Quý gia này.Tên thủ lĩnh thị vệ thấy không ai can thiệp vào nên hắn lén thở phào nhẹ nhõm, rồi hắn thăm dò bằng cách tự thay luôn y phục cho Quý gia thiếu gia.

Thấy không ai ngăn cản, hắn liền ra lệnh: "Đưa hết về phòng bọn họ đi"Cũng chẳng ai quản tới động tác của đám sa ngư thủ vệ này, bởi vì lúc này mọi người đang vây lấy Tả Mạc mà phấn khích vô cùng.

Đương nhiên Tả Mạc thấy được tất cả, tuy nhiên hắn cũng không rãnh hơi đâu mà phản ứng thêm gì nữa.

Đối với hắn mà nói, chuyện này bất quá chỉ là trừng phạt cảnh cái nho nhỏ, nếu đối phương vẫn còn muốn dây dưa này nọ nữa, hắn cũng ngại dạy cho đám người Hoành giới Quý gia này một bài học sâu sắc đâu.Tên thủ lĩnh của sa ngư thị vệ rất nhanh chóng nắm rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn tập trung nhìn về phía Tả Mạc lập tức lộ vẻ vô cùng kính nể.Mối làm ăn của Tả Mạc cũng nhanh chóng hoàn tất.Ánh mắt hắn rất độc đáo, cơ hồ người khác mới vừa móc đồ vật móc ra ngoài, thần thức hắn liền đảo qua, lập tức biết rõ có phải đó là món hắn cảm thấy hứng thú hay không.Hiện tại hắn cũng thu được vài món gì đó không tệ lắm, nên tâm trạng hắn rất thoải mái.Tuy nhiên, vì những thứ này mà làm lỡ quá nhiều thời gian tu luyện của hắn, quả thật không đáng chút nào.

Vì thế hắn lập tức ngưng ngay mọi giao dịch rồi bước chân quay lại sân, hắnkhông cần quan tấm đến những tên lữ khách đang muốn bắt chuyện để tiếp tục giao dịch.Còn tên thủ lĩnh đám sa ngư thị vệ bỗng há mồm ra muốn nói, nhưng nghĩ gì đó lại không nói ra lời.Vừa trở lại trong viện, lập tức Tả Mạc thiết lập vô số cấm chế.Rồi hắn lấy ra tảng đá có phủ đầy huyết văn kia, mà ngẩng đầu nói với vẻ mặt Tằng Liên Nhi đang rất hiếu kỳ: "Đem thanh Lý Thiệt kiếm cho ta mượn dùng một chút."

Tằng Liên Nhi không nhiều lời liền trao thanh Lý Thiệt kiếm cho hắn.Tả Mạc liền cầm lấy thanh Lý thiệt kiếm, rồi bắt đầu cắt dọc theo mép ngoài của tảng đá.Chỉ thấy tảng đá tựa như củ mì, bị Tả Mạc cắt xuống từng lát một.

Rất nhanh, trên mặt Tằng Liên Nhi càng lộ ra thêm vẻ kinh ngạc, lúc này tảng đá càng lúc càng nhỏ lại, đồng thời vẻ kinh ngạc trên mặt nàng cũng càng ngày càng tăng.

A Quỷ ngồi bên cạnh cũng cảm ứng được Thần lực, lập tức không tự chủ được mà xích lại gần bên tảng đá.Thần lực!Tảng đá này vậy mà lại ẩn chứa Thần lực trong đó!Động tác của Tả Mạc trở nên chậm lại, lúc này dường như thanh Lý Thiệt kiếm trong tay hắn có vẻ hơi nặng nề hơn.

Theo đó, hắn không ngừng cắt gọt ra từng mãnh từng mãnh một, những nham thạch ẩn chứa Thần lực cũng ngày càng nhiều hơn, lớp nham thạch càng vào trong lại càng cứng hơn nhiều, khiến cho Tả Mạc buộc phải vận chuyển Thần lực lên mới có thể tiếp tục cắt tiếp.Đồng thời càng vào sâu bên trong, mật độ huyết sắc trên nham thạch ngày càng dày đặc.Sau cùng Tả Mạc gọt sạch được lớp vỏ bên ngoài, một khối lập phương hồng nhuận óng ánh và trong suốt bỗng xuất hiện trước mặt ba người.Thần tinh!Trong nháy mắt Tả Mạc và Tằng Liên Nhi đồng thời nín thở.Viên Thần tinh này ước chừng nhỏ cỡ hạt đào, toàn thân nhuốm đầy hồng sắc, lại óng ánh trong sáng, xinh đẹp biết dường nào.

Càng khiến mê người chính là từng cổ Thần lực thuần khiết nhu hòa đang ba động, tràn ngập toàn bộ quanh sân.

Nếu không phải vừa rồi Tả Mạc thiết lập vô số cấm chế, thì có lẽ lúc này mọi người trên Thiên Không sa ngư đều đã bị cổ Thần lực này làm cho kinh động mất rồi."

Không ngờ trên đời này lại có Thần tinh..."

Tả Mạc thì thào tự nói, thần sắc ngưng trọng, hắn tự nhiên minh bạch sự việc này có ý nghĩa gì.Tại Tu Chân Giới, nguồn quáng mạch tinh thạch đều mang lại nguồn lợi chính cho từng môn phái, so với những loại tài nguyên khác thì nguồn quáng mạch này được xem là loại tài nguyên cực kỳ quan trọng, được ví như là mạch máu sống còn của môn phái đó vậy.Cánh cổng của thời đại Thần lực đã mở ra một khe nhỏ, ngay vào lúc này lại phát hiện ra thêm Thần tinh, giá trị bên trong thật sự không gì có thể sánh bằng!Tả Mạc nâng viên Thần tinh trong bàn tay, lập tức cảm nhận được Thần lực trong cơ thể dừng như nhận được sự kích thích, trở nên sinh động hơn bao giờ hết.

Cơ hồ chỉ cần trong lòng hắn vừa động thôi, tức thời một luồng Thần lực từ trong viên Thần tinh chảy ra, dọc theo bàn tay hắn mà tiến thẳng vào trong cơ thể của Tả Mạc.Luồng Thần lực này vừa tiến vào trong người Tả Mạc, lập tức hòa hợp cùng nguồn Thần lực có sẳn bên trong cơ thể của Tả Mạc, khiến cho hắn chỉ cảm thấy tinh thần không ngừng rung lên nhè nhẹ, thoải mái không thể nói nên lời.Lúc này quang mang trên viên Thần tinh đang cầm trong tay trở nên ảm đạm đi một ít.Quả nhiên Thần tinh có thể trợ giúp được cho qua trình tu luyện Thần lực!Tả Mạc đột nhiên mở mắt ra, tinh quang trong mắt làm cho người ta không cách nào dám đối diện.

Hắn liền đưa viên Thần tinh cho Tằng Liên Nhi, trong chốc lát trên mặt nàng cũng hiện lên vẻ dễ chịu.Nguồn gốc Thần lực của Tằng Liên Nhi vốn hoàn toàn tương phản với Thần lực của Tả Mạc, thế nhưng cả hai vẫn có thể tiếp nhận được Thần lực từ viên Thần tinh này, nói đúng hơn là nguồn Thần lực ẩn chứa bên trong viên Thần tinh này ắt hẳn phải là loại Thần lực hết sức tinh thuần và quan trọng là không có thuộc tính đặc thù.Rõ ràng viên Thần tinh này nói thế nào cũng có trợ giúp cực lớn với những người đang tu luyện Thần lực.Nếu bây giờ có Thần tinh tương trợ thì rõ ràng bản thân sẽ tu luyện nhanh hơn nhiều so với hiện tại, chỉ cần có thể tìm được nhiều Thần tinh, vậy chắc chắn tốc độ tu luyện của hắn sẽ tăng thêm vài lần nữa!Rốt cuộc ý nghĩa của chuyện này có thể giúp hắn rút ngắn được rất nhiều thời gian.Bất Tử Thần Lực bên trong cơ thể A Quỷ!Cơ hồ không chút do dự, Tả Mạc liền đưa ra quyết định."

Chúng ta phải đi một chuyến đến hang sâu của Bách Mang giới mới được!"

Chương 690 : Mộ bia luyện thệDịch giả : aiemk46nhat2 & Mỹ Nam TửBiên tập : Mỹ Nam Tử"Đúng là một tên phế vật!"

Trong mắt người trung niên thần thái uy nghiêm đó ánh lên một cái nhìn giận dữ: "Hắn đã làm mất hết mặt mũi Quý gia chúng ta rồi!

Nếu hắn mà không phải là nhi tử của ta thì..., hừ!"

Chữ cuối cùng vừa phun ra khỏi miệng, sát khí đã bốc lên khắp bốn phía, cảm giác như nhiệt độ trong phòng cũng đột ngột giảm xuống.Người vừa nói là Quý Hằng, gia chủ hiện tại của Quý gia, mặc dù hắn không phải trưởng nam, nhưng với thực lực Soái giai của hắn, không ai có thể bàn cãi gì về việc hắn lên nắm quyền gia chủ.

Mà trong hơn 10 năm hắn làm gia chủ, thế lực của Hoành Giới Quý gia ngày càng bành trướng cực nhanh.“Hộ vệ bên người thiếu gia có năm tên Tướng giai, nhưng trong chớp mắt đã bị đánh ngã lăn quay, điều này cho thấy thực lực của người nọ không kém."

Tiếp lời là một người trung niên để chòm râu dê có tên là Quý Khê, hắn thuộc chi phụ trong dòng tộc Quý gia, nhưng lại đảm nhiệm chức vụ Tổng quản nên rất được Quý Hằng tin cậy."

Để A Hoành tới đó xách tên phế vật kia về đây, lần nào ra ngoài cũng chỉ làm mất mặt xấu hổ mà thôi!

Lần này trở về, cứ quăng hắn vào Thâm Ma Quật đi” Quý Hằng thản nhiên nói.Quý Khê rét lạnh trong lòng, Thâm Ma Quật là nơi thí luyện tàn khốc nhất của Quý gia, ở trong đó ma vật hoành hành, đã bao năm qua chưa từng có ai dám xuống dưới đó.

Vì thế, về sau nơi này lại trở thành nơi trừng phạt của tộc, người nào phạm lỗi lớn liền bị ném vào Thâm Ma Quật, chỉ cần có thể sống sót ra khỏi đó là có thể được miễn tội chết.“Mặc dù thiếu gia có hơi kiêu căng một chút, nhưng dù sao cũng không phạm lỗi gì lớn..."

Quý Khê không nhịn được khuyên nhủ, hắn biết, với thực lực của thiếu gia mà bị ném vào Thâm Ma Quật thì tuyệt đối không thể sống sót trở ra được.Quý Hằng cười lạnh một tiếng, hàm răng trắng như tuyết bỗng toát lên một vẻ tàn nhẫn: "Nếu hắn không ra được khỏi đó thì không xứng làm nhi tử của ta."

Quý Khê im lặng, hắn biết ý của lão gia vậy là đã quyết, có khuyên nhũ thêm nữa cũng chỉ uổng công mà thôi.Quý Hằng cũng không buồn để ý đến Quý Khê, mà lẩm bẩm một mình: "Còn tên thủ phạm kia cứ để A Hoành tiện tay giải quyết luôn đi."

Quý Khê gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn lại chuyển đề tài: "Lão gia, tất cả những người chúng ta phái tới Ma Thần điện đều không có tin tức gì, e rằng đều chết cả rồi."

Trong mắt của Quý Hằng thoáng hiện lên vẻ lo lắng, hắn hừ lạnh rồi nói: “Ma Thần Điện quả nhiên có chút thực lực, không ngờ bọn họ cật lực tìm ra được Thần lực rồi.

Còn Tiếu Ma Qua có tin tức gì không ?”

Quả thật Ma Thần Điện đã gây ra áp lực quá lớn cho hắn, xưa giờ Soái giai chính là lực lượng mạnh nhất của Ma giới, nhưng đến lúc này đã không còn nữa rồi.Ma Thần Điện mới là lực lượng hùng mạnh nhất!“Vẫn không có” Quý Khê lắc đầu: “Hắn tựa như đột nhiên biến mất, nhưng căn cứ theo những gì chúng ta điều tra ra được, thì đám người Trưởng lão Huyền Không tự quả thật đã vì Tiếu Ma Qua mà đến, trong số đó đã có ba tên Trưởng lão bị chết trong tay của nhóm người Tiếu Ma Qua.

Rồi sau đó tự nhiên Ma Thần Điện mới đột ngột xuất hiện, có điều kỳ quái chính là Ma Thần Điện không hề phát sinh bất kỳ xung đột gì với Tiếu Ma Qua cả.”

Quý Hằng không khỏi biểu lộ ra vẻ suy tư, lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên ra lệnh: “Hãy để ý thật kỹ hành tung của Tiếu Ma Qua, tuy rằng Thần lực của hắn không mạnh mẽ như Ma Thần Điện, nhưng bản thân hắn không có Thần điện ắt hẳn hắn đi theo một con đường tu luyện khác.”

"Vâng !"

Quý Khê đáp lời xong lập tức rời khỏi gian phòng.Quý Hằng trầm tư suy nghĩ, một lát sau bỗng nhiên đứng dậy ra khỏi phòng rồi bay thẳng lên trời.Không lâu sau hắn đã đi tới một sơn cốc cực kỳ bí ẩn, xung quanh sơn cốc được thủ vệ canh phòng nghiêm mật.Hắn vô cùng quen thuộc chỗ này nên cứ thế đi thẳng vào sơn cốc, không ngờ bên trong lại là một tòa Thần điện.Tuy rằng Thần điện còn rất sơ sài, nhưng đã có đầy đủ tế đàn và chính điện, nhìn sơ qua có thể đoán được dường như Thần điện này cũng không phải mới vừa được kiến tạo gần đây, mà phải tối thiểu cũng cỡ mười năm rồi.

Hắn chậm rãi đi tới giữa tế đàn rồi giang hai cánh tay ra, lập tức trong lòng hắn có một cảm giác kỳ dị nổi lên.Không ai biết rõ từ mười năm trước hắn đã bắt đầu tìm hiểu về Thần lực.Mười năm đã trôi qua nhưng tốc độ tiến triển quá mức chậm chạp, Thần lực vẫn là thứ gì đó hết sức mẫn cảm, thế lực nào cũng giữ kín thông tin, nên đến lúc này hầu hết các Thần điện đều chưa được công khai.Bỗng dưng Ma Thần điện bất ngờ xuất thế, khiến cho hắn tựa như bị một trận oanh kích cực mạnh.Nguyên lai tín ngưỡng mới là thứ cực kỳ quan trọng nhất!Trong mắt hắn lộ rõ vẻ kiên quyết.** *Tả Mạc liên tục tu luyện, nên trình độ pháp quyết của hắn tiến bộ rất nhiều, đối với hắn linh lực chính là một mắt xích quan trọng nhất trong ba lực, mỗi khi linh lực tiến bộ thêm chút nào thì sẽ trực tiếp giúp cho trình độ vận dụng Thần lực của Tả Mạc tăng lên chút đó.Hắn đang dựa theo cách thức phân chia hoàn toàn mới của Bồ yêu.Hiện tại trình độ khống chế và thao túng Ma thể của hắn miễn cưỡng có thể được coi như Giáp đẳng, trình độ Yêu thuật đạt tới ́t đẳng, còn cấp bậc pháp quyết cho dù đã trải qua một khoảng thời gian tu luyện điên cuồng đi nữa, song cũng chỉ mới vừa bước vào ngưỡng cửa Bính đẳng mà thôi.Tuy nhiên trình độ điều khiển Thần lực của Tả Mạc được Bồ yêu trực tiếp xếp thẳng vào Bính đẳng, nguyên nhân quan trọng nhất là do còn bị trình độ pháp quyết gây cản trở.Còn đối tượng quan trọng khác để so đo chính là vị Ma thần Tê giác kia, Bồ yêu đánh giá hắn đã đạt tới cảnh giới Địa giai, còn trình độ tinh xảo là Giáp đẳng!Có thể thấy được rõ ràng hai bên chênh lệch nhau khá nhiều, không riêng gì sự khác biệt giữa cảnh giới Thần lực, mà mức chênh lệch về trình độ tinh xảo cũng quá lớn.Tuy thế Tả Mạc cũng không hề chán nản, ngược lại ý chí chiến đấu của hắn còn sung mãn hơn trước.Bởi vì mỗi ngày Thần lực trong cơ thể hắn đều tăng lên, còn trình độ tinh xảo của bản thân cũng dần dần được đề cao.

Cánh tay phải của hắn không ngừng cuồn cuộn mà sinh sôi ra Thần lực, giống như là trong cơ thể hắn có chứa một viên Thần tinh thiên nhiên vậy, chỉ nội điểm này thôi, những người khác không cách nào có thể làm được giống vậy được.Về phần tinh xảo, Bồ yêu đã đưa cho hắn một danh sách liệt kê những thứ cần tu luyện, chỉ cần hắn có thể chinh phục được những pháp quyết khiến cho bao người nhìn vào phải tê dại da đầu này, lúc đó hắn tin tưởng sẽ chinh phục được Thần lực.Theo Bồ yêu suy diễn thì, nếu độ tinh xảo Thần lực của Tả Mạc có thể đạt được Giáp đẳng và cảnh giới đạt tới Nhân giai trung kỳ, hoặc tinh xảo được ́t đẳng và có cảnh giới Nhân giai hậu kỳ, thì lúc đó cho dù hắn không dùng tới Tiểu Mạc bảo bát cũng đủ sức chống lại được Soái giai.Tuy Tả Mạc không có hứng thú đấu với Soái giai.Nhưng hắn đang rất say mê với quá trình tu luyện độ tinh xảo này, mức độ tinh xảo càng cao có thể khiến cho hắn càng thấy được rõ ràng ảo diệu của Thần lực, đồng thời có thể giúp cho hắn lý giải được bản chất của Thần lực.Vì thế đối với những người khác thì chiến đấu mới là điều quan trọng nhất.Nhưng riêng với Tả Mạc thì hắn cần phải tìm hiểu rõ bản chất của Thần lực.Chỉ khi nào từ bản chất mà lý giải được Thần lực, thì lúc đó hắn mới có biện pháp giải trừ Bất tử Thần lực.Còn về độ tinh xảo, khi người nào tu luyện đến trình độ cực cao, thì uy lực của nó rất có lợi trong quá trình chiến đấu, điều này người ta thường bảo là “Một chiêu quý hiếm, kiếm ăn khắp nơi” đây mà.

Khi người nào có được trình độ tinh xảo đến thế, chắc chắn khả năng chiến thắng sẽ cao hơn nhiều.Nhưng nếu ngươi muốn hiểu rõ bản chất của lực lượng thì cần phải tận dụng mọi khả năng mà lý giải càng ngày càng nhiều loại tinh xảo, bởi vì mỗi loại tinh xảo đều đại diện cho từng điểm đặc trưng của lực lượng.Khi ngươi nắm giữ được càng nhiều đặc trưng của lực lượng đó, thì ngươi lại càng tiếp cận sâu hơn tới bản chất lực lượng.Quả thật, đây chính là con đường gian nan đã biết từ trước.Nếu tu luyện tinh xảo không được khéo léo thì chắc chắn sẽ phí công vô ích, vì thế cần phải tu luyện từng bước nhẫn nại kiên trì, kế đó phải tu luyện nó thành bản năng của ngươi.Cho đến bây giờ, nhờ vào loại tinh xảo này hay nói cách khác là nhờ vào điểm đặc trưng của lực lượng, mà ngươi có thể lý giải được sâu sắc, hơn nữa không chỉ đơn thuần là lý giải trên mặt chữ mà thôi.Đấy cũng là quyết tâm đeo đuổi của Tả Mạc, cho nên lúc này tay phải hắn cuồn cuộn không ngừng sinh ra Thần lực, hắn vẫn có thể chú tâm dồn hết thời gian vào phần tu luyện tinh xảo vốn khô khan và mênh mông này.Đến bây giờ, viên Thần tinh đã được hắn hấp thu hết sạch, hắn đại khái tính ra được, những tia Thần lực ẩn chứa bên trong viên Thần tinh đó cũng xấp xỉ với Thần lực được hình thành suốt hai mươi ngày từ cánh tay phải của Tả Mạc, con số này cũng tương đối khả quan.Không hề nghi ngờ gì nữa, nếu hắn có được nhiều Thần tinh thì tốc độ tiến bộ của Thần lực chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều.Từ đây đến bách Mang giới còn một khoảng thời gian nữa, nên tạm thời hắn vứt sạch vấn đề này sang một bên.Hắn cẩn thận ghi chép lại những tâm đắc trong khoảng thời gian tu luyện gần đây, sau đó hắn thông qua Bồ yêu đem những sở học tâm đắc này truyền thẳng đến Vân Hải giới.

Rồi những tâm đắc này sẽ có người chuyên môn tới chỉnh lý và thu nạp vào Bồ Vệ Tàng kinh các.Tất nhiên Tả Mạc không có ý định giữ lại cho riêng mình, thậm chí trong đó những khái niệm về tu luyện Thần lực mà hắn không có thời gian quay về Vân Hải giới, đều chỉ có thể dùng phương thức này để mong muốn cống hiến một chút gì đó cho Vân Hải giới.Chỉ có điều Tả Mạc chưa từng nghĩ tới, đối với hắn những hành động này thật sự không quá coi trọng, nhưng không ngờ tới nó lại trực tiếp thúc đẩy Vân Hải giới tiến nhập vào thời đại Thần lực.Bồ Vệ Tàng kinh các vốn có yêu cầu nghiêm ngặt về đối tượng, nên hiện tại chỉ có những người vốn từng trải qua chinh chiến lâu năm cùng Tả Mạc mới có thể được tiến vào.

Mà đám gia hỏa thủ hạ kia của hắn, gần như là tín nhiệm hắn một cách mãnh liệt, nên những tâm đắc tu luyện được Tả Mạc truyền về, nay chứa trong những ngọc giản muôn màu rực rỡ này lại chính là nguồn tài nguyên vĩnh viễn được hoan nghênh nhất.Vì thế tình hình đồng thời tu luyện ba lực tại Vân Hải giới bây giờ, lại nghiễm nhiên tự động hình thành nên một đợt thủy triều mới.Tuy bọn họ không được biết nhiều tin tức từ ngoại giới, nhưng do bọn họ hết mực tín nhiệm Tả Mạc, thành ra ai nấy đều không chút do dự mà bắt đầu lựa chọn tu luyện ba lực.Tất nhiên hiện tại Tả Mạc cũng không biết rõ lắm về tình hình Vân Hải giới.Trong thức hải, ba người đang thảo luận với nhau.“Tiến độ quá chậm” Bồ yêu nhăn trán nhíu mày, hắn thật sự không mấy hài lòng với tiến độ tu luyện của Tả Mạc: “Dựa theo tốc độ này, pháp quyết của ngươi muốn đạt tới Giáp đẳng thì tối thiểu phải mất năm năm!

Chưa kể ngươi còn phải tu luyện Yêu thuật cũng đạt Giáp đẵng luôn.”

Tả Mạc chẳng biết lý do vì sao nữa, vì thiên phú của hắn về pháp quyết rõ ràng là yếu nhất trong ba lực.

Dù cho hắn đã nghiêm ngặt chấp hành theo kế hoạch tu luyện của Bồ yêu, nhưng khả năng tiến bộ của hắn vẫn chưa làm cho Bồ yêu thỏa mãn.

Từ Bính đẳng lên đến ́t đẳng mà nói rõ ràng cực kỳ khó so với lúc trước, chưa kể ́t đẳng muốn vượt lên Giáp đẳng còn khó hơn gấp mấy lần nữa.Bồ yêu cũng mang theo tâm trạng mờ mịt giống như vậy mà chưa biết tính thế nào, rõ ràng Tả Mạc đã chăm chỉ vượt qua những gì hắn tưởng tượng, và cũng không hề nghĩ đến tại sao thiên phú về pháp quyết của Tả Mạc lại kém đến thế.

Bù lại trên phương diện thiên phú về Ma công và Yêu thuật hắn lại xuất sắc lạ thường.Chết tiệt, lẽ nào pháp quyết lại thật sự trở thành mặt hạn chế duy nhất của Tả Mạc sao ?Sắc mặt Bồ yêu tỏ vẻ hơi khó coi, nếu như trình độ pháp quyết của Tả Mạc muốn tăng lên lại hao tốn quá nhiều thời gian như thế, vậy rất có khả năng ẩn dấu bên trong một lỗi thiếu sót trí mạng nào đó từ lộ số hắn đã suy diễn.Nhưng vào lúc này bỗng nhiên Vệ mở miệng: “Có lẽ ngươi nên thử xem qua Mộ bia luyện thệ đi”."

Mộ bia luyện thệ?"

Tả Mạc sửng sốt: "Đó là thứ gì vậy?"

Càng không nghĩ tới, bình thường Bồ yêu vốn luôn ra vẻ không xem Vệ vào mắt, nhưng bây giờ lại trầm ngâm nói: “Có lẽ nên thử một lần”.Tả Mạc không hiểu ất giáp gì hết liền ngó sang hai người.Vệ chậm rãi mở miệng: "Mộ bia luyện thệ chính là một kiểu thi triển của Mộ Bia Giáp"."

Mộ Bia Giáp?"

Thần sắc Tả Mạc phủ đầy vẻ mịt mù, hắn thật sự nghĩ không ra làm sao lại có quan hệ với Mộ Bia Giáp được chứ.“Kỳ thật Mộ Bia Giáp là một loại tự mình hiến tế, bản chất của nó chính là trao đổi, phải hy sinh chính mình để đổi lấy một lực lượng có thể đủ để hổ trợ mình” Thần sắc Vệ nghiêm nghị, mang theo vẻ thành kính khó tả.Tả Mạc giật nảy mình: "Ý ngươi nói là đem bản thân ta để biến thành Mộ Bia Giáp à?"

“Có thể nói là đúng, nhưng cũng không phải như thế” Vệ bình tĩnh nói tiếp: “Năm xưa ta cũng vì muốn cầu được lực lượng thủ hộ nên mới chọn buộc phải hy sinh, do đó ta trao đổi được một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.

Tuy nhiên, ngươi cũng không cần có lực lượng mạnh đến thế, nói đúng hơn ngươi không cần phải hy sinh tới mức độ nhiều như vậy, đây là quy tắc của Mộ bia”Tả Mạc vừa nghe qua liền có chỗ hiểu, cũng có chỗ không.“Thông thường Mộ bia luyện thệ được dùng cho người kế thừa Mộ Bia Giáp, vì bọn họ có thể đạt được tới mức độ tu luyện cực hạn, nên thường sẽ phát ra một câu thề thốt gì đó”Tả Mạc thăm dò hỏi: "Ý của ngươi là ta cần phải tiếp thu truyền thừa của ngươi à?"

Chương 691 : Bất Chu ThànhDịch giả : Bác Sỹ Gây MêBiên tập : Mỹ Nam Tử“Chưa từng có chuyện muốn được thủ hộ mà không cần phải trả giá gì cả” Vệ nói ra với một thâm ý sâu xa, ánh mắt thâm thúy, chớp động lên một luồng sáng kiên định và cố chấp.Tả Mạc giật mình sửng sốt, bỗng nhiên hắn nghĩ ngay tới A Quỷ.Nếu như nói tới thủ hộ, đại khái sẽ không có người nào có thể so sánh được với tính kiên định của A Quỷ, tương tự thế cũng không có loại trả giá nào cho thủ hộ tàn khốc đến như vậy.Đấy là thủ hộ sao?Trong lòng Tả Mạc rối mù.Vệ không nói gì thêm, kể cả Bồ yêu cũng giữ yên trạng thái trầm mặc, lúc này trong thức hải chỉ còn vang lên tiếng phần phật của hỏa diễm yêu dị mà thôi.Chỉ trong chốc lát Tả Mạc liền ngẩng đầu lên, hắn nhếch miệng cười để lộ ra dáng vẻ sảng khoái dường như đối với hắn chẳng có gì quan trọng: “Tưởng ta sợ à?

Ách!

Nhìn gì chứ, tính ra chuyện này cũng kiếm được lời khẳm, sao ta không làm chứ?

Nhanh lên đi, làm thế nào đây?”

Vệ nhìn thật kỹ Tả Mạc rồi hỏi: “Ngươi chắc chắn chứ?”

“Thật dài dòng quá, chuẩn bị nhanh lên một chút đi, ca đây còn phải tranh thủ tu luyện nữa đấy, làm lãng phí thời gian của ca, ngươi có đền nổi không?”

Tả Mạc trợn trừng cặp mắt.Vệ nhoẻn miệng cười: "Rất đơn giản"Vừa dứt lời, lập tức tấm mộ bia ở trong thức hải của Tả Mạc bỗng dưng vỡ tung ra từng mãnh, rồi hóa thành luồng hắc khí giống như từng con hắc xà chui vào trong cơ thể Tả Mạc.Ngay sau đó, những luồng hắc khí này hợp thành một tấm mộ bia nho nhỏ ngay bên trong cơ thể của Tả Mạc.Phía ngoài mộ bia phủ kín rất nhiều hoa văn phức tạp có màu xám rất tinh xảo, nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện ra.Trong nháy mắt dường như Tả Mạc cảm nhận được tiếng ai đó đang hỏi.“Ngươi hãy thủ lễ, vững tâm, tuyên thệ cho chính mình, có đồng ý không?”

Một âm thanh già nua vang vọng trong đầu Tả Mạc, dường như tràng cảnh này hắn đã từng gặp qua ở đâu đó, bỗng nhiên làm khơi dậy rất nhiều ký ức xa xưa nào đó.

Nhưng có điều, Tả Mạc lập tức nhận ra có điểm khác biệt, ồ …, lời nói này đường như có chỗ không được khớp lắm!Bỗng dưng hắn nhớ tới một lời nói tương tự đã từng nghe qua trước đây “Ngươi hãy thủ lễ, vững tâm, thay ta tuyên thệ”, tại sao lại khác với bây giờ thế này?Tuy nhiên Tả Mạc cũng không do dự quá lâu, bởi vì từ khi hắn quyết định kỹ càng, thì trong đầu chỉ còn lại mỗi câu nói trước đó của Vệ mà thôi, “Chưa từng có chuyện muốn được thủ hộ mà không cần phải trả giá gì cả”.Tả Mạc hít sâu một hơi, bộ dạng tươi cười bất cần đời trên mặt hắn đã được thay bằng dáng vẻ trở nên nghiêm túc, hắn trầm giọng nói: “Ta chấp nhận!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy bên ngoài mộ bia có những đám hoa văn phức tạp kia đột nhiên sáng rực lên, bao phủ xung quanh mộ bia tựa như một tấm lưới ánh sáng tinh xảo vậy.Trong đầu Tả Mạc bỗng “đùng” lên một tiếng rồi trống rỗng.Chẳng biết trải qua bao lâu, khi hắn hồi phục lại từ trạng thái thất thần, thì trong mắt hắn cũng đã khôi phục lại sức sống, việc trước hết hắn cần làm chính là sờ ngực mình.Một loại cảm giác cổ quái lập tức truyền đến.Trước kia, lúc mộ bia còn nằm trong người hắn thì cảm nhận như đống lục bình trụi rễ, tựa như đám bụi bay trong hư vô vậy.

Nhưng lúc này đây, cũng là mộ bia đó ngược lại cảm giác được nó mọc ra rất nhiều bộ rễ mà cắm thẳng vào ngực mình.“Như vầy được chưa?”

Tả Mạc hỏi Vệ mà trên mặt lộ vẻ mơ hồ.Khuôn mặt Vệ tỏ ra mệt mỏi rả rời, nhưng hắn vẫn cười rồi nói: “Không sai, do yêu cầu của ngươi cũng không cao lắm, cho nên khoản trả giá cũng không lớn mấy.

Từ giờ trở đi, hiệu quả tu luyện pháp quyết của ngươi sẽ tăng gấp ba lần trước đây.

Còn cái giá mà ngươi phải trả chính là…”

“Sao?”

Tả Mạc nhìn Vệ."

Chính là..."

Vệ muốn nói lại thôi.Trên trán Tả Mạc bắt đầu nổi đầy gân xanh."

Chính là..."

Vẻ mặt của Vệ tiếp tục cười mị hoặc.“Trả giá bằng … muội ngươi à!” (*) Tả Mạc đã thật sự nổi giận, hắn rướn người tới khiến cho cái trán đầy gân xanh cơ hồ gần chạm vào mặt của Vệ mà tức giận rít gào lên.Trên mặt Vệ vẫn lộ ra tia cười nhạt, gã bình tĩnh mà lắc lư ngón tay với vẻ mặt ung dung: “Không phải là muội ta”.Tả Mạc lại càng phát điên lên: “Ta muốn giết ngươi!

Ta muốn giết ngươi!”

Tả Mạc bị vướng phải tình huống này mà bộc phát ra giận dữ trong lòng, lúc này đây nếu ông Trời ban cho hắn một cây thiết côn, thì hắn nhất định sẽ đâm thủng bản mặt đáng ghét của tên gia hỏa đó, rồi đem xiên lên đống lửa mà nướng liền!

Hơn nữa nhất định phải nêm nếm thêm thật nhiều bột ớt vào mới hã dạ được!Vẻ mặt cười tươi của Vệ vẫn nhìn vào Tả Mạc, dường như nụ cười đó ám chỉ gì đó, thiếu điều như muốn viết thẳng lên mặt “hãy cầu ta đi, cầu ta đi” vậy.Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi, muốn đối phó với cỡ tiện nhân thế này chỉ còn cách xuất tuyệt chiêu thôi!Tức khắc vẻ giận dữ trên mặt Tả Mạc biến mất dạng, hắn trổi lên âm thanh buồn rã rích: “Vệ à, đến lúc chúng ta phải kết toán tiền thuê nhà rồi, tính ra thời gian ngươi tạm trú tại đây cũng khá lâu, mà vẫn chưa trả đồng xu cắc bạc tiền thuê phòng nào cả!

Thôi được rồi, ca chỉ lấy tinh thạch thôi, những loại ngoại tệ khác ca thẳng thừng từ chối giao dịch.

Còn nữa, đừng nghĩ tới đem gán nợ bằng những thứ pháp quyết ma công gì gì đó nhé, ca chỉ cần tinh thạch mà thôi!”

Dáng vẻ tươi cười trên mặt Vệ bỗng dưng cứng đờ ra.Bồ yêu đang đứng kế bên xem náo nhiệt, cũng lặng lẽ im hơi lặng tiếng mà len lén thoái lui ra sau chừng mười trượng, rồi gã dấu mình im re trong ngọn hỏa diễm.

Thật sự ngay lúc này mà xuất hiện trước mặt Tả Mạc, chắc chắn chẳng tốt lành chút nào.Cổng thành mà bị cháy, ắt hẳn sẽ gây hại tới cá lội trong hồ.y da, phí thuê nhà là vấn đề lớn a...“À..., kỳ thật Mộ bia luyện thệ của ngươi rất đơn giản, chỉ là mỗi tháng ngươi sẽ có một ngày bị mất đi hoàn toàn lực lượng, cho tới khi nào Thần lực của ngươi có thể phá bỏ được Bất tử Thần lực thì thôi.

Thế nào, khoản trả giá lần này không tính quá lớn đấy chứ, vụ này nhờ ta tốn nhiều tâm huyết mới thay ngươi trả giả được đấy.

Lựa chọn Mộ bia luyện thệ có chất lượng luyện tập kỹ thuật cao, yêu cầu về kinh nghiệm cũng không thấp, không phải người bình thường nào cũng...”

Vệ càng kể lể thì vẻ mặt càng làm ra dáng có công cao vất vả dữ lắm.“Hừ!”

Tả Mạc hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bước đi oai vệ, khí phách hiên ngang mà rời khỏi thức hải.Sau khi hắn đi thì trong lòng Vệ vẫn còn sợ hãi mà vuốt mồ hôi lạnh, quả nhiên khi đắc ý quá thì con người ta dễ quên đi thực tế a...Còn Bồ yêu bước ra từ đám hỏa diễm với vẻ mặt trào phúng.Từ trong thức hải đi ra khiến cho Tả Mạc phải suy nghĩ.Trong mỗi tháng có một ngày bị mất đi hoàn toàn công lực, để đổi lấy hiệu quả tu luyện pháp quyết tăng gấp ba lần, thì với cuộc giao dịch như vậy quả thật cực kỳ có lợi rồi.

Nhưng đồng thời bất chợt có tai họa ngầm đó là, nếu không may ngay lúc mất đi lực lượng mà gặp phải nguy hiểm gì đó thì chẳng phải đi đời nhà ma rồi sao.Xem ra bình thường mình phải chuẩn bị cho thật tốt vào.Mặc dù có tai họa ngầm, nhưng thật sự Tả Mạc tương đối thỏa mãn những gì mà Mộ bia luyện thệ mang tới, bởi vì hiệu quả gấp ba lần cũng có nghĩa là thời gian có thể rút ngắn đi được ba lần.Tả Mạc bắt đầu tu luyện pháp quyết ngay trong sân.Hắn đang tu luyện Huyền Tuyến Chỉ quyết, đây là loại chỉ quyết cao thâm, vô cùng phức tạp, chủ yếu lấy chỉ pháp làm trọng tâm.

Cũng tương tự thế, đó là pháp quyết trấn phái củamột môn phái có từ đợt đại chiến nghìn năm trước, còn bây giờ chỉ quyết cao thâm càng ít được người ta để ý tới, chỉ có vài loại pháp quyết thô thiển như Tiểu Vân Vũ Quyết mới có thể dùng tới chỉ pháp mà thôi.Lực lượng tu giả càng tin tưởng một điều rằng, khi linh lực được điều khiển tới một trình độ tinh xảo nhất định thì hoàn toàn có thể được xuất ra từ chỉ pháp.Ý kiến trên có thể nói hoàn toàn chính xác.Nhưng bộ chỉ quyết mà Tả Mạc đang tu luyện này lại có chút tương phản, theo diễn giải bên trong thì nó thông qua việc vận dụng chỉ pháp, mà giúp cho những tu sĩ có tu vi tương đối thấp có thể thi triển được vài pháp quyết yêu cầu tu vi cao thâm.Ngay từ đầu Tả Mạc đã nhận ra được chỉ quyết này có chỗ không tầm thường chút nào.Tựa hồ như linh lực càng thêm mẫn cảm, có vài chỗ thường ngày còn mơ hồ không hiểu rõ, không ngờ lúc này lại tường tận rất nhiều.

Chỉ mới tu luyện qua vài lần, chỉ quyết của Tả Mạc cũng trở nên mạch lạc hơn trước, trái ngược với tình trạng thường bị khựng lại như lúc xưa.Thật sự có hiệu quả!Tinh thần Tả Mạc lập tức phấn chấn hẳn lên, hắn vốn nghĩ tu luyện linh lực luôn là chuyện tương đối đau khổ.

Dù là tu luyện Ma công hay Yêu thuật hắn đều có cảm giác như cá gặp nước, càng khiến cho Tả Mạc luôn say mê lạ thường.

Nhưng lúc này đây, cảm giác đau khổ đó đã bay biến đi mất, giúp cho Tả Mạc tìm lại được khoái cảm quen thuộc như cá gặp nước kia.Tả Mạc liên tiếp tu luyện suốt sáu canh giờ, rồi mới chịu dừng lại khi vẫn chưa đủ thỏa mãn.Cảm giác này thật sự rất tuyệt vời !Nếu dựa theo tiến độ này thì Tả Mạc chắc chắn tin rằng, hắn có thể tăng cấp độ tinh xảo của pháp quyết lên tới Giáp đẳng trong thời gian rất nhanh.Bỗng nhiên, hắn cảm giác được Thiên Không Sa Ngư đang bắt đầu hạ xuống.Ngay lúc này chợt có người gõ cửa.Tả Mạc mới thi triển chút thần thức đã thấy rõ người đang đến, chính là tên Thủ lĩnh của đám Thủ vệ Sa Ngư.Hắn liền phất tay, cánh của tự động mở ra.“Kính báo đại nhân, Sa Ngư chúng ta đã đến Bất Chu thành, do tới sớm hơn kế hoạch đã định, nên chúng ta sẽ tạm dừng tại đây trong ba ngày.

Nếu đại nhân thấy trong này khó chịu, thì không ngại có thể xuống dưới dưới giải sầu ạ” Tên thủ lĩnh cung kính bẩm báo.Vốn đã từng xảy ra sự việc tương tự, và bọn họ có thể thông báo đến từng hành khách một, nhưng mà tên Thủ lĩnh của đội Thủ vệ Sa Ngư này đã quyết định đích thân đi một chuyến, hắn muốn bày tỏ lòng tôn kính.Cường giả cỡ này tất nhiên có tư cách để được tôn kính như vậy.Tả Mạc gật đầu: "Ta biết rồi"Tên Thủ lĩnh của đội thủ vệ thấy thế, cũng không nhiều lời mà sau khi hành lễ liền ly khai lập tức.“Nghe nói ở Bất Chu thành có sản vật Bạch Cương Xà Cốt, vật đó đối với ta rất hữu dụng.”

Bỗng nhiên Tằng Liên Nhi lên tiếng.“Bạch Cương Xà Cốt?”

Tả Mạc phản ứng rất nhanh: “Ma thể hã?”

“Ờ” Tằng Liên Nhi gật đầu giải thích: “Dựa theo bí mật truyền đời của Bạch Nha Ma tộc chúng ta, cũng chỉ nghe qua cha ta nói lại mà thôi.

Bạch Cương Xà Cốt có thể giúp hoàn thiện cho Bạch Nha Ma thể, chỉ có điều Bạch Cương Xà Cốt là sản vật chỉ xuất hiện ít ỏi ở vài nơi mà thôi, trong số đó có Bất Chu thành”.Tả Mạc nghe vậy liền gật đầu nói: “Đi thôi, chúng ta tới đó xem thử thế nào, hy vọng lần này vận khí ngươi gặp may mắn thì sao”.Tằng Liên Nhi thản nhiên mỉm cười, tuy rằng trên mặt nàng đã được thay đổi dung mạo thành người bình thường, nhưng nụ cười đó vẫn ngầm chứa đựng vẻ phong tình mãnh liệt đến khó tả.** *“A Hoành, ngươi nhất định phải giúp ta giết hắn mới được!”

Tên Quý thiếu gia nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng hắn chưa từng chịu qua nổi nhục nhã đến thế này.

Hắn bị lột sạch ở trước mặt mọi người, không hiểu sao chuyện xui rủi như vậy lại xảy ra ngay trên người của hắn mới chết, mỗi khi hắn nhớ tới cảnh tượng ngày nọ khiến hắn xấu hổ đến nổi muốn kiếm đại lỗ nào đó để chụi tọt vào.Thật mất mặt quá mà!Trông thấy A Hoành cũng không cao lắm, thân thể gầy còm, nước da ngăm đen, tóc cắt ngắn lại cứng nữa, ăn mặc quần áo gọn gàng, nhìn sơ qua tựa như một tên cu li bình thường nào đó, nhìn hắn thật không có chút khí thế nào của cao thủ cả.Thế nhưng có ai ngờ được người như thế ở Quý gia lại là nổi kinh hoàng cho nhiều người.A Hoành nhìn thoáng qua thiếu gia mà hơi có vẻ thương hại, cái gã ngu ngốc này rồi không biết tương lai gã sẽ ra sao nữa đây.

Thế nhưng trên mặt hắn không lộ ra chút vô lễ nào, hắn kính cẩn khẽ cười một tiếng: “Thiếu gia hãy yên tâm, mặt mũi Quý gia chúng ta chẳng thể bị đánh khơi khơi như vậy đâu”.Quý thiếu gia lộ vẻ phấn khích: “Ha ha, không sai!

Hôm đó nhất định ta phải có mặt, ta muốn tận mắt chứng kiến tên gia hỏa đó chết như thế nào!”

Vừa thốt ra xong câu đó, ngữ khí hắn càng trở nên sung mãn và oán độc đến khát máu.A Hoành lại không nghĩ thế, mà hắn chỉ âm thầm cười dè bỉu, vẻ mặt tàn nhẫn của gã thiếu gia này, trong mắt hắn bất quá chỉ là biểu hiện của kẻ vô dụng mà thôi.“Hắn xuống tới rồi” Thủ hạ chợt báo cáo.Bỗng nhiên trong mắt A Hoành hiện lên một tia sáng như sao, hắn liền đứng dậy rồi đi ra hướng cửa.Quý thiếu gia vừa trông thấy tựa như kẻ thèm thuồng tiết canh gà, hai mắt gã đỏ sậm, vội vàng đi theo phía sau A Hoành.A Hoành tỏ thái độ không mấy xem trọng gã thiếu gia, thân hình hắn nhanh như điện lập tức phi thẳng tới nơi mà thủ hạ đã báo cáo, dọc đường đi khiến người đi đường phải sợ hãi mà né tránh liên tục.Cơ hồ ngay lúc này, Tả Mạc dường như cũng phát giác ra, thế nhưng ánh mắt hắn lại chuyển hướng nhìn sang vệ đường, trên mặt hắn thoáng mất đi tự chủ mà lộ ra vẻ kinh ngạc.Ồ, đó là ...(*) Trả giá bằng … muội ngươi à: một cách tránh chữi khéo, đáng ra phải là “Trả giá … con mẹ ngươi ấy”.Chương 692 : Phong Tín TửDịch & Biên tập : Mỹ Nam TửYêu tộc!Một đội ngũ Yêu tộc với quy mô cực lớn đang chậm rãi kéo quân về hướng này, vốn dĩ ngay tại Ma giới này cũng thường xuyên nhìn thấy Yêu tộc xuất hiện, nhưng lại rất ít khi được chứng kiến đội ngũ Yêu tộc với quy mô lớn đến thế.

Hai bên đội ngũ này có rất nhiều cao thủ Ma tộc hộ vệ, trong lòng Tả Mạc liền âm thầm tự nhủ chẳng lẽ đây là một sứ đoàn Yêu tộc hay sao?Hình thái xã hội giữa Yêu tộc và Ma giới hoàn toàn khác nhau.Tuy Yêu tộc cũng là một tộc lớn có lực lượng trỗi dậy như cánh rừng mọc lên san sát, nhưng theo cơ cấu thì người có quyền lực cao nhất của cả Yêu tộc chính là Trưởng Lão Hội.

Ngược lại Ma tộc khác hẳn, lực lượng vùng lên khắp nơi, ngang ngược có thừa, có những người hùng mạnh mẽ chỉ huy từng gia tộc mà xưng bá một phương.Đây là lần đầu tiên Tả Mạc chứng kiến một đội ngũ Yêu tộc được huấn luyện nghiêm ngặt đến thế, Bất Chu Thành là phạm vi thế lực của Thang gia, cao thủ nổi danh nhất Thang gia có tên Thang Thần, với thực lực của Ma Soái nên hắn quản hạt tới mấy giới.

Thang gia là một gia tộc đã có lịch sử lâu đời, thậm chí nếu ngược dòng tìm hiểu trận chiến cả nghìn năm trước cũng rất có khả năng liên quan đến họ.Phong cách hành sự của Thang gia khá bình thản, hơn nữa chỉ xem trọng vấn đề phát triển lãnh địa là trên hết, bởi vậy bọn họ rất được dân chúng các lãnh địa đó tôn kính.Chẳng lẽ Thang gia muốn liên minh với Yêu tộc ?Ý nghĩ này vừa chợt lóe lên trong đầu của Tả Mạc, lập tức bị quẳng nhanh ra khỏi đầu, cho dù Thang gia và Yêu tộc có kết minh gì đi nữa, cũng đâu có quan hệ gì hến hắn đâu.

Hắn chỉ dừng lại ở Bất Chu Thành vài ngày mà thôi, vì thế sẽ không cần để ý đến những chuyện thế này.Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một luồng khí tức vô cùng ác liệt và lăng lệ rồi tràn ngập cả hai bên đường.Tả Mạc kinh ngạc ngẩng đầu lên, chẳng lẽ có người biết được bọn hắn đã đến rồi sao?Lập tức nửa thân trên không hề nhúc nhích, Tả Mạc liền lôi A Quỷ đi ngay, cả người lướt nhanh tựa như đang trượt trên mặt băng vậy, hắn lòn ra phía sau rồi thi triển thân pháp phiêu dật nhẹ nhàng.

Tằng Liên Nhi cũng lặng lẽ theo sau mà không phát ra chút tiếng động, thân pháp của nàng mang lại cảm giác phiêu hốt quỷ dị, nàng tựa như một chiếc bóng mờ bất định không ngừng biến ảo.“Ồ!”

Trên mặt A Hoành hiện lên vẻ kinh ngạc.Thân pháp đối phương hoàn mỹ lạ thường, không ngờ đã nhanh chóng thoát khỏi tầm ngắm của hắn rồi, ít khi nào hắn lâm vào tình huống chưa ra kịp tay đã muốn thất bại thế này.Tuy nhiên hắn lập tức “hừ” lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên mơ hồ, trong nhất thời đã phân thành sáu phần phân thân, rồi hóa thành sáu chiếc bóng xám từ bốn phương tám hướng tức khắc đánh thẳng tới ba người.Đây là lần đầu tiên Tả Mạc gặp phải Ma thể kỳ lạ thế này, nên cũng không khỏi sinh ra chút hứng thú.Bàn tay hắn bỗng phô bày ra động tác kỳ lạ, chỉ thấy năm ngón tay vận dụng theo một loại quy luật vũ điệu đặc biệt nào đó, lập tức bàn tay hắn bỗng sinh ra một cổ hấp lực kinh người.

Nhất thời có một chiếc bóng xám bị hấp lực bao phủ, tức khắc đứng bất động cứng đơ người ra.Thải Phong Thuật vốn chẳng phải là yêu thuật có đẳng cấp cao gì, nhưng khi vận dụng trong tình huống này lại đạt được diệu dụng lạ thường.Dựa theo trình độ phân chia tinh xảo ba lực của Tả Mạc, trong đó gồm các loại Ma công Giáp, Yêu thuật ́t, và Pháp quyết Bính.

Hiện tại pháp quyết còn quá yếu nên không đủ sức để đối phó với kẻ địch, còn Ma công đạt trình độ cao nhất, nếu dùng để đối phó lúc này thì quá dư thừa, chỉ là tự nhiên lại mất đi một cơ hội thực chiến thế này.

Khi thu hoạch của thực chiến được tăng lên thì hiệu quả tu luyện so với bình thường lại càng tăng thêm rõ rệt.Đồng thời đối với Yêu thuật mà nói, không chỉ có thể vận dụng để ứng chiến, mà cũng cần phải đề cao thêm nữa, so ra nếu được sử dụng ngay lúc này thì vô cùng thích hợp.Vừa tận mắt chứng kiến Tả Mạc bất ngờ vận dụng Yêu thuật, lập tức Tằng Liên Nhi hiểu được ý đồ của hắn, nên nàng thức thời không động tay vào làm gì.

Thậm chí A Quỷ dường như cũng hiểu được tình huống trước mắt, nên cho dù có bị Tả Mạc nắm chặt cánh tay cũng không ra tay can thiệp.Thải Phong Thuật vốn là Yêu thuật có cấp bậc không cao, nhưng đối với Tả Mạc mà nói, dường như tâm niệm vừa động thì Yêu thuật đã được hình thành.Bóng xám đang bị hắn chế trụ trông giống như một đám sương mù được biến hóa thành, so ra thì rất giống với thân hình của gã đó, nhưng hình dạng trên khuôn mặt vẫn còn rất mơ hồ.

Hơn nữa, tuy nhìn vào thấy tốc độ của bọn chúng nhanh như thiểm điện, nhưng với ánh mắt của Tả Mạc thì vẫn phát hiện ra động tác của bọn họ hơi bị cứng ngắc.Vừa thấy được công hiệu của Thải Phong Thuật, nên ngón tay của Tả Mạc liên tục động đậy, lại thêm vài đạo Yêu thuật nữa bao phủ lấy những chiếc bóng xám kia.Thải Phong Thuật của Tả Mạc vừa ra tay, lập tức khiến cho A Hoành phải nhíu mày, thì ra là Yêu tộc.Nếu là lúc khác thì có lẽ hắn sẽ không chút kiêng kỵ nào mà trực tiếp ra đòn sát thủ, nhưng gần đây có nghe nói Cơ Lệ Ngữ hưng sư động chúng, hơn nữa Yêu Ma vốn là đồng minh từ xưa đến giờ, chỉ cần đừng có hành động nào quá đáng là được rồi.Do đó quan hệ với Yêu tộc cũng gần gủi nhau hơn, thậm chí kết hôn giữa hai tộc lại là chuyện bình thường, tuy là có đôi khi xảy ra những xích mích, nếu để ý thật kỹ thì cũng có thể phát hiện ra bọn họ không mấy hòa thuận với nhau.

Chỉ có điều do hai tộc cùng chung một kẻ địch, nên trên cơ bản bọn họ có thể nhất trí lập trường và giữ vững mối quan hệ với nhau.

Hơn nữa, một phần cũng do hiện tại đám người Ma tộc này vẫn chính thức còn thiếu một gã cấp Vương.Nhưng cũng thật đúng lúc, bỗng dưng thanh thế của Cơ Lệ Ngữ nổi đình nổi đám đến thế, lại một lần nữa khẳng định cho mối nghi ngờ về quan hệ giữa Yêu Ma được bày ra trước mặt mọi người, ngay thời điểm nhạy cảm thế này lại đột nhiên xuất hiện một gã cao thủ Yêu tộc, hỏi sao không khiến cho A Hoành phải cảnh giác chứ.Quý gia và Thang gia xưa nay vốn hòa thuận an nhàn, thậm chí hai bên còn tích cực vun bồi cho mối quan hệ thông gia này.

Nhưng nếu một khi vi phạm quy tắc vốn được liệt vào điều cấm kỵ rất lớn, chỉ cần không cẩn thận chút thôi, e rằng lúc đó hai bên sẽ rất dễ bị náo loạn.Dưới công phu này khiến cho liên tiếp vài đạo bóng xám cũng đã đánh thẳng tới, tuy nhiên động tác của bọn họ dường như đều cứng ngắc, nhưng lại toát ra một luồng sát khí không chút giả tạo gì.Nhưng vào lúc này, chỉ thấy tay Tả Mạc bỗng giơ lên, lập tức trước mặt kéo theo một chiếc vòng tròn.Một quầng sáng chói mắt màu bạc chợt lóe sáng!̀m !Tức khắc một bức tường lôi điện đánh thẳng lên chiếc bóng xám, chỉ thấy vô số điện mang trong nháy mắt được tách ra, trông như đám ngân xà uốn khúc.

Chi chít tia lôi điện lập tức cắn nuốt lấy những chiếc bóng xám đó, cuối cùng không để lại chút dấu vết nào cả.Đồng tử A Hoành đột nhiên co rút lại, Yêu thuật thật là lợi hại!"

Ồ!

Thiên Cực Lôi Hoàn!"

Thêm một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên, quả thật lúc nào trong thâm tâm A Hoành cũng đề phòng nghiêm mật, thế mà hắn lại không phác giác ra được người này đã đến gần từ lúc nào, hắn liền quay sang nhìn, lập tức tướng mạo của đối phương đập ngay vào mắt khiến cho hắn cả kinh, Yêu tộc!“Ngươi là ai?”

Người vừa tới nhìn ngắm Tả Mạc tỏ vẻ rất hứng thú rồi tò mò hỏi: “Thiên Cực Lôi Hoàn đã sớm bị thất truyền, không ngờ tới có người lại lĩnh hội được nó, thật có ý tứ”.Tả Mạc giương mắt lên nhìn đối phương, trong lòng cũng âm thầm cảnh giác, người này vừa rồi âm thầm tới gần như u linh mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Nếu không phải Tả Mạc có giác quan thứ sáu nhạy cảm hơn xa người bình thường, thì chắc chắn rất khó có thể phát hiện ra.Người này tuổi không lớn lắm, khoát bộ áo văn nhân, mới nhìn qua thôi đã biết thân phận người này rất kinh người, trên khuôn mặt chữ điền hiển lộ ra nụ cười như vầng thái dương chiếu sáng vậy, mang đến cho người đối diện cảm giác ấm áp.Tuy nhiên Tả Mạc vẫn không hồi đáp, mặc dù đối phương đối xử với mình dường như rất thân thiện, nhưng Tả Mạc lại cảm giác được từ trên người đối phương phát tán ra luồng khí tức âm lãnh, tia khí tức âm lãnh này rất nhạt, hơn nữa lại che dấu kỹ lưỡng.

Thế nhưng giác quan thứ sáu của Tả Mạc rất khác lạ so với người bình thường, hắn cực kỳ mẫn cảm khi đối diện với khí tức nguy hiểm.

Luồng khí tức âm lãnh đó mang lại cho hắn cảm giác nguy hiểm cực độ, hắn cảm nhận được dường như có một con độc xà tàn khốc lạnh lẽo đang ẩn núp đâu đó trong bóng tối.Hơn thế nữa, cảm giác tàn khốc băng lãnh này, được ẩn dấu phía sau nụ cười tràn ngập ánh mặt trời chan hòa kia, vừa nghe qua thôi đã khiến cho Tả Mạc nổi hết cả gai ốc.“Các hạ là ai?”

A Hoành lộ ra vẻ mắt khá vui tươi, liền nhìn thẳng đối phương mà ra chiều đăm chiêu."

Ta là Phong Tín Tử."

Thanh niên cười cười nói.A Hoành vừa nghe lập tức vẻ mặt biến sắc: “Nguyên lai các hạ chính là Phong Tín Tử, thật thất kính thất kính!

Nghe nói trong số những người trẻ tuổi hiện nay, Phong huynh hoàn toàn xứng đáng là nhân vật thủ lĩnh đấy”.Tuy nói vậy nhưng trong lòng hắn hết sức khó xử, rõ ràng thứ nào hắn càng không muốn đụng chạm vào thì lại gặp ngay thứ đó.

Phong Tín Tử chính là Thủ lĩnh của đám thủ vệ Cơ Lệ Ngữ, bản thân gã cũng là một cao thủ danh chấn của Yêu tộc, thực lực cao thâm khó lường, thật sự A Hoành không nắm chắc chút phần thắng nào.Phong Tín Tử mỉm cười nói: “Ta thực không có bổn sự đến thế đâu, có thể do người khác quá đề cao đấy thôi.

Không biết giữa hai vị vì cớ gì mà đấu nhau thế này, có thể nể mặt nhau mà mỗi người nhường một bước được không?”

A Hoành lộ vẻ tươi cười: “Nếu Phong huynh đã ra mặt như vậy, đương nhiên tiểu đệ sẽ không đề cập tới nữa”.Đúng lúc này, ánh mắt Tả Mạc thoáng nhìn thấy tên Quý thiếu gia đang vội vàng chạy tới, hắn lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng trên khóe miệng cũng lộ ra vẻ cười tươi: “Tại hạ cũng không có ý kiến”.Phong Tín Tử mừng rỡ: “Thật tốt quá!

Rõ ràng không đánh thì không quen biết nhau mà, hôm nay hai vị đã biến thương đau thành nhung gấm đúng là chuyện tốt mà, tại sao chúng ta không đi uống một chén chúc mừng chứ?”

Gã Quý thiếu gia vừa muốn mở miệng, lập tức A Hoành liếc mắt nhìn gã, ánh mắt lạnh tựa như băng hàn khiến cho Quý thiếu gia vừa muốn mở miệng nói gì đó lập tức nuốt ngược trở lại.

Trên mặt A Hoành vẫn tiếp tục nở nụ cười tươi: “Đương nhiên là được”.Phong Tín Tử đưa ánh mắt nhìn về phía Tả Mạc.Tả Mạc lắc đầu nói: “Thật sự có lỗi quá, tại hạ đang có chuyện quan trọng nên không thể đi được, mong lượng thứ”.Dứt lời hắn lập tức dẫn theo A Quỷ và Tằng Liên Nhi rời khỏi.Ánh mắt Phong Tín Tử tức thời trở nên âm trầm, diễn biến này thoáng bị A Hoàng kịp nhìn thấy, khóe miệng hắn chợt nhếch lên biểu lộ vui mừng, nhưng cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa: “Phong huynh, chúng ta đi thôi, không say không về!”

Trên mặt Phong Tín Tử tiếp tục khôi phục lại bộ dáng tươi cười như ánh nắng: “Được!”** *Phong Tín Tử !

Dường như Tả Mạc đã từng nghe nói đến tên này rồi, nhưng trong nhất thời nữa khắc hắn cố vắt óc mà vẫn chưa nhớ ra được.Tả Mạc không nghĩ tới nữa, nhưng có một điểm hắn xác nhận chắc chắn đó là, thực lực của Phong Tín Tử cực kỳ cao thâm.

Tả Mạc đã chú ý đến Phong Tín Tử từ lúc gã bước chân ra khỏi đội ngũ Yêu tộc, hiện tại Tả Mạc chỉ dốc lòng vào tu luyện mà thôi, nên cũng chẳng muốn vướng thêm vào những chuyện khác nữa, cho nên khi mới vừa nghe lời mời của Phong Tín Tử thì hắn đã lập tức cự tuyệt mà không chút do dự.“Đi thôi, chúng ta tìm thử xem có thể mua được Bạch Cương Xà Cốt ở đâu cái đã” Tả Mạc thở nhẹ trong lòng, liền nói với Tằng Liên Nhi.Bọn ba người Tả Mạc liên tục ghé vào mấy gian hàng nhưng vẫn chưa tìm được, có một gã chưởng quầy tốt bụng bảo rằng những vật phẩm hắn bán ra có cấp bậc không thể so sánh được với Bạch Cương Xà Cốt, hơn nữa đề nghị bọn hắn thử tìm đến Vật Hi Đường xem sao.Ba người lập tức dựa theo lời mách bảo của chưởng quầy mà ghé vào Vật Hi Đường.Cổng chính của Vật Hi Đường trông hết sức bình thường, thậm chí còn có vài chỗ cũ nát nữa, thoáng nhìn lên tầng trên còn thấy thêm một tiểu điếm cũng quá mức đơn giản, thua cả những tiểu điếm bình thường khác, hoàn toàn không có chút danh tiếng nào của Bất Chu Thành Đệ Nhất Điếm cả.Tả Mạc và Tằng Liên Nhi liếc nhìn nhau, đều có vẻ giật mình.Nhưng đã lỡ đến đây rồi, nên Tả Mạc chỉ có thể quyết định tiến vào xem mà thôi.

Thế nhưng, bọn hắn mới vừa bước chân qua khỏi cánh cửa, cảnh sắc trước mắt lập tức biến đổi.Chỉ thấy trước mặt là một vùng hư không, từng kiện Ma binh kỳ quái đang trôi nổi lơ lững, mỗi kiện ma binh đều có những khí tức hoàn toàn khác nhau, ôn hòa, bùng cháy, âm lãnh cũng có ...Từng kiện Ma binh này có phong cách thật khác lạ, nếu cùng xếp chúng đặt gần bên nhau, liền hình thành ngay một cầu thang hoàn toàn do Ma binh ghép thành.Hắn bước đi trên cầu thang đó có thể cảm nhận được rõ ràng từng luồng khí tức đặc biệt của đám Ma binh ở dưới chân, cảm giác này thật vô cùng quái dị.Tả Mạc không khỏi thán phục đến sợ hãi, mức độ tốn kém thật lớn a.Những thứ Ma binh này nếu so sánh về cấp độ hay mức độ gì khác đều là những kỳ vật tốt nhất trên những khu vực giao dịch hiện nay, thế mà những thứ đó ở ngay tại đây chỉ được cung cấp làm vật lót đường để cho người khác giẫm đạp đi qua.Trong cặp mắt xinh đẹp của Tằng Liên Nhi lập tức sáng rực lên, chỉ nói riêng về cầu thang này thôi cũng có thể đủ thấy được thực lực của Vật Hi Đường này hùng hậu tới cỡ nào.Vừa đi tới bậc thang cuối cùng, đã thấy một lão già đang đứng chờ tại đó.Chương 693 : Bạch Cương Xà Cốt nguyên vẹnDịch & Biên tập : Mỹ Nam Tử“Rất hoan nghênh chư vị, xin hỏi ba vị tới đây muốn gởi bán bảo vật hay mua sắm bảo bối vậy?”

Lão già cung nghênh hỏi.Tả Mạc gật gù liền đi thẳng vào vấn đề: “Không biết quý điếm có bán Bạch Cương Xà Cốt không?”

“Bạch Cương Xà Cốt?”

Cặp mắt đục ngầu của lão già liền toát ra một tia kinh ngạc, hắn ngẩng đầu đáp: “Chính xác là tệ điếm hiện đang có Bạch Cương Xà Cốt, xin mời ba vị đi theo ta”.Dứt lời hắn liền quay người bước vào trong.Nhóm ba người Tả Mạc đi theo sau lưng lão già, trên đỉnh đầu dường như là bầu trời về đêm, thỉnh thoảng có ánh hào quang xẹt qua tựa như sao chổi, thỉnh thoảng chiếu rọi lên những đám ma văn trông rất mông lung, mà lúc này vùng hư không trên đầu vẫn còn vô số Ma binh đang trôi nổi trên đó.Chợt có những tia sáng từ trên Ma binh chiếu xạ ra, nhìn tựa như những đám rong biển đang chầm chậm đong đưa theo gió.Tâm niệm Tả Mạc vừa động, lập tức vươn trảo về quầng sáng màu lục ở trước mắt, chỉ thấy bàn tay hắn mới vừa chạm đến quầng sáng đó, trong phút chốc từ một thanh Ma binh tuôn ra một chùm hào quang, rồi thanh Ma binh đó liền xuất hiện trong lòng bàn tay của Tả Mạc.Tằng Liên Nhi cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, liền chạm vào một quầng sáng màu bạc khác, tức khắc một thanh Tử Mẫu Song Câu lóng lánh ánh bạc xuất hiện trong tay nàng.Lão già này cũng không vội thúc giục mà chỉ mỉm cười giải thích: “Đây là Ma Binh Thương Khung của tệ điếm, những thanh Ma binh trong tay chư vị đây không phải là đồ thật, nhưng khí tức của nó so với đồ thật cũng không khác nhau mấy.

Chư vị có thể tùy ý cảm nhận trọn vẹn, nếu thấy món nào hợp ý chỉ cần chi trả ma bối theo giá tương ứng là được, lập tức nó sẽ vào tay của chư vị ngay”.Trình độ ma văn của Tả Mạc có thể nói là khá cao thâm, nên chỉ cần hắn dừng chân quan sát qua Ma Binh Thương Khung này trong chốc lát, liền có thể hiểu rõ ra hết nguyên lý bên trong.

Sau đó hắn mỉm cười rồi xòe bàn tay ra, lập tức thanh Ma binh trong tay liền hóa thành một luồng ánh sáng bay thẳng lên bầu trời cao.Tất nhiên đối với hắn thì đống Ma binh này chẳng đáng để vào mắt.Không lâu sau, lão già dẫn hai người tới một phòng uống trà ưu nhã trông có vẻ xưa cũ.

Trong phòng có một vị trung niên Ma tộc không râu, mặt mày tuấn tú, đang nhàn nhã uống trà.Người trung niên Ma tộc này vừa thấy ba người, lập tức nở nụ cười trên mặt rồi ra dấu: “Mời ba vị ngồi”.Tiện tay rót đầy ba chén trà đưa tới trước mặt ba người, tức khắc mùi hương thơm phức đến mê người lan tỏa ra tràn ngập khắp gian phòng.

Trên mặt lão già kia cũng lộ vẻ mê mẩn, vị trung niên Ma tộc thấy thế liền rót thêm một ly cho lão.Lão già mừng rỡ tức thì nhận lấy chén trà một cách cẩn thận, miệng không ngừng liên tục cảm ơn rối rít: “Đa tạ tổng quản!”

Tằng Liên Nhi đột nhiên mở miệng: “Quả nhiên là Thạch Nha”.Trên mặt vị trung niên Ma tộc này lộ ra vẻ kinh ngạc rồi mừng rỡ nói: “Không ngờ tiểu thư cũng là người đồng đạo!

Thật thất kính, thất kính!”.Tằng Liên Nhi chậm rãi hớp một ngụm, nàng thưởng thức gần nửa ngày trời mới nói: “Nghe nói quý điếm có Bạch Cương Xà Cốt phải không?”.Vị trung niên Ma tộc mỉm cười: “Không sai, tiểu điếm vừa thu được một bộ Bạch Cương Xà Cốt nguyên vẹn”.“Bạch Cương Xà Cốt nguyên vẹn?”

Lúc này Tằng Liên Nhi cũng không còn cách nào giữ vẻ trấn định được nữa, trên mặt nàng khó nén nổi kinh ngạc lẫn vui mừng.

Bạch Cương Xà Cốt vốn rất khó tìm, thế mà ở đây lại có một bộ Bạch Cương Xà Cốt hoàn chỉnh nữa chứ, chắc chắc mức độ hiếm hoi này phải tăng thêm hai bậc nữa mới đúng.Vị trung niên Ma tộc này liền mỉm cười nói: “Không sai, hình dạng của Bạch Cương Xà Cốt này hoàn mỹ không thiếu chỗ nào, nói thật từ lúc bổn điếm thành lập đến nay, cũng chưa từng thấy được Bạch Cương Xà Cốt nào hoàn hảo đến thế.”

“Hãy cho giá đi” Tiểu Mạc ca ra vẻ đại gia liền nói.“Chỉ đổi chứ không bán” Trung niên Ma tộc hớp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Chỉ đổi với những tài liệu khác có cùng cấp bậc, nếu như là Ma binh thì phải là Ma binh Địa giai mới được”.Địa Ma Binh !Tả Mạc cũng hơi giật mình, Địa Ma Binh đã có cấp bậc rất gần với Thiên Ma Binh rồi, bất quá toàn Ma giới cũng chỉ mới có một trăm lẻ tám kiện mà thôi.

Hiện tại Thanh Lý Thiệt Kiếm trên tay Tằng Liên Nhi hoặc Hắc tâm bảo Tiền trước đây đều là Địa Ma Binh cả.Hắc Tâm Bảo Tiền vốn đã được Tả Mạc luyện chế thành Tiểu Mạc Bảo Bát rồi, còn nếu như bây giờ đưa ra Thanh Lý Thiệt Kiếm thì chắc chắn sẽ bị bại lộ thân phận của bọn hắn.Tằng Liên Nhi đặt chén trà xuống, khuôn mặt không hề đổi sắc mà lắc đầu nói: “Quá đắt”.“Thật sự là rất quý” Vị trung niên này gật đầu xác nhận rồi nói tiếp: “Tuy nhiên nó rất đáng giá đấy”.Tằng Liên Nhi thoáng im lặng, quả thật đối phương nói cũng không sai, trọn bộ Bạch Cương Xà Cốt thế này đúng là báu vật vô giá mà.Nàng liền đứng dậy rồi nói với Tả Mạc: “Chúng ta đi thôi”.Thế nhưng Tiểu Mạc ca chưa vội đứng lên, mà hắn chuyển hướng sang hỏi rõ vị trung niên Ma tộc: “Thứ mà quý điếm muốn có chính là Địa Ma Binh, hay Ma binh có cấp bậc Địa giai?”.Trung niên Ma tộc tỏ vẻ hơi kinh ngạc, rõ ràng ý tứ trong lời nói của Tiểu Mạc ca khiến hắn vừa nghe được đã hiểu ra ngay, chẳng lẽ người này có Ma binh tương đương với Địa Ma Binh sao?Bởi vì toàn bộ một trăm lẽ tám loại Địa Ma Binh đã sớm được công bố danh sách chi tiết hết rồi, vì thế từng kiện Địa Ma Binh đó đều có thể tra ra xuất xứ của nó.Còn nói tới Ma binh nào có thể so sánh được với Địa Ma Binh thì...Chẳng lẽ gần đây vị Đại sư Ma binh ấy lại chế tạo ra được vũ khí mới hay sao?Tuy trong nội tâm của vị trung niên Ma tộc này có chút nghi hoặc, nhưng trên mặt gã vẫn giữ nguyên nụ cười mà nói: “Chỉ cần Ma binh có lực lượng đạt đến Ma binh Địa giai là có thể giao dịch”.Thật sự không thể nghi ngờ gì nữa, nếu đúng đây là thanh Ma binh có thể tương đương với Địa Ma Binh, thì chắc chắn giá cả bán ra sẽ rất cao.Hơn nữa ai cũng không muốn thanh Ma binh của mình lại bị tìm hiểu cặn kẽ, nhất là nằm trong bài danh một trăm lẽ tám kiện Địa Ma Binh kia.Tới đây Tả Mạc liền đứng dậy nói: “Được, vài ngày nữa chúng ta sẽ quay trở lại”.Vừa chứng kiến được vẻ mặt chắc chắn của Tả Mạc, trong lòng vị trung niên Ma tộc cũng tăng thêm được vài phần tín nhiệm, gã đứng dậy tiễn khách: “Tại tạ xin đợi chư vị quang lâm lần nữa”.Lúc này vừa mới ra khỏi Vật Hi Đường, ba người đang thả bộ trên đường phố.Tằng Liên Nhi chợt mở miệng: “Ngoại trừ Thanh Lý Thiệt Kiếm ra, trên tay chúng ta đâu có thanh Địa Ma Binh nào khác nữa”.“Chỉ luyện chế chút là xong chứ gì” Trong lời nói của Tả Mạc tràn ngập vẻ tự tin mãnh liệt.“Luyện chế một chút ?”

Tằng Liên Nhi kinh hoảng.Nàng cũng thật không ngờ có thể nghe được những lời không tưởng như thế này.** *Thật vậy, Tả Mạc không hề nói giỡn.Với một người có kiến thức về ma văn cao thâm như Tả Mạc, lại tinh thông luyện khí, đồng thời sở hữu Thái Dương Thần Hỏa, lại là một tên gia hỏa có tài phú đầy mình thế này, cho nên hắn muốn luyện chế một thanh Ma binh cũng không phải là việc khó.Nhưng nếu như đây là Ma binh Địa giai thì lại khác, Tả Mạc cần phải toàn lực ứng phó mới được.

Tuy nhiên, Tả Mạc cũng không phải là không có chút nắm chắc, bởi vì hắn đã từng tìm hiểu qua Hắc Tâm Bảo Tiền và Thanh Lý Thiệt Kiếm rất lâu, cho nên trong mắt hắn thì Ma binh Địa giai cũng chẳng còn thần bí như lúc trước nữa.Đương nhiên không thể dùng Thanh Lý Thiệt Kiếm để đổi được, bởi vì đến lúc này toàn bộ Ma giới đều biết được Vũ Soái bị chết trên tay của Tả Mạc, nên món hàng nóng này mà bung ra ngoài thì chắc chắn sẽ tạo nên một trường sóng to gió lớn.Vấn đề còn lại chính là Tả Mạc cần dựa vào những tài liệu hiện có trên tay, để tiến hành luyện chế một kiện Ma binh Địa giai.Quả nhiên đồ tốt trong tay hắn không ít, kỳ thật tài liệu càng cao cấp thì phạm vi sử dụng càng rộng lớn.

Tuy những tài liệu cấp thấp dành cho việc luyện chế Pháp bảo và Ma binh cơ hồ hoàn toàn không giống nhau, nhưng khi đạt đến cấp cao thì hai loại này cũng có chỗ trùng hợp tương đương với nhau.Tài liệu cao cấp trong tay tả mạc cũng không ít, nhất là đống tài liệu vơ vét từ trên người của Tịch Chính, món nào cũng đạt đỉnh cấp tài liệu cả.Hơn nữa Tả Mạc còn có một ưu thế khác nữa là, trên người hắn có được một lượng lớn những Ma binh Tướng giai.

Đó là chiến lợi phẩm từ trận chiến với Vũ Soái lúc trước, hầu hết Tướng giai dưới trướng Vũ Soái đều bị giết sạch không còn, đương nhiên Ma binh của bọn họ đều rơi hết vào tay của Tả Mạc.

Ngoại trừ ban cho chư tướng một vài thanh Ma binh ra, thì đa số Ma binh còn lại đều nằm cả trên tay Tả Mạc.Hiện tại, đống Ma binh này đối với Tả Mạc mà nói cũng không có tác dụng gì quá lớn.

Đem bán hã?, trong tay hắn đâu có thiếu ma bối, hơn nữa lúc này thứ hắn đang cần nhất là những tài liệu mà khó thể nào dùng ma bối mua được, nhất là những thứ kỳ trân quý hiếm.Vì thế chủ ý của Tả Mạc đều tập trung lên hết những loại Ma binh này.Ở trước đại chiến ngàn năm xưa kia, có rất nhiều thủ pháp luyện chế ma binh bị thất truyền, theo các nói của Vệ thì gọi đó là “Tay nghề” gì gì đó.

Với kinh nghiệm phong phú như Vệ mà nói, trên phương diện này hắn tuyệt đối làm bá chủ một phương, thậm chí còn sở hữu cả thủ pháp luyện chế ma binh từ thời viễn cổ nữa kìa.Từ sau đợt Mộ Bia Luyện Thệ đến giờ, bỗng dưng thái độ của vệ khiến cho người khác phải giận sôi sục lên, hắn hoàn toàn khác xa với bộ dáng bán sống bán chết lúc trước.

Phải sau vài hôm bị tra tấn và cẩn thận quan sát, Tả Mạc mới phát hiện ra đó chỉ là điểm dạo đầu cho một cơn ác mộng mà thôi.Không ngờ được, Vệ mắc phải tật lảm nhảm !Trời ạ!

Ở chung một chỗ bấy lâu nay, đến giờ Tả Mạc mới phát hiện ra, không ngờ Vệ mắc phải cái tật nói nhiều này.

Ngay cả tên khiến cho quỷ thần phải bỏ chạy như Bồ yêu đây, mà còn bị giày vò đến nổi thần niệm bị tan nát từng đoạn một, nên cuối cùng cũng phải chọn đường chạy trốn thật xa.Rốt cuộc Tả Mạc cũng hiểu được thế nào là âm hồn bất tán a.“A Tả à, chẳng lẽ ngươi muốn vận dụng thủ pháp Điệp Binh hã?

Ý nghĩ này không tệ lắm, tuy nhiên có rất nhiều chi tiết bên trong mà ta cũng không xác định rõ do thời gian đã quá lâu rồi, ngươi phải tự suy nghĩ kỹ đấy.

À, ta bỗng nhiên nhớ tới, nên diễn giải rõ ràng cho ngươi biết về lịch sử diễn biến của Điệp Binh thủ pháp này mới được. y da, tại sao ta có thể bỏ sót một chuyện quan trọng đến thế, đúng là già cả quá rồi, quả nhiên trí nhớ không được như xưa nữa.

À... tính ra Điệp Binh thủ pháp này phải lần theo dấu vết từ ba vạn một ngàn năm về trước mới phải, khi đó...”

Tả Mạc bỗng cảm giác được một đám ruồi nhặng phảng phất đang kêu ong ong bu quanh bộ não của hắn.Thật đáng sợ!“Dừng!”

Tả Mạc hướng về phía Vệ mà rống to lên.Vệ lập tức câm miệng lại, trừng mắt ra, với vẻ mặt vô tội.Tả Mạc bất chợt xoa xoa trán, hắn biết rõ từ khi hắn lập ra Mộ Bia Luyện Thệ tới nay thì giữa hắn và Vệ đã có một sợi dây liên hệ kỳ diệu nào đấy.

Do đó tất cả các tính cách mà Vệ đã che dấu trước đây, lập tức bộc lộ ra rõ mồn một.Tả Mạc đã tĩnh táo trở lại, hắn bắt đầu cẩn thận suy xét.Thật sự hắn định dùng thủ pháp Điệp Binh, theo hắn đánh giá rõ ràng đây là lựa chọn thích hợp nhất trong thời điểm này.

Bởi vì thủ pháp Điệp Binh này cần nhiều thanh Ma binh hợp lại, dùng một thủ pháp đặc biệt để luyện chế ra một thanh Ma binh mới.

Loại thủ pháp này cũng đã bị thất truyền từ sau trận đại chiến ngàn năm về trước, cũng do Tả Mạc biết được từ Vệ mà ra.Trên tay hắn có những thanh Ma binh Tướng giai với phẩm chất tương đối khá, nếu dùng thủ pháp Điệp Binh để luyện chế mà lại gặp may mắn nữa thì rất có khả năng sẽ đạt được một thanh Địa Ma Binh.Tuy nhiên, mặc dù Vệ có biết phương thức về luyện chế Ma binh, nhưng dù sao gã cũng không phải là Đại sư Ma binh chuyên nghiệp, cho nên còn rất nhiều chỗ cần Tả Mạc phải tự mình tính toán thật kỹ.Cũng may là ở Bất Chu thành này, còn có những nơi chuyên cung cấp Ma Binh Trì dùng để luyện chế Ma binh.Phần lớn Pháp bảo đều dùng hỏa diễm để luyện chế, vì vậy quá trình luyện chế không thể thiếu được chiếc đỉnh.Thế nhưng luyện chế Ma binh lại cần tới Ma Binh Trì.Ở Bất Chu thành có một nơi gọi là U Minh Địa Hà, nơi đó cực kỳ thích hợp để luyện chế Ma binh, vì vậy phần lớn Ma Binh Trì đều được xây dọc theo U Minh Địa Hà.U Minh Địa Hà tịch mịch không chút tiếng động, mặt sông rộng lớn ước chừng hơn hai mươi dặm, trông toàn cảnh cực kỳ mênh mông.

Nước sông trong U Minh Địa Hà đặc dính như chất keo, khi nước sóng sánh không hề phát ra chút âm thanh nào cả, chất nước có màu xanh đen trong suốt.Đi đến gần bờ sông, trông thấy dọc theo ven sông có vô số Ma Binh Trì lớn nhỏ đều có, nhìn mãi tựa như bất tận.Hai bên bờ sông đen thui, trông thấy vô số hang động được đào ra, lúc nào cũng thấy nhiều người đang dùng Ma công dẫn nước vào trong những hang động đó.

Ma Binh Trì nào có địa thế càng thấp thì lượng nước trong đó càng dư thừa, phẩm chất càng cao, nên mức độ tốn kém cũng càng đắt, những hang động trên bờ sông này hầu hết đều có tiện nghi đầy đủ, hơn nữa cần phải do chính bản thân mình dẫn nước vào động mới được.Ma Binh Trì ở đây phân làm hai loại, một loại là những Ma Binh Trì của các đại gia tộc ở khắp nơi, những Ma Binh Trì này không đón tiếp người ngoài, nó thuộc về gia sản riêng của các gia tộc đó.

Còn loại Ma Binh Trì khác nữa là mở cửa đón tiếp tất cả mọi người, chỉ cần giao nộp đủ lượng ma bối tương ứng liền có thể sử dụng ngay lập tức, toàn bộ những Ma Bình Trì này đều do Thang gia cai quản.Một vị lão nhân Ma tộc ra đón chào, trên người hắn có đính ký hiệu của Thang gia.“Xin hỏi chư vị cần gì?”

“Ta cần một khu Ma Binh Trì” Tả Mạc mở miệng nói.“Quy cách cỡ nào?”

Đối phương hỏi.“Quy mô lớn nhất” Tả Mạc không chút do dự liền thốt ra.Vị lão nhân này có vẻ hơi giật mình, không chỉ vì lý do Ma Binh Trì quy mô lớn nhất nên giá cho thuê cực kỳ đắt, mà còn lượng nước trong đó bành trướng mãnh liệt, nếu không có đủ thực lực thì cơ bản chẳng có cách nào khống chế nổi.Chẳng lẽ người này là vị Đại sư Ma binh nổi tiếng nào sao?Chương 694 : Điệp Binh thủ phápDịch & Biên tập : Mỹ Nam Tử“Ngươi bảo hắn đã thuê Ma Binh Trì thật sao?”

Tên Tổng quản Vật Hi Đường hơi tỏ vẻ kinh ngạc, từ dạo trước ba người nọ đã khiến cho hắn luôn thấy cảm hứng, nên hắn cố tình ra lệnh cho đám thuộc hạ để ý hành tung của ba người bọn họ.“Vâng, bọn họ đã thuê Ma Binh Trì ở phòng chữ Thiên” Thuộc hạ cực kỳ cẩn thận, vội vàng bẩm báo.“Phòng chữ Thiên à!”

Vị trung niên Ma tộc khẽ giật mình, đương nhiên hắn biết rõ chuyện này có ý nghĩa thế nào, nếu không có chút bản lĩnh thì tuyệt đối không dám đụng đến phòng chữ Thiên của Ma Binh Trì đâu.

Với tư cách là Ma Bình Trì có phẩm giai cao nhất tại Bất Chu thành này, thì giá cả cho thuê vô cùng đắt đỏ, hơn nữa với lượng nước kinh người đến thế, muốn khống chế lại cực kỳ khó khăn, vì thế bình thường rất ít ai dám rớ đến nó cả.Chẳng lẽ trong ba người bọn họ có Ma binh sư à ?Trong đầu của vị trung niên Ma tộc này không khỏi hiện lên hình ảnh của vị thiếu niên có tướng mạo tầm thường kia, nhưng đến lúc này hắn mới chợt phát hiện, cho dù hắn cố vắt hết óc ra cũng không thể có chút ấn tượng nào với tướng mạo cụ thể của vị thiếu niên kia.

Mà không chỉ có mỗi người đó mới như thế, ngay cả hai vị nữ tử đi cùng kia cũng vậy, đều có tướng mạo hết sức bình thường, khiến cho hắn không còn chút ấn tượng nào nữa.Với kinh nghiệm phong phú của hắn, lập tức hiểu ra được rất có khả năng ba người bọn họ đã vận dụng dịch dung để thay đổi dung mạo.Tuy nhiên, hắn cũng không cần nghĩ quá nhiều đến chuyện này làm gì, từ đầu năm đến nay có rất nhiều người không thích cho người khác biết rõ thân phận của mình, hơn nữa nếu là người có chút thực lực thì khó tránh khỏi hơi cổ quái.

Theo hắn để ý thì Ma Binh sư, nhất là Ma Binh sư càng lợi hại thì đối với những kẻ thương nhân như hắn mà nói, đều có ý nghĩa giúp cho hắn phát tài và không ngừng phất lên.Ma Binh sư là cũng là một loại tài nguyên đặc thù, hơn nữa nếu là Ma Binh sư lợi hại thì càng phải cố gắng tìm cách tranh thủ nguồn tài nguyên dồi giàu đó.Nhớ tới khuôn mặt lạnh nhạt nhưng đầy vẻ tự tin của thiếu niên đó, bất chợt trái tim của vị trung niên Ma tộc này như không tự chủ được mà thoáng nhảy dựng lên một phát.Địa giai Ma Binh!Nếu như hắn thật sự có thể luyện chế ra thì được thì...Vị trung niên Ma tộc này từ trước giờ vốn tự mãn tâm cảnh ta đây khó bị nhiễu loạn bởi ngoại vật, thế mà bây giờ hắn phải bại trận rồi.“Tuyệt đối chú ý, ta cần phải biết được toàn bộ chi tiết một cách tỉ mĩ!

Không ngại tốn kém, ngươi hiểu chưa?”

Lời nói của vị trung niên Ma tộc hiếm khi nghiêm trọng đến thế."

Vâng!

Thuộc hạ rõ!"** *Kỳ thật theo hiểu biết của Tả Mạc mà nói, trong ba hệ thống tu luyện lớn nhất hiện nay, nếu đề cập tới luyện khí thì không thể không thừa nhận ở phương diện này Tu giả đã vượt xa qua hai Tộc khác tới mấy con phố lận.

Còn hệ thống Phù văn cũng của Tu giả lại phức tạp và phong phú hơn nhiều so với những gì mà hai tộc Yêu Ma tưởng tượng được.Càng so sánh thì càng thấy rõ, tuy bản thân Ma văn hình thành một hệ thống riêng biệt, nhưng so với trình độ phát triển bậc cao của Phù văn thì Ma văn còn ở giai đoạn tương đối thấp.

Dù là như thế, tại Ma giới những người có học thức uyên bác được xưng là những học giả chuyên tìm hiểu về Ma văn, lại ít ỏi đến đáng thương.Vì vậy điều đó rất có quan hệ với cách cư xử của Ma tộc khi xem trọng Ma binh đến cỡ nào.Đa số thủ pháp để luyện chế Ma binh đều rất đơn giản và còn thô thiển, nhưng có một chỗ mà Tu giả không thể bằng được, đó chính là tài liệu để luyện chế.

Phần lớn tài liệu được sử dụng cho Ma binh chủ yếu là những bộ phận lấy ra từ cơ thể, chẳng hạn như lông vũ, móng tay,...

Vì vậy tuy thủ pháp luyện chế Ma binh có hơi thô ráp, nhưng vốn đã chậm rãi trải qua quá trình rèn luyện không ngừng, hơn nữa lợi thế chính của bọn họ là thân thể, nên mỗi khi vận dụng tới cánh tay thì tựa như tâm ý tương thông vậy.Tuy nhiên, đấy chỉ là Ma binh mà thôi.Còn Địa Ma Binh lại là loại Ma binh đỉnh cấp tới cỡ nào chứ, tất nhiên không dễ dàng luyện chế được như vậy.Hãy nhìn lại một trăm lẻ tám kiện Địa Ma Binh thì rõ, ngoại trừ một số ít được đích thân chủ nhân tế luyện nên, còn lại đa số đều do Ma Binh sư luyện chế thành.Đối với Ma Binh sư mà nói, việc luyện chế được một kiện Địa giai Ma binh, cơ hồ đó là mục tiêu cao cả nhất mà suốt đời họ luôn phải phấn đấu.

Thế nên những người luyện chế ra mười kiện Thiên Ma binh kia, tất nhiên toàn là những nhân tài kiệt xuất trong từng thời đại Ma Binh sư, đại danh của bọn họ đều đại biểu cho từng thời khắc truyền kỳ khác nhau.Theo như Tả Mạc xem qua, việc luyện chế Địa giai Ma binh cũng không quá khó khăn, hắn chỉ cần có đủ tài liệu là được, cho dù không đủ đi nữa thì dưới thủ pháp Điệp Binh hắn cũng có thể đạt được thành công.

Chỉ có điều nói tới việc luyện chế Thiên ma binh, thì ắt hẳn đã vượt qua khả năng của hắn rồi.Tại Ma Binh Trì của Bất Chu thành thường tụ tập rất đông Ma Binh sư, có nhiều người thường xuyên ở lại đây vì bọn họ chuyên môn luyện chế Ma binh.

Vô tình nơi này đã sớm hình thành một thị trấn nhỏ của Ma Binh sư, đồng thời cũng hội tụ nhiều người tới tìm kiếm sinh ý, nên dường như những tài liệu thông thường đều có thể mua được ở đây.Nhờ vậy mà giúp cho Tả Mạc tiết kiệm được khá nhiều thời gian.Sau khi Tả Mạc hao hốn hết hai trăm vạn ma bối để mua sắm các loại tài liệu, rốt cuộc hắn đã hoàn tất công việc chuẩn bị.Ma Binh Trì ở phòng chữ Thiên có giá cho thuê một tháng khoảng năm mươi vạn ma bối, nói cách khác Tả Mạc chưa kịp tiến hành luyện chế đã phải bỏ ra hết hai trăm năm mươi vạn ma bối rồi.

Tuy nhiên, với đại gia như Tả Mạc thì tốn kém bấy nhiêu chẳng thấm thía gì cả.Hai trăm năm mươi vạn ma bối, cũng chưa phải là giá cao nhất của một kiện Tướng giai Ma binh có phẩm chất tạm được.Trong giới chỉ của hắn có một đống Tướng giai Ma binh rất lớn, tất nhiên chỉ mới tiêu xài bấy nhiêu thôi vẫn chưa khiến cho hắn phải đau lòng xót dạ chút nào.Thế nhưng hắn không đau lòng không có nghĩa là những người khác cũng sẽ không đau lòng giống như hắn, lúc này hầu như cả đám Ma Binh sư ở U Minh Địa Hà đều rất nhanh nghe được tin tức: có một nhân vật tiêu tiền như nước, thoáng cái thôi đã bỏ ra hai trăm năm mươi vạn ma bối để tiêu phí tài liệu.Lại còn nghe nói Ma Binh Trì mà người này thuê chính là loại phòng chữ Thiên, tin tức này lập tức khiến cho nhiều Ma Binh sư chú ý.Mọi người đều suy đoán chắc chắn rằng người này không nằm ngoài hai hạng người, hoặc có thể đây là tên phá gia chi tử nào đó, còn nếu không thì chính là một nhân vật hết sức quan trọng!Tả Mạc cũng không rãnh rỗi để ý tới những câu nói đó, thời gian hiện tại của hắn đã vô cùng cấp bách rồi, nhất định Thiên Không Sa Ngư chỉ có thể dừng lại ở đây được vài hôm mà thôi.Một phần do Tả Mạc đang nắm giữ át chủ bài như Điệp Binh thủ pháp đây, đồng thời Bạch Cương Xà Cốt đối với Tằng Liên Nhi lại hết sức quan trọng, nếu không thì hắn đã không bỏ thời gian lãng phí vào những chuyện này làm gì.Tuy nhiên hiện tại đã xắn tay áo vào rồi, vì vậy phải làm cho đến nơi đến chốn mới được!Tất nhiên lãng phí chẳng phải là thói quen thường ngày của Tiểu mạc ca.Tằng Liên Nhi và A Quỷ canh giữ ở bên ngoài Ma Binh Trì, đề phòng có người quấy rầy Tả Mạc.Phòng chữ Thiên của Ma Binh Trì lớn chừng nửa mẫu, nước hồ đen bóng đặc sệt được chảy vào từ U Minh Địa Hà, ở trong hồ hình thành nên một vòng xoáy tự nhiên, tốc độ chảy của vòng xoáy này nhanh đến kinh người, trông tựa như cả vạn con ngựa đang lao nhanh phóng thẳng tới, chỉ cần người nào có Ma công hơi kém một chút lập tức sẽ bị rét run toàn thân, nếu không chịu nổi trong một thời gian dài chắc chắn sẽ bị nội thương.Thế nhưng Ma thể của Tả Mạc vốn thuộc chí dương chí cương, nên biểu hiện lúc này của hắn hết sức bình thường.Hắn đi quanh Ma Binh Trì một vòng liền gật đầu vừa ý.

Nước sông từ U Minh Địa Hà này hẳn là mang tính thuần âm, mà phía trước phòng chữ Thiên của Ma Binh Trì lại được bố trí vô số Ma văn, lượng nước lại dồi dào, có thể cung cấp cho hắn đủ yêu cầu để tẩy luyện tài liệu.Suy nghĩ một lát, Tả Mạc vốn dựa trên kiến thức cơ bản về Ma văn, lại tăng cường thêm nhiều loại Ma văn mới nữa, nên lúc đầu chỉ thấy vòng xoáy còn lao nhanh như vạn mã, bây giờ đột nhiên trở nên im ắng lạ thường, có điều ngay tại trung tâm của vòng xoáy này, càng xuống thấp thì lực quay càng mãnh liệt, từng đợt sóng nước theo trung tâm của vòng xoáy từ từ khuyếch tán ra.Tả Mạc bắt đầu không ngừng quăng tài liệu vào trong Ma Binh Trì.Nước hồ vốn long lanh, đen bóng loáng, bỗng nhiên biến thành đục ngầu, vòng xoáy lúc này tựa như có thể nuốt trọn bất cứ thứ gì được thảy vào trong nó, nên những tài liệu trước đó được quăng vào nay liền biến mất mà không thấy chút tăm hơi bóng dáng nào cả.Bất chợt tới một lúc, hắn ném xuống thêm một kiện tài liệu nữa vào trong nước, thì bỗng nhiên nước hồ biến thành màu đỏ sậm.Lúc này vòng xoáy đỏ thẩm đó trông như một con mắt đầy tia máu đang không ngừng xoay chuyển, khiến cho ánh mắt vừa ngó qua liền mất đi tự chủ mà phải chăm chú tập trung nhìn vào nó.Tả Mạc liền nhắm mắt lại, trong tay xuất hiện thêm một thanh Tướng giai Ma binh nữa, đây chính là kiện Thanh Đồng Tiểu Qua, ánh lên quầng hào quang xanh lam mờ tối trông khiếp đảm tâm hồn.Tức thời kiện Thanh Đồng Tiểu Qua đã bị Tả Mạc ném thẳng vào trong vòng xoáy đỏ thẩm đó.Ngay sau đó, từng kiện Tướng giai Ma binh được ném nhịp nhàng tựa như nước chảy vào trong Ma Binh Trì, màu đỏ thẩm của vòng xoáy càng ngày càng thêm đỏ thắm, rốt cuộc trông tựa như một hồ máu tươi vậy.Đến thanh Tướng giai Ma binh cuối cùng được Tả Mạc quăng vào trong Ma Binh Trì, thì vòng xoáy vốn đang lưu chuyển không ngớt bỗng nhiên dừng hẳn lại.Tả Mạc không dám chủ quan chút nào, trên tay hắn không ngừng lóe lên từng đợt hào quang có hình dạng khác nhau, rồi tùy thuộc vào động tác biến hóa của hắn mà từng đạo hào quang đó chui thẳng vào trong Ma Binh Trì.Nếu lúc này có Tu giả tinh thông luyện khí chứng kiến qua diễn biến này, nhất định sẽ phải cả kinh mà há mồm trợn mắt!Có lẽ Tả Mạc đã dùng tới thủ pháp luyệt khí thì phải!Đúng vậy, rõ ràng Tả Mạc đang sử dụng chính là thủ pháp luyện khí, tuy nhiên những thủ pháp này nếu so với thủ pháp luyện khí thông thường thì vẫn có nhiều chỗ khác biệt, không ngờ những luồng hào quang phát sáng trên tay hắn không phải là pháp quyết, mà chính là Ma văn!Nói cách khác, hắn đã đem thủ pháp của phù trận áp dụng vào Ma văn.Lúc này đã trải qua sáu canh giờ.Cho dù Tả Mạc có là người thép đi nữa, cũng cảm thấy có vẻ như sắp chịu đựng hết nổi, trên mặt đã lộ ra vài nét mệt mỏi.Sáu canh giờ đã trôi qua.Ọc ọc ...!Lúc này Ma Binh Trì rất giống như một hồ máu đang được đun sôi, từng giọt bọt khí bốc lên không ngừng.Thần sắc Tả Mạc hết sức chú ý, hắn không dám phân tâm chút nào.

Bên dưới chân, nếu lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy được Ma Binh Trì đỏ như máu đang ngày càng sáng tỏ và trong suốt hẳn lên, nhất thời nhìn xuống dưới đáy Ma Binh Trì thấy rõ không sót vật gì.

Chỉ có điều lúc này những thanh Ma binh đều nhỏ đi chút ít so với lúc trước, thế nhưng hào quang phát ra từ Ma binh lại càng sáng rực hơn nhiều.

Trải qua một đợt tẩy luyện, rõ ràng tạp chất đều bị trích xuất ra hết, hầu như không còn chút nào, thật sự phẩm chất so với lúc trước cao hơn rất nhiều.Các loại Ma văn sáng ngời trông tựa như những đám hoa văn bao bọc lấy chung quanh.Tả Mạc khẻ thả lỏng một chút, quả thật cho tới lúc này hắn vẫn chưa mắc phải sai lầm nào.Lúc này, trong đáy ao có tổng cộng mười hai kiện Tướng giai Ma binh, chúng lặng lẽ treo lơ lững im ắng trong nước.Tả Mạc cũng chưa vội tiếp tục mà lập tức khoanh chân nhập định.Ba canh giờ sau hắn liền mở to mắt ra, vẻ mệt mỏi trên mặt đã bị quét sạch đi mất, luồng tinh mang trong mắt thoáng xẹt qua, lúc này hắn đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất.Bỗng dưng Tả Mạc giơ hai tay lên.Tức thời một kiện Ma binh dưới đáy hồ bỗng run lên, mặt hồ vốn tĩnh lặng như gương bỗng chốc nổi lên một tia rung động rất nhỏ.Chỉ thấy kiện Ma binh đó đang nằm dưới hồ tự nhiên bị hòa tan ra, sau chừng nữa canh giờ thì hóa thành một vũng nước thép, xung quanh có vô số Ma văn bao bọc lấy.Ngay sau đó, có một kiện Ma binh khác bay tới gần, chỉ thấy vũng nước thép tựa như được sống lại, trong phút chốc bay tới quấn chặt lấy thanh Ma binh kia.

Sau đó, nước thép đỏ thẩm đó giống như con quái thú, từ từ kiên trì nuốt dần lấy Ma binh.Chỉ sau nữa canh giờ, phạm vi vũng nước thép đó đã lớn hơn gấp bội, Ma văn xung quanh trở nên càng thêm sáng rực.Sau đó, nó bắt đầu cắn nuốt từng kiện Ma binh khác!Thời gian cứ thế trôi qua từng chút một.Nước hồ của Ma Binh Trì phát ra ánh sáng càng óng ánh hơn, từng giọt bọt nước tựa như bị một hấp lực vô hình kéo ra khỏi Ma Binh Trì bay lên trên.Trên mặt hồ rất nhanh chóng hình thành từng đoàn sương mù lóng lánh, chúng tựa như có sinh mạng vậy, liền bắt đầu không ngừng dung hợp lại với nhau.Sau khi dung hợp lại thành một đám sương mù, bỗng nhiên nó bắt đầu bay lượn chậm rãi trên mặt hồ, lúc này nhìn nó tựa như một con rồng bằng sương mù óng ánh vậy.Nó càng ngày càng trở nên linh hoạt hơn, uy thế cũng phá ra mạnh mẽ hẳn lên.Tả Mạc không biết được, cũng vào lúc này bên ngoài U Minh Địa Hà đang phát sinh một hiện tượng kinh người.Một đám Ma Binh sư lũ lượt bay ra từ trong Ma Binh Trì của bọn hắn, khiến cho trên không hai bên U Minh Địa Hà chi chít lơ lững vô số tên Ma Binh sư.Bọn hắn đang kinh hãi gần chết khi nhìn vào hiện tượng đang diễn ra trên mặt sông mênh mông của U Minh Địa Hà!Chương 695 : Địa giai Ma binh chi thếDịch giả : Lang TàBiên dịch : Phượng VũMặt sông rộng và yên tĩnh bỗng nổi lên từng sợi tơ máu nhẹ nhàng lay động, trong nháy mắt cả dòng sông màu đen bị nhuộm thành một màu máu, mặt sông tĩnh lặng lập tức cuộn trào mãnh liệt, giống như có một con quái thú đang ẩn núp trong dòng sông máu đó vậy.

Từng con sóng máu dâng lên, sóng sau cao hơn sóng trước không ngừng vỗ vào bờ sông.Đám Ma Binh sư lơ lửng trên mặt sông lộ vẻ kinh hoảng, họ chưa từng gặp qua tình cảnh như thế này ở U Minh Địa Hà."

Nhìn kìa!

Ở đàng kia!"

Bỗng có tên Ma Binh sư nào đó chỉ vào một Ma Binh trì thất thanh kinh hô.

Tiếng hô của hắn lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người khác, ánh mắt của mọi người liền tập trung nhìn về hướng hắn chỉ.Tê!Trên mặt sông truyền đến những âm thanh lạnh lẽo.Chỉ thấy phía trên Ma Binh trì tự lúc nào đã xuất hiện một đám mây đen dày đặc.

U Minh Địa Hà nằm sâu trong mặt đất hơn ba mươi dặm sao lại có thể xuất hiện mây?Nhưng đám mây dày đặc lại thực sự xuất hiện trong mắt bọn họ.Rầm rầm oanh!Bỗng trong đám mây truyền đến tiếng sấm nặng nề.Đám Ma Binh sư lơ lửng trên mặt sông đưa mắt nhìn nhau, mặc dù lôi âm không có lực sát thương nhưng bọn họ hiểu ra nó đại biểu cho điều gì.

Từ thời xa xưa đã có truyền miệng, khi có tuyệt thế ma binh hiện thế thì sẽ dần phát ra thiên địa dị tượng.Đây chẳng lẽ là...."

Phòng chữ Thiên!

Đúng là phòng chữ Thiên rồi!"

Lại có một gã Ma Binh sư kinh hô."

Là hắn!"

"Thì ra là hắn!"

Nhất thời đám Ma Binh sư kêu la ầm trời, người thần bí kia bỏ ra hai trăm năm mươi vạn ma bối để thuê Ma Binh trì phòng chữ Thiên đã sớm trở thành đối tượng được mọi người nhiệt tình thảo luận.

Lúc này lại thấy phòng chữ Thiên dẫn phát ra thiên địa dị tượng, sao bọn họ có thể không sợ hải chứ?Rầm rầm oanh!Tiếng sấm nặng nề càng ngày càng dày đặc, mơ hồ còn có thể nhìn thấy điện quang chớp động trong đám mây dày đặc kia.Ngay lúc này, bỗng từng viên huyết châu từ trong U Minh Địa Hà chậm rãi bay lên, mỗi viên đều óng ánh trong suốt, hoàn mỹ không tỳ vết.Đưa mắt nhìn lên phía trên mặt sông có thể thấy chi chít huyết châu cực kỳ bắt mắt.

Mặc dù những viên huyết châu này có kích thước khác nhau nhưng chúng đều rất tròn, rất hoàn mỹ.

Những Ma Binh sư tinh tế bắt đầu nhận ra, khi từng viên từng viên huyết châu liên tục bay lên U Minh Địa Hà vốn đã bị nhuộm tựa như dòng sông máu liền khôi phục nguyên dạng.Mặt sông cũng khôi phục lại sự tĩnh lặng, mặt nước trong như gương không còn một sợi tơ máu nào.Những viên huyết châu này...Khi mọi đang vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc thì những viên huyết châu đang trôi nổi bồng bềnh phía trên mặt sông đồng thời bay tới Ma Binh trì phòng chữ Thiên.Gần như cùng lúc đó, trong đám mây lóe lên những tia chớp chói mắt, chiếu sáng cả U Minh Địa Hà.Tất cả mọi người đều khó có thể quên được một màn vừa xuất hiện trước mắt, bọn họ vô ý thức nín thở mà nhìn.Huyết châu đầy trời vẽ thành từng vệt sáng màu máu chói mắt trên mặt sông với tốc độ kinh người!Máu tươi như mưa, cắt khoảng không phía trên mặt sông thành từng mảnh nhỏ!Toàn bộ máu tươi lao thẳng đến Ma Binh trì phòng chữ Thiên!Nhiều đến mức làm mọi người hít thở không thông!Sau khi viên huyết châu cuối cùng chìm vào Ma Binh trì phòng chữ Thiên thì một Cột ánh sáng màu máu bỗng nhiên xuất hiện, giống như một thanh kiếm sắc bén phá tan tầng mây!Rầm rầm oanh!Dưới đất truyền đến một trận rung động kinh người, tựa như mặt đất đang run rẩy.Mọi người trợn mắt há mồm nhìn vào đạo Huyết sắc kiếm quang lớn hơn vài chục trượng kia.Trời ạ!Vậy mà kiếm quang đó lại có thể đâm thủng tầng nham thạch trên đỉnh đầu!Ba mươi dặm đó!

Chỗ này cách mặt đất chính là ba mươi dặm đó!Một màn hoành tráng trước mắt làm chấn động tâm linh mọi người, làm cả U Minh Địa Hà cùng nhau nín thở, lặng ngắt như tờ.Nhưng lúc này Bất Chu thành đã loạn lên từng chập.Huyết sắc kiếm quang to lớn bất ngờ phá mặt đất lao lên, đâm thẳng lên trời xanh, các nơi gần xa đều có thể trông thấy.Động tĩnh lớn như vậy, người không nhìn thấy thì chính là người mù.** *Cơ Lệ Ngữ thản nhiên liếc mắt nhìn Phong Tín Tử đang vênh váo tự đắc, nhàn nhạt nói: "Ngươi thật sự rất nhàn rỗi nha.

Sao bây giờ lại không đi uống rượu nữa?"

Phong Tín Tử cười ha ha: "Thỉnh thoảng cũng nên nghỉ ngơi vài ngày."

"Đừng quên nhiện vụ của chúng ta còn chưa hoàn thành."

Cơ Lệ Ngữ nhàn nhạt cười: "Đến giờ chúng ta vẫn chưa tìm được Tiếu Ma Qua đấy!"

"Không phải vội!"

Phong Tín Tử khoát khoát tay nói."

Không phải vội?"

Cơ Lệ Ngữ đột nhiên to tiếng, khuôn mặt xinh đẹp giận tái đi: "Ngươi bảo ta không phải vội?

Đã mấy ngày rồi?

Không phải tình báo nói chắc chắn Tiếu Ma Qua sẽ đi qua nơi này à?

Sao bây giờ chúng ta còn chưa gặp được?"

Phong Tín Tử cũng hơi đau đầu, hắn biết trong lòng Cơ Lệ Ngữ rất không thích chuyện này, đành phải an ủi: "Sốt ruột cũng không được gì, đây là Ma giới, không phải là Yêu giới!"

"Chúng ta cứ chờ thế này à?"

Ánh mắt Cơ Lệ Ngữ chăm chú nhìn chằm chằm Phong Tín Tử hỏi.Trong lòng Phong Tín Tử có chút không vui nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi nói: "Nếu ngươi có biện pháp thì tốt quá!"

"Ba người kia thì sao?

Không phải ngươi nghi ngờ bọn họ sao?"

Bỗng Cơ Lệ Ngữ đổi đề tài.Quả thật Phong Tín Tử có nghi ngờ ba người Tả Mạc chính là Tiếu Ma Qua, tuy tướng mạo không giống nhưng bên cạnh Tả Mạc cũng có hai nữ nhân.

Hơn nữa lúc trước Tả Mạc đã dùng yêu thuật, Phong Tín Tử biết rõ Tiếu Ma Qua tinh thông yêu thuật nhưng có thể hoàn thành Phá Ngục Chi Chiến thì há chỉ mấy chữ 'tinh thông yêu thuật' có thể hình dung được?Chỉ là trong lúc mẫn cảm như thế này, lại gặp một nhân vât phù hợp như vậy ở Ma giới, làm sao Phong Tín Tử có thể không nghi ngờ?Nhưng chuyện phát sinh tiếp theo đó làm Phong Tín Tử cảm thấy có chút ngoài ý muốn.Đầu tiên ba người đó tiến vào Vật Hi Đường sau đó chạy đến U Minh địa Hà thuê Ma Binh trì phòng chữ Thiên, tiêu hết hai trăm năm mươi vạn ma bối, mọi chuyện Phong Tín Tử đều biết rõ ràng.Những việc trên cho thấy người này là một vị Ma Binh sư, hơn nữa còn là một vị Ma Binh sư có trình độ cao.Trong lòng Phong Tín Tử phiền muộn nhưng trên mặt không thể hiện chút nào: "Rất hiềm nghi, trình độ yêu thuật của hắn rất cao, tuy bây giờ hắn đang luyện chế ma binh nhưng rất có thể đó là một loại ngụy trang."

"Ngụy trang?"

Cơ Lệ Ngữ cười nhạt: "Tại sao hắn lại phải ngụy trang."

Phong Tín Tử yên lặng.Chuyện này hắn cũng không nghĩ ra.

Bây giờ thanh danh của Tiếu Ma Qua tại Ma giới rất hiển hách, dưới trướng có hai gã đỉnh giai chiến trướng, đừng nói các thế lực ở Ma giới không ai dám tới chọc hắn mà ngay cả Trưởng lão hội cũng có ước định, thế lực của Tiếu Ma Qua cũng là một trong những thế lực được bọn hắn xem trọng.Dưới tình hình như vậy thì dù Tiếu Ma Qua không ẩn náu thân phận thì cơ bản cũng không ai dám chọc hắn.Đúng lúc này bỗng một cổ khí tức cuộn trào lẫm liệt phóng lên cao.Sắc mặt Phong Tín Tử khẽ thay đổi, khí tức mạnh thật.

Tâm thần vừa động, thân ảnh của hắn lập tức biến mất!Một khắc sau, thân ảnh của hắn xuất hiện trên bầu trời, nhìn huyết sắc quang trụ như cự kiếm đâm thẳng vào trời cao, hắn không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, nhất thời ánh mắt còn bị thất thần.Địa Ma Binh!Phút chốc trong lòng hắn hiện lên ba chữ đó!Thân là một trong những người kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Yêu tộc, Phong Tín Tử đã trải qua sự huấn luyện chính thống và nghiêm ngặt của Yêu Thuật phủ, kiến thức và nhãn giới tuyệt không phải những Yêu tộc phổ thông có thể so sánh.

Hầu như không chút do dự hắn liền phán đoán ra lai lịch của cổ khí tức kinh khủng này!Chỉ có Địa Ma Binh mới có thể có khí tức kinh khủng như vậy!Hắn từng nghe nói trên tay Tiếu Ma Qua có một kiện Thiên Ma binh Nghịch Long trảo hung danh hiển hách.

Nhưng đó chỉ là nghe đồn, hắn còn chưa tận mắt thấy được.

Nhưng Địa Ma Binh thì hắn đã từng cảm thụ qua, cái khí tức phô thiên cái địa đặc biệt của Địa Ma Binh cơ hồ làm người ta hít thở không thông.Địa Ma Binh, quả thật là Địa Ma Binh!Chẳng lẽ có người luyện ra Địa Ma Binh?Phong Tín Tử khó tin nhìn huyết sắc quang trụ dường như đang chọc thủng cả bầu trời.** *Khi huyết sắc quang trụ chui từ dưới mặt đất lên, vị trung niên ma tộc đang ngồi thong dong uống trà trong Vật Hi Đường đột nhiên biến sắc, thân hình tan biến ngay tại chỗ."

Địa Ma Binh!"

Khi thấy đạo huyết sắc quang trụ đâm thẳng trời cao kia hắn không khỏi thất thanh kinh hô.Tiếp xúc với vô số Ma binh đến nổi muốn luyện ra hỏa nhãn kim tinh, cho nên khi hắn vừa thấy huyết sắc quang trụ liền nhận ra ngay.

Đối với một trăm lẽ tám kiện Địa Ma Binh hắn đều thuộc lòng, dù không tận mắt nhìn thấy nhưng đối với đặc tính khí tức của từng kiện Địa Ma Binh hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.Đạo huyết sắc quang trụ trước mắt này tỏa ra khí tức cổ quái, không giống với bất kì kiện Địa Ma Binh nào mà hắn biết.Hắn sinh hoạt tại Bất Chu thành đã hai mươi năm, mỗi cành cây ngọn cỏ ở đây hắn đều rất quen thuộc.

Khi hắn chú ý tới vị trí của huyết sắc quang trụ thì nhất thời sửng sốt.Phía dưới chỗ đó không phải là U Minh Địa Hà sao?Trong giây lát hắn liền nhớ đến thiếu niên tướng mạo bình thường lại mang theo vẻ mặt ung ung bình tĩnh, một ý niệm như tia chớp xoẹt qua trong lòng, hắn nghẹn ngào trân trối nhìn lên, vẻ mặt không thể tin tưởng.Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ tên kia thực sự luyện chế ra một kiện Địa giai Ma binh?** *Thân là chủ nhân của Bất Chu thành, Thang gia cũng bị kinh động.Đạo huyết sắc quang trụ kia thực sự quá bắt mắt, quá chấn động!

Hầu như tất cả cao thủ của Thang gia đều bay lên trời, mỗi người nhìn vào đạo huyết sắc quang trụ vô cùng hùng tráng kia đều không khỏi hoảng sợ thất sắc."

Địa Ma Binh!

Uy thế như vậy, nhất định là Địa Ma Binh!"

Một gã trưởng lão của Thang gia vô cùng kích động, đến cả đôi môi cũng run rẩy hẳn lên: "Không lẽ phía dưới mãnh đất của Thang gia chúng ta có Địa Ma Binh?"

"Có người luyện chế ra Địa Ma Binh!"

Bỗng Thang Thần mở miệng, thân thể hắn khôi ngô uy mãnh, nhưng con mắt hẹp dài như đao lúc này lại nheo lại, lộ ra quang mang."

Luyện ra Địa Ma Binh?"

Các trưởng lão của Thang gia đều rộ lên.Thang gia cũng không phải là hạng dế nhũi chưa từng trải qua việc đời, ngược lại Thang gia cũng có một kiện Địa Ma Binh, bài danh thứ bốn mươi mốt 'Hỏa Vũ Lạc Tinh Chùy'!

Thanh tuyệt thế ma binh này đang được đại gia chủ Thang gia là Thang Thần nắm giữ.

Thang Thần cũng vì đánh một trận mà nổi danh, lần đó hăn mang theo 'Hỏa Vũ Lạc Tinh Chùy' một mình vào núi, đánh bại gia chủ tiếng tăm lừng lẫy của Mã gia Mã Nguyên Khải, cũng có cấp độ Soái giai.Nhờ trận chiến đó Thang Thần mới có địa vị như bây giờ, cũng vì trận chiến đó mà một gia tộc quyền thế như Mã gia nhanh chóng sa sút, bây giờ gần như đã tiêu vong.Vì thế không ai hiểu rõ hơn bọn hắn về giá trị của một thanh Địa Ma Binh!Địa Ma Binh là Ma binh thích hợp cho Soái giai, chỉ có Địa Ma Binh mới có thể thừa nhận được lực lượng vô cùng kinh khủng của Soái giai!Địa Ma Binh có một trăm lẻ tám kiện nhưng đó là tính toàn bộ Ma binh từ xưa đến giờ.

Bây giờ trong một trăm lẻ tám kiện Ma binh đó thì nhiều kiện đã sớm biến mất không còn nữa, không ai biết chúng ở đâu.

Bây giờ được mọi người biết đến chỉ có hơn hai mươi kiện mà thôi.Nếu nói Thiên Ma binh giống như một thần thoại không thể nắm giữ, thậm chí mọi người còn cảm thấy nó thực hư khó phân.Nhưng Địa Ma Binh lại được tất cả Ma tộc công nhận là Ma binh đỉnh cấp cao nhất!Vậy mà bây giờ lại có người có thể luyện chế được Địa Ma Binh!Chương 696 : Thiên Xà Thập Tướng MâuDịch giả : Lang TàBiên dịch : Phượng VũCột sáng màu máu duy trì liên tục chừng nửa canh giờ.Toàn bộ Bất Chu thành triệt để sôi trào, ở bất kì ngóc ngách nào của thành cũng có thể nhìn thấy cột sáng bắt mắt đó.

Cột sáng chọc thẳng lên trời cao, tỏa ra một khí tức vô cùng khủng bố, dường như muốn khuếch tán công khai hơn nữa sự cường đại của nó!Hầu hết mọi người đều nghĩ là Ma binh hiện thế, nhưng chỉ có vài tu sĩ thượng tầng mới biết rõ rằng có người đang luyện chế một thanh Địa giai Ma binh.Tin tức này hiển nhiên so với suy đoán kia thì chấn động hơn nhiều, và cũng có giá trị hơn nhiều.Người có thể luyện chế ra Địa giai Ma binh tuyệt đối là đứng đầu trong Ma Binh sư, mỗi một người như thế đều có địa vị vô cùng lớn ở Ma giới, đều là mục tiêu truy cầu của rất nhiều thế lực lớn.Địa Ma binh hiện tại chính là Ma binh đỉnh cao.

Thiên Ma binh còn trên một bậc so với Địa Ma binh, nhưng thứ này không phải nói luyện chế liền có thể luyện chế được.

Tài liệu để luyện chế Thiên Ma binh gần như chỉ có thể gặp mà không thể cầu.Lấy Nghịch Long trảo làm ví dụ.

Nghịch Long trảo vốn là chân trước của một con rồng hung dữ, nó đã tàn sát không biết bao nhiêu sinh mệnh.

Nghe nói chân trước của nó bởi vì tàn sát quá nhiều sinh linh mà trở nên đỏ sẫm như máu.

Nhưng đó không phải là lý do nó có thể trở thành Ma binh, mà chân chính đưa nó lên hàng Thiên Ma binh đó là ngày trước nó từng có một trận chiến vô cùng khủng bố, chính cái chân trước này đã đâm thủng trái tim của một cao thủ trong Long tộc.Khi đó có một vị chuyên luyện chế Ma binh đi ngang qua liền giết nó rồi đoạt lấy cái chân trước này.

Không ngờ sau khi chặt cái chân xuống mới phát hiện ra trong đó còn một trái tim rồng nữa, nhưng lúc đó chặt xuống rồi mà nó vẫn còn đang đập.Sau đó nó trở thành Nghịch Long trảo hung danh hiển hách.Đứng sau loại Ma binh được làm từ những thiên tài địa bảo nghìn năm khó gặp như Thiên Ma binh thì Địa Ma binh chính là đỉnh cao của Ma binh.Bất kỳ ai có thể luyện chế ra Địa Ma binh thì đều đủ để chứng minh họ chính là đỉnh cao của đỉnh cao trong lĩnh vực luyện chế Ma binh.Bọn họ khi ấy mới chân chính được gọi là đại sư.

Đại sư, danh xưng ưu ái này vốn vô cùng tôn quý trong giới luyện chế.Giá trị của bọn họ không phải là bọn họ có thể luyện chế ra nhiều hơn một kiện Địa Ma binh.

Thực tế bọn họ hầu như không ai có thể luyện chế được kiện Địa Ma binh thứ hai trong đời, nhưng như thế cũng đủ để bọn họ nhận được tôn kính của tất cả mọi người, trở thành mục tiêu mời chào của rất nhiều thế lực to lớn.Bởi vì bọn họ có thể đạt được tới trình độ cao nhất của một Ma binh sư.Trình độ đỉnh cao này đối với các phương thế lực vô cùng quan trọng, là yếu tố quyết định rất lớn đến nhiều chuyện.Vì vậy lúc này Bất Chu thành mới náo động!** *Tằng Liên Nhi đứng gác ở cửa mà trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Cột sáng màu máu kia xuất hiện khiến cho U Minh Địa Hà chấn động, mà bản thân nàng cũng thực sự giật mình tới trợn mắt, há mồm.Địa Ma binh!Không ngờ hắn lại có thể luyện chế ra Địa Ma binh.Tinh thần của Tằng Liên Nhi đến bây giờ vẫn còn hơi hoảng hốt.

Đây chính là Địa Ma binh!

Tuy rằng trên tay nàng có Thanh Lý Thiệt kiếm, nàng cũng không am hiểu kiếm kỹ.

Nhưng Thanh Lý Thiệt kiếm này là do Tả Mạc ban cho nàng, nàng đối với Thanh Lý Thiệt kiếm này vô cùng quý trọng.Bởi vì nó là một thanh Địa Ma binh!Toàn bộ Ma giới, tổng cộng chỉ có một trăm lẻ tám kiện Địa Ma binh.Khi ở Vật Hi Đường, đến khi nghe đối phương báo giá thì nàng đã cảm thấy hết hy vọng.

Không phải là Bạch Cương Xà Cốt không đáng giá, mà chính là thứ này quá đáng giá.Giá trị của Địa Ma binh vốn không thể so sánh được bằng tài vật, mà hơn nữa cũng chưa từng có kiện Địa Ma binh nào xuất hiện trong những nơi mua bán cả.Khi cột sáng ầm ầm xông lên trời thì đầu óc nàng đã hoàn toàn trống rỗng.

Triệt để ngơ ngẩn!.Nàng có chút ước ao, liếc mắt nhìn sang A Quỷ.

Từ đầu đến cuối, A Quỷ vẫn bình tĩnh dị thường, động tĩnh to như vậy cũng không làm nàng có chút phản ứng nào.Bỗng nhiên A Quỷ ngẩng đầu, đôi mắt vô cảm đột nhiên lấp lánh một chút quang mang.Tằng Liên Nhi ngẩn ra, nhưng nàng phản ứng cực nhanh, trong ánh mắt hiện lên một tia sắc lạnh, trầm giọng quát lớn: "Ra đi!"

Một thân ảnh giống như u linh đột ngột hiện lên."

Ha hả, tiểu cô nương thật là lợi hại..."

Đối phương còn chưa nói xong, thân hình A Quỷ đã biến mất tại chỗ, nàng không chút do dự mà lập tức xuất thủ.Tằng Liên Nhi cười khổ, A Quỷ xuất thủ quá lẹ a!

Nàng tuy rằng xinh đẹp như hoa, nhưng cũng không phải người thiếu quả quyết, trong mắt chợt lóe sáng, đồng thời xuất thủ!Đồng hành cùng nhau thời gian không ngắn, nàng rất rõ ràng A Quỷ đối với địch ý cực kỳ mẫn cảm.

Nàng lập tức động thủ nghĩa là đã cảm thấy được địch ý của đối phương.Nhưng nàng cũng không quên là bọn họ không được để lộ thân phận, không thể sử dụng thần lực, chỉ có thể dùng ma công.Thực lực ma công của nàng không yếu, trong thời gian này đi theo Tả Mạc nên tu luyện tiến bộ không ít.Tay phải hơi giơ lên, cánh tay nàng bỗng hiện lên bạch sắc ma văn, giống một loại hình xăm, nhanh chóng lan ra toàn bộ cánh tay nàng.

Năm ngón tay xòe ra, cách không chụp thẳng về phía đối phương!Tê!Tiếng xé gió nhỏ mà sắc nhọn, giống như quần xà thổ tín, khiến người ta không khỏi dựng cả tóc gáy.Không khí nổi lên từng đợt sóng gợn nhè nhẹ.Bạch sắc hư ảnh vẫn như bạch xà hướng đối phương đánh tới.Đối phương hiển nhiên đối những bạch sắc hư ảnh này vô cùng kiêng kỵ, thân hình giãy ra một cách quỷ dị, nhanh chóng thoát khỏi sự trói buộc của những hư ảnh kia.Nhưng mà không đợi hắn có thời gian hô hấp nào, sự bất an càng lúc càng hiện rõ trong lòng, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, hai tay bao phủ một đoàn lục sắc quang mang, thân thể khẽ vặn vẹo, hai tay chuyển tới phía sau.Ba!Không có tiếng đánh lớn nhưng hắn lại có cảm giác như mình bị một cái roi da quất lên thân mình, thân thể run lên, một cỗ lực lượng kinh người từ đám lục quang trên cánh tay truyền đến.Không kịp có phản ứng nào, hắn lập tức bị một trận hoa mắt, thân thể hung hăng nện xuống mặt đất một cái “Rầm”!Trong nháy mắt, đau nhức khiến cho đầu óc hắn trống rỗng hoàn toàn.Không biết qua bao lâu, cơ thể hắn từ từ khôi phục lại, cảm giác mỗi một chiếc xương trên người đều như muốn vỡ ra, toàn thân không còn một chút khí lực nào.Nhưng đối phương lại chưa ra đòn sát thủ với hắn!Điều này làm cho hắn trong lòng sinh ra hoảng hốt.

Đối phương công kích sắc bén vô cùng, phối hợp lại vô cùng ăn ý, quỷ thần khó lường, một chiêu hắn cũng không thể chống đỡ, ngay lập tức đã mất đi sức chiến đấu.Nghĩ tới đây, mặt hắn không khỏi đỏ lên, hắn luôn tự phụ đối với thực lực của mình, không nghĩ tới...Hắn uể oải đứng lên từ trong hố, một kích kia làm cho bả vai hắn trực tiếp va chạm với mặt đất.

Nếu không phải ma thể của hắn kiên cường dẻo dai thì một đòn kia chắc khiến hắn đi đời nhà ma mất.Tằng Liên Nhi hứng thú nhìn đối phương, nàng cũng dừng công kích vì A Quỷ đã chủ động lui về, điều này làm cho nàng có chút kinh ngạc.

A Quỷ tuy rằng bình thường ngây ra giống như ma tượng, nhưng mà khi tiến hành giết chóc thì chưa từng có một chút nhân từ nào đối với đối phương.Lần này nàng không giết đối phương đúng là hiếm thấy, chẳng lẽ là vì địch ý của đối phương đã tiêu tán?Nếu đã A Quỷ đã lui về, nàng cũng vui vẻ trở lại, nàng rõ ràng ý đồ của Tả Mạc, tại nơi đây mà giết người ít nhiều cũng gây ra chút phiền toái.Nhưng nam tử trước mắt kia đúng là có chút đáng chú ý.** *Tả Mạc nhìn Ma binh trong tay, trên mặt không nén nổi vẻ hưng phấn.Đó là một thanh trường mâu, xác thực mà nói, là một thanh xà mâu hai đầu.

Toàn bộ thân của nó giống như được hình thành bởi hai con rắn đang quấn lại với nhau, trên thân rắn có những đoạn lốm đốm khác nhau, nếu tỷ mỷ quan sát sẽ thấy ở đây có tất cả mười loại lốm đốm như thế.

Ở giữa đầu rắn có một điểm đỏ sẫm cực kỳ bắt mắt, mà kỳ lạ nhất chính là Xà mâu này có thể biến ảo thành mười loại binh khí.Tả Mạc đã dung nhập mười loại Ma binh khác nhau lại, nhưng để có thể tùy thời hiện ra mười loại Ma binh này lại chính tài năng ở lĩnh vực chú tạo của hắn.Thuật dung luyện các loại vũ khí khác nhau tuy rằng có thể luyện thành Địa Ma binh, nhưng đặc tính nguyên bản của chúng nó sẽ bị xóa đi.

Tả Mạc sử dụng phù văn cùng một ít kỹ xảo đã thành công lưu lại cả mười đặc tính của mười Ma binh khác nhau này.Hắn quyết định gọi nó là Thiên Xà Thập Tướng Mâu.Thiên Xà Thập Tướng Mâu là kiện Địa Ma binh đầu tiên mà hắn luyện chế nhưng toàn bộ quá trình luyện chế không có xuất hiện tì vết nào, hoàn mỹ hơn cả hắn dự liệu.

Uy lực của Thiên Xà Thập Tướng Mâu cũng vượt quá tưởng tượng của hắn.Dù xếp trong hàng ngũ Địa Ma binh thì Thiên Xà Thập Tướng Mâu vẫn òa tinh phẩm hiếm thấy.Trong đầu hắn nghĩ tới việc sẽ bán nó đi.Nhưng Tả Mạc rất liền tỉnh táo lại, lắc đầu bật cười, đây là thu hoạch cực lớn a.

Hắn không những hiểu rõ thủ pháp chồng binh mà đối với luyện chế Ma binh có thâm lĩnh ngộ, đối với ma văn cũng có rất nhiều lý giải.

Chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định sẽ còn luyện chế ra nhiều Ma binh cường đại nữa.Huống hồ trên tay hắn còn có hai tuyệt thế cường binh là Nghịch Long trảo cùng Tam Thiên Phiền Não Tơ, theo đuổi luyện chế Địa Ma binh trái lại có chút bỏ gốc lấy ngọn.Suy nghĩ một lúc, hắn thông qua Bồ yêu, để chuyển tin tức về Vân Hải giới.

Hắn có một thói quen đã thành lệ, mỗi khi có gì đó tâm đắc là hắn điều chỉnh hệ thống lại rồi lập tức chia xẻ cho Kim Ô Doanh.Hắn chỉ muốn góp chút công sức nhỏ nhoi cho Vân Hải giới mà thôi.Làm xong tất cả, hắn liền mang theo Thiên Xà Thập Tướng Mâu đi ra Ma binh trì.Mới đi tới, hắn nhìn thấy Hoa Như Hải đang hướng Tằng Liên Nhi liều mạng lấy lòng, cầu xin tha thứ.Tằng Liên Nhi nhìn thấy Tả Mạc, đôi mắt đẹp nhất thời sáng lên tới, mắt thấy một đạo thân ảnh hiện lên, là A Quỷ phút chốc xuất hiện ở bên người Tả Mạc.

Tả Mạc yêu thương sờ sờ đầu A Quỷ, ôn nhu nói: "Khổ cực cho A Quỷ rồi."

A Quỷ vẻ mặt ngây ra.Tả Mạc chuyển hướng Tằng Liên Nhi cùng Hoa Như Hải, ánh mắt mang theo sự nghi vấn."

Cái tên gia hỏa này bị chúng ta bắt được."

Tằng Liên Nhi hé miệng cười, nàng ánh mắt dừng tại Thiên Xà Thập Tướng Mâu trong tay Tả Mạc một hồi.Tả Mạc đưa Thiên Xà Thập Tướng Mâu cho nàng.Vừa nắm nó vào tay, Tằng Liên Nhi không nhịn được thốt lên: "Địa Ma binh!"

Trong tay có Thanh Lý Thiệt kiếm, nàng tự nhiên hiểu rõ sự kỳ diệu của Địa Ma binh nên vừa cầm nó trong tay nàng đã nói ra chính xác phẩm giai của nó.

Tuy rằng nàng đã đoán được qua dị tượng thượng, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy nó, nàng vẫn có chút kích động.

Vũ động vài cái, nàng không khỏi khen: "Hảo Ma binh!

Tên gọi là gì?"

Hoa Như Hải hai mắt tỏa ánh sáng mà nhìn chằm chằm vào Thiên Xà Thập Tướng Mâu trong tay Tằng Liên Nhi, thiếu điều chảy nước miếng."

Thiên Xà Thập Tướng Mâu."

Tả Mạc cười nói, cả người một trận thoải mái."

Tên rất hay!"

Tằng Liên Nhi cười, giao lại Ma binh cho Tả Mạc.Tả Mạc bỗng nhiên nhận thấy được vô số ánh mắt tụ tập trên thân mình, có chút kinh ngạc, ngẩng đầu.

Hắn nhìn thấy trên không U Minh địa hà, xung quanh Ma binh trì có rất nhiều người đang đứng.Cái này là...Không đợi hắn phản ứng, bỗng nhiên toàn bộ bầu trời nổ tung.Chỉ thấy những người này đột nhiên như điên, hướng bên này bay tới, bọn họ phía sau tiếp trước, thần sắc kích động, trong miệng không ngừng lớn tiếng hô, giống như từng đợt thủy triều dâng lên."

Đại sư!

Đại sư!"

"Đại sư nhận ta đi!

Nhận ta đi làm đệ tử đi!"...Tràng diện bỗng chốc hỗn loạn đến cực điểm.Chương 697 : Thang Thần bá đạoDịch giả : Bác Sỹ Gây MêBiên dịch : Mỹ Nam TửĐối với cảnh tượng trước mắt, Tả Mạc đã sớm có kinh nghiệm đối phó.Hắn chưa vội mở miệng mà chỉ mỉm cười.

Không bao lâu sau, biển người đang ầm ĩ mãnh liệt liền rất nhanh yên tĩnh trở lại, đám Ma Binh sư kính sợ nhìn Tả Mạc.Ngay lúc này, không ngờ sắc mặt trầm lặng của hắn lại có hiệu quả tốt hơn nhiều nếu như nói ra.Nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi nhức đầu, hắn dừng lại ở Bất Chu thành chỉ trong thời gian rất ngắn, mà việc luyện chế Thiên Xà Thập Tướng Mâu chỉ là nhằm trợ giúp Tằng Liên Nhi ứng phó với bộ Bạch Cương Xà Cốt mà thôi.

Hắn thật không ngờ việc luyện chế Địa Ma binh lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.Sở dĩ hắn dịch dung dấu mặt cũng chính là vì không muốn gặp trở ngại để đi đến U Tuyền giới sớm hơn một chút.Không ngờ tới hiện tại lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, muốn thoát thân thật không dễ dàng gì.Những Ma Binh sư với vẻ mặt thành kính kinh sợ trước mắt này bất quá chỉ là vấn đề nhỏ, thế nhưng những gia tộc quyền thế ở Bất Chu thành kia sẽ không dễ dàng đuổi đi như vậy.

Phong cách hành sự của đám Gia tộc quyền thế thì Tả Mạc đã sớm lĩnh giáo qua.Có lẽ nếu để lộ ra thân phận, chắc chắn đối phương cũng không dám làm bậy.

Nhưng nếu làm như vậy thì lại bộc lộ hành tung của chính mình, rồi phiền toái kế tiếp theo sau cứ đeo đuổi hoài không dứt.

Việc hắn sở hữu Thần lực từ lâu đã không còn là bí mật, nếu như lúc trước mọi người đối với Thần lực còn có vẻ nghi ngờ không tin tưởng mấy, nhưng thông qua việc Ma thần đã diệt hết toàn bộ nhóm Trưởng lão Huyền Không Tự, hắn đã phô bày ra Thần lực cường hãn và hoàn mỹ đến thế ở trước mặt công chúng.Thất phu vô tội, hoài bích có tội.Tả Mạc dĩ nhiên hiểu rõ chuyện này.

Vốn dĩ ba người có thực lực không kém, nếu im lìm mà rời đi tất nhiên sẽ không gặp phải phiền toái to lớn nào cả, cho dù có gặp phải cường địch cũng bất quá chỉ là mấy cao thủ linh tinh mà thôi.

Nhưng nếu lỡ bị bộc lộ hành tung, Tả Mạc vẫn chắc chắn một điều rằng, khi đó sẽ có rất nhiều gia tộc quyền thế đỏ mắt mà huy động toàn bộ lực lượng gia tộc để cố hết sức đoạt lấy thần lực truyền thừa từ trên tay bọn họ.Vì vậy chọn cách công khai thân phận rõ ràng không phải ý kiến hay.Tả Mạc vừa mới lấy lại tỉnh táo, liền bắt đầu nhanh chóng nghĩ cách, hắn bỗng hạ giọng hỏi Tằng Liên Nhi: "Tác dụng của Bạch Cương Xà Cốt có bao nhiêu người biết được?"

Tằng Liên Nhi ngẩn ra, nhưng nàng rất thông minh liền lập tức hiểu rõ ý tứ của Tả Mạc, liền trả lời với một âm thanh rất khó nghe: "Chỉ có ta và phụ thân ở trong Tộc mới biết rõ mà thôi"Trong lòng Tả Mạc khẽ thở ra, có lẽ sơ hở duy nhất của bọn họ là Bạch Cương Xà Cốt.

Nếu người khác biết rõ tác dụng của Bạch Cương Xà Cốt như thế nào đối với bộ tộc Bạch Nha Xà Ma, thì sẽ rất dễ dàng hoài nghi thân phận bọn họ.

Bởi vì hiện tại bên cạnh hắn có một nữ nhân thuộc bộ tộc Bạch Nha Xà Ma đã không còn là bí mật nữa rồi.Chỉ có thể đụng đâu đánh đó mà thôi.Tả Mạc hạ quyết tâm, trên mặt vẫn giữ bộ dáng tươi cười như thường.Bỗng nhiên, đoàn người ở phía sau rối loạn lên một hồi."

Chúc mừng, xin chúc mừng!

Không ngờ tới các hạ lại thực sự luyện chế ra được Địa giai Ma binh!"

Xuất hiện một vị trung niên Ma tộc với vẻ mặt vui mừng, đang bước tới với một đám hộ vệ đi theo sau.Tả Mạc thật không ngờ Tổng quản Vật Hi Đường lại trực tiếp đi tới Ma Binh trì, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng trên mặt hắn vẫn bất động thanh sắc, thản nhiên nói: "Nhờ vào vận may của các hạ, tất cả đều thuận lợi.

Thanh Địa Ma binh này tên là Thiên Xà Thập Tướng Mâu, có thể biến thành mười loại Ma binh khác nhau, mỗi cái lại có huyền diệu riêng trong đó."

Vừa dứt lời hắn liền lấy Thiên Xà Thập Tướng Mâu ra mà biểu diễn vài loại biến hóa.Các Ma Binh sư đang vây quanh thực sự chưa từng chứng kiến qua Địa giai Ma binh, nên bọn hắn không khỏi vươn dài cổ ra mà trừng lớn hai mắt chỉ sợ bỏ lỡ đi vài chi tiết.

Khi bọn hắn nhìn thấy Thiên Xà Thập Tướng Mâu thần diệu dị thường, liền nhao nhao liên tục phát ra từng hồi sợ hãi đầy vẻ tán phục, trông vô cùng tráng lệ.Ánh mắt của vị trung niên Ma tộc này như phát hỏa, hắn nhìn chằm chằm vào Thiên Xà Thập Tướng Mâu trong tay Tả Mạc mà hận không thể lập tức đoạt về tay.

Thân là chủ quản Vật Hi Đường nên nhãn lực của hắn tự nhiên hơn hẳn người thường, hơn nữa hắn cũng đã từng chính thức cầm qua Địa Ma binh.Chỉ cần liếc mắt qua là hắn liền hiểu được, thanh Thiên Xà Thập Tướng Mâu này tốt hơn rất nhiều so với kiện Địa Ma binh mà năm xưa hắn từng cầm qua.Ánh mắt hắn lại càng như bốc hỏa rừng rực, tuy thế hắn vốn thông minh nên cười nói: "Ta có mang theo Bạch Cương Xà Cốt đây"Theo như cá tính của Tiểu Mạc ca lúc bình thường, nếu hiện tại hắn không ra sức ‘chém’ một nhát thì làm sao ăn nói được với … bản thân mình chứ, tuy nhiên cũng do hắn đang nóng lòng muốn thoát thân, vì thế trái lại hắn không so đo thiệt hơn gì mà lập tức gật đầu: "Nó là của ngươi."

Nét vui mừng trên mặt vị trung niên Ma tộc lại càng thêm rạng rỡ.Bộ Bạch Cương Xà Cốt còn nguyên vẹn liền hiện ra trước mặt Tả Mạc, nhất thời đám người xung quanh lại tiếp tục vang lên tiếng kinh hô, rõ ràng Bạch Cương Xà Cốt được hoàn mỹ đến như vậy thì thật là cực kỳ hiếm thấy."

Chậm chút!"

Bỗng nhiên một thanh âm lại xen vào, vẫn là Hoa Như Hải.

Vẻ lo lắng trên mặt hắn đã biến mất dạng, thay vào đó là sự trấn định: "Tại hạ là Hoa Như Hải người của Nam Loan Hoa gia, nguyện ý mua lại Địa Ma binh này..."

Hắn còn chưa nói hết lời, Tả Mạc liền chụp lấy ngay bộ Bạch Cương Xà Cốt, rồi nhét thanh Thiên Xà Thập Tướng Mâu vào tay vị trung niên Ma tộc kia, lập tức bộ dạng trên mặt của Hoa Như Hải như bị đông cứng lại.Đầu óc của tên gia hỏa này chắc bị kẹt cửa hay sao vậy?

Có cơ hội đẩy giá lên cao hơn như vậy mà cũng không biết sao?Máu trên người Hoa Như Hải dường như muốn dồn ngược hết lên trán, hắn không khỏi trợn mắt mà nhìn về hướng Tả Mạc.Tả Mạc lười để ý tới tên đó, dù sao thì lúc này Bạch Cương Xà Cốt cũng đã vào tay, nên hắn liền nháy mắt với Tằng Liên Nhi một cái rồi nắm tay A Quỷ muốn rời đi lập tức.Vị trung niên Ma tộc đó còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi đổi được Địa giai Ma binh, nên hắn hoàn toàn không chú ý gì đến cử động của ba người Tả Mạc."

Ba vị khách quý sao lại vội vã bỏ đi như vậy, thật sự do Thang gia ta chiêu đãi không chu toàn, lại chậm trễ đón tiếp khách quý, nên có lỗi quá có lỗi quá đi.

Tại hạ là Thang Thần, đặc biệt tới đây thỉnh tội cùng ba vị!"

Một thanh âm trầm thấp cuốn hút, tràn ngập quanh quẩn bên tai mọi người, tình huống mới vừa rồi còn đang lộn xộn đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Mọi người đều đang suy đoán, dù sao cũng có sự hiện diện của một vị Ma binh Đại sư ở đây, thì Thang gia tuyệt đối sẽ không ngồi yên mà chẳng thèm quan tâm tới, thế nhưng tình hình hiện tại khi Thang Thần đích thân tới nơi thỉnh tội, lại khiến cho mọi người ở đây đều tắt họng mà nghẹn ngào.Một khắc sau, làn sóng âm thanh ầm ầm nổ tung.Bản thân Thang Thần là gia chủ của Thang gia, bình thường đều dấu mặt trong nhà rất hiếm khi ra ngoài nên ít khi nào lộ diện, không ngờ tới lúc này hắn lại đích thân đến tận đây, quả nhiên là rất nể mặt vị Đại sư này!Mặc dù trên mặt Tả Mạc vẫn tỏ vẻ hết sức bình thường nhưng trong lòng hắn lại không ngớt than khổ, xem ra chuyến này không dễ thoát thân rồi.Tuy rằng đối phương mở miệng ra đầy vẻ khách khí, nhưng vị trí đang đứng lại vừa vặn chặn ngay lối đi của bọn họ.

Lập tức bước chân của Tả Mạc phải dừng lại mà theo đó hành lễ nói: "Không dám nhận, bọn ta còn có chuyện quan trọng trên người nên mới vội vã rời đi, rất mong Thang tiên sinh thứ lỗi cho"Vẻ mặt của Thang Thần vừa nghe qua liền thâm trầm, rồi tức khắc nhoẻn miệng cười, mà không nhanh cũng không chậm mở miệng: "Đại sư khách khí quá rồi.

Nếu có chuyện vặt vãnh gì xin ngài cứ việc mở miệng, từ trên xuống dưới Thang gia có thể vì Đại sư mà phục vụ thì thật sự là vinh vạnh.

Chỉ cần Đại sư đến Bất Chu thành thì Thành trì của ta lại càng thêm may mắn, nay thỉnh cầu Đại sư dừng chân mấy hôm để chúng ta làm tròn phận sự của chủ nhà vậy".Quả nhiên là một tên gia hỏa khó chơi!Trong lòng Tả Mạc liền chửi thầm gã Thang Thần này tới mấy trăm lần, hắn hận không thể lập tức móc ra Tiểu Mạc Bảo Bát để xử hắn một phen.

Nhưng Tả Mạc vừa ngó qua sắp đặt của Thang Thần, là hắn liền biết ngay hiện tại hắn tuyệt đối không còn lối thoát, chỉ sợ đối phương sẽ tìm đủ mọi cách để giữ chân bọn họ ở lại.Tả Mạc tính toán rất nhanh, hắn quyết định trước hết nên giả vờ đáp ứng, rồi sau đó sẽ tìm cơ hội mà chuồn đi.Tức thời hạ quyết tâm xong hắn liền giả bộ như không nguyện ý mà trả lời: "Vậy thì ta xin phép quấy rầy Thang gia chủ vài hôm rồi".Lúc này trên mặt Thang Thần mới lộ ra vẻ tươi cười thỏa mãn: "Xin mời Đại sư!"

Ánh mắt Thang Thần lập tức đảo qua Thiên Xà Thập Tướng Mâu đang nằm trong tay vị Tổng quản của Vật Hi Đường mà buộc miệng khen một tiếng: "Quả nhiên là một thanh Địa Ma binh rất tốt!"

Trung niên Ma tộc cũng không hề tránh né ánh mắt của Thang Thần, mà vẫn ung dung cười nói: "Tuy Ma binh thật tốt nhưng Đại sư càng tốt hơn nhiều".Thâm ý trong lời nói của đối phương đương nhiên Thang Thần nhận ra, nhưng hắn lại làm ra vẻ như không nghe thấy, bèn mỉm cười nói: "Thang gia đang cần một thanh Địa Ma binh, xin quý đường cứ báo cho ta một mức giá".Mặc dù giọng nói khá lạnh nhạt, nhưng lại tự nhiên sinh ra một cổ khí phách.Vị trung niên Ma tộc cũng không bị hù dọa mà giảo hoạt lập tức nói ra: "Tại hạ cũng không dám vượt quyền.

Nếu như đại nhân có ý dọ giá, tại hạ sẽ tranh thủ bẩm báo với lão bản"."

Ngươi nói không sai."

Thang Thần dứt lời, liền xoay người rời đi.Khuôn mặt Tả Mạc lại lộ ra nét đăm chiêu.Xem ra thế lực phía sau lưng Vật Hi Đường này, tựa hồ cũng không yếu lắm.** *Ba người Tả Mạc ở lại trong một ngôi biệt viện, đây là một đình viện tương đối lớn, cảnh quan rất tốt, lại đầy đủ tiện nghi, hơn trăm người hầu, đình viện to như thế chỉ để dành phục vụ cho ba người bọn Tả Mạc.Bên ngoài đình viện canh phòng rất nghiêm mật, ẩn hiện rất nhiều trạm canh gác, lực lượng tinh nhuệ của Thang gia gồm hơn hai mươi tên đều có cấp Tướng giai trở lên.

Xung quanh còn bố trí rất nhiều Ma văn, khiến cho các loại phù trận truyền tống căn bản không cách nào bố trí được.Nhìn qua một lượt càng khiến cho Tả Mạc thầm thở dài cười khổ không ngớt, rõ ràng đối phương rất tinh tế, trước hết "Thỉnh" bọn họ đến Thang gia rồi lập tức giam lỏng lại ở đó.

Quả thật tình cảnh trước mắt so với giam lỏng cũng chẳng sai mấy, dù rằng đối phương không hề ngăn cấm sinh hoạt của bọn họ.Thật sự lúc này Tả Mạc mới được lĩnh giáo qua phong cách hành sự bá đạo của vị gia chủ Thang gia là như thế nào.Canh phòng nghiêm mật như thế, mà bọn họ muốn âm thầm chạy trốn một cách thần không biết quỷ không hay, thì trên căn bản là không có khả năng.

Nếu cứ thế mà xông ra thì tất cả những bí mật trên người bọn họ cũng sẽ bộc lộ ra hết, dù sao thì hiển nhiên Thang gia sẽ dùng bất cứ giá nào để giử bọn họ ở lại.Khuôn mặt Tằng Liên Nhi hiện lên vẻ vô cùng áy náy mà xin lỗi: "Nếu không phải vì Bạch Cương Xà Cốt..."

Tả Mạc lắc đầu cắt đứt lời nàng: "Không liên quan đến ngươi đâu, ta thật không ngờ tới Địa giai Ma binh lại gây ra động tĩnh lớn như vậy chứ”.Tả Mạc thoáng nhìn A Quỷ mà trong lòng hơi sốt ruột, nếu như bị vây khốn ở chỗ này vậy thì bao giờ mới có thể đến được U Tuyền giới chứ.Nhưng vào lúc này, trong tâm hắn bỗng nhiên khẽ động.Hắn lập tức nghĩ đến một chủ ý tuyệt diệu.** *"Hắn lại muốn luyện chế Ma binh à?"

Thang Thần trầm giọng hỏi."

Vâng!

Hắn bảo là hắn muốn luyện chế thêm một kiện Địa Ma binh nữa" Nghe ra giọng nói của tên thủ hạ vô cùng mừng rỡ."

Địa Ma binh!"

Thang Thần kinh ngạc động dung, nhưng hắn thoáng nhíu mày.

Việc luyện chế Địa Ma binh khó khăn như thế nào đương nhiên hắn biết rõ, vị Đại sư này vừa mới luyện ra một kiện Địa ma binh, vậy mà nay lại muốn luyện chế thêm kiện Địa ma binh thứ hai nữa, điều này làm cho hắn cảm thấy hơi khó tiếp thu nổi.Dù gì đi nữa thì việc luyện chế một kiện Địa Ma binh chính là quá trình ngưng tụ toàn bộ tâm huyết của Ma Binh sư đó.Do đó hầu hết Ma binh Đại sư trọn đời chỉ luyện chế ra mỗi một kiện Địa ma binh mà thôi, thế nên rất hiếm khi Địa Ma binh Đại sư có thể luyện chế ra được hai kiện Địa Ma binh, tình huống này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, còn việc luyện chế ra được ba kiện Địa Ma binh thì chưa từng nghe nói qua.Mục đích mà Thang Thần bất chấp mọi cách “thỉnh” Tả Mạc về cũng không phải vì Địa Ma binh, mà hơn thế nữa chính là hy vọng hắn chấp thuận đảm nhiệm vai trò lão sư cho Ma Binh doanh.Xung quanh Bất Chu thành có tài nguyên phong phú, nhưng trình độ Ma Binh sư hầu hết không được cao tay cho lắm, nếu như có thể nâng cao trình độ những Ma Binh sư này, kết hợp với ưu thế tài nguyên thì có thể bức phá mãnh liệt mà luyện chế ra những thanh Ma binh tốt hơn, khi đó thực lực của Thang gia chỉ cần trong thời gian ngắn sẽ được nâng cao thêm một bậc.Chẳng lẽ lần trước hắn luyện chế Ma binh là có mục đích gì khác sao?Tuy rằng hắn không tin Tả Mạc có thể có luyện chế ra kiện Địa ma binh thứ hai, nhưng Thang Thần đương nhiên mừng rỡ hơn nhiều vì Tả Mạc thật sự quá chú tâm vào việc luyện chế Ma binh."

Được, toàn lực phối hợp cho ta" Thang Thần không chút do dự nói: "Hắn cần gì cũng phải tận lực thỏa mãn cho hắn""Vâng!"

Thủ hạ vội vàng tuân mệnh, nhưng sắc mặt hắn ngay lập tức có chút cổ quái: "Nhưng Đại sư có một yêu cầu hết sức kỳ quái..."

"Yêu cầu kỳ quái..."

Thang Thần sửng sốt.Chương 698 : Khách tới ngoài ý muốnDịch & Biên tập : Mỹ Nam TửBất Chu thành, Thang Văn điện.Suốt mấy năm gần đây, Bất Chu thành mới có dịp trở thành một nơi tổ chức yến hội có khí thế hừng hực quy mô nhất như hiện nay, lúc này trong Điện chứa rất đông người, mỹ nữ dập dìu như mây, hòa quyện với mùi thơm của rượu ngon bay thoang thoảng khắp nơi trong gió, những nhân vật rất có danh tiếng, thậm chí đã từng xích mích với nhau đều tới lui chào hỏi.Chỉ cần người nào ở gần Bất Chu thành mà có chút danh vọng đều được Thang gia mời tới đây, thậm chí có những cao thủ rất nổi tiếng xuất phát từ các khu Thành thị lân cận cố gắng kiêm trình suốt đêm để đến được nơi này.Quả thật, ở khu vực phụ cận này không ai có danh vọng bằng Thang gia cả, tuy nhiên rất nhiều người kéo đến chỉ vì một người, đó chính là Đại sư Tiêu Vân Hải.

Thật ra đối với một vị Đại sư mới vừa luyện chế được Địa Ma binh mà nói, đạt tới trình độ cỡ đó mà được mọi người hâm mộ đến thế cũng chẳng có gì kỳ quái.Vì nghe nói là buổi tiệc này được cử hành chính do Đại sư Tiêu Vân Hải đích thân yêu cầu, nên nhất thời khiến cho rất nhiều người kéo đến vì ai cũng có chủ ý riêng cả.Mặc dù vị Đại sư này đã bị Thang gia dành trước rồi, nhưng nếu có cơ hội được làm quen rồi lưu lại chút thiện duyên, chỉ bấy nhiêu thôi cũng có thể khiến cho rất nhiều người phải động tâm.

Nhất là những người có thực lực cao thâm tuy nhiên do bị thiếu hụt cao thủ Ma binh sư, nên bọn họ bu lại tựa như đám ruồi thấy thịt mà giũ cánh bay tới ào ào.Trên mặt Phong Tín Tử vẫn nở nụ cười rạng ngời như ánh mặt trời, tính ra từ đầu đến giờ không biết là hắn đã cự tuyệt hết bao nhiêu thiếu nữ Ma tộc xinh đẹp rồi, nhưng cuối cùng tay hắn vẫn cầm chén rượu mà ngồi bên cạnh Cơ Lệ Ngữ.“Ngươi tính sai rồi” Cơ Lệ Ngữ nhoẻn miệng cười mang theo chút tia chế nhạo rồi nói tiếp: “Người ta chính là một vị Ma binh Đại sư mới xuất hiện đấy”.Phong Tín Tử nhún vai: “Nói không chừng Tiếu Ma Qua cũng biết luyện chế Ma binh thì sao?”

Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng hắn cũng chưa tin lắm lập luận của mình, đúng là Tiếu Ma Qua rất xứng đáng với danh xưng thiên tài, sợ là trong tương lai cũng giống như Phong Tín Tử hắn sẽ được gọi là thiên tài vậy, quả thật hắn không thừa nhận cũng không được, rõ ràng đối phương có thiên phú kinh người.

Dù sao thì bản thân hắn có thiên phú gì gì đi nữa cũng không thể nào hoàn hảo được, chẳng hạn như việc luyện chế Ma binh vốn là một lĩnh vực mờ mịt thâm sâu, muốn đạt được thành tựu ở lĩnh vực này cũng cần phải có kinh nghiệm và hội đủ tài hoa nữa.

Nói cho đúng hơn là, người đi trước rất cần đến tính chất thiên phú, nhưng ngược lại những người theo sau lại cần đến thời gian là quan trọng nhất.“Hơn nữa ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?

Tên Ma Binh sư có thể luyện chế ra Địa Ma binh này vì sao trước giờ không có chút danh tiếng thế, thậm chí còn chưa có ai nghe qua tên của hắn nữa kìa” Phong Tín Tử nhìn về phía Tả Mạc đang ngồi ở đàng xa mà miệng cứ làu bàu.“Không có tiếng tăm gì tự nhiên lại nổi tiếng à, có rất nhiều, đầy ra đấy, chẳng có gì kỳ quái cả” Cơ Lệ Ngữ tỏ vẻ bình thường.“Cứ cho là thế đi” Phong Tín Tử cũng không nói thêm gì nữa.Bỗng nhiên xuất hiện một dáng người vồn vã chạy tới, hắn mở miệng hết sức nhiệt tình: “Hắc hắc..., tối nay có thể được diện kiến tiểu thư xinh đẹp thế này, thật là may mắn quá!

Tiểu thư quá xinh đẹp đến nổi làm cho con tim ta như muốn ngừng đập, xin hỏi phương danh của tiểu thư là gì?”

Trong lòng Cơ Lệ Ngữ thoáng sinh ra cảm giác chán ghét, thế nhưng trên mặt nàng vẫn không biểu hiện chút nào, trái lại còn thản nhiên cười nói: “Muốn thỉnh giáo tên người khác sao không báo ra trước tên của mình đi?”

Quả thật trông Cơ Lệ Ngữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, lúc nàng chưa cười chẳng khác nào một viên minh châu làm chói mắt cả buổi tiệc, do đó mỗi khi nàng cất lên giọng cười thì cả gian đại điện như chợt sáng bừng cả lên, hầu hết các khách khứa ngồi gần đó đều ngây người hẳn ra.Gã trẻ tuổi thấy vậy cũng ngớ người ra, một lát sau mới phục hồi tinh thần trở lại, trông vẻ mặt vẫn còn đượm nét cực kỳ say mê, với bộ dáng đó dường như Cơ Lệ Ngữ kêu hắn đi chết thì hắn cũng lập tức cam tâm tình nguyện.“A a a...!

Thật là đáng chết mà!

Trời ạ, không ngờ ta lại quá thất lễ thế này, không thể tha thứ được, thật không thể tha thứ!

Xin tiểu thư hãy … thứ tha cho sự thất lễ của ta, tại hạ là Hoa Như Hải thuộc Hoa gia ở Nam Loan, chỉ là một nơi nhỏ bé mà thôi”.Mặc cho vẻ mặt nịnh hót tràn đầy nụ cười của Hoa Như Hải, chung quanh vẫn vang lên nhiều tiếng kinh hô, rõ ràng Hoa gia ở Nam Loan chính là một thế lực không kém Thang gia chút nào.“Thật vui khi được gặp tiên sinh Hoa Như Hải!

Ta là Cơ Lệ Ngữ của Yêu tộc!”

Cơ Lệ Ngữ cười tươi như hoa, lại tiếp tục làm thu hút biết bao ánh mắt đăm đăm của những nam nhân xung quanh.“Thật vui, thật vui, thật là vui quá đi!”

Hoa Như Hải càng bị kích động nên lời nói không còn trôi chảy như thường ngày.“Tiên sinh Hoa Như Hải cũng vì Đại sư mà đến đây sao?”

Cơ Lệ Ngữ tò mò hỏi.Hoa Như Hải gật đầu lia lịa: “Không sai, không sai chút nào, do lúc Đại sư luyện chế ra Địa Ma binh ta cũng ở gần Ma Binh trì, nên đã tận mắt chứng kiến thiên địa dị tượng khi Thiên Xà Thập Tướng Mâu được luyện thành”."

Thiên Xà Thập Tướng Mâu?"

“Đúng vậy, chính là một thanh Địa Ma binh cực kỳ xuất sắc, bản thân nó có thể hóa thành mười loại Ma binh khác nhau, đây là lần đầu tiên ta chứng kiến được một thanh Địa Ma binh thần kỳ đến như thế, đáng tiếc là nó đã rơi vào tay của Vật Hi Đường rồi, muốn mua lại thật không dễ dàng chút nào” Hoa Như Hải lắc đầu cảm khái mà vẻ mặt đầy tiếc hận.Bỗng nhiên Cơ Lệ Ngữ hỏi: “Dường như Đại sư đó rất trẻ tuổi, chẳng lẽ cũng đã từng có Ma Binh sư trẻ đến thế sao?”

Hoa Như Hải cười nói: “Thật ra ngay lúc đó ta đã liếc nhìn kỹ Đại sư mà phải ngớ cả người ra, không ngờ tuổi tác người đó lại không chênh lệch mấy so với ta.

Dù sao thì bọn phàm tục như chúng ta đây, không thể nào so được với cỡ nhân vật như Đại sư đâu”.“Nói rất đúng” Cơ Lệ Ngữ cười nhẹ rồi ánh mắt của nàng chuyển hướng sang nơi đang trưng bày Ma binh ngay giữa đại điện mà hỏi tiếp: “Đó chính là thanh Thiên Xà Thập Tướng Mâu phải không?”.“Ờ!”

Vẻ mặt say mê của Hoa Như Hải liền chuyển hướng nhìn về cây Thiên Xà Thập Tướng Mâu đó mà lẩm bẩm nói: “Hoàn mỹ!

Quả thật quá hoàn mỹ!

Thủ pháp luyện chế như vậy đúng là chưa từng nghe thấy qua, quá lợi hại!”.Cơ Lệ Ngữ cũng chú mục nhìn kỹ thanh Thiên Xà Thập Tướng Mâu đó, bỗng nàng phát hiện ra một luồng khí tức mơ hồ từ thân Mâu tỏa ra rồi bao phủ cả tòa đại điện, khiến cho con tim người nào vừa tiếp xúc với nó phải đập nhanh loạn hẳn lên, thỉnh thoảng còn nghe được từng đợt than vãn sợ hãi nữa.“Thật là một kiệt tác hoàn mỹ” Tổng quản Vật Hi Đường cũng cảm thán nói ra.“Đa tạ quý đường đã hỗ trợ cho ta!”

Tả Mạc hướng về đối phương ra vẻ cảm tạ, nguyên do Thiên Xà Thập Tướng Mâu đã được bán cho Vật Hi Đường rồi, nhưng lần này lại chấp thuận vác ra đây để trưng bày thế này, đương nhiên là do nghĩ tới mặt mũi của Tả Mạc đang đứng trước mặt đây.“Tiện tay mà thôi” Trung niên Ma tộc cười nói, rồi tiếp tục thốt ra một câu hết sức thâm ý: “Bất kể thế nào đi nữa Vật Hi Đường vẫn là bằng hữu của Đại sư mà”.Quả thật ngay khi hắn nhận được thỉnh cầu của Tả Mạc cũng cảm thấy hơi giật mình, nhưng cũng rất nhanh hắn đã đưa ra quyết định ngay lập tức.

Mặc dù không rõ vị Đại sư này có dự tính gì cần hỗ trợ, nhưng chỉ cần có cơ hội kết giao được với đối phương, thì hắn tin chắc đó chính là lựa chọn chính xác nhất.Tả Mạc nâng chén rượu trong tay lên liền hướng về phía đối phương mà lập tức mở miệng: “Xin mời!”.“Xin mời!”

Trung niên Ma tộc cũng hài lòng mà nâng chén đáp lễ, quả thật mình có thể khiến cho Đại sư phải thiếu nợ một phần nhân tình thế này, nếu không tận dụng được cơ hội này thì sẽ khó mà gặp lại được.Lúc này trên mặt Thang Thần vẫn nở nụ cười nhẹ, bỗng nhiên một gã người hầu ghé tai hắn bỏ nhỏ vài câu, hắn nghe thế liền gật đầu.Tức thì tự nhiên hắn đứng thẳng người lên, rồi giơ hai tay lên cao mà cất cao giọng: “Các vị...!”.Toàn thể quan khách lập tức yên tỉnh lại, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Thang Thần, do hắn có quyền uy tuyệt đối ở Bất Chu thành nên đôi khi chỉ cần vài câu nói của hắn thôi, cũng có thể phát sinh ra nhiều ảnh hưởng tới Bất Chu thành.Vẻ mặt Thang Thần tươi cười nói: “Hôm nay thật là một ngày đẹp trời, vốn dĩ khách tới đã đông đúc, nay lại có thêm khách quý quang lâm nữa”.Ngay khi hắn đang nói thì bất chợt xuất hiện một đoàn người tiến vào từ cửa điện.

Dẫn đầu là một thanh niên khí chất tuyệt hảo, hắn nở nụ cười nhàn nhạt, trên khuôn mặt anh tuấn đó tràn đầy vẻ tự tin, vừa đi vừa ngẩng đầu tiến bước tới trước.Khiến cho một số người không tự chủ được phải nhường đường tránh sang một bên.“Bái kiến Thang thúc thúc!”

Gã thanh niên này khom người hành lễ với Thang Thần.Thang Thần cười sảng khoái nói: “Mau tới đây, tới đây nào, để thúc thúc nhìn thật kỹ mới được.

Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên!

Ta thật hâm mộ cho A Địch, hắn thật có phước mới có một nhi tử thế này!”.A Địch?

Trong đám người xung quanh liền vang lên một trận âm thầm bàn luận, bởi vì tất cả mọi người đang suy đoán xem vị A Địch đó là ai.“Phụ thân vẫn thường xuyên nhắc tới thúc thúc, chẳng qua vì công việc bận rộn nên mấy năm gần đây không thể đến thăm Thang thúc thúc được, khiến cho phụ thân rất đau lòng” Gã thanh niên cung kính nói.“À...”

Trên mặt Thang Thần liền hiện lên dáng vẻ như đang ôn lại chuyện xưa, một hồi lâu cảm khái nói tiếp: “Ta nhớ lúc xưa thật là vui vẻ mà!”.Hắn chợt bật cười: “Dù sao thì bây giờ đã già hết rồi, không nên nghĩ thêm làm gì nữa” Vừa dứt lời, hắn chuyển hướng sang phía đại sảnh, vừa nắm tay gã thanh niên đó vừa cao giọng nói: “Các vị, ta muốn giới thiệu với mọi người, đây là công tử của Địch Soái mà cũng là chất nhi (*) của ta, tên là Hi!”.Nhất thời phía dưới như muốn nổ tung ra.Ở đây chẳng ai mà không biết đến Địch Soái cả, à đương nhiên không tính tới Tả Mạc rồi.

Địch Soái vốn vang danh Ma giới là một trong những Soái giai nổi tiếng nhất, quả thật thanh danh của Địch Soái vượt xa Thang Thần.Trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ nghi ngờ khó hiểu, mặc dù ở Bất Chu thành này danh vọng không ai bằng Thang Thần, nhưng rõ ràng từ trước giờ tiếng tăm của Thang gia tương đối thấp, bọn họ tựa hồ như chỉ muốn an phận ở một góc, mà không có dã tâm tranh đoạt thiên hạ.Vì vậy trong ánh mắt của rất nhiều người tại đây, dù sao Thang gia cũng chỉ là thế lực ở một địa phương mà thôi, Nhưng trái lại, Địch Soái lại đủ lực để tranh đoạt thiên hạ, thậm chí còn là một vị Ma Soái cường đại nhất nữa.Thật không ngờ, nhi tử của Địch Soái lại rất cung kính thủ lễ vãn bối với Thang Thần đến như thế, hơn nữa quan hệ của hai bên không tệ chút nào, quả thật điều này mang đến bất ngờ cho nhiều người ở đây.Hi mới vừa đến, lập tức làm cho mạch nước ngầm của cả hội trường bắt đầu khởi động, đồng thời trong lòng của rất nhiều người xung quanh đều tự nhủ cần phải đánh giá lại thực lực của Thang gia mới được.Tất nhiên, trong số đó cũng bao cả Quý gia.A Hoành đang ngồi ở một góc thì ánh mắt chợt lóe lên, trong lòng kinh nghi khó tả.

Rõ ràng Quý gia vẫn đang cố gắng muốn mượn sức của Thang gia, thậm chí còn tính toán nhờ đợt kết thông gia lần này mà hai bên có thể kết minh với nhau nữa.Không ngờ ở giữa đường chui đâu ra tên Hi công tử của Địch Soái này, khiến cho hắn đánh hơi thấy một tia khí tức không bình thường chút nào.Thế mà vẻ mặt oán độc của công tử Quý gia ở bên cạnh hắn lại đang nhìn trừng trừng vào Tả Mạc với sắc mặt dữ tợn.Vừa trấn định lại được tinh thần, lập tức A Hoành chú ý tới vẻ mặt của thiếu gia nhà mình liền không khỏi nhíu mày, rõ ràng mới vừa nhìn qua Hi công tử anh khí bất phàm bao nhiêu, lúc này nhìn lại thiếu gia nhà mình càng khiến A Hoành phải âm thầm lắc đầu bấy nhiêu.Dù sao thì hôm nay Tiêu Vân Hải cũng là khách quý của Thang gia, cho nên bọn họ không có cơ hội nào để động thủ.

Còn chưa tính tới việc bọn hắn dự định mượn hơi của Thang gia nữa, mà cho dù bọn hắn không thèm để ý đến thái độ của Thang gia đi nữa, cũng không thể nào ra tay đối phó với khách quý của Thang gia ngay tại Bất Chu thành này.Vì thế hắn quay sang nhắc nhở: “Ta thiết nghĩ thiếu gia đừng nên vọng động!”.“Chẳng lẽ cứ thế mà quên đi sao?”

Tên thiếu gia nghe vậy liền nghiến răng nghiến lợi, thanh âm phảng phất như gầm thét từ trong lồng ngực sắp nổ tung ra vậy.A Hoành thản nhiên nói: “Vậy nếu đắc tội với Thang gia, lão gia sẽ cảm thấy thú vị lắm à”.Khuôn mặt lấm lét của Quý thiếu gia chợt nhớ tới lửa giận của phụ thân hắn, mà chợt khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng khắp toàn thân, lập tức tất cả lửa giận đều bị biến mất không còn một mống.A Hoành nói xong cũng không thèm ngó ngàng gì tới thiếu gia nhà hắn nữa, mà chỉ chăm chú để ý thật kỹ vào Hi công tử đang ở bên kia.

Hắn bỗng đưa ra quyết định trong tích tắc, trước hết hắn phải dò xét rõ ràng xem ý đồ của Hi công tử đến Bất Chu thành này làm gì.Mặc dù Thang gia không mấy tiếng tăm, nhưng thực lực không thể nào khinh thường được, có thể được kết minh với bất kỳ thế lực nào đi nữa, sau này cũng sẽ có lực lượng trợ thủ thật lớn.Tất nhiên A Hoành hiểu được, nếu đặt trường hợp Địch Soái lúc này tiến vào địa phận kiểm soát Giới của Quý gia thì hiển nhiên khả năng hiệu triệu lực lượng không thể bằng Quý gia được.

Chẳng qua hắn không ngờ tới, Thang gia lại có được ô dù to đến thế, bọn hắn đã cố công điều tra bấy lâu nay mà không nghe được chút tăm hơi nào cả.Mặc dù từ trước tới giờ Quý gia luôn cố gắng muốn mượn hơi của Thang gia, thế nhưng thái độ của Thang gia thủy chung vẫn tỏ ra mập mờ, thì ra bọn họ có hậu thuẫn phía sau.Bất luận thế nào đi nữa, cũng không thể nào để cho Thang gia kết minh cùng Địch Soái được.Trong ánh mắt A Hoành chợt hiện lên tia hàn quang.Biểu hiện của hắn như thế mà vẫn không thấy ai chú ý đến hai người bọn Quý gia đang ngồi trong gốc cả.Lúc này, ánh mắt Thang Thần bỗng quét qua đội ngũ của Hi công tử một lượt, chợt hắn hơi bất ngờ khi ánh mắt dừng lại trên người của Lê Tiên Nhi.

Thế nhưng sắc diện hắn không hề thay đổi, liền dẫn Hi công tử tới trước mặt Tả Mạc.“Hiền chất, hãy đến đây nào, vị này là Đại sư Tiêu Vân Hải!

Chính Đại sư mới vừa luyện chế ra thanh Địa Ma binh có tên là Thiên Xà Thập Tướng Mâu vô cùng lợi hại đấy!”

Nhưng vào lúc này, khóe mắt Tả Mạc chợt nhìn thấy ở một chỗ vốn trước đây bị che khuất.(*) Chất nhi : cháu.Chương 699 : Mục đích của Tả MạcDịch & Biên tập : Mỹ Nam TửChẳng biết tại sao mà trong lòng của Tả Mạc lúc này chợt có chút cảm giác quen thuộc hết sức kỳ lạ.Ánh mắt của hắn không tự chủ được mà nhìn lệch đi, bỗng nhiên đảo qua hướng đội ngũ ở phía sau lưng Hi công tử, đột nhiên hắn tập trung nhìn kỹ vào một nữ tử.Nữ nhân này. . .Tả Mạc dám cam đoan rằng mình tuyệt đối chưa từng gặp qua nữ tử này, thậm chí từ trên người nàng hắn vẫn chưa tìm ra được chút hình bóng quen thuộc nào cả, hơn nữa bất kỳ cảm giác quen thuộc nào có liên quan tới tướng mạo, hay cử chỉ điệu bộ, kể cả khí chất,... tất cả đều cực kỳ lạ lẫm, rốt cuộc không hiểu sao Tả Mạc vẫn khẳng định rằng bản thân hắn chưa từng gặp qua đối phương bao giờ.Chỉ có điều cảm giác quen thuộc kỳ dị đó vẫn cứ vương vấn mãi trong lòng hắn, khó lòng dứt ra được.Hết sức kỳ quái !Tả Mạc cố gắng kiềm chế cảm giác cổ quái trong nội tâm lại, nên lúc này vẻ mặt hắn vẫn như thường, bèn mỉm cười chào hỏi Hi công tử: “Thật vui khi được gặp các hạ”.Trên mặt của Hi công tử cũng tràn đầy vẻ cười tươi: “Vì trên đường đi chợt nghe đồn về việc Đại sư luyện chế được một thanh Địa Ma binh, nên tâm trạng của Hi đây rất ngứa ngáy khó nhịn nổi, bèn kiêm trình ngày đêm mà đến đây mong được diện kiến chân dung của Đại sư, thật là không uổng công chuyến đi này chút nào!”

Thang Thần nghe thế liền cố tình làm ra vẻ phẫn nộ: “Thì ra hiền chất không phải đến thăm lão phu à, ôi thôi do lão phu quá nghĩ ngợi rồi!”

Mọi người xung quanh nghe thế đều phá lên cười to.Trên mặt Thang Thần cũng biểu lộ hơi vui vẻ liền nói tiếp: “Ngươi với Đại sư đây có lẽ cũng tương đương tuổi tác với nhau, ắt hẳn sẽ có nhiều chuyện để hàn huyên với nhau, đồng thời hiền chất nên thường xuyên thỉnh giáo Đại sư đi, nhất định sẽ thu được ích lợi không nhỏ”.“Thúc thúc nói cũng phải” Hi công tử cung kính trả lời.Tả Mạc cười mát: “Thang gia quá khen rồi”.

Nhưng trong lòng rất lấy làm kỳ quái, Thang Thần này đối với Hi công tử tựa như tình thâm với điệt nhi ruột thịt vậy, nhất định quan hệ giữa hai nhà này không đơn giản chút nào.Bất chợt ánh mắt của Hi công tử nhìn về hướng Thiên Xà Thập Tướng Mâu đang nằm chễm chệ trong gian đại điện, hắn nhịn không được mới mở miệng hỏi: “Đây chính là thành quả mới nhất của Đại sư phải không?”

“Vật đó tên là Thiên Xà Thập Tướng Mâu” Vị trung niên Ma tộc nhẹ nhàng đỡ lời: “Sao Hi công tử không thử xem thế nào?”

“Ta có thể thử à?”

Trên mặt Hi lộ vẻ kinh hỉ.“Tất nhiên!”

Trung niên Ma tộc ra điệu bộ “Mời” rồi nói tiếp: “Nhận được sự ưu ái của Đại sư nên tệ đường sở hữu được thanh Thiên Xà Thập Tướng Mâu này, mời công tử có thể thưởng thức tùy ý”.Quả thật người mù cũng có thể nhìn ra được, vị trung niên Ma tộc này rất muốn lấy lòng Hi công tử.Nhất thời vẻ mặt của Hi công tử trở nên hưng phấn, kích động dữ dội.** *Lúc này Lê Tiên Nhi cũng đang âm thầm đánh giá Tả Mạc, quả thật nàng nhạy bén vô cùng, mặc dù Tả Mạc đã cố gắng nhanh chóng chuyển ánh mắt nhìn lên trên trông rất bình thường và lơ đãng, nhưng Lê Tiên Nhi vẫn nhạy cảm phát giác ra được Tả Mạc đã chú ý tới nàng.Dù sao thì dung mạo của nàng đã được dịch dung, nên nhìn vào khuôn mặt tuy coi cũng xinh đẹp, nhưng nếu so với dung nhan đích thực còn kém xa mấy bậc.

Với thân phận của Hi công tử thì đám nô tỳ thân cận xung quanh chẳng ai mà không phải trời sinh ra có sẳn tố chất rồi chứ?

Vì vậy trên cơ bản dung mạo như thế ở bên trong đội ngũ ắt hẳn khó lòng nhận ra mới đúng.Không ngờ tới chẳng những Thang Thần chú ý tới nàng mà Tiêu Vân Hải cũng để tâm tới nàng luôn.Dù thế trong thâm tâm nàng cũng hết sức tò mò đối với Tiêu Vân Hải này.Một Đại sư Ma binh trẻ tuổi đến thế chắc chắn rất hiếm gặp được, với xuất thân từ Thiên Hoàn của Lê Tiên Nhi ắt hẳn đã thấy qua nhiều loại thiên tài khác nhau, nhưng người trẻ tuổi như vầy mà đạt được thành tựu đến thế chẳng khác nào đi tìm lông chim phượng hay sừng kỳ lân vậy.Tựa hồ như ánh mắt của vị Đại sư trẻ tuổi đó nhìn về phía nàng rồi mỉm cười khe khẻ.Người này … thật quái lạ !Trong thâm tâm của Lê Tiên Nhi bỗng nhủ thầm như thế.** *Bất chợt ánh mắt của Thanh Hoa Tuyết cũng chăm chú nhìn thẳng vào Tả Mạc đang đứng trong đám người dự tiệc, cặp mắt nàng sáng rực như ánh sao treo giữa bầu trời đêm, quả thật lúc này nội tâm nàng khó mà giữ được bình tĩnh.Chính là hắn!Không sai, chính là hắn rồi!Trong thâm tâm của Thanh Hoa Tuyết lập tức kích động khó thể kìm nén được.Cơ hồ là nàng mới vừa nhìn thấy Tả Mạc lần đầu tiên liền có thể nhận ngay ra hắn, tuy tướng mạo và danh xưng đều khác nhau vô cùng, nhưng chỉ cần qua những cử chỉ lời nói của hắn thì không thể nào thoát được cặp mắt sắc sảo của Thanh Hoa Tuyết.

Quả thật nàng quá quen thuộc với bóng dáng của Tiếu Ma Qua, không hẳn chỉ vì đã từng đối chiến với nhau, hơn thế nữa dường như nàng đã thu thập hầu như toàn bộ thông tin và hình ảnh về Tiếu Ma Qua.Chính là hắn!Tiếu Ma Qua!Tiếng kêu này luôn làm cho tâm trạng nàng cảm thấy thôi thúc mà không hề để ý đến xung quanh nữa, vì thế cặp mắt xinh đẹp của Thanh Hoa Tuyết cứ nhìn trân trối vào một chỗ mà không hề rời khỏi đối phương chút nào.“Nhìn gì dữ vậy?”

Người bạn đồng hành ở bên cạnh tên là Ninh Hinh Nhi thấy thế liền khều nàng một cái, nguyên nàng này là nữ tử có tướng mạo xinh đẹp nhất trong một chi phụ của dòng tộc Ninh gia, vì thế lần này cũng được tuyển đi cùng.Thanh Hoa Tuyết như người vừa tỉnh mộng, lập tức trên mặt giống như bị lửa nóng thiêu đốt vậy.“Ồ, chẳng lẽ ngươi để ý Tiêu Vân Hải à?

“Ninh Hinh Nhi thấy thế liền trêu chọc với ý tứ thập phần giễu cợt: “Tuy người này trông hình dáng không ra gì, nhưng hắn còn trẻ như vậy mà đã đạt tới Đại sư rồi, ắt hẳn tiền đồ khó mà đoán được.

Hì hì..., nếu ngươi có thể mê hoặc được người này, không chừng Thanh Hoa gia sẽ mừng đến phát điên đấy”.Rất nhanh Thanh Hoa Tuyết đã khôi phục lại tinh thần tỉnh táo, nàng liền liếc về phía Ninh Hinh Nhi rồi thốt ra một câu có ý phản kích lại: “Không phải ngươi cũng thầm thương trộm nhớ tên Tiếu Ma Qua kia sao?”

“Tiếu Ma Qua ?”

Bộ dạng của Ninh Hinh Nhi tỏ vẻ hơi tự giễu: “Ta có muốn bao giờ chứ !

Tuy nhiên, trên bọn ta còn có đệ nhất mỹ nhân kia kìa, thôi hãy yên tâm mà làm tròn phận sự với gia tộc đi”.Rõ ràng trong lời nói đó còn đượm thêm chút vẻ ghen tuông, pha lẫn chút buồn chán nữa.Thanh Hoa Tuyết thoáng im lặng, quả thật nàng có thể hiểu thấu được tâm trạng của Ninh Hinh Nhi lúc này.

Mọi người cùng đi chung trong đội ngũ này, đâu phải chỉ riêng mỗi nàng là không can tâm tình nguyện đâu.

Rõ ràng khi bọn họ đứng trước mặt Cơ Lệ Ngữ, thì nhan sắc các nàng đều trở nên ảm đạm thua kém hơn nhiều, vì vậy mọi người đều suy đoán nếu thực sự Tiếu Ma Qua có động tâm thì khẳng định người đầu tiên sẽ là Cơ Lệ Ngữ.

Tuy đa số các nàng đều có xuất thân từ những chi phụ trong gia tộc, nhưng trong số họ ai mà không được nhiều người đeo đuổi, thậm chí không thiếu những đệ tử xuất thân từ gia tộc dòng chính nữa kìa, vì thế mấy ai mong muốn đi tiếp khách ngàn dặm xa xôi như vầy chứ?“Riêng ta cảm thấy chưa chắc Tiếu Ma Qua sẽ động tâm với Cơ tiểu thư đâu” Thanh Hoa Tuyết bỗng nhiên thốt ra.“Thật vậy à” Ninh Hinh Nhi bĩu môi: “Hắn mà không động tâm với đệ nhất mỹ nhân thì càng không ngó ngàng gì tới bọn ta đâu”.Thanh Hoa Tuyết tức cười.Đột nhiên Ninh Hinh Nhi nghiêng đầu rồi có vẻ hưng phấn nói thêm: “Có thể chuyển mục tiêu sang Tiêu Vân Hải này cũng được, nếu có thể lôi về được một tên Đại sư Ma binh có tiền đồ vô hạn thế này, ta nghĩ có lẽ bề trên nhất định sẽ đồng ý.

Không tệ, được lắm!”

“Vậy sao ngươi không qua thử đi” Thanh Hoa Tuyết tựa như cười mà thúc vô.“Nhưng thôi dẹp đi, tướng người hắn không bảnh bao chút nào” Ninh Hinh Nhi liền lầm bầm: “Còn Hi công tử kia lại khác, vừa hào phóng lại có khí chất nữa!

Chưa kể gia thế này nọ, được lắm đó!”

Thanh Hoa Tuyết nghe thế không khỏi mỉm cười.Bất chợt ngay lúc này toàn trường nghe Tiêu Vân Hải mở miệng: “Chư vị...”.Lập tức mọi người yên tĩnh trở lại, ánh mắt tò mò của toàn trường đều dồn hết vào vị Đại sư Ma binh vừa mới xuất hiện gần đây, chưa kể là người này còn trẻ tuổi đến như thế.Kế tiếp trên mặt Tiêu Vân Hải luôn mỉm cười, thanh âm rõ ràng, không hề bị luống cuống chút nào.“Trước tiên ta xin cảm tạ Thang gia chủ đã đáp ứng yêu cầu hết sức vô lý của ta, đó là giúp ta tổ chức bữa tiệc long trọng tối nay, đồng thời ta cũng gửi lời cảm tạ đến Vật Hi Đường đã ủng hộ ta.

Bây giờ ta cũng sẽ không nói lời dư thừa làm gì nữa, sở dĩ lần này ta muốn mời tất cả mọi người đến đây là Tiêu mỗ có việc muốn nhờ mọi người giúp đỡ!”.“Đại sư có việc gì xin cứ nói ra, chỉ cần Vật Hi Đường chúng ta có thể làm được, chắc chắn sẽ không chối từ” Trên mặt vị trung niên Ma tộc mang một nụ cười ưu nhã, tuy thanh âm không lớn lắm nhưng cả toàn trường đều có thể nghe rõ.Trong đáy mắt của Thang Thần chợt lóe lên nét không vui, Vật Hi Đường dám tranh đoạt trước mặt thật sự khiến cho hắn không vui chút nào.

Thậm chí hắn còn biết rõ, rất có khả năng tên Tiêu Vân Hải này đang phản kích lại cái vụ cưỡng ép lần trước đây.Xem ra tính tình của tên Đại sư này cũng rất đổi tầm thường.Vẻ vui tươi trên mặt hắn vẫn như trước: “Đại sư cứ nói đừng ngại, tuy Thang gia ta không phải là dòng tộc danh tiếng, nhưng rất ít chuyện gì mà không thể làm được lắm”.Ngữ khí này tuy lạnh nhạt nhưng trong đó chứa đầy khí phách, lại không quên phô bày thực lực, những người xung quanh vốn còn chuyện trò sôi nổi vừa nghe thế lập tức im tiếng hẳn đi.Trong nhất thời toàn trường rộng lớn đến thế, bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.Tả Mạc không bị chút ảnh hưởng nào, hắn ngắm nhìn bốn phía một lượt rồi thần sắc trang nghiêm nói: “Tại hạ đang cần một thứ tên là Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, chỉ cần ai có vật này có thể đổi lấy một thanh Địa Ma binh”.Xôn xao !Lập tức phía dưới như muốn nổ tung !Có người nhịn không được hỏi ngay: "Đại sư, chuyện đó là thật à?"

Tả Mạc không chút do dự nói: "Tất nhiên là thật!"

“Có phải đổi thanh Thiên Xà Thập Tướng Mâu không?”

Có người nhịn không được mới hỏi lại: “Không phải đã bán cho Vật Hi Đường rồi hay sao?”

Trên mặt vị trung niên Ma tộc lộ vẻ bất ngờ, hắn đã sớm nghi ngờ tất nhiên Tiêu Vân Hải phải có mục đích gì đó, nhưng lại càng không ngờ tới vị Đại sư này lại tự nhiên cần mua Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, hơn nữa còn trả giá quá lớn chính là một thanh Địa Ma binh.Hắn biết rất rõ Tố Ảnh Hồn Ti Thảo là sản vật tại U Tuyền Giới, tuy số lượng không nhiều lắm nhưng cũng không đến nổi quá quý hiếm.

Trả một giá quá lớn như thế quả thực khó ai có thể cầm lòng được, trong thâm tâm hắn lập tức quyết định khi nào xong yến tiệc này tức khắc hạ lệnh thu thập Tố Ảnh Hồn Ti Thảo.Tuy nhiên khi hắn vừa nghe được có người hỏi đến Thiên Xà Thập Tướng Mâu thì lập tức nhanh chóng phản ứng: “Vật Hi Đường chấp nhận dùng Thiên Xà Thập Tướng Mâu để làm vật đảm bảo”.Cho dù thanh Địa Ma binh rất trân quý, nhưng chỉ cần dùng uy danh của Địa Ma binh đó để kết tình bằng hữu với một vị Đại sư thì rõ ràng lời chắc, tuyệt đối không thiệt thòi chút nào!Tả Mạc cảm thấy vô cùng bất ngờ, lập tức ánh mắt hướng về phía trung niên Ma tộc mỉm cười với vẻ thân mật đầy hảo hữu.Tâm trạng của vị trung niên Ma tộc này tức thì vô cùng sảng khoái, nhất là chú ý đến sắc mặt tái nhợt của Thang Thần đang đứng bên cạnh, hắn lại càng đắc ý cho tuyệt chiêu hoa mỹ này.

Quả thật Thang Thần hành sự quá mức bá đạo, dùng thủ đoạn để bức bách một vị Đại sư có tiền đồ vô hạn như vầy, có lẽ đầu óc tên này bị kẹt cửa chắc rồi?

Rõ ràng những hành động đó theo suy nghĩ của trung niên Ma tộc thì không thích hợp chút nào cả.Thế nhưng câu nói kế tiếp của Tiêu Vân Hải lại làm cho hắn sững sờ ra.“Cảm tạ sự hỗ trợ của Vật Hi Đường, nhưng do Ma binh đó ta đã bán cho Vật Hi Đường rồi, nên hiện tại nó chính là sở hữu của Vật Hi Đường, tại hạ không thể nào dùng vật đó để đổi được”.Trên mặt Tả Mạc tràn ngập vẻ tự tin, nói xong hắn nhìn quanh bốn phía, tuy thanh âm hắn không lớn nhưng cũng khiến cho toàn trường phải kinh sợ, quả thật từng chữ phát ra đều tràn đầy lực lượng.“Ba ngày sau ta sẽ tiến hành luyện chế thêm một thanh Địa Ma binh nữa!”

Thần sắc Tả Mạc sáng ngời vẻ kiên định, lời nói rất có khí phách.“Nếu vận khí không tệ, khi ta luyện thành Địa Ma binh lập tức sẽ đem gửi tại Vật Hi Đường để dùng làm vật trưng bày, bất luận người nào đưa tới Tố Ảnh Hồn Ti Thảo sẽ được đổi ngay thanh Ma binh đó!

Thật sự sắp tới phải làm phiền tới quý đường vậy!”

Vị trung niên Ma tộc tức thời há to mồm ra, vẻ mặt ngưng trệ, nhưng hắn nhanh chóng kịp thời phản ứng, rồi gật đầu liên tục không ngừng: “Không hề gì, không thành vấn đề!”

Sắc mặt Thang Thần vẫn âm trầm như nước, không ngờ Tiêu Vân Hải ném ra quả bom này khiến cho hắn hoàn toàn trở tay không kịp.Nhưng cũng tức thời hắn đã khôi phục lại vẻ thường ngày, khóe miệng vẫn nở nụ cười hết sức thản nhiên, tuy thế tràn ngập vẻ mỉa mai.Quả nhiên là tuổi trẻ mà!Mới đạt được chút thành tựu đã không biết trời cao đất rộng là gì, chẳng lẽ nghĩ rằng không việc gì là không làm được hay sao?Dù sao thì đối với Thang gia lại là chuyện tốt, ngược lại hắn còn muốn chứng kiến cảnh mà Tiêu Vân Hải không thể luyện chế ra được Địa Ma binh thì tới lúc đó lấy gì mà đổi lấy Tố Ảnh Hồn Ti Thảo đây?Lúc đó tại Bất Chu thành này, ngoại trừ Thang gia ra không ai có tư cách để giúp dọn dẹp cục diện xấu mặt đó, ngay cả Vật Hi Đường cũng không có tư cách!Cặp mắt của Thang Thần ánh lên tia lạnh lùng.Tất cả mọi người trong yến hội vẫn còn ngây người ra tại chỗ, lúc này bọn họ đã bị lời nói của Tả Mạc làm cho chấn động mà hoàn toàn mất đi khả năng mở miệng nữa rồi.Lại luyện chế thêm một thanh Địa Ma binh à?

Nói đùa kiểu gì thế?

Hắn cho rằng Địa Ma binh là cái giống gì chứ?

Muốn luyện là có thể luyện được sao?Tiêu Vân Hải điên thật rồi!Chương 700 : Đa mưu túc tríDịch & Biên tập : Mỹ Nam TửĐịa Ma binh, Tiêu Vân Hải!Là hai đề tài được đem ra bàn tán nóng nhất gần đây, toàn bộ Ma giới đều bị sáu chữ này làm cho chấn động tinh thần.

Trên cơ bản tuy rằng Địa Ma binh rất quý hiếm, nhưng vẫn chưa đủ sức để khiến cho toàn cõi nổi cơn phong ba bảo táp lớn đến thế, nhưng sau khi Tiêu Vân Hải quăng thêm quả bom kế tiếp, đã thực sự khiến cho người người nghe qua phải kinh tâm động phách.Theo lời đồn đại thì tuổi tác của Tiêu Vân Hải không rõ ràng cho lắm, nhưng trong số những Đại sư Ma binh thì tuyệt đối có thể xếp vào hàng ngũ Đại sư trẻ tuổi nhất, tất nhiên là tiền đồ vô hạn.

Thế nhưng một vị Đại sư Ma binh có tiền đồ rực rỡ như vậy bỗng nhiên ra tuyên bố cần tìm Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, nếu ai có được lập tức đổi lấy một thanh Địa Ma binh, nguồn tin này tức khắc khiến cho toàn bộ Ma giới phải kinh ngạc đến nổi dâng lên nhiều động thái khác nhau.Có người xem thường, có kẻ chỉ cười nhạt, thậm chí có nhiều tên còn chờ đợi cơ hội chế giễu nữa cơ.Tuy rằng Thần lực đã bắt đầu lộ diện trong tầm mắt của mọi người, vì thế hầu như ai cũng đều nhận định Ma công không còn là một trong những lực lượng cực mạnh nữa, nhưng dù sao đi nữa Địa Ma binh vẫn là một trong những vũ khí mạnh nhất lúc này.

Vì số lượng rất hạn chế, độ khó khi luyện chế đòi hỏi trình độ cao cấp nhất, đồng thời uy lực vô cùng mạnh mẽ, cho nên những nguyên nhân đó đã khiến cho Địa Ma binh trở nên cực kỳ quý hiếm.Từ xưa đến giờ, chưa hề có vị Đại sư Ma binh nào giống như Tiêu Vân Hải dám tuyên bố rằng, bản thân có thể luyện chế thêm một thanh Địa Ma binh nữa.Vì thế trong lịch sử của Ma tộc, số lượng Địa Ma binh chưa bao giờ vượt quá con số hai trăm.Thế nhưng hiện tại đột nhiên có người chạy đến bảo rằng chính mình có thể luyện chế ra Địa Ma binh, mặc dù đấy chỉ là một Ma binh sư mới vừa lên cấp Đại sư mà thôi, vì thế bảo sao không khiến toàn thể Ma giới rộ lên một tràng cười giễu cợt.Tuy rằng Tố Ảnh Hồn Ti Thảo có trân quý thật, nhưng mức độ quý hiếm của nó tuyệt không thể so sánh được với Địa Ma binh, chỉ duy nhất khó khăn là vì nó được sinh trưởng ở U Tuyền Giới, nên đường xá xa xôi rất khó thu thập được mà thôi.Nhưng nếu đối với những gia tộc quyền thế có đủ mánh khóe thông thiên kia, hay những đại thương gia mà nói căn bản đều không phải là vấn đề quá khó đối với họ.Dù vậy hầu như rất nhiều người chỉ giữ thái độ ngồi hóng xem diễn trò mà thôi, bởi vì ngay từ đầu bọn họ đã không tin tưởng về việc Tiêu Vân Hải có thể luyện chế ra thêm một thanh Địa Ma binh nữa.Chỉ có lẽ tẻ vài thế lực do có ý định giao hảo với Đại sư nên mới cố gắng vơ vét Tố Ảnh Hồn Ti Thảo ở khắp nơi, về phần Địa Ma binh thì thật ra bọn họ cũng chẳng có chút hy vọng nào cả.

Bởi vì theo suy nghĩ của bọn họ thì cho dù Tố Ảnh Hồn Ti Thảo có hơi trân quý đi nữa, nhưng nếu dùng để đổi lấy chút nhân tình với một vị Đại sư Ma binh hiển nhiên hoàn toàn có lợi.Sự tình diễn biến ra như thế, khiến cho mọi người đều cố tình quan tâm nghe ngóng.Mặc khác đa phần đều đang chờ cơ hội để cười nhạo vị Đại sư trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, vừa mới được thăng chức này, thậm chí còn có vài Đổ trường mở kèo ra đánh cược xem Tiêu Vân Hải có thể luyện chế ra thêm một thanh Địa Ma binh mới nữa hay không.Thật sự đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện sự kiện nào hấp dẫn và có tính giải trí cao đến thế, trong nhất thời niềm hứng thú của dân chúng Ma giới được đẫy lên cao tột độ.Thật thú vị !** *Tại thư phòng.“Hiền chất thấy thế nào?”

Có vẻ như Thang Thần rất hứng thú khi hỏi Hi công tử về chuyện gì đó.Hi công tử liền lộ ra thần thái suy tư rồi nét mặt mang dáng vẻ cười khổ mà lắc đầu: “Chất nhi cũng không biết nữa, quả thật sự tình Tiêu Vân Hải diễn ra đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ ở trước mặt đông người như thế mà hắn dám tuyên bố lời hứa đó, quả thực... quả thực quá...”.Nói đến đây hắn không biết phải hình dung thế nào để thốt ra cho trọn vẹn câu đó.Thang Thần vẫn lộ ra dáng tươi cười: “Hiền chất không nên vì chuyện này mà rối lên, chẳng qua do hắn bất bình với ‘đãi ngộ’ của những ngày qua mà thôi, hơn thế hắn không muốn ở lại Thang gia nữa nên mới cố tình hành sự phách lối để tìm cơ hội ấy mà”.“Nhưng nếu như hắn không nắm chắc được chút nào, sao dám mở miệng tuyên bố này nọ chứ?”

Vẻ mặt của Hi công tử tràn ngập tia nghi hoặc.“Dưới tình thế cấp bách nên hắn mới liều mạng diễn trò đấy thôi” Thang Thần thản nhiên nói tiếp: “Tuổi trẻ lúc nào cũng dễ manh động, dù sao thì chuyện này đối với chúng ta cũng rất có lợi, mặc dù người này không nhận thức được trời cao đất rộng nhưng vẫn có thực lực, nếu có thể tận dụng được thì đối với chúng ta mà nói hoàn toàn có ích”.“Thúc phụ nói phải” Hi công tử gật đầu nói.Kế tiếp Thang Thần cũng không bàn bạc dây dưa về vấn đề này nữa, mà chợt chuyển sang đề tài khác: “Dường như ta thấy bên trong đội ngũ có mấy người không phải Ma tộc”.Nhìn thấy biểu lộ cười cười trên nét mặt của Thang Thần mà khuôn mặt tuấn tú của Hi công tử chợt ửng đỏ, rồi thật thà bẩm báo: “Thúc phụ có điều chưa rõ, các nàng đó là Thiên Hoàn sứ giả đấy”.Thang Thần kinh ngạc rồi dung mạo chợt thay đổi: “Chẳng lẽ cha ngươi định kết minh với Thiên Hoàn sao?”

“Vâng” Hi công tử gật đầu xác nhận.Thang Thần trầm ngâm một hồi lâu rồi mới mở miệng: “Với thế lực của Thiên Hoàn mà hai nhà các ngươi kết minh với nhau quả thật rất hợp lý, nguyên lý có từ xa xưa đó là gần thì đánh, còn xa thì thân, hơn nữa hai nhà các ngươi không bị xung đột lợi ích cá nhân, nếu có thể âm thầm hỗ trợ cho nhau chắc chắn song phương đều có lợi.

Tuy nhiên, dù sao thì hai nhà cách trở quá xa xôi, nếu muốn kết minh mà không phải thông gia với nhau thì e rằng khó thành được!”

Vừa dứt lời trên khóe miệng Thang Thần liền nở ra nụ cười mỉm: “Té ra thân phận nàng đó cũng chẳng bình thường chút nào”.Hi công tử vừa xấu hổ vừa đáp: “Nàng chính là tôn nữ của Chưởng môn Thiên Hoàn!”

Thang Thần nghe thế liền gật đầu bảo: “Quả thật hai ngươi rất môn đăng hộ đối, mà xem ra ngươi đối với nàng cũng rất ái mộ thì phải, thôi để ta viết thư cho phụ thân ngươi mà thay ngươi nói hộ việc này vậy”.Hi công tử vui mừng quá đổi liền thi lễ thật sâu: “Chất nhi xin đa tạ thúc phụ!”

Thang Thần thấy thế lập tức đỡ Hi công tử lên: “Ta với phụ thân ngươi vốn có giao tình lâu năm mà, nay xem ngươi cũng như cháu ruột vậy, vì thế những nghi thức trần tục này không cần thiết nữa” Chợt lời nói của hắn trở nên nghiêm trang hẳn ra: “Nhưng có một việc cần phải nhắc nhở phụ thân ngươi thật kỹ”.Hi công tử vội vàng đỡ lời: “Xin thúc phụ chỉ thị”.Trầm ngâm một lát rồi Thang Thần mới trầm giọng nói: “Đó là sự tình của Ma Thần Điện, chỉ cần nói thế chắc chắn phụ thân ngươi nhất định hiểu rõ.

Xem ra phụ thân ngươi lúc nào cũng dồn hết tâm lực vào việc hợp nhất thế lực các phương, nếu như trước đây mà nói chuyện này tuyệt đối không sai, nhưng e rằng ngay thời điểm này có chỗ không thích hợp”.Hi công tử lộ ra vẻ suy tư: “Ý của thúc phụ là nên xem trọng Thần lực?”

“Không sai !”

Thang Thần gật đầu: “Uy lực của Thần lực ngươi cũng biết rồi đấy, càng mạnh mẽ hơn cả lực lượng của Ma công, Linh lực và Yêu thuật nữa.

Chỉ cần với sức lực của một tên Ma thần thôi đã đủ để tiêu diệt sạch sẽ phái đoàn Trưởng lão của Huyền Không tự, vì thế sức ảnh hưởng của thế lực này đã cải biến toàn bộ trật tự của thiên hạ, hơn nữa ắt hẳn ngươi còn nhớ rõ lực lượng của phái đoàn Trưởng lão Huyền Không tự đó tương đương với bao nhiêu quân đoàn rồi chứ?”

Không đợi Hi công tử có kịp thời gian suy nghĩ, Thang Thần tiếp tục nói.“Ngay thời điểm này nhất định không để tụt hậu phía sau!

Chỉ cần người nào đi trước đón đầu thì chắc chắn kẻ đó chiếm được tiên cơ, thật ra Ma Thần Điện mới chính là địch nhân lớn nhất hiện nay của mọi người”.Hi công tử cũng nào phải là hạng quần là áo lụa, tuy rằng tính cách hắn có hơi phong lưu một chút nhưng vẫn nắm rất rõ tình hình chiến sự, nên hắn vừa nghe qua lời nói của Thang Thần liền hiểu được rất sâu sắc, tuy nhiên hắn cười khổ: “Chẳng phải phụ thân không muốn, mà thủy chung trước giờ vẫn chưa đạt được thành tựu nào thôi, theo chất nhi biết được thì phụ thân cũng đã bắt đầu lập ra Thần điện rồi, nhưng xem ra hiệu quả không được như ý muốn”.“Ma Thần Điện kia ẩn giấu suốt hai trăm năm, đương nhiên không dễ dàng chút nào” Thang Thần trầm ngâm nói tiếp: “Hay là ngươi nên thử tìm cách khác đột phá xem sao”.“Hi công tử hết sức thông minh, mới suy nghĩ chút đã hiểu được: “Thúc phụ muốn nói đến Tiếu Ma Qua sao?”

“Không sai!”

Thang Thần tán thưởng nói: “Đám ba người Tiếu Ma Qua đều có Thần lực truyền thừa cả, hơn nữa tuy rằng thực lực không tệ nhưng xem ra so với mấy tên Ma Thần Điện thì còn kém hơn rất nhiều, chỉ cần chúng ta tập trung được lực lượng thì không chừng sẽ đạt được thu hoạch vô cùng lớn đấy”.“Hành tung Tiếu Ma Qua vốn xuất quỷ nhập thần, hơn nữa hiện tại hoàn toàn không biết được tung tích của hắn” Bất chợt Hi công tử nhìn về phía Thang Thần lập tức thoáng phát hiện ra nét cười nhạt từ khóe miệng của Thang Thần, bỗng dưng thân thể hắn hơi chấn động: “Chẳng lẽ...”

Trên mặt Thang Thần hiện lên thêm vài phần đắc ý: “Ta luôn để ý đến hành tung của Tiếu Ma Qua, lúc trước đám ba người họ đột nhiên biến mất ta đã tốn công đi tận Nhạn Môn Hải để cầu Đại vu Tang Minh Vũ bói cho một quẻ.

Cũng do năm xưa Đại vu từng thiếu ta một chút nhân tình, cho nên mới không tiếc tiêu hao năm năm thọ nguyên vào quẻ bói đó, cuối cùng cũng tra ra được đám ba người Tiếu Ma Qua sẽ xuất hiện ở khu vực lân cận Bất Chu thành này”.Nhất thời ánh mắt của Hi công tử lộ ra tia sáng như sao: “Lân cận Bất Chu thành!”

“Ừ, ngay từ đầu ta đã hoài nghi thân phận của Tiêu Vân Hải chính là Tiếu Ma Qua rồi, bởi vì bên cạnh hắn cũng có hai nữ tử rất khớp với tin tức của Tiếu Ma Qua.

Tuy nhiên do ta chưa hề nghe qua Tiếu Ma Qua còn biết luyện chế ra Ma binh, thì đừng nói chi tới Địa Ma binh, vì vậy lúc trước ta còn cố ý hành xử bá đạo là có ý muốn thăm dò thực hư ra sao, nhưng dựa theo phản ứng của hắn thì xem ra không phải rồi”.Hi công tử lắng nghe cực kỳ tỉ mỉ bởi hắn e sợ sẽ bỏ qua một chi tiết nào đó, hắn vừa nghe vừa hồi tưởng lại những biểu hiện của Tiêu Vân Hải quả thật trong lòng cũng tán thành phán đoán của thúc phụ.

Tuy nhiên cách hành xử của Tiêu Vân Hải lại hoàn toàn không có chút khí phách anh hùng nào cả, cho dù có hiển lộ tài năng ngút trời nhưng biểu hiện hết sức liều lĩnh, nếu đem so với thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của Tiếu Ma Qua thì quá kém xa.Ánh mắt Thang Thần thâm trầm: “Tuy rằng không phải nhưng nếu đem hắn làm mồi nhử lại vô cùng thích hợp, bởi vì ta có nghe nói dường như Nghịch Long Trảo trong tay Tiếu Ma Qua bị tổn hại nặng nề, mà dù sao thì Tiêu Vân Hải cũng là một Đại sư Ma binh nên rất có khả năng chữa trị được tổn hại của Nghịch Long Trảo, nếu thật sự Tiếu Ma Qua biết được tin tức của Tiêu Vân Hải nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.

Dạo trước ta còn chưa nghĩ ra cách nào để loan tin này, không ngờ tới Tiêu Vân Hải lại phách lối lớn tiếng đến thế ngược lại vô tình ban cho chúng ta một ân huệ cực lớn”.Trên mặt Hi công tử không khỏi toát ra vẻ bội phục: “Thảo nào thúc phụ lại tìm cách cầm cố Tiêu Vân Hải như thế, quả thật thúc phụ thần cơ diệu toán thật ứng với câu ‘Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước rình sau lưng’! vậy”.Sắc mặt Thang Thần vẫn như thường: “Chúng ta chỉ cần để ý thật kỹ Tiêu Vân Hải mà ngồi ôm cây đợi thỏ thôi!

Tuy nhiên khi phát hiện được tung tích của Tiếu Ma Qua, thì chúng ta cũng phải cần nhiều cao thủ mới có thể tung lưới thành công được đấy”.Hi công tử biết rõ cơ hội này ngàn năm khó gặp nên vừa nghe qua lập tức gật đầu không chút do dự: “Xin thúc phụ yên tâm ta sẽ lập tức truyền tin về, hiện tại Tần thúc và Chung thúc đều có mặt ở đó!”.Lúc này trên mặt Thang Thần mới thở phào nhẹ nhõm: “Nếu như lão Tần và lão Chung có thể tới đây thì ta yên tâm rồi, tuy nhiên việc này hết sức cơ mật nên hiền chất đứng tiết lộ với bất kỳ ai nhé, kể cả nữ tử của Thiên Hoàn vốn sắp trở thành thê tử luôn đấy”.Câu nói sau cùng lại mang chút ngụ ý trêu chọc.Khuôn mặt Hi công tử liền đỏ hẳn lên, nhưng ngay lập tức hắn nghiêm nghị nói: “Thúc phụ cứ yên tâm, chất nhi biết phân nặng nhẹ mà, tuyệt đối không nhắc tới nửa câu”.Thang Thần hài lòng mà gật gật đầu: “Nãy giờ nói chuyện cũng nhiều lắm rồi, thôi ngươi đi đi, đừng để tiểu công chúa Thiên Hoàn chờ quá lâu”.** *Khác với những người khác đang âm thầm chế giễu, Thanh Hoa Tuyết lại có lòng tin cực kỳ đối với Tả Mạc.

Hiện tại chỉ có nàng mới biết rõ Tiêu Vân Hải chính là Tiếu Ma Qua, nên dựa theo những gì nàng biết về Tiếu Ma Qua thì nếu như hắn đã dám thốt ra những lời như thế, nhất định hắn đã nắm chắc được rất nhiều.Sau khi trở về từ yến hội thì Thanh Hoa Tuyết đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, nhưng sau đó lại tiếp tục vướng vào từng đợt suy nghĩ miên man khác nữa.Hiện tại đã tìm ra được Tiếu Ma Qua rồi, vậy bước tiếp theo phải làm gì đây?Tìm cách tiếp cận hắn sao?Nhưng tiếp cận bằng cách nào chứ?Thanh Hoa Tuyết hơi khó nghĩ thật.** *Ai cũng không ngờ sau khi Tả Mạc lớn lối tuyên bố cần trao đổi Tố Ảnh Hồn Ti Thảo bằng Địa Ma binh rồi rời khỏi yến hội, thì lại bị vướng vào một chuyện không liên quan gì tới hắn cả.Nguyên lai nữ tử kia nhìn sơ qua thì trông giống như những người bình thường khác, thế nhưng luôn khiến cho hắn có một cảm giác quen thuộc hết sức kỳ lạ.Tả Mạc rất tin tưởng vào giác quan thứ sáu của hắn, vì thế hắn biết rõ cảm giác quen thuộc kỳ lạ này tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ mà tự nhiên xuất hiện đâu.Nhất định nữ tử này trước đây đã từng có liên quan gì đây.Nhưng mà cho dù hắn có nghĩ nát óc cũng không nhớ lại được chút tin tức nào liên quan đến nữ tử đó.Trong thức hải, ba người đều đang thảo luận xung quanh chuyện này, nhưng rõ ràng Bồ yêu và Vệ cũng đều khẳng định chưa từng gặp qua nữ tử này.Thực sự quá kỳ quái...Nhưng bỗng nhiên thân thể Tả Mạc trở nên cứng đờ người ra, bởi vì một ý tưởng lớn mật tự nhiên tràn vào tâm khảm hắn, ý nghĩ này vừa xuất hiện lập tức hoàn toàn chiếm lấy toàn bộ mọi ngóc ngách trên cơ thể hắn.Nếu như Bồ yêu và Vệ cũng không có chút ấn tượng nào, vậy thì nữ nhân này nhất định là xuất hiện trước khi hắn gặp được Bồ yêu và Vệ rồi.Không lẽ nào...Nàng đã từng xuất hiện trước cả khi mình bị thay hình mất trí?
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 701-750


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpChương 701 : Một đoạn chợDịch & Biên tập : Mỹ Nam TửVừa nghĩ đến đối phương rất có khả năng xuất hiện trước khi mình bị thay hình dạng mất ký ức, thì trong thâm tâm Tả Mạc có chút hồi hộp.Vì ba ngày tới hắn sẽ tiến hành luyện chế Ma binh, nên Thang gia cũng thả lỏng rất nhiều đối với việc “bảo vệ” hắn, ngoại trừ vài tên hộ vệ ra thì những lúc bình thường Tả Mạc chỉ dẫn theo A Quỷ mà thôi.Hiện tại Tả Mạc là nhân vật hầu như mọi người ở Bất Chu thành này đều biết đến, nhất là cái kiểu tuyên bố phách lối về việc luyện chế Ma binh kia đã sớm trở thành đích nhắm cho mọi người cùng nhau bàn tán sôi nổi.Cho nên ngay khi Tả Mạc bước đi trên phố thì thỉnh thoảng có người tới gần để lân la bắt chuyện, tất nhiên khó tránh được những người luôn đàm tiếu chỉ trỏ sau lưng.Tuy nhiên toàn bộ tinh thần của Tả Mạc đều tập trung vào một chuyện khác.Có lẽ mình phải tìm cơ hội âm thầm điều tra lai lịch của nữ nhân kia mới được.Bỗng nhiên một gã hộ vệ bẩm báo: “Đại sư, tuy nơi đây là khu chợ mua bán tài liệu lớn nhất của Bất Chu thành, nhưng đại đa số chỉ toàn là những tài liệu thông thường mà thôi” Kỳ thực trong lòng gã đang tràn ngập nghi hoặc, với khu chợ chỉ có những loại tài liệu thông thường như thế này thì chỉ có thể thu hút được vài tên Ma binh sư cấp thấp có trình độ bình thường thôi, quan trọng hơn cả là bọn họ không có đủ ma bối để mua sắm những loại tài liệu quý hiếm sang trọng.Dù sao đi nữa thì thông thường một thanh Ma binh tốt cần phải được luyện chế từ những tài liệu loại tốt mới được.Cho dù những Ma binh sư lợi hại đến thế nào đi nữa cũng không có khả năng sử dụng vài loại tài liệu hết sức bình thường để luyện chế ra Địa Ma binh, cho nên khi Đại sư Tiêu Vân Hải yêu cầu bọn họ dẫn tới khu chợ chuyên bán tài liệu thông dụng thì từ tận đáy lòng của gã rất khó giải thích nỗi.

Theo như gã đánh giá thì những thứ Đại sư cần đến chắc chắn phải là các loại tài liệu cực tốt mới đúng, không lẽ hắn không phải muốn luyện chế ra Địa Ma binh hay sao?Chỉ có điều lệnh trên đã phân phó xuống, bất luận Đại sư có đề xuất yêu cầu gì đi nữa thì chỉ cần bọn họ có thể làm được đều phải cố gắng phối hợp vô điều kiện.Lúc này tạp niệm trong đầu Tả Mạc đã tan biến đi mất, hắn liền gật gật đầu: “Vào thôi”.Mới bước vào chợ hắn đã bị từng đợt sóng âm thanh ầm ĩ nhất thời ập thẳng vào mặt, những người bán hàng rong được sắp theo từng hàng chỉnh tề, hằng hà sa số loại tài liệu được trưng bày lộ liễu ở khắp nơi.

Cơ man nào là những âm thanh cò kè, tranh cãi, còn có cả những tiếng mắng chữi nhau í ới, dễ dàng bắt gặp cảnh tượng những nhóm người tranh nhau tới đỏ mặt tía tai.Tên hộ vệ không khỏi nhíu mày khó chịu, vì gã thân là kẻ có danh tiếng trong đám hộ vệ của Thang gia, chỉ thường lui tới những nơi ưu nhã hoặc những chỗ xa hoa trụy lạc, lời ong tiếng bướm mà thôi, còn những nơi bẩn thỉu hỗn loạn như thế này thật sự đã rất lâu rồi gã chưa ghé tới.Khóe mắt của gã lén liếc về hướng Đại sư, vẫn thấy vẻ lãnh đạm đó trên gương mặt của Đại sư mà không hề mất đi chút tự nhiên nào cả.Trên thực tế, quả thật Tả Mạc chẳng những tự nhiên bình thường mà chợt khi hắn được chứng kiến một màn quen thuộc thế này, trái lại hắn có thêm chút phấn khích nữa là đằng khác, vì thế tạp niệm trong lòng đã sớm quăng hết lên tận chín tần mây mất rồi.Hắn tựa như rất hưng phấn đến nỗi cặp mắt thấp thoáng hằn lên những vệt máu, tự nhiên chiến ý được dâng trào lên khắp lồng ngực.Ép giá à !

Xử nào !

Xử hết !“Một trăm tám mươi ma bối à?

Lão bản, ngươi tính giỡn chơi sao?

Phẩm chất quá thông thường, mà này, bị trầy ba chỗ nữa đây, vì vậy phẩm chất như thế này chỉ có thể được coi như đồ bỏ đi mà thôi, vậy mà ngươi cũng dám hét lên một trăm tám mươi ma bối nữa à?

Đúng giá một trăm ma bối đi?

Mà thôi, cao tay lắm chỉ có thể trả ngươi tám mươi...”

“Mười lăm ma bối, ta lấy số lượng một trăm, có bán hay không?

Không bán à?

Đi!”

“Đã bảo rồi, cái giá đó là ngươi đã có lời lắm rồi, đừng nghĩ là ta không biết...”...Gã thủ lĩnh hộ vệ vừa chứng kiến được một màn này lập tức trợn mắt há mồm, vị Đại sư này dọc theo hành lang mà một mạch chém thẳng xuống, trên đường đi cứ đánh đâu là thắng đó.

Đến nỗi gã cảm thấy mọi thứ phát sinh trước mắt gã đều chỉ là ảo tưởng mà thôi, đường đường là một vị Đại sư như thế vậy mà chỉ vì vài ba ma bối mà cũng nhảy xổ vào tranh chấp với người khác đến mức đỏ mặt tía tai hẳn ra, cái này… cái này… cái này...Chẳng phải các Đại sư đều phải ngồi ở gian phòng giành cho khách quý hay sao?

Được uống mỹ tửu ngon nhất, được vây quanh trong vòng tay của đám mỹ nữ, được thoải mái lựa chọn thiên tài địa bảo hay sao?Phải nói khả năng ép giá hết sức hồn nhiên của Tả Mạc đã đạt tới trình độ vong ngã rồi, hắn chỉ cảm giác hết sức nhẹ nhàng vui vẻ mà khó nói nên lời.Nhưng rồi từ từ hắn chợt phát hiện ra có vẻ như tình huống không được thích hợp cho lắm."

Mười ma bối bán không?"

"Bán, bán, bán...!"

Tả Mạc hơi nghi hoặc nhìn thẳng vào đối phương đang đứng trước mặt, vẻ mặt lão bản này tựa như vô cùng kích động, giống như đang hận không thể bán nhanh cho xong ngay vậy.

Hình như có chỗ không hợp lý lắm, bản thân hắn trả giá mười ma bối, rõ ràng giá gốc cũng tuyệt đối không thấp tới mức đó, thế nhưng hắn chuẩn bị đưa thêm cho đối phương một không gian ma bối nữa thì không ngờ tới lão bản lại nhanh nhẫu đáp ứng luôn, thật là quá kỳ lạ!Lẽ nào món hàng này có sự cố gì à ?Tả Mạc tỉ mỉ kiểm tra một lúc rồi lật qua lật lại, trong lòng càng lúc càng thêm nghi hoặc, cuối cùng cũng xác nhận không có vấn đề gì!Hắn kiềm chế nỗi nghi hoặc trong lòng lại, rồi nhanh chóng lướt qua gần hai trăm món hàng trên kệ, lập tức ánh mắt hắn rơi vào một món tài liệu khác: “Cái này bảy ma bối bán không?”

"Bán, bán, bán...!"

Lão bản lại liên tục gật đầu.Tả Mạc nghe thấy thế liền nhịn không được mà chửi ầm lên: “Ngươi làm ăn buôn bán cái kiểu gì thế?

Bảy ma bối mà cũng bán à?

Có bị điên không đấy?

Món này được treo ở các gian hàng tối thiểu cũng phải mười ma bối lận, cái đầu ngươi bị kẹt vô cửa rồi à?”

Lão bản vẫn cười khúc khích mà không hề lên tiếng.Tả Mạc lại càng thêm sửng sốt, không lẽ tên gia hỏa này điên thật rồi sao?

Bất chợt hắn ngẩng đầu lên rồi dằn lại những phấn khích nãy giờ, tuy nhiên hắn bỗng phát hiện ra xung quanh có điểm khác lạ, vốn khu chợ đông đúc đang lộn xộn hỗn loạn bỗng nhiên yên tĩnh đến bất thường.Chuyện gì nữa đây...Tả Mạc vội vàng nhìn lướt qua khắp xung quanh một lượt, khi đó hắn hiểu ra là ánh mắt của mọi người đều cùng lúc tập trung nhìn vào hắn, thấy vậy hắn mới chợt phản ứng.

Ừm, ừm, ừm... hắn tức khắc giả bộ như ưỡn ngực rồi ngẩng đầu lên, sau đó mới ngó tên hộ vệ đồng thời chỉ vào đống đồ vật đang bày trên mặt đất rồi nói: “À, mấy thứ này đều cất hết lại đi”.“Vâng!”

Tuy hiện tại trên mặt của tên thủ lĩnh hộ vệ nóng bừng bừng vì quá mất mặt, nhưng hắn vẫn lén ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Đại sư, không ngờ sắc mặc của Đại sư vẫn như thường tựa như chưa hề phát sinh ra chuyện gì cả.

Quả nhiên vị Đại sư này không hổ danh là Đại sư mà, không ngờ da mặt càng dày hơn cả những người bình thường nữa.Bỗng nhiên một gã trung niên tiến thẳng tới với thần sắc vô cùng kích động: “Đại sư tôn kính!

Thật hoan nghênh ngài!

Ngài đến đây khiến cho mọi người chúng ta đều cảm giác hết sức vinh hạnh!”.“Được, được!”

Trên mặt Tả Mạc tươi cười hẳn ra.“Không biết Đại sư đang cần những tài liệu gì, xin hãy đưa danh sách cho chúng ta đi, tuy rằng không có thứ gì tốt nhưng mà tài liệu cấp thấp thì không thành vấn đề gì đâu!”

Gã trung niên cung kính nói.Đương nhiên sở dĩ Tả Mạc tới chỗ này chính là cần phải dùng tới tài liệu cấp thấp, do đó trước lúc tới đây hắn đã chuẩn bị sẳn danh sách cần thiết rồi, thật không nghĩ tới lại có lúc cần sử dụng thế này.

Tuy rằng không còn được hưởng thụ được khoái cảm khi ép giá như trước nữa, nhưng cũng tiết kiệm được không ít công sức, vì thế Tả Mạc vừa nghe nói thế liền lấy danh sách ra rồi đưa cho gã trung niên nọ.Gã trung niên này dường như rất có uy danh ở đây, gã lập tức đưa danh sách cho người hầu ở phía sau, tên người hầu đó liền lập tức rời đi để thu gom tài liệu.“Không biết Đại sư có cần tới trợ thủ không?”

Gã trung niên bỗng hỏi thăm dò.Tên thủ lĩnh hộ vệ lúc này vừa nghe thế liền bất mãn vội mở miệng: “Các ngươi mà cũng xứng để làm trợ thủ cho Đại sư nữa à?

Hừ!”.Tức thì toàn bộ đám Ma binh sư tụ tập xung quanh đều không khỏi trầm mặc, tuy lời nói của tên thủ lĩnh hộ vệ nghe không được xuôi tai cho lắm nhưng quả thật tình hình thực tế không khác nhau mấy, dù sao thì đám Ma binh sư hỗn tạp ở đây đều có trình độ không được cao.Bỗng nhiên trong lòng Tả Mạc chợt máy động: “Chỉ cần có thiên phú là có thể theo ta học tập được”.Khi những lời này vừa thốt ra khỏi miệng, hắn cũng không ngờ hiệu quả mang lại tốt đến bất ngờ.Lập tức đám Ma binh sư ở xung quanh nhất thời kích động dữ dội, trong ánh mắt của rất nhiều người đều toát lên vẻ khát vọng, tuy gã trung niên kia cũng hơi có vẻ kích động nhưng do hắn đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời nên không mất đi tự chủ mà vẫn giữ nguyên vẻ trấn định: “Không biết làm cách nào để đánh giá được thiên phú mà Đại sư vừa đề cập tới?”

Thoáng suy nghĩ một chút Tả Mạc nói ngay: “Dùng Ma binh làm thước đo, ta không phân biệt cấp độ chỉ cần ta đánh giá qua là được”.Tên thủ lĩnh hộ vệ nghĩ là chưa đúng lắm, nhưng hắn không tiện mở miệng vì muốn giữ thể diện cho Đại sư, bởi vì theo hắn nghĩ đám Ma binh sư ở đây đều là những tên gia hỏa bất tài, nếu như là Ma binh sư có thiên phú chân chính trong Bất Chu thành này thì cơ hồ toàn bộ đều đã được Thang gia chiêu mộ hết rồi còn đâu.Đúng là …

đám cóc này cũng dám mơ ăn được thịt thiên nga chắc?Thật sự quá si tâm vọng tưởng rồi!Hắn nghĩ hoài mà vẫn không hiểu, không lẽ chỉ vì cái chuyện chán phèo và vô nghĩa thế này mà Đại sư sẽ đáp ứng hay sao?Quả thật Thang gia cũng không biết sẽ có bao nhiêu Ma binh sư tranh nhau kịch liệt để đảm nhiệm trợ thủ cho Đại sư, tuy rằng tên Đại sư này có hơi khoác lác một chút nhưng dù sao vẫn là Đại sư mà!Đến lúc này hắn vẫn không cách nào hiểu được suy nghĩ của Tả Mạc.Rất nhanh chóng, lập tức có một đống Ma binh đã đặt ngay trước mặt của Tả Mạc, tên thủ lĩnh hộ vệ thấy vậy liền lướt nhìn qua một lượt rồi không khỏi phì cười, trong đống Ma binh này thế mà muốn kiếm một món Ma binh giáo giai cũng không ra.Thế nhưng Tả Mạc cũng chẳng để ý tới vẻ cười nhạt của tên thủ lĩnh hộ vệ đó, ánh mắt hắn liền đảo qua những ma binh kia.Bỗng nhiên ánh mắt hắn chợt dừng lại trên một thanh Ma binh chủy thủ.Hắn lập tức rút thanh chủy thủ đó ra rồi vung lên hỏi: “Cây Ma binh này do ai luyện chế ra?”

Chợt bên trong đám người bước ra một gã thiếu niên biểu lộ hơi run rẫy, sắc mặt ngại ngùng đỏ ửng lên, gã vô cùng kích động: “Đại sư, chính do ta luyện chế ra!”.Tức thời Tả Mạc hỏi hắn xoay quanh vài vấn đề, quả nhiên gã thiếu niên này trả lời rất lưu loát, lúc này Tả Mạc mới xác định cây chủy thủ đó đích thực là do hắn luyện chế ra.Kế tiếp Tả Mạc gật đầu: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là trợ thủ của ta”.Từng chập xôn xao nổi lên !Nhất thời mọi người ở dưới đều tung hô, trên mặt gã thiếu niên vẫn còn đọng lại bất ngờ vì không tin đây là sự thật, rồi sau đó biểu hiện của hắn mới mừng lên như điên.

Lúc này tên trung niên kia mới bước ra với dáng vẻ vô cùng kích động, hắn tiến lên ôm lấy gã thiếu niên kia rồi trịnh trọng dặn dò: “Nha Tử, ngươi hãy theo Đại sư học thật tốt nhé!”.Rồi kế tiếp từng tên bằng hữu của hắn đều tiến lên chúc mừng, lúc này mọi người mới rõ ràng cơ hội trước mắt thế này đúng là đã làm thay đổi vận mệnh của Nha Tử.Tuy nhiên sắc mặt của tên thủ lĩnh hộ vệ lại có vẻ như không được thoải mái cho lắm, bởi vì hắn không hề nghĩ tới Đại sư lại thật sự tuyển chọn trợ thủ ngay tại đây, hắn vốn là hộ vệ của Thang gia nên tất nhiên phải đặt lợi ích của Thang gia lên hàng đầu rồi.

Trong Thang gia lúc nào cũng có một đám Ma binh sư túc trực đứng chờ đấy, thế mà bây giờ lại bị một tên ngoại nhân chiếm lấy cơ hội này, tuy rằng sai lầm lần này không phải do hắn gây ra nhưng về sau hắn chắc chắn khó thoát được dính líu.“Đại sư, việc này có lẽ nên...”

Hắn nhịn không được mà lập tức mở miệng.Tả Mạc trầm mặc lại liền cắt ngang: “Chẳng lẽ chuyện ta làm mà cũng phải bẩm báo với ngươi nữa à?”

Tên thủ lĩnh hộ vệ nghe vậy lập tức trong lòng phát hoảng rồi vội vàng phân bua: “Đại sư nói giỡn rồi, tiểu nhân nào dám thế.

Chỉ vì thân phận tôn quý của Đại sư nên an toàn là trên hết, còn người này lai lịch bất minh...”

Sắc mặt của Nha Tử liền trắng nhợt.Tả Mạc không còn kiên nhẫn nữa mà phất tay ngắt ngang một lần nữa câu nói của tên thủ lĩnh hộ vệ: “Ta tự biết phân định!”.Tên thủ lĩnh hộ vệ vẫn kiên trì cắn răng nói tiếp: “Nếu lỡ như Đại sư có chuyện gì chắc chắn gia chủ sẽ khiển trách tội, lúc đó tiểu nhân...”

“A Quỷ, đánh hắn văng ra xa đi” Tả Mạc thản nhiên nói.A Quỷ vốn luôn yên tĩnh đứng bên cạnh Tả Mạc, lúc này thân hình bỗng nhiên biến mất.Tên thủ lĩnh hộ vệ hoảng hốt, hắn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào thì bỗng nhiên cổ họng cứng lại, kế tiếp lực lượng toàn thân đều không thể thi triển ra, ào..., rồi cả người tựa như được cưỡi mây đạp gió mà bay nhanh ra khỏi chợ, kế tiếp hắn ngã trên mặt đất đến nửa ngày sau cũng chưa bò dậy nỗi.Mấy tên hộ vệ đứng cạnh đó đồng loạt biến sắc đồng thời cũng tính động thủ, nhưng đến khi phát hiện ra A Quỷ không phải như những người bình thường mà có thể động vào, thì tức khắc ai nấy đều sắc mặt trắng bệch, chỉ cần nhắc đến thôi lập tức ý chí chiến đấu bị tan biến sạch sẽ.Quả thật Bất tử Thần lực của A Quỷ có đặc tính tuyệt hảo, đó là không màu cũng không phát ra ánh sáng, rất có lợi cho việc ngụy trang."

Ngươi tên là gì?"

Lúc này Tả Mạc mới ôn hòa hỏi Nha Tử.Nha Tử cố lấy dũng khí rồi trả lời: “Thưa Đại sư, tiểu nhân không có tên, mọi người đều gọi ta là Đậu Nha, vì thế xin gọi ta là Nha Tử vậy”.“Không có tên à, vậy phụ mẫu ngươi đâu ?”

Tả Mạc nói."

Đều chết cả rồi" Nha Tử thấp giọng nói.Tả Mạc có chút bất ngờ, bỗng nhiên hắn nghĩ đến chính mình mà bất chợt nổi lên cảm xúc, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền ngẩng đầu lên rồi vỗ vỗ vào đôi vai gầy yếu của Nha Tử: “Tuy những gì ngươi nghĩ cũng khá đúng, nhưng quả thật có vài chỗ sai lầm, ở đây có tiểu Ma binh trì không?”

Tên trung niên kia biết rõ Tả Mạc muốn chỉ điểm cho Nha Tử nên hắn vui mừng quá đổi mà vội vàng đáp:”Có, có, có...!”

Tả Mạc nhìn thoáng qua một lượt những gương mặt Ma binh sư đang lộ vẻ khát vọng, rồi nhoẻn miệng cười: “Đều đến xem cả đi”.Toàn bộ Ma binh sư nghe thế liền ầm ầm hoan hô vang dội!Tả Mạc cũng không hề nghĩ tới vì một lần vô ý này của hắn, vậy mà lại...Chương 702 : Thanh Hoa chi tuyếtDịch giả : aiemk46nhat2Biên dịch : Chiêu NhiBiên tập : Mỹ Nam TửCấp bậc của tiểu Ma binh trì trong khu chợ này không cao lắm, thông thường chỉ dùng để cung cấp cho những Ma binh sư cấp thấp nghèo túng sử dụng, nên hiệu quả của chúng hiển nhiên không thuộc loại xuất sắc nhất.

Tên trung niên cảm thấy hơi xấu hổ đồng thời những Ma binh sư đứng xung quanh cũng tỏ vẻ muối mặt không biết giấu vào đâu, bởi để cho một vị Ma binh Đại sư sử dụng Ma binh trì cấp thấp nhất thật là có lỗi với thân phận của Đại sư.Mặc dù cảm thấy không phải, nhưng ở nơi này quả thực không có Ma binh trì nào tốt hơn nữa, bọn họ đều thấp thỏm nhìn về phía Tả Mạc.Tả Mạc ra vẻ như không hề để tâm tới chuyện đó, hắn nhìn thoáng qua Ma binh trì rồi thu hồi lại ánh mắt.Kế tiếp hắn xoay người nhìn thẳng về phía mọi người, trên tay vẫn còn cầm thanh chủy thủ vừa rồi do Đậu Nha luyện chế."

Ý tưởng thực hiện thanh chủy thủ này kỳ thực rất độc đáo, tài liệu của nó chủ yếu gồm ba loại: Bạch Mộc Cốt, Băng Lam Thạch và Đồng Huy Tinh."

Mọi người cùng vểnh tai, tập trung tinh thần lắng nghe, chỉ sợ bỏ sót bất kỳ một chữ nào đó thôi."

Ta tin là mọi người đều hiểu rất rõ về ba loại tài liệu này, nếu là người bình thường luyện chế thì nhất định sẽ dùng Bạch Mộc Cốt làm phôi thể, dùng Băng Lam Thạch truyền cho nó đặc tính băng hàn, rồi dùng Đồng Huy Tinh đẩy nhanh quá trình dung hợp của chúng."

Một số Ma binh sư phía dưới gật đầu rối rít vì đây là phương thức căn bản nhất, bất kỳ một Ma binh sư nào cho dù là thô thiển mấy đi chăng nữa cũng đều hiểu nó.

Bọn họ cảm thấy hơi ngạc nhiên, càng là tài liệu căn bản thì lại càng khó đổi mới, hơn nữa bọn họ lại càng không thể tưởng tượng được, ba loại tài liệu này căn bản tới mức không thể nào căn bản hơn, thế mà còn có khả năng phối hợp lại theo một cách nào khác nữa chứ."

Nhưng ý tưởng của Đậu Nha lại rất độc đáo, hắn dùng Đồng Huy Tinh làm phôi thể, hơn nữa lại dùng Bạch Mộc Cốt và Băng Lam Thạch làm tài liệu cường hóa."

Ở phía dưới tức thì rộ lên một tràng, mọi người đều cảm thấy cách phối hợp này không thể nào tưởng tượng được, nó hoàn toàn không hợp với lẽ thường."

Căn cứ theo truyền thống luyện chế Ma binh thì cách làm này hoàn toàn không phù hợp với nguyên tắc luyện chế.

Bởi vì Đồng Huy Tinh tuy là một chất môi giới cấp thấp vô cùng tốt, nhưng nó không phải là loại tài liệu thích hợp để dùng làm phôi thể, bởi vì nó quá mềm mại"Đám Ma binh sư gần như gật đầu theo phản xạ bản năng."

Bởi vậy ở đây Đậu Nha đã có một vài xử lý đối với Đồng Huy Tinh, hắn dùng Hương Diệp Thụ Dịch hòa tan Kim Ti Hổ Phách để làm cho Đồng Huy Tinh cứng lại rồi mới dung nhập với Bạch Mộc Cốt và Băng Lam Thạch."

Một số Ma binh sư dường như nhớ ra điều gì đó."

Đây là một ý tưởng rất sáng tạo."

Đánh giá của Tả Mạc khiến cho Đậu Nha đỏ mặt một trận, bản thân Đậu Nha hiểu rất rõ là thanh chủy thủ mà hắn luyện chế ra kỳ thực có thể nói là hỏng bét.Tả Mạc quay sang bên nói: "Nhưng, nếu muốn thực hiện được ý tưởng này cần có kỹ xảo luyện chế vững chắc.

Tuy Bạch Mộc Cốt thường được dùng làm phôi thể, nên rất ít người nhớ rằng nó còn một đặc tính khác, đó chính là Mộc Ti".Toàn trường bỗng chốc yên lặng như tờ, trên mặt mỗi người đều tỏ ra vẻ hết sức tôn kính.

Nếu như lúc trước có người còn đôi chút nghi ngờ bản lãnh của Tả Mạc vì những lời đồn đại lưu truyền bên ngoài, thế thì hiện giờ phần hoài nghi này đã tan thành mây khói.Tuy tài liệu căn bản nhất nhưng khi vào tay Đại sư lại có nhiều loại biến hóa khác."

Mộc Ti là một đặc tính chẳng có chút lợi ích gì trong mắt rất nhiều người, nhưng nếu như vận dụng thật tốt thì nó lại có những diệu dụng bất ngờ".Nói dứt lời, hắn bắt đầu ném từng loại tài liệu một vào trong Ma binh trì.Mỗi lần ném hắn đều nói ra tên của tài liệu đó, sau đó mới giải thích vì sao lại phải sử dụng loại tài liệu này, kèm theo đó là những chi tiết cần chú ý.

Đám Ma binh sư phía dưới ngay cả thở mạnh cũng không dám, bọn họ đều giống như là đệ tử của Tả Mạc mà nghe giảng bài một cách ngoan ngoãn, thậm chí còn có chút thành kính nữa.Quả thật Ma binh sư cấp thấp không có địa vị xã hội gì, thu nhập của bọn họ lại rất thấp, muốn sinh tồn được cũng khó khăn vô vàn.

Tài nghệ của bọn họ thô thiển dẫn đến hệ quả là bọn họ không thể luyện chế được Ma binh tốt, bởi vậy thu nhập cũng không có là bao, điều này lại khiến bọn họ mất đi khả năng tiến thêm một bước chuyên sâu hơn nữa.Bọn họ hiểu rõ cơ hội trước mắt này hiếm hoi tới cỡ nào.Một vị Đại sư giảng giải cho bọn họ, có thể nói đây cũng là khóa học duy nhất và quan trọng nhất trong suốt cả cuộc đời của bọn họ.Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Tả Mạc tràn đầy sự ngưỡng mộ thành kính và cảm kích từ trong tận đáy lòng.Kỹ nghệ điêu luyện của Tả Mạc, những nội dung dường như chỉ là tiện tay chỉ điểm của hắn đều được bọn họ ghi nhớ như nhặt được chí bảo.

Khu chợ mới vừa rồi còn huyên náo rầm rộ giờ đây hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của Tả Mạc vang lên.Các chủ tiệm cũng thức thời không dám làm ồn, bọn họ biết những Ma binh sư cấp thấp này sống cũng không dễ, đa phần đều là bằng hữu của bọn họ.Bọn họ mặc dù không hiểu cái gì là đạo lý sâu sắc, nhưng lại bị sự thành kính, hâm mộ, nhiệt tình này ảnh hưởng.Vào thời khắc này, ở cái nơi vốn chỉ lấy ma bối ra để nói chuyện như ở đây, lúc này lại không hề có chút cảm giác bần tiện của thế tục nào cả.Một trường phái Ma binh sư hoàn toàn mới đã dần dần được khai sinh ra tại nơi đây.Bọn họ tôn sùng tài liệu đơn giản thực dụng, bọn họ tôn sùng sáng tạo, bọn họ hồ hởi truyền bá Ma binh học.Bọn họ có một cái tên đặc thù, đó là Khu Chợ Ma binh sư.** *"Bọn tiện nhân chết tiệt này!"

Tên thủ lĩnh hộ vệ nghiến răng nghiến lợi.

Quả thật A Quỷ ra đòn chưa bao giờ nhẹ tay cả, mặc dù không đến nỗi làm hắn bị thương nhưng vẫn khiến cho hắn trông hết sức thảm hại, trên mặt bị một cục máu bầm to tướng.Chẳng mấy chốc hắn nhận ra những ánh mắt nóng bỏng xung quanh, hắn chỉ hận không tìm được đất nẽ để chui vào.Đường đường là một trong những thủ lĩnh hộ vệ của Thang gia, không ngờ lại chật vật đến thế!Đúng vào lúc này bỗng một tiếng nói quen thuộc mà nghiêm nghị âm trầm vang lên: "Lão Tam, có chuyện gì vậy?"

Lão đại!Hắn lồm cồm bò dậy, tỏ ra vô cùng xấu hổ: "Đại ca!"

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Mặt lão đại tràn đầy sát khí, mắt hắn toát ra hung quang, hắn đang ngồi sừng sững uy nghi mà ngó từ trên cao xuống.

Ma kỵ ở phía dưới tựa như một tòa núi nhỏ, tứ chi tráng kiện tựa như những cây thiết bảng to đùng, trên cái đuôi to dài cắm đầy vây nhọn, ở trên trán có một cái sừng nhọn hoắt to chừng cánh tay lấp lánh ánh sáng màu lam xanh thẳm.Đây là một con Kiếm Vĩ Lam Giác Tê, bản tính hung mãnh hiếu chiến, là một loại ma kỵ chiến đấu cường đại."

Đại sư hắn..."

Lão Tam muốn nói lại thôi.Lão đại lập tức hiểu ra, sắc mặt thoáng chốc âm trầm như nước, hắn nheo hai mắt lại, hàn quang lóe sáng, lạnh lẽo nói: "Đại sư cũng không có tư cách giương oai ở địa bàn của Thang gia chúng ta."

Hắn đã sớm không ưa gì bộ dạng kiêu ngạo kia của Tiêu Vân Hải, Thang gia hầu hạ hắn như khách quý, không ngờ hắn lại ngạo mạn đến vậy!

Hôm nay cho dù có bị gia chủ trách phạt, hắn cũng phải cho tên gia hỏa không biết trời cao đất dày kia biết được, đây là địa bàn của ai."

Đại ca cẩn thận con tiện tỳ kế bên hắn!"

Lão Tam cắn răng nói."

Ừm, ta sẽ xử nó luôn."

Lão đại thản nhiên nói.Nói dứt lời, hắn tháo thanh Trường thương đang đeo ở bên sườn ma kỵ xuống, rồi đưa mắt nhìn vào sâu trong chợ, từ trong đó mơ hồ truyền ra tiếng nói của Tiêu Vân Hải.

Cho dù bên trong yên tĩnh khác thường nhưng hắn cũng không thèm để ý tới, bởi vì hắn có lòng tin tuyệt đối với thực lực của bản thân.Hắn đang thúc giục Kiếm Vĩ Lam Giác Tê ở phía dưới, mỗi bước chân của nó đều khiến cho mặt đất khẽ rung động.Rầm, râẦm!Kiếm Vĩ Lam Giác Tê bắt đầu cúi thấp trán xuống, chiếc sừng trên trán có màu lam xanh thẳm, quang mang lóng lánh khiếp đảm hồn người, tiếng gào thét trầm thấp phát ra từ miệng nó, hơi thở nặng nề cho thấy nó đang không ngừng ngưng tụ lực lượng toàn thân.Lão đại nắm vững Trường thương trong tay, khuôn mặt lãnh khốc tựa như một bức tượng đá, không hề có chút dao động nào.Chiến ý mà ma kỵ dưới người truyền đến khiến con mắt của hắn nhanh chóng đỏ ửng lên.Trường thương trong tay truyền đến một cảm giác lạnh buốt, đuổi đi tia tạp niệm cuối cùng trong lòng hắn.** *Thanh Hoa Tuyết đang nghe đến mê mẩn cả người, khóe miệng nàng khẽ nở một nụ cười tán đồng.Kỳ thực nàng hoàn toàn không hiểu Tả Mạc đang nói gì, đối với một vị yêu tộc mà nói, luyện chế Ma binh thật sự tăm tối như thiên thư vậy.

Nhưng nàng lại có thể cảm nhận được không khí đặc biệt đang ngập tràn khắp khu chợ, nàng cũng không hề phát giác ra tự nhiên trên mặt nàng đã có thêm một thần sắc mà người ta gọi đó là 'tôn kính'.Không ngờ Tiếu Ma Qua ở trước mặt lại xa lạ đến thế, hoàn toàn không giống với Tiếu Ma Qua trong các loại thận ảnh do Thanh Hoa Tuyết tìm được, nhưng trên người hắn lại toát ra một luồng khí chất khó tả một cách tự nhiên.Nàng vẫn âm thầm chú ý đến Tả Mạc, mà hành tung của Tả Mạc cũng không hề che dấu chút nào, chẳng mấy chốc nàng đã âm thầm lặng lẽ đi theo tới nơi đây.Trước đó Ninh Hinh Nhi không nhịn được mà chê cười nàng mấy câu, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý giúp nàng che dấu đôi chút, vì những người như các nàng không ai giống như Cơ Lệ Ngữ có thể thích làm gì thì làm.Do đó Thanh Hoa Tuyết đã chứng kiến toàn bộ quá trình vừa qua.Nàng hoàn toàn không ngờ được rằng, Tiếu Ma Qua lại có vài phần xem trọng mấy tên Ma binh sư cấp thấp này.

So với nơi có giai cấp càng thêm nghiêm khắc như Ma giới đây, ở phương diện này Yêu giới tuy có khá hơn đôi chút, nhưng tuyệt đối sẽ không có vị Đại sư nào có thể làm được như thế.Tuyệt đối không có.Thân phận của các Đại sư vô cùng tôn quý, những Ma binh sư ở tầng dưới cùng này thấp hèn vô cùng, nhưng chuyện như thế này vẫn đang diễn ra sờ sờ trước mắt nàng đây, hơn nữa người đang làm ra những chuyện không tưởng thế này lại chính là Tiếu Ma Qua mà nàng tìm kiếm bấy lâu nay.Khi ánh mắt nàng lướt qua những khuôn mặt đầy sùng bái và thành kính của những tên Ma binh sư cấp thấp kia, nàng bỗng cảm thấy có chút cảm động.Không biết bởi vì lý do gì nữa.Bỗng nhiên, cổng vào khu chợ bị một bóng dáng khổng lồ bao phủ.Sát khí mãnh liệt, phảng phất như gió lạnh đảo chiều hòa mình vào băng tuyết, nhiệt độ trong chợ trong nháy mắt giảm xuống rất nhiều."

Hừ!"

Một tiếng hừ lạnh vang rền như tiếng nổ lớn trong không trung, những Ma binh sư có ma công yếu ớt đồng loạt biến sắc.Con ngươi của Thanh Hoa Tuyết bất thình lình co rụt lại.Một bóng dáng khổng lồ, tựa như một cơn lốc xoáy đang ầm ầm cuốn tới nơi này.Thân thể Thanh Hoa Tuyết có phản ứng trước tiên, nàng tựa như một tia chớp xanh xuất hiện đón đầu ở phía trước bước tiến của đối phương chỉ trong phút chốc.Khi vừa chặn trước đối phương, lúc này nàng mới đột nhiên nhận ra là nàng đang làm gì."

Người không có liên quan lập tức cút ngay!"

Tiếng rống giận như lôi đình, kèm với tiếng gió kinh khủng và mặt đất run rẩy quanh quẩn khắp cả khu chợ.Mấy đóa hoa xanh lẳng lặng bay lên từ tay nàng.Thanh Hoa !Mình đang làm cái quái gì thế này?Thanh Hoa Tuyết vừa mới kịp phản ứng tức thì đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng lúc này nàng đã không còn tâm trí đâu để quan tâm những thứ khác.Mặc dù nàng xuất thân trong một dòng phụ của gia tộc, nhưng lại có thiên phú xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Thanh Hoa gia, thực lực lúc này của nàng hoàn toàn phô bày ra.

Trong mắt những người đứng xem, ánh mắt Thanh Hoa Tuyết sắc bén như kiếm, nàng lúc này tựa như một thanh kiếm sắc vừa tuốt ra khỏi vỏ.Bình lặng đứng đó mà không hề sợ hãi!Trận chiến khi xưa giữa nàng và Tả Mạc đã khiến cho nàng thấy được mình yếu kém nhất ở điểm nào.

Thiên phú của nàng vốn dĩ cực kỳ xuất sắc, chỉ có điều bị khiếm khuyết thực chiến nên cho dù thực lực đầy mình đi nữa cũng chẳng phát huy được bao nhiêu.

Nhưng sau khi giải quyết được khâu này, thực lực của nàng đột nhiên tăng mạnh.Nàng hiện giờ đã sớm không còn là Thanh Hoa khi đó nữa!Trong khoảnh khắc khi những đóa Thanh Hoa bay lên, nàng liền nhận thấy tiếng nói của Tiếu Ma Qua ở phía sau cũng khựng lại, mặc dù thời gian dừng lại ngắn tới mức khó thể nhận ra, nhưng lại khiến ý chí chiến đấu của nàng trong nháy mắt vọt lên đến đỉnh điểm.Tất cả mọi sự sợ hãi, e lệ trước đây đều biến mất không còn gì nữa.Vào thời khắc này, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, nàng muốn biểu hiện thực lực của mình trước mặt Tiếu Ma Qua!Phô bày ra hoàn toàn!Chương 703 : Nhúng tay vàoDịch giả : LinusBiên dịch & Biên tập : Mỹ Nam TửVới vẻ đẹp mảnh mai của mình, những đóa Thanh Hoa đã thật sự khiến cho Đại thủ lĩnh hộ vệ của Thang gia không tự chủ được mà nảy sinh sự rúng động từ tận đáy lòng.Trong nháy mắt hắn liền vứt bỏ mọi chủ quan khi lúc trước đã xem thường đối phương, đồng thời cố tình nheo mắt lại để tập trung cảnh giác cao độ.Nữ nhân này là ai ?Hình ảnh những đóa Thanh Hoa tuy uyển chuyển và mềm mại phiêu du theo chiều gió nhưng trong tầm mắt hắn cảm nhận được sát khí ẩn hiện.Gã Đại thủ lĩnh khẽ nhíu mày, hai chân kẹp lấy con Kiếm Vĩ Lam Giác Tê ở bên dưới, nó như hiểu ý chủ nhân mà đột nhiên tăng tốc, nhất thời cơ thể khổng lồ của nó như tên rời cung để lại lên không trung một đạo tàn ảnh, âm thanh kêu gào trước đó từ từ trầm xuống rồi bỗng tắt đi trong nháy mắt.Lúc này chợt thấy hàn mang rực rỡ dường như nó đột ngột xuất hiện trong hư không thì phải, sau đó với tốc độ kinh người mà khuếch đại ra trong tầm mắt của Thanh Hoa Tuyết.Không gian xung quanh Thanh Hoa Tuyết đột nhiên ngưng lại, từng điểm hàn mang lấp lánh như vòng xoáy tạo ra một lực hút vô cùng mạnh mẽ, khiến cho vô số đóa Thanh Hoa bay tới tấp về phía hàn mang tựa như con thiêu thân đang lao nhanh vào ngọn lửa."

Vô Trung Sinh Hữu Thương!"

Ngay lúc này khuôn mặt lạnh lùng như bức tượng điêu khắc trên nham thạch của đại thủ lĩnh thoắt ẩn thoắt hiện ở phía sau những điểm hàn mang.Quả thật hắn cảm nhận được sự lợi hại của những đóa Thanh Hoa này, cho nên mới vừa ra tay thôi đã giở sát chiêu ngay!Vốn Tả Mạc đang đứng cạnh Ma Binh trì, tức thì trong mắt hắn lộ ra tia sáng như ánh sao, trong thâm tâm hắn âm thầm kinh ngạc, bởi vì chiêu Thương này đã bao hàm pháp tắc của "Giới", và chỉ bằng một Thương này người đó đã có thể bước vào hàng ngũ cao thủ."

Đó là Vô Trung Sinh Hữu Thương!"

Vệ khẽ giật mình."

Cái tên nghe quá kì quái" Tả Mạc không nhịn được mà nhận xét.Vệ bỗng lẩm bẩm: "Vô Trung Sinh Hữu Thương là Ma công Thương pháp đỉnh cao, từ khi được sáng tạo ra đã trở thành một trong những Ma công Thương pháp lợi hại nhất.

Chỉ có điều rất khó tu luyện được, vốn ta còn tưởng rằng nó đã bị thất truyền rồi chứ, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến tại đây".Tuy tâm phân nhị dụng nhưng Tả Mạc vẫn ung dung như thường.Đối với hắn thì việc luyện chế Ma binh cấp thấp không hề có chút khó khăn nào cả, nên phần lớn tâm trí của hắn đều đặt trên hai người đang đối chiến nhau.

Quả nhiên hắn đã nhận ra Thanh Hoa Tuyết khi xưa, từ những ấn tượng trong trận chiến với Thanh Hoa Tuyết ở Thập Chỉ Ngục đã khắc sâu trong đầu hắn, do đó không riêng gì hắn mà cả Bồ Yêu và Vệ cũng nhận ra."

Dường như thực lực của cô nàng này còn mạnh hơn trước nhiều lần!"

Bồ Yêu hơi kinh ngạc."

Chắc là do lần trước bị Tiểu Mạc Mạc cường đại của chúng ta chinh phục hết tâm tình rồi, nên sau đó đã cố gắng phấn đấu mạnh mẽ lên, ngươi nhìn xem thậm chí còn đuổi đến tận Ma giới đây này!

Đúng là một cô nương thật tuyệt!"

Trông Vệ lúc này chẳng khác gì một bà lão lắm mồm vậy.Tả Mạc bị câu "Tiểu Mạc mạc" khiến cho buồn nôn suýt tí nữa đã làm hỏng mất thanh Ma binh đang luyện trong Ma Binh trì rồi.Hắn giận tím cả mặt: "Vệ, ta đã nói rồi, không được gọi ta là Tiểu Mạc Mạc nữa!"

Bồ Yêu gật đầu nói: "Những đóa Thanh Hoa này tu luyện cũng không tệ, có điều chẳng lẽ Thanh Hoa gia bị bại não hết rồi sao?

Một hạt mầm tốt như vậy mà lại tùy tiện bỏ mặc vất vưởng bên ngoài thế này à?

Không sợ gặp chuyện gì bất trắc hay sao?"

"Nói không chừng người ta lén bỏ nhà trốn đi đấy, vượt qua ngàn dặm chỉ vì muốn tìm Tiểu Mạc Mạc của chúng ta..."

Vệ chen vào nói.Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi, dường như tiếng gầm gừ muốn chực phát ra từ kẽ răng: "Vệ, ta đã nói đừng gọi ta là Tiểu Mạc Mạc..."

Nhưng đúng lúc này Bồ Yêu lại sờ sờ cằm, nghiêm túc nói: "A Tả này, hay là ngươi hãy hi sinh một chút nhan sắc đi?

Tìm cách lôi kéo nàng về phía chúng ta, chỉ cần nửa năm thôi ta tuyệt đối có thể dạy dỗ nàng trở thành một cao thủ."

Tả Mạc càng cảm nhận sâu sắc thì càng thấm thía khi đối diện với hai tên tà ác này, thật sự chẳng khác nào tự chui đầu vào chỗ chết cả.Hắn quyết định không quản đến hai tên khốn kiếp này nữa, mà tập trung chú ý vào cuộc chiến phía trước.Không gian đằng kia bỗng nhiên vặn vẹo do sụp đổ, còn từng điểm hàn mang vẫn chói mắt như những vì sao, riêng những đóa Thanh Hoa như bị lốc xoáy cuốn bay về phía những điểm hàn mang đó.Một Thương này của đối phương đã khiến cho Thanh Hoa Tuyết xuất hiện cảm giác hơi lo lắng, nhưng không hề sợ sệt chút nào mà tinh thần của nàng đang tập trung cao độ.Nàng dang hai tay ra, lưng ong thẳng tắp khiến cho bộ ngực căng tròn nóng bỏng, hơn nữa vòng eo thon gọn và bờ mông nhô cao lên một cách tự nhiên, chỉ bấy nhiêu thôi cũng tạo thành một đường cong tuyệt mỹ đến chấn động lòng người.Trong khoảnh khắc đó dường như mọi cảnh tượng đều đột ngột dừng hẳn lại, chính đường cong mỹ miều đó hòa cùng đôi mắt e ấp trên khuôn mặt trẻ trung đã khiến cho người ta phải cảm khái vì sự thần kỳ của tạo hóa.

Lúc này Thanh Hoa Tuyết nở một nụ cười tự tin trên môi đồng thời xen lẫn chút tia thành kính, thế nhưng nhìn kỹ lại cực kỳ ấn tượng giống như điểm tình (*) vậy, rốt cuộc khiến cho hình ảnh tổng thể trở nên tuyệt mỹ và vô cùng sống động.Bất chợt mười ngón tay mảnh khảnh trắng như tuyết nhè nhẹ quấn lấy từng tia thanh mang.Keng!m thanh kim thạch ngân vang khắp nơi, tuy từng điểm hàn mang sáng ngời nhưng khi tiếp xúc với những đóa Thanh Hoa lập tức bị xé vụn ra thành vô số mảnh nhỏ.Đúng lúc này Thanh Hoa Tuyết chợt mở mắt!Trong mắt nàng lúc đầu hiện lên một đóa, rồi hai đóa Thanh Hoa từ từ chuyển động.Bỗng nhiên trên mười ngón tay của nàng xuất hiện từng chiếc chồi non mơn mởn, đồng thời chúng sinh trưởng với tốc độ kinh người, chỉ trong chớp mắt từng đám dây leo màu xanh đã tràn ngập khắp không gian xung quanh hai người.Khi những đám dây leo này điên cuồng sinh trưởng, thì trong lòng gã Đại thủ lĩnh đột nhiên nảy sinh cảm giác nguy hiểm kinh người.

Trước khi giao thủ với nàng rõ ràng hắn hắn vẫn chưa biết những đóa Thanh Hoa đó là thứ gì, nhưng đến khi phá nát được những đóa hoa nguy hiểm này, hắn mới xác định được đây chính là yêu thuật.Vậy cô nàng mảnh mai trước mặt là Yêu tộc!Gã Đại thủ lĩnh bắt đầu hơi do dự, nữ tử Yêu tộc này lợi hại như vậy chắn chắn là người trong sứ đoàn của Yêu tộc rồi, gia chủ đã đặc biệt căn dặn không được trêu vào sứ đoàn Yêu tộc này!Đó là sứ đoàn Yêu tộc duy nhất trong vòng mười năm gần đây, đứng sau bọn họ là Trưởng Lão Hội, có cơ cấu quyền lực cao nhất trong toàn thể Yêu tộc.Vì suy nghĩ này mà khiến cho gã Đại thủ lĩnh hành sự ném chuột sợ vỡ bình, song đến khi hắn phát hiện ra rằng không gian xung quanh đã hoàn toàn bị bao phủ bởi dây leo xanh chằng chịt kia thì không khỏi biến sắc, lập tức mọi cố kỵ trong lòng đều bị quẳng lên tận chín tầng mây, dần dần sát khí mãnh liệt đã khiến cho lông tơ khắp người hắn dựng thẳng đứng lên hết.Con nhóc này thật là độc ác!Không ngờ đối phương lại hạ sát thủ đến như vậy!Với kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú của mình, trong nháy mắt gã Đại thủ lĩnh đã hiểu ra, nếu như hắn không dốc toàn lực đối phó thì chỉ e hôm nay sẽ phải bỏ mạng ở đây, con thú Kiếm Vĩ Lam Giác Tê bị cưỡi bên dưới cũng dường như cảm nhận được mối nguy hiểm nên nó gầm gừ hẳn lên.Tên Đại thủ lĩnh liền vỗ vỗ vào con Kiếm Vĩ Lam Giác Tê để trấn an nó, lập tức con thú đã bình tĩnh trở lại.

Lúc này trong tầm mắt của hắn thấy rõ chi chít những sợi dây leo màu xanh giăng đầy như một lồng giam khổng lồ, từng đóa Thanh Hoa nở rộ trên những dây leo đó với số lượng thật kinh người."

Giới!"

Đối phương cũng là cao thủ Yêu tộc lĩnh hội được "Giới".Gã Đại thủ lĩnh khẽ nằm sấp xuống, tay nắm thật chặt thanh trường Thương.** *"Ồ, A Tả, chiêu này với Yêu thuật Lao Lung của ngươi khá giống nhau đấy" Bồ Yêu tinh mắt nên là người đầu tiên phát hiện ra điều này.Vệ lập tức loạn ầm lên như gà bị cắt tiết: "Chứng cứ!

Chứng cứ!

Chứng cứ đây rồi!

Tiểu Mạc Mạc, rõ ràng người ta đã thầm thương trộm nhớ ngươi từ rất lâu rồi!"

Tả Mạc cũng hơi giật mình, quả thật lồng giam Thanh Hoa của Thanh Hoa Tuyết trông rất giống với Yêu thuật Lao Lung mà hắn đã sử dụng ở Thập Chỉ Ngục năm xưa, điểm tương tự này không phải chỉ giống nhau về hình thức mà còn xuất hiện những điểm chung ở rất nhiều kết cấu then chốt.Có điều Tả Mạc chỉ nhếch mép cười nhạt đối với ý kiến của Vệ.Tám chín phần mười là đối phương không cam lòng thất bại trong trận chiến năm đó, nên về sau chuyên môn thu thập thận ảnh của hắn để tìm ra nhược điểm đây.Tả Mạc cảm thấy ý nghĩ của mình là hợp lý hơn cả.Còn việc đối phương thay mình đỡ một kích kia gần như chắc chắn là vì muốn có một trận quyết chiến công bằng với mình thôi!Mặc dù đối phương có thêm những đóa Thanh Hoa vô cùng lợi hại, cũng đã khiến cho Tả Mạc cảm thấy máu nóng sôi trào mà chiến ý tăng lên vùn vụt, nhưng mỗi khi nghĩ đến nếu như thân phận đang ngụy trang của hắn bị bại lộ tức khắc sẽ dẫn tới một loạt những phiền phức khác nữa, đến lúc này chiến ý của Tả Mạc mới nhanh chóng biến mất.Thật là phiền toái mà!Bây giờ Tả Mạc lại bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề mấu chốt khác, đó là nữ nhân này đã nhận ra mình hay chưa?Chắc chắn đã nhận ra rồi!

Không biết vì sao mà cảm giác đó của Tả Mạc lại vô cùng mãnh liệt, có lẽ là do chiến ý mãnh liệt của Thanh Hoa Tuyết đã kích thích hắn thì phải, cho nên hắn gần như chắc chắn bảy tám phần đối phương đã nhận ra mình!Chết tiệt!Khi hiểu rõ được chuyện này thì Tả Mạc lập tức cảm thấy hết sức đau đầu, hắn phải suy nghĩ bước kế tiếp nên làm gì bây giờ.Làm sao bây giờ đây?"

Hy sinh nhan sắc đi, Tiểu Mạc Mạc!"

Vệ hưng phấn tựa như đang đánh tiết canh mà đề nghị."

Đúng rồi, hy sinh nhan sắc đi!

A Tả!"

Bồ Yêu nghiêm túc nói, nhưng lại nhanh chóng cười âm hiểm, tiếng hắc hắc vang vọng quanh quẩn trong thức hải.Thật sự Tả Mạc đã hoàn toàn tuyệt vọng với hai tên này rồi.Đột nhiên, một âm thanh bỗng cắt đứt dòng suy nghĩ của Tả Mạc."

Đánh đánh giết giết nhiều cũng không tốt chút nào, nếu có thời gian thì mọi người cùng nhau uống rượu đi".Tiếp theo đột ngột xuất hiện một luồng gió lạnh lẽo sắc bén ở giữa Thanh Hoa Tuyết và gã Đại thủ lĩnh.Quả thật luồng phong mang này xuất hiện vô cùng bất ngờ, không hề có dấu hiệu nào báo trước.

Tức thời trong mắt Thanh Hoa Tuyết lộ ra vẻ hoảng sợ, nàng hoàn toàn không nhận ra phong mang đó đã phá bỏ Thanh Hoa lao lung của mình như thế nào.Còn thân thể sắp phản kích lại của gã Đại thủ lĩnh cũng chợt cứng đờ ra, cuối cùng trong ánh mắt thâm trầm của hắn cũng không áp chế được nỗi sợ hãi dâng cao, thật không ngờ luồng phong mang đó không biết đã tiến đến bên cạnh hắn từ lúc nào nữa!Một luồng sức mạnh sâu không thể dò!Thanh Hoa Lao Lung mỹ lệ bị tan vỡ thành vô số mảnh nhỏ, rõ ràng Thanh Hoa Tuyết đã giải trừ Yêu thuật.

Còn con thú Kiếm Vĩ Lam Giác Tê vốn hung hãn bỗng chốc trở nên ngoan ngoãn hẳn ra, đồng thời khí thế đáng sợ trên người gã Đại thủ lĩnh cũng đột nhiên biến mất.Một bóng người ung dung bước ra, đó chính là Phong Tín Tử.Khi phát hiện người vừa ra tay là Phong Tín Tử, vẻ mặt Thanh Hoa Tuyết nhanh chóng trở lại bình thường, dường như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra với nàng vậy, nàng bước lên hành lễ: "Bái kiến Đại nhân."

"Xem ra Thanh Hoa gia đã nhìn lầm rồi" Phong Tín Tử mỉm cười nói: "Dường như ngươi xuất thân từ dòng tộc chi phụ đúng không?"

"Đúng vậy, Đại nhân" Thanh Hoa Tuyết hờ hững trả lời."

Không tệ, không tệ..."

Phong Tín Tử gật đầu, nhưng chợt thản nhiên nói: "Bất kể vì lý do gì nhưng nếu ngươi đã là một thành viên của sứ đoàn thì phải biết cân nhắc mọi việc, không được mang đến phiền phức cho mọi người."

"Đại nhân nói rất đúng, Tuyết đã lỗ mãng rồi" Thanh Hoa Tuyết áy náy nói.Phong Tín Tử thấy thái độ như vậy của nàng thì rất hài lòng, liền vuốt cằm gật gù rồi sau đó quay sang gã Đại thủ lĩnh nói: "Thuộc hạ của ta còn trẻ người non dạ nên đã xúc phạm đến các hạ, xin hãy bỏ qua cho".Gã Đại thủ lĩnh nhìn vào Phong Tín Tử thật kỹ, tuy Phong Tín Tử vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng không hề mất chút vẻ tự nhiên nào.Ngay sau đó hắn không nói một lời mà xoay người bỏ đi.Khi bóng dáng của Kiếm Vĩ Lam Giác Tê rời khỏi chợ thì những Ma binh sư trong khu chợ này mới lấy lại được vẻ mặt bình tĩnh, bởi vì bọn họ đã ở Bất Chu thành khá lâu, nên chẳng ai là không biết đến tính khí của gã Đại thủ lĩnh hộ vệ Thang gia đó khó chịu đến mức nào, đối với hắn thì chuyện giết người chỉ là một việc làm hết sức đơn giản, ngay cả đám hộ vệ của Thang gia cũng đều vô cùng sợ hãi vị Đại thủ lĩnh của bọn họ, bởi vì họ e sợ nếu chọc giận hắn thì rất dễ đau tim mà chết mất.Khi ánh mắt của toàn thể Ma binh sư dừng lại trên người Phong Tín Tử thì mọi người đều nảy sinh cảm giác sùng bái hắn, nhất là nhiều nữ tử không dấu được sự ái mộ trong ánh mắt đưa tình.Quả thật Phong Tín Tử có dung mạo anh tuấn, nụ cười thân thiết, lại có khí chất nổi bật như ánh mặt trời, còn thực lực thì sâu không lường nỗi, vì vậy người như thế dù ở bất cứ nơi đâu cũng đều chói mắt như vầng thái dương cả.Phong Tín Tử có chút hứng thú khi nhìn thấy Ma Binh trì, trông thoáng qua bộ dáng của hằn thì dường như chưa bao giờ được chứng kiến cảnh luyện chế Ma binh vậy.Bất chợt lúc này khi một bóng người khác bước đến thì đám đông lập tức trở nên xôn xao hẳn lên.Với vẻ đẹp khó gì sánh được, Cơ Lệ Ngữ vừa bước đến đã khiến cho mọi ánh sáng trong chợ dường như chiếu rọi hết lên người nàng vậy.

Nàng bước đến bên cạnh Phong Tín Tử mà cặp mắt hơi đăm chiêu một chút khi lướt nhìn vẻ lạnh lùng của Thanh Hoa Tuyết, rồi bỗng nhiên ánh mắt của nàng hướng về phía Tả Mạc.Lúc này Ma Binh trì bỗng nhiên có hiện tượng lạ.(*) Điểm tình: hay còn gọi là "Họa long điểm tinh", tức vẽ rồng điểm mắt, có nghĩa là vẽ thân con rồng trước, sau đó mới vẽ hai mắt.

Câu thành ngữ này thường dùng để ví với việc khi viết văn chương, phải đi sâu và làm sáng tỏ những điều then chốt nhất, khiến nội dung càng thêm sống động.Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Lịch đại danh họa ký" của Trương Ngạn Viễn triều nhà Đường.Thời Nam Bắc triều cách đây khoảng 1500 năm, có một người rất có năng khiếu vẽ rồng tên là Trương Tăng Dao.

Trình độ vẽ rồng của ông đã đạt tới mức truyền thần.Tương truyền, một hôm Trương Tăng Dao vẽ bốn con rồng trắng ở trên tường chùa An Lạc ở Kim Lăng.

Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là cả bốn con rồng này đều không vẽ mắt.Mọi người cảm thấy khó hiểu thì Trương Tăng Dao trả lời rằng: "Vẽ mắt thì có khó gì, nhưng đã vẽ thêm mắt thì tôi chỉ lo những con rồng này sẽ phá tường bay lên mà thôi".Đám người nghe vậy đều không tin, họ khẩn khoản mời Trương Tăng Dao vẽ thêm mắt để xem rồng có thật sự bay lên hay không.

Trước yêu cầu của mọi người, Trương Tăng Dao đành phải cầm bút vẽ mắt cho rồng.Nhưng Trương Tăng Dao vừa mới vẽ mắt cho hai con rồng thì trời bỗng mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng, sau đó bỗng nghe "̀m" một tiếng rồi bức tường nứt ra.

Mọi người nhìn kỹ thì thấy hai con rồng trắng này đã vút lên bay vờn trong đám mây rồi bay thẳng lên trời.

Còn hai con rồng chưa vẽ mắt kia thì vẫn nằm nguyên trên tường.

Đến lúc này mọi người mới tin là thực.

Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết mà thôi.Hiện nay, người ta vẫn thường dùng "Họa long điểm tinh" để ví với việc khi viết văn chương, phải đi sâu và làm sáng tỏ những điều then chốt nhất, khiến nội dung càng thêm phần sống động.Chương 704 : Nắm trong tayDịch giả : vesaukeuBiên dịch & Biên tập : Mỹ Nam TửHồ nước màu đen dần dần trở nên trong sáng, nước hồ trong suốt nhìn sâu đến tận đáy và trong veo tựa như không có pha chút tạp chất nào.Một thanh chủy thủ màu đen nằm yên tĩnh dưới đáy hồ khiến cho đám Ma Binh sư đều há hốc mồm, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn vào đó, không ngờ ở trên tay của Đại sư Ma Binh sư này chỉ cần vài thứ tài liệu cấp thấp thôi, đã có thể biến hóa thành nhiều dạng khác nhau.Cánh tay Tả Mạc run nhẹ một cái, thanh chủy thủ trong ao đột nhiên bay lên khỏi mặt hồ rơi vào trong tay hắn.Bây giờ mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra ở đuôi thanh chủy thủ có một đường tơ mỏng màu xám mà mắt thường khó có thể thấy được, người thông minh vừa thấy qua lập tức liên tưởng đến ngay Bạch Mộc Cốt đó đã bị làm mất đi thuộc tính.Các chi tiết của chủy thủ được Tả Mạc xử lý khá hoàn mỹ, mặt ngoài thanh chủy thủ phủ một lớp Ma văn tinh tế lạ thường, lưỡi chủy thủ lại mỏng như giấy khiến cho người ta khi nhìn qua nó tựa như đang thưởng thức một món đồ mỹ nghệ chứ không phải là loại hung khí giết chóc nào cả.Tả Mạc cũng chưa dùng tới những Ma văn cấp cao, bởi vì những loại tài liệu cấp thấp này không thể thừa nhận được Ma văn cao cấp.

Do đó Ma văn trên các loại chủy thủ đều được các Ma Binh sư ở đây nhận diện ra khá dễ dàng, nhưng loại tổ hợp Ma văn do Tả Mạc lựa chọn quả thật đã khiến cho họ phải đau đầu suy nghĩ.Đặc tính của Băng Lam Thạch một khi đã hoàn toàn được kích phát, sẽ khiến cho thanh chủy thủ mang thuộc tính ‘Băng hàn’, nhưng Tả Mạc đã sử dụng một ít Ma văn để che dấu đi khí tức ‘Băng hàn’ đó, nếu như chưa cầm tận tay thanh chủy thủ này thì không thể phát giác ra chút khí băng hàn nào cả.Bạch Mộc Cốt làm tăng thêm độ dẻo dai, thêm vào tính chất ‘Mộc ti’ đã được Tả Mạc tận dụng triệt để, vì thế khuyết điểm thô cứng của gỗ cũng được hắn dùng Ảnh Hóa Dịch để xử lý nốt, do giúp tăng thêm tính cứng rắn nên khiến cho nó càng khó bị phát giác ra.Còn Đồng Huy Tinh có tác dụng như một chất dẫn, nay hắn dùng làm kiếm phôi, càng giúp cho kiếm phôi dễ dàng thích hợp hơn với sự thay đổi của chuyển hóa trạng thái.

Chủ thể của kiếm phôi được ảnh hóa Ma văn nên khiến cho nó có khả năng từ thực thể hóa thành ảo ảnh.

Lưỡi thanh chủy thủ cũng được Tả Mạc thiết lập Ma văn Phá Giáp vốn có tương thích với Ma văn Hàn Băng, vì thế các Ma văn đồng thời có thể trợ lực lẫn nhau.

Lớp Ma văn của chuôi chủy thủ này được đặt tên là ‘Tâm Ý Tương Thông’, bởi vì có thể giúp tăng thêm độ thuần thục cho người sử dụng với thanh Ma binh này.Khi thanh chủy thủ này về sau được truyền bá rộng rãi cho đám Ma Binh sư, thì tất cả mọi người xem qua đều bị thanh Ma binh tinh xảo này là cho chấn động không thôi.Ma binh cấp Thống lĩnh.Quả nhiên đây chính là một thanh Ma binh rất thích hợp cho việc ám sát, nếu như đem nó đi đấu giá thì cũng có thể kiếm được cỡ hai trăm vạn ma bối, trong khi chi phí vốn liếng bỏ ra lại chưa tới sáu trăm ma bối nữa.Quả không hổ danh Đại sư mà !Những Ma Binh sư này đã hoàn toàn bị Tả Mạc dùng thủ đoạn thần kỳ triệt để chấn trụ, có thể dùng những tài liệu cấp thấp chỉ có giá trị khoảng chừng sáu trăm ma bối, mà luyện chế ra được Ma binh cấp Thống lĩnh có trị giá vượt quá hai trăm vạn ma bối như thế này, quả thật thủ đoạn như vậy chỉ có thể sánh ngang với quỷ thần mà thôi.Nhưng kỳ lạ là từ đầu đến cuối bọn họ đã trực tiếp chứng kiến hết tất cả, rõ ràng Tả Mạc không hề dấu diếm điều gì, từ công đoạn chế tác đến cả quá trình khắc Ma văn đều không bỏ sót chút nào, dẫu là như thế nhưng rốt cuộc bọn họ cũng không thể luyện chế lại được.Có thể bố trí Ma văn lên những chi tiết rất nhỏ trên thanh chủy thủ, thì ngay cả một số Ma Binh sư cấp trung và cấp cao cũng chưa chắc đạt được trình độ đó, chứ nói chi đám Ma Binh sư cấp thấp này.Nhưng quả thật là thanh Ma binh nhỏ bé này đã giúp cho bọn họ mở mang tầm mắt rất nhiều, cho dù là liên quan đến ý tưởng luyện chế của Tả Mạc, hay phương thức sử dụng Ma văn đều khác xa một trời một vực so với cách thức truyền thống của Ma Binh sư từ trước đến giờ."

Thanh Ma binh này thật tốt !"

Cơ Lệ Ngữ đột nhiên cất tiếng khen ngợi, thanh âm nàng mềm mại ôn nhu vô cùng dễ nghe."

Cơ tiểu thư khen sai rồi" Tả Mạc liền đáp lễ với đối phương, dù sao hắn cũng còn nhớ tới lời giới thiệu về nàng của Thang Thần trước đây.Bên trong thức hải, Bồ Yêu hỏi gặng Tả Mạc: "Ngươi có nhớ rõ nàng không?"

"Chẳng nhẽ trước kia ta đã gặp qua rồi sao?"

Tả Mạc sững sờ hỏi lại."

Thế tại sao ngươi lại nhớ con bé Thanh Hoa gia dữ vậy?"

"Bởi vì yêu" Vệ nghe thế liền bu lại tiếp lời.Tả Mạc liếc mắt qua: "Đánh nhau một trận đương nhiên nhớ rõ".Bồ Yêu hưng phấn nói: "Quả nhiên là giống ta năm đó, đều không bị sắc đẹp của các nữ tử đó mê hoặc..."

Vệ cũng đồng tình ngắt lời: "Đương nhiên ta cũng biết rõ ngươi vì sao mà ngàn năm qua vẫn nhớ mãi không quên được lão đại của ta, trải qua cả ngàn năm mà vẫn không quên dược, ắt hẳn là năm đó lão đại đã đánh cho ngươi bầm giập thì phải!

Ha ha..."

Nét mặt Bồ Yêu liền cứng đơ lại, nhanh chóng biến thành dữ tợn...Hai người này quả thật hết sức hồn nhiên mà !Tả Mạc rời khỏi thức hải mà tâm trạng tràn ngập cảm khái, song hắn đối với Cơ Lệ Ngữ thật sự hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.Trong lòng Cơ Lệ Ngữ hơi bất mãn, không ngờ ngay từ đầu Tiêu Vân Hải đã không thèm để ý gì đến nàng rồi, cho dù nàng chủ động tiếp xúc trước nhưng hắn vẫn cứ trương ra bản mặt khô khốc chẳng có chút cảm xúc nào, đến nỗi nàng còn hoài nghi tên này không chừng đã mất cảm giác luôn rồi chắc.Đứng trước mặt người có dung nhan như mình đây, thế mà hắn tựa như không chút nhúc nhích nào cả, nhưng cảm giác của Cơ Lệ Ngữ cũng hết sức nhạy cảm, tuy rằng Tả Mạc và Thanh Hoa Tuyết chưa kịp nói với nhau câu nào nhưng nàng vẫn phát giác ra hắn quan tâm Thanh Hoa Tuyết hơn hẳn nàng.Tâm trạng nàng giờ rất không vui, tuy không thấy được Tiêu Vân Hải có điểm gì nổi bật hơn người, và cũng chẳng hấp dẫn được nàng ở chỗ nào, nhưng đối với người không thèm đếm xỉa gì như thế này đã khiến nàng nổi lên lòng hiếu thắng.Thanh Hoa Tuyết có tư cách gì để át đi ánh hào quang xung quanh nàng chứ?"

Thanh Ma binh này rất tinh xảo, không biết tiên sinh đây có thể cho Lệ Ngữ được không?"

Cơ Lệ Ngữ biểu lộ tâm trạng rất thích ứng và nàng cũng đang chờ đợi phản ứng của Tả Mạc.Tả Mạc suýt chút nữa đã định thốt lên "Đưa ta hai trăm vạn ma bối đi", cũng may lời chưa thốt ra đã kịp thu vào, hắn bèn cười nói: "Thật sự xin lỗi, thanh Ma binh này chỉ để cho mọi người tham khảo học tập vì thế thường ngày sẽ bày ra ở tại chợ này thôi"."

Vậy thì thật là tiếc quá !"

Cơ Lệ Ngữ vẫn nở nụ cười mê hoặc rồi hỏi tiếp: "Không biết cuối ngày Tiêu tiên sinh có được rảnh không?"

"Thật xin lỗi, đêm nay tại hạ bận việc rồi" Tả Mạc nhanh chóng lắc đầu cự tuyệt.Tức khắc vẻ thất vọng hiện lên trên khuôn mặt của Cơ Lệ Ngữ, nàng nhíu đôi lông mày nhìn Tả Mạc với ánh mắt thương hại, quả thật những người xung quanh đều có vẻ không đành lòng chứng kiến cảnh này, họ cảm thấy Đại sư đã đối xử quá tàn nhẫn với Cơ Lệ Ngữ rồi.

Nếu không phải Đại sư có thân phận tôn quý nên họ không ai dám mở miệng xen vào, chứ nếu đổi lại ai khác chỉ sợ bọn họ sẽ dồn dập xông lên đánh cho túi bụi rồi.Tả Mạc vốn có Ma công thâm hậu lại thêm tâm trí kiên định, ngoại trừ nhân vật biến thái như Đại sư huynh ra thì những người khác muốn đem so với Tả Mạc, chắc chắn hắn phải tuyệt đối sẽ không cam chịu hạ phong.Quả thật Mị thuật của Cơ Lệ Ngữ dường đối với Tả Mạc không chút ảnh hưởng đáng kể nào cả.Thật ra Cơ Lệ Ngữ trong lòng rất tức tối, bởi vì thường ngày nàng chưa từng phải cất giọng nói mềm mại tựa như muốn nương nhờ vậy, thế mà không ngờ tới hôm nay lại giẫm ngay một cây đinh to tướng quá trời.Cơ Lệ Ngữ vốn trời sinh kiêu ngạo nên hừ lạnh nói: "Vậy không dám làm tốn thời gian của Đại sư nữa!"

Vừa dứt lời nàng lập tức xoay người rời đi, Phong Tín Tử thấy thế liền cười khổ rồi khom lưng chắp tay: "Đại sư xin đừng giận, tính tình nàng sinh ra đã như thế, nay tại hạ cũng xin cáo từ nếu có thời gian mời mọi người cùng uống rượu".Ngay sau đó hắn quay sang Thanh Hoa Tuyết nói tiếp: "Gần đây tình hình trong phái đoàn cũng không có việc gì hệ trọng, nếu ngươi cảm thấy hứng thú với Ma binh và Đại sư đây không ngại nhận thêm thủ hạ, thì ngươi hãy ở lại mà tuân theo sự phân phó của Đại sư vậy".Lúc này trên mặt của Thanh Hoa Tuyết cũng không biểu lộ quá mức vui mừng, nàng chỉ cười nhẹ rồi hành lễ tuân mệnh: "Vâng".Phong Tín Tử liếc mắt nhìn thật kỹ Thanh Hoa Tuyết, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được tiểu cô nương trước mắt vốn xuất thân từ chi phụ trong Thanh Hoa gia này khiến cho hắn rất khó hiểu.Người này tuyệt đối không phải là một nữ nhân bình thường.Tuy nhiên nếu nàng cảm thấy hứng thú với Tiêu Vân Hải, mà đây lại rất trùng ý với Phong Tín Tử, bởi vì hắn còn đau đầu chưa biết làm cách nào để tiếp cận Tiêu Vân Hải.

Mặc dù không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Tiêu Vân Hải và Tiểu Ma Qua có quan hệ với nhau, nhưng thủy chung Phong Tín Tử có trực giác tin tưởng rằng giữa hai người đó nhất định có một mối liên hệ nào đó.Tả Mạc vừa nghe Phong Tín Tử nói như vậy lập tức chau mày.Theo như hắn nghĩ thì Phong Hoa Tuyết chính là một phiền phức rất lớn, có thể nàng sẽ nhận ra lai lịch thân phận của mình, chẳng khác nào một quả bom nổ chậm rất khó giải quyết tùy thời có thể nổ tung bất cứ lúc nào.Không ngờ Phong Tín Tử lại còn cho nàng đi theo mình nữa, hắn đang vừa muốn mở miệng nhưng Phong Tín Tử căn bản không để cho hắn có cơ hội mà đã biến mất tăm rồi."

Thanh Hoa Tuyết xin ra mắt Đại sư, xin chịu mọi sự phân phó của Đại sư" Thanh Hoa Tuyết mỉm cười yếu ớt nói, giờ khắc này không hiểu sao nàng chỉ cảm thấy áng mây đen dường như tan đi hết và mặt trời bắt đầu lên cao rạng rỡ.Thanh Hoa Tuyết...

Thì ra nàng tên là Thanh Hoa Tuyết.Càng nhìn Thanh Hoa Tuyết thì Tả Mạc cảm thấy bốn chữ ‘Gian kế như ý’ trên mặt đối phương càng hiện rõ, nhất thời đầu óc hắn như muốn rối tung cả lên.Thật sự tính toán cỡ nào đi nữa, hắn cũng không thể trực tiếp giết chết đối phương được!"

Các ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?"

Tả Mạc đành phải bàn bạc với Bồ Yêu và Vệ."

Hy sinh nhan sắc đi Tiểu Mạc Mạc!

Một lần vất vả, cả đời nhàn nhã mà!"

Quả thật nếu hiện tại trên tay Tả Mạc có sẳn cây đao ở đây thì nhất định hắn sẽ chém tên Vệ này rồi."

Khụ khụ..., A Tả à !

Ngươi nhất định phải tìm cách đem nàng theo mới được!"

Bồ Yêu nghiêm trọng nói."

Xem ra trước tiên chúng ta cần bàn thêm một chút về chuyện phí thuê nhà rồi!"

Tả Mạc nghiến răng, nghiến lợi nói.Vệ vừa nghe thế lập tức chuồn mất, còn Bồ Yêu thì cứng đờ người ra, nhưng sau đó dường như da mặt hắn dày thêm ra một chút, nên nói tiếp: "Ngươi cũng biết đấy, thật sự nàng có thể làm bại lộ thân phận của ngươi, cho nên đối với nữ nhân nguy hiểm như vậy thì biện pháp tốt nhất là giết chết không tha, người chết rồi sẽ không còn nói gì được nữa.

Tuy nhiên dường như cách này không thực tế chút nào, vì thế nên lùi một bước mà bắt nàng phải đi theo bên cạnh ngươi, đồng thời khiến cho nàng phải nằm trong phạm vi khống chế của ngươi, chỉ có như thế mới giảm bớt nguy cơ bại lộ thân phận của ngươi xuống mức thấp nhất!"

Câu này... cũng có chút chính xác đấy chứ!Tả Mạc nghĩ ngợi qua một chập, thật sự hắn không thể không thừa nhận cách của Bồ Yêu rất hợp lý."

Vậy phải thế nào mới có thể bắt nàng luôn đi theo bên mình?"

Tả Mạc hỏi.Bồ Yêu nghĩ một lúc mới nói: "Phải tiến hành đồng thời mới được, ta thấy Thanh Hoa Tuyết có vẻ như muốn nhờ vả ngươi gì đấy, chuyện đó ắt hẳn không có gì lớn lao cả, nhưng ngươi cần quan tâm đến đoàn sứ giả của Yêu tộc một chút, nàng vốn là thành viên trong sứ đoàn nên phải được sự đồng ý của thủ lĩnh sứ đoàn kia mới được"."

Phải được sự đồng ý của sứ đoàn ?"

Tả Mạc cảm thấy phiền phức này đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn, hiện tại hắn vô cùng hối hận vì chẳng biết phải đối phó làm sao với Thanh Hoa Tuyết đây?"

Nhóm Sứ đoàn này mặc dù trên danh nghĩa là do Cơ Lệ Ngữ cầm đầu, nhưng ta thấy người cầm quyền chủ lực chính là Phong Tín Tử!"

Bồ Yêu trầm giọng nói:"Ngươi phải cẩn thận một chút, người này mưu tính cao thâm hơn nữa thực lực cũng rất cao cường, thật khó đối phó"."

Phong Tín Tử để tính sau đi !"

Tả Mạc cũng biết Phong Tín Tử phi thường khó chơi, nên hắn quyết định dẹp vấn đề này sang một bên, mà hỏi một chuyện thực tế hơn: "Phải giao cho nàng nhiệm vụ gì mới có thể hoàn toàn khống chế được nàng trong tay?"

"Hầu hạ sinh hoạt hàng ngày"Ý kiến này quả thật không tệ chút nào...Vừa nhìn thấy Thanh Hoa Tuyết đang chờ hắn ban lệnh xuống, lập tức ý nghĩ ban đầu của Tả Mạc khi muốn đuổi nàng đi đã bị vứt bỏ, hắn liền quay sang một bên nói: "Vậy từ hôm này trở đi, ngươi hãy hầu hạ sinh hoạt hằng ngày cho ta, còn Đậu Nha chịu trách nhiệm làm tạp vụ hỗ trợ ta luyện chế Ma binh".Khóe miệng Thanh Hoa Tuyết khẽ mỉm cười: "Đa tạ Đại sư !"

Đậu Nha cũng vội vàng hành lễ: "Thuộc hạ sẽ cố gắng!"

Hắn nhất định phải nắm giữ mọi thứ trong tay mình!Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi mà trong lòng không ngừng nhắc nhở lại chính mình.Chương 705 : Các phươngDịch giả : Chiêu NhiBiên dịch : nhatchimai0000Biên tập : Mỹ Nam TửNghe thấy trong phòng truyền ra tiếng động đổ vỡ của khay chén, Phong Tín Tử chỉ nhún vai mỉm cười rồi quay người rời khỏi nơi đó.Trong mắt hắn, Cơ Lệ Ngữ có lẽ rất xinh đẹp nhưng lại kiêu ngạo giống như một con Khổng Tước xòe đuôi vậy.

Ngoại trừ mấy cái lông vũ rực rỡ hoa lệ kia, trí tuệ của nàng cũng không thể theo kịp với diện mạo mỹ lệ đó chút nào.

Thanh Hoa Tuyết thì ngược lại, nàng có phong thái ung dung bình tĩnh, làm cho Phong Tín Tử càng thêm tán thưởng.Hắn đã sắp xếp cho Thanh Hoa Tuyết luôn ở bên cạnh Tiêu Vân Hải, không biết như thế có phải là nước cờ hoàn hảo hay không nữa.Thật sự cô nàng này làm hắn rất khó đoán được suy nghĩ.Nếu như hôm nay không tận mắt nhìn thấy trận chiến ấy, Phong Tín Tử không bao giờ ngờ rằng Thanh Hoa Tuyết bình thường điềm đạm ít nói nhưng lại có thực lực cường hãn đến như vậy.

Xưa nay Phong Tín Tử luôn tự cho là có thể nhìn thấu mọi vật dù chỉ là nhỏ nhất, thế nhưng lần này hắn biết mình thật sự nhìn sai rồi, không muốn thừa nhận cũng không được.Nhưng mà hắn cũng không lo Thanh Hoa Tuyết sẽ làm điều gì ngu ngốc, Thanh Hoa gia tuy có chút thực lực nhưng đứng trước mặt Trưởng lão hội vốn dĩ không có cách nào chống đối lại được.

Thanh Hoa Tuyết chắc chắn sẽ chẳng bỏ mặc Thanh Hoa gia mà hoàn toàn không để ý tới.Trái lại, hắn càng hy vọng Thanh Hoa Tuyết có biểu hiện tốt hơn một chút.

Yêu tộc thật sự không cần đến Đại sư Ma binh, nhưng nếu có được một vị Đại sư trong tay thì coi như Trưởng lão hội ắt hẳn có thêm một lá bài quan trọng.

Điểm lợi thế này sẽ phát huy tác dụng rất lớn khi diễn ra đàm phán cùng các thế lực của Ma tộc, đối với bất kì thế lực Ma tộc nào đi nữa thì yếu tố này cũng có lực hấp dẫn đến trí mạng.Phong Tín Tử tiến vào Thập Chỉ Ngục như mọi lần.Khi hắn nhìn thấy bóng lưng của Minh Nguyệt Dạ thì lập tức bước ngay đến mà không thể kìm nén nổi tình cảm của mình, trước mắt hắn chính là hình bóng mỹ lệ không gì sánh được, khiến cho Phong Tín Tử hắn phải cam tâm tình nguyện mà dốc tận sức lực để được ở dưới trướng nàng.Minh Nguyệt Dạ cũng vừa vặn quay người lại, đó là khuôn mặt tuyệt mỹ không vướng chút bụi trần, chỉ cần ánh mắt Phong Tín Tử vừa chạm đến khuôn mặt đó, tức khắc trái tim hắn không thể tự chủ được mà bỗng đập mạnh liên tục."

Vất vả rồi" Minh Nguyệt Dạ mỉm cười.Phong Tín Tử cố gắng thả lỏng bản thân rồi thốt ra lời nói mang theo vài phần trêu chọc: "Kỳ thật là rất thoải mái, trên đường vừa được ăn uống lại còn có mỹ nữ làm bạn nữa, trước đó nếu như đi du lịch mà được thoải mái như vậy thì thật sự khoái chết đi thôi."

Khóe miệng Minh Nguyệt Dạ hơi nhếch lên, một nét cười chợt lóe rồi biến mất, kế tiếp ngón tay trắng nõn của nàng khẽ búng ra một quả cầu ánh sáng."

A, xem ra gần đây lại có tiến triển mới" Phong Tín Tử thầm cảm khái rồi thuận tay tiếp nhận lấy quang cầu đó, tức thì một luồng tin tức như nước chảy thẳng vào thâm tâm của hắn.Một lát sau, trên mặt hắn hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Tiếu Ma Qua đang ở Bất Chu thành sao?

Có chắc chắn không?"

"Chắc chắn" Minh Nguyệt Dạ gật đầu mà đặc biệt khẳng định.Phong Tín Tử cũng không hỏi lại, nếu như đích thân Minh Nguyệt Dạ đại nhân đã xác định như vậy thì thông tin này có thể hoàn toàn tin tưởng đó là sự thật.

Hắn tiếp tục xem tiếp bên dưới, đến khi hắn nhìn thấy một dòng chữ khác thì bất ngờ kêu lên thất thanh: "Tiêu Vân Hải?"

"Đúng vậy, tuy rằng chưa điều tra được lai lịch rõ ràng của Tiêu Vân Hải nhưng hắn chính là một Đại sư Ma binh rất có thân phận và địa vị, chúng ta có thể lợi dụng được.

Nếu như Tiếu Ma Qua thật sự đang ở Bất Chu thành thì hắn nhất định sẽ nhờ Tiêu Vân Hải sửa chữa Nghịch Long trảo, bởi vì Nghịch Long trảo chính là Thiên Ma binh, nên chỉ cần có thể phục hồi được nó lập tức Tiếu Ma Qua sẽ không bỏ qua cơ hội nào.Khi nói đến chuyện chính sự thì Minh Nguyệt Dạ toát lên một khí thế nghiêm nghị khiến cho không ai được phép ai xen ngang vào, càng nhìn nàng càng thấy đôi mắt đẹp sáng rỡ như ánh sao.Quả nhiên có phẩm chất lãnh tụ trời sinh mà!Vô số cao thủ đã bị khí thế mạnh mẽ của Minh Nguyệt Dạ khuất phục, hiện tại đã xuất hiện những lời đồn đãi từ phía cao tầng rằng nàng rất có khả năng sẽ tiếp nhận chức vụ Đại Trưởng lão, và sẽ trở thành người nắm quyền lực tối cao kế nhiệm trong Trưởng Lão hội.Đa số Trưởng lão đều đánh giá rất cao trí tuệ của nàng, hiện tại những người trẻ tuổi khác không thể so sánh được với nàng."

À có chuyện này, thật ra hôm nay ta vừa mới tiếp xúc với Tiêu Vân Hải" Phong Tín Tử trầm ngâm nói."

Ồ, người này như thế nào?"

Đôi mắt đẹp của Minh Nguyệt Dạ chớp chớp có vẻ rất hứng thú."

Nhìn không thấu nông sâu như thế nào" Phong Tín Tử cười nói: "Lệ Ngữ đứng trước mặt hắn giống như một hạt bụi, thế nhưng người hôm nay khiến cho ta phải giật mình lại là nha đầu của Thanh Hoa gia"."

Thanh Hoa gia à ?

Dường như tên nàng là Thanh Hoa Tuyết thì phải" Minh Nguyệt Dạ đã gặp ai thì không thể quên được, nàng chỉ hơi nghĩ qua một lát rồi nói ra ngay danh tính."

Chính là nàng đó, thật sự rất hổ thẹn, ngay cả ta cũng nhìn nhầm rồi.

Nữ nhân này thâm tàng bất lộ, là một nhân tài của Thanh Hoa gia đấy, chắc chắn nàng là người có thực lực cực mạnh trong thế hệ trẻ tuổi của Thanh Hoa gia.

Ta đoán rằng Thanh Hoa gia tám chín phần mười cũng đã không nhận ra thực lực của nàng, nếu không thì tuyệt đối sẽ chẳng cho nàng ra đi như vậy đâu" Sắc mặt Phong Tín Tử hiện lên vài phần tự giễu."

Do ta thất trách quá, thật sự trước đây không tìm hiểu rõ ràng" Minh Nguyệt Dạ thản nhiên thừa nhận sai lầm."

Điều này ai có thể nghĩ đến chứ?

Nàng ẩn dấu quá cao thâm, nếu không phải hôm nay đích thân chứng kiến nàng động thủ thì ta thật sự không phát hiện ra" Phong Tín Tử vội vàng nói tiếp: "Nữ nhân này là một người can đảm thận trọng có phong thái ung dung trấn định, tuy vậy nàng lại rất có hảo cảm đối với Tiêu Vân Hải nên đã tự tìm cách tiếp cận lấy hắn.

Tạm thời ta đã đồng ý cho nàng đi theo Tiêu Vân Hải, không biết quyết định này có phải sai càng thêm sai hay không nữa"."

Ngươi phải chú ý đến Tiêu Vân Hải nhiều hơn nữa, ta đoán rằng Thang Thần cũng có khả năng nghĩ tới chuyện Tiêu Vân Hải chính là đầu mối để có thể tra ra được Tiếu Ma Qua đấy", Minh Nguyệt Dạ tiếp tục dặn dò: "An toàn của ngươi vẫn là trên hết, việc của Tiếu Ma Qua không cần cố gắng quá mức.

Sự kiện của Ma Thần điện đã giúp cho chúng ta không ít gợi ý, nên đối với việc tìm hiểu Thần lực đã có chút manh mối rồi, đến lúc ngươi trở về ắt hẳn là đã có kết quả".Trong lòng Phong Tín Tử rất ấm áp, đương nhiên càng vui sướng hơn nhiều: "Chúc mừng đại nhân!"

Hắn biết rõ dưới trướng của Minh Nguyệt Dạ có một nhóm nhỏ cực kỳ bí mật, thành viên trong nhóm đều là những Trưởng lão không hề quan tâm đến thế sự, hơn nữa thực lực hết sức cường đại.

Mục đích của nhóm người này chính là đột phá tìm hiểu sự ảo diệu của Thần lực, xem ra hiện tại rõ ràng đã có tiến triển thực sự rồi.Công lao này không ai có thể phủ nhận được !Hơn nữa nếu như Minh Nguyệt Dạ có thể hiểu hết sự ảo diệu của Thần lực, thì trong tay nàng có thêm một con bài lợi thế trọng yếu nữa sẽ giúp cho khả năng nắm quyền của nàng tăng lên rất lớn.Phong Tín Tử hạ quyết tâm trong lòng, cho dù tìm mọi cách bắt cũng được, trói cũng xong, phải tóm cho bằng được Tiếu Ma Qua đem về Yêu giới.Tựa như nhìn thấu tâm tư của Phong Tín Tử, lập tức Minh Nguyệt Dạ mỉm cười nói: "Ngươi cũng không cần quá sốt ruột, tình huống hiện tại đối với chúng ta rất có lợi.

Tuy rằng Ma Thần điện vô cùng lợi hại, nhưng phương pháp tu luyện của bọn hắn vẫn có chỗ thiếu sót"."

A!"

Phong Tín Tử thất kinh nhưng hắn chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Thảo nào!

Ta còn trách tại sao bọn họ sau khi tiêu diệt Huyền Không Tự lại không thừa cơ hội khuếch trương chứ, thì ra là do phương pháp tu luyện của họ có chỗ thiếu sót!"

Cặp đồng tử của Minh Nguyệt Dạ chớp động quang mang, nàng giống như vầng trăng tròn treo giữa bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiến cho những ngôi sao xung quanh đều phải ảm đạm thất sắc."

Tất nhiên, phương pháp tu luyện của chúng ta sẽ không có những thiếu sót như thế".Thanh âm Minh Nguyệt Dạ chân thành và tràn đầy tin tưởng."

Chúng ta có thời gian mà!"** *Trên mặt Lê Tiên Nhi tràn ngập nét kinh hãi, mảnh giấy hạc đang nắm trên tay tựa như bị đốt cháy.Rất lâu sau, vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt nàng mới từ từ biến mất.

Một lần nữa nàng khôi phục lại dáng vẻ trấn định thường ngày, trên tay bốc lên một tia hỏa diễm, chỉ trong nháy mắt đã đốt cháy mảnh giấy hạc trong tay.Tuy thấy mảnh giấy hạc đã hóa thành tro tàn, nhưng tâm trạng của Lê Tiên Nhi không thể khôi phục bĩnh tĩnh giống như nét mặt của nàng được.Thật sự là vừa rồi giấy hạc truyền về một tin tức quá mức chấn động.Vậy là Côn Lôn đã nắm giữ được sự ảo diệu của Thần lực!Tin tức này đối với nàng như một đòn giáng thật mạnh không gì sánh bằng.

Khi Tiếu Ma Qua sử dụng Thần lực thì tất cả mọi người đứng ngoài quan sát đều tấm tắc tán thưởng, đến khi Ma thần tàn sát đoàn Trưởng lão Huyền Không Tự thì mọi người hết sức chấn động, ai cũng hiểu rằng một thời đại mới đã đến.Nhưng giờ đây khi biết được Côn Lôn đã nắm giữ sự ảo diệu của Thần lực, bất chợt Lê Tiên Nhi cảm giác tựa như có luồng kiếm quang đang chỉa mũi thẳng vào sau lưng, đồng thời nàng có thể cảm thụ được hơi lạnh thấu xương kia rất rõ ràng.Thần văn Thiên Hoàn chỉ vừa mới đột phá được ba phần mà thôi.Vốn dĩ vị thế của Tứ Cảnh đã ổn định và không hề phân định giới hạn từ lâu, thế nhưng bỗng nhiên Huyền Không Tự bị sụp đổ, rồi Tây Huyền phải suy vong, thành ra chỉ còn trơ trọi lại hai nhà Côn Lôn và Thiên Hoàn mà thôi.Từ xưa đến nay, ba thế lực trở lên mới có thể đủ sức ngăn chặn đấu đá lẫn nhau nhằm đạt tới sự cân bằng, giờ đây khi còn lại hai thế lực như vầy thì chỉ có một tình huống xảy ra duy nhất chính là nhà này sẽ nuốt chửng nhà kia mà thôi.Gay go nhất chính là Côn Lôn đã đi trước bọn họ!Gia gia vừa mới gửi giấy hạc cho nàng bởi thật sự rất lo lắng, đồng thời bảo nàng bất kể dùng biện pháp gì cũng phải cố gắng hết sức tìm được một phần truyền thừa Thần lực hoàn chỉnh.Hiện giờ Thiên Hoàn coi như đã chậm một bước đi trong toàn cục, tất cả lực lượng đều tập trung tinh thần để tìm hiểu bí ẩn của Thần văn.Truyền thừa Thần lực !Lê Tiên Nhi hít sâu một hơi, trong đầu nàng hiện giờ chỉ có bốn chữ này.

Tất nhiên người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Tiếu Ma Qua, rõ ràng nàng không dám trêu chọc đến Ma Thần điện, hãy nhìn người ta tiêu diệt tinh anh của Huyền Không Tự chẳng khác thái dưa, cắt rau vậy, vì thế bọn họ thừa sức để ví Thiên Hoàn như đống rau dưa đó vậy.Cho đến bây giờ, mọi người đều biết rằng lực lượng đang nắm giữ truyền thừa của Thần lực bao gồm ba người, chẳng những thế tất cả đều có liên quan đến Tiếu Ma Qua cả.Tên Tiếu Ma Qua chết tiệt này rốt cuộc đã trốn đâu mất rồi?** *Tả Mạc đang nằm trên mái hiên chợt nhìn thấy Lê Tiên Nhi ở trong gian phòng, tức thì tinh thần hắn sôi sục hẳn lên vì không ngờ đối phương lại là tu giả!Tuy rằng kỳ rồi hắn phát hiện trên người đối phương có khí tức giống như đã từng quen biết, thế nhưng tuyệt đối không ngờ tới đối phương lại là một tu giả.

Không thể không nói Lê Tiên Nhi này ngụy trang vô cùng cẩn mật, hơn nữa ngay từ đầu Tả Mạc đã không nghĩ theo hướng tu giả rồi, nên vì thế hắn không phát hiện ra manh mối.Cũng nhờ tia hỏa diễm trong tay Lê Tiên Nhi bốc lên đã làm bại lộ thân phận của nàng.Thiên Hoàn ư?Trong lòng Tả Mạc càng thêm nghi hoặc.Lẽ nào trước khi mình bị thay hình mất trí lại có khúc mắc gì với Thiên Hoàn sao?Tả Mạc âm thầm lắc đầu, hắn cảm thấy điều này rất có khả năng, còn không thì trường hợp xảy ra lớn hơn có lẽ là Thiên Hoàn đã dùng bí pháp gì đó để cật lực theo dõi mình.

Thế nhưng bản thân mình trở mặt với Thiên Hoàn đã lâu rồi, nói không chừng cô nàng này đã đứng ở gần đâu đó chỗ vắng người nên đã thấy mình xung đột với Thiên Hoàn.Trận chiến tại Thái dương Thần điện năm đó vô cùng hỗn loạn, Tả Mạc cũng không dám khẳng định cô nàng này có hiện diện ở đó hay không, nhưng tia cảm giác quen thuộc này cũng có thể đủ thuyết phục được.Vì trên mặt Lê Tiên Nhi có sử dụng ngụy trang, nên Tả Mạc không thấy được khuôn mặt thật của nàng, cho nên khiến cho những suy đoán này trở nên càng thêm đáng tin cậy.Tả Mạc không tiếp tục chờ đợi nữa mà lặng lẽ rời khỏi nơi đó mà không một tiếng động, hắn cẩn thận từng li từng tí rời khỏi mái hiên mà không để xảy ra bất cứ sự cố gì.Cho đến khi trở lại phòng hắn mới hiện thân hình ra rồi thở dài nhẹ nhõm.

Vừa rồi hắn tiềm hành có thể nói đã giở mọi thủ đoạn gồm Pháp quyết, Ma công và Yêu thuật đều đồng thời sử dụng đủ hết, toàn bộ đều là tiềm hành ẩn nấp và không ngờ lại đạt hiệu quả cực kỳ tốt đến thế, cho dù cả Thanh Hoa Tuyết đang đứng ngay ngoài cửa cũng không phát hiện được chút nào.Người của Thiên Hoàn tại sao lại đi cùng với Hi công tử, bây giờ cùng đến rồi cùng đi là sao?Tả Mạc không tin vào chuyện ngẫu nhiên, lẽ nào ... bất chợt một ý tưởng lớn mật bỗng nhiên lóe sáng lên trong đầu của hắn.Hai nhà liên minh!Ý tưởng này vừa lóe đến, tức thì Tả Mạc khẳng định hoàn toàn đúng.Địch soái đích thực có tư cách liên minh cùng Thiên Hoàn, hơn nữa nữ tử này không chỉ là đệ tử bình thường của Thiên Hoàn đâu.Vừa nghĩ đến nghi vấn lúc xa xưa, khi mà bản thân hắn rất có thể đã từng có ân oán với Thiên Hoàn rồi, bất chợt trong lòng Tả Mạc hắc hắc cười lạnh.Quả là một cơ hội tuyệt hảo để cho Thiên Hoàn nếm mùi lợi hại, vì thế làm sao hắn có thể bỏ qua cho được?Chương 706 : Lão đầu thần bíDịch giả : Tiền Khánh ThếBiên dịch & Biên tập : Mỹ Nam Tử"Chuyện này để sau rồi hãy nói" Thang Thần sau khi nghe Thủ lĩnh hộ vệ báo cáo xong liền thản nhiên nói."

Gia chủ..."

Lão tam kiềm nén không được nên định nhanh nhẩu lên tiếng, tuy nhiên thần sắc của Lão đại vẫn không đổi, dường như đây chỉ là một chuyện bình thường chẳng hề liên quan đến mình chút nào.Thang Thần liếc nhìn thuộc hạ mà sắc mặt lạnh nhạt rồi nói nhỏ: "Sau khi chuyện này xảy ra, ngươi hãy giết sạch tất cả những người ở chợ đi là xong, xem như mọi việc chẳng can hệ gì đến chúng ta.

Nhưng tạm thời không ai được động chạm vào Tiêu Vân Hải, bất luận là kẻ nào đi nữa..., nhớ đấy!"

Lão tam nghe thế đành nín lặng, tuy gia chủ thường ngày rất uy nghiêm, nhưng rất ít khi nào nói nặng bao giờ, từ trước đến nay đã nói là làm.

Nhưng mà hôm nay lại đưa ra mệnh lệnh nghiêm túc đến như vậy thì đúng là lần đầu tiên!

Cho nên trong lòng Lão tam vừa kinh vừa sợ, nhưng trong lòng không khỏi tự nhủ gặp được may mắn, bởi vì người bị đánh chính là mình nếu không thì e rằng cái đầu này..."

Ngươi hãy lui ra ngoài đi" Thang Thần nói."

Dạ !"

Lão tam cúi đầu ảo não đi ra ngoài.Trong gian phòng chỉ còn lại có hai người, lúc này Thang Thần mới cau mày mở miệng nói: "Yêu tộc làm cách nào mà có thể trà trộn tiến vào đây được?"

Lão đại lắc đầu trầm giọng nói: "Có lẽ không giống như cố tình gây nên"."

Cái gì?

Không giống như cố tình ư ?"

Thang Thần trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói: "Không thể xem thường được, chỉ tiếc là khó lòng dò được Tiêu Vân Hải, quả nhiên thực lực của y thâm sâu khôn lường"."

Thâm sâu khôn lường ư ?"

Trong mắt Lão đại hiện lên một tia kinh dị."

Lão tam không có khả năng chống đỡ được".Nếu hiện tại lão tam đang ở đây, nhất định hắn sẽ cả kinh mà trợn mắt há mồm ngay, bởi vì ngày lúc hắn bị A Quỷ ném ra lúc đầu, cơ bản là Lão đại không chỉ vô tình đi ngang qua thôi, mà đã chứng kiến hết toàn bộ sự việc."

Nhìn ra được lai lịch của người đó không?"

Thang Thần hỏi."

Dường như rất giống với hai nữ nhân đi cùng với Tiếu Ma Qua thì phải!"

"Nhìn chưa ra ư?"

Lão đại trầm ngâm: "Phong cách có vẻ rất giống với nữ nhân có quầng tử mang vậy, nhưng rõ ràng nữ nhân đi chung với Tiếu Ma Qua đích thực là có quầng sáng tím đó, còn người kia lại không có, hơn nữa...”

Hắn dường như muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc dừng lại."

Hơn nữa thế nào?"

Ánh mắt Thang Thần chợt lóe, ngay sau đó hỏi dồn tới."

Hơn nữa còn cho ta một cảm giác vô cùng nguy hiểm nữa!"

Lão đại nói ra những lời đó trong đúng thời điểm này, liền cầm lòng không được mà bất giác bàn tay đã nắm chặt lại, cánh tay hiện lên đầy gân xanh.Thang Thần sắc mặt khẽ biến đổi.Lão đại là cao thủ số một dưới trướng của hắn, đối với hắn trung thành tuyệt đối nên Thang Thần tin cậy hắn nhất, vì thế hắn cũng là người có thực lực nhất trong đám thuộc hạ.

Môn võ công mà Lão đại luyện chính là "Vô Trung Sinh Hữu Thương", môn này chính là Ma công đỉnh cao về Thương pháp.

Nếu không phải năm đó do cơ duyên xảo hợp, rồi Thang Thần cứu hắn một mạng, thì thật sự sẽ tuyệt đối không dễ dàng thu phục hắn như vậy, bởi vì hắn chính là một cao thủ rất mạnh mẽ.Thực lực của Lão đại có thể sánh với những cao thủ Soái giai vừa tiến cấp, không những vậy còn là những soái giai cao thủ đứng đầu nữa.Chắc chắn trong tay hắn còn có một con bài tẩy nào đó.Sự việc hôm nay biến chuyển như thế này, đích thật một phần do Thang Thần đã có ý định an bài rồi, tuy nhiên đối với thân phận của Tiêu Vân Hải, hắn vẫn còn rất hoài nghi.

Thế nhưng đến lúc này vẫn chưa có kết luận gì cả, nên càng làm cho hắn thất kinh.Lão đại tuy có chút thô lỗ, nhưng vì hắn đã tu luyện ‘Vô Trung Hữu Sinh Thương’ nên có trực giác rất nhạy cảm, hơn nữa chính do từ miệng hắn bảo là rất nguy hiểm thì chỉ còn một nguyên nhân duy nhất đó là, xem ra phó thủ đi theo Tiêu Vân Hải lại càng mạnh hơn cả nữ nhân có quầng sáng tím bên cạnh Tiếu Ma Qua nữa!Điều đó thật không thể nào !Toàn bộ Ma giới đều biết, nữ nhân có quầng sáng tím ở bên cạnh Tiếu Ma Qua chính là người đang tu luyện Thần lực.Một ý niệm kinh thiên bỗng nhiên hiện ra trong đầu của Thang Thần.

"Phải chăng Tiêu Vân Hải kia cũng đang tu luyện chính là Thần lực sao?"

Hắn lắc đầu bác bỏ, muốn luyện Thần lực không phải dễ dàng như vậy, hắn vừa nghĩ trong đầu vội chuyển sang đề tài khác: "Đã tra ra được tác dụng của Bạch Cương Xà Cốt chưa?"

"Bạch Cương Xà Cốt vốn dĩ được dùng để luyện chế Ma binh""Không phải ?"

Thang Thần lắc đầu: "Người nữ bộc của Tiêu Vân Hải sau khi nhận được Bạch Cương Xà Cốt hiện vẫn còn đang bế quan, dựa theo tin tức từ Vật Hi Đường mà tra ra được, lúc đó vị nữ bộc đang bế quan này của Tiêu Vân Hải đã nhìn trúng Bạch Cương Xà Cốt, vì thế Tiêu Vân Hải mới quyết định mua, nhất định là hắn không muốn cho người khác biết tác dụng thực sự của Bạch Cương Xà Cốt, khẳng định rằng hắn và người nữ bộc kia chắc chắn có quan hệ khác, mau điều tra thêm cho ta !"

"Vâng !"** *Trong hư không, A Quỷ đang yên tĩnh ngồi thẳng lưng xếp bằng ngay ngắn, sợi xích màu tím đang xuyên qua thân thể của nàng.

Những sợi xích tím này so với lần trước mà Tả Mạc đã từng thấy qua còn chắc chắn hơn rất nhiều, độ bóng sáng của sợi xích dần dần được che đậy.Mà tới càng gần thân thể nàng càng thấy rõ mặt ngoài của những sợi xích đó còn phát sinh ra những tia hoa văn cực nhỏ hết sức tinh xảo và xinh đẹp.Nàng nhắm mắt lại, trên mặt nàng còn mang theo một vẻ điềm tĩnh và nụ cười mãn nguyện.Quả thật hiệu quả của U Hủ Chuyển Sinh Liên thật không giống bình thường, lúc này hồn phách của nàng chẳng những không bị ảm đạm đi chút nào, mà trái lại càng thêm chân thực.Mấy ngày nay, nàng không ngừng dùng hồn phách của mình tẩm bổ cho Bất tử Thần lực, đến lúc này Bất tử Thần lực so với trước càng thêm cường đại hơn.

Vì Bất tử Thần lực đã mạnh mẽ hơn trước nên sinh ra rất nhiều biến hóa, rõ ràng nhất là quang hoa đã không còn bộc lộ ra bên ngoài nữa, mà đã thu hết vào trong.Bất tử Thần lực càng trở nên mạnh mẽ hơn thì lực giam cầm đối với nàng càng thêm kiên cố hơn.Không có ánh sáng, không có âm thanh, cũng không có mùi của sự tĩnh mịch, hư vô.Sự tĩnh mịch, hư vô này đã làm cho con người trở nên tuyệt vọng điên cuồng, nhưng không thể nào đánh bại được thiếu nữ mảnh khảnh này.Từ lần trước hồn phách của nàng đã bắt đầu được tẩm bổ, nàng liền nhận ra nhất định đây là Thiếu gia rồi.

Sau khi tâm đã an định trở lại, giác quan của nàng liền báo sớm cho nàng biết, hiện giờ nàng đang ở bên cạnh Thiếu gia rồi, nhưng khi nhìn những điểm sáng trong hư không kia lại làm cho nàng đột nhiên có hiểu ra thêm, Thiếu gia không chỉ ở bên cạnh mình mà còn đang cố gắng cứu chữa cho mình nữa.Ngay lúc này không gì có thể thay thế được việc cổ vũ tinh thần cho thiếu nữ nhất là trong không trung tĩnh mịch thế này.Từ lúc đó, trên khuôn mặt nàng luôn luôn mỉm cười giống như ánh mặt trời tràn đầy rực rỡ."

Có lẽ thiếu gia đang nhìn mình" Nàng nghĩ.Nàng muốn dùng nụ cười của mình để báo cho Thiếu gia biết rằng: "Giờ đây nàng không còn chút thống khổ và khó chịu nào nữa".Mỗi một chút đau đớn đều là lúc Thần lực đang được gia tăng!

Chỉ cần Thần lực trở nên mạnh mẽ thì nàng có thể bảo vệ được Thiếu gia!Vì vậy nàng rất hài lòng đấy chứ.Trên mặt nàng hiện lên một nụ cười tươi sáng, lúc này từ trong hồn phách của nàng tựa như có một thứ gì đó đang dần dần được thành hình.** *A Hoành từ trong nhập định dần dần thức tỉnh, tâm trạng đang xao động cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.Quả đúng như những gì Thang gia dự liệu, quan hệ của họ với Địch soái không phải bình thường.

Những ngày này, mỗi lần hắn cầu kiến Thang Thần, người hầu đều lễ phép nói với hắn, gia chủ có việc nên đã đi vắng.A Hoành chẳng biết đây là ý gì !Dạo trước, Thang Thần vẫn còn có ý định mập mờ kết minh với hắn, thế nhưng đối với Quý gia vẫn giữ chút khách khí, cuối cùng đã rõ ràng thái độ của bọn họ thế nào rồi.A Hoành biết rõ, việc kết minh đã thất bại rồi.Rất nhanh, mệnh lệnh của gia chủ cũng đã tới tay hắn.Chỉ lệnh có hai điều: Phá hõng chuyện kết minh của Thang gia và Địch soái, âm thầm giết chết Tiêu Vân Hải, nhưng không thể để cho Thang gia hoài nghi đến người của Quý gia !Nhìn thấy hai mệnh lệnh của gia chủ, A Hoành không khỏi cười khổ, bất luận là điều nào trong hai điều đó cũng rất khó hoàn thành được.

Nay Thang gia và Địch soái đã âm thầm cấu kết với nhau, chỉ có điều là ít người biết đến mà thôi.

Mà muốn ám sát Tiêu Vân Hải cũng chẳng dễ dàng gì, mặt khác trường chiến đấu phát sinh ban ngày ở ngoài chợ cũng đã truyền đến tai hắn rồi.Không chỉ bản thân Tiêu Vân Hải có thực lực thâm sâu khó lường đâu, thế mà ở giữa đường lại xuất hiện thêm một ả yêu nữ vô cùng lợi hại nữa, đặc biệt là có thể so tài thực lực với Đại thủ lĩnh của Thang gia...Lẽ nào toàn thể tu chân giới này đều khởi đầu từ nữ nhân hết hay sao?Tiếu Ma Qua đã thế, nay Tiêu Vân Hải cũng xuất hiện cùng một dạng như vậy, chẳng những thế còn ghê gớm hơn nữa, không chỉ một mà tới ba tên lận!Bỗng nhiên, A Hoành trong lòng khẽ động, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống: "Kẻ nào?"

Lời còn chưa dứt thì thân ảnh bỗng dưng biến mất.Mà ngay đúng lúc đó, A Hoành đã xuất hiện bên ngoài phòng, trong tay hắn còn nắm chặt tờ giấy hoa tiên mà sắc mặt trầm lại, quả thật đến lúc này tàn ảnh của hắn vẫn còn đọng lại ở trong phòng này.Nhanh thật !A Hoành trong lòng kinh hãi vạn phần, người nọ vừa xuất kích đã bị phát hiện, thế mà đối phương lập tức biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu nữa, lúc này hắn mới nghĩ ra biết đâu do đối phương cố ý phóng xuất ra cho nên hắn mới cảm ứng được ngay.Ý nghĩ này làm hắn sởn cả tóc gáy.Nếu quả là đối phương ra tay đánh lén thì tám chín phần mười là hắn không thể tránh khỏi.Thực lực người này quả là không thể tưởng tượng được.Thế này thì đối phương có mục đích gì đây?

Trong bụng hắn đầy vẻ hoài nghi nhìn về phía mảnh hoa tiên, bỗng nhiên trong mắt hắn hiện lên một tia mừng rỡ như điên.Thiên Hoàn !Không nghĩ tới trong đội ngũ đi theo Hi công tử, vậy mà lại có đệ tử Thiên Hoàn xuất hiện trong đó!

Thật là không nghờ tới Địch Soái đã âm thầm cấu kết với Thiên Hoàn rồi!A Hoành dường như muốn ngửa mặt lên trời cười thật to vậy.Tuy rằng từ lúc Tiếu Ma Qua xuất hiện, dường như thế cờ đang hướng tới việc dung hợp lại 3 nhà Yêu, Ma và Tu lại với nhau.

Thế nhưng Tiếu Ma Qua lại là người của Ma tộc, không ai cho rằng hắn không đúng khi biết dưới trướng hắn còn có tu giả nữa, trái lại mọi người đối với những tu giả đã bị Tiếu Ma Qua thu phục thì không khỏi cảm giác được vẻ kiêu ngạo trên mặt.Thế lực có chút nhãn lực thì đều có thể nhìn ra được, xu hướng ba nhà Yêu Ma Tu dung hợp lại với nhau là tình thế hiển nhiên rồi.

Nhưng mà trong dân chúng thì đánh giá hình thức này cũng không cao lắm, bởi vì cừu hận giữa Yêu Ma và tu giả thật khó lòng mà hóa giải được như thế.Địch Soái kết minh cùng Thiên Hoàn, A Hoành nhìn thấy sự tình này diễn ra kỳ thật cũng đã ngầm đánh giá đây đúng là điều kỳ diệu.Thế nhưng đối với tình huống thế này, không thể rõ ràng công khai ra được, mọi người chỉ có thể âm thầm giữ ý với nhau, bằng không chỉ cần lộ ra chút thôi lập tức Địch Soái sẽ bị dìm ngập trong một đống nước bọt.Khóe miệng A Hoành hiện lên một vẻ tươi cười tàn khốc.Có thứ này trên tay, quả là một kiện bảo vật giữ mạng mà !** *Hình dáng tướng mạo thay đổi, đích xác là Tả Mạc đang di chuyển như bóng ma, đồng thời trong lòng hắn cũng vô cùng đắc ý.Tuy rằng Quý gia không phải cái gì cũng tốt, nhưng mà lại có năng lực áp chết được Thiên hoàn.

Tả Mạc đoán bằng đầu ngón chân cái thôi cũng biết được, trước mắt tiết lộ cho Quý gia một phần manh mối như thế, tuyệt đối sẽ có khả năng phá hỏng việc này.Cứ để cho bọn chúng cắn nhau cái đã !Đối với những người này, Tả Mạc dành cho chút hảo cảm cũng chẳng có.Làm xong chuyện đó Tả Mạc cảm thấy cả người thoải mái không nói được lên lời, với trạng thái sung mãn như thế này mà dùng để luyện chế Ma binh, thì thật sự chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?Nhưng vào lúc này, dưới chân Tả Mạc bỗng nhiên bị dính cứng ngắt, vẻ đắt ý trên mặt đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa, hắn tựa như một con thú đã cảm nhận được nguy hiểm, trong nháy mắt liền tiến co cụm lại.Từ trong một góc xó xỉnh của khu phố, có một bóng người chậm rãi xuất hiện."

Không sai, ngươi thật là cảnh giác".Người tới vừa khen qua đó đã xuất hiện thân hình trước mặt Tử Mạc, đó là một lão ông ăn mặc rách rưới, trông tựa như một người đàn ông đã qua nhiều năm bôn ba, lưu lạc khắp nơi, nên vẻ mặt của lão đầy rẫy nếp nhăn, cặp mắt mờ đục, cả người không có một chút khí thế nào cả.Nhưng mà Tả Mạc không dám khinh thường đối phương.Lão đầu hứng thú ngắm nhìn Tả Mạc rồi nhếch miệng cười: "Ngươi có thể gọi ta là Lão đầu cũng được".Chợt hắn mở miệng nói ra hết sức tự nhiên: "Đúng là thủ đoạn dịch dung, còn tu luyện cả Thái Dương Thần lực nữa, có thể được bộ lạc Thái Dương truyền thừa, quả thật cơ duyên của ngươi thật không tệ chút nào"."

Ngươi rốt cuộc là ai?"

Tả Mạc trong lòng hoảng sợ, đối phương hiển nhiên đã nhìn ra được hắn chính là Tiếu Ma Qua, thậm chí mới liếc mắt một cái cũng nhìn thấu được hắn tu luyện chính xác là Thần lực!Lão đầu nhếch miệng, lộ ra âm điệu ngắt quảng mà hở cả hàm răng vàng úa: "Ha Ha..., phải có lòng kiên trì mới được.

À, nha đầu của ngươi đâu?"

Bỗng chốc luồng sát khí hiện lên trong mắt Tả Mạc, rồi đột nhiên giống như một luồng gió lạnh đến thấu xương.Chương 707 : Nỗi băn khoănDịch giả : Tiền Khánh ThếBiên tập : Mỹ Nam Tử"Không nên hung dữ quá như vậy !"

Lão đầu dường như chẳng bị sát khí của Tả Mạc làm ảnh hưởng chút nào, luồng sát khí đó tựa như những cơn sóng dữ ồ ạt xô đến trước mặt hắn, nhưng nhanh chóng hòa tan và tiêu tán đi mất vậy.Ánh mắt Tả Mạc ngưng tụ lại, đồng thời trong lòng hết sức cảnh giác.Bỗng nhiên Lão đầu dường như phát giác được gì đó liền nói: "Ngươi phải cẩn thận một chút đấy, hiện tại rất nhiều người đang nhằm vào ngươi đấy".Trong chốc lát tức thì thân ảnh lão ấy đã biến mất chẳng còn thấy đâu nữa.Tả Mạc khẽ giật mình, nhưng mà rất nhanh sắc mặt của hắn lại càng biến đổi, bởi vì lúc này hắn mới phát hiện có người đang bước đến gần.Lão nhân này... quả thực là rất mạnh !Vừa rồi Lão đầu nói những lời ấy, dường như không có ác ý lắm.Một mặt đang suy tư, mặt khác Tả Mạc lặng lẽ ly khai chỗ đó, việc rình rập thế này do đã từng trải nhiều lần nên hắn đã sớm quen thuộc rồi.

Môn pháp tu luyện chuyên biệt của Bồ Yêu và Vệ có hiệu quả rõ rệt, thuật di chuyển và ẩn nấp của Tả Mạc tuy không được coi là thượng thừa, nhưng việc qua mặt các cao thủ bình thường thì không có vấn đề gì.Trở về chỗ ở, hắn vẫn còn nhớ Lão đầu vừa rồi, thực lực vô cùng mạnh mẽ như lão tuyệt đối không phải là hạng vô danh.

Hơn nữa càng làm cho Tả Mạc khiếp sợ chính là hắn không thể nào nhận ra Lão đầu kia tu luyện môn pháp nào.

Hơn nữa những lời nói kia của Lão đầu còn có dụng ý gì khác?Có rất nhiều người đang nhằm vào mình?

Lời này rõ ràng có ý nhắc nhở!Chẳng lẽ mình đã để lộ ra sơ hở gì rồi sao?

Tả Mạc lắc đầu, tuy rằng không biết Lão đầu kia có ý đồ gì mà đến, nhưng mà đối phương có ý nhắc nhở mình cũng không giống như làm mà không có mục đích.Lão đầu đã từng nói ‘Rất nhiều người’, điều đó nói lên là không chỉ một, những người này đang nhìn chằm chằm vào mình, vậy mục đích của bọn họ là gì ?Địa Ma binh à?

Theo suy đoán thì cái này là có khả năng lớn nhất, tại Ma giới hôm nay, Địa Ma binh chính là cấp cao nhất của Ma binh, những người đang dòm ngó nó hiển nhiên là vô số kể.Nhưng mà thời gian lâu dần ảnh hưởng đến sự sống chết của Tả Mạc, đối với sự nguy hiểm con người ta có một sự nhạy cảm khác thường, cái này theo suy đoán là có khả năng nhất, nó trước hết đã bị hắn loại bỏ từ bên ngoài.Ngoại trừ Địa Ma binh, còn để cho nhiều người khác chú ý đến đó chính là thân phận Tiếu Ma Qua và Truyền thừa Thần lực của hắn, nếu như người khác chú ý đến cái này hoặc cái kia thì quả là phiền toái lớn.Tả Mạc hơi nhíu mày, chợt đem vấn đề này để sang một bên, hắn sẽ không để một câu nói của Lão đầu kia làm cho tâm cơ đại loạn, trước mắt hắn bây giờ là cần luyện ra gấp một ít Địa Ma binh nữa.Địa Ma binh đổi lấy Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, cái ý tưởng này vừa xuất hiện đã bắt đầu, chỉ có điều là hắn ngẫu nhiên nghĩ tới, nhưng mà hiện tại đối với phương án này so với việc chính hắn sẽ đi U Tuyền Giới thì phương án này lại dễ dàng thực hiện hơn.Hôm nay hắn đã không phải là hạng người vô danh, cho dù là Tiếu Ma Qua hay dưới thân phận Tiêu Vân Hải đi nữa, hai thân phận này đều không phải là nhỏ nữa.Chỉ cần hắn luyện chế ra một ít Địa Ma binh mới thì sẽ không ít người đi tìm kiếm Tố Ảnh Hồn Ti Thảo để đổi với hắn.

Tại Ma giới này, tuy Địa Ma binh trong mắt bọn họ vô cùng trân quý nhưng trong mắt Tả Mạc nó chỉ là một vật bảo mạng mà thôi, nếu có thể dùng nó đổi lấy Tố Ảnh Hồn Ti Thảo thì thật là có lợi.Hắn vừa rồi đã luyện chế ra Thiên Xà Thập Tướng Mâu, nếu như lại có thể luyện chế ra một thanh Địa Ma binh nữa thì thanh danh của hắn sẽ nổi lên như cồn từ trước đến nay chưa từng có.

Khi đó chỉ cần hắn hứa hẹn, thì cũng đủ làm cho vô số người phải điên cuồng.Đem những suy nghĩ trong lòng thả nhẹ, những lo lắng trong lòng của Tả Mạc đã tan biến đi.Lão đầu và những người khác cũng thế, mục đích lớn nhất của mình hiện giờ là Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, những chuyện khác không liên quan đến mình, dù có trực tiếp tìm hắn thì cũng không sợ chút nào.** *Bóng đêm đen như mực, Tằng Liên Nhi đang mặc trên người một chiếc váy dài đỏ tươi, trông giống như một đóa hoa đỏ rực đang kiêu hãnh trong bóng đêm.

Nhưng mà động tác của nàng lại yên lặng không có cả tiếng gió, nàng như u linh xuất hiện trước mặt Thanh Hoa Tuyết."

Ngươi là ai?

Tại sao lại ở chỗ này?"

Tằng Liên Nhi nhìn Thanh Hoa Tuyết nhíu mày hỏi.Thanh Hoa Tuyết chỉ cảm thấy hoa mắt, một thân ảnh xinh đẹp mà không hề có dấu hiệu báo trước liền xuất hiện trước mặt nàng.Sắc mặt của nàng biến đổi, nội tâm cũng vô cùng hoảng loạn, trên mặt lại ra vẻ trấn định lại, trong miệng cũng không chịu thua hỏi lại: " Ngươi là ai ?"

Con ngươi của Tằng Liên Nhi long lanh nhìn thẳng lên tựa như một vầng mây mù lặng yên đang trôi đến."

Vào rồi hẵng nói" m thanh của Tả Mạc truyền ra từ trong phòng.Thân ảnh của Tằng Liên Nhi lập tức biến mất.Lúc này trên mặt của Thanh Hoa Tuyết mới hiện lên một vẻ kinh hãi...** *"Nàng là Thanh Hoa Tuyết, năm đó nàng bị ta đánh bại, không nghĩ nàng lại ở trong sứ đoàn Yêu tộc, hơn nữa lại có thể nhận ra thân phận của ta.

Vì thế ta đã làm cho nàng phải đi theo ta để tránh khỏi nàng ra ngoài nói lung tung" Tả Mạc giải thích.

Người khác không biết, chứ hắn thì rất rõ ràng.

Tằng Liên Nhi vừa rồi chính là một vũ khí giết người.

Nếu hắn không buông lời nói thì có lẽ Thanh Hoa Tuyết đã thành một cỗ thi thể rồi."

Ta làm sao lại đi so đo với một tiểu cô nương bình thường như cô đó được chứ".

Khóe miệng của Tằng Liên Nhi lướt qua một vòng tỏ vẻ không vui.

Eo nàng nhẹ nhàng xoay tròn, chiếc váy dài màu đỏ không còn như cánh hoa kiêu hãnh như trước nữa, nàng ưu nhã ngồi trước mặt Tả Mạc.Tằng Liên Nhi làm chuyện gì cũng đều thong dong, ưu nhã, đối với cái đồ chơi như từ trên trời rơi xuống này, thế nào cũng không học được, thật giống như đồ nhà quê mà.

Tả Mạc lắc đầu đem cái ý nghĩ buồn cười này ném ra bên ngoài, rồi ân cần hỏi: " Thế nào rồi?"."

Thành công rồi !"

Ngữ khí trong miệng Tằng Liên Nhi như lan ra, chẳng có nửa phần khoe khoang, miệng cười tươi như hoa và sáng lóa: "Huyết mạch của ta càng trở nên hoàn mỹ, đối với chuyện tu luyện sau này thật có rất nhiều chỗ tốt, Thần lực đã tăng trưởng thêm một phần rưỡi !"

Vẻ mặt Tả Mạc biến đổi, đối với Ma tộc mà nói huyết mạch đối với bọn hắn là lực lượng trọng yếu nhất, tất cả lực lượng như nguồn suối.

Bồi luyện bản thể, nó là một lực lượng trí mạng hấp dẫn mà bất cứ một tu luyện giả nào cũng muốn có.

Mà Thần lực lại tăng trưởng đến một phần rưỡi lại làm cho Tả Mạc há hốc mồm kinh ngạc.Chính như hắn bình thường muốn tăng trưởng đến một phần rưỡi Thần lực nếu không có những thủ đoạn phụ trợ, thì ít nhất cũng cần đến một năm thời gian."

Giá trị, quả là có giá trị" Tả Mạc không nhịn được hưng phấn nói.Tằng Liên Nhi mỉm cười, tận thâm tâm nàng dường như bị mây mù bao phủ, tâm tình khó hiểu yên lặng chớp động.

Đương nhiên là rất có giá trị, bởi vì phải trao đổi bằng Địa Ma binh.Lúc ấy chỉ cần nghe đề cập đến thanh Địa Ma binh, thì trên thực tế trong nội tâm của Tằng Liên Nhi đã muốn buông tha Bạch Cương Xà Cốt kia, đối với cái giá này, không phải nàng có thể chịu nổi mà ngay cả phụ thân nàng là chi chủ của một giới cũng không phải dễ dàng ra tay như vậy, nhưng mà nay lại được xuất ra như không vậy.Trước mắt người này cũng không chút do dự.Không phải là quan hệ tình yêu nam nữ, nàng bỗng nhiên có chút minh bạch, vì những cái bên người Tả Mạc, tất cả hội tụ lấy một ít cũng làm cho nàng thấy rằng đây là một nhân vật thiên tài.Vi Thắng, Công Tôn Sai, Biệt Hàn.Những người này đều tùy tiện được thả ra, lại đều là vầng sáng bắn ra bốn phía chói mắt vô cùng.

Mà nếu tất cả các nhân tài kiệt xuất này đều tụ tập lại bên người Tả Mạc, thậm chí vì hắn có thể đánh đổi cả sinh mệnh.Tả Mạc không chú ý đến tâm tình của Tằng Liên Nhi, trên mặt hắn khó nén được biểu hiện vui mừng: "Thật tốt quá !

Bây giờ ta mà xuất quan, thì có thể yên tâm mà luyện chế Địa Ma binh rồi."

"Luyện chế Địa Ma binh?"

Tằng Liên Nhi từ lúc có được Bạch Cương Xà Cốt thì vẫn một mực bế quan, những chuyện bên ngoài không hề hay biết.

Nghe thấy Tả Mạc nói muốn luyện chế Địa Ma binh trong lòng không khỏi kinh ngạc."

Ừ" Tả Mạc gật đầu, nhếch miệng cười nói:" Ta đã nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu, dùng Địa Ma binh đổi Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, như vậy thì chúng ta không cần đi U Tuyền Giới nữa"."

Địa Ma binh đổi Tố Ảnh Hồn Ti Thảo?"

Tằng Liên Nhi đứng tại chỗ giật mình, nàng nghi ngờ vào tai mình không nghe nhầm chứ: “Chẳng lẽ chúng ta còn Địa Ma binh khác à?"

Chứng kiến vẻ mặt giật mình của Tằng Liên Nhi, Tả Mạc vô cùng đắc ý lặng lẽ nói:" Lại luyện là được."

Tằng Liên Nhi tức cười, một lát trên khóe miệng nàng lại nở rộ một tia vui vẻ, Tử Mạc nói lên việc luyện chế Địa Ma binh, lời nói lại rất tùy tiện, tuy rằng nàng tỏ vẻ giật mình, nhưng mà không hề hoài nghi Tử Mạc không thể làm được việc này.Ánh mắt nàng lặng yên nhìn vào trên người A Quỷ, thật là không hiểu, một tiếng thở dài sâu kính từ trong đáy lòng nàng vang lên, giống như mây mù từ từ lượn lờ bay lên bao phủ con ngươi của nàng."

Khi nào thì bắt đầu luyện" Vẻ mặt của nàng mỉm cười."

Ngươi đã xuất quan, vậy thì không nên chậm chạp nữa" Tả Mạc cười hì hì đánh giá khuôn mặt của Tằng Liên Nhi một cách nghiêm túc rồi trầm giọng nói: " Ngày mai".** *"Lần trước tên Man Ngưu kia không dám cùng ta động thủ, thật là làm cho ta thất vọng quá đi."

Lão đầu nhếch miệng, hơi thở để lộ ra răng vàng vô cùng thê thảm.Một vị thiếu niên xuất hiện ở cách đó không xa, y phục bó sát người, không thể nghi ngờ là thiếu niên này có thân hình cao dong dõng.

Hắn nằm cách mặt đất một trượng trên không trung, giống như sau lưng có một cái ghế vô hình, nửa người hắn đều rút vào trong cái ghế vô hình nào đó, tư thế cực kì quái dị.Một tay đang nâng mâm trái cây, bên trong chứa đầy những Huyết Bồ Đào, tay kia không ngừng cho Huyết Bồ Đào vào miệng, thần thái vô cùng mãn nguyện."

Ta nào dám cùng lão tiền bối động thủ, ta đến đây chỉ là để ăn uống, chơi đùa thôi."

Thiếu niên mơ hồ không rõ nói tiếp: "Tuy nhiên tiền bối lần trước đã che chở cho Tiếu Ma Qua nên nhị ca đã không đánh mà lui, lần này tựa hồ đối với Tiêu Vân Hải cảm thấy hứng thú, tiền bối hãy cho con đường sống a."

"Tiêu Vân Hải?

Chẳng lẽ các ngươi không phải vì Tiếu Ma Qua mà đến hay sao?"

Lão đầu sờ sờ lỗ tai: "Tuy rằng ta đã lớn tuổi, lỗ tai cũng không thể so với trước kia, nhưng không thể chịu được nhiều lần nhắc tới đâu a.

Mấu chốt là muốn nhờ Tiêu Vân Hải để tìm được Tiếu Ma Qua, những lời này lỗ tai của ta đã sớm nghe được rồi"."

Ồ..., ơ... tiền bối, những lời này không được tùy tiện nói ra như vậy đâu, hay là chúng ta hãy thương lượng đi, những cái này của chúng tôi ngài không nên so đo làm gì, tiền bối cứ ra giá đi..."

Lời nói của thiếu niên rất nhanh nhảu, và trên tay của thiếu niên hết lần này đến lần khác vẫn đút những trái Huyết Bồ Đào vào miệng, dường như Huyết Bồ Đào trên mâm kia nhiều vô cùng vô tận vậy.Lão đầu nhìn thiếu niên tự cười nói: "Ma Thần Điện xem ra lần này đã quyết tâm rất lớn a"."

Hoàn thành, hoàn thành" Thiếu niên cười ha hả: "Ngài cũng biết đấy, chúng tôi là thâm sơn cùng cốc cũng chẳng có gì tốt, mong ngài đừng đưa ra giá quá cao"."

Ngươi đừng khiêm tốn nữa, theo ta nhớ không lầm, trong cái Điện kia của các ngươi có gốc cây Kết Già Hương đã bắt đầu kết già rồi, Lão đầu ta cũng chẳng cần nhiều, năm khối thôi!"

Lão đầu lần nữa lộ ra chiếc miệng đầy răng vàng, vẻ mặt còn đượm bộ dáng tươi cười.Thân thể thiếu niên không khỏi cảm thấy cứng đờ, tận đáy lòng hắn bỗng cảm thấy lạnh cả người, Kết Già Hương là thứ trọng yếu cơ mật của Ma Thần Điện, nó được gieo trồng tại cấm địa của Thần Điện, mà ngay cả hộ vệ Thần Điện cũng không biết vật ấy, thế mà Lão đầu này lại biết rõ vô cùng tựa như nhìn tận mắt vậy !"

Ngài quả nhiên là thần thông quảng đại, tuy nhiên tổng cộng chỉ mới kết được năm quả thôi, nếu ngài lấy đi toàn bộ thì..."

Lão đầu cười hắc hắc nói: "Chậc chậc sao chỉ có năm khối vậy?

Ta nghe nói lại là mười một quả cơ mà".Sau lưng thiếu niên lập tức thấm đẫm mồ hôi lạnh, hắn nhìn chằm chằm vào Lão đầu, ánh mắt sắt lạnh như kiếm, lạnh giọng nói:" Ngài rốt cuộc là ai ?"

Chương 708 : Bạo binh lưu (Thượng)Dịch giả : Tiền Khánh ThếBiên dịch : nhatchimai0000"Ta là ai không quan trọng".Lão đầu nhếch miệng cười, khuôn mặt tỏ vẻ ngây ngô.Thiếu niên giống như một con rắn độc muốn nhằm vào người trước mặt mà cắn một cái.

Toàn thân hắn căng cứng, khí tức nguy hiểm tràn ngập đến mức chỉ cần có thời cơ là xuất thủ ngay.

Nụ cười trên mặt lão đầu vẫn không thay đổi thay đổi.

Một lát sau toàn thân thiếu niên buông lỏng, hắn uể oải làm phép để thân thể biến mất vào không trung."

Hai khối thôi, nhiều nhất cũng chỉ hai khối."

Thiếu niên nhặt một viên huyết bồ đào ném vào trong miệng, nói vẻ hàm hồ: " Nếu như ngài có thể giao Tiếu Ma Qua cho chúng ta thì nếu có muốn toàn bộ đi nữa, chúng ta cũng sẽ giao cho ngài..."

Lão đầu ha hả cười nói:" Hai khố thì hai khối.

Tuy vậy nếu chưa giao Tiếu Ma Qua cho các ngươi liệu các ngươi có đảm bảo an toàn cho Tiêu Vân Hải không?"

"Ngài cũng quan tâm tới Tiêu Vân Hải hả?"

Thiếu niên hỏi với vẻ đầy hứng thú."

Nói vớ vẩn, hắn có khả năng luyện chế được thiên ma binh.

Lúc sinh thời lão đầu ta rất ước ao có thể một lần cầm thiên ma binh thử nghiệm một chút."

Lão đầu nói thẳng ý nghĩ không chút e dè."

Thiên ma binh sao?"

Thiếu niên sửng sốt nhưng vẻ mặt vẫn đầy hoài nghi:" Là chuyện thật hay là giả đây?

Hắn mới chỉ luyện chế ra có một kiện địa ma binh thôi mà."

"Ngươi cứ nhìn đi".

Lão đầu khoát khoát tay, vẻ mặt rất chắc chắn vào dự đoán của mình.Thiếu niên lộ vẻ hoài nghi.

Hắn cảm thấy mục đích của lão đầu không phải chỉ đơn giản như vậy, nhưng hắn không thể nhìn ra manh mối gì khác.----------------------------------------Tả Mạc không biết được sự tình xảy ra ở bên ngoài.

Hiện tại hắn đang đứng ở ma binh trì một lòng luyện chế địa ma binh.Mắt nhìn thấy ma binh bị luyện chế hỏng ở trong hồ, hắn lắc đầu cười khổ:" Thuật điệp binh này không phải lần nào cũng có thể thành công.

Vận khí lần này không khác gì lần trước. (DG: nếu đệ dịch sẽ là thuật công hưởng binh khí thay cho chữ điệp binh.

Đây là dư âm của Tiên ́n)Mỗi lần thất bại đều sẽ lãng phí khoảng mười kiện Tướng giai ma binh.

Sau vài lần thử nghiệm, Tả Mạc thấy số lượng tướng giai ma binh giảm mạnh, hao tổn như vậy làm cho hắn tiếc đứt từng khúc ruột.Tả Mạc tự nhận thuật Điệp binh hắn đã hiểu rõ hoàn toàn nhưng mỗi lần dung hợp Tướng Giai ma binh, lần sau lại khó khăn gấp bội lần trước.

Nếu dung hợp hơn năm kiện, ma binh sẽ trở nên cực kỳ không ổn định làm cho xác suất thất bại đột nhiên tăng.

Dù là ma binh sư có tay nghề cực kỳ cao siêu như Tả Mạc mà cũng không thể tránh được việc luyện chế hỏng quá nhiều lần.Địa ma binh cần ít nhất mười kiện Tướng Giai ma binh, thiếu một kiện cũng không được.Liên tục phí phạm mấy chục kiện Tướng Giai ma binh, tổn thất này Tả Mạc chịu không thấu.

Mỗi kiện Tướng Giai ma binh như thế đều có giá khoảng ba trăm vạn ma bối trở lên, nói cách khác là Tả Mạc đã tổn thất gần tỷ ma bối rồi.Tổn thất này đối với những đại gia tộc thì chẳng đáng nói tới nhưng đối với Tử Mạc thì lại là chuyện hết sức đau lòng."

Nói toàn lời thừa, ngươi làm Địa ma binh ra cái gì thế này" Vẻ mặt Bồ Yêu rất xem thường.Tả Mạc sửng sốt, hắn buộc phải tự hỏi.

Từ khi luyện chế thành công Thiên Xà thập Tướng Mâu, hắn đã tự cho rằng bản thân là người nắm giữ bí mật của Địa ma binh.

Đối với việc luyện chế địa ma binh mới, trong lòng hắn tràn ngập sự tự tin.

Nhưng mà kết quả luyện chế so với dự đoán của hắn khác nhau quá.Tổn thất đến gần tỷ ma bối rồi.

Tả Mạc không thể không tự mình ngẫm lại.Điệp binh thuật là một phương pháp đơn giản, nhưng không phải là một phương pháp sản xuất ổn định.

Tả Mạc chợt phát hiện, mình đã mắc phải một sai lầm đó là hoàn toàn phụ thuộc vào Điệp binh thuật.Với mọi người thì ma binh và pháp bảo là hai kiểu hoàn toàn khác nhau, nhưng mà trong mắt hắn thì bản chất lại không có gì khác nhau, chỉ khác nhau cái tên một cái gọi là ma văn, một cái gọi là phù văn.Mà Địa ma binh chính là loại ma binh cao nhất hiểnnhiên phải có một số đặc thù riêng.

Nó có thể kích hoạt hoàn toàn sức mạnh tiềm ẩn trong huyết mạch, đây mới là chỗ trân quý nhất của Địa ma binh.Nòng cốt của nó chắc hẳn là ở ma văn.Nhớ lại những gì mình đã học, vô số ma binh như nước chảy qua trong đầu.Trong mắt Tả Mạc có một chốc bỗng trở nên sáng ngời, ánh mắt của hắn tựa như những ngôi sao sáng trong màn đêm.Ma văn có thể làm được chuyện kích thích huyết mạc thì phải là loại ma văn vô cùng cường đại.

Thường thì một số tài liệu cao cấp bản thân chúng vốn có ma văn.

Mà ma binh sư thông thường chỉ cầm biết kích hoạt ma văn ẩn giấu này là được.Nhưng đối với những ma văn này, Tả Mạc lại càng hiểu sâu sắc.

Hắn biết, ma văn cũng giống như phù văn, việc chạm khắc ma văn vốn là sở trường từ lâu của hắn.Vậy bây giờ lại chuyển sang một vấn đề khác, đó là vấn đề sao chép lại ma văn.

Những ma văn cường đại thì cũng cần phải dùng một số thứ tài liệu cường đại kia mới có được hiệu quả.Đối với việc này, ma binh sư phải cần dùng đến những loại tài liệu dạng thiên tài địa bảo cơ.

Nhưng Tả Mạc lại nghĩ ra một chủ ý rất tuyệt diệu.Thuật Điệp binh !.Sau lần dung hợp thứ năm của Thuật Điệp binh thì ma tính gia tăng mãnh liệt nhưng không có sự ổn định.

Trước đây, Tả Mạc khống chế thật chuẩn thì cũng có thể đảm bảo sẽ không thất bại.

Khi Tả Mạc sử dụng thuật Điệp binh này thì đều thất bại ở lần thứ sáu.Dung hợp năm lần ma binh, tuy uy lực còn lâu mới có thể đạt tới Địa ma binh, nhưng với công dụng chịu làm tài liệu để sao chép ma văn thì vẫn có thể làm được.Mặc dù giá trị của Tướng Giai ma binh không rẻ nhưng nếu đem so với những loại thiên tài địa bảo kia thì nó không đáng để nói tới.Khi đã đả thông được việc quan trọng nhất thì kể từ đó Tả Mạc không ngừng liên tục luyện chế ra Địa ma binh.Linh cảm giống như dòng suối tuôn ra, hắn nghĩ đến Thủy Luyện Thuật, nghĩ đến đặc điểm kết hợp phù văn với nhau, nghĩ đến...Tả Mạc ngồi yên ở bờ của ma binh trì.

Cứ thế ngày này qua ngày khác, hắn giống như một bức tượng mà tiến vào trạng thái vong ngã (DG: tức là hoàn toàn quên mình).Suốt năm ngày qua, Tả Mạc không nhúc nhích.Đến ngày thứ sáu, thân thể hắn bỗng run lên, dường như đã tỉnh lại khi qua một thời gian ngủ say.Tả Mạc vừa tỉnh lại, ánh mắt hắn như những vì sao, hắn đi qua đi lại xung quanh ma binh trì một vòng, một vòng rồi lại một vòng...Đến vòng thứ năm, hắn bỗng dừng lại.

Hắn lấy từ trong giới chỉ ra một đống tài liệu rồi dùng Thái dương thần hỏa bắt đầu phối hợp tìm cách luyện chế.

Khoáng thạch màu đen từ trong hỏa diễm nhanh chóng biến thành một bãi nước thép.

Hỏa diễm nhảy múa cứ như là có sinh mệnh vậy.Tả Mạc bung mười ngón tay ra, từng đạo tia sáng giống như chim về rừng lần lượt bay ra, chúng không bay vào hỏa diễm trên nước thép kia.Leng keng, leng keng, leng keng.Một cái gì đó nhỏ nhỏ trông như một cái đinh đen, từ trong hỏa diễm rơi xuống mặt đất phát ra một thanh âm ngân nga, trong trẻo.Là một cái đinh đen thui, ước chừng khoảng ba tấc, trên bề mặt có đầy ma văn.Trên mặt của Tả Mạc hiện lên một nụ cười.

Đây là lần đầu tiên hắn dùng phương pháp luyện khí để bố trí kết hợp với ma văn.

Thật không ngờ hiệu quả của phương pháp này tốt hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.Phương pháp này quả nhiên có thể được !Tả Mạc hưng phấn lên rất nhiều, khuôn mặt lộ vẻ phấn khởi đỏ ửng cả lên.Hắn bay đến phía trên ma binh trì rồi phóng vào trung tâm những cái đinh màu đen kia.

Thủ pháp giống như là Thiên nữ tán hoa vậy.

Những chiếc đinh từng chiếc từng chiếc được ném xung quanh gần bờ ma binh trì, phương vị của từng cái không sai chút nào.

Ngay lập tức, hai tay hắn không ngừng ném ra các tia sáng màu sắc chói chang, những tia sáng này chui vào bùn đất rồi biến mất chẳng thấy đâu nữa.

Bùn đất lại hiện thêm vài đường lờ mờ.Những tia sáng kia không ngừng rơi xuống, những đường nét ngày càng hiện rõ và hiện nhiều xung quanh ma binh trì.

Nếu có vị ma binh sư ở đây chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc, những đường nét này tổ hợp lại thành ma văn mà những vị này ngày nào cũng nhìn thấy.Chỉ là những ma văn này so với loại ngày thường bọn họ nhìn qua thì có nhiều điểm khác nhau.Ai cũng không thể ngờ rằng, Tả Mạc dùng kết cấu của phù văn để bố trí, luyện chế ma văn.Những đường nét không ngừng gia tăng và ma văn cũng dần trở nên phức tạp, ma binh trì vốn yên tĩnh bây giờ cũng bắt đầu xao động.

Rồi sau đó ma binh trì như bắt đầu sôi lên, nó không ngừng bốc lên lùng bùng, lùng bùng và muốn trào cả ra ngoài.Dưới tận đáy của U Minh hà có vô số các mạch nước ngầm rét lạnh, phảng phất như cá mập ngửi thấy mùi máu, chúng điên cuồng lao tới ma binh trì phòng chữ Thiên.Những mạch nước ngầm lạnh cóng này là thứ tốt nhất để luyện chế ma binh, chỉ có điều đa số chúng chỉ tồn tại ở đáy sông, chính là chỗ sâu nhất, rất khó có thể giành được.

Hơn nữa những mạch nước này lại lạnh giá một cách kỳ lạ, chưa nói đến việc điều khiển chúng đã cực kỳ khó, nếu ma công không đủ mạnh để khí lạnh này xâm nhập cơ thể, thì cơ thể liền biến thành một tảng băng ngay.Bởi vậy, cho dù biết những mạch nước ngầm này chính là tài liệu phi thường thích hợp để luyện chế ma binh nhưng không ai dám đến tìm nó.Nhưng Tả Mạc lại không sợ chút nào, hắn không ngừng đánh ra những tia sáng.Các dòng nước lạnh này không ngừng tràn vào, ma binh trì đang xao động bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Mặt hồ bốc lên từng tia khí lạnh, băng sương nhanh chóng chạy dọc theo mặt đất sau đó khuếch tán ra bốn phía.

Thế nhưng băng sương này chỉ vừa mới đến gần ma văn, thì lập tức bị hòa tan, bốc hơi đi mất.Ma binh trì vốn là màu đen, hiện tại đã biến thành màu xanh trong sáng, tinh khiết.Không có một tia tạp chất.Cuối cùng Tả Mạc cũng tỏ vẻ hài lòng.Lúc này hắn đứng trước ma binh trì rồi dùng phù trận thủy hành và Ma văn, lấy ở chỗ sâu nhất của đáy sông một mẫu nước ngầm băng hàn Hắn muốn chế tạo ra một ma binh trì mà phẩm giai cao cấp chưa từng có.Hàn khí của ma binh trì đối với Tả Mạc không có một chút ảnh hưởng.Tả Mạc móc ra một món Tướng Giai ma binh, ngay sau đó lại móc ra tiếp một món, một món..., chỉ trong chốc lát trước mặt hắn đã có một mớ Tướng Giai ma binh chồng chất như núi.

Nếu tổng quản Vật Hi Đường ở đây nhìn thấy cảnh tượng trước mắt chắc chắn con ngươi cũng rớt xuống đất.

Số lượng Tướng Giai ma binh nhiều như vậy thì Vật Hi Đường cũng không thể xuất ra nổi.Kiểm kê một chút thì ước chừng có hơn sáu mươi kiện.Tả Mạc chọn chọn, lựa lựa một lát rồi lấy ra sáu mươi kiện.Thần sắc của hắn vô cùng phấn khởi, trong não hải bị khuấy động bởi những linh tính cảm xúc.

Trong đầu hắn dần hiện lên rất nhiều phương án, chỉ hận một nổi là không thể lập tức thử hết lần lượt từng phương án một.Nhìn sáu mươi kiện Tướng Giai ma binh, những suy nghĩ điên cuồng trước giờ chưa từng có của hắn bắt đầu nổi lên.Những cái suy nghĩ này toát ra, nhưng không có cách nào kiềm chế nó được.Tả Mạc vừa vặn giác ngộ trong đột phá, hắn đã phá bỏ được những thắc mắc trong lòng.

Lúc này trong đầu hắn xuất hiện một linh cảm vô cùng vững vàng, hắn cảm giác được những ý nghĩ này chưa từng có và đầu óc hắn càng ngày càng nhạy cảm.

Một ý nghĩ vừa phát sinh ra trong đầu thì dường như tự động hoàn thiên luôn cả phương án xử lý mà không bị trì trệ hoặc phải cố sức chút nào.

Bởi vậy khoái cảm tràn đầy trong cơ thể làm hắn hưng phấn gần như muốn rên rỉ.Không còn do dự, hắn bắt đầu đẩy nhanh tiến độ.

Những tài liệu nào cần dùng hắn nhất loạt vứt ra bên ngoài và ra lệnh cho Đậu Nha trông coi.Lúc này, hắn chẳng muốn dừng lại, hắn nắm bắt thời gian bắt đầu luyện chế.Từng kiện ma binh, lần lượt bị hắn ném vào trong ao.----------------------------------Đậu Nha trông coi bên ngoài, hắn nhàm chán đến buồn ngủ.

Sở dĩ hắn được trông coi bên ngoài này là vì nếu có xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ được sai bảo đi đâu đó...Đối với chuyện vô tích sự như thế này, hắn tương đối bị kích động, nhưng hắn vẫn chuẩn bị tinh thần, tùy lúc nếu xảy ra chuyện gì thì có thể sai khiến hắn.Song vì ma thể của hắn rất yếu, tinh lực cũng không mạnh cho lắm nên mới chờ liên tục ba ngày, hắn liền không thể chịu được nữa, thần sắc héo hon, mặt trắng bệch như tờ giấy, ngáp ngáp cả ngày.Bỗng nhiên một luồng ánh sáng từ bên trong bay ra rơi vào trong ngực của hắn.Đậu Nha giật mình vội vã ngồi dậy.Đại sư chắc có cái gì cần sai bảo.Hắn thấy rõ cái phi vào trong ngực mình chính là một danh sách nên lập tức hiểu chuyện.

Nhất định là đại sư muốn mua một số tài liệu này.Tinh thần của hắn rung lên, sư phụ đã nói chuyện với Vật Hi Đường, nếu cần tài liệu gì hắn sẽ trực tiếp đến lấy, nhưng nếu chỉ là một số tài liệu cấp thấp thì hắn sẽ ra chợ mua cho nhanh.Nhưng khi ánh mắt Đậu Nha nhìn vào danh sách, cả người như muốn hóa đá ngay tại chỗ.

Hắn ngây ngốc há hốc mồm, giống như một pho tượng đất vậy.Chương 709 : Bạo binh lưu (Trung)Dịch giả : nhatchimai0000Biên tập : Mỹ Nam TửVật Hi đường.Gã trung niên Ma tộc nhìn danh sách ở trên bàn tay cứ như muốn tìm thứ gì trong đó nhưng một hồi lâu không thấy nói gì.

Đậu Nha chờ ở phía dưới trông có vẻ lo lắng, nếu đại sư giao cho chuyện đầu tiên mà mình không hoàn thành được vậy thì quá tệ rồi!Tuy nhiên y cũng biết, bản danh sách này làm cho người khác phải chấn động, trên đó chi chít dày đặc những tư liệu, mỗi mục tài liệu cần với số lượng dọa người, đều làm cho người ta vô cùng lo sợ.

Y cũng bất chấp khó khăn mà đến đây, trong lòng luôn thấp thỏm bất an, dù sao thì y vẫn cảm thấy Vật Hi đường có khả năng đáp ứng được.Trong danh sách này, các loại tài liệu rất nhiều mà số lượng lại cần không ít, giá lại không rẻ.

Tổng cả thảy là một con số trên trời.Bất luận kẻ nào đối diện với phần danh sách đó đều khó mà bình tĩnh."

Ngươi cần tất cả sao?"

Gã trung niên Ma tộc nhìn Đậu Nha một cách hoài nghi, nếu không phải đại sư Tiêu Vân Hải đã có hiệp nghị từ trước, y có thể đã nghi ngờ Đậu Nha lén ôm một đống tài liệu rồi bỏ trốn mất dạng.Danh sách dù không có những tài liệu quá quý hiếm nhưng số lượng trong danh dách lại quá nhiều, không những nhiều chủng loại mà số lượng mỗi một loại cũng nhiều đến mức làm người ta kinh ngạc.Dù y là tổng quản Vật Hi đường, trung niên Ma tộc này tuy không tinh thông luyện chế Ma binh nhưng những kiến thức về thường thức vẫn phải có.

Tài liệu bên trong danh sách này đủ để luyện chế Ma binh trang bị cho một đội ngũ hơn trăm người.Đại sư muốn làm gì đây ?Lẽ nào luyện chế một thanh Địa Ma binh mà cần phải nhiều tài liệu như thế sao?Quá kỳ quái!

Quá không hợp với lẽ thường!Số lượng tài liệu cần phải sử dụng nhiều như thế thì thật vượt quá định mức mà y biết.Có lẽ đại sư muốn làm thực nghiệm chăng?

Cái ý nghĩ này khiến cho thần sắc của trung niên Ma tộc hơi thả lỏng, Ma binh sư thường xuyên phải thử nghiệm nhiều phương pháp luyện chế khác nhau, mà một vài Ma binh sư lại hứng thú đối với việc thử nghiệm những ý tưởng mới lạ vào hiện thực.Dù chuyện này nhiều khi chẳng khác gì đi đốt tiền nhưng đối với một vị Đại sư Ma binh mà nói thì hành vi đốt tiền như thế mới đúng là phù hợp với thân phận và địa vị.Đại sư nhất định là phải có những ý tưởng mới!Cần nhiều tài liệu như thế nhất định là vì muốn nghiệm chứng ý tưởng mới mà dự trù chuẩn bị cho đợt luyện chế sắp tới, nhất định là như vậy!Gã trung niên Ma tộc thở phào nhẹ nhõm, dù sao y cũng là một người quyết đoán.

Sau một lúc mất bình tĩnh, y nhanh chóng tìm được một lý do phù hợp thực tế cho Tả Mạc.Một khi đúng lý do này thì cái danh sách này hoàn toàn hợp tình hợp lý.Tuy rằng danh sách cần số tài liệu có giá trị rất lớn nhưng đối với một vị Đại sư Ma binh mà nói, hắn có đủ tư cách để đảm bảo.

Huống chi, trung niên Ma tộc cho rằng, một vị Đại sư Ma binh có ý tưởng hoàn toàn mới thì cái này rất có ý nghĩa, khả năng hắn luyện chế ra Địa Ma binh lại cao thêm một phần.Trầm ngâm chốc lát, trung niên Ma tộc quyết định luôn."

Những tài liệu này có rất nhiều chủng loại mà bản điếm không có, cần phải gửi sang chi nhánh khác tập hợp thu gom, chuyện này phải mất thời gian mấy ngày, thôi thì ba ngày sau sẽ đưa tài liệu đến Ma binh trì cho Đại sư."

Đậu Nha đâm ra sửng sốt, đối phương thực sự đáp ứng rồi!Lần đầu tiên, Đậu Nha cảm thụ sâu sắc sức mạnh của hai chữ "Đại sư".** *Tự nhiên trong Bất Chu thành có thêm rất nhiều người xa lạ từ bên ngoài tới, những người này nhìn qua cũng không phải là loại lương thiện gì.

Từ trên thân bọn họ tản ra khí tức nguy hiểm, trong ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.Những người này đến càng làm cho trị an ở Bất Chu Thành như đối đầu với một thử thách khó khăn hơn.Mấy ngày liên tiếp đều xảy ra những trận ẩu đả sống mái quy mô nhỏ với nhau, nhưng mà làm người ta khiếp sợ là Thang gia chuyên phụ trách trị an địa phương lại luôn ở vào thế hạ phong, điều này trực tiếp dẫn đến tình trạng trị an ở Bất Chu thành trở nên rất xấu.Gia chủ Thang gia là Thang Thần biết được tin tức như thế thì giận tím mặt.

Lão triệu tập chiến bộ mạnh nhất Thang gia là Thang Văn chiến bộ điều ra đóng tại bên ngoài Bất Chu thành.

Liên tục tập trung truy nã mười mấy tên cao thủ hay hoạt động bá đạo nhất, chẳng mấy chốc thủ cấp những người này đã được treo ở đỉnh của cổng thành.Thủ đoạn tàn nhẫn như thế nhất thời chấn nhiếp rất nhiều người có lòng dạ khó lường.Nhưng các cao thủ từ bên ngoài đến càng ngày càng nhiều, thần kinh của Thang gia cũng phải căng ra cao độ.

Nếu hơi vô ý mà dẫn đến phát xung đột thì khi đó rất có khả năng Bất Chu thành sẽ bị phá hủy, việc này nếu xảy ra thì Thang gia không thể chịu đựng nổi.Bên ngoài nhanh chóng lan truyền một lời đồn kỳ lạ.Nội dung lời đồn đại là Địch soái đang muốn kết thông gia với Thiên Hoàn, đương nhiên nhân vật chính được chỉ đến trong chuyện này là Hi công tử, thậm chí lời đồn còn nói rõ xung quanh Hi công tử còn có nữ đệ tử quan trọng nhà Thiên Hoàn hầu hạ.Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, lời đồn đại càng truyền rộng rải, khi tin tức đến tay Thang Thần thì toàn thành này ai cũng biết hết rồi."

Có người âm thầm giở trò quỷ sau lưng."

Khuôn mặt anh tuấn của Hi công tử giờ đây trầm như nước, hắn lạnh lùng bảo: "Lời đồn đại này tới rất vừa vặn không sớm cũng không muộn, ngay lúc nhạy cảm như thế này mới lan truyền thì rõ ràng tâm tư của kẻ đó thật đáng hận!"

"Thân phận của Tiên nhi tiểu thư còn có ai biết không?"

Sắc mặt của Thang Thần vẫn như thường không vui cũng không giận."

Chỉ có cận vệ tay chân bên cạnh ta biết rõ."

Giọng nói của Hi công tử rất cay đắng, hắn lúng túng nói.

Ngoại trừ cận vệ thân thiết thì không ai biết rõ thân phận Lê Tiên Nhi.Nhất định là có nội gián!Trong mắt Hi công tử hiện lên một đạo sát cơ!Thang Thần thấy sát cơ trong mắt Hi công tử chợt lóe rồi biến mất nên không muốn nhiều lời mà chỉ nghĩ ngợi một chút rồi khuyên bảo: "Hiền chất đừng để ý những lời ăn không ngồi rồi đó, nên hạn chế đừng xuất đầu lộ diện.

Những người tới thành hiện nay đều rất lạ, tất có mưu đồ bên trong.

Chúng ta phải cẩn thận đối phó."

Hi công tử kính cẩn đáp lời: "Thúc phụ yên tâm, chất nhi biết rõ nặng nhẹ.

Ít ngày nữa Chung thúc và Tần thúc cũng sẽ đến, còn dẫn theo hai trăm người có cấp bậc Tướng giai tinh nhuệ, đều là thiết vệ theo gia phụ nhiều năm."

Thang Thần nghe thế khuôn mặt không thể không run rẩy: "Bọn họ tới đúng lúc quá!

Đám người kia cứ để bọn nó thoải mái thêm hai ngày nữa đi."

Hai người nhìn nhau cười, nết u sầu trên khuôn mặt đã biến mất.** *Thế cục Bất Chu thành càng lúc càng trở nên phức tạp, lời đồn đại vẫn được lan truyền như cũ nhưng nhân vật trung tâm lời đồn là Hi công tử cứ ru rú trong nhà mà không xuất hiện trước mặt mọi người.

Không thế lực nào liên quan với chuyện này tỏ thái độ.

Lời đồn dường như không còn nóng hổi như ban đầu nữa, ánh mắt mọi người giờ hướng về Ma binh trì phòng chữ Thiên của U Minh địa hà.Vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Ma Binh trì phòng chữ Thiên.

Trước đây U Minh địa hà chỉ có Ma binh sư mới có thể đến đây, giờ đây khắp chốn đều có thể thấy Ma tộc từng tốp năm tốp ba, ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng nhìn vào Ma Binh trì phòng chữ Thiên mà thản nhiên chuyện trò với nhau."

Không có động tĩnh gì, thực sự là buồn chán."

"Đúng vậy đúng vậy!

Địa Ma binh là cái gì, đúng là thổi phồng rồi!

Lấy những thứ này để lừa chúng ta đến đây, lại không có động tĩnh gì!"

"Ài, chờ một chút đi, Địa Ma binh dễ luyện chế như vậy sao?"

"Chỉ có thể đợi..."

Bỗng nhiên, bọn họ để ý nghe thấy âm thanh nói chuyện xung quanh từ từ biết mất, lập tức bọn họ đều ngừng thảo luận mà ngẩng đầu lên nhìn quanh theo thói quen thì nhất thời đứng sững tại chỗ.Trên bầu trời có một đội ngũ ma kỵ cực lớn xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.Khuôn mặt của những người cưỡi trên lưng ma kỵ này chẳng ai mà không phủ đầy phong sương, hiển nhiên vừa mới đi một quãng đường dài.

Nhưng làm người khác chú ý nhất là những chiếc rương thật lớn cũng nằm trên lưng mỗi con ma kỵ kia, kích thước mỗi chiếc rương đều lớn hơn một trượng.Những người sống lâu năm ở Bất chu thành đều biết lai lịch của những con ma kỵ kia."

Là của Vật Hi đường!"

"Trời ạ!

Vật Hi đường!"

Tiếng kinh hô liên tục không ngừng, ánh mắt mọi người đầy vẻ khiếp sợ.Đội ngũ ma kỵ này số lượng ước chừng hơn năm trăm con, lực lượng hộ vệ phải lên đến ba trăm người, bọn họ tuy rằng khuôn mặt đầy vẻ phong sương nhưng khí chất nội liễm, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã làm cho mọi người có cảm giác đầy áp lực.Tinh nhuệ !Ba trăm tên tinh nhuệ!A, rất nhiều người phải hít thở dồn dập từng hơi thở lạnh buốt, ai hơi hiểu giá cả thị trường đều biết phải dùng đội hộ vệ tinh nhuệ như thế để hộ tống thì giá trị hàng hóa chắc chắn kinh người đến cỡ nào.Nhìn cái rương to tướng trên lưng hai trăm con ma kỵ còn lại, rất nhiều người không thể không thèm thuồng ghen tỵ.

Nhưng những người hiểu nhiều biết rộng đều ngó chăm chú vào hai trăm cái rương lớn.

Chiếc rương sắt đặc chế có hai màu lam và đỏ đan xen vào nhau, còn những chiếc rương có màu sắc khác chiếm một phần ba còn lại, ai cũng hiểu những chiếc rương này mới chính là tinh hoa, chúng có từng đặc tính riêng biệt, hoặc băng hàn hoặc nóng bức cho nên phải dùng những vật liệu có tính chất đặc biệt.Số lượng tài liệu làm người ta kinh ngạc, giá trị của nó cũng thật kinh người!Những hơi thở dốc tại từng ngóc ngách vang lên, ánh mắt tham lam đổ dồn vào không trung!Thủ lĩnh đoàn hộ vệ ma kỵ này toàn thân như thép sắt, thần sắc lạnh lùng, nửa người để trần, vô số vết thương đan xen ngang dọc.

Hắn liếc qua những ánh mắt tham lam thèm thuồng, thần sắc lạnh lẽo, từ hốc mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.Như một tiếng sấm đánh giữa không trung, vô số người giật mình như bị sét đánh, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, toàn bộ dục vọng tham niệm bị bay mất sạch bách.Những tên hộ vệ khác điềm nhiên làm như không có chuyện gì.Đội ngũ dừng ở Ma Binh trì phòng chữ Thiên.Một gã Quản sự nhảy xuống khỏi ma kỵ hành lễ đối với Đậu Nha, gã như trút được gánh nặng nói: "Đường xá xa xôi, nhưng nhìn chung không phụ trọng trách.

Vật mà Đại sư cần Vật Hi đường đã mang đến toàn bộ, thỉnh kiểm tra và nhận."

Hộ vệ ở cửa xách xuống từng chiếc rương sắt đặt trên đất trống trước mặt Đậu Nha, từng chiếc rương được mở ra.Hai trăm cái chiếc rương sắt to đặt sát gần nhau giống như hai trăm hòn núi nhỏ, những tài liệu quý hiếm tỏa ra những luồng sáng màu sắc khác nhau.

Quang cảnh rất tráng lệ có lực rung động rất lớn!Bản thân tài liệu cũng có sức mạnh, thậm chí hình thành một xoáy khí nho nhỏ xoay quanh không ngừng.Vô số người bị cái cảnh trước mắt làm cho chấn động đứng sững tại chỗ, U Minh địa hà lặng im không một tiếng động.Đậu Nha nuốt nước bọt ừng ực, hắn cũng bị số tài liệu chồng chất như núi ở trước mắt làm cho chấn động không nhỏ, nhưng dù sao hắn đã có chuẩn bị tư tưởng từ trước, hơn nữa hắn còn nhớ rõ nhiệm vụ chính mình.

Hắn bắt đầu kiểm tra tài liệu theo danh sách Đại sư liệt kê ra.

Trên đó có chủng loại và số lượng chính xác, hắn không muốn gây ra chút sơ suất nào.Thoát ra từ trạng thái tĩnh lặng, lúc này mọi người như ở trong mộng mới tỉnh lại mà ầm ầm sôi trào.Trời ơi!Nhiều tài liệu như vậy ư!Địa Ma binh gì gì đó bọn họ không hiểu, nhưng đây là U Minh địa hà, chỗ này có rất nhiều Ma binh sư.

Một số Ma binh sư có kinh nghiệm phong phú tính toán chuẩn xác nhanh chóng tính ra những tài liệu đó đủ để luyện chế hai thanh Giáo giai Ma binh đỉnh cấp và hai mươi thanh phẩm chất tốt Tướng giai Ma binh!Định giá riêng cái đống tài liệu đó đã đáng giá hai trăm triệu ma bối rồi!Lúc này một vài người mới nhớ lời đồn rằng Tiêu Vân Hải đã ký kết với Vật Hi đường một thỏa thuận để Vật Hi đường cung cấp tài liệu.

Nhưng không ai ngờ, Tiêu Vân Hải cần nhiều tài liệu như thế, vậy mà Vật Hi đường vẫn cung cấp đầy đủ!Hai trăm triệu ma bối à!Cái gã Tiêu Vân Hải này muốn làm gì?

Vật Hi đường cũng điên rồi sao?Chương 710 : Bạo binh lưu (Hạ)Dịch giả : Mỹ Nam TửMhìn vào đống tài liệu chồng chất cao như núi cũng có thể tính ra tổng giá trị cực lớn đến cỡ nào, lúc này đống tài liệu đó được đặt bên ngoài Ma binh trì phòng chữ Thiên, mới ngó qua đã thấy quang mang chớp động chiếu sáng toàn khu U Minh địa hà, những ai đang chứng kiến cảnh tượng hoành tráng này cũng đều không tự chủ mà khó thở từng chập.Hiện tại cả Bất Chu thành dường như bị chấn động dữ dội!Vô số người nối đuôi nhau ào ạt tiến vào U Minh địa hà, chỉ vì muốn được một lần chiêm ngưỡng kỳ quan khó gặp thế này, quả thật những ngày bình thường U Minh địa hà có vẻ hơi hiu quạnh, thế nhưng lúc này lại vây kính chật người.Giá trị của hai mươi vạn ma bối tỏa ra quang mang, khiến cho thỉnh thoảng vang lên từng trận tấm tắc khen ngợi.Tuy nhiên trong đám người hỗn loạn đó cũng không thiếu những kẻ dự tính đục nước béo cò, nhưng Vật Hi Đường có lực lượng bảo hộ nghiêm mật của hai trăm tên hộ vệ và thủ vệ, vã lại trên mặt người nào cũng lạnh lùng, cả người toát ra khí tức nguy hiểm, chỉ cần kẻ nào có chút nhãn lực đều có thể nhìn rõ được những người này chẳng ai mà không phải là lực lượng tinh nhuệ, hơn nữa sau khi Thang Thần bắt được tin tức cũng phái thêm một đội hộ vệ tới trợ giúp.Đối mặt với lực lượng thủ hộ nghiêm mật đến như thế, thì những tên gia hỏa có ham muốn cỡ nào đi nữa cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi.Thế là chuyện này được truyền đi rất nhanh, nhất thời tại mỗi Đại Ma giới đều xôn xao bàn tán sôi động.Nhưng rõ ràng đối với sự kiện này thì hầu hết chỉ toàn là người gièm pha chế giễu, vốn trước đây Tiêu Vân Hải từng hống hách tuyên bố muốn luyện chế thêm Địa Ma binh nữa thì đã khiến cho nhiều người chướng mắt lắm rồi, đúng là không biết trời cao đất rộng mà.

Thế mà bây giờ lại dồn dập tạo ra động tĩnh lớn đến như vầy, tất nhiên càng làm cho những người vốn nào giờ giữ lập trường trung lập cũng cảm thấy gai mắt đối với hắn.Tuy nhiên tình huống kế tiếp càng bất ngờ hơn nữa khi trong số đó có hai người đặc biệt, chẳng qua lúc đầu họ chỉ đến tham gia cho vui với sự kiện nóng bỏng này, thế nhưng cuối cùng lại đẩy lên một đoạn cao trào mới mà chưa từng diễn ra từ trước đến giờ.Đó là hai Đại sư Ma binh Bách Tình An và Ngôn Mạn !Khác hẳn với tài năng bộc lộ bất ngờ của Tiêu Vân Hải, rõ ràng hai vị Đại sư này có một bề dày thành tích vô cùng thâm hậu, bọn họ nằm trong nhóm những Đại sư Ma binh có danh tiếng nhất hiện nay, cũng chính là thần tượng trong mọi tầng lớp Ma binh sư.

Nhất là Đại sư Bách Tình An kia, đã từ lâu hắn là một trong ba vị Đại sư Ma binh có thành tích luyện chế được hai thanh Địa Ma binh!Vì thế có thể nói là hắn có quyền uy tuyệt đối trên mọi phương diện về luyện chế Địa Ma binh, đồng thời hai vị Đại sư đó chính là người sáng lập ra Hiệp Hội Ma Binh Sư, do đó địa vị càng cao quý hơn nữa.“Ta chưa bao giờ dám nghĩ tới có tên Ma binh sư nào sẽ thốt ra những câu kinh người, nhưng không ngờ hắn cũng dám nói ra như thế.

Quả thật hắn chính xác luyện chế ra được một thanh Địa Ma binh, đối với một người có niên kỷ như hắn hiển nhiên là có thành tựu ngạo thế.

Nhưng điều ta muốn nói là một người trẻ người non dạ muốn đạt đến đỉnh điểm thật không dễ, Địa Ma binh chính là loại Ma binh cấp cao nhất, những khái niệm về nó đã vượt quá xa trí tưởng tượng.

Đừng thấy bản thân may mắn luyện chế ra được một thanh Địa Ma binh, thì nghĩ rằng đã lần mò đến được giới hạn của lĩnh vực này.

Hơn nữa một gã Ma binh sư lại muốn lấy lòng mọi người bằng cách đó, thì giống như gã đang diễn một màn hài kịch vậy, thực sự đã bôi nhọ ba chữ ‘Địa Ma binh’ này mà”.Lời nói của Đại sư Ngôn Mạn hết sức mãnh liệt, thần sắc tràn ngập vẻ chán ghét mà không chút khách khí nào cả.Ngược lại ngữ khí của Đại sư Bách Tình An có vẻ ôn hòa hơn, nhưng rõ ràng lập luận của hắn lại chặt chẽ hơn nhiều.“Ta đã xem qua danh sách tài liệu cần trong đợt này rồi, trong đó liên quan đến cơ man những tài liệu nằm ngoại dự đoán của ta.

Có lẽ hắn có một ý tưởng kỳ diệu nào đó thì phải, nhưng thật sự ta không thể không nói ra nếu chỉ dựa vào những thứ tài liệu này thì chắc chắn không có khả năng nào để luyện chế ra Địa Ma binh được.

Đối với những Ma binh sư ưu tú thì có thể tận dụng tài liệu thông thường để luyện chế ra Ma binh ưu tú, nhưng điều này không hẳn có ý nghĩa là cho dù tài liệu gì đi nữa cũng đều có thể luyện ra Địa Ma binh đâu”.Những chính kiến của hai vị Đại sư Ma binh lập tức được truyền bá rộng rãi.Nguyên bản trước đó còn xảy ra những tranh luận thì trong tức thời thế mạnh đã nghiêng hẳn về một bên, vì vậy hầu hết mọi người đều phản ứng dữ dội rằng Tiêu Vân Hải tựa như đang diễn một màn hài kịch nhố nhăng vậy, kết quả cuối cùng thế nào hắn cũng phải tự rước nhục vào thân mà thôi.Thậm chí có rất nhiều còn hoài nghi về Thiên Xà Thập Tướng Mâu chẳng phải là một thanh Địa Ma binh nữa kìa, rất có khả năng đó chỉ là một âm mưu do Vật Hi Đường và Tiêu Vân Hải hợp lại thôi.** *“Tình huống diễn biến không được tốt lắm” Tuy thần sắc của vị Quản sự có vẻ khá bình tĩnh, nhưng từ trong mắt lão toát ra một nỗi lo lắng vô cùng.“Ừm” Vị trung niên Ma tộc đang nhàn nhã uống trà với vẻ mặt không chút ưu tư hỏi lại: “Không tốt chuyện gì?”

“Đã có rất nhiều khách hàng gởi thư tín tới dò hỏi chuyện này, vốn là chúng ta sắp ký kết vài đơn đặt hàng lớn nhưng lúc này khách hàng đều hoãn lại, hiển nhiên là trong lòng bọn họ còn những thắc mắc nghi ngờ” Viên Quản sự thấp giọng bẩm báo.“y da, có chuyện như vậy nữa à, hãy báo đầy đủ cho ta nghe” Vị trung niên Ma tộc mỉm cười nói.“Tính đến tối hôm qua thì chúng ta có tổng cộng mười lăm tên Ma binh sư đã bỏ đi, bởi vì trước đó bọn họ đã bị Hiệp Hội Ma Binh Sư chất vấn dữ dội” Đến lúc này giọng nói của viên Quản sự đã không còn dằn lại được nữa mà dần xuất hiện thêm chút lo lắng.Vừa nghe thế lập tức dáng vẻ tươi cười trên mặt của vị trung niên Ma tộc đó hoàn toàn biến mất, hắn ngồi thẳng lưng lên rồi trầm giọng nói: “Vì sao Hiệp Hội Ma Binh Sư nhúng tay vào chuyện này chứ?”

“Ắt hẳn là có liên quan đến thái độ của hai người Bách Tình An và Ngôn Mạn kia, tuy rằng tâm trạng của các Ma binh sư khác cũng không ổn định cho lắm, nhưng nếu chẳng phải thường ngày do chúng ta đối xử với mọi người không tệ thì e rằng những người rời đi sẽ càng nhiều hơn nữa” Viên Quản sự vừa nói mà vừa cẩn thận nhòm ngó trung niên Ma tộc kia.Lúc này vị trung niên Ma tộc vẫn lặng lẽ mà không lên tiếng.Ngay từ đầu Hiệp Hội Ma Binh Sư chẳng qua chỉ là một tổ chức rời rạc, do vài tên Đại sư Ma binh hợp nhau mà sáng lập ra.

Nhờ có Đại sư đứng ra trấn thủ nên dần dần bọn họ đã thành lập ra một hệ thống tổ chức khá chi tiết được đánh giá là tương đối hoàn chỉnh, bọn họ thường xuyên tổ chức có định kỳ những đợt giao lưu và được Đại sư đích thân đứng ra giảng giải, đồng thời còn cung cấp cho các hội viên tài liệu hết sức phong phú với giá rẻ, hơn nữa còn trợ giúp tiêu thụ đầu ra cho các thành viên khi luyện chế nữa,...Nhờ một loạt hình thức hoạt động hiệu quả và dứt khoát mà Hiệp Hội Ma Binh Sư nhanh chóng phát triển ngày một lớn mạnh, hội viên ngày càng nhiều và những đánh giá xuất phát từ Hiệp hội ngày càng uy tín hơn khi nhận được sự ủng hộ của nhiều nơi.

Do đó từ từ Hiệp hội trở thành một tổ chức rất có thế lực, vì thế hầu như bọn họ lũng đoạn toàn bộ thương trường về Ma binh trung và cao cấp.Mà kinh khủng hơn cả chính là sức ảnh hưởng không gì lớn bằng của bọn họ đối với lực lượng Ma binh sư.Còn trên phương diện của một nghiệp đoàn Thương hội mà nói, nếu giảm đi vài phần đơn đặt hàng thì cũng chưa phải là vấn đề gì quá lớn, nhưng nếu một lượng lớn Ma binh sư bỏ đi chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tận căn cơ.

Nói đúng ra là cho dù nghiệp đoàn Thương hội đó có thực lực đi nữa, nếu không chuẩn bị được nguồn cung ứng ổn định thì uy tín và danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.Vì thế khi vị trung niên Ma tộc vừa nghe nói đám Ma binh sư rời đi thì hơi có vẻ bất an.Thần sắc của trung niên Ma tộc này không ngừng biến đổi, thật sự hắn không ngờ Hiệp Hội Ma Binh Sư lại rớ tay vào chuyện này, đám Ma binh sư đã rời khỏi kia chắc chắn là do Hiệp Hội Ma Binh Sư ở sau lưng giở trò quỷ rồi.Hắn biết rõ đó là vì cái gì.Tất nhiên đối phương đang chĩa mũi dùi về phía Tiêu Vân Hải, lý do đơn giản đó là vì Tiêu Vân Hải chẳng phải là hội viên của Hiệp Hội Ma Binh Sư đó.

Quả thật trong mấy năm gần đây, phong cách hành sự của Hiệp Hội Ma Binh Sư đã khác rất nhiều so với lúc trước, có lẽ do liên quan đến lợi ích quá lớn nên bọn họ tìm mọi cách để thu hút và mượn hơi càng nhiều Ma binh sư càng tốt.

Về việc những vị Ma binh sư có thiên phú đã không đồng ý gia nhập vào Hiệp Hội Ma Binh Sư, trước sau gì cũng bị Hiệp Hội Ma Binh Sư tìm mọi cách công khai hoặc mờ ám để chèn ép bọn họ, đương nhiên tin tức này đã không còn lạ gì nữa rồi.Vì thế những thế lực lớn cũng ngày càng tìm cách đề phòng Hiệp Hội Ma Binh Sư này, cho nên chỉ cần thế lực nào có chút thực lực đều tự tay bồi dưỡng ra Ma binh sư, tuy nhiên đâu phải thế lực nào cũng có Đại sư Ma binh tọa trấn chứ.Nếu lần này Tiêu Vân Hải thực sự có thể luyện chế ra thêm Địa Ma binh nữa, thì ắt hẳn hắn lập tức sẽ gia nhập vào hàng ngũ Ma binh sư cao quý nhất tại toàn bộ Ma giới này, nếu xem xét lại niên kỷ thì thấy rõ tiềm lực của hắn vô hạn đến cỡ nào!Với danh tiếng đó đương nhiên siêu cấp hơn nhiều so với những Đại sư trong Hiệp Hội Ma Binh Sư đó.Hơn nữa, đã trải qua khá lâu rồi mà chưa có Đại sư Ma binh mới xuất hiện, nay tự nhiên lòi ra Tiêu Vân Hải này có lẽ sẽ khiến cho mấy vị thủ lĩnh trong Hiệp Hội Ma Binh Sư đó cảm thấy bị uy hiếp.Nghĩ đến đây khóe miệng của vị trung niên Ma tộc này chợt hiện lên một tia cười nhạt.Bình thường Vật Hi Đường chẳng hề chậm trễ lễ lộc với Hiệp Hội Ma Binh Sư chút nào, không ngờ tới bọn họ chẳng thèm báo qua một tiếng đã âm thầm hạ thủ đâm sau lưng chiến sĩ rồi!Không nghĩ tới những Đại sư đó cũng bị mê muội bởi cái lợi trước mắt của ma bối đó!Chỉ trong chốc lát, vị trung niên Ma tộc này đã hiểu rõ việc được - mất trong vấn đề này, hiện tại những gì nên làm thì đã làm rồi, nếu bây giờ bản thân mình chịu khuất phục trước Hiệp Hội Ma Binh Sư thì tất nhiên sẽ kiếm được những lợi ích nhất thời đấy, nhưng về sau này hiển nhiên sẽ bị người khác quản chế mất.Vậy chẳng thà đặt hết tài bảo lên người của Tiêu Vân Hải vậy!“Này, dựa theo danh sách mà cấp thêm cho Tiêu Vân Hải ngay” Vị trung niên Ma tộc lạnh lùng nói.Viên Quản sự giật nảy mình: “Nhưng e rằng Tiêu Đại sư không cần đến...”

“Bao nhiêu cũng cấp thêm cho ta !”

Vị trung niên Ma tộc lạnh giọng nói tiếp: “Ngươi phái người nói với tên tiểu tử mà Tiêu Đại sư mới thu nhận đấy, tên là Đậu Nha thì phải, bảo hắn báo cho Tiêu Đại sư biết rõ, cho dù cần những tài liệu nào thì cứ việc mở miệng, chỉ cần Vật Hi Đường chúng ta có tuyệt đối sẽ không sai lời!”

Viên Quản sự đang kinh hồn vỡ mật vừa tính chuẩn bị lui ra để thi hành mệnh lệnh, bỗng nhiên chợt nghe vị trung niên Ma tộc đó gọi giật lại: “Không!”

Lập tức trong thâm tâm của Quản sự liền khẽ thở nhẹ ra mà tự nhủ, quả nhiên Đại nhân còn chưa mất hết lý trí mà!“Truyền lệnh xuống mỗi chi nhánh cho ta, phải lựa ra ba loại tài liệu cao cấp nhất và phái hộ vệ mạnh nhất đích thân hộ tống về đây.

Chỉ cần đội nào đưa đến nơi lập tức chuyển đến chất đống ở trước cửa Ma binh trì phòng chữ Thiên ngay!

Và nhớ truyền lời cho Đại sư rằng cứ tùy nghi sử dụng, chỉ cần đạt được một yêu cầu duy nhất đó là nhất định phải luyện chế ra Địa Ma binh!”

Vị trung niên Ma tộc này vừa nói mà vừa nghiến răng nghiến lợi, khiến cho khuôn mặt tựa như phong vân biếc sắc, sát khí tràn ngập tứ bề!** *Bởi do sự kiện nóng hổi từ Vật Hi Đường mà khiến cho những lời đồi đãi về việc Hi công tử quang lâm Bất Chu thành bị phai nhạt đi nhiều.“Ồ, Lão Chung!

Lão Tần!”

Thang Thần trông thấy người vừa mới đến liền không khỏi hết sức mừng rỡ mà vô cùng kích động.“Trông bộ dáng ngươi vẫn hông hề thay đổi á!”

Còn Chung Vấn Thiên khi ngó thấy Thang Thần thì từ trong đáy mắt cũng bộc lộ tia kích động, quả thật ít ai biết rõ bọn họ đã từng quen biết nhau khi tuổi còn trẻ, dạo đó còn đi ngao du khắp nơi, trải nghiệm qua vô số trận chiến, nên tình cảm bọn họ vô cùng sâu đậm.Lúc này vẻ mặt của Tần Minh cũng cười không ngớt, tràn ngập vui sướng: “Ngoại trừ Địch Soái thì mọi người đều đã tề tựu ở đây hết rồi” Thanh âm của hắn nghe êm dịu, ngoại hình lãng tử tuấn tú bất phàm, phong độ lại tuyệt hảo.Có dịp gặp lại lão hữu nên không tránh được một hồi cảm khái thở dài.Một lát sau, khi mọi người đã an tọa thì Hi công tử cũng cung kính ngồi ở hàng cuối cùng, Tuy rằng Chung Vấn Thiên và Tần Minh là thuộc hạ của Địch Soái, nhưng do Địch Soái đối đãi với bọn họ như huynh đệ trong nhà, tình như thủ túc, hơn nữa đã trông coi Hi công tử từ nhỏ tới lớn rồi, nên so ra còn thân hơn cả những vị thúc bá khác.Bỗng nhiên Tổng quản của Thang gia vội vàng chạy vào rồi nói thầm vài câu với Thang Thần.Lập tức trên mặt Thang Thần hiện lên vẻ kinh ngạc tột độ, hắn thấy mấy người kia đang nhìn mình liền giải thích: “Vật Hi Đường và Hiệp Hội Ma Binh Sư đã chính thức đối mặt”.“Hiệp Hội Ma Binh Sư !”

Đột nhiên trong ánh mắt của Tần Minh phát ra tia lạnh lẽo, âm thanh nghe như êm dịu nhưng toát lên tia sát khí: “Đám đó cũng chẳng phải thứ tốt lành gì cả”.Thang Thần nghe thế liền sửng sốt: “Sao vậy?

Không lẽ các ngươi có xung đột với nhau à?”

“Chẳng có chuyện gì lớn cả” Tần Minh khoát tay như không thèm để ý đến, rồi nói tiếp: “Có lần chúng ta cần gấp một số lượng Ma binh, bọn họ thấy thế liền giở trò tham lam sư tử ngoạm, chúng đòi bọn ta phải đổi bằng Ma binh sư mới được, đương nhiên chúng ta không thể nào chấp nhận được.

Cuối cùng bọn họ lại lén lút bêu rếu nói xấu chúng ta, làm cho những phe khác chẳng ai dám bán cho chúng ta cả”.“Rồi sau đó thế nào?”

Thang Thần nghe thế liền lấy làm hiếu kỳ mà hỏi tiếp.“Ha ha, thì kế đó lão Chung trực tiếp tới tận cửa giết chết một chập mười hai tên Tướng giai chứ sao, khi đó bọn họ bị dọa cả lên rồi mới chịu bán Ma binh cho chúng ta đấy” Tần Minh cười cười kể lại.Chung Vấn Thiên cũng nhếch miệng hắc hắc ra vẻ ngây ngô.Tuy nhiên Thang Thần nghe thuật lại liền biến sắc kinh hãi.Nhưng đúng lúc này từ bên ngoài bỗng vang lên từng đợt ồn ào náo động.Chương 711 : Bạo binh lưu chi tiếp tục bạo (1)Dịch giả : Đừng Hỏi Tại SaoBiên tập : Mỹ Nam Tử"Ngốc thật, lại dám đấu với hiệp hội Ma Binh sư chúng ta, thật sự là chán sống!"

Một nam tử có cặp mắt màu lam với vẻ mặt u ám trong đám người hung dữ nói ra một câu."

Ai bảo hắn không biết tốt xấu.

Nếu như hợp tác với chúng ta thì muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Đáng tiếc là người của chúng ta cũng chưa gặp được hắn lần nào.

Nếu như hắn bớt phách lối ít đi một chút thì không sao, đàng này lại cứ hết lần này tới lần khác bảo rằng muốn luyện chế thanh Địa Ma binh thứ hai.

Cơ hội được đưa tới tận cửa như vậy mà nếu như chúng ta không lợi dụng thì thật đúng là ngu xuẩn không ai bằng."

Một nam tử tóc vàng nói."

Thật sự là muốn nhìn thấy vẻ mặt của Vật Hi đường vào ngày mai."

Nam tử có cặp mắt màu lam cười âm hiểm rồi nói: "Có thuyền lớn che chở ư, vậy ai nguyện ý chôn cùng đây?

Ngày mai Vật Hi đường phát hiện được Ma Binh sư của mình còn lại không đến một nửa, không biết khi đó có hối hận thúi ruột không nhỉ?"

"Hắc hắc!

Trừng trị, trừng trị mới là cách tốt nhất để biểu dương lực lượng của chúng ta."

Nam tử tóc vàng đắc ý cười nói.Bỗng nhiên trên đường đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô, hai người dường như nghe được có kẻ đang thốt ra "Vật Hi đường".

Hai người liếc nhau rồi không chút do dự bật dậy bay lên không trung.Trên bầu trời, một tiểu đội ma kỵ khoảng năm mươi người đang dùng tốc độ cao nhất tiếp cận Bất Chu thành.Dưới cổng thành đã sớm có Quản sự Vật Hi đường đứng chờ, lúc này liền lập tức bay lên không trung.

Thần sắc của hắn nghiêm túc chắp tay thi lễ với tiểu đội ma kỵ rồi nói: "Tại hạ Tiền Đa là quản sự bản địa, các vị thật vất vả, không biết là ở chi nhánh nào?"

Chi nhánh Hoa Lí giới" Đại hán cầm đầu hơi cúi người rồi thần sắc thản nhiên nói, trên lưng hắn có đeo một cái rương màu vàng được bài trí rất nhiều Ma văn trông hết sức tinh xảo.Năm mươi người này tuy rằng vừa phi hành qua một quảng đường dài, nhìn qua thì mặt đầy bụi bặm nhưng vẫn khó có thể che dấu được khí chất nhanh nhẹn và dũng mãnh, vừa nhìn liền biết là những người có năng lực.Tiền Đa cũng không nhiều lời mà vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Mời đi theo ta"Đại hán cầm đầu cũng không chần chờ mà dẫn đầu đuổi theo, những người còn lại cũng yên lặng không tiếng động mà đi theo Tiền Đa, hiển nhiên phương hướng theo sau của bọn hắn rõ ràng là cửa vào U Minh Địa Hà.Xung quanh vang lên những tiếng bàn luận, ánh mắt của mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào rương sắt trên lưng đại hán cầm đầu.

Một vài người có kinh nghiệm thì có thể phân biệt ra được chi phí cho việc chế tạo ra loại rương này là hết sức đắt đỏ, bình thường chỉ được dùng để chứa những tài liệu vô cùng quý hiếm mà thôi.Chẳng lẽ Tiêu Vân Hải cần tài liệu đặc thù gì?Mọi người đều tò mò thảo luận, tất cả đều có dự cảm là chuyện này dường như lại muốn phát sinh ra sóng to gió lớn rồi đây, hai người của hiệp hội Ma Binh sư đang đứng lẫn trong đám người chợt nhìn nhau trao đổi, trong nội tâm của bọn ắt hắn cũng sinh ra dự cảm không tốt.Có một số người chuẩn bị đi theo đến U Minh Địa Hà xem chuyện gì xảy ra, mà những người khác cũng chuẩn bị tản đi thì bỗng nhiên có người kêu to: "Mau nhìn!"

Trên bầu trời cách đó không xa lại có một tiểu đội.Cũng là đám hộ vệ nhanh nhẹn dũng mãnh, trên lưng cũng đeo từng chiếc rương màu vàng sậm, rồi đồn loạt tiến thẳng vào U Minh Đia Hà.Chuyện kế tiếp lại càng khiến cho người ta trợn mắt há mồm liên tục, từng tiểu đội của các chi nhánh Vật Hi đường liên tục xuất hiện ở phía xa xa trên không trung.Hộ vệ tinh nhuệ, rương màu vàng sậm !Mỗi người trong những tiểu đội của Vật Hi đương này đều là thần sắc vô cùng nghiêm túc cùng nối đuôi nhau vào thành, và mục tiêu chính là thẳng tiến vào U Minh Địa Hà.Đến lúc này thì cho dù là người ngu ngốc cũng có thể biết chắc rằng đang xảy ra một sự tình khó lường nào đó!

Lập tức rất nhiều người hướng về phương hướng U Minh Địa Hà mà chạy tới để tìm hiểu xem rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.Ngay lúc mọi người chạy đến U Minh Địa Hà thì tất cả đều kinh ngạc đến ngây người khi chứng kiến thêm một cảnh tượng trước mắt.Mười mấy cái rương vàng sậm được đặt trật tự trên mặt đất và tất cả đều được mở ra, trong mỗi rương đều phát ra hào quang lóng lánh như ánh đèn trong đêm tối, U Minh Địa Hà vốn u ám cũng được những hào quang này chiếu sáng như ban ngày.Chúng chỉ thuộc về hào quang tỏa ra từ những tài liệu đỉnh cấp, những chấn động đặc biệt tựa như tiếng hô hấp, nhịp tim của những con dã thú khác nhau đang bao phủ toàn bộ U Minh Địa Hà.Nếu như nói tài liệu trị giá hai ức ma bối chỉ làm cho người khác sợ hãi và thán phục về giá trị của con số khủng bố đó, thì bất kỳ một tài liệu nào bên trong mỗi chiếc rương vàng sậm này cũng khiến cho người khác không tự chủ được mà trầm mặc.

Thậm chí tuyệt đại đa số mọi người đều không thể nhận ra được một thứ nào, nhưng bọn họ lại hiểu rõ những tài liệu này đều là đỉnh cấp, hơn nữa có khi là những tài liệu đỉnh cấp trong truyền thuyết nữa.Đúng vậy, ‘trong truyền thuyết’, ba chữ này lập tức lại làm cho những cành tượng hào quang và chấn động kia trở nên xa vời không thể với tới.Mọi người cũng không quá kích động mà đa số đều không tự chủ được phải trầm mặc.Hào quang và chấn động phát ra từ những tài liệu này cũng giống như sự nhanh nhẹn mà dũng mãnh của những hộ vệ tinh nhuệ nghiêm túc kia, bọn họ đều biểu dương lực lượng ra mà không chút che giấu!Đối với đống tài nguyên này thì mọi người đều luôn tham lam và khát khao, nhưng ngược lại đối mặt với lực lượng mạnh mẽ đó thì mọi người lại luôn tràn ngập sự kính sợ.Lúc này vốn đã có một số người muốn rục rịch thì cũng đã triệt để bình tĩnh lại, vẻ tham lam trong mắt cũng bỗng chốc tiêu tán đi không thấy đâu nữa.Nếu như Vật Hi đường có can đảm bày ra những tài liệu có giá trị liên thành này thì cũng có nghĩa là bọn hắn có lòng tin tuyệt đối có thể bảo vệ được chúng.Mà những người hiểu biết nhiều thì lúc này mới đột nhiên nhớ tới, Vật Hi đường đã có lịch sử hơn ngàn năm qua mà vẫn đứng sừng sững.Những chiếc rương vàng sậm đang không ngừng tăng lên!Hào quang càng tỏa ra chói mắt!Lúc này cho dù là những người kém nhạy bén đi nữa cũng có thể hiểu được là Vật Hi đường đang bày ra lực lượng của bọn hắn.

Nhưng mà vì sao Vật Hi đường lại bày ra lực lượng mà không hề có ý giữ lại, hơn nữa lại ở một nơi và một thời điểm nhạy cảm như vậy?Bất kể là phía sau có nội tình như thế nào thì việc ngang nhiên bày ra nhiều tài liệu đỉnh cấp như vậy ở toàn bộ Ma giới cũng là lần đầu tiên chứng kiến.Rất nhiều Ma Binh sư chen chúc nhau đến đây, những tài liệu cao cấp nhất này mỗi thứ đều có giá trị liên thành, bình thường bọn hắn cũng khó có thể thấy được.U Minh Địa Hà ở Bất Chu thành đã thật sự hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Ma giới.** *Đậu Nha cảm giác được nhịp hô hấp của mình hơi khó thở, những quầng hào quang này cách hắn gần như vậy càng khiến cho hắn cảm thấy như đang ở trong mộng cảnh.

Từng cơn, từng cơn chấn động phát ra từ những tài liệu này làm cho hắn cảm giác như mình đang ở trong thuyền nhỏ bấp bênh trên biển, bất cứ lúc nào thuyền cũng có thể bị lật úp.Tài liệu đỉnh cấp, không cái nào là không phải thiên tài địa bảo.

Thông thường chúng đều có xuất xứ từ thiên địa tự nhiên trải qua vô số năm tháng thai nghén mà thành, bản thân đều hàm chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ!Những lực lượng đang nhè nhẹ tỏa ra này đối với Đậu Nha thì vẫn là quá mức mạnh mẽ.Bỗng nhiên một đạo bóng dáng màu hồng lặng yên xuất hiện trước mặt hắn khiến cho những chấn động kinh người lập tức tiêu tán không thể nhận thấy được nữa.Đậu Nha biết rõ là đối phương đang giúp mình ngăn lại những chấn động này liền không nén được mà cảm kích nói: "Cảm ơn!"

Tằng Liên Nhi dường như không nghe thấy mà ánh mắt nàng đang hướng về phía xa xa, ở sâu trong đôi mắt hiện lên một tia thần sắc lo lắng.Hào quang chói mắt phát ra từ trong những chiếc rương vàng sậm kia đối với nàng đều là từng đám phiền phức.Thậm chí là phiền phức cực lớn nữa kìa!Thái độ của Vật Hi đường nàng có thể tận mắt thấy được, cảm giác của Tằng Liên Nhi rất nhạy cảm, nàng lập tức ý thức được bên ngoài nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi!

Nếu không thì thái độ của Vật Hi đường sẽ không kịch liệt đến như vậy.Thật sự là phiền phức lớn rồi !Tả Mạc hoàn toàn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Hiệp hội Ma Binh sư là cái quái gì hắn càng không có chút ấn tượng, quả thật không có quan hệ cũng không quen biết, trong khoảng thời gian này hắn luôn cự tuyệt ra ngoài để giao tiếp, về phần người nào ngăn trở thì hắn cũng chẳng muốn biết.Ma Binh trì mới tuy rằng dùng tốt, nhưng mà yêu cầu đối với người sử dụng cũng rất cao, đến ngay cả Tả Mạc cũng phải hết sức chăm chú mới có thể đạt trình độ làm cho mình vừa lòng.Hơn nữa vì phòng ngừa người khác quấy rầy mình cho nên Tả Mạc đã bố trí cầm chế ở bốn phía Ma Binh trì để hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.Tả Mạc thở phào một hơi, bên trong Ma Binh trì có mười chiếc phôi thai Ma binh màu sắc khác nhau, đang lặng yên bồng bềnh trong mặt hồ màu lam trong vắt, khí lạnh trên mặt trì so với trước kia đã nồng đậm hơn rất nhiều.Cuối cùng sáu mươi món Ma binh Tướng giai cũng đã hình thành ra mười chiếc phôi thai Ma binh, trong đó đã xảy ra hai lần sai sót, đây cũng chỉ vẻn vẹn là hai lần sai sót trong tất cả những thao tác của Tả Mạc.

Những thao tác hết sức chăm chú rất dễ làm cho người ta mệt mỏi, bởi vậy mà Tả Mạc cũng khó thoát khỏi có vài lần sai sót.Đối với kết quả này thì Tả Mạc cũng tương đối hài lòng.Hắn khoanh chân ngồi xuống rồi nhanh chóng nhập định, hắn thật sự quá mệt mỏi nên rất nhanh liền tiến vào trạng thái nhập định tâm thần tĩnh lặng.Ma Binh trì đang yên tĩnh thì bỗng nhiên mười đoàn hào quang có màu sắc khắc nhau sáng rực lên, mỗi luồng hào quang đều bao phủ lấy một phôi thai Ma binh, mười đoàn hào quang chợt sáng chợt tối như là đang hít thở vậy.Chỗ sâu trong U Minh Địa Hà có vô số dòng nước lạnh rất nhỏ, đột nhiên những dòng nước lạnh này điên cuồng vọt tới Ma Binh trì phòng chữ Thiên như cá mập ngửi thấy được mùi máu tanh.Thậm chí tình huống như vậy cũng xảy ra ở chỗ sâu trong U Minh Địa Hà cách phòng chữ Thiên tới cả trăm dặm.Ai cũng không thể ngờ bề ngoài chỗ sâu trong U Minh Địa Hà nhìn như không có dao động thì lúc này lại đang phát sinh biến đổi nhanh đến kinh người.Mặt nước của Ma Binh trì trước mặt Tả Mạc bắt đầu từ từ dâng lên, Tả Mạc đang ở trong trạng thái nhập định nên hoàn toàn không có cảm giác gì.Không bao lâu sau thì độ cao của mặt nước đã ngang bằng với mặt đất rồi, nhưng mà những mạch nước ngầm dũng mãnh này vẫn không có dấu hiệu dừng lại, chúng vẫn đang ùn ùn không ngừng tràn vào.Nước ao vẫn đang không ngừng dâng lên, nhưng nó lại không tràn ra bốn phía.Thật giống như đang có một bàn tay vô hình kéo lấy mặt nước để cho nó liên tục vươn lên như cột nước không ngừng dâng cao.Lúc này hào quang của mười bộ phôi thai Ma binh càng phát ra mạnh mẽ, chúng ở trong nước đang chậm rãi chuyển động, nước ao bị kéo theo, cột nước đang liên tục xoay tròn.Dòng nhỏ ở chỗ sâu trong U Minh Địa Hà càng thêm điên cuồng, chúng giống như đàn cá dày đặc đang bám chặt lấy lòng sông dốc sức liều mạng lao tới phòng chữ Thiên.Bản thân những dòng nhỏ này cũng bao hàm một lực lượng kinh người, dùng lực lượng của mấy chục vạn dòng nhỏ tụ tập lại với nhau thì dù là cứng rắn như lòng sông cũng phải bắt đầu rung rẫy!̀m ầm âẦm!Mặt đất xung quanh U Minh Địa Hà bỗng nhiên bắt đầu rung động, dường như ở sâu bên trong mặt đất đang có vạn mã lao nhanh.Vẻ mặt của đám người xung quanh vô cùng hoảng sợ.Chuyện gì đang xảy ra?Địa chấn sao?U Minh Địa Hà vốn là ở sâu trong lòng đất hơn mười dặm, lòng sông U Minh Địa Hà rung động thì lập tức dẫn đến một loạt những phản ứng dây chuyền, nham thạch trên đỉnh đầu mọi người cứ rơi xuống từng khối lớn.Lần này đã khiến cho mọi người hoảng sợ mà liên tục thét lên những tiếng chói tai, bọn hắn lập tức điên cuồng chạy về hướng cửa ra vào.Nơi này cách mặt đất tới hơn mười dặm, nếu như bị chôn sống thì cho dù có Ma công lợi hại cỡ nào cũng tuyệt đối không còn chút sinh cơ!Lúc này thì cho dù là thiên tài địa bảo cùng đều bị bọn hắn ném vèo lên tận chín tầng mây rồi, trong đầu tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải nhanh chóng lao ra khỏi mặt đất!Nhưng thông đạo cũng không phải rộng lớn mà nơi này lại có quá nhiều người đang chén lấn tiến về phía cửa, cho nên đã tạo thành tình cảnh rất hỗn loạn.Nham thạch trên đầu đang liên tục rơi xuống lại khiến cho tình cảnh càng thêm hỗn loạn.Bên ngoài Ma Binh trì, vẻ mặt Đậu Nha đang rất lo lắng nói: "Nới đây muốn sập rồi, chúng ta..."

Tằng Liên Nhi tu luyện Thần lực cho nên nàng dường như phát giác được tình huống trước mắt có quan hệ với việc bên trong Ma Binh trì.

Nàng nhớ lại thiên địa dị tượng hiện ra lúc Bảo bát của Tiểu Mạc được luyện chế thành công, nên không có chút nào lo lắng mà nói: "Không có việc gì."

Đậu Nha vô cùng lo lắng, còn Tằng Liên Nhi lại hoàn toàn không để ý đến, mà A Quỷ thì là thờ ơ, người duy nhất thấy được có chút bình thường chính là Thanh Hoa Tuyết.

Lúc đầu Thanh Hoa Tuyết cũng chỉ là sắc mặt hơi biến hóa rồi sau đó liền khôi phục lại vẻ ung dung bình tĩnh.Tằng Liên Nhi liếc qua Thanh Hoa Tuyết cũng thấy hơi kinh ngạc với sự bình tĩnh của nàng.Tuy rằng thực lực rất yếu nhưng tâm trạng thật không tệ.Mà lúc này bên trong Ma Binh trì phòng chữ Thiên lại diễn ra một quang cảnh kinh người khác!Chương 712 : Bạo binh lưu chi tiếp tục bạo (2)Dịch giả : Phượng VũBiên tập : Mỹ Nam TửTả Mạc vừa mở mắt đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật nảy mình.Trong Ma Binh trì có một cột nước cao ngất tới hàng trăm trượng, như một cơn lốc xoáy khổng lồ dựng đứng trước mặt hắn.

Cột nước xoay tròn, vô số vụn băng mang theo hàn khí tán loạn văng khắp bốn phía.

Mặt đất xung quanh Ma Binh trì cũng bị một tầng băng dầy phủ kín.Trong cột nước có mười đốm sáng màu sắc khác nhau đang trôi nổi giống như mười cái tinh linh.Khi nhìn kỹ lại, Tả Mạc lập tức thất kinh.

Cột nước này không ngờ được hình thành từ mấy trăm vạn dòng nước lạnh nhỏ.

Những dòng nước nhỏ này vốn đã chứa lực lượng vô cùng cường đại, lúc này hợp lại một chỗ rồi hình thành nên hàng trăm vạn mũi băng nhọn, đang bao vây lấy mười đoàn quang mang kia, không ngừng ma luyện chúng.Mười bộ phôi thai Ma binh so với lúc Tả Mạc nhập định lúc trước thì hiện tại đã hoàn toàn khác.Mà khác biệt lớn nhất chính là thể tích của chúng bị rút nhỏ tới một phần ba, quang mang trên thân tỏa ra ngày càng thực chất và thuần túy, hiển nhiên phẩm chất đã tăng thêm mấy phần.Tả Mạc nghĩ tới việc lợi dụng dòng nước lạnh ở sâu trong U Minh Địa Hà để ma luyện Ma binh, nhưng cũng không nghĩ tới mười phôi thai Ma binh này đồng thời lại tạo ra thanh thế dọa người đến như thế tại Ma Binh trì.Hắn cứ nhìn chằm chằm vào mười phôi thai Ma binh, tràng diện khoa trương này cũng là lần đầu tiên hắn gặp nên không khỏi có chút thất thần.Khi mười đoàn quang mang trong cột nước bắt đầu tỏa ra ánh sáng nhu hòa, Tả Mạc biết rõ hỏa hầu đã tới đỉnh điểm rồi.

Tạp chất bên trong mười bộ phôi thai này đã được khu trừ sạch sẽ, bởi vậy nên phản ứng của Ma binh đang bị ma luyện đối với dòng nước lạnh cũng dần yếu đi.Thân hình Tả Mạc chợt lóe, lập tức đã xuất hiện bên ngoài Ma Binh trì.“Tài liệu đã được chuẩn bị tốt cả rồi chứ?”

Vừa mới ra khỏi Ma Binh trì hắn lại tiếp tục bị dọa một lần nữa bởi tràng cảnh hỗn loạn đang diễn ra.

Nhưng hắn cũng rất nhanh hiểu rõ mọi chuyện, nhìn thoáng qua U Minh Địa Hà, thấy mặt nước của U Minh Địa Hà đã hạ xuống vài chục trượng.Mười kiện phôi thai Ma binh của hắn cơ hồ đã rút cạn kiệt mọi lực lượng tinh hoa của U Minh Địa Hà, gây ra động tĩnh lớn như thế cũng không có gì khó hiểu cả.Nhưng mà lúc này hắn cũng không có thời gian đi quản những chuyện đó, toàn bộ tinh thần của hắn đều đã để hết lên mình mười bộ phôi thai Ma binh kia rồi.Mười bộ phôi thai Ma binh đó đã hấp thu gần hết lực lượng của U Minh Địa Hà, ma tính bắt đầu được dựng dục, nếu có thể luyện chế thành công thì nhất định phẩm giai của chúng có thể tạo ra một cơn chấn động vô cùng khủng khiếp.

Nhưng chỉ cần vô ý một chút thì tất cả cũng sẽ biến thành công cốc, mười kiện Ma binh sẽ bị hủy hoại ngay lập tức.Cho dù là Tả Mạc thì lúc này hắn cũng không dám có chút chậm trễ nào.Đậu Nha nghe thấy tiếng Tả Mạc thì giật mình một cái, chỉ thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên khỏi mặt đất: “Đã chuẩn bị xong rồi!”

Kỳ thực Tả Mạc hỏi xong thì cũng đã nhìn ra đống tài liệu chất cao như núi, thậm chí trong đó còn có những tài liệu đỉnh cấp, vô giá mua được.

Mặc dù trong lòng hắn cũng có chút ngạc nhiên nhưng vào lúc quan trọng này cũng không có thời gian quan tâm nhiều lắm.Thân hình hắn chợt lóe, lập tức đã xuất hiện cạnh đống tài liệu, trong nháy mắt đống tài liệu như núi đã biến mất, và tất nhiến biến mất đồng thời với chúng còn có cả Tả Mạc nữa.** *Tả Mạc đột ngột xuất hiện khiến cho không ít người phải chú ý, những người này trong lòng khẽ động, lại nhìn những hộ vệ xung quanh Ma Binh trì vẫn đứng bất động chỗ củ, quay sang nhìn ra cửa thì thấy thông đạo càng lúc càng trở nên hỗn loạn, có vài người trong đó bèn vội vã lui trở về.Tình huống hỗn loạn tức thì giảm đi không ít.Tả Mạc xuất hiện khiến cho tâm tình của Đậu Nha nới lỏng không ít, trong lòng vẫn bội phục Tả Mạc sát đất.

Đại sư quả nhiên là đại sư, đây mới chính là thấy núi cao trước mặt mà vẫn bình thản, vẫn có thể tập trung vào chế luyện Ma binh.

Chỉ xét riêng tâm tính này cùng sự chuyên chú thì đã hơn hẳn những Ma binh sư khác rồi, đây chính là điểm khác biệt làm nên một Đại sư chân chính đây.Trong lòng Đậu Nha thầm khích lệ chính mình!Mà những hộ vệ của Vật Hi đường thì sắc mặt không khỏi đại biến.

Nhất là mấy thủ lĩnh hộ vệ có thực lực cường đại, lúc này trong mắt cũng không khỏi hiện lên vẻ kinh dị.Tiêu Vân Hải xuất hiện một cách bất thình lình, bọn họ cũng không một ai phát hiện ra.Khi đống tài liệu kia biến mất, Tiêu Vân Hải cũng rời đi, bọn họ không còn ổn định được nữa.Trong lòng mọi người đều hiện lên bốn chữ: “thâm sâu khó lường”.Những hộ vệ này đều là hộ vệ chính thống của Vật Hi đường, có rất nhiều người lớn lên ở đây từ nhỏ, bọn họ đối với Vật Hi đường vô cùng trung thành và tận tâm.

Lúc trước nhiều người tỏ ra phách lối đối với cao tầng của Vật Hi đường, rồi khi Ma binh sư rời đi thì trong lòng họ càng thêm lo lắng.Nhưng vốn trung thành với Vật Hi đường nên bọn họ không hề oán hận một câu nào, vẫn chấp hành mệnh lệnh một cách nghiêm ngặt.Điều bọn họ lo lắng chính là nếu lần này Tiêu Vân Hải bị thất bại, vậy thì Vật Hi đường chắc chắn sẽ trở thành trò cười nhạo cho thiên hạ.Bọn họ chứng kiến thận ảnh của Tiêu Vân Hải, cộng thêm lời đồn đại nữa nên ấn tượng để lại trong đầu bọn họ vô cùng sâu đậm.Nhưng khi chính diện đối mặt với Tiêu Vân Hải, nhìn thấy ánh mắt nhàn nhạt của hắn như đang toát ra một áp lực quá lớn khiến cho bọn họ không tài nào nhúc nhích nổi.

Vừa kinh ngạc, nhưng trong lòng bọn họ cũng trở nên thoải mái hơn nhiều!Một người như vậy tuyệt đối không phải hạng người ăn nói bừa bãi.“Mạnh quá!”

Một gã hộ vệ của Vật Hi đường không nhịn được thấp giọng kinh hô.

Xung quanh hắn, ai nấy cũng đều mang một vẻ mặt kinh sợ.Mấy tên thủ lĩnh hộ vệ liếc nhau, đều nhận ra vẻ sợ hãi trong mắt người kia.

Thực lực mà Tả Mạc vừa hiển hiện ra đã quá mức tưởng tượng của bọn họ.Tên gia hỏa này thực sự chỉ là một gã Ma binh sư sao?Trong đám người hỗn loạn vang lên vài tiếng bàn luận.Ánh mắt của Tần Minh cũng nhẹ ngưng, trầm giọng nói: “Thực lực của Tiêu Vân Hải có chút khiến ta nhìn không thấu.”

Bên người hắn, Chung Vấn Thiên và Thang Thần sắc mặt cũng ngưng trọng.

Tần Minh thân là Soái giai mà còn nhìn không ra thì bọn họ làm sao có thể nhìn ra cái gì.Tiêu Vân Hải không đơn giản!Chung Vấn Thiên nhắm mắt lại, một hồi lâu sau bỗng nhiên mở to hai mắt, kêu: “U Minh Địa Hà!”

Hai người kia nghe thấy vậy thì ánh mắt cũng nhìn xuống, trong mắt cả hai đều không hẹn mà cùng xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Biển nước mênh mông cuồn cuộn của U Minh Địa Hà lúc trường bây giờ đã tụt xuống vài chục trượng, gần như có thể nhìn thấy đáy.“Cái này là…”

Thang Thần khẽ thì thào tự hỏi.

Bất Chu thành là địa bàn của hắn, hắn đối với U Minh Địa Hà vô cùng quen thuộc.

Lưu lượng nước của con sông này vô cùng lớn, chưa từng có chuyện nước sông rút xuống nhiều như thế.“Địa Ma binh!”

Như chợt nhớ ra, Thang Thần thất thanh kêu lên, đồng tử cũng co rút lại.Mà Tần Minh và Chung Vấn Thiên nghe thấy vậy thì đều chấn động, trên mặt hiện ra vẻ không thể nào tin được.** *“Tiêu Vân Hải này thật lợi hại!

Ba động cũng thật khủng khiếp!”

Phong Tín Tử đứng trên một khối nham thạch lồi lên tại một vị trí trên cao mà nhìn xuống, hắn cũng hoàn toàn bị động dung.Cơ Lệ Ngữ cũng bị cảnh trước mắt làm cho chấn động.

Sự biến đổi của U Minh Địa Hà từ đầu tới cuối nàng đều thấy hết, con sông lớn mấy chục dặm giống như một con cự thú ngủ say, vừa bị đánh thức đã khiến cho người khác cảm nhận được vẻ đáng sợ của nó.“Chắc gì đã là Tiêu Vân Hải!”

Cơ Lệ Ngữ nhịn không được lên tiếng phản đối.

Đối với tên gia hỏa kia nàng vốn không có chút nào hảo cảm.“Ta cảm nhận được khí tức của nó!”

Phong Tín Tử không quay sang, vẫn thản nhiên nói.“Khí tức gì?”

Cơ Lệ Ngữ sửng sốt hỏi lại.“Khí tức của Ma binh cường đại!

Nó đang thành hình!”

Phong Tín Tử khẽ nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói.Nhưng trong lòng hắn lại không hề bình tĩnh được như thế.

Tiêu Vân Hải đã mang tới cho hắn quá nhiều kinh ngạc!Mở mắt ra, ánh mắt hắn đảo qua Thanh Hoa Tuyết đang đứng bên ngoài Ma Binh trì, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

Hắn đăm chiêu một lúc rồi khóe miệng mở ra, khóe miệng nhếch lên đầy tiếu ý.Thời điểm này có lẽ đại nhân cũng đã đi tìm Thanh Hoa gia nói chuyện rồi.Nhưng trong đầu hắn lại không ngừng hiện ra thân pháp vừa rồi của Tiêu Vân Hải, nó có chút quỷ dị khó nói nên lời.** *Trên một vách núi cao tựa như chiếc bóng mờ ở bên bờ U Minh Địa Hà, có một thiếu niên ngẩng đầu nhìn mà có chút đăm chiêu nói: “Hiện tại ta có chút tin tưởng tên gia hỏa này có thể luyện chế ra Thiên Ma binh rồi!”

“Ngươi tin tưởng hắn như vậy thì nên tìm tới Tiếu Ma Qua đi!”

Một thanh âm già nua đột nhiên truyền tới, không ngờ chính là Lão đầu rách nát.Thiếu niên dường như biết Lão đầu sẽ xuất hiện nên cũng không giật mình, cười hì hì nói: “Không sai, nếu có thể luyện chế Thiên Ma binh, vậy thì cũng có thể chữa trị cho Thiên Ma binh rồi!”

“Nhưng hình như ngươi cũng quá quan tâm rồi đấy!”

Lão đầu bình thản nhếch miệng cười để lộ ra mấy cái răng vàng khè.“Về sau thế nào ta không biết, nhưng hiện tại, Ma Thần điện đã có được Thần lực mạnh nhất.”

Thiếu niên tùy ý nói một câu, sau đó lại đột ngột chuyển chủ đề rồi cợt nhả nói: “Đương nhiên là trừ lão ra!”

“Lão nhân ta vô dụng rồi.”

Lão đầu khoát tay: “Nhưng Côn Luân, Thiên Hoàn đều đã tìm được phương pháp, lấy nền tảng của bọn họ, chắc sẽ sớm đuổi kịp thôi, các ngươi phải cẩn thận đấy!”

Thiếu niên thần sắc không đổi nói: “Nào có dễ thế.

Chúng ta mất mấy đời cũng mới chỉ tới được cánh cửa, còn rất nhiều chỗ khiếm khuyết.

Bọn Côn Luân, Thiên Hoàn gì đó có thể nhanh chóng phát hiện ra sao, hắc hắc, không dễ dàng như thế!”

“Vậy cũng phải!”

Lão đầu nghe vậy thì gật gù vẻ đồng tình.Đột nhiên ngữ khí của thiếu niên chợt chuyển: “Đương nhiên là có ngoại lệ, ví dụ như Tiếu Ma Qua!

Tên gia hỏa này chính là thiên tài tu luyện Thần lực.

Hắc hắc, bọn chúng sẽ rất nhanh phát hiện ra giá trị của Tiếu Ma Qua, đến lúc đó để xem bọn chúng sẽ hối hận cỡ nào, ha ha!”

“Tiếu Ma Qua?”

Trong đôi mắt của Lão đầu hiện lên một tia tinh quang: “Lời này ý là sao?”

“Không để lại hậu quả.

Chúng ta đã phát hiện ra tên đó không những tiến bộ thần tốc mà lại không có tác dụng phụ nữa!”

Thiếu niên nhét thêm Huyết Bồ Đào vào miệng, ngữ khí có vẻ thành thật nói: “Nếu ngài hợp tác cùng bọn ta, chúng ta có thể cùng hưởng lợi.”

“Không có tác dụng phụ?

Lời này thật hay giả?”

Lão đầu hỏi đầy vẻ khó tin.“Chờ lần sau Tiếu Ma Qua xuất hiện đi, ngài sẽ biết rõ!”

Gã thiếu niên cười hì hì nói, sau đó lại như có ám chỉ mà tiếp lời: “Vì Tiếu Ma Qua, Ma thần điện chấp thuận bỏ ra một cái giá thật lớn.”

“Tuy nói có thêm ta ở đây, nhưng hình như các ngươi lần trước đâu có quyết tâm lớn như thế?”

Lão đầu kỳ quái hỏi.Thiếu niên buông tay nói: “Khi đó bọn ta còn chưa phát hiện ra chỗ tốt của Tiếu Ma Qua.”

Bỗng nhiên hai người đều lập tức dừng cuộc nói chuyện, ánh mắt hướng về phía Ma Binh trì.Thiếu niên không tự chủ được ngồi thẳng người dậy, trên tay vẫn cầm Huyết Bồ Đào đưa lên miệng cắn một cái rồi lẩm bẩm nói: “Bắt đầu rồi!”

Chương 713 : Bạo binh lưu chi tiếp tục bạo (3)Dịch giả : nhatchimai0000Biên dịch : Chiêu NhiBiên tập : Mỹ Nam TửKhi mỗi một loại tài liệu đi vào cột nước sẽ bị xoay tròn, vặn nát rồi tan ra, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.Thần sắc Tả Mạc ngưng trọng, ánh mắt vô cùng chăm chú.

Mỗi một loại tài liệu trên tay hắn đều bừng sáng lên, hiện tượng này là đặc tính của tài liệu sau khi bị kích phát gây ra.

Nếu có Ma binh sư ở đây, nhất định họ sẽ rất kinh ngạc khi phát hiện những tài liệu cấp thấp nhất ở trên tay Tả Mạc cũng có những quầng sáng nhè nhẹ.Những loại tài liệu cấp thấp như thế này, nếu ở trong tay Ma binh sư bình thường thì không thể nào kích phát quang mang được.Cột nước giống như một con thủy long gào thét mãnh liệt.

Nó không ngừng giãy dụa thân thể khổng lồ, khiến người ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng nó ẩn chứa một sức mạnh rất kinh người.Mười luồng sáng trong cột nước cứ chìm chìm nổi nổi.

Tả Mạc nhìn thấy vô số những luồng nước li ti có màu sắc khác nhau nhập vào trong mười luồng sáng đó.Mắt thường khó có thể nhìn thấy được những luồng nước li ti màu sắc này, đó chính là tinh hoa của tài liệu!Cứ mỗi một luồng nước nhỏ nhập vào luồng sáng thì luồng sáng lại sáng lên một chút nữa.Tả Mạc cẩn thận khống chế tiết tấu tài liệu nhập vào cột nước.

Khối tài liệu chồng chất như núi bên cạnh hắn bị biến mất với tốc độ kinh người.

Luồng sáng bên trong cột nước sáng gấp bội lần so với lúc ban đầu.Dù là cấm chế do Tả Mạc bày ra, giờ đây cũng không thể che giấu hoàn toàn những luồng sáng này.** *Đậu Nha há to miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Ma binh trì trước mắt.

Ngũ sắc quang mang giống như kiếm quang từ trong Ma binh trì trước mặt đâm thẳng ra!Tằng Liên Nhi phản ứng cực nhanh, mặt khẽ biến sắc.

Gã tóm lấy Đậu Nha dồn sức xuống chân bật lên, thân hình liền lùi về sau hơn mười trượng.Khi luồng sáng từ Ma binh trì phóng ra, chạm đến mặt đất thì mặt đất giống như miếng đậu hủ bị cắt một vệt dài năm sáu trượng, vết cắt trơn trượt bóng loáng như gương!A Quỷ, Tằng Liên Nhi, Thanh Hoa Tuyết không hẹn mà cùng xoay người thoái lui thật nhanh.

Lúc này những người khác mới bắt đầu có phản ứng, sắc mặt kịch biến, vội vàng cõng cái rương màu vàng kim lui ra phía sau.Xoẹt xoẹt xoẹt ... !Trong nháy mắt, xung quanh Ma binh trì xuất hiện vô số rãnh sâu.

Những vết rãnh sâu đan xen hình răng lược, nhìn thấy mà giật mình.Đám người tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này bỗng chốc đều xôn xao cả lên, vô cùng kinh hãi nhìn những rãnh sâu giống như những vết sẹo.

Những rãnh sâu này dài ngắn khác nhau, sâu cạn bất đồng, hoặc phủ đầy băng sương, hoặc tan chảy trong suốt, hoặc mặt cắt bóng loáng như gương, hoặc thô ráp xù xì giống như bị vô số chuột gặm, mỗi vết một kiểu.Rốt cuộc là Ma binh gì mà có thể tạo ra được nhiều tính chất khác nhau như vậy?Trong lòng mọi người vừa sợ vừa nghi ngờ.

Ma Binh Trì phòng chữ Thiên đột ngột bùng lên những luồng sáng ở trước mắt, giống như biểu thị đã sắp hình thành một Ma binh thành phi phàm đến mức nào!Một vài người thông minh nghĩ đến việc Tiêu Vân Hải luyện chế Thiên Xà Thập Tướng Mâu khi trước, lẽ nào thanh Ma binh này cũng tương tự như loại Thiên Xà Thập Tướng Mâu?Thế mà những Ma tộc thực lực cao siêu lại càng kinh hãi không thôi.

Bọn họ có thể cảm nhận càng thêm rõ ràng, những luồng sáng trông mỹ lệ thế kia nhưng bên trong lại ẩn chứa sức mạnh huỷ diệt!Luồng sáng phát ra đã bá đạo như thế, cường đại như thế, vậy lúc Ma binh thành hình thì...Bọn họ không dám tưởng tượng!Người mong đợi nhất, hưng phấn nhất chính là những tên hộ vệ của Vật Hi Đường.

Cho dù bọn chúng kinh hãi có thừa nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ vui mừng.

Theo như thanh thế vừa rồi mà nói thì Ma binh sắp thành hình tuyệt đối bất phaẦm!Rất có khả năng là Địa Ma binh!Địa Ma binh này hết thảy như là một ván bạc đối với Vật Hi Đường.

Họ cơ hồ bị buộc đến đường cùng, giống như đạo kiếm quang xé rách hắc ám kia!Thang Thần nhìn ánh sáng chói chang trước mắt.

Khi nỗi khiếp sợ tan đi thì trên mặt lại biểu hiện cảm xúc phức tạp.

Theo như động tĩnh và thanh thế đó đã đủ chứng minh Tiêu Vân Hải thật bất phaẦm!

Nếu như lần này Tiêu Vân Hải lại có thể luyện chế ra một thanh Địa Ma binh, vậy thì thanh thế và uy danh của hắn đủ để đưa vào hàng ngũ một trong những người đứng đầu toàn bộ Ma giới.Tiềm lực của Tiêu Vân Hải vượt qua dự đoán của Thang Thần.Khi dùng Đại sư Ma binh làm mồi nhử hấp dẫn Tiếu Ma Qua, hắn không chút do dự.

Nhưng lúc này không biết vì sao trong lòng hắn lại dâng lên một tia hối hận.Tần Minh nhìn một cái đã hiểu rõ tâm tư của hắn bèn an ủi: "Cho dù là Địa Ma binh đi nữa thì cũng không có gì đâu, Thần lực mới là căn bản!"

Tinh thần Thang Thần rung lên.

Hắn hít sâu một hơi rồi gật đầu nói: "Không sai, Thần lực mới là căn bản!"

Những tia do dự trong mắt hắn trở thành hư không, một lần nữa trở nên kiên định.

Dù sao hắn cũng là Soái giai nên tâm chí kiên nghị, không dễ dàng bị dao động như vậy.

Hắn nghiến răng nhìn thật chăm chú vào vào Ma Binh Trì phòng chữ Thiên.

Tiêu Vân Hải có thể thông qua cái này làm dao động bản tâm của hắn, bản lĩnh này quả nhiên không phải chuyện đùa.Chung Vấn Thiên bỗng nhiên mở miệng: "Vì sao ta cảm thấy nó không giống như là một thanh Ma binh?"

"Không giống một thanh Ma binh à?"

Tần Minh sửng sốt.

Tuy bề ngoài Chung Vấn Thiên cởi mở, thẳng thắn nhưng luận về độ nhạy cảm thì hắn là một trong ba người lợi hại nhất."

Chẳng lẽ lại là một thanh như Thiên Xà Thập Tướng Mâu Địa Ma binh ư?"

Thang Thần hỏi.Chung Vấn Thiên không đáp nhưng trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.** *"Tiêu Vân Hải đúng là một nhân tài."

Ánh mắt gã thiếu niên của Ma Thần điện biến ảo bất định, gắt gao nhìn chăm chú vào Ma Binh Trì phòng chữ Thiên ở phía xa.Lão đầu tựa tiếu phi tiếu: "Chẳng lẽ ngươi nổi lên lòng yêu mến nhân tài sao?"

Lão đầu không nhịn được phải quay đầu lại liếc qua, trong thâm tâm có phần nghiêm nghị."

Thời đại Thần lực sắp đến, nghĩa là thời đại thần khí cũng sắp đến rồi."

Gã thiếu niên của Ma Thần điện chuyển sang thái độ bất cần thường ngày rồi lẩm bẩm như nói mớ: "Ngươi không cảm thấy không chừng gã Tiêu Vân Hải có thể luyện chế ra thần khí sao?"

Khoé miệng lão đầu hơi nhếch lên, nếu không để ý kỹ thì không thể nhìn thấy lãnh ý trong đó nhưng ngay lập tức biến mất: "Thần khí?

Ha ha!

Ngươi nghĩ nhiều quá đấy!

Nói về Thần lực, chúng ta đã tốn bao nhiêu năm rồi hả?

Thời đại Thần lực, a ha, quỷ mới biết lúc nào có thể đến.

Về phần thần khí, có ai đã thấy nó chưa?

Chưa ai thấy cả thì còn nói luyện chế cái rắm à!"

Thần sắc gã thiếu niên của Ma Thần điện lập tức khôi phục như bình thường, y cười hỉ hả: "Lúc đó ngài đừng tranh đoạt với chúng ta nhé!"

Trên mặt lão đầu loé lên một tia gian xảo, lão ra dáng tươi cười: "Vậy thì không được, đạo lý đầu cơ kiếm lợi tiểu lão nhi vẫn hiểu rõ lắm.

Nếu có thì chắc chắn phải nhúng tay vào chứ, lúc đó người nào trả giá cao hơn thì lão nhân sẽ cho người đó!"

Thiếu niên ở Ma thần điện cảm thấy hơi đau đầu.

Lão đầu này đúng là nước đổ đầu vịt nhưng lai lịch thần bí khó lường, thực lực lại cường đại không thể tưởng.Nhưng mà Ma Binh Trì phòng chữ Thiên nhanh chóng phát sinh dị biến, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của hắn.** *Khi một thanh tài liệu cuối cùng chìm vào trong ao, cột nước bỗng nhiên không chuyển động nữa.Mười luồng sáng đột nhiên phóng xuất từng tia sáng chói mắt giống như mười vầng thái dương, làm người ta không dám nhìn thẳng.Y phục trên thân Tả Mạc giống như tảng băng tuyết dưới ánh nắng chói chang, nhanh chóng tan thành nước.

Tả Mạc thất kinh, những y phục này dùng để nguỵ trang thân phận cho hắn.

Tuy y phục chỉ là tuỳ tiện mà chọn ra nhưng bởi vì trong tay có rất nhiều ma bối, hắn lại đang trong vai một Đại sư Ma binh có danh tiếng nên phải chọn y phục trị giá không nhỏ, thuộc tính phòng hộ của y phục cũng coi như có chút xuất sắc.Nhưng dưới hào quang của mười luồng sáng kia, y phục này lại không thể ngăn cản chút nào.

Qua đó có thể thấy được lực sát thương của luồng sáng này lớn đến mức nào.Khi những luồng sáng kia chiếu vào Tả Mạc, ngoài cảm thấy ấm áp dào dạt hắn không có cảm giác nào khác nữa.

Tình trạng này làm hắn tấm tắc lấy làm lạ.

Nhưng lúc này không phải là thời điểm để kinh ngạc tán thán.Tả Mạc không nghĩ đến chuyện kia nữa, hắn quấn quanh một vòng cột nước bằng từng giọt nước nhỏ liên kết với nhau thành dòng, lại kích hoạt ma văn để chuẩn bị làm việc tiếp theo cho tốt.Chỉ thấy đột nhiên ở rìa ao (trì) có hình ma văn màu xanh sẫm phát sáng.

Những ma văn này phức tạp vô cùng, mỗi một loại ma văn đều nhỏ nhắn tinh xảo đẹp đẽ, như hoa nở chen chúc nhau, tầng tầng lớp lớp, bung cánh nở tung.Cột nước đang lặng yên bỗng dưng run lên.Ngay sau đó, dưới lòng đất truyền đến từng tiếng ầm ầm rung động.Cùng lúc đó, bốn phía bờ ao đột nhiên có sáu khối hạ xuống rồi từ từ chìm mặt vào đất.

Sáu khối hạ xuống đất này hình thành sáu cái lỗ rộng khoảng một trượng, sâu không thấy đáy.Từng tiếng ầm ầm từ trong lòng sáu cái hố sâu này truyền ra.Từng chấn động ngày càng mãnh liệt nhanh chóng truyền đến gan bàn chân, như là có con quái thú nào đó muốn từ trong lòng đất chui ra.Ngay cả trên mặt Tả Mạc cũng lộ ra vẻ ngưng trọng hiếm thấy, pháp quyết trên tay hắn cứ xuất ra từng đạo như nước chảy đánh vào cột nước.

Những quầng sáng của pháp quyết này vừa chạm vào cột nước liền hòa tan rồi biến mất.Tương ứng với mỗi một pháp quyết thì thanh Ma binh bên trong cột nước sẽ có thêm một đạo phù văn.Thần sắc Tả Mạc nghiêm túc, xung quanh là vô số khí lưu rất nhỏ giống như từng vòng khí kiếm hình tròn lưu chuyển không ngừng nghỉ.

Lúc này Tả Mạc không thể che dấu được nữa, khí thế biểu lộ sự cường đại không giấu diếm.Bỗng nhiên, sáu con viêm long màu đỏ đậm từ trong sáu cái hố sâu ầm ầm bay lên trời rồi đánh về phía cột nước!

Cái này là dung nham ở tận sâu trong lòng đất.

Chúng mang theo nhiệt độ cực kỳ nóng bỏng, đây là phương pháp Hỏa luyện mà Tả Mạc và các tu giả khác thường dùng!Phương pháp Lục dương lô đỉnh!Trong nháy mắt, đôi mắt của Tả Mạc dường như được thắp sáng, thái dương văn màu vàng sậm hiện trong cặp mắt!Vẻ mặt không sầu không vui, giống như thần linh vậy!Không chút do dự, bỗng dưng hào quang trên tay hắn lưu chuyển.

Thái dương Thần lực bỗng nhiên tụ lại để ngón tay phác họa trên không trung, từng vệt sáng kim sắc theo ngón tay hắn phác hoạ mà dừng lại tại không trung!Động tác vẽ của ngón tay Tả Mạc cực kỳ thong thả nhưng nhìn lại hết sức khó khăn.

Hắn giống như một cái cung bị kéo căng, sức mạnh toàn thân căng lên đến cực hạn!Một cái phù văn phong cách cổ xưa huyền ảo khó tả chậm rãi thành hình.

Phù văn này được ghi chép trong Kim diệp, Tả Mạc cũng phải rất khó khăn mới có thể miễn cưỡng lợi dụng.Phù văn cuối cùng cũng thành hình.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, phù văn binh bị vỡ vụn hóa thành một chùm kim mang, chìm vào cột nước.Kim mang chìm vào cột nước rồi xoay tròn bay lượn, lực hút của cột nước đột nhiên gia tăng.Rầm rầm râẦm!U Minh địa lại rung động lần nữa, mạch nước ngầm ở đáy sông bắt đầu khởi động, mực nước ở mặt sông hạ xuống với tốc độ kinh người.Uy thế của sáu luồng viêm trụ đột ngột tăng cao, dung nham đỏ đậm biến thành đỏ sậm, nhiệt lượng tăng lên gấp mấy lần.

Trong một thời gian ngắn dung nham từ đỏ sậm biến thành màu trắng bàng bạc.Khuôn mặt của Tả Mạc lộ ra vẻ vui mừng.Dung nham màu trắng bàng bạc này là dung nham ở trung tâm lòng đất, nó lợi hại hơn dung nham thông thường gấp trăm ngàn lần!Viêm trụ như rồng, đổ vào thành đỉnh.Sáu luồng viêm trụ giống như sáu con hỏa long quấn quanh cột nước không ngừng bò lên.Băng hàn chi khí, địa hỏa chi khí đan xen nhau giống như vô số xúc tu.

Trên bầu trời hình thành một đạo hoa văn màu lam xen lẫn màu trắng một cách phức tạp!Nếu như nhìn kỹ sẽ thấy hoa văn của nó vô cùng phức tạp, vừa có ma văn lại cũng có phù văn!Hoa văn đan xen hai màu lam trắng làm cho cái cột lửa nước như được đan thêm một bộ lưới xung quanh.

Nhìn thấy vô cùng mỹ lệ.Thế mà người sáng tạo ra nó là Tả Mạc cũng đánh giá thấp uy lực của nó!Chương 714 : Thiên Thần Hạ PhàmDịch giả : LinusBiên tập : Mỹ Nam TửCả mặt đất bắt đầu rung chuyển, những khối nham thạch lớn trên cao liên tục rơi xuống, cảnh tượng đổ nát chẳng khác nào ngày tận thế, nhưng những người ở lại lúc này đều là cao thủ mang tuyệt kĩ trên người.

Bọn họ không hề quan tâm đến tình hình xung quanh, tất cả đều dán mắt vào Ma Binh trì phòng chữ Thiên.Tuy vì tầng tầng cấm chế ở ngoài khiến họ không quan sát được tình hình bên trong, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được một sức mạnh dữ dội, vô cùng kinh khủng đang được thai nghén và thành hình ở bên trong.

Dường như có một con quái thú thời viễn cổ vốn đang ngủ say nhưng đã bắt đầu tỉnh lại.Thủ lĩnh hộ vệ Vật Hi đường cảm thấy kinh sợ trong lòng, hắn ở rất gần Ma Binh trì nên cảm giác này càng rõ ràng, hắn có một dự cảm mãnh liệt rằng Ma binh đang thành hình bên trong Ma Binh trì vô cùng nguy hiểm!"

Lui về phía sau!

Tất cả lui về phía sau!"

Hắn hét lên với giọng khàn khàn.Các hộ vệ khác đưa mắt nhìn nhau, họ có chút do dự vì mệnh lệnh của thủ lĩnh và phía cao tầng trái ngược nhau, nhưng thủ lĩnh hộ vệ có địa vị rất cao ở Vật Hi đường, có quyền quyết định khi nhận nhiệm vụ ở bên ngoài."

Toàn bộ lui về phía sau!"

Thủ lĩnh hộ vệ tức giận đến mức râu tóc đều dựng đứng lên, quát lớn.Lúc này vẻ do dự trên mặt các hộ vệ khác mới biến mất, họ vội vàng thu dọn những chiếc rương vàng sậm trên mặt đất, sau đó đồng loạt lùi về phía sau như thủy triều.Vừa mới lùi lại hơn năm sáu mươi trượng, Ma Binh trì đột nhiên phát ra tiếng nổ rền vang, một cột sáng khổng lồ màu xanh sáng chói phóng thẳng lên cao!̀m ầm đùng!Cột sáng có kích thước hơn mười trượng, chạm đến cả đỉnh đầu của tầng nham thạch, những ma văn chi chít phía trên tầng nham thạch như tờ giấy mỏng nhanh chóng tan biến.

Đối diện với cột sáng, nham thạch rắn chắc cũng không khác nào đậu hủ, cột sáng chẳng hề tốn chút sức lực nào đã có thể xuyên thẳng vào bên trong tầng nham thạch dày đặc này.** *̀m ầm đùng!Mặt đất lại rung chuyển một lần nữa, những người có mặt ở khu vực này đều lộ vẻ kinh hãi, vội vàng bay lên không trung."

Xảy ra chuyện gì?"

"Động đất sao ?"...Tiếng ồn ào vừa được bắt đầu, chỉ thấy một cột sáng khổng lồ màu xanh trắng đột nhiên bắn ra từ mặt đất, lao thẳng về phía chân trời!Cột sáng điên cuồng xông tới tận tầng mây.Rầm rầm …

âẦm!Tầng mây tựa như bị một bàn tay vô hình khuấy động, khiến cho những áng mây ở bốn phương tám hướng bắt đầu tập trung về phía cột sáng với một tốc độ kinh người.Trong nháy mắt, tầng mây đã trở nên đen nghịt cơ hồ hóa thành những đám mây đen như chì lơ lững trên không trung, bầu trời dần dần tối sầm lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhận ra, chỉ có cột sáng xanh lóe kia là càng chói mắt, càng thêm nổi bật!Áp lực từ tầng tầng lớp lớp mây đen kịt khiến mọi người gần như không thở nổi, cuồng phong đột ngột nổi lên, đất đá bay mù trời.Mọi người nhìn bầu trời với ánh mắt khiếp sợ.Đột nhiên, một tia chớp chói lọi bỗng nổ tung bên trong tầng mây.Đùng ầm âẦm!Tiếng sấm nổ tung như đâm sầm vào thâm tâm mỗi người ở đây, những người có lá gan hơi nhỏ suýt nữa thì đã cắm đầu rơi xuống rồi.Lách tách lách tách, những hạt mưa to bằng hạt đậu ập xuống, trong phút chốc cuồng phong bão táp đã nổi lên, cả thiên địa nhanh chóng bị bao phủ bởi nước mưa, cơn mưa lớn đến mức người ta hoàn toàn không thể mở được mắt!Bầu trời chợt sáng rực lên bởi những tia ngân xà uốn lượn, thiên địa lôi đình đã lộ ra uy lực vô cùng tận của nó.Dù kinh hãi nhưng mọi người cũng không có thời gian để cảm khái uy lực của thiên địa, ánh mắt sợ hãi của bọn họ đều tập trung về phía cột sáng xanh trắng chói mắt kia.** *Bên trong cột sáng, Tả Mạc trông nhếch nhác vô cùng.Đây là lần đầu tiên hắn kết hợp ma văn và phù văn với nhau một cách hoàn mỹ như vậy, nhưng uy lực khi hai thứ này kết hợp đã vượt quá xa sự tưởng tượng của hắn.

Khi ma phù văn trắng xanh sáng lên, trong lòng hắn lập tức nảy sinh cảm giác không ổn, nhưng hào quang ngất trời đã bao trùm lấy hắn trong nháy mắt.Những mảnh quần áo còn sót lại trên người hắn trong nháy mắt đã tan thành tro bụi, ngay khi hắn vừa biến sắc, Long Trảo Thủ màu xám trên cổ tay bỗng nhiên toát ra những tia huyết sắc lờ mờ.Tầng huyết sắc nhàn nhạt này chớp lên rồi như một luồng hỏa diễm bao vây xung quanh Tả Mạc.

Cột sáng xanh trắng tuy bá đạo nhưng không cách nào ngăn được tầng huyết sắc nhàn nhạt của hắn.Nghịch Long trảo!Tả Mạc thầm kinh hãi trong lòng, lần trước Nghịch Long trảo đã bị thiệt hại nghiêm trọng, từ đó về sau hào quang biến mất, không hề còn chút uy lực nào.

Lúc này nó đột nhiên xuất hiện dị trạng, khiến trái tim Tả Mạc không tự chủ mà đập mạnh hơn.Tả Mạc cúi đầu nhìn, cổ tay hắn dường như bị bao phủ bởi một sợi huyết vụ còn đậm màu hơn, nó giống như một con huyết long nhỏ nhắn uốn lượn quanh cơ thể.

Bỗng nhiên một chùm huyết vụ đột ngột lao lên tựa như rồng ngẩng đầu vậy."

Rống!"

Một tiếng long ngâm vang lên trong lòng Tả Mạc mà không hề có dấu hiệu báo trước, đoàn huyết đang lao lên bỗng chốc bung to ra như một chiếc miệng to bằng chậu máu, tiếng gầm lên khàn khàn giận dữ!Một quang đoàn gần Tả Mạc nhất lập tức dao động, ngay sau đó liền lắc lư bay về phía Tả Mạc.Cái này là...Tả Mạc trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, không đợi hắn phản ứng, huyết vụ như chân long ở cổ tay đã vù một tiếng và hóa thành một đạo huyết vụ, bắn chuẩn xác trúng quang đoàn đang lượn lờ đến gần.Khi huyết vụ bắn trúng quang đoàn, nó liền hóa thành một đám huyết vụ rộng lớn mà phủ kín toàn bộ quang đoàn.Bên trong huyết vụ, quang đoàn không ngừng vùng vẫy, nhưng chỉ một lát sau sự phản kháng của nó càng lúc càng yếu dần, cho đến khi không còn nhúc nhích được nữa.Huyết vụ cuồn cuộn liên tục cắn nuốt lấy quang đoàn, chỉ trong nháy mắt huyết vụ đã trở nên nồng đậm, Long Trảo Thủ Liên trên cổ tay Tả Mạc cũng sáng bóng hơn trước vài phần.Sau khi được tẩm bổ thì huyết vụ đã nồng đậm hơn gấp mấy lần, nó lập tức lao nhanh về phía một quang đoàn khác.Bên trong cột sáng lập tức trở nên rối loạn, chín quang đoàn còn lại liều mạng bay lung tung để né tránh đoàn huyết vụ đáng sợ này.

Những quang đoàn này tựa như có linh tính vô cùng, bản thân lại linh hoạt đến cực điểm, huyết vụ lao đến gần nửa ngày trời mà chưa có thêm chút thu hoạch nào.Bỗng nhiên quầng huyết vụ dừng lại, nó hóa thành một chiếc đầu rồng lờ mờ rồi đột nhiên mở to cái miệng máu ra, gầm lên một tiếng giận dữ."

Rống!"

Cũng như lần trước, tiếng long ngâm như nổ tung trong đầu Tả Mạc, khiến cho đầu óc hắn nhất thời trở nên trống rỗng, còn chín đoàn hào quang đang bay toán loạn cũng đồng thời trở nên cứng đờ, lúc này quầng huyết vụ nhìn thấy có cơ hội, lập tức nhào tới cắn nuốt tiếp một đoàn quang đoàn nữa.Chỉ trong nháy mắt, Long Trảo Thủ trên tay Tả Mạc lại hồng hào thêm một chút.Nhưng đúng lúc này, một tên hình người vàng sậm đột nhiên xuất hiện bên trong cột sáng, nó và Tả Mạc giống nhau như đúc, chính là phù binh hắc kim lúc trước!

Hắn lấm la lấm lét, hết liếm môi rồi lại tỏ vẻ thèm nhỏ dãi.

Hắn đột nhiên chộp lấy một cái quang đoàn, tiếp đó điên cuồng mà dùng miệng gặm lấy gặm để.

Ban đầu thân hình của hắn vốn khá nhỏ, nên khi gặm thì hai tay phải ôm chặt lấy quang đoàn, còn hai chân đạp lung tung, rõ ràng là đã dùng hết sức bình sinh.Như ngựa quen đường cũ, quầng huyết vụ liên tiếp nuốt chửng ba cái quang đoàn chỉ trong chốc lát, lúc này nó mới cảm thấy hài lòng mà khẽ lắc đuôi, trong phút chốc đã chui vào bên trong Long Trảo Thủ.

Long trảo trên vòng tay đã hoàn toàn không còn bộ dạng tiều tụy như lúc trước nữa, bây giờ trông nó rất sống động, huyết nhục đầy đủ, đầu ngón tay đỏ sẫm như máu.Một cảm giác khó hiểu nảy sinh trong lòng Tả Mạc, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được ý niệm truyền đến từ Long trảo.Còn phù binh hắc kinh đương nhiên có hiệu suất kém hơn nhiều, chỉ mới kịp gặm hai cái, hắn nhìn mấy quang đoàn còn lại với ánh mắt thèm thuồng, sau đó lại cẩn thận liếc mắt về phía Tả Mạc, thừa dịp Tả Mạc không phản ứng, vèo một cái đã chui lại vào bên trong giới chỉ.Tả Mạc trợn mắt há hốc mồm khi chứng kiến những cảnh tượng vừa phát sinh.Hắn hoàn toàn không ngờ rằng giữa chừng Nghịch Long trảo và phù binh hắc kim lại lao ra, hơn nữa khi hắn còn chưa nắm rõ được tình hình thì một nửa quang đoàn đã biến mất.Tuy Nghịch Long trảo đã có sinh khí hơn trước một chút, nhưng vẫn không có dấu hiệu khôi phục như lúc đầu.

Còn thằng nhóc phù binh hắc kim lại bắt đầu ngủ tiếp...Một đạo quang đoàn chính là một kiện Địa Ma binh đấy...Trong nháy mắt năm kiện Địa Ma binh đã bị nuốt mất...Năm kiện Địa Ma binh lận đấy!Lúc biết được thì đã muộn, đầu óc Tả Mạc ong ong như muốn nổ tung, bao nhiêu ma bối của hắn trong đó, cảm giác này giống như hắn vừa chứng kiến một đại dương mênh mông toàn ma bối nhưng chỉ trong chốc lát chúng đã hoàn toàn biến mất, một luồng tức khí đột nhiên trào ra từ trong gan ruột!Không có gì khiến người ta căm hận bằng việc đoạt mất ma bối và tinh thạch trên tay ca đây!Trong mắt Tả Mạc tràn ngập tơ máu, toàn thân toát lên khí tức cực độ nguy hiểm, năm quang đoàn còn lại lập tức run lẩy bẩy, tựa như những chú cừu non run rẩy dưới nanh vuốt sắc bén của đại ma vương.Sau cùng, một tia lý trí đã mạnh mẽ ngăn chặn được lửa giận trong lòng Tả Mạc, mất đi năm cái quang đoàn đã khiến uy lực của cột sáng màu xanh tăng vọt!Việc luyện chế Ma binh đã bước vào thời điểm quan trọng nhất, chỉ cần hơi sơ suất một chút là kể như kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ vậy.Cột sáng màu xanh là đan lô do địa hỏa và hàn lưu cùng hình thành!Tả Mạc hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng rồi điên cuồng khắc một đám ma văn lên năm kiện Ma binh.

Khi mỗi lần ma văn đánh lên quang đoàn, lập tức có một luồng địa hỏa và hàn lưu tinh thuần nhập vào trong quang đoàn.Có điều dưới sự kích động vì việc một số lượng ma bối kinh người đã không cánh mà bay, rõ ràng Tả Mạc đang có xu thế hung bạo, ma văn rời tay càng lúc càng thái quá!Đối với quang đoàn thứ nhất, hắn còn nỗ lực kiềm chế một chút, ma văn đánh xuống vẫn nằm trong quy củ.Nhưng đến quang đoàn cuối cùng, hắn đã hoàn toàn điên cuồng, chỉ thấy ma văn như nước cuồn cuộn trút xuống, mà trong đó còn lẫn lộn vô số phù văn phức tạp vô cùng.Với Ma binh sau cùng, hắn đánh liên tục một canh giờ ma văn và phù văn, dường như hắn muốn trút toàn bộ lửa giận vào cái quang đoàn này.Quang đoàn run lẩy bẩy, còn Nghịch Long trảo thì thành thành thật thật cùng phù binh hắc kim đều im re.Một lượng hàn lưu địa hỏa kinh người cuồn cuộn đổ vào trong quang đoàn cuối cùng, dường như bất cứ lúc nào quang đoàn cũng có thể nổ tung.Cho đến lúc này Tả mạc mới bình tĩnh trở lại, hắn lập tức giật mình mà nhảy dựng lên.So với bốn quang đoàn khác, kích thước của quang đoàn cuối cùng còn gấp đôi có thừa, nó tựa như một cái bóng hơi bị thổi căng, lắc lư liên tục.Da đầu Tả Mạc lập tức ngứa ran!Nếu cái kia thực sự nổ tung...Kết quả này khiến hắn không rét mà rung, thấy thế hắn vội vàng ngừng lại.Phôi thai bên trong năm luồng quang đoàn như năm đoàn thiết thủy, bắt đầu biến ảo hình dạng.

Tả Mạc trừng to mắt, không dám bỏ sót chi tiết nào.

Cảnh tượng những phôi thai đó sinh trưởng rất có lợi đối với hắn.Đao kiếm thuẫn tọa, băng anh huyết mâu, nhật nguyệt hoàn nhận, Thập tam tiết tử mẫu tiên...Chỉ duy quang đoàn lớn nhất từ đầu đến cuối vẫn chưa thành hình, dù đã không ngừng biến ảo.

Nó như một đoàn thiết thủy, ma văn và phù văn liên tục luân chuyển, Tả Mạc trợn mắt nhìn kĩ hơn thì lại thấy choáng váng hoa mắt, hắn thầm kinh hãi trong lòng, cảm giác chờ mong đối với Ma binh này lại lớn hơn vài phần.Tròn sáu canh giờ!Một kiện Ma binh ngoài dự kiến của Tả Mạc rốt cuộc thành hình …

đó là một bộ chiến giáp!Bộ chiến giáp này có màu băng lam được phác họa những đường cong uyển chuyển nhất, trên chiếc mặt nạ bảo hộ màu đỏ sậm toát ra sát khí tứ bề.

Mỗi phiến lân giáp đều giống như một lớp băng phiến màu xanh hơi mỏng, nếu nhìn kĩ thì có thể nhận ra trên mỗi phiến giáp lân đó được phủ kín bởi vô số đường nét phức tạp tuyệt diệu, trên lưng là một đôi cánh lông trắng như tuyết, trông vô cùng thánh khiết.Tuy đã luyện chế ra vô số bảo bối, nhưng khi nhìn thấy bộ chiến giáp này, Tả Mạc cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ si mê.Trong giây phút chiến giáp thành hình, cả cột sáng bỗng nhiên bay vút lên.Tả Mạc chỉ cám thấy một sức mạnh vô cùng cường đại đột nhiên lao lên khỏi lòng đất.Hắn hoàn toàn không kịp có bất cứ phản ứng gì, cả cơ thể đã như một hòn đá nhỏ bị thổi tung lên cao.

Khi hắn lướt qua bên cạnh năm kiện ba binh, chúng lập tức hóa thành năm đạo lưu quang rồi xoay quanh hắn.Khi hắn xuyên qua tầng nham thạch dày mấy chục dặm, lao ra khỏi mặt đất rồi bay lên không trung, tất cả mọi người ở Bất Chu thành đều ngẩng đầu lên nhìn."

A a a!"

Tả Mạc gân cổ lên mà la hét thảm thiết, hắn chưa từng bay cao như thế!Xuyên qua tầng mây, xuyên qua cương tầng, Tả mạc chỉ cảm thấy như mình đang cưỡi gió đạp mây, không biết rốt cuộc đã bay bao lâu rồi.Bỗng nhiên hắn cảm thấy thân thể bắt đầu rơi xuống, điều này khiến hắn càng luống cuống, tiếng kêu la thảm thiết không dứt bên tai: "A a a..."

Da đầu như muốn phát nổ, dưới tình thế cấp bách, Tả Mạc ôm lấy chiến giáp đang xoay quanh mình!Trong đầu Tả Mạc chỉ có một ý nghĩ.Nó có cánh...Cũng đúng lúc này, những đám mây đen kịt trên bầu trời đột nhiên tản ra, hào quang vạn trượng chói mắt toát ra từ vết nứt của tầng mây dày!Ngay bên trong hào quang vạn trượng này, trong ánh mắt kính ngưỡng của toàn thể Bất Chu thành, một thân ảnh lam băng hoàn mỹ với cặp cánh trắng như tuyết, bên cạnh là hai vệt lửa kéo dài, trên thân bị vây quanh bởi bốn kiện Ma binh lấp lánh màu sắc, đang lao xuống phía dưới như sao băng.Tiếng rít gào khiến người ta kinh hãi vang lên khắp nơi.Ầm!Hai chân được bao phủ bởi lân giáp băng lam giẫm thật mạnh lên mặt đất, tạo thành luồng khí lưu kèm theo bụi đất bị thổi ngược ra bốn phía, vũ sí trắng như tuyết vung lên cao, thân hình Tả Mạc như một bức tượng được điêu khắc.Ối chao, ối chao...!Bốn đạo lưu quang như hạt mưa điên cuồng găm xuống mặt đất xung quanh hắn, hình dáng bốn kiện Ma binh hiện rõ ra, sát khí tràn ngập bốn phía.Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng xuất hiện bốn chữ:Thiên thần hạ phaẦm!Chương 715 : Ma Binh Quân VươngDịch giả : Phượng VũBiên tập : Mỹ Nam TửThôi An nhìn lướt qua bốn phía một cách cảnh giác, hắn phát hiện trong đám người ở đây có bốn kẻ có thực lực ngang ngửa với mình.

Bốn kẻ đó thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc hắn như cảnh giác mà cũng đầy sát khí.Thiên Không Sa Ngư vô cùng ầm ĩ, đã chật như nêm toàn người là người.

Thiên Không Sa Ngư vốn chỉ chứa được vài trăm người, nhưng hiện tại con số ấy đã lên tới hai nghìn hai trăm người, chỉ nghĩ thôi cũng đủ biết bên trong chen lấn tới cỡ nào.Nhưng mà cũng chẳng ai có nửa câu oán giận đối với việc này, bởi vì hiện tại tuy Thiên Không Sa Ngư cũng không phải ít, và có khoảng ba trăm Thiên Không Sa Ngư đang hướng về mục tiêu duy nhất lúc này, chính là Bất Chu thành.

Nhưng dù cho ba trăm Thiên Không Sa Ngư này có sức chứa cực lớn và đang nổ lực tăng tốc thì vẫn không thể chứa hết được dòng người như đang điên cuồng cuồn cuộn đổ về đây.Trên mỗi Thiên Không Sa Ngư đều chật ních người, khách quý hay bình thường đều không còn phân biệt nữa, chỗ nào cũng toàn người là người, mà điều kiện được phép đi lên cũng không phải đơn giản, hơn nữa giá sử dụng cũng tăng gấp đôi bình thường, thế mà vẫn không đủ chở hết người.Vận khí của Thôi An cũng không quá tệ, nhờ có một vị bằng hữu mà mua được một vé Sa Ngư, nên mới bước lên được Thiên Không Sa Ngư này.Cũng có rất nhiều người, không kể ngày đêm kiêm trình lên đường, bọn họ sử dụng những ma kỵ nhỏ hơn, trèo đèo lội suối, hướng Bất Chu thành mà tới.

Bọn họ thường đi thành từng đội lớn, giống như một đàn kiến không biết mệt mỏi mà dấn bước.Ma giới lúc này, vì một kỳ tích mà trở nên sôi trào hẳn lên.Bốn thanh Địa Ma binh, còn có một thanh siêu cấp Ma binh chưa rõ phẩm giai, cái tên Đại sư Tiêu Vân Hải lúc này đã làm toàn bộ thiên hạ phải khiếp sợ.Kỳ tích này khiến người ta không thể tin nổi, lập tức truyền khắp mọi ngóc ngách của Ma giới.

Trước đó, chưa từng có một Ma binh Đại sư nào có thể một lần luyện chế ra hai thanh Địa Ma binh.

Thật sự chưa từng có!Vậy mà giờ còn có tới bốn thanh Địa Ma binh cùng lúc !Đúng vậy, chính là bốn thanh Địa Ma binh hàng thật giá thật, đã được chính Vật Hi đường khẳng định, toàn bộ là Địa Ma binh, hơn nữa phẩm chất còn tuyệt hảo.

Được sự đồng ý của Đại sư, Vật Hi đường đã đem tin tức về bốn thanh Địa Ma binh này công bố rộng rãi ra ngoài.

Chỉ trong một thời gian ngắn, thông tin về bốn thanh địa Ma binh đó đã truyền khắp thiên hạ.Khi tin tức tỉ mỉ về bốn thanh Địa Ma binh được công bố ra thì tình hình Ma giới càng như lửa đổ thêm dầu.Băng Huyết Tam Khuyển Tọa, được cấu thành từ ba thanh Ma binh, một đao, một kiếm, một thuẫn.

Đây là một Ma binh vô cùng hiếm thấy, đao và kiếm đều dài và hẹp, thân đao đỏ sậm, trên có rãnh máu như dòng sông ngầm chuyển động, thân kiếm có màu lam, óng ánh sáng như băng kiếm, sắc bén vô bì.

Thuẫn này là mảnh che cánh tay, hình dạng đen kịt như bóng đêm, năm ngôi sao trên đó sắp xếp không theo quy tắc nào.Lam Manh là thanh trường binh duy nhất trong bốn thanh Địa Ma binh.

Nó là một thanh huyết mâu, do mười hai khối băng lam sắc tạo thành mũi thương.

Thân mâu càng khiến người ta bất ngờ, toàn thân đỏ đậm như nhiễm máu huyết, phải cầm lên tận tay thanh mâu đó mới biết đấy là do vô số tế lưu màu đỏ cấu thành.

Những huyết sắc tế lưu này thậm chí còn nhuyễn động, giống như vật sống vậy.m Tình Ly Hoàn, do hai thanh nhận hoàn hình lưỡi hái một lớn một nhỏ hợp thành.

Vòng lớn có màu vàng sậm, mặt trên có hoa văn liệt hỏa, nắm trong tay có cảm giác như nắm một chiếc vòng được nung trên lửa bỏng.

Còn vòng nhỏ có màu bạc, trên đó phủ đầy hoa văn ánh trăng, mềm mại như không có gì.

Hai vòng đặt gần lại sẽ tự hấp dẫn lẫn nhau mà chậm rãi chuyển động.Thập Tam Trụ là một đôi song tiên, thân roi có mười ba đoạn, roi nào cũng vô cùng uy vũ, có chứa uy lực Phong Lôi.

Mà cả hai roi cùng quất ra có thể dẫn động sấm sét, vô cùng cứng rắn và sắc bén.

Nếu đem nó tế luyện trong lôi vân thì uy lực càng thêm kinh người.

Đây cũng là một thanh Địa Ma binh vô cùng hiếm thấy.Bốn thanh Địa Ma binh, chẳng thanh nào là không phải tinh phẩm.

Khi Vật Hi đường vừa công bố tin tức ra ngoài thì có nhiều Ma binh sư khác cũng đánh giá chúng, nhưng trên bất kỳ góc độ đánh giá nào, chúng cũng thuộc hàng ngũ năm mươi Địa Ma binh đứng đầu.Ngoại trừ Hiệp hội Ma binh sư, bởi vì Hiệp hội đó đều đánh giá tất cả bốn thanh Địa Ma binh này đều ở những vị trí cuối bảng xếp hạng.Nhưng cũng chẳng ai thèm để ý tới Hiệp hội Ma binh sư.

Mọi người đều nhớ rằng lúc trước Tiêu Vân Hải từng hứa sẽ đổi một thanh Địa Ma binh lấy một gốc Tố Ảnh Hồn Ti Thảo.Rất nhiều người tiếc nuối không thôi vì lúc trước không tin.

Bây giờ tại chợ đen, giá một gốc Tố Ảnh Hồn Ti Thảo dù có rao mua giá trên trời cũng không có hàng.Trên tay Thôi An có một gốc Tố Ảnh Hồn Ti Thảo.Hắn bây giờ chỉ cách Soái giai một bước ngắn mà thôi, vì thế thứ hắn cần nhất chính là một thanh Địa Ma binh.

Hơn nữa, cho dù hắn có tấn chức Soái giai đi nữa, sau này còn cả một thời gian tương đối dài, nhưng vẫn là vô pháp tìm ra một thanh Địa Ma binh.

Mỗi thanh Địa Ma binh đều được chủ nhân của nó nâng niu như trân bảo, làm sao có thể dễ dàng dâng cho người khác.Cho nên khi hắn nghe Tiêu Vân Hải rao đổi, mặc dù trong lòng không tin tưởng, nhưng trong tâm tư hắn vẫn có một chút cầu may, tận lực nắm lấy mọi cơ hội để có được một gốc Tố Ảnh Hồn Ti Thảo.Khi bốn thanh Địa Ma binh kia hiện thế, hắn vô cùng kích động, lập tức chạy ngay tới Bất Chu thành.Dọc đường đi, hắn vô cùng cẩn thận, nhất là khi phát hiện trong đám người đi cùng có vài tên đồng cấp.

Những người này đều giống Thôi An, đều là những người có địa vị trong Ma tộc, không phải chịu trách nhiệm trước gia tộc, càng không ỷ lại vào thế lực của gia tộc.Bọn họ đối với Địa Ma binh cũng vô cùng khao khát.

Mỗi một thanh địa Ma binh hầu như đều do các thế lực nắm trong tay, căn bản không có khả năng xuất hiện trên thị trường nên bình thường bọn họ không có nửa điểm cơ hội.Bất Chu thành đối với họ chính là một cơ hội ngàn năm khó gặp!Thôi An không kìm lòng được, có chút khẩn trương.

Bốn gã gia hỏa đồng hành cùng mình có thực lực ngang ngửa với hắn, không biết trong tay có Tố Ảnh Hồn Ti Thảo hay không?Đối với đám cao thủ cấp bậc này, ngoại trừ Địa Ma binh vốn không xuất hiện trên thị trường ra, còn bất kỳ thứ gì khác dù trân quý tới đâu thì đối với bọn họ mà nói, chỉ cần bỏ chút công sức là có thể có trong tay, ví dụ như Tố Ảnh Hồn Ti Thảo.Thôi An âm thầm bật cười, không ngờ chính mình cũng có lúc rơi vào tình trạng lo lắng thế này.

Xưa nay hắn luôn vô cùng tự tin, có thể giải quyết mọi chuyện một cách vô cùng dễ dàng, vậy mà lúc này tâm trạng lại khẩn trương đến thế.Nhưng hắn thân là Ma tộc có thực lực cường đại, chỉ một chút là đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình như cũ.Sau khi ổn định tâm trạng xong, Thôi An lập tức bị hấp dẫn bởi dối thoại của mấy tên Ma binh sư ở xung quanh.“Tiêu Vân Hải Đại sư tuyệt đối là đệ nhất Đại sư hiện tại!

Sai rồi, là đệ nhất Ma binh Đại sư từ xưa tới nay!”

Một gã Ma binh sư mặc lam sam trên mặt đầy vẻ phấn khích, nói.Đối với lời nhận xét này, không một ai có ý phản đối cả.“Thật là…

Thật là quá dọa người rồi!”

Một Ma binh sư khác không nhịn được nói, trên mặt không giấu nổi vẻ khiếp sợ, sùng bái, khó tin, nói chung là vô cùng phức tạp.Về việc này không phải họ lần đầu thảo luận, hơn nữa, không riêng gì bọn họ, cả Ma giới bây giờ đều đồng ý rằng Tiêu Vân Hải là đệ nhất Ma binh Đại sư.Ngoại trừ hiệp hội Ma binh sư mạnh mẽ phản đối ra, những người khác đều cảm thấy rất thỏa đáng.

Trong hiệp hội Ma binh sư cũng có rất nhiều người tán thành với ý kiến này, nhưng có mấy tên Đại sư khác thì thái độ khá ương bướng nên bọn họ không dám công khai phát biểu ý kiến.Nhưng mà hầu hết các thế lực, khi bàn luận tới Tiêu Vân Hải, đều dùng tới “Đệ nhất Ma binh Đại sư”, “Đại sư trong Đại sư” để gọi hắn.Không ai dám nói hắn không biết tự lượng sức mình, không ai dám nói hắn cuồng vọng, cũng không ai dám nói hắn ăn nói lung tung.Vô số người đi tới Bất Chu thành chỉ để chiêm ngưỡng vị Đại sư xuất thế bất ngờ này, vị Đại sư có thể được đánh giá là Đại sư cường đại nhất trong các Đại sư từ xưa tới nay.Hắn được coi là Quân vương trong Ma binh sư!Các Ma binh sư của Ma giới sau khi nghe tin liền lập tức từ bốn phương tám hướng đổ về, tới yết kiến Ma binh Quân vương xưa nay chưa từng có này.“Còn thanh Siêu cấp Ma binh kia, tại sao Vật Hi đường lại không công khai tư liệu về nó?”

Lam sam Ma binh sư trong mắt hiện lên vẻ sùng bái cuồng nhiệt nói: “Hơn cả Địa Ma binh, không lẽ là Thiên Ma binh sao?”

“Không phải Thiên Ma binh.”

Một gã thiếu niên vẻ mặt trầm ổn, thân mặc áo xám bỗng nhiên mở miệng.

Hắn vừa nói ra, nhưng người khác đều lập tức im lặng, hắn lại bình tĩnh nói: “Ta đã tỉ mỉ nghiên cứu sự xuất thế của Ma binh, thanh siêu cấp Ma binh kia chắc hẳn là thanh toàn thân phủ lân giáp, lại có cánh mà Đại sư đang mang.Thiếu niên áo xám là người có học thức uyên bác, tạo nghệ sâu nhất trong đám người nên hiển nhiên mọi người đều tin phục.Người mặc áo lam hướng về phía thiếu niên áo xám bán tín bán nghi hỏi: “Không phải Thiên Ma binh, vậy là cái gì?”

“Ta cũng không biết.”

Thiếu niên áo xám lắc đầu nói: “Ta muốn tới Ma binh thánh trì nhìn cho kĩ, biết đâu có chút đầu mối.”

“Đúng, đúng!

Nhất định phải tới Ma binh thánh trì xem thế nào!”

Mọi người đều gật đầu đồng tình.Thôi An nghe vậy, không nhịn được hỏi: “Mạo muội quấy rầy các vị tiểu ca một chút, không biết Ma binh thánh trì là gì vậy?”

Cho tới giờ hắn cũng chưa từng nghe qua cái tên Ma binh thánh trì này.Lam sam thiếu niên nhanh nhảu nói: “Là Ma binh trì mà Tiêu Vân Hải Đại sư luyện chế Ma binh a!

Ngươi chẳng lẽ thật sự không biết?

Đây là nơi dựng dục ra bốn thanh Địa Ma binh và thanh siêu cấp Ma binh kia.

Hơn nữa không hiểu tại sao, Ma binh trì hiện tại hoàn toàn đóng băng, đem toàn bộ bố trí của Đại sư giữ lại.

Mấy ngày trước, Đại sư đã hạ lệnh đem thánh trì công khai cho mọi người quan sát.”

Thôi An lập tức hiểu ra.Một Ma binh sư khác cảm khái nói: “Có cơ hội tốt như vậy, không thể tới một lần cho biết.”

Thôi An lập tức ý thức ngay được một vấn đề quan trọng: “Vậy chẳng phải là người tới Bất Chu thành ngày một nhiều sao?”

Thiếu niên áo xám liếc nhìn Thôi An, thản nhiên nói: “Không một Ma binh sư nào muốn bỏ lỡ cơ hội này, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ thánh trì sẽ trở thành thánh địa của Ma binh sư!”

Những người khác không khỏi gật đầu đồng tình với lời nói đó.Thôi An trong lòng không ngừng cười khổ một cách cay đắng.** *Tại mật thất được bảo vệ nghiêm ngặt trong lòng đất.“Không thể đánh giá được!”

Trung niên Ma tộc lắc đầu cười khổ, trong giọng nói có vẻ vô cùng ngưỡng mộ và khiếp sợ.

Đây là lần thứ sáu hắn tổ chức giám định đối với Ma trang này nhưng đều không thể tìm ra phẩm giai của nó.

Những người này đều là Đại sư thẩm định có kinh nghiệm vô cùng phong phú, người nào cũng đều có trên ba mươi năm kinh nghiệm, ai nấy đều có cặp mắt hỏa nhãn kim tinh.Nhưng lúc này không một ai có thể tìm ra phẩm giai của Ma trang.

Bọn họ ầm ĩ không biết bao nhiêu lần, vỗ bàn, cãi cọ, trực tiếp đấu võ, nhưng cuối cùng vẫn là không có kết quả gì.Nhưng bọn họ lại đồng thời nhất trí một điểm, nó tuyệt đối không phải là một thanh Thiên Ma binh!Hay nói đúng hơn, nó khác hoàn toàn với những thanh Thiên Ma binh từng tồn tại trong lịch sử.Mỗi vị Đại sư chuyên trách đánh giá này đều không thể rời mắt khỏi vẻ mỹ lệ của Ma trang này, một vẻ đẹp khiến người ta phải nín thở.

Nó có rất nhiều điểm kỳ bí, mỗi chỗ kỳ bí đó đều chưa từng xuất hiện trên những thanh Ma binh khác.Nó rốt cuộc là cái gì?Bọn họ mang theo ánh mắt nghi hoặc dồn cả lên người Tả Mạc.Chương 716 : Thiên Sứ Cụ TrangDịch giả : andylai606Biên tập : Mỹ Nam TửTả Mạc cũng hơi cảm thấy khó hiểu.Không chỉ trong lòng những vị Đại sư chuyên trách giám định kia nghi ngờ những thứ kia, Tả Mạc hắn cũng rất khó hiểu.

Bảo vật Ma Trang này quả là hình thành quá mức ngẫu nhiên, lúc ấy bởi vì sau khi Binh phù hắc kim cùng với Nghịch Long Trảo nuốt luôn năm thanh Địa Ma binh, do đó khiến hắn nhất thời bừng lửa giận, “Mấy tên gia hỏa đồ chơi này mà cũng bày đặt có ý thức nữa sao!” rồi hắn đánh liên tiếp vào trong quang đoàn, may là cuối cùng nó chưa kịp nổ tung, mà lại luyện thành một thứ quái thai như vậy.Trên thực tế, thứ quái thai này đã hấp thu rất nhiều địa hỏa và hàn thủy, nên uy lực thậm chí vượt qua bốn thanh Địa Ma binh hợp lại.Cho dù nó là quái thai, cũng là một loại quái thai vô cùng cường đại.Tả Mạc thử theo phương pháp vận dụng Ma binh bình thường để sử dụng nó, nhưng dường như có chút cảm giác trở ngại.

Điều này làm hắn cảm thấy kỳ quái, nếu là Ma binh thì phương pháp vận dụng có lẽ có khác một chút, nhưng về bản chất cũng không có gì khác nhau mới phải.

Ma tộc cường đại nhất chính là lực lượng thân thể, lấy thân mình làm tiểu vũ trụ, mà thu vào lực lượng vô tận, mà Ma binh thì căn cứ vào đặc điểm này của Ma tộc mà tạo thành.Khi Tả Mạc dùng Ma công thúc dục, mặc dù cũng có thể điều khiển nó, nhưng thủy chung vẫn có vẻ mất tự nhiên không được lưu loát như xưa.Tả Mạc cũng nghĩ đến trong quá trình luyện chế mình đánh ra ít phù văn kia, chẳng lẽ nó giống một loại pháp bảo?

Tả Mạc thử theo phương pháp sử dụng pháp bảo thúc giục, kỳ quái chính là cũng có thể thúc dục được nhưng lại có cảm giác đình trệ giống như trước.Thật là kỳ quái a!Tả Mạc đã sử dụng nhiều loại pháp bảo, Ma binh nhưng chưa từng gặp qua tình trạng kỳ lạ như vậy, vậy thì cái Ma trang này còn là đồ của hắn chế tạo ra nữa không?Cái Ma trang này nhìn thì như một tấm lụa mỏng, nhưng thủy hỏa bất xâm, ngay cả Thái Dương thần hỏa của Tả Mạc cũng không làm gì được.

Điều này làm cho hắn giật mình, độ cường hãn của Thái Dương thần hỏa như thế nào hắn rõ hơn ai hết, cơ hồ là không có gì không làm tan chảy được.Hơn nữa một khi khoác nó lên người, nó liền tự động dán chặt vào thân thể, giống như một lớp da mềm mại.

Cặp cánh còn có thể tùy tâm điều khiển, nhìn thì rất mềm mại song Ma binh cũng khó thương tổn.

Kỳ lạ nhất chính là khi Tả Mạc dùng đao và kiếm trong Địa Ma binh “Băng Huyết Tam Khuyển Tọa” hết sức chém thủng một lổ, nhưng một đêm sau nó liền tự động khép lại như không có dấu vết gì cả.Tất cả mọi người cả kinh trợn mắt há mồm.Tả Mạc cũng chỉ có thể cười khổ khoát tay: "Ta cũng không biết."

Tên trung niên Ma tộc với ánh mắt háo hức nhịn không được nói: "Đại sư, ngài cứ ra giá đi bao nhiêu cũng được, cái Ma trang này…”

Tả Mạc khoát tay: "Không cần phải nói, bộ Ma trang này ta không bán."

Cho dù biết trước đáp án này, nhưng tên trung niên Ma tộc kia cũng cảm thấy có chút mất mát trong lòng, nhưng hắn rất nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng cười nói: "Vậy Đại sư hãy ban cho nó cái tên đi, hiện tại chỉ còn có nó là chưa có tên thôi à"."

Vật này có chút cổ quái."

Tả Mạc trầm ngâm chốc lát mới nói: "Vậy gọi là ‘Thiên Sứ Cụ Trang’ đi."

"Tên rất hay !"

Gã trung niên Ma tộc tuy ngoài miệng thì khen nhưng vẻ mặt lại có chút cổ quái.Tả Mạc nhìn thoáng qua tên trung niên Ma tộc, đối phương phải nói là đã hết sức giúp đỡ hắn, trong đó tất nhiên là có nguyên nhân khác, nhưng hôm nay song phương rõ ràng là có quan hệ đồng minh.

Hắn trầm ngâm nói: "Trong bốn thanh Địa Ma binh, ngươi chọn lựa một thanh đi.

Còn dư lại ba thanh, thì giữ lại để đổi Tố Ảnh Hồn Ti Thảo".Trung niên Ma tộc vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: "Ta muốn ‘Lam Manh’ !"

Tả Mạc cười nói: " Nhãn lực ngươi rất tốt đấy!”

“Lam Manh” là một thanh trường binh duy nhất trong đám.

Bốn thanh Ma binh này đều có đặc thù rõ rệt, đó chính là có thuộc tính song song, nhờ vào kết quả của việc dùng địa hỏa cùng U Minh hàn thủy luyện chế nên.

Mà thanh Lam Manh cũng là thanh Ma binh riêng lẽ duy nhất trong bốn thanh, mặc dù chỉ là thanh đơn lẽ nhưng cũng có thuộc tính song song, có phẩm chất tốt nhất trong đám đó.Trung niên Ma tộc không câu nệ cười nói: "Bất quá ta cũng không thể chiếm tiện nghi của ngươi, đám tài liệu kia cho dù trị giá khoảng hai ức ma bối cũng còn kém quá xa mà.

Những thứ tài liệu trong rương vàng sậm kia cũng đã đưa tới đây, nếu còn đưa trở về thì có chút phiền phức, thôi tất cả đều đưa cho Đại sư hết vậy, chỉ cần Đại sư khi có sản phẩm mới ra lò, đều đặn cấp một hai thanh cho Vật Hi Đường ta là được."

Tả Mạc vẻ mặt biến đổi, đám tài liệu trong rương vàng sậm kia không có cái nào chẳng phải là tài liệu trân quý, mỗi một vật cũng giá trị liên thành, nhưng đối phương lại hào phóng đến độ đưa cho mình toàn bộ, phần lễ vật này có thể nói là rất kinh người.Tả Mạc suy nghĩ một chút nói: "Giả như sau này có sản phẩm mới, ngươi có thể được ưu tiên miễn phí chọn lựa hai thanh."

Tên trung niên Ma tộc vui vẻ ra mặt: "Đa tạ Đại sư, đa tạ Đại sư!"

Nhóm tài liệu này cũng là do Vật Hi Đường của hắn tích lũy qua bao năm tháng, cho ra ngoài hắn cũng có chút không nỡ.

Nhưng có thể dùng những vật này để kết giao được một Ma binh Đại sư cường đại nhất, đối với hắn cũng đã có lời chán rồi.

Hắn không nghĩ tới Tả Mạc lại có thể khẳng khái tặng không hai thanh Địa Ma binh nữa, phải nói là hai thanh Địa Ma binh, so với những tài liệu này là lời to!Tả Mạc cười nói: "Sau này còn cần sự giúp đỡ của quý đường, kính xin Dịch lão bản chiếu cố nhiều hơn."

Trước đó không lâu Tả Mạc mới biết được họ tên của tên trung niên Ma tộc này là Dịch An.Dịch An liên tục nói: "Đại sư khách khí quá rồi!

Hôm nay với danh tiếng của Đại sư, tuyệt đối không có người nào dám làm khó ngài!"

Tả Mạc hiểu ngụ ý trong lời nói của gã có ý ám chỉ đến thái độ của Thang gia đối với hắn.

Tuy nhiên, lấy danh tiếng của Tả Mạc ngày hôm nay, Thang gia tuyệt đối không dám đối đãi như trước nữa, cho dù là đích thân Suất giai Thang Thần, cũng không dám khinh suất mạo phạm.Lấy thân phận của Tả Mạc hôm nay, chính là bản thân Thang Thần gặp mặt, cũng phải kính xưng hai tiếng "Đại sư" .Thang Thần mặc dù thân là Suất giai, nhưng cũng không phải là Suất giai cường đại nhất, chớ nói chi trong lịch sử xếp hạng.

Mà cái tên Tiêu Vân Hải này, cũng đã vượt qua tất cả những Ma binh sư khác, đạt tới một trình độ chưa từng có, làm cho mọi người phải thán phục.Đây cũng là địa vị hôm nay của Tả Mạc!Tả Mạc cười lơ đễnh, hắn mặc dù đối với Thang Thần cũng có kiêng kỵ, nhưng cũng không đến nỗi úy kỵ lắm.

Nếu nói là thực lực, Tịch Chính cũng phải chết trên tay hắn mà, thực lực hắn cũng đã tăng thêm một bậc.

Hắn chẳng qua không muốn tạo ra phong ba ngay lúc này, mà trước mắt cần thu vào Tố Ảnh Hồn Ti Thảo rồi mới nói."

Những chuyện khác thì không cần bận tâm, kính xin Dịch lão bản để tâm nhiều hơn đến chuyện của Tố Ảnh Hồn Ti Thảo!"

Tả Mạc nói."

Nhất định rồi, nhất định rồi!"

Dịch An vội vàng nói.Gã hớn hở vui mừng ra mặt, lần này chắc chắn gã thành công rồi! kỳ tích lần này đủ để lưu lại trong lịch sử chế tạo Ma binh một đoạn thời gian, mà ở trong đó Vật Hi Đường của gã lại sắm vai trò trọng yếu, nhất định sẽ được lợi trong nhiều năm!Bốn thanh Địa Ma binh giờ đem đặt tại Vật Hi Đường, Tố Ảnh Hồn Ti Thảo thì đem trao đổi với chuyện Địa Ma binh, toàn bộ cũng là do một tay gã chủ trì, không lâu sau tên tuổi Vật Hi Đường sẽ truyền khắp Ma giới.Song gã cũng không ngờ việc đem Tố Ảnh Hồn Ti Thảo cho Tả Mạc cũng gây nên bao chuyện kinh thiên động địa sau này!** *Ma Thần Điện.Hai vị Ma thần ánh mắt chăm chú nhìn vào thận ảnh trên bàn, rõ ràng là “Thiên Sứ cụ trang”!Thận ảnh này là do bọn hắn sử dụng cách thức khác làm ra, hình ảnh hết sức chi tiết rõ ràng.

Phía sau màn hình thận ảnh còn có một đoạn, là lúc Tả Mạc từ trên trời giáng xuống.Hai người sắc mặt tràn đầy sợ hãi nhìn không chớp mắt vào màn hình, bọn họ đã nhìn như vậy suốt một đêm rồi."

Đây không phải là Thiên Ma binh."

Ma thần có sừng tê giác nói, vẻ mặt trầm ổn của hắn lại xuất hiện mấy vệt Phi Hồng, có thể thấy trong lòng hắn rất phấn khởi."

Là thần binh!"

Đại Ma Thần ánh mắt vẫn không có dịch chuyển khỏi màn hình, cất lên giọng nói lạnh như băng nhưng cũng khó có thể dấu được vẻ kích động trên mặt.

Trên mặt hồng văn hình lưỡi hái thon gầy lúc này cũng lấp lánh."

Thần binh?"

Tên Ma thần có sừng tê giác sửng sốt, mặc dù bộ “Thiên Sứ Cụ Trang” này không giống bất kỳ Ma binh nào hắn từng thấy, nhưng hắn cũng không có nghĩ tới lại có thể là thần binh."

Lão Tam nói, thần bí lão đầu nói Tiêu Vân Hải có thể có luyện chế thần binh, không nghĩ hắn thực sự có thể luyện chế ra một thứ gần cấp bậc thần binh như vậy."

Đại Ma Thần chậm rãi mở miệng, trên gương mặt hồng văn lưỡi hái ngọa nguậy, làm cho người nhìn phải e sợ."

Gần cấp bậc Thần binh, ta hiểu ."

Tên Ma thần có sừng tê giác nghe vậy nét mặt đỡ khiếp sợ hơn, gật đầu, dạng này hắn cũng dễ chấp nhận hơn."

Đã rất gần."

Đại Ma Thần trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi vừa than vừa tán thưởng, hắn đứng thẳng lên thản nhiên nói: "Nếu như thần binh xuất hiện, thời đại thần lực sẽ đến nhanh hơn."

Ma thần có sừng tê giác trầm giọng nói: "Chúng ta có cần làm cái gì để thay đổi không?"

"Không!"

Đại Ma Thần híp mắt, giọng đanh thép nói: "Chúng ta phải nhanh chóng phục hồi thương tổn, đồng thời khuếch trương thế lực, nhân lúc bọn chúng chưa lớn mạnh mà chiếm lấy ưu thế.

Vậy thì khi bọn họ phủ xuống, chúng ta có đủ lực lượng ngăn trở bọn chúng."

"Vậy bây giờ nên làm cái gì?"

Tên Ma thần có sừng tê giác thần sắc ngơ ngac, ấp úng hỏi."

Trước mắt chúng ta cần phải có cái ” Thiên Sứ cụ trang” này, đem về từ từ nghiên cứu."

Đại Ma Thần nheo mắt lại, ung dung nói: "Hơn nữa, chỉ cần Tiêu Vân Hải ở trong tay chúng ta, không lo Tiếu Ma Qua không đến."

"Nếu làm vậy động tĩnh có phải quá lớn hay không?"

Tên Ma thần có sừng tê giác nhìn Đại Ma Thần, giọng run run nói: "Tiêu Vân Hải hiện tại danh tiếng như cồn, động đến hắn rất là phiền phức."

"Toàn cõi này cuối cùng vẫn phải dựa vào lực lượng để nói chuyện."

Đại Ma Thần thản nhiên nói: "Ở trước lực lượng này tuyệt đối cái gì cũng yếu ớt như nhau."

"Thang gia cố kỵ, nhưng chúng ta không cần phải cố kỵ."

Đại Ma Thần ngạo nghễ nói.** *Tả Mạc cũng không xuất đầu lộ diện, mặc dù mỗi ngày hắn đều nhận được vô số thiệp mời, hắn vẫn một mực không nhìn đến.

Lần này có thu hoạch khổng lồ, trừ vài món Ma binh, hắn cảm giác pháp quyết tài nghệ của mình đột nhiên tăng mạnh.Luyện khí có thể đề cao trình độ khống chế linh lực, cho nên luyện khí tu giả tinh thông những thứ kia, tài nghệ khống chế linh lực thường cũng cực kỳ xuất sắc.

Rất nhiều môn phái đem luyện khí làm môn bắt buộc phải dạy trong chương trình tu luyện là có thể hiểu được.Tài nghệ khống chế Linh lực của Tả Mạc vẫn như trước, nhưng trong khoảng thời gian luyện khí này, cộng thêm Mộ Bia lyện thệ nữa, nên hắn tiến bộ thần tốc.Trừ đi một thanh Địa Ma binh đã cho Vật Hi Đường, dựa theo lời hứa lúc trước của hắn, hắn chỉ có thể đổi được ba gốc cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo.Hắn không biết ba gốc cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo có đủ hay không, nhưng hắn tính toán thừa dịp này, luyện chế thêm vài món Địa Ma binh, dùng để đổi Tố Ảnh Hồn Ti Thảo.Hơn nữa khi luyện chế Địa Ma binh, thu hoạch của hắn rất phong phú, hơn nữa còn có thể khiến cho tài nghệ khống chế linh lực của hắn tiến lên một bậc, đến lúc đó thực lực của hắn sẽ càng cường đại hơn.Hôm nay tài liệu trân quý ngàn năm của Vật Hi Đường cơ hồ tất cả đều ở trên tay hắn, những tài liệu này, không ngừng kích thích hắn, làm trong đầu hắn không ngừng nảy sinh những linh cảm.Mà trong quá trình luyện chế lúc trước, cũng khai sáng cho hắn rất nhiều, nhất là món đồ kỳ quái “Thiên Sứ cụ trang”.Trong lòng hắn đột nhiên cuồng nhiệt xuất hiện thêm một phương pháp chế tạo Ma binh mới.Chương 717 : Lão già thần bíDịch giả : KtXdBiên tập : Mỹ Nam TửSuy nghĩ của Tả Mạc rất hay nhưng sự thực lại không như hắn mong muốn.

U Minh địa hà hạ thấp kinh khủng, lần đầu tiên gần như thấy đáy mà Ma binh trì phòng chữ Thiên thì đã hoàn toàn kết tinh không thể dùng để tiếp tục luyện chế Ma binh.Trong chuyện này, chỉ có Thang gia là bị thiệt thòi nhất mà thôi.

Quả thật U Minh địa hà bị Tả Mạc dày vò đến mức gần như khô cạn, để Ma binh trì khôi phục lại hiệu quả như trước đây thì không biết phải đợi đến khi nào nữa.

Thế nhưng bọn họ không thể yêu cầu Tả Mạc bồi thường được, bởi vì ở trong mắt người khác, Thang gia đã chiếm được rất nhiều lợi ích trong vụ này.Người tới xem U Minh địa hà nườm nượp không ngừng, làm cho nó trở thành một nơi tham quan du lịch hút khách nhất hiện nay tại Ma giới.Thật không dễ dàng để Tả Mạc có thể tìm được một chỗ Ma binh trì đẳng cấp cao như vậy.Hơn nữa, trước khi tìm được Ma binh trì mới, hắn còn phải đối mặt với một phiền phức khác, đó là “Thiên Sứ Cụ Trang”!

Có rất nhiều người dựa vào các mối quen biết mà gửi lời nhắn cho hắn, họ hi vọng có thể được một lần chiêm ngưỡng “Thiên Sứ Cụ Trang”.Hãy nhìn lai lịch của những người này đi.Gia chủ Thang Thần của Thang gia, Phong Tín Tử và Cơ Lệ Ngữ trong sứ đoàn yêu tộc, Ma thần Vưu Tây Nhã Khắc của Ma Thần Điện,…Bất luận một người nào trong số họ cũng đều là nhân vật nổi danh, mà điều khiến cho Tả Mạc kinh ngạc nhất chính là Ma Thần Điện cũng gửi tới lời thỉnh cầu như vậy.Thực lực của vị Tê giác Ma thần thuộc Ma Thần Điện kia cường hãn vô cùng, khắc ghi ấn tượng sâu đậm trong tâm trí của Tả Mạc.

Lần đó, Tả Mạc mới chân chính hiểu được sự cường đại của Thần lực, cho dù Tả Mạc tu luyện Thần lực đã rất lâu nhưng cũng chưa từng gặp qua loại Thần lực nào có uy thế kinh người như vậy.Bất luận một người nào đề nghị thì Tả Mạc cũng khó mà từ chối được.Yêu cầu của bọn họ cũng chẳng có gì quá đáng, chỉ là mong muốn được một lần chiêm ngưỡng bộ “Thiên Sứ Cụ Trang” thần bí kia mà thôi.Nghĩ lui nghĩ tới, Tả Mạc quyết định tổ chức một sự kiện nhỏ để công khai giới thiệu “Thiên Sứ Cụ Trang”.

Hơn nữa đối với “Thiên Sứ Cụ Trang” này còn rất nhiều điểm mà Tả Mạc chưa lí giải được, hắn hi vọng những cao thủ kia có thể mang đến cho hắn vài gợi ý liên quan.Vô số thiệp mời đã được gửi đi.Nhưng mà tình hình sau đó đã khiến Tả Mạc phải thất kinh, rất nhiều lời hỏi thăm và yêu cầu lại được gửi tới.

Vì vậy, hắn không thể không tăng thêm một lượng lớn thiệp mời nữa.** *Không chỉ U Minh địa hà chen kín người mà khắp cả Bất Chu thành gần như nơi nào cũng chỉ toàn người là người thôi.

Từ khi Bất Chu thành được thành lập tới nay, đây là lần đầu tiên có đông người ghé thăm đến vậy.

Trong khi Thang gia cực kì lo lắng, ngược lại những thế lực khác lại hưng phấn vô cùng, cơ hội kinh doanh tốt như vậy chính là lúc kiếm lời đây.Tất nhiên nơi náo nhiệt nhất và đông đúc nhất ở Bất Chu thành chính là Vật Hi Đường.Nếu như Tả Mạc quay trở lại thăm Vật Hi Đường, nhất định hắn sẽ phải trợn mắt há mồm.

Lúc này toàn bộ tường bao xung quanh Vật Hi Đường đã được dỡ bỏ sạch sẽ, ngoại trừ giữ lại tầng tầng lớp lớp cấm chế ra thì tứ phía Vật Hi Đường đều nới rộng ra thêm, ở chính giữa có đặt bốn tủ kính.Bên trong mỗi tủ kính đó lơ lửng một thanh Địa Ma binh.Bốn thanh Địa Ma binh mới ra lò kia giống như bốn con mãnh thú nằm yên tĩnh, phơi bày ra sức mạnh và vẻ mỹ lệ của chúng.Mỗi tên Ma tộc đến đây xem, khi nhìn thấy bốn thanh Ma binh đỉnh cấp này thì đều không giấu được vẻ si mê.

Ma tộc vốn đề cao sức mạnh nên lập tức bị vẻ đẹp dung hòa với lực lượng của mấy thanh Ma binh này vô cùng cuốn hút.Có thể nhìn thấy Địa Ma binh trong truyền thuyết ở ngay trước mắt mình chính là tâm nguyện cả đời của rất nhiều người.Nếu không phải có trùng điệp cấm chế trên tủ kính và cấm chế hình vòm bao phủ toàn bộ khu vực này thì rất nhiều người đã đưa tay chụp lấy chụp để rồi.

Tiếng hít hà, tiếng nuốt nước bọt, những âm thanh than thở tán thán thỉnh thoảng lại vang lên, mấy vị Quản sự Vật Hi Đường ưỡn thẳng người, trên mặt nở nụ cười tươi rói, cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ rất hưng phấn và tự hào vô cùng.Thôi An cũng đang hiện diện trong đám người đông nghịt này.Ánh mắt gã bừng bừng khát khao nhìn về phía bốn thanh Ma binh nhưng trong lòng càng thấp thỏm bất an nhiều hơn, một cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo đổi một thanh Địa Ma binh, là thật sao?Cắn chặt răng, gã đi tới trước mặt một vị Quản sự: “Xin cho hỏi, bây giờ có thể đổi Tố Ảnh Hồn Ti Thảo lấy Địa Ma binh được không?”

Người Quản sự đang tươi cười nghe hỏi vậy thì sắc mặt lập tức trở nên thận trọng: “Có thể đổi!

Các hạ có Tố Ảnh Hồn Ti Thảo?”

Ba chữ kia giống như tiên âm réo rắc truyền vào đầu gã, trong lòng mừng rỡ như điên nhưng vẻ mặt lại vờ như bình tĩnh: “Đúng!”

Quản sự không dám chậm trễ, vội vàng nói: “Mời đi theo ta.”

Rất nhanh, viên Quản sự liền dẫn Thôi An đi tới cạnh một căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt, vốn những cửa hàng xung quanh đều được Vật Hi Đường mua hoặc dùng giá cao thuê hết, còn nơi đây là một trong số đó.Một vị Giám định sư có thâm niên đã chờ sẵn ở đó.Thôi An hít sâu một hơi, cẩn thận từng chút một mà lấy ra Tố Ảnh Hồn Ti Thảo.Giám định sư tỉ mỉ giám định, khoảng chừng một nén hương sau lão mới lau mồ hôi rịn ra trên trán rồi gật đầu nói: “Đúng là Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, phẩm chất cũng khá tốt, có thể đổi được”.Trái tim Thôi An đập mạnh liên hồi, niềm hạnh phúc cực độ tràn ngập thể xác và tinh thần gã.Viên Quản sự nghe vậy cũng cảm thấy kích động, nhưng vẫn bảo trì trấn định nói: “Chúc mừng các hạ!

Ngoại trừ Lam Manh ra, ngươi có thể lựa chọn một trong ba thanh còn lại”Vật Hi Đường đã sở hữu Lam Manh cũng chẳng chẳng phải là tin tức mới mẻ gì, bởi vì trong bốn thanh Địa Ma binh đem ra trưng bày, trên Lam Manh đã có dán lên tiêu ký của Vật Hi Đường rồi.Thôi An hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: “Ta chọn m Tình ly Hoàn”.Khi m Tình Ly Hoàn đột nhiên biến mất khỏi tủ kính lập tức khiến cho đám người đang ngắm nhìn la lên inh ỏi, viên Quản sự ở gần đó vội vàng chạy lại giải thích.

Tức khắc tin tức có người đã dùng Tố Ảnh Hồn Ti Thảo đổi lấy được m Tình Ly Hoàn nhanh chóng lan truyền khắp toàn thành.Tố Ảnh Hồn Ti Thảo có thể đổi được Địa Ma binh!Điều đó là sự thật!Khắp nơi lập tức trở nên điên cuồng!** *Tả Mạc cảnh giác nhìn chằm chằm lão già trước mặt, A Quỷ đờ đẫn đứng ở bên cạnh, Tằng Liên Nhi nhíu nhíu mắt, ống tay áo kéo dài thả lỏng trên mặt đất giống như chuẩn bị sẵn sàng bất kì lúc nào cũng có thể phát động đánh một kích.Lão già đột nhiên xuất hiện như âm hồn khiến cho Tả Mạc vô cùng khiếp sợ, ở bên ngoài được bảo vệ cực kì nghiêm ngặt, vậy mà lão già như thần không hay quỷ không biết đã chui đến tận đây.Nhưng ánh mắt của lão già lại càng khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ.

Lão nhìn A Quỷ chằm chằm, ánh mắt phức tạp xen lẫn tiếc thương, cảm động và áy náy.Tả Mạc theo quán tính mà đứng phía trước che chở cho A Quỷ, bộ dáng cực kì đề phòng đối diện với lão già.“Trên người nàng là Bất Tử Thần Phạt sao?”

Lão già bỗng nhiên hỏi, trong con mắt lão ẩn chứa tâm tình phức tạp khó giải thích.Tả Mạc rùng mình, đầu ngẩng cao, sát khí lộ hết ra ngoài, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc lão là ai?”

Lão già không để ý tới Tả Mạc, cặp chân mày nhíu lại có vẻ như không vừa ý mà hỏi ngược lại: “Ngươi không nhận thấy Bất tử Thần lực trên người nàng có vấn đề ư?”

“Bất tử Thần lực có vấn đề?” sắc mặt Tả Mạc hơi biến, vội vàng chụp lấy cổ tay A Quỷ.Sợi xích màu tím càng trở nên thô chắc, bên trong hồn phách của A Quỷ tựa như có thứ gì đó đang mơ hồ hình thành.“Xảy ra chuyện gì?”

Giọng Tả Mạc hơi biến đổi, hắn ra sức nỗ lực tìm hiểu nhưng không cách nào biết rõ thứ gì đang hình thành trong hồn phách A Quỷ.

Hắn hoang mang lo sợ, với Bất tử Thần lực hắn vẫn còn thúc thủ vô sách nên sợ nhất là nó lại xuất hiện thêm vấn đề.Đúng là đang sợ cái gì thì cái đó tới ngay mà.“Bất Tử Thần Phạt không có biến chuyển gì nhiều” Lão già trầm ngâm, lẩm bẩm: “Ngoại trừ...”

“Ngoại trừ cái gì?”

Tả Mạc kìm không được buột miệng hỏi.“Ngoại trừ nàng kết thành Bất Tử Thần ́n.”

Lão già bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Không sai, chính là Bất Tử Thần ́n!”

Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Tả Mạc, lão già lạnh giọng giải thích: “Bất Tử Thần Phạt là thần phạt tàn khốc nhất, nhưng không phải là không có sinh cơ.

Sinh cơ duy nhất theo truyền thuyết đó là kết thành Bất Tử Thần ́n, trong tử cầu sinh!

Không ngờ truyền thuyết lại có thực.

Bất Tử Thần ́n, nhất định là Bất Tử Thần ́n rồi!”

“Nói như vậy nghĩa là A Quỷ có thể thoát khỏi Bất Tử Thần Phạt?”

Tả Mạc vui mừng hỏi.“Đâu có dễ dàng như vậy.”

Lão già cười nhạt, con mắt nheo lại nhìn Tả Mạc, ánh mắt lấp lánh, Tả Mạc nhìn thấy mà rợn cả người, cảm giác nguy hiểm quanh quẩn trong lòng, hắn tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng.Bỗng nhiên vẻ mặt lão già trở lại bình thường, tựa như địch ý vừa rồi chỉ là ảo giác, lão thản nhiên nói: “Bất Tử Thần ́n là cơ hội sống mong manh trong vạn lần chết.

Mặc dù có truyền thuyết như vậy nhưng làm sao để kết thành lại không ai biết rõ.

Ở trên người nàng có phải là Bất tử Thần ́n hay không còn rất khó xác định.

Nếu đúng như vậy thì những nguy hiểm trong đó cũng sẽ vượt xa những gì ngươi tưởng tượng.”

“Nếu như ngươi có Tố Ảnh Hồn Ti Thảo thì không nên ngần ngại mà thử một lần đi” Lão già nhìn sâu vào mắt Tả Mạc: “Mục đích của ngươi là muốn biết thân thế của mình, như vậy cũng có ích lợi cho nàng.

Những kí ức đó có thể làm tâm trí nàng sáng tỏ, đồng giúp sẽ nàng không bị chìm đắm trong thống khổ của Bất Tử Thần Phạt nữa”.Tả Mạc như hiểu ra manh mối, bỗng nhiên nghĩ đến A Quỷ vẫn điềm tĩnh trong những sợi xích tím nọ, hắn liền lắc đầu: “A Quỷ sẽ không mê man đâu”Lão già hơi giật mình khi nghe vậy nhưng rồi thần tình rất nhanh bình tĩnh trở lại, lão ném cho Tả Mạc một cái túi nhỏ.“Đây là Kết Già Hương, hãy cho nàng dùng đi.

Nó rất có lợi đối với bịnh tình của nàng” Lão già hờ hửng nói tiếp: “Ngươi không nên giữ lại Thiên Sứ Cụ Trang, bởi vì sẽ rước họa vào thân.”

Tả Mạc chụp lấy túi nhỏ nọ nhưng vẫn chú ý tới lời nói của lão, liền hỏi ngược lại: “Rước họa vào thân?”

“Ngươi chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.”

Lão già hơi có vẻ không kiên nhẫn nói: “Còn nữa, vô luận như thế nào cũng không nên bộc lộ thân phận Tiếu Ma Qua của ngươi đấy”.Sắc mặt Tả Mạc kịch liệt biến đổi, ngay cả Tằng Liên Nhi ở một bên cũng giật nảy mình, suýt chút nữa đã xuất thủ.Đối phương vậy mà lại biết rõ mình là Tiếu Ma Qua!Sắc mặt Tả Mạc biến đổi liên tục, trong lòng căng thẳng.Lão già hết liếc mắt nhìn Tằng Liên Nhi, rồi lại nhìn Tả Mạc, biểu hiện không mấy thân thiện: “Hừ!

Tuổi còn trẻ nhưng nữ nhân bu quanh ngược lại không ít chút nào”.Tằng Liên Nhi giống như con mèo bị đạp phải đuôi, con mắt nheo lại, cả người căng lên.Lão già không thèm nhìn Tằng Liên Nhi, như nói với chính mình: “Yêu tộc là đối tượng giao dịch rất tốt, Niết Bàn Vũ, Trảm Hồn Yêu Quang hay Niệm Tử Châu đều rất có ích đối với nàng.

Nếu như là Thiên Hoàn thì có thể đổi lấy Thiên Hoàn Hạp, còn Côn Luân thì đổi lấy Côn Luân Kiếm hồn, nhưng phải là ba cái của Ngọc gia!

Tây Huyền thì có Ngũ Hành Nhập Phách đan, Huyền Không thì Đại Từ Đại Bi Hướng Sinh kinh, riêng Ma tộc chẳng có vật gì tốt cả”.Tả Mạc nghe một mạch, đầu lùng bùng nhưng cũng đại khái hiểu được, những nghi hoặc trong lòng lại hiện lên, hắn nhịn không được bật hỏi: “Thiên Sứ Cụ Trang rốt cuộc là thứ gì?”

“Thần binh”“Thần binh !”

Tả Mạc trợn tròn con mắt.“Chỉ mới tiếp cận mà thôi” Lão già lãnh đạm bổ sung một câu: “Ngươi tự giải quyết cho tốt”.Nói xong, lão già biến mất ngay trước mắt Tả Mạc.Tả Mạc và Tằng Liên Nhi biến sắc, Tả Mạc bỗng nhiên nhớ tới một loại thần thuật thời viễn cổ, tên là Thần Hư Độ.Thần lực!Lão già tu luyện chính là Thần lực!Lão ấy rốt cuộc là ai?Chương 718 : Chuẩn Thần Binh - Thiên Sứ Cụ TrangDịch giả : Đừng Hỏi Tại SaoBiên dịch : Chiêu NhiBiên tập : Mỹ Nam Tử"Quả nhiên là Thần binh!"

Tả Mạc không nén được lòng nói một câu khen ngợi, hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào lân giáp, toàn thân nó được bao bọc bởi một ngọn lửa màu xanh da trời nhàn nhạt mà tinh xảo mịn màng, ngọn lửa màu xanh lam sậm đang lặng yên bốc cháy.

Lúc hắn thúc giục Thần lực thì Thiên Sứ Cụ Trang sẽ tự phát sinh ra ngọn lửa xanh lam như nước, việc này khiến cho lân giáp vốn đã sáng loáng như được tạo thành từ vô số tầng lớp thủy tinh màu xanh da trời nay càng thêm phần xinh đẹp và yêu dị.Thế nhưng khi Thái Dương Thần lực của Tả Mạc được thúc giục vượt qua năm thành thì đôi cánh màu tuyết trắng liền xù lên, tạo ra ngọn lửa màu vàng, trong lúc vỗ cánh có những đốm lửa nhỏ rơi xuống lả tả.

Những đốm lửa này là lửa thần vô cùng nhỏ bé và tinh thuần, một khi bị dính phải dù chỉ một chút cũng sẽ giống như giòi ở trong xương mà bị đốt hoàn toàn thành hư vô mới thôi.Ngọn lửa màu vàng cùng với ngọn lửa màu xanh lam sẩm hòa lẫn vào nhau nhưng lại không phát ra một tia khí tức nào.

Hiệu quả thu liễm khí tức của nó đã vượt qua sự hiểu biết của Tả Mạc về bất kỳ một loại Yêu thuật hay Pháp quyết nào.Trong mắt của Tả Mạc đã có nhiều tầng huyết sắc nhàn nhạt, không những có thể dễ dàng nhìn rõ được cảnh sắc phía sau bức tường nham thạch có độ dày ba trượng mà ngay cả những cấm chế được che dấu cực sâu cũng đập vào mắt vô cùng rõ ràng.Càng thúc giục thì Tả Mạc càng yêu thích, Thần lực dùng để thúc giục Thiên Sứ Cụ Trang không hề có chút nào đình trệ.

Hơn nữa với việc thi triển thần thuật cũng giống như thế, nếu như mặc Thiên Sứ Cụ Trang vào cũng có thể dễ dàng thôi động, nhưng Thần lực lại tiêu hao chưa tới tám phần mười so với bình thường.Tả Mạc cũng đưa cho Tằng Liên Nhi dùng thử.Khi Nguyệt Lượng Thần lực của Tằng Liên Nhi được thúc giục thì Thiên Sứ Cụ Trang hiện ra một ánh trăng lờ mờ.

Kỳ lạ nhất chính là lúc đôi cánh vỗ lên, thỉnh thoảng có thể thấy được một ánh trăng lưỡi liềm lóe lên, Thần lực cũng trở nên vô cùng sắc bén.Quỷ dị nhất chính là A Quỷ, khi nàng mặc Thiên Sứ Cụ Trang vào thì mặt nạ bảo hộ màu đỏ sẫm liền biến thành màu tím, đôi cánh tuyết trắng lại trở nên đen nhánh như mực và tản ra làn khói đen dày đặc, lân giáp màu xanh da trời cũng trở thành đen kịt.

Nàng chỉ cần đứng yên không động đậy, qua ba hơi thở sẽ tự động biến mất trong bóng đêm như sương mù.Quả nhiên không hổ là Thần binh!Lúc trước Tả Mạc cũng không nghĩ đến Thiên Sứ Cụ Trang là một Thần binh nhưng giờ đã được lão già chỉ điểm nên lập tức được mở rộng tầm mắt, hơn nữa lúc trước có nhiều chỗ khó hiểu giờ cũng trở nên thông suốt.Tả Mạc có chút không nỡ cởi Thiên Sử Cụ Trang ra, lúc này hắn đã hiểu rõ được giá trị của nó.

Lão già nói không sai, hiện tại Thiên Sứ Cụ Trang đã trở thành một miếng bánh thơm ngon và cũng là một củ khoai lang nóng bỏng, nhưng mà miễn là đồ vật có ích đối với A Quỷ thì Tả Mạc đều cam tâm tình nguyện bị "rước họa vào thân".Mặc dù Thiên Sử Cụ Trang rất tốt nhưng Tả Mạc cũng có lòng tin sau này hắn nhất định có thể luyện chế ra Thần binh còn tốt hơn thế nữa.

Nếu như đánh giá nghiêm khắc mà nói, Thiên Sứ Cụ Trang cũng chỉ có thể xem là chuẩn Thần binh chứ không phải là Thần binh thật sự.Điều làm cho Tả Mạc lo lắng hơn chính là Bất Tử Thần lực trên người A Quỷ lại bắt đầu biến dị.

Bất kể là Bồ Yêu hay Vệ cũng chưa hề nghe nói đến thuyết pháp Bất Tử Thần ́n.

Nhưng hai người cũng cảm thấy rằng lão già kia không giống như đang nói dối.Ánh mắt Tả Mạc rời khỏi Thiên Sứ Cụ Trang rồi hỏi: "Các ngươi có nhận đình gì về lão già kia không?"

"Lão già này cũng tu luyện Thần lực." m thanh lạnh lùng của Bồ Yêu vang lên, hắn nheo mắt lại, hàn quang bên trong đôi đồng tử đỏ như máu kia giống như lưỡi dao liên tục lật qua lật lại dưới ánh mặt trời, vô cùng chói mắt.Những dấu hiệu này cho thấy tâm tình của hắn cực kỳ không tốt.Từ trước đến nay, hắn đều là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất sau lưng Tả Mạc.

Bất kể là Yêu thuật, Pháp quyết hay Ma công thì hắn cũng đều chỉ bảo cho Tả Mạc, nhưng mà trong nháy mắt liền giống như trong mơ, hắn chợt phát hiện ra diện mạo của thời đại này đã thay đổi.

Từng người từng người đều tu luyện Thần lực, những gia hỏa mạnh hơn hắn cứ liên tục xuất hiện.

Sự cường thế của Thần lực trở lại làm cho cuộc sống ngày càng trở nên xa lạ, mà với trào lưu này không thể dựa trên lực lượng của một cá nhân có thể làm đảo lộn được.Điều này làm cho hắn cảm thấy lạc lõng, Bồ Yêu chán ghét loại cảm giác hơn thua này đến cực độ."

Thực lực của lão già ấy rất mạnh.

Nếu ở thời đại trước kia của ta cũng có thể xem là cường giả!"

Vẻ mặt của Vệ cũng vô cùng nghiêm túc, năm tháng mà hắn trải qua so với Bồ Yêu thì lâu dài hơn rất nhiều.

Hắn đã tồn tại từ cuối thời kỳ Viễn Cổ đến bây giờ, những ký ức về thời đại Thần lực dường như đã bị chôn vùi cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.Nhưng mà thời đại giống như đã từng quen biết lại thay đổi hoàn toàn.Đây là một thời đại hoàn toàn mới.Bồ Yêu khôi phục bình tĩnh rất nhanh, hàn quang trong mắt hắn cũng được chôn sâu đến nỗi không thể nhìn ra được một tia manh mối nào.

Với tư cách là một trong những cường giả cao cấp nhất thời đó nên Bồ Yêu cũng có được tâm linh mạnh mẽ cùng với sự bình tĩnh không gì so sánh được, hắn nói: "Lão già ấy đối với ngươi cũng có lòng thù địch, nhưng mà hiện tại xem ra lão chưa phải là địch nhân của ngươi, có vẻ Lão ấy rất thân cận với A Quỷ cho nên thấy được lão có quan hệ không tệ với A Quỷ!"

"Đúng vậy!

Kết Già hương tại thời đại của chúng ta cũng là bảo bối vô cùng hiếm thấy, nó rất có hiệu quả đối với việc ổn định linh hồn.

Không nghĩ được đến bây giờ vẫn còn có Kết Già hương.

Chắc chắn là lão già này có quan hệ không ít với A Quỷ nếu không tuyệt đối sẽ không cho không bảo bối quý giá như vậy."

Vệ cũng gật đầu đồng ý với suy đoán của Bồ Yêu, chỉ có những lúc nói chuyện nghiêm chỉnh như lúc này thì Vệ mới không lắm mồm như bà già.Tả Mạc cũng gật đầu, suy nghĩ trong lòng hắn cũng gần giống với hai người."

Lão già này biết rất rõ thân phận của ta, như vậy nói lên rằng lão đã chú ý đến ta từ lâu lắm rồi.

Lão lại có quan hệ không ít với A Quỷ cho nên rất có thể biết được thân thế của ta.

Nếu như lần sau còn gặp lại thì nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới được!"

Tả Mạc hiện ra vẻ mặt suy tư nói tiếp: "Một khi Thiên Sứ Cụ Trang được tung ra thì lão ấy nhất định sẽ âm thầm quan sát cho nên sẽ còn có cơ hội gặp lại lão.

Thiên Sứ Cụ Trang cũng là một phiền toái lớn đây!"

Nói đến đây thì Tả Mạc cũng không khỏi cười khổ một cái.

Kỳ thật trước khi lão già nhắc nhở, chỉ từ một lời thỉnh cầu hắn đã hiểu được phía sau sẽ là phiền phức ùn ùn kéo đến.

Đổi những bảo bối kia để lấy Thiên Sứ Cụ Trang cũng là một ý kiến hay, nhưng nếu như không cẩn thận một chút thì sự tình sẽ biến thành cục diện không thể khống chế được.Qua nhiều năm như vậy mới xuất hiện một kiện Chuẩn Thần binh, do đó không thiếu người nguyện ý vì nó mà liều mạng!"

Có chút phiền phức rồi" Bồ Yêu lạnh lùng nói: "Người ta âm thầm kéo đến mà thân phận của ngươi lại rất mẫn cảm, không thể để lộ ra Thần lực, hơn nữa Tằng Liên Nhi và A Quỷ cũng không thể động thủ."

Tả Mạc nhăn mày lại nói: "Để cho Vật Hi đường bảo hộ được không ?"

Bồ Yêu xì mũi coi thường nói: "Bọn hắn không biết Thiên Sứ Cụ Trang là chuẩn Thần binh, nếu như biết được thì chỉ sợ người đầu tiên thay đổi suy nghĩ lại chính là bọn hắn đấy, hơn nữa lần này người tới đều là những gia hỏa danh tiếng, chỉ sợ là Vật Hi đường cũng không ngăn cản nỗi".Tả Mạc cảm thấy hơi khó nghĩ.Bồ Yêu nói rất đúng, lần này người tới đều là những đại gia hỏa như Ma Thần Điện, Thiên Hoàn, Côn Luân, Trưởng Lão hội của Yêu tộc, rồi Ma soái của các khu vực, ngoài ra còn có các cường giả ẩn thân như lão già không rõ lai lịch mà thực lực lại sâu không thể dò được...Nếu như những người này hạ độc thủ thì Vật Hi đường tuyệt đối không thể ngăn cản nỗi, mà hắn lại chẳng thể để lộ ra thận phận của mình nên không cách nào tự động thủ được."

Dùng cầm chế đi" Vệ bỗng nhiên mở miệng nói: "Nhân dịp bọn hắn còn chưa phản ứng kịp liền bố trí cấm chế cỡ lớn xuống đó.

Phù trận cùng với Ma văn cấm chế do Kim Ô Doanh nghiên cứu ra đã rất hoàn thiện rồi."

Kim Ô Doanh !

Tả Mạc liền sững sờ, thật sự đã rất lâu rồi hắn không liên lạc với họ, chỉ có điều cứ qua một khoảng thời gian hắn cũng đem những tâm đắc về nghiên cứu của mình truyền tống về cho Kim Ô Doanh tham khảo.Biện pháp bố trí cấm chế này cũng không tồi, chỉ cần bố trí cấm chế đủ mạnh mẽ và chính mình lại trấn thủ ở trong đó thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ.Nhưng lại nghĩ tới những người đến lần này không phải là cường giả khủng bố như Soái giai thì cũng chính là Ma Thần, nên không biết sẽ phải sử dụng cấm chế ở đẳng cấp gì đây?Trên tay Tả Mạc không hề có cấm chế nào có thể áp chế được cấp bậc Soái giai hay Ma Thần, nếu như cho hắn một hoặc nửa năm thì hắn cũng chưa hẳn là không thể sáng chế ra, nhưng trước mắt thời gian cấp bách lắm rồi nên sẽ không để cho hắn chờ đợi mà chậm rãi suy nghĩ.Kim Ô Doanh có cấm chế cỡ lớn mạnh mẽ như vậy không?Tả Mạc lẩm bẩm trong lòng.** *So với trước kia, quy mô của Kim Ô Doanh ngày nay lớn hơn mấy trăm lần.

Bởi vì quy mô được nhanh chóng mở rộng cho nên địa điểm ban đầu không thể dung nạp thêm nhiều người như vậy được, vì vậy hai vị đại sư phụ đặc biệt tìm kiếm một Vân đảo khác có quy mô trung bình dùng làm nơi đóng quân của Kim Ô Doanh, đồng thời đảo này cũng được đổi tên thành Kim Ô Vân Đảo.Kim Ô Vân Đảo là trung tâm về phù tu, luyện khí, ma binh của Vân Hải giới có danh tiếng cũng như hiển hách nhất.Từ lúc Tiểu nương cùng với Biệt Hàn trở về thì tốc độ mở rộng ở Vân Hải giới được gia tăng mãnh liệt, bọn hắn gần như càn quét một mạch, đoạt được mấy chục giới.

Trong đó có Tu Chân giới, cũng có Ma giới và Yêu giới, được gọi chung là Mạc Vân Hải.Mạc chính là Tả Mạc, còn Vân Hải ý là bắt nguồn từ Vân Hải giới.Cảnh vật của Kim Ô Vân Đảo vô cùng đẹp đẽ, phía trên có một ngọn núi lửa đang sôi sục, Kim Ô Doanh bố trí một hỏa trận kéo dài mấy trăm dặm, cuối cùng cũng thu phục được đại hỏa khủng bố bên trong ngọn núi lửa.

Sau đó còn mời bộ tộc Lam Nhân, tìm kiếm mấy hàn động có phẩm chất kinh người bên trong lòng đất sơn mạch ở dưới biển nữa.Những thành viên bình thường của Kim Ô Doanh ngày trước bây giờ đa số đều là người có chức vị quan trọng, và cũng đều là nhân vật nổi tiếng.Vệ Thành Bân bắt đầu làm những công việc như thường ngày, trên mặt hắn ngày càng chín chắn hơn, lại không thể nhìn ra được vẻ thiếu tự tin cùng với nét ngây ngô của ngày xưa nữa.

Sở trường của Vệ Thành Bân là luyện chế, hắn nhận được sự tin cậy sâu sắc từ hai vị đại sư phụ, hơn nữa những năm gần đây hắn lại cực kỳ siêng năng, chăm chỉ và khắc khổ, nhờ thêm sự hun đúc liên tục từ những phù trận và ma văn được cất giấu trong Tàng Kinh các để nâng cao trình độ, hiện tại nếu như hắn ở bên ngoài thì tuyệt đối là cấp đại sư.Nhưng mà hắn cam tâm tình nguyện sống ở trong Kim Ô Doanh được bảo vệ nghiêm ngặt này, ngoài những công việc mà hắn cảm thấy hứng thú ra thì việc hắn mong đợi nhất chính là mỗi khi qua một đoạn thời gian sẽ nhận được những kiến thức tâm đắc của Đại nhân được truyền tới thông qua Thập Chỉ Ngục.Nhận thức tâm đắc của Đại nhân ở Kim Ô Doanh là thuộc vào cấp tuyệt mật, ngoại trừ những thành viên trung tâm có thể tìm hiểu ra thì không hề mở cửa rộng rãi.

Mà Vệ Thành Bân lại phụ trách nguồn tiếp thu đầu tiên, hơn nữa còn phải sắp xếp chỉnh lý lại.Nguyên nhân quan trọng nhất để Vệ Thành Bân yêu thích cuộc sống ở nơi này, vì hắn là người đầu tiên nhìn thấy được sở học tâm đắc của Đại nhân.

Chỉ vì chức vụ này mà hắn phải đánh bại rất nhiều đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ khác, cuối cùng hắn mới có thể ngồi lên vị trí khiến cho người khác hết sức thèm đỏ mắt này.Cũng giống như thường ngày, tâm đắc của Đại nhân lại lần nữa truyền đến.Hắn cẩn thận tỉ mỉ ghi chép nội dung vào trong một ngọc giản có phẩm cấp rất cao giống như đang được nếm thức ăn ngon vậy, từng câu từng chữ được chép lại, hắn không cam lòng khi phải xem tới hết.

Nhưng mà dù nội dung có dài thế nào đi nữa thì cũng đến lúc phải xem xong, tới khi ánh mắt Vệ Thành Bân nhìn vào những chữ cuối cùng thì hắn không nén được sửng sốt.Đại nhân cần cầm chế cỡ lớn?Hắn sững sờ vài nhịp thở rồi mới có phản ứng, hắn không nói lời nào mà vội vàng thả ra hai con hạc giấy để thông báo cho hai vị đại sư phụ.Trong thời gian cực ngắn, tất cả thành viên chủ chốt của Kim Ô Doanh đều được tụ tập lại.Mọi người đang thảo luận về ý tứ trong mấy câu nói kia của Đại nhân, đương nhiên ý của Đại nhân rất rõ ràng và đơn giản.

Mọi người rất hiếu kỳ, chẳng lẽ Đại nhân lại muốn xây thành trì sao?Trong giai đoạn đầu của chiến lược ở Vân Hải giới thì phòng thủ là trọng yếu nhất, bởi vậy đa số tinh lực đều được tập trung vào trong Kim Ô Doanh.Hai vị đại sư phụ lại hiểu sâu xa hơn nội dung này nhiều, rõ ràng ý tứ của Tả Mạc chính là “càng mạnh càng tốt”!Đây mới là điểm quan trọng của Đại nhân.Mạnh nhất...Hai người liếc nhau, Tôn Bảo suy tính rồi nói: "Hay là, dùng đến bộ kia?"

Toàn trường lập tức yên tĩnh lại, mọi người đều hiểu đại sư phụ Tôn Bảo đang nói đến bộ nào, không ít người muốn nói lại thôi, mọi người vẫn duy trì sự trầm mặc.Bộ kia...Chương 719 : Bộ cấm chế kiaDịch giả : Đừng Hỏi Tại SaoBiên dịch : Chiêu NhiBiên tập : Mỹ Nam TửBộ trận pháp mà đại sư phụ Tôn Bảo vừa nhắc tới, thật ra toàn bộ Kim Ô Doanh đều biết.Bị ảnh hưởng bởi chiến lược thời kì đầu, việc nghiên cứu cấm chế luôn luôn là nhóm đề tài hàng đầu trên đảo.

Khi mà Vệ doanh chạm khắc Ma văn để kích hoạt huyết mạch cũng là lúc kiến thức về Ma văn đang trong thời điểm tìm hiểu cao trào.Rồi bỗng nhiên có một gã hết sức bình thường, không chút nổi bật đột ngột đề xuất một ý tưởng cực kì điên cuồng, đó là dùng Phù văn làm cấu trúc chính, rồi sử dụng Ma văn bổ sung vào để hoàn thiện nó.Lúc đó có rất nhiều người nghiên cứu cấm chế của Ma tộc, nhất là từ khi được Bồ yêu và Vệ cung cấp một lượng lớn cấm chế quý hiếm, sau đó làm cho toàn bộ thành viên Kim Ô Doanh mở rộng tầm mắt.

Mặc dù vậy cũng không có người nào nghĩ tới việc đem hai thứ đó kết hợp với nhau.Thật không ngờ, kẻ nọ lại thực sự có thể tìm ra được một loại cấu trúc Phù trận cực kì xuất sắc.Cho nên khi hắn nêu lên ý tưởng đó thì lập tức cuốn hút gần như toàn bộ thành viên trong Doanh.

Mọi người bị thôi động niềm hứng thú, liền đồng loạt tới trợ giúp hắn hoàn thành bộ cấm chế siêu khủng này.Đại hình cấm chế được sáng tạo ra là một công trình cực kì phức tạp và khổng lồ.

Nó do vô số phù trận nhỏ kết hợp lại, số lượng phù trận cần thiết có thể cỡ mười vạn cái, cũng có thể lên đến cả trăm vạn cái, nếu chỉ bằng vào sức lực một người thì cho dù là cao thủ như Tả Mạc chắc cũng cần phải tối thời gian hết mấy năm.Nhưng mà toàn bộ Kim Ô Doanh đồng thời xuất trận, lại được sự dẫn dắt, hỗ trợ của hai vị đại sư phụ, tiến độ liền cực nhanh, sau khi tốn thời gian khoảng hai tháng thì cấu trúc của siêu cấp cấm chế khổng lồ nhất từ trước đến nay, phức tạp nhất từ trước đến giờ... cuối cùng đã hình thành ngay trước mắt mọi người.Do nó được hoàn thiện bởi sức lực của nghiều người, mà mỗi người lại có sở thích và sở trường khác nhau cho nên nhìn qua có thể thấy đủ loại phong cách trong đó.

Nhưng cấu trúc chính của nó vẫn phi thường xuất sắc, vẫn vô cùng hài hòa.Khi cấm chế hoàn thành, toàn bộ Doanh đều sững sờ vì nó.Theo lý thuyết tính toán, uy lực của nó vượt qua bất cứ loại cấm chế nào mà họ từng biết trước đây.Kết luận kinh ngạc này khiến cho toàn bộ thành viên trong Doanh phấn chấn vô cùng, mọi người đồng lòng nhất trí yêu cầu thực hiện bộ cấm chế này.

Trong thời điểm đó, quả thật có rất nhiều nơi cần có cấm chế, bọn họ hoàn toàn có thể thực hiện ở những chỗ như thế.Nhưng mà ngay sau đó, bọn họ liền gặp phải trở ngại.

Vì họ phát hiện ra phù trận chủ lực đòi hỏi luyện chế rất khó, dường như đã vượt quá khả năng của họ.

Dù ra sức nghĩ đủ mọi cách, bọn họ vẫn không thể thực hiện được.Thử đi thử lại mấy tháng trời vẫn không làm được, cuối cùng bọn họ đành phải gác lại kế hoạch triển khai cấm chế kia.Khi biết Đại nhân cần một cấm chế có uy lực lớn nhất, Tôn Bảo lập tức nghĩ đến bộ cấm chế này.“Nó không khả thi mà” Có người phản đối.Nhưng lời vừa dứt liền có người khác phản bác: “Chúng ta không làm được không có nghĩa là Đại nhân cũng không làm được!”

Mọi người suy nghĩ lại, thấy cũng đúng.

Đại nhân xưa giờ thật sự là quái thai mà, chỉ dựa vào sức lực một mình mà có thể xây thành, nói không chừng Đại nhân thực sự có thể làm được nó.“Gửi cho Đại nhân đi.

Còn dùng được hay không hãy để Đại nhân tự quyết định” Cuối cùng, Cát Vĩ đại sư phụ vỗ tay nói.Đại sư phụ Tôn Bảo gật đầu tán thành: “Bộ cấm chế này vẫn chưa có tên, mọi người chọn tên cho nó đi.”

“Minh Hầu Nhi, ngươi nghĩ ra cấm chế vậy chọn tên đi.”

Có người kêu lên.

Đám đông lập tức xôn xao, cười nói ồn ào.

Minh Hầu Nhi tên thật là Minh Quan Sơn, nhưng vì vóc dáng nhỏ gầy nên mọi người gọi hắn là Minh Hầu Nhi, thật ra hắn cũng không cảm thấy xấu hổ vì điều đó.Minh Hầu Nhi đỏ bừng mặt đứng lên rồi cúi gằm xuống đất nói: “Tất cả mọi người cùng làm ra nó mà…”

“Không sao, Minh huynh đệ đừng từ chối, chỉ cần đừng đặt tên Hầu Ca là được rồi..”

Một người khác trêu đùa, mọi người thấy thế liềm ôm bụng mà cười.Ngay cả đại sư phụ Cát Vĩ cũng nhịn không được mỉm cười nói: “Cấm chế này vốn là từ ý tưởng của ngươi, ngươi đặt tên là phải đạo rồi, đừng từ chối nữa”.Ở phía dưới có người reo lên: “Nhưng nhất định phải oai phong khí phách nhé!”

Lúc này Minh Hầu Nhi không từ chối nữa, hắn nghiêng đầu suy nghĩ, một hồi lâu sau mới hơi xấu hổ nói: “Vậy thì gọi là ‘Vương Cấm Thương Khung’ đi!”

“Vương Cấm Thương Khung!”** *“Thế nào!

Trong thời gian vừa qua có được mãn nguyện chứ?”

Mặt Phong Tín Tử nở nụ cười gần gũi.Thanh Hoa Tuyết hơi có vẻ thỏa mãn hồi đáp: “Đa tạ Đại nhân đã thành toàn!”

Phong Tín Tử nhìn Thanh Hoa Tuyết với bộ dáng điềm đạm đang đứng ngay trước mặt, trong mắt kìm không được hiện lên vẻ tán thưởng, tâm tính cô gái này thật sự là vững vàng.Những nữ nhân thế này ở đâu cũng đều khó đối phó cả, Phong Tín Tử âm thầm cười khổ.“Mấy ngày nữa, Trưởng Lão Hội sẽ phái người tới đây, ngươi có biết vì cái gì không?”

Phong Tín Tử hỏi.“Thiên Sứ Cụ Trang...”

Thanh Hoa Tuyết không phải người ngốc, lại thêm nàng ở bên cạnh Tả Mạc nên tình huống đại khái vẫn là hiểu rõ.“Không sai” Phong Tín Tử hít sâu một hơi, hắn quyết định nói rõ: “Thiên Sứ Cụ Trang là một kiện Chuẩn Thần binh, cũng là bộ trang bị đầu tiên tiếp cận Thần binh nhất cho tới thời điểm này, vì thế nó rất trọng yếu đối với chúng ta”.Nhìn thấy Thanh Hoa Tuyết chỉ nở nụ cười xinh đẹp mà không có hồi đáp, Phong Tín Tử càng thấy đau đầu hơn.“Ta hy vọng ngươi có thể trợ giúp cho chúng ta, nếu như ngươi có thể giúp đỡ, chắc chắn Thanh Hoa gia sẽ có được địa vị cao hơn trong Yêu tộc, đồng thời huynh trưởng của ngươi cũng có thể nhận được công pháp cao hơn” Phong Tín Tử nói.Thanh Hoa Tuyết mỉm cười: “Thiên phú của huynh trưởng có hạn, dù có lấy được tâm pháp đi nữa, huynh ấy cũng rất khó tiến bộ.

Với tính cách của huynh ấy, cuộc sống bình thường hiện nay mới đúng là chuyện tốt.

Còn với Thanh Hoa gia, chúng ta chỉ là chi phụ trong dòng tộc, vẫn quyết làm hết nghĩa vụ của mình và chưa từng từ chối.

Ta có nghe một câu nói, muốn tận hưởng quyền lợi ắt hẳn là phải nhận những nhiệm vụ tương xứng với nó vậy”.Vẻ tán thưởng trong mắt Phong Tín Tử càng hiện rõ hơn.“Không sai, quyền lợi và nghĩa vụ phải ngang nhau, vậy thì để cho những người khác trong Thanh Hoa gia lo lắng đi.

Nhưng mà, ta hi vọng ngươi có thể giúp cho chúng ta một chút thuận lợi, tất nhiên ta đảm bảo sẽ không làm tổn hại tới lợi ích của Đại sư Tiêu Vân Hải”.Thanh Hoa Tuyết khom người tỏ vẻ cám ơn: “Đa tạ ngài hiểu cho ta”.“Chú ý an toàn là trên hết, lúc này không yên bình chút nào đâu” Phong Tín Tử nhắc nhở.Thanh Hoa Tuyết gật đầu: “Vâng biết, ta phải trở về đây” Vừa dứt lời nàng liền thi lễ cáo từ rồi xoay người rời đi.Khi trở lại nội viện, trong mắt nàng mới hiện lên vẻ lo lắng, đương nhiên nàng biết rõ Tiêu Vân Hải là ai, đồng thời cũng biết rằng nếu chẳng may hắn bị bộc lộ thân phận vậy thì tình hình sẽ rất tệ.Trong lúc suy nghĩ, nàng không để ý tới xung quanh, đến khi nhận ra có người ở phía trước thì nàng như người đang ngủ say giật mình bừng tỉnh vậy, thoàng ngẩng đầu lên nàng thấy Tả Mạc đang chăm chú nhìn mình.Thanh Hoa Tuyết tự nhiên không biết vì sao cảm thấy hoảng sợ, nhưng rồi rất nhanh phục hồi lại bình tĩnh, nàng hành lễ nói: “Đại nhân!”

Tả Mạc liên tục vung tay bố trí cấm chế vây quanh để đề phòng có người nghe trộm.

Sau khi làm xong những việc này, hắn mới mở miệng: “Này, năm đó chúng ta chỉ đụng nhau có một trận nhỏ, ngươi cần gì phải đuổi tới tận đây chứ.”

Thanh Hoa Tuyết sửng sốt, nàng biết Tả Mạc đã nhận ra mình liền hé miệng cười: “Ta chỉ là hơi hiếu kì về ngươi mà thôi”.“Hiếu kì...?”

Tả Mạc cảm thấy lí do này quả thực khiến hắn không biết phải hình dung ra sao.

Hắn bất đắc dĩ hỏi: “Chỉ vì hiếu kì mà cô chạy đến tận Ma giới này sao?”.“Dù sao cũng không có việc gì làm mà” Thanh Hoa Tuyết cố gắng làm ra vẻ ung dung mà trả lời.Tả Mạc xoa trán than thở, hắn thật sự đã bị cái lí do không thể phản bác này hạ gục: “Lẽ nào ngươi không sợ ta giết người điệt khẩu?

Không lẽ ngươi không biết vào tay ta sẽ rất nguy hiểm…”

“Ngươi sẽ làm vậy sao?”

Thanh Hoa Tuyết hỏi thẳng.Tả Mạc cứng lưỡi, vẻ mặt ngây ra, một lúc sau mới hừ lạnh nói: “Cái đó thì khó nói lắm!

Biết biệt hiệu của ta lúc trước không?

Người giang hồ gọi là Huyết thủ nhân đồ đó, ta giết người chưa từng gớm máu và người bị ta giết không đến một vạn thì cũng được tám chín ngàn rồi…”

Thanh Hoa Tuyết mỉm cười lắng nghe, cụng chẳng chen ngang lời nào.Nữ nhân này bị “chập mạch” hay sao á?

Lần đầu tiên Tả Mạc cảm thấy không biết phải nói tiếp cái gì nữa, hắn lắc lắc đầu rồi đem vấn đề này quẳng sang một bên.

Qua mấy ngày quan sát vừa rồi, hắn thấy nữ nhân này mặc dù đầu óc không bình thường nhưng cũng là người tương đối tin cậy được.“Nếu ngươi đã đến đây, vậy ca sẽ khỏi lo lãng phí nhân tài rồi” Tả Mạc lẩm bẩm: “Vào Thập Chỉ Ngục đi, ở đó có người đang tìm ngươi đấy”.Thập Chỉ Ngục?

Có người tìm mình?Thanh Hoa Tuyết hơi kinh ngạc nhưng không hỏi thêm câu nào mà dứt khoát gật đầu: “Vâng!”

Tả Mạc hết cách thật rồi, cái cô nàng này thực sự có vấn đề mà, vậy mà cũng không thắc mắc hỏi thêm câu nào nữa.** *Nếu nói Thiên Sứ Cụ Trang khiến cho toàn bộ mạch nước ngầm ở mọi nơi cuồn cuộn chảy mạnh, vậy thì Địa Ma binh lại như tạo ra từng con sóng lớn, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận rõ ràng.Lúc này nếu như hỏi ai có tâm trạng tồi tệ nhất, đó chính là các thương nhân ở U Tuyền giới, vì đối với bọn họ mà nói thì Tố Ảnh Hồn Ti Thảo tuy rằng hiếm có thật nhưng một hai cây thì bọn họ luôn có sẵn.

Vậy mà Bất Chu thành lại ở cách xa bọn họ không biết bao nhiêu là giới, vì thế bọn họ chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi.Nhưng đó là Địa Ma binh đấy!Nhất là sau khi Thôi An đổi được m Tình Ly Hoàn thì càng khiến cho vô số người giậm chân đấm ngực, hối hận đau lòng.Vào lúc này, trong một con Thiên Không Sa Ngư có một nam tử mặt vàng yên tĩnh đứng ở một góc.

Dung mạo hắn tuy rất bình thường, khí tức cũng không cường đại nhưng mà cơ thể thẳng tắp, khí thế dâng trào không cách nào che lấp được.Nếu Tả Mạc ở đây, khi nhìn thấy người này nhất định sẽ buột miệng hô lên: “Đại sư huynh!”

Vi Thắng!Khi tin tức về việc dùng Địa Ma binh đổi lấy Tố Ảnh Hồn Ti Thảo lan truyền ầm ĩ thì Vi Thắng lập tức biết rõ Tiêu Vân Hải chính là sư đệ Tả Mạc ngay.

Hắn không chút do dự, lập tức dịch dung sơ xài rồi ngày đêm không ngừng tiến về Bất Chu thành.Thời gian lấy chiến dưỡng chiến lúc trước đã khiến cho hắn giống như cái ao chứa đầy nước, rồi đến khi nhận được giấy hạc của Tả Mạc đem theo những lĩnh ngộ về thần lực, hắn như được xua tan mây mù, tựa như nhìn thấy một con đường kiếm đạo hoàn toàn mới.Kết hợp những gì có được trước đó với tâm đắc của Tả Mạc, hắn ngộ ra một bộ pháp môn dùng tinh thần để luyện hóa Thí Thần Huyết Kiếm.Khí tức trên thân hắn càng ngày càng dấu kín, kiếm khí trên người cũng càng lúc càng mờ nhạt, vẻ sắc sảo cũng ngày càng tiêu tán đi.Hắn quyết định chọn dùng Thiên Không Sa Ngư để di chuyển, như vậy hắn càng có nhiều thời gian để nhập định trải nghiệm.

Tuy rằng chỉ có thể đứng mà không có chỗ ngồi, nhưng hắn cũng rất nhanh thích ứng được.

Nếu người xung quanh chú ý quan sát kỹ lưỡng tới hắn thì nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện ra khí thức trên thân thể Vi Thắng lại càng ngày càng bình thường hơn, ngay cả luồng khí thế dâng trào lúc trước cũng càng nhạt đi.Thiên Không Sa Ngư đi qua rất nhiều trạm, thỉnh thoảng lại có người lên kẻ xuống, nhưng đi lên thì nhiều mà xuống rất ít, vì thế không gian vốn đã chật chội giờ càng thêm thiếu thốn, mặc dù nhờ có Ma văn thanh lọc không khí nhưng vẫn cảm giác bên trong rất nóng nực khó chịu.Thỉnh thoảng xung quanh lại vang lên tiếng mắng chữi, bực tức.

Vi Thắng cứ đứng dựa lưng mà con mắt chỉ khép hờ như đang ngủ.Bỗng nhiên, trong đáy mắt thoáng lóe sáng rồi lại im lìm như cũ.Vài ánh mắt sắc bén quét qua trên người, nhưng hắn giống như không hề phát hiện ra chút nào.Ánh mắt đối phương sau đó rất nhanh rời khỏi người hắn.Chương 720 : Vương Cấm Thương KhungDịch giả : phuthuyhogBiên tập : Mỹ Nam TửSau khi nhận được bản vẽ chi tiết của cấm chế này thì Tả Mạc kinh ngạc không thôi, với trình độ tạo nghệ của hắn thì đám người Kim Ô Doanh có sách dép chạy theo cũng không rượt kịp.

Hắn đã nhận ra rất nhanh sự mới mẻ độc đáo trong kết cấu cùng tính khả thi của ‘Vương Cấm Thương Khung’, quan trọng nhất là uy lực của nó phi thường lợi hại, còn mạnh mẽ đến mức nào thì chính hắn cũng chưa biết được.Tả Mạc xem qua bản vã chi tiết này nhanh như gió, hắn chỉ cần liếc mắt đảo qua liền biết chỗ nào có vấn đề ngay, nhưng chỉ có vài lỗi nhỏ mà thôi.

Một bản vẽ phức tạp như vậy mà không có sơ hở gì lớn, quả thật điều này khiến cho Tả Mạc cảm thán vô cùng.Phải biết rằng, những loại cấm chế danh tiếng cũng thường xuất hiện kẽ hở, chỉ có điều ít người biết rõ mà thôi.Từ góc độ xem xét của Tả Mạc, hắn khẳng định ‘Vương Cấm Thương Khung’ là một siêu cấp cấm chế gần như hoàn mỹ, nhưng vì loại cấm chế này khá mới mẻ, đồng thời do Phù văn kết hợp với Ma văn nên không biết uy lực như thế nào, có lẽ chỉ khi nào bố trí xong mới có thể biết được.Đám người Kim Ô Doanh không thể bố trí được cấm chế này nhưng đối với Tả Mạc thì không thành vấn đề, quả thật bản ‘Vương Cấm Thương Khung’ trước mắt này đã hấp dẫn hắn, đồng thời cũng khơi lên lòng hiếu kỳ đối với uy lực ẩn chứa trong nó.Cơ hồ không chút do dự, Tả Mạc liền bắt tay luyện chế các thành phần của cấm chế này, không ngờ sau khi luyện chế ‘Thiên Sứ Cụ Trang’ và bốn thanh Địa Ma binh kia, thủ pháp luyện khí của Tả Mạc đã tiến đến mức lô hỏa thuần thanh rồi.

Chớ nói trong phạm vi Ma giới, cho dù là ở Tu Chân Giới thì trình độ luyện khí của hắn tuyệt không kém hơn mấy kẻ được gọi là luyện khí Đại sư chút nào.Lúc này trong tay hắn có tài liệu rất nhiều và vô số bảo bối nữa.Nhưng trong thâm tâm Tả Mạc luôn cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, khiến cho hắn phải mất ăn mất ngủ.** *Dịch An có vẻ hơi lo lắng.Đại sư Tiêu Vân Hải bỗng nhiên đưa tới một tờ danh sách ghi đủ loại tài liệu, so với lần trước còn nhiều hơn gấp mười lần.Đại sư muốn làm gì vậy?Chẳng lẽ hắn lại muốn luyện chế Địa Ma binh nữa sao?Tuy Dịch An là người từng trải nhưng khi nghĩ đến điều này cũng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, lúc bốn thanh Địa Ma binh mới xuất thế đã khiến cho toàn bộ Ma giới sôi trào, riêng Dịch An cũng vì bốn thanh Ma binh này mà hưng phấn vô cùng, hắn dường như thấy được tương lai huy hoàng của Vật Hi Đường.

Nhưng tiếp theo đó, chính ‘Thiên Sứ Cụ Trang’ đã khơi lên những dòng chảy ngầm mãnh liệt, khiến hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm.Mà theo thời gian trôi qua, dòng người tiến vào Bất Chu thành ngày càng nhiều, trong lòng hắn cũng dần bất an hẳn lên.

Thang gia lúc trước hung hăng vô cùng, mà bây giờ cũng phải thành thành thật thật lui sang một bên, còn chiến bộ chỉ dám đóng quân ở ngoài thành mà không tiến vào trong.Bời vì bọn họ cảm nhận được trong dòng người này ít nhất có ba gã cấp Soái, số lượng cường giả cũng không ngừng tăng lên.Chỉ cần một gã cấp Soái cũng đủ để xóa sổ Bất Chu thành này rồi, rồi nếu hai gã Soái giai mà sống mái với nhau thì phương viên ngàn dặm ở xung quanh sẽ bị san thành bình địa.Nếu như Soái giai hỗn chiến...Dịch An không rét mà run!Lúc trước hắn đã thu được Lam Manh rồi, cho nên hiện tại hắn chỉ muốn sớm đem hai thanh Địa Ma binh để đối lấy Tố Ảnh Hồn Ti Thảo nữa là xong, đề phòng khi cục diện không thể khống chế được nữa.Hắn lo vì chuyện Tố Ảnh Hồn Ti Thảo sẽ kích thích Đại sư lại bắt đầu luyện chế Địa Ma binh nữa, nên đem cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo trong tay giấu đi, đợi khi nào đổi xong hai thanh Địa Ma binh còn lại thành Tố Ảnh Hồn Ti Thảo nữa thì sẽ đưa tất cả cho Đại sư.Khi Dịch An đang âu sầu lo lắng thì Tả Mạc lại đưa ra một danh sách tài liệu khác khiến cho sắc mặt hắn chợt biến sắc.Số lượng tài liệu gấp mười lần lúc trước a!Với trình độ của Đại sư thì không biết sẽ tạo ra bao nhiêu thanh Địa Ma binh đây?

Đại sư điên rồi sao?

Lẽ nào hắn muốn luyện chế ra một lượng lớn Địa Ma binh nữa à?Dịch An đang định đuổi theo khuyên nhủ Tả Mạc thì bị Tằng Liên Nhi ngăn cản lại, sau khi biết Tả Mạc đang luyện chế các thành phần chủ lực của ‘Vương Cấm Thương Khung’ nên không thể quấy rầy, thế là Dịch An lại đau đầu hơn nữa.

Nếu không gặp được Đại sư thì còn nói gì đến chuyện khuyên bảo nữa, mà Đại sư lại yêu cầu hắn dùng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị những tài liệu ghi trên danh sách này.Nếu lúc Đại sư xuất quan mà không thấy tài liệu thì không hay chút nào!Vô luận như thế nào đi nữa thì Dịch An cũng không dám dễ dàng đắc tội với Tả Mạc lúc này.Cuối cùng Dịch An cũng quyết định… thôi mặc kệ, dù trời có sụp xuống cũng chưa chết ngay đâu mà lo, hiện giờ cứ phục vụ Đại sư cho tốt mới là thượng sách, kế tiếp hắn lập tức quay về Vật Hi Đường rồi phân phó thuộc hạ chuẩn bị tài liệu.Thế gian chẳng có bức tường nào ngăn được gió, dù sao Vật Hi Đường vốn đang là tiêu điểm quan tâm của mọi người, nên nhất cử nhất động đều gây chú ý cho các thế lực khác, do đó việc bọn họ đang chuẩn bị một lượng lớn tài liệu cũng không giấu được ai.Đại sư lại muốn luyện chế Địa Ma binh!Tin tức này được lan nhanh khắp nơi với một tốc độ khó tin.** *Liên tục phi hành suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng Thiên Không Sa Ngư cũng dừng lại nghỉ ngơi một thời gian, hành khách bên trong đã sớm khó thở đến nỗi không chịu được nữa, tức thì mọi người ào ạt như nước lũ lao nhanh ra bên ngoài để hít thở không khí trong lành.Đám thương nhân đã sớm chờ sẵn ở đó, lập tức bủa vây tới mời chào vô cùng nhiệt tình.Vi Thắng vẫn tĩnh bơ len lỏi ra khỏi đám thương nhân đang bao vây xung quanh, sau đó hắn men theo dòng người cẩn thận bám đuôi mấy người phía trước.

Trên mặt hắn nhìn không ra chút biểu cảm nào, duy chỉ có cặp mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia hàn mang.Côn Luân kiếm tu !Mấy người kia là Côn Luân kiếm tu!Quả thật Vi Thắng rất nhạy cảm lạ thường đối với việc phân biệt kiếm ý, tuy rằng đám người đối phương che giấu rất kỹ, cơ hồ một chút dấu vết cũng khó thấy, nhưng bọn họ trăm triệu lần cũng không nghĩ tới có người đang dùng tâm cảnh để cảm nhận kiếm ý.Mới vừa nhận thấy trên người đối phương có kiếm ý của Côn Luân thì trong lòng Vi Thắng lập tức nổi lên sát cơ.Thực lực mấy người này không tầm thường, ắt hẳn là nội môn đệ tử phái Côn Luân rồi.

Có lẽ nội môn đệ tử của Côn Luân xuất hiện nơi đây hẳn là muốn tới Bất Chu thành, vậy mục tiêu bọn họ khẳng định có ảnh hưởng đến Tả Mạc sư đệ.Trước mắt Vi Thắng kiềm chế sát ý trong lòng, hắn tự nhủ cứ dò xét kĩ càng rồi tính sau.Chắc chắn Côn Luân tuyệt đối sẽ không vì mấy món Địa Ma binh mà ra tay, nhất định bọn họ có mục đích khác.** *"Thật sự là một đám quê mùa, chỉ mấy món Địa Ma binh mà đã khiến bọn họ kích động đến như vậy!"

Hoa San nhịn không được mà thốt ra với vẻ khinh khi: “Bên trong Sa Ngư gì đâu mà đông người quá trời, vừa hôi hám lại vừa oi bức, chịu hết nỗi rồi!"

Cận Nhiên nghe thế liền an ủi: "Sư muội cố gắng chịu đựng thêm vài ngày nữa đi, đợi sau khi chúng ta đến Bất Chu thành rồi hội hợp với nhóm người Từ sư thúc thì sẽ không phải vất vả như vậy nữa đâu"."

Vì sao đến giờ này mà Đại sư huynh còn chưa tới?"

Khi Hoa San nhắc đến Lâm Khiêm thì trong mắt liền hiện ra vẻ ngưỡng mộ: "Nếu Đại sư huynh mà tới đây thì tốt biết mấy, đã lâu chưa gặp lại Đại sư huynh!"

Trong lòng Cận Nhiên cười khổ, rõ ràng hắn thích Hoa San nhưng Hoa San lại ngưỡng mộ Đại sư huynh Lâm Khiêm.

Đối với Đại sư huynh mà nói, hắn khó lòng sinh ra tâm trạng đố kị được, bởi vì Đại sư huynh cũng là thần tượng trong lòng hắn, ở trong môn phái cơ hồ hơn một nửa nữ tu đều ngưỡng mộ Đại sư huynh.Gã trung niên đại hán râu rậm đầy mặt bỗng nhiên mở miệng nói: "Đại sư huynh của các ngươi còn có việc khác cần ưu tiên giải quyết, hắn so với các ngươi còn khổ cực hơn nhiều".Hai người lập tức ngậm miệng, đại hán này tên Lôi Dịch, chính là sư thúc của bọn họ.

Lôi Dịch sư thúc đã bước một chân vào Phản Hư, nếu không phải nhiệm vụ lần này cực kỳ trọng yếu thì môn phái tuyệt đối sẽ không cho Lôi Dịch sư thúc đến đây.Chớ nhìn Cận Nhiên so với đám người Hoa San đều có tu vi Nguyên Anh mà lầm, qua thật thực lực của Lôi Dịch sư thúc còn mạnh mẽ hơn bọn họ nhiều."

Đại sư huynh có việc còn trọng yếu hơn nhiệm vụ lần này của chúng ta sao?"

Hoa San nhịn không được hỏi.Trong lòng Cận Nhiên cũng hơi hiếu kỳ, vì hắn biết rõ để hoàn thành nhiệm vụ lần này, môn phái đã xuất động ra hai vị sư thúc Phản Hư kỳ, còn có thêm bảy vị chuẩn Phản Hư kỳ nữa.Tuy nhiên từ tấm gương trước mắt đoàn Trưởng Lão của Huyền Không tự đã bị diệt sạch, nên bây giờ khiến cho phái Côn Luân không dám sơ suất đối với hành động lần này.Lôi Dịch nhìn nàng một cái, rồi lạnh lùng nói: "Ngươi quên Môn quy rồi sao?

Cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, mà cũng không biết à?"

Sắc mặt Hoa San thoáng chốc liền trắng bệch mà câm như hến.Cận Nhiên đứng bên cạnh cũng nghiêm sắc mặt lại.Bỗng nhiên, Lôi Dịch trợn mắt gầm lên: "Bằng hữu ở đằng sau đừng giả thần giả quỷ nữa, mau ra đi".Vi Thắng từ trong góc khuất mở miệng cười khổ, hắn vốn rất thành kính với Kiếm, hơn nữa qua việc thiết lập kiếm thệ lại càng thấm sâu vào tâm trí nữa, do đó khi nhìn thấy đám Côn Luân kiếm tu này thì trong lòng hắn liền hiện lên kiếm thệ, theo đó sát khí cũng không tự chủ mà lộ cả ra ngoài.Dù sao đã bị đối phương phát hiện ra rồi, hắn cũng không cần phải ẩn thân nữa mà mang theo thanh Huyết kiếm chậm rãi bước ra."

Vi Thắng !"

Cận Nhiên vừa thấy rõ người đến là ai liền biến sắc, hắn thất thanh kinh hô lên.

Hoa San nghe vậy cũng cực kỳ hoảng sợ, bởi vì trong danh sách truy nã do Côn Luân phát ra thì cái tên Vi Thắng này luôn xếp hạng đầu tiên.

Hơn nữa danh tiếng của Vi Thắng đặc biệt vang dội trong những người trẻ tuổi, ngay cả Đại sư huynh Lâm Khiêm đối với người này cũng vô cùng úy kỵ, nên khiến cho rất nhiều đệ tử trong phái không phục.Vô Không Kiếm Môn ?Đấy là môn phái ở nơi sơn dã hẻo lánh nào?

Chưa từng nghe qua!Nhưng vô luận là xuất phát từ úy kỵ hay lòng hiếu thắng, thì cái tên ‘Vi Thắng’ này cũng đã rất nổi bật trong thâm tâm đám đệ tử trẻ tuổi ở Côn Luân.Lúc này Lôi Dịch mới chậm rãi mở miệng: "Nguyên lai ngươi chính là Vi Thắng?"

Thần sắc hắn băng lãnh, ánh mắt toát ra vẻ xem thường như đang nhìn con kiến hôi vậy, sau đó hờ hững thốt ra: "Nếu đã gặp nơi đây thì hiện tại chính là tử kỳ của ngươi rồi".Vi Thắng nghe vậy lập tức đưa Thí thần Huyết kiếm trong tay lên, trên khuôn mặt lộ ra hàm răng trắng sáng, cất cao giọng nói: "Câu đó cũng là điều ta muốn nói đấy!

Các ngươi lên cả đi!"

Cận Nhiên và Hoa San đều ngớ ra, bọn họ không nghĩ đến Vi Thắng lại cuồng vọng như vậy!Trong mắt Lôi Dịch lóe sát khí rồi hừ lạnh: "Không biết trời cao đất rộng!"

Cũng không thấy hắn lấy ra phi kiếm nào mà tức khắc biến chỉ thành kiếm hướng Vi Thắng đâm tới.Roẹt .. roẹt...!Trong nháy mắt, vô số ngân sắc điện xà theo đầu ngón tay hắn quay cuồng hiện ra, điện quang chói mắt khiến người khác nhất thời không thể nhìn thẳng vào.

Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, lôi điện đã đạt tới cường độ kinh khủng, khiến cho mặt đất dưới chân hắn tan biến thành tro bụi mà không chút tiếng động."

Lôi !"

Theo một tiếng quát khẽ vang lên, quang mang liền tăng vọt biến khoảng không trước mắt Vi Thắng thành một mảng trắng xóa.Từng đạo sấm sét ngoằn ngèo không theo một quy tắc nào hết lại to đùng như cánh tay, chợt bắn ra khỏi kiếm chỉ tựa như xé rách không gian mà nhắm hướng thẳng tới Vi Thắng.̀m...!Tiếng lôi âm nặng nề, ầm ầm vang dội bao phủ lấy hai người.Thật sự không có gì nhanh hơn so với thiểm điện!Vi Thắng chưa kịp phản ứng thì đạo lôi điện kiếm mang kia đã xuất hiện cách hắn chỉ còn một thước, thậm chí hắn có thể cảm nhận được lực lượng hủy diệt toát ra từ đạo kiếm mang này.Nếu như bị bắn trúng chắc chắn bản thân mình sẽ hóa thành tro bụi trong nháy mắt a!Ngay lúc đứng ngay ranh giới giữa Sinh và Tử, bỗng nhiên đầu óc của Vi Thắng lại thanh tỉnh lạ thường, Thí Thần huyết kiếm trong tay dường như cảm nhận được uy hiếp liền tỏa ra Địa Huyết quang một cách mãnh liệt.Vi Thắng lập tức vung kiếm lên theo bản năng !Gần đây, cơ thể Vi Thắng đã sinh ra một chút thần lực, ngay lúc này chút thần lực đó men theo linh lực toàn thân mà điên cuồng tràn vào Thí thần Huyết kiếm!Chương 721 : Dùng kiếm thệDịch giả : nhatchimai0000Biên dịch : Chiêu NhiBiên tập : Mỹ Nam TửThân thể Vi Thắng run lên.Trong nháy mắt không gian xung quanh hắn ửng đỏ như máu, thân kiếm Thí thần Huyết kiếm đột nhiên hiện lên vết máu loang lổ kèm theo khí tức chém giết nồng nặc ập vào mặt!Một tấm màn máu đỏ ối từ thân kiếm tán ra.Kiếm quang tựa như tia sấm sét mạnh mẽ, như có uy lực của thiên địa, đánh dồn dập từng cơn vào tấm màn máu đó.Bất chợt tấm màn máu bừng lên quầng sáng rực rỡ, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng quái thú cọ xát rin rít, gầm thét ầm ĩ, từng sợ li ti máu huyết trong kinh mạch như hiện lên trên tấm màn máu nọ!Lôi Dịch khẽ biến sắc!Kể cả tấm màn máu lẫn thanh Huyết kiếm đều có khí tức cực kỳ bạo ngược, uy nghiêm mãnh liệt đến đáng sợ!

Lôi Dịch mới nhìn đã biết rõ, người tu luyện loại kiếm quyết này tâm thần sẽ bị ăn mòn từ từ rồi sẽ trở nên tàn bạo hiếu sát khát máu.

Loại kiếm tu này cực kỳ nguy hiểm, chúng giết người hoàn toàn không cần có lý do, đó chính là kẻ giết người điên cuồng chính hiệu.

Tuy nhiên những ai tu luyện sát kiếm thì càng về sau càng khó tiến triển, chúng tìm khoái cảm trong việc giết người, cuối cùng là tự huỷ diệt bản thân.Nhưng mà rõ ràng những gì gã thấy vừa rồi rất khác biệt.Dưới tấm màn máu đáng sợ kia, thần thái Vi Thắng đầy vẻ thành kính và tín niệm cố chấp đối với kiếm.

Khí tức từ người hắn tỏa ra cũng đường đường chính chính, không có chút ý niệm điên cuồng giết chóc!

Chỉ cần liếc mắt một cái, Lôi Dịch đã nhận thấy được Vi Thắng có ý chí vững vàng như bàn thạch.

Bất chợt trong lúc hoảng hốt, gã bỗng nhiên nhớ đến Lâm Khiêm, rồi trong lòng tự nhiên mang hai người ra so sánh.Lâm Khiêm so với người này thì ưu tú hơn nhiều...Lôi Dịch vô thức nghĩ ngợi, nhưng mà vừa vặn đúng lúc ánh mắt gã chạm ngay vào cặp mắt của Vi Thắng.

Cặp mắt đó đang ẩn hiện phía sau tấm màn máu cứ sáng lên như ánh sao, dường như đang muốn thiêu đốt một thứ gì đó.

Là tín niệm ư?

Hay là sự cố chấp đây?

Nó cháy hừng hực như thế, quyết liệt như thế, mà không có một tia cố kỵ cũng chẳng có một chút lo lắng nào, dù cho tấm màn máu đó nồng đậm cỡ nào đi nữa cũng không thể hoàn toàn che lấp được!Lâm Khiêm so với người này thì ưu tú hơn nhiều, nhưng mà chấp niệm đối với kiếm chắc chắn phải kém hơn một chút...Lôi Dịch bị kết luận của chính mình bộc phát ngay trong đầu làm cho hắn phải giật nảy mình lên.

Sao lại có khả năng này xảy ra?

Hai người hoàn toàn không thể so sánh với nhau mới đúng chứ!

Lâm Khiêm là ai?

Y là người được tuyển chọn ra trong số mấy chục vạn đệ tử Côn Lôn, từ thiên phú cho tới tâm tính cũng là người xuất sắc nhất.

Y có điều kiện được chỉ dẫn tốt nhất, khắc khổ tu luyện không lười biếng chút nào, trời sinh ra y đã là bậc cao quý...Vi Thắng cũng chỉ là đệ tử một tiểu môn phái sơn dã mà thôi, lại xuất thân từ kiếm phó đi lên, thân phận thấp hèn vô cùng, thế nhưng ...Toàn bộ ý niệm cứ lướt qua như tia chớp, Lôi Dịch bị ý nghĩ của chính mình làm cho khiếp sợ đến nỗi toàn thân tê dại.Người này không thể nào giữ lại được !Ý niệm này giống như tiếng sấm nổ vang trong đầu hắn.Trong nháy mắt toàn thân hắn tràn ngập sát ý, trong đôi mắt có vô số tia sét thật nhỏ, thỉnh thoảng bất thình lình loé lên.

Mái tóc màu bạch kim dựng ngược bay phất phới, điện quang lượn lờ khắp toàn thân.

Chỉ trong nháy mắt khí thế của hắn đã tăng lên đến đỉnh điểm!Giờ khắc này, tất cả những cố kỵ về việc bị bại lộ thân phận đều bị Lôi Dịch quẳng ra đằng sau hết, trong mắt hắn chỉ còn có một người và một ý niệm duy nhất mà thôi!Không cần biết phải dùng thủ đoạn gì, dù trả giá lớn đến đâu đi nữa cũng phải giết chết tên này!Vừa đỡ được một kiếm của đối phương, lập tức Thí thần Huyết kiếm trong tay Vi Thắng trở nên vô cùng hưng phấn.

Nó rung lên dữ dội, toàn thân kêu ong ong, cứ như muốn thoát khỏi lòng bàn tay của Vi Thắng vậy!Lúc này bàn tay của Vi Thắng chẳng khác gì được đúc bằng thép mà không nhúc nhích tí nào, đồng thời chiến ý trong mắt hắn càng lúc càng cháy lên hừng hực.Cầm chặt Thí thần Huyết kiếm trên tay, Vi Thắng hơi ưỡn ngực ra, xương quai hàm bành ra, miệng mím chặt lại, rồi mặt hơi ngẩng lên, trông tư thế này hết sức bình tĩnh kiên định không gì sánh bằng."

Dùng...

Kiếm...

Thệ...!"

Từng tiếng trầm thấp như từ trong lồng ngực bay ra, mang theo lòng tin tuyệt đối mạnh mẽ, chí khí kiên định như chém đinh chặt sắt, nặng tựa búa tạ bổ mạnh xuống, rồi từng chữ từng chữ đánh vào lòng người.Thí thần Huyết kiếm đang gào thét trong tay Vi Thắng đột ngột dừng lại.Chữ cuối cùng vừa thốt lên thì Vi Thắng chậm rãi chém ra một kiếm có sức nặng tựa vạn quân!Thân kiếm vốn loang lổ vết máu dường như bị sức mạnh cường đại hấp dẫn, nó phập phồng chuyển động chậm rãi.Trong lòng Lôi Dịch cảm nhận được sự nguy hiểm cực độ, những tia lôi quang trong mắt càng thêm dày đặc.

Lúc này, trước mặt gã hiện ra một thanh phi kiếm ngân sắc, hình thù kỳ lạ, trông giống như một đoạn tia chớp được cắt gọt lại, nó dài chừng một trượng ba, uốn lượn ngoằn ngoèo không theo quy tắc nào, trông giống như nhánh cây chỉa ra nhiều cành, toàn thân thanh phi kiếm màu bạc, không biết được luyện chế từ chất liệu gì nữa.Đây chính là thanh phi kiếm trứ danh của Lôi Dịch, "Thiên Lôi Chi"!Ngay sau khi Thiên Lôi Chi xuất hiện, tầng mây trong phạm vi mấy trăm dặm ầm ầm tụ lại trên đỉnh bầu trời, thanh thế như tuyết lở.

Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu Lôi Dịch xuất hiện tầng mây đen vần vũ không thấy bờ bến, đồng thời bầu trời vốn sáng chói lập tức đen thui lại như bóng đêm tràn về.Xoẹt... !Bầu trời đột nhiên sáng rực lên một tia chớp uốn lượn, tia chớp dừng lại trên Thiên Lôi chi, rồi bỗng dưng Thiên Lôi Chi sáng bừng lên.Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, từng tia chớp không ngừng hội tụ lại trên Thiên Lôi Chi, cơ hồ khiến cho Thiên Lôi Chi chói lòa giống như vầng mặt trời chiếu sáng vậy.

Số lượng lôi điện càng nhiều đến mức kinh người, mà những đám mây bao quanh lấy nó trong phạm vi trăm dặm đang dần dần tích lũy lôi điện tập trung trên thân phi kiếm.Thiên Lôi Chi giống như vật còn sống vậy, dày đặc lôi điện quang cầu bay lượn bên trong!Toàn bộ thành thị đều bị sự việc lớn như thế làm cho kinh động."

Dừng tay!"

Một gã Ma tộc gầm lên: "Các ngươi điên rồi sao!"

"Cẩn thận, bọn chúng đều là tu giả!"...Lôi Dịch làm lơ không nghe, một nét cười nhạt khẽ nhếch lên trên khoé miệng, tia chớp lạnh lẽo loé lên trong mắt.Mấy tên Ma tộc cố gắng tới gần, lập tức trong lôi cầu đột nhiên bắn ra vài đạo lôi quang trúng vào vài người.

Đến khi Lôi quang hiện trở lại thì bóng dáng của mấy người đó đã tan biến đi mất như chưa từng xuất hiện vậy, những gã Ma tộc khác thấy thế lập tức thần sắc đại biến không dám tới gần nữa!Cận Nhiên và Hoa San vô cùng cuồng nhiệt trông theo Lôi Dịch sư thúc, tuy bọn họ đã biết thực lực của Lôi Dịch sư thúc thâm sâu khó lường, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy vẫn bị chấn động mạnh.Lôi Dịch giống như lôi thần hạ phàm, gã hờ hững nhìn thẳng tới trước, đồng thời hai ngón tay như kiếm chỉ thẳng vào Vi Thắng đang đứng ở xa xa, bỗng dưng hai mắt gã trợn tròn rồi quát lên một tiếng lớn: "Chết!"

Ở trên bầu trời, lúc này Thiên Lôi Chi được bao bọc bên trong lôi cầu đột nhiên hóa thành một luồng chớp lạ, trông thô ráp vô cùng.

Đường đi của luồng chớp dường như khó lòng tránh né nỗi, đang hướng về phía Vi Thắng đánh thẳng xuống!Luồng chớp giật tựa như một thanh cự kiếm màu bạc có khí tức cực kỳ khủng khiếp, toàn bộ bầu trời cứ như bị bổ đôi!Một quầng sáng màu bạc chói mắt rọi sáng thiên địa, phản chiếu bên trong vô số cặp mắt kinh sợ, uy thế của thiên địa làm tâm trí mỗi người đều bị chấn động sâu sắc.Một kiếm này cứ như là trổ hết cơn giận dữ của thiên địa!Làm cho người ta căn bản không cách nào phân biệt được đâu là sấm sét hay chỉ là kiếm ý.Nhưng mà ánh sáng màu bạc bên trong vùng trắng xóa này có tồn lại một tấm màn máu, chúng từ từ lan tràn ra một cách cực kỳ cố chấp.Thanh âm trầm thấp từ trong tấm màn máu cứ như vậy mà vang lên rõ ràng, từng tiếng động phát ra như chém đinh chặt sắt.

Thế mà đứng trong uy thế khiến cho thiên địa phải biến sắc này, nó vẫn vang đều lên mà không chút nào khuất phục, cũng không run rẩy bao giờ."

Dùng...

Côn...

Luân...

Huyết...

Tế!"

Dùng Côn Luân huyết tế ư?Trong mắt Lôi Dịch càng thêm lạnh lẽo, linh lực toàn thân gã tuôn ra bất chấp hậu quả.Trên bầu trời, Thiên Lôi Chi chớp động ngoằn ngoèo từng đoạn sét không ngừng run rẩy, lôi điện xung quanh càng thêm dày đặc, xuyên phá vùng không khí lân cận, với tốc độ mà mắt thường khó thể phát hiện kịp bất chợt bắn thẳng về phía Vi Thắng.Vẻ lạnh lẽo trong mắt của Lôi Dịch hiện lên một tia mừng rỡ, đại lượng cảm ngộ không thể nói bằng lời, giống như thủy triều tràn vào trong tâm gã.

Với một kiếm này hắn đã chính thức chạm tới cảnh giới Phản Hư kỳ, cũng như chạm đến quy tắc cơ bản nhất của thiên địa.Lâu lắm rồi không thể đột phá cảnh giới, thế mà thời khắc này lại có thể tiến cấp thế này!Gã vui sướng khôn tả đến mức muốn ngửa mặt lên trời thét thật lớn!Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một hình ảnh đọng lại trong khoé mắt làm gã phải liếc nhìn về phía tấm màn máu.

Men theo quỹ tích bay múa của thanh kiếm trong tay Vi Thắng, bỗng nhiên một đường tơ máu cực mảnh nhưng long lanh dị thường bỗng xuyên thấu qua tấm màn máu rồi nhanh như chớp giật từ trên trời rơi thẳng xuống!Tốc độ của sợi tơ máu này không hề thua kém chút nào so với tốc độ thanh kiếm của Lôi Dịch.Con ngươi của Lôi Dịch đột nhiên trợn tròn lên, sao lại có thể như vậy được?Hãy nhìn xem Thiên Lôi Chi khiến cho cảnh tượng sấm sét hoành tráng đến như thế, ngược lại sợi tơ máu mảnh mai kia cơ hồ không đáng kể gì.

Nếu so với uy thế của Thiên Lôi Chi tựa như hủy thiên diệt địa kinh người kia, thì tơ máu không có cách nào tranh đua thanh thế được.Tuy nhiên nó xuất hiện phía trước phi kiếm mà dường như không có chút dấu hiệu nào báo trước.Tốc độ hai bên đều nhanh đến cực hạn, nhanh đến mức song phương đều không kịp phản ứng gì cả.Rét... !Đột nhiên một tiếng rít quái dị khó nghe khôn xiết vang vọng khắp nơi.Sợi tơ máu giống như một lưỡi đao dài vô cùng sắc bén xẹt qua phi kiếm như xuyên qua miếng đậu hũ, phi kiếm Thiên Lôi Chi vốn có hình thù kỳ lạ tựa như con vật nhúc nhích, bản thân nó khiến cho thiên địa biến sắc và cảnh tượng sấm sét dày đặc hoành tráng như thế, vậy mà lúc này lại bị tơ máu mỏng manh trông rất tầm thường kia xuyên thẳng từ bên này sang tận bên kia!Tức thì một phân thành hai !Sau khi sợi tơ máu xuyên thấu qua Thiên Lôi Chi thì tức thời nó biến mất khỏi tầm mắt của Lôi Dịch.Gã chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì thì bỗng nhiên cảm thấy dường như có một thứ gì đó giống như tấm lụa mỏng quét thẳng qua tim, gã chưa từng và cũng sẽ không bao gặp lại cảm giác quỷ dị như thế này nữa.Tức khắc Nguyên Anh trong cơ thể bị xuất hiện một vệt nhỏ thẳng tắp rồi sau đó từ từ tan biến.Lôi Dịch mở to hai mắt, thần tình mang theo cảm giác ngỡ ngàng, vệt máu cực nhỏ dọc theo thân thể từ từ hiện ra.Thế này... thế này...Nhãn thần của Lôi Dịch dần dần mờ mịt rồi hóa thành hoảng loạn.Đây chính là Thần lực !Máu tươi thấm đẫm linh lực theo vết cắt dọc toàn thân kia mà phun bắn ra, trước mắt gã là một vùng máu đỏ tươi.Với linh lực còn sót lại, gã cảm nhận được hai vị đệ tử đứng cách đó không xa cũng bị tình trạng giống gã y như đúc.Tinh thần mờ mịt âm u kéo theo bóng tối vô biên bao phủ, gã dường như nghe được nhưng thanh âm gì đó rồi mất đi toàn bộ ý thức.

Gã thật sự không biết rằng, toàn bộ máu huyết của bọn chúng đã hóa thành ba vòi máu tươi chìm ngập vào bên trong Thí thần Huyết kiếm.Trời đất khắp nơi bị ngân quang bao phủ !Sấm sét mất đi sự khống chế bỗng chốc trở nên cực kỳ cuồng bạo, chúng ầm ầm nổ tung!Ánh sáng chói lòa khiến cho ai cũng thể mở mắt ra được, dường như toàn bộ linh giác bị cuồng bạo nổ tung ngay trước mắt, gây cho cảm giác như bị trói chặt tay chân mà không thể dụng võ, lúc này trong đầu mỗi người chỉ còn lại khoảng không mờ mịt giống như cành khô trôi nổi trong loạn lưu vậy.Sắc mặt Vi Thắng tái nhợt không còn một tia huyết sắc nào, tay hắn vẫn kiên trì nắm chặt Thí thần Huyết kiếm, mặc cho nó kéo đi bay lượn trong vùng loạn lưu này.Đến lúc hắn có cảm giác bị rơi xuống thì đôi chân đã mềm nhũn vô lực, suýt chút nữa đã té ngã nhào ra.Trải qua một trận tru sát cường địch mạnh như thế nhưng trên mặt hắn không chút vui mừng, mà chỉ đượm lại nỗi đau thương mơ hồ đang vương vấn trong lòng.May mà tâm trí hắn kiên nghị nên nhanh chóng bứt ra được nỗi đau thương vừa mới nhen nhúm kia, giờ đây trên mặt đã lộ ra vài nét cười khổ.

Quả thật uy lực của Thí thần Huyết kiếm đúng là mạnh không thể tả, nhưng với thực lực của hắn chỉ có thể xuất ra được một kiếm duy nhất.

Tất nhiên sau một kiếm đó, hắn không còn sức chống đỡ nữa, đành phải trơ mắt nhìn bản thân giống như một phế nhân vậy.Một kiếm vừa rồi không những đã rút đi toàn bộ linh lực và thần lực trong cơ thể hắn, mà còn mất đi gần một phần năm máu huyết trong cơ thể nữa.Do Vi Thắng không tu luyện ma thể, nên thân thể hắn không thể nào so được với Tả Mạc, rõ ràng trình độ ma thể giữa hai người cách nhau quá xa.Mất đi gần một phần năm máu huyết, chẳng khác gì kêu hắn sắp sửa hai tay dâng hiến tính mạng mình vậy.Hiện tại, sức mạnh của hắn đã mất hết, nếu muốn khôi phục như trước không biết phải mất bao lâu nữa.

Đối với tu giả mà nói, lượng máu huyết trong cơ thể phải rất tinh thuần, chính là nền tảng cơ bản của sức mạnh, chẳng may bị hao tổn mà muốn bổ sung lại cũng không dễ chút nào.Khẽ lắc đầu nhưng Vi Thắng không hề hối hận, bởi vì chủ ý của hắn là muốn thiết lập kiếm thệ!Đừng nói là chỉ có một phần năm tiên huyết, nếu thật sự vì vậy mà mất đi cả tính mạng thì hắn cũng tuyệt đối không chút hối hận.Tuy nhiên với tình trạng cơ thể thế này mà muốn tới Bất Chu thành thì chẳng phải là biến thành của nợ trói buộc sư đệ hay sao?Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Thí thần Huyết kiếm trong tay chợt kéo hắn chìm sâu xuống lòng đất.

Vi Thắng thất kinh, tuy hắn chìm xuống mặt đất nhưng cảm giác như đang rơi xuống nước một cách nhanh chóng mà chẳng có chút lực ngăn cản trì trệ nào.Thí thần Huyết kiếm không ngừng kéo hắn xuống thật sâu!Chương 722 : Tiến bộDịch giả : KtXdBiên tập : Mỹ Nam TửỞ sâu trong lòng đất.Hai mắt Vi Thắng nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Bỗng nhiên, một dòng máu tươi từ trên thân Thí thần Huyết kiếm chảy ra, máu tươi chảy ra rất nhanh, càng ngày càng nhiều, nhìn thân kiếm trông như vừa được vớt ra từ trong ao máu vậy.

Máu tươi sền sệt trông giống như vật còn sống, nó chậm rãi chuyển động dọc trên thân kiếm sau đó chảy qua bàn tay Vi Thắng rồi bò lên cánh tay.Máu tươi liên tục từ trong Thí thần Huyết kiếm chảy ra, sau đó cuồn cuộn không ngừng chìm vào trong cơ thể Vi Thắng, giúp cho khuôn mặt trắng bệch của Vi Thắng dần dần hiện lên vẻ hồng nhuận.Tuy nhiên ở trong đống bùn đất này, không ngờ khí tức của Vi Thắng đã hoàn toàn biến mất.** *Đủ các loại thành phần với nhiều hình dạng kì quái nằm chồng chất như ngọn núi ở bên cạnh Tả Mạc, hắn vẫn không dừng lại chút nào, từng thành phần được hình thành trên đôi bàn tay của hắn rồi sau đó bị vứt lên ngọn núi nhỏ đó.Hắn không ăn, không uống, không ngủ, cũng không nghỉ trong năm ngày liền.Cho dù ma thể của Tả Mạc như sắt thép cũng khó tránh khỏi có dấu hiệu mệt mỏi.

Dù vậy, Thái Dương Thần Hỏa ở trước mặt hắn lại không có chút rung động mà nó vô cùng ổn định, thật vậy lúc này trình độ luyện khí kinh người của Tả Mạc mới được bộc lộ ra hết.Lại thêm một thành phần nữa hoàn thành, hắn ngừng lại đôi chút rồi nuốt một viên linh đan vào trong miệng, sau đó tỉ mỉ cảm nhận quá trình linh lực thấm dần vào trong kinh mạch khô cạn.

Nếu dùng hạt Thái Dương để khôi phục Thần lực là quá tốt nhưng Tả Mạc không nỡ dùng đến, hiện tại linh đan chất đống trong giới chỉ nên cứ thoải mái mà dùng, ngược lại đối với hạt Thái Dương nên tiết kiệm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.Trong lúc chờ đợi linh lực khôi phục, hắn xem kĩ Vương Cấm Thương Khung một lần nữa.Do cấm chế được Kim Ô Doanh thiết kế nên đương nhiên nghiêng nhiều hơn về phù trận, vì thế Vương Cấm Thương Khung cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng có dùng đến ma văn nhưng mà thật sự phù văn vẫn chiếm đa số, đúng ra là phù văn chiếm đến bảy phần, còn ma văn chỉ chiếm ba phần mà thôi.Quá trình luyện khí với số lượng khổng lồ đã giúp cho trình độ về pháp quyết của Tả Mạc cũng được rèn luyện rất nhiều, lại thêm có Mộ bia luyện thệ trợ giúp nữa, nên trình độ về pháp quyết trước đây vốn yếu nhất nhưng bây giờ bỗng tăng mạnh bất ngờ, chớp mắt đã đột phá ́t cấp, tính ra trình độ đạt tương đương với Têu thuật rồi.Phần thiếu sót đã được bổ khuyết giúp cho thực lực của hắn tăng lên rất nhiều.Bây giờ, dựa theo cách phân cấp của Bồ yêu thì Thần lực của Tả Mạc có cảnh giới Địa giai trung kì, còn thần thuật đạt ́t cấp.

Nhưng mà như vậy vẫn còn kém xa so với Tê Giác Ma Thần, quả thật Thần lực của Tê Giác Ma Thần đạt tới cảnh giới Địa giai hậu kì trong khi Thần thuật được đánh giá là Giáp cấp.Nếu không có Tiểu Mạc Báo Bát thì Tả Mạc khó lòng chống lại được Tê Giác Ma Thần.Sau khi thần thuật của Tả Mạc đạt đến ́t cấp thì rõ ràng tốc độ luyện khí của Tả Mạc càng lúc càng nhanh, cộng với khả năng điều khiển Thái Dương Thần Hỏa cực kì kinh người, vì thế giúp cho hắn gần như không mắc phải sai lầm nào cả.Về chất lượng của những thành phần được luyện chế bằng Thần Hỏa đương nhiên đã vượt xa so với mẫu vẽ chi tiết của Kim Ô Doanh.Tất cả gồm mười tám ngàn thành phần to nhỏ khác nhau.Mỗi một thành phần đều tinh xảo, đẹp mắt như một tác phẩm nghệ thuật, kèm theo đó là vẻ đẹp đặc trưng do Ma văn kết hợp hoàn mỹ với phù văn.

Qua lần luyện khí này, Tả Mạc phát hiện ra khi dùng Thần lực để luyện khí thì hiệu quả đạt được càng xuất sắc hơn nhiều, quả thật Thần lực phối hợp với Thần Hỏa gần như đã loại bỏ được toàn bộ tạp chất, hơn nữa còn có thể chạm khắc ma văn và phù văn xuyên thấu vào trong tài liệu, tất nhiên cách chạm khắc này khác hẳn với việc dùng linh lực, càng nhìn thấy nó càng giống với sự hình thành theo quy luật tự nhiên hơn.Ngoại trừ việc Thần lực tiêu hao quá nhiều, còn lại thì hiệu quả của nó làm cho Tả Mạc mừng rỡ như điên.Toàn bộ những thành phần chủ chốt đều được Tả Mạc áp dụng bằng phương pháp luyện chế hoàn toàn mới kia, tạm thời Tả Mạc gọi phương thức đó là Thần luyện.Trong số mười tám ngàn thành phần thì tổng cộng có tám mươi mốt thành phần được luyện chế bằng phương pháp Thần luyện, càng khiến cho Tả Mạc kinh ngạc và vui mừng là việc phát hiện ra Thần luyện có khả năng nâng cao trình độ của Thần thuật rất lớn.Chính xác mà nói thì trình độ Thần thuật cũng là cách thức đánh giá trình độ khống chế Thần lực.Lúc trước muốn nâng cao trình độ Thần thuật, Tả Mạc chỉ có mỗi cách nổ lực gia tăng trình độ ba lực mới có thể làm được, bây giờ có được phương pháp Thần luyện mới này hắn có thể dùng nó để nâng cao thêm Thần thuật, nếu như vậy thì hiệu quả đâu chỉ tăng lên mấy lần đâu.Thế nhưng qua thực nghiệm cho thấy, Tả Mạc hiểu rằng không phải tài liệu gì cũng có thể dùng Thần luyện được.Thông thường đối với tài liệu từ Lục giai trở xuống, khi ném vào trong Thần Hỏa rồi dùng Thần luyện sẽ lập tức hóa ngay thành đống tro tàn mà thôi.Trước đây từ trong Kim diệp Tả Mạc đã tìm được mấy loại hoa văn tương tự như ma văn và phù văn, mà sau này hắn gọi nó là Thần văn.

Khi đó hắn đã áp dụng một mẫu trên Thiên Sứ Cụ Trang, đó chỉ là mẫu đơn giản nhất.

Hiện tại, Tả Mạc nắm trong tay hai mẫu Thần văn, ngoài mẫu dùng trên Thiên Sứ Cụ Trang thì hắn còn dư lại một mẫu khác nữa.Tài liệu có thể chạm khắc lên được Thần văn thì ít nhất phải có cấp bậc bát phẩm!Sở dĩ nói ít nhất là bởi vì khi Tả Mạc dùng thử trên một khối tài liệu thất phẩm thì đành phải trơ mắt nhìn nó biến thành một đống tro tàn.

Còn bát phẩm tài liệu hắn cũng có mấy cái, nhưng hắn không nỡ lấy ra để làm thí nghiệm vụ này.Cho đến tận lúc này, hắn mới cảm thấy kinh ngạc với đẳng cấp phôi thai được tạo ra bằng phương pháp Điệp Binh thuật, không ngờ nó lại có thể chịu được Thần văn, như vậy chẳng phải muốn nói lên một điều, phôi thai Ma binh được tạo từ Điệp Binh thuật đạt được ít nhất là bát phẩm?Điều này làm cho Tả Mạc càng thêm tràn đầy hứng thú với Điệp Binh thuật.Tuy giá trị của Ma binh Tướng giai không hề thấp, nhưng mà chỉ cần có ma bối là có thể mua được, còn tài liệu bát phẩm thì không phải cứ có ma bối là mua được đâu.Nếu dùng cách này để đổi Ma binh Tướng giai thành tài liệu bát phẩm, thì việc buôn bán có lợi như vậy đương nhiên phải làm gấp mới được!Tiểu Mạc ca phải cố gắng kiềm chế ham muốn kinh doanh ngay lúc này, mà duy trì cảm nhận quá trình khôi phục linh lực rồi chuyển hóa thành ba lực, đến khi Thần lực được tăng đầy từng chút một, hắn lại tiếp tục tập trung tinh thần vào việc luyện khí.Tròn mười ngày sau.Khi thành phần cuối cùng được hoàn thành, Tả Mạc nhìn một đám chồng chất như núi ở trước mặt mà trong lòng tràn ngập cảm giác hưng phấn vì thành công!Mười tám ngàn thành phần!Mình hoàn thành chỉ trong vòng mười ngày!Tuy tất cả các bộ phận đã được hoàn thành, nhưng Tả Mạc cũng không lập tức tiến hành bố trí cấm chế mà chậm rãi trút một lượng lớn linh đan vào miệng rồi đả tọa nhập định.Cũng chỉ có mình hắn mới dám dùng nhiều linh đan cùng lúc như thế, nếu đổi lại một tu giả khác thì chắc chắn bị nổ tung người mà chết rồi.

Ma thể mà Tả Mạc được tu luyện mạnh mẽ vô cùng, cường độ kinh mạch của hắn đương nhiên vượt xa các tu giả khác, lại thêm hắn có thể liên tục chuyển hóa linh lực thành các lực lượng khác.Ba ngày sau hắn mở mắt ra, lúc này Đại Nhật hoa văn màu vàng nhạt hiện lên trên cặp mắt hắn làm toát ra khí phách khó tả.Toàn bộ lực lượng trong cơ thể, ngay cả tinh thần mệt mỏi rã rời lúc trước, tất cả đều đã khôi phục đến tình trạng cao nhất!Hắn đứng lên tiện tay vung nhẹ trước mặt, lập tức toàn bộ đống thành phần chi tiết cao như ngọn núi đột ngột biến mất.** *Đại sư vừa xuất quan liền gọi gã tới, Dịch An vô cùng phấn chấn vì như vậy chứng tỏ Đại sư cực kì tín nhiệm gã.

Nhưng sau khi biết lần này Đại sư không luyện chế thêm Địa Ma binh nữa thì Dịch An cảm thấy hơi thất vọng, quả thực khi nào Đại sư luyện chế ra Địa Ma binh thì hắn sẽ được chọn miễn phí hai thanh.

Dù vậy, hắn vẫn thở phào nhẹ nhõm vì không xuất hiện thêm Địa Ma binh nữa sẽ không làm cho thế cục vốn đã khẩn trương như thùng thuốc pháo chực chờ nổ như hiện tại sẽ phải chịu thêm sức nén cao hơn.Thật sự thế cục tại Bất Chu thành tràn đầy nguy hiểm làm cho Dịch An có phần hốt hoảng.Nhưng lời nói sau đó của Đại sư lại khiến gã cực kì hoảng sợ, thậm chí suýt nữa đã nhảy dựng cả lên.“Đại sư!

Nghìn vạn lần không nên!

Hiện tại Bất Chu thành đã như thùng thuốc nổ, chỉ cần hơi có chút gió thổi cỏ lay động cũng có thể lập tức bùng nổ!

Thời điểm này mà tùy tiện ra khỏi thành, ngộ nhỡ…”

Dịch An ra sức khuyên can, cố gắng làm cho Tả Mạc bỏ đi ý nghĩ đó.Tả Mạc biết gã lo lắng bèn cất lời an ủi: “Không sao đâu..., chẳng có gì đâu!

Chỉ cần chúng ta cẩn một chút sẽ không ai biết được.

Chắc hẳn ngươi rất quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh đây, có biết nơi nào vừa có sông, vừa có núi, đồng thời có cả địa hỏa không?”

Vẻ mặt Dịch An tràn đầy lo lắng, mở miệng định nói, Tả Mạc nhìn thấy thần sắc của gã thì lập tức xua tay ngăn cản: “Không cần khuyên ta nữa, ta cũng biết bên ngoài không an toàn chút nào, nhưng mà thật sự có việc, còn nơi đây có thể bảo đảm an toàn cho ta không?”

“Nơi đây tương đối an toàn…”

Dịch An đáp.“Tương đối an toàn?”

Tả Mạc cười lạnh nói: “Nếu như đối phương là Soái giai, vậy còn an toàn không?

Mà nếu là hai tên Soái giai thì sao chứ?

Rồi nếu tăng lên ba tên thì thế nào?

Bây giờ trong thành đã có ít nhất năm gã Soái giai rồi đấy!”

Dịch An chảy mồ hôi ròng ròng, gã không thể phản bác.Tả Mạc khoát tay, nhẹ nhàng khuyên giải: “Chuyện này cũng không thể trách ngươi được, nhưng ta chẳng thể không đề phòng chuyện xấu xảy ra, gần đây có nơi nào phù hợp với yêu cầu của ta không?”

Dịch An không phản đối nữa, nếu Đại sư đã biết rõ như vậy thì chắc hẳn có thủ đoạn gì đó mà mình không biết.

Gã bèn suy nghĩ một lát rồi bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời nói: “Cách phía tây bắc Bất Chu thành khoảng bảy trăm dặm có một nơi gọi là Phần Quỷ Cương.

Ở đó có sông, có núi lại có địa hỏa nữa, nhưng mà nơi đó âm khí dày đặc, thường có Quỷ sát xuất hiện, lại thêm hết sức hoang vắng, xung quanh chỉ có đất sỏi khô cằn mà thôi”.Tả Mạc nghe nói vậy liền không chút do dự: “Vậy đến Phần Quỷ Cương đi!”

Dịch An cắn răng, gật đầu nói: “Đại sư chờ chút.”

Không lâu sau, đội hộ vệ tinh nhuệ của Vật Hy Đường đã tập trung xong, Tả Mạc nhìn lướt qua bảy mươi tên hộ vệ ở trước mặt mà không khỏi âm thầm khen ngợi, quả thật Vật Hy Đường không hổ danh là thế lực lâu đời, chỉ riêng bảy mươi người này thôi đã là một lực lượng không nhỏ rồi.Nhất là thực lực của tên Thủ lĩnh hộ vệ kia, y chính là Soái giai!Tả Mạc không sao nghĩ ra được một gã Soái giai lại cam tâm tình nguyện đảm nhiệm chức vụ Thủ lĩnh hộ vệ của một thương hội nữa chứ.

Chẳng trách sao Vật Hy Đường lại mạnh mẽ đến như thế, nếu đã có cao thủ cỡ này trấn thủ đương nhiên sẽ không phải sợ gì nữa.Tả Mạc lại ngó quanh một lượt, A Quỷ, Tằng Liên Nhi, Đậu Nha đều có mặt ở đây, chỉ là không thấy Thanh Hoa Tuyết.Nữ nhân quái quỷ kia đang làm gì?Tả Mạc nghi hoặc đang định hỏi Bồ yêu thì mắt chợt hoa lên một cái, Thanh Hoa Tuyết đã đột ngột xuất hiện, nhẹ nhàng thi lễ: “Đã để ngài đợi lâu!”

Ngay khi Thanh Hoa Tuyết xuất hiện, tên Thủ lĩnh hộ vệ lập tức biến sắc, con mắt nhíu lại!Tả Mạc quan sát Thanh Hoa Tuyết từ trên xuống dưới mấy lần, tuy vẻ mặt không có gì thay đổi nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc.“Bồ, ngươi đã... làm gì nàng ta vậy?”

Tả Mạc âm thầm hỏi Bồ yêu.

Hắn nhớ lúc trước chính là Bồ yêu từng đề nghị Thanh Hoa Tuyết đi Thập Chỉ Ngục, hết tám chín phần mười là tên này đã truyền thụ quái gì đó cho nàng ta rồi.Cho dù là vậy thì tốc độ tăng trưởng thực lực của nàng cũng quá đáng sợ đi!Bồ yêu đắc ý vô cùng: “Có gì ghê gớm đâu, chỉ là trên tay ta đúng lúc có sẳn Thanh Hoa hoàn chỉnh nên đưa cho nàng ta mà thôi!”

“Chỉ như vậy thôi à?”

Tả Mạc không tin hỏi lại.Bồ yêu bình thản nói: “Thanh Hoa gia đúng là một đám ngu ngốc, bỏ phí một hạt mầm tuyệt hảo.

Tâm nàng cực kì yên tĩnh, thậm chí yên tĩnh đến mức làm người khác phải kinh ngạc, đó là người yên tĩnh nhất mà ta đã từng gặp qua.

Nàng sinh ra đã rất thích hợp với Thanh Hoa rồi, những gì nàng tích lũy được là thứ mà ngươi thường khó có thể tưởng tượng nỗi, chỉ có điều nàng không có phần công pháp tiếp sau nên mới bị kẹt lại đó.

Chắc ngươi không ngờ rằng thực lực của nàng ta từ lúc mười ba tuổi đến giờ chưa hề có biến chuyển gì khác biệt, người của Thanh Hoa gia thực sự là quá có mắt như mù mà!

Nhưng nếu không phải do tâm nàng cực kỳ yên tĩnh đến như vậy thì chắc chắn đã nổ banh xác từ lâu rồi”.“Thật … thật khoa trương quá đi”.Lúc này nhìn Thanh Hoa Tuyết ở ngay trước mặt, lập tức khiến cho Tả Mạc kinh hãi vô cùng.Trên đời này sao lại còn có quái thai đến như thế…Chương 723 : Có tuyết Thanh HoaDịch giả : nhatchimai0000Biên dịch : Chiêu NhiBiên tập : Mỹ Nam TửThừa dịp đêm khuya, một đoàn người lặng lẽ ra khỏi thành dưới sự bảo an của đám hộ vệ Vật Hi Đường.Lộ trình bảy trăm dặm đối với bọn họ cũng không được coi là quá xa.

Đắn đo một hồi về độ an toàn nên ngay sau khi ra khỏi thành, tốc độ của đội ngũ đột ngột gia tăng, ma kỵ không tiếc tổn hao sức lực mà phi hành cực nhanh.Trăng sáng sao thưa, gió đêm gào thét, thần sắc của đoàn người hành quân đều dị thường ngưng trọng.Ở Bất Chu thành bấy giờ, nếu như hỏi người nào được giám sát quan tâm nhiều nhất, tất nhiên không thể nghi ngờ chính là Tả Mạc.

Tuy bên trong trang viên có một chỗ thông với Huyết Trì đặt bên ngoài thành nhưng mà cũng không thể bảo đảm rằng không ai chú ý đến.Quả nhiên, khi mới ra khỏi thành chừng ba mươi dặm thì phía sau đã xuất hiện người theo dõi.Thủ lĩnh đội hộ vệ của Vật Hi đường thần sắc bất động, lạnh lùng nói: "́t Tổ, cản bọn chúng lại!"

Bảy tên hộ vệ nhanh chóng rời khỏi đội ngũ, họ chạy lui về phía sau chặn đầu những kẻ theo dõi, nhiệm vụ của bọn họ không phải là giết chết đối phương, mà chỉ cần chặn đứng bọn chúng lại.Tên Thủ lĩnh hộ vệ liếc Tả Mạc một cái thì thấy thần sắc của hắn vẫn trấn định, lập tức trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.

Y thu hồi ánh mắt rồi trầm giọng nói: "Thiêu Huyết dược..."

Những hộ vệ khác vừa nghe thế nhanh chóng lấy ra một viên thuốc đỏ rực rồi đồng loạt nhét vào miệng ma kỵ.Hai mắt của Ma kỵ lập tức ứ huyết, tốc độ phi hành tức khắc tăng lên gấp đôi.Trong mắt của rất nhiều hộ vệ thoáng hiện lên vẻ bi thương, đa số những con ma kỵ này đều đồng cam cộng khổ cùng bọn họ nhiều năm.

Bây giờ Thiêu Huyết dược có thể kích phát hết tiềm lực chúng nó, nhưng đến khi tác dụng thuốc bị mất đi, chúng sẽ chết hết.Hiệu quả của Thiêu Huyết dược hết sức rõ rệt, hơn phẩm giai của đám ma kỵ vốn bất phàm, nên tốc độ của chúng vốn đã rất nhanh rồi nay lại tăng thêm gấp bội nữa, lập tức khiến cho đám người theo dõi ở phía sau ngửi khói mà không thể lần ra tung tích.Một ít hộ vệ khẽ thở nhẹ ra, với họ nhiệm vụ lần này có áp lực rất lớn, khác hẳn với bất kỳ nhiệm vụ nào của bọn họ lúc trước.Tả Mạc trao đổi ánh mắt với Tằng Liên Nhi mà nhãn thần ngưng trọng, thật sự bọn họ không thể cắt đuôi toàn bộ đám người đang theo dõi được, lúc này ở phía sau tối thiểu cũng còn ba người đang tiếp tục bám đuôi!Thanh Hoa Tuyết tựa hồ cũng phát hiện ra điều gì, nàng liền liếc mắt nhìn Tả Mạc.

Người khác cho rằng Tiêu Vân Hải chỉ là gã ma binh sư, nhưng nàng đã biết rõ Tiêu Vân Hải chính là Tiếu Ma Qua, tất nhiên thực lực của Tiếu Ma Qua cực kỳ mạnh mẽ đó là điều không cần phải bàn cãi nữa.Cảm thấy Thanh Hoa Tuyết đang nhìn mình, miệng Tả Mạc không động đậy nhưng thanh âm truyền rõ ràng vào trong đầu nàng.‘Thông tâm ngữ thuật!’Thanh Hoa Tuyết hơi giật mình một chút, nàng không ngờ được Tiếu Ma Qua lại biết cả Thiên môn yêu thuật nữa."

Phía sau có ba người rượt theo, trong tình huống sắp tới ngươi sẽ xuất thủ đầu tiên.

Hãy chú ý, cố gắng đưa bọn chúng tới một nơivắng người đấy".Thanh Hoa Tuyết gật đầu nhẹ như không, tâm tư trong sáng của nàng lập tức lĩnh hội được ý đồ của Tả Mạc.

Trong mấy người bọn họ thì chỉ mỗi nàng là có thể xuất thủ mà không cần cố kỵ gì cả, đương nhiên nàng sẽ trở thành con bài chủ lực.Tâm trạng của nàng vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, chứ không phải vì sắp chiến đấu mà bị dao động.

Đổi lại nếu là một người khác, khi thực lực vừa mới tăng lên nhiều thì chắc chắn chiến ý tám chín phần mười sẽ mãnh liệt vô cùng.Bỗng nhiên, từ trong tâm thần tĩnh lặng như gương bỗng phản chiếu ra một tia nguy hiểm.Khuôn mặt Thanh Hoa Tuyết vẫn bình tĩnh, ngón tay phải thon nhỏ điểm lên không khí phía sau, Yêu thuật đã có sẵn liền rời khỏi tay nàng.

Chỉ thấy một chùm tia sáng màu xanh từ ngón tay bay ra, chúng mềm mại giống như những sợi tơ, vung lên thành hình vòng cung mà bắn nhanh về phía sau!"

Thanh Hoa Như Ý Triền Chi!"

Nếu Thanh Hoa gia chủ có mặt ở đây nhất định sẽ thất kinh, bởi vì "Thanh Hoa Như Y Triền Chi" là bí mật bất truyền của Thanh Hoa gia, không phải gia chủ thì không thể học được.

Kể cả Thanh Hoa gia hiện tại, số người có thể sử dụng chiêu này không quá một bàn tay, hơn nữa những người này ai ai cũng đều là Trưởng lão trung niên từ bốn mươi tuổi trở lên!Thanh Hoa Tuyết hiểu rất rõ thực lực của mình, do có đám người Tả Mạc hậu thuẫn ở phía sau nên nàng không cần phải bảo lưu lại điều gì cả.

Cùng lúc đó, cổ tay trái của nàng vung lên, không biết từ lúc nào trên cổ tay xuất hiện thêm một con dơi màu xanh đậu ở đó.

Con dơi màu xanh này rất ưa nhìn, nó không có chút sát khí dữ tợn nào mà lại giống như sủng vật vậy."

Thanh Hoa bức!"

Con dơi xanh Thanh Bức há miệng kêu lên những tiếng két két két...Chỉ thấy một chùm thanh quang cực nhạt từ trong miệng Thanh Bức bắn ra, tức thời trong phạm vi thanh quang bao phủ bỗng hiện ra một thân ảnh.Đối phương không ngờ Yêu thuật của Thanh Hoa Tuyết lại lợi hại như thế nên bất ngờ không kịp đề phòng, do đó bị thiệt thòi không ít.

Khi thanh quang vừa chạm vào thân hình của đối phương liền bốc lên từng ngọn lửa màu xanh nho nhỏ, dính chặt vào thân thể đối phương mà thiêu đốt.Những ngụy trang trên người đối phương lập tức biến mất, tức khắc diện mạo chân thực bị lộ ra.Linh giáp màu hồng tươi, nhiều chỗ vẫn còn vương vãi từng đám thanh hỏa le lói, trông thấy hắn quả thật khá chật vật.Tu giả!Những hộ vệ khác đều bị chấn động, tuy rằng ai cũng biết sẽ có tu giả lẫn vào Ma giới hy vọng đoạt được "Thiên Sứ Cụ Trang", nhưng không ai ngờ được chúng lại dám lớn mật như thế!Thông thường những cao thủ ở vào tình trạng ẩn thân đó đều nhất thời không cần để ý gì cả, nên lúc này vướng phải hoàn cảnh khó khăn như thế này cũng là chuyện bình thường.

Khi tên tu giả đó bị luồng thanh quang buộc phải hiển lộ thân hình thì "Thanh Hoa Như Ý Triền Chi" lặng lẽ quấn lên mắt cá chân đối phương bằng những chùm sáng màu xanh nho nhỏ nhưng ẩn chứa sức mạnh to lớn vô cùng.

Đùng..., linh giáp thủ hộ bắp chân đối phương tức thì bị tan vỡ!Một tiếng phẫn nộ thét dài.Chỉ thấy một đạo kiếm quang lam sắc phóng lên cao, phảng phất như băng của vùng địa cực đang tan rã đổ ập xuống, vô số vụn băng cực kỳ lạnh lẽo như sương như bụi thoáng chốc trải rộng chiếm trọn hết không gian xung quanh, lập tức luồng thanh quang từ con Thanh Bức bị những vụn băng này ngăn trở.Bên cạnh đó, Thanh Hoa Như Ý Chi đang cuốn lấy đối phương cũng bị luồng kiếm quang chặt đứt thành vài đoạn.Con ngươi của Tả Mạc đột nhiên co rút lại, sát ý tràn ngập mãnh liệt trong lòng !Là Côn Lôn kiếm tu!Kiếm pháp mà đối phương tu luyện là "Băng Xuyên Kiếm" rất có danh tiếng ở Côn Lôn, theo kiếm ý có nghĩa là "Băng hà ở vùng địa cực vĩnh viễn không thay đổi", một kiếm có thể đóng băng lại vạn vật!Tu vi của người này sắp đến cấp Phản Hư kỳ, thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Tuy rằng lúc đầu bị chịu thiệt thòi, nhưng ngay sau khi xuất thủ, quả nhiên tình thế liền đảo ngược!Đương nhiên Thanh Hoa Tuyết không cần phải suy nghĩ cặn kẽ đến như thế, hơnnữa nàng cũng không ngây thơ đến mức cho rằng chỉ cần hai loại Yêu thuật vừa rồi đã có thể tiêu diệt được đối phương, nên khi hai loại Yêu thuật vừa rời tay, lập tức nàng đã chuẩn bị thêm Yêu thuật mới.Lúc này cổ tay trắng ngần vừa chuyển động, tức thì Thanh Bức liền giương cánh bay thẳng lên bầu trời.

Mấy trăm chùm sáng màu xanh từ trên thân dơi chiếu thẳng xuống, trong nháy mắt chúng quyện lại tựa như chùm dây màu xanh nho nhỏ buộc quanh một lầu các cũng màu xanh.

Tòa lầu các này phủ đầy những hoa văn chạm trổ tinh xảo và vô cùng xinh đẹp, trên đỉnh lầu các có một con Thanh Bức đang ngồi chồm hổm cố thủ."

Bức Mãn Lâu!"

Tòa lầu các màu xanh di động rất nhanh, nó giống như một cái lồng sắt thật lớn gom lại toàn bộ những chỗ tràn ngập vụn băng.Tức thì toàn bộ không gian băng hàn biến mất, vụn băng bên trong lầu các cũng tiêu tán với tốc độ kinh người.Trong lòng Lục Hàn vừa giận lại vừa sợ, gã không ngờ tới nên lúc này động tác hơi bị khựng lại, gã như thế mà lại rơi vào hoàn cảnh bất lợi thế này.

Thường ngày gã để mắt cao hơn đỉnh đầu, chưa từng nghĩ mình sẽ có lúc chật vật như thế này.

Huống hồ đối phương chỉ là tiểu cô nương, việc này mà lan truyền ra ngoài chẳng phải là mất hết danh tiếng hay sao?Vì lần hành động này, ngay từ đầu môn phái đã xuất ra vô số cao thủ."

Thiên sứ cụ trang" xuất hiện tại Ma giới, dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào đi chăng nữa Côn Lôn nhất định phải đoạt được nó, nếu không đoạt được thì phải trộm.

Vì không muốn làm người khác chú ý, từng nhóm kiếm tu Côn Lôn lẻn vào Ma giới.Nhóm của Lục Hàn là nhóm tới sớm nhất.

Chúng luôn luôn ẩn núp tại Bất Chu thành tìm kiếm cơ hội.

Do cẩn thận, bọn chúng ở ngoài thành cũng bố trí mấy trạm gác ngầm, những chỗ này luôn giám sát hàng đêm.

Tới nay nó đã phát huy tác dụng.Tuy nhiên, việc bố trí trạm gác ngầm ở ngoài thành không phải chỉ mỗi bọn chúng.Trên đường truy tung, bọn chúng gặp đến mấy thế lực cũng có cùng mục đích nên phải hỗn chiến mấy trận thảm liệt.Nhiều khi chỉ trong thời gian mấy chục hơi thở, những kiếm tu tinh nhuệ bên cạnh gã đã bị đánh chết đến bảy tám phần.

Tại Ma giới, Côn Lôn không những không có chút ưu thế nào, hơn nữa một khi bại lộ thân phận sẽ bị Ma tộc vây công.Dựa vào thực lực hùng hậu nên Lục Hàn vẫn chưa bị mất dấu.Ngoài ra cũng có hai người chưa bị mất dấu giống như gã.

Ý đồ chính của gã là tiến tới gần chế trụ Tiêu Vân Hải, từ đó khống chế cục diện.Gã không ngờ vừa mới tới gần đã bị Thanh Hoa Tuyết phát hiện.Trong thông tin tình báo của gã thì Thanh Hoa Tuyết là tiểu nhân vật không đáng kể.

Tuy rằng nàng từng chiến đấu với đại thủ lĩnh đám hộ vệ nhà Thang gia, nhưng trong mắt cao thủ tu vi chuẩn phản hư kỳ thì với thực lực và trình độ này thực sự không đáng nhắc tới.

Hơn nữa, bọn chúng đã nhanh chóng điều tra tất cả tư liệu về Thanh Hoa Tuyết một cách tỉ mỉ.Nàng xuất thân trong một dòng phụ của gia tộc Thanh Hoa, lại bị phái đi sứ, chứng tỏ là Thanh Hoa gia không coi trọng nàng.

Khi nàng xuất hiện bên cạnh Tiêu Vân Hải, ai cũng cho rằng nàng là thị nữ do Phong Tín Tử tặng cho Tiêu Vân Hải.

Suy luận này hoàn toàn phù hợp thân phận và địa vị của nàng.Nhưng một nữ nhân bị người ta cho là thị nữ lại làm cho gã vô cùng chật vật.Phản ứng đầu tiên của gã là cho rằng nàng nhất định là ám kỳ(con cờ ngầm) do Phong Tín Tử bày ra!Nhưng tình huống này không cho phép gã suy nghĩ nhiều, yêu thuật của đối phương liên hoàn với nhau tựa như một sợi dây treo cổ không ngừng thít chặt.Thanh quang bên trong lầu các màu xanh so với trước đậm hơn mấy lần.

Gã giống như đang ở trong vũng lầy, mỗi một động tác đều tốn rất nhiều sức lực, càng quỷ dị hơn chính là tốc độ vận chuyển linh lực trong cơ thể gã tự nhiên chậm chạp hẳn.Lúc này, Lục Hàn không dám khinh thường Thanh Hoa Tuyết chút nào.

Linh lực toàn thân được gã kích động.

Gã quát lớn một tiếng, Băng Phách kiếm trong tay đột nhiên cắm trên mặt đất!Chỉ thấy tuyết trắng băng sương khuyếch tán ra bốn phía với tốc độ kinh người.Ngay sau đó, mặt đất dưới chân Lục Hàn rung rinh kịch liệt như có cái gì muốn chui từ dưới đất lên.Răng rắc răng rắc!Mặt đất nứt ra từng lỗ, vô số kiếm ý bắn ra từ trong vết nứt của những ngọn băng lãnh óng ánh tuyết trắng."

Vạn kiếm xuyên!"

Băng kiếm bắn ra không chỉ tính bằng đơn vị hàng nghìn mà giống như một cơn lũ cuộn trào mãnh liệt, mũi nhọn băng lãnh chỉ trong chớp mắt phá tan nát lầu các màu xanh tinh mĩ đẹp như tranh vẽ!Thủ lĩnh hộ vệ khẽ biến sắc, kiếm ý cuộn trào cuồn cuộn mãnh liệt như thế làm y cũng không nhịn được bấu víu lấy ma binh bên cạnh.Quả nhiên không hổ là kiếm tu Côn Lôn!Nhưng Thanh Hoa Tuyết phản ứng nhanh hơn gã một bước, nàng tựa hồ đã tiên đoán trước là lầu các màu xanh không thể áp chế đối phương, những Thanh Hoa bị tan nát ở trong nước lũ băng kiếm bỗng nhiên sáng lên quang mang nhàn nhạt.Giống như một quần thể đom đóm bồng bềnh phiêu du giữa bầu trời đêm, từng đốm từng đốm chớp nháy trong nước lũ băng kiếm của đối phương trông rất đẹp mắt."

Thanh huỳnh phác!"

Lục Hàn bỗng nhiên phát hiện nước lũ băng kiếm không ngừng mất đi khống chế, trong lòng khiếp sợ không giải thích được.

Từng đốm nhấp nháy thanh quang lẫn lộn trong nước lũ băng kiếm, dù gã có dùng biện pháp gì cũng không thể loại bỏ được.Những đốm nhỏ lấm tấm màu xanh trong suốt kia làm cho gã không thể khống chế được kiếm ý nữa.Gã chưa bao giờ gặp yêu thuật cổ quái như thế.Chưa từng nghe nói Thanh Hoa gia có chiêu thức này, Lục Hàn kinh hãi không thể giải thích nổi.

Thanh Hoa gia cũng có chút danh tiếng ở yêu tộc, đối với "Thanh Hoa", Côn Lôn có ghi chép lại tương đối tỉ mỉ.Liên tục bị làm nhục, tâm lý Lục Hàn sinh ra nỗi sợ hãi.

Gã nhìn lại thủ lĩnh nhóm hộ vệ của Vật Hi đường thì thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, thế là gã biết tính toán của mình đã thất bại.

Nếu tiếp tục đánh tiếp thì đánh lén biến thành cường công, chuyện này đối với gã vô cùng bất lợi.Gã cũng là người vô cùng quyết đoán, không chút do dự vội vàng thối lui.Suy cho cùng, Thanh Hoa Tuyết kinh nghiệm thực chiến không đủ.

Nàng không nghĩ tới việc Lục Hàn đột ngột lui lại.

Vì không có dấu hiệu báo trước, gã lui lại rất nhanh nên nàng bị chậm nửa nhịp.Nhưng vào lúc này, chợt phát sinh biến cố!Chương 724 : Đột biến bất ngờDịch giả : nhatchimai0000Biên dịch : Chiêu NhiTrong lòng Tả Mạc sát ý trào dâng như sóng cuộn nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế lại.

Hiện tại không phải là thời cơ tốt để ra tay.Thế nhưng lúc này lại có một bóng xám đột nhiên hiện lên trước mắt, Tả Mạc đột nhiên biến sắc!A Quỷ!Chỉ thấy là A Quỷ giống như hư không xuất hiện sau lưng Lục Hàn, hữu chưởng màu tím hiện ra lặng lẽ không một tiếng động ấn vào sau lưng Lục Hàn.Lục Hàn vẫn không biết gì, gã vẫn tiếp tục chạy như điên về phía trước, trên lưng dính hình ảnh một bàn tay màu tím.

Ánh sáng màu tím phập phồng yêu dị lướt qua trong màn đêm.Thế nhưng chỉ mới chạy khoảng ba trượng, tử mang sau lưng của Lục Hàn giống hệt như vết thương bị hoại tử, nó không ngừng bào mòn thân thể của hắn.

Vậy mà Lục Hàn vẫn không phát hiện được gì, lại không hề có tí cảm giác nào, cứ thế bỏ chạy một mạch.

Từng mảnh tử mang như phiến lá bị gió xoáy bứt khỏi cành, nó tản ra không trung rồi tiêu tán, thân thể của Lục Hàn cũng biến mất theo nó.Trong lòng những người nhìn thấy màn quỷ dị này giống như bị dội một dòng nước cực lạnh, tóc gáy dựng đứng lên.Thần sắc thủ lĩnh đám hộ vệ Vật Hi Đường vốn đang hờ hững cũng phải biến sắc.Đồng thời biến sắc còn có Tả Mạc, trong lòng hắn thầm kêu không xong rồi.

Hắn không hiểu tại sao A Quỷ lại đột nhiên công kích Lục Hàn.

Hiện tại toàn bộ hành động của A Quỷ đều dựa vào bản năng, chắc hẳn nàng đã cảm ứng được điều gì đó!

Chẳng lẽ, năm xưa Lục Hàn là . . .Tả Mạc lắc mạnh đầu, bây giờ không phải là thời điểm nghĩ lung tung.

A Quỷ ra tay ngoài dự đoán của mọi người, vì vậy lá bài này không thể giấu diếm ai được nữa, nhất là hai người âm thầm truy tung phía sau.Thân phận của họ sẽ nhanh chóng bị bại lộ mất thôi.Tả Mạc hít sâu một hơi, xua tan nỗi khiếp sợ trong lòng, đầu óc của hắn tỉnh táo vô cùng.

Thời gian còn lại cho bọn hắn không còn nhiều nữa, hắn cần phải nhanh chóng bố trí cho xong mọi chuyện trước khi những người này vẫn chưa có phản ứng gì.Bây giờ chạy trốn cũng không kịp nữa, những người đến đều là cao thủ cao nhất trong thiên hạ.

Muốn trốn thoát khỏi bàn tay bọn chúng gần như không có khả năng.

Hơn nữa, không lâu sau Tố Ảnh Hồn Ti Thảo sẽ ở trong tầm tay, lúc này mà chạy trốn thì khác nào kiếm củi ba năm lại đốt cháy trong một giờ sao.Tả Mạc trầm giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đi đến Phần Quỷ Cương!"

Lúc này hắn không ẩn dấu thực lực nữa mà vươn mình dốc toàn lực phi hành.A Quỷ, Tằng Liên Nhi, Thanh Hoa Tuyết nghe vậy cũng không một tia do dự, lập tức phi hành với tốc độ nhanh nhất.Trong mắt thủ lĩnh đám hộ vệ Vật Hi Đường hiện lên một tia kinh hãi, nhưng sắc mặt y lại nhanh chóng khôi phục vẻ hờ hững như bình thường.

Y ra lệnh: "Các ngươi về trước đi."

"Đại nhân!"

Vài tên hộ vệ không khỏi nôn nóng kêu lên."

Những trận chiến đấu sau này không phải là chuyện của các ngươi."

Nói xong y rời ma kỵ bay thẳng lên bầu trời, bay theo sau nhóm Tả Mạc.Những hộ vệ khác đưa mắt nhìn nhau, có người nhanh miệng nói: "Chúng ta nhanh chóng trở về bẩm báo lão bản đi!"

Mọi người không do dự, vội vàng quay về.***Tả Mạc thấy thủ lĩnh nhóm hộ vệ Vật Hi Đường đuổi theo, trong lòng cảm thấy hơi bất ngờ, hắn nói: "Ngươi hà tất phải nhúng tay vào bãi nước đục này chứ!"

"Nhiệm vụ lão bản đã giao cho, tất nhiên ta phải hoàn thành."

Thủ lĩnh hộ vệ trầm giọng đáp lại.Trong mắt Tả Mạc hiện lên vẻ tán thưởng: "Không biết đại danh các hạ là gì?"

"Khoái An."

Thủ lĩnh hộ vệ thản nhiên nói.Tả Mạc gật đầu không nói gì thêm, đoàn người tập trung chạy một mạch.Dùng tốc độ nhanh nhất để phi hành, lộ trình bảy trăm dặm chưa tới một canh giờ đã đến nơi."

Nơi đây chính là Phần Quỷ Cương."

Khoái An nói.Không cần Khoái An nói, Tả Mạc cũng biết đã đến nơi cần đến rồi.

Ở đây âm khí nặng nề, từ phía xa cũng có thể cảm giác được.

Trong lòng Tả Mạc có chút kinh ngạc, âm khí dày đặc thế này không phải tự nhiên mà thành, hắn có thể cảm nhận được mùi tử khí nồng nặc xen lẫn trong đó.Hắn không khỏi bật lên câu hỏi: "Nơi này có nguồn gốc như thế nào vậy?"

"Nghe nói nơi đây đã xảy ra trận đại chiến thảm khốc của hơn mười bộ lạc vào thời Viễn cổ, vô số cường giả đã chết tại đây, oan hồn không tiêu tán được nên hóa thành âm hồn bất tán.

Tuy nhiên cũng chỉ là lời đồn mà thôi, không có chứng cứ xác thực."

Khoái An nói nhẹ nhàng như không.Tả Mạc nhìn phía dưới, thì thào tự nói: "Sợ rằng không phải là lời đồn."

Đột nhiên, mắt của Khoái An loé sáng.Tả Mạc không nhìn Khoái An, ánh mắt của hắn quan sát Phần Quỷ Cương.

Nơi này hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của hắn, có sơn có thủy, không khí có vương vất mùi lưu huỳnh chứng tỏ nơi này có địa hỏa.

Hơn nữa nơi này còn bị âm khí ăn mòn trong một thời gian dài, đúng là xứng đáng với cái tên m Hà.Chiếu theo điều kiện thì nơi đây cực kỳ thích hợp để bố trí "Vương Cấm Thương Khung", hơn nữa lại có thêm âm hà, đúng là niềm vui ngoài ý muốn, uy lực của cấm chế có thể tăng lên trong phạm vi lớn.Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Tả Mạc mơ hồ có một tia bất an.Tả Mạc lại lắc mạnh đầu vứt bỏ sự bất an ra đằng sau, cho dù chỗ này có cổ quái gì đi chăng nữa thì cũng không sánh được với việc cao thủ khắp nơi sắp kéo đến cửa rồi.Ma Thần Điện, Côn Luân, Ma Soái các nơi, trưởng lão hội Yêu tộc . . .Không cần phải đếm kỹ, chỉ riêng vài cái tên này cũng đủ dọa người ta khiếp sợ rồi.Tả Mạc không chút sợ hãi, tuy rằng A Quỷ đột nhiên ra tay làm rối loạn tất cả bố trí nhưng hắn chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng.

Hắn không thích phải cẩn thận từng li từng tí, không cần che che dấu dấu làm chuyện gì cũng phải đi nhẹ nói khẽ nữa.

Hiện giờ coi như đã vứt bỏ tất cả gông xiềng và cố kỵ, cả người cảm thấy thật nhẹ nhõm không nói nên lời.Nghĩ đến việc sắp giao chiến với những cao thủ đứng đầu nổi tiếng thiên hạ kia, ý chí chiến đấu hào hùng tràn đầy trong lòng hắn, làm cho toàn thân ngập tràn sức mạnh vô cùng vô tận.Tự mình dùng sức chống lại quần hùng thiên hạ!Chỉ mới nghĩ đến thôi đã khiến cho nhiệt huyết trong người sôi trào rồi!***"Thì ra từ lâu lão đã biết Tiêu Vân Hải chính là Tiếu Ma Qua ư."

Khuôn mặt gã thiếu niên của Ma Thần điện nở nụ cười mê người, tư thế của hắn rất uể oải như thể đang muốn nằm xuống nghỉ ngơi vậy.Ở trước mặt hắn, lão già nhếch miệng cười lộ ra hàm răng vàng thưa thớt: "Câu này ta không dám nhận đâu."

"Ta thật sự rất ngạc nhiên đấy, lão cùng với Tiếu Ma Qua có quan hệ gì thế?

Thân thích ư?"

Gã thiếu niên của Ma Thần điện cười mỉm hỏi.Lão nhân lắc đầu: "Ngươi đã hiểu lầm rồi, ta với hắn không có quan hệ tốt đẹp gì cả."

"Thế là cừu nhân sao?"

Thiếu niên Ma Thần điện lắc đầu: "Như vậy thì không giống lắm nha!"

"Hắc hắc, đừng đoán mò, dù sao ngươi cũng không đoán được đâu."

Lão già tỏ vẻ phản đối, đáp lại."

Kết Già Hương chắc chắn không phải là đồ vật bình thường, mặc dù không hi vọng sẽ hoàn lại nhưng dù sao thì lão cũng phải có gì đó để trao đổi đi chứ, nếu không ta thật sự quá mất mặt rồi."

Thiếu niên Ma Thần điện buông tay nhún vai.Lão nhân nhếch miệng cười nói: "Lão phu không làm trái với điều ước nha, ta chỉ nói với hắn là có thể luyện chế thần binh mà thôi.

Tuy rằng "Thiên Sứ Cụ Trang" chưa phải là thần binh chân chính, nhưng mà chỉ cần để ta tiếp tục nghiên cứu thì các ngươi sẽ có thể luyện chế thần binh của riêng mình."

Thiếu niên của Ma Thần điện giận dữ nói: "Xem ra trận chiến ngày hôm nay không thể nào tránh được."

Lão già tận tình khuyên bảo khích lệ: "Cần gì chứ?

Thực lực mọi người như thế nào thì trong lòng ai cũng biết rõ, chỉ mình ngươi chắc chắn đánh không lại ta, hai người cũng chắc chắn đánh không lại ta, nhưng nếu ba người thì ta muốn chạy cũng không thoát."

"Hình như là ... a, xem ra ta chỉ có thể nhẫn nhục chờ thời, ở đây chờ bọn hắn đến mà thôi."

Thiếu niên Ma Thần điện nghiêng đầu nói."

Thế thì có đánh hay không đây."

Lão già cười mị mị."

Mặc dù lão muốn ta giúp lão kéo dài thời gian nhưng mà ta rất lười nha, phải làm thế nào đây?

Ta không lấy được đâu, những con rùa nhỏ phía sau cũng đang nghĩ cách độc chiếm, ta thấy không thoải mái nha."

Vẻ mặt thiếu niên Ma Thần điện giả vờ như vô cùng đau đớn."

Đúng vậy, đúng vậy."

Lão già liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý."

Hơn nữa, ngươi nói ta đánh không lại ngươi, ta cũng không thích đâu đấy!"

Thiếu niên Ma Thần điện ngửa mặt lên nhìn thẳng vào lão già.Hắn phát động thần lực toàn thân, khuôn mặt anh tuấn bình thường biến mất mà chuyển thành vẻ nghiêm túc dị thường.

Điều này làm cho khuôn mặt của hắn phảng phất có một vẻ yêu dị làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào mắt.

Đất đá xung quanh bị lực lượng vô hình hấp dẫn từ từ bay lên không trung.RâẦm!Thần áp mãnh liệt không ngừng xoay tròn xung quanh hắn.

Nó càng quay càng mạnh, trong phạm vi mười dặm không khí bị khuấy động hết thảy!Nó giống như một cơn gió xoáy cuốn tất cả lên không trung.Nụ cười trên mặt hắn vẫn mê người như trước nhưng thêm phần sắc nhọn dị thường."

Không có biện pháp đâu, trên đời này luôn có rất nhiều chuyện làm cho người ta khó chịu."

Lão già nhếch miệng cười nói.Lão lắc đầu bước về phía trước một bước.Cước bộ của lão không nặng nề nhưng chỉ trong nháy mắt mặt đất chỗ bàn chân lão đạp xuống kêu lên "Thùng thùng".

Một âm thanh nặng nề như trống đánh, mặt đất trong phạm vi trăm dặm như bị gõ một cái thật mạnh mà rung rinh!Những vết rạn nứt như mạng nhện lấy chân phải của lão làm trung tâm, uốn lượn khuếch tán xa đến bảy tám dặm.Vết rạn to dần, mặt đất nứt ra sâu không thấy đáy giống hệt như thông với địa ngục vậy.Luồng xoáy trên đỉnh đầu thiếu niên Ma Thần điện rung lên, đỉnh của luồng xoáy bỗng nhiên mất khống chế.

Nó hóa thành vô số loạn lưu, ầm ầm bung ra xung quanh.Một mắt của thiếu niên Ma Thần điện hơi nheo lại, trong khóe mắt bắn ra tia sáng sắc bén giống như đao.Một nét cười thoáng qua, khóe miệng hắn lặng yên không một tiếng động tách ra: "Đến không ít người rồi!"

Lão già thở dài một hơi: "Xem ra chúng ta cũng phải xuất ra một ít bản lĩnh thật sự rồi, nếu không sẽ không ngăn chặn nổi mấy tên gia hỏa này đâu."

"Ta không thích lao lực."

Thiếu niên của Ma Thần điện lầm bầm độc thoại, trong mắt sáng lên vầng hào quang nóng bỏng.Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung làm toé ra tia lửa khắp nơi.***Ở nơi hai vị cao thủ thần lực đối chiến sinh ra chấn động mạnh mẽ, giống như mặt trời trong đêm tối.

Nhóm của Tả Mạc ngoài trăm dặm vẫn có thể cảm nhận rõ ràng chứ đừng nói gần trong gang tấc như Bất Chu Thành.Tất cả mọi người ở Bất Chu Thành đều bị bừng tỉnh.Trong khoảng thời gian này, những hoạt động ngầm bắt đầu khởi động, những vụ va chạm không ngừng tăng vọt.

Nhiều người dân địa phương thấy thời thế không ổn đã sớm rời khỏi Bất Chu Thành.Hiện tại trong Bất Chu Thành, đại đa số đều là người từ bên ngoài đến, chỉ còn lại Thang gia ỷ vào bản lĩnh có thể tự bảo vệ đại tộc ở lại mà thôi.

Nhưng cho dù là Thang gia đi nữa thì lúc này cũng ở trong tình trạng như lâm vào trận chiến, canh phòng nghiêm ngặt.Tình hình có biến cố lớn như vậy làm sao bọn họ lại không có cảm giác được.Từ bên ngoài thành truyền đến chấn động của vụ đánh nhau làm cho sắc mặt của Thang Thần trắng bệch, gã chính là một Soái giai thế nhưng trong lòng cũng cảm thấy run sợ.

Ở bên cạnh gã có một nam tử độ tuổi trung niên, bên cạnh nam tử trung niên đó là Tần Minh, Chung Vấn Thiên và công tử Hi đang xuôi tay đứng nghiêm.

Đêm nay bọn hắn vừa mới lặng lẽ đến gặp Địch Soái!Sắc mặt Địch Soái trông khá nghiêm trọng: "Hai người kia đều là thần lực!"

Trên khuôn mặt của Tần Minh và Chung Vấn Thiên có nét hoảng sợ không thể che dấu.

Chúng đều là cao thủ cấp Soái giai, cho dù có cầm thêm Địa ma binh đi nữa thì với uy lực thế kia cũng phải dốc toàn lực mới có thể đánh như vậy được.Nhưng mà hai người kia lại giống như nhàn nhã dạo chơi vậy, chỉ cần giơ tay nhấc chân thì sức mạnh tiềm tàng đã có thể dời sông lấp biển!"

Gã thiếu niên kia là một trong tam đại Ma Thần của Ma Thần Điện, hắn tên là Vưu Tây Nhã Khắc.

Lão già kia thì không rõ lai lịch thế nào."

Tần Minh trầm giọng nói.Ánh mắt Địch Soái đảo qua mấy người.

Y thấy khuôn mặt của bọn họ tỏ vẻ kinh hãi, rõ ràng bị đối phương làm cho kinh sợ nên đột nhiên cười rộ: "Vấn Thiên, nếu ngươi liên thủ cùng lão Tần thì có lòng tin đánh một trận với Vưu Tây Nhã Khắc không?"

Hai mắt của Chung Vấn Thiên tỏa sáng, gã đáp lại luôn: "Có thể đánh một trận!"

Thần sắc hai người kia cũng đỡ căng thẳng đi rất nhiều."

Đúng rồi!"

Ngữ khí của Địch Soái âm vang hùng hậu: "Cộng thêm Lão Thang và ta, chúng ta có bốn gã Soái giai, trên tay chúng ta lại có bốn kiện Địa ma binh.

Như thế đã tính bằng hai gã Ma Thần, so với Ma Thần Điện chỉ ít hơn một người mà thôi.

Bây giờ cục diện trước mắt rất hỗn loạn, tại sao chúng ta không thử đánh cược một lần đi!"

Lòng tin của mọi người tăng lên nhiều hơn."

Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Thang Thần hỏi."

Chờ thôi!"

Khuôn mặt Địch Soái rất tự nhiên: "Lực lượng của chúng ta không phải mạnh nhất, cho nên thời điểm ra tay rất quan trọng.

Chúng ta phải một kích tất trúng!

Lão Thang điều tra một chút xem sao, Tiêu Vân Hải suốt đêm ra khỏi thành, sau đó lại phát sinh chuyện cao thủ thần lực sống mái với nhau, chắc chắn đã phát sinh chuyện gì rồi.

Chúng ta phải tập trung vào Tiêu Vân Hải, hắn là mấu chốt vẫn đề."

Thang Thần gật đầu không do dự: "Được!"

Chương 725 : Cường giả Thần lựcDịch giả : nhatchimai0000Biên tập : Mỹ Nam TửToàn bộ Phần Quỷ Cương tối đen như mực.Mọi người hạ xuống chỉ thấy cảm giác rét lạnh toàn thân.

Đến như Tả Mạc cũng cảm thấy rét lạnh sâu tận trong lòng. m khí tại sát mặt đất đạt tới mức nồng nặc khác hẳn với lúc hắn cảm nhận khi bay trên trời, thậm chí còn vượt quá nhiều lần sự tưởng tượng của hắn."

Các ngươi hộ pháp giúp ta."

Tả Mạc nói: "Ta cần khoảng độ ba ngày."

Toàn bộ thành phần của "Vương Cấm Thương Khung" hắn đều đã luyện chế hoàn thành.

Tuy rằng sự bố trí sẽ có đôi chút phiền phức nhưng đối với Tả Mạc thì không phải là chuyện gì quá phí công phí sức.

Nhưng mà hắn cần phải điều tra thật rõ địa hình trước đã, để tránh cho trong khi bố trí xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Tất cả bao gồm một vạn tám ngàn chi tiết, nếu là hư hao một phụ kiện thôi cũng sẽ làm cho uy lực của cấm chế bị tổn thất không nhỏ.

Quan trọng hơn hết là bây giờ hắn không còn thời gian để luyện chế lại những chi tiết này.Khoái An gật đầu, Tằng Liên Nhi và Thanh Hoa Tuyết cũng ngừng lại, chỉ có mỗi A Quỷ cứ nhắm mắt theo đuôi sát sạt Tả Mạc.

Tả Mạc không biết làm sao, A Quỷ đôi khi rất nghe lời, đôi khi lại hành động làm người khác kinh hãi.Có thể trong bản năng của A Quỷ, nàng nhận ra được cái gì rồi.Tả Mạc thấy vậy nên không nói lời thừa, hắn dẫn theo A Quỷ đi sâu vào bên trong Phần Quỷ Cương.Thần sắc của hắn càng lúc càng ngưng trọng. m khí nơi đây nồng nặc hơn đến mức kinh người.

Nó giống như thực chất, trong không khí mơ hồ có một tầng màu xám xanh nhàn nhạt.

Bốn phía chỗ nào cũng đầy hàn ý, tựa như từng cái gai nhỏ làm cho Tả Mạc không thể không vận Đại Nhật ma thể.Da dẻ của hắn mau chóng nổi lên một quầng màu vàng nhạt, tầng hoa văn Thái Dương màu vàng sẫm ở trên trán chuyển động từ từ.

Từng đợt cảm giác ấm áp lan tỏa ra toàn thân đuổi hết hàn ý đi.

Tâm trí Tả Mạc chợt nhớ tới điều gì, hắn giơ bàn tay ra để truyền cảm giác ấm áp vào trong cơ thể A Quỷ.

Thân hình A Quỷ đang cứng đờ, nàng tóm lấy và siết chặt bàn tay của Tả Mạc.Tả Mạc quay lại cười với A Quỷ một thoáng sau đó thu hồi ánh mắt lôi A Quỷ tiếp tục tiến vào sâu bên trong.Hắn đã tập trung toàn bộ tinh thần.

Nơi này âm khí nồng nặc như thế, các loại Lệ quỷ Sát hồn chắc chắn không phải ít.Nhưng mà ngoài dự liệu của Tả Mạc, hai người đã thâm nhập hơn hai mươi dặm, vậy mà chưa gặp được một con Lệ quỷ Sát hồn nào.

Hiện tượng không bình thường này càng làm cho Tả Mạc sinh lòng cảnh giác.Tả Mạc dẫn A Quỷ tra xét suốt năm mươi dặm cũng không phát hiện được gì ngoại trừ âm khí nồng nặc khác thường thì không có cái gì khả nghi, hung hiểm.Hắn không tiếp tục tra xét nữa vì phạm vi năm mươi dặm đã đạt yêu cầu bố trí "Vương Cấm Thương Khung", quan trọng là thời gian lúc này rất quý báu.Bầu trời bắt đầu rạng sáng.Tả Mạc biết rõ, những người ở Bất Chu thành đã có tin tức rồi.Phải hoàn thành thật nhanh mới được!Tả Mạc bất chấp nỗi bất an mơ hồ trong lòng mà bắt đầu chuyên tâm bố trí "Vương Cấm Thương Khung".** *Nếu Tả Mạc dự đoán không sai, đến tảng sáng những thế lực có thủ đoạn thông thiên ở Bất Chu thành sẽ nhanh chóng biết tin tức.

Dù rất khiếp sợ đi chăng nữa thì bọn chúng cũng ý thức được tin tức đó có tầm quan trọng đến như thế nào.Nhưng mà ngoài thành có hai vị cường giả đang đại chiến với nhau bằng Thần lực nên đã lấp kín hoàn toàn lối đi.Trừ phi cao thủ cấp Soái giai và Tướng giai có thể chịu được ảnh hưởng còn sót lại sau vụ va chạm Thần lực giữa hai vị cường giả, còn lại thì ai cũng đột tử tại chỗ.

Rất nhiều thế lực đều đã thử nghiệm nhưng không ai còn sống sót mà chạy qua khỏi khu vực của hai vị cường giả đang chiến đấu."

Nguyên lai Tiêu Vân Hải chính là Tiếu Ma Qua!

Hôm qua, Lục Hàn phát tin tức về chính là thông tin này."

Hậu Phong trầm giọng nói.

Thân hình gã cao to, chân tay đều dài thượt, trên lưng có đeo một thanh kiếm to bản sống dày."

Tổ của Lôi Dịch bị chết hết, tổ Lục Hàn cũng bỏ mình" Thần sắc Bối Hương tỏ vẻ nghiêm trọng, ngữ khí trầm thấp.

Nàng là trợ thủ của Hậu Phong.

Hai người trường kỳ ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, phối hợp với nhau thập phần ăn ý."

Ta nhớ kỹ môn phái hình như có tin tình báo liên quan tới Tiếu Ma Qua?"

Hậu Phong hỏi.Bối Hương thuộc lòng trong đầu các loại thông tin mật thám nên không có một tia chần chừ nói: "Ừ, Tiếu Ma Qua là nhân vật cần được đặc biệt chú ý của chúng ta, việc điều tra tin tức về hắn chưa ngưng nghỉ bao giờ.

Theo tin mật thám đến nay có được thì khả năng rất lớn gã Tiếu Ma Qua chính là Tả Mạc"."

Tả Mạc hả?"

Hậu Phong nhíu mày, cái tên này quá xa lạ."

Tả Mạc, đệ tử Vô Không Kiếm môn, là cô nhi do chưởng môn Vô Không Kiếm vô tình nhặt được, từ nhỏ đã bị thay hình mất trí.

Hắn am hiểu phù trận, linh thực.

Hắn từ ngoại môn đệ tử tấn chức làm nội môn đệ tử, thiên phú rất tốt.

Đây là những tư liệu từ ngày đầu của hắn."

Bối Hương lưu loát nói."

Vô Không Kiếm môn à?"

Vầng trán của Hậu Phong nhíu lại càng chặt: "Ta nhớ kỹ người của Vô Không Kiếm môn đều đã bị diệt hết rồi mà, ngoại trừ còn một tên gọi là Vi Thắng thì phải"."

Bởi vì Tả Mạc trước lúc yêu tộc xâm lấn được phái đến nơi xa xôi, cho nên đã thất tán với Vô Không Kiếm môn từ lâu.

Cùng đồng hành với hắn còn có cả đám Công Tôn Sai nữa" Bối Hương đáp lại.Vẻ mặt Hậu Phong biến đổi: "Chính là Công Tôn tiểu nương sao?"

"Đúng vậy!"

Bối Hương gật đầu."

Vô Không Kiếm môn thực sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp, ta nhớ kỹ cái tên Vi Thắng.

Nó cũng là nhân vật lợi hại.

Tiết Đông cũng khen mãi tên Công Tôn Sai, không ngờ cũng là người của Vô Không Kiếm môn."

Hậu Phong khen."

Đúng, kỳ thực chúng ta theo cái đầu mối Công Tôn Sai này mới phát hiện ra thân phận chân chính của Tiếu Ma Qua."

Bối Hương nói."

Nói vậy thì ra Tiếu Ma Qua, Tiêu Vân Hải đều là thân phận nguỵ trang của hắn sao?"

Hậu Phong nhăn mày lại: "Nói cách khác, hắn vừa biết Pháp quyết rồi cả Ma công và Yêu thuật nữa sao?"

"Còn bao gồm cả Thần lực thần thuật nữa!"

Bối Hương bổ sung một câu: "Khả năng là thân thế của hắn có liên quan tới trường phong ba hai mươi sáu năm về trước."

Tinh quang tăng vọt trong mắt của Hậu Phong, y thì thào tự nói: "Thảo nào..."

Thần sắc Bối Hương thay đổi như có tin tức gì, ngay lập tức sắc mặt khẽ biến: "Tổ Hạ Lập đã xảy ra chuyện".Khuôn mặt Hậu Phong hơi chút khó coi, lặng lẽ không nói gì.

Từ sau sự kiện lần trước Lâm Khiêm đoạt bia, Côn Luân hoạt động trong lòng Ma tộc bắt đầu có chút gian nan.

Gần như toàn bộ Ma tộc đều âm thầm đối phó Côn Luân, lần này cũng như vậy.

Chỉ hơi không cẩn thận mà bộc lộ thân phận Côn Luân là đương nhiên sẽ bị những thế lực vây công từ khắp các nơi.Bọn họ đường xa tới đây, tác chiến trong lòng địch nên nếu bị tổn thất sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Lần này số kiếm tu được phái tới Ma giới đều là lực lượng tinh nhuệ trong môn phái, hầu như tất cả đều là chuẩn Phản Hư, nếu có tổn thất thì dù là Côn Luân cũng ăn không tiêu.Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một đạo kiếm quang cực nhỏ từ hư vô tự nhiên xuất hiện trước mặt Hậu Phong.Hậu Phong phản ứng cực nhanh, y giơ tay vẫy một cái, kiếm quang liền bay vào bàn tay hắn, hoá ra đây là phi kiếm truyền thư của môn phái!Khuôn mặt của y lộ vẻ vui mừng: "Về môn phái!"

"Về môn phái sao?"

Bối Hương sửng sốt."

Các trưởng lão xuất quan rồi."

Hậu Phong hạ giọng, vẻ vui mừng không giấu diếm trên khuôn mặt.Khuôn mặt Bối Hương cũng lộ ra vẻ mừng như điên mà hưng phấn nói: "Thật tốt quá!

Chúng ta cũng có cường giả Thần lực!

Thế là không cần sợ Ma thần điện rồi!"

Hậu Phong ngạo nghễ nói: "Côn Luân chúng ta là lãnh tụ Tu Chân Giới mấy nghìn năm, căn cơ sâu bền há cái miếu nhỏ như Ma thần điện có thể so sánh được sao?"

Còn "Thiên Sứ Cụ Trang" thì thế nào?"

Bối Hương chần chừ hỏi lại."

Nó chỉ là chuẩn Thần binh mà thôi."

Hậu Phong cười nói: "Môn phái chỉ cần cố gắng bỏ ra công sức tìm đến mấy chỗ có khả năng là viễn cổ di chỉ là được.

Kế hoạch tiếp theo của môn phái chính là đi tìm những di chỉ mà có Thần binh chân chính ngay tại Tu Chân Giới, lúc đó cần gì phải mất công ở đây làm gì nữa?"

"Chủ ý này thật hay!

Tuy không chắc có nhiều viễn cổ di chỉ như thế, nhưng nếu một hai thanh Thần binh thì cũng có thể" Bối Hương tán đồng ngay rồi lập tức hưng phấn hỏi tiếp: "Chúng ta được phái đến đâu?"

"Về môn phái"."

Về môn phái?"

Bối Hương không ngờ tới.Hậu Phong không dấu được vẻ vui mừng trên khóe miệng: "Chúng ta nằm trong danh sách của nhóm thứ hai được truyền thụ Thần lực, khi nào về tới môn phái sẽ bắt đầu được tu luyện Thần lực ngay"."

Tu luyện Thần lực..."

Bối Hương thoáng ngẩn ngơ, nhưng lập tức vẻ mong muốn mãnh liệt liền in đậm trong đáy mắt.Hậu Phong thong thả nói: "Thời đại Thần lực nhất định cũng là thời đại của Côn Luân chúng ta!"** *Côn Luân lặng lẽ rút lui mà chẳng gợn sóng chút nào.

Ngoại trừ những thế lực có hệ thống mật thám linh thông nên khả năng đánh hơi rất tốt, thì những người khác hoàn toàn không biết gì cả.Dường như tất cả mọi người đều bị sự kiện chiến đấu kịch liệt của hai vị cường giả Thần lực bên ngoài thành thu hút hết thảy.Quả thật khi tận mắt nhìn thấy cường giả Thần lực chiến đấu trực tiếp rõ ràng khác hẳn so với xem thận ảnh.

Mỗi lần giơ tay nhấc chân liền hiển lộ uy lực hủy thiên diệt địa, người xem sẽ nhớ mãi cảm giác hít thở không thông này mà cảm giác như thời gian ngừng trôi, mỗi người đều cảm giác được bản thân mình thật nhỏ bé, nhỏ bé chẳng khác gì con kiến hôi vậy.Cho dù là cao thủ như Soái giai đi nữa, nếu như cố gắng vận đủ mười phần công lực thì may ra mới có thể thoát khỏi ảo giác đáng sợ này.Trong phạm vi hai trăm dặm xung quanh Bất Chu thành dường như không tìm được một chỗ nào trên mặt đất được giữ nguyên dạng như lúc ban đầu.

Mặt đất cứ như bị cày xới qua một lượt, chỗ nào cũng giống như khe sâu không thấy đáy, những khe sâu này tựa như mạng nhện uốn lượng dài cả mười dặm.Phá tan nát thành từng mảnh nhỏ!Không có người nào dám xông ra ngoài, ngay cả bốn người thuộc phe Địch soái khi ra đến ngoài thành, rồi tiến vào gần khu vực hai người kia đang chiến đấu sống chết với nhau, cũng chỉ biết lẳng lặng đứng đó quan sát.

Sức mạnh kinh người của khí loạn lưu đó chính bọn họ cũng phải cực kỳ kiêng kỵ, bất kỳ ai xông ra vào lúc này chỉ sợ sẽ lập tức trở thành mục tiêu của cả hai người kia, chỉ cần trong chớp mắt nhận được cú đánh mang tính hủy diệt.Hai người đánh một ngày một đêm mà không thấy mệt mỏi chút nào.Tên thiếu niên Ma Thần điện Vưu Tây Nhã Khắc đúng là không ngoài dự đoán của mọi người, nhưng làm cho người khác cảm thấy bất ngờ chính là vị lão đầu không biết lai lịch kia.

Tuy lão đầu này toàn thân rách rưới vậy mà không hề rơi vào thế hạ phong chút nào.Nhưng vô luận ai chứng kiến tận mắt trận chiến đấu này đều sẽ đưa ra một kết luận rất rõ rệt.Đó là uy lực của Thần lực mà so với Ma công cao cấp nhất cũng phải mạnh mẽ hơn nhiều, Thần lực lại tiếp tục trở thành một loại sức mạnh hàng đầu, và đã bắt đầu mở màn cho một thời đại mới tinh.Nếu như bảo lúc trước đã có rất nhiều người nhạy cảm nhận định được chuyện này, thì sau khi trận chiến khủng bố của hai cường giả Thần lực phát sinh ngay trước mắt này, sẽ có vô số người lại càng khắc sâu vào lòng hơn nữa.** *Thần sắc của Khoái An rất cảnh giác, nhưng trong lòng lại bị trận đấu sống mái kịch liệt đang xảy ra ở đằng xa làm cho kinh hãi mãi không thôi, đây cũng là lần đầu tiên y tràn đầy khát vọng đối với Thần lực.Từ khi hắn tu luyện đến Soái giai thì thấy muốn tiến thêm một bước lại càng thêm khó.

Ngoại trừ Vương giai trong truyền thuyết ra, thì hiện tại Soái giai là cảnh giới cao nhất của Ma tộc mà mọi người có khả năng đạt được.

Ngày đó mới bước chân vào cảnh giới Soái giai, y rất tự tin với sức mạnh của bản thân mình, nhưng sau đó nhiều sự kiện cường giả Thần lực liên tục xuất hiện đã làm cho y cảm thấy bản thân mình thật quá yếu.Y vẫn không quên nhiệm vụ của bản thân, nên ánh mắt của y đột nhiên nhìn chăm chú về một hướng.Chỉ thấy ở một nơi thật xa từ hướng Bất Chu thành thình lình xuất hiện vài chấm đen nhỏ.Có người !Y còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở thì những chấm đen này càng lúc càng lớn nhanh hơn, quả thật tốc độ phi hành nhanh đến kinh người, trong nháy mắt đã hiện ra trước mặt bọn y.Đó là một nhóm người vây quanh một vị nữ tử xinh đẹp tựa thiên tiên!Ánh mắt Khoái An vừa chạm vào ánh mắt của nữ tử, tức thì một cảm giác nói không nên lời bỗng nhiên nảy ra trong lòng, làm cho y hơi có chút hoảng hốt.

Nhưng y lập tức phản ứng cực nhanh, giật mình một cái liền lập tức tỉnh táo trở lại.Nữ nhân này thật đáng sợ !Khi ánh mắt y nhìn thấy tiêu ký trên y phục của đoàn người mới đến thì con ngươi kịch liệt co rút, sắc mặt đại biến!Trưởng Lão Hội của Yêu tộc !Chương 726 : m khí nơi cửa độngDịch giả : Đừng Hỏi Tại SaoBiên tập : Mỹ Nam Tử"Tại hạ là Minh Nguyệt Dạ không biết Đại sư Tiêu Vân Hải có ở đây không?"

Nữ tử đẹp như tiên mỉm cười nói.

Tuy rằng thái độ của nàng rất thân thiện nhưng vẫn để lộ ra uy phong lẫm liệt làm cho người khác không thể sinh ra tâm tư trái lệnh.Một âm thanh sâu kín như từ trong đêm tối vang lên: "Đại sư không có thời gian đâu, ba ngày nữa các ngươi hãy đến đây?"

Lúc gần sáng, ánh sáng nơi chân trời dần đần lóe lên xua tan đi bóng tối của màn đêm.

Nhưng chỗ mà Tằng Liên Nhi đang đứng lại giống như hư không tĩnh mịch không thấy điểm cuối.

Nàng xinh đẹp trầm tĩnh đứng ở đấy, chiếc váy dài màu đỏ chấm xuống đất, khí chất của nàng không giống với hơi thở mạnh mẽ cường mãnh của Minh Nguyệt Dạ, mà lúc ẩn lúc hiện khó có thể suy xét.Trên mặt Khoái An hơi nóng lên, hắn là một tên Soái giai nhưng khi vừa đối mặt với đối phương lại bị khí thế của đối phương làm cho sợ hãi, vì thế hắn không nhịn nỗi mà cảm thấy nhục nhã hổ thẹn."

Đã sớm nghe nói qua Tằng tiểu thư là bông hoa của danh môn, hôm nay được gặp mặt thì quả nhiên là danh bất hư truyền."

Minh Nguyệt Dạ mỉm cười nói, nàng có đôi mắt sáng rực cùng với hàm răng trắng tinh, phong hoa tuyệt thế.Tằng Liên Nhi chỉ cười cười rồi nói: "Sao có thể so với tài năng của tỷ tỷ được, quyền lực nắm trong tay chỉ dưới một người mà trên vạn người.

Tùy tiện nói một câu liền có vô số anh hùng cam tâm tình nguyện xông vào dầu sôi lửa bỏng."

Minh Nguyệt Dạ lại mỉm cười rồi quay mặt sang đánh giá Thanh Hoa Tuyết, trong mắt nàng hiện lên một tia dị sắc nói: "Có phải là Thanh Hoa Tuyết không?"

"Thanh Hoa Tuyết bái kiến Minh Trưởng lão."

Thanh Hoa Tuyết hơi cúi người hành lễ."

Thanh Hoa gia thật sự là có mắt không tròng a, đáng tiếc thật" Minh Nguyệt Dạ than nhẹ một tiếng rồi lập tức nhìn chằm chằm vào Thanh Hoa Tuyết nói: "Đúng lúc ta còn đang thiếu một trợ thủ, nếu như ngươi chấp thuận thì sau này có thể làm việc bên cạnh ta."

Thanh Hoa Tuyết ung dung nói: "Đa tạ Trưởng lão đã xem trọng nhưng mà Thanh Hoa Tuyết năng lực thấp kém cho nên không thể gánh vác được trọng trách nặng nề này"."

Hừ ! không biết tốt xấu !"

Một lão già bên cạnh Minh Nguyệt Dạ có thần thái ngạo mạn hừ lạnh nói tiếp: "Khó trách sao Thanh Hoa gia suy tàn, thật đáng đời!"

Thanh Hoa Tuyết cũng chỉ điềm đạm cười cười, dường như không nghe được câu nói này.Bỗng nhiên, một u ảnh trên không trung lóe lên!Lão già kia chỉ cảm thấy hoa mắt rồi đột nhiên có một vật gì đó hiện lên trước mắt, lão già sau khi kinh hãi liền phẫn nộ quát lên: "Thật to gan!"

Lão già phẫn nộ đến cả râu tóc đều dựng lên, năm ngón của tay phải vẫy lên liên tiếpn bắn ra mấy đạo hào quang màu xanh lá, chúng như những mũi tên rời cung mà đánh tới trước mặt!

Cùng lúc đó một cái lồng hào quang giống như ngọc lưu ly bao vây hắn vào bên trong.Phốc phốc... !Khi hào quang màu xanh lá va chạm với hư ảnh thì lập tức vỡ ra thành một chùm ánh sáng như sương mù.Sắc mặt lão già đại biến, hắn đang muốn tiếp tục đối phó thì hư ảnh đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, khiến cho hắn không nén được mà giật mình.

Nhưng sau một khắc thì hư ảnh đột nhiên từ không trung hiện ra ở bên cạnh lồng hào quang.Hắn không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào mà chỉ có thể trơ mắt nhìn hư ánh đang trùng trùng điệp điệp đánh lên lồng hào quang.Binh!m thanh vỡ vụn vang lên trong trẻo, nhưng ở trong tai hắn lại như tiếng sấm sét.

Lực lượng kinh người mãnh liệt ập tới như muốn dời non lấp bể, hắn bay ra ngoài hơn mười trượng giống như cánh diều bị đứt dây.Tằng Liên Nhi giống như một người vô sự, lập tức xoay cỗ tay trắng tinh của nàng mà thu hồi lại tay áo mềm mại như nước rồi nhẹ nhàng nói: "Đại sư đang bế quan mọi người nói nhỏ một chút".Khoái An mở to hai mắt ra, hắn dường như không dám tin!Nàng cũng dám trực tiếp động thủ với Trưởng Lão Hội của Yêu tộc...Thanh Hoa Tuyết chỉ hơi ngẩn ra nhưng vẻ mặt vẫn như trước, tâm tình nàng giống như là mặt nước trong hồ vậy.Tĩnh mịch, một mảnh tĩnh mịch!"

Thần lực!" m thanh trầm thấp khàn khàn của một gã Trưởng lão Yêu tộc khác vang lên, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tằng Liên Nhi nói: "Nghe đồn đại rằng Tằng tiểu thư tu luyện Nguyệt Lượng Thần lực, biến hóa khó lường.

Hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt.

Nhưng mà, Tằng tiểu thư có địch ý mãnh liệt với chúng ta như vậy thật sự là vượt ra ngoài dự liệu của chúng ta".Tằng Liên Nhi yếu ớt cười cười như đóa hoa dạ lý nở rộ rồi nói: "Chẳng lẽ các ngươi tới uống trà sao?"

Gã Trưởng lão Yêu tộc này liền đơ mặt ra.

Khoái An như ở trong mộng tỉnh lại, thần sắc hắn ngưng trọng mà chậm rãi lấy ra Ma binh, đúng là thanh Lam Manh mà Tả Mạc vừa mới luyện chế được!Minh Nguyệt Dạ lại không chú ý đến sự giằng co của hai bên mà ý tứ hàm xúc sâu xa nói: "Bất kể là Tiêu Vân Hải hay là Tiếu Ma Qua cũng đều tốt, dù sao mục tiêu của chúng ta cũng chỉ là Thiên Sứ Cụ Trang.

Theo ta biết thì cũng có không ít người ham muốn truyền thừa Thần lực của mấy vị đấy".Tằng Liên Nhi nhẹ nhàng cười nói: "Phải xem bọn hắn có bản lãnh này không đã"."

Nói đúng" Minh Nguyệt Dạ cũng không hề phản bác.

Nàng bỗng nhiên xòe bàn tay ra, lập tức có mấy chùm sáng tựa như rong rêu mọc ra từ lòng bàn tay nàng rồi lớn dần lên, lượn lờ đong đưa trong gió.m thanh yếu ớt của Tằng Liên Nhi vang vọng bên tai mọi người: "Biết rõ rồi, thì ra các ngươi cũng đã nắm giữ được Thần lực"."

Nếu như Đại sư chấp nhận bán Thiên Sứ Cụ Trang thì chúng ta sẽ đảm bảo an toàn cho Đại sư.

Chúng ta chỉ cần Thiên Sứ Cụ Trang mà thôi" Minh Nguyệt Dạ nhìn nàng một cái.Tằng Liên Nhi rẽ rẽ mái tóc ở trên trán rồi nhỏ nhẹ nói: "Chỉ với mấy người các ngươi thì e rằng không đủ rồi"."

Ta dám nói ra lời này thì tự nhiên là có vài phần nắm chắc" Minh Nguyệt Dạ không hề né tránh ánh mắt hoài nghi của Tằng Liên Nhi.

Ngữ khí của nàng không cao nhưng mà vẻ tự tin tràn đầy và mạnh mẽ lại làm cho người khác không thể sinh ra chút hoài nghi nào."

Bán cho ai mà không phải là bán chứ?"

Tằng Liên Nhi hé miệng cười rồi lại nói: "Nhưng mà với tính tình của Đại sư thì món Chuẩn Thần binh này chắc chắn là có giá không rẻ đâu".Chuẩn Thần binh !Ba chữ kia rõ ràng đã kích động mạnh vào thần kinh của các Trưởng lão Yêu tộc, tuy sắc mặt bọn hắn như thường nhưng mà sự biến hóa của ánh mắt lại không thoát được cặp mắt của Tằng Liên Nhi."

Chuẩn Thần binh cũng tốt mà Thần binh cũng được, cuối cùng thứ ta quan tâm vẫn là giá cả" Thần sắc Minh Nguyệt Dạ như thường rồi nói tiếp: "Không biết ngươi có thể thay mặt Đại sư ra giá được không?"

"Không thể" Tằng Liên Nhi nhẹ nhàng cười."

Vậy thì mời Đại sư ra giá đi" Minh Nguyệt Dạ trực tiếp nói."

Thật xin lỗi, Đại sư đang bế quan, phải mất ba ngày nữa.

Ba ngày sau lại mời các vị đến vậy" Tằng Liên Nhi nói."

Ba ngày ?"

Minh Nguyệt Dạ lắc đầu nói: "Chúng ta không thể đợi lâu như vậy được."

"Vậy thì hết cách rồi."

Tằng Liên Nhi nhẹ nhàng lắc đầu.Trên mặt Minh Nguyệt Dạ nở ra một nụ cười nói: "Vậy thì xin lĩnh giáo Nguyệt Lượng Thần lực của Tằng tiểu thư một chút, Từ Trưởng lão làm phiền ngươi rồi!"

Vị Trưởng lão có âm thanh trầm thấp lúc nãy gật đầu rồi chậm rãi bước ra khỏi hàng ngũ và trầm giọng nói: "Bộ lạc Nguyệt Lượng ở thời xa xưa cũng là một bộ lạc có tiếng tăm lẫy lừng, Nguyệt Lượng Thần lực cũng trở thành một trường phái riêng biệt, hôm nay có thể lĩnh giáo thì đúng thật là rất vinh hạnh".Tằng Liên Nhi đang muốn mở miệng thì một âm thanh bỗng nhiên vang lên: "Sao có thể làm phiền đến Tằng tiểu thư được, để ta đánh trận đầu cho".Khoái An cầm theo thanh Lam Mang, thần sắc hắn vừa lãnh đạm vừa nghiêm túc.** *Tả Mạc động thủ cực nhanh giống như một đạo hư ảnh thỉnh thoảng bay đi lướt tới.

Từng đạo hào quang làm người khác cảm thấy hoa mắt từ trong tay hắn trút xuống như nước chảy, tất cả đều chui hết xuống dưới mặt đất.Bố trí cầm chế phức tạp như vậy thì có yêu cầu cực cao, những phù văn cùng với ma văn liên quan đến nhau thì không thể kể hết, cho dù là Tả Mạc cũng không thể không tập trung tinh thần cho thật tốt.Nếu như người khác mà nhìn được một màn này của hắn thì nhất định sẽ kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.Mặt đất đã hoàn toàn thay đổi, khắp nơi đều có thể thấy được phù văn cùng ma văn rất phức tạp mà tinh tế. m khí ở bốn phía cũng bắt đầu chịu ảnh hưởng nên thỉnh thoảng lại hình thành ra một số luồng khí xoáy nhỏ.Thần sắc Tả Mạc nghiêm túc, hắn không dám có chút phân tâm.

Hắn biết rõ là thời gian rất quý giá.

Vương Cấm Thương Khung chính là át chủ bài lớn nhất để hắn đối phó với những cao thủ kia cho nên hoàn thành càng sớm thì hắn càng nhanh có được còn át chủ bài này.Phạm vi trong mẫu vẽ của Vương Cấm Thương Khung vốn là năm trăm dặm.

Nhưng Tả Mạc lại gom chúng rút lại chỉ còn trong phạm vi năm mươi dặm mà thôi, như vậy mới có thể khiến cho uy lực của nó được tăng cường hơn nữa.

Nhưng mà làm thế cũng đồng nghĩa với độ khó khi bố trí cũng bị gia tăng mãnh liệt.Vầng trán của Tả Mạc bị dính đầy một lớp mồ hôi.Nhưng mà hắn không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, hào quang trong mắt hắn lóe lên kinh người.

Áp lực mạnh mẽ thế này lại làm cho hắn chuyên tâm hơn bao giờ hết, hắn đã hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái tập trung tinh thần cao độ và tràn đầy dũng khí.Tư duy của hắn chưa bao giờ sinh động như lúc này, tâm thần cũng chưa khi nào kỳ ảo trong sáng như bây giờ.Thủ pháp của hắn lại im lìm mà sinh ra biến hóa, rồi cầm chế do hắn bố trí ra cũng dần dần xảy ra biến hóa.Tả Mạc quá tập trung tinh thần nên không chú ý được điều này.

Thủ pháp của hắn lướt nhanh tựa như ý nghĩ của hắn vậy, nhìn vào thật giống như một loại bản năng của hắn vậy.Cầm chế đã hiện ra hình thức ban đầu.m khí bị xáo động càng kịch liệt hơn, đại lượng âm khí từ trong chỗ sâu của Phần Quỷ Cương tuôn ra tiến nhập vào khu vực mà Tả Mạc đang bố trí cấm chế.Tả Mạc rất nhạy bén nên chú ý ngay điều đó, nhưng mà tâm thần của hắn lúc này đều đặt hết lên trên cấm chế.

Phản ứng đầu tiên trong đầu hắn chính là làm sao để lợi dụng những luồng âm khí dày đặc kinh người này.Theo bản năng, thủ pháp của hắn lại xảy ra biến hóa.Càng ngày càng nhiều âm khí từ chỗ sâu bên trong Phần Quỷ Cương cuồn cuộn tuôn ra, nó cứ đua nhau thành từng đoàn rồi từng đoàn trước chạy sau đuổi, tưởng chừng như là vĩnh viễn không có điểm dừng vậy.m khí mãnh liệt tăng lên khiến cho Tả Mạc càng thêm phấn khởi.m khí dày đặc này chính là lực lượng tuyệt hảo nhất có thể lợi dụng.

Mà âm khí dày đặc kinh người như vậy thì những lúc bình thường muốn tìm cũng khó có thể thấy được, bởi vì chúng hết sức hiếm thấy.Một tia chấn động nhỏ không rõ ràng mấy nổi lên ở trong chỗ sâu của Phần Quỷ Cương.Ta Mạc không hề để ý tới, nhưng A Quỷ lại đột nhiên ngẩng đầu, tử mang trong mắt nàng chớp động ra, nàng lặng lẽ biến mất ở trong vùng âm khí mà không một tiếng động.A Quỷ phi hành được khoảng hai mươi dặm liền dừng lại.Ở cách nàng không xa có một cái hố sâu đi thông xuống lòng đất, âm khí dày đặc chính là dũng mãnh tuôn ra từ chỗ này.

Khi âm khí nơi cửa động dày đặc này đến gần tựa như hiện ra vùng tối đen giống như mực vậy.Sự rung động của mặt đất chỗ này cũng càng trở nên rõ ràng hơn.Tần suất của mỗi lần rung động là khoảng mười nhịp thở.Bỗng nhiên tử mang trong mắt A Quỷ lóe lên, thân hình nàng chợt nhào về phía trước.Một con Lệ Quỷ vừa mới từ trong cửa động chui ra, thân hình nó được che phủ bởi quầng khói đen, nên khi nó ẩn bên trong âm khí dày đặc này rất khó phát hiện ra.

A Quỷ đột nhiên xuất hiện sau lưng nó, rồi tử mang lập tức bao phủ lấy bàn tay rồi chui vào thẳng vào trong cơ thể nó.m khí dày đặc như mực này không hề ảnh hưởng đến A Quỷ.Thân thể Lệ quỷ đó chợt ngã ngay tại chỗ, tử mang giống như ngọn lửa nhanh chóng lan tràn ra khắp cơ thể nó, trong nháy mắt toàn thân Lệ quỷ bị bao phủ trong ngọn lửa màu tím.Ngọn lửa màu tím này cực kỳ mãnh liệt đến nỗi Lệ quỷ còn chưa kịp tru lên thì đã hóa thành tro bụi.Đến khi Lệ quỷ bị đốt cháy gần như không còn gì nữa, cuối cùng chỉ vãi ra đó một đám âm khí rất tinh thuần.

A Quỷ há mồm khẽ hút lấy, lập tức đám âm khí này bị cuốn vào trong cơ thể nàng.

Một lát sau A Quỷ mới mở to hai mắt, tử mang trong mắt lại rực sáng hơn một chút.Lại có một con Lệ quỷ từ trong cửa động có âm khí mãnh liệt này chui ra.A Quỷ vẫn làm giống như vừa rồi.Thân hình A Quỷ như ma mị, động tác thì nhanh như điện hơn nữa lại không bị ảnh hưởng bởi âm khí.

Thường thường Lệ quỷ chưa kịp phát giác ra được chuyện gì thì đã bị nàng đánh trúng.Mỗi một con Lệ quỷ bị Bất Tử Thần lực thiếu đốt thành một đám âm khí tinh thuần đều bị A Quỷ hút vào trong cơ thể.

Liên tiếp thu được hơn mười luồng âm khí, tức thời tử mang trên tay A Quỷ dần dần biến ảo thành ngọn lửa màu tím.Lại giống như lúc trước, thân hình A Quỷ lại lần nữa biến mất, bàn tay được bao phủ bởi ngọn lửa màu tím nhanh như điện mà chui vào bên trong âm khí.Nhưng sau một khắc thì ngọn lửa màu tím trong mắt A Quỷ lóe lên.Phanh!Bỗng nhiên xuất hiện một lực lượng khổng lồ từ bàn tay truyền đến, làm cho thân hình A Quỷ lóe lên rồi nhanh chóng lùi về phía sau, ngọn lửa màu tím trong hai mắt nàng chớp lóe mà nhìn chăm chú vào cửa động.Khí lưu ầm ầm quét sạch sẽ âm khí nơi cửa động làm lộ ra chân dung của kẻ vừa mới đến.Chương 727 : Quỷ TướngDịch giả : nhatchimaiBiên dịch : Chiêu NhiMột con Quỷ Tướng toàn thân mặc giáp tỏa ra âm khí xuất hiện tại cửa động, hốc mắt trống rỗng toát lên hai ngọn lửa màu đen.Nếu Tả Mạc ở đây nhất định sẽ kinh ngạc khi phát hiện trên người con Quỷ Tướng này vậy mà lại tản ra một chút thần lực dao động nhàn nhạt.Bỗng nhiên con Quỷ Tướng ngoác mồm hút một luồng âm khí, ngọn lửa đen trong hốc mắt nổ thành tiếng lốp đốp nho nhỏ rồi bùng lên gấp đôi.

Luồng âm khí trên thân Quỷ Tướng hóa thành ngọn lửa màu đen nho nhỏ rồi áo giáp hấp thụ nó lại.Ngoại trừ ngọn lửa đen kịt ra thì Quỷ Tướng đang tranh đấu với A Quỷ kia không có gì khác biệt với những con Quỷ Tướng khác.Tử hỏa trong mắt A Quỷ như ngọn lửa bị gió thổi qua, thân hình phút chốc biến mất.Hắc hỏa trong mắt Quỷ Tướng cũng theo đó bập bùng lên, sau đó cả thân hình đồng thời biến mất.Ầm!Hai bàn tay một đen, một tím tự nhiên xuất hiện trong không trung đánh vào nhau.Hai người hoàn toàn không cảm giác được những sợi tử diễm và hắc diễm mảnh mai tràn ra bốn phía.

Song chưởng như tia chớp đụng nhau, rầm rầm âẦm!

Trên không trung chỉ có hình bóng của hai người mà thôi, thỉnh thoảng chợt sáng bừng lên, chiếu sáng khắp nơi.

Bốn phía tràn đầy những sợi tử diễm hắc diễm, bất kỳ cái gì nhiễm phải những sợi này đều bị nó đốt thành tro tàn.m thanh giao chiến lớn như vậy cuối cùng cũng kinh động đến Tả Mạc, hắn đang rất chuyên tâm lập cấm chế.Hắn chỉ cần suy nghĩ một chút đã có thể hiểu ra tình hình.

Lúc này cấm chế đã hoàn thành hơn phân nửa.

Hắn chưa vội xuất thủ mà chỉ âm thầm quan sát.Con Quỷ Tướng này thực lực thật bất phàm, nhưng điều làm Tả Mạc bất ngờ là trên người nó lại có thần lực dao động nhè nhẹ.

Đây cũng là nguyên nhân mà nó có thể chiến đấu liều chết với A Quỷ thật lâu, thêm một nguyên nhân nữa là nhìn nó có vẻ khù khờ nhưng kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, nhiều chiêu biến hóa cùng khả năng ứng biến linh hoạt làm cho Tả Mạc run sợ trong lòng.

Nhất định lúc còn sống nó phải là một vị cao thủ cực kỳ lợi hại.Quan sát một lát, trong lòng Tả Mạc càng thêm sáng tỏ.

Thực lực của Quỷ Tướng kém hơn A Quỷ một chút, sở dĩ nó có thể đấu ngang cơ với A Quỷ bởi vì nó có kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn.Nhưng theo tính cách chiến đấu không bao giờ chủ quan khinh địch của A Quỷ, chỉ trong một thời gian ngắn nàng sẽ học tập mô phỏng phương thức chiến đấu của đối phương.

A Quỷ sẽ bắt đầu dần chiếm thế thượng phong một cách nhanh chóng.Điều làm Tả Mạc cảm thấy hiếu kỳ chính là thần lực dao động trên thân Quỷ Tướng.

Thần lực của nó nồng nặc khí tức tử vong, điều này khác hẳn với tất cả các loại thần lực mà Tả Mạc đã gặp.

Trong kim diệp không hề ghi chép gì về loại thần lực này.Đây là một loại thần lực hoàn toàn mới!Trong lòng Tả Mạc chấn động, hắn hiểu rõ một loại thần lực hoàn toàn mới ẩn chứa những giá trị quan trọng thế nào.Ngón tay của hắn liên tục bắn ra mấy luồng ánh sáng chìm vào trong lòng đất.Quỷ Tướng dần dần bị A Quỷ áp chế, thấy tình thế không ổn thì muốn bỏ chạy trốn vào bên trong động.

Bỗng nhiên âm khí bốn phía trở nên hỗn loạn.

Quỷ Tướng kinh hãi lắm bởi vì có được âm khí nồng nặc như thế đều xuất phát từ nơi nó mượn lực, bây giờ đột nhiên hỗn loạn không rõ nguyên nhân làm nó luống cuống tay chân.Năng lực chiến đấu của A Quỷ càng lúc càng tiến bộ, một cơ hội tốt như vậy nàng làm sao có thể bỏ qua được?Thân hình vụt lên, hai bóng A Quỷ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Quỷ Tướng.

Quỷ Tướng ngẩn ra.Bỗng nhiên cái cổ bị siết chặt làm cho nó bị hoa mắt.

Một bàn tay bao phủ tử hỏa nhấc cả người nó lên một cách không khoan nhượng rồi ném mạnh trên mặt đất!Lần này A Quỷ vận thần lực, sức mạnh lớn vô cùng.

Toàn bộ thân thể Quỷ Tướng bị khảm thật sâu vào mặt đất, hắc hỏa bên trong hốc mắt bị đập một trận giờ chỉ còn phập phù leo lét.Nó còn chưa kịp tỉnh lại để có thể vùng vẫy đứng lên thì đã bị hai ngón tay phủ đầy tử hỏa dí sát vào hai ngọn hắc hỏa trong hốc mắt .Tức thì Quỷ Tướng im như thóc, khuôn mặt lượn lờ âm khí lộ ra vẻ sợ hãi.Tả Mạc nhanh chóng hiện thân bên cạnh A Quỷ, hắn ngồi xổm xuống nhìn Quỷ Tướng một cách hiếu kỳ.Tả Mạc đã giết không ít các loại quỷ vật sát hồn nhưng mà chúng không có gì đặc biệt để xem xét.

Cho dù ở Tu Chân Giới thì những tu giả nghiên cứu về quỷ vật sát hồn cũng cực kỳ ít ỏi, bởi âm khí quá nặng nề, không được người ta hoan nghênh.Có thể cùng A Quỷ đánh lâu như vậy thì con Quỷ Tướng này thực lực cũng có chút bất phàm, Tả Mạc thấy tò mò bởi thần lực trên người nó.

Những luồng sáng trong mười ngón tay của Tả Mạc liên tục được bắn ra, vài luồng ánh sáng chìm vào trong cơ thể Quỷ Tướng làm cho thân thể của nó cứng đờ, không động đậy được.A Quỷ thu bàn tay lại, đứng sang một bên.Quỷ Tướng nhìn Tả Mạc với vẻ sợ hãi dị thường, nó biết khí tức trên người Tả Mạc chính là khắc tinh với nó.

Thái dương thần lực chí dương chí cương vừa vặn là thiên địch của loại quỷ vật do âm khí sinh ra.Đây cũng là một trong nhiều nguyên nhân dù Tả Mạc phát hiện nơi đây đầy rẫy âm khí nồng nặc mà trong lòng vẫn không chút sợ hãi.Kiểm tra một lát, trong lòng Tả Mạc hơi giật mình.

Thần lực trên thân Quỷ Tướng là do người còn sống lưu lại.

Không biết vì nguyên nhân gì, gã kia tuy đã chết rồi nhưng thần lực lúc còn sống vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán mà vẫn bảo lưu lại một phần nào đó.

Phần thần lực được bảo lưu này không ngừng kết hợp với âm khí, từ đó hình thành một loại thần lực hoàn toàn mới chưa từng có xuất hiện ở nơi nào.Linh trí của Quỷ Tướng không cao, nó chỉ chiến đấu theo bản năng mà thôi.Bỗng nhiên trong đầu của Tả Mạc lóe lên một suy nghĩ nào đó, hắn quay sang nhìn về phía A Quỷ.

Khuôn mặt của A Quỷ bình thường không biểu lộ cảm xúc gì nhưng giờ đây lại hiện vẻ khao khát hiếm thấy.

Trong nháy mắt Tả Mạc hiểu được rằng loại thần lực đầy khí tức tử vong này đối với A Quỷ có sức hấp dẫn cực lớn.Thần lực của A Quỷ chính là Bất Tử Thần Lực, đến từ Bất Tử Thần Phạt.

Tuy rằng tên gọi là bất tử nhưng lại có nghĩa tương đồng với tử vong, khi biểu hiện ra ngoài lại là một loại khác cực đoan hơn. (DG: đoạn này trúc trắc quá)Trong quan niệm truyền thống về hệ tử vong thì tử vong là điểm kết thúc cũng là điểm khởi đầu, quy tịch (quay về với tĩnh mịch) và tân sinh ( mới sinh ra ) giống như một đôi.Mà Bất Tử Thần Lực chính là việc vĩnh viễn không được giải thoát được hình thành nên phương thức bất tử, từ nơi tử vong khiến cho người ta rơi vào sự tuyệt vọng và vô cùng thống khổ, có thể nói đây là bất tử đến chết.

Sự thống khổ vô cùng vô tận, sự dày vò, tuyệt vọng, chính là suối nguồn của Bất Tử Thần Lực, cũng giống như thuộc về lực tử vong.

Nhưng nếu tử vong có thể từ trong tuyệt vọng thoát ra, điều đó sinh ra sự bất tử!Sinh cơ vĩnh viễn cần phải được thai nghén từ trong tử vong!Đó chính là dấu vết của Bất Tử Thần ́n!Đột nhiên, Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ, nhưng mà trong thâm tâm đầy rẫy sự phức tạp khó giải thích.

Con đường này rất gian nan nguy hiểm hơn cả hệ truyền thống tử vong, không biết sẽ có bao nhiêu gian khó đây.Sinh so với tử vĩnh viễn phải gian nan hơn rồi!Tả Mạc không biểu lộ tâm tình của mình mà lùi lại một bước, coi như tặng Quỷ Tướng cho A Quỷ.A Quỷ không do dự, bàn tay nàng chụp lấy Quỷ Tướng. m khí tỏa ra toàn thân Quỷ Tướng phút chốc tan rã, lộ ra hai luồng hắc hỏa cực kỳ tinh thuần.

A Quỷ há mồm hút một cái, hắc hỏa tức thì bị hút vào trong miệng, tử hỏa trong mắt A Quỷ tăng vọt lên.Tả Mạc cầm tay A Quỷ đứng lên, bắt đầu kiểm tra.Trong cơ thể A Quỷ đang thai nghén một cái gì đó, hiện tại lại càng thêm rõ ràng.

Cái này vô cùng tinh thuần, nó bao hàm khí tức thần lực tử vong, đối với A Quỷ rất có ích lợi.Trong lòng Tả Mạc khẽ thở phào một hơi.Tuy rằng hắn rất tò mò muốn biết bên trong động có cái gì, nhưng mà trước mắt cần phải tranh thủ từng chút thời gian cho nên lúc này không phải là thời cơ để dò xét ngọn nguồn.

Trái lại, cửa hang động không ngừng bắn ra âm khí, có thể trợ giúp làm tăng cường hiệu quả của cấm chế.A Quỷ canh giữ tại cửa động, dáng vẻ giống như trẻ con tham ăn làm Tả Mạc phải bật cười.

Hắn bày một số cấm chế xung quanh cửa động để phòng ngừa A Quỷ gặp phải nguy hiểm.Ai biết bên trong động còn có cái gì.Sau khi bố trí xong, Tả Mạc bắt đầu tiếp tục bố trí cấm chế.Cấu trúc cơ bản của "Vương cấm thương khung" thành hình liền bắt đầu toả ra sức mạnh làm lòng người khiếp đảm.***Khuôn mặt của Khoái An đầy những vết thương, mắt hắn giống như bị hai luồng hỏa diễm thiêu đốt.

Hắn nắm chặt Lam Manh trong tay, đầu mũi thương giương lên. (DG: câu này khó hiểu quá)"Không có ích lợi gì đâu."

Từ trưởng lão ở trên cao nhìn xuống, khuôn mặt không chút biểu cảm.

Những nếp nhăn trên trán của lão có những tinh thể màu lam tinh khiết hiện lên, bên trong mơ hồ có dòng nước mênh mông lưu chuyển, âm thanh sóng vỗ như có như không.Thần lực của Từ trưởng lão cũng không cường đại, nhưng khí tức tản ra lại mênh mông như biển cả.Lão giơ tay lên, tiếng sóng vỗ như có như không đột nhiên biến động mạnh mẽ, giống như đại dương mênh mông nổi lên gió bão.Khoái An thấy hoa mắt, đột nhiên thân mình tựa như đang đứng giữa những cơn sóng dữ trong biển rộng mênh mông.

Sức mạnh khủng khiếp theo bốn phương tám hướng truyền đến, nó không ngừng kéo đẩy vặn vẹo làm hắn không thể đứng vững nổi.Biển rộng, đúng là biển rộng!Khoái An kinh hãi trong lòng, cái này không phải yêu thuật!Thần thuật!Hai chữ này nổ vang không ngừng trong đầu hắn giống như tiếng sấm.Ánh mắt Tằng Liên Nhi chợt lóe sáng rồi biến mất, thực lực của đối phương rất mạnh.

Thần lực của đối phương không phải thật sự tinh thuần, điều này hẳn là có quan hệ với cách thức luyện tập của đối phương.

Thần lực dung hợp với yêu thuật sẽ hình thành một loại thần thuật hoàn toàn mới!Quả nhiên không hổ là thành viên trưởng lão hội Yêu tộc nha, lão có thể sáng tạo ra thần thuật kỳ quái như thế, đúng là rất lợi hại.

Yêu thuật vốn hay thay đổi thất thường nhưng sau khi dung hợp với thần lực vẫn còn những ưu điểm biến hóa, bên cạnh đó sức mạnh cũng được tăng lên rất nhiều.Tuy nhiên loại thần thuật mới này không phải không có nhược điểm.

Không đủ tinh thuần chính là nhược điểm lớn nhất của nó!Đã từng tu luyện thần lực một thời gian dài nên Tằng Liên Nhi biết rất rõ, thần thuật rất cần sự tinh thuần.

Nó không có những biến hóa phức tạp, thần lực tinh thuần có thể làm cho biến hóa giản đơn trở thành sức mạnh vô biên.Tuy nhiên, loại thần thuật hoàn toàn mới này sẽ khiến việc học tập thần thuật của yêu tộc càng thêm dễ dàng.

Điều này cho thấy, phương diện nghiên cứu thần lực ở yêu tộc có một bước phát triển đột phá.Nếu những người này đều có thể tu luyện thần lực thì phiền phức lớn rồi!Tằng Liên Nhi thất kinh, nàng nhìn Khoái An vùng vẫy trong thần thuật.

Quang mang trong mắt nàng chớp động, nàng chuẩn bị động thủ.Đột nhiên Khoái An hét to một tiếng!Cây thương Lam Manh trong tay sáng rực lên, ánh sáng màu xanh sẫm chiếu rọi sáng cả một vùng đại dương mênh mông.Phù, phù, phù!Từ trong thân thể Khoái An thò ra từng cái gai bén nhọn, ước chừng dài khoảng năm tấc, to cỡ chiếc đũa.

Trong chớp mắt, toàn thân Khoái An phủ đầy gai dày chi chít.Ngay sau đó từng cái gai thoát khỏi thân thể Khoái An, chúng bay lượn lờ xung quanh hắn.

Mỗi mũi gai đều ánh lên đốm sáng màu trắng, dày đặc chi chít làm da đầu người ta tê dại.Mắt Tằng Liên Nhi lóe lên dị sắc, kiềm chế xúc động muốn nhảy vào cuộc chiến.Thương Vị ma thể! (DG: Ma thể dạng con nhím)Nàng không ngờ Khoái An dung mạo bình thường, thế nhưng lại là người của Thương Vị tộc.

Trời sinh Thương Vị tộc đã là cao thủ dùng Thương rồi, bọn họ nổi danh nhất chính là Thương Vị ma thể.Theo như lời đồn đại, nếu họ phát huy ma công dùng Thương đến cực hạn, sẽ trở thành một trong những ma thể mạnh mẽ nhất, uy lực nhất.Cây thương Lam Manh trong tay hắn cũng là một trong những loại Thương ma binh cao cấp nhất!Lòng hiếu kỳ của Tằng Liên Nhi tăng lên thấy rõ.BuẦm!Lam Manh phát ra tia sáng màu xanh sẫm rồi đột nhiên nổ tung thành hàng vạn điểm nhỏ màu xanh lam.

Chùm sáng màu lam tựa như một bầy cá thật nhỏ nhưng số lượng khổng lồ ngao du giữa biển rộng mênh mông.Sức mạnh kinh khủng bên trong biển cả không làm cho chúng có bất kỳ nao núng gì.Trái với hiện tượng xuất hiện chùm sáng màu lam, những cái gai bay lượn lờ xung quanh Khoái An lại lấy tốc độ kinh người hợp lại trong tay hắn.

Vô số cái gai hợp lại thành một cây Cốt Thứ Thương (DG: cây thương hình gai) thật lớn ở trong tay Khoái An.Mặc dù sóng biển cuộn trào mãnh liệt, bốn phương tám hướng truyền tới sức mạnh to lớn thế nào cũng không thể ngăn cản Cốt Thứ Thương thành hình.Trong chớp mắt khi Cốt Thứ Thương thành hình, bầy cá màu xanh sẫm bỗng dưng bất động.Khoái An mở to hai mắt, hắn không thèm để ý đến nước biển xung quanh, mà men theo cảm giác bắt đầu vặn eo đâm thương về trước, động tác thật hoàn mỹ đúng theo hình vẽ trên các quyển sách bí kíp thường thấy!Chương 728 : Uy hiếpDịch giả : Tiền Khánh ThếBiên dịch : nhatchimaiBiên tập : Mỹ Nam Tử"Há ?"

"A...!"

Tên thiếu niên Ma thần và Lão đầu đồng thời ngừng lại, xoay mặt nhìn về hướng Phần Quỷ Cương."

Xem ra, có người muốn trộm đào rồi".

Lão đầu lắc đầu nói."

Đi thôi...

đi thôi, đánh lâu như vậy rồi, muốn nóng người cũng đã nóng rồi, chúng ta không thể trơ mắt nhìn đám gia hỏa Yêu tộc kia đến Ma giới giễu võ dương oai được!"

Thiếu niên Ma thần lười biếng nói.Lão đầu lắc lắc đầu liên tục nói: "Ma Thần Điện các ngươi vênh váo, hò hét rống trống khua chiêng lắm cơ mà, còn đám lão yêu kia cũng người đông thế mạnh, chỉ có ta lẻ loi một mình thôi."

Ngươi chỉ lừa gạt được ai đó thôi, thẳng thừng mà nói thì ngươi cùng bọn với Tiếu Qua Ma" Thiếu niên Ma thần tỏ vẻ khinh bỉ "Chỉ đơn giản thế thôi mà không chịu nói ra là sao?"

"Thôi được rồi, dám trộm đào của chúng ta, thật là đáng hận mà!"

Lão đầu suy nghĩ một lát, lập tức lộ vẻ mặt sát khí đằng đằng.Thiếu niên Ma thần vỗ vỗ tay với vẻ mặt hào hứng tán thành: "Không sai chút nào!"

Hai người lập tức biến mất không thấy đâu.Tại Bất Chu Thành, sau khi mọi người bị kinh hồn bạt vía thì giờ họ đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà rất nhanh, một vài cao thủ có linh cảm nhạy bén, lập tức phát hiện được một điều gì đó ở phía xa xa."

Phần Cương Quỷ !"

"Là Phần Cương Quỷ"Từng đám người bắt đầu xôn xao, có vài người lớn gan lập tức bay lên phía trên rồi lao thẳng về hướng Phần Cương Quỷ.** *Cốt Thứ Thương đột nhiên sản sinh ra một lực hấp dẫn cường đại, giống như một dòng xoáy, nó vững vàng hút lấy các tia lam mang kia tựa như đang nuốt những đàn cá vào dòng xoáy đó vậy.

Từng vòng, từng vòng sóng gợn, lấy mũi thương làm trung tâm phóng xuất ra xung quanh từng đợt sóng xanh lượn ra ngoài rìa, giống như những quang mang chiếu rọi lên các cạnh gai sắc bén.Lam mang theo sóng gợn, rồi tụ tập lại hướng vào mũi thương.Mũi thương trong nháy mắt đã sáng ngời lên nhưng nó lại khiến cho người ta không thể nhìn thẳng vào được, về điểm này quả thật thứ lam mang kia có thể nhiếp hồn người ta.Rào rào rào...!Những âm thanh rào rào giống như từng đợt thủy triều đang lên, rồi từng ngọn sóng dâng cao dần lên, lam mang này thăm thẳm vô tận giống như vật sống, luồng ánh sáng xanh lao nhanh đi như tên bắn, tập trung và hướng mũi thương mà bay thẳng đến.Sắc mặt của Từ Trưởng lão đại biến, ánh mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào những điểm lam quang này.Địa Ma binh!Trên tay của đối phương hóa ra là một thanh Địa Ma binh, trong giây lát hắn chợt nhớ lại Tiêu Vân Hải ngoại trừ luyện chế ra "Thiên Sứ Cụ Trang" kia thì vẫn còn có bốn thanh Địa Ma binh khác nữa.Nếu là trước đây, mỗi khi Địa Ma binh mới ra đời nhất định sẽ khiến cho nhiều người phải chú ý đến.

Nhưng đối với các Trưởng lão Yêu tộc này, một khi họ đã thành công bước vào được cánh cửa Thần lực, thì trong mắt bọn họ chỉ để ý đến những thứ Chuẩn Thần binh như "Thiên Sứ Cụ Trang", mà không cần quan tâm đến bốn thanh Địa Ma binh kia nữa.Nhưng mà lúc này khi nhìn trực diện vào những điểm sáng lam mang có thể nhiếp hồn người này, cảm giác vô cùng nguy hiểm thật sự đã nổi lên trong lòng bọn họ.Từ Trưởng lão như mới vừa tỉnh ngộ, không ngờ thanh Địa Ma binh này hoàn toàn có thể uy hiếp được lão!Quần áo không gió mà tự lay động, khuôn mặt Từ Trưởng lão bỗng nhiên đỏ gay giống như vừa say rượu vậy, hai tay Từ Trưởng lão ép xuống đồng từ trong miệng lão lập tức thốt ra chữ: "Định"Vừa rồi lam mang còn gào thét như sóng dữ nơi đại dương mênh mông, thì đột nhiên không gian bỗng lắng xuống như gió yên biển lặng, mặt nước phảng phất ngưng đọng lại rất tĩnh lặng, giống như một viên bảo thạch màu xanh trong sáng tinh khiết vậy.Bên trong viên bảo thạch to lớn này, các lam quang tỏa ra rồi phóng đi một cách thong thả dị thường.Bốn phương tám hướng bỗng xuất hiện một lực lượng đang gia tăng mãnh liệt, Khoái An dường như hít thở không được, ma thể của hắn vốn cứng cỏi thế mà giờ đây bị ép đến rung động kịch liệt.

Lâu nay qua nhiều trận chiến cơ thể hắn đã được tôi luyện mấy lần, vô số lần hắn đã đến sát biên giới của chuyện sinh tử mà đấu tranh, vật lộn, nên hắn đã biết rõ đâu là thời điểm mấu chốt.Thật ngoài dự đoán của mọi người đang quan chiến, hắn bỗng nhắm mắt lại, tâm thần có vẻ như băn khoăn bất định, lúc này thanh Cốt Thứ Thương vốn được nắm chặt trong bàn tay phải, bất chợt bàn vuốt dọc từ thân thương trượt thẳng xuống đuôi thương, rồi bỗng nhiên quẫy một cái...!Đùng!Cốt Thứ Thương tự động bạo liệt, mang theo những chiếc gai xương điên cuồng xoay tròn, khắp nơi tràn ngập sự phá hoại đến kinh khủng.Rầm rầm râẦm!Trước mặt hắn, nước biển bị nổ tung xuất hiện một lỗ hổng thật lớn.Trên miệng Khoái An tràn ra một ngụm máu, có lẽ hắn đã bị thổ huyết, lúc này hắn mới mở con mắt ra bình tĩnh quan sát, cặp mắt sáng ngời một cách dị thường.Từ trong nơi sâu thăm thẳm, ánh sáng của lam mang chợt sáng chói lên, nó thông qua lỗ hổng mà chiếc gai xương vừa làm nổ tung lập tức bay thẳng ra ngoài.Khóe miệng của hắn lộ ra một tia trêu tức hết sức hứng thú, hắn phát hiện ra rằng đối phương đã luyện thành Thần lực, hắn liền đem mọi hy vọng đặt hết lên “Lam Manh".

Hắn cho rằng đối phương tu luyện Thần lực chưa được bao lâu, nên đánh cược "Lam Manh" này sẽ gây tổn thương đến đối phương.Một tia lam mang từ trong vùng nước biển bay ra, sắc mặt Từ Trưởng lão trắng bệch như chẳng còn chút máu.Dưới tình thế cấp bách như vậy, lão cũng đành phải liều mạng!Vô số bức tường nước từ trong đại dương mênh mông kia được dựng lên, có ý đồ muốn ngăn cản những tia lam mang nọ, nhưng mà những tia lam mang ấy tựa như không phải vật thật, nên bất luận thứ gì đi nữa thì cũng không thể cản trở được nó.Lam quang lóe lên, dường như nó đã bay đến trước mặt của Từ Trưởng lão.Nhanh như cắt những tia lam mang kia đã chạm đến khóe mắt của Từ Trưởng lão, tức thì hắn cảm thấy một cỗ khí tức cực kỳ cường đại mang theo một lực hút đến kinh người từ trong lam mang truyền đến, cả người chẳng thể động đậy được nữa, lão kinh hãi la lên: "Cứu ta...!", lời còn chưa dứt thì lam mang đã chìm ngập vào trán của Từ Trưởng lão.Kế tiếp vô số lam quang từ trong đầu Từ Trưởng lão bắn túa ra, thân thể hắn bây giờ giống như một chùm hoa tuyết vậy, lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ tan rã của nó."

Đùng !"

"Lam Manh" khôi phục lại nguyên hình, ánh sáng của nó đã vô cùng ảm đạm, trên thân thương lúc này bị phủ đầy vết rạn nứt, nó từ không trung rơi xuống mặt đất, tức khắc vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ.Khoái An cũng gắng gượng rồi cũng rơi từ trên không xuống, khuôn mặt trắng như tờ giấy đồng thời hơi thở rất mong manh."

Muốn chết !"

Trên không trung bỗng vang lên một tiếng quát chói tai, chỉ thấy một đạo hỏa tuyến, đột nhiên từ trong người Trưởng lão Yêu tộc bay ra, lao thẳng đến chỗ của Khoái An hiện đang hôn mê."

Đùng !"

Đạo hỏa tuyến đó đột nhiên nổ tung trên không trung.Một tay áo thật dài mềm mại như nước, phút chốc đã quấn lấy Khoái An.Lúc này thanh âm yếu ớt của Tằng Liên Nhi mới truyền tới tai mọi người: "Đường đường là một Trưởng lão Yêu tộc, thế mà chẳng biết xấu hổ gì cả, quả thật đây là lần đầu tiên ta trông thấy đấy!"

"Nha đầu kia, ngươi thật lớn mật..."

Một tên Trưởng lão chỉ tay vào mặt Tằng Liên Nhi gầm lên.Lời còn chưa dứt thì đột nhiên một vòng tròn hình trăng khuyết lia thẳng từ sau cổ hắn sáng chói lên, vòng trăng khuyết đó xoay tròn chuyển động, tức khắc thủ cấp của hắn đã lìa khỏi cổ, rơi xuống lăn long lóc dưới đất...Tằng Liên Nhi giọng yếu ớt nói: "Tuổi tác đã lớn như vậy rồi, hà tất lại nóng nảy như thế chứ".Chiêu thức vừa rồi của Tằng Liên Nhi hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, vừa ra tay liền làm cho toàn trường kinh hãi không thôi, mọi người chỉ cảm thấy phía sau lưng mình chợt dâng lên từng trận khí lạnh không ngớt nên trong lòng đều rất hoảng sợ.

Đối với thủ đoạn vừa rồi của Tằng Liên Nhi, quả thật hơn xa đối với những gì họ tưởng tượng.

Từ khi bước vào cánh cửa Thần lực, thực lực của mỗi người ở đây đều tăng nhanh, họ vô cùng thỏa lòng hả dạ, do đó những Thiên Yêu hay Ma Soái phổ thông căn bản không lọt vào trong mắt bọn họ.

Duy nhất để cho bọn họ có chút kiêng kị, đó là ba vị Ma thần của Ma Thần Điện mà thôi.Họ thật không ngờ được, chỉ một tên Soái giai mang theo một thanh Địa Ma binh liền đã lấy đi tính mệnh của Từ Trưởng lão.Vậy mà thủ đoạn của Tằng Liên Nhi lại càng quỷ thần khó lường, Vương Trưởng lão bỏ mạng tại chỗ.

Đối với chiêu này, đổi lại là bọn họ, thật không ai tự tin có thể tránh thoát chiêu vừa rồi.Thần sắc Minh Nguyệt Dạ nghiêm nghị, Thần lực trong cơ thể bị kích động, khí thế không ngừng tăng lên.

Nàng giống như vầng thái dương làm sáng chói cả bầu trời, khí thế tản ra làm cho người ta không có cách nào dám nhìn thẳng vào thứ ánh sáng đó, đôi mắt đẹp hàm sương, lạnh lùng nói: "Đây là cách mà Tiếu Qua Ma tiếp đãi khách nhân sao?"

Tằng Liên Nhi bình tĩnh, lòng hơi trầm xuống, chiêu vừa rồi do trước đó không lâu nàng đã lĩnh ngộ ra sát chiêu Thần thuật, gọi là "Nguyệt Câu Thủ".

Nàng thấy những tên gia hỏa này vừa hung hăng vừa kiêu ngạo, nên cố ý làm cho đối phương kinh sợ một chút, liền vận dụng chiêu "Nguyệt Câu Thủ" với uy lực cường đại như thế, nhưng lượng Thần lực tiêu hao cũng thật là kinh người, trong chớp mắt Thần lực trong cơ thể nàng thoáng chốc đã mất hơn phân nửa.Nhưng mà nàng không ngờ, tuy những tên Trưởng lão khác đã tỏ vẻ kinh hãi đối với chiêu này, thế nhưng Minh Nguyệt Dạ lại chẳng sợ chút nào.Minh Nguyệt Dạ xuất động Thần lực đã khiến cho Tằng Liên Nhi trong lòng thất kinh, so với Từ Trưởng lão vừa rồi có lẽ mạnh mẽ hơn nhiều.

Nếu Thần lực trong người còn đầy đủ thì nàng tự tin có thể liều mạng một phen, nhưng mà lúc này nếu phải động thủ, tất nhiên sẽ lộ tẩy thế yếu.Thanh Hoa Tuyết tuy rằng thực lực đã có tiến bộ rất lớn, nhưng chưa từng tu luyện qua Thần lực, nếu so với những tên Trưởng lão này thực lực quả là chênh lệch quá lớn, vì thế không giúp được gì nhiều.Lúc này trong lòng Tằng Liên Nhi đang lo lắng, thì bỗng nhiên trên bầu trời vang lên một thanh âm nhàn nhạt."

Đây chính là cách ta đãi khách đấy !"

Con ngươi Minh Nguyệt Dạ bỗng nhiên co rút lại.Vừa dứt lời, thì đột nhiên một luồng kim sắc hỏa diễm từ dưới đất xông lên với tốc độ cực nhanh, dọc theo mặt đất nơi Tằng Liên Nhi và Minh Nguyệt Dạ đang đứng lan rộng ra.Một đạo kim sắc hỏa tuyến thẳng tắp, giống như một thanh hỏa nhận sắc bén tách hai người ra hai phía."

Người nào dám bước qua chỗ này, giết chết không tha !"

Một thanh âm nhàn nhạt, lại giống như gió thu lạnh lẽo, trong nháy mắt thổi vào lòng những Trưởng lão, hàn khí trong lòng bọn họ tuôn ra mãi không thôi.Nhưng mà không ai dám đem những lời nói này coi như trò đùa, đạo kim sắc hỏa tuyến này tuy vẫn bùng cháy một cách vô hại vì chưa xâm hại ai, nhưng mà trong nó lại ẩn chứa Thần lực tinh thuần như thế, cũng đủ để cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ không thôi !Trên đời này lại có thứ Thần lực tinh thuần như vậy sao!Ngay cả đối với Minh Nguyệt Dạ, khiến cho khí thế cũng không khỏi đứng trơ ra đó mà trong lòng cẩn thận tính toán.

Mặt nàng khẽ biến, biết rõ rằng chính mình cũng đã đánh giá quá thấp Tiếu Qua Ma, tài nghệ Thần lực của đối phương còn trên cả mình, thật là vượt quá dự kiến của nàng.Trong nháy mắt, nét mặt nàng khôi phục như thường, thực lực của Tiếu Qua Ma đúng là cường đại hơn so với nàng tưởng tượng, nhưng mà so nhân số thì nàng chiếm ưu thế tuyệt đối.Những Trưởng lão đi với nàng, người nào cũng đều tu luyện Thần lực, tuy Thần lực của họ không thể đem so sánh với Tiếu Qua Ma, nhưng mà nếu đem toàn bộ thực lực so sánh thì tuyệt đối sẽ chiếm ưu thế.Chỉ trong chốc lát, nàng đã suy nghĩ rõ ràng cái được hơn là cái mất.Mục tiêu lần này ngoại trừ "Thiên Sứ Cụ Trang" ra, nàng cũng nghĩ đến truyền thừa Thần lực của Tiếu Qua Ma, nếu có thể nắm được Thần lực truyền thừa của Tiếu Qua Ma đó, nàng hoàn toàn có thể làm cho Thần lực cu3a Trưởng Lão hội ngày càng hoàn thiện hơn."

Tiếu Qua Ma, ngươi muốn đối đầu với Trưởng Lão hội sao?"

Minh Nguyệt Dạ một bước cũng không nhường, lạnh giọng nói.Phía sau hỏa tuyến, không có một tiếng động, không biết từ lúc nào Tằng Liên Nhi và Thanh Hoa Tuyết cũng chẳng thấy đâu nữa ."

Tiếu Qua Ma, tuy rằng ta không rõ thân thế của ngươi, nhưng tất nhiên ngươi có huyết thống của Yêu tộc chúng ta" Minh Nguyệt Dạ cũng không nổi giận, ngữ khí vang vang như đanh thép: "Hiện nay đang là thời điểm thiên hạ đại biến, lẽ nào ngươi không muốn làm nên một sự nghiệp lớn sao?

Trưởng Lão hội cầu hiền như khát nước, đối với nhân tài như ngươi chúng ta đúng là rất cần!

Nếu ngươi chấp nhận gia nhập vào Trưởng Lão hội, ta nguyện sẽ nhường vị trí hiện tại cho ngươi mà lui xuống làm Phó thủ!

Lúc đó ngươi ở dưới Trưởng lão hội, lập tức lực lượng quân đoàn, tài nguyên vô số, nhân lực và cơ hội giao tiếp cũng nhiều vô kể, trợ lực đem lại cũng quá sức tưởng tượng của ngươi.

Với thế lực hiện tại, cũng sẽ do ngươi toàn quyền điều khiển, Trưởng lão hội tuyệt đối không can thiệp !"

Các Trưởng lão khác nghe vậy, không khỏi cảm thấy bất ngờ, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Minh Nguyệt Dạ lộ vẻ vô cùng khiếp sợ cùng kính nể !Đối với Tả Mạc đang ở bên trong Phần Quỷ Cương cũng không thể không có chút bội phục Minh Nguyệt Dạ, nữ nhân này quả nhiên lợi hại!

Đổi lại là một người khác, nếu nghe được điều khuyến dụ này chắc chắn tim sẽ đập lên thình thịch.

Thế lực của Trưởng Lão hội quả nhiên mạnh đến tuyệt đỉnh, toàn bộ Yêu tộc đều dưới sự thống trị của nó.

Nếu đem so sánh thì đại khái chỉ có Côn Luân, Thiên Hoàn mới có tư cách nhưng chắc chắn phải chịu kém hơn đôi chút.

Còn về phần quần hùng ở Ma tộc, càng không thể có thế lực nào đủ sức chống lại được.Bốp bốp bốp...!Những tiếng vỗ tay bỗng nhiên không chọn thời điểm mà vang lên, một thiếu niên cao lớn, anh tuấn chậm rãi hiện lên trong tầm mắt của mọi người, rõ ràng thiếu niên này chính là Ma thần Vưu Tây Nhã Khắc.Khóe mắt hắn lườm qua lộ hỏa tuyến trên mặt đất, trong lòng chợt biến, nhưng trên mặt không hiện lên chút dấu vết nào, khuôn mặt uể oải lộ vẻ tiếu ý: "Đã sớm nghe nói Minh tiểu thư là nữ trung anh hào hiếm thấy trong Yêu tộc, hôm nay được gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền!

Lợi hại, thật lợi hại!

Thế nhưng sao lại chạy đến đào bới từng góc tường của Ma tộc chúng ta thế này, hình như làm vậy khiến cho chúng ta cảm thấy không kham nổi rồi đó."

"Có phải là Ma thần Vưu Tây Mã Khắc không?

Hân hạnh, hân hạnh...!"

Ánh mắt của Minh Nguyệt Dạ chợt lóe lên rồi biến mất, ưu nhã hành lễ hỏi thăm."

Ai da, đối với nữ nhân lợi hại như ngươi, ta tình nguyện không dám gặp đâu a" Vưu Tây Nhã Khắc bỡn cợt nói, tức thì những lời này đã chọc giận Minh Nguyệt Dạ, những Trưởng lão khác bên cạnh cũng lộ vẻ tức giận."

A..., Tiếu Qua Ma, ngươi thấy Ma Thần Điện thế nào?

Ngươi cứ đến chỗ của ta, a...

đúng rồi, Ma Thần Điện chúng ta không có nhiều luật lệ rắc rối đến thế đâu, ngươi muốn làm gì thì làm, muốn tới thì tới muốn đi thì đi.

Hãy tới chỗ ta đi, chỗ của ta chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, chẳng có nơi nào thoải mái như thế đâu nhá!"

Thanh Hoa Tuyết và Tằng Liên Nhi đều dùng thần sắc cổ quái nhìn Tả Mạc, Khoái An cũng vừa tỉnh dậy mà kinh ngạc không nói nên lời, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.Chương 729 : Thịnh yến đã mở mànDịch giả : Tiền Khánh ThếBiên dịch : nhatchimaiBiên tập : Mỹ Nam TửTả Mạc vừa sửng sốt vừa cảm thấy có chút dương dương tự đắc, hóa ra ca cũng là người đáng để tranh đoạt thế à!Nhưng dù sao hắn không phải là kẻ chân ướt chân ráo mới ra giang hồ, nên vẻ đắc ý còn chưa kịp lộ ra hết thi giọng nói đã có phần rất hoang mang và khổ não, giống như đang đứng trước một lựa chọn khó khăn vô cùng: "Ta phải cân nhắc thật kỹ mới được."

Tằng Liên Nhi và Thanh Hoa Tuyết nhìn thấy hành động cổ quái của Tả Mạc lại nghe giọng điệu vô cùng độc đáo bèn trợn mắt há mồm, quá kỹ xảo!

Quả là diễn viên cực kỳ xuất sắc nha!Khoái An không thể giải thích được cảnh tượng này nên khuôn mặt lộ vẻ hoang mang.

Trưởng Lão Hội đương nhiên không cần phải nói nữa, còn Ma Thần điện đang nổi lên như là một trong những thế lực có triển vọng nhất ở Ma giới.

Tuy rằng hiện tại Ma Thần điện chưa thể so sánh được với Trưởng Lão Hội Yêu tộc, nhưng với tiềm lực nó đã biểu hiện ra chắc chắn nó sẽ làm cho Ma Thần điện trở thành quân đầu sỏ của Ma giới.Hai thế lực đỉnh cấp đã có lời mời, vậy mà hắn giống như đang giỡn chơi là sao?Ánh mắt của Khoái An ngây dại, Tả Mạc vội vội vàng vàng tiếp tục bố trí cấm chế.Trước đây hắn còn có một chút thấp thỏm trong lòng nhưng hiện tại Tả Mạc rất có lòng tin đối với "Vương Cấm Thương Khung".

Tuy bây giờ chỉ mới hình thành cơ bản thôi, nhưng "Vương Cấm Thương Khung" đã có uy năng như thế, làm cho hắn vô cùng mong đợi khi cấm chế này được bố trí hoàn chỉnh.Không ngờ Kim Ô Doanh đã tạo nên một món đồ lợi hại đến như thế!Nhớ đến cái đám bất đắc chí nguyên là tu giả Luyện Khí ở tầng đáy nhất luôn chán chường cuộc sống khi xưa, thế mà bây giờ cũng đã có thể sáng tạo ra cấm chế lợi hại như thế, trong lòng Tả Mạc dâng đầy cảm xúc thành công và tự hào.** *Thế nhưng lúc này tại Mạc Vân Hải, Kim Ô Doanh đang rất bận bịu với việc vận chuyển toàn doanh trại.Từng chiến bộ đã sớm tập trung đâu vào đó, bầu không khí Mạc Vân Hải hết sức khẩn trương và nặng nề.Một tờ giới đồ rất lớn được trải ra trước mặt.Trên khuôn mặt của Công Tôn Sai vẫn mang dáng dấp của một nụ cười của trẻ thơ.Trước mặt hắn, từng nhóm Thúc Long, Ma Phàm, A Trát Cách, Thời Đông, Ngụy Nhiên và Dã Lăng đều đã tề tựu từng hàng rất trật tự và nghiêm chỉnh, mỗi người đều ngồi ngay ngắn, áo quần chỉnh tề.

Nếu ở trong một thế lực khác thì từng người trong bọn họ đều có khả năng trở thành chủ tướng một phương.

Nhưng tại đây, không ai dám chậm trễ một chút nào cả, trên mặt mỗi người đều toát ra khí chất của Chiến tướng, đó là sát khí trầm trọng.

Từng người ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ, cứ như là đặc thù riêng biệt của chiến tướng Mạc Vân Hải vậy.Biệt Hàn chỉ để ý đến Nghiệt bộ của mình, tất nhiên toàn bộ hệ thống Chiến tướng Mạc Vân Hải do một tay Công Tôn Sai chưởng quản.

Công Tôn Sai thích phong cách sạch sẽ ngăn nắp nên điều này ảnh hưởng đến mọi người, dù tên gia hỏa Lôi Bằng lôi thôi lếch thếch xưa nay nhưng khi tới gặp Công Tôn Sai cũng phải giữ vệ sinh từng chút một, chỉnh trang lại bản thân thật sạch sẽ, gọn gàng.Qua mấy trận chiến thắng kinh thế hãi tục đã làm cho thanh danh của Công Tôn Sai và Biệt Hàn một bước lên mây, chính thức gia nhập vào hàng ngũ Chiến tướng đỉnh cao trong khắp thiên hạ.

Hơn nữa, những chiến tướng ở đây, có khi do Công Tôn Sai một tay dạy dỗ đề bạt, hoặc là bị hắn đánh bại mà bắt làm tù binh, cho nên cả đám đối với mệnh lệnh của hắn không có bất kỳ do dự nào cả.Đã từ lâu rồi Mạc Vân Hải không có những hành động lớn đến như thế, việc này làm trong lòng mọi người đều cháy hừng hực một luồng chiến ý.

Ngoại trừ Biệt Hàn không có mặt tại đây, toàn bộ chiến tướng đều đã tới."

Vừa rồi chúng ta nhận được tin, Côn Luân chính thức tham chiến rồi!"

Công Tôn Sai mỉm cười nói.Á, ố, ái...!Trong phòng họp nháo nhác một hồi, trên gương mặt mỗi người đều không nén nổi vẻ phấn khích, bởi vì mọi người đều hiểu rõ thông tin này có ý nghĩa lớn như thế nào."

Đại nhân!

Xuất chiến đi!"

Gã Lôi Bằng luôn e sợ thiên hạ không loạn nên là người nhảy ra đề nghị đầu tiên.Thời Đông luôn nổi tiếng với sự bình tĩnh, lạnh lùng mà nay trong mắt hắn cũng cháy rừng rực chiến ý mãnh liệt, y lẩm bẩm: "Cơ hội tốt đến rồi!"

Nhất thời phòng họp náo nhiệt hẳn lên, Công Tôn Sai cũng không hề ngăn cản, hắn hiểu những người này đã chờ đợi cơ hội từ lâu lắm rồi.Một canh giờ trước, Côn Luân không thể kiềm chế được nữa mà phát động chiến dịch công kích Huyền Không tự!

Đây là một tín hiệu bạo phát dữ dội, toàn bộ Tứ Cảnh Thiên đều đang chờ đợi thông tin tiếp theo.Thịnh yến chia cắt Huyền Không tự đã bắt đầu rồi!Bọn họ vẫn luôn chờ đợi tín hiệu này, ai cũng biết rõ Huyền Không tự bây giờ đã quá suy yếu khó mà chịu đựng nỗi.

Trong khỏang thời gian này, Huyền Không tự liên tục xung đột với nhiều thế lực xung quanh.

Cũng đúng thôi, nó đã trải qua cả một nghìn năm rồi nên những mâu thuẫn với các thế lực khác đương nhiên đến lúc bộc phát lên rất nhiều!Nhưng Công Tôn Sai chưa vội hành động, vì hắn vắt óc suy nghĩ tìm mọi cách để dù thế nào đi nữa, cũng phải đoạt được một số lợi ích từ buổi tiệc này mới được.Nhìn mọi người hưng phấn, môi của hắn cong lên nở một nụ cười.

Tự nhiên hắn lại nhớ tới sư huynh, không biết sư huynh hiện giờ thế nào rồi?

Nếu như sư huynh ở đây thì mấy chuyện này căn bản không thành vấn đề!Công Tôn Sai tự nhiên rơi vào tâm trạng nghĩ ngợi tới xuất thần, hắn luôn luôn rất hâm mộ sư huynh vì dù gặp vấn đề gì sư huynh cũng xử lý vô cùng thành thạo và điêu luyện, khi xong việc sẽ lộ ra khuôn mặt cực kỳ đắc ý cho mà xem.Bất chợt hắn thu lại tâm tư, ánh mắt một lần nữa nhìn sâu vào những vị dũng tướng phía trước mặt này.

Hắn hít sâu một hơi, dù có như thế nào thì mình cũng phải trợ giúp sư huynh xây dựng nền móng cho thật tốt mới được!Một cơ sở thật vững vàng, có thể giúp cho sư huynh hoàn thành những ý nguyện của mình!Chiến ý sôi trào giống như ngọn lửa bùng lên điên cuồng rực cháy trong đôi mắt!Cảm nhận được chiến ý của tiểu nương, phòng họp đang ầm ầm bàn luận lập tức yên tĩnh trở lại.

Tất cả đều ngồi thẳng lưng lên, dùng cặp mắt đầy vẻ khát khao trông chờ mệnh lệnh từ Công Tôn Sai!"

Kế hoạch tác chiến đã phát đến tay từng người, ta tin rằng các ngươi đã xem qua rất nhiều lần rồi nên giờ không cần nói dông dài nữa nhé."

Tài năng của Công Tôn Sai được thể hiện rõ ràng.

Thanh âm của hắn lộ ra vẻ điên cuồng vang vọng trong phòng hội nghị, làm cho chiến ý của mỗi người vốn đã cháy rừng rực lại như được khơi thêm, càng bùng cháy dữ dội."

Lần này, mục tiêu của chúng ta là năm mươi sáu giới!

Toàn bộ đều đã đánh dấu rồi đấy!

Chẳng vượt thêm giới nào mà cũng không được giảm đi cho dù chỉ một giới!

Bất kỳ thế lực nào ngăn cản các ngươi đều trở thành địch nhân!

Ta cho phép các ngươi dùng bất cứ thủ đoạn nào, đánh tan cũng được, diệt sát toàn bộ cũng được, thậm chí bắt làm tù binh cũng được.

Ta chỉ có một yêu cầu, đó là phải nhanh!

Bằng tốc độ nhanh nhất công chiếm năm mươi sáu giới!"

Công Tôn Sai cơ hồ là lớn tiếng quát to."

Vâng, thưa đại nhân!"

Mọi người đồng thanh đáp lại.** *Kim Ô Vân Đảo chưa từng có hành động tưng bừng như thế, khắp nơi chạy tới chạy lui toàn người là người.

Những thành viên trọng yếu của Kim Ô Doanh đều được triệu tập toàn bộ, bên cạnh đó, những tổ chức lớn ở bên ngoài cũng được triệu tập đến, vô cùng đông đảo, đầy đủ các chủng loại.Những tổ chức ở bên ngoài tại Mạc Vân Hải rất nhiều, đa số bọn chúng đều do một hai vị nòng cốt cầm đầu, thành viên đa số là tu giả có cuộc sống bình thường, thực lực chỉ ở mức phổ thông.

Những tổ chức ngoại vi này thường phụ trách luyện chế một ít pháp bảo giản đơn, linh đan, linh thực.

Do thực lực của Mạc Vân Hải dần mở rộng nên cần nhiều vật phẩm số lượng lớn đến mức kinh người, nếu chỉ dựa vào Kim Ô Doanh thì hoàn toàn không đủ nhu cầu.

Vì lý do cấp thiết đó mà những tổ chức ngoại vi sinh sôi nhiều như nấm sau mưa.Hơn nữa, những thanh niên có thiên phú xuất sắc hơn người cũng cần phải tham gia những tổ chức ngoại vi này, vừa tăng thêm kinh nghiệm, vừa ma luyện bản thân.Bởi có cao thủ truyền thụ pháp quyết kỹ xảo, lại có thể thỏai mái tìm công việc để làm, môi trường cạnh tranh tương đối bình đẳng nên dẫn đến số lượng những tổ chức ngoại vi tăng vọt.Nhìn đám người đang hò hét ầm ĩ, hai vị đại sư phụ chau mày, trong mắt cùng hiện lên một tia lo lắng.

Những tổ chức ngoại vi khá lộn xộn, hỗn loạn bất trị, so với Kim Ô Doanh huấn luyện có tổ chức kỷ luật nghiêm minh thì khác nhau một trời một vực.Hai vị đại sư phụ nghĩ đến kế hoạch lạ thường của Công Tôn Sai đại nhân mà áp lực bị gia tăng.

Phía sau hai người là một nghìn chiếc bảo thuyền đồ sộ, bồng bềnh giữa không trung!

Những bảo thuyền này là do bọn họ tập hợp của tất cả các thương gia vận chuyển ở Mạc Vân Hải mới được như vậy.Lần này đúng là đã xuất hết vốn gốc rồi!Bỗng nhiên, một con hạc giấy bay đến trước mặt đại sư phụ Tôn Bảo.

Đại sư phụ cầm lấy giấy hạc mở ra xem, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên.Hắn đưa hạc giấy cho Cát Vĩ, sau đó Cát Vĩ cũng tỏ ra cực kỳ kích động.Các thành viên Kim Ô Doanh đang đứng dưới chờ đợi, ai ai cũng mở to mắt nhìn hai vị đại sư như chờ đón điều gì đó.Đại sư phụ Tôn Bảo trầm giọng nói: "Chiến bộ đã xuất phát!"

Đôi mắt mọi người mắt sáng rực lên rồi hò reo phấn kích.Đại sư phụ Tôn Bảo dùng hết khí lực toàn thân quát to, thanh âm của hắn thông qua phù trận truyền tới các ngóc ngách Vân Đảo."

Mọi người dẫn đội ngũ của mình theo hàng lối nghiêm chỉnh lên bảo thuyền.

Chúng ta sẽ theo sau chiến bộ, toàn bộ những địa điểm cần thiết lập cấm chế đều đã được đánh dấu rõ ràng.

Một khi chiến bộ đã đánh chiếm thành công, chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất thiết lập cứ điểm cấm chế!"

"Tất cả đã nghe rõ chưa!

Phải có tốc độ cực nhanh!

Nhanh nhất có thể!

Một trăm sáu mươi chín cái cứ điểm cấm chế!

Không thiếu một cái nào!"

"Lên thuyền!

Xuất phát!"

Biển người cuộn trào mãnh liệt, khởi động rầm vang.** *Trên bầu trời Phần Quỷ cương có rất nhiều người phi hành.Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm xuống dưới mặt đất, bởi vì dưới đó có một hỏa tuyến màu vàng kim thẳng tắp yên lặng, nhìn thấy hỏa tuyến này không ai dám vượt qua Lôi Trì một bước.

Người có chút thực lực có thể ngửi được khí tức cường liệt nguy hiểm, nhưng mà người có nhãn lực cao minh lại càng khiếp sợ hơn khi nhìn thấy trong hỏa tuyến màu vàng kim ẩn chứa Thần lực cực kỳ tinh thuần.Trưởng Lão Hội Yêu tộc đã khám phá Thần lực huyền bí, tin tức đã sớm được truyền đi khắp nơi.

Lúc trước, khi xảy ra chiến đấu không tránh được người bên ngoài đã do thám biết được.

Thần lực này là loại sức mạnh kỳ lạ đã có từ thời viễn cổ, nó giống như luồng hỏa tuyến màu vàng kim thẳng tắp trên mặt đất kia.

Nó chia khu vực thành các loại lực lượng khác như một đường ranh giới, giữa một cái hoàn toàn mới với những gì truyền thống.Bí mật của Thần lực khó có thể tưởng tượng ra được.Nhưng nếu Soái giai có Địa Ma binh thì cũng có thể uy hiếp được cao thủ Thần lực, điều này là kết luận của cuộc chiến đấu vừa rồi thể hiện ra.Có lẽ không phải tất cả Địa Ma binh đều có tác dụng như vậy, nhưng ít ra thì Địa Ma binh của Đại sư Tiêu Vân Hải đã chứng minh điều này là có thể!"

Lam Manh" đã bị hủy, còn "m Tình Ly Hoàn" đã đổi cho người khác, vì thế làm cho giá trị của hai thanh Địa ma binh còn lại đột nhiên tăng lên cực cao.

Đối với những tên Soái giai khác mà nói thì "Thiên Sứ Cụ Trang" là thứ mà bọn chúng chỉ có thể mơ ước, hiện giờ thứ duy nhất mang đến cho bọn chúng cảm giác an toàn chính là hai thanh Địa Ma binh còn lại kia.Trong nháy mắt, hai thanh Địa Ma binh còn lại cũng đã được trao đổi xong.Dịch An cầm lấy ba cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo trên tay mà trong lòng cảm thấy do dự.Tình thế phát triển quá nhanh đến mức y khó có thể tưởng tượng nỗi, Tiêu Vân Hải lại chính là Tiếu Ma Qua!

Kết quả này ngoài dự đoán của mọi người, khiến y đã lỡ đâm lao phải theo lao thôi.Ngược lại hắn chẳng hề có chút lòng tham với ba cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo này, y không ngu xuẩn đến nỗi chỉ vì ba cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo mà đi trêu chọc vào một gã địch nhân đáng sợ đến như thế.Nhưng tình cảnh của Tiếu Ma Qua cũng rất bất ổn, lúc này bốn phía đều là địch!Cấm chế dù có lợi hại đến đâu thì Tiếu Ma Qua cũng không thể ở trong cấm chế làm thằng ngốc cả đời được, chỉ cần sau này hắn thò mặt ra thế nào cũng phải đối mặt với cục diện bị vây công mà thôi, trừ phi hắn phải gia nhập vào một thế lực nào đó thực sự đủ mạnh mới nhờ đó làm chỗ dựa.Ba cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo lập tức trở nên cực kỳ bỏng tay.

Giữ lại à?, dù mỗi một thế lực Ma Thần điện hay Trưởng Lão Hội Yêu tộc thì y cũng không dám đắc tội.

Còn tống đi phức cho rồi thì lỡ như sau này Tiếu Ma Qua không chết, rồi hắn quay lại tính sổ thì làm sao y nuốt trôi đây."

Đại nhân!

Đại nhân!"

Thủ hạ mặt không còn chút máu chạy đến.Nhìn thấy mặt mũi hớt hơ hớt hãi của gã thủ hạ, trong lòng Dịch An chợt lạnh."

Khoái An đại nhân đã dùng Lam Manh hạ sát một gã Trưởng Lão Hội Yêu tộc.

Hiện giờ Khoái An đại nhân bị trọng thương, còn Lam manh đã bị hủy hoại rồi."

Trong giọng nói của thủ hạ có một tia run rẩy.Đầu của Dịch An như bị đập binh một cái xuống đất.Phiền phức lớn rồi!Một lúc lâu, sắc mặt trắng bệch của Dịch An khôi phục lại, gã cắn răng một cái: "Đi!

Mau đến Phần Quỷ Cương!"

Đắc tội với Trưởng Lão Hội Yêu tộc là thảm rồi, hơn nữa bọn họ lại chẳng có giao tình gì với Ma Thần Điện cả, vì thế giờ đây chỉ có thể ôm đùi của một nhân vật duy nhất thì may ra mới có thể ngủ an giấc mà thôi, tất nhiên đó chính là Tiếu Ma Qua.Chương 730 : Yên lặng mò tớiDịch giả : Túy Thư Cư SĩBiên tập : Mỹ Nam TửTả Mạc điên cuồng bố trí cấm chế, những luồng pháp quyết sáng lóng lánh như nước chảy từ trong tay tràn xuống.

Ma văn kết hợp với Phù văn mỹ lệ mà phức tạp, mang theo ánh sáng chói lọi khiến người người khiếp đảm hiện lên trên mặt đất, lan tràn khắp nơi!Khi đã tiến nhập vào trạng thái, toàn bộ nhân tố ngoại giới đều bị Tả Mạc quẳng lại phía sau, ánh mắt hắn vô cùng chuyên chú, tâm thần một mảnh thông linh.Các loại Phù văn và Ma văn giống như nước chảy lướt qua trong lòng hắn, rồi lại theo đầu ngón tay bay ra.Hình thế núi non, dòng chảy địa hỏa hay những chấn động âm khí trong khuôn viên năm mươi dặm, nhất nhất đều hiện ra trong lòng hắn, toàn bộ đều được hắn nắm giữ trong tay.Tằng Liên Nhi dần dần khôi phục trở lại, tuy nàng đã có Thái Dương Tử do Tả Mạc đưa cho nhưng vẫn không dám tùy tiện sử dụng.

Hiện tại, thứ có thể dùng để khôi phục Thần lực, tuyệt đối là bảo bối trong bảo bối.Nàng ngẩng đầu nhìn Tả Mạc đang lơ lửng trên trời, ánh mắt sâu kín.Từ con người đó tản ra một sự tự tin cường đại vô cùng, giơ tay nhấc chân điều khiển quang mang, đều không thể hiện bất cứ sự trì trệ hay lưỡng lự nào.

Bất tri bất giác, đôi mắt của Tằng Liên Nhi càng trở nên thâm thúy và sâu thẳm, phảng phất như được bao phủ bởi một lớp sương mờ, khiến không ai biết được trong lòng nàng lúc này đang suy nghĩ tới điều gì.Ánh mắt Thanh Hoa Tuyết thì đơn giản hơn rất nhiều, dù cho có sùng bái và tán thưởng đi nữa nhưng cũng không khiến cho nàng trở nên cuồng nhiệt hơn, mà vẫn an tĩnh êm đềm như nước.Sắc mặt Khoái An tái nhợt, đại khái y là một trong những người tỏ ra cực kỳ khiếp sợ.

Tiếu Ma Qua hay Tiêu Vân Hải gì đó, hai thân phận này bây giờ đã không còn là bí mật, nhưng cho dù tận mắt y nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ trước mắt, thì vẫn không cách nào đem hai thân phận và tên người hoàn toàn bất đồng kia mà đặt trên cùng một chỗ.Bỗng nhiên, y chợt rùng mình !Rùng mình, ớn lạnh…Cảm giác cực kỳ xa lạ này đã khiến y sửng sốt một hồi lâu, mãi sau mới có thể phản ứng lại, cũng vì trên mình đang mang trọng thương nên Ma thể phải thu nhỏ tới cực điểm.Dư quang nơi khóe mắt không nhịn được liếc về phía sau, con mắt phút chốc trợn tròn.Không biết từ khi nào, bầu trời đã bắt đầu đổ tuyết.

Từng bông tuyết xám xịt dập dờn bay lượn, khiến cả đất trời lâm vào cảnh mờ mịt.Cái này là...Y đưa tay ra, một bông tuyết màu xám liền rơi vào trong bàn tay, lạnh buốt đến tận xương khiến y bất giác run lên, ngay sau đó bông tuyết xám lập tức tan đi, một luồng âm khí tinh thuần bốc lên rồi tiêu tán giữa không trung.m khí !Trong mắt Khoái An lộ ra vẻ kinh hãi, rồi bỗng nhiên y quay phắt lại, trợn mắt nhìn chằm chằm lên thân ảnh như đang nhập vào cõi vong ngã trên bầu trời kia.Là hắn, không ngờ hắn lại có thể ngưng tụ âm khí thành hoa tuyết thế này!Nhưng rất nhanh, Khoái An phải cố hết sức giữ cho mình tỉnh táo trở lại, vô số điều nghi hoặc thoạt lướt qua đầu.

Lúc này toàn bộ khuôn viên năm mươi dặm đều bắt đầu chìm trong mưa tuyết, từng đốm... từng đốm bông tuyết như những chiếc lông ngỗng màu xám, lơ lửng rơi rơi.Những bông tuyết này... rốt cuộc có tác dụng gì ?** *Ngay lúc mọi người còn đang khiếp sợ trước thủ đoạn thần quỷ khó lường của Tả Mạc, thì chẳng một ai chú ý tới A Quỷ không biết từ lúc nào đã mất tung mất tích.Lúc này, A Quỷ đang ở trong hang động đầy âm khí mà Quỷ tướng đã xuất hiện.

Bên người nàng, chẳng rõ từ khi nào đã có thêm Hắc Kim Phù Binh, đang dùng nắm tay kim loại của mình vỗ bang bang lên lồng ngực cũng bằng kim loại.Vẻ mặt Hắc Kim Phù Binh tràn đầy uy vũ hùng tráng:- A Quỷ!

Ngươi cứ yên tâm, Quỷ Tướng cái gì chứ, tới một tên ta giết một tên, giết một tên ta... lại ăn một tên!Chợt để ý thấy A Quỷ quay sang nhìn, ngữ khí của y vội vàng biến đổi, lập tức hạ giọng lấy lòng:- Là giết một tên..., nhường A Quỷ ăn một tên vậy!

Khi nào A Quỷ ăn no rồi, ta mới tiện thể ăn thêm một tên.Nói xong lời cuối cùng, y bèn biểu lộ vẻ mặt đầy ủy khuất mà ôm lấy bụng, thương cảm rưng rưng, đôi mắt ngập tràn trông đợi nhìn A Quỷ, nước mắt lưng tròng:- A Quỷ tỷ tỷ, tiểu Hắc rất đói...A Quỷ chẳng chút động lòng mà quay đi, cũng không thèm nhìn qua một lượt.Thấy giở trò khả ái tội nghiệp bất thành, Hắc Kim Phù Binh đành xoay mặt về phía cửa động, đột nhiên sát khí đằng đằng, nhỏ dãi dài ba thước:- Gan nhỏ thì chết đói, to gan mới sống lâu, vì để không chết đói...Bộp…

Một cái chân trần đã đạp lên ngay sau lưng, Hắc Kim Phù Binh té ngã cắm đầu vào trong động.

Liền đó, từ đáy động liên tiếp truyền ra những tiếng kêu thảm thiết.A Quỷ phóng người nhảy xuống…** *Bên ngoài Phần Quỷ Cương, cao thủ tập hợp.Địch soái nhìn Phần Quỷ Cương xa xa, không khỏi cảm khái:- Tên Tiếu Ma Qua này thật là kẻ lợi hại, bất cứ hắn đi tới chỗ nào, đều khiến cho nơi đó dấy lên một trận mưa gió.Tần Minh cũng gật đầu:- Có lẽ, bất quá lại trở thành cái đích cho mọi người săm soi ngắm nghía như vậy, rất là không khôn ngoan.

Anh hùng không đứng dưới tường sắp sập, cục diện trước mắt, mặc dù không phải tử cục, nhưng đã là khốn cục, khó mà có phương pháp phá giải.Thang Thần nghe vậy liền cười:- Các ngươi đúng là bụng dạ thảnh thơi, tốt nhất chúng ta nên suy nghĩ cho kỹ, làm thế nào mới có thể đoạt được Thần lực đi.Tiếu ý trên mặt mấy người liền thu liễm, thần sắc cũng trở nên nghiêm trọng hơn.Bọn họ đã nhận được tin, hai vị Ma thần khác của Ma Thần Điện đang dốc toàn lực chạy tới nơi đây, nội ngày mai đã có thể đến.

Trong khi đó Trưởng Lão Hội Yêu tộc lại đang là một tòa núi to lớn ngăn chặn ở trước mặt bọn họ...

Mà tòa đại sơn này thậm chí còn khổng lồ hơn nhiều so với Ma Thần Điện.Nhìn những trưởng lão của Yêu tộc, ánh mắt kẻ nào kẻ nấy đều tỏ vẻ ham muốn mà nhìn chăm chăm vào sợi dây ranh giới đang rực lên ngọn lửa màu vàng kim nọ.

Lại thêm Minh Nguyệt Dạ công nhiên tỏ thái độ, càng biểu lộ khát khao của bọn họ đối với Thần lực truyền thừa của Tiếu Ma Qua.- Tiếu Ma Qua đang làm cái quỷ gì bên trong Phần Quỷ cương vậy?Chung Vấn Thiên khó chịu hỏi.Tần Minh thoáng đăm chiêu:- Đúng thế, hắn làm trò quỷ gì ở bên trong đó?

Lão Thang, ngươi có biết gì về Phần Quỷ Cương này không?"

Thang Thần lắc đầu:- Không rõ ràng cho lắm.Tần Minh thoáng kinh ngạc, bọn họ kề vai sát cánh chiến đấu đã lâu, phi thường hiểu nhau.

Tuy sau này vì nguyên nhân gia tộc mà Thang Thần phải quay về, thì dưới con mắt của Tần Minh, Thang Thần vẫn là kẻ làm việc tinh tế tỉ mỉ, làm người lại hết sức cẩn thận.

Dù sao thì Phần Quỷ Cương chỉ cách thành Bất Chu có mấy trăm dặm, gần đến không thể gần hơn nữa, sao Thang Thần lại không tìm hiểu rõ ràng, điều này càng làm cho lão phải giật mình!Thang Thần cười khổ:- Không phải là ta không muốn, mà nơi đó quả thật có chút tà môn.- Tà môn?Sự chú ý của mọi người lập tức bị hấp dẫn, có thể được Soái giai xưng là chốn tà môn, vậy chỉ sợ thực sự có điểm tà môn rồi.- Lúc trước ta từng phái rất nhiều người đi, nhưng không một ai trở về.

Sau đó ta lại tự mình chạy đến…Nét mặt Thang Thần tỏ ngưng trọng:- Bên trong âm khí cực kỳ dày đặc, có Hồn sát Lệ quỷ thường lui tới.

Thâm nhập vào sâu, âm khí nồng nặc tới cực điểm, càng không nghĩ tới âm khí đột nhiên sôi trào.

Nếu không phải tự mình thể nghiệm, thực sự rất khó tưởng tượng ra cảnh trí như thế, toàn bộ âm khí xung quanh đều sôi trào, chỉ cần thoáng thi triển Ma công, lập tức sẽ khiến cho âm khí nổ mạnh.

Lần đó, suýt chút nữa ta cũng trốn không thoát!Nói đến chỗ này, trên vẻ mặt Thang Thần còn tỏa ra nét sợ hãi tự đáy lòng.Mọi người ai nấy nhìn nhau, cùng lộ ra vẻ kinh dị.- Lẽ nào bên trong có cao nhân ẩn cư?Tần Minh nhịn không được hỏi.Thang Thần lắc đầu:- Không biết, nhưng mà từ đó về sau, ta không dám đi vào trong động nữa.

Ai mà biết tên Tiếu Ma Qua kia lại chạy đến nơi này, chẳng hiểu hắn mò mẫm cái gì bên trong nữa.Đúng lúc đó, bất chợt từ trong Phần Quỷ Cương truyền đến một trận chấn động kịch liệt.Mọi người cả kinh, vội vàng quay sang.Chỉ thấy Phần Quỷ cương như chợt sống lại, núi non sông ngòi không ngừng chuyển động nhấp nhô.

Những tiếng động ầm ầm từ xa xa vẳng đến, địa hỏa đỏ sậm nóng cháy phun lên từng cây trụ lửa cao ngất trời.Và quỷ dị hơn hết chính là bầu trời phía trên Phần Quỷ cương, lúc này đang mịt mờ một mảnh toàn là bông tuyết xám.Một nỗi chấn động khó tả, lướt qua trong lòng mọi người.** *Nơi đỉnh núi cao nhất tại Huyền Không Tự, cảnh vật so với ngày thường không có gì thay đổi, nhưng vẻ kinh hoàng và sợ hãi trên mặt các đệ tử thì không thể nào che lấp được.

Ngay tại thời khắc này khi mà đoàn Trưởng lão đã cơ hồ toàn bộ bị diệt sạch, đối với Huyền Không Tự đó thật sự là một đả kích trí mạng.Nếu lúc bình thường, cứ yên lặng vài chục năm thì chưa chắc Huyền Không Tự không có khả năng chi trì rồi gầy dựng lại.

Nhưng bây giờ cả thiên hạ rùng rùng chuyển động, quần hùng đồng loạt gióng trống kéo cờ, ai nấy đều nhìn thấy rõ ngôi chùa Huyền Không đang suy sụp.

Lập tức xung quanh Huyền Không Tự tranh đấu diễn ra không ngừng, các loại chiến sự càng ngày càng nghiêm trọng.

Hàng loạt các thế lực tựa như những bầy sói giảo hoạt tàn nhẫn, bâu vào cắn xé từng mảnh da miếng thịt trên thân thể béo bở của Huyền Không Tự!Toàn bộ đệ tử Huyền Không Tự đều ý thức rõ, thời điểm sinh tử tồn vong của môn phái đã đến!Côn Luân tham chiến rồi!Tin tức vừa truyền tới, mọi người mặt như tro tàn.

Ai nấy đều rất rõ ràng điều này có ý nghĩa gì, bởi một khi Côn Luân nhảy vào tham chiến, tuy nhiên lúc này chỉ như cọng rơm sau cùng ra đòn quyết định đè chết Huyền Không Tự vậy, chính xác hơn không phải chỉ là một cọng rơm, mà là cả một tòa núi lớn.Quả nhiên, khi trời vừa nhập nhoạng tối, Thiên Hoàn từ trước giờ luôn luôn giữ vẻ bất động, liền như một tia chớp công chiếm bốn Giới của Huyền Không Tự!Côn Luân, Thiên Hoàn, hai minh hữu năm xưa của Huyền Không Tự, đã vung lên lưỡi dao mổ sáng loáng.Toàn bộ các thế lực còn lại đều rõ ràng, buổi thịnh yến đã đến lúc cao trào rồi!

Cơ hồ toàn bộ bọn họ đều đồng thời phát lực, trợn trừng con mắt đỏ rực, mà liều mạng tiến công.Chiến đấu thảm liệt vô cùng.Giữa ranh giới sinh tử tồn vong, cơ hồ tất cả các chiến bộ của Huyền Không Tự đều mang tâm tư hết chung với địch, ngọc thạch câu phần mà chiến đấu.

Phản kích trong thảm liệt và tuyệt vọng bạo phát một cách toàn diện, đã biểu hiện rõ căn cơ cùng dũng khí của một đại môn phái cả nghìn năm, đồng thời cũng cho thấy Huyền Không Tự đã suy yếu và lâm vào bước đường cùng đến mức nào.Lúc này trên ngọn núi cao nhất, chỉ còn lại có một ít đệ tử chuyên làm việc vặt vãnh hằng ngày.

Những đệ tử có chút sức chiến đấu, đều đã được phái tới tiền tuyến để chống lại công kích của địch nhân.Lòng người hoảng sợ, kẻ có kiến thức đều minh bạch, với khốn cảnh trước mắt của chùa Huyền Không thì dù cho có bao nhiêu cao thủ Phản Hư kỳ tụ lại cũng đã không thể vãn hồi.Khi toàn bộ thiên hạ đều tới xâu xé Huyền Không Tự, rốt cuộc cũng đã định trước kết cục diệt vong của môn phái nghìn năm này.Không ai có thể ngăn trở toàn bộ thiên hạ, dù là Côn Luân cũng không đủ khả năng.Thế cục một khi đã hình thành, tự nó có đủ lực lượng cùng sức hút mạnh mẽ!Côn Luân và Thiên Hoàn đồng thời tham chiến, đã dập tắt đi một tia hy vọng sau cùng trong lòng đám đệ tử Huyền Không Tự, mà đòn trí mạng lớn nhất nhất, chính là điều bọn họ chưa từng nghĩ đến, Côn Luân và Thiên Hoàn lại chính là hai môn phái nôn nóng và tranh tiên trước nhất như thế!Hai thanh đao phủ trí mạng lại tới cực nhanh như vậy!Tâm tình Minh Tính lúc này tồi tệ đến cực điểm, hắn không muốn chôn cùng môn phái, con đường tốt nhất trước mắt không gì hơn là đầu nhập vào một minh chủ khác.

Huyền Không Cảnh ngoại trừ Huyền Không Tự, còn có chín đại thiền môn khác nữa, đều là những lối thoát không tồi.Tuy nhiên, ngay thời khắc mấu chốt này muốn tìm được nơi nương tựa trong khi tay trắng, thì tuyệt đối không được.Vừa nghĩ đến Tàng Kinh Các cùng Thiền Bảo Các, lập tức một ý niệm lớn mật không cách nào ngăn chặn lại liền dâng trào.

Trong mắt hắn hiện lên một tia tàn khốc, chuyện này phải xử lý nhanh chóng, phỏng chừng những người có chủ ý giống như hắn sẽ không ít đâu.

Chỉ cần kiếm được một hai món bảo vật, thì ắt hẳn ngày sau đương nhiên sẽ có chỗ dung thân.Hạ quyết tâm, Minh Tính không chút do dự mà thừa dịp đêm tối lặng yên mò đến Tàng Kinh Các.Lúc này Tàng Kinh Các yên tĩnh lạ thường.Trong lòng Minh Tính chợt hiện lên một nỗi bất an, nhưng hắn vẫn nghiến răng mà lặng yên lẻn vào.

Thường ngày, nơi đây đều có các sư thúc thủ vệ, bây giờ tất cả sư thúc đều đã bị điều đi, chỗ này chỉ còn lại cấm chế mà thôi.

Nhưng đối với những cấm chế nọ, hắn hết sức quen thuộc.Cẩn thận thoát khỏi trùng trùng điệp điệp cấm chế, cuối cùng hắn cũng đã lẻn vào được Tàng Kinh Các, tức thì kích động vô cùng.Nhưng khi hắn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, lập tức như bị sét đánh ngang mày.Chương 731 : Ra tayDịch giả : Đừng Hỏi Tại SaoBiên tập : Mỹ Nam TửBóng đêm đen kịt như mực, tầng mây dày đặc che đi ánh sáng mặt trăng, nếu đưa tay ra cũng không thể thấy được rõ ràng năm ngón.Nơi cao nhất trên ngọn chủ phong của Huyền Không tự có một bóng dáng mơ hồ.Gió núi thật lớn, thổi cho áo choàng của Biệt Hàn bay phất phới, khuôn mặt hắn lạnh lùng giống như băng sương, ánh mắt thì vô cùng phức tạp.

Từng cành cây ngọn cỏ trước mắt lại vô cùng quen thuộc đối với hắn.

Ở nơi đây, hắn từng lớn lên, hắn từng học tâp Chiến tướng, rồi từng bị giám thị chặt chẽ, từng phải chịu áp bức lăng nhục.

Hắn đối với nơi này tràn ngập cừu hận, vô số lần trong mộng hắn thấy mình đã tự tay phóng hỏa đốt cháy nơi này thành tro bụi.Nhưng khi hắn quay lại hôm nay đây, lúc này hắn lại tiếp bước lên ngọn chủ phong này, quả thật hắn muốn thực hiện đúng như cảnh tượng trong mộng kia.

Hắn nhìn qua bóng đêm đen kịt, nhìn qua địa phương quen thuộc này thì trong lòng hắn lại không hề có khoái cảm báo thù như trong dự tính mà chỉ xuất hiện cảm giác phức tạp khó tả.Không ai có thể cứu vãn Huyền Không Tự, cho dù là Giang Triết sống lại cũng không có khả năng cứu vãn được Huyền Không tự.Biệt Hàn cùng Công Tôn Sai nhận thấy có sự tham gia của Côn Luân cho nên mới vạch ra một kế hoạch to gan.

Chính sự sắc bén điên cuồng của Công Tôn Sai, và sự xâm lược như lửa bén của Biệt Hàn giúp cho kế hoạch to gan này được ủng hộ toàn diện.Biệt Hàn dẫn đầu Nghiệt bộ bí mật lén đi vào, bọn hắn ngày nấp đêm đi thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào phụ cận ngọn chủ phong.

Toàn bộ lực chiến đấu của Huyền Không tự hầu như đều ở bên ngoài để chống cự lại sự xâm lấn của các thế lực khắp nơi, vì vậy khu vực bên trong này lại vô cùng trống rỗng.Đối với Biệt Hàn đã sống từ nhỏ ở Huyền Không tự thì đây chính là gần như không có chút bố trí phòng vệ nào.Ngay lúc Côn Luân tham gia vào chiến sự thì trên dưới toàn bộ Huyền Không tự đều kinh hoàng và luống cuống cho nên bọn hắn cũng không hề canh phòng giữ ngọn chủ phong vào thời điểm nó yếu nhất như hiện nay.

Bấy giờ Biệt Hàn ẩn nấp ở một bên liền không chút do dự mà lộ ra răng nanh của hắn!Những cành cây ngọn cỏ nơi đây ở trong lòng Biệt Hàn đều rất quen thuộc, thậm chí hắn còn không cho đệ tử của Huyền Không tự có cơ hội phát ra tín hiệu cứu viện, đến lúc này hắn đã nắm được toàn bộ ngọn chủ phong của Huyền Không tự rồi.Chủ phong của Huyền Không tự đã không còn một ngươi sống.Ánh mắt Biệt Hàn rất nhanh mất đi sự mơ màng, hắn tiếp tục khôi phục lại sự lạnh lùng vốn có, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời thì biết không thể tiếp tục chậm trễ được nữa, bởi vì đang nằm ẩn nấp cũng chẳng phải chỉ có mình hắn đâu.Tàng Kinh các cùng với Thiện Bảo các của ngọn chủ phong Huyền Không tự chính là tài nguyên mà Huyền Không tự đã tích lũy ngàn năm qua, cũng chính là bộ phận béo ngọt và mê người nhất trong cuộc thịnh yến lần này!

Tình thế phát triển quá nhanh cho nên Huyền Không tự thậm chí còn không kịp di chuyển những tài nguyên này đi, vì thế các đại môn phái đều nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo bở này.Hắn vừa mới giết chết đệ tử của Huyền Không tự thì trong số đó đã có sáu tên nội ứng của các thế lực khác rồi.Rất nhanh các cao thủ tinh nhuệ của các thế lực khác liền sẽ tới, đến lúc đó muốn đi cũng sẽ không dễ dàng.Biệt Hàn nhìn thật kỹ thánh địa của Thiện môn này, nơi đã từng đứng vững cả ngàn năm nay, hiện tại chẳng biết lúc nào trên tay hắn có thêm một chiếc hộp ngọc được phủ kín phù văn, hắn không chút do dự mà ném hộp ngọc xuống.Hộp ngọc tạo ra một đường vòng cung ở trên không rồi phanh một tiếng mà rơi lên trên sườn núi.Hộp ngọc lập tức vỡ tan.Một ánh lửa sáng rực lên từ bên trong hộp ngọc, rất nhanh thế lửa lấy tốc độ kinh người nhanh chóng điên cuồng lan tràn ra bốn phía, trong nháy mắt toàn bộ sườn núi liền bị bao phủ bởi ánh lửa.Ánh lửa màu đỏ thẫm điên cuồng nhảy múa nuốt trọn lấy tất cả.Đây chính là kiệt tác của hai vị đại sư Kim Ô Doanh, đó chính là Tam Muội Chân Hỏa hạp, loại lục phẩm chân hỏa này có được uy lực rất kinh người, lợi dụng hỏa trận để thu thập hỏa diễm cao cấp đã trở thành một trong những thủ đoạn sở trường và am hiểu nhất của Kim Ô Doanh.

Hỏa diễm của những thành viên trung tâm đều đã thăng cấp xong từ lâu, Kim Ô hỏa cấp bốn đối với bọn hắn hiện tại lại là phẩm cấp quá thấp.Tam Muội Chân hỏa thì rất nhiều đại môn phái đều có, cho nên dùng ở chỗ này cũng sẽ không làm bại lộ ra thân phận của bọn hắn.Trong nháy mắt, ngọn hỏa diễm đã thôn tính toàn bộ ngọn chủ phong, hỏa diễm đỏ thẫm cao ngút trời trông rất yêu dị đang liếm lấy bầu trời.

Dường như toàn bộ bầu trời đều bị nhuộm thành đỏ rực, ngay cả tầng mây cũng không thể ngăn cản được khí lưu nóng cháy mà bị đốt thẳng xuyên qua.Trong ánh lửa, Biệt Hàn dẫn dầu Nghiệt bộ lặng yên rút lui mà không để lại tiếng động tựa như tượng gỗ vậy.** *m khí trong lòng đất đột nhiên đậm đặc hơn, một thông đạo ngoằn ngèo kéo dài về phía trước.

Nồng độ của âm khí trong động cao hơn gấp mấy lần ở bên ngoài, vì thế âm khí dao động từ chỗ sâu trong đáy động vọt ra giống như thủy triều.Hai con mắt của Hắc Kim Phù Binh lấp lóe những tia sáng yêu dị, hắn vỗ thình thịch thình thịch vào ngực rồi chẳng biết xấu hổ mà vừa an ủi A Quỷ vừa tự khen mình: "A Quỷ tỷ tỷ yên tâm, tiểu Hắc bây giờ rất lợi hại, Quỷ Tướng hay gì đó thì đều chỉ cần đưa tay ra là bắt được..."

"Ừ."

Hắn đột nhiên dừng lại, hào quang trong mắt sáng lên.A Quỷ vô thanh vô tức dừng bước lại.Bỗng nhiên, miệng của Hắc Kim Phù Binh nhếch lên hiện ra một nụ cười rất gian xảo, cả người hắn đột nhiên hướng về bên phải đánh tới.- Đông!Lực lượng va chạm này của hắn rất lớn, lập tức chỉ thấy một vật gì đó bay ra ngoài!Tay và chân Hắc Kim Phù Binh chạm đất giống như một con dã thú, hắn mạnh mẽ nhảy ra ngoài, duỗi dài cỗ ra, trong cỗ họng gào lên một tiếng: "Đói đói đói, ngửa cổ nhìn trời ca..." (*)Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, giống như một tia chớp xẹt qua, đến cả tàn ảnh cũng không để lại trên không trung.Soàn soạt, hắn liền xuất hiện ở sau lưng vật kia, ầm..., chân của hắn như roi thép mà hung hăng quất trúng bóng xám kia, lực lượng mạnh mẽ quất vào khiến cho bóng xám bay vèo ra xa.Hỏa quang trong hai mắt Hắc Kim Phù Binh tỏa sáng, cả người lại tiếp tục nhảy ra.Trong nháy mắt lại xuất hiện giữa không trung, nghênh đón lấy bóng xám đang bay tới và lại là một chân nữa.̀m ầm ầm...!m thanh nổ tung rợn người liên tục vang lên chiến cho da dầu người ta phải tê dại.Bỗng nhiên, thân hình hắn lóe lên rồi lại xuất hiện ở bên cạnh bóng xám, tay phải hắn giống như thép mà nắm chắc lấy cổ của đối phương.Những động tác bay qua bay lại này diễn ra rất nhanh giống như tia chớp vậy.

Hắc Kim phù binh kẹp chặt lấy cổ của đối phương kéo đến trước mặt xem xét một lúc ròi có chút nghi hoặc nói: "Đây là Quỷ Tướng?"hỏa diễm trong mắt Quỷ Tướng tan rã, hiển nhiên bị đã kích giống như mưa to gió lớn đốt nhiên xuất hiện để cho hắn vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Xương cốt trên người Quỷ Tướng hiện đầy vế nứt, yếu ớt hít thở.Bỗng nhiên, cái mũi của Hắc Kim Phù binh co rút một chút rồi hào quang trong mắt đột nhiên sáng ngời nói: "Thần lực!"

Nhưng mà rất nhanh khuôn mặt của hắn liền cúi xuống rồi kéo Quỷ Tướng đến trước mặt A Quỷ mà lưu luyến không bỏ nói: "A Quỷ tỷ tỷ, cho tỷ đây".Rất nhanh, A Quỷ liền hút lấy một tia thần lực trong cơ thể Quỷ Tướng mà không thừa lại một chút nào.Lần trước lúc Tả Mạc đang luyện chế Ma binh thì Hắc Kim phù binh đã nuốt được hai cái quang đoàn quả nhiên là để cho thực lực của hắn tăng mạnh.

Hắn ở trong lòng đất đầu đá lung tung, đến cả Quỷ Tướng cũng đều bị hắn đánh cho không có sức đánh trả.

Hai người tiến lên hơn mười dặm thì đã giết được sáu tên Quỷ Tướng.A Quỷ hấp thụ ba tia thần lực, mà Hắc Kim phù binh cũng hấp thụ ba tia thần lực.Hắc Kim phù binh hấp thụ thần lực lại càng để cho thực lực của hắn mạnh mẽ hơn.

Hơn nữa hắn có thể tự động hấp thụ âm khí xung quanh cũng có thể hoàn mỹ ẩn giấu vào bên trong âm khí.A Quỷ hấp thụ thần lực thì hỏa diễm màu tím trong mắt nàng càng thêm đậm hơn, âm khí xung quanh cứ không ngừng mà dũng mãnh tiến vào thân thể nàng, sau đó lại từ trong thân thể nàng chảy ra. m khí chảy ra còn mang theo từng sợi từng sợi khí đen.Hắc Kim Phù binh bỗng nhiên kinh hãi nói nhỏ: "A Quỷ tỷ tỷ, ngươi dường như xinh đẹp hơn a!

Thật tốt quá!

Không được, nhất định phải để cho đại ca khen thưởng!

Chuyện tốt như vậy nếu mà không được chỗ tốt thì thật là có lỗi với chính mình..."

Những vết sẹo trên mặt A Quỷ nhạt đi rất nhiều, lộ ra làn da bên ngoài cũng trở nên bong loáng hơn.Hấp dẫn người khác nhất vẫn như cũ chính là đôi chân trần hoàn mỹ kia.

Hôm nay, đôi chân trần kia lại có thêm vài phần rực rỡ óng ánh giống như ngọc như sứ vậy, giẫm trên mặt đất không nhiễm trần thế.Hắc Kim phù binh sờ sờ khuôn mặt mình rồi lại sờ sờ cái đầu mình, trong miệng thì lẩm bẩm: "Vì sao ta không đẹp trai ra vậy?

Không công bằng, ta phải đẹp trai mới được!

Ta phải biến thành phù binh đẹp trai nhất, sau đó ngâm linh thú ngon nhất mà ăn..."

Tiếng gào bi thảm của Hắc Kim phù binh cứ vang vọng ở trong lòng đất.Luồng hỏa diễm màu tím trong mắt A Quỷ lại ít đi mấy phần nóng bỏng mà trở nên ấm áp cùng hòa nhã hơn."

Thiệt thòi rồi, quá thiệt thòi rồi!

Không được, nhất định phải vơ vét một ít của đại ca mới có thể đền bù được tâm linh của ta bị thương tổn!"

Miệng Hắc Kim phù binh lẩm bẩm.

Bỗng nhiên ánh mắt của hắn nhìn đến bàn tay mình thì lập tức sửng sốt: "Hả?"

Hoa văn trong tay hắn lại vô cùng rõ ràng.Hoa văn này rất lợi hại, nó không giống với phù văn cũng không giống với ma văn.

Nhìn qua thì có phong cách rất cổ xưa mà ngay cả đại ca cũng không có cách nào phân biệt ra nó rốt cuộc là cái gì.

Lúc trước rất lờ mờ nhưng hiện tại lại rất rõ ràng, từng nét vẽ đều rất rõ ràng.Nhưng mà...Hắn nhỡ rõ là hoa văn này không có bộ phận màu đen a!Hoa văn trong lòng bàn tay hắn có một đường biến thành màu đen.

Hắn lật qua lật lại, nhin đi nhìn lại nhiều lần nhưng vẫn nhìn không ra manh mối gì đành phải buông tha.

Nhưng mà, hắn liền bắt đầu hưng phấn, đạo hoa văn trên bàn tay này chính là sát chiêu mạnh mẽ nhất của hắn.

Tuy rằng hắn không hiểu đây là hoa văn gì nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được bên trong hoa văn này có ẩn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ.Đến một tên lợi hại a!

Lại đến một tên lợi hại nữa à!Để cho ca được thử bàn tay này một chút a!Hắc Kim phù binh rất kích động.Đúng vào lúc này, chỗ sâu trong đáy động bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào rú trầm thấp.m khí trong động đột nhiên trở nên cuồng bạo mãnh liệt hơn rồi ầm ầm cuồn cuộn hướng tới hai người.Chiến ý của Hắc Kim phù binh đang lên, hắn cũng không sợ mà lấy làm vui mừng lao ngược về sóng khí mãnh liệt giống như một mũi tên vậy! hỏa diễm màu tím trong mắt A Quỷ đột nhiên sáng ngời, sóng khí lao tới thổi đi đất cát xung quanh nàng bay toàn loạn, nhưng mà A Quỷ lại không hề có chút sứt mẻ nào.Đôi chân trần của A Quỷ đặt trên mặt đất điểm nhẹ một cái liền biến mất không thấy đâu nữa.̀m ầm âẦm!m thanh va chạm mãnh liệt không ngừng lọt vào trong tai A Quỷ, tại lúc A Quỷ đi đến thì thấy được Hắc Kim phù binh đang chiến đầu với một cái khô lâu được hỏa diễm bao phủ toàn thân, bọn hắn đang chiến đầu đến trạng thái rất kịch liệt.Trên bầu trời, vang lên những âm thanh kì quái của Hắc Kim phù binh đang kích động cùng với tiếng rống giận trầm thấp của hỏa khô lâu.Nếu như Tả Mạc ở đây thì nhất định sẽ nhận ra dưới chân Hắc Kim phù binh và lửa khô lâu chính là một cái tế đàn.

Sát biên tế đàn có mười cái đồ đằng trụ được khắc đầy đồ án răng nanh và mặt quỷ, chúng đang không ngừng dũng mãnh phun ra âm khí rất tinh thuần và nồng đậm.m khí đang dọc theo thông đạo của tế đàn mà tụ tập về đài cao nổi lên ở chính giữa tế đàn, chúng dọc thoe đài cao mà leo lên từng bậc thang.Bốn pho tượng đá có mặt quỷ răng nanh đứng sừng sững bảo vệ bốn phía đài cao.

Pho tượng ở phía tây đã bị vỡ nát chỉ còn lại một đống đá vụn.

Dựa trên những mảnh vở này thì có thể thấy được đây là một pho tượng bằng xương khô.Trong pho tượng, âm khí tụ tập ở trung tâm, một bộ cốt giáp màu xám cao vút im lặng đứng đó.

Bộ phân chân của áo giáp cuồn cuộn không ngừng mà hấp thụ âm khí rồi lại nhổ ra từ trong miệng nó.Toàn bộ âm khí trong lòng đất đều từ đây mà ra.Cốt giáp trong suốt như ngọc, trải qua vô số năm âm khí thấm vào để cho phẩm chất của nó được tinh tế mà tăng lên kinh người.

Từng mảnh nhỏ trên bộ cốt giáp đó đã tạo thành tầng tầng lớp lớp vẻ mỹ cảm đặc biệt.Hai đồng tử trống rỗng của cốt giáp mang theo sự tang thương của năm tháng, nó im lặng mà nhìn chằm chằm vào A Quỷ.(*): Chế lại một câu trong bài ‘Vịnh con ngỗng’ của Lạc Tân Vương.Câu nguyên gốc là: 鹅 鹅 鹅,曲项向天歌.

“Nga, nga, nga, khúc hạng hướng thiên ca”.Nga: là con ngỗng, cũng là chỉ tiếng kêu của nó.Khúc hạng hướng thiên ca: miêu tả dáng con ngổng nghển cổ kêu dài, âm thanh vang vọng.Chương 732 : Vương Cấm Thương KhungDịch giả : nhatchimai0000Biên dịch & Biên tập : Mỹ Nam Tử"Hắn đang bố trí cấm chế" Đại Ma thần thản nhiên nói.Đứng im bên cạnh y là Tê Giác Ma thần, chỉ riêng hai người đứng đó mà không thấy dẫn theo tùy tùng, khuôn mặt bọn họ đã thay đổi dung mạo để không ai có thể nhận ra.

Chẳng ai biết được bọn họ đã lặng lẽ tới đây, trước đó đã cho thủ hạ ngụy trang thành hai người họ rồi trực tiếp xuất hiện công khai nhằm tập trung ánh mắt dòm ngó về phía kia, trong khi đó hai người bọn họ đã âm thầm thần không biết quỷ không hay mà lặng lẽ tới đây."

Ta đã nói cho lão tam biết rồi, bảo hắn phải ngăn cản Lão đầu và đám Trưởng Lão Hội của Yêu tộc lại" Tê Giác Ma thần trầm giọng bảo."

Chúng ta phải nhanh chóng tiến đến đó để bắt sống Tiếu Ma Qua, trước lúc bọn họ kịp thời phản ứng!"

Ánh mắt Đại Ma thần loé lên tia lạnh lẽo: "Thiên Sứ Cụ Trang" nhất định ở trong người hắn, chỉ cần tóm được Tiếu Ma Qua là chúng ta sẽ nắm được quyền chủ động".Tê Giác Ma thần gật đầu khẽ liếc mắt nhìn về phía Phần Quỷ Cương: "Ta phá cấm chế đây".Tiếng hắn trầm thấp nhưng tràn đầy sự tự tin, trong con mắt của hắn thì ý tưởng bố trí cấm chế của Tiếu Ma Qua khá là buồn cười.

Mặc dù cấm chế này mới nhìn sơ bộ hơi có chút phong phạm, nhưng nếu muốn dựa vào nó để ngăn trở bọn họ thì quá nực cười.Muốn cản trở cao thủ Thần lực tất nhiên phải có cấm chế Thần lực."

Thần lực của Tằng Liên Nhi chưa khôi phục lại được cho nên không đủ gây ảnh hưởng" Đại Ma thần đa mưu túc trí nhận định: "Còn Tiếu Ma Qua vừa mới bố trí cấm chế chắc chắn sẽ tổn hao không ít, ta chỉ lo lắng duy nhất là vị nữ tỳ xấu xí kia thôi".Tê Giác Ma thần lẳng lặng nghe nhưng không biểu lộ tí cảm xúc gì trên mặt cả."

Không nên giữ lại sức lực" Ánh mắt của Đại Ma thần vẫn nhìn chằm chằm vào Phần Quỷ Cương: "Trận chiến này sẽ quyết định địa vị của Ma Thần điện chúng ta mai sau, nếu thành công thì há sợ gì đám Trưởng Lão Hội Yêu tộc nữa!"

"Ta biết rồi" Tê Giác Ma thần trầm giọng trả lời."

Động thủ đi!"

Lời còn chưa dứt, thân hình Đại Ma thần biến mất giữa không trung.Kế tiếp thân ảnh của Tê Giác Ma thần cũng chợt lóe, rồi lặng yên hiện thân ở sát phạm vi Phần Quỷ Cương.Hắn hít sâu một hơi lập tức luồng Thần lực toàn thân được vận lên, hắn biết rõ một khi vừa ra tay sẽ bị người người phát hiện ra ngay.Vì thế thành bại đều ở động tác đầu tiên này !Hắn liền gạt bỏ tạp niệm trong đầu, hai tay chậm rãi giơ lên cao đồng thời con ngươi bỗng nhiên trợn tròn.RâẦm!Một cảnh khí thế kinh người không lẫn vào đâu, tựa như núi lửa ầm ầm bạo phát!Hành động nhanh như cắt, còn đòn đánh phát ra ánh sáng chói lòa như ánh mặt trời!Thần áp cường đại giống như gió bão quét ngang toàn bộ phạm vị trăm dặm Phần Quỷ Cương, lực uy áp này làm người ta hít thở không thông, giống như con hoang thú viễn cổ rít gào rống giận vậy, lúc này chân cẳng những gã Ma tộc thực lực tầm thường suýt nữa đã bị mềm nhũn hẳn ra.Cánh tay phải của Tê Giác Ma thần bỗng nhiên hiện lên từng vòng huyết hoàn.Bất chợt Tê Giác Ma thần mở mắt ra, tức thì năm ngón tay phải xoè ra rồi bàn tay bỗng nhiên ép mạnh xuống.** *m khí đột nhiên trở nên cuộn trào mãnh liệt men theo hang động, mà tỏa ra bên ngoài làm Tả Mạc suýt nữa trở tay không kịp, nhưng hắn phản ứng cực nhanh bằng cách lập tức điều chỉnh lại thủ pháp.m khí uốn lượn giống như con rồng, nó lặng lẽ chạy dọc theo Ma văn và Phù văn đã bố trí thật tốt từ trước.

Những nơi nó đi qua tức khắc làm cho Phù văn và Ma văn sáng rực lên, kế tiếp âm khí bị Phù văn và Ma văn hấp thu không ngừng rồi sau đó chuyển hóa thành từng đám hoa tuyết màu xám tro.Tuyết rơi càng ngày càng lớn.Bố trí cấm chế trong một thời gian dài như thế, cho dù Tả Mạc có được đúc thành từ sắt thép cũng không thể không uể oải mệt mỏi.

Hắn ném vào miệng một hạt Thái Dương tử, tức thời cảm nhận được Thần lực tinh thuần đang thấm dần vào trong thân thể, vì thế thể lực lại tiếp tục phục hồi đầy đủ, lú này nét rạng rỡ và khoẻ mạnh hiện rõ lên trong ánh mắt của hắn.Vội nhìn qua toàn bộ dãy núi non sông ngòi dày đặc, chi chít Phù văn và Ma văn trong khuông viên năm mươi dặm trên mặt đất, mà vẻ mặt hắn hiển lộ ra nét đắc ý, vui sướng tột cùng.Ca quả nhiên là thiên tài mà!Tuy việc bày ra cấm chế đồ sộ như thế, nhưng hiệu quả như thế nào thì phải sau khi chính thức kích hoạt mới biết được rõ ràng.Bão tuyết đã làm cho vô số hoa tuyết rơi dày đặc một vùng xám tro quỷ dị, chuyện này gây kinh động cho đám cao thủ đang tập trung ở bên ngoài, lập tức vô số ánh mắt ngó chằm chằm vào đằng sau hỏa tuyến trên Phần Quỷ Cương.Tả Mạc hít sâu một hơi rồi nhìn xuống cấm chế phía dưới mà ánh mắt sáng rực lên.Nếu đã như vậy, thì kích phát luôn đi!** *Tê Giác Ma thần bỗng dưng xuất hiện làm cho vẻ mặt của Lão đầu và cả đám Minh Nguyệt Dạ biến sắc.Trong phút chốc toàn bộ râu tóc của Lão đầu đều dựng đứng cả lên, nhất thời Thần lực tụ lại đạt mức tối đa, cả người lão được bao phủ bởi một tầng hắc quang đáng sợ, thấp thoáng bên trong thấy da thịt căng phồng lên, rồi bất chợt thân thể vươn cao lên to hơn gấp mấy lần, lập tức toàn thân chuyển sang màu ngăm đen giống như được sắt thép đúc thành vậy.

Chân lão vừa bước lên, phần thắt lưng liền trầm xuống, tức khắc chân khẽ khụy xuống như đứng tấn, đồng thời trên thiết quyền được bao phủ một tầng hắc quang.

Lão ào tới chỗ Tê Giác Ma thần đang đứng trong không trung mà vung lên một đấm, trên miệng hét một tiếng như sấm giữa trời xuân: "Xuống mau!"

Hàn mang hiện lên trong ánh mắt của Minh Nguyệt Dạ, sợi rong rêu màu lam nhạt trong tay đang uốn lượn theo một nhịp điệu kỳ lạ, chúng cọ xát vào nhau kêu leng keng.

Bỗng nhiên từ bên trong bay ra một con hồ điệp màu lam không có chút khí tức nguy hiểm nào, quả thật con bướm này trông cực kỳ xinh đẹp, sau khi vỗ cánh liền biến mất trong không trung."

Lão tiền bối thật dễ nổi nóng quá đi!"

Thiếu niên Ma thần vừa cười hì hì vừa nói, nhưng trên mặt hắn không có chút gì có vẻ trêu chọc, ngược lại thần sắc vô cùng ngưng trọng.Huyết quang trên người hắn hết sức nồng nặc, Thần lực toàn thân đã vận lên tới mức tối đa, trong quầng huyết quang có vô số gai nhọn của Huyết Cức Điều (DG: cành cây gai bằng máu) phóng thẳng ra.Nhất thời khắp bầu trời toàn là Huyết Cức Điều bay lượn, chúng giống như vô số con huyết xà toàn thân đầy gai nhọn, lúc này chúng đan xen nhau mà tung hoành trong không trung tựa hồ muốn che phủ trọn bầu trời vậy.Chỉ thấy vài chục cành Huyết Cức Điều vặn vẹo thật quỷ dị rồi tụ lại ở một phương, trong nháy mắt lại tập hợp thành một bức tường Huyết Kinh Cức mà trực tiếp ngăn cản quả đấm của Lão đầu.RâẦm!Bức tường Huyết Kinh Cức trong nháy mắt bị xuyên thủng.Thiếu niên Ma thần dường như đã đoán trước việc này, hắn đã sớm bố trí thêm một bức tường Huyết Kinh Cức thứ hai, rồi đồng thời dựng sẳn lên luôn bức thứ ba nữa.Tương tự thế, quả đấm lại xuyên thủng qua bức tường Huyết Kinh Cức thứ hai xong đánh thẳng vào bức tường thứ ba, tuy cú va chạm này làm cho cỏ cây bay tán loạn nhưng cuối cùng cú đấm cũng bị cản lại.Cùng lúc đó, Huyết Cức Điều đột nhiên nở ra vô số đóa hoa tươi đẹp, đóa hoa này nở ra rồi tàn rất nhanh chóng trong mắt mọi người, đoá hoa tan ra như sương vờn theo trong gió tức thời làm cho con hồ điệp màu lam buộc phải hiện hình.Lam hồ điệp nhẹ nhàng vỗ cánh lập tức những phấn vụ huyết sắc tươi đẹp kia không thể tiến thêm được chút nào nữa, nhưng huyết vụ càng ngày càng dày đặc, nó bao phủ lấy con lam hồ điệp đến mức nước chảy cũng không lọt.Đùng, đùng, đùng...!Đột nhiên trong huyết vụ truyền ra từng đợt tiếng nổ liên liếp nhau, trong phút chốc huyết vụ bị nổ tung tóe ra.Sắc mặt Minh Nguyệt Dạ khẽ biến, nàng không chút do dự lập tức cắt đứt liên hệ với hồ điệp, chỉ thấy huyết vụ trong không trung đang ầm ầm nổ mạnh, một vòng huyết quang ầm ầm khuyếch tán ra bốn phía!Nó tức khắc lan đến gần nhóm người kia, tuy nhiên do mọi người hoàn toàn bất ngờ nên chưa kịp phòng bị gì cả thì đã bị huyết quang quét trúng, tức thì ai ai cũng giống như bị trâu rừng mãnh liệt húc thẳng ngay chính diện mà bắn ra chỗ khác.Trên khuôn mặt của thiếu niên Ma thần bỗng dưng hiện lên hoa văn huyết sắc mỹ lệ, máu tươi từ những huyết văn xinh đẹp này không ngừng chảy ra, trông thật là đáng sợ và hết sức yêu dị.

Sắc mặt hắn tái nhợt, y phục rách rưới văng vãi tung tóe, thân hình lung lay như sắp ngã đến nơi vậy.

Quả thật khi cùng lúc ngạnh kháng với hai gã Thần lực, tuy rằng hắn ngăn cản thành công nhưng giá phải trả cũng không hề nhỏ chút nào."

Ái chà chà, cảm giác làm kiến hôi thật không hay ho chút nào".Hắn lầm bầm trong miệng, thân hình thon gầy vô lực bồng bềnh giữa không trung.Lúc này, một cơn sóng kình kinh người mà lại quen thuộc từ phía sau đang ập tới.Khóe miệng hắn khẽ cười nhếch lên, trong ba người bọn họ thì thực lực của Đại Ma thần tuy mạnh nhất nhưng nói về mạnh mẽ và bá đạo thì kẻ đứng đầu vẫn là Tê Giác Ma thần."

Ma Thần Man Chưởng", không có gì kiên cố đến nổi không phá được!Nhiệm vụ rồi cũng đến lúc hoàn thành...Thiếu niên Ma thần như trút được gánh nặng, thân thể thả lỏng bay trong luồng khí lưu có sức mạnh cuồng bạo, giống như chiếc lá rụng trôi nổi theo con gió vậy.

Từ trong huyết văn trên khuôn mặt hắn rỉ ra từng giọt máu huyết, dù rằng như thế hắn vẫn hoàn toàn không thèm để ý tới.Bỗng nhiên, thân thể đang mềm oặt như lá rụng bỗng nhiên cứng đờ lại.Trong khoảnh khắc, thiếu niên Ma thần đành phải chống cự lại luồng khí lưu đang xoay chuyển quanh thân thể, để ngoái đầu lại nhìn về phía Phần Quỷ Cương.Hai con mắt của hắn trong phút chốc trợn tròn với vẻ hoảng sợ thất sắc!** *Phần Quỷ Cương vốn đang tối om như mực với những bông tuyết màu xám tro rơi dày đặc, bỗng nhiên tựa như vạn chiếc đèn cùng thắp sáng lên vậy, rồi từng chiếc Ma văn và Phù văn giống như được mạ thép mà không ngừng phát sáng với tốc độ kinh người.Trong nháy mắt, Phần Quỷ Cương liền sáng rực lên như ban ngày, từng loại Ma văn và Phù văn tinh mỹ như dược thắp sáng lên.

Núi non sông ngòi trong phạm vi năm mươi dặm như phủ một tấm chăn được bố trí hệ thống lưới nhện có những sợi sáng li ti và tinh xảo.

Phù văn sáng ngời liên miên không dứt, hình dáng núi non sông ngòi như được tô thêm một đường viền phác họa trông xinh đẹp vô cùng.Trên bầu trời hoa tuyết màu xám tro vẫn rơi đều, hai cảnh tượng hoành tránh và mỹ lệ tương phản nhau làm cho người ta không thể dời mắt khỏi được.Song, lúc này không ai bị sự tinh mỹ của Phần Quỷ Cương hấp dẫn cả,bởi vì ánh mắt và hơi thở dồn dập của mọi người đang hướng hết về thân ảnh của vị Ma thần đang lơ lững trên bầu trời kia, mà không thể dịch chuyển sự chú ý đi chỗ khác được!"

Ma Thần Man Chưởng"!Mọi người đều phảng phất nhìn thấy một ngọn núi cao vạn trượng từ trên trời giáng xuống!

Sức mạnh cuồng bạo ầm ầm như muốn đè bẹp xuống làm cho người ta hít thở không thông, phong thái khí độ khiến người ta phải tuyệt vọng!Điều gây cho người ta hít thở không thông chính là đối tượng đang chịu đựng đợt công kích ở phía dưới của "Ma Thần Man Chưởng", đó là khu vực Phần Quỷ Cương tinh mỹ lộng lẫy tựa như tờ giấy mỹ miều nhưng thật yếu đuối.Một chưởng này đủ để san phẳng toàn bộ Phần Quỷ Cương!Đứng trong đám hoa tuyết xám tro đang tung bay mịt mờ, Tả Mạc bỗng dưng ngẩng đầu lên, ngay khi hắn khởi động cấm chế thì mới cảm nhận có một sức mạnh cuồng bạo làm người ta khiếp đảm treo lo lững ở trên đỉnh đầu!Vì thế Tả Mạc bị dọa đến nỗi giật nảy mình.Một chưởng này không có kỹ xảo gì cả mà chỉ có sức mạnh thuần túy!

Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Thần thuật được sử dụng một cách khác lạ và đơn giản đến như thế, tuy rằng đa số các loại Thần thuật đều giản đơn và không có kỹ xảo gì hết, nhưng mà cách sử dụng đơn giản và cực đoan đến thế thì hắn mới thấy lần đầu!Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình Tê Giác Ma thần đồ sát đám Trưởng lão của Huyền Không Tự rồi, nên đối với thực lực Tê Giác Ma thần đã lường trước được, nhưng mà một chưởng này vẫn làm cho tim hắn phải đập thình thịch, tinh thần dao động.Nhưng trong khoảnh khắc, đột nhiên hắn kịp hiểu ý đồ của đối phương.Đối phương muốn phá cấm chế à!Tức thì trái tim của Tả Mạc không còn đập dồn dập nữa, biểu tình trên mặt bỗng lập tức trở nên tàn bạo.

Hắn ngửa mặt nhìn lên phía trên với ánh mắt cực kỳ khinh bỉ, trên miệng cũng nở ra một nụ cười châm biếm, tựa như là có kẻ lọt tròng té nổ nào đó lại tìm hắn khiêu chiến ngay cái lĩnh vực mà hắn cực kỳ am hiểu thế này.Từ lúc ca bắt đầu học Phù trận thì những loại trận phòng ngự như Ô Quy chưa bao giờ bị phá, chiến tích cực kỳ ngạo thế... cực kỳ huy hoàng, vừa ngó qua thấy ngươi manh động thế này là ca biết rõ ngươi chưa từng qua lại Thiên Nguyệt Giới bao giờ rồi...Nếu như mọi người đứng ở bên trong Phần Quỷ Cương, thì chắc chắn phải kinh ngạc khi phát hiện cảnh tượng bên trong này hoàn toàn khác với những gì mà bọn họ nhìn thấy được ở bên ngoài kia.

Lúc này Phù văn và Ma văn dường như không còn đứng im trên mặt đất nữa mà trông giống như những sinh vật còn sống và không ngừng ngọ nguậy vậy!Bỗng nhiên luồng sáng dưới chân bừng bừng chói lọi, đồng thời cặp mắt của Tả Mạc cũng đột nhiên sáng lóe lên, trên mặt đã không còn đượm lại chút vẻ cười cợt nào nữa, mà chỉ còn lại sự chuyên tâm và nghiêm túc mà thôi.Tả Mạc đang trôi nổi trên không trung, tuy gương mặt hắn không mấy anh tuấn, nhưng lúc này trông hết sức rực rỡ và lóng lánh rất khó tả được bằng lời.Cho dù "Ma Thần Man Chưởng" đang từ trên bầu trời rít gào bổ thẳng xuống, với khí thế này làm cho người ta hít thở trì trệ nhưng cũng không làm hắn mất đi vẻ rạng rỡ sáng rực!Đến đây đi!Hai tay hắn bỗng dưng mở ra!Quang ảnh dưới chân càng sáng rực lên, Ma văn và Phù văn đang lưu chuyển không ngừng, tựa như những sinh vật nhúc nhích bỗng dưng chậm dần lại như bị ai kiềm hãm bớt vậy, ngay sau đó dường như chúng bị triệu hồi quay về nên từng loại từng loại dần dần bay lên không trung.Chỉ riêng những bộ phận phát sáng thôi đã có một vạn tám ngàn món rồi, cho nên những Phù văn và Ma văn đâu chỉ có vài chục vạn.Lúc này mấy chục vạn Phù văn và Ma văn có màu sắc với hình dạng khác nhau, đều sáng ngời chói mắt mà đồng loạt bay thẳng lên bầu trời.Từ xa nhìn lại, trong nháy mắt chỉ thấy trên không trung Phần Quỷ Cương như có hàng ngàn hàng vạn điểm sáng tung bay dào dạt, sặc sỡ và rực rỡ như mưa như khói, tràng diện vô cùng hoành tráng, thật sự khó có thể dùng ngôn từ để miêu tả nỗi một phần vạn ngay lúc này!Có những thứ đang đứng im lẳng lặng lơ lững trên không trung, có cái lại tiếp tục bay lên cao hơn nữa, toàn cảnh lúc này trộn lẫn quá nhiều thứ cao thấp đan xen vào nhau trông rất đẹp mắt.Những đóa hoa tuyết màu tro phiêu du rải rác ở lưng chừng, chúng không rơi xuống nữa mà bồng bềnh tại chỗ.Thời gian như bị cảnh tượng sặc sỡ và rực rỡ khó mà diễn tả nỗi thế này làm cho ngừng lại.Đồng thời lúc này cả bầu trời Phần Quỷ Cương cũng dường như đều đọng lại."

Vương Cấm Thương Khung"!Chương 733 : Chiến trườngDịch giả : Tiền Khánh ThếBiên tập : Mỹ Nam TửTrong bóng đêm, ở trên không trung của Phần Quỷ Cương đang tỏa ánh hào quang sặc sỡ, dày đặc như mưa trông vô cùng diễm lệ, thân ảnh Tả Mạc dang rộng hai tay giống như một vương giả đang bao quát toàn lãnh địa của chính mình.

Hắn ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống tựa muốn khống chế tất cả với bộ dáng thong dong, dường như thời gian lúc này như bị đóng băng một cách tự nhiên.Ánh sáng hoa mỹ như thế cũng không thể che dấu hắn đang ở bên trong.Trong nháy mắt, thời gian dường như ngừng trôi, một huyết sắc chưởng ấn vẫn còn nằm yên trên không trung.Cho dù là đang yên tĩnh trên đó nhưng chưởng ấn huyết sắc kiều diễm kia cũng có thể làm cho người khác cảm nhận rõ ràng, vì nó đang phát ra một khí tức mạnh mẽ, hung ác dị thường."

Ma Thần Man Chưởng" !Thật không ai ngờ tới, "Ma Thần Man Chưởng" đó như xé rách thiên địa nguyên khí đang ùn ùn kéo đến, khiến cho người ta có cảm giác như biển cả đang gầm lên với một sức mạnh hết sức mạnh bạo, vậy mà nó có dáng vẻ hết sức bình thường, chỉ là một chưởng ấn có màu đỏ tươi như máu trông rất kiều diễm!Lúc này ma văn phía dưới sáng bừng lên, trong lòng Tê Giác Ma thần liền chợt sinh ra báo động, nhưng mà tất cả mọi chuyện phát sinh tiếp theo đã vượt quá xa so với tưởng tượng của hắn.Tràn ngập một sức mạnh mang tính hủy diệt, giống như biển cả gầm thét lên một nguồn sức mạnh cường đại, không hề có dấu hiệu hòa hoãn hay dừng lại.Thoạt nhìn "Ma Thần Man Chưởng" đang yên tĩnh ngừng lại ở trên không, thậm chí hắn còn ngây ngẩn cả người.Điều này làm sao có thể ?Cho dù người kia đỡ được "Ma Thần Man Chưởng" của hắn, hoặc "Ma Thần Man Chưởng" bị đối phương dùng Thần thuật đánh tiêu tan đi nữa, hắn cũng không kinh ngạc đến thế, tình trạng bất động quỷ dị ở trước mắt đã vượt qua hiểu biết của hắn rất nhiều.Hai tay Tả Mạc dang mở ra, bỗng nhiên từ trong mắt tuôn ra một đoàn hào quang.Cánh tay phải nhẹ nhàng chuyển động, tiện tay vẫy vẫy, trong miệng hô to một tiếng: "Chuyển".Mọi người xung quanh đột nhiên bừng tỉnh, thanh âm của Tả Mạc phảng phất vang lên trong lòng bọn họ.Chỉ thấy Phần Quỷ Cương đang tỏa hào quang rực rỡ, diễm lệ trên không kia bỗng chuyển động vòng quanh Tả Mạc một cách chậm rãi.

Trên không trung, phù ma văn đang lơ lững tung bay trong gió, tựa như vừa đột ngột thức tỉnh, chúng nó đan xen nhau chuyển động không ngừng.Khi thấy hàng vạn hoa văn sáng rực đang hổ trợ lẫn nhau lưu chuyển không ngớt.

Mọi người không khỏi hoảng sợ biến sắc, vô số đạo quang ngân bay lượn, cái này sinh ra, cái kia liền bị hủy đi.

Chính những người tinh thông ma văn cũng không cách nào nhìn ra chút quy luật nào!Quá phức tạp !Bỗng dưng lúc này, mọi người đều cả kinh chưa kịp hô lên thì lập tức xuất hiện thêm một người có thực lực cao siêu vô cùng, trong quầng ánh sáng lộ ra một thân ảnh thoắt ẩn, thoắt hiện.Đại Ma thần !Dù là những người ngu ngốc đi nữa, lúc này đều có thể đoán được thân phận của người kia.Đại Ma thần lúc này trong lòng không ngừng kêu khổ, loại cấm chế trước mắt thật là quỷ dị và cổ quái vô cùng.

Chung quanh vô số phù văn và ma văn trôi nổi phiêu phù trong gió, mỗi một cỗ lực lượng được phóng thích đều có tính chất không giống nhau, những lực lượng hỗn hợp này cùng chồng lên một chỗ, tựa như bị trói vào vũng bùn, làm cho hắn không thể nào động đậy được!Bất luận là hắn dùng loại Thần thuật gì, thì lực lượng như vũng bùn kia liền quấn chặt hắn cuốn lấy không tha.Đáng ghét !Ma văn phía trên thanh Liêm đao của Đại Ma thần ẩm ướt đỏ tươi, biểu hiện trong lòng hắn lúc này đang vô cùng phẫn nộ.

Thế nhưng hắn cũng là người cực kỳ quyết đoán, biết rõ hôm nay không thể nào đắc thủ, lập tức nghĩ đến việc bảo vệ bản thân mới chính là vấn đề quan trọng nhất.

Hắn quyết định thật nhanh, Thần lực quán thể, bảo vệ toàn thân.Nhưng vào lúc này, xung quanh những phù văn và ma văn đột nhiên lưu chuyển, hắn bỗng dưng bị cứng lại, toàn thân bị xiết chặt.Vô số lực lượng lưu chuyển loạn xạ, chuyển động quay xung quanh hắn, không ngừng cắt xén, xoắn động, ma hóa luyện thể hắn.

Cỗ Thần lực trong cơ thể hắn, dưới tác động của lực lượng xoay chuyển với tốc độ kinh người kia, nhanh chóng bị tiêu hao, hết lần này đến lần khác vô luận là hắn giãy dụa như thế nào cũng đều không thể tránh khỏi bị giam cầm.Đến lúc này, hắn rốt cuộc mới hiểu rõ ý nghĩa của cấm chế.Cấm chế này tận dụng đủ mọi lực lượng dòng chảy hỗn loạn, đem toàn bộ khu vực ở bên trong cấm chế biến thành một nấm mồ chứa lực lượng, bất luận thứ gì ở trong nấm mồ này đều sẽ bị phân hóa và đồng hóa.Dường như hắn đã xác minh được suy nghĩ của mình, huyết sắc chưởng ấn ướt át diễm lệ trên đỉnh đầu bất động kia nhanh chóng tan rã, nhỏ đi, rồi biến mất.Tên biến thái nào lại nghĩ ra một phương pháp biến thái đến như thế!Nét phẫn nộ trong mắt Đại Ma thần rốt cục cũng biến mất, thay vào đó bằng một tia sợ hãi.

Hắn đã hiểu rõ ý nghĩa đích thực của cấm chế, thế nhưng hắn vẫn chưa rõ lắm Tiếu Ma Qua làm thế nào lại có thể khống chế được những lực lượng loạn lưu có số lượng kinh người này.Quanh thân truyền đến áp lực càng lúc càng lớn, tốc độ tiêu hao Thần lực đang không ngừng gia tăng, Đại Ma thần biết rõ, nếu không dứt khoát quyết định sớm chỉ sợ sẽ vĩnh viễn trầm luân bên trong cấm chế quỷ dị này.Đột nhiên trong mắt hắn hiện lên một vẻ nghiêm túc đến hung ác, bỗng nhiên hắn cắn đầu lưỡi lập tức ma văn trên mặt thanh Liêm đao đột nhiên từ đỏ tươi biến thành xám trắng, gương mặt đang căng tròn bỗng khô quắt gầy rộp xuống, trông quỷ dị vô cùng.Hắn hung hăng nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, nghiến răng, nghiến lợi nói: "Tiếu Ma Qua, kể từ hôm nay ta với ngươi không đội trời chung".Lời còn chưa dứt, thân thể hắn đã chớp động, lấy mắt thường có thể thấy được thân hình bỗng chốc dần mờ nhạt đi, cho đến khi biến mất chẳng thấy gì nữa.Đại Ma thần bỗng liều mạng, nên Tê Giác Ma thần liền sinh lòng cảm ứng, hắn hoảng sợ vô cùng, phản ứng cũng cực nhanh, hắn biết rõ rằng hành động lần này đã hoàn toàn thất bại.Tiếu Ma Qua so với tưởng tượng của bọn hắn rõ ràng mạnh mẽ hơn rất nhiều!Trong lòng còn sợ hãi vô hạn, hắn ngó thấy tên thiếu niên Ma thần đang ở trong vùng ánh sáng sặc sỡ huyễn lệ kia, lập tức hiện lên một tia vui mừng, may mắn thay mình không bị lâm vào bên trong vùng cấm chế trí mạng này.Thừa dịp những người khác còn chưa lấy lại tinh thần, phút chốc hắn đã xuất hiện sau lưng rồi khoát lên vai Vưu Tây Nhã Khắc, cánh tay trái bỗng nổ ra một chùm huyết vụ, bao phủ lấy hai người.Huyết vụ tan dần, thân ảnh cả hai cũng hoàn toàn biến mất.** *Chiến đấu trên mặt đất cũng không có ảnh hưởng gì đến dưới lòng đất.Dưới lòng đất lúc này đồng dạng cũng xảy ra một trường chiến đấu khốc liệt, Hắc Kim Phù Binh cùng Hỏa khô lâu cũng đang đánh nhau vô cùng kịch liệt.

Thực lực đại tăng, Hắc Kim Phù Binh lúc này một mực vẫn vững vàng chiếm thế thượng phong, thế nhưng Hỏa Khô lâu với lợi thế sân nhà, bản thân lại vốn có vài điểm kỳ lạ, cho nên ngược lại vẫn cầm cự được cục diện.Điều này làm cho Hắc Kim Phù Binh khó chịu đến cực độ, cả tế đàn xung quanh Hắc Kim Phù Binh đều vang lên tiếng hét chói tai cùng với những lời nói nhảm vang dội."

Cái đồ bộ xương cốt rách nát bị cháy dỡ nhà ngươi, ta mắc mửa muốn chết khi ngửi thấy mùi ẩm mốc, thối nát của ngươi, đã bị chôn nhiều năm như vậy rồi sao vẫn còn sân si thế?

Ngoan ngoãn đi rồi ta siêu độ cho ngươi, để ta tích cóp được chút công đức nữa chứ, ngươi mà được chui vào bụng tiểu gia đó là phúc khí tu luyện cả đời của ngươi đấy, bao nhiêu con thú xin xắn ngoài kia cầu còn chẳng được nữa kìa, mau đến đây đi cưng..."

Theo hắn nghĩ, nếu có được một con Hỏa khô lâu Thần lực tinh thuần như thế, chẳng khác nào toàn thân đang phơi phới vì hương vị mê người của món sườn kho tàu thượng hạng vậy, do đó hắn khôngngừng lải nhải, thỉnh thoảng lại xen lẫn âm thanh nuốt nước miếng ừng ực rất rõ ràng.Bản thân Hỏa Khô lâu vốn có chỉ số thông minh không thấp, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.Bỗng dưng, thân thể Hỏa khô lâu bị cứng đờ, rồi một bàn tay được bao phủ bởi quầng ánh sáng tím xuyên thấu qua trán.

Tất cả hỏa diễm đột nhiên biến mất, xương cốt sáng bóng lập tức ảm đạm.Bùm !Bộ xương khô lập tức hóa thành tro bụi, vương vãi khắp nơi.Ngọn lửa tím trong mắt A Quỷ rực sáng kinh người, phảng phất như muốn phun trào ra.

Tử vong Thần lực trong thân thể Hỏa khô lâu so với những Quỷ tướng bọn hắn từng gặp bên ngoài, không biết mạnh mẽ và tinh thuần hơn bao nhiêu lần.

Nếu so sánh Thần lực của đám Quỷ tướng kia giống như một con suối nhỏ, thì Thần lực của Hỏa Khô lâu chính là một con sông lớn không ngừng chảy mãnh liệt.Hắc Kim Phù Binh nét mặt mếu máo như khóc lóc: “Thịt sườn kho tàu của ta bay mất rồi !”

"A... !

Các ngươi đều ra hết đây cho ta..."

Hắc Kim Phù Binh với nét mặt bi thương như gần chết liền xoay người kêu to oa oa rồi hướng đài cao ở trung tâm tế đàn phóng tới.Ba ba ba !Có ba pho tượng khác lập tức bị nghiền nát, ba con quái vật hiện ra trước mặt hắn.

Một con quái vật đầu dê, một con đầu trâu và một con quái vậy hình ưng.Hắc Kim Phù Binh không những không sợ, ngược lại hai mắt tỏa sáng, trong miệng oa oa mà kêu to: "Của ta, tất cả đều là của ta!"

Vừa men theo động khẩu tiến vào, Tả Mạc nghe được lời thét này tức thì hai chân suýt nữa lảo đảo, trong lòng xấu hổ vô cùng: "Cái giọng này, sao lại giống với giọng của ca thế nhỉ?"

Vừa giải trừ được sự uy hiếp của Ma Thần Điện, tâm trạng của Tả Mạc lập tức trầm tĩnh trở lại, uy lực của Vương Cấm Thương Khung khiến cho hắn rất yên tâm.

Vì thế vừa rồi phát hiện ra không thấy A Quỷ đâu, nên trong lòng Tả Mạc mới sợ hãi mà vội vàng tìm kiếm.Vừa thấy A Quỷ vẫn bình yên vô sự, hắn như giải tỏa được tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng.Khi ánh mắt hắn hướng tới đài cao ở trung tâm tế đàn, lập tức thân thể không khỏi chấn động, rồi đột nhiên trong mắt quang mang đại thịnh !** *Trước ngày phát sinh ra trận chiến, dường như bóng ma của một trường ác chiến dần dần trở nên nhạt nhòa trong lòng của mọi người.

Bởi vì trên một phương ác chiến đã chứng thực ra đó là Côn Luân kiếm tu, hơn nữa lực lượng toàn tiếp cận tu vi Phản Hư kỳ, làm cho cả tòa thành này vốn rất yên bình nay đột nhiên bị bao phủ bởi một tầng bóng tối.Côn Luân !Cho dù là tại Ma giới, cũng chẳng ai mà không biết, vô luận là Ma tộc có căm hận, thù ghét như thế nào đi nữa, cũng đều không thể không thừa nhận sự mạnh mẽ của nó.

Cùng sự kiện sụp đổ của Huyền Không tự cộng với tình hình Tây Huyền như mặt trời sắp lặn kia lại hoàn toàn trái ngược với Côn Luân, càng ngày càng trở nên lớn mạnh, càng làm cho người ta thêm sợ hãi không thôi.Lại thêm một nhân vật… bỗng dưng xuất thế, kinh tài tuyệt diễm chính là Lâm Khiêm, hiện là người nối nghiệp xuất sắc nhất, cực lạ kỳ trong đoàn chiến bộ, nhờ đó so với các môn phái khác thì Côn Luân càng thêm đáng sợ.Đó là khi rời xa chiến tuyến của Ma tộc, những cuộc bàn tán về Côn Luân không khỏi không làm cho người ta phải biến sắc.Nhưng mà trong khoảng thời gian này, bỗng xuất hiện nhiều tin tức mới vô cùng nóng hổi, đã hấp dẫn toàn bộ chú ý của mọi người.

Đó là Ma Thần điện xuất hiện nơi trọng yếu Phần Quỷ Cương, nhất thời trở thành tin sốt dẻo nhất của mọi vấn đề.

Ma Thần điện đã từng được cho rằng, có khả năng tập hợp tất cả các thế lực Ma tộc lại làm một.Thế nhưng không ai thèm quan tâm đến người thất bại cả.Bởi vì toàn bộ Ma giới mãi đang bàn luận về một cái tên, đó là Tiếu Ma Qua, quả thật Tiếu Ma Qua như mặt trời ban trưa vậy.Tiêu Vân Hải chính là Tiếu Ma Qua, tuy tất cả các thế lực lớn đều cố ý giữ bí mật, nhưng Đại Ma thần bị bại trước khi rút lui đã tức giận la toáng lên mà gây huyên náo làm cho mọi người đều biết.

Nếu lúc trước, Tiếu Ma Qua chỉ có thể coi là một gã cường giả đứng đầu trong lớp người trẻ tuổi mới xuất hiện, thì bây giờ tuyệt đối không có người nào dám nghĩ như vậy.Vài ngày trước trận ác chiến, cũng chẳng có ai quan tâm tới.Cũng không ai biết được ở một nơi sâu thẳm dưới lòng đất bên ngoài thành, cũng có một trường chiến đấu thê thảm, ác liệt đang diễn ra.Dưới lòng đất khoảng ba mươi dặm, có một chiếc huyết kén ước chừng cao tầm một người.Huyết dịch từ trong Thí Thần huyết kiếm chảy ra và lan về phía huyết kén, rồi dọc theo đường ống của huyết kén đó rót vào cơ thể của Vi Thắng, mà một ít máu của Vi Thắng cũng theo đường ống kia chảy ngược vào lại Thí Thần huyết kiếm.Trong cơ thể của Vi Thắng bây giờ chẳng còn một giọt máu nào của chính mình cả.Mỗi một giọt máu huyết của Thí Thần huyết kiếm chính là do trước giờ đã chém giết vô số cường giả nên nó đã hấp thụ được tất cả máu huyết của bọn họ, rồi dần dà theo năm tháng nó đã uống no nê lượng máu huyết đó.Những máu huyết này chính là những giọt máu anh hùng, bao gồm tất cả lực lượng của các cường giả khi còn sống, thậm chí tâm niệm của họ, hay oán hận của họ... cũng đều được chứa trong đó một lực lượng tinh thuần đến kinh người.Tuy nhiên mỗi một giọt máu đều tựa như một chất kịch độc.Nếu đổi lại là người khác, bất luận là ai thì mỗi một giọt đều là chất độc trí mạng.

Vì những tâm niệm của các cường giả này mạnh mẽ đến cỡ nào chứ, đứng trước tâm niệm cường đại của bọn họ thì linh hồn của những người bình thường sẽ lập tức hóa thành mây khói.

Cuối cùng chỉ có một kết quả, đó là cơ thể tự bạo mà chết.Nhưng Vi Thắng thì không chết, dù máu tươi trong cơ thể hắn đã bị thay đổi thành những giọt máu anh hùng kịch độc kia.Bởi vì, hắn là Vi Thắng.

Thực lực của hắn có thể không đủ mạnh, nhưng ý chí của hắn thì tuyệt nhiên không hề kém hơn bất kỳ kẻ nào.Lúc này, trong cơ thể hắn dần dần trở thành một chiến trường, mỗi nơi trong đó đều là những bãi chiến trường vô cùng thảm liệt, hoặc là mệt mỏi, hoặc là chết...Chương 734 : Viễn cổ Thần binhDịch giả : nhatchimai0000Biên dịch : Chiêu NhiBiên tập : Mỹ Nam TửĐộng tác của Tả Mạc cực nhanh.Tả Mạc vừa mới lĩnh ngộ vài điều trong Vương Cấm Thương Khung, hắn vừa ra tay chính là sát chiêu.

Một vòng kim quang đột nhiên hiện trên tay hắn, bàn tay lẳng lặng vươn ra không một tiếng động hướng về Ngưu Thủ Quái mà vỗ.Một đạo chưởng ấn màu vàng kim thoát khỏi tay.Nếu như Tê Giác Ma Thần nhìn thấy đạo chưởng ấn này thì tròng mắt nhất định lòi cả ra ngoài mất, ngoại trừ chưởng ấn có dạng như chất lỏng màu vàng kim mà không phải là màu máu ra thì hoàn toàn giống y hệt...“Ma Thần Man Chưởng” !Dù là Đại Ma Thần hay Tê Giác Ma Thần, bọn họ đều không thể tưởng được chỗ tuyệt diệu của Vương Cấm Thương Khung không phải ở chữ "Cấm" mà chính là chữ "Vương".

Trong cấm chế của Tả Mạc, chữ "Vương" mới là tất cả, là toàn bộ điểm trọng yếu, mạnh nhất.Hắn đã lĩnh ngộ tất cả những biến hóa của cấm chế, thậm chí hắn cũng hiểu rõ những biến hóa nhỏ nhất như nằm trong lòng bàn tay.“Ma Thần Man Chưởng” bị giam cầm trong cấm chế, Tả Mạc đã mày mò tìm ra được vài điểm biến hóa của nó, nên khi ra tay lại có bảy tám phần giống nhau.

Tuy nhiên sở học của hắn chính là tu luyện Thái Dương Thần lực, vì thế khi ra tay chính là kim chưởng, tính chất hung ác dã man đã giảm bớt đi nhiều, nhưng trái lại khí tức cương mãnh rừng rực lại bạo tăng.m khí dưới đất nồng đậm không có lợi cho người khác, mà Thái Dương Thần lực của Tả Mạc đúng lúc lại chí dương chí cương, vì thế vừa ra tay đã giống như canh nóng dội ngay vào tuyết lạnh.Trong con mắt của Ngưu Thủ Quái hiện lên một tia sợ hãi, Kim Chưởng ́n tuy nhỏ bé mà ẩn chứa sức mạnh kinh khủng làm nó run sợ từ đáy lòng.

Nó nhanh chóng bứt ra rồi vội vàng thối lui, thế nhưng không rõ từ đâu, một bàn tay màu tím phút chốc xuyên thủng đầu lâu của nó.Tả Mạc và A Quỷ phối hợp rất ăn ý, Tả Mạc ra tay thanh thế kinh người giống như lôi đình vậy, làm cho tâm thần đối phương rung động mất cảnh giác.

Còn A Quỷ lại rất quỷ mị, một kích chí mạng được phát huy đến mức vô cùng tinh tế.Bổn cũ soạn lại, hai người Tả Mạc và A Quỷ tiếp tục phối hợp, một luồng sáng vàng chói mắt với một quầng sáng tím nhanh chóng tiếp tục thu thập Ưng Thủ Quái.

Sau đó A Quỷ liền hấp thu Thần lực trong thân thể lưỡng quái đó, lúc này ngọn lửa màu tím cháy trong đồng tử cũng dần dần thu lại hào quang, khôi phục lại vẻ ảm đạm, nhưng trên trán của nàng có xuất hiện thêm một dấu ấn gì đó nhàn nhạt.Trong lòng Tả Mạc chợt nghĩ, cái này là Bất Tử Thần ́n sao?Nhớ tới câu nói của lão già kia, Tả Mạc vội vàng lấy ra Kết Già Hương.

Trong ánh mắt của A Quỷ lộ rõ tia khát khao, tựa như ngửi thấy được mùi của Kết Già Hương vậy, Tả Mạc thấy thế bèn đưa Kết Già Hương cho A Quỷ.Mỗi hạt Kết Già Hương này ước chừng cỡ hạt đậu tằm, lại có hình dạng khác nhau, màu sắc xám trắng.

Khi vừa lấy ra, mùi hương bốc lên tràn ngập.

Đây là một loại hương đặc biệt cực độc, khó có thể cảm nhận được hương vị của nó, ngay cả Tả Mạc cũng không nhịn nỗi mà cổ họng tự nhiên giật giật.Hắc Kim Phù Binh rướn cổ lên nhìn chằm chằm vào Kết Già Hương trong lòng bàn tay của A Quỷ, dường như là nó đã quên khuấy đi mất Dương Thủ Quái, lúc này khóe miệng nó chảy ra vài giọt óng ánh.Dương Thủ Quái cũng ngừng lại, nó cũng nhìn chằm chằm vào Kết Già Hương trong lòng bàn tay A Quỷ.A Quỷ nuốt trọn Kết Già Hương.Hắc Kim Phù Binh kêu thảm “Á...” một tiếng, mặt mũi tràn ngập vẻ bi thống.

Nó quay sang giận dữ nhìn Dương Thủ Quái, trong miệng lách cách thốt ra: "Của ta, của ta, của ta..."

Dương Thủ Quái còn chưa lấy lại tinh thần đã bị Hắc Kim Phù Binh đánh cho không ngóc đầu lên nỗi.Tả Mạc nhìn sang một lúc lâu, hắn cảm thấy Hắc Kim Phù Binh không cần hỗ trợ mới dời ánh mắt qua chỗ khác.

Sau khi A Quỷ nuốt Kết Già Hương thì lập tức khoanh chân ngồi xuống, toàn thân thỉnh thoảng lập lòe ánh sáng tím.Thần sắc của A Quỷ vẫn bình tĩnh, Tả Mạc có chút yên lòng.

Ánh mắt của hắn lại một lần nữa hướng về bộ Cốt Giáp trên đài cao kia.Hắn lắc mình một cái đã xuất hiện bên cạnh Cốt Giáp.Nhìn tận nơi chiếc Cốt Giáp này hắn mới thấy được chỗ bất phàm của nó.

Sở dĩ tế đàn được dựng chỗ này chính là đã lựa chọn cực kỳ xảo diệu, phía dưới tế đàn có một cửa động âm mạch, cho dù là bộ Cốt Giáp thông thường đi nữa nhưng được âm khí tẩy luyện qua vài vạn năm như vậy, thì bản chất cũng sẽ thoát thai hoán cốt mà trở nên cực kỳ đặc biệt.Đừng nói chi bộ Cốt Giáp này, tuy Tả Mạc không thể biết rõ nó được chế thành từ loại xương cốt nào, nhưng bản chất nó không giống với vật phẩm thông thường.Tế đàn đã được dựng lên từ thời kỳ viễn cổ, cách đây phải trên vạn năm.

Căn cứ theo trên Kim Diệp ghi lại, mỗi loại tế đàn phụ thuộc vào rất nhiều thứ, có hình dạng to nhỏ khác nhau.

Tất nhiên điều này không phải đúng tuyệt đối, không phải tế đàn của bộ lạc nào cũng dựa trên sự to lớn và hoa lệ, nhưng đều có một điểm chung đó là nếu pho tượng thủ vệ thần kỳ thì nhất định tế đàn cũng phải rất kỳ lạ.Pho tượng thủ vệ của tế đàn biểu tượng cho sự quan trọng của tế đàn đối với bộ lạc ấy.Thời đại Viễn Cổ cách nay quá mức xa xôi, những hiểu biết của Tả Mạc đối với chúng phần lớn là thông qua Kim Diệp và Thanh Lâm, lưu lại trí nhớ trong hắn nên mới có thể hiểu những vấn đề này.

Do Kim Diệp tối nghĩa khó hiểu, còn Thanh Lâm đã trải qua trên vạn năm rồi nên có rất nhiều chuyện trong ký ức cũng trở nên mơ hồ không rõ.Tài liệu từ thời Viễn Cổ rất khác xa với hiện tại, thời kỳ đó là thời đại Hoang Thú hoành hành, nên các loại tài liệu đều rất trân quý, nó có thể tồn tại bồi luyện qua thêm vài vạn năm đến nay thì phẩm chất càng thêm phi phàm.Mỗi một khối xương cốt giống như một cây thủy tinh màu tro, trong suốt, sáng long lanh và không lẫn một tia tạp chất nào.

Quy mô của nguồn âm mạch này hiển nhiên rất khổng lồ, ẩn chứa âm khí cực kỳ kinh người. m khí dâng lên giống như nguồn nước chảy xiết, không ngừng ăn mòn tẩy luyện bộ Cốt Giáp.m khí cực kỳ nồng đậm làm cho Tả Mạc chưa thể thích nghi ngay được.Những vật phẩm khác cùng thời đại lại không giống với Cốt Giáp, tạo hình của chúng rất tinh xảo, đẹp đẽ khác thường.

Cốt phiến nhỏ bé bị mài mòn đến cực mỏng, chúng được xếp chồng lên nhau như lông chim, mà gây chú ý nhất là ở hai biên được cấu tạo bằng hai đoạn cốt nhận.Hai đoạn cốt nhận này màu trắng bạch, không lẫn với màu nào khác, nó khá tương phản trên nền cây xương thủy tinh màu tro trong suốt kia.

Đường vòng cung vừa quái dị lại quỷ dị, Tả Mạc vừa nhìn thấy trong lòng cũng rét run.Tả Mạc thò tay sờ bộ Cốt Giáp, khi ngón tay vừa chạm tới Cốt Giáp thì bỗng nhiên có thanh âm xoẹt một tiếng, đầu ngón tay truyền đến cơn đau nhức kịch liệt.Đồng tử Tả Mạc đột nhiên trợn tròn, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Hắn giơ ngón tay lên trước mặt thì thấy đầu ngón tay bị một vết thương rất nhỏ.

Mặt Tả Mạc tái mét, càng thêm khiếp sợ vài phần.

Hắn tự biết thân thể của mình đã rèn luyện đến trình độ cường hãn thế nào, nếu phi kiếm thông thường chém vào người, chưa kịp làm hắn tổn thương đã tự gãy rồi.m khí biến thành khí nhận.Nhưng cái mà Tả Mạc khiếp sợ không phải là âm khí nhận, rốt cuộc hắn cũng đã nhận ra tại sao cái pho tượng cốt giáp phải cúng cho tế đàn.Thần binh!Nhất định đây là một thanh Thần binh từ thời Viễn Cổ còn sót lại!Đây mới là Thần binh chân chính!Khuôn mặt Tả Mạc sửng sốt, vẻ vui mừng không lẫn đi đâu được, chuyện tốt như thế mà hắn lại tự nhiên gặp giữa đường.

Tính chất của bộ Cốt Giáp chỉ thuần âm nên không thích hợp với hắn, nhưng lại vô cùng thích hợp với A Quỷ.

Do A Quỷ tu luyện Bất Tử Thần Lực nên bản thân mang khí tức tử vong, Cốt Giáp này cũng tương ứng với nàng, đầy đủ khí tức tử vong, không ngờ cả hai lại vừa vặn phù hợp với nhau.A Quỷ tỉnh dậy, lẳng lặng hiện thân không một tiếng động bên cạnh Tả Mạc, con mắt nhìn chằm chằm vào bộ Cốt Giáp.Tả Mạc cảm nhận được nàng đang ở bên cạnh bèn quay sang nhìn, ấn ký trên trán A Quỷ thay đổi càng thêm rõ ràng, đó là một kết ấn nhỏ dạng xiềng xích kỳ lạ có màu tím nhạt.A Quỷ dường như xinh đẹp hơn !Tả Mạc sững sờ, chăm chú quan sát A Quỷ.

Hắn nhìn kỹ thì thấy những vết sẹo chằng chịt trên mặt A Quỷ đã bị mờ đi, trên khuôn mặt kéo ra một làn da non, trắng nõn nhẵn nhụi.

Khuôn mặt thanh tú ôn nhuận, chiếc cằm thon gọn, Tả Mạc lờ mờ nhìn thấy hình bóng thiếu nữ đang e thẹn trong không trung.

Tả Mạc theo bản năng xòe bàn tay ra sờ lên khuôn mặt A Quỷ.A Quỷ vẫn lặng yên không né tránh.Cảm giác mềm mại khác thường từ đầu ngón tay truyền lại, trái tim Tả Mạc không hiểu sao lại đập mạnh, bỗng nhiên mặt A Quỷ ngã vào bàn tay Tả Mạc rồi áp hẳn vào bàn tay ấy.Trái tim Tả Mạc lại càng đập mạnh hơn, máu dồn lên mặt nhưng tay lại không cam lòng buông ra.So với loại Thời Gian Tĩnh Chỉ của cấm chế Vương Cấm Thương Khung, thì rõ ràng ngay tại thời khắc này, thời gian mới thật sự đứng lại."

Ha ha!

Mùi vị này!

Đúng là mùi vị này!

Thật quá mỹ diệu!"

Tiếng cười rộ lên của Hắc Kim Phù Binh từ đâu truyền đến, nó vừa mới tiêu diệt xong Dương Thủ Quái, hiện đang hút Thần lực của nó.

Tả Mạc bỗng dưng bừng tỉnh, khuôn mặt đỏ bừng, thần tình hoảng hốt.

Hắn vội vàng thụt tay lại, rồi giả vờ cầm bàn tay của A Quỷ lên để kiểm tra.Thật bất ngờ, vẻ giả vờ giả vịt biến mất ngay tức khắc, thần sắc Tả Mạc trở nên chăm chú hơn.Thần lực trong cơ thể A Quỷ lại cường đại hơn mấy lần so với lúc trước.

Thần lực trở nên mênh mông làm cho Tả Mạc kinh hồn táng đảm.

Cũng may Thần lực của A Quỷ có vẻ nhận ra Tả Mạc nên không có chút nào đối địch với Thái Dương Thần lực của hắn, trái lại còn vui sướng đón chào.Song, sắc mặt Tả Mạc lại càng thêm ngưng trọng.Sợi xích màu tím trói buộc A Quỷ trở nên chặt chẻ hơn, hoa văn trong sợi xích lại càng trở nên tinh xảo phức tạp, bên trong sợi xích đó thỉnh thoảng còn phát ra ngọn lửa màu tím yếu ớt.Bất Tử Thần lực càng mạnh thì hồn phách bị trói buộc của A Quỷ càng thêm lợi hại.

Tuy thế, Tả Mạc hơi yên tâm vì thấy hồn phách A Quỷ dường như trở nên ngưng thực hơn rất nhiều.

U Hủ Chuyển Sinh Liên kết hợp với Kết Già Hương đã trợ giúp rất nhiều cho nàng.

Thiếu nữ áo trắng như tuyết, thần thái điềm tĩnh, trên trán vẫn có một kết ấn màu tím như cũ.Lần này hồn phách A Quỷ vẫn chưa nhận biết được Tả Mạc.Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn vào tà áo trắng như tuyết của A Quỷ thì khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười ngượng ngùng, trái tim Tả Mạc không hiểu tại sao lại đập mạnh.Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên chân mày khẽ động.Dịch An đến rồi!** *Bên ngoài hỏa tuyến, tâm trạng Dịch An chưa bao giờ hoang mang, tuyệt vọng đến như thế.

Rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn hắn từ phía sau như châm, như chích vào lưng, nhưng mà hắn cũng chỉ có thể mặt dầy mà đứng yên chống đỡ.Hắn vừa mới nhìn thấy Ma Thần Điện bị đánh cho bỏ chạy, thế là tia hy vọng cuối cùng trong lòng hắn coi như tan thành mây khói.

Chỉ có thế lực mới trỗi dậy của Hiệp hội Ma Binh sư mới có thể giúp Dịch An không lo sợ, đối phó với con quái vật khổng lồ như Trưởng Lão Hội của Yêu tộc, thì Vật Hi Đường chắc chắn không có một khả năng sống sót nào.Đường sống duy nhất bây giờ là ôm chặt Tiêu Vân Hải, à không, là Tiếu Ma Qua mới đúng!Hai cái tên này có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, Tiêu Vân Hải là Ma Binh đại sư, đại biểu cho lợi ích, còn Tiếu Ma Qua là cao thủ Thần lực vẫy vùng một phương, hắn đại biểu cho thực lực sinh tồn.Dù trong hoàn cảnh nào thì cứ phải sống sót đã rồi mới tính đến lợi ích.Dịch An là người làm ăn, hắn hiểu rằng muốn đối phương tiếp nhận mình thì bản thân phải chứng tỏ được giá trị, Vật Hi Đường phải chứng minh là rất có giá trị mới được.

Đừng tưởng rằng Dịch An vì Tiếu Ma Qua mà kết thù với Trưởng Lão Hội của Yêu tộc, nếu đối phương sợ phiền toái thì có thể phủi tay làm như không hề hay biết.Bây giờ cái có thể làm Tiếu Ma Qua coi trọng chính là Tố Ảnh Hồn Ti Thảo!Tiếu Ma Qua chấp nhận lấy Địa Ma Binh để đổi được Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, đủ thấy rõ tầm quan trọng của Tố Ảnh Hồn Ti Thảo đến dường nào.Hắn lẳng lặng đứng yên bên ngoài hỏa tuyến để chờ đợi Tiếu Ma Qua gọi vào.Trước mặt bao người mà tỏ thái độ như thế thì có nghĩa là hắn không còn đường khác để lui, Trưởng Lão Hội của Yêu tộc ở đằng sau đưa ánh mắt không thiện cảm nhìn hắn, vẫn cắn răng kiên trì chờ đợi.Hắn đứng bên ngoài hỏa tuyến lâu như thế mà các Trưởng lão Yêu tộc vẫn không có người ra tay, đủ thấy bọn họ rất kiêng kị Tiếu Ma Qua.Điều này càng làm cho Dịch An thêm tin vào quyết định của mình.Nhưng điều làm hắn tin tưởng hơn, chính là cái trong chiếc hộp hắn đang cầm đây.Chương 735 : Côn Luân hồnDịch & Biên tập : Mỹ Nam TửMột thân hình hoàn mỹ chậm rãi hiện ra từ trong dược trì.Thân thể cao gầy nhưng hiện lên từng múi da thịt rạch ròi mà cân đối, cặp mắt trên gương mặt anh tuấn kiên nghị đang nhắm chặt lại.

Bất chợt hắn mở to mắt ra, từ nơi sâu thẳm hiển hiện tinh thần hết sức thâm thúy và mênh mông, khiến cho người khác dễ bị mất tự chủ mà lạc lối.Hắn chậm rãi ngồi dậy, lúc này nước ao trên thân thể tựa như giọt sương đọng lại trên lá sen liền sóng sánh rồi lăn rớt xuống.Trông hắn rất hoàn mỹ không để lại chút tỳ vết nào, thậm chí còn nghĩ hắn là kiệt tác của ông trời ban cho nữa kìa, lúc này trong ánh mắt của toàn thể Trưởng lão đều lộ vẻ vui mừng và mãn nguyện.“Cảm giác thế nào?”

Vị Chưởng môn có đôi mày bạc trắng hỏi ngay, hiển nhiên Lâm Khiêm có thể hiểu được lời hỏi han ân cần qua lời nói của Chưởng môn.Hắn cũng không trả lời ngay mà thử vận động thân thể một lát, biểu lộ dường như hơi nghi hoặc gì đó.Chưởng môn thấy thế, không do dự chút liền nói: “Hãy đến Thử Kiếm Trường nào”.Thử Kiếm Trường.Hiện tại Lâm Khiêm không tốn chút sức lực nào chém thẳng một nhát vào Thử Kiếm Thạch vô cùng cứng rắn, thế mà giống như cắt miếng đậu hủ vậy, khiến cho toàn bộ Trưởng lão đều không tự chủ như hít phải luồng khí lạnh vậy.Thử Kiếm Thạch là một trong những tảng đá cứng nhất thiên hạ, và đây cũng là tảng Thử Kiếm Thạch cao hơn trượng, lớn nhất Côn Luân.

Cho dù là Chưởng môn có thi triển toàn thân linh lực đi nữa, cũng tuyệt đối không có khả năng chém đứt khối Thử Kiếm Thạch này ra làm hai.Lâm Khiêm không hề chú ý tới thần sắc của chư vị Trưởng lão, hắn đang đắm chìm vào một loại trạng thái kỳ lạ.Hắn có chút lạ lẫm với thân thể của mình, hiện tại lực lượng ẩn chứa quá kinh người, mỗi lần hắn giơ tay nhấc chân lên là Thần lực tự nhiên lưu chuyển, thật là thuận lợi không nói nên lời.

Hắn lại thử dung nhập kiếm ý vào trong đó, rõ ràng không bị chút trì trệ nào ngược lại uy lực còn tăng vọt lên nữa.Thế nhưng rất nhanh sau đó, phi kiếm trong tay hắn không cách nào thừa nhận nỗi lực lượng Thần lực quá mạnh mẽ đó, lập tức tan thành chất thép mà không ngừng nhỏ giọt xuống.Sự việc này làm cho Lâm Khiêm lộ ra vẻ hết sức bất ngờ, vốn phi kiếm trong tay hắn chính là một trong những thanh kiếm rất có danh tiếng của Côn Luân, đẳng cấp đạt tới thất phẩm, có tên là Thiên Vẫn, không ngờ thế mà cũng chẳng cách nào thừa nhận nỗi Thần lực.Chư vị Trưởng lão đều nhíu mày, quả thật Thần lực rất mạnh bạo nhưng thậm chí cả phi kiếm thất phẩm mà cũng không cách nào thừa nhận được thì rõ ràng đây là một vấn đề hơi phiền phức.“Xem ra chuyến tìm kiếm di tích viễn cổ đó chúng ta phải xúc tiến sớm hơn mới được” Một tên Trưởng lão trầm giọng nói.“Không sai, phi kiếm thất phẩm lại bị tan thành chất thép, e rằng bát phẩm cũng không cách nào phát huy được uy lực của Thần lực” Một tên Trưởng lão khác đành thở dài rồi nói tiếp: “Nếu như chúng ta có thể đoạt được Thiên Sứ Cụ Trang vào tay thì tốt biết mấy, thật không biết khi hai thứ này kết hợp lại với nhau sẽ có uy lực lớn đến cỡ nào”.“Tại sao lại tránh gần tìm xa thế?

Nhiều di chỉ thế kia nhất định sẽ có một hai thanh Thần binh mà, chỉ vì trước kia chúng ta chưa coi trọng mà thôi”.. . .Đôi mắt Chưởng môn lộ vẻ suy tư, bỗng nhiên nói: “Minh Trưởng lão, ngươi tới thử xem sao”.“Được !”

Một vị Trưởng lão râu tóc hoa râm liền gật đầu ứng tiếng, lão bước đến chỗ khối Thử Kiếm Thạch lúc trước mới bị chặt ra, rồi thúc dục Thần lực chém thẳng thanh kiếm xuống Thử Kiếm Thạch, khiến cho thanh kiếm cắm vào được một nửa.Chư vị Trưởng lão này đều là người thông minh tuyệt đỉnh, vì thế tức khắc ai nấy lộ ra vẻ suy tư.“Quả nhiên không sai !”

Cặp mắt của Chưởng môn như chiếu hào quang uy nghiêm, rồi trầm giọng nói: “Nếu tu vi đạt Phản Hư kỳ mà tu luyện Thần lực thì thực lực tuy có thể gia tăng, nhưng so với người chưa tiến vào Phản Hư rõ ràng Thần lực sẽ yếu hơn rất nhiều”.Minh Trưởng lão vừa nghe thế lập tức thần sắc trở lên nghiêm túc, cặp mắt tỏ vẻ trầm tư: “Chưởng môn nói có lý.

Sau khi tiến vào Phản Hư kỳ thì chúng ta đã câu thông được với thiên địa, hồn đã hợp thành một thể, lại phải thay đổi cách thức đã quen thuộc trước kia, nên thực lực được tăng trưởng cũng có hạn”.Lão ngó thanh phi kiếm trong tay mà thần sắc có chút ảm đạm, hiện tại phi kiếm trong tay lão cũng đạt tới thất phẩm, nhưng lại hoàn toàn chẳng có chút tổn hại gì.

Từ đó có thể hiểu được, Thần lực của lão so với Lâm Khiêm rõ ràng yếu hơn không ít.“Chẳng lẻ muốn tu luyện Thần lực phải càng sớm càng tốt sao?”

Một tên Trưởng lão không kiềm được hỏi ngay.“Lâm Khiêm, hãy nói ra ý kiến của ngươi đi” Chưởng môn bỗng nhiên bảo.Lâm Khiêm trầm ngâm một lát rồi mới chậm rãi mở miệng: “Đệ tử cảm thấy không hẳn là như vậy.

Thần lực của chúng ta so với Thần lực có từ thời Viễn Cỗ kỳ thật không giống nhau lắm.

Thần lực của chúng ta vốn được biến hóa từ linh lực mà ra, có thể thành tựu nhờ lấy linh lực và kiếm ý làm lực lượng nồng cốt, rồi mới tự phát triển thành hệ thống hoàn chỉnh.

Dù sao linh lực vẫn là trụ cột, thế nhưng dưới Kim Đan kỳ thì linh lực chưa ổn định, ngược lại trên Phản Hư kỳ thì vòng chu thiên cũng đã tự hình thành rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, theo suy đoán của đệ tử ắt hẳn nên cho đệ tử Kim Đan và Nguyên Anh kỳ tu luyện mới được.

Trong đó Nguyên Anh kỳ thì e rằng có thể sẽ bị ảnh hưởng.

Tuy nhiên muốn biết kết quả cuối cùng thế nào, chúng ta cần phải thử qua mới biết được”."

Rất có lý".Chư vị Trưởng lão đều vuốt cằm, ai trong số bọn họ cũng đều có tu vi thâm hậu, nên việc thông hiểu về vấn đề tu luyện đều thâm sâu hơn so với Lâm Khiêm, nên Lâm Khiêm chỉ cần thốt ra một câu thôi, lập tức mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ.

Tuy nhiên không ít Trưởng lão đều có thần sắc ảm đạm, bởi vì có thể trở thành Trưởng lão nếu chẳng phải có tu vi Phản Hư kỳ thì nhất định cũng là Nguyên Anh kỳ rất gần với Phản Hư rồi.Nay bọn họ tu luyện Thần lực lại không cách nào chuyển hóa tinh thuần như đám đệ tử trẻ tuổi được, cũng vô tình khẳng định việc tu luyện Thần lực của bọn họ đã bị hạn chế.

Quả thật bọn họ tuyệt đối không thể nào ngờ được, họ đã trải qua thời gian dài đau khổ để tu luyện được tới đây, thế mà bây giờ ngược lại biến thành trở ngại khi bọn họ muốn tiến lên bước nữa.Lập tức bầu không khí trở nên hơi lắng đọng lại, làm cho tinh thần mọi người sa sút hẳn đi."

Lâm Khiêm !"

Chưởng môn đột nhiên mở miệng gọi."

Đệ tử xin nghe!"

Lâm Khiêm vội vàng cung kính nghe dạy.“Thần lực do ngươi tự ngộ ra, mặc dù nhờ có các vị sư thúc bá trợ giúp hoàn thiện, nhưng ngươi cũng không thể lười biếng được, hằng ngày cần phải không ngừng nghiền ngẫm tu luyện đấy”.“Vâng !”

“Kể từ hôm nay, ngươi nhậm chức Các chủ của Kiếm Các, tự kiến lập ra Kiếm Các riêng biệt”.Lâm Khiêm thân hình chấn động, toàn trường bỗng lặng ngắt như tờ.Tất cả các Trưởng lão đang có mặt đều khó kiềm lòng được mà hiện lên vẻ kinh ngạc.

Kiếm Các, là một đặc thù trong Côn Luân.

Mỗi vị được nhậm chức Các chủ của Kiếm Các đều là Chưởng môn tương lai sau này, người đó cần phải tự mình kiến lập ra Kiếm các, toàn bộ chín thành viên trong Kiếm Các tính luôn cả Các chủ, đều chính là lực lượng chủ lực trợ giúp cho người đó kế nhiệm về sau.Bình thường Kiếm Các phần lớn không được nhắc tới, chỉ khi nào tới lúc Chưởng môn cần công bố người nối nghiệp mới được mở ra.Mặc dù cơ hồ toàn bộ mọi người đều biết rõ Chưởng môn đời sau của Côn Luân tất nhiên sẽ là Lâm Khiêm, nhưng không ai ngờ được ngày này lại tới nhanh như thế.

Dù gì Chưởng môn cũng có tu vi khó lường, rất có uy nghiêm, đồng thời được mọi người hết sức tín nhiệm.“Các vị Trưởng lão có ý kiến gì khác không?”

Ánh mắt của Chưởng môn nhìn quanh chư vị Trưởng lão.“Không có ý kiến!”

“Không có ý kiến!”. . .Toàn bộ các Trưởng lão đều có thần sắc nghiêm nghị, thái độ lại đồng loạt nhất trí, bởi vì ai cũng hiểu rõ Lâm Khiêm nhậm chức Các chủ Kiếm Các đó là mục tiêu chung mà không thể ngăn cản.“Đệ tử nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của sư phụ” Lâm Khiêm nhất nhất tuân lệnh, thần sắc cũng khôi phục lại bình thường, tuy lời nói không ra vẻ dõng dạc cho lắm, nhưng Chưởng môn nghe ra được sự kiên quyết trong lời nói của hắn, vì thế trong ánh mắt lão cũng hiện lên tia vui mừng.Thần sắc của Chưởng môn nghiêm nghị uy nghi, hào quang từ cặp mắt tỏa ra khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào, râu tóc trắng phau không gió mà bay, thanh âm như kiếm sát phạt nghe rổn rảng.“Thế cân bằng trước đây đã bị phá vỡ, bắt đầu cho một thời đại mới.

Tương lai của Côn Luân chúng ta đều nằm hết trên vai những người trẻ tuổi này.

Chỉ có bọn họ mới có thể xông pha trong thời loạn này, lúc đó Côn Luân mới có thể tranh đấu được!

Còn những di chỉ kia, chúng ta không thể đánh đổi bằng tính mạng của các đệ tử được, vì mỗi đệ tử đều là một phần hi vọng của Côn Luân.

Do đó những lão già gần đất xa trời như chúng ta đã đến lúc mở đường tiên phong cho bọn hắn, các vị, ánh dương quang của chúng ta cũng sắp lu mờ rồi, thời đại của chúng ta cũng đã trôi qua, bây giờ chúng ta chỉ có thể làm một điều duy nhất đó là hãy dùng thanh kiếm sắc bén của mình, dùng sức nóng của ánh dương quang xế chiều này, dùng cả sinh mạng còn lại của chúng ta mà hãy bồi đắp cho tương lai của bọn hắn, để tăng thêm cơ may trong trận chiến sắp tới đây!”

Gió thổi phần phật trên không trung của Thử Kiếm Trường, lời nói lẫm liệt của Chưởng môn đã không ngừng kích động mọi người.

Mỗi vị Trưởng lão đều lắng nghe và nhập tâm từng câu nói, bọn họ mất tự chủ khiến cho thân hình cứ thẳng tắp người ra, trên mặt lộ vẻ kích động và sùng kính không thôi.

Thoáng chốc tư tưởng uể oải lúc vừa rồi vì tu luyện Thần lực khó tiến triển kia đã tiêu tan không còn chút tăm hơi nào nữa.“Chúng ta là Côn Luân, trách nhiệm này là của chúng ta, sứ mạng đó cũng của chúng ta, chúng ta phải tự chịu trách nhiệm cho suy nghĩ của mình.

Nếu như đã nhất quyết hy sinh thì mấy lão già như chúng ta đây, kể từ hôm nay những thứ tài liệu liên quan như Luyện Khu Thần Trì, hay Kết Đan đều toàn bộ ngừng cung ứng cho thế hệ Trưởng lão và Chưởng môn nữa.

Hiện tại ta đã tra ra được manh mối của bảy chỗ Viễn cổ di chỉ, quyết định mỗi nơi sẽ giao cho ba vị Trưởng lão đồng hành thăm dò, còn thanh kiếm này của ta cũng đến lúc phải xuất động rồi.

Hơn nữa, những Trưởng lão còn lại phải vượt ra tiền tuyến mà thay thế cho tất cả các đệ tử Kim Đan kỳ.

Đồng thời triệu tập toàn bộ những đệ tử Kim Đan kỳ trở về môn phái mà bắt đầu tu luyện Thần lực!

Từ lực lượng đó chúng ta nhất định sẽ tìm ra những đệ tử có thiên phú mà dốc lòng bồi dưỡng”.“Chúng ta muốn tranh thủ thời gian giúp đỡ bọn họ, khiến cho họ mau chóng trưởng thành!

Đến lúc nào đó bọn hắn mạnh lên rồi, thì tương lai của Côn Luân chúng ta tất nhiên sẽ tỏa sáng!”.Thanh âm hết sức uy nghiêm và khắc nghiệt, vang vọng tràn ngập khắp nơi với một khí thế khó gì chống lại nỗi.“Các vị, xin hãy giúp đỡ !

Vì Côn Luân chúng ta” Chưởng môn cúi người thật sâu, khiến cho cặp chân mày kiếm vốn rất dài và trắng xóa như tuyết buông chạm xuống đất.Toàn bộ các Trưởng lão đều có thần sắc nghiêm nghị nhưng vô cùng cuồng nhiệt, bọn họ thấy vậy cũng đồng thời khom người trả lễ, cùng thốt lên một câu tôn kính mà không kém phần kích động: “Xin nghe theo mệnh lệnh Chưởng môn!

Hãy vì Côn Luân!”.Chiếc mũi của Lâm Khiêm bỗng nhiên cay xè, cặp mắt hắn tự dưng nhòa đi, hắn vội cúi đầu xuống mà hai bàn tay không tự chủ được nắm chặt lại.Côn Luân!** *Thần sắc Thúc Long khó dấu khỏi vẻ mệt mỏi, đám Khổ Vệ ở bên cạnh đang ngủ nghiêng qua ngã lại, lúc này doanh địa vô cùng yên tĩnh chỉ nghe tiếng ngáy vang liên tục không ngừng.

Với thân thể cường hãn như Khổ Vệ đây, chỉ khi nào dưới tình huống bị tiêu hao thể lực cực độ mới xuất hiện cảnh tượng như trước mắt đây.

Hắn ngẩng đầu thoáng nhìn lên bầu trời thấy đã gần sáng bạch, tuy nhiên ngó qua quang cảnh tường đổ trước mắt thì biết rõ nơi đây vừa mới trải qua một trận chiến vô cùng kịch liệt.Cho tới nay tốc độ hành quân của Vệ Doanh vẫn là một vấn đề nan giải.

Mặc dù đã có Kim Ô Doanh nghĩ hết mọi biện pháp, thậm chí tăng cường nhiều loại pháp bảo vận dụng lên thân thể của bọn hắn nhưng hiệu quả vẫn chưa khả quan hơn, vì bọn họ tu luyện chính là Ma công, nên không am hiểu cách dùng pháp bảo được.

Về sau này, nhờ có đại nhân Thuần Vu Thành nuôi dưỡng linh thú, nên mới phần nào giải quyết được khuyết điểm này.Nhưng nếu so với Chu Tước Doanh thì vẫn còn kém hơn rất nhiều.Cho nên Công Tôn Sai đã giao nhiệm vụ bảo vệ mé bên cánh cho bọn hắn, vì mé bên cánh này cũng có một Giới mang tài nguyên trọng yếu đó chính là Sa Giới.

Việc chiếm lấy Sa Giới cũng chẳng tốn nhiều công sức lắm, bởi vì lúc này Huyền Không tự đã không còn bao nhiêu người đến thủ vệ Sa Giới nữa.Tuy nhiên Sa Giới vốn là mảnh đất màu mỡ, nên có không ít thế lực đang dòm ngó, vì thế cho đến lúc này Thúc Long đã dẫn đầu Vệ Doanh đánh tan hết tám chi chiến bộ của các thế lực khác nhau!Vì bọn hắn liên tục khổ chiến, nên cho dù có ý chí vô cùng kiên cường như Vệ Doanh đi nữa, cũng rơi vào cảm giác mệt mỏi rã rời.Đột nhiên có một con hạc giấy bay tới rồi rơi ngay vào tay Thúc Long, tinh thần Thúc Long liền chấn động mà lập tức mở hạc giấy ra, tức thời trên mặt hắn lộ ra vẻ mừng rở như điên.Rốt cuộc người của Kim Ô Doanh đã tới rồi!Rất nhanh chư Tướng của Vệ Doanh đều bị đánh thức, một lực lượng mật thám đáng kể được phái đi để phòng ngừa những nhóm nhỏ địch nhân lẻn vào, mà gây thương tổn đến Kim Ô Doanh.Không lâu sao, một đội tàu hùng dũng xuất hiện, phía chân trời dần hiện ra vô số điểm đen, mỗi chấm đem đó chính là một bảo thuyền.Khi đội bảo thuyền tiến tới gần, vì thông qua một phù trận khuyếch đại âm thanh nên nghe rõ ràng tiếng hô to dồn dập, kêu la ầm ỉ liên tục không ngừng, vô cùng náo nhiệt.“Nhanh nào !

Chuẩn bị đầy đủ những thùng tài liệu!

Chuẩn bị rời thuyền cho tốt!

Toàn đội phải trình tự không được loạn động, hành sự nhanh lên!”

“Toàn đội giữ vững tinh thần, lúc này ai phạm lỗi thì đừng trách ta không khách khí!”

“Đã tìm được dấu hiệu, lập tức bố trí chủ phù trận, phải hoàn thành trước lúc trời tối!”. . .Đội tàu vừa dừng lại, có vô số nhóm người cùng rất nhiều các loại thùng chứa tài liệu, toàn bộ kéo đến như nước lũ ầm ầm vỗ mạnh vào mạn thuyền rồi văng ra tung tóe.

Đám Khổ Vệ ở trên mặt đất chỉ cảm thấy bầu trời như tối sầm lại, trong nháy mắt cả không gian như bị giăng kín, chằng chịt che khuất cả bầu trời!Chương 736 : Chết cũng sẽ không quên . . .Dịch giả : nhatchimai000Biên dịch : Chiêu NhiBiên tập : Mỹ Nam TửTả Mạc mở hộp ra nhìn, cảm thấy hơi bất ngờ: "Sao lại có thêm hai cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo thế này?"

Dịch An cung kính đáp: "Vật Hi đường hy vọng có được sự che chở của đại nhân."

"Che chở hả?"

Lập tức Tả Mạc giật mình rồi cân nhắc trước sau: "Ngươi không cần phải như thế, Khoái An vì giúp ta mới giết chết Trưởng lão Yêu tộc, ta sẽ không ngồi nhìn đâu."

Dịch An cười khổ: "Đại nhân vẫn còn ở đây tất nhiên là vô sự.

Nhưng khi đại nhân rời đi chính là lúc đại họa rơi xuống Vật Hi đường."

Tả Mạc nghĩ qua thấy cũng phải.

Thế lực Trưởng Lão hội của Yêu tộc lớn như vậy, nếu muốn âm thầm ngáng chân thì Vật Hi đường không thể chống đỡ lại được, nhưng hắn cũng không thể dừng lại tại Bất Chu Thành này lâu được."

Ngươi có ý kiến gì cũng đừng ngại, cứ nói thẳng ra đi."

Tả Mạc hỏi.Dịch An cung kính rồi bày tỏ với giọng cực kỳ tự tin: "Đại nhân đúng là người làm đại sự, không cần phải nói những chuyện vụn vặt không liên quan.

Tuy rằng Vật Hi đường không phải là một trong những Thương hội hàng đầu ở Ma tộc, nhưng cũng có chút căn cơ.

Chúng ta về mặt thu thập tài liệu, lưu thông vật tư, buôn bán hàng hóa có thể trở thành trợ thủ hữu ích cho đại nhân."

Điều này làm Tả Mạc thấy rất bất ngờ, hắn không thể tin được Dịch An lại tìm đến nương tựa vào hắn.

Vật Hi đường là một Thương hội gia tộc có căn cơ thâm hậu, lại là một thế lực không nhỏ, tuyệt đối không dễ dàng gia nhập vào thế lực khác."

Chuyện này ta có thể đồng ý với ngươi."

Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi bảo: "Nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ, một khi ngươi gia nhập với chúng ta thì sau này có thể không còn được an nhàn tự tại như bây giờ đâu."

Khuôn mặt Dịch An tỏ ra vui mừng, y hành lễ không chút do dự: "Thuộc hạ đã cân nhắc rõ ràng, việc này không phải là quyết định nhất thời."

Tả Mạc rất hài lòng, Vật Hi Đường, Dịch An đúng là chuyện vui ngoài ý muốn.

Dịch An có kinh nghiệm quản lý Thương hội phong phú, Vật Hi đường là nơi thu mua số lượng khổng lồ.

Có một chỗ chuyên thu mua số lượng lớn thì đối với hắn, ngay cả với Mạc Vân Hải đang là nhu cầu cực kỳ cấp thiết.Chuyện này đúng là niềm vui từ trên trời rơi xuống!"

Chuyện này tạm thời đừng tiết lộ ra ngoài."

Tả Mạc trầm ngâm chốc lát.Dịch An hiểu ý ngay: "Vâng!"

Tả Mạc nói: "Bên ngoài quá nguy hiểm, ngươi cứ ở lại trong này đi.

Ngươi hãy thay ta chuẩn bị một hội đấu giá Thiên Sứ Cụ Trang."

Đại nhân định bán Thiên Sứ Cụ Trang sao?"

Dịch An thất kinh."

Ừ, bán đi, chỉ là một bộ chuẩn Thần binh mà thôi."

Tả Mạc gật đầu.

Hắn không giải thích thêm điều gì mà nói tiếp: "Chỉ cần chuẩn bị qua loa đại khái là được."

Dứt lời, hắn biến mất vô ảnh vô tung.Còn trơ lại Dịch An với khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Đến tận bây giờ y mới bừng tỉnh đại ngộ vì sao cả Trưởng Lão hội Yêu tộc cũng muốn tới tham gia náo nhiệt.

Chuẩn Thần binh, Thiên Sứ Cụ Trang thế mà lại là chuẩn Thần binh!Dịch An chưa từng nhìn thấy Thần binh nên không thể giám định một cách chuyên nghiệp nhưng chỉ riêng cái danh cũng đủ làm cho vô số người điên cuồng lên rồi.Chỉ là chuẩn Thần binh mà thôi...Cũng chỉ có đại nhân mới dám mở miệng nói như thế, vẻ mặt khiếp sợ của Dịch An hóa thành dạng cười khổ.** *Trong hộp là năm cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo.Tâm tình của Tả Mạc bị kích động dữ dội đến mức không thể tự chủ được, chỉ vì món đồ này mà hắn phải xông pha hơn phân nửa Bách Man Cảnh đây.

Vì không muốn bị ai quấy rầy, nên Tả Mạc cố ý đi dọc theo tầng hầm của tế đàn.A Quỷ và Hắc Kim Phù Binh đều đứng bảo vệ tại chỗ này. m khí đối với thân thể A Quỷ cực kỳ có lợi mà Hắc Kim Phù Binh cũng rất thích âm khí.

Nó bắt chước theo Cốt Giáp, cứ hút lấy âm khí nuốt vào rồi lại nhả ra như một trò chơi đầy thú vị.Hắn nhìn chăm chú vào Tố Ảnh Hồn Ti Thảo trong hộp, chẳng biết vì sao mà bỗng nhiên tim của Tả Mạc lại đập hơi nhanh hơn bình thường.Hắn không thể giải thích nên có chút khẩn trương.Những chuyện phức tạp cứ vấn vương trong đầu hắn, những tiếng gọi cứ xuất hiện lặp đi lặp lại trong giấc mộng, hắn muốn biết được đáp án ngay lập tức.

Thân thế của mình trước đây, nhưng chuyện trước đây ...Tả Mạc ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, cứ như vậy không chút động đậy.Sau một lúc lâu, thân hình hắn rung một cái.

Cái nhìn ngẩn ngơ mờ mịt rồi cũng trở nên tỉnh táo, khuôn mặt đờ đẫn rồi cũng trở nên sinh động, con ngươi bắt đầu quan sát xung quanh.Hắn thở phì ra một hơi, ánh mắt chuyển sang nhìn A Quỷ đang đứng chờ ở bên cạnh, không biết vì sao nỗi căng thẳng và mê man trong lòng đột nhiên biết mất ngay lập tức.Hắn cười mỉm tự giễu sự hèn yếu, nhu nhược của chính mình, con mắt hiện lên vẻ kiên định và dũng khí.Hắn ném vào miệng một cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo.Trong óc như có vật gì đó nổ tung, vô số ánh sáng và âm thanh từ bốn phương tám hướng tràn tới như thủy triều.RâẦm!Trong đầu Tả Mạc tự nhiên hỗn độn, mờ mịt trống rỗng.Giống như có vô số người ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện không ngừng nghỉ, làm cho hắn không thể nghe được rõ ràng bọn họ đang nói gì.

Vô số hình ảnh lướt qua mắt làm hắn không thể nhìn thấy đó là vật gì.Rất nhiều tin tức từ sâu trong ký ức đột nhiên vọt bắn ra vây quanh hắn.Cho dù thân thể Tả Mạc kiên cường, dẻo dai vô cùng cũng không thể chịu được một lượng lớn hình ảnh, thanh âm như thế.Hình ảnh vun vút và âm thanh ầm ĩ hỗn loạn rồi cũng trôi dần.Thế giới của Tả Mạc một lần nữa khôi phục lại như bình thường.** *Trong một góc hoang tàn đổ nát, có một nam hài đang run cầm cập."

Chúng ta nhất định phải đoạt được nó!"

Cách một bức tường ngổn ngang, nam hài cũng có thể nghe thấy tiếng nam tử kia thốt lên thật dữ tợn, hung ác độc địa."

Thật không?"

Một nữ nhân cười khẽ: "Côn Luân đúng là Côn Luân, cái khí phách này, hắc hắc, thật chẳng ra thể thống gì cả!

Sao lúc Lão thái bà chưa chết lại không nghe thấy khí phách của Côn Luân như vậy chứ?"

"Hừ!

Cứ nói thoải mái đi, xem ra Huyền Không tự các ngươi vẫn còn luận điệu rườm rà giả dối!"

Nam nhân nói giọng khinh miệt."

Thật khiến cho nhân gia thương tâm quá đi, nhân gia còn muốn liên thủ với ngươi đó.

Nếu chẳng may vật kia rơi vào tay Thiên Hoàn hay Tây Huyền thì..."

Nữ tử giả vờ uất ức nói."

Khỏi cần."

Nam tử ngạo nghễ: "Côn Luân ta chưa bao giờ cần phải liên thủ với người khác."** *"Đừng hao tâm tổn trí nữa, vô ích thôi, mặt trên của cấm chế không hóa giải được đâu."

"Mẹ nó chứ, chúng ta mất nhiều khí lực như vậy mà chỉ được một chút sắt vụn thôi sao?"

"Bọn chúng có thể đã phát hiện điều gì đó.

Nhưng bọn chúng chắc chắn không muốn nó biến thành sắt vụn nên thế nào cũng có đường lui mà"."

Chẳng lẽ có cá lọt lưới sao?"

"Hình như vẫn chưa tìm thấy tên tử kia."

"Đồ vô dụng!

Sao lại sơ suất thế chứ?"

"Thằng nhóc đó là đồ phế vật mà, không thích tu luyện, nghe nói không chịu ở lại chỗ Lão thái bà..."

"Nó là gì của Lão thái bà thế?"

"Là cháu trai của bà ta..."

"Thằng ngốc này!

Nhanh đi tiẦm!

Mặc kệ như thế nào, cũng phải tìm được nó cho ta!

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

"Dạ!"** *Trong mật thất âm u ẩm ướt, một thằng bé đang như si mê, say sưa với đám hoa văn thần bí phía trước.

Chẳng biết tại sao, nó cảm thấy rất thân thiết với những hoa văn thần bí này.

Nhất là những ngọc giản ở phía trên kia, làm cho nó cảm thấy gần gũi và ấm áp."

Ai mang ngươi đến đây?"

Một thanh âm chói tai lạnh lùng từ phía sau truyền đến.Tay của đứa nhỏ khẽ run lên làm ngọc giản rơi xuống đất, hắn xoay người lại thì thấy xuất hiện một Lão thái bà.

Bà lão có khuôn mặt hờ hững lạnh lùng, vẻ mặt không chút thay đổi đang nhìn chằm chằm vào hắn."

Ta... ta..."

Khuôn mặt của đứa nhỏ trắng bệch."

Nói !"

Lão thái thái lớn tiếng quát to."

Ta, ta giải..., giải... khai mặt trên của cấm chế..."

Đứa nhỏ tỏ ra cực kỳ sợ hãi, hàm răng run rẩy lập cập va vào nhau.Lão thái thái trầm mặc."

Ngươi thật sự thích những thứ này sao?"

Một lúc lâu sau, bỗng nhiên Lão thái thái lại hỏi, sắc mặt bà lão vẫn lạnh lùng như trước, nhưng không hiểu vì sao trong giọng nói không có sự hung dữ như vừa rồi."

Vâng" Nỗi sợ của đứa bé đã giảm đi một ít, nó cúi đầu trả lời.Ánh mắt của Lão thái thái như tảng đá chất lên lưng của đứa nhỏ làm nó không dám ngẩng đầu."

Đồ vật này là do phụ thân ngươi để lại cho ngươi.

Tuy ta không tán thành lắm, nhưng dù sao ngươi cũng đã đến đây rồi.

Từ nay trở đi, chỗ này thuộc về ngươi."

Mặt Lão thái thái không chút cảm tình, khi nói xong bà lão quay người bỏ đi một mạch.** *"Từ hôm nay trở đi, nàng chính là Quỷ của ngươi."

Lão thái thái chỉ một tiểu nha đầu mặc bộ đồ màu trắng, đang sợ hãi đứng bên cạnh."

Quỷ là cái gì?"

Đứa con trai có chút sợ hãi, lúng túng hỏi lại."

Bảo vệ cho ngươi."

Lão thái thái trả lời không chút tình cảm."

Người bảo vệ ta sao?"

Đứa bé như hiểu như không hỏi tiếp: "Vì sao phải bảo vệ ta?"

"Bởi vì ta sẽ chết."

Lão thái thái lạnh lùng đáp.** *"Quỷ...

Quỷ tên này nghe chẳng hay ho gì cả."

Đứa nhỏ lầm bầm trong miệng nhưng động tác của bàn tay không chậm lại chút nào.Tiểu cô nương nghiêng đầu: "Quỷ Quỷ cảm thấy rất tốt mà!"

"Tu luyện như vậy chẳng có thú vị gì cả, ngươi dùng sức nhiều như thế để làm gì?"

Đứa nhỏ tỏ ra không hiểu nhưng vẫn cẩn thận xử lý vết thương ở chân cô bé.Tiểu cô nương đau đến nỗi nước mắt long lanh, tiếng nói có chút mếu máo nhưng lại dị thường kiên định: "Bởi vì phải mạnh mẽ hơn mới có thể bảo hộ thiếu gia."

"Nơi đây rất an toàn, căn bản không cần phải bảo hộ, với lại ta cũng không thích ra ngoài đâu."

Đứa bé trai lắc đầu."

Lỡ như có ngày đó thì sao?"

Tiểu cô nương nghiêng đầu."

Ngươi suy nghĩ nhiều quá!"

Thằng bé trai làm ra vẻ người lớn, vỗ lên đầu tiểu cô nương một cái."

Ôi!"

Tiểu cô nương ôm đầu."

Lão thái bà dạy ngươi cái gì thế?

Sao lần nào cũng bị thương vậy?"

Thằng bé trai tức giận hỏi: "Có phải bà ta hay đánh ngươi không?"

"Ngươi không cho phép nói bà bà như thế!"

Tiểu cô nương liền tỏ ra tức giận."

Được rồi...

được rồi, không nói thì không nói nữa, dù sao lão bà cũng không thích ta."

Đứa bé trai có chút uể oải."

Bà bà rất quan tâm đến ngươi."

Tiểu cô nương vội vàng an ủi."

Không, ta biết rõ là bà ta không thích ta."

Giọng đứa bé trai trầm thấp: "Bởi vì bà ta không thích mẫu thân của ta, ta hiểu mà."

"Ngươi nói không sai."

Tiếng nói lạnh như băng từ phía sau truyền đến.

Khuôn mặt Lão thái thái không chút tình cảm, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn đầy căm hận.** *Cành cây va vào mặt gây đau nhức, đứa bé trai vẫn cắn chặt răng.

A Quỷ cõng hắn chạy đã rất nhiều ngày qua, nhiều đến mức hắn không nhớ rõ là bao nhiêu ngày nữa.Đôi chân A Quỷ lảo đảo.Bịch.Hắn bị ngã một cái thật mạnh, đến mức váng đầu, hoa mắt.Khóe miệng A Quỷ tràn ra một tia máu tươi.

Nó vừa lăn đến bên cạnh hắn, vừa nói như nức nở: "Thiếu gia... thiếu gia, người có sao không?"

Hắn cố gắng nở một nụ cười thật tươi: "Không việc gì, ta không sao!"

"Thiếu gia, ta thật vô dụng!"

A Quỷ cắn chặt môi, nước mắt loang đầy quanh mắt."

Là thiếu gia vô dụng."

Hắn giơ bàn tay vân vê tóc A Quỷ như thường ngày: "Quỷ quỷ, ngươi chạy mau đi."

"Không!"

A Quỷ vừa lắc đầu vừa nói như đinh đóng cột.Hắn than nhẹ một tiếng: "Bọn chúng dùng một loại bí thuật lưu lại tiêu ký trong ý thức của ta, cho dù chúng ta có trốn thế nào đi nữa cũng không thoát được đâu."

"Không!"

A Quỷ ngẩn ra, bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đến xé lòng, nước mắt tràn mi.Hắn vừa cười vừa vuốt đầu A Quỷ: "Chạy mau đi, Quỷ Quỷ, cố sống cho thật tốt, sống hộ cả phần của ta nữa nhé".A Quỷ vươn bàn tay đen thui ra lau dòng nước mắt, bỗng nhiên nàng ta tóm lấy hắn vắt lên lưng, rồi không nói một lời cuống cuồng bỏ chạy như điên."

Quỷ Quỷ, vô dụng thôi, bỏ ta xuống đi."

Suốt dọc đường đi, hắn đã khuyên nàng rất nhiều lần.Không biết chạy qua bao nhiêu ngày, cuối cùng A Quỷ gần như kiệt sức, không còn chút thể lực nào nữa, hai người té lăn ra đất.

Sắc mặt của A Quỷ tái nhợt, sức lực đã tiêu hao gần như cạn kiệt.Nàng nỗ lực vùng vẫy bò đến bên cạnh hắn.

Sắc mặt A Quỷ nhợt nhạt như tờ giấy, nàng vừa vuốt ve gương mặt hắn vừa mở miệng lẩm bẩm: "Thiếu gia, ngươi đã quên A Quỷ rồi sao?"

"Dĩ nhiên là không" Hắn vô lực cười cười, hắn cũng đã đến mức sức cùng lực kiệt rồi."

Thiếu gia, nhất định không được quên A Quỷ nhé!"

Bỗng nhiên A Quỷ rơi lệ.Giọt nước mắt rơi trên mặt hắn, từng giọt từng giọt nóng hổi.

Hắn bắt đầu dần dần mất đi ý thức, miệng lặp lại một câu mơ hồ không rõ."

Ừ, cho dù chết cũng sẽ không quên đâu..."

Chương 737 : Thương Khung vào ThànhDịch giả : hhnmthvnBiên dịch : Chiêu NhiBiên tập : Mỹ Nam TửKhông biết đã trải qua bao lâu, có lẽ chỉ trong thoáng chốc cũng có thể đã lâu lắm rồi.Khi Tả Mạc mở mắt ra, nước mắt lăn dài theo khuôn mặt của hắn.

Có rất nhiều thứ được nhét vào trong đầu của hắn , nhiều đến mức hắn cần phải có một thời gian dài để sắp xếp lại kí ức của mình.

Trong tầm mắt mơ hồ của hắn, chỉ còn lại một thân ảnh tĩnh lặng luôn luôn bên cạnh hắn.Tầm mắt mơ hồ trở lên rõ ràng hơn, tựa như choàng tỉnh từ trong giấc mơ vậy, tâm tình của Tả Mạc dần dần lắng đọng xuống.Bỗng hắn xòe bàn tay ra, vuốt vuốt tóc A Quỷ.Nhìn chăm chú vào khuôn mặt đờ đẫn của A Quỷ, ánh mắt của Tả Mạc nhẹ nhàng mà kiên định, khóe miệng tươi cười rung động nói "Quỷ Quỷ, hiện tại đến phiên Thiếu gia bảo hộ ngươi đây!"

Tả Mạc đứng lên, khí chất của hắn càng trở nên thâm trầm hơn.

Hắn đã tìm lại được những mảnh vỡ kí ức, phần nhiều chỉ là bi thương, tuyệt vọng và lạnh giá.

Nhưng hiện tại Tả Mạc không còn là một tiểu nam hài nhu nhược, bất lực như trước nữa.Hắn đã trải qua vô số thử thách trong chiến đấu, vô số khảo nghiệm của sinh tử, tự mình lập ra một phương thế lực Mạc Vân Hải.Những ký ức đau đớn, bi thương và đầy tuyệt vọng càng làm hắn trở lên trưởng thành hơn.Tuy hắn vẫn cảm thấy sợ hãi như trước kia nhưng tuyệt đối không lùi bước.

Dù cho phía trước là núi đao biển lửa đi chăng nữa, hắn vẫn ưỡn người ngẩng cao đầu tiến về phía trước.

Cho dù hắn vẫn cảm thấy mờ mịt và bàng hoàng như ngày xưa, hắn cũng sẽ không đánh mất phương hướng của chính mình.

Hắn sẽ dang hai tay ra phía trước đón lấy mọi đau khổ, không sợ đôi tay sẽ bị gai đâm máu me đầm đìa.

Hắn vẫn sẽ tham lam như vậy, nhưng lại biết rõ cái trân quý cần bảo vệ là gì, hắn vĩnh viễn không bao giờ buông bỏ dù phải trả giá bằng cả cuộc đời mình.Hắn bắt đầu hiểu được sứ mệnh của chính mình.Trong lòng hắn vẫn còn nhiều nghi vấn, dù đã tìm lại được ký ức song vẫn còn tốn nhiều công sức để sắp xếp lại cho hoàn chỉnh.

Hơn nữa, đoạn kí ức còn thiếu sót cần phải tìm kiếm từ trên người của A Quỷ mới được.

Tả Mạc còn nhớ rõ lão già đã từng nói qua, Tố Ảnh Hồn Ti Thảo rất có ích khi cho A Quỷ sử dụng.Lão già kia khẳng định có liên hệ với gia tộc của mình.Nhưng mà trước mắt không phải thời điểm để xử lý chuyện này.Thân thế của lão già vô cùng bí ẩn, vượt xa dự đoán của mọi người, và hắn cần từ từ khám phá bí ẩn đó.** *Dich An vô cùng lo lắng.Tả Mạc an bài cho hắn chủ trì Hội đấu giá , hắn phải lập tức bắt tay vào làm ngay, dù sao hắn đối với việc này vô cùng quen thuộc nên triển khai hết sức thuận lợi.

Hắn mang tin tức Thiên Sứ Cụ Trang chính là chuẩn Thần binh âm thầm phát tán ra ngoài.Giống với vũ khí Thần binh nhất !Tin tức này lập tức tạo nên cơn sóng to gió lớn ở Ma Giới, trước đó tin tức Thiên Sứ Cụ Trang là chuẩn Thần binh được các thế lực khác biết được nhưng cũng không truyền bá rộng rãi ra ngoài.

Sau này Dịch An đã xuyên phá màn bí ẩn cho mọi người biết vì sao những Đại nhân vật lại hứng thú với bộ Thiên Sứ Cụ Trang đến như vậy.Thần binh !Đây là một danh từ vô cùng xa lạ, mặc dù rất nhiều người đối với Thần lực đã không còn xa lạ gì, nhưng mà Thần binh vẫn như cũ chưa từng có người đề cập qua.Không ai biết Thần binh có hình dạng như thế nào, thời gian nó tuyệt tích đã từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi người ta không tìm được ghi chép gì về nó nữa.

Tuy nhiên, dù là Thiên Ma binh đi chăng nữa thì mỗi một thanh đều được ghi chép kĩ càng, nên mặc dù không được nhìn thấy nó nhưng cũng chẳng phải hoàn toàn mù tịt về nó.Ngay lập tức, Thiên Sứ Cụ Trang khiến cho Bất Chu Thành vô cùng náo nhiệt.Cao thủ khắp nơi và các thế lực khác vô tình nhúng tay vào, nên lúc này không thể kiềm chế được.

So với người bình thường, bọn họ càng thêm rõ ràng hơn, thời đại Thần lực đã đến rồi, không gì có thể ngăn cản được nữa.Ở thời điểm này, không gì có thể sánh với giá trị của Thiên Sứ Cụ Trang.Đối với những cao thủ ẩn tu khổ sở truy tìm dấu vết của Thần lực mà nói, Thiên Sứ Cụ Trang có tính chất tham khảo và dẫn dắt, làm cho con đường lĩnh ngộ Thần lực của họ có những bước đột phá cực lớn.

Còn với những thế lực đã nắm giữ Thần lực trong tay, bọn họ hy vọng thông qua Thiên Sứ Cụ Trang có thể tìm ra phương pháp luyện chế Thần binh.Thần lực có uy lực rất cường đại, không phải bất kỳ Pháp bảo hay Ma binh nào có thể so sánh được.Sau này, phương hướng phát triển chính là luyện khí Thần binh.Dich An vô cùng thỏa mãn với hiệu quả do chính mình sắp đặt.

Nhìn thấy toàn bộ Ma Giới đang điên cuồng vì Thiên Sứ Cụ Trang, đem đến cho hắn cảm giác thành công vô cùng to lớn, thời điểm Vật Hi Đường nở mày nở mặt nhất chính là từ khi bắt đầu biết đến Đại nhân.Cùng với tin tức về Thiên Sứ Cụ Trang ngày càng nóng bỏng, hắn vẫn thủy chung không thấy hình bóng Đại nhân đâu cả, nội tâm của Dịch An càng trở lên lo lắng không yên.Ngay cả Trưởng lão Yêu tộc lúc này cũng không thể không e dè mà né tránh mũi nhọn.

Bởi vì cao thủ khắp nơi đến càng lúc càng nhiều, bọn họ đã đạt đến con số cực kỳ đáng sợ.

Tuy rằng Trưởng lão Yêu tộc đều tu luyện Thần lực, nhưng Soái giai Ma tộc vẫn có thể uy hiếp đến họ, quả thật nếu trên tay Soái giai Ma tộc có một kiện Địa Ma binh thì đó là một uy hiếp chí mạng.Gần như một nửa cao thủ của Ma Giới đều hướng về Bất Chu Thành, dù Minh Nguyệt Dạ tự tin đến mức nào cũng tuyệt đối không thể chống lại cỗ lực lượng khồng lồ này.Trái lại, họ lúc nào cũng phải đề phòng.

Một khi có người đứng đằng sau âm thầm bố trí, khiến cho các cao thủ Ma tộc đồng thời tấn công lúc đó sẽ khiến bọn họ lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

Dù các Trưởng lão rất kiêu ngạo nhưng chứng kiến Soái giai xung quanh tập trung các lúc càng nhiều, bọn hắn cũng không tự chủ được mà thu hồi ngạo khí lại.Nhiều cao thủ tập trung lại như vậy tất nhiên cũng sẽ khiến cho bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.Một khi có xung đột hay một trận ẩu đả có thể dẫn đến hỗn chiến quy mô lớn, cục diện sẽ không thể vãn hồi được, do đó bất kỳ thế lực nào cũng không thể chấp nhận kết quả như vậy được.Nhưng mà Đại nhân vẫn chậm chạp không lộ diện, Dịch An cảm nhận được những cao thủ bên ngoài đã không thể kiên nhẫn chờ đợi được nữa."

Cục diện không ngừng chuyển biến xấu đi, nếu Đại nhân không xuất hiện thì..."

Mỗi lần nghĩ đến trường hợp này có khả năng sẽ xảy ra, da đầu hắn không khỏi run lên từng trận.Bỗng nhiên Dịch An nhìn thấy Tả Mạc ngay trước mắt, hắn nhất thời bị kích động, nói năng lộn xộn: "Nhận …

đai ...

Đại nhân..."

"Đấu giá hội sắp xếp xong xuôi rồi sao?"

Tả Mạc nhớ tới sự tình mình đã an bài trước khi rời đi.Dịch An liên tục gật đầu, cẩn thận đem tình hình mới nhất bẩm báo lại, còn nói ra lo lắng của bản thân.Tả Mạc cười : "Làm không tệ, như vậy có thể bán được với giá cao rồi."

Dịch An cười khổ, lúc này mà Đại nhân vẫn còn cười được...Tả Mạc trầm ngâm nói: "Nếu đã như vậy, chờ thêm một lát nữa đi."

"Còn phải đợi nữa sao?"

Sắc mặt Dịch An càng thêm hoang mang.Tả Mạc mỉm cười, cũng không nói thêm lời nào nữa, hắn trực tiếp lấy ra một ít tài liệu từ trong giới chỉ, bắt đầu luyện chế ngay trước mặt Dịch An.Dịch An thức thời ngậm miệng lại.Hỏa diễm từ lòng bàn tay của Tả Mạc từ từ bốc lên, uốn lượn như có sinh mạng, nó biến từng món tài liệu không ngừng được đưa vào thành những dòng nước thép có màu sắc khác nhau, nhẹ nhàng lưu chuyển.Ánh mắt của Tả Mạc trầm tĩnh, những hình ảnh mơ hồ chảy qua trong lòng hắn, càng lúc càng trở lên rõ ràng.Ngoại trừ A Quỷ, chỉ có hắn biết được đó chính là cấm chế muôn hình muôn vẻ với phong cách khác nhau mà hắn đã học được từ di vật của phụ thân để lại.Thời gian thoáng chốc trôi qua.Một tòa thành trì hình vuông lớn cỡ bàn tay đã thành hình trên tay Tả Mạc.Dịch An há hốc mồm, giật mình nhìn chằm chằm vào tòa thành trì mới hình thành trên tay Tả Mạc.

Tòa thành trì nho nhỏ nhưng tinh mỹ vô cùng, từng mảnh ngói hương đình hiện ra, thậm chí còn có một chiếc chuông đồng nhỏ nhắn treo trên đỉnh thành trì, trên tường thành mỗi một viên gạch đều hiện ra vô cùng rõ nét."

Chỉ có thể làm được thế này thôi."

Tả Mạc than nhẹ một tiếng, trong giọng nói mang theo một tia tiếc nuối.Đây là hắn dựa vào trí nhớ rồi mất cả tiếng thời gian để phỏng chế ngay tại chỗ này.Từ trong ngọc giản phụ thân hắn để lại, hắn mới biết được tòa Thành trì kia do phụ thân hắn xây dựng lên.

Lúc còn nhỏ nên không biết gì, giờ nghĩ lại mới thấy những cấm chế, phù văn trong ngọc giản của phụ thân có rất nhiều thứ với nội dung thâm ảo và đa dạng mà ngay cả hiện tại hắn cũng không thể hiểu rõ được.Trong ngọc giản của phụ thân, tất cả cấm chế của Tòa thành đều được đánh dấu hết sức rõ ràng, một trong những thú vui khi còn nhỏ của hắn là đi theo những đánh dấu của phụ thân, tìm ra những mật thất bí ẩn không ai biết, sau đó phá vỡ cấm chế.

Rồi trong mật thất tìm ra đó có thể thấy được những đồ vật mà phụ thân để lại, và biến chúng thành những món đồ chơi.Dù hắn tìm được những cấm chế từ trong kí ức, song hắn vẫn không thể nào luyện chế Thành trì giống hoàn toàn như xưa được.Tuy nhiên, thế cũng đã đủ rồi.Tả Mạc hồi phục tinh thần của mình, nhẹ nhàng đem tòa Thành trì ném lên bầu trời.Từng luồng phù văn sáng ngời yên tĩnh trôi lơ lửng trên không Phần Quỷ Cương.

Đột nhiên chúng bắt đầu khởi động, từng luồng tinh quang giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, rồi tuôn trào hướng vào trong thành trì nhỏ màu xanh trên bầu trời.Hàng trăm vạn luồng hào quang lộng lẫy đồng thời hướng vào Thành trì giống như bàn tay cỡ lớn, lập tức một màn hùng vĩ đến cực điểm hiện ra.Bầu trời sáng rực như vừa trải qua một cơn mưa, huy hoàng rực rỡ!Những cao thủ đang canh gác bên ngoài Phần Quỷ Cương lập tức bị kinh động, vô số người bay lên không trung.Thành trì màu xanh nhỏ bé tựa như một cái động không đáy điên cuồng hấp thu những điểm sáng trên bầu trời.Trong vòng mười nhịp thở, những điểm sáng sặc sỡ trong phạm vi năm mươi dặm cơ hồ bị quét sạch, chỉ còn lại tòa thành nho nhỏ vẫn lơ lửng trên bầu trời, xung quanh tòa thành là những cụm tinh vân lộng lẫy nhẹ nhàng vờn quanh, trông vô cùng xinh đẹp và thần bí.Đám người bên dưới dấy lên một trận xôn xao.Bỗng nhiên, Thành trì trở nên lớn hơn với tốc độ kinh người.Sự biến hóa thu hút ánh mắt của mọi người, mỗi người đều mở to mắt nhìn chằm chằm như sợ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.Khi Tòa thành đạt tới phạm vi một dặm, vẫn đang không ngừng bành trướng, nhưng hỗn loạn trong đám người đã lắng xuống.Năm dặm. . .

Mười dặm. . .Một tòa thành phạm vi năm mươi dặm xuất hiện trước mắt mọi người, toàn bộ người xung quanh im lặng như tờ.

Bọn hắn không phải chưa từng nhìn thấy pháp bảo, cũng không phải chưa từng gặp qua cấm chế, thậm chí Tòa thành năm mươi dặm cũng chỉ là một Tòa thành nhỏ nhất mà thôi.

Nhưng cách thức xuất hiện của nó không thể tưởng tượng được, lại hiện ra một cách náo động trước mắt mọi người thế này, đồng thời còn làm cho lòng người không khỏi chấn động.Tòa thành màu xanh được bao phủ trong mây mù lung linh mờ ảo, lóe lên ánh sáng khiến nó trông vô cùng đẹp mắt.Thành trì từ từ hạ thấp, ầm ầm đáp xuống mặt đất Phần Quỷ Cương.m khí kinh người từ trong lòng đất của Phần Quỷ Cương không ngừng bị tòa Thành hấp thu, chiếc ao nhỏ và dòng sông trong tòa thành bắt đầu có những vệt nước. m khí ngưng tụ thành dòng nước chảy, tựa như trong lòng đất sinh ra một dòng suối nhỏ không ngừng đổ đầy dòng sông và chiếc ao nhỏ trong tòa thành.Tả Mạc đẩy cửa bước vào cung điện chính giữa trong tòa thành.Nhìn những khung cảnh quen thuộc mà lạ lẫm trước mắt, vô số hình ảnh thoáng hiện ra trong đầu hắn, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, bàn tay hắn vô thức vươn ra vuốt tóc A Quỷ.Nhưng từ lòng bàn tay bỗng truyền đến cảm giác kỳ lạ làm hắn sững sờ, hắn liền nhìn sang A Quỷ.Không biết từ lúc nào, Cốt giáp trên tế đàn đã ở trên người A Quỷ.

Bộ Cốt giáp này dường như được chế tạo ra chỉ dành cho A Quỷ vậy, trông hết sức hòa hợp, làm cho dáng người hoàn mĩ của A Quỷ được thể hiện vô cùng tinh tế.

Bộ Cốt giáp màu xám long lanh như thủy tinh, che phủ toàn thân A Quỷ, lại làm tăng thêm vài phần khí chất thần bí.Tả Mạc cười cười, sờ lên mũ giáp của A Quỷ.

Còn Hắc Kim Phù Binh nhìn dáo dác, hắn rất muốn lén chạy ra ngoài nhưng sợ rằng bất chợt bị Tả Mạc tóm cổ tính sổ thì nguy to.

Lúc này Tằng Liên Nhi, Thanh Hoa Tuyết và Dịch An lập tức trợn mắt há hốc mồm, hình ảnh trước mắt khiến tất cả ngây ngốc.Nét thâm trầm trong mắt Tả Mạc được thu lại, một lần nữa khôi phục lại vẻ dương dương tự đắc trước kia, bất chợt hắn mở miệng khiến cho thanh âm truyền ra xa xa."

Hoan nghênh các vị quang lâm Vương Cấm Chi Thành!"

Chương 738 : Đấu giáDịch giả : hhnmthvnBiên dịch : Phượng VũBiên tập : Mỹ Nam TửTừng dòng người bước vào Vương Cấm Chi Thành, trong lòng ai nấy đều tràn ngập khiếp sợ và tò mò, nhất là không thể quên cái cách nó đã xuất hiện.

Ước lượng được thực lực của Tả Mạc, trong lòng mọi người không khỏi đề cao hắn thêm vài bậc.Tiếu Ma Qua có thực lực cường đại, đây chính là lời khẳng định.

Đối với những cao thủ mắt cao hơn trời, lòng tự tin của họ đến từ thực lực của chính mình, đánh bại Soái giai trong mắt người bình thường có lẽ là việc vô cùng khó, nhưng trong mắt họ điều này không có ý nghĩa gì.

Bọn họ đã đứng ở đỉnh cao của Ma Giới, Soái Giai chỉ là mức thấp nhất để có thể chen chân vào tầng lớp đỉnh phong, thậm chí một số người trong bọn họ đã chạm đến cánh cửa của thần lực.Nhưng dù vậy cấm chế của Tả Mạc cũng khiến bọn họ cảm thấy uy hiếp.Ma Thần Điện thua đã chứng minh được sự lợi hại của cấm chế, nếu không có thực lực thì Tả Mạc không thể lấy một địch hai, thậm chí đã làm bị thương Đại Ma Thần nữa.Nhìn Vương Cấm Chi Thành, những quang điểm trước mắt cho người ta cảm giác vô cùng lợi hại, thậm chí có những nơi người ta còn nhìn không thấu.

Nhưng hầu hết mọi người tới đây chỉ muốn thấy Thiên Sứ Cụ Trang nên vẫn dấu tận đáy lòng.Lão đầu đứng trước thành trì, ngước mắt nhìn lên bờ tường thành màu xanh cao ngất, ánh mắt vô cùng phức tạp.Dịch An đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng, dần phục hồi lại tinh thần, đứng trước cửa đợi quản sự của Vật Hi Đường, đồng thời chuẩn bị một số đồ vật như mứt trà, hoa quả...

để chuẩn bị cho Hội đấu giá.Hội đấu giá tại Vương Cấm Chi Thành sẽ được tổ chức ở trung tâm cung điện.Quản sự của Vật Hi Đường đã nhanh chóng đem hội trường bố trí ổn thỏa.Các cao thủ dũng mãnh tiến vào khắp nơi trong hội trường nhưng trên mặt họ vẫn lộ vẻ đề phòng và cảnh giác.

Dù là người hết sức tự tin nhưng xung quanh có quá nhiều cao thủ cùng cấp tất nhiên cũng khiến bọn họ không thể không đề phòng, còn nhóm Trưởng Lão Hội Yêu tộc chọn một chỗ đứng tuy vắng lặng nhưng yên tĩnh."

Có tìm hiểu được gì không?"

Minh Nguyệt Dạ nhẹ giọng hỏi.Bên cạnh nàng, Trưởng lão áo xám cười khổ:"Rất lợi hại, khả năng lợi hại hơn so với tưởng tượng của chúng ta.

Có thấy nước trong hồ không?

Đó là do âm khí biến thành, nếu như ta không đoán sai, phía dưới chắc chắn có một mạch âm khoáng phẩm chất cực cao, không ngờ hắn lại tìm ra nơi tốt như thế này!"

"Xem ra phải trích ra chút máu rồi."

Minh Nguyệt Dạ khẽ cười một tiếng, trong ngôn ngữ không hiện ra chút lo lắng nào.Đối với sự tự tin của Minh Nguyệt Dạ, các trường lão xung quanh hoàn toàn cho đó là đương nhiên.

So về tài phú, trên đời này có mấy thế lực có thể so với Yêu tộc Trưởng Lão Hội?

Đối với kiện Thiên Sứ Cụ Trang, các cấp trên của Trưởng Lão Hội đã thông qua quyết nghị, chỉ thị cho Minh Nguyệt Dạ không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giành lấy.Khi Tả Mạc xuất hiện, tiếng nghị luận trong toàn trường lập tức biến mất, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người hắn."

Hoan nghênh các vị đại giá quang lâm, nếu tiếp đón không được chu đáo, kính xin thứ lỗi!"

Tả Mạc mỉm cười, hướng mọi người thăm hỏi, đối với vẻ đề phòng trên mặt bọn họ coi như không thấy.

Trong mắt hắn, mỗi người đều là đại gia tiền nhiều, đều là thượng đế."

Đừng nói nhảm, ta không có thời gian."

Trong đám người có người bắt đầu trách móc.Tả Mạc lặng lẽ cười cười, gật đầu nói: "Ta sẽ đi thẳng vào vấn đề ngay."

Dứt lời, bàn tay nâng nhẹ một cái, bỗng nhiên một đám mây lộng lẫy, mờ ảo như sương nhẹ nhàng nâng một kiện áo giáp màu xanh da trời huyền phù đáp xuống bên cạnh Tả Mạc.Thiên Sứ Cụ Trang!Khắp hội trường lập tức vang lên những tiếng thán phục, một số người không kiềm được đứng lên thần sắc kích động.Trong góc, Trưởng lão áo xám vô cùng kích động, sợ hãi kêu liên tục: "Quá đẹp!

Thật sự là quá đẹp!

Quả thực là thẩm mĩ của thiên tài a, thật đẹp. . ."

"Là chuẩn Thần binh sao?"

Minh Nguyệt Dạ hỏi lại hắn, nàng cũng bị khí tức hoa mỹ của Thiên Sứ Cụ Trang hấp dẫn."

Tuyệt đối là chuẩn Thần binh."

Trưởng lão áo xám khẳng định , ánh mắt không rời miệng lẩm bẩm nói."

Ta cảm thấy tia khí tức của thần lực . . ."

Minh Nguyệt Dạ không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn lên Thiên Sứ Cụ Trang càng thêm yêu thích.Tả Mạc có thể cảm nhận được trong ánh mắt cuồng nhiệt của mọi người, trong đó có cả tham lam và khát vọng, điều này làm Tiểu Mạc ca cảm thấy hưng phấn.

Điều này có nghĩa là gì?

Thiên Sứ Cụ Trang sẽ không thiếu người mua.Như vậy mới có thể lừa bịp mà nâng giá a!Tả Mạc quyết định đổ thêm tí dầu cho lửa thêm bốc:"Ta tin mọi người đã hiểu rõ Thiên Sứ Cụ Trang, ta cũng không nhiều lời, hiện tại sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng một lần."

Trên mặt Tả Mạc nở một nụ cười mỉm, hệt như một thân sĩ nho nhã lễ độ, cực kỳ phong độ, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên Thiên Sứ Cụ Trang.Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng màu lam dọc theo tay hắn nhanh chóng phủ lên toàn thân, khi hào quang tan hết hiện ra trước mắt mọi người là một Tả Mạc toàn thân được che phủ bằng giáp.Chiến giáp có màu trắng xanh xen kẽ, mặt nạ bảo hộ màu đỏ sậm, sát khí tỏa ra lạnh như băng tràn ngập cả hội trường, đám người phía dưới lập tức kinh hô một trận, rất nhiều người không tự chủ được mà lộ vẻ đề phòng.Những phiến giáp màu xanh da trời trên mặt lộ ra tầng tầng lớp lớp hoa văn, nhìn rất tinh tế và tràn ngập mỹ cảm.

Sau lưng có một đôi cánh trắng như tuyết càng làm tăng thêm vẻ thánh khiết.Bỗng nhiên, mặt ngoài Thiên Sứ Cụ Trang hiện ra một tầng U Lam Hỏa diễm, lăng lặng thiêu đốt.Hỏa diễm nhanh chóng lan đến đôi cánh sau lưng đem toàn bộ đôi cánh bao trùm, những chiếc lông mang theo lam mang lốm đốm bắn ra xung quanh.

Khi U Lam Hỏa diễm toát ra lập tức khiến sắc mặt mọi người biến sắc, một cỗ khí tức nguy hiểm như ẩn như hiện phiêu hốt bất định!

Càng làm cho bọn hắn hoảng sợ chính là Tiếu Ma Qua đứng trước mặt bọn họ nhưng bon họ không thể tập trung tìm ra vị trí của hắn!'Ào Ào' không ít người không tự kìm hãm được mà đứng bật dậy , ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiếu Ma Qua trước mắt.Bọn hắn không cách nào cảm giác được Tiếu Ma Qua!Tựa như chỗ hắn đứng không hề có người.Có thể bước vào Soái giai, có ai không phải là thân kinh bách chiến, bọn hắn biết rõ có thể đem khí tức thu liễm triệt để như thế trong chiến đấu có ý nghĩa thế nào.Nhưng Tiếu Ma Qua cho bọn hắn càng thêm nhiều kinh hỉ.Cặp cánh trắng tuyết sau lưng khẽ rung lên, thân hình hắn đột nhiên biến mất.Thật nhanh!Đồng tử nhiều người đột nhiên co lại, bọn hắn không cách nào nhìn sõ thân ảnh Tiếu Ma Qua, tốc độ như thế quả thực là kinh hãi tuyệt luân!"

Đỉnh đầu!"

Một người kinh hô lên, mọi người đột nhiên ngẩng đầu.Trên đỉnh đầu bọn hắn, một thân ảnh bao phủ lam quang đang lẳng lặng phiêu phù, hai chiếc cánh giơ lên như một chiếc kéo, thân hình Tả Mạc uốn lượn theo nhưng góc độ quỷ dị như chim ưng chuẩn bị vồ mồi.Lông cánh run lên, thân hình Tả Mạc lại biến mất một lần nữa.Oanh!Thân ảnh U lam lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người, toàn thân bao phủ hỏa diễm màu xanh da trời rồi đột nhiên tăng tốc lao xuống như lưu tinh.U lam hỏa diễm tràn ra, bao phủ lấy tầm mắt mọi người!

Trong khoảnh khắc đó, tay chân mọi người lạnh buốt , trong lòng sinh ra cảm giác không thể kháng cự, một ít cao thủ kinh hãi chuẩn bị chống cự theo bản năng thì thân ảnh màu U lam lại đột nhiên biến mất một lần nữa.Ba ba ba, có tiếng vỗ tay nhẹ nhàng nhưng khiến thần kinh căng cứng của mọi người thả lỏng."

Thứ tốt a!

Thứ tốt a!"

Lão đầu vỗ tay, trên mắt hiện ra vẻ tán thưởng.Tiếu Ma Qua đã trở lại chỗ cũ, trong tay hắn Thiên Sứ Cụ Trang đã trở lại nguyên trạng nhưng vẫn ánh lên vẻ xinh đẹp khó tả.Mọi người lập tức nhận ra lão đầu này.

Lão đầu này từng đối chiến cùng Tây Nhã Khắc, đánh một trận kinh thiên động địa, lai lịch thần bí của lão đầu khiến lão trở thành một trong những người được các thế lực lớn chú ý.Trên đầu Tả Mạc hiện lên một tia hắc tuyến, lão đầu chết tiệt đem không khí khẩn trương mà hắn khổ công xây dựng phá bỏ, lai lịch của lão đầu vẫn là một câu đố, không chỉ người khác không tra ra được mà trong trí nhớ của Tả Mạc cũng không có nửa điểm bóng dáng của lão.

Từ những dấu hiệu từ trước đến nay, có thể thấy lão đầu cùng gia tộc của hắn có liên hệ cực kì mật thiết.Mọi người đã phục hồi lại tinh thần nhưng vẫn không có một người nói chuyện, hội trường đột nhiên trở lên yên tĩnh kì lạ.Ánh mắt Tả Mạc nhìn lão đầu như một thanh dao găm, hận không thể tóm lấy lão, đâm cho lão vài chục nhát cho hả giận.

Dưới ánh mắt của Tả Mạc, lão đầu nhếch miệng cười lộ ra một miệng toàn răng vàng khè.Sau một lúc lâu vẫn không có âm thanh nào vang lên.Chẳng lẽ màn diễn của mình vô hiệu?

Nội tâm của Tả Mạc không ngừng tự hỏi xong vẫn phải kiên trì nói: "Các vị, cảm thấy thế nào?"

Vẫn có người nói chuyện.Tả Mạc trợn tròn mắt, ca đã tốn bao nhiêu công sức như vậy mấy tên gia hỏa này lúc trước lộ ra biểu hiện như sói đói sao giờ không có phản ứng?

Tại sao không có nửa điểm phản ứng?Một mảnh tĩnh mịch.Bỗng nhiên, một người nói: "Ra giá đi."

"Bao nhiêu ma bối?

Cho một con số!

Ta muốn!"

Một gã đại hán đứng lên nói."

Ngươi muốn?

Khẩu khí thật là lớn a!

Còn ma bối, Thần binh loại này ma bối có thể mua được sao?"

Trong đám người có người không nóng không lạnh nói.Một trung niên khác đứng lên: "Ta dùng địa bàn để đổi, trong Ma Giới này người tùy tiện chọn."

"Địa bàn có cái gì tốt, tài nguyên mới đáng giá."

Một người khác thản nhiên nói: "Ta ra giá mười mạch khoáng, mạch khoáng lớn có thể sản xuất ra tài liệu lục giai."

"Đại sư làm sao có thời giờ lãng phí quản lí mỏ quặng."

Một nữ nhân cười mỉm mở miệng nói: "Ta ra một kiện tài liệu thập phẩm, mười kiện lài liệu cửu phẩm."

Cái giá này lập tức khiến cho toàn trường an tĩnh lại.Cái giá đưa ra cũng khiến Tả Mạc cảm thấy khiếp sợ, cái giá này tuyệt đối cao.

Mỗi kiện tài liệu cửu phẩm đều là con số trên trời, Tả Mạc lần đầu tiên nghe được có người lấy tài liệu cửu phẩm ra báo giá.

Lấy tích lũy ngàn năm của Vật Hi Đường thì tài liệu cửu phẩm cũng không quá ba kiện, tài liệu thập phẩm một cái cũng không có.Tả Mạc chưa bao giờ nhìn thấy tài liệu thập phẩm, tài liệu thập phẩm, đấy chính là tài liệu có phẩm giai cao nhất.Nhưng là Tả Mạc phản ứng cực nhanh, nghĩ đến nhắc nhở của lão đầu vội vàng nói: "Ta cần đổi vật phẩm có khả năng tẩm bổ hồn phách, loại bảo bối này sẽ được ưu tiên.

Phẩm giai cũng rất quan trọng."

Tên kia nữ tử vội vàng nói: "Những tài liệu này, cũng đủ để đại sư đổi lấy không ít vật phẩm tẩm bổ hồn phách khác a!"

Tả Mạc lắc đầu, thần sắc kiên quyết."

Ta có Sinh Hồn Dẫn!"

Một người đứng lên, thần sắc kích động nói.

Không ít người lộ vẻ mặt hâm mộ, rất nhiều Hội đấu giá đều như vậy chỉ đổi không bán điều này phải xem vào vận khí.

Người này hiển nhiên vận khí quá tốt, Sinh Hồn Dẫn là bảo bối tẩm bổ hồn phách hiếm gặpTả Mạc tiếp tục lắc đầu: "Phẩm giai không đủ."

Rất nhiều người hít một hơi lãnh khí, đến Sinh Hồn Dẫn phẩm giai còn không đủ!Trên mặt Minh Nguyệt Dạ hiện lên vài phần nắm chắc, theo điều tra qua, Tiếu Ma Qua dùng Địa Ma binh để đổi Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, do đó nàng đoán có khả năng Tiếu Ma Qua đang cần bảo bối lại này lên đã sớm chuẩn bị.Nàng thành công rồi.Chương 739 : Cố nhânDịch giả : nhatchimai0000Biên tập : Mỹ Nam TửMột đại hán thân hình khôi ngô tướng mạo hào sảng đứng lên, khuôn mặt có nét cười tự tin, khí phách hào hùng xông lên nghênh đón.Cốc Lương Đao!Mọi người lập tức hô vang, thanh danh của Tây Huyền Chi Hổ Cốc Lương Đao vang dội.

Y là một trong những danh tướng đỉnh cao đương thời.

Rất nhiều người lộ ra vẻ cảnh giác, nhưng địch ý so với trước kia đã ít đi nhiều.

Cốc Lương Đao cát cứ một phương, ý đồ mưu phản Tây Huyền, trong mắt những người này thì y chỉ được coi là một thế lực nhỏ cường hào địa phương.

Không có con quái vật khổng lồ Tây Huyền hậu thuẫn, thì Cốc Lương Đao chỉ có thể vận dụng tài nguyên rất có hạn, vì thế sức uy hiếp đối với mọi người cũng không thể bằng lúc làm tiên phong cho Tây Huyền.Tả Mạc nhìn thấy Cốc Lương Đao thì khuôn mặt tỏ ra vừa sợ hãi vừa vui mừng: "Cốc huynh!"

Cốc Lương Đao ôm quyền cười một tiếng hào sảng: "Huynh đệ đừng trách ta không báo trước.

Thật sự lần này quá vội vàng, khi đi được nửa đường thì mới biết được hóa ra là huynh đệ."

Hầu hết mọi người ở đây đều lần đầu tiên nhìn thấy vị hổ tướng ngày xưa của Tây Huyền, tất cả đều cảm thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

Thanh danh Cốc Lương Đao vang vọng như tiếng chuông lớn, phong thái cư xử cương mãnh như hổ, khí độ tự nhiên làm cho người ta không thể không từ bỏ tâm lý nghi kỵ.Tả Mạc áy náy nói: "Nếu không phải là tiểu đệ có nhu cầu cấp bách loại bảo vật tẩm bổ hồn phách thì thứ này hẳn là đã đưa cho Cốc huynh ngay".Chuyện lần trước Cốc Lương Đao xuất thủ tương trợ, cùng Công Tôn Sai liều chết một phen đến Thái An Thành.

Cái nợ ân tình này, Tả Mạc khắc ghi trong lòng.Nghe thấy ngữ khí Tả Mạc chân thành đến thế, Cốc Lương Đao cười ha hả: "Huynh đệ trong nhà cần gì phải khách khí.

Nếu huynh đệ nguyện ý bán cho ta, thì lão Cốc cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Còn huynh đệ đòi tặng không, làm sao lão Cốc ta dám lấy chứ."

Nói xong, y giơ một tay lên, một cái hộp ngọc bay đến chỗ Tả Mạc.Tả Mạc đưa tay nhận lấy hộp ngọc, quả thật Hộp ngọc có phẩm giai cực cao, ngọc mỏng như cánh ve nên có thể nhìn thấy rõ trong hộp có một hạt Ngũ Thải Linh đan lớn bằng long nhãn, ngũ thải quang mang lưu chuyển không ngừng.Tả Mạc không nói nhiều.

Bàn tay giơ lên, "Thiên Sứ Cụ Trang" sặc sỡ mây mù bay lên không rồi di chuyển theo hướng Cốc Lương Đao.Trên mặt Cốc Lương Đao lộ ra sắc mặt vui mừng không giấu được, giơ tay nhận lấy.

Nhưng vào lúc này có một thanh âm chen ngang: "Khoan đã!"

Minh Nguyệt Dạ tiến lên trước: "Không biết Cốc tiên sinh có thể bỏ những thứ yêu thích chăng, tại hạ là Minh Nguyệt Dạ."

Cốc Lương Đao quay sang, thần sắc thay đổi: "Hóa ra là Minh Trưởng lão, tại hạ đã nghe danh như sét đánh bên tai.

Nhưng thật có lỗi, vật ấy đối với lão Cốc ta quá cực kỳ trọng yếu."

Minh Nguyệt Dạ thản nhiên nói: "Nếu như Cốc huynh nguyện ý bỏ những thứ yêu thích, Yêu tộc ta có thể kết minh với Cốc huynh, toàn lực tương trợ Cốc huynh.

Dùng chiến lực của Cốc huynh còn tăng thêm vật lực của Yêu tộc chúng ta thì ta tin nhất định có thể lập nên một phen bá nghiệp."

Sắc mặt của một số người nơi đây lập tức ở đây thay đổi, nhất là những thế lực có địa bàn không xa với Cốc Lương Đao.

Nếu Yêu tộc kết minh với Cốc Lương Đao thì kẻ gặp nạn đầu tiên chính là bọn chúng.Cốc Lương Đao nghe vậy chỉ cười cười, khuôn mặt vẻ phong sương ngẩng lên mang theo sự thách thức và kiêu ngạo: "Đa tạ ý tốt của Minh tiểu thư, lão Cốc là người thô kệch nhưng cũng biết người nghèo không được phép chí đoản.

Cốc Lương Đao ta mà muốn thì sẽ tự mình đi lấy.

Hắc, chuyện bán mình làm gia nô ta không làm được!"

"Nói càn!"

Một vị Trưởng lão nghe vậy giận tím mặt, xông ra khỏi đám người chỉ thẳng vào Cốc Lương Đao quát chói tai.Một luồng dao động sắc bén từ ngón tay của lão bắn ra!Sắc mặt Tả Mạc đột nhiên thay đổi.

Hắn thật không ngờ, đám người Yêu tộc trưởng lão hội dám tại trước mắt bao người làm trò đánh lén vô sỉ như thế!

Cốc Lương Đao là chiến tướng, sở trường không phải là thực lực cá nhân.

Nếu bị cao thủ Thần lực đột nhiên tập kích như thế thì y có muốn trốn cũng không thoát.Đáng chết!Không kịp rồi!Trong lòng Tả Mạc ảo não vô cùng, sát ý sôi trào, cả Vương Cấm Chi Thành bỗng dưng rung động.

Nếu như ở ngoài cung điện thì sẽ thấy đám mây mù nhiều màu bao phủ thành trì đột nhiên không gió mà bay. m khí trong hồ nước ngưng tụ thành nước đột nhiên sôi trào lên.Tả Mạc quyết định nếu như Cốc Lương Đao xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn sẽ cho toàn bộ đám Yêu tộc chôn cùng!Trong lúc gấp gáp như thế, có một người đang đứng bên cạnh Cốc Lương Đao lẳng lặng xuất hiện trước mặt y.Người mới hiện hữu chưởng hư trương, năm ngón tay đột nhiên sáng lên năm loại ánh sáng khác nhau Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, hào quang giống như sóng gợn lăn tăn trong nước.Sắc mặt của yêu tộc trưởng lão bỗng nhiên biến đổi, không để lão kịp có bất kỳ phản ứng nào, luồng dao động sắc bén như đầu kim kia chẳng biết tại sao lại đột nhiên hiện ra trước mặt lão mà cách có một thước.Phụt!Một ngụm máu tươi phun ra, lão ngửa mặt té xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy và hơi thở mong manh.Sắc mặt của cả nhóm Yêu tộc Trưởng lão đều biến, một vị Trưởng lão khác vội vàng lấy một hạt đan dược ra rồi nhét vào trong miệng lão bị thương."

Các hạ là ai ?"

Đồng tử của Minh Nguyệt Dạ hơi hơi co rụt lại.Mọi người nhìn kỹ người mới ra tay.

Đó là một thiếu niên trong rất nho nhã bình thản.

Tướng mạo hắn bình thường, khí tức cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Từ đầu hắn đã đứng im bên cạnh Cốc Lương Đao rồi.

Tất cả mọi người, kể cả Tả Mạc đều xem nhẹ sự hiện hữu của hắn."

Ta tên là Song Vũ."

Cái tên lạ lùng này làm tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, hiển nhiên đều nghe thấy lần đầu tiên.Minh Nguyệt Dạ cau mày nhớ lại.

Một lúc sau, đồng tử của nàng lại co rụt lần nữa: " Song Vũ, tám năm trước bế quan để tự nhập Ngũ Hành Càn Khôn!"

"Ồ, ngươi còn biết cả thông tin này cơ à?"

Song Vũ hơi sửng sốt.

Nhiều người ở Tây Huyền đều không biết, vậy mà đối phương có thể một lời nói toạc ra lai lịch của hắn.Trong lòng Minh Nguyệt Dạ nghiêm nghị, nếu không phải là trí nhớ của nàng rất tốt thì có lẽ không thể nhớ được.

Trong đám đệ tử Tây Huyền thì Song Vũ không phải là đệ tử có thiên phú quá xuất sắc, phẩm chất chỉ có thể coi là tạm được.

Hơn nữa xuất thân của hắn bình thường nên không được môn phái coi trọng.

Chỉ có một tin tức làm cho Minh Nguyệt Dạ nhớ kỹ, đó là hắn lựa chọn tiến vào Ngũ Hành Càn Khôn bế quan.Ngũ Hành Càn Khôn là nơi mà gần như đã bị người ở Tây Huyền quên mất.

Đây chính là một nơi kỳ diệu do tổ sư Tây Huyền phát hiện.

Đây là một nơi nhỏ nhất manh nha hình thành nên một giới, bên trong đó ngũ hành phát triển và biến hoá.

Tổ sư của Tây Huyền dùng pháp môn vô thượng bắt nó niêm phong lại chỉ chừa một cửa động đi vào.

Hơn nữa còn tuyên bố chỉ có ai có thể từ trong Ngũ Hành Càn Khôn đi ra mới là người chân chính lĩnh ngộ được chân lý ngũ hành.Nghe thế là hiểu đây là chỗ tu luyện tuyệt hảo.

Khi Tây Huyền mới sáng lập rất nhiều đệ tử chọn nơi đây để tiến vào tu luyện.

Nhưng mà, sự thật tàn khốc hơn nhiều mọi người tưởng tượng, nếu không thể lĩnh ngộ chân lý ngũ hành thì căn bản không thể đi ra khỏi nơi đó, từ trước đến này những đệ tử có thể đi ra không quá năm người.Theo phong trào xa hoa lãng phí hưởng lạc dần dần lên, Ngũ Hành Càn Khôn đã bị các đệ tử Tây Huyền quên lãng.

Song Vũ là đệ tử duy nhất trong vòng ba mươi năm nay tiến vào Ngũ Hành Càn Khôn, chính vì thế mà Minh Nguyệt Dạ có chút ấn tượng với cái tên này.Không ai ngờ, Song Vũ thật sự từ trong Ngũ Hành Càn Khôn đi ra!

Hơn nữa hắn lại nương nhờ chỗ Cốc Lương Đao!Mọi người đều thở ra một ngụm lương khí, rất nhiều người lộ ra vẻ kinh ngạc.Cái tên Song Vũ này bọn họ chưa từng nghe thấy nhưng Ngũ Hành Càn Khôn ở Tây Huyền thì không ai mà không biết.

Những đệ tử từ trong Ngũ Hành Càn Khôn ra nếu tính cả Song Vũ thì vừa vặn là năm vị.

Bốn vị trước đây không ai không phải là cường giả cường đại nhất thời đại!Có thể từ trong Ngũ Hành Càn Khôn ra đều có tư cách đứng ở đỉnh của thời đại.Không ai dám có một chút khinh thị, dù thiếu niên này tướng mạo cực kỳ bình thường.Sau đó, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Cốc Lương Đao cũng trở nên tràn ngập kiêng kị.

Những đệ tử từ trong Ngũ Hành Càn Khôn ra ngoài dù cho như thế nào phía thượng tầng Tây Huyền tuyệt sẽ không ngốc đến nỗi đẩy ra ngoài, Song Vũ lựa chọn Cốc Lương Đao đúng là ngoài dự đoán mọi người!Bản thân Cốc Lương Đao chính là một con mãnh hổ, bây giờ khác gì được mọc thêm cánh.Tả Mạc cũng rất bất ngờ.

Tuy nhiên Bồ Yêu đã có nói sơ qua về lai lịch của Ngũ Hành Càn Khôn làm hắn đối với Song Vũ cũng rất kính nể.

Hắn lại càng vui mừng cho Cốc Lương Đao.

Cốc Lương Đao là chiến tướng đỉnh giai lại có Song Vũ là cường giả đỉnh giai, thực lực có thể nói là thoát thai hoán cốt.Cốc Lương Đao thèm để ý đến ánh mắt cảnh giác và địch ý của những người khác, tay y vỗ vỗ bả vai của Song Vũ, rồi lấy Thiên Sứ Cụ Trang nhét vào trong tay Song Vũ.

Động tác tự nhiên cứ như làm một chuyện cực kỳ bình thường.Lúc này mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra Thiên Sứ Cụ Trang là cho Song Vũ.Song Vũ khẽ giật mình: "Đại ca. . ."

"Vốn tính toán để cho ngươi, chỉ là vốn liếng quá nghèo, có mỗi một hạt linh đan, sợ rằng vạn nhất đổi không được sẽ làm ngươi thất vọng nên không nói cho ngươi biết trước."

Cốc Lương Đao giải thích rất nhẹ nhàng.Song Vũ cảm thấy hơi cay đằng mũi, hắn biết rõ vốn liếng của Cốc Lương Đao.

Hạt "Ngũ Hành Nhập Phách Đan" này kiện bảo bối đỉnh giai duy nhất mà Cốc Lương Đao có trong người.Người xung quanh đều cảm thấy kính nể, ánh mắt nhìn về phía Cốc Lương Đao tràn ngập kính ý.

Ai mà có thể vị tha đến mức này như thế đều được tôn kính, lúc này mọi người mới hiểu thế nào là vị tha thật sâu sắc.

Cốc Lương Đao có thể có thành tựu đến ngày hôm nay cũng không phải là may mắn."

Đại ca. . ."

Hai mắt của Song Vũ ửng đỏ.Cốc Lương Đao nhíu mày mắng: "Đã nhiều năm thân thiết như thế mà vẫn còn uỷ mị vậy sao?"

Song Vũ im lặng không biết nói gì, khuôn mặt ngượng ngùng.

Hắn cầm "Thiên Sứ Cụ Trang" vuốt ve mãi không nỡ rời tay cứ như là trẻ con nhận được món đồ chơi ước mơ bấy lâu nay.Minh Nguyệt Dạ nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng lại càng rét lạnh.

Cốc Lương Đao biểu lộ tình cảm dù chân tình hay thủ đoạn cũng làm cho nàng cảm thấy rất kiêng kị.Người này không phải anh hùng mà chính là kiêu hùng!Hơn nữa, một kích vừa rồi của Song Vũ kia, nàng cảm giác được có chứa một tia khí tức Thần lực mặc dù còn chưa thành hình. . .Thiên Sứ Cụ Trang rơi vào tay Song Vũ sẽ làm cho thực lực của hắn tiến một bước dài.Cốc Lương Đao thể hiện thực lực đến bực này là có khả năng trở thành địch nhân của trưởng lão hội rồi, có lẽ phải bóp chết từ trong trứng nước mới là an toàn nhất!

Sát ý trong lòng Minh Nguyệt Dạ bắt đầu nhen nhóm.

Thực lực của Song Vũ tuy mạnh, nhưng nếu bọn họ không tiếc trả một cái giá thật lớn thì có thể chặn giết giữa đường.Nếu là đợi hắn hoàn thiện Thần lực tất nhiên sẽ trở thành cái họa tâm phúc.Trong lòng Minh Nguyệt Dạ, thế lực có thể trở thành địch nhân của trưởng lão hội chỉ có Côn Luân, Thiên Hoàn và Ma Thần Điện.

Tây Huyền mục nát xuống dốc mới có lợi cho trưởng lão hội.

Cốc Lương Đao là người có khả năng nhất kế thừa tài phú của Tây Huyền!

Một khi y kế thừa được tài phú của Tây Huyền, thực lực kia sẽ bành trướng đến mức cực kỳ đáng sợ!Loại địch nhân tiềm ẩn nguy hiểm cùng cực này nhất định phải diệt trừ.Trên mặt nàng vẫn không biểu lộ điều gì cứ như vừa rồi chưa có chuyện gì phát sinh ra cả.

Tên Trưởng lão bị thương đã được đỡ dậy.

Sắc mặt lão tái nhợt, ánh mắt ai oán độc địa nhìn chằm chằm vào Song Vũ.Nhưng mà, Minh Nguyệt Dạ lại quên mất ở đây còn có một người, mà người này mới là chủ nhân nơi này!"

Ta nói này, cô nàng này kia dám ở trước mặt ca ra tay đả thương người, các ngươi đã quên nơi đây là địa bàn của ai rồi à?"

Lời nói đầy giọng điệu lưu manh của Tả Mạc lãnh đạm khắc nghiệt, giống như gió lạnh được thổi từ sâu trong băng hà vạn năm ra, nhiệt độ ở trong cung điện lạnh đi.Chương 740 : Bạo tẩuDịch giả : hhnmthvnBiên dịch : Phượng VũBiên tập : Mỹ Nam TửThân phận Minh Nguyệt Dạ vô cùng tôn quý, từ nhỏ nàng đã được coi là một thiên tài trong liên minh, thậm chí trở thành vị Trưởng lão trẻ tuổi nhất, tương lai có khả năng kế nhiệm vị trí chấp pháp Trưởng lão, lúc nào bên người nàng cũng không thiếu người ủng hộ.

Nàng tựa như ánh trăng giữa đêm khuya, khi xuât hiện khiến cho tất cả ánh sáng xung quanh bị lu mờ, nàng chưa bao giờ bị người khác gọi là "cô nàng" cả.Khi hai chữ "cô nàng" được thốt lên, không chỉ Minh Nguyệt Dạ ngẩn người mà còn khiến mọi người xung quanh chết lặng, không có chút phản ứng nào.Người phản ứng đầu tiên chính là Phong Tín Tử!Phong Tín Tử giận tím mặt.

Minh Nguyệt Dạ tiểu thư trong lòng hắn vốn là một nữ thần có địa vị vô cùng cao quý, vậy mà Tiếu Ma Qua dám can đảm xưng hô nàng là "cô nàng", đó là thái độ khinh nhờn và vũ nhục Minh Nguyệt Dạ tiểu thư, hắn làm sao có thể tha thứ cho một kẻ như vậy được.Cho dù trước kia hắn có vài phần hảo cảm với Tiếu Ma Qua, nhưng trong nháy mắt tia hảo cảm kia đã biến mất, chỉ còn lại cảm giác chán ghét và căm hận.Ánh mắt của hắn co lại mà nhìn thẳng vào Tả Mạc, rồi lạnh giọng nói: "Tiếu tiên sinh xin lựa lời khi nói, nếu không khó tránh khỏi họa sát thân."

"Họa sát thân?"

Tả Mạc nhếch miệng, lộ ra hai hàng răng trắng.Lời còn chưa dứt, đột nhiên dưới đất xuất hiện từng làn sương mù quấn lấy hai chân của Phong Tín Tử.Tất cả mọi người chỉ biết Phong Tín Tử qua sự kiện hắn hoàn thành cuộc chiến phá ngục, mà không hề biết rằng hắn là một thành viên nòng cốt trong việc phá giải Thần lực, dù Trưởng Lão Hội cũng rất ít người biết được bí mật đó.

Thậm chí bí mật này chỉ có Minh Nguyệt Dạ và những thành viên có tu vi Thiên Yêu biết mà thôi, hơn nữa tâm tính hắn vốn thâm trầm nên bình thường ít khi biểu hiện khiến cho mọi người ít chú ý.Phong Tín Tử lặng lẽ thở ra một hơi."

Ba ba ba..."

Quanh thân hắn xuất hiện những đóa hoa màu trắng như tuyết.

Những đóa hoa thoạt nhìn mảnh mai nhưng bên trong lại chứa một lực lượng lớn kinh người, những đóa hoa đem làn sương mù xung quanh chân hắn tách ra.

Phong Tín Tử muốn nhân cơ hội lùi lại nhưng xung quanh hắn đột nhiên lại xuất hiện một dải sương mù vô cùng quỷ dị.Phong Tín Tử cảm thấy toàn thân bị siết chặt, một luồng sức mạnh kì lạ đem thân thể hắn bao lại.

Hào quang từ hai mắt Phong Tín Tử sáng lên, những đóa hoa kiều diễm quanh hắn đột nhiên nổ tung tạo thành vô số cánh hoa bao phủ toàn thân hắn lại.

Đứng ở bên trong, Phong Tín Tử cảm thấy áp lực toàn thân giảm đi rõ rệt, tấm lưới tạo nên bởi những cánh hoa này chính là lĩnh vực thuộc về Phong Tín Tử.Lĩnh vực của Phong Tín Tử bị làn sương mù quỷ dị xung quanh áp chế khiến phạm vi của nó co lại, bị đè nén lực lượng xuống đến mức tận cùng, mà màn sương mù quỷ dị cũng bị những cánh hoa trắng như tuyết chặn lại, không thể xâm nhập vào bên trong.Thực lực của Phong Tín Tử vượt quá dự đoán của Tả Mạc nhưng hắn vẫn không thèm để ý.

Trong Vương Cấm Chi Thành hắn chính là Vương, Tả Mạc quyết định làm cho đối phương phải rõ ràng điều này.

Bên trong tòa Thành này, song phương chênh lệch đến cỡ nào.Cung điện trong nháy mắt biến mất như chưa từng tồn tại.

Lập tức, mọi người được đưa đến một nơi hoang dã trống trải, xung quanh mịt mờ không nhìn thấy tận cùng khiến cho lòng người trở lên sợ hãi.Phong Tín Tử biến sắc, làn sương mù xung quanh truyền đến áp lực gấp đôi.Ba ba ba..., những cánh hoa tiếp xúc với làn sương đột nhiên nổ tung.Sắc mặt mấy Trưởng lão bên cạnh Minh Nguyệt Dạ cũng khẽ biến, vội tiến lên muốn hỗ trợ Phong Tín Tử.

Tả Mạc cười lạnh, bàn tay trái lắc nhẹ, lập tức làn sương xung quanh Trưởng lão Yêu tộc biến đổi.

Từ những hạt bụi sương biến thành từng đoạn phù văn, ma văn ùn ùn kéo đến bao vây bọn họ lại, một luồng lực lượng mạnh mẽ ập đến khiến sắc mặt đám Trưởng lão Yêu tộc biến sắc, tay chân luống cuống.Nhìn đám Trưởng lão bị đuổi loạn lên như gà mắc đẻ, mặt mũi Tả Mạc tràn ngập vẻ dữ tợn, trán nổi đầy gân xanh mà chửi ầm lên: "Này mấy cưng, dựa vào tụi cưng mà cũng đòi áp chế ca à, trên địa bàn của ca mà cũng dám bon chen ra vẻ?

Mấy cưng đúng là chán sống!

Ta nói cô nàng đấy, thì sao?

Nói cho các người biết, trước mắt ca tất cả đều là cô nàng!

Sao?

Không phục à?

Ý kiến với ca à ?!

A ha, họa sát thân?

Oa oa..., để ca cho các người biết thế nào là họa sát thân!"

Không chỉ những cao thủ đang đứng xem trận đấu nghe thấy vậy mắt mũi trợn tròn, mà đến cả Cốc Lương Đao một đời hào sảng không coi trọng tiểu tiết mồm cũng há hốc, vô cùng ngạc nhiên nhìn Tả Mạc đang nổi điên.

Tâm hồn thuần khiết như trẻ con của Song Vũ bị bộ dáng lưu manh của Tả Mạc dọa cho khiếp sợ khiến thân hình cứng đơ.Không biết từ lúc nào hồ nước thuần âm sôi sục, từng bóng nước nổi lên phiêu phù giữa không trung.Khóe miệng Tả Mạc nhếch lên, lộ ra hai hàm răng trắng tinh trông như hai lưỡi dao, tỏa hàn quang sáng lập lòe khiến trong lòng mọi người cảm thấy lạnh lẽo.Đóng cửa.Những bóng nước do khí thuần âm hóa thành, đối với Ma Tộc thì chúng chỉ dùng để chế thuốc hoặc luyện chế Ma binh mà thôi, nhưng đối với Tả Mạc đó chính là một sát chiêu.m Hỏa châu!Thật vậy, đó chính là sát chiêu mà Tả Mạc học được khi mới gia nhập thế giới tu chân, mặc dù đã lâu lắm rồi chưa dùng tới nhưng cả cuốn m Hỏa Châu Thiên hắn đã sớm thuộc làu làu!

Huống chi, hiện tại trên tay hắn còn có Thái Dương Thần hỏa mà.Hai tay Tả Mạc không ngừng kết ấn, mấy chục viên thuần âm châu liền hướng hắn bay tới.

Hô, trên bàn tay hắn tỏa ra từng luồng hỏa diễm Kim Sắc đem những viên thuần âm châu đó bao lại.Khi hỏa diễm tán đi, trên tay Tả Mạc hiện ra hơn mười viên m Châu, trên bề mặt đan xen những đường vân màu vàng, những viên m Châu này không còn là m Hỏa châu bình thường nữa mà đó chính là m Hỏa Thần Châu!Tả Mạc cười lạnh, đem những viên m Hỏa Thần Châu ném xuống đầu Phong Tín Tử.m Hỏa Thần Châu lập tức tiếp xúc với những cánh hoa trắng của Phong Tín Tử, kim quang lóe lên rồi ầm ầm nổ tung!

Lực lượng của Thái Dương thần hỏa vô cùng bá đạo, khi bạo liệt sẽ khiến xung quanh tràn ngập những đốm lửa màu vàng.

Những cánh hoa màu trắng đó khi bị Kim Sắc thần hỏa bám vào lập tức bị thiêu đốt sạch sẽ.Thân thể Phong Tín Tử run lên như bị sét đánh, mấy chục viên m Hỏa Thần Châu cùng lúc bùng nổ.Cứ mỗi một viên m Hỏa Thần Châu bạo liệt đều khiến thân thể Phong Tín Tử run lên, chỉ trong chốc lát khiến sắc mặt hắn tái nhợt, những cánh hoa trắng xung quanh hắn bị nổ cho tán loạn, tổn thất trầm trọng.m Hỏa Thần Châu bá đạo vô song khiến Phong Tín Tử bị thương không nhẹ, đến ngay cả Đại Ma Thần trong Vương Cấm Thương Khung cũng phải ăn quả đắng huống chi Phong Tín Tử thực lực không bằng Đại Ma Thần.Nét mặt mọi người không khỏi lộ lên vẻ kinh ngạc, uy lực của Kim Sắc m Hỏa Thần Châu vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.

Ma tộc chủ tu thân thể, tuy Tả Mạc không phải vận dụng thủ đoạn của Ma Tộc nhưng vẫn có uy lực thật lớn a...Mỗi một viên m Hỏa Thần Châu khi bạo liệt tựa như lôi đình khiến lòng người run sợ.Rất nhiều người âm thầm nghĩ: nếu đổi thành mình thì phải xử lí như thế nào ?

Nghĩ nửa ngày, ngoại trừ bỏ chạy ra cũng không nghĩ được phương pháp nào khác.

Lấy cứng chọi cứng tuyệt đối là đường chết, điều này khiến sắc mặt mọi người trở lên vô cùng khó coi.Tả Mạc cũng bị uy lực của m Hỏa Thần Châu làm cho giật mình tỉnh ngộ, nồng độ âm khí càng cao thì khi luyện chế m Hỏa Thần Châu có uy lực càng lớn.Càng suy nghĩ càng khiến Tả Mạc trở lên hưng phấn như một con gà hăng máu, hắn biết rõ chuyện tốt như thế này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nếu Tả mạc rời đi chỉ có thể mang theo Vương Cấm Chi Thành chứ không thể mang cả âm mạch đi được.

Tả Mạc lập tức quyết định, lần này phải chế cho đã tay.Hai tay Tả mạc vẫy lên lập tức hiện ra một chùm hơn một trăm hạt m Châu hiện ra. m Hỏa Thần Châu uy lực cường đại nhưng cũng có khuyết điểm, khi đối chiến với những người mang Thần lực, có ai không có tốc độ nhanh như tia chớp hay thân pháp quỷ dị? m Hỏa Thần Châu còn chưa chạm vào người đối phương thì đối phương cũng đã biến mất, nhưng khi ở trong Vương Cấm Chi Thành thì đây chính là một đại sát chiêu.

Phù văn và ma văn hình thành nên những dải sương đặc quoánh như bùn đem Phong Tín Tử vây khốn bên trong muốn tránh cũng không được, vì vậy mới khiến m Hỏa Thần Châu phát huy được uy lực mạnh nhất.Dùng huyết nhục mà chọi cứng với m Hỏa Thần Châu thì cho dù Ma tộc nổi tiếng là thân thể cường hãn cũng không có khả năng, nói chi đến thân thể yêu tộc như Phong Tín Tử?"

Vô sỉ !"

Phong Tín Tử gào lên, trên trán nổi đầy gân xanh, hắn cũng nhìn thấu thủ đoạn của Tả Mạc nhưng sương mù xung quanh như những sợi tơ dai cứng khiến hắn không thể động đậy."

Ha ha, ngươi nói rất chuẩn xác" Trên mặt Tả Mạc tỏ vẻ dương dương đắc ý, rồi hung hãn nói tiếp: "Không so vô sỉ với các người, ca làm sao có thể thắng được."

Vừa nói chuyện hắn lại liên tiếp chế tạo thêm m Hỏa Thần Châu, trong chớp mắt lại chế ra hơn mười viên m Hỏa Thần Châu.Sắc mặt Phong Tín Tử trắng bệch.

Vừa rồi chỉ hơn mười viên đã khiến hắn bị thương không nhẹ, hơn nữa điểm mấu chốt chính là lĩnh vực lưới hoa của hắn đã bị tan nát gần như không còn."

Tiếu Ma Qua!

Chẳng lẽ ngươi muốn đối đầu với Trưởng lão Hội không chết không ngừng hay sao?"

Minh Nguyệt Dạ lúc này cũng bất chấp tất cả, nghiêm nghị quát.Tả Mạc giận tím mặt: "Ca thèm vào ngó cái bản mặt của ngươi lắm, nhất là cô nàng kia, ngay từ đầu các người đã tìm ca làm phiền rồi.

A ha, hiện tại xem ra không phải đối thủ của ca thì bắt đầu nói nhảm tào lao rồi, cái gì mà Trưởng Lão Hội không chết không ngừng?"

Mặt Minh Nguyệt Dạ cứng đơ ra.Tả Mạc khinh miệt nói tiếp: "Ca đập đám Trưởng Lão Hội các người đấy, thì làm sao nào?

Không phục à?

Không phục thì ngươi đến cắn ta xem!

Đến đây này, đến đây đi!"

Song Vũ nuốt nước miếng ừng ực, hiển nhiên gã đang bị kinh hãi không ít.Hắn tuy xuất thân bình dân, nhưng cơm áo không phải lo, từ nhỏ đã tiến vào Tây Huyền với một lòng khổ tu không hỏi thế sự, rồi được tiếp nhận giáo dục theo kiểu "tiên lễ hậu binh", "có tình có lý", vì thế cho dù bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không làm mất đi phong độ.

Thế mà tự dưng ở đây xuất hiện một kẻ không cần nói đạo lí, không có một tí điểm phong độ nào?

Nhưng kẻ đó lại có thực lực cao kinh người. . .Tả Mạc vừa dứt lời lập tức làm các Trưởng lão Yêu tộc tức đến hộc máu, nhao nhao mắng."

Tiếu Ma Qua, ngươi khinh người quá đáng!"

"Ta muốn giết ngươi!"

"Tiếu Ma Qua, ngươi nhất định phải chết, dù người chạy đến chân trời góc biển cũng không tránh khỏi cái chết."..."

Mắng, tiếp tục mắng đi!"

Hai hàng răng trắng như tuyết của Tả Mạc giống như hai hàng đao thép nghiến vào nhau ken két, rồi nhăn nhở cười: "Mấy cưng à, các ngươi nghĩ có thể trốn được sao?

Ca đã sớm muốn thu thập các ngươi rồi!"

Không nói hai lời, hàng trăm hạt m Hỏa Thần Châu trên tay hắn hướng các Trưởng lão Yêu tộc điên cuồng công kích!Chương 741 : Sống mái với nhauDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam TửHàng trăm viên m Hỏa Thần Châu rơi xuống như mưa, tựa như một đám mây đen hướng đến các Trưởng lão Yêu tộc ập xuống, khiến cho bọn họ đang bị vây hãm trong làn sương mù càng thêm chấn kinh, những lực lượng kì dị và phức tạp như dệt thành một tấm lưới bao vây và trói buộc lấy bọn họ, khiến họ không còn cách nào thoát thân được, cho dù có giãy giụa như thế nào cũng không thể bứt khỏi tấm lưới vô hình đó, còn đám mây m Hỏa Thần Châu đang bay tới dường như không gặp bất cứ cản trở nào.m Hỏa Thần Châu càng tới gần càng khiến tóc gáy các Trưởng lão Yêu tộc dựng đứng lên, vừa rồi bọn hắn đã tận mắt chứng kiến nên quá biết rõ uy lực khủng khiếp của m Hỏa Thần Châu, ngay lập tức tất cả loạn lên như gà bay chó chạy, 'Ào ào...' tất cả các loại Yêu thuật phòng ngự lập tức được phóng xuất ra.Quang thuẫn, Tiêu diệp, Hoa luân. . .Hồng, lục, xanh, trắng...

đủ loại màu sắc tầng tầng lớp lớp hiện ra xung quanh, đem các Trưởng lão Yêu tộc bao lại ở giữa.Rầm rầm rầm...! m Hỏa Thần Châu vàng chói lập tức va chạm với đủ loại yêu thuật phòng ngự.Hàng trăm viên m Hỏa Thần Châu đồng thời tự bạo, vô số ngọn lửa màu vàng nổ tung bắn ra xung quanh, đồng thời bao phủ hết thân hình các Trưởng lão Yêu tộc trong đó.Các Trưởng lão Yêu tộc chỉ cảm thấy trước mắt sáng rực lên, hai tai chỉ còn nghe được nhưng âm thanh “ông ông...” , một lực lượng khổng lồ như sóng biển đập lên màn phòng hộ, rất nhiều người run rẫy cả thân hình, sắc mặt trắng nhợt như bị vật nặng đập vào người vậy.Trưởng Lão Hội mới phá giải thần lực trong thời gian ngắn nên chưa thể sáng tạo ra nhiều Thần thuật, nói chi đến Thần thuật phòng ngự lại càng ít ỏi đến đáng buồn, vì vậy đa số đều đang sử dụng Yêu thuật phòng ngự.Yêu thuật phòng ngự mà gặp phải m Hỏa Thần Châu do Thái Dương thần hỏa luyện chế ra, ắt hẳn sẽ biết ngay được kết quả.Lúc này Tả Mạc không quan tâm nhiều đến như vậy, trong Vương Cấm Chi Thành này m Châu có thể được chế tạo ra vô cùng vô tận mà không bao giờ cạn kiệt, không những thế cấm chế bên trong Vương Cấm Chi Thành đều do hắn khống chế, tất nhiên ở trong đây hắn chiếm hết lợi thế sân nhà.

Nhưng hắn vẫn không hiểu được, tại sao đám người kia biết rõ đang ở bên trong cấm chế của mình, mà lại dám khiêu khích mình mới là lạ ấy chứ."

Trong địa bàn của ca mà dám tỏ ra kiêu ngạo như vậy?

Đúng là chán sống rồi!

Mấy cưng, nói cho các cưng biết nhé, trong địa bàn của ca dù các ngươi có là rồng, là hổ thì ca vẫn cho các ngươi phải nằm rạp xuống ngay!"

Tả Mạc phẫn nộ, khuôn mặt không khác gì thổ phỉ đứng đó gào thét, tiếng của hắn vang khắp Vương Cấm Chi Thành, mọi người đang đứng xem trận chiến này ai nấy đều im lặng không dám thốt câu nào.

Đại danh của Tiếu Ma Qua bọn họ đã được nghe nói qua nhiều rồi, người ta đồn đãi hắn là "nhân vật anh hùng" nhưng hiện tại có thể thấy được hắn chẳng khác gì một gã lưu manh đầu đường xó chợ cả.Bất cứ người nào ở đây đều chẳng muốn đắc tội với Trưởng Lão Hội của Yêu tộc, nói gì đến việc đánh đập tàn nhẫn thế này.Đây chính là Trưởng Lão Hội của Yêu tộc đấy !Chính là đám người này hiện đang nắm quyền của toàn thể Têu tộc, dưới trướng bọn họ có vô số chi chiến bộ.

Đầy rẫy những danh gia vọng tộc đều nghe theo lời hiệu triệu của của bọn họ, toàn bộ nhân lực, tài nguyên của cả Yêu tộc đều nằm trong tay họ.Đây là một quái vật khổng lồ đến cỡ nào a!Thế nhưng... thế nhưng...Nhìn các Trưởng lão Yêu tộc bị m Hỏa Thần Châu nổ cho toàn thân đầy bụi đất, không ngóc đầu lên nổi, khiến trong lòng mọi người nổi lên cảm giác dường như đang mơ vậy, bọn họ không thể nào tưởng tượng ra kẻ nào có hành vi kinh người đến như vậy.Nếu đặt bọn họ vào hoàn cảnh như Tiếu Ma Qua thì bọn họ cũng không làm như vậy, họ cảm thấy Tiếu Ma Qua thật quá ngu xuẩn, nhưng trong thâm tâm đều không khỏi bội phục dũng khí của Tiếu Ma Qua.

Những cao thủ vốn trước đây từng âm mưu này nọ thế nhưng hiện tại đều câm như hến, bọn hắn hầu hết đều là những lão già thành tinh, nên khi biết rõ Tiếu Ma Qua đang nổi điên như vậy ngàn vạn lần không thể trêu vào.Nhìn đi, người ta dám hướng Trưởng Lão Hội của Yêu tộc chém giết không có chút điểm cố kỵ nào. . .Các Trưởng lão Yêu tộc vừa nghe qua lập tức cảm thấy tức giận không thôi, nhưng khi nhìn thấy mấy trăm viên m Hỏa Thần Châu chằng chịt lơ lửng bên cạnh thì bỗng dưng phát ớn, Tả Mạc vốn đang nhe răng tươi cười thì bất chợt khuôn mặt tái nhợt đi"Các người đi chết đi!

"Hai tay Tả Mạc vung lên, rồi tiếp tục luyện chế ra một đống m Hỏa Thần Châu mà hướng thẳng các Trưởng lão Yêu tộc ném tới.Trong mắt Minh Nguyệt Dạ hiện lên một tia giận dữ, nàng bỗng nhiên hướng một vị Thanh y Trưởng lão bên cạnh mà chào hòi hành lễ, cung kính nói: "Diệp Trưởng lão, thật làm phiền rồi!".Thanh y Trưởng lão thân hình cao gầy, thần sắc đạm mạc, đối với Minh Nguyệt Dạ cung kính hành lễ coi như không thấy, chỉ nhàn nhạt nói : "Được"Trong khi các Trưởng lão khác đang chật vật, còn toàn thân hắn không nhiễm một tia bụi, trên mặt hững hờ thờ ơ với tất cả tình trang xung quanhHắn chậm rãi đi lên trước mọi người, làn sương quỷ di xung quanh hắn dường như không có tác dụng.

Trong mắt các Trưởng lão khác hiện lên vẻ kinh sợ, bọn hắn thức thời đứng lui ra tạo lên một con đường xong mỗi người như trút được gánh nặng.Tả Mạc đã sớm chú ý đến vẻ mặt rắm thối của lão gia hỏa kia.Nói như vậy, những cao thủ chân chính đều có vẻ mặt này ?Cao thủ ?Trong mắt Tả Mạc hiên ra một tia phấn khích, chiến ý sôi trào.Diệp Trưởng lão nhàn nhạt liếc mắt nhìn phiến m Hỏa Thần Châu đang bay tới , tay phải nhẹ nhàng giơ lên, hướng về phía đám m Hỏa Thần Châu đánh một trảo.Một màn cảnh tượng không thể tưởng tượng được.Chỉ thấy m Hỏa Thần Châu đang bay tới dường như bị mất không chế, như chim về tổ, bay đến trước mặt hắn một thước rồi ngay ngắn xếp hàng ở giữa không trung .Mọi người đang xem cuộc chiến đều không khỏi thốt lên vài tiếng kinh hô, chiêu thức ấy không ai hiểu được.Trong mắt Tả Mạc hiện lên một đạo quang mang.Diệp Trưởng lão tùy ý nhặt lên một hạt m Hỏa Thần Châu, quan sát kĩ rồi chậm rãi mở miệng nói "Có chút ý tứ, dùng Thần hỏa luyện m Hỏa châu, không nghĩ tới còn có người hiểu được thủ pháp cổ xưa như vậy""Ngu ngốc !"

Tả Mạc thốt ra hai chữ , trên mặt nở một nụ cười vô cùng giảo hoạt.Khóe mắt Diệp Trưởng lão bỗng nhảy mạnh, sắc mặt biến hóa, không kịp có bất kỳ phản ứng nào, “oanh...” hạt m Hỏa Thần Châu trên ngón tay hắn đột nhiên nổ mạnh , thân hình của hắn bị Kim Sắc hỏa diễm bao phủRầm rầm râẦm!Toàn bộ mấy trăm hạt m Hỏa Thần Châu trong phạm vị xung quanh Diệp Trưởng lão đồng loạt nổ tung, tràng diện lớn đến cực điểm.Kim Sắc hỏa diễm xem kẽ vài điểm mầu trắng mang một lực lượng khủng khiếp khiến Kim Sắc hỏa diễm biến thành những ngọn lửa màu trắng bốc cao vài chục trượng, sóng nhiệt khủng bố tựa như một cơn lốc ầm ầm khuếch tán ra xung quanh.Yêu thuật loại phòng hộ của các Trưởng lão Yêu tộc bị cỗ lực lượng này đập vào làm cho tán loạn ầm ầm sụp đổ.

Thậm chí vài Trưởng lão có thực lực hơi yếu ngực như bị búa tạ đạp vào, thân hình bắn ra ngoài.Toàn bộ Vương Cấm Chi Thành rung lên khiến mọi người đang xem cuộc chiến cơ hồ đứng không vững, tất cả đều bị hoảng sợ nhìn chằm chằm vào hỏa trụ đang phóng lên bầu trời !Song Vũ cũng là một cao thủ đã chạm đến cánh cửa Thần lực nhưng thần sắc cũng đại biến, nồng độ thần lực đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn, nhìn hỏa trụ đang không ngừng gào thét khiến hắn không dám tin vào hai mắt của mình.Thì ra trên đời này, thật sự có loại quái thai đem thần lực tu luyện tới trình độ này.Lòng kiêu ngạo được che dấu trong nội tâm Song Vũ không khỏi bị dao độngPhong Tín Tử giật mình nhìn hỏa trụ, lòng tự hỏi: "Nếu như đổi là minh thì ..."

Ý nghĩ này cứ quanh quản trong đầu hắn, khiến tay chân hắn lạnh buốt, tâm không ngừng trùng xuống.Sắc mặt Minh Nguyệt Dạ đại biến, rốt cuộc không cách nào bảo trì trấn định, Diệp Trưởng lão là người có thực lực cường đại nhất trong chuyến đi lần này !

Nếu như ngay cả hắn cũng không phải đối thủ của Tiếu Ma Qua, vậy thì không xong rồi. . .Tả Mạc lộ vẻ mặt dương dương đắc ý, m Hỏa châu khó có thể điều khiển, nhưng đây là m Hỏa Thần Châu do hắn dùng Thái Dương thần hỏa luyện chế mà thành, hắn có thể điều khiển Thái Dương thần hỏa bên trong m Hỏa Thần Châu."

Ngươi đáng chết!"

Một âm thanh như dã thú bị thương trong hỏa trụ truyền raTrong góc, con mắt một mực nhàn nhã thong dong của lão đầu đột nhiên mở lớn tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương.Hô!Hỏa trụ bức người đột nhiên vụt tắt , một thân ảnh mang khí thế kinh người chậm rãi từ trong tro tàn của hỏa trụ bước raTất cả mọi người chúng kiến đều sợ ngây người.Làm sao có người có thể sống sót trong hỏa trụ kinh người đó được, đó chính là Thần lực mà thành a. . .Tả Mạc cũng ngây người, lực lương mấy trăm hạt m Hỏa Thần Châu cùng nổ tung một lúc trong phạm vi nhỏ như vậy ho dù là chính mình cùng hài cốt vô tồn, thế mà đối phương vẫn còn sống !Nhưng khi hắn thấy rõ bộ dạng của Diệp Trưởng lão, thì thân hình đang sững sờ đột nhiên ôm bụng cười lớn "Ha ha ha ha, bộ dạng ngươi như vậy, quá. . . quá đặc biệt, rất có phong cách ".Mọi người đang bị thực lực của Diệp Trưởng lão chấn nhiếp nghe thấy tiếng cười dữ dội của Tả Mạc làm cho bừng tỉnh, ánh mắt tất cả mọi người tập trung nhìn về hướng Diệp Trưởng lão, lập tức âm thanh cười nhạo liên tiếp nổi lên.

Nhưng bọn hắn cũng không dám có bộ dáng không kiêng nể gì như Tả Mạc, mà tất cả vội vàng che miệng lại, không cho tiếng cười phát ra, nhưng biểu lộ trên mặt trở lên vô cùng kì quái.Diệp Trưởng lão đầu tóc rối tung, từng làn khói lượn lờ bốc lên, hai viền mắt bị hun đen như gấu trúc, nhưng khiến mọi người buồn cười nhất là thân hình trần trụi của hắn vắn lên tựa như "con ngựa vằn".Cũng không biết cuối cùng hắn dùng phương pháp gì để ngăn trở hỏa trụ mà khiến cho trên người xuất hiện vô số những hắc tuyến mảnh, dài nhưng vô cùng có quy tắc, những đường vân trắng đen xen nhau cùng đường vân trên con ngựa vằn y hệt nhau.Mình ngựa vằn, đầu gấu trúc. . ."

Ngươi đáng chết!"

Toàn thân Diệp Trưởng lão sát ý lượn lờ, hai mắt đỏ sọc, hai cặp mắt như muốn ăn thịt người.

Từng luồn thần lực tỏa ra lấy thân thể hắn làm trung tâm không ngừng bành trướng.

Mỗi một lần bành trướng đều khiên cho mọi người xung quanh cảm thấy lực lượng mãnh liệt của nó.Trong góc, thần sắc Lão đầu trở lên ngưng trọng, trong đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Thần lực của người này ....Uy áp như thực chất phủ xuống tràn ngập khắp nơi làm mọi người không thể thở được.

Những cao thủ Soái Giai lúc này sắc mặt cũng đại biến, trong mắt bọn hắn, Diệp Trưởng lão đang chậm rãi đi tới mang đên uy áp như một người không lồ khiến lòng người tuyệt vọng, dường như hắn chỉ cần duỗi một ngón tay cũng có thể nghiền bọn hắn nát bấy.Trong mắt Song Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.Tả Mạc hừ lạnh một tiếng, thu hồi biểu hiện đang vui vẻ, đứng đối mặt Diệp Trưởng lão, ngẩng đầu lên , trên mặt vẫn hiên vẻ bướng bỉnh, nhìn thẳng vào Diệp Trưởng lão nói "Vẫn không phục à?

Vậy hôm nay ca đánh cho ngươi phục mới thôi!"

Cứ mỗi câu mỗi chữ hắn thốt ra thì khí thế của hắn không ngừng nâng cao lên.Từng câu từng chữ tựa như búa tạ giáng vào lòng mọi người.Khí thế liên tiếp được nâng lên, những làn sương mù lấy Tả Mạc làm trung tâm không ngừng tụ lại. m khí trong sơn động trong lòng đất vốn chậm rãi lưu chuyển lúc này đột nhiên bị Vương Cấm Chi Thành hấp thu điên cuồng.Mặt đất bắt đầu rung động không ngừng, càng lúc càng mạnh.Trong thời khắc này cơ hồ tất cả mọi người đều sinh ra cảm giác Vương Cấm Chi Thành đã bắt đầu thức tỉnh.Chương 742 : Gây cấnDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam TửTả Mạc hoàn toàn tiến vào trạng thái điên cuồng, Tằng Liên Nhi và mọi người thức thời nên rời xa hắn, các nàng đã từng chứng kiến sự hung tàn khi Tả Mạc điên cuồng rồi.

Duy chỉ có A quỷ là không chút động đậy, thân hình được trùm trong bộ Cốt giáp của A Quỷ không nhúc nhích, vẫn đứng đó tựa như một pho tượng điêu khắc vậy.Minh Nguyệt Dạ không ngờ tình hình đã vượt qua dự đoán của nàng.

"Tiếu Ma Qua có thể trở thành một mối họa lớn với Trưởng Lão Hội" ý nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến nàng giật mình.

Trong mắt nàng chỉ có Cốc Lương Đao mới đủ sức uy hiếp đến Trưởng Lão Hội, Cốc Lương Đao xuất thân từ Tây Huyền lại có thêm cao thủ như Song Vũ tương trợ rất có khả năng giành được quyền khống chế Tây Huyền sau này.Còn Tiếu Ma Qua ?

Hắn chỉ có mấy chi chiến bộ và một vài địa bàn nhỏ, lực lượng cá nhân tuy mạnh mẽ nhưng những thứ này trong mắt của Trưởng Lão Hội chẳng đáng là gì.

Nhìn đi nhìn lại có thể thấy Tiếu Ma Qua làm việc tùy tiện lại còn lỗ mãng, thậm chí ngu xuẩn nữa chứ, không có một tí khôn khéo nào đáng nói, với một gã không cần để ý đến như hắn sao có thể uy hiếp được Trưởng Lão Hội chứ?Ý nghĩ này không ngừng ám ảnh trong đầu Minh Nguyệt Dạ mà không cách nào gạt bỏ ra được.Nhưng cục diện căng thẳng của hai bên trước mắt cũng khiến nàng lâm vào suy tư, nàng bắt đầu lo lắng không biết Diệp trưởng lão có thể thủ thắng hay không?Nàng thấp giọng hỏi tên Trưởng lão áo xám bên cạnh: "Có biện pháp nào làm ảnh hưởng đến cấm chế không?"

Trưởng lão áo xám vốn họ Lâm là một trong vài Trưởng lão của Trưởng Lão Hội có tài nghệ về phương diện cấm chế, lần này Minh Nguyệt Dạ dẫn lão đến đây là muốn hắn kiểm tra xem bộ Thiên Sứ Cụ Trang thật giả thế nào.Lâm trưởng lão cũng biết tình hình hiện tại vô cùng nguy cấp, tuy mọi người đã chống đỡ được làn sóng m Hỏa Thần Châu nhưng cũng khiến cho toàn thân ai nấy đều chật vật bị bám đầy bụi đất, càng nghĩ đến đâu thì da đầu lão lại càng run lên từng chập."

Nếu như chỉ tác động trong một lúc thì vẫn có thể, nhưng có điều thời gian quá ngắn chỉ ảnh hưởng trong vòng hai mươi nhịp thở mà thôi"."

Vậy cũng đủ rồi" Minh Nguyệt Dạ quả quyết nói, trong tình hình này nàng không thể bình tĩnh mà xem xét cặn kẻ mọi vấn đề được.Lâm trưởng lão hiểu ý, trên tay lão bỗng hiện ra một quả yêu hạch màu đen, đồng thời vẻ mặt lão lộ rõ nét đau lòng, nhưng lão cũng không lãng phí thời gian lập tức đem quả yêu hạch màu đen quăng ra ngay.Yêu hạch màu đen vừa rơi xuống liền hóa thành một dải sương mù màu đen, kế đó làn sương mù màu đen lan truyền như một chất kịch độc bỗng chốc nhuộm đen hết đám phù văn và ma văn đang lơ lững trên không trung.

Không những thế càng khiến cho mọi người không thể tưởng tượng nỗi, chính là được là làn hắc khí nương theo những đám phù văn, ma vân nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.Trong nháy mắt những làn sương mù lộng lẫy do phù văn và ma văn tạo thành đều bị nhuốm một màu đen như mực, thậm chí những viên m Châu lóng lánh đang trôi nổi trong không trung, khi tiếp xúc với quầng hắc khí thì tức khắc trên thân viên châu bắt đầu hiện ra nhưng đường vân mầu đen nhỏ như sợi chỉ, khiến chúng như dừng lại giữa không trung mà không thể nào nhúc nhích được.Trên mặt Minh Nguyệt Dạ không khỏi hiện lên nét vui mừng, nhưng trong giọng nói toát lên vẻ trách cứ: "Đây là cái gì?

Có đồ tốt như vậy ,sao vừa rồi không lấy ra?"

Lâm trưởng lão lộ ra vẻ cười khổ: "Đây là một loại Yêu hạch có tên Hắc Độn Yên, nó có thể làm cho cấm chế trở nên trì trệ nhưng tác dụng cũng không được lâu, chỉ trong vòng hai mươi nhịp thở thôi, một khi sử dụng cần phải được ngâm dược thủy trong một tháng mới có thể dùng lại được"."

Hai mươi nhịp thở, vậy là đủ rồi" Trong lời nói của Minh Nguyệt Dạ lộ ra vẻ hết sức tin tưởng.Trên mặt các Trưởng lão khác không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ, tựa như chính tay bọn họ đã tạo ra uy lực này vậy.** *Tả Mạc đã phát hiện ra Hắc Độn Yên, Vương Cấm Chi Thành bị trì độn giống như một cỗ mày tinh vi bị mắc kẹt.Trong lòng của hắn hiện lên một tia kinh ngạc ,không ngờ lại có đồ vật kì quái như thế?"

Ha ha, Giờ thì sao đây?

Không được sao!

Tiểu tử, ngươi trốn không thoát đâu, ta muốn giết ngươi!"

Diệp trưởng lão cũng lập tức phát giác ra điểm lạ của Vương Cấm Chi Thành, trong giọng nói tràn ngập sát khí, hắn hướng về phía Tả Mạc mà từng bước đi tới.

Mỗi một bước, khí thế như ngọn lửa bị gió thổi không ngừng bốc lên càng lúc càng mạnh mẽ.Tả Mạc không có thời gian quan tâm những điểm hắc khí cổ quái đến cực điểm kia, Diệp trưởng lão đang nhe răng cười hướng hắn bước tớiNhưng ắn cũng không quá hoảng sợ, trên mặt hiện ra nét cười lạnh, thốt ra hai chữ : "Ngu ngốc!", nhoáng một cái trong tay hắn hiện ra một thanh pháp bảo hình thù kì quái, đó chính là Tiểu Mạc Bảo Bát.Đây chính là thanh pháp bảo đỉnh giai duy nhất có trong tay Tả Mạc, bảy mảnh quy vân bảo tiễn đang nhấp nhô xoay tròn trên mặt nước, thỉnh thoảng lại toát ra vài tia Hỏa Tinh.So với Thiên Sứ Cụ Trang thì Tiểu Mạc Bảo Bát chỉ kém hơn một chút, nhưng chẳng qua nó chỉ kém về thủ pháp luyện chế còn về chất liệu thì Tiểu Mạc Bảo Bát lại vượt trội hơn.Còn so với Nghịch Long trảo tuy không ba nghìn sợi tơ phiền não thì Tiểu Mạc Bảo Bát cũng tương đương không chút thua kém.Khi Tiểu Mạc Bảo Bát xuất hiện trên tay Tả Mạc trong lòng Diệp trưởng lão cảm thấy một tia nguy hiểm mãnh liệt, sắc mặt hắn biến đổi, không nói hai lời lập tức lùi về phía sau, cùng lúc trên ngón tay xuất hiện một luồng hào quang sáng chói mắt, thân hình Diệp trưởng lão lướt trong không trung nhanh như tia chớp tạo lên một hình tam giác.Thần thuật !Đúng lúc này một luồng hào quang nhanh như điện từ trong tay Tả Mạc phóng ra.Hết cách...Khi Tả Mạc toàn lực thôi động, thì Tiểu Mạc Bảo Bát liền hút sạch Thần lực của hắn rồi biến thành từng luồng Lôi điện khiến khiến cho Lôi Điện ẩn chứa trong Tiểu Mạc Bảo Bát đã đạt đến mức độ vô cùng khủng bố sau đó trùng điêp phóng ra.Khỏa bảo tiễn bị Thần lực và Lôi Điện thôi động khiến nó không thể nào thừa nhận lực lượng khổng lồ đó, lập tức biến thành từng dòng nước thépTừng luồng tia sáng mầu bạc, sáng chói mắt, như có cánh bay nhanh về hướng Diệp trưởng lão trên không trung.̀m...!Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một trắng xoá, hào quang mầu bạc sáng chói khiến mọi người không mở được mắt.'̀m ầm" Thần lực bốn phía trở lên hỗn loạn, những tia Thân lực thoát ra tựa như những lưỡi dao sắc bén khiến mọi người hoảng hốt thi truyển các loại phòng hộ, nhưng vô luận ma công hay yêu thuật khi tiếp xúc với những tia Thần lực hỗn loạn đều trở lên vô cùng yếu ớt lập tức tan vỡ.Trong nháy mắt trên thân thể mỗi người đều hiện lên những vết thương nhỏ, sắc mặt nhiều người lập tức thay đổi, lần gần nhất họ bi thương khi nào?

Có lẽ chính họ cũng không nhớ được, điều này càng khiến bọn họ rõ ràng hơn về sức mạnh cường đại của Thần lực.Thời đại Thần lực !Nếu không tu luyện Thần lực sẽ bị thời đại này vứt bỏ, cho dù những kẻ đã từng cao cao tại thương như họ cũng không ngoại lệ.Cho dù Tả Mạc hay Diệp trưởng lão cũng không thể ngờ tới ,hai người bọn họ sống mái với nhau lại khiến quyết tâm truy tìm Thần lực của mọi người xung quanh càng thêm kiên định.Trong thời đại trước, những cao thủ đứng trên đỉnh phong như bọn họ có lòng kiêu ngạo của mình, chính vì vậy bọn họ không thể tha thứ chuyện mình có thể gục ngã không chút hoàn thủ trước những kẻ bị bọn họ cho là nhỏ bé như con kiến.Khi hào quang tan hết, thân hình hai người lại hiện ra trong tầm mắt mọi người.Cánh tay trái của Diệp trưởng lão vô lực buông thõng xuống, bên vai trái hắn hiện lên một lỗ thủng cháy đen.

Bộ dạng của Tả Mạc cũng chăng hơn gì, Tiểu Mạc Bảo Bát trong tay hắn hào quang xám xịt, trên bề mặt xuất hiện vô số vết rạn nứt, còn khuôn mặt của hắn tái nhợt.Để có thể thôi động một đòn mạnh nhất,Tả Mạc liều mạng dốc toàn bộ Thần lực trong thể nội truyền vào Tiểu Mạc Bảo Bát khiến một đòn này vô cùng mạnh mẽ nhưng cũng khiến Tiểu Mạc Bảo Bát thừa nhận quá nhiều Thần lực không cách nào phục hồi tổn thương.Không những thế ,Thần lực trong nội thể Tả Mạc hao hụt nghiêm trọng, Diệp trưởng lão nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, ánh mắt tràn ngập oán độc, hận không thể đem Tả Mạc ăn tươi nuốt sống cho rồi.

Trong lòng của hắn vô cùng phẫn uất, thần lực của hắn rõ ràng dồi dào hơn Tiếu Ma Qua thế mà lại bị Tiếu Ma Qua gắt gao áp chế, thủ đoạn của đối phương tầng tầng lớp lớp quỷ dị khó lường, càng đánh càng khiến hắn cảm thấy phẫn nộ không thôi.Sắc mặt Minh Nguyệt Dạ trắng bệch, nàng vô thức nhìn về hướng Tiếu Ma Qua.Diệp trưởng lão là trưởng lão nằm trong top mười người mạnh nhất của Trưởng Lão Hội ah!Đối với người bình thường thì Trưởng Lão Hội Yêu tộc là một thế lực vô cùng lớn, trong tất cả các trưởng lão của Trưởng Lão Hội có mười tồn tại đặc thù ,bởi vì bọn họ có thực lực cường đại nhất Trưởng Lão Hội!

Mười người bọn họ đều nắm nhũng chức vị quan trọng, thậm chí có người không nắm quyền nhưng khiến những trưởng lão khác vô cùng kính sợ .

"Mười vị trưởng lão có thực lực nhất" đó chính là vị thế của bọn họ.Thậm chí Minh Nguyệt Dạ hay những trưởng lão có quyền lực lớn khi gặp bọn hắn cũng hết sức cung kính.Diệp trưởng lão là vị trưởng lão trong hàng ngủ mười người đầu tiên của Trưởng Lão Hội Yêu Tộc a!Người như vậy, làm sao có thể bị thương?"

Ha ha, đến đây ah!

Để xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa!

"Diệp trưởng lão ngửa đầu cười như điên.Lời còn chưa dứt, cách đó không xa đột nhiên bộc phát một luồng khí thế kinh người."

Không!"

Những tiếng đám gào thét như dã thú ầm ầm lao tới vô cùng khí thếNét tươi cười trên mặt Diệp trưởng lão biến mất, hàn quang trong mắt Tả Mạc lóe sáng, hai người không hẹn mà cùng quay sang bên cạnh, nhưng khi họ nhìn thấy lại khiến đồng tử hai người mở lớn.Một lực lượng quỷ dị vô tận lấy thân ảnh được bao phủ bởi bạch sắc hỏa diễm làm trung tâm rồi tỏa ra xung quanh.Phong Tín Tử ![HIDE-THANKS]** *Đang bị vây hãm trong cấm chế ,bỗng nhiên Phong Tín Tử cảm thấy áp lực toàn thân giảm mạnh những phù văn, ma văn lộng lẫy xung quanh hắn bị những luồng khói đen nhiễm phải làm mất đi tác dụng cầm cố, trong lòng Phong Tín Tử vô cùng vui vẻ ,đây là thời cơ tuyệt hảo để thoát khỏi cấm chếChỉ cần thoát khỏi cấm chế...Hắn ngẩng đầu vô tình nhìn thấy Minh Nguyệt Dạ sắc mặt tái nhợt và kinh hoàng.

Trong khoảnh khắc đó, thân hình hắn như bị sét đánh, trong đầu trống rỗng.Nàng từ trước đến nay trong bất cứ hoàn cảnh nào đều trấn tĩnh, kiên cường, chính điều này làm nàng tự hào.Khi cảm giác mờ mịt trong Phong Tín Tử qua đi, trong chốc lát, hắn chỉ cảm thấy lòng như đao cắt, tụa như có một chiếc đao đang không ngừng giày xéo trái tim hắn khiến trái tim hắn nhỏ máu.Phong Tín Tử gắt gao cắn bờ môi của mình, từng giọt máu đỏ thẫm theo khóe miệng hắn chẩy xuống, tâm hồn của hắn như lạc vào cõi mơ.Khuôn mặt tái nhợt kinh hoàng kia rơi vào đáy mắt hắn khiến hắn lòng đau như cắt.

Thân ảnh kinh hoàng kia khiến hắn cảm thấy bất lưc, hắn đã từng phát lời thề phải bảo hộ nàng cả đời, vậy mà...!Khuôn mặt anh tuấn của Phong Tín Tử vặn vẹo đến cực điểm, hắn cúi đầu, nhưng sâu trong lòng hắn nổi lên nỗi đau khắc cốt ghi tâm cùng tự trách mình thật là vô năng. . .Vô năng !Trong lòng hắn tràn đầy phẫn nộ,hắn đối với sự vô năng của mình mà phẫn nộ, vẻ ngoài của một thiên tài của hắn biến sạch, hai tay hắn nắm chặt, hai trán nổi đầy gân xanh, thân thể không tự chủ được mà run lên từng hồi, bởi vì phẫn nộ mà run rẩy.Chưa bao giờ hắn cảm thấy thống hận bản thân như vậy, chưa từng có!Bỗng nhiên, trong lòng hắn như có cái gì bị đốt cháy, ầm..., tức thời trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt, khiến máu trong người hắn sôi trào, hắn cảm giác như toàn thân hắn bị ngọn lửa thiêu sạch sẽ.Trong ý thức hải của hắn thoạt trống rỗng, nhưng hắn không can tâm, trong lòng hắn gào thét : "Không. . ."

Những đóa hoa trắng như tuyết bay lã chã xung quanh Phong Tín Tử, trong phút chốc hắn bị một ngọn lửa màu trắng thiêu trụi.Chương 743 : Chiến thuật đấyDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam TửPhong Tín Tử đột nhiên bạo phát, kết quả vượt ngoài dự đoán của mọi người.Thần lực được đề thăng vô số lần khiến toàn thân Phong Tín Tử tỏa ra khí thế sung mãn và tràn ngập nguy hiểm.

Luồng uy áp khủng khiếp của Thần lực tràn đến như một đám mây, áp lực của nó mang đến cho tất cả mọi người cảm giác như bị đè nén mà hít thở khó thông suốt.Trong mắt Minh Nguyệt Dạ hiện lên nét vui mừng.

Nàng rất coi trọng tiềm lực của Phong Tín Tử, cao thủ trong hội đồng các Trưởng lão Yêu tộc nhiều như mây, Phong Tín Tử không có gì khác ngoài ưu thế tuổi trẻ và tiềm lực phát triển, nhưng không thể ngờ rằng Phong Tín Tử lại khiến nàng kinh ngạc và vui mừng đến như vậy.Tả Mạc cũng cảm thấy hơi bất ngờ, quả thật mức độ Thần lực mà Phong Tín Tử vừa biểu hiện tuy không đủ cường đại nhưng vô cùng tinh thuần, trong những người mà hắn đã từng gặp qua thì có lẽ Thần lực của Phong Tín Tử có mực độ tinh thuần nhất.Tình huống bạo phát như vậy cũng đã từng được ghi lại trong một số sách ghi chép, nhưng tình huống đó vô cùng hiếm gặp, có thể nói tình trạng này như một loại đốn ngộ, chỉ khác biệt ở chỗ một loại thì có trạng thái cuồng bạo, còn loại kia thì yên tĩnh.Nhưng mà ...Hắn thu hồi lại ánh mắt, một lần nữa ngó ngay Diệp trưởng lão đang ở phía đối diện.So với Phong Tín Tử thì uy hiếp của Diệp trưởng lão càng lớn hơn.

Về phần Phong Tín Tử, tất nhiên sẽ có rất nhiều người đối phó với hắn.

Quả nhiên trong chớp mắt, thân hình của Tằng Liên Nhi nhoáng lên đã lập tức xuất hiện cách Phong Tín Tử không xa.Nhìn thấy lão già có khuôn mặt đáng ghét, miệng liên tục gào thét muốn giết mình, sát ý trong lòng Tả Mạc không ngừng dâng lên.Thân đang nằm trong địa bàn của ca mà đòi hại chết ca sao?Quá chán sống mà!Chẳng qua Tiểu Mạc ca thấy đám Trưởng Lão Hội Yêu Tộc vô cùng ngứa mắt, quả thực bọn hắn hết sức hung hăng đã vượt qua giới hạn cho phép, bụng dạ nhỏ hẹp như con gà của tiểu Mạc ca không thể khoan dung cho những kẻ hung hăng hơn mình.Các ngươi còn cho rằng không có Vương Cấm Chi Thành thì ca không có cách nào cầm cố các ngươi sao?Trong lòng âm hiểm, trên miệng Tả Mạc hiện lên nụ cười nhạt, hắn tức khắc thu hồi Tiểu Mạc Bảo Bát vừa mới bị mất hết hào quang trên tay lại, liền đó phóng xuất ra một thân hình đen đen đang say ngủ, đó chính là Hắc kim phù binh."

Dậy !

Ăn hàng nào !"

Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng!Tả Mạc liên tục đá bốn năm cước vào thân hình đen đen kia khiến cho gần đó vọng lên những âm thanh như kim loại va chạm vào nhau.

Hắc kim phù binh thoáng mở đôi mắt mờ mịt vốn vẫn còn đang ngái ngủ: "Đại ca, đến giờ rồi ăn cơm rồi sao?"

"Ăn cơm ?"

Trên mặt Tả Mạc hiện lên vẻ tươi cười : "Đúng vậy, ta đang chuẩn bị ăn thì tự dưng có Lão đầu này chạy đến quấy rầy không cho chúng ta ăn !"

“Cái gì.., quấy rầy không cho chúng ta ăn cơm à?"

Cặp mắt của Hắc kim phù binh phút chốc trở lên đỏ lừ, sát khí bốc lên cao, trên khuôn mặt hiện rõ nét dữ tợn, hắn quắc mắt nhìn Diệp trưởng lão như đang nhìn kẻ thù sinh tử 'bất cộng đái thiên' vậy, rồi sau đó rít gào như một con dã thú: "Hắn!

Chính hắn! dám... phiền nhiễu ... không cho chúng ta ăn cơm!"

Hắc kim phù binh trên mặt đằng đằng sát khí bò về phía trước, hai chân hai tay dài chấm đất, thân thể hắn hơi co lại tựa như một con báo chuẩn bị vồ mồi, vù một cái lao về phía Diệp trưởng lão.Tiểu Mạc ca trên mặt lộ ra dáng tươi cười thỏa mãn khi gian kế đã thành công, ‘chạch’..., búng ngón tay một cái, trong lòng hắn vô cùng đắc ý quay về hướng A quỷ thốt lên một câu: "A Quỷ, chúng ta cùng lên!"

Thân hình A quỷ đột nhiên biến mất , cùng lúc đó Tả Mạc cũng đánh về phía Diệp trưởng lão đang lộ đầy vẻ kinh ngạc.** *"Đại ca, hắn có đúng là Tiếu Ma Qua một anh hùng có khí khái vô song mà người nói đến không?"

Trong lòng Song Vũ có chút nghi ngờ liền quay sang Cốc Lương Đao nhỏ nhẹ hỏi.Ba đánh một , quá vô sỉ , thật quá âm hiểm , quá hèn mọn mà...Điều này làm quan niệm thuần lương trong lòng Song Vũ chợt tan vỡ."

Những thủ đoạn này không phải chỉ có những kẻ xấu mới dùng hay sao ?"

Càng vô sỉ hơn nữa chính là thực lực của Tiếu Ma Qua, không phải không bằng thực lực của Diệp trưởng lão, thậm chí thực lực hai người còn ngang ngửa nhau, vậy mà hắn vẫn còn dùng thủ đoạn đánh hội đồng nữa chứ …Đột nhiên trong lòng Song Vũ cảm thấy hơi thương cảm cho những vị Trưởng lão Yêu tộc .., thật vô cùng thương cảm...Cốc Lương Đao cũng cảm thấy hơi xấu hổ, hắn vốn là người có tư thái quân tử rất cao, chưa bao giờ làm ra những việc khuất tất như khinh rẽ người già, trẻ con.

Hắn vội ho nhẹ để che dấu nét bối rối trên mặt, lúc này bỗng dưng trên trán rịn ra từng giọt mồ hôi: "A a a, cái này... , cái này... thực ra là một loại chiến thuật, nguyên tắc của loại chiến thuật này là lấy nhiều đánh ít mà, đúng... ,đúng rồi... , khẳng định là như vậy...

Ngươi nhìn xem, chẳng phải Yêu tộc đông người hơn hay sao, hãy tính theo tổng số mà so sánh thì Tiếu Ma Qua lại đang lấy ít đánh nhiều đấy, hắn lấy trí để phục nhân mà, thế thì bản năng chiến đấu đến cỡ nào ..."

"Nhưng mà.. nhưng mà..."

Song Vũ cũng cảm thấy đại ca nói có lí, nhưng vẫn cảm nhận dường như có chỗ nào đó không hợp lý thì thì phải."

Bất cứ lúc nào đi nữa, cũng đều không thể không quan tâm đến tầm quan trọng của chiến thuật!"

Cốc Lương Đao hiện lên vẻ nghiêm túc nhắc nhở Song Vũ.“Vâng!"

Song Vũ trả lời, song dường như chưa hiểu lắm.Lúc này lập tức các Trưởng lão Yêu tộc khác đã phát hiện ra Diệp trưởng lão đang bị vây công, bọn họ kiềm chế không được mà cũng tức khắc xuất thủ định tiếp viện cho Diệp trưởng lão.Cốc Lương Đao thở dài như trút được gánh nặng "Ngươi nhìn thấy chưa, đó chính là chiến thuật lấy ít đánh nhiều đấy!"

Trong mắt Song Vũ hiện ra chiến ý: "Chúng ta có lên giúp hắn một tay không?"

Cốc Lương Đao làm bộ làm tịch ho nhẹ một tiếng: "Không nên coi thường Tiếu Ma Qua, theo những gì ta biết về hắn thì chắc chắn hắn có hậu chiêu".Song Vũ gật đầu tán thành, lúc này biểu tình nôn nóng và mong đợi đang dần hiện lên nét hưng phấn, hắn luôn nhìn về hướng trận chiến kịch liệt trước mắt mà trên mặt tràn ngập niềm háo hức.Trong lòng Cốc Lương Đao vẫn còn e ngại, hắn vội đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.** *Tả Mạc đương nhiên vẫn chú ý tới những Trưởng lão Yêu tộc đang chuẩn bị động thủ kia, trên khóe miệng và nụ cười nhạt nhẽo mà tự nhũ, các ngươi quá coi thường Vương Cấm Chi Thành của ca rồi !Tuy phù văn và ma văn bị những làn khói đen ảnh hưởng đến, nên khiến cho uy lực bị giảm sút.Nhưng tòa thành trì màu xanh này có Vương Cấm Thương Khung, bản thân nó đương nhiên cũng có uy lực đáng kể.

Tuy nó chưa được luyện chế hoàn chỉnh nên uy lực cũng có giới hạn, song cũng không thể khinh thường nó được, ít ra muốn tạo cho mình cơ hội tránh khỏi bị đánh hội đồng là điều quá dễ dàng!Pháp quyết trên tay biến ảo, Vương Cấm Chi Thành đang rung động bỗng dưng dừng lại, cả đám Trưởng lão Yêu tộc chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi.

Làn sương mù mờ mịt và âm thanh của mọi người xung quanh hoàn toàn biến mất, khung cảnh chợt thay đổi và dường như bọn họ bị đưa đến một vùng hoang dã, xung quanh chỉ còn những làn vụ khí mỏng manh nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung như những dải lụa.Trong đầu mọi người không khỏi hiện lên hai chữ.Ảo trận ?Không sai, chính là ảo trận !Trên mặt của rất nhiều Trưởng lão Yêu tộc hiện lên biểu tình nghi ngờ, đối với trình độ của bọn họ mà nói thì ảo trận chỉ là thủ đoạn tà môn không đáng để vào trong mắt.Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là bất kể bọn họ dùng thủ đoạn nào đi nữa, thì cảnh tượng trước mắt đều không hề thay đổi.Tại sao có thể như vậy ?Chẳng lẽ không phải là ảo trận.Các Trưởng lão quay mặt nhìn nhau.Tả Mạc đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, hai người và một Phù binh cùng tấn công về phía Diệp trưởng lão.

Bên trong ảo thuật của thành trì có chứa rất nhiều thủ pháp cấm chế, đó là những thủ pháp của phụ thân hắn mà hắn đã tìm được trong kí ức của chính mình.

Những ảo thuật này hoàn toàn khác biệt với những ảo thuật mà hắn biết đến trước đây, hắn tin tưởng những người này nếu có phá giải được thì cũng phải mất không ít thời gian.Đây chính là cơ hội.Diệp trưởng lão bị ba người vây công khiến cho lão vô cùng chật vật chống đỡ, thực lực của Tiếu Ma Qua càng khiến lão kinh ngạc không thôi, nhưng không nghĩ tới nữ nhân mặc Cốt giáp màu xám này cũng lợi hại đến thế, lại thêm một tên Phù binh điên cuồng hung hãn không sợ chết là gì khiến hắn rơi vào tình trạng vô cùng nguy hiểm.Tâm trạng Diệp trưởng lão không ngừng trầm xuống.Đáng chết !Lẽ nào mình bỏ mạng nơi đây ?Con ngươi của Hắc Kim Phù Binh mở lớn ra trông vô cùng hung hãn, đồng thời nhảy vào đưa hai tay ôm chằm lấy Diệp trưởng lão.

Chính động tác không theo bất kỳ quy tắc này đã làm cho Diệp trưởng lão run lên, lập tức tả chưởng vỗ về phía Hắc Kim Phù Binh.

Nhưng khi Hắc Kim Phù Binh ôm lấy được Diệp trưởng lão thì khí tức Thần thuật trên tay Tả Mạc chợt máy động, lúc này Diệp trưởng lão bất chấp tất cả, hai hàm răng lão cắn thật chặt, ngón tay của bàn tay phải vận sức rồi vẽ lên không trung chuẩn bị phát động Thần thuật, lão dự tính dùng Thần thuật đối phó với Thần thuật!Bỗng nhiên trên mặt Tiếu Ma Qua hiện lên biểu tình gian kế đã thành công, vừa kịp trông thấy tức thì sắc mặt Diệp trưởng lão đại biến, trong lòng thầm hô không ổn, nhưng lão chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một lực lượng mạnh mẽ đập thẳng vào người khiến trước mặt tối sầm mà mất hết cảm giác."

Ngu ngốc !"

Tả Mạc đắc ý giơ bàn tay lên, ngay lập tức quang mang Thần thuật liền tắt ngúm, trong lòng thầm nhủ: "Chém gió thôi mà lão cũng sợ".Rầm rầm ầm...!Một loạt những tiếng nổ lớn vang lên kèm theo đó là các Trưởng lão Yêu tộc lần lượt xuất hiện, lúc này đại đa số bọn họ đều hiện lên vẻ chật vật khó coi, nhưng đến khi họ chứng kiến được khung cảnh trước mắt thì tất cả dường như bị hóa đá tại chỗ.Một chân của Tả Mạc đang đạp lên thân hình hôn mê của Diệp trưởng lão, trên miệng hắn nhếch lên nụ cười đắc ý và lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết."

Đến lúc chúng ta nói chuyện rồi".** *Biệt Hàn trở về rồi.Khi trở về đến nơi, Biệt Hàn và Công Tôn Sai chỉ nhìn nhau một cái cũng không nói năng với nhau câu nào.Nghiệt bộ vừa trở về khiến trong lòng mọi người đều âm thầm suy đoán lun tung.

Nhưng cho dù là Tiểu nương hay Biệt Hàn đi nữa, cả hai đều thập phần ăn ý mà không đề cập đến một chữ về nhiệm vụ trước khi rời đi của Nghiệt bộ.Hai lão đại thu lĩnh im lặng không nói câu nào, khiến mọi người xung quanh không ai dám nhắc tới đề tài này nữa.Nhưng Nghiệt bộ trở về có nghĩa là thực lực trong tay bọn họ lại tăng lên nữa, làm cho trong lòng mọi người đều cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Tới thời điểm hiện tại, có thể nói toàn bộ kế hoạch tác chiến đều vô cùng thuận lợi, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng hiện tại mới chỉ là thời điểm bắt đầu thôi, thời gian tiếp theo mới là sự kiện chính đây.

Bởi vì bước kế tiếp, đều liên quan đến những tài nguyên Giới.Cụm từ ‘Tài nguyên Giới' là một danh từ dùng để chỉ những Giới có lượng tài nguyên dồi dào, quả thật những Giới đó mới là tinh hoa của toàn bộ Huyền Không tự, chính vì nguyên nhân đó đã khiến cho có vô số ánh mắt thèm thồng nhìn chằm chằm vào nó.Muôn đoạt được những tài nguyên Giới này không thể dựa vào nhưng biện pháp âm thầm, chỉ có một cách duy nhất đó là 'cướp thịt trong miệng hổ'.

Bước chiến đấu tiếp theo sẽ vô cùng gian khổ và khốc liệt, những ngày tới số lượng những chiến bộ tham chiến sẽ tăng lên một cách chóng mặt.Nhưng không người nào sợ hãi, thậm chí tất cả mọi người đều hết sức hưng phấn nóng lòng muốn chiến đấu.Hiên tại tuy thanh danh của Mạc Vân Hải không nổi bật nhưng mãnh tướng nhiều như mây.

Ngoại trừ Công Tôn Sai và Biệt Hàn có trình độ đã đạt tới đỉnh cao của Hoàng Kim chiến tướng ra, còn có đám người Miêu Quân, Thúc Long, Ngụy Nhiên, A Trát Cách và Đường Phỉ nữa, đám người này chẳng ai không phải là mãnh tướng với thực lực có thể một mình ngăn cản một phương.Không những thế trình độ của những gia hỏa này không ngừng được nâng cao, chính điều này đã làm cho Công Tôn Sai hoàn toàn tin tưởng vào việc hoạch định một chiến dịch khổng lồ đến thế.Còn ở những cứ điểm đã chiếm được, Kim Ô doanh chỉ cần một ngày là có thể tu kiến được phù trận phòng hộ, do đó bọn họ không cần phải lo lắng về việc tiếp viện từ hậu phương nữa.Hội nghị lần này sẽ là lần hội nghị toàn thể cuối cùng.Công Tôn Sai không cần nói nhiều lời, tính đến thời điểm này những mục tiêu đã đặt ra đều đã hoàn thành một cách suôn sẻ mà không gặp bất cứ phiền phức nào.

Bước chiến đấu tiếp theo đây, đại bộ phận chiến bộ phải tách ra hành động riêng lẽ, đồng thời phải tiến công theo kế hoạch nữa.Đã đến lúc khảo nghiệm đám gia hỏa này rồi, khóe miệng Công Tôn Sai lộ ra nụ cười mỉm.Sở dĩ hắn lập ra một kế họach như vậy là vì hắn muốn những này người có cơ hội tác chiến độc lập, nếu luôn núp dưới bóng râm che chở của hắn thì không thể hoàn thiện được, vì nhiệm vụ lần này mà ngay cả Ma Phàm cũng phải tham gia.Nơi ma luyện tốt nhất của Chiến tướng chính là chiến trường.

Tuy chiến dịch này đối với Mạc Vân Hải cực kì quan trọng, nhưng không hẳn sẽ không thất bại bất cứ trận nào.

Hơn nữa Công Tôn Sai biết rõ chiến dịch này không chỉ ảnh hưởng đến Tứ Cảnh Thiên, mà còn ảnh hưởng đến cục diện của toàn thiên hạ nữa.Một khi chia cắt xong Huyền Không tự, lúc đó Côn Luân và Thiên Hoàn sẽ bành trướng đến cực điểm, nhưng thật sự bọn họ cũng cần có thời gian để ổn định lại, đó chính là thời gian Côn Luân và Thiên Hoàn sẽ tiêu hóa thành quả thắng lợi.

Đến khi chờ hai thế lực khổng lồ kia hoàn toàn tiêu hóa xong, thì cũng sẽ là ngày tàn của những thế lực nhỏ khác.Bởi vậy trước đó phải tăng cường thực lực của chính mình, đó mới chính là con đường sống sót duy nhất của bọn họ.

Mà trước lúc đó phải khiến thực lực của đám Chiến tướng này gia tăng mới được, và đó cũng là điểm then chốt làm cho Mạc Vân Hải trở thành một thế lực lớn.

Hiện tại thế cục còn chưa cấp bách, bởi vì có hắn và Biệt Hàn tọa trấn ở đây thì bọn họ có thể bị thua thiệt, nhưng đợi đến khi đối mặt với những thế lực lớn thì bọn hắn không thể và cũng không được phép bại trận.Chỉ mong sao sư huynh có thể sớm trở về.Công Tôn Sai thu hồi lại dòng suy nghĩ mà lạnh nhạt thốt một câu.“Các vị, chiến đấu đi nào!"

Chúng Tướng nhôn nhao reo hò.Chương 744 : Thân phận của lão nhânDịch & Biên tập : Mỹ Nam TửThấy Minh Nguyệt Dạ dẫn theo đám Trưởng lão Yêu tộc với vẻ mặt xám xịt đang rời khỏi, thế mà Tả Mạc xem như không thấy gì cả dường hắn như đang bận suy nghĩ tới chuyện gì đó, mọi ánh mắt của đám Ma tộc ở xung quanh đều ngó trừng trừng vào hắn mà ngập tràn vẻ kính sợ.

Đối với bất kỳ tên gia hỏa nào đi nữa, mà có thể từ trên tay của đám Trưởng lão Yêu tộc tước đoạt được một bảo bối đỉnh cấp như Niệm Tử Châu kia, đều xứng đáng để cho bọn hắn phải kính sợ.Không ngờ Minh Nguyệt Dạ lại quyết đoán đến thế, lại dùng Niệm Tử Châu để đổi lấy mười tên Trưởng lão, quả thật càng đáng giá hơn nữa khi có Diệp trưởng lão ở trong số đó.

Thế là Diệp trưởng lão sẽ thiếu nàng một món nợ nhân tình, đúng ra đây là một chuyện tốt, huống chi nàng còn thu hoạch được một kẻ có thực lực tiến bộ rất mạnh đó là Phong Tín Tử.Về phần Niệm Tử Châu thật ra đó là tài sản chung của cả Trưởng Lão Hội, nên nàng cũng không thèm để ý đến.

Tuy nhiệm vụ của nàng lần này thất bại, nhưng thực lực bản thân vô cùng tăng trưởng.

Thứ quý giá nhất trong lần này lại là kinh nghiệm chống chọi với Thần lực, đối với bọn họ mà nói sẽ có trợ giúp thật lớn để hoàn thiện Thần lực.Cho dù là Diệp trưởng lão hay Phong Tín Tử đi nữa, đều chính là những người được hưởng lợi trực tiếp từ lần này, bọn hắn sẽ có khả năng nhất để lĩnh ngộ và kiến giải về Thần lực càng sâu hơn.Minh Nguyệt Dạ cũng rất hiểu rõ, một khi có được hai nhân vật mấu chốt thế này trong trận doanh, thì nàng sẽ càng có cơ hội tranh thủ địa vị tại Trưởng Lão Hội.

Nếu sau này nàng có thể làm cho hệ thống Yêu Thần lực được tiếp tục phát triển mạnh hơn, thì chắc chắn địa vị của nàng sẽ khó có ai rung chuyển được, thậm chí còn có khả năng trở thành một vị Đại Trưởng lão Vấn Đỉnh nữa kìa.Thật ra khó ai hiểu được suy tính của Minh Nguyệt Dạ, hầu như toàn bộ các Trưởng lão Yêu tộc đều lộ thần sắc giận dữ, xem ra những gì hôm nay bọn họ gặp phải chính là một sỉ nhục khó quên.Không hề nghi ngờ gì nữa, có lẽ thù hận giữa Tả Mạc và Trưởng Lão Hội của Yêu tộc đã kết oán sâu đậm.

Thế nhưng có một tình huống giống nhau hết sức đặc biệt, đó là cho dù Tả Mạc hay Minh Nguyệt Dạ gì đi nữa vẫn đều không quá quan tâm đến chuyện cũ.Đối với Minh Nguyệt Dạ mà nói, nàng đang ngấp nghé chức vụ Đại Trưởng Lão, cho nên trước khi lên nắm quyền nàng sẽ không trực tiếp xung đột với Tiếu Ma Qua làm gì.

Chẳng những thế, khi có dịp thưởng thức qua thực lực cường đại đó, càng khiến cho nàng không khỏi nghĩ tới chuyện tìm cách kết minh với Tiếu Ma Qua.Thật ra khi Trưởng Lão Hội có được một trợ thủ mạnh mẽ từ bên ngoài, thì đối với quyền lực của nàng sau này sẽ có lợi vô cùng.

Ở bên trong bộ sậu của Trưởng Lão Hội vốn có nhiều quy cũ nên nàng rất dễ bị cản trở tay chân, nhưng lực lượng đến từ bên ngoài Trưởng Lão Hội lại không bị ảnh hưởng gì nhiều và rất tiện lợi.Minh Nguyệt Dạ vẫn cười nói bình thường, tựa như song phương chưa từng phát sinh bất kỳ xung đột nào cả, đồng thời nàng rất nhanh nhẹn uyển chuyển đáp ứng theo yêu cầu của Tả Mạc, nhất thời khiến cho Tả Mạc cũng phải bất ngờ.Tuy nhiên, qua sự việc này Tả Mạc nhận thấy càng phải cực kỳ cảnh giác hơn đối với nàng.Cô nàng này rất lợi hại !Quả thật Tiểu Mạc ca tự cảm nhận mình tuyệt đối không cách nào làm được như nàng, chỉ mới vừa thoát khỏi một trận kịch chiến sinh tử, thế mà trong nháy mắt bộ dáng đã đổi sang nói cười vui vẻ như vậy.

Hơn nữa nàng rất quyết đoán mà không chút dây dưa dài dòng, một khi cầm lên hay bỏ xuống đều không do dự chút nào.Tuy Tả Mạc không hoan nghênh loại người này lắm nhưng cũng không khỏi bội phục Minh Nguyệt Dạ hết sức lợi hại, hôn nữa hắn phỏng đoán rằng cô nàng này về sau nhất định rất có quyền thế!Thoáng lắc đầu, Tả Mạc lại cười cười tự giễu mình, thôi quản làm gì chứ, dù sao cũng đâu có liên can gì tới mình đâu.Về phần tại sao Minh Nguyệt Dạ có ám chỉ sẽ kết giao thì Tả Mạc quyết định sẽ không rãnh hơi để ý tới, bằng hữu cái kiểu này mắc công phải đề phòng bị đối phương đâm sau lưng nữa thì rõ khổ.“Chúng ta cũng phải đi rồi” Cốc Lương Đao bước tới thoáng ôm Tả Mạc một cái rồi bảo.Tả Mạc bất chợt chú ý tới những ánh mắt bất thiện ở xung quanh liền hỏi ngay: “Thôi để ta đưa ngươi đi một đoạn vậy?”

Cốc Lương Đao cười sảng khoái nói: “Ha ha... không cần đâu, hiện tại có Tiểu Vũ bên cạnh lại còn có Điểu Nhân Trang nữa, tên cặn bã nào dám cản trở ta sẽ đập cho coi!”

Điểu Nhân Trang...Lập tức trên trán Tả Mạc nổi đầy gân xanh.“Ta sẽ hết sức bảo vệ Đại ca mà!”

Song Vũ đứng kế bên nhỏ nhẹ cam đoan.“Được rồi, nhất định trên đường đi các ngươi phải cẩn thận đấy!”

Tả Mạc đành phải nói lời tiễn biệt.“Yên tâm đi !

Huynh đệ chúng ta ngày sau sẽ gặp lại!”

Cốc Lương Đao gỡ từ bên hông xuống một túi rượu, hắn ngửa cổ tu một hơi xong mới chuyền cho Tả Mạc.Tả Mạc cũng không cần suy nghĩ nhiều liền đón lấy túi rượu rồi dứt khoát hớp một ngụm, hắn chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu nóng như lửa đang thiêu đốt lồng ngực: “Được, ngày sau huynh đệ sẽ gặp lại!”

“Ha ha!

Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi!”

Cốc Lương Đao cười một một tràng dài bước đi oai vệ, còn Song Vũ cũng vẫy tay tạm biệt Tả Mạc rồi chạy theo sau.Hai người vừa ra khỏi Vương Cấm Chi Thành lập tức từ trong đám người có một đội ngũ bay ra, rồi cẩn thận bảo hộ lấy hai người bọn họ, rõ ràng đây chính là đám Thân Vệ Quân của Cốc Lương Đao!Lúc này Tả Mạc mới thật sự an tâm, hắn chợt bật cười vì trông vẻ bề ngoài Cốc Lương Đao đúng là người hào phóng, nhưng không ngờ cũng hết sức cẩn trọng, ai bảo không tính toán trước đâu?“Các vị, ai cũng đã xem xong náo nhiệt rồi, mời chư vị cứ tự nhiên”.Tả Mạc chỉ nhìn thoáng qua những người khác rồi không để ý tới nữa.

Hiện tại hắn phải chuẩn bị quay về Vân Hải Giới thôi, à không … phải gọi là Mạc Vân Hải mới đúng.

Muốn cho A Quỷ phục dụng Ngũ Hành Nhập Phách Đan và Niệm Tử Châu thì cần phải đến nơi an toàn mới được, hiển nhiên Ma giới chẳng phải là nơi tốt lành gì.

Hơn nữa hắn cũng cần phải có thời gian để tỉ mỉ bới tìm lại những ký ức trước đây, và hy vọng có thể trở về trước trận chiến sắp tới, để xem có chỗ nào cần hắn ra tay hay không.Tuy nhiên trước khi đi hắn còn chút vấn đề cần giải quyết.Hắn bước thẳng đến Lão đầu đang đứng trong góc, thế nhưng tựa như Lão đầu không cảm thấy chút bất ngờ nào cả.“Rốt cuộc ngươi là ai ?

Vì sao trong ký ức của ta không hề cảm nhận được ngươi” Tả Mạc trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.Lão đầu nhếch miệng cười cười nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: “Đương nhiên, trong trí nhớ của Tả thiếu gia sao lại hiện diện một nhân vật nhỏ bé như ta chứ?”

“Giữa chúng ta có cừu oán sao ?”

“Không vội đề cập tới, chỉ có điều tổ mẫu của ngươi đã khiến ta phải lưu vong đây này” Lão đầu thản nhiên nói.Đột nhiên Tả Mạc cả kinh: “Lưu vong ?”

Lão đầu híp mắt lặng lẽ nói: “Đối với Tả gia thì Thần lực là điều cấm kỵ, chỉ có điều ta có thân phận Thủ vệ Thần binh nên cũng mò ra được chút manh mối.

Tuy nhiên cuối cùng giấy không thể gói được lửa nên đã bị tổ mẫu ngươi phát hiện, không ngờ tới Thần lực của Lão thái bà lại thâm hậu hơn ta nhiều, cũng còn may Lão thái bà còn nghĩ chút tình xưa nên chỉ khiến ta lưu vong đến một Giới địa hoang vu mà thôi”.Tả Mạc cảm thấy đầu óc rối tung lên hết, bởi vì những gì Lão đầu nói đã bao hàm quá nhiều tin tức.“Xem ra cả đời lão tử ta đây đều nằm trong tay của Lão thái bà rồi, lúc trước phỏng chừng bà ấy biết rõ thời gian không còn nhiều lắm, nên mới đưa nàng tới cho ngươi để bồi dưỡng thành người của ngươi, bởi vì bà ấy biết lão tử ta không thể khoanh tay đứng nhìn mà.

Thật là tính toán quá thông minh mà!”

Lão đầu vẫn lạnh lùng nói.“Vậy A Quỷ là...”

Cặp mắt Tả Mạc đột nhiên trợn tròn, trước mắt hắn tạm thời quẳng đi những thắc mắc cho bản thân hắn.“A Quỷ...”

Lão đầu khã giật mình, trong phút chốc híp mắt lại, hàn quang phát tán ra tứ phía: “Nàng là Quỷ của ngươi?”

Vài ký ức đứt đoạn bỗng dưng xẹt qua đầu Tả Mạc, hắn lập tức gật gật đầu: “Ừm”.“Lão thái bà đó thật là giỏi tính toán, chết rồi mà vẫn không cho người khác yên thân mà!”

Đoạn ánh mắt của Lão đầu chuyển hướng sang A Quỷ, thấy rõ vẻ thương tiếc lẫn in đậm những áy náy theo thời gian, bất chợt giọng điệu của lão tràn ngập vẻ bất thiện: “Khó trách sao nàng đối với ngươi hết mực trung thành, lại tự biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này.

Ôi, thật đáng thương cho cháu gái của ta quá”.Thân hình Tả Mạc chấn động, thì ra Lão đầu chính là gia gia của A Quỷ!Bỗng nhiên Lão đầu dường như không còn hứng thú nữa, liền bảo: “Đi thôi, trên đường sẽ nói sau”.Sau khi Tả Mạc thu xếp xong, đến lúc chuẩn bị rời khỏi Bất Chu thành, thì cách đó không xa có một thân ảnh tay vác kiếm, đầy vẻ phong trần xuất hiện ở đằng xa.Trên mặt Tả Mạc lộ ra vẻ kinh hải lẫn vui mừng.Đại sư huynh !Vi Thắng đang vác kiếm đứng đó mà mỉm cười.** *Sắc mặt Lương Vi bất chợt trầm ngâm.Ở ngay trước mặt hắn để sẳn một sắc lệnh cưỡng chế hắn tạm thời bị cách chức vì mang tội làm trái lệnh.

Thật ra nguyên nhân sự tình xảy ra quá mức đơn giản, cũng do hắn bắt được một gã gác trạm canh của Côn Luân, sau đó mới tra khảo được một tin tức có giá trị cực kỳ, đó là Côn Luân đang tất bật chuẩn bị xâu xé Huyền Không tự.

Ngoài trừ một số ít đóng quân ở phòng tuyến ra, thì đa số mọi người đều bị điều động tới Huyền Không tự hết rồi.Hắn cho rằng đây là cơ hội ngàn năm một thuở, nên mới đem tình huống thu thập được báo lên cấp trên.Thế nhưng báo cáo của hắn tựa như đá chìm đáy biển mà chẳng có chút tin tức hồi báo nào.

Dù sao cũng không vượt quá dự liệu của hắn, lúc trước dựa theo chiến sự giằng co ở tiền tuyến, nên hắn bị điều đến dưới trướng của Quân đoàn trưởng An Thạch.

Nguyên lai Quân đoàn trưởng An Thạch này lão luyện thành thục, có uy vọng cực cao tại Yêu tộc và đã vượt qua danh vọng của những Quân đoàn trưởng bình thường khác.Đáng lý ra thì không thể nào bạc đãi hắn, nhưng bản tính của Quan đoàn trưởng An Thạch lại xem trọng phòng thủ hơn tấn công, và theo hắn thấy thì lão vô cùng bảo thủ.

Cho dù hắn trình ra bất kỳ kế hoạch tác chiến nào, cũng đều không được thông qua.Quả thật sống mà không có chiến đấu thì Lương Vi cảm giác một ngày như dài đằng đẳng cả năm trời, nhất là Quân đoàn trưởng An Thạch thấy hắn không an phận nên đã sớm chướng mắt lắm rồi, rồi sau đó điều hắn tới làm một chức quan thảnh thơi.

Thật ra nếu không phải do hắn lập nhiều chiến công, thì hắn đã sớm bị đá văng ra đường rồi.Lương Vi không cam lòng ngồi chơi xơi nước nên hắn dứt khoát dẫn theo vài tên hộ vệ lẻn vào tiền tuyến, bắt đầu dò xét trạm canh gác.

Tuy nhiên, giấy khó gói được lửa huống chi là Lương Vi đã từng đề nghị Quân đoàn trưởng An Thạch xuất kích, do đó có thể biết được Quân đoàn trưởng An Thạch đã tức giận tới cỡ nào.Vì vậy hắn mới thấy được lệnh cách chức nằm chình ình ngay trước mặt hắn đây.Trong nội tâm sâu thẳm, Lương Vi bèn chạy thẳng đến Thập Chỉ Ngục, hắn muốn ở trong Dịch Chiến Kỳ được phát tiết một phen.

Chơi qua được một lát, với trình độ của hắn đương nhiên đã trải qua một tràng chém giết khắp nơi Dịch Chiến Kỳ.Nhưng rất nhanh hắn liền cảm thấy nhàm chán.Bước ra khỏi Dịch Chiến Kỳ hắn mới đi lòng vòng một lát bỗng nhiên gặp được một người quen, tức thì tinh thần phấn khởi: “A Kiêu!”

Dáng người quen thuộc kia cũng đang vội vàng đi đâu đó, vừa nghe kêu lập tức dừng bước lại, khi thấy được Lương Vi tức thời trên mặt lộ vẻ tươi cười: “Vi Vi !

Lâu lắm mới gặp được ngươi đấy, ồ... chẳng phải ngươi đang ở tiền tuyến à, sao có thời gian vào Thập Chỉ Ngục này thế?”

Vừa nghe được cái biệt danh hơi có vẻ nữ tính này, Lương Vi hơi khó chấp nhận nhưng có cảm giác ấm áp.

A Kiêu chính là hảo hữu của hắn quen nhau tại Yêu Thuật Phủ, tuy nhiên khác với hắn được tiến vào quân đoàn, do thành tích của A Kiêu không được ưu tú lắm nên vẫn chưa được nhập ngũ.“Thôi đừng nói nữa, ta phạm tội rồi, hiện tại đang bị cách chức tạm thời đây này” Lương Vi ra vẻ không quan trọng lắm.Nét mặt của A Kiêu lộ rõ bất ngờ, lúc còn ở Yêu Thuật Phủ, Lương Vi cực kỳ ưu tú.

Rồi sau đó lại được xem trọng khi gia nhập quân đoàn, mà hết lần này tới lần khác được công khai tuyên dương chiến tích, thậm chí nghiễm nhiên trở thành một nhân tài mới xuất hiện trên toàn cõi Yêu giới.Làm sao lại bị tạm thời cách chức thế này ?Tuy rất tò mò như A Kiêu cũng thức thời không hỏi kỹ hơn, mà chỉ cười nói: “Ha ha... thôi kể như được thảnh thơi một chút đi, hay là theo giúp ta đi đến chỗ này đã”.Vốn chẳng có việc gì làm, nên Lương Vi hiển nhiên chấp thuận.Rất nhanh hai người đã tới một nơi có đề tên “Nhà của Bồ Bồ Chiến Tướng”.“Đây là nơi nào vậy?

Không lẽ là nơi giao lưu của Chiến Tướng hả?”

Lương Vi tò mò nhìn ngó khắp nơi.“Đi vào ắt sẽ biết” A Kiêu úp úp mở mở nói.Ven đường bọn họ nhìn thấy vài người, thậm chí có cả một tên Ngân giai Chiến Tướng nữa, việc này khiến cho Lương Vi hơi nghi ngờ, không chừng ở đây có tên Chiến Tướng cùi bắp nào đó chuyên chém gió, nổ banh ầm trời đây này.“Muốn trở thành Đỉnh giai Chiến Tướng sao?

Nhà của Bồ Bồ Chiến Tướng sẽ ban cho ngươi cặp cánh để bay lên!”

“Mỗi tuần có danh sư đích thân truyền thụ, mỗi ngày đều được suy diễn thực chiến, chỉ cần người có thể kiên trì chịu khó, chắc chắc ngươi có thể trở thành một Chiến Tướng đúng nghĩa!”…Những câu tuyên truyền thế này lại khiến cho Lương Vi càng tin rằng đây chỉ là những kẻ chuyên môn lừa gạt, mở lớp huấn luyện tào lao thiên địa, sao A Kiêu lại đi tin tưởng mấy thứ này được chứ.Hắn vừa muốn mở miệng thì bỗng nhiên ánh mắt thoáng nhìn thấy một câu, lập tức bước chân đứng yên không nhúc nhích, trong đầu thoáng có một tia thiểm điện nổ tung phảng phất đâu đó.“Chiến tranh đang dần thay đổi, ngươi đã nhận ra chưa ?”

Chương 745 : Thời đại mớiDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam TửTrong thời loạn thế, cục diện thay đổi liên tục nên khó có thể phán đoán chính xác được, có khi chỉ trong một đêm đã có những thay đổi đến mức khiến người ta không thể ngờ được.Trong khoảng thời gian này có vài sự kiện lớn xảy ra.Sự kiến lớn đầu tiên khiến mọi người chú ý tới, tất nhiên là chuyện Huyền Không Tự bị vô số các thế lực lớn chia cắt, bọn chúng như một đàn sói vì đói khát mà trở lên điên cuồng cùng nhắm vào Huyền Không Tự mà cắn xé.

Trong những thế lực đó, thu được nhiều lợi ích nhất chính là Côn Luân và Thiên Hoàn, điều đó đã khiến cho thực lực của cả hai thế lực này tăng trưởng nhanh chóng, trở thành hai thế lực siêu cấp đứng đầu khiến mọi người nghe tên mà tim đập chân run.Còn ở Ma Giới, các thế lực cũng tiến vào thời kì thôn tính lẫn nhau.

Cường đại nhất Bách Man Cảnh phải nói đến lực lượng Ma Thần Điện, tiếp đó là liên minh do Địch Soái lãnh đạo, trong Liên Minh lại có Hào Soái chính người đầu tiên kí vào văn kiện kết minh này, đồng thời cũng là người có chiến lực cao nhất trong liên minh.Ở một nơi xa xôi vắng vẻ như Minh Cảnh thế mà cũng sinh ra một vị Vương, đó chính là Minh Vương.

Đây cũng chính là Vị Vương đầu tiên xuất hiện trong một nghìn năm qua, thoáng chốc tin tức đó đã làm cả Ma Giới phải chấn động!

Minh Vương vừa sinh ra thì ánh mắt của cả Ma Giới đã tập trung vào hắn, điều này cũng có nghĩa là Ma Giới đã xuất hiện một thế lực có khả năng đối chọi với các lực lượng cường đại khác như Côn Luân, Thiên Hoàn và Yêu tộc.So với Tu Chân giới và Ma Giới thì tình hình của Yêu tộc có vẻ ổn định hơn, ngoại trừ tin tức về Minh Nguyệt Dạ trở thành một thành viên của Nội nghị đoàn Trưởng Lão Hội, chính là nơi tập trung mười ba vị Trưởng lão có quyền lực tối cao trong Trưởng Lão Hội, và nàng chính thức trở thành vị Trưởng lão trẻ tuổi nhất trong Nội nghị đoàn, điều này khiến cho danh khí cực cao của Minh Nguyệt Dạ được nâng thêm một bậc.Từ sau sự kiện dành được Thiên Sứ Cụ Trang, Cốc Lương Đao bắt đầu mở rộng thế lực .

Dưới trướng hắn có mãnh tướng Song Vũ, người đã từng giết chết ba tên Ma Soái trong một cuộc chiến, chính điều này đã làm cho danh tiếng của hắn lan xa, người người đều biết.

Không chỉ vậy trong tay Cốc Lương Đao còn nắm giữ rất nhiều nhân tài, tuy không có danh tiếng lẫy lừng nhưng tài năng lại khiến các thế lực khác phải thèm rỏ dãi.Điển hình trong đó là Hiểu, vốn có xuất thân là một tay chủ quản tài chính nhưng tài hoa hơn người, dưới bàn tay của hắn những khu vực Cốc Lương Đao chiếm được đều phát triển thần tốc.Cả ba người Cốc Lương Đao, Song Vũ và Hiểu đều có xuất thân từ đệ tử Tây Huyền, nhưng ánh hào quang của bọn họ đã khiến cho cả Tây Huyền trở lên ảm đạm, đến lúc này danh hiệu “Tây Huyền tam kiệt” của bọn họ đã nhanh chóng lan xa, dĩ nhiên Tây Huyền không thừa nhận danh hiệu này.Ngoài những thế lực kể trên còn có một thế lực khiến mọi người chú ý đến, đó chính là Mạc Vân Hải.Mạc Vân Hải lớn mạnh cũng nhờ vào việc chiếm được một phần thức ăn trong bữa tiệc Huyền Không Tự kia.Mạc Vân Hải đã dùng cách đánh nhanh thắng gọn, nhẹ nhàng chiếm lĩnh năm mươi sáu Giới, toàn bộ quá trình đánh chiếm này chỉ tốn nửa năm mà thôi.

Không những thế, trong khoảng thời gian nửa năm này, bọn họ đã đẩy lùi được mấy chục thế lực xung quanh, đồng thời cũng đánh tan trên cả trăm chiến bộ thậm chí trong đó có hai chiến bộ của Côn Luân và Thiên Hoàn nữa.Chính điều này đã thể hiện rất rõ sức chiến đấu cường hãn của Mạc Vân Hải, khiến cho các thế lực xung quanh phải khiếp sợ.Nhưng khi mọi người suy đoán Mạc Vân Hả chuẩn bị mở rộng lãnh địa ra nữa, để trở thành một trong những thế lực lớn, thế nhưng hết sức bất ngờ vì sau khi chiếm được năm mươi sáu Giới thì bỗng nhiên Mạc Vân Hải dừng bước tiến.Chiến thuật này khiến các thế lực khác như rơi vào sương mù.Huyền Không Tự sụp đổ, một thế lực khổng lồ và giàu có trong suốt mấy ngàn năm đã sụp đổ, sự kiện này có thể coi như là một bữa tiệc thịnh soạn, nếu lúc bình thường thì năm mươi sáu Giới có lẽ là một con số vô cùng lớn, nhưng khi so với một đại tiệc thịnh soạn như Huyền Không Tự thì nó chẳng qua chỉ là một món nhỏ nhất trong đám mà thôi.Ánh mắt tất cả các thế lực đều tập trung lên những địa bàn chưa bị chiếm lĩnh.Trong cuộc tranh đoạt này, lợi hại nhất vẫn là Côn Luân, Thiên Hoàn và Thập Đại Thiện Môn, nhưng hiện tại chính thứ chỉ còn lại Cửu Đại Thiện Môn mà thôi.

Với thực lực cường đại của mình, Côn Luân và Thiên Hoàn mỗi bên chiếm được chừng một phần năm Huyền Không Tự, còn Cửu Đại Thiện Môn cũng chiếm được khoảng hai phần năm, phần còn lại là do các thế lực nhỏ khác tranh đoạt.Huyền Không Tự là một thế lực khổng lồ, một trong tứ đại môn phái của Tu Chân giới đã sụp đổ, nay bị chôn vùi trong dòng chảy của lịch sử.Bưa tiệc thịnh soạn dần đi đến hồi kết, tới thời điểm sau cùng mọi người cùng kiểm tra lại thành quả của mình mới phát hiện ra năm mươi sáu Giới đã bị Mạc Vân Hải chiếm lĩnh đều là những nơi giàu có nhất của Huyền Không Tự.Thế là vô số thế lực rục rịch muốn động thủ, đương nhiên ngoại trừ những thế lực đã bị nếm đòn của Mạc Vân Hải, còn những thế lực khác có chiến lực cường đại vẫn chằm chằm nhìn thèm thuồng vào tài nguyên của năm mươi sáu Giới do Mạc Vân Hải chiếm lĩnh.Nhưng đến lúc đại đa số chiến bộ kéo tới gần khu vực năm mươi sáu tài nguyên Giới thì họ mới kinh ngạc phát hiện ra một điều, không biết từ lúc nào từng tòa cứ điểm bên trong dầy đặc cấm chế mọc lên trước mặt họ.

Cấm chế tầng tầng lớp lớp rậm rạp đan xen chằng chịt vào nhau, tỏa ra những vầng sáng không ngừng lưu chuyển khiến người ta phải hoa mắt cả lên, không ít người khi chứng kiến cấm chế dày đặc mà da đầu khẽ run lên, trong lòng rét lạnh.Tất cả mọi người bị tài lực, nhân lực, vật lực hùng hậu của Mạc Vân Hải làm kinh ngạc.

Bọn hắn không thể nghĩ ra được, vì sao trong một thời gian ngắn như vậy có thể xây dựng cứ điểm có cấm chế hoàn thiện như vậy, cho dù bọn họ thăm dò khắp nơi cũng không thể tìm ra một góc chết.Cũng có những Chiến Tướng có ánh mắt độc đáo chịu khó bỏ thời gian dò xét toàn bộ bên ngoài cứ điểm, sau đó thử kết nối các cứ điểm có cấm chế này lại với nhau, thế nhưng kết quả lại khiến cho bọn hắn hoảng sợ.Các cứ điểm cấm chế đó không chỉ trấn giữ ở những vị trí giáp ranh, mà giữa các cứ điểm cấm chế còn hỗ trợ cho nhau nữa, chúng được xây dựng theo chiến thuật 'Cài răng lược', sự phức tạp của nó nằm ngoài tưởng tượng của mọi người.

Tầng tầng lớp lớp phòng ngự được bố trí vô cùng tinh xảo, khiến bất cứ một thế lực nào muốn động thủ đều phải trả giá bằng máu tươi, thậm chí có khả năng toàn diệt.

Với bố trí như vậy Mạc Vân Hải chỉ cần sử dụng một chi chiến bộ nhỏ, cũng đủ để phòng thủ, đồng thời cũng có thể đảm bảo các phòng tuyến được an toàn.Còn đich nhân nếu muốn tấn công chỉ còn cánh từng bước công chiếm từng cứ điểm, ngoài ra không còn phương pháp nào khác.Bó tay thật !.Kế hoach khuếch trương của đối phương được chuẩn bị vô cùng kĩ càng!

Những người sáng suốt có thể từ những đạo phong tuyến vững chắc kia thấy được dục vọng bành trướng vô hạn của Mạc Vân Hải.Nhưng lí do chính khiến mọi người chú ý đến Mạc Vân Hải đó là khi Công Dã Tiểu Dung đã trở về.

Hiện tại Công Dã Tiểu Dung mang theo chưa đến chín trăm tàn quân trở về, khiến cho tất cả mọi người trong Thiên Hoàn đều vui mừng, hớn hở.Nhưng khi biết Công Dã Tiểu Dung thua dưới tay Công Tôn Sai, tức khắc danh tiếng của Công Tôn Sai lên như diều gặp gió.Càng chú ý mọi người lại phát hiện ra một bí mật động trời, không ngờ Tiếu Ma Qua chính là chủ nhân của Mạc Vân Hải, không những thế Đỉnh Giai Chiến Tướng bí mật như Biệt Hàn cũng thuộc về thế lực của Mạc Vân Hải bị tiết lộ.Sự thật cho thấy Mạc Vân Hải có hai Đỉnh Giai Chiến Tướng trấn thủ khiến một số thế lực không dám manh động.Cho dù cường đại như Côn Luân và Thiên Hoàn cũng không hành động thiếu suy nghĩ, nói chi đến những thế lực nhỏ bé khác.Cuộc chiến chia cắt Huyền Không Tự kết thúc, thì vở kịch giằng co suốt hai năm qua đã đến lúc hạ màn.

Trong cuộc chiến tại Huyền Không Tự phát sinh ra vô số bí ẩn, điển hình là mê án Tàng Kinh Các và Thiền Bảo Các của Huyền Không Tự biến mất một cách kì lạ.Tình huống lúc đó, Côn Luân cầm đầu dẫn theo một số thế lực lớn, vội vàng chạy đến chủ phong của Huyền Không Tự thì phát hiện ra có người nhanh chân đến trước, chủ phong của Huyền Không Tự chỉ còn lại một mảnh đất cháy xém, Tàng Kinh Các và Thiền Bảo Các bị cướp sạch.Tin tức này khiến thiên hạ khiếp sợ.Bên trong Tàng Kinh Các của Huyền Không Tự có chứa tất cả những pháp quyết, còn Thiền Bảo Các chứa vô số bảo vật mà bao đời Huyền Không Tự sưu tầm.

Nếu so sánh Huyền Không Tự như một bữa tiệc thịnh soạn thì Tàng Kinh Các và Thiền Bảo Các là những món ngon lành bổ dưỡng nhất trong cả bữa tiệc.Tất cả các thế lực tham gia đều tức giân đến ói máu, nhưng đến khi kết thúc bữa tiệc vẫn không tìm ra chút tin tức nào.Tất cả các manh mối đều biến mất không còn lại chút gì.

Rất nhiều các đại sư am hiểu suy đoán ra tay, nhưng kết quả khiến mọi người thất vọng, người cướp bóc có thủ đoạn cao siêu dùng phương pháp đặc biệt che dấu hết thảy dấu vết.Kết thúc bữa tiệc, cả Tu Chân giới, Ma Giới hay Yêu tộc đều im hơi lặng tiếng, khiến cả thiên hạ rơi vào tình trạng bình yên ngắn ngủi.** *Thời gian bình yên duy trì được năm năm.Mạc Vân Hải trải qua năm năm quan trọng, hai năm đầu chính là hai năm trọng yếu , nhất là về phương diện sáng tạo Thần Quyết,Năm năm trước Thần lực đối với người bình thường vẫn rất thần bí va xa vời, chỉ những thế lực đỉnh cao mới biết một chút về Thần lực.

Nhưng hiện tại, sau hai năm không ngừng phát triển các loại Thần lực xuất hiện như nấm sau mưa.Trong đó nổi tiếng nhất là Thần lực của Côn Luân, Thần Văn của Thiên Hoàn, thậm chí Ngũ Hành Thần lực của Tây Sơn Tây Huyền cũng xuất hiện trong mắt người đời, nhưng mọi người đều cho rằng Thần lực thuần khiết hơn chính là Phản Ngũ Hành Thần lực do Song Vũ dưới trướng Cốc Lương Đao sáng tạo ra.Cửu Đại Thiện Môn sáng tạo ra Tâm Thiền Thần lực, Niệm Thiền Thần lực và một số chủng loại khác.Nhưng do bị mất đi truyền thừa tâm pháp của Huyền Không Tự nên Thần lực họ sáng tạo ra cũng không được liệt vào một trong số những Thần lực đứng đầu.Thần lực đứng đầu trong Tu Chân Giới là Mạc Vân Hải, Thần lực Mạc Vân Hải khiến mọi người đỏ mắt.Khác biệt với những chủng loại Thần lực khác, Mạc Vân Thần lực dùng phương pháp tu luyện ba lực làm cơ sở lên vô cùng khác biệt, điều này có nguyên nhân trọng yếu do chủ nhân của Mạc Vân Hải chính là Tả Mạc.Trong thiên hạ mọi người đều đồn đại, Côn Luân Thần lực có được do Lâm Khiêm đối chiến với Tả Mạc mà lĩnh hội ra.Vì vậy mà Mạc Vân Thần lực luôn luôn bị các thế lực khác tìm cách dòm ngó, và trở thành trọng điểm nghiên cứu của họ.

Rất nhiều thế lực chưa nắm giữ Thần lực đều mong muốn từ trong nghiên cứu ra để tìm kiếm đột phá.

Mặc dù Tả Mạc cùng mọi người nghĩ ra đủ biện pháp để phòng ngừa Thần quyết bị tiết lộ, nhưng những điểm cốt yếu của Thần quyết vẫn bị truyền ngoài ra không cách nào ngăn chặn được.

Người tu luyện nhiều, nên rất khó ngăn cản điểm cốt yếu của Thần quyết bị tiết lộ.Khi lấy được Mạc Vân thần quyết mọi người phát hiện ra nó khó tu luyện hơn so với những nhà khác.Nguyên nhân vì Mạc Vân thần quyết phải tu luyện ba lực khiến thời gian tu luyện cũng như công sức bỏ ra gấp ba lần so với những tâm pháp khác.Chính điều này khiến hưng thú của mọi người đối với Mạc Vân Thần lực giảm mạnh, ngay lập tức ánh mắt của bọn họ nhắm vào những tâm pháp có thể diễn biến linh lực thành Thần lực, Linh lực đối với tất cả mọi người vô cùng quen thuộc, tâm pháp diễn hóa Linh lực thành Thần lực mới hợp với yêu cầu của bọn họ, kể cả Mạc Vân Thần lực cũng chỉ có tác dụng tham khảo.Côn Luân và Thiên Hoàn mang Thần quyết cơ bản truyền bá đi khắp nơi, tuy những Thần quyết cơ bản này không đủ để mọi người tu luyện ra Thần lực nhung đối với những môn phái khác nó lại có tác dụng dẫn dắt từ đó có thể cho bọn họ biết được phương hướng phát triển.

Con đường Thần lực của Côn Luân và Thiên Hoàn mới là con đường bọn họ cần.Sự thật đã chứng minh, thiên tài không phải chỉ những đại môn phái mới có,những nhân tài trong các đại môn phái thay nhau bế quan hòng sáng tạo ra Thần lực của riêng môn phái mình.Điều này khiến cho đủ loại Thần lực được sáng tạo ra, tuy đại đa số không được tính vào hàng nhị lưu nhưng cũng không thiếu những Thần lực độc đáo.Hiện tại Thần lực đối với mọi người không còn xa lạ gì nữa.Thần lực không ngừng được phổ cập, chênh lệch giữa đại môn phái và những môn phái nhỏ đã không ngừng được thu ngắn lại.

Tu Chân giới dường như đạt được trạng thái cân đối lạ thường, có rất nhiều môn phái suy tàn nhưng cũng có không ít môn phái đạt được kì ngộ mà trở lên nổi danh.Mỗi ngày trôi qua đều có Thần lực được sáng tạo mới làm cho hệ thống Thần lực của Tu Chân giới ngày càng phong phú, không ngừng được hoàn thiện, và tràn đầy sức sống.Đây đúng là một thời đại phát truyển đột phá, một thời đại bừng bừng sức sống, một thời đại trăm hoa đua nở nhưng cũng là một thời đại kì ngộ đi cùng với nguy hiểm khiến cho vô số thiên tài hoành không xuất thế,Đây là một thời đại mới !Thời đại Thần lực.Chương 746 : Thần binhDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam TửTrong thời loạn thế, cục diện thay đổi liên tục nên khó có thể phán đoán chính xác được, có khi chỉ trong một đêm đã có những thay đổi đến mức khiến người ta không thể ngờ được.Trong khoảng thời gian này có vài sự kiện lớn xảy ra.Sự kiến lớn đầu tiên khiến mọi người chú ý tới, tất nhiên là chuyện Huyền Không Tự bị vô số các thế lực lớn chia cắt, bọn chúng như một đàn sói vì đói khát mà trở lên điên cuồng cùng nhắm vào Huyền Không Tự mà cắn xé.

Trong những thế lực đó, thu được nhiều lợi ích nhất chính là Côn Luân và Thiên Hoàn, điều đó đã khiến cho thực lực của cả hai thế lực này tăng trưởng nhanh chóng, trở thành hai thế lực siêu cấp đứng đầu khiến mọi người nghe tên mà tim đập chân run.Còn ở Ma Giới, các thế lực cũng tiến vào thời kì thôn tính lẫn nhau.

Cường đại nhất Bách Man Cảnh phải nói đến lực lượng Ma Thần Điện, tiếp đó là liên minh do Địch Soái lãnh đạo, trong Liên Minh lại có Hào Soái chính người đầu tiên kí vào văn kiện kết minh này, đồng thời cũng là người có chiến lực cao nhất trong liên minh.Ở một nơi xa xôi vắng vẻ như Minh Cảnh thế mà cũng sinh ra một vị Vương, đó chính là Minh Vương.

Đây cũng chính là Vị Vương đầu tiên xuất hiện trong một nghìn năm qua, thoáng chốc tin tức đó đã làm cả Ma Giới phải chấn động!

Minh Vương vừa sinh ra thì ánh mắt của cả Ma Giới đã tập trung vào hắn, điều này cũng có nghĩa là Ma Giới đã xuất hiện một thế lực có khả năng đối chọi với các lực lượng cường đại khác như Côn Luân, Thiên Hoàn và Yêu tộc.So với Tu Chân giới và Ma Giới thì tình hình của Yêu tộc có vẻ ổn định hơn, ngoại trừ tin tức về Minh Nguyệt Dạ trở thành một thành viên của Nội nghị đoàn Trưởng Lão Hội, chính là nơi tập trung mười ba vị Trưởng lão có quyền lực tối cao trong Trưởng Lão Hội, và nàng chính thức trở thành vị Trưởng lão trẻ tuổi nhất trong Nội nghị đoàn, điều này khiến cho danh khí cực cao của Minh Nguyệt Dạ được nâng thêm một bậc.Từ sau sự kiện dành được Thiên Sứ Cụ Trang, Cốc Lương Đao bắt đầu mở rộng thế lực .

Dưới trướng hắn có mãnh tướng Song Vũ, người đã từng giết chết ba tên Ma Soái trong một cuộc chiến, chính điều này đã làm cho danh tiếng của hắn lan xa, người người đều biết.

Không chỉ vậy trong tay Cốc Lương Đao còn nắm giữ rất nhiều nhân tài, tuy không có danh tiếng lẫy lừng nhưng tài năng lại khiến các thế lực khác phải thèm rỏ dãi.Điển hình trong đó là Hiểu, vốn có xuất thân là một tay chủ quản tài chính nhưng tài hoa hơn người, dưới bàn tay của hắn những khu vực Cốc Lương Đao chiếm được đều phát triển thần tốc.Cả ba người Cốc Lương Đao, Song Vũ và Hiểu đều có xuất thân từ đệ tử Tây Huyền, nhưng ánh hào quang của bọn họ đã khiến cho cả Tây Huyền trở lên ảm đạm, đến lúc này danh hiệu “Tây Huyền tam kiệt” của bọn họ đã nhanh chóng lan xa, dĩ nhiên Tây Huyền không thừa nhận danh hiệu này.Ngoài những thế lực kể trên còn có một thế lực khiến mọi người chú ý đến, đó chính là Mạc Vân Hải.Mạc Vân Hải lớn mạnh cũng nhờ vào việc chiếm được một phần thức ăn trong bữa tiệc Huyền Không Tự kia.Mạc Vân Hải đã dùng cách đánh nhanh thắng gọn, nhẹ nhàng chiếm lĩnh năm mươi sáu Giới, toàn bộ quá trình đánh chiếm này chỉ tốn nửa năm mà thôi.

Không những thế, trong khoảng thời gian nửa năm này, bọn họ đã đẩy lùi được mấy chục thế lực xung quanh, đồng thời cũng đánh tan trên cả trăm chiến bộ thậm chí trong đó có hai chiến bộ của Côn Luân và Thiên Hoàn nữa.Chính điều này đã thể hiện rất rõ sức chiến đấu cường hãn của Mạc Vân Hải, khiến cho các thế lực xung quanh phải khiếp sợ.Nhưng khi mọi người suy đoán Mạc Vân Hả chuẩn bị mở rộng lãnh địa ra nữa, để trở thành một trong những thế lực lớn, thế nhưng hết sức bất ngờ vì sau khi chiếm được năm mươi sáu Giới thì bỗng nhiên Mạc Vân Hải dừng bước tiến.Chiến thuật này khiến các thế lực khác như rơi vào sương mù.Huyền Không Tự sụp đổ, một thế lực khổng lồ và giàu có trong suốt mấy ngàn năm đã sụp đổ, sự kiện này có thể coi như là một bữa tiệc thịnh soạn, nếu lúc bình thường thì năm mươi sáu Giới có lẽ là một con số vô cùng lớn, nhưng khi so với một đại tiệc thịnh soạn như Huyền Không Tự thì nó chẳng qua chỉ là một món nhỏ nhất trong đám mà thôi.Ánh mắt tất cả các thế lực đều tập trung lên những địa bàn chưa bị chiếm lĩnh.Trong cuộc tranh đoạt này, lợi hại nhất vẫn là Côn Luân, Thiên Hoàn và Thập Đại Thiện Môn, nhưng hiện tại chính thứ chỉ còn lại Cửu Đại Thiện Môn mà thôi.

Với thực lực cường đại của mình, Côn Luân và Thiên Hoàn mỗi bên chiếm được chừng một phần năm Huyền Không Tự, còn Cửu Đại Thiện Môn cũng chiếm được khoảng hai phần năm, phần còn lại là do các thế lực nhỏ khác tranh đoạt.Huyền Không Tự là một thế lực khổng lồ, một trong tứ đại môn phái của Tu Chân giới đã sụp đổ, nay bị chôn vùi trong dòng chảy của lịch sử.Bưa tiệc thịnh soạn dần đi đến hồi kết, tới thời điểm sau cùng mọi người cùng kiểm tra lại thành quả của mình mới phát hiện ra năm mươi sáu Giới đã bị Mạc Vân Hải chiếm lĩnh đều là những nơi giàu có nhất của Huyền Không Tự.Thế là vô số thế lực rục rịch muốn động thủ, đương nhiên ngoại trừ những thế lực đã bị nếm đòn của Mạc Vân Hải, còn những thế lực khác có chiến lực cường đại vẫn chằm chằm nhìn thèm thuồng vào tài nguyên của năm mươi sáu Giới do Mạc Vân Hải chiếm lĩnh.Nhưng đến lúc đại đa số chiến bộ kéo tới gần khu vực năm mươi sáu tài nguyên Giới thì họ mới kinh ngạc phát hiện ra một điều, không biết từ lúc nào từng tòa cứ điểm bên trong dầy đặc cấm chế mọc lên trước mặt họ.

Cấm chế tầng tầng lớp lớp rậm rạp đan xen chằng chịt vào nhau, tỏa ra những vầng sáng không ngừng lưu chuyển khiến người ta phải hoa mắt cả lên, không ít người khi chứng kiến cấm chế dày đặc mà da đầu khẽ run lên, trong lòng rét lạnh.Tất cả mọi người bị tài lực, nhân lực, vật lực hùng hậu của Mạc Vân Hải làm kinh ngạc.

Bọn hắn không thể nghĩ ra được, vì sao trong một thời gian ngắn như vậy có thể xây dựng cứ điểm có cấm chế hoàn thiện như vậy, cho dù bọn họ thăm dò khắp nơi cũng không thể tìm ra một góc chết.Cũng có những Chiến Tướng có ánh mắt độc đáo chịu khó bỏ thời gian dò xét toàn bộ bên ngoài cứ điểm, sau đó thử kết nối các cứ điểm có cấm chế này lại với nhau, thế nhưng kết quả lại khiến cho bọn hắn hoảng sợ.Các cứ điểm cấm chế đó không chỉ trấn giữ ở những vị trí giáp ranh, mà giữa các cứ điểm cấm chế còn hỗ trợ cho nhau nữa, chúng được xây dựng theo chiến thuật 'Cài răng lược', sự phức tạp của nó nằm ngoài tưởng tượng của mọi người.

Tầng tầng lớp lớp phòng ngự được bố trí vô cùng tinh xảo, khiến bất cứ một thế lực nào muốn động thủ đều phải trả giá bằng máu tươi, thậm chí có khả năng toàn diệt.

Với bố trí như vậy Mạc Vân Hải chỉ cần sử dụng một chi chiến bộ nhỏ, cũng đủ để phòng thủ, đồng thời cũng có thể đảm bảo các phòng tuyến được an toàn.Còn đich nhân nếu muốn tấn công chỉ còn cánh từng bước công chiếm từng cứ điểm, ngoài ra không còn phương pháp nào khác.Bó tay thật !.Kế hoach khuếch trương của đối phương được chuẩn bị vô cùng kĩ càng!

Những người sáng suốt có thể từ những đạo phong tuyến vững chắc kia thấy được dục vọng bành trướng vô hạn của Mạc Vân Hải.Nhưng lí do chính khiến mọi người chú ý đến Mạc Vân Hải đó là khi Công Dã Tiểu Dung đã trở về.

Hiện tại Công Dã Tiểu Dung mang theo chưa đến chín trăm tàn quân trở về, khiến cho tất cả mọi người trong Thiên Hoàn đều vui mừng, hớn hở.Nhưng khi biết Công Dã Tiểu Dung thua dưới tay Công Tôn Sai, tức khắc danh tiếng của Công Tôn Sai lên như diều gặp gió.Càng chú ý mọi người lại phát hiện ra một bí mật động trời, không ngờ Tiếu Ma Qua chính là chủ nhân của Mạc Vân Hải, không những thế Đỉnh Giai Chiến Tướng bí mật như Biệt Hàn cũng thuộc về thế lực của Mạc Vân Hải bị tiết lộ.Sự thật cho thấy Mạc Vân Hải có hai Đỉnh Giai Chiến Tướng trấn thủ khiến một số thế lực không dám manh động.Cho dù cường đại như Côn Luân và Thiên Hoàn cũng không hành động thiếu suy nghĩ, nói chi đến những thế lực nhỏ bé khác.Cuộc chiến chia cắt Huyền Không Tự kết thúc, thì vở kịch giằng co suốt hai năm qua đã đến lúc hạ màn.

Trong cuộc chiến tại Huyền Không Tự phát sinh ra vô số bí ẩn, điển hình là mê án Tàng Kinh Các và Thiền Bảo Các của Huyền Không Tự biến mất một cách kì lạ.Tình huống lúc đó, Côn Luân cầm đầu dẫn theo một số thế lực lớn, vội vàng chạy đến chủ phong của Huyền Không Tự thì phát hiện ra có người nhanh chân đến trước, chủ phong của Huyền Không Tự chỉ còn lại một mảnh đất cháy xém, Tàng Kinh Các và Thiền Bảo Các bị cướp sạch.Tin tức này khiến thiên hạ khiếp sợ.Bên trong Tàng Kinh Các của Huyền Không Tự có chứa tất cả những pháp quyết, còn Thiền Bảo Các chứa vô số bảo vật mà bao đời Huyền Không Tự sưu tầm.

Nếu so sánh Huyền Không Tự như một bữa tiệc thịnh soạn thì Tàng Kinh Các và Thiền Bảo Các là những món ngon lành bổ dưỡng nhất trong cả bữa tiệc.Tất cả các thế lực tham gia đều tức giân đến ói máu, nhưng đến khi kết thúc bữa tiệc vẫn không tìm ra chút tin tức nào.Tất cả các manh mối đều biến mất không còn lại chút gì.

Rất nhiều các đại sư am hiểu suy đoán ra tay, nhưng kết quả khiến mọi người thất vọng, người cướp bóc có thủ đoạn cao siêu dùng phương pháp đặc biệt che dấu hết thảy dấu vết.Kết thúc bữa tiệc, cả Tu Chân giới, Ma Giới hay Yêu tộc đều im hơi lặng tiếng, khiến cả thiên hạ rơi vào tình trạng bình yên ngắn ngủi.** *Thời gian bình yên duy trì được năm năm.Mạc Vân Hải trải qua năm năm quan trọng, hai năm đầu chính là hai năm trọng yếu , nhất là về phương diện sáng tạo Thần Quyết,Năm năm trước Thần lực đối với người bình thường vẫn rất thần bí va xa vời, chỉ những thế lực đỉnh cao mới biết một chút về Thần lực.

Nhưng hiện tại, sau hai năm không ngừng phát triển các loại Thần lực xuất hiện như nấm sau mưa.Trong đó nổi tiếng nhất là Thần lực của Côn Luân, Thần Văn của Thiên Hoàn, thậm chí Ngũ Hành Thần lực của Tây Sơn Tây Huyền cũng xuất hiện trong mắt người đời, nhưng mọi người đều cho rằng Thần lực thuần khiết hơn chính là Phản Ngũ Hành Thần lực do Song Vũ dưới trướng Cốc Lương Đao sáng tạo ra.Cửu Đại Thiện Môn sáng tạo ra Tâm Thiền Thần lực, Niệm Thiền Thần lực và một số chủng loại khác.Nhưng do bị mất đi truyền thừa tâm pháp của Huyền Không Tự nên Thần lực họ sáng tạo ra cũng không được liệt vào một trong số những Thần lực đứng đầu.Thần lực đứng đầu trong Tu Chân Giới là Mạc Vân Hải, Thần lực Mạc Vân Hải khiến mọi người đỏ mắt.Khác biệt với những chủng loại Thần lực khác, Mạc Vân Thần lực dùng phương pháp tu luyện ba lực làm cơ sở lên vô cùng khác biệt, điều này có nguyên nhân trọng yếu do chủ nhân của Mạc Vân Hải chính là Tả Mạc.Trong thiên hạ mọi người đều đồn đại, Côn Luân Thần lực có được do Lâm Khiêm đối chiến với Tả Mạc mà lĩnh hội ra.Vì vậy mà Mạc Vân Thần lực luôn luôn bị các thế lực khác tìm cách dòm ngó, và trở thành trọng điểm nghiên cứu của họ.

Rất nhiều thế lực chưa nắm giữ Thần lực đều mong muốn từ trong nghiên cứu ra để tìm kiếm đột phá.

Mặc dù Tả Mạc cùng mọi người nghĩ ra đủ biện pháp để phòng ngừa Thần quyết bị tiết lộ, nhưng những điểm cốt yếu của Thần quyết vẫn bị truyền ngoài ra không cách nào ngăn chặn được.

Người tu luyện nhiều, nên rất khó ngăn cản điểm cốt yếu của Thần quyết bị tiết lộ.Khi lấy được Mạc Vân thần quyết mọi người phát hiện ra nó khó tu luyện hơn so với những nhà khác.Nguyên nhân vì Mạc Vân thần quyết phải tu luyện ba lực khiến thời gian tu luyện cũng như công sức bỏ ra gấp ba lần so với những tâm pháp khác.Chính điều này khiến hưng thú của mọi người đối với Mạc Vân Thần lực giảm mạnh, ngay lập tức ánh mắt của bọn họ nhắm vào những tâm pháp có thể diễn biến linh lực thành Thần lực, Linh lực đối với tất cả mọi người vô cùng quen thuộc, tâm pháp diễn hóa Linh lực thành Thần lực mới hợp với yêu cầu của bọn họ, kể cả Mạc Vân Thần lực cũng chỉ có tác dụng tham khảo.Côn Luân và Thiên Hoàn mang Thần quyết cơ bản truyền bá đi khắp nơi, tuy những Thần quyết cơ bản này không đủ để mọi người tu luyện ra Thần lực nhung đối với những môn phái khác nó lại có tác dụng dẫn dắt từ đó có thể cho bọn họ biết được phương hướng phát triển.

Con đường Thần lực của Côn Luân và Thiên Hoàn mới là con đường bọn họ cần.Sự thật đã chứng minh, thiên tài không phải chỉ những đại môn phái mới có,những nhân tài trong các đại môn phái thay nhau bế quan hòng sáng tạo ra Thần lực của riêng môn phái mình.Điều này khiến cho đủ loại Thần lực được sáng tạo ra, tuy đại đa số không được tính vào hàng nhị lưu nhưng cũng không thiếu những Thần lực độc đáo.Hiện tại Thần lực đối với mọi người không còn xa lạ gì nữa.Thần lực không ngừng được phổ cập, chênh lệch giữa đại môn phái và những môn phái nhỏ đã không ngừng được thu ngắn lại.

Tu Chân giới dường như đạt được trạng thái cân đối lạ thường, có rất nhiều môn phái suy tàn nhưng cũng có không ít môn phái đạt được kì ngộ mà trở lên nổi danh.Mỗi ngày trôi qua đều có Thần lực được sáng tạo mới làm cho hệ thống Thần lực của Tu Chân giới ngày càng phong phú, không ngừng được hoàn thiện, và tràn đầy sức sống.Đây đúng là một thời đại phát truyển đột phá, một thời đại bừng bừng sức sống, một thời đại trăm hoa đua nở nhưng cũng là một thời đại kì ngộ đi cùng với nguy hiểm khiến cho vô số thiên tài hoành không xuất thế,Đây là một thời đại mới !Thời đại Thần lực.Chương 747 : Cọng rơm cuối cùngDịch giả : hhnmthvnBiên dịch & biên tập : Mỹ Nam TửTừng bậc thang bằng đá nối tiếp nhau, mất hút vào sâu trong lòng đất tối tăm không thấy điểm cuối.

Những vách tường xung quanh được chạm khắc chi chít các loại phù văn, hiển nhiên thông đạo đã trải qua thời gian rất dài cho nên khiến vài nơi đã bị hư hại bong tróc ra từng mảng.Theo hướng những bậc thang kéo dài xuống phía dưới, phi hành liên tục hai canh giờ vậy mà trước mắt vẫn chỉ thấy những bậc thang bằng đá cứ nối nhau không dứt."

Chưởng môn. . ."

Một vị Trưởng lão đi đầu bỗng ngập ngừng thốt lên, trong khung cảnh âm u và yên tĩnh thế này bỗng nhiên xuất hiện âm thanh khiến cho mọi người bị hù dọa không ít, thậm chí sắc mặt một số Trưởng lão nhát gan hiện lên vẻ sợ hãi."

Có chuyện gì?"

Vị Chưởng môn nghe thế nhưng vẫn không dừng lại, trên khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc "Sợ à?"

Tất cả các Trưởng lão đều cảm thấy xấu hổ nên không ai lên tiếng."

Có sợ cũng chẳng còn cách nào đâu.

Có biết bên ngoài người ta nói gì không?

Hừ hừ...

Tây Huyền chúng ta sẽ là một Huyền Không Tự thứ hai.

Còn Tây Huyền tam kiệt, chậc chậc..., vậy mà chẳng có người nào ở lại Tây Huyền cả.

Người ngoài bảo rằng ta vô năng, ta thấy cũng chẳng sai chút nào, tuy nhiên tình hình trong phái hiện nay như thế nào có ai biết rõ hơn các ngươi chứ.

Cốc Lương Đao là do ai gây áp lực buộc phải phản bội?

Ta bảo rằng phải tìm cách lung lạc Song Vũ, è hèm... vậy kết quả thế nào rồi?

Không ai cam lòng bỏ đi tư lợi, chỉ thích bo bo giữ lấy thân mà thôi.Giọng điệu lạnh như băng của Chưởng môn Tây Huyền cứ thế vang vọng trong địa đạo, khiến cho khuôn mặt tái nhợt của các Trưởng lão xung quanh lúc xanh lúc trắng, nhưng chẳng ai dám lên tiếng phản đối."

Những chi chiến bộ thì các người cứ nắm khư khư trong tay, thế còn Chiến tướng đâu?, toàn bộ đệ tử đều là con cháu các ngươi cả.

Hắc hắc, điều này cũng chẳng sao cả, ta biết nước phù sa không chảy qua ruộng người ngoài (DG: chuyện lợi lộc phải để người trong dòng họ hưởng lợi trước).

Nhưng các ngươi cũng phải chọn người có khả năng chứ, chậc chậc..., hãy nhìn xem mới chỉ trong vòng một tháng mà có tới ba chi chiến bộ bị thất bại, ngẫm lại cũng khó trách người ngoài ví chúng ta như Huyền Không Tự thứ hai!"

"Nguyên do là chúng ta không nhận được chút tin tức nào nên..."

Có Trưởng lão mở miệng ngụy biện."

Hóa ra là khi người ta đánh ngươi, đáng lẽ phải tới chào hỏi ngươi trước à?"

Chưởng môn Tây Huyền cười lạnh: "Hãy nhìn thật kỹ đi, đánh bại chúng ta là những thế lực nào chứ?, đến cái tên còn chẳng được liệt vào những thế lực nhỏ nhoi nữa đấy.

Khi đấu đá nội bộ lẫn nhau thì ai cũng kinh nghiệm đầy mình hết, khi các ngươi đối địch với người ngoài chỉ cần phát huy được phân nửa trình độ đó thôi, hắc hắc... thì bổn phái đã sớm thống nhất cả Tứ Cảnh Thiên rồi".Sắc mặt các Trưởng lão tràn ngập vẻ xấu hổ và tức giận đan xen nhau.Mọi người liên tục phi hành trong địa đạo suốt ba ngày ba đêm, khiến trên khuôn mặt của Chưởng môn và các Trưởng lão đều hiện lên vẻ mệt mỏi.Khi bước xuống đến bậc thang cuối cùng, hiện ra trước mắt mọi người là một cánh cửa lớn màu đồng xanh."

Tất cả các ngươi hãy canh giữ ở bên ngoài" Chưởng môn thản nhiên nói ra, khiến cho các Trưởng lão nghe xong đều khẽ thở nhẹ một hơi rồi gật đầu tuân lệnh.

Khi họn họ đồng loạt nhìn về phía cánh cửa lớn màu đồng xanh, thì lập tức trong lòng tràn ngập nỗi kinh hải và kính sợ.Chưởng môn Tây Huyền hít sâu vào một hơi, kế đó đưa tay đẩy cánh cửa ra rồi biến mất luôn ở phia sau.** *"Chung thúc, xin người nể mặt phụ thân mà giúp đỡ cho chất nhi một lần" Chưởng môn Tây Huyền ăn nói khép nép, thân mình cúi xuống, trong giọng nói chứa đầy vẻ bi thương, "Chỉ trong vòng một tháng mà thua liền ba trận, Tây Huyền đã thật sự bộc lộ rõ sự thối nát và suy yếu, khiến cho các thế lực xung quanh muốn rục rịch rồi.

Ta đã điều tra qua tất cả các chi chiến bộ, kết quả là toàn bộ đều mục nát từ trong ra ngoài rồi.

Một thế lực lớn như Tây Huyền, vậy mà đến nay không còn một chiến bộ nào ra hồn cả!"

Trước mặt hắn là một hán tử có thân hình cao to, nhưng vẻ mặt lại hờ hững lạnh nhạt.Gã Đại hán đó đang ngồi trên chiếc ghế tựa, thân hình khôi ngô trông giống như một tòa tháp bằng sắt, cho dù hắn chỉ ngồi yên ở đó cũng khiến người ta có cảm giác bị áp lực rất lớn.

Mái tóc ngắn của hắn toàn bộ đều bạc trắng, tựa như những sợi thép sắp sửa dựng đứng lên, trên mặt có nhiều vết sẹo chằng chịt đè lên nhau khiến khuôn mặt hắn trở lên vô cùng đáng sợ, hai đồng tử màu xám toát lên vẻ lạnh lẽo không chút cảm tình.

Những phần da thịt lộ ra từ những chỗ hở trên bộ y phục của hắn cũng chằng chịt vết thương khiến người ta nhìn thấy mà giật mình lo sợ.Đứng hai bên của Đại hán là hai vị nam tử, đồng thời cũng thấy được vô số vết thương nhỏ trên thân thể hai người này."n tình của cha ngươi, ta đã báo đáp" Đại hán thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn trấn thủ Sát Uyên lao tù thôi, ngươi đi tìm người khác đi".Bịch.Chưởng môn bỗng nhiên quỳ xuống, cả người phủ phục xuống mặt đất mà khóc lóc: "Chung thúc, Tây Huyền đã nguy cấp lắm rồi, ta xin người hãy cứu lấy Tây Huyền!

Thúc mà không ra tay thì Tây Huyền sẽ bị tiêu diệt mất!

Chung thúc, chỉ cần ngài rời núi, tiểu chất nguyện ý nhường lại chức Chưởng môn".Khuôn mặt Đại hán vẫn hờ hững, không có bất cứ hành động gì mà chỉ nhàn nhạt nói: "Tiễn khách".Hai nam tử đang đứng im bên cạnh Đại hán bỗng nhiên tỏa ra sát khí ngập trời, tựa như từng cơn sóng dữ ập thẳng vào người Chưởng môn.Thân thể vị Chưởng môn khẽ run rẩy, cố gắng chịu đựng từng luồng sát khí rét thấu xương, đột nhiên hắn ngưng khóc rồi cắn răng nói: "Nếu Chung thúc đồng ý rời núi, tiểu chất nguyện ý xây Vân Cơ Lăng trên Ương Thổ Nguyên".̀m !Thân thể Chưởng môn Tây Huyền như bị trọng chùy đánh trúng, văng ra xa mấy trượng.Cặp đồng tử màu trắng xám của Đại hán xuất hiện những vệt máu nhỏ li ti, khuôn mặt vốn hờ hửng lộ ra vẻ chấn động.Vị Chưởng môn đó không hề để ý đến những vết máu tràn ra từ khóe miệng, thật khó khăn cố bò lê lếch đến trước mặt vị Đại hán rồi nói: "Vân Cơ có cống hiến quan trọng với Tây Huyền chúng ta, đến khi nào Vân Cơ Lăng xây xong ta sẽ ra Chưởng Môn Lệnh, yêu cầu tất cả đệ tử trọng tâm và các Trưởng lão phải đến phúng viếng!".Khuôn mặt Đại hán thoáng khôi phục lại vẻ lạnh lùng hờ hững rồi nói: "Phụ thân ngươi trước khi chết đã bày cho ngươi kế sách này à ".Sắc mặt vị Chưởng môn lập tức trắng bệch, trong lòng hoảng sợ, hắn thật không ngờ Chung thúc có thể đoán ra chuyện này."

Nếu nói như vậy chứng tỏ năm xưa hắn biết rõ Vân Cơ là người vô tội" Đại hán lẩm bẩm nói, trong thanh âm lộ rõ nét bi thương: "Ta tự mình xin được trấn thủ Sát Uyên lao tù đã qua năm mươi năm rồi, không ngờ tới vẫn còn bị hai cha con ngươi tính kế".Thần sắc Chưởng môn chợt xám xịt."

Linh cốt nàng hiện ở đâu?"

Đại hán đột nhiên hỏi.Hắn cảm thấy ánh mắt của Chung thúc nhìn hắn như một cây kìm sắt, không ngừng kẹp chặt lại khiến hắn không thể thở nổi, trong cơn hoảng loạn hắn vô thức nói: "Ở...

ở bên trong bí thất, phụ thân tiểu chất đã dựng một pháp đàn để cung phụng".Cảm thấy áp lực lên toàn thân đã được buông lỏng, hắn ngồi bệt xuống đất không ngừng thở dốc, khuôn mặt mang nét hoảng sợ nhìn về phía Chung thúc.Sau nửa ngày trầm mặc, Đại hán bỗng nhiên thốt ra: "Ta chấp nhận".Chưởng môn nghe thế khẽ giật mình, rồi vui mừng như điên nói ngay: "Đa tạ Chung thúc, đa tạ Chung thúc!"

"Trong vòng hai năm phải xây dựng cho xong Vân Cơ Lăng".Khuôn mặt được che kín bởi những vết thương của Đại hán như cười như không nhìn Chưởng môn, rồi bất chợt thốt nên lời quái dị: "Phụ thân ngươi tính toán hay thật, nhưng chắc hắn cũng không nghĩ tới ta chỉ còn sống được ba năm nữa thôi".Chưởng môn nghe thế liền ngây người ra tại chỗ.** *Tả Mạc đang loay hoay xung quanh đảo, hắn phát giác ra mình cần phải có một nhân tài về phương diện quản lí sự vụ.

Đại quản gia của Mạc Vân Hải hiện nay là Hà Minh vốn là dân bản xứ của Vân Hải Giới, đồng thời là người do Bao Dịch đề cử.

Bao Dịch có xuất thân từ một tiểu thương nên khi bị áp lực đè nặng khiến cho đầu tóc đều mau bạc, khi phát hiện ra Hà Minh có khả năng quản lí không tệ, liền đề bạt để đào tạo trọng điểm về sau đảm nhiệm chức Đại Tổng Quản.Còn hắn quay trở lại làm thủ kho, tìm lại những cảm giác thoải mái của ngày xưa.Vân Hải Giới dưới bàn tay quản lí của Hà Minh được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, nhưng hiện tại quy mô của Mạc Vân Hải đã lớn lên vô số lần khiến cho một mình Hà Minh cũng khó có thể sắp xếp gọn gàng như trước .Quy mô của Mạc Vân Hải đã đạt đến sáu mươi chín giới, trong đó có đến ba giới thuộc thống trị trực tiếp dưới Vật Hi Đường.Đa số trong đó là những tài nguyên Giới, khiến cho nhiều vấn đề phát sinh vô cùng phức tạp chẳng hạn như lưu chuyển vật tư, cung ứng cho Chiến bộ, hay tuyển dụng và đề bạt nhân tài...Từ khi biết tin Tả Mạc trở về, Hà Minh thở ra một hơi như trút được gánh nặng, bởi vì có một số vấn đề quan trọng mà bản thân hắn cũng không dám tự mình quyết định.Chẳng hạn như vấn đề về chế tác, năng lực chế tác của Kim Ô doanh thật sự rất cường đại, là nơi phát sinh lợi tức trọng yếu của Mạc Vân Hải, chính vì vậy để Kim Ô doanh chế tác ra thứ gì mới là vấn đề quan trọng cần phải bàn, nhất là trong thời đại mọi thứ thay đổi dữ dội và biến đổi nhanh chóng thế này, cho nên ngoại trừ Tả Mạc ra không ai dám tự mình quyết định.Như vấn đề hắn đang gặp phải đây, mọi thứ đều bày ra chồng chất trước mặt hắn, khiến Tả Mạc rối tung lên muốn sứt đầu mẻ trán đến nơi vậy.Hắn thực sự muốn tìm một nhân tài có khả năng xuất sắc về phương diện quản lí sự vụ, lúc này hắn mới thấy được tầm quan trọng của chức vụ đó, thậm chí giá trị của một nhân tài như thế chắc chắn không hề thua kém một Đỉnh giai Chiến tướng chút nào.

Hắn vô cùng hâm mộ Cốc Lương Đao, mặc dù Hiểu không có chiến lực nhưng về phương diện quản lý sự vụ lại cực kì xuất sắc, khiến cho Cốc Lương Đao có thể hoàn toàn chuyên tâm vào việc luyện binh và tác chiến mà không cần để ý đến những sự vụ hằng ngày nữa.Có thể nói tài năng của Hà Minh không tệ, nhưng nếu đem so với Hiểu thì hắn vẫn còn kém quá xa."

Nhân tài quản lý sự vụ?"

Bồ Yêu nhíu mày: "Nhân tài kiểu này rất khó tìm, nhưng không phải không có biện pháp"."

Biện pháp nào cũng được!

Dù cho có dùng bất cứ thủ đoạn nào đi nữa, mọi giá phải đạt được!"

Tả Mạc cắn răng nói."

Ừ, ta sẽ chú ý đến chuyện này" Bồ Yêu gật đầu đáp.Tả Mạc chợt nhớ tới một việc, nên tò mò hỏi luôn Bồ Yêu: "Đám Bồ gia Chiến tướng của ngươi đâu?

Làm được gì rồi?"

Vẻ mặt Bồ yêu không khỏi lộ ra vẻ tự đắc : "Có vài cây mầm ươm cũng không tệ lắm".Nghe vậy càng khiến Tả mạc thêm tò mò và hứng thú, có thể được Bồ yêu nhận xét là ‘không tệ' thì ắt hẳn mấy cây mầm ươm kia có thiên phú không tồi rồi, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến cho sắc mặt Tả Mạc lộ rõ vẻ thèm thuồng: "Giờ tính sao đây?

Có muốn đưa bọn họ về đây không?

Ta sẽ để họ lập thêm vài chi Chiến bộ nữa để chơi đùa cho thỏa thích?".Dựa vào tài lực của Mạc Vân Hải hiện nay chắc chắn cũng đủ cho Tả Mạc quả quyết một cách tự tin như vậy."

Ta có an bài khác rồi" Không ngờ Bồ Yêu bỏ qua lời đề nghị của Tả Mạc mà không chút do dự."

Ngươi làm thế là không đẹp đâu...."

Tả Mạc bắt đầu ương ngạnh cò kè.Bồ Yêu liếc mắt nhìn hắn: "Ta nghe nói ở Chiến Tướng phủ cũng có mấy gã rất có tiềm lực.

Tham thì thâm đấy, muốn gầy dựng tinh thần hiếu chiến cho bọn họ không phải chỉ dựa trên lý thuyết đâu, mà còn phải thực chiến nữa cơ”.Tả Mạc mỉm cười lấp liếm, hắn biết những điều Bồ yêu nói không hề sai, chẳng qua vừa nãy lòng tham của hắn trỗi dậy khiến hắn không kìm được mà phải mở miệng xin xỏ, cũng may da mặt hắn vốn dầy nên mấy chuyện như thế này tựa như chuyện thường ngày ở huyện vậy."

Hãy điều Nam Nguyệt và mấy tên kia cho ta mượn dùng một thời gian đi" Bồ Yêu nói.Tả Mạc gật đầu: " Được"Khi Bồ yêu chính thức mở miệng yêu cầu thì chắc chắn là chính sự rồi, còn nếu là những việc như hãm hại, lừa gạt hay chuyện xấu xa gì đó, hắn tuyệt đối không lên tiếng mà đã lén lút ra tay rồi.Nhìn về phía Vệ đang nhập định bên trong, Tả Mạc hỏi Bồ yêu: "Khi nào Vệ mới tỉnh dậy?"

"Không biết."

Bồ Yêu lắc đầu: "Hắn cần phải có thời gian để thích ứng với những biến hóa Thần lực của ngươi, mà ngươi cũng đúng là loại quái thai hay sao đấy, Thần lực tiến bộ quá nhanh đi!"

Thật ra đối với tốc độ tu luyện của Tả Mạc đến ngay cả Bồ yêu cũng cảm thấy khiếp sợ, trong vòng bảy năm qua, Tả Mạc luôn luôn duy trì tốc độ tu luyện nhanh kinh người thế này, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy có dấu hiệu chậm lại.Tả Mạc lắc đầu: "Ngươi không thấy tốc độ tu luyện của mấy gã Côn Luân kia sao, nếu ta mà tu luyện chậm một chút thôi chắc chỉ có nước chạy theo sau hít bụi".Bồ yêu im lặng nhưng trong lòng cũng biết điều Tả Mạc nói ra hoàn toàn là sự thật.Tuy trong cuộc chiến ngàn năm trước hắn và Côn Luân đã giao thủ qua vô số lần nên cũng biết qua thực lực của Côn Luân, hiện tại Côn Luân đã trải qua một thời gian dài sống trong hòa bình, chẳng những lực lượng không suy giảm mà ngược lại không ngừng tiến bộ nâng cao thực lực.

Đối với một địch nhân mạnh mẽ và xa xưa như Côn Luân, tất nhiên trong lòng Bồ yêu không khỏi có vẻ tôn trọng.Mấy năm nay lực lượng liều chết xung phong nơi đầu chiến tuyến của Côn Luân, toàn bộ đều là những Trưởng lão trong phái.Vì thế chỉ trong vòng bảy năm mà số Trưởng lão ngã xuống đã vượt qua con số hao tổn tổng cộng trong vòng ba trăm năm về trước.Trong khi các bậc trưởng bối như phụ mẫu, sư phụ và các sư thúc đang hết lòng hy sinh, đã gây cho những thiếu niên thiên tài của Côn Luân xúc động không gì có thể sánh được, điều này lại chính là động lực giúp họ phát triển cật lực mà không cần phải giám sát.

Thật vậy, không cần phải thúc giục, bọn họ cũng tu luyện điên cuồng bất kể ngày đêm, không quản đến tính mạng bản thân nữa.Có gần hai phần ba số Trưỡng lão đã ngã xuống trong vòng bảy năm qua, tuy nhiên rốt cuộc cũng đạt được kết quả cuối cùng.Tại Côn Luân bắt đầu không ngừng xuất hiện những người trẻ tuổi có thực lực cường đại, những tiền bối đi trước đã phải trả giá bằng máu tươi của mình để bọn họ có thời gian phát triển, chính vì vậy bất kỳ ai trong bọn họ cũng ý thức được trách nhiệm của mình.

Toàn bộ bọn họ đều đoàn kết chưa từng thấy, mỗi người đều có tính kỷ luật cao, không những vậy bọn họ luôn noi theo gương theo các tiền bối đi trước mà chiến đấu không ngại hi sinh bản thân.Một Côn Luân như vậy thật sự khiến lòng người run sợ, làm cho cả thiên hạ phải kinh hoàng.Ngay cả Tả Mạc cũng thấy được áp lực to lớn đến từ Côn Luân.Đột nhiên một con hạc giấy bay tới.Sắc mặt của Tả Mạc hiện lên vẻ ngưng trọng, lập tức đón lấy hạc giấy vào tay rồi mở ra."

Danh tướng Chung Đức của Tây Huyên đã nhậm chức lại, hiện đang thống lĩnh chiến bộ Uyên Lao, đã huyết tẩy toàn bộ Ương Thổ Nguyên, có mười ba Trưởng lão đã bị giết chết rồi phơi thây cả mười ngày trời, chiến dịch này còn làm liên lụy đến bảy nghìn người, khiến cho máu chảy thành sông".Chương 748 : Bắt đầu khuyếch trươngDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam TửTin tức Chung Đức tái nhậm chức, khiến cả Tứ Cảnh Thiên chấn động.Cái tên Chung Đức tuy vô cùng xa lạ với lớp trẻ, nhưng cũng cái tên này lại làm cho những người thuộc thế hệ trước vừa nghe tới đã sợ vỡ mật.

Mọi người có thể biết rõ được cuộc đời của vị lão Tướng này thông qua những quyển cổ thư bám đầy bụi bặm, suốt cuộc đời của hắn đều trải qua nhiều lúc nhuốm đầy máu tanh, khiến người ta cảm giác như hơi thở bị ngưng trệ lại.

Thông qua những chiến dịch thảm khốc mà hắn đã từng tham gia, mặc dù đã trải qua thời gian năm mươi năm quá dài và bị phai nhòa đi không ít, nhưng cũng khiến cho người ta phải hãi hùng khiếp vía.Khi Chung Đức tái nhậm chức, việc đầu tiên hắn làm là tiến hành đại thanh tẩy toàn bộ Tây huyền, qua đó đã giết đi không ít thành viên cao tầng và hơn bảy nghìn người cũng bị liên lụy, hành vi đó quả thực là điên cuồng nhất trong lịch sử Tứ Cảnh Thiên.Máu nhuộm khắp Tây Huyền, còn trên Ương Thổ Nguyên chính là trung tâm của Tây Huyền cũng đọng lại thành từng vũng máu.Vô số Chiến tướng khi nghe được phong phanh lập tức hoảng sợ dẫn theo chiến bộ bỏ trốn ngay trong đêm.Càng về sau tin tức lộ ra càng nhiều, mọi người mới biết được chỉ trong vòng một tháng, thủ lĩnh của ba mươi chín chiến bộ bị mất tích.

Trong quá trình thanh tẩy với quy mô lớn này, số lượng người bị xử tử không phải là bảy nghìn mà là con số ba vạn người , một con số cao đến rợn người.Dưới chiến dich 'Bàn tay sắt' vô cùng tàn bạo của Chung Đức, thế là không còn chỗ nào dám sinh ra phản loạn nữa.Rất nhanh sau đó, hai tay Chung Đức vốn đã nhuốm đầy máu tươi, lại một lần nữa cho mọi người thấy được thủ đoạn tàn bạo và khốc liệt của hắn, hắn không cần đợi cho tình hình môn phái được chấn chỉnh hoàn toàn, cũng không cần biết đến môn phái rung chuyển thế nào, mà hắn đột nhiên thống lĩnh Uyên Lao chiến bộ chạy thẳng ra ngoài tiền tuyến của địa phận Tây Huyền.Sau đó dùng thế đánh nhanh tựa chớp giật mau chóng tiêu diệt đi ba thế lực.Đây chính là đòn trả thù, bởi vì ba thế lực bị tiêu diệt đó chính là ba thế lực cách đây không lâu đã từng đánh bại ba chiến bộ của Tây Huyền.Nhưng hành động kế tiếp sau khi đánh bại ba thế lực kia mới khiến cho toàn thiên hạ phải khiếp sợ.Hắn đồ sát toàn bộ dân chúng trong thành của ba thế lực đó.Mặc dù chiến tranh đã xảy ra từ xa xưa tới giờ, nhưng sự kiện tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành như thế này rất ít khi nào xảy ra, cho dù là ở những cuộc chiến có quy mô lớn như các trận chiến giữa Tu giả và Yêu Ma đi nữa, cũng chưa hề xảy ra tình trạng khát máu tương tự như thế.Hiện tại có tổng cộng mười bảy thành trì ở tam giới đều bị biến thành tử địa.Hành vi tàn khốc như vậy liên tục bị khắp nơi trong Tứ Cảnh Thiên công khai lên án, vô số người thiện tâm xúc động giận dữ, không ít những từ ngữ chỉ trích như tàn bạo, khát máu, máu lạnh vô tình, đao phủ... dùng để hình dung về lão tướng này.

Nhưng cho dù là công khai lên án hay ngầm chửi trong lòng cũng không có chi chiến bộ nào dám dẫn đầu trừng phạt cả, từ trong nội tâm của mọi người đã in đậm nỗi sợ hải đối với lão Chiến tướng vô nhân tính này."

Khi nào máu tuôn đủ, khi đó có hòa bình".Câu danh ngôn này của Chung Đức nhanh chóng được lan truyền.Trên dưới Tây Huyền đều ngậm miệng như hến, các thế lực xung quanh Tây Huyền cũng câm như hến.Không còn ai dám nói Tây Huyền là Huyền Không Tự thứ hai nữa, dù có vài người thuộc Tây Huyền cảm thấy chán ghét hành động của Chung Đức, nhưng không thể phủ nhận việc quật khởi của Tây Huyền là điều chắc chắn, mặc dù sự quật khởi này nhờ giãy dụa từ trong vô số vũng máu tươi mà nên.Trong thoáng chốc một Tây Huyền đang có nguy cơ suy tàn lập tức khôi phục lại mạnh mẽ như xưa.Các đại môn phái đã trải qua năm năm nghỉ ngơi lấy sức và chuyên tâm phát triển, nay đã bắt đầu nhộn nhịp chuẩn bị chiến tranh.Lần này thế lực ra tay đầu tiên là Côn Luân.** *Côn Luân xuất thủ.Khuôn mặt Tả Mạc lộ ra vẻ suy tư, đồng thời mọi người ở trước mặt hắn đây đều có sắc mặc ngưng trọng.

Mọi người đều biết rằng sẽ có một ngày bọn họ sẽ đối đầu với Côn Luân.

Hai từ ‘Côn Luân’ đó đem đến cho bọn họ áp lực vô cùng lớn khiến tâm trạng ai nấy đều nặng nề."

Hiện tại địa bàn của chúng ta có sáu mươi chín giới" Công Tôn Sai bình tĩnh nói: "Trải qua một thời gian khá dài để tiêu hóa ‘chiếc bánh’ Huyền Không tự, hiện nay Côn Luân có chừng một nghìn ba trăm giới, Thiên Hoàn tầm một nghìn một trăm giới, còn Tây Huyền thì không có thay đổi gì lớn, nếu tính tất cả cũng cỡ tám trăm giới.

Còn Cửu Đại Thiền môn ước chừng sáu trăm giới, và Cốc Lương Đao có một trăm bốn mươi hai giới.

Đây là những số liệu được công khai, còn việc thật sự có đúng hay không hoặc có dấu diếm số giới sở hữu hay không thì rất khó có thể xác định được.

Không những thế bọn chúng không ngừng đánh chiếm các thế lực xung quanh và bành trướng gia tăng thực lực.

Nếu hiện tại chúng ta đối mặt với bọn họ thì kết quả chỉ có thảm bại mà không có chút cơ hội chiến thắng nào.

Nhưng điểm đáng mừng ở đây chính là địa bàn của chúng ta không giáp ranh với đám Côn Luân, Thiên Hoàn và Tây Huyền, bọn chúng muốn đánh chúng ta ắt hẳn phải vượt qua Cửu Đại Thiền môn mới được.

Tuy Mạc Vân Hải ở nơi xa xôi vắng vẻ nhưng nhờ vậy mà xung quanh chúng ta không có cường đich nào có khả năng uy hiếp, đó chính là lợi thế hiện tại của chúng ta."

Trên vách tường treo một tấm giới đồ, bên trên đanh dấu rõ ràng phạm vi thế lực của Mạc Vân Hải, so với toàn bộ Tứ Cảnh Thiên thì quả thật địa bàn của Mạc Vân Hải vô cùng nhỏ bé.Tuy mọi người không lạ gì với những số liệu này nhưng khi được công khai trực tiếp thế này cũng không khỏi hít vào một hơi lãnh khí, thế lực khổng lồ của Côn Luân và Thiên Hoàn khiến mọi người cảm thấy hít thở khó thông.Lúc này Công Tôn Sai mới nói tiếp:" Trong vòng mấy năm trở lại đây, thực lực của chúng ta cũng tăng trưởng nhanh chóng.

Dựa vào lượng tài nguyên dồi dào, năng lực chế tác cường đại, nhờ có thế mạnh tiêu thụ nhanh chóng và tiện lợi khiến chúng ta tích lũy được không ít tài lực.

Còn về mặt chiến bộ, tất cả đã được thay đổi trang bị hoàn chỉnh.

Trang bị mới nhất là Thần trang Mạc Vân hệ, có thể coi là cụ trang bị Thần trang chiến bộ có cấp cao nhất trên thị trường, số lượng trữ kho cũng khiến chúng ta yên tâm".Khi đề cập đến Thần trang của Chiến bộ, tất cả các Chiến tướng có mặt tạu đây đều gật đầu tán thưởng, trong lòng tràn ngập tin tưởng.Điều đó hoàn toàn chính xác, tuy địa bàn của Mạc Vân Hải không lớn nhưng về phần trang bị cho Chiến bộ thì có thể nói là không tồi, cũng có thể xếp vào bậc cao trong toàn bộ Tu Chân Giới.

Khi Thần lực không ngừng được phát triển thì pháp bảo cũng dần dần bị đào thải, trang bị chính dùng để thay thế chính là Thần trang.Tuy Thần trang là phiên bản đơn giản hóa của Thần binh nên uy lực không mạnh mẽ bằng Thần binh, nhưng nhờ vậy yêu cầu sử dụng của nó không đòi hỏi cao.

Và quan trọng nhất chính là: giá thành của nó không đắt đỏ như Thần binh.Thần trang 'Mạc Vân hệ' của Mạc Vân Hải là một trong những loại Thần trang xuất sắc nhất hiện diện trên thị trường, sánh ngang cùng với 'Côn Luân hệ' và 'Thiên Hoàn hệ' tạo thành Tam đại Thần trang.

Còn 'Tây Huyền hệ' của Tây Huyền và 'Thiền hệ' của Cửu Đại Thiền Môn phải xếp dưới nhóm Tam đại Thần trang này một bậc.Trình độ của Thần trang đại biểu cho trình độ lí giải Thần lực cao thâm đến đâu, đồng thời cũng thể hiện rõ trình độ luyện khí và mức độ phong phú của tài nguyên ra sao, trong ba điều đó chỉ thiếu một thứ cũng không thể tạo ra được một bộ Thần trang đạt chất lượng tốt.Do đó trong thời gian ngắn, địa vị của Tam đại Thần trang này hết sức vững vàng, các loại Thần trang khác không thể sánh bằng.Trong thực tế, vì địa bàn Mạc Vân Hải không lớn lắm, lên chỉ có một số ít người coi Mạc Vân Hải như là một thế lực hẳn hoi.

Nhưng đến khi luyện chế ra đỉnh cấp Thần trang, lại có mặt hai vị đỉnh cấp Chiến tướng nữa, tức thời tuy địa bàn không to lớn nhưng tài nguyên dồi dào này cũng khiến cho không ít người cảm nhận được sức ép.

Còn trong nội bộ Mạc Vân Hải, tất cả mọi người đều tự tin mãnh liệt, không hề sợ hãi trức bất cứ thế lực to lớn nào.Lúc này ánh mắt mọi người đều hướng về Tả Mạc, từ những phân tích của Công Tôn Sai mọi người tuy cũng có ý kiến của riêng mình, nhưng cuối cùng chỉ có Tả mạc mới có quyền quyết định."

Chúng ta cần mở rộng".Quyết định của Tả Mạc khiến tất cả mọi người vô cùng kich động, nhất là những Chiến tướng.

Nhớ lại năm xưa theo chân của tiểu nương đánh đông dẹp tây, nhưng sau đó Mạc Vân Hải lại đóng cửa cách li với thế giới bên ngoài, khiến bọn họ cảm giác toàn thân như bị gỉ sét, ngứa ngáy vô cùng.Thực ra tất cả mọi người đều biết rõ, trong thế cục như hiện nay chỉ có khuyếch trương mới là lối thoát tốt nhất.Tình hình Mạc Vân Hải hiện tại vững như bàn thạch, bởi vì nhờ có địa thế của Cửu Đại Thiền Môn vô tình ngăn cách Mạc Vân Hải với những thế lực khác.

Nhưng trong tương lai, một khi Côn Luân và Thiên Hoàn không ngừng mạnh mẽ hơn, thì đến năng lực bảo vệ bản thân cũng không có được.

Cấm chế của phòng tuyến tuy lợi hại nhưng nếu Côn Luân và Thiên Hoàn không tiếc tính mạng, thì việc phá hỏng phòng tuyến không phải là việc quá khó khăn.Trên phương diện Chiến bộ tinh nhuệ thì trình độ của Mạc Vân Hải không thua kém quá nhiều so với các thế lực khác.

Nhưng so về số lượng những chi Chiến bộ thông thường thì Mạc Vân Hải kém quá xa, đối phương chỉ cần sử dụng chiến thuật lấy thịt đè người thì e rằng Mạc Vân Hải sẽ bị biển người dìm ngập đến mấy lần.Vì thế phải không ngừng bành trướng, không ngừng lớn mạnh mới có thực lực để chống trả lại những thế lực khổng lồ kia.Trong hoàn cảnh này có lẽ những người khác sẽ chọn cách thuần phục, nhưng đối với những thành viên trung tâm của Mạc Vân Hải thì đây là điều không thể xảy ra.

Chắc chắn người thứ nhất không chấp thuận chính là Tả Mạc, bởi vì hắn và đám Côn Luân, Thiên Hoàn, Tây Huyền đều có mối thù sâu tựa biển, nên chỉ có một con đường duy nhất cho hắn chọn lựa, đó là chống lại đến cùng.Trước kia sở dĩ không khuyếch trương thế lực bởi vì lực lượng của bọn hắn quá mỏng, mọi người thật sự có thể dễ dàng công chiếm nhưng không có khả năng tiêu hóa những thành quả đạt được, nếu khi đó cứ cắm đầu vào việc khuyếch trương ắt hẳn sẽ khiến cho phương diện phòng thủ có vấn đề.

Nhưng trải qua khoảng thời gian phát triển khá dài, đến hiện tại Mạc Vân Hải đã đủ khả năng khuyếch trương."

Vấn đề hiện nay chính là chúng ta sẽ khuyếch trương về hướng nào?"

Vấn đề mà Tả Mạc đưa ra được mọi người bàn luận vô cùng náo nhiệt."

Cửu Đại Thiền Môn đi!

Tuy bọn hắn người đông thế mạnh nhưng nếu chúng ta lén lút tập kích thì ngoại trừ gã Dưỡng Nguyên Hạo kia ra, trong bọn hắn chẳng còn ai có khả năng ngăn cản được chúng ta"."

Đúng, hãy đánh Cửu Đại Thiền Môn đi, nghe nói bọn hắn chỉ mạnh trong đối chiến trực tiếp, cơ hội tốt như vậy..."

Cửu Đại Thiền Môn là thế lực đứng thứ tư trong Tu Chân Giới, nhưng nội bộ của Cửu Đại Thiền Môn thường đấu đá lẫn nhau vô cùng kịch liệt, bọn hắn xây dựng thể chế giống như Trưởng Lão Hội của Yêu tộc, tổng cộng bọn hắn có chín môn phái, rồi tập trung các vị Chưởng môn của mỗi môn phái lại để lập thành Chưởng Môn Hội, chín người trong Chưởng Môn Hội này quản lí tất cả các thế lực còn lại.Bởi vì thực lực của Cửu đại môn phái chênh lệch nhau không đáng kể, cho nên khiến việc tranh chấp nội bộ kéo dài suốt từ khi thành lập đến tận bây giờ vẫn chưa dứt, có thể nói bọn hắn là một Liên minh rời rạc không có tinh thần đoàn kết.Điểm trí mạng của Cửu Đại Thiền Môn chính là bị thiếu đỉnh cấp Chiến tướng.Trong Cửu Đại Thiền Môn chỉ có duy nhất một đỉnh cấp Chiến tướng đó là Dưỡng Nguyên Hạo, quả thật nhược điểm này không tương xứng với thân phận một môn phái đang đứng thứ tư trong toàn cõi Tu Chân Giới.

So với phía Mạc Vân Hải có được hai người đỉnh cấp Chiến tướng, lại khiến cho người ta phải lo ngại.Nếu không phải Tây Huyền ở trước thời điểm Chung Đức tái nhậm chức tỏ ra vô cùng suy yếu, thì Cửu Đại Thiền Môn cũng không được người ta coi là một trong bốn thế lực lớn nhất của Tu Chân Giới đâu.Nghe mọi người bàn tán xôn xao, trong lòng Tả Mạc cũng không ngừng đắn đo suy nghĩ, vấn đề này hắn đã vốn cân nhắc từ trước.

Trong thời gian hiện tại mỗi quyết sách đưa ra đều phải thích hợp với chiến lược chung, bởi vì điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến phương hướng phát triển trong tương lai của Mạc Vân Hải."

Không, chúng ta sẽ không đánh Cửu Đại Thiền Môn".Tả Mạc vừa mở miệng, mọi người xung quanh thức thời lập tức im lặng lắng nghe."

Hiện tại Cửu Đại Thiền Môn như một tấm lá chắn của chúng ta, chỉ cần tấm chắn này không bị hư hại thì chúng ta sẽ không cần phải đối đầu trực tiếp với Côn Luân hay bất kì một thế lực siêu cấp nào khác.

Không những chúng ta không nên đánh Cửu Đại Thiền Môn mà còn phải ủng hộ bọn họ nữa, chúng ta phải tạo cho bọn họ cảm giác an toàn mà không phải lo ngại tới lực lượng sau lưng như chúng ta đây, tốt nhất hãy để Cửu Đại Thiền Môn và đám Côn Luân, Thiên Hoàn đánh nhau bất phân thắng bại thì chúng ta mới là người có lợi nhất".Công Tôn Sai và Biệt Hàn đều gật đầu tâm đắc, những phân tích Tả Mạc rất có đạo lí."

Chẳng phải bọn hắn muốn mua Thần trang 'Mạc Vân hệ' hay sao?

Vậy thì cứ bán cho bọn hắn đi!

Chúng ta sẽ tận lực ủng hộ, để bọn hắn có thể an tâm mà sống chết cùng Côn Luân với Thiên Hoàn.

Dù sao Dưỡng Nguyên Hạo cũng rất lợi hại, hơn nữa nếu một mai Cửu Đại Thiền Môn bị tấn công thì bọn hắn sẽ được ra quân ngay trên 'sân nhà', tất nhiên khi đó cũng có những ưu thế nhất định.

Côn Luân muốn chiến thắng Cửu Đại Thiền Môn cũng không dễ dàng gì".Mọi người âm thầm gật đầu đồng ý."

Vậy cuối cùng chúng ta khuyếch trương về hướng nào?"

Có người nghi hoặc hỏi rõ lại vấn đề đã được đề cập ngay từ đầu.Thật vậy, ngoại trừ Cửu Đại Thiền Môn ra, các phương hướng khác chỉ có những tiểu thế lực mà thôi, tuy đánh chiếm dễ dàng nhưng đồng nghĩa với việc lợi ích đạt được chẳng có bao nhiêu.Trước đây một phát ra quân đã nuốt trọn năm mươi sáu tài nguyên giới màu mỡ, khiến cho bọn hắn ngó sang mấy giới nhỏ của các tiểu thế lực cảm thấy không hợp khẩu vị chút nào, địa bàn của mấy tiểu thế lực cũng không lớn, hơn nữa tài nguyên lại nghèo nàn đến đáng thương."

Chúng ta sẽ khuyếch trương về hướng Ma Giới" Câu trả lời của Tả Mạc đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.Tất cả mọi người đều sững sờ, nhưng cũng không ít người cảm thấy hưng phấn tột độ, quả thật Ma giới có lãnh thổ rộng lớn, tài nguyên lại phong phú, đặc biệt những người như A Trát Cách, Thời Đông và Dịch An lại càng vô cùng mong muốn được khuyếch trương thế lực về hướng Ma Giới.

Nhưng trước đây bọn họ thấy Tả Mạc dường như không có hứng thú với Ma Giới, nên bọn hắn cũng có đôi chút thất vọng."

Xử ai đầu tiên ?"

Hai mắt Lôi Bằng sáng rực."

Ma Soái Liên minh !"

Tả Mạc đáp ngay không chút do dự.Cái tên này nằm ngoài dự đoán của cả Công Tôn Sai và Biệt Hàn.

Trong toàn bộ Bách Man Cảnh thì Ma Thần Điện đứng thứ nhất, sau đó đến lực lượng Ma Soái Liên minh do Địch Soái cầm đầu, tiếp đó đến Anh Hào Minh bài danh đứng ở hàng thứ ba.

Tất cả mọi người đều cho rằng, Tả Mạc sẽ chọn thế lực yếu nhất trong ba thế lực trên chính là Anh Hào Minh để khai đao, nhưng không ngờ rốt cuộc Tả Mạc lại chọn Ma Soái Liên minh."

Mục tiêu của chúng ta chính là Bách Mang Giới" Hai mắt Tả Mạc chứa đầy khát vọng nóng bỏng.Chương 749 : Từ đầu lại đếnDịch giả : hhnmthvnBiên dịch & Biên tập : Mỹ Nam TửTả Mạc thèm muốn Bách Mang Giới từ lâu, nguyên nhân là vì Bách Mang Giới có Thần tinh.

Trong mấy năm trở lại đây, Tả Mạc không ngừng phái người âm thầm lẻn vào Bách Mang giới để tìm vị trí của mỏ quặng Thần tinh.

Nhưng đa số những mỏ quặng Thần tinh đều nằm ở rất sâu dưới lòng đất, khiến cho việc khai thác gặp nhiều khó khăn, không những thế, phía trên của mỏ quặng Thần tinh có một lớp tinh thiết với mật độ khá nhiều.

Nhưng cũng nhờ những điều kiện khai thác khó khăn như vậy, vô tình đã khiến cho Thần tinh dù đã trải qua thời gian rất dài khó bị phát hiện và khai thác.Bách Mang giới nằm trong phạm vi quản lí của Ma soái Liên Minh, cho lên muốn khai thác mỏ quặng Thần tinh chỉ còn một biện pháp cuối cùng, đó chính là hoàn toàn chiếm lĩnh Bách Mang giới.Trong mấy năm gần đây Ma soái liên minh phát triển cực nhanh, những Ma soái dưới trướng Địch soái đều là những người giàu có.

Có thể tu luyện đến tu vi Ma soái đều là những người lợi hại, khi tận mắt chứng kiến trận chiến của Tả Mạc và Trưởng lão Yêu tộc cũng làm cho nhận thức về Thần lực của bọn họ tăng lên không ít, cho nên sau trận chiến kết thúc, đa số đều lựa chọn bế quan để sáng tạo ra Thần lực của riêng mình.Những chủng tộc trong Ma Giới vô cùng đa dạng, mỗi một tộc đều có huyết mạch đặc trưng của riêng tộc quần đó, Ma soái liên minh không giống như Ma Thần điện, Ma Thần điện dựa vào Thần điện để hấp thu tín ngưỡng lực mà có được Thần lực, còn Ma soái liên minh chọn con đường tối ưu hóa huyết mạch, lấy ma thể làm cơ sở rồi từ đó kích phát ra bổn nguyên của Thần lực.Phương hướng tu luyện Thần lực này nhanh chóng trở thành phương pháp tu luyện Thần lực chủ yếu của Ma giới, ưu điểm đầu tiên của nó chính là có thể giúp người tu luyện phát huy tối đa uy lực của ma thể, ưu điểm thứ hai chính là không yêu cầu phải tu luyện lại từ đầu.

Chính vì vậy một trong tam đại thế lực của Ma giới là Anh Hào minh cũng lấy nó làm phương pháp tu luyện chủ yếu.Vì ma thể không giống nhau nên khiến cho Thần quyết của mỗi người cũng không giống nhau.

Tất cả gia tộc đều biết được tầm quan trọng của Thần quyết với tương lai của tộc mình. chính vì vậy đều tập trung tất cả sức lực nghiên cứu và tìm tòi với hi vọng có thể tìm được điểm đột phá.Những Thần lực lấy cơ sở là ma thể đều được gọi chung là Ma thần lực.So với sự phong phú Ma thần lực thì Thần lực của Ma thần điện lại hoàn toàn khác biệt.

Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến địa vị của Ma Thần điẹn trong Ma Giới, trong những năm gần đây, tam đại Ma thần bách chiến bách thắng khiến cho địa bàn của Ma Thần điện không ngừng mở rộng và trở thành thế lực cường đại nhất Bách Man Cảnh.Cho dù thực lực Ma soái liên minh đứng thứ hai trong Bách Man cảnh cũng không làm cho những Chiến tướng của Mạc Vân Hải sợ hãi. khi Tả Mạc chỉ ra mục tiêu lập tức Công Tôn Sai và Biệt Hàn chỉ huy các chiến tướng khác làm công tác chuẩn bị chiến tranh.

Lấy công chiếm Bách Mang giới làm mục đích. bánh xe chiến tranh của Mạc Vân Hải bắt đầu vận hành.** *Gia tộc Bồ Bồ chiến tướng cũng có chút danh tiếng ở Yêu tộc, trong nội dung đối kháng Dịch chiến kì.Các Chiến tướng trong gia tộc Bồ Bồ chiến tướng đã phát huy vô cùng xuất sắc, liên tiếp đánh bại mấy chiến tướng trong biên chế có thực lực không tệ, khiến danh tiếng của Bồ Bồ chiến tướng không ngừng được nâng cao.Nhưng mọi người cũng không mấy quan tâm đến điều này, còn mấy tên Chiến tướng có trong biên chế cũng chẳng bận tâm thắng thua.

Tuy những tình tiết trong Dich Chiến kì làm rất chân thực, nhưng vẫn khác biệt lớn với thực tế.

Cũng không ít những trường hợp Chiến tướng có trình độ cao về Dịch Chiến kì, nhưng khi thực chiến lại vô cùng chật vậtTrong Yêu tộc cũng có vô số tổ chức rời rạc không đoàn kêt, hơn nữa những thành viên mà gia tộc Bồ Bồ chiến tướng thu nạp đều là những chiến tướng có thực lực kém cỏi, đều là những người có thành tích tương đối bình thường tại Yêu Thuật phủ thành. thậm chí có một số người chỉ miễn cưỡng có danh hào Chiến tướng.Những học viên như vây bình thường rất khó gia nhập vào Chiến bộ, nếu sau lưng không có thế lực cường đại nào đỡ lưng muốn gia nhập một chiến bộ cần phải đủ bản lĩnh để vượt qua những thử thách.Gia tộc Bồ Bồ chiến tướng quản lí thành viên hết sức tùy tiện, vào cũng dễ mà rời khỏi cũng chẳng phải sự tình gì lớn lao, một tổ chức như vậy khiến chẳng ai thừa hơi và tìm hiểu và chú ý .Thành viên nổi bật nhất gia tộc Bồ Bồ chiến tướng chính là Lương Vi.Mặc dù hắn cũng có danh hào Chiến tướng nhưng chẳng chi Chiến bộ nào mời gọi hắn.

Chính quân đoàn trưởng An Thạch là người sa thải Lương Vi, quân đoàn trưởng An Thach là nhân vật nắm thực quyền trong tay. những nhân vật cùng đẳng cấp với hắn trong toàn Yêu tộc cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. bối cảnh của hắn vô cùng lớn khiến cho chẳng ai dám chiêu mộ Lương Vi, điều đó đồng nghĩa đắc tội với hắn và thế lực sau lưng hắnHơn nữa tính cách Lương Vi vô cùng hiếu chiến và kiêu ngạo. thậm chí trong mắt một số người thấy hắn là một kẻ cứng đầu mà hầu hết chẳng ai thích dưới trướng mình có một kẻ cứng đầu.Suốt bảy năm Luơng vi nhàn rỗi tại nhà, vậy mà chẳng có Chiến bộ nào mời hắn.Tất cả các thế lực đều chế nhạo Lương Vi, càng lúc càng rõ ràng chẳng kiêng nể gì.

Còn gia tộc Bồ Bồ chiến tướng cũng có danh tiếng vô cùng lớn trong cả Yêu tộc, nhưng danh xưng đó lại là " Trại tập trung phế vật"!

Vâng!

Đó chính là một danh xưng vô cùng nổi tiếng và không ngừng được lan truyền trong cả Yêu tộcPhàm là Chiến tướng có thực lực, ai chẳng cảm thấy tự cao.

đối với 'thanh danh' vang dội của gia tộc Bồ Bồ chiến tướng khiến bọn hắn chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.

Sau khi mấy chiến tướng có trong biên chế bị đánh bại, chẳng còn ai nguyện ý đánh Dich Chiến Kì với những Chiến tướng của gia tộc Bồ Bồ.

Nguyên nhân hết sức đơn giản, nếu bọn hắn đánh thắng thì cũng chẳng có ai tán dương, còn nếu thua thì bị đồng liêu chê cười, ài, việc trăm hại mà chẳng có một tí lợi nào thì có ai nguyện ý làm đây.Việc đó cũng ảnh hưởng đến gia tộc Bồ Bồ chiến tướng, một số thành viên xuất thân từ học viện nhưng ý chí không kiên định lập tức ly khai chỉ còn lại nhừng thành viên ý chí kiên định không bi ảnh hưởng bởi ngoại giới.Trước những tin đồn và danh hào mọi người đặt cho, thái độ của những thành viên còn lại của gia tộc Bồ Bồ chiến tướng đều thờ ơ chẳng quan tâm đến.Những thành viên này đại đa số đều là những người có thời gian học tập tại gia tộc Bồ Bồ chiến tướng ba năm trở lên.Thường ngày hầu hết mọi người đều bận rộn với công tác của mình, chỉ khi trời tối bọn họ mới có thời gian rảnh rỗi.

Những học viên học tập nội dung Chiến tướng nếu không vào được chiến bộ thì rất khó có thể tìm được công tác khác, vì bọn họ chỉ cảm thấy hứng thú với những trận chiến.

Đến tận bây giờ vẫn không người nào biết, ai là người sáng lập ra gia tộc Bồ Bồ chiến tướng, nhưng dù vậy bọn họ vẫn cảm giác được trình độ của người sáng lập vô cùng lợi hại.Loại cảm giác này càng được khắc sâu trong mỗi trận thực chiến kỳ, vì những trận thực chiến kỳ chính là lúc Bồ yêu bước lên sân khấu.Thực chiến kỳ chân thật hơn Dịch Chiến kỳ rất nhiều. khiến mỗi vị học viên khi lần đầu tham dự thực chiến kỳ đều vô cùng tán thưởng, làm bọn họ càng ngày càng lún sâu vào cám dỗ của thực chiến kỳ.Phong cách chiến đấu của gã tên là Bồ Bồ biến hóa vô cùng quỷ dị, nhưng cũng ẩn chứa sức chiến dấu cường đại luôn làm mọi người cảm thấy tuyệt vọng trong mỗi trận thực chiến kỳ.

Đề tài được bàn đến nhiều nhất chính là xem dưới thế công của Bồ Bồ ai là người trụ vững lâu nhất.Và Lương Vi luôn là người giữ kỉ lục về thời gian trụ vững.Tình hình hôm nay cũng chẳng khác biệt gì so với những ngày trước, Lương Vi vẫn gian nan chống đỡ công kích dồn dập mạnh mẽ của đối phương, dù hắn có thói quen bị đối thủ cường đại kia hành hạ trong suốt mỗi trận, song mỗi lần đối chiến hắn đều cảm thấy trên mình có một áp lực lớn khiến hắn cảm thấy khó mà thở nỗi.Nhưng sau một thời gian dài bị hành hạ hắn cũng có chút ít thành tựu, dần dần hắn bắt đầu thích ứng được với cảm giác bị áp lực đè nặng.Mặc dù kết quả mỗi trận đối chiến chỉ có một chữ " Bại".Sau trận 'Thực chiến kỳ' trên người hắn ướt sũng như vừa được vớt từ dưới nước lên, hắn ngồi bệt xuống cúi đầu thở dốc, nhưng khi nhìn thoáng qua thời gian thì trong lòng hắn không khỏi vui mừng, ' lần này dài hơn lần trước một phần tư canh giờ'.Khi Lương Vi chuẩn bị ra khỏi thực chiến kỳ thì Bồ Bồ phía đối diện đột nhiên lên tiếng."

Thực chiến kỳ không thể giúp ngươi tiến bộ tiếp được".Lương Vi ngẩn người ra, hắn dừng bước lại, một chút vui mừng lúc trước giờ tan biến chẳng còn gì.

Bổng nhiên hắn cảm thấy mờ mịt, trong mấy năm nay, ngày ngày đến gia tộc Bồ Bồ chiến tướng đã thành thói quen của hắn.

Hắn có thể cảm giác được mình đang tiến bộ từng ngày, đó chính là nguyên nhân làm cho hắn quyết tâm chẳng để ý đến những tin đồn của những người xung quanh trong mấy năm nay.Nếu ở gia tộc Bồ Bồ chiến tướng không thể làm cho mình tiến bộ, vậy đồng nghĩa với việc hắn đến đây chẳng còn chút ý nghĩa gì, vậy mình sẽ đi đâu?

Hắn chăng biết cái gì ngoài chiến đấu, nếu không phải còn chút ít dành dụm trong thời gian còn nắm Chiến bộ trong tay thì việc sống qua ngày cũng là một vấn đề lớn của hắn.Khi nghe thấy Bồ Bồ nói, nơi đây không thể khiến hắn tiến bộ nữa, trong nháy mắt trong lòng hắn xuất hiện cảm giác mờ mịt và trống trải.Nhưng hắn vốn là một Chiến tướng đã trải qua tẩy lễ của chiến tranh lên có ý chí kiên định hơn xa người bình thường, hắn lấy lại bình tĩnh rồi hỏi lại."

Vậy nơi nào có thể khiến cho ta tiến bộ?"

"Chỉ có chân chính chiến đấu ngoài chiến trường"Lương Vi trầm ngâm suy nghĩ, rồi khóe miệng nở một nụ cười khổ, hắn biết rõ những lời của Bồ Bồ không hề sai. tuy hắn chưa được nhìn thấy chân diện của Bồ Bồ, hưng trong nội tâm hắn luôn tôn kính Bồ Bồ.

Hắn không giống với những học viên khác, cuộc đời hắn đã trải qua không ít thăng trầm, cũng đã đối diện chiến đấu với những đối thủ có thực lực.

Nhưng trong những người hắn đã gặp qua thì Bồ Bồ là Chiến tướng lợi hại nhất.Hắn không thể lí giải được, một vị tuyệt thế Chiến tướng như vậy lại lập ra một gia tộc chiến tướng để làm gì.Có đôi khi hắn nghĩ, có khả năng Bồ Bồ cũng giống hắn, không được cấp trên thích, hoặc là bị mọi người xa lánh, cũng có thể có nỗi khổ bất đắc dĩ chẳng thể nói ra lên mới lập ra gia tộc Chiến tướng để giết thời gian."

Ở đâu có chiến đấu chân chính đây?"

Lương Vi cười tự giễu bản thân."

Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể nghĩ ra biện pháp, nhưng phải nói trước, điều kiện sẽ vô cùng gian khổ và khắc nghiệt, cho lên ngươi phải chuẩn bị trước tư tưởng.

" Bồ Bồ nói.Câu trả lời khiến cho Lương Vi ngẩn cả người, qua một lúc lâu mới nôn nóng và nghi hoặc hỏi lại "Ngươi có biện pháp gì?"

"Ngươi rất có thiên phú, nhưng nếu tiếp tục tình trạng như hiện tại thì cả đời ngươi chăng còn hi vọng đứng vào hàng ngũ những đỉnh giai Chiến tướng" Thanh âm của Bồ Bồ truyền tới, những lời nói nhẹ nhàng như truyền tới từ một nơi xa sôi nhưng đã đánh trúng vào tâm can của Lương Vi.Lương Vi đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ngươi cần phải để ý ta là ai sao?

Trong lòng ngươi chỉ cần biết có muốn gia nhập chiến trường hay không!

Ngươi chỉ cần để ý đến việc có thể báo thù hay không!

Chỉ cần ta không phải người của Côn Luân, những cái khác ngươi sẽ để ý đến sao?"

Bồ Bồ chấp vấn lại Lương Vi.Thân thể Lương Vi chấn động : "Ngươi điều tra ta?"."

Việc của ngươi mà cũng cần điều tra?"

Bồ Bồ hỏi lại.Lương Vi yên lặng lại, chuyện của hắn tuy không phải tất cả mọi người đều biết, nhưng bên trong cộng đồng các chiến tướng thì người biết chẳng phải ít."

Ngươi muốn ta làm gì?"

Lương Vi trầm giọng hỏi."

Làm việc mà ngươi am hiểu nhất" Bồ Bồ trả lời."

Chỉ huy chi Chiến bộ nào?" cảm thấy trong cơ thể như bị đốt cháy, một ngọn lửa nóng bỏng không ngừng thiêu đốt trái tim hắn, khiến cho máu trong người hắn sôi lên tưởng chừng có thể bốc hơi."

Một đám ô hợp, mới trải qua huấn luyện cơ bản" Bồ Bồ nói trực tiếp không vòng vo.Lương Vi cũng cảm thấy có chút thất vọng."

Chẳng lẽ ngươi cho rằng, sẽ có một chi Chiến bộ với những binh lính toàn là những người có tố chất tốt để cho ngươi dùng?

Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình trạng của bản thân, nếu đã bị đuổi từ chiến trưởng trở về, thì tất cả phải bắt đầu lại từ đầu " Bồ Bồ không cho Lương Vi tí mặt mũi nào.Lương Vi gật đầu: "Ngươi nói không hề sai""Vả lại, chỉ có Chiến bộ do chính tay tạo dựng mới chân chính là Chiến bộ thuộc về ngươi.

Toàn bộ những ý nghĩ hay nhưng chiến thuật do ngươi nghĩ ra đều có thể thực hiện trên người bọn họ, còn ngươi, sẽ là thủ lĩnh tối cao của chi Chiến bộ đó".Từng lời nói của Bồ Bồ làm cho Lương Vi có cảm giác mê hoặc khó có thể nói lên được bằng lời.

Chỉ mấy lời nói ngắn gọn cũng khiến tim hắn đập mạnh, làm cho hắn lần thứ hai cảm nhận được cảm giác nôi tâm sôi sục.Tên gia hỏa này chắc chắn là ma quỷ!"

Được" Lương Vi gật đầu không chút do dự, rồi hỏi tiếp " Ngươi chắc chắn chúng ta sẽ chiến đấu với Côn Luân?"

"Về điều đó ngươi cứ yên tâm. chúng ta và Côn Luân là kẻ thù không chết không dừng " Trong lời nói của Bồ Bồ hiện lên cảm giác vô cùng sung sướng."

Nếu muốn bắt đầu lại từ đầu thì ta cần phải có trợ giúp" Lương Vi cân nhắc những vấn đề thực tế có thể vấp phải."

Toàn bộ người trong gia tộc Bồ Bồ chiến tướng ngươi có thể lựa chọn thoải mái.

Thực lực của bọn họ ngươi cũng biết rõ ràng, chỉ cần lập một danh sách đưa cho ta, ta sẽ đi thuyết phục bọn họ.

" Bồ Bồ nói.Điều này khiến lòng tin của Lương Vi tăng lên không ít, trong học viện có vài người có thực lực phi phàm, hơn nữa mọi người đều quen biết nhau, cũng đủ để tín nhiệm lẫn nhau, những điều đó sẽ giúp hắn tiêt kiệm được thời gian sử lí những phiền phức có thể xảy ra.Nếu lấy những người này làm nòng cốt, rồi bắt đầu từ đó xây dựng lên một chi Chiến bộ, điều này thật khiến người ta mong đợi a!"

Được, ta cần trở về suy nghĩ, mai sẽ đưa danh sách cho ngươi"Lương Vi cũng cảm thấy trong lời nói của mình có chút nóng vội."

Không vấn đề gì" Bồ Bồ trả lời dứt khoát.Các học viên khác nhìn thấy Lương Vi vừa bước ra khỏi thực chiến kỳ, trên mặt mọi ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc, Lương Vi như biến thành một con người khác, trên người tỏa ra chiến ý vô cùng sắc lạnh.Chương 750 : Hắc HỏaDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam Tử"Lão đại, bọn họ đến rồi" Gã thủ hạ cung kính báo cáo, nói xong hắn liếm liếm môi đồng thời ánh mắt mang theo sự kính nể mà nhìn bóng đen trước mặt."

Tất cả đã an bài tốt rồi chứ?"

Trong bóng tối truyền ra âm thanh trầm thấp."

Tất cả đều hoàn tất" Thủ hạ vội vàng trả lời."

Đêm nay chúng ta sẽ mở tiệc chiêu đãi bọn họ".Gã thủ hạ giật mình kinh ngạc, Lão đại của hắn rất ít khi gặp gỡ người khác, những người biết mặt Lão đại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Đến lúc này hắn mới chợt nhận ra, mình vẫn còn đánh giá hơi thấp mức độ quan tâm của Lão đại đối với nhóm người sắp đến kia.Hắn vội vàng cúi đầu đáp: "Ta lập tức đi xem xét và an bài thêm"."

Ừ, đi đi" m thanh lạnh lẽo từ trong bóng tối truyền ra.Gã thủ hạ xoay ngươi rời đi.Khi gã đó vừa ra ngoài thì có một gã Thiếu niên tóc đỏ từ trong bóng tối đi ra, hai mắt hắn hẹp dài nhưng mang đầy vẻ thâm trầm và u ám, trên mi tâm của hắn có một viên tinh thể hình lăng trụ màu lam, thỉnh thoảng lại tỏa ra những tia sáng yêu dị. hắn tuy đứng đó nhưng lại khiến cho người ta cảm giác hắn cùng với bóng đêm đã hòa thành một thể, trên khuôn mặt hắn lộ ra vẻ suy tư.Hiện tại Vưu Cầm Liệt không còn chút dư âm của một thiếu niên kiêu ngạo năm xưa nữa, giờ đây hắn là một nhân vật nổi danh trong thế giới hắc ám.

Dưới tay hắn có vô số nhân tài, thế lực nắm trong tay cũng tương đối lớn, cho dù những kẻ có quyền thế ở bản địa cũng phải để cho hắn tí mặt mũi.

Vì thế trong thế giới hắc ám, tổ chức Hắc Hỏa của hắn cũng có chút danh tiếng.Thế lực của hắn ngày càng mở rộng, tuy nhiên hắn chỉ ru rú ở trong nhà, ẩn mình trong bóng tối và rất ít khi lộ diện.Chính vì vậy khi biết Vưu Cầm Liệt chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi những người sắp đến, thủ hạ của hắn cảm thấy hết sức kinh ngạc, nhưng những người này đều là những kẻ am hiểu ẩn dấu và khắc chế tâm tình, cho nên nét mặt không hiện lên chút biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại có vẻ tò mò.Trong con mắt của bọn họ, Lão đại là người thâm sâu khó lường, và sự thâm sâu khó lường ấy không thể hiện ở chiến lực.

Bởi Vưu Cầm Liệt ít khi động thủ nên không ai trong Hắc Hỏa biết được thực lực của hắn mạnh yếu ra sao, mặc dù vậy ai ai trong lòng cũng cảm thấy cực kì sợ hãi Lão đại.Trong thế giới hắc ám không thiếu những thủ đoạn như phản bội, ám sát, âm mưu vv... nhưng bất kể âm mưu thủ đoạn của đối phương có kín đáo cỡ nào cũng chưa bao giờ khiến cho Lão đại phải thất bại.

Thậm chí khi đối phương là những nhân vật đáng sợ như Trưởng lão Yêu tộc, hắn vẫn có thể mang bọn họ rút lui an toàn mà không để lại chút dấu vết nào, chính vì vậy tất cả mọi người trong Hắc Hỏa đều vô cùng tôn kính Lão đại.

Thủ đoạn làm việc cao thâm khó lường, phong cách thì tàn nhẫn vô tình, nhưng đối với thủ hạ dưới tay luôn đối xử công bằng và tổ chức kỷ luật nghiêm khắc, khiến mỗi lần hành động đều thành công chẳng bao giờ thất bại. mỗi hành động của Lão đại đều vô cùng tinh tế, mức độ thành thục quả thật không tương xứng với tuổi đời còn trẻ của hắn, trong con mắt của đám thủ hạ, Lão đại của bọn hắn vốn sinh ra để làm Vương của hắc ám.Tại một nơi kín đáo trong trang viên, xung quanh được phòng vệ nghiêm ngặt, tất cả thành viên trọng yếu của Hắc Hỏa đều có mặt đầy đủ.Sài Sơn Thanh là một người có khí chất nho nhã, khóe miệng lúc nào cũng treo một nụ cười hờ hững, trên người mặc bộ thanh sam khiến hắn giống như lão sư nhậm chức ở Yêu Thuật Phủ.

Mà trên thực tế hắn cũng là một trong những lão sư có tiếng tại Yêu Thuật Phủ đó, hắn chuyên dạy nhạc lý và được rất nhiều học viên kính trọng.

Vậy mà ai có thể ngờ được, vị trung niên nho nhã và lịch sự như vậy lại là nhân vật đứng thứ ba ở một nơi có hung danh vang dội như Hắc Hỏa."

Lão đại muốn khoe tài sản rồi" Sài Sơn Thanh khẽ cười.Bên cạnh hắn là một nam tử toàn thân được giấu trong hắc y, chỉ lộ ra đôi mắt.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy có lẽ chẳng ai nghĩ ở ngay chỗ đó lại đang tồn tại một người, hắn chính là Vu Ảnh nhân vật xếp thứ tư trong Hắc Hỏa, có thực lực kinh người lại am hiểu ẩn nấp và ám sát khiến số người chết trên tay hắn không thể đếm được.Trước những lời nói của Sài Sơn Thanh, Vu Ảnh coi như không nghe thấy chỉ giữ nguyên trạng thái trầm mặc.Sài Sơn Thanh dường như quá quen thuộc với biểu hiện của Vu Ảnh, hắn chỉ mỉm cười rồi lẩm bẩm nói "Ta rất hiếu kì với lai lich của Lão đại".Lời nói còn chưa dứt, bỗng nhiên trong lòng hắn cảm thấy nguy hiểm, một luồng sát khí sắc bén tựa như một thanh chủy thủ đang kề lên cổ hắn, hắn cảm không được thoải mái chút nào, liền nói: "y ây..., ta chỉ là nói vậy thôi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tò mò hay sao?"

Sát khí đột nhiên biến mất như chưa bao giờ tồn tại.Khuôn mặt Sài Sơn Thanh không được thoải mái cho lắm, hắn cũng biết Vu Ảnh cực kì trung thành với Lão đại chính vì vậy nếu gã nhìn thấy ai có khả năng uy hiếp đến Lão đại, lập tức giết chết người đó mà không chút do dự.Sài Sơn Thanh không nhịn được lẩm bẩm: "Ngay cả ta mà ngươi cũng đối xử như vậy, ngươi vô tình quá đi".Vu Ảnh làm như chẳng nghe thấy gì.Từ phía sau truyền tới một thanh âm nhẹ nhàng: "Đừng náo loạn nữa, khách nhân sắp đến rồi đấy".Khi Sài Sơn Thanh nghe thấy thanh âm này lập tức câm như hến, ngay cả thân hình của gã Vu Ảnh kia cũng run nhẹ, lộ ra vẻ căng thẳng, lúc này từ cửa bước vào một thiếu nữ xinh đẹp, vừa đi vừa cười.Trên mình nàng mặc một bộ y phục màu đen bó sát, làm lộ ra thân hình nóng bỏng của nàng.

Dưới hai bờ vai để trần là một rãnh sâu màu trắng như tuyết, khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy máu trong người muốn sôi trào hẳn ra, trên đầu nàng từng cụm tóc quăn màu vàng trông như những cuộn sóng, càng tôn thêm nét phong tình khiến vạn người say mê.Nhưng thân hình khiêu gợi đó lại khiến cho Sài Sơn Thanh và Vu Ảnh vô cùng kiêng kị như gặp phải rắn rết, bởi vì nàng chính là Đào Vi, nhân vật xếp thứ hai trong Hắc Hỏa.Đào Vi hướng về phía hai người liếc mắt đưa tình, rồi chầm chậm đi đến bên cạnh Vưu Cầm Liệt sau đó đứng bên cạnh hết sức nhu thuận.Hai con mắt hẹp dài của Vưu Cầm Liệt ánh lên vẻ sâu sắc, sắc mặt hắn không biểu lộ chút cảm tình, nếu chỉ nhìn lướt qua sẽ thấy rất bình thường chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng những người ở đây đều có cảm giác rằng, dường như lúc này chính là thời khắc trọng yếu trong cuộc sống của bọn họ.Không lâu sau, một nhóm người dưới sự chỉ dẫn của đám thuộc hạ dẫn đường bước về phía bọn họ.Nhưng khiến cho Đào Vi và Sài Sơn Thanh phải kinh ngạc chính là hành động tiếp theo của Lão đại, bất chợt Vưu Cầm Liệt từ trên bậc thang bước xuống chủ động chào hỏi.Mặc dù bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng khi được chứng kiến cảnh tượng như vậy, nhất thời cũng khiến cho thân hình sững sờ chốc lát."

Ta là Vưu Cầm Liệt" Thanh âm nhàn nhạt không nghe ra vui hay buồn chợt vang lên."

Ta là Lương Vi" Lương Vi cũng vô cùng cảnh giác, hắn cẩn thận quan sát đối phương, thấy rõ đối phương có tuổi đời không lớn, có lẽ chỉ ngang tuổi hắn nhưng khí tức hắc ám cứ chập chờn xung quanh, khiến hắn hơi nhíu mày lại.Vốn là một Chiến tướng nên Lương Vi không mấy hảo cảm với những kẻ thường đi lại trong thế giới hắc ám."

Tiệc tối đã chuẩn bị xong, xin mời theo ta vào bàn tiệc" Vưu Cầm Liệt thản nhiên nói rồi xoay người đi sâu vào đại điện.Lương Vi hơi do dự nhưng vẫn cất bước đi theo, hắn vừa đi vừa nói "Ngài quá khách khí!"

Trong suốt mấy năm bị mọi người bỏ quên, hắn cũng học được một ít đạo lý đối nhân xử thế.Bên trong đình viện mọi thứ được sắp xếp đơn giản, không có phong cách xa hoa như trong tưởng tượng, chính điều này đã gây cho Lương Vi thêm chút hảo cảm.

Vì trong ấn tượng của hắn, những kẻ đi lại trong thế giới hắc ám thường có sống một cuộc sống xa hoa trụy lạc.Nếu Lương Vi phải phục vụ một thế lực hắc ám như vậy, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy không được trọn vẹn cho lắm.

Trong lòng hắn luôn suy đoán rốt cuộc Bồ Bồ thuộc thế lực như thế nào, nhưng theo hắn nhận thấy một Chiến tướng lợi hại như vậy thì không thể xuất thân từ một thế lực nhỏ bé, chỉ có những thế lực to lớn mới có khả năng đào tạo ra.Mọi người phân biệt chủ khách rồi ngồi xuống, những người bên cạnh Lương Vi cũng chẳng suy nghĩ nhiều như hắn.

Điều kiện Bồ yêu dùng để thuyết phục bọn họ rất đơn giản, chỉ là lương bổng phong phú cùng với phí an gia không tồi là được rồi.

Đối với bọn họ mà nói, có thể được làm những điều mình thích lại được trả công phong phú, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để bọn họ thỏa mãn rồi.Hơn nữa bọn họ đã được sinh hoạt trong gia tộc Bồ Bồ chiến tướng tương đối lâu, cho nên cũng có cảm giác tương đối tín nhiệm đối với gia tộc này.Khi Lương Vi quan sát Vưu Cầm Liệt, ngược lại nhóm người Vưu Cầm Liệt cũng quan sát bọn họ, nhất là Sài Sơn Thanh.

Hắn vốn là người rất có phong độ, từng lời ăn tiếng nói đều khiến cho mọi người cảm thấy cực kì thoái mái, trong lòng Lương Vi luôn giữ nguyên cảnh giác, nhưng mọi người đi cùng hắn lại không được như vậy, vì thế chẳng được bao lâu tất cả đều bị lộ thân phận.Chiến tướng !Tất cả những người này đều là Chiến tướng !?!?!Điều này khiến trong lòng đám người Sài Sơn Thanh cảm thấy kinh ngạc, bên trong thế giới hắc ám không có đất cho Chiến tướng sinh tồn.

Bởi vì thế giới hắc ám là một thế giới đầy rẫy sự lừa gạt, dối trá và âm mưu... chiến tranh bên trong thế giới hắc ám là cuộc chiến không tiếng động, thậm chí nếu dân chúng bình thường sống cùng bọn họ ở chung một Thành cũng không thể cảm giác được.Thế lực nào có Chiến bộ cũng chỉ làm cho những thế lực đó càng chết nhanh mà thôi.

Đối với bọn họ, hắc ám mới là sự bảo hộ tốt nhất, những chi Chiến bộ khổng lồ sẽ khiến bọn hắn mất đi sự bảo hộ của hắc ám, rồi từng bước đi tới diệt vong.Chỉ những thế lực công khai mới có Chiến bộ, mới cần phải có chi Chiến bộ.Lão đại quả nhiên có hậu thủ !Lúc này, nhờ vào tâm tư nhạy cảm, Sài Sơn Thanh đã tìm được gốc gác của cái tên Lương Vi, khiến cảm giác coi thường ban đầu trong lòng hắn bị quét sạch không còn chút nào.Lương Vi, cái tên này đại diện cho vị thanh nhiên Chiến tướng đã từng gây nên những chấn động không nhỏ, một vị Chiến tướng xuất sắc như vậy cũng bị thế lực sau lưng của Lão đại chiêu mộ."

Cấp trên bảo ta nói với ngươi..."

Vưu Cầm Liệt thản nhiên mở lời.Lương Vi không tự chủ được mà ngồi thẳng người ra, nghiêm nghị nói: "Mời nói".Tất cả mọi người đều dừng nói chuyện lại, đồng loạt vểnh tai ra nghe ngóng, còn những thủ hạ của Lương Vị lộ ra bộ dáng nghiêm túc cũng lắng nghe thật kỹ, bởi vì việc sắp tới có thể sẽ ảnh hưởng đến tương lai của bọn họ."

Nơi đóng quân đã được chuẩn bị đầy đủ, khi nào ngươi tới đó sẽ đảm nhận vị trí thủ lĩnh tối cao của Chiến bộ.

Toàn bộ vật tư đã vận chuyển đến chỗ đóng quân, tất cả những việc như chọn lựa và chỉnh biên phải được hoàn thành trước tháng mười hai năm nay.

Nói cách khác, ngươi có thời gian sáu tháng để tổ chức và xây dựng Chiến bộ.

Tháng sáu sang năm ngươi phải hoàn thành việc huấn luyện cơ bản, tìm tòi và xác định phong cách chiến đấu của Chiến bộ.

Khi đó cấp trên sẽ dựa vào phong cách chiến đấu của các ngươi để chế tạo Thần trang".Trong lòng Lương Vi chấn động mạnh, không ngờ thế lực cấp trên có thể luyện chế ra Thần trang.Quả nhiên là một thế lực lớn !Trong thời gian hiện tại, nếu có thể luyện chế Thần trang thì chắc chắn đó phải là một thế lực rất lớn.Tất cả mọi người xung quanh không khỏi hít vào một hơi lãnh khí, nhất là những thuộc hạ của Vưu Cầm Liệt, bọn họ đã sớm suy đoán Lão đại có một thế lực chống lưng rồi, nhưng không ngờ thế lực đó lại lớn đến như vậy."

Thời gian đổi mới trang bị ước lượng mất tầm ba tháng.

Hy vọng ngươi có thể nhanh chóng hình thành sức chiến đấu, sau khi việc đổi trang bị hoàn tất, có khả năng các ngươi phải xuất chiến đi làm nhiệm vụ".Lương Vi nhíu mày: "Thời gian quá gấp, muốn xây dựng một Chiến bộ trong thời gian ngắn như vậy không dễ dàng, hơn nữa một Chiến bộ mới mà tùy tiện xuất chiến sẽ có thương vong rất lớn".Vưu Cầm Liệt thản nhiên nói: "Việc của ngươi là suy sét một cách cẩn thận".Lương Vi yên lặng, nhưng trong lòng không ngừng tính toán, hắn cũng không phản bác lời nói của đối phương, bởi hắn đã chuẩn bị tư tưởng từ trước rồi.

Sau lưng đối phương là một thế lực khổng lồ, nếu đã dùng hắn thì chắc chắn đó chẳng phải là một nhiệm vụ đơn giản.Đối với những khó khăn sắp tới, trong lòng hắn đã sớm chuẩn bị đầy đủ.

Nghĩ đến việc có thể thống lĩnh Chiến bộ tiến vào chiến trường, khiến cho hắn cảm thấy chiến ý đang không ngừng sôi sục trong lòng."

Từ đây đến nơi đóng quân mất bao lâu?"

Hắn trầm giọng hỏi."

Mười ba ngày"."

Thời gian cấp bách quá, hiện tại ta sẽ lên đường luôn" Lương Vi đẩy bàn đứng dậy, những người khác cũng dồn dập đứng lên, nãy giờ bọn họ đều nghe thấy những gì Vưu Cầm Liệt nói."

Ăn xong rồi hãy đi" Vưu Cầm Liệt vội lên tiếng."

Vừa đi vừa ăn cũng được" Lương Vi nhất quyết đi ngay."

Cũng được" Vưu Cầm Liệt cũng không giữ lại nữa.Lập tức, theo chỉ dẫn của đám thuộc hạ của Vưu Cầm Liệt, nhóm người Lương Vi vội vã lên đường.Đào Vi và mọi người quay sang nhìn nhau, bọn họ cũng không thể ngờ Lương Vi lại dẫn theo đám người đó lập tức lên đường.Vưu Cầm Liệt ngồi xuống, những người xung quanh thấy vậy lập tức khẳng định Lão đại còn có một số việc cần phân phó, nên vội vàng đồng loạt ngồi xuống."

Mọi người chuẩn bị đi, chúng ta sẽ động thủ với Hồng Tiêu Đoạn".Lời nói của Vưu Cầm Liệt như ném ra một thùng thuốc nổ nặng kí khiến khuôn mặt của Đào Vi và mọi người biến sắc.

Quả thật Hồng Tiêu Đoạn không phải là một thế lực nhỏ, nếu so sánh về địa bàn, Hắc Hỏa của bọn họ chỉ mới khống chế mười ba Yêu giới, thậm chí nếu tính cả những Giới đang trong quá trình xâm nhập thì cao lắm cũng chỉ hai mươi sáu Giới mà thôi, còn Hồng Tiêu Đoạn trực tiếp khống chế hơn mười tám Yêu giới, từ đó có thể thấy được thực lực của Hồng Tiêu đoạn cao hơn bọn hắn."

Lão đại..."

Đào Vi không nhịn được liền nói, nàng chắc chắn đây chính là nhiệm vụ mà cấp trên an bài cho Lão đại, nhưng theo nàng đó là nhiệm vụ không khả thi."

Yên tâm đi, không phải chỉ có một mình chúng ta tác chiến đâu" Vưu Cầm Liệt thản nhiên nói.Câu nói của hắn khiến mọi người càng thêm chấn động.
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 751-800


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpChương 751 : Tông Như xuất quan .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132“Sư huynh!

Đây là Vân Hải giới!”

Y Chinh có chút kiêu ngạo nói.Sư huynh cảm nhận được sự kiêu ngạo trong lời nói của Y Chính thì trong lòng cũng hơi kinh ngạc, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười mỉm, dù sao điều này cũng nói lên rằng mầy năm qua sư đệ sống không đến nỗi quá tệ.Dọc đường không ngừng có người hành lễ với Y Chính, mỗi lần như vậy Y Chính đều dừng lại chân thành đáp lễ.Sư huynh nhận ra những người này đều tôn kính sư đệ xuất phát từ nội tâm, điều này càng khiến hắn cảm thấy cao hứng và vui mừng.

Nghĩ lại trước kia một tên thiếu niên bướng bỉnh quật cường nay đã khác rồi.Từ sau khi sư phụ qua đời, một tay hắn nuôi lớn sư đệ, nhưng từ khi tu vi của hắn bị phế, sư đệ như biến thành một người khác, nỗ lực và khắc khổ.

Một mặt hắn vì sự chuyển biến của sư đệ mà cao hứng, mặt khác hắn lại tự trách bản thân mình.

Sau khi sư đệ thất tung, cảm giác tự trách này càng ngày càng gặm nhấm tâm hồn hắn.Hắn chỉ có thể dùng thiền định để trấn an tâm linh bản thân, mặc dù mất hết tu vi nhưng công phu thiền định ngược lại càng ngày càng thâm hậu.Khi sư đệ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn làm thiền tâm của hắn trong nháy mắt sụp đổ.“Trước đây đệ đã từng truyền thụ cho bọn họ một số nội dung của thiện tu, thực lực hồi đó của bọn họ là rất kém.

Lúc đấy đệ làm trợ thủ cho Tông sư phó, mặc dù bận rộn chút nhưng cũng rất hài lòng.

Trong lòng nhớ tới sư huynh nhưng khi đó tiền ít, linh đan cho sư huynh sử dụng cũng thu thập chưa đủ.Y Chính nhớ lại mà vô cùng tiếc nuối.

Mặc dù bây giờ đã có được linh đan nhưng không còn tác dụng nữa nên hắn dứt khoát đem theo sư huynh trở về Mạc Vân Hải.

Nói thật, khi hắn nhìn thấy cổ tự của sư huynh rách nát, nhìn như sắp sụp tới nơi thì trong lòng hắn đầy khổ sở và phẫn nộ, cơ hồ suýt chút nữa hắn không thể khống chế được bản thân nữa.Sư huynh rất hiểu Y Chính, nhìn vẻ mặt đầy hổ thẹn của Y Chính thì không tiếp tục mà chuyển đề tài khác: “Tông sư phó?

Cũng là thiện tu sao?”

Nhắc tới Tông sư phó, tinh thần Y Chính không khỏi trở nên hưng phấn: “Đúng vậy!

Đừng tưởng Tông sư phó xuất thân tầm thường, ở Đại Phật Tự không ai có thể sánh được với người đâu.”

“Ồ, lợi hại vậy sao?”

Sư huynh mỉm cười, hắn đã nhận ra sư đệ đối với vị Tông sư phó này rất tôn kính.“Đúng vậy, Tông sư phó đã tu thành nguyện lực.

Bên trong tự người có thể tu thành nguyện lực không có mấy đâu.”

Y Chính nhìn quanh, không thấy ai rồi hạ giọng nói tiếp: “Là Khí Phật Tử Nguyện.”

Sư huynh giật mình kinh hãi, khí phật tử nguyện, bốn chữ này làm hắn không tự chủ được mà nín thở.Mặc dù linh lực đã biến thành thần lực, mặc dù thời đại có biến hóa nhưng khí phật tử nguyện vẫn làm người ta cảm thấy rung động.“Bây giờ hắn sao rồi?”

Trong mắt sư huynh bỗng sáng lên chút hi vọng, nếu có thể được đại sư như vậy điểm hóa, nói không chừng thương thế của mình lại có mấy phần hi vọng.Tâm trạng Y Chính trở nên chán nản: “Từ bảy tám năm trước, Tông sư phó bế tử quan, đến bây giờ vẫn còn chưa đi ra.”

“Bế tử quan!”

Sư huynh đột nhiên trợn tròn mắt, sắc mặt khẽ biến.

Khí phật tử nguyện, bế tử quan, hai từ này làm hắn như nhìn thấy một vị thiện tu không sợ chết, chấp nhất, không để cho mình có một con đường lui.“Đúng vậy, nếu như Tông sư phó xuất quan thì tốt rồi, tổn thương của sư huynh Tông sư phó nhất định có cách.

Nhưng vẫn may là phật đăng của Tông sư phó không có tắt.”

Y Chính nói.Vừa dứt lời bỗng ở phía xa phát ra ánh sáng chói lòa.Mọi người đang bay trên trời đều ngừng lại, khiếp sợ nhìn về phía xa, ánh sáng chói mắt như vậy mà không phát ra chút tiếng động nào.Một luồng khí tức mênh mông cổ xưa bỗng nhiên bạo phát!Biển mây xung quanh vân đảo đột nhiên gợn lên sóng mây cao tới vài chục trượng, biển mây quay cuồng, khí thế ầm ầm giống như có vô số vân thú đang rít gào mà lan ra bốn phía.“Không tốt!”

Sắc mặt Y Chính khẽ biến, trong chớp mắt, sóng mây giống như dời núi lấp biến gào thét lao tới, sóng mây cao tới vài chục trượng tựa như một bức tường làm người ta cảm thấy không thể chống đỡ được nó.Cả người Y Chính bỗng sáng rực lên.Chỉ thấy lân giáp màu vàng nhạt giống như sóng gợn nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn, không biết từ khi nào kim cương xử đã xuất hiện trong tay.

Trên mặt là mặt nạ kim sắc mang theo ý cười như có như không, giống như đức Phật.Thần trang!Hai mắt sư huynh bỗng trợn lên, mặc dù nơi hắn ở rất hẻo lánh nhưng danh tiếng của thần trang thì vẫn từng nghe nói qua.Chỉ thấy kim cương xử trong tay Y Chính khẽ vạch một dường dưới chân, tả chưởng dựng đứng, miệng quát lớn một tiếng thiền hào!Kim quang nhàn nhạt giống như rung động nổ lên ở dưới chân hắn, nhìn rất chậm nhưng thực ra vô cùng nhanh bao phủ hai người vào bên trong.

Trong nháy mắt, một kim tráo hình cầu đã thành hình, mặt ngoài của kim tráo là vô số kinh văn giống như nòng nọc đang di chuyển bất định.Đây là…Trong lòng sư huynh không khỏi cảm thấy kinh hãi, sức mạnh của sư đệ cực kì cổ quái, hắn không thể nói ra tên nhưng có một điều hắn dám khẳng định đó tuyệt đối không phải thứ mà Đại Phật Tự truyền ra.Bỗng, hai chữ thoáng hiện ra trong đầu hắn.Thần lực!Hắn không chú ý tới những người khác đang đứng trong không trung đều đã mặc thần trang của mình vào, bởi vì thanh thế của sóng mây này quá đáng sợ, rất nhanh đã vọt tới trước mặt họ!Ầm!Trong nháy mắt hai người đã bị sóng mây cao ngất nuốt chửng.Kim quang tráo không khỏi rung lên, kinh văn du tẩu ngày càng nhanh, Y Chính trợn tròn mắt, hiển nhiên đang cố gắng hết sức để chống lại.Sư huynh lại có chút thần thần, hắn bỗng nhớ tới tình cảnh hồi trước, khi mà bản thân che chở cho sư đệ, giờ đây sư đệ đã có thể bảo vệ bản thân rồi.Chỉ chớp mắt ngắn ngủi đó mà lại như rất lâu.Vẻ mặt của Y Chính không thể nghi ngờ đã nói lên việc hắn đang cố gắng hết sức chống lại, sư huynh rất nhanh đã hồi phục tinh thần, nhắm mắt lại.

Ngày trước tu vi của hắn rất thâm hậu, từng là một trong những thiên tài của Đại Phật Tự, mặc dù bây giờ tu vi đã mất hết nhưng mỗi ngày đều chìm vào trong thiền định làm cảm giác của hắn càng trở nên nhạy bén.Vừa nhập định, hắn lập tức có chút kinh hãi, thực lực bây giờ của sư đệ đã hơn xa năm đó.Điều này làm cho hắn rất kinh ngạc.Thiên phú của sư đệ hắn biết rõ, tuyệt đối không phải loại thiên phú dị bẩm nhân tài kiệt xuất trong chùa như hắn.

Cho dù Đại Phật Tự bây giờ đạt được tiêu chuẩn như hắn ở vào lứa tuổi đó cũng không có mấy người.Sư đệ lại mạnh tới mức này rồi!Lực lượng cường đại mà xa lạ làm hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng hiếu kì đối với Mạc Vân Hải.Sóng mây một lớp lại một lớp giống như vô biên vô hạn, bọn họ như con thuyền gỗ dập dềnh trong bão tố, căn bản không thể nào đứng vững được.

Liên tục chống lại mấy lớp sóng mây, cả người Y Chính bắt đầu run lên, mồ hôi tinh mịn bắt đầu hiện ra trên trán hắn.Vẻ mặt sư huynh đầy trang nghiêm, nhẹ giọng tụng kinh.Tiếng tụng kinh của hắn không lớn nhưng ở trong cơn sóng giữ ầm ầm thì rõ ràng tới từng chữ.

Trong tiếng tụng kinh của sư huynh giống như có sức mạnh làm dịu lòng người, Y Chính cảm thấy tâm tình trở nên bình tĩnh hơn, cả người thôi không run rẩy nữa, từng luồng sức mạnh từ sâu trong cơ thể hắn hiện ra, tinh thần hắn không khỏi rung lên.Đúng vào lúc này bỗng có một giọng nói du dương vang lên.“Định!”

Vừa rồi còn ầm ầm tức thì biến mất.“Tán!”

Biển mây trắng xóa xung quanh giống như băng tuyết nhanh chóng ta đi, trong nháy mắt, một bóng người chắp tay xuất hiện trên bầu trời.Ở phía sau hắn là một pho tượng Phật đầu bóng lưỡng, tương tự cũng chắp tay lại, thần sắc đầy nghiêm túc.Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, cả người Y Chính không khỏi run lên, trên mặt không chút kìm nén hiện lên vẻ mừng rỡ như điên: “Tông sư phó!”

Sư huynh ngửa mặt ngơ ngác nhìn bức tượng phật đà to lớn đằng sau Tông Như, đầu óc trở nên trống rỗng.Khi ánh mắt hắn và chân thân phật đà chạm nhau, cả người không khỏi run lên.Con mắt của phật đà lại có màu tro!Tông Như xuất quan, Vân Hải rung động!------------------------------“Đã lâu rồi không về yêu giới, thật có chút nhớ mong.”

Thương Trạch cảm khái nói, nét mặt hắn đã bớt đi chút trẻ con, cả người cũng trở nên trầm ổn hơn.Minh Quyết Tử lắc đầu: “Ta cảm thấy Vân Hải giới vẫn tốt hơn.”

“Ta chỉ hoài niệm thôi mà.”

Thương Trạch tự giễu cười nói: “Đương nhiên là Vân Hải giới tốt hơn rồi.

Nge nói yêu tộc bây giờ rất loạn, trưởng lão hội nội đấu càng nhiều, ngoài mặt thì còn khách khí một chút chứ còn phía dưới thì vô cùng lộn xộn.”

Nam Nguyệt không nói gì, nghe hai người nói chuyện với nhau, nhất thời tâm thần vẩn vơ.

Bằng hữu trước đây ở yêu thuật phủ không biết thế nào rồi?Nhưng rất nhanh tâm tư của nàng đã bị tiếng ồn từ phía sau phá hỏng.“Ta bảo các ngươi nghe, lần này không được ngăn cản đường của bản thiên tài!

Vất vả lắm mới thể dành được nhiệm vụ này, oa oa, đến lúc bản thiên tài tỏa sáng chiếu rọi thân ảnh bé nhỏ của các ngươi rồi!”

Chanh Phát yêu vô tâm cuồng tiếu.A Văn trừng mắt, trong miệng phun ra hai chữ: “Ngu ngốc!”

Hắc Yên yêu nhanh chóng lùi ra sau hai bước, cách xa hai người một chút.“Củi mục, nói ai ngu ngốc đó?”

Chanh Phát yêu trợn mắt nhìn A Văn nhưng ngay sau đó vẻ mặt hắn vô cùng đắc ý vui vẻ nói: “Ta biết rồi, là ngươi đố kị ta, lần trước thua trên tay ta, ha ha, trái tim yếu đuối của ngươi đã bị ta đả kích, ta thật sự quá lợi hại!”

“Ngươi mới đuổi bằng mà thôi.”

A Văn cười nhạt: “Không tin ngươi hỏi lão Yên mà coi.”

Chanh Phát yêu sửng sốt, quay sang hỏi Hắc Yên yêu: “Lão yêu, ta mới bằng thôi sao?”

Hắc Yên yêu đưa ra đáp án đã chuẩn bị từ trước: “Ừ, lúc trước hắn thắng sáu trăm hai mươi hai ván, ngươi thắng sáu trăm hai mươi mốt ván.Chanh Phát yêu lập tức cười lớn: “A a a!

Buồn cười!

Buồn cười!

Đi nào, củi mục, bây giờ chúng ta đánh một trận xem ai lợi hại hơn!”

“Tới thì tới!

Ai sợ ai chứ!”

A Văn không chút do dự, trợn mắt nhìn.Nam Nguyệt không khỏi đau đầu, dọc đường đi đã mấy lần như này rồi?Nàng quay đầu nói: “Lão đại nói rồi, các ngươi mà trên đường đánh nhau trở về cấm túc ba tháng.”

Cả hai ngây ra như phỗng.Chanh Phát yêu lẩm bẩm nói: “Lần này tiện nghi cho ngươi rồi, nếu không phải lão đại che chở cho ngươi thì ta sẽ cho ngươi nếm thử thất bại thứ sáu trăm hai mươi ba!”

A Văn trả lời lại đầy mỉa mai: “Nếu không phải lão đại che chở cho ngươi thì ta lấy mạng ngươi dễ như lấy đồ trong túi vậy!”

Chanh Phát yêu sửng sốt: “Những lời này ngươi học từ đâu đấy?

Nghe có vẻ lợi hại ghê!”

A Văn cố kiềm nén đắc ý trong lòng, giọng hắn không mặn không nhạt nói: “Lão Yên!”

Hắc Yên yêu lập tức cảm thấy không ổn, quả nhiên, hắn còn chưa kịp có phản ứng gì thì Chanh Phát yêu đã như một cơn gió ào tới trước mặt hắn: “Lão yêu lão yêu, nhanh nghĩ ra câu nào đó oai phong hơn câu vừa rồi đi…”

Bỗng nhóm người Nam Nguyệt ngừng lại, đề phòng nhìn đoàn người trước mặt.Người cầm đầu là một thiếu niên, cả người hắn toát ra khí tức âm lãnh, hắn yên lặng đứng đó.“Đã đợi các vị từ lâu, ta là Vưu Cầm Liệt.”

Chương 752 : Chúng tiểuDịch giả : hhnmthvnBiên dịch : daica1977Biên tập : Mỹ Nam TửBánh xe chiến tranh của Mạc Vân Hải vẫn đang âm thầm lăn bánh.Tất cả những hoạt động phục vụ cho chiến tranh đều diễn ra trong bí mật.

Trong những năm không có chiến sự, các chiến bộ của Mạc Vân Hải vẫn được điều động và tu luyện thường xuyên, cho nên hiện tại mọi người đã quen với tình huống này rồi.Lúc này có một chi Chiến bộ quy mô vô cùng lớn, đang âm thầm lặng lẽ xuất hiện tại Vật Hi Đường ở Hắc Mộc Giới.Vật Hi Đường đã đầu nhập vào dưới trướng của Tả Mạc, khiến cho các thế lực của Ma Giới vô cùng kỳ thị.

Vì mục đích an toàn, ở biên giới của Vật Hi Đường được xây dựng các cứ điểm phù trận với số lượng vô cùng lớn.Hơn nữa Vật Hi Đường lấy thương hội làm nền tảng, lên hành sự theo kiểu rùa rút đầu rụt cổ cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến lượng hàng hóa lưu thông.

Hơn nữa thông qua sự kiện ở Bất Chu Thành cũng đã khiến cho thanh danh của Vật Hi Đường được lan truyền rộng rãi, về sau lại có được sự ủng hộ mạnh mẽ của Mạc Vân Hải khiến phẩm chất hàng hóa không ngừng được nâng cao, rất được hoan nghênh trên thương trường.Đến cả Ma Soái liên minh cũng mua sắm một lượng lớn Ma Binh cùng vật tư của Vật Hi Đường.

Chính nhờ những mối giao thương này làm cho con đường thông thương của Vật Hi Đường chưa bao giờ bị gián đoạn.

Không chỉ vậy, dựa vào việc không ngừng xây dựng Huyết trì, cũng khiến cho tình hình giao thương và liên lạc giữa Vật Hi Đường với các thế lực khác của tam giới càng thêm thuận tiện.Việc vận chuyển hàng hóa với số lượng lớn bằng Huyết trì truyền tống trận tuy có đắt đỏ thật, nhưng lại an toàn và cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Thật ra đối với sự giàu có của Vật Hi Đường, bản thân bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm đến chút phí tổn khi xây dựng Huyết trì, lúc này Vật Hi Đường đang liên tục xây dựng vài chục Huyết trì đi thông với ngoại giới, do đó thậm chí cả Ma Soái liên minh cũng không có cách nào cắt đứt được mối liên lạc của Vật Hi Đường với thế giới bên ngoài.Một sự kiện lớn như vậy, đương nhiên Dịch An không thể không biết.Nhưng đến khi gặp được Biệt Hàn, tuy hắn vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng ngay đó lập tức hiểu ra, quả thật cấp trên rất coi trọng trận chiến này.

Trong hệ thống các Chiến tướng của Mạc Vân Hải, Công Tôn Sai và Biệt Hàn có địa vị bằng nhau, tuy bình thường Biệt Hàn không trực tiếp tham gia quản lý, nhưng địa vị của hắn thì chẳng ai có thể rung chuyển được.Biệt Hàn đích thân đến nơi, vậy chắc chắn đây không phải là trận chiến đơn giản rồi.“Xin ra mắt Đại nhân” Dịch An bước lên vấn an, tuy hắn cũng là một trong những thành viên trung tâm, nhưng địa vị không thể nào so sánh với Biệt Hàn được.Trong bảng xếp hạng các Chiến tướng của Tu Chân Giới, Biệt Hàn xếp hạng mười đồng thời hắn cũng vốn là một Đỉnh cấp Chiến tướng có uy danh lừng lẫy tại Tu Chân giới.Trong bảng danh sách chiến tướng đó, có những nội dung phân tích hết sức chi tiết về vị chiến tướng xếp hạng thứ mười này.

Những người bình chọn đều cho rằng, Biệt Hàn là một Chiến tướng có sức chiến đấu kinh người, phong cách chiến đấu hết sức bá đạo và đầy bạo lực, luôn chọn những chiến thuật có tính công kích rất mạnh, hắn chỉ được xếp hạng thứ mười vì còn những thiếu sót ở một số phương diện, chẳng hạn như yếu kém trong việc xử lý quan hệ với đồng binh, hay là cá tính của hắn quá lập dị,...Phần kết trong nội dung phân tích trên có dòng nhận xét, Biệt Hàn được coi như một Chiến tướng có ưu khuyết điểm rõ ràng, đó chính là chỉ giỏi tấn công không giỏi phòng thủ, chính vì vậy cần phải có người hỗ trợ ở sau lưng.Chính vì những nguyên nhân trên mà rất nhiều người cho rằng Công Tôn Sai ưu tú hơn Biệt Hàn, tổng hợp thực lực của Công Tôn Sai rất xuất sắc, hắn không chỉ có trình độ chỉ huy tác chiến lợi hại, cả tấn công lẫn phòng thủ đều xuất sắc, hắn còn đào tạo ra một đám Chiến tướng có thực lực rất mạnh.

Thứ hạng trong bảng xếp hạng các Chiến tướng đều được sắp xếp hết sức công bằng, ít gây tranh cãi, hầu như tất cả các chiến tướng đều cảm thấy hợp lý.Khi bảng xếp hạng các Chiến tướng được ra mắt, Mạc Vân Hải có hai Chiến tướng nằm trong nhóm mười Chiến tướng mạnh nhất Tu chân giới, thật khiến mọi người phải xôn xao bàn tán.

Nhưng đến khi những chi tiết trong các trận chiến của Công Tôn Sai và Biệt Hàn được tiết lộ, thì những âm điệu nghi ngờ đại loại như thế mới biến mất.

Trong bảng xếp hạng các Chiến tướng mới nhất vừa được ra mắt, rõ ràng bảng xếp hạng đó đã vài năm nay ít khi thay đổi đột nhiên có biến hóa lớn, nhất là khi Chung Đức của Tây Huyền vừa xuất hiện lập tức leo thẳng lên vị trí thứ hai, chỉ đứng dưới Tiết Đông của Côn Luân mà thôi.Cho dù vậy, Biệt Hàn vẫn giữ nguyên vị trí thứ mười trong bảngxếp hạng.

Lúc này Chiến bộ của Biệt Hàn xuất chiến gồm có Thời Đông, Dã Lăng và Hôi Doanh cùng Ma Phàm thống lĩnh ba chi chiến bộ gồm có Thanh Long doanh, A Trát Cách Chiến bộ và Đường Tự bộ.Hai người Thời Đông và Dã Lăng đã hợp tác với nhau trong thời gian dài, nên hai người phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.

Bởi xuất thân có chút vấn đề lên Thời Đông rất khó tiến bộ, chính vì vậy khi được Công Tôn Sai chọn ra để tu luyện Thần Lực Chiến tướng, thì hắn vô cùng trân trọng nắm bắt lấy cơ hội này.

Trong tu luyện, với sự kiên trì của hắn đã khiến mọi người vô cùng bôi phục, mà tốc độ tiến bộ của hắn cũng nhanh chóng kinh người, chẳng mấy chốc đã tiến vào hàng ngũ Hoàng Kim Chiến tướng.Còn Dã Lăng am hiểu phối hợp và lập kế hoạch, hắn là người mà bất cứ trận doanh nào cũng thèm muốn.Còn phân tổ ba người Ma Phàm đương nhiên không cần phải nói tới, vì ba người bọn họ chính là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Công Tôn Sai, cả ba đều có xuất thân từ Chu Tước doanh và cũng đều không phụ công bồi dưỡng của Tiểu nương.

Riêng Ma Phàm am hiểu chỉ huy và tác chiến, đã đứng vào hàng ngũ Hoàng Kim Chiến tướng, còn Lôi Bằng là người có vũ lực mạnh mẽ nhất, nên luôn là người liều chết đi tiên phong, với Niêm Lục lại là người có tâm tư tinh tế, chuyên môn đưa ra những chủ ý hắc ám, ba người bọn họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý và kín kẽ.

Trong mỗi lần đối đầu trực tiếp, ba người bọn họ đều khiến cho nhiều người phải cực kì đau đầu mà tìm cách đối phó.Còn bản thân A Trát Cách cũng là một Hoàng Kim Chiến Tướng, hắn có kinh nghiệm dẫn dắt đội ngũ rất phong phú.

Sau khi dẫn bộ tộc đến định cư tại Mạc Vân Hải, khiến cho điều kiện sinh hoạt của mọi người không ngừng được cải thiện, cuối cùng hắn cũng có thể an tâm tập trung vào chiến sự.

A Trát Cách luôn luôn thể hiện ra phong độ của một đại tướng, nên rất được Tiểu nương tán thưởng.Đường Tự bộ có chủ tướng là Đường Phỉ và Miêu Quân làm phụ tá.

Bản thân Đường Phỉ có thiên phú rất tốt lại được Miêu Quân hết lòng truyền thụ, rồi có Công Tôn Sai thỉnh thoảng chỉ điểm thêm, hơn nữa nàng còn năng động học hỏi thêm từ các Chiến tướng khác thông qua những trận luận bàn, chính những điều đó đã giúp nàng phát triển nhanh chóng và sớm trở thành một Hoàng Kim Chiến tướng.

Tuy nàng là phận nữ nhưng đấu pháp của nàng mạnh mẽ và ương ngạnh, phong cách chiến đấu của Đường Tự bộ cũng bị ảnh hưởng từ nàng, trở nên vô cùng mạnh mẽ và không sợ đối đầu trực diện với đối phương.Sau khi trải qua một thời gian bồi dường và rèn luyện, nội bộ Mạc Vân Hải cũng xuất hiện thêm một số chi Chiến bộ có thực lực không tệ.Tuy Biệt Hàn không hợp với vị trí Thống soái, nhưng tầm nhìn chiến lược và sự nhạy cảm trong chiến đấu của hắn ngoại trừ Công Tôn Sai ra cả Mạc Vân Hải chẳng có ai bằng được hắn, những Chiến bộ mà hắn đang nắm giữ đều trải qua sự suy tính kĩ càng mới được chọn.Hôi Doanh, A Trát Cách Chiến bộ và Đường Tự bộ, binh lính trong ba chiến bộ này đa phần đều xuất thân từ Ma tộc, chính vì vậy nếu tác chiến ở Ma giới thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.Còn Thanh Long doanh am hiểu phòng thủ, sau khi công chiếm Bách Mang giới, tức khắc có thể chuyển sang trạng thái phòng ngự.Lúc này mọi việc chuẩn bị đã được hoàn tất, chiến tranh cũng sắp bùng nổ.Một số lượng lớn các chi chiến bộ cùng lúc tiến vào Hắc Mộc Giới, căn bản không thể che dấu được tai mắt của người khác, tin tức có chiến bộ xâm nhập được truyền đi rất nhanh, khiến rất nhiều thế lực sợ hãi lập tức đóng cửa những Huyết trì lưu thông với Hắc Mộc Giới, khiến cho sinh ý lúc này của Vật Hi Đường bị ảnh hưởng nghiêm trọng.Tất cả các thế lực lớn của Ma Giới lập tức tiến vào trạng thái đề phòng.Nhưng bọn họ không thể ngờ được, Biệt Hàn nhanh hơn so với tưởng tượng của bọn họ.Tin tức chưa truyền đến Ma Soái liên minh thì Biệt Hàn đã dẫn theo các Chiến bộ đặt chân vào biên cảnh của Ma Soái liên minh rồi.** *Cánh cửa thép nặng nề từ từ hé mở, Tiểu tháp nửa nằm nửa ngồi dựa vào cánh cửa, sau đó thở hổn hển, dường như nó quá mệt mỏi.

Tiểu Hỏa đang bay tới bay lui liên tục trên đầu nó, dường như đang muốn động viên Tiểu tháp vậy, còn Tiểu hắc dựa vào hai chân sau đứng lên, chiếc râu trên đỉnh đầu đang cố gắng lay động, tựa như tỏ vẻ cổ động cho Tiểu tháp.

Nhưng dường như Tiểu Hắc cũng chuẩn bị sẳn cho mình một con đường lui thì phải, bởi vì nó một mặt vẫy vẫy chiếc râu, mặt khác không quên quay đầu lại để ý xung quanh, chỉ cần thấy có động tĩnh gì xảy ra, nó sẽ lập tức quay đầu chuồn mất.Tiểu tháp nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy, nó vừa bò vừa lén lút nhìn về phía trước, đến khi thấy không có người nó liền vui mừng ra mặt, lập tức những mái tháp và hiên nhà trông giống như chiếc ô không ngừng mở ra đóng vào.

Sau đó nó ưỡn người, thân hình lách qua khe hở của cánh cửa rồi chui tọt ra.Thân hình của Tiểu tháp mượt mà hơn so với trước kia, vốn thân thể trức đây của nó có năm loại màu sắc giao nhau, nay chỉ còn lại hai màu đen trắng đan xen nhau, phối hợp với thân hình tròn trịa của nó khiến cho mọi người mới nhìn vào thấy nó giống như một con gấu trúc đang ngồi vậy.Sự thay đổi này do trong một lần Thần lực của Tả Mạc đại tiến nên phát sinh ra.Nhưng điều khiến cho Tả Mạc vô cùng đau đầu chính là từ đó về sau Tiểu tháp càng lúc càng trở lên tham ăn, cho nên ngày béo ú lên thấy rõ.

Những đồ vật mà nó thích nuốt không còn trong phạm vi ngũ hành nữa, thậm chí những thứ càng khó ăn hay những vật quý hiếm và cổ quái thì nó lại càng khoái khẩu.Sau khi tìm hiểu rõ ràng, Tả Mạc mới phát hiện ra thuộc tính ngũ hành của Tiểu tháp đã bị biến đổi thành thuộc tính âm dương.

Phạm vi của m Dương vốn so với ngũ hành thì rộng lớn hơn nhiều, quả thật là nó đã tiến cấp một cách kì lạ.“Phụt” Thân hình của Tiểu tháp giống như một quả bóng da, thông qua khe hở của cánh cửa mà lách hẳn ra ngoài, khi nó vừa qua khỏi cửa lập tức thân hình mềm mại như sinh ra lực đàn hồi đẩy nó ra ngoài.

Sau khi lộn vài vòng trên không trung, thân hình của nó liền ổn định trở lại.Tiểu Hỏa thấy thế vui sướng bay lượn vài vòng rồi bám sát theo Tiểu tháp, và khi gặp cánh cửa nó liền hóa thành một đoàn hỏa diễm rồi cũng chui tọt qua khe cửa, sau khi đi qua nó lại biến trở lại thân hình tròn vo như lúc trước.Lúc này Tiểu Hắc cũng lén lút bò lên theo.Ba tên di chuyển theo một đội hình, chúng vừa đi vừa rón rén trông giống hệt như một lũ trộm cướp vậy.Đột nhiên dưới chân ba đứa sáng lên một đạo cấm chế.Ba thân thể nhỏ bé lâp tức đứng sững lại.Từ trong quầng hào quang của cấm chế đi ra một thân ảnh không chút xa lạ, đó chính là Tả Mạc.“Cuối cùng thì ta cũng bắt được tận tay nhé” Trên mặt Tả Mạc lộ ra vẻ hung ác, ba tên gia hỏa này thích nhất là ăn vụng, nói mãi mà vẫn không sửa được.

Khi nghĩ đến những giá trị được tính bằng tinh thạch của mình bị chúng nó lén lút ăn trộm thế này càng làm cho Tả Mạc phải quặn đau.“Ngao...ooo.”

Tiểu tháp giơ mái tháp béo ú lên che mặt lại.Thân hình Tiểu Hỏa thì run rẩy, nó vừa muốn quay đầu bỏ trốn thì lập tức bị Tả Mạc tóm được, sau một hồi bị bóp nắn ê ẩm cả người nó cảm thấy vô cùng bi phẫn và khuất nhục đành phải thuận theo nhịp bóp của Tả Mạc mà phun ra những tia lửa nhỏ.Một mặt nắm lấy Tiểu Hỏa, mắt khác Tả Mạc nhe răng ra cười nhìn Tiểu Hắc, trong con mắt của Tiểu Hắc khi chứng kiến nụ cười của Tả Mạc lại đáng sợ như một tên Ma Vương.Râu nó không ngừng run rẩy, thân hình đơ ra nằm thẳng cẳng trên mặt đất, giả bộ như sợ quá bất đắc kỳ tử vậy.Đúng là bắt tận tay, day tận trán.

Khi Tả Mạc tóm được ba tên gia hỏa này lập tức khiến cho hắn vô cùng đắc ý, sau đó áp giải cả ba đến chỗ của Thuần Vu Thành.“Thành sư đệ, ta đến rồi đây!

Hãy giúp ta nhìn xem qua có biện pháp nào làm tăng thêm thực lực cho chọn chúng không?”

Hai mắt Thuần Vu Thành sáng rực và hắn cảm thấy vô cùng hứng thú, bởi vì hắn thấy ba tiểu gia hỏa này có phẩm chất rất thần dị, thậm chí so với Vân kị của hắn thì thú vị hơn nhiều.Dưới ánh mắt săm soi của Thuần Vu Thành, sắc mặt ba tiểu gia hỏa này tái mét hẳn ra, nhất là kẻ nhát gan nhất trong bọn chính là Tiểu Hắc, lúc này thân hình của nó run rẩy như sắp phải đối mặt với cực hình tàn khốc vậy.“Để đệ dẫn vào đây xem thử” Thuần Vu Thành nói thẳng.Hiện tại chỗ này đã có quy mô lớn kinh người, là nơi chuyên dùng để nghiên cứu và nuôi dưỡng ma thú của Thuần Vu Thành, phạm vi chiếm trọn một khoảng đất lớn trong Vân Đảo.

Ở trên đảo này ngoại trừ hắn ra, còn có thủ hạ trợ giúp hắn nuôi dưỡng, những người này gồm có tu giả và ngay cả yêu, ma nữa.Chẳng bao lâu sau mọi người tiến đến trước hai cái ao.Hai ao này nằm sát bên, nhưng ở giữa lại liên thông với nhau, nước bên trong một bên ao có màu trắng sữa, còn bên kia lại đen như mực.

Trong hồ màu trắng có sương mù bốc lên tạo thành từng cụm mây nhỏ, bên trên cụm mây này có một thân hình nhỏ nhắn màu trắng như tuyết, đó chính là Dương Quang.

Còn bên nước ao đen thui kia lại mọc ra một bông sen màu đen, bên ngoài đóa sen cũng có một lớp sơn đen như mực, có một Hắc y thập phẩm đang khoanh chân ngồi trên đóa sen đó, khuôn mắt nhỏ nhắn của nó hiện lên vẻ nghiêm nghị và trang trọng.Đi tiếp vào sâu bên trong, rồi bay tới một miệng núi lửa.Bên trong núi lửa có một con chim lớn, nó chính là chim Ngốc, toàn thân đều chìm trong dung nham, dường như chim Ngốc phát hiện có người tới gần liền hơi hé mắt ra nhìn, khi thấy người mới đến là Tả Mạc nó lại nhắm mắt lại rồi làm bộ thoải mái.“Chim Ngốc đó vốn là Hôi Uế Nhạn, về sau tiến hóa thành Lam Uế Tuyết Nhạn.

Nếu như bình thường thì khả năng tiến cấp tiếp theo của nó không cao lắm, nhưng ta phát hiện ra trong cơ thể của nó có một lực lượng rất kì lạ, nguồn lực lượng này không ngừng giúp cường hóa cơ thể nó, có thể nói đến bây giờ trông nó chẳng giống Lam Uế Tuyết Nhạn chút nào.

Hiện tại lúc nào thân thể nó cùng tràn ngập tính công kích, tính tình cũng hung dữ hơn trước kia, điều này lại có có khả năng giúp cho nó còn có thể tiếp tục tiến cấp nữa đấy”.Khi được nói chuyện về lĩnh vực mình đam mê, lập tức làm cho Thuần Vu Thành trở lên phấn chấn hẳn lên, vì thế hắn cứ thao thao bất tuyệt nói mãi không dứt.“Mặc dù địa hỏa chỗ này có phẩm chất không tệ nhưng vẫn không đủ, đệ đã nhờ người của Kim Ô Doanh đến đây bố trí lại hỏa trận.

Hiện tại địa hỏa ở đây đã vượt qua bát phẩm, lại có ẩn chứa một tia Thần lực.

Nếu như nó có thể Niết Bàn thành công, ây da..., đó chính là Niết Bàn của Phượng Hoàng đấy..., đệ nghĩ rằng chưa hẳn chỉ có loài Phượng Hoàng mới xảy ra Niết Bàn, huynh biết đấy... thật ra loài chim cũng...”

Thấy Thuần Vu Thành lại bắt đầu có dấu hiệu lải nhải không ngừng, khiến cho đầu óc Tả Mạc to như cái đấu, hắn vội xách ba tên tiểu gia hỏa đó đưa cho Thuần Vu Thành rồi nói: “Ta giao hết bọn chúng cho đệ đấy”.“Không thành vấn đề” Sau đó cặp mắt Thuần Vu Thành lại tiếp tục lóe sáng.Chương 753 : Thống Soái Biệt HànDịch giả : hhnmthvnBiên dịch : LuciFeRBiên tập : Mỹ Nam TửTrận chiến đầu tiên nổ ra vô cùng bất ngờ, khi Ma soái liên minh mới nhận được tin tức và còn chưa kịp phát lệnh cảnh giới đến biên giới, thì song phương đã giao chiến với nhau, sau đó trận chiến kết thúc nhanh chóng.

Thật vậy, Biệt Hàn đã dùng tốc độ tấn công nhanh nhất, khiến cho đối phương trở tay không kịp.Chiến bộ phụ trách tấn công chính là Hôi Doanh, phong cách của Thời Đông vốn vô cùng sắc bén, lại trải qua mấy năm liền không ngừng tiến bộ khiến cho Hôi Doanh dưới trướng hắn giống như một thanh dao mỏng nhưng cực kỳ sắc bén, bọn họ dễ dàng rọc xuyên qua phòng tuyến không mấy vững chắc của đối phương.Tuy nơi đây là tuyến phòng ngự ngoài biên cảnh, nhưng nó không có tài nguyên nào quan trọng, cũng chẳng phải tuyến đường an toàn trọng yếu, cho nên chiến bộ đóng quân tại đây không mạnh cho lắm.Khi phải chiến đấu với Hôi Doanh vốn được trang bị đầy đủ Thần trang, lại có sức tấn công mạnh mẽ, vì thế bọn hắn chỉ có thể giãy dụa trong chốc lát rồi bị Hôi Doanh xé ra thành từng mảnh nhỏ.Hơn nữa tất cả các chiến bộ đều hành động đúng theo kế hoach đã định, cho nên khi tấn công không hề có bất kỳ dấu hiệu chần chừ, tất cả đều dùng tốc độ cao nhất để tấn công.

Sau khi Hôi Doanh đánh tan đối phương lập tức chia thành rất nhiều tiểu đội, rồi men theo các cứ điểm tiến hành đột kích, bao vây và đánh tan nhóm tàn quân còn lại, với mục đích đảm bảo an toàn cho hậu phương.Chờ đến khi chiến bộ của Vật Hi đường đến tiếp ứng, Thời Đông lập tức giao lại việc phòng ngự cho họ rồi mang theo Hôi Doanh tiếp tục đuổi theo đội ngũ phía trước.Đến lúc này, lần đầu tiên Biệt Hàn gặp phải sự kháng cự mãnh liệt và càng lúc càng mạnh.Ma soái liên minh đã có phản ứng, bọn họ một mặt bố trị phòng ngự tầng tầng lớp lớp, mặt khác tập trung ở đến vị trí chủ chốt thông đến Bách Mang giới, bởi vì muốn đi đến Bách Mang giới buộc phải đi qua một giới trung gian đó chính là Chiêu Sơn giới.Khác với sự vắng vẻ hoang dã của Bách Mang giới, Chiêu Sơn giới là một giới trung gian vô cùng phồn thịnh, nó là cửa ngõ của nhiều Giới cho nên ở đây dân cư đông đúc, sản vật phong phú, hơn nữa vị trí của nó hết sức đặc thù cho nên Ma soái liên minh đã bố trí số lượng lớn các chiến bộ để đảm bảo an toàn cho Chiêu Sơn giới.Nếu như muốn đánh chiếm Bách Mang giới, thì bắt buộc phải công chiếm được Chiêu Sơn giới trước, đó là điều không thể tránh khỏi.Nhưng tại Chiêu Sơn giới có một phòng tuyến hoàn chỉnh do Ma soái liên minh bố trí.Chỉ một giới nhỏ như Chiêu Sơn giới vậy mà có hai gã Ma soái trấn thủ, từ đó có thể thấy được mức độ khó khăn khi công chiếm lớn đến cỡ nào.Ở Ma giới, thân phận Chiến tướng và thực lực bản thân có liên quan mật thiết đến nhau.

Thông thường bọn họ thường có hai thân phận, ngoài danh hiệu Chiến tướng ra thì còn là một cao thủ khi đối chiến đơn độc, điều này có liên quan đến phương thức chiến đấu của từng người.

Soái giai với Tu giả có tu vi Phản Hư kỳ, hay Thiên yêu của Yêu tộc đi nữa, tất cả bọn họ đều giống nhau ở một điểm, đó chính là nếu tu luyện Thần lực thì thành tựu đạt được chỉ ở mức có giới hạn.Trong khi tầng lớp trẻ tuổi của Tu giả và Yêu tộc không ngừng bộc lộ tài năng, thì Ma soái vẫn chiếm vị trí cao ở Ma tộc.

Vì theo họ tu luyện Thần lực vốn có thành quả không lớn, khiến cho thứ hạng thực lực cá nhân của họ trong tam giới không ngừng thụt lùi.

Thế nhưng, không những điều đó không ảnh hưởng gì đến khả năng chỉ huy tác chiến của bọn họ, mà hoàn toàn ngược lại, tuy Thần lực chỉ khiến thực lực cá nhân các Ma soái tăng trưởng có hạn chế, nhưng đối với phương diện chỉ huy tác chiến nó lại có tác dụng không nhỏ.Khi số lượng Ma tộc tu luyện Ma Thần lực càng lúc càng nhiều, sẽ khiến cho kết cấu của các chiến bộ trong Ma giới cũng dần dần thay đổi.Đang đóng quân ở Chiêu Sơn giới là hai chi chiến bộ Ma soái, phân nửa thành viên trong đó là những người có trình độ Thần lực không tệ.Nếu tính trong cả Ma giới, thì bọn họ tuyệt đối là hai chi chiến bộ có thực lực hùng hậu.Vì thế Chiêu Sơn giới là một cục xương rất cứng.Tin tức tiền tuyến bị công phá đã truyền tới Chiêu Sơn giới, toàn bộ Chiêu Sơn giới tiến vào trạng thái cảnh giới cao độ.Khi thân phận chi chiến bộ khổng lồ này bị lộ ra là chiến bộ của Mạc Vân Hải bị vach trần, toàn bộ Chiêu Sơn giới không khỏi hít vào một hơi lãnh khí!

Biệt Hàn...

Vị Đỉnh cấp Chiến tướng được đứng hàng thứ mười của Tu Chân Giới trong bảng xếp hạng Chiến tướng, cái tên này chẳng mấy xa lạ với những Chiến tướng của Ma tộc.Tuy hầu hết bọn họ chưa từng nghe qua thanh danh những Chiến tướng dưới trướng của Biệt Hàn, nhưng chỉ riêng cái tên Biệt Hàn thôi cũng đủ khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng nguy hiểm.Biệt Hàn Nghiệt bộ!Hai gã Ma soái đang đóng quân tại Chiêu Sơn giới khẩn trương hẳn lên, y như rằng đang gặp đại địch không bằng, vì thế bọn hắn cũng không dám chủ động xuất binh trước.Người có tên như cây có bóng, hung danh của Biệt Hàn khiến bọn họ không dám lơ là chút nào.

Tuy thường ngày hai gã Ma soái luôn tự phụ trình độ của mình là rất cao siêu, nhưng lúc này bọn hắn cũng không còn tự tin đối chiến với Biệt Hàn nữa.May mắn thay, trình độ phòng ngự của Chiêu Sơn giới rất xuất sắc, hơn nữa trong tay bọn họ có binh tinh tướng khỏe và lương thực dồi dào, chỉ cần họ có thể thủ vững chắc và không chủ động xuất kích, thì đối phương ngoài việc công kích mạnh mẽ ra chẳng còn biện pháp nào tốt hơn.Sau một hồi tính toán ,hai người bọn họ một mặt cẩn thận bố trí phòng thủ và cổ vũ sĩ khí cho quân đội, mặt khắc hướng về phía hậu phương xin cứu viện.Trên tay Biệt Hàn không phải chỉ có một chi chiến bộ là Nghiệt bộ, mà hắn còn chỉ huy mấy chi chiến bộ khác nữa, nếu thật sự hắn bất kể thương vong mà tiến hành tấn công tổng lực, thì e rằng hai người bọn họ cũng chẳng trụ vững được bao lâu.Cũng may Chiêu Sơn giới có địa thế rất trọng yếu đối với Liên minh, vì thế bọn họ tin rằng toàn bộ Ma Soái liên minh sẽ không ngồi im nhìn bọn họ thất thủ đâu.** *Trong phòng họp tác chiến.Thời Đông sắp xếp thời gian hợp lí, vừa đủ để tham gia cuộc họp tác chiến hôm nay.Trong phòng họp yên tĩnh một cách kì lạ, tất cả mọi người không ai phát ra âm thanh nào.

Mọi người vốn đã quen với việc Tiểu nương là người chủ trì hội nghị, bây giờ đổi thành Biệt Hàn nên mọi người có hơi cảm thấy không được quen lắm.

Hơn nữa trong những lần hội nghị trước, thông thường Biệt Hàn không nói câu nào, hắn tựa như không khí vậy, làm người ta chẳng cảm thấy được sự hiện diện của hắn.Hơn nữa trong lòng mọi người đều biết rõ, ai cũng có suy nghĩ riêng mình cả.Phải biết rằng, đại đa số bọn họ đều do một tay Tiểu nương bồi dưỡng và đề bạt, thậm chí có một số người trước đây chẳng có chút danh tiếng nào nữa kìa.

Vả lại bình thường tất cả đều dựa theo tính toán của Tiểu nương để làm trọng tâm, quả thật bọn họ không cần biết thế nào cũng đều tin tưởng Tiểu nương tuyệt đối.Còn Biệt Hàn thì sao?

Tính cách hắn lạnh lùng, bình thường cũng chẳng quan hệ giao tiếp với ai, còn trên hội nghị thì lúc nào cũng chẳng thốt một lời.

Tuy bọn họ cũng biết Biệt Hàn rất lợi hại, nhưng nếu bảo trình độ của hắn tương đương với Tiểu nương thì trong thâm tâm nhiều người đều cảm thấy không phục.Tuy nhiên, tất cả đã trải qua sự huấn luyện của Tiểu nương nên mọi người đều tuân thủ kỉ luật một cách nghiêm ngặt, hơn nữa địa vị của Biệt Hàn là do Tả Mạc quyết định, tuy trong lòng mọi người đều có ý kiến riêng nhưng không ai dám nói gì.Bọn họ quyết định không mở miệng, nên không khí trong phòng họp bỗng trở lên nhạt nhẽo.Có khả năng làm việc độc lập, ai mà chẳng có tính cách đặc biệt?Trong lòng không ít người đang thầm nhủ, nếu là Tiểu nương thì không biết lúc này không khí đã sôi động đến cỡ nào rồi!Đúng lúc này Biệt Hàn mở miệng, âm thanh của hắn lạnh lẽo muốn dọa người!"

A Trát Cách".Tâm tư của A Trát Cách không biết đang bay lượn ở nơi đâu mà khi nghe Biệt Hàn kêu khiến hắn giật mình, hắn vội vàng đứng lên nghiêm nghị đáp: "Có thuộc hạ"."

Ngươi xuất quân, liên tục tuần tra vùng Đông Bang giới, Minh Lý giới, Tây Sơn giới, nếu gặp phải chiến bộ khác, ngươi có thể tự quyết định đánh hay không cũng được".A Trát Cách cảm thấy mơ hồ không rõ ý liền hỏi lại: "Mục tiêu của thuộc hạ là gì?"

Trước khi cuộc chiến diễn ra, hắn đã nghiên cứu và thuộc làu Giới đồ xung quanh đây, trong lòng hắn đã nắm rõ vị trí của ba giới đó, chỉ là hắn vẫn chưa rõ ý định của Biệt Hàn đại nhân thế nào.

Khoảng cách của ba giới so với Bách Mang giới cũng hơi xa xôi, ở giữa những Giới đó cũng có không ít Giới khác ngăn cách."

Để bọn hắn cảm thấy áp lực!"

Biệt Hàn tiếc từng chữ như tiếc vàng ròng."

Vâng!"

Tuy chưa hoàn toàn hiểu được ý định của đại nhân, nhưng A Trát Cách vẫn tuân lệnh không cần biết lý do."

Đường Phỉ."

Biệt Hàn quay đầu lại."

Có!"

Đường Phỉ đứng lên, trên mặt có vẻ nghiêm túc, nàng đã từng tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Biệt Hàn, có thể nói nàng là người duy nhất ở đây luôn luôn khâm phục năng lực của Biệt Hàn."

Ngươi dẫn theo chiến bộ, mục tiêu là Đông Tuyền giới!"

Tất cả Chiến tướng xung quanh đều lộ lên vẻ kinh ngạc.

Khoảng cách của Đông Tuyền giới và Bách Mang giới còn xa hơn nữa, thoạt nhìn tám cột đánh dấu trên giới đồ thấy chúng chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng những người ở đây chẳng ai là người bình thường, vì thế ai cũng cau mày, vắt óc suy nghĩ để tìm ra ý đồ của Biệt Hàn.Biệt Hàn làm như không thấy những biểu hiện ngơ ngác trên mặt của chư tướng, hắn cũng chẳng có ý định giải thích gì mà tiếp tục ra lệnh."

Thời Đông!"

Thời Đông vội vàng đứng lên: " Có!"

"Ngươi mai phục ở Phổ La giới và Uy Nguyệt giới, đừng để cho ai phát hiện ra hành tung của các ngươi, sau đó chờ mệnh lệnh kế tiếp"."

Vâng!”

Từng đạo mệnh lệnh không ngừng truyền ra, chúng tướng nhìn chằm chằm vào giới đồ mà cau mày vắt óc suy nghĩ để tìm ra manh mối.Biệt Hàn không để ý đến biểu hiện của mọi người mà trực tiếp nói: "Chiến bộ của Ma Phàm theo ta hành động, tan họp!

Các chiến bộ nhận lệnh xuất kích".Mọi người đều ngưng ngay những suy nghĩ trong đầu, tất cả đồng loạt đứng dậy rồi đáp: "Vâng!"

Nói xong, Biệt Hàn là người đầu tiên bước chân ra khỏi cuộc họp.Khi Biệt Hàn vừa ra bên ngoài, bên trong phòng họp vang lên những tiếng bàn tán loạn xạ."

Có ai nghĩ được gì không?

Nói ra xem nào!"

"Không nghĩ ra được, bố trí này thật kì quái!"

"Đúng vậy!

Hoàn toàn không hợp lý!"...Đường Phỉ không hưởng ứng theo mọi người, nàng chỉ cúi đầu hỏi Miêu Quân: "Sư phụ, ngươi có nhìn ra được gì không?"

"Cũng nhìn ra được một ít, nhưng có một số bước ta không thể suy đoán nỗi" Thần sắc của Miêu Quân thoáng kinh dị và thấp giọng nói: "Quả nhiên không hổ danh là Đỉnh cấp Chiến tướng, bình thường Biệt Hàn đại nhân ít khi biểu lộ, nay vừa mới ra tay đã thấy không giống ai rồi!

Xem ra lần này Ma soái liên minh phải nếm thiệt thòi thôi...

Đến cả chúng ta là người trong cuộc còn không nhìn ra nữa là..., hắc hắc...!"

Chư tướng cũng không phải là những người ngu dốt, có người cũng nhìn ra được vài mánh khóe bên trong, nhưng càng nhìn ra họ lại càng không phân biệt được nữa, căn bản bọn họ không thể nhìn thấu bước tiếp theo của Biệt Hàn đại nhân sẽ đi như thế nào.Với phát hiện này, khiến mọi người trở lên im lặng…Bình thường Biệt Hàn đều ru rú trong nhà, dường như ngoại trừ thế tấn công như lửa cháy ra thì không có gì đáng giá với danh xưng Biệt Hàn đại nhân nữa, nhưng khi hắn vừa ra tay lập tức khiến tất cả mọi người đều bị chấn nhiếp.Đến lúc này bọn họ mới chân chính hiểu rõ được một điều, thật sự chênh lệch giữa Đỉnh cấp Chiến tướng với trình độ của bọn họ còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người.** *Trong khi Mạc Vân Hải không ngừng bận rộn, tất nhiên Tả Mạc cũng không thể được nhàn rỗi.Người của Tây Huyền đến !Thật ra việc Tây Huyền phái sứ giả đến đây nằm ngoài dự tính của Tả Mạc.

Phải biết rằng, hắn hiện đang là đồng minh thân cận của Cốc Lương Đao, vậy Tây Huyền phái người tới tìm hắn làm gì?Chẳng lẽ muốn mình đoạn tuyệt qua lại với Cốc Lương Đao sao?Tả Mạc nghĩ mãi vẫn không hiểu nỗi, cuối cùng hắn quyết định gặp mặt sứ giả của Tây Huyền một chuyến.Cầm đầu sứ đoàn là một vị trung niên tên là Giản Quân, tuy thực lực rất bình thường nhưng có tác phong rất tự nhiên, lại có chút thong dong nhã nhặn."

Tả tiên sinh quả thật là tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng mà, dù ngài tuổi vẫn còn trẻ mà đã xây dựng được cơ nghiệp như thế này, thật khiến chúng ta xấu hổ với bản thân quá đi!"

Giản Quân khen ngợi hết lời."

Giản tiên sinh quá khen rồi, không biết lần này ngài tới đây có việc gì?"

Tả Mạc không nói lời thừa thãi nữa mà đi thẳng vào trọng tâm câu chuyện.Giản Quân sửng sốt với lời nói thẳng thắn của Tả mạc nhưng hắn vốn là người rất giỏi tùy cơ ứng biến, thấy Tả Mạc nói vậy nên nói thẳng: "Lần này tới bái phỏng Tả tiên sinh, chủ yếu là vì hai việc."

Thấy Tả Mạc lộ ra vẻ nghiêm túc lắng nghe, hắn nói tiếp: "Chuyện thứ nhất, chúng ta hy vọng có thể đặt hàng, mua một ít Thần trang từ quý phương”."

Đặt hàng Thần trang ?"

Tả Mạc sửng sốt trong chốc lát, thật sự hắn không nghĩ tới chuyện này, Tây Huyền đến chỗ họ để mua Thần trang."

Đúng vậy!

Từ Thần trang Mạc Vân hệ có thể thấy được thực lực về phương diện luyện chế Thần trang của quý phương rất hùng hậu" Trên mặt Giản Quân treo một nụ cười thân thiện, "Nếu quý phương có thể căn cứ vào Thần lực của chúng ta rồi điều chỉnh lại sau đó luyện chế ra một bộ Thần trang mới thì chúng ta nguyện ý chi trả giá tương xứng!"

"Điều chỉnh và luyện chế Thần trang loại mới?"

Càng nghe càng khiến Tả Mạc choáng váng, một lúc sau hắn dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào đối phương "Đính chế Thần trang à?

Vậy phải cần được quý phương cung cấp phương pháp tu luyện Thần lực đấy..."

"Đây là điều đương nhiên" Thần sắc của Giản Quân vẫn hết sức bình tĩnh, dường như điều đó đối với hắn đó chỉ là một việc hết sức bình thường, "Ngoại trừ thời gian giao hàng ra thì tất cả những chuyện khác đều có thể thương lượng".Tả Mạc cảm thấy đầu óc mình dường như không theo kịp tình huống phát sinh này rồi, Tây Huyền chạy tới nhờ mình đính chế Thần trang, sau đó lại chấp thuận cung cấp phương pháp tu luyện Thần lực nữa?

Chẳng phải đó là bí mật bất truyền của mỗi môn phái sao?Chẳng lẽ đám Tây Huyền này bị u não hết rồi à?Chương 754 : Kết minh Tây HuyềnDịch giả : hhnmthvnBiên dịch : Chiêu NhiBiên tập : Mỹ Nam TửGiản Quân coi đó chỉ là một sự tình hết sức bình thường, hắn mỉm cười tự nhiên rồi nói: "Trước khi đi, Chung đại nhân từng nói với ta rằng hiện tại Tây Huyền đang yếu thế, lúc nào cũng bị Côn Luân và Thiên Hoàn nhìn chằm chằm như hổ đói.

Cửu Đại Thiền Môn thoạt nhìn người đông thế mạnh nhưng thực chất lực lượng phân tán không đoàn kết, bọn chúng chỉ là lũ miệng cọp gan thỏ (DG: to mồm nhưng nhát gan).

Riêng Mạc Vân Hải thì mặc dù binh không nhiều nhưng có nhiều Tướng tài, địa bàn không lớn nhưng cũng thuộc dạng giàu có một phương, rất đáng kỳ vọng về sau nên có thể kết làm liên minh được"."

Chung đại nhân quá ưu ái rồi."

Tả Mạc trang trọng trả lời một câu.Giản Quân mỉm cười: "Tây Huyền ta suy yếu đã lâu, mất hết tinh anh, nếu không có ngoại lực hỗ trợ chỉ sợ không chống đỡ được Côn Luân và Thiên Hoàn đang âm mưu từng bước xâm chiếm.

Còn Mạc Vân Hải ở nơi hẻo lánh, lại có Cửu Đại Thiền Môn ở phía trước làm lá chắn, trong thời gian ngắn không cần phải lo lắng nhiều.

Nhưng mà, nếu một khi Côn Luân và Thiên Hoàn nuốt chửng xong Tây Huyền, hai nhà bọn hắn sẽ bành trướng đến vô hạn, e rằng lúc đó không ai có thể chống cự được.

Theo đại nhân tiên đoán, nếu đạt đến mức đó thì chỉ cần quân tiên phong của hai đại môn phái tấn công thôi, lập tức Cửu Đại Thiền Môn sẽ tan rã trong nháy mắt.

Đến lúc đó Mạc Vân Hải sẽ rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, tuy Cửu Đại Thiền Môn có thể đầu hàng, nhưng Mạc Vân Hải chắc chắn không thể đầu hàng được".Lời nói của Giản Quân cũng khiến Tả Mạc lay động, không thể không thừa nhận rằng những suy đoán của Chung Đức cực kì chuẩn xác.

Nếu Cửu Đại Thiền Môn không đồng tâm hợp nhất lại thì bọn chúng chỉ là một đám ô hợp, ngoài ra lực lượng của Côn Luân và Thiên Hoàn nếu vẫn giữ nguyên như hiện tại thì bọn họ còn có thể chống cự được một chút, nhưng nếu để hai đại môn phái đó nuốt chửng xong Tây Huyền thì chỉ dựa vào thanh thế của họ thôi cũng khiến Cửu Đại Thiền Môn không cần đánh đã khuất phục rồi.Vốn thù hận giữa Mạc Vân Hải và Côn Luân đã bị tiết lộ từ sớm, ai mà chẳng biết Mạc Vân Hải và Côn Luân thù sâu như biển.Điểm then chốt để kiềm chế Côn Luân và Thiên Hoàn không phải là Cửu Đại Thiền Môn mà là Tây Huyền!Vần đề này không phải trước đây Tả Mạc chưa nghĩ đến, chẳng qua khi đó Tây Huyền khiến người ta nhìn vào mà mất hẳn hy vọng, nhưng Chung Đức bỗng dưng xuất thế đã giúp cho Tây Huyền đang mục nát lại được rót thêm luồng sinh khí mới mẻ.Giản Quân tiếp tục nói: "Khi biết được một chút tin tức về xuất thân của Tả tiên sinh, đại nhân cũng rất đồng cảm.

Những đồ vật liên quan đến sự tình năm đó của người đều bị mọi người phân chia và sở hữu.

Theo đó, đại nhân cũng ủy thác cho tại hạ mang món đồ này trả lại cho Tả tiên sinh.

Thứ này vốn là đồ vật thuộc về Tả gia, hôm nay trả lại Tả tiên sinh thì cũng coi là vật hồi chủ cũ rồi!"

Vừa dứt lời, hắn lấy ra một vật có hình dạng kì quái.Đồ vật này có hình thù vô cùng kì lạ, độ dài ước chừng bằng với chiều cao của một người, bề ngoài trông giống như cành cây bẻ ra từ thân cây vậy, hình dạng quanh co khúc khuỷu.

Nó có năm phân nhánh, bảy thanh ngang và tám thanh xiên, toàn thân đều được luyện chế từ kim loại, dù đã trải qua vài chục năm nhưng bề mặt của nó vẫn sáng bóng như mới."

Đây chính là bộ phận chúng ta có được năm đó, còn ba bộ phận khác thì nằm trong tay Côn Luân, Thiên Hoàn và Huyền Không tự.

Hiện nay trả lại cũng không đại biểu cho việc năm xưa chưa từng phát sinh, mặc dù mọi việc khi xưa đều do Trưởng lão Tây Huyền ra tay, nhưng chúng ta cũng không hy vọng dùng thứ này để đổi lấy sự tha thứ của ngài.

Chỉ là chúng ta muốn bày tỏ sự áy náy của mình, đồng thời trong chuyện này Tây Huyền chấp nhận gánh chịu trách nhiệm tương ứng."

Thần sắc của Giản Quân nghiêm túc, giọng nói trịnh trọng.Vừa nhìn thấy bộ kiện Thần binh này làm cho Tả Mạc có phần xuất thần (DG: bộ phận của kiện Thần trang, từ giờ gọi là ‘bộ kiện’ cho gọn), đối với chuyện này Tây Huyền cũng không cần làm bộ làm tịch gì, hơn nữa khi Giản Quân vừa lấy món đồ ra, Tả Mạc đã cảm nhận được khí tức của Thần binh rồi.Trong trí nhớ không còn rõ nét của hắn, dường như hình dáng cổ quái này cũng xuất hiện vài lần trong tâm trí rồi."

Xin thay ta cảm tạ Chung Đức đại nhân!"

Tả Mạc phục hồi lại tinh thần, thần sắc vẫn như bình thường rồi nói.

Vừa rồi những mảnh nhỏ của kí ức chợt lóe lên trong đầu hắn khiến tâm trạng hắn trở lên hồi hộp, nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh.

Hiện nay hắn là thủ lĩnh của toàn bộ Mạc Vân Hải, mỗi một quyết định của hắn đều có khả năng ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của Mạc Vân Hải."

Về việc kết minh và đính chế Thần trang, ta thấy không có vấn đề gì.

Nhưng bất kể là việc tìm hiểu Thần lực của quý phương hay là thiết kế Thần trang mới thì đều cần có thời gian cả" Tả Mạc nói.Trong mắt Giản Quân hiện lên vẻ vui mừng, không chút do dự đưa ra một khối ngọc giản: "Đây là Thần lực của bản môn, bây giờ xin giao lại cho ngài."

Tả Mạc nhìn lướt qua, trầm ngâm trong chốc lát, trong lòng hắn đang ước lượng thời gian: "Công việc thiết kế Thần trang mất khoảng hai tháng, còn về giá cả phải đợi đến lúc thật sự hoàn thành mới có thể xác định được."

Giản Quân lập tức hỏi: "Không biết trước tháng tám năm sau có thể hoàn thành luyện chế ba vạn bộ Thần trang được không?"

Tả Mạc trầm ngâm chốc lát: "Trong thời gian một năm, ba vạn bộ thì hơi khó hoàn thành, nhưng nếu chỉ hai vạn bộ có lẽ không thành vấn đề gì".Giản Quân không chút do dự nói: "Tốt!

Ít nhất hai vạn bộ, kể cả quý phương luyện chế được bao nhiêu, chúng ta lấy hết"."

Được, không thành vấn đề!"

Tả Mạc sảng khoái nói.Việc này đúng là một khoản sinh ý có lợi nhuận vô cùng to lớn, nếu như có được hai vạn bộ Thần trang sẽ khiến cho thực lực của Tây Huyền tăng lên rất nhiều, thật sự theo tình hình hiện tại Tả Mạc lại càng vui mừng hơn khi thấy Tây Huyền ngày càng lớn mạnh.

Hơn nữa, với đơn đặt hàng lớn như vậy cũng giúp cho trình độ luyện khí của Mạc Vân Hải tiến lên một bậc thật lớn.Có thể nói là "nhất cử tam... tứ tiện" (DG: một việc đạt được nhiều lợi ích cùng lúc).Giản Quân bỗng nhiên nói: "Còn có một việc muốn nhờ cậy Tả tiên sinh"."

Mời nói" Tả Mạc không thể không thừa nhận, Giản Quân mà hắn đang tiếp xúc đây tuy thực lực cá nhân không mạnh nhưng luận về tác phong, cử chỉ và lời ăn tiếng nói của hắn đều khiến người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái."

À..."

Giản Quân than nhẹ một tiếng: "Chúng ta muốn nhờ Tả tiên sinh chuyển giúp một phong thư"."

Chuyển thư ?"

Tả Mạc sửng sốt nhưng hắn rất nhanh hiểu ra mục tiêu chắc hẳn là Cốc Lương Đao."

Vâng, nhờ Tả tiên sinh mang phong thư này giao cho Cốc Lương Đao, đây là bức thư do chính tay Chung đại nhân viết" Giản Quân đưa ra một thanh ngọc giản, vẻ mặt hiện lên chút bối rối.Tả Mạc nghiêm túc nhận lấy ngọc giản, sau đó gật đầu đáp lời: "Ta nhất định sẽ đưa tận tay Cốc huynh"."

Làm phiền Tả tiên sinh rồi" Giản Quân cười hơi miễn cưỡng.

Nhân vật kiệt xuất của bản môn bị môn phái ép phải đi lên con đường phản nghịch, chuyện này nói ra cũng chẳng vẻ vang gì."

Giản tiên sinh quá khách khí rồi" Tả Mạc nói.Sau đó hai người bắt đầu bàn bạc về việc xây dựng Truyền tống trận.Nếu xây dựng Truyền tống trận thì hai bên có thể hỗ trợ lẫn nhau, tuy dùng nó để vận chuyển hàng hóa số lượng lớn thì có vẻ vô cùng tốn kém và hoang phí, nhưng trước mắt đó là phương thức qua lại thuận tiện nhất.Trong lòng hai người đều biết rõ.Một khi Truyền tống trận xây xong, thương phẩm của Mạc Vân Hải sẽ như thủy triều ồ ạt tiến vào Tây Huyền, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đối với Tây Huyền.

Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, Tây Huyền không còn thời gian để điều chỉnh sắp xếp lại nữa, vấn đề nghiêm trọng trước mắt bọn họ cần giải quyết chính là hiện thực tàn khốc, đồng thời việc cấp thiết họ cần phải làm chính là hợp nhất toàn bộ chiến lực.Trước khi rời đi, thần sắc Giản Quân hết sức nghiêm trọng mà cẩn thận nhắc nhở: "Tả tiên sinh, các ngươi phải chú ý tới động tĩnh của Côn Luân và Thiên Hoàn đấy.

Tuy rằng Mạc Vân Hải có nhiều nhân tài luyện khí kiệt xuất trong thiên hạ, nhưng trình độ của Côn Luân và Thiên Hoàn cũng không hề kém.

Trong thời gian gần đây, Côn Luân và Thiên Hoàn đang toàn lực tìm kiếm những di tích cổ đại, Côn Luân cũng đã tìm được một bộ viễn cổ Thần binh bị hư hại, nghe nói bọn họ đang tính toán dựa vào đó để luyện chế thành Thần binh mới".Tả Mạc lập tức chú ý đến tin tức này:" Có thông tin cụ thể không?"

"Không có !"

Giản Quân lắc đầu: "Chỉ biết bởi vì bộ Thần binh hư hại này mà Côn Luân đã chết mất ba vị Trưởng lão, còn Chưởng Môn cũng bị trọng thương".Tả Mạc vô cùng kinh hãi, cái giá phải trả như vậy đối với Côn Luân là cực lớn."

Thần binh phát triển cực nhanh, có lẽ chỉ trong vòng một hai năm nữa thôi, độ chênh lệch giữa mọi người có khả năng sẽ bị kéo giãn" Giản Quân nghiêm túc nói: "Tất cả thuật pháp của thời cổ đại vẫn còn nằm trong cánh cửa bị đóng im lìm, quý phương cũng phải lưu ý nhiều hơn, nếu chúng ta có được tin tức về di chỉ cổ đại, nhất định sẽ thông báo cho quý phương"."

Tốt !"

Tả Mạc nghiêm túc gật đầu, hắn thấy lời nói của Giản Quân không sai chút nào.Mỗi khi thời đại mới được mở màn thì đó là thời gian phát triển mạnh mẽ nhất. nếu ai ù lì sẽ bị người khác kéo xuống rồi chôn vùi dần trong dòng sông lịch sử.

Rất khác biệt với hệ thống Linh lực đã hoàn thiện trước đây, Thần lực mới chỉ bắt đầu chập chững bước đi, nó trông giống như một bức tranh chỉ mới bắt đầu được vẽ những nét đơn giản và còn rất thô sơ.Côn Luân chấp nhận trả giá lớn như vậy đủ để chứng minh bọn họ sẽ có thu hoạch vượt một khoảng lớn so với giá trị đã bỏ ra.Trong lòng Tả Mạc cảm nhận được nguy cơ rất mãnh liệt.** *Cốc Lương Đao xem hết thư tín một hồi lâu mà vẫn trầm mặc không nói một lời."

Đại ca, chẳng lẽ lão nhân Chung Đức kia nói lời nào khó nghe lắm sao?"

Song Vũ không nhịn được liền hỏi.Cốc Lương Đao lắc đầu, liền đưa ngọc giản cho Song Vũ: "Ngươi xem rồi sẽ biết".Song Vũ lập tức tiếp nhận ngọc giản, sau khi xem xong sắc mặt cũng trở nên vô cùng phức tạp, hắn lập tức đưa ngọc giản cho Hiểu.Cốc Lương Đao cười tự giễu nói: "Mời chúng ta trở lại, rồi giao cho chúng ta quyền lực thật lớn, nếu như có bất kỳ thế lực nào phản đối hắn sẽ không ngại tẩy trừ một lần nữa"."

Điều này...

điều này có lẽ không phải là giả chứ?"

Song Vũ chậm chạp lắp bắp nói, dù sao đi nữa nội dung trong thư cũng làm hắn có cảm giác 'không thể tin nổi'."

Là thật !"

Ánh mắt Cốc Lương Đao cũng trở lên mờ mịt, trong đáy mắt hiện lên vẻ giãy dụa vô cùng thống khổ."

Chúng ta có trở về hay không?"

Song Vũ hưng phấn hỏi lại.

Hắn tin rằng nếu để đại ca nắm giữ quyền lớn trong Tây Huyền, vậy Tây Huyền chắc chắn sẽ khởi tử hồi sinh."

A Hiểu, ngươi thấy như thế nào về chuyện này?"

Cốc Lương Đao đột nhiên hỏi.Hiểu trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Rất khó nói.

Chung Đức nói hắn chỉ còn sống được ba năm nữa, điều này chắc không giả, thậm chí hắn sẽ nhường lại quyền lợi cũng không phải giả, bởi vì chỉ có chúng ta mới bảo vệ được Tây Huyền.

Đến tận bây giờ, mặc dù hắn giết rất nhiều người nhưng lại chưa hề động đến người nhà chúng ta."

Cốc Lương Đao tiếp tục trầm mặc."

Thế nhưng, sau đó thì sao?"

Hiểu bình tĩnh và lãnh đạm nói: "Chung Đức chết rồi, đại ca lại cầm đại quyền trong tay, sau đó thì sao chứ?

Chưởng môn có thể khoan nhượng cho Chung Đức nhưng liệu hắn có thể dễ dàng tha thứ cho đại ca hay không?"

Khuôn mặt Song Vũ trở nên cứng đờ, trầm mặc không nói."

Chưởng môn rất giỏi chịu đựng.

Lúc trước các Trưởng lão thế mạnh người đông, ai mà chẳng nắm giữ Tây Huyền lâu năm chứ, thế mà Chưởng môn chẳng hề kêu than một lời.

Bây giờ quay đầu nhìn lại những việc đã qua cũng thấy rõ Chưởng môn cố ý dung túng cho bọn họ, thậm chí ta còn cảm thấy rất nghi ngờ về việc đại ca bị trục xuất năm đó, rất có khả năng Chưởng môn đã đứng sau lưng âm thầm trợ giúp"."

Không thể nào ?"

Cặp mắt Song Vũ mở to, trên khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.Hiểu cười lạnh nói: "Lúc Chưởng môn đăng vị khi tuổi còn nhỏ, tất nhiên không thể đấu lại các Trưởng lão, cho nên tình thế bức bách vô cùng.

Vậy ngươi nghĩ mấy năm nay Chưởng môn đã làm gì?

Hằng ngày đều thảnh thơi đàn hát sáo ca, không quan tâm đến những việc trong phái, sống rất tiêu diêu tự tại.

Rồi ngươi hãy nhìn lại hành động lần này của Chưởng môn đi, tuy không thể gọi là sát phạt quyết đoán nhưng có thể nói là suy tính cao thâm.

Chung Đức đã không xuất thế hơn năm mươi năm rồi, vậy mà chỉ cần một đêm đã có thể nhổ sạch tận gốc thế lực của các Trưởng lão, huống đây không phải việc chỉ cần giết người là xong."

"Ý ngươi là..."

Song Vũ cũng không phải là kẻ ngốc, hắn cũng lờ mờ hiểu ra nguyên nhân."

Không có người quen thuộc với tình hình thì tuyệt đối không thể làm được.

Chỉ sợ Chưởng môn đã bắt đầu điều tra từ trước kia rồi, nghe nói hộ vệ bên cạnh Chưởng môn đều bị chết hơn một nửa, Chưởng môn ngấm ngầm chịu đựng đến bây giờ mới thực sự là điều đáng sợ".Thanh âm nghiêm nghị của Hiểu lạnh lùng đến vô tình: "Nếu đây là phong thư của Chưởng môn thì không có vấn đề gì, nhưng đằng này nó lại là thư của Chung Đức viết!

Hiện tại Chung Đức đang nắm quyền lớn trong tay, Chưởng môn phải thuận theo hắn là đương nhiên, nhưng khi Chung Đức chết đi thì sao?

Chẳng lẽ chúng ta cùng Chưởng môn đấu đá nhau à?"

"Đấu thì đấu, dù sao ta cũng không sợ hắn" Song Vũ lẩm bẩm nói.Hiểu nở nụ cười: "Chúng ta cần gì phải như vậy chứ?

Hoàn cảnh của chúng ta bây giờ cũng tốt chán, địa bàn tuy không lớn nhưng căn cơ không tồi, tội gì phải về để bị chèn ép chứ?"

"Hiểu nói đúng !"

Vẻ lo lắng trong mắt Cốc Lương Đao dường như bị quét sạch: "Ra ngoài mới biết thế nào là tự do, nếu phải quay đầu lại ta cũng không can tâm!

Vậy chúng ta trả lời thế nào?

Còn gia quyến đang ở trong tay Chung Đức, làm thế nào đón họ trở về đây?"

Sau khi đào thoát, đại đa số thân nhân của thủ hạ đều bị giam cầm, vấn đề lớn nhất mà họ cần phải quan tâm chính là tìm cách đón những thân quyến này trở về.Hiểu mỉm cười tự tin nói: "Việc này cũng không khó, Chung Đức không động binh đao với họ thì sẽ không dùng họ để làm khó chúng ta, thế nhưng việc này cần phải tìm Tả huynh đệ giúp đỡ mới được"."

Tả huynh đệ à ?"

Cặp mắt Cốc Lương Đao bỗng nhiên sáng rực, bật ra một tiếng khen: "Không sai!"

Chương 755 : Thần binh bộ kiệnDịch giả : hhnmthvnBiên dịch : daica1977Biên tập : Mỹ Nam TửChính sách đối ngoại của Tây Huyền tuy khiến cho Tả Mạc hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã đại khái hiểu được ý định của Tây Huyền.

Giống như tình hình hiện tại của Mạc Vân Hải, muốn kiềm chế Côn Luân và Thiên Hoàn thì điểm mấu chốt chính là Tây Huyền, còn đối với Tây Huyền thì chỉ có thể lựa chọn một minh hữu duy nhất ở Tu Chân giới, đó chính là Mạc Vân Hải mà thôi.Sau khi xem xong Thần quyết của Tây Huyền, Tả Mạc càng biết rõ thêm vì lí do gì mà Tây Huyền không cần phải cố giữ lại.Thảo nào bên ngoài người ta đồn rằng, loại Thần lực có từ Thần quyết Phản ngũ hành do Song Vũ sáng chế mới là Thần lực Ngũ hành chính tông.

Còn Thần quyết Ngũ hành của Tây Huyền mà Tả Mạc đang cầm ở trên tay, tuy cũng có quy củ, sắp xếp rõ ràng nhưng vẫn còn thiếu những điểm nhấn quan trọng.

Nếu đây là Thần quyết do một môn phái phổ thông sáng chế ra thì đó quả là một môn Thần quyết hiếm có, nhưng với địa vị là một trong tứ đại phái như Tây Huyền mà nói, nếu sáng chế ra Thần quyết như vầy thì có thể thấy Tây Huyền đã muốn suy sụp đến cỡ nào rồi.Tuy Tả Mạc có chút cảm khái, nhưng hắn cũng chẳng rãnh rỗi mà đi giúp bọn họ cải tiến môn Thần quyết này.

Hắn cũng không dám đánh giá thấp nội tình bên trong của một môn phái có lịch sử hơn nghìn năm như vậy, thuyền nát còn có ba cân đinh mà (DG: ý bảo không nên đánh giá từ bên ngoài, cũng có những điểm mạnh nhất định), chỉ cần cho bọn họ thời gian thì ai có thể biết được họ sẽ phục hồi lại được thế nào chứ?Nếu như Tây Huyền vẫn còn là một Tây Huyền mạnh mẽ, thì chắc chắn bọn họ cũng không can tâm làm minh hữu của Mạc Vân Hải như hiện tại.Sau một hồi suy nghĩ hắn lập tức gọi hai vị đại sư phụ tới, sau đó đưa ngọc giản này cho hai người bọn họ.Sau khi xem xong, khuôn mặt của hai vị đại sư phụ đều hiện lên vẻ coi thường, loại Thần quyết có trình độ như vậy quả thật bọn họ không thèm để vào mắt.

Rất ít người biết được Thần quyết của Mạc Vân Hải không phải chỉ có một loại, bởi vì mỗi người tu luyện đều có những điểm cơ bản khác nhau, dẫn đến việc Thần quyết dùng tu luyện cũng phải khác nhau, mà trong trận doanh của Mạc Vân Hải lại bao gồm cả Tu giả, Yêu, Ma với số lượng không ít.Bọn họ lấy Mạc Vân Thần quyết của Tả Mạc làm cơ sở, rồi từ đó phát triển thành nhiều phân nhánh khác nhau.

Còn bản thân Tả Mạc vô cùng ủng hộ việc sáng tạo cải tiến này, thậm chí hắn còn trợ giúp bọn họ hoàn thiện Thần quyết riêng cho mình, mà không dấu diếm chút nào.Trong bầu không khí sôi động như vậy, hai vị đại sư phụ có kiến thức phong phú rất sâu về Thần lực, cho lên họ rất chướng mắt với những Thần quyết phổ thông thế này.“Tây Huyền quả nhiên suy tàn rồi, đến Thần quyết mà cũng chỉ có trình độ như thế này thôi” Tôn Bảo đại sư phụ không khách khí, nói thẳng vấn đề này ra.Cát Vĩ đại sư phụ chép chép miệng bảo: “Nếu như có thể kiếm được Thần quyết của Côn Luân và Thiên Hoàn thì tốt, chí ít ra Thần quyết của bọn họ còn có tí giá trị hơn”.Cảm thấy trong lời nói của hai vị đại sư phụ có mấy phần coi thường thiên hạ, Tả Mạc chỉ mỉm cười, rồi hỏi: “Nếu dùng Thần lực của Tây Huyền làm căn bản để chế tạo Thần trang, thì thời gian hai tháng có đủ không?”

“Hai tháng ?”

Tôn Bảo đại sư phụ hừ mũi phản đối: “Nửa tháng, chỉ cần nửa tháng thôi”.“Nửa tháng ?”

Trên mặt Tả Mạc hiện lên nét hoài nghi.Khi Tôn Bảo nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Tả Mạc, bất chợt hắn cảm thấy bản thân như bị xúc phạm nặng nề vậy, hắn liền nhảy dựng lên bảo: “Nếu đại nhân không tin, lão phu xin được lập Quân trạng lệnh”.Cát Vĩ đang đứng bên cạnh có khuôn mặt cũng đỏ bừng, biểu hiện giống như hắn phải chịu nỗi ủy khuất vô cùng to lớn vậy.Tả Mạc lập tức bị phản ứng của hai người làm cho giật cả mình, không ngờ đám gia hỏa này lại có ngạo khí như vậy, nhưng sự chú ý của hắn nhanh chóng bị khoảng thời gian nửa tháng này hấp dẫn: “Nếu như nói như vậy, thì đến tháng tám sang năm liệu có thể luyện chế được bao nhiêu bộ Thần trang?”

Tôn Bảo trầm ngâm đáp: “Điều này còn phụ thuộc vào tình hình luyện chế kiểu gì nữa, nếu như toàn lực luyện chế thì năm sáu vạn bộ không thành vấn đề gì, nhưng lúc đó đành phải tạm dừng tất cả các nhiệm vụ khác”.“Còn nếu trong tình huống không gây ảnh hưởng đến những nhiệm vụ khác thì sao?”

Tả Mạc tiếp tục hỏi lại.“Hai hoặc ba vạn bộ gì đó” Tôn Bảo đại sư phụ thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian để luyện chế những Thần binh kém cỏi này.Thế giới Thần lực vẫn còn vô số điều huyền bí chờ hắn khám phá mà!“Chẳng lẽ có đơn đặt hàng lớn sao?”

Cát Vĩ đột nhiên hỏi.“Ừ...

đến tháng tám sang năm, luyện chế được bao nhiêu Tây Huyền sẽ mua hết” Tả Mạc gật đầu thừa nhận.Tôn Bảo lập tức hỏi: “Giá cả như thế nào?”

Sự quan tâm của Cát Vĩ cũng bị chuyện này hấp dẫn, hai mắt của hắn sáng lên.

Tuy Kim Ô doanh có thể nói là một trong những mạch máu kinh tế chủ đạo của Mạc Vân Hải, nhưng lượng tài nguyên tiêu hao của bọn họ cũng là một con số lớn đến kinh người.

Hàng năm Tả Mạc đầu tư cho Kim Ô doanh có thể nói là không tiếc bất cứ tốn kém nào, các loại tài liệu cao cấp hay những phương pháp thử nghiệm đều cho bọn ho tùy ý lựa chọn và sử dụng.Chính nhờ sự đầu tư không quan tâm tới hao tốn như vậy, khiến cho Kim Ô Doanh mới có thể mạnh mẽ như ngày nay.Chỉ cần đề cập tới hỏa diễm được sử dụng khi luyện chế cũng có thể thấy được tất cả, trước đây chỉ có thành viên trung tâm mới có được Kim Ô hỏa cấp bốn, còn bây giờ đã được mở rộng phân phối đều cho mọi thành viên của Kim Ô doanh, kể cả những thành viên ngoại vi.Chỉ cần chấp thuận gia nhập vào cơ cấu ngoại vi là được phân phối Kim Ô hỏa cấp bốn.Để có những Kim Ô hỏa này, toàn bộ đều do Kim Ô đại trận thu thập được.

Tuy rằng Kim Ô hỏa không còn quý giá như ngày xưa nữa, nhưng nó vẫn có giá trị không nhỏ chút nào.

Dù hình thức tăng cường này rất tốn kém chi phí, đồng thời mức đầu tư bỏ ra rất lớn, nhưng Tả Mạc cũng không có nửa câu tiếc nuối.Và chính điều này đã hấp dẫn các Tu giả luyện khí ở khắp nơi điên cuồng đầu quân vào Mạc Vân Hải.Về sau, để ngăn chặn nạn chảy máu nhân tài, Côn Luân và Thiên Hoàn không thể không tăng cường mức đãi ngộ cho Tu giả cao hơn.

Nhưng lúc đó, Mạc Vân Hải cũng đã chiêu mộ được rất nhiều Tu giả luyện chế rồi, dù sao đi nữa Kim Ô hỏa tứ phẩm, chính là thứ mà bao nhiêu người phải cả đời tìm kiếm cũng chưa chắc đạt được.Quả thật Kim Ô doanh rất xứng danh với cái tên ‘Con quái thú đốt tiền’, cho nên hai vị đại sư phụ rất mẫn cảm với những chuyện như giá cả hoặc lợi nhuận.“Chuyện giá cả thì phải xem các người thiết kế thành phẩm như thế nào đã, theo như ta tính toán sơ bộ thì lợi nhuận ước chừng hai trăm phần trăm” Tả Mạc vừa mở miệng nói ra, lập tức bản chất gian thương của hắn đã lộ rõ không sót chút nào.Tôn Bảo đại sư phụ có trình độ luyện khí vô cùng tinh thâm, lập tức tính nhanh: “Nếu nói về giá cả một bộ Thần trang, thì chi phí thành phẩm tốn chừng năm mươi viên Tinh thạch thất phẩm.

Nếu như lợi nhuận hai trăm phần trăm, vậy là thu vào được một trăm năm mươi viên Tinh thạch thất phẩm.

Được, chừng đó là được quá rồi, còn về uy lực của Thần trang có lẽ cũng đạt được tám phần mười Thần trang của Mạc Vân hệ của chúng ta.Hai mắt Cát Vĩ sáng rực, hơi thở dồn dập: “Đại sinh ý tới rồi, nếu xuất xưởng hai vạn bộ thì kiếm được cỡ hai trăm vạn viên Tinh thạch thất phẩm đó.

Không được... ít nhất chúng ta cũng phải chế tạo từ ba vạn bộ trở lên mới được”.“Phương pháp giúp gia tăng sản lượng không phải là không có” Tôn Bảo suy tư trong chốc lát rồi nói rất nhanh.“Hiện tại số lượng luyện khí sư cấp thấp có Kim Ô hỏa rất nhiều, chúng ta có thể tận dụng cho bọn họ luyện chế phôi thô của Thần trang giáp cái đã, điều này có thể tiết kiệm cho chúng ta rất nhiều công sức và thời gian.

Hiện nay Thần hỏa trì của chúng ta cũng sắp hoàn thành rồi, đến khi hoàn thành chắc chắn nó sẽ phát huy tác dụng vô cùng lớn, lúc đó có thể rút ngắn thời gian chế tạo xuống, nếu làm được như thế thì sản lượng có thể lên bốn vạn bộ đấy.“Ôi...

Bốn trăm vạn viên Tinh thạch thất phẩm đấy” Cho dù Cát Vĩ vốn đã quen với những khoản tiền to đùng, nhưng với con số này cũng khiến cho hắn không nhịn được phải kêu lên một tiếng, rồi hít vào một hơi lãnh khí.Đây quả là một con số lớn đến kinh người.Nếu con số này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến cả Tu Chân giới phải sôi sục.Sắc mặt Tả Mạc cũng hơi có vẻ đỏ lên, nhưng hắn không đến nỗi bị con số quá lớn kia làm cho choáng váng đầu óc: “Chúng ta không cần Tinh thạch mà chỉ cần tài liệu thôi, hiện tại Tinh thạch đang bị mất giá dữ lắm, ngược lại tài liệu thì không ngừng lên giá, phen này chúng ta phải đem gia sản của Tây Huyền khoét cho thật sâu vào.Hai người Tôn Bảo và Cát Vĩ gật đầu hưởng ứng.Sau khi tiến vào thời đại Thần lực, tác dụng của Tinh thạch không ngừng giảm xuống, nó không còn là vật phẩm thiết yếu mà mọi tu sĩ cần phải có nữa.

Thứ giá trị nhất của Tinh thạch chính vì bên trong nó có chứa linh lực, nhưng trong thời đại Thần lực này, thứ mọi người cần chính là Thần lực chứ không phải linh lực.Ngược lại, vì hiện tại đang trong thời kì chiến tranh bùng nổ khắp nơi, khiến cho giá cả tài liệu không ngừng leo thang đến chóng mặt.Nhất là những tài liệu có phẩm chất cao thường có giá cả biến động vô cùng lớn, gần như mỗi ngày nó lại thay đổi giá khác nhau.

Nếu không phải Tả Mạc cho người âm thầm thu dọn Thiền Bảo Các của Huyền Không tự thì e rằng hắn cũng không thể nào gánh chịu được những chi phí khổng lồ của Kim Ô doanh bấy lâu nay, nên biết rằng Thiền Bảo Các có chứa vô số tài liệu có phẩm chất cao, là mấy nghìn năm tích lũy của Huyền Không tự đấy, cuối cùng tất cả đều rơi vào tay hắn.'Khuynh thành' của Công Tôn Sai hay 'Túng hỏa phạm' của Biệt Hàn đều sử dụng số lượng lớn tài liệu có phẩm chất cao, và hầu hết toàn bộ tài liệu đó đều có xuất xứ từ Thiền Bảo Các mà ra.Tả Mạc không luyện chế lại Thần binh nữa, không phải vì hắn không thể luyện chế mà là hắn không đủ khả năng tài chính để chế tạo, phải biết rằng một một bộ Thần binh đều do vô số tài liệu cao cấp chồng lên mà thành, giá trị của nó đúng là 'vô giá'.Sau khi luyện chế ra hai bộ Thần binh cụ trang khiến tài liệu phẩm chất cao của Mạc Vân Hải bị tiêu hao gần như không còn gì.Cho dù là Côn Luân hay Thiên Hoàn cũng chẳng dám tùy tiện luyện chế Thần binh cụ trang.Thần binh cụ trang chính là Thần khí trong thời đại này, có thể nói nó đại diện cho khả năng luyện khí đỉnh cao của cả một thời đại.Trước khi luyện chế 'Khuynh thành' và 'Túng hỏa phạm', Tả Mạc đã trải qua một thời gian dài suy nghĩ cặn kẽ, bởi vì A Quỷ đã có một bộ Thần trang chính là bộ Cốt giáp màu xám mà Tả Mạc đặt tên nó là 'Bất tử quỷ', còn Tả Mạc có Nghịch Long trảo và Tam Thiên Phiền Não Tơ tuy không phải là Thần binh, nhưng hai thứ đó có thể so sánh với chuẩn Thần binh.Tả Mạc cho rằng 'Khuynh thành' và 'Túng hỏa phạm' có tác dụng rất lớn đối với Mạc Vân Hải.Nhưng con số bốn trăm vạn viên Tinh thạch thất phẩm đó, cũng đủ để luyện chế thêm một bộ Thần binh cụ trang nữa.Chính vì vậy có thể tưởng tượng ra được sự kích động ở trong lòng ba người.“Chuyện này giao cho các ngươi” Tả Mạc nói.Tôn Bảo liền đứng bật dậy, trên mặt lộ ra vẻ kích động liền nói: “Đại nhân cứ yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối không cho bốn trăm vạn viên Tinh thạch này chạy trốn khỏi tay chúng ta đâu”.Cát Vĩ cũng gật gù liên tục.“Ừ, có các ngươi làm việc, ta rất yên tâm.

Nhưng nhớ phải giữ bí mật, đừng để người ta tìm hiểu ra quá sớm” Tả Mạc cẩn thận dặn dò.Hai người vội vàng đáp ứng mà trong lòng khó kềm nén được sự kích động liền vội vàng ly khai.Quả thật hành động lớn như vậy không có khả năng dấu diếm mà không cho người khác biết chút gì được, hiện tại xung quanh Mạc Vân Hải có đầy rẫy những thám tử do các phương thế lực khác điều đến để dò xét.

Mặc dù việc thanh lọc và tiễu trừ được tiến hành liên tục, nhưng đám thám tử này như cỏ mọc sau mưa, diệt mãi không hết được.Chỉ cần không lộ ra quá sớm thì hậu quả không lớn lắm.Sau khi hai ngươi rời khỏi, ánh mắt của Tả Mạc bỗng dời đến bộ kiện Thần binh trông giống cành cây kia.Trong ánh mắt của hắn hiện lên những tâm tình khó tả, A Quỷ đang ở trong bóng tối dường như cũng cảm giác được tâm sự của hắn nên cứ im lặng xuất hiện phái sau Tả Mạc mà không một tiếng động.Hiện tại những vết sẹo trên mặt A Quỷ đã biến mất, khuôn mặt của nàng giống như hình ảnh trong kí ức của Tả Mạc.

Nhưng khuôn mặt nàng vẫn chẳng có chút biểu lộ cảm xúc gì, còn hoa văn trên trán nàng càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.Bất tử Thần lực của nàng ngày càng khó lường.“Ta không sao” Tả Mạc xoay người hướng về phía A Quỷ cười cười, rồi vân vê tóc của A Quỷ.Ánh mắt trống rỗng của A Quỷ hiện lên nét nhu hòa.“Đi, cùng ta đi xem nào” Tả Mạc dắt theo A Quỷ đi về phía một góc, ở góc trống đó xuất hiện ra một tia ánh sáng, trong màn sáng đó Tả Mạc và A Quỷ biến mất không thấy đâu nữa.Nơi Tả Mạc và A Quỷ xuất hiện là một cái mật thất.Trong mật thất có rất nhiều đồ vật linh tinh xếp chồng lên nhau.

Những đồ vật này có một số để lại dấu vết bị cháy xém, còn những thứ khác đều bị hư hại, không những thế hầu hết mấy thứ đó đều hằn lên dấu vết của thời gian.Phía cuối mật thất có để một chiếc mũ giáp.Bề mặt của chiếc mũ giáp hơi ánh lên chút tia sáng ảm đạm, mấy chục thanh gai xương nhỏ nhắn được xếp thành hình cách quạt ở đằng sau mũ giáp, còn phía trên đỉnh mũ giáp có một lưỡi dao mỏng hình trăng khuyết màu huyết sắc, kéo dài từ giữa trán ra sau đầu.Đây chính là một phần bộ kiện khác của bộ Thần binh cụ trang mà phụ thân hắn luyện chế ra, bộ phụ kiện này chính là phần được dấu ở Thiền Bảo Các của Huyền Không tự, không ngờ cuối cùng cũng rơi vào tay Tả Mạc.

Còn những thứ đang chồng chất trong mật thất này, chính là những đồ vật mà năm xưa Tả Mạc thu được từ Huyền Không tự.Khi Tả Mạc tới gần, đột nhiên chiếc Mũ giáp ảm đạm sáng lên một vầng hào quang nhu hòa.Tả Mạc thấy vô cùng kinh ngạc, trái tim hắn đập mạnh, hắn lập tức lấy ra bộ kiện có hình dạng như cành cây.Mũ giáp bỗng ngân lên một tiếng "ong..." sau đó vài chục gai xương cũng không ngừng run rẩy tựa như những xúc tu, toàn bộ mũ giáp sáng lên, ánh sáng càng lúc càng rực rỡ hơn.Tay trái Tả Mạc truyền đến cảm giác đau đớn, khiến hắn không tự chủ được mà buông tay ra.Bộ kiện hình cành cây này chợt hóa thành một luồng ánh sáng, tựa như chim bay về tổ mà bị hút thẳng về phía mũ giáp đang phát ra ánh sáng rực rỡ kia.Chương 756 : Sơ cuồng Sào HưngDịch giả : hhnmthvnBiên dịch : Phượng VũBiên tập : Mỹ Nam TửTả Mạc nhìn đồ vật có hình dáng vô cùng kì quái trước mắt, trong lòng liền cảm thấy hứng thú.Bộ kiện thoạt nhìn có hình nhánh cây này lại là bộ phận hình lưới bên dưới mũ giáp, còn phần kết nối giữa mũ giáp và bộ kiện hình cành cây lại ở phía sau.Nhìn kỹ qua ...Sau khi mất cả buổi quan sát ,Tả Mạc càng nhìn càng cảm thấy hơi quen mắt.

Hắn vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nhận ra cái món đồ chơi này giống như cái gì.

Mũ giáp cũng giống như phần đầu người, còn phần trụ kéo dài từ sau đầu xuống không phải là xương sống sao?

Còn phần bộ kiện có hình nhánh cây kia, chẳng phải là những mạch máu và kinh mạch nhỏ li ti sao?Càng nhìn Tả Mạc càng thấy suy đoán của mình là đúng.Bỗng nhiên trong lòng Tả Mạc sinh ra cảm giác hiếu kỳ đối với phụ thân của mình.

Thiết kế như vậy rất khác lạ, cho dù đặt vào trong thời đại Thần binh không ngừng xuất hiện như hiện nay thì nó vẫn hết sức độc đáo.

Hắn cảm thấy vô cùng hiếu kì, không biết hai bộ kiện còn lại có đặc điểm gì ?Thần binh khi hoàn chỉnh sẽ có hình dạng gì?Thần binh khi hoàn chỉnh sẽ có tác dụng ra sao?Bỗng nhiên Tả Mạc có dự cảm rằng phụ thân của mình là một nhân vật không đơn giản.

Bởi vì Thần binh như thế này thật sự quá khác lạ rồi, mặc dù Tả Mạc đã tự tay luyện chế ra một bộ chuẩn Thần binh đó là Thiên Sứ Cụ Trang, nhưng hai bộ kiện này mặc dù chưa hoàn chỉnh cả bộ nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy vô cùng hoàn mỹ, ngay cả Thiên Sứ Cụ Trang cũng không thể so sánh được.Nếu chỉ nhìn ở bề mặt thì sẽ không tìm được bất kì dấu vết nào của việc luyện chế hay đặc điểm của Thần văn hoặc Phù văn.

Bộ kiện hình nhánh cây giống như được mọc ra từ mũ giáp vậy, còn mũ giáp toàn thân đều kín kẽ không thể tìm được dấu vết luyện chế.

Những đồ vật kì dị có hình dáng như chiếc râu dài và nhỏ, đến tận bây giờ Tả mạc vẫn chưa tìm hiểu được những thứ đó có tác dụng gì.Hắn thử cầm bộ Thần binh mới hợp thành được một nửa lên, nó nhẹ hơn so với dự đoán của hắn, có thể nói trọng lượng của nó nhẹ như không vậy.Những mũi nhọn như những chiếc râu dài đột nhiên phát sáng, ánh sáng của nó không ngừng lập lòe, dường như có ẩn chứa một quy luật nào đó nhưng rất mù mờ và tối nghĩa.

Đây quả là một Thần binh được luyện chế một cách đặc biệt, hơn hẳn tiêu chuẩn của Thần binh hiện tại.Người vô tội nhưng có báu vật thì có tội mà!Tả gia có được Thần binh như thế thì làm sao không bị người ta nhòm ngó, thèm muốn chứ?Trong lòng Tả Mạc thở dài rồi nhìn chăm chú vào nửa kiện Thần binh trên tay.

Khi hai bộ kiện hợp lại với nhau, dường như bọn chúng đã tỉnh lại vậy, thỉnh thoảng lóe lên từng luồng ánh sáng rực rỡ, lan tỏa ra xung quanh.Tả Mạc thử truyền Thần lực vào trong.Oanh!Hắn cảm thấy khung cảnh xung quanh chợt biến đổi, vô số tin tức tràn tới như thủy triều cuồn cuộn không dứt.Thông tin tràn tới khi Tả Mạc chưa kịp chuẩn bị, khiến thân thể của hắn cứng đờ, hai mắt tối sầm lại, không biết trải qua bao lâu hắn mới dần dần phục hồi lại tinh thần.Phốc...!Trong cổ họng có vị ngòn ngọt, hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sau đó trong ngực mới cảm thấy một chút thoải mái.Trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.Từ bên trong thức hải của Tả Mạc, Vệ vốn lâu nay vẫn bất động đột nhiên mở mắt, trong mắt hiện lên từng luồng hào quang.

Bồ Yêu dường như cũng cảm ứng được, hắn liền đứng thẳng dậy."

Đừng cố gắng quá!"

Vệ lên tiếng ngăn cản Tả Mạc.Trong lòng Tả Mạc cảm thấy sợ hãi, hắn liền buông nửa bộ Thần binh xuống, không dám thử thêm một lần nữa.

Mặc dù vừa nãy chỉ là thoáng qua trong chốc lát cũng khiến bản thân hắn bị thương nhẹ, còn Thần lực trong cơ thể tiêu hao mất bảy thành.

Điều này khiến da đầu hắn run lên, hắn thật không ngờ lúc đó chẳng có cảm giác Thần lực bị tiêu hao, hơn nữa lại mất tới bảy phần.Nhưng tin tức bên trong Thần binh thật sự quá nhiều, nhiều đến mức vượt qua chịu đựng của Tả Mạc nên khiến hắn bị thương.

Tuy nhiên cho dù hắn dùng đủ mọi cách để cố gắng nhớ lại, nhưng kết quả lại chẳng thu được gì.Món đồ chơi này thật là...Tuy nhiên Tả Mạc nhanh chóng nhận ra 'Vệ đã tỉnh lại', khi tiến vào trong ý thức hải, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ cười khổ: "Vệ, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi".Vệ mở miệng ra và bắt đầu lải nhải: "A Tả à, ta đã nói với ngươi lúc nào cũng phải hết sức cẩn thận, phải thật cẩn thận mới được, tại sao ngươi lại không nghe?

Dù sao hiện nay ngươi cũng là lão đại của một phương rồi, sao có thể liều lĩnh như thế chứ?

Ngươi nên biết rằng, vừa nãy nếu như Thần lực của ngươi hơi mất thêm một chút nữa thôi lập tức Thần lực của ngươi chắc chắn sẽ bị hút thành cái xác khô mất, còn cái mạng nhỏ của ngươi cũng xong đời..."

Nghe thấy Vệ lải nhải, trong lòng Tả Mạc cảm thấy ấm áp, trên mặt hắn lộ lên vẻ tươi cười.Bồ Yêu không kiên nhẫn được liền chen ngang: "Thôi đủ rồi, sao trước kia không cảm thấy ngươi giống lão thái bà chút nào nhỉ?

Ngươi đường đường là Mộ bia giáp đấy, ít ra cũng phải có tôn nghiêm thể hiện chút khí khái nam nhi cho ta xem nào, chẳng lẽ muốn giống như lão thái bà?"

Vệ sững sờ, rồi vô thức gật gật đầu: "Ừ, ngươi nói cũng có lí."

Nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh :"Giống như ngươi vậy sao, cái loại người không ra người, yêu không ra yêu, vậy có khí khái nam nhi không?"

Bồ Yêu giận tím mặt: "Ngươi nói ai là kẻ người không ra người, yêu không ra yêu?"

Vệ cười âm hiểm nói: "Dù sao, cái thứ đó cũng không phải là ta."

"Ta giết ngươi!"

Bồ Yêu giận quá hóa cười.

Toàn thân bốc lên lửa đen ngùn ngụt, hắc diễm trong ý thức hải của Tả Mạc điên cuồng cháy lên, Bồ Yêu ở trên bầu trời không ngừng phô trương thanh thế.Vệ không sợ hãi chút nào, hắn vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng trong miệng lại thốt lên những lời âm hiểm: "Giết không được ta thì ngươi là 'nhân yêu' đấy".Suýt chút nữa thì Tả Mạc đã cắm đầu xuống đất.

Hắn đưa tay lên lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, quả nhiên Vệ mới là kẻ âm hiểm và thâm độc hơn.Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết oan!Không cần nói đến lời thứ hai,Tả Mạc nhanh chân chuồn mất.Vừa ra khỏi ý thức hải chưa được bao lâu,Tả Mạc nhận được thư của Cốc Lương Đao.

Sau khi xem xong hắn cũng đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng nói đến chuyện này hắn cũng không tiện phát biểu ý kiến.

Còn sự tình mà Cốc Lương Đao nhờ vã, đối với hắn thật ra chỉ là tiện tay mà thôi.Cốc Lương Đao không chịu trở lại Tây Huyền, chắc hắn cũng nhận ra tình hình thực tế của Tây Huyền, dưới cục diện như hiện nay thì không phải sức của một người có thể cứu vãn được.Hắn lắc đầu, mối quan tâm của hắn quay trở lại vấn đề của Mạc Vân Hải.Trong tình hình hiện nay Mạc Vân Hải cũng phải chịu áp lực rất lớn.Đã có được đơn đặt hàng siêu cấp của Tây Huyền rồi, nên Mạc Vân Hải sẽ bước vào thời kì phát triển nhanh chóng.

Chỉ cần không bị giới hạn về tài liệu, Mạc Vân Hải có thể phát huy được khả năng chế tạo mạnh mẽ của mình.Ở thời điểm hiện tại, đối với Mạc Vân Hải thì ổn định và an toàn là hai từ hết sức cần thiết, chỉ cần qua được giai đoạn tích lũy chắc chắn thực lực của Mạc Vân Hải sẽ biến đổi rất nhiều về 'chất'.Tuy những tính toán của Tả Mạc rất tốt cho phương hướng phát triển của Mạc Vân Hải, nhưng dường như người khác không cho hắn được như ý.** *"Tây Huyền và Mạc Vân Hải đã kết minh rồi."

Lâm Khiêm ngẩng đầu lên nhìn thủ hạ đang báo cáo, thần sắc hắn vẫn bình thường: "Tin tức đó là thật sao?"

"Là tin tình báo do nội tuyến ở Tây Huyền báo cáo lên."

Thủ hạ cung kính nói: "Do xung quanh Chung Đức chúng ta không xắp xếp được người nào, cho nên không biết được chuyện này.

Nhưng vì Chung Đức lấy bộ kiện Thần binh của Tả gia từ trong đống hàng tồn trữ của Tây Huyền, nên trong quá trình đó đã để lại một ít dấu vết, bị người của chúng ta tìm thấy"."

Không ngờ bọn hắn cam lòng bỏ ra cái giá lớn như vậy."

Kẻ nói chuyện chính là một thiếu niên tuổi trẻ và đẹp trai, bên trong cặp môi hồng là hai hàm răng trắng sáng, trên người mặc một bộ áo dài thanh lịch, mỗi khi hắn nói chuyện lại mang theo ý vị sâu xa chỉ hắn mới hiểu nỗi.Hắn tên là Sào Hưng, là một thành viên trong Kiếm Các của Lâm Khiêm.Khi Lâm Khiêm xây dựng Kiếm Các, hắn chú ý từng người trong danh sách, bởi vì nhiều người có quan hệ với các Trưởng lão đều được các Trưởng lão an bài sắp xếp, bởi vì họ hy vọng có đệ tử được lọt vào Kiếm Các.

Ai cũng biết, Kiếm Các trong tương lai sẽ là nơi nắm quyền lực trọng tâm của Côn Luân, nếu như ai có thể tiến vào Kiếm Các vậy không nghi ngờ gì nữa, hắn sẽ chính thức bước vào tầng lớp trung tâm của Côn Luân.Nhưng Lâm Khiêm lại bỏ ngoài tai tất cả những khiến nghị của người khác, hắn đề bạt một vị đệ tử không có chút danh tiếng nào, đó chính là Sào Hưng.

Sào Hưng xuất thân bần hàn, tuy cha mẹ cũng là đệ tử của Côn Luân nhưng chỉ là đệ tử ngoại vi.

Trong con mắt của mọi người, xuất thân của hắn thực sự khó coi vô cùng.

Hơn nữa tu vi bản thân của Sào Hưng cực yếu, nhưng khiến mọi người cảm thấy tắt tiếng và nhìn thèm thuồng đó chính là hắn dùng tu vi Trúc Cơ kỳ để tiến vào Kiếm Các, điều này trong lịch sử của Côn Luân cũng là trường hợp đầu tiên.Càng làm cho người ta không thể ngờ được chính là địa vị của hắn trong Kiếm Các như đã được an bài trước, bởi vì Lâm Khiêm chọn lựa người thứ nhất là Tiết Đông, còn người thứ hai chính là Sào Hưng đây.Điều này làm cho giá trị của vị đệ tử ngoại vi không chút danh tiếng kia được nâng cao lên vô số lần, là nhân vật nhận được sự chú ý của mọi người.Tuy bỗng dưng nổi tiếng nhưng Sào Hưng không như trong tưởng tượng của người khác, hắn dần dần mờ nhạt trong tầm mắt của mọi người khiến người ta cảm giác hắn như hắn không hề tồn tại.

Chỉ có những cao tầng chính thức của Côn Luân mới biết được vị thiếu niên này nắm giữ trong tay quyền hành lớn đến cỡ nào."

Vâng."

Thủ hạ vội vàng trả lời: "Lần này người đi sứ chính là Giản Quân, tuy thực lực của người này không cao nhưng lại có tài ăn nói, hắn được Chung Đức đích thân đề bạt.

Lần này hắn lên đường có người của Uyên Lao chiến bộ đi theo hộ tống, chúng ta không điều tra được cụ thể nội dung thương lượng của bọn họ."

Sào Hưng tùy ý nói: "Cần phải chú ý đến việc huy động vật tư của bọn họ, mặc dù Chung Đức rất cẩn thận nhưng hắn mới chỉ vừa xuất hiện cho nên lực lượng nắm trong tay có hạn, những việc như thế này phải dựa vào người bên dưới đi làm."

"Vâng!"

Thủ hạ xác nhận sau đó lui xuống.Lâm Khiêm đối với việc Sào Hưng tự ý ban bố mệnh lệnh cũng không hề cảm thấy kém vui, hắn chỉ hơi nhíu mày: "Nếu Tây Huyền và Mạc Vân Hải kết minh thì sẽ ảnh hưởng lớn đến chúng ta."

Sào Hưng nhấp một ngụm rượu ngon, sau đó say mê tận hưởng rồi mới mở miệng: "Tây Huyền lôi được Chung Đức ra có thể nói là một chiêu chính xác nhất của Tây Huyền cho đến thời điểm bây giờ.

Thế nhưng một cây thì chẳng thể chống nổi cả nhà, Chung Đức dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một Chiến tướng mà thôi.

Người chúng ta cần chú ý phải là Chưởng môn Tây Huyền.

Ta có ngó qua một số tin tức tình báo nói về hắn, hắn đảm nhiệm chức vị Chưởng môn từ khi còn nhỏ, lúc đó quyền hành của Tây Huyền đều nằm trong tay các Trưởng lão, có thể nghĩ ra được hắn phải sống khuất nhục bao năm qua như thế nào.

Loại người này có tham vọng quyền lực hơn xa những người khác, ngươi hãy để ý hành động của hắn lần này đi, gần như đem tất cả tầng lớp Trưởng lão huyết tẩy một lần vậy".Lâm Khiêm nghe được liền cẩn thận suy nghĩ, đồng thời vươn tay rót rượu cho Sào Hưng, động tác rót rất thành thạo, hẳn đây không phải lần thứ nhất hắn làm như vậy.Sào Hưng lại uống một ngụm rượu, thần thái như có hơi men, thanh âm lè nhè nói tiếp: "Hiện tại quyền hành của cả Tây Huyền đều nằm trong tay Chung Đức, vì thế hắn có thể nhẫn nhịn.

Bởi vì thế cục nghiêm trọng như hiện nay chỉ có Chung Đức mới có thể ổn định lại cục diện, cho nên hắn cần phải có cây đao này.

Đây là những suy đoán thông thường, thế nhưng ta vẫn cảm thấy nó không chỉ đơn giản như vậy, vì sao Chung Đức không nhìn thấy điểm này, thật vô lí.

Cho nên ta đặc biệt chú ý tìm hiểu và điều tra về Chung Đức."

"Đây là một người rất thú vị.

Trên một phương diện nào đó thì hắn là kẻ trước sau như một, trọng tình, trọng nghĩa, được bằng hữu kính trọng, còn về mặt khác hắn lại là kẻ không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, không những thế tính tình hắn tàn bạo, giết người như ngóe.

Trong thời gian năm mươi năm trước, thê tử của hắn bị vướng vào một vụ án rồi chết đi làm cho hắn nản lòng thoái chí, tự mình xin được thủ hộ ở Uyên Lao.

Hắn sống từ nhỏ ở Tây Huyền, Chưởng môn tiền nhiệm có ơn đối với hắn, nhưng vụ án năm xưa mà Chưởng môn tiền nhiệm của Tây Huyền lại không ra tay giúp đỡ, cho nên cảm tình của Chung Đức với hắn cũng rất phức tạp.

Chuyện của thê tử hắn khiến hắn lúc nào cũng canh cánh trong lòng, điều này có thể thấy được qua việc hắn vừa ra tay đã cho xây dựng lăng tẩm.

Tuy hắn không biết rõ Chưởng môn hiện tại nhưng hắn vẫn quyết định rời núi trợ giúp Chưởng môn Tây Huyền hoàn thành lần thanh trừ này, chính điều đó khiến ta có một suy đoán..."

"Suy đoán như thế nào?"

Lâm Khiêm cũng cảm thấy rất hứng thú với đề tài của Sào Hưng."

Hắn biết rõ Chưởng môn hiện tại là người như thế nào, nhưng hắn vẫn ra tay trợ giúp đối phương tiến hành thanh trừ.

Hắn đáp ứng rời núi, mà chấp nhận biến mình thành một thanh đao trong tay đối phương, vẫn sẵn sàng nắm đại quyền trong tay mà không chút lo lắng.

Điều này chỉ có hai khả năng, thứ nhất hắn muốn giết Chưởng môn hiện tại rồi tự mình lên nắm quyền trở thành kẻ thống trị duy nhất của Tây Huyền.

Thứ hai, hắn biết rằng mình làm như vậy nhưng vẫn không thể uy hiếp được chưởng môn."

Hai mắt Sào Hưng sáng lên, trong giọng nói cũng pha chút phấn khích: "Nếu như hắn có ý định tiêu diệt Chưởng môn thì thời cơ tốt nhất chính là thời điểm thanh tẩy các Trưởng lão.

Hắn có thể lấy lí do các Trưởng lão phản công lại, còn hắn không bảo hộ được khiến Chưởng môn bị giết chết.

Lúc đó hắn sẽ danh chính ngôn thuận nắm trong tay chức vị Chưởng môn mà không ai có thể nói được.

Nhưng hắn lại không làm như thế, điều này cũng phù hợp với tính cách của hắn, chính là thích giết chóc nhưng có điểm dừng.

Còn khả năng thứ hai cũng rất thú vị, đó là hắn biết rằng dù có nắm hết binh quyền cũng không uy hiếp được đến Chưởng môn, điều này chỉ có một khả năng xảy ra đó chính là: hắn biết mình sống không còn được bao lâu.

Mà người chết có thể uy hiếp được ai đây?"

Vẻ mặt Lâm Khiêm biến đổi.Chương 757 : Nguy cơDịch giả : hhnmthvnBiên dịch : Phượng VũBiên tập : Mỹ Nam TửBan ngày ẩn núp ban đêm hành quân, tránh xa những quân đồn trú trên đường đi, vì vậy thời gian hành quân bị kéo dài ra.

Đường Tự bộ trông giống như một đám u linh, xuất hiện ở vị trí cách Đông Tuyền giới không xa lắm.Bách Mang Giới rất quan trọng với Tả Mạc cho nên nó thuộc vào diện cần phải chiếm đóng, vì vậy lực lượng tình báo dò xét xung quanh nó nhiều hơn so với những địa phương khác.

Điều này giúp cho Đường Phỉ và chiến bộ của nàng tránh được nơi đóng quân của đối phương.Liên minh Ma Soái chắc chắn không thể nghĩ ra mục tiêu của Biệt Hàn lại là Đông Tuyền Giới, chính vì vậy phòng vệ của Đông Tuyền Giới khác với Bách Mang giới.

Xung quanh Bách Mang giới được phòng vệ cẩn mật, còn lân cận Đông Tuyền Giới thì chẳng khác gì so với bình thường."

Còn cách Đông Tuyền Giới bao nhiêu lâu nữa?"

Đường Phỉ trầm giọng hỏi, mái tóc dài của nàng tung bay trong làn gió lạnh thấu xương, khuôn mặt của nàng lộ ra vẻ cương quyết, giọng nói vang vọng và mạnh mẽ."

Nếu giữ nguyên tốc độ như hiện tại thì ước chừng vào buổi chiều ngày mai có thể đến được tuyến phòng ngự bên ngoài Đông Tuyền Giới."

Gã thủ hạ tính toán một lúc rồi trả lời.Đường Phỉ nhìn lướt qua xung quanh, thấy tinh thần của mọi người đều tốt, nàng âm thầm gật đầu.

Buổi nghỉ ngơi tối qua vô cùng quan trọng, nó khiến cho thể lực của mọi thành viên trong Chiến bộ đều khôi phục, sẽ có trợ giúp rất lớn cho trận chiến ngày mai.

Mỗi tên Ma binh được phân phối cho một Ma kỵ cao phẩm cũng đóng vai trò quan trọng.

Tuy Vân kỵ do Thuần Vu Thành nuôi dưỡng rất xuất sắc nhưng vì số lượng của Vân kỵ có hạn, nên không thể phân phối đến từng Ma binh được.

Vì vậy trong tình trạng tiền nhiều như nước, Tả Mạc liền quyết định phân phối cho mỗi Ma binh một con ma kỵ cao phẩm.Tất cả đều được cưỡi Đạp Hỏa Hoành Ngục Mã thất phẩm.

Thân hình của Đạp Hỏa Hoành Ngục Mã rất cao lớn, toàn thân đen kịt, hai mắt màu đỏ sậm, bốn vó cũng đỏ sẫm được bao bọc bởi hỏa diễm đỏ tươi.

Đạp Hỏa Hoành Ngục Mã có sức chịu đựng rất tốt, thích hợp với việc chạy nhanh trên một quãng đường dài, tính tình lại hung mãnh không sợ chiến đấu, là một loại Ma kỵ chiến đấu cực tốt."

Tăng thêm ba mươi tổ mật thám, chú ý không nên đánh rắn động cỏ.”

Đường Phỉ ra lệnh cho thủ hạ.Thủ hạ nhanh chóng truyền xuống dưới mệnh lệnh của nàng.Miêu Quân mỉm cười nhìn vị đệ tử đắc ý của mình, trước kia tuy Đường Phỉ cũng là một điểm sáng được mọi người chú ý, nhưng vẫn chưa có được tính cách như hiện tại, đó chính là 'bình tĩnh'.

Những năm gần đây, hắn tập trung tất cả tinh lực để bồi dưỡng ho Đường Phỉ, chính vì vậy hắn vô cùng hài lòng trước những biểu hiện của nàng.

Cho dù ở Mạc Vân Hải nhân tài đông đúc thì Đường Phỉ vẫn là người nổi bật trong bọn họ.Nghĩ đến điều này hắn lại cảm thấy có chút cảm khái.

Nếu không phải bản thân cũng đang ở Mạc Vân Hải thì hắn không thể tưởng tượng ra được trên phương diện Chiến tướng, Mạc Vân Hải có thể mạnh mẽ đến như vậy.

Tùy tiện đi ra một người cũng là nhân vật có thể độc lập tác chiến một phương.

Càng khiến hắn thấy khó tin chính là những Chiến tướng trẻ tuổi có tài hoa hơn người này, đại đa số đều là những người không có chút danh tiếng nào, thậm chí có người trước đây cũng chưa phải là Chiến tướng nữa.Thanh âm mạnh mẽ của Đường Phỉ làm gián đoạn cảm xúc của hắn."

Đông Tuyền Giới không phải là một giới trọng yếu, đóng quân ở đây là bốn chi chiến bộ Ma tướng, vì vậy độ khó không cao.

Nếu chúng ta chiếm đóng Đông Tuyền Giới thì có thể uy hiếp được Nhật Sơn giới và Đông Uy giới, đây là nơi có nhiều giới quan trọng, tập trung rất nhiều tài nguyên trọng yếu của Liên minh Ma Soái.

Vì vậy vùng này có đóng rất nhiều trọng binh, cho nên rất có khả năng cũng ta sẽ bị vây công".Miêu Quân nghiêm túc lắng nghe những phân tích của Đường Phỉ."

Mục đích của Biệt Hàn đại nhân chắc chắn không phải những địa phương này.

Chính vì vậy đại nhân ra lệnh cho chúng ta chiếm đóng Đông Tuyền Giới, khả năng lớn nhất chính là nghi binh, ép đối phương phải phái quân đến trợ giúp.

Nhiệm vụ của A Trát Cách có lẽ cũng giống như chúng ta.

Vị trí của ba cánh quân A Trát Cách, ta và Biệt Hàn đại nhân tạo thành một tam giác ngược.

Cánh quân của Biệt Hàn đại nhân nằm ở vị trí cuối cùng của tam giác, còn cánh quân của Thời Đông thì khó đoán được tác dụng, vị trí của họ không có mục tiêu nào có giá trị để họ công kích".Trong mắt Đường Phỉ hiện ra vẻ nghi hoặc, thấy vậy Miêu Quân cười rồi nói: "Trước tiên cứ công chiếm xong Đông Tuyền Giới rồi hãy bàn".Đường Phỉ rùng mình, rồi nói: "Lão sư nói rất đúng".Đột nhiên thần sắc của nàng trở lên nghiêm túc, khuôn mặt tràn đầy quyết tâm của nàng hiện lên vài phần hàn khí, nàng không lên tiếng mà giơ tay phải lên.Đội hình phía trước đã gặp chiến bộ của đối phương rồi !Thần sắc những Chiến tướng xung quanh Đường Phỉ khẽ biến, từng mệnh lệnh không ngừng được truyền xuống dưới.

Tinh thần của các tiểu đội trưởng đều chấn động, những âm thanh hô hào quát tháo không ngừng vang lên, đồng thời tất cả mọi người đều điều chỉnh lại Ma kỵ dưới chân, sắp xếp vị trí chuẩn bị xung phong, những Ma binh phía sau cũng nhanh chóng tiến vào vị trí chiến đấu.Vốn đội ngũ đang hành quân nhanh lập tức thay đổi nhanh chóng, chỉ trong vòng mười hơi thở, đội hình hành quân lập tức trở thành đội hình chiến đấu.Đường Phỉ cũng điều khiển tọa kỵ dưới chân, Vân kỵ mà nàng đang cưỡi là một con Lôi Vân câu màu bạc.

So với hình dáng uy mãnh cao lớn và hung dữ của Đạp Hỏa Hoành Ngục Mã thì hình dáng của Lôi Vân câu có vẻ mảnh mai hơn nhiều, tốc độ của Lôi Vân câu cũng bình thường không nhanh nhưng cũng không chậm.

Toàn thân của Lôi Vân câu được bao phủ bởi một lớp giáp màu xanh tạo thành những hoa văn giống như những cụm mây khiến nó trở lên xinh đẹp và thanh nhã.Đường Phỉ xuất hiện ở đầu đội hình Chiến bộ, với kinh nghiệm nàng đã trải qua bảy năm nay, hiện tại Đường Tự bộ đã có quân số ba nghìn người.Phía chân trời bỗng nhiên xuất hiện từng đám điểm đen càng lúc càng rõ ràng, đối phương đang áp sát với tốc độ kinh người.Khuôn mặt Đường Phỉ bất động như một tảng đá, không biểu hiện bất kì cảm xúc gì, nhưng trong con mắt bình tĩnh không chút sợ hãi kia lại bốc lên chiến ý hừng hực.

Nàng nhẹ nhàng gõ một cái lên Lôi Vân Câu dưới thân, Lôi Vân Câu dường như cũng hiểu ý nghĩ trong lòng của chủ nhân, lập tức hí dài lên một tiếng, toàn thân bao phủ điện quang lấp lánh, tốc độ của nó đột nhiên tăng nhanh.Không có một chút do dự, tất cả thành viên trong chiến bộ tăng tốc độ, lao về phía trước!Thần trang trên người của mọi Ma binh đều phát sáng.

Mạc Vân Thần lực đã được khởi động, từng lớp từng lớp Thần lực chồng lên nhau.

Thần lực của các Ma binh hợp với nhau trở thành Ma úy, Thần lực của các Ma úy hợp với nhau thành Ma hiệu, sau khi Thần lực của tất cả thành viên trong chiến bộ hợp lại với nhau lập tức truyền tới Đường Phỉ.Cả Đường Tự bộ như hợp lại thành một, một luồng Thần lực mạnh mẽ và mãnh liệt giống như một thanh cự phủ được chém ra từ tay một người khổng lồ.Điện quang lượn lờ xung quanh Đường Phỉ đang đứng ở trước đội hình, giống như một thanh rìu cực nặng màu trắng như tuyết, từng luồng điện quang không ngừng lập lòe như những lưỡi rìu màu bạc vô cùng sắc bén.Thấy vậy, Ma tướng đối phương vô cùng sợ hãi, nhưng khoảng cách hai bên quá gần khiến bọn họ không kịp đổi hướng.

Gã Ma tướng biết rõ, nếu lúc này mà có chút do dự thì e rằng đến xương cốt cũng chẳng còn, chỉ có liều mình tấn công về phía trước thì may ra còn có đường sống.Hắn cắn chặt răng hô lên: "Giết ..."

Lực lượng của toàn đội ngũ đều tập trung lên hắn, nhưng hắn không hề cảm thấy tự tin và an toàn như những lần chiến đấu trước.Hai đội ngũ như hai dòng nước lũ va chạm vào nhau với tốc độ kinh người.Đường Tự bộ giống như một chiếc trọng phủ sắc bén liên tục chém xuống chiến bộ của đối phương.Dưới thế tiến công của trọng phủ, Chiến bộ đối phương chỉ mỏng manh như tờ giấy mỏng mà không chịu nổi một đòn.

Những nơi trọng phủ đi qua, huyết nhục bay khắp nơi, chiến bộ của đối phương giống như một thân thể bị băm vằm đến nát bét.Chỉ trong nháy mắt, Đường Phỉ đã nhìn thấy một tia ánh sáng ở trước mặt mình.

Nàng biết mình sắp tấn công xuyên qua đội hình của đối phương.Không một chút do dự, Đường Phỉ buông bỏ quyền khống chế lực lượng đang tập trung trên người mình.Một luồng lực lượng cuồng bạo lấy Đường Tự bộ làm trung tâm ầm ầm phát tán ra xung quanh!Nàng đã nắm đúng thời cơ, buông bỏ khống chế lực lượng cuồng bạo, tức khắc ực lượng cuồng bạo đó như một quả bom phát nổ trong cơ thể Chiến bộ đối phương mang theo vô số huyết nhục và tàn chi, còn đội hình của đối phương đã hoàn toàn rối loạn.Khi đội hình trở lên hỗn loạn, cũng đồng nghĩa với việc không thể khống chế lực lượng tập trung, nếu đội hình của đối phương vẫn còn nguyên vẹn, thì tương lai chờ đợi nó chính là tiếp tục bị làm thịt.Ngược lại với tình trạng của đối phương, Đường Phỉ có trình độ cao hơn, sau khi hoàn thành thế công mạnh mẽ, chiến bộ của nàng vẫn không một chút hỗn loạn, khiến nàng không cần phải chỉnh lại trận hình chiến bộ bên mình mà lập tức bắt đầu đợt tấn công thứ hai!Trận chiến này không còn gì lo lắng!** *Lâm Khiêm bị suy đoán táo bạo của Sào Hưng làm giật mình, một lúc lâu sau hắn mới mở miệng: "Nếu như suy đoán này là thật thì nó sẽ là một tin tức cực kỳ quan trọng"."

Tây Huyền không có đủ chỗ dựa…"

Thần sắc của Sào Hưng vẫn hết sức tự nhiên, nói tiếp: “Bất kể Chung Đức có chết hay không thì Chưởng môn và một số Chiến tướng sẽ có lục đục nội bộ, chắc chắn mâu thuẫn sẽ bùng phát.

Trong trường hợp Chung Đức chết đi thì Tây Huyền sẽ thiếu đi một người có khả năng thủ hộ, lúc đó liệu một mình Chưởng môn có chống đỡ được Tây Huyền hay không?

Nếu nói là có thì ta cũng không tin, trừ khi bộ ba Cốc Lương Đao đồng ý trở lại Tây Huyền.

Nhưng ta lại càng không tin Chưởng môn đó có thể dung nạp được bọn chúng quay về.

Hắn đã thiếu thốn quyền lực trong vài chục năm nay rồi, người như vậy có tham vọng nắm giữ quyền lực hơn xa những người khác.

Còn Cốc Lương Đao thì sao?

Một kẻ cương trực thẳng tính như hắn liệu có chịu cúi đầu không?

Hiện tại là thời điểm Tây Huyền mạnh mẽ nhất trong vòng mấy năm nay, nhưng ánh nắng chiều tà bao giờ cũng làm người ta si mê và lướt qua mau".Lâm Khiên dường như cũng hiểu ra điều gì đó liền gật đầu : "Đúng vậy, nhưng phải cảnh giác cao với Mạc Vân Hải."

"Đúng vậy!"

Sào Hưng thu hồi bộ dạng bất cần đời trên mặt rồi nghiêm túc nói: "Mạc Vân Hải rất đáng để cảnh giác.

Mạc Vân Hải tràn ngập sức sống và thịnh vượng, không phải là con tàu sắp chìm như Tây Huyền đâu.

Nếu như hai bên kết minh, người được lợi nhất không phải là Tây Huyền mà chính là Mạc Vân Hải."

“Mạc Vân Hải..."

Lâm Khiêm thì thào tự nói, rồi mỉm cười bất đắc dĩ: "Ta cũng không ngờ Mạc Vân Hải đã phát triển đến mức làm chúng ta phải đau đầu"."

Cũng không phải Mạc Vân Hải không có nhược điểm."

Hai mắt Sào Hưng lóe lên ánh hào quang, rồi cười lạnh nói: "Từ biểu hiện bên ngoài thì Mạc Vân Hải tuy nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, họ có được hai Chiến tướng xếp hạng thứ tư và thứ mười, đồng thời chất lượng các chiến bộ đều rất tốt, cao thủ cũng nhiều như mây, chưa kể năng lực luyện chế cường đại và tài lực thì cô cùng hùng hậu.

Nhưng bọn họ có một điểm yếu chí mạng đó chính là bị thiếu nhân tài nội chính".Lâm Khiêm suy nghĩ trong chốc lát, nhưng hắn cũng không tìm được người nào của Mạc Vân Hải có chút danh tiếng về phương diện nội chính."

Đây chính là khuyết điểm, khi địa bàn bọn họ còn nhỏ thì điểm yếu này không lộ ra rõ ràng.

Nhưng nếu địa bàn của bọn họ mở rộng ra gấp mười lần, à không... chỉ cần mở rộng ra năm lần thôi thì chắc chắn bọn họ sẽ mắc sai lầm về khâu quản lí."

Sào Hưng vân vê mấy hạt châu trong tay rồi nói tiếp: "Khó khăn khi quản lí hơn ba trăm giới sẽ càng tăng cao hơn so với khoảng sáu mươi giới".Hai mắt Lâm Khiêm lóe sáng : "Đúng vậy!"

Hiển nhiên Sào Hưng bỏ ra không ít công phu: "Khi vấn đề này chưa được giải quyết thì nó sẽ trở thành một tai họa ngầm.

Một khi bọn họ bắt đầu mở rộng thì tai họa ngầm này sẽ trở thành điểm trí mạng của họ.

Hiện nay chúng ta đang không ngừng khuếch trương, nếu tốc độ khuếch trương của bọn họ không theo kịp chúng ta thì khoảng cách hai bên sẽ càng ngày càng lớn, đến một mức nào đó e rằng đến tư cách chống cự, bọn họ cũng không có.

Chỉ cần chúng ta đẩy nhanh tốc độ khuếch trương thì bọn họ chỉ còn một lựa chọn duy nhất đó là cũng đẩy mạnh khuếch trương giống như chúng ta!

Hắc hắc, rắn nuốt voi, dù biết đó là con đường chết thì bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác."

Lâm Khiêm cười cười: "Có lẽ phải gia tăng áp lực với bọn hắn."

"Hơn nữa, bọn hắn còn có một nhược điểm nữa."

Trong mắt Sào Hưng hiện lên một tia lãnh khí."

Bọn hắn quá phụ thuộc vào Truyền Tống Trận!"** *Cửu Đại Thiền Môn phái người lẻn vào Truyền Tống Trận, ý đồ muốn khống chế Truyền Tống Trận.

May mắn lúc ấy, Đại sư huynh Vi Thắng ở cách đó không xa nên có thể nhanh chóng tiếp viện, sau khi bị chém chết hơn mười vị Thiền tu, đối phương mới chịu rút lui.Chủ ý đánh lén của đối phương đã được dự tính từ lâu, cấm chế bên cạnh Truyền tống trận cũng không chống cự được bao lâu, chứng tỏ chiến lực của đối phương rất mạnh.Sau khi chạy đến, nhìn thấy trên mặt đất đầy thi thể, Tả Mạc hít vào một hơi lạnh.Mạc Vân Hải liên hệ với ngoại giới chủ yếu bằng con đường Truyền Tống Trận, tuy đây là món đồ đẳt đỏ nhưng có ưu điểm là nhanh chóng.

Đối với sự giàu có của Mạc Vân Hải thì đó cũng không phải là vấn đề gì quá to lớn.Từ trước đến nay, quá trình truyền tống hầu như chưa từng xảy ra vấn đề gì, sao lần này lại bị người ta lợi dụng Truyền Tống Trận để xâm nhập vào?Sau khi đi vòng quanh Truyền Tống Trận một vòng, cuối cùng Tả Mạc cũng hiểu được nguyên do.

Xung quanh mỗi tòa Truyền Tống Trận đều bố trí một cấm chế hoàn chỉnh để đảm bảo an toàn cho Truyền Tống Trận.

Trong quá khứ, vào thời điểm tất cả mọi người đều tu luyện linh lực, những cấm chế này có thể đảm bảo anh toàn cho Truyền Tống Trận.

Nhưng hiện nay, sau khi bước vào thời kì Thần lực, thực lực của mọi người đều tăng mạnh, trong khi cấm chế lại không có thay đổi gì lớn.

Sự mất cân bằng này khiến tính an toàn của Truyền Tống Trận giảm mạnh.Tả Mạc lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này.Hầu như tất cả lực lượng của Kim Ô Doanh đều đang tập trung trên phương diện Thần binh và Thần trang.

Bản thân hắn cũng không ngờ được phương diện cấm chế lại chứa một tai họa ngầm như vậy.

Cấm chế duy nhất có thể phát huy tác dụng là Vương Cấm Thương Khung, nhưng bộ cấm chế này là tập hợp của rất nhiều cấm chế hợp lại.

Chưa nói đến giá thành đắt đỏ của nó, chỉ tính trên phương diện độ khó thì việc áp dụng trên tất cả Truyền Tống Trận của Mạc Vân Hải là điều không thực tế.Ý nghĩ đều tiên hiện ra trong đầu Tả Mạc là: đóng cửa Truyền Tống Trận.Nhưng sau đó hắn lại gạt đi suy nghĩ này.

Truyền Tống Trận là phương thức duy nhất có thể kết nối liên lạc của Mạc Vân Hải với bên ngoài.

Nếu như đóng cửa Truyền Tống Trận sẽ đồng nghĩa với việc những đồ vật mà Mạc Vân Hải sản xuất ra không thể vận chuyển ra bên ngoài, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.Điều này chính là đả kích chí mạng đối với Mạc Vân Hải.Chương 758 : Cắt thịt cùng linh cảmDịch giả : hhnmthvnBiên dịch : Phượng VũBiên tập : Mỹ Nam TửTả Mạc cẩn thận kiểm tra những thi thể trên mặt đất."

Thực lực của bọn họ cũng không tệ", đây là những lời Vi Thắng đã nói.

Câu nói này đã gõ lên hồi chuông cảnh báo cho Tả Mạc.

Để được Vi Thắng sư huynh đánh giá là 'không tệ' ắt hẳn thực lực của bọn họ không hề kém."

Là Tâm Diệp Thiền Môn."

Một gã thủ vệ cẩn thận báo cáo lại kết quả, hắn ít khi thấy đại nhân lộ ra nét mặt hớt hãi như vậy."

Tâm Diệp Thiền Môn?"

Trong mắt Tả Mạc hiện lên vẻ lạnh lùng."

Vâng!

Những người này mặc dù không mặc Thần trang, nhưng bọn hắn có tu luyện Tâm Diệp Thần lực.

Xin đại nhân xem qua" Vừa dứt lời, gã thủ hạ vặn rời bàn tay của một thi thể, trong lòng bàn tay có thể thấy được một ấn kí hình một chiếc lá cây treo trên cành cây."

Đại nhân, ấn kí này gọi là Tâm Diệp Thần lực ấn ký, có một lá cây có nghĩa là bọn hắn đã tu luyện đến cảnh giới ‘Nhất chi nhất diệp’ (DG: một cành một lá)."

"Nhất chi nhất diệp?"

Tả Mạc hỏi lại."

Khi tu luyện Tâm Diệp Thần lực, mỗi khi tăng lên một cảnh giới thì ấn kí sẽ hiện ra thêm lá và cành mới."

Gã thủ hạ cung kính đáp."

Ngươi biết cũng không ít đấy" Tả Mạc tò mò hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Thuộc hạ tên là Toàn Đức Uy."

Gã thủ vệ có vẻ mất tự nhiên nói: "Chức trách của thủ hạ là kiểm tra các thương đội, vì vậy phải đi lại thường xuyên, lên nghe được một ít thông tin hành lang."

"A, vậy ngươi nói tiếp xem, còn có tin tức hành lang nào nói về Tâm Diệp Thiền Môn nữa không?"

Tả Mạc đứng dậy, trong giọng nói chứa đầy hứng thú.Trên mặt Toàn Đức Uy hiện lên vẻ do dự.Tả Mạc cười nói: "Ngươi cứ tùy tiện nói ra đi, ta cũng muốn nghe qua một chút".Lúc này Toàn Đức Uy mới mở miệng: "Trong lúc vô tình thuộc hạ nghe được tin tức từ một quản sự thương đội có đề cập đến chuyện Tâm Diệp Thiền Môn và Thiên Hoàn.

Hình như hai bên đang âm thầm qua lại với nhau.

Thuộc hạ cảm thấy thương đội này có chút khả nghi, liền âm thầm theo dõi, nên nghe được mấy lời này từ miệng bọn họ nói ra."

"Tại sao ngươi lại cảm thấy bọn họ khả nghi?"

Dường như Tả Mạc càng lúc càng cảm thấy hứng thú với Toàn Đức Uy."

Thuộc hạ phát hiện ra bọn hắn rất hay nghe ngóng tin tức khắp nơi, nhất là tin tức về Thần trang hay Thần lực, thậm chí bọn hắn còn tìm hiểu tin tức về vị trí cụ thể của Kim Ô Vân Đảo.

Hơn nữa phạm vi mua hàng của bọn họ rất rộng, cái gì bọn họ cũng mua, nhưng số lượng mỗi loại lại rất ít, không giống với thương nhân bình thường."

Toàn Đức Uy giải thích.Trong mắt Tả Mạc hiện lên vẻ hứng thú, tuy người này diện mạo xấu xí nhưng hắn có khả năng quan sát nhạy bén, tâm tư lại cẩn thận, quả là một nhân tài.Hắn lập tức hỏi Toàn Đức Uy: "Ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?"

Toàn Đức Uy cũng biết đại nhân đang khảo nghiệm mình, tâm tình của hắn trở lên vô cùng phấn khích.

Sau khi suy nghĩ một lát, hắn trầm ngâm nói: “Bọn họ rất quen thuộc với cấm chế, chắc chắn trước khi hành động họ đã từng nghiên cứu qua.

Nhưng do số người không nhiều, chỉ có chừng hai mươi người, lại không có lực lượng tiếp viện cho nên nếu suy nghĩ sâu xa hơn thì hành động lần này có lẽ chỉ là dò xét".Vừa nói xong, sắc mặt của Toàn Đức Uy trở lên trắng bệch, hắn bị những suy đoán của mình dọa cho sợ hãi.Sắc mặt Tả Mạc trở lên âm trầm.** *"Truyền Tống Trận đi thông với ngoại giới có chừng chín mươi tám cái, chủ yếu tập trung ở những địa bàn bên ngoài, những vị trí đã được đánh dấu có chừng hai mươi hai cái" Trước mặt Công Tôn Sai là một bản đồ khu vực, gần như trên đó đều được đánh dấu đỏ.Bởi vì Mạc Vân Hải liên hệ với ngoại giới hoàn toàn bằng con đường Truyền Tống Trận, ngoại trừ chín mươi tám Truyền Tống Trận đó ra, còn có hai mươi hai cái ở những Giới bên ngoài, bình quân mỗi Giới đều có bốn Truyền Tống Trận đi thông tới ngoại giới."

Còn chín mươi tám Truyền Tống Trận này đều đi thông với chín mươi tám giới khác nhau, trong đó có bốn mươi hai cái đi thông tới Tu chân giới.

Bốn mươi hai giới này không có cái nào giáp ranh với Côn Luân và Thiên Hoàn, chỉ tiếp xúc với Cửu Đại Thiền Môn và một số thế lực nhỏ mà thôi.

Những thế lực này rất dễ bị những thế lực lớn khác cài gián điệp vào nội bộ, hiện tại nhược điểm chí mạng của chúng ta chính là Truyền Tống Trận."

Công Tôn Sai ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua mọi người xung quanh: "Trước mắt có hai phương pháp để chúng ta so sánh, thứ nhất là một lần nữa quy hoạch lại toàn bộ Truyền Tống Trận, tốt nhất nên tập trung những Truyền Tống Trận lại với nhau, rồi lựa chọn ra một Giới chuyên dùng để giao dịch, sau đó phái trọng binh đến trấn thủ.

Như vậy có thể đảm bảo an toàn cho tất cả các Truyền Tống Trận.

Nhưng phương án này cũng có nhược điểm, nếu bố trí lại tất cả Truyền Tống Trận thì sẽ hao tốn cực lớn, hơn nữa từ nay về sau giá thành một số thương phẩm sẽ gia tăng không nhỏ.

Không những thế, nếu tập trung như vậy cũng có ảnh hưởng đến chiến lực của chúng ta".Tả Mạc lộ ra nụ cười khổ.

Phương pháp của Công Tôn Sai có thể áp dụng cho tình trạng hiện nay, nhưng cũng như hắn đã nói, phương pháp này đòi hỏi đầu tư không nhỏ.Chi phí để xây dựng Truyền Tống Trận chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa và vật tư phục vụ cho viễn chinh rất cao.

Mặc dù Tả Mạc là kẻ giàu có, nhưng chín mươi tám Truyền Tống Trận là quá trình tính lũy suốt bảy năm mới có thể xây dựng được.

Nếu một lần nữa xây dựng lại nhiều Truyền Tống Trận như vậy, thì chi phí bỏ ra chắc chắn là một con số khổng lồ.Đây là một phương pháp tương đối an toàn và ổn thỏa nhưng chi phí bỏ ra quá lớn!"

Phải trả một cái giá quá lớn" Tả Mạc lắc đầu: "Chúng ta không có nhiều Tinh thạch như vậy."

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.

Phương pháp này quả thực hao tổn quá lớn.

Theo cách nghĩ của bọn họ, cho dù mang quân đi đánh chiếm những Giới này thì hao tổn cũng không lớn đến như vậy.Công Tôn Sai cũng biết phương pháp này không thực tế cho lắm, hắn nói tiếp: "Điều gì tiếp theo sẽ xảy ra, chúng ta không cần đoán cũng biết được.

Côn Luân và Thiên Hoàn chắc chắn sẽ lợi dụng điểm yếu này của chúng ta, sau đó không ngừng đưa quân xâm nhập, không ngừng quấy nhiễu Truyền Tống Trận của chúng ta.

Thậm chí bọn họ còn có thể phá hủy luôn Truyền Tống Trận của chúng ta để cắt đứt con đường liên hệ giữa chúng ta và ngoại giới."

Trong hội trường vang lên những thanh âm như tiếng hít thở không thông, những người có con mắt nhìn xa hơn một chút đều thấy được tình huống như vậy hoàn toàn có thể xảy ra, và điều này là đả kích chí mạng với Mạc Vân Hải đến cỡ nào."

Vấn đề là, dù chúng ta biết được đối phương sẽ áp dụng thủ đoạn nào nhưng cũng không có nhiều phương án có thể xử lí được những tình huống như vậy".Sắc mặt Tiểu Nương tái nhợt.

Theo suy nghĩ của hắn thì dưới sự bố trí của bản thân, chắc chắn Mạc Vân Hải phải là nơi phòng thủ kiên cố nhất ngay cả cái kim cũng không thể chui lọt, nhưng không ngờ hắn lại bỏ sót một nhược điểm trí mạng như vậy.Nhưng bỗng nhiên có một con hạc giấy bay vào tay Tả Mạc.

Tức khắc Tả Mạc mở ra xem, sau khi xem xong hắn thản nhiên nói: "Có ba khu Truyền Tống Trận bị công kích cùng lúc, trong số đó có một Truyền Tống Trận đã bị phá hủy."

Bầu không khí trong phòng họp trở lên im ắng và nặng nề, khuôn mặt mọi người đều tái nhợt.Tả Mạc biết rằng Mạc Vân Hải đang ở trong tình thế nguy hiểm, những lúc như thế này, hắn phải là người quyết đoán."

Ngoại trừ những Truyền Tống Trận ở nơi trọng yếu, tất cả Truyền Tống Trận khác đều phải đóng cửa" Tả Mạc trầm giọng nói, thật sâu trong đáy mắt của hắn ánh lên tia lửa giận.Trái tim hắn đang rỉ máu, cứ mỗi một Truyền Tống Trận bị đóng cửa cũng có nghĩa là một đống Tinh thạch của hắn bay mất.Điều này sẽ mang đến cho nền kinh tế của Mạc Vân Hải tổn thất nặng nề, đối với một kẻ 'coi tiền như mạng' như Tiểu Mạc ca thì đó quả là một mất mát vô cùng lớn, giống như thịt trên người hắn bị đối phương dùng dao cắt đi vậy.Bị chặn mất con đường kiếm tiền, trong lòng hắn vô cùng căm hận đối phương, cứ như đối phương có mối thù giết cha, giết mẹ vậy.Cơn đau trong lòng bị kích thích khiến khuôn mặt Tả Mạc trở lên vặn vẹo, hành động này của đối phương đã hoàn toàn chọc giận hắn."

Muốn mất thì tất cả đều phải mất, làm gì có chuyện chỉ một nhà bị mất" Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi nói: "Cấm chế Truyền Tống Trận của ta có vấn đề gì thì cấm chế Truyền Tống Trận của bọn họ cũng có vấn đề như vậy, nếu bọn hắn có thể lẻn vào để phá hủy thì chúng ta cũng có thể."

Có khi nào Mạc Vân Hải phải nếm thiệt thòi lớn như vậy không?

Vừa nghe xong lời nói của Tả Mạc, trong con mắt của mọi người bên dưới đều hiện ra ngọn lửa nóng bỏng.Tả Mạc tỏ ra phẫn nộ, sâu thẳm trong ánh mắt của hắn là những ánh hàn quang, giống như một con sói đang rình rập trong bóng tối: "Bọn hắn sẽ phải hối hận khi mở đầu chuyện này."

"Đúng vậy!"

Khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Nương đã trở lại bình thường.

Hắn mỉm cười thân thiện như gã nam hài dễ thương vậy: "Nếu hai bên cùng áp dụng chiến thuật xâm nhập với quy mô nhỏ thì người được lợi chắc chắn là chúng ta, vì địa bàn của chúng ta tương đối nhỏ cho nên việc phòng ngự xâm nhập dễ dàng hơn.

Địa bàn của bọn hắn lớn cho nên xung quanh sẽ có nhiều điểm yếu, dẫn đến rất khó khăn trong việc phòng vệ xâm nhập.

Hơn nữa mục tiêu của chúng ta cũng không giới hạn ở Truyền Tống Trận, tất cả những kho hàng vật tư hay những tài nguyên giới đều là mục tiêu của chúng ta.

Chỉ cần chúng ta có thể xâm nhập vào hậu phương của bọn chúng thì chắc chắn sẽ làm cho bọn chúng rối loạn, chó gà không yên".Lời nói của Tiểu Nương như mở ra một cánh cửa mới cho mọi người, những ý tưởng mới không ngừng hiện ra trong đầu mọi người."

Đúng, còn có thể ám sát nhân vật trọng yếu của đối phương nữa"."

Thật ra, ám sát những người có chức vị không cao nhưng có tác dụng quan trọng mới là có lợi nhất.

Ví dụ như đại sư phụ quản lí chế tạo chẳng hạn, nhân viên thủ hộ bên cạnh bọn họ không đông cho nên rất ít nguy hiểm, nếu giết được lại có tác dụng lớn"."

Phải làm rối loạn trật tự đối phương đi"."

Tập kích các tàu vận chuyển"."

Còn một địa phương mà các ngươi đã quên, đó chính là địa phương bồi dưỡng Chiến tướng.

Nếu có thể tới đó một chuyến thì... hắc... hắc..., cái đó mới đủ béo ngậy đấy!

Không chừng có thể kết thúc cuộc đời các thiên tài Chiến tướng trong tương lai, đó mới là 'một vốn bốn lời’ mà"...."

Vừa chạy vừa gây án đi..."

"Chia cắt thành những đội du kích nhỏ để gân án".Cả hội trường vốn lúc nãy rất im ắng nay nổi lên từng tiếng thảo luận sôi nổi.Càng nghe Tả Mạc càng thấy mồ hôi lạnh của mình chảy càng nhiều, những tên gia hỏa này sao có thể âm hiểm như thế chứ?** *Biệt Hàn nhìn lướt qua con hạc giấy đang từ phía sau bay tới, sau khi bắt được hạc giấy hắn lật đi lật lại xem xét rồi quẳng nó sang một bên: "Cấm chế đã xây dựng xong rồi sao?"

"Đã xây dựng xong!"

Ma Phàm đáp, trong lòng hắn tràn ngập nghi ngờ đối với thái độ của đại nhân thật là thất thường, tự dưng yêu cầu xây dựng số lượng lớn các cấm chế, chẳng lẽ đại nhân muốn dựng lên một phòng tuyến vững chãi như sắt thép sao?"

Báo cáo lại tình hình của tất cả các bộ?"

Thanh âm lạnh như băng của Biệt Hàn vang lên.Ma Phàm rùng mình, vội vàng bẩm báo: "Đường Tự bộ đã công chiếm xong Đông Tuyền giới, hiện tại đã hoàn thành việc nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe, đang ở trạng thái sẵn sàng chờ chỉ lệnh tiếp theo.

Ba ngày nữa chiến bộ của A Trát Cách sẽ đến vị trí chỉ định, nhưng bọn họ bị trạm canh gác của Liên minh Ma Soái phát hiện ra.

Hôi Doanh đã tiến vào địa điểm mai phục, trên đường hành quân đối phương không hề phát hiện ra bọn họ"."

Viện quân của Chiêu Sơn Giới có động tĩnh gì không?"

"Viện quân có hai chi chiến bộ Ma soái, một chi hiện đang cách nơi đây bảy ngày lộ trình, còn chi chiến bộ kia khoảng cách vẫn còn rất xa, có lẽ phải hai mươi ngày sau mới đến được" Ma Phàm tỉ mỉ trả lời.Ma Phàm theo Tiểu Nương chinh chiến khắp nơi từ rất sớm.

Hắn vô cùng khâm phục khả năng tính toán chặt chẽ và chu đáo của Tiểu Nương.

Lần xuất chinh này đi theo Biệt Hàn, hắn rất kinh ngạc khi phát hiện ra, về phương diện tính toán Biệt Hàn cũng chuẩn xác vô cùng."

Đường Tự bộ tiếp tục nghỉ ngơi và hồi phục, A Trát Cách Chiến bộ giữ nguyên kế hoạch."

Mệnh lệnh của Biệt Hàn vẫn luôn ngắn gọn như vậy."

Vâng!"

Ma Phàm vội đáp."

Ngươi đóng quân tại đây.

Nhiệm vụ là ngăn chặn Chiến bộ đối phương tập kích."

Biệt Hàn nói."

Vâng!"

Ma Phàm cũng đáp lại một cách ngắn gọn, nhưng sau đó hắn cẩn thận hỏi lại một câu :"Đại nhân, ngài..."

"Ta đi đánh viện binh."

Biệt Hàn tiếc chữ như tiếc vàng ròng.Khuôn mặt Ma Phàm trắng bệch, hắn vội vàng nói: "Chiêu Sơn Giới có hai chi Ma Soái Chiến bộ..."

"Giữ vững vị trí phòng tuyến, nếu có thể..."

Khuôn mặt Biệt Hàn vẫn không có chút cảm xúc nào.Lúc này Ma Phàm mới hiểu được vì sao đại nhân lại thành lập một phòng tuyến ở nơi không cần thiết như vậy.

Mặc dù có đạo phòng tuyến nhưng cứ nghĩ đến việc phải đối đầu với hai chi chiến bộ do Ma Soái thông lĩnh, Ma Phàm vẫn cảm thấy áp lực đè nặng.Cho dù Ma Phàm Chiến bộ cũng là một trong những chi chiến bộ đắc ý nhất của Mạc Vân Hải, nhưng hắn cũng chưa bao giờ chiến đấu với Ma soái Chiến bộ.

Bất kể một chi chiến bộ như thế nào, nếu đã được Ma soái thống lĩnh thì chắc chắn đó phải là chi chiến bộ có chiến lực kinh người.Nhưng Biệt Hàn cũng chẳng có ý định giải thích gi với hắn.

Sau khi nói xong hắn liền thống lĩnh Nghiệt bộ lẳng lặng biến mất trong màn đêm.Chương 759 : Lang Thủ Thiên Quái doanhDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam Tử"Ta là Phí Lôi" Quả thật Phí Lôi cảm thấy hơi kinh ngạc khi Lương Vi vẫn còn trẻ như vậy, nhưng hắn che dấu sự kinh ngạc của mình rất nhanh.“Còn ta là Lương Vi" Tất nhiên Lương Vi cũng thấy được sự ngạc nhiên chớp nhoáng của đối phương, nhưng hắn không để ý đến điều đó, bởi vì bất kể là ai khi nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn trẻ của hắn đại đa số đều có phản ứng như vậy.Khuôn mặt Phí Lôi nhuốm đầy vẻ phong sương, toàn thân hắn tỏa ra khí thế trầm ổn và lão luyện, điều này làm Lương Vi cảm thấy tràn đầy sự mong đợi về Chiến bộ của mình.Phí Lôi cũng không phải người thích nói lan man, hắn đề nghị thẳng thắng: "Xin theo ta đi vào".Đoàn người tiến vào một nơi bí ẩn trên sơn cốc, sau khi đi qua cửa cốc chật hẹp là một không gian rộng rãi và sáng sủa, thanh âm tràn ngập khí thế trẻ trung từ phía trước vọng tới, trái tim của Lương Vi không kiềm được mà đập mạnh từng hồi.Lọt vào tầm mắt của hắn là hình ảnh mấy nghìn thanh niên đang liều mình tập luyện, trên thân mỗi người tỏa ra từng làn sương trắng mỏng do mồ hôi bốc lên tạo thành, bùn đất bay tứ tung khắp nơi, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng chửi bới, những âm thanh như tiếng nổ liên miên mãi không dứt, tất cả những thứ tạp âm đó như đánh mạnh vào tâm linh của Lương Vi.Hắn cảm thấy mình hơi bị hoảng hốt, lúc này lời nói của Phí Lôi khi rơi vào tai hắn bỗng trở nên vang vọng mơ hồ."

Thực lực cá nhân của bọn họ đều xuất sắc, lúc đầu bọn họ tu luyện Ma công về sau chuyển sang tu tập Thần lực, mỗi người trong bọn họ đều có huyết mạch đặc thù vì vậy khi tu luyện không gặp nhiều chướng ngại nên thực lực tiến bộ nhanh chóng.

Đến tận bây giờ bọn họ vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển rất nhanh, giai đoạn này nếu căn cứ vào tuổi tác và thiên phú, thì ước chừng được kéo dài chừng trên dưới mười năm" Phí Lôi am hiểu những thanh niên như trong lòng bàn tay vậy, bởi vì hắn đã cất công đi tìm rồi đào tạo suốt một thời gian dài.

"Thực lực của bọn họ so với những người cùng lứa tuổi thì xuất sắc hơn nhiều.

Kể cả so với những đại môn phái khác, bọn họ cũng không thua kém những thế gia đệ tử, chúng ta đã khai mở lực lượng có sẵn trong huyết mạnh của bọn họ, điều này sẽ giúp không ít cho tu luyện của bọn họ.

Nhưng đáng tiếc là trên phương diện Chiến bộ bọn họ tương đối vẫn còn non nớt, tất cả mới chỉ hoàn thành chiến trận cơ sở mà thôi".Tinh thần của Lương Vi phục hồi trở lại, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Theo quan sát của hắn thì những thiếu niên này giống như Phí Lôi đã nói, năng lực cá nhân tương đối xuất sắc, không hề kém với thành viên của những chiến bộ tinh nhuệ mà hắn đã gặp qua.

Nhiều mầm ươm tốt như vậy sao cấp trên lại nhắm mắt làm ngơ?

Tuy hắn không biết được lực lượng của cao tầng như thế nào, nhưng hắn có thể khẳng định rằng thế lực bên trên không hề thiếu những Chiến tướng, ít nhất ngay bản thân Bồ Bồ đã có thực lực rất lợi hại, nên làm sao Bồ Bồ không thể không biết đến giá trị của những thiếu niên có thực lực xuất sắc này chứ.Có mỗi việc chỉ đạo tu luyện chiến trận hàng ngày thôi, vậy mà chẳng có Chiến tướng mạnh mẽ nào đứng ra chỉ dẫn bọn họ cả.Nhưng mấy năm sống trong im lặng cũng giúp hắn có được khả năng khống chế tâm tình tương đối xuất sắc, trên mặt hắn không lộ ra bất kì cảm xúc nào, liền hỏi lại Phí Lôi: "Chẳng lẽ thiếu thốn Chiến tướng để chỉ đạo bọn họ sao?"

Trên khuôn mặt phủ đầy phong sương của Phí Lôi lóe lên vẻ cười khổ rồi lập tức biến mất, hắn chỉ lắc đầu: " Cũng không phải như vậy".Quả nhiên có vấn đề trong chuyện này, Lương Vi lộ ra vẻ cẩn thận lắng nghe.Phí Lôi thản nhiên giải thích: "Huyết mạch của bọn họ đã được kích hoạt làm cho thực lực cá nhân tăng lên rất mạnh, sau khi tu luyện Thần lực lại càng có lợi hơn.

Nhưng từ khi kích hoạt huyết mạch xong thì những tính cách tiềm tàng chôn dấu cũng bắt đầu nổi lên và dần dần chiếm làm chủ đạo, khiến cho tính cách của bọn họ trở nên cổ quái khác người"."

Tính tình cổ quái khác người ?"

Trên mặt Lương Vi lộ ra vẻ không hiểu.Phí Lôi liếc mắt nhìn Lương Vi, sau đó trong đáy mắt hiện lên vẻ đồng cảm: "Đúng vậy, tính cách cực kì cổ quái".Phí Lôi tiện tay chỉ vào môt thiếu niên đang khoanh chân ngồi nhập định trong một góc, rồi bảo: "Hắn tên là Anh Vinh, mỗi ngày hắn bỏ ra bảy canh giờ để kiên trì ngồi nhập định, bất kể là ai nếu lỡ mon men lại gần hắn trong phạm vi mười trượng, mà tu vi không chênh lệch với hắn lập tức sẽ bị hắn công kích liên tục, thật ra kiểu công kích này chỉ là vô thức mà thôi"."

Không chênh lệch, công kích vô ý thức..."

Lương Vi há họng, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên."

Đúng vậy!"

Phí Lôi giả bộ như không nhìn thấy biểu hiện của Lương Vi, hắn nói tiếp tựa như đang tự nhủ vậy: "Đấy là một loại bản năng của hắn.

Mặc dù sau đó hắn vô cùng hối lỗi, thậm chí rất chân thành xin lỗi ngươi đấy, nhưng khi đó chắc gì ngươi nghe được"."

Sao lại thế ?"

Lương Vi sửng sốt."

Vì lúc đó ngươi không bị trọng thương hôn mê thì cũng là người sắp chết rồi còn gì" Trên mặt Phí Lôi không hiện ra bất kì biểu cảm gì."

Ngươi nhìn xem nhé !"

Vừa dứt lời hắn tiện tay quăng một tảng đá về phía Anh Vinh đang tọa thiền.Tảng đá vẽ một hình vòng cung trên không trung, khi nó bay vào phạm vi khoảng mười trượng xung quanh Anh Vinh, thì thân thể của hắn vốn đang nhập định bỗng run rẩy rồi mở mắt ra, càng đáng sợ hơn chính là trong mắt hắn chỉ toàn là lòng trắng mà không thể nhìn thấy được con ngươi.

Thân hình hắn nhẩy dựng lên như lò xo, trong miệng phát ra những thanh âm cổ quái, rồi từ ở giữa không trung cơ thể hắn đột nhiên phát ra vô số đao mang màu hồng mảnh và dài.Hàng trăm tia hồng mang tựa như một cơn bão ập thẳng đến tảng đá đang bay tới.Bùng...!Tảng đá to cỡ nắm tay người lớn lập tức bị vỡ nát thành những viên đá vụn.Thân thể Anh Vinh bắn ngược bay trở về chỗ cũ, rồi tiếp tục nhập định.Từng mảnh đá vụn rơi xuống lả chả, mà Lương Vi vẫn tiếp tục hả họng ra với khuôn mặt cứng đờ."

Vì ảnh hưởng của tính cách nên Anh Vinh công kích cũng không mãnh liệt lắm, hiện tại ngoài bảy canh giờ nhập định ra hắn vẫn còn có năm canh giờ giữ được trạng thái bình thường", kế tiếp ngón tay của Phí Lôi chỉ đến một nam tử để trần nửa thân trên: "Hắn tên là Quan Long, trên người có huyết mạch Long tộc hiếm có, điều này khiến cho hắn vô cùng khát máu, một khi lâm vào trạng thái say máu hắn sẽ xé nát tất cả những thứ gì ở xung quanh, vì thế việc cùng hắn đối luyện là hết sức nguy hiểm".Thân thể Quan Long giống như một ngọn tháp bằng sắt, cơ bắp cuồn cuộn, mang tới cho người khác cảm giác bị đè nặng, ánh mắt đỏ tươi của hắn chợt dáo dác nhìn xung quanh như đang muốn kiếm con mồi vừa miệng vậy.Một lúc lâu sau, Lương Vi mới phát ra âm thanh như tiếng rỉ sét cọ vào nhau: "Lẽ nào. . . bọn họ... người nào cũng có tính cách như vậy?"

Phí Lôi gật đầu: "Ừm, có kẻ ít cũng có người nhiều, huyết mạnh vốn sinh ra sức mạnh nhưng nguy hiểm cũng được ẩn tàng phát sinh theo.

Tuy nhiên ngươi cứ yên tâm rằng bọn họ rất nghe lệnh, đương nhiên lúc đó bọn họ phải ở trạng thái bình thường".Lúc này những Chiến tướng đi cùng với Lương Vi cũng đang đứng xung quanh, bọn họ lắng nghe nãy giờ mà gương mặt ai nấy đều trắng bệch.

Theo bọn họ đánh giá, thì những thanh niên này trông giống như những con quái thú hơn, lúc nào cũng có nguy cơ chực hờ nuốt sống bọn họ.Chúng ta muốn làm Chiến tướng chứ không phải làm kẻ chăn thú.Từ đáy lòng bọn họ phảng phất như đang tí tách vang lên từng giọt lệ.Bọn họ cảm thấy vô cùng hối hận khi phải tiếp nhận nhiệm vụ này, không ít người còn nắm chặt hai tay rồi không ngừng giận run lên, vì sao bản thân không chống cự lại được mê hoặc của lương cao lộc hậu chứ?

Đáng lý ra phải lường trước mới đúng, cái đám dụ dỗ này thật đúng là lũ đen tối mà...Sắc mặt tái nhợt của Lương Vi rốt cuộc cũng khôi phục lại bình thường, sau đó chợt hiện lên vẻ tàn nhẫn.Hắn đã từng một mình xâm nhập biên cương, cũng từng toàn thân tắm máu của đám Chiến tướng lang cọp rồi, khi trong lòng hắn đã hạ quyết tâm thì lập tức cỗ sát khí tanh nồng mùi máu và khí thế sắc bén không ngừng dâng lên.Trong mắt Phí Lôi hiện lên một tia khác lạ, trong lòng tràn ngập hứng thú, hãy nhìn đi... lần này lại có thêm một tên gia hỏa thâm sâu khó lường đến nhập bọn rồi.Những tên Chiến tướng cùng đồng hành cũng bị khí thế sắc bén và sát ý tràn ngập của Luơng Vi đả kích, bất chợt sắc mặt bọn hắn càng trở nên tái nhợt.

Lúc này bọn họ mới nhớ ra, Lương Vi không giống như họ, bởi vì hắn chính là một vị Chiến tướng thiết huyết đã chân chính trải qua những trận chiến tàn khốc!Bên trong đội hình đang tu luyện này, mọi thanh niên đều là những người vô cùng nhạy cảm, bọn hắn lập tức chú ý đến một luồng sát ý và khí thể kinh người đang nhìn về hướng họ.Người kia là ai. . .

Vì sao thoạt nhìn có vẻ rất yếu đuối lại có được khí thế và sát ý kinh người như vậy.Lương Vi cười cười, lộ ra hàm răng trắng như một con sói tuyết quanh năm sống ở nơi lạnh lẽo, trên miệng mơ hồ có một tia máu chảy ra."

Từ nay về sau chi chiến bộ này sẽ có tên gọi là Lang Thủ Thiên Quái doanh!"** *"Mục đích của Biệt Hàn cuối cùng là gì ?"

Tuy Quyền Bội cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình trở nên bình thường, nhưng những người quen thuộc với hắn đều có thể nghe ra được một tia lo lắng trong lời nói của hắn.Tên phụ tá thân cận đã đi theo hắn nhiều năm nay đương nhiên nhìn ra được nỗi lo lắng của đại nhân.

Hắn cũng cảm thấy giật mình, vì đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến đại nhân lộ re vẻ yếu đuối đến như vậy, chẳng lẽ Biệt Hàn thật sự lợi hại như vậy sao?Hắn suy nghĩ một lúc rồi dò hỏi ý tứ của đại nhân: "Đại nhân, ngài đang lo lắng chuyện gì?"

Thân hình Quyền Bội cao gầy, tuy tuổi tác của hắn không nhỏ, thậm chí trên râu tóc đã lộ ra vài chỗ hoa râm nhưng khí chất của hắn nho nhã, khiến người đối diện cảm thấy dễ gần gủi.Khi hắn tiến vào cấp bậc Ma Soái thì tuổi tác đã không còn thấp nữa, nên hùng phong chí khí trong lòng hắn đã không còn mãnh liệt như xưa, cho nên khi Liên minh Ma Soái mời chào, hắn không do dự quá lâu liền trở thành một thành viên của Liên minh đó.

Trong các vị Ma Soái của Liên minh Ma Soái này, hắn cũng không nổi trội về một phương diện đặc biệt nào, nhưng phong cách của hắn rất trầm ổn, tính cách lại ôn hòa cho nên con đường hoạn lộ của hắn khá tốt, hơn nữa hắn vốn quen thuộc với việc quân vì thế cũng rất được coi trọng.Quyền Bội cũng hiểu bản thân mình như thế nào, hắn biết rõ mình không phải là tuyệt thế danh tướng, bởi vậy không tranh cũng không đoạt với ai.

Mặc dù bản thân đang vẫy vùng trong thời loạn thế, hắn vẫn hy vọng mình có thể được sống một cuộc sống bình lặng trong quãng đời còn lại, để có thể che chở cho con cháu của mình.Nhưng vạn lần hắn cũng không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ phải đối diện với Biệt Hàn, một đỉnh cấp Chiến tướng.Trong vòng mấy năm trở lại đây, Ma giới đã phát sinh ra biến hóa long trời lở đất.

Có rất nhiều người có danh tiếng hiển hách một thời không ngừng biến mất, hoặc bị vùi lấp, mà cũng có rất nhiều tên tuổi không có chút tiếng tăm lại thể hiện ra tài năng kinh người, rồi từ đó tiến nhập vào sàn diễn của quảng trường lịch sử.Quyền Bội biết mình đã già nua đi nhiều, tất nhiên không thể theo kịp bước tiến của thời đại.Hắn cũng biết rõ lần chiến đấu này e rằng lành ít dữ nhiều.Biệt Hàn có thể lọt vào mười thứ hạng đầu tiên ở nơi có danh tướng xuất hiện tầng tầng lớp lớp như Tu Chân Giới này, chắc chắn điều này cũng chứng minh được thực lực bản thân của hắn như thế nào rồi, đó mới chân chính là đỉnh cấp Chiến tướng.

Cấp bậc Chiến tướng như vậy không phải cỡ như hắn có thể chống đỡ được.

Trong Liên minh Ma Soái này có lẽ chỉ có những Chiến tướng xuất hiện gần đây như Hi, Thưởng Vũ Sinh, hay Hải Kim Vân... mới có đủ khả năng chống đỡ.Trong lòng Quyền Bội chợt cười khổ, bảy năm vừa qua là cả một tiến trình thay đổi của thời đại.

Địch Soái vẫn là người cầm lái con thuyền Liên minh Ma Soái, nhưng bọn họ cũng biết rằng cứ mỗi ngày trôi qua, sự thay đổi lại càng lớn và Thần lực chính là nguyên nhân gây lên sự thay đổi này.Từ trong nội bộ Liên minh cũng có thể nhìn ra được, tầng lớp thủ lĩnh cũng ý thực được việc đó nên tập trung trải đường cho những người mới để tu luyện Ma Thần lực, do đó càng ngày càng có nhiều người trẻ tuổi nắm giữ những vị trí quan trọng trong Liên minh.Thật ra không riêng gì Liên minh Ma Soái mà đa số các thế lực của Ma tộc cũng như vậy, tất nhiên ngoại lệ duy nhất chỉ có Ma thần điện.Những Chiến bộ của Thưởng Vũ Sinh và Hải Kim Vân đang cấp tốc tiếp viện cho nơi đây, bởi vì Liên minh cũng biết rõ nếu chỉ dựa vào một mình Quyền Bội thì không có khả năng ngăn cản được Biệt Hàn."

Không có gì đâu, mọi người phải tập trung chú ý vào, lúc nào cũng phải đề phòng" Quyền Bội thở ra một hơi dài, dựa theo thanh âm của hắn thấy rõ cuối cùng cũng khôi phục lại được sự bình tĩnh.

Dù sao hắn cũng là một vị lão tướng, nên biết rõ khi tâm trạng của Chủ tướng bất ổn sẽ gây nguy hiểm thế nào cho Chiến bộ.Hắn chỉ cần ngăn chặn bước tiến của Biệt Hàn, để tranh thủ thời gian cho hai chi Chiến bộ đến tiếp viện kịp thời.Vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng hắn cũng dâng lên thêm chút vẻ tự tin.

Quả thật Thưởng Vũ Sinh và Hải Kim Vân là hai danh tướng thiên tài của Liên minh Ma Soái trong mấy năm nay, tuy tuổi tác bọn họ còn rất trẻ nhưng tài nănng của họ rõ ràng ít người có thể sánh được.

Bọn họ dùng bằng chứng chiến đấu tàn khốc để chứng minh cho thực lực của mình, hơn nữa nếu không có bọn họ thì khó có thể ngăn chặn được quá trình mở rộng của Ma Thần điện.Hai người bọn họ đều là đỉnh cấp Chiến tướng !Chỉ cần ngăn chặn được Biệt Hàn thôi, rồi chờ đến lúc hai đỉnh cấp Chiến tướng kéo quân tới thì e rằng lúc đó Biệt Hàn khó mà an thân, không chừng còn có thể tiêu diệt luôn cả Biệt Hàn nữa!

Đối với hai vị thiên tài này của Liên minh thật sự Quyền Bội rất tin tưởng họ!Đột nhiên trong lòng hơi máy động, ánh mắt Quyền Bội chợt liếc nhìn ra xa, bất chợt những điều hắn chứng kiến lập tức khiến cho con ngươi trong mắt hắn mở lớn!Không ngờ có một chi Chiến bộ kỷ luật nghiêm ngặt, im lặng không một tiếng động lại bất ngờ xuất hiện bên cánh phải của hắn!Biệt Hàn!Chương 760 : Tông Như Y ThanhDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Daica1977Vẻ mặt Y Chính hiện lên nét khẩn trương và ân cần, ánh mắt không dám rời khỏi khuôn mặt của Tông Như.Hình dáng Tông Như biến đổi đi hẳn, trước kia diện mạo của Tông Như cũng bình thường, lúc trước do tu luyện Thiền tu nên thân hình của hắn rất cường tráng, nhưng lúc này trông Tông Như gầy tựa que củi, hai bên má hõm vào, chỉ có đôi mắt càng trở lên trong suốt và sáng ngời hơn, như muốn nhìn thấu hết mọi việc trên thế gian này vậy.Hình hoa sen hồng trên trán rực rỡ như ngọn lửa tinh thuần, tựa như đang bốc cháy vậy.Ngón tay của Tông Như khô gầy giống như một cành cây, Tông Như thu lại ngón tay và đang nhìn thẳng vào sư huynh của Y Chính."

Tông sư phụ, tình trạng của sư huynh ta sao rồi?

Ngài có biện pháp nào không?"

Y Chính cố gắng đè nén nội tâm đang lo lắng, gắng gượng không cho ảnh hưởng đến giọng nói được phát ra.Sư huynh của Y Chính cũng mở to cặp mắt, trong ánh mắt ấy hiện lên một tia khiếp sợ.

Thật ra điều làm hắn chấn động nhất là ngay thời điểm vừa nhìn thấy Tông Như xuất hiện, thân thể tiều tụy là kết quả của việc nguyện lực không ngừng ăn mòn huyết nhục, còn đôi mắt trầm tĩnh phát ra thần quang như nhìn thấu được nội tâm của hắn.Lần đầu tiên hắn cảm thấy đối phương là con người thâm sâu vô cùng.Khi hai ngón tay của Tông Như đặt lên cổ tay hắn, một luồng Thần lực tinh thuần và ôn hòa truyền vào thân thể, khiến cho hắn cảm giác hết sức thư thái mà đã mất từ lâu."

Không có vấn đề gì lớn” Tông Như mỉm cười, trong tiếng cười như có một loại lực lượng làm cho người khác phải yên lòng, làm cho Y Chính trở lên bình tĩnh lại.Trên mặt Y Chính hiện lên vẻ vui mừng: "Ta biết mà, Tông Sư phó nhất định sẽ có cách trị thương cho sư huynh"Tông Như mỉm cười, trong tay hiện ra một ngọc giản đưa cho Vị sư huynh của Y Chính."

Đây là một ít tâm đắc của ta trong mấy năm qua bế quan có được, còn có cả pháp quyết tu luyện Thần lực.

Chỉ cần dựa theo ngọc giản rồi tu luyện, chẳng bao lâu thương thế của ngươi sẽ khỏi.

Sự hiểu biết của ngươi về thiền định rất sâu sắc, điều này rất hiếm thấy, thiền định cũng có tác dụng lớn đối với tu luyện của ngươi "Tông Như quay mặt nhìn Y Chính rồi nói: "Ngươi đi theo sư huynh của ngươi, hai người lên tu luyện cùng chỗ, nếu có gì khó hiểu thì đừng ngại, mà hãy hỏi sư huynh của ngươi""Đa tạ Tông Sư phó!"

Lời cảm ơn phát ra từ đáy lòng của hai người.Tông Như khoát khoát tay: "Không cần khách khí ,nhưng đừng để phương pháp tu luyện này lộ ra ngoài"Khuôn mặt của hai người trở lên nghiêm túc hẳn, gật đầu đáp ứng.Sau một hồi trầm ngâm, bỗng nhiên Tông Như ngẩng đầu lên, ánh mắt hết sức trầm tĩnh nói:"Mấy tháng sau, khi thương thế của ngươi tốt hơn.

Ta có chút chuyện muốn nhờ hai vị"Y Chính vội vàng nói: "Tông Sư phó,ngài có chuyện gì, xin cứ việc phân phó!"

Vị sư huynh của Y Chính cũng nói: "Tông Sư phó, xin mời ngài cứ nói!"

"Ở trong Mạc Vân Hải, Thiền tu nhất mạch của ta hơi ít, trừ ta ra thì chẳng còn ai"Tông Như cười nói: "Con đường Thiền tu của ta gặp nhiều trắc trở, sau khi gặp đại nhân mới bắt đầu khởi sắc.

Sau khi bế quan ta có mấy điều tâm đắc này, nếu như chỉ coi nó là của riêng thì thật là quá đáng tiếc.

Đại nhân cũng có ý nghĩ muốn mở rộng Thiền tu, nhưng ta không muốn quản lí mấy việc đó, lên chuyện này xin nhờ hai vị giúp cho"Y Chính cũng cảm thấy có chút đau đầu: " Thiền tu ở Mạc Vân Hải quá ít, hơn nữa tất cả đều có cảnh giới không cao.

Mà cũng không mấy người nguyện ý đi tu luyện Thiền tu"Y Chính nói không sai, ở Mạc vân Hải, Thiền tu có lẽ là chức nghiệp có ít người tu luyện nhất Điều đó có quan hệ tới việc Mạc Vân Hải thiếu Đỉnh Giai Thiền tu, trước kia Thiền tu lợi hại nhất là Tông Như, cho dù thực lực của hắn xuất chúng, nhưng thiền tu vẫn vẫn ở thế yếu trong Mạc Vân Hải.Thứ mà tu giả Mạc Vân Hải tu luyện nhiều nhất là kiếm tu, thực lực của Vi Thắng rất là kinh khủng, làm cho vô số người sùng bái.

Mà đại danh đỉnh đỉnh như Chu Tước doanh, cũng đa phần là lấy kiếm tu làm cốt lõi, mà điều quan trọng nhất chính là Mạc Vân hải đã sáng tạo được những phương pháp đặc biệt để tu luyện Kiếm Tu, ví dụ như kiếm trận, ngộ ý ...và các loại khácTiếp theo Kiếm tu là phù tu, một người có trụ cột vững chắc về phương diện phù tu, ở Mạc Vân Hải cũng có thể tìm được vị trí công tác không tệ.

Hơn nữa Kim Ô doanh có rất nhiều ngọc giản Phù tu, có thể hướng dẫn tu luyện phù tu.Còn tán tu và Thiền tu lại có nhân số vô cùng thưa thớt.Nhưng mọi người đều không biết rằng, Tàng Kinh Các của Huyền không tự đã rơi vào tay Tả Mạc.

Tông Như có thể xuất quan ra ngoài, là do Tàng Kinh Các có công rất lớn.

Sau khi xem xét và tìm hiểu những ý nghĩa thâm ảo trong những ngọc giản về Thiền tu và Thần lực của Tả Mạc, Tông Như đã sáng tạo ra một bộ Thần lực cực kì khác lạ.Sau khi thu được truyền thừa của Huyền Không Tự, Tả Mạc cảm thấy nếu để nó một chỗ, không sử dụng đến thì có vẻ quá lãng phí.Hơn nữa sau sự kiên Tâm Diệp Thiền Môn công kích, tuy sau đó Mạc Vân Hải có chất vấn lại Tâm Diệp Thiền Môn, nhưng Tâm Diệp Thiền Môn lai đưa ra bằng chứng để chứng minh những người này nửa năm trước đã bị trục xuất khỏi Tâm Diệp Thiền Môn, và một số thứ nữa ...Tả Mạc rất tức giận, hắn bắt đầu nghĩ ra biện pháp để chơi lại!Hai cỗ lực lượng lớn nhất có thể kiềm chế Côn Luân và Thiên Hoàn, một là Tây Huyền, còn lại là Cửu Đại Thiền Môn.

Cửu Đại Thiền Môn có Dưỡng Nguyên Hạo cũng là đỉnh giai chiến tướng, nhưng nội bộ bên trong Cửu Đại Thiền Môn đấu đá với nhau rất là gay gắt.Ban đầu Tả Mạc định thông qua biện pháp bán thần trang cho Cửu Đại Thiền Môn để nâng cao thực lực cho bọn họ, từ đó sinh ra tác dụng kiềm chế Côn Luân và Thiên Hoàn.

Nhưng sau sự kiện Tâm Diệp Thiền Môn lại làm cho ả mạc cảm giác thấy một mối nguy hiểm tiềm ẩn.

Côn Luân và Thiên Hoàn thẩm thấu vào Cửu Đại Thiền Môn vượt xa sự tưởng tượng của hắn, nếu như song phương thật sử bùng phát xung đột, những người trong môn phái này có tư tưởng chống lại, chắc cũng chỉ có vài người.Côn Luân và Thiên Hoàn có thể thẩm thấu vào Cửu Đại Thiền Môn, vì sao mình lại không thể?Tông Như hỏi: "Các ngươi có cái nhìn thế nào đối với Cửu Đại Thiền Môn?"

Y Chính có chút mờ mịt, hắn không hiểu rõ ý của Tông Sư phụ, sư huynh của Y Chính cũng hiểu ra được một ít, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn nói : "Nhiều người, nhiều ý, một đám ô hợp."

"Nếu để các ngươi đi Cửu Đại Thiền Môn, các ngươi có nguyện ý không?"

Tông Như hỏi.Vị sư huynh của Y Chính đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, hai mắt hắn sáng lên ánh hào quang "Chẳng lẽ Mạc Vân Hải có ý định thẩm thấu vào Cửu Đại Thiền Môn?"

"Đúng vậy."

Tông Như không phủ nhận lời của hắn, loại chuyện này lên nói ra để cùng bàn bạc có lẽ tốt hơn, hắn nói tiếp:"Trong thời điểm hiện tại, Cửu Đại Thiền Môn không có cách nào chống lại đựoc sự thẩm thấu của Côn Luân và Thiên Hoàn.

Ta không biêt tình hình cụ thể của Đại Phật tự ra sao, Nhưng có thể khẳng định Tâm Diệp Thiền Môn đã bị thế lực ngoài xam nhập vào rồi.Vị sư huynh của Y Chính vẫn giữ im lặng"Nếu như Côn Luân và Thiên Hoàn đánh hạ xong Cửu Đại Thiền Môn, thì Mạc Vân Hải không thể tiếp tục mở rộng nữa, đây chính là nguyên nhân chúng ta nảy ra ý nghĩ này"Tông Như nói."

Chẳng lẽ Mạc Vân Hải không muốn chiếm lấy Cửu Đại Thiền Môn?"

Vị sư huynh của Y Chính bỗng nhiên nói."

Không phải là không muốn, mà là không thể "Tông Như tra lời một cách thẳng thắn:"Điều chúng ta cần là một tấm chắn, chứ không phải là mở rộng địa bàn""Các người muốn biến Cửu Đại Thiền Môn thành một bãi lầy giữ chân Côn Luân và Thiên Hoàn ?"

Ánh mắt của vị sư huynh của Y Chính sắc như một lưỡi dao."

Người đánh giá Cửu Đại Thiền Môn quá cao rồi" Tông Như thản nhiên nói.Sư huynh của Y Chính im lặng, Tông Như nói cũng không sai, Cửu Đại Thiền Môn căn bản không có được năng lực này, trừ khi có người có thể hợp nhất Cửu Đại Thiền Môn thành một chỉnh thể duy nhất.

Nhưng điều này có thể xảy ra sao? ngay cả Huyền Không Tự năm xưa cũng không làm được điều đó."

Bất kể người chiến thắng cuối cùng là Côn Luân hay Thiên Hoàn, Thiền tu đều bị biến thành kẻ phụ thuộc.

Còn nếu như Mạc Vân Hải may mắn trở thành người chiến thắng cuối cùng, các người không cần lo chuyện đó sẽ xảy ra.

Cứ yên tâm, bất kể các ngươi có nguyện ý hay không, ngọc giản này ta sẽ không thu hồi lại" Tông Như liếc nhìn vị sư huynh của Y ChínhSau nửa ngày, vị sư huynh của Y Chính mới nói: "Ta cần phải làm gì?"

"Trước hết người cần dưỡng thương cho tốt, sau đó tu luyện Thần lực để tăng lên thực lực của mình"Con mắt trầm tĩnh của Tông Như phát ra thần quang, từng luồng hào quang chớp động, lộ ra vẻ trí tuệ :"Khi ngươi có thực lực, lời nói của ngươi mới có trọng lượng""Sau đó chúng ta sẽ ủng hộ ngươi nhiều hơn nữa, kể cả vật tư và tài chính dùng cho việc nâng cao địa vị của ngươi trong môn phái ""Tình huống của Đại Phật tự ngươi rõ ràng hơn ta.

Theo như ta biết, Đại Phật tự ở trong Cửu Đại Thiền Môn có đia vị không cao, với ngươi đó chính là một cơ hội tốt.

Chỉ cần ngươi có thể đề cao ảnh hưởng của mình tại Đại Phật tự thì chắc chắn ngươi sẽ được những người trong 'tự' ủng hộ "Y Chính bĩu môi, khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ không muốn, đối với việc trở lại Đại Phật tự trong lòng hắn cảm thấy không vui vẻ gì, tại đó hắn đã nếm trải đủ sự ấm lạnh của nhân gian rồi, tại đó cũng chẳng có gì tốt để hắn nhớ lại.Nhưng sư huynh của hắn lại nghe cực kì cẩn thận."

Số lượng nhân viên hỗ trợ ngươi có hạn, vì Thiền tu của Mạc Vân Hải quá ít " Tông Như cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng lập tức hắn đưa ra kiến nghị mới:"Tuy nhiên, chúng ta sẽ giúp ngươi tìm hiểu những đệ tử không được coi trọng trong những môn phái lớn, còn việc ngươi làm cách nào để chiêu mộ họ thì phụ thuộc vào thủ đoạn của ngươi"Sư huynh của Y Chính gật đầu:"Ta biết rồi, tính cách của Y Chính không hợp với chuyện này, ta đi một mình là được rồi"Y Chính nghe thấy vậy liền nhảy dựng lên: "Không được!

Sư huynh. . ."

Vị sư huynh nghiêm túc nhìn Y Chính, Y Chính trước nay vẫn rất kính sợ sư huynh, lập tức liền an tĩnh trở lại."

Tính tình của ngươi vốn ngay thẳng, không thể che dấu được lòng mình, cho nên ngươi không hợp với chuyện này" Giọng nói của sư huynh ấm áp: "Hơn nữa hiện tại là thời gian ngươi tập trung cho tu luyện, đừng bỏ phí thời gian.

Đi bên cạnh Tông Sư đi, chẳng mấy ai có được phúc duyên như vậy đâu ""Nhưng mà..."

Y Chính mở miệng muốn nói."

Mặc dù trong tự cũng không có mấy người tốt đẹp, nhưng dù sao cũng là nơi ta sinh ra và lớn lên, làm sao có thể trơ mắt ra nhìn nó càng ngày càng xuống dốc được?

Tình cảnh của Đại Phật tự hiện nay đã rất xấu rồi" Trên mặt vị sư huynh lộ ra vẻ hồi tưởng, hắn thổn thức nói.Nghe được những lời này, Y Chính cảm thấy không thể nói lên lời."

Bất kẻ là việc công hay việc tư, ta đều cảm thấy lên cảm tạ Tông Như và Tả Mạc đại nhân."

Y Thanh hướng về phía Tông Như hành đại lễ: " Nếu như đến một ngày nào đó Cửu Đại Thiền Môn không thể chống cự được, Y Thanh khẩn cầu có thể đem người tiến vào Mạc Vân Hải để xin sự che chở"Tông Như nhìn sâu vào Y Thanh, trong nội tâm dâng lên cảm giác thương cảm ngậm ngùi, quả nhiên bên trong những đại môn phái bao giờ cũng có anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

Trong mắt hắn, Y Chính cũng được coi là một nhân tài, nhưng không ngờ sư huynh của hắn lại còn hơn một bậc, ánh mắt hắn vô cùng chuẩn xác.

Nếu không phải thương thế của hắn kéo dài thì hắn cũng không bị chôn vùi đến mức này.Sau lần Niết Bàn trùng sinh này, chắc chắn hắn sẽ một bước lên trời."

Việc này ta có thể đồng ý với ngươi, ở Mạc Vân hải, chúng ta có thể dung nạp được cả Yêu tộc, sao lại không thể dung nạp được Thiền tu?"

Tông Như nghiêm nghị nói."

Y Thanh nguyện ý nhận lệnh" Y Thanh cẩn thận dùng lễ của cấp dưới với Tông Như.Trên mặt Tông Như hiện lên vẻ vui mừng, Y Thanh dùng lễ cấp dưới cho thấy hắn đã chấp nhận thân phận là một thành viên trong Mạc Vân Hải.

Hắn đứng dậy, đưa tay nâng Y Thanh dậy "Việc này vô cùng gian khổ và nguy hiểm, ngươi phải hết sức cẩn thận, những chuyện không thể làm thì nhớ lấy an toàn của bản thân làm chính, ngươi quan trọng hơn so với những việc khác"Trong nội tâm Y Thanh cảm thấy ấm áp:" Y Thanh biết rồi"Tông Như trầm ngâm nói: " Môn Thần lực này ta cũng chưa đặt tên, từ hôm nay trở đi, xem như ngươi là người sáng tạo ra nó"Thấy Y Thanh có lời muốn nói, Tông Như liền khoát tay ngăn cản lại:"Hư danh đối với ta không có ý nghĩa gì, nhưng với ngươi thì khác, nó có thể giúp ngươi tích lũy được uy tín trong phái, trợ giúp rất nhiều cho con đường sau này của ngươi.

Lên nhớ uy tín cũng là một loại lực lượng, nếu biết vận dụng nó một cách phù hợp, sẽ tiếp kiệm cho ngươi rất nhiều công sức"Trong nội tâm Y Thanh cảm thấy kính nể không thôi, trước đây hắn chưa nghe qua danh tiếng của Tông Như, nhưng hôm nay gặp mặt hắn thấy thực lực và tính cách của Tông Như không có chỗ nào không phải là một đại sư Thiền tu chính thức cả."

Nhưng môn Thần lực này có chút sâu xa khó hiểu, ta muốn nói lại cho ngươi một lần".Tông Như nghiêm nghị nói: "Môn Thần lực này đa phần dựa vào Thần lực Mạc Vân của đại nhân dẫn dắt, nhưng bổn nguyên bên trong của nó là 'Không Thiền' một bí thuật bất truyền của Huyền Không Tự"Hai người Y Thanh và Y Chính nghe được câu này, toàn thân như bị sét đánh, cứng đờ không nhúc nhích như một pho tượng đất vậy.Chương 761 : Chúng Tiểu cường hóaDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Daica1977Không khí Vân Đảo của Thuần Vu Thành tràn ngập những mùi kì quái, làm Tả Mạc mỗi lần tới đều không thể quen nổi, nhất là cái mùi của linh thảo hòa lẫn với mùi phân và nước tiểu tạo ra một thứ mùi mới lạ vô cùng. quả thật nếu phải sống ở đây thì đúng là một cực hình.Nhưng vẻ mặt của Thuần Vu Thành lại đầy say mê thưởng thức cái mùi mới lạ ấy:" Ôi, mùi thật mới lạ và khỏe mạnh ah!"

Tả Mạc cười bất lực, hiện tại Thành sư đệ càng ngày càng trầm mê vào kỹ thuật nuôi dưỡng, tính tình của hắn cũng trở lên quái dị (như cái mùi kia) Thành sư đệ đối sử với hắn còn tốt, chứ khi hắn đối diện với những người khác đều dùng khuôn mặt lạnh nhạt, thực ra hắn cũng không thích bất kỳ ai bước chân lên Vân Đảo của hắn.Ở trên đảo có gieo trồng linh thảo số lượng lớn, đại đa số là ma thảo để làm thức ăn cho Vân kỵ.

Những linh thảo này có một số loại Tả Mạc chưa từng gặp qua, nhưng nhìn bề ngoài sáng bóng và lóng lánh của chúng có thể thấy đây là những linh thảo có phẩm chất không thấp.

Ở Mạc Vân Hải hôm nay, cái gã Tả Mạc linh thực phu gà mờ trước kia, chẳng còn dùng vào việc gì nữa rồi.Linh thực phu của Mạc Vân Hải khác với linh thực phu ở các địa phương khác, linh thực phu của Mạc Vân Hải hiểu biêt cách dùng phù trận, cho lên hiệu xuất trong công việc của bọn họ rất cao.

Đây cũng là một hệ thống đặc biệt, thực lực luyện khí cường đại của Mạc Vân Hải, một phần cũng nhờ khả năng cung cấp mạnh mẽ của họ.Diện tích linh điền của Vân Hải giới không nhiều, đại đa số linh thực phu đều tập trung ở mấy linh điền giới rộng lớn.

Hòn đảo linh thảo của Thành sư đệ đang ở cũng có phẩm giai tương đối cao, trình độ linh thực phu ở trên đảo này cũng khá tốt."

Chúng nó như thế nào rồi?"

Tả Mạc quan tâm hỏi."

Đáng ra sư huynh phải đưa bọn chúng đến đây từ sớm ah" Khuôn mặt Thuần Vu Thành hiện lên vẻ đau đớn, miệng bắt đầu lải nhải:" Nếu sư huynh đưa tới chậm hơn một chút nữa thôi, thì bọn chúng đã bị sư huynh làm cho hoang phế rồi, đúng là dậy hư học sinh ah!

A, không đúng, nếu sư huynh đưa tới sớm cũng vô dụng, khi đó đệ còn chưa tìm ra được cách nuôi dưỡng Vân kỵ, ừ, thời gian đưa bọn chúng tới cũng không tệ ah..."

Mỗi lần Thành sư đệ nói nhảm đều khiến Tả Mạc cảm thấy bị giầy vò, nhưng hắn cố gắng nín nhịn. hành sư đệ là loại người như vậy, biết làm sao được, bọn họ quá chấp nhất bảo thủ và nhiệt tình với lĩnh vực mà mình hiểu biết, còn đối với những việc khác thì bọn họ lại trở lên thờ ơ và chẳng để ý gì.

Bọn họ không hiểu cách đối nhân sử thế, ít khi trao đổi với người ngoài lĩnh vực mà mình hiểu biết, điều này làm cho tính tình của bọn họ càng ngày càng trở lên quái dị.

Nhưng nếu nói về phương diện khác, bọn họ lại là những người có thiên phú cùng tài năng xuất sắc, hơn nữa ý chí lại kiên định không bị ngoại giới ảnh hưởng, chỉ biết điên cuồng làm việc, cho lên trong lĩnh vực hiểu biết của mình bao giờ bọn họ cũng vượt lên trên những người khác.Tả Mạc cũng hiểu được bọn họ như vậy.Dọc đường Thuần Vu Thành lải nhải suốt, cuối cùng cũng đến được thú trì.Khi đến nơi, tinh thần của Thuần Vu Thành chấn động, không còn nói nhảm: "Tình hình của Thập Phẩm và Dương Quang đều rất tốt, đặc biệt là Thập Phẩm, sát phạt chi khí của nó rất lồng đậm(đậm đặc), quả là một hung vật hiếm thấy.

Đệ đã dùng 'Liêu Huyết Trì' liên tục tẩm bổ thân thể cho nó, điều này có thể giúp sát phạt chi khí của nó càng thêm nồng đậm hơn.

Vũ khí của nó là kiếm cho lên đệ đã nhờ đại sư huynh kiếm dùm một bộ kiếm quyết hung tàn nhất"."

Kiếm quyết hung tàn nhất. . ."

Mồ hôi lạnh của Tả Mạc không ngừng rơi xuống, nếu như bản thân Thành sư đệ đi kiếm bộ kiếm quyết hung tàn nhất thì hắn cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện.

Nhưng nếu người đi tìm lại là đai sư huynh thì đây chắc chắn là một bộ kiếm quyết hung tàn đến cực điểm.Trên mặt Thuần Vu Thành lộ ra vẻ đắc ý: "Tuy đệ không hiểu biết về kiếm quyết, nhưng đại sư huynh nói nó là hung tàn nhất, vậy chắc chắn là thế rồi.

Bộ kiếm quyết có tên goi là 'Bách Tế Hồn Thí Kiếm', huynh nghe cái tên này kêu không, chỉ cần nghe thấy cái tên cũng cảm thấy rất lợi hại rồi"Thân hình Tả Mạc không kiềm chế được mà hơi run, hắn biết rõ bộ kiếm quyết này.

Bộ kiếm quyết này là đò mà Bồ dấu kỹ từg lâu, lúc trước Bồ đã từng nói qua,' Bách Tế Hồn Thí Kiếm' tuy không phải là kiếm quyết mạnh nhất, nhưng nó lại là một trong những kiếm quyết hung tàn nhất.Lúc đánh giá bộ kiếm quyết này, Bồ yêu tràn ngập cảm giác cảm khái, nhưng Tả Mạc cũng chẳng thèm để ý đến hắn, Tả Mạc không có hứng thú đi tu luyện kiếm quyết này.Đột nhiên Tả Mạc nghĩ đến một vấn đề khác, hắn hỏi dò: "Thập Phẩm có thể tu luyện sao?"

Cơ thể của Thập Phẩm và đại sư huynh không giống nhau, nó vốn do linh thú hóa hình mà thành, đương nhiên phải khác với tu luyện giả.

Cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng nghe thấy chuyện linh thú cũng có thể tu luyện kiếm quyết."

Trước đây đệ cũng lo lắng điểm đó, nhưng về sau đệ phát hiện ra Thập Phẩm có linh tính rất cao, rất phù hợp với bộ kiếm quyết này, tu luyện không có vấn đề gì" Trên mặt Thuần Vu Thành vẻ vô cùng đắc ý, hắn làm ra bộ dạng muốn tranh công: "Sư huynh, đến lúc đó ngươi có thể kiếm được một thủ hạ siêu cấp!

Thập Phẩm, cái tên này rất hợp lí nha, chẳng lẽ khi lấy tên đã lường trước được rồi sao?

Sư huynh, khi người đặt tên cho nó có phải đã sớm biết nó sẽ đạt tới thập phẩm sao?"

Tả Mạc lộ ra vẻ mặt đường đường chính chính, nói: "Đương nhiên!

Không làm được điều đó thì làm sao có thể là sư huynh của ngươi được""Có đạo lý!"

Thuần Vu Thành gật gù: "Quả nhiên có thể làm sư huynh đều là những người lợi hại, sư huynh ngươi rất lợi hại, Công Tôn sư huynh cũng lợi hại, nhưng lợi hại nhất vẫn là đại sư huynh""Vì sao?"

Tả Mạc thầm nghĩ, chẳng lẽ thực lực của Thành sư đệ đại tiến, đã có thể nhìn ra trình độ của moi người?"

Bởi vì hắn là sư huynh của sư huynh và Công Tôn sư huynh."

Thuần Vu Thành lộ ra vẻ mặt 'điều đó là đương nhiên': "Đương nhiên là người lợi hại nhất rồi!"

Tả Mạc hiện lên vẻ mặt muốn cười không được muốn khóc cũng không xong, hắn nói lảng sang chuyện khác: "Còn Dương Quang đâu?"

Quả nhiên Thuần Vu Thành bị đề tài này hấp dẫn "Thuộc tính của Dương Quang và Thập Phẩm hoàn toàn khác nhau, sở trường đặc biệt của hắn là chữa thương, bảo vệ và phụ trợ.

Nếu như nói Thập Phẩm là phần âm, thì Dương Quang chính là phần dương.

Vì vậy đệ dùng thú trì 'Thủy Cơ Mộc Cốt Trì' có hai thuộc tính là mộc và thủy, đệ cũng không cho nó học pháp quyết mà cho nó học yêu thuật"Nhìn thấy bộ mặt đầy hưng phấn và kích động của Thuần Vu Thành, Tả Mạc rất thức thời, vỗ mông ngựa một cái: "A, đó là Yêu thuật khó lường gì vậy?"

"Ha ha!

đúng là chỉ có sư huynh mới hiểu rõ đệ" Thuần Vu Thành đắc ý cười to, thanh âm càng lúc càng lớn, rồi vô cùng phấn khích nói.

"Có siêu cấp Yêu thuât xa hoa vú em tên là 'vạn vật sinh'.

A, huynh biết sao lại gọi nó là vú em không? mọi người trong Yêu tộc đều rất yêu mến người tu luyện thuật này lên gọi là vú em, đệ thấy cái tên này rất chuẩn xác.

Ngoài 'vạn vật sinh' ra còn tu luyện thêm 'Phá Cấm Thuật'.

Sư huynh, ngươi cứ yên tâm đi, dưới sự rèn rũa tỉ mỉ của đệ, Dương Quang chắc chắn sẽ bước vào hàng ngũ những vú em cao cấp nhất!

Vú em thật đáng yêu a!"

Khi nhìn Dương Quang anh tuấn, toàn thân nó trắng muốt, Tả Mạc tưởng tượng ra hình ảnh hắn mặc tạp dề, tay còn cầm một bình sửa nhỏ, chỉ nghĩ đến đó thôi đã làm hắn rùng mình.Hắn cảm thấy rất thương cảm cho Dương Quang, nhưng lời nói ra thì khác hẳn suy nghĩ trong lòng:"Quả nhiên suy nghĩ của sư đệ rất độc đáo và thú vị, dưới sự rèn rũa của sư đệ thế nào nó cũng trở thành vú em siêu cấp"Lời tán dương của Tả Mạc càng làm cho Thuần Vu Thành trở lên phấn khích, một tay hắn đưa qua vai Tả Mạc, rồi dõng dạc nói: "Quả nhiên chỉ có sư huynh mới hiểu được đệ!

Còn bọn người kia làm sao có thể hiểu được sự vĩ đại và thần thánh của việc nuôi dưỡng, đó là sự sáng tạo, sáng tạo hoàn toàn mới a!

Ta đã định hướng sẵn cho tương lai rồi, ta nhất định sẽ sáng tạo ra linh thú nam nhân cường đại nhất"Tả Mạc vừa lau mồ hôi trán vừa gật đầu liên tục: "Hùng tâm tráng khí của sư đệ làm ta bội phục!

Bội phục, vô cùng bội phục!"

Thuần Vu Thành mặt mày hớn hở, kéo tay Tả Mạc đến một lò đan cao ngất."

Cái lò luyện đan này là do đệ ủy thác cho Kim Ô Doanh luyện chế, hơn nữa đệ đã nhờ Tôn Bảo và Cát Vĩ luyện dùm cho đệ vài ngày.

Nhưng sau đó lại không còn ai nữa, thật là đáng tiếc, đệ nghe thấy người ta nói rằng..." giọng nói của Thuần Vu Thành tràn ngập tiếc nuối: "Nếu hai người bọn hắn có thể giúp đỡ hoàn thiện thì độ lửa của lò luyện đan có thể tăng thêm vài phần "Sau khi hiểu rõ sự tình từ đầu tới cuối, trên dầu Tả Mạc chẩy ra từng giọt mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy rất đồng tình với hai người Tôn Bảo và Cát Vĩ.

Tuy Thuần Vu Thành ít khi ra mặt, nhưng dù sao hắn cũng là sư đệ của Tả Mạc, cho lên địa vị của hắn ở trong Mạc Vân Hải cực cao.

Khi hắn có yêu cầu gì chỉ cần không quá đáng thì mọi người chẳng ai từ chối.

Bởi vậy khi nhận được thỉnh cầu giúp đỡ của hắn, tuy Tôn Bảo và Cát Vĩ rất bận rộn vẫn vội vàng chạy tới giúp đỡ.Nhưng không ngờ hai người bị Thuần Vu Thành bắt trông lò ba ngày.

Trời ạ, đường đường là hai vị đại sư phó của Kim Ô Doanh, là hai nhân vật đỉnh cấp chưởng quản tất cả phù tu của Mạc Vân Hải, vậy mà phải làm công việc thô thiển như trông bếp lò, hơn nữa còn trông ba ngày ba đêm!Vừa hết thời gian ba ngày, hai người không để ý đến thịnh tình muốn giữ lại của Thuần Vu Thành, mang theo khuôn mặt đầy bui lò, quay đầu chạy trối chết!'Ta dùng đủ mọi cách mà vẫn không tìm được họ, cho lên chẳng còn biện pháp nào khác đành phải mời mấy người có tay nghề cao ở Kim Ô Doanh tới giúp, tuy thủ pháp của bọn họ kém hơn Tôn Bảo và Cát Vĩ, nhưng cũng không kém nhiều lắm" Hiển nhiên Thuần Vu Thành cũng cảm thấy hơi bất mãn."

Không kém nhiều lắm là được rồi!"

Tả Mạc an ủi hắn."

Cũng được" Thuần Vu Thành suy nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu nói: "Cũng may lò luyện đan này cũng tốt, về sau cũng có vài tên bỏ sức ra lên mới có được cái lò tốt thế này.

Thần hỏa của sư huynh cũng có tác dụng trọng yếu, rất có ích cho sự phát triển sau này của Tiểu Hỏa.

Nhưng linh trí của Tiểu Hỏa kém hơn Thập Phẩm và Dương Quang.

Bản thân nó vốn là yêu thú, cho lên không gặp phải khó khăn khi tu luyện yêu thuật, đệ tìm được ở trong Bồ Vệ Tàng Kinh Các một bộ yêu thuật hỏa hệ tên là 'Hỏa Tâm Luyện Cốt Thuật', để tái luyện lại xương cốt cho nó"Tả Mạc cảm thấy rất ngạc nhiên,hắn vô thức nói: "Tiểu Hỏa cũng có xương cốt sao?"

Tiểu Hỏa rơi vào ma chưởng của Tả Mạc không biết bao nhiêu lần, bị hắn nắn bóp sờ nhẹ vô số lần, vì vậy trong ấn tượng của Tả Mạc,Tiểu Hỏa như là một quả bóng da, mà có quả bóng da nào có xương cốt đâu."

Có!"

Nghe thấy vấn đề có liên quan đến kiến thức của lĩnh vực mình am hiểu, thần sắc Thuần Vu Thành trở lên nghiêm túc hẳn" Trong cơ thể của nó, có rất nhiều mảnh xương hình bọt biển, những mảnh xương cốt này cực kỳ nhỏ, hơn nữa lại cực kì co dãn, không những thế kết cấu những mảnh xương hợp lại cũng có tính co dãn, cho lên nếu chỉ thoạt nhìn thấy nó như không có xương cốt vậy""A, Thế nó tu luyện kiểu gì, làm xương cốt trở lên tốt hơn thì nó cũng lợi hại hơn à?"

Trong giọng nói của Tả Mạc tràn ngập sự mong đợi hỏi lại."

Lợi hại hơn?"

Khuôn mặt Thuần Vu Thành trở lên mờ mịt, hắn chỉ lắc lắc đầu: "Điều này thì đệ không biết, đệ chỉ thấy nó có bộ xương cốt rất hiếm gặp cho lên muốn thử luyện một lần xem sao"Mặt của Tả Mạc đen như đáy nồi: "Ngay cả ngươi cũng không biết kết quả sao?"

"Không biết, chuyện này cũng bình thường thôi mà, rất nhiều lần nuôi dưỡng cũng có biết trước kết quả đâu" Thuần Vu Thành thốt lên lời nói thẳng thừng.Nhưng Thuần Vu Thành rất nhanh chuyển sắc mặt, hắn thấy khuôn mặt Tả Mạc đang đen như đít nồi, trong lòng thầm hô không ổn, tuy lần này hắn giúp đỡ hết sức nhiệt tình, nhưng trong đó có tư tâm, nếu sự tình lần này mà bị hỏng thì chắc chắn là không xong thật rồi.Hắn vội vàng kéo Tả Mạc tới một chỗ khác.So với thú trì thì nơi đây khác hẳn, ở đây có sinh trưởng một loại dây leo mà Tả Mạc chưa bao giờ gặp, nơi bọn chúng mọc chiếm diện tích chừng vài mẫu, bên dưới dây leo dầy đặc có treo một thứ trong suốt như bong bóng lớn chừng nắm tay.Trong bong bóng, Tiểu Hắc vừa nhìn thấy Tả Mạc, nó liền liều mạng cử động mấy cái chân ngắn nhỏ, nhưng bất kể nó bơi về hướng nào cũng chỉ vòng bên trong bong bóng mà thôi.Sư huynh, ngươi xem đi, đây là Thủy Phao Đằng."

Thuần Vu Thành vội vàng giới thiệu: "Trên thân nó mọc ra một loại bong bóng, đó chính là thú trì tự nhiên của nó, hơn nữa người xem thử này, sư huynh"Nói xong hắn kéo đống lá cây phủ đầy trên mặt đất lên, lộ ra một thú trì bên dưới.

Lúc này Tả Mạc mới hiểu, bộ rễ của Thủy Phao Đằng sinh trưởng ở bên trong thú trì."

Dược dịch bên trong thú trì, được hấp thu qua bộ rễ của nó, sau đó truyền tới phía trên bong bóng.

Quá trình này còn thần kì hơn việc khắc phù trận, bong bóng sau khi được truyền các loại dược dich vào liền trở thành thú trì tự nhiên"Tả Mạc bị thú trì thần kì kia hấp dẫn.Khi Thuần Vu Thành thấy Tả Mạc có hứng thú với thú trì, hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Dược dich sau khi được hấp thu sẽ đi qua lá và rễ của nó, cho lên tính chất của dược dich sẽ phát sinh ra biến hóa vi diệu, đây là nguyên nhân làm lên sự thần kì của nó.

Nhưng kích thước của bong bóng cũng không lớn, cho lên chỉ dùng cho những tiểu thú có thân hình nhỏ mà thôi.

Ta vừa nhìn thấy Tiểu Hắc, liền lập tức nghĩ đến Thủy Phao Đằng."

"Nó có tác dụng gì với Tiểu Hắc?"

Tả Mạc hỏi thảng vào vấn đề chính."

Hắc hắc, sư huynh, ngươi nghe xong đừng có giật mình nhé."

Thuần Vu Thành đắc ý cười, trong giọng cười của hắn có chứa chút thần bí khó hiểu.Chương 762 : Khí phách “Chim” lộ ra ngoàiDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Daica1977"Nói mau!"

Tả Mạc trừng mắt nhìn Thuần Vu Thành Nhưng vẻ đắc ý trên mặt Thuần Vu Thành không giảm đi chút nào, hắn vẫn giả vờ thần bí, hạ giọng nói:" Tiểu Hắc có thiên phú trời sinh là rất mãn cảm với linh khí, điều này cũng là nguyên nhân khiến nó có khả năng dò xét được linh mạch.

Nhưng sau khi nghiên cứu thì đệ phát hiện ra, khả năng của nó xuất phát từ đôi râu.

Hơn nữa nó không chỉ mẫn cảm với linh khí, mà còn mẫn cảm với một số thứ khác nữa, ví dụ như là sát khí, nhiệt độ,khí tức vv...

Có thể nói rằng, thứ làm cho nó có cảm giác mạnh nhất là những biến động."

"Những biến động?"

Tả Mạc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cái đáp án này nằm ngoài dự liệu của hắn."

Không sai, là biến động."

Khuôn mặt Thuần Vu Thành trở lên nghiêm túc hẳn: "Đây mới chính là nguyên nhân nó có khả năng dò xét được như vậy, linh mạch hay pháp bảo đều có tần xuất linh lực dao động đặc biệt, chính những tần xuất dao động này bị Tiểu Hắc 'bắt' được lên bó mới tìm được ra.

Biện pháp nuôi dưỡng bình thường chính là: Kkhông ngừng cường hóa râu của nó, làm cho nó càng thêm nhậy cảm với những dao động.

Đệ đã dùng dược liệu có lượng linh lực lớn để kích thich liên tục đôi râu của nó, để nó quen thuộc với dao dộng của linh lực.

Nhưng hiện nay, đã qua thời đại linh lực rồi, chỉ có thần lực mới là cần thiết.

Hơn nữa thần lực cũng có dao động, theo lí thuyết thì bản chất của hai thứ không khác nhau là mấy, cả hai đều là một loại lực lượng mà thôi.

Đệ có một suy nghĩ thế này, nếu như có thể làm Tiểu Hắc nhớ kỹ được dao động của thần lực, vậy chẳng phải nó có thể tìm được những bảo bối có chứa thần lực hay sao?"

Càng nói Thuần Vu Thành càng trở lên hưng phấn: "Vì vậy đệ đã tìm những tài liệu có chứa khí tức hoặc thuộc tính theo đúng thần lực, thế nhưng loại tài liêu này thật sự quá quý giá và ít ỏi!

Nói đến điều này mới nhớ, tên hỗn đản Bao Dịch này quả là một tên vô cùng keo kiệt và bủn xỉn!

Mỗi lần đệ tới chỗ hắn lấy tài liệu, ắn đều trưng ra cái bộ mặt của thần giữ của, làm đệ tức chết đi được!"

Khi nói đến Bao Dich, Thuần Vu Thành liền nghiến răng nghiến lợi, Tả Mạc thì lơ đễnh làm như không nghe thấy gì, tính cách của Bao Dịch vốn là như thế, cho lên mới là nhân tuyển tốt nhất để chưởng quản thương khố.

Nếu không có người như vậy quản lý thì gia sản của Tả mạc làm sao có thể cung cấp đủ cho một đám gia hỏa điên cuồng tiêu xài này được."

Thế kết quả ra sao, thành công rồi sao?"

Tuy Thuần Vu Thành vô cùng oán trách Bao Dịch, nhưng việc đó chỉ là do hai bên có tranh chấp về tài liệu mà thôi, còn bản thân hai người thì không có ân oán cá nhân nào, cho lên hắn lập tức bị chủ đề của Tả Mạc thu hút sự chú ý.Sau một hồi do dự, hắn mới chậm chạp nói: "Trên lí thuyết mà nói, chắc là thành công""Còn thực tế thì sao?"

Tả Mạc liếc mắt nhìn như nhìn thấu mấy cái tiểu kế của hắn."

Cũng không biết nữa" Thuần Vu Thành là loại người chỉ có thể làm ra mấy cái thủ đoạn nho nhỏ vụng về, nhưng hắn không nói dối, nhất là những việc có liên quan đến lĩnh vực của hắn: "Toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi, nhưng kết quả thế nào?

đệ cũng không biết nữa.

Bởi vì chưa có người nào làm như vậy, cho nên đệ không tìm được trường hợp nào để so sánh, còn kết quả cuối cùng như nào thì có lẽ chỉ có thể đợi nó ra khỏi thú trì mới biết được"Thuần Vu Thành sợ Tả Mạc hy vọng càng cao thì thất vọng càng lớn, cho nên hắn vội vàng dội một gáo nước lạnh vào đầu Tả Mạc:"Nhưng chuyện này cũng không thể nóng vội được, cho dù nó có thể nhận ra được dao động của thần lực, nhưng vẫn còn tồn tại một vấn đề khá nhậy cảm.

Nếu như nó không có khả năng mẫn cảm với thần lực, thì những điều đó chỉ là vô dụng mà thôi.

Nhưng đệ dám khẳng định phương hướng phát triển trong tương lai của tất cả các loại linh thú, yêu thú hay ma kỵ đều là thần lực, thần lực mới là con đường thành công nlất""Làm không tồi" Tả Mạc khẳng định thành quả của Thành sư đệ, bản thân hắn cũng không phải loại người có con mắt thiển cận, hắn cũng biết rõ trong khoảng thời gian ngắn, phuơng pháp nuôi dưỡng này cũng không mang lại lợi lộc gì to lớn lắm, nhưng nó lại là một bước tiến cần thiết để đặt nền móng cho tương lai sau này."

Tiểu Hắc không bị làm sao chứ?"

Tả Mạc nhìn lại Tiểu Hắc đang cố gắng đập vỡ cái bong bóng, hắn không nhịn được hỏi lại."

Bị làm sao là sao?"

Thuần Vu Thành sửng sốt."

Ta hỏi là: nó có gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng không?"

Tả Mạc giải thích, đám tiểu nhỏ này đi theo hắn đã nhiều năm, bọn chúng có cường đại hay không cũng không quan trọng, hắn không muốn bọn chúng gặp phải nguy hiểm gì ngoài ý muốn."

Tính mạng nguy hiểm?"

Khuôn mặt Thuần Vu Thành hết xanh rồi lại đỏ, dần dần mầu đỏ lan xuống cổ, dường như hắn vừa phải nhận một nỗi khuất nhục vô cùng to lớn vậy, âm thanh gầm gừ trong cổ họng phát ra: "Chẳn lẽ trong mắt sư huynh, bản lĩnh của đệ lại kém cỏi như vậy sao?"

Tả Mạc không ngờ chỉ một câu nói vô ý của mình lai đã làm Thành sư đệ có phản ứng kịch liệt như vậy, hắn vội vàng thở dài, sau đó xin lỗi, sau một hồi an ủi cuối cùng cũng làmcho Thành sư đệ bớt đi lửa giận.Cũng may cơn tức của Thành sư đệ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.Khi hai người tới đuợc thú trì của tiểu tháp, thì hắn đã quên sach chuyện lúc trước, lại bắt đầu trở lên phấn khích."

Tiểu tháp khác với các 'tiểu' nhỏ khác, nó vốn do pháp bảo sinh ra linh trí mà thành, hơn nữa nó còn là bản mạng pháp bảo của sư huynh.

Theo như lí thuyết thì không thể dùng phuơng pháp nuôi dưỡng với nó được, nhưng linh trí của nó rất cao trong đám 'tiểu' nhỏ, chỉ có Chim ngốc mới hơn được nó về khoản này.

Hơn nữa bản thân nó cũng là một hệ thống, từ thuộc tính ngũ hành diễn hóa thành âm dương.

Đệ tuy không thông hiểu việc luyện khí, nhưng lại biết về linh thú.

Tiểu tháp có linh trí cực cao, không khác mấy so với linh thú, lúc nào nó cũng biết mình phải làm cái gì"Tả Mạc cẩn thận lắng nghe, trong đám tiểu nhỏ hắn yêu thích nhất là tiểu tháp."

Nó có thể thôn phệ các loại tài liệu, sau đó nó phân giải những tài liệu đó thành bổn nguyên âm dương nhị khí hết sức tinh thuần.

Trong cơ thể của nó có chứa rất nhiều bổn nguyên âm dương chi lực, nhưng hai loại bổn nguyên chi lực này lại có tính chất hoàn toàn tương phản nhau, vừa kết hợp với nhau lại vừa bài xích nhau.

Tình huống này xuất hiện rất nhiều trong những linh thú có song thuộc tính.Ví dụ như hai thuộc tính thủy hỏa, một khi hai thuộc tính này xung đột với nhau sẽ làm cho linh thú vô cùng thống khổ, đồng thời cũng ảnh hưởng tới thực lực của linh thú.

Điểm then chốt để giải quyết vấn đề này là dựa vào tính chất của hai thuộc tính tương phản, sau đó dùng phương pháp kết hợp khéo léo làm cho hai thuộc tính tương khắc trở thành tương sinh.

Ví dụ như 'Ương thủy hỏa liên'. hai thuộc tính âm dương càng dễ giải quyết, hai thuộc tính này có một tổ hợp hoàn mỹ, đó chính là 'm dương ngư'Khi nói về những kiến thức của việc nuôi dưỡng, Thuần Vu Thành như biến thành con người khác, cả người toả ra khí thế tự tin cường đại, hắn khua hai tay, âm thanh có lực, nói: "Nếu muốn hình thành lên âm dương ngư, điều kiện quan trọng nhất là độ cân bằng của hai thuộc tính, chỉ cần hai thuộc tính cân bằng một cách tuyệt đối thì tự nhiên sẽ hình thành lên âm dương ngư.

Vì vậy đệ liên tục cho nó ăn những tài liệu có chứa âm thuộc tính và dương thuộc tính, đồng thời không ngừng điều chỉnh độ mạnh yếu của hai cỗ lực lượng bổn nguyên trong người nó, hắc hắc, quả nhiên không ngoài dự tính của đệ, sư huynh, ngươi nhìn này..."

Lời nói của Thuần Vu Thành còn chưa dứt, tiểu tháp trong dược trì sau khi nhìn thấy Tả Mạc đến, nó liền thoải mái nhào vào lòng Tả Mạc.Tả Mạc cầm lấy đỉnh tháp của nó sau đó nhấc lên, đưa ra trước mặt xem xét.Tiểu tháp vỗ mái tháp mầu đen phình phịch phình phịch, mang lại cho Tả Mạc cảm giác vô cùng thân thiết.Nó càng ngày càng phát phì rồi.Trong lòng Tả Mạc cảm thấy vô cùng oán hận, bất kể là đỉnh tháp mái tháp hay thân tháp đều tròn và bóng hơn trước mấy lần.

Nhưng biến hóa lớn nhất chính là: tầng cao nhất của thân tháp, bên dưới đỉnh tháp có thêm hai cái âm dương ngư nho nhỏ, giống như hai con mắt nho nhỏ vậy.

Càng làm cho Tả Mạc không nói lên lời là: nó có thể dùng thân thể béo phì để đè ép âm dương ngư tạo thành bộ dáng như đôi mắt đang nhấp nháy."

Con hàng này thành tinh rồi!"

Tả Mạc vừa vui mừng vừa cảm khái lầm bầm, tháp nhỏ nhận ra được sự vui sướng của Tả Mạc, nó không ngừng dùng thân thể béo tròn bóng nhãy cọ sát vào tay Tả Mạc."

Chà cái gì mà chà, cái đồ phá gia, nuốt nhiều tài liệu như vậy mà chỉ béo cái thân, cho dù bán ngươi đi cũng chẳng đủ để trả nợ" Tả Mạc tỏ ra quyết liệt, còn tay hắn nhẹ nhàng đem con hàng đang béo phì với biên độ lớn để lên vai.Mái tháp của tiểu tháp vỗ liên tục thể hiện liềm vui trong lòng nó, rồi nó hết nhảy sang vai trái của Tả Mạc lại nhẩy sang vai phải, đùa giỡn vô cùng vui vẻ.'Đúng là thành tinh thật rồi!"

Thuần Vu Thành cũng không nhịn được mà nói: "Pháp bảo có linh tính như vậy vẫn là lần đầu tiên đệ nhìn thấy""Chim ngốc thế nào rồi?"

Tả Mạc lập tức hỏi."

Hắc, lại thêm một đứa thành tinh" Thuần Vu Thành hiện lên vẻ mặt đầy mầu sắc, nói tiếp: "Sư huynh đi theo ta sẽ biết."

Lần trước Tả Mạc đi tới dung nham trì, lúc này chim ngốc vẫn có bộ dạng thoải mái như trước."

Con chim này chắc chắn không phải là một con chim bình thường" Thuần Vu Thành không nhịn được nói: "Nó có linh tính cực cao, cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, Sư huynh nhìn bộ lông của nó mà xem"Tả Mạc nhìn theo ngón tay của Thuần Vu Thành chỉ tới, lập tức phát hiện ra lông của chim ngốc có mầu đỏ tươi, đẹp một cách dị thường, càng làm người ta không thể tin nổi là trên lông chim không ngừng tỏa ra từng chùm hỏa diễm.Trong phút chốc, con mắt của Tả Mạc trợn trừng, hô lên một tiếng thất thanh: "Phượng Hoàng vũ!"

"Nhận ra rồi à?"

Thanh âm của Thuần Vu Thành trở lên mê luyến.

Mặc dù hắn đã nhìn qua chim ngốc không biết bao nhiêu lần: "Trong truyền thuyết, lông của Phượng Hoàng có mầu đỏ tươi như máu, có thể tỏa ra một loại hỏa diễm đặc biệt, khi nó vỗ cánh lên xung quanh đều biến thành biển lửa.

Phượng Hoàng niết bàn sống lại, chính là sinh ra từ hỏa diễm, theo lửa mà sinh ra và cũng theo lửa mà chết đi"Tả Mạc ngây ra như phỗng."

Trên thân nó không hề có tí huyết mạc Phượng Hoàng nào, vậy mà không ngờ nó có thể tấn cấp thành Phượng Hoàng.

Nói thật, đệ cũng không biết Phượng Hoàng có phải có hình dáng như vậy không, vì đệ đã bao giờ nhìn thấy nó đâu.

Nhưng dù cho chim ngốc không phải Phượng Hoàng thì chắc cũng không kém nhiều lắm.

Hơn nữa điểm mạnh nhất của nó không phải ở hỏa diễm"Sau khi phục hồi tinh thần, Tả Mạc buột miệng hỏi: "Thế ở điểm nào?"

"Thân thể!"

Thần sắc Thuần Vu Thành hiện ra vẻ ngưng trọng: "Nó có thân thể cứng đến kinh người, so với ma thể còn cứng hơn.

Đệ đưa nó rất nhiều yêu thuật và pháp quyết, vậy mà nó khinh thường chẳng thèm nhìn.

Đệ có tìm một bộ ma công rồi đưa cho nó, nó chỉ nhìn thoáng qua rồi cũng vứt đi, về sau đệ mới biết được, nó muốn tu luyện ma công""Nó muốn tu luyện ma công?"

Tả Mạc lắp bắp hỏi, chuyện này vượt qua sự tưởng tượng của hắn."

Đúng!"

Thuần Vu Thành nghiêm túc gật đầu, nói tiếp: "Vì vậy đệ bắt đầu tìm ma công thích hợp cho nó, không ngờ nó khó tính vô cùng.

Đệ liên tục tìm cho nó mười bộ ma công vậy mà nó vẫn không hài lòng.

Huynh biết đấy, đệ rất bận rộn, thời gian đâu mà đi tìm từng bộ ma công cho nó lựa chọn, vì vậy đệ lấy tất cả ma công cao phẩm vất cho nó tự lựa chọn"Trên mặt của Thuần Vu Thành hiện lên vẻ dở khóc dở cười: "Ai ngờ được, con hàng này lại tự mình chọn ra một bộ ma công"Nét mặt Tả Mạc cũng trở lên kì quái:"Là bộ nào?"

" Đại Ám Luân hoàng tịch vũ "Thuần Vu Thành nói: "Về sau đệ mới suy nghĩ lại, chẳng lẽ con hàng này muốn trở thành Phượng Hoàng.

Nhưng mà, điều này đệ chưa từng được nghe nói đến, việc một con chim bình thường tấn cấp thành Phượng Hoàng!

Không hợp lý!

Quá không hợp với lẽ thường rồi!"

Thuần Vu Thành liên tục lắc đầu, dường như muốn vứt cái suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu vậy."

'Đại Ám Luân hoàng tịch vũ'..."

Tả Mạc bị chấn động mạnh, không thể thốt lên lời.Nếu như hắn nhớ không nhầm thì Bồ yêu có nói qua về bộ ma công này rồi, đó là bộ ma công không có khả năng tu luyện.Cái con chim ngốc này...Chẳng lẽ nó bị hồn của Phượng Hoàng nhập vào sao.Tả Mạc nhìn chim ngốc đang ngâm mình trong dung nham, mí mắt nó đang khép hờ thể hiện ra bộ dáng vô cùng thích ý.Càng nhìn Tả Mạc càng cảm thấy, vẻ híp mắt thích ý của chim ngốc có vị đạo gì đó.

Sau một hồi suy nghĩ hắn mới nghĩ ra từ có thể tả được.Đó chính là khí phách lộ ra ngoài!Chương 763 : Kế sách của Sào HưngDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Daica1977Gần đây, có tin tức gì về Lôi m tự không?"

Lâm Khiêm hỏi.Sào Hưng lắc đầu: "Không có, gần đây bọn họ rất an phận, Dưỡng Nguyên Hạo đang bận huấn luyện chiến bộ, quy mô Lôi m chiến bộ của hắn mở rộng ra gấp ba lần, vì vậy muốn hoàn thành việc huấn luyện cũng phải mất một khoảng thời gian nữa"Dưỡng Nguyên Hạo, cái tên này làm ánh mắt của Lâm Khiêm trở lên ngưng trọng hơn, hắn hỏi: "Đã điều tra ra lai lịch của Dưỡng Nguyên Hạo chưa?"

"Đã điều tra ra, hắn vốn là đệ tử nhỏ của trưởng lão Lôi m tự, nhưng lúc xưa không được coi trọng lắm, sau khi Lôi m thần quyết xuất hiện, thực lực của hắn tiến bộ rất nhanh.

Con đường quan chức cũng lên nhanh như diều gặp gió, nhanh chóng trở thành đệ nhất chiến tướng của Lôi m tự, cũng là đệ nhất chiến tướng của Cửu Đại Thiền Môn.

Thế nhưng thành tựu này của hắn cũng có liên quan đến sư phụ hắn, nhị trưởng lão sư phụ hắn chính là đệ đệ của chưởng môn."

Tuy Sào Hưng là lọai người hơi điên cuồng một chút, nhưng hắn làm việc tỉ mỉ, cho lên Lâm Khiêm rất tin cậy hắn."

Ngoại trừ Lôi m tự ra, ở mấy tự khác chúng ta có tiến triển thuận lợi không?"

Lâm Khiêm hỏi."

Tình hình thẩm thấu vào Lôi m tự, Pháp Hoa tự, Liên Tôn tự và Di Lặc tự không mấy thuận lợi.

Tâm Diệp thiền môn bị Thiên Hoàn thẩm thấu vào rất sâu.

Còn tình hình thẩm thấu của chúng ta, sâu nhất là Vi Đà môn, còn ở những nơi như Đại Phật Tự, Pháp Duyên tự, Lăng Nghiêm tâm môn, chúng ta đang tranh đấu kịch liệt với Thiên Hoàn."

Tình hình của Cửu Đại Thiền Môn bị Sào Hưng nắm rõ như lòng bàn tay của hắn vậy."

Những tự lớn không dễ thẩm thấu!"

Lâm Khiêm cười khổ."

Điều đó cũng đúng thôi."

Sào Hưng nhấp một ngụm rượu ngon, hắn cũng không cho điều đó là chính xác: "Những góc cạnh bên ngoài thì bao giờ cũng dễ dàng, trước dễ sau khó mới là con đường chính xác.

Nhưng việc Tâm Diệp Thiền Môn công kích Truyền Tống trận của Mạc Vân Hải lại làm hỏng đại sự của chúng ta.

""Đúng vậy, đả thảo kinh xà."

Lâm Khiêm nhíu mày: "Đúng là một đám ngu xuẩn""Tâm Diệp Thiền Môn nóng lòng muốn a dua nịnh nọt Thiên Hoàn.

Cũng không biết ai là người nghĩ ra được cái sơ hở này nhỉ.

Suy nghĩ thì được, nhưng hành động thì quá kém, làm hỏng bét tất cả mọi chuyện.

Thảo nào Tâm Diệp Thiền Môn đứng hàng gần cuối trong Cửu Đại Thiền Môn như vậy"Sào Hưng lắc lắc đầu rồi nói tiếp: "Đối với Mạc Vân Hải mà nói, một khi Truyền Tống Trận không thể dùng được, đồng nghĩa với việc cổ họng bị bóp chặt.

Chúng ta cũng phải đề phòng chiêu này, Truyền Tống Trận của chúng ta cũng có tồn tại nhược điểm này"Lâm Khiêm gật đầu: "Ngươi đi làm đi"Sào Hưng đáp ứng: "Được"Tuy hai người bọn họ cũng không xem trọng việc này lắm.Tuy nhược điểm của Truyền Tống Trận là điểm yếu mà thế lực nào cũng có, nhưng khác với Mạc Vân Hải quá ỷ lại vào Truyền Tống Trận, đại bộ phận vật tư của Côn Luân đều được vận chuyển qua giới hà, tuy tốn thời gian nhưng giá cả thành phẩm cũng ít hơn.

Địa bàn của Côn Luân rộng bao la bát ngát, nếu tất cả các nơi đều sử dụng Truyền Tống Trận thì riêng phí sử dụng thôi cũng khiến Côn Luân đau đầu nhức óc rồi.Vì vậy đa phần Truyền Tống Trận của Côn Luân đều được thiết lập tập trung ở những nơi trọng yếu, mà hầu hết những địa phuơng này đều có quân đội trú đóng để đảm bảo an toàn cho Truyền Tống Trận, vì vậy bọn họ chỉ cần đề cao việc cảnh giới của quân đội đang trú đóng ở nhưng địa phương đó."

Việc tổ chức và khoếch trương chiến bộ của Tiết sư đệ đã hoàn thành, có lẽ lên dùng Cửu Đại Thiền Môn làm điểm đột phá?"

Lâm Khiêm dùng vẻ mặt hỏi ý kiến, nhìn Sào Hưng.Sào Hưng không chút khách khí không đồng ý với ý kiến này: "Như thế không ổn!"

Lâm Khiêm chỉ cười, rồi rót cho Sào Hưng một chén rượu, nghiêm túc thỉnh giáo:"Vậy lên làm như thế nào?"

"Cửu Đại Thiền Môn người đông, nhưng mỗi người một ý kiến khác nhau.

Nếu như bọn họ cảm thấy mối đe dọa từ bên ngoài, bọn họ sẵn sàng bỏ qua sự bất đồng ý kiến, mà liên hợp lại đối phó với mối nguy bên ngoài trước đã.

Lực lượng tập hợp ấy lấy Lôi m Tự làm người dẫn đầu, sau khi tất cả tập hợp lại với nhau, cộng thêm vị đỉnh giai chiến tướng Dưỡng Nguyên Hạo thì Cửu Đại Thiền Môn sẽ trở thành một khúc xương khó gặm"Lâm Khiêm cũng trầm tư suy nghĩ, Sào Hưng cầm chén rượu lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch làm hứng thú của hắn bộc phát: "Nếu chúng ta dùng thái độ hòa bình đối sử với họ, sẽ không làm bọn họ cảm thấy nguy hiểm.

Khi không phải đối phó với ngoại địch, thì xung đột về lợi ích trong nội bộ bọn họ sẽ càng lúc càng mạnh, chỉ cần chúng ta âm thầm bầy kế, đồng thời lung lạc một số bộ phận, trợ giúp bọn họ tranh đấu kich liệt hơn nữa, như vậy chỉ cần một thời gian hơi lâu một chút thôi, Cửu Đại Thiền Môn sẽ tự sụp đổ""Rất chính xác!"

Lâm Khiêm cảm thấy rất khâm phục Sào Hưng, hắn hỏi sang một vấn đề khác: "Vậy chúng ta lên khoếch trương về hướng nào?"

"Bách Man Cảnh!"

Sào Hưng nói đầy khí phách, trên mặt hắn hiện lên một vùng đỏ hồng, ngón tay chỉ những điểm trên bản đồ: "Minh Cảnh xuất hiện Vương, đó chính là một địch nhân cùng cấp bậc với chúng ta, cho lên không thể dẽ dàng khai chiến với bọn họ.

Hơn nữa chúng ta biết rất ít về Minh Cảnh, nếu tùy tiện tấn công hướng đó không phải điều khôn ngoan.

Ngược lại, ở Bách Man Cảnh, quần hùng trục lộc, đó mới là nơi chúng ta nhúng tay vào tốt nhất"Càng nói càng thấy cao hứng, Sào Hưng liên mở vạt áo uống thêm vài chén, làm con mắt của hắn trở lên lờ đờ mông lung, hắn to giọng nói: "Nhìn ra khắp thiên ha, địch nhân đồng cấp với Côn Luân ta có mấy ai, chỉ có Thiên Hoàn, Minh Vương và Yêu tộc là có địa bàn rộng lớn, cao thủ nhiều như mây, danh tướng xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

Nhưng trong số bọn họ cũng có sự khác biệt lớn so với chúng ta.

Ba thế lực Côn Luân, Thiên Hoàn, Minh Vương đoàn kết một lòng với nhau.

Còn nội bộ truỏng lão hội Yêu tộc thì đang đấu đá đoạt quyền, phân tranh không dứt, Minh Nguyệt Dạ cầm đầu thê lực mới âm thầm đối đầu với Đại Trưởng lão cầm đầu thế lực cũ, điều này cũng là một cơ hội tốt của Côn Luân ta"Hai mắt Lâm Khiêm tỏa sáng: "Chúng ta sẽ ủng hộ Minh Nguyệt Dạ?"

Sào Hưng chỉ cười cười, rồi lắc đầu nói: "Không!

Minh Nguyệt Dạ mới chỉ là một thế lực độc lập dần hình thành, cho lên lợi ích của chúng ta khi ủng hộ nàng không lớn.

Hơn nữa một khi nàng trở thành người chiến thắng, việc đầu tiên nàng làm chắc chắn là chấn chỉnh lại trưởng lão hội, quy tất cả về một mối, rôi sau đó cắn lại chúng ta một cái""Vậy chúng ta chèn ép Minh Nguyệt Dạ?"

Lâm Khiêm hỏi lại."

Không, chúng ta sẽ ủng hộ một thế lực thứ ba đứng lên tranh đoạt" Trong mắt Sào Hưng hiện ra hào quang bức người:"Ba thế lực cùng phân tranh mới là điểm cân bằng tuyệt đối, điều đó sẽ làm phân tranh trong nội bộ bọn họ kéo dài hơn nữa.

Hơn nữa, bất kể Đại Trưởng lão hay Minh Nguyệt Dạ đều phải cố gắng lôi kéo thế lực thứ ba này về phía mình.

Và điều quan trong nhất là, chúng ta có thể làm chủ và khống chế thế lực nhỏ nhất trong ba thế lực thôi""Kế sách hay!"

Lâm Khiêm thán phụcVẻ hứng khởi trên mặt Sào Hưng dần lắng xuống, hắn cười khẽ rồi nói: "Việc này không gấp được, chúng ta cứ chậm rãi bố cục, rồi dần dần hoàn thiện kế hoạch, kế hoach này chỉ sợ phải mất năm đến mười năm mới đem lại kết quả"Lâm Khiêm cười lớn: "Ta vẫn còn trẻ, đừng nói là mười năm thậm chí là hai mươi năm ta vẫn đợi được"Sào Hưng gật đầu: "Tâm chí này của đại nhân rất hiếm người có được""Mạc Vân Hải tuyên chiến với Ma Soái liên minh, tiên sinh cảm thấy mục đich của họ là gì?"

Lâm Khiêm nhắc tới một vấn đề khác.Không biết tại sao hắn luôn cảm thấy Mạc Vân Hải có tiềm tàng mối nguy hiểm mơ hồ, cảm giác này luôn luôn ám ảnh hắn, trong mắt hắn thì Mạc Vân Hải hiện tại chỉ là tiểu thế lực có vài chục giới, nhưng hắn vẫn có cảm giác một ngày nào đó Mạc Vân Hải sẽ trở thành kẻ thù sinh tử của mình.

Cảm giác mơ hồ này làm cho hắn trở lên rất cảnh giác với những hành động của Mạc Vân Hải.Mạc Vân Hải đột nhiên tuyên chiến với Ma Soái liên minh, điều này nằm ngoài dự tính của vô số người.Lông mày Sào Hưng cũng nhăn lại: "Việc này cũng có điểm kỳ quái.

Chủ tướng xuất chinh lần này là Biệt Hàn, điều này cho thấy bọn họ rất coi trọng cuộc chiến này, cho lên chắc chắn đây là một cuộc chiến rất lớn.

Hơn nữa chủ tướng lại là Biệt Hàn mà không phải là Công Tôn Sai, điều này cho thấy ý đồ của hành động lần này không phải là đẩy mạnh tấn công xuyên qua địa bàn, mà giống như thế 'sét đánh lôi đinh', có ý đồ phá hư hoặc tranh đoạt một vật gì đó.

Hành động của những chiến bộ dưới trướng Biệt Hàn cũng rất khả nghi.

Chắc chắn Biệt Hàn đang che dấu ý đồ thực sự của hắn.

Loại cấp bậc chiến tướng như Biệt Hàn, muốn biết ý đồ thục sự của họ chỉ còn cách đợi đến khi chiến dich chấm dứt, thì chúng ta mới có thể nhìn ra được"Lâm Khiêm im lặng không nói.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※"Ý đồ!

Chúng ta phải nắm bắt được ý đồ thực sự của hắn"Bên trong phòng họp, thanh âm của Hải Kim Vân vang vọng khắp nơi, thân hình của hắn cao gầy, khuôn mặt hơi vàng, hai mắt hẹp dài, hai má hõm vào, ánh mắt sắc như thanh kiếm, dường như có thể đâm thủng tim gan người khác.Thanh âm của hắn lanh lảnh và cao vút làm cho Kim Thạch cảm thấy hắn đang cực kì tức giận.Tính khí của Hải Kim Vân táo bạo và dễ giận dữ, vì vậy khi hắn kêu lên, đám thủ hạ đều câm như hến, khiến không khí trầm lắng và im ắng tràn ngập phòng họp.Hải Kim Vân cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, hắn đưa tay xoa đầu, hắn biết rằng cơn giận của hắn không lên xả lên đầu đám thủ hạ này, hắn biết rõ bọn chúng có trình độ như nào.

Điều làm hắn căm giận chính là bản thân hắn, hắn cũng không tìm ra được ý đồ thực sự của Biệt Hàn.Khi biết được đich nhân lần này có chủ tướng là Biệt Hàn, toàn thân hắn cảm thấy áp lực lớn chưa từng có.

Nhưng áp lực này không những không đè bẹp được hắn, mà còn làm cho ý chí chiến đấu của hắn bốc lên ngùn ngụt.

Chỉ nghĩ đến việc có thể giao đấu với đỉnh giai chiến tướng như vậy thôi, cũng làm cho toàn thân của hắn sôi trào nhiệt huyết.Nhưng thời gian càng trôi qua hành động của những chiến bộ dưới tay Biệt Hàn càng trở lên khó phân biệt được.Nếu như không tìm ra được mục tiêu chính thức của đối phương thì hắn sẽ bị rơi vào thế bị động, đối với cấp bậc chiến tướng như Biệt Hàn, cục diện ở thế bị động đồng nghĩa với nguy hiểm luôn rình rập.Vài canh giờ trước hắn nhận được tin của lão tướng Quyền Bội, bọn họ đã chạm mặt Biệt Hàn rồi!Tin tức này cũng không làm hắn quá ngạc nhiên, hắn cũng là chiến tướng cùng cấp với Biệt hàn, cho lên dù đối phương có làm ra hành động gì, hắn cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.

Hơn nữa nhìn lại địa điểm đụng độ, có thể thấy Biệt Hàn sử dụng chiến thuật 'đánh viện binh' thường thấy trong binh pháp.Chẳng lẽ mục tiêu của Biệt Hàn chính là Chiêu Sơn giới?Hắn không tin điều đó!Nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi yên tâm, trong trùng tín (côn trùng đưa thư của Ma giới) của lão tướng Quyền Bội có nói, hắn sẽ cố gắng quấn lấy đối phương, cùng đối phương du đấu để tranh thủ thời gian cho Hải Kim Vân đến chi viện.Sách lược bảo thủ của lão tướng Quyền Bội rất thích hợp trong trường hợp này, bọn họ tác chiến trên 'sân nhà', vì vậy chỉ cần tranh thủ được thời gian, ưu thế của bọn họ sẽ giống như quả cầu tuyết, càng lăn thì càng lớn.Nhưng đã bốn canh giờ trôi qua, Hải Kim Vân vẫn không thu được bất cứ trùng tín nào của lão tướng Quyền Bội nữa.Tình huống không bình thường như vậy, làm Hải Kim Vân có dự cảm không lành.

Dựa theo tình huống bình thường, cứ cách hai canh giờ, phó tướng của Quyền Bội sẽ truyền trùng tín một lần để báo cáo tình hình chiến đấu.

Vậy mà bốn canh giờ rồi chưa có trùng tín, điều này chỉ xảy ra trong hai trường hợp, thứ nhất: Tình hinh chiến đấu rất kịch liệt lên bọn họ không có thời gian phát trùng tín, thứ hai bọn họ đã bị tiêu diệt sạch sẽ rồi.Nếu theo như bình thường thì trường hợp thứ nhất dễ sảy ra nhất.Lão tướng Quyền Bội là người am hiểu chiến trận, nếu hắn đã xác đinh là triền đấu, du đấu, thì không dẽ dàng bị tiêu diệt được.

Nếu muốn tiêu diệt một chiến bộ có mục tiêu là du đấu thì rất khó khắn, chứ đừng nói gì đến chuyện tiêu diệt trong vòng bốn canh giờ.Nhưng thời gian cứ trôi qua, thì điềm xấu trong lòng Hải Kim Vân lại càng tăng.Tâm tình của hắn cũng trở nên nôn nóng hơn, hắn cố gắng di chuyển lực chú ý đến mục đich cuối cùng của Biệt Hàn.

Nhiều hành động làm người ta rối mắt như vậy càng chứng minh Biệt Hàn có một mục tiêu chính thức, những điều hắn đang làm chỉ đề che dấu ý đồ thực sự của mình."

Thưởng đại nhân hành quân đến đâu rồi?"

Đột nhiên hắn dừng bước lại hỏi."

Thưởng đại nhân cũng đã đến Minh Lí Giới, hiện tại đang cách chúng ta chừng ba ngày lộ trình."

Thủ hạ vội vàng bẩm báo.Hải Kim Vân bỗng dừng bước lại, trong ánh mắt đã không còn chút nôn nóng nào, hắn trầm giọng nói: "Đóng quân ngay tại chỗ, chờ Thưởng đại nhân tới!"

Đã năm canh giờ trôi qua...!Trong lòng Hải Kim Vân cũng hiểu, tình huống ít khả năng nhất đã xảy ra.Chương 764 : Cửu Đại Thiền MônDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Daica1977"Tâm Diệp Thiền Môn!"

Khuôn mặt của Tả Mạc đầy vẻ bất thiện, đối với môn phái đột nhiên đánh lén hắn, nghe nói còn bị Thiên Hoàn thẩm thấu vào, hắn không có cảm nào chút hảo với môn phài này cả.Tuy Tâm Diệp Thiền Môn có lấy ra chứng cứ chứng minh những người đánh lén đều là những người đã bị trục xuất khỏi môn phái, nhưng với những người sáng suốt thì lí do này chỉ là đối phó mà thôi."

Mục tiêu lần này của chúng ta là Tâm Diệp Thiền Môn!

Món nợ lần trước đã đến thời điểm cần thanh toán rồi.

Mạc Vân Hải chúng ta không phải loại người bị người ta đến tận cửa khi dễ mà vẫn phải cắn răng nín nhịn hoài."

Lời nói của Tả Mạc lập tức gợi lên mối thù chung của mọi người"Mẹ kiếp!

Chỉ một Tâm Diệp Thiền Môn mà cũng dám có chủ ý lên đầu chúng ta.

Quá chán sống rồi!"

"Chúng ta phải đánh bọn họ thật mạnh!

Đánh cho gục thì thôi!

Đánh cho bọn họ phải quỳ xuống mà xin tha thứ!"

Trong đại sảnh, quần hùng đang phẫn nộ, những người có xuất thân từ Mạc Vân Hải đều là loại người không sợ trời không sợ đất, bọn họ sẵn sàng đánh nhau với cả Côn Luân và Thiên Hoàn, cho lên tầm mắt cao hơn trán.

Chỉ với Tâm Diệp Thiền Môn mà dám chủ động khiêu khích bọn họ, điều này khiến bọn họ không thể tha thứ cho hành động này được."

Thế nhưng, bọn họ dám cùng chúng ta ám đấu, vậy thì chúng ta cũng muốn cùng bọn họ chơi đùa.

Mọi người chuẩn bị cho tốt đi, ngày mai sẽ xuất phát, chúng ta sẽ làm cho bọn họ hiểu ra rằng: Vì sao chúng ta có thể khiêu chiến với Côn Luân và Thiên Hoàn, còn bọn họ chỉ có thể ngồi trong góc mà nghich bùn mà thôi"Tả Mạc vô cùng khí phách lên tiếng tuyên chiến, làm cho mọi người đều sôi trào nhiệt huyết vô cùng.Sau đó, Tả Mạc bắt đầu lựa chọn nhân tuyển, người đựơc tuyển chọn thì tung tăng như chim sẻ, người không đựoc chọn thì vẻ mặt không vui, vì vậy Tả Mạc nhanh chóng chọn ra đựoc một tiểu đội tinh nhuệ có nhân số chừng năm mươi người.Nói là tinh nhuệ cũng không hề nói quá, điểm tên những nhân viên trong đội tinh nhuệ này có thể thấy nó xa hoa và rối tinh rối mù đến mức nào.Tả Mạc, A Quỷ, Vi Thắng, Tông Như, La Ly, Tăng Liên Nhi. . .Tất cả cao thủ của Mạc Vân Hải gần như đều có mặt, ngoại trừ những thành viên nòng cốt đi theo Tả Mạc nhiều năm, mức độ trung thành không cần phải bàn cãi đến những người mới có thực lực cực mạnh cũng được Tả Mạc mang theo bên người.Tả Mạc không cảm thấy chút lo lắng nào cho an toàn của Mạc Vân Hải, có Tiểu Nương tọa trấn tại Vân Hải giới, cộng thêm đại bộ phân những Truyền Tống Trận đã bị đóng cửa, tuy có ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh buôn bán, nhưng cũng làm cho an toàn của Mạc Vân Hải được đề cao chưa hơn nhiều, có thể nói hiện tại Mạc Vân Hải giống hệt con rùa đen rúc đầu vào trong mai vậy.Tâm Diệp Thiền Môn đánh lén, làm trong lòng Tả Mạc tràn ngập lửa giận.Ở bề ngoài, thái độ của Tâm Diệp Thiện Môn làm người ta vô cùng hài lòng, bọn hắn xin lỗi rồi nguyện ý đền bù thương vong các loại, Trong tình hình này mà đem chiến bộ đánh Tâm Diệp Thiền Môn rất dễ làm cho Cửu Đại Thiền Môn trở mặt khai chiến với Mạc Vân Hải.Tả Mạc còn trông cậy vào việc Cửu Đại Thiền Môn làm cái thuẫn che chắn cho hắn, cho lên, nếu chỉ vì Tâm Diệp Thiền Môn mà khai chiến thì quả thật không có chút lợi ích nào.

Tâm Diệp Thiền Môn cũng biết được điều này lên bọn chúng mới không sợ hãi, chỉ cần bộ mặt bên ngoài đàng hoàng cùng cẩn thận hơn một tí, thì Mạc Vân Hải chẳng có cái cớ gì mà đánh họ cả.Tiểu Mạc ca nào phải loại người có lòng dạ rộng rãi gì cho cam, có thù tất báo mới là phong cách của hắn.Ngoài sáng không được đánh, thì ta rúc vào trong tối đánh cho chúng mà biết tay.Đối với đám lão đại của những thế lực khác, âm mưu quỷ kế, hai từ này có chút làm bọn họ phản cảm, nhưng đối với Tả Mạc mà nói, hai từ này chính là từ chuyên môn của hắn.Nếu xét trên phương diện thực lực thì Tâm Diệp Thiền Môn không đáng để Tả mạc tự mình ra tay/Nhưng lần này là dùng ám chiêu, bất kể là Vi Thắng, Tông Như hay là La Lỵ đều là nhũng người có chiến lực kinh khủng, những chuyện như phá thành giết người, bắt bọn họ phải làm âm thầm và hiểm độc, quả là làm khó bọn họ.Với những chuyện như thế này, không ai có thể hơn được Tả Mạc, vì vậy nếu không có hắn chỉ huy chiến dich lần này thì chưa chắc đã gặt hái đựoc thành công.Quan hệ của Cửu Đại Thiền Môn và Mạc Vân Hải cũng có chút thân thiết, hoạt động buôn bán trao đổi giữa hai bên rất tích cực, Cửu Đại Thiền Môn có địa bàn rộng lớn, vật tư phong phú, còn Mạc Vân Hải có thể luyện chế ra thần trang là thứ mà Cửu Đại Thiền Môn cần.Truyền Tống Trận liên lạc giữa Cửu Đại Thiền Môn và Mạc Vân Hải là một trong số ít những Truyền Tống Trận không bị đóng cửa.Tuy mức độ kiểm tra ở các Truyền Tống Trận là tương đối nghiêm khắc, nhưng đối với bọn người Tả Mạc mà nói thì thế vẫn chưa đủ, những người có thể nhìn thấu ngụy trang của bọn họ chắc chắn sẽ không xuất hiện ở nơi này.Trên đường không gặp bất cứ trắc trở gi, bọn họ thuận lợi bước chân vào vùng đất của Cửu Đại Thiền Môn.Vửa bước chân vào địa bàn của Cửu Đại Thiền Môn, cảnh tượng hiện ra trước mắt Tả Mạc hoàn toàn khác so với Mạc Vân Hải.

Bất kể là kiến trúc hai bên đường hay là những người đang đi lại, đều làm cho hắn co cảm giác hoàn toàn khác lạ.Thiền tu rất thích hành động, cho nên có thể thấy các tiểu đảo phiêu phù khắp nơi, thậm chí có thiền tu chỉ đơn giản xây chùa miếu trên tường, xung quanh dầy đặc những chùa chiền lớn nhỏ, phát ra tiếng Phạm m liên miên không dứt.

Trên đường phố, thấy nhiều nhất là các thiền tu đầu trọc lốc, trên người mặc áo cà sa các màu, chân để trần, trong tay họ cầm thiền trượng, mõ, trên mặt mọi người đều tỏ ra vẻ an bình.

Cũng có một số người trên thân để trần, lộ ra thân thể cứng rắn như sắt thép, những người này đều có khuôn mặt uy nghiêm, bước chân mạnh mẽ.Số lượng thiền tu ở Mạc Vân Hải quá thưa thớt, cho nên khi mọi người nhìn thấy số thiền tu đông đúc như vậy, lại cảm thấy vô cùng mới lạ.Đoàn người giả trang thành một thương đoàn, để che dấu sự chú ý của người khác, toàn bộ quản sự và chấp sự của thương đoàn đều là nhưng người lão luyện trên thương trường, không những thế, bọn họ là những người thường xuyên qua lại trong Cửu Đại Thiền Môn, cho lên có kinh nghiệm hết sức phong phú."

Thời điểm Huyền Không Tự còn tồn tại, nơi này phồn hoa hơn nhiều" Quản sự ở bên cạnh Tả Mạc cảm khái nói: "Vào thời gian Huyền Không tự sụp đổ, khung cảnh của Huyền Không Cảnh trống vắng vô cùng.

Hiện tại là kết quả của mấy năm không ngừng cố gắng và phát triển, cũng phục hồi được một chút sinh cơ của lúc trước.

Ở đây nhờ có Truyền Tống Trận đi thông với Mạc Vân Hải cho lên mới phồn hoa như vậy""Địa bàn nơi đây thuộc về môn phái nào?"

Tả Mạc tò mò hỏi."

Lôi m Tự."

Quản sự vội vàng trả lời, hắn cũng biết Tả Mạc không hiểu rõ về Cửu Đại Thiền Môn nhiều lắm, cho lên hắn giới thiệu rất kĩ càng: "Lôi m Tự là một chi trong Cửu Đại Thiền Môn, đệ nhất chiến tướng Dưỡng Nguyên Hạo của Cửu Đại Thiền Môn có xuất thân từ Lôi m tự.

Khu vực mà Lôi m tự quản lí phát truyển nhanh nhât và à nơi cũng có tình hinh trị an tốt nhất""Dưỡng Nguyên Hạo!" khi nghe thấy cái tên này Tả Mạc cũng cảm thấy sững sờ.

Dưỡng Nguyên Hạo là nhân vật mới xuất trong trong mấy năm gần đây, hắn là chiến tướng mạnh nhất Cửu Đại Thiền Môn và cũng là trụ cột chống đỡ cả Cửu Đại Thiền Môn.Sở dĩ Tả mạc có thể coi Cửu Đại Thiền Môn như tấm chắn chặn đường Côn Luân và Thiên Hoàn, một trong những yếu tố quan trong chính là Dưỡng Nguyên Hạo.

Cửu Đại Thiền Môn có Dưỡng Nguyên Hạo cấp bậc hơn hẳn một Cửu Đại Thiền Môn không có Dưỡng Nguyên Hạo.

Nếu không có Dưỡng Nguyên Hạo thì Tả Mạc đã công kích thẳng vào Cửu Đại Thiền Môn rồi, đem nó nuốt trôi trước khi đánh đuổi Côn Luân và Thiên Hoàn.Trong lòng Tả Mạc chợt lóe lên một ý tưởng táo bạo, nếu như có cơ hội, có lẽ lên gặp mặt nhân vật quan trọng nắm trong tay thực quyền của Cửu Đại Thiền Môn này một lần.Hắn không sợ Dưỡng Nguyên Hạo có địch ý và cảnh giác với Mạc Vân Hải, điều đó chắc chắn sẽ xảy ra.Nhưng Cửu Đại Thiền Môn đang ở trong tình thế nguy hiểm như thế nào, bản thân Dưỡng Nguyên Hạo cũng biết.

So với Côn Luân và Thiên Hoàn thì Mạc Vân Hải mới là minh hữu tin cậy nhất.Cửu Đại Thiền Môn không còn nhiều lựa chọn."

Dưỡng Nguyên Hạo đang ở đâu?"

Tả Mạc hỏi.Quản sự cảm thấy rất khó sử: "Tiểu nhân không biết, tin tức như vậy tiểu nhân cũng không dám tìm hiểu"Tả Mạc không nhịn được cười lớn, quản sự nói không hề sai, nếu mình ở địa vị của hắn cũng không dám làm như vậy.

Nghĩ xong Tả Mạc chuyển chủ đề câu chuyện: "Cần bao lâu nữa chúng ta mới đến được địa bàn của Tâm Diệp Thiện Môn?"

Quản sự cung kính đáp: "Nếu dùng Truyền Tống Trận thì mất tầm hơn hai mươi ngày"Tả Mạc cảm thấy bất ngờ, dùng Truyền Tống Trận vẫn mất hơn hai mươi ngày, chứng tỏ khoảng cách khá xa.

Tả Mạc quyết định trước khi sử lý Tâm Diệp Thiền Môn, không cần phải chọc chạch khắp nơi làm gì.Trong thời gian hai ngày, Tả Mạc và mọi người cảm thấy mình như đang bị theo dõi vậy.Thủ đoạn theo dõi hết sức bí mật, dọc đường bọn hắn đã thay đổi người theo dõi mấy lần, nếu không phải thành viên trong đội đều là những cao thủ, chỉ sợ khó có thể phát hiện ra.Tả Mạc cũng không có ý định ngăn cản những người này, hắn chỉ âm thầm quan sát rồi hỏi quản sự: "Có biết bọn họ là ai không?"

Quản sự cẩn thận quan sát và suy nghĩ, sắc mặt hắn biến đổi thấp giọng nói: "Là người của Lôi m Tự!"

"Lôi m Tự?"

Tả Mạc cũng cảm thấy ngoài dự tính của hắn, chẳng lẽ bọn họ lộ ra sơ hở sao?

Nếu không, dù Lôi m tự có lợi hại đến cỡ nào cũng không dễ dàng phát hiện ra bọn họ, đối với khả năng ngụy trang của mình Tả Mạc rất tự tin."

Đại nhân hãy chú ý đến cổ tay của bọn họ, trên cổ tay của bọn họ có ấn kí lôi vân, đó chính là đặc trưng của Lôi m Tự.

Chỉ cần là người tu luyện Lôi m Thần Quyết đều có lôi vân như vậy."

Quản sự nhỏ giọng giới thiệu cho Tả Mạc, rồi hỏi lại: "Đại nhân, tiếp theo chúng ta lên làm gì?"

Tả Mạc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu như bọn họ không phát hiện được gì thì chúng ta cứ đi đường của chúng ta""Nghĩa là như nào ạ" Mặc dù quản sự luôn tuân thủ mệnh lệnh, nhưng trong mắt hắn vẫn hiện lên một tia lo lắng, con đường này hắn đã đi qua vô số lần, nhưng lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy.Nhóm người theo dõi đã thay đổi vài lần, còn Tả Mạc vẫn giả bộ như không phát hiện ra, vẫn bình thản đi trên đường.Mãi đến năm ngày sau, khi Tả Mạc chuẩn bị rời khỏi Lôi m tự, bọn họ mới bi chặn lại.

Không riêng gì bọn họ mà còn rất nhiều thuyền và xe đang lưu hành đều bị chặn lại."

Đệ tử cuả Lôi m tự phụng mệnh kiểm tra, mong quý vị phối hợp"m thanh của những đệ tử Lôi m tự không ngừng vang lên,mười mấy đệ tử của Lôi m tự đang bay lượn trên không trung, trên người bọn họ có mặc thần trang, vũ trang đến tận răng như gặp phải cường địch vậy.

Thậm chí thiền trượng của một số đệ tử không ngừng phát ra quang mang, sẵn sàng công kích."

Người anh em, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trước đây ta chưa bao giờ gặp phải chuyện này."

Quản sự là người rất cơ trí, hắn lập tức đi tìm hiểu tin tức."

Ai mà biêt được, tình trạng này diễn ra mấy ngày nay rồi, hình như Lôi m tự mất đồ vật nào đó, không biết kẻ nào có là gan lớn vậy, dám trộm cả đồ của Lôi m tự!"

Người nói chuyện là một trung niên. khuôn mặt phủ đầy phong sương."

Tính đi tính lại người không may mắn lại là chúng ta, việc này làm chậm trễ bao nhiêu thời gian" Người còn lại tiếp lời vị trung niên.Vị trung niên lắc đầu nói: "Biết làm sao được, giờ chỉ còn cách phối hợp với họ thôi, tuy đệ tử của Lôi m tự cũng có chút bá đạo. nhưng quy củ cũng rất nghiêm ngặt, những thứ không minh bạch không được phép nhận hối lộ.

Nếu việc này mà xảy ra trên địa bàn của Tâm Diệp Thiện Môn, nếu không xuất ra chút huyết thì đừng nghĩ đến việc thoát thân."

"Đệ tử của Lôi m tự quy củ vậy sao?"

Tả Mạc chen lời vào."

Những đại môn phải thì còn tốt, ví dụ như Lôi m Tự, Pháp Hoa Tự hay vài cái tự lớn nữa, quy củ của bọn họ rất nghiêm ngặt.

Còn những tiểu môn phái kia, bất cứ tên nào cũng 'ăn' hối lộ, quả thật vô cùng khó coi" Vị trung niên giải thích.Đúng lúc này, Tả Mạc nhìn thấy một đệ tử của Lôi m tự bay tới cạnh vị đệ tử đang đứng trên bầu trời kia, rồi thì thầm vào tai.Ánh mắt của tên đệ tử kia nhìn về phía Tả Mạc, sau đó hắn cùng với vài người nữa bay đến xung quanh Tả Mạc bao vây vào giữa.Những người xung quanh đều vô cùng sợ hãi lập tức bỏ chạy hết.Tả Mạc cũng không ngờ đối phương lại hướng về phía hắn như vậy.

Mới xuất môn mà đã gặp phải chuyện này, vận khí của hắn thực sự quá *** chó rồi."

Tại hạ là Liễu Ngữ đệ tử của Lôi m tự, xin gặp qua các vị" Vị đệ tử cầm đầu cúi mình thi lễ, thần sắc nghiêm túc, nói:" Bổn môn đang kiểm tra theo thông lệ, kính xin các vị phối hợp.

Nếu như có chỗ nào sai sót, xin được lượng thứ"Tất cả mọi người xung quanh lập tức an tĩnh lại, ánh mắt của những thương đội xung quanh đều tập trung lên người Tả Mạc.Chương 765 : Tiểu Hắc lập côngDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Daica1977"Để bọn họ kiểm tra xem sao" Tả Mạc dùng giọng lưu manh trả lời.

Một mặt hắn rất tò mò muốn biết mục đích của những đệ tử Lôi m Tự này là gì.

Ngay từ đầu đám người bọn hắn đã bị đám đệ tử này nhìn chằm chằm, vậy việc bọn hắn bị chặn lại kiểm tra không thể coi như là việc ngẫu nhiên được.

Mặt khác Tả Mạc cũng muốn xem thử, đỉnh cấp ngụy trang của bọn hắn có qua được khảo nghiệm này hay không.

Nếu đến cả mấy tên đệ tử của Lôi m tự còn không gạt được, đến khi vào Tâm Diệp Thiền Môn, bị người ta phát hiện thì có phải là xấu hổ không.Tiểu Mạc ca là loại người coi trọng sĩ diện, hắn đã quyết đinh chơi hiểm thì sao có thể để người ta phát hiện ra sơ hở được.Tâm Diệp Thiền Môn đã bị Thiên Hoàn thẩm thấu vào rất sâu, bên trong Tâm Diệp Thiền Môn chắc chắn có ẩn nấp cao thủ do Thiên Hoàn phái tới nằm vùng.

Tả Mạc đã quyết định phải giáng cho Tâm Diệp Thiền Môn một cái bạt tai thật đau, cho lên những cao thủ của Thiên Hoàn đang ẩn nấp này cũng nằm trong sổ đen của hắn.Không thể không công nhận ngụy trang của đám người Tả Mạc là rất tốt.Quần áo trên người không chút hoa lệ, ngoại trừ Tả Mạc cải trang thành lão đại của thương hội, cho lên hắn ăn mặc khá hơn một tí.

Những người khác đều khoác trên người bộ quần áo hết sức bình thường.

Tất cả thần trang và vũ khí...

đều cất trong giới chỉ.

Còn giới chỉ cũng dùng pháp quyết che dấu đi, thoạt nhìn chỉ thấy nó cũng không khác gì một chiếc nhẫn bình thường.Còn linh thú mà mọi người cưỡi đều là loại rất hợp với thân phận của bọn họ.

Tất cả đều cưỡi Linh Giác Mã, loại linh thú có giá cả tiện nghi này, chịu được khổ cực, sức lực xuất sắc, không những thế, việc chăn nuôi nó cũng dễ dàng, bất kì khách sạn nào cũng có linh thảo cho nó ăn.

Đối với những thương đội tầm trung và nhỏ có chi phí chặt chẽ, Linh Giác Mã rất được hoan nghênh.Vài tên đệ tử của Lôi m tự lập tức phi tới, còn những đệ tử còn lại đều đứng nhìn chằm chằm như hổ đói chờ mồi, lúc nào cũng cảnh giác cao độ.Đám người Tả Mạc đều là những người thân kinh bách chiến, cho lên cũng chẳng để đám đệ tử này vào trong mắt, tất cả đều tỏ ra lãnh đạm.Những đệ tử kiểm tra nhanh chóng, rồi lắc đầu đi ra.Vị đệ tử cầm đầu cũng không ngờ không phát hiện được gì, hắn do dự một lúc rồi giả bộ như không có chuyện gì, điềm nhiên nói: "Thật xin lỗi vì đã quấy rầy, mọi ngươi có thể đi."

Quản sự định nói lời cảm tạ trước khi rời đi thì đột nhiên Tả Mạc mở miệng: "Các ngươi đang tìm vật gì sao?"

Vị đệ tử cầm đầu khẽ giật mình, hiển nhiên hắn cũng không chuân bị gì trước câu hỏi của Tả Mạc.

Hắn không ngờ trong tình huống này vẫn có người mở miệng hỏi như vậy.

Nhưng hắn thấy khuôn mặt của đối phương vẫn bình thường, không có điểm nào đáng nghi.Hắn do dự một chút, rồi gật đầu nói: "Đúng vậy!

Một kiện bảo vật của bổn môn, bị kẻ cắp trộm đi, chúng ta đang truy tìm khắp nơi!"

Nghĩ đến nhiệm vụ lần này không thể hoàn thành được, tâm tình của hắn trở lên chán nản vô cùng, giơ tay phảy phảy: "Các ngươi có thể đi!"

Những thương đội khác như được đại xá, lập tức lên đường.Mắt nhìn những thương đội đang vội vã rời đi, trong đầu vị đệ tử cầm đầu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Rất nhanh, hắn đã hiểu ra điểm chưa đúng, đối phương quá bình tĩnh, không chút sợ hãi thân phận của hắn."

Đám người này rất khả nghi."

Một vị đệ tử cao gầy bước lên, rồi thấp giọng nói: "Lão Cửu nói, lúc trước hắn cảm nhận thấy trên người bọn họ có dao động không giống bình thường""Dao động không giống bình thường?"

Vị đệ tử cẩm đầu khẽ nhíu mày."

Ừ tuy thời gian phát ra rất ngắn, nhưng lão Cửu khẳng đinh không phải là ảo giác của hắn""Dao động không giống bình thường cũng không thể hiện là bọn họ đang ẩn giấu" Vị đệ tử cầm đầu lắc đầu."

Nhưng cũng có thể như vậy, ngươi biết đấy, linh giác của lão Cửu rất khác so với người thường""Vậy ngươi nói phải làm gi tiếp đây?"

Vị đệ tử cẩm đầu cũng bị đánh động."

Nhìn phuơng hướng di chuyển của bọn họ, chắc đi qua Liên Tôn Tự.

Chúng ta tạm thời đóng cửa truyền tống đi Liên Tôn Tự".

Vị đệ tử cao gầy lạnh lùng nói: "Nếu như vậy bọn họ chỉ còn một con đường có thể đi"Sắc mặt vị đệ tử cầm đầu biến đổi: "Hắc Hải phi tuyến!"※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Tả Mạc cảm thấy vô cùng buồn chán, những người bên cạnh hắn toàn là những kẻ điên cuồn tu luyện, ngoại trừ vài vị quản sự cùng tâm sự với hắn, những người khác nếu không phải là tu luyện thì cũng là tu luyện.Vi Thắng nhắm mắt nhập định, Tông Như nhắm mắt nhập định, La Ly nhắm mắt nhập định, mà ngay cả những hảo thủ do hắn tuyển chọn tất cả đều nhắm mắt nhập định.

A Quỷ không nhắm mắt, nhưng Tả Mạc biết rõ, nàng hoàn toàn không cần nhập định, trạng thái bình thường của nàng là lúc nào cũng tu luyệnĐối với những người này, sự nhàm chán trên đường đi cũng chẳng khác gì lúc bình thường là mấy.Người duy nhất không tu luyện là Tăng Liên Nhi, nhưng nàng đáng giận là tự pha trà rồi bắt đầu vừa thưởng thức, vừa nhàn nhã xem xét phong cảnh, hồn nhiên không có ý muốn cho Tả Mạc một li trà giải khát.Rốt cuộc trong đây ai mới là lão bản.Tuy trong lòng Tả Mạc cảm thấy rất tức giận, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận, ở đây có một số người có khí chất rất đặc biệt mà người khác không thể bắt chước được.

Ví dụ như vẻ nhã nhặn thản nhiên mà lịch sự của Tằng Liên Nhi chẳng hạn, Tả Mạc cũng thử bắt chước vài lần nhưng kết quả lại chẳng ra làm sao.Thực lực của vài vị quản sự không so được với Tả Mạc, hành trình dài như vậy làm bọn họ cảm thấy mỏi mệt, cho nên cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đi tiếp chuyện với Tả Mạc.Khi mức nhàm chán đạt đến mức đỉnh điểm, Tả Mạc liền đem đám tiểu nhỏ thả ra ngoài để chơi đùa.

Đương nhiên Chim Ngốc chẳng thèm để ý tới hắn, thằng nhãi này ngày xưa đã kiêu ngạo, bây giờ thực lực được nâng lên lại càng kiêu ngạo hơn, lúc nào cũng tỏ ra nó là một con chim cao cao tại thượng, chẳng thèm liếc mắt nhìn ai, vẫn lộ ra một cái bộ dạng 'khí phách hiên ngang vô cùng.Thập Phẩm là con hàng điên cuồng tu luyện, Dương Quang có vẻ mặt thẹn thùng.

Tiểu Tháp, Tiểu Hỏa, Tiểu Hắc ba tên am hiểu vỗ mông ngựa nhất này đang vây xung quanh Tả Mạc bay tới bay lui, các loại thủ đoạn nịnh nọt đều giở ra bằng hết, lăn vào ngực Tả Mạc như an ủi hắn."

Ui"Tả Mạc cảm thấy hơi đau tay, hắn liền cúi đầu nhìn xuống, thấy trong tay Tiểu Hắc đang không ngừng có mấy cái chân ngắn ngủi lôi kéo hắn, đôi râu trên đầu nó ra sức lay động.Khi nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Hắc, con mắt của Tả Mạc sáng lên, vẻ nhàm chán trên mắt bay sạch.Năm xưa Tiểu Hắc chính là một hảo thủ tầm bảo, sau khi trải qua tay của Thuần sư đệ, kiểu gì nó chả tiến bộ thêm vài phần.

Cứ nghĩ đến việc Thuần sư đệ xảo trá cướp đoạt trên tay hắn biết bao nhiêu tài liệu quý hiếm, biết bao nhiêu là tinh thạch, làm con tim nhỏ bé của Tả Mạc đau đớn từng cơn."

Tiểu Hắc a, Tiểu Hắc láu lỉnh, ngươi đừng có chịu thua kém người ta nha.

Nếu để cha của nguơi tìm đựoc đại bảo tàng nào đấy, kiểu gì ngươi cũng có thịt ăn!

Cái gì?

Không muốn ăn thịt?

Không sao, không sao, cha ngươi an thịt!

Còn ngươi húp nước súp!"

Chẳng lẽ dạo này lão Thiên thấy 'Ca' nghèo rớt mùng tơi, lên muốn trợ giúp ca?Vẻ mặt Tả Mạc tràn ngập mong đợi, hắn thả Tiểu Hắc từ trong tay xuống.Tiểu Hắc bò từ trên tay Tả Mạc xuống, rồi hướng về đội ngũ phía sau bay đi.

Tinh thần Tả Mạc chấn động, vôi vàng bay theo nó.Tiểu Hắc đỗ xuống con thuyền chở hàng cuối cùng, Tả Mạc cảm thấy sững sờ, trên mặt hắn lộ ra vẻ nghi ngờ.

Chiếc thuyền chở hàng này dùng để chở những hàng hóa dùng cho việc che dấu thân phận, bên trong nó tòan là những hàng hóa của Mạc Vân hải đang được hoan nghênh.

Nếu đưa những hàng hóa này đến địa bàn của Tâm Diệp Thiền Môn có thể thu được lợi nhuân cũng khá, chỉ là vận chuyển xa sôi và mệt mỏi.

Nhưng những người buôn quá qua bán lại mặt hàng này không ít, cho nên không làm cho người ta nghi ngờ.Con thuyền này họ mang theo từ Mạc Vân Hải đến đây, đáng ra phải không có vấn đề gì mới đúng!Đồng tử của Tả Mạc đột nhiên co lại.Chẳng lẽ có người trốn lên thuyền?Hộ vệ trên thuyền khi thấy Tả Mạc bay tới, lập tực bừng tỉnh, khi thấy Tả Mạc giơ ra thủ thế, khuôn mặt của tất cả đều biến đổi.

Dưới tình cảnh thủ vệ nghiêm ngặt như vậy, mà đối phương vẫn có thể 'thần không hay quỷ không biết ' trốn lên thuyền, thực lực của hắn chắc chắn không phải yếu.Dõi theo từng cử động kì lạ của Tả Mạc, tất cả mọi người trong thương đội đều bừng tỉnh.Tất cả đều là những người trải qua thân kinh bách chiến, cho lên phối hợp với nhau hết sức ăn ý, không phát ra chút thanh âm nào, tất cả hành động đều im ắng nhưng liền mach như nước chảy, lặng lẽ hình thành lên một tấm lưới bao vây kho hàng lại.Tiểu Hắc bò tới bên ngoài khoang chứa hàng thì dừng lại, cái râu trên đầu liên tục vẫy vẫy, bông nhiên thân hình nó biến mất, mấy cái chân nhỏ như được bôi mỡ, nhanh chóng chạy về, trốn trên lưng của Chim Ngốc.Khi đến được đây, Tả Mạc phát hiện ra một luồng khí tức chập chờn khi có khi không.Trong lòng hắn cảm thấy hơi run sợ, làm thân thể khẽ chấn động, cỗ khí tức này yếu đến cực điểm, cho dù với khoảng cách gần như vậy mà không có Tiểu Hắc cảnh báo, thì chưa chắc hắn đã phát hiện ra.Không ngờ thật sự có người trốn trên thuyền!Một mặt Tả Mạc cảm thấy sống lưng lạnh toát, một mặt hắn lại cảm thấy vô cùng tức giận.

Mới bước chân vào Cửu Đại Thiền Môn đã vấp phải sai sót lớn như vậy, hơn nữa lại còn trong hoàn cảnh xung quanh có đầy cao thủ khiến Tả Mạc cảm thấy vô cùng mất mặt."

Bằng hữu bên trong, không cần ẩn dấu nữa!

Ra đi!"

Giọng nói của Tả Mạc trở lên băng lãnh, trên tay vận thần thuật chờ phát động.Những người vây bắt bên ngoài tỏa ra khí tức nghẹt thở.Nhưng bên trong kho hàng vẫn không chút động tĩnh, cỗ khí tức khi có khi không kia cũng trở lên yếu ớt, yếu ớt đến mức gần như không có.

Tinh thần Tả Mạc tập trung cao độ, dường như sợ đối phương đột nhiên biến mất vậy.Nhưng hắn biêt, không phải là đối phương thực sự biến mất mà hắn đem khí tức của minh thu lại đến cực điểm, hòa hợp với môi trường xung quanh thành một thể, vì vậy mới đem đến cho Tả Mạc ảo giác như đối phương biến mất vậy.Cao thủ!Tả Mạc nhanh chóng đưa ra phán đoán, giọng nói càng trở lên băng lãnh: "Trong vòng ba hơi thở, nếu các hạ không ra, thì các hạ sẽ phải tan nát cùng với chiếc thuyền này""Ba. . ."

Tả Mạc vừa dứt lời, một thân ảnh mầu xám đột nhiên xuất hiện, rồi sau đó lao về phía hắn.Tả Mạc cả kinh, nhưng phản ứng của hắn cũng không chậm, thần thuật đang chuẩn bị trong tay hướng về phía thân ảnh mầu xám đánh tới.

Đòn đánh này Tả Mạc không hề lưu thủ, thân ảnh mầu xám trúng đòn liền nổ tung.Cùng lúc đó Tả Mạc nghe thấy Vi Thắng sư huynh gầm lên: "Trở lại!"

Chỉ thấy một đạo kiếm quang mầu đỏ bay ra, xé rách hư khôngMột bóng người nhạt nhòa như không khí lẩn trốn, thân hình của bóng người ấy gập lại vô cùng quỷ dị, rồi nháy mắt đã xuất hiện ở góc khác."

Trở lại!"

Khuôn mặt Tằng Liên Nhi trở lên âm trầm, buổi trà chiều của nàng bị gián đoạn làm tâm tình của nàng trở lên không tốt, bên cạnh nàng đột nhiên xuất hiên mấy chục ánh đao dẹp dài như ánh trăng, từ ánh đao tỏa ra hàn khí khắp nơi, dường như muốn đem đạo thân ảnh mầu xám kia xé ra làm muôn mảnh vậy.Đạo nhân ảnh như hư vô này. khi trúng đòn thân hình lại gập lại một cách quỷ dị.Hắn lại đổi phuơng hướng, quay sang phía A Quỷ.Trên mặt những người còn lại lộ ra vẻ thương hại.Thân hình A Quỷ lóe lên rồi biến mất trên không trung, hư ảnh nhìn thấy một góc lưới bị mở, trong lòng hắn cảm thấy mừng như điên, hắn lập tức dùng lực lượng toàn thân muốn từ nơi đó đột phá bỏ trốn.Nhưng hắn chưa kịp hành động, trên cổ cảm thấy nhói đau, thân thể không thể không chế được, trước mặt cảm thấy trời đất quay cuồng.Ầm!A Quỷ cầm cổ hắn rồi nhấc hắn lên, sau đó vung tay như đập búa, đạp thân hình của hắn lên sàn tầu.Một lực lượng đánh mạnh vào boong tầu có bố trí phù văn cứng rắn khiến boong tàu lâp tức tan vỡ.

Những mảnh vỡ bay về bốn phía xung quanh.Hư ảnh chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, hai mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.Trước khi hôn mê , trong mắt hăn hiện ra những khuôn mặt mơ hồ, biểu tình trên mặt thật là kì quái...Giống như là đồng tình, cũng giống với thương hại, lại giống như đang nói: quả nhiên là thế...Chương 766 : Điểu chi nhiệm vụDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Daica1977'Hồng Tiêu Đoạn' đã bị tiêu diệt tận gốc.

Tin tức kinh người này như bệnh dịch vậy, nhanh chóng lan tràn khắp nơi trong thế giới hắc ám Yêu tộc.Thế giới hắc ám không khổng lồ như trong tưởng tượng của một số người, mặc dù trong vòng mấy năm gần đây sức ảnh hưởng của thế giới hắc ám lặng lẽ mở rộng ra.

Nhưng những vị lão đại có đầu óc tỉnh táo đều biết rõ ràng, thời hoàng kim của thế giới hắc ám, chẳng qua chỉ là nhân vật phụ trong bộ phim nói về tranh chấp giữa các trưởng lão trong Trưởng lão hội mà thôi.Nhưng sự diệt vong của 'Hồng Tiêu Đoạn' cũng làm cả thế giới hắc ám chấn động.Thật ra thì địa bàn của 'Hồng Tiêu Đoạn' cũng không tính là lớn, nhưng nhờ có cách tổ chức cao minh khiến cho gốc rẽ của tổ chức này vô cùng vững chắc, phân nhánh có mặt ở khắp nơi, những xúc tu của bọn họ đã vươn đến tất cả góc ngách trong địa bàn của mình.Một thế lực như vậy, trừ khi có mối thù sinh tử, nếu không rất ít người nguyện ý dây vào.Thực lực cho dù cường đại, nhưng muốn chiến thắng tổ chức như vậy cũng phải trả một cái giá khá đắt, hơn nữa bên trong địa bàn của 'Hồng Tiêu Đoạn' được tổ chức giống như một chiếc thùng sắt, chính vì vậy kể cả có thể đánh gục bọn họ, muốn tiêu hóa địa bàn của họ cũng rất phức tạp và phiền phức.Thực lực của 'Hồng Tiêu đoạn' rất cường đại, bởi vì họ rất giầu có.

Sự giầu có này có được nhờ thủ đoạn lũng đoạn thị trường tài liệu cấp thấp.Tuy tài liệu cấp thấp mang lại lợi nhuận không lớn, cho lên đại đa số những thế lực lớn đều không nguyện ý buôn bán loại hình kinh doanh lợi nhuận không cao lai mất rất nhiều nhân thủ này.

'Hồng Tiêu Đoạn' cũng như các thế lực hắn ám khác, tất cả bọn họ đều có quan hệ với tầng lớp nghèo của xã hội, Có đựoc nguồn nhân lực đông đúc, lại không bị các thế lực lớn cạnh tranh, cho lên Hồng Tiêu Đoạn mau chóng trở thành người chiếm độc quyền trong việc buôn bán tài liệu cáp thấp trong địa bàn của bọn hắn.Bất kể một loại sinh ý nào khi đã bị lũng đoạn đều đem lai lợi nhuận kinh người, kể cả những loại hình kinh doanh nếu thoạt nhìn thấy sinh ý đó mang lại chẳng bao nhiêu lợi ích.

Tài liệu đê giai không thu hút chú ý quá mức, nhưng nhu cầu về nó cực lớn.Sau khi lũng đoạn thị trường, Hồng Tiêu Đoạn bắt đầu điều khiển thị trường, từ đó kiếm được lợi nhuận kinh người.Bọn họ có thủ pháp cao minh, chuyên cung cấp hàng hóa cho những thế lực lớn với cái giá thấp hơn so với giá thị trường, chính vì vậy bọn họ không những không đụng đến lợi ích của những thế lực lớn kia mà còn xây dựng được một mạng lưới quan hệ rộng lớn.Không ngờ một thế lực cường đại như vậy mà cũng bị tiêu diệt.Thế lực tiêu diệt nó có tên là 'Hắc Hỏa'Hắc Hỏa không phải là cái tên quá nổi tiếng, trong cả thế giới hắc ám to lớn, vị trí của nó lại nhỏ bé.

Nhưng chính tiểu thế lực nhỏ bé này lại tiêu diệt được một thế lực làm người khác đau đầu, đó chính là Hồng Tiêu Đoạn, điều này làm người ta không thể nào tưởng tượng nổi.Những xúc tu của thế giới hắc ám giống như mạng nhện vô hình, chỉ cần có môt chút cỏ lay hay gió thổi cũng khiến bọn họ giật mình.

Rất nhanh sau đó, những tin tức tình báo có liên quan tới 'Hắc Hỏa ' được đưa lên trên bàn của các lão đại.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Trong khoảng thời gian gần đây, Vưu Cầm Liệt đều trải qua những ngày tràn ngập sung sướng, cái khuôn mặt lúc nào cũng u sầu của hắn cũng không che giấu được vẻ vui mừng.Trên tay hắn có thêm vài vị có thực lực cường đại, cho dù Hồng Tiêu Đoạn có giẫy dụa như con thú bị lâm vào đường cùng, phát ra hết tiềm năng đánh một cú cuối cùng trước khi chết, nhưng những cố gắng cuối cùng ấy cũng tan thành mây khói.So với sự gian khổ khi chiến đấu lúc trước, chiến đấu hiện tại thoải mái như một cuộc dạo chơi ngoài thành.Chẳng qua việc thanh trừ những thế lực tàn dư của Hồng Tiêu Đoạn cũng mang lại khá nhiều phiền phức, tuy tuổi Vưu Cầm Liệt còn trẻ nhưng cũng có vài phần gọi là đa mưu túc trí, hơn nữa tâm cơ hắn thâm trầm, những nước cờ hiểm hắn bầy ra lúc trước đều phát huy được tác dụng vô cùng to lớn."

Đa tạ các vị." khuôn mặt không chút cảm xúc của Vưu Cầm Liệt hướng tới mọi người nói lời cảm ơn, còn bên cạnh hắn, đám người Đào Vi đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn đám người Nam Nguyệt.Thế giới hắc ám không thiếu những cao thủ, ví dụ như Vu Ảnh, cũng có thực lực cường đại.

Nhưng khi nhìn thấy những người trước mắt này, bọn họ vẫn cảm thấy có chút kính sợ.

Loại cao thủ có cấp bậc như thế này, chỉ có những thê lực lớn mới có thể cung phụng nổi bọn họ.Hậu trường sau lưng lão đại quả nhiên không thể thăm dò.Đám người Đào Vi cũng nhìn ra được, nhóm người Nam Nguyệt tuy có thực lực cao thâm nhưng không phải người đi lại trong hắc ám, trên người bọn họ không có một tí khí tức hắc ám nào, cũng giống như cách chiến đấu của bọn họ, đường đường chính chính."

Không cần khách khí."

Trong mắt Nam Nguyệt hiện lên vẻ đề phòng, đối với những con người trong hắc ám này, bản năng của nàng mách bảo, phải luôn luôn đề phòng.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng không thể tin được rằng đại nhân vẫn còn những thủ hạ đang ẩn giấu dưới vỏ bọc một thế lực hắc ám như vậy.Nàng trực tiếp hỏi: "Tiếp theo!

Chúng ta cần phải làm gì?

Nếu có thể, ta muốn xong việc sớm một chút!"

Ánh mắt của những người phía sau nàng đều tập trung lên người Vưu Cầm Liệt, bọn họ cũng cảnh giác với vị thiếu niên có tuổi đời còn trẻ nhưng lòng dạ lại vô cùng hung ác này.

Bọn họ đã tận mắt chứng kiến khuôn mặt không chút cảm xúc của Vưu Cầm Liệt khi xử tử hơn ba mươi người, hắn chính là một ác ma.

Cho lên bọn họ chỉ hy vọng nhiệm vụ này sớm kết thúc để quay trở về.Bọn họ đều yêu thích ánh mắt trời, không thích hắc ám.Khóe miệng Vưu Cầm Liệt khẽ động, không nhìn ra đó là nụ cười hay hắn đang trào phúng.Nhưng hắn quay về hướng Đào Vi rồi gật đầu một cái, Đào Vi hiểu ý, lấy ra một miếng ngọc giản, đưa cho Nam Nguyệt.

Nam Nguyệt cảm thấy hơi nghi hoặc, đưa tay tiếp nhận ngọc giản rồi xem qua."

Người này, là một trong những mục tiêu của đại nhân."

Thanh âm của Vưu Cầm Liệt, mang theo một tia âm lãnh làm mọi người lạnh cả sống lưng.Sau khi xem hết, Nam Nguyệt liền đưa ngọc giản cho những người khác, còn nàng chỉ ngẩng đầu lên nói: "Ta không thấy người này có gì đặc biệt!"

Đào Vi mỉm cười, đôi môi anh đào khẽ mở, thanh âm mê người phiêu lãng trong hội trường: "Thương Lăng Tuyết, nữ, hai mươi sáu tuổi,người của Thương gia."

"Người của Thương gia?"

Thương Trach cũng không nhịn được mở miệng nói, nghe thấy tên của người cùng họ với mình hắn cũng cảm thấy chút ít tò mò.Đào Vi không biết vi sao, Thương Trạch lại kinh ngạc như vậy, nhưng nàng vẫn cẩn thận giới thiệu: "Thương gia ở Nhữ Bình Giới, cũng là một trong những thế lực đia phuơng.

Cha mẹ của nàng qua đời khi nàng mười một tuổi, cũng vào năm đó nàng trở thành gia chủ Thương gia, cũng là vị gia chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Thương gia"Nam Nguyệt dâng lên cảm giác đồng cảnh tương liên, cảnh ngộ của nàng năm xưa cũng như vậy, nghĩ đên cảnh một cô bé mới mười một tuổi đã phải làm Gia chủ một nhà, nàng cũng hình dung ra được những khó khăn mà cô bé đã gặp phải."

Những thế lực khác ở Nhữ Bình Giới đều cho rằng sự suy tàn của Thương gia là điều đương nhiên, kể cả những thế lực đối địch với Thương gia cũng cho là như vậy.

Chính vì vậy có ba thế lực địa phương liên hợp với nhau cùng công kích Thương gia.

Nhưng kết quả lại làm người ta bất ngờ, dưới dự dẫn dắt của Thương Lăng Tuyết, Thương gia đánh bại cả ba nhà kia.

Trân chiến này làm danh vọng của Thương gia tăng mạnh, cũng làm cho thanh danh của Thương Lăng Tuyết lan truyền khắp Nhữ Bình Giới."

Câu chuyện làm mọi người nghe đến xuất thần, trên mặt không ít người lộ ra vẻ khâm phục, việc này đối với một cô bé mới mười một tuổi mà nói khó khăn đến cỡ nào."

Thời gian sau đó, dưới sự dẫn dắt của Thương Lăng Tuyết, thế lực của Thương gia bành trướng nhanh chóng.

Ba năm sau, Thương gia đã trở thành một trong năm thế lực mạnh nhất Nhữ Bình Giới.Dưới sự móc nối của nàng, năm thế gia có thực lực lớn nhất Nhữ Bình Giới liên kết với nhau rồi thành lập ra Nhữ Bình thương hội, còn hội trưởng chính là Thương Lăng Tuyết, năm đó nàng mới mười năm tuổi"Khi mọi người nghe được chuyện này tất cả đều há hốc mồm, như đang nghe chuyện cổ tích vậy.'"Nhữ Bình thương hội phát truyển cực nhanh, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, phạm vi kinh doanh mở rộng ra hơn ba mươi giới.

A, Quên không nói cho mọi người biết, năm nay Thương Lăng Tuyết mới mười bảy tuổi""Thì ra trên đời này thực sự có tồn tại thiên tài!"

Nam Nguyệt thán phục,Chanh Phát Yêu cũng góp mặt, chẳng để ý tới xấu hổ: "Nam tỷ đang nói tới ta sao?"

A Văn lạnh lùng nhổ ra hai chữ: "Ngu ngốc!"

Đầu lông mày của Nam Nguyệt nhảy lên hạ xuống, hai tên này lại bắt đầu rồi!

Nàng tung ra đòn sát thủ: "Hai người câm miệng lại, đừng quên trước khi đi lão đại nói gì!"

Chanh Phát Yêu rụt đầu lại, rồi làm ra vẻ thân thiết nói: "Hảo huynh đệ chúng ta cùng giảng nghĩa khí, người có nghĩa khí vô song chính là ta!"

A Văn không rên một tiếng.Trong mắt Đào Vi hiện lên một tia dị sắc, nàng nhìn thoáng qua lão đại, nhưng lão đại vẫn trong trạng thái nhắm mắt dưỡng thần."

Mời tiếp tục" Nam Nguyệt nói."

Thương Lăng Tuyết rất am hiểu kinh doanh, dưới sự quản lý của nàng, Thương gia không những ngay ngắn rõ ràng mà còn không ngừng phát truyển lớn mạnh.

Nhưng tài hoa của nàng cũng đem tới sự chú ý của rất nhiều thế lực lớn.

Tuy Nhữ Bình thương hội cũng có chút thế lực, nhưng nếu đem nó ra so sánh với những thế lực lớn kia, thì nó quá nhỏ bé, chẳng đáng kể gì.

Nghe nói trưởng lão hội cũng có hứng thú với nàng"Sóng mắt Đào Vi lưu chuyển: "Các người có biết, biện pháp lôi kéo một thiếu nữ như thế nào là tốt nhất không?"

Nam Nguyệt thản nhiên nói: "Bức hôn."

Đào Vi cười nhẹ: "Nam tiểu thư rất thông minh. biện pháp đối phó với Thương Lăng Tuyết quá nhiều, nhưng ai có thể biết được những con bài chưa lật trong tay Thương Lăng Tuyết là bao nhiêu, cho lên biện pháp tốt nhất là cầu hôn.

Bản thân Thương Lăng Tuyết cũng đã là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, gia cảnh lại giầu có, không những thế nàng còn am hiểu kinh doanh, nếu ai mà cưới được nàng chẳng khác gì vớ được món lợi vô cùng lớn.

Cho lên những lời cầu hôn gửi đến không dứt, đến giờ mới dừng, hiện tại Thương Lăng Tuyết đã thu được mười lời cầu hôn, những người cầu hôn đều là người của những thế lực lớn, mà nàng không thể đắc tội thậm chí cả Nhữ Bình thương hội cũng không dám đắc tội""Những người này thật đáng chết!"

A Văn căm hận và bực tức nói.Chanh Phát Yêu hiên ngang lẫm liệt nói: "Chỉ có thiên tài như ca mới có thể giải cứu thiếu nữ như hoa kia..."

Nam Nguyệt không thèm nhìn hai người, nàng nói: "Nàng có quan hệ gì tới chúng ta"Vưu Cầm Liệt đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to mắt: "Đây là một trong những mục tiêu mà bên trên quan tâm, cho lên đừng hỏi ta lí do.

Các ngươi chỉ cần biết nàng là mục tiêu của các ngươi, bọn ta sẽ giúp đỡ các ngươi hoàn thanh nhiệm vụ""Chúng ta phải làm gì?"

Minh Quyết Tử trầm giọng hỏi, hắn là người có nhiều chủ ý nhất trong những người ở đây."

Ta nghiêng về phuơng pháp, đem nàng cướp về" Vưu Cầm Liệt nhún nhún vai, gian xảo như một con hồ li: "Nhưng đây là nhiệm vụ của các ngươi, cuối cùng là dùng phuơng pháp nào, các người quyết định là được.

Mục tiêu của cấp trên là nhân tài am hiểu nội chính và kinh doanh.

Đương nhiên nếu các người ngại ngùng khi nàng còn nhỏ thì chúng ta vẫn còn mục tiêu khác"Quả là một tên lãnh khốc vô tình, trong lòng Nam Nguyệt càng lúc càng cảm thấy không thích hắn, nhưng Minh Quyết Tử hỏi trước: "Ý của ngươi là như nào, chẳng lẽ trước khi hoàn thành mục tiêu này chúng ta có mục tiêu khác nữa sao?"

"Đúng vậy" Vưu Cầm Liệt thản nhiên nói: "Danh sách điều tra lúc đầu có một một trăm lẻ ba người, nhưng sau một thời gian điều tra và sàng lọc, cuối cùng danh sách còn mười sáu người."

"Mười sáu người!"

Đám người Nam Nguyệt há hốc mồm, con số này nằm ngoài dự đoán của bọn họ."

Mười sáu người này đều là những người có thiên phú về một phương diện nào đó, nhưng thế lực của bọn hắn lại không lớn cho lên rất dễ đắc thủ "Vưu Cầm Liệt nhìn lại mọi người, khóe miệng hơi động đậy nói: "Đáng lẽ các người lên cảm tạ ta, ta đã thay các người hoàn thành bớt một số công tác.

Hiện có tám người trong danh sách trải qua quá trình đe dọa, bắt cóc, thu mua cuối cùng cũng chiêu mộ được.

Còn một mục tiêu chúng ta mới hoàn thành đó là 'Hồng Tiêu Đoạn'""Vậy có nghĩa là mục tiêu của chúng ta còn bẩy?"

Minh Quyết Tử lập tức phát hiện ra điểm trọng yếu."

Đúng vậy" khuôn mặt của Vưu Cầm Liệt vẫn không chút cảm xúc: "Ta đề nghị các ngươi lên hạ thủ với Thương Lăng Tuyết, trong bảng đánh giá của cấp trên gửi xuống, nàng là người xếp cao nhất.

Tuy kết quả cuối cùng vẫn cần phải trải qua xem xét và so sánh mới có thể biết được, nhưng cá nhân ta cũng rất xem trọng nàng.

Mặt khác, nhiệm vụ lần này có cấp bậc là ' điểu', ta tin rằng các ngươi cũng biết được tầm quan trọng của nó là như thế nào"Đám người Nam Nguyệt vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.Chương 767 : Thanh đồng tàn hoànDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Daica1977'Điểu', trong cấp bậc nhiệm vụ của Mạc Vân Hải là nhiệm vụ cao nhất.

Cấp bậc này trong Mạc Vân Hải được Tả Mạc phân chia từ cao xuống thấp lần lượt là điểu, tháp, điệp, hỏa và trùng.

Nhiệm vụ cấp 'điểu' là nhiệm vụ có đẳng cấp cao và quan trọng nhất của Mạc Vân Hải, nhiệm vụ này có ý nghĩa vô cùng lớn, có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong của Mạc Vân Hải, có thể nói nó là nhiệm vụ sinh tử.Nhiệm vụ cấp 'điểu' không dễ dàng ban bố ra, nhưng một khi đã ban bố ra thì bất kể là ai ở Mạc Vân Hải đều phải có trách nhiệm và nghĩa vụ phục vụ cho nhiệm vụ này.

Bất kỳ một nhiệm vụ cấp 'điểu' nào, khi cần thiết có thể huy động toàn bộ lưc lượng của Mạc Vân Hải để hoàn thành nó.Quy định cưỡng chế này rất ít người biết được, thậm chí dân chúng bình thường còn không có khả năng tiếp xúc với nhiệm vụ cấp ' hỏa'.

Nhưng đám người Nam Nguyệt đi theo Tả Mạc đã lâu lên mới biết đựoc quy định đó, vì vậy khi nghe Vưu Cầm Liệt nói ra đẳng cấp của nhiệm vụ này, bọn họ mới không giữ được bình tĩnh như vậy."

Chúng ta cần phải làm gì?"

Nam Nguyệt trầm giọng hỏi, ánh mắt nàng trở lên chăm chú và nghiêm túc hơn.

Không chỉ mình nàng mà cả Chanh Phát Yêu, cũng thu lại vẻ cười cợt, lộ ra khuôn mặt nghiêm túc hiếm thấy.Nhiệt độ bên trong hội trường giảm xuống rất nhanh, một bầu không khí trang nghiêm xuất hiện.Đám người Đào Vi cũng cảm thấy không được tự nhiên, sự chuyển biến đột ngột này nằm ngoài dự tính của nàng, nhưng dù vậy trong lòng nàng vẫn cảm thấy khiếp sợ.

Đám người bọn họ đều là những người đã trà trộn vào trong giang hồ từ lâu, cho lên ánh mắt rất độc đáo, bọn họ cũng thấy được đám người Nam Nguyệt rất coi trọng nhiệm vụ này, và điều này xuất phát từ trong lòng của bọn họ.

Chỉ với cái tên cấp bậc nhiệm vụ cũng đã làm bọn họ thay dổi hẳn thái độ.

Điều này thể hiện, đối phuơng là những người có tính kỷ luật rất cao.

Hơn nữa đám người Nam Nguyệt cũng là những người có cảm giác rất mạnh, chính vì vậy mới xuất hiện tình huống này.Đây chắc chắn là một tổ chức cực kỳ nghiêm ngặt, kỷ luật và đoàn kết.Tuy bọn họ không cách nào biết đựoc tổ chức đằng sau lưng lão đại, nhưng những phần nổi của tảng băng chìm cũng đã khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ rồi.Vưu Cầm Liệt dường như không phát giác ra bầu không khí đột nhiên biến chuyển thành khắc nghiệt và nghiêm trọng như vậy, khuôn mặt hắn vẫn không tí cảm xúc nào: "Đây chính là vấn đề mà các ngươi cần quan tâm lo lắng, đứng từ góc độ của ta mà nói, chỉ có dùng những thủ đoạn như bắt cóc mới là thuận lợi nhất.

Nhưng cũng lên tính đến chuyện mai sau nàng sẽ trở thành cộng sự của các ngươi, cho lên ta đề nghị, các ngươi lên sử dụng thủ đoạn ôn hòa một chút."

"Nghĩa là như nào?"

Nam Nguyệt phát hiện một điều, không lên dùng ánh mắt bình thường để nhìn nhận hắc ám kiêu hùng này, thực lực của hắn tuy kém, nhưng nói về thủ đoạn cay độc hay tâm tư lòng dạ gộp laij, thì tất cả bọn họ lại cũng không phải đối thủ của hắn."

Một thiếu nữ mười bẩy tuổi có lợi hại đến cỡ nào cũng chỉ là một cô bé mười bảy tuổi thôi" Vưu Cầm Liệt liếc nhìn Nam Nguyệt: "Có một câu tục ngữ nói thế này, những gì cô ấy cần, bạn hay đem tới cho cô ấy."

Lúc này Minh Quyết Tử lộ ra vẻ mặt đăm chiêu,Nam Nguyệt trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: "Nàng cần gì?"

Tuy nàng mới chỉ gặp Vưu Cầm Liệt, nhưng khí tức hắc ám trên người hắn nàng làm không thoải mái, nhưng câp trên đã giao nhiệm vụ cấp 'điểu' cho hắn, điều này cho thấy người này là người đáng tin cậy.

Chắc chắn Vưu Cầm Liệt điều tra việc này đã lâu rồi, cho lên tin tức hắn nắm trong tay nhiều hơn bọn họ, hơn nữa thủ đoạn của hắn cay độc hơn mọi người, trong tình huống này tốt nhất lên nghe theo kiến nghị của người này thì tốt hơn.Khuôn mặt không tí cảm xúc nào của Vưu Cầm Liệt chợt lóe lên lên một tia khác lạ, rồi rất nhanh biến mất, hắn quay sang nói với Sài Sơn Thanh: "Ngươi nói đi"Hình như Sài Sơn Thanh cũng cảm thấy ngoài dự tính, nhưng hắn vẫn rất phong độ hướng về phía mọi người hành lễ, thanh âm của hắn trong sáng, dường như có ẩn chứa một luồng sức mạnh kì lạ làm người ta cảm thấy tin tưởng: "Trước tiên chúng ta cần phân tích lại tính cách của Thương Lăng Tuyết.

Nàng có thể cứu vớt Thương gia trong hoàn cảnh nguy hiểm, hơn nữa lại thành lậo lên Nhữ Bình thương hội, cho lên ngoại trừ năng lực xuất sắc, tính cách của nàng cũng rất đặc thù.

Ví dụ như kiên cường đến mức ương ngạng, quyết đoán và tràn ngập tự tin, hơn nữa lại có ý thức trách nhiệm rất cao."

Tất cả mọi người đều thấy lời nói của hắn rất chính xác.Sài Sơn Thanh mỉm cười ưu nhã, dường như lúc này hắn là một vị giảng sư nho nhã và cơ trí vậy.

Khi hắn chậm rãi nói, trên người không hề tỏa ra một chút khí tức hắm ám nào."

Nàng cực kì tự tin, chính sự tự tin này giúp nàng vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn.

Chính vì vậy ngay cả trong hoàn cảnh tứ bề thọ địch như hiện nay, tính ương ngạnh trong cơ thể nàng chắc chắn không chịu thua, vì vậy nàng tin tưởng mình có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, khi đó nàng sẽ thử tất cả các biện pháp để hóa giải nguy cơ trước mắt.

Bởi vậy, tuy hiện nay áp lực đối với nàng rất nặng nề, nhưng chắc chắn nàng không bao giờ đầu hàng, nàng sẽ có một khoảng thời gian giẫy dụa."

"Nhưng sau khi chúng ta phân tich tình huống mà nàng đang gặp phải, chúng ta phát hiện ra nàng đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn, khả năng có thể thoát khỏi là vô cùng thấp.

Nàng là nhân tài về cả hai phương diện, liệu ai có thể bỏ qua cho nàng?

Những kẻ tham lam kia chắc chắn là không chịu rồi.

Căn cứ vào kết quả điều tra của chúng ta, bối cảnh thế lực của những người cầu hôn đều rất cường đại.

Cường đại đến mức cả Minh Nguyệt Dạ cũng cảm thấy kiêng kị""Thương Lăng Tuyết sẽ có lợi nhất nếu đầu nhập vào thế lực của Minh Nguyệt Dạ, thế nhưng Minh Nguyệt Dạ hiện nay cũng đang bận tìm kiếm sự ủng hộ của những trưởng lão khác, nếu như nàng có ý định vươn tay vào bát của những trưởng lão khác, thì lợi ích nàng dành được phải vượt qua tổn thất nàng phải gánh chịu.

Nhưng, một Thương Lăng Tuyết mười bẩy tuổi và một Nhữ Bình thương hội cũng không có giá trị lớn đến mức như vậy"Đám người Nam Nguyệt không ý thức được mà nín thở, bọn họ lắng nghe đến mê mẩn, không ngờ một cục diện rối tinh rối mù như vậy, chỉ cần vài câu nói đã trở lên rõ ràng như vậy.'Vì vậy, trong dự đoán của ta, khả năng để Thương Lăng Tuyết phá được cục diện hiện nay là rất nhỏ.

Điểm mấu chốt nằm ở một tính cách khác của nàng, đó chinh là tinh thần trách nhiệm quá cao.

Nếu không thể công khai đối phó Thương Lăng Tuyết thì chuyển sang đối phó với Thương gia và Nhữ Bình thương hội, biện pháp để sử lí hai đối tượng này rất nhiều.

Ta cho rằng, vì tương lai của Thương gia, khả năng Thương Lăng Tuyết phải thỏa hiệp là rất lớn.

Đương nhiên không thể không công nhận Thương Lăng Tuyết cực kỳ tài hoa, cho nên vẫn tồn tại khả năng nàng sẽ tìm được phương pháp phá vỡ cục diện nguy hiểm này.

Chính vì vậy công việc của chúng ta là phải âm thầm ra tay, ngăn cản khả năng phá vỡ cục diện của nàng""Vì sao?"

Nam Nguyệt nhíu mày, con người của nàng vốn không thích những hành động mờ ám.Sài Sơn Thanh cười lớn, hắn làm như không phải đang bàn luận về một âm mưu mà đang bàn luận về vấn đề học thuật vậy: "Cho dù nàng ương ngạnh hay kiên cường cỡ nào cũng không nên quên tuổi thực tế của nàng.

Khi lâm vào khốn cảnh không có một tia hy vọng, cho dù giẫy dụa như thế nào thì kết quả cũng chỉ là thất bại, những điều đó sẽ mang lại cho nàng cảm giác tuyệt vọng, đó chính là thời khắc nàng yếu ớt nhất.

Khi nàng không nhìn thấy một chút anh sáng nào, mà chỉ biết giẫy dụa trong bóng tối, lúc đó chỉ cần chúng ta cho nàng thấy được một tia hy vọng, chúng ta sẽ có được nàng, đó chính là cơ hội duy nhất của chúng ta"Đám người Nam Nguyệt cảm thấy hoảng sợ và ớn lạnh.Thương Trạch nói: "Vì sao chúng ta không tìm nàng ngay từ đầu?

Chỉ cần chúng ta đưa ra được những con bài tủ, thì chắc gì đã không đánh động được nàng"Sài Sơn Thanh khẽ cười rồi nói: "Những con bài tủ của chúng ta vĩnh viễn không thể thắng đựoc bọn họ.

Nếu chúng ta xuất hiện quá sớm, Thương Lăng Tuyết sẽ có được cơ hội để lợi dụng chúng ta để nâng cao giá trị của bản thân mình, sau đó nàng bán đứng chúng ta, biến chúng ta thành kẻ thù của mọi người, còn chúng ta sẽ bị bọn họ dùng đủ loại thủ đoạn, cuối cùng bị gạt ra khỏi cuộc chơi.

Chúng ta chỉ có thể giấu mình trong bóng tối, còn bọn họ có thể huy động lực lượng ở ngoài sáng, chính vì vậy con bài của bọn họ nhiều hơn so với chúng ta.

Hãy nhớ không bao giờ được đánh giá thấp sự giảo hoạt và tham lam của những gia tộc này, bọn họ là lũ quỷ hút máu, cho lên điều bọn chúng am hiểu nhất là lợi dụng bối cảnh và quyền thế của bản thân để lấn át người khác"Sài Sơn Thanh cười lạnh: "Thương Lăng Tuyết đang chờ đợi cái giá cao nhất, nhưng nàng vẫn chưa hiểu rõ những người này.

Chắc chắn bọn họ không cho nàng cơ hội chờ giá, bọn họ giống như một lũ sài lang, vô cùng xảo trá và phối hợp với nhau rất ăn ý, bọn họ có thể chấp nhận sự thỏa hiệp hay giao dịch, nhưng bọn họ lại không thể chấp nhận được chuyện con mồi dám cò kè giá cả.

Bọn chúng có sẵn lợi thế vốn có, và bọn họ đã sử dụng lợi thế này hơn ngàn năm qua rồi, chính vì vậy bọn họ rất quen thuộc với việc tìm ra chỗ điểm yếu có thể lợi dụng, đó cũng có thói quen dùng nó để cướp đoạt"Mọi người đều im lặng.Thanh âm nhàn nhạt của Vưu Cầm Liệt vang lên cắt đứt mọi cảm xúc của mọi người: "Hắn là chuyên gia về phương diện này, nếu các ngươi tin tưởng phán đoán của hắn, thì hắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của các ngươi"Sau một hồi do dự, Nam Nguyệt mở miệng: "Làm phiền Sài tiên sinh!"

Sài Sơn Thanh ưu nhã thi lễ: "Rất hân hạnh được cống hiến sức lực cho các vị"※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Tả Mạc nhìn từ trên xuống dưới, thân ảnh tên này bị lột sạch chỉ còn lại nội khố, không chỉ vậy, trên mình gã gia hỏa này còn bị dán đầy cấm chế.

Mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào da thịt mềm mại của tên gia hỏa này, như hổ đói rình mồi, ai cũng mang vẻ mặt bất thiện.

Bọn họ bị hắn 'thần không biết quỷ không hay' trốn lên tầu, hơn nữa còn ở trước mặt đại nhân, khiến cho mặt mũi mọi người bị mất sạch, cho nên tâm tình của mọi người đều không tốt.Tên gia hỏa bị bắt làm tù binh có thân hình nhỏ bé, sau khi lột lớp hết lớp ngụy trang, trên mặt lộ ra một khuôn mặt hết sức bình thường.

Nhưng trên người hắn có rất nhiều đường vân mờ nhạt, rất giống ma văn được khắc ở Mạc Vân Hải.Lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy thủ pháp này ở địa phuơng khác không phải Mạc Vân Hải, sau khi kiểm tra kĩ càng, Tả Mạc phát hiện ra những đường vân này được khắc trên thân người không phải là ma văn, mà là một loại phù văn đặc biệt.Loại phù văn này cũng có một ít đặc điểm của thần văn, nhờ những đường vân tiếp cận với thần văn này mới làm cho khí tức của hắn đựoc thu liễm đến tận cùng.

Nhưng cao thủ ở đây đều không phát giác đựoc, nhưng hiệu quả của những phù văn này lại làm Tả mạc mở rộng tầm mắt.Sau khi ghi lại toàn bộ phù văn trên người đối phương, lực chú ý của Tả Mạc dời lên một đồ vật khác.Nửa thanh đồng hoàn. (nửa cái nhẫn bằng đồng)Vừa liếc qua tả Mạc đã nhận ra được nửa cái vòng này chính là một phần của Viễn cổ thần binh tàn kiện, những hoa văn trên thanh đồng hoàn có vẻ thô ráp và cổ xưa, đúng là đồ vật có nét đặc thù của thời viễn cổ.

Hơn nữa trên thanh đồng hoàn thỉnh thoảng lại toát ra dao động rất yếu ớt và đặc biệt của thần lực.Đây chắc hẳn là đò vật mà Lôi m tự đang tìm kiếm, Tả Mạc nhìn ngắm một chút rồi chuyển nó cho những người khác.Có thể làm Lôi m tự phải đại động truy btimf quy mô lớn như vậy, món đồ chơi này không phải đơn giản, chỉ là một tàn kiện thần binh.

Tả Mạc ra dấu cho một hộ vệ bên cạnh, tên hộ vệ kia liền tiến lên đá một cước vào tên tù binh đang hôn mê.Tên tù binh dần dần tỉnh lại, hai mắt hắn mở to, mở mịt nhìn những khuôn mặt xa lạ xung quanh, khi ánh mắt hắn lướt qua A Quỷ, thân hình của hắn giật mình một cái rồi tỉnh hẳn.

Một ký ức khủng bố thoáng hiện trong đầu làm thân thể hắn run rẩy trong tiềm thức.Đúng vào lúc này, hắn nghe thấy có người nói chuyện."

Nói đi, ngươi là ai?"

Chương 768 : Hấp dẫn trí mạngDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Daica1977Tâm trí gã tù binh như vẫn đang còn trong mộng, nhưng hắn cũng nhanh chóng nhận ra hoàn cảnh của bản thân.

Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt của những người xung quanh đều không mấy thân thiện, hơn nữa sát khi của bọn họ còn tỏa ra ngùn ngụt, làm trái tim của hắn không ngừng run lên từng cơn.

Lại liên tưởng đến vị cao thủ có thực lực khủng bố làm mình hôn mê, hắn biết rằng, lần này bản thân đá nhầm vào thiết bản rồi.

"Tại hạ là Lao Đức Quang"Tả Mạc và mọi người liếc nhìn nhau, nhưng không có ai đã từng nghe đến cái tên như vậy."

Đừng có mà dùng cái tên gọi chưa nghe thấy bao giờ để lừa gạt chúng ta, với thân thủ như ngươi, làm gì có chuyện, là một người không có chút tiếng tăm gì như vậy?"

Khuôn mặt Tả Mạc nửa cười nửa không, nhìn thẳng vào Lao Đức Quang.Lao Đức Quang cũng biết lúc này không thể mong chờ vào may mắn, cho lên rất sảng khoái nói ra danh tự "Mọi người gọi ta là Vô Ảnh Quỷ Thủ."

"Vô Ảnh Quỷ Thủ!"

Quản sự thương hội bên cạnh Tả Mạc mở to hai mắt, sắc mặt đại biến, ngẹn ngào hô lên.

Khi hắn bắt gặp khuôn mặt của Tả Mạc đang nhìn mình, liền vội vàng giải thích "Vô Ảnh Quỷ Thủ là thần thâu nổi danh ở Cửu Đại Thiền Môn, truyền thuyết có nói qua, hắn đã ra tay thì không bao giờ thất bại.

Cửu Đại Thiền Môn dùng cái giá trên trời treo thưởng để bắt hắn, nhưng đến tận bây giờ vẫn không làm gì được hắn.

Lần này chúng ta bắt được con cá lớn rồi"Lao Đức Quang nghe thấy những lời quản sự nói, trên mặt hắn lộ lên vẻ tự hào.Tả Mạc nhìn thoáng qua khuôn mặt của hắn rồi cười nhẹ: "Ai yêu, nhìn không ra nha, còn là một tiểu tử thú vị như vậy!"

Lao Đức Quang lộ ra vẻ mặt chán nản, nghĩ đến thân phận tù binh của mình, nét ngạo khí trên mặt hắn tiêu tan không còn một chút gì."

Đây là cái gì?"

Tả Mạc cầm lấy thanh đồng hoàn rồi đáp qua đáp lại giữa hai tay, sau đó cầm lên lắc đi lắc lại trước mặt hắn: "Đừng có mà lừa dối chúng ta, hình như Lôi m tự đang tìm cái này, nếu đem ngươi và món đồ chơi này giao cho bọn họ, có khi Lôi m tự ngoại trừ tiền thưởng ra còn thưởng cho chúng ta không ít chỗ tốt ấy nhỉ"Sắc mặt Lao Đức Quang trở lên căng thẳng, nghĩ đến cảnh bản thân bị giao vào tay của Lôi m tự, thì kiểu gì cũng sống không bằng chết.

Nhìn thấy vẻ mặt không mấy thân thiện của đối phương, còn mang theo vài phần cay độc, hắn lập tức bỏ qua tất cả dự tính trong đầu, thành thật khai báo: "Đúng vậy, Lôi m tự đang tìm kiếm đồ vật này, nó chính là tín vật của một di chỉ Viễn cổ""Tín vật di chỉ viễn cổ?"

Tả Mạc nheo mắt lại, tất cả những người quen thuộc với hắn đều biết, đây là biểu hiện khi hắn cảm thấy hứng thú.Đằng nào cũng khai ra rồi, Lao Đức Quang quyết định khai bằng hết: "Đúng vậy!

Cửu Đại Thiền Môn phát hiện ra một Viễn Cổ di chỉ, nhưng xung quanh di chỉ có bao bọc bởi một loại lực trường kì lạ, nếu không có tín vật thì không thể nào bước vào.

Tổng cộng có tất cả mười ba kiện tín vật, tất cả đều là những tàn kiện thần binh.

Sau khi phát hiện ra di chỉ không lâu, một vị đại sư xem bói đã suy tính ra thời gian di chỉ mở cửa, đó là một tháng sau""Mười ba kiện tín vật?

Sao lại có nhiều tín vật như vậy chứ?"

Tả Mạc cười nhạt nhìn Lao Đức Quang.Không biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười của Tả Mạc, Lao Đức Quang lại nổi lên cảm giác rợn hết cả gai ốc, hắn cố gắng làm ra vẻ trấn tĩnh rồi nói: "Ta cũng không biết.

Những tàn kiện thần binh này đều là những đồ tìm được xung quanh di chỉ, tông cộng là mười ba món.

Cửu Đại Thiền Môn phân chia mỗi môn phái một món, còn bốn kiện còn lại rơi vào tay ai thì ta không biết""Chỉ vì một món tín vật của di chỉ viễn cổ mà cũng khiến Lôi m tự lo lắng như vậy ư?

Ta không tin" Tả Mạc lắc đầu.Lao Đức Quang cũng cuống lên: "Một số thông tin về di chỉ Viễn cổ này đã bị điều tra ra.

Bên trong nó có một kiện bao bối mà ai cũng không thể cự tuyệt, vì thế lôi m tự mới lo lắng như vậy""Bảo bối gì?"

Tả Mạc cười rất dụ người.Bảo bối. . .

Ah, Hai chữ này làm người ta kích động cỡ nào a!Thần sắc Lao Đức Quang trở lên nghiêm túc: "Một phôi thai của Viễn Cổ Thần Binh còn nguyên vẹn!"

Đôi mắt của Tả Mạc phát ra hào quang làm người ta sợ hãi, vẻ vui vẻ trên khuôn mặt biến mất không còn gì, hắn trầm giọng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Sắc mặt Lao Đức Quang trắng bệch, cuối cùng thì hắn cũng biết vì sao người này lại đem đến cho hắn cảm giác nguy hiểm như vậy.

Thực lực của người này cường đại hơn so với tưởng tượng của hắn, giống như một cái đầm sâu không thấy đáy vậy.Áp lực cường đại ép tới làm hắn có cảm giác không thở nổi.

Đối phương như một con sư tử hung mãnh, đang gầm gừ trước mặt hắn, thậm chí hắn có thể nhìn thấy từng vết máu ở trên chiếc răng nanh sắc nhọn."

Là một kiện phôi thai của thần binh viễn cổ được bảo tồn nguyên vẹn".

Thanh âm của Lao Đức Quang cũng trở lên run rẩy: "Tuy không biết nó đựoc bảo tồn bằng cách nào, nhưng tin tức này chắc không sai"Hắn vô ý thức nuốt nuốt nước bọt, rồi miễn cưỡng nói: "Mỗi một kiện tín vật, chỉ có thể mang theo năm người đi vào.

Ngoại trừ mỗi môn phái trong Cửu Đại Thiền Môn đều thu được một cái, còn bốn kiện tín vật bị biến mất kia, cũng có khả năng đã rơi vào tay Cửu Đại Thiền Môn.

Thêm một kiện tín vật có nghĩa là mang thêm được nhiều người hơn, cho lên hy vọng đạt được bảo vật lại càng lớn hơn."

"Vì sao chỉ mang theo được năm người?"

Tả Mạc lạnh giọng hỏi."

Không biết, nghe nói có một cấm chế thời viễn cổ để lại giới hạn như vậy, ta nghe thấy tất cả mọi người đều nói như vậy."

Lao Đức Quang lắc đầu, nhưng hắn sợ làm Tả Mạc nổi giận lên vội vã nói: "Những tin tức này rất đáng tin, nếu không, những đại môn phái kia không liều mạng để tìm những tín vât như vậy.

Kiện tín vật này là đồ vật mà Lôi m tự đoạt được trên tay người khác, tính đến bây giờ nó đã qua tay bẩy chủ nhân rồi, còn kết cục của những chủ nhân đều là đột tử..."

Bỗng nhiên hắn nhận ra những điều mình vừa nói có điểm không hợp lí chút nào, vì vậy gương mặt của hắn lại trắng thêm vài phần, hắn có gắng tranh thủ thời gian để giải thích: "Không phải ta dọa các ngươi..."

Tả Mạc cũng chẳng thèm để ý, từ cách nói chuyện của Lao Đức Quang cũng có thể thấy hắn không hề nói dối.

Nếu như vô tình dính vào chuyện này, người khác có thể tò mò muốn biết Viên cổ di chỉ có gì, nhưng đối với Tả Mạc thì không như vậy, những đồ vật của Viễn cổ di chỉ hắn đã nhìn thấy rất nhiều rồi.Nhưng một kiện phôi thai của Viễn cổ thần binh được bảo tồn nguyên vẹn, lại làm cho tim hắn không thể không chế được mà nhảy lên liên tục.Thần Binh cụ trang, khi vừa ra đời lập tức nhẩy lên đứng đầu tất cả các loại trang bị.Khi luyện chế Khuynh Thành và Túng Hỏa Phạm gần như phải đem toàn bộ tài sản của Mạc Vân Hải vét sạch, những tài liệu đỉnh giai và trân quý bị hao hụt gần như không còn.

Những tài liệu này không thể mua đựoc bằng tinh thạch, cho dù hiện tại Mac Vân hải có giầu chảy mỡ cũng không có cách nào thu gom những tài liệu đỉnh giai.Mà nhưng tài liệu đỉnh giai này đều là những nguyên liệu cơ bản để chế tạo phôi thai của thần binh.Nếu sử dụng thủ pháp Điệp binh chi thuật để luyện chế phôi thai, thì phôi thai chỉ đạt đựoc cấp bậc chuẩn Thần Binh, khoảng cách giữa chuẩn thần binh và thần binh là một con hào rộng không thể vượt qua.Chính vì vậy cho dù Tả Mạc và Kim Ô doanh có nghiên cứu ra vô số cách, vẫn không thể luyện chế ra được Thần Binh cụ trang đích thực.

Tả Mạc đường đường là lão đại của Mạc Vân Hải vậy mà không có nổi một kiện Thần Binh cụ trang, vì vậy trong lòng Tiểu mạc ca khó chịu vô cùng.Tìm kiếm tài liệu đỉnh giai, đã trở thành nhiệm vụ lâu dài của Mạc Vân Hải, nhiệm vụ này có mức thưởng cực lớn, nhưng hãy nhìn tiến độ trước mắt mà xem, vẫn còn xa vời lắm.VÌ vậy Thần Binh cụ trang của Tiểu Mạc ca vẫn còn xa lắm mới có thể hoàn thành.Hôm nay, khi nghe thấy trong di chỉ viễn cổ có phôi thai thần binh còn nguyên vẹn, trong lòng Tả Mạc khẽ động.

Kiện phôi thai thần binh này có hấp dẫn trí mạng đối với Tả Mạc.Càng thuận lợi hơn khi một kiện tín vật chỉ có thể mang theo năm người.

Điều này có nghĩa là, có thể tiến vào trong di chỉ đều là những thế lực có vũ lực cường đại.Nếu như so đấu về phuơng diện vũ lực đỉnh cao, Tiểu Mạc ca luôn tin tưởng vào những người xung quanh mình!Ánh mắt Tả Mạc nhìn sang những người xung quanh, khuôn mặt ai cũng lộ vẻ hưng phấn.

Hiển nhiên mọi người đều biết được giá trị của phôi thai thần binh.

Chỉ cần nhận được tin tức của Thần Binh phôi thai cũng không uổng chuyến đi lần này."

DI chỉ ở chỗ nào?"

Tả Mạc hỏi."

Ở trong địa bàn của Liên Tôn tự, có một giới tên là An Diệu Giới, đó chính là nơi phát hiện ra di chỉ."

Lao Đức Quang thành thật nói.Tả Mạc quay sang quản sự, quản sự hiểu ý, vội vàng nói: "Liên Tôn tự có An Diệu Giới là sự thật, nếu như muốn tới đó chúng ta phải tăng tốc.

Chẳng may Lôi m tự đóng cửa Truyền Tống Trận thì chúng ta sẽ gặp phiền toái không nhỏ""Đóng cửa Truyền Tống Trận?"

Tả Mạc nhíu mày.Quản sự giải thích: "Hiện tại chúng ta muốn đi tới Liên Tôn tự, phải trải qua một lần Truyền Tống Trận.

Nếu như Truyền Tống Trận kia bị đóng cửa, chúng ta cũng có thể đi đường khác, nhưng nếu đi đường đó phải mất hơn một tháng, trừ khi..."

Tả Mạc hỏi tiếp: "Trừ khi làm sao?"

"Trừ khi đi qua con đường trên biển đen!"

Nói đến đây, trên mặt quản sự lộ lên vẻ sợ hãi.Tả Mạc cũng cảm thấy ngạc nhiên, hắn liền liếc nhìn sang Lao Đức Quang, thấy khuôn mặt của hắn cũng lộ lên vẻ kinh hoàng"Chẳng lẽ nơi này có nguy hiểm gì?"

Tả Mạc tò mò hỏi.khuôn mặt quản sự lộ lên vẻ hoảng loạn, dường như hắn đang nhớ đến những kí ức đáng sợ trước kia.

Thanh âm của hắn cũng trở lên mê mang: "Ước chừng vào quãng thời gian mười năm trước, khi ấy ta có tới con đường trên biển đen một lần.

Lúc ấy ở đó Lôi m tự đang có xung đột với môn phái khác, cho lên đã đóng cửa Truyền Tống Trận.

Mà trên thuyền của ta lúc đó có mua Bách Diệp Tâm Đàm, bởi vì Bách Diệp Tâm Đàm chỉ có thể bảo quản được một tháng, bất kể là dùng phương pháp gì, nếu trong vòn một tháng chưa giao được hàng thì Bách Diệp Tâm Đàm sẽ bị tàn lụi không còn chút giá trị nào nữa.

Vì mua một trăm gốc Bách Diệp Tâm Đàm này mà thương đoàn phải bỏ ra một nửa gia tài, cho nên lộ trình lần này bắt buộc phải thành công.

Khi thấy Truyền Tống Trận bị đóng cửa, chúng ta đành phải cắn răng lựa chọn con đường đi qua biển đen."

"Sau đó thì sao?"

Tằng Liên Nhi tò mò hỏi.Quản sự cưởi thảm: "Lúc ấy trên tầu có hơn hai trăm người, vậy mà sau khi thoát khốn chỉ còn lại mười chín người."

Mọi người đều cảm thấy chấn động, không ai có thể ngờ đựoc số người sống sót chỉ còn lại một phần mười."

Mặc dù chúng ta cũng biết con đường trên biển đen rất nguy hiểm, nhưng chuyến đi kia có liên quan đến sinh tử tồn vong của thương hội, cho lên lão bản bỏ ra một số tiền lớn để nhờ một cao thủ Phản Hư Kỳ có quan hệ không tệ với chúng ta đi theo hộ tống."

Quản sự bình thản tự thuật lại, nhưng mỗi từ ngữ khí của hắn nói ra đều khiến mọi người khiếp sợ."

Chẳng lẽ cả cao thủ Phản Hư Kỳ cũng không thể bảo hộ các ngươi an toàn sao?"

Tằng Liên Nhi không nhịn đựoc lại hỏi lần nữa, Phản Hư Kỳ cũng tương đương với Soái giai ở Ma giới, có cao thủ như Soái giai hộ tống vậy mà thương vong vẫn kinh người như vậy, chứng tỏ nguy hiểm gặp phải rất là khủng khiếp."

Vị cao thủ Phản Hư Kỳ cũng không còn sống sót"Quản sự cắn răng nói, khuôn mặt của hắn trở lên vặn vẹo, những ký ức khủng khiếp một lần nữa hiện ra trong đầu hắn khiến sắc mặt hắn trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩyĐên lúc này mọi người xung quanh không còn giữ được bình tĩnh, sắc mặt mỗi người đều biến đổi.Địa phương có thể chôn vùi cao thủ Phản Hư Kỳ, cũng có uy hiếp cực lớn với họ.Trong mắt Tả Mạc hiện ra một tia kinh mang: "Toàn đội tăng tốc!

Dùng tốc độ nhanh nhất, đến chỗ Truyền Tống Trận!"

Tất cả mọi người đều không dám thờ ơ, ai cũng đẩy nhanh tốc độ, làm tốc độ của cả đội ngũ được gia tăng đáng kể.Sau mấy ngày liên tục phi hành, cuối cùng bọn họ cũng đến đựoc Truyền Tống Trận, xung quanh Truyền Tống Trận đựoc bố trí vô số Chiến bộ đang canh gác, mật độ chiến bộ dầy đặc.

Còn Truyền Tống Trận lại ảm đạm không phát ra chút ánh sáng nào, hiển nhiên nó đã hoàn toàn bị phong bế.Lôi m tự cũng dự đoán đựoc bọn họ đi qua đây lên đã chuẩn bị sẵn rồi.Sắc mặt mọi người trở lên vô cùng khó coi!

Đáng chết!Chương 769 : Thăm dòDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam TửÁnh mắt của mọi người đều tập trung lên Tả Mạc: "Hay chúng ta điều đến đây một chi chiến bộ, đem bọn họ giết hết?"

Giọng nói của đại sư huynh tràn ngập khí phách.Lao Đức Quang khẽ rùng mình, những lời này rơi vào trong tai hắn thật quá khí phách mà!

Đây chính là Lôi m Tự, một trong những chi phái của Cửu Đại Thiền Môn đó!Đám người này có lai lịch như nào ?Trong lòng Lao Đức Quang không ngừng giật mình lo sợ.Sau một lúc suy nghĩ Tả Mạc liền nói: "Đánh hạ nơi đây hay đánh cả Lôi m Tự cũng không phải là việc khó, dính dáng tới Dưỡng Nguyên Hạo cũng có chút phiền toái.

Nhưng sau khi đánh xong nơi này, cũng khá khó khăn trong việc giải quyết hậu quả".Đại sư huynh cũng chỉ thuận miệng nói, từ trước đến nay hắn không hề nhúng tay vào phương diện chiến lược của Mạc Vân Hải, cho nên những vấn đề như thế này hắn vốn không để trong lòng, hắn chỉ một lòng si mê với kiếm đạo của hắn.

Hơn nữa năng lực của Tả Mạc về phương diện này luôn làm hắn tin tưởng, vả lại bên cạnh Tả Mạc còn có một tên yêu nghiệt là Tiểu nương nữa mà.Lý do để hắn nói lên những lời này vì lo lắng cho sự an toàn của Tả Mạc.Hắc Hải phi tuyến có nguy hiểm đến cỡ nào hắn cũng không thèm để ý đến, hắn tin rằng dù ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần hắn có kiếm trong tay thì có thể đi khắp nơi trong thiên hạ.

Nhưng Tả Mạc không giống với hắn, mặc dù hắn biết rằng thực lực của Tả sư đệ không hề yếu hơn hắn, thậm chí trên phương diện thần lực Tả sư đệ còn mạnh hơn hắn, nhưng hắn vẫn không muốn nhìn thấy sư đệ mình đi mạo hiểm.Ánh mắt của Tả Mạc quét qua quét lại trên người đám chiến bộ của Llôi m tự đang canh phòng Truyền trống trận.

Tình hình như hiện nay có lẽ chỉ còn cách như đại sư huynh đã nói, ngoại trừ điều động một chi chiến bộ tới, thì không còn biện pháp nào.

Đột phá chính diện chiến bộ không khó, nhưng việc mở lại Truyền trống trận đã bị phong bế lại là một chuyện rất phiền phức.Có một số việc chỉ có thể làm lén lút, không thể công khai làm.Một khi thực sự trở mặt cùng Lôi m tự, thì chiến lược dùng Cửu Đại Thiền Môn để cầm chân Côn Luân và Thiên Hoàn hoàn toàn thất bại.

Tuy Thần binh cụ trang là đò hiếm có, nhưng dù sao Mạc Vân Hải cũng đã có ba kiện thần binh cụ trang, việc có thêm một cũng chỉ là dệt hoa lên gấm, không hề ảnh hưởng đến chiến lược phát triển của Mạc Vân Hải.

Còn Lôi m tự lại là một trong chín phái của Cửu Đại Thiền Môn, thậm chí trong nội bộ của Cửu Đại Thiền Môn, tiếng nói của Lôi m tự rất có trọng lượng, thậm chí còn có ảnh hưởng tới quyết sách chung của toàn bộ Cửu Đại Thiền Môn.Trong giây lát, Tả Mạc đã có quyết định dứt khoát.Khi đoàn người vừa đến đã thu hút sự chú ý của những đệ tử Lôi m tự, sáng nay bọn họ đã nhận được mệnh lệnh đóng cửa Truyền trống trận, để truy tìm những người khả nghi, những người mới đến này cũng rất khả nghi !Khi Tả Mạc nhìn thấy đối phương định xông tới, hắn cũng không muốn có xích mích không thoải mái với Lôi m tự, cho nên thấp giọng nói : "Đi về hướng Hắc Hải phi tuyến!"

Khuôn mặt quản sự tái hẳn, nhưng hắn không nói gì chỉ cắn răng dẫn toàn đội hướng về phía Hắc Hải phi tuyến bay đi.

Còn sắc mặt của Lao Đức Quang trắng bêch không còn chút máu, giọng nói run run: "Ta...chúng ta đi Hắc Hải phi tuyến thật sao?

Ngàn vạn đừng a, đó là tử lộ a, này..."

Nói xong lời cuối cùng Lao Đức Quang òa lên khóc nức nở.Nhưng chẳng ai thèm để ý tới hắn, chỉ có Vi Thắng hướng về phía hắn cười rồi nói: "Nếu nơi đó giống như lời nói của ngươi, thì cũng chỉ làm cho ta càng ngày càng hứng thú với Hắc Hải phi tuyến".Tuy lúc trước Vi Thắng có lo lắng cho an toàn của Tả Mạc, nhưng hiện nay Tả Mạc đã hạ quyết định thì hắn cũng bỏ qua những suy nghĩ khác, nhưng trong lòng vẫn thầm nhủ, phải luôn bảo vệ an toàn cho sư đệ.Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kích động, đối với những thành viên tinh nhuệ đã sống qua ngày tháng chém giết, ai chẳng là người bò ra từ đống xác chết, chuyện đường xá gian nan nguy hiểm không đủ để làm tâm chí bọn họ dao động, thậm chí điều này còn kích động tính hiếu thắng trong tim mỗi người."

Phản Hư kỳ a!

Đến cả cao thủ Phản Hư kỳ cũng phải chết a!"

Lao Đức Quang kêu khóc khàn cả giọng.Phản Hư kỳ !Mọi người nhìn nhau cười, ngay cả Tông Nhu luôn trầm mặc không màng danh lợi cũng không nhịn được mà nở một nụ cười."

Gào cái gì gào!"

Tăng Liên Nhi không chút khách khí, đá Lao Đức Quang một cước: "Đường đường là một nam nhân mà không có một tí khí phách nào".Ma tộc cạnh tranh nhau vô cùng tàn khốc, cho nên đại đa số nữ tử Ma tộc đều thích những nam nhân hùng mạnh tràn đầy khí phách, vì vậy khi Tằng Liên Nhi thấy bộ dạng của Lao Đức Quang, trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu.Khi thấy biểu hiện của những người bên cạnh, trong lòng Tả Mạc cảm thấy một cỗ chí khí mạnh mẽ, hào hùng không ngừng dâng trào, một chút băn khoăn lúc trước bị quét sạch không còn tí gì "Chúng ta sẽ xông vào Hắc Hải phi tuyến nơi vô cùng hung hiểm trong truyền thuyết, để xem cuối cùng nó hung hiểm đến cỡ nào!"

Những đệ tử của Lôi m tự nghe được những lời này, tất cả đều há hốc mồm.Chi thương đội này, không ngờ... không ngờ dám bay về hướng Hắc Hải phi tuyến...** *Đông Tuyền Giới thất thủ, Quyền Bội toàn quân tiêu diệt!Hai tin tức này làm chấn động cả Ma Soái liên minh, nếu như lúc trước bọn họ chỉ coi cánh quân kia như một cái gai ở trên phương Bắc, nhưng sau hai trận thắng liện tiếp bọn họ lập tức trở thành một thanh lợi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm Ma Soái liên minh, hàn khí từ thanh kiếm tỏa ra làm bọn họ cảm thấy rùng mình rởn gai ốc.Cuối cùng Hải Kim Vân cũng đợi được Thưởng Vũ Sinh, tin tức này làm tinh thần của Ma Soái liên minh phấn chấn.Tin tức hai đại chiến tướng tụ hợp, như một liều thuốc trợ tim, mang lại cho bọn họ niềm hy vọng về chiến thắng trong tương lai.Trận chiến này diễn ra quá bất ngờ, không hề có một dấu hiệu báo trước, thậm chí đến tận bây giờ Ma Soái liên minh vẫn không biết vì sao Mạc Vân Hải lại phát động cuộc chiến tranh này.Theo lý thuyết hai bên không hề có xung đột nào đáng nói, trên thực tế, trước khi chiến tranh xảy ra hai bên còn thường xuyên qua lại, buôn bán với nhau.Vì sao Mạc Vân Hải phát động cuộc chiến này, mục đích của bọn họ là gì?Những câu hỏi này khiến bản thân bọn họ bị lâm vào thế bị động, không thể đưa ra quyết sách hợp lí, Biệt Hàn quá xảo quyệt, dù chiến tranh đã diễn ra nhưng ý đồ chiến đấu của hắn vẫn chưa lộ diện.Ma Soai liên minh chỉ còn cách không ngừng phái ra chiến bộ tiến ra tiền tuyến, nhưng vẫn may mắn là, cuộc chiến mà Mạc Vân Hải phát động không phải là cuộc chiến toàn diện.

Mặc dù đối phương phái ra rất nhiều chiến bộ, nhưng ưu thế của Ma Soái liên minh chính là số lượng đông đảo những chiến bộ.Hơn nữa sau khi cẩn thận phân tích bọn họ phát hiện ra Biệt Hàn không phải là người không có nhược điểm.Chiến bộ dưới tay hắn được phân bố khắp nơi, ngoại trù Đường tự bộ đã công chiếm Đông Tuyền Giới, mục tiêu của những chiến bộ còn lại đều không rõ ràng, nhưng tất cả mọi người trong Ma Soái liên minh đều tin rằng, những chiến bộ còn lại không thể lợi hại như Nghiệt bộ được.Trong lúc bất tri bất giác, chiến bộ của Biệt hàn đã trở thành một nhánh quân bị cô lập.Nhánh quân bị cô lập có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là đám quân cô lập mà thôi.Những cánh đám quân bị cô lập như thế này, một khi bị đich nhân quân lấy, thì đó chính là ngày chết của họ.

Nếu đám quân bị cô lập mà bị mất đi tính cơ động, lại không có tiếp viện chỉ giống như cá nằm trên thớt mà thôi.Ma Soái liên minh có rất nhiều chiến bộ, chỉ cần dựa vào số lượng, bọn họ có thể bao vây và tiêu hao cánh quân của Biệt Hàn tới chết.Khi phát hiện ra điều này, tất cả thành viên cao tầng của Ma Soái liên minh đều vô cùng vui mừng và phấn khởi.

Có thể giết chết vị đỉnh giai chiến tướng như Biệt Hàn, chỉ như vậy thôi cũng đã quá đủ để đền bù lại tổn thất mắt đi Đông Tuyền hay Quyền Bội chiến bộ bị tiêu diệt.Tất cả mọi người đều tin rằng, chỉ cần hai đại chiến tướng Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh cuốn lấy Biệt Hàn, thì kết quả chờ đợi Biệt Hàn chỉ có một, đó chính là: nuốt hận nơi chiến trường.Sau khi đánh bại Quyền Bội, Biệt Hàn đột nhiên biến mất không tung tích, không cho mọi người dồn hắn vào thế tiến thoái lưỡng nan (tiến lùi đều không được) Hầu hết mọi người đều cho rằng, Biệt Hàn chọn thời điểm khai chiến không hợp lí, cho nên hắn chỉ còn cách tiêu diệt từng bộ phận.

Sau khi hai vị chiến tướng tụ hợp, Ma Soái liên minh lập tức chuyển sang thế chủ động trên chiến trường.Trước mắt, chỉ cần bọn họ tiến lui thận trọng, không cho Biệt Hàn có cơ hội đánh lén, thì sẽ không mất đi thế chủ động.Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh cũng tràn ngập tin tưởng.Biệt Hàn biến mất trong tầm mắt bọn họ chứng tỏ Biệt Hàn không đủ tự tin, hắn muốn tránh đối đầu trực diện mà chuyển sang ẩn nấp đợi chờ cơ hôi đánh lén.

Chỉ cần Biệt Hàn xuất hiện ở chỗ khác, ngay lập tức bọn họ sẽ chuyển sang công kích toàn diện về phía Ma Phàm chiến bộ để cắt đứt đường lui của Biẹt Hàn.Khi đường lui của Biệt Hàn bị cắt đứt, lúc đó hắn chỉ là một con thú bị nhốt trong chuồng, bất kể hắn giẫy dụa như thế nào thì cũng chỉ là một hồi thú đấu mà thôi, chỉ cần điều đến một lượng pháo hôi lớn để vây hãm, thì Nghiệt bộ chỉ là một con sư tử bị trói chân, mặc cho đám sài lang lớp trước chết lớp sau tràn lên rồi cuối cùng xâu sé con sư tử thanh mảnh vụn.Nhưng Biệt Hàn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của bọn họ.Cho đến tận bây giờ bọn họ vẫn không tìm ra dấu vết cảu Biệt Hàn.Tính tình của Hải Kim Vân vốn nóng nảy, vây mà trong hoàn cảnh này hắn vẫn không có một điểm nóng vội.

Thưởng Vũ Sinh ở trước mặt hắn đang chậm rãi thưởng thức đống mỹ vị trên bàn, khuôn mặt hắn rất chăm chú.

Làn da của Thưởng Vũ Sinh trắng nõn, nghe người ta nói rằng :ở Ma tộc đặc biệt là ở trong các chiến bộ, mọi người đều coi trọng sự vũ dũng, cho nên làn da trắng nõn của Thưởng Vũ Sinh bị người ta chế giễu, thậm chí còn có danh hiệu là tiểu bach kiểm.

Hơn nữa giọng nói của hắn nhẹ nhàng, điều này có quan hệ tới bệnh cà lăm lúc nhỏ của hắn, cũng khiến cho người ta cười nhạo.Nhưng hiện tại chẳng ai dám cười nhạo hắn.Khác với tính nóng nảy không khiên nhẫn của Hải Kim Vân, Thưởng Vũ Sinh là con người trầm tính.

Làm việc gì cũng chậm rãi, lúc nào cũng có bộ dáng 'dù trời có sập thì lòng vẫn không động'.Vì thế khi Hải Kim Vân gặp phải Thưởng Vũ Sinh tính nóng nảy của hắn không thể nào bộc phát, bởi vì dù hắn có tức giận cỡ nào thì Thưởng Vũ Sinh cũng chỉ mỉm cười nhìn hắn, không ồn ào mà cũng không cãi lại, thậm chỉ thỉnh thoảng còn nói một hai câu để phụ họa cho hắn.Tình cảm của hai người vô cùng tốt, khác với Hi công tử, trước khi thần lực xuất hiện, thanh danh của hai người không lớn, hơn nữa lại ít hòa đồng với người xung quanh.

Cả hai đều gặp phải cảnh ngộ giống nhau cho nên làm cả hai tình thân như thủ túc."

Ta không tin Biệt Hàn không nhìn ra sơ hở này của hắn!"

Hải Kim Vân trầm giọng nói, khuôn mặt màu vàng nhạt của hắn mang theo vài phần nghiêm trọng: "Nhất định hắn còn có kế hoạch khác nếu không hắn sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm này đâu".Mặc dù thoạt nhìn bọn họ là người nắm giữ thế chủ động trên chiến trường, nhưng bọn họ cũng không có suy nghĩ lạc quan như tầng lớp cao tầng.

Phải nhớ rằng đối phương không phải là chiến tướng bình thường, chỉ có bọn họ mới cảm thấy áp lực mà Biệt Hàn mang lại, cho nên bất cứ hành động nào của bọn họ đều lấy thận trọng làm đầu.Lúc này Thưởng Vũ Sinh cũng vừa ăn xong, sau khi dùng khăn nhẹ nhàng lau đi cơm ở khóe miệng, hắn mới mở miệng nói: "Đương nhiên hắn sẽ không phạm phải sai lầm này!'"Vậy ý đồ của hắn là gì?"

Hải Kim Vân trầm giọng hỏi."

Không biết" Thưởng Vũ Sinh nhẹ nhàng thở ra hai từ như cá vàng thở bong bóng :"Có lẽ lên đem các đầu mối đảo ngược lại, có khi lại tìm ra mục đích của hắn, mà cũng có khi đó chỉ là kế nghi binh của hắn, là cái nào thì ai mà biết được".Con mắt của Hải Kim Vân trùng lớn, thanh âm cửa hắn được đề cao lên: "Ngươi có biết việc này quan trọng đến mức nào không?"

"Ta biết việc này rất quan trọng" Thưởng Vũ Sinh vẫn dùng cách nói chuyện như con cá vàng đớp nước làm Hải Kim Vân muốn phát điên, hắn chậm rãi phát ra từng tiếng một: "Nhưng có biết cũng vô dụng, hắn là Biệt Hàn đó, nếu như chúng ta mà đoán ra đựoc tâm tư của hắn, thì người thua cuộc sẽ là chúng ta".Sự phẫn nộ của Hải Kim Vân nhanh chóng biến mất, hai người bọn họ có giao tình rất sâu, cho nên hắn cũng hiểu đựoc ý tứ của Thưởng Vũ Sinh: "Ý của ngươi, là chúng ta lên dùng bất biến ứng vạn biến?"

"Đúng" Thưởng Vũ Sinh nói ra một chữ, sau đó lại dừng một lát, trong mắt hiện ra vẻ gian xảo, chậm rãi nói: “Nhưng, chúng ta cũng có thể thăm dò hắn một chút"."

Làm thế nào để thăm dò ?"

Hai mắt của Hải Kim Vân sáng lên, không tìm thấy Biệt Hàn hắn có cảm giác như khí lực toàn thân không có chỗ phát tiết."

Ma Phàm chiến bộ" Thưởng Vũ Sinh chậm rãi nói ra bốn chữ.Hải Kim Vân lập tức phản ứng lại, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ vui mừng: "Đúng rồi, sao Biệt Hàn lại không biết nếu đường lui bị cắt thì sẽ nguy hiểm đến mức nào?

Chắc chắn hắn có mưu đồ khác, đã thế chúng ta cứ trực tiếp đánh thẳng vào.

Vừa hay ở đây có hai người đang nhàn rỗi, để cho họ đi đánh cũng tốt".Chương 770 : Thanh TiDịch giả : hhnmthvn"Bọn họ đã đến" Khuôn mặt của Niên Lục hiện lên vẻ buồn bã: "Hai vị Ma soái, một đội hình rất lớn a, tự nhiên ta lại có cảm giác bị áp lực đè nặng quá!"

Ma Phàm đang gối đầu lên cánh tay, trong mồm ngậm một ngọn cỏ xanh, mắt nhìn lên bầu trời đến thẫn thờ, dường như hắn không hề nghe tháy Niên Lục nói gì.Lôi Bằng cũng đế vào: "Ngươi có biết vì sao lại thế không?"

Niên Lục cũng thấy ngạc nhiên, tò mò hỏi lại: "Vì sao thế?"

Lôi Bằng dùng cái nắm tay to như cái bát đấm vào bộ ngực cứng như thép của mình, hắn dùng bộ mặt đầy vẻ tự hào trả lời lại: "Bởi vì thân thể của ngươi quá nhỏ!

Chỉ có loại nam nhân giống như sắt thép như ta.

Mới có thể đứng trước núi đỏ mà mặt không đổi sắc!"

"Ngực to mà não như trái nho, mới là từ ngữ để hình dung ra ngươi đấy!"

Niên Lục mỉa mai lại hắn.Lôi Bằng lẳng lặng trả đũa: "Bi kịch lớn nhất của những kẻ khi lớn lên lại giống đàn bà chính là bộ ngực quá phẳng!"

Niên Lục giận tím mặt: "Ngươi mới là kẻ lớn lên giống đàn bà!

Người như ta gọi là anh tuấn suất khí!

Ngươi là loại người không có tầm nhìn vậy mà dám ngậm máu phun người, xem ra tên tiểu thử nhà ngươi chán sống rồi!"

Lôi Bằng ngoắc ngoắc đầu ngón út, rồi nói: "Đến đây đi!

Có bản lĩnh thì đánh một ván xem!

Không dám đánh thì ngươi chính là đàn bà!"

Niên Lục tức giận, thở hổn hền, hắn gầm lên: "Ngươi mới là đồ đàn bà!"

Hai người không nói tiếp mà lao vào nhau bắt đầu đánh nhau binh binh pằng pằng.Ma Phàm vẫn nằm ở bên ngậm ngọn cỏ, không để ý tới trận chiến máu lửa của hai người bên cạnh, hắn chỉ nhàn nhã ngắm nhìn bầu trời, tận tịnh hưởng thụ cảm giác bình yên.Một lúc sau, hắn đứng dậy, phun ngọn cỏ xanh trong miệng ra, sau đó phủi đi bụi bặm đang bám trên người rồi lười biếng nói: "Đi thôi, đừng đùa nữa, đến giờ làm việc rồi.

Hai vị Ma soái đại nhân phải lặn lội đường xa, chúng ta cũng phải cho họ chút mặt mũi chứ, không nên để bọn họ thất vọng ra về!"

Những thành viên Chiến bộ ở xung quanh đều ưỡn cao ngực, trên mặt mọi người hiện lên vẻ hưng phấn, chiến ý sực sôi trong lòng.Trong số những người ở đây, vẫn có thể nhìn thấy không ít những thành viên cũ đã đi theo Ma Phàm trong trận chiến đánh bại Chiến bộ của Huyền Không Tự năm xưa, nhưng chiến bộ Ma Phàm của ngày hôm nay đã cường đại hơn năm xưa rất nhiều.Sau khi nhìn lướt qua những thành viên xung quanh, đột nhiên Ma Phàm cười lớn, trong lòng hắn đang tràn ngập tự tin.“Ô ô ô...”

Thanh âm cảnh báo kêu lên nghe vô cùng thê lương, điều này cho thấy địch nhân đã bước vào phạm vi cách họ ba trăm dặm.

Nhìn lên bầu trời có thể thấy những trạm canh gác dò xét phi hành với tốc độ cao, ở trên mặt đất không ngừng có những trạm canh gác dò xét cất cánh và hạ cánh.Từng đám Phù trận kết thành trận tuyến, bắt đầu sáng lên.

Từng nhóm đội viên Chiến bộ nhanh chóng tập trung lại với nhau tạo thành trận hìnhBầu không khí xung quanh bỗng trở lên ngưng trọng hẳn.Chiến tranh sắp xảy ra.** *Từng đợt sóng Hắc Hải điên cuồng thét gào dưới chân, mặt biển rộng rãi xa vời nhìn không thấy điểm cuối.Nước biển đen như mực, tỏa ra một mùi tanh đặc biệt, mùi tanh này vô cùng khó ngửi.

Không những thế thứ mùi này hết sức quỷ dị, nó có thể xuyên thấu qua màn bảo hộ rồi len lỏi vào khắp nơi, cho dù bọn họ đang ở trong thuyền vận chuyển vẫn không thể tránh nỗi cái mùi này.Hắc Hải không ngừng sôi trào dữ dội, từng ngọn sóng bốc lên như vô số con quái thú đang rình rập.

Gió biển rít gào lạnh thấu xương, từng luồng gió mạnh mẽ không ngừng thổi khiến những người có tu vi yếu không thể ra khỏi thân tàu.Đám người Tả Mạc đứng ở mũi tàu, bọn họ như không thấy những luồng gió mạnh mẽ đang điên cuồng thét gào xung quanh."

Gió mạnh thật!"

Tằng Liên Nhi cũng cảm thấy hơi sợ hãi mà than thở, mái tóc dài của nàng đang bay lượn trong làn gió, trông như những con hắc xà dài và thon đang không ngừng bay múa giữa không trung, nàng mặc một chiếc váy đỏ dài chấm đất, nhưng giữa làn gió mạnh thân hình của nàng vẫn đứng im tĩnh lặng, làm người ta cảm thấy trên người nàng toát lên vẻ đẹp kì lạ."

Đúng là rất hiếm thấy !"

Vi Thắng gật gật đầu, những làn gió mạnh khi tới gần hắn đều biến mất không tung tích.Tả Mạc đưa tay sờ cằm, con mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh, trong miệng làu bàu: "Nếu tìm được cương sát ở nơi này, chắc chắn nó có phẩm cấp không thấp đâu”.Hắn hướng về phía mặt biển xa xa khẽ hút một cái, một luồng thủy Long từ dưới biển bay lên, khi Thủy Long bay đến trước mặt Tả Mạc, nó liền vo lại thành một quả bóng nước màu đen.Sau khi kiểm tra Hắc Thủy cầu, dường như Tả Mạc có suy nghĩ gì đó, hắn nói: "Hắc thủy ở đây rất kì quái, ngoài âm khí ra bên trong nó không còn thứ gì khác, sao màu sắc nó lại đen kịt thế nhỉ?"

Hắn đưa thủy cầu về phía Tiểu Tháp, cái đầu nho nhỏ của Tiểu Tháp lúc lắc dao động như cái trống, hiển nhiên nó cũng không thích đoàn hắc thủy này.

Trong lòng Tả Mạc càng lúc càng buồn bực, Tiểu Tháp diễn hóa Ngũ Hành thành m Dương cho lên hầu như nó có thể tiêu hóa tất cả mọi vật.

Trên lí thuyết, tất cả mọi loại nước đều nằm trong ngũ hành, có nghĩa là nó nằm trong phạm vi tiêu hóa của Tiểu Tháp.Vậy mà hắc thủy này lại làm cho Tiểu Tháp hiện hiên biểu hiện từ chối hiếm thấy.Thàng nhãi này vốn không biết kén chọn, hàng nào nó cũng ăn, đồ vật nào nó cũng đớp, vậy mà hắc thủy nó lại hiện ra ý không thích, việc này có vấn đề ah!Bỗng nhiên Tông Như mở to mắt, ngón tay gầy như que củi của hắn chỉ về môt hướng, nói: "Kia là cái gì?"

Mọi người đều nhìn theo hướng ngón tay của Tông Như, nhưng khi nhìn thấy, vẻ mặt tất cả đều hiện lên vẻ kinh ngạc.Chỉ thấy trên bầu trời cách thuyền không xa, có một sợi tóc màu xanh (thanh ti) đang phiêu phù giữa không trung.

Sợi tóc này rất nhỏ, khi nó phiêu phù trên không trung rất khó có thể phát hiện ra.

Những làn cuơng phong xung quanh không làm ảnh hưởng gì đến nó, sợi tóc đong đưa nhẹ nhàng trong làn cuơng phong gào thét.Không ai biết sợi tóc này là cái gì, ngay cả Tả Mạc, một kẻ điên cuồng tầm bảo cũng không thể nhận ra sợi tóc mảnh mai tinh tế kia là cái gì.Đột nhiên Tả Mạc cảm thấy trên tay nhói đau, hắn cúi đầu nhìn xuống liền thấy Tiểu Hăc ở trên tay đang không ngừng lay động cặp râu.Tả Mạc ngạc nhiên trong chóc lát, rồi nét mặt chuyển từ ngạc nhiên sang vẻ vui mừng điên cuồng.Bảo bối!Nhất định là bảo bối nào đó!"

Bay về hướng kia!"

Tả Mạc hô lớn như xé vỡ cả cổ họng.Sau khi nghe được mệnh lệnh của hắn, thuyền vận chuyển lập tức chuyển hướng, hướng về phía sợi tóc bay tới.

Đám người Vi Thắng đều biết rõ tính tình của Tiểu Mạc ca như lòng bàn tay mình, thứ có thể làm cho Tiểu Mạc ca trở lên kích động như thế, hẳn không phải đồ vật bình thường.

Vì vậy trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ chờ mong.Quãng đường thoạt nhìn cũng không xa, vậy mà thuyền vận chuyển phải bay trọn một canh giờ mới tới.Khi nhìn sợi tóc ở khoảng cách gần, mọi người mới phát hiện ra một điều, sợi tóc dài hơn so với tưởng tượng của bọn họ, độ dài của nó ước chừng bảy tám dặm, thoạt nhìn thấy nó giống như một dòng sông nhỏ đang chảy trên đồng cỏ bao la, sợi tóc đang nhẹ nhàng phiêu bồng giữa không trung.Khi bọn họ muốn áp sát, sợi tóc dường như cảm nhận được mối nguy hiểm, thân hình đang chậm rãi đong đưa của nó run lên.Đột nhiên, mọi người nhìn thấy sợi tóc phát ra ánh sáng, rồi hóa thành một luồng sáng màu xanh hướng về phía thuyền vận chuyển phi tới nhanh như điện.Đứng trên đầu là Vi Thắng, ánh sáng trong mắt của hắn tăng vọt, trên tay hắn cầm Thí Thần Huyết kiếm từ lúc nào không biết."

Tới hay lắm!"

Thí Thần Huyết Kiếm run lên, một đạo kiếm quang màu huyết hồng dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía sợi tóc đánh tới.Hai đạo ánh sáng một xanh một hồng tiếp xúc với nhau !Oanh!Không gian xung quanh tràn ngập âm thanh như sét nổ, một luồng lực lượng mạnh mẽ phát ra từ vụ nổ lan tới thuyền vận chuyển, khiến thân thuyền run lên rồi bị đẩy lùi về sau mấy trượng!"

Ồ!"

Trên mặt Vi Thắng hiện lên vẻ ngạc nhiên, hắn biết rõ uy lực một kiếm vừa rồi của mình đến đâu, vậy mà đạo thanh mang kia không hề thua kém kiếm quang của hắn.Sợi tóc run rẩy dữ dội trên bầu trời rồi tỏa ra thanh mang chiếu rọi khắp xung quanh, rồi rơi xuống như một cơn mưa xanh.Con mắt của Vi Thắng trở lên óng ánh như huyết lưu li, không biết từ lúc nào Thí Thần Huyết Kiếm trong tay hắn hiện lên những vết máu loang lổ, hắn ngửa mặt nhìn bầu trời đang đầy rẫy thanh mang rơi xuống như mưa làm người ta sợ hãi, hét dài một tiếng .Một điểm hồng quang chợt bạo phát, từng làn kiếm ý nhuộm đỏ cả không khí xung quanh.Luồng ánh sáng màu đỏ như con chim đầu đàn trong đội chim, còn ở đằng sau Kiếm ý như những sơi huyết hồng nhỏ li ti dầy đặc, trông như một đàn hồng điểu rậm rạp.

Trong chớp mặt không gian vang lên những âm thanh rít gào, đàn chim hóa thành một làn sóng màu đỏ ập về phía thanh mang như Tuyết Phong sụp đổ, những thanh âm ti ti làm da đầu người ta run rẩy không ngừng vang lên, rồi bạo phát thành những tiếng nổ lớn.Thủy triều đỏ và cơn mưa xanh gặp nhau!Bầu trời đột nhiên xuất hiện những điểm sáng, dầy đặc như sao trời.Khung cảnh trở lên đẹp đẽ tuyệt vời, khiến người ta nín thở, không gian trở lên yên tĩnh càng tô lên vẻ đẹp đẽ kì bí như ảo giác.Kết thúc sự yên tĩnh là những âm thanh nổ vang không dứt, từng luồng khí lãng (DG: khí sinh từ vụ nổ) đồn dập như thủy triều tràn lên bao trùm mọi người xung quanh.Boong thuyền dưới chân Vi Thắng sụp xuống rồi tan thành bột phấn.

Nhưng thân hình của Vi Thắng vẫn ổn định giữa không trung, trên khuôn mặt nghiêm nghị của hắn là cặp mắt óng ánh màu huyết hồng, đôi mắt trở lên sắc bén như muốn đâm thủng cả bầu trời.Hai tay Tông Như hợp lại thành hình chữ thập, hắn nhẹ nhàng tụng niệm thiền kinh, âm thanh của hắn không lớn nhưng đi vào lòng người."

Định!"

Đội tàu đang chao đảo trong cơn sóng dữ màu đen như trúng phép định thân, tất cả đều ổn định thân hình không mảy may di động.

Càng quỷ dị hơn chính là những luồng sóng biển hung dữ đang không ngừng bốc lên dường như gặp phải một bàn tay vô hình vuốt nhẹ nhàng lên sóng biển khiến nó trở lên an tĩnh hẳn.Mặt biển vửa nãy vẫn còn sôi rào nay trở lên an tĩnh, phẳng lặng như mặt gương.Khi nhìn thấy một kiếm của đại sư huynh, nhiệt huyết của Tả Mạc không ngừng sôi trào, chiến ý trong tim bốc lên không ngớt, đến lúc Tông Như ra tay, hắn không cam lòng là người phía sau, định ra tay xuất thủ, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh sợi tóc có xuất hiện một thân ảnh mơ hồ lại khiến hắn chấn động.A Quỷ !Lúc này A Quỷ không giống như bình thường, nàng đựoc võ trang đầy đủ, thần binh cụ trang cốt giáp Bất Tử quỷ màu xám óng anh bao phủ toàn thân nàng, khiến nàng giống như một đám mây màu xám đang lơ lửng trong bóng tối vô tận.Thân hình nàng như một bóng u linh lẳng lặng xuất hiện bên cạnh sợi tóc, nhưng hành động tiếp theo của nàng lại khiến Tả Mạc giật mình kinh hãi, nàng dùng tay chộp lấy sợi tóc."

Cẩn thận!"

Sắc mặt Tả Mạc đại biến, trở lên nhợt nhạt, dù hắn không biết sợi tóc là vật gì, nhưng tính nguy hiểm của nó mọi người cũng đã chứng kiến qua.Có thể đấu ngang tay với đại sư huynh, dù chỉ là một chiêu, thì nó cũng là vật vô cùng nguy hiểm.Hành động này của A Quỷ quá liều lĩnh rồi!Trong lòng cảm thấy lo lắng, thân hình Tả Mạc như một mũi tên bay nhanh về hướng A Quỷ và sợi tóc .Sợi tóc dường như cũng cảm thấy được nguy hiểm, nên thân hình nó run rẩy kịch liệt, rồi phát ra vài đạo ánh sáng màu xanh bắn về hướng A Quỷ.Thân hình A Quỷ biến mất một lần nữa, làm cho toàn bộ thanh mang đều trượt.Sau đó bàn tay A Quỷ đột nhiên xuất hiện tóm lấy sợi tóc.Sợi tóc trở lên cứng đờ!.Một luồng sương mù màu xanh xám, không ngừng phát ra từ bàn tay A Quỷ, màn sương màu xanh xám dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, nhanh chóng lan tràn ra hai đầu của sợi tóc.Chỉ trong chớp mắt sợi tóc biến thành nửa xanh nửa xám.Một luồng khí tức tử vong như toát ra từ địa ngục, khiến cho dù mọi người đang ở xa cũng có cảm giác mình đang ở giũa một bãi tha ma, từng luồng tử vong chi khí màu xám không ngừng bốc lên làm sức sống xung quanh không ngừng tàn lụi."

Đây là. . .

"Tả Mạc cảm thấy bất ngờ và sợ hãi, lần đầu tiên hắn thấy thủ đoạn này của A Quỷ.Bất Tử Thần lực không có khí tức như này, chẳng lẽ luồng khí tức màu xám tràn ngập cảm giác tử vong này là của Bất Tử quỷ trên người A Quỷ tỏa ra, Tả Mạc cũng đã nghiên cứu Bất Tử quỷ rất lâu, nhưng có một số chỗ hắn vẫn không thể hiểu được rõ ràng, ví dụ như hắn chưa bao giờ phát hiện ra bên trong Bất Tử quỷ lại tồn tại cỗ khí tức tử vong này.Sự thất bại ảm đạm, tử vong, tiêu tán, hư vô. . . .Trong lòng Tả Mạc không ngừng nổi lên cảm giác như vậy, sự ảnh hưởng của cỗ khí tức này đã khiến hắn cảm thấy khiếp sợ.Cuộc đời hắn cũng đã trải qua nhiều mặt của cuộc sống, cũng giết qua vô số người trên chiến trường nhưng cảm giác nguy hiểm mà cỗ khí tức tử vong này mang đến lại hơn xa những thứ trên.

Tả Mạc tin rằng, chỉ cần bị dính một chút sương mù màu xám thôi e rằng những đồ vật bát phẩm trở xuống đều hóa thành tro tàn, hoàn toàn tiêu tán.Nhưng đúng lúc này, một luồng ý niệm khóc lóc cầu xin tha thứ đột nhiên xuất hiện trong lòng mọi người khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.Đồng tử trong mắt Tả Mạc đột nhiên mở lớn.Chương 771 : Tầm bảoDịch giả : hhnmthvn & nhatchimai0000"Chưởng môn, đây là ba vị bạn tốt của ta.

Lâm Oánh tiên tử, Long Quang, Nguyễn Hữu Tiên.

Có bọn họ xuất thủ tương trợ nên hành trình đi vào di chỉ lần này, ta tin tưởng nhất định không có vấn đề!"

Hứa trưởng lão cung kính nói.Cái nhìn của chưởng môn đảo qua ba người.Một nữ hai năm đứng thành hàng chữ nhất trước mặt lão.

Nữ tử trông có vẻ xinh đẹp, mắt ngọc răng ngà, da mịn màng trắng nõn.

Hai vị nam tử thì một vị vóc người khôi ngô, màu da đen nhẻm như hòn than, hai mắt toả ra tinh quang.

Còn một vị khác ăn mặc theo kiểu văn sĩ, tuổi đã trung niên, tay vẫn khẽ quạt, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên tinh mang.Trong lòng chưởng môn cảm thấy hài lòng.

Thực lực ba người này có vẻ cực mạnh.

Trong ba người này thì tên kia văn sĩ trung niên mạnh mẽ nhất, người này có thể không kém lão là mấy.

Cao thủ Tâm Diệp thiền môn quá ít ỏi, ngoại trừ lão và Hứa trưởng lão thì những người khác chưa được để trong mắt.

Nhưng có thêm ba vị này làm trợ thủ thì hành trình vào di chỉ lần này có thêm mấy phần hy vọng."

Hành trình lần này, làm phiền ba vị lao khổ rồi!

Nếu như có thu hoạch, tệ phái sẽ có trọng tạ!"

Chưởng môn trịnh trọng nói."

Chưởng môn khách khí rồi."

Người nói chính là Nguyễn Hữu Tiên, hắn thản nhiên ve vẩy quạt, thanh âm trong trẻo: "Hứa huynh có giao tình với bọn ta vài chục năm, thân như huynh đệ.

Việc của Hứa huynh, chúng ta nghĩa bất dung từ.

Huống hồ, chưởng môn đã đưa ra giá cả như thế thì chúng ta làm sao cự tuyệt được!"

Lâm Oánh cũng hé miệng cười nhưng tên Long Quang giống như tảng đá.

Y lạnh lùng không chút biểu cảm.Chưởng môn nghe vậy, cười ha ha.

Lão có ấn tượng rất tốt đối với Nguyễn Hữu Tiên.

Lão bảo: "Nguyễn huynh thật dí dỏm!

Thời gian còn sớm lắm, chỗ ở của các vị đã được sắp sẵn rồi.

Nếu như cần thêm cái gì thì cứ báo.

Nếu ta không có ở đây thì hãy tìm Hứa trưởng lão, mọi người đã có giao tình lâu năm, đừng khách khí nhé."

Ba người bọn Nguyễn Hữu Tiên rối rít cảm ơn.Ngay sau đó có một gã đệ tử dẫn ba người rời đi.Trong đại điện chỉ còn lại hai người là chưởng môn và Hứa trưởng lão.

Chưởng môn gật đầu khen ngợi: "Chuyện này, làm vậy không sai.

Có thêm ba người trợ giúp thì nói không chừng chúng ta có thể tìm được một hai kiện bảo vật đem về."

Hứa trưởng lão vội vàng cung kính nói: "Cũng nhờ chưởng môn quyết đoán, việc này mới có thể thành.

Ba vị này xưa nay tầm mắt cực cao, nếu không phải thấy chưởng môn anh minh thần võ thì chắc gì bọn họ đã đáp ứng."

Chưởng môn trong lòng thoải mái bèn lại cười bảo: "Công lao của ngươi trong lòng ta nhớ rõ."

Ngay lập tức lão chuyển sắc mặt trang nghiêm, trầm giọng nói: "Lần này đúng là một cơ hội đối với chúng ta.

Tâm Diệp thiền môn ta có thể chấn hưng quang vinh hay không là phụ thuộc vào hành động lần này!

Việc này nhất định phải chú ý bảo mật."

Trong mắt của Hứa trưởng lão hiện lên một tia quang mang không thể nhìn được, miệng vội vàng nói: "Chưởng môn anh minh!"※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� �� � �※※※※※※※※※※※※※Tả Mạc hiếu kỳ ngắm nghía sợi thanh ti trên bàn tay.

Sợi thanh ti này cực nhỏ dài những bảy tám dặm đang quấn quanh tại trên cổ tay.

Dài như thế mà khi cuộn tại cũng chỉ như một cái vòng tay màu xanh thôi.Sau khi Thanh ti van xin tha thứ thì tầng sương mù xám xịt của A Quỷ cũng nhanh chóng như thủy triều lùi về trong "Bất tử quỷ".Thanh ti ngoan ngoãn rơi vào tay Tả Mạc.

Hắn cầm ngắm nghía khá lâu nhưng vẫn không biết nó là cái gì.

Chỉ thấy nó cực nhỏ, lại nhẹ nhàng nhưng hết sức dai.

Dùng sức mạnh như thế nào cũng không thể kéo đứt nó.

Kỳ lạ nhất là nó có thể toả ra thanh sắc hồ mang.Loại thanh sắc hồ mang này có uy lực cực lớn, sức mạnh vô địch.

Chỉ riêng chuyện nó có thể liều mạng đối kháng với kiếm quang của Vi Thắng thì uy lực có thể nghĩ mà suy ra.Tuy rằng hắn chưa biết nó là cái gì nhưng hiển nhiên nó là một kiện bảo bối cực kỳ hiếm thấy.Ý niệm cầu xin sự tha thứ của nó làm cho Tả Mạc thất kinh.

Điều này làm cho hắn liên tưởng đến một kiện đồ vật đang ở trong người đó là Tam Thiên Phiền Não Tơ.

Tam Thiên Phiền Não Tơ cũng có đặc tính trao đổi thần thức.Tả Mạc đã thử dùng thần thức trao đổi với nó nhưng hiệu quả không rõ ràng lắm.Mà khi hắn đổi sang dùng thần lực thì trong khoảnh khắc dường như trước mắt hắn là vô số những hoa văn cực nhỏ tinh vi.

Cái hình ảnh chỉ xuất hiện một lần, sau này dù hắn quán nhập thần lực như thế nào nó cũng không xuất hiện lại nữa.Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt nhưng Tả Mạc đã nhớ kỹ những hoa văn kia.Sau đó Tả Mạc phát hiện, bên trong thanh ti có ẩn chứa tia thần lực mỏng manh.

Điều này có nghĩa là nó cũng có thể nhận thần lực.

Tả Mạc đã thử nghiệm, bất kể hắn rót bao nhiêu thần lực vào thì nó vẫn chịu được.Phải biết rằng, bất kỳ một vật có thể chịu đựng được bất kỳ loại thần lực thuần khiết nào thì đều là những bảo bối.

Những bảo bối như vậy rất thích hợp dùng để luyện chế thần binh cụ trang.Hơn nữa Tả Mạc hoài nghi thanh ti này có thể còn là dị chủng từ thời viễn cổ.Tâm niệm Tả Mạc chợt nghĩ ra việc cho một luồng thần lực chạy vào trong đó.

Thế là vòng thanh ti trên cổ tay bỗng dưngkích phát ra liên tiếp thanh mang, phù phù phù chìm vào trong hắc hải.Thanh mang là thần thuật công kích do thần lực kích phát ra.

Tuy rằng nó chưa hoàn thiện, nhưng Tả Mạc đã xác định chắc chắn.Khi thanh tơ duỗi ra hết thì dài đến bảy dặm.

Nó bồng bềnh trong không trung, có một cảm giác kỳ lạ theo thanh ti truyền vào tay.

Theo đó thân hình hắn không ngừng run rẩy, dường như có một bàn tay vô hình không nừng hút năng lượng xung quanh, sau đó trải qua sự chuyển hoá kỳ lạ rồi thả ra thanh mang.Không biết món đồ gì mà kỳ quái thế!Tả Mạc không thể không tặc lưỡi, thật kỳ lạ.

Lần đầu tiên hắn trông thấy một đồ vật kỳ lạ như vậy.Trên Hắc Hải Phi Tuyến có một đồ vật nguy hiểm như vậy, thảo nào đến tu giả cấp Phản hư kỳ cũng sẽ bị diệt.

Trước đây tu giả Phản hư kỳ tu luyện linh lực, khi đối diện với công kích của thần lực chỉ hơi vô ý mà chết thì là chuyện không phải là khó lý giải.Hứng thú củaTả Mạc đối với Hắc Hải tăng lên nhiều.Hắc sắc thần kỳ khó lường ở trong đại dương không bờ bến, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, nguy hiểm lúc nào cũng rình rập.

Nhưng nghĩ lại thì nếu không có hoàn cảnh nguy hiểm như thế, không có những hung vật thần bí khó lường kia thì nơi này đã bị những đại môn phái dốc ngược mọi thứ lên để tìm tòi rồi.Thanh ti là hung vật có thể phóng thích thần thuật, đối với đám tu giả thời đại linh lực là chướng ngại không thể vượt quá.

Mặt khác, diều này có nghĩa là hắc hải có khả năng là bảo khố chưa ai mở, nó chắc chắn còn có những hung vật tương đồng với thanh ti.Những thứ đó đều là bảo bối đấy!Hắn có Tiểu Hắc là con côn trùng tầm bảo lợi hại, bên cạnh còn có nhiều trợ thủ có thực lực siêu cường, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì thật là đáng tiếc quá.Bị cấm chế cầm cố, Lao Đức Quang trở nên vô cùng ngoan ngoãn.Hiện tại y nặn óc để tìm câu trả lời cho nghi vấn : Những tên đáng sợ này có lai lịch như thế nào?Y được xem trực tiếp trận chiến đấu với thanh ty nên thực lực của đám người này làm y kinh ngạc tới trợn mắt há hốc mồm.

Có thể được bạn hữu tặng cho danh hiệu "vô ảnh quỷ thủ" nên y không phải là hai lúa chưa trải việc đời.Hiện tại y chỉ có một cảm giác là chính mình mới là hai lúa.Khi Vi Thắng xuất ra một kiếm ngang trời kia thì đại não của y trống rỗng, mũi gần như hít thở không thông.

Cho tới bây giờ, nhớ lại chiêu kiếm kinh thế hãi tục kia thì tâm thần không ngừng run rẩy.Côn Luân!Trong đầu y xuất hiện ý niệm, chỉ có Côn Luân mới có kiếm tu đáng sợ như thế!Nhưng làm y hoang mang dao động là Tông Như biết thiền hát.

Phải biết rằng y quen thuộc với cả cửu đại Thiện môn, đối với Thiện Tu thì gọi là quen thuộc đến mức không thể quen hơn.

Toàn bộ cửu đại Thiện môn, chỗ nào có Thiện Tu hơi có danh một chút y đều biết rõ ràng trong lòng bàn tay.Thế mà chẳng hiểu từ đâu ra một vị Thiện Tu đại năng?Y quen thuộc với cửu đại Thiền môn như thế nên hắn hiểu rõ lắm, những âm thanh thiền hát này đủ để hiểu cái người khô gầy như que củi kia có thực lực sâu không lường được!Bất kể y vắt óc như thế nào cũng không thể tìm được một nhân vật như vậy.

Thiện Tu đại năng như thế chả lẽ từ trên trời rơi xuống hả?Còn cái cô gái bạo lực nện cho mình mê man kia nữa ...Y chỉ có một cái ý nghĩ: còn may lúc đó mình không liều lĩnh vùng vẫy!Lao Đức Quang cẩn thận quan sát thuyền đội thì thấy còn rất nhiều người chưa xuất thủ, khuôn mặt cử chỉ của họ từ đầu đến giờ vẫn bình tĩnh ung dung lắm.Nhìn như thế nào đều có phong phạm như cao thủ, lại nhớ lúc mình ngạo nghễ báo danh hiệu, Lao Đức Quang xấu hổ vô cùng.Mấy người đã xuất thủ thì chỉ cần chọn vu vơ một người cũng đủ làm cửu đại Thiền môn chấn động.

Bây giờ xuất hiện cả một đám như thế kia làm y không biết nên hình dung như thế nào ...

Dù sao tâm tư trốn chạy đã tan thành mây khói, y cảm thấy với thực lực mèo cào của mình có thể chạy khỏi tay cả đám người biến thái này.Hay rồi...

Không ngờ cũng có một ngày tự hạ thấp thực lực của mình chỉ là mèo cào...Trong lòng lặng lẽ rơi lệ đau thương, Lao Đức Quang không thể không suy nghĩ một vấn đề hiện thực.

Y làm thế nào mới có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình trong tay lũ biến thái này.Người có thể nhận được danh hiệu "vô ảnh quỷ thủ" thực lực cứ cho là không mạnh là bao đi, nhưng nhất định đầu óc không quá tồi tệ.Lẽ nào đám người này đến đây đi tìm di chỉ nhỉ?Ý nghĩ vừa xuất hiện như linh quang loé sáng trong đầu, y liền nắm bắt lấy ngay.

Một đám gia hỏa thực lực biến thái đủ để tiêu diệt những môn phái quy mô nhỏ mà xuất hiện ở cửu Đại Thiện môn chắc chắn không phải vô duyên vô cớ.Y càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, nhất định là vì nguyên nhân này!Tâm tư y đã định.

Chuyện khác không nói, chỉ nói về việc tin tức linh thông thì y tự tin không có mấy người có bản lãnh sánh được với mình.

Đối với nhóm này, y rất có giá trị.Chỉ cần có giá trị, mạng nhỏ của y coi như là có hy vọng nhặt về rồi.Lao Đức Quang quyết định tìm một cơ hội để biểu diễn giá trị của mình.

Trước đây y luôn âm tầm sưu tập các loại tin tức về các di chỉ.

Bọn họ chất vấn lần trước không tinh tế tỉ mỉ nên y còn giữ lại rất nhiều thông tin quan trọng.Tới hỏi ta đi!

Hỏi ta đi!

Ta có nhiều tin tức quan trọng lắm!Trong lòng Lao Đức Quang đang liều mạng gào thét.Một ngày trôi qua, hai ngày...

Ba ngày...Cái nhóm người này cứ như quên lãng y rồi thì phải, chẳng ai đến bắt chuyện hỏi gì đến y.

Trong lòng Lao Đức Quang mờ mịt, lẽ nào đám gia hỏa này kỳ thực không tới bởi vì di chỉ?Y phát hiện thấy hàng ngày Tả Mạc đều như sưu tầm cái gì đó trong Hắc Hải.

Lẽ nào, mục tiêu của bọn họ kỳ thực là Hắc Hải Phi Tuyến?Đáng thương là Lao Đức Quang chưa hề nghĩ tới.

Hiện tại lấy Tả Mạc cầm đầu thuyền đội đã hoàn toàn bước vào quá trình tầm bảo.Ánh mắt Tả Mạc tham lam đói khát, hắn hận không thể dốc ngược Hắc Hải Phi Tuyến để tìm tòi.Nếu có thể tìm thấy mấy món bảo bối tựa như thanh ti, nói không chừng có thể tập hợp đủ một bộ tài liệu để luyện chế thần binh cụ trang.Râu của tiểu hắc lại một lần nữa chỉ về một hướng rồi rung loạn lên.Toàn bộ đội thuyền lập tức hoan hô vang dội, mọi người đều sôi sùng sục, chiến ý kích động.

Đến điềm đạm như Tông Như mà tinh thần cũng rung lên.Theo phương hướng tiểu hắc chỉ dẫn, thuyền đội phi thật nhanh.Chương 772 : Lóng lánhDịch giả : nhatchimai0000Bầu trời đêm vốn màu đen nhưng bị pháp quyết, thần thuật làm cho trắng như tuyết.

Vô số pháp quyết, thần thuật va chạm kịch liệt với nhau trong không trung tỏa ra ánh sáng như pháo hoa, những tiếng nổ ầm ầm chấn động màng nhĩ mọi người, từng lớp sóng khí làm vặn vẹo bầu trời đêm.

Trong con mắt mọi người thì mọi thứ dường như đang vặn vẹo.Trong cấm chế, thần sắc của mỗi người đều cực độ phấn khích.

Khuôn mặt bọn họ dữ tợn, những đường gân xanh gồ lên, toàn bộ tinh thần tập trung hết cả vào trận chiến."

Chú ý!

Chú ý!

Đoàn tên Giáp, chú ý chặt đứt cánh tả đối phương!"

"Đoàn tên hiệu Bính, khống chế thần lực của các ngươi, không nên đánh quá mạnh, chú ý đổi phiên!"

"Cấm chế Đinh thần hào, chưa ăn cơm sao hả?

Sao đánh không có lực thế?

Muốn ta đánh chết à!

Thả mất tên nào ta liền không tha cho các ngươi..."...Ma Phàm tỉnh tóa nhìn kỹ chiến trường, mệnh lệnh của hắn giống như nước chảy mây trôi, không ngừng truyền vào mỗi ngóc ngách phòng tuyến cấm chế.Các tướng ở Mạc Vân Hải, chiến tướng am hiểu phòng thủ có vài vị ví dụ như Thúc Long Vệ Doanh, như Đường Phỉ Đường Tự bộ, nhưng Ma Phàm dù là chiến tướng am hiểu phòng thủ lại vô cùng đặc biệt.Hắn là chiến tướng am hiểu nhất phòng thủ chiến tuyến bằng cấm chế.Khi phòng thủ chống lại chiến bộ Huyền Không tự khi trước thành công, khả năng phòng thủ của Ma Phàm đã bị khai quật.

Sau đó, khi hắn đóng tại Lan Lý giới, dựa vào cấm chế để phòng thủ đâm ra có hứng thú thật sự với quần thể cấm chế.Phù trận cấm chế là trọng tâm phát triển của Mạc Vân Hải.

Trường phái con rùa của Tả Mạc có ảnh hưởng tới mọi người rất sâu đậm.

Ma Phàm cảm thấy cực kỳ có hứng thú nên bế quan nhiều năm ở Kim Ô vân đảo để nghiên cứu thật nhiều phù trận cấm chế.Sau một thời gian bất kể phòng tuyến phù trận nào vào tay hắn đều có thể phát huy ra uy lực kinh người.Hắn hiểu rõ nhược điểm và ưu điểm của mỗi một loại phù trận vì thế có thể lợi dụng chúng một cách hợp lý.

Cuộc chiến lần trước cũng đưa lại những kinh nghiệm xương máu để cho hắn một cái nhìn toàn cục, sau này đối với vận dụng phù trận quần thể cấm chế hiểu biết thấu triệt hơn.Niên Lục làm trợ thủ cho hắn.

Người này tinh thông tính toán có thể trợ giúp rất nhiều.

Lôi Bằng là một đòn phủ đầu luôn ẩn tàng trong ô quy xác.Chiến trường lặng lẽ biến hóa.Những biến hoá này hết sức nhỏ.

Trong chiến trường phức tạp, hỗn loạn cơ hồ không có ai phát hiện ra, nhưng Ma Phàm nhạy cảm nên cảm nhận được.Hai cánh chiến bộ của đối phương phối hợp không đủ ăn ý nên xuất hiện một khoàng trống.Cặp mắt Ma Phàm đột nhiên sáng rực lên.

Trong vô thức, âm thanh của hắn to hẳn lên, mệnh lệnh trở nên ngắn gọn."

Giáp Sửu, toàn lực công kích đi!"

"Đinh hào quần, ngăn chặn địch nhân của các ngươi đi."

"Canh hào quần, giảm bớt công kích, để bọn chúng tiến gần thêm chút nữa."

"Bính hào quần, Kỷ hào quần, chú ý, chuẩn bị thả sức chém giết!"

Đội viên dưới trướng hắn cực kỳ quen phong cách của hắn.

Ai cũng hiểu, mỗi khi đại nhân đột nhiên nói ngắn gọn thì trận chiến đã đến hồi quan trọng, khẩn yếu rồi.Tinh thần mọi người tức thì rung lên, ngay lập tức phù trận phòng tuyến phát sinh biến hóa, pháp quyết rơi như mưa, biến hoá này cũng rất khó phát hiện.Lôi Bằng vũ trang hạng nặng, Mạc Vân thần trang bọc kín thân thể uy vũ hùng tráng.

Tay y cầm đại kiếm kim lưu.

Trông y chẳng khác gì cự nhân đi ra từ trong truyền thuyết viễn cổ, cả người tản ra cái chất khát máu, khí tức tàn bạo.

Xung quanh y là hai trăm người tinh nhuệ được vũ trang hạng nặng y như vậy làm người ta nổi lên cảm giác trầm lòng ớn lạnh.Y vận sức chờ phát động công kích, quá trình chuẩn bị chiến đấu đã hoàn hảo!"

Bọn chúng tiến vào rồi!"

"Đại bằng, sát!"

Con mắt của Lôi Bằng đột nhiên sáng rực lên, khí tức tăng vọt, đại kiếm bằng kim lưu nặng nề như thế mà y coi nhẹ như không có gì.

Y giống như tê ngưu giận dữ, ầm ầm xông tới phòng tuyến phù trận!"

Sát!"

Hai trăm người tinh nhuệ đồng thời phát động, họ đồng thanh hét lớn: "Sát!"

Đội ngũ này giống như một cái trọng phủ sắc bén được vung lên cao ngất, rồi mạnh mẽ chặt vào con mồi đang bị vô số mành lưới trói lại.Chiến bộ bị dẫn dụ xông lên nên hoàn toàn ngờ trong phòng truyến của đối phương vẫn còn địch nhân lao ra.

Chúng quá bất ngờ, không kịp đề phòng, huyết nhục bay tứ tung, Lôi Bằng tựa như một con hung vật viễn cổ tả xung hữu đột, tình thế không ai có thể đỡ nổi.Thần trang trên người y là đặc biệt căn cứ vào thể chất mà luyện chế, nó chỉ có một tác dụng là gia tăng sức mạnh của Lôi Bằng lên năm lần!Lôi Bằng trời sinh thần lực, sau khi được chạm khắc ma văn sức mạnh lại càng lớn vô cùng, pháp quyết y tu luyện cũng đã được Tả Mạc đổi thành ma công từ trước đó lâu rồi.

Sau khi sử dụng ma thai thì đã luyện thành sức mạnh của hình ma thể, việc này lại lần nữa làm sức mạnh của y tăng lên mấy lần.

Tả Mạc cũng quyết tâm bồi dưỡng y đi theo con đường lấy thể lực làm chính.

Đến giờ này, sức mạnh của Lôi Bằng đã đến trình độ cực kỳ khủng bố.

Không ai ngờ được, sau khi tu luyện Mạc Vân thần quyết, sức mạnh của Lôi Bằng tăng lên một bước dài.Thần lực của Lôi Bằng là một loại đơn giản nhất, trực tiếp nhất, thô bạo nhất, không có kỹ xảo, đơn thuần chỉ là sức lực!Đại kiếm kim lưu trên tay y khác gì tấm phản, khi y múa lên thì không ai có thể ngăn được một kích.

Y không thích chiêu đâm mà đại kiếm kim lưu vào tay y giống như thanh trảm mã đao sống dày, y thích nhất là chiêu chém xuống.Thường thường một kiếm đi xuống, cả người lẫn ma kỵ của đối phương được chia làm hai.Giết đến lúc hứng khởi, thậm chí y dùng kiếm chẳng khác gì thiết côn, chiêu quất, đập đều được sử dụng.

Chỉ cần đứng gần thì đối phương không khác gì bị con man tê húc phải, thân thể bị húc bay, bị lõm vào, thất khiếu chảy máu.Keng!Tay của Lôi Bằng rung lên.

Từ lúc khai chiến tới giờ mới là lần đầu tiên có người ngăn kiếm của y!Huyết quang trong mắt hổ nồng đậm, y thấy rõ người ngăn trở mình là một gã ma soái.Lúc này chiến ý của Lôi Bằng đã đề tới cao nhất.

Dù đối phương là Ma soái, y vẫn không hãi sợ mà nổi giận gầm lên một tiếng, đại kiếm kim lưu vung lên, người theo kiếm chém mạnh vào đối phương!"

Tới hay lắm!"

Gã Ma soái hừ lạnh một tiếng.

Sau tiếng hừ không thấy cái gì biến hóa nhưng một lúc sau cái thương trong tay gã đột nhiên rực sáng như bạc, một điểm trắng sáng rực lên cực kỳ chói mắt.

Sau đó đột nhiên sáng lên ở trước mắt Lôi Bằng.Điểm ngân mang này tới cực nhanh, giống như thiểm điện.Trong phạm vi phương viên mười dặm, tâm thần mọi người đều bị cây thương này hấp dẫn.

Đội viên xung quanh Lôi Bằng, phảng phất sinh ra một loại ảo giác, phảng phất cái ngân sắc quang điểm kia có lực hấp dẫn khó giải thích.

Thân hình bọn họ dường như không thể tự khống chế mà bay đến ngân điểm bay đi, giống như thiêu thân nhào vào lửa.Cảm giác nguy hiểm cực độ bao trùm tâm thần khiến bọn họ không thể không hoảng sợ thất sắc.Nhưng vào lúc này, một tiếng rống giận giống như dã thú gào lên ầm ĩ trong tai bọn họ."

Sát!"

Lôi Bằng tức giân trợn tròn con mắt, thần trang trên người rực sáng màu đỏ tươi.

Từng giọt sức mạnh ẩn chứa bên trong mỗi một ma văn, thậm chí mỗi một cơ nhục, xương, gân đều tụ ở trên đại kiếm Kim lưu trong tay y!Chỉ là sức mạnh thuần tuý, không một kỹ xảo!Chỉ có sức lực!BuẦm!Tiếng va chạm nặng nề như tiếng trống, như tiếng sấm rền vang lên trong tầng mây dày đặc.

Bất cứ ai trong phạm vi trăm dặm đều có thể nghe thấy!Sóng khí kinh người, giống như vách thép tường sắt với xu hướng không thể chống đỡ ầm ầm nghiền nát bốn phía.

Cấm chế, phù trận trong phạm vi năm dặm bị phá huỷ hoàn toàn.

Ai phản ứng hơi chậm muốn chống lại luồng sóng khí này đập trúng thì lập tức thổ huyết thụ thương.

Ai thông minh hơn chút thì nương theo sóng khí văng ra bên ngoài.Bên trong phương viên năm dặm không còn lại vật gì.Bản thân đại kiếm kim lưu cũng bị tan thành mảnh nhỏ, Lôi Bằng giống như bao cát bị quăng mạnh, thần trang trên người y tứ phân ngũ liệt, máu tươi từ trong người chảy ra như suối, cả người như huyết nhân.Mà tại nơi vừa mới giao phong, gã ma soái vẫn cầm thương đứng đó, sừng sững bất động.Toàn trường yên tĩnh, mọi người đều bị cái va chạm kinh thế hãi tục này làm cho chấn động sâu tận trong tâm.Bỗng nhiên, đùng một tiếng, từng mảnh nhỏ từ trường thương bung ra rơi trên mặt đất.Đó như là tín hiệu ban đầu, rồi cả cây trường thương rầm rầm tan rã.Ma soái giống như tảng đá, gã vẫn không chút động đậy.Mọi người ngạc nhiên nghi ngờ nhìn gã Ma soái, lời đã nghẹn ở cổ họng.Nhưng vào lúc này, gã ma soái ầm ầm đổ xuống."

Đại nhân!"

Vô số binh sĩ Ma tộc khàn khàn giọng nói bi thiết, trong lòng vẫn không thể tin nổi.Nhưng gã ma soái đổ nhào xuống không nói một lời."

Ha ha ha ha!

Khụ..."

Lôi Bằng cuồng tiếu, y vùng vẫy bò dậy.

Y xé thần trang bị nghiền nát đến rách tả tơi trên người.

Mọi người lúc này mới hoảng sợ khi thấy toàn thân Lôi Bằng toàn máu là máu.

Bọn họ thậm chí còn thấy được những vết thương to nhỏ trải rộng cả thân thể, máu tươi từ đó không ngừng chảy ra ngoài.Lôi Bằng lại hồn nhiên như người vô sự.

Y lôi ra một bộ thần trang mới ở trong giới chỉ, rồi chẳng thèm để ý máu huyết đang chảy mà khoác lên người.Sau đó từ trong giới chỉ y lôi ra một cây đại phủ giống như ván cửa lớn.Tay cầm đại phủ, tiên huyết đọng ở dưới chân, Lôi Bằng từng bước một đi về phía trước.

Đột nhiên y giơ trọng phủ lên, miệng rống như dã thú rống giận: "Sát!"

Trong cấm chế phù trận, Niên Lục lau mồ hôi lạnh: "Tên gia hỏa này bị đánh đến điên rồi!"

Ma Phàm lại nhíu mày, thực lực của hắn cao nhất nên nhìn rất rõ ràng.

Gã Ma soái quá sơ ý, gã không ngờ được có người đi theo trường phái sức lực thuần tuý, hơn nữa còn khoẻ tới mức độ này.

Một kích của Lôi Bằng kia là lực tụ toàn thân, dù cho lão đại nổi danh vì sức khoẻ cũng không chọn cách trực tiếp đỡ.Nhất lực sức phá vạn pháp, điều hay được nói tới chính là thế này.So kỹ xảo so cảnh giới, gã ma soái cách biệt Lôi Bằng một trời một vực, nhưng gã lại cùng Lôi Bằng chính diện đọ sức khoẻ, cái này không phải muốn chết sao?Ma Phàm lắc đầu, kỳ thực hắn biết rõ ý đồ của ma soái.

Gã ma soái muốn thông qua hành động này để đẩy mạnh sĩ khí, nhưng không ngờ được gặp phải cái tên Lôi Bằng ngang ngược thô bạo không nói lý."

Để kệ bọn chúng đi."

Ma Phàm nghiêm chỉnh nói.Quần thể phù trận bị đánh thủng một lỗ bề rộng chừng năm dặm lớn, điều này nghĩa là những kế hoạch ban đầu cần phải điều chỉnh lại.

Phòng tuyến sứt mẻ nghĩa là kẽ hở càng nhiều, nhưng đây là chuyện không còn cách nào khác, lực lượng cao giai đủ để chi phối chiến cuộc.

Hơn nữa, đối phương trả giá bằng một gã ma soái.

So với tổn thất trên thì có thể nói bọn họ chiếm đại tiện nghi rồi.Đối phương mất đi không những chỉ là một vị ma soái.

Phương thức chiến đấu của Ma tộc đã định trước, một khi ma soái chết trận thì sức chiến đấu của chiến bộ sẽ giảm mạnh, tan đàn xẻ nghé.Nếu nói, một vị ma soái tử trận là gãy một cái cánh.

Khi mất cái cánh này thì cái cơ bản là sĩ khí cũng hỏng mất rồi.Sĩ khí nhìn không thấy tìm không ra, nhưng mà ảnh hưởng cực lớn đối với chuyện thắng bại.

Cuộc chiến càng kịch liệt thì ảnh hưởng của sĩ khí lại càng lớn.Dù cho đối phương còn có một gã ma soái!Ma Phàm nhạy cảm mà nhận thấy được đối phương sĩ khí suy sụp, hơn nữa một vị ma soái kia cũng bị kết quả một trận chiến này làm cho sợ ngây người nên nhất thời còn chưa kịp phản ứng.Địch nhân nhất thời hỗn loạn.Cơ hội!Ma Phàm không chút do dự điều chỉnh lại mệnh lệnh.Chiến bộ của Ma tộc hỗn loạn, lại gặp phải công kích mãnh liệt.

Khi vị ma soái kia phản ứng lại thì mới thấy rằng chiến bộ của bọn gã đã bị đối phương bám chặt lấy, nếu lúc này lui thì số lượng thương vong sẽ cực kỳ kinh khủng.Đáng chết!Tại sao có thể như vậy!Sắc mặt của gã xám xịt lại.Chương 773 : Gặp địchDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam TửSau khi bay được một lúc, phía trước truyền tới âm thanh chiến đấu kịch liệt, những thành viên trong đoàn đều là hạng người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nên dễ dàng phán đoán có âm thanh công kích của Pháp bảo trong mớ thanh âm hỗn độn kia, cả đội tàu lập tức trở nên cảnh giác.

Chẳng lẽ có người cũng làm như bọn họ, đến Hắc Hải để tìm kiếm bảo tàng?Từ khoảng cách mà âm thanh truyền tới, có thể nghe được đối phương vẫn còn cách bọn họ ít nhất cũng mấy trăm dặm, nếu không phải nơi đây là mặt biển, không có gì che chắn, hướng gió lại thuận chiều, hơn nữa bọn họ đều là người có thính giác vô cùng linh mẫn thì chưa chắc đã phát giác ra tiếng động chiến đấu kia.Tốc độ của đội thuyền rất nhanh, quãng đường mấy trăm dặm chỉ cần trong chốc lát sẽ tới.Đám hộ vệ trên đội tàu đều vào trạng thái phòng vệ sẵn sàng chiến đấu!Khi đám người Tả Mạc đến nơi, khung cảnh hiện ra khiến mọi người hết sức ngạc nhiên.Một con bạch tuộc độc nhãn to lớn như ngọn núi, nửa người của nó chìm dưới mặt nước, còn một nửa đang trồi lên trên, xung quanh nó có vài trên tu giả đang điên cuồng công kích.“Đây mà là bạch tuộc sao?"

Tả Mạc dùng tay ước lượng thân hình cao ngất của con bạch tuộc, nhưng kết quả khiến hắn nuốt nước bọt không thôi, chỉ bộ phận bên trên mặt nước của con bạch tuộc thôi cũng đã cao hơn hai trăm trượng rồi, vì thế trông mấy tên tu giả đang vây xung quanh nó giống như đám ruồi muỗi đang vo ve vậy.Chỉ riêng phần bên trên mặt nước đã to lớn như thế, có thể tưởng tượng ra được toàn thân nó khổng lồ đến cỡ nào.Bất kì ai phải đối mặt với con quái vật khổng lồ như thế đều phải hít vào một hơi lãnh khí, trong lòng sinh ra cảm giác không thể chiến thắng.“Trông nó lớn như vậy, không biết đã sống bao nhiêu năm rồi a?"

Tằng Liên Nhi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nàng sinh ra và lớn lên ở Ma giới cho nên đã gặp qua không ít những hung vật đáng sợ, nhưng loại hung vật có thể hình khổng lồ như thế này thì nàng mới gặp lần đầu tiên."

A Tả ngươi phải cẩn thận, con bạch tuộc này sống hơn vạn năm rồi đó!"

Trong ý thức hải, Vệ lên tiếng nhắc nhở, lời nói của hắn khiến Tả Mạc giật mình kinh hãi."

Hơn vạn năm?

Chỉ có loài rùa đen mới sống được ngàn năm hay vạn năm thôi chứ, sao con bạch tuộc này lại sống lâu như con rùa đen được chứ?"

Trái tim nhỏ bé của Tả Mạc cũng hơi run rẩy, bất kể là loài sinh vật nào nếu đã sống lâu hơn ngàn năm đều trở nên vô cùng cường đại nói gì đến việc con bạch tuộc này đã sống hơn vạn năm.

Hơn nữa trong vạn năm ấy nó vẫn sống ở nơi khắc nghiệt như Hắc Hải, như vậy thực lực của nó thật..."

Thừa dịp nó chưa phát hiện ra chúng ta, phải tránh đi thật nhanh.

Những sinh vật đã sống hơn vạn năm đều có linh trí không thua kém các người đâu" Bồ yêu lên tiếng nhắc nhở.Rất hiếm khi hai người Bồ và Vệ cùng chung ý kiến, trong lòng Tả Mạc phát sinh ý định rút lui, tuy hắn rất yêu quý bảo bối nhưng hắn không muốn mang cái mạng nhỏ của mình ra đánh cuộc chút nào.Hơn nữa nhìn tình hình hiện tại mà xem, cơ hội chiến thắng của hắn thấp đến đáng thương.Những công kích của đám tu giả vây quanh đều tập trung lên thân con bạch tuộc, nhưng mặc dù tất cả những đòn đó đều trúng đích nhưng con bạch tuộc cũng chẳng có phản ứng gì.

Trên thân bạch tuộc đó có phủ một lớp nhầy bóng loáng, khiến cho những Pháp bảo đánh lên thân nó bị đẩy lui hoặc trượt ra ngoài, thậm chí đòn công kích đánh lên còn có một phần bị biến mất nữa kìa.Một hung vật đáng sợ như thế này, không nên dây vào!Đột nhiên Vi Thắng hạ giọng nói, trên thân hắn bốc lên sát khí hừng hực tỏa ra bốn phía: "Sư đệ, hình như những người kia là kiếm tu của Côn Luân đấy"."

Côn Luân !" thân hình của Tả Mạc khẻ run, vừa nãy toàn bộ chú ý của hắn đều tập trung lên con bạch tuộc kia, sau khi nghe Vi Thắng nhắc nhở hắn bèn ngước nhìn những tu giả kia và phát hiện ra bọn họ quả thật đều là kiếm tu Côn Luân cả.Hai tròng mắt Tả Mạc hiện lên màu huyết sắc, bọn hắn và Côn Luân có mối thù ‘bất cộng đái thiên' mà!** *"Sư huynh, con bạch tuộc này quá lợi hại!

Chúng ta không có cách nào giết chết nó được!"

Trong lời nói của Hà Tư hiện lên vẻ lo lắng, bọn họ đã công kích con bạch tuộc này suốt một canh giờ, vậy mà chỉ lưu lại trên thân nó vài vết thương không đáng kể mà thôi.Tiêu Như Kiếm cũng cảm thấy sốt ruột, nhưng hắn biết rõ mình không thể để mọi người biết mình đang lo sợ, hắn làm ra vẻ trấn tĩnh nói: "Mọi người không cần gấp gáp, cứ thử hết tất cả thủ đoạn có thể nghĩ ra xem.

Ta đã dùng một phần Đoạn Hồn Dẫn Hương, đây là thứ ta cầu xin sư phụ rất lâu mới có được nên vẫn giấu đến tận bây giờ đấy, hung vật kia có lợi hại đến mức nào đi nữa chỉ cần trúng phải Hồn Dẫn Hương, trong vòng ba canh giờ nó không thể phục hồi lại được tri giác đâu!"

Vu Minh cũng cảm thấy bất đắc dĩ nói: " Tất cả những thủ đoạn có thể dùng ta đều đã thử qua, nhưng tất cả đều vô dụng!"

Tiêu Như Kiếm cắn răng lại không thốt nên lời, hắn quay mặt nhìn sang một vị sư đệ khác rồi nói: "An Hải, không phải sư phụ ngươi có cho ngươi một miếng Bách m Diệt Hồn Kiếm Hoàn sao, lấy ra dùng thử xem sao".Trên mặt An Hải lộ lên vẻ đau lòng, nhưng trước mắt những thủ đoạn bọn họ dùng đều không có tác dụng.

Quả thật Đoạn Hồn Dẫn Hương của Tiêu sư huynh vô cùng quý hiếm, nếu như hắn bỏ phí cơ hội tốt như vậy thì về sau sẽ hối hận cũng không kịp.

DÙ sao con bạch tuộc này cũng sống hơn vạn năm, cho nên toàn thân nó đều là bảo bối hiếm có."

Được !"

Một khi An Hải đã quyết định đánh cược, hắn không chút do dự xót của nữa, trên tay hắn liền hiện ra một quả cầu nhỏ cỡ hạt đậu, toàn thân nó được bao phủ một lớp vàng óng như hạt châu.

Hạt châu này tỏa ra ánh sáng có nhiều màu sắc khác nhau, khi nó được lấy ra lập tức xung quanh xuất hiện một làn sương mù mờ ảo bao phủ hết mọi người lại.

Đám người Tiêu Như Kiếm đều phấn chấn tinh thần, bọn họ đều là những người hiểu biết, nên cũng rõ được Bách m Diệt Hồn Kiếm Hoàn của bổn môn luyện chế khó khăn đến cỡ nào, đó là một trong những bí pháp của bổn môn, những Trưởng lão có thể luyện chế ra nó chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chính tầng vụ khí mờ ảo bên ngoài thực ra là những mảnh băng kiếm nhỏ chứa đầy kiếm khí.Trên mặt An Hải hiện lên một tầng huyết sắc, tay hắn liên tục kết ấn, rồi thét dài: "Đi!"

Kiếm hoàn lập tức hóa thành những đạo lưu quang nhỏ bé chui vào cơ thể con bạch tuộc.Lúc trước con bạch tuộc không có phản ứng gì, đến khi bị luồng kiếm khí chui vào cơ thể rốt cuộc cũng khiến nó có phản ứng, thân thể nó điên cuồng giãy dụa khiến cho sóng biển xung quanh sôi trào, thân thể to lớn của nó có sức mạnh vô cùng lớn.Trên mặt đám người Tiêu Như Kiếm hiện lên vẻ vui mừng hớn hở, bọn họ chắc chắn Bách m Diệt Hồn Kiếm Hoàn đang bào mòn sinh cơ của con bạch tuộc.

Quá trình luyện chế Bách m Diệt Hồn Kiếm Hoàn rất tàn nhẫn, trước tiên phải hành hạ những linh thú được nuôi dưỡng để nó sinh ra ý niệm hung ác và oán thán, sau đó mới dùng thủ pháp âm luyện để chuyển hóa những ý niệm đó thành kiếm khí, cuối cùng phong ấn tất cả những kiếm khí do ý niệm hung ác và oán thán đó hóa vào trong kiếm hoàn.Chính vì vậy, nó có tác dụng tổn thương đến hồn phách của địch nhân, có thể nói nó là một thủ đoạn cực kỳ đáng sợ.Đám người Tiêu Như Kiếm vội vàng bay ra xa, nhằm tránh khỏi việc bị bạch tuộc đánh trúng, với thân thể to lớn của nó chỉ cần không may bị nó đập phải cho một phát thôi, chắc chắn sẽ xương thịt không còn miếng nào.Sau nửa canh giờ vật vã, cuối cùng con bạch tuộc đó cũng im hơi lặng tiếng.Đám người Tiêu Như Kiếm chẳng ai mà không cảm thấy vui mừng cả, nhưng rất nhanh sau đó bọn họ lại phát hiện ra, thân thể bạch tuộc vẫn chưa bị phá vỡ.

Hơn nữa vì không ngừng công kích nó khiến pháp lực trong người bọn họ chẳng còn bao nhiêu nữa."

Chất nhầy trên người nó thật là cổ quái" Hà Tư nhắc nhở.Đúng lúc này An Hải phát hiện ra đội tàu ở phía xa xa, sắc mặt hắn lập tức biến đổi: "Sư huynh!

Có người đến đấy!"

Đám người Tiêu Như Kiếm cảm thấy hết sức ngạc nhiên, hung danh của Hắc Hải phi tuyến ai ai cũng biết, cho nên không mấy ai dám xông vào Hắc Hải phi tuyến.

Nếu không phải bọn họ ỷ vào việc bản thân tài lực dồi dào, hơn nữa trong thời gian gần đây thực lực của họ đều tăng mạnh thì đám người Tiêu Như Kiếm cũng không dễ dàng mạo hiểm xông vào Hắc Hải phi tuyến làm gì.Lần hành trình đi Hắc Hải này do Tiêu Như Kiếm khơi mào.

Hắn đã đọc qua quyển du kí của một Trưởng lão trong phái, qua đó có ghi lại những việc kinh hồn mà vị Trưởng lão này đã chứng kiến ở Hắc Hải phi tuyến, trong quyển du kí của vị Trưởng lão đó có nhắc tới việc hắn đã gặp qua con bạch tuộc vạn năm này.Tiêu Như Kiếm là kẻ vô cùng thông minh hơn nữa tính tình lại cẩn thận, cho nên hắn cố ý đi sưu tầm tất cả những tài liệu có ghi chép về Hắc Hải phi tuyến.Sau khi bản thân tu luyện được Thần lực, với suy nghĩ lại những gì vị Trưởng lão kia đã ghi, hắn có một suy đoán hết sức to gan đó là rất có khả năng con bạch tuộc chính là một hung vật từ thời Viễn cổ.

Mà hung vật từ thời viễn cổ đa số đều tu luyện Thần lực, cho nên bọn nó có sức mạnh vô cùng lớn, những tu giả tu luyện linh lực không thể chống lại chúng nó.Để chứng minh suy đoán của mình, hắn không ngừng tìm tòi thêm tư liệu, từ những tư liệu tìm được đó có thể thấy rõ suy đoán của hắn dần dần được khẳng định.Chắc chắn bên trong Hắc Hải có tồn tài những hung vật sử dụng Thần lực.Sau khi tu luyện Thần lực, thực lực của hắn càng ngày càng mạnh, Tiêu Như Kiếm đột nhiên nhận ra rằng, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo để gia tăng thực lực.

Hắc Hải phi tuyến là tử địa của kiếm tu linh lực, nhưng với những kẻ đã tu luyện Thần lực đạt được chút thành tựu như bọn họ thì Hắc Hải phi tuyến chính là một bảo khố.Từ đó hắn bắt đầu chuẩn bị tất cả cho cuộc hành trình đi Hắc Hải phi tuyến này, hắn tìm kiếm những người có cùng chung chí hướng, sau đó là cân nhắc chiến thuật và chuẩn bị đầy đủ vật dụng.Cuối cùng mọi việc đã được an bài thỏa đáng, Tiêu Như Kiếm thống lĩnh mọi người bắt đầu cuộc hành trình đi đến Hắc Hải phi tuyến.Nhờ có những tư liệu mà các tiền bối để lại, nhóm người Tiêu Như Kiếm nhanh chóng tìm được con bạch tuộc vạn năm có thân hình khổng lồ này.Nhưng sau khi gặp mặt, mức độ chai lì của nó khiến tâm trạng đang vui mừng của mọi người như bị tạt một gáo nước lạnh.

Con bạch tuộc bị nhiễm Hồn Dẫn Hương nên mất đi khả năng phản kháng, sau đó để mặc cho bọn họ vây đánh, vậy mà bọn họ dùng tất cả thủ đoạn vẫn không thể làm thương tổn đến nó.Hồn Dẫn Hương chỉ có tác dụng giới hạn trong vòng ba canh giờ, khi ba canh giờ trôi qua e rằng bọn họ chỉ còn cách chạy trối chết để giữ mạng mà thôi.Bách m Diệt Hồn Kiếm Hoàn làm bọn họ dấy lên chút hy vọng, nhưng rất nhanh sau đó mọi người lại lâm vào khốn cảnh như lúc đầu.Đúng lúc chán nản nhất, bọn họ phát hiện ra nhóm người của Tả Mạc.Trong lòng Tiêu Như Kiếm đang âm thầm suy nghĩ, sau đó hắn hạ giọng nói: "Đây là một cơ hội tốt, chúng ta có thể lừa bọn họ giúp chúng ta đối phó với con bạch tuộc kia đã".Giọng nói của hắn nhỏ đi: "Đâu Sát Kiếm Trận của sư muội có còn hoạt động được không?"

Hà Tư hơi gật đầu: "Vẫn còn hoạt động"."

Hãy chú ý ngón tay của ta, khi nào ngón tay út của ta móc lên, sư muội lập tức phát động Đâu Sát Kiếm Trận vây bọn họ lại nhé, quả thật Kiếm Trận là tuyệt tác đắc ý nhất của Hà Sư thúc đấy, hắc hắc..."

Chữ 'hắc' cuối cùng trong câu nói của Tiêu Như Kiếm chứa đầy sát khí.An Hải im lặng trong chốc lát rồi nói: "Như vậy không tốt lắm đâu!"

Tiêu Như Kiếm cũng biết, nếu lần này hắn không thể thuyết phục được mọi người thì coi như chuyến đi lần này đã thất bại, sau một hồi suy nghĩ hắn nói:" Vậy trước tiên cứ vây khốn bọn họ lại, sau khi chúng ta đạt được mục đích thì lại thả bọn họ ra rồi đền bù bọn họ thêm một chút lợi ích là được".Những người khác cũng thấy hắn nói có lí, nên âm thầm gật đầu đồng ý.“Tình hình hiện nay của Côn Luân chúng ta ra sao chắc hẳn ai trong chúng ta cũng biết rõ, con bạch tuộc này rất quan trọng với bổn môn, cho nên lát nữa đừng có nương tay với đám người này!

Bọn họ có thể đi lại trên Hắc Hải phi tuyến chứng tỏ thực lực của bọn họ cũng không tầm thường chút nào, do đó chúng ta không lên khinh xuất" Tiêu Như Kiếm cẩn thận nhắc nhở mọi người."

Sư huynh nói đúng !"

"Chúng ta nghe theo sư huynh !"

Mọi người cũng biết, hiện nay môn phái đang ở trong tình trạng khó khăn, rất nhiều tiền bối đã dùng tính mạng để đổi lấy thời gian cho bọn họ trưởng thành, khiến trong lòng ai cũng cảm thấy xấu hổ vì chưa đóng góp được gì cho môn phái, cho nên đối với những việc trọng yếu như thế này bọn họ không thể dùng lòng dạ đàn bà để đối xử với đối phương được.Sau khi mọi người thống nhất mọi ý kiến, Tiêu Như Kiếm cũng thở dài một hơi, hắn xoay thân lại, trên mặt nở một nụ cười ấm áp, rồi âm thanh của mình hét lên: "Phía trước là bằng hữu phương nào?

Tại hạ là Tiêu Như Kiếm đệ tử của Côn Luân rất hân hạnh được gặp mặt chư vị.

Hiện tại chúng ta đang gặp một chút phiền phức, không biết có thể mời các vị ra tay giúp đỡ được không?

Sau khi xong việc Côn Luân ta chắc chắn sẽ có hậu tạ!"

Tuy Tiêu Như Kiếm rất nhiệt tình và không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, hắn tin rằng chỉ cần dùng danh nghĩa của Côn Luân thôi, cũng đủ làm cho người bình thường cấp cho bọn hắn vài phần mặt mũi.Còn về chủ ý dám đánh người của Côn Luân thì bọn hắn cho rằng người như thế còn chưa kịp sinh ra đời.Quả nhiên, đối phương lập tức trả lời: "Đại phái như Côn Luân chúng ta cũng ngưỡng mộ đã lâu!

Hôm nay gặp mặt thấy phong thái của mọi người quả thực không hổ danh phong phạm của một danh môn.

Có may mắn kết bạn với các vị chúng ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh, còn chuyện cảm tạ thì không cần các vị đừng lên khách khí quá".Sau khi nói chuyện xong đội tàu liền bay đến cách đám người Tiêu Như Kiếm không xa.Tiêu Như Kiếm nhìn lướt qua mọi người trên tàu, thấy được các thành viên trên tàu vô cùng hỗn tạp, nội tâm lo lắng cũng buông lỏng, vẻ vui mừng trên mặt càng lúc càng rạng rỡ.Chương 774 : Khiếp sợDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam Tử"Cái gì ?"

Hải Kim Vân đột nhiên đứng dậy, trên mặt hắn hiện lên vẻ khiếp sợ, thanh âm của hắn bỗng trở nên bén nhọn chói tai: "Thất bại?

Ngươi nói rằng bọn họ thất bại sao?

Hai vị Ma Soái đánh với một tên gia hỏa không có chút tiếng tăm nào, vậy mà kết quả lại thất bại?"

Hải Kim Vân càng nói càng bị kích động, khuôn mặt màu vàng nhạt của hắn đằng đằng sát khí, hai mắt của hắn lạnh như băng, giọng nói lãnh khốc vô tình vang lên: "Bọn hắn đâu?

Kêu bọn hắn tới đây gặp ta nhanh!"

Hai người Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh phụ trách thống lĩnh chiến bộ trong cuộc chiến này, cả tiền tuyến của Liên minh Ma Soái đều nằm dưới sự chỉ huy của họ, cho nên bọn họ có thể điều động bất cứ kẻ nào, đồng thời cũng có thể xử lí bất kì ai.Hai vị Ma Soái chỉ huy hai chi chiến bộ đầy đủ.

Mang quân đi đánh một chiến bộ không có đỉnh cấp Chiến tướng tọa trấn, mặc dù đối phương có phòng tuyến bằng Phù trận, nhưng bọn họ cũng có ưu thế áp đảo.Sát khi trong lòng Hải Kim Vân bốc lên, không có bất cứ một lí do nào có thể biện hộ cho lần thất bại này của hai vị Ma Soái!Theo quan điểm của hắn, kẻ nắm trong tay lợi thế lớn như vậy mà bị thất bại thì chỉ có hai nguyên nhân, một là nhát gan sợ chết, còn nguyên nhân thứ hai là không có năng lực, bất kể là nguyên nhân nào đi nữa hắn cũng không thể tha thứ cho hai vị Ma Soái trong trận thất bại này.Tên Ma hiệu cúi đầu xuống, giọng nói của hắn chứa đầy vẻ bi thương: "Hai vị đại nhân đều đã tử trận rồi".Khuôn mặt Hải Kim Vân trở nên cứng ngắc, Thưởng Vũ Sinh đang đứng bên cạnh cũng lộ lên vẻ mặt bất ngờ ngoài ý muốn.Tuy những năm gần đây, do thời đại biến đổi không ngừng, Ma Soái cũng không còn trân quý như lúc xưa, nhưng vẫn ít khi phát sinh ra chuyện Ma Soái chết trận.

Thời đại mới đã bắt đầu, những người có thể vượt qua trào lưu của thời đại, hơn nữa lại có thể đứng trên người khác một lần nữa, đều là một số ít những thiên tài xuất sắc.

Đại đa số những người còn lại đều giãy dụa dưới tầng chót của xã hội.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, tuy Ma Soái bị thoái hóa từ chiến lực đỉnh cấp trở thành chiến lực nhất lưu, nhưng họ vẫn cường đại như trước.Chết trận, điều này cho thấy họ không hề lui bước trước kẻ địch!Bất kể lí do gì làm cho Ma Soái chết trận đều không thể khinh thường.

Khi nhận được tin Quyền Bội chết trận, bọn họ cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì địch nhân của hắn là Biệt Hàn, trước mặt một vị đỉnh cấp Chiến tướng, lẽ dĩ nhiên Ma Soái không có khả năng phản kháng rồi.Nhưng còn Ma Phàm, hắn là ai ?Bên trong thập đại danh tướng của Tu Chân Giới, không hề có tên của người này.

Trong những tin tức tình báo mà bọn họ nhận được, những thông tin liên quan đến người này lại càng ít ỏi, tin tức tình báo chỉ nói hắn là kẻ am hiểu phòng thủ, hơn nữa lại là một trong những người đi theo Tả Mạc lâu nhất, còn những thứ còn lại thì không biết thêm được gì cả.Chẳng lẽ cái tên chiến bộ Ma Phàm chỉ là ngụy trang?

Còn người chân chính âm thầm tọa trấn lại là Công Tôn Sai sao?Hải Kim Vân không muốn tin điều đó là sự thật.Bỗng nhiên Thưởng Vũ Sinh mở miệng nói, giọng nói của hắn vẫn chậm rãi thong thả như trước: "Trước hết cứ nghe hắn nói xong đã"."

Là thế này!

Bọn họ lập nên một phòng tuyến bằng Phù trận, Ma Phàm dựa vào phòng tuyến phù trận này để phòng thủ!

Sau khi hai vị đại nhân thương lượng thấy chúng ta đang chiếm ưu thế về thực lực, cho nên quyết định đánh sâu vào đội hình của đối phương!

Bởi vì nhân số chiến bộ của đối phương không đông, cho nên hai vị đại nhân chọn ra sáu nơi có lợi cho việc đột phá để tấn công, ép đối phương phải chịu áp lực trên toàn mặt trận.

Đến khi bắt đầu khai chiến lập tức chúng ta chiếm được ưu thế, nhưng đối phương rất ương ngạnh, bọn họ chống trả lại kịch liệt".Trên mặt tên Ma hiệu may mắn còn sống hiện lên vẻ buồn bã đau thương, hắn hạ thấp giọng nói: "Sau khi giằng có với nhau chừng hơn nửa canh giờ, cuộc chiến xảy ra không khác gì một trận Công thành chiến bình thường, hai vị đại nhân cho rằng lực lượng của đối phương sắp dùng hết rồi, nên quyết định gia tăng thêm áp lực lên đối phương, đúng lúc đó trận hình đối phương lộ ra sơ hở"."

Việt đại nhân là người có năng lực rất mạnh về phương diện đột kích, khi thấy đối phương lộ ra sơ hở hắn lập tức xuất lĩnh đội tinh nhuệ rồi đột kích vào trận hình đối phương, nhưng không ai có thể ngờ được, đó chính là cái bẫy mà đối phương giăng ra!

Chỗ đó đúng là địa ngục!

Đúng là địa ngục mà..."

Ngôn ngữ của tên Ma vệ trở nên kích động, môi hắn run rẩy trước tiên, rồi toàn thân hắn trở nên run rẩy, trong mắt hắn ánh lên vẻ kinh hoàng khiếp sợ.Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh quay sang nhìn nhau, trong nội tâm hai người hết sức ngưng trọng."

Bình tĩnh một chút!"

Hải Kim Vân quát khẽ.Gã Ma hiệu như tỉnh lại từ trong mộng, trên mặt hắn lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng thanh âm phát ra vẫn run rẩy như cũ: "Trong cạm bẫy, có một đội tinh nhuệ đang mai phục, khi Việt đại nhân xông vào, đội quân tinh nhuệ đó đột nhiên xuất hiện đánh úp đại nhân.

Tên cầm đầu đội quân tinh nhuệ này là một Chiến tướng mạnh mẽ khó ai đỡ nổi, hắn tấn công cực kì mãnh liệt và hung hãn, không ai có thể ngăn cản một kích của hắn".Thân thể gã Ma vệ càng lúc càng run rẩy."

Sau đó thì sao ?"

Hải Kim Vân hỏi tiếp.“Sau đó..., sau đó Việt đại nhân chết dưới một kích của hắn!"

Hai mắt của tên Ma vệ liên tục chảy ra hai dòng lệ nóng hổi.Vẻ mặt của Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh biến đổi.

Khi hai người quay sang nhìn nhau, đều thấy được trong ánh mắt đối phương vẻ khiếp sợ tột cùng.

Một kích giết chết một vị Ma Soái, thực lực này đáng sợ đến mức nào...Có đánh chết bọn họ cũng không thể nghĩ ra rằng trên đời này lại có một kẻ biến thái đến như vậy."

Thế người kia có bị thương hay không ?"

Thưởng Vũ Sinh không nhịn được hỏi lại.Gã Ma hiệu cố nén bi thương mà nhớ tiếp: "Bản thân người kia cũng bị trọng thương, toàn thân đều là máu, nhưng hắn lại vô cùng dũng mãnh, bị thương như vậy mà vẫn không lùi bước, hắn chỉ thay một bộ Thần trang khác rồi tiếp tục chiến đấu!

Đại nhân bị giết chết khiến cho sĩ khí quân ta giảm mạnh, lập tức đội hình chiến trận trở nên hỗn loạn, đội tinh nhuệ của chúng ta nhanh chóng bị bọn họ xé tan thành từng mảnh nhỏ"."

Còn Hà đại nhân thì sao?

Hắn chết như thế nào?"

Giọng nói của Hải Kim Vân cũng trở nên gấp gáp."

Từ cái chết của Việt đại nhân khiến cho Hà đại nhân chịu một cú sốc rất lớn.

Đối phương cũng là kẻ hết sức lợi hại, nhân cơ hội đó bọn họ áp sát rồi quấn lấy chiến bộ của Hà đại nhân, lập tức chiến bộ của Hà đại nhân như sa vào vũng lầy, dù cố gắng giãy dụa kiểu gì cũng không thoát ra được.

Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, phe ta bị đánh cho tan tác, cho nên chẳng ai biết chuyện gì xảy ra kế tiếp.

Đến gần cuối trận thuộc hạ nghe được một tiếng nổ lớn vang lên, thì lúc đó mới biết e rằng Hà đại nhân cũng..."

Cả Hải Kim Vân lẫn Thưởng Vũ Sinh đều có trạng thái đang suy tư gì đó.Bầu không khí trong đại sảnh bỗng trở nên yên tĩnh đến mức nếu có cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được, lời tường thuật của tên Ma hiệu đó khiến cho hai người phải chịu một cú sốc to lớn không gì sánh được.Trong lòng hai người đang trở nên rối loạn.Chỉ một chiến bộ Ma Phàm thôi đã mạnh đến như thế, vậy những chiến bộ còn lại dưới tay Biệt Hàn sẽ như thế nào?Đến lúc này bọn họ mới phát hiện ra mình đã mắc phải sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, ánh mắt của bọn họ chỉ tập trung vào Biệt Hàn mà không để ý gì đến những chi chiến bộ còn lại!

Người có danh, cây có bóng, chính vầng sáng của đỉnh cấp Chiến tướng Biệt Hàn đã che dấu đi thực lực của những người khác.

Bất kể là phương diện tâm lí hay chiến thuật, Liên minh Ma Soái đều chỉ tập trung lên mỗi một Biệt Hàn mà thôi.Nếu như... nếu như những chiến bộ khác dưới trướng của Biệt Hàn đều có thực lực như thế này...Không hiểu sao trong lòng hai người họ lại nổi lên dự cảm không lành.** *Bất kể là đám người Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh, hay là Biệt Hàn, cũng không nghĩ tới trận chiến của bọn họ bị những vị đại thủ lĩnh chú ý tới.

Mạc Vân Hải tuy nhỏ nhưng có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa mấy năm gần đây Mạc Vân Hải chưa có hành động nào lớn đến thế, vậy mà lần này lại đột nhiên động thủ cho nên mới thu hút được sự chú ý của những thế lực khác.Tin tức tình báo về trận chiến này của Ma Phàm, thông qua rất nhiều con đường truyền tới tay các thế lực lớn.Sau khi Công Dã Tiểu Dung đọc kĩ càng tin tức tình báo gửi về, khuôn mặt bình tĩnh của hắn cũng có chút động dung."

Sư huynh thấy thế nào?"

Lê Tiên Nhi luôn chú ý đến biểu lộ của Công Dã Tiểu Dung, tuy sự trở về của Công Dã Tiểu Dung cũng tạo lên một gợn sóng không nhỏ, nhưng cũng không thể so với ánh sáng năm xưa của hắn, đương nhiên mọi người chẳng ai còn hứng thú với tàn binh bại tướng như thế nữa.Nhưng địa vị của Công Dã Tiểu Dung ở Thiên Hoàn cũng không hề thay đổi.

Bất kể là Chưởng môn hiện tại hay Chưởng môn trong tương lai là Lê Tiên Nhi đây đều có thể nhìn ra, lần thất bại này đã làm Công Dã Tiểu Dung lột xác trở thành con người khác hẳn.Năm xưa lúc Công Dã Tiểu Dung dẫn theo tàn quân trèo non lội suối, trải qua vô số gian nan hiểm trở, cuối cùng cũng trở lại Thiên Hoàn, lúc đó Chưởng môn chỉ nói một câu: "Thành tựu của Tiểu Dung không thể ước lượng được!"

Sau lần thất bại đó Công Dã Tiểu Dung như biến thành một con người khác, sự kiêu ngạo, ương ngạnh hay cao cao tại thượng trước kia đã không còn nữa, giờ đây hắn sống an phận và kiên nhẫn, cũng không thèm để ý đến những lời đồn đại khác trong môn phái.

Hơn nữa hắn cũng trở nên khắc khổ hơn trước, hắn học tập Thần lực và thích ứng Thần lực chiến pháp nhanh đến kinh người.Sự tin tưởng của Chưởng môn đặt lên hắn vẫn không giảm đi, cho nên hắn vẫn giữ được quyền lực rất lớn.Tuy hắn chỉ ru rú trong nhà nhưng lẳng lặng xây dựng lại chiến bộ mới của mình, hắn dùng những thành viên của tàn quân năm đó làm nồng cốt, sau đó từ từ mở rộng ra, thế là chiến bộ mới của hắn dần dần thành hình.Lê Tiên Nhi đều thấy rõ tất cả những điều đó.Nàng biết rằng, Tiểu Dung sư huynh chỉ còn thiếu một cơ hội, một cơ hội sẽ làm cho cả thiên hạ biết đến tên hắn một lần nữa, một cơ hội để hắn bước lên con đường đỉnh cấp Chiến tướng.Hắn đã chuẩn bị tốt để chờ đợi một cơ hội như vậy!Cho nên khi nhìn thấy Tiểu Dung sư huynh hiện lên vẻ mặt kì quái, nàng cảm thấy rất ngạc nhiên, mấy năm gần đây Tiểu Dung sư huynh sống rất an phận và kiên nhẫn, tính tình cũng trở nên trầm ổn, dường như không có chuyện gì có thể làm hắn dao động.Vẻ kinh ngạc trên mặt Công Dã Tiểu Dung chỉ lóe lên rồi biến mất, khuôn mặt hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh: "Hắn đã trở nên mạnh mẽ rồi"."

Trở nên mạnh mẽ rồi ?"

Lê Tiên Nhi khẽ giật mình."

Năm đó ta đã giao thủ cùng với tên đó!"

Giọng nói của Công Dã Tiểu Dung vẫn bình tĩnh như thường: " Hiện tại hắn mạnh hơn trước kia nhiều"."

So với sư huynh lúc này thì sao?"

Dường như Lê Tiên Nhi cố ý hỏi hắn vấn đề này.Công Dã Tiểu Dung chỉ cười, không nói câu nào."

Sư huynh nói đi, so với sư huynh thì như thế nào?"

Lê Tiên Nhi giật giật gấu tay áo của Công Dã Tiểu Dung mà dùng tuyệt chiêu làm nũng, hai người đã lớn lên cùng nhau cho nên tình thân như huynh muội.Trên mặt Công Dã Tiểu Dung hiện lên vẻ cưng chiều và bất đắc dĩ, trong mắt hắn toát lên chiến ý nóng rực, nhưng ngoài miệng lại bình thản nói ra: "Thủ đoạn của Công Tôn Sai rất lợi hại!"

Lê Tiên Nhi không hiểu nổi hắn đang nói cái gì, rõ ràng câu chuyện đang nói về Ma Phàm, sao tự dưng sư huynh lại nói đến Công Tôn Sai."

Ma Phàm là một trong những Chiến tướng được Công Tôn Sai bồi dưỡng, cho nên ta mới nói Công Tôn Sai lợi hại" Công Dã Tiểu Dung giải thích cho nàng hiểu: "Trình độ của Công Tôn Sai về phương diện này không ai có thể so sánh được, kể cả Tiết Đông cũng không bằng hắn.

Tuy Công Tôn Sai chỉ có một người nhưng hắn lợi hại sánh với hai vị đỉnh cấp Chiến tướng".Lê Tiên Nhi thấy sư huynh tỏ vẻ tôn sùng Công Tôn Sai như thế liền cong miệng lên nói: "Vậy sao thứ hạng của hắn lại kém Tiết Đông nhiều như vậy?"

"Đến cảnh giới như bọn họ, chênh lệch giữa hai bên vô cùng nhỏ.

Nếu không giao thủ với nhau thì không ai biết thắng thua như thế nào.

Mà kể cả có giao thủ với nhau thì yếu tố làm lên sự thắng bại cũng có rất nhiều, trong đó còn có cả yếu tố thực lực cá nhân của mỗi bên nữa.

Cho nên việc phân chia mạnh yếu trên Chiến tướng bảng cũng không có nhiều ý nghĩa lắm, khả năng của đỉnh cấp Chiến tướng hầu hết được tính trên phương diện ý tưởng chiến thuật.

Nhưng Công Tôn Sai lợi hại ở chỗ, hắn am hiểu bồi dưỡng thủ hạ Chiến tướng của hắn, có thể những Chiến tướng này không thể trở thành đỉnh cấp Chiến tướng, nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ trở thành Chiến tướng nhất lưu.

Ví dụ như Ma Phàm chẳng hạn, thực lực hiện nay của hắn chắc chắn là một Chiến tướng nhất lưu, tuy Chiến tướng nhất lưu không sáng chói như đỉnh cấp Chiến tướng, nhưng chỉ cần vị đỉnh cấp Chiến tướng nào có càng nhiều thủ hạ có thực lực Chiến tướng nhất lưu thì sẽ càng chiếm được nhiều ưu thế, hơn nữa khi đó sẽ có thêm ưu thế về phạm vi lựa chọn chiến thuật càng nhiều.

Nhìn lại những thủ hạ của Công Tôn Sai mà xem, ngoại trừ Ma Phàm ra hắn còn bồi dưỡng được rất nhiều người khác nữa, ví dụ như Thúc Long, Đường Phỉ, Thời Đông, A Trát Cách, những người này đều là Chiến tướng nhất lưu.

Chiến tranh cũng giống như việc đánh bạc vậy, khi đang đánh ngươi đột nhiên phát hiện rằng không biết từ khi nào bộ bài xấu của hắn đã trở thành một bộ bài tốt, thì lúc đó hoàn cảnh ngươi sẽ như thế nào?

Đó mới là chỗ đáng sợ nhất của hắn đấy" Lời nói của Công Dã Tiểu Dung mang ý vị thâm sâu.Chương 775 : Động thủDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam TửTả Mạc ra hiệu cho đội tàu bay tới bên cạnh con bạch tuộc, "Hắc, con bạch tuộc này đang ngủ sao?"

Tả Mạc trơ mặt ra, giả vờ tò mò để tiếp cận bọn họ.Trên mặt đám người Hà Tư hiện lên vẻ không vui, bọn họ đều là người có xuất thân từ danh môn đại phái, cho nên bản năng của bọn họ luôn bài xích khí tức của những người xuất thân từ đường phố như kiểu ăn nói của Tả Mạc.Nhưng Tiêu Như Kiếm không lộ ra chút khó chịu nào, hắn vẫn tươi cười vui vẻ nói: "Nó bị chúng ta làm cho hôn mê rồi, không thể tỉnh lại ngay được, nhưng con bạch tuộc này da dầy thịt béo không dễ đối phó.

Nên muốn phiền các vị giúp đỡ một tay, sau khi xong việc chúng ta sẽ hậu tạ, Côn Luân ta quang minh lỗi lạc cho nên các vị cứ yên tâm"."

Hôn mê rồi à ?"

Vẻ mặt Tả Mạc vừa hiếu kì vừa lo lắng: "Liệu nó có đột nhiên tỉnh lại không?

Một tên gia hỏa lớn thế này nếu đột nhiên tỉnh lại, thì đám người chúng ta không trốn thoát được đâu".Tuy trong lòng Tiêu Như Kiếm cũng cảm thấy lo lắng nhưng trên mặt không biểu hiện chút nào, hắn biết rằng nếu muôn nhờ đám người này ra tay thì phải làm cho bọn họ bỏ đi nghi ngờ trong lòng nên vội vàng giải thích: "Nó đã trúng phải Hồn Hương Dẫn của bổn môn, đừng nói là con bạch tuộc này, cho dù là quái vật lợi hại hơn nữa cũng không tránh được việc bị phong bế tâm thần đâu, vì thế ít nhất còn hai canh giờ nữa, trong vòng hai canh giờ này chắc chắn nó không thể tỉnh lại được"."

Lợi hại như vậy sao?!"

Tả Mạc lộ vẻ thán phục."

Hóa ra là Hồn Hương Dẫn!"

Bồ Yêu rất quen thuộc với đối thủ truyền kiếp như Côn Luân: "Được tới hai canh giờ hay không thì không biết, nhưng nếu một canh giờ thì không có vấn đề gì".Sau khi nhận được đáp án như ý muốn, nụ cười trên môi Tả Mạc càng thêm nở rộ: "Được, chúng ta động thủ luôn đi!"

Tiêu Như Kiếm quá vui mừng liền lớn tiếng nói: "Mọi người cùng lên đi, sau khi xong việc chắc chắn ta không để mọi người ra về tay không đâu!"

Tả Mạc vén tay áo lên, trông hắn y như một tên tiểu lưu manh vậy, hắn huy động cánh tay hô to: "Các huynh đệ, một môn phái lớn như Côn Luân mà cũng để ý đến chúng ta thì đây là một vinh hạnh, nếu đám người chúng ta mà lưu lại thực lực thì quá phụ lòng tin của chư vị huynh đệ Côn Luân này rồi".Đám người Tiêu Như Kiếm đều nở nụ cười, thoạt nhìn ngôn ngữ người này mang đầy vẻ đường phố nhưng cũng rất thú vị, hơn nữa lại tràn đầy tôn kính Côn Luân bọn họ!Tiêu Như Kiếm cực kì phong độ, ôm quyền trả lễ: "Trước tiên tại hạ cảm ơn các vị huynh đệ, từ nay về sau nếu có việc gì cần chúng ta giúp đỡ xin cứ nói".Tả Mạc cười lớn: "Ha ha!

Vị huynh đệ Côn Luân này đã cho chúng ta mặt mũi như thế, làm chúng ta cảm thấy kinh sợ quá!

Các huynh đệ!

Động thủ đi!"

Tiêu Như Kiếm cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng động thủ rồi!Nhưng khi hắn chưa kịp phản ứng, đột nhiên xuất hiện một luồng hàn ý lạnh thấu xương không có dấu hiệu gì báo trước, luồng hàn ý này tập trung lên người hắn.Chuyện gì đang xảy ra?Trong lòng hắn hoảng hốt, luồng sát khí lạnh thấu xương kia mang theo chiến ý vô cùng nóng bỏng và hung tàn, khiến toàn thân hắn như bị nung chảy trong lò luyện đan.Tên gia hỏa vừa nãy mới còn mang dáng vẻ của một lưu manh đường phố, hiện tại như thay đổi thành một con người khác hẳn, trong tay hắn phát ra quang mang kim sắc lóng lánh, luồng quang mang màu vàng kia mang theo sát khí tỏa ra bốn phía.Đáng chết !Mắc mưu rồi !Trong đầu hắn kêu 'Oong...' lên một tiếng, nhưng hắn cũng phản ứng cực nhanh, lúc này khuôn mặt tím lại rồi quát lớn: "Thằng nhãi ranh, người dám..."

Tức khắc thanh phi kiếm trong tay với tốc độ nhanh như chớp đâm về phía đối phương.Bản thân bị vướng vào tình thế nguy hiểm bắt buộc phải liều mạng, hắn xuất thủ không chút nương tay, chỉ thấy kiếm mang phát ra màu xanh nhạt, không gian xung quanh bỗng vặn vẹo như những gợn sóng.Thần lực !Trong kiếm mang màu xanh có ẩn chứa Thần lực tinh thuần, dung hợp Thần lực vào trong Côn Luân kiếm ý khiến uy lực của kiếm ý càng thêm kinh người, biến hóa cũng nhiều hơn, huyền ảo vô cùng khó đoán!Thân hình Tiêu Như Kiếm biến thành một hư ảnh bất định, suýt chút nữa hắn đã thoát khỏi sự phong tỏa của Tả Mạc.Bỗng nhiên trong mắt Tả Mạc sáng lên những kim văn nhỏ, Thần lực Thái Dương không ngừng dâng lên chuẩn bị bạo phát, chỉ trong chớp mắt trên tay hắn đã hoàn thành Thần thuật'Thái Dương Thần Thứ'Một chùm kim châm phát ra ánh sáng chói lóa như ánh mặt trời không ngừng chớp động trên tay hắn, rồi hướng về phía Tiêu Như Kiếm bay nhanh như điện.Lúc này kim quang va chạm với kiếm mang của Tiêu Như Kiếm.Binh!Kiếm mang màu xanh tan vỡ như lưu ly bị đánh nát rồi hóa thành vô số mảnh vỡ.

Nhưng mảnh thanh mang nhỏ vụn hình thành lên một cơn lốc nhỏ giữa không trung, còn quang thứ vẫn không chút ảnh hưởng.Màu sắc của chùm kim châm phát sáng nọ cũng trở nên ảm đạm vài phần, nhưng nó vẫn giữ nguyên tốc độ kinh người bay về hướng Tiêu Như Kiếm.Tiêu Như Kiếm vô cùng hoảng sợ, sao có thể như thế được?Không có khả năng !Khi nhìn thấy kiếm mang bị phá nát, khiến hắn cảm thấy không thể tin vào mắt mình, không ngờ kiếm mang của mình bị người ta dễ dàng đánh cho vỡ nát.

Trong thời điểm Côn Luân xuất hiện tầng tầng lớp lớp thiên tài như hiện nay, Tiêu Như Kiếm cũng là người nổi bật trong số bọn họ, trong những trận tỷ thí ở môn phái hắn cũng có thành tích rất đáng tự hào.Vậy mà...Tình huống trước mắt hết sức nguy hiểm, hắn không có thời gian để suy nghĩ miên man, dù sao hắn cũng là người quả quyết nên biết rõ đây là thời khắc sinh tử, hắn lập tức cắn vỡ đầu lưỡi.Tiên huyết có ẩn chứa Thần lực không ngừng tràn vào miệng hắn.Chỉ trong tức thời, hai mắt hắn nổi lên một tầng thanh mang, kiếm quyết mà hắn tu luyện chính là 'Tam Thanh kiếm quyết' của Côn Luân.

Trước đây bộ kiếm quyết này cũng không được coi trọng tại Côn Luân, nhưng sau khi thời đại thay đổi, tiến vào thời đại của Thần lực, các trưởng lão vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra bộ kiếm quyết mà họ không coi trọng này lại rất phù hợp với Thần lực.Địa vị của 'Tam Thanh kiếm quyết' lên như diều gặp gió, hiện nay, trong đám đệ tử của Côn Luân, có rất nhiều người tu luyện bộ kiếm quyết này.Mà Tiêu Như Kiếm lại là đầu lĩnh của những đệ tử đó, hắn đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức để tu luyện bộ kiếm quyết này, hắn cũng được công nhận là vị đệ tử có hiểu biết 'Tam thanh kiếm quyết' sâu nhất.Thần lực trong cơ thể hắn không ngừng dâng trào mạnh mẽ, hắn có cảm giác giờ phút này chính là lúc mình mạnh nhất.Loại tuyệt chiêu liều mạng này giúp hắn tăng rất nhiều chiến lực trong khoảng thời gian ngắn, nhưng nó cũng làm tổn thương đến căn bản, kể cả trận này hắn có thắng đi nữa, nếu không nghỉ ngơi nửa năm thì đừng mong bình phục.

Tiêu Như Kiếm cũng biết thủ đoạn này từ lâu, nhưng từ trước đến nay chưa có kẻ nào có thể ép hắn sử dụng nó.Nghỉ ngơi nửa năm so với việc có thể đánh mất cái mạng nhỏ, khỏi cần suy nghĩ hắn cũng biết phải quyết định như nào.Chưa bao giở tinh thần của hắn lại tập trung như lúc này, hắn vứt bỏ toàn bộ tạp niệm, hắn không còn quan tâm đám người này là ai, cũng chẳng cần biết lí do vì sao họ động thủ, trong mắt hắn chỉ còn tồn tại đạo Thái Dương Thần Thứ kia thôi.Tốc độ nhanh như điện của Thái Dương Thần Thứ khi lọt vào mắt hắn lại trở nên thong thả, hắn có thể nhìn rõ từng chi tiết của nó.Thái Dương Thần Thứ khác với kiếm mang của bọn họ, nó được ngưng tụ gần như thành thực thể, toàn thân nó như được chế tạo bằng vàng ròng, những gai nhọn nhỏ nhắn nhưng rậm rạp bên trên có phủ một lớp hoa văn tinh mỹ, đồ án Thái Dương mang phong cách cổ xưa rất săc nét và rõ rệt.Nhưng nhìn càng rõ hắn càng cảm thấy nó có uy lực cường đại cỡ nào!Làm sao đối phương có thể làm được đến trình độ như vậy?Tiêu Như Kiếm thất thần trong giây lát, Thần lực ngưng vật, chính là thủ đoạn phổ biến đang được lưu hành hiện nay.

Nhưng khi nhìn thấy Thái Dương Thần Thứ được tạo hình tỉ mỉ như vậy, hắn cũng biết được đối phương có trình độ Thần lực ngưng vật vượt xa sự tưởng tượng của hắn.Đột nhiên đầu óc hắn trở nên vô cùng minh mẫn, hắn nhanh chóng phán đoán ra thực lực của đối phương đã hơn xa hắn rồi.Nhưng lực lượng đang sôi trào trong người hắn giống như một con dã thù hung dữ đang gào thét muốn phá chuồng xông ra.Từ sâu trong lòng hắn, một luồng chiến ý mạnh mẽ đang trào dâng, có thể chiến đấu với đối thú mạnh như vậy thì chết cũng cam lòng.Sự hoảng sợ, kinh hoàng trong mắt chợt tan biến, Tiêu Như Kiếm gầm lên một tiếng giận dữ, hắn thôi không khống chế cỗ Thần lực đang tích tụ trong người mữa, Thần lực không bị không chế giống như một con mãnh hổ thoát ra khỏi cũi, điên cuồng tràn vào cơ thể hắn.Luồng Thần lực điên cuồng làm thân thể Tiêu Như Kiếm như bị đốt cháy.Sau thời gian dài tu luyện, mỗi phần huyết nhục của hắn đều ẩn chứa Thần lực, khi tất cả bọn chúng bị kích phát, nó dẫn theo phản ứng dây chuyền khiến huyết nhục toàn thân hắn bị đốt cháy khắp nơi.Phi kiếm trong tay hắn bùng lên quang mang màu xanh, không ngừng bốc lên như một ngọn hỏa diễm màu xanh không ngừng phun ra nuốt vào những lưỡi lửa.

Đôi mắt Tiêu Như Kiếm trở nên trầm lắng sâu xa như biển cả, tay hắn vung thanh kiếm nhuốm đầy hỏa diễm màu xanh rồi đâm về phía trước.Thần lực trên thân kiếm bốc lên như ngọn hỏa diễm màu xanh, từng làn Thần lực cuộn trào như sóng nước, từ đuôi kiếm hướng về phía mũi kiếm.Khi tất cả tập trung ở mũi kiếm, những thanh mang đã được áp súc (nén lại) tới tình trạng vô cùng mạnh mẽ, sau khi thoát khỏi sự trói buộc của mũi kiếm, thanh mang dùng tốc độ kinh người bay về hướng Tả Mạc.

Ba, phi kiếm trong tay Tiêu Như Kiếm xuất hiện một vết rạn nứt.Nhưng sát chiêu của Tiêu Như Kiếm vẫn chưa kết thúc, hắn đâm ra!

Lại đâm ra!Động tác của hắn nhanh khủng khiếp.Chỉ trong nháy mắt, hắn liên tục đâm ra ba lần!Sát chiêu của Tam Thanh kiếm quyết, 'Nhất Kiếm Hóa Tam Thanh ' đã hoàn thànhBa đạo kiếm mang bay theo đường thẳng tắp, hướng về phía Tả Mạc.

Còn phi kiếm trong tay Tiêu Như Kiếm quang mang tắt ngúm, sau khi đâm ra kiếm thứ ba lập tức phi kiếm liền bị vỡ vụn.Đạo kiếm mang thứ nhất va chạm với Thái Dương Thần Thứ, thình thịch, trên bầu trời xuất hiện lên một chùm toái mang màu vàng và một chùm toái mang màu xanh.Trên mặt Tả Mạc hiện lên vẻ ngưng trọng, con thú bị dồn vào đường cùng mới là con thú hung dữ nhất, cho dù thực lực của hắn rất mạnh cũng không dám coi thường con khốn thú kia.Nhưng đúng lúc này đột nhiên phát sinh biến hóa, chỉ thấy tốc độ đạo kiếm mang thứ ba tăng vọt đâm vào trong đạo kiếm mang thứ hai, hai đạo kiếm mang hòa hợp thành một.Nếu nói kiếm mang lúc đầu của Tiêu Như Kiếm trong suốt óng ánh như đựoc tạo thanh từ thủy tinh, vậy thì lúc này kiếm mang đã trở thành một cơn sóng kiếm ý cuộn trào mãnh liệt.Vô số kiếm ý tập trung lại tầng tầng lớp lớp, từng lớp từng lớp chồng lên nhau không ngừng, cứ mỗi một lớp chồng lên, uy thế của nó lại mạnh lên một phần, Càng khiến cho Tả mạc trở nên kinh ngạc chính là, thời gian bọn chúng chồng lên nhau quá ngắn.Chỉ trong chớp mắt, uy thế của đạo kiếm mang tăng lên gấp mấy lần, khiến nó giống như một con quái thú có thân hình cao vút.So với kiếm mang lúc đầu của Tiêu Như Kiếm, kiếm mang lúc này mạnh hơn gấp mười lần !Tả Mạc khẽ quát lên một tiếng, phát động Thái Dương Thần lực toàn thân, thần sắc của hắn hiện lên vẻ nghiêm nghị, trên người hắn xuất hiện những hoa văn kim sắc dầy đặc, làm cho hắn trở nên uy mãnh và khí phách hơn hẳn.khi hoa văn màu kim hiện lên, khí thế của Tả Mạc đột nhiên biến đổi, khí tức hung hãn hoang dã của hắn bao phủ tất cả mọi người xung quanh, khiến hắn giống như một cự thú Viễn cổ giáng lâm vậy.Tiêu Như Kiếm dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tả Mạc.Cái này là. . .Thủ đoạn thời Viễn cổ!Những chiến pháp thời viễn cổ đều có một điểm chung, đó là mạnh mẽ và dứt khoát, tuy nó không chứa nhiều biến hóa, nhưng những người thời viễn cổ đều là những nhân vật có thân thể cứng hơn cả hoang thú, cho nên bọn họ có sực lực vô cùng lớn, họ có thể hái sao nắm trăng , bọn họ là sinh mệnh cường đại nhất trong thời đại đó!Đó là một thời đại bí ẩn, và cũng là thời đại mà mọi người hướng tới.Trên không trung, Tả Mạc giống như một anh hùng thời viễn cổ được ghi trong thần thoại, thoạt nhìn hắn giống y như cường giả có ghi trên đồ đằng mà Thái Dương bộ lạc cung phụng, khí phách chí cương chí dương trên người hắn đem đến cho người ta cảm giác không thể đỡ nổi, hắn giống như một vầng thái dương tỏa ra ánh sáng chói lóa tới tất cả ngóc ngách, làm người ta không thể trốn thoátTả Mạc giơ tay phải lên, Một đạo quang mang kim sắc chói lóa xuất hiện, hoa văn kim sắc chậm rãi chảy trên xuôi trên thân hắn, kim quang trên tay phải không ngừng phun ra nuốt vào, sau đó tập trung lại với nhau biến thành một thanh cự phủ mang phong cách cổ xưa.Tả Mạc giơ cao thanh cự phủ kim sắc trong tay lên, thân hình hắn hơi nghiêng về phía trước, dường như hắn đang dồn hết lực lượng toàn thân vào trong chiếc trọng phủ.

Con mắt chứa đầy nộ khí trơn tròn, cơ nhục toàn thân căng phồng như bị buộc chặt.Khí thế mạnh bạo như muốn bổ đôi ngọn núi ra vậy.Dường như hắn trở thành cường giả đồ đằng của Thái Dương bộ lạc vạn năm trước đang vung 'Thái Dương Thần lên, khí thế của hắn giống như khí thế vô song đồ đằng cường giả của Thái Dương bộ lạc vạn năm trước, hắn lơ lửng trên không nhìn xuống như đồ đằng cường giả của Thái Dương bộ lạc đang nhìn xuống chúng sinh.Chỉ khác một điều, đây chính là thời đại của hắn !Từng luồng tín niệm cường liệt cuộn trào rồi biến thành lực lượng điên cuồng tiến nhập vào “Thái Dương thần phủ” đang ở trong tay hắn.Rồi điên cuồng chém xuống !Chương 776 : Kiếm của Vi ThắngDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam TửCơn sóng kiếm khí màu xanh trực tiếp va chạm với Thái Dương Thần Phủ.̀m...!Một luồng lực lượng vô cùng khủng khiếp tản ra, từng quầng sáng chói mắt như ánh mặt trời tỏa ra bốn phía, làm không gian xung quanh bị nhuốm một màu tuyết trắng.Khi hào quang tan hết, thân hình khí phách vô cùng của Tả Mạc hiện ra, trong tay hắn vẫn cầm thanh rìu ánh sáng, ánh mắt tràn ngập uy hiếp như biến thành thực chất, chậm rãi nhìn mọi người xung quanh.Tay trái hắn đang xách theo Tiêu Như Kiếm, trên cơ thể của Tiêu Như Kiếm không còn toát ra chút khí tức nào, sinh cơ cũng mất hết.Hào quang trong mắt Tả Mạc dần dần thu lại, cây rìu ánh sáng trong tay cũng tiêu tán, khí tức hung hãn lúc trước cũng biến mất không còn lại chút gì, một lần nữa hắn lại khôi phục trở lại bộ dạng như bình thường.

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng âm thầm than thở, hiện tại hắn chỉ có thể miễn cưỡng điều khiển Thái Dương Thần Phủ, không thể điều khiển thành thạo như Thái Dương Thần Thứ được.Hoa văn Thái Dương ở trên Thái Dương Thần Thứ rất tinh tế, cứ như được hắn điêu khắc lên vậy, nhưng còn Thái Dương Thần Phủ, hắn chỉ có thể ngưng tụ ra được hình thái ban đầu của nó chính là rìu anh sáng kia, cho nên đừng nói đến Thái Dương văn, riêng việc điều khiển thôi hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm được.Thần thuật của thời đại Viễn Cổ đâu phải đơn giản, khi Thần thuật càng được hoàn thiện thì thật thể của nó càng đẹp đẽ và uy lực càng cường đại hơn.Hắn mới chỉ bắt đầu bước đi trên con đường tìm hiểu Thần thuật thời Viễn cổ, hắn chỉ lắc đầu nhè nhẹ rồi quay sang nhìn những người khác.Hắn cũng không có lòng dạ nào để ý đến đám người kia, dù sao đám Hà Tư và An Hải cũng chỉ là đệ tử bình thường của Côn Luân, nếu phải đối mắt với hai người Vi Thắng và Tông Như, thì bọn họ làm sao có khả năng chống cự lại được.

Đòn sát thủ của An Hải là Bách m Diệt Hồn Kiếm Hoàn đã dùng trên người con bạch tuộc, Tông Như chỉ dùng một thủ đoạn nhỏ, dùng nguyện lực quấn quanh cũng đủ làm hắn hồn phi phách tán.

Còn Đâu Sát Kiếm Trận của Hà Tư vừa mới sử dụng ra đã bị Vi Thắng dùng một kiếm dễ dàng phá vỡ.Trước khi động thủ Tả Mạc đã có ý định không để lại một người nào.Đồ vật trên thân ba người đương nhiên bị lột sạch sẽ, nhưng lúc này Tả Mạc cũng không có thời gian để xem xét thành quả, lực chú ý của hắn đặt trên người con bạch tuộc."

Đại sư huynh, huynh thử ra tay xem sao".Vi Thắng gật đầu, với thực lực cường đại của hắn, đối thủ vừa nãy không được tính là khởi động làm nóng người nữa.

Khi nhìn thấy thân hình lớn như ngọn núi của con bạch tuộc, khiến hắn có cảm giác áp bách to lớn, nhưng điều đó chỉ kích thích chiến ý trong lòng hắn càng thêm sôi sục mà thôi.Trên tay cầm Thí Thần Huyết kiếm, hắn bay tới gần con bạch tuộc rôi nghiêm trang đứng đó.Nhẹ nhàng nâng huyết kiếm trong tay lên, khuôn mặt Vi Thắng trở nên nghiêm túc hẳn, khí tức toàn thân hắn biến đổi, không gian xung quanh thân hình hắn nổi lên những dao động khó nói lên lời.Thí Thần Huyết kiếm trong tay thấm ra những vết máu loang lổ, khí thế của Vi Thắng không ngừng tăng lên, hai mắt hắn híp lại, ánh mắt hắn sắc bén như một thanh kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, ánh mắt ấy như đâm thẳng vào tâm hồn khiến người ta khiếp sợKiếm ý nồng đậm vờn quanh thân hắn, bầu trời bao la trên đỉnh đầu chợt tối lại, Hắc Hải dưới chân như cảm giác được nguy hiểm cũng ồ ạt tràn ra bốn phía xung quanh, khiến mặt biển dưới chân Vi Thắng bị lõm xuống trở thành một hố sâu vài trượng.Vi Thắng đang đứng yên sừng sững như một thanh kiếm, đột nhiên mở mắt !Tê !Một tiếng rít khó tả lên lời vang lên, tiếng rít đó như tiếng gió bị xé rách, kiếm ý xung quanh Vi Thắng như bị kích động, dùng tốc độ kinh người tràn vào người hắn, biến hắn thành trung tâm của cơn lốc xoáy.Tê tê tê !Kiếm ý sắc bén lạnh thấu xương, giống như vô số những thanh kiếm nhỏ không ngừng vờn quanh Vi Thắng, tạo nên những âm thanh như tràng cười của ma quỷ khiến cho da đầu người ta run lên từng hồi, những âm thanh đó không ngừng chồng lên nhau như thủy triều cuộn sóng.Huyết kiếm trong tay Vi Thắng nhẹ nhàng chém xuống.Oong...!Như những dòng suối nhỏ chảy dồn ra biển lớn, những làn kiếm khí rậm rạp đan xen chằng chịt với nhau trông giống như một đàn cá khổng lồ, điên cuồng hướng tới thanh huyết kiếm của Vi Thắng.Huyết kiếm tỏ ra hứng phấn kêu oong oong ông run rẩy không ngừng, những vết máu loang lổ trên thân kiếm đột nhiên sáng lên, luồng sáng đó mang theo lực lượng vô cùng yêu dị.Dường như Vi Thắng không phát hiện ra sự hưng phấn của thanh huyết kiếm trong tay mình, khuôn mặt hắn vẫn kiên định như cũ, hai con mắt đỏ như huyết lưu ly vẫn thanh tịnh không một tia tạp chất, mặc dù hắn đã kế thừa sức mạnh của Thí Thần huyết kiếm nhưng không bị nó đồng hóa.Ý chí cứng rắn như sắt thép của hắn giúp hắn điều khiển được cỗ lực lượng mạnh mẽ và đáng sợ này.Hai mắt của Vi Thắng ánh lên vẻ hồng sắc đầy quỷ dị, hắn nhìn xuống thanh huyết kiếm trong tay, thấy nó đang giãy dụa như một con hung thú bất kham không cam lòng bị kềm hãm.Kiếm !Hắn có cảm giác như thấy được một thế giới khác, khuôn mặt Vi Thắng trở nên thành kính và tập trung, dường như hắn không phát hiện ra huyết kiếm trong tay đang giãy dụa càng lúc càng mạnh.

Một luồng lực lượng cuồng bạo và vô cùng yêu dị phát ra từ thân kiếm, rồi không ngừng tràn vào thân thể hắn.

Luồng lực lượng này tràn ngập cảm giác khát máu và điên cuồng khiến cho nó cực kì cường đại.

Vi Thắng biết rằng, nếu lúc này mà buông tay ra, chắc chắn huyết kiếm có thể phóng ra một kiếm kinh hồn.Thanh kiếm này đã uống máu của rất nhiều cường giả, nó đã cắn nuốt vô số hung ác, không những thế bản thân nó cũng đã trải qua cả vạn năm nuôi dưỡng, khiến nó có sức mạnh cường đại.Một luồng lực lượng vô cùng cuồng bạo đánh sâu vào tâm trí Vi Thắng, Thần lực và huyết dịch trong cơ thể Vi Thắng có xuất sứ từ thanh huyết kiếm cho nên khi bị kích động tất cả chúng nó đều sôi trào mãnh liệt.Thí Thần Huyết Kiếm là một hung vật khủng bố, một khi làm nó bất mãn nó sẽ cắn trả lại chủ nhân.Nhưng Vi Thắng vẫn không buông tay, ánh mắt hắn vẫn thành kính và tập trung như trước, trong thân thể hắn xuất hiện từng lớp từng lớp lực lượng giúp hắn bảo vệ Kiếm tâm.Trước mắt hắn hiện ra những hình ảnh ngày xưa, hắn nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của sư thúc và Chưởng môn, hắn nhìn thấy bóng hình Vô Không Sơn ngày xưa, hắn nhìn thấy những khắc khổ mà mình đã trải qua khi còn làm kiếm nô, hắn nhìn thấy mình và Tả Mạc uống rượu dưới trăng, hắn nhìn thấy tất cả. . .Những hình ảnh ấy không ngừng trôi qua, càng lúc càng trở nên ảm đạm xa vời, chỉ còn lại một mình hắn đứng giữa mảnh hư không tối đen.Chỉ còn lại bản thân sống trong cô độc, không biết đến tương lai, không nhìn thấy ánh sáng.Đó chính là tương lai của mình sao?Bỗng dưng trong lòng đầu hắn cảm thấy trống rỗng, trong lòng dâng lên cảm giác tịch mịch, hắn bỗng thấy mơ hồ, nhưng khi ánh mắt hắn rơi lên thân ảnh đang cầm kiếm đứng kia, tất cả hư không tịch mich và mờ mịt trong lòng đều biến mất trong nháy mắt, thân thể hắn tràn đầy lực lượng.Thân ảnh cô độc kia đi về phía bóng tối phía trước, sau đó dùng kiếm trong tay chém về phía bóng tối hư vô kia, thanh kiếm chém ra đã tạo thành một con đường, hắc ám và hư vô xung quanh rút đi như thủy triều, bên cạnh hắn lại xuất hiện những hình bóng quen thuộc và ấm áp.Vi Thắng bừng tỉnh như vừa trải qua một giấc mộng, bất giác trên khóe môi hắn nở ra một nụ cười ấm áp.

Lực lượng của huyết kiếm đang đánh vào tâm trí hắn cũng trở nên nhỏ hơn nhiều, bất kể huyết kiếm giãy dụa như nào, kiếm tâm của Vi Thắng vẫn vững như bàn thạch, không mảy may dao động.Lúc này Vi Thắng giống hệt với thân ảnh trong mơ kia, hắn giơ huyết kiếm lên rồi chém xuống một nhát.Kiếm quang hồng sắc lóe lên rồi biến mất !Một luồng kiếm ý mênh mông vô tận bùng nổ !̀m...!Bầu trời dường như cũng run rẩy, nước biển trước mặt Vi Thắng hoàn toàn biến mất, một thông đạo thẳng tắp dài hơn mười dặm hiện ra trước mắt mọi người.Thông đạo có bề rộng chừng năm trượng, bên trong thông đạo không còn tồn tại một giọt nước biển nào, nham thạch màu đen dưới đáy biển lộ ra, hai bên thông đạo là hai bức tường nước cao tới năm trăm trượng, mặt bức tường nước phẳng như gương.Thông đạo kéo dài thẳng tắp ra hướng xa xa, toàn bộ thân hình của con bạch tuộc đã lộ ra, chính giữa thân thể nó hiện ra một vệt máu thẳng như vẽ.Bành...!Thân thể to lớn của con bạch tuộc từ trên không rơi xuống mặt đất trong thông đạo, sau khi rơi xuống thân thể nó tách ra làm hai mảnh, “bành...”, làn huyết vụ trong thân thể con bạch tuộc mất đi khống chế đột nhiên bắn ra bốn phía.Huyết kiếm trong tay Vi Thắng run lên, làn huyết vụ như bị hấp dẫn, liền hóa thành một cột máu chui vào trong huyết kiếm.Chỉ trong chốc lát thân thể con bạch tuộc không còn một giọt máu.Lúc này, tường nước trong thông đạo phía xa xa bắt đầu sụp đổ, tiếng nước dồn vào rầm rập phát ra tiếng nổ như vạn mã cùng phi.Tất cả mọi người, kể cả Tả Mạc cũng bị nhát kiếm này của Vi Thắng làm cho chấn kinh.Đại sư huynh... thật sự... thật sự. . .

Quá biến thái!Bỗng nhiên Tả Mạc giật mình như nhớ ra cái gì đó, bạch tuộc!Trong con mắt của Tiểu Mạc ca hiện lên hình ảnh vô số tinh thạch đang bay lượn, thân hình hắn dùng tốc độ nhanh như điện xuất hiện bên cạnh thi thể con bạch tuộc. hắn cũng không nói lời thừa thãi, mỗi tay nang một mảnh xác con bạch tuộc, toàn thân hiện lên kim văn, Thần lực không ngừng thôi động, hai mắt trọn tròn, cơ nhục toàn thân căng lên, hắn hít vào một hơi dài rồi hét to :"A a a a a!

Nâng!"

Dưới sự khích lệ của tinh thạch, Tả Mạc đã bộc phát đươc lực lượng vượt xa lúc chiến đấu cùng Tiêu Như Kiếm.

Tả Mạc như có được thiên thần phụ thân (trợ giúp cũng được), hay giống như con viễn cổ cự thú, gân xanh nổi đầy trên trán, trong miệng liên tục hô "Ôi Ôi Ôi", cố sức kéo hai mảnh của con quái vât khổng lồ, từ từ bay lên.

Cuối cùng hắn cũng kéo đựoc hai mảnh xác lên vận thâu thuyền trước khi bức tường nước sụp đổKhi Vi Thắng nhìn thấy một màn bộc phát như vậy, vẻ thành kính và tập trung trên mặt biến mất không còn chút gì, mồm hắn mở lớn, cơ nhục trên mặt trở nên cứng đờ, hai ánh mắt trở nên ngơ ngác nhìn Tả Mạc, hành động này đã vượt ra giới hạn của nhân loạiHuyết kiếm trong tay hắn cũng không kiềm chế đựoc mà trở nên run rẩy!Tất cả mọi người đều trở nên ngây dạiTrong khoảnh khắc, không khí xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng thở như kéo bễ của Tả Mạc không ngừng vang vọng, hắn cũng chẳng để ý tới thể diện mà nằm bệt bên cạnh hai ngọn núi thịt, ra vể hết sức mệt mỏi, khuôn mặt hắn hiện lên nụ cười ngây ngô (ngu ngu)** *"Đã tra lai lịch của bọn họ chưa?"

Vị Chưởng Môn của Lôi m tự hỏi."

Chưa xác định được " Mồ hôi trên mặt vị đệ tử phụ trách chảy xuống như mưa, hắn thấy Chưởng môn đang tỏ vè khó chịu liền vội vàng bổ xung thêm:"Từ những manh mối có được, có khả năng bọn họ là những người đến từ Mạc Vân Hải"."

Mạc Vân Hải!"

Thần sắc Chưởng môn trở nên ngưng tụ hẳn."

Nhưng thân phận thật sự của bọn họ thì không điều tra ra được.

Bọn họ cũng không động thủ cho nên không thể chứng minh Lao Đức Quang đang ở trên thuyền của bọn họ.

Trước đó chúng ta cũng đã tra xét đội thuyền của bọn họ nhưng không có phát hiện gì, Nhưng sau khi chúng ta đóng cửa Truyền tống trận, bọn họ liền xông vào Hắc Hải phi tuyến, chứng tỏ bọn họ rất đáng nghi".Chưởng môn trầm tư suy nghĩ.Sau một lúc lâu, Chưởng môn mở miệng nói:"Chuyện này dừng ở đây thôi".Vị đệ tử phụ trách khẽ giật mình, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng Chưởng môn làm như không thấy biểu hiện của hắn, chỉ lẩm bẩm nói:"Ngươi có thể đi xuống".Vị đệ tử giật mình một cái, nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh, vôi vàng hành lễ : "Đệ tử cáo lui!"

Sau khi vị đệ tử ra khỏi đại điện, từ sau màn vải đi ra vài thiếu niên khí vũ hiên ngang, nếu như tên đệ tử vừa nãy còn ở đây, nhất định hắn sẽ bị chấn động.Dưỡng Nguyên Hạo!Đệ nhất chiến tướng của Cửu Đại Thiền Môn, Dưỡng Nguyên Hạo!Không ai biết rằng, Dưỡng Nguyên Hạo âm thầm quay trở lại môn phái!"

Chưởng môn đang lo lắng đến Mạc Vân Hải?"

Trên mặt Dưỡng Nguyên Hạo cũng hiện lên vài phần kinh ngạc nên hỏi.Ánh mắt của Chưởng môn trở nên sâu xa và thâm thúy nhìn Dưỡng Nguyên Hạo, sau đó trên mặt hắn hiện lên vẻ vui mừng : "Nguyên Hạo, cảm thấy khó hiểu sao?"

Dưỡng Nguyên Hạo lắc đầu: "Hiện tại Mạc Vân Hải là minh hữu của chúng ta, vả lại bọn họ có phải người của Mạc Vân Hải hay không, vẫn chưa điều tra rõ ràng được. . .

""Có thể đi vào Hắc Hải phi tuyến, a!"

Chưởng môn khẽ cười một tiếng: "Không những bọn họ là người của Mạc Vân Hải, mà e rằng trong số đó có Vi Thầng đám người kia!"

Dường như Dưỡng Nguyên Hạo nghĩ đến một vấn đề khác, hắn nhíu mày: "Hình như Mạc Vân Hải biết rõ từng hành động của chúng ta, di chỉ mới xuất hiện được bao lâu?

Vậy mà bọn họ cũng nắm được tin tức!"

Đối với bất kì Chiến tướng nào, tình huống của mình mà bị đối phương thăm dò rõ ràng, đó chính là một điều cấm kị.Chưởng môn lắc đầu: " Chưa chắc đã là như vậy.

Đừng quên việc mà Tâm Diệp Thiện Môn đã làm, Mạc Vân Hải không phải loại người rụt rè hay do dự đâu".Dưỡng Nguyên Hạo gật đầu: "Hành động của Tâm Diệp Thiền Môn thật là ngu xuẩn" .Chưởng môn nói: " Tình hình ngoài tiền tuyến thế nào rồi?"

"Gần đây Côn Luân rất yên tĩnh, việc này có chút khác thường" Trong mắt Dưỡng Nguyên Hạo hiện lên vẻ lo lắng.Trong mắt Chưởng môn lóe lên hàn ý : "Yên tĩnh?

Trước cơn bão bao giờ cũng yên tĩnh, chỉ sợ lần này bọn họ đang âm thầm giở trò quỷ quái nào đó.

Có một số tên gia hỏa có tầm mắt thiển cận, khi thấy tình hình có vẻ yên tĩnh trở lại, là bắt đầu giở trò. lần này gọi người về, để hỏi người xem ngươi có ý kiến gì về chuyện này hay không?"

Dưỡng Nguyên Hạo cũng lâm vào suy tư, gần đây có một số môn phái cỏ biểu hiện loạn động, việc này làm ảnh hưởng đến đoàn kết chung của Cửu Đại Thiền Môn.

Nếu Cửu Đại Thiền Môn không đoàn kết thì e rằng bọn họ không chịu được một kích của đối phương.Đột nhiên hắn nghĩ tới cái tên vừa nãy mới đề cập đến, đó chính là Mạc Vân Hải, một ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn làm hai mát hắn tỏa sáng : "Có lẽ, chúng ta có thể mượn sức bên ngoài ".Chương 777 : Núi thịtDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam TửLần này kiếm được món hời rồi, khi nhìn hai ngọn núi thịt bỗng nhiên Tả Mạc cảm thấy hoảng hốt tưởng như mình vẫn đang ở trong mơ.

Côn Luân tặng cho hắn phần lễ vật lớn như vậy thật là đáng quý, loại Viễn cổ cự thú này, cứ giết một con là thế gian lại bớt đi một con.Nếu như không có Hồn Dẫn Hương, e rằng cả đám người bọn họ hợp lại, đừng nói là sử lí được gia hỏa khủng bố này, mà ngay chuyện chạy trốn để giữ mạng cũng là cả một vấn đề lớn rồi.Không thể ngờ được, Côn Luân lại tốt bụng đến như vậy!Không riêng gì Tả Mạc, mà tất cả mọi người đều tập trung lại rồi đi vòng quanh hai ngọn núi thịt xem xét.Viễn cổ cự thú có thể tích khổng lồ như thế này, vô cùng hiếm thấy, hầu như chúng nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.Bởi vì lo lắng trên đường đi qua Hắc Hải phi tuyến sẽ gặp phải những quái thú hung mãnh khác, cho nên cả đội tàu không dám lang thang đi dạo trên Hắc Hải phi tuyến, mà nhanh chóng bay theo sự chỉ dẫn của quản sự.Trong cả đội thuyền chỉ có một mình Tả Mạc mới có thể đảm nhiệm công việc phân giải và sắp xếp hai tòa núi thịt, bởi vì cả đội có mỗi mình hắn là người tinh thông luyện khí, nên biết thứ nào vô dụng, thứ nào có tác dụng.Nếu điều kiện cho phép, Tả Mạc hận không thể quăng hai tảng núi thịt này vào giới chỉ để mang về Mạc Vân Hải, chỉ ở đó nó mới phát huy được tác dụng lớn nhất.Nhưng mặc dù hiện tại giới chỉ trên tay Tả Mạc cũng là loại đỉnh cấp, nhưng vẫn không đủ lớn để chứa hai tảng thịt khổng lồ kia.Tả Mạc cắm đầu vào làm việc trong ba ngày.Phụ trách chỉ đạo lần này là Vệ, tuy lần cuối cùng hắn làm mấy việc lặt vặt như này cũng là vài năm trước, nhưng trong cả đám người cũng chỉ có mình hắn cũng miễn cưỡng được tính là người hơi có kinh nghiệm.Con bạch tuộc này thật quá lớn đi, toàn thân nó đều là bảo bối, lãi lớn, lãi lớn rồi...Tả Mạc vừa ngâm nga mấy câu dân ca, động tác thoăn thoắt như múa cũng thể hiện nỗi vui mừng trong lòng hắn lớn cỡ nào.

Quả thật toàn thân con bạch tuộc đều là bảo bối, Tả Mạc cẩn thận thu lấy chất nhầy ở trên thân con bạch tuộc lại, đây là một bảo bối cực kì hiếm thấy, nó có khả năng hấp thu được công kích của đối phương.Nhưng điều đặc biệt nhất của nó là khả năng hấp thu được công kích Thần lực có trình độ nhất định, Tả Mạc đã thử nghiệm và chứng thực điều này.

Đương nhiên khi Thần lực đạt tới độ tinh thuần nhất định, hay công kích Thần lực đạt đến sức mạnh nhất định thì chất nhầy này không thể chống chịu được.Thật ra, đây là lần đầu tiên Tả Mạc nghe thấy hay chứng kiến loại vật liệu có khả năng như vậy.

Chỉ bằng khả năng này thôi cũng có thể quyết định được giá trị của nó như thế nào.

Cả quá trình thu gom, Tả Mạc đều hết sức cẩn thận, lúc nào cũng tập trung tinh thần vào công việc sợ bị rơi phí mất một giọt.Hắn cũng thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau tất cả Thần trang mà hắn luyện chế đều phải quét loại thần dịch nghịch thiên này, cứ quét một lần rồi quét lại một lần, phải quét một trăm lần, một trăm lần mới được!Lúc đó mấy thứ như Côn Luân Thần lực hay Thiên Hoàn Thần lực có đánh lên trên Thần trang của hắn cũng chẳng làm sứt mẻ gì, càng lúc trong lòng Tả Mạc càng cảm thấy hân hoan vui sướng.Côn Luân là một hảo hài tử, đúng là hài tử thật là dễ thương quá đi...Tả Mạc lại bắt đầu ngâm nga...Ngoài ra, con mắt của con bạch tuộc khi phơi khô liền quắt lại thành hai hạt châu đen nhánh, chẳng qua viên châu này lớn hơn so với bình thường, nếu so sánh thì nó cũng chỉ to cỡ cái đầu của Tả Mạc mà thôi.

Tác dụng của viên hắc châu này cũng chưa rõ ràng, nhưng khi Tả Mạc dùng Thần lực để thăm dò, hắn phát hiện ra Thần lực mình truyền vào hoàn toàn bị biến mất như trâu bùn xuống biển vậy.Nó có thể hấp thu Thần lực !Trước mắt Tả Mạc chỉ có thể phát hiện ra đặc điểm như vậy, thời gian gấp rút không cho phép hắn chậm rãi tìm tòi, cho nên hắn cất luôn vào giới chỉ, trong lòng hắn nổi lên dự cảm, chắc chắn nó là một thứ rất tốt.Da của bạch tuộc vô cùng cứng rắn, nếu dùng phi kiếm bình thường chém lên cũng chỉ tạo thành vệt trắng mờ.

Lúc trước Vi Thắng phải dùng đến Thí Thần Huyết Kiếm mới phá được lớp da của nó.Điều đó cho thấy, phẩm cấp của lớp da con bach tuộc này chắc chắn cao kinh người, Tả Mạc phỏng đoán phẩm cấp của nó phải là đỉnh cấp.

Đại đa số Thần binh cụ trang đều cần có lớp da có phẩm giai đỉnh cấp để chế tạo, ngoại trừ 'Bất Tử Quỷ' của A Quỷ ra, loại cốt giáp như Bất Tử Quỷ đặc biệt hiếm thấy.Điểm mấu chốt chính là, diện tích của tấm da này lớn vô cùng, vượt qua sự tưởng tượng của moi người.Mặc dù không thể dùng tất cả chúng nó để luyện chế Thần binh cụ trang, nhưng nếu dùng để luyện chế Thần trang thì Thần trang nhận được sẽ có phẩm chất vượt gấp mấy lần Thần trang bình thường.

Cứ nghĩ đến cảnh mỗi thành viên nòng cốt được trang bị một bộ chuẩn Thần binh, sau đó vũ trang đầy đủ từ chân đến đầu, đến lúc đó không biết sức chiến đấu của Mạc Vân Hải đề thăng lên gấp bao nhiêu lần nữa đây!Hàm răng và xương cốt của bạch tuộc đều có chất lượng không tầm thường, bọn chúng đều có thể sử dụng để luyện chế Thần trang.Nhưng thứ làm cho Tả Mạc cảm thấy chú ý lại chính là mấy xúc tu của bạch tuộc, trên xúc tu có vô số những giác hút rậm rập và chằng chịt.

Kích thước của giác hút thì vô cùng đa dạng, cái to có thể to bằng cái đầu Tả Mạc, cái nhỏ thì chỉ nhỏ như đầu ngón tay, không những thể sô lượng bọn chúng vô cùng nhiều, lên tới một vạn hai nghìn cái.Tả Mạc cảm thấy rất hứng thú với những cái giác hút này, sau khi nghiên cứu hắn phát hiện ra loại giác hút này có tác dụng vô cùng kì lạ, nếu để nó tiếp xúc với mục tiêu lập tức nó sẽ điên cuồng hút lực lượng và sinh cơ của mục tiêu.Quả nhiên rất âm hiểm và đáng sợ.Giác hút càng lớn thì khả năng hút càng mạnh, Tả Mạc cũng biết, vì bạch tuộc đã chết cho nên sinh cơ trong cơ thể nó không còn gì, còn khả năng này của giác hút cũng chỉ là một loại bản năng mà thôi. nếu như bạch tuộc còn sống, không biết lực hút còn mạnh hơn gấp bao nhiêu lần nữa.

Nghĩ đến cảnh, vô số giác hút rậm rậm và chằng chịt quét đến đâu thì nơi đó cạn sạch sinh cơ, bất kể là huyết nhục hay tinh hồn, tất cả đều bị hút vào trong người con bạch tuộc.Con bạch tuộc này đã sống hơn vạn năm, không biết trong vạn năm ấy có bao nhiêu sinh mệnh bị hút dưới đống xúc tu của nó.Thật là đáng sợ !Trong lòng Tả Mạc vô cùng hân hoan, nếu là không có Hồn Dẫn Hương của Côn Luân, thì khi gặp loại quái vật như này, cơ hội sống của cả đội tàu không biết còn được bao nhiêu.Trên mỗi giác hút có một loại vân mà Tả Mạc chưa bao giờ nhìn thấy, Tả Mạc cảm thấy rất có khả năng nhờ những đường vân này mà giác hút mới có được năng lực độc đáo như vậy.Sau khi tính toán và cân nhắc cẩn thận.

Tả Mạc liền thu hết đám giác hút đó vào giới chỉ, số lượng của chúng thật quá nhiều, vứt chúng nó vào một góc chồng chất lên nhau cũng tạo thành một ngọn núi nhỏ.

Mặc dù biết đây là thứ tốt, nhưng sẽ dùng nó vào việc gì thì Tả Mạc chưa nghĩ đến.Tất cả mọi thứ dù là linh tinh, chỉ cần có tác dụng đều bị Tả Mạc phân giải rồi trữ lại.Nhưng trước mắt hắn vẫn thừa ra một tòa núi thịt, đây mới chân chính là núi thịt, tất cả mọi thứ như gân, cốt,...

đều bị Tả Mạc tách rời.

Máu trong cơ thể bạch tuộc thì bị Thí Thần Huyết Kiếm của Vi Thắng hút sạch sẽ, đến cả tia máu dính trên thịt cũng không còn, cho nên cả tòa núi thịt đều sạch sẽ, nằm một chỗ không hề có cảm giác máu me.Nhưng tòa núi thịt này thì phải xử lí sao đây?

Số lượng của nó quá nhiều cũng làm Tả mạc cảm thấy khó nghĩ."

Ăn đi!"

Vệ đề nghị: "Ở thời Viễn cổ, nếu giết được hung thú thế này thì cả bộ lạc sẽ chia nhau ăn ngay.

Mỗi thớ thịt trên thân thể những hung thú có thể sống trên vạn năm thế này, đều đã trải qua sự rèn luyện của Thần lực từng ấy thời gian, cho nên trong thớ thịt đều ẩn chứa lực lượng kinh người, và có tác dụng rất lớn với các ngươi"."

Thật hay giả đó?"

Khuôn mặt Tả Mạc lộ lên vẻ nghi ngờ."

Chẳng phải ngươi cứ ăn vào mồm thì sẽ biết thật hay giả sao?"

Vệ cũng cảm thấy bất mãn.Tả Mạc lấy một khối thịt nhỏ hơ lên trên ngọn lửa, sau đó hắn cắn một phát, vừa cắn xong bỗng nhiên hai mắt trợn tròn, hắn cảm thấy có một tia Thần lực nho nhỏ đang thấm vào lục phủ ngũ tạng của mình.Đúng là thứ tốt !Không nói lời thừa thãi, tay hắn chỉ vào núi thịt, trong miệng thì nói mơ hồ không rõ:"Ăn, ăn, ăn hết đi!"

Những người khác thấy hắn nói vậy cũng bắt đầu động thủ, đám người này ai mà chẳng là người đã trải qua đủ loại tình huống, nhưng khi miếng thịt vừa trôi vào miệng lại khiến tinh thần bọn họ chấn động.Thần lực !Trong thịt có ẩn chứa Thần lực, khi bọn họ ăn vào có thể hấp thu một chút Thần lực ẩn chứa trong đó, phát hiện này làm họ bắt đầu ăn như điên cuồng.Hiện tại ngoài trừ mấy người đặc biệt như Tả Mạc, Vi Thắng và A Quỷ ra, những người còn lại đều biết muốn tăng trưởng Thần lực chỉ có cách không ngừng tu luyện mà thôi.Đây là lần đầu tiên họ biết đến một phương pháp mới lạ, ăn cũng có thể tăng trưởng Thần lực.Nhìn tòa núi thịt trước mặt, trong lòng mọi người nổi lên cảm giác bị niềm hạnh phúc đó đập cho một phát quá choáng váng.Không cần Tả Mạc nói nhiều, mọi người bắt đầu điên cuồng...

ăn.Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ phát hiện ra một điều, bọn họ cũng chỉ có một cái bụng trong khi núi thịt lại cao tới ba trăm trượng, cái bụng bọn họ so với quả núi kia đúng là muối bỏ bể mà.Ăn không hết nỗi !Bi kịch lớn nhất của cuộc đời chính là khi phát hiện ra...

ăn cũng có thể tăng trưởng Thần lực, không những thế trước mặt còn rất nhiều đồ ăn có chứa Thần lực, nhưng không thể ăn hết!Đại đa số những người đi theo Tả Mạc đều có xuất thân từ tầng lớp nghèo nàn, bản thân đã trải qua vô số đau khổ, cho nên bọn họ ghét nhất là xa xỉ lãng phí, như vậy làm sao bọn họ để cho bi kịch của cuộc đời lại xuất hiện thêm lẫn nữa được chứ?Từ trên xuống dưới tất cả đều đồng lòng, bất kể như thế nào cũng phải giải quyết cho xong đống thịt này trước khi tới Liên Tôn tự.Vì vậy mọi người bắt đầu nghĩ ra biện pháp để...

ăn được nhiều hơn.Để gia tăng sức ăn, bọn họ liều mạng tiêu hao bớt lực lượng trong cơ thể, họ dùng đủ mọi biện pháp như đối chiến với nhau, điên cuồng tu luyện, chịu nỗi đau gân cốt …Các loại thủ đoạn không ngừng được phát minh, nếu có người nhìn thấy một màn như vậy chắc chắn trong lòng không khỏi cảm thấy "Trí tuệ của nhân loại quả thật là vô cùng vô tận".Như Vi Thẳng chẳng hạn, hắn sáng tạo ra thủ đoạn có hiệu suất ăn rất cao, hắn dùng Thí Thần Huyết Kiếm để hấp thu Thần lực trong thịt, sau đó lại truyền ngược về cơ thể hắn, cho nên tốc độ ăn của hắn tăng lên rất nhiều.

Nhưng sau đó lại nảy sinh ra vấn đề mới, Thí Thần Huyết Kiếm chỉ có hứng thú với máu, nó chẳng thấy chút hứng thú nào với thịt, cho nên Vi Thắng phải bỏ công đi tìm máu ở khắp nơi để kích động tinh thần cho nó.Còn thủ đoạn của Tông Như thì ôn hòa hơn so với Vi Thắng, hắn dùng bí pháp vô thượng để gọi các lộ tôn giả đến ăn hộ mình, sau đó Thần lực thu được lại truyền về thân hắn.Không cần phải hoài nghi, Tả Mạc của chúng ta đúng là một minh tinh trong cả đám người đang ăn uống điên cuồng, bọn 'Tiểu' bên cạnh hắn đều có thực lực bất phàm, huống chi hắn vẫn còn có một Hắc phù binh, đúng là một con hàng tham ăn.

Tả Mạc lại sử dụng thủ đoạn như giác hút cho nên sức ăn của hắn tăng lên đáng kể, chỉ cần thịt rơi vào bụng lập tức huyết nhục và Thần lực sẽ biến thành những sợi tơ nhỏ lan tỏa ra toàn thân.Nhưng mặc dù có nhiều thủ đoạn như vậy, nhưng bọn họ vẫn phải cực khổ nhai nuốt mới có thể xử lí xong núi thịt khổng lồ trước khi bay ra khỏi Hắc Hải phi tuyến.Tất cả mọi người trên tàu như vừa hoàn thành xong một nhiêm vụ vô cùng gian khổ, đến cả Vi Thắng hay Tông Như luôn luôn bất động như núi cũng phải nở một nụ cười thoả mãn, còn đại đa số những người còn lại đều cảm thấy ngán ‘thịt' tới tận cổ.Trong thời gian rất dài sau đó, chỉ cần người nào đề cập tới hai chữ "Ăn thịt" thôi, sẽ bị cả đám người xúm lại vây công.Mức độ khốc liệt có thể so sánh với một trận chiến kịch liệt!Đến ngay cả con hàng tham ăn như Hắc Kim Phù Binh về sau cũng bị mắc chứng bệnh sợ ăn thịt.Nhưng nói gì thì nói sau chuyến đi Hắc Hải phi tuyến này, thực lực của mọi người đều được tăng lên đáng kể.Một con bạch tuộc đã tồn tại hơn vạn năm, Thần lực ẩn chứa trong thân thể nó khổng lồ đến mức độ nào chứ?

Không phải chỉ một người hấp thu toàn bộ số Thần lực đó, mà là cả một đám người cùng hấp thu đấy, nhưng đối với những người mới tu luyện Thần lực thì con số này quả là khủng khiếpkhông có gì hào hứng hơn việc thực lực bản thân được tăng trưởng thấy rõ.Trong lòng mọi người đều cảm thấy kích động và mong chờ vào chuyến hành trình tiến vào di chỉ lần này, mặc dù bọn họ biết rằng hành trình lần này sẽ có cao thủ của Côn Luân và Thiên Hoàn nhúng tay vào, nhưng bọn họ không hề cảm thấy sợ hãi nữa.Quả nhiên đi theo lão đại thì kiểu gì cũng có thịt ăn!Bọn họ dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn về phía Tả Mạc, thậm chí có một số gia hỏa không ngừng nhìn sang hai bên đường, trong miệng lẩm bẩm: "Đến thêm con nữa...

đến thêm con nữa đi..."

Đội tàu càng tiếp cận với di chỉ thì càng cảm thấy số lượng tu sĩ xuất hiện tăng lên, thậm chí trong số họ xuất hiện không ít cao thủ.Nhưng không ai biết rằng, Tả Mạc đang trốn tránh trong tàu đã có phát hiện mới.Chương 778 : Biệt Hàn điên cuồng !Dịch giả : nhatchimai0000Biên tập : Mỹ Nam Tử"Ma Phàm, hãy đánh một trận cho thật đẹp nhé!"

Thời Đông hâm mộ hét lên, đối với bất kỳ một gã Chiến Tướng nào, giành được chiến thắng trong cuộc chiến gian khổ cũng có niềm khoái cảm cực kỳ lớn.Huống hồ, thắng một trận này đủ để cho Ma Phàm được liệt vào hạng Chiến Tướng nhất lưu, nhất thời thanh danh vang động các cõi.Thực ra bên trong các Chiến bộ ở Mạc Vân Hải vẫn có sự cạnh thanh âm thầm, Thời Đông Dã Lăng Hôi Doanh không phải là một trong những Chiến bộ hàng đầu.

Tuy Thời Đông thực lực bất phàm nhưng trong số nhân tài đông đúc của Mạc Vân Hải vẫn không phải là mạnh nhất.Thực lực của y không khác hắn lắm, cùng lắm chỉ một lằn ranh nhỏ.Tuy nhiên y không ganh ty với thắng lợi của Ma Phàm, chuyện này đương nhiên Ma Phàm đáng được hưởng.

Hai người này giao thủ với nhau vô số lần, đếm không xuể nên y biết rõ thực lực của Ma Phàm.Chỉ cần cho Ma Phàm một phòng tuyến, thực lực của hắn có thể tăng lên gấp đôi.Đây là lời bình của Tiểu Nương đại nhân chứ không phải suy đoán rồi khoe khoang quá lời.

Chiến tích của Ma Phàm ở phương diện khác so với mọi người thì cũng bình thường, tròn vai, nhưng là một khi vào chiến cuộc phải phòng thủ bằng phù trận thì tỷ lệ thắng của hắn trở nên vô cùng kinh khủng.Không có ai muốn cùng Ma Phàm đôi co công thủ chiến.Tuy nhiên, Thời Đông cũng rất tự tin vào bản thân mình, Ma Phàm có chiến pháp sở trường thfi y cũng như vậy, y cũng có chiến pháp am hiểu hơn rất nhiều người."

Mệnh lệnh của Biệt Hàn đại nhân thật sự là kỳ quái nhé!"

Dã Lăng thấy mệnh lện của Biệt Hàn, tự nhiên buột miệng nhận xét.Ánh mắt của Thời Đông nhìn ra xa xa, y thản nhiên nói: "Ta cũng có thể đoán được đại khái ý tưởng của Biệt Hàn đại nhân."

Dù cho y cố gắng dằn lòng để cho bản thân vẫn bình tĩnh thong dong nhìn ra xa xa nhưng ánh mắt của y thì kinh nghi bất định làm lộ tẩy ý nghĩ chân thực.Biệt Hàn đại nhân... quá lớn mật!Chẳng lẽ đây là sự tự tin của Chiến Tướng đỉnh giai sao?Tự tin đến mức này sao!"

Đại nhân đã hiểu ý tưởng của họ rồi sao?"

Dã Lăng hơi một chút kinh ngạc, nhưng cũng không đến mức quá bất ngờ.

Gã hiểu rõ tầm nhìn về phương diện chiến lực của mình không thể theo được Thời Đông.Thời Đông lắc đầu: "Không phải ta, bây giờ ai cũng đã hiểu rõ."

"Sao giống như đánh đố vậy..."

Dã Lăng bất đắc dĩ thốt lên."

Ngươi hãy nhìn vị trí của chúng ta, xem lại vị trí của Đường Phỉ, vị trí của A Trát Cách."

Tay của Thời Đông vạch vạch một đường mơ hồ trên không trung của giới đồ.

Cái đường không ra cong không ra thẳng này lại làm cho hai mắt của Dã Lăng tỏa sáng, gã vẫn còn chưa hiểu rõ nên nói: "Nhìn không ra cái gì. . ."

Thời Đông không giải thích nhiều mà nói tiếp: "Trong bố trí của chúng ta, Chiến bộ A Trát Cách, nhìn qua thì không có liên hệ gì với Chiêu Sơn giới, nhưng ngươi thử xem."

Bên trên giới đồ hắn chỉ vị trí của Hôi Doanh, lấy nó làm tâm vẽ ra một vòng tròn.

Sau đó hắn tìm hai điểm nữa cũng vẽ hai đường tròn như thế."

Ngươi nhìn lại đi."

Thời Đông bình tĩnh nói: "Chúng ta tuy không có trực tiếp ảnh hưởng tới Chiêu Sơn, nhưng phạm vi hoạt động và vị trí chúng ta án ngữ lại như ba thanh nam châm thu hút tất cả những chiến bộ xung quanh đây.

Chúng ta ngăn trở địch nhân đồng thời án ngữ con đường chi viện Chiêu Sơn giới."

"Ngươi nói chuyện này, ta đại khái hiểu được."

Dã Lăng vẫn mang vẻ mặt khó hiểu: "Thế nhưng ngăn cản viện quân có gì hữu dụng đâu nhỉ?

Chiêu Sơn giới hiện tại có Hải Kim Vân và Thường Vũ Sinh, Ma Phàm tuy vừa đánh bại hai vị Ma Soái, nhưng chắc chắn hắn cũng tổn thương nguyên khí nặng nề dù muốn cũng không thể trợ giúp Biệt Hàn đại nhân được.

Ngươi nên biết hai tên Hải Kim Vân, Thường Vũ Sinh đã thành danh, vài năm nay chúng chưa từng có đối thủ ở Ma tộc.

Chỉ một mình Biệt Hàn đại nhân thì. . .

Đợi đã nào...!

Ý của ngươi nói là. . ."

Con mắt của Dã Lăng bỗng dưng trợn tròn nhìn lại Ma Phàm như gặp phải chuyện gì không thể tin được, bộ dáng cứ như gặp quỷ."

Đúng vậy!

Ý đồ của Biệt Hàn đại nhân, chúng ta đoán sai ngay từ đầu."

Thời Đông tận lực giữ cho ngữ khí của mình bình tĩnh trở lại, nhưng hắn vẫn cảm khái tràn đầy trong câu nói: "Ngay từ đầu hắn định lấy một địch hai!

Chúng ta không đoán được!"

Nói xong hắn cười tự giễu cợt bản thân: " Đúng là Chiến tướng đỉnh giai đại khái rất khác chúng ta, sự tự tin này làm cho người khác không thể không khâm phục."

Dã Lăng trợn tròn mắt, một lúc lâu sau vẫn không thốt lên lời."

Cái này cái này cái này. . ."

Y lắp bắp "cái này" mấy lần vẫn chưa tròn được câu.Thời Đông lắc đầu, ánh mắt kinh ngạc dần dần tiêu tán.

Hắn lại trở nên tỉnh táo ung dung như ngày thường: "Biệt Hàn đại nhân đã dám làm như vậy thì tất nhiên là phải có lý do.

Chúng ta cứ làm cho thật tốt việc của mình, tránh để ảnh hưởng đến mưu kế của Biệt Hàn đại nhân."

Sau nửa ngày, Dã Lăng rốt cục thở ra một hơi thật dài: "Cái này quá điên cuồng!

Quá điên cuồng!"

Thời Đông rất ít nhìn thấy Dã Lăng biểu hiện thất thố như thế.

Hắn thoáng cười rồi lại lãnh đạm như thường: "Đừng nghĩ hộ Biệt Hàn đại nhân, chúng ta cứ nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ rồi hẵng nói.

Ma Phàm đánh một trận tuyệt hay, nếu chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ thì khi trở về sẽ bị chê cười đấy."

Dã Lăng nghe nói thế, lập tức gật đầu: "Vì những bằng hữu còn sống !

Chúng ta dốc toàn lực, vì bằng hữu mà ra sức!

Ừ, đừng để bị mọi người cười chê, chỉ cần hai cái miệng của Lôi Bằng và Niên Lục cũng đủ nhục nhã rồi!

Ngươi nói xem phải đánh như thế nào?"

"Ta có một nghĩ cách."

Trong mắt của Thời Đông chớp động hàn quang.** *"Ý tưởng này của Biệt Hàn đại nhân quá mạo hiểm!"

Đường Phỉ nhíu mày nhìn mệnh lệnh của Biệt Hàn.

Ý đồ của Biệt Hàn đã hiển hiện lồ lộ.

Không thể không thừa nhận, kế hoạch của Biệt Hàn đại nhân hoàn toàn vượt quá dự liệu của nàng.Miêu Quân cũng bị ý đồ của Biệt Hàn làm cho giật mình: "Quá điên cuồng!

Lấy một địch hai. . .

Thế này thì không biết nên nói cái gì cho phải!

Đáng lý hắn không nên mạo hiểm đến như thế, chúng ta binh hùng tướng mạnh.

Tuy nhân số ít, nhưng đều là tinh nhuệ.

Chuyện đoạt lấy Bách Mang Giới không phải là vấn đề quá lớn, trừ phi. . ."

"Trừ phi đại nhân ý đồ lớn khác!"

Đường Phỉ tiếp lời nói.

Nàng nói theo kiểu chưa hiểu: "Ý đồ gì mà lại ẩn chứa bên trong đây?"

Miêu Quân cũng nhíu mày, chìm vào suy nghĩ.

Hắn nghĩ đi nghĩa lại để xem còn có lý do gì để cho Biệt Hàn áp dụng phương án mạo hiểm như thế.Bỗng nhiên, hai người đồng thời ngẩng đầu, bọn họ nhìn nhau.

Trong mắt mỗi người đều ánh lên vẻ không thể tin được.Biệt Hàn. . .※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※"Quá mạo hiểm rồi!"

A Trát Cách nhìn mệnh lệnh trong tay, miệng thì thào tự nói.Ý đồ của Biệt Hàn đại nhân đã hoàn toàn lộ rõ không có gì khó đoán, nhưng A Trát Cách không thể lý giải được là tại sao Biệt Hàn lại phải định ra một cái kế hoạch chiến đấu điên cuồng như thế.A Trát Cách biết thực lực của Biệt Hàn.

Hắn biết Biệt Hàn đại nhân lợi hại hơn hắn nhiều lắm.

Dù cũng là Hoàng Kim Chiến Tướng, nhưng so với trình độ của những Chiến Tướng Đỉnh Giai thì hắn vẫn còn chưa đủ tài nghệ để luận.Cách nghĩ của Biệt Hàn đại nhân. . .Bỗng dưng, ánh mắt của hắn lóe lên từng luồng sáng, một ý nghĩ lớn mật giống như tia chớp xẹt trong óc hắn!Chẳng lẽ là. . .※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※"Mục tiêu của hắn là chúng ta."

Thường Vũ Sinh chậm rãi nói.

Câu nói của hắn nhanh mà chậm, từng chữ được nói ra rõ ràng.Hải Kim Vân không thể hiện sự mất kiên nhẫn, y cười lạnh: "Tim của hắn thật lớn!

Chậc chậc, quả nhiên không hổ là Đỉnh cấp Chiến tướng.

Ngươi xem khí phách của người ta như thế đúng là chúng ta không thể so được."

"Mục tiêu của hắn không phải Chiêu Sơn giới, mà là chúng ta.

Từ đầu đã tính toán như vậy."

Thường Vũ Sinh lẩm bẩm bảo: "Liên minh có khả năng điều động nhất, có thể chống lại họ làm gì có ai, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có hai chúng ta."

"Hắn quá kiêu ngạo rồi!

Nếu như hắn đánh từng người một vào những lúc khác nhua, tiêu diệt từng bộ phận thì có thể có mấy phần thắng lời!

Bây giờ hai người chúng ta đã tụ lại.

Với chỉ một bộ của hắn lại muốn đánh cùng lúc cả hai, Hàaa...!

Thật sự là quá ngây thơ rồi!"

Giọng nói của Hải Kim Vân tràn ngập trào phúng.Hai người là liên minh, là nhân tài mới xuất hiện.

Thực lực của hai người đều rất mạnh, trong đám nhân tài mới xuất hiện trong Ma tộc, hai người là nhân vật lợi hại phải tính đến.

Hai người đều được nhìn nhận là thiếu niên thiên tài rất có khả năng trở thành Đỉnh cấp Chiến tướng.

Ai cũng tin tưởng rằng chỉ cần cho bọn họ một thời gian khoảng vài năm nữa thôi, nhất định hai người có thể trở thành Đỉnh cấp Chiến tướng.Bây giờ cho du hai người có kém Đỉnh cấp Chiến tướng, nhưng chênh lệch cũng nhỏ đến thương cảm.Một trong hai người có thể chưa đủ để chống lại Biệt Hàn, nhưng nếu hai người liên thủ, với ưu thế số lượng và khả năng phối hợp ăn ý thì so Biệt Hàn chỉ mạnh hơn chứ không thể yếu hơn.Hải Kim Vân cười lạnh cũng không phải là tự đại.Thần sắc của Thường Vũ Sinh vẫn ngưng trọng như trước.

Hắn vẫn nói với giọng nhanh mà chậm như trước: "Nếu như không phải như vậy, chúng ta sẽ cùng hắn giao thủ sao?"

Hải Kim Vân sững sờ, ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Không biết.

Nếu như chỉ một mình ta thì ta cũng lựa chọn tránh chỗ mạnh rồi chờ ngươi cùng hợp lại mới dám quyết chiến với hắn."

"Có lẽ, đây chính là ý muốn của hắn đấy."

Thường Vũ Sinh nói.Hải Kim Vân cũng không ngốc, phản ứng của y cực nhanh, đề xuất ra ngay nghi vấn: "Ý của ngươi là hắn cố ý làm cho chúng ta cảm thấy có ưu thế về mặt lực lượng sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

Thường Vũ Sinh hỏi lại.Hải Kim Vân tức cười, thế cục bây giờ đúng là hoàn toàn do một tay của Biệt Hàn tạo nên.

Nếu như thật sự Biệt Hàn cố ý làm như vậy thì chỉ có một khả năng, Biệt Hàn đối với chính mình có lòng tin tuyệt đối!"

Điều đó không có khả năng!"

Hải Kim Vân nhịn không được phải nói: "Ta hiểu Biệt Hàn rất mạnh, nhưng ta không tin hắn có thể đủ lực đánh một trận với cả hai chúng ta!

Dù là Tiết Đông cũng không có khả năng!

Chẳng lẽ ngươi cảm thấy hai chúng ta chưa bằng một mình hắn?"

"Ta cũng không tin."

Thường Vũ Sinh lắc đầu: "Nhưng ta tin Biệt Hàn nhất định còn thủ đoạn lợi hại mà có chúng ta chưa biết."

Hải Kim Vân gật gật đầu: "Ngươi nói không sai, chúng ta phải cẩn thận âm mưu của hắn."

Ánh mắt của y trở nên nghiêm túc: "Nhưng ta vẫn tin nếu trong một trận chiến trực tiếp chỉ có thực lực mới là quan trọng nhất!

Chúng ta cần giám sát chặt chẽ bên trong, liệu chiến bộ có lẫn gian tế hay không?"

"Ừ, ngươi bảo dùng bất biến ứng vạn biến.

Cứ giám sát chặt chẽ các điểm, nếu chúng ta không tự loạn thì sẽ không có vấn đề gì lớn."

Thường Vũ Sinh cũng dứt bỏ nghi kị trong lòng.

Dù gì thì hai người cũng đều là một trong những Ma soái chiến tướng mạnh nhất trong liên minh.

Dù cho có một số chuyện nhất thời chưa hiểu rõ nhưng bọn họ cũng không bởi vì đối phương bố trí nghi trận mà bó chân bó tay, rụt rè do dự.Bất kể chuyện gì xảy ra, cái mà danh tướng tin tưởng vào chính là bản thân mình, là chiến bộ dưới trướng mình.Hải Kim Vân cười một tiếng dài, trên mặt chiến ý dâng trào, ngữ khí kích động liền kiêu ngạo bảo: "Đúng vậy, chỉ cần tự chúng ta bất loạn, hắn sẽ không có thời cơ lợi dụng!

Cứng đối cứng thì ai sợ ai!

Hừ, Đỉnh cấp Chiến tướng đã là cái gì chứ, coi như tạm thời chúng ta chưa thể hiện uy thế đi.

Lão tử rất muốn nhìn thấy, Đỉnh cấp Chiến tướng gì đó đến cùng có bao phân tài năng!"

Đột nhiên một hồi cảnh báo dồn dập vang lên.

Hai người nhìn nhau, thần sắc mặt ngưng trọng.Biệt Hàn đến rồi!Chương 779 : Thương Lăng TuyếtDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam TửThương Lăng Tuyết đang ngồi trầm mặc giữa màn đêm, thân hình nàng lặng im không nhúc nhích giống như một con rối.

Khuôn mặt mỹ lệ hiên lên nét đau thương, nàng đem mình dấu trong bóng tối, trong bong tối nàng không cần phải giữ vẻ uy nghiêm, cũng không bị những hòa ước trói buộc chèn ép.

Trong bóng tối nàng chỉ là thiếu nữ mười bảy tuổi ngồi lặng im nhìn rặng núi phía xa xa, ở khắp nơi bắt đầu thắp lên những ngọn đèn dầu, từ xa xa nhìn lại thấy chúng như những vì sao giữa bầu trời đêm.

Nàng nhớ lại mấy năm về trước, ở đây chỉ có lưa thưa vài ngọn đèn dầu, nhưng Thương gia của ngày hôm nay đã phồn vinh hơn trước kia gấp mấy lần.Nhưng trong lòng nàng lại không cảm thấy quá kiêu ngạo vì điều đó, trong lòng nàng chỉ có nỗi cô đơn và mệt mỏi dầy vò!Thời điểm này, tính kiên cường của nàng đã bay sạch, nàng chỉ như một con mèo nhỏ bất lực, chỉ biết co rút dấu mình vào trong góc hẻo lãnh không người qua lại."

Đại nhân" Giọng khàn khàn của một gã nam tử vang lên trong bóng tối.Nàng cũng không ngẩng đầu lên, nàng đã quá quen thuộc với thanh âm này, quen thuộc đến mức không cần phải ngụy trang bằng vẻ mặt uy nghiêm như thường ngày, nàng chỉ khẽ ừ một tiếng."

Tối hôm qua có người bái phỏng Nhị Trưởng lão, sau đó Nhị Trưởng lão tiễn người đó đến tận cửa" Vị nam tử trầm giọng nói, thanh âm của hắn tuy bình thản nhưng có thể cảm giác được nỗi giận dữ ẩn chứa trong đó: "Nhi tử của Tam Trưởng lão, được đưa đến yêu thuật đệ nhất phủ".Khóe miệng Thương Lăng Tuyết khẽ động, rồi hờ hững nói: "Đó chẳng phải là điều hắn luôn mong muốn mà chưa thực hiện được hay sao?

Cái tên nhi tử không nên thân đó là tâm bệnh của hắn mà"."

Chỉ sợ Đại Trưởng lão cũng không kiên trì được bao lâu nữa" Nam tử thấp giọng nói: "Nghe quản gia của Đại Trưởng lão nói, hôm qua bọn họ nhận được lời uy hiếp, đối tượng phát ra lời uy hiếp đó chính là cháu gái của Đại Trưởng lão.

Đối với tin tức này Đại Trưởng lão chỉ trầm mặc không nói gì"."

À, mọi người xa lánh, ha ha!"

Thương Lăng Tuyết cười lớn, nhưng trong tiếng cười lại ẩn chứa sự tang thương không hợp với cái tuổi của nàng.Vị nam tử chỉ trầm mặc, một lúc lâu sau hắn mới mở miệng nói: "Đại nhân, ngài nên trốn đi!"

"Trốn?

Trốn đi đâu bây giờ?"

Thương Lăng Tuyết cảm thấy mờ mịt mất phương hướng: "Còn Thương gia thì sao?

Lúc đó Thương gia sẽ ra sao?"

"Đó đâu phải những thứ cần quan tâm lúc này" Giọng nói vị nam tử trở nên lo lắng: "Nếu đại nhân không trốn đi, e rằng..."

"E rằng làm sao?"

Thương Lăng Tuyết cất tiếng cười thê lương: "Yên tâm đi, ta còn sống giá trị hơn khi ta chết đi mà.

Bất kể là chiếm đoạt Thương gia hay thương hội, bọn chúng đều muốn ta còn sống để trở thành công cụ kiếm tiền cho chúng".Vị nam tử rơi vào trầm mặc không nói gì.Thương Lăng Tuyết tự nhủ: "Các Trưởng lão cũng quá nhát gan, nếu như có thể kiên trì trước thế công của bọn họ, không phải thương hội không có con bài tẩy để cò kè giá cả với bọn họ rồi sao"."

Đại nhân, nếu chúng ta vứt bỏ thương hội thì sao?"

Đột nhiên vị nam tử hỏi."

Vứt bỏ thương hội?"

Thương Lăng Tuyết khẽ giật mình, bỗng nhiên hai hàng lông mi thanh tú khẽ nhíu lại, nàng ngồi thẳng lại rồi nói: "Ai bảo thúc nói những lời này?"

"Đêm qua, sau khi ta theo dõi Nhị Trưởng lão, thì bị người ta bắt ở trên đường về" Vị nam tử bình tĩnh nói."

À!"

Thương Lăng Tuyết cảm thấy chấn động toàn thân, vẻ uy nghiêm trên mặt lập tức biến mất, giọng nói trở nên gấp gáp, ân cần hỏi: "Có bị thương không?"

Trong nội tâm vị nam tử cũng cảm thấy ấm áp, hắn lắc đầu nói: "Không bị sao cả, đối phương chỉ nhờ ta nhắn dùm lời nói vừa rồi".Tuy thần sắc Thương Lăng Tuyết không có biến đổi gì quá lớn, nhưng trong lòng nàng đang không ngừng suy nghĩ, trong mắt nàng thực lực của Nghiêm thúc là cao thâm khó lường, cho dù nhiệm vụ có gian nan cỡ nào Nghiêm thúc đều có thể hoàn thành một cách hoàn mỹ.

Nghiêm thúc là chỗ dựa cuối cùng mà phụ thân lưu lại cho nàng.

Nếu không có Nghiêm thúc nàng không thể nắm trong tay cả Thương gia chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Tuy Nghiêm thúc chưa bao giờ nói hắn mạnh đến mức độ nào, nhưng từ những lời nói của hắn nàng cũng có thể đoán ra Nghiêm thúc là một cao thủ rất lợi hại."

Đối phương có lai lịch như thế nào?"

Thương Lăng Tuyết cũng cảm thấy tò mò liền hỏi lại, đầu óc nàng không ngừng tính toán, nàng cũng không e ngại có thêm một thế lực tham dự vào chuyện này.

Trên thực tế, nàng đang ở trong hoàn cảnh đầy tuyệt vọng, cho nên, đối với nàng bất kể tin tức có xấu đến mức độ nào cũng chỉ là tin tốt , bởi vì cục diện hiện nay đã tồi tệ đến mức không thể xấu hơn được nữa."

Nhìn không thấu" Giọng nói của Nghiêm thúc trở nên trầm thấp hẳn, nhưng trong giọng nói cũng lộ ra một tia kiêng kị: "Đối phương rất thông thạo những thủ đoạn của thế giới hắc ám, ta thấy trong đám bọn họ có thực lực không kém gì ta cũng phải có ba người.

Những người trong thế giới hắc ám mà đạt được thực lực như vậy chắn chắn không phải kẻ vô danh, nhưng ta lại không nhìn thấu được lai lịch của bọn họ".Thương Lăng Tuyết cảm thấy ngạc nhiên, nàng vốn là người vô cùng thông minh cho nên có thể nhìn ra rất nhiều tin tức từ trong lời nói của Nghiêm thúc.

Thực lực của đối phương rất mạnh, hơn nữa lại có nhiều cao thủ, vì vậy có thể khẳng định bọn họ không phải là người của thế lực nhỏ.

Đối phương chuyển lời bảo nàng vứt bỏ thương hội, chứng tỏ bọn họ coi trọng tài kinh doanh của nàng.

Chỉ là vứt bỏ thương hội mà không phải là bỏ luôn Thương gia, điều này chứng tỏ thực lực của đối phương có thể bảo vệ cho Thương gia được an toàn".Chính điều này làm cho nàng khiếp sợ, nếu không phải tin tức này do miệng của Nghiêm thúc, người mà nàng tin tưởng nhất nói ra thì chắc chắn nàng không thể tin đó là sự thật.

Nghiêm thúc nhìn nàng lớn lên, vì vậy tình cảm giữa Nghiêm thúc và nàng như tình phụ tử, chắc chắn Nghiêm thúc không phản bội lại mình.Vậy, đối phương là ai?Nàng biết rõ những kẻ đang gây áp lực cho gia tộc nàng, làm cho nàng tuyệt vọng chính là thế lực sau lưng bọn chúng, đó là những Trưởng lão nắm thực quyền trong Trưởng Lão Hội.Chính vì vậy nàng mới lún sâu vào tuyệt vọng.Trưởng Lão Hội là một thế lực lớn, đừng nói là nàng hay Thương gia, ngay cả thương hội cũng không có tư cách để chống lại.Vậy mà thế lực thần bí này lại có tự tin như vậy, điều này làm nàng cảm thấy khó có thể tin nổi."

Có thế lực ngầm mạnh mẽ như vậy sao?"

Nàng thì thào tự nói."

Không có" Câu trả lời của Nghiêm thúc nằm ngoài dự tính của nàng, nhưng Nghiêm thúc vẫn khẳng định: "Thế giới hắc ám không lớn, cũng không có lời đồn nào về một thế lực thần bí như vậy, hơn nữa mấy gia tộc có thế lực trong thế giới hắc ám đều có quan hệ ngầm với Trưởng Lão Hội"."

Vậy lực lượng đó ở đâu ra?"

Thương Lăng Tuyết cũng cảm thấy việc này thật khó hiểuNghiêm thúc do dự một lát rồi nói: "Cũng chưa chắc bọn họ là người của thế lực ngầm"Thương Lăng Tuyết khẽ giật mình: "Nghĩa là như nào?"

Nghiêm thúc giải thích: "Thế giới hắc ám thực ra chính là nanh vuốt của kẻ khác, có một số thế lực muốn làm những việc không tiện lộ ra ánh sáng, chẳng hạn như thu thập tin tình báo, hơn nữa có một số việc khó xử lí có thể dùng thủ đoạn hắc ám sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.

Ở yêu tộc chúng ta, hầu như tất cả những thể lực hắc ám đều có chỗ dựa sau lưng, cũng đôi khi bọn họ phụ trách ám hại ngầm đối thủ, nếu như ta không đoán lầm thì bọn họ phải phát triển đến mức độ nhất định thì thế lực sau lưng mới chịu lộ mặt"."

Thảo nào những thế lực ngầm muốn làm gì thì làm" Cuối cùng Thương Lăng Tuyết cũng hiểu được bản chất của thế giới hắc ám, nàng không khỏi buông lời cảm khái."

Đó là hiểu lầm thôi, bọn họ cũng có rất nhiều điều kiêng kị" Nghiêm thúc nói: "Có rất nhiều việc không thoát khỏi tầm mắt của người khác, nếu những việc đó tầng lớp phía trên nhắm mắt làm ngơ thì bọn họ mới có cơ hội sống được.

Hơn nữa khi đám người trên ấy truyền xuống bất cứ việc gì, thì bọn họ phải cật lực mà hoàn thành, các thế lực ở trong thế giới hắc ám cạnh tranh nhau rất khốc liệt".Khi nghe thấy thế lực thần bí kia không phải là thế lực ngầm, tinh thần của Thương Lăng Tuyết cũng trở nên phấn chấn hẳn.

Dù bản thân đã bị áp bức đến mức độ này nhưng nàng vẫn không muốn mình phải lưu lạc đến mức phải đi làm bạn với thế lực hắc ám, thế giới hắc ám là con đường không lối về, thực ra Thương gia chưa đến mức phải lui vào sống trong hắc ám."

Nghiêm thúc có thể thông qua giao thủ với thế lực ngầm để dò ra được lai lịch của bọn họ không?"

Thương Lăng Tuyết cũng cảm thấy có chút mong chờ.Nếu như có thể thăm dò được lai lịch của đám người này thì có thể suy đoán ra thế lực sau lưng của bọn họ là ai.Trong cục diện này nàng đang bị vây ráp trong một thế cờ chết chắc, nếu như có người thò tay vào phá đám, không chừng nàng sẽ tìm ra được đường sống.Trong lòng Thương Lăng Tuyết lại cháy lên ngọn lửa chiến ý.Khi Nghiêm thúc nhìn thấy chiến ý của Thương Lăng Tuyết, hắn vô cùng vui mừng, gật gật đầu nói: "Để ta thử xem sao".** *Ngón tay của Tả Mạc múa may như đang vẽ bút, hắn không ngừng phác họa ra một hư ảnh giũa không trung, thỉnh thoảng hắn ngừng lại rồi cúi đầu nghiền ngẫm.Đã vài ngày nay hắn đều ở trong tình trạng như bị nhập ma như vậy, suốt ngày hắn ngoáy ngoáy vẽ vẽ, những người khác cũng biết hắn đang suy nghĩ về vấn đề gì đó nên không quấy rầy đến hắn.Sau khi điên cuồng ăn thịt, Tả Mạc lủi đi rất nhanh.

Lúc đầu hắn muốn rèn luyện một chút rồi mới hấp thu Thần lực, nhưng khi hắn đi vào khoang thuyền để luyện hóa đống thịt, thì đột nhiên trong đầu hắn nhớ lại những đường vân đặc biệt hiện ra khi hắn truyền Thần lực vào trong sợi thanh ti kiaNhưng hiện tại hắn nhớ rõ ràng hơn lúc trước.Lần trước, có vài chỗ hắn chưa nhìn ra được, nhưng hiện tại hắn đã phát hiện ra, những phát hiện mới này khiến hắn mừng rỡ như điên.Kết luận của Tả Mạc đó chính là Thần văn !Hiện tại mọi người cũng không còn xa lạ gì Thần Văn.

Thiên Hoàn đã tìm hiểu Thần văn từ rất sớm, bọn họ cũng là môn phái có nghiên cứu sâu nhất về Thần Văn, Thiên Hoàn Thần lực vốn lấy cơ sở là Thần Văn rồi sau đó thôi diễn mà thành.

Khi thời đại Thần lực không ngừng phát triển thì mọi người đều tu luyện Thần lực, cho nên hiểu biết của mọi người về Thần Văn cũng càng ngày càng nhiều.Nếu như nói bản chất của Phù văn là linh lực thì, bản chất của Thần Văn chính là Thần lực.Thần Văn cũng không thần bí như trong tưởng tượng của mọi người, nhưng nó lại quá thâm ảo khó hiểu cho nên mọi người mới thấy nó khó hiểu đến vậy.Kể cả Thiên Hoàn, môn phái có nghiên cứu sâu xa nhất về Thần Văn, đến tận bây giờ cũng không có hơn năm loại Thần Băn hoàn chỉnh, cho nên khi Tả Mạc biết những đường vân khó hiểu này là cái gì, thì tinh thần của hắn trở nên vô cùng phấn khởi.Về phương diện Thần Văn, hiểu biết của Tả Mạc cũng chỉ hơn những người khác một chút.

Những bộ lạc thời Viễn Cổ đều có Thần Văn thuộc về riêng bộ lạc, chẳng hạn như bộ lạc Thái Dương có Thái Dương văn, bộ lạc Thanh Đằng có Thanh Đằng văn, những Thần Văn này không chỉ hòa hợp với Thần lực của bọn họ đang sử dụng, mà còn quan hệ tới một thứ khác nữa, đó chính là Viễn Cổ Thần binh.Viễn Cổ Thần binh không giống với Thần binh cụ trang của thời hiện tại, khi luyện chế Viễn Cổ Thần binh, các Đại năng của bộ lạc phải đem Thần Văn lạc ấn khắc vào trong binh khí.

Nhưng Thần binh cụ trang hiện nay có được là do Tả Mạc tham khảo rất nhiều thủ pháp luyện khí mà không phải là lĩnh ngộ đầy đủ từ Thần Văn, cho nên Thần binh cụ trang mà hắn tạo ra chỉ là con đường phụ mày mò được mà thôi.Gần như tất cả Thần binh cụ trang của thời đại này đều lấy theo khuôn đúc của Tả Mạc.Hắn chỉ nắm giữ trong tay hai loại Thần Văn, đó chính là Thái Dương văn và Thanh Đằng văn mà thôi.Trong hai loại Thần Văn này, thành tựu về Thái Dương văn của hắn sâu xa hơn rất nhiều, còn Thanh Đằng văn hắn mới chỉ tìm hiểu được một chút mà thôi.

Mặc dù hắn nắm giữ Thái Dương Thần văn, nhưng có một số chỗ hắn vẫn chưa hiểu được rõ ràng cho lắm.

Thần Văn khác với phù văn, mỗi một chỗ trên Thần Văn, đều cần phải có lĩnh ngộ, nếu không lĩnh ngộ thì không thể sử dụng được chứ nói chi đến việc vẽ ra nó.Vì vậy, khi nhận được một loại Thần Văn hoàn toàn mới, làm cho Tả Mạc cảm thấy vô cùng kích động.Tuy hắn không thể lĩnh ngộ, nhưng bất kì một loại Thần Văn mới nào đều có giá trị vô cùng lớn, điều này làm Tả mạc kích động mãi không thôi.Trong những năm gần đây, mọi người đều điên cuồng truy cầu Thần lực, không ngừng khai quật những di tích Viễn Cổ, cho nên những loại Thần Văn không trọn vẹn liên tục xuất hiện.Trong sàn giao dịch ở chợ đen, mỗi bản dập Thần Văn không hoàn chỉnh đều có giá trị liên thành.Chỉ khi đã lĩnh ngộ được Thần Văn mới có thể chế tác ra bản dập, hơn nữa mỗi lần thác ấn đều mang lại gánh nặng cực lớn cho người thác ấn.

Bởi vậy số lượng bản dập ra Thần Văn dù là chưa hoàn chỉnh cũng chỉ có số lượng cực kì thưa thớt.Tả Mạc nhanh chóng chìm đắm vào tham ngộ loại Thần Văn mới, hắn nhớ lại hình vẽ rồi không ngừng phác thảo ra.Đột nhiên đầu ngón tay hắn trầm xuống, từ ngón tay truyền tới cảm giác khác thường.Chương 780 : Tin tưởngDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam TửMột chi chiến bộ đông nghịt, giống như một đám mây đen đang lơ lửng trong bầu trời đêm, nhưng đám mây ấy mang đến cho người ta cảm giác áp bức khó tả, đám mây đen cứ lặng lẽ trôi.

Đây là lần đầu tiên Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh được tận mắt nhìn thấy chiến bộ có uy danh hiển hách kia, nhưng đến khi tận mắt trông thấy thì hai người chỉ trầm mặc mà không nói gì, chi chiến bộ trước mặt bọn họ giống như một đám người không có sinh mạng chỉ biết giết chóc như một cái máy, sự yên tĩnh của họ toát lên khí tức tử vong và tràn ngập loại sát khí không thể tả bằng lời."

Đỉnh cấp danh tướng, quả nhiên là danh bất hư truyền!"

Hải Kim Vân cũng phải thốt lên lời khen ngợi, còn trong lòng hắn cũng nổi lên vẻ ngưng trọng.

Đây chính là Nghiệt Bộ trong truyền thuyết, là một trong hai chi chiến bộ hùng mạnh nhất Mạc Vân Hải, và cũng là chi chiến bộ nổi danh của cự đầu Huyền Không Tự năm xưa.

Ai có thể ngờ được, năm xưa tiếu ngạo thiên hạ Giang Triết bỗng dưng xuất thế vẫn phải chết dưới tay kẻ bị nghi kị và giam lỏng như Biệt Hàn, còn Biệt Hàn lại có vinh quang trở thành một trong những Chiến tướng đỉnh cấp của Tu Chân Giới.Một chi chiến bộ kỷ luật nghiêm khắc, im lìm như đám người chết, nhưng bọn họ lại như một cỗ máy vô cùng tinh tế và chính xác đến từng chi tiết.

Trên mặt của mỗi đội viên Nghiệt bộ thấp thoáng những phù văn cổ quái, thần sắc thì hờ hững không một chút tình cảm, khiến trong lòng đối phương không khỏi toát lên một tia hàn khí.Tốc độ di chuyển của Nghiệt bộ đột nhiên tăng lên, khi họ di chuyển thân hình trở lên mờ ảo như ma quỷ trong đêm tối, im lặng và chết chóc.Hai người Hải Kim Vân và Thường Vũ Sinh không nhìn thấy Biệt Hàn, có lẽ Biệt Hàn đang được ẩn thân đâu đó bên trong Nghiệt Bộ.

Theo những tin tức tình báo mà họ nhận được, thì Biệt Hàn được kế thừa nhất mạch Huyền Không tự, cho nên chiến pháp mà hắn sử dụng hiếm khi dùng đến Ma thân, chỉ dùng chiến pháp của Chiến tướng tu giả.Sắc mặt của Thưởng Vũ Sinh cũng trở lên ngưng trọng hẳn, Biệt Hàn mang lại cho hắn cảm giác áp bức mạnh mẽ, khiến toàn thân hắn bị áp lực từ trước đến nay chưa từng có.Nhưng trong lòng hắn lại cháy lên ngọn lửa chiến ý hừng hực, từng câu nói của hắn vẫn chậm rì như trước kia, nhưng mỗi từ hắn nói ra đều ẩn chứa chiến ý đang sôi sục: "Chỉ cần đánh bại hắn, thì chúng ta sẽ trở thành những danh tướng đỉnh cấp".Hải Kim Vân cười dài một tiếng, khuôn mặt màu vàng nhạt của hắn cũng cháy lên ngọn lửa chiến ý: "Đúng vậy, chỉ cần đánh bại được hắn, chúng ta sẽ trở thành Chiến tướng đỉnh cấp!

Hừ...

Biệt Hàn đã quá kiêu ngạo rồi!

Khi quyết đấu chính diện, thì thực lực mới là kẻ mạnh!

Xông lên xử lí hắn đi!"

Hắn cực kì tự tưởng vào chiến bộ của mình, và hắn cũng tin tưởng vào bản lĩnh của Thưởng Vũ Sinh nữa.Trận chiến này, bọn họ tất thắng.** *Biệt Hàn hờ hững nhìn hai chi chiến bộ đằng trước, đội hình của hai chi chiến bộ kia rất chỉnh tề, kỷ luật lại nghiêm ngặt, xem ra đó là hai chi chiến bộ tinh nhuệ hiếm có.

Còn đám ma binh trong đội hình hai chi chiến bộ kia đang trừng lớn đôi mắt nhìn bọn hắn, trong mắt bọn họ toát lên chiến ý hừng hực không một tia sợ hãi.

Thậm chí có người còn liếm môi, thể hiện ra sự kích động của bọn họ.

Biệt Hàn cũng là người có kinh nghiệm sa trường phong phú. cho nên hắn biết được, những binh lính như vậy mới là chiến binh ưu tú nhất.Muốn có chi chiến bộ tinh nhuệ như vậy thì chi phí bỏ ra để chiêu mộ và bồi dưỡng phải lớn kinh người.

Hơn nữa trên mặt đám chiến sĩ này không hề lộ ra chút sợ hãi hay e hè nào, điều này cho thấy bọn họ rất tin tưởng vào thủ lĩnh của mình.Nhưng trong lòng Biệt Hàn vẫn không gợn lên chút sợ hãi.Mọi người đều cho rằng Biệt Hàn là kẻ điên cuồng đến đến cực đoan, mà không biết rằng đằng sau sự điên cuồng nóng bỏng ấy chính là sự tỉnh táo lạnh lẽo như băng tuyết.Mồi lửa đốt cháy Huyền Không Tự cũng đem cừu hận và sự thô bạo của Biệt Hàn thiêu đốt sạch sẽ.

Con người cũ của hắn cũng đi theo môn phái kia trôi vào dĩ vãng, việc cướp đoạt những đồ quý báu của môn phái kia cũng giải khai mối chướng ngại tâm lí cuối cùng của hắn.Mặc dù không còn tâm ma nhưng Biệt Hàn vẫn điên cuồng, vẫn cực đoạn, vẫn lãnh ngạo khó gần như trước, còn trong chiến đấu hắn vẫn dùng phong cách mạnh mẽ tàn phá như ngọn lửa, vẫn chỉ chú trọng tấn công mà coi thường phòng thủ.

Nhưng đâu có ai biết rằng, con người của hắn đang từ từ thay đổi.Hắn thay đổi cũng như Nghiệt Bộ vậy, vĩnh viễn lặng im không một tiếng động.Tới cảnh giới như hắn, muốn tiến thêm một bước thì chỉ có thể trông đợi vào chính bản thân mà thôi.

Vì thiếu đi sự thù hận trước kia cho nên hiện tại Biệt Hàn chỉ chiến đầu vì ý thích xuất phát từ nội tâm, cùng với một số cảm xúc mà hắn không thể lí giải nổi, hắn thích cuộc sống như hiện tại, thích Mạc Vân Hải, cho nên hắn không thích kẻ nào dám phá hư sở thích của hắn.Hầu như chẳng ai biết hắn đang tiến bộ, có lẽ chỉ có Tả Mạc và Công Tôn Sai nhận ra được điều này.Trong lòng không còn thù hận cho nên tâm tư của Biệt Hàn đều đặt lên việc tự hỏi bản thân và tìm hiểu, trong lòng hắn không còn lòng thù hận, nhưng kẻ nào dám chọc đến hắn sẽ biết được hắn trở lên đáng sợ vả khủng khiếp đến mức độ nào.

Hắn là kẻ thích sống cô độc và tính cách cũng khác người, hắn không thích nói chuyện với người khác, hắn thích sự trầm mặc cho nên hắn trở lên ít nói, tiếc chữ tiếc như vàng.

Hắn và Nghiệt bộ cũng giống nhau, đều là kẻ không hợp với thế giới này, nhưng hắn là một thiên tài.Chinh nhờ vào thiên tài ấy của hắn được phát triển dước sự áp bức đè nén của Huyền Không tự, cho nên tính tình hắn trở lên khác người, nhưng cho dù như vậy hắn vẫn cứ là một thiên tài, có thể sánh ngang với Giang Triết, một thiên tài mang trên người hào quang sáng chói tỏa khắp xung quanh.Người đầu tiên chú ý tới biến đổi của hắn chính là Tả Mạc.Tả Mạc bắt đầu giúp Biệt Hàn tiến hành cải tạo Nghiệt bộ, đây chính là lần cường hóa thứ hai sau lần thứ nhất ở Thái An Thành, nhờ lần cường hóa thứ hai này làm cho sức chiến đấu của Nghiệt bộ được thay đổi về chất.

Từ đó về sau, cái con quái vật trong mơ Nghiệt bộ này, mới chân chính trở thành một chi chiến bộ mang lại ác mộng cho đối phương.Lần cải tạo này khác với lần trước.

Bởi vì Tả Mạc hôm nay có trình độ về mọi phương diện hơn xa Tả Mạc trước kia, cho nên lần cải tạo thứ hai này khiến Nghiệt bộ cường đại hơn lần thứ nhất rất nhiều lần.Về phương diện chiến thuật, Tả Mạc thua xa Công Tôn Sai hay Biệt Hàn, nhưng tầm nhìn tổng quát của hắn lại khiến người khác vô cùng bội phục.

Dưới sự cải tạo tỉ mỉ và cẩn thận của hắn, Nghiệt Bộ chân chính trở thành một chi chiến bộ Thần lực đầu tiên của Mạc Vân Hải.Tả Mạc nhận thấy, thời đại thân lực đương nhiên phải có chiến bộ Thần lực.Nghiệt Bộ cũng giống như một loại phù ma binh, vì vậy Tả Mạc có thể phát huy được hiểu biết của mình.

Là người đầu tiên luyện chế ra kiện chuẩn thần binh, cho nên trình độ của Tả Mạ về phương diện này, dù không phải là thiên hạ đệ nhất thì cũng là một trong những người có thứ hạng cao nhất.Một Nghiệt Bộ hoàn toàn mới làm Biệt Hàn cảm thấy rất hưng phấn.Người thứ hai phát hiện ra những biến hóa của Biệt Hàn chính là Tiểu nương, Tiểu nương cũng là một Chiến tướng đỉnh cấp cho nên hắn rất nhạy cảm, nhanh chóng phát hiện ra những thay đổi của Biệt Hàn.

Để trợ giúp cho Biệt Hàn có thể tiến thêm bước nữa, hắn cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng nhờ Biệt Hàn giúp hắn thay thế tạm thời chức phủ trưởng của Chiến tướng Phủ.\Quả nhiên, mọi việc diễn ra y như dự kiến của Công Tôn Sai, sau khi nhận chức phủ trưởng Chiến tướng Phủ, Biệt Hàn đã sử dụng biện pháp đơn gian nhưng thô bạo nhất.

Hắn dùng chiến đấu để huấn luyện, dùng thực chiến thay cho việc diễn giải phân tích, hắn đem những Chiến tướng trẻ tuổi của Chiến tướng Phủ ra hành hạ đến thổ huyết.Nhưng nhờ có quá trình diễn luyện thực chiến như vậy, đấu pháp mới của Biệt Hàn bắt đầu thành hình và dần dần hoàn thiện từng chi tiết.Tuy Biệt Hàn là người có tính tình lập dị, nhưng hắn không phải là con người vô ơn, hắn ghi tạc trong lòng sự chiếu cố của Công Tôn Sai.Đến khi có được bảo vật 'Túng Hỏa Phạm'.Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng hắn lại là một trong hai người có thần binh cụ trang đầu tiên ở Mạc Vân Hải.

Phải biết rằng ngay cả chính Tả Mạc cũng không có, Vi Thắng không có, Tông Như không có, Tăng Liên Nhi không có, hai kiện thần trang đầu tiên của Mạc Vân Hải đều là thần trang Chiến tướng hệ.Và một trong hai kiện đó chính là 'Tung Hỏa Phạm' của hắn.Vào thời điểm tai hắn nghe được, ' Tung Hỏa Phạm' là của mình, trong lòng hắn trào lên những tình cảm không nói lên lời, mà Biệt Hàn lại là người không biết diễn tả tình cảm cho nên hắn lâm trầm mặc.

Công Tôn Sai nhận được 'Khuynh Thành', không ai có ý kiến với điều này, đơn giản vì hắn là sư đệ của Tả Mạc, lại là người theo Tả Mạc từ đầu.

Còn Biệt Hàn thì sao?

Hắn là kẻ bị lâm vào đường cùng, bị Tả Mạc lừa bán.

Nếu như đánh giá độ tin cậy và thân thiết, có lẽ hắn phải nằm trong top cuối của bảng xếp hạng đó.Ở Huyền Không tự, hắn phải sống trong sự đè nén, hắn cũng không được phụ huynh ưa thích lên bị đuổi ra khỏi nhà, có thể nói ở Huyền Không tự, Biệt Hàn đã ném trải đủ sự ấm lạnh của nhân gian.Tung Hỏa Phạm làm cho hắn như sinh ra một lần nữa, nếu như phải chết vì đại nhân hay vì Mạc Vân Hải hắn cũng cam lòng.Cho nên khi Tả Mạc giao cho hắn trọng trách công chiếm Bách Mang giới, trong đầu hắn liền sinh ra ý đồ tác chiến điên cuồng này.Hiện tại không thể đánh chiếm Cửu Đại Thiền Môn, cũng không phải thời cơ tốt nhất để đánh Yêu tộc, vì vậy muốn mở rộng chỉ có thể đánh Ma Soái liên minh.

Việc đánh hạ Bách Mang giới không hề khó, chỉ có điều, sau khi đánh hạ Bách Mang Giới sẽ khiến cho Ma Soái liên minh trở lên cảnh giác với Mạc Vân Hải hơn, điều này làm cho chiến lược mở rộng về phía Ma giới của Mạc Vân Hải gặp phải khó khăn rất lớn.Ý đồ chân chính của Biệt Hàn chính là vừa đánh hạ Bách Mang giới vừa làm suy yếu thực lực của Ma Soái liên minh.Kế hoạch chiến đấu điên cuồng này ra đời như vậy đấy.Nhưng điểm mấu chốt trong kế hoạch này chính là trận chiến trước mắt.Chỉ cần thắng được trận chiến này, sử lí được hai tên Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh, thì thực lực của Ma Soái liên minh sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Khi thực lực của Ma Soái liên minh giảm mạnh, thì những thế lực xung quanh nó sẽ bắt đầu rục rịch nhòm ngó, đây mới là điều có lợi nhất cho Mạc Vân Hải.Bất kể ra sao cũng phải thắng trận chiến này.Bất giác, tay hắn sờ lên Tung Hỏa Phạm đang mặc trên người, từ đầu ngón tay truyền tới cảm giác lạnh như băng, hai mắt Biệt Hàn cũng dần trở lên lạnh lẽo và tràn ngập sát khíNghiệt Bộ ầm ầm phi tới.Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cuộc chiến ở Chiêu Sơn giới, trận chiến này mới là điểm then chốt quyết định thắng thua của toàn bộ chiến dịch.** *"Tên kia đang tìm hiểu lai lịch của chúng ta" Sài Sơn Thanh cười khẽ, rõ ràng đối phương đã rời khỏi thế giới hắc ám quá lâu, cho nên những thủ đoạn hắn cũng lộ ra chút sơ hở nhỏ.

Nếu là lúc bình thường, những sơ hở nhỏ nhặt này của hắn không làm người ta chú ý đến, nhưng đám người Sài Sơn Thanh đều là nhũng cao thủ lăn lộn trong thế giới hắc ám đã lâu, một chút sơ hở nhỏ này cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của bọn họ."

A, xem ra, Thương Lăng Tuyết còn chưa từ bỏ ý định a" Trên miệng Vưu Cầm Liệt hiện lên một nụ cười lãnh khốc vô tình, tuy hắn luôn miệng nói đây là nhiệm vụ của đám người Nam Nguyệt nhưng cuối cùng hắn cũng tới cùng mọi người.Trong lòng hắn cũng cảm thấy vô cùng bất mãn, sao cấp trên lại phái lũ chíp hôi này đến để chấp hành nhiệm vụ có độ khó cao như này.

Tuy đám người Nam Nguyệt có thực lực cao cường, nhưng kinh nghiệm thì không đủ, có rất nhiều phương diện vẫn còn non nớt.Tầm quan trọng của nhiệm vụ cấp 'điểu' như thế nào, Vưu Cầm Liệt cũng biết, cho nên cuối cùng hắn vẫn quyết định đi theo.Vưu Cầm Liệt cũng biết, giá trị của ' Hắc hỏa ' không thể so với nhiệm vụ này.

Dù sao muốn nâng đỡ một thế lực hắc ám giống như 'Hắc Hỏa' cũng chỉ là việc dễ dàng.

Đối phương chọn trúng mình có lẽ có quan hệ tới gia thế của mình.Vưu Cầm gia...Khi gặp mặt lần đầu tiên, người kia có nhắc tới một danh tự để lại cho hắn ấn tượng mơ hồ, thỉnh thoảng khi nhớ lại, trong lòng hắn lại nổi lên những gợn sóng.Những năm gần đây, thỉnh thoảng người kia cũng có chiếu cố đến hắn, nhưng sau một thời gian lăn lộn trong thế giới hắc ám, hắn hiểu ra rằng:giao tình của tổ tiên không thể bằng giá trị hiện tại.Khi biết Vưu Cầm Liệt cũng theo nhiệm vụ này, trong lòng đám người Nam Nguyệt cũng nhẹ nhõm hẳn, bọn họ cũng biết mình có thể và không thể làm gì, những việc như giết người phóng hỏa bọn họ có thể làm được, nhưng nói về chơi đòn hiểm hay âm độc, so với Vưu Cầm Liệt thì bọn họ chỉ là cặn bã mà thôi,Ngay lập tức Vưu Cầm Liệt trở thành trung tâm của cả nhiệm vụ, hắn bắt đầu tiếp quản tất cả, cả 'Hắc Hỏa ' lấy hắn làm trung tâm rồi bắt đầu vận hành.

Những thành viên hạch tâm của 'Hắc Hỏa ' đều biết sau lưng lão đại có một thế lực vô cùng lớn, cho nên độ trung thành của tất cả thành viên đều tăng lên không ít, Một số người chỉ vì tình huống bất đắc dĩ mới phải gia nhập thế giới hắc ám.Ít có người nào cảm thấy yêu thích hắc ám, đại đa số đều biết rằng, hắc ám chính là trầm luân, còn ánh sáng mới chính là tiền đồ tương lai.Ai mà chẳng có người thân, cho nên việc hy vọng tương lai sáng ngời chính là bản năng của con người."

Có muốn gõ bọn họ một cái cho tỉnh ra không?"

Đào Vi mỉm cười, hai núm đông tiền hiện lên như hai bông hoa, nhưng trong mắt lại ánh lên tia sắc bén.Khóe miệng Vưu Cầm Liệt cũng nở ra nụ cười lãnh khốc vô tình không tương xứng với tuổi của hắn: "Đi thôi. làm cho nàng phải hạ mình, phải cho nàng biết được nàng chỉ là con sơn dương tuyết mà thôi. mà sơn dương làm gì có tiền vốn để mà cò kè mặc cả với Sói"Chương 781 : Cơ hộiDịch giả : nhatchimai0000Biên tập : Mỹ Nam Tử"Tiêu Như Kiếm, Hà Tư và An Hải đã chết rồi.

Bị người ta giết."

Giọng của Đàm Húc lạnh nhạt cứ như thể sự tình hoàn toàn không liên quan đến y vậy."

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Bọn họ cứ như một lòng tính mưu kế một chuyện gì đó, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"

Nhiếp Thần nhíu mày."

Bọn hắn mưu đồ tìm một con bạch tuộc viễn cổ ở Hắc Hải phi tuyến."

Nữ tu vừa thốt lên lời dung mạo xinh đẹp, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng sương, nàng nổi danh là một mỹ nhân lạnh lùng băng giá ở Côn Luân tên là Chân Mộng Lăng.

Các nam đệ tử ở Côn Luân rất ái mộ nàng, số lượng đếm không xuể.

Nàng không chỉ có dung mạo xuất chúng, thiên phú cũng cực kỳ xuất sắc.

Nàng chịu đựng tu luyện khắc khổ nên thực lực rất mạnh, điều này làm cho vô số nam đệ tử tử tự ti mặc cảm không ai dám tiến lên trước tỏ tình.Hai hàng lông mày của Đàm Húc vẫn chưa hạ xuống đã thản nhiên bảo: "Bọn hắn chết ở trên tay người khác, hừ, học nghệ không tinh chết là phải nhưng lại làm mất mặt phái Côn Luân chúng ta!"

Nhiếp Thần hơi cau mày, hắn không thoải mái lắm với kiểu cách nói của Đàm Húc tuy nhiên hắn biết con người Đàm Húc.Đàm Húc tính tình cổ quái mà khó gần, chúng đệ tử trong tông không ưa y lắm.

Nhiếp Thần thì ngược lại, tướng mạo của hắn cũng không được coi là anh tuấn, nhưng tính cách không màng danh lợi, thực lực lại cao siêu.

Trong cư xử thông thường với chúng đệ tử lại hoà nhã nên rất được mọi người yêu quý.

Hơn nữa hắn có quan hệ rất tốt với Lâm Khiêm.

Hiện tại thì Lâm Khiêm nắm quyền ở Côn Luân, địa vị của hắn cũng nước lên thì thuyền lên.Hắn trầm ngâm nói: "Thực lực của Như Kiếm sư đệ không tệ, làm việc cũng cẩn thận, nếu phải động thủ chắc chắn đã có sự chuẩn bị tương đối tốt rồi.

Thực lực của Hà Tư An Hải tuy bình thường nhưng so với bên ngoài cũng là một hảo thủ.

Hà sư muội còn mang theo Sát kiếm trận của Hứa sư thúc nữa, An Hải có bách âm diệt hồn kiếm hoàn của ngũ sư thúc.

Trừ phi đối phương cực kỳ mạnh mẽ thì làm sao có thể chết tất trong tay người khác?"

Hắn thấy hai người Chân Lăng Mộng và Đàm Húc hờ hững nghe mà không nói câu gì.

Nhiệm vụ lần này của bọn hắn rất gian khổ, áp lực đối với mỗi người đều khá lớn.Viễn Cổ di chỉ Thần Binh phôi thai, bọn hắn nguyện nhất định phải có.

Tai mắt Côn Luân có khắp nơi Người ta mới phát hiện ra di chỉ thì Côn Luân đã nhận được tin tức.

Sau đó Côn Luân bắt đầu vận dụng lực lượng, các loịa quẻ bói toàn để tìm kiếm manh mối.Người khác vẫn còn chưa hiểu đồ vật bên trong di chỉ là cái gì thì Côn Luân đã tính toán được vật ở bên trong nhất định là phôi thai Thần Binh.

Hiện giờ phát động tất cả những lực lượng cao cấp không ngừng thâm nhập, mạng lưới tình báo cũng phát động, hao tổn tâm cơ may ra có thể lấy được một kiện tín vật.Ba người nhóm Nhiếp Thần là những đệ tử lớp kế cận kiệt xuất nhất, thiên phú của bọn hắn trước kia không tính là cường đại, nhưng sau này tu luyện Thần lực bộc lộ tài năng tiến bộ ngày càng cường đại.Mới tu luyện thần lực vài năm, thế hệ trước toàn lực giúp đỡ, Côn Luân xuất hiện một đám đệ tử cường hãn thiên phú xuất sắc thần lực.

Nhóm này đệ tử thiên phú đều hết sức xuất sắc.

Vì muốn có một nhóm cao thủ này, Côn Luân tốn hao vô số.

Bọn hắn cũng kiên nhẫn khắc khổ, không có cô phụ sự kỳ vọng của Côn Luân, nhanh chóng trưởng thành.Nhóm đệ tử này bên trong phái Côn Luân được gọi là Côn Luân Tử.Mỗi một vị Côn Luân Tử đều được hưởng độc quyền tại Côn Luân nội, bọn hắn hưởng thụ những đồ vật tốt nhất, đãi ngộ tốt nhất, bọn hắn trực tiếp ở dưới trướng Lâm Khiêm.Thực lực mỗi một vị Côn Luân Tử đều thâm bất khả trắc.Thiên phú xuất sắc và nguồn tài nguyên khổng lồ, hơn nữa ở Côn Luân kiên nhẫn nên thực lực tiến nhanh như gió, tạo ra một đám cường đại Côn Luân Tử như vậy.

Bọn họ đại diện cho lớp đệ tử cường đại của thời đại mới, bọn họ là toàn bộ chiến lực mạnh nhất của Côn Luân, bọn hắn đối với Côn Luân trung thành bất nhị, bọn hắn tự biết gò mình khắc khổ, bọn hắn vô tình và lãnh khốc, bọn hắn luôn xuất hiện tại nơi nguy hiểm nhất, bọn hắn được sự sùng bái thần tượng của tất cả các đệ tử Côn Luân.Từ khi Côn Luân Tử thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên mà phải phái ra ba vị Côn Luân Tử để thực hiện một nhiệm vụ, có thể thấy được Côn Luân rất khát khao phôi thai Thần Binh."

Ta đi tu luyện đã."

Đàm Húc vứt lại một câu rồi bỏ đi.Chân Lăng Mộng cũng không nói một lời ly khai.

Chỉ còn lại mỗi Nhiếp Thần ngồi đó, bất đắc dĩ cười khổ.** *"Phía trước chính là Liên Tôn Tự rồi."

Mặt mũi Quản sự tràn đầy sắc vui mừng, có thể sống sót an toàn ra khỏi Hắc Hải phi tuyến thật sự là nhờ trời phù hộ mà.Liên Tôn Tự tôn sùng hoa sen, dọc theo đường được ngắm các loại điêu khắc hoa sen tinh mỹ thanh nhã làm cho người yêu thích.

Tuy nhiên, ngoại trừ Tông Như có tâm tình thưởng thức ra thì mọi người không ai có lòng dạ nào nhìn ngắm, vẻ mặt ai ai cũng đề cao cảnh giác nhìn chằm chằm vào xung quanh.Bọn hắn đã phát giác được vài khí tức nguy hiểm thoáng qua.Có thể làm cho bọn hắn cảm thấy nguy hiểm thì thực lực của đối phương không thấp chút nào.Bất kỳ một thời đại nào mới mở ra thì luôn có lớp lớp thiên tài xuất hiện.

Mạc Vân Hải tiến triển cực nhanh ngày đi ngàn dặm nên những người khác cũng không muốn bị rớt lại phía sau.

Thực lực của mấy người ban nãy đến Vi Thắng cũng kiêng kị, điều này có thể thấy thực lực của bọn người kia cao đến cỡ nào.Xem ra, phôi thai Thần Binh có sức hấp dẫn vượt quá chính mình tưởng tượng rồi.Tả Mạc đứng ở mũi tàu, trong lòng nghiêm nghị, ánh mắt của hắn trông rất đanh đá, chua ngoa.

Vừa rồi hắn thấy có cả Ma tộc cùng Yêu tộc, điều này làm hắn rất là kinh ngạc.Tuy nhiên nghĩ cho kỹ thì cũng là đúng thôi, Thần Binh cụ trang đối với bất kỳ một thế lực nào cũng là một vũ khí hạng nặng chiến lược.

Cho dù chỉ có một cơ hội nhỏ như đầu đinh cũng không ai chấp nhận chắp tay nhường nhịn.Bỗng nhiên, một vị Thiền tu mặc áo bào trắng, tay áo có hình hoa sen bay tới trước mặt.Toàn bộ mọi người trên thuyền đội lập tức đề phòng.Đối phương dường như không chút đề phòng bọn hắn, trước thi lễ, sau đó nói: "Các vị là khách Mạc Vân Hải đến thăm, gia sư có lời mời."

Tả Mạc nheo mắt lại, hóa ra đối phương biết rõ lai lịch của bọn hắn!Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận mà quan sát đối phương một hồi mới mở miệng bảo: "Đúng là Liên Tôn Tự?"

Đối phương cười cười: "Tại hạ Bạch Liên Tôn Giả người của Liên Tôn Tự."

Quản sự biến sắc, sắc mặt Lao Đức Quang cũng trắng bệch.

Y cẩn thận đến gần Tả Mạc thì thầm: "Liên Tôn Tự có bốn Đại tôn giả, Thanh Hồng Bạch Hắc gọi là bốn vị Liên Tôn Giả.

Địa vị của bọn họ rất cao, trong chùa chỉ đứng sau chưởng môn thôi".Chẳng lẽ sư phụ của Bạch Liên Tôn Giả chính là chưởng môn của Liên Tôn Tự hay sao?Lập tức Tả Mạc ý thức được hành tung của mình đã bại lộ, lúc này cũng không thèm che dấu nữa mà cười bảo: "Làm phiền phía trước dẫn đường."

Theo Bạch Liên Tôn Giả dẫn đường, bọn hắn đi tới một chỗ không để người chú ý.Quả nhiên là Liên Tôn Tự chưởng môn!Cửu Đại Thiền Môn là đối tượng mà Mạc Vân Hải cực kỳ coi trọng, Tả Mạc nhận ra được hết mấy vị chưởng môn Cửu Đại Thiền Môn.Cặp mắt Tả Mạc nhìn một gã trẻ tuổi của Liên Tôn Tự ở gần đó, ánh mắt của hắn bỗng dưng ngưng tụ.Dưỡng Nguyên Hạo!Chiến Tướng đệ nhất Cửu Đại Thiền Môn Dưỡng Nguyên Hạo!Sao hắn lại tới đây rồi?Sắc mặt Tả Mạc bình tĩnh nhưng trong lòng như nổi sóng to gió lớn, hắn bỗng nhiên ý thức được, lần này gặp có lẽ sẽ là một bước ngoặt mới.** *Rầm rầm râẦm!Những tiếng nổ mạnh inh tai nhức óc liên tiếp nhau, từng luồng sáng lóe rực một góc trời, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt lãnh khốc vô tình của Biệt Hàn.Chiến bộ song phương xoắn lại với nhau chém giết.Biệt Hàn thô bạo cho xung phong liều chết.

Điều này vượt quá dự kiến của Hải Kim Vân và Thường Vũ Sinh dự kiến, hai người thật không ngờ quân số của Biệt Hàn không chiếm ưu thế mà vẫn dám xung phong xung trận.Nhưng là hai người không phải là hạng người đơn giản nên có ứng đối rất nhanh.Dùng xung trận đối với xung trận!Chiến bộ của Hải Kim Vân như con sư tử phẫn nỗ gầm vang đón đầu Nghiệt bộ đang áp sát.

Chiến bộ của Thường Vũ Sinh vẫn giữ khoảng phù hợp với chiến bộ của Hải Kim Vân.

Chiến bộ của y như một con dao găm trốn trong bóng tối chờ đợi cơ hội đâm một nhát trí mạng!Hai bên như luồng nước lũ ầm ầm đâm sầm vào nhau làm tóe lên vô số tia lửa chói mắt!"

Sát!"

Hải Kim Vân xông lên đầu tiên, khuôn mặt kim sắc dữ tợn vặn vẹo, cả người y tỏa ra vầng sáng màu vàng chói chang như mặt trời làm cho không ai dám nhìn thẳng, toàn thân trở nên bắt mắt nhất trên chiến trường!Y không chút sợ hãi, đại đao đen nhánh trong tay hoành ngang, ma kỵ gầm hí.

Y trông thật giống như Chiến thần.Đội Thiết vệ tinh nhuệ che chắn ở hai bên để tránh cho Hải Kim Vân bị sa vào chỗ loạn chiến.

Hải Kim Vân nhìn không chớp mắt, ma kỵ nhảy lên phía trước, đại đao đen nhánh đột nhiên chói sáng một vòng kim quang rồi chém xuống!Đao mang kim sắc dài chừng mười trượng với khí tức hủy thiên diệt địa.

Một chiêu chém xuống ầm ầm với cái thế không thể chống cự!Quang mang màu vàng lập loè phản chiếu trên từng chiến sĩ của Nghiệt bộ chợt sáng chợt tối.

Bọn họ vẫn lãnh khốc như trước, dường như chiêu đao kinh thế hãi tục kia không làm họ động dung một mảy may.Con người xám trắng không chứa sinh cơ, khuôn mặt đanh lại không chút biểu cảm cứ như thể họ đến từ một thế giới khác vậy.Nhìn thấy đao mang sẽ phải chém vào người bọn họ, thần trang trên người chiến sĩ Nghiệt bộ đột nhiên sáng lên lốm đốm quang ngân, những quang ngân này dường như là phù trận.

Khuôn mặt lạnh lùng của Nghiệt bộ hiện một tia thống khổ.Bọn họ dường như cố gắng chịu đựng thống khổ.

Cùng với sự thống khổ thì con người xám trắng không chút sinh cơ bỗng trở lên trong suốt sáng ngời giống như trẻ con.Bọn họ cứ như thể lần đầu tiên được mở mắt nhìn thấy thế giới này.Đón đỡ đao mang đáng sợ đó, năm mươi chiến sĩ Nghiệt bộ đột nhiên đồng thời phát đông.

Vô số hào quang từ trên tay bọn họ bay lên, chỉ trong chốc lát tạo thành từng chùm sáng đan vào nhau tạo thành lướiBoong boong loong coong!Mỗi một luồng hào quang đánh với đao mang đều phát ra âm thanh làm tâm hồn người ta khiếp sợ.

Thanh âm liên tiếp nổ vang làm người nghe tê dại cả đầu.

Chiến sĩ của Nghiệt bộ không chút dao động, động tác bọn họ nhanh như thiểm điện, công kích không ngớt không dứt.Hào quang như mưa rơi, chúng rơi vào đao mang như người đang rèn đao vậy.Mỗi một hào quang đánh lên, đao mang run lên.Trong chốc lát, hàng ngàn hào quang đánh trúng đao mang, dường như từng bó tơ nhện rậm rạp quấn quanh đao mang.

Sau khi bị hàng ngàn hào quang đánh trúng, đao mang dài chùng mười trượng trông thật kinh nhân ầm ầm sụp đổ!Nghiệt bộ quả nhiên danh bất hư truyền!Hơn mười tên Nghiệt bộ thế mà cũng có thể trực tiếp ngăn được một chiêu sắc bén tinh mỹ của Hải Kim Vân!

Trước khi thời đại Thần lực đến, Hải Kim Vân chỉ là một gã Ma tướng bình thường, nhưng sau khi tu luyện được Thần Lực thì hiện giờ y đã trở thành một Chiến tướng cường đại cấp Ma soái siêu việt cơ mà!Đao mang bị hủy lại càng kích thích chiến ý của Hải Kim Vân, y ngửa mặt gầm lên một tiếng giận dữ, kim quang toàn thân càng tăng vọt.Khí thế bỗng nhiên tăng vọt, Hải Kim Vân tựa như một hỏa cầu kim sắc hừng hực thiêu đốt, hào quang bắn ra bốn phía làm cho người ta không thể nhìn thẳng!Nghe thấy chủ tướng gào thét giận dữ, đội ma binh ở xung quanh đều đồng thời rống lên một tiếng giận dữ.

Bình thường bọn chúng ngang ngược thế nào?

Chúng chưa từng bị áp chế đến mức như thế?

Khí thế của chiến bộ đột nhiên lên cao, sĩ khí tăng mạnh!Ầm!Mấy ngàn tên Ma Binh giận dữ hét lên, trên người đột nhiên tỏa ra lửa giận kim sắc, hỏa diễm với đơn vị hàng ầm ầm thiêu đốt.Toàn bộ Chiến bộ Ma tộc Chiến bộ giống như một chỉnh thể hỗ trợ, hô ứng lẫn nhau.

Toàn bộ khí thế cứ như là nhất thể, không có chút nào sơ hở.Kim quang như thể có sinh mạng tụ tập quanh Hải Kim Vân với tốc độ nhanh kinh người.Kim quang toàn thân Hải Kim Vân tăng vọt mấy chục lần!Như một mặt trời chói mắt rừng rực làm cho không người nào có thể nhìn thẳng!Bên trong ánh sáng từng tiếng gầm giận dữ truyền ra vang vọng toàn bộ chiến trường.Trên trăm đường đao mang kim sắc từ trong mặt trời tràn ra, mỗi một đao mang dài chừng vài dặm như mưa to gió lớn trùm tới Nghiệt bộ!Biệt Hàn bỗng dưng mở to mắt.Chương 782 : Xông trận chi chiếnDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam TửChiến pháp của Ma tộc chính là tập trung tất cả sức mạnh của cả đội ngũ lên người Chiến tướng chỉ huy, rồi sau đó Chiến tướng sẽ phát động tấn công.

Vì vậy chiến pháp của Ma tộc có yêu cầu cực cao đối với Chiến tướng chỉ huy, ngoại trừ việc nhanh nhạy trong chiến đấu và thường xuyên luyện tập hàng ngày ra, thì Chiến tướng cần phải có thực lực cá nhân mạnh mẽ, nếu không sẽ không chịu được lực lượng khủng bố của cả Chiến bộ truyền tới.

Trước kia Hải Vân Kim cũng không có danh tiếng gì, nhưng từ khi hắn bắt đầu tu luyện Thần lực, thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh, nhanh chóng trở thành một trong Tam đại Chiến tướng của Liên minh Ma Soái.Đấu pháp của hắn cũng kế thừa những điểm đặc sắc trong chiến pháp Ma tộc.

Nhờ có thân thể đã được trải qua rèn luyện của Thần lực, cho nên hắn có thể chịu được lực lượng truyền vào mạnh mẽ hơn, không những thế Thần lực còn giúp hắn dễ dàng điều khiển luồng sức mạnh của cả Chiến bộ truyền vào người hắn.̀m !Toàn bộ lực lượng của Chiến bộ như bị thỏi nam châm hút lấy, ùa vào người hắn, rồi hóa thành vô số đao mang sáng rực.Mỗi một đạo đao mang dài tới vài dặm, trông giống như một thanh lưỡi hái quét ngang qua toàn bộ chiến trường.Cả chiến trường vang lên những tiếng gào thét thê lương.Nếu một Chiến tướng bình thường phải đối diện với một kích này của Hải Vân Kim, thì ắt hẳn vị Chiến tướng đó sẽ vô cùng sợ hãi, tay chân bủn rủn mất hết ý chí chiến đấu.Nhưng địch nhân trước mặt Hải Vân Kim lại là Biệt Hàn, kẻ nằm trong nhóm mười Chiến tướng xuất sắc nhất Tu Chân giới.

Một kích này của Hải Vân Kim e rằng khó có thể làm hắn rung chuyển.Đối diện với một kích như vậy Nghiệt Bộ chỉ lẳng lặng thay đổi vị trí, đột nhiên một số người biến mất không một tiếng động rồi sau đó lại xuất hiện ở vị trí khác.Chỉ trong chớp mắt, Nghiệt Bộ đổi sang một trận hình khácLâm ! (DG: Lâm Phật - Như phật tổ giáng lâm)Những thiền âm nhẹ nhàng vang lên trong không gian đầy tiếng gió rú và tiếng kêu gào thảm thiết, giữa những âm thanh hỗn loạn ấy, thiền âm vẫn sắc bén lạ thường, mỗi một tiếng vang lên như đánh sâu vào lòng người.Những tên Ma tộc có thực lực hơi yếu, khi nghe được thiền âm này thân hình bỗng trở nên run rẩy, suýt chút nữa tâm trí bị thất thủ.Nghiệt Bộ vốn xuất thân từ Huyền Không tự, đến tận bây giờ trên người bọn họ vẫn có dấu vết của Huyền Không tự.Dưới lòng bàn chân những thành viên Nghiệt Bộ xuất hiện một vầng hào quang màu đỏ sậm trông như một đóa hoa đang nở rộ, vàng sáng màu đỏ đó không ngừng lưu chuyển, rồi bay thẳng lên bầu trời sau đó hợp lại với nhau thành một chiếc ấn lớn màu đỏ sậm.Rầm rầm râẦm!Đao mang có uy thế kinh người đánh trúng lên chiếc ấn đỏ đang lơ lửng giữa không trung.

Một tiếng nổ mạnh vang lên, từng luồng sóng âm từ vụ nổ cuồn cuộn như sóng biển tràn ra xung quanh bao phủ toàn bộ chiến trường.Khi hào quang tan hết, chỉ thấy giữa không trung còn lại một chiếc đại ấn ảm đạm thi thoảng mới lóe lên chút ánh sáng, bề mặt đại ấn bị đao mang tàn phá tạo thành một vết đỏ, còn Nghiệt Bộ cũng bị chết đi mười thành viên, nhưng đao mang bay đầy trời cũng tiêu tán không còn lại gì.Trên mặt Biệt Hàn vẫn không lộ ra chút tình cảm nào, khuôn mặt hắn vẫn cứng đờ và lạnh lùng như nham thạch, dường như trận đấu kịch liệt vừa diễn cũng không đủ tạo lên một gợn sóng nhỏ trong lòng hắn vậy.Nhưng..., phòng thủ không phải là phong cách của Biệt Hàn.Biệt Hàn có danh xưng là ‘Xâm lược như hỏa’, thì làm sao có chuyện hắn chỉ biết phòng thủ mà không tấn công?Nghiệt Bộ lại lặng lẽ thay đổi trận hình một lần nữa, trận hình lúc trước của Nghiệt Bộ là 'Quỷ vương ấn trận', chỉ trong chớp mắt đã biến thành trận hình đột kích 'Vi Đà Phục Ma trận', đây là một trận hình có tính công kích rất mạnh.Toàn thân Nghiệt Bộ phát ra những luồng ánh sáng màu hồng rực rỡ, con ngươi màu xám vẫn tĩnh lặng như nước không toát ra chút sinh cơ nào, đem đến cho người ta cảm giác hết sức quỷ dị và áp bức.Vô số tia sáng màu đỏ nhỏ như sợi tóc, quấn quanh thân thể những thành viên Nghiệt Bộ, khiến thân hình bọn họ lơ lửng giữa không trung.Còn dưới chân bọn họ hiện lên một đạo kinh văn màu đỏ.Kinh văn dưới chân bọn họ không ngừng chuyển động tạo thành những tiếng như âm thanh tụng kinh văng vẳng bên tai, mấy nghìn đạo kinh văn cùng chuyển động tạo thành một luồng khí tức kinh khủng, từ từ ngưng tụ bên trên chiến trường.Chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba hơi thở, một thân hình khổng lồ hiện ra, thân ảnh này hiện ra từ giữa hư không, lúc đầu hình dáng vẫn còn nhạt càng về sau càng trở nên rõ nét.Bầu trời trên chiến trường xuất hiện một thân ảnh cao ngạo và to lớn như ngọn núi, đó chính là pháp tướng của Vi Đà, trông không giận mà uy nghiêm, từng luồng khí tức khủng bố đến cực điểm lấy pháp thân làm trung tâm rồi tràn ra xung quanh như sóng triều.Hai con mắt của Vi Đà phát ra hào quang kim sắc, đôi mắt không lộ vui buồn nhìn xuống Chiến bộ của Hải Kim Vân, sau đó đột nhiên Vi Đà vuơn cự chưởng đập xuống Hải Kim Vân.̀m !Một tiếng nổ lớn như sóng triều giận giữ vang lên !Từ vụ nổ sinh ra luồng khí kinh người, quét qua mọi người như một cơn lốc xoáy."

Tới tốt lắm!"

Hải Kim Vân gầm lên một tiếng như xuyên thấu trời xanh, trong tiếng gầm của hắn có thể thấy được chiến ý đang cuồn cuồn sôi trào, không có gì có thể làm hắn hưng phấn hơn việc đối đầu trực diện.Thân thể lớn như ngọn núi của Vi Đà mang đến cho người ta cảm giác áp lực, toàn bộ Chiến bộ của Hải Kim Vân đều năm dưới chiếc bóng của Vi Đà.

Nhưng Hải Kim Vân vẫn bình thản không chút sợ hãi, hắn chỉ đem đại đao đen nhánh để ngược trong tay, trong mắt sôi trào chiến ý, chân hắn đạp mạnh xuống đất, thân hình hắn lao về hướng cự chưởng trên trời như một mũi tên, rồi chém thanh đại đao về phía cự chưởng.Trên thân đại đao xuất hiện một luồng kim quang chói mắt, rồi sau đó có vô số luồng kim quang tập trung lên thân đao, khiến thân đại đao như hiện ra một lớp dịch kim sắc đang không ngừng lưu chuyển, hào quang bắn ra bốn phía xung quanh.Thần kỹ 'Phi Kim Trảm'.Hắn điên cuồng trút Thần lực trong cơ thể vào đại đao trong tay, luồng lực lượng cuồng bạo của cả Chiến bộ truyền vào người hắn được Thần lực xoa dịu trở nên yên tĩnh hẳn.Một ánh đao như xé rách bầu trời xuất hiện, rồi sáng rực lên.Cự chưởng của Vi Đà lập tức bị đánh tan thành mảnh nhỏ, Vi Đà phẫn nộ gầm lên một tiếng, bàn tay còn lại liền chụp tới ánh đao.Ngay lập tức cánh tay còn lại cũng cùng chung số phận với cánh tay trước, khi tiếp xúc với đại đao lập tức bị chém nát thành mảnh nhỏ.Dư lực của ánh đao chém lên người Vi Đà, khiến thân hình Vi Đà cứng đờ rồi tan biến giữa hư không.Chiến ý trong người Hải Kim Vân đã bốc lên đến cực điểm, không có gì làm hắn kích động bằng việc đối chiến và đánh tan sát chiêu của Biệt Hàn.Biệt Hàn cũng chỉ như vậy mà thôi !Một chút hoang mang và sợ hãi trong lòng hắn cũng tan biến theo một đao vừa rồi.Nhưng đúng lúc này hắn phát giác ra một điều gì đó khiến sắc mặt hắn biến đổi.Không biết từ lúc nào, xung quanh chiến bộ dưới chân hắn, xuất hiện một phù trận màu đỏ đang xoay tròn.

Sau đó phù trận màu đỏ phát ra những luồng hào quang bao phủ toàn bộ binh lính Ma tộc, rồi nhanh chóng biến những binh lính đó thành những vũng máu.‘Tử Dẫn Qua’.Đây là một loại chiến trận hết sức kì lạ của thiền môn, chiến thuật này lấy bản thân làm vật dẫn rồi triệu hồi tử vong, ưu điểm của nó chính là phát động cực nhanh hơn nữa uy lực cũng kinh người.

Chiến thuật này là một trong những chiến pháp mà Nghiệt Bộ hay dùng.

Nhưng chiến pháp này khác với nguyên bản của Huyền Không tự, nguyên bản của chiến thuật này là dùng tính mạng của một hay nhiều chiến sĩ Nghiệt Bộ để làm vật dẫn để phát động trận pháp tử vong.

Còn Biệt Hàn lại có suy nghĩ khác người, hắn triệu hồi ra Vi Đà Thiên Tôn, rồi dùng tính mạng của Vi Đà Thiên Tôn để phát động trận pháp.Thực lực của Vi Đà Thiên Tôn rất mạnh mẽ, cho nên khi dùng tính mạng của nó để làm vật dẫn sẽ khiến cho uy lực của 'Tử Dẫn Qua' lớn kinh người.Khi ‘Tử Dẫn Qua’ được phát động, chỉ trong nháy mắt hơn ba trăm binh sĩ Ma tộc bị hóa thành vũng máu, đến tiếng kêu trước khi chết cũng không kịp phát ra.Hai mắt Hải Kim Vân đỏ rực lên, hắn không ngờ mình lại rơi vào bẫy của Biệt Hàn."

Đi chết đi !"

Hắn gầm lên giận dữ, đại đao trong tay phi về hướng Biệt Hàn!Phi Kim Trảm - Nộ Đào !̀m !Đại đao như một cơn sóng dữ ầm ầm phi tới Biệt Hàn, phạm vi của chiêu đao này rất lớn, bao trùm toàn bộ không gian khiến người ta sinh ra cảm giác không thể tránh.

Sắc mặt Biệt Hàn biến đổi, hắn cũng cảm giác được uy lực của chiêu đao này khủng bố đến cỡ nào.Thế nhưng Biệt Hàn đâu phải kẻ sợ 'chiến' ?Khuôn mặt hắn nhanh chóng phục hồi lại vẻ lạnh lùng vô cảm, thân hình hắn đột nhiên biến mất.Lập tức đằng trước cơn sóng dữ kim sắc không còn bóng người nào.Bách Quỷ Tuyến Ảnh Trận !Nghiệt Bộ có thân phận khá đặc thù, trên người bọn họ đều có vô số cấm chế, những cấm chế này có đem đến cho bọn họ thực lực mạnh mẽ, nhưng cũng đem đến cho họ thống khổ vô tận, không những thế những cấm chế này còn có tác dụng giam cầm hồn phách của bọn họ.Những cấm chế này cũng không phải là bí pháp bất truyền của Huyền Không tự, mà đại đa số cấm chề đều là những bí quyết cực kì bí mật của thiền môn được Huyền Không tự âm thầm thu thập trong suốt mấy nghìn năm.

'Bách Quỷ Tuyến Ảnh Trận' là một trong số đó, trận pháp này làm cho Nghiệt Bộ có thể độn không (DG: phi độn trong không khí), khiến cho tốc độ phi hành của bọn họ hơn bình thường rất nhiều.Khóe miệng Hải Kim Vân hiện lên nụ cười lãnh lẽo, tuy thủ đoạn của Biệt Hàn tầng tầng lớp lớp, nhưng trong mắt hắn những thủ đoạn này chỉ nói lên một điều, Biệt Hàn là một con hổ giấy mà thôi.Một Chiến tướng chân chính, không cần phải dùng những thủ đoạn nhỏ!Hắn dùng đại đao trong tay chém ngang một nhát, lập tức cơn sóng dữ kim sắc kia đột nhiên nổ tung, hóa thành mấy trăm đạo kim quang lao về hướng đội hình của Nghiệt Bộ.Đội hình Nghiệt Bộ vừa độn không xong, chưa kịp có phản ứng gì đã bị mấy trăm đạo kim quang hoàn toàn thôn phệ.Nhưng trên mặt Biệt Hàn vẫn không lộ ra chút tình cảm nào, dường như hắn không thèm để ý tới thương vong của Nghiệt Bộ.Chiến đấu càng lúc càng trở nên khốc liệt, giống như một cuộc chiến chính diện công kích vậy, chênh lệch giữa hai bên càng lúc càng được kéo nhỏ.

Đến lúc này Chiến tướng hai bên chỉ còn so kinh nghiệm chiến đấu và sự hiểu biết chiến pháp của mỗi vị Chiến tướng chỉ huy.Với cấp bậc của trận chiến này, hai bên không được phép mắc một sai lầm dù nhỏ nhặt nhất, nếu mắc phải điều đó đồng nghĩa với toàn diệt.Chiến tướng hai bên đều là người công mạnh thủ yếu, cho nên chiến đấu càng lúc càng trở nên khốc liệt, con số thương vong của hai bên không ngừng gia tăng.** *Thường Vũ Sinh chăm chú nhìn vào chiến trường, bất kì một chi tiết nhỏ nhặt nào cũng không thể thoát qua khỏi mắt hắn.Hải Kim Vân là Chiến tướng có công kích mạnh nhất Liên minh Ma Soái, trận chiến chính diện công kích có thể giúp hắn phát huy đươc thực lực mạnh nhất.

Vậy mà, không những Biệt Hàn có thể đối kháng cùng Hải Kim Vân mà còn chiếm thượng phong.Tuy ưu thế của hắn cũng không rõ ràng, nhưng chính xác là hắn đang chiếm thế thượng phong.

Việc xung trận là kĩ năng cơ bản của mỗi vị Chiến tướng, cho nên gần như chẳng có vị Chiến tướng nào có thể mắc sai lầm về chuyện này, vậy mà Biệt Hàn lại nắm giữ thế thượng phong, điều này cho thấy thực lực cơ bản của Biệt Hàn mạnh hơn Hải Kim Vân vài bậc.Thế nhưng...Ưu thế này cũng không lớn đến mức độ có thể lấy một địch hai.

Vậy sao Biệt Hàn lại dẫn dắt tình thế đến cục diện như thế này?

Có thể nói, cục diện trước mắt hoàn toàn do một tay Biệt Hàn tạo ra.Vậy tình thế của Biệt Hàn sẽ ra sao ?Thường Vũ Sinh cũng chỉ nghĩ ra được một giả thuyết đó chính là, Biệt Hàn tin rằng dù lấy một địch hai, hắn cũng dành được chiến thắng.Chẳng lẽ Biệt Hàn còn có đòn sát thủ ẩn giấu nào khác?Trong lòng Thường Vũ Sinh cũng cảm thấy nghi hoặc, hắn cũng không lập tức phát động tấn công bao vây Biệt Hàn, hai bên càng chiến đấu khốc liệt thì bên hắn càng có lợi.

Chỉ cần hai bên chiến đấu càng khốc liệt thì thực lực của Biệt Hàn càng giảm, còn Hải Kim Vân lại không lo lắng việc thực lực giảm sút vì hắn có Thường Vũ Sinh đứng sau áp trận, còn Biệt Hàn lại không dám tiêu hao thực lực bởi vì hắn không có viện quân.Chiến đấu vẫn tiếp tục diễn ra, càng lúc càng khốc liệt.Thường Vũ Sinh cũng cảm thấy kính nể Biệt Hàn, Biệt Hàn không hổ danh là người có xuất thân Huyền Không tự, chiến pháp của hắn vô cùng tinh tế, các loại chiến trận hay phù trận đều được hắn vận dụng đến mức lô hỏa thuần thanh, thao tác chuyển đổi thế trận được hắn làm hết sức tự nhiên không chút dây dưa dài dòng.

Hơn nữa trận pháp của hắn biến hóa rất đa dạng, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.Thế nhưng có kính nể cũng không thay đổi được sự thật hai bên đang là địch thủ, tình hình trước mắt làm cho Thường Vũ Sinh cảm thấy rất an tâm.Tuy bên trong trận chiến của hai người, ưu thế của Biệt Hàn càng lúc càng lớn, nhưng Thường Vũ Sinh biết rằng chiến thắng đang cách bọn họ rất gần.Chiến bộ của Hải Kim Vân chỉ còn lại một nửa quân số, nhưng năm phần thương vong ấy rất đáng giá, nó đã đánh đổi được một phần ba quân số của Biệt Hàn.Nếu một chi chiến bộ bình thường bị tổn thất một phần ba quân số, thì chi chiến bộ đó cũng sắp sụp đổ.Nhưng hai chi chiến bộ trước mắt vẫn đối chiến kịch liệt với nhau.Hải Kim Vân cũng giết đỏ cả mắt, còn Biệt Hàn vẫn lạnh lùng vô cảm như trước.Trong lòng Thường Vũ Sinh cũng thở dài, e rằng hôm nay sẽ có một Chiến tướng cường đại ngã xuống rồi.Trong mắt hắn hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, thời điểm xuất kích đã tới rồi!Chương 783 : Thủ đoạn của Vưu Cầm LiệtDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam TửTả Mạc gặp riêng Dưỡng Nguyên Hạo, không ai biết nội dung câu chuyện của hai người.

Toàn bộ quá trình thảo luận chỉ có hai người Tả Mạc và Dưỡng Nguyên Hạo tham gia, ngay cả Chưởng Môn Liên Tôn tự cũng tránh mặt đi.Trong lần mật hội này, Tả Mạc cũng có thu hoạch rất lớn.

Đối với Mạc Vân Hải, Cửu Đại Thiền Môn chính là lá chắn chặn đường tiến của Côn Luân và Thiên Hoàn, còn Cửu Đại Thiền Môn lại cần có Mạc Vân Hải hỗ trợ sau lưng.

Hai bên đều thu được những thứ mà mình cần, cho nên mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.Tả Mạc là lão đại của Mạc Vân Hải, còn Dưỡng Nguyên Hạo lại là đệ nhất Chiến tướng của Cửu Đại Thiền Môn, không những thế hắn còn là một nhân vật nắm trong tay thực quyền của Cửu Đại Thiền Môn, chính vì vậy hai người đều có thể đại diện cho thế lực của mình.

Hơn nữa hai người đều có ánh mắt chiến lược rất khá, cho nên dễ dàng nhìn ra điểm mấu chốt của đối phương, điều này làm quá trình thảo luận diễn ra vô cùng thuận lợi.Thông qua Dưỡng Nguyên Hạo, Tả Mạc mới biết được, quan hệ bên trong nhũng phái lớn của Cửu Đại Thiền Môn rất mật thiết, vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.Chẳng hạn như Chưởng môn Liên Tôn tự là cô cô của Dưỡng Nguyên Hạo, vì vậy quan hệ của bọn họ có chút lộn xộn khiến cho Tả Mạc ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.

Thế nhưng nhờ có những việc như vậy mới giúp hắn buông bỏ được một số lo lắng trong lòng, chỉ cần năm đại môn phái không loạn lên thì cả Cửu Đại Thiền Môn sẽ không loạn, còn chuyện mấy môn phái bị những thế lực lớn khác thâm nhập vào rất sâu, Tả Mạc cũng tỏ ra lo lắng và phẫn nộ, còn Dưỡng Nguyên Hạo chỉ uyển chuyển gợi ý cho hắn, Mạc Vân Hải có thể lợi dụng một số thủ đoạn để lén lút thanh trừ.Tả Mạc cũng nhanh chóng hiểu ra ý của hắn, Dưỡng Nguyên Hạo muốn nhờ hắn dọn dẹp những phiền toái mà Cửu Đại Thiền Môn đang gặp phải.

Dù sao Dưỡng Nguyên Hạo cũng có một số điều cố kỵ cho nên không thể sử dụng hết thủ đoạn để thanh trừ.Tả Mạc hiểu ý hắn nên nhanh chóng đồng ý, tuy việc này cũng có chút phiền toái nhưng nó cũng là một cơ hội rất tốt cho Mạc Vân Hải.Nhưng điều làm Tả Mạc ngạc nhiên nhất chính là Dưỡng Nguyên Hạo chấp nhận hỗ trợ Tả Mạc tranh cướp phôi thai Thần Binh trong di tích viễn cổ lần này!

Tả Mạc cũng không ngờ lại có một môn phái không thèm thuồng với Thần binh cụ trang.Nhưng Tiểu Mạc Ca cũng là người thông minh, vì vậy cách nhìn của hắn với Dưỡng Nguyên Hạo cũng thay đổi hẳn, quả nhiên Dưỡng Nguyên Hạo là một nhân vật rất lợi hại.Dưỡng Nguyên Hạo cũng biết rõ vị thế hiện nay của Cửu Đại Thiền Môn.

Đối với Thần Binh cụ trang, Cửu Đại Thiền Môn cũng rất thèm muốn, nhưng không phải là đồ vật trọng yếu cần phải có.

Nếu như Cửu Đại Thiền Môn gặp phải sự uy hiếp của cường giả đỉnh cấp như Côn Luân và Thiên Hoàn, lúc đó Mạc Vân Hải chắc chắn sẽ không ngồi nhìn, nếu không thì môi hở răng lạnh mà thôi.Còn vị trí của Cửu Đại Thiền Môn đã quyết định chiến thuật mà bọn họ sẽ dùng, đó là tổ chức những trận chiến có quy mô nhỏ để ăn mòn lực lượng địch nhân, cố gắng tránh những trận chiến lớn.

Chính vì vậy tác dụng của Thần Binh cụ trang trong chiến thuật này không lớn, ngược lại nếu thay bằng một nhóm Thần trang, thì có thể nâng cao tổng thể thực lực của các Chiến bộ.Quả nhiên, sau đó Dưỡng Nguyên Hạo tỏ ý muốn dùng sự ủng hộ của mình để đổi lấy một nhóm Mạc Vân Thần trang.Tả Mạc không chút do dự lập tức đáp ứng, Mạc Vân Hải khác với Cửu Đại Thiền Môn, những Chiến bộ của Mạc Vân Hải đã hoàn tất việc chuyển đổi sang dùng Thần trang, đối với bọn họ Thần Binh cụ trang có tính chiến lược hơn hẳn, cho nên họ rất thèm muốn nó.

Đối với kẻ giàu có chảy mỡ như Mạc Vân Hải thì một thì nhóm Thần trang cũng không phải vấn đề gì quá lớn.Hai bên bàn bạc với nhau vô cùng thuận lợi, Dưỡng Nguyên Hạo là một người rất có sức thuyết phục.Tả Mạc thấy rằng, Dưỡng Nguyên Hạo có chỗ đứng rất vững chắc trong Cửu Đại Thiền Môn vượt hơn cả sự tưởng tượng của hắn.Dưỡng Nguyên Hạo cũng nhắc nhở hắn, trong đợt tranh đoạt di chỉ lần này có rất nhiều cao thủ tham gia, gần như tập trung toàn bộ cao thủ của cả thiên hạ.

Nhất là những cao thủ của Yêu Tộc và Ma tộc, từ khi thời đại Thần lực bắt đầu, Ma tộc và Yêu tộc đồng thời xuất hiện một nhóm cường giả có thực lực siêu phàm.

Những cường giả này không có thanh danh vang dội như những cường giả đỉnh cấp của Côn Luân và Thiên Hoàn, nhóm người bọn họ tựa như bỗng dưng hiện ra vậy.Bất kể một bộ Thần Binh cụ trang như thế nào, đều có sức hấp dẫn trí mạng với những cường giả đỉnh cấp hay những thế lực có dã tâm.Tả Mạc nghiêm túc gật đầu, hắn chợt phát hiện ra, hành trình tiến vào di chỉ lần này cũng không dễ dàng như tưởng tượng của hắn.Tả Mạc có Liên Tôn Tự là địa đầu xà tại địa phương dẫn đường, cho nên hành tung của hắn được che dấu rất tốt, chưa kể Liên Tôn tự có hệ thống tin tức rất đáng tin cậy.

Đám người Tả Mạc không bị người nào phát hiện, âm thầm đi tới biên giới của di chỉ Viễn Cổ.Tuy thời gian mở cửa di chỉ đã sắp tới gần, nhưng xung quanh cũng chỉ có lác đác vài bóng người đang thăm dò địa hình hay tìm kiếm manh mối mà thôi."

Cũng không có nhiều người lắm" Tả Mạc cảm thấy cao hứng, những việc như thế này thì càng ít người càng tốt, càng ít người cạnh tranh thì chiến đấu càng đỡ khốc liệt hơn.Gã Bạch Liên Tôn Giả nhỏ thó lườm sang phía Tả Mạc rồi thản nhiên nói: "Lúc đầu có rất nhiều người tới đây, đông người cho nên xích mich cũng nhiều, vì thế dẫn đến chiến đấu sống mái với nhau, lại thêm một số tên ở một bên đục nước béo cò hay giết người đoạt bảo.

Chỉ trong vòng một đêm đã có hơn ba trăm người chết, vì thế hiện tại mới ít người như vậy!"

Khuôn mặt đang tươi cười của Tả Mạc cứng đờ lại, sắc mặt của mọi người cũng biến đổi hẳn, một đêm chết hơn ba trăm người, chỉ mấy chữ này thôi cũng đủ để người ta tưởng tượng được sự khốc liệt và hỗn loạn của buổi tối hôm đó."

Các người mặc kệ mọi chuyện xảy ra sao?"

Lao Đức Quang cũng không nhịn được mà hỏi lại, nói gì thì nói, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy, dù sao Lao Đức Quang cũng là thần thâu, cho nên con đường của hắn cũng khác với mọi người, vì vậy có một số tin tức hắn còn linh thông hơn cả Liên Tôn tự."

Phải quản như thế nào?"

Trên mặt Bạch Liên Tôn Giả cũng hiện ra nụ cười bất đắc dĩ, rồi thản nhiên nói: "Nếu hôm đó những cao thủ Thần lực này mà hợp với nhau, chắc cũng đủ để diệt cả phái ta rồi".Lao Đức Quang cũng cảm thấy tức cười.Còn Tả Mạc lại chẳng thấy việc này tức cười chút nào, hắn chỉ cảm thấy may mắn, di chỉ này không nằm trong Mạc Vân Hải, nếu không thì chưa lấy được bảo bối vào tay đã có một đống tai họa ngầm bên trong rồi.Mặc dù Mạc Vân Hải có không ít những cường giả đỉnh cấp, nhưng nếu phải đối mặt với những cao thủ Thần lực của cả thiên hạ, thì vài vị đó cũng chẳng có nghĩa lí gì, những tên điên này một khi lên cơn thì ai có thể cản nổi cơ chứ."

Hừ !

Ai dám chặn đường phát tài của ta !

Thì kẻ đó phải chết!"

Tiểu Mạc Ca hung hăng phun ra một câu.Bạch Liên Tôn Giả mỉm cười, hắn đưa cho Tả Mạc một khối ngọc giản: "Đây là bản đồ địa hình bên trong mà chúng ta dò xét được.

Vốn cái này để chuẩn bị cho chúng ta trong cuộc hành trình này, nhưng nay phải tặng cho các vị rồi".Nhưng đúng lúc này, Vi Thắng quay đầu lại.** *"Tốt nhất ngươi không nên phản kháng, ta cũng không ngại tiễn ngươi lên tây thiên thỉnh kinh đâu" Trong bóng tối phát ra một âm thanh âm u lạnh lẽo, giọng nói ấy thoang thoảng, không tìm ra phương hướng phát âm.Thích khách !Chỉ có những thích khách hành tẩu trong bóng tối mới khiến người ta có cảm giác như vậy.

Hơn nữa kinh nghiệm hành tẩu của hắc ám trong mấy năm trước cũng giúp hắn phần nào đoán ra cấp bậc của vị thích khách hắc ám kia.Nhưng khuôn mặt của Nghiêm thúc vẫn như thường, toàn thân hắn lặng im không nhúc nhích giống như một bức tượng điêu khắc, đôi mắt hắn vẫn bình tĩnh như trước, dường như hắn không cảm giác được nguy hiểm đang rình rập sau lưng."

Các người không cần phải làm như vậy, tiểu thư cũng không từ chối đề nghị của các ngươi" Giọng nói của Nghiêm thúc không hề có một chút run rẩy nào, dường như hắn đang nói đến một chuyện hết sức bình thường vậy.“Thời gian của chúng ta rất quý giá” Từ một hướng khác trong bóng tối truyền tới một thanh âm khác, âm thành này nhẹ nhàng thấm vào lòng người, khiến người ta có cảm giác như đang ôn lại chuyện cũ cùng bằng hữu vậy.Nghiêm thúc lại nheo nheo con mắt, nhưng hắn vẫn trấn tĩnh như thường rồi nói: "Chúng ta cần phải có thời gian để suy nghĩ về chuyện này, các người cũng biết, đây là một việc rất quan trọng"."

Thật ra ta cũng không ngại bắt cóc nàng đâu" Trong bóng tối truyền đến âm thanh nhẹ nhàng, giọng nói như đang trêu đùa với bằng hữu vậy: "Hoặc chúng ta cũng có thể đem nàng lên trên giường của cháu trai Y trưởng lão được đấy".Trong lòng Nghiêm thúc thoáng trầm xuống."

Nhưng chúng ta không làm như vậy, bởi vì nàng là một trong những ứng cử viên xuất sắc được đề cử" Thanh âm trong bóng tối vẫn hân hoan như cũ: "Nhưng mà người biết đấy, mục đích của chúng ta cũng chẳng phải chỉ có một mình nàng.

Mặc dù nàng cũng xuất sắc, nhưng không phải là không thể thay thế".Nghiêm thúc trầm mặc, trong lòng hắn cũng biết rõ, e rằng đây là cơ hội cuối cùng rồi: "Các ngươi muốn gì?"

"Câu hỏi này rất đúng lúc.

Đừng có bảo rằng ta làm khó ngươi đấy, tất cả mọi người đều vì miếng ăn thôi, cần gì phải làm khó nhau như vậy?

Chúng ta chỉ cần tài năng của nàng, cũng chẳng cần thân thể nàng, lại có thể bảo hộ gia tộc của nàng nữa, ngươi thấy đấy, chúng ta đã tỏ ra thành ý thế cơ mà, ngoại trừ ta ra chắc chẳng có ai đưa ra cái giá thế đâu" Từ trong bóng tối truyền ra tiếng cười hì hì rồi bổ xung: "Điều kiện tốt như vậy, không lẽ lại bị cự tuyệt".Nghiêm thúc cũng là người sống trên đầu dao mũi kiếm, qua những lời vừa nói hắn cũng thấy được quyết tâm cùng thực lực của đối phương, có thể nói thực lực giữa hai bên không cùng chung cấp bậc.Hắn trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Ta sẽ khuyên nhủ tiểu thư"."

Vậy phải cảm ơn ngươi rồi" Trong bóng tối vọng ra câu nói có vẻ ôn hòa và tha thiết, nhưng mỗi câu hắn nói đều toát lên vẻ vô tình tàn khốc: "Lão đại từng nói với ta một câu, mặc dù khi ta nói ra có thể các người sẽ cảm thấy không thoải mái cho lắm, nhưng vì sự hợp tác tốt đẹp giữa chúng ta, nên ta quyết định thẳng thắn nói ra vẫn hơn"."

Nói những gì ?"

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Nghiêm thúc, hắn cảm thấy một luồng sát khi đang không ngừng dâng lên như đâm vào xương cốt hắn, thậm chí khiên hắn có cảm giác đối phương sắp ra tay diệt sát mình vậy."

Cừu non không có tư cách cò kè mặc cả với chó sói".Thanh âm này cứ lượn lờ văng vẳng bên tai Nghiêm thúc.Khi sát cơ đang đè nặng trên vai Nghiêm thúc biến mất, thân hình của hắn vẫn không nhúc nhích, cứ đứng yên như pho tượng đá được điêu khắc.

Thật lâu sau hắn mới nhúc nhích tay chân, lúc đó toàn thân hắn đã ướt sẫm mồ hôi.Nhưng sắc mặt hắn lúc này cũng xám lại, câu nói cuối cùng của đối phương giống như một chiếc búa tạ đánh thẳng vào chỗ hiểm của hắn.Nhưng đột nhiên từ trong bóng tối truyền tới những âm thanh “ô ô...”

Sắc mặt Nghiêm thúc cũng tái hẳn thân hình hắn nhanh như điện phi vào trong bóng tối.Ở trong bóng tối là Thương Lăng Tuyết đang bị trói hết tay chân, trên miệng còn bị nhét giẻ, khuôn mặt tái nhợt.** *"Ta không thích làm như vậy" Nam Nguyệt bình tĩnh nói, ánh mắt những người bên cạnh nàng cũng tràn ngập địch ý và vẻ bất thiện.

Bọn hắn cảm thấy, những thủ đoạn khốc liệt mà Vưu Cầm Liệt dùng để đối phó với cô bé mười bảy tuổi, thật sự quá tàn khốc rồi.Vưu Cầm Liệt lườm nàng một cái rồi nói: "Chỉ cần có kết quả là được rồi"."

Ngươi có nhân tính hay không đó!

Trong lòng ngươi còn chút lương tri nào không!

Ngươi đúng là một tên Ma quỷ, là một tên hỗn đản!"

Bỗng nhiên Nam Nguyệt hướng về phía Vưu Cầm Liệt gào thét phẫn nộ, tay nàng thò ra tóm lấy cổ Vưu Cầm Liệt, hai mắt như bốc hỏa.Trông bộ dạng của nàng chỉ hận sao không bóp chết được Vưu Cầm Liệt ngay thôi.“Vèo...”

Không ai nhìn thấy bất kì một động tác nào, Vưu Cầm Liệt như biến thành một hư ảnh, sau đó hai người liền đổi vị trí, biến thành tình huống ngược lại Vưu Cầm Liệt đang bóp lấy cổ của Nam Nguyệt.Đám người Chanh Phát yêu đồng thời đứng dậy."

Ai dám cử động, ta sẽ bóp chết nàng" Thanh âm tàn khốc và lãnh huyết của Vưu Cầm Liệt vang vọng khắp sảnh.Thân hình đám người Chanh Phát yêu cứng đờ, bọn hắn cũng cảm thấy đối phương thực sự tức giận rồi, nếu bọn họ dám động đậy e rằng hắn sẽ lập tức giết chết Nam Nguyệt.Khuôn mặt không chút tình cảm nào của Vưu Cầm Liệt ngó lướt qua mọi người.Chương 784 : Lá bài tẩyDịch giả : hhnmthvnBiên tập : Mỹ Nam TửChiến bộ của Thường Vũ Sinh, giống như một chiếc chuỷ thủ sắc bén.

Chúng vạch một nét thẳng tắp trên bầu trời, khả năng nắm bắt đại cục vô cùng xuất sắc của Thường Vũ Sinh đã được y phát huy hết sức triệt để nhuần nhuyễn, góc độ cắt vào của y rất khéo léo.

Chúng nhanh chóng khoét trên mình Nghiệt Bộ của Biệt Hàn một vết thương lớn.

Một Nghiệt Bộ mệt mỏi vì giằng co sao có thể chống lại Chiến bộ hoàn hảo không chút mệt mỏi của Thường Vũ Sinh.Phong cách chiến đấu của Thường Vũ Sinh là không dũng mãnh và đột phá vào chỗ hiểm như Hải Vân Kim, nhưng đấu pháp của y rất tinh tế, y là một chiến tưóng có khả năng sử dụng nhuần nhuyễn các loại đấu pháp,điều này rất hiếm thấy trong Ma tộc.Chiến bộ mà y thống lĩnh vẫn nhàn nhã như đang đi dạo trong sân vắng vậy .Sức mạnh của toàn bộ chiến bộ dồn lên nguời y, nhưng chiêu y xuất ra không phải là những chiêu thức có thanh thế lớn và khủng bố như người khác, chiêu y xuất ra thoạt nhìn rất mảnh mai và yếu đuối, nhưng những chiêu mảnh mai và yếu ớt ấy lại có một đặc điểm vô cùng đáng sợ, đó chính là số lượng đông đúc và rậm rạp, hơn nữa còn liên tục không ngừng.Chiêu thức như vậy khiến nguời ta đau đầu hơn cả việc đối diện quyết chiến với Hải Vân Kim.Thường Vũ Sinh có tầm nhìn chiến luợc rất xuất sắc lại giỏi về bố cục cho nên y nhanh chóng nhìn ra điểm yếu của Biệt Hàn.

Chiến bộ do y thông lĩnh giống như đàn kiến, không ngừng gặm dần đối phương, nếu đối phương chỉ hơi chút sơ ý hay chủ quan thì sẽ bị y gặm sach từ lúc nào không biết.Nhưng Biệt Hàn cũng không phải hạng người dễ đối phó, tuy Thường Vũ Sinh tham chiến làm ưu thế của hắn giảm mạnh, nhưng hắn cũng đưa ra chiến thuật đối phó hợp lí.Đột nhiên đội hình của Nghiệt Bộ thay đổi hết sức quỷ dị và khó lưòng, tiết tấu đội hình biến đổi rất nhanh làm nguời ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lập tức Thường Vũ Sinh cảm thấy có một áp lực cường đại đang đè lên người y.Quả nhiên không hổ danh là Biệt Hàn!Trong lòng Thường Vũ Sinh cũng cảm thấy kinh hoàng, tuy y không phải là một chiến tưóng mới buớc chân ra chiến trưòng nhưng đây là lần đầu tiên có người tạo cho y một áp lực mạnh tới như vậy.

Làm Thường Vũ Sinh càng kinh ngạc và thán phục chính là: Biệt Hàn vẫn lấy một địch hai.Trong tình trạng như này mà vẫn có thể khiến y cảm thấy áp lực lớn như thế, điều này đủ nói lên trình độ khống chế trận chiến của Biệt Hàn cường đại đến mức nào.Chiến ý trong lòng Thường Vũ Sinh không ngừng dâng lên, có thể đuợc giao thủ với chiến tướng cường đại như vậy là vinh quang cỡ nào a.Ánh mắt y càng quyết tâm thì tốc độ của y càng nhanh, y có cảm giác lúc này mới là lúc mình mạnh nhất, toàn bộ diễn biến trên chiến trưòng dù là nhỏ nhất đều không thoát khỏi tầm mắt y.

Tiết tấu công kích trong tay y đột ngột tăng mạnh, công kích lúc truớc như dội boom thì lúc này công kích của y như một dòng nước lũ tràn ra từ tay y.Công kích của y được toàn chiến bộ gánh đỡ cho lên Thường Vũ Sinh không hề cảm thấy chút mệt mỏi nào.Thỉnh thoảng Hải Kim Vân lại hét lên tiếng rống rung trời, lúc này y đã giết tới đỏ mắt rồi, ngay cả tàn dư của Chiến bộ cũng giết đến đỏ mắt ,ai nấy đều hung hãn không sợ chết ,toàn bộ đều lâm vào trạng thái điên cuồng.Sau khi hai đại chiến tưóng đối phương liên thủ, áp lực đè lên Biệt Hàn gia tăng mãnh liệt.Khuôn mặt của Biệt Hàn vẫn nghiêm nghị và lạnh lùng giống như đuợc điêu khắc từ nham thạch,dưòng như hắn không nhận thấy áp lực và tiết tấu chiến đấu đang càng lúc càng tăngQuân số Nghiệt Bộ chỉ còn hai phần ba, nhưng dưói sự chỉ huy của hắn, mọi người vẫn gồn mình chịu đựng sự tấn công điên cuồng của hai chi chiến bộ kia.Tình hình chiến đấu trở lên thảm khốc chưa từng có.Hai bên đang tranh giành quyền khống chế tiết tấu chiến đấu.Tuy tiết tấu chiến đấu là một vật hư vô không nhìn thấy, nhưng hai bên đều biết rõ rằng, ai khống chế được tiết tấu chiến đấu thì người đó sẽ dành được thắng lợi cuối cùng.Tiết tấu chiến đấu của hai bên không ngừng tăng nhanh, trên bầu trời xuất hiện vô số loại quang mang đang đan xen vào nhau như mưa.Những trinh sát đang ẩn mình xem trận chiến đấu truớc mắt đều sợ đến ngây người.

Tự nhiên ai cũng nín thở, trên tay không ngừng kết những pháp quyết loại ảo trận để ghi chép màn chiến đấu truớc mắt, rồi sau đó sẽ truyền tới mọi ngóc ngách trên thế giới.Cuộc đối đầu mạnh mẽ này là cuộc chiến mở màn sau mấy năm chung sống hoà bình.

Vì vậy mới thu hút đuợc nhiều ánh mắt như vậy.

Khi hai bên mới bắt đầu khai chiến, các phương thế lực đã phái những trinh sát có thực lực cao siêu thâm nhập vào vùng này để có thể có cái nhìn trực quan và lí giải sâu hơn về trận chiến này.Hai bên đều phái ra số lượng binh lính có giới hạn cho lên chỉ có thể phong tỏa không cho các chiến bộ khác tham gia, mà không đủ nguời để kiểm soát và ngăn cản những trinh sát có thực lực cao thâm.

Vì thế khi cục diện của chiến tranh càng ngày càng rõ, thì địa điểm quyết chiến cũng bị lộ ra.

Chiêu Sơn giới gần như đã trở thành nơi tụ tập thăm dò của những trinh sát trong toàn thiên hạ.

Những trinh sát viên có thực lực xuất sắc đều ẩn núp ở nơi bí mật gần đó, rồi đem quá trình chiến đấu biến thành thận ảnh chép vào trong ảo trận, cuối cùng sẽ dùng các loại pháp quyết có tác dụng như thiên lí thuỷ kính để truyền về hậu phương.Vì vậy có vô số ánh mắt đang tập trung vào trận chiến quan trọng này.Chiến đấu đã tiến vào giai đoạn vô cùng khốc liệt.

Mọi người đều nín thở theo dõi.

Tiết tấu chiến đấu của hai bên đã buớc vào trạng thái nhanh kinh người.

Sắc mặt các Chiến tướng đang quan chiến đều ngưng trọng, không ai nói câu gì mà chỉ chăm chú xem hình ảnh trận đấu."

Cục diện này không có lợi cho Biệt Hàn" Tiết Đông trầm giọng nói, nhưng Biệt Hàn có thể chống cự đến mức như này cũng khiến gã giật mìnhMạc Vân Hải chính là mối họa lớn của Côn Luân, hai bên là địch nhân sinh tử.

Cho nên Côn Luân rất quan tâm đến trận chiến này.

Nhưng trận chiến trước mắt cũng làm Tiết Đông cảm thấy kinh ngạc.

Thực lực của Thường Vũ Sinh và Hải Kim Vân vượt qua dự đoán của gã.Bỗng nhiên Tiết Đông quay đầu lại, rồi ra lệnh cho thuộc hạ:"Phái người điều tra Hải Kim Vân và Thường Vũ Sinh, chú ý đến Thường Vũ Sinh".Trong mắt gã thì Thường Vũ Sinh có lực uy hiếp hơn Hải Kim Vân.

Hơn nữa y cũng có tiềm lực hơn hẳn.

Thường Vũ Sinh có cái nhìn đại cục hết sức xuất sắc, hơn nữa tầm nhìn chiến luợc của y cũng rất tinh tế, cho nên tiềm lực phát triển của y lớn hơn Hải Kim Vân rất nhiều.Ánh mắt của Lâm Khiêm rời khỏi quầng sáng ảo trận nhẹ nhàng nhận xét :"Biệt Hàn còn có sát chiêu ẩn dấu nữa".Lời nói của hắn ta còn chưa dứt, cục diện chiến trường đột nhiên phát sinh biến hoá lần thứ hai.Lúc này quân số Nghiệt Bộ của Biệt Hàn chỉ còn lại một nửa,hao tổn đã đạt tới năm thành.

Biệt Hàn đang rơi vào cục diện vô cùng bất lợi.

Đồng thời Hải Kim Vân cũng rơi vào trạng thái tử chiến không màng sinh tử, ý đồ của gã đó chính là thà chết không lùi!Hải Kim Vân liên tục liều chết xung phong cho nên rất nhanh thu được thành quả chiến đấu.

Khi quân số của Nghiệt Bộ không ngừng giảm đi, Thường Vũ Sinh và Hải Vân Kim bắt đầu chiếm ưu thế về mặt quân số.Quân số của Nghiệt Bộ Biệt Hàn vốn không bằng hai chi chiến bộ kia.

Vì thế, nếu hắn muốn thắng lợi thì phải hạn chế việc hao tổn quân số.

Hải Kim Vân và Thường Vũ Sinh cũng biết điều này, cho nên Hải Kim Vân dùng phương pháp tấn công tự sát để bào mòn quân số của Nghiệt Bộ Biệt Hàn.Tính đến thời điểm hiện tại, ý đồ của bọn họ vô cùng thuận lợi.Năm thành thương vong chính là con số thương vong lớn nhất của Nghiệt Bộ từ trước đến nay.

Những chiến sĩ còn lại của Nghiệt Bộ cũng không phải không hao tổn gì, đa số thần trang trên nguời bọn họ đều vỡ nát.

Điều này cũng có nghĩa là bọn họ dễ thụ thương hơn và cũng dễ chết hơn.Nhưng khuôn mặt của Biệt Hàn vẫn lãnh khốc không chút tình cảm như cũ.Trong khi tất cả mọi người đều cho rằng Biệt Hàn thất bại là điều đương nhiên.

Thì bỗng nhiên trên thân thể những chiến sĩ còn lại của Nghiệt Bộ hiện lên quầng sáng mầu đỏ sậm, vô số phù văn mầu đỏ sậm không ngừng lưu chuyển trên người họ như những con nòng nọc.Con mắt mầu xám trắng của binh sĩ Nghiệt Bộ vẫn xám xịt, vẫn trống rỗng như trước, nhưng khí thế của họ đột nhiên bành trướng."

Đến lúc rồi!"

Công Dã Tiểu Dung im lặng từ đầu tới giờ, lúc này buột miệng nói.Lê Tiên Nhi quay sang, trên mặt nàng hiện lên vẻ ngạc nhiên nhìn thoáng qua Tiểu Dung sư huynh.

Nàng cũng nhận ra sư huynh rất quan tâm đến đám người Mạc Vân Hai kia nha!Thân thể các chiến sĩ Nghiệt Bộ đột nhiên phồng lên như được bơm khí, rồi cơ nhục bọn họ dùng tốc độ kinh người nhanh chóng cứng rắng lại.

Thân hình bọn họ đột nhiên lớn lên gấp mấy lần, thậm chí cả thần trang đang mặc trên người cũng bị căng ra mà rách toạc thành những mảnh nhỏ.

Trên tay bọn họ mọc ra những lân giáp mịn màng, trên đỉnh đầu bọn họ mọc ra một chiếc sừng nhọn hoắt, sau mông mọc thêm một chiếc đuôi, cuối cái đuôi là một chiếc móc ngược, trên lưng mọc lên vô số những chiếc gai nhọn ...Tất cả mọi người chứng kiến màn này đều hít vào một hơi lãnh khí.Là Ma thể!Không ngờ trên người Nghiệt Bộ lại xuất hiện Ma thể!Lúc này mọi người mới nhớ ra lai lịch của Nghiệt Bộ.

Trong vòng nghìn năm, Huyền Không tự đi khắp chiến trường lùng bắt những tù binh Ma tộc, sau đó lựa chọn những tinh anh rồi rút đi hồn phách để cuối cùng mới luyện chế ra Nghiệt Bộ.Một màn trước mắt càng đánh sâu vào tâm trí các Chiến tướng Ma tộc.

Lần đầu tiên bọn họ thấy được một chi chiến bộ mà toàn bộ thành viên đều có Ma thể.Khi nhìn thấy những quang mang đang không ngừng lưu chuyển trên thân thể mỗi thành viên Nghiệt Bộ, trong lòng bọn họ sinh ra cảm giác chấn động không thể tin được.Tuy thời đại hiện nay là thời đại thần lực, Ma thể cũng không còn trân quý giống như năm xưa, nhưng nếu tất cả thành viên trong Chiến bộ đều có ma thể vẫn khiến người ta khiếp sợ.Có một số người có ánh mắt cao minh nên phát hiện ra.

Ma thể của mỗi chiến sĩ Nghiệt Bộ đều có dấu vết của thần lực.

Tuyên Văn thuật của Mạc Vân Hải vốn nổi danh thiên hạ, hơn nữa với trình độ nghiên cứu thần lực của Mạc Vân Hải thì việc kết hợp Ma thể và thần lực cũng chỉ là bình thường với họ.Cái bẫy!Đây là một cái bẫy!Sống lưng các lão đại đang xem trận chiến cũng phát lạnh, tâm cơ(Sự tính toán) của Biệt Hàn quá thâm trâẦm!Quá lãnh huyết!Chỉ vì muốn dụ Thường Vũ Sinh tham gia vào trận chiến đấu này mà hắn không tiếc hy sinh một nửa Nghiệt Bộ.

Đúng là một tên gia hỏa vì chiến thắng mà không từ thủ đoạn nào, hắn đúng là một chiến tướng lãnh khốc vô nhân tính, một con người đáng sợ.Cảm giác áp bách như sóng biển dồn dập bao phủ toàn bộ chiến trường.Cán cân thắng lợi lập tức nghiêng sang một bên.Ma thể của Nghiệt Bộ không đơn giản chỉ là Ma thể bình thường, công kích của bọn họ càng lúc càng trở lên hung dữ và hiểm hóc.

Khi dung nhập thần lực vào trong chiến trận thì chiến trận đó sẽ có sức mạnh vô địch.

Những chiến sĩ Nghiệt Bộ có ma thể bắt đầu dùng chiến thuật cứng chọi cứng.

Thế tấn công của họ trở lên vô cùng sắc bén.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ Chiến bộ của Hải Kim Vân bị tiêu diệt sạch sẽ.Đây chính là con bài chưa lật sao?Ánh mắt của Thường Vũ Sinh lóe lên, trên khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lẽo.

Y cũng dự đoán được Biệt Hàn còn có con bài chưa lật.

Nếu không ắt hẳn việc lấy một địch hai chỉ là trò cười cho thiên hạ.Nhìn lướt qua Nghiệt Bộ đang có khí thế hung hãn, trong mắt y cũng ánh lên vẻ tán thưởng.

Tuyên Văn thuật của Mạc Vân Hải quả nhiên danh mất hư truyền.Tuy thế thì nó cũng chỉ đến vậy mà thôi!Ánh mắt của Thường Vũ Sinh khóa chặt thân hình Biệt Hàn đang di chuyển như ẩn như hiện trong đội hình Nghiệt Bộ.

Lúc này y như một thợ săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi trong bẫy.Y luôn luôn có niềm tin cực lớn vào trận chiến này.

Bởi vì y đã phát hiện ra nhược điểm không mấy ai chú ý của Nghiệt Bộ.

Một chiến bộ mà người người nghe tên đều sợ vỡ mật.Cái nhược điểm nhỏ này bình thường ít ai chú ý tới, nhưng nó lại là điểm trí mạng trong những trận chiến có cấp độ cao như này.Nhược điểm đó chính là :Nghiệt Bộ không có cường giả đỉnh giai!Nếu như đây chỉ là trận chiến bình thường, sự cường đại của Nghiệt Bộ sẽ giúp Biệt Hàn bảo hộ được thân mình!

Còn hiện tại, mặc dù sức mạnh của mỗi chiến sĩ Nghiệt Bộ cũng tăng lên rất nhiều, nhưng quân số của Nghiệt Bộ đã bị giảm đi năm thành, vì vậy mạng lưới bảo vệ chỉ huy của họ thủng lỗ chỗ khắp nơi.Thường Vũ Sinh vẫn luôn chờ đợi cơ hội đánh ra một kích chí mạng.

Vì vậy khi Biệt Hàn lộ ra con bài chưa lật thì y cũng biết thời cơ của y đã tới.Thường Vũ Sinh phát ra một tiếng huýt dài, không gian xung quanh y như bị sôi trào lên.

Mái tóc dài của y tung bay trong gió trông như những con hắc xà đang bay múa.Vô số lực lượng tập trung lại vào y như thủy triều khiến không gian xung quanh y trở lên vặn vẹo.

Còn y lúc này giống như một con quái thú có cái bụng không đáy đang tham lam hấp thu mọi sức mạnh đang tràn đến như thủy triều kia.Mọi người bị biến cố đột ngột này làm cho sợ ngây người, ngay cả Hải Kim Vân đang trong tình trạng tử chiến cũng ngây ra như phỗng.Đại đa số mọi người đều cho rằng, Thường Vũ Sinh là một chiến tướng theo phong cách khống chế.

Y khác với những chiến tướng Ma tộc khác, thậm chí ngay cả Hải Kim Vân cũng cho là như vậy.

Nhưng ai có thể ngờ được, Thường Vũ Sinh vẫn còn ẩn giấu thực lực.

Ngoài khả năng khống chế trận hình, y còn là một vị chiến tướng Ma tộc có thực lực cá nhân cường đại điển hình.Trên mặt Thường Vũ Sinh thoáng hiện lên quang mang yêu dị, hai mắt lóe lên những tia sáng như điện.

Y đã nhìn thấy con đường như ẩn như hiện trong đội hình người người đan xen của Nghiệt Bộ.Khí thế y được đề thăng lên đỉnh, trong miệng y phát ra một tiếng cười dài phóng đãng.

Thân hình y như một ánh đao vô cùng sắc bén, đâm thẳng tới Biệt Hàn.Những thành viên của Nghiệt bộ trên đường di chuyển của Thường Vũ Sinh đang gồng mình công kích y, nhưng tất cả những lực lượng ấy chưa tới gần y đã bị đánh bay ra ngoài.Mọi người đều cho rằng thế là Biệt Hàn hết rồi!Nhưng đúng lúc này trên thân thể Biệt Hàn bỗng thấy xuất hiện một bộ cụ trang mầu hồng.

Biệt Hàn quay mặt lại, dường như tất cả thành viên Chiến bộ đều có cảm ứng với hắn.

Từ sâu trong con ngươi xám trắng của mỗi thành viên Nghiệt Bộ bỗng nháy lên một luồng hỏa diễm đỏ thẫm.Chương 785 : Biệt HànDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Trong lòng Thưởng Vũ Sinh đột nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm, điều này làm y vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng khi y ngẩng đầu lên nhìn thì những diễn biến trước mắt khiến y cả đời khó quên.Những đóa hoa lửa đang không ngừng bay ra từ cơ thể mỗi thành viên Nghiệt Bộ rồi bốc lên bầu trời.

Từng bông hoa lửa khiến bầu trời tràn ngập những chùm hỏa diễm.

Chỉ trong chớp mắt mấy nghìn nụ hoa hỏa diễm tràn ngập tầm mắt y.Những đóa hoa hỏa diễm như được ngưng thành thực chất đang bay tới hồng giáp của Biệt Hàn.

Hồng giáp trên người Biệt Hàn sáng rực lên, trên thân giáp dầy đặc những đường vân sáng huyền ảo.

Chỉ trong chốc lát, hỏa diễm ngập trời bay vào trong hồng giáp của Biệt Hàn.

Trên trán Biệt Hàn xuất hiện ấn kí nộ hỏa hồng sắc.

Bỗng nhiên hồng giáp trên người hắn nhúc nhích như một vật sống.

Một đôi cánh hỏa diễm đang mọc ra trên thân giáp.Trên gò má lộ ra của Biệt Hàn xuất hiện những đường vân mầu băng lam rậm rạp, đó chính là những cấm chế mà Huyền Không tự thiết đặt năm xưa.Băng lam(trăng xanh) và nộ hồng(ngọn lửa phẫn nộ mầu hồng) giao thoa với nhau tạo lên một đồ án khiến người ta khiếp vía, nhưng cũng cho người ta cảm giác đẹp đẽ tràn đầy.Một ít người có ánh mắt cao minh lại phát hiện ra những biến hóa nhỏ bé của hồng giáp mà Biệt Hàn đang mặc trên người.Tuy hình thể của Biệt Hàn không mấy thay đổi, nhưng có thể khẳng định được trên người hắn có những biến đổi nhỏ.Thưởng Vũ Sinh cũng phát hiện ra những biến đổi nhỏ này.

Trong giây lát, trong đầu y liên tưởng đến những thay đổi của Nghiệt Bộ, từ đó y rút ra được kết luật khiến khuôn mặt đổi sắc.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Tiết Đông không hề che dấu sự kinh ngạc của mình.

Hai mắt gã chăm chú nhìn vào bộ hồng giáp nộ hỏa trên thân Biệt Hàn, trong mắt ánh lên tia mong chờ và thèm muốn, miệng thì thào bảo rằng:": "Thần binh cụ trang!Thần binh cụ trang hệ Chiến tướng!".Cùng lúc đó Lâm Khiên cũng rơi vào trạng thái chấn động:"Không thể ngờ được, Mạc Vân Hải lại đem thần binh cụ trang đệ nhất của mình cấp cho Biệt Hàn !Quá khí phách !

Quá can đảm!"

Lúc này hắn không thể không bội phục sự lợi hại của Tả Mạc, kiện thần binh đệ nhất của Mạc Vân Hải lại là thần binh cụ trang hệ chiến tướng.

Đây mới chân chính là đệ nhất thần binh cụ trang hệ chiến tướng!Lựa chọn của Tả Mạc không giống với người khác.

Hầu như tất cả các thế lực đều luyện chế thần trang cho người có thực lực mạnh nhất môn phái, vậy mà Tả Mạc lại luyện chế thần binh cụ trang cho Chiến tướng.Những người có lựa chọn can đảm như vậy đều phát huy được tác dụng quan trọng vào những thời khắc mấu chốt như thế này.Quả nhiên Tả Mạc là người khiến người ta nhìn không thấu.Trong lòng Lâm Khiêm sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

Quả nhiên ngoại trừ Thiên Hoàn ra, Mạc Vân Hải dưới sự lãnh đạo của Tả Mạc đã trở thành kẻ thù nguy hiểm nhất của Côn Luân.Đợi một chút!Bỗng nhiên Lâm Khiêm nhớ ra được một việc nào đó khiến sắc mặt hắn khẽ biến: "Biệt Hàn xuất thân Ma tộc!"

Tiết Đông cũng sững sờ ,nhưng dù sao gã cũng là một người có phản ứng nhanh nhậy lên hiểu ra rất nhanh, chỉ có điều gã vừa hiểu ra được thì sắc mặt cũng biến đổi.Biệt Hàn là ma tộc!Có ai có thể ngờ được, cái tin tức mà ai ai cũng biết này lại là điểm mấu chốt quyết định thắng thua trong trận chiến quan trọng này.

Biệt Hàn vốn có xuất thân từ Ma tộc, nhưng từ nhỏ đã sống ở Huyền Không tự.

Hơn nữa nhờ có thiên phú xuất sắc mà hắn được phân phó điều khiển Nghiệt Bộ.Biệt Hàn là một trong số Chiến tướng hiếm có của Ma tộc dùng chiến pháp của chiến tướng tu giả.Đến lúc này mọi người đều biết rằng ,chính chi tiết nhỏ bé bị mọi người bỏ qua này mới là điểm chí mạng!Nghiệt Bộ được cải tạo lại, tất cả thành viên đều có Ma thể.

Thế với Biệt Hàn thì sao?

Biệt Hàn có xuất thân là một danh môn vì thế huyết mạch của hắn rất xuất sắc, mà Mạc Vân Hải lại có thuật điêu khắc hoa văn tài tình cho nên có thể chắc chắn huyết mạch của hắn đã được kích hoạt.Sau khi huyết mạch được kích hoạt thì chiến lực cá nhân của Biệt Hàn sẽ tăng lên rất cao.

E rằng lúc này thực lực cá nhân của hắn không thua kém những Hoàng Kim Chiến tướng khác trong Ma tộc.Nhưng đây cũng chưa phải điều đáng sợ nhất.Điều đáng sợ nhất chính là :Biệt Hàn cũng có thể sử dụng chiến pháp của Ma tộc.Có nghĩa là Biệt Hàn là người có thể sử dụng cả hai loại chiến pháp của Ma Tộc và Tu giả!Đối với cấp bậc chiến tướng như Biệt Hàn mà nói thì chỉ cần có thêm một thủ đoan nhỏ thôi cũng có nghĩa là chiến thuật có thể có thêm.

Điều này đồng nghĩa với mức độ nguy hiểm của hắn cũng tăng lên rất nhiều.Còn nếu nhiều hơn một loại chiến pháp thì sao?Điều này không ai biết được!Bởi vì từ trước đến nay chưa ai học tập và sử dụng hai loại chiến pháp!Những chiến tướng cùng cấp bậc với Biệt Hàn không ai có khả năng sở hữu chiến pháp của cả hai chủng tộc.

Không những thế Nghiệt Bộ lại là một chiến bộ hết sức đặc biệt khi toàn bộ thành viên của Nghiệt Bộ đều là Ma tộc.

Điều này cũng trợ giúp rất lớn cho Biêt Hàn.Biệt Hàn và Nghiệt Bộ cũng giống nhau, điều này có nghĩa là Biệt Hàn có thể chỉ huy Nghiệt Bộ sử dụng hai loại chiến pháp hoàn toàn bất đồng.

Kể cả Biệt Hàn chỉ là một chiến tướng bình thường cũng khiến cho người ta đau đầu nhức óc.Nhưng Biệt Hàn lại là một vị đỉnh giai chiến tướng, vậy ưu thế của hắn sẽ lớn đến mức độ nào?Điều này khiến nhiều người ngay cả nghĩ đến cũng không dám nghĩ tiếp.Nhưng Lâm Khiêm thì biết lắm.

Với tính cách của Tả Mạc, chắc chắn tên này sẽ không ngồi nhìn ưu thế của Biệt Hàn bị bỏ phí.

Trong giai đoạn luyện chế kiện thần binh cụ trang cho Biệt Hàn, Tả Mạc sẽ để ý đến ưu điểm này của hắn.Vậy thần binh cụ trang này....※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Biến cố đột nhiên phát sinh làm Thưởng Vũ Sinh trở tay không kịp.

Nhưng cũng chỉ bối rối trong một thời gian ngắn, y nhanh chóng phục hồi bình tĩnh.

Ánh mắt y khôi phục lại trấn tĩnh như trước.

Tuy lúc này khí thế của Biệt Hàn đang áp chế y nhưng trong lòng Thưởng Vũ Sinh lại cảm thấy bịnh tĩnh lạ thường.Bây lâu nay y luôn nhẫn nại ẩn dấu, trong mấy năm gần đây y đều tu luyện đơn độc không lộ ra với ai.

Tuy y đã đem trình độ khống chế trận pháp luyện đến mức lô hỏa thuần thanh nhưng đồng thời y cũng hao phí tâm sức vào việc rèn luyện thực lực cá nhân.Y chưa bao giờ dừng việc hoàn thiện mình.Y đã bỏ ra biết bao ngày tháng để khổ tu , chảy ra vô số mồ hôi và máu ,nhờ đó ý chí hiện tại của y còn vững hơn bàn thạchY biết rằng ,chiến cuộc đã tiến đến mứuc độ này chứng tỏ Biệt Hàn xuất sắc hơn mình.

Hai bên đã giở ra hết thủ đoạn, nước bài của Biệt Hàn cao hơn y một chút, còn y lại đoán sai con bài cuối của Biệt Hàn.Thế nhưng hiện tại y còn có đường lui hay sao?Ngoại trừ tử chiến đến cùng, y làm gì còn lựa chọn nào khác.

Chiến bộ hai bên đã quấn vào nhau, nếu lúc này mà ra lệnh rút lui thì kết quả chỉ có toàn quân bị diệt mà thôi.Hai mắt Thưởng Vũ Sinh sáng rực toát lên chiến ý hừng hực.

Chiến tướng Ma tộc đều là những người vô cùng kiêu ngạo và dũng mãnh gan dạ.

Vì vậy tình thế trước mắt cũng chưa đủ làm y run sợ.Khi con bài tẩy của cả hai bên đã lật ra thì tình thế tiếp theo chính là một trân chiến đấu mà thôi!Mặc dù hy vọng chiến thắng trong trận đấu này của y rất nhỏ nhưng dù sao cũng hơn là không có hy vọng thắng.

Cho nên y vẫn có lí do để chiến đấu !

Chiến đấu vì lòng kiêu ngạo trong con người y !

Chiến đấu vì Chiến bộ!Càng đơn giản hơn chính là...

đơn giản y là Thưởng Vũ Sinh!khuôn mặt của Thưởng Vũ Sinh vẫn bình tĩnh như nước.

Lực lượng của toàn chiến bộ vẫn thiêu đốt trong người y.

Không ai biết rằng, đầu lưỡi trong miệng y đã bị cắn cho vỡ vụn.

Thần lực trong cơ thể y không ngừng dâng trào hòa với thần lực nóng hổi trong máu tươi, biến thành luồng thần lực nóng bỏng như nham thạch đang điên cuồng tàn phá cơ thể y.Thưởng Vũ Sinh đang lơ lửng giữa không trung, khí thế của y đang không ngừng dâng lên!Trong luông khí thế của y có hòa lẫn ý chí quyết tử.

Luồng khí thế ấy giống như một cơn sóng dữ đang tràn lan khắp mọi ngóc ngách chiến trường, ngay cả những người đang xem trận chiến qua thận ảnh cũng cảm nhận được.

Sắc mặt tất cả bọn họ đều biến đổi.Lúc này Thưởng Vũ Sinh như một vị ma tướng hạ phàm.

Thân hình y thẳng đứng cứng rắn như được đúc từ thép.

Thành viên chiến bộ của y ngơ ngác nhìn lên bầu trời chỉ thấy thân hình cao ngạo của Thưởng Vũ Sinh phát ra hào quang bắn về bốn phía.Đó chính là chủ tướng của bọn họ, vị chủ tướng đã đem đến cho bọn họ tín niệm và vinh dự!Mỗi khuôn mặt đang ngẩng đầu kia đều lệ nóng tràn mi!"

Đại nhân!"

Vô số tiếng gào thét rống hận và bi tráng đến khàn giọng vang ltới mỗi ngóc ngách của chiến trường. bọn chúng biết rằng, đại nhân đã quyết định tử chiến đến cùng.Bỗng nhiên một vị Ma Soái lau nước mắt trên mặt, khản giọng hô lớn :"Cùng đại nhân tử chiến đến cùng!"

Nói xong trên người gã phun ra mười dòng máu tươi khiến ánh sáng quanh người rực rỡ thêm mấy lần.

Sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể gã không ngừng trào ra.

Gã chỉ kêu lên một tiếng đau đớn rồi đứng im bất động.

Thưởng Vũ Sinh kiến tạo một chiến bộ có đấu pháp khống chế cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài để tranh tai mắt kẻ khác.

Những Chiến bộ của Ma Soái thành danh đều dùng đội hình công kích toàn đội."

Cùng đại nhân tử chiến đến cùng!"

"Cùng đại nhân tử chiến đến cùng!"

Bên trong Chiến bộ của Thưởng Vũ Sinh phun ra từng dòng máu tuơi, từng tiếng rống hận, từng vầng quang mang sáng chói lên rồi nhanh chóng lan ra toàn chiến bộ.

Những vầng quang mang đó trông như hỏa diễm rực cháy thiêu đốt sinh mệnh.

Thiêu đốt hết không để lại chút gì.

Bọn họ dùng máu tươi và tính mạng để đổi lấy thần lực!Bọn họ thiêu đốt vì vị chủ tướng đang lơ lửng trên bầu trờ kia ,người đã đem đến cho bọn họ tín niệm và vinh quang!Từng đạo hào quang được thiêu đốt từ tính mạng của những chiến sĩ Ma tộc bay về hướng Thưởng Vũ Sinh trên bầu trời.Lực lượng trong cơ thể Thưởng Vũ Sinh bành trướng với tốc độ kinh người!Khi ánh mắt của y nhìn xuống dưới chân thì chỉ thấy bên dưới tràn ngập những thân ảnh đã mất đi ánh sáng trên thân.

Từng đám từng đám người rút hết sức mạnh trong thân thể rồi ngã xuống.

Mắt của Thưởng Vũ Sinh chảy từng dòng nước khiến tầm nhìn của y trở lên mơ hồ.Bỗng nhiên ,trên chiến trường vang lên tiếng gầm giận dữ.Hải Kim Vân!Quanh người y có vô số dòng khí lưu cuồng bạo đang không ngừng di chuyển với tốc độ cao khiến thân hình y sáng chói như một ngôi sao băng.

Ngôi sao băng ấy vang lên tiếng rống hận và gào thét điên cuồng bay về hướng Biệt Hàn như một đàn bươm bướm (DG: máu lửa thế mà lại dính bươm với bướm vào).Trong lòng Thưởng Vũ Sinh cảm thấy vô cùng đau xót.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Biệt Hàn mở to hai mắt một lần nữa.

Nhưng khuôn mặt của hắn vẫn lạnh lẽo không thèm để ý tới Hải Kim Vân đang lao tới.

Còn Túng Hỏa Phạm trên thân hắn bốc lên nộ hỏa khiến toàn thân hắn như đang bốc cháy.Lãnh khốc và phóng đãng là hai tính cách hoàn toàn trái ngược, vậy mà lại hòa hợp một cách kì diệu trên người hắn.

Khiến hắn trông như một cột băng bị hỏa diễm bao quanh.Bản thân đang bị áp lực của hai người vậy mà hắn chỉ hờ hững duỗi ngón tay điểm về hướng Hải Kim Vân đang lao tới.Đinh!Một thanh âm trầm thấp vang lên, phảng phất như gõ vào trong lòng mọi người.

Dường như ngay cả mặt đất cũng bị liên lụy cũng run lên từng hồi.Không gian trước mặt Biệt Hàn dường như sinh ra bức tường nước vô hình, trên bề mặt của nó không ngừng có nhũng gợn sóng nhỏ.Hải Kim Vân như bị một chiếc búa tạ nặng nề đánh thẳng vào mặt .Khi thân thể chưa kịp có phản ứng gì, Hải Kim Vân giống như một ngọn lửa bị đánh tan nát.

Quang mang toàn thân bị phá tan thành mảnh nhỏ hóa thanh vô số tàn lửa tiêu tan ra xung quanh.Thân hình Hải Kim Vân rơi từ không trung xuống, sinh cơ đã tuyệt.Trong lòng những người đang xem trận chiến thông qua thận ảnh đều dấy lên nỗi hoảng sợ khiến sắc mặt bọn họ đại biến.Trước khi trận chiến diễn ra, mọi người đều công nhận Hải Kim Vân có thực lực của Đỉnh giai chiến tướng.

Vậy mà một gã đỉnh giai chiến tướng vẫn lạc một cách đơn giản như vậy thì sao không khiến cho mọi người cảm thấy sửng sốt?Nhất là Côn Luân và Thiên Hoàn.

Lúc này bọn họ có cảm giác như áp lực đang đè nặng lên vai mình.Không ngờ Biệt Hàn lại cường đại đến như vậy!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Trên mặt Biệt Hàn vẫn không lộ ra chút vui mừng nào.

Trước khi chết, Hải Kim Vân cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà.

Hơn nữa Chiến bộ của gã cũng bị tiêu hao gần hết.

Phải biết rằng đối với Chiến tướng Ma tộc, Chiến bộ chính là nguồn sức mạnh của họ.

Một Chiến bộ cường đại mới có thể có một Chiến tướng cường đại.Trong khi Chiến bộ của Hải Kim Vân chỉ còn lại hai nhóm Ma tướng, đã vậy đám Ma tướng đó đều sức cùng lực kiệt.

Cho nên sức mạnh tập trung lên người Hải Kim Vân cũng chẳng đáng bao nhiêu.Để đạt được mục đích như vậy, Nghiệt Bộ cũng phải trả cái giá cực lớn.Đối chiến trực diện với Hải Kim Vân, lại phải tạo lên tình cảnh khổ chiến để dụ Thường Vũ Sinh tiến vào trong chiến cuộc.

Những điều này đều phải trả giá bằng sinh mạng của thành viên Nghiệt Bộ.Biệt Hàn cũng không ngờ Thường Vũ Sinh lại tinh thông cả chiến pháp Ma Tộc.

Lúc đầu hắn muốn dùng thực lực cá nhân mạnh mẽ để đánh lén Thường Vũ Sinh.

Chỉ cần giết được Thường Vũ Sinh thì trận chiến này hắn thắng chắc.Không ngờ Thường Vũ Sinh lại lợi hại ngoài dự tính của hắn.

Hơn nữa điểm mấu chốt chính là :Chiến bộ của Thường Vũ Sinh vẫn hoàn hảo không hề bị tổn hại chút nào.Vào thời điểm Thường Vũ Sinh cảm thấy Biệt Hàn mang tới cho y uy hiếp trí mạng, y nhanh chóng nhìn ra tình thế.

Lập tức chuyển trận chiến thành trận chiến quyết tử.Thường Vũ Sinh đúng là một đối thủ lợi hại !Trong con mắt lạnh lẽo của Biệt Hàn, chiến ý bắt đầu rực cháy.Chương 786 : Túng Hỏa PhạmDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Hai gã Đỉnh giai chiến tướng hóa thành hai luồng quang mang nóng rực đang giằng co trên bầu trời.Luồng quang mang mầu đỏ sẫm chính là Nộ Diễm của Biệt Hàn, còn cơn sóng dữ không ngừng bành trướng chính là Thâm lam của Thường Vũ Sinh.Trận chiến đã đánh tới tình trạng như này đã nằm ngoài dự đoán của Biệt Hàn hay Thường Vũ Sinh.

Bản thân Biệt Hàn cũng là một Đỉnh Giai Chiến Tướng bài danh thứ mười của cả Tu Chân Giới.

Vì vậy không ai dám đánh giá thấp thực lực của hắn.

Không những thế, một loạt diễn biến như biến hóa của Nghiệt Bộ, hay Biệt Hàn biết chiến pháp Ma tộc, cùng với thần binh cụ trang hệ chiến tướng 'Túng Hỏa Phạm' mầu hồng như Nộ Diễm đang mặc trên người hắn.

Tất cả mọi thứ đó đều mang cho mọi người sự trùng kích thật lớn.

Cứ mỗi khi mọi người nghĩ rằng con bài tẩy cuối cùng của Biệt Hàn đã lộ thì hắn lại lật thêm một con bài tẩy khác cao thâm hơnlĐồng thời mọi người cũng đánh giá thấp thực lực của Thưởng Vũ Sinh.

Nếu chỉ nhìn những biểu hiện của y đến lúc này cũng thấy y cực kì xuất sắc, chắc chắn y có thực lực Đỉnh Giai Chiến Tướng.

Lần này y bị lâm vào hoàn cảnh chật vật như vậy chỉ vì đối thủ của y là Biệt Hàn.Tuy y bị lâm vào tình trạng chật vật, nhưng không phải y không có cơ hội chiến thắng.Tuy hiện tại, Biệt Hàn đang chiếm thế thượng phong nhưng chưa hẳn chiến thắng của hắn đến như một tất yếu.Đây chính là thời khắc của trận chiến cuối cùng!Người phát động tấn công trước là Thưởng Vũ Sinh.

Thân hình của y lóe lên rồi xuất hiện không xa Biệt Hàn.

Vô số lam mang sáng chói mắt giống như dòng nước lũ đang đổ xuống đầu Biệt Hàn như muốn nhấn chìm hắn.Dường như Biệt Hàn cũng đoán trước được tình huống này.

Chỉ thấy hắn vươn tay vỗ về phía trước.Chưởng mang mầu hồng trên tay hắn giống như một cự chưởng được chế tạo từ những ngọn nộ diễm đỏ tươi đập về phía dòng nước lũ mầu lam.RâẦm!Vô số mảnh quang mang vỡ nát bắn ra bốn phía xung quanh rồi rơi lả tả như mưa.Tốc độ của hai người cực nhanh khiến mọi người chỉ nhìn thấy hai tia chớp mầu hồng và lam đang di chuyển với tốc độ nhanh kinh người.

Hai tia chớp không ngừng va chạm rồi lại tách ra.Rầm rầm râẦm!Cả chiến trường tràn ngập những thanh âm đinh tai nhức óc, giống như những tiếng sét đánh liên miên không dứt.Mỗi lần hai người va chạm đều bắn ra những tia lửa nhỏ văng ra bốn phía, tạo thành những chùm quang mang mầu hồng và lam sáng chói mắt khuấy động không khí xung quanh.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※"Lực lượng thật mạnh mẽ!"

Lê Tiên Nhi cũng không nhịn được mà buông lời thán phục.

Hai người trong màn sáng kia chính là hai hiện hữu không giống người.

Mỗi lần bọn họ va chạm vào nhau giống như hai viên lưu tinh đâm đầu vào nhau.Những Chiến tướng của Ma tộc đều được có được sức mạnh của toàn Chiến bộ.

Bọn họ đều có thực lực mạnh mẽ khiến các cường giả cũng phải cảm thấy mình vẫn còn thua họ.Cũng không phải nàng chưa từng gặp qua Chiến tướng của Ma tộc, hơn nữa chiến pháp của Ma tộc từ trước đến nay đều như vậy, nhưng lực lượng mà hai người trước mắt thể hiện ra vẫn khiến nàng rung động sâu sắc.Nàng cũng là một trong những cường giả đỉnh giai của Thiên Hoàn, cho nên bản thân nàng cũng có thực lực cường hãn tuyệt luân (vượt lên mọi người.

Tuy nhiên chiến lực mà hai người kia đang biểu hiện cũng khiến nàng ấn tượng sâu đậm mãi.Không ngờ Chiến tướng có thể mạnh đến mức như vậy!Sắc mặt Công Dã Tiểu Dung cũng trở lên ngưng trọng hẳn:"Nếu xét về phương diện hung hãn thì chiến pháp của Ma tộc đứng đầu.

Thế nhưng thực lực của hai người này cũng rất hiếm thấy trong Ma Tộc!"

Bên trong màn sáng, tốc độ công kích của hai người càng lúc càng nhanh.

Nhanh đến mức người ta chỉ còn nhìn thấy hai tia chớp mầu lam và hồng đang không ngừng di chuyển giữa không trung.Lê Tiên Nhi khẽ kêu lên :"Bọn họ đang tiến bộ!"

"Tiến bộ sao?"

Công Dã Tiểu Dung cũng sững sờ."

Ừ, hai người đều đang tiến bộ."

Thực lực cá nhân của Lê Tiên Nhi rất cao, cho nên nàng có thể nhìn thấy rõ ràng hơn trong những trận chiến đấu sinh tử như thế này.Công Dã Tiểu Dung cũng nhanh chóng hiểu ra : " Bọn họ đều là những người thích hợp với loại chiến pháp này.

Bất kể là Biệt Hàn hay Thưởng Vũ Sinh, cơ hội để họ dùng chiến pháp như này lúc bình thường là cực nhỏ.

Sau trận chiến này, Biệt Hàn sẽ trở lên cực kì đáng sợ.

Còn Ma Soái liên minh sẽ bị tổn thất thảm trọng.

Chỉ một trận chiến thôi mà đã bị tổn thất hai vị chiến tướng đỉnh giai, thiệt hại này e rằng đến cả chúng ta cũng không thể chịu được"Quan hệ giữa Thiên Hoàn và Ma Soái liên minh không tệ, tuy bên ngoài không qua lại nhiều lắm nhưng trong bóng tối hai bên trao đổi với nhau rất nhiều.

Công tử Hi rất ái mộ Lê Tiên Nhi nhưng Lê Tiên Nhi hôm nay không còn là Lê Tiên Nhi của năm xưa nữa.Hiện tại Lê Tiên Nhi chính là một trong những nhân vật trọng yếu của Thiên Hoàn, cho nên nàng không cần phải dùng phương pháp hôn nhân chính trị để trợ giúp Thiên Hoàn.Lê Tiên Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói:"Lần này Mạc Vân Hải cũng tổn thất không nhỏ.

Sau khi trận chiến này kết thúc thì quân số của Nghiệt Bộ cũng chỉ còn một nửa""Chỉ dùng một nửa Nghiệt Bộ để đổi lấy tính mạng hai đỉnh giai chiến tướng.

Đúng là rất đáng giá"Công Dã Tiểu Dung không hề do dự nhận xét.Dường như Lê Tiên Nhi nghĩ tới một vấn đề nào đó.

Nàng liền hỏi:"Nghiệt Bộ là một chi chiến bộ hết sức kì quái, nếu như bị tổn thất thì phải bổ sung bằng cách nào?"

Công Dã Tiểu Dung sững sờ trong giây lát rồi hiện ra vẻ mặt mừng như điên nói:"Đúng vậy !

Không có phương pháp bổ xung thiệt hại cho Nghiệt Bộ.

Hơn nữa hiện tại bọn chúng cũng bị đánh cho tàn phế.

Kể cả Biệt Hàn có kiện thần binh cụ trang kia cũng không thể xây dựng lại Nghiệt Bộ!

Không có Nghiệt Bộ thì thực lực của Biệt Hàn sẽ giảm đi rất nhiều!

Những chiến pháp của Biệt Hàn phải có chi chiến bộ kì quái không nên tồn tại như Nghiệt Bộ mới có thể phát huy được!"

"Nếu nói như vậy thì chẳng lẽ Mạc Vân hải không thu được chút lợi ích gì trong cuộc chiến tranh này?"

Trên mặt Lê Tiên Nhi cũng hiện lên vẻ nghi ngờ:"Vậy vì sao bọn họ lại phát động cuộc chiến này?

Hơn nữa, tại sao Biệt Hàn lại không biết đến vấn đề nghiêm trọng như thế này?"

Khuôn mặt đang tươi cười của Công Dã Tiểu Dung cứng đờ lại.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※"Nhất định bọn họ có cách để bổ xung quân số cho Nghiệt Bộ" Trong giọng nói của Lâm Khiêm mang đầy vẻ khẳng định.

Có thể nói, sự chú ý và hiểu biết về Tả Mạc của hắn hơn xa những người khác.

Trong suy nghĩ của hắn, chắc chắn Tả Mạc sẽ không đưa ra những quyết định có hại như vậy.Tiết Đông nhíu mày: "Chẳng lẽ bọn họ dám bắt binh sĩ Ma tộc để luyện chế thành binh sĩ Nghiệt Bộ sao?

Đây chính là điều kiêng kị a, nếu như bọn họ dám làm chuyện này thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Ở Mạc Vân Hải, số lượng ma tộc sinh sống rất đông đúc.

Nếu Tả Mạc dám làm điều này thì đám người Ma Tộc đó sẽ không thể nào để yên cho đâu""Không phải như vậy"Lâm Khiêm lắc đầu: "Ta rất hiểu Tả Mạc, hắn không bao giờ phạm phải sai lầm chí mạng đó đâu, chắc chắn hắn còn có phương pháp khác ""Còn có biện pháp nào khác sao?"

Tiết Đông cũng cảm thấy hiếu kì (tò mò), nói về chiến tranh thi gã đúng là một người lợi hại nhưng nói về phương diện này thì gã hiểu biết rất ít."

Ta cũng không biết."

Lâm Khiêm thản nhiên lắc đầu: "Nhưng ta có thể khẳng định, chắc chắn bọn họ có biện pháp khác""Nếu nói như vậy thì Biệt Hàn đúng là một kẻ vô cùng đáng sợ rồi"Tiết Đông nhìn vào màn sáng trước mặt.

Trong mắt gã sôi trào chiến ý .

Kiểu chiến đấu đỉnh cấp như này mới là đã nghiền, nếu có thể tự mình tham gia chiến đấu như vậy là khoái cảm cỡ nào a.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Chiến đấu của hai bên đã bước vào giai đoạn gay cấn.Dường như hai người bọn họ không hề biết đên mệt mỏi.

Cả hai chỉ giữ nguyên tiết tấu công kích điên cuồng, bọn họ vứt hết những kĩ xảo trong chiến đấu, mỗi lần va chạm đều là lấy cứng chọi cứng!Tiết tấu tốc độ cao và điên cuồng như vậy đã kéo dài hai canh giờ.Mọi người cũng không còn nhìn rõ thân ảnh của hai người.Chỉ nghe thấy tiếng nổ không dứt bên tai và hào quang đang phát tán xung quanh.

Sắc mặt đám thám tử của những môn phái khác đang đứng ở chỗ xa xa quan sát trận chiến cũng trắng bệch.

Để an toàn hơn,bọn họ đã lùi rất xa chiến trường vậy mà vẫn cảm nhận được mặt đất dưới chân mình rung rung và trên đầu mình là những luồng khí cuồng bạo phát ra từ vụ nổ.Hai tên biến thái!Trong lòng bọn họ tràn ngập sợ hãi!Lần đầu tiên Biệt Hàn sử dụng loại chiến pháp này trong thực chiến.

Chiến đấu trực diện như vậy khiến hắn có cảm giác vui sướng tràn trề.

Điều này khiến huyết dịch toàn thân hắn như muốn bốc cháy.Không có kĩ xảo, không có suy nghĩ dư thừ.

Chỉ đơn giản là va chạm thô bạo trần sì!Túng Hỏa Phạm trên người hắn cũng nóng rực như hỏa diễm khiến thần lực trong cơ thể hắn không ngừng được kích thích.

Càng lúc cơ thể càng trở lên nóng rực, điên cuồng truyền vào trong Túng Hỏa Phạm rồi ầm ầm thiêu đốt thành Nộ Diễm bốc ra.

Từng luồng Nộ Diễm uốn lượn dọc theo thân giáp khiến hỏa diễm trên thân giáp cháy lên hừng hực.

Cuối cùng tập trung lên tay Biệt Hàn rồi hóa thành công kích.Đây chính là thiết kế đặc biệt mà Tả Mạc dành riêng cho Túng Hỏa Phạm của Biệt Hàn.Ý tưởng của Tả Mạc cũng hết sức đơn giản, cho nên công năng của Túng Hỏa Phạm cũng rất đơn giản.

Chỉ cần Biệt Hàn thiêu đốt thần lực thì thần lực trên thân giáp lại càng cuồng bạo từ đó đề cao uy lực của nó.Thực ra Biệt Hàn cũng không phải một đỉnh giai cường giả chân chính.

Tất cả sức mạnh của hắn đều đến từ Chiến bộ.

Đối với Biệt Hàn thì sự tinh tế của thần lực không có giá trị quá lớn.

Hắn chỉ cần phương pháp công kích trực tiếp và đơn giản nhất.

Yêu cầu của hắn cũng khá đơn giản, chỉ cần công kích có uy lực cường hãn là đủ.

Điều này sẽ giúp hắn có thể xuất ra được một kích trí mạng trong những thời khắc mấu chốt như lúc này.Thần lực sau khi thiêu đốt đã trở lên cực kì cuồng bạo thích hợp với những công kích trực tiếp và đơn giản.Nhưng những luồng thần lực cuồng bạo này có yêu cầu người sử dụng phải có ý chí cực cao, còn Biệt Hàn lại luôn luôn tỉnh táo đến mức cố chấp.

Cho nên hắn rất thích hợp để sử dụng Túng Hỏa Phạm.Những thần trang đã đạt tới cấp thần binh cụ trang mà có công năng càng đơn giản thì uy lực của nó lại càng khủng bố.Túng Hỏa Phạm cũng giống như cái tên của nó, cuồng bạo và kiệt ngạo(), chỉ có Biệt Hàn mới khống chế được nó.Sự tỉnh táo đến cố chấp của Biệt Hàn lại phát huy tác dụng một lần nữa.

Mặc dù hai bên đang va chạm ở tiết tấu cao độ, khiến toàn thân hắn như bị bốc cháy, nhưng hắn vẫn nhạy cảm phát hiện ra công kích của Thưởng Vũ Sinh đang từ từ yếu đi.Không hề do dự, Biệt Hàn lại tăng tiết tấu công kích.Ở phương thức va chạm trực tiếp như thế này thì hai bên không có đường né tránh, cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài tấn công.

Biệt Hàn chủ động tăng nhanh tiết tấu công kích khiến Thưởng Vũ Sinh cũng phải tăng theo.Va chạm của hai bên càng lúc càng khốc liệt.Những cao thủ lợi hại đang đứng trước màn sáng cũng phát hiện ra, đây chính là thời điểm cuối cùng của cuộc chiến.

Bất giác bọn họ đều ngồi thẳng người quan sát.Bỏ qua tất cả những kĩ xảo, khi va chạm chỉ có sự thô bạo và trực tiếp.

Vì vậy nếu bên nào không theo kịp tiết tấu thì cán cân thắng lợi sẽ nghiêng về bên còn lại.Có thể thấy rõ tốc độ của Thưởng Vũ Sinh càng lúc càng chậm.

Luồng ánh sáng quanh thân y cũng ảm đạm đi nhiều, thần trang trên người y cũng bị đánh tan thành những mảnh nhỏ khiến da thịt của y lộ ra ngoài.

Bên trên phần da thịt lộ ra ấy có thể thấy vô số những vết thương nhỏ.Công kích của Biệt Hàn càng sắc bén hơn.Công kích của hắn từ bốn phương tám hướng ập vào Thưởng Vũ Sinh khiến Thưởng Vũ Sinh không ngừng lung lay như khắp đổ vỡ.Cứ mỗi lần hai bên va chạm, quầng sáng quanh thân Thưởng Vũ Sinh lại chấn động rồi lại nhạt đi một phần.Cục diễn giữa hai bên đã biến thành như vậy, những người sáng suốt đều có thể nhìn ra được thắng bại đã phân.Bỗng dưng trong mắt Biệt Hàn lóe lên một đạo hàn quang(vẻ lạnh lùng), tốc độ của hắn tiếp tục tăng thêm một lần nữa!Thường Vũ Sinh không thể theo kịp tiết tấu khiến toàn thân y như bị một ngôi sao băng đâm thẳng vào chính diện.RâẦm!Lam mang bay tán loạn!Thường Vũ Sinh như bị thiên thạch đâm trúng.

Y trực tiếp rơi thẳng xuống mặt đất khiến mặt đất bị thủng thành một lỗ to.Còn Biệt Hàn biến thành một luồng hỏa tuyến (đường lửa)phi vào trong hố.Khi thân ảnh hừng hực Nộ Diễm của Biệt Hàn xuất hiện trên bầu trời thì trên tay hắn đã có thêm thân thể một người nữa.Thường Vũ Sinh đã chết.

Mặc dù đã chết nhưng khuôn mặt y vẫn bình tĩnh như lúc còn sống.Những người ở trước màn sáng cũng mất đi hứng thú bàn chuyện.

Khi tận mắt nhìn thấy hai vị Đỉnh Giai Chiến Tướng vẫn lạc chỉ trong thời gian ngắn như vậy thì ai cũng đều bị chấn động mạnh.Biệt Hàn lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, Nộ Diễm đỏ tươi bao phủ thân thể hắn.

Ánh mắt hắn vẫn lạnh như băng không một tia cảm xúc.Sau khi xác nhận Thường Vũ Sinh đã chết, hắn đáp xuống bên cạnh hố to, rồi để thi thể của Thường Vũ Sinh vào trong hố.

Hai tay hắn khẽ vẫy.

Bốn bề miệng hố ầm ầm nổ tung, bùn đất rơi xuống như mưa chôn vùi thi thể Thường Vũ Sinh.Sau khi làm xong tất cả, Biệt Hàn đứng dậy quay mặt về phía chiến trường.Trên chiến trường chỉ còn lại một nửa thành viên Nghiệt Bộ đang đứng.Bỗng nhiên Biệt Hàn duỗi tay phải ra.

Từ trong tay hắn phóng ra vô số ngọn lửa.

Những ngọn lửa này bay múa rồi chui thẳng vào thi thể những thành viên nghiệt Bộ đang nằm dưới đất.

Chỉ trong nháy mắt, tất cả đám thi thể ấy đều hóa thành tro bụi.

Nhưng ở trong mỗi đống tro tàn đều có một hạt châu mầu đỏ.Biệt Hàn khẽ vẫy tay một cái, những hạt châu mầu đỏ trong đống tro tàn như bị triệu hồi.

Tất cả bay vào trong tay hắn rồi biến mất không chút tung tích.Sau khi thu thập xong, bỗng nhiên Biệt Hàn đứng yên rồi nhìn sang bốn phía.

Ánh mắt lãnh khốc vô tình của hắn khiến mọi người trước màn sáng đều cảm thấy sát cơ vô tận.Bỗng nhiên hắn làm một động tác mà mọi người không thể ngờ đến.Ánh mắt lãnh khốc của hắn nhìn thẳng vào màn sáng, bàn tay hắn giơ lên kề vào yết hầu rồi nhẹ nhàng vẽ ngang một đường!Lễ cắt yết hầu!Chương 787 : Sự phẫn nộ của Liên Tôn TựDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Biệt Hàn lấy một địch hai mà chỉ mất một nửa quân số của Nghiệt Bộ.

Kết quả, hắn đánh chết hai vị đỉnh giai chiến tướng là Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh, đồng thời chôn vùi cả hai chi chiến bộ.

Thông báo trên đã khiến toàn thiên hạ chấn động!Đến như là Tiết Đông, người đứng đầu trong bảng thập đại chiến tướng của Tu Chân giới cũng không có chiến tích nào huy hoàng và chói sáng như vậy.

Nghi lễ cắt cổ lãnh khốc mang đầy khí phách vô song lúc cuối đã khiến Biệt Hàn trở thành đối tượng để vô số thiếu niên nhiệt huyết bắt chước theo.Chiến lực mạnh mẽ của Mạc Vân Hải khiến cả thiên hạ phải nhìn lại một lần nữa.Biệt Hàn cũng chỉ là Chiến tướng số hai của Mạc Vân Hải.

Vì thế mọi người đều cho rằng trình độ của hắn thua xa Công Tôn Sai.

Điểm này có thể nhìn thấy qua bài danh của hai người.

Nhưng sau trận chiến này, mọi người đã thấy một Biệt Hàn hoàn toàn mới.Hiện nay thủ đoạn của hắn càng lúc càng nhiều, càng lúc càng toàn diện.

Hơn nữa bản thân hắn còn sử dụng được sở trường của cả hai nhà.

Điều này khiến tính uy hiếp của hắn càng tăng cao.

Toàn bộ chiến dịch đều được Biệt Hàn chỉ huy từ lúc bố cục đến những trận chiến không ngừng đan xen, điều này đã nói rõ lên tài hoa kinh người của hắn.Theo cách nhìn của mọi người lúc trước, Biệt Hàn mạnh thì có mạnh nhưng nếu mang hắn ra so sánh với Công Tôn Sai thì hắn còn thua sút nhiều lắm, nhất là về phương diện mưu lược.Nhưng hôm nay cái nhìn của bọn họ về hắn đã hoàn toàn thay đổi.Điều khiến người ta càng thêm kinh sợ chính là sự lãnh khốc và nhẫn tâm của Biệt Hàn, hắn nhẫn tâm đến mức gần như là máu lạnh, hắn có thể bất chấp mọi thủ đoạn để dành chiến thắng cuối cùng.

Trong lòng mọi người, Biệt Hàn đã trở thành vị Chiến tướng máu lạnh.Nghi lễ cắt cổ cuối cùng cũng nói lên ý đồ gây hấn (gây sự ấy mà) của hắn.

Làm cho người ta càng cảm giác được một cỗ sát khí ập vào mặt mình.Những thế lực đối nghịch với Mạc Vân Hải không ai không nhớ rõ nghi thức này.Thế nhưng, điều nằm ngoài dự tính của mọi người chính là : sau trận chiến, bài danh của Biệt Hàn cũng không tăng lên nhiều lắm.Bới vì thương vong của Nghiệt Bộ đã đạt tới năm thành.

Con số thương vong này chính là con số có thể tổn thương đến căn cốt của những chiến bộ bình thường, huống chi Nghiệt Bộ là một chi chiến bộ đặc biệt cho lên không có khả năng bổ sung quân số.Nhưng thông qua trận chiến này Biệt Hàn cũng đã chứng minh được thực lực cường đại của mình.

Ngay cả thần binh cụ trang của hắn cũng đã lộ diện.

Bây giờ hung danh của 'Túng Hỏa Phạm' đã truyền đi khắp thiên hạ.Nếu như chỉ xét chiến quả của trận chiến này thì bài danh của hắn cũng phải tăng lên vài hạng.Nhưng những người đánh giá thứ hạng đều là những nhân vật tinh tường.

Hiện nay sức mạnh của Biệt Hàn không hề tăng lên mà còn bị giảm đi.

Tuy Biệt Hàn có khả năng tinh thông sở trường của cả hai nhà, nhưng hắn muốn phát huy được ưu thế đó thì phải có Nghiệt Bộ cùng phối hợp.Thế nhưng lại không có cách nào để bổ sung quân số cho Nghiệt Bộ.Chỉ cần là chiến đấu thì ắt có thương vong, nếu như không có cách nào để bổ sung quân lực, thì quân số củng Nghiệt Bộ sẽ càng ngày càng ít đi.

Điều này đồng nghĩa với việc sức mạnh của Nghiệt Bộ càng lúc càng giảm, đương nhiên Biệt Hàn cũng sẽ bị liên lụy, lúc đó hắn cũng càng ngày càng yếu theo Nghiệt Bộ.Trước mắt, đây chính là thời điểm Biệt Hàn yếu nhất .Nhưng ngay cả như vậy, Mạc Vân Hải vẫn có chiến lực cường đại đủ làm người ta khiếp vía.

Biệt Hàn, vị chiến tướng số hai của Mạc Vân Hải đã khủng khiếp như vậy thì vị chiến tướng số một Công Tôn Sai sẽ mạnh đến mức nào?Trận chiến làm toàn thiên hạ khiếp sợ này vẫn còn rất nhiều vấn đề cần thảo luận, còn nguyên nhân mà Mạc Vân Hải phát động cuộc chiến này thì lại bị mọi người hoàn toàn không để tâm.Nhưng tầng lớp cao tầng của Mạc Vân Hải đều biết rằng, chỉ cần Bách Mang Giới rơi vào tay bọn họ thì đó sẽ là lúc Mạc Vân Hải chắp cánh bay cao.※※※※※※※※※※※※※※※※�� � �� �※※※※※※※※※※※※※Tin thắng trận của Biệt Hàn nhanh chóng được truyền tới tay Tả Mạc.

Chuyện này khiến tâm tình của Tiểu Mạc ca kích động vô cùng, chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời mà thét dài cho sướng miệng, Bách Mang Giới a!

Thần tinh a!Phát tài rồi, phát tài rồi!Cứ nghĩ đến lúc trở về được nằm trên đống thần tinh được chất cao như núi là tâm hồn Tiểu Mạc ca lại phơi phới, cứ nghĩ xem đó là hưởng thụ cỡ nào trên nhân gian a!Lũ nhà quê!Trong khi các chú vẫn còn chơi tinh thạch thì ca đã bắt đầu chơi thần tinh rồi!Tả Mạc cảm thấy vô cùng thỏa mãn, chiến ý đang dâng trào, tràn đầy mong đợi vào hành trình tiến vào Viễn Cổ di chỉ lần này.Nhưng đúng lúc này, Chưởng Môn Liên Tôn Tự tự mình chạy tới.Khi Tả Mạc nhìn thấy khuôn mặt bi thương của nàng và sắc mặt bi phẫn của các đệ tử xung quanh, hắn cũng biết rằng, đã có chuyện lớn xảy ra rồi.

Hắn vội vàng hỏi :"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Vừa rồi, Viên Thông sư huynh của Lăng Nghiêm Tâm Môn đã gặp nạn"Hai mắt Chưởng Môn Liên Tôn Tự cũng sưng đỏ cả lên, hiển nhiên nàng vừa khóc xong.Bạch Liên Tôn Giả đứng bên cạnh liền giải thích nói : "Viên Thông sư thúc và sư phó có giao tình rất tốt, nhưng vừa nãy sư thúc bị người ta ám sát lên bất hạnh qua đời" nàng liếc nhìn Tả Mạc rồi nói: "Tín vật của Lăng Nghiêm Tâm Môn được giấu trên người Viên Thông sư thúc.

"Trong lòng Tả Mạc cũng trầm xuống: "Chẳng lẽ mục đích của đối phương lại là tín vật?"

"Trên người sư thúc không còn tín vật" Bạch Liên Tôn Giả gật đầu, trên mặt ngập tràn sát khí:" Rất ít người biết tín vật của Lăng Nghiêm Tâm Môn đang ở trên người sư thúc, ngay cả sư phó cũng không biết, cho nên có thể khẳng định trong Lăng Nghiêm Tâm Môn có nội gián!"

"Đã điều tra ra ai làm chưa?"

Tả Mạc hỏi, có vẻ thế cục phức tạp hơn so với tưởng tượng của hắn.

Di chỉ còn chưa mở ra mà giết chóc đã bắt đầu."

Chắc chắn là Côn Luân!"

Trong đôi mắt đẹp của Chưởng Môn Liên Tôn tự cũng loé lên vầng sáng lạnh lẽo, nàng oán hận nói: "Mặc dù đối với phương che dấu rất tốt, nhưng bọn chúng không ngờ rằng sư huynh có một môn thần thông tên là'Vô Tâm Niệm'.

Thường ngày, khi tu luyện người đều lưu lại một tia thần niệm ở trong thiền tháp, nếu không có tia thần niệm này e rằng chúng ta cũng không biết đối phương là ai""Côn Luân!"

Sắc mặt của Tả Mạc cũng trở lên nghiêm trọng.

Hắn không ngờ Côn Luân lại quyết tâm tranh giành kiện phôi thai thần binh này đến mức như vậy.Tả Mạc lập tức nhận ra rằng, tình huống hiện này không tốt cho lắm, e rằng hành trình tiến vào Viễn Cổ Di Chỉ lần này không chỉ có một hai vị kiếm tu Côn Luân, hơn nữa thân phận bọn họ đều rất bí ẩn, nếu không cẩn thận không chừng phải ngã xuống tại đây.Đúng lúc này, ấn kí hoa sen trên trán Chưởng Môn Liên Tôn tự lóe sáng. thần sắc nàng lập tức biến đổi.

Nàng vội vàng nhắm mắt lại, gạt bỏ tất cả tạp niệm, khi nàng mở mắt ra một lần nữa, trong đôi mắt ánh lên sát khi ngập trời :"Nguyên Hạo cũng gặp phải tập kích trên đường về!Tốt, rất tốt!".Hiển nhiên lúc này Chưởng Môn Liên Tôn Tự rất tức giận, cái chết của Viên Thông làm nàng đau xót nhưng vẫn còn kiềm chế được bản thân, nhưng chuyện Dưỡng Nguyên Hạo bị tập kích dọc đường đã kích phát toàn bộ cơn tức giận của nàng!

Dưỡng Nguyên Hạo không những là nhân vật có tiền đồ nhất Cửu Đại Thiền Môn mà hắn còn là cháu ruột của nàng.

Hơn nữa địa điểm tập kích lại ở bên trong địa bàn của nàng, cho thấy đối phương quả là kiêu ngạo.

Vậy là đối phương dám tự ý làm bậy không coi ai ra gì!"

Bọn chúng cho rằng Liên Tôn Tự là loại dễ bị bắt nạt sao?"

Dù sao Chưởng Môn Liên Tôn Tự cũng là chưởng môn của một phái lớn. cho nên nàng bình tĩnh lại rất nhanh, nhưng đôi mắt đẹp của nàng vẫn toát ra sát khí lành lạnh.

Nàng hướng về đám người Tả Mạc hành lễ rồi dặn dò:"Ta tới đây để nhắc nhở các vị, nhớ chú ý an toàn và cẩn thận đề phòng".Nói xong nàng dẫn đệ tử quay người dời đi.Nơi này là địa bàn của Liên Tôn Tự, bọn họ đã sinh sống ở nơi này cả ngàn năm.

Vì thế căn cơ của bọn họ sâu hơn tưởng tượng của mọi người.

Cả Liên Tôn Tự đều được phát động cho nên nhanh chóng tóm được vài nhân vật khả nghi.Một khi Liên Tôn tự đã thực sự nổi giận thì họ cũng chẳng cần giữ bộ mặt quan hệ bên ngoài làm gì.

Hơn nữa Chưởng Mô Liên Tôn tự cũng biết rằng, ngay cả khi nàng dùng đến lực lượng của toàn bộ Liên Tôn tự cũng không đủ để đối phó với các đệ tử của Côn LuânCái chết của Viên Thông thuộc Lăng Nghiêm Tâm Môn cũng khiến cho nội bộ Cửu Đại Thiền Môn dấy lên lòng hận thù với kẻ thù chung là Côn Luân.

Dưới sự liên kết của Chưởng Môn Liên Tôn Tự, các phái như Lôi m Tự, Pháp Hoa Tự, Lăng Nghiêm Tâm Môn, Di Lặc Tự và vài đại môn phái khác đều phái ra những đệ tử có thực lực xuất sắc để trợ giúp Liên Tôn Tự .Sau đó thành lập ra một đội ngũ gồm có ba trăm thành viên tinh nhuệ rồi phát động cuộc tập kích trong đêmNhững đệ tử này ẩn nấp trong bóng tối rồi hành động bất ngờ, còn Côn Luân và Thiên Hoàn cũng không ngờ đối phương lại dám giết tới tận cửa, lên chỉ còn cách vội vàng ứng chiến.

Tuy đệ tử Côn Luân và Thiên Hoàn có thực lực cao hơn một bậc, nhưng đám đệ tử của Cửu Đại Thiền Môn lai chiếm ưu thế về số lượng.Chiến đấu vô cùng kích liệt.Thực lực của hai bên tổn thất trầm trọng, tứ đại tôn giả của Liên Tôn Tự cũng một (người) chết (người)hai bị thương, có thể nói là nguyên khí đại thương, còn cao thủ của những môn phái khác cũng tổn thật không ít, ba trăm đệ tử bị chết hơn một nửa.Còn Côn Luân và Thiên Hoàn cũng tổn thất thảm trọng.

Rất nhiều đệ tử tiềm phục ở trong bóng tối bị lôi ra.

Hơn nữa Cửu Đại Thiền Môn lai chiếm địa lợi và nhân hòa, cho nên, dù thực lực của đám đệ tử Côn Luân và Thiên Hoàn có cao hơn một bậc cũng không thể phát huy ưu điểm đó trong hỗn chiến.Ngoại trừ mấy đệ tử có thực lực cao thâm có thể phá vây chạy thoát, thì tất cả đệ tử còn lại đều bi giết sạch.Cuối trận chiến, mọi người đếm được có tất cả hơn sáu mươi thi thể đệ tử của Côn Luân và Thiên Hoàn.Khu vực di chỉ đang xôn xao cũng yên tĩnh đi nhiều.※※※※※※※※※※※※※※※※�� � �� �※※※※※※※※※※※※※Khuôn mặt Sào Hưng lộ ra vẻ đáng tiếc : "Hồ đồ!

Chỉ vì một kiện phôi thai thần binh mà phá hủy mất một cục diện tốt như vậy!

Xem như kế hoạch trước kia của chúng ta không thể thực hiện được nữa rồi.

E rằng qua trận chiến này, nội bộ của Cửu Đại Thiền Môn càng trở lên đoàn kết hơn rồi"Trên mặt lâm Khiêm cũng hiện lên vẻ cười khổ: "Chuyện này, là lỗi lầm của ta.

"Nếu là trước kia, một kiện thần binh phôi thai không thể so với chiến lược đối phó Cửu Đại Thiền Môn.

Nhưng từ khi 'Túng Hỏa Phạm'của Biệt Hàn xuất thế, một loại hình thần binh cụ trang mới xuất hiện đó chính là, thần binh cụ trang hệ chiến tướng.Điều này khiến cho ham muốn của các thế lực lớn đối với thần binh cụ trang gia tăng lên rất nhiều.Lúc đó Lâm Khiêm cũng cảm thấy rất hối hận, kiện thần binh cụ trang đầu tiên của Côn Luân là của hắn.

Với thực lực và địa vị của hắn hiện này, chuyện có một kiện thần binh cụ trang cũng không lạ lẫm gì.

Nhưng vấn đề ở chỗ, hiện này hắn không phải xung phong liều chết để chiến đấu trên chiến trường, cho nên kiện thần binh cụ trang cũng không phát huy được hết tác dụng của nó.Đối với Côn Luân bọn họ, kiện thần binh cụ trang là bảo vật cấp chiến lược, những thứ đã đạt tới cấp chiến lược thì không dễ dàng vận dụng nó.

Ví dụ như kiện thần binh cụ trang của Lâm Khiêm chẳng hạn, khi hắn trang bị kiện thần binh cụ trang vào lập tức hắn sẽ có thực lực cường hãn ít người địch nổi, nhưng dù có mặc kiện thần binh cụ trang thì hắn cũng không phải Bất Tử Chi Thân.

Nếu hắn bị đối phương dùng chiến thuật biển người để chèn ép thì e rằng hắn cũng vẫn ngã xuống như thường.Mà Côn Luân lại không thể gánh chịu được kết quả như vậy.Còn kiện thần binh cụ trang hệ chiến tướng của Mạc Vân Hải lại đi trên một con đường hoàn toàn mới.

Đối với những chiến tướng có cấp bậc như Biệt Hàn, bọn họ đều được bảo vệ hết sức cẩn mật, cao thủ bên cạnh nhiều như mây, sau khi được trang bị thêm thần binh cụ trang thì thực lực cá nhân bọn họ lại càng thêm mạnh mẽ, hơn nữa còn làm cho sức mạnh của toàn chiến bộ được tăng lên đáng kể.Hai chủng loại đều là thần binh cụ trang, nhưng loại nào có thể phát huy được tác dụng lớn hơn thì nhìn qua cũng hiểu được.Tác dụng của kiện thần binh cụ trang hệ chiến tướng như vậy khiến cho, Côn Luân và Thiên Hoàn càng thêm thèm muốn kiện thần binh cụ trang hệ chiến tướng, cho dù bọn họ cũng là một thế lực giầu có nhưng cũng không dễ dàng luyện chế thêm một kiện thần binh cụ trang nữa.Chính vì vậy, có thể nghĩ ra được Côn Luân và Thiên Hoàn thèm muốn kiện phôi thai thần binh cụ trang hoàn chỉnh kia đến mức độ nào.Còn về những phương diện khác, căn bản Côn Luân không để Cửu Đại Thiền Môn vào trong mắt.

Không chỉ có những người phía bên dưới coi là như thế mà ngay cả trong lòng Lâm Khiêm cũng cho là như vậy.

Trong mắt hắn, kẻ địch lớn nhất là Thiên Hoàn, còn kẻ địch nguy hiểm nhất là Mạc Vân Hải, Cửu Đại Thiền Môn chỉ có Dưỡng Nguyên Hạo là được hắn coi trọng, chứ những thứ còn lại hắn chẳng thèm để mắt tới.Ngay cả những đệ tử khác của Côn Luân cũng cho là như thế.

Ngay cả Huyền Không Tự bọn họ còn có thể đánh sập xuống, thì Liên Tôn tự thì tính là cái gì?Lâm Khiêm cũng là người biết chịu trách nhiệm, hắn biết trách nhiệm lần này thuộc về hắn cho nên khảng khái nhận sai.Trong lòng Sào Hưng than nhẹ, Lâm Khiêm có thể nhận sai, cũng đã cho gã mặt mũi rồi, sau một hồi suy nghĩ cặn kẽ gã bảo:"Thật ra việc này cũng chưa hẳn là việc xấu""Nghĩa là như nào?"

Lâm Khiêm cảm thấy nghi hoặc"Sự việc lần này do Liên Tôn Tự dẫn đầu, vậy chúng ta sẽ xuống tay với Liên Tôn Tự"Trong mắt Sào Hưng lóe lên tinh quang : " Nội bộ Cửu Đại Thiền Môn vốn có nhiều mâu thuẫn, hơn nữa lợi ích các bên thu được cũng không đồng đều, chúng ta sẽ dùng cái cớ này để đả kích một mình Liên Tôn Tự, không dính vào những nhà khác"Hai mắt Lâm Khiêm tỏa sáng:"Kế sách hay!"

Chuyện này sẽ là một cái cớ cực tốt, nếu như bọn họ thể hiện ra lập trường cứng rắn muốn gây rắc rối cho Liên Tôn Tự, vậy lập trường của nhưng môn phái còn lại sẽ như thế nào?

Điều này hết sức sâu xaHiện nay nội bộ của Cửu Đại Thiền Môn đang có rất nhiều mâu thuẫn nghiêm trọng, có rất nhiều phe phái khác nhau.

Chẳng ai muốn mình trêu chọc phải một địch nhân cường đại như Côn Luân.

Chả phải lúc đó chỉ cần cho thám tử đi châm lửa thổi gió khắp nơi thì.. .Chương 788 : Phân hoáDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000"Chúc mừng ngươi đã vượt qua bài kiểm tra" Thương Lăng Tuyết ngước nhìn khuôn mặt không chút tình cảm của Vưu Cầm Liệt, trong lòng nàng tràn ngập cảm giác sợ hãi.

Trong mắt nàng, vị thiếu niên không nhiều hơn mình bao nhiêu tuổi này chính là hóa thân của ma quỷ.Đứng ở bên cạnh nàng là một nữ nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi, dung mạo bình thường.

Trên người nàng mặc một bộ quần áo mộc mạc, nếu không phải nàng đang đứng bằng vai Thương Lăng Tuyết thì Thương Lăng Tuyết cứ tưởng nàng chỉ là một nô bộc mà thôi.Khuôn mặt Vưu Cầm Liệt không biểu lộ chút tình cảm.

Hắn nhìn hai người trước mắt, miệng lẩm bẩm :" Hai vị là những người có thành tích ưu tú nhất.

Bắt đầu từ hôm nay trở đi, mỗi người trong hai vị trở thành người phụ trách của bọn họ""Mỗi người à?"

Thương Lăng Tuyết nhạy cảm phát hiện ra điểm trọng yếu trong câu nói của Vưu Cầm Liệt.Vưu Cầm Liệt gật đầu: "Đúng vậy, tổng cộng có hai mươi người sẽ chia làm hai đội, mỗi đội có nhân số là mười người.

Hai người các ngươi mỗi người chỉ huy một đội.

Thương Lăng Tuyết, Hồng Tiêu!

Hai người phải xem người kia là đối thủ cạnh tranh.

Thành tích của các ngươi sẽ quyết định địa vị sau này!"

Thương Lăng Tuyết và Hồng Tiêu cùng quay đầu nhìn nhau, ánh mắt hai người vừa chạm vào đã vội nhìn sang chỗ khác.Chỉ một cái nhìn ngắn ngủi, từ trong con mắt của Hồng Tiêu, Thương Lăng Tuyết thấy được sự lão luyện và tinh thông sự đời.

Điều này khiến trong lòng Thương Lăng Tuyết cảm thấy ngưng trọng.

Nhưng nàng luôn tin tưởng vào bản thân mình, vì vậy nàng không e ngại cạnh tranh."

Các ngươi sẽ được đưa đến nơi hoàn toàn mới, sau đó các ngươi sẽ bắt đầu công tác của mình tại đó.

Người nhà và tộc nhân của các ngươi sẽ đến đó trong vòng ba tháng ""Chúc các ngươi may mắn"※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � � �� �※※※※※※※※※※※※※Cửu Đại Thiền Môn đã trở lên hỗn loạn.Đoàn quân tiên phong của Côn Luân đang tiến về Liên Tôn Tự, hơn nữa còn ra thông báo.

Thông báo nói rõ mục tiêu duy nhất của bọn họ là Liên Tôn Tự, và yêu cầu Liên Tôn Tự giao thủ phạm giết chết đệ tử Côn Luân ra.

Các phái khác có thể đứng ở vị trí trung lập.Lôi m Tự, Pháp Hoa Tự, Di Lặc Tự và Lăng Nghiêm Tâm Môn lập tức lên tiếng ủng hộ Liên Tôn Tự, các phái bắt đầu điều động chiến bộ tiến về phía Liên Tôn Tự.

Dưỡng Nguyên Hạo cũng cao giọng tuyên bố mình bị ám sát và thủ phạm chính là Côn Luân.Thế cục đột nhiên trở lên căng thẳng.Đại Phật Tự, Pháp Duyên Tự, Vi Đà tự, Tâm Diệp Thiền Môn vẫn giữ thái độ im lặng không lên tiếng về chuyện này.

Các loại tin đồn và sự bất mãn nhanh chóng lan rộng trong nội bộ Cửu Đại Thiền Môn.

Rất nhiều người cho rằng, đây là chuyện do Liên Tôn Tự khởi xướng vì thế bọn họ phải tự mình giải quyết, không nên làm liên lụy đến mọi người.Cuối cùng những rạn nứt trong nội bộ Cửu Đại Thiền Môn cũng lộ ra trước mắt mọi người.Phản ứng tiếp theo của Côn Luân cũng thể hiện họ rất tức giận vì hành vi của Liên Tôn Tự.Chiến bộ của Tiết Đông cũng đã xuất phát, đoàn quân tiên phong đang hướng về phía Liên Tôn Tự.

Động thái này khiến cả Cửu Đại Thiền Môn trở lên khẩn trương như lâm đại địch.

Chiến bộ của Dưỡng Nguyên Hạo cũng được huy động đầy đủ, chuẩn bị bước vào cuộc chiến đối mặt với Tiết Đông .Chỉ trong vòng thời gian một ngày ngắn ngủi, thế cục biến hóa nhanh chóng mặt.Cuộc giằng co giữa hai vị đỉnh giai chiến tướng đã hấp dẫn ánh mắt của toàn thiên hạ.

Tiết Đông là thiên hạ đệ nhất danh tướng, thực lực của hắn cân bằng về mọi phương diện, lại có cái nhìn đại cục hết sức xuất sắc.

Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ bại trận.

Tiết Đông sống ở Côn Luân từ nhỏ tới lớn, lúc nào hắn cũng là chiến tướng kiệt xuất nhất trong đám đệ tử của Côn Luân.Tuy Dưỡng Nguyên Hạo chỉ là nhân tài mới xuất hiện, nhưng thực lực của y cũng kinh người, y có bài danh thứ năm đứng sau (gần với) Công Tôn Sai.

Trong bữa tiệc thịnh soạn chia cắt Huyền không Tự năm xưa, Dưỡng Nguyên Hạo đã thể hiện ra tài hoa vô cùng xuất sắc, nếu như không có y e rằng Cửu Đại Thiền Môn không thể ngăn cản được bước chân của Côn Luân và Thiên Hoàn.Vừa kết thúc trận chiến Biệt Hàn dùng sức một mình tiêu diệt hai vị Đỉnh Giai Chiến Tướng làm chấn động toàn thiên hạ, lại đến trận xung đột trọng yếu trước mắt.

Trận này cũng đạt tới trình độ không kém trận chiến của Biệt Hàn.Dường như Côn Luân quyết tâm tiêu diệt Liên Tôn Tự, sau Chiến bộ của Tiết Đông lại đến Chiến bộ của Mục Huyên tiến về phía Liên Tôn Tự.Mục Huyên là chiến tướng nữ duy nhất có mặt trong bảng thập đại chiến tướng của Tu Chân Giới, nàng bài danh thứ tám trong bảng.

Tuổi nàng lớn hơn Tiết Đông nhiều, nàng có tác phong chiến đấu mạnh mẽ, ngay cả trong Côn Luân cũng ít ai dám chọc đến nàng.Khác với Tiết Đông đang tỏa hào quang ra bốn phía, Mục Huyên sống an phận hơn nhiều, hơn nữa ít ai biết được những chiến tích của nàng.Chẳng ai biết vì sao nàng bài danh cao như vậy, nhưng không ai dám hoài nghi năng lực của nàng, bởi vì nàng là một trong những người không hề bị mất đi địa vị khi Lâm Khiêm lên đài, hơn nữa địa vị của nàng trong Côn Luân càng lúc càng tăng.Từ xưa tới nay ánh mắt của Lâm Khiêm đều rất chuẩn.Một con người vốn sống an phận như Mục Huyên cũng xuất động, điều này làm người ta cảm thấy vô cùng khiếp sợDưỡng Nguyên Hạo không thể nào phân thân, chỉ một mình Tiết Đông đã khiến y không dám vọng động rồi, nay chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Huyên đang tiến lại gần Liên Tôn Tự.Hai Đỉnh Giai Chiến Tướng cùng ra tay, điều này làm Liên Tôn Tự bị lâm vào hoàn cảnh đầy nguy cơ.Đúng lúc này một chi chiến bộ đột nhiên xuất hiện tại Liên Tôn Tự, tên của chi chiến bộ này khiến cả thiên hạ khiếp sợ.Chu Tước Doanh!

Công Tôn Sai!Chiến tướng số một của Mạc Vân Hải đích thân xuất lĩnh chi chiến bộ đứng đầu Mạc Vân Hải đột nhiên xuất hiện tại ranh giới của Liên Tôn Tự mà không hề có dấu hiệu gì báo trước.

Tin tức này vừa tiết lộ đã khiến cho những người đang chăm chú nhìn vào cuộc chiến cũng bừng tỉnh, họ đã hiểu ra vấn đề.Khó trách Liên Tôn Tự có can đảm như vậy, dám khiêu chiến Côn Luân, thì ra có Mạc Vân Hải đứng sau làm chỗ dựa!Nhưng không ai dám bỏ qua bốn chữ 'Công Tôn Tiểu Nương'.Khi Chu Tước Doanh của Công Tôn Tiểu Nương vừa đến Liên Tôn Tự thì Chiến bộ của Mục Huyên cũng lập tức dừng lại.Cục diên lại lâm vào tình trạng bế tắc.

Dưỡng Nguyên Hạo đối Tiết Đông, Công Tôn Sai đối Mục Huyên, bốn vị chiến tướng đứng trong top mười Tu Chân giới tiến vào trạng thái giằng co, áp lực này khiến người ta cảm thấy khó thở.Cả thiên hạ cũng lâm vào tình trạng căng thẳng.Nếu như lúc trước ân oán của Côn Luân và Liên Tôn Tự cũng chỉ là một hồi xung đột, thì khi Mạc Vân Hải liên hợp cùng năm đại môn phái trong Cửu Đại Thiền Môn cũng đủ thực lực để đánh với Côn Luân một trận.Nếu như hai bên thực sự đánh nhau, thì cuộc chiến này sẽ có quy mô vô cùng lớn, e rằng lúc đó chiến tranh sẽ lan ra toàn thiên hạDường như Thiên Hoàn cũng không cam lòng chịu đứng yên, các Chiến bộ ở biên cảnh cũng rục rịch chuẩn bị như muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Thế nhưng bọn họ lại không ngờ chiến bộ của Chung Đức đột nhiên xuất hiện tại biên cảnh giữa Tây Huyền và Thiên Hoàn.Toàn bộ Thiên Hoàn từ trên xuống dưới đều lâm vào tình trạng căng thẳng.Chung Đức muốn làm gì?Nếu nói về thực lực, thì hiện nay Tây Huyền không thể bằng Thiên Hoàn, nhưng Chung Đức lại chẳng phải người bình thường.

Phong cách chiến đấu của gã hết sức hung hãn, hơn nữa lại là vị chiến tướng bài danh thứ hai.Thế cục lại một lần nữa lâm vào bế tắc.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � � �� �※※※※※※※※※※※※※Tả Mạc luôn luôn chú ý tới tình thế hiện tại, sự kiện Công Tôn Sai tiến vào trợ giúp Liên Tôn Tự là mệnh lệnh của hắn, hiện tại Liên Tôn Tự là minh hữu của hắn, nếu như bọn họ bị Côn Luân làm thịt (thu thập), thì cực kỳ bất lợi cho hắn.Với quy mô chiến tranh như thế này, nếu đã bắt đầu sẽ rất khó để kết thúc.

Cho dù Côn Luân có đánh bại bọn họ thì nguyên khí cũng đại thương, lúc đó chỉ có Thiên Hoàn là kẻ chiếm được tiện nghi.Côn Luân chỉ muốn phân hóa nội bộ Cửu Đại Thiền Môn mà thôi, tình trạng đã đạt tới mức này cũng coi như là bọn họ đã đạt được mục đích của mình.

Hạt giống 'rạn nứt' đã được chôn vào Tâm Diệp Thiền Môn và mấy môn phái không lên tiếng trong chuyện này.Nếu như hiện tại mà khai chiến thì không có lợi cho Côn Luân.Chuyện này có liên quan đến nội bộ Cửu Đại Thiền Môn, vì thế Tả Mạc không tiện tham dự vào quá sâu.

Nhưng trải qua lần này cũng khiến cho quan hệ của Mạc Vân Hải và Liên Tôn Tự cực kỳ nồng ấm.Chưởng môn Liên Tôn Tự cũng là con người dữ dằn, một khi đã quyết định cùng với Côn Luân cắt đứt quan hệ thì cũng chỉ đơn giản là: một không làm, hai là làm đến cùng.

Liên Tôn Tự trực tiếp điều chiến bộ tiến vào khu vực di chỉ để càn quét, chỉ cần người nào có địa vị hay trông khả nghi đều bị mời ra khỏi địa phận di chỉ.Mặc dù Chiến bộ của Liên Tôn Tự kém xa đỉnh giai chiến bộ như Chu Tước Doanh nhưng lại mạnh hơn những chiến bộ bình thường rất nhiều.Từng chi chiến bộ hoành tráng chạy dọc xung quanh di chỉ, tới tới lui lui liên tục càn quét như chải tóc.

Bất cứ người nào khả nghi mà dám chống cự thì lập tức tiêu diệt ngay tại chỗ.Nhờ đó số người xung quanh di chỉ lập tức giảm mạnh.Mọi người đều nhìn thấy quyết tâm của Liên Tôn Tự.Chẳng lẽ Liên Tôn Tự muốn một mình nuốt cả Viễn Cổ di tích?

Lời đồn như vậy nhanh chóng truyền khắp Cửu Đại Thiền Môn.

Liên Tôn Tự vẫn chẳng nói chẳng rằng cứ việc ta ta làm, còn minh hữu của Liên Tôn tự là Lôi m Tự cũng không có ý kiến gì về chuyện này.Còn Tâm Diệp Thiền Môn và mấy môn phái kia thì bắt đầu ồn ào (gào lên), nhưng một khi Liên Tôn Tự đã hạ quyết tâm thì cũng chẳng để ý đến họ.Trải qua chuyện này Chưởng môn Liên Tôn Tự cũng thấy được, Cửu Đại Thiền Môn khó có thể làm lên việc lớn.

Tuy Dưỡng Nguyên Hạo có chiến lực cường đại, nhưng không có khả năng hợp nhất Cửu Đại Thiền Môn.

Nếu không có người nào hay thế lực nào đứng lên hợp nhất thì các phe phái trong Cửu Đại Thiền Môn lại lâm vào nội chiến triền miên.Nếu Cửu Đại Thiền Môn bị phân liệt, thì bọn họ sẽ bị tiêu vong chỉ trong thời gian ngắn ngủi.Nếu đã như vậy, thì sao không chuẩn bị từ trước?Thế lực mà Liên Tôn Tự có thể lựa chọn chỉ có Mạc Vân Hải.Sau lần này coi như Liên Tôn Tự đã triệt để cắt đứt quan hệ với Côn Luân và Thiên Hoàn.

Tây Huyền thì đã già nua, chỉ còn Mạc Vân Hải vẫn đang tràn trề sức sống.

Hơn nữa Mạc Vân Hải vẫn đang lớn mạnh từng ngày, mà không có dấu hiệu dừng lại.Nàng xem trọng Tả Mạc và Mạc Vân Hải.Hơn nữa nàng đã dùng phôi thai thần binh cụ trang để giao dịch, cho lên quan hệ giữa hai bên đã được thông suốt.

Những điều nàng làm vẫn nằm trong phạm vi cho phép, chỉ khác là nàng làm triệt để hơn mà thôi.Huống chi, an toàn của Liên Tôn Tự đều đặt trên người Chu Tước Doanh của Công Tôn Sai.'Quanh vùng này đã không còn thế lực khác" Chưởng môn Liên Tôn Tự giới thiệu:" Chúng ta đã thanh trừ một số người khả nghi.

Con đây là những tín vật, xin mời nhận lấy""Đây là?"

Tả Mạc cũng cảm thấy hơi giật mình.'Tín vật của bổn môn, Lôi m Tự, Di Lặc Tự và Pháp Hoa Tự đều ở đây, tổng cộng có bốn cái.

Đầu tiên chúng ta cũng tính toán dùng nó để đưa cao thủ của chúng ta vào trợ giúp các hạ.

Nhưng lo lắng đến việc nội gián lẫn bên trong làm hỏng chuyện.

Nên bây giờ giao tất cả lại cho các hạ để các hạ có thể đưa nhiều người vào giúp đỡ.

Còn tín vật của Lăng Nghiêm Tâm Môn thì không thu hồi được, chắc hẳn là đã rơi vào tay Côn Luân.

Còn bốn phái kia thì.. .

"Nói được đến đây nàng than nhẹ một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ cô đơnNội bộ Cửu Đại Thiền Môn lục đục đã lâu, hiện nay đã bị phân thành hai phe phái.

Giao dịch của Dưỡng Nguyên Hạo và Mạc Vân Hải lộ ra làm bốn phái Tâm Diệp Thiền Môn, Pháp Duyên Tự, Vi Đà tự và Đại Phật Tự phản đối kịch liệt.

Vì chuyện này mà hai bên đã xảy ra cãi nhau vài lần.Khi Tả Mạc biết chuyện gì đã xảy ra, hắn nghiêm túc hành lễ: "Đa tạ các vị đã tin tưởng!

Nhóm Mạc Vân thần trang sẽ nhanh chóng được đưa đến!"

Chưởng môn Liên Tôn Tự cũng bình tĩnh lại rất nhanh, nàng cũng biết đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Bản thân phương án liên hợp các đại môn phái thành Cửu Đại Thiền Môn đã tồn tại nhược điểm trí mạng rồi, nàng luôn chờ mong có một nhân vật có thực lực cường đại xuất hiện rồi hợp nhất toàn bộ Cửu Đại Thiền Môn, vậy mà.. ., tuy Dưỡng Nguyên Hạo là đỉnh giai chiến tướng nhưng hắn không có khí chất của người lãnh đạo.Nhưng nàng lại phát hiện ra loại khí chất này trên người Tả Mạc.Có thể dùng thân phận nữ lưu để chấp chưởng một phái, thì đương nhiên nàng có điểm độc đáo riêng.

Khi nàng đã thấy rõ tình huống thì nàng không còn do dự.

Có thể nàng không thèm quan tâm đến sự tình của Cửu Đại Thiền Môn, nhưng vấn đề liên quan đến sinh tử của Liên Tôn Tự thì nàng không thể không quan tâm."

Kính xin các hạ lên cẩn thận một chút, nên mang theo nhiều người một chút" Nàng dặn dò."

Ta biết rồi"Tả Mạc nghiêm túc gật đầu.:wow:Chương 789 : Nghiệt BộDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Tình huống hiện nay đã biến hóa khác xa lúc trước.

Bây giờ trên tay Tả Mạc có năm tín vật, có nghĩa là hắn có thể mang theo hai mươi tư người cho hành trình tiến vào di chỉ lần này.

Nhân số tăng lên, nhưng khả năng chắc thắng lại không hề tăng.

Lúc trước không ai biết thân phận của bọn hắn, cho nên có thể dùng được phương án thừa nước đục thả câu.

Còn hiện tại giao dịch của hắn và Dưỡng Nguyên Hạo đã bị đám người Tâm Diệp Thiền Môn phát hiện.Trong lòng mấy đại gia (hoặc mấy thế lực lớn cũng được) đều biết rằng, nếu như Tâm Diệp Thiền Môn cầm đầu mấy thiền môn đấu tranh với Liên Tôn Tự thì e rằng Liên Tôn Tự không thể ngăn cản được, nhưng dù sao hai bên cũng chưa xé trách da mặt với nhau.

Nếu vào những thời điểm mấu chốt, Tâm Diệp Thiền Môn dẫn theo thế lực đấu lại những phái khác thì nội bộ Cửu Đại Thiền Môn sẽ hoàn toàn bị phân liệt, điều đó sẽ khiến cục diện cân bằng hiện tại sẽ bị phá vỡ .Đám người Tả Mạc chuyển từ chỗ tối ra chỗ sáng, và trở thành mục tiêu của mọi người.

Bọn họ là một trong những đội ngũ có thực lực mạnh nhất trong hành trình di chỉ này.

Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với chuyện bọn họ sẽ thành kẻ thù của mọi người, bất kể là kẻ nào, muốn chiếm được kiện phôi thai thần binh kia thì điều đầu tiên cần làm là giết chết bọn họ.Đàn sói đang rình rập xung quanh.Đám người Tả mạc chỉ còn một con đường để đi, đó chính là đạp lên thi thể của người khác mà đi tới.

Thế nhưng tình hình không hẳn chỉ có xấu như vậy, mà điều này cũng có những thuận lợi riêng.

Lợi ích đó là :trận doanh của hai bên được phân chia rõ ràng, cho nên không cần phải lo lắng đến những chuyện như bại lộ thân phận hay đánh nhầm.Tả Mạc đưa quyết định rất nhanh, một khi đã tiến vào di chỉ, mọi người đều là kẻ địch của bọn họ.

Nếu muốn đạt được phôi thai thần binh cụ trang thì chỉ còn một biện pháp, đó chính là: giết hết tất cả những người cản đường.Những người đi theo Tả mạc đều là tinh nhuệ của Mạc Vân Hải, mỗi người trong bọn họ đều có thực lực cực kì xuất sắc, hơn nữa lại tuân thủ kỉ luật, và thành thục chiến trận.Uy lực của chiến trận lớn hay nhỏ phụ thuộc vào quy mô nhân số tạo lên chiến trận.

Có nghĩa là, nhân số càng ít thì uy lực càng nhỏ, cho nên chiến trận do hai mươi người tạo ra đương nhiên mạnh hơn do năm người tạo ra.Tuy rằng đối thủ của bọn họ chiếm ưu thế về quân số, nhưng bọn họ lại không thuộc cùng một thế lực, cho lên mức độ ăn ý trong chiến đấu cũng kém, hơn nữa bọn họ lại không dễ dàng tín nhiệm lẫn nhau cho nên không thể nào tạo thành những chiến trận có quy mô hơi lớn.Còn Tả Mạc lại chẳng chút lo lắng, đoàn đội của hắn trừ hắn ra còn có đám người A Quỷ, Vi Thắng Tằng Liên Nhi, La Lỵ.

Mặt khác những người còn lại có thể tạo thành chiến trận để tấn công.

Tuy rằng thực lực bọn họ không thể bằng những cao thủ nhất lưu được các thế lực tỉ mỉ lựa chọn, nhưng bọn họ đều được Tiểu nương dậy dỗ, vì thế khi bọn họ lập thành chiến trận thì không dễ bị người khác đánh bại.Di chỉ Viễn Cổ đã đến thời gian mở ra, Những người lại gần di chỉ, chỉ cần có tín vật trong tay lập tức sẽ được di chỉ hút vào.Trước khi tiến vào di chỉ đám người Tả Mạc được Liên Tôn Tự sắp xếp ở một sơn cốc, mà sơn cóc này được Liên Tôn Tự phái trọng binh canh gác, do đó không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn trước khi tiến vào di chỉ.Khi bị hút vào di chỉ, đám người Tả Mạc chỉ cảm thấy hoa mắt một lúc, đến lúc tỉnh lại thì thấy khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.Phía trước là một màu trắng xóa, khắp nơi chỉ toàn thấy sương mù, mặt đất dưới chân được ốp những viên gạch làm từ đá tảng, bên trên có điêu khắc những hình chim muông thời viễn cổ.

Còn những dải sương mù xung quanh lại hết sức kì quái, bên trong làn sương có ẩn hiện những tia sáng nhiều màu lập, dường như những tia thải mang này có mang theo lực lượng vô cùng ghê gớm.Nhưng khi nhìn rõ xung quanh, khuôn mặt Tả Mạc lại biến đổi.Bọn họ bị tách ra!Bên cạnh hắn chỉ còn A Quỷ.Đáng chết!Lập tức Tả Mạc có cảm giác không ổn, hiện tại bọn họ chính là mục tiêu công kích của mọi người, một khi lực lượng bị phân tán thì bọn họ sẽ lâm vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm !

Lúc đầu hắn dự định dùng thực lực cường đại vừa tàn sát vừa tiến lên.

Nhưng hiện tại bọn họ lại bị tách ra, điều này đồng nghĩa với việc đám người Mạc Vân Hải sẽ trở thành mục tiêu thanh trừ đầu tiên.Hắn vội vàng dùng pháp quyết đặc biệt của Mạc Vân Hải để liên lạc cùng với người khác, nhưng pháp quyết vừa bấm ra cũng chỉ như trâu bùn xuống biển.

Pháp quyết thế mà không có chút hiệu quả nào.Trong lòng hắn cũng trầm xuống!Hắn quay mặt nhìn thoáng qua A Quỷ bên cạnh, rồi lập tức lấy hai bộ thần trang phổ thông từ trong giới chỉ ra.

Hắn đưa cho A Quỷ một bộ rồi tự mình mặc vào một bộ, hắn không muốn mình và A Quỷ thu hút ánh mắt của người khác.Tuy Tả Mạc có lòng tin tuyệt đối vào thực lực của mình, nhưng nếu hắn rơi vào hoàn cảnh bị vây công thì lúc đó cũng có nguy hiểm không nhỏ."

Đi!"

Tả Mạc phóng lên phía trước, việc trước mắt cần làm là đi tìm những người khác.

Mấy cao thủ thần lực như hắn còn có thể tự bảo vệ mình cho nên cũng không gặp những nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng còn những thị vệ kia thì không như vậy được, bọn họ đều có thực lực cá nhân không mạnh mẽ cho lắm, nếu như không thể kết thành chiến trận thì bọn họ sẽ rơi vào tình trạng vô cùng nguy hiểm.Tuy Tả Mạc thèm muốn thần binh cụ trang, nhưng hắn không muốn dùng mạng của huynh đệ để đổi lấy.Đây là những người đi theo hắn lâu nhất cho nên tình cảm của hắn và mọi người cũng sâu đậm nhất.Tả Mạc và A Quỷ nhanh chóng biến mất trong làn sương mù trắng xóa.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � �� �※※※※※※※※※※※※※An Tức Đảo nằm trong một góc hẻo lánh ít người lui tới ở Vân Hải giới.

Cả hòn đảo chỉ rộng có ba trăm dặm, dài không tới bẩy trăm dặm.

Trong tất cả những hòn đảo của Vân Hải giới thì nó thuộc loại tiểu đảo không đáng chú ý.Trước đây cái tiểu đảo này không hề có tên, sau này Biệt Hàn đặt tên nó là An Tức Đảo, rồi từ đó nó mới có cái tên như vậy.Trên An Tức Đảo được bố trí vô số cấm chế dầy đặc, bất kể là người nào cũng không thể tự tiện xông lên đảo.

Muốn tiến vào An Tức Đảo chỉ có một biện pháp duy nhất, đó chính là:Truyền Tống trận.

Một đầu của Truyền Tống Trận là An Tức Đảo còn đâu kia là phòng ngủ của Biệt Hàn.Mỗi khi Biệt Hàn đến An Tức Đảo một mình, hắn đều đến chỗ tế điện trên đảo.Tế điện cao bẩy tầng này do Biệt Hàn tự mình xây dựng, bên trong tế điện có thờ phụng những bài vị, màn che xung quanh lúc nào cũng phất phơ như có âm phong thổi tới, khiến bên trong như thể có ma quỷ trú ngụ.Biệt Hàn đang ở trên tế điện, trên tay trái có cầm một chiếc linh bài vị trống không, tay phải cấm một chiếc bút có chấm chu sa.

Hắn đang chăm chú khắc họa từng nét bút, không ngừng viết lên đó những cái tên.Hắn chỉ lẳng lặng viết, còn đằng sau lưng hắn là Nghiệt Bộ không còn đủ năm thành.

Họ sắp xếp thành đội ngũ không trọn vẹn, trông bọn họ vẫn như người chết, chỉ đứng im lìm không động đậy.Đến khi viết xong cái tên cuối cùng, Biệt Hàn cúi người xuống rồi cẩn thận dọn dẹp và sắp xếp vị trí cho những linh bài vị đó.

Khi mọi việc đã xong xuôi, hắn đốt hương lên.Hắn không lễ bái mà chỉ đứng im lặng như đang xem xét đội hình Chiến Bộ, sau đó xem xét rồi sắp xếp lại nhưng linh bài vị cho chỉnh tề.Khuôn mặt của hắn vẫn lãnh khốc như trước.

Sau khi nhìn kĩ một hồi, bỗng nhiên hắn quay về phía những linh vị kia rồi lẩm bẩm."

Không biết các ngươi đã bị rút đi hồn phách, còn có thể bay trở về hay không.

Các người cũng mệt mỏi rồi, ngủ đi!

Ta rời đây thôi!"

Hắn xoay người mang theo Nghiệt Bộ còn lại tiến vào Truyền Tống Trận.Khi vừa về tới phòng ngủ, hắn lại tới Vân đảo để tìm Thuần Vu Thành.Tuy lúc bình thường Thuần Vu Thành cũng hay tỏ ra đa sự, nhưng y cũng phân biệt được phải trái trắng đen.

Khi y đứng trước mặt một sát thần như Biệt Hàn, thái độ của y rất hợp tác, hơn nữa việc mà Biệt Hàn nhờ y cũng không phức tạp lắm.Lại nói những huyết châu tử này là đồ do Tả sư huynh luyện chế ra lên Thuần Vu Thành cũng rất tò mò muốn biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào."

Nha, bọn chúng sinh trưởng rất khá" Thuần Vu Thành chỉ vào một huyết đoàn bên trong huyết trì, rồi cau mày nói:"Bên trong bọn chúng có một số đã tiến hóa thành những Ma kỵ đặc thù, nhưng vẫn còn ở giai đoạn sơ cấp!"

Biệt Hàn cũng chẳng nói lời nào, mà chỉ nhìn chăm chăm vào những huyết đoàn bên trong huyết trì trước mắt.Ở nơi này có bố trí huyết trì liên miên không dứt, ở bên trong mỗi tòa huyết trì lại có một huyết đoàn (cụm máu)."

Những giọt máu trong hạt châu đều có chứa bản năng chiến đấu của bọn họ, cho nên có tính công kích rất mạnh.

Nếu như trong một huyết trì mà có hai huyết đoàn, thì hai huyết đoàn đó sẽ không ngừng chém giết nhau, đến khi một cái chết đi mới thôi.

Vì vậy ta không thể không đào một đống huyết trì như vậy.

À mà chúng ta phải nói rõ ràng với nhau, chi phí dành cho việc này ngươi phải chi ra nhé" Thuần Vu Thành bắt đầu lải nhải."

Được!"

Biệt Hàn đáp gỏn lọn, hắn vẫn tiếc chữ như vàng."

Sau khi trưởng thành bọn chúng sẽ biến thành kiểu gì?

Ta cũng rất tò mò muốn biết!"

Bỗng nhiên Thuần Vu Thành nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai liền nhỏ giọng nói :"Ta được phân cho mấy viên thần tinh, tất cả đều ném vào đó rồi, đồ vật này rất hữu dụng đó.

Thế nhưng, ngươi cũng biết đấy, thần tinh là vật hi hữu, tình hình kinh tế của ta thì cũng không khá giả gì, mấy viên của ta cũng đáp cả vào đó rồi.

Ngươi xem sau này có nên bồi hoàn gấp đôi cho ta không. . .

""Được!"

Biệt Hàn đột nhiên hỏi lại:"Thần Tinh có hữu dụng sao?"

"Đúng vậy, cực kì hữu dụng là khác, bọn chúng có thể cắn nuốt thần tinh, đó ngươi xem đi, mấy huyết đoàn cắn nuốt thần tinh cũng không giống đám còn lại.

Hơn nữa nó cũng giúp cho việc luyện chế về sau của Kim Ô doanh càng thêm dễ dàng.

Đó ta nói xong rồi, ngươi nhớ bồi lại cho ta gấp đôi nhé, nếu không ta thiệt thòi chết mất, ây, ây, ây. . . người đừng đi. . .

"Thuần Vu Thành chưa nói hết lời, Biệt Hàn đã quay đầu rời đi."

Ta đâu có nói là cần ngay hiện tại. . . .

Ồ, sao lại đằng đằng sát khí như vậy?"

Thuần Vu Thành nhìn thấy bóng lưng Biệt Hàn, y cảm thấy thật khó hiểu.Ước chừng mấy canh giờ sau, Biệt Hàn lại xuất hiện trước mặt Thuần Vu Thành.Rầm. . . hắn liền đổ ra một đống thần tinh.Con mắt của Thuần Vu Thành lập tức trợn ngược :"Lão thiên của ta ơi. . .

"※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � �� �※※※※※※※※※※※※※Tả Mạc và A Quỷ cùng thay đổi dáng dấp, không còn chói sáng như lúc đầu.

Thế nhưng sương mù trước mặt lại vô cùng kì quái.

Mỗi khi Tả Mạc muốn thăm dò về hướng nào đó thì thần lực của hắn như bị vật gì đó cản trở không thể tiến về phía trước.Tình huống như này cực kì hiếm thấy, phải biết rằng thần lực mà hắn tu luyện chính là Thái Dương thần lực của Thái Dương bộ lạc, Thái Dương thần lực cao cấp đến cỡ nào a, ngay cả trong thời kì Viễn cổ thì nó cũng là một trong những thần quyết đứng đầu.Đến cả Thái Dương thần lực cũng bị ảnh hưởng, chứng tỏ di chỉ này không tầm thường chút nào.Đúng lúc này, bỗng nhiên Chim Ngốc chui ra khỏi giới chỉ của Tả Mạc.

Sau đó là Tháp nhỏ, Tiểu Hắc, Tiểu Hỏa và hắc kim phù binh cũng từ trong giới chỉ chui ra.Đội ngũ lập tức lớn lên gấp mấy lần, nhưng cũng có vài phần ý vị.Chim Ngốc vừa ra đã trợn tròn đôi mắt chim, cả thân hình nó bốc lên hỏa diễm đỏ tươi, lông vũ trên người cũng dựng đứng, dường như trong màn sương kia có cái gì đó khiến nó cảm thấy nguy hiểm.Tháp nhỏ cũng tò mò nhìn ngó xung quanh, rồi bỗng dưng nó há mồm hít vào một hơi.Chỉ thấy sương trắng bốn phía như bị cá kình hút nước, chui vào trong miệng Tháp nhỏ với tốc độ kinh người.Mầu đen trắng trên người Tháp nhỏ càng trở lên rõ ràng, ánh sáng bao quanh thân hình nó lại rực rỡ thêm mấy phần.

Chẳng lẽ sương mù này là thứ tốt?Tả Mạc cũng biết Tháp nhỏ kén ăn đến mức độ nào, không phải đồ tốt chắc chắn thằng nhãi này không chịu há mồm nhai.

Hơn nữa nhìn cái bộ dáng hưởng thụ của Tháp nhỏ cũng có thể đoán ra, sương mù này chắc chắn không phải vật phàm.Chẳng lẽ Sương mù này có lai lịch bất phàm gì chăng?Tả Mạc cũng không nói nhiều.

Hắn lôi từ trong giới chỉ ra một bình ngọc, trong tay bắt pháp quyết, miệng bình hướng về phía sương mù, chỉ thấy cỗ sương mù trước mắt như bị một cường lực đánh phải, run lên từng hồi, nhưng không hề bay tới chui vào miệng bình.Quá tà môn!Trong lòng Tả Mạc càng lúc càng cảm thấy kì quái, bình ngọc trong tay hắn, được luyện để chuyên dùng cho việc thu thập tài liệu dạng khí, vậy mà còn không hút được đám sương kia là sao?Trong lòng Tả Mạc cũng cảm thấy cay cú, hắn thúc động thần lực dâng trào trong cơ thể.Cuối cùng sương trắng cũng không chịu nổi hấp lực cường đại của bình ngọc.

Từng làn sương mù cuồn cuộn chui vào trong miệng bình.Chỉ trong chớp mắt, bốn phía xung quanh xuất hiện một khoảng trống lớn, những làn sương trắng xung quanh như bị lực lượng huyền bí nào đó kiềm giữ, không hề dồn vào khoảng trống ở giữa, khiến nơi đám người Tả Mạc đang đứng như biến thành góc khuyết của miếng bánh gato lớn bị khoét ra.Sự chú ý của Tả Mạc dời khỏi làn sương mù rồi tập trung lên khoảng trống ở giữa.Khoảng không bị hút hết sương mù lộ ra một đồ vật kì quái trước mắt bọn họ.Chương 790 : Đồ Đằng khôi trườngDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Một vòng tròn bên trên phủ đầy những đường ngoằn nghèo như vân tay xuất hiện trước mắt mọi người.

Ở trung tâm vòng tròn có một lỗ thủng, trong lỗ thủng ấy đang không ngừng tuôn ra sương trắng.

Lỗ thủng có đường kính rất nhỏ, bên trong từ từ thả ra sương trắng.

Làn sương trắng tỏa ra cũng không tán đi mà cứ lơ lửng giữa không trung.

Chẳng lẽ sương trắng xung quanh đều do cái đồ vật này thả ra sao?"

Ta biết đây là đâu" Đột nhiên Bồ Yêu thuận miệng bảo, trong giọng nói của y toát lên vẻ ngưng trọng."

Đây là đâu?"

Tả Mạc nghe thấy giọng nói của Bồ Yêu không bình thường, trong lòng cũng cảm thấy kì quái.

Bồ Yêu vốn là kẻ to gan lớn mật, vậy mà y cũng cảm thấy sợ hãi sao?"

Đồ Đằng khôi trường( đấu trường đồ đằng )!"

Bồ Yêu lạnh lùng nhổ ra bốn chữ.Khi nghe được bốn chữ này, Vệ sững sờ một lúc lâu.

Sau đó sắc mặt gã tái nhợt, rồi kêu lên thất thanh:"Không thể như thế được!"

"Đồ Đằng khôi trường!Cái tên này thật là kì quái, rốt cuộc nó là cái nơi nào?"

Tả Mạc cũng cảm thấy rất hiếu kì, ngay cả Vệ cũng có phản ứng như vậy, chứng tỏ nơi này không tầm thường chút nào."

Đồ Đằng khôi trường là sân thi đấu của những cường giả thuộc bộ tộc Đồ Đằng thời Viễn Cổ !"

Bồ Yêu giới thiệu hết sức đơn giản, rồi trầm giọng nói:"Ở thời đại Viễn Cổ, cứ cách một khoảng thời gian các bộ lạc lại tổ chức một lần Đấu Khôi chiến, các cường giả thuộc bộ lạc Đồ Đằng đều tập trung tại nơi này để tranh giành vị trí Đấu Khôi Vương""A, cái này nghe có vẻ giống mấy cái như thí kiếm hội (đại hội so kiếm)nhỉ!"

Tả Mạc miên man liên tưởng."

Đấu Khôi chiến tàn khốc hơn thì kiếm hội nhiều lắm!"

Vệ cũng không nhịn được mà nói:"Đấu Khôi chiến là cuộc chiến sinh tử, có rất ít người còn sống sót để trở về, cường giả Đồ Đằng cường đại nhất sẽ đạt được danh hiệu Khôi Vương, còn bộ lạc của cường giả đó sẽ nhận được quyền thế vô cùng lớn, những bộ lạc khác phải tiến cống cho họ.

Và cống nạp này sẽ được duy trì liên tục cho đến khi có Khôi Vương mới xuất hiện.

Thông thường thì cứ mười năm sẽ tổ chức một lần "Vệ trầm giọng nói:"Không có bất kì một chứng cớ nào để chứng minh nơi này là Đồ Đằng khôi trường.

Mặc dù ta chưa từng nhìn thấy Đồ Đằng khôi trường, nhưng cái di chỉ này không có dấu hiệu nào chứng tỏ nó là Đồ Đằng khôi trường"Bồ Yêu lạnh lùng nói:"Đồ Đằng khôi trường có tất cả năm tiền điện(DG: điện phía trước-sơ khảo đấu trường -chắc là thế).

Năm tiền điện gồm có Phong Vũ Lôi Vụ Tuyết.

Nếu như ta đoán không nhầm thì nơi đây chính là Vụ điện, còn cái vòng tròn này chính là Vụ Nhãn Khuê"Vệ im lặng lắng nghe, năm xưa gã không phải là cường giả Đồ Đằng.

Thực lực của gã cũng chỉ nằm trong top những người yếu trong bộ lạc, cho nên gã cũng không có tư cách tham gia loại đại hội như Đồ Đằng khôi trường này.

Thế nhưng gã cũng có nghe qua năm điện Phong Vũ Lôi Vụ Tuyết của Đồ Đằng khôi trường.Lúc đầu Tả Mạc cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng khi Bồ Yêu nói ra danh tự Vụ Nhãn Khuê thì hắn đã hoàn toàn tin tưởng lời Bồ yêu nói.

Thì ra cái vòng tròn trước mắt hắn lại có lai lịch lớn như vậy.

Thảo nào thần lực của mình không thể dò xét được, nếu như nơi đây là Đồ Đằng khôi trường, thì đương nhiên nó là nơi các cường giả Đồ Đằng chiến đấu."

Bồ yêu, sao ngươi lại biết rõ như vậy?"

Tả Mạc cũng cảm thấy ngạc nhiên khi Bồ yêu biết nhiều như vậy.

Nếu như nhũng lời này do Vệ nói ra thì Tả Mạc cũng cảm thấy bình thường, dù sao gã cũng là người của thời đại Viễn Cổ, nhưng không ngờ được người nói ra câu ấy lại là Bồ yêu.Trên mặt Bồ Yêu không hề hiện lên vẻ đắc ý như thường ngày, y vẫn bình tĩnh nói:" Lão sư của ta đã bỏ ra rất nhiều thời gian để nghiên cứu Đồ Đằng khôi trường!"

Lúc này Tả Mạc mới bừng tỉnh đại ngộ (hiểu ra rõ ràng), thế nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy hết sức tò mò, có vẻ như lão sư của Bồ Yêu cũng lợi hại a!"

Vậy chúng ta làm gì bây giờ?"

Khuôn mặt Tả Mạc cũng hiện lên vẻ mong chờ hy vọng, hỏi Bồ yêu, sau đó hắn dời ánh mắt của mình tới Vụ Nhãn Khuê trước mặt :"Thứ này có lẽ là thứ tốt đó, nghe các người nói cũng thấy nó là bảo bối, liệu có thể lấy nó đi được không?"

Bồ Yêu trầm ngâm nói:"Năm điện Phong Vũ Lôi Vụ Tuyết của Đồ Đằng khôi trường mới chỉ là khảo nghiệm đầu tiên thôi, nhưng nơi này cũng là nơi đào thải nhiều người nhất.

Chỉ có cách sống sót ở nơi này mới có tư cách đi vào khảo nghiệm tiếp theo.

Còn về Vụ Nhãn Khuê, nó đúng là một bảo bối hiếm có đấy, nhưng nó lại là bảo vật để trấn thủ Vụ điện, nếu người có thể lấy nó đi thì đương nhiên Vụ điện cũng bị phá giải, nhưng ta khuyên ngươi không nên làm như vậy!"

Vừa nghe thấy Vụ Nhãn Khuê là bảo bối, Tả Mạc đã hưng phấn xoa xoa tay, nhưng lập tức Bồ Yêu tạt cho hắn một chậu nước lạnh vào mặt, khiến hắn cảm thấy mờ mịt khó hiểu liền hỏi lại :"Vì sao?"

"Cường giả Đồ Đằng Viễn Cổ mạnh hơn các ngươi không biết bao nhiêu lần.

Ngươi biết vì sao Vụ Nhãn Khuê này để đây đã nhiều năm rồi mà không có ai có ý định lấy nó đi không?"

Tả Mạc sững sờ, Bồ Yêu nói cũng đúng nha, đã trải qua nhiều năm như vậy mà cái món đồ chơi này vẫn còn ở đây, nhiều cường giả Đồ Đằng như vậy mà chẳng có ai lấy nó đi.

Từ đó có thể thấy, nếu lấy nó chắc chắn sẽ gặp phải chuyện không tốt.

Tuy Tiểu Mạc ca là kẻ tham tài hơn mạng, nhưng hắn vẫn còn biết mình là ai.

Đừng thấy hôm nay hắn là một kẻ có danh tiếng trong giới giang hồ mà hiểu nhầm, so với những gã biến thái thời viễn có thể bắt sao hái nguyệt thì hắn hãy còn kém rất xa.Nhưng, hãy nhìn xem. . . mấy món bảo bối này giống như ba ba trong rọ. . . vậy mà phải trơ mắt nhìn ba ba chạy mất. . . !Không thể bắt ba ba đi !

Sao không nói trước với ca!Trái tim Tả Mạc như rỏ máu, nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo hỏi Bồ Yêu:"Chúng ta đi ra ngoài bằng cách nào?"

Bồ Yêu chỉ lắc đầu:"Không biết!"

"Không biết hả?"

Tả Mạc đần mặt ra."

Không biết" Bồ Yêu chỉ tiếp tục lắc đầu.Tả Mạc cảm thấy khóc không ra nước mắt, Bồ Yêu biết rõ đây là Vụ điện, biết rõ cả bảo bối Vụ Nhãn Khuê, vậy mà y không biết cách nào ra ngoài. . .

Trời ạ, điểm mấu chốt nhất thì y lại không biết.Nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Tả Mạc, Bồ Yêu cũng cảm thấy bất đắc dĩ:"Ngươi phải biết rằng, có nhiều thứ của thời đại Viễn Cổ đã bị chôn vui trong dòng sông lịch sử, muốn tìm một tia manh mối trong đó cũng không dễ dàng gì"Vệ vẫn đang ngồi yên vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên mở miệng tham gia:"Ta nhớ rằng có một quyển sách trong tộc có đề cập sơ lược. . .

"Khi nghe thấy gã nói thế, tinh thần của Tả Mạc cũng chấn động:"Nói xem như thế nào?"

"Việc này đã quá lâu rồi, nên ta không còn nhớ rõ nữa, ngươi để yên cho ta suy nghĩ một lát!"

Hiển nhiên Vệ cũng cảm thấy hơi tức giận.

Trong đầu gã hiện lên những ấn tượng mơ hồ, hình như trong tộc gã có một người đã vượt qua khảo nghiệm đầu tiên nhưng sau đó lại bị thương nên phải rời khỏi Đồ Đằng khôi trường.

Về sau người đó có lưu lại những tâm đắc của mình cho người trong tộc.Tả Mạc nghe thấy vậy cũng cảm thấy bất đắc dĩ.Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Chim Ngốc mở to mắt rồi hướng về phía tâm của Vụ Nhãn Khuê mổ một cái.Mọi người đều nhìn thấy hành động bột phát này!Một chùm hỏa tinh sáng chói mắt tóe ra trên cái mỏ nhọn của Chim NgốcUỳnh!Vụ Nhãn Khuê rung lên, rồi sau đó từ trong khuê nhãn(tâm khuê) phát ra lực hút kinh người.Chỉ thấy sương trắng giống như những bông đường phình ra, chúng từ từ tiến tới đám người Tả Mạc.

Những làn sương trắng như ngưng thành thực chất, giống như đống tuyết trắng đang cuồn cuộn bay tới từ khắp nơi ép vào đám người Tả Mạc.Những thanh âm rầm rập vang lên từ sâu bên trong đám sương trắng.Biến cố trước mắt làm Tả Mạc sợ ngây người.

Hắn không ngờ được con Chim Ngốc lại hung hãn đến như vậy.Cái con chim này bị làm sao thế?Chẳng lẽ nó có thù với món đồ chơi này sao?Biến cố xảy ra quá nhanh khiến hắn không có thời gian mà suy nghĩ, chỉ trong nháy mắt, làn sương trắng chỉ còn cách bọn họ ba trượng.

Làn sương trắng trước mắt khác xa làn sương bất động lúc trước, làn sương trắng lúc này đã lan ra khắp nơi cuồn cuồn không dứt.Tuy không biết những làn sương trắng này ẩn chứa bí ẩn gì, nhưng Tả Mạc cũng biết không nên cho nó tiếp tục ép xuống như vậyNgươi muốn hút thì ta hút!Tả Mạc nói thầm một câu rồi khẽ lật bàn tay, trong tay hắn xuất hiện một chiếc Từ Nguyên Bình.

Sau đó hắn bắt đầu bắt pháp quyết, cố gắng hút sương mù vào trong bình.Tả mạc thấy rõ ràng lực hút của Từ Nguyên Bình không lớn bằng Vụ Nhãn Khuê, điều này làm hắn càng thêm sốt ruột, cổ tay hắn khẽ lật rồi lại đảo.Ngay lập tức trước mặt hắn xuất hiện ba hàng Từ Nguyên Bình, mỗi hàng lại có chín chiếc Từ Nguyên Bình đang trôi nổi giữa không trung.Đại trận Tử Nguyên Bình!Hút!Khi số lương Tử Nguyên Bình lên tới hai mươi bảy cái, lực hút của nó tăng mạnh, chỉ thấy hai mươi bảy luồng sương trắng biến thành những dòng chảy nhỏ chui vào miệng bình.

Chỉ trong nháy mắt, xung quanh Tả mạc lại trống trải như trước.Còn hai mươi bẩy chiếc Từ Nguyên Bình cũng đầy tràn.Tả Mạc thở ra một hơi buôn lỏng, nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, phải biết rằng Từ Nguyên Bình trên tay hắn không phải loại hàng hóa bình thường. nếu như dùng một cái Từ Nguyên Bình để chứa nước thì nó có thể hút khô cả một dòng sông rộng ba dặm dài mười dặm.Vậy mà khi hút sương trắng nó chỉ hút được một chút đã đầy.Sương trắng bên trong Từ Nguyên Bình bị nén thành nước, bên trong Từ Nguyên Bình chỉ có một vốc nước mà thôi, nhưng vốc nước này lại ẩn hiện thải mang, thoạt nhìn cũng không thấy nó có gì đặc biệt.Nhưng khi Tả Mạc chưa kịp tìm hiểu rõ xem sương trắng là vật gì thì sương trắng xung quanh lại từ từ áp sát bọn họ.Khi làn sương trắng còn cách bọn họ hai mươi trượng, lập tức đoàn sương sôi trào dữ dội.

Đúng lúc đó trong lòng Tả Mạc sinh ra tia báo động, dường như có một vật gì đó đang muốn thoát ra khỏi đoàn sương đang sôi trào kia.Đúng lúc này, bỗng nhiên bên trong đoàn sương phát ra những tiếng rít tê tê chói tai, khi nhìn kĩ mới thấy đó là những con dơi trắng !

Hàng trăm con dơi trắng lao ra như xé rách màn sương, rồi phi tới với tốc độ kinh người."

Chú ý!"

Tả Mạc khẽ quát lên một câu.Bỗng dưng, một chiếc bóng rất nhỏ mầu đen bên cạnh hắn phi ra ngoài, rồi đột nhiên nổ tung thành vô số chùm sáng nhỏ giữa không trung.Mỗi một chùm sáng đều là những kiếm quang rất nhỏ, những đạo kiếm quang này nổ tung thành nhưng chùm pháo hoa rất đẹp mắtNhững đạo kiếm quang này đánh lên đội hình đang dơi trắng đang gào thét!Phốc, phốc, phốc!Những con dơi trắng bi kiếm quang đánh trúng đều bị biến thành những làn sương trắng.Một thân hình mặc hắc y đang cầm Nguyệt Nha Đao, khuôn mặt lãnh khốc đang bồng bềnh trước mặt Tả Mạc, đó chính là kẻ trời sinh hiếu chiến, Thập Phẩm!Thập phẩm làm ra vẻ mặt tự hào, làm như một kích vừa rồi của nó không phải dùng hết sức vậy."

Không tệ, không tệ, Tiểu Thập làm tốt lắm.

Một kiếm này của mi có vài phần giống phong cách của đại sư huynh a" Đương nhiên Tả Mạc cũng chẳng keo kiệt lời khen ngợi nó, tuy Thập Phẩm dùng Nguyệt Nha Đao nhưng pháp quyết nó dùng là kiếm quyết a.Thần sắc Thập Phẩm vẫn không thay đổi, nhưng có thể thấy nó đang rất kiêu ngạo với lời khen ngợi của Tả Mạc.Tháp nhỏ cũng hấp tấp bay tới rồi cọ lên người Thập Phẩm, cái mái tháp mập mạp của nó không ngừng vỗ vỗ, như đang nói ' Khổ cực rồi, khổ cực rồi', giống như đang nịnh bợ Thập Phẩm vậy.Tiểu Hỏa cũng bay tới, thân thể tròn vo của nó không ngừng quay cuồng xung quanh Thập Phẩm.Khuôn mặt đang đầy tự hào của Thập Phẩm biến thành vẻ bất đắc dĩ, hiển nhiên nó cũng chẳng có biên pháp nào để đối phó hai thằng nhãi dở hơi này."

Cẩn thận!"

Bỗng dưng Tả Mạc cả kinh thốt lên.Đột nhiên, trong sương mù phát ra tiếng rít rất nhỏ, nếu không phải sự chú ý của Tả Mạc đang đặt trên mấy đoán sương mù, thì e rằng chẳng ai nghe thấy gì.

Tả Mạc phản ứng cực nhanh, hắn cong ngón tay lại rồi búng ra, Thanh Ti trên cổ tay phi vào sương trắng như linh xà xuất động.Ah?Thanh Ti trên tay hắn truyền tới cảm giác căng thẳng khiến hắn cả kinh.Nhưng Tả mạc cũng nhanh chóng tìm ra cách đối phó, trong lòng bàn tay phải của hắn hiện ra một tia Thái Dương Thần Hỏa, chỉ thấy Thái Dương Thần Hỏa bám lên Thanh Ti rồi nhanh tróng lan tràn dọc theo Thanh Ti.Một dẫy hỏa quang lóe lên rồi biến mất.Ầm!Từ trong sương trắng truyền tới tiếng ầm ầm ùng ùng như tiếng nổ mạnh.

Nhưng sương trắng cực kì quỷ dị, bên trong nó vừa phát nổ lớn như vậy mà làn sương không hề chịu một chút ảnh hưởng nào.Trong sương mù mầu trắng vang lên tiếng gầm giận giữ, hiển nhiên Thái Dương Thần Hỏa đã gây tổn thương cho nó.Tả Mạc hừ lạnh một tiếng, hắn dồn lực lượng vào cánh tay, rồi lắc nhẹ Thanh Ti.Từ trên Thanh Ti tỏa ra vô số những sóng mang sáng chói mắt bắn vào trong sương trắng như mưa.Phốc, phốc, phốc!Những thanh âm trầm thấp khi đánh vào mục tiêu vang lên không dứt.Công kích của Tả Mạc đâu có dễ dàng kết thúc như vậy?

Lập tức hắn hạ thấp người làm ra thế trung bình tấn, bàn tay nắm chặt Thanh Ti rồi kéo.Một đoàn sương mù cao gần bằng người bị Tả Mạc dùng sức mạnh kéo ra khỏi đám sương.Đoàn sương mù này đậm đắc hơn sương mù bình thường, dường như bên trong nó có cái gì đó đang nhúc nhích làm người ta có cảm giác sởn tóc gáy.Nhưng đúng lúc này, chợt sinh ra biến hóa!Chương 791 : Sức mạnh của ăn hàngDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Đột nhiên đoàn sương mù nổ tung!Vô số tiếng thét chói tai giống như thủy triều nuốt hết mọi người, vô số bóng trắng nhỏ bé phô thiên cái địa đánh xuống.Da đầu Tả Mạc run lên.

Đột nhiên Thanh Ti trên tay bỗng dưng dựng lên ngăn những bóng trắng như thuỷ triều xông tới.

Bóng trắng đánh lên Thanh Ti lập tức nổ tung.Rầm rầm râẦm!Mỗi lần nổ tung thì một luồng sức mạnh quỉ dị chạy dọc theo Thanh Ti truyền đến cổ tay Tả Mạc, sức mạnh dày đặc mà quỷ dị giống như thủy triều không ngừng mà đánh thẳng vào Tả Mạc.Trong lòng Tả Mạc rét lạnh, thân thể của hắn hiện thời mạnh mẽ biết bao, thế mà thậm chí có cảm giác không thể cầm nổi Thanh Ti một cách vững vàng!Những này bóng trắng lớn chừng đầu ngón tay, giống như con nòng nọc, cái đầu lớn dị thường.

Nó há miệng nhe ra hai hàng răng nanh nho nhỏ lởm chởm làm ai nhìn cũng hoảng sợ.Số lượng của chúng nó rất nhiều, ùn ùn chen nhau không dưới mấy vạn.

Chúng điên cuồng đánh về phía mọi người.Thập Phẩm thần sắc lạnh lẽo, Nguyệt Nha Đao của nó bay lượn vờn quanh trước hắn bay múa, bỗng dưng phóng ra!Nó bây giờ không bốc cháy nhảy múa đẹp mắt như vừa rồi mà tản ra một vị khát máu khó tả!"

Bách Tế Hồn Thí Kiếm"!Được vinh danh là loại kiếm quyết hung tàn nhất, quả nhiên danh bất hư truyền.

Nó vừa mới ra khỏi tay thì khí chất khát máu hung lệ lập tức theo kiếm mà sinh!

Nguyệt Nha Đao nhỏ bé đột nhiên hiện lên một vòng đỏ sậm.Nguyệt nha kích không!Nguyệt Nha màu đỏ sậm kéo theo tàn ảnh màu huyết sắc như tấm sa mỏng vậy.

Bên trong huyết sa, vô số hư ảnh không ngừng chớp hiện.

Những hư ảnh màu xám này biến ảo bất định, phảng phất đang chạy tới chạy lui, cái này diệt cái kia sinh.

Từng hư ảnh đều tràn đầy sát khí nồng đậm tới cực điểm.Theo hư ảnh sinh sinh diệt diệt, màu đỏ sậm Nguyệt Nha Đao đầy chất hung lệ cũng đột nhiên tăng lên tới cực hạn.Ô ô ô!Như bách quỷ khóc đêm, như vạn thú cùng gầm gào!Thập Phẩm lấy khí thế hung lệ kinh người hù doạ bóng trắng, bóng trắng đang tập trung đông đặc rít lên lại càng chói tai như muốn đâm rách người màng tai, chúng nó hốt hoảng tản ra bốn phía, liều mạng chạy trốn.Nguyệt Nha Đao màu đỏ sậm thoải mái xuyên thấu tầng tầng bóng trắng như không có gì ngăn cản được.Tàn ảnh như huyết sa này vừa chạm vào bóng trắng, bóng trắng còn chưa kịp kêu lên thảm thiết thì đã hoá thành giọt nước nhỏ.Trong nháy mắt, không gian đầy bóng trắng trước mặt Thập Phẩm hễ quét là sạch, chúng trở thành những hạt mưa rơi vãi lả tả.Tiểu Tháp theo sau lưng Thập Phẩm, nó thò đầu ra nhất tề hút hết những giọt nước mưa kia vào bên trong.Cuối cùng những bóng trắng trước mặt Tả Mạc lúc cũng bị quét sạch không còn.

Cổ tay hắn nhức mỏi, trong nội tâm không thể không run sợ.Sương trắng xung quanh vẫn y nguyên như vậy, vừa rồi cứ như thể chỉ là một giấc mộng.Đột nhiên, không chờ Tả Mạc hít được một hơi, từ trong sương trắng bắn ra vài chục mũi tên màu trắng, cổ tay Tả Mạc rung lên theo bản năng, Thanh Ti lại trổ lên hướng những mũi tên màu trắng kia.Thanh Ti chuẩn xác đánh trúng mũi tên màu trắng, nhưng Tả Mạc dự đoán nó nổ tung thì không thấy xảy ra.

Cái mũi tên thẳng tắp đột nhiên há miệng cắn Thanh Ti!Bây giờ Tả Mạc mới nhìn ra những thứ này căn bản không phải mũi tên màu trắng mà là xà!Vụ xà (con rắn huyễn hoá từ trong sương mù) cắn chặt Thanh Ti không chịu nhả ra.Nhưng vào lúc này, đột nhiên, đuôi rắn nổ mạnh.

Bắt đầu từ đuôi nó lan dần lên, từng khúc nổ tung!

Đến khi đầu rắn nổ tung thì một luồng sức mạnh kinh người truyền vào Thanh Ti.Cả cổ tay Tả Mạc tê rần!Sức mạnh kia thật kinh khủng!Sắc mặt Tả Mạc ngưng trọng, theo luồng sức mạnh vừa rồi Thanh Ti nhẹ nhàng rung lên.

Xoạt xoạt xoạt, hơn mười luồng sóng hình Nguyệt Nha bắn tới những con vụ xà khác.Có hơn phân nửa luồng sóng Nguyệt Nha bắn trúng, bảy con vụ xà linh hoạt né tránh.

Trong nháy mắt, bảy con vụ xà cùng nổ!Sắc mặt Tả Mạc đại biến!Vừa rồi chỉ một con vụ xà nổ tung mà sức mạnh truyền đến đã như thế, giờ đây bảy con vụ xà cùng nổ, luồng sức mạnh này chỉ sợ. . .Hắn phản ứng cực nhanh, thần lực toàn sôi trào tụ lại bên phải tay.RâẦm!Một luồng sức mạnh khổng lồ hung hăng như con sóng dữ theo Thanh Ti đập vào.Trên người Tả Mạc kim quang đột nhiên đại thịnh.

̀m.

Hắn bị đẩy lui về phía sau một bước.Tê tê tê!Tiếng kêu gào trong sương trắng mãi không chịu ngừng.Tả Mạc hoảng sợ, bối rối!Quái vật trong sương mù trắng, thực lực lợi hại như thế.

Hơn nữa nhìn vào bên trong dường như bát ngát vô tận.

Sương trắng vẫn không ngừng tiến tới.

Tả Mạc biết rõ, nếu để cho sương trắng bao phủ hoàn toàn bọn hắn thì tình cảnh lại càng thêm bi đát.Phải làm sao bây giờ?Quái vật biến ảo thành sương trắng nhưng dường như nó không thể thoát ly sương trắng một khoảng cách xa, nhiều lắm thì vươn ra khỏi sương trắng khoảng hai trượng.Tả Mạc nhớ tới vừa rồi có dùng Từ Nguyên Bình hấp sương trắng.

Hắn vội vàng tìm lại trong giới chỉ, Từ Nguyên Bình đã bị hắn dùng gần như hết, còn lại vài cái thì chỉ như muối bỏ biển.Không được, nhất định được tìm cách mới mới được!Tả Mạc quay mặt lại vừa hay nhìn thấy Hắc Kim Phù Binh.

Hắn vỗ vào đầu một cái, sao tự nhiên lại quên cái tên gia hỏa này nhỉ!Tả Mạc vỗ tay một cái rồi kéo tay Hắc Kim Phù Binh nịnh nọt tràn ngập tình cảm: "Hắc a, ngươi xem, tình huống của chúng ta không ổn a!"

Hắc Kim Phù Binh nghe vậy, lập tức phấn khởi.

Tay nó đấm rầm rầm vào bộ ngực: "Đại ca, muốn ta tiến lên hả?

Không thành vấn đề!

Nhìn xem ta tẩn chúng như thế nào đi!"

"Đánh bại chúng nó hả?"

Tả Mạc lắc đầu, hắn bắt chước mấy tên lưu manh thần bí nói ra: "Có cái biện pháp này có thể thoải mái giải quyết chúng nó!"

"Biện pháp gì?"

Vẻ mặt Hắc Kim Phù Binh ngu ngơ, tò mò hỏi lại.Tả Mạc phóng khoáng vỗ vỗ vào bụng Hắc Kim Phù Binh: "Hắc a, ăn sạch tụi nó!

Ăn nó như người bình thường ăn cơm ấy, chỉ cần ngươi ăn hết những sương trắng này thì chẳng phải tụi nó đều coi như được giải quyết hết sao?"

Đến lượt Hắc Kim Phù Binh trợn tròn mắt.

Nửa ngày sau mới nói với giọng lười biếng, ngại việc: "Đại ca, sương trắng ăn không ngon. . ."

"Hắc a!

Ngươi xem, hiện giờ đúng là lúc ngươi cần ra sức.

Chỉ cần ngươi làm cho thật tốt, chúng ta đều phải lau mắt nhìn lại ngươi với cặp mắt khác xưa, A Quỷ tỷ của ngươi cũng sẽ dẫn ngươi đi tìm thứ tốt, không phải là ngươi vẫn thích ăn vân kỵ sao?

Nếu ngươi hút hết được đám sương trắng này thì không phải là không thể cân nhắc. . ."

Vẻ mặt Tả Mạc trầm xuống."

Thật vậy không?"

Đại não đơn giản của Hắc Kim Phù Binh động đậy, con mắt lập tức trợn tròn, không thể không kích động, hào khí vạn trượng: "Được lắm!

Hãy xem ta như thế nào hút khô nó!"

Nói xong, nó há mồm khẽ hấp.

Quả nhiên, sương trắng chui vào như cá voi hút nước, tất cả ngoan ngoãn chui vào trong miệng của nó.Tả Mạc chớp mắt, mới một đứa thì chưa được.

Ánh mắt của hắn đảo qua mấy đứa nhỏ kia, mấy đứa nhỏ sợ tới mức đều lui về phía sau.

Ánh mắt của Tả Mạc rơi vào trên thân Tiểu Tháp, hai mắt tỏa sáng.Trong nội tâm đắc ý vô cùng.

Khá tốt, ca mang bọn ăn hàng đủ nhiều!"

Tiểu Tháp, tới!"

Tiểu Tháp mang vẻ sợ hãi dịch tới."

Con ngoan a, ngươi cũng đi hấp đi.

Cái sương trắng này chính là thứ tốt đấy.

Thử nghĩ mà xem, vụ khí Viễn cổ chỉ cần hấp một ngụm thì bách bệnh không sinh, hấp hai ngụm thì ngươi thanh xuân vĩnh bảo, hấp ba ngụm. . .

A, tóm lại, đây là thứ tốt!

Viễn cổ a, sương mù có thể mang đến cho những cường giả Đồ Đằng kia những phiền toái, hiện tại hẳn vẫn còn phải chịu đựng lũ này, chắc chắn phải dốc sức!

Con ngoan, tận dụng thời cơ, mất là không còn cơ hội nữa đâu!"

Tả Mạc mồm miệng trơn tuột.Tiểu Tháp cụp con mắt xuống ra vẻ bị bắt nạt, từng bước một lê cái thân thể mập mạp của nó về phía trước.Chỉ thấy âm dương ngư trên đỉnh đầu của nó bắt đầu chuyển động.

Ahhh, sương trắng xung quanh lập tức ồ ạt chui vào bên trong âm dương ngư với tốc độ cực nhanh.

Tốc độ này vậy mà so với Hắc Kim Phù Binh nhanh hơn vài phần.Tròng mắt của Hắc Kim Phù Binh quay tròn, nó liếc nhìn về phía Tiểu Tháp, lổ mũi vang lên một tiếng hừ lạnh không phục.

Miệng nó há to hơn, con mắt trợn thêm tròn, tốc độ hấp sương trắng đột nhiên tăng nhiều!Tả Mạc ngó nghiêng tứ phía, vẻ mặt rất kiêu ngạo.Ánh mắt những người kia thiển cận sao hiểu được.

Để chinh phục thế giới, vĩnh viễn là ăn hàng a!Tay cầm hai đứa mồm to bụng lớn chuyên ăn hàng, thiên hạ chỗ nào cũng có thể đến được!※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � � �※※※※※※※※※※※※※Vũ Điện.Thần sắc của Đàm Húc lạnh lùng kiểm tra thi thể trên đất một lần, mãi sau vẫn chưa thấy ngẩng lên: "Là người của Pháp Duyên Tự, không cần phải động chân tay."

Giọng điệu của hắn tràn ngập vẻ khinh thị, hắn có đầy đủ lý do để làm như thế.

Từ lúc phát hiện đến khi xử lý đối phương, hắn chỉ dùng hai chiêu.

Trong lòng hắn còn có mấy phần thất vọng, thần lực của Pháp Duyên Tự theo hắn thấy thì thật sự là không đáng kể.

Loại thần lực như vậy mà cũng có thể là thần lực trấn phái của một đại phái.Đối với nhiệm vụ lần này Đàm Húc tràn ngập chờ mong, ngoại trừ nhiệm vụ bản thân rất trọng yếu ra thì, hắn thấy thú vị khi nghĩ tới những đối thủ sắp sửa đụng độ trên đường đi.Thực lực của Đàm Húc trong đám đệ tử của Côn Luân là phi thường xuất sắc, nếu không có thực lực thế thì vô pháp trúng cử Côn Luân Tử.

Bên trong Côn Luân cũng không phải là không có đệ tử có thực lực đồng cân đồng lạng với hắn.

Có thể ví dụ như Nhiếp Thần và Chân Mộng Lăng không yếu hơn hắn tẹo nào.

Nhưng mà nội môn tỉ thí không thể phóng tay như khi chính thức chém giết được.Nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa gặp được đối thủ có thể chiến với hắn quá ba chiêu, điều này làm hắn cảm thấy cực kỳ vô vị.Trên tay Nhiếp Thần cầm một cái la bàn tinh xảo, nếu có người biết nhìn hàng chứng kiến nhất định sẽ hô lên nghẹn ngào kinh hãi "Văn Định La Bàn"!"

Văn Định La Bàn" là một trong những pháp bảo cực kỳ nổi tiếng của Côn Luân, phẩm giai của nó là hàng cửu phẩm.

Chẳng thế mà trong một thời gian rất dài nó đã đứng ở vị trí rất cao trên bảng danh bảo.Tuy nhiên bây giờ thần binh trở thành bảo bối cường đại hơn, nhưng pháp bảo cửu phẩm vẫn là vô cùng hiếm thấy, có năng lực vô cùng thần kỳ.Nhiếp Thần ngẩng đầu: "Bên trái, ba người."

Ngay lập tức, khuôn mặt Đàm Húc lộ ra sát khí.

Rắc rắc rắc, hắn nắm tay lại làm các khớp xương rung động: "Các ngươi đừng nhúng tay!"

Nhiếp Thần không để ý đến hắn mà chỉ bảo: "Lăng Mộng, ngươi cũng ra tay đi.

Phải tốc chiến tốc thắng, thời gian của chúng ta không nhiều lắm."

Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời.

Trên trời, mưa bụi liên miên dày đặc, hắn tự nhủ: "Đồ Đằng khôi trường, có chút ý tứ."

Khuôn mặt Đàm Húc tỏ vẻ khó chịu, nhưng hắn cũng không lên tiếng.

Bình thường hắn đối Nhiếp Thần đều tỏ thái độ không ra sao cả, nhưng nhiệm vụ lần này Nhiếp Thần lại là đội trưởng.

Đàm Húc tuy kiệt ngạo, nhưng cũng là người tuân theo kỷ luật.

Đây là do ở Côn Luân, Lâm Khiêm không ngừng sửa trị, kỷ luật của Côn Luân ngày càng sâm nghiêm.

Mọi người ngày bình thường như thế nào đều được, nhưng là một khi ở trạng thái chiến đấu, phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh kỷ luật.Đàm Húc một lòng hạ quyết tâm, lần ra tay này phải nhanh hơn lần trước.Ba người lặng yên không một tiếng động, khí tức ẩn dấu bên trong màn mưa, không phát lộ chút nào.Không ai biết, bọn họ hiểu rõ chỗ di chỉ này vượt xa những người khác.

Côn Luân giàu có phong phú làm cho người ta không thể không thán phục.

Côn Luân nhanh chóng từ trong đống điển tịch mênh mông bể sở của mình tìm ra được chỗ này là di chỉ đời trước, Đồ Đằng khôi trường.Điển tịch của Côn Luân thật sự quá nhiều.

Bọn họ ở địa vị bá chủ đã đã ngoài ngàn năm há chẳng phải không vơ vét nhiều điển tịch quý hiếm, trong đó nhiều bí mật không muốn người biết như thiên không không tinh hải muốn đếm cũng đếm không xuể.Bọn họ tìm được đại lượng thông tin về Đồ Đằng khôi trường nên chuẩn bị chu đáo.

Bọn hắn đối với mỗi một cửa ải đều rõ như lòng bàn tay.

Bọn hắn mang theo đều là những loại như chìa khoá mở ải, pháp bảo có tác dụng lớn, tỷ như có thể ẩn núp trong màn mưa "Yểm Vũ Phi".Lại thêm ba gã thực lực cường hãn Côn Luân Tử, Côn Luân nhất định phải được.Trong màn mưa, ba bóng người xuất hiện.

Bọn kia thập phần chú ý, nhưng mà chúng không phát giác có người giấu ở bên trong màn mưa.Chương 792 : Vụ Nhãn KhuêDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Hai cái thân ảnh một lớn một nhỏ của Hắc Kim Phù Binh và Tháp nhỏ đang ngồi song song với nhau ở dưới đất, hai ánh mắt mờ mịt, khuôn mặt ngây ngốc, cái bụng phình ra, tất cả biểu hiện trên là triệu chứng của căn bệnh : ăn quá noTả Mạc nhìn Vụ điện đã sạch trơn, trong lòng cảm thấy đắc ý vô cùng.Vĩnh viễn không bao giờ được đánh giá thấp sức mạnh của ăn hàng.Hiển nhiên loại sương mù này cũng có chút cổ quái, cũng may là hiện tại chúng nó đều nằm trong bụng hai tên ăn hàng kia.

Lo lắng duy nhất của Tả Mạc là sợ hai tên ăn hàng kia bị khó tiêu.

Nhưng sau khi kiểm tra nửa ngày hắn thấy không có vấn đê gì.

Ngoại trừ cái bộ mặt vàng đen của Hắc Kim Phù Binh hơi xanh màu nước và con mắt của Tiểu Tháp hiện lên vẻ mê mang và vô thức xoay tròn không ngừng .Nguy cơ trước mắt đã dùng phương pháp ăn hàng để giải quyết gọn gàng cũng nằm ngoài dự tính của Tả Mạc.

Thế nhưng Tả Mạc nhanh chóng bình tĩnh lại rồi chuyến sự chú ý sang Vụ Nhãn Khuê.Chỉ thấy đồ chơi này vẫn chậm rãi phun ra sương mù, những làn sương mù do nó phun ra vẫn không bị tán đi mà lơ lửng giữa không trungLại nhớ tới cái mổ của Chim Ngốc, chẳng lẽ con hàng ấy nhìn cái Vụ Nhãn Khuê này không vừa mắt?Với hiểu biết của Tả Mạc về nó, thì việc này không chỉ đơn giản như vậy.

Tuy lúc bình thường Chim Ngốc luôn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng nó chẳng bao giờ làm những việc khiến mọi người gặp nguy hiểm đâu.Trong đầu Tả Mạc hiện lên rất nhiều ý tưởng nhưng không có đầu mối để chắp nối.

Cặp mắt hắn chăm chú nhìn vào Vụ Nhãn Khuê một lúc lâu, rồi đột nhiên vươn tay sờ vào Vụ Nhãn Khuê."

Đừng!

""Cẩn thận!

"Bồ Yêu và Vệ cùng kêu lên một lúc.Nhưng Tả Mạc vẫn bình thường không gặp phải bất kì công kích nào.

Vụ Nhãn Khuê vừa rồi vẫn còn dị thường kinh người bị hắn nhấc lên nhẹ nhàng.Bồ yêu và Vệ đều choáng váng, khuôn mặt ngây ra như phỗng.Tả Mạc cũng cảm thấy bất ngờ.

Thật ra vừa rồi hắn đã chuẩn bị tốt việc bị công kích, nhưng Vụ Nhãn Khuê lại không có bất cứ một phản ứng nào, mặc kệ cho Tả Mạc cầm lên tay.

Vụ Nhãn Khuê trong tay hắn có trọng lượng rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không có gì.

Nó khiến hắn có cảm giác không phải được điêu khắc từ đá mà ra.

Sau khi hết kinh ngạc, Tả Mạc cũng đưa ra suy đoán, tốt xấu gì thì nó cũng là bảo bối, nếu nó mà giống với thạch điêu, thì đó mới là điều không đúng.Khi hắn thử rót thần lực vào trong thì Vụ Nhãn Khuê liền phát ra ánh sáng nhu hòa.

Bỗng nhiên bên trong vụ nhãn xuất hiện lực hút kinh người, khiến Tả Mạc không kịp phản ứng đã bị hút vào trong vụ nhãn.A Quỷ là người phản ứng nhanh nhất, nàng nương theo lực hút chui vào trong vụ nhãn.Còn Chim Nhốc cũng nhảy theo nhưng lại chậm mất nửa bước.

Trước khi nó kịp vào, hào quang của Vụ Nhãn Khuê đã bị tan hết.

Nó rời phịch xuống đất.

Chim Ngốc nhìn chăm chăm vào Vụ Nhãn Khuê dưới chân, khuôn mặt trở lên dữ tợn và hung hãn, hiển nhiên nó đã bị chọc giậnCòn khuôn mặt các đứa nhóc khác cũng trở lên mờ mịt.Bỗng nhiên Chim Ngốc mổ một cái, cái mỏ sắc nhọn của nó ma sát với không khí tạo lên những hồng mang chói mắt.

Trên cái mỏ chim nhọn hoắt tóe lên những tia lửa.Rồi nó mổ thật lực lên trên vụ nhãn.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � �� �※※※※※※※※※※※※※Một mảnh sương mù rộng lớn nhìn không thấy cuối.Thì ra bên trong Vụ Nhãn Khuê là như vậy a!Tả Mạc cũng vô tâm chẳng thèm để ý đến hoàn cảnh của mình.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chỉ thấy bầu trời u ám không ánh mặt trời.

Còn dưới chân hắn là sương trắng liên miên không dứt, trông giống như một vùng biển mầu trắng toát.

Tả Mạc cảm thấy khung cảnh phía trước hơi giống Vân Hải GiớiA Quỷ vẫn đứng yên lặng bên cạnh hắn.Đột nhiên,sương mù bên dưới bốc lên nghi ngút, một cỗ khí tức kinh người bao trùm lấy Tả Mạc và A Quỷ.Tả Mạc chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ không thể cử động được.

Điều này khiến hắn cảm thấy hoảng hốt, A Quỷ bên cạnh hắn thấy vậy hai mắt nàng liền sáng lên hai luồng tử hỏa, nhưng nàng chưa kịp phát động thì thân hình cũng cứng đờ.Đúng lúc này biển sương dưới chân hai người bắt đầu dâng lên.Sương mù dưới biển không ngừng bay lên, rồi biến hóa, dần dần ảo hóa thành hình dáng giống một cự nhân to lớn như ngọn núi.

Thân thể cao tới trăm trượng của cự nhân hoàn toàn do Sương mù tạo thành, khuôn mặt cự nhân là một mảng mờ hồ như một đám sương mù vậy.Chiếc bóng của cự nhân sương mù che phủ toàn thân Tả Mạc và A Quỷ.

So với thân hình của cự nhân thì Tả Mạc và A Quỷ chỉ bé nhỏ như một con kiến mà thôi."

Các ngươi là ai?

Tại sao dám quấy rầy giấc ngủ của ta?".Từ trong biển sương mù vang lên thanh âm to lớn như sét nổ, thanh âm chứa đầy sự uy nghiêm này cuồn cuộn vang vọng khắp Vụ Nhãn Khuê.

Nó mang đến cho người ta cảm giác áp bách nặng nề.

Toàn thân Cự nhân phát ra những luồng khí tức tràn ngập nguy hiểm, khiến cho ngay cả gã không sợ chết như Tả Mạc cũng phải hô lên không ổn trong lòng .Cự nhân sương mù vừa dứt lời, đột nhiên biển sương đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng 'Đinh' thật lớn, rồi nổ tung mà không có dấu hiệu gì báo trước.Biển sương mù rung lên bần bật khiến thân hình của Cự nhân cũng rung theo."

Con phượng hoàng chết tiệt!

Con Chim phá của chết tiệt!

Nó là tử địch Ngô tộc! (Ngô Vu) Ta thề sẽ tử chiến với ngươi!

"Cự nhân sương mù rít gào rống hận, thanh âm của nó vang lên khắp biển sương, khiến biển sương đang yên tĩnh như gặp cơn cuồng phong cuộn trào không dứt.Cự nhân sường mù vừa dời lực chú ý, Tả Mạc đã cảm thấy lực lượng đang trói buộc hắn cũng có chút buông lỏng.

Hắn liền hét to một tiếng rồi phát động Thái Dương Thần Lực làm quang mang toàn thân tăng vọt, sau đó giẫy một cái, mạnh mẽ thoát khỏi trói buộc.Phản ứng của A Quỷ cũng không chậm hơn Tả Mạc, tử quang trong mắt nàng lóe lên rồi biến mất.

Khi tử quang biến mất thì nàng cũng thoát khỏi giam cầm.Sau khi thoát ra, Tả Mạc không chút do dự đề thăng thần lực lên tới cực hạn, sau đó quát lên một tiếng lớn.

Trên tay lập tức hình thành lên quang phủ kim sắc, toàn thân phát ra kim quang sáng chói ẩn chứa khí thế bá đạo và dương cương tỏa ra bốn phía như thiên thần hạ phàm.Thái Dương Thần Phủ!A Quỷ cũng phối hợp với Tả Mạc vô cùng ăn ý, nàng cũng phát động ' Bất Tử Quỷ' trên người, ngay lập tức thân hình nàng như tan biến, sau đó lại xuất hiện ở sau lưng Cự nhân sường mù.

Sau khi xuất hiện nàng vươn tay ra, lập tức một làn sương xám được truyền vào thân thể cự nhân sường mù.Bỗng nhiên Cự nhân sường mù gào lên những tiếng rống hận rung trời!"

Ta muốn giết ngươi!

Tên bộ lạc Thái Dương kia!

"Cự nhân sương mù vung tay lên.

Bàn tay được hình thành từ những đoàn sương đậm đặc, trông to lớn như những ngọn núi to núi nhỏ chập chùng, hướng về phía Tả Mạc đập xuống.Hai mắt Tả Mạc trợn lên, thần lực toàn thân sôi trào, quang phủ trong tay được ngưng thành thực chất, bên trên thân phủ hiện lên những thần vân Thái Dương sáng ngời.

Chỉ trong tích tắc, trên thân Tả Mạc tỏa ra hào quang vạn trượng, hào quang rực cháy như một chiếc vòng tay cực lớn.Đoàn sương mù đang ập tới cũng không làm Tả Mạc cảm thấy sợ hãi, thân hình của hắn vẫn đứng thẳng đứng giống như một vị anh hùng thời Viễn cổ, gan dạ và dũng cảm vô song!"

Giết!

"Một tiếng gầm giận giữ vang vọng khắp nơi, làm biển sương rung động như muốn nổ tung.Tả Mạc không hề tốn chút sức nào, chém đoàn sương mù không lồ kia làm hai!Hai đoàn sương vừa bị chém thành hai kia bỗng nhiên ầm ầm bốc cháy, hóa thành hai vầng lửa trên không trung!Nhưng một kích của Tả Mạc vẫn chưa kết thúc, mà gào thét bay về hướng cự nhân như viên lưu tinh, Thái Dương Thần Phủ trong tay Tả Mạc ma sát với không khí tạo lên những ánh sao rực rỡ, khiến cả thanh phủ trở lên sáng chói như mới lấy ra từ lò lửa.Cự nhân sường mù cũng không phải đơn giản.

Trước thế công của Tả Mạc, nó liền vươn tay vỗ xuống biển sương, lập tức biển sương trào lên hóa thành một bức tường sương cuốn về phía Tả Mạc.Bức tường sương tràn tới che kín tầm mắt Tả Mạc, khiến trước mặt hắn tối sầm lại.

Bức tường sương ép tới như bài sơn đảo hải mang tới áp lức khiến người ta hít thở không thông.Lúc này trong lòng Tả Mạc không có một tia tạp niệm, chiến ý đang không ngừng sôi trào trong người.

Sự bá đạo của Thái Dương Thần Quyết như đang thiêu đốt từng tia huyết nhục của hắn khiến hắn giống như một luồng lửa đang không ngừng thiêu đốt và tàn phá khắp nơi."

Khai!

"Phủ mang kim sắc chói sáng giáng từ trên trời xuống, nặng nề chém ầm ầm lên tường sương.Không có bất cứ một tiếng động nào vang lên, tường sương chỉ yếu ớt như một tờ giấy, bị phủ mang xé rách làm đôi.Sau đó phủ mang biến thành một đạo lưu quang nhanh như chớp, đâm thẳng vào cơ thể của Cự nhân sường mù.

Thân hình của Cự nhân sường mù đột nhiên cứng đờ lại, cả biến sương cũng như cứng lạiRầm, rầm râẦm!Từng đoàn, từng đoàn kim quang chói mắt bắt đầu nổ tung bên trong cơ thể Cự nhân sường mù khiến thân thể được sương mù biến thành bị lực lượng cuồng bạo xé toạc ra thành vô số mảnh nhỏ"A a a!

"Cự nhân sường mù gào thét phẫn nộ khiến cả biển sương cũng rung chuyển rồi điên cuồng khuấy động!Thân thể to lớn như ngọn núi của Cự nhân sường mù bị nổ tung chỉ còn lại một nửaĐột nhiên, những làn sương vô tận trong biển sương bay tới cơ thể Cự nhân sương mù với tốc độ kinh ngườiChỉ trong nháy mắt thân thể bị tàn phá của Cự nhân sường mù lại khôi phục lại vẻ ban đầu"Ta muốn giết chết các ngươi!

"Cự nhân sường mù liên tục điên cuồng rống hận.

Cả biển sương cũng rực rịch giống như đang hưởng ứng con quái vật khổng lồ kia vậy.

Chỉ trong nháy mắt một nguồn lực lượng mênh mông như biển cả bao trùm cả Tả Mạc.Cự nhân sương mù vẫn điên cuồng gào thét!Chỉ thấy trong biển sương bay lên từng đám sương mù đậm đặc và to lớn như những ngọn núi.

Đám sương bay lên rồi hiện ra ngũ quan chỉnh tề, chỉ có điều khuôn mặt của bọn chúng liên tục vặn vẹo, dường như đang phải chịu nỗi thống khổ lớn lao vậy"Vụ quỷ đầu! bộ lạc Vụ Quỷ!

"Vệ đột nhiên la lên thất thanhNhững vụ quỷ đầu có thể tích khổng lồ này lao tới Tả Mạc và A Quỷ như lưu tinh.Thân hình của A Quỷ chợt sáng chợt tối vô cùng quỷ mị.

Nàng nhẹ nhàng xuyên qua đám vụ quỷ đầu đang lao tới như mạn thiên hoa vũ.Thân pháp của Tả Mạc không ảo diệu như A Quỷ cho nên hắn cũng chẳng né tránh.

Hắn chỉ giơ thanh thần phủ trong tay lên rồi điên cuồng chém tới đám vụ quỷ đầu đang lao tớiRầm, rầm, râẦm!Sau khi chém ra liên tục hai mươi phủ, cánh tay của Ta Mạc cũng bủn rủn, khí huyết trong ngươi như sôi trào.

Quang phủ trong tay cũng chớp lóe như chuẩn bị tan biến vậyTrong lòng Tả Mạc cảm thấy vô cùng khiếp sợ, những vụ quỷ này lợi hai hơn đám sương lúc nãy đến mấy lần!Trước mắt hắn là từng đàn từng đàn vụ đầu quỷ liên miên không dứt, đang dùng thế phô thiên cái địa (che trời lấp đất) lao về phía hắn không ngừng!Đáng chết!Tả Mạc cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Hắn đành né tránh, nhưng thân pháp của hắn kém A Quỷ nhiều lắm.

Cho nên ngay lập tức hắn bị rơi vào hoàn cảnh vô cùng chật vật.Sau một hồi né tránh, Tả Mạc bị rơi vào cảnh né trái thì hở phải, né phải thì hở trái.

Hắn cảm thấy cứ né tránh thế này cũng không phải biện pháp hay, phải tìm cho được nhược điểm của đám gia hỏa này!

Nếu không cứ kéo càng dài thời gian thì đường sống của mình lại càng ngắn.Vừa né tránh, hắn vừa hỏi Vệ:"Nó có nhược điểm gì không?"

Vệ cũng suy nghĩ về vấn đề này rồi, nên y lập tức trả lời :"Thái Dương bộ lạc chính là khắc tinh của Quỷ Vụ bộ lạc, chẳng qua thực lực của ngươi không đủ mà thôi.

Nếu ngươi có thể tu luyện được Thái Dương Thần Quang thì có thể giết chết bọn chúng!

'Tả Mạc nghe thấy vậy trong lòng cũng cảm thấy buồn bực mãi không thôi, đây không phải là nói nhảm sao?

Ngoại trừ Thái Dương Thần Phủ và Thái Dương Thần Thứ ra thì hắn chẳng biết cái nào nữa, nói gì đến loại cao cấp như Thái Dương Thần Quang."

Vậy phải làm sao bây giờ?"

Tả Mạc cắn răng hỏi lạiHai mắt Vệ đột nhiên tỏa sáng :" Ngươi cứ cố ngăn cản một lúc đi, có lẽ A Quỷ có thể giết bọn chúng !

""Thật hay giả đây?"

Tả Mạc cũng cảm thấy hoài nghi"Chỉ có thể thử xem thế nào thôi!

" Giọng nói của Vệ cũng có vẻ không nắm chắc.Khoé mắt của Tả Mạc liếc về phía A Quỷ.

Hắn cũng không tin tưởng biện pháp của Vệ cho lắm.

Dù sao hắn cũng biết rõ thực lực của A Quỷ như thế nào.

So với đám gia hỏa to lớn trước mắt thì A Quỷ thua kém nhiều lắm.

Không thể không nói rằng thực lực của đám gia hỏa to lớn kia vô cùng cường hãn, có lẽ ngoại từ quái thi ra thì ngay cả Thanh Lâm cũng không không mạnh bằng bọn chúng.Hơn nữa ở đây lại là sân nhà của bọn nó a!Không được rồi, phen này chỉ còn cách liều mạng thôi!Tả Mạc cắn răng quyết định, trong đầu nghĩ tới thần văn không trọn vẹn mà mình lĩnh ngộ ra lúc trước.

Thanh Ti đang quấn trên cổ tay lập tức bung ra.Sợi Thanh Ti nhỏ bé nhưng linh hoạt như một con linh xà không ngừng uốn éo dọc theo những dòng khí lưu.Tả Mạc vừa né tránh vừa cố làm bản thân bình tĩnh trở lại.

Sau đó trên đầu ngón tay của hắn sáng lên một điểm hào quang.Hào quang cũng không chói mắt lắm cho lên không thu hút sự chú ý của cự nhân.Tả Mạc bắt đầu không ngừng vẽ phác họa trên không trung .Chương 793 : Quỷ Vụ đồngDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Đây là lần đầu tiên Tả Mạc phải chiến đấu với kẻ địch cường đại cỡ này.Biển sương vô tận không ngừng bổ xung thân thể cho Cự nhân khiến nó gần như đạt được đến mức Bất Tử Chi Thân.Cái lũ quái vật mà đám người Tả Mạc gặp lúc ở Vụ điện chẳng là gì so với Cự nhân.

Từng con Quỷ Vụ Đầu trông giống như những ngọn núi nhỏ đang ầm ầm lao tới, khuôn mặt của bọn chúng không ngừng vặn vẹo trông hết sức quỷ dị.Tả Mạc cũng cảm thấy, nếu không phải Thái Dương thần lực là khắc tinh của đối phương thì không biết hắn có cầm cự nổi đến bây giờ không.Nhưng lúc này trong đầu Tả Mạc không hề có một tia tạp niệm.Thanh Ti trong tay hắn không ngừng bay múa giữa không trung.

Đầu ngón tay của Tả Mạc sáng lên một vầng hào quang.

Đột nhiên trong không gian xuất hiện luồng khí tức Viễn Cổ thê lương.

Cảnh vật xung quanh như biến thành một nơi man hoang rộng lớn không có dấu vết của nhân loại, chỉ có vạn vật đang sinh sôi với sức sống vô tận.Cái Thần Văn không biết tên này chính là Thần văn mà Tả Mạc vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được.

Cũng vì bản thân hắn bị lâm vào tuyệt cảnh nên bí quá phải làm liều mà thôi.Thanh Ti như được triệu hoán.

Nó bay ngược về rồi chui tay Tả Mạc.Sợi Thanh Ti nhỏ nhắn sắc bén như một lưỡi dao bay vút qua không gian.

Những nơi nó bay qua mang theo những thanh âm rít gào sắc nhọn.Bỗng dưng Tả Mạc cảm thấy đầu ngón tay nặng hẳn.

Lập tức trong lòng hắn hiện lên vẻ vui mừng, chính là cảm giác này!Ầm!Một thanh âm rít gào như thấu vào lòng người vang lên liên tục giống như sóng biển đang tràn tới.Không biết từ lúc nào Thanh Ti đang bay múa phát ra những ánh hào quang mờ ảo.

Điều này khiến sợi Thanh Ti trông giống như một dòng sông trải dài giữa đồng cỏ.Tất cả nhưng Quỷ Vụ đầu bị Thanh Ti quét phải đều bị tan biến giữa không trung giống như bọt khí bị kim châm đâm phải vậy.

Sợi Thanh Ti mảnh mai nhưng lại phát ra được uy lực kinh người, ngay cả những Quỷ Vụ đầu to lớn như ngọn núi nếu trúng phải cũng phải tan biến không còn lại gì(Hôi phi yên diệt).Một màn này mang đến cho người ta sự kích thích về thị giác rất mạnh.Bốp bốp bốp!Những Quỷ Vụ đầu trước mắt Tả Mạc đều tan biến từng con từng con một, tiếng rên rỉ trước khi chết của bọn nó khiến người ta dựng tóc gáy.Riêng Tả Mạc vẫn còn đang đắm chìm trong việc lĩnh ngộ Thần Văn.

Hắn không hề để ý tới xung quanh.Chỉ trong nháy mắt, Quỷ Vụ đầu trước mặt Tả Mạc đều bị quét sạch không còn một con nào.Khi Cự nhân sương mù nhìn thấy Thanh Ti trong tay Tả Mạc, thân hình của nó liền sững lại rồi ngẹn ngào kêu lên:"Thanh Ba Huyền!"

Thanh Ba Huyền là cái gì?Tả Mạc cũng không kịp suy nghĩ.

Một cảm giác đau đớn từ tay hắn đang truyền đến.

Cảm giác đau đớn nóng rực lên như bị ma sát do va chạm gây lên.Tả Mạc rên lên một tiếng, nhưng dường như hắn vẫn không để ý đến cơn đau ở tay mà chỉ chăm chú phác họa lên không trung những Thần Văn đang hiện lên ở trong đầu.Thanh Ti trên cổ tay Tả Mạc đột nhiên tự động rời ra.Chỉ trong nháy mắt sợi Thanh Ti thẳng tắp ra.

Trên bầu trời bỗng xuất hiện một sợi dây đàn sáng chói nối thông thiên địa.Cự nhân sương mù đối diện với Tả mạc cũng tỏ ra bối rổi hẳn lên.

Thân hình nó trầm xuống muốn trốn vào bên trong biển sương.

Chỉ cần nó có thể trốn vào trong biến sương thì nó sẽ bình yên vô sự.Bỗng nhiên thân hình nó trở lên cứng đờ, dường như nó đã không thể điều khiển được nửa thân dưới của mình.Nó liếc mắt nhìn Thanh Ti đang bắn ra hào quang càng lúc càng sáng chói mà trong lòng cảm thấy bối rối vô cùng.Chuyện gì đã xảy ra?Nó liền cúi đầu xuống xem xét.

Khi nhìn thấy nửa thân dưới của mình trong lòng nó càng thêm hoảng sợ.

Nó thấy nửa thân dưới biến thành mầu xám từ lúc nào không hay.Đến lúc này nó mới nhớ ra.

Trong khi tránh né vừa rồi, dường như nữ nhân kia có rót vào trong người nó cái gì đó.

Nhưng lúc đó nó cũng chẳng thèm để ý, bởi vì thân thể nó có thể tùy ý biến đổi, lại có khả năng bách độc bất xâm, chỉ cần ở trong biển sương mù thì nó có được Bất Tử Chi Thân!Từ khi nó bắt đầu đóng ở Vụ Nhãn Khuê cho đến tận bây giờ, nó đã gặp qua rất nhiều cường giả Đồ Đằng.

Nhưng người có thể mang đến cho nó cảm giác nguy hiểm cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.Trước mắt nó là hai tiểu nhân vật trông nho nhỏ như hai con bò sát kia, sao có thể là mối đe dọa với một kẻ đã sinh tồn qua vài vạn năm và vô cùng cường đại như nó được chứ?Thế nhưng mà.. .Cái mầu xám này đã lan tràn từ lúc đầu nhưng nó cũng không thèm để ý đến, thậm chí chỉ cách đây không lâu nó cũng lơ đễnh bỏ qua.Rốt cuộc đây là vật gì?Trong lòng Cự nhân sương mù cũng cảm thấy lo sợ, thế nhưng nó vẫn không hề hoảng loạn.

'E rằng đây chính là một loại độc vô cùng lợi hại!' Trong lòng nó thầm nghĩ, cái này cũng không thể làm khó được kẻ đã thân kinh bách chiến như nó.Độc, không có tác dụng với nó!Cự nhân sương mù bình tĩnh lại.

Trong lòng nó thầm cười lạnh, cái này chẳng đáng kể gì.

Chỗ dựa của nó chính là biển sương rộng vô tận kia.

Đương nhiên nó cũng có kinh nghiệm đối phó với các loại độc.

Chỉ cần nó tán đi thân xác, sau đó lại dùng biển sương phục hồi một cơ thể khác.

Với cách này thì kể cả độc kia có lợi hại cỡ nào cũng không thể phạm đến nó.Cũng như mọi lần, nó chuẩn bị tán đi thân thể.Thế nhưng, chỉ chưa đầy một khắc sau, khuôn mặt của nó kịch liệt biến đổi, nó không làm cách nào để tán đi thân thể được.Sao lại như vậy!Sao lại như vậy!Cự nhân sương mù vừa giận lại vừa sợ, đột nhiên có một đạo ánh sáng mầu xanh mờ nhạt lọt vào tầm mắt của nó.Nó không nhịn được quay đầu lại, nhưng những gì nhìn thấy khiến nó sợ đến hồn phi phách tán.Một sợi Thanh Ti thẳng tắp nhuốm đầy hào quang nồng đậm như biến thành thực chất, thoạt nhìn thấy nó giống như dây đàn nối thông thiên địa, trên thân không ngừng tỏa ra ánh sáng mầu xanh nồng đậm và chói mắt.Khi ánh mắt của Cự nhân sương mù nhìn về phía Tả Mạc thì hắn đang dùng đầu ngón tay vẽ phác thảo trên hư không.

Thân hình nó như bị sét đánh, cứng đờ không nhúc nhích.Không thể như thế được!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Cảm giác nóng rực trên đầu ngón tay càng lúc càng mạnh, Tả Mạc biết rằng hắn đang vẽ những nét phác thảo cuối cùng, vì vậy tất cả mọi sự chú ý của hắn đều tập trung vào vẽ phác thảo.

Trong lòng không chút tạp niệm, chỉ sợ nếu không cần thận mà sai lầm một chút thôi, thì mọi công sức đều uổng phí.Trước mặt Tả Mạc là sợi Thanh Ti sáng chói đang kéo căng như dây cung, động tác vẽ phác họa Thần Văn của Tả Mạc như hình thành lên một bàn tay vô hình châm rãi kéo căng nó.Thanh Ti càng bị kéo căng ra, thì quang ngân mầu xanh ở khắp nơi đang tụ tập về phía Thanh ti càng nhiều khiến thanh ti biến thành trung tâm của một vòng xoáy mầu xanh.Quang ngân tụ tập lại càng lúc càng nhiều, chỉ trong chớp mắt những đoàn thanh quang(ánh sáng mầu xanh) ở trên Thanh Ti đã hình thành lên một cơn bão.Thân thể khổng lồ của Cự nhân sương mù chính là mục tiêu tốt nhất.Vút!Dây cung phát ra tiếng vang!Cơn bão được hình thành từ thanh quang đang bay xoẹt qua không trung tạo thành một vệt xanh thẫm trên bầu trời, rồi đâm thẳng vào người Cự nhân.Thanh quang dễ dàng chui vào thân thể cự nhân sương mù.Thân thể cự nhân sương mù cứng đờ lại giống như một bức tượng điêu khắc.

Bỗng nhiên từ trong thân thể cự nhân sương mù phát ra ánh sáng mầu xanh rồi từ từ nở lớn lên.

Sau đó từng chùm thanh quang như những thanh kiếm phá thân thể nhô ra khiến cự nhân sương mù như biến thành con nhím.Hô!Đột nhiên, từ trong thân thể cự nhân sương mù bốc lên một ngọn lửa mầu xanh.

Chỉ trong khoảnh khắc toàn thân cự nhân sương mù như bị thiêu đốt trong hỏa diễm.Lúc này Tả Mạc mới từ trong trạng thái kì dị phục hồi trở lại.

Cước bộ hắn không còn di chuyển theo tiết tấu như vừa nãy, mặc dù hắn vẫn chưa hoàn toàn làm chủ thân thể, nhưng bản năng hắn vẫn duy trì trạng thái bay lơ lửng trên không trung.

Lúc này hắn mới giật mình phát hiện ra, thần lực trong cơ thể bị rút đi gần như không còn.Nhìn quả cầu lửa khổng lồ đang cuồn cuộn phía xa xa.

Tả Mạc thở dài nhẹ nhõm, rồi liếc mắt nhìn sợi Thanh Ti đã mất hết quang mang.Hắn khẽ vẫy một cái, Thanh Ti lại bay về tay hắn.Thanh Ba Huyền - vừa nãy Cự nhân có nói đến ba chữ này!Đột nhiên, từ trong quả cầu lửa bay ra một bóng trắng nho nhỏ muốn phá không chạy trốn.

Tả mạc nhìn thấy rõ ràng bóng trắng đó là một hài đồng toàn thân trắng như tuyết.Đó là cái gì?Khi hài đồng kia muốn quay đầu bỏ chạy thì đột nhiên từ trong hư không có một bàn tay xuất hiện tóm lấy cổ nó.Thân thể hài đồng cứng đờ không dám nhúc nhích, nhưng trong lòng âm thâm kêu khổ.A Quỷ bay lại gần Tả Mạc, trên tay nàng là hài đồng trần trụi."

Quỷ Vụ đồng!

Nó chính là Quỷ Vụ đồng của bộ lạc Quỷ Vụ!"

Vệ thốt lên ngạc nhiên."

Quỷ Vụ đồng?"

Tả Mạc cảm thấy không hiểu cho lắm."

Trong truyền thuyết có nói, khi cường giả Đồ đằng của Quỷ Vụ bộ lạc tu luyện đến cực hạn sẽ phản lão hoàn đồng, người đó sẽ biến thành hình dáng tiểu hài tử trắng như tuyết không chút tỳ vết, đó chính là Quỷ Vụ đồng" Vệ giải thích."

Nghe ra có vẻ lợi hại nhỉ" Tả Mạc lẩm bẩm."

Vốn là lợi hại thế rồi!"

Hài đồng trên tay Tả mạc không nhịn được buột miệng đáp lại.Tả mạc, Vệ và Bồ Yêu ngẩn cả người.

Chẳng lẽ Quỷ Vụ đồng có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện sao?"

Nói cho các ngươi biết, năm đó lão phu là người mạnh nhất bộ lạc" Quỷ Vụ đồng lên mặt, thế nhưng câu nói của nó cùng với âm thanh non nớt của trẻ con khiến người ta nghe được cũng cảm thấy kì dị vô cùng.Bỗng nhiên huyết đồng của Bồ Yêu lóe sáng :"Ngươi nghe thấy chúng ta nói chuyện sao?"

"Nói nhảm!"

Quỷ Vụ đồng bực tức nói :"Tuy hai ngươi đều là hồn phách, nhưng đây lại là địa bàn của ta, sao ta lại không nghe thấy được?

Chứng tỏ các ngươi cũng quá tệ hại, đến cả điều đó cũng không biết.

Chắc chắn hai ngươi không thể ra khỏi thân thể tiểu tử này""Ngươi biết ngưng hồn xuất thể sao?"

Huyết đồng của Bồ Yêu lóe lên."

Ngưng hồn xuất thể?

Cái danh từ này ta chưa nghe thấy, thế nhưng cách để đi ra khỏi thân thể tiểu tử này thì cũng đơn giản thôi" Quỷ Vụ đồng tùy ý bảo."

Thế phải làm như thế nào?"

Bồ yêu không ngại học hỏi kẻ dưới.Bỗng nhiên Quỷ Vụ đồng ngậm miệng không nói.

Nó không phải kẻ ngốc, lúc nãy nói nhiều một chút chẳng qua muốn cò kè mặc cả với Tả Mạc mà thôi.Tả Mạc là loại người thế nào, vừa thấy con hàng này làm ra bộ dáng như vậy hắn đã biết ngay toan tính của đối phương.

Vì vậy hắn cười lạnh nói:"Tốt nhất ngươi nên phối hợp với chúng ta, đỡ phải ăn nỗi đau da thịt"Quỷ Vụ đồng lên tiếng phản đối:"Các ngươi có thể giam cầm lão phu như nào?

Nếu các ngươi mà giết lão phu thì vĩnh viễn không bao giờ ra khỏi Vụ Nhãn Khuê này được""Ta cần phải giết ngươi sao?"

Tả Mạc cũng là loại người hung ác, mấy cái trò của Quỷ Vụ đồng hắn cũng không để vào mắt, hắn chỉ thản nhiên nói:"Chỉ cần ta truyền vào thân thể ngươi một chút Thái Dương Thần Hỏa thôi, thì ... hừ hừ !"

Dù sao Tả Mạc cũng nhớ kĩ lời Vệ nói, Thái Dương thần lực mà hắn tu luyện chính là khắc tinh của Quỷ Vụ bộ tộc.

Vậy đương nhiên Thái Dương thần hỏa sẽ có tác dụng với Quỷ Vụ đồng.Sắc mặt Quỷ Vụ đồng trở lên tái nhợt rồi hét lên :"Các ngươi thật độc ác""Sao, sợ rồi à?"

Tả Mạc cười nhạt :"Ca còn rất nhiều thủ đoạn, lúc đó ngươi mới biết thế nào là sống không bằng chết a, ca rất chờ mong ngươi tỏ ra kiên cường a.

Lúc đó ca mới ra tay, đằng nào ca cũng thanh toán luôn khoản nợ lúc trước.

Nếu không, món nợ lúc đầu phải tính thế nào?(DG: nếu không giang hồ nó khinh)"Quỷ Vụ đồng gần như muốn khóc.

Nó đã ngủ ở đây cả vạn năm, thế nào mà vừa mới tỉnh dậy đã chạm mặt một gã biến thái thế này.Bồ yêu lạnh lùng nói:"Cẩn thận, đừng cho nó chạm tới biển mây phía dưới"Trong lòng Quỷ Vụ đồng muốn đâm đầu vào tường mà chết quách cho xong, sao đối phương toàn lũ gian xảo đến thế cơ chứ ?Bản thân mình cũng ở Vụ điện nhiều năm, thật hoài niệm những tên gia hỏa thời viễn cổ.. . , bọn họ thuần phác cỡ nào a.. ."

Ta nói, để ta nói" Bản thân đã rơi vào hoàn cảnh như này, Quỷ Vụ đồng cũng bất chấp những cái khác.

Hiển nhiên đám gia hỏa trước mắt chẳng có kẻ nào là người lương thiện, mình bị rơi vào tay bọn hắn thì chỉ còn cách than thở số mình không may thôi.Quỷ Vụ đồng vội vàng đọc ra một đoạn khẩu quyết.Rất nhanh sau đó từ trong ý thức hải của Tả Mạc có hai thân ảnh một đen một trắng bước ra ngoài."

Ha ha ha!"

Bồ yêu cất tiếng cười dài, trong lòng cảm thấy cực kì vui sướng.

Lâu nay hắn tìm đủ mọi cách để bước ra khỏi ý thức hải của Tả Mạc, đến tận bây giờ hắn mới hoàn thành được tâm niệm.Cảm giác này, thật quá tuyệt rồi!Khuôn mặt của Vệ cũng hiện lên vẻ sung sướng và mới mẻ, bất kể là ai bị cầm cố nhiều năm như vậy thì lòng hướng tới tự do của họ không ai có thể tưởng thượng được.Bồ Yêu và Vệ đột nhiên xuất hiện nhưng A Quỷ vẫn không chút động dung.Tả Mạc nhìn thấy Bồ yêu và Vệ đang bay lượn trong không trung, trên mặt hắn cũng nở ra nụ cười xuất phát từ nội tâmHai tên đồ cổ này.. .Quỷ Vụ đồng thấy không ai chú ý đến nó nên định dùng lực thoát khốn.

Ai ngờ vị cô nương đang nắm cổ nó cũng cảm thấy ý định của nó, bàn tay siết chặt thêm một chút.Quỷ Vụ đồng cảm thấy cổ đau nhói.Lập tức nó đành ngoan ngoãn trở lại.Chương 794 : Gặp Thiên HoànDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Bên trong Phong điện.

Nguyễn Hữu Tiên lẳng lặng đứng nhìn trận chiến đang diễn ra.Mặc dù Long Nham lấy một địch ba nhưng vẫn thoải mái chiếm thế thượng phong.

Dù vậy trên mặt Nguyễn Hữu Tiên cũng không lộ chút vui mừng nào.Ánh mắt của hắn đang chăm chú nhìn ba thân ảnh đang đau khổ chống đỡ kia.Mạc Vân Hải!Ba người này chính là người của Mạc Vân Hải!Nguyễn Hữu Tiên chỉ cần liếc mắt qua cũng nhận ra thân phận của ba người, không những thế hắn còn nhìn ra được ba người này đều là tinh anh của Mạc Vân Hải.

Mạc Vân Hải là đại địch của Thiên Hoàn, vì vậy Nguyễn Hữu Tiên muốn tìm hiểu một chút, thử xem tinh nhuệ của Mạc Vân Hải có thực lực như thế nào.

Vì thế, hắn mới nhường Long Nham xuất thủ.Khi vừa vào trận, Long Nham nhanh chóng chiếm được thế thượng phong, điều này cũng không nằm ngoài dự liệu của Nguyễn Hữu Tiên.

Nhưng chiến đấu diễn ra một lúc thì Nguyễn Hữu Tiên trở lên nghiêm túc hẳn.Tuy ba người Mạc Vân Hải này bị rơi vào thế hạ phong nhưng bọn họ chiến đầu vô cùng ngoan cường.

Trận chiến đã kéo dài như thế mà vẫn chưa thất bại.

Ba người này chiến đấu theo nhóm rất thành thục, hơn nữa phối hợp rất ăn ý với nhau, cho dù bị rơi xuống thế hạ phong nhưng bọn họ vẫn chống đỡ được.

Tuy Long Nham vẫn chưa toàn lực ra tay nhưng thực lực của ba người này vẫn khiến Nguyễn Hữu Tiên có chút giật mình kinh ngạc.Nếu tinh nhuệ của Mạc Vân Hải đều có thực lực như vậy thì quả là đáng sợ!Đương nhiên Nguyễn Hữu Tiên cũng có thể nhìn ra không ít tin tức từ ba người.

Ba người này cũng chỉ có thực lực phổ thông, tu luyện thần lực chưa được bao lâu, hơn nữa thiên phú cũng bình thường.

Dù trên người bọn họ mặc thần trang trong hệ thống của Mạc Vân Hải, nhưng dù nhìn từ góc độ nào cũng chỉ thấy bọn họ hết sức bình thường không có điểm nào khác biệt.

Điểm quan trọng nhất là bọn họ có thể vận dụng thần trang, chiến trận và thực lực của mình phát huy đến cực hạn.Đó mới là điều làm Nguyễn Hữu Tiên khiếp sợ.Đối với một thế lực mà nói thì thực lực cá nhân cường đại không đáng sợ lắm.

Hiện tại vẫn chưa xuất hiện nhân vật có tu vi nghịch thiên có khả năng một mình tiêu diệt một phái, mọi người vẫn chưa biết được giá trị của một đỉnh giai cường giả trong chiến tranh là như thế nào.

Bởi vì, sau khi thời đại thần lực bắt đầu cho đến tận bây giờ vẫn chưa có cường giả đỉnh giai tu luyện thần lực nào tham dự vào một cuộc chiến.Có rất nhiều nhân tố quyết định thành bại của một cuộc chiến, ví dụ như chiến tướng chỉ huy, trình độ tổng thể của chiến bộ, và trang bị hay các tình huống phát sinh vv. . . .Nhưng, sự thể hiện của ba người trước mắt chính là then chốt của vấn đề.Mạc Vân Hải có cao nhân.Thực lực bản thân Mạc Vân Hải vốn không hề kém cỏi, thần trang Mạc Vân hệ là một trong ba thần trang mạnh nhất.

Mạc Vân Hải có nhược điểm khác với Côn Luân và Thiên Hoàn, đó chính là phương diện chiến bộ của họ.

Có thể nói, trình độ chiến bộ của Mạc Vân Hải vẫn chênh lệch với Côn Luân và Thiên Hoàn.

Loại chênh lệch này chính là chênh lệch về tích lũy, những phái lớn như Côn Luân và Thiên Hoàn phái nào chẳng có tích lũy suốt cả nghìn năm, còn Mạc Vân Hải mới tích lũy được có vài năm thì sao có thể bằng được.Lúc trước, Nguyễn Hữu Tiên luôn tin rằng phương diện chiến lực thì Mạc Vân Hải không thể so sánh với Thiên Hoàn.

Tuy Mạc Vân Hải có được Công Tôn Sai và Biệt Hàn.

Nhưng trình độ tổng thể thì Thiên Hoàn lại vượt trội hơn Mạc Vân Hải gấp mấy lần.

Nhưng hiện giờ hắn không thể giữ lại suy nghĩ lúc trước rồi.Ba người này chắc không phải là những trường hợp cá biệt.Chắc hẳn Mạc Vân Hải cũng biết rõ nhược điểm của mình cho nên bọn họ mới đi trên một con đường hoàn toàn mới.

Họ lợi dụng chiến trận và thần trang để khai thác triệt để tiềm năng của chiến bộ.Những thứ như này không thể hiện ở bề ngoài, cũng không thể nhìn thấy hay sờ được, nhưng nó lại có thể tăng thực lực chỉnh thể của toàn chiến bộ.Nguyễn Hữu Tiên thầm ghi nhớ trong lòng, việc này đợi đến khi trở về phải báo cáo lại với chưởng môn.

Thần trang của Thiên Hoàn không hề thua kém đối phương, tố chất của Chiến bộ cũng hơn đối phương, nhưng lại không khai thác được tối đa tiềm lực như đối phương.Nếu song phương phải đối đầu, Nguyễn Hữu Tiên cũng không dám khẳng định bên mình chiếm được bao nhiêu ưu thế."

Kết thúc đi, không nên lãng phí quá nhiều thời gian chiến đấu với những tên tiểu tốt này " Nguyễn Hữu Tiên cũng đã đạt được mục đích của mình cho nên hắn cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian nữa.Long Nham nghe thấy vậy liền tăng mạnh uy thế khiến ba người đang ở tình huống nguy hiểm lập tức rơi vào tình trạng chuẩn bị mất mạng.Bỗng nhiên có một thanh âm ôn hòa truyền tới :"Như thế là được rồi, đừng lên làm gì quá đáng"Tinh thần ba người lập tức đề thăng, không ngờ lại có thể chống cự lại Long Nham.Chỉ thấy trong trận chiến đầy những tiếng gào thét hỗn loạn, bỗng xuất hiện một thân anh khô gầy đang chậm rãi đi tới.

Y đi lại rất thong thả nhưng thân pháp nhanh kinh người, tiếng nói của y từ xa vọng tới tới lại khiến cho người ta có cảm giác như lời nói của y ngay bên tai mình."

Thật là, từ lúc nào người Mạc Vân Hải chúng ta lại bị người ta thích thì bắt nạt như vậy?"

Một thanh âm uể oải vang lên, thanh âm này mang theo nét mị hoặc làm người ta xiêu hồn lạc phách, một nữ tử rực rỡ như đóa hồng đang từ từ bước tới.

Những đợt cuồng phong đang gào thét trong chiến trường không làm cho bộ quần áo hồng sắc của nàng sinh ra một chút gợn sóng nào.Tông Như!

Tằng Liên Nhi!Con ngươi của Nguyễn Hữu Tiên co lại, Long Nham thoái lui khỏi trận chiến trở về bên cạnh Nguyễn Hữu Tiên.Cũng không thể trách hai người có phản ứng như lâm đại địch.

Phải biết rằng, các cao thủ của Mạc Vân Hải chính là trọng điểm thám thính của các đại môn phái.

Tăng Liên Nhi chắc không cần nói tới, đó chính là nữ nhân tu luyện Nguyệt Lượng thần lực, là một trong những người bí ẩn ở bên cạnh Tả Mạc.

Trong thời gian mọi người vẫn còn đang tìm hiểu thần lực, thì thần lực của nàng đã có chút thanh tựu rồi, còn hiện tại thực lực của nàng cao đến đâu thì không ai biết được.Còn trước đây, Tông Như cũng không nổi bật cho lắm.

Nhưng sau khi Tông Như xuất quan, cả bầu trời sinh ra dị tượng làm chấn động cả Mạc Vân Hải.

Đây chính là những tin tức mà các trinh sát viên truyền về.

Sau khi những thế lực lớn bỏ công ra tìm hiểu, những tin tức tình báo nói về Tông Như cũng dần hoàn thiện.

Lúc đó mọi người, ai cũng cảm thấy ngạc nhiên.Tông Như có xuất thân bình thường, vốn là một tán tu nửa đường nhập hội.

Y là một trong những người đi theo Tả Mạc sớm nhất, cho nên y rất trung thành với Tả Mạc, để có thể trợ giúp cho Tả Mạc y đã dứt khoát hạ lời thề Khí phật tử nguyện.

Từ đó, y tu luyện nguyện lực.

Sau đó lại bế tử quan, không ngờ y vẫn có thể xuất quan và trở thành một trong những cao thủ thần lực đỉnh giai dưới trướng Tả Mạc.Khi nhìn thấy bộ dáng của Tông Như, Nguyễn Hữu Tiên biết rằng, những lời đồn đãi không hề nói quá.

Phải biết rằng mỗi một Thiện Tu lại tu luyện công pháp khác nhau, cho nên dấu hiệu lúc đại thành cũng khác nhau nhiều lắm.

Tuy thân thể Tông Như khô gầy nhưng hai con mắt lại trong suốt như nhìn thấu lòng người.

Điều này khiến Nguyễn Hữu Tiên càng thêm e ngại.Mặc dù Thiền môn coi trọng việc tu luyện thân thể, nhưng đối với những pháp môn loại tâm thiền thì cơ thể chỉ là cái túi da không hề làm cản trở bọn họ phát huy ra uy lực.E rằng Tông Như đang đi theo con đường như vậy."

Đại nhân đã dặn dò từ trước, ở chỗ này thế nào cũng gặp cao thủ của Thiên Hoàn.

Ta chỉ không nghĩ rằng lại gặp sớm như vậy thôi" Tằng Liên Nhi nhỏ nhẹ bảo.Nguyễn Hữu Tiên rùng mình một cái, đối phương đã nhận ra lai lịch bọn hắn rồi.

Trên mặt hắn vẫn miễn cưỡng nở ra nụ cười, hắn cải chính:"Thiên Hoàn sao?

Không lẽ Tằng tiểu thư lại tưởng nhầm chúng ta là người của Thiên Hoàn?

Một đại phái như Thiên Hoàn thì những tán tu như chúng ta sao có thể với tới được?"

Tằng Liên Nhi lộ ra vẻ cười mà không phải cười, nàng nhìn Nguyễn Hữu Tiên nhưng không nói câu nào.

Nàng nhìn thấy sự sợ hãi từ trong lòng của Nguyễn Hữu Tiên."

Cứ đánh một trận, rồi sẽ biết" Tông Như vẫn dùng giọng nói ôn hòa không có chút khói lửa nào nói chuyện.Lúc nãy ba người kia suýt chết, giờ được cứu khiến trong lòng bọn hắn trào lên cảm giác hưng phấn khó tả.

Hơn nữa bọn hắn đều là những người theo Tả Mạc đã lâu cho nên không tránh khỏi việc lây nhiễm thói ăn nói độc địa của Tả Mạc.Một trong ba người chợt kêu lên: "Ê, Sợ rồi hả?"

Một người khác lại nói theo:"Đúng là nói vớ vẩn, Thiên Hoàn tiểu rắm rắm mà gặp phải đại sư phụ và đại tỷ đầu thì kiểu gì chả bị đánh như đánh chó"Tên thứ ba thình lình tiếp lời hai tên trước: "Chúng ta đang mắng Thiên Hoàn tiểu rắm rắm, thỉnh không nên tự mình vơ vào nhé"Nguyễn Hữu Tiên chỉ cảm thấy một luồng tức khí lao lên cổ họng.

Từ lúc hắn sinh ra đến giờ, đây là lần đâu tiên trong lòng hắn sinh ra cảm giác xung động mạnh mẽ như vậy.

Hắn hận mình không thể chồm tới xé rách cái mồm ba tên khốn kia thành mảnh nhỏ.Long Nham thì như nổ tung, thân hình gã chớp động rồi đánh về hướng ba người!Sát khí của gã như ngưng thành thực chất, ầm ầm lao về phía ba người như một cơn bão càn quét!Lần này gã dùng hết sức mà xuất thủ, không hề bảo lưu một chút nào!Bỗng nhiên trước mặt gã xuất hiện một bàn tay khô gầy.Nhanh thật!Con mắt Long Nham khẽ nhíu lại, chiến ý dâng lên, gã không hề lùi bước mà còn tiến tới.

Không ngờ khí thế của gã lại tăng thêm một lần nữa, gã nổi giận gầm lên một tiếng.

Trên bàn tay gã đột nhiên sáng lên thần văn sáng ngời rồi từ từ lan tràn lên cánh tay.Thần lực cuộn trào mãnh liệt đang điên cuồng lưu động trên thần văn.

Trên thần văn bắt đầu xuất hiện những sợi quang mang mảnh dẻ, tụ tập trên nắm tay của gã với tốc độ kinh người.Nắm tay của Long Nham huyễn hóa thành một chiếc đầu rồng mà không phải rồng (DG: khủng long rồi), há mồm rống hận như tiếng rồng gầm thét làm lòng người chấn động.Khuôn mặt Tông Như vẫn yên tĩnh như mặt nước, bàn tay khô gầy của y chỉ nhẹ nhàng khua lên.

Theo cái vẫy tay của y, không gian trước mặt bị biến thành một mảng hư không.Một quyền uy mãnh vô song của Long Nham khi kích lên hư không đều bị tan biến không có chút âm thanh nào vọng ra.Trong mắt mọi người một quyền này của Long Nham như bị Tông Như thôn phệ sạch sẽ.

Một sức mạnh vô cùng cuồng bạo, một sát cơ tuôn trào mạnh liệt như ngưng thành thực chất, vậy mà đều bị tan biến trong nháy mắt không để lại chút dư âm nào.Giống như cơn sóng dữ cao tận trời chỉ trong nháy mắt đã yên tĩnh êm ả.Mà quỷ dị nhất chính là nắm tay của Long Nham và bàn tay khô gầy của Tông Như như dính chặt vào nhau.※※※※※※※※※※※※※※※※�� � � �� �※※※※※※※※※※※※※Quỷ Vụ đồng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày mình lại trở thành tù binh.

Cái này khiến nó chưa có chuẩn bị tâm lí.

Hơn nữa lần ngã đầu tiên trong cả vạn năm lại do tay một đám người gian xảo độc ác làm lên.Những hình phạt có cái tên thật là khủng khiếp và tàn nhẫn, chỉ có cái tên thôi cũng khiến Quỷ Vụ đồng cảm thấy cả người rét lạnh như rơi vào hầm băng.

Trong đầu nó chỉ còn một suy nghĩ, sao trên đời này lại có hạng người hung ác đến thế cơ chứ.Chỉ thương cảm cho tên gia hỏa kia, dưới tầng tầng lớp lớp uy hiếp của Tả Mạc, tâm lí cầu may cuối cùng của nó cũng tan thành mây khói.Lúc này nó trở lên vô cùng ngoan ngoãn, hỏi gì đáp nấy.Lúc này Tả Mạc mới biết rõ một số việc, năm xưa Quỷ Vụ đồng cũng là một nhân vật lợi hại, là người mạnh nhất trong Quỷ Vụ bộ lạc khi xưa, cho lên nó có thể tùy ý hô phong hoán vũ khắp nơi.

Nhưng trời cũng có lúc nắng lúc mưa, người thì lúc họa lúc may, khi nó tế luyện Vụ Nhãn khuê, chẳng may bị hút hết cả hồn phách vào.Sau khi mất đi nhục thân nó lại ngộ ra phương pháp sử dụng biển sương, từ đó về sau nó mới có cuộc sống bất diệt như hiện nay.Đương nhiên nhờ có hồn phách của nó lên uy lực của Vụ Nhãn Khuê tăng mạnh, còn trong lòng nó thì tràn đầy bi phẫn (phẫn nộ và bi ai), nó nhất quyết không chịu nhận chủ, bất kì ai có ý định với Vụ Nhãn Khuê đều bị nó đánh cho trọng thương.Nhưng không ngờ cuối cùng nó cũng rơi vào tay người sáng lập ra Đồ Đằng khôi trường.

Lần này đến phiên nó là kẻ chịu đòn đến khi ngoan ngoãn mới thôi.Cuối cùng chủ nhân của nó mang nó đến Vụ điện để thủ hộ Vụ điện.Khi chủ nhân của nó vẫn lạc, Đồ Đằng khôi trường cũng đóng cửa, nó bị nhốt trong Đồ Đằng khôi trường, mãi mãi không nhìn thấy ánh mặt trời.

Thật vất cả mới thấy có vài người xông vào Vụ điện.

Việc này làm cho tinh thần nó phấn chấn hẳn.

Lại nhớ lại năm xưa, Vụ điện chính là nơi khó qua nhất a.Vậy mà không nghĩ tới, lần này lại rơi vào tay tặc tử. . .Điều này làm lòng nó trào lên nỗi bi phẫn khó tả bằng lời.Còn Tả Mạc lại vô cùng vui vẻ, từ miệng Quỷ Vụ đồng nó biết được lai lịch của Thanh Ti trong tay.

Nó chính là Thanh ba huyền, một trong những dị vật thời Viễn cổ, là một thông linh chi vật do thiên địa sinh ra.

Nó cũng giống như những sinh vật sinh ra ở thời kì khởi nguyên (DG: thòi kỳ bắt đầu, hỗn độn sơ khai).

Không ai biết rõ được nguồn gốc của nó, chỉ biết rằng nó có khả năng sinh trưởng, cứ mỗi nghìn năm nó dài thêm có nửa dặm.

Vậy mà cái Thanh Ba huyền này lại dài tới bẩy dặm a, vậy là tối thiểu nó cũng sinh trưởng một vạn bốn nghìn năm.Nghe thấy vậy, Tả Mạc liền yêu thích không muốn buông tay.Bảo bối tốt a!Chương 795 : Hàng phụcDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Ngoại trừ Thanh Huyền Ba, đương nhiên Tả Mạc không thể tránh khỏi việc hỏi thêm một số vấn đề khác, ví dụ như bố trí của Đồ Đằng khôi tràng hay chỗ nào có nguy hiểm chẳng hạn.

Chỉ tiếc rằng cái gã Quỷ Vụ đồng này cũng chỉ là một đứa lập dị và cô độc.

Hơn nữa nó dù vẫn ở đây hơn vạn năm rồi nhưng đúng là siêu cấp lập dị và cô độc mà.

Ngoại trừ cái mảnh đất một mẫu ba phân ở Vụ điện, nó chưa từng đặt chân đến địa phương khác bao giờ.Đương nhiên, gã này cũng biểu hiện ra mình cũng có một ít đây mơ dẫy má ở đây(nhân mạch), nó bảo ở những nơi khác trong khôi tràng này nó cũng có mấy tên tri kỉ là lão đại một phương vân vân và vân vân. . .Bạn tri kỉ lâu năm. . .Thiếu chút nữa Tả Mạc đã chửi ầm lên, chỉ cần nghe cái danh từ đấy thôi là đã biết nó chả có giao tình gì với ai.“ Tên này chắc là khai hết rồi, giờ tính sao với nó đây?”

Tả Mạc liếc qua Bồ Yêu và Vệ rồi hỏi:” Giữ hắn lại có khi mang đến nhiều phiền toái, không chừng hắn lại âm thầm giở ngáng chân chúng ta, ta thấy giết người diệt khẩu vẫn dễ dàng và sạch sẽ hơn”Quỷ Vụ đồng gào lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn mầu tuyết trắng của nó lại trắng bệch thêm vài phần :” Đừng giết ta !

Giết ta rồi các ngươi không ra khỏi đây được đâu!”

“ Ồ, chẳng lẽ pháp quyết lúc nãy của ngươi là đồ giả?”

Trên mặt Tả Mạc hiện lên vẻ sát khí đằng đằng.Thân thể Quỷ Vụ đồng cứng đờ, sắc mặt xám như tro tàn, chẳng lẽ lúc này mình có nói ra pháp quyết để thoát ra khỏi đây sao?

Nó nhớ lại vừa nãy mình bị Tả Mạc dùng đủ loại thủ đoạn đe dọa, uy hiếp, khiến đầu óc của nó đần ra, cuối cùng mồm nó nói ra những gì thì chính nó cũng chẳng nhớ rõ nữa.“ Hay là cứ giết quách đi cho xong chuyện!”

Bồ Yêu không thèm nhìn Quỷ Vụ đồng mà chỉ ngoảnh mặt thưởng thức khung cảnh sương khói đầy trời của biển sương:” Cái Vụ Nhãn Khuê này cũng là chỗ không tồi a”Trong lời nói của hắn toát lên ý định chiếm địa bàn.Vệ cũng cười mỉm nói:” Đúng vậy, không tồi a!”

Quỷ Vụ đồng hoàn toàn choáng váng : “ Không muốn!

Đừng giết ta a!”

Tả Mạc đứng từ trên cao nhìn xuống nói : “ Mạc Vân Hải ta chưa bao giờ chứa chấp loại người vô dụng không có chút giá trị gì, như vậy ngươi có lí do gì để sống không?”

“ Giá trị sao?”

Quỷ Vụ đồng như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, liền giật mình một cái rồi liên tục nói: “ Có giá trị!

Có giá trị!

Ta có giá trị!”

“ Ah, vậy ngươi có giá trị như thế nào, nói thử xem sao” Tả Mạc nhìn thấy bộ dạng của nó, trong lòng hắn mừng thầm nhưng bề ngoài thì vẫn làm ra vẻ chẳng thèm để ý.“ Ta nguyện ý dâng lên Vụ Thần Quyết của Quỷ Vụ bộ lạc” Quỷ Vụ đồng vội vã cầu xin.“ Vụ Thần Quyết?”

Tả Mạc 'ah' một tiếng, rồi lập tức hỏi lại : “ So Thái Dương Thần Quyết thì nó như thế nào?”

Trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ, cái thần quyết này có tác dụng với Dã Lăng a!Quỷ Vụ đồng tự nhiên đần cái mặt, sau đó nó lắc đầu, chua chát nói:” Không bằng. ”“ Đấy là điều đương nhiên rồi.

Chỉ với Quỷ Vụ thần quyết mà ngươi cũng dám động thủ với ta à, ngươi cũng quá coi thường ta rồi!”

Tả Mạc làm ra cái vẻ mặt khinh thường.Quỷ Vụ đồng cắn răng nói:” Tiểu nhân nguyện ý đi theo đại nhân”Nghe được câu này, con mắt Tả Mạc liền sáng ngời lên.Quỷ Vụ đồng nói tiếp : “ Tuy hai vị này cũng có thể chiếm được Vụ Nhãn Khuê, nhưng dù sao Vụ Nhãn Khuê này cũng là vật mà tiểu nhân tế luyện năm xưa, cho lên kể cả hai vị kia có thể phát huy tác dụng của nó, nhưng dù sao công pháp cũng khác nhau cho nên không cách nào phát huy được uy lực chính thức của Vụ Nhãn Khuê”Tả Mạc thấy nó nói ra câu mình mong chờ nẫy giờ, liền ra vẻ trầm ngâm nói:” Ngươi nói cũng có lí, ta biết chỉ có ngươi mới phát huy uy lực lớn nhất của Vụ Nhãn Khuê, nhưng mà nếu ngươi trốn vào biển sương thì chẳng phải ta mất cả ngươi lẫn vật à?”

Quỷ Vụ đồng nghe thấy câu nói này của Tiểu Mạc Ca liền cuống quýt nói :” Cả người lẫn vật đều còn a!”

Nó vừa nói, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.

Nó nhanh nhảu nịnh đầm:” Tiểu nhân nguyện ý để đại nhân lưu lại ấn kí trong người, chỉ cần đại nhân dùng thần quyết này để lưu lại cấm chế thì tiểu nhân không có cách nào để trốn đi a”Tả Mạc tiếp nhận Quỷ Vụ đồng thần quyết, sau khi xem xét qua, hắn liền dùng cái bộ mặt giống như cười mà không phải cười (tiếu phi tiếu) nhìn Quỷ Vụ đồng.Quỷ Vụ đồng bị Tả Mạc nhìn đến dựng tóc gáy, trong lòng cũng cảm thấy chột dạ.“ Trên trời có đức hiếu sinh, nếu ngươi đã có ý quy thuận thì đương nhiên ta cũng thuận theo thiên ý, dù sao ta cũng là người tốt bụng a” Tả Mạc cười cười, hắn nhìn Quỷ Vụ đồng bảo:” Tuy ngươi đã đọc cái pháp quyết này, nhưng nó quá phức tạp, ta thấy cũng chẳng cần làm gì.

Chỉ cần dùng Định Phách Thần Quang có phải đơn giản hơn không!”

Quỷ Vụ đồng vừa nghe thấy bốn chữ Định Phách Thần Quang, thân hình của nó liền đơ ra như phỗng.“ Thế nào ?chẳng lẽ không muốn à?”

Tiểu Mạc Ca làm ra khuôn mặt buồn rười rượi hỏi.Quỷ Vụ đồng cảm thấy khóc không ra nước mắt, nhưng nó cũng biết rằng, lúc này không phải lúc do dự.

Vị Tiểu ca trước mặt nó chắc chắn là một nhân vật cực kì tàn nhẫn, giết người như ngóe.“ Nguyện theo ý định của đại nhân!”

Nó liền cúi đầu bái phục.Sau khi cởi bỏ mọi khúc mắc, suy nghĩ của nó cũng thông thoáng hẳn.

Chủ nhân hiện tại không phải cũng giống chủ nhân lúc trước sao, cả hai đều có cái tính giảo quyệt và thâm sâu khó dò sao?

Hơn nữa cao thủ bên cạnh chủ nhân cũng nhiều như mây, bản thân đã tu luyện Thái Dương thần lực, lại có trọng bảo như Thanh Ba Huyền .Người như chủ nhân nếu ở vạn năm trước cũng tuyệt đối là một nhân vật phong vân a!Có thể làm thủ hạ của nhân vật như vây, nói không chừng lại có một ngày khôi phục được chân thân. . .Trong nội tâm Quỷ Vụ đồng cũng nóng rực.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※\Tiếng sấm trên đỉnh đầu đang nổ ầm ầm, những con điện xà mầu bạc sáng chói mắt thỉnh thoảng lại đánh xuống như xé tan không gian tạo thành một vệt sáng cuối chân trời, có những thứ chết đi lại có những thứ sinh ra, cứ như vậy luân chuyển không ngừng.Vi Thắng đang bước từng bước về phía trước, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước mặt, bước những bước đầy kiên định.

Con mắt đỏ như huyết lưu li tràn ngập chiến ý.

Đằng sau lưng hắn là năm tên thiết vệ đang im lặng đi theo, bọn hắn ngước nhìn thân ảnh thẳng tắp như một thanh kiếm phía trước, trong mắt lộ lên vẻ tôn kính và sùng bái.Số lượng thiết vệ bị đưa đến Lôi Điện đạt con số tối đa, đó là năm người.Năm người đi đường hết sức cẩn thận, không ngờ lại gặp được Vi Thắng.

Điều này khiến bọn họ thở ra được một hơi nhẹ nhóm.Kế hoạch của Tả Mạc hoàn toàn bị tan vỡ, thiết vệ không còn chiếm ưu thế về quân số cho nên không thể phát huy hết tác dụng của chiến trận, vì thế tình cảnh của những thiết vệ ở Đồ Đằng khôi tràng là cực kì nguy hiểm.May mà bọn họ gặp được Vi Thắng.Vi Thắng có địa vị siêu nhiên tại Mạc Vân Hải, không phải vì hắn là đại sư huynh của Tả Mạc, mà danh vọng của Vi Thắng đều do hắn dùng kiếm để tạo lên.Vi Thắng của hôm nay không còn là một nhân vật vô danh như trước kia .Hiện tại hắn chính là một trong những kiếm tu có tiềm lực nhất thiên hạ, ngay cả Lâm Khiêm, kẻ có cấp bậc cao như vậy cũng phải khen không tiếc lời.Vô Không Kiếm Môn, đã trở thành một cái tên truyền kỳ.Môn phái đó đã bồi dưỡng ra được một vị thủ lĩnh của một phương có tư cách tranh dành thiên hạ, và bồi dưỡng được một tuyệt thế Chiến tướng có thể ngồi vững trên ngôi vị thứ tư trong thập đại danh tướng của Tu Chân giới, nó lại còn bồi dưỡng ra một vị Kiếm Tu tuyệt thế có tư cách vấn đỉnh cấp bậc kiếm đạo Chí Tôn, và còn Thuần Vu Thành hay La Ly. . . nữa.Ai có thể ngờ được, một môn phái nhỏ bé nơi hoang dã đó lại có thể lợi hại đến mức độ như vậy.Vi Thắng đã dùng kiếm của hắn để khẳng định địa vị của mình.Đây chính là địa vị mà ngay cả thánh địa Kiếm Tu như Côn Luân không thể không thừa nhận.Bỗng nhiên Vi Thắng dừng bước.Trước mắt hắn bỗng xuất hiện một thân ảnh khôi ngô.“ Ngươi là Vi Thắng sao?”

Người mới đến trầm giọng hỏi, y không hề che dấu thân phận Ma tộc.

Thân thể y cứng rắn như sắt thép và tràn ngập sức mạnh cuồng bạo hoang dã.

Nửa thân trên của y để trần, trên cái đầu trọc có một ấn kí hồng vân ( mây hồng) ở giữa trán, trên tai và các đầu ngón tay thô ráp có đeo những vòng đồng nhỏ.

Y mặc một chiếc quần đùi bằng da thú, hai chân để trần.“ Ta là Vi Thắng. ” Vi Thắng không hề né tránh ánh mắt đối phương mà chỉ thong dong hỏi lại: “ Ngươi là ai?”

Vi Thắng thấy rõ ràng, khi hắn tự nhận mình là Vi Thắng, hai con mắt của đối phương bắn ra hai đạo tinh quang.Vi Thắng rất quen thuộc loại ánh mắt này, đó chính là ánh mắt tràn ngập chiến ý.Đối phương nhếch miệng cười lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết(close up).“ Đệ ngũ Ma thần của Ma Thần Điện, Ô Lặc!”※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Tông Như và Long Nham đang giao chiến kịch liệt.Còn Nguyễn Hữu Tiên và Tằng Liên Nhi cũng không thảnh thơi, hai người cũng đang giao chiến với nhau.

Thế nhưng càng đánh thì trong lòng Nguyễn Hữu Tiên càng khiếp sợ, lúc trước hắn cũng ước lượng sức mạnh của Tằng Liên Nhi, nhưng không ngờ thực lực của đối phương lại vượt qua dự đoán của hắn nhiều đến vậy.Thần lực của Tằng Liên Nhi cũng không quá mạnh mẽ to lớn, nhưng lại kéo dài vô cùng.

Hai người đánh nhau từ đầu đến tận bây giờ, mà nàng vẫn chưa có dấu hiệu suy kiệt thần lực.

Hơn nữa thần thuật của nàng còn thay đổi liên tục.Ai nói Viễn Cổ thần quyết không trọng biến hóa, chỉ dùng lực để thủ thắng?Nguyễn Hữu Tiên cũng bị đánh đến mức muốn hộc máu, từ xưa đên nay thần thuật của Thiên Hoàn đều chú trọng biến hóa, vậy mà vẫn bị Tằng Liên Nhi đè xuống thế hạ phong.Luân Loan Nguyệt của Tằng Liên Nhi vô cùng biến hóa, thủ đoạn vận dụng thì nhiều vô số kể.Làm cho Nguyễn Hữu Tiên càng thêm buồn bực chính là, công kích của đối phương không chỉ biến hóa mà còn sắc bén vô cùng.

Nhất là chiêu Nguyệt Hoa Trảm, bất kể hắn dùng thần thuật nào đều bị chiêu này chém hai nửa, quá thần kì và sắc bén mà.Nguyễn Hữu Tiên cũng đâu biết rằng, Nguyệt Lượng thần lực mà Tằng Liên Nhi tu luyện không phải xuất xứ từ cái tiểu thần điện vớ vẩn nào đó.

Mặc dù Nguyệt Lượng Thần Điện không mạnh mẽ bằng Thái Dương thần điện, nhưng điều này chỉ tính trên phương diện lực công kích mà thôi, công kích của Nguyệt Lượng Thần Điện không mạnh mẽ và mãnh liệt như Thái Dương thần điện, nhưng biến hóa thì chưa hẳn đã như vậy.

Bản thân Nguyệt Lượng Thần Điện cũng có thực lực cực kì kinh người, cho nên Nguyệt Lượng thần quyết mà nó truyền thừa sao có thể là một thần quyết tầm thường được.Những năm gần đây Tằng Liên Nhi đều ở cạnh Tả Mạc, cho nên trình độ của nàng tiến triển cực nhanh, chẳng qua bình thường nàng ít có cơ hội để động thủ, cho nên ít người biết trình độ của nàng sâu cạn cỡ nào.Người duy nhất biết được thực lực của nàng chính là Tả Mạc.Nguyễn Hữu Tiên là người được Thiên Hoàn ủy thác trách nhiệm to lớn như vậy, đương nhiên thực lực của hắn cũng không tầm thường.Thần lực của Thiên Hoàn lấy Thần Văn làm trung tâm, thực lực mạnh hay yếu dựa vào mức độ lĩnh ngộ Thần Văn.

Nếu như chỉ bàn về phương diện uy mãnh thì Nguyễn Hữu Tiên kém hơn Long Nham, nhưng nói về phương diện lĩnh ngộ Thần Văn thì hắn chính là một trong ba người đứng đầu thế hệ trẻ của Thiên Hoàn.Nói một cách khác, hắn chính là một trong ba người mạnh nhất thế hệ trẻ.Đột nhiên Thần Văn trên ngực hắn hiện lên những ánh hào quang sáng ngời, còn khí thế của hắn cũng đột nhiên biến đổi hẳn.

Chỉ trong nháy mắt, dường như hắn biến thành một con người khác hẳn, trên thân thể hắn tỏa ra khí tức tràn ngập cảm giác áp bức khó tả, bao phủ lấy Tằng Liên Nhi.Thần Văn trên ngực của Nguyễn Hữu Tiên đầy đủ hơn Thần Văn của Long Nham.Khác với Tuyên vân chi thuật của Mạc Vân Hải, Thần Văn của Thiên Hoàn đi theo con đường lĩnh ngộ Thần Văn mà đi lên.

Càng lĩnh ngộ sâu về Thần Văn thì Thần Văn trên cơ thể càng hoàn thiện, đồng thời thần lực sinh ra từ Thần Văn cũng nhiều hơn, vì thế có thể vận dụng nhiều Thần Thuật hơn.Thần Văn của Nguyễn Hữu Tiên chính là Thần Văn 'Sơn' của Thiên Hoàn.Đây chính là loại Thần Văn mà người cổ đại dùng để diễn giải tác dụng của đại hải( biển cả rộng lớn), bản thân nó cũng ẩn chưa chút ảo diệu, có uy lực vô cùng cường đại.Đó cũng là Thần Văn hoàn chỉnh đầu tiên mà Thiên Hoàn nắm giữ trọn vẹn, cũng là lựa chọn đầu tiên của những đệ tử tu luyện thần lực.Ở giai đoạn nhập môn, 'Sơn “ Thần Văn hề không khó học, đó chính là lí do mà nhiều đệ tự chọn nó để học, tuy nhiên dễ học khó tinh(dễ học nhưng khó tinh thông).

Cho nên, mặc dù đệ tử Thiên Hoàn học Thần văn này có vô số, nhưng người có thể tu luyện tới cảnh giới cao thâm thì chỉ tính được trên đầu ngón tay.Và Nguyễn Hữu Tiên là một trong những người đó.Hắn có những lí giải hết sức độc đáo về 'Sơn' Thần văn, đây cũng là lí do mà Sơn Thần Văn của hắn lại khác với mọi người.Thậm chí những vị có năng lực phi phàm trong môn phái cũng phải khen ngợi Sơn Thần Văn của hắn không hết lời.Vì thế hắn vô cùng tin tưởng vào thực lực của mình, cho dù hắn không thắng được Tằng Liên Nhi thì vẫn có khả năng tự bảo hộ mình.

Trong đầu hắn lại nhớ đến những lời dặn dò của trưởng bối trước khi đi khiến chiến ý trong người hắn càng thêm sôi sục !Chương 796 : Vũ Phiên LệnhDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Khí tức của Nguyễn Hữu Tiên đột nhiên biến đổi, dường như thân hình hắn đã biến thành một ngọn núi cao vạn trượng, đứng sừng sững giữa giữa trời.

Con mắt của Tằng Liên Nhi cũng lóe lên một vầng sáng, đương nhiên nàng cũng nhìn thấy Nguyễn Hữu Tiên đang biến đổi.

Rất lâu rồi nàng chưa được gặp một đối thủ thú vị như thế này!Tằng Liên Nhi vốn có xuất thân từ Ma tộc, vì thế trong cơ thể nàng cũng đang chảy xuôi dòng máu hiếu chiến.

Chẳng qua, lúc thường ngày sự hiếu chiến này được che dấu rất sâu mà thôi.

Chiến ý trong tim nàng đang bốc cháy hừng hực, bình thường rất khó có cơ hội được đối đầu với đối thủ mạnh như vậy.Cho dù là núi cao vạn trượng, thì đã làm sao!Tằng Liên Nhi vươn tay ra hư không trước mặt, hai thanh loan đao bán nguyệt sau lưng còn cao hơn nàng cũng bay ra đằng trước rồi lượn lờ xung quanh người nàng hết sức sinh động.“ Nguyệt Nhi Nguyệt Nhi trảm!”

Tiếng nói nhẹ nhàng và mê hoặc (gợi cảm) của Tằng Liên Nhi rót vào tai Nguyễn Hữu TiênNguyệt hoa như nhận!( DG: hai cánh hoa của ánh trăng như loan đao)Một cỗ khí tức sắc nhọn và lạnh lẽo như băng đâm tới giữa lông mày Nguyễn Hữu Tiên.

Hắn không hề suy nghĩ gì nhiều, chỉ khẽ ngâm : 'Khán sơn bất thị sơn' (“ Nhìn núi không phải núi!”)Cỗ khí tức cao vút mà vững vàng lập tức biến thành khí tức mờ hồ khó dò như sương mù che phủ núi cao.Ánh trăng chuẩn xác chém trúng Nguyễn Hữu Tiên.Ồ!Lông mày Tằng Liên Nhi cũng nhíu lại, rõ ràng nàng đã nhìn thấy Nguyệt Hoa Trảm chém trúng, nhưng cảm giác của nàng lại bảo rằng ở đó trống rỗng không có vật gì.Có trình độ!Phản kích của Nguyễn Hữu Tiên cũng nối theo chiêu đao của nàng, bàn tay phải của hắn hướng tới Tằng Liên Nhi đánh ra một trảo.Tằng Liên Nhi cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trong mắt nàng ngọn trảo kia như biến thành một ngọn núi làm trong lòng nàng sinh ra cảm giác không thể tránh khỏi, Nhưng cảm giác này lại bị Tằng Liên Nhi chấn cho nát bấy trong nháy mắt, cho dù là núi thì đã sao?Bàn tay nàng khum lại, mấy đầu ngón tay vuốt ve dây cung phía trong loan nguyệt(thanh loan đao hình trăng khuyết), dây cung của loan nguyệt trước mặt nàng đột nhiên sáng lên.Bàn tay nàng kẽ vuốt, trên tay nàng xuất hiện một dây cung bằng ánh sáng, đó chính là Loan Nguyệt Như Cung!Bàn tay trắng nõn như tuyết khẽ kéo dây cung, bên trên dây cung có treo đầy loan nguyệt lạnh lẽo xinh đẹp lớn cỡ bàn tay, khi đong đưa chúng nó liên tục phát ra những âm thanh giống như chuông gió vậy.“ Đinh đinh đinh. . . ”Tiếng chuông vang lên thanh thúy và dễ nghe, nếu đối phương mà là một người tinh thông nhạc khúc e rằng bản thân sẽ bị lâm vào trầm mê lúc nào không biết.Mấy chục tiểu loan nguyệt vẽ lên không trung mấy chục đường cong u lãnh và quỷ dị.

Tất cả chúng bay về hướng Nguyễn Hữu Tiên.Sắc mặt Nguyễn Hữu Tiên cũng trở lên ngưng trọng.

Khi ngón tay Tằng Liên Nhi buông dây cung ra, chỉ trong nháy mắt đã có hơn hơn mười đạo sát cơ tập trung vào hắn khiến trong lòng hắn trào lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, dù thân hình vẫn đang ở giữa không trung nhưng hai tay hắn lại kết thành những thủ thế.

Hắn không quan tâm đến Tằng Liên Nhi mà hướng về phía những những tiểu loan nguyệt đang bay múa lung tung trên không chụp một cái.Nhưng những loan nguyệt chỉ nhỏ cỡ lòng bàn tay này lại vô cùng cổ quái, bọn chúng không hề có lộ tuyến phi hành cố định mà bay lượn hết sức quỷ dị khó lường.Còn một chưởng của Nguyễn Hữu Tiên lại vỗ vào hư không.Thế nhưng Nguyễn Hữu Tiên cũng không phải là người dễ bị đánh bại như vậy, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng rồi biến đổi chưởng thế.

Lúc này chưởng của hắn như ngọn kỳ phong hiểm trở, như dốc núi dựng đứng, bất ngờ hướng về phía Tằng Liên Nhi đập xuống.Tằng Liên Nhi coi như không thấy chưởng thế, nàng chỉ vung cánh tay lên rồi chỉ ngón tay về phía trước.Loan nguyệt trước mặt nàng bỗng nhiên xoay tròn như cánh quạt, tốc độ xoay tròn của nó càng lúc càng nhanh, chỉ trong chốc lát đã hóa thành một đoàn quang ảnh bao phủ toàn thân Tằng Liên Nhi.Lập tức đoàn quang ảnh ấy hướng về phía chưởng thế của Nguyễn Hữu Tiên bay tới.Trong lòng Nguyễn Hữu Tiên cảm thấy vui vẻ hẳn, đây quả là một cơ hội tốt!

Hắn bất chấp tất cả, thần lực trong người lập tức đề thăng tới giới hạn.

Thần Văn trên bộ ngực của hắn đang lan ra như dây leo đang sinh trưởng mọc ra những cánh mầm nhỏ, rồi lan tràn dọc theo cánh tay hắn.Một luồng háo quang sáng ngời chạy dọc Thần Văn rót vào bàn tay hắn.Lập tức tay hắn đánh ra một chưởng ấn to lớn !Dù chưởng ấn bay không nhanh nhưng toàn bộ không gian xung quanh như bị chưởng ấn này dính chặt không thể nào giẫy dụa hay thoát ra.Toàn bộ không gian như đông cứng mang tới cảm giác áp bức khó tả áp về phía Tằng Liên Nhi!Từ khi bắt đầu chiến đấu tới giờ, đây chính là thời khắc khí thế của Nguyễn Hữu Tiên cao nhất!Lúc này hắn như một quả núi vạn ngọn, vừng vàng và sừng sững, chỉ bằng sức người e rằng không thể nào lay chuyển được!Hào quang trong đôi mắt xinh đẹp của Tằng Liên Nhi càng tăng, nàng không lùi mà còn tiến tới.

Đoàn quang ảnh bao phủ Tằng Liên Nhi cũng sáng thêm vài phần, rồi ngang nhiên bay về phía trước.

Tốc độ của nàng nhanh như một viên lưu tinh (thiên thạch) còn loan nguyệt cũng xoay tròn càng lúc càng nhanh, sau đó biến thành một màn hào quang hình quả trứng, bao phủ nàng vào giữa.Còn những tiểu loan nguyệt đang bay như mạn thiên phi vũ kia cũng kêu lên ong ong rồi như bị Tằng Liên Nhi hấp dẫn cũng nhao nhao vẽ lên không trung một đường cong kỳ ảo và quái dị.Từ xa xa nhìn lại, lúc này Tằng Liên Nhi như một ngôi sao chổi đang bay, đằng sau còn dẫn theo mấy chục đạo hào quang nho nhỏ tạo thành cái đuôi tuyệt đẹp.Bọn chúng phát ra những tiếng rít làm chấn động lòng người, còn Tằng Liên Nhi cũng không sử dụng bất kì kĩ xảo nào chỉ liều chết xung phong về phía Nguyễn Hữu Tiên.Song phương va chạm chính diện!RâẦm!Điểm tiếp xúc giữa hai người phát ra những luồng hào quang sáng chói mắt trùm lên hai người.Từng dòng khí lưu bị khuấy động bắn ra như vô số mũi tên sắc không thể đỡ nổi bay lung tung về bốn phía.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Thu phục được Quỷ Vụ đồng, khiến trong lòng Tả Mạc cảm thấy vô cùng đắc ý.Hơn nữa Vụ Nhãn Khuê cũng là loại bảo bối rất hiếm thấy.

Tả Mạc cũng đã nếm qua uy lực của nó, nếu không có A Quỷ tương trợ thì e rằng với sức một mình hắn thì không thể là đối thủ của nó.Thế nhưng Vụ Nhãn Khuê đã bị Tả Mạc và A Quỷ đánh trọng thương, cho nên uy lực cũng bị hao tổn không ít, có lẽ phải cần một khoảng thời gian nữa mới có thể phục hồi lại như cũ.Những việc như lấy yếu đánh mạnh như thế này tuy có mạo hiểm, nhưng khi thành công thì lợi ích của nó đủ để người ta ăn no bụng.Vụ Nhãn Khuê lập tức trở thành một trong những vũ khí có chiến lực lớn nhất của Tả Mạc, mặc dù hiện tại thực lực của hắn cũng hao tổn không ít, nhưng chiến lực của hắn vẫn cường đại như trước.Sau khi thu phục được Vụ Nhãn Khuê, lập tức Vụ điện như trở thành khu vườn sau nhà của Tả Mạc.Chỉ đáng thương cho Tiểu Tháp và Hắc Kim Phù Binh.

Hai đứa nhỏ vẫn đang bận tiêu hóa những thứ trong bụng.

Thế nhưng căn cứ vào những gì mà Quỷ Vụ đồng đã nói, những sương mù mà hai Tiểu hút vào bụng không hề có hại mà thậm chí còn có nhiều chỗ tốt với bọn chúng.Lúc này Tả Mạc mới yên tâm.Tuy nhiên, toàn bộ Vụ điện không hề có bóng dáng người của khác, chẳng lẽ mình gặp may đến thế sao?Điều này cũng khiến Tả Mạc thầm đắc ý trong lòng.“ Đằng sau năm điện Phong Vũ Lôi Vụ Tuyết chính là bốn cung Xuân Hạ Thu Đông”.

Tuy Quỷ Vụ đồng không đi hỗn loạn khắp nơi lên không biết nhiều, nhưng dù sao nó cũng là địa đầu xà ở đây cho nên hiểu biết của nó hơn hẳn kẻ không biết gì như Tả Mạc.“ Bây giờ chúng ta đi đâu?

Có đường nào đi thông đến bốn cái cung đó không?”

Tả Mạc xoa xoa tay nói.“ Đường qua đó cũng không phải dễ dàng gì” Quỷ Vụ đồng lắc đầu: “ Bốn cung tương ứng bốn mùa.

Năm xưa người đả bại ta là một vị cường giả của Thái Dương bộ lạc, lúc đó hắn là người thủ hộ của Đông cung.

Lúc đầu ta nghĩ rằng có thể vượt qua hắn, không ngờ lại thất bại trong gang tấc, nhưng ta nghĩ rằng hắn hẳn là tên gia hỏa mạnh nhất”Trong lời nói của Quỷ Vụ đồng cũng mang theo vè luyến tiếc vì không thắng nổi.Tả Mạc nghe thấy vậy liền thu hồi vẻ cười cợt trên mặt.

Năm xưa, Thái Dương bộ lạc cường đai cỡ nào, Tả Mạc đương nhiên biết rõ, hơn nữa có thể đánh bại được Quỷ Vụ đồng một cách đường đường chính chính, chứng tỏ vị cường giả kia phải có tu vi đến mức nghịch thiên.

Một kẻ mạnh như vậy mà cũng chỉ thủ hộ một trong tứ cung, điều đó cũng có thể thấy được sự nguy hiểm của tứ cung.“ Ta còn có đồng đội cũng tiến vào đây, liệu có cách nào tìm bọn họ không?”

Tả Mạc lại nghĩ đến những thủ vệ dưới trướng mình, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.Quỷ Vụ đồng nói: “ Muốn tìm được bọn hắn cũng không phải việc khó, tuy ta chỉ thủ hộ Vụ điện nhưng cũng có thể sử dụng một ít công dụng của khôi tràng. nhưng nếu muốn tìm họ thì không có biện pháp nào cả, dù sao năm điện cũng không hề thông nhau a.

Thế nhưng nếu bọn họ vượt được cửa ải năm điện, thì trước khi bước vào bốn cung, đại nhân có thể nhìn thấy bọn họ a!”

Trong lòng Tả Mạc cảm thấy lo lắng vô cùng, vội vàng đưa khuôn mặt mọi người cho Quỷ Vụ đồng xem.Quả nhiên Quỷ Vụ đồng cũng có vài phần bản lĩnh, chỉ thấy hắn đưa tay lên vẽ một vòng tròn, trước mặt liền xuất hiện một mặt gương sương mù lớn, bên trên có cảnh tượng của mọi người.Khi Tả Mạc thấy mọi người tuy đang chiến đấu, nhưng không gặp phải nguy hiểm gì, hắn mới yên lòng.Sau khi nhìn một hồi, đột nhiên Tả Mạc hỏi : “ Vì sao mấy điện khác không thấy có điện chủ?”

Quỷ Vụ đồng thở dài một tiếng, rồi nói: “ Trước đây bốn điện kia đều có điện chủ, hơn nữa ai cũng là cường giả lợi hại, thế nhưng ai có thể chống lại vạn năm tuế nguyệt đây?

Nếu không phải ta là loại có linh hồn thuần âm, lại có Vụ Nhãn Khuê đã tự thành thế giới, chỉ sợ cũng tan thành mây khói từ lâu rồi”Tả Mạc cảm thấy nó nói cũng đúng, những kẻ có thể tồn tại từ thời Viễn Cổ tới giờ, có kẻ nào là bình thường đâu.

Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề vô cùng trọng yếu liền hỏi lại: “ Nghe nói ở trong này có kiện phôi thai Thần binh, ngươi có biết nó ở đâu không?”

Quỷ Vụ đồng cũng sững sờ, rồi chợt bừng tỉnh hiểu ra: “ Hóa ra chủ nhân đến đây vì nó”Tả Mạc tràn ngập chờ mong hỏi: “ Ngươi biết nó ở đâu?”

Quỷ Vụ đồng gật đầu: “ Đúng là ở đây có thứ đó.

Năm xưa chủ nhân cũ của ta có đi khắp nơi sưu tầm kỳ trân dị bảo, định luyện chế một kiện Thần Binh.

Kiện Thần binh này, vốn chủ nhân cũ của ta định lưu lại cho hậu nhân sử dụng, chỉ không ngờ rằng, chưa kịp luyện chế thì chủ nhân cũ của ta đã mất tích, còn Đồ Đằng khôi tràng cũng bị đóng cửa”“ Nó ở đâu?”

Tả Mạc nghe thấy vậy, hai mắt liền tỏa sáng.

Nhân vật lợi hại có tu vi nghịch thiên như vậy mà lưu lại đồ cho hậu nhân thì chắc chắn đó là thứ tốt a.Quỷ Vụ đồng trầm ngâm: “ Chỗ ở của chủ nhân cũ phải xông qua bốn cung mới tới được”Tả Mạc nghe thấy vậy cũng không hề cảm thấy kì quái mà chỉ hỏi lại : “ Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“ Đứng ở cửa vào bốn cung đợi bọn họ là được “ Quỷ Vụ đồng nói.Có Quỷ Vụ đồng chỉ dẫn, Tả Mạc nhanh chóng thoát khỏi Vụ điện.

Cấm chế trên người Quỷ Vụ đồng cũng sớm phai tàn theo thời gian, hơn nữa khi Tả Mạc dùng Định Phách thần quang để cấm chế cũng trợ giúp nó không nhỏ, nhờ đó Quỷ Vụ lại có thêm nhiều biến hóa.

Còn Quỷ Vụ đồng cũng có chút thông thao đường đi trong Đồ Đằng khôi tràng lên bọn họ dễ dàng tìm được cửa vào bốn cung Xuân Hạ Thu Đông.Mới bước đến cửa, ập vào mắt mọi người là bốn tòa Thanh Đồng môn(cửa làm bằng đồng xanh) to lớn và vững vàng, bên trên mỗi đại môn có điêu khắc biểu tượng một trong bốn mùa.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※“ Nghe đồn, bên trong khôi tràng có tất cả năm tòa thần điện” Nhiếp Thần cảm khái nói: “ Dù bị thời gian vạn năm phủ đầy bụi vẫn có khí phách của năm xưa, khiến cho tâm trí của mọi người đều hướng về a!”

Trong con mắt của Chân Lăng Mộng cũng hiện lên vài phần khác lạ, nhưng nàng nhanh chóng phục hồi lại vẻ như cũ: “ Điển tịch có ghi lại, mỗi một điện trong năm điện của khôi tràng đều có một vị Điện Chủ thủ hộ.

Vậy mà trên đường đi chúng ta lại không gặp một vị Điện Chủ nào, có lẽ bọn họ đều đã chết!”

“ Ý của sư muội là. . . ?”

Nhiếp Thần cũng có vài điều suy nghĩ liền hỏi lại.“ Mặc dù Điện Chủ của Vũ điện đã chết, nhưng khí phách của tòa thần điện vẫn trường tồn bất diệt, có lẽ đây là tác dụng của bảo vật” Chân Lăng Mộng nói.“ Nói nhiều làm gì, cứ đi tìm là được!”

Đàm Húc không nhịn được thốt lên:” Ta cứ nghĩ rằng mấy tên gia hỏa Yêu tộc có vài phần bản lĩnh, nhưng ai ngờ lũ đó lại tệ đến như vậy, chẳng đã nghiền chút nào cả.

Đến tận bây giờ vẫn chưa gặp được trận chiến nào ác liệt một tí, xem ra danh tiếng của Đồ Đằng khôi tràng cũng chỉ là hư danh a”Ba người bọn họ vừa mới gặp ba gã cao thủ Yêu tộc, nhưng thực lực của hai bên quá chênh lệch cho nên bọn họ kết thúc trận chiến một cách nhanh chóng.Nhiếp Thần không cuồng đấu như Đàm Húc, hắn chỉ lắc đầu nói : “ Nhận được phương hướng chính xác mới là chính đạo, còn về phần chém giết, ngoại trừ Thiên Hoàn và Mạc Vân Hải ra những kẻ khác không mang nhiều ý nghĩa cho lắm”Bỗng nhiên hai mắt Đàm Húc tỏa sáng : “ Không biết Vi Thắng của Mạc Vân hải đã tới chưa?

Đại sư huynh cứ mãi tán thưởng, y khen hắn là cao thủ.

Hừ, nếu để ta gặp được, kiểu gì cũng giết hắn cho xem”“ Gặp được rồi nói sau. ” Nhiếp Thần cũng đồng ý với lời nói của Đàm Húc. nếu như phải chọn ra một nhân vật mà Côn Luân ghét nhất thì ngoài Vi Thắng ra chẳng còn kẻ xứng với vị trí ấy cả.

Côn Luân là Thánh địa của kiếm tu toàn thiên hạ, mỗi một vị đệ tử của Côn Luân đều coi điều đó là vinh dự của mình, vậy mà tự dưng Vi Thắng lại nhẩy ra, khiến cho các đệ tử của Côn Luân đều cảm thấy không ưa nổi.“ Ở đằng kia!”

Bỗng dưng Chân Lăng Mộng chỉ ngón tay về phía trước.Hai người kia vội vàng nhìn lại, quả nhiên ở đó có một cỗ thi hài.

Ở bên cạnh thi hài có lá cờ vải đang bay trong gió, bên trên là cờ có ghi một chữ “ Vũ” theo lối cổ xưa.Trong lòng Chân Lăng Mộng dấy lên cảm giác vui mừng khó tả: “ Vũ Phiên Lệnh!”

Chương 797 : Côn Luân hồnDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Lâm Khiêm cẩn thận đẩy cửa ra.

Quang mang chói mắt từ phù trận phát ra chọc vào mắt khiến hắn cảm thấy đau nhức.

Ở chính giữa gian phòng là một bóng người lưng hơi cong đang ngồi đó.

Nếu người ngoài mà nhìn thấy một màn như vậy chắc chắn họ sẽ vô cùng chấn động, bởi bóng người hình dáng còng còng này chính là Chưởng môn của Côn Luân.

Nhưng hiện tai, hai cánh tay của y đã biến mất, đôi mày kiếm cũng trở lên trắng như tuyết dài chấm đất chỉ còn lại một nửa, thỉnh thoảng y lại phát ra tiếng ho khan, mỗi tiếng ho vang lên lại làm cho thân ảnh còng xuống ấy rung động.Trong mũi Lâm Khiêm cảm thấy nỗi đau xót xa, cứ nghĩ đến tư thế oai phong của sư phụ năm đó là tim hắn lại đau như cắt.“ Sư phụ!”

Hắn nhẹ nhàng gọi khẽ một tiếng.Khi vị Chưởng môn nghe thấy, y liền cố gắng làm cho thân thể thẳng tắp trở lại, rồi hòa nhã nói: “ Khiêm nhi à, đến đây đi. ”Trên mặt y giờ đã đầy những nếp nhăn, hai con mắt vẩn đục ảm đạm, thanh âm cũng trở lên khàn khàn.

Y không khác gì một ông lão đã đến tuổi gần đất xa trời.“ Vâng!”

Lâm Khiêm sợ nước mắt mình chẩy xuống, chỉ khẽ kêu lên tiếng dạ, rồi bước nhanh tới bên cạnh sư phụ, sau đó đặt tay lên lưng sư phụ bắt đầu dò xét thương tích của sư phụ.Thời điểm Sư phụ bị trong thương chính là khi đi thăm dò Viễn Cổ Di Chỉ.

Khi đó sư phụ bị chặt đứt hai tay, linh lực toàn thân bị mất hết, sinh cơ trong nội phủ cũng cạn kiệt.

Mặc dù Lâm Khiêm đã tìm đủ mọi cách cũng chỉ giữ lại cho sư phụ hơi thở thoi thóp mà thôi.Khuôn mặt sư phụ bắt đầu xám lại, không còn chút sinh cơ nào.Trong lòng Lâm Khiêm quặn đau, hắn biết rằng, chỉ vì sư phụ muốn chế tạo được một kiện thần binh chân chính thuộc về hắn.

Tuy hắn có được kiện thần binh đầu tiên của Côn Luân là 'Côn Luân', nhưng kiện thần binh đó vẫn có nhiều điểm chưa hoàn mỹ, cho nên sư phụ không hài lòng cho lắm.“ Con không cần lo lắng cho ta!”

Chưởng môn cũng biết trong lòng đệ tử của mình đang vô cùng khổ sở, liền an ủi nói:” Ta sống đã lâu như vậy, cũng đủ rồi”.“ Sư phụ. . . ” Lâm Khiêm nghe sư phụ nói như thế, nước mắt cũng nhịn không được nữa, cuồn cuộn tuôn trào.“ Si nhi, hiện tại con là Chưởng môn một phái.

Con không được phép hiện ra cái vẻ yếu đuối của đàn bà như thế này!”

Chưởng môn cười cười, sắc mặt xám trắng, tiều tụy không chút sinh cơ: “ Ngươi làm rất tốt, Côn Luân được giao vào tay người, ta cũng an tâm!”

Lâm Khiêm khóc không thành tiếng.“ Trước đây vài ngay, tinh thần ta chợt sáng sủa.

Ta cũng đã nghĩ thông rất nhiều điều.

Mạc Vân Hải đi trên con đường thần lực của riêng họ, con đường đó khác hẳn với Côn Luân ta, vì thế chúng ta không thể mù quáng bắt chước bọn họ được.

Kiếm chính là con đường mà Côn Luân ta tu luyện, kiếm cũng là bản tâm của chúng ta, vì thế cái chúng ta cần là Thần Kiếm chứ không phải là cụ trang.

Mặc dù Thần trang cũng tốt nhưng không hợp với Côn Luân chúng ta.

Một kiếm phá vạn pháp mới chính là con đường của Côn Luân ta”Thanh âm khàn khàn của Chưởng Môn phiêu lãng trong phòng.Lâm Khiêm cảm thấy những lời nói của sư phụ giống như lời trăn trối dặn dò.

Việc này khiến lòng hắn quặn đau.“ Khi ta còn sống có thể hoàn thành được cái tâm nguyện to lớn này cũng cảm thấy thế là mỹ mãn rồi, con cũng không cần phải khổ sở vì ta như vậy” Giọng nói của Chưởng môn trở lên ấm áp bảo : “ Thanh kiếm mà sư phụ tìm cho con, có lai lịch rất lớn.

Nó tên là Thái Cổ, một trong những Thần Kiếm mạnh nhất thời Viễn cổ.

Tuy thời gian đã phủ bụi lên nó rất lâu rồi, nhưng thần uy của nó vẫn mạnh mẽ như xưa, con chớ có làm nhục uy danh của nó”“ Đệ tử tuyệt không khiến cho nó phải hổ thẹn!”

Lâm Khiêm kìm chế không cho nước mắt tuôn rơi, trên miệng phát ra từng lời kiếm thệ.Chưởng môn cũng hài lòng gật gật đầu, nói: “ Hiện tại ta chỉ còn một nguyện vọng duy nhất”“ Xin sư phụ cứ nói!”

Ánh mắt của Lâm Khiêm trở lên vô cùng cương quyết.

Trong lòng hắn thầm quyết định, dù gặp bất cứ trở ngại gì hắn cũng phải hoàn thành tâm nguyện của sư phụ.Chưởng môn ngẩng đầu lên rồi nói: “ Tuy hiện tại ta đã bị đứt hai tay, linh lực mất hết, sinh cơ đã tuyệt, nhưng thứ duy nhất còn đầy đủ chính là hồn phách của ta, ta muốn dùng hồn phách tiến vào Thái Cổ Thần Kiếm để cường hóa kiếm hồn của nó”Lâm Khiêm nghe thấy vậy, nước mắt vừa kìm được bỗng tuôn rơi thành hai dòng lệ dài, hắn liên tục lắc đầu nói : “ Sư phụ không thể như thế được!”

Dùng hồn phách để dưỡng kiếm hồn là thủ pháp vô cùng tàn khốc, sau khi tẩm bổ hồn phách sẽ bị đầy đọa trong thống khổ vô tận, trọn đời không được siêu sinh.“ Đây là tâm nguyện cuối cùng của vi sư!”

Đột nhiên ánh mắt đục ngầu của Chưởng môn trở nên vô cùng sắc bén.“ Cả đời ta đều sống ở Côn Luân, ta thân là Chưởng Môn chỉ có cách dùng huyết nhục để đền đáp Côn Luân.

Nếu ngươi còn không đáp ứng tâm nguyện này của ta, dù ta có chết cũng không nhắm mắt được!”

Sư phụ!”

Lại lần nữa Lâm Khiêm khóc không thành tiếng.“ Ý của ta đã quyết!”

Lời nói của Chưởng môn như chém đinh chặt sắt, sau khi nói xong liền nhắm mắt không nói năng gì.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� �� �� � �� �※※※※※※※※※※※※※Phù trận phát ra những quang mang lập lòe, thần lực đã được khởi động, ở chính giữa phù trận là một thanh kiếm mang phong cách cổ xưa đang huyền phù giữa không trung.Tất cả các trưởng lão Côn Luân và những đệ tử hạch tâm đều có mắt nơi đây.

Khuôn mặt ai cũng lộ lên vẻ đau đớn bi ai.Khi Lâm Khiêm cõng Chưởng môn ra, tất cả mọi người đều quỳ xuống bái lạy.

Chưởng môn là người có uy vọng cực cao trong môn phái, được tất cả mọi người ủng hộ, nay nhìn thấy hình dáng tiều tụy của Chưởng môn khiến lòng mọi người đều cảm thây cực kỳ đau đớn.“ Côn Luân giao lại cho các ngươi rồi!”

Thanh âm khàn khàn của Chưởng môn vang lên.Tất cả mọi người nghe thấy đều rơi lệ, thậm chí có người còn khóc to nói: “ Đệ tử nguyện hy sinh vì môn phái!”

Chưởng môn vui mừng gật đầu.Nước mắt Lâm Khiêm rơi như mưa, không thể cất lên thành lời.

Hắn chỉ lẳng lặng cõng Chưởng môn trên lưng rồi từ từ đi về phía trước.Chưởng môn cũng không nói nhiều, hồn phách xuất khiếu, từng bước từng bước đi vào trong phù trận.

Chưởng môn là một người có tu vi thâm hậu khôn lường, cho nên kiếm hồn cũng vô cùng tinh thuần.Bỗng nhiên, Thái Cổ Kiếm ở trung tâm phù trận sinh ra cỗ lực hút kinh người, còn kiếm hồn của Chưởng môn liền hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong thân kiếm.Những trưởng lão và đệ tử xung quanh không ai dám cất lên tiếng gào khóc.Bên trong kiếm, có bóng dáng hồn phách một người đang gồng mình chống chịu những thống khổ vô tận, miệng thì thào nói:“ Khiêm nhi, sư phụ chỉ có thể giúp ngươi đến đây mà thôi!”※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� �� �� � �� �※※※※※※※※※※※※※Cảnh nội Côn LuânKiếm ý xuyên khôngVạn kiếm tề minh!. . . .Thiên hạ khiếp sợ!※※※※※※※※※※※※※※※��� �� �� �� � � �※※※※※※※※※※※※※Toàn thân Vi Thắng đều là máu, quần áo trên người cũng bị nghiền nát, nhưng tay hắn vẫn nắm chặt huyết kiếm.

Trước mặt hắn là Ô Lặc, khuôn mặt của gã cũng tái nhợt.“ Không ngờ trên đời vẫn tồn tại một cường giả như thế!”

Ô Lặc thì thào tự nói, rồi ngửa mặt ngã xuống mặt đất, trên người đã mất sạch sinh cơ.Tuy Vi Thắng nhìn có chút chật vật nhưng khuôn mặt hắn vẫn tĩnh lặng như thường, chỉ có Thí Thần Huyết Kiếm trong tay đã uống no máu tươi, nó trở lên xinh đẹp vô cùng.Đột nhiên, Vi Thắng như cảm ứng được điều gì đó liền ngẩng đầu ngước lên, đồng thời lúc đó Thí Thần Huyết Kiếm trong tay hắn dường như cũng bị kích động, huyết quang trên thân kiếm tăng vọt, phóng thẳng lên trời.Một cột sáng mầu huyết sắc rộng hơn mười trượng, đâm thẳng lên trời cao.Vi Thắng bên trong cột sáng giống như một sát thần giáng lâm, không ai có thể chống lại được.Vi Thắng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên tay truyền tới cảm giác chiến ý mãnh liệt của Thí Thần Huyết Kiếm.

Hắn liền hít sâu một hơi, để đè nén chiến ý đang sục sôi trong lòng, trong con ngươi mầu huyết lưu li luôn thanh tịnh cũng hiện lên vẻ khiếp sợ.Không ngờ thiện hạ lại có một luông kiếm ý cường hãn đến như vậy!Kiếm ý quân lâm thiên hạ!Những hưng phấn vì đánh bại đối thủ vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất.

Vi Thắng cứ đứng nhìn bầu trời đến xuất thần, sự kinh ngạc trong mắt cũng dần mất đi và thay vào đó là vô tận kiếm ý và sát khí.“ Côn Luân!”

Vi Thắng thì thào tự nói, bàn tay cũng không nhịn được mà nắm chặt Thí Thần Huyết Kiếm trong tay.Một luồng kiếm ý mạnh mẽ khiến người ta khiếp sợ như thế, chỉ có thể xuất hiện ở Côn Luân!Chiến ý trong lồng ngực Vi Thắng sôi sục như muốn phá thể mà ra !Đột nhiên, ở cách đó không xa có một luồng lôi quang nồng đậm kinh người bốc lên, dường như nó là một đồ vật nào đó bị kiếm ý trên bầu kích phát ra hung tính.Trong lòng Vi Thắng vừa động, vội vàng hướng về chỗ lôi quang tụ tập bay tới.Càng lại gần thì trong lòng hắn lại càng kinh ngạc, không ngờ lôi quang lại từ trong lòng đất bay lên bầu trời.Chẳng lẽ có dị bảo gì đó?Trong đầu nghĩ vậy, hắn liền bay về phía nguyên điểm(DG: điểm khởi nguồn-viết đến đây lại nhớ đên bộ phim Sự khởi nguồn )của lôi quang.Chỉ thấy ở đó có một mặt kính bằng đồng xanh đang nằm im trên mặt đất.

Trên mặt gương đồng có khắc chữ 'Lôi' theo lối cổ xưa.

Bề ngoài mặt kính không ngừng có lôi quang lập lòe, tạo thành những con điện xà đang di chuyển.Ầm!Đột nhiên một đạo điện xa phi vào không trung.Con điện xà ấy vừa thoát khỏi chiếc gương đồng xanh liền đột nhiên hóa lớn như cánh tay, bay lên như xé toang bầu trời.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� �� �� � �� �※※※※※※※※※※※※※Tả Mạc ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.Vẻ mặt của Quỷ Vụ Đồng cũng hiện lên sự khiếp sợ ngước nhìn bầu trời, rồi thì thào tự nói:” Luồng kiếm ý thật mạnh a!Chẳng lẽ thời đại này lại có cường giả mạnh như vậy hay sao?”

Tuy nó đã bị Tả Mạc hàng phục, nhưng nó cũng nhận ra được, cường giả của thời đại này thua xa thời Viễn Cổ.Nhưng cỗ kiếm ý vô địch phảng phất như quân lâm thiên hạ kia vẫn làm nó giật mình khiếp sợ.Một cỗ kiếm ý mạnh mẽ như vậy sao có thể xuất hiện ở thời đại này?Đột nhiên, nó cảm thấy cỗ kiếm ý có chút hương vị quen thuộc, sau đó nó giật mình một cái rồi thốt lên :” Thái Cổ!”

“ Thái Cổ?”

Tả Mạc thu hồi ánh mắt trên bầu trời, rồi quay sang nhìn Quỷ Vụ Đồng.Dường như Quỷ Vụ Đồng bắt đầu nói mê : “ Thái Cổ là thanh thần kiếm nổi danh nhất trong truyền thuyết thời Viễn Cổ.

Người ta đồn rằng, chủ nhân của thanh kiếm này chắc chắn sẽ chở thành nhất đại Đế Thiên. ”Nhờ có Thái Dương Kim diệp, Tả Mạc biết rõ Đế Thiên là có ý gì có nghĩa là gì. trong thời đại Viễn cổ, cường giả nào cường đại đên mức lãnh đao tất cả các bộ lạc khác được gọi là Đế Thiên.“ Đế Thiên sao?”

Trên mặt Tả Mạc hiện lên cười lạnh, không hề che dấu sát khi đang dâng trào trong mắt, hắn bảo:” Muốn làm Đế Thiên sao?

Còn phải hỏi xem ta có đồng ý hay không đã!”

Quỷ Vụ Đồng sững sờ, nhưng sau đó đưa ra phản ứng rất nhanh, nó lắp bắp nói:” Chủ nhân, chẳng lẽ kẻ đó có thù oán. . . ”Tả Mạc nghiêng đầu qua liếc nó, rồi chẳng thèm để ý nói:” Không sai, tử thù!

Sao hả, ngươi sợ à?”

Quỷ Vụ Đồng thấy Tả Mạc lộ ra vẻ mặt chẳng tốt đẹp gì, nó liền vôi vàng tỏ thái độ: “ Chủ nhân, nói gì thì nói, kẻ tử thù của chủ nhân cũng chính là kẻ tử thù của ta a”Luồng kiếm ý mạnh mẽ đến mức ở đây cũng có thể cảm nhận được, e rằng đó chỉ có thể là thanh Thái Cổ Thần Kiếm trong lời nói của Quỷ Vụ Đồng.Thực lực cá nhân Lâm Khiêm vốn đã vô cùng cường hãn, một kiếm của y năm xưa phải mấy người Tả Mạc liên thủ mới miễn cưỡng chống đỡ được.Nghe nói chính Lâm Khiêm là người sáng chế thần quyết của Côn Luân, cho nên thực lực của y hiện nay đến mức nào thì không ai có thể biết được.Nếu như Tả Mạc muốn tìm kiếm một nhân vật có thể sánh ngang với Vi Thắng sư huynh, thì chắc chắn hắn sẽ chọn Lâm Khiêm.Vậy mà hôm nay, sau khi có được thanh Thái Cổ Thần Kiếm e rằng thực lực của Lâm Khiêm đã đạt tới mức vô cùng khủng khiếp.Có thể nói, lúc này toàn thiên hạ không ai có thể với tới độ cao như y được.Tuy nhiên Tả Mạc không hề sợ hãi mà y đang cảm thấy khó chịu, cứ nghĩ đến việc tử địch của mình kiếm được thanh thần kiếm như vậy là Tả Mạc lại có cảm giác như mình vừa nuốt phải con ruồi.Côn Luân!Hãy cứ chờ xem!※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� �� �� � �� �※※※※※※※※※※※※※Tuyết Điện.La Ly hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ.Đi sau lưng hắn là một đội thủ vệ, đại đa số thủ vệ có mặt trong chuyến hành rình này đều ở sau lưng hắn.Thế nhưng khi hắn gặp được những tên gia hỏa Tâm Diệp Thiền Môn, liền không nói hai lời xông tới đánh giết.

Chưởng môn Tâm Diệp Thiền Môn cũng không ngờ rằng đối phương không thèm nói năng chào hỏi gì đã xông vào đánh.

Hành động đó khiến y phải lĩnh không ít thiệt thòi.Hơn nữa đám hộ vệ cũng có số lượng đông đảo, cứ mười người lại kết thành một chiến trận.

Bọn họ đối phó với trưởng lão Tâm Diệp Thiền Môn cũng không hề rơi xuống thế hạ phong.Còn Chưởng môn Tâm Diệp Thiền Môn cũng có chút trình độ, chính vì vậy hai bên đều tiến vào trạng thái giằng co.Chưởng Môn Tâm Diệp Thiền Môn có thần lực hùng hậu, còn La Lỵ lại có chiến pháp quỷ dị. y sử dụng chiến pháp luân chuyển giữa y và Ngã Ly, khiến đối phương khổ không thể tả được.Đúng lúc này tuyệt thế kiếm ý của Thái Cổ bỗng hiện lên không một dấu hiêu báo trước.Ngã Ly mở to con mắt xinh đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.Chương 798 : Lĩnh NgộDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Trong con mắt trong veo và lạnh lùng của Ngã Ly xuất hiện một tia ba động hiếm thấy.

Tuyệt thế kiếm ý đang bao phủ bầu trời trên đỉnh đầu nàng, vậy mà nàng chỉ ngước mắt nhìn, con mắt trong veo như thủy tinh của nàng từ từ xuất hiện một tia biến hóa.La Ly cũng cảm thấy giật mình, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác kì dị khó giải thích.

Ngã Ly và hắn là hai mặt của một thể, sự liên hệ của hai người chính là tồn tại đặc biệt nhất thế gian.

Bất kể là La Ly, hay là Ngã Ly, đều tồn tại ở ranh giới giữa cái chết và sự sống.Vì vậy tâm hồn của cả hai tương thông với nhau, tuy hai mà một.Thế nhưng hai người cũng có những khác biệt nhỏ.Ngã Ly vốn là Kiếm Linh do kiếm ý của La Ly diễn hóa từ hư tới thực mà thành.

Còn La Ly lại ngộ ra 'Sinh Tử Tỏa' từ sinh đến tử, từ thực hóa hư.Sự khác biệt tinh tế và trái ngược này khiến bản thân hai người có những kì diệu không giống nhau.Vì thế khi thấy Ngã Ly phát sinh biến hóa, La Ly cũng cảm thấy hơi khẩn trương.Tính cách Ngã Ly tuy nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng và xa cách, khi nàng vẫn còn là kiếm linh thì thực lực của nàng cũng chỉ giống như La Ly.

Nhưng hiện tại Ngã Ly đã trở thành một sinh mệnh mới, nhưng hai người vẫn cùng chung thân thể và tâm hồn, tuy hai mà một.Rốt cuộc Ngã Ly có bản lĩnh đến thế nào, thì ngay cả La Ly cũng không biết rõ.

Mà tính tình của Ngã Ly cũng lạnh nhạt với mọi thứ, cho nên ít khi nàng chủ động mở miệng nói chuyện.La Ly không mẫn cảm với kiếm ý bằng Ngã Ly, sở trường của hắn chính là khả năng lí giải sinh tử, khả năng này cũng do hắn lĩnh ngộ từ Sinh Tử Tỏa mà có.Kiếm ý...La Ly nhìn thoáng lên bầu trời, rồi cúi đầu xuống, con mắt của hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Ngã Ly, trong lòng nổi lên cảm giác khẩn trương khó hiểu.Đột nhiên, sắc mặt của La Ly khẽ biến.Khí tức của Ngã Ly đang biến hóa !Tại sao có thể như vậy được ?La Ly vô cùng chấn động, trong lòng hắn lúc này bỗng nổi lên một tia cảm giác kì dị, hắn cũng biết cảm giác này xuất phát từ đâu, ắt hẳn do Ngã Ly đang lặng yên biến hóa sau đó phản chiếu ngược lại vào trong lòng hắn, vì hai người vốn đồng tâm mà.Ngã Ly...Bỗng hắn cảm thấy có chút thất thần.** *Có thể đảm nhiệm chức vụ Chưởng môn của một phái, đương nhiên phải có thực lực không tầm thường.

Tuy Tâm Diệp Thiền Môn không phải là một đại phái như Côn Luân hay Thiên Hoàn nhưng thực lực của nó không phải những môn phái nhỏ có thể so sánh được.Khi Ngã Ly biến hóa, Chưởng môn Tâm Diệp Thiền Môn phát hiện ra ngay lập tức.Khí tức của vị nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng vô cảm không chút sinh cơ trước mắt kia, đang lặng yên phát sinh ra những biến hóa kinh người.

Đằng sau cái vẻ bề ngoài xinh đẹp và nhu nhược này, là vẻ trong trẻo và lạnh lùng như một thanh thủy kiếm.Mũi kiếm như nước !Nhất hoằng thanh bích! (DG: Một kiếm sâu xa và trong suốt như ngọc bích)Nhưng mũi kiếm vừa hiện ra lập tức biến mất, đột nhiên nữ tử trước mắt trở nên mờ ảo như sương, rõ ràng mắt nhìn thấy nàng nhưng trong cảm giác thì chỗ nàng đứng không hề có ai.Loại cảm giác không được tự nhiên và vô cùng cổ quái này khiến hắn cảm thấy khó chịu muốn hộc máu.Dường như trong thời khắc này, tất cả cảm giác của bản thân đều bị biến mất không còn lại chút nào.Bản thân đã trải qua cả trăm trận chiến lớn nhỏ, thế nhưng đây là lần đầu tiên Chưởng môn Tâm Diệp Thiền Môn gặp phải tình trạng cổ quái như thế.Nữ tử này thật là cổ quái !Trong đầu có vô số ý nghĩ đang nảy sinh, nhưng Chưởng môn Tâm Diệp Thiền Môn không để ý tới tất cả.

Tuy hắn không biết rõ nữ tử trước mắt đang phát sinh ra biến hóa gì, nhưng bất kể là biến hóa gì đi nữa, đều cũng không phải chuyện tốt đối với hắn.Sát khí trong lòng bắt đầu dâng lên.Phàm là những người tu luyện Thần lực Tâm Diệp Thiền Môn, thì ở trên bàn tay đều có ấn kí hình lá cây, đồng thời số lượng lá cành trên đó cũng thể hiện cảnh giới của họ.

Chưởng môn Tâm Diệp Thiền Môn là người duy nhất trong môn phái tu luyện tới cảnh giới thất chi thất diệp (DG: bảy cành bảy lá).Không hề do dự, Chưởng môn Tâm Diệp Thiền Môn lập tức phát ra sát chiêu.Khuôn mặt trang nghiêm, con mắt đầy thành kính, bảy miếng lá cây xanh biếc bay ra từ lòng bàn tay, rồi nhẹ nhàng rung động giữa không trung.

Bên trong động tác nhẹ nhàng và êm ái lại ẩn chứa sát khí chập trùng, bảy chiếc lá xanh biếc biến thành bảy đạo lục quang không ngừng giao thoa xen kẽ chằng chịt với nhau giữa không trung.Thất Diệp Thiện Tâm!Ngã Ly dường như không hề thấy, ánh mắt của nàng vẫn ngước nhìn bầu trời, còn khí tức của nàng lại càng lúc càng mờ ảo.La Ly hiện lên vẻ mặt không thể tin nổi.Ngã Ly đang lĩnh ngộ kiếm ý.** *"Côn Luân" Chưởng môn Thiên Hoàn nói ra hai chữ đó, trên mặt hắn lộ ra vẻ lo lắng, từ trước tới nay Côn Luân và Thiên Hoàn mỗi người một phương.

Nếu nói trong thời đại Tứ Cảnh Thiên, quan hệ của Côn Luân và Thiên Hoàn không tồi chút nào, thì hiện nay Côn Luân đã trở thành địch nhân trọng yếu và cường đại nhất của Thiên Hoàn.Vậy mà hiện tại, đối thủ trọng yếu kia lại lộ ra con bài có uy lực cường đại như thế, thì làm sao Thiên Hoàn không lo lắng cho được.Ngồi ở trước mặt Chưởng môn là một lão già, đó chính là Đại Trưởng lão, người đã phát hiện ra bí mật của thần văn Thiên Hoàn.Sắc mặt của Đại Trưởng lão cũng vô cùng ngưng trọng, luồng kiếm ý vừa nãy quả thực quá cường đại, cường đại tới mức vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

Đại Trưởng lão trầm giọng nói: "Việc này nhất định phải điều tra cho rõ ràng, Côn Luân...

Côn Luân...!"

Chưởng môn cung kính nói: "Sư điệt nhớ rõ!"

Đại Trưởng lão không chỉ có địa vị cao mà còn có bối phận không tầm thường, so với Chưởng môn hiện tại thì hắn còn cao hơn một bậc.

Hơn nữa hắn còn phát hiện ra bí mật của Thần Văn, có thể nói hắn đã dùng sức của một người mà vận chuyển cả Thiên Hoàn lên con đường Thần lực, công lao to lớn ấy, ngay cả Chưởng môn cũng phải cam tâm tình nguyện nghe lệnh.Đại Trưởng lão chỉ say mê Thần Văn, không hề nhúng tay vào tục sự.

Chẳng qua kiếm ý của Côn Luân thật quá kinh người, không phải Đại Trưởng lão chưa từng gặp trời sinh dị tượng, nhưng dị tượng đến mức ở Thiên Hoàn cũng nhìn thấy thì quá kinh khủng, vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.

Đối với Thiên Hoàn mà nói, đây chính là tin xấu mà không thể xấu hơn nữa.Tuy trong lòng hắn cảm thấy lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra trấn tĩnh.Bỗng nhiên chiếc vòng trên tay hắn sáng lên, điều này khiến hắn như nhớ được cái gì đó liền vội vàng đưa tay bắt pháp quyết.Chỉ thấy trên chiếc vòng tay phát ra những thận vân (DG: thận ảnh, hình ảnh, ảo ảnh trong đám mây), rồi biến ảo thành những hình ảnh đánh nhau kịch liệt hiện lên trước mặt hai người."

Là Hữu Tiên" Chưởng môn hơi kinh ngạc, hắn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra người trong hình ảnh kia chính là Nguyễn Hữu Tiên, Nguyễn Hữu Tiên là lĩnh đội của hành động lần này.Chưởng môn nhìn chằm chằm vào hình ảnh chiến đấu kịch liệt trước mắt, hắn nhanh chóng nhận ra Hữu Tiên đang ở thế hạ phong."

Uhm, ngươi biết người này không?"

Đại Trưởng lão chỉ tay vào đối thủ của Nguyễn Hữu Tiên hỏi.Chưởng môn trầm ngâm trong chốc lát rồi trả lời: "Là Tằng Liên Nhi của Mạc Vân Hải, nàng là người tu luyện Nguyệt Lượng Thần lực, nghe người ta nói rằng nàng nhận được truyền thừa rất đầy đủ".Đại Trưởng lão nghe thấy vậy con mắt liền sáng thêm vài phần, trong miệng thì thào tự nói: "Khó trách, khó trách!"

Trong lòng Chưởng môn cũng cảm thấy tò mò, nhưng hắn cũng không dám lên tiếng, sợ cắt đứt mạch suy nghĩ của Đại Trưởng lão.

Vì vậy ánh mắt hắn liền tập trung vào thận ảnh trước mặt, nhưng tình hình trong đó lại khiến sắc mặt hắn càng trở nên nghiêm túc hẳn ra.Trong đám đệ tử, thì Nguyễn Hữu Tiên cũng có vài phần nhanh trí, vì thế mới được chọn để chỉ huy cuộc hành trình lần này.

Còn về phương diện Thần lực thì Nguyễn Hữu Tiên cũng là người nổi bật trong đám đệ tử, tuy hắn chỉ tu luyện duy nhất một loại Thần Văn, nhưng thực lực rất ổn định vững vàng.Thực ra Thiên Hoàn cũng không coi trọng hành trình tiến vào di chỉ này cho lắm.

Vả lại di chỉ lại ở trong phạm vi của Liên Tôn Tự cho nên hành động ở đây đều rất bất tiện, mà những đệ tử có đẳng cấp như Lê Tiên Nhi lại đang trong thời điểm tu luyện mấu chốt cho nên không thể tham gia hành động lần này.

Hơn nữa Thiên Hoàn cũng dùng một số thủ đoạn để tìm hiểu, mới dự đoán được hành trình tiến vào di chỉ lần này vô cùng nguy hiểm.Chẳng qua Đại Trưởng lão đề nghị cho nên hắn mới ủy nhiệm cho đám người Nguyễn Hữu Tiên lẻn vào.Lúc đầu hắn chỉ cho rằng Đại Trưởng lão có mối lo vu vơ nào đó, nhưng đến khi Đại Trưởng lão nói rõ ngọn ngành, hắn mới hiểu rõ mọi chuyện.

Con đường tìm hiểu Thần Văn của Đại Trưởng lão đã đến bình cảnh, cho nên muốn thông qua những thứ khác để tìm linh cảm từ đó để đột phá.Mà lần Viễn Cổ Di Chỉ mở ra này chắc chắn sẽ hấp dẫn cao thủ khắp nơi tụ hội.

Lúc đó chỉ cần Đại Trưởng lão thi triển một số thủ đoạn, thì các đệ tử phía trước sẽ tích cực tranh đấu, còn ở hậu phương sẽ có những an bài khác nữa.

Bọn họ cũng không dấu diếm đám người Nguyễn Hữu Tiên mục đích của mình, hơn nữa Chưởng môn đã nói thẳng, những việc nào cảm thấy không được thì đừng nên liều mạng.Còn đám người Nguyễn Hữu Tiên cũng không hề tỏ ra bài xích sự an bài như thế, chỉ cần có thể trợ giúp cho Đại Trưởng lão thì chắc chắn Thiên Hoàn cũng có lợi ích nhất định.Hiện tại bố trí của Đại Trưởng lão đã phát huy tác dụng.Sau khi nhìn chăm chú một lúc, sắc mặt Chưởng môn cũng trở nên khó coi vô cùng.Quả nhiên Tằng Liên Nhi rất mạnh !Hắn đã biết từ trước rằng Tằng Liên Nhi có chiến lực hết sức cường đại, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh Tằng Liên Nhi thoải mái áp chế Nguyễn Hữu Tiên thì hắn không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc.

Bất giác trong lòng hắn đem Tằng Liên Nhi so sánh với Tiên Nhi, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra mình không có cách nào phân biệt được ai hơn ai.Điều này làm sắc mặt của hắn càng thêm khó coi.Căn cứ vào những tin tình báo gửi về, Tằng Liên Nhi cũng không phải là thủ hạ số một dưới tay Tả Mạc mà nàng chỉ là người xếp hạng thứ ba.Người đứng đầu là Vi Thắng, đứng thứ hai là A Quỷ, hai người này là những tồn tại có thực lực kinh khủng.Còn Tiên Nhi lại là đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Thiên Hoàn.Thiên tài đứng đầu Thiên Hoàn mang đi so sánh với người đứng thứ ba Mạc Vân Hải vậy mà còn không phân biệt được thắng thua, điều này cũng nói rõ được vấn đề bên trong đó.Lại nghĩ tới tuyệt thế kiếm ý của Côn Luân lúc trước, khiến trong lòng Chưởng môn càng thêm lo lắng.

Tính trên phương diện cao thủ đỉnh cấp, thì Thiên Hoàn đang bị lâm vào thế hạ phong."

Ngươi không cần phải lo lắng" Dường như Đại trưởng lão cũng biết trong lòng Chưởng môn đang nghĩ gì, hắn liền lẩm bẩm nói: "Con đường của Thiên Hoàn ta khác với Côn Luân, tính ra chúng ta lại có nét tương đồng với Mạc Vân Hải.

Chiến lực cá nhân có cách dùng của chiến lực cá nhân, chiến bộ có cách dùng của chiến bộ.

Chỉ cần chúng ta tiến được thêm một bước trên con đường Thần Văn, thì uy lực của Thần trang do chúng ta luyện chế cũng sẽ tăng mạnh, đến lúc đó chiến bộ của chúng ta sẽ cường đại chưa từng có".Trong lời nói của Đại Trưởng lão tràn ngập niềm tin.Nghe thấy vậy trong lòng Chưởng môn cũng dễ chịu được đôi chút, hắn cũng thấy lời nói của Đại trưởng lão có đạo lí.

Vào thời điểm khi Mạc Vân Hải chưa quật khởi thì Thiên Hoàn mới là thế lực có trình độ luyện khí cao nhất và Chiến bộ của Thiên Hoàn mới là Chiến bộ có trang bị hoa lệ nhất trong tất cả các thế lực.Vậy mà không ngờ tới, khi Mạc Vân Hải bỗng dưng xuất thế, lại có khả năng luyện chế Thần trang áp chế được Thiên Hoàn.Đôi mắt của Đại Trưởng Lão hiện lên vẻ sáng suốt: "Mạc Vân Hải đúng là bất phàm, còn thực lực của Tằng Liên Nhi cũng thâm hậu.

Thế nhưng, nếu ta tìm được vài bí mật của thời Viễn cổ, thì chỉ cần nhanh nhất là hai tháng và chậm nhất là mười tháng, ta có thể tìm ra Thần Văn mới, đến lúc đó Thần trang loại mới của Thiên Hoàn ta mới là phong quang vô hạn".Chưởng môn cảm thấy vô cùng vui mừng, liền nói: "Thật quá tốt!

Ngài có yêu cầu gì không để sư điệt biết mà chuẩn bị?"

Đại Trưởng lão liếc nhìn Chưởng môn rồi nói: "Có một số chuyện ta không tiện nhúng tay vào, nhưng ngươi thân là Chưởng môn Thiên Hoàn, phải thấy được rõ vấn đề, địch nhân quan trọng nhất của chúng ta không phải là Côn Luân mà là Mạc Vân Hải".Chưởng môn khẽ giật mình."

Thiên Hoàn ta mạnh nhất là cái gì?

Đó chính là phù trận và luyện khí!

Nhớ lại năm xưa, ai muốn mua pháp bảo đều lựa chọn hàng của Thiên Hoàn ta trước tiên.

Vậy mà hiện nay, ngay cả Tây Huyền cũng phải chạy tới tận Mạc Vân Hải để đặt hàng Thần trang" Trong giọng nói của Đại Trưởng lão hiện lên vẻ ngưng trọng hiếm thấy: "Chắc ta không cần phải nói nhiều về con đường kinh doanh của Thiên Hoàn.

Chỉ cần bán nhiều thêm một bộ Thần trang, thì Thiên Hoàn ta lại có thêm một phần lợi nhuận và đồng thời có thêm một người bạn.

Nhưng hiện nay thì sao, ngay cả ta ít quan tâm đến tục sự cũng biết, mặt hàng bán chạy nhất không phải là Thần trang của Thiên Hoàn ta, không lẽ ngươi thân là một Chưởng môn vậy mà chẳng biết sự tình đó nghiêm trọng đến cỡ nào sao".Nghe thấy Đại trưởng lão nói như vậy, khiến mồ hôi lạnh trên người Chưởng môn chảy đầy lưng."

Mạc Vân Hải mới là địch nhân lớn nhất của Thiên Hoàn ta!

Hãy nhớ lấy điều này!"

Bỗng nhiên Đại Trưởng lão hét to: "Thời đại bây giờ không giống lúc trước nữa rồi!

Hãy hạ con mắt cao cao tại thượng của Thiên Hoàn xuống đi!

Hãy đấu tranh với bọn họ để cướp lại tất cả sinh ý và minh hữu!

Chỉ có như vậy Thiên Hoàn ta mới có thể hưng thịnh!

Có biết hay không?"

Trong lòng Chưởng môn cảm thấy vô cùng khâm phục những phân tích của Đại Trưởng lão, hắn liền dập đầu nói: "Vâng!

Mạc Vân Hải mới là đại địch lớn nhất của Thiên Hoàn ta!"

Câu nói cuối cùng của hắn phát ra sát khí ngập trời.Chương 799 : Mai phụcDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Tâm tình của Tả Mạc cũng không được tốt cho lắm, luồng kiếm khí vừa rồi mang lại cho hắn cảm giác rung động quá lớn.

Khoảng cách từ nơi đây tới Côn Luân xa như vậy mà luồng kiếm ý vẫn có thể chiếu rọi, ngay cả tầng tầng cấm chế của Đồ Đằng khôi trường cũng không thể ngăn cản được nó, nó thật là khủng khiếp.Bỗng nhiên Tả Mạc hiểu ra một điều, chỉ cần thực lực cá nhân cường đại tới một mức độ nhất định sẽ có khả năng thay đổi thế cục của cả thiên hạ.Thật ra Tả Mạc cũng không coi trọng việc bồi dưỡng thực lực cá nhân, con đường phát triển của Mạc Vân Hải chính là luyện khí.

Con đường này cũng tương tự như con đường phát triển của Thiên Hoàn, tuy con đường này ít có chỗ tốt cho việc bồi dưỡng cao thủ, nhưng lại có tác dụng tăng cường thực lực tổng thể.Sở dĩ bàn tay của Mạc Vân Hải vươn được tới khắp nơi, vì bọn họ chiếm được thời cơ thuận lợi lúc giao thời giữa hai thời đại Thần lực và Linh lực.Nhưng phản ứng nhanh chóng của Côn Luân và Thiên Hoàn khiến vài phần tiên cơ này cũng không lớn như trong tưởng tượng.Nhưng dù sao Mạc Vân Hải cũng đang đứng ở vị thế hết sức có lợi.Tuy cường giả đỉnh cấp hiện nay cường đại hơn trước kia vô số lần, nhưng việc tăng cường thực lực tổng thể không làm khoảng cách giữa hai bên kéo dài ra mà càng lúc càng thu nhỏ lại.

Cường giả đỉnh cấp có thể quyết định thắng thua của cuộc chiến, nhưng không thể trở thành tồn tại mang tính chiến lược, còn chênh lệch của Thần binh cụ trang và Thần binh cũng bị rút ngắn lại.Cao thủ lợi hại cỡ nào cũng không thể chống lại cả một chiến bộ.Thế cờ này có lẽ đã bị phá giải rồi.Tuyệt thế kiếm ý khủng bố như vậy không thể là thành tựu của kiếm tu thuộc thời đại này, ắt hẳn nó là kiếm ý của thanh tuyệt thế thần kiếm thời Viễn Cổ.

Quỷ Vụ Đồng cũng nói nó là Thái Cổ Thần Kiếm của thời Viễn Cổ, còn trong lòng Tả Mạc cũng nổi lên vài phần nghi hoặc, cho dù là tuyệt thế thần kiếm thời Viễn cổ cũng không thể có uy thế kinh người như thế chứ.Tả Mạc cũng không phải cái loại nhà quê chưa từng thấy qua nhiều thứ, ví như Thí Thần Huyết Kiếm trong tay Vi Thắng chẳng hạn, nó cũng là Viễn Cổ Thần Binh đó thôi, nhưng uy thế của hai bên lại chênh lệch lớn như vậy, trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình gì khác.Tuy nghĩ mãi mà vẫn không ra, nhưng Tả Mạc có thể phát hiện ra một điều, đó chính là kiếm ý này cũng là một nút thắt trong toàn bộ chiến cuộc.Uy thế của nó mạnh mẽ như vậy, thì cho dù Côn Luân chỉ phát huy được một phần mười uy lực của nó, cũng đủ để xóa sổ một chi chiến bộ, nếu cường đại hơn chút nữa thậm chí có thể san bằng cả một giới, nếu điều này thực sự xảy ra thì Tả Mạc cũng chẳng thấy giật mình gì.Điều này có nghĩa là, một hình thái chiến tranh mới đã xuất hiện.Lại nghĩ đến chuyện khác, nếu Lâm Khiêm lén lút xâm nhập Vân Hải giới rồi dùng một kiếm hủy luôn Vân Hải Giới, thì đó là tai nạn ngập đầu của Vân Hải giới.Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến Tả Mạc cảm thấy lạnh run người.Thật là đáng sợ !Loại hình chiến tranh ấy căn bản không thể phòng chống nổi.

Chiến bộ điều động với phạm vi lớn thì không thể tránh được tai mắt người khác, nhưng chỉ có một hai người lẻn vào thì làm sao có thể ngăn chặn được.Phải làm gì bây giờ ?Tả Mạc gạt đi những sợ hãi trong lòng, trong đầu không ngừng suy nghĩ cách đối phó.

Tuy đầu óc hắn luôn khôn ngoan và đầy trí tuệ, nhưng nhất thời vẫn không tìm được cách đối phó tình huống đó.

Điều này cũng dễ hiểu, trước thực lực cường đại thì mưu mô quỷ kế cũng chỉ là phù du.Hắn tóm lấy Quỷ Vụ Đồng, rồi húc đầu vào hắn hỏi: " Muốn có thanh thế như Thái Cổ Thần Kiếm thì phải làm thế nào?"

Quỷ Vụ Đồng nhất thời không hiểu, đờ đẫn một lúc lâu mới phản ứng lại, tức thì khuôn mặt của hắn co rúm rồi đau khổ suy nghĩ gì đó mới trả lời: "Có lẽ phải dùng tinh hồn tuyệt đẳng để dưỡng kiếm mới đạt được mức như vậy".Trong lòng Tiểu Mạc ca chợt động, hắn tức tốc hỏi lại: "Ngươi đã từng nghe qua cái tên Thí Thần Huyết Kiếm chưa?"

Trên mặt Quỷ Vụ Đồng hiện lên vẻ sợ hãi: "Chẳng lẽ chủ nhân có thanh kiếm này?

Không tốt đâu!

Thanh kiếm này là vật đại hung đó!

Nó chính là một thanh đệ nhất hung kiếm!

Gần như tất cả kiếm chủ đương nhiệm đều có kết cục là đột tử, vì thế chủ nhân không lên tham lam uy lực cường đại của nó".Tả Mạc lắc đầu: "Thanh kiếm này hiện đang ở trong tay sư huynh của ta, sư huynh của ta có ý chí như sắt, không thể phá vỡ, ngươi không cần lo lắng về việc đó.

Ta chỉ là muốn hỏi là, thanh kiếm này so với Thái Cổ Thần Kiếm thì như thế nào?"

Nhưng thần sắc lo lắng trên mặt Quỷ Vụ Đồng vẫn không mất đi, hắn vẫn nói: "Thí Thần Huyết Kiếm được mệnh danh là đệ nhất hung kiếm, vì nó đã uống không biết bao nhiêu máu của cường giả, cho nên nó cũng không hề kém Thái Cổ"."

Vậy muốn nó đạt được uy thế như vừa nãy thì phải làm thế nào?"

Tả Mạc cảm thấy dường như mình đã tìm ra được biện pháp đối phó.Côn Luân có Thái Cổ Thần Kiếm lợi hại, thì chúng ta chỉ cần nâng đẳng cấp của Thí Thần Huyết Kiếm lên tương tự là vấn đề đã được giải quyết.

Đến lúc đó, ta phải đề phòng ngươi còn ngươi cũng phải đề phòng ta, coi như chiến lực hai bên đã đạt được trình độ ngang bằng nhau.Quỷ Vụ Đồng cũng hiểu được suy nghĩ trong đầu Tả Mạc, nhưng hắn chỉ lắc đầu nói: "Muốn Thí Thần Huyết Kiếm tăng lên đẳng cấp như vậy, cần rất nhiều máu của cường giả, hơn nữa không phải là máu thường mà phải là tinh huyết.

Không những thế, thanh kiếm này được mệnh danh là đệ nhất hung kiếm, cho nên kiếm hồn của nó chứa đầy khí tức khát máu và cuồng bạo, khí tức này của nó có ảnh hưởng không tốt đối với chủ kiếm.

Nếu nó trở nên mạnh mẽ thì không ai có thể khống chế được nó, e rằng lúc đó sẽ nổi lên một hồi gió tanh mưa máu đấy".Tả Mạc im lặng, lời nói của Quỷ Vụ Đồng cũng không hề khó hiểu.

Tả Mạc đã nhìn qua Thí Thần Huyết Kiếm của sư huynh, cũng thấy sát khí dầy đặc của nó rất xứng với cái tên thiên hạ vô song.

Nếu uy thế của Thí Thần Huyết Kiếm được nâng cao ngang bằng uy thế của Thái Cổ vừa rồi thì e rằng đại sư huynh không thể khống chế được nó.Nếu chủ nhân nào sở hữu binh cường thì kết quả chỉ có một, đó là chủ nhân đó sẽ bị nó cắn trả.Bỗng nhiên, Tả Mạc nắm được vấn đề mấu chốt của chuyện này, hắn vội hỏi lại: "Chẳng lẽ Thái Cổ Thần Kiếm không cắn trả lại chủ nhân sao?"

Quỷ Vụ Đồng liền trả lòi không chút do dự: "Nó đã có thực lực như vừa nãy thì đương nhiên phải có lực cắn trả"."

Vậy thực lực phải đạt đến mức độ nào mới không bị cắn trả?

Thực lực như ta có được không?"

Tả Mạc hỏi lại.Quỷ Vụ Đồng sợ làm mất lòng Tả Mạc, nhưng hắn cũng không dám nói dối, vì thế sau một hồi đắn đo do dự hắn mới trả lời: "Không được", rồi vội vàng bổ sung: "Nếu thực lực của chủ nhân mà tăng thêm nữa, thì không hẳn là không thể chống được lực cắn trả".Tả Mạc cũng chẳng thèm để ý tới câu nói sau của Quỷ Vụ Đồng, tuy thực lực của Lâm Khiêm mạnh hơn hắn, nhưng chắc chắn cũng không hơn được bao nhiêu.

Nếu như vậy thì Lâm Khiêm cũng sẽ bị cắn trả!Bỗng trong trong đầu Tả mạc chợt nảy lên suy nghĩ nào đó, hắn liền hỏi lại: "Có cách nào hạn chế việc cắn trả không?"

Quỷ Vụ Đồng cũng sững sờ rồi thốt lên: "Trừ khi người thân của hắn nguyện ý hy sinh dùng hồn nhập kiếm để giúp hắn trấn định thanh kiếm.

Nhưng việc này cũng vô cùng khó, dù sao nếu dùng hồn dưỡng kiếm thì hồn phách đó phải chịu thống khổ vô tận, trọn đời không thể siêu sinh".Tả Mạc im lặng không nói câu nào, chỉ lẳng lặng ngước nhìn A Quỷ.Bất Tử Thần Phạt của A Quỷ không phải cũng như vậy sao?Hơn nữa hắn cũng biết Côn Luân toàn là lũ cuồng kiếm, có thể nói cả môn phái này toàn là kẻ điên, cho nên tình huống này không hẳn đã không thể xảy ra.

Thế nhưng những việc như thế này hắn không thể làm được và cũng không đồng ý để bất kì ai trong Mạc Vân Hải làm như vậy.Cuối cùng hắn cũng minh bạch, rốt cuộc Côn Luân đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng càng biết rõ thì hắn càng bế tắc, không tìm ra biện pháp nào để đối phó lại.

Dù sao, phải làm kẻ địch của những kẻ cuồng tín như vậy cũng chẳng phải chuyện thoải mái gì.Đúng lúc này, trước mặt hắn thoáng hiện lên hai thân ảnh.Tả Mạc như choàng tỉnh dậy từ trong giấc mộng, lúc này không phải thời điểm suy nghĩ vấn đề đó.

Bất giác trong lòng hắn dấy lên cảm giác vô cùng nguy hiểm với chuyến đi lần này, dù sao tâm nguyện của hắn chính là dành giật bằng được kiện phôi thai thần binh này bằng mọi giá.Tuy một kiện thần binh không thể giúp Mạc Vân Hải thoát khỏi tình trạng thiếu hụt cao thủ có tính chiến lược, nhưng cũng giúp khoảng cách hai bên rút ngắn được đôi chút.Chỉ trong chốc lát, trong lòng Tả Mạc cũng đã hạ quyết tâm, khiến sát phạt chi khí trong mắt hắn nồng đậm thêm vài phần.Người mới đến không phải nhóm người của hắn !Tả Mạc không chút do dự, thân hình nhoáng lên đã xuất hiện ở vị trí gần một trong hai người.Đối phương cũng không ngờ vừa bước chân ra đã gặp phải công kích của người khác.

Hơn nữa công kích của Tả Mạc cũng không hề có dấu hiệu báo trước, lại không hề phát ra tiếng động, giống như một con độc xà ẩn mình trong bóng tối, đột nhiên phát ra một kích trí mạng!Chỉ thấy một luồng Thái Dương Thần lực mỏng manh bao phủ bàn tay hắn, lập tức trên tay hắn hình thành lên một quang phủ tinh xảo.

Lúc trước, khi Tả Mạc chiến đấu với Quỷ Vụ Đồng, Thái Dương Thần Phủ trong tay hắn là thanh phủ nặng cả ngàn cân, thì lúc này thanh phủ trong tay hắn rất nhỏ gọn và bằng phẳng.Thanh rìu màu vàng trong tay hắn chỉ nhỏ cỡ một bàn tay, nhưng khéo léo lạ thường, từng đường Thái Dương Văn được chạm khắc trên thân phủ vô cùng tinh xảo và nhẵn nhụi, còn lưỡi búa lại phủ đầy những đường vân thái dương sáng ngời.Tay tả Mạc khẽ run lên.Chiếc búa nhỏ hóa thành một đạo lưu quang, lẳng lặng chém vào phần eo của người kia.Khi đối phương phát hiện được dị biến liền vận khởi Thần lực lên toàn thân, nhưng mọi việc đều đã quá muộn.

Thái Dương Thần lực vô cùng sắc bén, hơn nữa đối phương cũng ở trong tình trạng bất ngờ chưa kịp phòng ngự, cho nên Thần lực của hắn yếu ớt như làn giấy mỏng vậy, Dưới tình huống như vậy làm sao hắn có thể ngăn cản được thanh búa nhỏ chém sâu vào người hắn.Thân thể người mới đến đột nhiên cứng đờ.Chỉ trong chốc lát, không gian xung quanh vọng lên tiếng rú thảm thiết, từ trong thân thể hắn phát ra hững đạo kim quang sáng ngời, rồi biến thành từng luồng hỏa diễm kim sắc, khiến chỉ trong chớp mắt hắn đã biến thành một hỏa nhân.Động tác của A Quỷ cũng vô cùng lưu loát, trong lúc Tả Mạc động thủ, bàn tay nàng cũng nhẹ nhàng xoa bóp cổ tên còn lại, chỉ nghe thấy một tiếng 'rắc' vang lên, gã đó không kịp kêu lên tiếng thảm thiết đã đi đời nhà ma rồi.Quỷ Vụ Đồng trợn trừng mắt, miệng há hốc.

Đến khi hắn kịp phản ứng, chỉ thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống.Thủ đoạn thật ác độc !Giết người không chớp mắt !Tả Mạc ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay không ngừng vơ vét lục lọi chiến lợi phẩm, còn A Quỷ lại cầm thi thể còn lại đáp về phía Tả Mạc.Là người của Vi Đà Tự.Khuôn mặt Tả Mạc không một tia biến hóa, chỉ lặng lặng lục soát đến lúc trên thân hai người kia không còn cái gì.

Những đồ vật trên thân hai người đều là những mặt hàng bình thường. duy chỉ có một kiện Vi Đà xử tàn phá có phong cách cổ xưa, thoạt nhìn rất giống đồ vật thời Viễn cổ.

Tả Mạc cảm thấy nửa chiếc Vi Đà xử trong tay khá nặng, hơn nữa thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng sấm nổ vang lên.Trong lòng Tả mạc thầm nghĩ, tài sản của họ có vẻ nghèo nàn a.Xu hướng phân liệt của Cửu Đại Thiền Môn là không thể tránh khỏi, có lẽ sau này Cửu Đại Thiền Môn sẽ phân liệt thành hai phái lớn.

Phái thứ nhất lấy Lôi m Tự cầm đầu, có Mạc Vân Hai trợ giúp đằng sau.

Còn phái thứ hai gồm có Vi Đà Tự, Tâm Diệp Thiền Môn và những môn phái thuộc đẳng cấp thấp, phái này sẽ bị Côn Luân và Thiên Hoàn thẩm thấu gần như toàn bộ.Cho nên Tả mạc không hề cảm thấy cố kỵ hay nương tay với người của Vi Đà tự.Bỗng nhiên Tả Mạc cảm thấy nơi đây là một chiến trường vô cùng tuyệt vời.Nơi đâu là cửa vào của bốn cung, là điểm mà tất cả mọi người đều phải đi qua, lúc này bọn họ lại đang nắm giữ ưu thế đến trước, đó chính là một lợi thế tuyệt đối.Chỉ cần làm thế này... như thế này... !Lập tức Tả Mạc trở nên vô cùng hưng phấn, liền quay sang hỏi Quỷ Vụ Đồng: "Ngươi có thể phát huy được sức mạnh ở chỗ này không?".Quỷ Vụ Đồng vừa từ trong khiếp sợ phục hồi lại, liền liên tục gật đầu đáp: "Có thể, có thể, có thể!"

Tả Mạc liền khoa chân múa tay nói: "Ngươi hãy dùng vụ khí bố trí lại nơi này một chút.

Chúng ta sẽ bố trí ở đây một đại trận sương mù".Quỷ Vụ Đồng liền xốc lại tinh thần, dù sao đây cũng là trận chiến đầu tiên mà thuộc hạ ra mắt chủ nhân, cho nên hắn phải làm thật tốt để chủ nhân lau mắt mà nhìn hắn.

Lúc này hắn cũng chẳng thèm để ý đến việc khác, chỉ chăm chú bố trí đại trận sương mù.Chỉ thấy Vụ Nhãn Khuê phun ra từng luồng sương trắng nồng đậm, chẳng mấy chốc đã sương mù đã che kín không gian xung quanh, chỉ có phạm vi ba trượng xung quanh bốn đại môn là không có sương mù, sương trắng cứ bay vào phạm vi ba trượng lập tức bị thổi bay ra ngoài.Tả Mạc cũng không nhàn rỗi, hắn lập tức gọi Hắc Kim Phù Binh và Tiểu Tháp từ trong giới chỉ ra.

Còn mấy tên không có lực chiến đấu như Tiểu Hỏa và Tiểu Hắc đều bị nhét vào trong giới chỉ.Mai phục đánh lén luôn làm người ta hưng phấn mà.Chương 800 : Đánh lénDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Trên mặt ba người nhóm Đàm Húc hiện lên vẻ vui mừng, vẻ tuyệt thế của kiếm ý vừa nãy khiến bọn họ bị chấn động vô cùng.

Nhưng điều khiến bọn họ vui mừng là luồng kiếm ý đó mang theo khí tức của Côn Luân.

Ba người đều biết điều này có ý nghĩa như thế nào.

Bất kì một vị sư huynh nào đốn ngộ rồi bước vào cảnh giới nghịch thiên đều có dị tượng thần kiếm ngang trời xuất thế và kiếm khí hoành không như vậy.

Kiếm ý trên trời càng mạnh mẽ thì càng tốt với Côn Luân.Ba người đều là đệ tử hạch tâm của Côn Luân, vì thế lợi ích của môn phái cũng là lợi ích của bọn họ.“ Chúng ta phải giành được kiện phôi thai thần binh này” Nhiếp Thần nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt, trong mắt hiện lên sự kiên quyết dị thường, không hiểu sao dạo này sự thong dong của hắn rất hay bị phá vỡ mà thay bằng vẻ kích động.Hai người còn lại cũng gật đầu đồng ý, vẻ kích động cũng hiện lên trên mặt không thể che dấu được.Cỗ tuyệt thế Kiếm Ý vừa nãy mang theo khí thế như quân lâm thiên hạ, cho dù là cao thủ mạnh nhất của năm xưa mà đứng trước luồng Kiếm Ý đó cũng chỉ giống như con sâu cái kiến mà thôi.Nhất định tên tuổi của Côn Luân sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ một lần nữa.Từ trước đến nay Côn Luân luôn được coi là môn phái có chiến lực cao nhất, nhưng những năm gần đây cảnh tượng hoành tráng như ngày xưa đã dần dần phai nhạt, thậm chí đến đội ô hợp của đám Mạc Vân Hải cũng dám chống đối lại bọn họ.Đối với những đệ tử Côn Luân luôn kiêu ngạo thì việc này làm bọn họ cảm thấy mất mặt vô cùng.Nhưng giờ đây, Côn Luân lại một lần nữa thể hiện sức mạnh vô cùng cường đại của mình.

Điều này thử hỏi sao đám người Đàm Húc không kích động như vậy cơ chứ?.“ Mọi người phải cẩn thận” Mặc dù từ đầu tới giờ mọi việc đều trôi chảy nhưng Nhiếp Thần không hề chủ quan, mà ngược lại hắn càng trở lên cẩn thận hơn hẳn mọi khi.

Hắn cũng biết rõ, trước khi kiếm ý xung thiên kia xuất hiện, quyết tâm giành giật kiện phôi thai thần binh chỉ có năm phần, nhưng hiện giờ là đủ mười phần chờ mong và quyết tâm.Tuy phôi thai Thần Binh không thể so sánh với kiếm ý vừa nãy, nhưng nếu Côn Luân có nhiều thêm một kiện Thần Binh cụ trang coi như là có thêm sức lực để chống lại các thế lực khác.Thế nhưng đám người Nhiếp Thần cũng không hề cảm thấy chút lo lắng nào, dù sao bọn họ cũng là Côn Luân tử.

Tên gọi này là đại diện cho cao thủ chân chính được tuyển chọn cẩn thận từ hàng vạn đệ tử mà ra.Ngay cả tại Côn Luân cũng chỉ có năm mươi vị Côn Luân tử.Nếu như ở đây chỉ có một người thì Nhiếp Thần còn cảm thấy hơi lo lắng, nhưng hiện tại ở đây có tới ba người, hơn nữa họ nắm trong tay rất nhiều tin tức về Đồ Đằng khôi tràng.

Vì thế Nhiếp Thần mới tin tưởng mười phần vào chuyến đi lần này.Bỗng nhiên, Chân Lăng Mộng đang vuốt ve Vũ Lệnh Phiên quay sang bảo:” Vũ Lệnh Phiên đúng là một bảo bối không tệ, mỗi tội muốn phát động phải dùng thần lực luyện chế lại”Đàm Húc nhìn lướt qua bèn lắc đầu: “ Ta không có hứng thú với những đồ vật yếu mềm như thế”Nhiếp Thần cũng không muốn tranh giành: “ Kiếm ý của ta thuộc loại dương cương nên không thích hợp với nó, sư muội cứ giữ lại mà dùng”Chân Lăng Mộng cũng không chối từ, nàng chỉ gật đầu đáp lại: “ Tốt lắm”Vũ Lệnh Phiên rất thích hợp với nàng, bởi vì Kiếm Ý của nàng đi theo con đường thuần âm.

Nàng đang thầm tính toán có nên luyện chế Vũ Lệnh Phiên thành một thanh thần kiếm hay không, hai chữ 'Vũ Lệnh' khiến nàng cảm thấy yêu thích vô cùng.Nếu như có nó trợ giúp thì không chừng thực lực của nàng lại tiến lên một bậc thang mới.Hiện tại, đừng nói tới một kiện thần binh cụ trang, ngay cả một kiện thần kiếm cũng khiến bọn họ đỏ mắt thèm thuồng.

Chữ Thần kiếm này không phải là bất kì thanh kiếm nào cũng có thể vươn tới được.

Thần kiếm dùng để chỉ những thanh kiếm có thể dung nhập được thần lực.

Thần lực bá đạo hơn linh lực gấp nhiều lần, vì thế không phải phi kiếm bình thường có thể thừa nhận nổi.Trong thực tế, tình huống như vậy không chỉ xuất hiện ở Côn Luân, mà hầu như tất cả môn phái đều gặp phải.Ngàn năm tích lũy của Côn Luân đều dựa vào hệ thống linh lực mà dựng thành.

Vì thế khi bước vào thời đại thần lực, tích lũy ngàn năm của bọn họ lại không chiếm được nhiều ưu thế.

Tuy bọn họ cũng có chút của cải, nhưng dù sao đã là tinh thạch chỉ lo thiếu chứ sao sợ thừa, ví như tài sản của Hứa gia cũng đủ để luyện chế một hai kiện thần binh.

Chỉ thế thôi nhưng cũng đủ cho người khác đỏ mắt thèm thuồng rồi.Thật ra những năm gần đây, người ta tìm ra không ít tài liệu có thể dung nhập được thần, tuy nhiên những tài liệu đó khá thông dụng, hơn nữa phẩm giai lại thấp.

Nhưng vì điều này mà giá cả của nó ngày càng tăng lên, càng lúc càng trở lên đắt đỏ.Đây cũng là nguyên nhân mà giá cả của thần trang lại cao như vậy.Còn những người có tài liệu đã lạc hậu thì đành chịu đựng mà chế ra những vũ khí cấp thấp mà thôi.Vì thế tuy hai người Đàm Húc và Nhiếp Thần ngoài miệng thì hào phóng nhường lại Vũ Lệnh Phiên nhưng trong lòng cũng cảm thấy hơi chút thèm thuồng.

Nếu lấy Vũ Lệnh Phiên làm cốt thì chắc chắn có thể luyện chế ra một thanh thần kiếm.

Nếu hiện tại ai cầm một thanh thần kiếm là đủ để người khác hâm mộ, tấm tắc mãi không thôi.Khi thấy bộ dáng yêu thích không rời tay của Chân Lăng Mộng, Nhiếp Thần đành nở một nụ cười trừ rồi bảo:” Sư muội cứ để lúc về rồi từ từ nghiên cứu sau đi, bây giờ chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ đã”Nghe vậy, khuôn mặt Chân Lăng Mộng đỏ bừng vì xấu hổ, nàng đáp lại rất thiếu tự nhiên:” “ Tiểu muội có chút thất thố rồi.”

Nhiếp Thần cũng hiểu được tâm tình kích động của nàng.

Hắn chỉ cười cười, rồi nghiêm mặt nhắc nhở:” Phía trước khắp nơi nguy hiểm, cho nên chúng ta phải tập trung tinh thần mới được.

Nhất là đám người Mạc Vân Hải kia, chúng không phải người dễ chọc đâu”“ Hừ!

Ta thấy người ta chỉ thổi phồng mà thôi!”

Đàm Húc hừ lạnh một tiếng rồi ngạo nghễ bảo: “ Đáng tiếc vừa rồi không gặp được bọn họ.

Nếu gặp, ta nhất định sẽ giết sạch bọn chúng.

Cắt đầu bọn chúng rồi treo trước truyền tống trận của Mạc Vân Hải”Nhiếp Thần cũng chỉ cười bất đắc dĩ, xưa nay vị sư đệ Đàm Húc này luôn luôn không coi ai ra cái gì.

Hắn tuy biết nhưng cũng ngại nhắc nhở nhiều.Còn Chân Lăng Mộng thì hoàn toàn ngược lại, nàng đang giữ vững tinh thần, gạt bỏ những tạp niệm trong đầu.

Thấy vậy Nhiếp Thần âm thầm gật đầu tán thưởng, hắn bảo “ Đi thôi, ra Vũ điện là đến trước cửa bốn cung.

Chỉ cần xông qua bốn cung là chúng ta có thể lấy được kiện phôi thai Thần Binh kia rồi.”

“ Chỉ như vậy thì có vẻ đơn giản nhỉ” Hung quang trong mắt Đàm Húc lập lòe:” Có lẽ chúng ta nên phục kích ở trước cửa bốn cung để giết sạch đám người Mạc Vân Hải.

Như vậy có phải thống khoái không?”

Trong lòng Nhiếp Thần cũng khẽ rung động, hắn cũng cảm thấy suy nghĩ này của Đàm Húc có thể thực hiện được.

Nếu dùng thực lực của bọn họ để đánh lén thì khả năng tránh thoát của đám người kia sẽ ít đến tội nghiệp.“ Nếu có người khác nhanh hơn chúng ta thì sao?”

Đột nhiên Chân Lăng Mộng hỏi lại.Câu hỏi này khiến Nhiếp Thần và Đàm Húc cảm thấy sững sờ.

Sát khí của Đàm Húc biến mất, trên mặt y hiện lên vẻ suy tư.

Tuy y là kẻ có ngạo khí nhưng không phải là kẻ ngu xuẩn.“ Chắc là không đâu” Nhiếp Thần trầm ngâm phân tích:” Chúng ta có ưu thế nắm được thông tin đầy đủ, hơn nữa trên đường không hề gặp phải bất kì cường địch nào.

Có thể nói là một đường thuận lợi, nếu bảo có người nhanh hơn chúng ta thì ít có khả năng lắm.

Nhưng dù sao chúng ta cũng phải hết sức đề phòng.

Chẳng may ở đó có địch nhân đang phục kích khiến chúng ta lật thuyền trong mương thì không tốt cho lắm”Ba người quay sang liếc nhìn nhau, trên mặt mỗi người hiện lên vẻ ngưng trọng.“ Đi thôi, cẩn thận một chút” Nhiếp Thần nhắc nhở thêm lần nữa.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Kế hạch đánh lén của Tả Mạc đang tiến hành hết sức thuận lợi.Quả nhiên đã đánh thắng mấy tên gia hỏa mà không tốn quá nhiều sức lực.

Mấy tên này không ngờ rằng bên kia còn có người mai phục chờ đánh lén, hơn nữa đám người Tả Mạc ra tay gọn gàng và nhanh chóng cho nên kết quả như nào có thể đoán trước được.Thế nhưng mấy tên này chỉ là những người có thực lực bình thường, cho nên trên người cũng chẳng có thứ gì quý giá, điều này làm Tả Mạc cũng cảm thấy hơi thất vọng.

Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn thấy không tồi, dù sao đám người này cũng là địch nhân của hắn, cứ giết đi một người thì hy vọng lấy được phôi thai Thần Binh lại tăng thêm một chút.

Điều này cũng khiến tâm tình của hắn được an ủi phần nào.Bỗng nhiên, Quỷ Vụ đồng nhắc nhở: “ Có người đến, ba tên”Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đám người bọn hắn đã phối hợp vô cùng ăn ý.

Không cần ai phải hỏi, lập tức Quỷ Vụ đồng chỉ vị trí ba người cho Tả Mạc.Ba người!Do ở vị trí ở gần hơn nên ba người ra tay lần này là Tả Mạc, Thập Phẩm và Chim Ngốc.Tiểu Mạc Ca cầm cái búa nhỏ, lặng lẽ chui vào trong sương mù rồi lẳng lặng chém một trong ba người.Còn Tiểu Nguyệt Nha của Thập Phẩm do bản thân nó vốn cực kì ngưng tụ, cho nên khi ẩn trong sương mù gần như không ai có thể phát giác được nó.Không biết có phải thời gian nó đi theo Tả Mạc đã lâu hay không mà một tên có phẩm chất tốt như Thập Phẩm cũng trở lên vô cùng âm hiểm và xảo trá.

Một kích của nó bất hiện sơn bất lộ thủ (DG: không hiện núi, không hiện đầu -đại khái chắc là không lộ cái gì), không hề có một chút dấu hiệu báo trước.So ra thì chỉ có con hàng Chim Ngốc luôn kiêu ngạo như một ông hoàng kia là không coi mấy cái thủ đoạn âm hiểm của Tả Mạc ra gì, trước khi ra tay nó tự chọn cho mình tư thế đẹp nhất, kiêu ngạo nhất, rồi dùng cái mỏ chim mổ ra một cái.

Chiếc mỏ chim bén nhọn ma sát với không khí tạo thành vô số đóa hoa lửa, còn chiếc mỏ cũng trở lên đỏ rực như thép nung, quả nhiên hình dáng của nó vô cùng có khí phách.Khi Quỷ Vụ đồng đang tập trung chú ý trận chiến thì nhìn thấy nhát mổ của con Chim Ngốc kia.

Đột nhiên nhận ra được thân phận của con chim làm sương mù trên người nó không khỏi run lên vài phần.Keng!Không ngờ nhát đánh lén lần nào cũng trúng của Tả Mạc vậy mà lần này lại trượt.Còn Tiểu Nguyệt Nha của Thập Phẩm cũng kêu đinh một tiếng rồi bị đẩy về.Ngược lại, chỉ có một cú mổ của Chim Ngốc là thành công.

Sức mạnh bá đạo và sắc bén xuyên thủng thần trang phòng hộ của đối phương.

Kết quả là để lại trên mình đối phương một lỗ thủng.Ba người ra tay, chỉ một thành công!Tả Mạc lập tức nhận ra mình đã gặp phải đối thủ cứng cựa rồi!Song kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú.

Hắn biết rằng, đây là thời điểm phải quyết đoán không cho đối phương kịp suy nghĩ.

Vì thế hắn không hề do dự mà phi thân xuống, Thái Dương Thần Phủ trong tay phải gào thét ầm ầm chém xuống với uy thế vô cùng hung mãnh.Còn tay trái lẳng lặng phóng ra ba chùm Thái Dương Thần Thứ!Đinh!Một tiếng va đập chấn động cả không gian.

Sương mù xung quanh cũng bị thổi bay làm lộ ra hai thân hình đang đối mặt nhau.Sắc mặt Nhiếp Thần trở lên nhợt nhạt, trong mắt ánh lên tia sợ hãi.

Nhát búa mạnh mẽ của đối phương làm cho tay phải hắn run rẩy, đau nhức không nhấc lên được.

Nhưng điều làm hắn sợ hãi chính là ba chùm Thái Dương Thần Thứ ngay trước mặt!Những mũi Thái Dương Thần Thứ mầu ám kim lộ ra hàn quang sắc bén làm lòng người rét run.Một búa vừa nãy của đối phương đã khiến thần lực toàn thân hắn bị rơi vào trạng thái trì trệ.

Nhất thời hắn chưa tụ được lực, nếu chỉ dùng thần trang trên ngươi e rằng không thể chống cự lại thế tấn công của ba chùm Thái Dương Thần Thứ kia.Dưới sự kích thích của cảm giác cực độ nguy hiểm, trong đầu Nhiếp Thần bỗng trở lên tĩnh lặng, hắn không hề suy nghĩ nhiều mà chỉ đưa bàn tay trái ra rồi búng về phía trước.Boong boong loong coong!Bảy tám đạo kiếm quang sáng chói mắt từ tay trái hắn bay ra.Kiếm quang như xé rách không gian tạo ra những tiếng rít kinh người.Chỉ Kiếm LanĐây chính là một trong những kiếm quyết mà hắn thuần thục nhất, nhưng bộ kiếm quyết này cũng không phải bộ kiếm quyết đã được các trưởng lão chỉnh sửa.

Nhưng dù sao kiếm quyết này hắn đã luyện trong thời gian dài cho nên nó đã trở thành một loại bản năng.

Hơn nữa hắn là Nhiếp Thần, là một trong những Côn Luân tử.

Cho nên trình độ lĩnh ngộ kiếm ý của hắn không phải những kẻ như Ngô Hạ hay A Mông năm xưa có thể sánh được.Khi dùng thần lực để thúc dục Chỉ Kiếm Lan, không những không hề có cảm giác trì trệ như trước, mà còn có cảm giác tùy tâm sở dục.

Năm xưa, trình độ kiếm quyết này của hắn đã rất thâm sâu, đã đạt tới cảnh giới kiếm xuất do tâm.

Còn bây giờ, hiểu biết của hắn giống như xuyên qua một làn sương mỏng, càng lúc càng trở thêm thông hiểu hơn nhiều.Vào thời điểm gian nan và nguy hiểm nhất, bao giờ tiềm năng của con người cũng được kích phát toàn bộ.Nhiếp Thần đang rơi vào trạng thái huyền ảo khó nói lên lời.Cảnh giới Thất Kiếm như này có thể nói là đỉnh cao của sự huyền diệu.Kiếm khí giao thoa đan xen với nhau như mưa, rồi bọn chúng bay tới bằng nhưng góc độ khác nhau đánh lên ba chùm Thái Dương Thần Thứ liên tục không ngừng.Đinh đinh đinh!Liền đó là một tràng bạo âm dầy đặc và thanh thúy vang lên, ba chùm Thái Dương Thần Thứ như bị một bàn tay vô hình nào đó gẩy một cái nhẹ nhàng, còn Nhiếp Thần vội vàng bay ra khỏi khu vực nguy hiểm.Hàn ý sắc bén của Thái Dương Thần Thứ lướt qua mặt Nhiếp Thần.

Hắn có cảm giác lành lạnh, sự kích thích khiến hắn run lên.Thất thủ rồi!

Tả Mạc cũng cảm thấy bất ngờ, vốn là tưởng rằng những chiêu đánh lén của bản thân mình không hề sơ hở, vậy mà lại thất bại rồi!Là cao thủ!Tinh mang trong mắt Tả Mạc tăng vọt!
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 801-850


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpChương 801 : Thập Phẩm Nho nhỏDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Chiêu đánh lén của Thập Phẩm bị chặn lại khiến nó co dúm cái mặt nhỏ bé lại.

Nó hướng về phía Chân Lăng Mộng gào thét điên cuồng rồi lao tới.

Sát khí đầy trời cuốn theo sương mù xung quanh tạo thành một cơn bão nhỏ.

Còn thân hình Thập Phẩm lại hóa thành một chiếc bóng mầu đen rất nhỏ ẩn hiện trong sương mù.

Chiếc Nguyệt Nha đao nho nhỏ giống như hàng vạn tia sét, được đánh ra với tốc độ kinh người, bắn về bốn phía như mưa rơi rồi trùm lên thân hình của Chân Lăng MộngKiếm Ý quán không!Sát khí phù đằng!Những đạo kiếm quang mầu đen nhanh như thiểm điện mang theo kiếm ý kinh người tràn đến tạo thành một luồng sức mạnh vô hình giống như một tấm lưới nhện ập vào Chân Lăng Mộng.Chân Lăng Mộng cũng bị đòn đánh lén làm cho giật mình.

Nếu không phải nàng có trọng bảo của sư môn, thì e rằng đã bị thụ thương từ chiêu đầu tiên.

Nhưng dù vậy bên ngoài miếng hộ tâm Bát Quái mà sư phụ ban cho nàng cũng xuất hiện một vết nứt.Chân Lăng Mộng vừa sợ lại vừa giận.

Nàng là người luôn được các trưởng bối và các sư huynh bảo hộ, ai ai thấy nàng cũng phải nhường nhịn vài phần, vì thế đã bao giờ nàng phải nếm thiệt thòi lớn như vây đâu cơ chứ.

Chiếc pháp bảo mà sư phụ ban thưởng cho nàng đã theo nàng từ rất lâu rồi, vì thế nàng rất yêu quý nó, vậy mà giờ đây nó đã bị hư hỏng!Bản thân nàng cũng có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa lại đang trong tình trạng tức giận, vì thế liền không hề do dự xuất ra sát chiêu.Chỉ thấy một đạo kiếm quang trong trẻo nhưng lạnh lùng vạch luồng sương mù bắn ra nhanh như tia sét chặn đầu võng kiếm của Thập Phẩm.Đinh!Thanh âm thanh thúy vang vọng khắp nơi.Lập tức một cỗ sức mạnh hung hãn tuyệt luân truyền vào trong phi kiếm khiến khí huyết trong lồng ngực Chân Lăng Mộng sôi trào.

Nàng không tự chủ được mà lui về sau hai bước.Còn thân thể nhỏ bé của Thập Phẩm bị văng lên không trung.Kiếm ý quá hung hãn!Trong lòng Chân Lăng Mộng cảm thấy nghiêm trọng hẳn.

Lần đầu tiên nàng gặp phải cỗ kiếm ý hung tàn và quyết liệt như vậy.

Hơn nữa trình độ thông hiểu kiếm ý của đối phương không hề thua kém nàng.Chẳng lẽ đó là Vi Thắng sao?Trong đầu Chân Lăng Mộng chợt lóe lên một cái tên.

Người có kiếm ý như thế ở Mạc Vân Hải, theo nàng biết thì chỉ có thể là Vi Thắng.Người ta đồn rằng, thanh huyết kiếm của Vi Thắng có kiếm ý vô cùng hung tàn và khát máu.

Chính vì thế nàng mới suy đoán người đánh lén nàng chính là Vi Thắng.Thế nhưng, nàng cũng nhanh chóng ổn định lại tâm tình, mặc dù kiếm kia của đối phương không phải là một kiếm toàn lực, nhưng nàng cũng chưa xuất ra hết thực lực.

Tuy cảm thấy kiếm ý kia vô cùng hung tàn, nhưng nếu kiếm ý đó là của Vi Thắng thì nàng cũng không thấy kinh ngạc cho lắm.Vi Thắng là nhân vật có thực lực đứng đầu trong những người dưới trướng Tả Mạc, hắn không phải là một thiếu niên không chút tiếng tăm của năm xưa.

Tuy hắn có xuất thân không phải là danh môn chính phái nổi tiếng, nhưng ở hắn ẩn ước có khí tức của một cường giả Kiếm Tu đỉnh giai thánh địa.Ngay cả những thiên chi kiêu tử của Côn Luân luôn có ánh mắt cao hơn đầu, nếu chúng đối diện với Vi Thắng cũng phải thu lại ngạo khí của bản thân.Chân Lăng Mộng nhanh chóng ổn định và tỉnh táo lại, thanh phi kiếm trong tay không ngừng vẽ lên không trung.

Chỉ trong nháy mắt, trước mặt nàng xuất hiện mười hai đạo kiếm ý tạo thành mười hai đạo bình chướng kiếm quang.Có khả năng địch nhân trước mắt là Vi Thắng, vì thế nàng phải thủ thế để chiếm trước tiên cơ.Cái tên Vi Thắng có tác động quá lớn, khiến nàng không thể không đề phòng!Mười hai đạo kiếm quang trong trẻo nhưng lạnh lùng không ngừng đan xen với nhau, kiếm quang ngập tràn kiếm ý đan với nhau thành một chỉnh thể kiên cố.

Chúng khiến bất kì những vật nào lại gần đều bị vô số kiếm quang xoắn cho nát bấy, thậm chí ngay cả sương mù cũng không thoát được.Chiêu này khiến sương mù trong phạm vi mười trượng đều tan biến không còn lại chút nào.Quỷ Vụ đồng hừ lạnh một tiếng, sương mù biến mất làm nó cảm thấy khó chịu, nhưng nó cũng không hề ra tay.

Tuy đã lâu nó chưa xuất thế, nhưng cũng biết chưa hẳn việc tốt nào cũng được báo đáp.

Trong khi hiện tại nó mới chỉ là nhân vật mới, vì thế phải quan hệ tốt với những huynh đệ khác mới là chính đạo.Nó biết tính cách của Thập Phẩm rất lạnh lùng và đầy ngạo khí, nếu nó nhúng tay vào thì thế là chơi không đẹp.Quả nhiên, từ trên trời truyền xuống một tiếng thét dài phẫn nộ, trong tiếng thét chứa đầy sát ý thô bạo và hung ác.

Tiếng thét như tiếng sét vang vọng khắp không gian khiến người ta nghe mà khiếp sợ.Đối với một kẻ kiêu ngạo như Thập Phẩm, việc bị đánh văng lên bầu trời là mất mặt cỡ nào a.Tiểu tử này chỉ cảm thấy trong lòng ngực của mình như có một luồng hỏa diễm đang hừng hực thiêu cháy, chiếc áo khoác mầu đen không gió mà tự bay, rung động không ngớt.

Hai tay nó giơ lên cao quá đỉnh đầu, nguyệt nha đao như bị hấp dẫn liền bay vào trong tay.Bỗng nhiên bên trên nguyệt nha đao hiện lên một vòng huyết sắc đỏ sậm.Tàn Nguyệt ̉m Huyết!Tóc trên đầu Thập Phẩm dựng đứng, khuôn mặt nhỏ bé lạnh như băng hiện lên vẻ kiêu ngạo và vô cùng khắc nghiệt.Từ lúc mới sinh ra đến giờ, nguyện vọng lớn nhất của tiểu tử này chính là trở thành linh thú cường đại nhất để không làm hổ danh cái tên Thập Phẩm!Nhưng sau khi được chứng kiến sự cường đại của Vi Thắng, khí phách của Tả Mạc, sự quỷ dị của A Quỷ, sự hung hãn của Chim Ngốc, Tông Như khó lường, La Ly thật hư khó đoán.

Những chuyện này khiến cho tầm mắt của thằng nhãi này càng lúc càng cao.Thân hình tuy nhỏ, nhưng hùng tâm thì vạn trượng!Bởi vì tiểu tử này là Thập Phẩm!Kẻ đứng trên đỉnh cao thì sao có thể là loại người phàm tục tầm thường được hả?Sau khi kiếm ý của Chân Lăng Mộng xoắn tan sương mù cũng làm tầm mắt của nó trở lên thông thoáng hơn nhiều.

Tầng tầng lớp lớp kiếm quang lóng lạnh bao lấy nó tạo thành một vầng sáng vô cùng xinh đẹp.Thập Phẩm nhìn bằng ánh mắt khinh thường và miệt thị.Chiến ý trong cơ thể nó đang sôi trào, khuấy động không ngớt.

Lúc này bản tính hiếu chiến trời sinh đang giúp Thập Phẩm bộc lộ tài năng của nó.Đến đây đi!Đến mà nghênh đón chiêu tuyệt sát của Thập Phẩm a!Bỗng đôi mắt của Thập Phẩm sáng rực như đang cháy, sức mạnh toàn thân đang cuộn trào, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ ngạo nghễ, thỉnh thoảng lại ánh lên vẻ khinh thường đối thủ.

Hai bàn tay nó đột nhiên ép xuống.Nguyệt nha đỏ sậm trong tay bỗng nhiên phóng xuống dưới nhanh như điện.Tốc độ của nguyệt nha càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã hóa thành những tàn ảnh mầu huyết sắc mờ ảo như bụi.

Vô số hư ảnh lập lòe bất định ánh lên vẻ hung tàn, những hư ảnh này liên tục biến ảo, có lúc hiện chỗ này, có lúc lại biến mất không tăm tích.Khí tức hung lệ tuyệt luân cùng với tiếng rít chói tai phối hợp với nhau tạo thành thứ âm thanh giống y như vạn quỷ đang gào thét làm lòng ngươi tuyệt vọng.Mầu huyết sắc trên nguyệt nha càng lúc càng nồng đậm khiến huyết ảnh cũng đỏ thêm vài phần.Bách Tế Hồn Thí Kiếm!Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thập Phẩm không hề có nét điên cuồng nào, dường như khuôn mặt nó lúc nào cũng lạnh băng giống như thường ngày vậy.Nhưng nó không hề biết rằng, biểu hiện của nó lúc này bắt chước giống y như Vi Thắng, thần tượng của nó.Bộ kiếm quyết mà Vi Thắng tự tay chọn lựa này rất hợp với với sở thích của nó.

Nó vốn là kẻ hiếu chiến trời sinh, vì thế bộ kiếm quyết mang đầy khí tức sát phạt và quyết đoán này rất hợp với nó.

Hơn nữa Vi sư (sư phụ Vi Thắng)là người như thế nào sao nó không biết, Vi sư đã nói thì chỉ có chính xác.

Quả nhiên, càng về sau nó càng phát hiện ra việc tu luyện bộ Kiếm Quyết này vô cùng thoải mái và thuận lợi.Nhưng rồi, nó nhanh chóng tìm cho mình một mục tiêu mới.Trong mắt nó, Vi sư chính Kiếm Tu cường đại nhất thiên hạ.Mỗi lần Thập Phẩm tới gần Thí Thần Huyết Kiếm, nó đều thấy máu trong người như đang sôi sục, trong lòng không ngừng sinh ra những ý nghĩ khát máu.

Vậy mà Vi sư vẫn bình yên vô sự, thậm chí thanh Thí Thần Huyết Kiếm hung tàn khi rơi vào trong tay Vi sư lập tức trở lên yên tĩnh hẳn.Tâm của Vi sư còn cứng rắn hơn cả sắt thép!Vì thế trong lòng nó luôn sùng bái Vi sư tới đỉnh điểm.Cũng vì thế mà yêu cầu của nó với bản thân lại cao thêm vài bậc.

Đến Thí Thần Huyết Kiếm còn không thể làm lay chuyển tâm của Vi sư, vậy thì Bách Tế Hồn Thí Kiếm sao có thể làm lay động được tâm cảnh của nó đây?Nó cố gắng học tập theo Vi sư, không để cho kiếm ý ảnh hưởng đến tâm trí.Chính vì thế mới có thể xuất hiện một màn như bây giờ.

Kiếm ý của Nguyệt Nha đao quán thông thiên địa, kiếm ý hung lệ của nó tựa như một con mãnh thú vừa xổng chuồng, nhưng trên mặt Thập Phẩm vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng ngạo nghễ.Nhưng luồng kiếm ý này đã đạt được cảnh giới chưa từng có !※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Suýt nữa bị ám toán khiến trong lòng Đàm Húc cảm thấy kinh sợ.

Y có một thói quen tu luyện mà không ai biết, đó chính là, bất cứ lúc nào y đều lưu lại một phần tâm chí để sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Nguyên nhân của thói quen này chính là sau một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ vì chủ quan mà chút nữa thì chết.Vì thế, y mới giữ thói quen tu luyện này.Hôm nay, cái thói quen này đã cứu y một mạng.Trên thần trang của y bỗng xuất hiện một lỗ nhỏ, còn thần lực hộ thân của y bị đánh tan triệt để.

Nếu không phải có thần trang ngăn cản thì e rằng lúc này trên người y đã có thêm một lỗ máu.Sau khi Đàm Húc sống sót sau tai nạn, y trở lên vô cùng tức giận.

Đến khi phát hiện ra kẻ đánh lén mình lại là một con chim, y giận tím cả mặt :” Súc sinh to gan!”

Lập tức phi kiếm đỏ thẫm trong tay y biến thành một tuyến lửa ầm ầm bay về hướng Chim Ngốc.Khi nghe được hai từ “ Súc sinh”, mấy cọng lông chim trên trán Chim Ngốc như bùng nổ, chúng từ từ dựng đứng lên.

Con mắt vốn ngao nghễ của nó cũng đỏ lên như bị sung huyết, trong con mắt chứa đầy khí tức hung dữ và thô bạo.Có khi nào Chim Ngốc bị người ta chửi như thế không?Đón đỡ cái tuyến lửa kia là một cú mổ.Một mổ này của nó không giống với lúc trước, chỉ thấy trên mỏ của nó bắn ra vô số hỏa tinh, mỗi viễn hỏa tinh to như hạt cát.

Những viên hỏa tinh này không bị bắn ra ngoài mà không ngừng lượn lờ vòng quanh mỏ chim tạo thành một vòng tinh vân.Trong mắt Đàm Húc lóe lên một tia đắc ý khó có thể phát hiện.Đoàn hỏa quang mà y tùy tiện tung ra này trông thì có vẻ rất bình thường, nhưng thực ra bên trong hỏa quang có ẩn dấu sát cơ.

Nhưng đạo hảo quang đang bốc lên không phải là lửa mà chính là kiếm ý vô cùng tinh thuần ngưng lại giống như ngọn lửa thôi.Cái chiêu lừa gạt này của y đã khiến không biết bao nhiêu người bị tổn thất nặng nề.Khi thấy Chim Ngốc đón đỡ “ Hỏa quang” Kiếm Ý bằng một cái mổ.

Mắt Đàm Húc không khỏi hiện lên vẻ đắc ý vì gian kế thành công.Quả nhiên tình hình diễn ra đúng y như y dự đoán, khi hai bên vừa chạm vào nhau, đạo hỏa quang của y đột nhiên bộc phát.Ầm!Vô số kiếm khí bạo liệt bao trùm lấy thân thể Chim Ngốc.Đạo hỏa quang thoạt nhìn rất bình thường này, thực tế chứa tới ba nghìn sáu trăm đạo kiếm quang nhỏ vụn, những đạo kiếm quang này được kiếm ý hướng dẫn và điều chỉnh giống như một luồng hỏa diễm.Ba nghìn sáu trăm đạo kiếm quang cùng lúc bùng nổ tung, cái cảnh đó hoành tráng đến mức nào a!Hào quang rực rỡ toát ra khiến người ta không mở được mắt, còn sương mù trong phạm vị mười trượng xung quanh đều bị quét sạch.

Thanh âm va chạm rợn người vang lên liên tục, cộng thêm từng đạo ánh sáng tỏa ra khiến cho da đầu ngươi ta không khỏi run lên từng cơn.Vẻ đắc ý trên mặt Đàm Húc càng lúc càng nồng đậm, y khẽ nói một câu vô cùng đắc ý :” Chỉ một con súc sinh mà cũng dám xuất thủ với ta, đúng là chán sống rồi!Để ta cho ngươi biết thế nào là, Phượng Hoàng trụi lông không bằng gà!”

Ba nghìn sáu trăm đạo kiếm quang này có chứa rất nhiều biến hóa, chưa người nào bị nó vây khốn mà có thể thoát ra ngoài.Sát chiêu tất sát(phải chết)!Kiếm Diễm!Ngay cả khi so đấu với các vị sư huynh khác ở Côn Luân.

Mỗi lần y tung ra sát chiêu này, các vị sư huynh đó đều phải né tránh mũi nhọn tấn công, không ai dám đón đỡ trực diện.Bị ba nghìn sáu trăm đạo kiếm quang vây khốn thì ai có đủ tự tin để thoát ra đây?Ngay cả các Côn Luân tử cũng phải sợ sát chiêu này như sợ cọp, nếu dùng nó để đối phó với một con súc sinh, thì chẳng phải quá đơn giản hay sao?Đàm Húc đầy vẻ để phòng nhìn xung quanh, lúc này không nên để người ta lợi dụng đánh lén a!Nhưng y không biết rằng, cũng lúc đó, Hắc Kim Phù Binh và Dương Quang ở trong đám sương mù tỏ ra đồng tình và nhìn y thương cảm.“ Y chết chắc rồi.

“ Hắc Kim Phù Binh lắc đầu thở dài.“ Không.

“ Dương Quang lắc đầu.

Khuôn mặt ấm áp như ánh mặt trời của nó toát lên vẻ than trời thương dân :” Đắc tội với Điểu tỷ, có muốn chết cũng chẳng dễ dàng như vậy đâu.”

Điểu tỷ mà tức giận, hậu quả rất đáng sợ.Khi kiếm quang tan hết.Trên bầu trời hiện ra một bóng chim đầy khí phách.Lông vũ trên người con chim có vẻ hơi kém chỉn chu, con mắt nó nheo lại, tuy không hiện ra vẻ tức giận như vừa nãy, nhưng ánh mắt của nó lại khiến người ta cảm thấy cơn giận của nó đã lên tới tột cùng.Không gian yên tĩnh như trước cơn bão tố (phong bạo) khiến người ta hít thở không thông.Chương 802 : Tâm trạng của Tả MạcDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Khi chiêu Thái Dương Thứ bị thất bại, trong lòng Tả Mạc cũng trở nên nghiêm trọng hẳn đi, nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh.

Hắn không lùi lại mà còn tiến tới, thân trên cong xuống, Thái Dương Thần phủ trong tay chém mạnh về phía đối phương, tốc độ chém của hắn nhanh như một tia chớp,Nhiếp Thần chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, rồi đột nhiên có một đạo quang mang kim sắc xuất hiện trước mắt hắn.Lúc này tâm thần của Nhiếp Thần vẫn ở trong cảnh giới huyền diệu, vì thế hắn có phản ứng nhanh vô cùng, lập tức tay phải hắn khẽ vẫy, thanh phi kiếm như một con linh xà lao vào phần eo của Tả Mạc.Quả là một chiêu vây Ngụy cứu Triệu !Phần mũi nhọn hoắt của Thái Dương Thần phủ tỏa ra hàn lạnh thấu xương bức thẳng vào mặt hắn, nhưng sắc mặt Nhiếp Thần vẫn tĩnh lặng như nước, con mắt trong veo như thủy tinh không hề có một tia sợ hãi nào.Đã lâu lắm rồi Tả Mạc mới gặp được đối thủ khó giải quyết như vậy.

Hắn không ngờ đối phương lại tàn nhẫn đến thế, nếu cây búa của hắn chém đối phương thành hai khúc, thì thanh kiếm của đối phương cũng sẽ chặt ngang người hắn.Nhưng hắn cũng quyết định nhanh chóng, thu Thần phủ đặt ngang người ngăn cản chiêu kiếm của Nhiếp Thần.Keng !Hai bên va chạm nhau tạo ra một tiếng vang thật lớn, nơi tiếp xúc của hai món vũ khí tóe ra những tia lửa!Tả Mạc và Nhiếp Thần đồng thời lùi về phía sau.Rốt cuộc trên mặt Nhiếp Thần cũng hiện lên vẻ khiếp sợ, một phần vì thực lực của đối phương đã vượt qua dự tính của hắn, phần lớn còn lại vì hắn đã nhận ra được thân phận của đối phương."

Không ngờ được, ở đây lại có thể gặp mặt Mạc Vân Hải chi chủ!"

Nhiếp Thần chỉ nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, gằn giọng nói từng chữ, còn trong nội tâm của hắn lại đang cuộn trào như sóng to bảo lớn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày mình giao thủ với Tả Mạc.

Nếu không phải Tả Mạc là người duy nhất tu luyện Thái Dương Thần lực thì e rằng hắn cũng không thể nhận ra được.Tuy địa bàn của Mạc Vân Hải không lớn, nhưng có thực lực cường đại khiến cả thiên hạ không ai dám khinh thường.

Còn Tả Mạc lại có thân phận vô cùng tôn quý, vì thế Nhiếp Thần không thể ngờ rằng Tả Mạc lại đích thân tham gia cuộc hành trình tiến vào Viễn Cổ di chỉ lần này.Nhưng điều làm cho hắn ngạc nhiên nhất chính là thực lực của Tả Mạc.Tin tức Tả Mạc có tu luyện Thái Dương Thần lực cũng không phải tin tức gì quá bí mật.Nhưng ở Mạc Vân Hải có quá nhiều cao thủ vì vậy mọi người đều bỏ quên đến thực lực cá nhân của Tả Mạc.Mọi người đều cho rằng Tả Mạc thân là Mạc Vân Hải chi chủ sao có thể tự mình xung phong liều chết nơi chiến tuyến như trước được?Mọi người đều đánh giá Tả Mạc là trời sinh đã có khí thế đứng đầu, chính bộ não của Mạc Vân Hải...Tài hoa về phương diện phù văn và ma văn của hắn khiến cả thiên hạ đều khiếp sợ, nhờ có hắn mà trình độ phù trận và pháp bảo của Mạc Vân Hải có thể cạnh tranh với Thiên Hoàn.

Hắn đã sáng tạo ra Tuyên Văn chi thuật hết sức độc đáo, có thể cho tu giả dùng được ma văn để có được lực lượng cường đại.

Bí kĩ thúc đẩy huyết mạch thức tỉnh đã giúp hắn có được vô số cao thủ Ma Tộc, hiện nay ở Mạc Vân Hải việc tu luyện Ma thể đã sớm được phổ cập.

Không những thế, hắn còn là người đầu tiên luyện chế ra bộ Chuẩn Thần binh, từ đó khai sinh ra Thần Binh cụ trang, có thể nói nó là bộ Thần Binh đó đặc biệt nhất từ xưa đến nay.

Trong khi mọi ngươi đua nhau luyện chế Thần Binh cụ trang thì hắn lại luyện chế ra bộ Thần Binh cụ trang đầu tiên thuộc hệ Chiến tướng.Có thể nói hắn là một con người không thể đoán trước được.

Trên người hắn nhuốm đầy khí tức của một tên gian thương tham lam và xảo trá, khiến nhiều khi người ta chỉ coi hắn là một tiểu nhân vật không xứng đặt lên bàn để thảo luận nữa kìa.

Thế nhưng hắn lại có mị lực cá nhân kinh người, khiến vô số thiên tài đi theo hắn.Vô số vòng sáng trên người hắn đã che đi thực lực cá nhân của hắn, khiến người ta không hề chú ý đến.Thế nhưng mà...Thực lực của Tả Mạc..., Nhiếp Thần vừa tự mình lĩnh giáo qua khiến trong nội tâm của hắn vô cùng rung động.Đột nhiên, hắn nghĩ đến một người, giống như tên Tả Mạc trước mặt.Đại sư huynh Lâm Khiêm !Không, hiện tại đã là Chưởng môn Lâm Khiêm !Về phương diện tài hoa và thực lực cá nhân, tên Tả Mạc trước mắt giống y như Lâm Khiêm!Bất giác Nhiếp Thần lắc lắc đầu, hắn tự nhủ trong lòng, tên gia hỏa trước mắt sao có thể so sánh với Đại sư huynh kinh tài tuyệt diễm của hắn được chứ?Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, rồi gạt đi hết tạp niệm trong đầu, những kinh hãi trong lòng đều tiêu biến không còn, tâm tình của hắn lại tĩnh lặng như nước.

Ánh mắt của hắn lóe lên, bỗng hắn nhận ra rằng đây quả là một cơ hội tốt.Trước mặt hắn chính là Mạc Vân Hải chi chủ!Chỉ cần có thể tiêu diệt được Tả Mạc thì đương nhiên Mạc Vân Hải sẽ bị lâm vào cảnh quần long vô thủ, điều đó có nghĩa là Côn Luân sẽ bớt đi một đối thủ lớn!Suy nghĩ này khiến ánh mắt của hắn trở lên nóng bỏng, trong lòng hắn không ngừng dâng trào lên niềm tin tưởng mãnh liệt, còn thanh phi kiếm như cảm ứng được suy nghĩ của hắn, lặng yên bay vào trong tay hắn.Hắn nắm chặt lấy phi kiếm trong tay, trong lòng không ngừng kêu lên hai chữ.Côn Luân !** *Tả Mạc cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, lực lượng của tên gia hỏa trước mắt hắn như bị lửa đốt bừng bừng bốc lên.Thiêu đốt không e ngại bất kì hậu quả nào !Tả Mạc nhanh chóng hiểu ra ý đồ của đối phương.

Điều này cũng khiến nội tâm hắn cũng thêm vài phần kính ý, trong tất cả những đối thủ của hắn thì Côn Luân là kẻ khó chơi và ương ngạnh nhất!Có thể nói bọn chúng là một lũ cuồng tín đến cực điểm.Khuôn mặt Tả Mạc cũng nghiêm nghị hẳn, trong mắt hắn bốc lên sát cơ không hề che dấu.

Hắn nhớ tới Chưởng môn, nhớ tới các sư thúc, càng nhớ thì hắn càng bi thương, càng nhớ tới thì sát cơ trong mắt hắn càng nồng đậm.

Những chuyện trong quá khứ mờ ảo của hắn cũng chỉ đem đến cho hắn cảm giác phảng phất như sương sớm, ít đi vài phần thân thiết quen thuộc.Ngoại trừ A Quỷ.Nhớ lại vài năm ở Vô Không Sơn, khi đó mới là lúc đem đến cho hắn cảm nhận thực sự, lúc nào trong lòng hắn cũng nhớ đến sự chiếu cố của Chưởng môn và các sư thúc đối với hắn.

Nhưng những con người sống động, những tiếng quát tháo mà đầy sự quan tâm ấy giờ không còn nữa.Đúng vậy, Côn Luân làm cho người ngưỡng mộ !Nhưng thế thì đã làm sao ?Chính bọn chúng là người đã hại chết Chưởng môn, mối thù của hai bên đã kết rồi, bất kể là hắn hay là Đại sư huynh, La Ly,... giữa bọn họ và Côn Luân chỉ có một kết quả là không chết không dừng mà thôi.Tiêu diệt Côn Luân chính là sứ mạng của bọn họ.Chưa bao giờ trong lòng Tả Mạc lại bùng lên sát cơ lớn như vậy.

Cuối cùng thì hắn cũng biết vì sao mình lại ghét Côn Luân đến như vậy, có lẽ ngay cả khi bọn họ không có thù với Côn Luân thì bọn họ vẫn cứ ghét nó, đơn giản vì đó là sứ mạng của hắn.Côn Luân làm cho mọi người phải tôn kính, vì thế trong đôi mắt của bọn họ chỉ có Côn Luân.Ngay cả lúc trước, Côn Luân là môn phái đứng đầu Tu Chân giới, trong mắt bọn họ cũng chỉ có Côn Luân.

Trừ người của Côn Luân ra, mọi người còn lại cũng chỉ là con sâu cái kiến trong mắt bọn họ, vì thế lúc nào bọn họ cũng có thể hy sinh hay giết hại người khác.

Côn Luân mà bọn họ gọi chỉ là vài thành viên chủ chốt và một số đệ tử trung tâm, vì Côn Luân... bọn họ có thể hy sinh hết thảy, kể cả tình nghĩa ruột thịt.Bọn họ là một lũ điên !Chỉ có một lũ điên mới khiến người khác tin vào cái gọi là quang vinh của những kẻ hoang tưởng điên khùng đó.Bỗng nhiên Tả Mạc cảm thấy Côn Luân không còn đáng sợ chút nào.Bỗng chốc ánh mắt của hắn trở lên lạnh như băng, những phẫn nộ vừa nãy dường như tan biến hết, chỉ còn lại một long trảo cực lớn xuất hiện trên tay hắn.Nghịch Long trảo !Bàn tay của Tả Mạc cầm Thiên Ma binh hung tàn tung hoành thiên hạ năm xưa, chỉ vào mặt Nhiếp Thần ở phía xa xa.Chỉ thấy một luồng khí tức hung hãn tuyệt luân đang tràn ra xung quanh như những cơn sóng lớn.Sau khi Nghịch Long trảo khôi phục lại sinh cơ, trên thân trảo lại trở lên sáng bóng như lúc xưa, một lần nữa nó đã trở lại với thân phận cao chót vót.Tuy nó không có khí tức mênh mông như Thần Binh cụ trang, nhưng nó có khí tức hung tàn tới cực điểm, vì thế nó vẫn là một thanh vũ khí vô cùng đáng sợ.Lúc trước không phải Tả Mạc không nghĩ tới chuyện luyện chế lại Nghịch Long trảo, thế nhưng khi chuẩn bị luyện chế hắn lại phát hiện ra khí chất và cơ của Nghịch Long trảo đã hòa hợp với nhau thành một thể, rất khó có thể luyện chế lại một lần nữa.Nghịch Long trảo vẫn là một trong những vũ khí mạnh mẽ nhất ở dưới cấp bậc Thần binh.Tả Mạc cũng không lựa chọn Thanh Ba Huyền để chiến đấu, mà hắn lại chọn Nghịch Long trảo, bởi vì chỉ có Nghịch Long trảo mới phù hợp với nội tâm ngập tràn sát khí của hắn lúc này.Nhiếp Thần cũng không hề nhượng bộ, hắn vẫn dùng ánh mắt hừng hực lửa và tràn ngập điên cuồng nhìn Tả Mạc!Trước kia Nghịch Long trảo vô cùng hung hãn, nhưng khi ở trên tay Tả Mạc nó lại trở lên im ắng vô cùng.Tả Mạc của ngày hôm nay đã không còn yếu ớt như Tả Mạc của ngày xưa nữa.Thần lực trong thân khẽ động, hai tay Tả Mạc nắm chặt lấy chiếc Nghịch Long trảo to lớn như chiếc xương đùi, sau đó toàn thân hắn bỗng nhiên tỏa vô số đạo kim quang, khiến hắn trông giống như mặt trời đang tỏa sáng chói lòa khiến người ta không thể mở mắt.Trong vòng mấy năm trở lại đây, có thể nói đây là lần đầu tiên Tả Mạc thiêu đốt sạch sẽ Thần lực mà không để lại chút gì như thế này.Không ai biết được, rốt cuộc Thần lực của hắn lớn đến mức độ nào.Mọi người chỉ thấy hắn suốt ngày cứ lang thang ở Kim Ô doanh hay lo quản lí việc vận chuyển của Mạc Vân Hải, nhưng mọi người không hề biết rằng, hắn chưa bao giờ lơi là việc tu luyện.Cánh tay phải của hắn liên tục cung cấp Thần lực cho hắn mà chưa bao giờ dừng lại.Vì vậy tốc độ tăng trưởng Thần lực của hắn đã vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.Hơn nữa hắn còn đi khắp nơi để ma luyện Thần thuật của chính mình, hắn cực nhọc nghiên cứu các loại tuyệt học có ghi trên Thái Dương Kim Diệp, bởi vì hắn biết rõ muốn có được thành tựu hôm nay hắn phải trả giá như thế nào, vì thế hắn rất trân trọng nó.

Hắn cũng biết mình không phải là một thiên tài, vì thế muốn vượt qua người khác, thì chỉ còn cách không ngừng cố gắng mà thôi.Không ai biết rằng, mồ hôi và công sức mà hắn bỏ ra hơn xa mọi người.Bên dưới bộ mặt luôn cười hì hì đó thậm chí không chút nghiêm túc kia, chính là một trái tim mạnh mẽ kiên cường.** *Điểu tỷ rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.Đối với các Tiểu thì đó chính là luật thép không thể phá bỏ.

Thường ngày Điểu tỷ đều ngủ say là chính, lúc nào cũng có cái bộ dáng như ngủ an nhiên vĩnh viễn sánh ngang cùng thiên địa vậy, thế nhưng dù Điểu tỷ có ngủ say cỡ nào thì khí phách vô địch vẫn cứ thể hiện qua tư thế ngủ của Điểu tỷ.Thân là đại tỷ đứng đầu các Tiểu, Điểu tỷ có được khí phách trời sinh.

Vào thời điểm các chúng Tiểu vẫn còn tranh nhau nịnh nọt Tả Mạc, thì Điểu tỷ đã chứng kiến qua bộ dạng giống như dế chũi của Tiểu Mạc ca đã rất nhiều lần rồi.Muốn 'ngạo' thì cũng phải có tư cách thâm niên chứ !Nhưng điều làm cho các Tiểu pảhi tâm phục khẩu phục nhất chính là phong cách hành sự của Chim ngốc.Hết sức bá đạo và trực tiếp, quả thật Điểu tỷ chưa bao giờ giảng đạo lý, chỉ nói chuyện bằng nắm đấm mà thôi.Ngay cả thằng ranh Thập Phẩm kiêu ngạo thành tính, vậy mà đứng trước mặt Điểu tỷ vẫn cứ phải cư xử ngoan ngoãn, thấp cổ bé họng mà lủi đi.Vậy mà, hôm nay tôn nghiêm của Điểu tỷ bị người ta khiêu khích trắng trợn.Súc sinh không lông !Con mắt Chim ngốc co lại, sát khi bốc lên cuồn cuộn như sóng trào.Chim ngốc ngửa đầu lên nhìn trời, trong lòng đang âm thầm suy nghĩ, đã bao lâu rồi nó chưa gặp tên gia hỏa ngu ngốc đến như vậy!Bộ dáng như đang hồi tưởng của Chim ngốc làm cho Đàm Húc há hốc mồm, hắn chưa từng gặp phải một con chim nào có biểu hiện như thế này cả.Thời gian thật là tàn nhẫn quá đi !Nhớ lại năm xưa, khi tuổi còn nhỏ người ta dễ thương, ngây thơ và thuần khiết đến mức nào chứ...Súc sinh không lông... !Khóe mắt Chim Ngốc giật giật, những sầu não trong đầu bị bốn chữ này đánh cho tan thành mây khói.

Sát khí nồng đậm như ngưng thành thực chất bốc lên, tạo thành một lớp giống như sương mù bao phủ toàn thân nó.Chẳng biết tại sao, trong lòng Đàm Húc lại sinh ra ảo giác, bỗng nhiên hắn cảm thấy đối phương vô cùng to lớn, ánh mắt của đối phương như một cự nhân đang nhìn chăm chú vào con kiến dưới chân vậy.Khuôn mặt của đối phương được bao phủ trong một tầng sát khí đen kịt, chỉ lộ ra đôi mắt mà huyết dụ đang lóe sáng trong làn sương tối tăm.Bỗng hắn cảm thấy như có một luồng áp lực tựa như tuyết lở ập vào mặt hắn, khiến hắn trở lên khó thở vô cùng.Bất giác sau lưng hắn ướt đẫm mồ hôi, hắn cố gắng lắc lắc chiếc đầu, lập tức ảo giác bị biến mất.Quả nhiên là ảo giác !Không biết tại sao hắn lại thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi tự giễu mình.

Dường như mình đã quá khẩn trương rồi, chả lẽ vì đây là lần đầu tiên gặp được linh thú lợi hại như thế này, nên hắn mới bị như vậy?Suy nghĩ này khiến hắn trở lên xấu hổ vì hành vi của mình, không ngờ mình lại sợ hãi một con súc sinh không lông, thật buồn cười quá đi mất!Buồn cười quá !Hắn đang cảm thấy buồn cười nên không hề chú ý tới, một đạo tinh vân được hình thành từ những tia lửa trên mỏ Chim Ngốc mà không hề tan biến.Chương 803 : Đại Ám Luân Hoàng Tịch VũDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Hai cánh của Chim Ngốc dang rộng ra, rồi đột nhiên biến mất.

Sau một khắc, nó đã xuất hiện ở trước mặt Đàm Húc.Quá nhanh!Hai con ngươi của Đàm Húc bỗng nhiên mở to.

Không gian trước mắt y đột nhiên vặn vẹo, một cái hư ảnh hỏa hồng vọt tới trước mặt với xu thế sét đánh không kịp bưng tai.Một điểm hỏa quang từ đầu mỏ chim phóng ra.Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm nhen nhóm trong lòng y.Sắc mặt của Đàm Húc biến ảo.

Y không chút do dự, phi kiếm trong tay bùng lên một luồng hỏa diễm như thiểm điện, chúng nghênh đón hỏa quan tràn ngập khí tức nguy hiểm kia.Kiếm diễm lần này khác với lần trước, nó màu u hồng như đóa hoa sen."

Kiếm Diễm Thương"!Mũi phi kiếm có một ngọn lửa như vừa được châm lên hình thành một đám hỏa diễm nghênh đón một mổ này của Chim Ngốc.Hai đạo hỏa quang đụng trúng nhau trên không trung.Kiếm diễm u hồng như đóa hoa sen ầm ầm bộc phát thành một trăm hai mươi luồng kiếm quang bùng lên."

Kiếm Diễm Thương" là loại "Kiếm Diễm" cấp cao hơn.

Chiêu này là áp súc ba nghìn sáu trăm đạo kiếm quang thành một trăm hai mươi luồng, mỗi một luồng kiếm quang của Kiếm Diễm Thương là do ba mươi đạo kiếm quang kiếm diễm cơ bản trước đó ngưng tụ mà thành!Mỗi một luồng kiếm quang Kiếm Diễm Thương đều là một đòn trí mạng!Trải qua việc áp súc ngưng tụ không ngừng, kiếm quang Kiếm Diễm Thương biến thành màu đỏ sậm, kiếm ý dập dờn sừng sững."

Đi chết đi con súc sinh lông dẹt!!"

Đàm Húc cuồng tiếu hét to.Chiêu sát chiêu này uy lực kinh người, trình độ của nó cũng cao đến kinh người.

Với thực lực hiện tại của y không phải lúc nào cũng có thể xuất ra được chiêu "Kiếm Diễm Thương" này.

Lần này dưới sự nguy hiểm cực độ mới xuất chiêu thành công.

Trong lòng của y vui sướng thế nào cũng có thể tưởng tượng được.Đi chết đi!Nhìn thấy vô số luồng kiếm ý đỏ sậm với hỏa quang bùng nổ ở đầu mỏ con Chim Ngốc, y cảm thấy y thắng rồi!Không ai có thể chống đỡ nổi một chiêu này!Đàm Húc chắc mẩm trong lòng, y chăm chú nhìn, trong lòng tràn ngập sự trông chờ một trăm hai mươi luồng kiếm quang Kiếm Diễm Thương này sẽ xoắn sít con súc sinh lông dẹt đáng ghét này cho nát bấy!Hết thảy đều đã xong!Bỗng nhiên, y lại thấy một đạo diễm văn chứa đầy hoa văn từ trên mỏ con Chim Ngốc sáng lên, trái tim của y không thể không nảy lên, y chờ mong. . .Ầm!Diễm văn sáng lên rồi ầm ầm tăng vọt, nó hóa thành một hỏa trụ xông tới trước mặt.Ánh lửa chói mắt phóng lên trời.

Tất cả kiếm ý đỏ sậm lập tức bị hỏa diễm bùng lên thôn phệ.Đầu óc Đàm Húc trống rỗng, trong con mắt y có thể thấy rõ vô số liệt diễm màu đỏ bốc lên.Còn không đợi y phản ứng, liệt Diễm thôn phệ luôn cả y.Đáng chết!Đàm Húc giật mình một cái, xung quanh đều là Liệt Diễm.

Nếu như không phải toàn thân y đều có thần lực bảo vệ thì y đã hóa thành một đống tro tàn từ lâu.

Thế nhưng mà dù có thần lực bảo vệ, y cũng không an toàn.

Thần lực của y tiêu hao với tốc độ kinh người.

Loại liệt diễm màu hồng này có nhiệt độ cực kỳ cao, dù đã được thần lực ngăn cách nhưng y cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cao đến kinh người.Trong lòng của y dâng lên một tia sợ hãi.Đây là cái loại hỏa diễm gì?Làm sao có thể thôn phệ ngay cả kiếm quang Kiếm Diễm Thương của mình?Điều này không thể xảy ra!Trong đầu y đã loạn thành một mới hỗn độn.

Nhưng y cũng biết, lúc này không phải lúc suy nghĩ lung tung, tính cách thoát nạn rồi hẵng nói.

Chiến ý của Đàm Húc đã tan tành, trong đầu y chỉ còn có một ý niệm là trốn thoát và chạy cho mau!Con súc sinh lông dẹt này chẳng lẽ là dị thú Viễn Cổ hay sao?Liệt diễm bùng lên không có dấu hiệu báo trước, kiếm quang Kiếm Diễm Thương cũng vô pháp may mắn thoát khỏi, cái con chim này không hiểu là có lai lịch như thế nào?Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quỷ Vụ đồng vốn là màu trắng như tuyết, lúc này càng nhợt nhạt không còn chút máu, trái tim nhỏ không ngừng đập dồn dập.Hoàn hảo. . .

Hoàn hảo. . .Nó tận mắt nhìn thấy con Chim Ngốc phun ra một luồng nộ diễm màu đỏ như thế nào, bao phủ cả người cả kiếm ý của đối phương ra sao.

Cái việc cường giả Viễn Cổ phóng ra hỏa diễm, Quỷ Vụ đồng đã nhìn thấy vô số lần từ lâu.

Theo lý thuyết mà nói thì sao nó lại ngạc nhiên đến độ như vậy?Thế nhưng mà, Quỷ Vụ đồng là tên biết hàng, cái này luồng hỏa diễm đỏ bừng bừng này nhìn thì thông thường, nhưng rất có lai lịch!Phượng Hoàng Viêm!Lúc trước nó đã suy đoán con Chim Ngốc này là chim Phượng Hoàng.

Giờ đây nó càng chắc chắn suy đoán đó là chính xác.

Phượng Hoàng viêm khác xa các loại hỏa diễm khác.

Thuộc tính của Phượng Hoàng viêm này vô cùng đặc biệt.

Cho dù ở thời Viễn Cổ, Phượng Hoàng Viêm cũng là loại đồ chơi đáng sợ làm cho người ta nghe hơi biến sắc.Điều quan trọng nhất, con này là thiên địch của nó nữa chứ!Thật là đáng sợ!Bản thân mình thế nào mà lại cùng một đội với loài thiên địch.

Tưởng tượng đến cuộc sống sau này, Quỷ Vụ đồng đột nhiên cảm thấy đời sống thật khéo trêu ngươi.Chim Ngốc nhận thấy Đàm Húc đang muốn chạy trốn khỏi luồng liệt diễm đang vây khốn, cái đầu khẽ nghếch, con mắt hé lên tia nhìn hung hãn.

Nó mở rộng cánh, nhẹ nhàng vỗ.Nếu như người bên ngoài nhìn vào có khả năng sẽ bỏ qua hành động vỗ cánh này, nhưng mà Quỷ Vụ đồng lại chăm chú nhìn không rời, nó nhìn đến xuất thần.Vận luật!Đôi cánh của con Chim Ngốc đang vỗ kia ẩn chứa Vận luật kỳ lạ khó nói thành lời.Cái này nhất định là thần quyết gì đó lợi hại!Liên quan đến lợi ích của bản thân, Quỷ Vụ đồng quan sát cẩn thận.

Nhìn lên trên thì thấy con Chim Ngốc chỉ có vỗ cặp cánh nhưng trên thực tế chân của nó khẽ thay đổi đến mấy lần.Đến trình độ này thì dù những động tác bình thường cũng đều ẩn chứa Huyền Cơ.Quỷ Vụ đồng vắt óc lục lại trí nhớ xa xưa để xem nó có thể nhớ ra điều gì.Liệt Diễm tựa như một cái ngục, bất kể Đàm Húc tả xung hữu đột như thế nào cũng không cách nào lao ra khỏi Liệt Diễm.

Một lực vô hình theo cặp cánh đang vỗ của Chim Ngốc và bộ pháp di động lẳng lặng phát tán bao phủ Liệt Diễm.Mồ hôi từ trên đầu Đàm Húc rơi như mưa, y luống cuống.Xung quanh đều là hỏa diễm đỏ tươi, như thể y lọt vào biển lửa không giới hạn.

Cho dù y hướng phương hướng nào xông ra cũng thấy Liệt Diễm không có điểm cuối cùng .Thật cổ quái!Nhất định có chuyện cổ quái!Y biết rõ mình nhất định là thân hãm bẫy rập của đối phương, luồng Liệt Diễm nhất định là cái bẫy rập!Cho dù y thúc dục thần lực như thế nào, Kiếm Quyết xuất ra chui vào trong ngọn lửa đều như trâu đất xuống biển, không có một chút phản ứng nào.Thần lực tiêu hao với tốc độ kinh người không ngừng nghỉ.

Cứ tiếp tục như thế thì chính mình sẽ không kiên trì nổi bao lâu nữa.Không có thần lực bảo vệ, Liệt Diễm sẽ thiêu mình xương cốt ra tro.Chẳng lẽ, hôm nay bỏ mạng ở đây sao?Thật quái lạ, đột nhiên ý nghĩ này hiện ra trong óc y làm y khẽ giật mình.Cặp mắt con Chim Ngốc nửa nhắm nửa mở cứ như là vừa ăn no xong đứng lim dim tiêu thức ăn, bước chân thì chẳng khác nào kiểu đi của cụ già bước cao bước thấp, thỉnh thoảng lại tự dưng vỗ hai cánh mấy cái.Liệt diễm màu đỏ tươi giống như con quái vật quay cuồng, ngọ nguậy làm người xem kinh hồn táng đảm.Hắc Kim Phù Binh nuốt ực nước miếng lắp bắp một câu cố lắm mới nghe được: "Cái này là "Đại Ám Luân Hoàng Tịch Vũ" sao?"

Nó biết rõ, nếu mình cũng bị hãm bên trong ngọn Liệt Diễm này thì chỉ sợ cũng bị đốt thành một bãi nước thép.

Đắc tội với Điểu tỷ không nổi ah!

Đầu óc vô cùng linh hoạt và cơ trí của Hắc Kim Phù Binh đang cân nhắc xem thường ngày có nên cống nạp thêm chút đồ ăn vặt để nịnh nọt Điểu tỷ hay không.Dương Quang thở dài một tiếng đồng cảm: "Thật đáng thương."

Phượng Hoàng viêm thực ra cũng chỉ trong vòng hơn trượng, nhưng mà dù cho Đàm Húc giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát ra khỏi cái vòng nhỏ bé hơn trượng này được.Thật là đáng sợ!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Nghịch Long trảo cầm tay, trong ngực của Tả Mạc tràn đầy sát ý, lập tức như gió trợ thế lửa, ầm ầm tăng vọt.Hàn mang trong mắt Tả Mạc lóe lên, một tay nắm Nghịch Long trảo, chân nhảy vọt lên không trung.

Bàn tay hắn như cầm một cái búa thật nặng vung cao lên bổ xuống Nhiếp Thần.

Bên trên Nghịch Long trảo bỗng dưng hiện lên một tầng Kim Sắc quang mang, từ đầu ngón tay Nghịch Long trảo hiển hiện một hư ảnh hình cái búa cực lớn.Trong nháy mắt, Thái Dương Thần Phủ cộng với nó biến thành Song Thủ Phủ.Phủ thế vạn quân!Những tiếng rít vang vọng đầy trời đập vào màng tai, Nghịch Long trảo vốn là hung vật đệ nhất, khi nó được rót thần lực vào lại càng hung bá tuyệt luân.

Tiếng gió dậy lên giống như là vạn quỷ cùng gào thét, bầu trời cũng theo đó u ám hẳn.Quỷ Vụ xung quanh như nước nóng dội xuống tuyết, hoàn toàn tan biến.Sát ý và thần lực trộn lẫn trong lồng ngực, một búa này là toàn lực của Tả Mạc!Nhiếp Thần biến sắc, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại.

Một búa này là sự dung hợp hoàn mỹ của khí phách và sát ý.

Rõ ràng chỉ là một búa lại màm cho núi sông biến sắc, chiếm cứ trời xanh.Trong lúc giật mình, Nhiếp Thần phảng phất nhìn thấy cái dáng anh hùng Viễn Cổ to lớn như núi, thân ảnh bễ nghễ thiên hạ.Dưới một búa này vạn vật run rẩy!Lần đầu tiên y cảm thấy bản thân nhỏ bé đến như thế, nhỏ bé như thể giống như con sâu cái kiến .Nhưng y vốn là hạng người tâm chí cứng cỏi, tâm thần khẽ rung lên một cái đã khôi phục bình thường.Đối mặt với một búa tuyệt thế như vậy, sự kiêu ngạo của Nhiếp Thần cũng được kích phát ra hết.

Phi kiếm trong tay y đột nhiên sáng lên hào quang chói chang.

Phi kiếm bị thần lực rót vào cực nhiều nên không thể chứa được nữa, bề ngoài nó bắt đầu bị tan ra, những phù văn không ngừng bị phá hỏng.Y giống như bừng tỉnh, thần sắc nghiêm túc và trang trọng, ngửa mặt nhìn thẳng vào một búa kinh thế hãi tục.Phi kiếm đã hóa thành một bãi nước thép nhưng vẫn có hình dáng của một thanh kiếm.

Hào quang chói mắt nhanh chóng ảm đạm, Nhiếp Thần tay cầm một bãi nước thép dài nhỏ.Bỗng dưng Nhiếp Thần trợn mắt tròn xoe hét lên."

Côn Luân!"

Cái bãi nước thép trong tay lắc lư kêu gào rồi bắn nhanh như chớp!Tả Mạc nghe thấy hai chữ "Côn Luân", lửa giận trong lòng đột nhiên phát ra.

Sát ý và sự tức giận trước nay chưa từng có phun trào như núi lửa chiếm hết cả thân hình.Mỗi một tấc da thịt đều rung động lắc lư, mỗi một cọng lông đều dựng đứng, Tả Mạc chỉ cảm thấy trong cơ thể tựa như có một luồng hỏa diễm ầm ầm thiêu đốt.Những hình ảnh không còn được gặp lại kia hiện ra trước mắt hắn rồi tan thành từng mảnh nhỏ.

Vô Không Sơn, chưởng môn, sư thúc, sư đệ sư muội. . .Tả Mạc cảm thấy trong nội tâm như có một cái gì chặn lại, khó chịu đến cực điểm.Cuối cùng sự khó chịu đạt tới điểm tới hạn, tất cả phẫn nộ và sát ý phá tan điểm tới hạn, ầm ầm bộc phát."

Ăn cái em gái ngươi ấy!"

Phẫn nộ tràn ngập gào thét như tiếng sét nổ vang, hắn mông lung trong cảm xúc, nước mắt giàn giụa.Tả Mạc thoáng như Ma Thần bừng bừng xả ra hết."

Không tốt!"

Quỷ Vụ đồng nghẹn ngào kinh hô, hoảng sợ thất sắc.Bầu trời rồi đột nhiên bừng lên hào quang chói mắt.

Hào quang như mưa rơi, chúng rơi trên người Tả Mạc.Cấm chế!

Cấm chế của Đồ Đằng khôi tràng bị kích hoạt!Quỷ Vụ đồng quá sợ hãi muốn bay lên phía trên đầu Tả Mạc, nó muốn ngăn lại cấm chế thay Tả Mạc!Đại nhân vậy mà. . .

Vậy mà mạnh mẽ đến mức có thể kích hoạt cấm chế Đồ Đằng khôi tràng. . .Quỷ Vụ đồng đồng tử đột nhiên co rút lại, trong lòng kinh hãi tuyệt luân, thân hình cứng đờ lại!Vô số hào quang rơi xuống Tả Mạc, vậy mà hắn như không có việc gì.

Hào quang toàn thân bỗng tăng vọt, hình thành một cái quang cầu lớn hơn Tả Mạc mấy lần!Sao lại. . . có thể!Quỷ Vụ đồng trợn mắt há mồm, đầu óc trống rỗng.Bầu trời sáng lên, hào quang càng ngày càng nhiều, phảng phất như nguyên một đám ngôi sao thắp sáng, hào quang từ bốn phương tám hướng, như mưa rơi xuống trên đầu Tả Mạc.Tả Mạc vẫn còn hung hăng chưa tỉnh, hắn trợn mắt tròn xoe, khuôn mặt vặn vẹo, mỗi một đường cơ bắp đều kéo căng hết mức!Một quang cầu cực lớn bao phủ hắn, điện mang lập loè bên trong, hỏa quang phun ra nuốt vào, băng sương thiết cát. . .Bên trong quang cầu, Nghịch Long trảo cũng phấn khởi đến run rẩy!Trên bầu trời, chỉ có một thân ảnh!Trong mắt mọi người, chỉ có một thân ảnh!Nghịch Long trảo hưng phấn đến rung động lắc lư tiếng Xi..Xiiii..âm thanh toàn trường có thể nghe thấy.

Nó kẹp lấy quang cầu cực lớn đang bành trướng kích động sức mạnh đáng sợ.

Tả Mạc hạ xuống với tốc độ kinh người!Hạ xuống!Sức mạnh kích động truyền ra, khắp mặt đất Đồ Đằng khôi tràng rung rinh.Tả Mạc giống như cự thú Viễn Cổ phẫn nộ, lại như Thiên Thần hạ phàm, khí phách hung hãn chấn khắp nơi!Một búa chém xuống!Chương 804 : Thắng lợiDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Nhiếp Thần bị cái thân ảnh đáng sợ kia làm cho chấn động!Đột nhiên, hắn hiểu vì sao Đại sư huynh Lâm Khiêm vẫn thường nói, Mạc Vân Hải sẽ trở thành địch nhân lớn nhất!

Trước kia dù ở ngoài miệng không ai phản đối nhưng trong lòng của mọi người đều không cho lời nói trên là đúng.

Những thành viên cao thấp của Côn Luân đều cảm thấy như có điều bức bối.Dựa vào cái gì ah!Dựa vào cái gì để Mạc Vân Hải có thể bằng phân với Côn Luân hả?

Dựa vào cái gì mà những môn phái sơn dã nhỏ bé nghèo kiết hủ lậu có thể đồng phân với những thiên kiêu chi tử bọn họ hả?Đến tận bây giờ, tận mắt nhìn thân ảnh như Ma Thần trên bầu trời kia, nhìn thấy cái quang cầu cự đại ẩn chứa sức mạnh kinh nhân kia, hắn mới giật mình thấu hiểu.Mạc Vân Hải đương nhiên trở thành đại địch của Côn Luân!Cái thân ảnh hung hãn này sẽ trở thành nỗi ác mộng của Côn Luân!Hắn chưa từng nhìn thấy một trảm có thanh thế làm cho người ta sợ hãi như thế.

Hắn chưa từng gặp phải tu giả đáng sợ như thế.

Cho dù là đệ tử mạnh nhất trong môn phái cũng không làm cho hắn cảm giác đánh sâu vào tâm khảm mãnh liệt như thế.Không chỉ riêng thực lực, mà khí thế kia khác xa bọn hắn!Tả Mạc tựa như quái vật chứ không phải là người.

Trên người hắn có sở hữu rất nhiều thứ tưởng như không thể tồn tại cùng nhau.Thật sự là một người đáng sợ!Trước mặt Nhiếp Thần không khí bị kích động loạn lên, những dòng khí lưu mãnh liệt xé rách.

Trong tầm mắt hắn mọi thứ đều trở nên vặn vẹo không chân thực.

Hắn hiểu ra dưới một trảm này bản thân mình nhất định sẽ hoá thành bột mịn.Ánh mắt của hắn bình tĩnh trở lại, thần sắc nghiêm túc và ánh mắt trịnh trọng.

Hắn ngẩng mặt lên.

Trong tầm mắt là tầng tầng vặn vẹo, hắn thấy cái khí phách dữ dằn kia, trong phút chốc, vô số ý niệm trong đầu quay trở lại.Môn phái còn chưa đủ thận trọng, cảnh giác với Mạc Vân Hải rồi. . .Tả Mạc mới là người mạnh nhất Mạc Vân Hải. . .Muốn tiêu diệt Mạc Vân Hải, nhất định phải tiêu diệt Tả Mạc trước. . .. . .Đáng tiếc. . .

Không còn kịp rồi. . .Trong lòng của hắn chỉ còn tiếng thở dài.

Trong cái tầm mắt vặn vẹo ấy, hắn thấy cực kỳ rõ ràng.

Hắn quán chú tất cả sức mạnh của chính mình phản kích một búa của đối phương.

Chiêu này chẳng khác nào đụng phải núi lớn, một tia gợn sóng cũng không thấy.Kim Sắc búa mang lao tới với khí thế bẻ cành khô, đẽo củi mục, lập tức choáng toàn bộ tầm mắt của hắn.Không có cách nào truyền tin tất cả những chuyện xảy ra ở đây trở về môn phái. . .

Thật sự là tiếc nuối ah. . ."

Côn Luân."

Nhiếp Thần thở dài hét lên hai chữ.

Lời còn chưa dứt, thân hình đã bị búa mang bao phủ, cả người như rơi vào con sóng dữ.Hào quang tan hết.Tả Mạc thở hổn hển, hắn giống như được vớt lên từ dưới nước.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi chảy ra như suối, dòng suối màu đó uốn lượn theo cơ bắp chảy xuống.Hắn vẫn cố duy trì động tác trảm xuống, đứng yên không nhúc nhích.Tiếng thở dốc phì phò giống như tiếng kéo ống bễ, xa gần đều nghe thấy.Ở trước mặt hắn là một cái rãnh sâu khổng lồ bề rộng chừng năm dặm chạy từ chân hắn chạy dài xa tít tắp.

Xem chừng cái rãnh này dài không dưới năm mươi dặm!

Mặt đất bị xẻ thành một cái rãnh khổng lồ, nhìn thấy mà khiếp vía.Rãnh sâu sâu không thấy đáy, hai bên thành rãnh sáng bóng như ngọc, nhiều chỗ còn bốc lên khói xanh lượn lờ.Tất cả mọi người đều sững sờ với một trảm này.Quỷ Vụ Đồng há hốc mồm, cả buổi không nói được một tiếng nào.

Đây là Đồ Đằng khôi tràng. . .

Trước đây có một lần Đồ Đằng khôi tràng bị hư hại, cũng chẳng ai nhớ là vào lúc nào nữa?Đầu óc nó trống rỗng, không thể nhớ ra điều gì, nhưng mà nó biết rõ, rất nhiều năm rồi nhưng hắn chưa từng trải qua.Thật lâu sau, nó mới phục hồi lại tinh thần từ trong sự kinh hãi.Trong lúc đó, nó ý thức được rằng, bản thân vị tiểu chủ nhân này thật là rất khó lường.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Nhát chém kinh thế hãi tục của Tả Mạc hấp dẫn ánh mắt mọi người, dù là đang tranh đấu như Thập Phẩm và Chân Lăng Mộng cũng không ngoại lệ.Khi thấy Tả Mạc như Viễn Cổ Ma Thần vừa đáng sợ vừa uy nghi, Thập Phẩm cùng Chân Lăng Mộng đều vô thức ngừng tranh đấu.Thập Phẩm thấy nhiệt huyết sôi trào, toàn thân như là bị đốt.

Khí phách như vậy, uy mãnh như vậy, không thể địch nổi như vậy, thiên hạ cúi đầu không ai có thể ngăn cản như vậy, không phải là điều mình tha thiết ước mơ sao?Đó mới là chiến đấu a!

Đó mới là cường giả a!Sĩ khí Thập Phẩm tăng vọt, chiến ý sôi sục, trong đầu là khí phách tuyệt luân kia, thân ảnh Vô Địch gặp Thần giết Thần gặp Phật giết Phật khắc sâu ở trong tâm trí nó.Thập Phẩm!Như vậy mới xứng với cái tên Thập Phẩm!Thập Phẩm đột nhiên thét dài, thần lực phát động “Bách Tế Hồn Thí Kiếm”, thét lên một tiếng Sát!Thập Phẩm bị kích thích, càng thêm phấn khởi càng trở nên điên cuồng, uy thế “Bách Tế Hồn Thí Kiếm” đột nhiên tăng vọt!Mà Chân Lăng Mộng bị một màn kia khiến tâm hồn thiếu nữ đại loạn.

Thực tế chứng kiến Nhiếp Thần sư huynh liều chết phản kích, trước mặt búa mang hung hãn vô song của đối phương thì như tờ giấy mong manh, Nhiếp Thần sư huynh đã chết tại chỗ, sắc mặt của nàng trong chốc lát không còn một tia huyết sắc.Thân ảnh giống như Ma Thần kia, không ngừng xuất hiện trong đầu nàng, nàng chỉ cảm thấy tâm trí nguội lạnh.Thực lực của đối phương quá bá đạo, đã vượt qua phạm trù nhân loại!Một mạnh một yếu, cái thế song phương giằng co lập tức bị phá vỡ.Thập Phẩm cũng không có một chút ý niệm thương hoa tiếc ngọc trong đầu, nó tâm ngoan thủ lạt, tung ra hết chiêu này đến chiêu khác.

Mà loại kiếm quyết như “Bách Tế Hồn Thí Kiếm” lấy sự hung tàn là chủ.

Một khi đã chiếm thế thượng phong, đối phương sẽ cảm thấy áp lực cực đại làm cho hít thở không thông.Được đánh xong toàn bộ hưng phấn Thập Phẩm, chỉ cảm thấy trong đầu cái gì đó bị đột phá, một cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng.Trong nội tâm khẽ động, Thập Phẩm lại tế sát chiêu!“Bách Tế Hồn Thí Kiếm”!Nguyệt Nha Đao đỏ sậm gào thét hướng Chân Lăng Mộng đang tâm thần đại loạn mà bay tới.Huyết sắc tàn ảnh mỏng như lụa mỏng biến mất không còn gì nữa, Nguyệt Nha Đao màu đỏ sậm như là Huyết Nguyệt bên ngoài không ngừng có hư ảnh xuất hiện, cái này sinh thì cái kia diệt!Mỗi hư ảnh xuất hiện,sát khí của Nguyệt Nha Đao lại tăng thêm một phần!Bảy cái hư ảnh!Sát khí hình Nguyệt Nha Đao đã đạt tới mức độ kinh người, kiếm quang của Chân Lăng Mộng vừa chạm vào Nguyệt Nha Đao liền nứt vỡ tiêu tan!Một luồng máu tươi ồ ạt phun thẳng lên không trung.Chân Lăng Mộng sinh cơ đã tuyệt!Chân Lăng Mộng ngã xuống đất, Chim Ngốc chậm rãi thu hồi lửa Phượng Hoàng, mà tại chỗ lửa Phượng Hoàng vừa bao phủ, mọi vật đều trở thành tro bụi.Chim Ngốc không có việc gì, bước đi thong thả, đầu chim ngẩng cao, vẻ mặt ngạo yêu kiều đứng ở một góc.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Trong Thủ Kiếm sảnh có treo vô số Ngọc Kiếm.

Mỗi một Ngọc Kiếm ước dài ba tấc, thân kiếm đều có viết tên một gã đệ tử, chuôi kiếm buộc dây đỏ, đầu dây kia buộc vào xà nhà.Ngẩng đầu nhìn vào trong sảnh thì sẽ thấy vô số Ngọc Kiếm rủ xuống.Bỗng nhiên, bụp bụp bụp, ba thanh Ngọc Kiếm không hề có dấu hiệu báo trước bị vỡ nát.Trong sảnh, gã đệ tử trông coi thần sắc đại biến, điều này nghĩa là có ba gã Côn Luân đệ tử gặp nạn.

Gã liền bước lên phía trước nhặt lên mảnh vỡ lên nhìn rõ ba tên người.

Sau đó sắc mặt của y lập tức trắng bệch.Ba gã Côn Luân tử!Thế mà có ba gã Côn Luân tử gặp nạn!Điều này sao có thể?Ai, ai có thể giết chết ba gã Côn Luân tử?Toàn bộ Côn Luân không quá năm mươi tên Côn Luân tử, mỗi một vị Côn Luân tử trong môn phái địa vị vô cùng tôn quý, mỗi người bọn họ thực lực kinh người.

Tùy tiện xuất ra đi một vị cũng đủ để hô mưa gọi gió.Thế nhưng mà. . .Thậm chí có ba gã Côn Luân tử đồng thời gặp nạn!Từ khi Côn Luân tử thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên.

Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, gã đệ tử trông coi nổi khùng chạy như điên ra ngoài.Không bao lâu, tin tức ba gã Côn Luân tử gặp nạn truyền khắp toàn bộ Côn Luân!Côn Luân chấn động!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Tả Mạc đặt mông ngồi xuống đất cái rầm.

Hắn dang hai tay ngửa mặt ngã xuống, bất chấp mồ hôi không ngừng chảy, ra sức thở dốc như cá gặp cạn .Sức mạnh toàn thân bị rút sạch, sự mệt mỏi khiến đầu óc hắn trống rỗng.Đã qua hồi lâu, tinh thần hắn mới dần dần khôi phục lại.Cảm xúc tích tụ được thổ lộ, lòng hắn thần chưa từng có thông suốt đến vậy.

Nợ máu của sư môn, hắn một mực ghi tạc trong lòng, nhưng mà, cá tính hắn không giống Vi Thắng gọn gàng mà linh hoạt đơn giản mà trực tiếp, thề cầm kiếm là tâm trí minh mẫn, dần dà, điều này ngược lại trở thành ảnh hưởng đến tâm cảnh ngăn trở hắn tiến thêm một bước.Hắn phải dùng phương thức như vậy, đem tâm sự tích tụ trong lòng thổ lộ ra, tâm thần tươi sáng, thực lực của hắn lại tiến thêm một bước.Rút sạch sức mạnh trong thân thể, hiểu rõ Không Minh tâm thần.

Cái loại cảm giác kỳ lạ và tuyệt vời này, làm cho hắn cảm thấy khoan khoái dễ chịu không nói nên lời.Hắn biết rõ, đánh xong một trận này, thực lực của hắn sẽ tăng tiến một bước!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Thỉnh thoảng vẫn có người từ năm điện đi ra.

Nhưng nếu không phải người của mình thì không một ai may mắn thoát chết!A Quỷ xuất quỷ nhập thần.

Thường thì khi địch nhân vừa tiếp vào, nàng giống như quỷ mị xuất hiện từ sau lưng đối phương , bộp, bóp nát cổ của đối phương.Hắc Kim Phù Binh cũng không yếu thế.

Nó nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của Thập Phẩm, trong lòng cảm thấy bất công, càng ra tay đánh đập tàn nhẫn.Quỷ Vụ đồng đương nhiên cũng cần biểu hiện một chút, xoát thoáng một phát tồn tại cảm giác.Nhưng mà, năm xưa nó đường đường là cường giả Quỷ Vụ bộ lạc, điện chủ Vụ điện, giờ sa sút tới mức phải đi đánh lén, thật là khiến người thương cảm a!Thế nhưng mà, mỗi khi khóe mắt nó thoáng liếc qua Chim Ngốc như ngủ như không thì nó lập tức cảm thấy, tốt hơn hết không nên múa rìu qua mắt thợ. . .Vì lẽ gì mà mình và thiên địch (kẻ thù tự nhiên) lại ở cùng một đội ah. . .Lệ rơi đầy mặt nó.Cao thủ phần lớn đều bị tiêu diệt cùng một cách giống nhau.

Mỗi một tên đi ra đối mặt với công kích mãnh liệt của A Quỷ và Hắc Kim Phù Binh, thường thì cứ một chiêu đã đi đời nhà ma.Hai người đều là ra tay hung ác, giết người như vớ được.

Tên hài tử Dương Quang thấy thể hiện vẻ mặt không đành lòng, không đành lòng, không đành lòng. . .

Vẫn là không đành lòng. . .Bọn Vi Thắng, La Ly, Tông Như lần lượt từ năm điện đi vào làm lực lượng lập tức càng thêm sung túc.Hắc Kim Phù Binh và A Quỷ càng thêm không kiêng nể gì cả, ra tay càng thêm tàn nhẫn, dù sao bọn họ còn có rất nhiều người trợ chiến mà.Thế nhưng những người đến đều muốn chạy ra xem cái rãnh sâu dài năm mươi dặm mà Tả Mạc một búa chém ra.

Ai cũng không ngừng thán phục.Những hộ vệ kia, ánh mắt vô cùng sùng kính nhìn Tả Mạc nằm im re trên mặt đất.

Thằng cha Quỷ Vụ Đồng ở bên cạnh thỉnh thoảng lại miêu tả vừa rồi chủ nhân anh vĩ oai hùng như thế nào.

Nó thuật lại bằng vẻ mặt hưng phấn, nước bọt văng tứ tung.Quả nhiên, đại nhân không hổ là đại nhân!Bình thường không ra tay thì thôi đã ra tay là phải kinh thế hãi tục!Đáng tiếc, những tên gia hoả vẻ mặt sùng bái nhìn Tả Mạc lại không nghe được nội tâm thần tượng của bọn họ đang đấu tranh."

Những ánh mắt này. . .

Thật sảng khoái a. . .

Bây giờ đã thấy lão đại của các ngươi tỏa sáng ngạo nghễ rồi nha. . ."

"Thôi xong, bả vai như muôn rớt cả ra. . .

Không nên cùng bọn họ nói chuyện. . .

Như vậy sẽ thật mất mặt ah. . .

A.... . .

Thôi thì cứ nghỉ ngơi một chút lát nói chuyện sau. . ."

Chương 805 : Mạc Vân Hải đến rồi!Dịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Tại Côn Luân.

Ba vị Côn Luân tử gặp nạn, khiến nội bộ Côn Luân bị chấn động mạnh.

Mỗi một vị Côn Luân tử đều là người được lựa chọn tỉ mi thông quá vô số trận tỉ thí.

Cho nên mỗi một vị đều là những người có thực lực và thiên phú kinh người, có thể nói mỗi một vị Côn Luân tử đều là tài sản quý giá của Côn Luân.Vậy mà lần này có tới ba vị Côn Luân tử gặp nạn.“ Xảy ra ở Di chỉ Viễn Cổ bên trong Liên Tôn Tự!”

Thần sắc của Sào Hưng trở lên ngưng trọng hẳn.

Đối với Côn Luân, việc ba vị Côn Luân tử chết đi là tổn thất rất trầm trọng.Sào Hưng xét thấy tổn thất lần này còn lớn hơn việc bị mất đi mấy giới.

Mỗi một vị Côn Luân tử đều được là những người được chọn lựa vô cùng kĩ càng và nghiêm khắc, có thể nói Côn Luân tử là những người có chiến lực cao nhất Côn Luân, không những thế bọn họ còn là những người có tiền đồ vô cùng sáng lạng.Giới mất đi còn có thể tìm cách đoạt lại.Nhưng Côn Luân tử chết đi thì không thể tìm ra người thay thế được.Côn Luân tử là những thiên tài được chọn lựa cẩn thận từ hàng ngũ đệ tử của Côn Luân, vì thế cứ chết đi một vị lại thiếu đi một người.

Nếu muốn bổ xung số lượng chết đi chỉ còn cách mở rộng phạm vi lựa chọn, nhưng việc lựa chọn các thiếu niên thiên tài của các phái khác thì sao có thể biết được độ trung thành của họ với Côn Luân đây.Một khi Côn Luân mất đi khả năng gắn kết (đoàn kết), thì đó không còn là Côn Luân nữa.Cũng vì sự hiểu biết của Sào Hưng sâu xa hơn mọi người nhiều lắm, cho nên khuôn mặt của y mới hiện lên vẻ lo lắng như vậy.

Ba gã Côn Luân tử đồng thời gặp nạn, điều này cho thấy thực lực của đối thủ mà bọn họ gặp phải rất cường đại.“ Mạc Vân Hải. ” Lâm Khiêm nói ra ba chữ, trong ánh mắt của hắn vẫn tĩnh lặng như thường, dường như việc ba vị Côn Luân tử chết đi không hề ảnh hưởng tới hắn vậy.“ Có lẽ vậy” Sào Hưng gật đầu đồng ý với suy đoán của Lâm Khiêm, rồi y trầm giọng nói: “ Ngoại trừ Mạc Vân Hải, thì những người khác không có được thực lực như vậy.

Còn Thiên Hoàn lại không mặn mà gì với di chỉ lần này lên bọn họ cũng chỉ phái ra lực lượng có hạn thôi”“ Còn những người khác thì sao?”

Lâm Khiêm đột nhiên hỏi.Sào Hưng cũng hiểu được ý tứ trong câu nói của Lâm Khiêm : “ Mọi người đều rất căm phẫn và giận dữ!

Ai cũng luôn miệng gào thét muốn báo thù cho đám người Nhiếp Thần!À mà Nhiếp Thần quan hệ với người khác cũng khá tốt, hơn nữa số đệ tử quan tâm đến Chân Lăng Mộng cũng rất nhiều!”

Lâm Khiêm gật đầu: “ Cứ để cho bọn họ đi đi, đằng nào cũng phải cho bọn họ ra ngoài lịch lãm một phen”Sào Hưng sợ ngây người:” Đây chẳng phải là. . . ”Lâm Khiêm chỉ khoát khoát tay rồi bình tĩnh bảo: “ Có thiên phú mà không trải quá sự ma luyện thì không thể phát triển thành đại thụ che trời được.

Tuy thiên phú của bọn họ khá tốt nhưng sự lịch lãm rèn luyện thì quá ít.

Hơn nữa có nhiều người trong bọn họ tư chất không xuất chúng cho lắm, vì thế phải cho bọn họ thời gian để thích ứng với thân phận mới”Trong đám Côn Luân tử, có rất nhiều người trong thời đại linh lực không có biểu hiện gì xuất sắc. bởi vì thiên phú tu luyện linh lực của họ cũng chỉ bình thường mà thôi.

Nhưng khi tiến vào thời đại thân lực thì thiên phú tu luyện thần lực của bọn họ bắt đầu lộ ra, từ đó thân phận của bọn họ biến đổi nghiêng trời lệch đất.Nhưng địa vị và thân phận thay đổi quá đột ngột, nhất thời làm nhiều người trong bọn họ chưa thích ứng được.Điều này làm Lâm Khiêm cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hắn cảm thấy những vị Côn Luân tử này không có trái tim đầy nhiệt huyết và trung thành như những đệ tử hạch tâm trước kia.Lúc đó mỗi một vị đệ tử hạch tâm của Côn Luân đều cảm thấy kiêu ngạo vì điều đó, và sự kiêu ngạo này đã thấm sâu vào tận xương tủy của bọn họ khiến bọn họ không thể nào chịu được việc có người vượt qua bọn họ, chính cái tư tưởng này khiến bọn họ không ngừng rèn luyện đề cao bản thân mình.Sào Hưng cũng hiểu được suy nghĩ của Lâm Khiêm, nhưng dù thế y vẫn cảm thấy có chút lo lắng:” Nếu như vậy thì con số thương vong sẽ rất lớn”Lâm Khiêm chỉ thản nhiên bảo: “ Chỉ cần năm mươi vị Côn Luân tử có thể phát triển thành năm cao thủ đỉnh giai là ta cũng mãn nguyện lắm rồi.

Ta không cần, mà Côn Luân ta cũng không cần những đóa hoa trong lồng kính”“ Ta hiểu rồi. ” Sào Hưng nghe vậy liền không nói thêm lời nào nữa※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Đám người Tả Mạc canh giữ ở cửa vào bốn cung, bất cứ ai thò mặt ra là giết.Không còn thế lực nào có thể chống lại bọn hắn, vì thế chẳng bao lâu sau, toàn bộ di chỉ chỉ còn lại bọn hắn.“ Cuối cùng cũng xong, giờ này chắc không còn ai tranh đoạt với chúng ta nữa” Tả Mạc làm ra vẻ vô cùng cảm khái, nhưng cũng không giấu được vẻ đắc ý của một gã tiểu nhân gặp thời trên nét mặt.Mọi người đều cười, hiện giờ chỉ còn đám người bọn họ bao hết cả di chỉ.“ Giờ chúng ta nên đi cung nào trước?”

Tả Mạc hỏi Quỷ Vụ đồng.Quỷ Vụ đồng suy nghĩ chốc lát rồi trả lời: “ Đông cung không thể đi được, lần trước có một gã gia hỏa của Thái Dương bộ lạc đi vào đó rồi bị chết mất xác.

Còn mấy cung còn lại thì không biết thế nào, nhưng có vẻ đi được. . . ”Mấy lời cuối của Quỷ Vụ đồng càng lúc càng nhỏ.Nghe thấy vậy gương mặt của Tả Mạc hiện ra vẻ chán nản, sau đó trợn mắt hỏi lại:” Sao ngươi bảo mấy cái kia ngươi rất thuộc đường?”

Quỷ Vụ đồng ngập ngừng thốt lên: “ Cái này. . .

Cái kia. . . thật ra a. . . ”Tả Mạc đành thở dài, được rồi, cái kia của nó cũng chẳng khác không biết là mấy.Sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn thấy đám người bọn họ cũng là loại người thích đùa với lửa, vì vậy hô luôn : “ Đi thôi, mục tiêu Hạ cung a!”

Đương nhiện mọi người đều không có ý kiến gì với quyết định của hắn.Trên cánh cửa đi vào Hạ cung có khắc một đóa hoa nở rộ như mặt trời.

Khi Tả Mạc để tay lên đại môn thì đóa hoa giống hình mặt trời ấy đột nhiên lóe sáng, sau đó cửa cung từ từ mở ra.Khi cửa cung dần hé mở, ánh sáng bên trong hắt ra chói lòa khiến xung quanh nhuộm một mầu trắng xóa.

Ánh sáng chói chang khiến mọi người phải nheo con mắt lại.Sau một lúc lâu, khi mọi người đã thích ứng với ánh sáng, mới có thể nhìn thấy được khung cảnh bên trong đại môn.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Ở Ma Thần Điện.Một thân ảnh đang chậm rãi bay ra từ bên trong huyết trì.

Nếu Vi Thắng nhìn thấy thân ảnh này chắc chắn hắn sẽ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Bởi vì đó là Ô Lặc!Kẻ đã bị táng thân dưới kiếm của Vi Thắng không lâu trước đó, không ngờ gã vẫn còn sống.Sắc mặt Ô Lặc tái nhợt, trên môi đang treo một nụ cười khổ.Vưu Tây Nhã Khắc khẽ cười bảo: “ Gặp phải ai thế?

Sao bị đánh thảm hại như vậy?”

“ Vi Thắng!”

Trên mặt Ô Lặc hiện lên vẻ tôn trọng đối thủ.Cái tên này khiến mọi người chấn động.“ Thiếu chút nữa không về được. ” Trong giọng nói của Ô Lặc hiện lên chút sợ hãi : “ Vi Thắng không hổ danh là kiếm tu mạnh nhất Mạc Vân Hải, thực lực quá mạnh”“ Có thể giữ mạng trong tay Vi Thắng còn thấy chưa đủ à?”

Vưu Tây Nhã Khắc nhếch miệng hỏi.Câu hỏi này nhận được sự đồng thuận của mọi người.Tuy sắc mặt Ô Lặc tái nhợt nhưng ánh mắt của gã lại sáng ngời những tia sáng lóng lánh kì dị: “ Được chiến một trận với Vi Thắng cũng thu được lợi ích không nhỏ.

Có lẽ trong vòng nửa năm tới ta sẽ đột phá”Mấy người kia nghe thấy gã bảo vậy, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ mừng rỡ.Thực lưc của Ô Lặc tiến thêm một bậc cũng đồng nghĩa với thực lực của Ma Thần Điện càng thêm mạnh.Mấy năm gần đây, Ma giới chinh chiến liên miên, các thế lực to nhỏ hỗn chiến không ngừng, tới tận bây giờ vẫn chưa thấy có dấu hiệu sẽ dừng lại.

Vì thế xung đột của Ma Thần Điện với các thế lực khác cũng chưa từng ngừng lại, nhưng nhờ có chinh chiến liên miên cũng làm cho thực lực của Ma Thần điện càng lúc càng mạnh.Hiện tại Ma Thần của Ma Thần Điện đã có năm vị, nhiều hơn trước kia hai vị.Còn địa bàn của Ma Thần Điện thì mở rộng không biết bao nhiêu lần.

Hiện tại Ma Thần Điện chính là một trong những thế lực cường đại nhất Bách Man Cảnh.

Ma Thần Điện càng cường đại thì sinh hoạt của dân chúng trong cảnh nội Ma Thần điện càng sung túc, nhờ đó tín ngưỡng lực mà bọn họ cung cấp cho thần điện cũng càng ổn định.

Cũng chính vì thế mà thực lực của Ma Thần Điện không ngừng tăng lên.Nhưng cách đây không lâu, trận chiến của Mạc Vân Hải và Ma Soái liên minh khiến bọn họ bị chấn động mạnh.Sau khi hai vị đỉnh giai chiến tướng của Ma Soái liên minh ngã xuống, Ma Soái liên minh xuống dốc không phanh, dẫn đến va chạm của họ với các thế lực xung quanh không ngừng xảy ra.

Chỉ một mình Công tử Hi thì không thể chống chịu được.

Chỉ trong thời gian ngắn địa bàn của Ma Soái liên minh đã giảm đi một phần năm.Hậu quả này khiến đám người Ma Thần của Điện Ma Thần hãi hùng khiếp vía.Có thể nói Ma Soái liên minh cùng cấp bậc với Ma Thần điện, vậy mà chỉ trải qua một chiến dịch đã khiến tình hình của bọn họ chuyển biến tồi tệ như vậy.Mặc dù mọi người đều biết Ma Soái Liên minh có hai tuyến thế lực.Thế nhưng trừ khi có thêm một vị đỉnh giai chiến tướng nữa gia nhập vào Ma Soái liên minh, nếu không chỉ với một vị đỉnh giai chiến tướng thì e rằng Ma Soái liên minh không thể tránh được kết cục bị chiếm dần địa bàn .Những tranh chấp trước mắt cũng chỉ là bắt đầu mà thôi.Điều này khiến áp lực đè lên vai các vị lão đại của Ma Thần Điện gia tăng mãnh liệt.

Ma Thần Điện có tổng cộng ba vị đỉnh giai chiến tướng.

Đó chính là, Đại Ma Thần, Vưu Tây Nhã Khắc và đệ tứ Ma Thần.Tuy Tê Giác Ma Thần và Ô Lặc cũng có thể đem quân đi đánh giặc, nhưng khoảng cách của Chiến tướng và Đỉnh giai chiến tướng là rất xa xôi không thể thu hẹp lại trong nhất thời.Mạc Vân Hải!Không ai có thể ngờ được, Mạc Vân Hải lại mạnh đến mức độ như vậy!Biệt Hàn chỉ dùng sức một mình, đã có thể giết chết hai vị Đỉnh Giai Chiến Tướng.

Điều này khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Hơn nữa ba bị Ma Thần của Ma Thần điện cũng đã gặp Tả Mạc, vì thế bọn họ cũng có hiểu biết sơ qua về hắn.

Họ có thể khẳng đinh một điều, với tính cách của Tả Mạc không bao giờ hắn chịu làm những việc có hại cho bản thân.Chắc chắn hắn có biện pháp để bổ xung quân số cho Nghiệt Bộ của Biệt Hàn !Nếu không, hắn không bao giờ để cho Biệt Hàn làm như vậy.Hai đại Đỉnh Giai Chiến Tướng nằm xuống, làm cho Ma Soái liên minh không thể không thu hẹp lại phòng tuyến.Mặc dù Biệt Hàn không tiếp tục ra tay, nhưng còn ba chi Chiến bộ Đường Tự bộ, A Trát Cách Chiến bộ và Hôi Doanh.

Ba chi chiến bộ này giống như ba thanh dao găm sắc bén không ngừng cắt xé phòng tuyến của Ma Soái liên minh.Mạc Vân Hải dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng chiếm lĩnh mười ba giới lớn nhỏ!Còn Ma Soái liên minh chỉ nghe thấy tin tức là cúp đuôi chạy thẳng, không hề tổ chức quân đối chống cự.

Khi bị lâm vào bước đường cùng, Ma Soái liên minh còn chủ động thu hẹp phòng tuyến, nhường lại địa bàn cho Mạc Vân Hải.Thế tấn công của Mạc Vân Hải tiến tới nhanh chóng và thuận lợi như chẻ tre.Trước đó không phải không có thế lực đứng lên tranh giành, bọn họ cứ nghĩ rằng Biệt Hàn đã quay trở lại Mạc Vân Hải.

Vì thế ba chi Chiến bộ kia không phải là Nghiệt Bộ, cho nên bọn họ không để ba chi chiến bộ đó vào mắt, hơn nữa bọn họ còn tác chiến trên sân nhà nữa a.Vì thế bốn mươi tiểu thế lực liên hợp với nhau tạo thành một liên minh khổng lồ, với ý định tranh miếng thịt trong miệng con cọp Mạc Vân Hải.Nhưng sau đó Đường Phủ và ba chi chiến bộ còn lại nhanh chóng cho bọn họ biết kết cục.Trẻn chiến trường chính diện, trong vòng bảy ngày, Đường Tự bộ liên tục khổ chiến hai mươi mốt trận, không ngủ không nghỉ, và đạt được kết quả hai mươi mốt trận toàn thắng!Hôi Doanh di chuyển vạn dặm rồi tiềm hành(ẩn nấp), sau đó đột nhiên xuất hiện phía sau lưng đội ngũ đối phương.

Chiến bộ này liên tục đánh phá mười ba trọng trấn, thiêu hủy gần bảy thành các trạm tiếp tế.Còn A Trát Cách Chiến bộ đứng ở trung tâm dùng kế giương đông kích tây để phân tán lực lượng của liên quân, sau đó tụ hợp với quân đội của Đường Phỉ rồi đánh tan đội hình chính của liên minh.Thây trải khắp đồng!Máu chảy thành sông!Liên quân sụp đổ!Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người, sau trận chiến, ba chi Chiến bộ không hề nghỉ ngơi hồi phục, mà không ngừng đuổi theo tàn binh cắn xé như những con sói điên.Liên minh sụp đổ, khiến ý chí chiến đấu của binh lính hoàn toàn tan biến, vì thế khi bị đuổi bọn họ chỉ biết chạy, chạy, chạy và chay, liều mạng mà chạy(DG: Thằng nào chạy chậm thằng ấy chết)!Binh bại như núi đổ, ba chi Chiến bộ gần như liên tục chiếm các giới khác mà không tốn chút công sức nào.Và kết quả là bốn mươi bốn giới!Khi kết quả này được chính thức công bố, đã khiến toàn Ma Giới chấn động!Chiến lực cường đại của Mạc Vân Hải khiến cả thiên hạ ngước nhìn.Bọn họ không nổi danh như Biệt Hàn, ngoại trừ A Trát Cách có chút tiếng tăm ra thì tất cả bọn họ đều là những kẻ không có chút danh khí nào.

Vậy mà thông qua những trận chiến liên tục diễn ra, mọi người đều thấy được chiến lực cường hãn và trình độ huấn luyện Chiến Tướng hàng ngày của bọn họ, chính điều này khiến con mắt mọi người như phát sáng.Khi đề cập đến đến bọn họ không thể không nói đến, nhất chiến thanh danh Ma Phàm Chiến bộ.Cả bốn chi Chiến bộ không hề có chi chiến bộ nào yếu kém.Tuy những chi Chiến bộ này đều có phong cách chiến đấu khác biệt nhau, nhưng tất cả đều có một điểm chung duy nhất, đó chính là kỉ luật chặt chẽ và ý chí vững càng.Cả Ma giới phải kêu lên.Mạc Vân Hải đến rồi!Chương 806 : Hạ cungDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Trên đầu là mặt trời nắng chói, dưới chân là cả một biển hoa đang nở rộ.

Cả thảm thực vât đều tỏa ra sinh cơ mạnh mẽ, thi thoảng giữa không trung lại xuất hiện những cơn gió chợt sinh rồi chợt tan biến. . .

Quả nhiên là Hạ ah!Đám người Tả Mac đang mò mẫm giữa biển hoa để tìm lối đi.

Thỉnh thoảng trên bầu trời lại xuất hiện những cơn mưa rào khiến ai ai cũng ướt như chuột lột.

Đương nhiên với thực lực hiện tại của bọn họ thì chuyến du hành ở đây cũng chỉ giống như đi dạo mà thôi.Ánh mặt trời tươi sáng, biển hoa ngát hương, suối kêu róc rách. . .Bọn họ đi đã lâu mà chưa gặp bất cứ nguy hiểm nào, ngay cả một con dã thu hơi to cũng chẳng có, chứ nói chi đến những thứ như khí độc hay sương mù các loại v v. . .Nhưng, thời gian mười canh giờ đã trôi qua mà chẳng ai tìm thấy đường ra, đến lúc này mọi người mới hiểu ra, biển hoa và mưa rừng nhiệt đới cũng không hề đẹp như mọi người tưởng tượng.“ Thật nóng quá đi mất!”

Có người không nhịn được lầm bầm trong miệng.Mặt trời vẫn cứ chói chang trên đầu, ngay cả khi đã trốn vào trong bóng cây vẫn cảm thấy sóng nhiệt đang bốc lên.

Việc này khiến mọi người cảm thấy vô cùng khó chịu.Trong nội tâm Tả Mạc cũng khẽ động, bỗng nhiên hắn cảm thấy trong người có một luồng khí nóng đang di chuyển, lúc trước hắn không hề để ý tới luồng khí nóng này, đến khi có người lên tiếng phàn nàn hắn mới ý thức được đây là một vấn đề không thể xem nhẹ được.

Đáng ra, với thực lực của hắn, có thể nói là thủy hỏa bất xâm, vậy luồng nhiệt này ở đâu sinh ra?Có điều cổ quái!Hắn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua mặt trời trên cao rồi bảo mọi người phía trước dừng lại.“ Có điểm nào đó không hợp lí rồi, chúng ta đã đi suốt mười canh giờ, có lẽ đã đi ít nhất cũng bảy tám trăm dặm rồi, vậy mà vẫn không thấy dấu hiệu của đường ra.

Hơn nữa vầng mặt trời kia cũng hết sức kì quái, mọi người có cảm thấy nóng không?

Mọi người có ai tìm ra manh mối nào không, nói thử xem?”

Tả Mạc nói ra vấn đề mà hắn đang nghi hoặc trong lòng.Bỗng Tông Như mở to mắt rồi nói:” Mặt trời có vấn đề”Lập tức ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Tông Như.

Giác quan thứ sáu của Tông Như rất nhậy bén, nếu y nói có vấn đề thì chắc chắn là mặt trời có vấn đề.Khuôn mặt Tông Như hiện lên vẻ nghiêm trọng, rồi chậm rãi bảo: “ Ánh sáng mặt trời cũng có sức mạnh giống như nguyện lực”“ Nguyện lực!”

Sắc mặt mọi người đại biến, hai chữ này khiến bọn họ sởn gai ốc.

Nguyện lực của Thiền tu là một loại lực lượng rất thần bí, người ta thường dùng hai từ “ m độc” (xảo quyệt, gian dối)để miêu tả các loại Nguyện lực.

Bên trong những pháp môn liên quan tới ánh sáng của Thiền tu, thì Nguyên lực là dạng đặc thù nhất.

Đặc trưng của nó chính là lực lượng mang khí tức âm u trời sinh.Rất nhiều người đã tìm hiểu và nghiên cứu, cuối cùng kết luận rằng nguyện lực giống như một loại kịch độc vô cùng nham hiểm và xảo trá.Tông Như cũng tu luyện nguyện lực, hơn nữa còn là” Khí Phật Tử Nguyện “ loại nguyện lực cực kỳ hiếm thấy, điều này cũng không phải là bí mật ở Mạc Vân Hải.

Tuy vậy mọi người cũng chưa bao giờ thấy Tông Như dùng nguyện lực.Hôm nay lại nghe thấy Tông Như nói, trong tia nắng mặt trời có ẩn chứ lực lượng của nguyện lực, khiến sắc mặt ai cũng biến đổi hẳn.

Dù sao chẳng có ai muốn cái lực lượng cổ quái này nhiễm vào thân.Tông Như nói tiếp: “ Tuy nhiên, loại lực lượng này vô cùng yếu ớt, cho nên mọi người mới khó phát giác ra như vậy. ”Lập tức đám người Tả Mạc và Vi Thắng liền nhắm mắt lại, họ cẩn thận cảm nhận (và quan sát).

Ngay sau đó, Tả Mạc liền nhận ra được manh mối của việc này, quả nhiên bên trong ánh nắng mặt trời có một tia lực lượng nhỏ yếu nhưng hết sức cổ quái.

Tia lực lượng này có đặc điểm vô cùng kì lạ, đó chính là, nó có thể xuyên qua phòng ngự của thần trang, rồi tiến vào cơ thể.Lập tức Tả Mạc đem thần thức chìm vào cơ thể xem xét, chẳng mất bao lâu đã phát hiện được một chút nguyện lực đang tồn tại trong cơ thể.

Tia nguyện lực này vô cùng yếu ớt, nếu không cẩn thận tìm kiếm e rằng khó có thể phát hiện ra.

Và cảm giác nóng lực của hắn cũng xuất phát từ tia nguyện lực này.Thật là lợi hại!Lúc nào Tả Mạc cũng rất cảnh giác, vậy mà tia nguyện lực này đã xâm nhập vào người hắn mà hắn không hề hay biết, điều này cũng nói lên tính nguy hiểm của tia nguyện lực này.

Khi hắn thúc dục thần lực muồn bài xuất(đẩy)nguyện lực ra khỏi cơ thể, nhưng kết quả lại nằm ngoại dự tính của hắn, bất kể hắn dùng thần lực thúc dục cỡ nào, thì tia nguyện lực nhỏ yếu vẫn cứ thờ ơ ở lì trong cơ thể hắn không chịu chui ra.Tả Mạc cắn chặt răng, vận dụng Thái Dương Thần Hỏa trong cơ thể quấn lấy đám nguyện lực.

Thái Dương Thần Hỏa có khả năng thiêu đốt vạn vật, vậy mà khi quấn lấy đám nguyện lực kia cũng không thể thiêu đốt lập tức, mà chỉ có thể chậm chạp từ từ đốt cháy mà thôi.Hai bên giằng co suốt khoảng thời gian hai mươi nhịp thở mới thiêu đốt triệt để đám nguyện lực chỉ nhỏ như sợi tóc.Khuôn mặt Tả Mạc lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Hắn từ từ mở mắt, đập vào mắt hắn là vẻ mặt nghiêm trọng của Vi Thắng sư huynh, A Quỷ, Tằng Liên Nhi, La Ly đều không sao, chư tiểu cũng bình yên vô sự, nhưng đám hộ vệ thì thúc thủ vô sách với nguyện lực.“ Để ta tới thử xem. ” Sắc mặt Tông Như cũng tỏ ra ngưng trọng.Nguyện lực của Tông Như khác với nguyện lực trong ánh mặt trời, nguyện lực của y có mầu xám còn nguyện lực trong ánh nắng mặt trời lại có mầu hồng của ngọn lửa.Khi Tông Như rót nguyện lực của mình vào trong thân thể một gã hộ vệ, lập tức luồng nguyện lực mầu xám nhanh chóng di chuyển tới gần nguyện lực hỏa hồng rồi thôn phệ nó.Quá trình thôn phệ diễn ra nhanh chóng, khi nguyện lực trong người gã hộ vệ biến mất thì ấn kí Hồng Liên trên trán Tông càng sinh động thêm vài phần.“ Ngươi cảm thấy thế nào ?”

Tả Mạc ân cần hỏi thăm.Trên khuôn mặt ôn hòa của Tông Như hiện lên vẻ mừng rỡ : “ Những nguyện lực này rất co ích cho ta, đại nhân không cần phải lo lắng đâu”Nghe y trả lời như vậy, Tả Mạc cũng cảm thấy nhẹ cả người, chỉ cần có Tông Như ở đây thì không cần phải lo lắng đến nguyện lực trong ánh mặt trời nữa.Sau một hồi suy nghĩ Tả Mạc liền nói: “Chúng ta sẽ sử dụng phương pháp phi hành, như vậy sẽ tránh khỏi việc bị lạc phương hướng”Lúc trước bọn họ chỉ đi bộ mà không dám phi hành vì sợ gặp phải quái thú lợi hại nào đó.

Nhưng hiện tại đã đi mười canh giờ rồi, mà vẫn không thấy dấu hiệu của đường ra, thậm chí còn không biết vị trí hiện tại của mình là ở đâu nữa, vì thế Tả Mạc quyết định dùng phương pháp phi hành cho nhanh chóng và tránh khỏi việc bị lạc phương hướng.Một đám người bay trên không trung, phía dưới là biển hoa và rừng rậm trải dài không thấy điểm cuối.Càng khiến cho Tả Mạc yên tâm chính là, bọn họ bay một lúc lâu vẫn chưa gặp phải quái thù gì lợi hại.

Thế nhưng, sau khi phi hành liên tục bốn mươi canh giờ, hành trình trải qua phải lên tới vạn dăm, nhưng trước mắt vẫn cứ là những cánh rừng bao la và biển hoa bát ngát, kéo dài vô tận.Khiến cho đám người Tả Mạc giật mình chính là, nguyện lực bên trong ánh mặt trời càng lúc càng nhiều.

Cứ mỗi lần phi hành được hai canh giờ, đoàn người lại phải hạ xuống, Tông Như lại bài trừ nguyện lực trong cơ thể mọi người.Hồng Liên trên trán Tông Như càng lúc càng kiều diễm và sống động, lại phối hợp với cái khuôn mặt khô gầy của y khiến người ta có cảm giác có chút yêu dị khác thường.Con ngươi của Tông Như trở lên vô cùng thâm thúy, từ khi y tu thành nguyện lực tới nay, nguyện lực trong cơ thể hầu như không tăng thêm được chút nào.

Nguyện lực không giống với linh lực hay thần lực, nguyện lực không thể tu luyện để gia tăng được, về điểm này nó gần giống với các loại thần thông khác.

Nhưng chỉ ngắn ngủi mấy ngày trong Hạ điện, sau khi liên tục thôn phệ nguyện lực trong cơ thể mọi người thì không ngờ nguyện lực của y tăng trưởng gấp đôi lúc trước.Trong ý thức hải của y có một đoàn sương xám bốc lên.“ Đây là cái địa phương quái quỷ gì thế không biết?”

Tả Mạc nhìn xung quanh rồi nói :” Phi hành lâu như vậy rồi mà vẫn không bay ra khỏi cái phiến rừng cây này.

Không lẽ chúng ta bị rơi vào trong ảo trận?”

“ Ảo trận?”

Quỷ Vụ đồng đang ở một bên liền tò mò hỏi: “ Nó là cái vật gì?”

“ Ảo trận mà cũng không biết?”

Hai mắt Tả Mạc nhìn ngó Quỷ Vụ đồng, trong giọng nói cũng toát lên vẻ hoài nghi.Lúc này Bồ Yêu mới mở miệng nói:” Thời Viễn cổ không có ảo trận”“ Viễn Cổ không có ảo trận?”

Câu nói này của nó khiến Tả Mạc sững sờ: “ Không thể nào a!”

Trong ấn tượng của hắn, ảo trận là thủ pháp bình thường nhất mà hầu như ai ai cũng biết, Đương nhiên nếu đụng đầu phải ảo trận lợi hại thì cũng vấp phải khó khăn không nhỏ rồi.“ Sau khi bước vào thời kì linh lực ảo trận mới xuất hiện.

Đấy là thường thức (kiến thức bình thường)” Đương nhiên Bồ Yêu không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy đả kích Tả Mạc, vừa nói trên mặt hắn vừa lộ ra vẻ khinh thường.Chỉ khổ thân Quỷ Vụ đồng bị kẹp giữa hai bên, khuôn mặt cứ ngây ra không hiểu cái gì cả.Tả Mạc thấy vậy liền tiện tay bầy ra một ảo trận, lúc này Quỷ Vụ đồng mới hiểu rõ ràng, sau đó nó lộ ra cái vẻ mặt khinh thường bảo:” Cái thủ đoạn gạt người kém cỏi như làm xiếc thế này thì giải quyết được vấn đề gì”Tả Mạc chán hẳn, sau đó chỉ tay về phái cánh rừng và đồng hoa bát ngát kia, rồi nói:” Vậy các người nói thử xem, cái gì xẩy ra với cánh rừng bao la bạt ngàn kia ?”

“ Không có kiến thức!”

Bồ Yêu không nhịn được liền mở mồm châm chọc khiêu khích :” Tầm mắt của ngươi quá ngắn, lúc nào cũng nghĩ nó là ảo trận.

Hừ!

Phải biết rằng những cao thủ thời Viễn Cổ đều có những thủ đoạn mà ngươi không thể tưởng tượng ra đâu.

Nếu như ta đoán không sai thì ở đây đã tự thành thế giới (tự hình thành thế giới riêng), hoặc đây chính là một thế giới đã trải qua cải biến (cải tạo)”Tả Mạc trợn tròn mắt, lắp bắp nói: “ Ngươi nói. . .

Đây là một thế giới riêng. . . . ”“ Đúng vậy!” trong huyết đồng của Bồ Yêu hiện lên vẻ ước mơ : “ Những cường giả thời Viễn Cổ có khả năng đổi trắng thay đen, hái sao đuổi nguyệt, thậm chí đem cả một thế giới cải biên lại”Suy đoán này của con Bồ khiến Tả Mạc chìm sâu vào chấn động.

Vì hắn đã từng gặp con quái thi ở trong chiến trường Phong Tuyệt cho nên hắn cho rằng mình đã hiểu hết được thủ đoạn của đám đại năng thời Viễn Cổ.

Nhưng giờ hắn đã phát hiện ra, mình đã đánh giá quá thấp khả năng của nhưng đại năng thời viễn cổ rồi.Tuy nhiên trong chuyện này thì Quỷ Vụ đồng là kẻ duy nhất có quyền lên tiếng, vì thế Tả Mạc liền quay sang Quỷ Vụ đồng hỏi : “ Hạ cung là một thế giới được bố trí lại hay sao?”

Quỷ Vụ đồng gật đầu: “ Chắc là thế a, Chủ nhân trước đây của ta chỉ thích những trận chiến đối đầu, hắn vô cùng căm ghét những thủ đoạn lừa người”Dù sao khi Quỷ Vụ đồng còn sống cũng là cường giả của bộ lạc một phương, cho nên nó cũng có vài phần kiến thức, vì thế nó liền ngẩng đầu nhìn mặt trời đang tỏa sáng trên bầu trời, rồi bảo với cái giọng không chắc lắm: “ Cái mặt trời trên cao kia, không biết chủ nhân tìm được ở chỗ nào, nếu là mấy tên gia hỏa Thái Dương bộ lạc nhìn thấy chắc hẳn phải thèm đỏ mắt a.

Còn phiến cánh rừng bao la bạt ngàn kia, e rằng cũng có lai lịch không tầm thường đâu. ”Lời nói của nó khiến Tả Mạc trợn mắt há mồm.Dùng cả một thế giới để bố trí một cung, treo lên trên cao một mặt trời, thúc đẩy cánh rừng bao la bát ngát kia sinh trưởng vô tận, những thủ đoạn ấy quả thật vượt qua giới hạn của nhân loại a.Những cấm địa của các đại môn phái so với thủ đoạn của những vị cương giả ấy cũng chỉ là đồ chơi trẻ con a.Bỗng nhiên, Tiểu Hắc trên người Chim Ngốc, khẽ rung rung cặp râu trên đầu.Hả?Lập tức hai mắt Tả Mạc tỏa sáng, cứ khi nào Tiểu Hắc có cái động tác đó thì có nghĩa là ở quanh đây có bảo bối đấy.Quả nhiên, Tiểu Hắc trượt từ trên người Chim Ngốc xuống, sau đó trôi nổi giữa không trung rồi bay về một hướng.Trong lòng Tả Mạc thầm hớn hở, hắn vội vàng phóng theo.Tốc độ của Tiểu Hắc không những rất nhanh mà còn rất linh hoạt, còn đám người Tả Mạc cũng xốc lại tinh thần rồi theo sát phía sau.Sau khi bay được chừng hai mươi dặm rốt cuộc Tiểu Hắc cũng dừng lại rồi đỗ trên một mảnh gỗ cháy đen như than.Tả Mạc cũng cảm thấy ngoài ý muốn, tò mò đánh giá khối gỗ kia, Hiển nhiên khối gỗ này đã trải qua thời gian lâu lắm rồi, một nửa của nó cắm dưới đất, một nửa lộ ra ngoài.

Qua dấu hiệu đó, có thể thấy khối gỗ này là phần còn lại của một cây đại thụ có đường kính tầm ba thước, phần trên của nó phủ đầy rêu xanh, thoạt nhìn rất bình thường.Tiểu Hắc cắm cúi bới móc khối gỗ lên, trên mặt nó hiện lên vẻ mê say.Cái khối gỗ này có gì đó bất thường sao?”

Trong lòng Tả Mạc cũng cảm thấy hiếu kỳ, hắn liền đi tới rồi đưa tay định gạt đi rêu xanh trên thân gỗ.Ồ!Khi bàn tay Tả Mạc đụng đến rêu xanh, đột nhiên, đầu ngón tay của hắn có xuất hiện một đạo điện quang khiến bàn tay của hắn cũng cảm thấy tê rần.Lôi mang!Không ngờ rêu xanh lại ẩn cứa lôi quang nồng đậm như vậy.Thấy vậy hắn liền thử đem bàn tay sờ lên rêu xanh, quả nhiên, lại là một đạo điện quang xuất hiện, đánh vào bàn tay của hắn.Cũng hay ho đó!Lần đầu tiên hắn thấy rêu xanh có ẩn chứa lôi mang nồng đậm như vậy, thậm chí còn nồng đậm hơn cả khỏa Lôi m hạch đào của hắn.

Tuy không biết loại rêu xanh này dùng để làm cái gì, nhưng hắn lại cảm thấy, dị chủng cấp bậc như thế này thì kiểu gì chả có tác dụng đặc biệt nào đó.Vì thế hắn liền lấy ra một hộp ngọc trong giới chỉ rồi cẩn thận thu thập rêu xanh trên khối gỗ lại.Hình dáng của khối gỗ dần dần hiện ra.Chương 807 : San hô hỏa tê trụDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Trên bề mặt khúc gỗ có dấu vết cháy đen lộ ra ngoài, giống như nó đã bị lửa đốt vậy.

Những vệt đen nhánh này thoạt nhìn không thấy có gì quá đặc biệt cả.Tả Mạc liền liếc nhìn Tiểu Hắc, chỉ thấy nó đang làm ra bộ dáng mê say, đang không ngừng đào bới.

Trong lòng Tả Mạc thầm nhủ, làm cái quái gì mà cứ phải bới ra như vậy, chẳng lẽ nó sẽ tìm được một cục gỗ cũng đen như nó sao?

Thế nhưng khi cầm khúc gỗ trên tay, Tả Mạc mới giật mình kinh hãi.Từ trong khúc gỗ bỗng xuất hiện một luồng khí tức vô cùng nóng bỏng truyền vào tay Tả Mạc.Mặc dù bản thân Tả Mạc sở hữu Thái Dương thần diễm mà không kìm được phải giật mình kinh hãi.

Đến khi Tả Mạc khởi động thần lực trong thân thể, thì cỗ khí tức nóng bỏng này mới bị đánh tan đi một nửa.

Sau khi bị giáo huấn một lần như vậy, hắn mới cẩn thận vận thân lực bao phủ bàn tay rồi mới cầm khúc gỗ lên xem xét.Đoạn gỗ vùi xuống dưới mặt đất dài hơn so với tưởng tượng của Tả Mạc.Sau khi mất khá nhiều sức lực, Tả Mạc mới rút được khúc gỗ từ dưới bùn đất lên.

Toàn bộ thân cây(DG: khúc gỗ giờ thành thân cay nhé, không thì để nguyên cũng được) dài chừng chiều cao của hai người, còn bộ phận bị cháy đen chiếm tầm một phần ba thân cây.Phần bị cháy đen đó có lẽ do bị sét đánh mà thành, vì thế Tả Mạc mới cảm nhận được hai loại nguyên tố lôi và hỏa rất nồng đậm trên thân gỗ.

Mật độ lôi nguyên và hỏa nguyên nồng đậm tới mức khó có thể tin nổi.

Tả Mạc cũng phỏng đoán rằng, bản thân cái thân cây này vốn tồn tại sẵn hai loại lôi nguyên và hỏa nguyên tinh thuần, hơn nữa lôi nguyên và hỏa nguyên trong phần gỗ bị chôn vùi dưới đất cực kì nồng đậm và thần khiết, không những thế hai nguyên tố này có thể song song tồn tại trên một vật, điều này quả thực quá kì diệu rồi .Còn rêu xanh mọc trên khúc cây, trải qua thời gian dài đằng đẵng đã phát sinh biến hóa, rễ của nó hấp thu lôi nguyên bên trong khúc cây, nên mới sinh ra loại rêu xanh mới có chứa lôi mang kìa lạ như vậy.Sau khi Tả Mạc đào cả khúc cây ra rồi lau hết bùn đất bám trên thân nó, rồi đưa cho mọi người xem.

Ai xem xong cũng phải hít vào một hơi lãnh khí.Ngoài phần bị cháy đen phía trên, cả khúc cây còn lại đều ôn nhuận (chắc là 'sáng bóng)như ngọc, cả thân cây phía dưới long lanh và trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy được những sợi tơ mầu hồng thô ráp uốn lượn, những sơi tơ hồng này có nhiều nhánh trải dài trong thân cây, tạo thành hình dáng giống như là san hô vậy.

Còn trên bề mặt của thân cây có một luồng khí nóng toát ra, phả vào mặt mọi người."

Đây là cái gì?"

Hắc Kim Phù Binh tò mò hỏi.Tả Mạc lắc đầu: "Không biết.

" rồi quay sang hỏi Quỷ Vụ Đồng: "Ngươi biết nó là cái gì không?"

Quỷ Vụ Đồng cũng ngập ngừng do dự, rồi nói: "Hình như là San Hô Mộc.

""San Hô Mộc?"

Nghe thấy Quỷ Vụ Đồng nói vậy con mắt của Hắc Kim Phù Binh mở lớn, trên khóe miệng của nó liền nhỏ ra những giọt gì đó lóng la lóng lánh : "Chỉ cần nghe cái tên, cũng biết nó có hương vị không tệ rồi. . . thật muốn ăn quá a. . .

""San Hô Mộc à?"

Tả Mạc nhíu nhíu mày, nếu hắn nhớ không lầm thì cái tên này cũng được đề cập trong Thái Dương Kim Diệp.San Hô Mộc, có kết cấu như ngọc bích, nguyên tố hỏa bên trong thân nó tạo thành những cụm san hô, là một loại tài liệu hệ hỏa hiếm có, và vô cùng quý hiếm.Hỏa tính. . .Không hiểu tại sao (bất giác, tự nhiên)thần lực của Tả mạc tự truyền vào trong thân cây, Ầm!

Sau khi thần lực được truyền vào bỗng thân cây bốc lên một luồng hỏa diễm khiến mọi người giật mình.Tả Mạc lại nhíu nhíu mày, hỏa diễm này thật kì quái a!Khác với hỏa diễm của Thái Dương Thần Hỏa, hỏa diễm bên trong San Hô Mộc có mầu đỏ thẫm như san hô, khi nó bốc cháy không hề nghe thấy tiếng động nào mà chỉ im lìm, từ từ bốc lên.Trong lòng tả Mạc cũng cảm thấy nuối tiếc, hỏa diễm của hắn mang khí tức bá đạo và dữ dằn, không giống với hỏa diễm của San Hô Mộc.

Hắn còn nhớ rõ trên Thái Dương Kim Diệp có ghi San Hô Mộc rất thích hợp để dùng cho hoang thú, có thể trợ giúp cho quá trình tu luyện của hoang thú.Hoang thú. . .Ánh mắt của Tả Mạc đảo qua mọi người xung quanh, cuối cùng khi dừng ở trên thân con Chim Ngốc, hai mắt hắn liền tỏa sáng.

Trong đầu hắn thầm nghĩ, con chim ngốc này giờ cũng được coi là phượng hoàng, hỏa diễm của nó cũng khác với mình, không chừng dùng San Hô Mộc lên người nó lại thích hợp a.Phượng Hoàng Tê Ngô Đồng. (Phượng Hoàng đỗ trên cây ngô đồng ).Tuy hắn không có ngô đồng nhưng hắn có san hô a!Tả Mạc liền suy nghĩ một lúc lâu, rồi quyết định thực hành luôn.

Hắn dùng bàn tay như một lưỡi dao bổ lên khối San Hô Mộc rồi cắt ra làm đôi.

Từ khúc San Hô Mộc có ẩn chứa nguyên tố nồng đậm này, hắn liền cắt ra một đoạn.

Đoạn San Hô Mộc này đã trải qua thời gian hơn vạn năm, nên hỏa nguyên và lôi nguyên đã dung hợp với nhau rất hoàn mỹ.Đoạn San Hô Mộc mà hắn cắt ra từ khối gỗ kia có độ dài ước chùng bằng nửa chiều cao một người, dù bị cắt ra nhưng đoạn San Hô Mộc này vẫn trong suốt như ngọc, bên trong nó vẫn có một đóa san hô mầu đỏ thẫm, Không hiểu làm sao đóa san hô này lại có thể uốn lượn và sinh trưởng ở trong thân cây trong suốt như vậy, điều này khiến người ta không thể không tán thưởng sự kì diệu của tạo hóa.Tả Mạc nhắm mắt tự hỏi một lúc lâu, rồi mở to mắt, lập tức ngón tay của hắn như một thanh đao không ngừng điêu khắc lên thân San Hô Mộc bằng tốc độ nhanh kinh người.

Trong quá trình điêu khắc, mảnh vụn gỗ văng tung tóe khắp nơi, còn Hắc Kim Phù Binh bên cạnh đang dùng đôi mắt ngập tràn mong đợi nhìn hắn, nó chỉ chờ những vụn gỗ ấy rơi xuống liền hút bọn chúng vào miệng, trên mặt hiện ra vẻ thỏa mãn sung sướng.Thời gian trôi qua chừng nửa canh giờ, hoa văn đã che kín thân gỗ tròn."

Đây là Đồ Đằng Trụ?"

Quỷ Vụ Đồng có chút không chắc chắn hỏi, bởi vì Đồ Đằng Trụ trước mắt nó có nhiều đường vân mà nó chưa bao giờ thấy qua."

Không phải.

" Tả Mạc lắc đầu: "Ta chỉ tham khảo một ít pháp môn của Đồ Đằng Trụ mà thôi. còn cái thứ này sao có thể so sánh với Đồ Đằng Trụ cơ chứ?

"Tả Mạc cũng cảm thấy không chắc chắn cho lắm.Mọi người xung quanh không ai hiểu rõ ý đồ của Tả Mạc, chỉ có hai mắt của Chim Ngốc bỗng sáng lên.

Dường như nó cảm thấy ở trong cái khối gỗ tròn kia có một luồng hỏa diễm đang kêu gọi hỏa diễm trong cơ thể nó.Tả Mạc lắc lắc đầu, cái đồ chơi này có là cái gì thì cũng không trọng yếu, chủ yếu là nó có hữu dụng hay không thôi.Hắn hướng Chim Ngốc vẫy vẫy tay, rồi nói: "Chim Ngốc, đứng lên trên thử xem sao!"

Nếu là trước kia, chỉ cần Tả Mạc gọi nó là Chim Ngốc, thì chắc chắn nó sẽ khinh thường chẳng thèm để ý đến lời Tả Mạc nói, thậm chí còn trợn mắt nhìn lại hắn.

Nhưng hôm nay, khi nghe thấy Tả mạc nói như vậy, nó chẳng phản ứng gì, chỉ vỗ hai cánh rồi bay lên đoạn San Hô Mộc.Khi Chim Ngốc vừa đỗ xuống đoạn San Hô Mộc.̀m !Bỗng nhiên đoạn gỗ bốc lên một luồng hỏa diễm đỏ thẫm.

Còn Chim Ngốc ở bên trong hỏa diễm thì cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nó liền ngửa cổ hót lên !Ầm!Thế lửa bốc lên dữ dội!Lửa bùng lên thành một luồng hỏa diễm đỏ thẫm bốc lên tận trời cao!Từng luồng khí lãng (sóng khộng khí) tuôn trào như sóng biển, ầm ầm quét về bốn phía xung quanh.

Thân hình đám người như Tả Mạc và Vi Thắng vẫn vững vàng, còn những hộ vệ không thể ổn định được thân hình, bị luồng khí lãng ép lùi tới mấy bước.Dù vậy khuôn mặt Vi Thắng và Tông Như cũng khẽ biến.Không gian xung quanh, dường như xuất hiện một con Phượng Hoàng khổng lồ thời viễn cổ đang đỗ ở trên Hỏa Chi Mộc.

Trên thân hình tỏa ra nộ diễm ngập trời ấy toát lên khí thế bễ nghễ (coi thường)thiên hạ, bỗng nó ngửa cổ lên trời hót lên một tiếng dài, trong tiếng hót ấy mang theo khí tức khiến vạn thú phải khuất phục!Phượng Hoàng Viêm của Ngốc Điểu dung hợp với nộ diễm đỏ thẫm của San Hô Mộc, đạt tới tình trạng vô cùng hoàn mỹ.

Còn phù văn và thần văn được khắc trên thân trụ đang bốc cháy cũng sáng ngời chói mắt, thoạt nhìn thấy chúng vô cùng đẹp mắt.Trên thân trụ ngoại trừ phù văn ra còn có một loại văn vô cùng quan trọng, đó chính là Thái Dương Thần Văn.

Thái Dương Thần Văn là thần văn mà Tả Mạc quen thuộc nhất, tuy hỏa diễm của nó không thích hợp với San Hô Mộc, nhưng dù sao San Hô Mộc cũng là một trong những tài liệu hiếm hoi có thể chịu được thần văn khắc lên.

Tả Mạc đã dùng phương pháp chiết trung, nghĩa là hắn phân tách Thái Dương Thần Văn thành những hỏa phù trận(phù trận mang hỏa thuộc tính) nhỏ hơn, sau đó kết hợp những hỏa phù trận cỡ nhỏ đó lại trở thành một trận pháp hoàn toàn mới.Thoạt nhìn, gốc cây hình trụ đó cũng không khác Đồ Đằng Trụ bao nhiêu, nhưng thực chất hai thứ đó không hề liên quan tới nhau.Phù trụ?Cái tên này không đủ khí phách a, vì thế Tả Mạc lập tức loại bỏ ngay cái tên 'phù trụ', sau nửa ngày suy nghĩ vất vả cuối cùng hắn cũng quyết định gọi nó là, San Hô Hỏa Tê TrụKhông thể không thừa nhận cái tên này rất hợp lí.Bên trong San Hô Hỏa Tê Trụ có ẩn chừa hỏa diễm, sau khi kích phát toàn bộ hỏa diễm bên trong, chỉ cần Chim Ngốc đứng trên nó hàng ngày thì có thể hấp thu hỏa diễm mà nó tỏa ra.

Thậm chí khi chiến đấu, nó cũng có tác dụng hỗ trợ rất tốt, có thể tăng thêm chừng năm thành Phượng Hoàng Viêm của Chim Ngốc a.Chỉ cần phối hợp với Đại Ám Luân Hoàng Tịch Vũ, thì Chim Ngốc sẽ có khả năng chiến dấu cùng với những hoang thú thời Viễn cổ a.Cứ nghĩ tới việc, trong tay mình có thêm một gã tay chân siêu cấp, là Tả Mạc càng thêm đắc ý.

Quả nhiên là, dù ở bất cứ thời đại nào, điều quan trọng nhất vẫn là trang bị a.Sau khi được nếm trải những thành quả ngọt ngào, Tả Mạc bắt đầu tính toán lên sử dụng những thu hoạch khác như thế nào cho hợp lí.Vũ Phiên Lệnh, Lôi Mẫu Chùy, tàn kiện Vi Đà Xử, Thanh Ba Huyền, những bộ phận của Viễn cổ bạch tuộc. . .Những thứ trên có cái nào mà không phải thứ tốt đâu.

Vũ Phiên Lệnh và Lôi Mẫu Chùy đều hoàn hảo không hao tổn gì, chỉ có điều nguyên khí của hai thứ ấy bị tổn thương nghiêm trọng, vì thế không thể tái hiện lại uy năng lúc xưa của nó, nhưng nếu tính trên phương diện tài liệu và kết cấu thì bọn chúng đúng là đồ cực tốt a.Còn tàn kiện Vi Đà Xử vẫn còn lưu lại chút khí tức của thiền tu, nhưng thứ mà Tả mạc coi trọng nhất lại là tài liệu chế tạo ra nó, Tàn kiện này dùng Vạn Huyền Đồng Mẫu trộn lẫn với Xích Hỏa Lưu Kim rồi luyện chế mà thành, cho nên nó có độ khó cực cao, điều đó cũng tương ứng với việc luyện chế cũng trở lên khó khăn vô cùng.Thế nhưng, với một kẻ có được Thái Dương Thần Hỏa như Tả Mạc thì nung chảy nó cũng không phải là vấn đề quá lớn.Còn bản thân Thanh Ba Huyền vốn là một pháp bảo vô cùng lợi hại rồi, hơn nữa nó lại là bảo vật do thiên địa sinh ra, vì vậy Tả Mạc cũng không biết phải luyện chế nó như thế nào.

Điểm mấu chốt chính là miếng thần văn đó, chỉ cần Tả Mạc hiểu được thần văn Thanh Ba đó thì có thể phát huy được lực lượng vô cùng cường đại.

Vì vậy chỉ đến khi Tả Mạc chính thức hiểu rõ được.Thanh Ba Thần Văn thì mới có thể phát huy hết uy lực của Thanh Ba Huyền.Có thể Tả Mạc không có tật xấu hoang phí như những luyện chế sư của những đại môn phái khác.

Đối với hắn, chuyện liệu cơm gắp mắm(phải biết thu chi, đừng để rơi vào cảnh bần hàn) chính là chuyện hàng ngày a.Sau một hồi suy nghĩ, trong đầu hắn lại nảy lên ý tưởng mới.Lập tức hắn lôi tất cả những tài liệu tốt ở trong giới chỉ ra rồi chất đống ở trước mặt.

Sau đó hắn gọi Tông Như đến nhìn thử xem có tài liệu nào có thể dung nạp(thu nhận) được nguyện lực không.Nguyện lực là một loại lực lượng rất kỳ quái, còn nhận thức của Tả Mạc về nó có thể nói là quá ít ỏi, vì thế hắn mới gọi Tông như đến rồi thử xem từng kiện từng kiện.Tông Như cũng biết Tả Mạc định luyện chế pháp bảo cho y, điều này làm trong lòng y cảm thấy ấm áp vô cùng.

Nhưng dù sao, hiện tại khả năng khống chế tâm tình của y cũng đạt tới trình độ rất cao, nên ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường.Y làm theo lời Tả Mạc nói, bắt đầu thử từng kiện một, cho đến khi y chạm tay vào con mắt của bạch tuộc Viễn Cổ, hai mắt y liền sáng lên."

Vật ấy hữu dụng!"

Khi thấy y chỉ con mắt của bạch tuộc, Tả Mạc cảm thấy yên lòng hẳn.

Bởi vì hắn nhận thấy Tông Như là người cùng lúc tu luyện hai loại lực lượng hoàn toàn khác nhau, nếu Tông Như chỉ dùng pháp bảo thông thường e rằng không thể phát huy tác dụng của hai loại lực lượng ấy tới tận cùng, điều đó quả là đáng tiếc.

Lúc trước hắn luôn lo lắng không tìm được tài liệu thích hợp với Tông Như, hiện tại Thập tự kim cương hàng ma xử không thể giúp Tông Như phát huy được hết thực lực của hắn nữa rồi.Hai mắt của con đại bach tuộc Viễn cổ cũng đã hóa đá, sau khi hóa đá bề mặt của nó trở lên đen bóng, còn thể tích đã giảm đi chừng một phần ba so với trước, dù vậy nếu dùng nó làm pháp bảo thì cũng hơi lớn.Tả Mạc cũng không thể hiểu hết các loại pháp môn của Tông Như, vì vậy hắn quyết định luyện chế một thô phôi pháp bảo, sau đó để Tông Như tự mình hoàn thiện những chi tiết tỉ mỉ sau.Có thể luyện chế loại pháp bảo mới như vậy cũng là khảo nghiệm trình độ luyện chế của một Luyện chế sư.Cho dù với trình độ luyện chế của Tả Mạc, mà vẫn phải suy tính thận trong cả nửa ngày, mới bắt đầu ra tay.Bước đầu tiên là luyện chế hai con mắt bạch tuộc.

Tả Mạc dùng Thái Dương Thần Hỏa và Phượng Hoàng Viêm của Chim Ngốc nên chỉ mất thời gian nửa ngày đã thiêu đốt hai con mắt bạch tuộc nhỏ lại chừng nắm tay.Sau khi hoàn toàn tinh chế. con mắt của bạch tuộc đã biến thành mầu đen nhánh trong suốt, mà điều kì lạ nhất là mỗi khi nhìn vào hai con mắt ấy, người ta không tự chủ được mà bị nó thu hút, hãm nhập sâu vào nó.Quả nhiên không hổ danh là tên gia hỏa đã sống cả vạn năm a!Những điều đó khiến lòng tin của Tả Mạc tăng mạnh.Lôi Mẫu Chùy, Vi Đà Xử, nửa thanh Lôi Hỏa San Hô Mộc, Hương Hỏa Linh Nguyện Châu. . .Một đống tài liệu vô cùng quý giá như vậy không ngừng chui ra từ trong giới chỉ.

Hương Hỏa Linh Nguyện Châu là chiến lợi phẩm khi Tả Mạc giết chết Tịch Chính, khi đó còn có một chí bảo nữa là U Hủ Chuyển Sinh Liên, nhưng vật đó đã dùng trên mình A Quỷ rồi.Sau khi mất ba ngày luyện chế, kiện thần binh này mới thành hình.Kiện thần binh này có hình dáng là một chiếc thiền trượng ba tai cực kỳ cổ quái.

Bên trong một cái tai trượng(tai của thiền trượng, 3 cái vòng trên đầu thiền trượng ấy) có môt viên châu trong suốt mầu đỏ lớn cỡ nắm tay đang lơ lửng. trong viên châu ấy có một chiếc chùy, thỉnh thoảng lại lóe lên điện quang như ẩn như hiện.

Ở bên trong cái tai trượng thứ hai có hai hạt châu đen nhánh sáng bóng, đang không ngừng quay tròn giống như hai con cá đang uốn lượn chơi đùa.

Còn trong cái tai tượng còn lại là mười bảy viên Hương Hỏa Linh Nguyện Châu, được bao phủ trong hương khói như sương mù, đang phiêu phù bất định(trôi nổi không mục đích).Khi nhìn thấy ba cái tai của thiền trượng, ngay cả Tông Như là người lòng luôn tĩnh như nước, cũng không khỏi chấn động khiến hô hấp như dừng lại vậy.Chương 808 : Thanh Đằng hậu nhânDịch giả : hhnmthvnBiên tập : vnheroCây thiền trượng ba tai này khiến Tông Như yêu thích không rời tay.

Lúc này trông hắn tươi cười không còn chút phong phạm của một vị cao thủ thiền tu nữa, thật ra Tả Mạc cũng rất thỏa mãn khi luyện chế ra được cây thiền trượng ba tai này.

Có thể nói thiền trượng này có khả năng đứng đầu trong danh sách các vật phẩm được hắn chế tác, nếu như không tính tới tài liệu luyện chế, chỉ xét về phương diện thủ pháp luyện chế, kết cấu hay khả năng tinh chỉnh, đều khá xuất sắc rồi.Nhưng điều đặc biệt nhất của nó là Tả Mạc đã để lại khoảng không gian cho nó tự phát triển.

Những khoảng không này sẽ để cho Tông Như tự mình hoàn thiện, như vậy thanh trượng này mới có thể hòa hợp với Tông Như thành một thể.

Và điều này cũng cung cấp cho Tả Mạc một ý tưởng hoàn toàn mới, nếu như trước đây, các loại pháp bảo đều là do các Luyện khí sư hoàn thiện sau đó mới đến tới tay người dùng.Nhưng điều này lại nảy sinh ra vấn đề mới, với những cao thủ bình thường thì không sao, nhưng những cao thủ đỉnh cấp đều có hiểu biết về chiến đấu hơn xa các Luyện Khí sư.Nếu như có thể hoàn thành bộ khung của pháp bảo sau đó đưa cho người sử dụng để họ tự mình hoàn thiện, thì càng về sau pháp bảo đó sẽ càng phù hợp hơn với họ.

Phương pháp đầu truy cầu uy lực của pháp bảo, nhưng với một người dày dặn kinh nghiệm chiến đấu như Tả Mạc, thì uy lực cũng không có ý nghĩa cho lắm, chỉ có pháp bảo thích hợp với người sử dụng mới là pháp bảo tốt nhất, còn pháp bảo có sẳn uy lực to lớn chỉ thích hợp cho những người có thực lực bình thường mà thôi.Chiếc thiền trượng ba tai này được Tả Mạc gọi là Tam Tương Bảo Trượng.Tả Mạc cũng chưa có phương án nào để tận dụng những tài liệu còn lại sau khi luyện chế.

Hơn nữa trong cả đám người ở đây chỉ có La Ly là không có pháp bảo tốt mà thôi, nhưng cứ nghĩ đến công pháp vô cùng quỷ dị Sinh Tử Tỏa, là Tả Mạc lại đau hết cả đầu.Bản thân bộ pháp quyết này đã quá quỷ dị rồi, hơn nữa về sau nó lại còn dung nhập thêm một số pháp quyết Tử Thần lực khiến pháp quyết Sinh Tử Tỏa càng trở lên thâm sâu khó đoán hơn, khiến cho cả Tả Mạc chính là một gia hỏa đã chứng kiến qua vô số pháp quyết và thần quyết cũng không thể hiểu được nó.Đến hiểu còn chả được thì nói chi tới việc luyện chế pháp bảo cho La Ly đây.Cũng may La Lỵ chẳng thèm để ý đến điều này, suốt ngày hắn cứ bày ra thái độ xa lánh người muốn tiếp cận với hắn, giống như trong mắt hắn cả cái thế giới này đều không hề tồn tại vậy.A Quỷ thì đã có Bất Tử quỷ, Đại sư huynh có Thí Thần Huyết Kiếm, La Ly tạm thời không cần, Tông Như hiện tại đã có Tam Tương Bảo Trượng, Ngay cả Chim Ngốc cũng có San Hô Hỏa Tê Trụ rồi, tính đi tính lại chỉ có mỗi mình Tả Mạc là chẳng có món Thần khí nào cả.Nhưng hắn nghĩ mình đã có Thanh Ba Huyền và Nghịch Long trảo rồi, nên cũng chẳng để ý tới vấn đề này làm gì cho mệt.Trước tiên cứ tìm cách thoát khỏi Hạ cung rồi hãy tính sau.Tính đến hiện giờ, đám người đã liên tục phi hành mười ngày rồi, nếu theo lộ trình đã dự tính lúc trước cũng phải đi hơn một vạn dặm, vậy mà vẫn không thấy được điểm cuối của cuộc hành trình này.

Tả Mạc cho rằng như vậy là dấu hiệu không tốt, nhưng Quỷ Vụ Đồng lại không cho thế là đúng, hắn nói rằng năm xưa các cao thủ bên trong Đồ Đằng khôi tràng mất hai tháng để đi qua cũng được coi là nhanh rồi.Nghe thấy hắn nói vậy cũng khiến mọi người an tâm hơn nhiều.Không... . nếu nói là không vội có lẽ chỉ có mình Tông Như, lúc nào hắn cũng cầm thanh Tam Tương Bảo Trượng trong tay rồi dùng nó liên tục hấp thu nguyện lực trong ánh mặt trời.

Sau vài ngày, hai con mắt bạch tuộc đang lơ lững bên trong tai tượng càng lúc càng trở lên sáng bóng giống như hai lỗ hổng không gian sâu vô tận vậy.Đám người liên tục đi về phía trước nhưng không gặp được bảo bối nào như San Hô Mộc cả.Mặt trời vẫn tỏa ra ánh sáng gay gắt và độc địa như trước, nhưng hiện tại mọi người đã có Tam Tương Bảo Trượng bảo vệ nên những nguyện lực trong ánh nắng không thể thương hại đến ai.Lại đi thêm ba ngày, xung quanh vẫn là khung cảnh cây cối rậm rạp nhìn không thấy điểm cuối như trước.Bỗng nhiên Tả Mạc cảm thấy dường như đã nhìn thấy cái khung cảnh trước mắt này ở đâu đó rồi thì phải, hắn cau mày suy nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra khung cảnh này đã gặp ở Thái Dương Thần Điện!Thanh Mộc mật cảnh mà Thanh Lâm đại ca trấn thủ, chẳng phải có khung cảnh giống như thế này sao?Chẳng lẽ...Trong lòng hắn khẽ động, thừa dịp mọi người nghỉ ngơi, hắn liền lôi ngọc giản của Thanh Lâm đại ca đã lưu lại cho hắn ra xem.

Bên trong cái ngọc giản này có ghi rất nhiều thứ, ngay cả bí mật bất truyền của Thanh Đằng bộ lạc là Thanh Đằng thần quyết cũng có, có lẽ Thanh Lâm hi vọng Tả Mạc gặp được hậu nhân hay những gia tộc có liên quan đến Thanh Đằng bộ lạc, sẽ giúp bọn họ nhận được truyền thừa vậy.Nhìn vật lại nhớ người, cứ nghĩ đến khuôn mặt ôn hòa mà tiêu sái của Thanh Lâm đại ca, là trong lòng Tả Mạc lại cảm thấy khổ sở.

Còn tâm nguyện của Thanh Lâm đại ca là muốn Tả Mạc tìm kiếm hậu nhân hay những gia tộc có liên quan đến Thanh Đằng bộ lạc để truyền thừa thì hắn cũng chưa làm được, mặc dù hắn cũng kiếm được thu hoạch phong phú rồi, điều này khiến Tả Mạc cảm thấy áy náy không thôi.

Mặc dù những năm gần đây hắn đều phái người tới những địa vực mà Thanh Lâm đại ca lưu lại trong giới đồ để tìm kiếm người của Thanh Đằng nhất tộc, nhưng tất cả địa vực đó đều trở thành sa mạc không dấu chân người.Bởi vì Tả mạc đã tu luyện Thái Dương Thần lực cho nên hắn không hề tu luyện Thanh Đằng thần quyết, chỉ thỉnh thoảng đọc lướt qua một lần mà thôi.

Đây là lần đầu tiên hắn chăm chú đọc lại, vì thế nhanh chóng tìm ra một số điều mà trước đây hắn không chú ý tới.

Ví dụ như Thanh Ba Huyền mà hắn đang sở hữu chẳng hạn, trong ngọc giản có ghi Thanh Ba Huyền chính là báu vật mà Thanh Đằng nhất tộc tha thiết ước mơ.

Nếu có thể tu luyện Thanh Đằng thần quyết tới trình độ nhất định sẽ phát huy được uy lực kinh người của Thanh Ba Huyền mà không cần tế luyện.Đương nhiên Tả Mạc cũng không thể tu luyện Thanh Đằng thần quyết đạt tới trình độ theo yêu cầu đó được.Thế nhưng khi hắn đọc Thanh Đằng thần quyết cũng có thể di chuyển tự nhiên trong rừng, mà không sợ việc mất phương hướng, khiến hắn vui mừng khôn xiết.Nếu như Thanh Lâm mà biết Tả Mạc tu luyện Thanh Đằng thần quyết chỉ để phân biệt phương hướng trong rừng, e rằng hắn cũng phải ngoi lên từ dưới mộ để mắng chửi Tả Mạc một phen.Tuy năm xưa Thanh Đằng bộ lạc không có được khí thế coi thường thiên hạ như Thái Dương bộ lạc, nhưng cũng là một trong những bộ lạc lớn đứng hàng nhất đẳng, còn Thanh Đằng thần quyết của bộ lạc đó cũng là thần quyết hàng nhất lưu a!Không ngờ Tả Mạc tu luyện Thanh Đằng thần quyết cũng không gặp phải khó khăn gì quá lớn, bởi vì trong người hắn có một giọt Thanh Đằng Huyền Thủy, đó là Huyền Thủy vô cùng trân quý đã giúp đỡ hắn không biết bao nhiêu lần.Vào thời điểm Tả Mạc gặp Thanh Lâm, hiểu biết của Tả Mạc về thần quyết ít tới đáng thương, thậm chí những điều cơ bản về thần quyết hắn cũng mù mờ.

Nhưng Tả Mạc ngày xưa đâu bằng được hôm nay, hiện giờ hiểu biết về thần quyết của hắn đã sâu sắc hơn rất nhiều, vì vậy hắn tu luyện Thanh Đằng thần quyết cũng dễ dàng và thuận lợi hơn nhiều.Sau khi tu luyện, trên con mắt của Tả Mạc liền xuất hiện một vòng lục quang.Từ sâu bên trong trong rừng có vô số cảm giác ở bốn phương tám hướng lặng yên tràn tới như thủy triều.Đột nhiên Tả Mạc cảm thấy từ trong rừng sâu truyền tới cảm giác quen thuộc.Đó là...Nội tâm Tả Mạc khẽ run lên, lập tức hắn liền đứng lên rồi phóng về hướng đó không chút do dự.Mọi người thấy Tả Mạc có hành động như vậy, biết rằng Tả Mạc đã có phát hiện nào đó, cũng vội vàng đuổi theo hắn.Tả Mạc càng tiến về phía trước thì cảm giác quen thuộc càng trở lên rõ ràng, khiến con mắt hắn như phát sáng.

Dường như cỗ dao động ở sâu trong rừng cũng cảm giác được Tả Mạc đang tiến tới gần, nên nó cũng bay nhanh về phương hướng của hắnKhi thoáng thấy một chiếc bóng màu xanh lá trong rừng, trái tim của Tả Mạc cũng bị kích động mạnh, hắn lập tức đuổi theo mà không chút do dự.Bên trong khu rừng có một thân hình gầy yếu đang nhảy nhót, tuy trong rừng dầy đặc cây cối nhưng thân hình ấy hết sức linh hoạt.

Thân hình ấy có một mái tóc màu lục dài tới tận eo, mỗi lần nó nhảy lên là bộ tóc ấy lại tùy ý bay múa giữa không trung.Khi thân hình ấy lộ ra hết, Tả Mạc mới nhận ra được đó là một tiểu nam hài ước mười lăm mười sáu tuổi.Trong lúc giật mình Tả Mạc như nhìn thấy khung cảnh ở trong Thái Dương Thần Điện, cũng cái thân ảnh cao to và bộ tóc bay múa giữa không trung như vậy.Tiểu nam hài này có đôi mắt sáng ngời giống như hai viên ngọc màu đen, hiện giờ đôi mắt ấy đang hiện lên vẻ đề phòng và đánh giá Tả Mạc.

Có lẽ nó cũng đang cảm thấy nghi hoặc, không biết tại sao con người trước mặt kia lại đem đến cho nó cảm giác thân thiết như vậy."

Các ngươi là ai?"

Mặc dù tiểu nam hài có vẻ đề phòng, nhưng nó không hề sợ hãi, hai con mắt đen nhánh như hai viên ngọc của nó đang nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.

Còn y phục trên người nó được tạo thành từ những phiến lá cây trong rừng, phần da thịt lộ ra ngoài có màu ngăm đen."

Ta là Tả Mạc.

"Bất giác khóe miệng Tả Mạc khẽ cong lên, từ trên người tiểu nam hài kia truyền tới cảm giác thân thiết khiến trong lòng hắn cảm thấy vui mừng khó tả:"Ngươi tên là gì?"

"Ta gọi là Thanh Hiểu" Dường như tiểu nam hài cũng cảm thấy thiện ý trên mình Tả mạc, nên vẻ đề phòng trên mặt của nó cũng giảm đi ít nhiều.Tả Mạc kiềm chế cơn xúc động trong lòng, hỏi lại: "Ngươi là người của Thanh Đằng bộ lạc sao?"

"Á!

Chẳng lẽ ngươi cũng thế sao?"

Nghe thấy vậy, khuôn mặt Thanh Hiểu cũng hiện lên vẻ hưng phấn và mong chờ nhìn lại Tả Mạc.Tả Mạc chỉ cười cười, cong ngón tay rồi búng ra, chỉ thấy trên đầu ngón tay của hắn xuất hiện một điểm Lục Quang rồi nhanh chóng biến thành một đạo Thanh Đằng có mầu xanh lục."

Ta cũng biết !"

Thanh Hiểu cũng cực kì cao hứng, nó cũng học theo Tả Mạc, búng đầu ngón tay, lập tức ngón tay nó cũng xuất hiện một cây trường xuân đang uốn éo vô cùng uyển chuyển.Thanh Đằng thần quyết.Đột nhiên trong nội tâm Tả Mạc trào lên cảm giác xúc động khó tả, chẳng lẽ trên đời này có số trời sao?

Cuối cùng thì hắn cũng không phụ sự phó thác của Thanh Lâm đại ca rồi."

Đưa chúng ta tới nhà của ngươi đi, được không?"

Tả Mạc ôn hòa nói."

Được!"

Thanh Hiểu vui sướng nói, rồi thân hình hắn hóa thành một đạo lục quang, bắn đi nhanh như điện.Thấy vậy đám người Tả Mạc vội vàng đuổi theo nó.Chẳng bao lâu, có một vài căn nhà nhỏ trên cây xuất hiện trước mắt mọi người.

Mỗi một căn nhà lại nằm trên một cây cổ thụ ngàn năm, còn xung quanh nhà được bao phủ bởi những hàng dây leo rủ xuống.

Lúc này Thanh Hiểu như một con linh hầu đang đu trên những dây leo ấy rồi tung mình lên căn thụ ốc, reo lên sung sướng:"Về đến nhà rồi!"

Tả Mạc dò xét khắp nơi rồi nghi hoặc hỏi: "Những người khác đâu?

Ngươi không sinh hoạt cùng một chỗ với tộc nhân của mình sao?"

Nghe thấy Tả Mạc hỏi vậy, khuôn mặt Thanh Hiểu trở lên buồn bã, trả lời: "Chỉ còn lại có mình ta thôi, tất cả mọi người đều chết cả rồi"."

Đều chết hết cả !"

Câu trả lời của nó khiến Tả Mạc ngây người."

Mặt trời có độc" Thần sắc Thanh Hiểu khôi phục lại như thường, trên môi nở ra nụ cười rạng rỡ, hé lộ bên trong là hàm răng trắng như tuyết : "Thế nhưng ta không sợ, nhất định ta sẽ tìm được biện pháp!"

Trong lòng Tả Mạc cảm thấy nhói đau, nhưng dù sao hắn cũng đã nhìn thấy không ít việc sinh li tử biệt, cho nên không tỏ ra quá thất thố, chỉ giật mình một cái rồi khôi phục lại như thường.Hắn nhẹ nhàng sờ đầu Thanh Hiểu rồi nói: "Không sao đâu, ta đã có biện pháp rồi!"

Hắn vừa nói xong, Tông Như liền vươn Tam Tương Bảo Trượng trong tay ra rồi đụng nhẹ lên người Thanh Hiểu, lập tức, những nguyện lực nhỏ li ti từ trong thân thể Thanh Hiểu chui ra như sương mù, rồi bị hút vào trong hai viên bi màu đen trong tai trượng.Hai mắt Thanh Hiểu trợn trừng, trong đáy mắt chứa đầy sự hiếu kì, lúc này nó chỉ cảm thấy thân thể mình đang được bao bọc trong một luồng khí ấm áp, mang đến cho nó cảm giác vô cùng dễ chịu."y da, tốt quá rồi!"

Thanh Hiểu ngồi dậy, hết sờ sờ cái đầu lại sờ sờ trên người, cái bộ dáng linh tinh quỷ quái của nó làm mọi người xung quanh phì cười.Còn trong lòng Tả Mạc lại cảm thấy càng lúc càng yêu thích Thanh Hiểu. liền mở miệng nói: "Thanh Hiểu, có muốn đi cùng với đại ca không?

Lúc này mặt trời không còn độc nữa đâu!"

"Được !"

Thanh Hiểu gật đầu: "Ở chỗ này có mỗi mình ta, cũng rất nhàm chán!

Đại ca ca là người tốt!"

Tả Mạc nghe vậy, lại cười cười, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ: "Ngươi đã nói Đại ca ca là người tốt, vậy thì Đại ca ca không thể không thể hiện một chút rồi"."

Thế nào gọi là thể hiện một chút?"

Vẻ mặt Thanh Hiểu tràn ngập tò mò nhìn Tả Mạc"Ngươi nhắm mắt lại, rồi vận hành Thần lực" Tả Mạc nói, nghe thấy vậy Thanh Hiểu 'ah' lên một tiếng, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau dó thúc dục Thần lực trong cơ thể.Tả Mạc duỗi một ngón tay ra, lập tức trên đầu ngón tay của hắn xuất hiện một giọt nước nhỏ, rơi lên trán Thanh Hiểu, rồi thấm vào."

A...!"

Thanh Hiểu kêu lên một tiếng kinh ngạc, nhưng khuôn mặt của nó nhanh chóng hiện lên một vòng bích sắc.Thanh Đằng Huyền Thủy !Đây chính là giọt Thanh Đằng Huyền Thủy mà năm xưa Thanh Lâm đại ca cho hắn, bây giờ hắn mang nó truyền cho Thanh Hiểu.

Tuy Thanh Đằng Huyền Thủy mang lại nhiều chỗ tốt, nhưng với cấp bậc như Tả Mạc hiện nay những thứ tốt đó không còn quá trọng yếu, nhưng đối với Thanh Hiểu thì nó có tác dụng rất lớn.Một lát sau, Thanh Hiểu mở to con mắt, rồi tung ta tung tăng như một con chim sẻ: "Thanh Đằng Huyền Thủy!

Ta biết cái này mà!

Đây chính là Thanh Đằng Huyền Thủy!"

Trong lòng Tả Mạc cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, hắn cười nói: "Đại ca ca còn có một kiện đồ vật tặng cho ngươi.

" Vừa dứt lời, hắn liền cởi Thanh Ba Huyền trên tay, rồi thắt lên trên cổ tay Thanh Hiểu.Quỷ Vụ đồng mở to hai mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi!Thanh Ba Huyền!Đây chính là Thanh Ba Huyền đấy !Thanh Hiểu cảm thấy vô cùng hưng phấn, không ngừng huy động Thanh Ba Huyền trong tay.

Không thể không công nhận, Thanh Ba Huyền trời sinh vốn thích hợp với người của Thanh Đằng bộ lạc.

Chỉ mất thời gian ngắn thôi mà Thanh Ba Huyền trên cổ tay Thanh Hiểu đã linh động như một vật sống vậy.Tuy Thanh Ba Huyền có uy lực kinh người, nhưng nếu nó ở trên tay Tả Mạc thì hắn khó có thể phát huy được uy lực của nó.

Hơn nữa Tả Mạc cảm thấy, giá trị lớn nhất của Thanh Ba Huyền chính là Thần Văn Thanh Ba.Lúc này trong lòng Tả Mạc cảm thấy vô cùng thanh thản.

Với hắn, lời dặn dò của Thanh Lâm đại ca chính là khúc mắc mà mấy năm nay chưa giải được.

Lúc này đã cởi bỏ được khúc mắc này, khiến hắn như trút được gánh nặng, liền cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.Nhờ vậy tâm cảnh của hắn lại tiến thêm được một bước, càng lúc càng hiểu rõ sự hòa hợp.Chương 809 : Nguy hiểmDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Tại Mạc Vân Hải.Hồng Tiêu cẩn thận xem xét báo cáo trên tay, trên mặt hiện lên vẻ tập trung cứ như cái báo cáo ấy đang nở hoa vậy.

Những người bên dưới không ai dám nói câu nào, chỉ đứng im thin thít, dù gì Hồng Tiêu cũng là một trong hai vị tổng quản mà cấp trên trực tiếp bổ nhiệm, vì thế đám người bên dưới chỉ có thể phục tùng nàng mà thôi.Hơn nữa, trước kia Hồng Tiêu đã quản lí cả một thế lực hắc ám như Hồng Tiêu Đoàn, vì thế không tránh khỏi nhiễm vài phần khí tức sát phạt và quyết đoán.Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tài năng của nàng khiến đám người cấp dưới phục sát đất.Thảo nào người ta có thể làm được chức vụ tổng quản, quả nhiên trình độ thật là cao a.Hiện này trong đám người cấp dưới bọn họ rộ lên một tin đồn, nghe nói hai vị tổng quản của hai đoàn đội đang ngầm cạnh tranh với nhau.

Cái tin đồn này cũng có nhiều chỗ khá đúng a, hơn nữa Hồng Tiêu tổng quản đã bao giờ phủ nhận tin đồn này đâu.

Đối với nhũng người này mà nói, chỉ có lợi ích mới đáng tin cậy, chỉ có tiền hoa hồng và địa vị mới là vấn đề mà bọn họ cần quan tâm nhất.

Nếu như có xuất hiện một đối thủ cạnh tranh cũng chỉ làm cho bọn họ thêm họ thêm gắn kết vào với nhau mà thôi.Đại khái là, tất cả chống lại kẻ thù chung ấy mà!Có lẽ đây là lần đầu tiên Hồng tổng quản lộ ra vẻ mặt ngưng trọng như vậy ah!Đám người bên dưới đang thầm suy đoán trong lòng, rồi trao đổi ánh mắt với nhau.Đúng là lúc này ánh mắt của Hồng Tiêu ánh lên vẻ ngưng trọng hiếm thấy.

Tuy nội dung của bản báo cáo này không có nhiều điều kì quái, nhưng kinh nghiệm phong phú của Hồng Tiêu lại khiến nàng cảm thấy trong đó có một tia nguy hiểm mơ hồ.Nàng rất hài lòng với hoàn cảnh hiện nay.

Nàng không phải là một tiểu thư của đại gia tộc như Thương Lăng Tuyết, cuộc đời nàng đã trải qua mười năm sống trong bóng tối, cho nên nàng biết rằng, còn sống chính là đặc ân tốt nhất rồi.

Nếu đối phương muốn khống chế nàng thì thiếu gì thủ đoạn, dù sao hai tay nàng đã nhuốm đầy máu tanh suốt cả mười năm, thì có thủ đoạn khốc liệt nào mà nàng không biết đâu.Vì thế nàng không giẫy dụa phản kháng như Thương Lăng Tuyết, khi đối phương đưa ra yêu cầu nàng liền đồng ý mà không chút do dự.Tuy cuộc sống mới làm nàng cũng cảm thấy không quen cho nắm.

Cuộc sống hiện tại không có hắc ám, tất cả mọi thứ đều diễn ra dưới ánh mặt trời.

Hơn nữa cấp trên cũng không cấm nàng sử dụng thủ đoạn, chỉ cần thủ đoạn ấy không quá đáng làm thương hại đến đối phương thì dùng thủ đoạn nào cũng được, dù vậy khi tới đây nàng cũng ít khi dùng tới thủ đoạn hắc ám rồi.Bởi vì nàng đang có một cuộc sống mới, và một hoàn cảnh hoàn toàn khác trước kia.Nàng cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cứ mỗi lần nhìn thấy nụ cười thuần khiết của con trai mình, lại nghĩ đến việc nó có được tương lai đầy tiền đồ, là trong tim nàng lại nhen nhóm lên ngọn lửa hi vọng.Chính điều đó mới là động lực của nàng.Nàng rất quý trọng cơ hội này, có thể nói, cơ hội làm lại cuốc sống thế này là vô cùng hiếm hoi, vì vậy nàng càng thêm cố gắng.Tuyệt đối không thể bại dưới tay Thương Lăng Tuyết!Công tác của nàng diễn ra vô cùng thuận lợi, hậu trường cường đại đã giúp nàng chiếm được rất nhiều ưu thế trên thị trường từ lúc bắt đầu, điều này so với việc phải cướp đoạt những con bài để sống sót giữa thế giới ngầm thì công việc hiện tại quả thật quá dễ dàng rồi.Nhưng sau thời gian dài lăn lộn ở thế giới ngầm, khiến trực giác với nguy hiểm của nàng vô cùng nhạy bén."

Mang tới cho ta bản báo giá của tháng trước"Nàng lạnh lùng nói.Mấy thủ hạ bên dưới lập tức nhanh hóng đi tìm, rất nhanh sau đó, bảng báo giá của tháng trước đã được đặt trước mặt nàng."

Thanh Hoa mộc, Thiên Tinh sa, Hồng Quang Lộ Châu, hiện tại 'nhà' nào phân phối ba loại tài liệu này?"

Nàng nhanh chóng nói.Đám thủ hạ lại thêm một lần bận rộn nữa, một lát sau, có một người tiến lên báo cáo:"Trước kia là Lâm Phúc thương hội, còn hiện tại là Minh Đô thương hội""Giá cả của Minh Đô thương hội cao hơn Lâm Phúc thương hội một thành năm (15%)sao?"

Hồng Tiêu nhìn chằm chằm vào gã thủ hạ trước mặt, rồi hỏi.Thấy vậy gã thủ hạ liền giải thích : "Lâm Phúc thương hội đã dừng việc hợp tác với chúng ta.

Đã gần một tháng nay không thấy họ liện hệ lại.

Để tránh việc bị gián đoạn việc cung ứng tài liệu, chúng ta đành chọn hợp tác với Minh Đô thương hội.

Con đường vận chuyển của Minh Đô thương hội xa hơn, vì thế giá thành vật liệu cũng cao hơn, đây là tính thêm cả phí vận chuyển nữa.

Hơn nữa việc này diễn ra quá đột ngột, cho nên Minh Đô thương hội không trữ nhiều hàng, hơn nữa chúng ta lại cần số lượng nhiều và thời gian giao hàng phải nhanh chóng, vì thế Minh Đô thương hội chỉ còn cách nâng cao giá thu mua, vì thế mới xuất hiện giá cao hơn như vậy""Vì sao Lâm Phúc thương hội lại chấm dứt hợp tác với chúng ta?"

Hồng Tiêu đột nhiên hỏi."

Thuộc hạ không rõ.

" Gã thủ hạ lắc lắc đầu:"Dạo này nội bộ của bọn chúng xáo trộn, mà những việc liên quan tới nội bộ như thế chúng ta không có cách nào nhúng tay vào""Đi nghe ngóng thử xem"Hồng Tiêu nói ngắn gọn"Điều này. . . không phù hợp a. . .

" Gã thủ hạ cũng cảm thấy khó khăn, dù sao việc nhúng ta vào nội bộ thương hội khác, là vô cùng cấm kị."

Được rồi.

" Hồng Tiêu cũng không làm gã khó thủ hạ, liền nói: "Ngươi có thể lui xuống.

""Vâng!"

Thủ hạ thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng cáo lui.Hồng Tiêu không rời khỏi phòng làm việc, nàng tập trung suy nghĩ một lát rồi quyết định gửi việc này lên cấp trên, trong bản báo cáo nàng sẽ ghi thêm suy đoán và đề nghị của cá nhân mình.Dù không tính toán ra việc này rốt cuộc như thế nào, nhưng trong lòng nàng vẫn tĩnh nặng như nước.Có người muốn ra tay với bọn họ rồi!"

Đi điều tra thử xem !"

Bỗng nhiên nàng ra lệnh.Từ sâu trong góc tối xuất hiện một bóng đen nhoáng lên rồi biến mất.Những thủ hạ dưới tay nàng quá nghiêng về giảng giải đạo lí, điều này khác hẳn với một người đã chìm nổi trong thế giới ngầm như nàng, nàng chỉ quan tâm tới kết quả.Quá trình cũng không quá trọng yếu.Và nàng cũng tin rằng, cấp trên cũng nghĩ như vậy.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Thương Lăng Tuyết nghe báo cáo của thủ hạ.

Khi nghe xong, đôi mi thanh tú của nàng cũng nhíu lại.Trong công tác, Thương Lăng Tuyết vô cùng cố gắng.

Sau khi bị đe dọa, nàng không dám giở mấy cái trò bịp bợm ra nữa.

Hơn nữa, sau khi trải qua hoảng loạn lúc đầu, nàng cũng dần thích ứng được công tác hiện tại của mình, sau đó nàng phát hiện ra thực lực của hậu trường cường đại hơn xa, so tưởng tượng của nàng.

Thực ra, sau một thời gian công tác, nàng mới hiểu được thế lực đứng sau mình chính là Mạc Vân Hải.Đương nhiên nàng biết rõ cái tên Mạc Vân Hải này có nghĩa là gì!Cái tên Mạc Vân Hải không hề lạ lẫm với những người ở Yêu giới.

Tuy Mạc Vân Hải có địa bàn không lớn, nhưng lại có thực lực cường đại, chuyên môn luyện chế và cải tiến các loại pháp bảo.Trước kia Yêu tộc không có thói quen sử dụng pháp bảo.

Hầu như mọi người đều sử dụng yêu hạch.

Nhưng số lượng Yêu hạch vô cùng nhỏ bé, dẫn đến giá cả của nó rất đắt đỏ.

Nhưng cách đây không lâu trên thị trường bỗng xuất hiện một loại yêu hạch rất thích hợp cho Yêu tộc sử dụng.

Mà điều kì quái chính là, những Yêu hạch này không phải là những vật của tự nhiên, mà là những yêu hạch được luyện chế ra.Rất ít người biết được, những yêu hạch được luyện chế này có nguồn gốc từ Mạc Vân Hải.

Ngay cả Thương Lăng Tuyết, người đã năm lộn trong giới thường hội đã lâu, cũng chỉ là một trong số ít người biết được mà thôi.Mạc Vân Hải giống như một điều bí ẩn, cường đại và thần bí.Pháp bảo, Ma Binh, yêu hạch, tất cả những thứ bọn họ sản xuất ra đều được tiêu thụ ở cả tam giới.Ngay cả một thế lực luyện khí đã thành danh như Thiên Hoàn cũng không có khả năng sản xuất ra ba chủng loại vũ khí cùng lúc a.Vậy mà Mạc Vân Hải lại làm được!Điều này chứng tỏ họ quá cường đại rồi!Nghe nói, chính Mạc Vân Hải chi chủ là người khởi động thời đại thần lực đấy.

Hơn nữa kiện Chuẩn thần binh đầu tiên cũng do tay của Mạc Vân Hải chi chủ luyện chế mà thành.Có thể phục vụ cho một thế lực cường đại như vậy khiến một tia không cam lòng trong nội tâm Thương Lăng Tuyết cũng tan biến không còn chút gì.

Chỉ có điều, nàng cảm thấy rất hiếu kì, tại sao Mạc Vân Hải lại nhìn trúng nàng ?Tuy nàng cũng tự tin vào năng lực của mình, nhưng với một thế lực cường đại như Mạc Vân Hải, ắt hẳn phải có năng lực tìm được người ưu tú hơn nàng chứ.Cho tới tận bây giờ nàng vẫn không hiểu được nguyên nhân của việc này.

Nhưng dù sao nàng cũng biết được đây chính là cơ hội của nàng, một cơ hội tuyêt vời (lớn) a.Thương hội của nàng trước kia cũng chỉ là một tiểu thương hội quản lí một khu vực mà thôi, còn hiện tại, nàng đang chấp trưởng một thương hội có mặt ở cả tam giới, thực lực cường đại này có thể khiến cho tiếng nói của nàng có trọng lượng hẳn.

Nếu như nàng làm tốt công việc hiện tại, thì trong tương lai không xa nàng sẽ trở thành viên trung tâm của Mạc Vân Hải ấy chứ.

Lúc đó chắc chắn địa vị gia tộc của nàng sẽ được nâng lên rất nhiều, nước lên thì thuyền lên thôi.Tuy nhiên nàng cũng có đối thủ cạnh tranh!Nhưng điều đó không làm nàng nhụt chí.

Tuy nàng không có được kinh nghiệm phong phú như Hồng Tiêu, nhưng hãy nhìn lại quãng đường mà nàng đã đi xem, cũng không hề phong hoa tuyết nguyệt(lãng mạn) chút nào đâu.Nàng không sợ hãi việc cạnh tranh.Gần đây thị trường cũng có chút không bình thường, vốn giá cả thần trang không ngừng gia tăng, lại đột nhiên chậm dần thậm chí trong tháng này còn xảy ra hiện tượng sụt giảm giá cả trong thời gian ngắn.Chắc chắn đây là tình huống không bình thường chút nào.Hiện tại chỉ có mấy thế lực có khả năng luyện chế thần trang tốt, trong đó bán chạy nhất là Mạc Vân thần trang, bởi vì chất lượng của Mạc Vân thần trang rất xuất sắc hơn nữa lại có giá cả lại hợp lí.

Còn Thiên Hoàn thần trang tuy là một trong ba thần trang đứng đầu, nhưng giá cả lại đắt hơn Mạc Vân thần trang những hai thành.

Tuy Côn Luân thần trang có uy lực phi phàm nhưng số lượng luyện chế ra lại giới hạn, vì vậy đa số Côn Luân thần trang đều được lưu hành trong nội bộ Côn Luân, tình trạng này có lẽ còn diễn ra trong khoảng thời gian rất lâu nữa.Còn Mạc Vân Hải lại nhận được đơn đặt hàng lớn của Tây Huyền, cho nên số lượng Mạc Vân thần trang được tung ra ngoài thị trường cũng giảm bớt đi nhiều.Trong tình hình như vậy, giá cả thần trang phải tăng mạnh mới đúng.Vậy mà thần trang chỉ tăng nhẹ thậm chí tụt giá, điều này quả thật quá bất thường, khiến Thương Lăng Tuyết cảm thấy cảnh giác vô cùng.Có người có âm mưu xâm chiếm thị phần!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Thanh Hiểu nhanh chóng thân quen với đám người Tả Mạc.Qua lời kể của Thanh Hiểu, Tả Mạc mới biết được toàn bộ câu chuyện.

Hóa ra chủ nhân của Đồ Đằng khôi tràng năm xưa chính là bạn bè thâm giao của Thanh Đằng bộ lạc, chính vì vậy khi thiết kế và xây dựng Đồ Đằng khôi tràng liền có một chi nhánh của Thanh Đằng bộ lạc tiến vào chiếm đóng Hạ cung để giúp đỡ y thủ hộ Hạ cung, đồng thời chi nhánh Thanh Đằng bộ lạc này cũng sinh hoạt ở Hạ cung từ lúc đó.Khi ở Hạ cung, cứ cách một khoảng thời gian ngắn thì chủ nhân của Đồ Đằng khôi tràng lại giúp mọi người bài trừ nguyện lực trong cơ thể.Nhưng không ngờ, bỗng nhiên chủ nhân của Đồ Đằng khôi tràng lại biến mất, mà Đồ Đằng khôi tràng cũng bị đóng lại, dẫn đến việc chi nhánh của Thanh Đằng bộ lạc đang sinh hoạt bên trong cũng bị giam cầm ở Hạ cung.

Nhưng trong cái rủi lại có cái may, nhờ vậy mà bọn họ thoát khỏi cuộc chiến phong tuyệt năm xưa.Nhưng lúc này, nguyện lực trong ánh mặt trời lại trở thành kẻ địch lớn nhất của Thanh Đằng bộ lạc.

Khi những cường giả trong bộ lạc vẫn còn sống sót thì mọi người còn có thể kéo dài được hơi tàn, nhưng khi các cường giả của bộ lạc không ngừng ngã xuống, dẫn đến tình trạng nhân số của Thanh Đằng bộ lạc cũng dần dần giảm bớt.Cứ như vậy cho đến bây giờ chỉ còn một mình Thanh Hiểu.Có lẽ, do Thanh Hiểu sống từ nhỏ trong Hạ cung nên cơ thể của nó mới sinh ra một chút kháng tính với nguyện lực trong ánh mặt trời.

Nhưng kể cả như thế, nếu đám người Tả Mạc mà không xuất hiện, thì e rằng không đến hai mươi năm nữa thôi, Thanh Hiểu cũng sẽ bị nguyện lực ăn mòn dẫn đến tử vong.Lúc đó, phiến rừng xanh này cũng theo cái chết của Thanh Hiểu mà hoàn toàn biến mất.Nghe thấy vậy, ngoài thổn thức ra Tả Mạc còn cảm thấy may mắn, may mắn là lần này mình đã đến đây.Thanh Hiểu hoạt bát thông minh, lại thiên chân vô tà(lương thiện), nên mọi người đều vô cùng yêu thích nó.

Mà cái phiến rừng rậm rạp này cũng là nơi tu luyện rất tốt với Thanh Hiểu, khiến cho Thanh Đằng thần lực bên trong cơ thể nó cực kỳ tinh thuần.

Ngoai trừ thiếu thôn kinh nghiệm chiến đấu ra, chỉ nói về phương diện thực lực, thì thực lực của nó khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.Nhất là gốc Thanh Ba Huyền trên tay nó có uy lực cực kì đáng sợ.

Dường như thiên phú trời sinh của nó đã biết sử dụng Thanh Ba Huyền vậy, sợi Thanh Ba Huyền dài như vậy mà trên tay nó lại trở lên rất nghe lời, mỗi chiêu nó xuất ra đều xuất quỷ nhập thần lại còn liên tục thay đổi khiến Quỷ Vụ đồng cũng há hốc mồm.Nhờ có Thanh Hiểu hướng dẫn (viên du lịch), việc đi lại trong phiến rừng trở lên vô cùng dễ dàng.

Thanh Hiểu hiểu rõ từng tấc đất ở nơi này, thông thuộc đến mức, nó đi mà chẳng thèm để ý tới phương hướng.Đám người đi theo Thanh Hiểu nên nhanh chóng bước tới bìa khu rừng.Lúc này trước mặt mọi người hiện ra một đại dương kéo dài vô tận, bên trên có những luồng phong bạo (bão) gào thét.Chương 810 : Tỉnh lạiDịch giả : nhatchimai0000Biên tập : nhatchimai0000Dường như phân chia rõ ràng thành hai phần dọc theo rừng cây.Một bên là rừng cây rậm rạp, một bên là biển lớn mênh mông.

Nửa bên này là mặt trời chói chang nóng nực, nửa bên kia là phong bạo nộ hào (biển động dữ dội).Mây đen kìn kịt, mưa giăng đầy trời còn có xen lẫn mưa đá.

Mưa đổ ầm ầm xuông biển, nước biển phẫn nộ gào thét, cuồng phong tạo thành vòi rồng cao đến vài dặm.

Sấm sét vang dội trong tầng mây và trên biển cả.Ai ai nhìn thấy đều một bộ sắc mặt ngưng trọng, người nào cũng cảm nhận được sức mạnh vô cùng cuồng bạo ẩn chứa trong đó.Nhưng mà, ngoại trừ xông lên phía trước, bọn hắn không còn có lựa chọn nào khác."

Kết trận!

Mọi người chú ý vị trí của nhau."

Tả Mạc dặn dò bên dưới xong xuôi liền giơ tay tóm Thanh Hiểu rồi ngoái sang Tông Như bảo: "Liệu có thể dùng Tam Tương Bảo Trượng dẫn động tia chớp hay không."

Tông Như gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Mọi người đều đã trải qua huấn luyện nghiêm túc nên nhanh chóng kết thành trận thế.

Những cao thủ như Vi Thắng, Tằng Liên Nhi lẳng lặng đứng vào vị trí mắt trận.Tại Mạc Vân Hải, dù thực lực cao hay thấp đều phải trải qua việc tu luyện chiến trận, ngay cả Vi Thắng cũng không ngoại lệ.

Trong con mắt Tả Mạc thì nếu có thể dung nhập cao thủ đỉnh giai vào chiến trận, khi chiến đấu đại quy mô có thể phát huy thực lực cường đại.Điều này là do tham khảo Ma tộc chiến pháp.

Trong chiến pháp của Ma tộc, Chiến Tướng là một người cường đại nhất, là Chiến tướng sở hữu tất cả sức mạnh hội tụ lên bản thân mình để tiến hành công kích.Đến cảnh giới như Vi Thắng thì sự lý giải về chiến trận so với Chiến Tướng thông thường sẽ lợi hại hơn nhiều lắm.

Bởi vì họ rất mẫn cảm với sức mạnh, lực khống chế càng mạnh hơn nữa.Nhìn thấy đội hình kết cần cực kỳ siêu cường có phần phô trương, trong lòng Tả Mạc tràn ngập cảm xúc, hào khí vạn phần hô: "Đi thôi!"

Một đoàn người liền một đầu đâm vào trong gió lốc.Dù trước đó mọi người đã có dự đoán nhưng khi thực sự xông vào trong gió lốc, cảm giác cũng thật khác!Khi xâm nhập vào bão tố, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, trong tai chỉ có những tiếng rít mà không nghe được gì cả.

Cuồng phong phẫn nộ gào thét, bên trong tràn ngập vô số phong cương như là lưỡi đao đánh lên quang quyển (vầng hào quang) của trận thế, hoa lửa tung toé khắp nơi.

Mưa với mưa đá lại càng là phô thiên cái địa nện tới.

Dường như trận mưa có khả năng ăn mòn kỳ dị.

Mưa đá giội vào quang quyển của trân thế lập tức lan tràn ra một mảnh băng sương.Sức mạnh bão tố như vô cùng vô tận.

Trận thế mà mọi người kết thành giống như chiếc lá cây bay loạn trong cuồng phong, căn bản không cách nào ổn định lại được.Bên trên là tầng mây dầy đặc, hào quang ẩn hiện chớp động.

Bỗng nhiên, một luồng sét từ trong mây phóng ra, nó đánh thẳng vào trận thế.Tông Như đã chờ từ lâu, y không chút do dự giơ Tam Tương Bảo Trượng lên.Kịch roẹt roẹt!Tia chớp thô to đánh trúng vào Tam Tương Bảo Trượng.Tông Như chỉ cảm thấy tay nặng hơn một chúg, quang mang trong viên cầu trong suốt óng ánh của Tam Tương Bảo Trượng sáng rực lên.

Tia chớp chạy vào viên cầu bên trong Lôi Mẫu chùy, Lôi Mẫu chùy hiện lên ngân quang nhàn nhạt.Tông Như thở một hơi thả lỏng.

Uy lực của Tam Tương Bảo Trượng quả nhiên lợi hại!Nhưng vào lúc này, bầu trời bỗng dưng chớp động liên tục mấy lần, sắc mặt Tông Như đại biến.

Phản ứng không kịp nữa rồi.

Kịch roẹt roẹt!

Ba luồng sét thô to liên tục đánh xuống, tất cả đều đánh trúng Tam Tương Bảo Trượng.Tông Như cảm thấy ngực như bị búa tạ đánh trúng, y hét lên một tiếng đau đớn.Tam Tương Bảo Trượng không chút tổn hại, nó cắn nuốt bốn luồng sét vào Lôi Mẫu chùy, Ngân Quang càng sáng lên, xung quanh bao phủ một tầng điện mang ngoằng nghèo mảnh mai.Tinh thần Tả Mạc cũng như lâm đại địch.

Bên trong giọt mưa ẩn chứa một sức mạnh cổ quái, nó không ngừng làm tiêu hao quang quyển trận thế.Uy lực mỗi một giọt mưa rất nhỏ nhưng cả trời mưa như trút.

Mỗi lúc có vô số hạt mưa đánh vào quang quyển, sức lực của mọi người nhanh chóng tiêu hao.Hơn nữa đây là mưa đá!Đáng chết thật!Trong lòng Tả Mạc lo lắng nhưng không bối rối.Tia chớp đã có Tông Như và Tam Tương Bảo Trượng nên không cần lo lắng, còn cái giọt mưa kia và mưa đá kia phải giải quyết thế nào bây giờ?

Mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, sao ngay bản thân mình lại bỏ quên vật kia nhỉ?Khẽ lật cổ tay, một cái phiên cũ nát hiện ra trong lòng bàn tay, Vũ Phiên Lệnh!Tả Mạc ném nó cho Quỷ Vụ đồng: "Dùng thế nào?"

Quỷ Vụ đồng đã mong ước Vũ Phiên Lệnh từ lâu, vũ và vụ có thuộc tính gần tương tự nhau.

Đối với nó thì đây chính là một kiện bảo bối tiện lợi.

Tuy nhiên nó cũng biết mình là một con ma mới, ma mới chưa có chút công lao nào nên không dám mở miệng đề cập đến bảo bối tốt bậc này.

Nó sợ khi nói ra đại nhân giận quá trực tiếp đánh chết.Nghe thấy Tả Mạc hỏi nó có biết dùng hay không, nó vui mừng quá đỗi, liên tục gật đầu: "Biết dùng, biết dùng!"

Vũ Phiên Lệnh năm xưa là một kiện bảo bối cực kỳ tốt thuộc loại nhất nhất đẳng!Tả Mạc không nói nhiều, hắn ném Vũ Phiên Lệnh cho Quỷ Vụ đồng.Quỷ Vụ đồng quả nhiên không gạt người.

Nó lắc lắc Vũ Phiên Lệnh vài cái, những hạt mưa bên ngoài dường như nghe lời, nhất loạt tránh mọi người.

Mọi người cảm thấy áp lực giảm nhẹ, giọt mưa vốn ăn mòn tiêu hao sức lực mọi người nhiều nhất.

Giờ đây không còn bị áp lực nữa, ai cũng nhẹ nhõm, sự thoải mái không nói lên lời."

Thành công rồi!

Cũng có chút ít tài vặt đấy!"

Tả Mạc với vẻ mặt bất ngờ, biểu dương.Quỷ Vụ đồng ưỡn ngực phình bụng, vẻ mặt đắc ý.

Nó trong hình dáng đứa bé nên làm ra vẻ ta đây thật là tức cười.

Tuy thế, con hàng này dù nội tâm đắc ý tràn cả ra ngoài nhưng ngoài miệng vẫn cực kỳ khiêm tốn, nó đáp: "Là do công dụng của Vũ Phiên Lệnh."

Tả Mạc hào phóng cho: "A..., không tệ.

Về sau Vũ Phiên Lệnh coi như cho ngươi, ngươi không nên lãng phí bảo bối tốt như vậy nhé!"

Quỷ Vụ đồng giống như bị một cái gì từ trên trời giáng xuống nện trúng đầu.

Đầu nó to lên, cảm giác bồng bềnh như sắp ngất.

Nó vừa mới chóng mặt một chốc mà ngay lập tức mưa ở bên ngoài lại điên cuồng đập lên quang quyển."

Cố làm cho tốt!"

Tả Mạc chửi ầm lên, trừng to hai mắt: "Nếu làm không tốt, lập tức thu hồi!"

"Á!"

Quỷ Vụ đồng như ở trong mộng mới tỉnh, vẻ mặt lo lắng, tay ôm chặt Vũ Phiên Lệnh lắp bắp liên tục: "Làm tốt!

Nhất định làm tốt!"

Áp lực lần nữa nhỏ đi.Tả Mạc thở một hơi thả lỏng, mặc kệ cái tên gia hoả có cái đầu không quá linh hoạt.

Tia chớp và trận mưa đều được giải quyết rồi, hiện tại chỉ còn lại có mưa đá và phong cương.

Quang quyển trận thế thoáng hiện chùm hoa lửa, từng vòng băng sương liên tiếp nối nhau, cái này mất cái kia sinh ra.Đối với cái này thì trận thế tiêu hao không lớn.Tuy nhiên ai mà biết đại dương mênh mông dài rộng đến nhường nào?Trận thế duy trì liên tục năm ngày có thể không có vấn đề.

Mười ngày, miễn cưỡng cũng được.

Mười lăm ngày thì dường như đã đến tới hạn rồi.

Quá mười lăm ngày. . .Tả Mạc hỏi Thanh Hiểu: "Ngươi đã tới chỗ này chưa?"

"Chưa."

Thanh Hiểu trung thực lắc đầu, trên mặt nó không chút sợ hãi mà chỉ ngước con mắt tò mò nhìn ra ngoài.Trong lòng Tả Mạc thoáng thất vọng.

Hắn cắn răng, coi như hết cách rồi, chỉ có kiên trì xông về phía trước thôi.Đoàn người kết thành trận thế bay liên tục mười ngày liên tiếp vẫn chưa có dấu hiệu rời được khu vực bão táp.

Bọn hắn đã từng thử phi lên tầng mây, dù cho khi bay trong mây không có bão táp như bên dưới nhưng lại có vô số sấm sét phô thiên cái địa điên cuồng đánh vào.Cái cảnh tượng đó làm cho mọi người sợ trắng bệch cả mặt, đành phải nhanh chóng bay xuống.

Chưa ai từng thấy lôi điện rậm rạp chằng chịt đến thế.

Ngay cả Tông Như, tay cầm Tam Tương Bảo Trượng gặp phải lôi điện khủng bố như thế cũng chỉ có một kết quả là hôi phi yên diệt mà thôi.Thế vào đường cùng, mọi người chỉ có thể kiên trì chịu đựng gió lốc.Nhìn thấy trên khuôn mặt mọi người hằn rõ sự mỏi mệt, Tả Mạc biết là cần nghỉ ngơi rồi."

Mọi người dừng lại nghỉ ngơi một lát."

Tả Mạc bảo mọi người ngừng lại, sau đó từ trong giới chỉ lấy ra một tòa thành trì nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay."

Vương Cấm Chi Thành"Vương Cấm Chi Thành bay lên trên không trung nhanh chóng lớn lên.

Trong nháy mắt, bọc mọi người vào trong đó.Trong khoảng khắc mọi người cảm thấy thật bình yên, tiếng gào thét gào rít giận dữ đập vào mang tai không còn chút nào.

Mọi người như được ở trong một thế giới khác, bên ngoài cuồng phong phẫn nộ gào thét, băng vũ đan xen, mà ở trong này tĩnh lặng bình an.

Thành trì trôi nổi trên không trung không ngừng hiện lên phù văn thần bí mà phức tạp, để cho mọi người cảm thấy sự an toàn thật kỳ diệu.Liên tục mười ngày ai cũng căng cứng thần kinh nên mọi người đã mệt mỏi đến mức không chịu nổi.

Gặp được cơ hội nghỉ ngơi thở dốc, tất cả mọi người khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu khôi phục thần lực.Thể lực của Tả Mạc đang nhanh chóng khôi phục.

Ở trong Vương Cấm Chi Thành, thể lực của hắn khôi phục với tốc độ nhanh hơn so những người khác.Cái cơ hội được thở thế này thật là quý giá.Trong lòng Tả Mạc thầm hô may mắn, may mà mình không quên Vương Cấm Chi Thành.Lại nhớ, Tả Mạc đã tốn nhiều thời gian chỉnh đốn lại trí nhớ của mình, một vài chuyện ẩn sâu trong trí óc hoặc đã thành từng mảnh đều được bới ra.

Còn toà thành kia thì không ngừng hoàn thiện trong đầu hắn, hắn một lần nữa luyện chế lại Vương Cấm Chi Thành.Hắn càng khắc sâu lý giải về phù trận, khi tài liệu sung túc thì mới luyện chế Vương Cấm Chi Thành.

Việc này so với trước kia càng thêm chắc chắn, uy lực cũng cường đại hơn.Luyện chế lại một lần nữa Vương Cấm Chi Thành cũng là vì những ký ức mơ hồ trong trí nhớ.

Dù Vương Cấm Chi Thành được luyện chế lại một lần nhưng cấp bậc của pháp bảo này đối với hắn không có trợ giúp trực tiếp như Thần Binh.Không ngờ được những kỷ niệm tuổi thơ lại cứu được hắn một mạng.Tả Mạc cười khổ, tâm tình phức tạp nổi lên trong lòng.Đảo mắt nhìn chung quanh thì đại bộ phận trong nội thành đều giống như trong trí nhớ như đúc.

Sau khi luyện chế lại Vương Cấm Chi Thành thì đây là lần thứ nhất hắn vào trong đó.Cái cảm giác quen thuộc xen lẫn lạ lẫm thật không nói lên lời.Hắn lắc đầu cười tự giễu bản thân.

Sự tình khẩn yếu ngay trước mắt như vậy mà bản thân lại phân tâm cảm khái.Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên chú ý tới A Quỷ thật khác thường.A Quỷ bỗng nhiên đứng dậy."

A Quỷ, sao vậy?"

Tả Mạc hơi nóng vội, hắn vội vàng đi ngay theo sau.A Quỷ mắt điếc tai ngơ, dường như không không nghe thấy gì.

Nàng cứ đi dọc con đường mòn, đi rất từ từ.

Ánh mắt của nàng không còn trống rỗng mà hiện vẻ mê mang.Bước chân A Quỷ rất chậm, khuôn mặt trước giờ không biểu cảm nhưng hiện tại thì có vẻ như chấn động.Tả Mạc chột dạ.A Quỷ dường như rất quen thuộc nơi này, nàng cứ lẳng lặng tiến bước, khuôn mặt lại trở lại đờ đẫn như trước.Tả Mạc đã hiểu, nhất định là A Quỷ còn lưu lại một vài mảnh ký ức vụn vặt, khung cảnh quen thuộc của Vương Cấm Chi Thành khơi lại một phần trí nhớ của nàng.A Quỷdường như rất quen thuộc nơi đây, nàng cứ rẽ ngang rẽ dọc rồi đi vào một cái tiểu viện.Bàn tay đặt lên cửa, đẩy nó ra.Tả Mạc bước chân nặng nề, tiểu viện này. . .

Cái tiểu viện này. . .Một hình ảnh mơ hồ loang loáng trước mắt.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※"Cái tên Quỷ Quỷ này khó nghe quá."

Tiểu nam hài lầm bầm tự nói, động tác của tay vẫn không chút chậm chạp.Tiểu nữ hài nghiêng đầu nói: "Quỷ Quỷ cảm thấy hay mà!"

"Tu luyện như này thật không thú vị gì cả, tại sao ngươi phải dụng lực như thế?"

Tiểu nam hài tỏ vẻ khó hiểu, hắn cẩn thận xử lý miệng vết thương trên chân của tiểu nữ hài.Tiểu nữ hài đau quá nên mắt mọng nước, giọng nói hơi mếu máo nhưng vẫn kiên định lắm bởi: "Bởi vì chỉ có trở thành mạnh mẽ mới có thể bảo vệ thiếu gia ""Ở đây rất an toàn, căn bản không cần bảo hộ, ta cũng không thích ra ngoài."

Tiểu nam hài lắc đầu quầy quậy."

Vạn nhất có ngày nào đó thì sao?"

Tiểu nữ hài nghiêng đầu hỏi.. . .※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※"Thiếu gia. . ."

Một thanh âm ngọng nghịu vang lên bên tai, âm thanh giống hệt như khi còn nhỏ . . .

A a. . .

Là ảo giác rồi. . .Trong lòng Tả Mạc rất khó chịu, hắn hít thật sâu rồi thở mạnh ra một bầu buồn bực.Hắn ngẩng đầu, đối diện là một cặp mắt.Tả Mạc ngây người.Chương 811 : Thiên Hoàn đánh úp toàn diệnDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Thiên Hoàn!Kết quả điều tra khiến cho dù là Hồng Tiêu hay là Thương Lăng Tuyết đều cảm thấy việc này quá nghiêm trọng, lập tức hai người báo cáo lên trên.Thiên Hoàn đang đả kích Mạc Vân Hải ở mọi phương diện trên thị trường.

Rất nhiều thương hội có quan hệ chặt chẽ với Mạc Vân Hải trên lĩnh vực cung ứng tài liệu, đều bị Thiên Hoàn gây áp lực liên tục, ép bọn họ phải ngừng hợp tác với Mạc Vân Hải.Điều này dẫn đến con đường cung ứng tài liệu của Mạc Vân Hải bị gián đoạn.Còn về phương diện thần trang, Thiên Hoàn bắt đầu mở rộng việc quảng bá cho Thiên Hoàn thần trang, hơn nữa bọn họ còn giảm giá cả của Thiên Hoàn thần trang xuống để thu hút người mua.

Không chỉ như vậy, Thiên Hoàn còn gây áp lực và dụ dỗ những thế lực có đơn đặt hàng với Mạc Vân Hải để bọn họ quay trở lại đặt hàng của Thiên Hoàn.Phương pháp trên đã khiến số lượng tiêu thụ của Mạc Vân Thần Trang bị giảm sút nghiêm trọng, mà điều đáng sợ hơn chính là, con đường cung ứng tài liệu bị gián đoạn khiến giá cả của Mạc Vân Thần Trang tăng lên chóng mặt.Sở dĩ Mạc Vân thần trang có được thanh danh lớn như vậy, bởi vì những nguyên nhân làm lên danh tiếng của nó như giá cả hay quảng bá, trước kia Thiên Hoàn không thèm làm những việc đó.

Trước kia Thiên Hoàn đã quen với việc người khác phải đến để cầu cạnh mình.

Đơn giản vì, trong suy nghĩ của Thiên Hoàn, không ai có thể cạnh tranh với họ trong phương diện luyện khí.Nhưng hiện tại Thiên Hoàn đã bị Đại trưởng lão cảnh tỉnh, vì thế bọn họ bắt đầu điều chỉnh lại suy nghĩ trước kia của mình.Nếu như suy nghĩ cặn kẽ có thể thấy, Mạc Vân Hải cũng chỉ là một thế lực mới nổi lên trong lĩnh vực luyện khí, còn Thiên Hoàn lại là một thế lực cự phách đã tồn tại rất lâu trong phương diện này.

Trong cả ngàn năm đã qua. lúc nào Thiên Hoàn cũng là kẻ đứng đầu lĩnh vực luyện khí, sau cả ngàn năm kinh doanh như vậy, khiến xúc tu của nó đã vươn đến từng ngóc nghách của Tu Chân Giới.

Thiên Hoàn có danh tiếng, tài nguyên, nhân mạch (quan hệ) hơn xa Mạc Vân Hải mới quật khởi.Trước đây.

Thiên Hoàn không coi Mạc Vân Hải vào mắt, bởi vì bọn họ nghĩ Mạc Vân Hải không phải đối thủ có cùng cấp độ như bọn họ.Chính vì thái độ kiêu căng tự phụ ấy mà Thiên Hoàn đã phải trả một cái giá quá đắt trong thời gian vừa qua.Nhưng hôm nay Thiên Hoàn đã thức tỉnh, bọn họ đã bỏ cái thái độ cao cao tại thượng, bắt đầu dùng thái độ nghiêm túc chiếm lĩnh thị trường.

Một Thiên Hoàn như vậy, có thể bùng nổ ra lực lượng đáng sợ đến mức độ nào đây?Cả thị trường như bị cuốn vào cơn bão gió.Khi Thiên Hoàn đã lộ ra răng nanh của bọn họ ở phương diện thị trường, lĩnh vực mà bọn họ đã kinh doanh cả ngàn năm, thì ngay cả Côn Luân cũng không thể chống lại.

Bởi vì lĩnh vực này đã quá quen thuộc với bọn họ, cho nên trước mắt bọn họ sự chuyển biến phức tạp của thị trường cũng trở lên cực kì đơn giản.Công kích của Thiên Hoàn sắc bén hơn tưởng tượng của Mạc Vân Hải.Chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa tháng, gần như tất cả các thương hội cung ứng tài liệu đều chấm dứt hợp tác với Mạc Vân Hải, quay đầu trở lại trận doanh của Thiên Hoàn.Mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh tới mức Mạc Vân Hải không có thời gian mà phản ứng nữa.Con đường tiêu thụ thần trang đã bị gián đoạn.Điều này khiến Mạc Vân Hải bị rơi vào nguy cơ chưa từng có.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Trong thức hải, sắc mặt Bồ Yêu và Vệ trở lên trầm ngâm.Nguy cơ hiện tại của Mạc Vân Hải đã được thông qua Thập Chỉ Ngục truyền đến tai Bồ Yêu.

Bồ Yêu và Vệ đều là những nhân vật đã thành tinh nên lập tức ý thức được mức độ nguy hiểm của chuyện này.Bọn họ cũng không ngờ, Thiên Hoàn có thể buông bỏ cái bộ mặt cao cao tại thượng để tranh giành thị trường với Mạc Vân Hải.

Hơn nữa thực lực của Thiên Hoàn trên lĩnh vực thị trường cũng khiến hai người bọn họ khiếp sợ suýt xoa.Lúc trước Mạc Vân Hải bị Truyền Tống Trận ảnh hưởng, khiến hiện nay chỉ có vài tòa Truyền Tống Trận còn hoạt động, vì vậy con đường cung ứng vốn là vấn đề rất lớn từ trước.

Nay Thiên Hoàn lại dùng thêm mấy chiêu thức cắt đứt cung ứng, chẳng phải đẩy Mạc Vân Hải lùi dần đến chỗ chết.Rất nhiều tài liệu tuy có phẩm giai không cao, nhưng nhu cầu và tiêu hao rất lớn, vì thế một khi con đường cung ứng bị cắt đứt, ảnh hưởng của nó không chỉ tính trên phương diện thần trang nữa.

Tuy Tây Huyền có thể cung ứng tài liệu cho Mạc Vân Hải, nhưng không thể có chuyện bất cứ tài liệu nào cũng đi theo con đường Tây Huyền.

Thế cục hỗn loạn ở Tây Huyền khiến cho rất nhiều cơ sở sản xuất đã bị hoang phế (DG: đoạn này tớ thêm: hơn nữa con đường cung cấp bị rơi vào tay đối phương là hết sức nguy hiểm, mặc dù bọn họ đang kết minh).Những chiêu thức mà Thiên Hoàn xuất ra có thể nói là nhanh, chuẩn, độc!Việc luyện chế thần trang bị gián đoạn cũng ảnh hưởng đến Tay Huyền.

Bởi vì dưới tình trạng như hiện nay Mạc Vân Hải không thể hoàn thành đúng thời hạn theo đơn đặt hàng.Bồ Yêu và Vệ cũng biết, thế công của Thiên Hoàn không chỉ có như vậy.

Nếu như hai người bọn họ là Thiên Hoàn, chắc chắn họ sẽ phái người tới Tây Huyền để du thuyết(dùng lời nói để lôi kéo người khác về phía mình).Mạc Vân Hải có thần trang thì Thiên Hoàn cũng có thần trang, hơn nữa năng lực sản xuất của Thiên Hoàn lại cường đại hơn Mạc Vân Hải nhiều lắmNếu lúc này Thiên Hoàn ném ra miếng mồi kết minh, thì sức chống cự của Tây Huyền còn lại bao nhiêu đây?Thiên Hoàn cường đai hơn Mạc Vân Hải rất nhiều, vì thế một khi Thiên Hoàn bỏ qua ý định chiếm lĩnh Tây Huyền, thì đối tượng kết minh của Tây Huyền là Thiên Hoàn sẽ có lợi hơn so với Mạc Vân Hải.Đơn giản vì, thực lực của Thiên Hoàn cường đại hơn thôi!Khi tình hình đã chuyển biến đến mức như vậy thì đó cũng là lúc Mạc Vân Hải bị nhấn chìm trong nguy cơ tứ bề!Tam Cường quây quanh rình rập.Thật là đúng là bốn bề thọ địch mà, còn Cửu Đại Thiện Môn cũng đang nội chiến liên miên, chưa biết lúc nào sẽ gặp phải cảnh phân liệt, sao có thể chống cự được Tam Cường liên thủ.

Kể cả Mạc Vân Hải có liên kết với Cửu Đại Thiện Môn cũng không thể nào cản bước chân của bộ ba truyền thống a.Chỉ sợ đến lúc đó, Cửu Đại Thiện Môn vì sinh tồn của mình cũng phải đảo ngũ thôi.Khi thế cục đã diễn biến đến mức như vậy, thì trước mặt Mạc Vân Hải chi có một con đường đó chính là diệt vong.Thiên Hoàn thật coi trọng Mạc Vân Hải quá nha!Bồ Yêu và Vệ đưa mắt nhìn nhau, trên miệng cả hai đồng thời nở ra nụ cười khổ!Mạc Vân Hải đã cận kề nguy hiểm!※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Sào Hưng nhẹ nhàng hớp một ngụm mỹ tửu, khuôn mặt hiện lên vẻ thỏa mãn: "Chiêu thức ấy của Thiên Hoàn quá đẹp mắt, tất cả mưu kế đều là mưu đồ công khai, đường đường chính chính mưu đồ công khai a, vậy mà thoáng một cái đã đánh bay lợi thế của Mạc Vân Hải rồi đẩy họ vào nguy hiểm"Lâm Khiêm cũng cười, nói: "Xem ra, chúng ta sẽ được yên tĩnh một khoảng thời gian rồi, hiện tại chỉ cần phối hợp với Thiên Hoànép chiến bộ của Tay Huyền đang ở biên giới rút lui về hậu phương, rồi làm Tây Huyền an tâm nữa là ổn”Tâm tình của hai người lúc này vô cùng thoải mái.Khác với Tây Huyền như ánh nắng cuối ngày, Mạc Vân Hải đầy sức sống mới là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của Côn Luân.

Mạc Vân Hải đang tấn công Ma giới với thế như chẻ tre, đã thể hiện ra chiến lực vô cùng cường đại.

Điều đó khiến Côn Luân ăn ngủ không yên.Nếu như chiến lược tấn công lần này của Thiên Hoàn mà thành công thì thế cục Tam Cường truyền thống vây công Mạc Vân Hải coi như đã định hình.Lúc đó Mạc Vân Hải có chạy đằng trời !Không ai có thể ngờ được một thế lực thoạt nhìn rất cường đại như Mạc Vân Hải lại có điểm yếu chí mạng tới như vậy.

Dưới thế công liên hoàn của Thiên Hoàn, những điểm yếu của Mạc Vân Hải đã hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người.Đó chính là, địa bàn của Mạc Vân Hải quá nhỏ!Nếu tính trên phương diện an toàn, thì địa bàn nhỏ cũng tương ứng với phòng thủ dễ.

Nhưng nếu tính trên phương diện luyện khí thì địa bàn nhỏ chính là điểm yếu chí mạng. một khi nguồn cung ứng tài liêu bị gián đoạn lập tức bọn họ sẽ gặp phải tình huống cực kì nguy hiểm.Lúc đó các Chiến bộ với chiến tướng chẳng có chút dụng nào!Đây chính là một chiến trường khác!Trong lòng Sào Hưng khẽ động, trong đầu y lại nảy lên một kế hoạch :"Chúng ta có thể sai những người nằm vùng trong Cửu Đại Thiền Môn đi khuyên bảo năm phái còn lại.

Kiểu gì Thiên Hoàn cũng sẽ phối hợp với bọn ta, dù sao bọn họ cũng có người bên trong Cửu Đại Thiền Môn a""Chủ ý này rất tốt"Nghe thấy kế sách của y, hai mắt Lâm Khiêm liền tỏa sáng:"Với tính cách của mấy lão già ấy, trong trường hợp này chắc chắn sẽ chuyển sang thế trung lập không đắc tội với cả hai bên""Trung lập là được rồi.

" Trong mắt Sào Hưng loé lên một đạo hàn mang: "Lúc này mà bọn họ giữ thế trung lập, chính là hoạ vô đơn chí (Nguyên văn: tuyết thượng gia sương- đã tuyết còn thêm sương) với Mạc Vân Hải a!"

"E rằng lần này Mạc Vân Hải có chạy trời không khỏi nắng a!"

Lâm Khiêm trầm giọng nói, trên mặt hiện lên vẻ kích động hiếm thấy.Mạc Vân Hải, chính là mỗi họa lớn trong lòng của hắn!※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※"Sứ giả của Thiên Hoàn đã đi gặp Chưởng môn.

" Thủ hạ thấp giọng bẩm báo.Gương mặt che kín vết thương của Chung Đức vẫn cứng ngắc như nham thạch, trên mặt vẫn không lộ chút tình cảm nào, chỉ nói:"Bọn họ nói gì ?"

Lúc đầu sứ giả của Thiên Hoàn tới gặp Chung Đức, nhưng Chung Đức tránh mặt không gặp.

Dù sao Chung Đức cũng là con người dầy dặn kinh nghiệm.

Chỉ cần thấy lúc mới đến Tây Huyền, đối phương không gặp Chưởng môn mà lại tìm tới Chung Đức trước, điều này cũng nói lên được dụng tâm độc ác của bọn chúng rồi.Nếu không phải Chưởng môn biết y chỉ còn ba năm thọ nguyên, thì khó mà tránh khỏi Chưởng môn sinh lòng nghi kị."

Sứ giả nói rằng, hiện này Mạc Vân Hải không thể hoàn thành số lượng thần trang còn lại, vì thế bọn họ nguyện ý cung cấp cho chúng ta số lượng thần trang ấy"Gã thủ hạ cẩn thận bẩm báo : "Sứ giả còn nói, những này thần trang đều là Tây Huyền thần trang đã được điều chỉnh đặc biết chỉ dùng cho Tây Huyền chúng ta.

Hơn nữa Thiên Hoàn nguyện ý kí kết minh ước với chúng ta.

Ngoài việc hai bên không tuyên chiến với nhau, còn có, nếu Côn Luân tiến đánh Tây Huyền thì Thiên Hoàn sẽ có nghĩa vụ tuyên chiến với Côn Luân, minh ước này có giá trị mười năm"Những người bên cạnh Chưởng môn đều là người của Chung Đức, cho nên y mới có thể nắm rõ mọi chuyện như vậy."

Sau đó thì sao?"

Trên mặt Chung Đức vẫn không lộ ra chút biểu hiện gì, hỏi tiếp."

Chưởng môn cũng chưa quyết định, chỉ nói vài ngày sau sẽ trả lời"Thủ hạ nói."

Chưởng môn động tâm rồi.

" Chung Đức thản nhiên bảo.Quả nhiên, mọi việc diễn ra y như Chung Đức đã dự đoán.

Ngay đêm hôm ấy Chưởng Môn đã đến quân doanh của Chung Đức."

Chuyện Tây Huyền kết minh với Thiên Hoàn, Chung thúc thấy thế nào?"

Chưởng môn không vòng vo mà vào thẳng vấn đề chính.Còn chuyện thần trang lại trở thành việc không trọng yếu."

Chưởng môn thấy thế nào?"

Trên mặt Chung Đức vẫn không chút tình cảm, hỏi lại.Chưởng môn trầm ngâm chốc lát, rồi nói: "Ta thấy việc này rất có tính khả thi, dù sao chúng ta kết minh với Mạc Vân Hải cũng để chống cự lại với Côn Luân và Thiên Hoàn.

Nếu như chúng ta kết minh với Thiên Hoàn cũng có nhiều lợi ích, ít ra cũng có được thêm mười năm hòa bình"Tuy khuôn mặt của Chung Đức vẫn cứng đờ lắng nghe, nhưng trong lòng y cũng cảm thấy hơi kì lạ.

Vốn y tưởng rằng Chưởng Môn bị thuốc mê làm cho choáng váng đầu óc rồi(bị sứ giả nó hót đến choáng váng), nhưng không ngờ hắn vẫn có thể nhìn ra được cái liên minh này cũng chỉ kéo dài được hơi tàn thêm mười năm."

Nếu Tây Huyền chúng ta có thể kéo dài thêm được mười năm, thì chưa hẳn chúng ta không thể tranh giành thiên hạ!"

Trong đôi mắt của Chưởng môn hiện lên tia hưng phán khó tả.Mười năm cơ đấy!Chỉ cần có được thời gian mười năm, Chưởng môn tin rằng, với những thứ còn cất dấu của Tây Huyền, chắc chắn có thể quật khởi một lần nữa.

Đến lúc đó Chung Đức cũng đã chết, chỉ còn một mình hắn nắm trong tay đại quyền. . .Trong mắt Chung Đức hiện lên vẻ mỉa mai, y cũng chẳng thèm để ý tới sự hưng phấn của Chưởng môn."

Ta không đồng ý.

" Chung Đức chậm rãi bảo.Khuôn mặt vô cùng hưng phấn của Chưởng môn như bị dội một gáo nước lạnh khiến hắn trở lên ngây ngốc hẳn.

Hắn ngước con mắt mù mờ nhìn Chung Đức.

Sau cả nửa ngày, hắn mới hỏi lại với cái giọng không chút tin tưởng: "Vì sao Chung thúc lại không đồng ý?"

Hắn không biết vì sao Chung thúc lại không đồng ý việc tốt thế cơ chứ.

Hắn hỏi dồn:"Chẳng lẽ Chung thúc sợ Thiên Hoàn làm trái với minh ước?

Bọn họ nói, sẵn sàng kí kết Minh ước Chưởng môn mà"Đối với tất cả các môn phái, Minh ước Chưởng môn không được phép vi phạm.

Nếu kẻ nào dám vi phạm Minh ước Chưởng môn, thì lập tức cả môn phái sẽ bị ảnh hưởng khiến thực lực của các tu giả trong môn phái đều bị giảm sút.Trong lịch sử từ trước đến nay, chưa có Minh ước Chưởng môn nào bị làm trái."

Ta không đồng ý.

" Chung Đức vẫn giữ nguyên cái bộ mặt lạnh lẽo không chút tình cảm, y chỉ đáp lại như thế rồi xoay người bỏ đi.Chưởng môn Tây Huyền vẫn ngơ ngác đứng yên tại chỗ.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※"Đại nhân, vì sao ngài không đồng ý?"gã Chiến tướng thủ hạ của Chung Đức cũng cảm thấy khó hiểu liền hỏi lại.

Gã là người đã đi theo Chung Đức trấn thủ Uyên Sát tù lao đã nhiều năm, có thể nói gã là một trong những tâm phúc của Chung Đức.Lúc này gã cảm thấy vô cùng kì quái, nếu xem xét trên tất cả phương diện thì việc kết minh với Thiên Hoàn đúng là rất có lợi cho Tây Huyền mà.Nhưng dường như Chung Đức không hề nghe thấy gã nói gì, cái khuôn mặt giống như nham thạch của Chung Đức vẫn nhìn về bóng tối phía xa xa.Chương 812 : Khôi thápDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Tả Mạc và A Quỷ bốn mắt nhìn nhau.

Khuôn mặt đờ đẫn của A Quỷ hơi giật giật, đôi tử nhãn(mắt mầu tím) trở lên mông lung như sương mù, đờ đẫn nhìn như không có tiêu cự.

Không thể nói được hết nỗi hân hoan vui sướng đang trào dâng trong lòng Tả Mạc khi hắn thấy con mắt của A Quỷ không còn vô thần nhìn hắn, cảm giác ấy quả thật quá tuyệt vời.Chẳng biết tại sao, trong tim hắn ngập tràn cảm giác ấm áp khó tả, bỗng nhiên cảm thấy sống mũi mình cay cay.Đây chính là số mệnh hay sao?Tả Mac im lặng nhìn A Quỷ mặc cho nước mắt đang chảy dài trên mặt."

Thiếu gia. . .

"Một bàn tay đang sờ nhẹ trên mặt hắn, lau giúp hắn những giọt nước mắt đang rơiTrước mặt hắn là đôi mắt óng ánh như ngôi sao đang lóe sáng trên bầu trời của A Quỷ.

Đối với hắn, giọng nói thì thầm khi nãy của nàng chính là thanh âm tuyệt vời nhất thế gian."

Thiếu gia không nên khóc. . .

A Quỷ sẽ vĩnh viễn bảo hộ thiếu gia. . .

"Thanh âm không tự nhiên của thiếu nữ còn chút ngại ngùng, cảm giác thủa ấu thơ tràn về không khác gì lúc hai người còn nhỏ.Câu nói của nàng khiến Tả Mạc cảm thấy không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, nước mắt trào ra che mờ tầm mắt.

Hắn cố gắng nhếch nhếch môi muốn tỏ ra mình đang cười, sau đó hắn dùng đôi tay lau đi nước mắt đang trào ra nhưng tầm mắt của hắn vẫn cứ mơ hồ nhìn bóng dáng người thiếu nữ ấy.

Hắn lớn tiếng để che giấu cảm giác trong tim :"Nói bậy!Đừng thấy ta còn trẻ mà coi thường !

Bây giờ đến phiên thiếu gia bảo hộ ngươi rồi!

Nói cho ngươi biết, hiện tại thiếu gia rất lợi hại. . . rất lợi hại. . . , ngay cả mấy phái như Côn Luân và Thiên Hoàn đều bị thiếu gia của ngươi đánh như đánh chó. . .

"A Quỷ chỉ lặng yên nhìn Tả Mạc đang khua tay múa chân khoe khoang, trong con mắt mầu tím (tử nhãn) hiện lên vẻ ôn hòa, vẻ thẹn thùng, sự vui vẻ của người thiếu nữ.A Quỷ thức tỉnh khiến chiến ý trong lòng Tả Mạc trào dâng mãnh liệt.Lúc này, Tả Mạc cảm thấy máu trong người đang sôi lên như đánh tiết canh gà, sức chiến đấu trong người bạo tăng.

Nếu như đúng lúc này Lâm Khiêm mà xuất hiện trước mặt hắn, thì hắn sẵn sàng vác Nghịch Long trảo lao lên đánh Lâm Khiêm như đánh chó.Giẫy dụa phá vỡ được Bất Tử Thần Phạt chính là một vinh dự to lớn.

Nó khiến thực lực của A Quỷ đã được tăng đến mức vô cùng kinh khủng.Tả Mạc hỏi A Quỷ làm cách nào để phá vỡ lời nguyền của Bất Tử Thần Phạt, nhưng vẻ mặt A Quỷ lại hiện sự mờ mịt, có lẽ A Quỷ đã lâu không tiếp xúc với ai cho nên khi nàng nói chuyện hay biểu lộ tình cảm cũng không được tự nhiên như bình thường.Nhưng A Quỷ thoát ra là tốt rồi. . .Niềm vui khiến Tả Mạc như phát điên, hắn cảm thấy lúc này tinh lực trong cơ thể đang dư thừa, ý chí chiến đấu tràn ngập như một con hoang thú, chỉ hận sao không thể phá hủy sạch đại dương vô tận phía trước.Nhưng đâu phải tất cả mọi người ở đây đều là hoang thú, điều mà mọi người cần làm bây giờ chính là ngồi xuống và phục hồi lại thần lực trong cơ thể.Ba ngày đã trôi qua, Vi Thắng sư huynh là người đầu tiên mở mắt.

Sau đó, đến đám người Tằng Liên Nhi, La Ly và Tông Như cũng mở mắt.

Năm ngày sau, tất cả mọi người đều đã khôi phục lại hoàn toàn.Nhưng khi mọi người nhìn thấy nụ cười e thẹn của A Quỷ đang đứng bên cạnh Tả Mạc, lập tức bị chấn kinh.Đây mà là A Quỷ lãnh huyết vô tình và bạo lực sao?Sự tương phản ấy khiến mọi người bị sốc trong khoảng thời gian ngắn, mãi sau mới từ từ thích ứng được.

Duy chỉ có các Tiểu vẫn rất thân thiết A Quỷ như cũ, chúng không ngừng cọ qua cọ lại trên người nàng.Phù văn bao phủ trên bầu trời Vương Cấm Chi Thành cũng ảm đạm đi nhiều, sau năm ngày bị trùng kích liên tục khiến nó phải chịu sự hao tổn kinh người.Thế nhưng những hao tổn này rất đáng giá.

Hiện giờ thần lực trong cơ thể mọi người đều đã khôi phục hoàn toàn khiến trong lòng mỗi người đều tràn ngập niềm tin.Tả Mạc đã không thể giữ được bình tĩnh nữa.

Hắn vung cánh tay lên, hô lớn :"Đi!"

Một lần nữa mọi người lại kết trận và xông vào trong gió lốc.Trong lần xông vào lần thứ hai này mọi người đã có được kinh nghiêm của lần trước lên hành trình lần thứ hai này diễn ra vô cùng thoải mái.Sau khi bay liên tục bẩy ngày.Bỗng nhiên hai mắt Tả Mạc tỏa sáng, hắn chỉ tay về phía trước rồi hô to : "Nhìn xem, chỗ đó kìa!"

Nhìn xuyên qua bầu trời đây bão táp và mưa đá có thể thấy ở phía xa xa ẩn hiện một chấm mầu đen khiến tinh thần mọi người tăng mạnh, tốc độ lập tức tăng lên.

Cả đoàn phi về hướng đó.Càng bay lại gần thì điểm đen đó càng trở lên rõ ràng, đó chính là một Thanh Đồng đại môn(cánh cửa bằng đồng xanh to lớn) đang lẻ loi hiển hiện trên mặt đại dương mênh mông, xung quanh Thanh Đồng đại môn là những bông hoa nắng, ánh mắt trời xuyên thủng mây đen chiếu lên Thanh Đồng đại môn tạo lên khung cảnh vô cùng ngoạn mục.Rốt cuộc cũng bay ra khỏi cái khu vực đáng ghét này!Trong lòng mọi người trào lên cảm giác hưng phấn khó tả, ai có thể ngờ được bọn họ đã ở trong cái phiến đại dương này hai mươi ba ngày rồi.Hai mươi ba ngày!Ròng rã bao ngày bay xuyên qua những cơn gió xoáy trùng trùng điệp điệp, sau khi đến được Thanh Đồng đại môn, tất cả mọi người đều hiện lên khuôn mặt tươi cười.Khi đẩy cánh cửa lớn Thanh Đồng ra, một thông đạo thật dài hiện ra trước mắt mọi người.Lúc này mọi người đều xốc lại tinh thần rồi từ từ tiến về phía trước một cách thận trọng.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, trong thông đạo không hề có cơ quan nào.

Thế nhưng thông đạo lại dài hơn so với tưởng tượng của mọi người, sau khi đi một lúc lâu mới nhìn thấy ánh sáng phát ra ở phía trước.Sau khi đi qua thông đạo, đập vào mặt mọi người là một tòa tháp cao chót vót."

Thượng diện!"

Quỷ Vụ đồng hoan hô một tiếng: "Đây chính là Khôi tháp!

Thần Binh phôi thai hiện đang ở trong đó!"

Mọi người nghe thấy nó nói vậy đâm ra chấn động tinh thần, còn Tả Mạc không ngần ngại hô lớn :"Chúng ta đi lên thôi!"

Lập tức mọi người bay lên.Khôi tràng rất cao, cao đến mức vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, khi mọi người đã bay tới tầng Cương phong vậy mà vẫn chưa đến được điểm cuối của khôi tràng.

Vậy muốn bay tới chỗ cao nhất thì thần lực phải tiêu hao tới cỡ nào a?Mà có lẽ cũng chẳng có ai đủ thần lực đến bay cao như thế a!Điều này khiến khuôn mặt mọi người đều hiện lên vẻ ngưng trọng.Rất nhanh sau đó, những hộ vệ có thực lực yếu bắt đầu ngừng lại.

Lúc này bọn họ chỉ biết thở hổn hển vì không còn chút sức lực nào để bay tiếp.

Hơn nữa hiện tại mọi người đều cách mặt đất không dưới năm sáu trăm dặm, đến độ cao như này kể cả bọn họ có thần kinh cứng cỏi đến mức nào cũng không tránh khỏi việc cảm thấy choáng váng, mặt mũi trở lên trắng bệch.Ngay cả Ngự kiếm phi hành cũng ít khi có người bay tới độ cao như này a.Cương Phong xung quanh sắc bén như đao.Càng bay lên cao thì Cương Phong càng mạnh mẽ.Tả Mạc thấy vậy liền quay lại bảo bọn họ :"Các ngươi cứ xuống dưới đợi chúng ta cũng được"Nói xong hắn và vài người nữa bay tiếp lên trên.Cương phong trên cao càng trở lên vô cùng khắc nghiệt.

Điều này khiến mọi người không thể không cố gắng vận hành thần lực trong người tạo thành một vòng bảo vệ.

Cương Phong xung quanh gào thét rồi liên tục đánh lên vòng bảo vệ tạo thành những đóa hoa lửa nhỏ văng ra bốn phía.

Lúc này mật độ Cương Phong đã trở lên cực kỳ dầy đặc, nếu đứng ở phía xa xa nhìn lại có thể thấy những luồng Cương Phong đang gào thét xông vào mọi người như những viên thiên thạch, sau đó cọ sát với vòng bảo vệ, tạo lên những đóa hoa lửa sáng ngời cả không trung.Chỉ có cách phi nhanh qua mới có thể đảm bảo an toàn.Vì vậy mọi người đều tập trung hết tất cả sức mạnh liều mạng bay lên cao.Ầm!Bỗng nhiên mọi người cảm thấy áp lực xung quanh và những đóa hoa lửa tung tóe đều biến mất không tăm tích.

Hoá ra mọi người đã bay xuyên qua tầng Cương Phong.Mọi người tò mò nhìn xung quanh, thì chỉ thấy phía dưới là một tầng Cương Phong dầy đặc, khắp nơi ngập tràn những ngọn Cương Phong sắc bén, nếu ai mà có thực lực hơi yếu một chút mà bay tới độ cao như này, chắc chắn sẽ bị những luồng Cương Phong khủng bố kia xoắn cho nát bấy.

Chỉ có những người có được thực lực như đám người tả Mạc mới có thể bình yên vô sự bay qua, nhưng những người như vậy chẳng ai rỗi hơi bay lên tầng Cương Phong này để đi dạo cả.Hư vô (hư không), xung quanh là vô tận hư vô, nhưng bên trên phiến hư vô này lại có mặt trời và những ngôi sao cùng hiện ra.

Kì cảnh này đã hấp dẫn ánh mắt mọi người, thì ra ở trên cao mười vạn dặm lại có kì cảnh như vậy.Xung quanh không có Cương Phong cũng làm mọi người yên lòng trở lại.Nhưng khi mọi người ngẩng đầu lên vẫn không thể thấy được điểm tận cùng của Khôi tháp, điều này khiến mọi người không khỏi hít vào một hơi khí lạnh."

Tiếp tục xông lên!"

Tả Mạc cắn chặt răng, rồi dẫn đầu đoàn người bay dọc theo thân tháp. mọi người thấy vậy liền bay theo hắn mà không chút do dự.Nhưng dù vậy trong lòng mọi người đều cảm thấy rung động mạnh, ngọn tháp cao hơn mười vạn dặm a!Đây là thủ bút (một khoản phải bỏ ra) đến bậc nào a!Rốt cuộc vị cường giả sáng tạo ra Đồ Đằng khôi tràng năm đó cường đại đến mức nào !Mười năm vạn dặm!Sau khi bay tới độ cao mười lăm vạn dặm, cuối cùng mọi người cùng nhìn thấy một bóng lờ mờ đang chìm trong bóng tối, đó chính là đỉnh tháp.

Đỉnh tháp có diện tích vô cùng lớn.

Lúc này mọi người khẩn trương hẳn, đến ngay cả Vi Thắng cũng cảm thấy hồi hộp, thế lực đứng sau ngọn tháp cao tới mười lăm vạn dặm chắc chắn vượt qua tất cả các đại môn phái đương thời.Không ai biết được trên đỉnh tháp có cái gì.Nhưng đã đi tới đây thì chẳng ai muốn lùi bước cả."

Mọi người cẩn thận chút!"

Tả Mạc cũng cảm thấy khẩn trương vô cùng.Lập tức mọi người đều tiến vào trạng thái phòng vệ như lâm đại địch.

Họ giảm tốc độ, chậm rãi bay lên phía trên, diện tích trên đỉnh tháp rất lớn, bọn họ phải bay qua rìa của đỉnh tháp mới có thể bay vào trong.Khi mọi người bay qua bờ tháp rồi mới từ từ nhô lên.Khung cảnh hiện lên trước mắt khiến mọi người bị rung động nói không lên lời.Phía trên đỉnh tháp có một bình đài thật lớn, cái bình này lớn đến mức có thể chứa tới cả vạn người nằm trên đó ấy chứ.

Mặt đất trên bình đài phẳng lì như gương, không hề dấu vết khớp nối, giống như chiếc bình đài này là một khối nham thạch bị người ta xẻ ra rồi mài dũa cho bóng loáng vậy.Còn trên bình đài có hàng trăm hàng triệu ngôi sao đang tụ tập, tạo thành một cột sáng lớn, phóng lên từ trung tâm bình đài.Khi mọi người bay tới bên bình đài, chỉ nhìn thấy mặt bình đài phẳng lì như một chiếc bàn trang điểm sáng bóng như gương, bên trên bình đài có một cột sáng được tạo ra bởi vô số ngôi sao trên bầu trời !

Đa số những ngôi sao trong con số hàng trăm hàng triệu ấy đều nhỏ tới mức không thể nhận ra, có lẽ cũng chỉ nhỏ như sợi tóc mà thôi, nhưng có vài ngôi sao chợt sáng chợt tối (lóe sáng), tạo thành những chùm sáng rủ xuống dưới.Nhưng hàng trăm hàng triệu chùm sáng ấy tụ tập với nhau lại tạo lên một luồng sáng chói mắt đến kinh người !Tả Mạc là người đầu tiên tỉnh lại từ trong bàng hoàng.

Độ sáng của những ngôi sao ấy nồng đậm tới mức từ xa vẫn có thể cảm giác được, nhưng nhờ có lòng cố chấp ham mê bảo bối mới làm Tả Mạc tỉnh lại nhanh như vậy.Bởi vì bên trong cột sáng của những ngôi sao kia dường như có một vật nào đó!"

Bên trong cột sáng có cái gì đó!"

Tả Mạc hô lớn.

Tiếng hô của hắn khiến mọi người như bừng tỉnh từ trong mộng, sau đó nhìn chằm chằm vào cột sáng.

Quả thật bên trong cột sáng có một món đồ thoắt ẩn thoắt hiện.Cảnh tượng hiển hiện trước mắt quá chấn động nhân tâm.

Mỗi một bộ phận của Khôi tháp đều ẩn chứa lực lượng cường đại tới mức khủng bố.Khôi Tháp, bình đài sáng như gương, cột sáng tạo bởi những ngôi sao!Mỗi thứ đều là những đại thủ bút, mỗi thứ đều thể hiện ra thủ đoạn chấn nhiếp cả quỷ thần(như quỷ thần ).Thật quá đáng sợ!Mắt nhìn thấy tất cả những thứ ấy đã nằm trong tầm tay, nhưng nỗi kinh sợ trong lòng mọi người vẫn không những không thuyên giảm mà còn tăng lên rất nhiều.

Một nhân vật có cấp bậc cao như vậy mà đã ra tay thiết lập cấm chế thì e rằng mọi người vừa chạm vào thôi cũng đã tan thành mây khói mất.Nhưng đám ngươi ở đây có ai là không phải là người có kinh nghiệm dầy dặn đâu, mọi người đều biết rằng, càng là lúc quyết định thì càng phải cẩn thận.Sau khi tính toán khoảng cách, trong lòng Tả mạc chợt nảy lên một ý tưởng.

Lập tức hắn quay đầu về phía Thanh Hiểu hỏi mượn Thanh Huyền Ba.Độ dài của Thanh Huyền Ba, có thể với tới mà không cần áp sát.Ở trên cái bình đại có quá nhiều chỗ kì quái, nếu như có thể tránh thì không bước lên là tốt nhất.Cổ tay Tả mạc khẽ rung lên, lập tức Thanh Ba Huyền uốn éo phi về phía cột sáng trên bình đài như một con linh xà.Đầu kia của Thanh Ba Huyền truyền tới tay Tả mạc cảm giác khiến trong lòng hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.Thành công rồi!Tả Mạc khẽ cắn răng một cái, hắn tập trung lực lượng truyền vào Thanh Ba Huyền.

Lập tức Thanh Ba Huyền cuộn vòng xung quanh đồ vật trong cột sáng, rồi giật lùi về phía Tả Mạc.RâẦm!Nhưng lần này, dường như Tả Mạc đã chọc phải một tổ ong vò vẽ rồi.Những chùm sáng phát ra từ những ngôi sao dường như cảm giác được bên trong cột sáng đã mất đi thứ gì đó, lập tức tiếp điểm giữa cột sáng và bình đài đột nhiên tan biến như tuyết tan.Biến đổi đột ngột làm đám người Tả Mạc vô cùng sợ hãi, ai nấy vội vàng tung mình bay ra xa.Ken két két!Bề mặt bình đài tiếp xúc với cột sáng bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt rồi từ từ lan tràn ra toàn mặt gương.̀m âẦm!Vết rạn không những không có dấu hiệu dừng lại mà còn có xu dướng lan tràn dọc theo thân tháp xuống phía dưới.Trong khi đám người Tả Mạc còn đang trợn mắt há mồm, thì vết nứt đã lan tràn khắp nơi khiến tòa tháp vô song cao mười năm vạn dặm này bị nứt gẫy rồi ầm ầm sụp đổ!Chương 813 : Minh hữuDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Khi đoàn người Tả Mạc trốn được ra ngoài thì di chỉ sau lưng cũng sụp đổ hoàn toàn.

Những viên đá bên trong đống đổ nát của di chỉ vẫn đang huyền phù trên không như không có trọng lực vậy.

Bầu trời tràn ngập đá vụn, kéo dài tới hơn ngàn dặm.

Nếu như lúc này mà đứng ở phía xa xa nhìn lại thì chỗ này giống hệt như một đám mây đang lơ lửng vậy.Khung cảnh này khiến các đệ tử của Liên Tôn tự đang chiếm đóng ở nơi này sợ tới ngây người.Còn sắc mặt Chưởng môn Liên Tôn tự cũng đại biến, tình hình trước mắt quá kinh người rồi, chẳng lẽ Tả Mạc đã gặp phải tai nạn nào đó?

Càng nghĩ đến điều đó thì sắc măt Chưởng môn lại càng kém.

Trong thời điểm nhậy cảm như thế này mà Tả Mạc bị xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì coi như Mạc Vân Hải cũng xong rồi.

Khác với những môn phái còn lại trong Cửu Đại Thiền Môn, con đường mà Liên Tôn tự có thể lựa chọn không có nhiều lắm.

Bởi vì Liên Tôn tự vừa mới trở mặt cùng với Thiên Hoàn và Côn Luân, vì vậy chỉ có thể đi theo Mạc Vân Hải mà thôi.Lúc này trong lòng nàng chắc gì đã không có ý hối hận, nhưng dù sao nàng cũng không phải con người bình thường, nàng biết rằng lúc này chỉ có thể tự cứu lấy mình thôi.

Hiện tại Mạc Vân Hải đang gặp phải nguy cơ lớn như vậy, mà nàng và Mạc Vân hải như hai con châu chấu cột chung một xe.

Một bên thịnh vượng thì cả hai đều thịnh vượng, một bên sụp đổ thì cả hai cùng chết.Sau khi biết được Mac Vân Hải bị rơi vào cảnh thiếu thốn tài liệu, nàng đã chủ động viện trợ cho đồng minh một nhóm tài liệu.Nhưng do địa bàn của Liên Tôn tự cũng chỉ nhỏ bé cho nên phương diện sản lượng tài liệu cũng không có nhiều ưu thế.

Những môn phái còn lại thì sợ đắc tội với Thiên Hoàn nên cũng chẳng dám giao dịch tài liệu với nàng.Lúc này trong lòng Chưởng môn Liên Tôn tự nóng như lửa đốt.

Nàng vẫn chưa nhìn thấy đám người Tả Mạc đi ra, nàng đã tự mình trấn thủ cửa ra để sớm được gặp Tả Mạc.Khi Chưởng môn Liên Tôn tự nhìn thấy bóng dáng đám người Tả Mạc đang đi ra, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm."

Đi mau!"

Nàng gấp gáp nói.Tả Mạc nhìn thấy bộ dáng nóng vội của Chưởng môn Liên Tôn tự, hắn cho là, e rằng đã có việc gì đó xảy ra rồi, liền vội hỏi :"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Vừa đi vừa nói!"

Chưởng môn Liên Tôn tự chỉ nói một câu rồi bay về phía trước.Tả Mạc thấy vậy cũng không hỏi han nhiều, hắn lập tức bay theo.

Những người còn lại cũng biết đã xảy ra việc lớn, không khí bên trong đội ngũ cũng ngưng trọng hẳn lên.Trên đường đi Chưởng môn Liên Tôn tự đã nói cho Tả Mạc biết tình huống mà Mạc Vân Hải đang gặp phải.

Điều này khiến nội tâm hắn trầm xuống.

Lập tức hắn chạy tới thức hải của mình tìm Bồ Yêu và Vệ rồi hỏi:"Vì sao không nói cho ta biết?"

Hắn có thể khẳng định Bồ Yêu đã biết tin này từ sớm, bởi vì kể cả khi bản thân đang ở trong di chỉ thì với thực lực của Bồ Yêu, lúc nào cũng có thể liên lạc được với Thập Chỉ Ngục"Nói với ngươi thì sẽ tìm được biện pháp sao?"

Bồ yêu hừ lạnh một tiếng.Câu nói của y khiến Tả Mạc chỉ có thể im lặng không tìm được lời nào để phản bác.

Hắn biết rằng, lúc đó bản thân còn đang ở trong di chỉ, khắp nơi tràn ngập nguy cơ, chưa nói đến chuyện không tìm được phương pháp để phá giải, chỉ nói đến chuyện bị phân tâm cũng có thể làm hắn vùi thân trong di chỉ.Tả Mạc cau mày rồi chậm rãi nói:"Hai người có biện pháp nào tốt không?"

"Đây chính là kiến nghị mà Hồng Đoạn và Thương Lăng Tuyết gửi cho ta" Nói xong Bồ yêu ném cho Tả Mạc một quang đoàn (đoàn ánh sáng).Tả Mạc đưa tay cầm lấy, lập tức vô số thông tin ùa vào trong não hắn.Kiến nghị của Hồng Tiêu và Thương Lăng Tuyết cũng rất thích hợp với tình huống này.

Kiến nghị của hai nàng tập trung trên mấy phương diên.

Phương án thứ nhất là tìm cách nâng cao uy lực của thần trang lên mạnh mẽ hơn nữa, để Mạc Vân thần trang có thể chiếm được danh đầu trong bảng xếp hạng ( đẩy mạnh thanh danh của Mạc Vân thần trang).

Phương án thứ hai là, nếu như có thể thì nên sản xuất ra thần trang dành cho Yêu tộc và ma tộc, tuy Mạc Vân thần trang là thần trang vô cùng thích hợp với Mạc Vân thần hệ và cũng là thần trang chủ yếu của Mạc Vân Hải.

Nhưng Ma Thần lực và yêu lực lại khác với Mạc Vân thần lực, vì thế nếu có thể thúc đẩy việc sản xuất hai thần trang loại này thì chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh.

Phương án thứ ba là thúc đẩy việc thu mua tài liệu ở Yêu Tộc và Ma Tộc, nếu có thể tạo được con đường cung ứng ở hai nơi này thì có thể không cần để ý việc phong tỏa của Thiên Hoàn.

Phương án thứ tư là mở rộng linh thực ở bốn mươi bốn giới mới chiếm, để gia tăng sản lượng tài liệu do bản thân tự cung tự cấp.Khi Tả Mạc xem xong bốn kiến nghị này, trong lòng an tâm hơn một chút, không thể không công nhận những kiến nghị này đều rất hợp lí.

Nếu như có thể áp dụng đồng loạt những biện pháp này thì có thể phá vỡ được thế độc quyền của Thiên Hoàn trên thị trường của Tu Chân Giới.

Hiện tại địa bàn của Mạc Vân Hải đã được mở rộng ra một trăm mười ba giới, tuy diện tích như vậy không thể so với Côn Luân hay THiên Hoàn nhưng cũng có thể coi là địa bàn không nhỏ rồi."

Cứ thực hiện theo những phương án này đi.

À, báo với Kim Ô Doanh để họ bắt đầu luyện chế đi" Tả Mạc trầm ngâm rồi bảo.

Nói tới Kim Ô Doanh, hắn lại nhớ tới đơn đặt hàng thần trang kinh người của Tây Huyền.

Xem ra với tình hình trước mắt, cái đơn đặt hàng này lại trở thành gánh nặng rồi. . .Chờ chút!Tây Huyền!Dường như Tả Mạc nghĩ ra được cái gì đó khiến khuôn mặt hắn khẽ biến.Đột nhiên hắn ý thức được rằng, điểm then chốt của việc này không chỉ nhằm đánh vào kinh tế Mạc Vân Hải mà chính là Tây Huyền.

Tài liệu bị phong tỏa, thị trường bị xâm lấn, hai điều đó như một sợi dây thừng đang từ từ thắt chặt cổ Mạc Vân Hải, thế nhưng điều đó cũng chỉ làm bọn hắn hít thở không thông thôi, chứ không phải lấy mạng họ ngay lập tức.Đòn trí mạng là nhắm vào Tây Huyền!Tây Huyền mới là điểm then chốt để dồn họ vào chỗ chết, một khi Tây Huyền phản chiến lập tức sẽ hình thành lên cục diện ba ba nhà liên minh.

Người thứ nhất không chống được liên minh đó hẳn phải là Cửu Đại Thiền Môn.

Trước tình hình hiện tại, năm phái còn lại đang đau khổ chống đỡ đấu tranh nội bộ, nếu lại bị ba nhà đánh vào thì năm phải đó chỉ còn lựa chọn đầu hàng Côn Luân và Thiên Hoàn mà thôi.Chẳng lẽ Tây Huyền sẽ phản chiến sao?Trong đầu Tả Mạc giờ này là một mảng hỗn loạn, hắn là một trong số ít người biết được Chung Đức chỉ còn ba năm thọ nguyên.

Liệu Tây Huyền có phản chiến không?

Nếu Côn Luân và Thiên hoàn nguyện ý kết minh với Tây Huyền thì chắc chắc bọn họ sẽ phản chiến!

Chỉ cần liên minh cùng với Côn Luân và Tây Huyền thì lúc công chiếm Cửu Đại Thiền Môn và Mạc Vân Hải chắc chắn Tây Huyền sẽ theo sau để dây máu ăn phần.

Mà cũng không thể nói chắc được, biết đâu lúc đó Tây Huyền lại lật kèo, điểm này cả hắn cũng có thể nhìn ra, vì thế hắn không tin Tây Huyền lại không nhìn ra được.Đáng chết!Sắc mặt Tả Mạc trở lên vô cùng tệ hại.Sau khi bay đến một nơi yên tĩnh, chưởng môn Liên Tôn tự vội nói nhanh:"Nguyên Hạo nói, lúc nào ngài đi ra thì báo ngay cho nó"Tả Mạc hít sâu vào một hơi để giữ bình tĩnh, hắn biết rằng càng là thời gian nguy cấp thì càng phải bình tĩnh, tránh tình trạng rối loạn.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※"Chiêu thức ấy của Thiên Hoàn quả thực quá lợi hại rồi!"

Cốc Lương Đao lắc đầu cảm khái, khuôn mặt lộ lên vẻ lo lắng: "E rằng lần này Tả huynh đệ gặp phải phiền phức không nhỏ rồi"Sắc mặt Song Vũ cũng trở lên ngưng trọng hẳn, y hỏi:"Chẳng lẽ không có cách nào phá bỏ cục diện này sao?"

Hiểu đang đứng ở bên cạnh khuôn mặt cũng cực khó coi."

Điểm then chốt nằm ở Tây Huyền!"

Khuôn mặt Cốc Lương Đao khẽ co hại, hai chữ Tây Huyền luôn làm tim hắn khẽ nhói lên.

Nhưng tia cảm giác ấy quá nhỏ bé, nhỏ bé tới mức Song Vũ cũng không thể phát hiện được.

Khuôn mặt Cốc Lương Đao tĩnh lặng như nước, ngay cả giọng nói cũng trở lên bình tĩnh như thường :"Chung Đức chỉ có ba năm thọ nguyên, tính đến thời điểm này thì chỉ còn hơn hai năm một chút.

Nếu như không có Chung Đức trấn giữ thì việc Tây Huyền bại vong chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

Dù sao điều này những người ở Tây Huyền cũng có thể nhìn ra được, nhưng nếu Tây Huyền có thể kết minh được với Thiên Hoàn, thì đó lại là cơ hội khó có thể có được"Lời nói của Cốc Lương Đao khiến Song Vũ phải suy nghĩ, trên măt y hiện lên vẻ mịt mờ.

Lúc trước Mạc Vân Hải cường hoành sáng chói như mặt trời giữa trưa vậy mà thoắt một cái đã rơi vào hoàn cảnh tứ bề thọ địch, thậm chí còn sắp rơi vào cảnh sơn cùng thủy tận!"

Đem tài liệu đưa tới Mạc Vân Hải, có bao nhiêu đưa hết bấy nhiêu"Cốc Lương Đao nói chắc nịch.Hiểu cũng không nói lời thừa thãi, chỉ thốt ra một câu :"Được!" rồi nhanh chóng bảo:"Hiện tại chúng ta cũng đang dư thừa tài chính, cũng nên tìm mua tài liệu gửi cho Mạc Vân Hải""Đưa toàn bộ đi!"

Cốc Lương Đao vung tay lên quả quyết.Hiểu gật đầu, không nói thêm lời nào mà xoay người rời đi.Còn Song Vũ lại ngước mặt lên nhìn Cốc Lương Đao."

Tuy số tài liệu của chúng ta cũng chỉ như muối bỏ bể, nhưng có thể làm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu" Trên mặt Cốc Lương Đao hiện lên vẻ kiên nghị : " Bất kể là công hay tư thì chúng ta cũng không thể đứng yên nhìn Mạc Vân Hải ngã xuống"Trong mắt Song Vũ khẽ nháy lên những tia sáng :"Vậy chúng ta phải làm thế nào?"

Y luôn luôn tin tưởng và kính phục vị huynh trưởng của mình, vì thế khi nhìn thấy khuôn mặt đầy chiến ý của Cốc Lương Đao, y không hề tỏ ra khiếp sợ chút nào.

Đó cũng là lí do mà y đi theo Cốc Lương Đao mà không ở lại Tây Huyền."

Chặn giết Thiên Hoàn"Ánh mắt Cốc Lương Đao trở lên sắc bén như dao, lạnh lùng nói ra bốn chữ.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Khuôn mặt Dưỡng Nguyên Hạo bên trong thận ảnh hiện lên vẻ mệt mỏi rã rời, trong khoảng thời gian gần đây gã đã phải chịu áp lực quá nhiều.

Năm môn phái ban đầu vốn cùng tiến cùng lùi, nay thấy Mạc Vân Hải bị Thiên Hoàn dồn vào khốn cảnh, lập tức nội bộ năm phái cũng không còn thống nhất như trước.So với việc chém giết trên chiến trường, thì đấu tranh nội bộ lại làm gã cảm thấy cả tinh thần lần thân thể đều mệt mỏi hơn rất nhiều."

Tả huynh vẫn bình tĩnh như không nhỉ?

"Mặc dù rất mệt mỏi nhưng lúc này thái độ lẫn cử chỉ của Dưỡng Nguyên Hạo đều hoàn mỹ vô khuyết, khuôn mặt anh tuấn lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng thường ngày."

Không phải là không có việc gì, mà là phiền phức lớn tới rồi" Trên khóe miệng Tả Mạc khẽ nở ra nụ cười khổ.Dưỡng Nguyên Hạo cũng khẽ mỉm cười, nhưng khuôn mặt nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm nghị : "Tình huống hiện tại đúng là không tốt.

Căn cứ vào tin tức chúng ta nhận được thì sứ đoàn của Thiên Hoàn đã tới Tây Huyền và đưa ra những điều kiện không có lợi với chúng ta""Điều kiện gì?"

Tả Mạc trầm giọng hỏi."

Họ chấp nhận đưa ra Chưởng môn minh ước, không xâm phạm lẫn nhau, không những vậy Thiên Hoàn còn có nghĩa vụ trợ giúp Tây Huyền tránh khỏi việc xâm lấn của các thế lực khác, nói cách khác, một khi Tây Huyền gặp phải công kích của thế lực khác, thì Thiên Hoàn phải tuyên chiến với thế lực ấy.

Minh ước này có thời hạn trong mười năm!"

Sắc mặt Dưỡng Nguyên Hạo cũng trở lên khó coi vô cùng.Tả Mạc cũng không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, lần này Thiên Hoàn ra chiêu sắc bén hơn trước kia rất nhiều, sát chiêu của bọn họ đâu phải đơn giản như vậy?

Hắn chỉ khẽ cười rồi bảo:"Thiên Hoàn cũng quá coi trọng Mạc Vân Hải rồi, không ngờ bọn họ chấp nhận mười năm không nhòm ngó tới Tây Huyền""Đúng vậy!

E rằng trong việc này, Thiên Hoàn có cao nhân chỉ điểm a!"

Dưỡng Nguyên Hạo gật đầu, trong mắt hiện lên một tia bội phục: "Nhưng không thể không thừa nhận, chiêu thức ấy của bọn họ quá đẹp mắt, dồn chúng ta vào thế khó rồi."

Tả Mạc hỏi: "Tình hình những người bên đó thế nào rồi?"

"Tình hình không tốt cho lắm" Dưỡng Nguyên Hạo lắc đầu: "Bên này rất hỗn loạn, đa số mọi người đều chọn lựa đứng ở thế trung lập, đúng là những tên gia hỏa có tầm mắt hạn hẹp a!"

Sau khi xác nhận được những tin tức này, Tả Mạc càng trở lên bình tĩnh, điều này đã nằm trong dự tính của hắn."

Ngươi tính làm gì bây giờ ?"

Dưỡng Nguyên Hạo nhìn Tả Mạc rồi hỏi câu quan trọng nhất.Lúc này trong lòng gã cũng cảm thấy vô cùng tò mò, không biết trong khốn cảnh như hiện nay, kẻ đã làm lên rất nhiều kỳ tích như Tả Mạc sẽ có lựa chọn như thế nào?Gã đã âm thầm quan sát người chủ nhân của Mạc Vân Hải thoạt nhìn không chút nổi bật này từ rất lâu.

Trong suy nghĩ của gã, quá trình quật khởi của Mạc Vân Hải mang đầy sắc thái truyền kì (mầu sắc huyền thoại), dù có nhiều thứ mang tính chất ngẫu nhiên, nhưng trong quá trình ấy có một người đã thu hút sự chú ý của gã, đó chính là Tả Mạc- người đứng đầu Mạc Vân Hải.Khi tìm hiểu những sự tích mà Tả Mạc đã xây dựng lên, gã phát hiện ra một điều đặc biết, đó chính là, Tả Mạc chưa bao giờ phải nếm thiệt thòi.

Hắn giống như Tiểu Cường* đánh mãi không chết, luôn luôn khiến người ta bất ngờ, dù là trong hoàn cảnh mà mọi người đều cho rằng hắn đã ở tuyệt lộ không còn cơ hội xoay mình, thì hắn lại thành công lật ngược tình thế, rồi sau đó ăn sạch tất cả chiến lợi phẩm ngon lành nhất.Một lần, hai lần thì có thể bảo đó là vận khí nhưng quá nhiều lần thì đó không còn là vận khí rồi.Vì thế cho nên dù Dưỡng Nguyên Hạo biết Mạc Vân Hải đã bị rơi vào khốn cảnh từ trước đến nay chưa từng có, khiến gã cảm thấy áp lực đè nặng nhưng cũng làm tính tò mò của gã trỗi dậy.Dưới tình huống nguy cấp này, Tả Mạc sẽ làm gì?"

Lựa chọn của ngươi là gì ?"

Bỗng nhiên Tả Mạc ngẩng đầu lên rồi hỏi lại."

Ta sao?"

Khuôn mặt Dưỡng Nguyên Hạo hiện lên vẻ ngoài ý muốn, gã nhận thấy Tả Mạc đang nói vào trọng điểm, gã hỏi "Ngươi" mà không phải là "Các ngươi""Đúng, ngươi!"

Một lần nữa Tả Mạc lại nhấn mạnh từ "Ngươi", rồi nhìn thẳng vào Dưỡng Nguyên Hạo, bình tĩnh nói:"Tình cảnh của ngươi cũng không ổn.

Trải qua việc này, năm đại môn phái không còn gắn kết như trước được nữa.

Chỉ dùng sức của Lôi m tự và Liên Tôn tự thì các người cũng không thể làm được.

Bọn họ sẽ đầu hàng Thiên Hoàn hoặc là Côn Luân, còn các người thì sao?"

"Đầu hàng bọn họ cũng không phải là việc xấu" Dưỡng Nguyên Hạo nhún nhún vai."

Sau đó thì sao?"

Tả mạc nhìn chằm chằm vào gã. mỗi câu nói như đâm vào trong tim :"Sau đó các người sẽ bị gạt ra ngoài lề, còn Cửu Đại Thiền Môn sẽ bị biến thành pháo hôi.

Có lẽ không cần nói tiếp ngươi cũng biết mọi việc tiếp theo sẽ như nào.

Bọn họ có truyền thống lâu đời, bọn họ có địa bàn rộng lớn và thực lực cường đại, vì thế ngươi vĩnh viễn không bao giờ có thể tiến vào trong vòng tròn quyền lực của bọn họ.

Có pháo hôi nào tốt hơn các ngươi không?"

Hắn càng nói càng khiến sắc mặt Dưỡng Nguyên Hạo trở lên không thể bình tĩnh nổi, còn Chưởng môn Liên Tôn tự phía sau lưng Tả Mạc dường như cũng đã quyết định lựa chọn của mình."

Ít ra ta cũng sống được lâu hơn!"

Dưỡng Nguyên Hạo ngẩng đầu lên, rồi trả lời lại một cách mỉa mai:"Trước tiên ngươi phải giữ được cái mạng nhỏ của mình đi đã"Dưới câu nói mỉa mai của gã Tả Mạc cũng không hề nói gì, trên môi chỉ khẽ nở ra nụ cười lạnh, nụ cười sắc lạnh như đao.----------------------(*)Sống như Tiểu Cường là câu chuyện xoay quanh nhân vật Tiểu Cường và những người sống trong “thôn lừa đảo”.

Ngay từ khi còn nhỏ, Tiểu Cường đã được coi là “nhân tài kiệt xuất” trong cộng đồng chuyên sống bằng nghề lừa đảo của mình...

Và khi mới chỉ 8 tuổi, cậu đã có cơ hội đi cùng mẹ để thể hiện tài nghệ của mình, đó là cùng mẹ thể hiện vai diễn của một đứa con đáng thương bị mất mẹ do tai nạn giao thông.

Khuôn mặt đáng thương và những câu nói não lòng khiến cho người “gây nạn” không khỏi day dứt vì những gì đã xảy ra.Chương 814 : Con tinDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000"Lão điên rồi!

Lão muốn kéo mọi người chúng ta chôn cùng!"

Tiếng gầm giận dữ của Chưởng môn Tây Huyền vang vọng khắp căn mật thất.

Việc Chung Đức từ chối kết minh với Thiên Hoàn đã nằm ngoài dự tính của y, khiến y không thể nào tin nổi, y không hiểu vì sao Chung Đức lại từ chối lời mời kết minh của Thiên Hoàn.

Chẳng lẽ, lão không biết mình chỉ còn sống được hơn hai năm nữa thôi sao?Chẳng lẽ lão biết mình không sống được bao lâu nữa, nên kéo mọi người chết cùng với lão?

Lão đúng là một thằng điên!

Đúng rồi, đúng là cái lí do này rồi !Lúc này trong lòng Chương môn Tây Huyền cảm thấy vô cùng sợ hãi, cái tên điên kia cái gì cũng dám làm, nếu như lão muốn kéo mọi người chết cùng thì chắc chắn lão sẽ làm như vậy!Vì sao?Mặc dù Chưởng môn Tây Huyền không biết được lí do tại sao.

Trong mắt y, Chung Đức chính là một thằng điên dám làm tất cả mọi chuyện.Lâu nay y cố gắng ẩn nhẫn, nếu như không phải việc thật cần thiết thì luôn tránh mặt Chung Đức.

Bởi vì y biết rằng Chung Đức chỉ còn không tới ba năm thọ nguyên, đến cuối cùng Tây Huyền cũng rơi vào tay y thôi.

Ngay cả việc, sứ đoàn của Thiên Hoàn bái kiến Chung Đức trước, khiến trong lòng y cũng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng đầu óc y vẫn giữ được tỉnh táo không làm gì quá phận.Bởi vì y biết rằng, lúc này mà không có Chung Đức thì Tây Huyền sẽ sụp đổ.Điều y lo lắng không phải là Chung Đức đang nắm đại quyền trong tay, mà là sau khi Chung Đức chết đi, Tây Huyền sẽ ra sao đây?

Thời gian gần đây y dốc sức vơ vét, vơ vét tất cả các thiếu niên mới chớm lộ tài hoa, y hy vọng có thể tìm được người nối nghiệp Chung Đức.

Cảm giác sợ chết đang từ từ gặm nhấm tâm hồn y, khiến nhiều lần y phải choảng tỉnh dậy lúc nửa đêm vì ác mộng.Nhưng, lúc này Thiên Hoàn lại cho y mười năm sống trong bình yên!Mười năm bình yên đấy!Lúc đó y không cần phải sống trong nỗi sợ hãi như bây giờ.

Với khoảng thời gian mười năm, y có đủ thời gian để từ từ tìm kiếm những thiên tài mới.

Cả một môn phái lớn như Tây Huyền, sao lại không tìm được thiên tài cơ chứ?

Chỉ cần cho y thời gian, thì chắc chắn y sẽ làm được.Đến lúc đó y mới trở thành chủ nhân chân chính của Tây Huyền, mới xứng đáng với cái danh Chưởng môn Tây Huyền.Vậy mà cái hy vọng đột nhiên xuất hiện này lại bị tên điên Chung Đức khát máu vô tình kia đánh cho nát bấy."

Chưởng môn, đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó!"

Lúc này gã tâm phúc của Chương môn tên là Ban Hạ tiến lên thưa rằng:"Dùng cái chết của Mạc Vân Hải để đổi lấy mươi năm thái bình của chúng ta đi, ngài còn do dự gì nữa?

Chỉ cần kết minh xong chúng ta có thể mua thần trang ở chỗ Thiên Hoàn mà.

Sau này chúng ta sẽ liên hợp cùng Thiền Hoàn để đối đầu với Côn Luân, đó mới là thế chân vạc của Tam Cường!"

Ban Hạ mới chính thức là thủ hạ tâm phúc của y, vì y và Ban Hạ đã lớn lên cùng với nhau.

Do đó y rất tin tưởng người thủ hạ này, thậm chí có rất nhiều chuyện phải nhờ bàn tay của Ban Hạ sắp xếp mới có thể hoàn thành được.Chưởng môn chán nản bảo: "Nhưng cái tên điên kia không đáp ứng, thì ta cũng có biện pháp nào?

Nếu như làm trái ý lão không khéo lão làm thịt chúng ta luôn ấy chứ"Ban Hạ nhỏ giọng thì thầm: "Chúng ta không đối phó được với lão, nhưng người khác có thể đối phó được""Ngươi bảo là. . . . ?"bỗng Chưởng môn ngẩng đầu lên, run run giọng nói,'Bây giờ Chung Đức chính là trở ngại lớn nhất, vì thế chúng ta dứt khoát tiêu diệt luôn cái phiền toái này là được" Giọng nói của Ban Hạ toát lên vẻ lạnh lẽo, còn bàn tay lại làm động tác chém xuống, khuôn mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn :"Ý đồ của Thiên Hoàn cũng đã lộ rõ, cuối cùng bọn họ cũng biết Mạc Vân Hải mới là kẻ địch lớn nhất của mình.

Bởi vậy bọn họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì, miễn là dồn được Mạc Vân Hải vào chỗ chết""Điều này. . .

"Trong lòng Chưởng môn cũng hơi dao động, khuôn mặt hiện ra đủ sắc thái tình cảm."

Chúng ta có thể ám chỉ cho Thiên Hoàn, còn làm như thế nào thì là việc của bọn họ, còn về phía chúng ta chỉ cần âm thầm phối hợp một chút khi hành động là được.

Sau khi Chung Đức chết, Tây Huyên sẽ rơi vào cảnh quần long vô thủ.

Lúc đó chỉ cần Chưởng môn ra mặt để thu thập tàn cuộc thì mọi việc sẽ yên ổn trở lại" Ban Hạ trầm giọng hiến kế: "Hơn nữa chúng ta có thể đem cái chết của Chung Đức đổ vấy cho Mạc Vân Hải"Không thể không công nhận, mưu kế này của Ban Hạ có tính khả thi rất cao.

Chỉ cần Thiên Hoàn phái ra cao thủ đỉnh giai, lại có thêm sự phối hợp của bọn họ thì khả năng thành công rất lớn.Trên mặt Chưởng môn thoáng hiện lên vẻ do dự:"Nhưng nếu sau khi Chung Đức chết, mà Thiên Hoàn lại đổi ý quay sang tấn công chúng ta, thì làm sao bây giờ?"

Những hành động ám muội như thế này chắc chắn không thể ghi trên giấy tờ, nếu không lỡ việc này mà bị lộ ra ngoài thì cái ngôi vị Chưởng môn của y không bị người ta lật tung lên mới là lạ!

Còn Chung Đức chính là một con bài trọng yếu. chỉ có sự tồn tại của Chung Đức mới khiến Côn Luân và Thiên Hoàn cảm thấy e ngại.Nhưng nếu Chung Đức chết đi thì Tây Huyền có khác gì một miếng thịt mỡ đâu.

Đến lúc đó, thì ai mà biết được Thiên Hoàn có chịu thực hiện minh ước hay không.

Giả sử đến lúc đó Thiên Hoàn không chịu làm theo ước định, thì chắc chắn Tây Huyền sẽ bị rơi vào cảnh diệt môn rồi.Ban Hạ cũng bị vấn đề này làm đau đầu nhức óc, sau một hồi suy nghĩ bỗng hai mắt gã sáng ngời, hiến kế tiếp:"Chúng ta có thể bảo Thiên Hoàn đưa Lê Tiên Nhi đến đây làm con tin!

Lê Tiên Nhi không chỉ là cháu gái của Chưởng môn Thiên Hoàn mà còn là thủ lĩnh của đám đệ tự trong phái, có thể nói, địa vị của nàng cũng giống như Lâm Khiêm ở Côn Luân vậy!Vì thế ắt hẳn Thiên Hoàn sẽ không để Lê Tiên Nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu.

Nếu như Thiên Hoàn đồng ý đưa Lê tiên Nhi đến đây làm con tin, chứng tỏ bọn họ rất có thành ý trong chuyện này"Khuôn mặt Chưởng môn dần dần bình tĩnh trở lại, đây đúng là một ý kiến hay, nhưng đột nhiên y lại nghĩ tới một vấn đề khác, vội nêu ra:"Với thực lực của Lê Tiên Nhi, thì người nào trong chúng ta có người chống lại được đây?

Dùng nhân vật có cấp độ như vậy làm con tin thì cũng quá nguy hiểm"Ban Hạ xoay xoay hạt châu trong tay, rồi vừa cười vừa đưa ra dự mưu:"Chưởng môn, ngài quên rằng chúng ta có một chỗ rất thích hợp với nàng sao""Chỗ nào?"

Chưởng môn sững sờ."

Sát Uyên lao tù!"

Ban Hạ thốt lên một danh tự đã bị mọi người bỏ quên từ lâu.Chưởng môn cảm thấy trước mắt như sáng ngời.** *Sau khi nhận được tin tức của Chưởng môn Tây Huyền bí mật truyền tới, lập tức cao tầng của Thiên Hoàn cảm thấy khó khăn vô cùng.Yêu cầu của Tây Huyền cũng hết sức đơn giản, chỉ cần một con tin, nhưng lại chỉ đích danh Lê Tiên Nhi.

Đây không phải việc mà bọn họ có thể tự mình quyết định được.

Lê Tiên Nhi không chỉ là cháu gái của chưởng môn, mà còn là thiên tài có thiên phú xuất sắc nhất trong đám đệ tử, hơn nữa con đường tương lai của nàng vô cùng sáng lạng, rất có khả năng nàng chính là Chưởng môn đời tiếp theo.Không chỉ có như vậy, những nhân vật nắm thực quyền trong môn phái như, Mục Song một trong thập đại Chiến Tướng và người được coi là đã có thực lực đỉnh giai chiến tướng là Công Dã Tiểu Dung đều lên tiếng phản đối kịch liệt.Hai người này nắm giữ lực lượng không thể bỏ qua a.Nhưng cũng không phải không có ai lên tiếng tán đồng, vì dụ như Mễ Nam.

Hắn cũng là một Chiến tướng đứng trong bảng mười danh tướng đứng đầu Tu Chân giới.Trong bảng thập đại chiến tướng thì Mễ Nam bài danh thứ ba, chỉ đứng sau Tiết Đông và Chung Đức.

Hắn đứng trên Mục Song đang bài danh thứ bẩy, có thể nói Mễ Nam là một trong những người nắm trong tay thực quyền không tầm thường của Thiên Hoàn.

Hơn nữa, Mễ gia ở Thiên Hoàn có truyền thống là độc tài, hầu như ở mỗi thời đại, Mễ gia đều có người nắm trong tay thực quyền.Mễ gia gần như đã nắm trong tay tất cả tài liệu cũng như sinh ý của Thiên Hoàn, vì thế bọn họ có tài lực vô cùng hùng hậu.

Mễ gia mới là người hy vọng nhanh chóng tiêu diệt Mạc Vân Hải nhất, bởi vì trong mấy năm gần đây sự quật khởi của Mạc Vân Hải khiến sinh ý của Mễ gia bị ảnh hưởng nghiêm trọngMễ Nam là người có địa vị vô cùng quan trọng trong Thiên Hoàn, năm nay hắn năm mươi tám tuổi, đây cũng là thời điểm trẻ chung khỏe mạnh nhất, hơn nữa Chiến bộ nằm trong tay hắn là chiến bộ cường đại nhất Thiên Hoàn, và cũng chỉ có chiến bộ cường đại nhất mới có thể dùng hai chữ Thiên Hoàn để đặt tên, và tên chiến bộ của hắn là "Thiên Mệnh Chi Hoàn"Không những Mễ Nam là người có thủ đoạn lợi hại, mà bên cạnh hắn còn tập trung rất nhiều người có thế lực không tầm thường, và thế lực của hắn được coi là thế lực đứng thứ hai trong Thiên Hoàn.Thế lực đứng đầu Thiên Hoàn đương nhiên là Chưởng môn Thiên Hoàn, tính cách của Chưởng môn hết sức bình dị, nhưng khi làm việc lại vô cùng công bằng chính trực khiến lòng người tin phục, hơn nữa sau lưng Chưởng môn còn có một tồn tại siêu nhiên là Đại trưởng lão ủng hộ, vì thế đương nhiên không ai có thể ngăn cản Chưởng môn trở thành thế lực đứng đầu.Tuy Mục Song cũng là một trong thập đại chiến tướng nhưng thế lực sau lưng y lại không cường đại bằng Mễ Nam, hơn nữa bình thường y chỉ để ý tới chiến sự mà không chút quan tâm tới sự vụ trong phái.Còn Công Dã Tiểu Dung cũng là một nhân vật có sức ảnh hưởng trong đám đệ tử.

Tuy hắn bại trong tay Công Tôn Sai khiến luồng hào quang trên người hắn cũng giảm đi không ít, nhưng dù sao hắn cũng đă thoát được từ trong hiểm địa.

Điều đó cho thấy tuy hắn bại nhưng vẫn vinh quang.Vì vậy không ai dám bỏ qua ý kiến phản đối của Mục Song và Công Dã Tiểu Dung.Cho nên hiện tại song phương đang cãi nhau hết sức kịch liệt.Bên phía Mễ Nam thì cho rằng, chắc chắn Tây Huyền không dám làm hại đến Lê Tiên Nhi, vì thế dù Lê Tiên Nhi đang là con tin nhưng không dính phải nguy hiểm đáng nói nào.

Mà nếu việc kết minh với Tây Huyền thành công thì Thiên Hoàn sẽ đứng ở thế bất bại.

Còn nếu không thành công thì với trình độ luyện khí của Mạc Vân Hải chắc chắn có thể cạnh tranh được với họ. lúc đó chiến lực của Mạc Vân Hải không ngừng được nâng cao, chắc chắn trong tương lai sẽ là mối họa của Côn Luân và Thiên Hoàn.Còn bên phản đối thì cho rằng, với thế đứng hiện tại của Thiên Hoàn không cần phải dùng một đệ tử trung tâm như Lê Tiên Nhi làm con tin.

Tuy việc tiêu diệt Mạc Vân Hải là rất tốt, nhưng không cần thiết phải trả một cái giá quá lớn cho việc này.

Hơn nữa bọn họ còn cho rằng, với thực lực của Thiên Hoàn chắc chắn có thể vượt qua Mạc Vân Hải vì thế không cần phải e ngại việc cạnh tranh với Mạc Vân Hải.

Ví dụ như khoàng thời gian vừa qua, Thiên Hoàn mới chỉ xuất ra vài chiêu đã chiếm được thế thượng phong.

Điều này chứng tỏ, về phương diện thực lực tổng hợp thì Mạc Vân Hải không ngang hàng với Thiên Hoàn.Hai bên tranh chấp không ngừng, việc này có liên quan đến cháu gái mình lên Chưởng môn không tiện lên tiếng, còn người có khả năng quyết định dứt khoát là Đại trưởng lão thì chỉ nhắm mắt dưỡng thần không nói câu nào.Bỗng nhiên, Lê Tiên Nhi bước ra khỏi hàng rồi bình tĩnh đáp:"Ta nguyện ý đi.

"Câu nói của nàng khiến cả đại điện trở lên yên tĩnh hẳn.Khuôn mặt Công Dã Tiểu Dung hiện lên vẻ lo lắng, muốn mở miệng khuyên can gì đó thì Lê Tiên Nhi lại đưa cho hắn ánh mắt an tâm."

Ta nguyện ý đi lần này.

Thật ra mọi người đều biết, lần này đi cũng không bị nguy hiểm gì.

Mà kể cả có nguy hiểm thì chúng ta vẫn nên đáp ứng yêu cầu của Tây Huyền.

Bởi vì Tây Huyền đã già còn Mạc Vân Hải lại bừng bừng sức sống cho nên Mạc Vân Hải nguy hiểm hơn Tây Huyền rất nhiều "Lúc này khuôn mặt của Lê Tiên Nhi vẫn tĩnh lặng như nước, bóng dáng tình nghịch thường ngày đã biến mắt không còn gì. khắp đại điện chỉ có thanh âm của nàng vang vọng mãi không thôi."

Ta đã gặp Tả Mạc, và cũng có quen biết hắn, vì thế ta biết được hắn lợi hại đến cỡ nào.

Không lên đánh giá thấp một đối thủ như hắn.

Cơ hội thế này chính là ngàn năm khó gặp, chỉ cần chúng ta có thể nắm bắt tốt cơ hôi này, tuy bỏ sức ra một lần nhưng sẽ giải quyết được những phiền toái rất lớn trong tương lai.

Hơn nữa không thể quên kẻ địch của chúng ta vẫn còn có Côn Luân""Thật ra rong lòng mọi người ắt hẳn phải biết, chiến lực của chúng ta vẫn còn thua kém Côn Luân.

Nếu sau này thế cục chỉ còn chúng ta và Côn Luân, thì chắc chắn người ngã xuống sẽ là chúng ta"Trong đại điện vẫn lặng ngắt như tờ, mọi người đã bị Lê Tiên Nhi làm cho khiếp sợ, thậm chí sắc mặt đám người Mễ Nam, Mục Song và Công Dã Tiểu Dung cũng chẳng tốt được bao nhiêu.

Những lời Lê Tiên Nhi đã nói cũng là đề tài mà rất nhiều người đã bí mật thảo luận, nhưng không ai dám nói công khai ra ngoài."

Vậy ưu thế của chúng ta là gi?

Đó chính là tiền !

Chúng ta giầu có hơn Côn Luân!Và đây cũng là lợi thế lớn nhất của chúng ta, chúng ta nên dùng tiền bạc của mình để lôi kéo các thế lực khác, vì chúng ta cần đồng minh.

Nếu như muốn chống lại Côn Luân thì phải có đông minh, Và Tây Huyền là đồng minh thích hợp nhất, bọn họ có địa bàn rộng lớn, nhân khẩu lại đông đúc. một khi Chung Đức chết đi thì bọn họ không còn người nào có khả năng gánh vác trọng trách lớn như vậy.

Lúc đó bọn họ chỉ có thể dựa vào chúng ta, chúng ta sẽ cung cấp thần trang và viện trợ cho bọn họ, để bọn họ có thể thành lập nhiều chiến bộ, giúp chúng ta đối phó với Côn Luân.

Lượng pháo hôi đông đảo mới là điều mà Thiên Hoàn ta cần.

Còn nếu như Mạc Vân Hải vẫn còn tồn tại, thì chắc chắn trong quá trình tranh đoạt thị trường và tài liệu với bọn họ, bọn họ sẽ làm chúng ta dần dần suy yếu, Khi đó Thiên Hoàn sẽ trở lên nghèo khó, không có tiền chúng ta không thể lôi kéo những thế lực khác về phía mình, cũng có nghĩa là chúng ta đã đánh mất lợi nhất lớn nhất của mình, và điều đó sẽ dẫn chúng ta vào tuyệt cảnh"Giọng nói của Lê Tiên Nhi nhẹ nhàng nhưng mỗi câu lại nặng như núi.Lúc này Đại trưởng lão mới mở to mắt, trên mặt hiện lên vẻ tán thưởng, chậm rãi bảo: "Các người đông như vậy mà không nhìn rõ bằng một tiểu oa nhi (cô bé nhỏ).

Sau khi trở về, vị trí Chưởng môn đời tiếp theo sẽ được đặt vào tay ngươi"Đại trưởng lão lên tiếng quyết định việc này một cách dứt khoát.Chương 815 : Khó khăn của Dưỡng Nguyên HạoDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Quả thật Tả Mạc cảm thấy rất bất ngờ.

Khi Chung Đức gửi tin hỏi thăm đến chuyện thần trang đồng thời còn cung cấp lượng lớn tài liệu cho hắn.

Trong tin tức mà Chung Đức truyền tới không hề có một câu nào nhắc đến sự việc của Thiên Hoàn, từ đó đã nói lên lập trường của lão trong chuyện này.

Chung Đức không đáp ứng lời mời kết minh của Thiên Hoàn !

Không thể nói hết được cảm giác kinh ngạc của Tả Mạc khi nhìn thấy tin tức này, thậm chí đến tận bây giờ hắn vẫn không thể hiểu được tại sao Chung Đức lại lựa chọn nghiêng về phía hắn?Ngay cả thằng đần cũng có thể nhìn ra được lợi ích của việc kết minh với Thiên Hoàn hơn xa việc kết minh với Mạc Vân Hải.Vậy mà Chung Đức lại có lựa chọn nằm ngoài dự tính của mọi người.Tả Mạc cũng vắt óc suy nghĩ để tìm ra ý đồ thực sự của Chung Đức, nhưng sau khi suy nghĩ cả nửa ngày hắn vẫn mù mờ không thể hiểu được vì sao lại thế.

Qua lời của Bồ Yêu đã xác nhận, việc Tây Huyền đưa tới cho Mạc Vân Hải một lượng lớn tài liệu cũng làm Tả Mạc cảm thấy yên lòng hẳn.

Tuy không biết suy nghĩ trong đầu Chung Đức là gì, nhưng sự thật Chung Đức từ chối Thiên Hoàn là hoàn toàn chính xác.Có lẽ tin tức Chung Đức từ chối Thiên Hoàn là tin tức tốt nhất mà Tả Mạc nhận được trong mấy ngày nay.Tả Mạc lập tức gạt bỏ nghi ngờ trong lòng, bắt đầu suy tính xem lựa chọn ngoài dự đoán của Chung Đức sẽ ảnh hưởng tới Mạc Vân Hải đạt tới mức độ nàoChung Đức là nhân vật nắm trong tay thực quyền của Tây Huyền, vì vậy lão đã từ chối Thiên Hoàn cũng có nghĩa là ý đồ chiến lược của Thiên Hoàn đã hoàn toàn bị phá bỏ.

Điều này cũng giúp cho Mạc Vân Hải thoát khỏi tình trang nguy hiểm lúc trước.Nhưng có chắc là nguy hiểm đã được giải trừ không?Tả Mạc không thể không công nhận chiêu thức ấy của Thiên Hoàn đã đánh trúng nhược điểm của Mạc Vân Hải, hắn cũng nhìn ra được điểm đó, thì chẳng lẽ Thiên Hoàn không thấy được hay sao?Bố cục mà Thiên hoàn sắp xếp đã gặp phải một trở ngại lớn, đó chính là Chung Đức.

Tả Mạc cũng thử đặt mình vào vị trí của Thiên Hoàn để suy nghĩ, nếu như mình rơi vào hoàn cảnh như Thiên Hoàn thì sẽ sử lí thế nào?Bỏ qua cho Chung Đức sao?

Không thể có chuyện đó được, hiện tại Chung Đức đang nắm đại quyền của Tây Huyền trong tay, vì vậy không thể quấy nhiễu để làm rối loạn nội bộ được.Nếu như không có ý định bỏ qua thì chỉ còn biện pháp cuối cùng, đó chính là tiêu diệt Chung Đức.Chỉ cần tiêu diệt Chung Đức thì chướng ngại cuối cùng cũng đã được dẹp bỏ.Nhưng Chung Đức lại là một tuyệt thế danh tướng, quanh lão thiếu gì người bảo vệ, vậy phải làm cách nào để giết chết lão đây?Xuất binh sao?

Không được, Tả Mạc lắc đầu, cái giá phải trả là quá lớn, dù sao Chung Đức cũng là danh tướng bài danh thứ hai trong thập đại danh tướng hơn nữa lão nổi tiếng là người dữ dằn khát máu, vì vậy chỉ cần đầu óc của Thiên Hoàn thông minh một chút, thì chắc chắn sẽ không chọn phương án này.Vậy chỉ có lựa chọn cuối cùng, đó chính là ám sát!Kết quả này khiến Tả Mạc vô cùng khiếp sợ, con mắt hắn trợn tròn, đúng là đáp án này rồi!

Tây Huyền có khá nhiều cao thủ đứng đầu, hơn nữa trong tin tức mà hắn nhận được thì Chưởng môn Tây Huyền ủng hộ việc kết minh với Thiên Hoàn, như vậy rất có khả năng y sẽ là nội gián.Chung Đức bị lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm rồi !Điều này khiến Tả Mạc cảm thấy vô cùng kinh hoàng.** *Mấy ngày hôm nay Dưỡng Nguyên Hạo cảm thấy rất mệt mỏi, đây chính là biểu hiện rất hiếm thấy trên người của y.

Bởi vì phương diện xuất sắc nhất của y chính là khả năng bình tĩnh và ổn định trong mọi tình huống, và y cũng biết khả năng của bản thân đạt tới mức độ nào(biết thân biết phận).

Bất kể trong quá trình chiến đấu nảy sinh ra vấn đề bất ngờ đến mức độ nào đi chăng nữa thì y vẫn giữa được sự bình tĩnh và ổn định của mình.

Lúc nào y cũng đưa ra những lựa chọn không nằm ngoài khả năng của mình, mà từ trước đến giờ y cũng chưa bao giờ thử làm những việc vượt quá khả năng của y.Lúc nào y cũng giữ cái bộ dáng không nhanh không chậm, không nóng không lạnh, cứ như trên đời này không có chuyện gì có thể ảnh hưởng tới tâm cảnh của y vậy.Y không có cái nhìn đại cục xuất sắc như Tiết Đông, không sát phạt quyết đoán bằng Chung Đức, không tinh tế như Mễ Nam, không lợi hại bằng Công Tôn Sai, thậm chí y cũng kém hơn Biệt Hàn...Nếu như muốn tìm một người không có điểm nào nổi bật trong thập đại chiến tướng thì ắt hẳn đó phải là Dưỡng Nguyên Hạo.Dường như y chẳng có điểm nào hơn người khác, nhưng không hiểu tại sao y lại chiến thắng nhiều trận như vậy.

Ngay cả Chiến bộ dưới trướng y cũng vậy, đều có thực lực bình quân trên mọi phương diện, không có điểm nào nổi bật.

Đương nhiên, chính cái điểm bình quân trên mọi phương diện ấy cũng là một điều vô cùng đặc biệt rồi, giống y như tất cả là một vậy.Nhưng chỉ những người chuyên nghiên cứu đấu pháp của Dưỡng Nguyên Hạo mới biết hết được sự đáng sợ của y.

Điểm đáng sợ nhất của Dưỡng Nguyên Hạo chính là y có thể đưa ra được những quyết định chính xác vào những thời điểm chính xác(chớp thời cơ).Tuy không phải những lựa chọn này luôn là tốt nhất, nhưng có thể khẳng định nhưng lựa chọn của y hoàn toàn chính xác.

Rất nhiều quyết định nhỏ lẻ nhưng chính xác tích lũy với nhau tạo lên chiến thắng sau cùng.Những chiến thắng của Dưỡng Nguyên Hạo luôn làm đối thủ bị lâm vào cảnh tuyệt vọng, thậm chí nhiều đối thủ bị hãm trong cục diện của y, mà còn chẳng biết mình bị đẩy xuống thế hạ phong từ lúc nào nữa.

Ổn định, đúng là tính ổn định của y khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, không thể tìm ra được nhược điểm của y.Vậy mà một Dưỡng Nguyên Hạo luôn bình tĩnh đổn định ấy lại bị cuộc nói chuyện của Tả Mạc làm cho rối loạn.Bản thân mình sẽ đi về đâu?Tình thế trước mắt của Cửu Đại Thiền Môn khiến y cảm thấy vô cùng thất vọng, tuy y biết thời gian phồn thịnh của liên hợp như thế này sẽ không kéo dài được bao lâu, nhưng sự kết thúc của nó đến quá nhanh chóng khiến y cảm thấy có chút mất mát.Buổi nói chuyện với Tả Mạc đã đem những vấn đề mà bấy lâu nay y không muốn đối diện công khai ra ngoài ép y phải suy nghĩ.Gã Tả Mạc này đúng là một tên gia hỏa làm người ta không thể ưa thích nổi a!Căn bản y không thể phản bác lại lời nói của Tả Mạc.

Bất kể là Côn Luân hay Thiên Hoàn đều luôn chào đón y đầu nhập vào bọn họ.

Chắc chắn bọn họ sẽ vươn cành o liu cho Cửu Đại Thiền Môn hay bản thân vị chiến tướng bài danh thứ năm là y.Thế nhưng y cũng biết rằng, sau khi đầu nhập vào Côn Luân hay Thiên Hoàn, tuy y có được những đãi ngộ rất tốt, nhưng vĩnh viễn không bao giờ có thể mon men lại gần vòng tròn trung tâm của bọn họ.

Nhân tài của Côn Luân và Thiên Hoàn quá đông, chỉ riêng việc cạnh tranh nội bộ cũng đủ làm họ đau đầu rồi, vậy một ngoại nhân mới tiến vào như y chắc chắn sẽ bị mọi người phản đối, (mật thì ít mà ruồi thì nhiều, cho nên phải ưu tiên ruồi trong bầy thôi, sao có thể thả một con nhặng vào được)Kết quả tốt nhất mà y có thể nhận được chính là dẫn một chi chiến bộ thủ hộ một nơi không quan trọng nào đó, rồi cuộc sống của y cứ thế trôi qua những ngày bình yên và thong dong cho đến hết đời.

Còn kết quả kém một chút là y cùng với cả Cửu Đại Thiền Môn bị biến thành pháo hôi và bị đẩy tới những mặt trận khốc liệt nhất.Dù là kết quả nào đi nữa, thì cũng không phải ý nguyện của y.

Đối với bất kì vị Chiến tướng nào đi nữa, cục diện hỗn loạn của thiên hạ lúc này chính là cơ hội chỉ có thể ngộ không thể cầu, ai mà chẳng muốn nhân lúc hỗn loạn mà đứng lên lập nghiệp cơ chứ?

Nói gì tới một người có năng lực như Dưỡng Nguyên Hạo đây.Còn về phần pháo hôi, làm gì có ai thích làm pháo hôi đâu.Dưỡng Nguyên Hạo cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên y biết được Tả Mạc có ý chào mời y về dưới trướng.Nếu tính tới phương diện điều kiện thì Mạc Vân Hải là lựa chọn tốt nhất.

Mạc Vân Hải là thế lực mới quật khởi, vì thế bọn họ không có mặt nào được gọi là thâm căn cố đế.

Hơn nữa con người của Tả Mạc cũng tương đối đáng tin.

Vả lại tuy Mạc Vân Hải có thực lực cường đại nhưng địa bàn lại không lớn, vì vậy đến lúc họ mở rộng thì không sợ không có những trận chiến lớn.Thế nhưng, hiện tại Mạc Vân Hải đang bị lâm vào khốn cảnh, chỉ cần sơ sẩy một tí thôi cũng có thể dẫn tới thua cả bàn.Nếu mà lúc này y lại gia nhập vào Mạc Vân Hải, thì đồng nghĩa với việc phải gánh chịu nguy hiểm cùng với bọn họ, điều này cũng có nghĩa là tiền đồ của y cũng trở lên mở mịt xa vời.

Mà kể cả y chấp nhận mạo hiểm đi chăng nữa thì chắc gì những người khác cũng nguyện ý như vậy.Dù sao y cũng không phải là Chung Đức. chỉ một người có thể quyết định vận mệnh của cả Tây Huyền.

Tuy y cũng nắm đại quyền trong tay nhưng Chưởng môn vẫn cứ là người quyết định ở Lôi m tự.

Liệu Chưởng môn có nguyện ý gia nhập Mạc Vân Hải không?Y âm thầm lắc đầu, trong thời điểm hiện tại đám người ấy còn trốn không kịp ấy chứ.Vì vậy y quyết định hỏi ý kiến Chưởng môn.Khi Dưỡng Nguyên Hạo gặp được Chưởng môn, y không hề dấu diếm, mà lập tức nói ra hết những nghi vấn trong lòng cho Chưởng môn biết.Còn Chưởng môn nghe xong chỉ nhắm mắt lại, trầm mặc không nói.Còn Dưỡng Nguyên Hạo cũng không hé răng hỏi, y biết rằng đây là lúc Chưởng môn đang cẩn thận suy nghĩ."

Nếu như Thiên Hoàn thành công, thì ngươi biết kết quả là gì không ?"

Chưởng môn mở mắt rồi hỏi Dưỡng Nguyên Hạo.Dưỡng Nguyên Hạo suy nghĩ chốc lát rồi trả lời :"Nếu như Thiên Hoàn thành công, thì Mạc Vân Hải sẽ bị rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, lúc đó bọn họ sẽ bị ba mặt vây công. . .

""Đường biên giới của Mạc Vân Hải không tiếp giáp với bọn họ" Chưởng môn thản nhiên nói.Câu nói của Chưởng môn khiến Dưỡng Nguyên Hạo sửng sốt, sắc mặt khẽ biến thốt lên :"Vậy có nghĩa là bọn họ sẽ giải quyết chúng ta trước""Lôi m tự chúng ta so với Côn Luân và Thiên Hoàn thì như thế nào?"

Chưởng môn hỏi."

Chỉ nhỏ yếu như một đứa trẻ con"Dưỡng Nguyên Hạo trả lời."

Đúng vậy so với họ chúng ta quá nhỏ yếu, vì vậy đối với Côn Luân và Thiên Hoàn việc chúng ta có gia nhập hay không cũng chẳng quan trọng lắm, thậm chí nếu chúng ta có gia nhập vào thì địa vị của chúng ta cũng không tốt cho lắm" Chưởng môn lầm bẩm."

Đúng vậy" mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Dưỡng Nguyên Hạo cũng biết những điều mà Chưởng môn nói đều là sự thật."

Còn nếu so với Mạc Vân Hải thì sao?"

Chưởng môn lại hỏi."

Bọn họ hơn chúng ta rất nhiều"Dưỡng Nguyên Hạo trả lời vào đúng trọng tâm câu chuyện."

Rất nhiều là bao nhiêu?"

Chưởng môn lại hỏi.Quả thật vấn đề này cũng đã làm khó cho Dưỡng Nguyên Hạo rồi, sau khi suy nghĩ một lúc lâu y liền trả lời:"Nếu họ mười thì chúng ta là ba"Nhưng dường như y cảm thấy thế vẫn chưa đùng. liền vội vàng sửa lại :"Họ mười chúng ta chỉ có hai"Nhưng Chương môn vẫn không hề để ý lời nói của y, chỉ hỏi :"Nếu như có thêm Liên Tôn tự thì sao?"

"Bọn họ mười chúng ta ba""Đó mới chính là điểm mấu chốt, điều này cho thấy nếu chúng ta gia nhập vào thế lực của bọn họ thì mức độ trọng yếu của chúng ta chính là ba phần mười ba(3/13)"Rồi Chưởng mốn hỏi lại y :"Nếu chúng ta gia nhập phe cánh của Thiên Hoàn và Côn Luân thì sao?

Liệu chúng ta chiếm được bao nhiêu phần trọng yếu?"

"Không có nổi một phần mười ba" đến lúc này Dưỡng Nguyên Hạo cũng đã biết được suy nghĩ của Chưởng môn, nhưng y vẫn không nhịn được mà nói:"Thế nhưng Mạc Vân Hải đang bị rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, lúc nào cũng có thể sụp đổ""Đưa than vào ngày tuyết so với dệt hoa thêm gấm, thì cái nào tốt hơn ?"

Chưởng môn hỏi(giúp đỡ lúc khó khăn hay a dua lúc giầu có )"Thế nhưng mà. . .

""Vẫn chưa nghĩ ra sao?"

Chưởng môn thể hiện ra sự già dặn của mình, đưa ra lời nhận xét:"Đầu óc của ngươi nhanh nhay hơn chúng ta.

Cho nên phải suy nghĩ cho kỹ vào, chẳng lẽ Mạc Vân Hải không có cách nào đối phó lại hay sao?Nếu như có thêm chúng ta nữa thì sao, chẳng lẽ vẫn không có cách nào lật ngược tình thế sao?Ngươi nghĩ lại thử xem, còn có người nào không muốn đứng nhìn Mạc Vân Hải sụp đổ nữa không?"

Dưỡng Nguyên Hạo đứng ngây ra một chỗ, trong đầu vang vọng một câu nói.Có thật sự là không còn cách nào không?** *Tả Mạc không phải loại người chỉ biết ngồi yên chờ chết.Từ lúc hắn nghĩ tới có khả năng Thiên Hoàn sẽ hạ thủ với Chung Đức, đám người Tả Mạc lập tức lên đường cứu viện.

Có thể nói chắc chắn rằng, đảm bảo sự an toàn của Chung Đức là điều trọng yếu nhất bây giờ.Uyên Lao chiến bộ của Chung Đức rất mạnh, vì vậy việc bảo vệ Chung Đức trong những trận chiến không phải là quá khó.

Nhưng vấn đề mấu chốt chính là, bọn họ thiếu cao thủ đỉnh giai.

Nếu như điểm yếu này đặt ở thời điểm bình thường, thì ít ai để ý tới, nhưng nếu bên trong nội bộ Tây Huyền xuất hiến nội tặc (kẻ trộm là người bên trong) thì bọn họ không thể đảm bảo sự an toàn cho Chung Đức rồi.Bởi vậy đám người Tả Mạc phải liên tục di chuyển, đi cả ngày lần đêm, dùng tốc độ nhanh nhất để tới Tây Huyền.Bọn họ muốn đến bên cạnh Chung Đức trước khi cao thủ của Thiên Hoàn tới.Nếu Chung Đức không chết, thì ý đồ chiến lược của Thiên Hoàn sẽ không thể hoàn thành, cũng có nghĩa là nguy cơ mà Mạc Vân Hải chưa chắc đã không tháo gỡ được.

Sau hai năm co đầu rút cổ bọn họ đã đủ khả năng giải quyết mấy vấn đề về tài liệu, Bởi vì Mạc Vân hải không thiếu linh thực phu, hơn nữa lại sở hữu phù trận linh điền độc đáo riêng, những điều đó đã quá đủ để mở rộng quy mô sản xuất.Vì vậy chỉ cần sản xuất ở bốn mươi bốn giới mới chiếm được cũng đã đủ cung ứng tài liệu cho Mạc Vân Hải rồi.Chỉ cần trì hoãn được nguy cơ này hai năm thôi, thì khốn cảnh bọn họ gặp phải sẽ tự sụp đổ.Nhưng tất cả mọi thứ trên đều cần phải dựa vào việc.

Chung Đức phải sống!Chung Đức phải sống thì Tây Huyền mới có thể đoạn tuyệt với Thiên Hoàn.Vì để mọi việc không sảy ra việc gì ngoài ý muốn, Tả Mạc không hề phân tán lực lượng trong tay.

Hành trình tới Tây Huyền lần này hắn đã mang theo gần hết các cao thủ có chiến lực mạnh nhất Mạc Vân Hải, điều này giúp hắn có được lòng tin có thể phân cao thấp với các cao thủ của Thiên Hoàn.Đây chính là trận chiến ác liệt nhất từ trước tới nay.Bởi hai bên đều bị ép vào thế không thể không hoàn thành mục đích chiến đấu!Chương 816 : Biến loạn trong Yêu tộcDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Nếu không chú ý chắc ít ai phát hiện ra Thiên Hoàn và Mạc Vân Hải đang âm thầm đấu đá lẫn nhau.

Và cuộc tranh đấu này khiến mạch nước ngầm trong lòng Tu Chân giới bắt đầu tuôn chảy, nhưng dù là vậy thì các bên vẫn giữ nguyên bề ngoài ổn định như trước đây.Lúc này tiêu điểm tập trung sự chú ý của toàn thiên hạ chính là tranh đấu nội bộ trong Trưởng Lão hội Yêu tộc.Và nguyên nhân khiến cuộc đấu đá nội bộ này bùng nổ chính là buổi diễn thuyết của vị Trưởng lão trẻ nhất Trưởng Lão hội Minh Nguyệt Dạ tại Yêu Thuật Phủ.Trong buổi diễn thuyết ấy Minh Nguyệt Dạ đã mạnh mẽ lên án cách sống yên ổn chỉ biết thân mình của Yêu Tộc hiện nay, nàng cũng dùng những dẫn chứng hết sức chân thực để chứng minh cuộc sống bi thảm của dân chúng Yêu tộc trong những địa phận bị rơi vào tay lũ giặc tu giả.Và buổi diễn thuyết này khiến cả Yêu giới sôi sục.Trong cuộc chiến giữa Yêu tộc và Tu giả, tuy hai bên có thắng có thua, nhưng tính đến thời điểm hiện tại thì tu giả vẫn đang chiếm thế thượng phong.

Vì vậy có rất nhiều lãnh thổ của yêu giới bị rơi vào tay tu giả.

Thế nhưng đến tận bây giờ vẫn không ai nhắc đến chuyện thu hồi lại những vùng đất đó, còn Trưởng lão hội thì làm ngơ, cứ như đã quên mất những địa phận đó rồi vậy.Thẳng đến tận hôm nay, khi Minh Nguyệt Dạ bới vết thương cũ ấy ra thì mọi người mới tập trung vào nó.Đối với những người trong Yêu tộc, khoảng thời gian lúc trước liên tục bại trận làm mất đi lãnh thổ là hồi ức nhục nhã và đau đớn, nhưng sự thất bại này bị Trưởng lão hội mạnh mẽ áp xuống khiến nó dần bị trôi vào quên lãng.Chẳng bao lâu sau, thông tin bị tiết lộ về việc Trưởng lão hội chủ động rời bỏ những mảnh đất ấy khi mới bắt đầu chiến tranh, lại thêm sách lược co cụm binh lực để phòng ngự liền bị vạch trần, khiến tình hình vốn căng thẳng lại bùng nổ như đổ thêm dầu vào đống lửa đang bốc cháy.Hai thông tin trên khiến lòng người vô cùng phẫn nộ!Dân chúng Yêu tộc không thể ngờ được đại đa số những mảnh đất bị tu giả cướp bóc kia lại là những mảnh đất bị Trưởng lão hội chủ động vứt bỏ!

Không chỉ như vậy, đến tận bây giờ mà Trưởng Lão hội vẫn không có ý định thu hồi lại lãnh thổ Yêu tộc bị chiếm đó.Trưởng lão hội mà lại như thế à !Trong thời khắc cả dân tộc bị rơi vào khốn khó nguy nan, bọn họ vì bảo trụ bản thân mình mà chẳng thèm để ý tới sinh tử của dân chúng ở trong những lãnh thổ mà bọn họ buông bỏ.Không ai có thể chấp nhận được hiện thực tàn khốc đến như vậy, vì vậy rất nhiều người đang vô cùng phẫn nộ, thậm chí có người còn dùng hành động thực tế để chứng minh sự phẫn nộ trong lòng mình.

Nhất là những gia tộc nhỏ và vừa, bởi vì bọn họ chính là những người bị bỏ rơi trước tiên, khiến cả đám phải chạy nạn khắp nơi.Gần như tất cả các Yêu Học phủ đều đóng cửa, toàn bộ các thiếu niên tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết đều đứng lên chống lại Trưởng Lão hội.Cả Yêu tộc bị cuốn vào cơn nước xoáy có quy mô lớn nhất từ trước đến nay.Trước những lời chỉ trích của mọi người, Trưởng lão hội vẫn chỉ giữ thái độ im lặng đến lạ kì, còn các đại gia tộc cũng giữ thái độ giống như vậy.

Bởi vì các gia tộc lớn ai mà chẳng có chút quan hệ với các trưởng lão. hơn nữa trong cuộc chiến này bọn họ cũng là những người được hưởng lợi ích, vì vậy bọn họ tích cực giúp đỡ Trưởng Lão hội đàn áp những người quá khích ở khắp nơi.Và kết quả là thảm án đã xảy ra !Trong một lần biểu tình của dân chúng, chiến bộ duy trì trị an ở địa phương đã xung đột với dân chúng biểu tình, kết quả làm bảy mươi sáu người tử vong.Thông tin này làm cả yêu tộc náo động.Đến lúc này kể cả người có chút ngu si đần độn cũng ý thức được hồi phong ba đã đến lúc bùng nổ.Quân đoàn trưởng Đương Băng Lan đứng lên công khai tỏ thái độ, yêu cầu Yêu Tộc phải đứng lên chiến đấu giành lại lãnh thổ đã mất, vì cuộc sống của những người dân trong vùng lãnh thổ đó, đồng thời cũng xóa đi sai lầm năm xưa.Đây cũng là lần đầu tiên quân đội thể hiện thái độ của mình!Thực ra, quân đội và Trưởng lão hội vốn có mâu thuẫn với nhau từ trước tới nay.

Bởi vì quân đội rất bất mãn với chiến lược bảo thủ của Trưởng Lão hội, đặc biệt là các Chiến tướng trẻ tuổi, bọn họ hi vọng Yêu tộc sẽ tham gia cuộc chiến giành thiên hạ này.Vì vậy khi Trưởng Lão hội từng bước nhượng bộ tu giả, khiến bọn họ cảm thấy không thể nào chấp nhận được.Chẳng bao lâu sau, sau khi Quân đoàn trưởng Băng Lan lên tiếng, lại có thêm một số Quân đoàn trưởng khác cũng tỏ rõ thái độ, yêu cầu chiến tranh để đoạt lại lãnh thổ.

Thậm chí có một số Chiến tướng còn buông lời châm chọc Trưởng Lão hội, nói bọn họ là lũ già nua và không có năng lực, bọn họ cho rằng các Chiến tướng của Yêu tộc không hề thua kém Chiến tướng của tu giả.

Vì vậy thái độ sợ hãi trong cuộc chiến lần trước của Trưởng Lão hội là thể hiện sự không tin tưởng vào năng lực của quân đội, đồng thời cũng nói lên một sự thật: Trường lão hội hiện tại không còn thích hợp để tồn tại trong thời đại phong vân biến chuyển này.Những món nợ năm xưa không ngừng được người ta bới móc ra, ví như Côn Luân đánh lén quân đoàn Băng Sương khiến toàn quân của bọn họ bị tiêu diệt, vậy mà Trưởng Lão hội dường như đã quên mất chuyện này.

Sau khi các chi tiết trong cuộc chiến ấy được làm rõ, thì những Chiến tướng của quân đoàn Băng Sương may mắn còn sống sót lập tức lên tiếng vạch trần sự thật, bọn họ nói rằng người anh hùng Lương Vi năm xưa được khen ngợi không dứt lời lại bị cấp trên cách chức tạm thời để cảnh tỉnh, mà nguyên nhân của việc đó chính vì Lương Vi nóng lòng cầu chiến để trả thù cho quân đoàn Băng Sương.Và người tạm thời cách chức Lương Vi chính là Quân đoàn trưởng An Thạch, và cũng chính người này tích cực ủng hộ Trưởng Lão hội.Câu chuyện về Lương Vi khiến Trưởng Lão hội bị người ta công kích mãnh liệt một lần nữa!Đồng thời thái độ ủng hộ chiến tranh của quân đội cũng trở thành chất xúc tác làm thúc đẩy cơn bão này bùng nổ.Yêu tộc, phải thay đổi rồi !Thế cục biến hóa của Yêu tộc đã thu hút ánh mắt của toàn thiên hạ.

Trước đây, Yêu tộc được coi là một thế lực đoàn kết nhất.

Còn Tu giả lúc xưa vẫn còn Tứ Cảnh Thiên, ở Ma Tộc thì quần hùng cát cứ, chỉ có Yêu tộc là có một mình Trưởng lão hội thống trị cả lãnh thổ rộng lớn.

Tuy cái tâm tiến lui không đúng lúc của Yêu tộc bị nhiều người lên án, nhưng không một ai dám xem thường bọn họ.Thậm chí có một khoảng thời gian, người ta còn cho rằng Trưởng Lão hội Yêu tộc có thể sánh ngang vai và tranh giành thiên hạ với Côn Luân và Thiên Hoàn nữa.Vậy mà biểu hiện bây giờ của Trưởng lão hội khiến người ta đánh giá Yêu tộc thấp đi rất nhiều.

Chỉ nói riêng phương diện Thần lực chẳng hạn, nếu như không có Minh Nguyệt Dạ thì chẳng ai trong Trường lão hội có lòng tin sáng tạo ra Thần lực cả.

Còn Minh Nguyệt Dạ sau khi tìm được pháp môn kết hợp Thần lực với thần thức, lại có một hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người, đó chính là nàng đem yếu quyết cơ bản trong phương pháp kết hợp đó lan truyền ra toàn Yêu Tộc.Điều này khiến cho rất nhiều người được hưởng lợi ích từ danh vọng của Minh Nguyệt Dạ đang ngày càng tăng cao không ngừng.

Nghe nói khi Đại trưởng lão biết được hành vi này của Minh Nguyệt Dạ đã tỏ ra vô cùng tức giận, sau đó không lâu thì Minh Nguyệt Dạ đã bị các Trưởng lão xung quanh chèn ép khắp nơi.Còn một điểm nữa khiến Trường lão hội bị người ta đánh giá không cao đó là phương diện Chiến tướng.

Trong khi ở Tu Chân giới có danh tướng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, còn ở Ma giới cũng đâu thiếu gì cường giả, hơn nữa bất kể là Tu chân giới hay Ma tộc, bọn họ đều có được những đỉnh cấp Chiến tướng trẻ tuổi.

Nhưng Yêu tộc lại quá yếu kém về phương diện này, đại đa số các Quân đoàn trưởng đều thuộc dạng sống lâu lên lão làng, vì thế trong tất cả các Quân đoàn trưởng rất ít khi xuất hiện người nào còn trẻ tuổi.Hơn nữa việc đề bạt và trọng dụng các Chiến tướng trẻ tuổi cũng vấp phải khá nhiều khó khăn cản trở.Vì thế đối với trường hợp vị Trưởng lão Minh Nguyệt Dạ luôn yêu mến và trọng dụng các Chiến tướng trẻ luôn được bọn họ nhiệt liệt ủng hộ.

Sau khi Trưởng lão Minh Nguyệt Dạ lớn mật đề bạt Mộc Hi lên chức vụ Quân đoàn trưởng đã khiến cho các Chiến tướng trẻ tuổi rất mong chờ đến phiên mình được trọng dụng.

Và thông tin Mộc Hi đã trở thành Quân đoàn trưởng trẻ tuổi nhất Yêu tộc, cũng hấp dẫn ánh mắt của vô số người.Việc đề bạt Mộc Hi cũng không gặp phải vấn đề gì quá lớn, dù sao trận chiến của Mộc Hi và Công Dã Tiểu Dung đã khiến thanh danh của nàng vang xa, lập tức bước lên thành một trong những đỉnh cấp Chiến tướng của Yêu tộc, và nàng cũng trở thành thần tượng trong lòng vô số Chiến tướng trẻ tuổi.Phải biết rằng nàng chính là người đầu tiên của Yêu tộc đã đánh thắng một vị Chiến tướng đỉnh cấp của Tu giả.Hơn nữa gia tộc đằng sau Mộc Hi cũng không tầm thường, Cung Hồ Mộc thị không phải là một tiểu gia tộc mà là một gia tộc có lịch sử lâu đời, và gia tộc Cung Hồ Mộc thị nổi tiếng nhất là khả năng đưa ra những lựa chọn chính xác.

Khi bọn họ đưa ra lựa chọn nằm ngoài dự tính của mọi người, chính là lựa chọn ủng hộ Minh Nguyệt Dạ khiến giá trị của Minh Nguyệt Dạ không ngừng gia tăng.Thế nhưng thế lực lấy Đại trưởng lão làm đầu tàu sao chịu buông bỏ quyền lực trong tay đây?Từ đó dẫn đến xung đột ở khắp nơi liên tục xảy ra.Những huyết án không ngừng xảy ra, vô cùng thảm khốc!Ví dụ như một vị đầu mục nào đó bị đột tử tại nhà, hay vị kia bị ám sát ở đầu đường, thậm chí có cả Trưởng lão bị phục kích...Xung đột khắp nơi khiến tình hình trị an nhanh chóng trở nên tồi tệ.Khiến lòng người cảm thấy bất an !** *Yêu tộc là nơi Tả Mạc lấy được các tin tức tình báo dễ dàng nhất, ở phương diện này thực lực hùng mạnh của Bồ yêu đã nằm ngoài tưởng tượng của hắn.

Sau khi các thông tin tình báo ở khắp nơi tràn về như nước lũ, sẽ được qua tay Bồ yêu chỉnh lí lại, lập tức sẽ trở lên rõ ràng và mạch lạc hơn nhiều.Trên đường chạy tới Tây Huyền, Tả Mạc đã biết được hết những việc đã xảy ra tại Yêu tộc."

Nữ nhân này có thủ đoạn thật lợi hại !"

Tả Mạc không khỏi cảm khái, tuy hắn đã biết trước Minh Nguyệt Dạ không phải thiện nam tín nữ gì, nhưng khi thấy nàng có thể xoay chuyển cả thế cục như chong chóng, thật sự khiến trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi không thôi.Rõ ràng là những việc đã xảy ra đều do bàn tay của Minh Nguyệt Dạ sắp đặt.Tả Mạc cũng biết ý đồ của Minh Nguyệt Dạ, chắc chắn Minh Nguyệt Dạ muốn dùng cách này để nhanh chóng kết thúc việc đấu đá quyền lực liên miên không dứt trong Trưởng Lão hội.Tả Mạc cũng sớm biết, Minh Nguyệt Dạ là con người có dã tâm không nhỏ!Nhưng không ngờ dã tâm của nàng lại lớn đến mức như vậy!Minh Nguyệt Dạ không cam lòng từng chút từng chút một tiếp nhận quyền lực, hẳn lúc này nàng đã không đợi dược nữa rồi.

Và có lẽ nguyên nhân khiến nàng không đợi được, chính là nàng cũng đã nhìn ra được trong mấy năm tiếp theo chính là khoảng thời gian chín muồi nhất.Nếu như tình trạng lúc trước của Yêu tộc cứ kéo dài thì e rằng lúc đó Yêu tộc không còn tư cách tham dự tràng diện tranh giành thiên hạ nữa!Côn Luân và Thiên Hoàn càng lúc càng hùng mạnh, còn Mạc Vân Hải và Cốc Lương Đao cũng phát triển không ngừng.

Ở Ma Tộc thì Minh Vương đã thống nhất cả Minh Cảnh, Ma Thần điện thì quá hùng mạnh, trong khi các thế lực nhỏ xung quanh không ngừng rơi rụng, còn những thế lực vẫn sống sót có ai không phải là cường giả đâu.Hơn nữa các Chiến tướng cũng được trải qua vô số trận chiến nên không ngừng phát triển, không ngừng thuần thục.Những điều này khiến dã tâm tranh giành thiên hạ của Minh Nguyệt Dạ bị hứng chịu áp lực rất lớn, trong khi các Chiến tướng trong Yêu tộc lại ngày càng già đi, Trưởng lão hội thì thiếu đi sức sống chỉ biết hưởng thụ...Nếu như chỉ tiến triển theo như bình thường thì phải mất mười năm nữa nàng mới có thể tiếp nhận quyền lực vào tay, thật ra nàng cũng biết trong lòng mọi người và cả Đại trưởng lão cũng đã chấp nhận điều đó.Nhưng nàng không thể đợi lâu như vậy được nữa rồi !Những điều nàng làm đã thể hiện rõ nàng là một nữ nhân sát phạt quyết đoán và tàn nhẫn đầy dã tâm!Tả Mạc cũng biết rằng, sau cuộc chiến ngắn ngủi và khốc liệt của hai bên chính là một hồi thanh tẩy, với một nữ nhân đầy dã tâm như Minh Nguyệt Dạ thì sao có thể tha thứ cho những kẻ có thể ngáng chân nàng tồn tại chứ.Hiện nay nàng chính là người nắm giữ thế thượng phong.Nàng có được sự ủng hộ của quân đội và những Chiến tướng trẻ tuổi, lại nắm trong tay cả đạo lí nữa.

Hơn nữa ngoại trừ danh vọng cao tuyệt, trong tay nàng còn nắm giữ cái gọi là chính nghĩa.

Thật vậy, nàng đã có quá nhiều, sao còn e ngại gì nữa.Tuy thanh tẩy sẽ làm Trưởng lão hội bị tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng sau khi bọn họ niết bàn trùng sinh thì chắc chắn bọn họ sẽ trở thành một đối thủ vô cùng đáng sợ.Hơn nữa thủ lĩnh của thế lực này lại là một nữ nhân cường đại như vậy!Bỗng trong đầu Tả Mạc nảy ra ý nghĩ không thể nào gạt đi : nhất định phải ngăn cản nữ nhân này!Nếu đợi đến lúc nàng nắm trong tay cả Yêu tộc thì lúc đó tình hình sẽ biến thành một sợi dây thừng liên kết với nhau, khó lòng có thể công phá được...Trong sự cuồng nhiệt của Yêu tộc, Tả Mạc như thấy được bóng dáng của Côn Luân, loại cuồng nhiệt đó vô cùng giống với Côn Luân!

Nếu để yên cho thêm một 'Côn Luân' mới nữa xuất hiện, thì đó là việc đáng sợ đến cỡ nào!Đợi một chút...'Côn Luân'... mới đang xuất hiện.Bỗng trong đầu Tả Mạc như sáng lên, hắn đã hiểu rõ, nếu có một Côn Luân mới xuất hiện, thì kẻ phải sợ hãi bọn họ sẽ là ai?

Không phải là Mạc Vân Hải, cũng không phải là Thiên Hoàn, mà chính là Côn Luân đích thực!Chính Côn Luân mới là người cảm thấy sợ hãi một thế lực có độ cuồng nhiệt và đoàn kết như bọn họ lại quật khởi !

Và chỉ có Côn Luân mới hiểu được sự đáng sợ của một thế lực như vậy!Hơn nữa đại đa số lãnh thổ của hai bên đều có đường biên giới tiếp giáp nhau.

Vì thế nếu Yêu tộc trở lên hùng mạnh, thì Côn Luân mới là kẻ trực tiếp bị uy hiếp !

Bởi vì kẻ chiếm lĩnh nhiều lãnh thổ Yêu tộc nhất chính là Côn Luân!Xem ra, lần này chúng ta phải giúp Côn Luân kiếm được việc gì đó để làm rồi!Tả Mạc biết rằng, giờ này có lẽ Côn Luân đang ngồi ở một bên nhìn Mạc Vân Hải và Thiên Hoàn âm thầm đấu đá lẫn nhau.

Tả Mạc có cảm giác chắc chắn Côn Luân sẽ rất vui vẻ khi nhìn thấy Thiên Hoàn diệt sát được Mạc Vân Hải.Côn Luân sao có thể nhàn nhã như vậy chứ?

Trong khi mọi người náo nhiệt như vậy cơ mà !Ý nghĩ này chợt làm khóe miệng Tả Mạc khẽ nhếch lên nụ cười tinh quái.Chương 817 : Ý nghĩ điên cuồng của Chung ĐứcDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Chẳng bao lâu sau, những tin tức ở Yêu tộc được lan truyền rộng rãi trong tầng lớp thượng tầng ở Tu Chân giới.

Minh Nguyệt Dạ đã trở thành nữ nhân mạnh mẽ nhất Yêu tộc từ trước đến nay, những hành động của nàng đều được người ta ủng hộ, và nàng đã trở thành ánh sáng hy vọng để phục hưng Yêu tộc.Trường tranh đấu quyền lực ở Yêu tộc đã trở thành đề tài mà những người ở Tu Chân Giới nói đến nhiều nhất trong những lúc trà dư tửu hậu.

Nhưng điều này đối với Côn Luân mà nói, thì nó không hề đơn giản như vậy.Thật ra Côn Luân cũng đã có tin tức tình báo về việc này từ rất sớm.Nhưng những tin tức mà bọn họ nhận được không kỹ càng và chi tiết cho lắm.

Vì thế lúc đầu bọn họ chỉ coi đây là hành vi đấu tranh quyền lực bình thường, nhưng sau khi chuyện này vỡ nở ra khiến bọn họ cảm thấy phải hết sức đề phòng Minh Nguyệt Dạ.Nếu Minh Nguyệt Dạ có thể thành công. . .Nếu lúc này Yêu tộc trở lên mạnh mẽ, thì nó sẽ trở thành uy hiếp cực lớn với Côn Luân!Khi Côn Luân nhìn thấy điều này, bọn họ bắt đầu trở nên đứng ngồi không yên.

Côn Luân luôn coi mình là chúa tể thiên hạ, vì thế bọn họ nghĩ rằng đất đai của cả thiên hạ chính là địa bàn trong tương lai của mình.

Vì thế Minh Nguyệt Dạ mà thống trị Yêu tộc thì đó chẳng phải là ích lợi gì với Côn Luân.Minh Nguyệt Dạ đã thể hiện ra năng lực.

Điều này khiến Côn Luân tin rằng, một khi Yêu tộc được đặt dưới sự thống trị của nàng sẽ nhanh chóng lột xác trở thành một thế lực cường đại.

Trong mắt Côn Luân, Yêu tộc hiện giờ chỉ là thế lực có cái vỏ ngoài rắn chắc còn thực chất mức độ uy hiếp của họ còn kém cả Mạc Vân Hải.

Cái này có thể nhìn những biểu hiện của các chiến bộ đang đóng ở biên giới là có thể đoán ra được, hiện giờ những chiến bộ đóng quân ở biên giới Yêu tộc không có chiến bộ nào được coi là tinh nhuệ cả.Nhưng nội lực Yêu tộc quá mạnh mẽ, lúc trước tất cả đều nằm dưới sự thống trị của Trưởng Lão hội, cho nên không hề xảy ra nội chiến, vì thế yêu tộc có được tích lũy ngàn năm quá kinh người.

Lúc này họ chưa lớn mạnh vì tầng lớp cao tầng của họ không có tâm cầu tiến.

Nhưng nếu như để một nhân vật mạnh mẽ như Minh Nguyệt Dạ lên nắm quyền, thì cả Yêu tộc sẽ bộc phát được lực lượng vô cùng đáng sợ.Đến lúc đó, uy hiếp mà Côn Luân gặp phải sẽ lớn hơn rất nhiều.Vì vậy không thể ngồi yên chờ tình huống này phát sinh được.Tuy tầng lớp cao tầng của Côn Luân cũng cảm thấy hoài nghi, những tin tức này đột ngột đến với họ như vậy chứng tỏ đằng sau có người âm thầm ra tay.

Nhưng ngay cả khi biết có người đứng đằng sau giở trò thì Côn Luân cũng không thể không đưa ra hành động để ứng phó tình trạng hiện nay.

Bởi vì Côn Luân chính là người chiếm được nhiều đất đai của Yêu tộc nhất.Đây chính là một dương mưu (Ý đồ ai cũng thấy).Nhưng Côn Luân lại không thể không hành động.Lập tức những tiểu đội tinh nhuệ của Côn Luân bắt đầu thẩm thấu vào Yêu tộc.

Hơn nữa còn điều phái sứ đoàn âm thầm liên lạc với Đại trưởng lão, sứ đoàn cũng đã lẳng lặng lên đường.Côn Luân quyết định hỗ trợ Đại trưởng lão trong hồi tranh đấu này.Côn Luân sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy bộ máy của Yêu tộc bị rung chuyển và hao tổn không ngừng.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Tả Mạc gác vấn đề này để sang một bên, đối với hắn cái gì mà thế cục thiên hạ hay cách nghĩ của Côn Luân không quan trọng bằng việc ứng phó thế công của Thiên Hoàn hiện tại.Đám người Tả Mạc liên tục đi cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng đã đến được Tây Huyền.Trên đường đi Tả Mạc cũng đã truyền tin cho Chung Đức.

Nhưng dù vậy, phải đến lúc tận mắt nhìn thấy Chung Đức hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần đến trước đối phương thì Thiên Hoàn không còn cơ hội để ra tay nữa rồi.Trừ khi Thiên Hoàn nóng đầu điều đến đây tất cả cường giả đỉnh giai có trong tay, chứ nếu không bọn họ không có chút khả năng nào ám sát Chung Đức thành công.Khi Chung Đức nhìn thấy Tả Mạc, lão cũng không hề cảm thấy kinh ngạc mà chỉ bình thản bảo:"Ta cũng đoán các người sẽ đến"Tả Mạc cảm thấy vô cùng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại rồi hỏi:"Không biết vì sao Chung đại nhân lại từ chối lời mời của Thiên Hoàn?"

Với câu hỏi của hắn Chung Đức không trả lời ngay mà chỉ trầm giọng ra lệnh:"Ngoại trừ Thi Bội, những người khác đi ra ngoài."

Những thủ hạ trong trướng không hề nói câu nào chỉ im lặng rồi xoay người rời đi.

Chỉ có một người thanh niên đứng cạnh Chung Đức là đứng yên không động đậy gì, Tả Mạc cũng biết chắc chắn y là vị Thi Bội trong lời nói của Chung Đức, đồng thời cũng là người xếp thứ hai trong Uyên Lao chiến bộ.Vì vậy Tả Mạc bắt đầu dánh giá vị Thi Bội trước mắt này.Thi Bội có tuổi đời khá trẻ, có lẽ chỉ chừng hai mươi bẩy mai mươi tám tuổi, thân hình cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng.

Trên khuôn mặt dầy đặc những vết thương ngang dọc của y có thể lờ mờ thấy được bề ngoài khá anh tuấn.

Lúc này y đang im lặng đứng bên cạnh Chung Đức từ đầu tới cuối không hề động đậy giống như pho thượng điêu khắc vậy.Sau khi những người khác đã rời đi hết, Chung Đức mới chậm rãi mở miệng, nhưng câu nói của lão khiến Tả Mạc giật mình kinh hãi."

Căn bệnh của Tây Huyền đã bước vào thời kì nguy kịch" Chung Đức thờ ơ nhận xét, cứ như lão đang nói về một việc hết sức bình thường vậy.

Khuôn mặt của lão vẫn lạnh lùng, thờ ơ bảo:"Thêm mười năm cũng không thể cứu chữa được Tây Huyền"Tả Mạc cũng không ngờ Chung Đức lại có cái nhìn bi quan về tình hình của Tây Huyền như vậy.

Hắn khó hiểu nhưng vẫn can gián:"Tuy hiện nay Tây Huyền có nhiều vấn đề khó giải quyết, nhưng chưa đến mức tiêu vong.

Chỉ cần có thời gian, chưa chắc đã không có cơ hội ""Không còn cơ hội nữa rồi" Chung Đức lắc đầu: "Tây Huyền đã bị nát từ gốc rễ rồi, chuyện này kéo dài vài chục năm như vậy sao có thể chữa trị được nữa.

Việc bồi dưỡng thế hệ trẻ đã bị bỏ quên từ rất lâu.

Vì thế ta tìm khắp Tây Huyền cũng không tìm được người tài nào có thể sử dụng!

Chênh lệch vài chục năm không dễ dàng kéo ngắn lại đâu.

Nếu như hiện tại là thời kì hòa bình, không có ngoại xâm, thì khoảng thời gian mười, hai mươi năm còn có cơ hội vãn hồi, nhưng hiện tại thì hết rồi""Không phải Thiên Hoàn đã hứa là để cho Tây Huyền mười năm sao?"

Tả Mạc tò mò hỏi.

Thật ra cái nhìn của Chung Đức và Tả Mạc không khác nhau nhiều lắm.

Muốn bồi dương một thế hệ đệ tử trẻ tuổi không phải chỉ cần có một hai năm, mà thậm chí một hai chục năm sau cũng chỉ bắt đầu nhìn thấy hiệu quả bước đầu.

Trong khi, với tình hình hiện nay, số lượng nhân tài của Tây Huyền còn quá ít ỏi, đấy chính là hậu quả của việc vài chục năm trước không có ai lo lắng đến việc bồi dưỡng nhân tài.Trên khuôn mặt dầy đặc vết thương của Chung Đức hiện lên nụ cười gằn, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ:"Thiên Hoàn sao có thể để yên cho Tây Huyền lớn mạnh?

Trong mặt bọn họ, Tây Huyền chỉ là một lượng pháo hôi lớn thôi.

Lúc đó chắc chắn bọn sẽ tìm đủ loại biện pháp để đẩy Tây Huyền lên đầu chiến tuyến, với mục đích tiêu hao lực lượng của Côn Luân.

Còn bọn họ sẽ đứng đằng sau làm ngư ông đắc lợi.

Hiện tại Thiên Hoàn mạnh hơn Tây Huyền rất nhiều.

Một khi các người ngã xuống thì Thiên Hoàn lại càng mạnh hơn nữa.

Còn Tây Huyền nằm dưới sự không chế của Thiên Hoàn, thì sao có khả năng phản kháng đây?"

Tả Mạc cũng không trả lời lại lão, bởi vì hắn nghĩ rằng, dù sao hiện tại Tây Huyền cũng không còn cơ hội quật khởi, nhưng nếu kết minh với Thiên Hoàn thì Tây Huyền cũng được lợi không nhỏ, vì thế hắn cũng không tán đồng cách nhìn của Chung Đức.Nhưng vì lí do gì mà Chung Đức lại nói nhiều như vậy chứ?Dường như Chung Đức cũng biết những lời vừa rồi của lão chưa đủ để đánh động đến Tả Mạc, lập tức khép hờ đôi mắt rồi thản nhiên bảo:"Ta muốn giao Tây Huyền vào tay Cốc Lương Đao"Lời nói của lão khiến Tả Mạc kinh ngạc vô cùng, lúc này hắn mới hiểu được hàm ý trong câu nói lúc trước của Chung Đức!Thì ra là vậy!Tất cả nghi hoặc lúc trước theo câu nói này đã trở lên thông suốt.

Vào thời điểm biết được Chung Đức chỉ còn ba năm thọ nguyên, đám người Tả Mạc đã có rất nhiều suy đoán, không biết Chung Đức sẽ chọn ai làm người kế nghiệp lão đây.Người có khả năng nhất là Chưởng Môn Tây Huyền.

Hiện giờ Chưởng môn Tây Huyền không phải là hư danh như trước kia, khi gã thình cầu Chung Đức rời núi hẳn đã nghĩ đến.

Nếu như không có gì thay đổi thì sau khi Chung Đức chết đi thì đại quyền của Tây huyền sẽ rơi vào tay gã.Nhưng mà gã không ngờ rằng Chung Đức lại để mắt tới Cốc Lương Đao, thậm chí lão còn phái người tiếp xúc với Cốc Lương Đao, nhưng thái độ của Cốc Lương Đao cũng nói lên y đã quá thất vọng về Tây Huyền rồi.Không ngờ trong tình huống như vậy mà Chung Đức vẫn tính toán đặt Tây Huyền vào trong tay Cốc Lương Đao!Chẳng lẽ Chưởng môn đã làm Chung Đức thất vọng đến như vậy sao?Nếu như Cốc Lương Đao quyết định tiếp nhận Tây Huyền thì trở ngại lớn nhất mà y gặp phải chính là thế lực truyền thống của Tây Huyền do Chường môn cầm đầu.

Chuyện này bắt nguồn từ sau khi Chung Đức rời núi, sau khi rời núi việc đầu tiên lão làm là tiến hành đại thanh tẩy khiến cả Tây Huyền máu nhuộm thành sông.

Dưới thanh đao của Chung Đức thế lực truyền thống của Tây Huyền đã bị tổn thất thảm trọng khiến bọn họ không thể không cúi đầu chịu phục.

Lúc đó bọn họ muốn thuần phục Chung Đức, nhưng Chung Đức lại chẳng thèm để ý tới bọn họ, vì thế bọn họ mới quay sang đầu phục dưới trướng Chưởng môn.Nhờ có Chưởng môn ra mặt mà bọn họ mới giữ được cái mạng.Nhưng bọn họ không ngờ được, con đao đồ tể của Chung Đức lại chuẩn bị giơ lên một lần nữa.

Tả Mạc cũng biết rằng, một khi Chung Đức đã quyết định giao Tây Huyền cho Cốc Lương Đao thì chắc chắn lão sẽ thay Cốc Lương Đao diệt trừ đi tất cả các chướng ngại dọc đường.E rằng lần này Chung Đức sẽ tiện tay quét luôn cả Chưởng môn Tây Huyền rồi."

Cốc đại ca đáp ứng rồi sao?"

Tả Mạc kiềm chế sự kích động trong lòng, hỏi lại.

Với sự hiểu biết của hắn thì Cốc đại ca là người vô cùng quyết đoán, không dễ bị người khác thuyết phục."

Vẫn chưa!"

Khuôn mặt Chung Đức vẫn lạnh lẽo như thường, rồi đáp lại:"Nhưng rồi nó cũng sẽ đáp ứng ta".Tả Mạc cũng không tin tưởng lời nói của lão cho lắm, nhưng thấy Chung Đức vẫn có cái bộ dáng ung dung chắc chắn, dường như lão đã có biện pháp để Cốc Lương Đao đồng ý rồi vậy.Tuy Tả Mạc không biết tại sao Chung Đức lại chọn Cốc Lương Đao, nhưng hắn có thể lờ mờ đoán biết được một chút.

Nhưng trước mắt việc mà hắn cần quan tâm là, nếu Tây Huyền nằm trong tay Cốc Lương Đao thì sẽ ảnh hưởng tới thế cục như thế nào."

Mở giới đồ ra.

" Đột nhiên Chung Đức bảo Thi Bội.Khuôn mặt Thi Bội không chút cảm xúc chỉ lẳng lặng mở Tây Huyền giới đồ (hoặc giới đồ Tây Huyền ) ra, chỉ thấy bên trên giới đồ có một dường mầu hồng chia địa phận của Tây Huyền làm hai."

Ta định tặng địa bàn này cho các ngươi" Chung Đức đề nghị ra một câu kinh người.Lúc này Tả Mạc không phải là chấn kinh mà là không thể nói được câu gì, trong đầu hắn ong ong nảy lên một suy nghĩ, chẳng lẽ đầu con hàng này bị cửa kẹp hư rồi?

Cái khu vực mà hắn vừa chỉ chiếm tới một phần ba địa phận Tây Huyền đấy, hơn nữa trong đó không thiếu những giới quan trọng có danh tiếng.Nhưng Tả Mạc cũng là người có kinh nghiệm lên chỉ rung động một lúc rồi bình tĩnh trở lại, cẩn thận nhìn lại đại đồ.

Tuy Chung Đức là người điên cuồng nhưng mọi việc làm của lão đều có mục đích cả, vì vậy những lời vừa nãy tuy rất kinh người nhưng chắc chắn có ẩn dấu ý đồ của lão.Sau khi dẹp bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, quả nhiên Tả Mạc đã nhìn ra được một ít đầu mối.Tuy khu vực mà lão tặng không nhỏ chút nào, nhưng đại đa số đều có biên giới tiếp giáp với Thiên Hoàn.

Một khi Tả Mạc nhận những giới này thì Tây Huyền không còn phải lo lắng sự uy hiếp của Thiên Hoàn.

Mà lúc đó lực chú ý của Tây Huyền sẽ được đặt lên những giao giới tiếp xúc với Côn Luân.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, trong lòng Tả Mạc không khỏi bội phục Chung Đức.

Nơi tiếp giáp với Côn Luân có thiết lập một trọng giới, chỉ cần cho một chi chiến bộ tinh nhuệ chạy tới chiếm đóng ở đây thì có thể ngăn cản Côn Luân ở bên ngoài.Chiêu thức cắt thịt của Tây Huyền cũng giúp bọn họ giảm đi được rất nhiều gánh nặng, hơn nữa những nơi phải thiết lập phòng ngự cũng nhỏ đi không ít, có thể tập trung phòng ngự tốt hơn.

Nhờ vậy tài nguyên sẽ được tập trung tốt hơn, nếu lúc đó Cốc Lương Đao tiếp nhận Tây Huyền thì Tả Mạc tin rằng Côn Luân không thể phá được phòng ngự của Cốc Lương Đao.Từ đó, trăm ngàn chỗ hở trong phòng tuyến của Tây Huyền cũng gỉảm đi rất nhiều, khiến áp lực đè lên Tây Huyền cũng giảm hẳn.Một khi Chung Đức đã quyết đoán thì lão thật là đáng sợ!Tả Mạc trầm tư đứng phía trước giới đồ.Còn Chung Đức chỉ liếc nhìn mà không nói câu nào!Không thể không công nhận. miếng mồi mà Chung Đức tung ra quá mê người mà !

Phải biết rằng địa bàn hiện tại của Mạc Vân Hải cũng chỉ có một trăm mười ba giới, vậy mà khối địa bàn mà Chung Đức định nhường lại này còn lớn hơn cả Mạc Vân Hải hiện thời!Nếu như có được khối đại bàn này thì vấn đề cung ứng tài liệu của Mạc Vân Hải sẽ được giải quyết triệt để.

Không chỉ có như vậy, trong khối địa bàn này có nhiều giới có tài nguyên khoáng sản rất phong phú, chỉ cần có biện pháp khai thác hợp lí thì thực lực của Mạc Vân Hải sẽ lớn mạnh hơn rất nhiều.Diện tích lãnh thổ hạn chế đang là trở ngại cho sự phát triển của Mạc Vân Hải.Trong khoảng thời gian sáu bẩy năm gần đây, Mạc Vân Hải đã âm thầm bồi dưỡng tầng lớp quản lí trung tầng để ứng phó với chiến lược khuếch trương, vì vậy không cần phải lo lắng về phương diện nhân sự.

Có thể khẳng định, hiện tại Mạc Vân Hải có khả năng nuốt trôi những giới này trong khoảng thời gian ngắn ngủi.Nhưng nếu nuốt một miếng thịt béo bở như vậy cũng không phải không có chỗ tắc.

Một khi đã tiếp nhận những giới này, đồng thời tương ứng với áp lực đè lên phòng tuyến biên giới của Mạc Vân Hải cũng gia tăng mãnh liệt.

Phải biết rằng, tuy hiện tại Mạc Vân hải chỉ nhỏ bé nhưng nhờ vậy mà có thể tập trung phòng ngự khiến bọn họ biến thành một con nhím, kẻ nào dám đụng vào phải lưu huyết lại.Vì thế Mạc Vân Hải chỉ cần có vài chi chiến bộ tinh nhuệ, không cần phải xây dựng thêm nhiều các chiến bộ bình thường.Nhưng nếu phòng tuyến biên giới được kéo dài ra, hơn nữa lại còn tiếp giáp với Thiên Hoàn cũng có nghĩa là những chi chiến bộ ngoài biên giới này sẽ phải chịu sự uy hiếp đến từ Thiên Hoàn.Những điều này khiến khuôn mặt Tả Mạc biến đổi không ngừng.!Chương 818 : Vương bài che dấuDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Tại Lam Nhân bộ lạc.

Từ khi Lam trở về bộ lạc, các Lam nhân khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra tốc độ tu luyện của mình tăng lên gấp mấy lần so với trước.Hiện tại, ở trong phiến mây này không còn một con vụ yêu nào có thể uy hiếp đến bọn họ được nữa.Hơn nữa sau khi Mạc Vân Hải thiết lập truyền tống trận cũng giúp bọn họ tới lui thuận tiện hơn rất nhiều.

Từ đó Lam nhân cũng bắt đầu đi ra khỏi Vân Hải tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Những Lam nhân tuổi trẻ thì bước vào những học phủ để học tập tri thức mà bọn họ cảm thấy hứng thú, đại đa số Lam nhân trẻ tuổi đều chọn Chiến tướng phủ và người có thể hiện xuất sắc nhất là Băng Nguyệt.Băng Nguyệt, vị Lam nhân đã từng rơi nước mắt này, có lựa chọn nằm ngoài dự đoán của mọi người, đó là nàng lại chọn Chiến tướng phủ.

Điểm đặc biệt của vị Lam nhân Băng Nguyệt này chính là nàng rất tỉnh táo, vì thế nàng có được thành tích rất xuất sắc tại Chiến Tướng phủ.

Nàng nhanh chóng trở thành ngươi nổi bật trong những Chiến tướng trẻ tuổi của Mạc Vân Hải.Ngay cả người đứng đầu Chiến tướng phủ là Công Tôn Sai cũng rất tán thưởng nàng.Giao tiếp với người ngoài khiến bộ lạc bị phong bế này nhận được rất nhiều thông tin hữu ích, cả bộ lạc không ngừng biến đổi.

Hơn nữa, mọi người rất hoan nghênh các sản phẩm do Lam nhân sản xuất.

Ví như vân vụ có phẩm chất cao chính là tài liệu cực tốt để luyện chế Cân Đẩu Vân, hay những băng tinh có phẩm chất cao có phạm vi sử dụng rất lớn.Những sản phẩm này gần như là độc quyền, bởi vì chỉ có Lam nhân mới có khả năng đi tới chỗ sâu nhất của Vân Hải.Vì thế bộ tộc Lam nhân trở lên giầu có một cách nhanh chóng.

Sau khi nhận được chỉ thị, vị tộc trưởng Lam nhân là Băng Diệu đã chạy tới Vân Đảo để tìm Tả Mạc, với hy vọng Tả Mạc có thể giúp ông luyện chế thần trang thích hợp cho Lam nhân sử dụng, đương nhiên bọn họ sẵn rằng gánh chịu tất cả những phí tổn phát sinh.Và nhóm thần trang này có cái tên là Mạc Lam thần trang.Thực lực của Lam nhân bộ lạc càng lúc càng cường đại, nên mức sống của mỗi Lam nhân cũng ngày càng nâng cao, khiến số lượng hài tử mới sinh trong thời gian này tăng mạnh.

Cảnh tượng vinh quang và vui sướng của bộ lạc khiến vị tộc trưởng Băng Diệu lúc nào cũng nở ra nụ cười thỏa mãn.Lực lượng của Lam cũng đã hồi phục lại rất nhiều, hơn nữa điều kiện sinh hoạt được cải thiện khiến cho tín ngưỡng của Lam nhân cũng trở lên kiên định hơn rất nhiều.

Và những lực tín ngưỡng kiên định đó đang không ngừng bồi bổ cơ thể cho Lam.Lúc này thân thể Lam đã rực rỡ hơn hẳn lúc trước.

Sau khi thân thể được tu bổ nguyên vẹn, cả thân thể Lam hiện lên những nhánh xương băng mầu xanh da trời nhàn nhạt, nếu như nhìn kĩ có thể thấy bên trong những lam tinh mầu xanh nhạt này có những đường vân rất nhỏ, những đường vân này chồng lên nhau tới cả nghìn lớp.Lam phải tốn tới khoảng thời gian bẩy năm, liên tục xâm nhập tới chỗ sâu nhất ở Vân Hải để hấp thụ vô số lam băng tinh, thì mới đem thân thể tu bổ hoàn chỉnh được.Cuối cùng mọi việc cũng hoàn thành!Lam cũng cảm thấy có chút cảm khái.

Đối với Lam, thời gian cũng chỉ là một khái niệm mà thôi.

Dù vậy lúc này trong lòng Lam cũng cảm thấy vô cùng vội vã, Lam gấp không phải vì bản thân mà là vì bộ lạc.

Bộ lạc Lam nhân không cường đại, mặc dù thời gian gần đây, bộ lạc phát triển rất nhanh, hơn nữa nhân khẩu không ngừng gia tăng, nhưng dù vậy hiện tại bọn họ cũng chỉ là một tiểu bộ lạc mà thôi.Mà Lam thân là đồ đằng của bộ lạc, phải làm cho bộ lạc trở thành một tồn tại vô cùng cường đại trong mắt người khác, chính là nghĩa vụ và trách nhiệm của Lam.Vài vạn năm tuế nguyệt trôi qua cũng làm trí tuệ của Lam nhìn rõ được rất nhiều điều.

Đúng là lực lượng của Lam nhân bộ lạc quá nhỏ bé, chỉ tính trong Mạc Vân Hải thì lực lượng của bọn họ chẳng đáng bao nhiêu rồi, chứ chưa nói gì tới toàn thiên h.

Nếu tính đến toàn thiên hạ thì e rằng bọn họ cũng nhỏ bé giống như hạt bụi mà thôi.Lam cũng biết rằng, sẽ không còn thế lực nào đối xử với bọn họ như Mạc Vân Hải đâu.

Nhưng nếu muốn bộ lạc mở rộng địa bàn hay phát triển hơn nữa, thì bọn họ phải hiến dâng lực lượng của mình vì Mạc Vân Hải mà hành động, thậm chí phải trở thành một phần quan trọng bên trong Mạc Vân Hải.Chính Lam là người ra lệnh cho Băng Nguyệt tiến vào Chiến tướng phủ.Đáng tiếc là nhân số Lam Nhân bộ lạc quá ít, chứ nếu không Lam đã tổ chức hẳn một chi chiến bộ Lam nhân, để vì Mạc Vân Hải chinh chiến bốn phương rồi.

Trong thời đại này không có gì giá trị bằng công huân.Tuy nhiên, hiện tại Lam cũng đã bắt tay vào chuẩn bị tất cả rồi.

Lam ra lệnh cho những Lam nhân trẻ tuổi tiến vào trong Chiến Tướng phủ để học tập và phát triển theo con đường binh nghiệp, đợi đến khi nhân khẩu trong bộ lạc đông đúc thì sẽ kiến tạo một chi chiến bộ Lam Nhân.Nhưng trước khi có được chi chiến bộ Lam nhân đó ra đời thì Lam cũng phải thực thi nghĩa vụ của bộ lạc, đó chính là lê cái thân già của Lam đi kiếm công huân.Thân là cường giả đồ đằng của bộ lạc, đây cũng chính là nghĩa vụ của Lam.Hơn nữa, dạo này tình huống của Tả Mạc cũng không được tốt cho lắm.Đúng lúc Lam định thỉnh cầu Công Tôn Sai thì trong đầu chợt nghĩ ra gì đó.

Lam liền suy nghĩ trong chốc lát rồi lập tức quyết định dứt khoát.Tâm Lam vừa động, lập tức sinh ra một luồng thần niệm bao phủ cả bộ lạc.Tâm niệm của Lam lan ra khắp nơi như sóng nước khiến tất cả tộc nhân Lam nhân không tự chủ được mà buông bỏ việc đang làm.

Khuôn mặt ai ai cũng hiện lên vẻ khiếp sợ, rồi chạy vội tới thần miếu mà không chút do dự.Vô số thân ảnh lao về phía thần miếu như xé rách bầu trời.Khuôn mặt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ ngưng trọng, không ai nói năng câu nào.Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều đã tập trung xung quanh thần miếu, tộc trưởng Băng Diệu là người đứng đầu tiên, lúc này trên mặt ông ẩn hiện vẻ vui mừng kích động."

Mở cấm địa ra!"

Từ trong thần miếu vang lên một thanh âm lạnh nhạt mà uy nghiêm rót vào tai từng Lam nhân một.Thanh âm này khiến thân thể các Lam nhân run lên, trên khuôn mặt toát lên vẻ sợ hãi cùng kích động.Cấm địa!Cấm địa chính là nơi Lam nhân đã thủ hộ cả vạn năm qua a!Cuối cùng cũng đến lúc mở ra rồi sao?Bỗng nhiên từ trong thần miếu bay ra một luồng ánh sáng mầu lam chói mắt, trông giống như một tấm lụa mầu xanh da trời bay nhanh về hướng cấm địa.Chỉ một lát sau, mặt đất rung động không ngừng, ngay cả những băng lam trên không trung cũng rung lên, kêu keng keng không dứt.Tất cả Lam nhân đều thủ phục trên mặt đất, khuôn mặt mọi người hiện lên vẻ thành kính.Còn lúc này Lam đang lơ lửng phía trên thần miếu, mặc dù thân thể Lam chỉ có bộ xương nhưng khí thế và uy nghiêm của Lam toát ra lại bao phủ khắp nơi.Ở phía cấm địa có vô số lam mang nhỏ như sợi tóc thoát ra, rồi bay tới chỗ Lam đang lơ lửng trên bầu trời.Còn Lam không hề để ý tới điều đó, mà chỉ chậm rãi hạ xuống mặt đất.Khi bàn chân của Lam chạm tới mặt đất, lập tức lam mang khắp nơi bay tới quấn lên thân thể, sau đó bắt đầu hình thành một cái gì đó bắt đầu từ ngón chân lan lên, Còn Lam dường như không hề chủ ý, chỉ chậm rãi bước đi về phía trước, nhưng mỗi khi Lam bước lên một bước thì lam mang trên thân lại không ngừng ngưng tụ thành thực thể.Chỉ trong chốc lát, vô số lam mang kia đã ngưng tụ thành giày chiến, nẹp chân, các đốt ngón tay. . .Lam mang quấn vào từ ngón chân Lam rồi sinh trưởng dọc theo thân thể, sau đó xếp chồng lên nhau không ngừng.Khi Lam đi tới trước mặt mọi người, thì trên người Lam đã hiện ra một bộ giáp được bao phủ bởi vô số những hoa văn tinh tế và đẹp đẽ.

Lúc này bộ giáp đã che kín thân hình Lam.

Chiến giáp mầu băng lam được tạo bởi vô số băng tinh xếp chồng lên nhau mà thành, khiến nó toát lên vẻ tinh xảo và đẹp đẽ khiến người ta yêu thích đến nghẹt thở.Nhưng điều làm người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là, chiến giáp này có vẻ ngoài thon thả uyển chuyển, chắc chắn đây là chiến giáp dành cho nữ rồi.Không ngờ Lam lại là một nữ cường giả đồ đằng nha!Lúc này lam mang xung quanh vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục tụ về phía đỉnh đầu Lam. chẳng mấy chốc trên tay Lam đã xuất hiện một chiếc dù mầu băng lam sáng long lanh.

Chuôi của chiếc dù như khối băng được điêu khắc mà thành, thân dù có mầu xanh đậm, có mười tám miếng băng tinh vô cùng hoàn mỹ được buộc bên trên những dải băng ruy rủ xuống xung quanh chiếc dù, dải băng ruy này không ngừng lay động tạo lên những tiếng leng keng dễ nghe.Lúc này Lam đang mặc áo giáp, trên tay cầm theo chiếc dù nhẹ nhàng bước đi trông giống như tiên nữ bước ra từ bức tranh vậy."

Sau vạn năm ngủ say cuối cùng, ta và ngươi lại kề vai chiến đấu rồi".Đằng sau mũ giáp có một thanh âm vang lên.Lúc này trong lòng tất cả các Lam nhân đều dấy lên niềm kích động khó hiểu, thậm chí khuôn mặt những Lam nhân lớn tuổi còn vương đầy nước mắt.

Mọi người đều nhận ra được thân ảnh phía trước mặt này!

Đây chính là dáng hình mà Lam nhân cung phụng bên trong thần miếu, cũng là thần thoại mà mỗi đời Lam nhân lưu lại, là người thần linh thủ vệ bộ lạc Lam nhân trong truyền thuyết và cũng là cường giả đồ đằng cường đại nhất Lam nhân bộ lạc.Tuy không ai biết được tên nàng, nhưng mỗi một Lam nhân đều nhận ra nàng.Nước mặt Băng Diệu tuôn rơi, thần của Lam nhân ah, người chưa bao giờ rời bỏ Lam nhân ah!Trong lòng Băng Diệu không ngừng vang lên câu nói đó.Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng tinh vang lên như tiếng nói thời Viễn Cổ xuyên qua thời gian rót vào tai mọi người."

Ta, Lam chi đồ đằng, nhận sự cung phụng của lịch đại Lam nhân (các đời), chỉ cần ta không bị thần hình câu diệt thì sẽ không làm nhục danh tiếng của đồ đằng, mãi mãi bảo hộ Lam nhân"※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Tại Mạc Vân Hải.Công Tôn Sai thông qua các truyền tống trận để đi xuống dưới, không ngờ nơi hắn đặt chân tới lại là một Vân Đảo.

Vân Đảo này chỉ có diện tích chừng hơn hai trăm mẫu, ở Mạc Vân Hải thì hòn đảo này nhỏ tới mức đáng thương.

Trên hòn đảo này không hề có bất cứ một phù trận hay cấm chế nào, còn cây cối trên đảo sinh trưởng rất tươi tốt.Tại sao nó lại không cần cấm chế ?

Đơn giản vì trên đảo là một vị đỉnh giai cường giả."

Sao ngươi lại tới đây?"

Khi lão đầu nhìn thấy Công Tôn Sai đi tới, lão cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ra liền hỏi lại:"Gặp phải phiền toái à?"

Từ sau khi tìm được A Quỷ, lão dứt khoát tới luôn Mạc Vân Hải định cư.

Vốn lão là người thích sự yên tĩnh nên lão chọn một hòn đảo hoang vu ở Vân Đảo để trú ngụ.

Ngoại trừ, thỉnh thoảng lão có ghé qua thăm A Quỷ, còn bình thường chỉ có ở trên đảo."

Đúng vậy!"

Công Tôn Sai cũng không dài dòng, dứt khoát nói ra mục đích luôn:"Lần này tới, muốn nhờ tiền bối giúp cho""Đánh ai?"

Con mắt lão đầu trừng lớn."

Thiên Hoàn!"

Công Tôn Sai trả lời."

Ah, nghe bảo bọn họ khiến các người chật vật ah.

Ta vẫn cứ thắc mắc mãi, bị ăn đòn mà không trả miếng thì không phải là phong cách của tiểu tử kia a"Trước câu nói mang vài phần bất đắc dĩ của lão đầu Công Tôn Sai chỉ im lặng mỉm cười.

A Quỷ cứ khăng khăng một mực theo Tả Mạc khiến lão đầu dù có không thích Tả Mạc cũng không thể làm gì khác được.Lão đầu chỉ hừ lạnh một tiếng. lộ ra bộ răng vàng khè, rồi lầm bầm nói:"Ta sẽ cho cái tên hỗn tiểu tử ấy biết được, vì sao người ta lại gọi là cao thủ thần lực"※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Bộ máy Mạc Vân Hải đã bước vào giai đoạn hoạt động cao độ.Đây là lần đầu tiên Mạc Vân Hải liên hợp hành động cùng với thế lực đồng minh, và lần này người chỉ huy quân đội đồng minh chính là Song Vũ vị chiến tướng tinh nhuệ của Cốc Lương Đao.Thật ra Công Tôn Sai cũng đang tìm mọi cách để trả đũa lại Thiên Hoàn, thế nhưng loại ám đấu như thế này không thích hợp để chiến bộ xuất động. hơn nữa kế hoạch quấy rối cũng khó có thể thực hiện được khi phần lớn cao thủ đã bị Tả Mạc đem đi.Vì thế khi Cốc Lương Đao liên lạc với Công Tôn Sai khiến Công Tôn Sai cảm thấy vô cùng chấn động.Nếu như Cốc Lương Đao liên thủ với Mạc Vân Hải thì có thể bù đắp được việc thiếu thốn cao thủ đỉnh giai.

Bởi vì, ngoài vị cao thủ đỉnh giai Song Vũ, còn có thêm lão đầu, lực lượng này khiến người ta không dám khinh thường.Thế nhưng Công Tôn Sai cũng không tùy tiện phát động, hắn biết rằng, cơ hội đánh lén như thế này chỉ có một lần mà thôi.

Nếu như không đánh cho địch thủ trọng thương thì cũng chẳng còn cơ hội thứ hai để mà tiêu phí nữa, bởi vì lần tấn cống này sẽ 'đánh rắn động cỏ' khiến đối phương phong ngừa chặt chẽ hơn.Vì thế hắn bất đầu cẩn thận lên kế hoạch cho lần tấn công này.

Để nâng cao được thành quả chiến đấu, hắn không tiếc vận dụng toàn bộ lực lượng tình báo của Mạc Vân Hải.Vì muốn gia tăng chiến lực, Công Tôn Sai đã hướng tới Lam nhân bộ lạc xin được trợ giúp.Tin tức tốt đầu tiên chính là, Nam Nguyệt đã hoàn thành nhiệm vụ và đang trở về, Thanh Hoa Tuyết và Tạ Sơn đồng thời xuất quan.Đến lúc này Công Tôn Sai mới thở phào một hơi, có lẽ chiến lực hiện tại đã đủ để thực hiện kế hoạch lần này rồi.Đến khi Lam xuất hiện đã khiến Công Tôn Sai ngây người, nhưng sau đó hắn lại mừng như điên, Lam đến khiến niềm tin của hắn được gia tăng gấp đôi lúc trước!

Hắn không ngờ Lam lại tự thân xuất trận.Bộ giáp trên thân Lam sáng chói đã nói lên được thực lực của nàng.--------Cao thủ thần lực đỉnh giai!Còn Song Vũ đã sớm tới Mạc Vân Hải khi nhìn thấy Lam cũng phải trợn mắt há mồm, trong lòng hoảng sợ không thôi. y không ngờ Mạc Vân Hải vẫn còn che dấu một vị cao thủ thần lực đỉnh giai.Hơn nữa Băng Lam chiến giáp trên người Lam phát ra những dao động, khiến Song Vũ biết được đây chính là một kiện Thần Binh cụ trang!Không ngờ Mạc Vân Hải che dấu một cao thủ thần lực đỉnh giai có Thần Binh cụ trang!Đây cũng là lần đầu tiên Mạc Vân Hải khiến Song Vũ sinh ra cảm giác bí ẩn.

Đồng thời Song Vũ cũng tin rằng hành động lần này chắc chắn sẽ thành công!

Đến ngay cả đồng minh như bọn họ còn không biết Mạc Vân Hải còn ẩn chưa vương bài như vậy cơ mà!Phen này Thiên Hoàn gặp xui xẻo rồi!Chương 819 : Đánh cờDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Con mắt Tả Mạc nhìn vào giới đồ trước mắt tới mức sưng đỏ cả lên.Đã ba canh giờ trôi qua, hắn cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào giới đồ.Tây Huyền có tổng cộng tám trăm giới, một phần ba trong số đó cũng là hơn hai trăm giới gần ba trăm giới rồi.

Còn hiện nay Mạc Vân Hải có bao nhiêu giới ?

Mới có một trăm mười ba giới mà thôi, nếu như có thể nuốt được những giới mà Chung Đức cắt tặng này thì địa bàn của Mạc Vân Hải có thể mở rộng tới gần bốn trăm giới a!Con số này cũng phải bằng hai phần ba Cửu Đại Thiền Môn rồi đấy!Nhưng cái phòng tuyến kéo dài lại có trăm ngàn lỗ thủng này sẽ khiến cho việc phòng ngự của Mạc Vân Hải vấp phải khó khăn không nhỏ chút nàoLúc này Chung Đức cũng cảm thấy ngoài dự tính, lão tưởng rằng chỉ cần vất ra miếng mồi lớn như vậy thì chắc chắn Tả Mạc sẽ vô cùng kích đồng và lập tức đồng ý tiếp nhận.

Nhưng không ngờ, Tả Mạc tuy có kích động nhưng vẫn không lập tức đáp ứng lão.Cái địa bàn rộng tới gần ba trăm giới mà vẫn có người do dự tới ba canh giờ a!Điều này khiến Chung Đức không khỏi đánh giá Tả Mạc cao thêm vài phần. lúc trước lão không những không hề có ý khinh thường Mạc Vân Hải, mà ngược lại, lão rất coi trọng Mạc Vân Hải.

Mạc Vân Hải chính là minh hữu mà Chung Đức lựa chọn cho Cốc Lương Đao.

Tuy lão cũng biết giao tình của Tả Mạc và Cốc Lương Đao rất tốt, nhưng điều khiến lão coi trọng nhất lại chính là thực lực của Mạc Vân Hải.Thật ra lúc lão quyết định đem một phần ba địa bàn nhường cho Mạc Vân Hải thì trong lòng cũng có chút lo lắng.Mạc Vân Hải không phải chỉ có mạnh mẽ hơn Cốc Lương Đao, mà là cường đại hơn rất nhiều, trong khi hai bên muốn gần gũi kết minh với nhau thì thực lực phải không hơn kém nhiều lắm.

Trong khi chính bản thân Mạc Vân Hải cũng đã rất cường đại, nếu như họ tiêu hóa xong gần ba trăm giới kia. thì thực lực của họ sẽ cường đại đến cỡ nào a.Nếu Mạc Vân Hải mà quá mạnh mẽ sẽ không có lợi cho Tây Huyền.Chung Đức nhận thấy, tuy Cốc Lương Đao cũng lợi hại thật đấy, nhưng nếu so với Tả Mạc thì y không thể nằm cùng một cấp độ được!Điều này có thể nhìn thấy qua thực lực của hai bên, bên Cốc Lương Đao ngoài y ra chỉ có Song Vĩ và Hiểu, có thể nói thế lực của y có quá ít nhân tài.

Trong khi Mạc Vân Hải thì sao, Mạc Vân Hải có Vi Thắng, Công Tôn Sai, Biệt Hàn, Tông Như. . .

đó đều là những cái tên quá nổi danh khiến cả người mù cũng cũng phải biết sơ sơ (mù nhìn thấy mờ mờ), đến ngay cả người rắn chắc như Chung Đức cũng không nguyện ý làm địch thủ của nó nữa là. . .Nhưng nếu đưa cho họ gần ba trăm giới kia, sẽ khiến Mạc Vân Hải luôn phải đối mặt với Thiên Hoàn, từ đó kìm hãm tốc độ phát triển của Mạc Vân Hải.Chỉ khi thực lực hai bên không cách nhau quá xa thì liên minh mới bền vững.Mười năm, đó chính là thời gian mà Chung Đức ước đoán, ngay cả khi Tây Huyền nằm trong tay Cốc Lương Đao thì cũng phải mất mười năm mới lớn mạnh được.

Còn nếu như Mạc Vân Hải không bị Thiên Hoàn kìm hãm thì chỉ trong vòng năm năm sẽ phát triển tới cấp bậc như Côn Luân và Thiên Hoàn .Từ trước đến nay tuy Chung Đức không hề xem nhẹ Tả Mạc, nhưng đến lúc này lão mới biết mình vẫn còn đánh giá Tả Mạc quá thấp rồiNghe người ta nói hắn là kẻ tham lam, một gia hỏa vô cùng hám lợi vậy mà khi miếng mồi to tới gần ba trăm giới rơi xuống mà hắn vẫn còn giữ nguyên tỉnh táo.Đúng là một gia hỏa đáng sợ!Lúc này trong lòng Chung Đức cũng cảm thấy không biết quyết đinh của mình là đúng hay sai.

Liệu Cốc Lương Đao có thể chống lại tên quái vật như thế không?

Liệu Cốc Lương Đao có đủ thực lực để chống cự lại một thế lực quái vật như vậy không?Nhưng dù có ra sao đi nữa thì trong lòng lão cùng đành cười khổ mà chấp nhận, bởi ngoại trừ Cốc Lương Đao ra lão không còn lựa chọn nào khác nữa.

Cốc Lương Đao chính là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Tây Huyền a.

Lão cũng biết rõ con người Chưởng môn, nếu Tây Huyền mà rơi vào tay Chưởng môn thì sau mười năm hòa bình sẽ là diệt vong.Nhưng dù sao tâm trí của Chung Đức cũng vững như bàn thạch, vì vậy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh như thường.Lọt vào tầm mắt lão là đôi mắt nóng rực đầy phấn khích khiến trong lòng lão dấy lên cảm giác sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh nhạt hỏi:"Sao !Ngươi thấy thế nào?"

Trước câu hỏi của lão Tả Mạc chỉ chăm chú nhìn lại rồi gằn giọng nói:"Ta muốn có được khối địa bàn này"Nói xong ngón tay hắn chỉ xuống rồi nhẹ nhàng vẽ, lập tức trên địa đồ xuất hiện một đường uốn lượn vươn về khu vực bên phải địa đồ, rồi dừng lại ở địa bàn có ba mươi giới.Ngón tay Tả Mạc dừng lại nơi đó khiến đồng tử trong mắt Chung Đức co lại!Sau khi rời núi, Chung Đức đã cẩn thận nghiên cứu và đưa ra rất nhiều phỏng đoán.

Bản thân lão vốn là vị chiến tướng bài danh thứ hai trong thập đại chiến tướng, vì thế tuy tính cách lão tàn bạo khát máu, nhưng đối với chiến tranh bao giờ lão cũng dùng thái độ hết sức cẩn thận.Không ai biết được lão đã xem xét cái giới đồ này bao nhiêu lần rồi.

Chỉ biết cái giới đồ này đã được in hằn trong đầu lão, khiến lão không cần phải tốn công nhớ lại, chỉ cần nghĩ đến thì cả bản giới đồ đã hiện lên nguyên vẹn không chút sai sót.Phiến lãnh đại nằm giữa Thiên Hoàn và Tây Huyền này, có đại hình kéo dài như một cái nêm(tấm thảm), tiến có thể vào Tây Huyền, lui có thể về Cửu Đại Thiền Môn.Đây là địa phương giáp với cả ba thế lực, trong thời đại mà Huyền Không tự vẫn còn tồn tại, ba phương thế lực đều hết sức kiềm chế ăn ý với nhau.

Ba thế lực đều không quản lí khu vực này khiến bên trong nó sinh ra vô số tiểu thế lực đan xen phức tạp với nhau.Huyền Không Tự diệt vong, Cửu Đại Thiện Môn lại quật khởi rồi nhanh chóng chiếm đóng những tiểu thế lực này khiến khu vực này mới hình thành lên địa hình kì quái như vậy.Ba mươi giới mà Tả Mạc vach ra chính là nơi nằm trong giao giới của Tây Huyền và Cửu Đại Thiện Môn.Đến lúc này mà Chung Đức còn không biết ý đinh thực sự của Tả Mạc thì bài danh thứ hai của lão chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.Cửu Đại Thiện Môn!Quả nhiên Mạc Vân Hải và Cửu Đại Thiện Môn có quan hệ không hề cạn rồi!Trong lòng Chung Đức khẽ thở dài, lão biết rằng ý định dùng Thiên Hoàn để kìm hãm Mạc Vân Hải đã thất bại hoàn toàn rồi.Ý đồ của Tả Mạc khi lựa chọn ba mươi giới này đã quá rõ ràng, hắn muốn đánh thông con đường đi tới Cửu Đại Thiện Môn khiến Thiên Hoàn bị rơi vào cảnh hai mặt thọ địch, chỉ cần Mạc Vân Hải phái chiến bộ đi qua địa bàn của Cửu Đại Thiện Môn thì có thể công kích vào sau lưng Thiên Hoàn rồi.Hơn nữa Mạc Vân Hải còn có Công Tôn Sai và Biệt Hàn, vì thế việc đem khối lãnh địa giống cái nêm này gỡ xuống rồi ném vào bản đồ của Mạc Vân Hải là quá đơn giản rồi.Nhưng quan trọng hơn chính là, giao giới của Mạc Vân Hải và Thiền Hoàn đã được rút ngắn đi rất nhiều.Lúc này đến phiên Chung Đức bị rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Với thực lực của Mạc Vân Hải, hoàn toàn có khả năng đem ý đồ này hoàn thành, đến lúc đó đừng nói đến chuyện có thể ngáng chân Mạc Vân Hải, mà điều đó khác gì đưa cho Mạc Vân Hải một cơ hội vô cùng tốt rồi.Nhưng vấn đề mấu chốt chính là, nếu như không đáp ứng Mạc Vân Hải thì chắc chắn lúc Cốc Lương Đao tiếp nhận Tây Huyền sẽ không thể nào chống cự nổi Thiên Hoàn a.

Trong khi lão chỉ còn có hơn hai năm thọ nguyên nữa thôi, sau khi lão chết đi thì cả Tây Huyền chỉ còn có một vị Đỉnh giai chiến tướng là Cốc Lương Đao mà thôi.Chung Đức nhận thấy, Cốc Lương Đao rất xuất sắc, nhưng tính tình lại ngay thẳng cho nên lực uy hiếp của y không có đủ a.

Khi Chung Đức vẫn còn trấn thủ tại Tây Huyền, thì chẳng ai dám đến xâm chiếm, ngay cả Côn Luân và Thiên Hoàn cũng không giám tùy tiện khai chiến với Tây HuyềnBởi vì lão khát máu và hiếu sát.Nếu như dám chiến đấu cùng với lão thì kết quả chi có đất khô vạn dặm, máu chẩy thành sông.

Vì thế trong thời đại mà các thế lực đang giằng co nhau này, đâu ai ngu gì mà chuốc lấy thương tổn vào thân a."

Ngươi thấy thế nào?"lúc này ngữ khí của Tả Mạc giống hệt Chung Đức lúc trước.Chung Đức cũng biết đối phương đã biết rõ ý đồ của lão, nhưng lão cũng chẳng thèm để ý tới điều đó.

Tuy hai bên có giao tình không tệ nhưng cục diện tính toán như đánh cờ giữa hai bên lúc nào cũng tồn tại, Con người lão vốn dứt khoát, liền lạnh lùng đồng ý:"Được, khối địa bàn này sẽ giao cho người"Nói xong ngón tay lão xuất phát từ ba mươi giới lúc trước kéo sang bên trái thêm hai mươi giới.

Kết minh với Mạc Vân Hải chính là điều bắt buộc phải làm, ngay cả Chung Đức cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài điều này.Tả Mạc nhìn kĩ một lúc lâu, sau cùng hắn cũng nhìn ra được mánh khóe của Chung Đức.Tuy Chung Đức chỉ tiện tay vẽ một đường nữa, khiến thoạt nhìn có vẻ như Tây Huyền thiệt hại thêm hai mươi giới, nhưng thực chất chính cái vẽ kia của lão khiến giao giới giữa Tây Huyền và Mạc Vân Hải được rút nhỏ đi không ít.Cái vẽ của lão khiến trong lòng Tả Mạc cảm thấy rất bội phục Chung Đức, quả nhiên không hổ danh là vị chiến tướng bài danh thứ hai.

Chung Đức tỉnh táo đến lãnh khốc, không hề lưu luyến chút lãnh địa, không hề để ý tới truyền thống. chỉ cần chiến lược của mình có thể thành công, lão sẵn sàng từ bỏ tất cả, lão quả là một tên vô cùng đáng sợ.Thế nhưng đối với Mạc Vân Hải thì hai mươi giới vẽ thêm này chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống a!Tả Mạc cũng biết Chung Đức chỉ còn không tới ba năm thọ nguyên, vì thế tất cả những điều lão đang làm chỉ để tạo được một đường lui cho Cốc Lương Đao.

Còn Tả Mạc không hề lo lắng đến Tây Huyền khi được nằm dưới tay Cốc Lương Đao, điều này không quan hệ gì đến giao tình của hai người mà là phán đoạn hợp với tình trạng của hai bên.

Sở dĩ Chung Đức tỏ ra hào phóng như vậy vì lão biết với sức của bản thân lão không thể trấn thủ cả địa bàn to lớn của Tây Huyền.Thật ra Tả Mạc cũng cảm thấy có chút lo lắng, bởi vì cho dù Tây Huyền có co rút lại thì địa bàn của họ vẫn có hơn năm trăm giới, trong khi địa bàn của cả Cửu Đại Thiện Môn cũng chỉ là hơn sáu trăm giới mà thôi.Hãy nhìn con đường mà Dưỡng Nguyên Hạo đi là biết, hiện giờ gã chật vật đến cỡ nào a.Vì vậy con đường của Cốc Lương Đao gian nan hơn mình nhiều lắm."

Thành giao!"

Tả Mạc trịnh trọng nói, lúc này trong lòng hắn ngập tràn khí thế hào hùng, thời kì mà Mạc Vân Hải phải có đầu rụt cổ đã kết thúc rồi."

Được!"

Khuôn mặt Chung Đức vẫn lạnh lẽo như thường, nói :"Người của Thiên Hoàn đã đến"Cái tên này đã hấp dẫn lực chú ý của Tả mạc.

Điểm mấu chốt của tất cả mọi việc trên. chính là an toàn của Chung Đức."

Bọn họ đến sớm hơn các ngươi, Lê Tiên Nhi đã được đưa vào Sát Uyên lao tù.

" Trong mắt Chung Đức lóe lên tia hàn khí :"Có lẽ chúng ta lên đi qua, gặp mặt vị được coi là tương lai của Thiên Hoàn này "Nói xong lão liền bước chân ra ngoài.Câu nói của lão khiến Tả Mạc giật mình, hắn biết rõ Lê Tiên Nhi có địa vị như nào ở Thiên Hoàn, vì thế khi biết Lê Tiên Nhi bị nhốt trong Sát Uyên lao tù không khỏi kì quái hỏi lại:"Sao Thiên Hoàn lại phái Lê Tiên Nhi tới?"

"Làm con tin"Chung Đức lạnh lùng nói:"Nếu không làm vậy thì sao Chưởng Môn dám làm như thế.

Chưởng môn quá ngu ngốc, ta đã trấn thủ ở Sát Uyên lao tù vài chục năm rồi, làm gì có chuyện ta không bố trí lại ở đó vài thứ ?Người của Thiên Hoàn lẻn vào Tây Huyền rất bí mật khiến người của ta cũng không tra ra được, nhưng Chưởng môn lại quá nóng ruột, lập tức đem lê Tiên nhi tới Sát Uyên lao tù"Tả Mạc nghe thấy hai chữ Chưởng Môn trong miệng Chung Đức không còn chút kính ý nào."

Gã đủ âm độc, đủ ẩn nhẫn"Chung Đức thản nhiên nói: "Nhưng không đủ quả quyết, không đủ tự tin trong khi ham muốn quyền lực lại quá lớn"Tuy trong lòng Tả Mạc cảm thấy vô cùng hiếu kì, nhưng hắn không muốn bản thân bị cuốn vào tranh chấp nội bộ Tây Huyền, nên chỉ im lặng không hỏi gì thêm.Đoàn người đi theo Chung Đức hướng về phía Sát Uyên lao tù bước tới, Vì không muốn bị mọi người chú ý nên tất cả không hề phi hành mà đi bộ dọc theo mép tường.Đột nhiên Vi Thắng dừng bước, con mắt ngưng tụ lại, tay trái giơ lên ra hiệu mọi người dừng bước.Đám người Tả Mạc cũng phối hợp vô cùng ăn ý, lập tức tản ra rồi tiến vào tạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Còn Thi Bội đang đứng bên người Chung Đức cũng tiến về phía trước bảo hộ Chung Đức, còn những thị vệ còn lại cũng bước vào trạng thái bảo hộ.Còn Vi Thắng vẫn thong dong tự tại, đôi mắt yên tĩnh như nước hồ.Bàn tay Vi Thắng khẽ giơ Thí Thần Huyết Kiếm lên, lập tức không gian xung quanh Vi Thắng như bị biến thành địa vực Thâm Uyên tối om nhìn không thấy đáy.

đôi mắt Vi Thắng đỏ rực lên như huyết lưu ly, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, không một tia biến hóa."

Giết !"

Một tiếng thét vang lên như sét đánh. lập tức bức tường trước mắt mọi người bị chấn cho nát bấy, đá vụn bắn tung tóe khắp nơi!Vi Thắng chém xuống một kiếm.Lập tức một đạo kiếm quang mầu huyết hồng xuất hiện rồi đâm vào đống đá vụn phía trước.Nhưng dường như kiếm quang sau khi bay vào trong đá vụn lại chém lên một vật gì đó, rồi đột nhiên nổ tung phát ra những đạo hào quang sáng chói.Hào quang sáng chói ấy tỏa ra xung quanh nhanh chóng bao trùm lên tất cả mọi người, khiến trước mắt mọi người chỉ còn lại một mảng trắng xóa, không ai nhìn thấy được chuyện gì xảy ra. còn không gian xung quanh bỗng trở lên hỗn loạn hẳn.Từng đạo sát cơ lăng lệ ầm ầm lao tới.Không biết bạch quang này là cái gì mà có thể khiến cho hai con mắt của Tả Mạc bị kích thích không còn nhìn thấy gì.

Nhưng điều quỷ dị nhất là, nó có khả năng nhiễu loạn thần thức!Những thần thức mà Tả Mạc thả ra đều bị nó chấn tan thành những mảnh nhỏ.Còn đối phương dường như không bị chút ảnh hưởng nào, chỉ cảm thấy bẩy tám đạo sát cơ đang tập trung lên người hắn khiến hắn cảm thấy hơi rùng mình.Nhưng Tả Mạc phản ứng lại nhanh chóng, khuôn mặt biến đổi hẳn.Đục nước béo cò sao!Mục tiêu của đối phương là Chung Đức.Không xong rồi!Đúng vào lúc này, từ bên trong bạch quang vang lên một tiếng kêu đau đớn.Tiếng kêu này khiến trái tim Tả Mạc trầm xuống!Là Thi Bội!Chương 820 : Bẫy rậpDịch giả : hhnmthvnBiên tập : vnheroTrên con mắt của Mễ Vu hiện lên một tầng ám văn vô cùng phức tạp, luồng ánh sáng mãnh liệt kia khi rơi vào trong mắt hắn như bị lọc đi, khiến hắn có thể thấy rõ mọi chi tiết xung quanh.

Mễ Vu vốn xuất thân từ Mễ gia, hắn cũng được coi là một những thiên tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Mễ gia.

Thiên phú của hắn khiến mọi người vô cùng hâm mộ, và hắn cũng khắc khổ tu luyện từ nhỏ, không hề bỏ phí thiên phú của mình.

Mễ gia là một gia tộc có quyền thế đứng nhất nhì ở Thiên Hoàn, vì vậy hắn có được điều kiện tu luyện vô cùng tốt.Có một thiên tài như vậy khiến cả Mễ gia cảm thấy vô cùng vui mừng, hơn nữa vị Chiến tướng Mễ Nam - người đứng nhất nhì Thiên Hoàn cũng để mắt tới hắn.Nhờ có Mễ gia dốc lòng bồi dưỡng, đồng thời bản thân lại chăm chỉ rèn luyện, hơn nữa lại có thiên phú xuất sắc đã tạo ra một thiếu niên kinh tài tuyệt thế.Trong tầng lớp cao thủ đỉnh cấp của Thiên Hoàn thì nổi tiếng nhất là Tứ Tịch Thập Nhị Hoàn.Hai từ Tứ Tịch dùng để chỉ bốn vị Thủ tịch đệ tử của Thiên Hoàn, gồm có: Lê Tiên Nhi, Mễ Vu, Tang Đông và Tấn Tiểu Vũ.Ở dưới trướng mỗi vị Thủ tịch lại có ba vị Hoàn chủ, mỗi vị Hoàn chủ đều quản lí một tổ đội tinh nhuệ.Tứ Tịch Thập Nhị Hoàn thể hiện chiến lực cao nhất Thiên Hoàn, nhất là bốn vị Thủ tịch đệ tử đứng đầu.

Bốn vị Thủ tịch đó không chỉ đào tạo ra những thiên tài cho Thiên Hoàn mà mỗi người đều có thực lực cao hơn các Trưởng lão.

Nếu như nói Đại Trưởng lão của Thiên Hoàn là một tồn tại siêu nhiên, thì trong con mắt mọi người, bốn vị Thủ tịch, Chưởng môn và Mễ Nam là những nhân vật có thực quyền.Lê Tiên Nhi trong tương lai sẽ trở thành vị Chưởng môn kế nhiệm, vì thế ba vị Thủ tịch còn lại đương nhiên sẽ trở thành những Trưởng lão có thực quyền nhất ở Thiên Hoàn.Chiến pháp của Mễ Vu cũng giống như cái tên của hắn, luôn luôn thay đổi giống như Cổ Vu vậy.

Hắn ưa thích sự yên tĩnh, hơn nữa tính tình lại dễ chịu, tuy xuất thân từ gia tộc quyền thế nhưng không hề có thái độ kiêu căng.Hắn giống như một chiếc áo trắng không chút tì vết.Luồng bạch quang chói mắt này chính là Ngân Quang Manh mà Thiên Hoàn đã bí mât luyện chế ra, tuy nó không có tính sát thương, nhưng có thể tạm thời ngăn cản thị giác của người khác.

Hơn nữa mức độ chiếu sáng mạnh mẽ của nó khiến ngay cả khi dùng Thần lực cũng không thể tránh khỏi, nhưng điều đáng sợ nhất của nó chính là, không gian trong phạm vi mà nó bao phủ sẽ trở lên hỗn loạn vô cùng.Trong con mắt của Mễ Vu có những phù văn có thể tránh gây thương tổn do Ngân Quang mang lại.Chung Đức !Đồng tử trong mắt Mễ Vu hơi co lại, trên tay bắt thần quyết, khiến Thần văn trong tay hơi sáng lên.

Bỗng những Thần văn trong tay hắn biến thành hình dáng lập thể rồi không ngừng xoay tròn như sống lại vậy.

Sau đó từ trong khối Thần văn lập thể đang xoay tròn kia bắn ra sáu đạo hào quang nhỏ tới mức khó có thể nhìn thấy, hơn nữa nó còn linh hoạt như những con rắn nhỏ, lẳng lặng bay về hướng Chung Đức.Mễ Vu rất tin tưởng vào khả năng thành công của lần hành động này, bởi vì cao tầng Thiên Hoàn rất coi trọng nhiệm vụ lần này.Ngay cả bốn vị Thủ tịch, cũng đã xuất động ba vị rồi.Ngoại trừ Lê Tiên Nhi đang trong vai trò con tin nên không thể tham gia hành động, còn lại Mễ Vu và Tấn Tiểu Vũ thậm chí còn có rất nhiều hảo thủ được huy động phục vụ cho hành động lần này, lại cộng thêm bốn vị Hoàn chủ nữa, một đội hình xa hoa như vậy khiến Mễ Vu không thể tìm ra được lí do có thể khiến cho hành động lần này thất bại.Thần văn của Tấn Tiểu Vũ cũng đang lưu động bên cạnh hắn tạo ra vô số mũi tên đang lơ lửng.

Mỗi mũi tên này đều do Thần văn tạo ra, cho nên nó có uy lực kinh người.Phần thân của những mũi tên này khẽ rung lên, lập tức khắp nơi dậy lên luồng sát cơ điên cuồng.Lúc này tất cả lực chú ý của mọi người đều bị những mũi tên ngập tràn sát cơ này hấp dẫn.Xung quanh Chung Đức không có cao thủ lợi hại nào, hơn nữa cả Tây Huyền cũng không có cao thủ nào đạt tới tầm cao như vậy.

Vì thế chỉ cần tìm ra tung tích Chung Đức, sau đó tránh né được tầng tầng lớp lớp bảo hộ của Chiến bộ thì khả năng thành công của bọn họ sẽ rất lớn.Trước mắt sẽ gây ra hỗn loạn sau đó dùng đám người Tấn Tiểu Vũ để thu hút lực chú ý của địch nhân, cuối cùng Mễ Vu sẽ chịu trách nhiệm đánh ra một kích trí mạng.Đó chính là kế hoạch của bọn họ !Lúc này sắc mặt Thi Bội biến đổi kịch liệt, hắn không hề lùi lại mà lập tức tiến lên, trong bàn tay bỗng xuất hiện những tia máu, sau đó hắn vẩy tay về phía trước.Khi tia máu va chạm với một đạo Thần văn.Bỗng đạo Thần văn ấy sáng lên hào quang vô cùng quỷ dị, lập tức tia máu kia bị đạo Thần văn hút sạch chỉ trong nháy mắt!

Sau khi hút sạch tia máu đó, đạo Thần văn liền biến thành huyết văn yêu dị tới cực điểm, rồi tiếp tục bay về hướng Chung Đức nhanh như điện.Còn Thi Bội lại rên lên một tiếng, toàn thân hắn văng ra ngoài như bị một chiếc búa tạ đánh trúng vậy!Mễ Vu vẫn lạnh lùng không chút tình cảm, đối thủ của hắn chẳng qua chỉ là một vị Chiến tướng, nếu mang so sánh với thực lực của một cao thủ đỉnh cấp như hắn thì không đáng kể gì.Cả sáu đạo Thần văn tựa như rắn bò kia đều tập trung lên mình Chung Đức, hơn nữa trên đường tấn công không hề gặp phải chướng ngại nào, nên chỉ trong nháy mắt tất cả bọn chúng đều xuất hiện trước mặt Chung Đức.Lúc này trong lòng Mễ Vu hơi xao động giống như một cơn sóng nhỏ, Chung Đức chuyến này chết chắc rồi!Khi mọi người đều nghĩ rằng Chung Đức sẽ mất mạng dưới sáu đạo Thần văn hình rắn này thì đột nhiên trước mặt Chung Đức xuất hiện một bàn tay khô gầy.Chủ nhân của bàn tay này chính là một vị Thiền tu gầy gò hai mắt nhắm chặt, hắn đột nhiên xuất hiện trước mắt Chung Đức cứ như là bước ra từ hư không vậy.

Vị thiền tu này có bàn tay khô gầy giống như một đóa hoa yếu ớt.Không thể như vậy được !Biến cố đột ngột này khiến con mắt của Mễ Vu trợn trừng, khi Ngân Quang Manh đã bao phủ thì không ai có thể nhìn thấy mới đúng!

Ngay cả bọn họ nếu không có chuẩn bị từ trước thì cũng không thể nhìn thấy gì.

Vậy tại sao vị Thiền Tu kia lại có thể chạy ra, lại đứng chắn trước mặt Chung Đức nữa, lên nhớ rằng ngay cả thần thức cũng không thể sử dụng được cơ mà.Người này là ai ?Trong lòng Mễ Vu bỗng trầm xuống, tại sao bên cạnh Chung Đức lại xuất hiện cao thủ lợi hại như vậy?Tin tức tình báo sai sót sao ?Bàn tay yếu ớt như cánh hoa kia khẽ kết ấn, lập tức trong lòng bàn tay Tông Như xuất hiện sáu miếng kinh văn màu xám bay lên nghênh chiến với sáu đạo Thần văn hình rắn kia.“Ba...!”

Khi kinh văn tiếp xúc với đám Thần văn hình rắn đó liền nổ tung thành một đám sương mù, sau đó những đám sương mù màu xám này lập tức bao phủ toàn bộ đám Thần văn hình rắn nọ.Khiến cho tất cả Thần văn đó đều bị bao phủ trong làn sương mù màu xám.Sắc mặt Mễ Vu biến đổi liên tục, Nguyện lực...!

Nguyện lực rất cường đại!Lúc này nửa bên trái trên cơ thể hắn đã xuất hiện cảm giác tê dại, đặc biệt trên vai trái còn xuất hiện một vết chàm màu xám xấu xí.Chẳng lẽ hắn là dư nghiệt của Huyền Không Tự?

Hiện tại ngay cả Cửu Đại Thiền Môn cũng không có được Thiền tu lợi hại như vậy!

Trong đầu hắn nảy ra vô số ý niệm, khiến hắn không dám tỏ ra thờ ơ lãnh đạm nữa, lập tức Thần văn trong tay hắn nhanh chóng xoay tròn, phát ra luồng Thần lực khổng lồ.“Phốc...!”

Bỗng nhiên vai trái hắn nổ tung, vết chàm trên đó cũng bị đánh cho tan tác.

Lúc này cảm giác tê liệt ở nửa thân trái mới biến mất, tuy đã thành công đánh tan vết chàm kia nhưng Thần lực của hắn cũng tiêu hao vượt qua dự tính của hắn.Khuôn mặt Mễ Vu hiện lên vẻ ngưng trọng !Hắn đã phát giác ra, thực lực của đối phương ngang ngửa với mấy vị Hoàn chủ dưới trướng hắn, hơn nữa lại có nguyện lực quỷ dị khó lường, khiến đối phương trở thành một phiền phức không nhỏ chút nào.Thế nhưng, nếu đối phương chỉ có thực lực như vậy thì sao có thể ngăn cản được hắn!Vì vậy sát cơ trong lòng Mễ Vu cũng khẽ động.Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn thấy chiếc Tam Tương Bảo Trượng trên tay đối phương thì khuôn mặt của hắn liền cứng đờ lại.Cỗ dao động này...Chính là...

Thần Binh.** *Tấn Tiểu Vũ xuất thủ giống như thường ngày vậy.Mỗi một mũi tên đang lơ lửng bên cạnh hắn khẽ run lên như đang bị kích động, vô số mũi tên rậm rạp giống như đàn ong vò vẽ đang sẳn sàng chờ đợi, lúc nào cũng có thể xông lên cắn nuốt địch nhân.

Luồng kiếm ý vừa nãy khiến tim hắn đập nhanh hơn hẳn, nhưng hắn cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.Lúc này trong lòng hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ Chung Đức đang ẩn dấu cao thủ lợi hại như vậy sao?Thế nhưng hắn biết rõ vị trí của mình, đó chính là thu hút sự chú ý của địch nhân để tạo ra cơ hội cho Mễ Vu.Và chỉ cần như vậy là hắn đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình rồi.Nhưng có lẽ hắn cũng không biết rằng chính mình đã đưa thân vào tổ ong vò vẽ rồi.Bởi vì Ngân Quang Manh làm cho đám người Tả Mạc cảm thấy mờ mịt, nhưng khi cảm giác được sát cơ lạnh thấu xương đang áp tới khiến mọi người không hề nghĩ ngợi mà phát động công kích về phía sát cơ tỏa ra kia.Một chiếc Thái Dương thần phủ nho nhỏ xuất hiện trong tay Tả Mạc, lúc này hắn cũng mặc kệ việc đằng trước hắn chỉ có một mảng sáng, liền hét to lên một tiếng sau đó ném thanh phủ trong tay về hướng có sát cơ đang phát ra.Gần như cùng lúc đó Vi Thắng và La Ly cũng phát động công kích về hướng đó.Bỗng trong lòng Tấn Tiểu Vũ dấy lên cảm giác nguy hiểm cực kì mãnh liệt, khiến hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, không kịp suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, mà lập tức phát động những mũi tên ở bên cạnh mình phi tới đám người phía trước như đám mưa rào.Hắn cũng chẳng dám ở lại để xem thành quả đạt được, mà dùng hết sức để lui lại phía sau.“̀m...!”

Sau lưng Tấn Tiểu Vũ vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó một luồng áp lực sinh ra từ vụ nổ đó ập tới đập vào lưng hắn.Tấn Tiểu Vũ cũng phản ứng cực nhanh, lập tức thôi động Thần văn bảo vệ bản thân, nhưng dù vậy hắn vẫn bị đánh bay ra ngoài như chiếc là khô trước gió.Những việc vừa xảy ra khiến trong nội tâm Tấn Tiểu Vũ dâng trào lên như cơn sóng to gió lớn, còn tay chân thì lạnh buốt!Nếu như mình mà không thoát thân kịp thời, e rằng một đòn kia...Mai phục !Đây là một cái bẫy !Lúc này hắn đang lơ lửng ở trên không nên có thể nhìn thấy tất cả tình hình xung quanh, nhưng những gì hắn nhìn thấy lại khiến trái tim hắn chùng xuống.Bốn vị Hoàn chủ đã bị địch nhân quấn lấy.Một vị bị một con Chim bám riết, một vị khác lại đang giao đấu với một cái Hắc kim phù binh, còn đối thủ của vị cuối cùng lại càng kì quái, đối thủ của hắn chính là một thân hình nhỏ bé chỉ lớn cỡ bàn tay, toàn thân mặc hắc y.Nhưng tình hình tệ nhất là vị Hoàn chủ thứ tư, đối thủ của hắn là một nữ nhân!

Nhưng nữ nhân này có thân pháp vô cùng quỷ dị, thường xuất hiện ở những vị trí mà người ta không thể ngờ được, khiến vị Hoàn chủ này cứ bị nữ nhân đó áp chế hoàn toàn.Lúc này Tấn Tiểu Vũ cảm thấy không thể tin được vào hai mắt mình nữa.Ở đâu chui ra nhiều cao thủ như vậy?

Nhóm quái vật này là ai?Nếu như vừa rồi hắn mới chỉ suy đoán thì bây giờ hắn có thể khẳng định đây chính là một cái bẫy, nó đã được sắp đặt sẵn để chờ bọn họ tự chui vào lưới.Và khi hắn nhìn rõ khuôn mặt đám người Tả Mạc và Vi Thắng thì khuôn mặt tái hẳn đi.Mạc Vân Hải !Thảo nào có nhiều cao thủ như vậy, hóa ra là người của Mạc Vân Hải!Tấn Tiểu Vũ nhanh chóng đưa ra quyết định, lập tức Thần văn sau gáy lóe lên rồi biến mất, đồng thời trong đầu tất cả thành viên Thiên Hoàn đều vang lên giọng nói lo lắng của hắn: "Rút lui!

Là Mạc Vân Hải!

Đây là cái bẫy!"

Câu nói của hắn khiến sắc mặt mọi người tái nhợt.Mạc Vân Hải !Sau khi Thiên Hoàn coi Mạc Vân Hải là kẻ địch trọng yếu nhất, thì tin tức tình báo về Mạc Vân Hải càng thêm trọng yếu, vì vậy cao tầng Thiên Hoàn cũng biết các cao thủ của Mạc Vân Hải là ai.Nếu như nói đến điều mà mọi người quan tâm đến Mạc Vân Hải nhất, thì đó không phải là luyện khí, cũng không phải là vấn đề giàu có, càng không phải là những cấm chế rắn chắc như con rùa đen kia, mà chính là những cái tên không thể bỏ qua đó.

Danh sách những cái tên này khiến ngay cả những cự đầu của Thiên Hoàn cũng tỏ ra thèm thuồng.Nhân tài đông đúc như vậy làm người ta không thể hiểu được, tại sao ở trong cái địa bàn bé như lòng bàn tay ấy lại có lắm nhân tài đến như vậy.Quả thực Mạc Vân Hải không khác gì trại tập trung quái vật!Sau khi nghe thấy tiếng nói hoảng hốt của Tấn Tiểu Vũ vang lên trong đầu thì Mễ Vu mới nhớ ra tên của vị cao thủ Thiền tu gầy như que củi trước mặt hắn.Tông Như !Đó chính là người mới xuất quan đã gây ra dị tượng, cũng là vị Thiền Tu đệ nhất Mạc Vân Hả, Tông Như...!Rốt cuộc Tông Như có thực lực như thế nào thì không biết rõ, nhưng hôm nay đã giao thủ qua, nên trong lòng Mễ Vu cũng ước lượng được thực lực của hắn.

Thực lực của Tông Như cao hơn mấy vị Hoàn chủ, nhưng thấp hơn bốn vị Thủ tịch.Thế nhưng...Mễ Vu nhìn chằm chằm vào cây Tam Tương Bảo Trượng trên tay Tông Như, hai mắt hắn lúc này đã đỏ bừng cả lên rồi, ây da..., từ lúc nào mà tên hài tử xuất sắc của Mễ gia lại trở lên đỏ mắt thèm thuồng vũ khí của người khác như vậy chứ?Mễ Vu từ nhỏ đã được sống trong gia tộc giàu có, đây chính là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình vẫn còn nghèo xơ nghèo xác.Hắn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của chiếc Thiền trượng kia!E rằng nếu không phải Thần Binh thì cũng không thua kém nhiều lắm.Lúc này trong lòng Mễ Vu như đang chảy máu, tự dưng hắn cảm thấy bi phẩn không hiểu nổi, Tông Như cũng chỉ là một trong mấy nhân vật của Mạc Vân Hải thôi mà, vậy sao hắn lại có cây Thiền trượng có cấp bậc xa xỉ đến như vậy!Chẳng lẽ Mạc Vân Hải giàu có đến mức độ đó hay sao?Có được cây Tam Tương Bảo Trượng này khiến cho thực lực của Tông Như tăng lên rất nhiều, vì thế chênh lệch giữa hai bên đã được rút ngắn.

Một khi Tông Như cầm cây Thiền trượng kia trong tay thì chắc chắn có đủ khả năng để quấn lấy hắn.Dù trong lòng đang nhỏ máu nhưng Mễ Vu chỉ liếc nhìn thật sâu vào Tông Như, sau đó Thần văn trên người hắn hiện lên, lập tức thân hình hắn tan biến vào hư không.Quyết định rút lui của Tấn Tiểu Vũ và Mễ Vu thật sự rất chính xác.Nhưng cuộc đời mà, đâu có phải cứ nghĩ chính xác là xong chuyện.Chương 821 : Ngoài dự đoán của mọi ngườiDịch giả : nhatchimai0000Biên tập : nhatchimai0000Thực lực của Mễ Vu và Tấn Tiểu Vũ cao hơn một bậc, trong nháy mắt liền kéo giãn khoảng cách, nhưng bốn vị hoàn chủ cùng đồng hành đến đây không có vận khí tốt như thế.Vũ Chân là một trong ba vị hoàn chủ dưới trướng của Mê Vũ.

Thực lực của y vững chãi, lại dũng mãnh thiện chiến, chưa bao giờ e ngại trận đánh ác liệt.

Luận về thực lực thì y có thể sánh ngang Mễ Vu nhưng cũng chỉ kém hơn một chút thôi.

Lần này Mễ Vu cố ý dẫn y đến đây để cũng là để chuẩn bị thật tốt cho trận đánh trực diện.Khi chiến đấu xảy ra, bọn hắn chủ động, vững vàng chiếm cứ chiến trường.Tất cả mọi chuyện đều hết sức thuận lợi, “ Ngân Quang Manh” là loại đồ vật rất chi cổ quái, nếu như đối phương không phòng bị thì coi như là đã tự thông cáo bọn họ chiếm được nửa thắng lợi..Vũ Chân lặng lẽ tìm được hướng Chung Đức rời đi, lão đang đứng gần một vị.

Y cảm thấy vị này có địa vị không thấp.Lẫn trong ngân quang trắng xoá, y từng bước nhích tới gần như một bóng u linh.Nhìn thấy đối phương từ từ rơi vào phạm vi công kích của mình, chỉ cần gần thêm chút nữa là đủ cho y phát ra một chiêu tất sát!Nhưng vào lúc này, trong lòng y chợt dấy lên báo động, theo bản năng y liếc sang bên cạnh.Hí!Một luồng ánh lửa, hiểm hiểm bay sát sạt người.Trong óc Vũ Chân chợt nhảy dựng lên, chẳng lẽ đối phương có người không bị ảnh hưởng của “ Ngân Quang Manh”?Không đợi y kịp suy nghĩ, lại một luồng ánh lửa sáng lên.Vũ Chân lần này không lui lại, Thần Văn ở tay y như thiểm điện hiển hiện.

Y ung dung bình thản không chút e ngại, một ngón tay điểm tới đón luồng ánh lửa kia!Đinh!Y chỉ cảm thấy một luồng hoả diễm cực nóng theo ngón tay chui vào trong cơ thể!Aaa, y hít một hơi lạnh, Thần Văn sáng rực lên.

Thần lực trong cơ thể tăng vọt cứng rắn bài trừ luồng hoả ý chui vào trong cơ thể.

Lúc này y mới nhìn rõ kẻ đánh lén mình hoá ra là một con chim!Một chỉ này của Vũ Chân ẩn chứa sức mạnh Thiên Hoàn Thần Văn, Chim Ngốc cũng không chịu nổi, bạch bạch bạch rút lui mấy bước.Vài bước này trông thì bình thường nhưng làm cho con Chim Ngốc xưa nay luôn để mắt cao quá đầu giận dữ!Điểu tỷ chưa từng nếm phải vụ lỗ vốn như thế này?Đột nhiên hai cánh nó mở tung, trông không khác gì muốn bay lên.

Một tiếng hót kiêu ngạo, hỏa hồng hỏa diễm từ trong miệng nó chảy tuồn tuột ra không ngừng.Bản năng của Vũ Chân cảm thấy hoả diễm đỏ rực này rất nguy hiểm.

Y bất chấp tất cả, nhảy lui lại, bản ý muốn triệt thoái.Hai cánh của Chim Ngốc múa nhanh hơn, hỏa diễm dường như ngọ nguậy như vật sống, chúng bay nhanh hơn đuổi theo Vũ Chân.Tốc độ của hỏa diễm cực nhanh.

Trên không trung giãn dài ra thành một hoả tuyến chói mắt, chúng đuổi theo Vũ Chân.Vũ Chân hít sâu một hơi, Thần Văn hiện ra, hóa chưởng thành đao.

Y vung cánh tay phải lên rồi chém xuống!Hoả tuyến bay tới trước mặt bị chém trực diện, chúng phân làm hai lướt qua người y.

Tâm tình Vũ Chân khẽ buông lỏng, con quái điểu này không biết là loại yêu thú gì mà lợi hại như thế!Bỗng nhiên, khoé mắt liếc nhìn hai luồng hoả tuyến vừa rồi thì thấy chúng lượn vòng cung tạo thành một vòng tròn!Đây là. . .Vũ Chân cả kinh, y không kịp có bất kỳ phản ứng gì thì thân thể bỗng nhiên cứng đờ!Bản thân đã hãm nhập vào trong một trường quỷ dị!Ngọn lửa này cổ quái!Vũ Chân trầm xuống.Đúng vào lúc này, trong đầu truyền đến thanh âm kinh hô của Mễ Vu đại nhân: "Rút lui!

Là Mạc Vân Hải!

Đây là bẫy rập!"

Vũ Chân cuối cùng không thể nào trấn định được nữa, sắc mặt kịch biến.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Bạch quang phía trước dần dần tán đi, tầm mắt của Tả Mạc khôi phục lại.Nhưng Tả Mạc chưa từng nếm phải thua lỗ lớn như thế.

Hắn trốn tránh đã kéo giãn ra được một khoảng, lửa giận sôi trào trong gan ruột!Đùng!Bỗng, Tiểu Tháp xuất hiện trên tay Tả Mạc.Thái Dương thần lực màu vàng kim bốc lên chói mắt, bao phủ Tả Mạc và Tiểu Tháp.Tả Mạc thở phào một hơi thật mạnh, toàn thân cuồng bạo lực lượng mãnh liệt, hắn giống như gồng người nâng lên một cái thật nặng lên quá đầu, vận sức toàn thân!Hét lên một tiếng, dùng hết toàn lực, đột nhiên Tiểu Tháp nung núc thịt trong tay bị ném mạnh lên trên trời!"

Con ngoan!

Lên đi!"

Toàn thân Tiểu Tháp bao phủ kim quang, tựa như một ngôi sao băng màu vàng kim chói mắt.

Nó bay nhanh như chớp gào rít sắc nhọn.

Chẳng mấy chốc đã phóng rất ra mọi người!"

Ê ê a a!"

Thái Dương thần lực bao quanh Tiểu Tháp, bộ mặt hình dáng ngang ngược, ngọn tháp hướng về phía trước, bàn tay nhỏ bé nung núc những thịt thu gọn quanh người, miệng phát ra những tiếng kêu khó có thể lý giải.Tả Mạc ném ra cái này, sức manh cực lớn vượt quá tưởng tượng.

Đừng quên rằng năm xưa hắn từng tu luyện Đại Nhật Ma thể, hơn nữa thần lực Viễn Cổ có hiệu quả tôi luyện cơ thể lại càng xuất sắc.Ngô Như chợt nghe tiếng xé gió gào thét sắc nhọn sau lưng, trong lòng chấn động.Gã là hoàn chủ dưới trướng Tấn Tiểu Vũ, lại là người nhạy bén.

Vì thế khi gã nghe thấy mệnh lệnh của Mễ Vu đại nhân thì không có chút gì do dự bỏ chạy ngay ra ngoài.Mặc dù chật vật, nhưng không bị thương nên trong lòng gã an tâm một chút.Lúc này, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng xé gió, gã quay đầu lại nhìn thì thấy kim quang chói mắt bay tới ngay trước mặt.Nhanh quá!Đồng tử gã bỗng nhiên co rụt lại.

Trong chớp mắt, kim quang đã tới ngay trước mặt nên gã không thể né tránh được nữa.Gã hừ lạnh một tiếng, cánh tay phải như thiểm điện giơ lên, từng sợi Thần Văn bé xíu lập tức sáng lên, chúng bao phủ cánh tay phải.Luồng kim quang càng ngày càng gần, Ngô Như mới nhìn rõ, kim quang bao phủ một thứ.

Gã hơi ngẩn người ra, vật kia là cái gì. . .Tuy nhiên hắn vẫn kịp phản ứng.

Một tiếng hét to, một quyền trào ra đón quang đoàn!Ầm!Một đạo thần lực ngưng kết thành quyền mang không gì sánh được, nó rời khỏi tay đón quang đoàn ầm ầm lao tới!Mắt thấy song phương sẽ đụng vào nhau thì bất ngờ Tiểu Tháp lật một cái ngã nhào, thân thể bỗng lăn lông lốc.Quang đoàn trên không trung quỷ dị gập lại, vậy mà tránh được quyền đó!"

Tháp Tháp Bối Đầu kỹ!"

Sự tình tiếp theo còn quỷ dị hơn, Tiểu Tháp té ngã một cái làm văng kim quang bao phủ toàn thân ra ngoài, kim quang bị văng ra phút chốc biến ảo thành một chiếc Thái Dương Thần Phủ!Thái Dương Thần Phủ nhanh chóng đập thẳng mặt Ngô Như.Sắc mặt Ngô Như kịch biến.

Cánh tay phải vô thức giơ lên bất chấp mọi thứ bảo vệ khuôn mặt.Đinh!Thần văn lẫn máu tươi từ cánh tay phải tung toé khắp mọi nơi, Ngô Như dính phải một đòn nghiêm trọng, cả thân hình bay thẳng ra ngoài.Đáng tiếc gã không nhìn thấy, Tiểu Tháp phồng lên như một quả khí cầu, cặp mắt nhỏ bé hoàn toàn bị thịt bao phủ."

Phù!"

Sương mù cuồn cuộn như vạn mã bôn đằng từ trong miệng của Tiểu Tháp phun ra!Dù ai cũng không cách nào tưởng tượng, trong thân thể nhỏ bé này nháy mắt vụt ra mãnh liệt giống như đập nước khổng lồ mở cửa như vậy.Chỉ chốc lát, xung quanh đã là một biển sương mù, không chỉ có Ngô Như mà Tấn Tiểu Vũ gần đó cũng không kịp đề phòng.

Y cũng bị biển sương mù bao phủ.Lần này, Tiểu Tháp phun hết tất cả sương mù mà nó hút được tại Vụ điện.Từ lúc Tiểu Tháp văng ra, Tả Mạc đã gọi Quỷ Vụ đồng.Quỷ Vụ bao phủ một mảnh đất trời, Quỷ Vụ đồng là Vương chốn đó!Quỷ Vụ đồng vẫy tay một cái, cái biển sương mù vậy mà vây quanh Ngô Như và Tấn Tiểu Vũ bay sang bên Tả Mạc.Quỷ Vụ đồng nóng lòng muốn thể hiện thật tốt từ lâu, thật vất vả mới có cơ hội tốt như vậy, cặp mắt nóng lên, lập tức thân hình biến đổi.

Nhanh như chớp hoá thành một cự nhân sương mù Viễn cổ to như ngọn núi, nó xuất hiện choáng hết tầm mắt của mọi người."

Lũ phàm tục!

Run rẩy đi!"

Cự nhân sương mù rống lên như tiếng sấm ầm ì liên tục, toàn thân rung động lắc lư.Chung Đức trước nay khuôn mặt luôn lạnh lùng vô cảm, khi lão ngẩng đầu nhìn cự nhân sương mù thân thể khổng lồ kinh người như thế, khóe mắt run rẩy một hồi.Trên tay gã này toàn là một đám quái vật đủ các thể loại ah!Tấn Tiểu Vũ ý thức được có điều không ổn nên không dám tiếp tục do dự nữa.

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, phập, Thần Văn ở ngực xuất hiện vết rạn.

Thần lực mãnh liệt tuôn trào tràn ngập toàn thân, giác quan thứ sáu được nâng sự nhạy cảm lên vô số lần.

Y lập tức tìm ra được Ngô Như đang bị trọng thương.Hí!Thân hình y biến mất, cùng lúc xuất hiện ở bên cạnh Ngô Như.

Y vộ vã tóm lấy Ngô Như đang hôm mê, lắc mình mấy cái, biến mất vô ảnh vô tung.Cự nhân sương mù đang muốn đại phát thần uy, bỗng đờ ra tại chỗ.Gà rừng đã tới tay thế mà bay mất!Đám Tả Mạc chuẩn bị truy kích thì Chung Đức bỗng hét lớn: "Tới sát uyên lao tù nhanh lên!"

Tả Mạc tỉnh táo lại ngay.

Hắn hét to: "A Quỷ đi theo ta, những người khác bảo hộ Chung Tướng quân!

Chim Ngốc đừng để cho tên kia chạy thoát!"

Dứt lời, hắn nhấc Thi Bội lên bảo: "Ngươi chỉ đường đi!"

Thi Bội quả thực cùng một khuôn đúc với Chung Đức, tuy gã bị thương nhưng mặt không chút biểu cảm mà chỉ một chỗ ở phía trước rồi bảo : "Ở kia!"

Tả Mạc và A Quỷ bay lên trời, dùng tốc độ cao nhất để phi hành theo hướng Thi Bội chỉ.Nếu có thể bắt được Lê Tiên Nhi, coi như bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối!Tả Mạc vứt hết phiền muộn, ý chí chiến đấu sục sôi.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Lê Tiên Nhi ngồi xuống, tò mò dò xét mọi nơi: "Nơi này chính là sát uyên lao tù đại danh đỉnh đỉnh à!"

Ban Hạ không dám khinh thị cô gái tưởng chừng như mảnh mai vô cùng trước mặt, nếu không phải sát uyên lao tù đối với sức mạnh có áp chế thì chỉ cần một đầu ngón tay có thể dí chết bản thân mình.Lê Tiên Nhi dường như không lo lắng cho an toàn cả bản thân, nàng vẫn thong dong quan sát tứ phía.Sát uyên lao tù là cấm địa Tây Huyền.

Nơi này hiếm ai biết, ngay cả đại đa số đệ tử bình thường của Tây Huyền đều chưa từng biết tiếng.Có thể tự mình xâm nhập cấm địa Tây Huyền, cơ hội như vậy chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.Lê Tiên Nhi biết một ít khởi đầu của sát uyên lao tù.Năm xưa Tây Huyền phát hiện ra chỗ này thì đó là nơi có rất nhiều sát hồn cực kỳ nguy hiểm, nhưng do vị trí của Ương Thổ Nguyên thật sự quá tốt, vì thế vẫn quyết định tạo dựng sơn môn Tây Huyền tại chỗ này.Cái Thâm Uyên đầy nguy hiểm được đổi thành lao tù.

Chỗ này dùng để giam giữ những nhân vật lợi hại.Tại sát uyên lao tù, bất luận sức mạnh của kẻ nào đều bị áp chế xuống cực thấp.

Hơn nữa tại đây cấm chế dày đặc, căn bản không có khả năng đào thoát.

Dù là thế nhưng bởi vì đây là phúc địa của môn phái nên không ai dám xem thường, Sát uyên lao tù vẫn có một Chiến bộ đặt biệt đóng quân.Người trong chiến bộ đóng ở sát uyên lao tù thường thường là người mang tội, bọn chúng bị phế sạch tu vi rồi mới được tiến vào Thâm Uyên.

Sau đó đầu bắt đầu trọng tu, bởi vì ở đây sát cương cực kỳ nồng đậm tràn ngập khắp chốn nên chỉ cần hút vào trong cơ thể, chuyển hóa thành sức mạnh của mình.Điều này lại khiến bọn chúng không bị sát cương áp chế.Trên không trung có một ngọn sát cương bồng bềnh cháy, những sát cương này cực kỳ nguy hiểm, nó nguy hiểm chẳng khác gì kịch độc.

Thế nhưng Ban Hạ đã có chuẩn bị, y đã uống Linh Đan chuyên trị rồi.

Đối với Lê Tiên Nhi, y có thể không cần lo lắng.Những sát cương hoả hồng này từ sâu trong thâm uyên không thấy đáy phóng lên trời.Nhìn từ xa thì rất giống thác nước màu đỏ chảy xuống.Trong sát cương từ dưới đáy Thâm Uyên xông lên thỉnh thoảng sẽ có một hai con sát hồn chưa thành hình chạy ra.

Những sát hồn này một khi chạy ra cũng sẽ bị cấm chế đánh cho nát bấy.Chúng quá nhỏ nên dù Lê Tiên Nhi cau mày nhăn mặt cũng không nhìn rõ.

Những sát hồn này quá yếu ớt nên cấm chế mới có thể tiêu diệt chúng.

Nàng đối với phù trận có lý giải rất sâu.

Nàng chỉ liếc qua là biết những phù trận này không chỉ uy lực có hạn, hơn nữa niên đại đã lâu chẳng qua là cố giữ gìn nên uy lực phát ra cũng không được bao nhiêu.Nàng nhắm mắt bình thản, chờ chuyện này chấm dứt.Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Thần Văn từ trán sáng lên, thanh âm lo lắng của Mễ Vu vang lên: "Tiên nhi, chạy mau!

Là bẫy rập!"

Con mắt Lê Tiên Nhi mở lớn.Ban Hạ bị hành động khác thường đó làm kinh động, y vội vàng hỏi : "Làm sao vậy?

Lê tiểu thư?"

Lê Tiên Nhi dường như không nghe thấy câu hỏi, trong cơ thể bỗng nhiên có một đạo Thần Văn sáng lên, một luồng khí tức mênh mông, lập tức giống như biển cả được tháo tung, mãnh liệt bành trướng!Đại trưởng lão tự mình thiết trí cấm chế trên người nàng!Lê Tiên Nhi là chưởng môn trong tương lai của Thiên Hoàn.

Cân nhắc sự an toàn, Đại trưởng lão cố ý bố trí đạo cấm chế trong cơ thể nàng, lại lấy thần quyết của cấm chế nói cho nàng biết, coi như cho nàng thêm một tầng bảo hiểm.Sát cương xung quanh lập tức bị một luồng lực vô hình đẩy ra, thần lực đang trì trệ bỗng ầm ầm lưu động, sức mạnh quen thuộc một lần nữa trở lại trong cơ thể nàng.Nhìn gã Ban Hạ trước mặt, trong mắt Lê Tiên Nhi cơ lóe lên sát cơ rồi biến mất, Thần Văn trên bàn tay cũng lóe lên rồi biến mất.Trên trán của Ban Hạ bỗng dưng xuất hiện một lỗ máu.Vẻ hoảng sợ kèm theo nghi ngờ vẫn còn vương trên khuôn mặt Ban Hạ, y không kịp phát ra bất kỳ thanh âm gì đã ngửa mặt ngã xuống."

Hắc, lại gặp mặt!"

Một thanh âm quen thuộc từ lối ra truyền đến.Khi thấy rõ người tới, đồng tử Lê Tiên Nhi bỗng nhiên co rụt."

Tả Mạc!"

Chương 822 : Minh Nguyệt DạDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Cốc Lương Đao đang ngồi một mình trên ngọn núi, đôi mắt xuất thần nhìn về phương xa.

"Nghĩ thế nào rồi?"

Sau lưng hắn vang lên thanh âm của Hiểu đang đi tới. trong đôi mắt vốn bình tĩnh của y có ẩn hiện sự quan tâm, đương nhiên y biết rõ quyết định này có ảnh hưởng đến bản thân Cốc Lương Đao như thế nào."

Không biết "Cốc Lương Đao lắc đầu, giọng nói pha chút khàn khàn vang lên:"Hiểu, ngươi cảm thấy như thế nào?"

"Bất kể ngươi có quyết định như nào ta đều ủng hộ"Hiểu nhún nhún vai vờ như vẫn còn bình tĩnh, nói:"Kể cả ngươi định tiêu diệt Tây Huyền ta cũng không phản đối, miễn là ngươi nguyện ý là được"Trong con mắt của Cốc Lương Đao khôi phục lại mấy phần bình tĩnh, hắn bật cười hỏi:"Sao ta phải tiêu diệt Tây Huyền?"

"Vì vậy. .

ờ. . . , việc tiếp nhận Tây Huyền cũng chỉ là một việc bình thường thôi mà" Trên mặt Hiểu lộ lên vẻ thoải mái bảo:"Ngươi không cần phải tạo áp lực cho mình lớn như vậy, dù sao ngươi cũng đâu phải đấng cứu thế.

Kể cả ngươi có đáp ứng Chung Đức thì kết cục của Tây Huyền vẫn cứ là diệt vong thôi.

Đến lúc đó không có Tây Huyền, mà chỉ có Cốc Lương Đao"Câu nói của Hiểu làm thần sắc trên mặt Cốc Lương Đao cũng dãn ra một ít, nhưng trong lòng hắn lại dậy lên nỗi niềm khó tả.

Hắn hỏi lại:"Vì sao Chung Đức lại chọn ta?"

"Không biết.

" Hiểu xòe hai bàn tay sang hai bên, làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Ngươi biết đấy, ta vốn là nhân viên kế toán ở tầng chót của Tây Huyền, vì thế chuyện cơ mật của cao tầng không phải thứ mà ta biết nhiề.

"Cốc Lương Đao bị Hiểu đùa giỡn lên cảm thấy rất vui vẻ, dù vậy phải cần một lúc lâu thì trong lòng hắn mới tĩnh lặng lại được, nhưng khuôn mặt hắn lúc này đã khôi phục lại như bình thường: "Ta đã liên lạc vói Song Vũ đang ở Mạc Vân Hải rồi.

Hắn bảo, Tiểu nương bên đó chuẩn bị một chiến dịch cực lớn""Mạc Vân Hải đâu phải người biết nén giận" Hiểu cười nói:"Bọn họ là một đám gia hỏa chẳng có đức tính nào tốt đẹp.

Ngô, Song Vũ nói cái gì?"

"Hắn cũng nói y như ngươi" Cốc Lương Đao cười nói, trong mắt hiện lên một tia ấm áp."

Sự việc vốn là như vậy"Hiểu cũng chẳng thèm quan tâm nói:"Dù sao trước đây chúng ta cũng chỉ là một tiểu nhân vật, Tây Huyền đâu có quan hệ gì với chúng ta?Vì thế sao phải suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?Khi lão tặng, nếu người muốn thì lấy, không muốn thì từ chối là xong.

Chẳng lẽ ngươi có ý tưởng muốn tranh giành thiên hạ sao?"

"Tranh giành thiên hạ?"

Cốc Lương Đao trầm mặc một lúc lâu, rồi bật cười, nói: "Ta không có được bản lĩnh như vậy đâu, ta chỉ có tâm nguyện là không phụ sự tin tưởng của các huynh đệ đi theo ta là được rồi""Mọi người đều biết là như vậy" Hiểu an ủi Cốc Lương Đao:"Thân nhân của mọi người đã được bên ta tiếp nhận rồi, vì thế chúng ta nợ Chung Đức một cái nhân tình.

Nếu như ngươi không muốn tiếp nhận Tây Huyền thì chúng ta tìm cách khác để hoàn trả nhân tình lại cho Chung Đức""Chung Đức tính đem một phần ba Tây Huyền tặng cho Tả huynh đệ chính là để Mạc Vân Hải đứng ra ngăn cản Thiên Hoàn.

"Thần sắc Cốc Lương Đao trở lên ngưng trọng hẳn, hắn đứng lên rồi nói:"Lão sẽ giao cho chúng ta trên dưới năm trăm giới, và trước khi bàn giao lão sẽ giúp chúng ta thanh tẩy một lần""Năm trăm giới!"

Hiểu hít vào một hơi lãnh khí, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng."

Liệu có tiếp nhận nổi không?"

Cốc Lương Đao nhìn về phía Hiểu, Hiểu chính là tổng quản nội chính của hắn vì thế không ai có thể hiểu gia sản của hắn bằng Hiểu."

Nuốt không trôi" Hiểu lắc đầu rồi cười khổ nói:"Lực lượng của chúng ta quá mỏng, nếu như tiếp nhận cả năm trăm giới thì lỗ hổng phòng ngự quá nhiều"Hiểu đếm đếm đầu ngón tay rồi nói:"Chúng ta đều biết tình huống mà Tây Huyền mắc phải, ở tầng quản lí cơ sở đều bị các gia tộc kia lũng đoạn, lần này Chung Đức thanh tẩy sẽ sử lí hết tất cả bọn họ.

Nhưng cho dù chúng ta có đề bạt một số người ở tầng thấp lên cũng không ăn thua, dù sao Tây huyền thối nát đã lâu, muốn đem bộ khung này dựng dậy không có đơn giản như vậy đâu"Hiểu than nhẹ một tiếng:"Đến lúc này ta mới thực sự bội phục tiểu Mạc ca, hắn đã chuẩn bị sẵn từ mấy năm trước rồi, tuy không đào tạo được nhân vật nào xuất sắc nhưng tầng lớp quản lí trung tầng lại sinh ra một đống, giờ cái đống lớn ấy đã phát huy được tác dụng rồi""Đó là một đám quái thai mà" Cốc Lương Đao cũng cười khổ, nói:"Vậy chúng ta có thể tiếp nhận tối đa là bao nhiêu giới?"

"Nếu như chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta thì có thể tiếp nhận một trăm năm mươi giới"Hiểu báo cho Cốc Lương Đao một con số cụ thể:"Sở dĩ nhiều như vậy cũng nhờ đại ca có uy vọng không thấp ở Tây Huyền nên có thể mượn hơi một số người.

Nếu có thêm cả lực lượng của Chung Đức thì chưa hẳn không có khả năng nuốt trôi tất cả, nhưng như vậy sẽ lưu lại cho chúng ta tai họa ngầm rất lơn"Cốc Lương Đao cũng đành cười khổ, nhưng trong đôi mắt như mãnh hổ của hắn lại ánh lên tia chiến ý mãnh liệt.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※Côn Luân nhúng tay vào khiến nội bộ yêu tộc càng thêm hỗn loạn.

Ở bên ngoài thì hai bên có thực lực tương đương nhau.Minh Nguyệt Dạ nắm trong tay những cao thủ tân sinh(trẻ), hơn nữa nàng còn nắm trong tay bí mật hạch tâm nhất của Yêu tộc, đó chính là thần lực.

Có lẽ rất nhiều người đã quên rằng, trên tay nàng còn nắm giữ liên minh thiên tài, nhưng giới cao tầng cũng không coi trọng điều này cho lắm.Nàng nắm giữ thần quyết cường đại nhất yêu tộc, thủ hạ thì có một đống thiếu niên có tài hoa hơn người.

Lúc này liên minh Thiên tài đã được nàng xây dựng giống như kết cấu của một cái thùng sắt, hơn nữa nàng lại có tư tưởng cấp tiến, vì thế được rất nhiều thanh niên khắp nơi ủng hộ.Sau bẩy năm xây dựng, hiện tại thực lực của đám thủ hạ dưới tay Minh Nguyệt Dạ đang tăng lên nhanh chóng.Cũng giống như Soái giai có Ma tộc khó có thể tu luyện thần lực, Thần lực của Yêu tộc cũng vấp phải vấn đề khó khăn như vậy, bởi vì sức mạnh của Thiên Yêu là cố định, vì thế không thích hợp với việc tu luyện thần lực.Nhưng khi các trưởng lão hiểu ra được điều đó thì đã muộn mất rồi.Nhưng không phải trưởng lão hội không có cao thủ, dù sao bọn họ cũng đang nắm trong tay yêu thuật truyền thống cường đại nhất yêu tộc, đó chính là Thiên yêu.Tuy xét về phương diện tiềm lực thì Thiên Yêu không thể bằng những thanh niên có tài hoa hơn người kia, nhưng xét về phương diện thực lực thì hai bên không chênh lệch nhau nhiều lắm.Một bên là yêu thuật truyền thống đỉnh cao, một bên là những thanh niên thiên tài tu luyện thần lực.Lại thêm Côn Luân đứng ở một bên đổ dầu vào lửa, khiến tình hình trở lên vô cùng hỗn loạn.Mọi người đều biết, đến giờ phút này hai bên không còn khả năng hòa giải nữa rồi.

Vì thế xung đột ở khắp nơi không ngừng xảy ra khiến hai bên đều bị tổn thất trầm trọng.Lúc đầu hai bên chỉ phái ra các cao thủ để ám đấu lẫn nhau.

Nhưng bây giờ, hai bên đã dùng tất cả mọi phương pháp để đả kích đối thủ.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Trên mặt Vưu Cầm Liệt lạnh lẽo không biểu hiện chút tình cảm.Sau khi đám người Nam Nguyệt theo hắn trở về, áp lực đè lên người hắn đã tăng lên không nhỏ.Cuộc chiến hừng hực đầy khí thể của Trưởng lão hội và Minh Nguyệt Dạ đã lan sát đến người bọn họ.Lúc này mọi người đều nhìn chăm chăm vào Vưu Cầm Liệt.

Hơi thở của mọi người cũng gấp gáp hẳn.

Bọn họ có một loại dự cảm, đến lúc bối cảnh sau lưng lão đại lộ diện rồi."

Chúng ta ủng hộ Minh Nguyệt Dạ trưởng lão"Vưu Cầm Liệt thản nhiên nói.Câu nói của hắn làm mọi người như bửng tỉnh hiểu ra, thì ra bối cảnh đằng sau lưng lão đại là Minh Nguyệt Dạ trưởng lão a!

Thực ra lúc Minh Nguyệt Dạ thảo luận đến Lương Vi thì bọn họ cũng đã đưa ra suy đoán bối cảnh sau lưng lão đại là Minh Nguyệt Dạ trưởng lão rồi.

Cứ nhìn đám người Nam Nguyệt mà xem, những tên gia hỏa tuổi còn trẻ mà đã lợi hại như vậy thì chỉ có thể là liên minh thiên tài trong truyền thuyết a!"

Khụ!"

Vưu Cầm Liệt làm bộ làm tịch, rồi ho nhẹ một tiếng: "Mọi người nhớ kỹ, lúc trước, chúng ta không làm bất cứ thứ gì.

""Đúng đúng đúng, chúng ta cái gì đều không laẦm!"

"A!

Chúng ta làm cái gì?

Mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn mà!"

"Ta luôn luôn đang bế quan.

". . .Mọi người đều làm ra vẻ "Đã hiểu" hay "Ta biết""Khụ!"

Vưu Cầm Liệt lại làm ra cái bộ dạng vô tình lãnh khốc :"Tất cả mọi việc đều được chúng ta hoàn thành rất tốt, nên phía trên rất vừa lòng.

Công tác sau này mọi người phải càng thêm nỗ lực"Lúc này mọi người cảm thấy vô cùng vui mừng, bọn họ đã được tẩy trắng rồi.Thật ra Vưu Cầm Liệt cũng muốn kéo quan hệ với Minh Nguyệt Dạ.Khi tranh đấu của Trưởng lão hội và Minh Nguyệt Dạ đã lan đến sát địa bàn của hắn, hắn chợt nhận ra đây là cơ hội ngàn năm có một, vì thế lập tức chắp tay dâng địa bàn cho Minh Nguyệt Dạ.Vưu Cầm Liệt tuổi vẫn còn trẻ hơn nữa lại có nhiều thủ đoạn, vì thế hắn được phía trên rất tán thưởng.Đây cũng là đặc điểm của hệ phái Minh Nguyệt Dạ, bọn họ rất thích thanh niên vì trong tay họ thanh niên chiếm số lượng đông đảo.

Vưu Cầm Liệt tuổi còn trẻ mà đã chiếm được địa bàn lớn như vậy, chứng tỏ hắn có tài năng rất xuất sắc.

Hơn nữa trong thời gian gần đây hệ phái Minh Nguyệt Dạ công khai mượn hơi các thế lực khác cho nên Vưu Cầm Liệt lập tức được bổ nhiệm thành người phụ trách tối cao ở khu vực này.Vưu Cầm Liệt cũng không phụ sự tin tưởng của bọn họ, sau khi hắn nhận chức liền tiến hành thanh tẩy toàn bộ thế lực Trưởng Lão hôi trong khu vực.

Vưu Cầm Liệt xuất thân từ hắc ám thế giới lên hắn rất quả quyết và sát phạt, vì thế trong thời điểm như hiện tại hắn giống như một con đao vô cùng sắc bén và thuận tay người dùng.Hơn nữa Bồ yêu đã lặng lẽ lẻn vào Thập Chỉ Ngục để làm giả tất cả thông tin về Vưu Cầm Liệt, khiến hắn có thể trà trộn vào mà không chút dấu vết.Mức độ khốc liệt trong tranh đấu giữa hai bên không ngừng gia tăng khiến các phương thế lực Yêu tộc khác không khỏi lo lắng, nếu cuộc nội chiến này cứ kéo dài như vây sẽ dẫn tới khả năng Yêu tộc sẽ bị phân liệt.Nhưng không ai ngờ được nó lại kết thúc nhanh như vậy.Thủ đoạn của Minh Nguyệt Dạ tài trí hơn người kia lại phát huy tác dụng một lần nữa.Trong khi mọi người đều nhìn chằm chằm vào cuộc nội đấu ở Yêu tộc thì Mộc Hi lại thống lĩnh quân đoàn thần không biết quỷ không hay, lặng lẽ tấn công Côn Luân.Không sai, là Côn Luân, là thiên hạ bá chủ Côn Luân chứ không phải ai khác!Mộc Hi quân đoàn dùng thế đánh kinh người, liên tục đoạt lại bẩy giới mà Côn Luân đã chiếm đóng lúc trước!Quân đội khiếp sợ.Toàn yêu tộc khiếp sợ.Cả trưởng lão hội khiếp sợ.Toàn thiên hạ khiếp sợ!Không ngờ mục tiêu của bọn họ lại là Côn Luân.Không ngờ Minh Nguyệt Dạ lai có là gan lớn như vậy, dám chủ động tấn công Côn Luân.

Nàng hung hăng tát (tát hay hơn đá)cho Côn Luân một cái, thể hiện phong thái vô cùng cường ngạnh của nàng.Nhưng khiến cho mọi người bất ngờ là nàng đã thành công.Khi kết quả trận chiến được công khai đã khiến cho toàn bộ Yêu tộc như lâm vào điên cuồng!

Minh Nguyệt Dạ đoạt lại những lãnh địa đã mất trong tay giặc, khiến danh vọng của nàng dâng cao đến tột cùng, lúc này nàng không chỉ có được sự ủng hộ của toàn bộ dân chúng mà ngay cả các đại gia tộc luôn hỗ trợ trưởng lão hội cũng bắt đầu xuất hiện thành viên phản chiến.Chỉ có một yêu tộc cường đại mới mang lại lợi ích cho các bên.Lúc này cán cân chiến thắng đã nghiêng hẳn về phía Minh Nguyệt Dạ.Uy thế cường đại của phe phái Minh Nguyệt Dạ khiến trưởng lão hội phải co rút lại, né tránh các mũi nhọn tấn công của đối phương.

Nếu lúc này mà phát sinh xung đột chính diện với Minh Nguyệt Dạ là không khôn ngoan.Bọn họ cũng biết rằng, tiếp theo là lúc Minh Nguyệt Dạ phải hứng chịu lửa giận từ Côn Luân.Toàn bộ Côn Luân, đang nổi giận!Từ lúc nào, có người dám chủ động tấn công Côn Luân như vậy?Tôn nghiêm của bá chủ, không cho phép xâm phạm!Côn Luân không hề do dự, lập tức phái Mục Huyên, vị chiến tướng đứng thứ tám thống lĩnh sáu chi chiến bộ hùng hổ tiến về biên cảnh Yêu tộc.Đại chiến sắp xảy ra!Tràng chiến tranh giữa Côn Luân và Yêu tộc thu hút ánh mắt của toàn thiên hạ!Mọi người đều muốn nhìn xem, vị bá chủ thiên hạ Côn Luân sẽ làm gì để lấy lại mặt mũi, đồng thời cũng muốn biết, vị được coi là "Đệ nhất nữ cường nhân"Minh Nguyệt Dạ kia sẽ đưa ra ứng phó như nào?Côn Luân phải thông qua chiến đấu để lấy lại mặt mũi, còn Minh Nguyệt Dạ cũng cần phải chiến thắng để thu được sự ủng hộ của toàn thể dân chúng, nếu nàng thất bại trong cuộc chiến này thì nàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Yêu tộc, đồng thời tất cả danh vọng mà nàng vừa đạt được cũng tan thành mây khói.

Đến lúc đó tình thế của Trưởng lão hội sẽ nghịch chuyển, còn nàng sẽ phải nhận đả kích mang tính hủy diệt, mọi người sẽ không còn tin tưởng vào nàng.

Nhưng nếu nàng chiến thắng thì chắc chắn trưởng lão hội không bao giờ có thể gượng dậy được nữa.Hai bên đều cần một cuộc chiến thắng lợi!Điều này đã nói lên sự khốc liệt của cuộc chiến này.Chương 823 : Chức Nữ toaDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Tả Mạc và Lê Tiên Nhi đang giằng co với nhau “Không ngờ lại được gặp Tả tiên sinh ở đây, cố nhân tương ngộ, đúng là việc vui hiếm có" Lê Tiên Nhi cười dài, trong giọng nói không chút khẩn trương."

Đúng vậy, đúng vậy!"

Tả Mạc bình thản đáp lại, rồi nhìn Lê Tiên Nhi từ trên xuống dưới như đang nhìn một đống. . . à nhầm. . một núi tinh thạch."

Lần trước tại Ma giới, ta đã tận mắt nhìn thấy phong thái của Tả tiên sinh.

Lúc đó chỉ hận sao không thể tự mình lĩnh giáo qua, nhưng hôm nay gặp mặt cũng coi như là có duyên với nhau, không bằng chúng ta đánh một trận đi?"

Chiến ý đang hừng hực cháy trên khuôn mặt Lê Tiên Nhi."

Chiến?

Đương nhiên phải chiến, nhưng là hai người chúng ta đánh một mình ngươi!"

Lúc này khuôn mặt Tả Mạc đầy vẻ vô lại.

Hắn cũng không chút chần chừ, cong người lao lên!Dường như A Quỷ và hắn có tâm linh tưởng thông, lập tức nàng biến mất không dấu vết.Đáng chết!Trong lòng Lê Tiên Nhi thầm mắng.

Vốn lúc đầu nàng định dùng ngôn ngữ mang đầy vẻ khinh thường để kiếm cho mình một cơ hội.

Dù sao trước mặt nữ nhân ít có nam nhân nào thích bị mất mặt chứ nói gì đến vây công.Chỉ cần có cơ hội một đấu một với Tả Mạc.

Lê Tiên Nhi cũng nắm chắc mấy phần có thể chế trụ được Tả Mạc.

Đó mới chính là cơ hội duy nhất của nàng.Nhưng nàng lại không ngờ Tả Mạc chẳng để ý gì tới phong độ lập tức vây công, nàng không biết rốt cuộc Tả Mạc nhìn ra được ý định của mình hay bản chất hắn vốn vô lại như vậy.Thế nhưng nàng cũng phản ứng cực nhanh, Sát Uyên lao tù có khả năng áp chế tu vi cực lớn, nhưng trong người nàng có cấm chế của đại trưởng lão nên có thể triệt tiêu được tác dụng này, trong khi đối phương thì không như vậy.Chắc gì đã không còn cơ hội!Bỗng con mắt nàng sáng lên, chỉ cần tiêu diệt được Tả Mạc thì Mạc Vân Hải xong đời rồi!Thiên Hoàn cũng đã nghiên cứu về Mạc Vân Hải rất nhiều, Mạc Vân Hải có nhiều nhân vật lợi hại, ví như Vi Thắng, Công Tôn Sai, Biệt Hàn. . . những người này chỉ cần tùy tiện đi ra một người cũng đủ để hào quang tỏa sáng bốn phía rồi.

Thế nhưng chủ nhân chân chính của Mạc Vân Hải thì chỉ có một người, đó chính là Tả Mạc.Thiên Hoàn đã suy tính rất nhiều phương pháp để tiêu diệt Tả Mạc, nhưng sau khi tính toán lại kĩ lưỡng thì gần như chẳng có phương án nào có tính khả thi.

Thực lực cá nhân của Tả Mạc cũng sâu không thể lường được.

Đây chính là một điểm rất đặc biệt, trong cả Tu Chân giới ngoài Tả Mạc ra chỉ có một mình Lâm Khiêm mà thôi .Nhưng trước mắt nàng lại có cơ hội để biến điều đó thành sự thật!Suy nghĩ này khiến chiến ý trong lòng Lê Tiên Nhi dâng lên không ngớt, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kiên quyết!Trên người nàng ngoại trừ cấm chế của Đại trưởng lão còn có một thứ hết sức cường đại, có thể ảnh hưởng tới thắng thua của cả trận chiến đó chính là Chức Nữ toa.Chức Nữ toa là kiện Thần Binh duy nhất của Thiên Hoàn'Thần lực trong cơ thể nàng được vận lên, lập tức Thần văn hiện lên phần da thịt lộ ra của nàng giống như hoa tường vi đang nở rộ, còn trên thân nàng liền xuất hiện một bộ chiến giáp hồng sắc tinh xảo và xinh đẹp.

Ai có thể ngờ được bộ giáp mỹ lệ và mang chút khả ái này chính là kiện thần binh cụ trang duy nhất của Thiền Hoàn, Chức Nữ toa.Nhưng trong mắt Tả Mac, Lê Tiên Nhi kia không hề có chút khả ái nào.Thần lực dâng trào toàn thân khiến Lê Tiên Nhi giống như trung tâm của một cơn cuồng phong bão tố.

Hành động đó khiến Tả Mạc không thể không dừng lại, nếu như hắn cứ tiếp tục xông vào thế nào cũng bị cuốn vào cơn bão thần lực kia.Tả Mạc biết rõ cơn lốc thần lực đó đáng sợ tới mức độ nào, bên trong cánh tay phải của hắn cũng có một vòng xoáy thân lực.

Nhưng cái vòng xoáy thần lực do Lê Tiên Nhi tạo ra kia cũng quá đủ để xé hắn thành mảnh nhỏ.Quả nhiên!Ngay sau khi Tả mạc lùi lại thì trong tai hắn vang lên tiếng "Tranh"Chỉ thấy chiến giáp trên thân thể Lê Tiên Nhi khẽ run rẩy, lập tức bề mặt chiến giáp xuất hiện vô số mũi nhọn khiến nàng giống hệt một con mèo đang xù lông.

Sau đó một luồng khí tức vô cùng cường hãn tỏa ra ầm ầm tàn phá bốn phía giống như một cơn bão bị mất đi trói buộc vậy.Sắc mặt Tả Mạc khẽ biến đổi, hắn cũng phản ứng lại cực nhanh, lập tức kim quang bên tay phải sáng lên, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một thanh búa nhỏ, sau đó hắn hô to một tiếng rồi quăng thanh búa nhỏ đó về phía Lê Tiên Nhi.Trong lúc đó tay trái hắn cũng không hề nhàn rỗi, ba cây Thái Dương thần thứ giống như ba con độc xà linh hoạt.

Chúng bay sát mặt đất không một tiếng động hướng về phía Lê Tiên Nhi.Trong tay Lê Tiên Nhi bắn ra một đạo quang mang mầu hồng nhạt, đánh trúng vào Thái Dương thần phủ đang bay tới khiến Thái Dương thần cứng đờ giữa không trung như bị dính pháp thuật định thân.Cái chân nhỏ của nàng khẽ dậm một cái.

Lập tức xung quanh nàng xuất hiện những gợn sóng mầu hồng phấn, sau đó tỏa ra bốn phía như những cơn sóng, bốp bốp bốp, ba cây Thái Dương thần thứ lập tức bị đánh tan.Toàn bộ quá trình xuất thủ nàng không hề liếc nhìn Tả Mạc lấy một cái.Bốp bốp bốp!Trên đầu nàng vang lên những thanh âm dầy đặc, thân hình nàng giống như làn khói hồng nhìn không rõ dung mạo.

A Quỷ lại thoắt ẩn thoắt hiện giống như U linh.

Hai người đang giao thủ với nhau bằng tốc độ kinh người.Tả Mạc thất kinh, hắn cũng biết Lê Tiên Nhi có thực lực không tệ, dù sao nàng cũng là Thiên Hoàn đệ nhất thủ tịch, hơn nữa nghe người ta nói, thực lực của nàng chỉ thua kém mỗi Đại trưởng lão.

Nhưng sau khi giao thủ hắn mới phát hiện ra thực lực của Lê Tiên Nhi còn mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của hắn .Ít ra so với mấy người mà hắn vừa giao chiến thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.Tả Mạc hít sâu một hơi, chiến ý trong lòng rực cháy như liệt hỏa.

Bất kể phải dùng đến thủ đoạn gì cũng phải bắt cho được Lê Tiên Nhi !

Chỉ có bắt được Lê Tiên Nhi thì những chiến lược kia mới có thể thực hiện được.Vì vậy Tả Mạc không hề do dự mà cong thân phi tới.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Lúc này trong lòng Lê Tiên Nhi cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nàng không ngờ hai người đối phương không bị sát hồn ảnh hưởng.Nàng không biết rằng, Tả Mạc và A Quỷ đã lăn lộn trong chiến trường Phong Tuyệt lâu như vậy, thì sao thân thể lại không sản sinh ra chút kháng tính chống lại loại âm oế chi lục như sát hồn này a.

Hơn nữa Tả Mạc lại tu luyện Thái Dương thần lực, là khắc tinh của tất cả âm uế chi lực. còn A Quỷ thì hoàn toàn ngược lại, bất tử thần lực của nang có thể thôn phệ âm uế chi lực này, vì thế đây đúng là chiến trường thích hợp với nàng.Tuy trong lòng Lê Tiên Nhi có kinh ngạc, nhưng không hề sợ hãi, khuôn mặt nàng vẫn tĩnh như nước.Dù nàng lấy một địch hai nhưng vẫn không bị rơi vào thế hạ phong .Thần văn không ngừng tuôn ra Thần lực khiến nàng không hề cảm thấy chút mệt mỏi nào.

Không những thế lúc này trong lòng nàng đang tuôn trào chiến ý mãnh liệt, tất cả các huynh đệ khác trong phái đều không phải là đối thủ của nàng, mà thật ra đâu có ai dám đánh thật tay cơ chứ.

Thế cho nên tuy nàng có thực cường đại tuyệt đối nhưng khinh nghiệm chiến đấu thì còn non lắm.Khi phải đối diện với hai người, Tả Mạc thì có công kích mạnh mẽ, còn A Quỷ lại có công kích quỷ dị khó lường, hai người có hai phong cách trái ngược như vậy khiến nàng không thể không tập trung khi chiến đấu.Nhưng nhờ vậy nàng cũng tiến bộ cực nhanh.

Lúc đầu nàng còn có chút luống cuống tay chân nhưng càng lúc nàng càng ổn định.Giữa Thần Văn và Chức Nữ toa mặc trên người nàng đang xuất hiện một cảm giác hô ứng lẫn nhau vô cùng huyền diệu.

Loại cảm ứng huyền diệu này khiến nàng lúc nào cũng thanh tỉnh để có thể nắm rõ tất cả các ngóc ngách trong chiến trường.

Lúc này nàng có thể cảm nhận được Thần Văn trong cơ thể mình bị Chức Nữ toa kích thích càng lúc càng sinh động, khiến nó giống như một trái tim mạnh mẽ không ngừng sản sinh ra Thần Lực, giúp nàng có được lực lương mạnh mẽ vô cùng.Quả nhiên chỉ có địch nhân cường đại mới giúp bản thân tiến bộ nhanh chóng.Lê Tiên Nhi cảm thấy đây chính là thời khắc mà mình mạnh nhất từ trước đến nay, đôi mắt đẹp khẽ híp lại. phát ra hàn khí sắc như dao.Những giáp phiến mầu hồng nhạt trên Chức Nữ toa bắt đầu hiện lên những hoa văn tinh mỹ như hoa tường xuân đang nở rộ, hay giống như một con quái thú ngủ say đang từ từ thức giấc.Lúc này thế công của nàng càng lúc càng hung hiểm.Nàng chỉ cần giơ tay nhấc chân một cái, cũng có thể tạo ra những gợn sóng thần lực mầu hồng nhạt mang theo lực sát thương cường đại khiến địch thủ bị lâm vào cảnh nguy hiểm.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Tả Mạc chỉ cảm thấy áp lực đè lên bản thân tăng mạnh.Kỹ xảo sử dụng Thần lực không hề phức tạp như pháp quyết, đa số kỹ sảo đều vô cùng đơn giản, điều quyết định uy lực mạnh yếu của nó chính là Thần lực của người sử dụng.Thần lực của Lê Tiên Nhi đột nhiên biến cường (mạnh mẽ đột biến) mới là nguyên nhân khiến hắn cảm thấy áp lực đè lên bản thân tăng lên gấp đôiNhưng hắn không hề cảm thấy chút sợ hãi nào.

Dưới sự kích thích của cảm giác nguy hiểm tới tính mạng khiến Thái Dương thần lực trong cơ thể hắn vô cùng thông suốt, từng luồng thần lực Kim sắc chảy trong cơ thể như những dòng dung nham nóng bỏng mang tới cho Tả Mạc cảm giác như thân thể mình đang bốc cháy vậy."

Giết!"

Lúc này toàn thân Tả Mạc tỏa ra kim sắc óng ánh, hắn quát lớn một tiếng.

Lập tức hào quang mầu kim sắc của thanh Nghịch Long trảo trong tay tăng vọt.

Lúc này trông nó giống y như thanh rìu hai tay nặng nề chém về phía Lê Tiên Nhi.Cuộc chiến đã diễn ra tới thời điểm này thì không quản được ý định bắt giữ hay diệt sát nữa !Không khí nơi Nghịch Long trảo chém qua như bị bốc cháy.Quang mang bao bọc Nghịch Long trảo tạo thành hình một chiếc kim sắc phủ mang đang không ngừng bốc cháy như một ngọn lửa.Con mắt Lê Tiên Nhi chợt mở, lập tức một trường toa (con thoi) mầu hồng nhạt bay tới trước mặt nàng.

Bàn tay trái tinh tế và khéo léo của Lê Tiên Nhi, dùng tốc độ nhanh như chớp, uyển chuyển vạch một cái ở không trung trước mặt nàng.Trường toa mầu hồng nhạt bay tới bay lui trong không trung với tốc độ nhanh kinh người, chỉ trong nháy mắt, giữa không trung xuất hiện một đóa tường vi(hoa hồng ấy) mầu hồng nhạt, bông hoa này được tạo thành bởi tầng tầng lớp lớp cánh hoa, khiến nó trở lên vô cùng phức tạp nhưng lại toát lên vẻ đẹp mê người.Thái dương thần phủ cuồng bạo kia đánh mạnh lên đóa hoa tường vui hồng nhạt.Oanh!Dường như đóa tường vi hồng nhạt không chịu nổi một kích kia, lập tức bị tan thành vô số mảnh nhỏ bay lượn khắp nơi.Nhưng sắc mặt Tả Mạc không hề hiện lên vẻ vui mừng, bởi một kích vừa rồi của Nghịch Long trảo như chém vào một đống bông, toàn bộ lực lượng bị triệt tiêu, hoặc ngăn trở, hoặc quấn quanh hoặc biến đi đâu mất, không mang lại chút hiệu quả nào.Chỉ trong chốc lát cường thế của Thái Dương Thần phủ đã bị suy yếu đi một nửa.Tả Mạc chưa kịp tỏ ra ngạc nhiên thì trong lòng bỗng sinh ra cảm giác nguy hiểm.Ánh mắt của hắn lướt qua xung quanh. chỉ thấy những cánh hoa mầu hồng nhạt đang bay lượn kia không bị tán đi mà vây xung quanh hắn.Dù sao kinh nghiệm chiến đấu của Tả mạc cũng rất phong phú, vừa thấy vậy đã biết những cánh hoa kia có ẩn dấu sát cơ trong đó.Vì vậy hắn nhanh chóng dùng Nghịch Long trảo bảo vệ toàn thân.Oành!Những cánh hoa mềm yếu mầu hồng nhạt đang bay lượn giữa không trung bỗng trở lên vô cùng rắn chắc và thẳng như mũi kiếm, rồi sau đó hướng về phía Tả Mạc bay nhanh tới.Leng keng đinh!Tả Mạc múa Nghịch Long trảo trong tay bảo vệ cả thân hình đến mức cả giọt mưa cũng không chui lọt được, còn những cánh hoa mầu hồng nhạt đánh lên vòng sáng như mưa rơi xuống lá chuối khiến xung quanh xuất hiện vô số đóa hoa lửa.Những cánh hoa này mặc dù mảnh mai nhưng ẩn chứa lực lượng cực kì cường đại.Vòng bảo vệ do Nghịch Long trảo hình thành bị lực lượng cường đại đánh lên liên tục khiến hai chân Tả mạc lún sâu vào nham thạch phía dưới. chỉ trong nháy mắt, toàn bộ cẳng chân Tả Mạc đã bị lún vào nham thạch phía dưới.Công kích phía trên vẫn phi xuống như cuồng phong bão tố, còn Tả mạc vẫn huy động Nghịch Long trảo trong tay theo bản năng.Còn ở phía trên thì A Quỷ đang giao thủ kịch liệt với Lê Tiên Nhi.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Lê Tiên Nhi cảm thấy A Quỷ còn khó chơi hơn Tả Mạc, ngoại trừ kiểu công kích quỷ dị khó lường thì bộ giáp thủy tinh mầu xám trên người A Quỷ cũng rất bất phàm.Bộ giáp thủy tinh mầu xám giúp cho A Quỷ dù ở bất cứ vị trí nào đều có thể hòa hợp với môi trường xung quanh, lại phối hợp với thân pháp quỷ dị khó lường của A Quỷ khiến cho Lê Tiên Nhi cảm thấy đau đầu vô cùng.Nhưng điều làm cho nàng cảm thấy giật mình chính là thần lực của A Quỷ lại ẩn chưa khí tức tử vong nồng đậm như vậy.Đáng ra khí tức tử vong nồng đậm như vậy chỉ có thể tồn tại trên xác chết mới đúng, vậy mà nó lại xuất hiện trên người A Quỷ khiến Lê Tiên Nhi cảm thấy không tin vào mắt mình nữa.Khi A Qủy nhìn thấy Tả Mạc bị lâm vào tình thế bị động, lập tức hai mắt nàng bốc lên ngọn hỏa diễm mầu tử sắc.Ho, bề mặt Bất Tử Quỷ bốc lên luồng hỏa diễm tử sắc bao trùm cả bộ giáp. luồng hỏa diễm cực mỏng manh này đang nhẹ nhàng thiêu đốt.Trong hai tay A Quỷ xuất hiện hai thanh cốt nhận(lưỡi xương), trên thân hai thanh cốt nhận đó có bốc lên một mảng tử diễm yếu ớt.

Bộ giáp bất tử quỷ mầu xám kia lại giống như một con chim đang phun tử hỏa ra.Tử diễm âm thầm bốc lên không một tiếng động, nhưng không gian xung quanh như bị nó thôn phệ khiến nơi mà tử diễm tiếp xúc với không khí biến thành một vùng tối đen sâu thẳm.Đột biến xảy ra khiến khuôn mặt Lê Tiên Nhi thoáng hiện lên vẻ kinh hãi.Thần binh cụ trang!Đây chính là một kiện thần binh cụ trang!Tuy tính chất lực lượng hoàn toàn khác biệt, nhưng chỉ có thần binh cụ trang mới có khí tức đặc biệt làm nàng cảm thấy quen thuộc này.

Nàng có thể khẳng định bộ giáp này chắc chắn là một kiện thần binh cụ trang chân chính!Trời ạ!Ngoại trừ Túng Hỏa Phạm ra không ngờ Mạc Vân Hải vẫn có kiện thần binh cụ trang thứ hai!Chương 824 : Tả Mạc phẫn nộDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Bất Tử Quỷ của A Quỷ khiến Lê Tiên Nhi bị chấn động mạnhA Quỷ lập tức lợi dụng lúc tinh thần của đối phương lộ ra chút sơ hở, thân hình chợt động.Đồng thời lúc đó, hai đạo đao mang bốc lên tử diễm giống như con độc xà đang ngẩng đầu thè lưỡi bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Lê Tiên Nhi.Lê Tiên Nhi nhận ra mình bị lâm vào nguy hiểm, trong đầu liền tỉnh táo trở lại, trong lòng thầm hối hận, quả nhiên bản thân mình còn thiếu kinh nghiệm thực chiến, không ngờ mình lại tỏ ra thất thần trước mắt một đối thủ lợi hại như vậy.Chức Nữ toa liền gập lại, muốn dệt thành thần văn ngăn trở một kích kia của A Quỷ.Nhưng công kích của A Quỷ thiên về phương diện tốc độ, vì thế khi chỉ cần Lê Tiên Nhi thất thần trong giây lát cũng đủ để nàng đánh mất tiên cơ.

Chỉ thấy Chức Nữ toa mới dệt xong một nửa thần văn, bỗng có hai đạo đạo u tử đao mang lặng yên đánh lên Chức Nữ toa!Oành!Trong lòng Lê Tiên Nhi chấn động mạnh, huyết khí toàn thân nhộn nhạo.Chức Nữ toa như bị đánh mạnh vào, lập tức 'bốp ' một tiếng rồi bị văng ra ngoài, bề mặt Chức Nữ toa bị văng đi kia bị nhiễm một đoàn tử diễm cực nhỏ.

Đúng lúc đó, một luồng thần lực mang theo khí tức tử vong nồng đậm lặng yên chui vào cơ thể Lê Tiên Nhi.Lê Tiên Nhi chưa kịp thu hồi Chức Nữ toa, thì đằng sau cái cổ nàng bỗng xuất hiện một cổ hàn ý khiến nàng hoảng sợ.

Nàng vội vàng thúc động Thần văn ở Chiến ủng hồng nhạt dưới chân.

Lập tức thân hình nàng biến mất.Một mạt u tử đao mang chém vào chỗ nàng vừa biến mất, nếu như vừa nãy nàng chỉ phản ứng chậm một chút thôi, thì chắc chắn đao mang kia sẽ chẻ đôi người nàng ra.Sau đó Lê Tiên Nhi bỗng xuất hiện ở cách chỗ cũ hai mươi trượng, lúc này sắc mặt nàng đã trở lên trắng bệch, tuy đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng nàng vẫn bị đao mang kia chém đứt vài sợi tóc, đến bây giờ mấy sợi tóc ấy vẫn còn bay lượn giữa không trung.Vừa rồi nàng đã cảm thấy hơi thở của tử thần. còn chiếc ủng được vẽ thân văn dưới chân cũng xuất hiện những vết rạn trông giống như mạng nhện.

Vừa rồi nàng có thể thoát chết là nhờ vào thần văn bảo mệnh của kiện thần binh cụ trang đã phát huy tác dụng.Thần văn bảo mệnh của Chức Nữ toa được vẽ ở ba chỗ, công hiệu mỗi chỗ lại khác nhau, nhưng hiện tại chỉ còn hai chỗ thôi.Dù sao nàng cũng chỉ là thiên chi kiêu nữ, tuy thực lực bản thân cường hãn nhưng lại thiếu đi ma luyện vì thế ý chí của nàng kém những người như Tả Mạc và A Quỷ nhiều lắm.Sau khi hiện ra nàng lập tức dùng thần lực để trục xuất tia tử mang chui vào cơ thể lúc nãy.Đột nhiên nàng ý thức được bản thân mình đã lâm vào nguy hiểm rồi.Tả Mạc cảm thấy buồn bực vô cùng, từ đầu trận đánh đến tận bây giờ tất cả chiêu thức của hắn đều bị Lê Tiên Nhi ngăn chặn.Trong tất cả trận chiến mà hắn đã tham gia thì tình huống này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng biết làm sao được, thần lực của đối phương thì vô cùng cường đại, hơn nữa kiện thần binh cụ trang đang mặc lại có uy lực bất phàm, hai thứ đó cộng lại khiến Tả Mạc chịu lỗ gấp đôi.Tả Mạc luôn luôn tin tưởng vào thần lực của bản thân, bởi vì tay phải của hắn có vòng xoáy thần lực liên tục cung cấp thần lực cho hắn, tuy con số không nhiều cho lắm nhưng trải qua nhiều ngày tháng liên tục tích lũy cũng dành dụm được số lượng rất khả quan.

Hơn nữa bản thân hắn cũng khắc khổ tu luyện thần lực, đó mới là nguyên nhân mà nhịp độ tăng trưởng thần lực của hắn chưa bao giờ dừng lại.Ở Mạc Vân Hải ngoại trừ hai kẻ quái thai là A Quỷ và Đại sư huynh, thì không ai có biên độ tăng trưởng thần lực lớn như hắn.Đến tận bây giờ Tả Mạc vẫn không hiểu được tình trạng của A Quỷ.

Về phần Đại sư huynh thì do không ngừng luyện hóa lực lượng ẩn bên trong Thí Thần huyết kiếm, phải biết rằng thanh Viễn cổ thần kiếm này có thể sánh ngang với Thái Cổ thần kiếm đấy, vì thế lực lượng bên trong nó nhiều đến mức mênh mông như biển cả.Thật ra Tả Mạc rất thông cảm cho Đại sư huynh, mỗi ngay phải giẫy dụa giữa biển cả thì sao có thể dễ chịu cho được.

Loại thống khổ như vậy người bình thường không thể chịu nổi đâu.

Tả Mạc cũng nếm thử một lần rồi, và kết quả sau khi nếm thử là toàn thân bị tê liệt ba ngày liền.

Vậy mà đại sư huynh lúc nào cũng chịu đựng loại huấn luyện gần như tự hành hạ này mà chưa bao giờ gián đoạn.

Vì thế tuy Đại sư huynh có thực lực cao đến mức biến thái tnhưng Tả mạc cũng chưa bao giờ thèm thuồng đố kị, bời vì ngoài hắn ra không ai biết được Đai sư huynh phải trả giá như nào mới kiếm được lực lượng cường đại như vậy(lực lượng của Đại sư huynh đến từ đâu)Cũng không phải hắn bị thực lực biến thái của đại sư huynh khích lệ, mà chính vì tương lai tốt đẹp có những núi tinh thạch đã dụ dỗ Tả Mạc khắc khổ tu luyện như vậy đấy.Thần lực của hắn đều được tích lũy từng chút một thông qua rèn luyện.Còn vòng xoáy thần lực bên tay phải cũng chỉ là khoản thu ngoài dự tính thôi. hắn đã bỏ rất nhiều thời gian để tu luyện, vì vậy hắn đã thuộc làu Thái Dương thần quyết.Tả Mạc là một tên sống rất thực tế, tính tình lại hơi lười nhác, tuy có chút tài hoa nhưng nếu không bị áp lực thì chắc chắn hắn là một tên quần là áo lụa (ăn sung mặc sướng) điển hình.

Nhưng một khi hắn cảm thấy áp lực nguy hiểm đang cận kề, thì hắn sẽ cố sức chạy về phía trước để tránh xa nguy hiểm.Tuy thoạt nhìn Mạc Vân Hải đang ở trong hoàn cảnh vui sướng phồn vinh, nhưng đám sói và sài lang luôn luôn rình rập xung quanh Mạc Vân Hải khiến áp lực đè lên thân hắn chưa bao giờ biến mất.Hơn nữa còn có A Quỷ.Tín niệm của Tả Mạc bây giờ chính là hắn phải bảo vệ A Quỷ, bảo hộ Mạc Vân Hải, phải báo thù cho Chưởng môn và các vị sư thúc.Hắn chưa bao giờ lãng phí thời gian, vì thế hắn luôn tin tưởng vào thực lực của mình, nhưng hiện tại hắn lại bị người ta áp chế, hơn nũa người đó lại là một nữ nhân ah!Cảm giác buồn bực chưa từng có này giống như một luồng hỏa diễm đang thiêu đốt tâm can Tả Mạc.Chỉ trong nháy mắt hai con mắt hắn phủ đầy tơ máu, khuôn mặt hắn lúc này trở lên vặn vẹo. hơi thở của hắn trở lên nóng rực.Nếu mình mà nhỏ yếu như vậy. . . . thì sao có thể bảo hộ được A Quỷ. . . sao có thể bảo hộ được mọi người. . .Trong đầu hắn lúc này không ngừng vang lên những câu như vậy.Trước mắt hắn hiện ra vô số hình ảnh lướt qua.Trong sơn động âm u.Khuôn mặt tái nhợt của A Quỷ từ từ trở lên ngây dại, con mắt chứa đầy bi thường kia dần trở lên trống rỗng vô cảm, khuôn mặt vốn không tì vết bắt đầu sinh ra những vết đốm, sinh cơ trong cơ thể nàng bắt đấu mất đi, chỉ còn khí tức âm lãnh và chết chóc ngày càng nồng đậm.Con mắt vô cảm kia dường như nổi lên vài giọt nước mắt cuối cùng.Hai bàn tay lanh lẽo của nàng đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của vị thiếu niên đang hôn mê.Nơi bàn tay đi qua, dung mạo của vị thiếu niên đó cũng dần thay đổi, dường như hắn muốn giẫy dụa nhưng an tĩnh lại rất nhanh.Trống rỗng và xám trắng đã lan ra phân nửa con mắt của thiếu nữ, những vết ban đáng sợ cũng lan đến cánh mũi .Bỗng nàng cúi xuống, dùng nửa khuôn mặt còn trơn bóng kề sát mặt vị thiếu niên rồi nhẹ nhàng vuốt ve."

A Quỷ sẽ tìm được thiếu gia.

Nhất định sẽ tìm được!".Thanh âm kiên quyết của người thiếu nữ vang vọng khắp sơn động, một giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt vị thiếu niên đang hôn mê.Khi nàng ngẩng đầu lên một lần nữa, lúc này những vết ban đáng sợ đã lan ra hai phần ba khuôn mặt, còn con mắt hầu như đã bị mầu xám trắng bao phủ hoàn toàn.Nàng không hề do dự, mà đứng thẳng dậy, đôi mắt nhìn thật sâu và Tả Mạc lần cuối sau đó biến mất không còn gì.Hai con người xám trắng không còn nước mắt."

Chúng ta lão đại. . .

""Lời ngu ngốc, đương nhiên là theo lão đại rồi. .

""Địa bàn chúng ta lớn như vậy thì phải có một cái tên rồi""A, dùng tên lão đại để dặt có được không?"

"Ý kiến hay đấy!

Tả Mạc Vân Hải?"

"Ta xin ngươi đấy, ngươi có chút học vấn nào không vậy!Cái tên như vậy làm gì có chút dư vị nào!"

"Có bản lĩnh thì ngươi đặt tên đi!"

"Ngô, vậy gọi là Mạc Vân Hải đi""Có dư vị là bớt đi một chữ sao?"

"Vậy quyết định gọi là Mạc Vân Hải !"

"Đồng ý!"

"Vô cùng đồng ý!"

"Oa úc úc, quá tuyệt vời!"

"Nếu như hắn là yêu ma thì sao?"

"Vậy thì đem hắn giấu đi, dù sao vẫn còn tốt hơn việc rơi vào tay Côn Luân, tuy chúng ta nhìn hắn lớn lên nhưng chúng ta cũng không kháng cự được mệnh lệnh của Côn Luân a. . . ài. . .

"Đáng trách!

Đáng chết!

Hỗn đản!Luồng hỏa diễm đang cháy hừng hực trong lòng Tả Mạc càng lúc càng mạnh khiến hắn có cảm giác bản thân đang bị bốc cháy.

Nhưng lúc này hắn không cảm thấy nóng mà chỉ cảm thấy phẫn nộ, phẫn nộ vì sự yếu kém của mình!Thần lực của mình lại kém một nữ nhân (thế mới đau chứ)!Sao lại có thể như vậy được!Sao lại có thể như vậy được!Trong đầu Tả Mạc không ngừng quay cuồng, trong tâm trí văng vẳng những câu rống hận điên cuồng và kích động, khiến luồng liệt hỏa trong cơ thể bỗng nhiên tăng vọt, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm cả thân thể hắn.Hiện tại lí trí của hắn đã bị tan vỡ, chỉ còn lại bản năng, chỉ còn lại sự không cam lòng và chỉ còn lại phẫn nộ ngập trời mà thôi!Từ trong thân thể hắn phát ra vô số hỏa diễm bao phủ toàn bộ thân hình hắn.Thái Dương tinh chủng vốn yên tĩnh trong cơ thể đã lâu bắt đầu chậm rãi chuyển động giống như đang sống lại vậy, dường như Thái dương tinh chủng cũng cảm giác thấy phẫn nộ ngập trời trong lòng Tả Mạc, lập tức từ sâu bên trong Thái dương tinh chủng ồ ồ chẩy ra một dòng dung nham mầu đỏ sậm.Dòng dung nham mầu đỏ sậm vừa chẩy ra liền hóa thành những đoàn hỏa diễm mầu đỏ thẫm, không ngừng lưu chuyển dọc theo thân thể Tả MạcDung nham tiếp xúc với thần lực, oanh, những ngọn lửa kim sắc bùng lên, giống như bề mặt của mặt trời đang bốc lên những đám cháy cuồng bạo, thần lực dâng trào cuồn cuồn, giống như một ngọn núi lửa đang phun trào, chỉ trong nháy mắt thần lực đã điền đầy cơ thể Tả Mạc.Nộ diễm kim sắc bao phủ toàn thân Tả mạc, khi nó bốc cháy còn phát ra những thanh âm keng keng rất dễ nghe.Ngọn lửa tạo thành những gợn sóng kim sắc không ngừng sinh ra rồi tàn điBỗng Lê Tiên Nhi cảm thấy kinh hoàng, khi nàng quay mặt về phía Tả Mạc, chỉ thấy hắn đang đứng giữa hỏa diễm ngập trời, khiến nàng cảm thấy hoảng sợ vô cùng!Cặp mắt bình tĩnh không chút dao động, không một tia cảm xúc, đạm mạc và hờ hững giống như ánh mắt của thần linh đang nhìn xuống chúng sinh vậy!Những luồng hỏa diễm không ngừng phun ra nuốt vào kia tỏa ra khí tức kinh người đánh về bốn phía từng lớp từng lớp một.

Lúc này chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy không gian xung quanh đã ngập tràn những cơn sóng kim sắc không ngừng sinh ra rồi mất đi liên miên không dứt.Một gợn sóng kim sắc đã lan đến bên cạnh Lê Tiên Nhi, do khoảng cách khá xa lên nó trở lên mỏng đi nhiều.Nhưng dù vậy khi gợn sóng đó tiếp xúc với nàng, lập tức oanh một tiếng, gợn sóng đó đã biến thành một ngọn lửa.Lê Tiên Nhi chỉ cảm thấy khí tức nóng bỏng đang truyền đến khiến trong lòng nàng run rẩy.Lúc này Tả Mạc như biến thành một con người khác.Rõ ràng là hắn không có thần trang mà !Trong lòng Lê Tiên Nhi cảm thấy vô cùng khiếp sợ. thần lực mà Tả Mạc vừa thể hiện ra đã cường đại vượt qua sự tưởng tượng của nàng.Bỗng nhiên Tả Mạc biến mất.Thấy vậy Lê Tiên Nhi cảm thấy kinh hãi vội vàng điều khiển Chức Nữ toa bay tới trước mặt mình, chỉ trong nháy mắt không gian phía trước nàng đã xuất hiện vô số thần văn.Gần như cùng lúc đó, phía trước phòng tuyến thần văn kia xuất hiện một thân ánh kim sắc.Tốc độ của Tả Mạc quá nhanh, nhanh đến mức Lê Tiên Nhi không thể nhìn thấy rõ ràng mà chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ mà thôi.Thân ảnh mơ hồ ấy đang trở lên rõ ràng.—— Bởi vì Tả Mạc đã đứng ở trước phòng tuyến thần văn.Hắn không dùng chiêu thức gì hoa mỹ, tay phải chỉ tung ra một quyền nhuốm đầy hỏa diễm kim sắc, đấm thẳng vào đám thần văn.Bốp!Những Thần văn vô cùng cứng cỏi kia lập tức vỡ tan như lưu ly vỡ.Nhưng quyền kia vẫn chưa dừng lại, mà dư thế của nó còn xông tới, sau đó Tả mạc mở lòng bàn tay, tóm lấy Chức Nữ toa!Không thể như vậy được. . .Những việc xảy ra trước mắt khiến trong đầu Lê Tiên Nhi trở lên trống rỗng, thân hình cứng đờ, quả thật những điều vừa xảy ra đã nằm ngoài sự tưởng tượng của nàng rồi.Hỏa diễm kim sắc bao phủ toàn bộ Chức Nữ toa, còn Chức Nữ toa run rẩy như muốn trốn ra khỏi bàn tay Tả Mạc, nhưng bất kể nó dùng lực lượng lớn đến mức nào cũng không thể thoát ra.Đột nhiên bàn tay A Quỷ xuất hiện phía sau cổ Lê Tiên Nhi.Khiến Lê Tiên Nhi giật mình, nhưng nàng chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy cái cổ mình hơi căng ra, lập tức một bàn tay bao phủ tử diễm như xuất hiện từ hư không, tóm lấy cổ nàng.Chương 825 : Đột pháDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Sắc mặt Mễ Vu trầm xuống như nước Mặc dù ở Thiên Hoàn, thế lực của gia tộc đằng sau lưng hắn có quan hệ vi diệu với thế lực của hệ phái.

Chưởng môn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì tới tình hữu nghị giữa hắn và Lê Tiên Nhi.Tuy Lê Tiên Nhi từ nhỏ đã bướng bỉnh, nhưng con người của nàng trượng nghĩa và thẳng thắn, hắn nhớ lúc nhỏ hắn phải ăn rất nhiều quả đắng do nàng mang lại.

Nhưng tình hữu nghị của những thiếu niên rất là kỳ diệu, tất cả những điều trên không những không làm hai người bất hòa với nhau, mà càng thêm thân mật.Trong thời đại linh lực, thiên phú tu luyện của Mễ Vu không xuất sắc như bậy giờ, nhưng dù vậy Lê Tiên Nhi chưa bao giờ kinh thị hắn, mà còn cổ vũ hắn.Khi biết Mễ Nam đại nhân tán đồng việc đưa Lê Tiên Nhi tới Tây Huyền mạo hiểm, Mễ Vu đã vô cùng phẫn nộ, nhưng hắn không thể làm trái với ý định của nhân vật nắm giữ quyền hành chân chính của Mễ gia, vì thế hắn xung phong đi làm nhiệm vụ nguy hiểm lần này.Nhưng điều bất ngờ chính là, Mễ Nam đại nhân đã đồng ý.Bốn vị thủ tịch quan hệ với nhau rất tốt, ngoại trừ cái gã Tang Đông có tính cách hơi quái gở một chút ra thì ba vị còn lại đều có một số tính xấu, nhưng vẫn nằm trong phạm vi mọi người có thể chịu được.Bọn họ lớn lên với nhau từ nhỏ nên rất tin tưởng nhau.Hai người Tấn Tiểu Vũ và hắn đích thân lĩnh đội, lại mang theo bốn vị hoàn chủ, đội hình cường đại như vậy khiến hắn tràn ngập tin tưởng vào nhiệm vụ lần này.

Nhưng hiện tại, kết quả đã vượt qua dự tính của bọn họ rồi.Trong lúc nhập định, thân thể Tấn Tiểu Vũ khẽ run lên làm cho Mễ Vu vội vàng vứt bỏ tạp niệm tập trung vào nhập định.Khi Tấn Tiểu Vũ mở mắt, liền nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Mễ Vu, trên miệng không khỏi hiện ra nụ cười khổ :"Không xong rồi, Thần Văn bị phá hủy nghiêm trọng, muốn chữa trị phải mất ba tháng, hiện tại sức chiến đấu của ta chỉ còn sáu thành "Trên miệng Mễ Vu cũng cười khổ, đệ tử Thiên Hoàn sợ nhất là Thần văn của bản thân bị hư hỏng.Thần văn nằm trong tay các đệ tử đỉnh giai khác hẳn với thần văn trong tay các đệ tử thông thường.

Thần văn của bọn hó chính là nơi sinh ra Thần lực, vì thế một khi Thần văn bị hư hỏng cũng đồng nghĩa với việc sản sinh và sử dụng thần lực trở lên khó khăn vô cùng.Đây chính là tâm pháp mới nhất do Đại trưởng lão ngộ ra, nhờ vậy tâm pháp Thiên Hoàn thần văn đã phát truyển đến độ cao hoàn toàn mới.Thế nhưng mà. . ."

Sao, thương thế Ngô Như ra sao rồi?"

Thanh âm Tấn Tiểu Vũ vang lên cắt đứt suy nghĩ trong đầu Mễ Vu, Mễ Vu liền an ủi bảo: "Đã ổn định rồi, nhưng khả năng chữa trị thần văn không còn được bao nhiêu"Tấn Tiểu Vũ trầm mặc, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ.

Ngô Như chính là vị Hoàn chủ do chính tay hắn lựa chọn, và cũng là người đi theo hắn lâu nhất, vậy mà không ngờ. . .Mễ Vu trầm mặc một lúc rồi bảo : "Chưa thấy Võ Chân trở về.

"Trong mười hai vị Hoàn chủ, thực lực của Võ Chân có thể nằm trong ba người đứng đầu, Võ Chân hi sinh cũng có nghĩa là thực lực của Mễ Vu bị tổn thất nặng nề.Tấn Tiểu Vũ than thở: "Lần này chúng ta ngã một cái quá đau đớn rồi!"

Trên miệng hắn nở nụ cười cay đắng, chiến đấu vô cùng tàn khốc khiến hắn thanh tình hơn nhiều, liền hỏi lại :"Có liên lạc được với Lê Tiên Nhi không?"

"Không liên lạc được"Mễ Vu cắn chặt môi gần như chẩy máu.Tấn Tiểu Vũ mở lớn miệng nhưng một lúc lâu sau vẫn không biết nói gì đành ngậm nhùi cụt hứng.Hai người đều biết rõ, lần hành động này đã thất bại rồi.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※"Vì sao ?"

Chưởng môn Tây Huyền nhìn chằm chằm vào Chung Đức, hai con mắt của y đỏ ngầu như con thú bị lâm vào bước đường cùng.Trên mặt Chung Đức vẫn không chút tình cảm, trả lời:"Người không có năng lực như vậy""Không!"

Chưởng môn Tây Huyền điên cuồng, gào lên như một bệnh nhân tâm thần (gào lên như một thằng điên):"Ai bảo rằng ta không có năng lực như vậy?Dựa vào cái gì !

Dựa vào cái gì mà bảo ta là không có năng lực!Chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của Thiên Hoàn là chúng ta có mười năm hòa bình.

Mười năm!Chỉ cần mười năm thôi, là Tây Huyền trong tay ta sẽ quật khởi một lần nữa. . .

"Đôi mắt Chung Đức vẫn hờ hững không tia cảm xúc :"Tây Huyền hiện tại không còn giống như Tây Huyền trước kia""Như vậy không phải là rất tốt sao?"

Chưởng môn Tây Huyền dùng khuôn mặt không thể tin nổi nhìn Chung Đức, trong miệng thì gầm lên :"Tây Huyền trước đây cường đại cỡ nào!Chúng ta chính là một trong bốn cự đầu của Tu Chân Giới, không ai dám trái ý chúng ta, chúng ta có địa vị cao cao tại thượng, được hưởng thụ hết tất cả do quyền lực cường đại mang lại. . .

"Chung Đức lạnh lùng đáp: "Cho nên, Vân Cơ chết, còn ta đi vào Sát Uyên lao tù.

"Câu đáp của Chung Đức khiến cái mồm đang quàng quạc của Chưởng môn lập tức ngậm lại, y ngơ ngác nhìn Chung Đức một lúc lâu, rồi điên cuồng gào thét :"Không !

Ngươi không thể làm như vậy được !

Ngươi là một thằng điên! ngươi muốn hủy hoại Tây Huyền. . . !"

Chung Đức lạnh lẽo đáp:"Tây Huyền trước đây không nên tồn tại"Đáp xong lão xoay người đi ra ngoài."

Ngươi không thể làm như vậy!Ngươi không thể làm như vậy!"

Chưởng môn Tây Huyền bắt đầu lảm nhảm, thân thể y run rẩy liên tục, trong lòng y lúc này ngập tràn cảm giác sợ hãi, bỗng nhiên y như vớ được cọng rơm cứu mạng, liền gào lên:"Ngươi không thể làm như vậy!Cha ta có ân với ngươi !

Ngươi phải trả ơn cho người!"

Nghe thấy câu gào thét của y, Chung Đức liền dừng bước, nhưng lão không hề quay đầu lại mà chỉ bỏ lại một câu."

Ta đã bảo với ngươi rồi, ân tình của cha người ta đã trả xong"Nói xong lão không hề lưu luyến gì, mà trực tiếp li khai."

Ngươi không thể làm như vậy!Ô, Ô ngươi không thể làm như vậy!"

Tiếng kêu quàng quach như một thằng điên đã dừng lại.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Báo cáo của Mễ Vu và Tấn Tiểu Vũ được truyền về Thiên Hoàn, khiến cả tầng lớp cao tầng của Thiên hoàn rung động.Cạm bẫy!Đây chính là một cạm bẫy!Mạc Vân Hải đã phái ra gần như tất cả cao thủ đỉnh giai có trong tay để sắp đặt một âm mưu động trời này!Thiên Hoàn tổn thất thảm trọng, không chỉ vậy, thất bại lần này đã đẩy Thiên Hoàn vào thế bị động.Bọn họ đã dùng rất nhiều phương pháp để liên lạc với Lê Tiên Nhi, nhưng tất cả đều thất bại.

Tất cả những dấu hiệu trên đã cho thấy, Lê Tiên Nhi đang rơi vào tình huống không tốt rồi.Đối với Thiên Hoàn thì đây chính là kết quả mà họ không thể chịu đựng nổi.Tâng lớp cao tầng phát sinh tranh chấp kịch liệt.

Một bên cho rằng phải dùng tất cả lực lượng để cứu viện cho Lê Tiên Nhi.

Còn phe còn lại thì chủ trưởng chuộc lại Lê Tiên Nhi thông qua đàm phán với Mạc Vân Hải.Và phương án đàm phán này nhanh chóng lan rộng.Nguyên nhân của việc này hết sức đơn giản, bởi vì thông qua bản báo cáo mà Mễ Vu và Tấn Tiểu Vũ báo về Thiên Hoàn.

Có thể thấy cuộc chiến này đã bộc lộ rất nhiều vấn đề mà Thiên Hoàn đang gặp phái, ví như các đệ tử thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu, đây chính là điểm yếu trí mạng trong các trận chiến sau này.Cao thủ bên phía Mạc Vân Hải, đều là những người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.

Còn đại đa số cao thủ phía Thiên Hoàn đều là những thiếu niên tuổi còn trẻ lại có thiên phú tu luyện Thần lực được phát hiện trong mấy năm gần đây.

Có rất nhiều người ở thời đại Linh Lực không có chút tiếng tăm gì, vì thế không được hưởng lợi ích đặc thù. sau khi tiến vào thời đại thần lực, thiên phú tu luyện thần lực của bọn họ mới được phát hiện ra. lúc đó mới được môn phái coi trọng.Tuy bọn họ rất chịu khó tu luyện, lại có được môn phái đứng đằng sau hỗ trợ nên nhanh chóng khiến bọn họ có được thực lực cường đại, nhưng tất cả điều đó không thể bù đắp lại việc thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu, dù sao mấy năm gần đây bọn họ chỉ tập trung vào tu luyện và tu luyện mà thôi.Nếu mang những người này ra so sanh với đám người ở Mạc Vân Hải thì bọn họ không có cùng đẳng cấp.Nếu hai bên dùng số lượng cao thủ bằng nhau để chiến đấu, thì Thiên Hoàn không có nổi một phần thắng lợi.Nếu sử dụng Chiến bộ để đối phó thì đó không phải là thượng sách, chẳng may chọc giận Tả Mạc thì e rằng cái mạng nhỏ của Lê Tiên Nhi cũng xong rồi.Sau khi khẩu chiến giữa hai phe kết thúc, lập tức Thiên Hoàn cử ngay một sứ đoàn đi cả ngày lẫn đêm, nhanh chóng chạy tới Tây Huyền.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Tả Mạc chậm rãi mở mắt, lúc này thần lực đang cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể hắn cũng đã dần lắng xuống, giống như biển rộng đang gào thét biến thành trời yên biển lặng vậy. hắn thở ra một hơi dài, thẳng tắp như hỏa tiễn, trong hơi thở phun ra còn có mầu kim sắc nhàn nhạt.Đôi mắt ám kim (vàng tối) sắc bén kia trông giống như hai vầng mặt trời nhỏ bé vậy.Tốc độ di chuyển của Thái dương tinh trần cũng dần dần chậm lại, làm thần lực trong cơ thể cũng dần ổn định, từng luồng lửa cuồng bạo theo tốc độ chậm dần của Thái dương tinh trần cũng từ từ thu liễm.

Những lưu diễm( luồng lửa) này tuy không phải là thần lực, nhưng nó lại có khả năng hòa hợp kì diệu với thần lực.Trong mắt Tả Mạc, Thái dương tinh chủng chính là một bảo bối cực kì lợi hại.

Quái thi cũng đã bảo với hắn, đó chính là vật truyền thừa của Thái Dương bộ lạc.Tuy quái thi có thể phong ấn nó để cho Tả Mạc sử dụng, nhưng hắn vẫn không thể tìm ra cách chính xác để dùng Thái Dương tinh chủng.Cho đến tận bây giờ.Bỗng thần lực trong cơ thể Tả Mạc khẽ động, lập tức trên tay hắn xuất hiện một thanh Thái dương thần phủ.Nhưng thanh Thái dương thần phủ này khác với thanh Thái dương thần phủ trước kia, ở trên quang phủ lúc này có những luồng hỏa diễm đỏ sậm đang bốc cháy ngùn ngụt khiến Thái dương thần phủ vốn bá đạo vô song càng thêm cuồng bạo. trên thân phủ lúc nào cũng tỏa ra khi nóng bức thẳng vào mặt đối phương.Thái dương tinh chủng chính là phôi thai của thái dương chân chính, vì thế bên trong nó có ẩn chứa lực lượng của thái dương, phối hợp vô cùng ăn ý với thái dương thần lực.Nói một cách khác, Thái dương tinh chủng chính là thái dương thần lực ở cấp độ cao.Thủ pháp trên tay Tả Mạc khẽ đổi, lập tức trên tay xuất hiện một cây Thái dương thần thứ, Thái dương thần thứ lúc này cũng khác hẳn Thái dương thần thứ lúc trước, trên thân của Thái dương thần thứ này có xuất hiện rât nhiều vòng hoa văn mầu hồng, không chỉ vậy trên thân Thái dương thần thứ còn có những đoạn thái dương lưu diễm được phân bố khắp nơi.Thực sự là âm hiểm a!Chỉ cần đối phương hơi bất cẩn một chút thôi là cây Thái dương thần thứ sẽ nổ tung, lúc đó thái dương lưu diễm(luồng-dòng lửa mặt trời) trên thân nó sẽ vẩy lung tung ra khắp nơi.

Những đạo lưu diễm này chính là căn nguyên của thái dương, vì thế chỉ cần đối phương dính một chút lưu diễm cũng đủ dẫn tới kết cục, thi cốt vô tồn.Tả Mạc vừa cảm khái, vừa mừng rỡ như điên, mấy thứ âm hiểm bao giờ cũng tuyệt vời!Lúc này thần lực trong cơ thể hắn cũng có chứa thái dương lưu diễm, cứ mỗi khi hắn tuần hoàn một chu thiên thì thái dương lưu diễm lại bồi bổ cơ thể hắn thêm một chút.Tuy việc này không mang tới tác dụng trong thời gian ngắn, nhưng chỉ cần tích lũy lâu dài thì sẽ đem lại tác dụng phi thường.Tả Mạc khẽ lắc lắc đầu, Thái dương tinh chủng trong người liền vận chuyển sinh ra thái dương lưu diễm liên miên không dứt, nhờ vậy công kích của hắn trở lên cường đại hơn rất nhiều, nhưng nó lại không có nhiều tác dụng trong viêc tăng trưởng thần lực bản thân.Bỗng trong lòng Tả Mạc khẽ động, trên lí thuyết thì Lê Tiên Nhi không thể tăng trưởng thần lực nhanh bằng mình a, nhưng chiến đấu vừa nãy đã chứng minh thần lực của nàng cao hơn mình nhiều lắm.Chẳng lẽ, Thiên Hoàn tìm được pháp môn đặc biết nào đó?Nghĩ vậy ánh mắt của Tả Mạc không khỏi rơi lên chiến lợi phẩm của mình.Chức Nữ toa trên thân Lê Tiên Nhi đã bị A Quỷ lấy xuống, đương nhiên đến giờ này Lê Tiên Nhi đã bị lột sạch, à, ngoại trừ y phục.

A Quỷ đi theo Tả Mạc đã lâu nên nàng cũng học được đầy đủ tác phong của Tả Mạc.Hương vị của việc đột phá khiến Tả Mạc hưng phấn, nhưng khi Tả Mạc nhìn thấy Lê Tiên Nhi thì đầu óc hắn trở lên thanh tỉnh hơn nhiều.Bất giác hắn nuốt nuốt nước miếng.Lê Tiên Nhi có địa vị ở Thiên Hoàn giống như địa vị của Lâm Khiêm ở Côn Luân năm xưa vậy.

Nhưng Tả Mạc không nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lê Tiên Nhi mà nhìn chằm chằm vào đống chiến lợi phẩm mà A Quỷ lột xuống từ Lê Tiên Nhi.Chức Nữ toa mầu hồng nhạt đang an tĩnh nằm yên trên mặt đất, trên thân nó vẫn có rất nhiều hoa văn tinh mỹ giống như tường vi.Còn có những thứ khác như giới chỉ, thủ trạc, úc, A Quỷ, nàng quả thực quá xấu rồi, sao ngay cả giày mà nàng cũng cởi. . .Nhưng, cởi rất là tốt a!Tuy chiếc chiến ủng kia cũng bị tổn hại, nhưng chỉ cần nhìn hoa văn trên đó cũng biết nó không tầm thường rồi.Bỗng hơi thở của tả Mạc trở lên gấp gáp hẳn, lúc này trong đầu hắn chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất .Phát tài rồiChương 826 : Kiểm tra chiến lợi phẩm đưa tớiDịch giả : nhatchimai0000Biên tập : nhatchimai0000Phải mất một thời gian khá lâu, Tiểu Mạc ca mới bình tĩnh trở lại.

Hắn bắt đầu kiểm kê cẩn thận những chiến lợi phẩm.Chiến lợi phẩm số một tất nhiên là "Chức Nữ Toa" đây là một kiện thần binh cụ trang số một trong truyền thuyết của Thiên Hoàn.

Cầm cái này trên tay, Tả Mạc cực kỳ tò mò.

Tuy rằng hắn mở đầu cho thời kỳ thần binh cụ trang, nhưng đối với thần binh cụ trang của các nhà khác hắn cực kỳ tò mò.Bất kể là Thiên Hoàn hay Côn Luân thì gia sản của bọn họ đều giàu có hơn hắn không biết bao nhiêu lần.Tả Mạc chưa bao giờ tự cho rằng mình là thiên tài đệ nhất thiên hạ.

Hắn cho rằng phải là người cường hãn như Lâm Khiêm mới là ngôi sao sáng mù mắt người ta.

Cho dù là Sư Tử Minh đã qua đời cách đây không lâu cũng chỉ làm hắn cảm thấy nhưng cao sơn ngưỡng chỉ mà thôi.Hắn lật đi lật lại "Chức Nữ toa" để quan sát kỹ.Hắn là người trong nghề, sau một hồi quan sát cũng không thể không tấm tắc cảm khái.

"Chức Nữ toa" cấu tứ tinh xảo làm hắn cực kỳ bất ngờ.

Vô số phù trận to nhỏ trải khắp toàn thân, Thiên Hoàn đã phát huy phù trận đến mức cực hạn.Tả Mạc nghĩ tới chuyện mvh thường sử dụng phù trận cứ điểm.Phù trận to to nhỏ nhỏ đan xen trong một chỉnh thể, phức tạp vô cùngNhưng nếu đưa được phù trận cứ điểm vào trong một cái nhỏ như "Chức Nữ toa", trình độ đến mức như thế quả thật làm người khác trố mắt thèm thuồng.

Đến như Tả Mạc tạo nghệ thâm hậu, bao năm trong nghề cũng tự thấy không làm được tinh vi đến trình độ như vậy.Hơn nữa, tại trung tâm của “Chức Nữ toa” lại là thần văn.Lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy thần văn và phù trận dung hợp hoàn mỹ như vậy, cái nọ móc xích vào cái kia hết sức tinh xảo.Quả nhiên không hổ là Thiên Hoàn!Tả Mạc tặc lưỡi liên tục.

Lâu lắm rồi mới có một đồ vật làm cho hắn chấn động đến như vậy.

Để luyện chế được “Chức Nữ toa” phải có một trình độ cực cao, người luyện chế phải có một lý giải đến một mức độ không thể tưởng tượng nổi đối với phù trận mới có thể làm được như thế."

“Chức Nữ toa” do ai luyện chết?"

Đột nhiên Tả Mạc ngẩng đầu hỏi Lê Tiên Nhi.Lê Tiên Nhi trả lời ngay lập tức:"Là Đại Trưởng lão."

Nàng nhận định được tình cảnh của mình, nếu mà vẫn ngạo mạn không chịu hợp tác thì chỉ đưa lại phiền toái cho bản thân.

Hơn nữa, nàng cảm thấy Tả Mạc không có hứng thú đối với con người nàng nên trong lòng khẽ thả lỏng.Quả nhiên sau khi Tả Mạc kinh hô một tiếng lại cúi đầu ngắm nhìn “Chức Nữ toa” đến mức mụ mị.

Thiên Hoàn là địch nhân của Mạc Vân Hải, những thành viên trung tâm của họ đương nhiên Tả Mạc cũng không xa lạ gì.Đại Trưởng lão có địa vị cao cả trong Thiên Hoàn.

Trước khi lão phát hiện ra thần văn, nhiều đệ tử không biết tới sự tồn tại của lão.

Sau mấy chục năm bế quan lại chế được vật cực kỳ hiếm, mang tính vượt trên thời đại thế này.Hoá ra là lão gia hoả kia!Tả Mạc bừng tỉnh.

Ánh mắt càng thêm nóng bỏng, quan sát càng thêm tỉ mỉ.Lê Tiên Nhi như nhìn thấy ảo giác.

Nàng khẽ giật mình.

Tên Tả Mạc trước mặt cực kì giống những trên si mê luyện khí trong môn phái.Mắt nàng nhìn sang A Quỷ.A Quỷ lườm tnt một cái rồi quay lại chăm chú nhìn Tả Mạc.Lê Tiên Nhi đã hiểu, dù A Quỷ không nhìn nàng nhưng chỉ cần có hành động thiếu suy nghĩ là sẽ bị xuống tay liền.

Tả Mạc tống vào người nàng một ấn ký màu sắc rực rõ làm thần lực trong cơ thể bị đông lại.Nàng ngẫm nghĩ nửa này thì mới xác định hình như nó giống với Định Phách thần quang trong truyền thuyết.Nàng thật không thể ngờ được Định phách thần quang trong truyền thuyết vậy mà lại có thật, hơn nữa còn ở trong tay Tả Mạc.Tên gia hoả này ...Nàng lẳng lặng đứng yên ngẫm nghĩ.

Cú ngã lần này của môn phái thực không nhẹ.

Thời gian vừa rồi quá xuôi chèo mát mái nên trên dưới trong môn phái đều có tâm lý kiêu căng, khinh suất.

Sự đánh giá về Mạc Vân Hải của môn phái vẫn thấp quá, kể cả nàng cũng vậy.

Tư tưởng chủ quan khinh địch hiện hữu trong từng nhân vật Thiên Hoàn.

Mọi người đều cho rằng, sở dĩ Mạc Vân Hải nổi lên được như vậy chẳng qua là do Thiên Hoàn không có hành động ngăn trở gì mà thôi.

Một khi Thiên Hoàn bắt đầu hành động thì Mạc Vân Hải không có một nửa cơ hội.Những hành động về sau càng làm cho mọi người củng cố sự đúng đắn của suy nghĩ này.

Ở tất cả các phương diện mà Thiên Hoàn hành động đều làm cho Mạc Vân Hải rơi vào tình cảnh cực kỳ bị động, những nhược điểm của Mạc Vân Hải lộ rõ trước mặt mọi người.Liên minh với Tây Huyền là một kích sau cùng đánh chết Mạc Vân Hải.

Chỉ cần hoàn thành nốt kế hoạch này thì Mạc Vân Hải nhất định sẽ vong.Thế nhưng lần này bọn họ lại ngã một cú thật đau.Ngoại trừ sự lựa chọn của Chung Đức vượt ý liệu ra thì còn có hành động của Mạc Vân Hải.

Trong tuyệt cảnh Mạc Vân Hải bạo phát lực lượng vượt quá sự tưởng tượng của nàng, không những thế nàng còn nhìn ra một số vấn đề khác nữa.

Những nhân thủ của bọn họ đều có thực lực cực kỳ cường đại.

Song phương vừa giao thủ, chênh lệch lập tức hiện rõ ngay.Đối phương tàn nhẫn, ương ngạch, hung hãn không sợ chết.

Những tính cách này làm nàng rất bất ngờ.

Ngược lại, bọn nàng lại như những đoá hoa trong nhà kính, tuy mỹ lệ nhưng lại rất yếu ớt.Cảm giác này làm cho Lê Tiên Nhi rất rất khó chịu.

Nhưng trong thân phận tù nhân mà ngẫm lại thì nàng không thể không thừa nhận điểm yếu này.Tả Mạc vẫn chìm trong trầm tư, hắn cực kỳ chuyên chú tựa hồ quên mất hiện giờ đang ở nơi Sát Uyên Lao tù hiểm ác đáng sợ.“Chức Nữ toa” đưa đến cho Tả Mạc một góc nhìn hoàn toàn mới.Thiên Hoàn đứng sừng sững nghìn năm, quả nhiên cũng có chỗ độc đáo.

Trong mắt Tả Mạc, Đại Trưởng lão đúng là nhân vật cấp tông sư.

Nếu thần lực của Côn Luân vẫn còn đâu đó dấu ấn của Tả mạc thì thần lực của Thiên Hoàn lại là một hệ thống hoàn toàn khác.Vài chục năm chuyên tâm nghiên cứu của Đại Trưởng lão trên nền tảng vốn có của Thiên Hoàn nảy ra một hệ thống hoàn toàn mới.Cái hệ thống này rất có giá trị tham khảo đối với Tả Mạc.Thật lâu sau, Tả Mạc mới thoát ra khỏi đống phù trận phong phú, khuôn mặt hiện lên sự mệt mỏi rã rời hiếm thấy.

Phù trận chi chít dày đặc, thần văn ở tại trung tâm, mọi thứ hết sức tinh xảo làm Tả Mạc tốn rất nhiều thần kinh để lý giải một cách tương đối.Tuy hắn mạnh mẽ là vậy mà cũng thấy phải cố hết sức.Tuy thế, cặp mắt của hắn sáng ngời như ngôi sao, chúng phát ra những tia sáng lóng lánh kỳ dị.

Cuối cùng hắn đã nắm được bí mật của “Chức Nữ toa”.Hắn bội phục sát đất vị Đại Trưởng lão chưa gặp mặt kia của Thiên Hoàn.Thần văn!Thiên Hoàn chỉ dùng thần văn để tu luyện.

Thực ra chuyện này hắn đã từng nghe báo cáo nhưng trước giờ chưa rõ ràng lắm.

Đến khi cầm “Chức Nữ toa” trên tay hắn mới hiểu rõ ràng.Thần lực của Thiên Hoàn chính là đến từ thần văn.Mỗi một thần văn có thể sinh ra một thần lực.Trên “Chức Nữ toa” có một cái thần văn như vậy, thần văn này không ngừng sản sinh ra thần lực, sau đó một bộ phận có chức năng chứa đựng còn một bộ phận khác sẽ để cho Lê Tiên Nhi tu luyện hàng ngày.

Nhất định trong cơ thể của Lê Tiên Nhi cũng có một thần văn tương tự để hô ứng lẫn nhau.

Điều này có thể có hiệu quả kỳ diệu vô cùng.Đương nhiên, cấu tứ của “Chức Nữ toa” không đơn giản dễ dàng như lời nói, nhưng đại thể có thể nói ngắn gọn là như vậy.Bỗng nhiên, Tả Mạc chồm đến tóm chặt tay Lê Tiên Nhi.Trong lòng Lê Tiên Nhi cả kinh, khuôn mặt nàng biến sắc, lẽ nào...Một khuôn mặt mừng rỡ, đột nhiên miệng Tả Mạc mở ra.

Càng lúc ý cười càng đậm, sau cùng ha hả cười lớn."

Hoá ra là như vậy...

Hoá ra là như vậy..."

Nghe Tả Mạc lẩm bẩm, trong lòng Lê Tiên Nhi đang căng lên bỗng chùng xuống.

Nhưng chỉ thoáng chốc, nàng mơ hồ ý thức được ý tứ trong lời nói Tả Mạc, sắc mặt lại thay đổi!Sẽ không, không thể dễ dàng như vậy, Lê Tiên Nhi không ngừng an ủi chính mình.Dần dần, nàng bình tĩnh trở lại, chắc chắn không thể dễ dàng như vậy.

Đệ tử trong môn phái nhiều như vậy nhưng có mấy ai nhìn thấu ảo diệu trong đó?

Ngay cả nàng vốn được coi là có thiên phú vô song về lý giải thần văn cũng phải mất khá nhiều thời gian như thế.Nghĩ đến đại trưởng lão, nàng lập tức bình tĩnh trở lại.Đại trưởng lão nhất định có biện pháp!Tả Mạc đang mừng như điên.

Hắn không chỉ là hiểu rõ tại sao thần lực của Lê Tiên Nhi mạnh hơn mà đại trưởng lão khai sáng cho hắn một hệ thống hoàn toàn mới.

Đưa cho hắn vô số linh cảm và hứng khởi.Thậm chí hắn còn có một số ý tưởng rất hay có thể dùng cho cả luyện khí nữa.Điều quan trọng nhất là hắn đã có một ý tưởng tuyệt diệu.Cái thần văn này không phải là những tài liệu phổ thông có thể thừa nhận được.

Nhìn “Chức Nữ toa” này thì có thể thấy toàn bộ bên ngoài đều là những tài liệu hết sức quý hiếm.Hơn nữa toàn bộ “Chức Nữ toa” chỉ trông vào mỗi một thần văn này, nó cơ bản là không thể dung nạp thần văn thứ hai.

Không những thế một phần thần lực phải được dẫn nhập vào trong cơ thể Lê Tiên Nhi.

Chúng không phải chỉ là trợ giúp Lê Tiên Nhi tu luyện, mà điều quan trọng là “Chức Nữ toa” không thể chứa đựng được toàn bộ thần lực được cái thần văn này sinh ra.Nhưng trong cơ thể Tả Mạc lại có một thứ có thể dung nạp được hết.

Đó là Thái Dương tinh chủng.Nó chắc chắn có thể dung nạp được hết cái thần văn này.

Thậm chí Tả Mạc còn hoài nghi bên trong Thái Dương tinh chủng cũng có một thần văn tương tự, chỉ là chính mình chưa phát hiện được mà thôi.Nhưng cho dù là bởi vì nguyên nhân gì đi nữa thì phát hiện này làm cho Tả Mạc vô cùng hưng phấn.Bình tĩnh trở lại, Tả Mạc không tiếp tục nghiên cứu nữa.

Ở cái nơi này không phải là chỗ để yên tâm mà nghiên cứu.Hắn cẩn thận thu “Chức Nữ toa” vào trong giới chỉ.

Cái bảo bối này không thể để thất lạc.Hắn lại kiểm tra những chiến lợi phẩm khác.Lê Tiên Nhi là người đứng đầu nên mọi đồ vật tất nhiên đều có giá trị không nhỏ.

Điều này cũng làm cho Tả Mạc từ đầu tới giờ vẫn mãi phấn khích không nguôi.Từng kiện bảo bối được hắn nhấc lên đặt xuống, mỗi một kiện đều làm cho con mắt của hắn loé lên tia sáng lóng lánh của tinh thạch.Bỗng nhiên, Tả Mạc chú ý một kiện ở trong xó xỉnh giới chỉ.Tả Mạc tò mò lấy lên xem.Là một con hạc bằng giấy thông thường, một con hạc nhỏ màu phấn hồng.

Đa số nhưng loại hạc giấy này được dùng để gửi gắm lời hứa nguyện, nhưng mà...Bỗng, Tả Mạc thấy con hạc này nhìn sao mà quen thế.

Trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc kỳ quái như vậy?Thực sự là kỳ quái!Tả Mạc nhủ thầm trong lòng, bàn tay vô thức mở con tiểu thiên hạc ra,Có ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo đọng trong con mắt hắn."

Gia chờ ngươi!"

Tả Mạc tức thì như hóa đá.

Cuối cùng hắn đã nhớ vì sao cái đồ chơi này lại quen mắt thế.Tiểu Mạc ca lặng người tại chỗ.

Ba chữ này làm cho hắn cực kỳ lúng túng.

Từ trong trí nhớ, chuyện xa xôi năm nào như hiện ngay trước mắt.

Hắn vạn lần không ngờ, mình cùng người con gái hạc giấy vạn ác sát thiên có cơ hội ngộ!Hơn nữa người con gái hạc giấy ác độc điêu ngoa âý lại là Lê Tiên Nhi!Nét mặt của hắn cổ quái."

Này!

Tại sao ngươi có thể loạn động đồ đạc của người khác như thế?"

Thần sắc Lê Tiên Nhi có chút hoang mang, sự trấn tĩnh trước giờ như biến đi đâu mất.Nhìn thấy Tả Mạc không động đậy, dường như hắn đã nhập thần vào đó.

Lê Tiên Nhi cố nén sự hoảng loạn trong lòng, nàng giả vờ bình tĩnh nói: "Thư tín cá nhân, không có gì cơ mật."

Thư tín cá nhân ư?

Ai cùng ngươi thư qua thư lại!Nhớ lại tao ngộ năm xưa, Tả Mạc chỉ bất ngờ mà không thấy có ác khí.

Tuy rằng cô gái hạc giấy rất đáng ghét, ngày đó làm hắn rất là khó chịu, nhưng sau này trải qua vô số chuyện nên một chút chuyện nhỏ đó đã quên khuấy từ lâu.

Hắn vẫn cho rằng đó chỉ là một tiểu cô nương nhiều thời gian buồn chán bày trò đùa dai mà thôi.Nếu không phải tận mắt trông thấy hạc giấy năm xưa thì hắn hoàn toàn không đoán được là ai.Nhưng là, thật xấu hổ ah!Chương 827 : Quyết định của Dưỡng Nguyên Hạo .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Tả Mạc quay người, thần sắc nghiêm túc, trầm mặc một hồi rồi thốt ra một câu.“Khụ, hóa ra chữ ta năm đó xấu như vậy!”

Ặc, không nói thế được, nó làm khí thế của anh trở nên yếu ớt…Tả Mạc thầm oán trong lòng nhưng cũng may những lời này lại khiến hắn cảm thấy ít bối rối hơn.Cả người Lê Tiên Nhi trở nên cứng đờ, nàng không thể tin nhìn nhìn Tả Mạc, bộ dáng giống như gặp quỷ vậy.“Năm đó ngươi trêu đùa ta rất thảm, khụ, quả nhiên là ông trời có mắt, thật sảng khoái, không nghĩ tới ngươi lại rơi ma chưởng của anh, ha ha ha…”

Bối rối qua đi, Tả Mạc lập tức đắc ý dạt dào, bộ dáng tiểu nhân đắc chí hiện rõ trên mặt.

Nhưng hắn đối với Lê Tiên Nhi đã sớm không còn chút hận ý nào nữa, ngược lại còn có chút cảm giác ấm áp, khoảng thời gian sống ở Vô Không Sơn chính là khoảng thời gian hắn không phải phiền não vì điều gì, vô tư lự nhất.Lê Tiên Nhi vẫn trợn tròn mắt nhìn hắn, nửa ngày không biết nói gì.Tả Mạc cười cười: “Yên tâm, dựa vào giao tình năm đó, ta sẽ không thịt người đâu.

Chờ sứ đoàn của Thiên Hoàn tới đây ta sẽ đàm phán chút điều kiện rồi sẽ thả ngươi thôi.”

Dứt lời quay sang nói với A Quỷ: “A Quỷ, mang nàng theo, chúng ta đi ra ngoài.”

A Quỷ gật đầu dẫn theo Lê Tiên Nhi, Tả Mạc mang theo Thi Bội rời khỏi Sát Uyên lao.Sau khi hội họp với đám Chung Đức, mọi người trông thấy Lê Tiên Nhi thì đều lộ vẻ mừng rỡ.

Từ bây giờ lợi thế trong tay bọn họ đã tăng thêm nhiều, kế hoạch chiến lược tiếp theo sẽ có khả năng hoàn thành cao hơn.Kế hoạch của Chung Đức tràn ngập sức mê hoặc nhưng trong đó có nhiều vấn đề chỉ nghĩ tới thôi cũng đã khiến da đầu người ta tê dại.

Tả Mạc đối với việc một lần thu được nhiều giới như vậy, không phải nói trong thời kì chiến tranh mà trong thời bình cũng là một nhiệm vụ rất gian khổ.Chỉ cần hơi vô ý thì khả năng sẽ thua toàn bộ.Mọi người cao hứng trong giây lát Chung Đức liền cáo từ rời đi, hắn còn rất nhiều công việc phải làm.

Chưởng môn chết cần có một lí do để giải quyết, việc quan trọng nhất bây giờ chính là ổn định Tây Huyền.

Chung Đức dù lợi hại tới mấy cũng chỉ có một chiến bộ, nếu như Tây Huyền rồi loạn thì cục diện sẽ trở nên vô cùng tồi tệ.Mà những gia tộc nguyện ý theo hắn hoặc Cốc Lương Đao đều phải bắt đầu an bài cho bọn họ di chuyển.Đây là một công trình khổng lồ mà mất công.------------------------------Mạc Vân Hải.Khi Tả Mạc truyền tin về thì toàn bộ cao tầng của Mạc Vân Hải đều sôi lên.

Trời ạ, những ba trăm giới!

Mọi người đều bị kế hoạch này là cho sốc, tất cả đều bội phục Tả Mạc sát đất.Quả nhiên không hổ là lão đại!Đi ra ngoài dạo một vòng, tay không bắt sói, một phát kiếm được ba trăm giới!Ngay cả Biệt Hàn cũng cảm thấy có chút khó chịu, hắn kéo theo đám Đường Phỉ Ma Phàm đánh tới mức sống chết, Nghiệt bộ cũng bị đánh cho tàn phế, vất vả lắm mới kiếm được bốn năm mươi giới.

Còn Tả Mạc thì sao, đi ra ngoài lắc mông vài cái đã có ba trăm giới trong tay.Mà còn là do người khác cầu xin nhờ cậy tặng không cho hắn!Chênh lệch giữa người với người thật quá lớn!Ngoại trừ Biệt Hàn cay cú về chênh lệch giữa chiến tướng và gian thương thì toàn bộ cao tầng Mạc Vân Hải đều mừng rỡ như điên.

Rất nhanh, dưới sự chủ trì của Công Tôn Sai, một bộ phận nhanh chóng được vận chuyển chuẩn bị tiếp nhận ba trăm giới.Mọi người đều biết rõ, đây sẽ là hành động có quy mô nhất từ trước tới nay, dù cho trong lịch sử tu chân giới, hành động tiếp nhận đại quy mô như này chỉ sợ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.Vật tư, chiến bộ, nhân viên, vân vân, nhanh chóng được tập trung.Trong thời gian rất ngắn Mạc Vân Hải đã chuẩn bị sẵn sàng.-------------------------------Ý đồ của Chung Đức ngoại trừ Tả Mac và Cốc Lương Đao cùng biết thì không còn ai nữa.

Không ai ngờ được, trên đời này lại có người điên tặng không ba trăm giới cho người khác.Những hoạt động của Tả Mạc và Cốc Lương Đao lại khiến nhiều người cảnh giác.

Tập trung chiến bộ, chuẩn bị vật tư, quan viên không ngừng được triệu tập tới Vân Hải giới.Các loại dấu hiệu đều cho thấy song phương sắp có hành động lớn.Nếu là người không biết rõ thì còn tưởng rằng song phương chuẩn bị đánh lớn.

Nhưng ngươi hơi để ý đều biết rõ quan hệ đồng minh giữa Tả Mạc và Cốc Lương Đao là không gì phá nổi, gần đây cũng không nghe thấy song phương có mâu thuẫn gì, hiển nhiên song phương không có khả năng cấu xé lẫn nhau.Vậy chỉ có một khả năng, song phương đang chuẩn bị liên hợp!Mục tiêu sẽ là ai?Côn Luân, Thiên Hoàn, Ma Thần điện, vân vân, lập tức trở nên khẩn trương.Nếu như Mạc Vân Hải và Cốc Lương Đao liên hợp với nhau, cái khác không bàn chỉ riêng chiến lực cường đại đã khiến người ta không thể bỏ qua được.

Khả năng Biệt Hàn xuất chiến không lớn nhưng đừng quyền, Mạc Vân Hải còn có Công Tôn mẹ trẻ xếp thứ tư trong thập đại chiến tướng, mà Chu Tước doanh dưới trướng hắn vẫn có chiến lực hoàn chỉnh.

Bản thân Cốc Lương Đao cũng có thực lực kinh người, xếp hạng thứ năm trong thập đại chiến tướng.Hai đại chiến tướng xếp hạng thứ tư thứ năm nếu liên thủ, đội hình xa hoa như thế ngay cả Côn Luân cũng cảm thấy có chút khó xử.Cũng khẩn trương còn có cửu đại thiền môn, rất nhiều người đang suy nghĩ, không phải thời gian trước đã chọc giận Mạc Vân Hải nên bây giờ tới lúc thanh toán chứ!Dưỡng Nguyên Hạo chẳng khẩn trương chút nào, với cái nhìn tinh tế, hơn nữa còn hiểu khá rõ vể Tả Mạc, với phong cách của mình nếu con hàng này chuẩn bị đánh ai thì tuyệt đối không tạo ra thanh thế như vậy.Đây là phần từ suốt đời chỉ biết tới đánh lén!Minh đao minh thương không phải là phong cách của hắn.Mặc dù hắn không điều tra rõ rốt cuộc Tả Mạc và Cốc Lương Đao muốn làm gì nhưng hắn biết, bọn họ chắc chắn không phải chuẩn bị đánh ai đó.Hắn không cảm thấy chút bối rối nào, hắn biết rõ, chỉ cần cửu đại thiền môn không cúi đầu với Thiên Hoàn Côn Luân thì Mạc Vân Hải chắc chắn sẽ không động thủ với cửu đại thiền môn.Những ngày này hắn luôn suy nghĩ tới lời nói của chưởng môn.Vào thời gian trước hắn từng cho rằng Mạc Vân Hải không thể ngăn cản thế tiến công của Thiên Hoàn nhưng bây giờ hắn bỗng cảm thấy được Mạc Vân Hải đang phản kích lại.Chắc chắn đã có thứ gì đó xảy ra.Dưỡng Nguyên Hạo nhạy cảm ý thức được, Mạc Vân Hải đang lặng lẽ biến hóa.

Nếu như Mạc Vân Hải phản kích thành công thì Mạc Vân Hải chính là đối tượng tốt nhất để đầu nhập.Đến lúc phải đưa ra quyết định rồi.Dưỡng Nguyên Hạo đứng dậy.-------------------------------Tả Mạc nhận được hạc giấy của chưởng môn Lôi m tự thì cả kinh.Trong hạc giấy chưởng môn đã biểu hiện ý nguyện muốn tham gia vào Mạc Vân Hải.

Ngoại trừ thư của Lôi m tự thì còn có thư của Liên Tôn tự cũng tới cùng lúc.

Song phương hiển nhiên đã sớm bàn bạc qua.Liên Tôn tự thì Tả Mạc không kinh ngạc lắm, bọn họ đã trở mặt với Côn Luân Thiên Hoàn, muốn tiếp tục sống thì cần phải dựa vào một thế lực lớn.Nhưng quyết định của Lôi m tự lại khiến Tả Mạc vô cùng kinh ngạc.

Lôi m tự chính là kẻ đứng đầu cửu đại thiền môn, hơn nữa còn có chiến tướng cường đại Dưỡng Nguyên Hạo, không ai dám khinh thường thực lực của bọn họ.Chẳng lẽ lời nói lúc trước của mình đã có tác dụng?

Tả Mạc thầm nghĩ trong đầu.Tả Mạc không trả lời ngay mà cẩn thận suy nghĩ lại.Hắn không bị chiếc bánh từ trên trời rơi xuống làm cho choáng váng đầu óc, Lôi m tự và Liên Tôn tự gia nhập có chỗ lợi mà cũng có chỗ không lợi.Chỗ lợi chính là thực lực của Mạc Vân Hải lần thứ hai gia tăng, có được đỉnh giai chiến tướng như Dưỡng Nguyên Hạo thì thực lực của Mạc Vân Hải sẽ đạt tới một tầm cao mới.Nhưng không phải không có bất lợi.

Một khi tin tức Lôi m tự và Liên Tôn tự gia nhập Mạc Vân Hải được truyền ra thì cửu đại thiền môn sẽ lập tức sụp đổ.

Cửu đại thiền môn sẽ không bao giờ phục hồi được, các phái sẽ cảm thấy được nguy cơ, sẽ nhanh chóng phân hóa, từng phái tự tìm lối ra, kết quả không ngoài Mạc Vân Hải, Thiên Hoàn, Côn Luân ba phương thế lực.Lúc trước Tả Mạc đã coi cửu đại thiền môn là một tấm lá chắn, là giải đất hòa hoãn.Một khi thế cục diễn biến tới mức này thì tầng lá chắn kia sẽ biến mất.

Mạc Vân Hải sẽ trực tiếp giáp ranh với Côn Luân và Thiên Hoàn, đến lúc đó áp lực sẽ tăng lên gấp bội.Cẩn thận suy ngĩ một hồi lâu, Tả Mạc trả lời chưởng môn Lôi m tự thể hiện sự hoan nghênh khi bọn họ gia nhập, cũng đồng ý để Dưỡng Nguyên Hạo chiến bộ có đãi ngộ tương tự Chu Tước doanh và Nghiệt bộ.

Nhưng hiện tại hắn muốn bọn họ giữ bí mật, cũng để cho Dưỡng Nguyên Hạo chiến bộ có sự chuẩn bị tốt.Tả Mạc nghĩ tới kế hoạch mà bản thân nghĩ ra ở trong quân trướng của Chung Đức.Nếu Lôi m tự gia nhập Mạc Vân Hải, vậy có nghĩa bọn họ hoàn toàn không cần dùng tới đường vòng để tiến vào khu vực hậu phương của Thiên Hoàn ở vùng đệm mà chỉ cần vào thời điểm thích hợp, Dưỡng Nguyên Hạo chiến bộ đột nhiên phát động công kích, Thiên Hoàn nhất định sẽ bị bất ngờ.Bọn họ có thể thoải mái mà cắt khu vực này khỏi bản đồ của Thiên Hoàn.Hơn nữa, bây giờ cũng không phải lúc để cửu đại thiền môn phân hóa.Trong lòng Tả Mạc tràn ngập chiến ý, Lôi m tự đưa tới của làm hắn có thêm một sự lựa chọn.Hắn càng có thêm lòng tin.Xử lý xong việc này, Tả Mạc một lần nữa tập trung nghiên cứu chức nữ toa, hệ thống đặc biệt của Thiên Hoàn làm hắn có được rất nhiều ý tưởng.Nếu như có thể nghiên cứu thấu triệt thì có thể trợ giúp rất nhiều cho hắn trong việc hoàn thiện hệ thống của Mạc Vân Hải.Nhất là nghiên cứu của Thiên Hoàn đối với thần văn so với Mạc Vân Hải thì sâu hơn rất nhiều.Hắn nghiên cứu chức nữ toa nhưng không lơ là Lê Tiên Nhi.

Lúc này Lê Tiên Nhi chính là bảo bối trong tay họ, là trọng tâm thực hiện kế hoạch tiếp theo, trăm triệu lần không được phép xảy ra việc ngoài ý muốn.Nghe nói sứ đoàn của Thiên Hoàn sắp tới nhưng Tả Mạc biết rõ, Thiên Hoàn tuyệt đối không bỏ qua cách giải cứu Lê Tiên Nhi, bây giờ không biết đang có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ.Để phòng ngừa vịt đun sôi còn bay mất, Tả Mạc dứt khoát đặt Lê Tiên Nhi ở bên cạnh, A Quỷ, Vi Thắng, Tằng Liên Nhi, Tông Như mấy người vây thành một vòng tròn, bên ngoài còn do Uyên Lao chiến bộ đóng giữ.Thủ vệ sâm nghiêm, một con ruồi cũng không bay lọt.Chỉ có như thế Tả Mạc mới cảm thấy an toàn mà nghĩ tới đồ vật kia của Thiên Hoàn.-------------------------------Lê Tiên Nhi không thể nào hình dung ra tâm trạng lúc này của mình.Trang hạc giấy kia làm nàng nhớ lại ký ức lúc nhỏ, mỗi khi hồi tưởng lại nàng không tự chủ được mà mỉm cười.

Theo lý thuyết thì đây chỉ là một nút nhạc đệm không chút thu hút trong cuộc đời của nàng.

Nhưng mà, nàng đối với kẻ xa lạ không biết tính danh, người bị hại, lại cảm thấy có chút hoài niệm.Trang hạc giấy kia nàng không vất đi mà đặt ở trong giới chỉ, lưu làm kỉ niệm.Không biết có phải vì đối phương kiệt ngạo ngoan cường mà nàng có ấn tượng khắc sâu, cho nên lúc lớn lên nàng luôn tự đề tỉnh bản thân, trò đùa dai của mình có quá mức rồi không?Loại khí chất này rất hiếm khi xuất hiện trên người nàng.Bọn họ tao nhã, bọn họ tài hoa hơn người, ngôn từ cử chỉ của bọn họ không thể soi mói được gì.Nhưng không hề có những điều kia lại chính là hắn, Tả Mạc!Liên tục mấy ngày nay nàng đều cảm thấy hoảng hốt.Chương 828 : Sơ hở .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Lê Tiên Nhi nhìn Tả Mạc.Tả Mạc giống như gặp ma vậy, ngày đêm quan sát chức nữ toa trong tay, tựa như trên mình nó mọc hoa vậy, trầm mê tới vong ngã.

Lê Tiên Nhi cảm thấy hơi xấu hổ, nàng có chức nữ toa cũng rất lâu rồi nhưng nàng chưa bao giờ đối xử với nó như vậy cả.Mấy người khác đã quen với những hành động kì quặc của Tả Mạc.Có lúc Tả Mạc bỗng ngừng lại, trên tay bất ngờ hiện lên một ngọn lửa sau đó không nói một lời ném tài liệu vào trong đó.

Lê Tiên Nhi có thể nhận ra chắc chắn Tả Mạc đã có cảm ngộ gì đó và hắn đang không ngừng thử nghiệm nó.Sau đó một loạt sự việc ngoài ý muốn phát sinh.Vụ nổ, khói, độc…Lê Tiên Nhi vô cùng khiếp sợ nhưng khi nàng nhìn về phía mọi người thì thấy tất cả đều rất bình tĩnh, ai nhập định vẫn nhập định, ai luyện kiếm vẫn luyện kiếm, ai niệm kinh vẫn niệm kinh, bộ dạng như điều vừa xảy ra là hiển nhiên vậy.Mấy người này…Lê Tiên Nhi bỗng cảm thấy rất cổ quái, mấy tên gia hỏa trước mặt tựa như một đám quái thai vậy.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng theo dõi Tả Mạc nhưng đây là lần đầu tiên nàng quan sát đám người Mạc Vân Hải gần như thế này.Cho nên cảm giác của nàng rất quái dị không thể diễn tả được.Dần dần cảm giác của Lê Tiên Nhi lại có thay đổi.

Đám người kia vô cùng chăm chỉ, mỗi người đều rất chăm chỉ, không làm gì ngoài tu luyện, chưa bao giờ lãng phí bất cứ giây phút nào.

Thi thoảng tình cờ có thể thấy Tằng Liên Nhi ngồi uống trà còn những người khác ngoài nghỉ ngơi thì cũng chỉ có tu luyện, thậm chí có mấy người nàng còn chưa bao giờ thấy bọn họ nghỉ.Trạng thái tu luyện tới điên cuồng này tạo ra một loại áp lực rất ngột ngạt, nàng hầu như không thể thở được.Bỗng trong đầu nàng hiện ra một ý nghĩ vô cùng đáng sợ.Nếu toàn bộ Mạc Vân Hải đều như thế thì thật quá đáng sợ!Mỗi người khi nói về Mạc Vân Hải đều như đang kể một câu chuyện cổ tích.

Một loạt kỳ tích đã tạo nên Mạc Vân Hải phồn thịnh như bây giờ.

Rất nhiều người cho rằng thành công của Mạc Vân Hải là độc nhất vô nhị, bọn họ là con cưng của trời, thành tựu của bọn có bóng dáng của vận may song hành.

Lê Tiên Nhi cũng bị ảnh hưởng bởi lối suy nghĩ này, nếu nghĩ lại quá trình quật khởi của Mạc Vân Hải thì thấy bọn họ đúng là cực kì may mắn.Thế nhưng trong mấy ngày tiếp xúc với bọn họ ở khoảng cách gần, quan niệm này của nàng đã bị lật đổ hoàn toàn.Không sai!

Thành công của Mạc Vân Hải là độc nhất vô nhị nhưng chuyện này không phải do may mắn mà là không thể tìm được đám người nào như thế này, rất tài năng mà lại tu luyện điên cuồng giống như điên vậy!Trước đó, Lê Tiên Nhi cho rằng bản thân đã khá khắc khổ rồi.

Đúng là ở Thiên Hoàn nàng thật sự rất khắc khổ nhưng hôm nay khi phải so sánh với đám biến thái của Mạc Vân thì nàng tự cảm thấy bản thân còn kém quá xa.Mấy người Tả Mạc vô cùng khắc khổ, bọn họ giống như bị bức tới đường cùng và khi đó thì tiềm năng được bộc lộ ra, mọi người đều vô cùng nghiêm khắc với bản thân.Một người như thế thì không có gì nhưng một quần thể như thế thì lại làm người ta cảm thấy khiếp sợ.Điều này làm Lê Tiên Nhi cảm thấy rất xúc động, lần đầu tiên nàng ý thức được bản thân đang phải đối mặt với một đám người đáng sợ như thế nào!Trong số đó người nàng quan tâm nhất chính là Tả Mạc.Tả Mạc là lão đại của Mạc Vân Hải, hắn sẽ quyết định tương lai của Mạc Vân Hải, là địch nhân quan trọng của Thiên Hoàn, hơn nữa nàng luôn có một cảm giác rất đặc biệt về Tả Mạc.Mình cũng thật lợi hại, tiện tay làm vài cái hạc giấy đã tạo ra một kẻ uy danh hiển hách đứng đầu Mạc Vân Hải.Trên mặt Lê Tiên Nhi không kìm được hiện ra một nụ cười vui vẻ.Nhưng rất nhanh nàng không thể cười nổi nữa bởi vì nàng đã thấy một phôi thô hiện ra trong tay Tả Mạc.Phôi thô này cực kì thô ráp và bất quy tắc, thành phần chủ yếu là đồng xanh, nàng còn thấy hắn pha trộn rất nhiều loại tài liệu vào trong đó.Đối với những môn phái bình thường thì việc luyện khí chính là phương tiện để làm ăn nhưng đối với Thiên Hoàn thì nó lại là một phương thức tu luyện vô cùng quan trọng.Thông qua quá trình luyện khí thì lĩnh ngộ đối phù trận cũng tăng mạnh, khả năng vận dụng thần lực cũng tăng, chỉ Thiên Hoàn mới có pháp môn như vậy.

Đây cũng là lí do vì sao Thiên Hoàn có thể lũng đoạn việc buôn bán pháp bảo của tu chân giới.

Mỗi người bọn họ đều tinh thông luyện khí, đây chính là điều đáng sợ nhất.Lê Tiên Nhi chính là người nổi bật trong số đó, trình độ của nàng đứng thứ nhất thứ nhì trong lớp đệ tử trẻ.Nhưng khi nàng nhìn thấy Tả Mạc luyện khí thì nàng vô cùng sốc.Ngay từ đầu trên tay Tả Mạc đã dùng một ngọn lửa màu vàng và nàng không để ý tới điều này.

Mãi tới khi Lê Tiên Nhi phát hiện ra bất cứ tài liệu nào vất vào trong đó thì trong nháy mắt liền biến thành nước thì nàng mới chú ý tới.Vừa để ý thì nàng lập tức phát hiện ra ngọn lửa màu vàng này rất bất phàm.Thần diễm!Đó là thần diễm!Vượt qua hỏa diễm cấp mười, cần phải dùng thần lực thôi động mới được gọi là thần diễm.

Toàn bộ Thiên Hoàn chỉ có đại trưởng lão mới có thần diễm, thần văn thiên hỏa của đại trưởng lão chính là thần diễm!Trừ đại trưởng lão ra thì toàn bộ Thiên Hoàn lớn như vậy không ai nắm giữ được thần diễm, ngay cả Lê Tiên Nhi cũng chỉ nắm giữ tiếu giai nhân cửu phẩm chân hỏa, đó là một loại hỏa diễm màu hồng nhạt mỹ lệ, đấy cũng là do Thiên Hoàn bỏ ra rất nhiều tâm lực mới có thể tìm được.Thần diễm, Tả Mạc lại có thể nắm giữ thần diễm!Nàng vô cùng sốc, nhất là khi nàng nhìn thấy thủ pháp của Tả Mạc, tràn ngập cảm giác hoang dã, hoàn toàn không có một chút mỹ cảm nào, cảm giác cổ quái không thể diễn tả hiện ra trong lòng nàng.

Nhưng thủ pháp không tuân theo quy tắc, không có chút mỹ cảm nào của Tả Mạc lại không ảnh hưởng tới việc luyện khí của hắn vì nó quá tinh chuẩn!Thủ pháp của Tả Mạc vô cùng tinh chuẩn, tinh chuẩn tới mức Lê Tiên Nhi là đệ tử Thiên Hoàn khi nhìn thấy cũng phải cảm thấy xấu hổ.Nhưng giờ phút này Lê Tiên Nhi lại không có thời gian để xấu hổ, nàng đang nhìn chằm chằm vào tác phẩm thô ráp không thể thô ráp hơn trong tay Tả Mạc.Nó thô ráp không thể thô ráp hơn, hình thù bất quy tắc, vô cùng xấu xí.Nhưng Lê Tiên Nhi lại đang nhìn chằm chằm vào nó, không thể nào rời mắt đi được, trong lòng nàng tràn ngập cảm giác kinh sợ.Chức nữ toa!Nàng lại có thể cảm nhận được khí tức của chức nữ toa phát ra từ tác phẩm xấu xí kia!Đả kích mãnh liệt làm nàng vô cùng thất vọng, không khỏi thất thanh hô lớn: “Làm sao có thể!”

Cùng lúc đó mọi người đều mở to mắt, hơi kinh ngạc nhìn phôi thô trong tay Tả Mạc, bọn họ có thể cảm giác được một luồng thần lực ba động rất khẽ phát ra từ phôi thô này, giống như là nó đang thở vậy.Một lần nữa trên mặt Tả Mạc lại hiện ra vẻ đắc ý: “Thần văn Thiên Hoàn, quả nhiên danh bất hư truyền!”

Thu hoạch mấy ngày này thật sự quá nhiều, vượt quá sức tưởng tượng của Tả Mạc.

Chức nữ toa là tác phẩm đỉnh cao của Thiên Hoàn, bên trong đó có rất nhiều phù trận và thần văn trọng yếu của Thiên Hoàn.Tả Mạc biết những thứ này rất trân quý, một khi hắn tiêu hóa được những phù trận và thần văn này thì trình độ luyện khí của Mạc Vân Hải trong thời gian tới sẽ tăng mạnh về chất.Giá trị của nó là không thể so sánh.Mặc dù trên tay Tả Mạc chỉ là một phôi thô nhưng nó chính là lý giải của Tả Mạc đối với thần văn Thiên Hoàn.“Nó phát ra ba động của thần lực.”

Vi Thắng tò mò hỏi.“Ừ, giống như kiện thần binh của Thiên Hoàn, bản thân thứ đồ chơi này có thể sinh ra thần lực, rất thú vị.”

Tả Mạc giải thích.“Bản thân có thể sinh ra thần lực?”

Tằng Liền Nhi lập tức có hứng thú, xuất thân từ ma tộc nên nàng vô cùng chấp nhất về sức mạnh, vừa nghe thấy có thứ sinh ra được thần lực thì giống như cá mập ngửi thấy máu: “Có thể sử dụng trên người không?”

“Có thể.”

Tả Mạc gật đầu: “Thiên Hoàn đã dùng rồi nhưng ta cần có thời gian.”

“A, Thiên Hoàn.”

Ánh mắt Tằng Liên Nhi không khỏi nhìn về phía Lê Tiên Nhi, ánh mắt đó mang theo cảm giác khó tả làm Lê Tiên Nhi cảm thấy có chút sợ hãi.Rất nhanh, mọi người liền thôi không hóng hớt nữa, ai tu luyện thì tiếp tục tu luyện, ai nhập định thì tiếp tục nhập định.Phôi thô bỗng nát vụn, những tài liệu cấp thấp này căn bản không thể thừa nhận được thần lực, dù chỉ là một chút thần lực cũng có thể khiến nó nát bấy.Tả Mạc không thèm để ý, trong tay hắn bỗng có thêm một ngọc giản, rất nhanh hắn đã ghi chép lại những tâm đắc của mình.Ghi chép xong Tả Mạc mới nhắm mặt nhập định, liên tục tập trung tìm hiểu trong vài ngày làm hắn cảm thấy có chút mệt mỏi.

Vừa nghỉ ngơi trong đầu hắn theo thói quen bắt đầu sắp xếp lại mọi chuyện.Bỗng trái tim hắn đập mạnh một cái, mở choàng mắt, tại sao mình lại có thể quên một chuyện quan trọng như thế chứ?!“Có một chuyện rất quan trọng, ta sơ ý quên mất.”

Tả Mạc trầm giọng nói.Những người khác một lần nữa mở mắt, tất cả đều nhìn về phía Tả Mạc.“An toàn của Chung Đức ảnh hưởng tới thành bại lần này của chúng ta, nếu như Thiên Hoàn ra tay với Chung Đức thì chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.”

Vẻ mặt Tả Mạc đầy ngưng trọng.Bắt được Lê Tiên Nhi, vui sướng khi học được thần văn của chức nữ toa làm Tả Mạc suýt chút nữa vấp phải một sai lầm trí mạng.Với thực lực bây giờ của bọn họ, cao thủ Thiên Hoàn muốn đoạt Lê Tiên Nhi từ trong tay bọn họ là việc không tưởng.

Nhưng nếu mục tiêu là Chung Đức thì lại không ổn chút nào!Mặc dù Chung Đức có đại quân bảo vệ nhưng chỉ cần đối phương có đầy đủ quyết tâm và huy động đủ cao thủ thì tuyệt đối có khả năng lẻn vào trong quân trướng của chiến bộ.

Chung Đức thiếu cao thủ đỉnh giai bảo vệ, bình thường thì điều này không quá to tát nhưng vào thời điểm then chốt như này thì sẽ trở thành một mối nguy hiểm khôn lường.Mà Chung Đức chỉ cần bị làm sao thì tình thế đang rất tốt đẹp sẽ sụp đổ trong nháy mắt.Sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng, Vi Thắng đứng dậy nói: “Ta đi.”

Tả Mạc khẽ thở phảo nói: “Làm phiền sư huynh rồi.

Bất luận thế nào sư huynh cũng không được rời khỏi Chung Đức nửa bước.”

“Được.”

Vi Thắng không nói nhiều xoay người rời đi.Tả MẠc vô cùng yên tâm, có đại sư huynh là người nói được làm được, chỉ cần hắn đồng ý thì bất luận phát sinh chuyện gì cũng sẽ tuyệt đối không rời xa Chung Đức.Có đại sư huynh bảo vệ, chung quanh lại có vô số chiến bộ, Thiên Hoàn muốn bắt Chung Đức đã là nhiệm vụ bất khả thi.Tâm Lê Tiên Nhi chợt trùng xuống.Sơ hở này của Tả Mạc nàng cũng đã phát hiện ra.

Chỉ cần Thiên Hoàn có thể bắt được Chung Đức thì sẽ lập tức chuyển bại thành thắng.

Không ngờ Tả Mạc nhìn thì rất dương dương tự đắc vậy mà cũng là kẻ cẩn thận.Nàng biết rất rõ về Vi Thắng, cao thủ số một của Mạc Vân Hải, được công nhận là thiên tài có thể phân tranh cao thấp với Lâm Khiêm.

Xuất thân từ kiếm phó, từng bước một tạo nên sự kiên nhẫn của Vi Thắng, ý chí giống như sắt thép, là thần tượng của tất cả kiếm tu, tất nhiên là trừ Côn Luân.Một người như vậy mà bảo vệ bên cạnh Chung Đức, lại thêm Uyên Lao chiến bộ hung hãn không sợ chết mà muốn bắt Chung Đức vậy đó chính là nhiệm vụ bất khả thi.Nghĩ lại Tả Mạc cũng thấy sợ, thiếu chút nữa thì ôm hận ngàn thu.Hắn thầm cảnh giác, chẳng biết tại sao trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy có thứ gì đó rất nguy hiểm.Suy nghĩ một chút hắn liền quyết định tiên hạ thủ vi cường.Hắn liên hệ với Công Tôn Sai.“Bắt đầu kế hoạch đi!”

Chương 829 : Phản kích (1) .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132“Tập trung tinh thần!”

Trâu Phàm răn dạy thủ vệ, nhìn ra phía ngoài thì thấy cuồng phong và bão tuyết đang giận dữ thét gào, trong lòng hắn có chút bất an.Hắn đóng ở Minh Hải thương khố (nhà kho) là nơi tập kết vật tư quan trọng của Thiên Hoàn, ở đây có vô số tài liệu.

Các tài liệu này đều được chuyển tới từ các nơi khác, tập kết ở đây rồi sắp xếp chuyển lên thuyền sau đó vận chuyển tới nơi được chỉ định.

Ở đây đa số là tài liệu trung cấp và tài liệu cấp thấp, chủng loại và số lượng đều rất lớn, bởi vậy quy mô của thương khố cũng lớn kinh người.Đây là đầu mối vận chuyển tài liệu quan trọng, tầm quan trọng đối với Thiên Hoàn không nói cũng biết.

Do đó có một chiến bộ hoàn chỉnh đóng ở Minh Hải thương khố, hơn nữa còn có rất nhiều cao thủ trấn giữ bảo vệ.

Nhưng mấy ngày trước, hoàn chủ đóng tại Minh Hải thương khố đã mang theo ba gã cao thủ giỏi nhất rời đi, nói là phải đi làm một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.Trâu Phàm vốn cẩn thận liền cảm thấy có chút bất an, lúc này chính là lúc Minh Hải thương khố phòng thủ yếu ớt nhất.Nếu địch nhân tấn công vào lúc này…Chỉ nghĩ thôi hắn đã cảm thấy run sợ nhưng ngay sau đó hắn lại lắc đầu, không có khả năng.

Mạc Vân Hải đang bị Thiên Hoàn áp chế toàn diện, bất cứ lúc nào cũng có thể lâm nguy, làm sao còn sức để đối phó với bọn họ.Hơn nữa, thời tiết ác liệt như này thì không thể xuất hành được.Minh Hải giới chính là phong tuyết giới, một năm thì có tới chín phần thời tiết là bão tuyết.

Hơn nữa trong gió tuyết ở đây còn có phong cương và tuyết cương làm nơi đây biến thành một thế giới băng tuyết tràn ngập tử vong.

Có thể sinh tồn ở đây đều là những yêu thú băng tuyết có thực lực cường đại.Thuyền vận tải mà di chuyển trong thời tiết này thì nửa bước cũng khó đi.

Về phần tu giả bình thường thì không thể nào phi hành dưới thời tiết này, vô số phong cương và tuyết cương sẽ biến bọn họ thành cát bụi.Nhưng vị trí của Minh Hải giới lại vô cùng quan trọng, chỉ có thể thông quan nó mới có thể tới được các giới xung quanh.Bão tuyết như vậy là rất hiếm có, đây cũng coi như là ông trời giúp hắn.Mặc dù suy nghĩ như thế nhưng Trâu Phàm vẫn tăng cường thủ vệ phòng ngự.

Mắt hắn thoáng đảo qua những cấm chế dày đặc kia, sự bất an trong lòng cũng giảm bớt, cấm chế ở đây thật sự quá nhiều, như một cứ điểm.Mặc dù Trâu Phàm chỉ là bạch ngân chiến tướng nhưng tính cách của hắn rất cẩn thận, làm việc chỉnh chu, đáng tin cậy cho nên mới được phái tới bảo vệ Minh Hải thương khố.

Quy mô chiến bộ dưới trướng hắn so với chiến bộ bình thường thì lớn hơn nhiều, hoàn toàn dựa theo tiêu chí của hoàng kim chiến tướng để thành lập.Bỗng, mắt Trâu Phàm co rút lại.Trong bão tuyết có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng màu lam nhạt.Tim Trâu Phàm đột nhiên nhảy mạnh, phía trước còn có ba đạo phòng tuyến, làm sao người này có thể đi qua được?

Trong nháy mắt cảm giác nguy hiểm tràn ngập đầu óc hắn, sắc mặt hắn đại biến, giọng khàn khàn hô lớn: “Địch tập kích!”

Toàn bộ thương khố lập tức loạn hết cả lên, tiếng cảnh báo vang lên không dứt, ánh sáng của cấm chế sáng lên, toàn bộ thương khố giống như đang ngủ say giật mình tỉnh dậy, từng phù trận sáng lên.Thủ vệ không ngừng tiến vào cấm chế, tinh thần mọi người đều rất khẩn trương, như lâm đại địch vậy!Bóng dáng màu làm càng ngày càng gần, bão tuyết cuồng bạo như không là gì cả.Trong bão tuyết, bóng dáng màu lam dần dần hiện rõ, đường cong thướt tha, cầm ô đi tới, tràn ngập cảm giác mông lung xinh đẹp.Nữ nhân!Hai mắt Trâu Hoàn nheo lại, cảm giác nguy hiểm trong lòng bỗng tăng mạnh, một nữ nhân yếu đuối lại đi giữa bão tuyết cuồng bạo như vậy, đây không phải là điềm báo tốt lành gì!Mức độ nguy hiểm của đối phương không cần nói cũng biết.“Toàn bộ cấm chế chuẩn bị phát động công kích!”

Trâu Phàm quyết đoán ra lệnh.Trong bão tuyết, Lam nhìn về cứ điểm ở phía xa, băng lam tinh phiến ở giữa hai mắt bỗng sáng lên, sau vạn năm nàng lại có thể đứng ở trên chiến trường!Tâm tình giống như băng tuyết của nàng bỗng cảm thấy hưng phấn hiếm có.Đồ đằng yên lặng hưởng thụ hương hỏa trong thần miếu là cô độc biết bao!Chiến trường, chỉ có nó mới là nơi mà đồ đằng hướng tới!Sinh ra ở bộ lạc, trở thành đồ đằng cường đại, hưởng thụ vô số cúng bái, cung phụng, vào lúc gian nan thì dẫn dắt bộ lạc, che chở cho bộ lạc, vì bộ lạc mà chiến đấu, không rời đi không vứt bỏ, tất cả chỉ vì vinh quang!Vinh quang của đồ đằng!Ving quang rực rỡ đã bị mất đi sẽ rất nhanh được Lam tìm lại!Nắm chặt ô trong tay, cả người Lam chợt biến mất trong bão tuyết.“Cẩn thận!”

Mắt Trâu Phàm nheo lại, giọng khàn khàn gào lớn.Ầm!Một tiếng nổ vang lên, mặt đất bỗng dưng nổ tung, một bức tường tuyết cao mấy chục trượng mọc ra từ dưới đất với khí thế dời núi lấp biển ầm ầm tràn tới thương khố!Trong nháy mắt, vô số ánh sáng từ trong cứ điểm bắn ra.Dựa theo bản năng toàn bộ thủ vệ không chút do dự phát động cấm chế, chỉ thấy các loại ánh sáng giống như mưa đánh vào bức tường tuyết!Trong nháy mắt bức tường tuyết liền sụp đổ, khí lưu bị kích động làm cho tuyết bay khắp trời.Trong tầm mắt chỉ là một mảng trắng xóa.Không tốt!Trong lòng Trâu Phàm chợt nhói một cái, không đợi hắn kịp có bất cứ phản ứng nào, một bóng màu lam chợt hiện ra trong tầm mắt hắn rồi lại biến mất.Boong boong boong!Vô số băng lăng giống như mưa xối xả đánh vào quang tráo, trong nháy mắt quang tráo liền sụp đổ.Phụt phụt phụt!Từng vòi máu theo gió tuyết bắn ra, chưa kịp rơi xuống mặt đất thì đã bị khí lạnh biến thành những hạt tuyết châu, rơi vãi khắp nơi.Thủ vệ trợn tròn mắt, hàn khí lan tràn trong cơ thể bọn họ, trong chớp mắt bọn họ liền biến thành những tượng băng.Bọn họ ngã ngửa ra sau, bụp, vỡ tan thành từng mảnh!Bão tuyết biến thành trợ thủ đắc lợi cho địch nhân, vô số băng lăng bay lượn khắp trời.

Những băng lăng này đều mang theo sức mạnh kinh người, ở trước mặt nó ngay cả quang tráo phòng ngự thương khố cũng không chịu nổi một kích!Vài bóng người với tốc độ rất nhanh chạy tới bính hào vị, trong lòng Trâu Phàm hơi an tâm, những người này bình thường đều rất ngạo mạn, cũng may thời điểm quan trọng không bị tụt lại quá xa.“Bính tự vị.”

Trâu Phàm trầm giọng quát: “Thiên tỏa chuẩn bị!”

Tiếng nói vừa vang lên thì có thấy vô số phù văn sáng ngời từ sâu trong thương khố bắn ra, nhanh chóng bay về phía không trung.

Trong nháy mắt, một vòng sáng xuất hiện ở trên bầu trời thương khố, đường kính của vòng sáng đạt tới mười dặm, vô số phù văn sáng ngời lưu chuyển bất định.Thiên tỏa là một trong những cấm chế cường đại nhất của Minh Hải thương khố, chuyên dùng để đối phó với cao thủ, nhất là những cao thủ thần lực.

Thực lực của đối phương cao thâm khó dò, chắc chắn là cao thủ thần lực!Đối với Trâu Phàm thì đây chẳng phải là tin tức tốt lành gì.Hiện giờ phát triển của cấm chế tương đối chậm chạp, cấm chế có thể đối phó với cao thủ thần lực vô cùng ít ỏi.

Nhưng do Minh Hải thương khố có vị trí quan trọng nên ở đây đã được bố trí cấm chế có thể đối phó với cao thủ thần lực.Đó là thiên tỏa!Chỉ cần mấy gia hỏa kia cuốn lấy địch nhân thì thiên tỏa có thể giam cầm được đối phương.Vài bóng người với tốc độ cực nhanh đang du đấu với đối phương, với thực lực của Trâu Phàm thì chỉ có thể nhìn thấy vài đạo hôi ảnh và một đạo lam ảnh phiêu hốt bất định.“Phong tỏa rồi.”

Thủ hạ kinh hỉ nói.“Tấn công!”

Trâu Phàm không chút do dự ra lệnh.Vòng sáng từ trên trời giáng xuống, dần co rút lại, mục tiêu chính là Lam!Bão tuyết khắp trời bỗng trở nên bất động.-------------------------------Đây là lần đầu tiên Song Vũ làm thủ hạ của Công Tôn Sai, cảm giác rất kì quái.

Không thể không thừa nhận, công tác chuẩn bị cho chiến đấu được Công Tôn Sai làm rất cẩn thận, cẩn thận tới mức vượt xa trí tướng tượng của hắn.Mặc dù đều nằm trong thập đại chiến tướng nhưng phong cách chiến đấu của Cốc Lương Đao và Công Tôn Sai là rất khác biệt.

Cốc Lương Đao dứt khoát mạnh mẽ, Công Tôn Sai thì tinh tế hơn nhiều, công tác chuẩn bị như vậy thì chỉ có chiến tướng như Công Tôn Sai mới có khả năng làm được.Công tác chuẩn bị chuẩn xác và chu đáo làm Song Vũ vô cùng thoải mái, việc hắn cần làm rất đơn giản, chỉ cần phát huy hết khả năng của bản thân là có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này.Mục tiêu của hắn chính là Thiên Phàm môn.Thiên Phàm môn không phải là đại môn phái gì, trên thực tế nó chỉ là một trong những môn phái ngoại vi của Thiên Hoàn.

Địa vị của nó ở trong Thiên Hoàn không cao và tầm quan trọng của nó cũng bị đánh giá vô cùng thấp.Thiên Hoàn có rất nhiều môn phái ngoại vi, đa số những môn phái này có đều có quan hệ rất lằng nhằng với Thiên Hoàn, Thiên Phàm môn chính là một trong số đó.Nó tinh thông và chuyên luyện chế bảo thuyền, nhất là các loại thuyền vận tải, gần bảy thành thuyền vận tải đều xuất phát từ Thiên Phàm môn.

Đối với môn phái lấy luyện khí để lập nghiệp như Thiên Hoàn thì số lượng tài liệu lưu thông vô cùng lớn, nhu cầu về thuyền vận tải cũng rất lớn.

Luyện chế thuyền vận tải không khó nhưng lại tiêu tốn rất nhiều thời gian, lợi nhuận lại không cao, tất nhiên Thiên Hoàn không muốn có quá nhiều nhân lực tham gia vào đó.Thiên Phàm môn vô cùng cam tâm tình nguyện mà tiếp nhận việc này.

Thiên Phàm môn cũng nhờ đó mà nhanh chóng trở thành một trong những môn phái ngoại vi có thực lực cường đại nhất.Bằng vào mối quan hệ của Thiên hoàn, thuyền vận tải bọn họ bán ra đạt tới mức kinh người.Phân tích tình báo, Công Tôn Sai đánh giá rất cao tầm quan trọng của môn phái này, một khi nó bị phá thì có thể gây ra ảnh hưởng rất lớn tới việc làm ăn của Thiên Hoàn.Luyện chế thuyền vận tải không cần tài liệu cấp cao, cũng không cần thủ pháp cấp cao nhưng lại cần rất nhiều thời gian.Thiên Phàm môn bị phá, trong thời gian ngắn Thiên Hoàn sẽ gặp khó khăn trong việc bổ sung thuyền vận tải.

Môn phái khác có thể luyện chế nhưng không có môn phái nào có quy mô lớn như Thiên Phàm môn.

Có tình báo xác thực Thiên Phàm môn nhận được một đơn đặt hàng rất lớn, Thiên Hoàn đang phải đối mặt với vận đề vận chuyển.Kế hoạch của Công Tôn Sai nhằm đúng chỗ yếu hại của đối phương, không thể không thừa nhận, Công Tôn Sai là người cực giỏi nắm kẽ hở của đối phương.Thiên Phàm môn càng khiến người ta thèm nhỏ dãi chính là khả năng phòng ngự của nó không hề tương xứng với quy mô của nó.

Thiên Phàm môn ở trong nội địa của Thiên Hoàn, không dễ bị công kích, lại thêm dựa lưng vào Thiên Hoàn nên đối thủ của nó không ai dám ra tay một mình.Trải qua một thời gian dài mới tạo thành cục diện như này.Nhưng Thiên Hoàn cũng không phải không có biện pháp, bọn họ vẫn cho một chiến bộ đóng ở phụ cận Thiên Phàm môn, gọi là bảo vệ Thiên Phàm môn.Dù thế thì khả năng phòng ngự ở nơi này đối với siêu cấp cao thủ như Song Vũ quả thực giống như vườn không nhà trống vậy.Nhất là khi toàn bộ Thiên Hoàn đều đang chú ý vào Chung Đức và Tả Mạc, các cường giả đỉnh giai đều bị phái đi, không thể nghi ngờ lúc này chính là lúc Thiên Hoàn phòng ngự yếu nhất.

Không gặp phải cao thủ cùng giai, Song Vũ cảm thấy nhiệm vụ lần này thật thoải mái, giống như đi dạo chơi ở ngoại thành vậy.Chiêu này của Công Tôn Sai thật ngoan độc!Đằng sau Song Vũ còn có mấy chục tinh nhuệ, bọn họ đều mang theo pháp bảo có sức nổ mạnh.Bọn họ chỉ có duy nhất một nhiệm vụ đó là biến Thiên Phàm môn thành bình địa!Song Vũ hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt trở nên lãnh khốc: “Bắt đầu!”

Chương 830 : Phản kích (2) .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Nhiệm vụ của lão đầu chính là luyện yêu tháp.Luyện yêu tháp chính là nơi giam cầm Bồ yêu và Vệ, nó được tiền bối Thiên Hoàn dùng vô thượng pháp lực luyện chế thành nơi giam cầm.

Luyện yêu tháp có mười tám tầng, Bồ yêu và Vệ bị giam ở tầng thấp nhất, mỗi một tầng đều được bao phủ bởi cấm chế, trừ phi tấn công từ bên ngoài vào còn lại rất khó để thoát ra từ bên trong.

Năm đó Bồ yêu và Vệ thoát ra được cũng là do Bồ yêu tốn hơn một ngàn năm, hao hết tâm lực mới nghĩ ra cách.Trên thực tế, tầng mười tám chỉ còn có Bồ yêu và Vệ, những yêu ma khác sớm đã ngã xuống.

Bồ yêu đã tận mắt chứng kiến vô số yêu ma mạnh mẽ, không ngừng bị thời gian bào mòn, tâm trí tan biến rốt cuộc biến thành tro bụi nên hắn mới có quyết tâm phải trốn thoát khỏi luyện yêu tháp.Bị nhốt vào luyện yêu tháp không chỉ có yêu ma mà còn có vô số cường giả có khả năng uy hiếp tới sự thống trị của Thiên Hoàn.

Bởi đủ thứ nguyên nhân mà không thể giúp chết bọn họ nên họ bị giam vào trong luyện yêu tháp.Bảo vệ ở luyện yêu tháp rất cẩn mật.Nhưng khi thời đại biến hóa kịch liệt, một con quái vật khổng lồ như Thiên Hoàn phải đối mặt với quá nhiều vấn đề cần giải quyết, có quá nhiều chỗ bọn họ không thể nào chú ý tới được.Một trong số đó chính là luyện yêu tháp.Thiên Hoàn cần phải đối mặt với việc Côn Luân hùng hục mở rộng, cần phải đối mặt với uy hiếp của Mạc Vân Hải, đổi mới bên trong môn phái, hệ thống sức mạnh thay đổi, vân vân,… có quá nhiều vấn đề quan trọng mà bọn họ cần giải quyết.

Dưới tình huống như vậy, vấn đề luyện yêu tháp không được cao tầng quan tâm tới.Giống như truyền tống trận của Mạc Vân Hải, cấm chế thần văn mà Thiên Hoàn tốn bao nhiêu công sức sáng tạo ra không thể nào sử dụng trên quy mô lớn, chỉ có thể sử dụng trong phạm vi nhỏ.Cấm chế của luyện yêu tháp vẫn là kết quả của thời đại linh lực.Đối với cường giả đã tiến vào thời đại thần lực thì chúng nó đã mất đi tính uy hiếp.Vì bảo đảm an toàn, nhất là an toàn của lão đầu, mấy người Tạ Sơn Nam Nguyệt cũng được phái đi cùng một đội với lão đầu.

Những kẻ tiến vào luyện yêu tháp thì chẳng có ai lương thiện cả.

Dùng sức một mình lão đầu mà trấn áp đám gia hỏa này thì đúng là có chút mong manh.Công Tôn Sai nhận thấy nếu chỉ thả những người này ra để tạo phá hoại Thiên Hoàn ở một mức nhất định thì thật là lãng phí nhân tài.Với mẹ trẻ, những côn đồ bị Thiên Hoàn dày vò này chính là tay chân trời sinh!Lúc bình thường, ngoại trừ chiến bộ đóng giữ bên ngoài thì còn có cao thủ tọa trấn.

Nhưng sau khi Lê Tiên Nhi bị bắt, hầu hết cao thủ đều bị Tây Huyền phái đi để cứu viện cho Lê Tiên Nhi, đây chính là khoảng thời gian nó yếu đuối nhất.Lão đầu rất hài lòng về trọng trách được giao.“Hai người các ngươi ai tới trước?”

Lão đầu liếc nhìn Chanh Phát yêu và A Văn.Chanh Phát yêu với vẻ mặt rắm thối vỗ vỗ ngực nói: “Còn phải hỏi sao?

Đương nhiên là Chanh thiên tài anh tuấn khôi ngô nhất rồi!

Hảo huynh đệ thật là nghĩa khí, nhìn ngươi đáng thương như vậy, ta sẽ cố gắng mà ra tay một lần vậy!”

Mặt lão đầu chợt tím đi: “Ai là huynh đệ với ngươi?”

Chanh Phát yêu đang vô cùng đắc ý bỗng nghĩ tới lão đầu chính là gia gia của A Quỷ, lập tức đứng bất động tại chỗ, vội vàng giả lảng nói: “Ha ha!

A Văn!

Ta nói tới A Văn!”

Chanh Phát yêu thầm nghĩ lão gia tử này không thể đắc tội được, vạn nhất A Quỷ tỷ mà biết thì bản thân đúng là nguy to rồi!A Văn hừ lạnh một cái nói: “Ngu ngốc!”

Lời còn chưa dứt thì cả người đã bay về phía trước.“A a a!

Ngươi thật vô lại!

Ngươi không có quy củ gì cả!

Không công bằng!

Đồ vô sỉ, uổng cho ta nhìn lầm ngươi, ngươi đúng là kẻ vô lại, ngươi đã sỉ nhục danh tiếng của Mạc Vân Hải chúng ta…”

Chanh Phát yêu gào lên, hóa thành một chiếc bóng màu đỏ xông lên phía trước.Lão đầu quay sang hỏi: “Bình thường hai người bọn họ vẫn như thế sao?”

Mọi người đồng loạt gật đầu.Mấy người Nam Nguyệt vô cùng kính trọng lão đầu, thực lực lão đầu đủ để bọn họ ngưỡng vọng, hơn nữa thân phận của lão đầu rất đặc biệt, ngay cả Công Tôn Sai cũng phải coi trọng chứ đừng nói tới những tiểu bối như bọn họ.Đám nhỏ bảo vệ xung quanh làm lão đầu cảm thấy vô cùng thoải mái, hứng thú dạt dào.

Khó mà gặp được đám nhỏ vừa hiểu chuyện lại biết ăn nói như này, dọc đường lão đầu như được mở cờ trong bụng, càng hứng thú lão đầu càng chỉ điểm nhiều hơn.

Rất nhanh, hắn liền kinh ngạc nhận ra mấy đứa nhỏ này không những thiên phú khá xuất sắc mà còn vô cùng chăm chỉ khắc khổ, ngay cả Chanh Phát yêu nhìn như quậy phá cũng rất chăm chỉ tu luyện.Đúng là những đứa trẻ ngoan!Lão đầu thầm cảm khái, quyết định về sau phải tham gia các hoạt động nhiều hơn, phát huy chút vinh quang của bậc tiền bối.Hắn làm bộ làm tịch chỉ vào luyện yêu tháp, vẻ mặt thầm trầm nói: “Ai đi tới cửa vào trước lão phu sẽ truyền thụ cho hắn một bí kỹ độc môn!”

Rào!Trong nháy mắt mắt mọi người đều đỏ kệch đi.Dọc đường đi, lão đầu với thực lực sâu không thể lường của mình đã thể hiện thần kỹ cao siêu làm mấy người bọn họ vô cùng sùng bái.

Lời hứa như thế lập tức làm chiến ý dâng trào trong lòng bọn họ.Mấy người Nam Nguyệt không chút do dự liền phóng về phía luyện yêu tháp, đằng sau bọn họ, lão đầu với vẻ mặt thảnh thơi chậm rãi bước đi, rất có phong phạm của bậc cao nhân tiền bối.Tiếng cảnh báo thê lương vang vọng gần xa đều có thể nghe rõ, tửng đạo cấm chế sáng lên.Nội địa Thiên Hoàn đã rất lâu rồi không bị công kích thế nên khi thủ vệ đóng ở luyện yêu tháp nghe thấy tiếng báo động thì thậm chí còn có chút ngây người.Thế tới của địch nhân rất nhanh, bọn họ còn chưa kịp tiến vào cấm chế thì đối phương đã đánh tới trước mặt.Ánh sáng do cấm chế ở ngoại vi phát ra như mưa đánh vào những người kia nhưng không thể nào ngăn cản được bước tiến của bọn họ.Vinh Chi kinh hãi nhìn những bóng dáng vừa như quỷ mị lại vừa nguy hiểm, trong lòng run rẩy.Nhiều năm trước sau khi có yêu trốn ra từ luyện yêu tháp, lực lượng bảo vệ của luyện yêu tháp đã được căng cường, cấm chế cũng nhiều hơn nhưng sau khi chiến tranh bùng nổ, thế cục ngày càng khẩn trương, cao thủ của luyện yêu tháp đều bị phái đi hết.

Sau khi thế cục dần ổn định lại thì cấp trên dường như đã quên mất có thứ như luyện yêu tháp còn tồn tại.Mà cao thủ còn lại của luyện yêu tháp một khi tu luyện thần văn có đột phá sẽ được đề bạt điều đi ngay lập tức.

Vinh Chí tu luyện thần văn không có nhiều tiến bộ, cho nên vẫn không thể rời khỏi nơi này.Vinh Chí đã sớm muốn rời đi, bảo vệ luyện yêu tháp là một trong những công việc không có tiền đồ nhất ở Thiên Hoàn.

Nơi này không có gì ngon lành, cuộc sống tương đối kham khổ, hơn nữa cũng rất khó tạo ra thành tích gì để phía trên chú ý tới.

Không tạo ra được thành tích nhưng nếu không cẩn thận mà để xảy ra chuyện thì rất rách việc nên chẳng ai muốn tới nơi này cả.

Thường chỉ có những gia hỏa đắc tội với cấp trên mới bị sung quân đưa tới đây.Trước đây thỉnh thoảng còn có một hai kẻ ương bướng nhưng có thực lực xuất sắc được phái tới đây, mấy năm gần đây thì chẳng có hảo thủ nào được phái tới.

So với trước đây, cấp trên đã bao dung hơn nhiều đối với những gia hỏa có thực lực xuất sắc.Vinh Chí cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, luyện yêu tháp mặc dù kham khổ nhưng cũng không có ai quản, ngược lại còn rất tiêu dao.

Thinh thoảng bọn họ còn đi tới chiến bộ phụ cận đảm nhiệm vị trí giáo viên chỉ điểm cho binh sĩ trong chiến bộ.Cảnh tượng ánh sáng như mưa trước mặt làm Vinh Chí vô cùng hốt hoảng.Tinh nhuệ!Tuyệt đối là tinh nhuệ, hắn có thể cảm nhận được mỗi bóng dáng đều cường đại hơn hắn không biết bao nhiêu lần.Trong nháy mắt Vinh Chí liền hiểu ra ý đồ của địch nhân, đối phương đang có chủ ý với những tù nhân ở trong luyện yêu tháp!Đột nhiên, trong lòng hắn tràn ngập bi thương, hắn biết rõ, sự không coi trọng của cấp trên đã đến lúc phải trả giá.Nhìn mấy đứa nhỏ đánh như chẻ tre, lão đầu cũng cảm thấy hơi giật mình, phòng ngự của luyện yêu tháp quá yếu!Hắn không khỏi thầm lắc đầu, theo lý thuyết thì những nơi như này chính là cấm địa của các môn phái phải được bảo vệ trùng điệp mới đúng, vậy mà Thiên Hoàn lại bỏ qua, rốt cuộc cũng phải nhận quả báo rồi.Chiến đấu nhanh chóng được đẩy mạnh, trong thời gian ngắn, thủ vệ nhanh chóng bị giết sạch.Chiến bộ phụ cận thấy bên này có động tĩnh liền nhanh chóng tập kết, bằng tốc độ nhanh nhất di chuyển tới đây.“Tình hình thế nào?”

Lão đầu hỏi Hắc Yên yêu, trong mắt hắn thì gia hỏa được bao phủ bởi khói đen này chính là kẻ thông minh trong đám người này.“Cấm chế nơi này rất hoàn thiện, rất thích hợp để đối phó với chiến bộ.

Nếu tình báo về chiến bộ này không quá chênh lệch so với thực tế thì ít nhất có thể thủ vững được trong sáu canh giờ, nhưng tốc độ của mọi người cần nhanh hơn.”

Hắc Yên yêu không cần nghĩ nói luôn.“Được, vậy nơi này giao cho các ngươi.”

Lão đầu rất hài lòng, hắn nhìn Hắc Yên yêu chỉ huy mọi người tiến vào cấm chế chuẩn bị ngăn chặn chiến bộ bên ngoài, chiến ý trong lồng ngực từng chút một được nhen lên.Đám gia hỏa trong luyện yêu tháp đừng làm ta thất vọng đó!Lão đầu không chút do dự bay vào trong luyện yêu tháp.-------------------------------Băng ô trong tay Lam khẽ chuyển động, bão tuyết khắp trời như bị một bàn tay quấy nhiễu, những phong cương và tuyết cương sắc bén vô cùng nghe lời như mưa xối xả rơi xuống.Len keng đinh!Vô số đóa huyết hoa hiện ra, địch nhân mất đi sự bảo vệ của quan tráo thì trở nên vô cùng yếu ớt.

Hầu hết địch nhân đều thương vong, rất nhiều cấm chế ngừng vận chuyển, quang mang khắp trời cũng trở nên yếu ớt.Đúng vào lúc này Lam bỗng ngẩng mặt lên nhìn.Quầng sáng thật lớn do phù văn tạo ra trên bầu trời với tốc độ kinh người đang chụp về phía nàng, bão tuyết khắp trời đột nhiên trở nên bất động.Hai mắt Lam đột nhiên sáng lên quang mang yêu dị.Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên tạo ra một nụ cười nhạt.Ngủ say vạn năm không làm trình độ chiến đấu của nàng giảm xuống, thân là cường giả đồ đằng, chiến đấu đã biến thành bản năng thấm sâu vào cốt tủy nàng!Vạn năm trước, giá trị hàng đầu của bất cứ vị đồ đằng nào chính là chiến đấu!Giống như quay ngược về vạn năm trước, nơi hỗn độn và tàn bạo, chỗ nào băng ô đi qua thì chỗ đó biến thành băng tuyết!Chiến đấu trong băng tuyết nàng chưa bao giờ thua!Băng ô trong tay xoay tròn, tua rua vung lên, tiếng băng tinh leng keng rất dễ nghe.Dưới băng ô, nàng cúi đầu vẻ mặt thành kính và nghiêm túc.Với danh nghĩa của Lam, bay lượn đi!Bão tuyết khắp trời giống như nhận được triệu hoán, không ngừng tập trung về đỉnh băng ô đang xoay tròn kia.Lấy Lam làm trung tâm, một vòng xoáy băng tuyết đã thành hình.Mặt đất ngàn năm tuyết đọng không ngừng băng vỡ, chúng nó bốc lên dồn dập tiến vào vòng xoáy băng tuyết trên đầu Lam.̀m ầm âẦm!Vố số băng tuyết tập trung thành một cơn lốc rồi nhanh chóng hóa lên, xa xa nhìn lại, giống như một con cự long làm bằng băng đang uốn lượn trong không trung vô cùng đáng sợ.Tiếng rít chói tai tràn ngập khắp không gian, giống như tiếng vạn mã bôn đằng vậy.Mặt đất như đang run rẩy.Sắc mặt đám người Trâu Phàm vàng như đất nhìn băng tuyết cự long dài mấy chục dặm đang uống lượn trên bầu trời.Thiên tỏa trên không trung không thể nào hạ xuống được nữa, giống như có một bàn tay vô hình đang nâng nó vậy.Dưới ô, Lam vô cùng thành kính và nghiêm túc khẽ nói: “Với danh nghĩa của Lam!”

Nàng bỗng ngẩng đầu, lạnh lùng thốt ra bốn chữ.“Băng Tuyết Lam Sát!”

Trên mặt giáp màu lam, băng tinh lóng lánh sáng lên đầy lãnh khốc.Băng ô chỉ thẳng về phía trước.Chương 831 : Phản kích (3) .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Nhìn lửa thiêu khắp trời, khói đen cuồn cuộn, Song Vũ không chút do dự nói: “Rút lui!”

Mấy chục bóng người bên cạnh hắn nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm.Ngày hôm sau, hắn lên tục phá hoại ba thương khố của Thiên Hoàn.

Nhiệm vụ của hắn không giống Lam, nhiệm vụ của Lam là phá hỏng Minh Hải thương khố có vị trí quan trọng, nhiệm vụ của hắn ngoại trừ phá hoại Thiên Phàm môn thì còn bao gồm mấy địa điểm tiếp viện lân cận.Dưới tình huống cao thủ thần lực của đối phương bị điều đi nơi khác, thiếu cao thủ có cùng cấp bậc, Song Vũ giống như ma thần thời viễn cổ, đánh đâu thắng đó.Song Vũ không hề ẩn dấu thực lực.Thế lực của bọn họ không tiếp giáp với Thiên Hoàn nhưng Mạc Vân Hải lại là đồng minh quan trọng nhất của bọn họ, môi hở răng lạnh, một khi Mạc Vân Hải rơi vào tình thế nguy hiểm cũng có nghĩa bọn họ gặp nguy hiểm.

Ý đồ của Chung Đức Cốc Lương Đao đã nhìn thấu, từ đó quan hệ giữa Cốc Lương Đao và Mạc Vân Hải càng trở nên thân mật hơn.Hắn không thể không bội phục sách lược của Cốc Lương Đao.Thiên Hoàn chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến tranh kinh tế với Mạc Vân Hải, với kinh nghiệm ngàn năm kinh doanh, Mạc Vân Hải mới quật khởi không thể là đối thủ của họ.Thế nhưng, Thiên Hoàn cũng không phải không có nhược điểm.Biên cảnh dài dằng dặc, lãnh thổ rộng lớn, bọn họ muốn lẻn vào cũng không gặp quá nhiều khó khăn.

Hơn nữa lãnh thổ rộng lớn cũng có nghĩa khó khăn khi canh phòng sẽ tăng lên.Nội địa Thiên Hoàn lâu lắm rồi không diễn ra chiến tranh dẫn tới chiến bộ đóng giữ ở những nơi này không quá cảnh giác.

Bọn họ cũng không nghĩ tới, bên trong vốn rất an toàn lại gặp phải công kích như này.Giống như Mạc Vân Hải, Thiên Hoàn cũng vô cùng ỷ lại vào phù trận.

Phát triển của phù trận không theo kịp trình độ phát triển của thần lực, vấn đề này không chỉ diễn ra ở Mạc Vân Hải, Thiên Hoàn cũng gặp phải vấn đề tương tự.

Mặc dù cao tầng Thiên Hoàn đối với việc truyền tống trận của Mạc Vân Hải bị tập kích cũng đã đề cao cảnh giác hơn nhưng lãnh thổ của Thiên Hoàn quá mức rộng lớn, ngoại trừ một số ít địa phương quan trọng được bố trí chiến bộ thì hầu hết những nơi khác vẫn không có chút khác biệt so với trước đây.Cốc Lương Đao cũng là người quyết đoán, sau khi quyết tâm khai chiến với Thiên Hoàn thì hắn không lập tức hành động.

Cốc Lương Đao biết rõ, cơ hội như vậy chỉ có một lần, nếu không khiến đối phương bị thương nặng thì sẽ khiến Thiên Hoàn cảnh giác hơn, bọn họ sẽ không có cơ hội tương tự như thế nữa.Vì muốn có kết quả tốt nên hắn quyết định liên lạc với Mạc Vân Hải.Do Tả Mạc không có nhà nên chủ trì đại cục là Công Tôn Sai, sau khi nghe xong Công Tôn Sai thì rất tán đồng.

Mặc dù kế hoạch này không thể đả thương tới gân cốt của Thiên Hoàn nhưng cũng có thể giúp Mạc Vân Hải tranh thủ chút thời gian.

Cho dù những cảo thủ đỉnh giai như Tả Mạc Vi Thắng không có mặt nhưng Mạc Vân Hải còn có Thanh Hoa Tuyết, còn có đám người Nam Nguyệt vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về.Công Tôn mẹ trẻ đã sớm rất khó chịu với Thiên Hoàn, hắn quyết định chơi một vố thật lớn.

Vì thế hắn quyết định tự thân đi khuyên bảo gia gia của A Quỷ, lúc đầu hắn còn nghĩ rằng lão đầu sẽ cự tuyệt, không ngờ lại đầu lại vô cùng sảng khoái đáp ứng hắn.Lão đầu, Song Vũ, hai vị cao thủ đỉnh giai dẫn đầu lập tức làm cho uy lực của kế hoạch tăng mạnh.

Mà Lam đột nhiên bước ra ngoài ánh sáng càng làm cho kế hoạch có thêm nhiều sự lựa chọn.Vì kế hoạch lần này, Công Tôn Sai đã vận dụng toàn bộ tình báo của Mạc Vân Hải.Từng mục tiêu đều nhanh chóng được đánh dấu.Những mục tiêu này đều có những điểm giống nhau là hầu như không thu hút nhưng lại có tác dụng mấu chốt trong việc lưu thông hàng hóa của Thiên Hoàn.

Một khi chúng bị phá hủy thì việc lưu thông hàng hóa của Thiên Hoàn sẽ gặp vấn đề.Để có thể đạt được mục đích này, Kim Ô doanh đã chuyên môn luyện chế ra pháp bảo sử dụng một lần.

Loại pháp bảo này tương tự như pháp bảo mà Biệt Hàn đã sử dụng để đốt cháy Huyền Không tự, lấy nó làm bản gốc bọn họ luyện chế ra hỏa hạp có uy lực cường đại hơn, hỏa tính mãnh liệt hơn, cơ hồ không gì không đốt được.

Càng kinh người hơn là khi cháy sẽ tạo ra khói đen, khói đen có tác dụng uế linh mãnh liệt, tài liệu có linh lực nồng nặc chỉ cần nhiễm một chút thì sẽ mất đi hiệu quả sử dụng.Dùng nó để phá hoại là vô cùng thích hợp.Công Tôn Sai tích súc lực lượng chuẩn bị tạo cho Thiên Hoàn một ấn tượng khó phai, không ai ngờ tới, Tả Mạc vô cùng ăn ý với Công Tôn Sai đã bắt giữ được Lê Tiên Nhi.Thế cuộc đang từ bị động biến thành chủ động.Cao thủ Thiên Hoàn đều bị Tả Mạc hấp dẫn làm cho lần hành động này của Công Tôn Sai có được cơ hội thật tốt.Lần hành động này thực sự quá thuận lợi, thuận lợi tới mức Song Vũ cũng cảm thấy có chút khó tin.Chẳng lẽ Mạc Vân Hải cường đại tới mức này sao?-------------------------------Băng ô mỹ lệ tinh xảo nhẹ nhàng chỉ một cái.̀m ầm âẦm!Trong nháy mắt cự long băng tuyết va chạm với thiên tỏa trên bầu trời, ngay sau đó, thân thể không lồ làm người ta hít thở cũng khó khăn với thế thái sơn áp đỉnh nhanh như chớp đánh vào cấm chế trên đầu.Trong nháy mắt sức mạnh thật lớn phá hủy toàn bộ cấm chế, vô số băng tuyết nhấn chìm toàn bộ cứ điểm.Trước mặt Lam chỉ có một tòa núi tuyết, một tòa núi tuyết đã nhấn chìm toàn bộ cứ điểm.

Trong vòng ba trăm trượng xung quanh núi tuyết là một lòng chảo khổng lồ có đường kính kinh người, năm mươi dặm!Tay cầm băng ô, Lam khẽ bay lên đỉnh núi tuyết.Minh Hải thương khố không còn gì che chắn hiện ra trước mắt nàng, thương khố liên miên không dứt được sắp đặt chỉnh tề, tài liệu như núi nằm lộ thiên không khỏi khiến người ta chấn động.Khóe miệng Lam khẽ nhếch lên, lần này Thiên Hoàn phải đau lòng rồi.Từng bóng người lướt qua Lam bay vào trong những núi tài liệu kia.Rất nhanh, lửa lan tới làm băng tuyết xung quanh nhanh chóng chảy ra, chỉ có duy nhất núi tuyết dưới chân Lam được bao phủ trong bão tuyết là không có dấu vết bị tan chảy.Khói đen cuồn cuộn rất nhanh liền biến mất trong bão tuyết.Không những bị mất tài liệu mà Minh Hải thương khố cũng không thể nào sử dụng được nữa.Lam với vẻ mặt bình tĩnh nhìn ngọn lửa trước mặt, chinh chiến vô số năm đã khiến tâm nàng vững như bàn thạch.Nàng quay người chống băng ô xuống đất rồi biến mất trong bão tuyết.Giống như vạn năm trước.------------------------------“Tiến công!”

Giọng nói khàn khàn rống giận của chiến tướng Thiên Hoàn vang lên, hắn đã bị bức tới đường cùng.

Nếu luyện yêu tháp bị đối phương mở ra thì hắn chỉ còn một con đường chết.

Hắn không thể nào ngờ tới, luyện yêu tháp chưa bao giờ bị tấn công lại có một ngày như thế này!Chết tiệt!Địch nhân là một đám tinh nhuệ, mặc dù nhân số không nhiều nhưng thực lực mỗi người đều rất mạnh!Đám phế vật Vinh Chí bình thường nói khoác thì lợi hại biết bao, có cấm chế trong tay mà ngay cả một đòn của đối phương cũng không đỡ được!

Trong lòng chiến tướng không khỏi chửi ầm lên, nếu như Vinh Chí có thể ngăn cản đối phương dù chỉ một lúc thôi, hắn đã có thể đem chiến bộ tới bao vây toàn bộ, trừ phi đối phương có cao thủ đỉnh giai, nếu không thì có thể dần dần tiêu diệt hết đối phương.Nhưng Vinh Chí vừa đối mặt với đối phương thì lập tức mất đi quyền khống chế cấm chế.Cấm chế của luyện yêu tháp rơi vào tay địch nhân trở thành lợi khí trong tay địch nhân.

Bây giờ bọn họ đang bị cấm chế tấn công không ngẩng đầu lên được, căn bản không thể nào tiến lại gần đối phương.Chiến tướng không ngờ tới, có một ngày những cấm chế sâm nghiêm này sẽ trở thành chướng ngại vật ngăn cản bước tiến của bọn họ.Do năm đó có yêu trốn thoát, cấm chế của luyện yêu tháp đã được tăng cường trên diện rộng, những cấm chế này đang trở thành ác mộng đối với chiến bộ Thiên Hoàn.Không ai có thể nghĩ tới, đối phương lại dùng sức mạnh của cấm chế để chống lại bọn họ.Lần tấn công đầu tiên bọn họ đã bị thương vong trầm trọng!

Công kích như mưa, cơ hồ nhấn chìm bọn họ.Mẹ nó!

Đây rốt cuộc là địa bàn của ai vậy?Chiến tướng nhịn không được chửi má nó, địch nhân điều khiến những cấm chế này so với đám người Vinh Chí điều khiển thì uy lực còn cường đại hơn mấy phần!Chẳng lẽ có nội gián!Chiến tướng đáng thương nhịn không được nghi thần nghi quỷ.Hắn không biết, ở Mạc Vân Hải, lợi dụng cấm chế như này chính là nội dung thiết yếu mà ai cũng phải học tập.

Loại như Ma Phàm có thể phát huy cứ điểm phù trận tới mức cực hạn là vô cùng hiếm nhưng phù trận cơ bản ai cũng rất quen thuộc.Hắc Yên yêu có khả năng gặp một lần là nhớ, lại thêm chỉ số thông minh vô cùng cao làm hắn cũng có khả năng rất lớn ở phương diện này.Nam Nguyệt là kẻ đứng đầu trong đám Chanh Phát yêu nhưng đầu não chiến thuật chính là Hắc Yên yêu, kẻ có thực lực yếu nhất nhưng lại có chỉ số thông minh cao nhất.Dưới sự chỉ huy của Hắc Yên yêu, cấm chế của luyện yêu tháp phát huy ra sức chiến đấu cường đại.Mọi người vô cùng tín nhiệm vào khả năng của Hắc Yên yêu, bất luận mệnh lệnh nào của hắn cũng đều được chấp hành một cách hoàn hảo.

Đây cũng là tác phong chiến đấu điển hỉnh của Mạc Vân Hải.Chiến tướng Thiên Hoàn vô cùng lo lắng, thời gian càng kéo dài thì tình huống sẽ càng bất ổn.

Đối phương khẳng định đã mở được cấm chế bên trong luyện yêu tháp, rất nhanh sẽ giải phóng được đám phạm nhân đang giam cầm bên trong!Không thể tiếp tục như vậy được!“Xông lên!

Tất cả đều xông lên cho ta!”

Tiếng gào rú của hắn vang vọng chiến trường.Nhưng hiệu quả tạo ra rất thấp, cấm chế của luyện yêu tháp thực sự quá cường đại, hơn nữa không có góc chết nào.

Bị cấm chế công kích thì hầu như không có khả năng sống sót.

Hơn nữa hắn biết rõ, cứ công kích như này thì cấm chế còn có thể duy trì trong một thời gian tương đối dài nữa.Hắn cố gắng vắt óc suy nghĩ tìm kiếm khả năng dành lấy thắng lợi.Đối phương hoàn toàn chiếm thế thượng phong, cứ kiên trì thủ như vậy thì đừng nói bọn họ chỉ là chiến bộ bình thường mà ngay cả những chiến bộ tinh nhuệ cũng không có biện pháp nào tốt hơn.Nhược điểm duy nhất của đối phương chính là ít người!Liều mạng!Chiến tướng Thiên Hoàn quyết tâm, nếu như đối phương thành công thì hắn chỉ còn con đường chết.

Cũng như thế thì thà chết ở trên chiến trường, người nhà của hắn cũng không vì thế mà bị liên lụy.Hắn tập trung những chiến sỹ còn lại.“Chúng ta chỉ có cơ hội duy nhất, mọi người đều phân tán ra, cố gắng phân tán!

Chúng ta cùng một lúc tấn công nhiều góc độ!

Đối phương ít người, chỉ cần chúng ta đến gần thì sẽ có cơ hội!

Các vị, nếu như chết trận này thì cấp trên sẽ niệm tình các ngươi hi sinh mà chiếu cố tới cuộc sống của người nhà các ngươi.

Nếu các ngươi chạy trốn thì bọn họ cũng xong luôn.

Nếu đối phương thành công mà mọi người còn sống thì người nhà các ngươi cũng sẽ bị liên lụy!Mọi người trầm mặc không nói gì, mỗi người không nhịn được nắm chặt tay, bọn họ biết rõ, lão đại nói rất đúng.“Chúng ta không được coi trọng, đãi ngộ của chúng ta rất kém, chúng ta chỉ là pháo hôi.

Nhưng không còn cách nào khác, trận chiến này không phải vì Thiên Hoàn mà vì người nhà của chúng ta!

Các vị, chết ở chỗ này thôi!”

Chiến tướng trầm giọng nói, ánh mắt hắn đảo qua mọi người, tràn ngập ý chí quyết tử.Không gian yên lặng, không ai nói gì, mọi người đều lặng lẽ chuẩn bị, khí thế của bọn họ bỗng xảy ra biến hóa.Áp lực khó diễn tả bằng lời bao phủ toàn bộ chiến trường!Chương 832 : Phản kích (4) .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Hắc Yên yêu là người đầu tiên nhận ra biến hóa của đối phương.Tầm mắt chiến lược tốt khiến hắn nhanh chóng nhận ra ý đồ của đối phương, trong lòng hắn cũng khá căng thẳng, cao giọng nói: “Mọi người chú ý, bọn họ chuẩn bị tấn công trên toàn mặt trận!

Phòng thủ tốt khu vực của mình, không được để xuất hiện góc chết!

Nguyệt, ngươi đến cao điểm, cá lọt lưới giao cho ngươi!”

Nam Nguyệt đáp ứng: “Được!”

Ngay sau đó nàng đứng lên đi tới cao điểm, trong tay hiện ra một cây quang cung.Thiên nam thần tiễn!Thiên nam thần tiễn sau khi được thần lực hóa thì phát ra ánh sáng màu tím lóng lánh, dây cung mảnh khảnh thẳng tắp tràn ngập sức mạnh.Nam Nguyệt đứng thẳng đón gió, vẻ mặt lạnh lùng, nàng đã sớm không còn là tiểu nha đầu năm xưa cái gì cũng không biết nữa.

Thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, tâm lý đã trải qua nhiều thử thách, nàng xứng đáng là đội trưởng được mọi người tin cậy.Nàng có khả năng tấn công xa nên khu vực kiểm soát rất rộng.Mọi người ở cùng một chỗ đã lâu, phối hợp với nhau rất ăn ý, nghe thấy Hắc Yên yêu nhắc nhở thì đều không khỏi tập trung tinh thần, mỗi khi Hắc Yên yêu nói thế thì có nghĩa trận chiến tiếp theo chính là khổ chiến.Nhưng chẳng ai trong bọn họ e sợ điều này, bọn họ đều còn trẻ, nhiệt huyết dâng trào, có thể lực và chiến ý vô cùng vô tận.

Tu luyện liên tục nhiều năm, các loại tu luyện đặc biệt của Mạc Vân Hải làm bọn họ có được kỉ luật nghiêm khắc và ý chí cứng rắn như sắt thép.Ở Mạc Vân Hải, kẻ không có ý chí bị mọi người khinh thường nhất.

Bất luận là Công Tôn Sai hay Vi Thắng, hay Tả Mạc đều là kẻ có ý chí cực kì ngoan cường, bị ảnh hưởng bởi bọn họ nên Mạc Vân Hải vô cùng sùng bái phẩm chất này.Mạc Vân Hải có một câu nói: “Ngươi có thể không có thiên phú, có thể không có tài năng, có thể không có gia thế nhưng tuyệt đối không được thiếu ý chí.”

Mọi người ngưng thần tĩnh khí, sắc mắt trầm tĩnh.Hắc Yên yêu chưa bao giờ khẩn trương như này, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống nguy hiểm như thế nhưng không biết vì sao trong cơ thể hắn lại cảm thấy phấn khích khó nói nên lời, hắn chẳng thấy sợ hãi chút nào.Trong đầu hắn thoáng hiện ra những sở học của bản thân, bình thường mọi người đều chiến đấu trong phạm vi nhỏ, chưa ai trải qua đại chiến như này.Phía xa xa bắt đầu xuất hiện bóng dáng địch nhân.“Chú ý!

Địch nhân sắp tới!”

Hắn cao giọng nhắc nhở.Khi những bóng dáng kia dần dần hiện ra trong tầm mắt, rốt cuộc hắn cũng đã nhìn thấy rõ, trong lòng cảm thấy rất căng thẳng, đối phương tản ra rất rộng, chẳng có chút liên hệ gì với nhau cả.Khi hắn nhìn thấy thế trận của đối phương thì trong lòng càng thêm cảnh giác.“Bọn họ định liều mạng rồi!”

Hắc Yên yêu không nhịn được lại nhắc nhở, khói đen bao phủ quanh người hắn như những chiếc xúc tu vươn ra nhập vào các cấm chế bên cạnh.Bóng dáng đối phương ở ngoài năm mươi dặm có chút kiềm hãm.Năm mươi dặm, đó chính là phạm vi công kích cấm chế, địch nhân hiểu rõ cấm chế như lòng bàn tay vậy.Hắc Yên yêu không cần nghĩ ngợi nói ngay: “Giết!”

Cùng lúc đó, tu giả vừa rồi hơi kiềm hãm trong giây lát đồng loạt phát lực, tập trung sức mạnh toàn thân với tốc độ kinh người vọt tới phía trước!Mỗi người đều được bao phủ trong quang mang, quang ngân không ngừng xẹt qua bầu trời.Đón bọn họ chính là mưa công kích, vô số quang mang các thể loại từ trong cấm chế bắn ra, trong nháy mắt bao phủ phạm vi năm mươi dặm xung quanh cấm chế.Địch nhân đã muốn liều mạng, không ai lui bước, không hề có tiếng gào thét thảm thiết.Những gia hỏa bị cấm chế công kích đều bị đánh tan thành vô số mảnh nhỏ hoặc biến thành tro bụi.Những tu giả Thiên Hoàn này không hề sợ chết, phía trước ngã xuống phía sau xông lên, ngoan cường liều mạng né tránh, không ngừng biến ảo thân hình nghênh đón mưa công kích, cố gắng tiến lại gần!Khoảng cách năm mươi dặm đối với tu giả mà nói thì không quá dài.Dù cho chiến bộ của Thiên Hoàn không nổi tiếng bởi tốc độ nhưng tấn công không tiếc tính mạng vẫn khiến đám người Hắc Yên yêu cảm thấy một áp lực rất lớn.Bọn họ có quá ít người!Khi chiến bộ của đối phương tấn công trên toàn mặt trận thì cảnh tượng đó rất đồ sộ.Vô số người được bao phủ trong quang mang, tràn ngập bầu trời, dày đặc chi chít giống như không có giới hạn vậy.

Gương mặt bọn họ vặn vẹo dữ tợn, vừa nhìn đã có thể nhận ra bọn họ đang rất điên cuồng và bộ dáng thì như muốn cắn ai đó, bọn họ dùng tốc độ kinh người giống như châu chấu nhào tới.Khi toàn bộ bầu trời và mặt đất đều là những tên gia hỏa như vậy, người gan hơi nhỏ chỉ sợ sẽ quay người bỏ chạy.Đám người Hắc Yên yêu cũng điên lên rồi!Không lý do, mọi người đều gào lớn, bọn họ mở to mắt, tập trung thần lực toàn thân tới cực hạn, thần thức cũng được vận dụng tới cực hạn, thao túng toàn bộ cấm chế có thể điều khiển, điên cuồng khai hỏa tất cả cấm chế!Rầm rầm âẦm!Tiếng nổ không dứt bên tai làm người ta chẳng nghe thấy gì ngoài những tiếng ầm ầm.Công kích như mưa khiến mặt đất trong phạm vi năm mưa dặm bị cày xới nát tươm.

Những bóng người trên trời giống như thiêu thân lao đầu vào lửa điên cuồng di chuyển trong rừng ánh sáng.Nam Nguyệt đứng ở cao điểm cũng bị chấn động, nàng đã bị cuộc chiến tàn khốc trước mắt làm cho kích động.Lúc trước bọn họ đột phá vô cùng thuận lợi, không thể nghi ngờ luyện yêu tháp đã suy yếu nhưng những tên gia hỏa điên cuồng này lại khiến nàng phải một lần xem lại Thiên Hoàn.May mà hầu hết những người này đều có thần lực rất yếu, quang mang lấp lánh trên người bọn họ đa số là quang mang do linh lực phát ra.Nếu như chiến bộ này đều tu luyện thần lực thì dù cho chỉ mạnh hơn một chút mà muốn dựa vào ít người bọn họ vậy tuyệt đối không có khả năng áp chế chiến bộ này.Không thể nghi ngờ, đây chính là một chiến bộ pháo hôi không được coi trọng, thần lực của bọn họ rất yếu ớt, trên người lại không có thần trang mà lại là linh giáp, vừa nhìn đã có thể nhận ra.

Nhưng một chiến bộ pháo hôi mà lại có ý chí chiến đấu như thế vẫn khiến người ta tôn kính.Rất nhanh, Nam Nguyệt không còn thời gian để nghĩ ngợi linh tinh nữa.Có cá lọt lưới!Nàng nheo nheo mắt, tay phải hạ xuống, trong nháy mắt đã biến mất.Một tia sáng thẳng tắp nhanh như chớp xuyên qua lồng ngực đối phương.Đối phương há hốc mồm, không kịp phát ra bất cứ tiếng kêu nào, nhãn thần nhanh chóng trở nên ảm đạm, ngã ngửa ra sau.Nam Nguyệt tập trung toàn bộ tinh thần vào chiến đấu, tần suất công kích của nàng cũng vô cùng kinh người.

Tay phải nhanh tới mức hóa thành hư ảnh, từng đạo quang tiễn tinh tế thẳng tắp không ngừng xuất hiện rồi lại biến mất trong tay nàng.Quang tiễn như mưa!Không có mũi nào trật!Nàng giống như tử thần, không chút cảm xúc mà thu gặt sinh mạng với tốc độ cao.Thiên nam tiễn thuật được thần lực hóa biến thành thiên nam thần tiễn, so với trước đây thì uy lực tăng vọt, linh giáp yếu đuối của đối phương ở trước mặt nó mỏng manh giống như tờ giấy vậy.Rất nhanh đối phương đã phát hiện ra Nam Nguyệt đang đứng ở cao điểm, bọn họ đều cố gắng tránh né nàng.Nhưng bất luận bọn họ né tranh thế nào thì quang tiễn vẫn không trật ra ngoài, nó giống như có thể xuyên qua không gian trực tiếp xuất hiện trước mặt họ và nhanh chóng mang đi sinh mệnh của họ.Phụt!Một vòi máu bắn ra, chiến tướng cảm thấy ngực rất đau, trái tim hắn như bị thứ gì đó lấy đi vậy.Gương mặt điên cuồng của hắn dần trở nên bình tĩnh, không có hối hận, không có phẫn nộ.Chỉ có thể làm tới mức này thôi…̀m, hắn ngã ngửa ra sau, trong đôi mắt dần mất đi sức sống của hắn thi thoảng lại lóe lên ánh quang ngân trên bầu trời.Chiến tướng Thiên Hoàn chết giống như cao trào của bản nhạc tử vong trên chiến trường, tu giả còn sống càng thêm điên cuồng xung kích, xung kích không màng sống chết!Không ai lui về sau.Bầu trời bị nhuộm thành màu đỏ máu.Khi bóng người sau cùng ngã xuống, chiến trường một lần nữa trở nên yên lặng.Mọi người đều như ướt như chuột lột, ai cũng cố gắng thở dốc, vẻ mặt dữ tợn dần bình tĩnh hơn, không ai nói gì, ngay cả Chanh Phát yêu luôn lải nhải cũng không nói gì.Ánh mắt bọn họ đều đang nhìn về phía chiến trường, thi thể khắp nơi, không ai còn sống.Mọi người đều không muốn nói chuyện.

Chiến bộ này là một chiến bộ pháo hôi, trình độ chiến tướng của bọn họ bình thường, trình độ của chiến sĩ cũng chỉ dừng lại ở thời đại linh lực, trang bị của bọn họ cũng tầm thường nhưng một chiến bộ như thế lại thể hiện ra ý chí chiến đấu vô tận đáng được kính trọng.

Không ai lui bước, không ai chạy trốn, mọi người đều mang trong người một tín niệm phải chết để tấn công cấm chế.Mấy người Nam Nguyệt không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm xúc bản thân lúc này.“Đúng là một chiến bộ đáng được tôn kính.”

Hắc Yên yêu vô cùng cảm khái, giọng hắn cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.Mọi người đều gật đầu đồng ý.“Ồ, xem ra các ngươi đánh nhau rất khổ cực!”

Giọng lão đầu từ đằng sau truyền tới.Xoạt, mọi người quay lại nhìn, lập tức vẻ mặt mọi người đều trở nên cứng đờ, nghẹn họng nhìn trân trối.Lão đầu như kéo thuyền trên sông, kéo một sợi dây thừng vàng óng ánh to bằng cánh tay, bộ dáng như bậc cao nhân tiền bối đi về phía mọi người.Hai mươi tên gia hỏa xa lạ bị trói lại thành một chuỗi, kéo lê trên mặt đất, lão đầu xâu bọn họ lại như xâu chiến lợi phẩm.Lão đầu cười gian xảo nhìn vẻ mặt hóa đá của mọi người, trong lòng vô cùng đắc ý.“A, người nhiều quá nên không chú ý được hết.”

“Chiến lợi phẩm” dưới chân hắn đều lộ ra vẻ phẫn nộ, trợn trừng mắt, chỉ hận không thể dùng ánh mắt để đâm thủng lão đầu.

Đáng tiếc cấm chế trên người làm bọn họ không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.Rất nhanh Chanh Phát yêu đã bình thường trở lại, buộc miệng nói: “Oa, ngươi thật hèn mọn, giống hệt như đầu gấu trong trại giam vậy!”

Bốn phía lập tức yên lặng.Vẻ mặt lão đầu trở nên cứng đờ, sát khí tràn ngập không gian.Chanh Phát yêu với vẻ vô tội vội vàng quay sang hỏi những người khác: “Chẳng lẽ các ngươi không thấy giống sao?”

Những người khác quay mặt làm ngơ, không đành lòng nhìn.“Ngươi chết chắc rồi!”

Lão đầu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Chanh Phát yêu.-------------------------------Tả Mạc nhận được tin tức mà Công Tôn Sai truyền tới, tâm lý cũng thả lỏng hơn nhiều.

Chiến quả bên Công Tôn Sai rất tốt, nhất định có thể thu hút được sự chú ý của Thiên Hoàn.Cuộc chiến giữa Côn Luân và yêu tộc đang ở vào thời điểm kịch liệt nhất, nghe nói chiến đấu giữa Mục Huyên và Mộc Hi vô cùng thảm khốc.

Điều này cũng khiến Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm, Côn Luân bị chiến tranh ràng buộc không rảnh rỗi để tới đây náo loạn, đối với hắn thì đây chính là tin tức tốt.Chiến bộ của Cốc Lương Đao đã xuất phát tiến về Tây Huyền.Một khi Cốc Lương Đao và Chung Đức hội họp thì đại cục đã được định.Chiến bộ của Mạc Vân Hải cũng phải chuẩn bị cho tốt, ngoại trừ chiến bộ của Ma Phàm thủ hộ phòng tuyến bên ngoài, mấy chiến bộ khác đều được gọi về, Chu Tước Doanh cũng được tập kết, bất cứ lúc nào mẹ trẻ cũng có thể tiến vào Tây Huyền.Dưỡng Nguyên Hạo cũng đã chuẩn bị xong.Trận chiến này nếu thắng, Mạc Vân Hải sẽ biến thành một trong các cự đầu.Tả Mạc biết rõ, càng là thời điểm quan trọng thì càng phải bình tĩnh cẩn thận.

Hắn vất chức nữ toa qua một bên, tập trung toàn bộ tinh thần vào trận khổ chiến sắp tới.Chắc chắn Thiên Hoàn sẽ không từ bỏ ý đồ của mình, rất có khả năng trong khi đàm phán âm thầm giở thủ đoạn.Tả Mạc tập trung tinh thần, mặc dù chiến lực trên tay hắn có rất nhiều nhưng Thiên Hoàn cũng không kém.Thời gian tiếp tục trôi, sứ đoàn Thiên Hoàn ngày càng gần, bầu không khí cũng trở nên nặng nề hơn.Trận chiến này có thể sẽ thay đổi kết cấu của tu chân giới!Chương 833 : Ý đồ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: Tử Uyển ThanhBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132“Tổn thất như thế nào?”

Chưởng môn Thiên Hoàn hỏi.“Rất nghiêm trọng.”

Một vị trưởng lão sắc mặt tái mét trả lời: “Tài liệu ở Minh Hải thương khố đều bị hủy, giá trị không quá lớn nhưng số lượng của chúng lại rất nhiều, nhiều tới mức ảnh hưởng tới giá cả thị trường.

Hiện tại giá của tài liệu cấp thấp trên thị trường đều tăng vọt.

Bị ảnh hưởng bởi điều này chi phí cho thần trang thành phẩm của chúng ta cũng tăng thêm ba phần.

Dự đoán là phải tới sang năm khi thu hoạch lứa tài liệu mới thì tình hình mới có thể dịu xuống.”

“Thiên Phàm môn cũng gặp khó khăn.”

Một vị trưởng lão khác bước ra khỏi hàng nói: “Tất cả Thiên Phàm môn đều hủy, cũng chẳng khác diệt phái là mấy, hầu hết tài liệu đều bị đốt trụi.

Chúng ta sẽ không có đủ thuyền vận tải.”

Chưởng môn Thiên Hoàn trầm mặc trong giây lát rồi hỏi tiếp: “Còn môn phái nào có thể luyện chế không?”

“Không có.”

Vị trưởng lão này lắc đầu nói: “Trước khi Thiên Phàm môn tập trung vào thuyền vận tải thì cũng có vài phái khác, nhưng mấy năm gần đây, chúng ta một mực nâng đỡ Thiên Phàm môn nên quy mô của Thiên Phàm môn đã bành trướng ra gấp mười lần và thâu tóm được các môn phái khác.

Những luyện khí sư hơi có khả năng về phương diện này cũng đều bị bọn họ mời tới.

Tất cả bọn họ đều bị Mạc Vân Hải ra tay…”

Một vị trưởng lão đứng ra: “Thiên Phàm môn đã không thể sản xuất được nữa thì đơn đặt hàng này nên chia đều ra cho những môn phái khác có khả năng sản xuất thuyền vận tải.”

Trong mắt chưởng môn Thiên Hoàn thoáng hiện lên chút giận dữ, gã trưởng lão phía dưới không biết có được sơ múi gì từ mấy môn phái kia không mà nhanh nhẩu như thế.Nhưng gã trưởng lão này cũng có chút thông minh, hắn không độc chiếm mà chia đều ra, lập tức có không ít trưởng lão đồng ý.“Cứ làm như vậy đi.”

Chưởng môn Thiên Hoàn trầm mặc trong giây lát rồi nói.Trên mặt vài vị trưởng lão hiện lên vẻ vui mừng, đơn đặt hàng này của Thiên Hoàn cực kì lớn, đủ để bọn họ kiếm được một khoản lớn.“Luyện yêu tháp thì sao?”

Chưởng môn Thiên Hoàn hỏi.Vị trưởng lão bẩm báo đầu tiên lắc đầu nói: “Toàn bộ đều trốn thoát, không còn ai.

Chiến bộ và thủ vệ đều hi sinh, chiến đấu vô cùng thảm khốc, không có ai lui lại phía sau.”

Mọi người đứng trên đại điện đều im lặng.Chưởng môn Thiên Hoàn trầm giọng nói: “Nâng trợ cấp cho họ và khen ngợi người nhà.”

“Vâng!”

Ba trận chiến này nhanh chóng truyền khắp tu chân giới, tất cả đều chấn động.

Thiên Hoàn lần này bị trọng thương, Mạc Vân Hải huy động không nhiều người và dùng cách lẻn vào trong nên rất khó phòng bị.Mạc Vân Hải đã đi tiên phong trong một loại hình thức chiến đấu hoàn toàn mới, mọi người đều cho rằng thời đại thần lực, chiến lực cấp cao không còn hô phong hoán vũ giống như trước kia nữa.

Nhưng Mạc Vân Hải lại dùng sự thực để chứng minh cho tất cả mọi người thấy chiến lực cấp cao phải sử dụng như thế nào.Mục tiêu thực tế mà Mạc Vân Hải lựa chọn đều là trọng điểm làm người ta cần phải cẩn thận đánh giá suy nghĩ và học hỏi.Càng khiến mọi người kinh ngạc chính là việc Mạc Vân Hải chỉ dựa vào chiến lực cấp cao.Lúc này mọi người mới phát hiện ra, Mạc Vân Hải không chỉ có hai gã nằm trong thập đại chiến tướng, đồng thời bọn họ còn có rất nhiều chiến lực cấp cao, những cao thủ thần lực này đủ để khiến bất cứ thế lực nào cũng phải mất ăn mất ngủ!Vĩnh viễn không được đánh giá thấp Mạc Vân Hải!Những lời này như có cánh, nhanh chóng lan truyền khắp nơi.----------------------------------“Ngươi còn chiến đấu được không?”

Đại trưởng lão thản nhiên nói.“Có thể!”

Mễ Vu gật đầu, trong lòng hắn như có thứ gì đang thiêu đốt, lần này đại trưởng lão cơ hồ mang theo tất cả các cao thủ của Thiên Hoàn.

Từng gương mặt quen thuộc hiện ra trước mặt, Mễ Vu lập tức ý thức được đây chắc chắn là một tràng đại chiến lớn chưa từng có.Đại trưởng lão vuốt vuốt cằm: “Chắc các ngươi cũng đã nắm được tình hình.

Mạc Vân Hải đã tập kích Minh Hải thương khố, Thiên Phàm môn, luyện yêu tháp.

Tổn thất của chúng ta là rất lớn nhưng hiện tại chúng ta phải quên những điều này đi.”

Rất nhiều người không kìm được mà siết chặt nắm đấm.Thoáng nhìn từng gương mặt trẻ trước mặt, đại trưởng lão không khỏi cảm thấy vui mừng, nhưng rất nhanh một lần nữa ánh mắt trở nên nghiêm nghị: “Chắc các ngươi đều cho rằng mục tiêu lần này chính là cứu Tiên Nhi ra.”

Hầu hết mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía đại trưởng lão, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc.Chẳng lẽ không phải thế?“Các ngươi sai rồi!”

Đại trưởng lão đầy hờ hững nói: “Mục tiêu lần này của chúng ta là Chung Đức!

Không phải vì Tiên Nhi mà là vì Thiên Hoàn!”

Những người khác càng lộ vẻ nghi hoặc.“Có lẽ các ngươi đều cảm thấy rất kì quái.

Từ nay về sau, các ngươi đều phải chống cự một phương, phải mở to mắt ra, không được để tâm tình làm bản thân đánh giá sai lầm.

Chiến lược chúng ta thất bại ở chỗ đánh giá sai sự lựa chọn của Chung Đức.

Sai lầm của chúng ta không phải là đánh giá sai Chung Đức sẽ chọn chúng ta mà là đánh giá sai Chung Đức sẽ chọn chưởng môn Tây Huyền!”

Những lời này của đại trưởng lão thoáng nghe thì có chút khó hiểu làm mọi người đều rơi vào trong suy tư.

Những người này đều là tinh anh của Thiên Hoàn, không có ai là kẻ ngu dốt cả.“Chung Đức không lựa chọn chưởng môn Tây Huyền, việc hắn giết chưởng môn nói lên điều gì?

Nó chỉ ra rằng hắn sớm đã chuẩn bị người thay thế!

Đây chính là sai lầm của chúng ta, một sai lầm trí mạng!

Chúng ta đã sai lầm ngay từ bước đầu.

Chung Đức không có quá nhiều lựa chọn, hắn chỉ có hai lựa chọn, một là chính bản thân hắn, hai là Cốc Lương Đao.

Cốc Lương Đao chiến bộ đã bắt đầu tiến về Tây Huyền, kết quả đã rõ, hắn lựa chọn Cốc Lương Đao.

Chiến bộ của Mạc Vân Hải cũng đã được tập kết, hắn cũng lựa chọn Mạc Vân Hải làm đồng minh của mình.”

Đôi mắt của đại trưởng lão như có thể nhìn thấu thế gian không khỏi làm mọi người tôn sùng.

Chỉ vài câu đơn giản đã phơi bày toàn bộ thế cục trước mắt mọi người.Tất cả mọi người đều nhận ra và vô cùng tin tưởng đại trưởng lão, đây chính là tuyệt thế cường giả dùng sức một người đưa Thiên Hoàn vào thời đại thần lực!

Nếu như không có đại trưởng lão, Thiên Hoàn có lẽ không giống như Tây Huyền nhanh chóng sụp đổ nhưng xu hướng suy tàn chỉ sợ khó có thể vãn hồi được.Đại trưởng lão bế quan vài chục năm, dùng nghị lực vô tận ngộ ra thần văn, tuyệt thế cường giả như vậy đáng để bọn họ tin tưởng, đáng để bọn họ đi theo!“Thiên Hoàn đã rơi vào tình trạng nguy hiểm.

Nếu ý đồ của Chung Đức và Tả Mạc thực hiện được thì không thể nghi ngờ lại có một cự đầu xuất hiện.

Hiện tại, tất cả các thủ đoạn kiềm chế Mạc Vân Hải của chúng ta đều mất đi tác dụng, chúng ta đang phải đối mắt với một đối thủ không khác gì mình, chiến lực của đối phương còn mạnh hơn chúng ta.

Vì thị trường, chúng ta không thể không liều mạng một phen.

Mọi người đừng quên con quái vật Côn Luân, đối với chúng ta dù là thắng hay bại thì cũng chẳng khác gì nhau.”

Sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc, nếu thật sự đã đến bước kia thì ngày đó thật sự quá nguy hiểm!“Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta!

Không được phép thất bại!”

Đại trưởng lão trầm giọng nói, đôi mắt già nua thoáng bùng lên ngọn lửa quyết tâm: “Trận chiến này chúng ta phải thắng!”

“Phải thắng!”

Tất cả mọi người đồng thanh hưởng ứng.Nhìn thấy đám nhỏ dâng trào chiến ý, trong lòng đại trưởng lão không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi.Đột nhiên hắn có chút hâm mộ Côn Luân.

So với Thiên Hoàn phải đối mặt với những vấn đề nặng nề như này thì Côn Luân không cần để ý tới chúng.

Thế hệ trước hi sinh không chỉ dành thời gian cho thế hệ trẻ mà còn tạo ra không gian phát triển cho bọn họ.

Toàn bộ Côn Luân từ cao xuống thấp đều rực sáng hơn hẳn, tất cả các thế lực cổ lão sau khi chưởng môn cũ thoái vị đều lần lượt lùi lại phía sau.Còn Thiên Hoàn thì thế lực cũ mới đan xen, tất cả các gia tộc đều đang đánh cờ với nhau, hắn biết rõ, Thiên Hoàn bây giờ chính là lúc yếu nhất.Nó vẫn chưa thay máu hoàn toàn, giống như rắn đang lột da vậy, cơ thể đau đớn, đây cũng là thời điểm yếu ớt nhất của nó.Côn Luân thì ngược lại, giống như niết bàn tân sinh, tinh thần phấn chấn rực lửa.Hi sinh, đó thực sự là một loại sức mạnh đáng sợ!-------------------------------Mùi vị của đại chiến càng ngày càng đậm.Tả Mạc vô cùng tỉnh táo, trong đầu hắn một lần nữa suy nghĩ lại từng chi tiết.

Chẳng biết vì sao, trong lòng hắn luôn tồn tại chút bất an, cảm giác bất an này làm hắn phải cảnh giác.Hắn vô cùng tin tưởng vào bản năng chiến đấu của bản thân, nhất định có chỗ nào đó thiếu sót mà bản thân đã bỏ qua.Nhưng là chỗ nào chứ?Theo thời gian trôi qua sự bất an trong lòng càng ngày càng tăng.

Hắn không hoảng sợ, nếu như lúc trước chỉ đơn thuần là cảm giác thì bây giờ hắn có thể khẳng định chắc chắn có chỗ nào đó sơ hở rồi!Hắn vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh giống như băng tuyết vậy, hắn bắt đầu nghĩ, không ngừng tưởng tượng ra các loại tình huống.Thế nhưng dù cho hắn tưởng tượng thế nào cũng vẫn có kết quả như trước.

Thiên Hoàn muốn cứu Lê Tiên Nhi thì cần phải…Chờ chút!Một ý nghĩ thoáng hiện ra trong đầu Tả Mạc, một ý nghĩ lớn mật.Vì sao Thiên Hoàn nhất định phải cứu Lê Tiên Nhi?Đúng vậy, vì sao Thiên Hoàn nhất định phải cứu Lê Tiên Nhi?Lê Tiên Nhi là tôn nữ của chưởng môn, trên người Lê Tiên Nhi có thần binh chức nữ toa, Lê Tiên Nhi… tất cả những thứ này đều chứng minh được tầm quan trọng của Lê Tiên Nhi!Thế nhưng vì sao Thiên Hoàn không thể thiếu Lê Tiên Nhi?Không phải!Điều gì mới quan hệ tới sinh tử của Thiên Hoàn?

Nếu trận chiến này Thiên Hoàn thua thì Thiên Hoàn không thể áp chế được Mạc Vân Hải nữa, ngoài ra Mạc Vân Hải và Tây Huyền mới của Cốc Lương Đao tạo thành một liên minh vậy hoàn toàn có khả năng chống lại Thiên Hoàn.

Mạc Vân Hải lớn mạnh sẽ không ngừng tranh đoạt thị trường với Thiên Hoàn.Thiên Hoàn nguy rồi!Ý nghĩ của Tả Mạc càng ngày càng rõ ràng hơn.Nếu như Thiên Hoàn muốn cởi được thế cục này thì bây giờ sẽ phải làm gì?Chung Đức!Chỉ có Chung Đức!Mục tiêu của Thiên Hoàn chính là Chung Đức!Bọn họ sẽ không dùng Chung Đức để đổi lấy Lê Tiên Nhi, một Lê Tiên Nhi không thể nào so sánh với vận mệnh của Thiên Hoàn.

Mục tiêu của bọn họ chính là Chung Đức, phải giết chết Chung Đức!Chung Đức mà chết thì nguy cơ của Thiên Hoàn sẽ biến mất.

Chung Đức mà chết thì Tây Huyền sẽ đại loạn, Thiên Hoàn Côn Luân tất sẽ thừa nước đục thả câu…Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt Tả Mạc trắng bệch ra.Chung Đức nguy rồi!Hắn không chút do dự đứng dậy nói với mọi người: “Nhanh!

Mục tiêu của Thiên Hoàn là Chung Đức!”

Tình huống vô cùng nguy hiểm, giờ đây Lê Tiên Nhi đã không còn giá trị nữa.

Tả Mạc không khỏi hận bản thân thấy lợi tối mắt, chỉ nghĩ tới việc dùng Lê Tiên Nhi để chiếm chút lợi ích từ Thiên Hoàn.Những người khác mặc dù có hơi ngạc nhiên nhưng không ai lên tiếng hỏi, bọn họ vô cùng tin tưởng Tả Mạc.Mọi người giống như điên từ trong mật thất chạy ra, tập trung thần lực toàn thần phóng về phía quân doanh của Chung Đức.Tiếng chém giết từ hướng quân doanh truyền tới.Sắc mặt Tả Mạc khẽ biến.Mọi người không dám chậm trễ, tốc độ bạo tăng, liều mạng bay về phía quân doanh!Nhất định phải cầm cự![/QUOTE]Chương 834 : Thiên Hoàn tấn công .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Vi Thắng bỗng có cảm ứng.Cùng lúc đó, bên ngoài quân doanh vang lên những tiếng huyên náo.

Mấy ngày nay Uyên Lao chiến bộ thủ vệ vô cùng sâm nghiêm, xung quanh không những bày ra một loạt cấm chế mà mọi người đều trong tư thế chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu, tuần tra thì càng thêm dày đặc.Mặt Thi Bội vẫn rất trầm tĩnh, không chút biểu cảm.Bất luận chiến bộ nào một khi đã có sự chuẩn bị, vậy đối phương muốn tiến vào chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng gì, huống hồ còn là chiến bộ sắt thép như Uyên Lao chiến bộ.Vi Thắng thôi không nhìn ra ngoài mà quay sang nhìn Thi Bội.Mặc dù Thi Bội giống như người đá nhưng đối với Vi Thắng vẫn còn chút khách sáo: “Vi sư không cần lo lắng, muốn đột phá binh sĩ phía ngoài không đơn giản như vậy.”

Vi Thắng thấy đối phương khách sáo cũng gật đầu: “Khi nào cần ta ra tay thì cứ lên tiếng, không nên khách sáo.”

Nhìn chung chỉ cần đối phương không huy động nhiều người thì như thế là đủ.Trên mặt Thi Bội nở nụ cười tươi: “Được!”

Hai người đều không phải loại lắm lời, nói xong liền im lặng, Vi Thắng lại nhắm mắt nhập định, thí thần huyết kiếm phiêu phù trước mặt hắn toát ra huyết khí lạnh lẽo.Thi Bội quang sang để ý tới động tĩnh phía bên ngoài.Nhưng rất nhanh phía trước đã có báo động.Thi Bội hơi kinh ngạc, Uyên Lao chiến bộ trấn thủ ở Sát Uyên lao ác liệt nhất, có thể nói đây chính là một chiến bộ thép, mỗi người đều là kẻ coi thường sinh tử, thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Đội quân sắt thép này là do một tay Chung Đức tạo nên, ai cũng có thể xả thân vì Chung Đức!Toàn quân trên dưới đều biết rõ, mục tiêu của Thiên Hoàn chính là Chung Đức đại nhân.Tất cả chiến bộ đều không cần động viên, mọi người đều tràn ngập chiến ý.Bọn họ tác chiến ở bản địa, có rất nhiều thời gian bố trí, có thể nói đã chiếm hết địa lợi.

Theo dự đoán của Thi Bội thì hoàn toàn có thể ngăn cản được công kích của đối phương.Không nghĩ tới tiền tuyến lại không thể ngăn cản được đột kích của đối phương, có thể thấy tiền tuyến đã phải đối mặt với áp lực lớn tới mức nào.Thi Bội vô cùng kinh ngạc, lập tức ý thức được đối phương đã huy động nhiều cao thủ hơn so với dự đoán của bọn họ!

Tình huống so với những gì họ tưởng tượng thì nghiêm trọng hơn nhiều.-------------------------------Thân pháp Mễ Vu cực nhanh, hai vị hoàn chủ bám sát theo sau bảo vệ hai bên sườn của hắn, ba người tựa như một mũi nhọn đột phá vào bên trong doanh trướng.

Mễ Vu chỉ thấy đang có một ngọn lửa bùng cháy trong lồng ngực, công kích hắn phát ra vô cùng mạnh mẽ, thần văn cuồn cuộn không ngừng cung cấp thần lực khiến hắn có cảm giác dùng mãi không hết sức.Bốn phía đều là địch nhân, hắn không cảm thấy chút sợ hãi nào.Thân pháp như điện, quang mang trong tay tựa như đao phong sắc bến không ngừng lóe lên rồi biến mất trong không trung.

Không thể không nói, chiến đấu là giáo viên tốt nhất.

Lần đánh nhau trước với Tả Mạc, Mễ Vu đã hưởng lợi rất nhiều, chiến pháp của hắn cũng trở nên tinh tế hơn.Đang!Thần trang của đối phương chợt lóe sáng, ngăn cản công kích của hắn nhưng Mễ Vu đã sớm đoán được, thần trang của Uyên Lao chiến bộ là do Mạc Vân Hải chuyên môn chế tạo cho bọn họ.

Trình độ thần trang của Mạc Vân Hải không hề dưới Thiên Hoàn, khả năng phòng ngự vô cùng xuất sắc.Công kích liên hoàn ập tới.Một chùm sáng lặng lẽ không chút tiếng động xuất hiện ở sau gáy đối phương.Trong nháy mắt quang tráo do thần trang phát ra sụp đổ, chùm sáng lặng lẽ không chút tiếng động xẹt qua cổ đối phương.Một đường máu hiện ra trên cổ đối phương, đối phương cứng đờ ra.Mễ Vu thừa thắng xông lên, một đòn đánh vào người đối phương, phanh, trong nháy mắt đầu rời khỏi thân, vòi máu phun trào hóa thành một chùm huyết vụ, thi thể không đầu giống như bao cát đổ ập về bên trái của hắn.Dựa theo thế tới, thần văn dưới chân Mễ Vu bất ngờ sáng lên, bảy bóng người giống nhau như đúc đồng thời xuất hiện, đồng thời xuất hiện còn có mười bốn đạo đao mang sắc bén.Nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn bảy người không bị giết chết.Chỉ có một người chết tại chỗ, hai người là do hoàn chủ bên cạnh giúp đỡ giết chết. (trên viết bảy, dưới có ba, không hiểu PT có lộn số không nữa, mình giữ nguyên vì không liên quan quá nhiều)Uyên Lao chiến bộ quả nhiên danh bất hư truyền!Trong lòng Mễ Vu thoáng run lên, thực lực của hắn không biết gấp bao nhiêu lần những binh sĩ này nhưng khi xông vào trong trận vẫn cảm giác thấy vô cùng chật vật.Cảm giác áp lực mãnh liệt này giống như không khí vậy, không thể nhìn thấy nhưng đúng là có tồn tại.

Những binh sĩ kia không hề sợ chết, như coi thường sinh mệnh, tiên huyết khắp trời không khiến bọn họ có chút xao động gì.

Từng gương mặt phủ đầy vết thương, vẻ mặt hờ hững đánh về phía hắn, dù là lúc chết vẫn giữ vẻ mặt hờ hững đó.

Sống lưng Mễ Vu không khỏi cảm thấy lành lạnh.Hắn không phải chưa bao giờ gặp qua tinh nhuệ, chiến bộ hiện tại dưới trướng Mễ Nam của Mễ gia cũng là danh quân trong thiên hạ, tinh nhuệ hàng đầu, hắn ra vào không biết bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ cảm nhận được điều tương tự như này.Mễ Vu không tấn công hết sức, nhiệm vụ của hắn là thu hút sự chú ý của đối phương, giảm thiểu tiêu hao thần lực chuẩn bị cho tác chiến lâu dài.Khóe mắt bỗng thấy có một tiểu đội bảy người xông tới, hắn vội vàng gập người lại, tấn công một hướng khác.

Tấn công chiến trận, Mễ Vu đã có chút ít kinh nghiệm, một khi nhân số đối phương vượt quá năm người thì khả năng chiến đấu sẽ tăng vọt, ba người bọn họ vẫn có thể dành phần thắng nhưng lại dễ bị cuốn lấy.Tốc độ ba người rất nhanh, vô cùng trơn trượt, dù cho người xung quanh không ngừng can thiệp làm giảm tốc độ của bọn họ nhưng vẫn không thể nào cuốn lấy bọn họ.Mễ Vu xuất thân từ Thiên Hoàn nên cảm thấy cấm chế mà doanh địa bố trí là vô cùng đơn giản.

Bọn họ không mất chút công sức nào liền thoát khỏi cạm bẫy, cấm chế, không ngừng di chuyển, không để cho đối phương có cơ hội bao vây.Nhịp độ chiến đấu rất nhanh, vô cùng kinh khủng.Trong khoảng một trăm giây, ba người đã chém giết hơn bốn chục người, chiến đấu trong hỗn loạn đối với loại đầu óc bình tĩnh, phản ứng nhanh như Mễ Vu mà nói là vô cùng thích hợp.Nhưng tấn công với nhịp độ cao như vậy, dù cho Mễ Vu đã chú ý lưu lực thì mức tiêu hao vẫn rất kinh người.Tiêu hao của hai vị hoàn chủ bên cạnh hắn càng lớn hơn.Ba người xung kích có tác dụng rất to lớn, bọn họ tựa như một thanh đảo mỏng mà yêu dị, di chuyển bất định tìm kiếm cơ hội trong xương cốt của đối phương.Trận hình của đối phương không thể tránh khỏi đã xuất hiện sơ hở.-------------------------------Tang Đông so với Mễ Vu bình tình thì dũng mãnh hơn nhiều.Hắn chỉ có một mình, dứt khoát mạnh mẽ, nơi hắn đi qua chỉ có thân thể gãy nát, máu chảy thành sông.Ở trong Thiên Hoàn, thần văn của hắn cũng có chút khác lạ.

Nếu Tả Mạc có mặt ở đây nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện ra, thần văn của Tang Đông có chút tương tự như Tuyên Văn của Mạc Vân Hải, thần lực dâng trào được bao phủ bởi một tầng huyết ảnh nồng nặc.Hắn tựa như một con mãnh thú, không chút lý lẽ, chỉ va chạm.Hai mắt tràn ngập tơ máu, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng rống, trên người mang theo một đạo huyết ảnh như ngưng thực, trực diện nghênh đón địch nhân, giống như trâu điên cuồng bạo đâm đầu vào chiến trận của đối phương.Bùng bùng phanh!Vài bóng người giống như bao cát bắn ra ngoài, ánh sáng trên người trở nên ảm đạm, không chết cũng bị thương.Máu trên mặt đất không ngừng chìm vào huyết ảnh trên người hắn, trong nháy mắt, huyết ảnh trở nên vô cùng nồng nặc.Tang Đông bỗng phát ra tiếng rống rung trời, thanh thế của hắn vì thế mà mạnh hơn trước vài phần!Tang Đông, phệ huyết thần văn của hắn là thần văn thích hợp nhất trên chiến trường, nó có thể không ngừng hấp thu tiên huyết chuyển hóa thành thần lực.

Ở trên chiến trường hắn chính là một cỗ máy giết chóc, đấu pháp vô cùng dã man, không biết tới mệt mỏi, chỉ cần nơi nào có máu thì hắn có thể tiếp tục chiến đấu.Khác với mấy thủ tịch còn lại, Tang Đông chính là một kẻ cuồng chiến đấu, bình thường không thể nhìn thấy bóng dáng hắn ở trong môn phái, nơi hắn thích nhất chính là chiến trường.Mấy năm nay Thiên Hoàn không có đại chiến nhưng tiểu chiến ở biên cảnh đều có bóng dáng của hắn.Nếu như nói Lê Tiên Nhi là người có thiên phú xuất sắc nhất Thiên Hoàn, là đệ tử có thực lực mạnh nhất thì Tang Đông chính là gia hỏa có lực sát thương kinh khủng nhất trong bốn vị thủ tịch.Tang Đông tấn công vô cùng mạnh mẽ tạo cho Uyên Lao chiến bộ áp lực cực lớn.Hắn giống như một con trâu điên không biết mệt mỏi, không ngừng tấn công trận địa địch.Cho dù là Uyên Lao chiến bộ sắt thép lúc này cũng xuất hiện khe hở.-----------------------------Tả Mạc nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên dưới thì thở phào nhẹ nhõm.Chỉ cần đến chậm hơn chút thì nguy hiểm to rồi.Dưới tình huống như vậy mà Uyên Lao chiến bộ vẫn còn chưa sụp đổ đã nói lên được đây là một đội quân có kỉ luật vô cùng sâm nghiêm.

Nếu đổi lại là một chiến bộ khác mà gặp phải những cao thủ của Thiên Hoàn chỉ sợ đã sớm tan tành.Khi số lượng cao thủ đủ nhiều thì trừ khi chiến bộ cũng có cao thủ áp trận, bằng không thì chịu thiệt chính là chiến bộ.

Cao thủ với thực lực cá nhân siêu cường khiến bọn họ có thể thoải mái di chuyển trong chiến bộ và chủ động trong chiến đấu, chiến bộ chỉ có thể bị động ứng chiến.

Nếu nhân số của đối phương ít vậy chiến bộ với ưu thế nhân số chỉ cần không tiếc thương vong là có thể giết chết đối phương.

Nhưng nếu cao thủ tới đông mà chiến bộ lại khuyết thiếu cao thủ thì chiến bộ sẽ gặp phải nguy hiểm.Tình huống trước mặt chính là như thế.Cao thủ Thiên Hoàn đã dốc toàn lực, Uyên Lao chiến bộ tinh nhuệ như vậy mà bị áp chế tới mức kết thành chiến trận cũng khó.Tả Mạc thấy vậy thì thầm sợ hãi, về sau phải cấp cho đám người mẹ trẻ Biệt Hàn mấy cao thủ, nếu không gặp phải loại tình huống như này thì thật quá nguy hiểm.Ưu thế của chiến bộ là tấn công trực diện đại quy mô, chiến đấu trong phạm vi nhỏ như này thì không thể bằng cao thủ thần lực có thân pháp linh hoạt, công kích cường hãn được.Uyên Lao chiến bộ mệt mỏi đã xuất hiện kẽ hở.Mắt Tả Mạc bỗng nheo lại!Hắn nhìn thấy một lão giả.Trong chiến trường hỗn loạn, người này giống như đi bộ nơi sân vắng, vô cùng thong dong tự tại.

Tốc độ của hắn không nhanh nhưng người xung quanh không ai có thể ngăn cản được hắn nửa bước.Một tiểu đội bảy người không chút do dự đánh về phía lão giả, quang mang do chiến trận phát ra vô cùng chói mắt.Lão giả không có bất cứ động tác gì, tiểu đội bảy người ở trong quang mang chiến trận ầm ầm hóa thành bảy hỏa cầu.Hắn thản nhiên đi tiếp, không nhìn xuống dưới chân, một bước đạp vào trong cấm chế.Ngay khi mọi người đều cho rằng cấm chế sẽ phát động thì phù văn của cấm chế dưới chân đột nhiên sáng ngời, ngay sau đó, ánh sáng bùng nổ với tốc độ kinh người lan tràn bốn phía.Nơi hắn đi qua, bất luận là cấm chế sáng hay tối, phù văn không cái nào lọt lưới, tất cả đều trở nên sáng ngời!Mặt đất của doanh địa hiện lên vô số phù văn.Toàn bộ cấm chế đều được phát động!Chương 835 : Thiên Hoàn đại trưởng lãoConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Mắt Tả Mạc hơi nheo lại.Chiến trường đang diễn ra vậy mà lại xuất hiện một khoảng yên lặng, mọi người đều bị biến cố trước mặt làm cho ngây ra.Rầm rầm âẦm!Từ trong doanh địa vô số ngọn lửa bốc lên, liên miên không dứt, doanh địa lớn như vậy hoàn toàn bị bao phủ bởi biển lửa.

Sóng khí bất ngờ bùng nổ làm nhiều chiến sĩ không kịp đề phòng bắn ngược về phía sau, tất cả chiến trường loạn hết cả lên.Tả Mạc hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc hắn cũng biết lão đầu kia là ai rồi.Thiên Hoàn đại trưởng lão!Ngoại trừ lão gia hoả Thiên Hoàn đại trưởng lão sắp thành tinh kia thì còn ai có được trình độ kinh khủng như thế, còn ai có thể trong nháy mắt đem toàn bộ cấm chế bố trí ở doanh địa kích nổ được chứ?Chiêu này của đại trưởng lão làm Tả Mạc vô cùng sốc.

Trình độ bố trí phù trận của Tây Huyền không cao, những cấm chế được bố trí trong doanh địa cũng không cao nhưng trong nháy mắt kích nổ toàn bộ cấm chế thì cần phải có trình độ kinh khủng như thế nào chứ!Quả nhiên không hổ là người am hiểu thần văn nhất đương đại!Chiêu này ngay cả Tả Mạc cũng cảm thán không bằng, hắn chắc chắn bản thân không làm được như thế.Uyên Lao chiến bộ không am hiểu cấm chế, cấm chế bày ra cũng không cao nên may mắn không xuất hiện thương vong quá lớn.

Nếu thay là Mạc Vân Hải, trận địa cấm chế cùng nhau nổ như này…Tả Mạc không rét mà run!Cấm chế bùng nổ tạo ra biển lửa làm Uyên Lao chiến bộ hoàn toàn xáo trộn, doanh địa chìm trong biển lửa.Trong ánh lửa không biết ai rướn cổ gào lên: “Bảo vệ đại nhân!”

Rất nhanh, từ các góc của trận địa, tiếng rống giận vang lên không dứt.“Bảo vệ đại nhân!”

“Bảo vệ đại nhân!”…Trong biển lửa, những bóng dáng ngoan cường đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ, thần trang trên người họ có thể chống lại ngọn lửa.

Bọn họ không chút chần chừ, không lùi mà tiến phóng về phía trung tâm của trận doanh.Trong khói lửa bọn họ cố gắng chạy thật nhanh, mặt bị khói hun đen xì, tóc bắt đầu quăn lại, gương mặt đầy vết thương không lộ ra chút sợ hãi nào.

Dọc đường bọn họ nhanh chóng hợp thành đội hình, giờ phút này, tu dưỡng chiến thuật siêu cường của bọn họ đã được thể hiện ra rất rõ.Binh sĩ do sóng khí bùng nổ bắn ra ngoài vừa rơi xuống đất liền bò dậy, không chút do dự xông vào trong biển lửa.Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động, Uyên Lao chiến bộ đúng là tinh nhuệ!Đúng vào lúc này biến cố chợt phát sinh.Ầm!Trong ánh lửa, một cột sáng màu đỏ thẳng tắp giống như kiếm phóng lên cao.

Cột sáng to khoảng một trượng, thẳng tắp, cho dù là ánh lửa khắp trời cũng không thể che lấp được hào quang của nó.Kiếm ý!Kiếm ý thật mạnh!Tang Đông dừng bước, nghiêm túc nhìn lên trời, lúc này gương mặt giống như dã thú của hắn cũng không khỏi hiện ra sự hốt hoảng.Cột sáng màu đỏ tựa như một thanh tuyệt thế hảo kiếm đang thể hiện khả năng của mình, nó như muốn đâm thủng bầu trời, kiếm ý vô cùng mạnh mẽ khiến trời đất vạn vật buồn bã thất sắc!Xung quanh cột sáng, vô số đạo kiếm quang chói mắt tàn phá bừa bãi, ngay cả ngọn lửa cũng bị kiếm mang kinh khủng chém thành từng mảnh nhỏ.Người này…Tang Đông không nghĩ tới trên đời này lại có người khiến hắn cảm nhận được áp lực kinh khủng như vậy.

Chỉ có từ trên người đại trưởng lão hắn mới cảm nhận được áp lực tương tự.Bên trong cột sáng, một bóng người đang nâng kiếm dần bay lên cao.Vi Thắng!Hầu hết mọi người đều từng nghe qua cái tên rất nổi tiếng này nhưng chưa ai gặp mặt hắn.

Vi Thắng Mạc Vân Hải, một trong những người mạnh nhất thiên hạ, là kiếm tu cực mạnh ngoài Côn Luân!

Tên của hắn chính là truyền kì.Cường giả như vậy mới có được phong thái này!Đúng lúc đó, mọi người của Thiên Hoàn không có thời gian để cảm khái, bọn họ đồng loạt biến sắc, mỗi người đều có ảo giác rằng Vi Thắng đang nhìn mình!Người có thực lực hơi yếu còn nghĩ bản thân bị phong toả.Chỉ có đám người Tang Đông mới biết rằng ảo giác này là do áp lực của đối phương tạo ra, sắc mắt bọn họ đồng loạt trở nên rất khó coi, điều này nói lên rằng thực lực của Vi Thắng đã đạt tới tình trạng vô cùng khủng khiếp!Bên trong cột sáng màu đỏ, Vi Thắng chậm rãi nâng thí thần huyết kiếm trong tay lên.Chỉ trong nháy mắt, cột sáng màu đỏ không ngừng tập trung vào huyết kiếm trong tay Vi Thắng làm cho người ta có ảo giác toàn bộ cột sáng đang rung động mãnh liệt như sắp sụp đổ tới nơi.Khi ánh sáng cuối cùng bị hút vào trong huyết kiếm, huyết kiếm giống như bị đốt vậy, phát ra ánh sáng vô cùng yêu dị.Nó rực sáng làm người ta không thể nhìn thẳng được.Vốn trong không trung tràn ngập kiếm ý làm người ta thấy ớn lạnh tựa như bị huyết kiếm trong tay Vi Thắng hút mạnh.

Nhưng điều đó không khiến người ta cảm thấy gáng nặng trong lòng nhẹ bớt đi mà ngược lại còn khiến người ta cảm thấy trống vắng lạ thường, điều này khiến người ta có dự cảm mãnh liệt rằng một kích tiếp theo sẽ tựa như cuồng phong vũ bão vậy!Giữa không trung, Vi Thắng bỗng mở mắt, cặp mắt tựa như huyết lưu ly phản chiếu vạn vật thế gian.Cổ tay khẽ run lên chém ra một kiếm.Một đạo kiếm mang màu đỏ chói mắt bỗng sáng lên trong mắt mọi người.Tựa như toàn bộ ánh sáng của trời đất đều bị một kiếm này che đi.Biển lửa đang hừng hực thiêu đốt doanh địa dưới một kiếm này đồng loạt im hơi lặng tiếng.

Trong ánh lửa, Uyên Lao chiến bộ và mọi người trợn tròn mắt, bọn họ không kịp phản ứng.Mục tiêu một kiếm này của Vi Thắng chính là đại trưởng lão.Đại trưởng lão ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, ngón tay vươn ra điểm vào hư không một cái.Một chùm sáng đầy tinh tế giống như mạng nhện bùng nổ ở trên đầu ngón tay hắn, những chùm sáng này dày đặc chi chít giống như dây leo điên cuồng sinh trưởng, với tốc độ kinh ngươi lan tràn ra bên ngoài.Thần văn!Hai mắt Tả Mạc một lần nữa nheo lại, sinh trưởng ở đầu ngón tay đại trưởng lão chính là một khoả thần văn!Trời ơi!Đây là thủ đoạn gì chứ!Đây là lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy có người ở trong không trung phác hoạ ra một khoả thần văn.

Tả Mạc nghẹn họng nhìn trân trối, đừng nói phác hoạ ở trong không trung, chỉ cần phác hoạ trong đầu thôi hắn đã cảm thấy vô cùng khó khăn rồi!Một khoả thần văn hình thành giữa không trung!Trong nháy mắt khi thần văn thành hình, sấm sét trên trời vang lên ầm ầm, mây đen áp đỉnh giống như ngày tận thế vậy.Kiếm mang màu đỏ mà Vi Thắng đánh ra lao tới chém vào thần văn!Thần văn ông ông rung động!Rồi đột nhiên quang mang vạn trượng sáng lên, quang mang như kiếm đâm thủng tầng mây dày đặc trên đỉnh đầu, vô số sấm sét đang di chuyển trong tầng mây như muốn tìm chỗ phát tiết, vài chục tia sét to bằng cánh tay trùng điệp đánh vào kiếm mang của Vi Thắng.Kiếm mang sáng bóng phát ra ánh sáng yêu dị giãy dụa trong chốc lát rồi ầm ầm sụp đổ!Vậy mà thần văn vẫn còn tiếp tục sinh trưởng!Chùm sáng giống như dây leo vậy, không ngừng sinh trưởng, nó sinh trưởng dọc theo thân thể của đại trưởng lão, không ngừng có chùm sáng chui vào trong cơ thể hắn, trên mặt đại trưởng lão không hề hiện ra chút thống khổ nào.Trong nháy mắt đại trưởng lão đã được thần văn bao phủ hoàn toàn, cả người trở nên mơ hồ không rõ.Sấm sét trên trời càng thêm kinh khủng, không ngừng có tia sét to đánh vào thần văn nhưng những chùm sáng mảnh khảnh kia lại giống như có thể hút được sấm sét, không hề xảy ra chút biến hoá nào.Vi Thắng có chút dộng dung, một kiếm vừa rồi của hắn là đã trải qua súc thế, cơ hồ đạt tới trạng thái đỉnh cao vậy mà vẫn không thể làm gì được đối phương.Mạnh thật!Mắt Vi Thắng nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão đang được bao phủ trong thần văn, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương cũng đang nhìn về phía mình.Trong lòng Vi Thắng không hề có cảm giác sợ hãi, ngược lại chiến ý không ngừng thiêu đốt trong người!Có thể gặp được đối thủ mạnh như vậy chính là may mắn quá lớn!------------------------------Tả Mạc cũng rất sốc!Hắn chưa từng nghĩ tới có người lại có thể đạt tới trình độ thần văn kinh khủng và đáng sợ như thế.

Một kiếm của đại sư huynh đã trải qua súc thế, có thể nói là ngang trời xuất thế, hắn vô cùng kinh hãi nhưng một kiếm đáng sợ như thế lại không thể làm đối phương lay động chút nào.Trình độ cao thấp giữa song phương được thể hiện rõ!Lúc này không cho phép hắn nghĩ nhiều thế.Trận đánh này sẽ quyết định tới tương lai của Mạc Vân Hải!Tả Mạc hít một hơi thật sâu, chiến ý tăng vọt, gầm lên một tiếng giận dữ: “Giết!”

Hắn lập tức bay về phía đại trưởng lão, A Quỷ bám sát theo sau, những người khác lập tức bay đi, mọi ngươi tự tìm lấy đối thủ của mình.

Chiến đấu ở cấp độ này bọn họ không thể nhúng tay vào được, thủ tịch và hoàn chủ trên mặt đất mới là mục tiêu của bọn họ.Tình hình chiến đấu lập tức rơi vào thế giằng co.Đây chính là trận hỗn chiến đầu tiên giữa các cao thủ sau tai hoạ thiên liệt!Trong chiến trường không lớn này đang tập trung toàn bộ cao thủ của Mạc Vân Hải và Thiên Hoàn.

Uyên Lao chiến bộ không ngừng bị đẩy ra khỏi chiến trường, thực lực của bọn họ ở trong chiến trường như này đã không thể phát huy được tác dụng gì nữa.

Dư âm mỗi kích mà các cao thủ này phát ra đều không phải là thứ mà bọn họ có thể chấp nhận nổi.Cái này không liên quan gì tới ý chí.Doanh địa nhỏ bé, mật độ cao thủ dày đặc tới mức kinh người, chiến đấu vô cùng kịch liệt, sóng khí ngưng thực giống như sắt thép, như một chiếc cày sắt xới tung mặt đất lên.

Toàn bộ nham thạch chỉ cần hơi lớn một chút đều vỡ vụn sau đó tan thành bụi.Tiếng nổ không dứt bên tai giống như mưa vậy, chưa bao giờ dừng lại.Toàn bộ doanh địa chỉ có một nơi yên tĩnh không hề có chút tiếng động nào.Trung tâm của doanh địa!Trên không trung của trung tâm doanh địa, ba bóng người xếp thành hình chữ phẩm đang bao vây đại trưởng lão giấu mình ở trong thần văn.Bốn người cứ như thế giằng co, không nói một lời.Tả Mạc tập trung thần lực, thần trang không thể nào thừa nhận được thái dương thần lực mạnh mẽ ầm ầm hoá thành một ngọn lửa, từng mảnh một rơi khỏi người Tả Mạc.

Nửa trên của Tả Mạc hiện ra, toàn thân giống như quét một lớp kim dịch, cơ bắp hiện lên màu ám kim, góc cạnh rõ ràng, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ.

Trong mắt hắn hiện lên hoa văn thái dương, nhìn qua thì thấy vô cùng uy nghiêm và lãnh đạm.́n kí xiềng xích trên trán A Quỷ phát ra quang mang nhàn nhạt, tử mang trong mắt nồng nặc như thực chất.

Bất tử quỷ giống như thuỷ tinh màu tro được bao phủ bởi một tầng tử diễm nhàn nhạt, lặng lẽ thiêu đốt.

Nàng tựa như đang giấu mình trong màn đêm vô tận, rõ ràng đang ở trước mắt nhưng lại khiến người ta không thể nào nắm bắt được vị trí cụ thể của nàng.Vi Thắng vẫn cầm kiếm đứng đo, thí thần huyết kiếm trong tay giống như một con mãnh thú há rộng miệng hít vào thở ra mãnh liệt.Hô, tê, hô, tê…Tiếng hít thở kì dị mang theo sức mạnh khiến người ta khiếp sợ.Chỉ có Vi Thắng mới có thể cảm nhận được huyết kiếm trong tay đang trở nên rất hưng phấn.

Hiển nhiên, địch nhân trước mặt làm nó cảm thấy hưng phấn.Ở sâu trong lòng Vi Thắng bỗng hiện ra một cảm giác thèm máu vô cùng mãnh liệt, từng chút một không ngừng tấn công tâm linh hắn.Tâm thần Vi Thắng vẫn như cũ không có chút kẽ hở nào, bàn tay hắn nắm chặt lấy thí thần huyết kiếm đang rung lên.Tuyệt thế hung kiếm trong tay không thể nào khiến tâm thần hắn xao động.Ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão được bao phủ trong thần văn.Chương 836 : Tiểu hỏa .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Đại trưởng lão thở dài nói: “Mạc Vân Hải đúng là ngọa hổ tàng long.

Thiên Hoàn có tới trăm ngàn đệ tử trẻ tuổi nhưng có thể đạt tới cảnh giới như Tiên Nhi cũng chỉ có một người.

Không ngờ Mạc Vân Hải lại có tới ba người, ngay cả lão phu cũng không khỏi thèm thuồng.”

Tả Mạc cười gian nói: “Làm gì tới mức đó, nếu đại trưởng lão tới Mạc Vân Hải của chúng ta, cái khác không nói, ngài có thể chọn bất cứ vị trí nào, hơn nữa sở học thần văn của đại trưởng lão sẽ được phát dương quang đại.”

Giọng Tả Mạc đầy vẻ trêu chọc nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ khiến người ta cảm thấy không thích hợp chút nào.Đại trưởng lão lắc đầu cười nói: “Tả tiên sinh thật là hài hước.

Sau hôm nay, Mạc Vân Hải từ thịnh chuyển sang suy, tương lai không thể nào sáng sủa bằng Thiên Hoàn được.

Nếu như các vị có thể gia nhập Thiên hoàn thì ta đồng ý nhường lại vị trí đại trưởng lão này.”

Tả Mạc khẽ than: “Ta luôn bội phục những người đạt tới cấp độ tông sư như đại trưởng lão, không nghĩ tới hôm nay lại phải dùng tới binh đao để nói chuyện, không khỏi khiến người ta cảm thán vận mệnh vô thường.

Tại hạ đang suy nghĩ nếu Thiên Hoàn không còn đại trưởng lão, không còn Lê Tiên Nhi thì sẽ có kết quả như nào?”

Song phương nói chuyện đều rất cảm khái về vận mệnh nhưng câu nào cũng như đao, đều dùng khả năng chém gió của mình tạo áp lực với đối phương.Đại trưởng lão cười dài một tiếng rồi nói: “Tả tiên sinh nói không sai, trận chiến ngày hôm nay liên quan tới vận mệnh song phương.

Nếu ta chết trận, Thiên Hoàn sẽ suy tàn, mà nếu Tả tiên sinh bỏ mình thì Mạc Vân Hải cũng tự sụp đổ.

Tả tiên sinh quá tự tin đó, tự mình mạo hiểm, đúng là không nên!

Ngày hôm nay lão phu không muốn sống trở về, Tả tiên sinh không nên trông chờ vào may mắn.”

Tả Mạc kiệt ngạo mỉm cười nói: “Rung cây dọa khỉ ai cũng làm được, muốn mạng ta không một ngàn thì cũng tám trăm.

Lão thất phu có khả năng thì tới đây!

Ta chiều hết!”

Khí thế song phương không ngừng tăng mạnh.Đến lúc này, mọi người đều biết lời nói đã không thể nào khiến đối thủ dao động, ý chí song phương cực kì kiên quyết, vậy chắc chắn sẽ chỉ còn một bên đứng vững rồi.Ánh mắt Vi Thắng sắc như kiếm, thí thần huyết kiếm nắm chắc trong tay, trên thân kiếm loang lổ vết máu, không khí xung quanh cũng tràn ngập mùi máu tanh.Chiến ý trong cơ thể hắn hừng hực, đại trưởng lão trước mặt chính là cường giả mạnh hơn hắn.

Trận chiến ngày hôm nay nếu như hắn có thể sống sót thì sẽ bước thêm một bước dài trên con đường kiếm đạo!Gần đây, không ngừng tu luyện trong biển máu của thí thần huyết kiếm, hắn đã mơ hồ cảm nhận được dấu hiệu đột phá.Trong vô thức, hắn cảm thấy trận chiến trước mắt này chính là cơ hội để hắn đột phá.Mạch máu trong cơ thể cũng nhảy lên theo nhịp hô hấp của con hung thú thí thần huyết kiếm, Vi Thắng ngược lại cảm thấy rất bình tĩnh, hắn bỗng mở miệng nói: “Sư đệ, để ta lên trước nhé!”

Tả Mạc hơi kinh ngạc song khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt của đại sư huynh thì lập tức hiểu ra.Đại sư huynh muốn dùng trận chiến này để xác định kiếm đạo của bản thân!Chẳng biết tại sao, trong lòng Tả Mạc tràn ngập cảm động, đại sư huynh lúc nào cũng trung thành với bản tâm, lúc nào cũng kiên định trên con đường kiếm đạo, không bao giờ biết sợ, không hiềm gian nguy.“Sư huynh cẩn thận!”

Tả Mạc không nói nhiều, mặc dù biết như thế rất nguy hiểm nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của đại sư huynh thì hắn biết đại sư huynh đã quyết tâm rồi.Đây là một nam nhân xuất thân từ kiếm phó, vô cùng thành kính kiếm!Không cuồng nhiệt sùng bái, chỉ lặng lẽ kiên trì theo đuổi.

Không mê muội sức mạnh, không theo đuổi cường đại, từ đầu đến cuối chỉ kiên định con đường kiếm đạo theo đuổi.Cực vu kiếm, cực vu tâm!Đây chính là con đường hắn đi, đây chính là mục tiêu hắn theo đuổi.Nhìn đại sư huynh đứng thẳng như kiếm, Tả Mạc bỗng nghĩ tới ngọc giản mà đại sư huynh đưa cho mình ở Vô Không Sơn.Bên trong có những lời kiên quyết như sắt thép, đó không phải là niềm tin của đại sư huynh Vi Thắng sao?Trong lòng Tả Mạc vô cùng kính nể, ở vào thời đại sát phạt chỉ nói tới lợi ích như này, một người như đại sư huynh trước sau chỉ kiên trì theo đuổi lý tưởng và niềm tin của mình là quá hiếm hoi.Vi Thắng chậm rãi nâng huyết kiếm trong tay lên.Đại trưởng lão lắc đầu: “Nhóc con, ngươi không phải là đối thủ của lão phu.”

“Ta biết.”

Vi Thắng trầm giọng nói: “Thế nhưng nếu như không thử thì có vài thứ ta không bao giờ biết được.”

Đại trưởng lão hơi ngẩn ra, một lát sau mới nói: “Cũng may ngươi không phải là đệ tử của Côn Luân.”

Vi Thắng không hỏi đại trưởng lão nói vậy là có ý gì, thần lực trong cơ thể hắn được vận tới cực hạn, ánh mắt nghiêm nghị, thí thần huyết kiếm vung lên đâm về phía đại trưởng lão!Không có bất cứ kỹ xảo nào, không có bất cứ biến hóa nào, giống như đệ tử mới học kiến, rất đơn giản đâm ra một kiếm cơ bản!Nhưng một chiêu đâm cơ bản này lại có vẻ đẹp không gì sánh bằng, không thể nào diễn tả bằng lời.Dường như toàn bộ ánh sáng của trời đất đều bị động tác đơn giản này thu hút vậy.Thí thần huyết kiếm trong tay Vi Thắng phát ra tiếng ong ong đầy sung sướng.Tiếng ong ong kì lạ này như từ sâu dưới lòng đất phát ra, mặt đất dưới chân mọi người cũng ong ong run rẩy.Trên mặt đất, mọi người đang chiến đấu không khỏi chấn động nhìn về phía Vi Thắng trên trời, ánh mắt trở nên ngơ ngác.

Không riêng gì mặt đất, không khí cũng ong ong run rẩy với tần suất tương tự.Toàn bộ không gian cũng đang run rẩy.Loại run rẩy này vô cùng kì quái, có thể dễ dàng truyền vào cơ thể người.

Kẻ có thực lực hơi yếu thì cảm thấy đầu váng mắt hoa, mà những cường giả có thực lực cường hãn thì mặt lộ vẻ hoảng sợ.Một đạo kiếm mang đỏ như máu không chút chói mắt với tốc độ bình thường đâm về phía đại trưởng lão.Quang mang trong mắt đại trưởng lão đại thịnh, nhịn không được khen: “Kiếm hay!

Không nhiễm bụi trần!

Nhắm thẳng vào kiếm đạo!”

Trước đó hắn đã dự đoán được thực lực của Vi Thắng nhưng không ngờ tới nam tử nhìn qua có chút giản dị này lại có thể mang tới cho hắn chấn động mạnh như vậy.

Chiêu kiếm này mặc dù không thể so sánh mức độ hoa mỹ với chiêu kiếm trước đó nhưng cảnh giới của nó lại cao hơn chiêu trước một bậc.Đối mặt với chiêu kiếm như vậy, hắn không đám thả lỏng, hít vào một hơi thật sâu, từng biến hóa nhỏ của thế giới thông qua thần văn truyền vào trong đầu hắn, cảm giác nắm giữ mọi thứ tự nhiên sinh ra.“Khai thiên!”

Bên trong thần văn vang lên một tiếng quát khẽ.Tả Mạc bỗng có cảm ứng, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên đầu, con ngươi không khỏi co rút lại, chỉ thấy lúc này trên trời đang hiện ra từng vòng sóng gợn.

Rất nhanh, sóng gợn trở nên mãnh liệt, bầu trời như muốn sôi lên.Đây là…Tả Mạc trợn mắt há hốc mồm.Chỉ thấy bầu trời sôi trào bỗng trở nên vô cùng tối tăm, tinh không rộng lớn thâm sâu hiện ra trên đỉnh đầu.Đấu chuyển tinh di!Loại thực lực cường đại chỉ tồn tại trong truyền thuyết này lại đang diễn ra trước mắt, song phương đang giao chiến phía dưới không khỏi hoảng sợ thất sắc, vô thức ngừng chiến đấu.Đúng lúc này, vài điểm sáng bỗng xuất hiện.Những điểm sáng này tới rất nhanh, trong chớp mặt đã tới trước mặt.Ầm!Trên bầu trời vô số hỏa diễm rực sáng, giống như mưa rơi xuất hiện ở trên đỉnh đầu mọi người.“Hư Thiên Ly Hỏa!”

Trong thức hải của Tả Mạc, Bồ yêu thất thanh hô lớn nhưng câu tiếp theo của hắn khiến Tả Mạc suýt chút nữa thì sốc chết: “Nhanh, ném tiểu hỏa ra!”

Ném tiểu hỏa ra…Tả Mạc suýt chút nữa thì bị câu nói không đầu không đuôi này của Bồ yêu làm cho hồ đồ, cũng may phản ứng của hắn rất nhanh, vừa nghe Bồ yêu nói thế liền biết đây chắc chắn là chuyện tốt.

Hư thiên ly hỏa hắn cũng biết, đây là một loại hỏa diễm vô cùng lợi hại, nghe đồn nó chỉ tồn tại ở sâu trong hư không.

Phiêu phù trong hư không, lặng lẽ thiêu đốt, một lần thiêu đốt là cả vạn năm.Chẳng lẽ…Lúc này không phải là lúc để nghĩ ngợi, tiểu hỏa liền xuất hiện trong tay Tả Mạc.Trong đám nhỏ, tiểu hỏa và tiểu hắc là hai đứa không có sức chiến đấu.

Tiểu hắc còn tốt, nó có khả năng tầm bảo nên được dùng nhiều.

Cho tới bây giờ, tác dụng duy nhất của tiểu hỏa là làm nơi xả giận cho Tả Mạc.

Gần đây lúc nào cũng nguy hiểm, Tả Mạc sợ tiểu hỏa có chuyện nên đem nó bỏ vào trong giới chỉ.Tiểu hỏa đơn giản ngủ như chết trong giới chỉ, hình dạng ngày càng béo tròn.Lúc tiểu hỏa xuất hiện trong tay Tả Mạc nó vẫn đang ngủ.Tả Mạc thấy vậy liền mạnh mẽ nhào nặn một hồi.

Thân thể tiểu hỏa không ngừng biến hóa thành các loại hình dạng, nó mơ màng mở mắt, vừa nhìn thấy Tả Mạc thì an tâm nhắm mắt muốn ngủ tiếp.Bộ dáng cứ tự nhiên đi, thích làm gì thì làm, dù sao thì nó vẫn phải ngủ đã.Tả Mạc thấy thế thì hét lớn một tiếng: “Con ngoan, dậy nhanh, lên nào!”

Dứt lời tay liền phát lực, tiểu hỏa giống như nộ tiễn phóng về phía hư thiên ly hỏa trên bầu trời!Khí lưu gào thét, tiểu hỏa tròn vo cuộn sóng lướt đi.Phiền chết được!

Cha muốn nặn thì nặn…

Đang ngủ say mà phải cố gắng mở mắt đã là nể mặt cha lắm rồi…

Oa…

Oa…

Cái này là…

A!

A!

A!...

Chuyện gì đã xảy ra vậy?Tiểu hỏa vừa mở mắt thì trợn tròn nhìn.Làm sao…

Làm sao đang ngủ mà thế giới lại trở nên đáng sợ như này…Gan nó vốn nhỏ liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ khiếp vía, thiếu điều quay người chạy trối chết.Nhưng nó còn chưa kịp có phản ứng gì thì ngọn hư thiên ly hỏa đầu tiên đã ở trước mặt nó.Phốc!Hư thiên ly hỏa chìm vào trong thân thể tròn vo của tiểu hỏa, thân thể tròn vo của tiểu hỏa bỗng cứng đờ.Một cảm giác thoải mái chưa từng có phát ra từ trong cơ thể, nhiệt lưu ấm áp dào dạt truyền khắp thân thể nó.

Cảm giác thoải mái không gì sánh bằng này giống như mỹ thực vô cùng ngon làm nó lập tức trầm mê trong đó.Hư thiên ly hỏa được triệu hoán từ trong hư không vô tận giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, dồn dập bay về phía tiểu hỏa.Phốc phốc phốc!Hư thiên ly hỏa giống như mưa chìm vào trong thân thể tròn vo của tiểu hỏa, tiểu hỏa không ngừng bị bắn trúng, cả người giống như một cái sàng không ngừng rung lên mãnh liệt.Vẻ mặt say sưa của nó lập tức trở nên cứng đờ, á, thân thể cũng trở nên cứng đờ.Mỗi một ngọn hư thiên ly hỏa chìm vào trong cơ thể tiểu hỏa thì thể hình của nó lại to hơn một chút.Đại trưởng lão chỉ triệu hoán được hơn một ngàn hư thiên ly hỏa, trong nháy mắt, thân thể của tiểu hỏa đã to hơn trước cả chục lần, nó giống như khí cầu bị thổi phồng lên vậy.

Vẻ ngoài của nó càng thêm đỏ rực, xinh đẹp, rất khả ái.Mỗi ngọn hư thiên ly hỏa chính là một luồng nhiệt lưu lan ra khắp cơ thể nó.Một ngọn tiếp một ngọn làm tiểu hỏa không kịp có phản ứng gì.Cảm giác thật tốt…Hạnh phúc sao lại tới bất ngờ như vậy…

Thế nhưng làm sao để tiếp tục đây?!Tiểu hỏa vừa mới mở mắt nhìn thế giới đáng sợ thì đã bị hư thiên ly hỏa đập cho choáng váng đầu óc, nó không kịp đưa ra bất cứ phản ứng gì.Nếu có thể mang theo cảm giác tốt đẹp này vào giấc ngủ thì thật hoàn mỹ…Tiểu hỏa mơ mộng nghĩ ngợi hoàn toàn không để ý tới vô số gia hỏa đang trợn mắt há hốc mồm nhìn lên bầu trờiChương 837 : Đại trưởng lão thiêu đốt .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Tả Mạc ngửa mặt nhìn thân thể tiểu hoả trên đầu đang bành trướng gấp mấy chục lần, nhìn tới mức trợn mắt há mồm.Đó là hư thiên ly hoả đấy!Trong truyền thuyết ở sâu trong hư không vô tận có hư thiên ly hoả thiêu đốt cả vạn năm!

Ngay cả Tả Mạc cũng không dám để hư thiên ly hoả dính vào người.Thái dương thần hoả dương cương bá đạo, nếu tu luyện ở sâu bên trong hoặc ở trung tâm của thái dương thì thần hoả so với hư thiên ly hoả còn mạnh hơn gấp nhiều lần, thái dương thiêu đốt đâu chỉ ngàn vạn năm?Nhưng trước mắt, thái dương thần hoả trong cơ thể Tả Mạc lại không thể mạnh bằng hư thiên ly hoả này.Vậy mà tiểu hoả lại có thể thôn phệ được hư thiên ly hoả!Mặc dù nghe Bồ yêu nói thế Tả Mạc liền có dự đoán nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn giật nảy mình.

Ai ya, xem ra mấy đứa con mình chẳng có đứa nào kém cả!Trong lòng Tả Mạc không khỏi dương dương tự đắc.Đại trưởng lão càng thêm bất ngờ, gia hoả tròn vo như khí cầu này làm sao có thể thôn phệ được hư thiên ly hoả chứ?Người khác có thể không biết sự lợi hại của hư thiên ly hoả nhưng hắn thì sao không biết được chứ?

Lúc hắn triệu hồi hư thiên ly hoả từ sâu trong hư không vô tận, hắn đã phải cố gắng hết sức, hi vọng có thể thuần hoá được hư thiên ly hoả để bản thân sử dụng.Hư thiên ly hoả sinh ra ở sâu trong hư không, là một trong thần hoả của thiên hạ.Nhưng bất luận hắn nỗ lực thế nào cũng không thể thuần phục được hư thiên ly hoả.

Hư thiên ly hoả có rất nhiều đặc tính của hư không, hoả tính lại vô cùng mãnh liệt, hắn từng thí nghiệm nhiều lần, bất luận hắn dùng thứ gì chỉ cần nhiễm một chút hư thiên ly hoả thì thứ đó sẽ nhanh chóng bị thiêu đốt thành tro bụi rồi tan biến vào hư không.Đại trưởng lão nghĩ hết cách nhưng không thể làm được gì nên chỉ có thể biến nó thành sát chiêu của mình.Cho nên khi hắn nhìn thấy tiểu hoả tròn vo có thể thôn phệ mấy ngàn ngọn hư thiên ly hoả thì không khỏi trợn mắt há hốc mồm.Nhìn qua thì tiểu hoả rất béo, béo tới mức tròn trùng trục, đại trưởng lão không thể nhận ra lai lịch của tiểu hoả nhưng có một điểm không thể nghi ngờ, có thể thôn phệ hư thiên ly hoả chắc chắn chính là kì thú hiếm thấy trong thiên hạ!Quả nhiên trên tay Tả Mạc có rất nhiều lá bài chưa lật.Ánh mắt đại trưởng lão không kìm được mà nhìn về phía đại trưởng lão, trong mắt hắn thiếu niên nhìn qua không có chút đặc biệt này càng ngày càng trở nên thâm sâu khó lường!Nhưng giờ phút này hắn không có nhiều thời gian để nghĩ, không có hư thiên ly hoả ngăn cản, một kiếm kia của Vi Thắng đã tới trước mặt.Sở học về thần văn của đại trưởng lão đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, mặc dù xuất hiện biến cố bất ngờ nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều.Tầng mây trên đỉnh đầu đã biến mất một lần nữa lại xuất hiện, dày đặc.“Lôi!”

̀m ầm, toàn bộ tầng mây giống như tỉnh giấc, vô số ngân xà quay cuồng, bầu trời rực sáng.Thần văn xung quanh thân thể đại trưởng lão dần sáng lên.̀m ầm âẦm!Một tia sét to bằng cánh tay từ trên trời giáng xuống, vô cùng chuẩn xác đánh trúng vào kiếm mang của Vi Thắng!̀m ầm âẦm!Trong chớp mắt, vài chục tia sét liên tiếp đánh trúng kiếm mang của Vi Thắng.Kiếm mang của Vi Thắng bị vài chục tia sét đánh trúng thì ầm ầm sụp đổ!Đại trưởng lão khẽ thở phào một cái, kiếm mang vừa rồi chỉ cách hắn có trăm trượng, có thể nói là vô cùng nguy hiểm.

Nói thật, hắn không hề khinh thường Vi Thắng nên vừa ra tay đã dùng tới hư thiên ly hoả, nhưng không ngờ tới đang thuận lợi thì bị Tả Mạc chen ngang phá hỏng.Mặc dù sấm sét đã ngăn cản được kiếm mang nhưng đại trưởng lão biết hắn đã mất đi tiên cơ.Quả nhiên, đạo kiếm mang thứ hai của Vi Thắng đã đến trước mắt.Một đạo kiếm mang hầu như không khác gì so với lúc nãy, cũng ong ong run rẩy làm người ta khiếp sợ nhưng hiển nhiên so với vừa rồi thì hung hiểm hơn nhiều, huyết sắc trên kiếm mang càng thêm ngưng thực!Mắt đại trưởng lão nheo lại, ánh mắt càng trở nên ngưng trọng.Ở viền của kiếm mang màu đỏ đã có thêm một tầng hắc ám, người hơi vô tâm chỉ sợ khó có thể phát hiện ra điều này.

Đại trưởng lão vô cùng quen thuộc với tầng hắc ám mỏng manh này!Hư không vô tận!Vi Thắng lại có thể đưa hư không vô tận hoá vào trong kiếm ý của bản thân!Hắn sốc.Ầm!Sấm sét từ trên trời không ngừng đánh trúng kiếm mang nhưng những tia sét vô cùng dũng mãnh kia khi chạm vào kiếm mang thì lại biến mất không còn chút dấu vết nào, kiếm mang lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.Tầng hắc ám mỏng manh kia lại giống như động không đáy, toàn bộ tia sét đều bị hút vào trong đó.Quả nhiên!Đại trưởng lão biết suy đoán của bản thân không nhầm, thiếu niến trước mặt đã khiến hắn bị sốc, tuổi còn trẻ như vậy mà có thể đạt trình độ như này, thật quá lợi hại!Trong lòng đại trưởng lão vô cùng cảm khái, Mạc Vân Hải bừng bừng sinh cơ, cũng chỉ có Côn Luân mới có thể so sánh với nó.Hắn có chút hâm mộ.Chút hâm mộ này chỉ hiện ra trong giây lát rồi rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là sát cơ lạnh lẽo!Những thiếu niên thiên tài này nếu chờ bọn họ có đủ lông cánh thì đó chính ngày tàn của Thiên Hoàn.

Chỉ có thể thừa lúc những thiếu niên này còn chưa phá kén chui ra, bóp chết bọn họ từ trong trứng nước thì mới có thể đảm bảo an toàn cho Thiên Hoàn!Trong lòng đại trưởng lão chẳng có chút tâm tư ái tài nào, chỉ có sát cơ nồng nặc ngưng thực!Từ nhỏ hắn đã lớn lên ở Thiên Hoàn, tình yêu đối với Thiên Hoàn sớm đã thấm vào trong xương cốt.Nếu chỉ có hi sinh mới đổi được cơ hội, nếu chỉ có hi sinh mới đổi được tương lai, nếu chỉ có hi sinh mới khiến Thiên Hoàn thức tỉnh lòng tin và ý chí chiến đấu vậy hãy dùng máu của bản thân đi!Vì Thiên Hoàn!Đại trưởng lão ngẩng đầu, ánh mắt hắn trở nên kiên định sắt thép, trong nháy mắt này sự già nua của tuổi tác đã biến mất.

Trong vô thức, hắn nhớ lại thời niên thiếu hăng hái nhiệt huyết, nhớ lại những năm tháng hào hùng bên cạnh huynh đệ có chung chí hướng, nhớ lại lúc còn trẻ mọi người đồng thanh thề bảo vệ Thiên Hoàn…Những khuôn mặt xa lạ mà quen thuộc kia giờ đã xa, giờ đây chỉ còn mỗi hắn còn sống.Lời thề năm đó vẫn còn văng vẳng bên tai.Trong cuồng phong, đại trưởng lão gầy gò sống lưng bỗng thẳng tắp, giống như lúc hắn còn trẻ vậy.Khí thế cuộn trào mãnh liệt giống như thuỷ triều, không chút kiêng dè ầm ầm khuếch tán lan ra.Hắn như một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, rực sáng tới mức người ta không thể nào nhìn thẳng được!Bên trong thần văn, đại trưởng lão vươn ngón tay điểm vào kiếm mang trước mặt một cái.Tê!Ba chùm sáng sáng ngời từ trong thần văn bắn ra, điên cuồng sinh trưởng, đan xen quấn lấy nhau, tốc độ nhanh như chớp, nghênh đón kiếm mang đang bay tới!Chỉ có Tả Mạc mới có thể nhìn rõ ba chùm sáng đang đan xen quấn lấy nhau trong không trung chính là một loại phù văn nào đó!Tốc độ của ba chùm sáng quá nhanh, nhìn qua giống như những chùm sáng thông thường.Ba!Chùm sáng chuẩn xác bắn trúng kiếm mang nhưng khiến Tả Mạc giật mình chính là chùm sáng lại giống như dây leo nhanh chóng quấn quanh kiếm mang, chúng nó lấy một loại phương thức huyền ảo mà quấn quanh kiếm mang.Hư không vô tận có thể thôn phệ vạn vật lại bị những chùm sáng mảnh khảnh này trói buộc.Trong nháy mắt, chùm sáng đã quấn quanh toàn bộ kiếm mang.Ba!Chùm sáng và kiếm mang đồng thời nổ tung.Nhưng chùm sáng đứt gãy không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn nhanh như chớp bay về phía Vi Thắng!Vi Thắng chỉ thấy mắt hoa đi, đại trưởng lão ra tay cơ hồ không thể nào theo kịp, các loại thần văn và phù văn được lão vận dụng tới cực hạn, hạ bút thành văn, liên tục thay đổi!

Trước đó, hắn chưa bao giờ nghĩ tới thần văn lại có thể sử dụng như vậy, nếu chỉ là kẻ quan chiến chỉ sợ bản thân không kìm được liền vỗ tay tán thưởng.Nhưng hắn lại phải đối mặt với nó.

Chỉ cần người hơi thiếu ý chí mà gặp phải thủ đoạn giống như quỷ thần này của đại trưởng lão chỉ sợ khó tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.Vi Thắng không hề sợ hãi, tính cách hắn vốn cứng cỏi, càng bị chèn ép thì càng cứng, gặp mạnh càng mạnh.Hít vào một hơi thật sâu, mắt thoáng trùng xuống.Không ngờ, nhanh như vậy đã phải dùng tới chiêu kia rồi…Hắn biết rõ thực lực của đại trưởng lão cao hơn mình, trận chiến này sẽ rất gian nan.

Hắn cũng đã sớm có sự chuẩn bị nhưng vẫn không ngờ tới nhanh như vậy bản thân đã phải sử dụng tuyệt chiêu.Thí thần huyết kiếm trong tay dường như cảm nhận được chiến ý của Vi Thắng càng rung động mạnh.Mùi máu tươi nồng nặc phát ra từ trên thân kiếm, xung quanh Vi Thắng như tràn ngập máu tươi.

Huyết sắc nồng đậm đáng sợ với tốc độ kinh người lan tràn khắp mọi nơi.Trong nháy mắt, mọi người như đang ở trong địa ngục màu đỏ vậy.Bầu trời nhiễm huyết, mặt đất khô cứng mất đi sức sống, sát ý lạnh thấu xương lan tràn trong gió.Tuyệt thế hung kiếm tích lũy vạn năm rốt cuộc cũng hiện hình!Vẻ mặt Vi Thắng trở nên nghiêm nghị, trong đôi mắt giống như huyết lưu ly không còn sự bình tĩnh thong dong nữa, thay vào đó là biển máu sâu không thể lường đang cuộn trào mãnh liệt đầy kích động!Ba ba ba!Sóng khí màu đỏ lấy Vi Thắng làm trung tâm ầm ầm khuếch tán, chùm sáng đang nhào tới trước mặt lập tức ầm ầm sụp đổ.Dị biến trước mắt không làm đại trưởng lão xao động.Sóng khí màu đỏ hung ác độc địa vọt tới trước mặt hắn, hắn ngay cả đầu ngón tay cũng không động, sóng khí liền giống như sóng dữ vỗ vào mặt đá, ầm ầm tan vỡ, biến mất không chút dấu vết!Hai mắt đại trưởng lão rực sáng, hắn không màng tất cả mà thiêu đốt thần lực, lần đầu tiên thần văn quanh người hắn hiện ra vẻ hoàn mỹ!Sự hoàn mỹ chỉ tồn tại trong lý thuyết vậy mà lại xuất hiện trong thực tế.

Cảm giác cường đại chưa từng có tràn ngập khắp cơ thể hắn!Toàn bộ trời đất đều nằm trong lòng bàn tay hắn!Hắn có thể cảm nhận được sự cường đại của đối phương, so với lúc nãy thì cường đại hơn nhiều, khí tức mà huyết kiếm phát ra giống như khí tức của hoang thú viễn cổ vừa mênh mông vừa hung tàn.

Nếu vừa rồi hắn còn có chút khiếp sợ thì giờ phút này hắn chẳng cảm thấy kinh ngạc chút nào.Bởi vì hắn đã cường đại hơn!Không nói tới huyết kiếm của Vi Thắng đang phát uy, nếu cả ba người đối phương cùng lên hay thêm những người khác nữa hắn cũng không run sợ.Toàn bộ thiên địa đều đang nằm trong tầm kiểm soát của hắn!Thần văn mới là thiên đạo chân chính!Chỉ cần thần văn hoàn mỹ thì nó có thể khống chế một giới, bản thân cũng có thể tự thành một giới, không gì không làm được, nó là bất khả chiến bại!Giờ đây, thứ mà cả đời hắn theo đuổi đang do hắn thực hiện, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác vui sướng.

Xúc tu của khỏa thần văn hoàn mỹ này đã vươn tới từng ngóc ngách của giới, bất cứ biến hóa nào dù là nhỏ nhất của giới đều hiện rõ trong đầu hắn.Ở trong giới này hắn chính là chúa tể!Trong truyền thuyết, cường giả viễn cổ có thể hủy trời diệt đất, hái trăng thu sao.Giờ phút này, hắn rốt cuộc cũng đã bước vào lĩnh vực này!Trong lòng vui sướng khiến hắn nhịn không được ngửa mặt cười dài.“Ha ha ha ha…”

Tiếng cười của hắn không lớn nhưng trong nháy mắt đã vang vọng khắp các ngóc ngách của giới, cả giới đều có thể nghe rõ tiếng cười này.Hai người Tả Mạc và Tằng Liên Nhi đồng loạt biến sắc, mặt vàng như nghệ.Hai người đều có truyền thừa thần lực hoàn chỉnh, bọn họ biết đây là cái gì.

Ngay cả cường giả ở thời đại viễn cổ có thể tiến vào cảnh giới này cũng không nhiều.Thần chi lĩnh vực! (Lĩnh vực của thần)Chương 838 : Ta là vua của Mạc Vân Hải!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Tả Mạc và Tằng Liên Nhi bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều cảm nhận được sự kinh hãi trong mắt đối phương.Lĩnh vực của thần đó!Đã bao năm rồi không xuất hiện cường giả cấp bậc này chứ?Thực lực mà đại trưởng lão biểu hiện ra không phải sức người có thể chiến thắng được!

Trong truyền thuyết, cường giả tiến vào lĩnh vực này có thể dễ dàng phá hủy thậm chí giam cầm một giới.Rất đáng sợ!Tả Mạc từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất lúc này cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Giờ phút này bóng dáng gầy gò của đại trưởng lão như bao trọn toàn bộ trời đất, tạo cho người ta tầng tầng áp lực, ngay cả khí thế đang không ngừng tăng lên của đại sư huynh vẫn còn thua kém rất xa.Ngược lại với sự kinh hoảng của đám người Tả Mạc, bên Thiên Hoàn đều lộ ra vẻ mừng rõ.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn đại trưởng lão đang đứng giữa trời, tất cả chỉ hận không thể quỳ bái.Vi Thắng cũng có thể cảm nhận được sự cường đại của đối phương.Lúc trước hắn vẫn nắm bắt được vị trí của đối phương, bây giờ rõ ràng đại trưởng lão chẳng khác gì lúc nãy nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện ra bất luận bản thân cố gắng thế nào cũng không thể nào nắm bắt bóng dáng được đại trưởng lão.

Đại trưởng lão giống như tan vào trong thiên địa, không còn chút dấu vết dấu vết nào.Thí thần huyết kiếm trong tay hắn rung lên mãnh liệt.Nó rung lên như điên vậy, giống như đang cố gắng liều mạng thoát khỏi bàn tay Vi Thắng.Tay Vi Thắng vững như bàn thạch, không chút xao động.Hắn có thể cảm nhận được lúc này biển máu vô biên vô hạn trong thí thần huyết kiếm đang gào rống giận giữ, toàn bộ biển máu như muốn sôi lên, huyết lãng chồm lên cao tới ngàn trượng!Thế giới bên trong kiếm trở nên vô cùng bạo động.Bị cường giả thần cấp kích thích, thí thần huyết kiếm tức giận, nó giống như một con hoang thú khát máu hung tàn đang bị trêu tức.Nó đã uống không biết bao nhiêu máu cường giả lẽ nào lại sợ cao thủ thần cấp!Sao phải xoắn!Vi Thắng vung thí thần huyết kiếm trong tay lên, dựng thẳng ở trước mặt, hắn khẽ nói với thân kiếm: “Ngươi cũng không cam lòng sao?”

Ong!Huyết quang trên thân kiếm đột nhiên tăng vọt!Tầm mắt của Vi Thắng lập tức bị huyết quang vô biên vô tận bao phủ, huyết quang phóng lên trời cao, xuyên thủng tầng mây.Trong huyết quang, Vi Thắng nhìn thấy vô số hình ảnh.Một thanh kiếm bình thường bị máu huyết rơi vãi khắp trời của cường giả nhiễm phải, nó bắt đầu sản sinh ra chút linh tính.Chiến đấu, giết chóc, uống máu tươi.Càng ngày nó càng mạnh.Máu tươi làm nó tham lam, khiến nó tàn bạo.

Nó thích cảm nhận sức mạnh trong máu tươi, nó thích cường đại, nó thích chiến thắng, nó thích máu tươi của chiến thắng.Qua bao đời chủ nhân, nó không ngừng bị phong ấn, bị cố gắng phá hủy.Nó vẫn không chút e sợ, nó vẫn không cúi đầu, nó vẫn khát máu tàn bạo, nó không để ý tới tất cả, nó kiêu ngạo bất tuân!Thí Thần Huyết Kiếm!Cái tên này chính là vinh quang và trách nhiệm, từ nay về sau sứ mệnh của nó là thí thần.

Từng người từng người một, cường giả thần cấp cũng bị nó hút khô.Vạn năm cô đơn, nó giống như mãnh thú đang ngủ say.Ý chí kinh người của Vi Thắng rốt cuộc cũng đánh thức được nó từ trong giấc ngủ say tỉnh lại.

Nhưng, những chiến đấu kia nó đều ngoảnh mặt xem thường.Ngay khi Côn Luân thái cổ thần kiếm tái hiện hào quang thì nó mới hoàn toàn thức tỉnh.Khát vọng chiến đấu một lần nữa bùng lên mãnh liệt trong nó.Mà hôm nay, sau vạn năm nó mới có thể gặp được một vị cường giả thần cấp, nó run rẩy mừng rỡ, nó phẫn nộ, khát vọng và tham lam ngủ say cả ngàn năm hoàn toàn bộc phát.“Ngươi cũng không cam lòng sao?”

Những lời này của Vi Thắng đã đưa nó quay ngược về thời viễn cổ rộng lớn cường đại kia.Huy hoàng của nó, vinh quang của nó!Sức mạnh ngủ say vạn năm, kiêu ngạo ngủ say vạn năm, chiến ý ngủ say vạn năm giống như núi lửa ầm ầm bạo phát!Cam lòng?Không!Nó không cam lòng!Một tiếng rít gào hung bạo vang vọng trong đầu Vi Thắng.Thí thần!

Chỉ hai chữ này thôi cũng đủ làm nó kích động!Cảm nhận được sát ý mãnh liệt từ trên thân kiếm truyền tới, cảm nhận được sự thèm khát cả vạn năm của huyết kiếm.Vi Thắng trầm giọng nói: “Đã thế thì cùng nhau chiến đấu đi!”

Máu tươi nóng bỏng giống như dung nham từ chuôi kiếm chui vào trong người Vi Thắng, hắn không cự tuyệt, hắn biết rõ trận chiến này có ý nghĩa sinh tử, không chỉ mình hắn mà còn bao gồm cả đám người Tả Mạc.Đại trưởng lão cường đại tới cực hạn, bây giờ mục tiêu của hắn chính là giết sạch toàn bộ cao thủ của Mạc Vân Hải!Nếu tất cả cao thủ ở đây đều bị đại trưởng lão giết chết thì Mạc Vân Hải sẽ lập tức sụp đổ.Lúc này không phải là lúc so đấu nữa mà đã chuyển thành sinh tử chiến rồi!Máu tươi chui vào trong cơ thể hắn ẩn chứa sức mạnh vô cùng cuồng bạo, đây là máu tươi của vô số cao thủ thần cấp trộn với nhau, trải qua vạn năm lắng động, sức mạnh trong đó không những không biến mất trái lại còn dung hợp với nhau để trở nên cường đại hơn.Đối với Vi Thắng, những máu tươi mang theo sức mạnh cuồng bạo mà cường đại này giống như thuốc độc vậy.Nhưng giờ phút này Vi Thắng không cự tuyệt.Lúc bình thường, hắn nguyện ý giãy giụa trong biển máu để có thể cảm ngộ kiếm ý của bản thân chứ không nguyện ý hấp thu sức mạnh này.

Hắn chỉ quan tâm tới kiếm chứ không quan tâm tới sức mạnh, hắn muốn nhìn thấy cực hạn của kiếm.Nhưng giờ đây bọn họ đã bị dồn vào bước đường cùng.Chênh lệch giữa song phương là rất lớn, hắn không thể nào ngờ tới đại trưởng lão lại không màng tất cả mà thiêu đốt thần lực như vậy.

Kết quả của việc thiêu đốt này chỉ có một đó chính là bản thân mất hết sức mạnh.Thế nhưng đại trưởng lão hoàn toàn có thể giết sạch bọn họ trước khi sức mạnh bản thân biến mất.Máu tươi nóng hổi tùy ý lưu động trong cơ thể hắn, cảm giác thiêu đốt mãnh liệt như muốn hủy đi ý chí của hắn.Vi Thắng kêu lên một tiếng buồn bực, thân thể thẳng tắp của hắn bỗng run lên.Huyết châu chi chít dày đặc từ trong người hắn tràn ra, toàn bộ thân thể hắn lập tức bị một lớp màng máu bao phủ từ đầu tới chân.Máu tươi sền sệt chuyển động dọc theo thân thể hắn.------------------------------Trong mắt Tả Mạc tràn ngập sự khiếp sợ.Hắn đã dự đoán được trận chiến này rất gian nan nhưng không ngờ được lại gian nan tới mức này!

Thực lực của đại trưởng lão không làm hắn quá khiếp sợ, hắn khiếp sợ chính là quyết tâm của đại trưởng lão.Đây là điều duy nhất hắn tính sai.Hắn không ngờ đại trưởng lão lại muốn đồng quy vu tận với bọn họ!Đúng là một lão giả đánh kính!Tả Mạc nhìn bóng dáng gầy gò trên trời kia.

Trong mắt mọi người, bóng dáng gầy gò kia giờ đây đã trở nên vô cùng cao lớn, con người này có thể vì Thiên Hoàn mà vất bỏ tính mệnh, lão xứng đáng nhận được sự tôn kính của thiên hạ.Không ai có thể ngờ được, khi mà toàn bộ cường giả trên thế giới đều bị hệ thống sức mạnh mới làm cho suy sụp thì vẫn có một cường giả không bị.

Đại trưởng lão chính là cao thủ tuyệt đỉnh duy nhất năm xưa mà đến thời đại thần lực vẫn có thể đứng trên đỉnh cao!Hắn bỏ ra mấy chục năm bế quan để sáng tạo ra thần văn chi học hiện tại của Thiên Hoàn.Dù cho lúc này song phương là địch nhưng Tả Mạc vẫn vô cùng tôn trọng đại trưởng lão.Quá lợi hại!Nhưng giờ này Tả Mạc không có thời gian để cảm khái.

Trước mắt chính là thời khắc sống còn, nhìn về phía bầu trời, ánh mắt hắn nhanh chóng trở nên dữ tợn!

Trở nên vô cùng hung ác!Nếu không ngăn đại trưởng lão lại, mọi người đều sẽ phải chết, đều sẽ phải chết!Không ai có thể thoát được!Sức mạnh giữa song phương không chỉ ở một cấp độ!Mọi người đều sẽ chết!Kết luận này không ngừng tấn công tâm trí của Tả Mạc.

Mắt hắn thoáng nhìn qua đại sư huynh, thân thể không khỏi run lên, máu tràn lên não! (huyết áp cao 🙂))Đại sư huynh đang liều mạng!Không!Không…Mắt hắn mờ đi, thoáng nhìn qua A Quỷ, thoáng nhìn qua chim ngốc, Tằng Liên Nhi, Tông Như…Bản thân từng nói phải bảo vệ A Quỷ, bản thân từng nói phải bảo vệ mọi người…Kẻ phải liều mạng chính là mình.Đây là trách nhiệm của mình.Hai câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu Tả Mạc, từng chút một tơ máu lan tràn trong mắt hắn.Tả Mạc cúi đầu nói như mê: “Phải liều mạng là mình!

Đây là trách nhiệm của mình!”

Hắn cố gắng lặp lại: “Không sai, phải liều mạng chính là mình, đây là trách nhiệm của mình!”

“Ta phải bảo vệ A Quỷ!

Ta phải bảo vệ mọi người!

Ta phải bảo vệ Mạc Vân Hải!”

Hắn nói chắc như đinh đóng cột!Tả Mạc ngẩng đầu, tơ máu như màng nhện bao phủ mắt hắn, bỗng hắn dang hai tay, dùng hết khí lực toàn thân rống lên một tiếng.“Ta là vua của Mạc Vân Hải!”…“Ta là vua của Mạc Vân Hải!”

“Ta là vua của Mạc Vân Hải!”

“Ta là vua của Mạc Vân Hải!”…Tiếng rống đầy giận dữ của Tả Mạc vang vọng khắp tầng mây, quanh quẩn trong không gian.Hai mắt Tả Mạc đỏ kệch nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão, không chút tôn kính, không chút e sợ, chỉ có quyết tâm và chiến ý đang hừng hực thiêu đốt, sự hung hãn thường ngày vẫn bị che lấp giống như hồng thủy nhanh chóng nhấn chìm lý trí của hắn.Đi nào!Lão đầu!Tả Mạc nhe răng gầm gừ, cả người hắn toát ra vô số ngọn lửa màu vàng, hắn không chỉ điên cuồng thôi động thần lực mà còn điên cuồng thôi động thái dương tinh chủng.Thái dương tinh chủng vẫn chậm rãi chuyển động, thái dương bổn nguyên từ trong đó ồ ồ chảy ra thấm vào trong cơ thể Tả Mạc.

Cơ thể Tả Mạc tràn ngập sức mạnh, thần lực trở nên cuồng bạo rất nguy hiểm!Lão thất phu, chỉ có ngươi biết thiêu đốt sao!Tả Mạc bắt đầu thiêu đốt thần lực, giống như hỏa diễm bừng cháy vậy.“Đi nào!

Lão đầu!”

Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi, gương mặt càng trở nên dữ tợn hơn, hai mắt sung huyết, hắn đã rơi vào trạng thái điên cuồng.

Thần lực ầm ầm thiêu đốt, hỏa diễm khắp người ầm ầm bùng cháy.Thái dương thần hỏa nóng bỏng hừng hực thiêu đốt, hắn giống như mặt trời trên cao phát ra quang mang vạn trượng!Không!

Không đủ!

Như vậy vẫn còn chưa đủ!Toàn bộ thần lực trong cơ thể đều bị thiêu đốt tới cực hạn, sức mạnh duy nhất hắn có thể hấp thu được chính là từ thái dương tinh chủng nhưng bất luận Tả Mạc thôi động như nào thì thái dương tinh chủng vẫn chuyển động một cách chậm rãi!Con bà ngươi!Nhanh hơn chút đi…Chết tiệt!Chút lý trí còn sót lại của Tả Mạc nói cho hắn biết bản thân lúc này vẫn không thể mạnh bằng đại trưởng lão!Không đủ!

Vẫn chưa đủ!Sự lo lắng khiến Tả Mạc rơi vào trạng thái điên cuồng, hắn điên cuồng thôi động thần lực xung kích thái dương tinh chủng.Không thể để A Quỷ chết!

Không thể để mọi người chết!Không thể!Chết cũng không thể!Tả Mạc liều mạng không còn chút cố kị nào nữa, trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại câu nói này.Thái dương tinh chủng vẫn chậm rãi chuyển động, tốc độ chuyển động của nó có tăng lên đôi chút nhưng vẫn không thể làm Tả Mạc thỏa mãn.

Bị bức tới đường cùng, Tả Mạc giống như một con sư tử đang phẫn nộ, hắn không dùng thần lực thôi thái dương tinh chủng mà lại dùng thần lực thiêu đốt điên cuồng va chạm với thái dương tinh chủng!Sức mạnh!

Ta muốn sức mạnh!Thần lực trong cơ thể hắn với tần suất kinh người không ngừng xung kích thái dương tinh chủng, rốt cuộc phía ngoài thái dương tinh chủng đã có vết rạn!Tả Mạc phát điên không những không ngừng lại mà càng thêm điên cuồng thôi động thần lực va chạm với thái dương tinh chủng.Vết rạn từng chút một mở rộng.Rắc!Thái dương tinh chủng ầm ầm sụp đổ!Chương 839 : Lý do chiến đấu .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132“Ta là vua của Mạc Vân Hải!”…“Ta là vua của Mạc Vân Hải!”

Tiếng gào vang vọng không gian nhưng đại trưởng lão lại làm lơ như không nghe thấy.Lúc này đại trưởng lão vô cùng kích động, bước vào thần chi lĩnh vực, cảm giác toàn bộ thiên hạ đều ở trong lòng bàn tay thật tuyệt diệu, khó có thể dùng lời để diễn tả, nó không ngừng xung kích tâm hồn hắn.Nhưng lúc này khiến hắn chú ý tới không phải là niềm vui vì bước vào thần chi lĩnh mà là thần lực của bản thân!

Đại trưởng lão bỗng phát hiện ra không những thiên hạ vạn vật đều nằm trong lòng bàn tay mà thần lực đang thiêu đốt trong cơ thể cũng đang nằm trong lòng bàn tay hắn.Những ảo diệu trước đó khó mà thấy được giờ đây lại hiện ra vô cùng rõ ràng, vô số chí lý của thiên địa giống như nước chảy hiện ra trong đầu hắn, rất nhiều chỗ nghi hoặc không thể giải thích giờ đây trở nên vô cùng sáng sủa.Cảnh giới mới, tầm mắt mới.Trong lòng hắn chợt động, một lần nữa xem kĩ lại thân thể mình.Vô số tin tức xuất hiện trong đầu hắn, tâm niệm vừa động thần văn trong cơ thể liền lặng lẽ biến hóa.

Thần lực đang điên cuồng thiêu đốt nhanh chóng ổn định trở lại.Không sai, chính là ổn định!Thần lực đang trong trạng thái thiêu đốt bỗng trở nên ổn định một cách kì lạ, không hề có cảm giác không thể khống chế như trước.

Mà theo biến hóa của thần văn, thân thể vừa bị tổn thương đang không ngừng được chữa trị.

Cùng lúc đó, tạp chất ẩn dấu trong huyết nhục của hắn nhanh chóng bị thần lực luyện hóa, huyết nhục gân cốt toàn thân không ngừng được cải tạo, cuối cùng hóa thành một thần văn rất kì dị.Lấy thân làm văn!Cảm giác cường đại chưa từng có tràn ngập mỗi tấc cơ thể hắn.Thì ra là thế!

Thì ra là thế!Đến lúc này mà đại trưởng lão vẫn còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra thì hắn không xứng là đại trưởng lão nữa rồi!

Cảm giác vui sướng mãnh liệt lan tràn trong lòng hắn, hắn nhìn thế giới mới trước mặt mà mừng tới phát khóc.Không ai có thể ngờ được, để bước vào thần chi lĩnh vực, bước quan trọng nhất chính là phải thiêu đốt thần lực!Bản thân đã phải khổ sở bao nhiêu năm để tìm ra bước quan trọng này vậy mà khi bản thân quyết tâm hi sinh thì lại “chó ngáp phải ruồi.”

Hóa ra chỉ có thiêu đốt thần lực mới có thể khiến sức mạnh bản thân đột phá về chất, từ đó bước vào thần chi lĩnh vực!Ghi chép về thần chi lĩnh vực chỉ có vài lời, đa phần đều là miêu tả sự cường đại và lợi hại của nó, có rất ít nội dung thực tế, đại trưởng lão cũng không biết rốt cuộc làm thế nào để đạt tới thần chi lĩnh vực.

Là cường giả tuyệt đỉnh duy nhất còn tồn tại của thời đại linh lực, tích lũy của hắn rất thâm hậu, người khác không thể so sánh được.

Hắn chỉ còn cách thần chi lĩnh vực một bước chân.Nhưng chính một bước này lại xa xăm như không thể với tới.Chỉ có thực sự bước vào thần chi lĩnh vực thì mới có thể cảm nhận được sự cường đại của thần chi lĩnh vực, cảm giác được trời đất đều nằm trong lòng bàn tay.Chỉ mất một lúc, những tổn thương mà việc thiêu đốt thần lực mang lại đã được hắn chữa trị xong.

Cảnh giới của hắn nhanh chóng ổn định lại, thân thể càng cường đại hơn, chỉ cần cho hắn một khoảng thởi gian để tích lũy thì hắn tin bản thân sẽ trở nên kinh khủng hơn rất nhiều lần!Bởi vì hắn biết rõ thần lực của bản thân sẽ tăng trưởng nhanh chóng.Thần chi lĩnh vực, đây chính là một ranh giới.Chỉ có cường giả thần cấp mới thực sự là cao thủ thần lực tuyệt đỉnh!Thảo nào đại trưởng lão lại mừng quá mà khóc, hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý hi sinh, không ngờ không phải hi sinh mà còn trở thành vị cường giả thần cấp đầu tiên trong vạn năm qua.Thiên Hoàn!Thiên Hoàn sẽ trở nên cường đại nhất từ trước tới nay!Bước vào thần chi lĩnh vực, tuổi thọ của hắn tăng mạnh, hắn có thể sống tới ba ngàn năm.Có thể bảo vệ Thiên Hoàn an toàn trong ba ngàn năm!Có thể nói hiện tại cao thủ thần lực chính là lực lượng mang tính chiến lược lợi hại nhất, chỉ cần hắn không chết thì ngay cả Côn Luân cường đại cũng không dám động thủ với Thiên Hoàn.

Cường giả thần cấp có thể dùng sức mạnh bản thân để hủy diệt, giam cầm một giới!

Khoảng cách giữa cường giả thần lực và cao thủ thần lực là không thể vượt qua và cũng không thể dùng số lượng để bù đắp.Với sức mạnh hiện tại hắn có thể giết sạch đám gia hỏa Mạc Vân Hải kia.“Ha ha ha ha!”

Dù là người trầm ổn nhưng đại trưởng lão vẫn không kìm được mà cất tiếng cười to.Bỗng đại trưởng lão a lên một tiếng, ánh mắt chuyển từ trên người Vi Thắng sang Tả Mạc, mắt bỗng trợn tròn.Mắt Tả Mạc trống rỗng vô thần giống như người bị rút mất hồn phách vậy.Không tốt!Sắc mặt đại trưởng lão khẽ biến, cảm giác nguy hiểm đột nhiên hiện ra.

Hắn không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào thì trước mắt đột nhiên rực sáng.Ầm!Chỗ Tả Mạc đứng bỗng có một cột lửa màu vàng sáng rực phóng lên cao, toàn bộ bầu trời bừng sáng, tầng mây đen dày đặc trên đầu như bông vải bị đốt cháy, ngọn lửa màu vàng nhanh chóng thiêu đốt sạch sẽ.Bóng đêm bị đuổi đi, một vầng thái dương từ từ hiện ra.Trong cột lửa màu vàng bỗng phát ra tiếng chim hót, chín con tam túc kim ô bay lượn xung quanh cột lửa.Trong cột lửa quần áo Tả Mạc tan nát, thân thể như do vàng lỏng đúc thành, phiêu phù trong cột lửa.

Đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão.Hỏa diễm kinh người ầm ầm toát ra từ bên trong cơ thể Tả Mạc, cột lửa này hoàn toàn là lửa từ trong cơ thể Tả Mạc toát ra mà thành.Hỏa diễm vô cùng bá đạo!Thần lực thật cường đại!Sắc mặt đại trưởng lão đại biến, cột lửa trước mặt giống như một mặt trời chói chang vậy!

Nếu nó mất đi sự trói buộc thì giới này lập tức sẽ biến thành biển lửa, không ai có thể thoát được!Nhưng rất nhanh sắc mặt của đại trưởng lão đã bình thường trở lại, giới này có tồn tại hay không hắn cũng chẳng quan tâm.Trong mắt hắn hiện lên sự tiếc nuối, thực là đáng tiếc, một thiên tài như vậy mà lại sắp ngã xuống.

Thiêu đốt như thế hiển nhiên đã vượt quá sức chịu đựng cực hạn của thân thể Tả Mạc, kết quả cuối cùng chỉ có thể là biến thành tro tàn.

Cũng là thiêu đốt thần lực, đại trưởng lão có thể bước vào thần chi lĩnh vực là do tích lũy của hắn đủ thâm hậu, hậu tích bạc phát*.

Mà tích lũy của Tả Mạc chắc chắn là không nhiều, thiêu đốt như vậy chỉ sợ sẽ dẫn tới hình thần câu diệt.(*): công việc có chuẩn bị đầy đủ thì mới tốt được.Nhưng vào lúc nguy hiểm dám đứng ra nhận trách nhiệm thật sự không hổ là vua của Mạc Vân Hải.Trong lòng đại trưởng lão vô cùng tán thưởng Tả Mạc, nếu Thiên Hoàn có loại đệ tử như này chỉ sợ hắn sẽ dốc lòng tài bồi.Đáng tiếc, hắn không phải là đệ tử Thiên Hoàn…Lúc này đại trưởng lão đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, kết quả Tả Mạc phải chết đã được định sẵn, mối họa lớn nhất của Thiên Hoàn rốt cuộc cũng được giải quyết.

Mạc Vân Hải mất đi Tả Mạc dù cho không có Thiên Hoàn cũng sẽ tự động sụp đổ.Đại trưởng lão vô cùng tin tưởng vào thực lực bản thân.Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, một nụ cười hiện trên môi.------------------------------“Thiếu gia!”

A Quỷ nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang bốc cháy hừng hực kia, mắt nàng không thể dời khỏi bóng dáng ấy.Nàng không chút do dự, tử hỏa hiện ra trên cốt giáp.Tử hỏa thăm thẳm phát khí tức kinh người.Tử hỏa càng ngày càng thịnh, khí tức phát ra càng ngày càng kinh khủng, ánh mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Tả Mạc ở phía đối diện, vẻ mặt bình tĩnh, trên môi nàng hiện ra một nụ cười.Nàng không kinh hãi, không đau lòng, không bi thống, đôi mắt nàng như nhìn thấu sự đời, bình tĩnh như nước.Bất luận phía trước là cái gì nàng đều sẽ đồng hành với thiếu gia.Không rời không vứt bỏ!Mặc dù có chết cũng chết chung một chỗ, đó cũng là một loại hạnh phúc.Ba ba ba!Xiềng xích màu tím đại biểu cho bất tử thần phạt phá băng chui ra.Xiềng xích từ bên trong cơ thể A Quỷ chui ra giống như tử xà quỷ dị quấn quanh bao phủ toàn bộ cốt giáp.Không gian xung quanh nàng từng chút một bị tử diễm thôn phệ.Hắc ám sâu thăm vô tận theo xiềng xích bị tử diễm đốt cháy dần mở rộng ra.Màu xám trắng từng chút một bao phủ toàn bộ mắt nàng, ánh mắt vẫn chưa bao giờ rời khỏi bóng dáng kia.Thân này nguyện hãm trong gông xiềng hắc ám chỉ để đồng hành cùng ngươi.-------------------------------Tằng Liên Nhi nhìn lên bầu trời, sự sợ hãi trên mặt đã biến mất, khí tức kinh khủng của bốn người bên trên ép xuống làm nàng không thở nổi.Đệ tử Thiên Hoàn cũng không thể thừa nhận áp lực kinh người như thế, tất cả đều lùi lại.Uy áp quá cường đại, cảm giác áp bách giống như thiên địa đang dồn nén làm người ta hít thở không thông.Nhưng đám người Tằng Liên Nhi không lui lại.Nhìn chằm chằm vào Tả Mạc đang ở trong liệt hỏa, Tằng Liên Nhi bỗng nở nụ cười nói khẽ: “Ta có nên tham gia náo nhiệt này không?

Tên gia hỏa này mà chết thì về sau không thể song tu nữa, trận chiến này sẽ không còn giá trị nữa, đúng là không tìm được lý do mà…”

Nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, Tằng Liên Nhi lại lẩm bẩm nói: “Ồ, thân là ma tộc, lâm trận chạy trốn là vô cùng nhục nhã, ma tộc có rất nhiều đấu pháp liều mạng, được rồi, vì vinh quang của ma tộc, đây là một lí do không tồi…”

“Không được song tu, lão nhân này thật đáng chết, ồ, đây cũng là một lí do không tồi…”

“Mấy người Mạc Vân Hải kia cũng tốt, tên kia cũn tốt, đây cũng là một lý do không tồi…”

“Hic, tốn sức quá, được rồi, không nghĩ nữa, những lý do này tạm đủ rồi!”

Tằng Liên Nhi ngẩng đầu, cả người đứng thẳng, váy xòe màu đỏ đã có chỗ rách nát không gió tự bay phất phới.

Nàng giống như hoa hồng giữa mùa đông giá rét, vào lúc nguy hiểm như này, vẻ đẹp kiều diễm điên đảo chúng sinh của nàng vẫn khiến người ta không thể bỏ qua.Khí thế của Tằng Liên Nhi không ngừng tăng mạnh!Một vành trăng khuyết lạnh lẽo xuất hiện ở phía sau lưng nàng.Ba!Trăng khuyết tan vỡ thành vô số khối rồi chìm vào trong cơ thể Tằng Liên Nhi.Thân thể Tằng Liên Nhi bỗng run lên mãnh liệt, hai mắt nhắm chặt, lông mi cong vút khẽ nhíu lại thể hiện nàng đang phải chịu đựng đau đớn vô tận.Một lát sau, thân thể của nàng ngừng run lên, bình thường trở lại.Một nụ cười vô cùng tà mị hiện lên trên khóe môi nàng, giống như hoa hồng hé nở giữa mùa đông.Nàng mở mắt, trong mắt hiện lên hai vành trăng sáng.------------------------------Tông Như vẫn đang nhìn lên bầu trời, ánh mắt ấm áp giống như ánh nắng, nụ cười hiền hòa.Lời nói kiên định vang vọng trong cơn mưa lôi điện không ngừng kích động trong lòng hắn.“Tông Như phát nguyện, thề không thành phật, lấy kim cương thân bảo vệ sự an toàn của đại nhân!”

Vứt bỏ phật tử nguyện.Lấy kim cương thân bảo vệ sự an toàn của đại nhân!Những lời này đã sớm ăn sâu vào tiềm thức của hắn.Mắt nhìn thấy đại nhân đang hi sinh để bảo vệ mình vậy mà bản thân lại không thể làm được gì.Bảo vệ đại nhân mới là chức trách của mình.Bàn tay khô gầy của Tông Như vươn ra.Từng vòng kinh văn sáng ngời giống như băng vải quấn lấy tay hắn, bắt đầu từ ngón tay dọc theo cánh tay, đến vai rồi lan ra toàn thân, từng vòng bay ra.Tam tướng bảo trưởng trong tay, vẻ mặt Tông Như đầy trang trọng, khí thế kinh người ầm ầm bạo phát.Chương 840 : Đây là Mạc Vân Hải .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132“Ngã Ly, phải liều mạng rồi.”

La Ly có chút bất đắc dĩ cười cười.“Tốt.”

Ngã Ly đáp lời, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng không chút xao động.“Đến lúc liều mạng rồi mà nàng vẫn không cười được một cái à?

Trước khi chết cũng phải lưu lại một kí ức đẹp thì cuộc sống này mới có ý nghĩa chứ!”

La Ly lẩm bẩm, đã lâu lắm rồi hắn chưa thấy Ngã Ly cười.“Chết thì nhớ gì nữa.”

Ngã Ly thản nhiên nói.“Hic, nói cũng phải, thật là làm cho người ta thương cảm!

La Ly buông tay, vẻ mặt sầu khổ.“Chiến đấu đi!”

Ngã Ly đứng thẳng lưng, nàng giống như một thanh kiếm vừa rời khỏi vỏ liền lộ ra sự sắc bén của mình.“Có thể kề vai chiến đấu với Ngã Ly cũng khiến ta cảm thấy vui mừng, những thứ khác chẳng còn gì để ta mong chờ nữa.

A, nói như vậy sư huynh nhất định sẽ nói ta vì sắc quên nghĩa!”

La Ly lẩm bẩm.Ngã Ly dừng bước quay sang nhìn La Ly chằm chằm một hồi lâu.“Trước khi chết nàng không có điều gì để nói với ta sao?”

La Ly chở mong hỏi.“Có.”

Ngã Ly gật đầu.La Ly vui mừng khôn xiết: “Nói mau nói mau!”

“Sư huynh ngươi nói không sai.”

Ngã Ly chỉ bỏ lại một câu duy nhất.La Ly ngạc nhiên ngây ra như phỗng.Một lát sau hắn mới có phản ứng, hắn lắc đầu bật cười.

Hắn ngẩng mặt lên nhìn Tả Mạc đang đứng trên trời không khỏi nhớ về quãng thời gian còn sống ở Vô Không Sơn, hắn khi dễ sư huynh sau đó bị sư huynh đánh cho như chó…Ài, bản thân rõ ràng vẫn còn hoài niệm…

Đúng là nhục nhã…

Ài, kì thực lúc mọi người dưỡng thương ở chỗ kia cũng rất tốt, sau này bọn họ không bao giờ phải chật vật như thế…Nhớ tới bản thân phải chịu bao tra tấn, bị ma tộc giam cầm nhìn thấy sư huynh thì òa lên khóc lóc…

Đúng là quá mất mặt…La Ly nhìn Tả Mạc chăm chú.Làm sao ngươi cứ phải lao về phía trước thế?Không phải bình thường ngươi rất sáng suốt sao, ài, đúng là không có cách!

Được rồi, ngươi đã lên trước, ta còn cách nào nữa đâu?Cũng không thể để Ngã Ly nói ta vì sắc quên nghĩa được, điều này thật quá mất mặt…Giống như có thứ gì đó đang bùng cháy trong ngực, La Ly bỗng cười lớn hô lên: “Ngã Ly!”

“Ừ?”

Ngã Ly quay đầu.“Cháy lên đi.”

La Ly hung hăng nói, một ngọn lửa bừng cháy trong mắt hắn.“Ừ.”

Ngã Ly đáp.---------------------------------Lại một người nữa!Đại trưởng lão giật mình, Tả Mạc thiêu đốt thần lực đã nằm ngoài dự đoán của hắn, dù sao hành động giống như tự sát này cũng cần phải có dũng khí cực lớn.

Nhưng khi chứng kiến từng người của Mạc Vân Hải lần lượt thiêu đốt thần lực thì hắn cảm thấy vô cùng rung động!Chẳng lẽ mấy kẻ này không biết chữ chết viết như nào sao?Bọn họ hoàn toàn không cần làm vậy, có Vi Thắng và Tả Mạc hai người ngăn cản, cơ hội bọn họ có thể thoát đi là rất lớn.Bọn họ vì sao phải làm thế?

Chẳng lẽ bọn họ không biết làm như vậy có nghĩa là gì sao?Tả Mạc nhất định phải chết, Mạc Vân Hải nhất định phải sụp đổ, bọn họ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa cũng không thể tạo ra chút cơ hội thắng nào.Đại trưởng lão hiểu rõ sinh tử nhưng hắn cho rằng hi sinh cũng cần có giá trị, cần có ý nghĩa.

Ở điểm này thì Côn Luân là cực đoan nhất.

Trong mắt đám gia hỏa điên cuồng kia thì bản thân bọn họ giống như một bộ phận của Côn Luân, chỉ cần dùng tới thì bọn họ luôn sẵn sàng lao vào nguy hiểm.Mạc Vân Hải đúng là một đám gia hỏa không nói lý lẽ!Chẳng biết tại sao, trong lòng đại trưởng lão bỗng cảm thấy lạnh lẽo, hắn cảm nhận được thứ gì rất khác lạ phát ra từ trên người bọn họ.Không giống với sự cố chấp đến mức điên cuồng như Côn Luân.Sự điên cuồng của Côn Luân là trải qua một thời gian dài không ngừng truyền vào trong đầu đệ tử.

Côn Luân là một môn phái làm người ta không rét mà run.

Ở Côn Luân, lúc nào cá nhân cũng chỉ là thứ yếu, vì Côn Luân tất cả mọi người đều có thể hi sinh, bất luận ngươi có đồng ý hay không.Đây là một loại lãnh khốc vô tình làm người ta sợ hãi.Có thể mấy người trước mắt không cuồng nhiệt cho lắm, bình thường cũng không thể cảm nhận được chút điên cuồng nào phát ra từ họ, chưa bao giờ Mạc Vân Hải phải hi sinh.

Đại trưởng lão vẫn cho rằng Mạc Vân Hải chính là Thiên Hoàn thu nhỏ.

Bọn họ giống như Thiên hoàn, đều mong lợi ích, tựa như đám thương nhân luôn lấy đầu ngón tay mà tính toán có thể thu được cái gì.Theo lời đồn thì tới tận bây giờ Tả Mạc chưa bao giờ làm ăn thua lỗ.Trong mắt đại trưởng lão, Mạc Vân Hải hung tợn chỉ bởi vì bọn họ mong có được nhiều lợi ích.Mãi tới bây giờ, đại trưởng lão mới biết, hắn sai rồi, hơn nữa sai lầm to.

Mạc Vân Hải giống Thiên Hoàn chỉ là biểu hiện bên ngoài, phải đến thời khắc sinh tử mới có thể cảm nhận được sự khác biệt một trời một vực giữa song phương.Thiên Hoàn là thương nhân chân chính, Mạc Vân Hải chỉ là “ngụy thương nhân” thôi.Bọn họ giống như một đám sói.Lúc con sói đầu đàn Tả Mạc quyết định hi sinh, không ai rời đi, tất cả đều lựa chọn con đường tương tự.Cho dù bọn họ biết rõ lựa chọn như vậy không mang lại quá nhiều giá trị.

Cho dù bọn họ biết rõ lựa chọn như vậy rốt cuộc cũng chỉ có một con đường chết.Nhưng bọn họ vẫn lựa chọn như vậy!Bởi vì bọn họ đã quyết định đi theo bóng hình kia!Đại trưởng lão không biết vì sao Tả Mạc lại làm được như thế, mị lực cá nhân?

Lợi ích? n tình?Một sự đoàn kết tới đáng sợ!Sắc mặt đại trưởng lão đột nhiên biến đổi, hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang phiêu phù bên trong ngọn lửa.

Hắn không biết vì sao thiếu niên này có thể làm cho nhiều người sẵn sàng vứt bỏ tính mạng để đi theo mình, hắn cũng không biết vì sao bọn họ lại có thể liên kết với nhau mạnh tới vậy.Nhưng hắn biết rõ, sức mạnh cường đại này đã đạt tới mức có thể thay đổi rất nhiều thứ.Thiên Hoàn không có sức mạnh như này, sức mạnh vốn của họ cũng đã đánh mất rồi.Giống như lời thề năm đó cũng đã theo gió bay đi.Nhìn những đệ tử Thiên Hoàn hoảng hốt lui lại, lại nhìn mấy người Mạc Vân Hải đang liều mạng thiêu đốt thần lực bản thân, cảm giác bi thương bỗng nổi lên trong lòng đại trưởng lão.

Mãi tới giờ, rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao Mạc Vân Hải có thể đánh bại Thiên Hoàn.Đúng thế, sớm muộn gì Thiên Hoàn cũng sụp đổ!Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra, trong lòng chẳng còn chút vui sướng nào nữa.Thở dài một cái, đại trưởng lão vứt bỏ tạp niệm trong đầu, vẻ mặt hắn trở nên trang trọng.

Sau trận chiến này, hắn nhất định sẽ tái tạo lại linh hồn của Thiên Hoàn, giống như những thiếu niên Mạc Vân Hải ở trước mặt, giống như những thiếu niên cùng hắn phát thệ năm nào!Vì Thiên Hoàn!

Vì niềm tin!Đến đây đi!

Vua của Mạc Vân Hải!Đại trưởng lão thần sắc trịnh trọng thi lễ với Tả Mạc đang chìm trong ngọn lửa.-----------------------------------Ở một góc khuất không ai chú ý tới, rất nhiều ánh mắt đang chăm chú theo dõi tất cả những gì đang diễn ra trên bầu trời.Vẻ mặt hắn đầy phức tạp.Có kinh ngạc, có kính ý, có tiếc hận, có sát ý, có vẻ như trút được gánh nặng.Trên mặt những người xung quanh hắn đều không tự chủ được mà hiện lên sự kính phục, những người đang đứng trên trời kia đều đáng để bọn họ tôn trọng.“Không ngờ Mạc Vân Hải lại đáng sợ như vậy!

Mấy người này đều điên hết rồi!

May mà lão đầu Thiên Hoàn kia thay chúng ta ta ngăn cản, nếu không, chỉ sợ chúng ta có thể đánh bại Mạc Vân Hải cũng bị Mạc Vân Hải sắp chết cắn cho bị thương!”

Lâm Khiêm trầm mặc không nói, trận chiến này khiến hắn vô cùng chấn động.Không riêng gì hắn, những Côn Luân tử khác đứng bên cạnh cũng chấn động tương tự.“Tìm Chung Đức đã.”

Có người nói.“Đúng vậy, cứ để bọn chúng ngọc đá cùng tan, lưỡng bại câu thương, chúng ta thừa dịp hỗn loạn giết chết Chung Đức.

Ngày Côn Luân thống nhất thiên hạ không còn xa nữa!”

Một đệ tử khác đồng ý nói.Tất cả mọi người đều gật đầu, trận chiến thảm khốc trước mặt nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, Côn Luân trở thành phương duy nhất được lợi.

Giờ phút này lực lượng bảo vệ Chung Đức là mỏng nhất, bọn họ nếu có thể tận dụng cơ hội giết chết Chung Đức, Tây Huyền chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn.Lần hành động này bọn họ đã lên kế hoạch từ lâu, hầu như đã vận dụng tất cả sức mạnh.

Mục tiêu của bọn họ cũng giống như Thiên Hoàn, đó là Chung Đức!

Vì muốn một kích chết ngay, Lâm Khiêm đã tự mình xuất mã.Chung Đức mà chết Tây Huyền sẽ loạn!Côn Luân có thể thừa nước đục thả câu.Không ngờ cục diện phát triển tốt hơn nhiều so với dự đoán của bọn họ, Thiên Hoàn và Mạc Vân Hải lại đánh nhau thảm tới mức này.

Mạc Vân Hải thể hiện ra sự đoàn kết kinh người, ngay cả Côn Luân cũng cảm thấy tầng tầng áp lực.Sau trận chiến này đã không còn Mạc Vân Hải nữa rồi!Những đệ tử mắt cao hơn trán không khỏi thở phào nhẹ nhõm.Lâm Khiêm gật đầu: “Mọi người tản ra, không được làm những người kia chú ý, tìm được Chung Đức thì lập tức truyền tin ra!

Mục tiêu của chúng ta vẫn là Chung Đức!

Bây giờ không phải là lúc để thả lỏng, mọi người phải tập trung tinh thần, không được thất bại.”

Mọi người đồng loạt gật đầu sau đó tản ra biến mất.Lâm Khiêm không di chuyển, hắn chủ động đi ra vì biết rõ bên người Tả Mạc có rất nhiều cao thủ.

Hôm nay, Tả Mạc và toàn bộ cao thủ của Mạc Vân Hải đều bị đại trưởng lão Thiên Hoàn thu hút, lực lượng bảo hộ bên cạnh Chung Đức là rất yếu ớt, hắn hoàn toàn không cần phải ra tay.Toàn bộ tinh thần hắn đều bị trận chiến trước mắt hấp dẫn.Không ai biết rằng thái cổ thần kiếm trong tay hắn đang không ngừng rung lên, nó như cảm ứng được điều gì đó.Đây chính là Mạc Vân Hải sao…----------------------------------Đầu óc Tả Mạc trống rỗng, xung quanh một màu vàng óng, hắn như đang giãy dụa trong biển lửa.Không biết đã bao lâu, hắn nghe thấy một tiếng lẩm bẩm rất khẽ rất khẽ.“Ta là vua của Mạc Vân Hải!”…Giọng nói này rất yếu ớt, yếu ớt tới mức không thể nghe thấy rõ ràng được nhưng Tả Mạc lại nghe thấy, chẳng biết vi sao hắn lại nghe thấy rất rõ ràng, giờ phút này thần trí của hắn rất mơ màng.m thanh này rất quen thuộc…Nóng quá…

Đau quá…Đây là nơi nào……“Ta là vua của Mạc Vân Hải!”…Vua của Mạc Vân Hải?Những lời này như có một sức mạnh thần kì, suy nghĩ đang dần suy sụp của Tả Mạc theo những lời nói này dần ngưng tụ lại.Ta là vua của Mạc Vân Hải!Tả Mạc không thể nào mở mắt nổi, mí mắt nặng như núi, hắn cảm thấy trong người như có một ngọn núi lửa sắp bùng phát, chỉ cần không cẩn thận chút là sẽ nổ tung.“Ta là vua của Mạc Vân Hải!”

Dần tỉnh táo trở lại, Tả Mạc mới phát hiện ra bản thân hắn vẫn đang nói mê.A!

Không được phụ lòng mọi người ở đây…Câu nói chẳng mang theo chút cảm xúc nào lại khiến hắn cảm giác được chút sức lực.Đúng vậy!

Ta là vua của Mạc Vân Hải!Ta cần phải tỉnh táo!Ta cần phải chiến đấu!Ta phải bảo vệ A Quỷ!Ta phải bảo vệ mọi người!...Tinh thần tan rã, Tả Mạc như đang tụng kinh vậy, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những lời này.Giọng hắn đầy yếu ớt, trong lúc vô tình càng ngày càng trở nên kiên quyết hơn.Sức mạnh giống như dòng suối nhỏ không ngừng tập trung lại, ý thức tan rã từng chút một cũng rõ ràng hơn.Hắn cố gắng hết sức mở mắt ra, một chút ánh sáng chiếu vào trong mắt hắn!Hắn nở nụ cười, cười như một ngọn lửa đang thiêu đốt.Đến đây đi!

Lão đầu!Chương 841 : Hủy diệt đi!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Đại trưởng lão không thể tiếp tục đợi nữa, sức mạnh của Mạc Vân Hải làm hắn xao động.

Mặc dù bọn họ không màng tới sống chết nhưng trước khi chết bọn họ vẫn có thể mang lại cho hắn khá nhiều phiền toái.Khí thế do bọn họ phát ra khi thiêu đốt làm hắn không thể nào nuốt trôi được.Trong những người này, có một số người đại trưởng lão chưa bao giờ nghe thấy tên.

Kì thực trước mặt chỉ có Tả Mạc Vi Thắng là đáng để tâm, những kẻ còn lại hắn đều có chút khinh thường.Nhưng lúc này toàn bộ khinh thường đều biến mất, mỗi người trước mắt đều là đối thủ đáng được tôn trọng.Vì tín niệm mà chết cũng là một cái chết có ý nghĩa!Đại trưởng lão khẽ cảm thán, khí thế không ngừng tăng lên, mây đen một lần nữa tập trung, sấm sét cuồn cuộn, mặt đất ầm ầm rung động.

Những khe rãnh làm người ta khiếp sợ, chúng giống như những hố sâu vô tận không ngừng khuếch tán ra.Đất rung núi chuyển, thiên địa biến sắc!Toàn bộ Ương Thổ Nguyên đều nằm trong tay hắn, mỗi gốc cây ngọn cỏ, mỗi ngọn núi hòn đá đều là lợi khí trong tay hắn!Mái tóc dài của đại trưởng lão tung bay trong gió, vô số tia sét giống như ngân xà du tẩu bất định trên người hắn.

Bóng dáng khô gầy giống như thần linh, không giận mà uy, khí tức mạnh mẽ làm người ta hít thở cũng khó khăn, nó tựa như sóng dữ cuộn trào mãnh liệt ầm ầm tấn công mọi thứ, trời đất cũng vì thế mà run rẩy!“Tất cả sẽ kết thúc!”

Đại trưởng lão thốt ra một câu, như than thở, như cảm khái, hắn đã quyết định hủy diệt giới này.Từ nay về sau sẽ không còn Ương Thổ Nguyên nữa!Những khe rãnh trên mặt đất không ngừng uốn lượn, dung nham màu đỏ như máu của đất không ngừng bắn tung tóe.̀m ầm âẦm!Những tia sét to lớn cắt ngang bầu trời, từng đợt từng đợt đánh vào dung nham nóng hổi làm cả biển lửa kích động không thôi.Cảnh tượng trước mặt tựa như ngày tận thế.

Lúc này dân chúng sống trên Ương Thổ Nguyên đang rất hỗn loạn, nỗi sợ hãi nhanh chóng lan tràn khắp nơi, sự tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt họ.

Bầu trời bị dung nham dưới lòng đất bắn lên nhuộm thành một màu hồng yêu dị, sấm sét không thể chống đỡ ầm ầm huỷ diệt tất cả sinh cơ.Tất cả truyền tống trận đều mất đi hiệu lực, có một luồng sức mạnh vô cùng cường đại đem toàn bộ giới ngăn cản với thế giới bên ngoài.Đại trưởng lão không chút cảm xúc nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra.Tâm của giới đã bị hắn kích động, năm canh giờ nữa Ương Nguyên Thổ sẽ sụp đổ, giới này sẽ sụp đổ và tất cả mọi người ở trên đó đều biến mất.Đến lúc phải đi rồi!Bước chân vào thần chi lĩnh vực, hắn có thể sống được trong hư không vô tận.

Hắn dùng thần văn phong bế Ương Thổ Nguyên lại, bao gồm cả việc kích động tâm của Ương Thổ Nguyên.

Đối phương phải đạt tới thần cấp mới có thể đột phá được giam cầm nếu không tuyệt đối không thể nào thoát được khỏi giới.

Bọn họ chỉ có một con đường, đó chính là cùng biến mất với Ương Thổ Nguyên.Thủ đoạn này không phải do hắn sáng tạo ra.

Ở thời viễn cổ, thủ đoạn phong bế một giới thường được dùng để đối phó với những kẻ không phải là cao thủ thần cấp.

Loại thủ đoạn này còn có một chỗ rất lợi hại, dù đối phương có thể thoát khỏi gian cầm cũng sẽ bị hư không vô tận thôn phệ.Không phải là cường giả thần cấp thì không thể nào sống sót trong hư không vô tận.Những người này dù là thiêu đốt cũng không thể đạt tới thần cấp.Đại trưởng lão tinh thông phù trận, hắn đã sớm lưu lại ấn ký ở Thiên Hoàn, chỉ cần trốn vào trong hư không vô tận thì rất nhanh hắn liền có thể trở về Thiên Hoàn.Đại trưởng lão không tìm kiếm những đệ tử kia, hắn vô cùng thất vọng vì bọn họ, nếu bọn họ có thể như những thiếu niên của Mạc Vân Hải thì hắn còn có chút hi vọng.Chỉ cần bản thân còn sống, năm ngàn năm cũng đủ để hắn tái tạo lại linh hồn cho Thiên Hoàn. (hôm qua thấy kêu ba ngàn, giờ lại thành năm ngàn rồi, thím đúng là có vấn đề vs các con số :dead🙂Sau vạn năm, giới đầu tiên bị xoá xổ chính là do hắn làm, không biết người đời sau sẽ viết thế nào về mình nữa.

Nhưng chuyện này có liên quan gì sao?

Chỉ cần hắn còn thì Thiên Hoàn sẽ càng ngày càng trở nên cường đại, lịch sử vĩnh viễn là do người thắng viết.Lịch sử là ở trong tay hắn!“Lão đầu, ngươi nghĩ là ngươi có thể thoát được sao?”

Một giọng nói giống như rít lên từ kẽ răng vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn.Đại trưởng lão ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn là một đôi mắt đang bừng cháy như lửa, trong hai luồng liệt diễm này hắn nhìn thấy một bóng dáng kiệt ngạo không bao giờ chịu thua!Đại trưởng lão khẽ nhíu mày, ánh mắt Tả Mạc vô cùng tà mị.Tả Mạc đang phải chịu đựng đau nhức tới tận xương tuỷ.

Trong cơ thể hắn bổn nguyên của thái dương tinh chủng đang tàn phá bừa bãi.

Những thái dương bổn nguyên này có nhiệt độ rất cao, ẩn chứa trong đó là lực lượng bổn nguyên cao nhất, dù cho nó chỉ là một khoả thái dương tinh chủng nhưng cũng không phải là thứ mà Tả Mạc có thể chấp nhận nổi.Dù cho ở bộ lạc thái dương cũng chưa từng có người dám làm vậy.Cường giả thần cấp ở bộ lạc thái dương tìm kiếm phôi thái dương trong hư không rồi phong ấn nó tạo thành thái dương tinh chủng.

Thái dương tinh chủng được coi là thánh vật truyền thừa của bộ lạc thái dương, không ngừng truyền thừa, vài chục đời người thừa kế lần lượt hấp thu sức mạnh trong đó.Chưa bao giờ có ai dám đánh vỡ thái dương tinh chủng.Tả Mạc thấy bản thân như biến thành một ngọn lửa sống, mỗi tấc da thịt đều đang bị thiêu đốt.Cũng may đau nhức làm hắn tỉnh táo hơn chút, nhờ thế mà hắn có thể tập trung vào đại trưởng lão trước mặt.

Kim diễm khắp người không ngừng bốc lên, bóng dáng đại trưởng lão trước mặt trở nên vặn vẹo nhưng với sự tập trung trước nay chưa từng có hắn vẫn có thể nắm bắt được vị trí đối phương!Muốn chạy sao?Tả Mạc nhe răng, không biết là do đau đớn hay là khinh thường, trong không trung cả người hắn bỗng biến mất.Trong mắt đại trưởng lão hiện ra một vầng sáng, không hề có dấu hiệu báo trước, một khoả thần văn lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh hắn.Ầm!Một ngọn lửa mờ ảo hung hãn đánh vào thần văn.Thần văn ầm ầm sụp đổ.Khoé mắt đại trưởng lão chợt nhảy lên, ngay sau đó, một đoàn kim diễm hung hăng đánh vào thắt lưng hắn!Cả người đại trưởng lão giống như gợn sóng chậm rãi biến mất.Một quyền này của Tả Mạc đã đánh vào không khí!Đại trưởng lão xuất hiện ở phía sau lưng Tả Mạc, hai ngón tay của hắn chỉ thẳng vào Tả Mạc.Rầm rầm râẦm!Trong tầng mây, sấm sét đì đùng điên cuồng đánh về phía Tả Mạc.Vài chục tia sét to lớn tập trung cùng một chỗ hình thành nên một tia sét vô cùng khủng khiếp rất chuẩn xác đánh trúng vào Tả Mạc.Ngọn lửa màu vàng quanh người Tả Mạc bắn tung toé.Tả Mạc như không cảm thấy gì, một lần nữa hắn nhào tới.Giờ phút này, Tả Mạc đã rơi vào trạng thái điên cuồng, ý thức của hắn đã bị thái dương bổn nguyên thiêu đốt làm cho mơ hồ.

Hắn như đang giãy dụa trong biển lửa vô biên vô tận, trong đầu hắn vô cùng hỗn loạn và chỉ có một ý nghĩ duy nhất.Giết chết lão đầu!Giết chết lão đầu chết tiệt này!Hai mắt Tả Mạc như phun ra lửa, ngọn lửa màu vàng không ngừng phun ra nuốt vào.

Trong giây lát khi hắn quay sang, gương mặt được bao phủ trong ngọn lửa không thể hiện chút cảm xúc nào, cả người hắn uốn giống như cung, tay phải như cầm trọng phủ bỗng chém ra một cái!Trong ánh lửa đột nhiên có một thanh thái dương thần phủ bắn ra.Trong lòng đại trưởng lão cảm thấy chút nguy hiểm, mắt khẽ nhíu lại, không thấy hắn có bất cứ động tác nào thì một khoả thần văn đã hiện ra trước mặt vừa đúng lúc ngăn cản được thần phủ kia.Rào!Thái dương thần phủ đang bay nhanh trong không trung bỗng hoá thành vô số thần phủ, chi chít dày đặc che phủ bầu trời, số lượng không dưới mấy vạn!Mỗi một thanh thái dương thần phủ đều được ngọn lửa màu vàng thiêu đốt, lúc bay kéo theo một vệt lửa màu vàng giống như mưa sao băng vậy, vô cùng mỹ lệ!Mặc dù chiêu này của đối phương rất có uy thế nhưng đại trưởng lão không chút run sợ, hừ lạnh một cái, thần văn trước mắt bỗng điên cuồng sinh trưởng lan tràn khắp bốn phía!Trong chớp mắt, thần văn đã phát triển thành một cái lưới dài tới hơn năm mươi dặm.Thái dương thần phủ giống như mưa đánh vào lưới thần văn.Lưới thần văn khẽ run lên, trên mặt thần văn có mấy vạn ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt.Tả Mạc thấy công kích của mình bị ngăn lại thì gầm lên một tiếng đầy giận giữ, một thanh thái dương thần phủ màu đỏ bỗng hiện ra trong tay hắn rồi sau đó bất ngờ bị ném đi!Rào!Thái dương thần phủ màu đỏ vô cùng tinh xảo, thân phủ là vô số hoa văn thái dương dày đặc chi chít, chỉ có mũi phủ là có một ngọn lửa đang bập bùng cháy.Thái dương thần phủ ngưng thực tinh xảo như thế chính là nhát búa mạnh nhất từ trước tới nay mà Tả Mạc phát ra.Nó giống như một chiếc bàn ủi bị đun nóng, trong nháy mắt liền xuyên qua lưới thần văn trong không trung.Sắc mặt đại trưởng lão khẽ biến, hắn khẽ đưa tay ra điểm một cái vào thái dương thần phủ trước mặt.

Trong nháy mắt một khoả thần văn đã thành hình, ngay sau đó ở chính giữa thần văn hiện ra một cái khe nhỏ màu đen, khe nhỏ nhanh chóng khuếch tán ra.Nó tựa như một chiếc miệng màu đen thật lớn, một ngụm liền nuốt trọn thanh thái dương thần phủ này.Hư không vô tận!So với hư thiên ly hoả lúc nãy triệu hoán ra, giờ đây thủ đoạn của đại trưởng lão không biết đã mạnh hơn gấp bao nhiều lần, hạ bút thành văn, hư không vô tận được hắn vận dụng một cách xảo diệu.Trong lòng đại trưởng lão khẽ buông lỏng, sức mạnh trong cơ thể Tả Mạc vô cùng mạnh mẽ nhưng hắn vẫn còn chưa biết cách vận dụng nên không thể phát huy được uy lực chân chính của sức mạnh này.Đúng vào lúc này, ở phía sau lưng đại trưởng lão một tiếng kiếm minh vừa thê lương vừa hung bạo đột nhiên vang lên.Sắc mặt đại trưởng lão trở nên ngưng trọng!-------------------------------Máu tươi nhuyễn động giống như cát lún nhanh chóng chìm vào trong cơ thể Vi Thắng.

Hai mắt Vi Thắng nhắm nghiền, khuôn mặt kiên nghị hiện ra chút tái nhợt bất thường, cho dù đang hôn mê thân thể hắn vẫn thẳng tắp như kiếm.Hai mu bàn tay tái nhợt, mỗi tay hiện lên một chữ cổ bằng máu, tay trái là “thần”, tay phải là “thí”, hợp lại rõ ràng là hai từ “thí thần”!Huyết kiếm trong tay hắn rất khác lạ, không có chút máu tươi nào, sạch sẽ giống như vừa được lau chùi vậy.Không hề có mùi máu tươi.Trong hôn mê, thân thể Vi Thắng bỗng run lên.Hắn chậm rãi mở mắt.Con ngươi vốn dĩ giống như huyết lưu ly giờ đây huyết sắc đã biến mất trở nên trong sáng, hai con mắt tựa như hai thanh huyết kiếm vậy.Song mục song kiếm!Hắn phiêu phù trong không trung, dung nham dưới chân vốn đang bắn tung tóe tựa như bị một bàn tay vô hình nào đó mạnh mẽ đè xuống.Kiếm trong tay hắn đang run lên.Kiếm minh hung lệ khát máu, âm thanh vang vọng toàn giới!Khí tức giống như hoang thú viễn cổ mang theo mùi máu tươi nồng đậm tựa hồng thủy ầm ầm tràn ngập bốn phía.Trong không trung, Vi Thắng vô cùng lạnh lùng, ánh mắt hắn nhìn về phía đại trưởng lão, huyết kiếm trong mắt bỗng sáng lên đầy yêu dị, trên môi Vi Thắng hiện lên một nụ cười đầy tàn nhẫn lãnh khốc.“Vị của thần…”

Giọng nói đầy thô bạo không giống tiếng người.

Lời còn chưa dứt thì thân hình hắn đã biến mất không chút dấu vết.Trong khoảnh khắc, hắn đã xuất hiện ở một chỗ trống.Bầu trời sau lưng hắn như bị nhiễm máu tươi, thân kiếm run lên, kiếm ý giống như thác nước ầm ầm lao xuống.Mấy ngàn vạn kiếm ý lạnh lẽo bao phủ đại trưởng lão!Đại trưởng lão chỉ cảm thấy cả ngươi căng cứng, toàn thân đều cảm thấy đau nhức.

Trong lòng hắn chợt động, cả ngàn vạn kiếm ý mà không có một tia nào thoát ra ngoài!Mục tiêu của toàn bộ kiếm ý chính là hắn!Một kiếm thật mạnh!Đang ẩn nấp trong chỗ tối, hai mắt Lâm Khiêm bỗng sáng rực lên, chuôi kiếm trong tay khẽ run lên.Chương 842 : Phiền phức to rồiConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Một kiếm này của Vi Thắng, kiếm ý màu đỏ cuộn trào mãnh liệt như nước sông Hoàng Hà, như thác nước cao vạn trượng đổ xuống vững vàng phong tỏa đại trưởng lão.Mùi máu tươi nồng nặc làm đại trưởng lão không nhịn được mà nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm không nhiễm chút bụi nào trong tay Vi Thắng, thần sắc ngưng trọng.Thanh kiếm này…

Không phải vật phaẦm!Nếu so với thái cổ thần kiếm của Côn Luân thì cũng chỉ kém một chút thôi.Trong lòng đại trưởng lão không khỏi rung động, Côn Luân tìm được thái cổ thần kiếm đã làm người ta khiếp sợ.

Hơn nữa hắn còn biết vì để có được thanh thái cổ thần kiếm này mà Côn Luân đã phải trả một cái giá vô cùng lớn.

Thanh huyết kiếm trong tay Vi Thắng mặc dù kiếm ý không tinh thuần bằng thái cổ thần kiếm nhưng sát khí rất nặng, không biết nó đã uống bao nhiêu máu tươi của cường giả để đạt được mức độ này.Không nghĩ tới trên đời lại có loại hung khí như vậy!Khí tức hung sát lượn lờ quanh người Vi Thắng, xen lẫn trong đó còn có chút tà khí, những thứ này đều không bình thường.Kiếm linh đoạt xá sao?Ý chí của Vi Thắng kiên định như vậy, điều này sao có thể xảy ra, trừ phi, hắn chủ động dẫn kiếm linh nhập thể…Trong nháy mắt, đại trưởng lão liền hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng càng cẩn thận hơn.

Hắn có chút bội phục người trẻ tuổi này.

Nếu luận về thiên phú, trong đám người trẻ tuổi mà đại trưởng lão từng gặp qua, Vi Thắng không thể có mặt trong tốp năm mươi nhưng Vi Thắng nhờ có ý chí sắt thép, tinh thần bền bỉ kiên cường nên mới có thể đạt được thành tựu như này.Ý chí của hắn đã lan ra khắp thân thể.Thân thể như thế có thể chứa đựng sức mạnh cường đại hơn nhiều lần.Trong vô thức, vô số ý niệm hiện lên trong đầu đại trưởng lão, trong lòng hắn không hề có chút sợ hãi nào.

Bất luận là Tả Mạc hay Vi Thắng, tích lũy của bọn họ còn lâu mới đủ, cưỡng ép đạt tới cảnh giới như này, nhìn qua thì vô cùng lợi hại nhưng vẫn còn cách thần cấp chân chính một chút xíu.Không được coi thường một chút nhỏ như sợi tóc này, đó là khoảng cách giữa trời và đất, hiểu biết về thiên địa đại đạo giữa song phương cũng không cùng một cấp độ!Tác dụng của sức mạnh đơn thuần không lớn như trong tưởng tượng của họ.Các ngươi quá coi thường cường giả thần cấp rồi!Vô số thần văn màu nâu từ trong lòng đất ở dưới chân đại trưởng lão chui ra, như dây leo nhanh chóng sinh trưởng.Một bức tường thần văn hiện ra trước mặt hắn.Kiếm ý lao nhanh như thác nước ầm ầm đánh vào bức tường thần văn.Ầm!Một tiếng nổ lớn như muốn xé rách màng nhĩ người nghe.Vô số kiếm ý bắn tung tóe, bức tường thần văn nhìn như mỏng manh kia lại có thể đứng sừng sững bất động, bất luận kiếm ý hung hãn thế nào cũng không thể làm nó dao động.

Nó tựa như đá ngầm trên bờ biển, bất luận sóng dữ hung tợn như nào vỗ vào mặt cũng chỉ có thể tan thành bọt nước mà không thể tạo ra bất cứ thương tổn nào.Rắc rắc rắc!Thần văn dưới mặt đất nhanh chóng xuất hiện những vết rạn giống như mạng nhện, với tốc độ kinh người lan tràn khắp nơi.Rầm rầm râẦm!Kiếm ý hung mãnh liên tục đánh vào rốt cuộc cũng làm bức tường thần văn rung lên.

Sắc mặt đại trưởng lão khẽ biến, hai mắt chợt lóe sáng, rất nhanh thân hình biến mất tại chỗ.Ầm!Bức tường thần văn rốt cuộc không chịu nổi ầm ầm sụp đổ.Kiếm ý hung hãn cuộn trào mãnh liệt ầm ầm đánh vào mặt đất.Dòng sông kiếm màu đỏ cuồn cuộn giống như đao tước đậu hũ, không mất chút công sức nào liền chìm vào trong lòng đất.

̀m ầm ầm, tiếng rung động mãnh liệt từ sâu trong lòng đất truyền tới.Một cái hố sâu không thấy đáy, đường kính hơn mười dặm xuất hiện trước mặt mọi người.Mắt đại trưởng lão nheo lại, trong lòng khẽ run lên.Rốt cuộc kiếm kia là kiếm gì?

Sao có thể có được sức mạnh tinh thuần như vậy?Thái cổ thần kiếm cường đại vì nó có kiếm ý tinh thuần tựa như quân lâm thiên hạ làm vạn vật thần phục!Thế nhưng thanh kiếm này…

Kiếm ý không thể so với thái cổ thần kiếm nhưng lại có sức mạnh cuồng bạo kiệt ngạo không thèm nói lý lẽ.

Đúng là làm người ta rất giật mình!Trong đầu hắn bỗng hiện ra một danh từ chỉ có trong truyền thuyết.Đại trưởng lão nhìn chằm chằm vào kiếm trong tay Vi Thắng, quang mang trong mắt tăng vọt!Đúng vào lúc này, sát cơ lạnh lẽo bao phủ toàn thân hắn, cả người hắn lạnh toát, theo bản năng một khỏa thần văn lập tức xuất hiện ở phía sau lưng.Binh!Thần văn tựa như thủy tinh nhanh chóng vỡ vụn.Đại trưởng lão cả kinh, sau khi tạo ra thêm một khỏa thần văn nữa thì nhanh chóng lùi lại.Tê!Thần văn yếu ớt như giấy nhanh chóng bị xé toang, một đạo tử mang chợt lóe lên rồi xoẹt qua người hắn.

Sát cơ mãnh liệt làm cả người hắn nổi da gà.Không đợi hắn phản kích, một đạo tử mang khác nhanh chóng đánh về phía hắn.Vẻ mặt đại trưởng lão đầy ngưng trọng, ngón tay vươn ra điểm một cái.Một khỏa thần văn từ trong hư không hiện ra.Tử mang chìm vào trong thần văn nhưng không thể phá được thần văn.

Thần văn giống như một đóa hoa vô cùng mềm mại nhưng lại có thể bao phủ được tử mang!Tâm niệm đại trưởng lão vừa động, thần văn liên tiếp đứt thành từng khúc.Một bóng người mặc giáp màu tro với xiềng xích quấn quanh hiện ra trước mặt hắn.Con ngươi hắn đột nhiên co rút lại.Bất tử thần phạt!------------------------------Tông Như thấp giọng tụng kinh, râu tóc với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được đang dần trở nên trắng xoá, thân hình khô gầy tới mức chỉ cần một cơn gió là có thể thổi ngã, duy nhất có đôi mắt là càng trở nên sáng ngời trong suốt.Vô số kinh văn xoay chuyển xung quanh đầu ngón tay hắn.́n kí hoa sen bỗng sáng ngời chậm rãi từ trên trán hắn bay ra, rơi xuống mặt đất hoá thành một đài sen thật lớn.

Hoa sen trông rất sống động, căng mọng ướt át.Tông Như giơ chân lên, hoa sen tự động bay tới dưới chân hắn, hắn bước lên hoa sen khoanh chân ngồi xuống.Kinh văn từng chữ một bỗng bừng cháy, ngọn lửa đó chính là nguyện lực chi hoả!Tông Như khẽ mỉm cười, không có chút thống khổ nào.Phát ra nguyện lực chi hoả chính là bản tâm của hắn.Vứt bỏ phật tử nguyện!Ánh mắt ấm áp của Tông Như trở nên lãnh đạm kiên định, dù bây giờ hắn đã có thể xưng là thiên hạ đệ nhất thiện tu nhưng bản tâm của hắn vẫn giữ vững không chút thay đổi.Lấy kim cương thân bảo vệ đại nhân!Kinh văn từng chữ một bùng cháy nguyện hoả, từng luồng sức mạnh kinh người chìm vào trong cơ thể hắn.Hoa sen nguyện lực dưới thân giống như lửa bắt đầu thiêu đốt thân thể hắn, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh không có chút thống khổ nào, thiền tâm trong suốt giờ đây giống như liệt hoả thiêu đốt tâm can hắn!Khi toàn bộ kinh văn đều bị thiêu đốt không còn chút nào.Khi hoa sen nguyện lực dưới thân cũng đốt thành tro.Sức mạnh trong cơ thể Tông Như đã đạt tới cực hạn, trên môi hắn hiện ra một nụ cười.

Không hề có chút phong phạm thiện tu ngày thường, mơ hồ có thể thấy được một thiếu niên với nụ cười chân thành phúc hậu chỉ biết tới quyền quyết ở Tiểu Sơn giới kia.Đại nhân, cùng nhau chiến đấu đi!Hắn hít vào một hơi thật sâu, rào, không khí bạo động, tiếng hít thở mãnh liệt giống như một con quái thú đang từ từ tỉnh giấc.Một loạt chấn động tập trung ở tay phải của hắn.“A!”

Tiếng thở dốc rền vang như tiếng sấm.Một quyền đánh về phía đại trưởng lão đang đứng trên trời!-------------------------------Đại trưởng lão đang nhìn chằm chằm vào A Quỷ trước mặt trong lòng bỗng có dự cảm, đang muốn bỏ chạy thì kinh ngạc phát hiện ra không khí xung quanh mình giống như ao đầm vậy, ẩn chứa trong đó là một loại niêm lực (lực cản) vô cùng quái dị.Đây là…Gân trên trán chợt nhảy, hai tay hắn hư dẫn, một khoả thần văn liền hiện ra, ba ba ba, không gian xung quanh hắn liền vang lên những tiếng nổ dày đặc.

Cả người cảm thấy nhẹ hơn, ngay sau đó thần văn hiện ra dưới chân, cả người hắn liền biến mất sau đó xuất hiện ở một chỗ cách đó không xa.Nguyện lực!Sao lại có nguyện lực cường đại như vậy chứ!Trong lòng đại trưởng lão vô cùng khiếp sợ, hắn bỗng quay sang nhìn chằm chằm vào bóng người vẫn giữ nguyên tư thế khua quyền kia.Ngay cả ở Huyền Không tự cũng tuyệt đối không có người có được nguyện lực cường đại như vậy!

Sắc mặt đại trưởng lão biến ảo bất định, Thiên Hoàn và Huyền Không tự giao đấu đã nhiều năm, nội tình bên trong đều rất rõ ràng.

Ngay cả những lão gia hoả kia cũng không thể có nguyện lực cường đại như thế!Đại trưởng lão liếc mắt liền nhận ra Tông Như đang thiêu đốt nguyện lực.Nguyện lực là một loại lực lượng rất đặc thù và khiến người ta vô cùng kiêng kị.Trong mắt thế nhân thì nguyện lực là một loại lực lượng thần bí nhưng ở vào cấp độ của đại trưởng lão thì nó không quá khó hiểu.

Ngay cả như thế cũng không có nghĩa hắn muốn nhiễm phải thứ lực lượng này.

Nguyện chính là nguyện vọng, muốn hình thành nguyện lực cần phải có cơ sở, cần có nguyện vọng cực kì mãnh liệt đó chính là bản tâm.

Một quy tắc khác của nguyện lực là phải biết hi sinh, vì muốn thu được nguyện vọng này thì phải đồng ý hi sinh cái khác, từ đó mới có thể sinh ra được nguyện lực.Nguyện lực sở dĩ cường đại là vì hai nguyên nhân, một là bản tâm, hai là hi sinh.

Chỉ thẳng bản tâm, không trầm mê, vứt bỏ cực đoan, chặt đứt phiền nhiễu.

Bản tâm càng trong sáng phẳng lặng thì có thể vứt bỏ được nhiều hơn, nguyện lực sinh ra sẽ lớn hơn.Cho dù là cao thủ thần cấp cũng vô cùng kiêng kị loại lực lượng này.Bởi vì loại lực lượng này không thuộc về thiên địa mà thuộc về con người!Nguyện lực cường đại như thế, người kia…Phiền phức rồi!Chỉ nguyện lực thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy phiền phức rồi vậy mà tên gia hoả kia còn thiêu đốt nó, phải làm sao bây giờ?Đại trưởng lão chỉ muốn chửi ầm lên.Bỗng hắn phát hiện ra tình huống của bản thân đang dần trở nên xấu đi.Sức mạnh của Tả Mạc rất mạnh nhưng hiển nhiên tình trạng của hắn không tốt cho lắm, vẫn đang ở trong trạng thái lơ mơ.

Vi Thắng nguy hiểm hơn nhiều, nếu trên tay hắn thật sự là thí thần huyết kiếm thì đúng là phiền toái to rồi.

Bất tử thần phạt đã biến mất mấy vạn năm đột nhiên xuất hiện trước mặt làm đại trưởng lão không thể tin vào mắt mình nữa.

Giờ còn thêm Tông Như đang thiêu đốt nguyện lực, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy đau đầu rồi.Bỗng hắn nhớ tới còn có hai tên gia hoả nữa!Không kìm được hắn nhìn xuống dưới, mặt xám ngoét lại.-------------------------------Trong mắt Tằng Liên Nhi thoáng hiện lên hai vầng trăng khuyết, không còn vẻ lười nhác ngày thường, chỉ có cảm giác sắc sảo và nguy hiểm mãnh liệt.

Hai chiếc khuyên tai hình trăng khuyết đang phát ra những tiếng leng keng.Váy đỏ chấm đất phần phật trong gió tạo ra áp lực vô cùng cường đại.Phía sau nàng, một vầng trăng khuyết màu bạc sáng rực lên.Nguyệt lượng thần lực bừng cháy, nó giống như ánh trăng dịu dàng chứ không mãnh liệt như ngọn lửa.

Được ánh trăng băng lãnh kích thích, từng sợi dây thần kinh trong đầu nàng khẽ run lên.Thần sắc của nàng vẫn như thường, cảm ứng được điều đó, vầng trăng treo trên đầu phát ra chùm sáng chiếu vào người Lê Tiên Nhi.Nàng có thể cảm nhận được mối liên hệ vi diệu giữa bản thân và vầng trăng trên đỉnh đầu, ánh trăng cuồn cuộn không ngừng chìm vào trong cơ thể nàng.Sức mạnh trong cơ thể nàng nhanh chóng tăng vọt.Nàng cảm thấy được sức mạnh chưa từng có.Bỗng, như cảm ứng được điều gì đó nàng ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn trên cao.Trăng tròn bỗng sáng ngời, đột nhiên phát ra vô số ánh trăng, chỉ thấy từng chùm sáng màu bạc từ trên cao chiếu xuống.Trong chớp mắt vô số ánh trăng buông xuống giống như màn lụa bao phủ toàn bộ Ương Thổ Nguyên.Chương 843 : Thần cấp!Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Thân thể La Ly đang dần hư hóa bỗng hiện ra một ngọn lửa.

Thân thể hư hóa như gỗ mục tẩm dầu nhanh chóng bừng cháy.Ngọn lửa dọc theo xiềng xích lan tới phía Ngã Ly.Ngã Ly bỗng quay đầu nhìn về phía La Ly đang bị ngọn lửa bao phủ.Đôi mắt đẹp nhưng lạnh lẽo bỗng trở nên nhu hòa hơn, rất nhanh liền trở nên kiên cường.Từ khi được sáng tạo ra nàng đã biết nàng chính là kiếm của hắn.

Kiếm, cần phải kiên cường, cần phải sắc bén, chỉ có như thế mới có thể bảo vệ được hắn.Nàng biết được suy nghĩ và quyết tâm của hắn và cũng hiểu rõ tâm trạng của hắn.Đồng sinh đồng tử, không rời không vứt bỏ.Nàng là kiếm của hắn, nàng phải giúp đỡ hắn hoàn thành trách nhiệm của bản thân mình.Ngọn lửa dọc theo xiềng xích nhanh chóng lan tới người nàng.

Nàng vì hắn mà sinh ra, đối mặt với ngọn lửa do hắn tạo ra trái tim nàng vô cùng bình tĩnh.Ngọn lửa tiến vào trong người nàng, thần lực cường đại giống như núi lửa phun trào không ngừng sinh ra trong cơ thể nàng.“La Ly!”

Môi anh đào khẽ mở, tiếng gọi nỉ non hiện rõ nhu tình.

Bóng người trong ngọn lửa đang ngày càng nhạt đi dường như cũng nghe được tiếng gọi nỉ non của nàng, cả người khẽ run lên.Ngọn lửa hừng hừng cháy càng ngày càng ảm đạm, xiềng xích cũng bị đốt thành tro tàn, ngọn lửa cuối cùng cũng đã tiến vào trong người nàng.

Nàng có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc trong cơ thể mình, hắn chưa bao giờ bỏ đi.“Không rời không vứt bỏ!”

Gương mặt Ngã Ly kiên cường trở lại, nàng là kiếm, nàng phải hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn!Tâm nguyện của hắn chính là tâm nguyện của nàng!Trách nhiệm của hắn chính là trách nhiệm của nàng!Đồng sinh đồng tử, không rời không vứt bỏ!------------------------------Một bóng người nữa lại bay lên.Đại trưởng lão khẽ ồ một cái, vậy mà lại là một kiếm linh!

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn kiếm linh ngưng thực sinh động như vậy, càng khiến hắn ngạc nhiên chính là kiếm linh trước mặt lại không khác gì người đang sống.Điều này sao có thể!Ngay cả Côn Luân cũng không thể làm kiếm linh chuyển sinh giống như người sống thế này.

Kiếm linh là do kiếm quyết sáng tạo ra, không ai có thể sáng tạo ra con người, ngay cả cường giả thần cấp cũng tuyệt đối không thể làm được!Đám gia hỏa Mạc Vân Hải này đúng là một đám quái thai!Đại trưởng lão không ngạc nhiên lắm về Tằng Liên Nhi, trên người Tằng Liên Nhi có truyền thừa đầy đủ của nguyệt lượng thần lực, điều đó sớm đã không còn là bí mật.

Rất nhiều môn phái có chủ ý với Tằng Liên Nhi, muốn đoạt được truyền thừa nguyệt lượng thần lực đầy đủ trên người nàng.

Nhưng cuối cùng vẫn do thực lực của Mạc Vân Hải quá cường đại mà phải bỏ qua ý đồ này.Nguyệt lượng thần điện mặc dù không mạnh mẽ như thái dương thần điện nhưng truyền thừa kéo dài không dứt, ở bất cứ thời đại nào cũng duy trì được truyền thừa, điều này đã nói lên sự cường đại của bọn họ.Thoáng nhìn qua bầu trời, trong lòng đại trưởng lão không khỏi dậy sóng.Mặt trời, mặt trăng, huyết không (trời máu), tất cả tạo nên một cảnh tượng cực kì quỷ dị, ngay cả đại trưởng lão cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng tương tự.Lần này phiền to rồi!Trong lòng hắn hơi thấy hối hận, lúc nãy nên sớm rời đi mới phải.Bây giờ bị sáu người vây quanh, mặc dù đối phương không đạt tới thần cấp thế nhưng ai trong bọn họ cũng chỉ cách thần cấp một bước chân mà thôi.Một hai người đại trưởng lão đương nhiên không sợ nhưng chỉ trong giây lát đã có tận sáu người, hơn nữa sức mạnh họ có vô cùng quái dị làm đại trưởng lão cảm thấy áp lực cực lớn.Huống hồ…Khóe mắt đại trưởng lão bỗng nhìn về một góc xa không làm cho người ta chú ý tới.Đám người Côn Luân kia đang muốn thừa nước đục thả câu sao?Đại trưởng lão vừa bước vào thần cấp đã phát hiện đám người Côn Luân đang ẩn nấp trong bóng tối, khí tức mà thái cổ thần kiếm trong tay Lâm Khiêm phát ra quá mạnh.

Nếu như có thể nhân cơ hội này mà giết chết Lâm Khiêm thì ngày sau Thiên Hoàn sẽ độc bá thiên hạ, không ai có thể ngăn cản.Nhưng thanh kiếm trong tay Lâm Khiêm lại khiến đại trưởng lão vô cùng kiêng kị.

Người bình thường có lẽ không biết nhiều về thanh kiếm này nhưng đại trưởng lão sao có thể không biết chứ?

Thái cổ thần kiếm sau khi có được hồn của chưởng môn Côn Luân đời trước thì uy lực của nó đã đạt tới một mức độ vô cùng kinh khủng, dù là cường giả thần cấp cũng bị thanh kiếm này uy hiếp.Trong lòng đại trưởng lão chợt động, một ý nghĩ tuyệt diệu hiện ra trong đầu.Giam cầm đồng thời kích nổ Ương Thổ Nguyên, Lâm Khiêm dù có thể dựa vào sức mạnh của thái cổ thần kiếm mà thoát đi thì cũng phải trả một cái giá không nhỏ.

Những người khác chỉ còn một con đường chết.Lâm Khiêm bị thương trở về Côn Luân tất sẽ phải bế quan vài năm mới có thể khôi phục như cũ.Mấy năm này đủ để hắn dẫn dắt Thiên Hoàn quét sạch tứ phương.Nhưng trước mắt hắn phải sống sót rời khỏi nơi này.Đại trưởng lão luôn cảnh giác với Lâm Khiêm trong bóng tối.Lâm Khiêm với thái cổ thần kiếm trong tay như rắn độc, chỉ cần lộ ra chút sơ hở lập tức sẽ bị con rắn độc này cắn, sau đó kịch độc sẽ lan ra khắp cơ thể kẻ thù.Trong mắt đại trưởng lão, Lâm Khiêm chính là kẻ nguy hiểm nhất.

Đám người Mạc Vân Hải kia chắc chắn phải chết, mục tiêu của hắn chính là Lâm Khiêm!Vì thế dù cho bị đám người Mạc Vân Hải quấn lấy nhưng tâm thần của đại trưởng lão vẫn đặt trên người Lâm Khiêm, lúc nào cũng đề phòng hắn đánh lén.

Thế nhưng mấy tên gia hỏa của Mạc Vân Hải lại khiến đại trưởng lão giật mình.Hắn đột nhiên phát hiện hắn không thể bình tĩnh đối phó với sáu người này như trước nữa.Nếu trong vòng năm cánh giờ hắn không thể rời đi thì Ương Thổ Nguyên chính là mồ chôn của hắn.----------------------------Sáu người Tả Mạc đương nhiên không biết ý định của đại trưởng lão, bọn họ đều đang rơi vào trạng thái điên cuồng.Toàn thân Tả Mạc bốc lửa, như sư tử phẫn nộ điên cuồng tấn công.

Biển lửa trong người dâng trào sức mạnh khiến hắn như dã thú không biết tới mệt mỏi.Nếu không phải Tả Mạc đã mất đi lý trí thì chỉ cần một mình hắn cũng khiến đại trưởng lão cảm thấy áp lực vô cùng lớn.Tả Mạc giống như mặt trời vậy, trong cơ thể phát ra ánh sáng và nhiệt lượng vô tận.

Càng khiến người ta đau đầu chính là Tả Mạc không biết làm sao có thể cảm ứng được mặt trời trên cao làm nó thiêu đốt càng thêm mãnh liệt, dưới ánh mắt trời uy thế của Tả Mạc tăng vọt.Thí thần huyết kiếm đã chiếm giữ cơ thể Vi Thắng, sát ý ngập trời ngủ vùi mấy vạn năm, kinh nghiệm chiến đấu của nó phong phú hơn Vi Thắng rất nhiều, máu tươi của những cường giả thần cấp kia cũng ẩn chứa bản năng chiến đấu của bọn họ.Tùy ý vài chiêu đều phát ra uy lực kinh người.̉n dưới mùi máu tươi nồng nặc là một sức mạnh vô cùng kinh khủng.So với Tả Mạc đã mất đi thần trí thì Vi Thắng nguy hiểm hơn nhiều.Đại trưởng lão vừa tránh được một thanh thái dương thần phủ thì ba đạo kiếm ý như nước lũ, như ba con mãng xà mang theo thanh thế kinh người từ ba phương gào thét đánh tới.Nếu bị bất cứ đạo kiếm ý nào đánh trúng thì dù có thần văn hộ thể cũng sẽ rất chật vật.Quan trọng hơn chính là sau đó sẽ rơi vào thế bị động.Thần văn dưới chân chợt lóe lên rồi biến mất, đại trưởng lão cũng biến mất theo.Cách đó ba trăm trượng, hắn vừa hiện ra thì ánh trăng chiếu xuống khẽ run lên, đại trưởng lão cũng nhận ra điều này, thần văn dưới chân lại sáng lên.

Cả người vừa biến mất thì một mảnh trăng như đao đột nhiên chém qua vị trí hắn vừa đứng.Thân hình đại trưởng lão vừa mới hiện ra thì công kích của A Quỷ lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện ở phía sau lưng hắn.Bị ép tới mức chật vật, trong lòng đại trưởng lão vô cùng tức giận.

Khẽ hừ lạnh một cái, vô số thần văn đột nhiên hiện ra sau lưng hắn, nhanh chóng bao phủ A Quỷ.Bất tử thần phạt đúng là rất phiền phức nhưng cũng chỉ là phiền phức mà thôi.Sát ý cuồn cuộn trong lồng ngực đại trưởng lão, hắn phải cho mấy kẻ này biết đâu mới là cao thủ thần cấp!Thần văn giống như dây leo sinh trưởng một cách quỷ dị, trong nháy mắt đã bao trọn lấy A Quỷ.

Những thần văn màu xanh sẫm này vô cùng cứng cỏi, đao xương trong tay A Quỷ mặc dù có thể chặt đứt chúng nhưng tốc độ sinh trưởng của chúng còn nhanh hơn thế!

Trong nháy mắt, A Quỷ đã bị vô số thần văn bao phủ giống như một quả cầu dây leo vậy.Kiếm quang của Ngã Ly đã đánh tới trước mặt đại trưởng lão.Sắc mặt đại trưởng lão khẽ biến hóa, lui lại phía sau.Kiếm kiếm quang nhìn qua có chút vẩn đục này là do mười đạo sinh tử khí quấn quanh tạo thành!

Đây là lần đầu tiên đại trưởng lão gặp phải kiếm ý cổ quái như thế, giống như thời khắc sinh tử, tầng tầng lớp lớp hư thực.

Không ngờ trên đời này lại có kiếm ý cổ quái như vậy!Đại trưởng lão điểm vào hư không một cái.Một khỏa thần văn bỗng chia thành hai, một cái là hố đen tối tăm không thấy đáy, một cái là khe nứt hư không vô tận!Kiếm ý của Ngã Ly tiến vào trong hư không vô tận liền biến mất không còn chút tăm hơi.Đại trưởng lão thở phào một cái, dù cho là sinh tử hư thực bị hút vào trong hư không vô tận cũng chỉ có thể sụp đổ.Một lần nữa cảm giác cản trở quanh người lại xuất hiện, thân hình đại trưởng lão chỉ hơi ngừng một cái thì suýt nữa bị kiếm ý của Vi Thắng quét qua, mồ hôi lạnh ứa ra.Hàn mang trong mắt đại trưởng lão lóe lên, chỉ thấy mặt đất dưới chân Tông Như không hề có dấu hiệu báo trước bỗng nứt ra, ầm, một dòng dung nham nóng bỏng từ trong khe nứt phun ra mãnh liệt, nham thạch nóng chảy lập tức nuốt chửng Tông Như.Dung nham phun cao tới mấy trăm trượng, giống như một con hỏa long thật lớn!Ngay sau đó hỏa long ầm ầm rơi xuống, nện vào lòng đất.

Dung nham trong lòng đất như có linh tính, bao quanh Tông Như không ngừng chìm xuống địa tâm.Mắt đất nứt ra một lần nữa khép lại.Trên đầu, mặt trời, mặt trăng và huyết không làm cho đại trưởng lão cảm thấy rất không thoải mái.

Hừ lạnh một tiếng, không thấy hắn có bất cứ động tác nào, sông hồ biển trên Ương Thổ Nguyên như bị đun sôi, vô số hơi nước bốc lên.

Những hơi nước này hóa thành mây mù không ngừng tập trung trên bầu trời.Một lần nữa mây đen bao phủ bầu trời.Ánh trăng bị ngăn cách, lửa mặt trời không ngừng thiêu đốt tầng mây nhưng tầng mây càng ngày càng trở nên dày đặc, cuối cùng thành công ngăn cách mặt trời và mặt trăng, thế giới một lần nữa chìm vào trong bóng đêm.Trong mây đen, ngân xà cuồng vũ, so với lúc trước thì càng mãnh liệt hơn.Mắt đại trưởng lão bỗng nhìn về phía Vi Thắng, sát ý trong lòng dâng lên, thí thần huyết kiếm thì sao chứ?

Vạn năm trôi qua ngươi còn tưởng rằng đây là vạn năm trước sao?Quá ngây thơ!Hắn bỗng xòe tay ra nghênh đón kiếm ý màu đỏ.Đùng đùng đùng!Trong giây lát, mấy ngàn tia sét từ trong tầng mây tập trung vào lòng bàn tay đại trưởng lão, bàn tay đại trưởng lão như có một tầng ngân dịch, tầng ngân dịch này rực sáng làm người ta không thể nào nhìn thẳng được.Bàn tay đại trưởng lão khẽ chuyển động, theo động tác của hắn ngân dịch từ cánh tay bắt đầu rút ngắn lại, rút tới mức chỉ còn bằng đốt ngón tay.Mấy ngàn tia sét ngưng tụ thành một ngân cầu tròn vo sáng rực hiện ra trên ngón tay đại trưởng lão.“Đi!”

Đại trưởng lão cong tay búng một cái, ngân cầu phát ra khí tức vô cùng kinh khủng bay đi nghênh đón kiếm ý đang bay tới!Chương 844 : Lâm Khiêm .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Phốc!Trong nháy mắt ngân cầu đã xuyên thủng dòng lũ kiếm ý, dòng lũ nhìn qua thì cường đại nhưng ở trước mặt ngân cầu thì thật yếu ớt giống như tờ giấy vậy.Dòng lũ màu đỏ bị xuyên qua ầm ầm sụp đổ, ngân cầu tạo ra một vệt sáng màu bạc trong không trung bay thẳng về phía Vi Thắng.Gương mặt trắng xám đầy yêu dị của Vi Thắng thoáng có chút rung động.Nhưng rất nhanh trên môi hắn đã hiện ra một nụ cười đầy yêu dị lãnh khốc, sức mạnh của thí thần huyết kiếm chủ yếu nằm ở máu tươi của những cường giả viễn cổ ngưng tụ trên thân kiếm.

Thí thần huyết kiếm không hoàn toàn chiếm lĩnh tâm thần Vi Thắng, bởi chỉ có hắn mới phát huy được lý giải về kiếm ý của bản thân!Mà lần này, thí thần huyết kiếm đã giao quyền chủ động vào tay Vi Thắng.Cảm giác của đại trượng lão rất nhạy bén, khí tức hung lệ trên mặt Vi Thắng đột nhiên biến mất không còn chút tăm hơi, thay vào đó là Vi Thắng chính trực kiên nghị, đại trưởng lão lập tức hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.Vi Thắng một lần nữa nắm được quyền chủ động không thèm để ý tới những đau đớn do cơ thể bị tàn phá, mắt nhìn chằm chằm, cổ tay rung lên, huyết kiếm trong tay bỗng giơ lên, thế đâm này hắn đã tập luyện cả trăm vạn lần nên đánh ra vô cùng tự nhiên thoải mái!Cũng giống như vừa rồi, kiếm ý màu đỏ ầm ầm bộc phát, sức mạnh của những cường giả ẩn chứa trong máu tươi hóa thành ngàn vạn kiếm ý nhỏ từ thân kiếm bắn ra.Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, ngàn vạn đạo kiếm ý tràn ngập mùi máu tươi này lại không tùy tiện bay đi, bằng tốc độ nhanh nhất chúng ngưng tụ về phía mũi kiếm.Từ đằng xa nhìn lại, ánh sáng đỏ rực trên thân kiếm như đang co rút về phía mũi kiếm.Mũi kiếm to bằng hạt gạo bỗng sáng rực lên.Hai mắt Vi Thắng giống như hai vì sao, cổ tay khẽ run lên.Quang điểm do ngàn vạn kiếm ý ngưng tụ thành giống như một vì sao sa ầm ầm đánh về phía ngân cầu.Thế tới của quang điểm không nhanh, quỹ tích bay cũng có chút phiêu hốt nhưng ngân cầu như bị hấp dẫn liền bay về phía quang điểm.Quang điểm nhỏ bằng hạt gạo lập tức va chạm với ngân cầu.Ầm!Ngân cầu vỡ tan, một tia chớp lóe lên trong không rồi biến mất, khí tức kinh khủng biến mất như chưa từng xuất hiện.Quang điểm đánh nát ngân cầu vẫn tiếp tục bay về phía đại trưởng lão.Đại trưởng lão hơi giật mình, hắn thoáng nhìn qua Vi Thắng, hắn không nghĩ tới thí thần huyết kiếm trong tay Vi Thắng lại có sức mạnh lớn hơn bản thân thí thần huyết kiếm!Đáng tiếc, người trẻ tuổi ưu tú như vậy lại không phải là người của Thiên Hoàn.Đại trưởng lão có chút tiếc nuối, dù đang phải chiến đấu hắn vẫn có thể cảm nhận được sự ưu tú của đối phương.Vi Thắng mặc dù lợi hại nhưng chỉ dựa vào từng này mà muốn đánh bại hắn thì vẫn còn chưa đủ.Đại trưởng lão cong ngón tay búng một cái, một vết nứt hư không vô tận bỗng hiện ra trước mặt quang điểm.Kiếm ý dù có mạnh tới đâu trước mặt hư không vô tận đều không có ý nghĩa gì hết.Mắt thấy chỉ chút nữa quang điểm sẽ phải tiến vào trong vết nứt hư không vô tận, huyết kiếm trong tay Vi Thắng chợt sáng lên, thân kiếm khẽ rung động, quát khẽ một tiếng: “Bạo!”

Quang điểm đột nhiên phát ra ánh sáng vạn trượng!Kiếm ý bị áp súc tới cực hạn liền nổ tung, vết nứt hư không vô tận trước mặt ầm ầm sụp đổ!Ầm!Toàn bộ Ương Thổ Nguyên liền rung lên mãnh liệt.Lần đầu tiên sắc mặt đại trưởng lão đại biến, khẽ rên lên một tiếng, cả người biến mất, hắn đã bị thương!Thần văn và tâm thần hắn có mối liên hệ, thần văn ở trung tâm của hư không vô tận ầm ầm sụp đổ, xung kích cường đại lan tới làm tâm thần hắn bị tổn thương.Tên gia hỏa này điên rồi!Dám tấn công vết nứt hư không vô tận, tên gia hỏa này lại dám tấn công vết nứt hư không vô tận!Không ai dám làm thế, làm thế chẳng khác nào tự sát cả!Bản thân vết nứt hư không vô tận đã vô cùng bất ổn, nếu phải gánh chịu công kích như vậy thì rất có khả năng sẽ kéo theo toàn bộ Ương Thổ Nguyên sụp đổ, tất cả mọi người chỉ có một con đường chết.Mất một lúc đại trưởng lão mới có phản ứng, những người này điên rồi!Chết tiệt!Một lần nữa sắc mặt đại trưởng lão đại biến.Tính nhầm rồi!

Làm sao có thể quên điều này chứ!Nếu những người này điên cuồng tấn công vết nứt hư không vô tận thì hắn cũng không thể trốn được!Một vết nứt sâu không thấy đáy đột nhiên xuất hiện giữa không trung.Vết nứt hư không vô tận!-----------------------------Lâm Khiêm khiếp sợ nhìn trận đại chiến không gì sánh nổi ở phía xa, trong lòng không khỏi dậy sóng.Sự cường đại của cường giả thần cấp đã khắc sâu vào trong đầu hắn.Cuộc chiến này vượt xa mọi hiểu biết của hắn, bất luận đại trưởng lão chưởng khống thiên địa vạn vật hay thực lực đám người Vi Thắng thể hiện ra cũng không khác là mấy so với những cường giả viễn cổ trong truyền thuyết.Vốn hắn chỉ muốn quan sát xem khi nào có thể thừa nước đục thả câu nhưng sau khi vết nứt hư không vô tận bị tấn công thì hắn lập tức ý thức được thời gian không còn nhiều nữa!Nắm chặt thái cổ thần kiếm trong tay, tất cả những gì diễn ra xung quanh đều hiện rõ trong đầu hắn.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sau khi Vi Thắng tấn công vết nứt hư không vô tận thì toàn bộ Ương Thổ đều bị ảnh hưởng.

Nó trở nên vô cùng bất ổn, vốn còn mấy canh giờ nữa bây giờ đã bị rút ngắn lại rất nhiều.Với thực lực của hắn thì không thể nào phỏng đoán được thời gian chính xác mà giới này sụp đổ, cảm giác nguy hiểm càng ngày càng mãnh liệt làm hắn biết thời gian không còn nhiều nữa.Nhìn mọi người bên cạnh, trong lòng Lâm Khiêm vô cùng khổ sở, không biết phải nói sao nữa. (ở mấy chap trước đã nói là đám Côn Luân đang đi lùng Chung Đức sao giờ lại có mẹt ở đây )Kế hoạch của bọn họ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Sau khi nhận được tin tức Mạc Vân Hải và Thiên Hoàn sẽ đánh nhau, Côn Luân đã chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, thậm chí không tiếc phái Mục Huyên đi chiến đấu với Mộc Hi để tạo ra thanh thế, tất cả chỉ để Thiên Hoàn và Mạc Vân Hải yên tâm chiến đấu.

Mà Lâm Khiêm tự mình dẫn đội càng thêm chắc chắn, bất kể là Chung Đức hay Mạc Vân Hải hay đại trưởng lão Thiên Hoàn đều có thể trở thành con mồi của bọn họ.Cầm thái cổ thần kiếm trong tay, Lâm Khiêm có khả năng một kích tất sát.Thế nhưng không ai ngờ tới, đại trưởng lão Thiên Hoàn lại có thể bước vào thần chi lĩnh vực.

Lúc đối phương giam cầm rồi kích nổ giới này Lâm Khiêm liền biết đại trưởng lão đã phát hiện ra bọn họ.Những Côn Luân tử đi theo hắn đợt này không thể nào thoát được.Ngay cả hắn cũng phải dựa vào sức mạnh của thái cổ thần kiếm để đột phá mới có thể quay trở lại Côn Luân.

Hắn không có năng lực mang theo người khác rời đi.“Đại sư huynh, ngươi mau đi đi!”

Một tên Côn Luân tử run giọng khuyên nhủ.Cuộc chiến lần này đã mang lại cho bọn họ rất nhiều bất ngờ.

Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đã cảm ứng được biến hóa trong đó, có thể trở thành Côn Luân tử đều không phải loại ngu dốt.

Suy đoán trong lòng bọn họ đã rất gần với sự thật!“Đúng vậy, đại sư huynh!

Đi nhanh đi!”

Vị đệ tử này còn lớn tuổi hơn người vừa nói, hắn mở miệng khuyên nhủ: “Đại sư huynh có thể trở về thì Côn Luân ta đã thắng rồi!”

Câu nói này đã làm mọi người bừng tỉnh, trong mắt họ đều hiện lên vẻ hưng phấn lạ thường.“Ha ha!

Thiên Hoàn không có đại trưởng lão, Mạc Vân Hải thì toàn quân bị diệt, chỉ còn lại mỗi Côn Luân ta!”

“Ha ha!

Kiếm bộn rồi!”

“Đại sư huynh, nhất định phải thống nhất thiên hạ đó!”…Trong giây lắt mắt Lâm Khiêm nhòe lệ.Hắn cắn răng gằn lên từng chữ một: “Côn Luân sẽ không quên các vị!”

Thời gian càng ngày càng gấp, cảm giác nguy hiểm càng ngày càng hiện rõ, Lâm Khiêm không chút do dự lau nước mắt, thái cổ thần kiếm trong tay đưa lên trước ngực.Lâm Khiêm với vẻ mặt thành kính trầm giọng than một tiếng: “Bảo vệ Côn Luân ta!”

Thái cổ thần kiếm bỗng rực sáng, ánh sáng nhanh chóng bao phủ lấy Lâm Khiêm.Bên trong ánh sáng, một bộ phận thần lực của Lâm Khiêm ầm ầm thiêu đốt, cảm giác đau đớn lan tràn khắp người hắn, cả người Lâm Khiêm khẽ run lên.Đây chính là thiêu đốt thần lực sao…

Không ngờ muốn chạy khỏi nơi này lại cần phải thiêu đốt thần lực…Lâm Khiêm thoáng nhìn qua đại trưởng lão đang đứng trên bầu trời.Phải đủ tích lũy mới được thiêu đốt!Đó chính là then chốt để thành thần, Lâm Khiêm nhớ kỹ, đây chính là thu hoạch lớn nhất của chuyến đi này.Nhất định hắn sẽ trở thành cường giả thần cấp!Lâm Khiêm nắm chặt chuôi kiếm trong tay.Thần lực bị thiêu đốt trong nháy mắt đã bị thái cổ thần kiếm hút vào, hào quang xung quanh bỗng tăng vọt, kiếm ý mênh mông vô tận như muốn đâm thủng trời xanh.Cả người Lâm Khiêm liền biến mất.Một tên đệ tử Côn Luân đứng ra cao giọng nói: “Các huynh đệ!

Thế nào cũng chết!

Không bằng chết trận đi!

Đám người Mạc Vân Hải kia chắc chắn phải chết, bây giờ chúng ta không thể để lão già Thiên Hoàn kia chạy trốn mất!”

“Liều mạng!”

“Được!”…Trên mặt đám Côn Luân tử nhiệt huyết bừng bừng, bọn họ như nhìn thấy cảnh Côn Luân thống nhất thiên hạ.Bọn họ bắt đầu điên cuồng thiêu đốt thần lực!-------------------------------Không được!Nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!Đại trưởng lão biết nếu còn tiếp tục dây dưa thì không thể nào thoát thân được.

Lâm Khiêm rời đi đã khiến hắn bừng tỉnh, điều quan trọng nhất bây giờ là phải rời khỏi nơi này!Nếu không dù Lâm Khiêm có bị thương mà có thể sống sót trở về thì hắn đã thắng rồi!

Lâm Khiêm chỉ cần bỏ ra mấy năm chữa trị vết thương sau đó Thiên Hoàn sẽ toi mạng.

Không có mình, Thiên Hoàn không thể chống đỡ được Lâm Khiêm.Đại trưởng lão không thèm để ý tới đám Côn Luân tử đang thiêu đốt kia, trong lòng cười khẩy một cái.Đám Côn Luân tử này thực lực quá yếu, bọn họ không biết ngay cả tư cách thiêu đốt thần lực bọn họ cũng không có!Một đám ngu ngốc!Quả nhiên!Vừa thiêu đốt thần lực, còn chưa kịp phát ra bất cứ tiếng nào thì đã hóa thành tro tàn.

Những Côn Luân tử khác không kịp ngừng lại, từng đoàn hỏa diễm nuốt chửng bọn họ.Trước đó vì sao đại trưởng lão không biết rằng thiêu đốt chính là bước quan trọng để tiến vào thần chi lĩnh vực?Bởi vì điển tịch lưu truyền từ thời đại viễn cổ tới giờ có một thủ đoạn đồng quy vu tận chính là thiêu đốt thần lực, sau khi thiêu đốt thần lực chắc chắn sẽ chết.

Quan điểm này rất dễ hiểu nhưng mãi tới khi chân chính bước vào thần chi lĩnh vực, đại trưởng lão mới hiểu thấu được điều này.Thiêu đốt thần lực sẽ có ba kết quả, thần lực quá yếu thì sẽ bị đốt thành tro bụi, thần lực đạt tới cảnh giới nhất định thì trong thời gian ngắn thực lực sẽ tăng vọt nhưng cuối cùng cũng đi đời nhà ma.

Mà thần lực đạt đạt tới mức “đủ” thì thiêu đốt thần lực mới có thể đạt tới thần chi lĩnh vực, sau khi đột phá và ổn định được cảnh giới thì chính là cường giả thần cấp.Cường giả có thể bước vào thần cấp ít lại càng ít, những chỗ mấu chốt như này đã sớm bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử.Tránh thoát được công kích của Tả Mạc Vi Thắng và Ngã Ly, đại trưởng lão tìm kiếm cơ hội thoát thân.Mắt hắn thoáng nhìn về phía vết nứt hư không vô tận.-------------------------------Đầu óc Tả Mạc mơ mơ màng màng, hầu hết công kích của hắn đều dựa theo bản năng.Khi mà hắn điên cuồng công kích bất chấp hậu quả thì một phần sức mạnh trong cơ thể bị tiêu hao mất, tâm thần rốt cuộc cũng bình thường trở lại.Đặc biệt khí tức của thái cổ thần kiếm vừa rồi đã khiến hắn giật mình, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.Lâm Khiêm!Hai chữ này nhất thời làm mắt hắn đỏ đi.Tả Mạc tỉnh táo phản ứng cực nhanh, lập tức hiểu rõ ý đồ của Lâm khiêm.

Không nghĩ tới bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, cuối cùng kẻ được lợi lại là Lâm Khiêm!Ánh mắt hắn khẽ đảo qua toàn trường, Lâm Khiêm rời đi nếu đại trưởng lão lại chạy mất thì Mạc Vân Hải xong đời rồi!Ý nghĩ này lập tức khiến Tả Mạc nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão.Không được!

Dù thế nào đi nữa cũng không được để đại trưởng sống sót rời khỏi đây!Đằng nào cũng chết, nhất định phải kiếm chút cơ hội cho Mạc Vân Hải.Tả Mạc tỉnh táo trở lại, mức độ nguy hiểm hắn tạo ra liền tăng vọt.“Đại sư huynh, ngăn cản hắn đừng cho hắn chạy tới vết nứt!”

Tả Mạc nói thẳng ý đồ của đại trưởng lão, lời còn chưa dứt thì cả người lập tức xông lên!Hỏa diễm kim sắc tập trung ở tay phải của hắn, sắc mặt Tả Mạc đầy dữ tợn và hung bạo.Đến đây đi, nếm thử một chiêu của ta!Chương 845 : Sức mạnh mãnh liệt .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Trong đám người này kẻ mang tới nhiều uy hiếp nhất cho đại trưởng lão chính là Vi Thắng chứ không phải là bản thân thí thần huyết kiếm.Chênh lệch cảnh giới khiến uy lực cường đại của thí thần huyết kiếm không thể nào phát huy được.

Chỉ có Vi Thắng mới có thể khiến sức mạnh cuồng bạo trong thí thần huyết kiếm hóa thành sát chiêu với uy lực cường đại.Thí thần huyết kiếm cũng ý thức được điều này, mặc dù không cam lòng nhưng chiến đấu trước mắt khiến nó không thể không giao quyền chủ động vào tay Vi Thắng.Giờ đây, trình độ kiếm thuật siêu việt của Vi Thắng đã được phát huy ra hết.Hắn vừa mới lĩnh ngộ được thủ pháp áp súc kiếm ý nên sử dụng liên tục, những kiếm ý bị áp súc tới cực hạn này làm đại trưởng lão vô cùng kiêng kị.

Sức mạnh chưa từng có truyền từ thí thần huyết kiếm vào trong người hắn, tùy ý chuyển động.

Dưới sự thôi động mãnh liệt của sức mạnh hắn đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới.Trong nháy mắt tầm mắt trở nên khoáng đạt hơn.Vô số linh cảm kiếm đạo hiện ra trong đầu hắn, kiếm ý trong tay đang không ngừng biến hóa, kiếm ý càng ngày càng trở nên khó lường hơn.Hậu tích bạc phát! (chuẩn bị tốt thì công việc mới tốt được)Con đường tu kiếm của hắn chưa bao giờ thuận buồm xuôi giá, hắn đã phải trải qua biết bao khó khăn, bao đau khổ, kiên trì nhẫn nại, không ai có thực lực như hắn mà vẫn không ngừng tu luyện kiếm đạo căn bản cả.

Sau nhiều năm kiên trì, nền móng của hắn đã vô cùng vững chắc, tích lũy được nhiều, đây mới chân chính gọi là “hậu tích bạc phát”!Vô Không kiếm ý đột phá tới một tầm cao chưa từng có.Áp lực của đại trưởng lão đột nhiên tăng mạnh, trong hư không vô tận, kiếm ý của Vi Thắng càng ngày càng mờ nhạt, kiếm mang càng ngày càng nhỏ đi, giờ đã nhỏ bằng sợi tóc rồi.Đại trưởng lão tuyệt đối không dám để những sợi tóc kiếm mang này đụng vào người, ngay cả là hắn nếu bị đụng trúng thì chắc chắn sẽ bị chúng cắt thành từng mảnh nhỏ!Mỗi sợi tóc kiếm mang chính là một vết nứt hư không vô tận.Chết tiệt!Đại trưởng lão ngày càng lo lắng, bỗng, khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy một tia hỏa quang, trái tim đập mạnh một cái.------------------------------Lúc nào Tả Mạc cũng cảm thấy thái dương thần quyết rất tối nghĩa.

Dù gì cũng là truyền thừa từ thời viễn cổ, ngôn ngữ tự nhiên khác xa so với ngôn ngữ hiện tại, có rất nhiều chỗ Tả Mạc phải bỏ ra vô số thời gian để nghiền ngẫm tìm hiểu.Tu luyện cũng không thuận lợi cho lắm, lúc nào Tả Mạc cũng cảm thấy có một tầng ngăn cách nào đó khiến hắn không thể viên mãn được.Tới tận bây giờ.Trong cơ thể hắn một luồng sức mạnh vô cùng lạ thường đang dâng trào, toàn bộ sức mạnh của thái dương tinh chủng đều đang ở trong người hắn.

Trong suốt lịch sử của bộ lạc thái dương chưa từng có ai gặp phải điều tương tự, chưa bao giờ có sức mạnh cường đại như vậy!Những chỗ không hiểu trước kia giờ đây đã biến mất không chút dấu vết.Cả bộ thần quyết hiện ra trong đầu hắn, vô cùng hòa hợp, giống như nó vẫn ẩn chứa ở sâu trong cơ thể hắn, giờ phút này mới được kích hoạt vậy.Thái dương thần quyết không quá phức tạp như trong tưởng tượng của Tả Mạc.

Sau khi được khơi thông, quay ngược lại thì hắn thấy thái dương thần quyết kì thực vô cùng đơn giản.Chiến đấu giữa cường giả viễn cổ nặng về khí thế, bọn họ chính là sức mạnh cao nhất của toàn bộ bộ lạc.

Trong chiến tranh giữa các bộ lạc, bọn họ thường là kẻ xung phong đầu tiên, giống như ma tộc bây giờ.

Đây mới chính là nguyên nhân bọn họ được tôn sùng, quá phức tạp có thể đẹp và tinh tế nhưng tuyệt đối không thể giúp ích nhiều cho khí thế.Đối tượng mà thái dương thần quyết tham khảo chính là mặt trời, mà thái dương tinh chủng chính là mặt trời, sức mạnh của nó và thái dương thần lực là cùng một gốc, đạo lý trong đó tự nhiên không khơi mà thông.

Mặc dù không thể đạt tới tầm đại trưởng lão có thể nắm được thiên địa vạn vật trong tay nhưng có rất nhiều chỗ trước đó không hiểu giờ đây đã sáng tỏ.Có thể nói cho tới tận lúc này, Tả Mạc mới tiêu hóa xong cả bộ thái dương thần quyết bao gồm cả việc thần lực vận chuyển, thậm chí hắn còn đạt được rất nhiều lợi ích.Luồng sức mạnh cuồng bạo trở thành thầy giáo tốt nhất cho Tả Mạc, nó chỉ cho hắn làm thế nào để sinh ra sức mạnh và vận hành chúng.Vô số cường giả của bộ lạc thái dương đều muốn hiểu rõ vấn đề then chốt này.

Giờ đây trong cơ thể Tả Mạc, điều đó được thể hiện một cách rất rõ ràng.

Tả Mạc thậm chí còn tìm được vài điểm sai lầm của thái dương thần quyết, không có vị cường giả nào giống như hắn có thể tận mắt nhìn thấy sí lưu bên trong thái dương vận hành như thế nào.Sí lưu của thái dương tinh chủng trải qua mấy ngàn vạn năm không ngừng tích lũy mới luyện hóa thành, so với thái dương thần lực của Tả Mạc thì tinh thuần hơn không biết bao nhiêu lần.Đáng tiếc…

Không còn nhiều thời gian nữa…Nếu có thể sống tiếp thì bản thân có lẽ có thể khiến thái dương thần quyết đạt tới một tầm cao mới…Giữa lúc nguy hiểm nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi cảm khái, Tả Mạc nhếch miệng cười tự giễu.Trong tầm mắt, thân hình đại trưởng lão phiêu hốt khó lường đang không ngừng gần lại, hai con mắt của Tả Mạc tựa như hai ngọn lửa đang hừng hực cháy.Đã như vậy hãy để cho thái dương thần quyết trong tay mình rực sáng nhất đi!Hỏa diễm không ngừng tập trung ở tay phải hắn.

Lúc này phong ấn ở tay phải sớm đã bị sí lưu của thái dương tinh chủng phá hủy, da ở tay phải đã trở nên trong suốt, sí lưu đỏ sẫm giống như máu chậm rãi lưu chuyển ở bên trong.Theo hỏa diễm không ngừng tập trung, sí lưu thái dương ở tay phải càng ngày càng trở nên sinh động.Thân hình đại trưởng lão không ngừng gần lại, liệt hỏa trong lồng ngực Tả Mạc càng ngày càng cháy mạnh.

Nó tựa như cảm nhận được chiến ý của hắn, tốc độ lưu chuyển của sí lưu trong cơ thể càng nhanh hơn, cảm giác đau đớn mãnh liệt do bị thiêu đốt làm gương mặt của Tả Mạc vặn vẹo biến dạng.Đúng vào lúc này hắn nhìn thấy đại trưởng lão đang thất sắc, thần văn dưới chân đồng thời sáng lên.Muốn chạy sao?Gương mặt của Tả Mạc vô cùng dữ tợn, hỏa diễm ở tay phải đã tích súc tới cực hạn, sáng rực lên, sí lưu ở tay phải cũng trở nên sinh động chưa từng thấy.

Nắm tay không ngừng run lên, cảm giác chết lặng lan tràn.Một thân hình mơ hồ thoáng hiện ra ở cách đó không xa.Ngu ngốc!Tả Mạc bị sí lưu thiêu đốt tới tận cùng, gương mặt trở nên vô cùng hung bạo.“Giết!”

Tiếng rống giận vang lên trong lòng hắn, vận toàn lực, tay phải đột nhiên chém về phía đại trưởng lão.Ầm!Không hề có dấu hiệu báo trước thái dương thần hỏa cuộn trào mãnh liệt bắn ra từ tay phải của Tả Mạc, hỏa diễm cực kì mãnh liệt giống như núi lửa phun trào, ầm ầm phun ra.

Phạm vi bao phủ của nó rất rộng, nằm ngoài dự đoán của đại trưởng lão.

Đại trưởng lão còn chưa kịp ổn định thân hình thì trong nháy mắt đã bị thái dương thần hỏa thôn phệ!Một thần hỏa trụ (cột lửa thần) với đường kính năm dặm xuất hiện trong không trung, toàn bộ bầu trời đều được thắp sáng.

Tầng mây trên cao như tuyết bị dội nước sội ầm ầm tan mất một mảng lớn.Trong hỏa trụ, vô số thần lực biến ảo thành tam túc kim ô gào thét lao ra, từng đạo hỏa nhĩ kim sắc hiện ra trong hỏa trụ, cái này sinh cái kia diệt.Mọi người đều trố mắt nhìn cảnh tượng vô tiền khoáng hậu trước mắt.Đứng cạnh hỏa trụ to lớn, Tả Mạc thật bé nhỏ.“Ha…

Ha…”

Tiếng cười xen lẫn tiếng thở hổn hển của Tả Mạc vang vọng trong không trung, tay phải của hắn đã cháy thành than, cánh tay phải cũng hoàn toàn mất đi cảm giác.Hỏa trụ vô cùng kinh khủng này không phải là thần lực của hắn mà là do hắn kích nổ sí lưu thái dương ở tay phải mà thành.

Hắn chỉ mới dẫn bạo một ít sí lưu thái dương nhưng cái giá phải trả đã là rất lớn.Thần lực của hắn khó mà làm đại trưởng lão bị tương nhưng sí lưu thái dương lại có thể, thần lực của hắn không nhiều nhưng sí lưu trong cơ thể thì có rất nhiều.Chênh lệch cảnh giới giữa song phương là rất lớn nhưng thế thì có làm sao?

Sức mạnh không thể bù đắp được khoảng cách hai bên nhưng bản thân lại có rất nhiều sức mạnh đủ để phá vỡ được khoảng cách này! (tiền không phải là vấn đề mà vấn đề là bao nhiêu tiền :hoho🙂Đến đây đi, lão đầu!Hai mắt Tả Mạc đỏ rực, hắn đã không thể phân biệt được rốt cuộc là chiến ý của bản thân đang thiêu đốt hay là thân thể mình đang thiêu đốt nữa.Điều này đã không còn quan trọng nữa!Thân hình đại trưởng lão dần hiện ra trong mắt mọi người.

Thoáng nhìn qua thì thấy hắn vô cùng chật vật, râu tóc đều bị đốt sạch sẽ.

Hắn không ngờ một quyền của Tả Mạc lại có phạm vi rộng tới vậy!

Vào thời điểm mấu chốt khi bị hỏa trụ thôn phệ, hắn đã dùng thần văn bảo vệ bản thân nhưng sí lưu thái dương bị kích nổ hóa thành hỏa trụ vô cùng mãnh liệt!Càng khiến hắn chán nản chính là trong hỏa trụ còn có một đoàn tam túc kim ô do thần lực của Tả Mạc biến thành.

Những con tam túc kim ô này điên cuồng tấn công làm hắn không thể làm gì được, chỉ có thể dùng thần văn chống đỡ thái dương thần hỏa.Đó chính là thái dương thần hỏa đấy!Tuổi thọ của thái dương phải dùng đơn vị trăm tỷ năm để tính, cho dù là mặt trời mới sinh ra trải qua ngàn vạn năm dựng dục, uy lực của thái dương thần hỏa nó sinh ra không nghĩ cũng biết.Thái dương thần hỏa cuộn trào mãnh liệt như thế khiến đại trưởng lão bị bất ngờ nên phải ăn quả đắng.

Đại trưởng lão không sợ uy lực của thái dương thần hỏa mà ngại số lượng kinh khủng của chúng.Đại trưởng lão như bị một con sông lớn lao tới đánh thẳng vào mặt, hắn không kịp có bất cứ sự chuẩn bị gì nên mới chật vật như thế.Nếu hắn có thời gian chuẩn bị thì cùng một chiêu như thế hắn chắc chắn có thể ngăn cản được.

Trong mắt hắn, Tả Mạc không thể nào phát huy được uy lực chân chính của nó, nhìn qua thì đồ sộ đáng sợ nhưng thực tế sức sát thương không lớn như trong tưởng tượng.Nhưng bị một tên gia hỏa chưa đạt tới thần cấp làm cho chật vật như này…Đại trưởng lão nhìn về phía Tả Mạc, sát ý dâng trào vô cùng lạnh lẽo.Khóe mắt hắn vẫn để ý tới vết nứt hư không bị Vi Thắng làm cho nổ tung nhưng không hề biến mất.Vết nứt hư không kia có thể đi qua được nhưng xung quanh vết nứt là vô số sợi tóc nhỏ, những sợi tóc nhỏ này chính là Vô Không kiếm mang của Vi Thắng, chúng đều rất sắc bén!Những Vô Không kiếm mang này đã phong kín hoàn toàn vết nứt hư không.Chết tiệt!Mắt đại trưởng lão một lần nữa nhìn về phía Tả Mạc.Trong cơ thể tên gia hỏa này có điều gì đó rất cổ quái…Lúc này đại trưởng lão đã hạ quyết tâm, hắn biết rõ nếu không giải quyết mấy tên gia hỏa này thì bản thân không có cơ hội để trốn vào hư không vô tận.Nếu lúc trốn vào hư không vô tận bị quấy nhiễu thì dù là cường giả thần cấp cũng chỉ có một con đường chết.Sau khi hạ quyết tâm, đại trưởng lão dần bình tĩnh trở lại, rất nhanh Ương Thổ Nguyên sẽ sụp đổ nhưng giờ phút này mặt hắn lại không lộ ra chút hoảng loạn nào.Thời gian vẫn còn đủ.Đột nhiên thần văn đang bao lấy A Quỷ phát ra tử mang yếu ớt, thần văn tựa như cỏ khô nhanh chóng bị thiêu đốt không còn chút nào, từ bên trong hiện ra bóng dáng của A Quỷ.Cùng lúc đó một bóng người bỗng từ dưới mặt đất chui lên, phóng lên cao, đó chính là Tông Như mới bị dung nham kéo vào trong lòng đất.Đám gia hỏa này thực sự là quá khó chơi!Trong lòng đại trưởng lão thầm cảm thán một câu.

Vừa rồi Vi Thắng và Tả Mạc đã khiến hắn vô cùng chật vật, hắn không rảnh để quan tâm tới hai tên gia hỏa này nên chúng mới có thể thoát khỏi trói buộc.Sức mạnh của mấy người này không giống nhau nhưng ở một số chỗ lại có điểm cực kì giống, ví dụ như ngoan cường.Một lần nữa trong mặt đại trưởng lão lại khôi phục sự bình tĩnh không chút xao động.Đã như vậy thì giải quyết một lần cho xong đi!Cho các ngươi thấy thế nào mới là thần cấp chân chính.

Đó chính là khoảng cách mà các ngươi không thể nào vượt qua được!Đại trưởng lão chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay mở ra.Chương 846 : Biển hoa văn .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Một khỏa thần văn xuất hiện bên cạnh đại trưởng lão, ngay sau đó là khỏa thứ hai, khỏa thứ ba, khỏa thứ tư…Đủ loại hoa văn sinh trưởng trong không trung, chúng nhanh chóng lan ra, trong khoảnh khắc tràn ngập tầm mắt là vô số hoa văn, dày đặc chi chít, nhìn không thấy điểm cuối.Có rất nhiều thần văn, cũng có rất nhiều phù văn, màu sắc khác nhau và chúng đều phát ra ánh sáng.Vẻ mặt đại trưởng lão vô cùng nghiêm túc, hai tay mở ra như đang ôm lấy thế giới.Nơi này tựa như biển sao sáng ngời, vô số các ngôi sao.

Thần văn giống như những ngôi sao khổng lồ sáng ngời, phù văn thì giống như những ngôi sao nhỏ sáng le lói.Từng khỏa hoa văn chậm rãi chuyển động, chúng đang phát ra trường lực của bản thân.Biển hoa văn!Trong mắt Tả Mạc hiện lên sự kinh hãi nhưng ngay sau đó liền bình thường trở lại.

Hắn không thể không thừa nhận, trình độ của đại trưởng lão ở phương diện phù văn đã đạt tới mức đăng phong tạo cực, đệ nhất nhân đương đại.Xung quanh có một số loại hoa văn mà ngay cả hắn cũng không biết là gì.Biển hoa văn này đâu chỉ là hàng tỷ, đây là thần cấp sao?Trong mắt Tả Mạc hiện ra chút hốt hoảng, hắn cũng am hiểu về phù văn thần văn nhưng so với đại trưởng lão thì còn kém quá xa.Đây là một thế giới thần văn!Thần văn tông sư!Nhưng giờ phút này Tả Mạc không có thời gian để cảm khái, rất nhanh hắn đã phát hiện ra thế giới thần văn này vô cùng nguy hiểm.Cách đó không xa một khỏa thần văn bỗng sáng ngời, bảy phù văn bị hấp dẫn bay tới đồng thời phát ra ánh sáng yếu ớt.Trong đó có một phù văn màu lam đột nhiên bắn ra một đạo băng tiễn!Vẻ mặt Tả Mạc không thay đổi, băng tiễn vừa tới trước mặt hắn liền bị thái dương thần hỏa xung quanh hòa tan thành hơi nước.Nhưng chính đạo băng tiễn này lại làm thức tỉnh các phù văn thần văn khác.Ông!Băng tiễn, cương phong, sấm sét, lưu hỏa,…Các loại công kích giống như mưa rào từ khắp các nơi bắn về phía Tả Mạc, tí tách tí tách, quanh người Tả Mạc hoa lửa bắn tung tóe.

Thái dương thần hỏa dương cương bá đạo đối phó với mấy loại công kích tầm thường này không mất quá nhiều công sức.Tả Mạc không cao hứng cho lắm.Trái lại trong lòng hắn còn có chút dự cảm không tốt.Toàn bộ biển hoa văn bắt đầu chậm rãi chuyển động, toàn bộ thần văn và phù văn đều thức tỉnh.Phù văn xung quanh bắt đầu tấn công Tả Mạc, mỗi loại phù văn lại công kích khác nhau, ánh sáng giống như mưa xối xả đánh tới, che phủ hoàn toàn tầm mắt của Tả Mạc.Tả Mạc lập tức cảm nhận được chút áp lực.Sức mạnh của phù văn là hữu hạn, không thể công phá được thần hỏa của Tả Mạc nhưng số lượng của chúng thật sự quá nhiều.

Ngàn vạn loại sức mạnh với tính chất khác nhau giống như mưa ầm ầm đánh tới tạo ra áp lực như nào không nghĩ cũng biết.Rào!Ngọn lửa quanh người Tả Mạc tăng vọt, sí lưu thái dương trong cơ thể tựa như bị công kích của mấy hạt mưa này làm cho tức giận, thái dương thần hỏa càng trở nên mãnh liệt.

Lúc này Tả Mạc giống như một ngọn lửa thật lớn, phù văn công kích như những con thiêu thân lao về phía ngọn lửa, rất nhanh liền hóa thành những hoa lửa biến mất không chút dấu vết.Tả Mạc không dám thả lỏng, bây giờ chỉ có phù văn phóng ra công kích, thần văn thì chưa có động tĩnh gì.Thần văn so với phù văn thì cao cấp hơn, uy lực cũng mạnh hơn.Quả nhiên, đúng như Tả Mạc dự đoán, một khỏa thần văn đột nhiên sáng lên ánh sáng màu lam, một bóng nữ tử màu lam hiện ra từ trong thần văn.Thân thể nữ tử màu lam giống như một dòng nước chảy, tay nàng đang nâng một bình nước màu xanh nước biển.Ngay sau khi nó xuất hiện trong đầu Tả Mạc liền hiện ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.Nàng nâng bảo bình trong tay lên, miệng bình ngả xuống đối diện với Tả Mạc.̀m ầm âẦm!Một dòng nước từ trong bảo bình chảy ra rơi xuống chân nàng sau đó hóa thành một dòng sông cuồn cuộn cuốn về phía Tả Mạc.Dòng sông lao nhanh phát ra những tiếng động ầm ầm.Tả Mạc nhìn chằm chằm vào dòng sông trước mắt, trong lòng cảm giác được sự nguy hiểm mãnh liệt.Dùng nước khắc lửa sao?Tả Mạc không ngạc nhiên lắm, dùng nước khắc lửa là đạo lý cơ bản nhất, thái dương thần hỏa bá đạo vô song nhưng không phải là không thể hóa giải được.

Có thần hỏa tự nhiên có thần thủy, có thái dương thần hỏa chí dương chí cương cũng tự nhiên sẽ có thần thủy chí âm chí nhu.Thần thủy!Toàn bộ dòng sông này đều là thần thủy!Trong lòng Tả Mạc vô cùng hoảng sợ, đại trưởng lão có thể triệu hoán hư thiên ly hỏa đã khiến hắn rất khiếp sợ rồi, không ngờ ngay cả thần thủy cũng có thể tiện tay triệu hoán ra.Hắn đoán không sai, thần thủy đúng là do đại trưởng lão triệu hoán ra, đó chính là hư nhãn thần thủy từ trong hư không vô tận.

Trong hư không vô tận có rất nhiều hư nhãn tồn tại như những dòng suối, hư nhãn thần thủy được sinh ra từ nơi này.Đại trưởng lão nóng lòng muốn tốc chiến tốc thắng nên đã dùng lực lượng của thần văn để tìm đến chỗ hư nhãn, triệu hoán ra hư nhãn thần thủy.Đây là thần cấp sao?Sí lưu thái dương bên trong cơ thể cũng cảm nhận được uy hiếp của dòng sông nên nó biến hóa trở nên sinh động chưa từng có.Sí lưu thái dương lưu động nhanh hơn, từng đạo hỏa nhĩ kim sắc sáng rực lên.Hỏa nhĩ kim sắc chỉ tồn tại trong khoảng thời gian ngắn, chợt lóe lên rồi biến mất nhưng hỏa nhĩ cái này sinh cái kia diệt cuồn cuộn không ngừng.

Mỗi một đạo hỏa nhĩ biến mất đều sẽ tạo ra một điểm kim tinh chìm vào trong cơ thể Tả Mạc.Nhưng lúc này Tả Mạc không rảnh để nghiên cứu xem những kim tinh này có ích lợi gì.Sí lưu một lần nữa trở nên sinh động, Tả Mạc lập tức rơi vào trong biển lửa mờ mịt, lần thứ hai ý thức trở nên mơ hồ!Đã có chút kinh nghiệm từ trước đó nên Tả Mạc hít vào một hơi thật sâu, nghênh đón dòng sông thần thủy đang lao tới, hắn bất ngờ đánh ra một quyền!Không cần hắn thôi động, một nhóm nhỏ sí lưu tự động bốc cháy.Ầm!Một hỏa trụ kinh khủng bắn ra từ bàn tay phải cháy đen của Tả Mạc!Giữa không trung, hỏa trụ và dòng sông va chạm với nhau, thần thủy và thần hỏa vừa tiếp xúc liền phóng ra quang mang vạn trượng, trước mắt Tả Mạc liền trắng xóa, không thể nhìn thấy cái gì cả.Rầm rầm râẦm!Một tiếng nổ thật lớn vang lên làm lỗ tai Tả Mạc chẳng thể nghe thấy bất cứ thứ gì nữa.Một vòng sáng mờ ảo từ chỗ hai thứ va chạm nhanh chóng khuếch tán lan ra bốn phía.Nơi vòng sáng đi qua phù văn lập tức bị đánh tan!Tả Mạc bị vòng sáng quét trúng thì như bị búa tạ đập, hỏa diễm quanh người bỗng sáng rực lên.

Thừa lúc tỉnh táo, Tả Mạc lại đánh ra một quyền nữa!Ầm!Lại là một hỏa trụ nữa!Thần hỏa lập tức chiếm thế thượng phong.Hư nhãn thần thủy đang không ngừng rút đi, thần hỏa đang không ngừng tiến lên, có thể thấy được hỏa tuyến đang vọt tới dưới chân nữ nhân cầm bảo bình.Hư nhãn thần thủy so với thái dương thần hỏa thì còn kém một bậc, hơn nữa hư nhãn không nhiều, số lượng thần thủy bên trong cũng không nhiều, mà lúc này thân thể Tả Mạc chính là một khỏa thái dương tinh chủng hoàn chỉnh, thần hỏa ẩn chứa trong đó là rất nhiều.Đúng vào lúc này, cách đó không xa, một khỏa thần văn bỗng sáng lên.Đây là một khỏa thần văn màu trắng, ánh sáng nó phát ra cũng là ánh sáng màu trắng.

Thần văn sáng lên lập tức hấp dẫn những phù văn xung quanh nó, trong nháy mắt, phù văn tập trung lại làm thể tích nó lớn hơn trước vài lần.Rống!Một con băng long màu trắng từ trong thần văn bay ra, cả người nhào về phía thần hỏa!Băng long vừa xuất hiện, không khí xung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo.Lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy một băng long ngưng thực tinh xảo như vậy.

Con băng long này trắng như tuyết, cả người ưu nhã, lân phiến giống như thấu kính thủy tinh vậy, phản xạ ánh sáng vô cùng mỹ lệ.Thần văn băng hàn!Khi băng long bay lượn hàn khí lặng lẽ không chút tiếng động tràn ngập các ngóc ngách.Hỏa thế của thái dương thần hỏa đột nhiên ngưng lại.Hư nhãn thần thủy thừa lúc hỏa tuyến của Tả Mạc bị ngưng lại liền tiến lên.Khí tức băng hàn làm đầu óc Tả Mạc tỉnh táo được hơn chút, thần văn thật lợi hại!

Trong cuộc đời Tả Mạc ít khi thấy được hàn khí mạnh như vậy, nếu trong cơ thể hắn không phải là thái dương nóng bỏng, chỉ bằng vào thần lực thì Tả Mạc không thể chống đỡ được bao lâu.Đúng vào lúc này sắc mặt Tả Mạc khẽ biến.Hàn khí không những không làm sí lưu trong cơ thể lùi bước, ngược lại càng chọc giận nó, nó càng trở nên sinh động hơn.Tê tê tê!Hỏa nhĩ kim sắc càng nhiều hơn, không ngừng hiện ra, càng ngày càng có nhiều kim tinh chìm vào trong cơ thể Tả Mạc.Tả Mạc đã tìm được quy luật, mỗi lần sí lưu trở nên sinh động là ý thức của hắn lại bị kéo vào trong biển lửa sau đó trở nên mơ hồ.

Những lúc như này, biện pháp tốt nhất chính là đem sí lưu đánh ra bên ngoài.Sí lưu thái dương vừa mới tiêu hao chỉ là chín con trâu mất một sợi lông thôi.Số lượng thái dương thần hỏa ẩn chứa bên trong một giọt sí lưu thái dương là vô cùng kinh người.Không nói nhiều, Tả Mạc cắn răng đánh ra một quyền nữa!Hỏa trụ chói mắt ầm ầm đánh về phía băng long.Băng long vô cùng cảnh giác, thân hình khẽ lắc một cái liền có thể thoải mái tránh được đòn này.

Nó không ngừng di chuyển xung quanh Tả Mạc, mỗi lần thân hình nó dao động sẽ sinh ra một lớp hàn khí, hàn khí không ngừng tăng lên, nhiệt độ càng ngày càng giảm xuống.Hàn khí lạnh thấu xương làm thái dương thần hỏa bắt đầu ảm đạm đi.Mỗi một khỏa thần văn hoàn chỉnh đều có diệu dụng cực lớn.

Vốn dĩ trình độ thần văn của đại trưởng lão đã vô cùng thâm hậu, sau khi bước vào thần cấp có rất nhiều thần văn không trọn vẹn không đồng nhất đều được hắn một lần nữa chỉnh sửa lại.Những nội dung trước đó cảm thấy thâm ảo tối nghĩa giờ đây đã trở nên rất rõ ràng.Thần văn băng hàn này chính là một trong số chúng.

Hắn chỉ có được một bộ phận nhỏ, vốn dĩ dùng để tham khảo nhưng sau khi bước vào thần cấp thì ảo diệu trong khỏa thần văn này lập tức hiện ra trong đầu một cách rõ ràng.

Chỉ từ một phận nhỏ thôi hắn đã có thể thôi diễn ra được một khỏa thần văn hoàn chỉnh.Nếu hắn có thể thu thập được hàn khí thần giai sau đó dung nhập vào bên trong khỏa thần văn thì lúc đó thần long băng hàn mới có thể phát huy được uy lực chân chính của nó, so với băng long trước mặt thì còn cường đại hơn nhiều.Từng lớp hàn khí bao phủ hỏa diễm xung quanh Tả Mạc, giống như đang đốt gì đó, tiếng tí tách không ngừng vang lên, hoa lửa bắn tung tóe.Quanh người Tả Mạc đang xảy ra chiến tranh, hoa lửa chưa bao giờ ngừng hiện ra.Thấy hỏa trụ không có nhiều tác dụng với băng long, Tả Mạc quyết định tấn công thần thủy trước.Rầm rầm râẦm!Vài đạo hỏa trụ không ngừng đánh trúng thần thủy, lập tức thần thủy không thể chống đỡ được, liên tục lùi lại.Dường như băng long cũng nhận ra điều đó, ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Tả Mạc, há mồm phun ra một ngụm hàn khí bao phủ Tả MạcNgụm hàn khí này so với hàn khí bình thường thì không biết lạnh hơn gấp bao nhiêu lần!Tả Mạc đang chìm trong hỏa diễm bỗng rùng mình một cái, cỗ hàn khí này dường như có thể xuyên qua thái dương thần hỏa trực tiếp đánh vào thân thể hắn.Thần hỏa trở nên yếu ớt hơn.Trên người Tả Mạc hiện ra một tầng băng mỏng, tầng băng này vô cùng quỷ dị, ở trong lửa mà không bị tan chảy.Lạnh thật!Đầu óc Tả Mạc trở nên ngưng trệ, hàn khí vô cùng lạnh không ngừng thấm sâu vào trong cơ thể hắn.Thái dương thần hỏa vô cùng nóng bỏng lại không thể nào ngăn cản được luồng hàn ý này.Rầm rầm râẦm!Sí lưu thái dương điên lên rồi!

Tốc độ chuyển động của chúng đạt tới cực hạn, hỏa nhĩ chi chít dày đặc làm cả người Tả Mạc sáng rực lên!Nhưng luồng hàn ý kia vô cùng ngoan cường, bất luận thái dương thần hỏa thiêu đốt thế nào cũng không có chút biến hóa nào.Tả Mạc ở giữa nóng và lạnh, bên ngoài thân thể là hàn khí lạnh thấu xương, bên trong cơ thể là dung nham hừng hực thiêu đốt.Băng long nhân cơ hội không ngừng phun ra hàn khí.Mỗi khi phun ra một ngụm hàn khí thì cả người nó liền nhỏ đi một chút, trông có vẻ mệt mỏi.Liên tục phun ra mười hai luồng hàn khí, thể tích của băng long đã nhỏ còn một nửa.

Tầng tầng băng tinh bao phủ Tả Mạc, không còn nhìn ra hình người nữa, chỉ có thể nhận thấy một khối băng thật lớn, cả người Tả Mạc đều bị đóng băng.Băng long như trút được gánh nặng.

Hàn khí của nó vô cùng lạnh lẽo, liên tục phun ra mười hai luồng hàn khí có thể đóng băng vạn vật, dù cả vạn năm trôi qua cũng không thể tan chảy được!Trầm mê vĩnh cửu trong khối băng này đi!Băng long xoay người muốn rời đi.Răng rắc!Tầng băng bị nghiền nát, không hề có dấu hiệu báo trước, một bàn tay từ trong tầng băng vươn ra nhanh như thiểm điện ôm lấy băng long!Chương 847 : Ý đồ của mỗi ngườiConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Bàn tay kia phá băng mà ra, nhanh như thiểm điện đã bắt được băng long.Sí lưu thái dương màu đỏ nóng rực như nước thép bị nung chảy tiếp xúc với băng long, ầm, một đoàn vụ khí bốc lên.

Lân phiến tinh xảo trong sáng nhanh chóng bị tan chảy, băng long ở trong tay Tả Mạc liều mạng giãy dụa nhưng bàn tay của Tả Mạc giống như kìm sắt vậy, không chút sứt mẻ.Băng long điên cuồng vặn vẹo không ngừng phun hàn khí vào người Tả Mạc.Thán tức chi băng không ngừng dày hơn nhưng bất luận nó giãy dụa như nào cũng không thể trốn thoát được.Thái dương thần hỏa trong tay Tả Mạc càng ngày càng nóng rực, thái dương thần hỏa màu vàng bao phủ băng long.

Mắt thường cũng có thể thấy được băng long đang ngày càng nhỏ đi, nó gào lên một tiếng rồi nhanh chóng hóa thành một đoàn vụ khí tan biến vào trong không khí.Thần văn băng long hóa thành một chùm sáng rồi biến mất.Từ trong tay Tả Mạc một đạo hỏa trụ bay ra đánh về phía thần thủy văn.Nữ tử đang nâng bảo bình xối nước chống lại thái dương thần hỏa không ngờ tình thế nghịch chuyển.

Hỏa trụ không chút hoa mỹ đánh thẳng vào người nàng, ầm một tiếng thật lớn, thần văn như sắp nổ tung.Phù văn xung quanh như bị vòi rồng đảo qua, một mảng lớn liền biến mất.Áp lực của Tả Mạc nhẹ dần đi, thần hỏa trong người tăng vọt.

Mắt thường cũng có thể thấy được thán tức băng chi đang dần hóa thành vụ khí, biến mất không còn dấu vết.Thán tức băng chi vô cùng kì lạ, nó là một trong số ít những thần băng có khả năng chống lại thần hỏa nhưng thái dương tinh chủng vẫn ở một cấp độ hoàn toàn khác so với băng long.Sí lưu thái dương trong cơ thể Tả Mạc càng ngày càng sinh động, nó bắt đầu trở nên điên cuồng.

Đối mặt với thái dương thần hỏa cuồng bạo, thán tức chi băng không chịu nổi một kích nhưng Tả Mạc vẫn giả bộ bị đóng băng để dụ dỗ băng long tới gần rồi một kích tất sát!Con băng long đó thật sự quá linh hoạt, hiện giờ ý thức của Tả Mạc vẫn đang chìm trong biển lửa nên chỉ có thể nghĩ ra được cách đó.Liên tục phá hai khỏa thần văn, sí lưu thái dương trong cơ thể Tả Mạc tựa như vừa đánh bại cường địch vậy, nó vô cùng hưng phấn và thế là ý thức của Tả Mạc một lần nữa lại bị kéo vào trong biển lửa.Chết tiệt…Cảm giác vô cùng nóng làm ý thức của Tả Mạc bắt đầu trở nên mơ hồ.Biển hoa văn tiếp tục chuyển động, một vài thần văn lại được sinh ra.Ở tu chân giới thường xuất hiện thần văn tàn khuyết, có người lấy chúng ra bán, đối với người thường thì giá cả như vậy là không thấp nhưng đối với đại môn phái như Thiên Hoàn mà nói thì đó chẳng đáng kể.

Nếu không phải do đại trưởng lão vô cùng ham mê nghiên cứu thần văn thì những thần văn tàn khuyết này chỉ có thể đặt ở một góc để trưng bày.Nhưng giờ phút này những thần văn đó lại phát huy tác dụng kinh người.Mặc dù vậy thái dương tinh chủng cũng không phải vật phàm.

Cho dù ở nơi hoang vu trống vắng hay ở nơi phì nhiêu màu mỡ trong hư không vô tận, mặt trời vĩnh viễn là một trong những bá chủ!Tuổi thọ của nó không gì có thể so sánh nổi, ánh sáng và nhiệt lượng ngàn năm tích lũy làm cho lực lượng trong cơ thể nó lúc nào cũng dư thừa và vô cùng tinh thuần.Lúc có mấy thần văn bay lại gần phía Tả Mạc, sí lưu thái dương nóng rực trong cơ thể Tả Mạc lập tức có phản ứng.

Lấy Tả Mạc làm trung tâm, sóng lửa ầm ầm khuếch tán ra bốn phía.Ầm!Sóng lửa màu vàng nóng bỏng chói mắt lan tràn, nơi nó đi qua tất cả phù văn đều bị đốt thành tro tàn.Hầu hết thần văn đều bị nhiễm thái dương thần hỏa.Thần văn phát ra hào quang chống lại thái dương thần hỏa đang thiêu đốt.Thái dương thần hỏa bá đạo hừng hực mang theo sức mạnh hủy diệt.Cuối cùng thì đại trưởng lão cũng kết luận được trong người Tả Mạc đang có thứ gì!

Thái dương tinh chủng, nhất định là thái dương tinh chủng!

Thái dương tinh chủng trong truyền thuyết!

Là thánh vật truyền thừa của bộ lạc thái dương!Hắn trợn tròn mắt nhìn Tả Mạc giống như đang nhìn quỷ vậy.Thái dương tinh chủng đó!Được xưng là thánh vật của bộ lạc thái dương thời viễn cổ, dù ở thời viễn cổ cũng là bảo bối cao cấp nhất trong thiên hạ!

Thái dương tinh chủng là do phong ấn thái dương mà thành, chẳng lẽ đúng là một khỏa thái dương…Sống lưng đại trưởng lão bỗng cảm thấy lành lạnh.Bản thân nên sớm nghĩ tới vì sao thái dương thần hỏa lại vô tận như thế, ngoại trừ thái dương tinh chủng trong truyền thuyết thì còn thứ gì có thể có được uy lực như thế?Thoáng nhìn qua hỏa nhân Tả Mạc, cảm giác nguy hiểm trong lòng đại trưởng lão tăng vọt.Khi đại trưởng lão nhìn thấy thái dương thần văn trên người Tả Mạc thì khẽ thở phào một cái.

May quá, thái dương thần văn trên người Tả Mạc vẫn còn chưa hoàn chỉnh, hắn không thể nào phát huy được hết sức mạnh của thái dương tinh chủng.Vẫn còn cơ hội!Mặc dù thái dương tinh chủng lợi hại nhưng dù sao cũng là vật chết, không phải không có nhược điểm.Đáng tiếc nhất chính là thần văn mà hắn tìm được ở tu chân giới đều là tàn văn.

Những thần văn này không phải là thần văn cấp cao, có lẽ sau trận chiến này bản thân phải đi vào hư không vô tận tìm kiếm thần văn mạnh mẽ hơn.Nhưng để đối phó với mấy người này thì vậy là quá đủ!Đại trưởng lão vô cùng tin tưởng!----------------------------------Huyết kiếm trong tay Vi Thắng khẽ run lên, tê tê tê, vài đạo kiếm quang chợt lóe lên rồi biến mất.Trên thần văn ở phía đối diện hiện ra vài đạo hắc mang nhỏ như sợi tóc, thần văn bỗng sáng rực lên, thần văn vừa mới sáng rực lên liền giống như pháo hoa bùng một cái nổ tung.Vi Thắng không dừng lại, tựa như một đạo huyết ảnh lóe lên rồi biến mất.Thân pháp của hắn nhanh như thiểm điện, huyết kiếm trong tay tùy tiện vung chém.

Kiếm ý vừa khởi động trong phạm vi mười trượng toàn bộ phù văn đều nát bấy.Thí thần huyết kiếm phát ra những tiếng rít thê lương, nó vô cùng hưng phấn.

Bao nhiêu năm rồi không vui vẻ như này chứ?

Nó có thể ngửi thấy mùi máu tươi, máu tươi của cường giả thần cấp.Cách đó không xa đột nhiên truyền tới một tiếng gào rống.Thế tới của đối phương cực nhanh, tiếng gào thét còn chưa kết thúc thì một bóng người mờ ảo đột nhiên hiện ra trước mặt Vi Thắng.Mặt Vi Thắng không biến sắc, huyết kiếm trong tay khẽ run lên, đâm ra một nhát.Hư ảnh nhoáng lên một cái rồi biến mất không chút dấu vết.Nhanh thật!Vi Thắng nhíu mày, cả người xê dịch, chân phải thuận thế bước về phía trước nửa bước, huyết kiếm trong tay đâm vào vị trí vừa rời đi.Một quang điểm rực sáng ngưng kết ở mũi kiếm.Đinh!Tiếng kim loại va chạm khiến lỗ tai Vi Thắng tê rần.Hư ảnh kia bỗng ngừng lại.Rốt cuộc Vi Thắng cũng nhìn thấy rõ vật đó là vật gì, giống người mà không phải người, giống khỉ mà không phải khỉ, cao bằng nửa người, toàn thân được bao phủ bởi một tầng khói đen, tay chân đều dài, hai tay là hai thanh liêm đao huyết sắc.Song Liêm Tiểu Quỷ!Song liêm tiểu quỷ vốn là kẻ săn thú trong hư không vô tận, nó vô cùng nguy hiểm.

Trời sinh đã có tính cảnh giác và rất hung tàn, có thể đi lại tự nhiên trong hư không vô tận.Vi Thắng không chút do dự, trong nháy mắt kiếm ý liền bao phủ đối phương.Ngay sau đó một cảnh tượng hiện ra làm hắn vô cùng kinh ngạc.

Một đạo Vô Không kiếm ý nhỏ như sợi tóc bị song liêm tiểu quỷ hú lên rồi hút vào, Vô Không kiếm ý có thể cắt vạn vật lại bị nó hút vào trong bụng.Vi Thắng không biết, song liêm tiểu quỷ sinh hoạt trong hư không vô tận, trời sinh đã biết lợi dụng hư không vô tận, chúng đã quá quen thuộc với việc lợi dụng vết nứt hư không vô tận.Thần sắc Vi Thắng không chút xao động, kiếm ý bắn ra!Trên mặt song liêm tiểu quỷ hiện lên vẻ cười nhạo, há mồm khẽ hút một cái, kiếm ý tựa như bị cá voi hút nước tiến vào trong miệng nó.Vẻ mặt Vi Thắng vẫn bình tĩnh, huyết kiếm trong tay khẽ run lên, vô số kiếm ý bắn ra!Song liêm tiểu quỷ càng cười nhạo hơn, vẫn giống hệt lúc trước, há mồm khẽ hút một cái, kiếm ý lập tức bay vào trong miệng nó.Đối với nó thì việc đối phó với vết nứt hư không tựa như ăn cơm uống nước bình thường vậy.Đột nhiên, nét mặt của nó trở nên cứng đờ.Từ trong bụng nó, một điểm sáng bỗng sáng rực lên, ầm, một quang điểm nhỏ bằng hạt gạo đột nhiên nổ tung trong bụng nó!Kiếm ý vô cùng sắc bén ầm ầm tràn ra.Bụng của song liêm tiểu quỷ lập tức nát bấy.

Song liêm tiểu quỷ rên lên một tiếng liền hóa thành vô số sương mù nhanh chóng biến mất trong không trung.Vi Thắng đã sớm phát hiện ra nó đang rình rập ở bên.

Khi phát hiện ra song liêm tiểu quỷ có thể nuốt chửng vết nứt hư không, trước hết hắn dùng Vô Không kiếm ý làm đối phương khinh thường sau đó mới “tuồn” một đạo kiếm ý được áp súc vào bên trong Vô Không kiếm ý.Song liêm tiểu quỷ lập tức trúng chiêu.Vi Thắng không thèm nhìn song liêm tiểu quỷ, thân hình nhanh như điện, xuyên qua giữa phù văn và thần văn tìm kiếm bóng dáng của đại trưởng lão.Hắn biết chỉ có thể tìm được đại trưởng lão thì mới có khả năng dành phần thắng.Nếu không thì biển hoa văn vô biên vô hạn sẽ khiến bọn họ mệt mỏi tới chết.

Nếu có thể kéo đại trưởng lão sụp đổ cùng Ương Thổ Nguyên, mọi người đồng quy vu tận mới là biện pháp tốt.Nhưng trong lòng Vi Thắng vẫn còn chút hi vọng.Nếu có thể giải quyết đại trưởng lão sớm một chút thì có thể giúp sư đệ tranh thủ được một con đường sống.Hoàn toàn khác với Tả Mạc đang giãy dụa trong biển lửa, mấy người khác đều đang ở trạng thái tỉnh táo.Ở Mạc Vân Hải có vô số các phương thức liên lạc với nhau.

Giờ phút này mọi người còn cường đại hơn bình thường nên dù là ở trong biển hoa văn Vi Thắng vẫn có thể truyền được ý nghĩ của mình tới những người khác.Ngoại trừ A Quỷ, mấy người còn lại đều đáp trả.Lúc này Vi Thắng bất chấp tất cả xông về phía trung tâm của biển hoa văn.

Hắn không am hiểu việc lập kế hoạch, thứ hắn am hiểu nhất chỉ có một, đó là chiến đấu.Vi Thắng giống như một tia chớp màu đỏ xuyên qua biển hoa văn.Liên tục xử lý vài chục khỏa thần văn cản đường, rốt cuộc Vi Thắng cũng nhìn thấy đại trưởng lão.Cùng lúc đó hắn nhìn thấy ba người, Tông Như, Tằng Liền Nhi, Ngã Ly, đột nhiên khóe mắt hiện lên tử quang, A Quỷ tới rồi!Tất cả mọi người đều đã đến đủ!-----------------------------------Sắc mặt đại trưởng lão vẫn rất bình tĩnh nhìn năm người đang xông tới.So với vừa rồi thì khí thế của năm người đã tăng vọt, trên môi đại trưởng lão không khỏi hiện ra một nụ cười nhạt.

Hắn có thể cảm nhận được ngoại trừ Vi Thắng, thực lực mấy người khác đều có chút hao tổn.Thiêu đốt thần lực mặc dù có thể khiến thực lực bạo tăng nhưng tương tự nó cũng từng chút một ép sạch tiềm lực của người thiêu đốt.Hơn nữa người thiêu đốt thần lực thường cảm thấy bản thân mạnh nhất từ trước đến nay, cảm giác cường đại này khiến bọn họ tê dại, làm cho bọn họ không biết tiết kiệm thần lực.

Mà cũng đúng, đã liều mạng thiêu đốt thần lực thì còn giữ lại làm gì?Trong năm người, có ba người tựa như nỏ mạnh hết đà, Vi Thắng vẫn còn duy trì được sức chiến đấu, A Quỷ thì giữ được hơn nửa khả năng chiến đấu.Thần văn của biển hoa văn đều là từ tàn văn do hắn sưu tầm được sau đó thôi diễn mà thành, hầu hết đều không quá mạnh.

Nhưng thần văn không mạnh cũng vẫn là thần văn, muốn xông tới trước mặt hắn thì cũng phải tiêu hao không ít thần lực.Xung quanh hắn có sáu khỏa thần văn đang phiêu phù, sáu khỏa thần văn này là sáu khỏa thần mạnh nhất mà hắn sưu tầm được, đây cũng chính là sát chiêu cuối cùng của hắn.Mấy người Vi Thắng không hề biết rằng sáu khỏa thần văn này là đại trưởng lão chuẩn bị để bảo vệ bản thân lúc Ương Thổ Nguyên sụp đổ.

Mặc dù có thể bảo toàn được tính mạnh nhưng cũng không thể hoàn hảo không chút sứt mẻ gì, chỉ sợ cũng phải tĩnh dưỡng dăm mười năm mới có thể khôi phục lại.

Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ đại trưởng lão cũng không muốn bị rơi vào tình trạng này.Ý đồ tốc chiến tốc thắng của đám người Vi Thắng rất hợp với ý hắn.Năm người trước mặt tuyệt đối không có khả năng thắng hắn, đại trưởng lão vô cùng tin tưởng bỗng ngẩng đầu, ở phía xa xa trong biển hoa văn mơ hồ có thể nhìn thấy một ngọn lửa.Nếu như còn thứ gì đó không thể xác định thì đó…Chỉ có thể là tên kia…Chương 848 : Bồ Vệ .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Vi Thắng giống như một thanh lợi kiếm rời khỏi vỏ.Ở Mạc Vân Hải, nếu mẹ trẻ khiến mọi người vừa kính vừa sợ thì Vi Thắng lại được mọi người tôn kính từ tận đáy lòng.

Vi sư chưa bao giờ tức giận, hắn chỉ mỉm cười ôn hòa, chưa bao giờ sợ người khác làm phiền, từng chút một chỉ rõ cho bọn họ những khác biệt trong việc tu luyện.

Trên người Vi Thắng có một loại khí chất khó có thể diễn tả bằng lời, mỗi lời hắn nói ra đều khiến người ta tin phục, không ai hoài nghi hắn không làm được.Mọi người hầu như chưa bao giờ nhìn thấy Vi sư tức giận.

Vi Thắng tựa như một ngọn núi lớn nguy nga hùng vĩ, hắn là thần tượng của tất cả kiếm tu Mạc Vân Hải.Ngọn núi Vi Thắng không khỏi khiến người ta kính trọng và tin phục.

Khi hắn đưa ra quyết định gì đó quan trọng thì hắn sẽ bỏ qua tất cả cố kỵ, lúc đó hắn sẽ thể hiện ra khả năng của mình, giống như một thanh kiếm không gì có thể ngăn cản được, khiến người ta không chút nghi ngờ cho dù là bầu trời hắn cũng có thể bổ đôi được.Sáu khỏa thần văn vờn quanh đại trưởng lão, Vi Thắng lập tức hiểu rõ ý đồ của đối phương.Nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, dù sức mạnh cuồng bạo của huyết kiếm đang không ngừng va chạm với tâm thần hắn.

Thí thần huyết kiếm tựa như dã thú vừa mới thưởng thức máu tươi trở nên vô cùng cuồng bạo, không ngừng cố gắng bứt phá thoát khỏi trói buộc.Dù thế tâm linh của Vi Thắng vẫn không có chút xao động nào, đôi mắt đỏ rực của hắn vẫn đang nhìm chằm chằm vào đại trưởng lão.Sự trầm tĩnh của Vi Thắng làm đại trưởng lão vô cùng cảnh giác.Mặc dù Vi Thắng không nhận ra sáu thần văn này nhưng hắn biết rõ, có thể giữa biển hoa văn mênh mông được đại trưởng lão lưu lại làm đòn sát thủ thì chắc chắn không phải là thứ tầm thường.Không chút do dự, kiếm ý bắt đầu dâng trào.Vô Không kiếm ý giống như một chùm tóc rối bị gió thổi bay về phía đại trưởng lão.Đột nhiên trong sáu thần văn này có một thần văn sáng rực lên, ngay sau đó, lấy thần văn này làm trung tâm bỗng xuất hiện một vòng xoáy màu đen.Vô Không kiếm ý lập tức bị hút vào trong vòng xoáy màu đen, biến mất không chút tăm tích.Cảm giác này rất quen…Vi Thắng nheo nheo mắt, trung tâm của vòng xoáy đó chính là hư không vô tận!

Khó trách vì sao hắn lại cảm thấy quen thuộc như thế!Phán đoán của Vi Thắng không nhầm.

Thần văn này của đại trưởng lão có tên là “Vô Tận Tuyền Qua”.

Điểm lợi hại nhất của nó chính là có thể thôn phệ vạn vật.Mặc dù hiểu rõ bản chất của vòng xoáy nhưng Vi Thắng lại không có quá nhiều sự lựa chọn.

Vô Không kiếm ý của hắn mặc dù lợi hại nhưng song phương lại giống nhau, không thể nào hóa giải được vòng xoáy.Hơn nữa trong vòng xoáy còn có một vòng xoáy màu xám, chắc chắn nó không chỉ đơn giản như vậy.Vi Thắng không kinh ngạc, hắn giơ huyết kiếm trong tay lên, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch, trên huyết kiếm từng vệt máu chảy ra.

Thân kiếm giống như có con gì đó đang nhúc nhích, ngay sau đó một áp lực khó diễn tả bằng lời bao phủ toàn trường.Vi Thắng tựa như không thấy, huyết kiếm trong tay run lên, một giọt máu từ mũi kiếm bắn ra chậm rãi bay về phía vòng xoáy.Giọt máu tạo ra một áp lực khó tả, tốc độ của vòng xoáy màu đen bị ảnh hưởng bởi điều này, chuyển động dần chậm lại.Sắc mặt đại trưởng lão trở nên ngưng trọng, hai mắt nhìn chằm chằm vào giọt máu.Giọt máu chậm rãi bay tới trung tâm của vòng xoáy rồi nổ tung.Một chùm huyết vụ rơi vào vòng xoáy.Vòng xoáy liền nhiễm phải một chút huyết sắc nhỏ không thể thấy, huyết sắc mờ nhạt tựa hồ không ảnh hưởng gì tới vòng xoáy nhưng Vi Thắng lại có thể nhạy cảm phát hiện ra sức mạnh của vòng xoáy so với trước đó đã yếu hơn một chút.

Vi Thắng còn chưa kịp mừng rỡ thì huyết sắc đã bị vòng xoáy màu xám nhanh chóng cuốn đi.Vòng xoáy lại khôi phục trạng thái lúc đầu.Những vòng xoáy màu xám này quả nhiên là có vấn đề.Nhìn thấy cảnh tượng này trên mặt đại trưởng lão không khỏi hiện lên chút vui vẻ, hắn xoay người nhìn về phía khác.----------------------------------Sợi xích quấn quanh người A Quỷ càng ngày càng ngưng thực hơn, sợi xích cuốn chặt lấy cốt giáp.

Tử diễm lặng lẽ thiêu đốt, sắc mặt nàng càng trắng hơn, tử diễm đang hừng hực thiêu đốt trong đôi mắt trống rỗng của nàng.Bất tử quỷ có biến hóa rất nhỏ, sợi xích găm chặt vào trong cốt giáp đang dần dần hòa tan thành một thể với cốt giáp.Nhìn lại thì thấy cốt giáp tựa như thủy tinh đã có thêm một vài đường vân hình sợi xích.

Ngược lại tử diễm trên người A Quỷ càng ngày càng thu lại, chỉ có cốt nhận trên tay A Quỷ thì hiện ra một tầng lam sắc nhạt.Cả người A Quỷ đột nhiên biến mất, cùng lúc đó một khỏa thần văn màu lam sáng rực lên.Một chùm sáng màu lam từ trong thần văn bay ra bao vây A Quỷ.Nó đang sinh trưởng!Bất tử quỷ trên người A Quỷ lại toát ra một đám khói xanh.Mặt ngoài của bất tử quỷ nhanh chóng tỏa ra một làn hôi vụ mờ ảo, tầng hôi vụ này nhìn qua thì có chút mỏng manh nhưng lại có thể ngăn cản được chùm sáng màu lam.Đại trưởng lão chấn động, âm khí thật tinh thuần!Đây là lần đầu tiên hắn quan sát cốt giáp trên người A Quỷ một cách cẩn thận, sau khi xem xét hắn giật nảy mình, trang bị thần binh!Đó là một bộ trang bị thần binh!Cốt giáp dường như đã được năm tháng thanh lọc qua, không có một chút tạp chất nào, nhìn nó trong sáng tựa như thủy tinh màu tro vậy.

Cần bao nhiêu năm mới có thể tạo ra sự thuần túy trong sáng như vậy?Đối với tài liệu, lúc nào luyện khí sư cũng theo đuổi sự tinh thuần, tài liệu càng tinh thuần thì càng có khả năng tạo ra sản phẩm cao giai.

Phẩm chất của cốt giáp vô cùng tốt, đây là lần đầu tiên đại trưởng lão nhìn thấy tài liệu có độ tinh thuần cao như vậy.Dù đã đạt tới cảnh giới này nhưng khi nhìn thấy tài liệu tuyệt hảo như thế đại trưởng lão vẫn không nhịn được mà nổi lòng tham.

Nhưng ngay lập tức hắn liền cười tự giễu, chiến đấu như này tối kỵ nhất chính là phân tâm!Hắn cố gắng tập trung tinh thần, thôi động thần văn màu lam, chỉ thấy chùm sáng màu lam bắt đầu chậm rãi chuyển động.Chùm sáng màu lam chuyển động, trong chùm sáng ẩn chứa sức mạnh vô cùng lớn, tốc độ di chuyển của A Quỷ đột nhiên chậm lại tựa như bị chùm sáng màu lam cản trở.

Tầng hôi vụ mờ ảo bao phủ trên người nàng nhanh chóng tan đi mất.A Quỷ đột nhiên buông hai thanh cốt nhận trong tay ra, lúc này đại trưởng lão mới phát hiện ra chuôi của hai thanh cốt nhận lại được nối vào hai sợi xích vô cùng tinh tế.Sợi xích đột nhiên lỏng ra, cốt nhận hấp thu tử viêm tựa như hai tia chớp phóng về phía chùm sáng màu lam.Leng keng leng keng!Cốt nhận xuyên thấu chùm sáng đánh trúng vào thần văn.Sợi xích bị kéo căng thẳng tắp, nhìn giống như hai thanh trường thương.Phụt!Từ trong tay A Quỷ hai dòng tử diễm dọc theo sợi xích thẳng tắp lan về phía thần văn.

Cùng lúc đó, trên sợi xích còn ẩn chứa vô số âm khí, âm khí vô cùng tinh thuần lập tức làm cho thế lửa tăng vọt.Lúc này hai thanh cốt nhận bỗng biến thành hai thanh cốt trảo chụp lấy thần văn.Chùm sáng màu lam như bị kích thích liền sáng rực lên, những tiếng tách tách phát ra từ trên người A Quỷ so với vừa rồi thì không biết to hơn bao nhiêu lần.Tầng hôi vụ bên ngoài cốt giáp nhanh chóng tan biến mất.Ánh mắt đại trưởng lão co rút lại.Động tác này của A Quỷ khiến hắn cảm thấy được sự nguy hiểm nhưng khỏa thần văn “niễn trần lam quang” này chính là một trong những thần văn lợi hại nhất.

Một chùm sáng màu lam không chút thu hút nhưng bất luận thứ gì bị nó bao phủ đều nhanh chóng bị sức mạnh cường đại ẩn chứa trong đó nghiền thành tro bụi.Lúc hắn có được niễn trần lam quang thì đó chỉ là tàn văn nhưng hắn rất coi trọng uy lực của nó, bởi vậy nên hắn đã tốn rất nhiều tâm lực vào đây.

Sau khi tiến vào thần cấp, cảnh giới tăng lên làm hắn có thể tu sửa được niễn trần lam quang nhưng thần văn niễn trần lam quang lại khá phức tạp nên muốn hoàn toàn tu sửa cũng cần phải có thời gian mới làm được.Nhưng ngay cả như vậy thì niễn trần lam quang cũng đã có được uy lực kinh người.Niễn trần lam quang có một đặc điểm rất kì lạ, đối phương càng giằng co lâu thì lam quang càng trở nên mạnh hơn.Quả nhiên, niễn trần lam quang với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang dần sáng lên, hôi vụ trên người A Quỷ lập tức bị bào mòn, từng chút một mỏng đi cho tới khi chỉ còn một tầng rất mỏng.Thân hình A Quỷ bắt đầu run lên, sợi xích trong lam quang cũng phải chịu một áp lực cực lớn nên đang không ngừng rung động.Mặc dù thế nhưng cả người A Quỷ không có chút biến hóa nào, sợi xích trong tay càng ngày càng dài, hai sợi xích giống như hai con linh xà vô cùng linh hoạt nhanh chóng leo lên rồi xuyên qua những khe hở của thần văn.Mọi việc đều thuận lợi chỉ có tử diễm lại mất đi uy lực vốn có của nó, không thể tạo ra bất cứ tổn thương nào cho thần văn.A Quỷ không hề để ý tới những thứ này, vẫn huy động sợi xích không ngừng quấn lấy thần văn.Đại trưởng lão vô cùng hứng thú nhìn hành động của A Quỷ.Hiểu biết của hắn về bất tử thần phạt rất ít.

Những lưu truyền về loại hình phạt được xưng là tàn khốc nhất thời viễn cổ chỉ có dăm ba câu, ngay cả ghi chép về nó bên trong điển tích mà hắn sưu tầm cũng ít tới đáng thương.Nếu có thể dựa vào cơ hội này để quan sát bất tử thần phạt không biết chừng bản thân cũng có được chút thu hoạch.Bất tử thần phạt, còn có trang bị thần binh nữa, hai thứ đó làm hắn cảm thấy rất hứng thú.Về phần ba ngươi kia đại trưởng lão không thèm nhìn tới, ba người kia đã tiêu hao quá nhiều thần lực, hắn chỉ cần phân ra mỗi người một khỏa thần văn thì có thể dễ dàng kiềm chế họ.Cho tới tận giờ phút này kế hoạch của hắn vẫn rất thành công.Vừa quan sát A Quỷ vừa tính toán thời gian, toàn bộ cuộc chiến đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.Rất nhanh, trên môi hắn lại hiện ra một nụ cười, bất luận tính toán thế nào thì thời gian vẫn còn đủ.Điều này làm hắn rất yên lòng.Đúng lúc này tựa như cảm ứng được điều gì đó, hắn ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, quay mặt sang nhìn về phương hướng kia!Xa xa trong biển hoa văn, ở nơi có ngọn lửa bập bùng cháy, một luồng khí thế với tốc độ kinh người đang tăng vọt.-------------------------------Bên trong liệt hỏa.Hỏa nhĩ chi chít dày đặc không ngừng nghiền nát hóa thành tinh điểm chìm vào trong cơ thể Tả Mạc.

Trong vô thức, Tả Mạc không chú ý tới thần văn trong cơ thể hắn đang chậm rãi sinh trưởng.Nếu Tả Mạc tỉnh táo nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện ra thần văn sinh trưởng không phải dọc theo da hắn mà giống như rễ cây mọc ra rất nhiều sợi tơ màu vàng nhỏ bao phủ toàn bộ thân thể Tả Mạc.Khi thái dương thần văn sinh trưởng, hỏa diễm vô cùng nóng bỏng lại dần ảm đạm đi.

Nếu có thể nhìn xuyên qua thân thể Tả Mạc thì sẽ thấy thái dương thần văn giống như rễ cây hấp thu chất dinh dưỡng trong đất vậy, từ từ chậm rãi hấp thu sí lưu thái dương màu đỏ bên trong cơ thể Tả Mạc.Trên mặt thái dương thần văn hiện ra một tầng màu đỏ sau đó sáng rực lên.Rất nhanh, chúng đã có màu sắc giống như bộ rễ của thái dương thần văn.Trên mặt Tả Mạc hiện ra vẻ đau khổ.Lúc này, bên trong thức hải của Tả Mạc.Bồ yêu đang phiêu phù trong không trung, hắc hỏa yêu dị không ngừng quay cuồng.“Chuẩn bị xong chưa?”

Giọng hắn sắc bén như đao, lạnh lẽo không có chút cảm xúc nào.“Tốt rồi.”

Tiếng nói vang lên từ đằng sau lớp giáp dày nặng, Vệ cả người mặc giáp, áp giáp loang lổ những vết thương, trụ kiếm dựng trước bia mộ màu đen giống như một mũi thương thẳng tắp.Nhìn chăm chăm vào bia mộ phía dưới, Bồ yêu không chút biểu cảm vuốt lọn tóc đang che mắt qua một bên.Chương 849 : Đồng ý không?Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Trong mắt trái của Bồ yêu có một đoàn hắc vụ đang phiêu phù, trong vụ khí như có vạn quỷ gào khóc vô cùng thê lương.

Nhưng bất luận là Bồ yêu hay Vệ cũng đều không bị những tiếng thét chói tai kia làm cho xao động.Hắc vụ bay ra chìm vào trong bia mộ.Bia mộ rung lên mãnh liệt, từng sợi hắc vụ mờ ảo từ dưới đáy mộ bốc lên, lượn lờ xung quanh Bồ yêu và Vệ.

Bia mộ chậm rãi bay lên lộ ra một tế đàn cổ.Đúng lúc này Vệ toàn thân mặc giáp tiến về phía trước, nhấc đại kiếm lên rồi đột nhiên chém về phía bia mộ một nhát.Ầm!Bia mộ bị Vệ chém thành hai nửa.Từ bên trong bia mộ bị chém bốc lên một đoàn vụ khí màu đen, vụ khí bốc lên mơ hồ có thể thấy đó là một khuôn mặt không rõ ràng.

Trong nháy mắt một loại sức mạnh quỷ dị bao phủ toàn trường.Trong vụ khí truyền ra một tiếng hét thê lương tựa như vĩnh cửu, cùng với đó là cảm giác tang thương đâm thẳng vào lòng người.“Giữ lễ của ta, giữ tâm của ta, thực hiện lời thề của ta, đồng ý không?”

“Đồng ý không?”

“Đồng ý không?”…Ba chữ cuối cùng giống như tiếng sấm vang vọng mãi không thôi.Nhưng Bồ yêu và Vệ lại như không hề nghe thấy gì.Vệ kích động cảm khái nói: “Không biết tới bao giờ tiểu tử này mới có thể cứu được chúng ta đây?

Không ngờ bản tính lạnh lùng bạc bẽo như ngươi cũng có lúc hi sinh mạng sống vì người khác, he he, thật sự là không ngờ đó…”

Bồ yêu lạnh lùng nói: “Tiền thuê nhà thiếu quá nhiều rồi, cũng đến lúc phải trả chứ.”

“Cũng đúng.”

Vệ gật đầu nói: “Đúng là lần này tiểu tử kia không gặp may, dù sao cũng chết.

Ta cảm thấy chết ở bên trong vẫn tốt hơn, không phải đau đớn, lúc nào ta cũng sợ đau đớn.”

“Đừng nói nhiều nữa, bắt đầu đi.”

Bồ yêu lạnh lùng nói.“Được!”

Vệ không nói nhiều, đi tới đứng bên cạnh Bồ yêu.Hai người đứng nghiêm túc đối diện với đoàn vụ khí, câu hỏi ‘đồng ý không’ vẫn vang vọng không dứt bên tai.Hai người liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: “Đồng ý!”

Câu hỏi ‘đồng ý không’ liền ngưng bặt.Trong hắc vụ bỗng bay ra hai luồng sáng màu đen sau đó chìm vào trong cơ thể hai người.Áo giáp loang lổ vết thương trên người Vệ lập tức trở nên rực rỡ hơn hẳn, trên người Bồ yêu cũng xuất hiện một bộ áo giáp.

Áp giáp của Bồ yêu nhìn qua thì rất tinh tế, từng sợi hoả diễm nhè nhẹ toát ra từ trên áo giáp.Trên áo giáp của hai người xuất hiện rất nhiều hoa văn tam giác màu đỏ.

Nếu có người tinh thông tế tự viễn cổ nhất định sẽ nhận ra những hoa văn tam giác này thường mang ý nghĩa tế phẩm.Bồ yêu và Vệ biến bản thân thành tế phẩm.Sức mạnh cường đại tràn ngập trong cơ thể hai người, trong tất cả các tế tự thì việc tự biến bản thân thành tế phẩm không thể nghi ngờ chính là sức mạnh cường đại nhất.

Hai người đều mặc bia mộ giáp, bởi vì đây chỉ hồn phách mà không phải là thực thể nên khi hiến tế xong bọn họ sẽ tiến vào trong bia mộ, vĩnh viễn bị trấn áp ở bên trong.Trừ phi có tuyệt thế cường giả có thể phá vỡ được giam cầm của bia mộ thì mới có thể cứu được bọn họ ra.“Đi nào!”

Vệ bỗng hét lên, nâng đại kiếm trong tay lên.“Đi nào!”

Giọng Bồ yêu lạnh lùng như đao, từ trong tay hắn bắn ra một đạo hoả tuyến màu đen.Hoả tuyến màu đen bắn trúng vào đại kiếm của Vệ.Hoả diễm lập tức bám vào thân kiếm, trong nháy mắt hoả diễm đã bao phủ toàn bộ đại kiếm.Hoả diễm cuồn cuộn không ngừng từ trong tay Bồ yêu bắn ra.

Khi đoá hoả diễm cuối cùng rời khỏi tay Bồ yêu, cả người hắn lảo đảo, mất một lúc mới ổn định được thân hình, ánh sáng trên áo giáp trở nên ảm đạm, thân giáp phủ đầy vết nứt.Bồ yêu nhìn chằm chằm vào đại kiếm trong tay Vệ.Áo giáp trên người Vệ đột nhiên phát ra quang mang vạn trượng, quang mang giống như dòng nước ầm ầm tiến vào đại kiếm trong tay hắn.Rắc rắc rắc!Tiếng vỡ vụn bắt đầu phát ra từ trên áo giáp của hắn sau đó không ngừng lan ra, cẳng chân, đầu gối, bắp đùi, thắt lưng,…

Cho tới tận cổ tay đang nắm đại kiếm của hắn.Áo giáp màu xám trắng không còn chút sáng bóng nào.Bỗng Vệ gào lên một tiếng, vô số quang mang và hoả diễm chảy xuôi trên thân kiếm, hắn đột nhiên dùng sức cắm đại kiếm xuống đất!Ầm!Trong nháy mắt thức hải của Tả Mạc liền tứ phân ngũ liệt.Những thái dương thần văn đang hấp thu sí lưu thái dương tựa như bị mất đi trói buộc, chúng bắt đầu lan về phía đầu của Tả Mạc!Từng sợi thái dương thần văn giống như rễ cây cắm vào trong đất, sau khi tiến vào đầu Tả Mạc rễ cây liền tràn ngập sức mạnh làm chất của nó phát sinh biến hoá.Cây non màu vàng với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng phát triển trên nền cũ của thức hải.Cây non không ngừng sinh trưởng làm sí lưu thái dương bên trong rễ có đột phá.

Sí lưu thái dương bên trong cơ thể Tả Mạc vô cùng kích động, với tốc độ kinh người mang theo thần văn cuồn cuộn không ngừng đưa đến não của Tả Mạc.Một gốc cây non màu vàng đang không ngừng phát triển.Dưới cây non, một toà bia mộ sừng sững đứng đó.-------------------------------Tả Mạc cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang nhanh chóng giảm xuống, ý thức của hắn lập tức trở nên tỉnh táo hơn.Không biết đã bao lâu, hắn từ từ mở mắt.Cả người như muốn nổ tung rốt cuộc cũng có thể an tĩnh lại được.

Khi Tả Mạc kiểm tra bản thân thì không khỏi thất kinh, sí lưu thái dương bên trong cơ thể đã giảm đi mất một nửa.Khi Tả Mạc nhìn thấy cây non màu vàng kia thì chỉ biết trợn mắt há mồm, thái dương thụ, đây không phải là thái dương thụ sao?Chuyện gì đã xảy ra?Thức hải đâu rồi?Bồ yêu và Vệ đâu rồi?Rất nhanh Tả Mạc đã phát hiện bia mộ ở bên cạnh thái dương thụ, bia mộ trơn bóng bằng phẳng hiện ra hai bóng người, một người thì cả người bị bao phủ trong hoả diễm, một người thì toàn thân mặc giáp.Tả Mạc như bị sét đánh!Bồ yêu và Vệ!Hắn vô cùng quen thuộc với hai người, dù cho hai người bị đốt thành tro hắn cũng có thể nhận ra được.

Hai bóng người trên bia mộ mặc dù không rõ ràng lắm nhưng Tả Mạc liếc mắt liền nhận ra đó là Bồ yêu và Vệ.Trong nháy mắt hắn đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.Nước mắt không kìm được từ từ rơi xuống.Nhưng nước mắt vừa mới rời khỏi viền mắt lập tức hoá thành một hơi nước, chúng chỉ có thể lưu lại một vệt nước trên gương mặt hắn.Tả Mạc bỗng nhìn về phía thái dương thụ, trên đó có một đoàn hắc hỏa.Mặt hắn lộ vẻ vui mừng, hắn vô cùng quen thuộc với đoàn hắc hỏa kia, đó chính là hắc hỏa trên người Bồ yêu!

Đây chắc chắn là do Bồ yêu lưu lại!Chẳng lẽ…Hắn cố nén mừng rỡ trong lòng, vẫy tay bắt lấy hắc hỏa.Ngay sau khi hắc hỏa chìm vào trong người thì thân thể hắn không khỏi run lên một cái.“Mạnh hơn thì tới cứu chúng ta.”

Vài chữ này làm Tả Mạc vui mừng khôn xiết.

Bồ yêu không chết, Vệ cũng không chết!Trong nháy mắt, hi vọng tràn ngập trong lòng hắn, hắn nắm chặt tay âm thầm phát thệ, ta nhất định sẽ tới cứu các ngươi!Tả Mạc đột nhiên quay đầu nhìn sang bên kia!Hắn điên cuồng chạy về phía chiến trường.Sí lưu thái dương dư thừa bên trong cơ thể làm thái dương thần thụ điên cuồng phát triển, từ cây non nhanh chóng trưởng thành, từng mặt trời nhỏ treo đầy trên cây.

Lúc này nó mới thôi không hấp thu sí lưu thái dương, bản thân nó đã đạt tới cực hạn.Lúc này sí lưu thái dương bên trong cơ thể Tả Mạc chỉ còn lại hơn nửa.Không bị thái dương thụ hấp thu, nhiệt lưu bên trong cơ thể Tả Mạc tăng nhanh, cảm giác đau đớn mãnh liệt một lần nữa từ khắp các ngóc ngách trong thân thể truyền tới.Tả Mạc không mất đi ý thức, loại đau đớn này hắn vẫn còn có thể chịu đựng được.

Dù sí lưu thái dương chỉ còn hơn nửa nhưng đó cũng không phải là thứ mà hiện tại Tả Mạc có thể thừa nhận được, hắn cảm thấy cả người như muốn nổ tung.Nhưng Tả Mạc vẫn nhận ra được biến hóa bên trong đó.

Mặc dù đau đớn tới mức sắp phát điên, cảm giác căng cứng giống hệt như vừa rồi nhưng Tả Mạc đã phát hiện ra trong cơ thể mình đang có một luồng sức mạnh, nó nằm ở trong lòng bàn tay.Luồng sức mạnh này tới từ thần văn.Chính xác ra thì nó đến từ những mặt trời nhỏ trên thái dương thụ.

Vị trí của thái dương thần thụ bây giờ chính là vị trí của thức hải.

Sí lưu thái dương cuồng bạo mang theo thần văn truyền vào trong thái dương thần thụ, sau đó tiếp tục truyền tới từng mặt trởi nhỏ.Những mặt trời nhỏ này phát ra thái dương thần lực vô cùng thuần khiết, hơn nữa Tả Mạc cảm thấy luồng thái dương thần lực này vô cùng dễ bảo, tựa như cánh tay ngón tay của hắn vậy.Bộ phận thần lực này không bị sí lưu thái dương bài xích, chúng nó có cùng căn nguyên nên có thể tồn tại bên cạnh nhau.Cảm giác đau đớn càng khiến Tả Mạc thêm tập trung, hắn biết rõ lúc này bản thân đang rơi vào tuyệt cảnh.

Người có ý chí kém một chút chỉ sợ đã chìm đắm trong thống khổ giãy dụa nhưng Tả Mạc không buông tay, trong cơn đau đớn cố gắng tìm kiếm chút cơ hội dù là nhỏ nhất.Hắn biết rõ dù chỉ là một chút cơ hội cũng là do mọi người đổi mạng mà có.Đại sư huynh, A Quỷ, Bồ yêu, Vệ…Bản thân không được phép phung phí, không được buông tay!Có thể chết nhưng không được khiến hi sinh của mọi người mất đi giá trị!Hắn xoay người chạy về phía chiến trường.Tả Mạc chạy thật nhanh, chiến ý trong lòng tựa như hỏa diễm hừng hực cháy.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ kiên định trầm tĩnh, hai mắ lộ ra quang mang bức người, tay nắm thật chặt, hắn chưa bao giờ như thế.Tả Mạc chạy còn nhanh hơn cả phi hành, cả người tạo thành một vệt lửa màu vàng thật dài.Phù văn xung quanh không ngừng bay về phía hắn nhưng hắn không dừng bước, nắm đấm tràn ngập hỏa diễm ầm ầm đánh tan tất cả những gì ngăn cản!Một khỏa thần văn hiện ra trước mắt, hồng quang sắc bén như mưa bắn tới.Tả Mạc không ngừng lại, hai tay che ở trước mặt, cả người tiếp tục chạy về phía trước.Ba ba ba!Hồng quang như mưa bắn lên người Tả Mạc, hỏa diễm quanh người đột nhiên bùng lên.Hồng quang như mưa gặp phải thái dương thần hỏa liền nhanh chóng biến mất không chút dấu vết.Chỉ trong nháy mắt Tả Mạc đã xuất hiện bên cạnh thần văn, một quyền đấm thẳng vào thần văn!Trên tay Tả Mạc đột nhiên sáng lên một quầng sáng màu đỏ.Sí lưu thái dương!Phẩm giai của khỏa thần văn này vốn không cao, chỉ một chút sí lưu thái dương liền có thể phá hủy được nó.

̀m, thần văn hóa thành tro bụi.Tả Mạc không ngừng chân, tiếp tục xông lên phía trước!Mắt Tả Mạc nhìn về phía quầng sáng màu đỏ trên tay.Đây chính là sí lưu thái dương!Một quyền vừa rồi như bình thường hắn chỉ quán nhập thần lực vào nắm đấm, không ngờ bên trong lại ẩn chứa một tia sí lưu thái dương.Thần lực có thể điều động được một chút sí lưu thái dương!Uy lực một quyền này đột nhiên tăng gấp bội!Hai mắt Tả Mạc sáng ngời, sí lưu thái dương vô cùng cuồng bạo, không gì có thể kháng cự được, đây không phải là vũ khí tốt nhất sao?Càng nghĩ Tả Mạc càng hưng phấn, bất cứ giọt sí lưu thái dương nào cũng đều ẩn chứa vô số thái dương thần hỏa, ngay cả đại trưởng lão nếu bị dính phải cũng phải chật vật.Đúng vào lúc này trước mặt hắn lại hiện ra một khỏa thần văn.Tả Mạc không nói nhiều, vẫn như cũ đánh ra một quyền!Một con rồng lửa gào thét đánh về phía thần văn.Thần văn đột nhiên phát ra vô số quang mang bắn về phía rồng lửa nhưng rồng lửa không hề hấn gì, nó vẫn bình an vô sự trực tiếp dánh vào thần văn.Trong rồng lửa có ẩn chứa một tia hồng quang cực nhỏ và rất sáng.Ầm!Thần văn ầm ầm sụp đổ.Tả Mạc hú dài một tiếng, hỏa diễm tăng vọt tiếp tục phóng về phía trước.Hắn như một con rồng lửa không nói lý lẽ, tất cả những gì chắn trước mặt hắn đều ầm ầm sụp đổ.Chương 850 : Không liên quan tới lý tríConverter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Ở hướng kia bỗng rực sáng, sau đó một tiếng huýt dài vang lên làm mắt đại trưởng lão khẽ nheo lại.Tả Mạc!Hắn có thể cảm nhận được rất rõ khí thế của Tả Mạc đang không ngừng tăng lên, cùng lúc đó, trước mặt hắn một điểm sáng bỗng nổ tung.Không tốt!Đại trưởng lão hoảng sợ, không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào thì điểm sáng ấy đã vọt tới trước mặt.Ầm!Nơi Tả Mạc đi qua thần văn và phù văn đều ầm ầm sụp đổ, tất cả tạo thành một vệt sáng dài thẳng tắp!Tâm đại trưởng lão thoáng trầm xuống.

Mặc dù những thần văn này không có uy lực quá lớn nhưng Tả Mạc có thể thoải mái một đường đi dạo như vậy vẫn làm hắn cảm thấy bất ngờ.Ngọn lửa màu vàng chẳng khác gì lúc trước nhưng thiếu niên ở bên trong lại như vừa thoát thai hoán cốt vậy.Mặc dù trong lòng đại trưởng lão có chút run sợ nhưng vẻ mặt vẫn như thường, thần văn đang xoay quanh hắn chầm chậm bay về phía Tả Mạc.Trong lòng hắn chẳng có nhiều hi vọng rằng khỏa thần văn này có thể ngăn cản được Tả Mạc.Lúc này hắn mới phát hiện ra tình cảnh của bản thân ngày càng không ổn.

Hắn vẫn cho rằng có thể giải quyết Tằng Liên Nhi, Tông Như, Ngã Ly một cách nhanh chóng nhưng không ngờ bọn họ lại chống đỡ ngoan cường như vậy, điều này là nằm ngoài dự đoán của hắn.Ba người ngăn chặn ba khỏa thần văn làm hắn rơi vào tình cảnh khó khăn.Lúc này đại trưởng lão mới nhận ra ba tên gia hỏa mà hắn coi như không có này mới là then chốt của vấn đề!Trong lòng hắn không khỏi có chút hối hận, vừa rồi nếu có thể tăng thêm chút áp lực giải quyết xong ba người thì có sẽ có thêm ba khỏa thần văn nữa, tổng cộng có bốn khỏa.

Hắn không tin Tả Mạc có thể ngăn cản được bốn khỏa thần văn này.Tốc chiến tốc thắng!Chỉ có như thế thì mình mới có khả năng thắng!Sát cơ tràn ngập trong mắt đại trưởng lão.Nhưng khi nhận ra nguy hiểm thì đại trưởng lão lại không biết rằng chiến cuộc đã không nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa.-------------------------------Nhìn thấy giọt máu bị vòng xoáy hút sạch sẽ, Vi Thắng không những không kinh hoảng, ngược lại hai mắt càng sáng rực hơn.Hắn bỗng buông thí thần huyết kiếm trong tay ra.Dưới sức hút mãnh liệt của vòng xoáy, thí thần huyết kiếm nhanh chóng bay về phía nó.Thí thần huyết kiếm bay tới trung tâm của vòng xoáy, có thể nhìn thấy nó sắp bị vòng xoáy thôn phệ.Thí thần huyết kiếm đột nhiên phát ra huyết quang chói mắt, máu tươi nồng đậm từ trên thân kiếm cuồn cuộn không ngừng bắn ra rồi nhanh chóng lan tràn khắp vòng xoáy.Trong chớp mắt vòng xoáy đã biến thành một vòng xoáy máu.Máu tươi sền sệt làm tốc độ của vòng xoáy dần chậm lại, càng ngày càng chậm, hấp lực cũng yếu bớt đi.

Rất nhanh, vòng xoáy biến thành một bãi máu tươi hình tròn.Vi Thắng đột nhiên biến mất, ngay sau đó xuất hiện ở bên cạnh thí thần huyết kiếm, một lần nữa tay nắm lấy thí thần huyết kiếm.Hai mắt rực sáng, quát to một tiếng: “Phá!”

Vòng xoáy bị nhiễm máu tươi lập tức sụp đổ!Thần văn ầm ầm tan vỡ!Thân hình Vi Thắng khẽ rung lên, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.------------------------------Thần văn bị sợi xích quấn chặt lấy, sợi xích trong tay A Quỷ giống như vô cùng vô tận.

Giờ đây niễn trần lam quang đã mạnh tới mức kinh người, hôi vụ vừa mới xuất hiện liền nhanh chóng bị tiêu hao sạch sẽ.Ca ca ca!Cốt giáp trên người A Quỷ bắt đầu rạn nứt.Mặt A Quỷ không chút biểu cảm.Trong vô thức hai sợi xích bị kéo căng thẳng tắp, tử diễm trên xích bỗng biến mất.Từ trong cơ thể A Quỷ đột nhiên phát ra khí tức hủ bại, nó men theo sợi xích nhanh chóng lan về phía thần văn.

Nói ra cũng thật kì quái, khí tức hủ bại lại không hề bị ảnh hưởng bởi niễn trần lam quang.Rất nhanh, khí tức hủ bại đã tràn ngập thần văn.Khí tức hủ bại nhanh lan ra toàn bộ thần văn, thần văn giống như bị phong hóa, không phát ra chút tiếng động nào liền biến mất.Trong mắt A Quỷ tràn ngập khí tức hủ bại đáng sợ.-------------------------------Trong nháy mắt hai khỏa thần văn bị phá hủy làm đại trưởng lão vô cùng kinh hãi.Ba khỏa thần văn còn lại thì bị ba người ngoan cường chống đỡ, nhìn qua thì thấy bọn họ lung lay sắp ngã nhưng vẫn không ngã.

Sau khi nghe thấy tiếng hú của Tả Mạc sĩ khí ba người đại chấn, bắt đầu phản công lại.Không biết vì sao, cảm giác sợ hãi trong lòng đại trưởng lão càng ngày càng nặng.Những gia hỏa này quá ngoan cường, ngoan cường tới mức làm người ta khiếp sợ!Cứ tưởng đã nắm chắc phần thắng trong tay, không ngờ đánh tới lúc này bản thân vốn đang ở thế thượng phong lại rơi vào hiểm cảnh!Không đạt tới thần cấp, thiêu đốt thần lực cũng có nghĩa là thiêu đốt tiềm năng.

Người bình thường bạo phát, đại trưởng lão có thể hiểu được, mỗi người đều có tiềm năng của mình, gặp phải nguy hiểm tự nhiên sẽ bạo phát.

Nhưng những người này tiềm năng đều đã thiêu đốt sạch sẽ rồi!Vì sao…

Vì sao có thể kiên trì tới bây giờ chứ?------------------------------Tả Mạc không hề có dấu hiệu dừng lại, tiếp tục lao tới đánh về phía đại trưởng lão.Một khỏa thần văn hiện ra trước mặt hắn.Giờ đây Tả Mạc giống như nhập ma vậy!Cố gắng nhiều như vậy, hi sinh nhiều như vậy mới có thể tới đây!

Mới có thể tới trước mặt đại trưởng lão!Làm sao có thể để một khỏa thần văn cản trở chứ?Làm sao có thể!Mắt Tả Mạc tựa như dã thú khát máu, không chút do dự tập trung toàn bộ thần lực!Tả Mạc cảm thấy bản thân sắp bốc cháy!Vậy thì cháy đi!Địch nhân đang ở trước mặt, chỉ cần đánh nát khỏa thần văn này là có thể đánh bại đại trưởng lão!Đánh nát nó!Giết!Thần lực trong cơ thể Tả Mạc ầm ầm bắn ra, vô số sí lưu thái dương màu đỏ ẩn trong thái dương thần lực cũng bắn ra.Ánh sáng màu vàng và đỏ với tốc độ kinh người tập trung về phía nắm đấm của Tả Mạc!Hai mắt Tả Mạc đổ kệch, thở dốc một cái rồi quát lớn: “Giết!”

Một quyền đánh ra!Ánh sáng chói mắt bùng nổ trước mặt mọi người.Ầm!Thần văn không kịp phát ra bất cứ công kích gì liền bị ánh sáng rực rõ nuốt chửng rồi biến mất.Trên măt đại trưởng lão lộ ra vẻ sợ hãi!Ánh sáng do hữu quyền của Tả Mạc phát ra mang theo một luồng khí tức vô cùng kinh khủng.Không hề có dấu hiệu báo trước, Tả Mạc đột nhiên bạo phát, rất nhanh cả người Tả Mạc được bao phủ trong hỏa diễm đã xuất hiện trước mặt hắn.Hắn thậm chí có thể nhìn thấy Tả Mạc đang nhe răng trong ngọn lửa.Sao có thể…Đại trưởng lão choáng váng, hắn không thể tin được Tả Mạc ở trước mặt đã đạt tới thần cấp!Sao có thể!Thần cấp!Làm sao Tả Mạc có thể bước vào thần cấp?

Thần lực của hắn tuyệt đối không đủ để hắn bước vào thần cấp!

Nhưng vì sao…Tả Mạc không cho hắn có thời gian suy nghĩ, nắm đấm bị vô số sí lưu thái dương bao lấy ầm ầm nện vào lồng ngực của đại trưởng lão!Rắc!Tất cả xương lồng ngực của đại trưởng lão đều lõm xuống, sí lưu thái dương giống như nước thép tiến vào trong người phá hủy sức sống của hắn!Sức mạnh rất lớn làm đại trưởng lão giống như lưu tinh ầm ầm nện vào mặt đất tạo ra một hố sâu không thấy đáy.Khí tức của đại trưởng lão biến mất, trong lòng Tả Mạc không có chút vui mừng nào.Trận chiến này đã phải trả giá quá nhiều!Không bị đại trưởng lão khống chế, biển hoa văn lập tức biến mất.Mọi người giống như đèn hết dầu, mất đi khả năng khống chế từ trên trời ngã xuống.

Tả Mạc lập tức biến mất rồi sau đó xuất hiện bên cạnh mọi người, đón lấy từng người một.Trong mọi người chỉ có đại sư huynh là còn tỉnh táo, trong mắt hiện ra vẻ mừng rỡ.

Hắn định nhanh chóng đánh bại đại trưởng lão rồi thừa dịp sức mạnh trong người chưa biến mất cấp cho sư đệ, như vậy có thể giúp sư đệ tìm được chút cơ hội.Mọi người không tiếc tất cả từ các nơi trong biển hoa văn chạy tới cũng chỉ vì điều này.Khi nhìn thấy Tả Mạc đã bước vào thần cấp và có thể chạy thoát khỏi nơi này, trên mặt Vi Thắng không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ.Tim Tả Mạc đau như bị dao cắt.

Trong lòng hắn đại sư huynh vô cùng vững chắc, đại sư huynh chưa bao giờ gục ngã.

Giờ đây trên gương mặt kiên nghị kia đã không còn chút huyết sắc làm người ta khiếp sợ.“Làm tốt lắm!”

Đại sư huynh vỗ vỗ vai Tả Mạc như lúc còn ở Vô Không Sơn, sau đó giục: “Đi mau đi!”

Khí tức hủ bại trên người A Quỷ càng ngày càng nặng, nàng ngất đi rồi.Tằng Liên Nhi đang mê man, hơi thở rất mỏng manh, không còn bộ dáng lười nhác như bình thường, nhìn nàng giống như một đứa trẻ.Trên người Tông Như là vô số vết thương, mặt vàng như nghệ, mặc dù đã hôn mê nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh.Thân hình Ngã Ly càng ngày càng mờ đi.Một quyền vừa rồi đã mang theo rất nhiều sí lưu thái dương, giờ đây cơ thể Tả Mạc đã ổn định hơn nhiều.

Đại trưởng lão nghĩ không sai, tích lũy của Tả Mạc không đủ.

Chiếu theo lẽ thường thì hắn không có khả năng bước vào thần cấp nhưng Tả Mạc lại đánh nát thái dương tinh chủng, vì thế mà dành được một con đường sống.

Sí lưu thái dương ẩn chứa bên trong thái dương tinh chủng vượt xa tích lũy của đại trưởng lão.Thế nhưng nó quá cường đại!

Cường đại đến mức thậm chí nếu Tả Mạc không nhanh chóng bước vào thần cấp thì sẽ bị nó thiêu thành tro.

Nhưng Bồ yêu và Vệ vào thời điểm mấu chốt đã cho nổ tung thức hải của Tả Mạc làm thái dương thần văn có không gian phát triển, từ đó mới hấp thu tiêu hóa được nửa lượng sí lưu thái dương, mới có thể kéo Tả Mạc ra khỏi bàn tay tử thần, ngược lại còn nhân họa đắc phúc, bước vào thần cấp.Mấy người đại sư huynh hi sinh để Tả Mạc có thêm thời gian.

Bồ yêu và Vệ hi sinh để cứu mạng hắn.

Đại sư huynh và A Quỷ phá hủy thần văn, ngay cả Tằng Liên Nhi, Tông Như, Ngã Ly giống như nỏ mạnh hết đà cũng vẫn cố gắng chống đỡ tấn công của thần văn, tất cả chỉ vì muốn tạo điều kiện cho Tả Mạc có được một kích tất sát.Mọi người đã dùng tính mệnh của mình để đổi lấy cơ hội sống cho hắn.“Đi nhanh đi!”

Vi Thắng ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi giục.Giới này sắp hỏng rồi!Tay Tả Mạc khoác lên vai Vi Thắng, nhếch miệng cười với: “Đại sư huynh, lúc này đệ không thể nghe theo lời huynh được.”

Vi Thắng sửng sốt.Một luồng thần lực theo tay của Tả Mạc rót vào trong cơ thể Vi Thắng.Vi Thắng bỗng thấy trước mặt trở nên vàng rực sau đó liền bất tỉnh nhân sự.Tả Mạc cản thận đặt thân thể Vi Thắng ở trên đất, bên ngoài thân thể Vi Thắng hiện lên một khỏa thần văn màu vàng vô cùng phức tạp.“Đại sư huynh, mọi người dùng tính mệnh của mình để đối lấy mạng sống của đệ, đệ sao có thể vứt bỏ mọi người ở đây chứ?”

Tả Mạc lẩm bẩm đứng dậy, hắn đi tới bên cạnh A Quỷ, đặt tay lên người nàng.“A Quỷ, thiếu gia thật vô dụng, thiếu gia nói sẽ bảo vệ cho ngươi nhưng kết quả lại thành ra như này.

Thiếu gia nhất định sẽ cứu tỉnh ngươi, bất kể dùng phương pháp gì.”

Thần văn màu vàng hiện ra trên người A Quỷ, khí tức của A Quỷ bị phong ấn lại.Hỏa diễm trên người Tả Mạc đã ảm đạm hơn nhiều.Hắn không dừng lại, đi tới bên cạnh Tằng Liên Nhi, Tông Như, Ngã Ly làm điều tương tự.Sau khi bước vào thần cấp, lý giải về thần văn của Tả Mạc đã đạt tới một tầm cao mới.

Cấm chế do hắn tạo ra chỉ có một tác dụng duy nhất đó là làm cho thời gian ngừng trôi.Năm người sẽ luôn luôn được giữ ở trạng thái này.Loại cấm chế này không phải là thứ mà Tả Mạc có thể dễ dàng thi triển.Lúc này toàn bộ mặt trời nhỏ trên thái dương thần thụ đều biến mất, thân cây xuất hiện những vết nứt.

Thái dương của hắn với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang trắng bệch ra, tuổi thọ của hắn nhanh chóng giảm xuống.Tả Mạc không chút do dự, sau khi hoàn thành cấm chế với năm người, thái dương màu trắng đã lan tới tóc.Mạng của mình là do mọi người dùng tính mệnh của mình để đổi.

Bây giờ hắn sống rồi, còn bước vào thần cấp nên hắn muốn dùng mạng của mình để đổi lấy một cơ hội sống cho mọi người.Có thể sẽ cùng chết!

Nụ cười hiện ra trên mặt Tả Mạc.Này chẳng quan hệ gì tới lý trí.Mái tóc trắng bay phần phật trong gió.
 
Thế Giới Tu Chân Full
Thế Giới Tu Chân 851-end


Thế Giới Tu ChânTác giả: Phương TưởngThể loại: Tiên HiệpChương 851 : Thế cục xoay vần .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: longbaobao110Biên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Chim ngốc ngơ ngác nhìn tóc Tả Mạc đã bạc trắng, bỗng nó nghểnh cổ hót một tiếng, tiếng hót tràn ngập bi thương!Linh trí nó đã sớm mở ra, ngày càng mạnh hơn, thực lực của nó so với những hoàn chủ kia chỉ có hơn chứ không kém.Trong mơ hồ có thể thấy một thiếu niên đang tính tính toán toán ở Vô Không Sơn; trong mơ hồ có thể thấy bản thân đang chở một thiếu niên thoát lực hôn mê, cả người rung lắc cố gắng lắm mới bay về tới sơn môn; trong mơ hồ có thể thấy bản thân đang lén nhìn qua khe cánh nam tử khỏa thân thi triển tiểu vân vũ quyết ngăn cản ở trước mặt; trong mơ hồ có thể thấy hắn vì muốn tìm kiếm mình mà trèo đèo lội suối, sau khi tìm thấy thì chỉ thẳng vào mặt mình chửi bới ầm ĩ…Bản thân càng ngày càng mạnh hơn, cứ nghĩ rằng như thế là có thể đứng ở bên cạnh hắn như hồi ở Vô Không Sơn…Nước mắt bỗng chảy ra.Hai cánh mở ra, liệt diễm nồng đậm bốc lên, hỏa diễm màu đỏ tươi hừng hực bốc cháy!------------------------------Đúng vào lúc này chim ngốc lại lột xác làm Tả Mạc vô cùng kinh ngạc!Hiện giờ sức mạnh của hắn đã suy kiệt tới mức thấp nhất, với từng đó là không đủ để hắn có thể quay về Mạc Vân Hải, rất có khả năng sẽ bị chìm vào trong hư không vô tận.Hư không vô tận không phải là nơi an toàn gì.Ngoài ra Tả Mạc còn phải bảo vệ những người khác, vậy nên càng phải cố gắng, đúng lúc này chim ngốc lại đột phá đã trợ giúp rất nhiều cho hắn.

Tả Mạc thoáng nhìn qua những người khác thì phát hiện chỉ có Thanh Hiểu và đám nhỏ còn sống.

Bọn họ thấy Tả Mạc không làm sao vội vàng bay lại, trên mặt Thanh Hiểu vẫn còn vương nét sợ.Mặt đất rung lên mãnh liệt, núi lửa phun trào, bầu trời tựa như thủy tinh xuất hiện những vết nứt đáng sợ.Từ những vết nứt trên trời lưu hỏa ầm ầm rơi xuống, địa hỏa phun trào mãnh liệt.Giới này sắp sụp đổ rồi!Tả Mạc không chút chần chừ, hỏa diễm quanh người tăng vọt, quấn lấy đám nhỏ và Thanh Hiểu, khẽ quát một tiếng: “Chim ngốc!”

Chim ngốc đang chìm trong hỏa diễm bỗng nghe Tả Mạc gọi tên thì ngẩng đầu nhìn.“Đi!”

Tả Mạc mang theo mọi người bay về phía bầu trời.Chim ngốc cao giọng hót một tiếng, hai cánh tràn ngập hỏa diễm đuổi theo Tả Mạc.Lúc này Tả Mạc mới nhìn thấy rõ thân hình chim ngốc.

Một chiếc đuôi thật dài, lông chim như do hỏa diễm tạo thành, khi phi hành tạo ra vô số hỏa tinh nhỏ.Trong đầu Tả Mạc bỗng hiện ra hai chữ.Phượng Hoàng!Tiếng cười vang vọng khắp trời.-------------------------------Một bóng người từ trong hố bò ra, đó chính là đại trưởng lão.Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời thì thấy vô số vết rạn nứt, màn trời lung lay sắp đổ, lưu hỏa khắp trời.

Trên mặt hắn hiện ra vẻ buồn bã, lồng ngực lõm sâu.Hắn khẽ cười khổ, sức sống trong người đã hoàn toàn biến mất, một kích cuối cùng của Tả Mạc đã hoàn toàn hủy diệt sức sống trong người hắn.

Sở dĩ hắn có thể bò lên chính là dựa vào chút sức tàn để chống đỡ.Hắn có thể chết nhưng Thiên Hoàn tuyệt đối không thể!Hắn huy động chút sức lực cuối cùng, xác định phương hướng rồi nhanh chóng bay đi.

Lưu hỏa khắp trời thỉnh thoảng rơi vào người hắn nhưng hắn không có chút cảm giác nào.Một lát sau hắn bỗng lộ vẻ mừng rỡ.Tìm được rồi!Sân viện không một bóng người, rất nhanh đại trưởng lão đã tìm được mật thất.Trong mật thất, Lê Tiên Nhi nhìn thấy đại trưởng lão thì lộ vẻ kinh hỉ: “Đại trưởng lão!”

Nhưng khi nàng nhìn thấy lồng ngực của đại trưởng lão đã không còn như bình thường thì sự kinh hỉ nhanh chóng biến thành nỗi khiếp sợ.“Đại trưởng lão…

Người…”

Ai có thể khiến đại trưởng lão bị thương nặng như vậy?Nhìn thấy Lê Tiên Nhi, trong lòng đại trưởng lão vô cùng cảm khái.

Lúc hắn vừa bước vào thần cấp thì thỏa mãn sung sướng biết bao, không ngờ bây giờ lại rơi vào tình trạng này.

Dù sao thì hắn cũng không phải người thường, rất nhanh đã bình thường trở lại, lúc này không còn nhiều thời gian nữa.Nếu hắn còn sống, Lê Tiên Nhi chỉ là một đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất thôi.

Nhưng khi hắn chết đi, Lê Tiên Nhi lại có vị trí vô cùng quan trọng ở Thiên Hoàn!“Không còn thời gian nữa.”

Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Ta không thể trở về được.

Ngươi sau khi về thì âm thầm gặp chưởng môn, cố gắng ổn định thế cục.

Các ngươi phải cẩn thận, nhất là Mễ Nam!”

Lê Tiên Nhi sợ hãi mặt trắng bệch, đại trưởng lão mà chết, Thiên Hoàn…Nàng không dám tưởng tượng.Đại trưởng lão cảm thấy vô cùng may mắn vì vừa rồi khi giam cầm giới này hắn đã lưu lại một lối thoát.

Đây chỉ là thói quen nhưng không ngờ giờ phút này thói quen kia lại phát huy tác dụng vô cùng lớn.“Đi thôi.”

Đại trưởng lão cố gắng dùng chút sức tàn mở truyền tống ra.Lê Tiên Nhi vẻ mặt đầy kinh hãi nhanh chóng biến mất.-----------------------------Cuộc chiến ở Ương Thổ Nguyên khiến toàn bộ thiên hạ khiếp sợ!Đã vạn năm rồi chưa từng có giới nào biến mất.

Chỉ có cường giả thần cấp mới có khả năng tạo ra kết quả đáng sợ như thế.Trận chiến này làm thay đổi toàn bộ thế cục thiên hạ.Ương Thổ Nguyên biến mất cũng có nghĩa Chung Đức và Uyên Lao chiến bộ đã hoàn toàn diệt vong.

Nghe đồn trong trận chiến này, Tả Mạc vua của Mạc Vân Hải cũng ngã xuống nhưng Mạc Vân Hải không chút trễ liền có hành động tiếp theo.Trong khi tất cả mọi người còn chưa kịp có phản ứng thì Công Tôn Sai đã suất lĩnh chiến bộ, hắn giống như một thanh đao sắc bén với thế sét đánh ngang tai nhanh chóng tiến vào Tây Huyền.Dọc đường bọn họ không gặp phải bất cứ chống cự nào, Tây Huyền mất Chung Đức là đã mất đi chút dũng khí cuối cùng.Lúc chiến bộ của Mạc Vân Hải thâm nhập Tây Huyền thì mọi người mới bừng tỉnh kinh sợ.Lại có một buổi thịnh yến nữa bắt đầu!Rất nhiều người còn chưa thỏa mãn với bữa thịnh yến lần trước ở Huyền Không tự.

Bất luận thế lực nào tham dự bữa thịnh yến kia cũng đều no say mà về.Con quái vật Tây Huyền sụp đổ làm mọi người mê đi.Nhưng sự tình lại phát triển nằm ngoài dự đoán của mọi người.Chiến bộ của Mạc Vân Hải nhanh chóng chiếm lĩnh những giới quan trọng, bọn họ không cố gắng nuốt toàn bộ Tây Huyền.

Người sáng suốt đều có thể nhận ra một khi Mạc Vân Hải hoàn thành bố cục của bọn họ thì cũng đồng nghĩa với việc hai phần ba lãnh thổ Tây Huyền sẽ nằm trong tay của Mạc Vân Hải.Cùng tiến vào Tây Huyền với Mạc Vân Hải còn có chiến bộ của Cốc Lương Đao.Côn Luân rất nhanh đã có hành động, Tiết Đông suất lĩnh chiến bộ nhanh chóng tiến vào Tây Huyền.

Mà Mộc Hi vốn vẫn đang giằng co với Mục Huyên đột nhiên thay đổi xoay người tiến vào Tây Huyền.Lúc này mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, ý đồ của Côn Luân không phải là Mộc Hi mà là Tây Huyền.Khác với Côn Luân được mọi người coi trọng, không ai tin rằng Mạc Vân Hải có thể thành công bởi vì có rất nhiều cứ điểm quan trọng đang ở gần Thiên Hoàn.

Thiên Hoàn tuyệt đối không có khả năng để Mạc Vân Hải hoàn thành bố cục của mình.Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Thiên Hoàn không có động tác gì, bọn họ chỉ mở to mắt nhìn Mạc Vân Hải hoàn thành bố cục.Thiên Hoàn sao thế?Người hữu tâm lập tức ý thức được bên trong Thiên Hoàn nhất định đang xảy ra chuyện gì đó.Lúc này bên trong Thiên Hoàn đang diễn ra một cuộc nội đấu kịch liệt.

Lê Tiên Nhi trở thành mục tiêu để đám người Mễ Nam công kích, toàn bộ Thiên Hoàn chỉ có mình nàng sống sót rời đi, những trưởng lão này đang cố gắng hủy quyền thừa kế của nàng.

Công Dã Tiểu Dung cầm đầu thế lực phản đối cố gắng trợ giúp Lê Tiên Nhi.Song phương xảy ra xung đột mãnh liệt.Mễ Nam, một trong thập đại chiến tướng cầm đầu Thiên Hoàn vạch đất phân chia, tự xưng là Thiên Hoàn chính thống!Thiên Hoàn phân liệt!Tin tức này vừa truyền ra, cả thiên hạ xôn xao.Cho tới tận lúc này tin tức đại trưởng lão Thiên Hoàn bỏ mình mới lan truyền rộng rãi.

Tới tận lúc này những chi tiết về cuộc chiến ở Ương Thổ Nguyên mới được công bố.Tả Mạc, Vi Thắng, Tông Như, A Quỷ, Tằng Liên Nhi, La Ly!Mạc Vân Hải bị đả kích quá to lớn.Tây Huyền, Thiên Hoàn, Mạc Vân Hải, ba nhà đều bị tổn thất nặng nề sau trận đánh này.Mọi người đều cho rằng, mất đi một loạt những cao thủ như Tả Mạc thì Mạc Vân Hải sẽ nhanh chóng sụp đổ giống như Thiên Hoàn.

Nhưng khiến mọi người không ngờ tới chính là Mạc Vân Hải không những không sụp đổ mà càng ngày càng mạnh hơn.Công Tôn Sai suất lĩnh chiến bộ nhanh chóng hoàn thành bố cục ở Tây Huyền.Cùng lúc đó, Cốc Lương Đao chiến bộ gặp phải Tiết Đông chiến bộ, song phương phát sinh xung đột.

Cốc Lương Đao chiến bộ bị thương nặng, sắp ngã tới nơi thì may mắn có Công Tôn Sai trợ giúp, hỏa lực tập trung ở sườn của Tiết Đông chiến bộ làm Tiết Đông không thể không cho chiến bộ lùi lại, nhờ thế mà giải cứu được Cốc Lương Đao chiến bộ.Hai đại chiến tướng hợp tác vững vàng kiềm chế Tiết Đông chiến bộ.Mà Mục Huyên chiến bộ sau khi tiến vào Tây Huyền lại bị Dưỡng Nguyên Hạo chiến bộ ngăn cản.Mục Huyên không ngờ tới Dưỡng Nguyên Hạo lại dám ngăn cản Côn Luân nên ăn phải trái đắng, song phương nhanh chóng rơi vào thế giằng co.

Mục Huyên không nổi tiếng bởi sự hung mãnh, chiến pháp của Dương Nguyên Hạo lại dựa trên một chữ ‘ổn’ vì thế chiến đấu giữa song phương rơi vào thế giằng co kéo dài.Côn Luân thấy tình thế không ổn lập tức gây áp lực lên cửu đại môn phái ở đằng sau Dưỡng Nguyên Hạo.Nhưng làm người ta không ngờ tới Dưỡng Nguyên Hạo lại cứng rắn chống lại những áp lực từ phía sau truyền tới, vẫn vững vàng giằng co với Mục Huyên.Mục Huyên thấy nếu cứ tiếp tục giằng co thì Côn Luân sẽ đánh mất cơ hội nên hung hăng phát động tấn công.Dưỡng Nguyên Hạo cố gắng ngăn cản thế công mãnh liệt của Mục Huyên đồng thời thành công nắm được sơ hở trong đó, chỉ một kích đã khiến chiến bộ của Mục Huyên bị thương nặng.Nhờ trận chiến này mà danh tiếng của Dưỡng Nguyên Hạo đại tăng!Nhưng việc Dưỡng Nguyên Hạo chiến thắng Mục Huyên chiến bộ lại khiến cho cửu đại môn phái phái hoàn toàn phân liệt.

Lôi m tự, Liên Tôn tự, Pháp Hoa tự, Lăng Nghiêm tâm môn hợp thành bốn thiền môn.

Các môn phái khác đều gia nhập Côn Luân, lúc này không còn ai coi trọng Thiên Hoàn nữa.Toàn bộ Tây Huyền đều là chiến trường, chiến đấu vô cùng khốc liệt, các thế lực nhanh chóng lao vào cuộc chiến.Mà trận chiến giữa Côn Luân và Thiên Hoàn cũng không kém phần khốc liệt.Mục Song và Công Dã Tiểu Dung tức giận vì Mễ Nam phản bội, lập tức phát động tấn công Mễ Nam.

Lúc nội bộ Thiên Hoàn tranh đấu, Mục Song luôn giữ im lặng nhưng hành động phân liệt Thiên Hoàn của Mễ Nam đã khiến vị tuyệt đỉnh chiến tướng này nổi giận.Chiến đấu giữa song phương vô cùng khốc liệt.Toàn bộ tu chân giới trở thành một bãi chiến trưởng lớn, không chỗ nào may mắn tránh khỏi tai ương.Ở yêu giới, nhờ vào thành công của Mộc Hi, Minh Nguyệt Dạ nhanh chóng ổn định thế cục.

Yêu tộc diễn ra một trận thanh tẩy lớn chưa từng có, lần thanh tẩy này có quy mô vượt xa dự đoán của mọi người.Ngay cả Minh Nguyệt Dạ người khởi xướng ra nó cũng không ngờ tới.Ma giới cũng rơi vào cảnh hỗn chiến, ở Bách Man cảnh, Ma Thần điện bắt đầu phát lực, lực lượng mà bọn họ thể hiện ra là vô cùng lớn.

Liên minh Ma Soái bị Biệt Hàn đánh cho thừa sống thiếu chết liền trở thành mục tiêu đầu tiên mà bọn họ khai đao.Chiến đấu không ngừng diễn ra, thế cục rơi vào hỗn loạn.

Thời gian vẫn tiếp tục trôi!Chương 852 : Người kéo quan tài .Converter: cuongphoenix & CCDDịch giả: langbat8xBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Giống như ngày thường, A Man đang ngồi đợi con mồi xuất hiện.Cả người hắn đều ẩn dưới lớp bùn trong ao, chỉ có đầu lộ ra khỏi mặt đất, mà đầu của hắn cũng được cành khô dày đặc che lấp đi.

Ở Hàn Minh đầm có một số ít ma thú sinh sống, ví dụ như minh vỹ hồ có thể bán được giá khá cao.

Loại ma thú không có khả năng công kích này lại vô cùng giảo hoạt, muốn bắt được nó cũng không phải là việc dễ dàng gì.Nhưng A Man chính là một kẻ thiện nghệ.Hàn Minh đầm luôn khiến người ta sợ hãi nhưng hắn lại rất quen thuộc với nơi này.

Hắn có thể tiến vào giữa đầm, may mắn thì có thể hái được một số ít minh thảo minh hoa quý hiếm (hoa cỏ quý hiếm).Hắn không hề lo lắng có người cướp đoạt bởi rất ít người lui tới Hàn Minh đầm.

Chung quanh đây được bao phủ một lớp sương mù vô cùng nguy hiểm, nếu không phải bản thân có cách chống lại hắn cũng không dám đặt chân tới đây.

Ngay cả lớp bùn lầy ẩm ướt mà hắn đang ẩn thân cũng chứa rất nhiều minh khí, đây là do vạn năm xương cốt của vô số ma thú chất chồng tạo thành.Bỗng từ đằng xa truyền tới những tiếng động rất kì dị.Rầm, râẦm!A Man nhíu mày, hắn chưa bao giờ nghe thấy tiếng động như này.Trong lòng hắn bỗng có dự cảm, chẳng lẽ có ma thú ở sâu trong Hàn Minh đầm đi ra ngoài?

Ý nghĩ này vừa hiện ra thì huyết mạch toàn thân hắn trở nên đông cứng.

Mặc dù hắn có thể tiến vào Hàn Minh đầm nhưng chưa bao giờ dám tiến sâu vào bên trong đầm lầy nguy hiểm này.Theo tổ tông truyền lại thì sâu trong Hàn Minh đầm chính là chỗ thông với cửu u địa phủ.A Man không biết trên đời có địa phủ thật hay không nhưng nếu có địa phủ thật thì việc nó nằm ở sâu trong Hàn Minh đầm cũng chẳng làm hắn cảm thấy kì quái.

Cứ tiến sâu vào Hàn Minh đầm một dặm thì nguy hiểm lại gia tăng mãnh liệt.Sâu trong Hàn Minh đầm là thiên đường của ma thú cường đại và rất nguy hiểm.

Có một lần hắn nhìn thấy một đầu ma thú không biết tên, khi nó chạy qua thì phát ra khí tức vô cùng hung tàn và cường đại, cho tới tận bây giờ khi nghĩ lại hắn vẫn sởn gai ốc.

Lần đó thật quá may mắn, cả người hắn đều chìm trong bùn lầy nên mới không bị làm sao.Cho nên khi A Man nghe thấy âm thanh mà hắn không quen thì lập tức hoảng sợ.Tiếng động càng ngày càng gần, hắn cũng càng ngày càng khẩn trương, nơi phát ra âm thanh cách bụi cỏ không xa.

Hắn nhìn chằm chằm vào bụi cỏ, nín thở một cách vô thức.

Bây giờ mà chạy trốn thì đó chính là hành vi ngu xuẩn nhất, từ động tĩnh có thể nhận ra ma thú đang ở tương đối gần mình, lúc này ẩn thân ở trong lớp bùn mới là lựa chọn chính xác nhất.Khi nhìn thấy rõ hình dạng của đối phương thì hắn ngây ra.Người!Đó là con người!Từ sau bụi cỏ một nam tử với mái tóc bạc trắng đi ra, trên vai kéo mấy sợi dây thừng thô cứng, một đầu sợi dây thẳng tắp còn những đầu kia thì bị bụi cỏ che lấp đi.Nam tử đó đạp trên bùn như đi trên đất bằng, kéo dây thừng tiến về phía trước.Từ trong bụi cỏ truyền ra những tiếng rào rào.Đột nhiên năm cỗ quan tài được kéo ra khỏi bụi cỏ, A Man biến sắc.

Ngàn vạn lần hắn cũng không ngờ tới nam tử tóc trắng kia lại kéo theo năm cỗ quan tài.Ở chỗ hoang vu không có người như này lại nhìn thấy một nam tử tóc trắng kéo theo năm cỗ quan tài, dù là A Man to gan lớn mật cũng cảm thấy máu trong người như đông lại.Nhất là khi hắn lại thấy đối phương chuyển hướng đi về phía mình.Trong nháy mắt đầu óc hắn trở nên trống rỗng.Bị phát hiện rồi!--------------------------------Rốt cuộc cũng gặp được con người!Tả Mạc cảm thấy vô cùng vui mừng, cố gắng sống sót lâu như vậy trong hư không vô tận rốt cuộc cũng phát hiện ra đồng loại, cảm giác này không nghĩ cũng biết.

Thanh Hiểu đứng sau rất nhanh đã phát hiện ra, kêu lên một tiếng, tay run run, thanh ba huyền ở cổ tay lập tức cuốn lấy A Man đang ẩn náu dưới lớp bùn.Giờ đây Thanh Hiểu đã lớn hơn nhiều, nhìn mặt hắn ai cũng nghĩ phải tầm hai mươi.Mấy năm nay hắn theo Tả Mạc lưu lạc trong hư không vô tận, thực lực của hắn tăng mạnh, bên cạnh lại có cao thủ thần cấp như Tả Mạc chỉ điểm, ngoài ra còn có hư không vô tận ma luyện nên hiện giờ thực lực của hắn khá là cường đại.Mười năm rồi!Suốt mười năm!Lưu lạc trong hư không vô tận suốt mười năm.Hư không vô tận vắng vẻ như cõi chết, cứ như vậy trải qua biết bao nguy hiểm rốt cuộc cũng có thể quay lại thế giới loại người, dù cho tâm trí vững chãi như Tả Mạc cũng không khỏi có chút kích động chứ đừng nói là Thanh Hiểu còn trẻ.A Man đang ẩn mình trong bùn đất lập tức cứng đờ, sau đó một luồng sức mạnh truyền tới, cảnh vật trước mắt quay cuồng, hắn liền bay tới trước mặt nam tử tóc bạc.Thanh ba huyền nhỏ như sợi tóc nhưng lại ẩn chứa sức mạnh cường đại, nó cuốn lấy A Man lơ lửng giữa không trung.Nhìn A Man đang khiếp sợ, Tả Mạc cười hiền từ rồi nói: “A Hiểu, để hắn xuống đi.”

“Dạ.”

Thanh Hiểu trả lời, thanh ba huyền giống như vật sống rất biết nghe lời, nhẹ nhàng hạ A Man xuống đất sau đó buông hắn ra, cuốn trở về trong tay Thanh Hiểu.A Man trở lại mặt đất liền quỳ xuống lạy tới tấp, hốt hoảng nói: “Tiền bối tha mạng!

Tiền bối tha mạng!”

Tả Mạc bất đắc dĩ vung tay lên, tựa như có một bàn tay vô hình nâng A Man dậy, hắn nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, ta không muốn mạng của ngươi, ta chỉ hỏi mấy câu mà thôi.”

A Man hoảng hốt dần bình tĩnh trở lại, nhìn vẻ mặt hiền lành của đối phương thì thấy đúng là không muốn mạng mình thật.

Hắn vội vàng hỏi lại: “Tiền bối có chuyện gì cứ hỏi, tiểu nhân tuyệt đối không dám giấu diếm.”

A Man không phải là kẻ không hiểu chuyện, ngược lại kinh nghiệm của hắn rất phong phú.

Vị tiền bối trước mặt mặc dù lai lịch không rõ ràng nhưng chắc chắn thực lực vô cùng lợi hại, người có thể từ sâu trong Hàn Minh đầm đi ra thì làm sao thực lực có thể yếu được chứ?Căn cứ theo kinh nghiệm của hắn thì tiền bối thực lực càng cường đại thì tính khí càng cổ quái, hắn không khỏi cẩn thận hơn.Tả Mạc thấy vẻ mặt A Man vừa câu nệ vừa cảnh giác nhưng hắn không quan tâm, hắn nhẹ giọng hỏi: “Đây là chỗ nào?”

A Man ngẩn ra nhưng rất nhanh đã có phản ứng, vội vàng đáp: “Thưa tiền bối, nơi này là Hàn Minh đầm.”

“Hàn Minh đầm?”

Tả Mạc ngớ ra, hắn chưa bao giờ nghe tới địa danh như thế nên vội vàng hỏi tiếp: “Đây là giới nào?”

“Thâm Sát Minh giới.”

A Man đáp.Tả Mạc để ý thấy từ “Minh” nên hỏi luôn: “Có phải thuộc về Minh cảnh không?”

A Man vội vàng gật đầu: “Đúng là Minh cảnh!”

Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm, không ngờ bản thân lại lưu lạc tới Minh cảnh, trong lòng vô cùng mừng rỡ.

Minh cảnh mặc dù thần bí nhưng vẫn thuộc về ma giới, nhất định sẽ có biện pháp quay trở về Mạc Vân Hải.Nghĩ tới mọi người ở Mạc Vân Hải, Tả Mạc không khỏi có chút kích động.

Mấy năm nay tình trạng của Tả Mạc không được tốt cho lắm, phong ấn năm người ngoại trừ tổn thọ còn khiến thực lực của Tả Mạc vừa bước vào thần cấp thoái lui.

Mấy năm gần đây Tả Mạc đều phải dưỡng thương ở trong hư không vô tận.Thương thế của hắn đã tổn hại tới căn cơ mà hư không vô tận cũng không phải là địa điểm dưỡng thương tốt cho lắm.

Hắn phải tốn bao công sức rốt cuộc mới ổn định được cảnh giới nhưng sức mạnh thì không thể nào khôi phục lại được.

Nếu không phải chim ngốc lột xác, đám nhỏ dồn dập tiến giai, Thanh Hiểu tiến bộ thần tốc thì hắn đã sớm mai táng ở trong hư không vô tận rồi.Thức hải của hắn bị sụp đổ nên hắn không thể nào tiến vào thập chỉ ngục để liên lạc với Mạc Vân Hải được.Minh cảnh mặc dù cách Mạc Vân Hải rất xa nhưng rốt cuộc vẫn nằm trong tam giới, nghĩ cách là có thể trở về Mạc Vân Hải được.“Lâu rồi tại hạ không đi ra ngoài nên không biết thế sự như nào, không biết tiểu ca có thể đưa chúng ta tới thành thị gần nhất không?”

Tả Mạc nói chuyện vô cùng khách khí.Lúc này A Man mới hoàn toàn bình tĩnh, đối phương đã yêu cầu như thế cũng có nghĩa là hắn không muốn mạng nhỏ của mình thật, gã vội vàng nói: “Được ạ được ạ!

Cách đây không xa có một trấn nhỏ gọi là Tiểu U trấn, nếu đi bộ thì mất khoảng nửa ngày.”

“Làm phiền tiểu ca rồi.”

Ngay sau đó trên tay Tả Mạc hiện ra một hạt châu màu đỏ, hắn ném nó cho A Man: “Có chút lòng thành mong tiểu ca chớ từ chối.”

A Man nhận lấy hạt châu, trái tim chợt đập mạnh một cái, trong lòng mừng như điên.Nhãn châu của hỏa nhãn minh lang!Hạt châu giống như hồng ngọc truyền tới cảm giác ấm áp, hỏa khí tức nồng nặc, minh tức sâu thẳm thuần khiết đã nói lên nó là hàng thượng phẩm!Giá trị của khỏa hỏa châu minh lang vượt xa thu nhập một tháng của hắn!“Đa tạ tiền bối!

Đa tạ tiền bối!”

Hắn vô cùng cao hứng, lần này thật may mắn gặp được một vị tiền bối vô cùng hào phóng.Tả Mạc trước sau như một mỉm cười nói: “Tiểu ca chớ khách khí.”

Đối với hắn giá trị của khỏa hỏa châu minh lang này không đáng nhắc tới, đây là con mồi mà bọn họ thuận tay giết được khi đi qua Hàn Minh đầm, loại phẩm giai như này đám nhỏ không thèm nhìn tới.Hư không vô tận nguy cơ bốn bề nhưng những thứ tồn tại được trong đó không thứ nào không trải quả ngàn năm dựng dục, đám nhỏ càng ngày càng kén ăn.

Ngay cả tháp nhỏ chưa bao giờ kén chọn bây giờ đối với hỏa châu minh lang gì gì đó đều không còn hứng thú nữa, càng không cần nói tới những đứa khác.Lúc này tâm trạng của A Man đã khác nhiều, giọng nói trở nên thân thiết hơn, dọc đường không ngừng giới thiệu cho Tả Mạc về tình huống trong vùng.Tả Mạc là vua của một cõi nên chỉ hỏi qua vài thứ như không có gì liên quan liền nắm rõ được tình hình của Tiểu U trấn.Rất nhanh Tả Mạc đã có phán đoán của mình.Tiểu U trấn là một trấn nhỏ vô cùng hẻo lánh, không có chiến bộ đóng quân, nhân khẩu cũng không nhiều, giao thông không được thuận lợi cho lắm.

Nơi đây cơ hồ chẳng có liên lạc gì với bên ngoài, theo lời A Man nói thì có thể nhận ra hầu hết dân cư trong trấn chưa bao giờ đi ra ngoài.Ngược lại A Man mồm miệng lanh lợi, làm người cũng cơ trí nên đi ra ngoài lang bạt nhiều.Nguồn sống của Tiểu U trấn hầu hết đều dựa vào Hàn Minh đầm.

Hàn Minh đầm có minh khí vô cùng thuần khiết, do đó ở đây có rất nhiều tài liệu có phẩm chất chất tốt, dân cư trong Tiểu U trấn đa số dựa vào nó để sống.Tả Mạc không biết nhiều lắm về Minh giới nên rất hứng thú lắng nghe.Minh cảnh luôn phong bế, là cảnh ít giao lưu nhất với bên ngoài, ngay cả Bách Man cảnh cũng giao lưu vô cùng ít, càng không cần phải nói tới tu chân giới.Cái gọi là minh khí là một loại khí tức tương tự như tử khí, vô cùng âm lãnh, có cảm giác như tử vong.Có thể nhận ra khí tức ở Minh cảnh giống như khí tức tử vong.

A Man tu luyện thần lực và cũng tràn ngập khí tức này, A Man nói hắn tu luyện không phải là minh thần lực chân chính, minh thần lực chân chính là do minh khí diễn hóa mà thành.Có thể nhận ra sự mong đợi trong lời nói của A Man.Tốc độ của A Man không nhanh lắm nhưng Tả Mạc cũng không giục, vừa đi vừa kéo theo năm cỗ quan tài.

A Man luôn mồm kể về các sự tình của Minh cảnh mãi không biết chán.Qua nửa ngày Tiểu U trấn đã hiện ra trước mắt.Chương 853 : Hoàng Kim chiến xaDịch giả: hhnmthvnBiên tập: nhatchimai0000Dân cư của Tiểu U trấn len lén nhìn Tả Mạc ,nhưng hắn cũng không thèm để ý đến điều đó .Quả thật thị trấn này quá bé nhỏ rồi ,cả trấn cũng chỉ có một lữ điếm ,vì thế Tả Mạc đành phải ở lại cái lữ điếm đó mà thôiCảm giác được quay lại thế giới của loài người một lần nữa thật là tuyệt vời , nhưng việc quan trọng nhất bây giờ không phải là vui mừng, mà là tìm cách nhanh chóng liên lạc với Mạc Vân HảiTuy khoảng cách giữa Minh Cảnh và Mạc Vân Hải rất xa xôi ,nhưng Tả Mạc vẫn có biện pháp khắc phục được.Sau khi Tả Mạc bước chân vào thần cấp ,có một số thứ trước kia cảm thấy rất thần kì nhưng bây giờ trong mắt hắn ,mấy thứ đó không còn là bí mật nữa.Hơn nữa .sau khi trải qua trận chiến với Đại trưởng lão ,Tả Mạc cũng được rất nhiều lợi ích ,nhất là những thần văn mà Đại trưởng lão sưu tầm ,giờ tất cả lại trở thành đồ trong tay Tả MạcTuy tạo nghệ về Thần văn của Tả Mạc không bằng Đại trưởng lão ,nhưng sau khi bước chân vào thần cấp ,hắn lý giải thần văn cũng dễ hơn lúc trước rất nhiều.Có rất nhiều thần văn là những thứ được Đại trưởng lão lão tìm tòi từ sâu trong đáy biển ,cộng thêm những thần văn mà Tả Mạc nhớ lại trong những năm tháng phiêu bạt trong hư không vô tận ,số lượng của chúng quả thật không ít chút nào .Đối với những cường giả thần cấp ,chỉ cần bọn họ có thể nhớ lại một phần nhỏ của thần văn,thì chỉ cần một thời gian ngắn thôi ,bọn họ có thể diễn hóa ra một khỏa thần văn hoàn chỉnh đấyTả Mạc chậm rãi xếp một con hạc giấy ,trong nội tâm tràn ngập kích độngLần cuối cùng hắn liên lạc với mọi người ở Mạc Vân Hải ,chính là thời khắc trước khi rời khỏi Ương Thổ Nguyên,lúc đó hắn dùng tất cả thần lực còn sót lại tạo thành vô số ngọn lửa tạo thành một đám mây thay cho hạc giấy cấp báo để truyền tin tức về Mạc Vân HảiSau khi hắn gấp xong con hạc giấy liền nhẹ nhàng đưa hạc giấy bay lênNhưng rất nhanh sau đó ,con hạc giấy lại bay về tay hắn"Ồ!"

Tả Mạc hơi ngạc nhiên ,bởi đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như thế này ,nhưng sau đó hắn nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đã xảy raMinh Cảnh bị phong tỏa rồi !Kết luận này khiến Tả Mạc giật mình kinh hãi , lực lượng để phong tỏa một 'cảnh' ,thì ngay cả cường giả thần cấp cũng không đủ ,có lẽ chỉ có một loại phù trận nào đó mới làm được như vậy thôi.Nhưng muốn phong tỏa một cảnh thì quy mô phù trận đó phải lớn đến mức độ kinh người bậc nào a,muốn làm như vậy thì ngoại trừ người thống trị Minh Cảnh ra chắc chắn không ai có thể thực hiện đượcBỗng Tả Mạc nhớ ra ,mười năm trước hắn có nghe thấy tin tức Minh Cảnh đã bị thống nhất bởi một vị Minh VươngLúc đó mọi người cũng không chú ý đến cái tin tức này cho lắm ,dù sao Minh Cảnh cũng quá xa xôi và thần bí ,vì thế chẳng ai lại hao phí tâm lực để đi tìm hiểu làm gì.Nhưng lúc này trong lòng Tả Mạc khẽ động ,chẳng lẽ đây chính là hành động của vị Minh Vương này?Tả Mạc cảm thấy suy đoán của mình có thể là sự thực đấy ,nhưng nếu là như vậy thì vấn đề trở lên khó giải quyết rồi.Ngay cả hạc giấy cũng không đi được ,thì Truyền tống trận cũng trở thành vô dụng rồi ,mà hiện tại cơ thể hắn chưa khôi phục vì thế không thể phá vỡ phù trận phong tỏaHạc giấy thì không thể ra khỏi Minh Cảnh .còn hắn cũng không thể tiến vào Thập Chỉ Ngục ,vậy thì phải liên lạc với Mạc Vân Hải bằng cách nào đây?Mất cả nửa ngày suy nghĩ .hắn mới phát hiện ra ,chỉ còn một đường có thể đi đó là rời khỏi Minh Cảnh!Minh Cảnh có diện tích lớn như vậy thì việc hoàn toàn phong bế khó có thể xảy ra ,chắc chắn nó còn có một số con đường liên lạc cùng với ngoại giới ,chỉ cần mình chú tâm dò xét thì thế nào cũng tìm ra đượcNgay cả mười năm phiêu bạt trong hư không vô tận hắn còn chịu được ,nói chi đến chút đường xá xa xôi này?Lập tức ánh mắt của Tả Mạc trở lên kiên địnhHắn bắt đầu suy nghĩ ,tìm xem mình có thể dùng cách gì có hiệu quả hơn và nhanh hơn để quay lại Mạc Vân HảiTả Mạc tin rằng , không ai và không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản bước chân của hắn※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※"Này, A Man,rốt cuộc cái tên quái nhân đi về cùng với người đang làm cái gì vậy?"

Có một dân cư trong thị trấn hỏi A ManA Man nhíu mày rồi quát mắng:"Cái gì mà quái nhân?Phải gọi là tiền bối !

Cận thận đấy,nếu ngươi mà đắc tội với tiền bối ,thì e rằng ngươi không chịu nổi đâu"Người vừa nói bất giác hơi co đầu ,lời nói của A Man cũng đúng ,người có thể kéo theo năm cái quan tài đi lại tự do trong Hàn Minh Triểu Trạch như vậy thì sao bọn họ có thể đắc tội nổi đâyA Man liếc nhìn về phía lữ điếm ,nơi tiền bối đã ở đó năm ngày chưa raVốn việc này cũng chẳng có gì ,nhưng cứ nghĩ đến năm cái quan tài ,là cư dân trong trấn lại không khỏi sợ hãi .Tuy ở Minh Cảnh việc luyện thi cũng không phải là hiếm có ,nhưng chẳng lẽ tiền bối lại chạy đến Hàn Minh Triểu Trạch đào thi thể sao?Tuy có nhiều người luyện thi ,nhưng gần như tất cả dân chúng bình thường đều không ưu thích những kẻ như vậy cho lắm .Rất nhiều năm về trước ,có một tòa thành thị lỡ đắc tội với một tên gia hỏa luyện thi rất lợi hại ,kết quả là một nửa số người trong thành thị đó bị biến thành cương thiTuy người luyện thi có thực lực cường đại như vậy đã lâu chưa xuất hiện,nhưng cứ nghĩ đến tên gia hỏa tóc trắng kia đến từ Hàn Minh Triểu Trạch là trong lòng mọi người lại nổi lên cảm giác lo lắng không thôiNhưng A Man lại cảm thấy vị tiền bối này không phải là người luyện thi ,bởi trên người tiền bối không hề có một chút minh khí nào ,thậm chí hắn còn thấy tiền bối không giống với Ma tộc nữa ,mà thực ra hắn cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy nữaĐột nhiên ,từ trong lữ điếm xuất hiện một đạo hào quang vạn trượngMột luồng khí tức khổng lồ mênh mông ầm ầm tràn ra bốn phía như sóng biển ,xé tan khách điếm như xé một tờ giấy mỏngBỗng một chiếc chiến xa hoàng kim xuất hiện trước mắt mọi ngườiToàn thân chiếc chiến xa như được chế bằng hoàng kim mà thành vậy,trông cao quý và hoa lệ ,trần xe trông giống như bầu trời xanh thẳm ,những tua mầu vàng trên trần xe rủ xuống trông giống như những dòng hỏa diễm kim sắc vậy.Bên dưới hai cái bánh xe có hai ngọn hỏa diễm kim sắc nâng xe phiêu phù trên không trung.Trên thân xe có điêu khắc rất nhiều những đường vân thái dương vô cùng tinh xảo ,ở trung tâm thái dương của những đường văn kia có khảm nạm từng viên bảo thạch mà A Man không biết danh tự ,đang tỏa sáng rất nhiều quang mang khác nhauCả chiếc chiến xa có độ dài chừng hơn hai mươi trượng ,quả là lớn tới mức kinh người aToàn bộ dân chúng trong Tiểu U trấn, bị tòa chiến xa kia làm cho sợ ngây người .Thậm chí có một số người còn quỳ sụp xuống .bọn họ đã bị chiếc chiến xa này hoàn toàn chinh phục rồi ,khí tức sâu xa và rộng lớn , giống như một vị vua thời cổ đại ,quân lâm thiên hạ vậy!"

A Man, có muốn làm người dẫn đường cho ta không?"

Từ trong chiến xa truyền tới thanh âm nhàn nhạtTrên mặt A Man hiện lên vẻ kích động ,không chút do dự nói:"A Man nguyện ý đi theo cho đại nhân""Lên đây đi!"

A Man chỉ cảm thấy thân hình như đằng vân hóa vũ ,lúc mở mắt ra đã thấy mình ở trên chiến xa ,A Man cũng là người rất thông minh ,vừa lên chiến xa hắn lập tức hành lễ :"Tiền bối ,chúng ta đi đâu đây?"

"Thành thị phồn hoa gần đây nhất là gì?"

"Là Ngô Ca thành."

A Man cung kính nói."

Vậy đi chỗ đó đi"Vâng!"

A Man không hề nói nhảm mà lập tức chỉ đườngChỉ thấy chiến xa phá không bay đi ,âm thanh phát ra như sấm nổ liên hồi ,chỉ trong nháy mắt trên bầu trời chỉ còn lại một đường hỏa diễm kim sắc dài dặc kéo về phía xa xa※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Tả Mạc biết rằng ,tuy hiện tại thần lực của hắn chưa khôi phục lại ,nhưng cảnh giới thần cấp đã ổn định vô cùng ,vì thế hắn cũng là một cao thủ chứ chẳng phải kẻ dễ dây vào .Hơn nữa bên cạnh hắn còn có chúng tiểu hỗ trợ ,lại có Thanh Hiểu làm tay chân mạnh mẽ , nếu lúc này mà gặp phải cao thủ Thần cấp thì chưa hẳn đã không có lực đánh một trậnNói cách khác ,hiện tại hắn đã là một tồn tại đứng đầu trong chuỗi sinh vật .Tuy hắn không muốn trêu chọc cường địch,nhưng nếu người ta muốn trêu chọc hắn thì cũng lên suy nghĩ một phen điVới cấp bậc của Tả Mạc ,những cường giả bình thường hay chiến bộ đều không tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho hắnĐiều Tả Mạc cần làm lúc này là nhanh chóng quay lại Mạc Vân Hải ,hoặc nhanh chóng cho Mạc Vân Hải biết hắn vẫn còn sốngLúc này không những không phải là thời điểm cần che dấu hành tung ,mà hoàn toàn ngược lại, hắn phải dóng trống khua chiêng làm mọi người chú ý ,chỉ có như vậy, tin tức hắn còn sống mới dễ dàng truyền bá khắp nơiHơn nữa còn phải cao điệu(phô trương) ,hung hăng càn quấy ,như thế người ta mới thấy hắn không dễ chọc ,nhờ đó hắn mới bớt đi được không ít phiền toáiSau khi suy nghĩ thông suốt ,hắn mói luyện chế ra một chiếc chiến xa thái dương bắt mắt đến như vậyVới cảnh giới hiện tại của Tả Mạc, tạo nghệ luyện khí đã đạt tới đăng phong tạo cực ,đồng thời hắn còn sở hữu vô số tài liệu tốt ,trong khi điều hắn truy cầu chính là hoa lệ ,vì thế mới luyện chế ra một chiếc chiến xa vô cùng ngoạn mục như thế nàyHỏa diễm bao phủ bánh xa chính là Thái Dương Thần Hỏa chính cống đấy , trên cả chiếc chiến xa có tổng cộng tám nơi có thần văn ,có thể nói nó là tác phẩm đắc ý nhất của Tả Mạc lúc này.Khi chiến xa chạy ,còn phát ra tiếng sấm nổ liên hồi khiến bầu trời cũng như chấn động ,làm mọi người nghe thấy mà hoảng sợ không thôiThậm chí mọi người còn không thể nhìn rõ hình dạng của chiến xa mà chỉ thấy nó là một ngọn lửa đang di chuyển trông giống như một con hoang thú phát ra khí tức mênh mông vô tận làm lòng người khiếp sợVì thế ,những người trên đường chiến xa đi qua chỉ dám dương mắt nhìn chứ không dám trêu chọc vàoÝ đồ của Tả Mạc không chỉ là cao điệu ,mà những đường văn thái dương trên chiến xa tạo thành những thần trận ,những thần trận này có tác dụng là liên tục hấp thu các loại lực lượng trong thiên địa sau đó chuyển hóa chúng thành thần lực bổ xung cho thân thể Tả MạcTả Mạc cảm thấy thân thể của mình đang khôi phục lại dù không nhanh cho lắmHư không vô tận chính là nơi ma luyện tốt nhất nhưng lại không phải là nơi thích hợp để tu luyện ,bởi nơi đó lạnh như băng lại vô cùng trống vắng ,khiến thần lực không những không thể bổ xung ,mà còn phải luôn cảnh giác việc thần lực của mình im lìm thất thoátSuốt mười năm qua ,hắn luôn tìm cách bổ xung sinh cơ cho năm người.Bởi sinh cơ trong cơ thể năm người đã gần như cạn hẳn ,vì thế muốn năm người sống sót phải tìm mọi cách để bổ xung nguyên khí cho năm ngườiNăm chiếc quan tài chính là năm tòa thần trì đang liên tục sưởi ấm và bồi dưỡng sinh cơ trong cơ thể năm ngườiTrong suốt mười năm qua ,Tả Mạc không hề bỏ phí lấy một ngày .Vì muốn cứu sống năm người ,hắn đã hao hết tâm lực để sáng tạo ra phương pháp dùng thần văn và phù văn để tạo thành thần trận.Trên đường phiêu bạt ,hắn vẫn kéo theo năm chiếc quan tài ,cùng với Thanh Hiểu và chúng tiểu giống như một đàn châu chấu ,khiến những nơi mà bọn họ đi qua đều như bị đào bới sâu tới ba trượng để tìm tài liệu .Sau khi tìm được những bảo vật vô giá ,Tả Mạc cũng không chút do dự, mà lập tức dùng trên người đám Vi Thắng và chúng tiểuTrừ những lúc như vậy ,hắn đều dúng số thời gian còn lại để ổn định lại cảnh giới của mìnhTuy Thần trận có công năng nghịch thiên là đoạt mệnh (bảo mệnh thì đúng hơn) nhưng cần phải có vô số thiên tài địa bảo đầu nhập vào đóTrải qua mười năm ân cần chăm sóc ,cuối cùng tình trạng của năm người ngày càng tốt hơnThậm chí Tả Mạc còn có thể nghe thấy hơi thở khi có khi không của năm người , hắn biết thân thể hôi bại của bọn họ bắt đầu khôi phục sinh cơ rồiSau khi trải qua suốt mười năm liên tục nghiền ngẫm ,lúc này hiểu biết của Tả Mạc về lực lượng đã trở lên thâm sâu khó lường .Hắn biết rõ phải dùng cách gì để khôi phục lại sức mạnh,tuy thần lực chưa thể khôi phục,nhưng cảnh giới của hắn lại vô cùng vững chắc ,bởi hắn có được phương pháp sử lí hoàn thiện rồiChiến xa chạy xuyên qua những tầng mây dầy đặc ,hấp dẫn vô số tia sét đánh lên thân chiến xa khiến xung quanh chiến xa xuất hiện một lớp lôi mang nồng đậm tỏa ra ánh sáng chói mắt ,thoạt nhìn giống như thiên thần hạ phàm vậyLôi nguyên nồng đậm bị chiến xa hấp thu rồi không ngừng chuyển hóa thành thần lực tẩm bổ cho thân thể Tả MạcLúc này thân thể hắn như một phiến sa mạc khô cằn đang tham lam hút lấy từng giọt thần lực ,rồi từ đó biến thành từng chút sinh cơ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※A Man ngơ ngác nhìn những tia sét đang điên cuồng vần vũ bên ngoài ,cứ mỗi lần có một tia sét đánh lên thân xe ,là hắn lại bị nỗi sợ hãi dầy vò tâm can .Hắn cảm thấy ,nếu bản thân mà bị những tia sét thô to ấy đánh trúng thì e rằng đến ngay cả tro cũng chẳng cònNhưng mọi chuyên vẫn chưa dừng ở đóTràng diện tiếp theo mới khiến hắn mất luôn cả năng lực suy nghĩĐó là tràng diện ngàn vạn tia sét chui ra từ khắp nơi, rồi oanh kích lên thân chiến xa!Phải mất một lúc lâu sau ,hắn mới phục hồi lại từ trong trạng thái mơ hồ ,lúc đó điều đầu tiên hắn làm là vô thức đưa tay lên sờ mặt ,rồi thầm nhủ ,mình vẫn còn sốngKhông ngờ mình vẫn còn sống!Trời ơi!Bỗng hắn cảm thấy vô cùng kích động .một màn vừa nãy đúng là tràng diện lớn nhất mà hắn được thấy !Tiền bối quả nhiên rất lợi hại nha!Lúc này hắn chỉ hận sao mình không thể quỳ xuống mà lậy lục, đúng là mình gặp phải vận may vô cùng lớn rồi!(đoạn 2 câu này ờ google : hận sao không thể quay lại cảnh vừa nãy-VP # google ,ai biên xem lại hộ mình HV nhé)"A Man."

Thanh âm của tiền bối truyền tới từ trong xe ,làm A Man giật mình một cái ,rồi cung kính nói:"A Man đây ạ!"

"Mang thần quyết mà ngươi tu luyện ra đây cho ta xem một chút!"

A Man vốn là kể rất thông minh ,nghe thấy vậy liền mừng rỡ phát điên .hắn biết rằng tiền bối chuẩn bị chỉ điểm cho hắn rồi"Vâng!"

A Man cố gắng kiềm chế nội tâm đang vô cùng kích động của mình ,lấy ra một khối xương cốt có khắc đầy hoa văn rồi dâng lên bằng hai tayChương 854 : Thanh HiểuDịch giả: hhnmthvnBiên tập: nhatchimai0000Thành Ngô Ca quả nhiên không hổ là thành thị tối phồn hoa của một giới, tại đây Tả Mạc nhận được rất nhiều tin tức hữu dụng.Sau mười năm, thế giới đã hoàn toàn thay đổi.

Mười năm tu luyện thì dù ở bất cứ phương nào cũng sẽ xuất hiện rất nhiều cao thủ, đa số những cao thủ này Tả Mạc chưa bao giờ nghe thấy tên tuổi.Tả Mạc phát hiện ra điều này ở trên người của A Man, hắn nhạy cảm hiểu được rằng thế giới đã có biến hóa.

Mười năm trước, thời đại thần lực chỉ mới bắt đầu, mười năm trôi qua, thần lực đã phát triển lên một tầm cao mới.Thế nhưng, tin tức làm hắn cảm thấy cao hứng là tin tức về Mạc Vân Hải.Thiên Hoàn bị phân liệt, Tây Huyền bị thôn tính nhưng Mạc Vân Hải phát triển ngày một rực rỡ.

Giờ đây Mạc Vân Hải trở thành một thế lực thứ hai đứng đằng sau Côn Luân.

Mấy năm qua, Công Tôn Sai chinh chiến khắp mọi nơi, bách chiến bách thắng, đánh đâu được đấy nên bài danh bay cao.

Hiện giờ hắn đã trở thành chiến tướng số hai chỉ sau Tiết Đông.

Biệt Hàn cũng không chỉ như trước, bài danh của y hiện giờ cũng đã leo lên thứ sáu.Hai người liên thủ lại chiếm được gần nửa lãnh địa của Tây Huyền.Thiên Hoàn phân liệt, thế lực được lợi trực tiếp nhất chính là Mạc Vân Hải.

Mạc Vân Hải nắm cơ hội nam bắc Thiên Hoàn nội chiến, trắng trợn bán ra Mạc Vân thần trang.

Sau đó trở thành thế lực số một về bán thần trang.Côn Luân mạnh hơn trước rất nhiều, dù họ đã bị Công Tôn Sai ngăn trở nhưng họ chưa từng dừng tay, hiện tại đã thôn tính được một phần ba Tây Huyền.

Hơn nữa năm phái trong Cửu đại thiền môn trở giáo quy hàng.

Điều này dẫn tới lãnh thổ của Côn Luân rộng lớn chưa từng có.Thế nhưng từ sau trận đánh ở Ương Thổ Nguyên, Lâm Khiêm một mực ở trong tình trạng bế quan, từ đó đến nay vẫn chưa ra.Khi ước chừng thời gian từ lúc đó đến giờ, con mắt Tả Mạc cũng phải nhíu lại.

Chắc chắn khi Lâm Khiêm bỏ chạy thì đã bị thương tích không nhẹ.

Với cảnh giới hiện tại của Tả Mạc thì có thể phán đoán được chính xác mức độ thương tích của Lâm Khiêm lúc đó.Thương thế của Lâm Khiêm đương nhiên đã khỏi hẳn từ lâu.Lâm Khiêm vẫn còn bế quan chỉ có thể là do hắn đang đánh sâu vào cảnh giới thần cấp.Mười năm trôi qua, trình độ thần lực hiện tại so với năm xưa đã tăng lên mấy cấp bậc.

Với khả năng của Lâm Khiêm việc đánh sâu vào cảnh giới thần cấp vị tất không có khả năng.Tả Mạc đại khái có thể đoán được ý đồ của Lâm Khiêm.Giả như Lâm Khiêm đánh sâu vào cảnh giới thần cấp thành công thì sẽ trở thành cường giả thần cấp duy nhất của Tu Chân Giới, trong tay hắn là thiên hạ đệ nhất đại phái Côn Luân.

Có tất cả những điều đó thì danh vọng của hắn sẽ ở tầm cao trước nay chưa hề có.

Tới lúc đó, hắn chính là hình tượng cao vợi của tất cả mọi người, dù cho Mạc Vân Hải cũng không thể ngăn được bước chân của hắn!Đúng thật là cách giải quyết dứt điểm, một lần là xong!Đáng tiếc, Lâm Khiêm không thể ngờ được bản thân mình còn sống trở về rồi.Hàn mang trong mắt Tả Mạc chớp động, khóe miệng nhếch lên làm thành một nụ cười tươi.

Mười năm ma luyện, tâm chí của hắn đã kiên định hơn rất nhiều rồi, tiểu Mạc ca đã không còn là tiểu Mạc ca năm xưa nữa.Đối thủ này đối với Lâm Khiêm giống như số mệnh.

Hiện giờ trong tâm Tả Mạc không chút e sợ, trong lòng hắn tràn ngập tự tin, mong chờ được giao thủ với đối phương.Ở Tu Chân Giới, người được coi là đối thủ của hắn hiện giờ cũng chỉ có Lâm Khiêm!Tả Mạc nhanh chóng bỏ qua chuyện này, hắn tiếp tục nhìn tiếp.Thế chân vạc chia ba Tu Chân Giới lúc trước đã biến thành lưỡng cường tranh bá.

Thế lực Thiên Hoàn bị chẻ nhỏ, Mạc Vân Hải quật khởi đã tạo thành cục diện ai nhìn cũng rõ.So với mười năm trước thì hiện tại có rất nhiều những thế lực nhỏ lẻ.Thiên Hoàn phân liệt trở thành Nam Thiên Hoàn và Bắc Thiên Hoàn, song phương đều cho rằng chính mình mới là chính thống.

Nội chiến kéo dài làm cho thực lực vốn đã không còn cường đại bị tiêu hao dần.Ngoài việc đó thì Cửu đại thiền môn phân liệt không nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Thế nhưng, Dưỡng Nguyên Hạo tọa trấn bốn tiểu thiền môn lại không đầu nhập vào Mạc Vân Hải.Tả Mạc hiểu rằng chuyện này là bởi vì bản thân mình chưa hiện thân, lòng tin của Dưỡng Nguyên Hạo đối với Mạc Vân Hải đã dao động.

Hắn không cảm thấy Dưỡng Nguyên Hạo có cái gì không đúng.

Trên thực tế, đến Tả Mạc cũng cực kỳ kinh ngạc với sự phát triển của Mạc Vân Hải.Trong lúc cấp bách năm xưa, hắn gửi Vân giấy hạc chỉ có năm chữ "Chờ chúng ta trở về" .Kỳ thực lúc đó hắn cũng không nghĩ rằng cả nhóm còn sống sót trở về, lúc gửi tin chỉ nghĩ đơn giản là lưu lại một mầm hy vọng cho mọi người.Hắn không biết mầm hy vọng đó có tác dụng được bao nhiêu, mầm hy vọng đó có trở thành hiện tực hay không, nhưng hắn không muốn Mạc Vân Hải bị phân liệt mà tiêu tan, hắn hy vọng là vững vàng tư tưởng cho mọi người.Mất hắn, mất đại sư huynh và năm cường giả tu vi cao nhất chính là một đòn đánh trí mạng Mạc Vân Hải!Vào lúc này, một hy vọng có lẽ chính là một cọng rơm cứu mạng.Tả Mạc biết, đối với rất nhiều thế lực một hy vọng mờ ảo hư vô như vậy, giống như hoa trong kính trăng trong nước, không có chút ý nghĩa và giá trị sẽ làm bọn chúng bước tới giai đoạn phân liệt, sụp đổ.Thế nhưng Mạc Vân Hải không bị như thế.Tất cả mọi người đều vẫn bám trụ được!Không biết vì sao, Tả Mạc bỗng cảm động.Một cái hy vọng hư vô mờ ảo đổi lấy mười năm kiên trì không buông tay.Đây là Mạc Vân Hải!※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Ánh mắt của Thanh Hiểu đảo qua gã Ma tộc phía trước, thật sự là hắn không biết vì cái gì mà đại nhân muốn tuyển gã kia, hắn thấy thực lực của tên này quá tầm thường.Thế nhưng mặc dù hắn không rõ nhưng chuyện mà đại ca đã giao cho thì cũng chỉ có thể cứ tuân lệnh mà làm.Tiêu chuẩn một là tuổi còn trẻ.

Tiêu chuẩn hai là phải lợi hại.Thanh Hiểu lẩm nhẩm lại ở trong lòng, hắn lại đảo mắt lướt qua lần thứ hai, sau đó chỉ vào trong đám người : "Ngươi, ngươi, ngươi..."

Một hơi chỉ mười người.A Man đứng ở bên cạnh thấy thế mắt tròn mắt dẹt, mệnh lệnh của tiền bối là bảo y hiệp trợ Thanh Hiểu đại nhân lựa chọn mười tên tôi tớ.

Sau đó theo đúng quy trình từng vòng tỷ thí rồi chọn ra kẻ tinh anh.Đám người tụ tập đã hơn một ngàn rồi đấy!Sau khi chiến xa của tiền bối vừa vào thành Ngô Ca, toàn bộ thành tức thì oanh động, ngay cả thành chủ cũng đặc biệt chạy tới nghênh tiếp. thành chủ đều chuyên môn chạy đến nghênh tiếp.

Nhìn lão thành chủ già đến mức sắp xuống mồ mà vẻ mặt vô cùng cung kính lấy lễ vãn bốn đãi tiền bối, A Man cảm thấy quái dị không thốt lên lời.Tiền bối ở tại phủ thành chủ.Sau đó vô số nhân vật nổi tiếng trước ngã sau lên, nỗ lực mời tiền bối.

Mà không biết cái tên thông manh nào mở đầu làm cho mỗi ngày có một đám người chạy đến phủ thành chủ cầu khẩn tiền bối chỉ điểm cho ít nhiều.Hừ, những gã này thực sự là si tâm vọng tưởng!Ngẫm đến thần quyết mà tiền bối tưởng thưởng, trong lòng A Man ngập tràn hạnh phúc.

Gần đây y tu luyện rõ ràng có cảm giác khác hẳn.

Thần quyết tiền bối ban thưởng quả nhiên bất phaẦm!Những người này tập trung tại đây mà không rời đi trông thật khó coi, lại nữa trong đó có không ít những con cháu của những kẻ cường hào địa phương, tiền bối cũng rơi vào thế khó đành phải nói là cần mười tên tôi tớ.Sau đó...

Sau đó thì như vậy!Một nghìn người vây quanh cửa phủ thành chủ làm chỗ này chật như nêm cối, cảnh tượng làm cho A Man chắt lưỡi hít hà mãi.Đắc ý thì đắc ý, tâm lý A Man vẫn còn hơi chột dạ.

Những tên ở đây, chỉ cần tiện tay chỉ chỏ cũng đều có thể đánh y cúp đuôi mà chạy.

Y cùng lắm chỉ là hảo thủ ở Tiểu U trấn, nếu so với thành Ngô Ca thì xứng đáng gọi là tiểu rắm rắm rồi.Nhìn thấy Thanh Hiểu tiện tay điểm mười người, lời nói sắp ra miệng y cũng nuốt trở lại.

Thanh Hiểu đại nhân hẳn là tự có chủ trương.Được trúng tuyển mừng rỡ như điên, không trúng tuyển tức thì thất vọng thở dài mãi.Bỗng nhiên, trong đám đông có người hét lên: "Không công bình!

Cái này không công bình!

Dựa vào cái gì mà họ được tuyển chọn?"

A Man thầm kêu hỏng bét, trong đám đông có không ít kẻ liều mạng, nếu tuyển chọn bằng đao thật thương thật thì không cần nói tiếp nhưng Thanh Hiểu đại nhân nhìn như tiện tay chỉ mười người nên khó trách rất nhiều người không phục.Yên lặng một lát, bỗng nhiên rất nhiều người theo đó hô hoán.

Dù sao không trúng tuyển cũng là đa số, tức thì trước cổng phủ thành chủ đám người nổi giận.Thanh Hiểu không ngờ sẽ gặp phải tình huống này nhưng dù sao hắn cũng không ngốc.

Cau mày cẩn thận nhớ lại, nếu là đại ca gặp chuyện như vậy sẽ làm sao?Đại ca dường như chưa gặp tình huống này...Thanh Hiểu suy nghĩ một hồi, hắn cảm thấy đám người này giống tên Hắc Kim không chịu nghe lời, à, con chim Ngốc làm thế nào đối phó nó nhỉ?Đánh một trận!Hắc kim phù binh là đứa chuyên bắt nạt kẻ yếu, tại trước mặt đại ca nịnh nọt vô cùng, nhưng mà trước mặt người khác thì rất thích tự cao tự đại.

Nó lại tham ăn nên từng tấn công tiểu tháp, sau bị con chim Ngốc đánh cho một trận thật thê thảm tự nhiên trở nên ngoan ngoãn vô cùng.Đánh cho một trận thật nặng!Thanh Hiểu bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra đại ca muốn bảo ta cái đạo lý này rồi!Thanh Hiểu không do dự bèn bay lên trời, Thanh Ba huyền trên cổ tay bỗng dưng từ từ nới ra.Thanh Ba huyền duỗi ra phóng thích thanh sắc quang mang nồng đậm, giống như dây cung được kéo thật căng.Cánh tay phải Thanh Hiểu khẽ thu trở về, Thanh Ba huyền giống như dây cung không một tiếng động bung ra.Vút!Vô số quang mang hướng chỗ Thanh Hiểu kéo mở dây cung tụ tập, bầu trời thành Ngô Ca trong nháy mắt sầm xì âm u, quang mang ở chỗ tay kéo dây cung càng lúc càng phát ra ánh sáng chói mắt!Khí tức cực kỳ nguy hiểm bao phủ đám đông phía dưới.Mọi người dường như bị chẹn họng, những tiếng mắng mỏ gào thét vang trời ngừng hẳn.Mọi người ngơ ngác mà nhìn Thanh Hiểu trên bầu trời và quang mang cực kỳ nguy hiểm trong tay hắn, những khuôn mặt đỏ rực vì giận dữ chuyển sang màu sắc khác rất nhanh, mắt thường cũng thấy được.Quang mang thanh sắc chói lòa phản chiếu vẻ bình tĩnh thong dong của Thanh Hiểu, mọi người không nhìn thấy từ hắn chút gì mờ mịt thất thố.Hắn tựa như làm một chuyện cực kỳ đơn giản.Thần lực được áp súc đến cực điểm bao phủ toàn thành Ngô Ca.Hắn...

Hắn sẽ không định hủy hoại Ngô Ca thành chứ!Đáng chết!Thành chủ thành Ngô Ca cũng không kiềm chế được, nếu biết trước thế này thì lão sẽ chiến bộ tới duy trì trật tự!

Đám hỗn lão này!

Sao lại dám chọc giận tiền bối vậy chứ!Trong lòng lão như lửa đốt.

Làm thành chủ nhiều năm như thế nên ánh mắt của lão hơn xa đám người bình thường.

Chuyện khác không nói chỉ nội mỗi chiếc chiến xa đã làm lão nhìn lòi cả mắt.

Lão không phải là chưa từng trải việc đời, lão cũng đã gặp rất nhiều gia tộc, thế gia quyền thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy chiếc chiến xa hoa lệ đến thế.Hơn nữa, đó chắc chắn không phải là một cỗ chiến xa bình thường!Cái đó thì có là người mù cũng biết được đó không phải là một chiến xa thông thường.

Đúng rồi, người mù cũng có thể đoán được vị tiền bối tuyệt đối lai lịch bất phaẦm!Hiện giờ lão chỉ muốn giết sạch nghìn kẻ vọng động bên dưới kia.

Các ngươi đúng là ngu xuẩn, chả lẽ không thấy bản thành chủ cũng cung kính như thế mà các ngươi còn dám gây sự!Nếu như làm hỏng chuyện hay của bản thành chủ, nhất định phải băm nát cả đám các ngươi!Thành chủ nghiến răng nghiến lợi!Lão cố gắng kết giao vị đại nhân không biết lai lịch là có mục đích riêng.Một nghìn người phía dưới đã khiếp sợ rồi, người này chẳng lẽ muốn thành Ngô Ca máu chảy thành sông?Thanh Hiểu không nghĩ nhiều như vậy, hắn nhớ kỹ cái lần chim Ngốc đánh cho tên Hắc Kim ra bộ dạng con cẩu.Vì vậy, hắn buông lỏng dây cung.Chương 855 : Xung độtDịch giả: hhnmthvnBiên tập: nhatchimai0000Một chùm sáng mầu xanh rực rỡ bao trùm tất cả mọi ngườiRâẦm!Không gian sáng rực lên như môt khỏa thái dương đang tỏa sáng, khiến trong thời khắc đó, trong mắt mọi người chỉ còn lại một màn trắng như tuyết, lúc này xung quanh mọi người chỉ có một mảng sáng mênh mông bất tận, không hề có chút thanh âm nào vang lên, phảng phất như thời gian đã dừng lại, khiến tất cả mọi người đều hố hốc mồm, trong đầu trở lên trống rỗng, khi luồng sáng ấy ập tới trước mặt bọn họ, chỉ thấy thân hình bọn họ văng hết lên trời giống như bị một cây roi sắt đập văng đi vậy.Sóng khí lan tràn ùa lên như một đàn thù điên cuồng lao đến, khiến người ta không thể đỡ nổi.Không giản chỉ còn lại sự yên tĩnh, một sự yên tĩnh mang đầy cảm giác chết chócTrên bầu trời, thần sắc Thanh Hiểu vẫn bình tĩnh như thường, tuy hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, nhưng trong ánh mắt không hề có một chút kiêu ngạo nào, cứ như hắn vừa làm một việc hết sức bình thường chẳng phải là việc gì to tác cho lắm.

Thanh Hiểu có tư cách như vậy, bởi hắn đi theo Tả Mạc lang bạt trong hư không vô tận lâu như vậy, có nguy hiểm nào mà hắn chưa từng gặp qua đâu cơ chứ.A. . . , không có ai bị chết.Thanh Hiểu nhìn xung quanh một lúc, sau đó đên mặt hắn hiện lên vẻ thỏa mãn.

Tuy Chim Ngốc đánh Hắc Kim Phù Binh như đánh chó nhưng không hề làm ảnh hưởng đến tính mạng nó.

Đây là một điểm rất quan trọng đó.Nhưng ánh mắt thờ ở không chút kiêu ngạo này lại khiến cho tất cả mọi người không ai dám sinh ra một tia phản kháng trong lòng.Lúc này, trước Phủ thành chủ đã trở thành một mớ hỗn độn.Hơn một ngàn người bị đánh cho thất điên bát đảo, kẻ thì ngã vật trên mặt đất, đứa thì nằm yên bất tỉnh nhân sự, hơn một ngàn người đông như vậy mà không có nổi một người đứng vững."

Còn ai không phục nữa không?"

Thanh âm phá chút non nớt của Thanh Hiểu vang vọng khắp không gian trên Phủ thành chủ.Hắn nhớ rõ ràng, tuy con hàng Hắc Kim Phù Binh kia bị Chim Ngốc đánh rất nhiều lần điều đó để lại cho Thanh Hiểu ấn tượng rất sâu sắc, đó chính, nếu vẫn còn kiêu ngạo bất tuân, thì lại cho ăn thêm vài trận đòn nữa là ngoan ngoãn lại ngay.Xung quanh lặng ngắt như tờ.Tất cả mọi người đều nhìn vị thiếu niên lơ lửng trên trời cao kia với con mắt kinh sợ, không gian vẫn còn lưu lại chút khí tức thần lực làm người ta khiếp đảm.

Bởi đó không phải là Minh thần lực!Dao động của thần lực mà vị thiếu niên kia phát ra không hề có chút khí tức Minh nào, khiến những người hữu tâm không khỏi âm thầm suy đoán ânân thân thế của hắn.

Nhưng không ai dám hé răng hỏi, đừng có mà nói đùa chứ, cứ nhìn mà xem kìa, tuy vị thiếu niên này có chút non nớt, nhưng hắn có thể san cái thành Ngô Ca này thành bình địa đấy.Hơn nữa, rõ ràng là vị thiếu niên này còn nương tay đấy, cứ nhìn thấy đám người xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất mà xem. cả đám người không ai bị chết cả.Tuy cục diện máu chẩy thành sông không hề xuất hiện, nhưng lực không chế thần lực kinh người của vị thiếu niên kia khiến trong lòng mọi người phát lạnh.

Phạm vi công kích lớn như vậy mà vẫn có thể không chế chính xác như vậy, nếu không phải mọi người được tận mắt chứng kiến thì ắt hẳn chẳng ai tin điều đó là sự thật đâu.Chẳng lẽ hắn tu luyện khi còn trong bụng mẹ sao?Bỗng mọi người nhớ ra, đằng sau vị thiếu niên này vẫn còn một vị tiền bối tóc trắng nữa.

Trong lòng một số người chợt động.Chỗ dựa! (DG: nguyên văn là đại thối (cái chân lớn) dùng để chỉ nhân vật cấp cao, nắm quyền lớn, có lực lượng, địa vị, quyền lực. . . mang ý là chỗ dựa tinh thần)Đây chính là một cái đùi thật to lớn và vững chắc a!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Tả Mạc không hề để ý tới việc xảy ra ở bên ngoài.Tuy tin tức mà hắn lấy được ở thành Ngô Ca không nhiều lắm, nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó là, đến hiện tại vẫn chưa có cường giả Thần lực nào xuất hiện.

Hiện tại người có thể tạo ra sức uy hiếp với Tả Mạc chỉ có thể là những cường giả thần cấp mà thôi.Nhưng dù vậy Tả Mạc cũng không hề buông lỏng cảnh giác, thực ra lúc này trong lòng hắn đang dấy lên cảm giác vô cùng gấp gáp.

Cảm giác áp lực khó tả này xuất phát từ Lâm Khiêm, từ lúc biết được Lâm Khiêm đã bế quan mười năm không ra, Tả Mạc biết rằng, thời gian Lâm Khiêm xuất quan không còn xa nữa rồi.Và khi Lâm Khiêm xuất quan thì chắc chắn cấp bậc của hắn sẽ là Thần cấp.Trong khi Tả Mạc muốn chữa trị xong thương thế cũng cần phải có thời gian.Khi Tả Mạc kiểm tra tình hình phục hồi thần lực trong cơ thể, tình trạng khiến hắn phải lắc đầu chán nản, nếu cứ với cái tốc độ phục hồi này mà tính, thì không mất khoảng thời gian ba năm thì không thể phục hồi hoàn toàn được.

Sau khi cầm cố cho năm người Vi Thắng, Tả Mạc không những bị tổn thưởng tới căn bản mà còn bị thương rất nặng là khác.

Để gia tăng sinh cơ cho mọi người, trong mười năm qua, tất cả tài liệu đều được dùng trên năm cái quan tài và thuộc hạ, còn Tả Mạc lại không dùng bất cứ một thứ gì, hắn toàn dùng ý chí để chống cự mà thôi.Thân thể của Tả Mạc đã bị tổn thương quá nặng nề, dẫn đến khả năng tự sinh ra thần lực gần như mất hẳn.Sau khi bước vào Thần cấp, thần lực biến hóa khác hẳn trước kia, chỗ khác đầu tiên chính là thiêu đốt và tinh luyện.

Lúc cường giả Thần cấp chiến đấu, thần lực sẽ được thiêu đốt liên tục như ngọn lửa, tuy khốc liệt nhưng ổn định. hơn nữa còn ngưng tụ hơn cường giả không phải thần cấp đến cả chục lần.Vì thế tuy hiện tại, thân thể của Tả Mạc bị trọng thương, nhưng thần lực của hắn vẫn ngưng tụ hơn lúc trước đến năm mươi lần.Nói một cách khác chính là, sau khi hắn hấp thu thần lực, thì sẽ trải qua một quá trình luyện hóa và áp súc tới năm mươi lần.

Thần lực mà một trong những lực lượng mạnh nhất. trong khi những thứ (lực lượng)có thể chuyển hóa thành thần lực vốn ít ỏi, hơn nữa lại còn phải trải qua quá trình tinh luyện áp súc tới năm mươi lần, khiến thần lực mà hắn đạt được ít ỏi đến đáng thương.Nhưng đây cũng là nguyên nhân khiến cường giả Thần cấp cường đại đến như vậy.

Sau khi ngưng tụ tới năm mươi lần thì uy lực của nó cũng vươt qua lúc chưa ngưng tụ tới cả trăm lần, đó chính là sự khác biệt về chất.Những thần lực mà Tả Mạc tinh luyện ra đều dùng vào việc tẩm bổ cơ thể hắn.

Cơ thể hắn dần khôi phục lại, thì khả năng sản sinh thần lực của cơ thể Tả Mạc cũng dần khôi phục, nhờ đó tốc độ khôi phục thần lực của hắn lại tăng lên (giống vay nợ lãi ấy, lãi mẹ đẻ lãi con).Cường giả thần cấp chính là một trong những sinh vật cường hãn nhất thiên hạ.

Loại cường hãn này không chỉ là lực lượng mà ngay cả thân thể bọn họ cũng cường hãn.

Tốc độ san sinh ra thần lực của bọn họ vượt xa thần trận trên chiến xa của Tả Mạc.

Nếu như cơ thể của Tả Mạc được chữa trị hoàn toàn thì hắn có thể đem thần lực tinh luyện tới cả trăm lần ấy chứ.

Thế nhưng, khi thân thể cường hãn của cường giả Thần cấp bị thương, thì nó cũng cần phải có thần lực đã qua tinh luyện để chữa trị.Và thân thể Tả Mạc cũng đang ở trong tình trạng như vậy, thần lực không đạt tới cấp độ tinh luyện năm mươi lần không có chút tác dụng nào với cơ thể hắn.Nếu chỉ dựa vào chiến xa để hấp thu lực lượng ít ỏi rời rạc trong thiên địa thì tốc độ chữa trị sẽ rất chậm chạp.Xem ra phải tìm ra biên pháp khả thi khác mới được.Đúng lúc này, một người hầu tới bẩm báo rằng thành chủ xin bái phỏng.

Mười gã người hầu do Thanh Hiểu lựa chọn đã tự giác làm việc mà không cần thúc dục.

Có thể nói ánh mắt nhìn người của Thanh Hiểu không tệ chút nào, bởi Tả Mạc phát hiện ra trong đám người đó có một người có huyết mạch Viễn Cổ, Nhưng hắn không hề muốn hao phí tâm tư trên thân người này.

Vì thế hắn giao người kia cho Thanh Hiểu huấn luyện, cứ coi như để Thanh Hiểu tập luyện đi.Tả Mạc quyết định gặp vị thành chủ này xem sao."

Vãn bối bái kiến tiền bối!"

Vị Thành chủ cung kính hành lễ:"Tiểu thành nơi sơn dã(thành bé ở miền núi), không hiểu lễ nghĩa cấp bậc(nghi thức xã giao), nếu có điều gì sơ xuất, mong tiền bối rộng lòng lượng thứ cho!"

Nói xong, thành chủ lấy ra một cánh tay thô to bằng gỗ mầu xám, sau đó dâng lên bằng hai tay rồi cung kính nói:"Khúc Minh Quỷ m Trầm Mộc đại diện cho lòng thành của vãn bối, mong tiền bối vui lòng nhận cho"Tả Mạc vẫy tay một cái, lập tức khúc gỗ mầu xám kia bay vào tay hắn.

Khi khúc gỗ đó rơi vào tay, Tả Mạc chợt nhận ra nó rất nặng, lại còn cứng rắn như sắt, hơn nữa Minh khí tỏa ra trên thân nó rất nồng đậm.Tả Mạc cảm thấy rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tài liệu như vậy.

Sau khi xem xét tỉ mỉ, hắn nhận ra tài liệu này có chút thần kì, đúng là một kiện bảo bối không tệ chút nào.Hắn liền thu khúc Minh Quỷ m Trầm Mộc vào giới chỉ, rồi nói :"Thứ này không tệ chút nào, ta sẽ nhận, ngươi có yêu cầu gì không?"

Thành chủ nghe thấy hắn nói vậy liền cảm thấy vô cùng vui mừng, nói:"Đây chỉ là một chút lòng thành của vãn bối. . .

"Tả Mạc khoát khoát tay chặn lời hắn rồi nói:"Những thứ như này không cần nói, muốn đổi vật gì cứ nói, hoặc muốn nhờ ta giải quyết chuyện gì cũng nói luôn"Thành chủ thấy hắn nói vậy, liền không chút do dự, vừa quỳ vừa nói:"Vãn bối chỉ cầu tiền bối che chở cho gia tộc của mình một chút mà thôi"Tả Mạc hơi nhíu mày, yêu cầu này nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng sau khi nghĩ lại hắn thấy đây chưa hẳn là chuyện xấu.

Bởi dù hắn có là cường giả Thần cấp thì với sức một mình cũng chỉ có giới hạn, có nhiều việc không bằng nhiều người.Sau khi trâm ngâm suy nghĩ một lúc, Tả Mạc mở miệng nói:"Đứng lên rồi chậm rãi nói xem"Thành chủ nghe thấy vậy, đang muốn đứng dậy, thì bỗng nhiên từ bên ngoài truyền tới thanh âm vô cùng hung hãn:"m Lăng Vệ làm việc, tất cả cút sang một bên!"

Giọng nói này khiến sắc mặt thành chủ đại biến.Tâm niệm Tả Mạc khẽ động, lập tức tình huống bên ngoài rơi vào mắt hắn, chỉ thấy bên ngoài có một đội ngũ hơn ba trăm người đang hùng hổ tiến về phía phủ thành chủ.Khi Tả Mạc nhìn thấy sắc mặt thành chủ đại biến, hắn quyết định cứ yên lặng xem kỳ biến .Hai tên người hầu đang canh gác trước cửa phủ thành chủ thấy đội ngũ kia xông tới, sắc mặt cũng đại biến, nhưng vẫn không hề có ý tránh ra :"Đứng lại. . .

"Tên Ma tộc cầm đầu đội ngũ thấy vậy liền nhe răng ra cười, sau đó vung mạnh cánh tay, lập tức hai người kia như gặp phải trọng kích, ba, một tiếng, thân hình giống như một túi cát nện vào cửa phủ thành chủ.Tả Mạc thấy vậy, sắc mặt lập tức trở lên lạnh lẽo.Còn Thanh Hiểu ở bên cạnh lại tỏ ra vô cùng kích động, dù sao hắn cũng đang trong cái tuổi huyết khí phương cương, vì thế không hề sợ hãi việc đánh nhau."

A Hiểu, đánh gãy tay chân của hắn.

"Tả Mạc thản nhiên nói."

Được!"

Thanh Hiểu vô cùng hưng phấn, lời nói còn chưa dứt, đã thấy thân thể hắn biến mất.Tên Ma tộc đang tiến vào cửa bỗng dừng bước, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, giúp gã có được trực giác phán đoán nguy hiểm nhanh nhạy hơn, chỉ thấy gã hoảng sợ rồi kêu to:"Kết trận!"

Lời nói của gã còn chưa dứt, bỗng một hư ảnh lam sắc giống như một bóng ma, xuất hiện trước mặt gã.Trong lòng tên Ma tộc bỗng dấy lên cảm giác vô cùng nguy hiểm khiến tóc gáy toàn thân gã dựng đứng lên, gã không dám do dự, lập tức vận dụng toàn bộ thần lực trong cơ thể, dồn hết Minh Thần lực vào nắm tay rồi oanh ra một quyền!Minh Hổ quyền!Một đạo quyền mang mầu xám ầm ầm lao tới thân ảnh mầu lam như một con Minh Hổ đang gầm rú.Sát khí dầy đặc và Minh khí âm lãnh kết hợp lại tạo thành thế công không thể đỡ được, giống như con Minh Hổ đang tấn công vậy!Thanh Hiểu thấy vậy, hứng thú càng dâng cao, chỉ thấy Thanh Hiểu thở ra một hơi bình thản, lập tức hữu quyền sáng lên quang mang thanh sắc, sau đó thanh mang không ngừng chồng chất lên nhau với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, năm tay phải của gã đã được bao phủ bởi một lớp thanh mang trong suốt như thủy tinh.Lưu Ly Thiên Ba!Thiên Ba Quyền quyết là một loại quyền quyết hết sức đơn giản được Tả Mạc cải tiến rồi truyền thu cho Thanh Hiểu.

Tả Mạc không hề dấu diễm chút gì khi truyền thụ cho Thanh Hiểu, ngoại trừ Thanh Đằng thần quyết ra hắn còn truyền thụ rất nhiều kỹ xảo chiến đấu cho Thanh Hiểu.

Sau khi bước vào thần cấp, tầm mắt của Tả Mạc đã cao hơn lúc trước rất nhiều, vì thế những sở học lúc trước của hắn đều được hắn cải tiến lại và không ngừng sáng tạo thêm thứ mới.Và Thiên Ba Quyết là một trong số đó.Thanh Hiểu là hậu duệ của Thanh Đằng bộ lạc, trong người hắn đang chẩy xuôi dòng huyết mạch Viễn Cổ khiến hắn có được ngộ tính cực tốt, đồng thời tu luyện thần lực cũng nhanh hơn người khác rất nhiều.Phốc!Quyền mang thanh sắc dễ dàng xuyên quang quyền mang Minh Hổ khiến m Lăng Vệ Chiến Tướng hồn phi phách tán.

Gã bất chấp mặt mũi, vội vàng dùng hết sức lực né sang bên cạnh.Khi thấy quyền ấn thanh sắc lướt sát vị trí gã vừa né tránh, gã liền thở ra một hơi buông lỏng.Tần lão đầu tìm ở đâu ra cao thủ lợi hại như vậy nhỉ?RâẦm!Bỗng quyền ấn nổ tung mà không có một chút bao hiệu nào.m Lăng Vệ Chiến Tướng như bị chấn cho ngớ người, đầu óc lâm vào mơ màng.Thanh Hiểu lập tức cong thân phi tới mà không chút do dự.Rắc, rắc. rắc. . . !Sau khí đánh gẫy hết tay chân gã m Lăng Vệ Chiến Tướng kia, Thanh Hiểu lắc mình một cái, rồi xuất hiện trước mặt Tả Mạc, rồi ném tên m Lăng Vệ Chiến Tướng kia xuống đất, nói:"Đại ca!Đã xong!"

Dường như hắn vẫn chưa thỏa mãn bởi tên kia quá yếu vậy.Tả Mạc gật đầu, rồi nói: "Thu thập hết đám ngoài kia đi!"

"Được!"

Thanh Hiểu không nói thêm câu nào, hắn chỉ lắc mình một cái rồi lại biến mấtChỉ nghe thấy bên ngoài trên tới một mớ thanh âm binh binh pằng pằng xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết và tiếng rên rỉ.

Chỉ một lúc sau, Thanh Hiểu lại xuất hiện ở trong nội phủ, trên mặt hắn hiện lên vẻ nhẹ nhàng và thỏa mãn."

Đại ca, toàn bộ đã bị bất tỉnh"Nghe thấy hắn nói vậy, Thành chủ tròn mắt không nói được câu nào.Chương 856 : Mạch khoángDịch giả: hhnmthvnBiên tập : vnheroTả Mạc gật đầu, sau đó chỉ vào hai tên người hầu bị đánh ngã: “Người chọn một bộ thần quyết đơn giản một chút rồi dậy cho bọn họ"Câu nói của hắn khiến mấy tên người hầu còn lại lộ ra ánh mắt vô cùng ước mong, cũng đúng thôi, chỉ có bất tỉnh một lần mà kiếm được một bộ thần quyết thì chẳng phải là kiếm lớn sao!

Đồng thời trong lòng bọn họ cũng thầm nhủ, nếu sau này có gặp phải nguy hiểm thì cũng không thể lùi bước a.Biểu hiện biến hóa tâm tình của đám người hầu rơi vào trong mắt Tả Mạc, chuyện thưởng phạt phân minh hắn rất thông thạo mà.

Tuy hắn không muốn tốn quá nhiều thời gian trên người đám người hầu này, nhưng cũng bởi hắn quá quen thuộc với tính kỉ luật và bầu không khí cầu tiến của Mac Vân Hải cho nên bất giác có hành động như vậy.Tả Mạc quay sang, nói với thành chủ bên cạnh: “Ngươi cứ chậm rãi mà nói, đừng có quên hay che dấu điều gì ".Lúc này vị Thành chủ đã tâm phục khẩu phục, vị thiếu niên tiền bối tóc trắng trước mặt không có tính cách bảo thủ như những lão gia hỏa khác.

Sau khi nghe thấy Tả Mạc nói, hắn liền vội vàng đứng dậy rồi tỉ mỉ nói.****Bên ngoài phủ thành chủ có vô số ánh mắt đang âm thầm nhìn một màn vừa xảy ra."

Ngô lão đầu chuẩn bị xoay người rồi" Một gã trung niên nhân lắc đầu cảm khái. (nửa năm nằm dài trên bờ cát, một hôm sóng đánh ta xoay mình-con rùa thì phải)."

Vận khí lão gia hỏa này cũng tốt quá đi" Một vị nam tử khác có chút âm nhu, có lẽ bị ngẹn không nhịn được mà nói một câu, trên mặt hiện ra biểu tình hết sức kì quái.Hai đều cho rằng Ngô gia đang bị lâm vào hoàn cảnh chạy trời không khỏi nắng, vậy mà không ngờ lại có một vị cao thủ lợi hại đến mức kinh khủng như vậy chen ngang, chỉ trong nháy mắt, tình hình đã đảo ngược lại."

Có điều tra được lai lịch vị thiếu niên tóc trắng kia không?"

Vị nam tử âm nhu cau mày nói: “Tuy Ngô lão đầu luôn miệng gọi hắn là tiền bối, nhưng ta luôn có cái cảm giác rằng niên kỉ của hắn cũng không lớn".Trung niên nhân trầm giọng nói: "Hắn là người đi ra từ trong Hàn Minh Triểu Trạch, nơi đầu tiên mà hắn xuất hiện là Tiểu U trấn, theo như lời cư dân đại phương có nói, lúc đi ra hắn còn kéo theo năm cỗ quan tài".Nam tử âm nhu giật mình, nói: “Năm cỗ quan tài!

Lẽ nào hắn là luyện thi ma?

Nếu hắn đi ra từ trong Hàn Minh Triểu Trạch thì...".Hiển nhiên hắn đã bị tin tức kia dọa cho phát sợ rồi, Ngô Ca thành cách Tiểu U trấn không xa lắm, vì thế tình hình Hàn Minh Triểu Trạch như thế nào thì không ai có thể rõ ràng hơn bọn họ.

Người nào mà chẳng biết, bên trong Hàn Minh Triểu Trạch có vô số thiên tài địa bảo khiến mọi người mơ ước, nhưng chưa có ai có thể xâm nhập vào sâu trong Hàn Minh Triểu Trạch.

Chỉ có một số thợ săn địa phương sinh sống ở ngoại vi Hàn Minh Triểu Trạch mà thôi.Bên trong Hàn Minh Triểu Trạch không khác gì một phiến tử vong cấm địa.Tên gia hỏa kia đi ra từ trong Hàn Minh Triểu Trạch nơi được mệnh danh là tử vong cấm địa, trên người còn kéo theo năm cái quan tài, chứng tỏ hắn chẳng phải dạng tốt lành gì.Một gã như vậy thì bất kể nhìn nhận về phương diện nào đều thấy hắn không phải đối tượng thích hợp để trêu chọc vào.Giọng nói của vị trung niên nhân cũng có chút phát khô, thật ra lúc hắn biết được tin tức này cũng bị dọa cho phát sợ đấy.

Lúc này hắn đang đè nén nỗi sợ hãi trong lòng mình rồi trầm giọng nói: “Không biết ở đâu chui ra một cường giả như vậy cơ chứ, chỉ sợ thực lực của hắn so với Cái Nguyên của m Lăng vệ không hề kém hơn a"."

Cái Nguyên!"

Nam tử âm nhu thất thanh hô lên: “Sao có thể như vậy được?

Thực lực của đại nhân Cái Nguyên thuộc diện thâm sâu khó lường, có thể nói oai phong mấy năm nay của m Lăng vệ đều do tay của hắn đánh hạ được đấy (do tay hắn xây dựng nên)!

Tên gia hỏa tóc trắng kia có mạnh đến cỡ nào cũng không thể bằng đại nhân Cái Nguyên được!"

"Việc này chúng ta phải suy tính cho thật kĩ càng!"

Trung niên nhân cũng không phản bác lại lời nói của vị nam tử âm nhu, mà chỉ lên tiếng nhắc nhở: “Nước ở nơi này quá sâu, nếu không cẩn thận khéo hai nhà chúng ta đều bị kéo vào thì hỏng bét".Lời nhắc nhở của vị trung niên khiến vị nam tử âm nhu trở lên trầm mặc hẳn, hắn biết lời nói của vị trung niên kia không có sai. lúc trước hai người bọn họ cứ tưởng phen này Ngô lão đầu xong rồi, nhưng ai có thể ngờ được, từ đâu lại lòi ra một tên gia hỏa thoạt nhìn rất lợi hại, làm tình thế trở lên rối tinh rối mù rồi."

Nếu không, chúng ta ở một bên theo dõi kì biến xem sao?"

Nam tử âm nhu hơi ngập ngừng đưa ra chủ ý, trên mặt hắn hiện rõ nét do dự phân vân .Trung niên nhân chỉ trầm mặc không nói câu nào, bởi chuyện này có quan hệ quá lớn, lớn đến mức ảnh hưởng đến sinh tử của gia tộc bọn họ, cho nên hắn cũng không dám đưa ra những quyết định thiếu thận trọng.****Tả Mạc không ngờ mình đang bị cuốn vào một cuộc nội đấu ở Minh cảnh.Sau khi Minh Vương thống nhất xong Minh Cảnh liền ru rú ở nhà (ẩn dật), lần cuối cùng mà hắn xuất hiện trước mắt mọi người là cách đây năm năm.

Trong suốt năm năm qua, Minh vương không hề xuất hiện thêm một lần nào nữa, thậm chí ngay cả bốn vị minh chủ cũng chẳng thấy hắn lần nào.Mà cách đây không lâu, Minh Vương đột nhiên xuất hiện rồi đề cập tới chuyện lựa chọn người thừa kế.Nên nhớ rằng, Minh vương cũng không có con nối dõi.

Mà thậm chí có hay không thì chẳng ai biết, bởi lai lịch của Minh Vưởng rất bí ẩn, không ai biết hắn là ai.

Năm xưa Minh vương ngang trời xuất thế, dẫm đạp qua vô số người khiến các thế lực quy phục, làm các cường giả phải cúi đầu, từ đó tạo lên bá nghiệp vô song.Nhưng nếu như Minh Vương có con nối dõi thì đương nhiên sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Bởi Minh Vương có chiến lực vô song, thân thể lại khỏe mạnh, ắt hẳn việc sống tám mươi hay một trăm năm nữa cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, vì thế chẳng ai lại nảy sinh ra ý nghĩ không đúng mực cả.Nhưng vấn đề ở chỗ Minh vương không có con nối dõi, giờ lại đột nhiên đề cập đến chuyện thừa kế, dường như có ý trong khi còn sống phải làm việc này cho rõ ràng vậy.Vì thế Minh vương vừa mở miệng, đã khiến một đám người trở lên xôn xao hẳn.Người kế tục có khả năng nhất là một trong bốn vị minh chủ, bởi bốn vị minh chủ đều là những cường giả mạnh tới cực điểm. hơn nữa bọn họ đều là những người mà năm xưa Minh Vương phải đích thân hàng phục, vì thế bọn họ ai mà chẳng là người thiện chiến đồng thời công huân cũng rất lớn a!.Bốn vị minh chủ chia nhau ra trấn thủ bốn phương, thống lĩnh dũng tướng như mây trí sĩ như vũ.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là bọn họ đều đang trong tuổi tráng niên, vì thế cả bốn vị đều là những nhân tuyển tốt nhất để kế thừa vương vị.Lập tức mạch nước ngầm trong lòng Minh Cảnh bắt đầu chảy, chính điều này có quan hệ với việc cả Minh Cảnh bị phong tỏa đấy.Vốn việc này cũng chẳng quan hệ gì đến cái Ngô Ca thành nho nhỏ này, Nhưng chẳng mấy chốc tràng diện tranh đoạt này bắt đầu lan tràn ra cả giới như một cơn bão, mạch nước phía thượng tầng bắt đầu chẩy thì đương nhiên tương ứng với việc phía bên dưới bắt đầu xảy ra tranh đoạt, nhất là những thế lực có lập trưởng không rõ càng là trung tâm của việc tranh đoạt giữa bốn phe rồi.Tuy Ngô Ca thành không lớn lắm, nhưng lại có một loại đặc sản rất đặc biệt, đó là Hắc minh thiết.

Hắc minh thiết chính là một trong những tài liệu luyện chế Minh giáp, tuy số lượng cần dùng không nhiều, nhưng lại đóng vai trò then chốt.Vì thế khiến cho Ngô Ca thành nho nhỏ lâm vào hoàn cảnh khó khăn vô cùng.Nơi đóng quân của m Lăng vệ gần với Ngô Ca thành nhất, cho nên bọn họ là thế lực đầu tiên chạy tới Ngô Ca thành và yêu cầu phải nhường lại khoáng mạch.

Đương nhiên Ngô Ca thành cự tuyệt yêu cầu đó rồi, sau đó hai phe chia tay chẳng vui vẻ gì.

Tiếp đó lại có thêm mấy phương thế lực chạy tới Ngô Ca thành trao đổi, điều này khiến m Lăng vệ cực kì bất mãn khiến xung đột giữa hai bên bắt đầu nóng lên nhanh chóng.Nghe thấy vậy, Tả Mạc cảm thấy có chút kì quái liền hỏi lại: “Chẳng lẽ m Lăng vệ không cố kị điều gì sao?".Thành chủ Ngô Ca thành lộ ra vẻ cười khổ nói: “Tiền bối không biết thôi, tuy m Lăng vệ không thể so với bốn đại minh chủ, nhưng bọn họ lại có điểm đặc thù. m Lăng vệ chính là một trong những chiến bộ của Vương khi xưa, rất được Vương tín nhiệm, thậm chí còn phái họ đóng quân tại U Minh Vạn Phần Lăng"."

U minh vạn phần lăng?"

Đây là lần đầu tiên Tả Mạc nghe thấy cái tên này.Thấy vậy thành chủ Ngô Ca thành giải thích cho hắn hiểu: “U Minh vạn phần lăng là một lăng mộ rộng lớn nhìn thấy cuối, bên trong có vô số nấm mồ dầy đặc, là nơi có Minh khí nồng đậm nhất Minh giới.

Vì thế tuy quy mô của m Lăng vệ không lớn, nhưng lại có địa vị cực cao!"

Tả Mạc nghe thấy hắn nói vậy thì cũng đoán ra một chút, đại khái là m Lăng vệ muốn có mỏ quặng của Ngô Ca thành, để gia tăng thêm thực lực chống cự lại hồi phong ba tranh quyền thừa kế sắp tới.Thất phu vô tội, hoài bịch kì tội.

Ngô Ca thành có một khoáng mạch khiến người ta thèm rõ dãi như thể, lại không có thực lực để bảo hộ nó thì đương nhiên sẽ dẫn đến tai họa thôi."

Chẳng phải các ngươi cứ bỏ luôn cái khoáng mạch hắc minh là xong chuyện sao?"

Tả Mạc hỏi.Thành chủ Ngô Ca thành lại cười khổ: “Nhưng Hải Tâm Băng minh chủ đã ra lệnh, trong vòng ba tháng tới phải giao ra ba nghìn cân hắc minh thiết, nếu không...

""Nếu không thì làm sao?"

Tả Mạc tò mò hỏi."

Nếu không sẽ tru diệt cả gia tộc!"

Thành chủ Ngô Ca thành khóc không ra nước mắt, nói: “Vãn bối cũng đâu muốn thế đâu, Hải Tâm Băng đại nhân nổi tiếng là người hành pháp vô tình, nếu đến hạn mà không giao ra đủ ba nghìn cân hắc minh thiết, thì vãn bối thảm rồi, trong khi m Lăng vệ lại cư khăng khăng đòi bằng được khoáng mạch..."

Trên mặt Tả Mạc hiện lên vẻ đồng cảm, nhưng trong lòng thầm suy tư.

Hiển nhiên là cái tên Hải Tâm Băng kia cũng đang nhòm ngó cái mạch khoáng này, trong khi m Lăng Vệ lại không giúp thành chủ Ngô Ca thành nói chuyện với Hải Tâm Băng, chỉ khổ cho vị thành chủ Ngô Ca thành này bị kẹp giữa hai thế lực, thì sao không thảm cơ chứ.Hiển nhiên lúc này mới chỉ là giai đoạn thăm dò của hai phe m Lăng vệ và Hải Tâm băng thôi.

Nhưng điều bi kịch ở đây chính là, hai phe đều dùng Ngô Ca thành làm đối tượng thăm dò đối phương, có gắng dùng Ngô Ca thành để xem xem giới hạn của đối phương như thế nào."

Vậy ngươi muốn ta giúp chuyện gì?"

Tả Mạc hỏi thành chủ Ngô Ca thành.Thành chủ Ngô Ca thành quỳ sụp xuống rồi nói: “Vãn bối nguyện đem quáng mạch đưa cho tiền bối, chỉ cầu tiền bối có thể bảo đảm an toàn cho gia tộc của vãn bối!"

"Ta lấy khoáng mạch của ngươi làm cái gì!"

Tả Mạc cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng bỗng trong lòng hắn khẽ động rồi bắt đầu lâm vào trầm ngâm.Đúng lúc này, tên chiến tướng đầu lĩnh của m Lăng vệ tỉnh lại, nghe thấy vậy liền giận tím mặt mùi, nói: “Ngô lão đầu, ngươi thật to gan!

Ngươi dám cấu kết với ngoại tộc..."

Tả Mạc lập tức vung tay một cái, ba, vị chiến tướng đầu lĩnh kia như bị roi quất, văng ra ngoài rồi lâm vào hôn mê một lần nữa."

Được, ta sẽ nhận cái khoáng mạch ấy!"

Tả Mạc ngẩng đầu lên rồi quay về phía thành chủ Ngô Ca thành nói: “Về chuyện an toàn cho tộc nhân của ngươi, ngươi có hai lựa chọn, một là đi theo ta, lựa chọn thứ hai là ta sẽ nói chuyện với bọn họ để bọn họ không làm khó ngươi!"

"Toàn bộ gia tộc vãn bối nguyện ý đi theo đại nhân!"

Thành chủ Ngô Ca thành không hề do dự mà trả lời ngay lập tức.Hắn biết rằng, tình hình hiện tại của mình giống như một cục xương thịt, kiểu gì cũng bị ngươi ta gặm sạch cho xem.

Vì thế hắn chẳng muốn quan tâm đến khoáng mạch, chỉ cầu có thể bảo toàn cho tộc nhân.

Hắn cảm thấy vô cùng tức giận khi m Lăng vệ chỉ để ý tới khoáng mạch mà không chịu đảm bảo an toàn cho gia tộc của hắn.Nếu đã như vậy, thà rằng đem khoáng mạch cho tiền bối để đổi lấy an toàn cho gia tộc.Còn về chuyện hai lựa chọn thì dễ dàng giải thích rồi.

Với hiểu biết của hắn về m Lăng vệ, chỉ cần tiền bối ly khai thì chắc chắn bọn họ sẽ trả đũa hắn ngay.Sự quyết đoán của thành chủ Ngô Ca thành nằm ngoài dự đoán của Tả Mạc, vì thế trong mắt hắn hiện lên tia thưởng thức."

Được!"

Tả Mạc gật đầu: “Ngươi cùng với Thanh Hiểu chọn ra mười thanh niên trong tộc của ngươi sau đó cho họ đi theo Thanh Hiểu học tập đi".Thành chủ Ngô Ca thành vô cùng vui mừng, nói: "Đa tạ đại nhân!".Hắn cảm thấy vô cùng may mắn khi mình không nhìn lầm người, đại nhân không phải loại người bạc bẽo, hơn nữa dưới sự chỉ điểm của Thanh Hiểu đại nhân, thì chắc chắn mười tên thiếu niên của gia tộc sẽ có tiền đồ không thể hạn lượng (ước lượng).

Hắn đã tận mặt nhìn thấy Thanh Hiểu đại nhân thể hiện thực lực rồi, quả thật đúng là thâm sâu khó đoán.Tả Mạc thản nhiên nói: “Phái người nói với m Lăng vệ và Hải Tâm Băng là khoáng mạch đang trong tay ta để bọn họ đến chỗ ta mà đàm luận".Nghe thấy thanh âm lãnh đạm của Tả Mạc vang lên, không hiểu sao, nỗi sợ hãi và kinh hoàng trong lòng Ngô lão đầu đều bị quét sạch, lão khom người cung kính: “Dạ!"

Chương 857 : Chỉ điểmDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000"Có điều tra ra lai lịch của hắn hay không?" sắc mặt của Cổ Ngạn trở lên ngưng trọng hẳn, y là một trong những đại tướng dưới trướng Hải Tâm Băng, hiện tại y là người quản lí việc của Ngô Ca thành.

Cổ Ngạn tầm bốn mươi tuổi, trên người mặc một bộ đồ văn sĩ, ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên hàn quang lạnh lẽoMỗi một vị minh chủ đều có quyền lợi kiến tạo một phủ riêng, ví dụ như Bắc Nguyên băng phủ của Hải Tâm Băng chẳng hạn, đây là nơi tàng long ngọa hổ, cao thủ nhiều như mây.

Tuy Cổ Ngạn rất được Hải Tâm Băng đại nhân tín nhiệm, nhưng y cũng không dám lười biếng, bởi việc cạnh tranh trong nội bộ phủ vô cùng khốc liệt, khốc liệt tới mức người ngoài không thể tưởng tượng ra được.Chỉ một mạch khoáng Hắc minh chưa đủ để đánh động đến Hải Tâm Băng."

Lai lịch không rõ.

Chúng ta chỉ tra ra được, hắn là người đi ra từ trong Hàn Minh Triểu trạch, sau đó hắn đến Tiểu U trấn, lúc đó hắn còn kéo theo năm cái quan tài, sau đó bỗng xuất hiện thêm một chiếc chiến xa rất bất phàm, những nơi mà cái chiến xa ấy đi qua, phong vân đều phải đổi sắc.

"Hiển nhiên lực lượng tình báo của Bắc Nguyên băng phủ rất cường đại, tuy thời gian điều tra chỉ ngắn ngủi nhưng đã tìm hiểu được cực kì rõ ràng:"Người này có một mái tóc mầu trắng, khuôn mặt thoạt nhìn rất trẻ tuổi vì thế rất khó đoán được tuổi tác chân thực của hắn.

Bên cạnh hắn còn có một thiếu niên tầm hai mươi tuổi, có thân pháp rất lợi hại.

Nghe nói Thác Bạt Mẫn của m Lăng vệ bị hắn đánh bại chỉ trong một chiêu, thậm chí ngay cả hơn hai trăm hộ vệ của hắn cũng bị tên thiếu niên kia đánh gục trong khoảng thời gian rất ngắn""Thác Bạt Mẫn?"

Cổ Ngạn nhíu mày, cái tên này khiến y cảm thấy có chút quen tai.Thủ hạ vội vàng nói: "Y là đệ đệ của Thác Bạt Vũ, nhưng thực lực lại không bằng sư huynh y, y đảm nhiệm chức vị giáo úy trong m Lăng vệ !"

Cổ Ngạn gật đầu: "Thì ra là đệ đệ của Thác Bạt Vũ"Cái tên Thác Bạt Vũ thì Cổ Ngạn biết rõ, đó chính là cao thủ nổi danh của m Lăng vệ, đồng thời cũng là người sáng tạo ra 'Ba U Thần Kiếm' hết sức độc đáo, gần như đã trở thành một con đường mới.

Số người tu luyện kiếm quyết trong Minh Cảnh rất ít ỏi, nhưng Thác Bạt Vũ lại là người có thiên phú xuất sắc, hơn nữa lại chỉ yêu thích kiếm quyết, sau đó hắn sáng tạo ra 'Ba U Thần Kiếm' đã đạt được tiếng vang rất lớn, nhờ vậy được tuyển thẳng vào m Lăng vệ, mấy năm gần đây hắn thu được chiến tích rất hiển hách.Nhớ đến những lời đồn đại về Thác Bạt Vũ, Cổ Ngạn không khỏi vừa cười vừa bảo:"Tất nhiên Thác Bạt Vũ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, chúng ta cứ yên lặng xem kì biến là được, còn về phần sứ giả của Ngô Ca thành thì cứ để hắn ở lại đây chờ vài ngày là được""Vâng!"

Thủ hạ vội vàng đáp.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � � �※※※※※※※※※※※※Trong ao đen kịt như mực, nước thuốc đang không ngừng lưu động cuộn trào giống như một vật sống, có một luồng trường lực quỷ dị như ngưng thành thực chất đang bao phủ cả ao, khiến nước thuốc trong ao không thể tràn ra ngoài dù chỉ là một giọt.Chim Ngốc đang nhắm mắt, nằm bên cạnh ao như đang ngủ gật vậy.

Còn Tháp Nhỏ và Tiểu Hỏa đang hồ hởi đủa giỡn ở trong ao.Lúc này bộ dáng của ba thằng nhãi này đã khác trước rất nhiều. m dương ngư của Tháp Nhỏ lúc trước đã biến mất, hiện tại toàn thân Thấp nhỏ là một mầu trắng như tuyết, cái mái tháp của nó lại có mầu đen thui, nó vẫn tròn trịa như trước, nhưng trên mái tháp có thêm một viên châu to cỡ đầu ngón tay, bên trong hạt châu ấy mờ hồ thấy có một đoàn hôi vụ(sương xám) bốc lên.Tiểu Hỏa hút được vô số Hư Thiên Ly Hỏa ở trong hư không vô tận, hơn nữa thứ mà lúc trước Thuần Vu Thành cho Tiểu Hỏa tu luyện chính là 'Hỏa Tâm Luyện Cốt Thuật', vì thế khi Tiểu Hỏa hút được vô số Hư Thiên Ly Hỏa đã giúp cho Hỏa Tâm Luyện Cốt Thuật của nó tu luyện tới trình độ cực sâu.

Thế nhưng công pháp này dường như ngoại trừ giúp nó ngày càng tròn và càng thêm đàn hồi thì chẳng còn chút tác dụng nào khác.Thế nhưng những cái đó chẳng hề ảnh hưởng tới tâm tình hồ hởi chời đùa của Tiểu Hỏa.

Lúc này thân hình nó đang bắn đi bắn lại y như một quả bóng cao su vậy, nó phối hợp với hành động của Tháp nhỏ, trò chơi mà hai tiểu thích chơi nhất là Tháp Nhỏ nhảy dựng lên, còn Tiểu Hỏa lại dùng cái thân hình tròn vo không ngừng đụng vào thân hình Tháp Nhỏ ở mọi góc độ để giữ cho Tháp Nhỏ không bị rơi xuống.Hiện tại thân hình của Tiểu Hắc lớn hơn trước rất nhiều, thoạt nhìn nó phải lớn cỡ nửa bàn tay, hai cái xúc tu trên đầu nó không ngừng lay động nhanh chóng trông giống như một dải khói mầu đen vậy.Thập Phẩm, Dương Quang, Hắc Kim phù binh, Quỷ Vụ đồng đều đang ngủ say.Trong hư không vô tận chúng tiểu phải thay phiên nhau bảo hộ cho Tả Mạc.

Hơn nữa, đối với bọn chúng, những tài liệu trong hư không vô tận, quả thật có phẩm giai rất cao, cho nên bọn chúng phải mất khá nhiều thời gian để hấp thuBỗng, Chim Ngốc mở mắt.Từ trong dược trì đen kịt đang sôi trào kia bỗng có một thân ảnh từ từ trồi lên.Thái dương thần văn bên ngoài thân thể Tả Mạc đã biến mất, hắn chậm rãi thở ra một hơi dài rồi mở mắt, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.

Quả nhiên dùng dược trì để tu bổ cơ thể hiệu quả hơn so với việc chỉ dùng thần lực có được do hấp thu các lực lượng khác rất nhiều.

Hiện tại những tài liệu cao giai trong thương khố của Ngô Ca thành gần như đã bị hắn dùng sạch rồi.Với cảnh giới của Tả Mạc, chỉ có những tài liệu cao giai mới có tác dụng.

Căn Minh quỷ âm trầm mộc mà Minh lão đầu kia hiến cho có tác dụng rất quan trọng, quả nhiên nó không phải là phàm phẩm, tuy minh khí trong thân Minh quỷ âm trầm mộc cực kì nồng đậm, nhưng hiệu quả tẩm bổ sinh cơ lại nằm ngoài dự đoán của Tả Mạc.Minh khí chính là tử khí, vậy mà không ngờ một vật tử khí nồng đậm như vậy lại có thể sinh ra một đoàn sinh cơ vô cùng tinh thuần như vậy.Đối với cơ thể khô héo của Tả Mạc, đoàn sinh cơ vô cùng tinh thuần này giống như một vật đại bổ vậy.

Để phát huy được tối đa tác dụng của căn Minh quỷ âm trầm mộc, Tả Mạc còn đặc biết phối chế ra cái dược trì này.Không ngờ đoàn sinh cơ này lại có tác dụng bằng với một tháng dùng thần trận tẩm bổ cơ thể, điều này làm Tả Mạc cảm thấy khó hiểu vô cùng.Tả Mạc hiện ra từ sâu trong lòng dược trì, trên mặt lộ thêm vài phần vui vẻ.Còn chúng tiểu thấy Tả Mạc xuất hiện, liền sát lại gần rồi cọ cọ hết sức thân thiết.

Tả Mạc bồi bọn chúng chơi một lúc rồi mới bước chân ra khỏi phòng.Bên trong biệt việt của phủ thành chủ, Thanh Hiểu đang chỉ điểm cho mười thiếu niên do Ngô tộc đưa tới."

Đại nhân!"

Thấy Tả Mạc đi tới, Ngô lão đầu vội vàng tiến lên nghênh đón.Tả Mạc khoát khoát tay, ý bảo không cần phải để ý tới hắn.Ánh mắt của những thiếu niên kia nhìn Thanh Hiểu tràn ngập sự kính nể và tôn sùng, cũng phải thôi, hiện tại biểu hiện mạnh mẽ của Thanh Hiểu đã lan truyền ra khắp Ngô Ca thành, không ai không biết.Những điều mà Thanh Hiểu chỉ điểm cho bọn họ hết sức đơn giản, đầu tiên hắn đem thần quyết truyền thụ cho bọn họ, sau đó dùng thực chiến để giải thích, vì thế chẳng bao lâu, trên người đám thiếu niên đều dính đầy bụi đất.

Thế nhưng đám thiếu niên này không hề tỏ ra bất mãn, bởi bọn họ nhận ra thần quyết mà Thanh Hiểu đại nhân truyền thụ cho bọn họ lợi hại hơn thần quyết mà bọn họ đang tu luyện rất nhiều.Lúc này mười gã được chọn làm người hầu cũng tránh rất xa.Bởi vì, ở Minh Cảnh, việc nghe lén tuyệt học của người khác là một điều vô cùng kiêng kị.Tuy Thanh Hiểu chưa từng chỉ dạy người khác, nhưng y làm việc hết sức nghiêm túc. hơn nữa y lại có thực lực rất mạnh, cho nên y chẳng giảng giải dài dòng mà nói trực tiếp vào vấn đề.

Nhưng Tả Mạc đứng ngoài nhìn một lúc lại nhận ra, mặc dù Thanh Hiểu dạy rất nghiêm túc, còn đám đệ tử Ngô tộc lắng nghe cũng rất chuyên chú, nhưng hiệu quả lại không cao cho lắm.Sau khi suy nghĩ một chút, Ta Mạc liền hiểu ra nguyên nhân của chuyện này.

Tuy thực lực của Thanh Hiểu rất mạnh, nhưng hiểu biết về Minh thần lực lại không nhiều.

Trong khi những thiếu niên này thoạt nhìn không lớn lắm, nhưng dù sao cũng đã tu luyện Minh thần lực có chút cơ sở, cho lên nếu cưỡng ép chuyển sang tu luyện loại thần quyết khác thì đương nhiên hiệu quả mang lại không cao rồiY vỗ vỗ bàn tay, rồi ra lệnh: "Tất cả dừng lại một chút nào!"

Thanh Hiểu và đám đệ tử Ngô tộc lập tức dừng lại, Tả Mạc tiện tay chỉ vào một gã đệ tử Ngô tộc rồi nói:"Đem nội dung tu luyện lúc thường ngày của ngươi biểu diễn một lần xem "Tên đệ tử Ngô tộc này nghe thấy vậy, liền bắt đầu biểu diễn'Ngô Ca thần quyết' của Ngô tộc.

Có lẽ tên đệ tử này hàng ngày cũng chăm chỉ tu luyện cho nên biểu diễn cũng có chút thuần thục.Tả Mạc quan sát một lúc rồi ra hiệu cho y dừng lại.Sau đó hắn bắt đầu từ từ thi triển, tuy mỗi động tác của hắn đều rất chậm rãi, lại không có một tia thần lực nào, nhưng mỗi chiêu mỗi thức mà hắn đánh ra đều mang theo lực lượng đáng sợ đến dị thường.

Khiến đám đệ tử Ngô tộc phải trợn mắt há mồm, chính bản thân bọn họ cũng không ngờ được, Ngô Ca thần quyết lại có uy lực khủng khiếp như vậy.Tả Mạc vừa biểu diễn, vừa giảng giải.Mỗi người trong đám đệ tử Ngô tộc đều tập trung tinh thần, sợ bỏ sót một hai lời.

Bọn họ phát hiện ra có nhiều chỗ trong Ngô Ca thần quyết mà đại nhân giảng giải khác hẳn với lúc bọn họ tu luyện hàng ngày.Lẽ nào trước đây đại nhân cũng có tu luyện qua Ngô Ca thần quyết?Ngô lão đầu đã hoàn toàn bị khiếp sợ rồi. gã là người có thời gian tu luyện Ngô Ca thần quyết lâu nhất trong trong những người có mặt ở đây.

Ngô Ca thần quyết là bộ thần quyết do trưởng lão Ngô tộc đã qua đời sáng tạo ra, và Ngô lão đầu là người có tạo nghệ vững chắc nhất tộc.Khi gã nghe thấy những lời giảng giải của đại nhân, giống như thể hồ quán đính (điện đánh vào nước -mở rộng tầm mắt-chắc là thế), có nhiều chỗ nghi hoặc vướng mắc đều thông suốt.

Trong lòng gã mừng phát điên, không dám bỏ qua cơ hội tốt như này, vội vàng dựng lỗ tai lên nghe cẩn thận từng từ từng chữ.Cả thiên Ngô Ca thần quyết được Tả Mạc giảng giải trong tầm một canh giờ, cả thiên được hắn chải vuốt lại một lần, đã chỉnh sửa rất nhiều chỗ.Khiến bộ tân Ngô Ca thần quyết có diện mạo hoàn toàn khác mới, khiến hiệu xuất tu luyện và uy lực của nó đại tăng.

Ngô lão đầu là người tu luyện bộ thần quyết này đã lâu, nên có thể biết rõ thực hư, gã biết Ngô Ca thần quyết mới này hơn hẳn bộ thần quyết cũ, thậm chí còn có thể tiến vào hàng ngũ những thần quyết nhất lưu của Minh Cảnh.Chỉ cần có được bộ Ngô Ca thần quyết mới này thì Ngô tộc chắc chắn sẽ phồn vinh hưng thịnh !Khuôn mặt Ngô lão đầu đầy lệ, nguyện vọng bao nhiêu năm qua của lão đã biến thành sự thật, thì bảo sao lão không vui mừng đến phát khóc cơ chứ.Khi Tả Mạc giảng giải xong, thì đột nhiên Ngô lão đầu quỳ sụp xuống, rồi dùng sực đập bang bang bang lên mặt đất, sau đó cất tiếng khóc:"Ơn tái tạo của đại nhân, trên dưới Ngô tộc thề chết đi theo đại nhân"Tả Mạc giật nảy mình, vội vàng đem gã nâng dậy rồi nói:"Chỉ là tiện tay thôi, không cần phải làm thế!"

Cảnh giới của người sáng tạo ra Ngô Ca thần quyết cũng có hạn, vì thế cơ sở ban đầu của bộ thần quyết này cũng bạc nhược (yếu kém).

Tuy Tả Mạc đã sửa chữa rất nhiều chỗ, nhưng hạch tâm của thần quyết lại không hề thay đổi.Bởi nếu hạch tâm của nó mà bị thay đổi thì nó không còn là Ngô Ca thần quyết nữa, nếu đã như vậythì thà rằng dậy bọn họ bộ thần quyết khác còn hơn.Thật ra Tả Mạc chỉ đem Ngô Ca thần quyết ưu hóa (cường hóa, up sao), khiến tiềm lực của nó được phát huy tới tối đa.

Nhưng dù vậy, những thần quyết có cấp bậc như này vẫn khó có thể rơi vào pháp nhãn của Tả Mạc.Tả Mạc cũng không hề e ngại, thản nhiên đem điểm then chốt của vấn đề nói cho Ngô lão đầu nghe.Ngô lão đầu lắc đầu nói: "Ngô tộc cũng không phải là một tộc lớn, nếu dám sở hũu cực phẩm thần quyết, thì e rằng không những không mang lại sự phồn vinh cho gia tộc mà còn khiến Ngô tộc lâm vào cảnh diệt tộc.

Vì thế, đối với Ngô tộc, chỉ có tân Ngô Ca thần quyết do đại nhân tu kiến lại mới là thần quyết tốt nhất!"

Câu nói này của Ngô lão đầu khiến Tả Mạc phải nhìn gã với một con mắt khắc hẳn, thoạt nhìn Ngô lão đầu có thực lực không mạnh, nhưng tầm nhìn lại vô cùng lợi hại, biết cân nhắc nặng nhẹ, quả là một nhân tài hiếm có.Mà đối với nhân tài, thì Tả Mạc luôn luôn thèm muốn."

Ngươi có thể nhận ra như vậy lđúng là không sai"Tả Mạc cười nói, nhưng sau đó lại nhớ ra một vấn đề khác, liền hỏi lại:"Tài liệu tương tự như Minh quỷ âm trầm mộc, có thể mua được ở đâu?"

Nếu như có thể tìm được thêm những tài liệu tương tự như Minh quỷ âm trầm mộc thì thời gian chữa trị thân thể Tả Mạc cũng được rút ngắn.Ngô lão đầu lắc đầu: "Minh quỷ âm trầm mộc là thứ mà năm xưa thuộc hạ nhờ cơ duyên xảo hợp vô ý có được, chứ loại tài liệu như thế này rất khó mua được trên thị trường, hầu như ai có những tài liệu như vậy đều đem cất giữ cẩn thận, chứ chẳng ai đem ra bán cả!"

"Trên thị phường không bán tài liệu cao giai sao?"

Tả Mạc hỏi.Trên tay Tả Mạc có không ít đồ vật đáng giá, nhưng lại không có tác dụng tu bổ thân thể hắn, vì thế những thứ đó cũng không cần gấp lắm.

Nếu như có thể đem bọn chúng đổi lấy những tài liệu giống như Minh quỷ âm trầm mộc thì mới đem lại tác dụng lớn nhất cho Tả Mạc.Khuôn mặt Ngô lão đầu hiện lên vẻ suy tư"Trong giới này thì không có.

Nhưng thuộc hạ nghe nói, ở Minh Trùng giới có một nơi gọi là Vô Song phường, ở đó chuyên môn giao dịch các loại tài liệu cao giai, có lẽ đại nhân thử đến đó tìm hiểu xem sao!"

Giới đồ trong tay Tả Mac chỉ rõ khoảng cách giữa Minh Trùng giới và Ngô Ca thàng cũng không xa, hắn liền ghi nhớ cái tên này.Nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân mọi người khẽ rung động, thấy vậy Tả Mạc ngẩng đầu lên, trên khóe miệng hắn nở một nụ cười lạnh mang theo nét tiếu ý nhàn nhạt.Chương 858 : Thanh HiểuDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000"Đây chính là Thành Ngô Ca sao?"

Thác Bạt Vũ ngẩng đầu nhìn về về phía thành trì cách chỗ y không xa, trên mặt không chút biểu tình hỏi.

Trên lưng y đang đeo một thanh kiếm bản rộng mầu đen, con Tam Nhãn Thiết Vị Thú y đang cưỡi thỉnh thoảng lại kêu tê một tiếng, ba con mắt mầu huyết hồng lấp lóe hung quang, toàn thân con Tam Nhãn Thiết Vị Thú này được bao phủ bởi một lớp giáp xác cứng rắn ánh lên mầu sắc như kim loại, bốn cái chân thô to mạnh mẽ giúp nó dù là đang chạy nhanh vẫn ổn định như thường."

Vâng!"

Thủ hạ vội vàng thưa.Đám hộ vệ bên cạnh Thác Bạt Vũ đều là những người nhanh nhẹn và dũng mãnh, trên mặt lúc nào cũng lộ lên vẻ lãnh đạm, bọn họ ngồi vững trên ma kỵ, bất động như một ngọn núi, từ đó có thể nhận ra bọn họ đều là những người thân kinh bách chiến.Mỗi một người trong năm trăm thiết vệ đều do Thác Bạt Vũ tự tay lựa chọn.

Tính tình Thác Bạt Vũ nóng như lửa lại khát máu thị sát nhưng vô cùng thiện chiến, vì thế năm trăm thiết vệ dưới tay y cũng chẳng khác gì y, đều là lũ không sợ chết, càng gặp áp chế thì càng hung hãn."

Giết sạch Ngô tộc, không để lại một người!"

Thác Bạt Vũ thản nhiên ra lệnh.Không một ai lên tiếng, nhưng trong mắt đám thiết vệ bắt đầu hiện lên vẻ khát máu, một khi Thác Bạt đại nhân hạ tàn sát lệnh thì có nghĩa là bọn họ có thể đại khai sát giới.Thác Bạt Vũ khẽ thúc tọa kị Tam Nhãn Thiết Vị Thú, lập tức thân hình Tam Nhãn Thiết Vị Thú khẽ chùng xuống rồi nhẩy mạnh về phía trước.Gần như cùng lúc đó năm trăm ma kị cũng tiến lên ầm ầm.Thân thể khổng lồ và trầm ổn của Tam Nhãn Thiết Vị Thú như một tòa núi nhỏ di chuyển với tộc độ nhanh kinh người, năm trăm ma kị thuần một loại hỏa minh mã, tứ chi mạnh mẽ và tráng kiện, bốn vó cứng rắn như sắt thép, gõ lên mặt đất với tần suất cực nhanh vang lên như những nhịp trống ầm ĩ.Mặt đất rung rung.Những thanh âm ầm ầm như được truyền ra từ sâu trong lòng đất, vang lên nặng nề khiến trong lòng người ta không khỏi rung động không thôi.Trên tường thành của Thành Ngô Ca phát ra những tiếng cảnh báo thê lương, phảng phất như muốn xé rách bầu trời.Năm trăm ma kị tựa như một dòng lũ kim loại không thể ngăn cản, tốc độ của bọn chúng cực nhanh, khi bọn chúng di chuyển còn phát ra những thanh âm ầm ầm dầy đặc như thấu thẳng vào lòng người, khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.Bỗng bị Chiến Tướng cầm đầu đội ngũ giơ thanh kiếm bản rộng mầu đen lên.Lập tức sát ý ngập trời ngưng tụ lên thân thanh kiếm bản rộng đang giơ lên kia khiến mầu đen trên thân kiếm bị chuyển sang mầu xám, chỉ trong nháy mắt, sát ý ngập trời đã biến mất, không gian xung quanh chỉ còn lại cảm giác trống rỗng đến kì dị, mang lại cho người ta cảm giác yên tĩnh trước cơn bão lớn.Thanh hắc kiếm chém xuống!Rít!Một đạo kiếm quang mầu xám dùng tốc độ mắt thường không thể thấy được lao tới trước mặt đám thủ vệ của Thành Ngô Ca khiến trên mặt đám thủ vệ ấy hiện lên vẻ vô cùng kinh hãi.RâẦm!Cửa và tường thành của Thành Ngô Ca bị đạo kiếm quang kia bổ vỡ.Chỉ thấy một khe rộng cỡ hai mươi trượng hiện ra trước mắt mọi người.Ma kỵ ào tới như một dòng nước lũ không thể ngăn cản, chạy xuyên qua khe hở tiến vào trong thành.Sau khi vào thành ma kỵ vẫn không hề giảm tốc độ, mà đâm thẳng về phía phủ thành chủ như một thanh kiếm vô cùng sắc bén.

Lực lượng kinh người của Tam Nhãn Thiết Vị Thú và đám ma kị khiến vô số gạch đá cứng rắn trên mặt đường ầm ầm nứt vỡ như bánh quy, tạo thành vô số đá vụn bắn ra xung quanh.Những nơi mà bọn chúng đi quả trở lên hoang tàn như bị cầy qua khiến toàn bộ Thành Ngô Ca cũng phải run rẩy.Sát ý trong lòng Thác Bạt Vũ trải qua quá trình không ngừng tích lũy đã đạt đến điểm cao nhất, lập tức y hét to một tiếng :"Giết!"

"Giết!"

Năm trăm thiết kị đồng thời thét lên, sát khí gần như ngưng thành thực chất như một cơn lốc xoáy mất đi khống chế ầm ầm càn quét khắp nơi.

Trước sát khí khủng khiếp như vậy, cư dân của Thành Ngô Ca trở lên vô cùng nhỏ bé, lúc này sắc mặt bọn họ trở lên tái nhợt không còn chút máu nào, hai bàn tay trở lên run rẩy, trong đầu lâm vào một mảnh trống rỗng.Phủ thành chủ đã hiện ra trong tầm mắt mọi người.Đó chính là mục tiêu của bọn họ!Khí thế của đám thiết kị lại tăng lên một lần nữa, tất cả bọn họ bỗng rạp người áp sát thân ma kị, lập tức tốc độ của bọn họ lại tăng lên, Bọn họ muốn dùng cái khí thể không gì không phá được này bóp nát cái phủ thành chủ thành mảnh vụn.Đúng lúc này, con ngươi trong mắt Thác Bạt Vũ bỗng co lại!Trước cửa phủ thành chủ có một vị thiếu niên đang đứng yên, xung quanh hắn trống rỗng không có một người.Không biết vì sao, bỗng nhiên trong lòng Thác Bạt Vũ lại dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, vô số cuộc chiến sinh tử giúp y có được hành động theo bản năng, lập tức y giơ thanh đại kiếm trong tay lên."

Giết!"

Thanh âm như tiếng sét giữa trời vang lên, sau đó là một kiếm chém xuống!"

Giết!"

Đám thủ vệ thiết kị giận dữ hét lên, đồng thời vận dụng thần lực trong cơ thể, lập tức vô số tia sáng dùng tốc độ mắt thường không thể bắt kịp được tụ tập về phía thanh kiếm trong tay Thác Bạt Vũ.Chỉ thấy trên thanh hắc kiếm hiện lên một tầng quang mang sắc xám tro yêu dị.Tam U Thần Kiếm độc đáo do Thác Bạt Vũ sáng tạo ra!Kiếm quang mầu xám tro gào thét đánh về phía vị thiếu niên đang đứng trước phủ thành chủ, bên ngoài đạo kiếm quang ấy có ẩn hiện một làn huyết sắc mỏng, phảng phất như vô số ác quỷ đang gào thét bay vòng quanh kiếm quang vậy.Những người đang đứng ở phía xa xa quan sát trận chiến, đều bị đạo kiếm quang kia làm cho phát sợ.

Nhưng đạo kiếm quang mầu xám ấy như một một lực hút kì dị, khiến bọn họ có cảm giác như tinh thần của mình như bị đạo kiếm quang kia hút mất vậy.Đại đa số mọi người đều đã được nghe qua thanh danh của Thác Bạt Vũ, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, mới cảm giác được hắn mạnh hơn lời đồn rất nhiều.Lúc này sắc mặt vị trung niên nhân và vị nam tử âm nhu đã trở lên trắng bệch, hai người bọn họ đại diện cho hai gia tộc gần gũi với Ngô tộc nhất trong Thành Ngô Ca, vì thế bọn họ đang âm thầm tính toán cho bản thân.

Nhưng khi chính mắt nhìn thấy một kiếm kinh khủng như vậy, bọn họ mới phát hiện, dưới sức mạnh tuyệt đối như vậy, ý nghĩ của bọn họ buồn cười đến mức độ nào.m Lăng Vệ, thật quá cường đại mà!Thác Bạt Vũ mang theo năm trăm thiết vệ đã đủ để san Thành Ngô Ca thành bình địaTrong lúc mọi người vẫn còn kinh hãi thì bỗng một vòng sáng mầu xanh xuất hiện trong tầm mắt mọi người.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Đôi mắt Thanh Hiểu hiện lên vẻ hưng phấn, đám ma kỵ đang tràn lên như nước lũ kia không những không làm hắn khiếp sợ, mà hoàn toàn ngược lại khiến máu nóng trong người hắn sôi trào, chiến ý dâng lên ngùn ngụt.Thanh Hiểu đã tận mắt nhìn thấy trận chiến của đại ca và Đại trưởng lão.Mà trận chiến ấy được xưng tụng là trận chiến mạnh nhất trong vạn năm qua, trận chiến ấy tác động rất mạnh vào Thanh Hiểu, thậm chí còn có thể làm hăn nhớ đến hết đời.

Trong thời gian phiêu bạt trong hư không vô tận cùng với Tả Mạc, Tả Mạc đã truyền thụ cho hắn rất nhiều, hơn nữa lại không ngừng được ma luyện trong gian khổ ở hư không vô tận khiến Thanh Hiểu tiến bộ kinh người.Nhưng trong hư không vô tận, Thanh Hiểu không được chiến đấu cùng với ai, Trong khi hắn lại đang trong tầm tuổi huyết khí phương cương.

Hơn nữa lúc thường ngày hắn được đám Quỷ vụ đồng và Hắc Kim phù binh kể lại những chiến tích huy hoàn của Tả Mạc và Vi Thắng khiến trong lòng Thanh Hiểu luôn lấy hai người họ làm mục tiêu phấn đấuNghé con mới sinh không sợ cọp, Thanh Hiểu giống ý như một con nghé con mới sinh, vì thế trong lòng ahwns không hề có một chút sợ hãi nào.Ngô lão đầu bảo Thác Bạt Vũ là một cao thủ rất nổi danh.Thanh Hiểu cầu còn không được, trong lòng hắn, đại ca và vi sư chính là thần tượng của hắn, vì thế hắn muốn được giống như bọn họ.Suy nghĩ của Thanh Hiểu rất đơn thuần và chất phác.Đả bại Thác Bạt Vũ!Chỉ thấy Thanh Ba Huyền vươn dài ra bay múa giữa không trung, sắc mặt Thanh Hiểu trở lên chăm chú và nghiêm túc, hắn nhìn chằm chằm vào đoàn thiết kỵ đang ào tới nhanh như điện, khuôn mặt cứng rắn như một tảng nham thạch, không chút động dungKhi Thác Bạt Vũ dựa vào uy thế của năm trăm thiết kỵ chém ra một kiếm kia, thì con ngươi của Thanh Hiểu bỗng nhiên rực sáng.Chỉ thấy chân trái hăn bước lên một bước, rồi khom lưng, cong eo lại, thân hình hơ trùng xuống, song chưởng đẩy về phái trước (Kamezoko)."

Thanh thanh tế đằng, vạn tâm đồng kết, hộ ngã tộc nhân.

"(Mảnh đằng xanh xanh, vạn tâm như một, bảo hộ tộc nhân)Thanh âm thoảng thoảng như lẩm bẩm này phảng phất như tiếng ca của Thanh Đằng nhất tộc vọng tới từ thời Viễn Cổ.Lập tức Thanh Ba Huyền đang bay múa trên không trung như nghe thấy lời triệu hồi, bay nhanh tới bàn tay Thanh Hiểu.

Chỉ thấy sợi Thanh Ba Huyền mảnh như sợi tóc bỗng kết thành một bức tường đằng (dây leo).Hào quang mầu xanh chảy dọc theo bàn tay Thanh Hiểu bao phủ toàn bộ bức tường bằng dây leo kia.

Sau khi bao phủ toàn bộ bức tường, hào quang mầu xanh vẫn không dừng lại, mà tiếp tục truyền vào, chỉ thấy bức tưởng dường như được nuôi dương, không ngừng mọc ra vô số chồi non, sau đó vô số chồi non này bắt đầu sinh trưởng lan tàn khắp nơi.Chỉ trong chớp mắt, một bức tường xanh mướt và xinh đẹp hiện ra trước mắt mọi người.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Bên trong phủ thành chủ.Tả Mạc nghe thấy những lời lẩm bẩm của Thanh Hiểu, khiến hắn hơi thất thần.Bất giác hắn nghĩ tới Thanh Lâm đại ca, nếu như lúc này Thanh Lâm đại ca được chứng kiến Thanh Hiểu lúc này, thì ắt hẳn đại ca sẽ cảm thấy rất vui mừng.Thanh Đằng nhất tộc, sẽ được Thanh Hiểu truyền thừa xuống dưới.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Kiếm quang mang đầy khí tức hủy diệt đánh mạnh lên bức tường kết bằng dây mâySau đó ầm ầm bạo liệt.RâẦm!Một luồng sáng rực rỡ bao trùm cả bức tường.Hợp lực của cả năm trăm người vào một kiếm, sao có thể ngăn cản đơn giản như vậy?Hào quang chói mắt xuyên thấu qua những khe hở của bức tường, khiến Thanh Hiểu cảm thấy hai tay khẽ trầm xuống, dường như bức tường kết bằng dây leo kia sắp sụp đổ vậy.Hắn hít sâu một hơi, thanh mang trong mắt tăng vọt, lập tức thần lực trong cơ thể điên cuồng truyền vào trong bức tường dây leo.Ở trong hư không vô tận, mỗi một trận chiến đều vô cùng gian nan.

Nếu không phải có Tả Mạc và Chim Ngốc bảo hộ thì với cảnh giới của hắn không thể tồn tại trong hư không vô tận được.

Sau mười năm phiêu bạt, tuy hắn vẫn không có được bản lĩnh tồn tại trong hư không vô tận, nhưng đã có thể tự mình ngăn cản một mặt, và tham dự vào những trận chiến khốc liệt.Bất cứ quái vật nào tồn tại trong hư không vô tận đều mạnh hơn hắn rất nhiều, điều này có nghĩa là lần chiến đấu nào hắn cũng nằm ở thế hạ phong tuyệt đối.

Ở thế hạ phong này không chỉ có hắn mà còn chúng tiểu. có lẽ duy chỉ có Chim Ngốc là không bị mà thôi.

Nhưng dù ở trong hoàn cảnh bất lợi như vậy, hắn và chúng tiểu vẫn không ngừng liều lĩnh tìm kiếm thắng lợi, chiến đấu gian khổ trong thời gian dài như vậy, giúp hắn có được khả năng kháng lại áp lực và sự bền bỉ vô cùng khiếp người.Tuy lúc này hắn cảm thấy áp lực rất cường đại, nhưng loại áp lực này so với chiến đấu mà hắn gặp ngoài hư không vô tận thì không cùng một cấp độ.Thanh mang trong mắt Thanh Hiểu sáng lên cực điểm, hắn không hề giữ lại chút thần lực nào.Kiếm quang bạo liệt điên cuồng cắt phá bức tường dây leo khiến vô số cành lá bay toán loạn khắp nơi.

Đúng lúc mọi người cứ tưởng bức tường thanh đằng sẽ bị kiếm quang xuyên thấu, thì bỗng những vết thương trên bức tường thanh đằng tuôn ra vô số mầm cây rồi sinh trưởng nhanh chóng.Kiếm quang không ngừng cắt phá những mầm non mới sinh, nhưng tốc độ sinh trưởng của mầm cây lại càng nhanh hơn, Khi kiếm quang càng lúc càng ảm đạm, thì bức tường thanh đằng vẫn liên tục sinh trưởng và tu bổ lại khiến những vết thương trên bức tường thanh đằng càng lúc càng ít.

Bức tường thanh đằng không chỉ không ngừng tu bổ vết thương mà còn lan tràn sang bốn phía với tốc độ kinh hoàng.Sau khi chôn vùi đạo kiếm quang kia xong, thì một bức tường thanh đằng có độ cao chừng năm mươi trượng, chiều rộng tầm một trăm trượng hiện ra trước mắt mọi ngườiMột cái bóng khổng lồ mờ ảo che phủ một nửa Thành Ngô Ca, đồng thời che phủ cả Thác Bạt Vũ và năm trăm thiết kỵ đang lao tới.Thác Bạt Vũ chỉ cảm thấy không gian trước mặt trở lên tối sầm, bởi một chiếc bóng cực lớn đã che phủ toàn bộ bọn hắn.Khiến sắc mặt y đại biến!Lần này, đá trúng thiết bản rồi!Y chưa bao giờ gặp một người có thể dùng sức bản thân ngăn được một kiếm hợp lực của y và năm trăm thiết kỵ!Y cũng chưa bao giờ gặp một bức tường thanh đằng khủng bố kinh người như thế!Sao cường giả có cấp bậc như vậy, lại xuất hiện ở một nơi nhỏ bé như Thành Ngô Ca được?Chiếc bóng không lồ che khất cả bầu trời, khiến y cảm thấy chiếc bóng như một chiếc mồm đầy máu sâu không thấy đáy, đang chuẩn bị thôn phệ bọn họ.Bất giác y ý thức được, tình huống mà mình gặp phải càng lúc càng xấu rồi.Đúng lúc này, từ phía trước vang lên một tiếng quát khẽ.Chỉ thấy bức tường thanh đằng khổng lồ hướng về phía đám người Thác Bạt Vũ đè xuống, khi chiếc bóng bao phủ toàn bộ bọn họ, bỗng toàn thân bọn họ như bị dây leo cuốn lấy, không thể động đậy chỉ biết trở mắt nhìn bức tường thanh đằng càng lúc càng ép lại gần.m mưu!Đây nhất định là một âm mưu!Trước khi Thác Bạt Vũ bị bóng tối hoàn toàn che phủ, trong đầu y bỗng nảy lên một ý niệm.Chương 859 : Lam Băng .Dịch giả: langbat8xBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Trong thời điểm vi diệu như thế này, bất cứ động tĩnh nào cũng đều được phóng đại.

Cuộc chiến ngầm giữa m Lăng vệ và Bắc Nguyên Băng Phủ nhìn qua thì không tạo ra chút sóng gợn nào nhưng trong góc tối không biết có bao nhiêu ánh mắt đang chăm chú theo dõi.Ở Minh cảnh, Thác Bạt Vũ không được coi là cao thủ hành đầu, thậm chí còn chưa xứng là cao thủ nhất lưu nhưng hắn dũng mãnh thiện chiến, là một trong những hảo thủ của m Lăng vệ, rất nhiều người đã từng nghe qua tên tuổi của hắn.Nhưng hảo thủ như vậy mang theo năm trăm thiết kỵ xông trận lại bị thua chỉ bởi một chiêu của một thiếu niên mà chưa ai biết tới.Lập tức Thanh Hiểu trở nên nổi tiếng.Có thể chính diện đánh bại Thác Bạt Vũ suất lĩnh năm trăm thiết kỵ xông trận, ngươi hơi có chút kiến thức sẽ biết thực lực của thiếu niên này khủng khiếp tới mức nào!Chiến pháp mà ma tộc am hiểu nhất chính là tổng hợp sức mạnh của mọi người, thần lực của năm trăm người tập trung trên người Thác Bạt Vũ, chiến lực của Thác Bạt Vũ đã không thua kém cao thủ nhất lưu chút nào.Nhưng Thác Bạt Vũ vẫn bị đánh bại.Có thể đánh bại cao thủ nhất lưu vậy thực lực phải mạnh tới mức nào?Một thiếu niên đột nhiên xuất hiện lại có thực lực cường hãn như thế làm sao không khiến người ta kinh ngạc chứ?Thiến niên tóc bạc kéo quan tài, chiến xa hoàng kim hoa lệ, thiếu niên cường hãn và thanh đằng kì dị…Tổ hợp như vậy nhìn thế nào cũng cảm thấy rất thâm sâu khó dò.-------------------------------Bất luận là Tả Mạc hay là Thanh Hiểu đều không quá để ý tới trận chiến vừa rồi.Địch nhân như Thác Bạt Vũ còn chưa xứng làm đối thủ của bọn họ.Tả Mạc tập trung toàn bộ thời gian vào việc bồi bổ thân thể, hiệu quả của gốc minh quỷ âm trầm mộc kia rất tốt làm Tả Mạc bắt đầu chú ý tới việc sưu tầm các loại tài liệu.

Năng lực của Ngô lão đầu không tồi, chỉ cần Tả Mạc phân phó hắn lập tức có thể hoàn thành một cách xuất sắc.

Theo những gì hắn tìm hiểu được thì toàn bộ biên cảnh của Minh cảnh đều bị phong tỏa, đây chính là mệnh lệnh do bốn vị minh chủ liên hợp đưa ra.Trước khi vương chọn ra người thừa kế thì phong tỏa sẽ không được giải trừ.Tả Mạc vẫn bình tĩnh, nếu đã không thể liên lạc với Mạc Vân Hải ngay thì trước hết cứ nghĩ cách khôi phục thần lực đã.

Chỉ cần thần lực có thể khôi phục thì phong tỏa này chẳng có ý nghĩa gì đối với hắn.Thanh Hiểu đánh bại Thác Bạt Vũ tạo ra chút ảnh hưởng, điều này nằm ngoài dự đoán của Tả Mạc.Ngô tộc tự nhiên không cần nói, Ngô lão đầu biết rất rõ, lần này nếu không có đại nhân chắc chắn Ngô tộc đã bị diệt tộc, trong lòng hắn càng thêm quyết tâm đi theo đại nhân.

Trận chiến vừa rồi có tác dụng chấn nhiếp đối với các thế lực khác của thành Ngô Ca, Thanh Hiểu với chiến lực vô cùng cường hãn càng khiến bọn họ thêm thận trọng.Nghe Tả Mạc nói cần tài liệu cao cấp, các gia tộc đều nhanh chóng chủ động đưa tới một số thứ tốt.Không lâu sau, tài liệu được đưa tới đã chất thành một ngọn núi nhỏ.Nhưng trong đống tài liệu này chỉ có một thứ là hữu dụng với Tả Mạc, hơn nữa phẩm giai còn không cao, nhưng thịt muỗi cũng là thịt.Nó có thể giảm bớt được năm ngày công.Tả Mạc hiểu rõ chuyện đời, các nhà đưa tài liệu đến hắn đều lấy thần trang làm quà đáp lễ.

Đối với hắn việc luyện chế thần trang không mất quá công sức.

Những thần trang này đều vô cùng thích hợp khi sử dụng minh thần lực, phẩm giai cũng không thấp.------------------------------Bất cứ nơi nào cũng không thiếu người thông minh.Cát Bằng theo gót mọi người nhanh chóng đưa một số tài liệu tới.

Ở thành Ngô Ca Cát gia chỉ là một thế lực nhỏ, sản nghiệp không lớn lắm.

Cát Bằng định không đưa quà nhưng nhìn thấy mọi người đều tấp nập đưa quà, nghĩ đi nghĩ lại vẫn đặt mua một số tài liệu đem tới.

Trận chiến kia hắn đã tận mắt nhìn thấy, thực lực của Thanh Hiểu cường đại làm hắn vô cùng chấn động.Vì thế nên Cát Bằng cũng đưa một phần lễ vật tới.

Điều khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là vị tiền bối kia rất khiêm tốn.Cát Bằng không quá coi trọng, bình thường đáp lễ như vậy chỉ thể hiện thiện ý của đối phương, lễ vật mà bản thân đem tới thật không đáng kể.

Cát Bằng như trút được gánh nặng trong lòng, bây giờ đưa lễ vật tới ngày sau ít nhất thành chủ cũng sẽ không tìm bọn họ gây phiền toái.Cho tới khi về nhà, sau khi ăn tối xong, trong lúc nhàn rỗi hắn mới nhớ tới hạ lễ ban ngày thu được.Sau khi mở hộp nhìn lướt qua, cả người hắn lập tức ngây ra.Trong hộp là một bộ thần trang vô cùng hoa lệ.Cát Bằng ngây người cầm bộ thần trang lên.Tay vừa chạm vào thần trang liền cảm thấy lạnh lẽo, Cát Bằng là con buôn nên khả năng nhìn nhận và giám định tương đối tốt.

Lam minh thạch màu băng lam, trên đó là những đường hoa văn tinh mỹ màu lam, lam minh thạch này phải vô cùng hoàn mỹ mới có thể xuất hiện hoa văn lam minh.

Ở chính giữa là nhũ kim nhỏ như sợi tóc, độ khó khi luyện chế nhũ kim ai cũng biết.

Luyện chế nhũ kim nhỏ như này cần phải có trình độ cao như thế nào chứ?Trên thần trang có ba minh hoa văn.Thứ tốt!Trình độ như này đã vượt xa thần trang chủ lưu bây giờ, đây là một kiện tinh phầm hiếm có.Ngay từ cái nhìn đầu tiên Cát Bằng đã đoán ra được, giá trị của thần trang này vượt xa giá trị món quà mà mình mang tới.

Nếu không phải thần trang đang ở trong tay, Cát Bằng còn chẳng dám tin vào mắt mình.Lần làm ăn này không lớn mà lại gặp được tinh phẩm, đúng là rất hiếm có.Bọn họ sao lại dùng thần trang quý giá như vậy để đáp lễ nhỉ?Cát Bằng hoài nghi có phải kẻ dưới đưa nhầm không.Cả đêm hắn trằn trọc suy nghĩ có nên chủ động đem thần trang này trả lại không.

Hắn thức trắng đêm không ngủ, sáng ngày thứ hai mắt đỏ quạch chuẩn bị chạy tới phủ thành chủ.Nhưng trên đường hắn lại nhận được tin tức khiến bản thân vô cùng sửng sốt.

Mỗi người đều được đáp lễ là một bộ thần trang!Sao có thể?

Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Cát Bằng.Phải mất bao nhiêu tiền chứ?

Đây là ý nghĩ thứ hai trong đầu Cát Bằng.Nhưng rất nhanh, Cát Bằng khôn khéo đã có phản ứng, trong đầu hắn bỗng hiện ra một suy đoán vô cùng lớn mật, tiền bối tóc bạc chính là một vị luyện khí sư!Hắn bỗng ý thức được đây chính là cơ hội.Hắn xoay người chạy về nhà, trong lòng vô cùng kích động.

Trong nhà hắn vừa lúc còn có một kiện tài liệu tương tự như minh quỷ âm trầm mộc!Kẻ nhận ra điều này không chỉ có một mình hắn.-------------------------------Biện pháp này của Tả Mạc rất hữu hiệu.Sau khi ném ra ngoài mấy bộ thần trang, số lượng tài liệu đưa tới tăng vọt, hơn nữa phẩm giai rõ ràng cao hơn trước rất nhiều.

Tả Mạc không keo kiệt thần trang, phẩm giai càng cao thì phẩm giai thần trang hắn tặng lại cũng càng cao.Nhưng không phải kiện minh tài nào Tả Mạc cũng cần dùng.

Người khác không biết Tả Mạc cần gì, trong số tài liệu này, thứ tương tự như minh quỷ âm trầm mộc có thể dựng dục ra một tia sinh cơ là vô cùng hiếm.Tả Mạc mất bao công sức mới tìm ra hai kiện có thể dùng được.Hai kiện minh tài này một kiện là xương sọ, kiện còn lại là một khối lạn mộc, bên trong chúng đều ẩn chứa một chút sinh cơ.

Tả Mạc phối hợp chúng với dược trì có thể giảm bớt được mười lăm ngày công.

Hắn ở lại thành Ngô Ca mười ngày, hàng ngày không chút lãng phí đều cố gắng tu luyện, dùng minh tài và dược trì giảm ngắn được mười mấy ngày công.

Nói cách khác trong mười mấy ngày này hắn đã giảm bớt được hai tháng công sức.Muốn khôi phục thân thể hắn cần tới ba năm, chính là ba mươi sáu tháng, hiện tại hắn mới hoàn thành một phần mười tám.

Hắn có thể cảm nhận được rất rõ sự khôi phục của bản thân.Tả Mạc lập tức nhận ra muốn sớm khôi phục thì phải nghĩ cách kiếm được nhiều tài liệu tương tự như minh quỷ âm trầm mộc, đó mới là vương đạo.Những tài liệu còn lại đều được hắn luyện chế thành thần trang.

Giờ đây thủ pháp luyện chế của hắn đã rất cao minh, luyện chế thần trang chẳng tốn mấy công sức, hơn nữa tài liệu tiêu hao vô cùng ít.Nhưng không phải không có vấn đề gì xảy ra, Tả Mạc phát hiện ra độ dày của minh khí ở thành Ngô Ca đã giảm xuống rất nhiều.

Đây đều là do hắn tạo ra, thần trận trên chiến xa cuồn cuộn không ngừng hấp thu minh khí trong không khí, linh lực vân vân, chuyển hóa chúng thành thần lực.Đây còn là thần trận, nếu thân thể Tả Mạc khôi phục hắn thậm chí có thể trong nháy mắt hút sạch toàn bộ linh lực, minh khí và cả sức sống trong vòng trăm dặm.Đây là cường giả thần cấp!Độ dày đặc của các loại lực lượng ở thành Ngô Ca giảm bớt đồng nghĩa với việc khôi phục của Tả Mạc sẽ chậm lại.

Xung quanh thành Ngô Ca không có địa hỏa, nếu không Tả Mạc có thể hấp thu hỏa nguyên chuyển hỏa thành thần lực.Chẳng lẽ phải đổi chỗ sao?Tả Mạc nhíu mày, hắn còn định dùng mỏ quặng hắc minh thiết để đổi lấy một đống tài liệu của m Lăng vệ.Bỗng Ngô lão đầu vội vàng chạy tới, vẻ mặt kích động: “Đại nhân!”

“Có chuyện gì?”

Tả Mạc không ngẩng đầu hỏi.“Sứ giả của Hải Tâm Băng đại nhân cầu kiến!”

Ngô lão đầu vội vàng nói.“Ồ.”

Đúng lúc đó Tả Mạc hoàn thành việc luyện chế thần trang, hắn ngẩng đầu nói: “Vậy kêu họ vào đây.”

Sứ giả của Hải Tâm Băng là một vị nữ tử, tướng mạo của nữ tử này rất bình thường nhưng vóc người thướt tha, khí chất thanh lệ thoát tục.

Nàng dịu dàng thi lễ với Tả Mạc: “Tiểu nữ Lam Băng xin chào đại nhân!”

Gương mặt nàng luôn tươi cười mang theo một sức hấp dẫn khó có thể diễn tả: “Minh chủ nghe nói tệ phủ đã đắc tội với tiền bối về chuyện mỏ quặng hắc minh thiết nên cảm thấy rất áy náy.

Đây là ba gốc minh quỷ âm trầm mộc mà minh chủ cất giữ nhiều năm, nghe nói tiền bối cần gấp nên đặc biệt dặn dò tiểu nữ phải nhanh chóng đem tới đây để biểu lộ chút tâm ý.”

Dứt lời nàng liền mở hộp sắt bên cạnh ra.Ba gốc minh quỷ âm trầm mộc lặng lẽ nằm trong đó.Hai mắt Tả Mạc lập tức sáng rực lên, hắn có thể cảm nhận rõ trong mỗi gốc minh quỷ âm trầm mộc có một tia sinh cơ vô cùng tinh thuần!Mỗi một gốc minh quỷ âm trầm mộc có thể giảm được một tháng công lao!Ba gốc chính là ba tháng!Thứ tốt!Hải Tâm Băng quả nhiên không hổ là minh chủ, vừa ra tay đã xuất ra hàng xịn.

Người khác muốn tìm một gốc minh quỷ âm trầm mộc còn khó, nàng tùy tiện ném ra đã tận ba gốc!

Nên biết rằng, không phải gốc minh quỷ âm trầm mộc nào cũng có thể dựng dục ra sinh cơ, phải vô cùng gian nan mới có được nó.Ba gốc minh quỷ âm trầm mộc này đều dựng dục ra sinh cơ nên có tác dụng rất quan trọng với Tả Mạc.Lam Băng để ý thấy biến hóa của Tả Mạc, trên mặt khẽ mỉm cười.Quả nhiên là thế…Tả Mạc gật đầu: “Xin hãy gửi lời đa tạ của ta tới Hải Tâm Băng minh chủ.”

Dứt lời liền vung tay một cái, ba gốc minh quỷ âm trầm mộc liền bay về phía hắn.“Nếu minh chủ biết rõ tiền bối thích vật này nhất định sẽ vô cùng mừng rỡ.”

Lam Băng mỉm cười, tiếp tục chuyển chủ đề: “Nghe nói tiền bối am hiểu luyện chế thần trang, không biết có thể khiến vãn bối được đại khai nhãn giới không?”

Tả Mạc biết đến giờ diễn rồi.Chương 860 : Giao dịch .Dịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000"Không tệ.

"Tả Mạc thản nhiên bảo.Ba khúc Minh Quỷ m Trầm Mộc của Bắc Nguyên băng phủ khiến Tả Mạc rất thèm muốn, thậm chí hắn cũng đã cân nhắc xem, nếu đối phương không đồng ý giao dịch liệu có nên đến Bắc Nguyên băng phủ để cướp bóc một phen không.Thế nhưng, nếu chỉ là luyện chế hay tinh chỉnh thần trang gì đó thì đơn giản rồi.

Tuy hiện tại thần lực của hắn gần như đã cạn kiệt, nhưng cảnh giới thì vẫn cứ là Thần cấp, vì thế hắn vẫn có được khả năng khống hỏa xuất thần nhập hóa.

Thái Dương Thần Hỏa của hắn, Phượng Hoàng viêm của Chim Ngốc và Hư Thiên Ly Hỏa của Tiểu Hỏa, ba loại thần hóa tùy ý hắn lựa chọn, một đội hình xa hoa nhiều chủng loại thần hỏa như vậy, nếu như nói ra thì đảm bảo đủ để dọa chết người ta.Vì thế Tả Mạc vẫn tương đối bình tĩnh, với tình huống hiện tại của cơ thể hắn, thì việc ăn trộm chưa chắc đã thành công, nhưng nếu là luyện khí thì không ai có thể vượt qua được hắn."

Không biết tiền bối có thể luyện chế thần binh hay không?"

Ánh mắt Lam Băng sáng rực lên.Quả nhiên là thế, Tả Mạc đã sớm ngờ được chuyện này, quả nhiên Bắc Nguyên băng phủ đưa ra ba khúc Minh Quỷ m Trầm Mộc, tám chín phần là vì Thần Binh."

Phải xem tài liệu của các ngươi như thế nào đã!"

Tả Mạc nhàn nhạt đáp, thậm chí ngay cả tư thế ngồi cũng chẳng di động lấy một chút, hắn liếc nhìn Lam Băng: "Không có tài liệu tốt thì không thể luyện chế ra thần binh"Lam Băng nhẹ cười, đáp :"Tiền bối không cần phải lo lắng về vấn đề tài liệu, tuy Bắc Nguyên băng phủ không phải là giầu có hạng nhất Minh Cảnh, nhưng vẫn đủ tài liệu để luyện chế một kiện thần binh ""Nha.

" Tả Mạc bỗng nhiên nghĩ ra: "Nếu như ta nhớ không lầm, thì Minh Cảnh không có một kiện thần binh nào""Quả nhiên tiền bối không phải người của Minh Cảnh" Lam Băng cố tình bảo.Tả Mạc không hề né tránh ánh mắt của Lam Băng, mà chỉ nhàn nhạt nói:"Ta đúng là không phải, nhưng điều đó quan trọng lắm sao?"

Lam Băng biết được mình đã quá thất lễ, liền vội vàng hành lễ tạ lỗi :"Tiểu nữ thất lễ!"

Đối phương nói không sai chút nào, nếu như đối phương có thể luyện chế thần binh, thì việc hắn có phải là người của Minh Cảnh hay không cũng không quan trọng, bởi chẳng ai lại dùng điểm này để làm khó hắn.

Mà cho dù hắn không luyện được thần binh mà chỉ luyện được thần trang đi chăng nữa, thì cũng chẳng ai nhắc đến chuyện đó làm gì.Minh Cảnh ở nơi xa xôi, bình thường số lượng giao dịch với Bách Man Cảnh cực nhỏ, giao dịch với Yêu giới và Tu Chân giới lại còn nhỏ hơn nữa.

Mặt khác Ma tộc vốn không am hiểu luyện chế vì thế Minh Cảnh cũng vậy.Thần trang của Tu Chân giới có thể giúp lực chiến đấu tăng mạnh.

Sau khi không ngừng có thần trang tuồn vào địa phận Yêu Ma giới, lập tức hai tộc nhanh chóng nhận ra, thần trang cũng có tác dụng với bọn họ như vậy.Vì thế Yêu ma hai tộc bắt đầu học tập học vấn về luyện khí của tu giả.

Nhưng luyện khí chi học tích lũy mấy ngàn năm của Tu chân giới, sao có thể dễ dàng học tập như vậy?Vì thế Yêu ma hai tộc đã tìm rất nhiều Luyện Khí Sư có trình độ luyện khí cao để học tập, nhưng dù vậy số lượng cũng như chất lượng thần trang luyện chế ra vẫn còn thua sút Tu Chân giới rất nhiều.Tả Mạc cũng không có nhiều suy nghĩ khi luyện chế mấy kiện thần trang kia, thực chất hắn chỉ làm việc theo thói quen mà luyện chế ra thôi.Nhưng dù vậy, những thần trang này vẫn hơn đám thần trang trên thị trường Minh Cảnh cả một khoảng lớn.Tả Mạc không hề biết, giá trị những thần trang mà hắn đưa ra để hồi lễ kia tăng lên từng ngày.Bắc Nguyên băng phủ là người nhanh tay nhất!Tả Mạc khoát khoát tay, lơ đễnh nói: "Không có chuyện gì.

Cứ trông vào ba khúc Minh Quỷ m Trầm Mộc này, nếu các ngươi muốn thần trang thì ta có thể đưa các ngươi vài món, thậm chí mười món cũng không sao.

Nhưng nếu các ngươi muốn luyện chế thần binh, thì cần phải chuẩn bị đủ tài liệu, đồng thời phải trả trước một chút thù lao"Lam Băng cũng rất thích phong cách thẳng thắn này, liền lập tức hỏi lại:"Không biết tiền bối muốn thù lao như nào?"

"Năm mươi khúc giống nhánh Minh Quỷ m Trầm Mộc này!"

Tả Mạc dùng cái vẻ mặt trung thực và chất phác trả lờiCon số này nằm ngoài dự đoán của Lam Băng, lúc trước nàng nghe thấy tiền bối tóc trắng đang tìm kiếm Minh Quỷ m Trầm Mộc nên chọn ra ba khúc có phẩm chất không tệ mang tới, nhưng không ngờ Tả Mạc lại cần nhiều tới vậy.Minh Quỷ m Trầm Mộc cực kì hiếm có, ngay cả Bắc Nguyên băng phủ cũng không kiếm nổi năm mươi khúc chứ đừng nói gì đến chuyện đạt được đến phẩm giai như vậyNhưng nói gì thì nói, dùng cái giá năm mươi khúc Minh Quỷ m Trầm Mộc để đổi lấy một kiện thần binh cũng không hề đắt đỏ, chẳng qua là hơi phiền hà thôi."

Không biết có thể dùng tài liệu khác thay thế không?"

Lam Băng cẩn thận hỏi.Tả Mạc nghe thấy vậy, trong lòng thầm mừng rỡ, nhưng ngoài mặt vẫn lãnh đạm nói:"Phần Quỷ Cốt Tinh, Hủ Sinh Mộc, Hoàng Tuyền Liên cũng được, nhưng đương nhiên phẩm giai phải cao hơn"Trong lòng Lam Băng thầm tính toán, nếu là ba loại tài liệu kia thì dễ tìm kiếm hơn nhiều"Được!

Những tài liệu này muốn gom đủ phải có thời gian, mong tiền bối chờ đợi "Lam Băng lập tức trả lời không chút do dự.Tả Mạc cũng biết muốn thu thập đủ đám tài liệu này cũng không đơn giản.

Thế nhưng dù sao Tiểu Mạc Ca cũng là loại người khôn khéo, liền lập tức nói:"Không có chuyện gì, có bao nhiêu thì lấy trước bấy nhiêu.

Dù sao luyện chế Thần binh cũng không đơn giản, cũng mất khá nhiều thời gian"Lam Băng không chút nghi ngờ mấy lời đó, dù sao nàng cũng chưa bao giờ thấy qua ai luyện chế thần binh nên không biết rõ thực hư như nào.

Nhưng dù sao nó cũng là thần binh, vì thế chắc chắn không phải chỉ vài ngày là xong.Dựa vào ý nghĩ này, Lam Băng liền gật đầu nói :"Không vấn đề gì"Trong lòng Tả Mạc thầm mừng rỡ, nếu như có được đám tài liệu này thì việc chữa trị thân thể của hắn đã nằm trong tầm tay.Bỗng Lam Băng nói:"Nói ra thì thật là hổ thẹn, tuy tệ phủ cũng có luyện khí phủ, đồng thời số lượng Luyện Khí Sư cũng có hơn ba vạn người, nhưng trình độ lại không đồng đều, việc này do thiếu danh sư tọa trấn chỉ điểm mà ra.

Nếu tiền bối nguyện ý làm Phủ chủ của luyện khí phủ, thì thù lao cũng không tệ chút nào"Lam Băng làm ra cái bộ dáng can tâm tình nguyện bị làm thịt.Tả Mạc cũng có chút bất ngờ, ba vạn Luyện Khí Sư, con số này không ít chút nào.

Mười năm trước, Luyện Khí Sư của Mạc Vân Hải cũng không nhiều hơn con số này bao nhiêuTả Mạc biết rõ, muốn đào tạo một gã Luyện Khí Sư phải tốn công sức cao đến đâu.

Ngay cả Mạc Vân Hải, nếu không phải năm xưa có được cơ hội tốt, Mạc Vân thần trang không thiếu người mua, thì việc đào tạo số lượng Luyện Khí Sư lớn như vậy không phải là việc đơn giản.Để bồi dưỡng Luyện Khí Sư, không ngờ Bắc Nguyên băng phủ còn đặc biệt thiết lập hẳn một luyện khí phủ chuyên môn luyện chế, từ đó có thể thấy Hải Tâm Băng nhìn xa trông rộng cỡ nào.Bỗng Tả Mạc ý thức được, có lẽ trong tương lai Bắc Nguyên băng phủ sẽ trở thành địch nhân của Mạc Vân Hải.Trong lòng hắn khẽ động, trên mặt hiển lên vẻ hứng thú :"Ah, còn có cả luyện khí phủ cơ à, phải đi xem mới được!"

Thấy Tả Mạc có chút động tâm, Lam Băng cảm thấy cao hứng hẳn, luyện chế Thần Binh sao bằng lôi kéo Luyện Khí Tông sư đây.Lam Băng thầm quyết định, bất kể bằng giá nào cũng phải lôi kéo vị Luyện Khí Tông sư này ở lại Bắc Nguyên băng phủ."

Thật tốt quá!

Nếu Phủ chủ biết tiền bối quang lâm tệ phủ, thì chắc chắn ngài sẽ vô cùng vui mừng.

" Lam Băng hưng phấn nói.Tả Mạc liếc qua Ngô lão đầu ở bên cạnh, rồi đột nhiên hỏi: "Lão Ngô, Ngô tộc có bao nhiêu người?"

"Bẩm đại nhân, có hai trăm bẩy mươi người"Ngô lão đầu vội vàng đáp."

Vậy người bảo bọn họ thu xếp hành lí, rồi chuẩn bị lên đường"Tả Mạc nói."

Vâng!"

Tinh thần Ngô lão đầu chấn động, vốn lão đang lo lắng cho tộc nhân, nếu còn ở lại đây thì sau này khó có thể tránh khỏi việc m Lăng Vệ trả thù.Tả Mạc lập tức nói với Lam Băng : "Còn về việc khoáng mạch hắc minh, ta cũng không dài dòng, ý ta là muốn bán nó cho Bắc Nguyên băng phủ.

""Không vấn đề gì.

"Lam Băng lập tức đáp ứng không chút do dự:"Chúng ta nguyện ý dùng giá cả cao hơn thị trường ba thành để mua lại, tiền bối, người xem có được không?"

"Được.

" Tả Mạc gật đầu."

Tiền bối cần Minh tiền hay là tài liệu?"

Lam Băng lập tức hỏi."

Tài liệu.

" Tả Mạc nói.Đáp án này không nằm ngoài dự đoán của Lam Băng, bởi ham muốn tài liệu của Luyện Khí Sư, người ngoài không thể hiểu được."

Đại nhân, còn đám người Thác Bạt Vũ thì phải sử lí như thế nào?"

Ngô lão đầu cung kính hỏi.Tả Mạc trầm ngâm, đám người này đúng là một phiền toái a.Lam Băng thấy vậy, liền nói:"Nếu tiền bối cảm thấy khó xử, thì không bằng để tệ phủ xử lý.

"Tả Mạc cảm thấy đề nghị này cũng không tệ, liền đồng ý với nàng.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Khi biết Tả Mạc nguyện ý tiến vào Bắc Nguyên băng phủ, lập tức Bắc Nguyên băng phủ phái cao thủ nhanh chóng chạy tới Ngô Ca thành để bảo hộ hắn lên đường.

Số lượng hộ vệ tăng vọt, lại thêm đám người Ngô tộc và đám tù binh m Lăng Vệ, khiến đội ngũ trở lên vô cùng lớn.Vì Ngô tộc còn có những người già yếu nên tốc độ của đội ngũ cũng không nhanh cho lắm.

Nhưng Tả Mạc không hề nóng vội, hàng ngày hắn vẫn ở yên trên chiến xa, không ngừng hấp thu các loại lực lượng trên đường đi để tẩm bổ cơ thể mình.Tất cả minh khí và linh khí ở phụ cận Ngô Ca thành gần như đã bị Tả Mạc hút sạch, nếu như hắn cứ tiếp tục hấp tu thì thần trận sẽ hút lấy sinh cơ của Ngô Ca thành, tới lúc đó Ngô Ca thành sẽ bị biến thành một tòa thành khô kiệt hoang tàn.Không ngừng hấp thu lực lượng trên đường đi, cộng thêm ba khúc Minh Quỷ m Trầm Mộc, giúp thân thể Tả Mạc khôi phục rất nhiều.Trong ba khúc Minh Quỷ m Trầm Mộc, hắn đã hấp thu được hai khúc, cũng tương đương với tu luyện trong hai tháng.Ba mươi sáu tháng, giống như ba mươi sáu tầng.Hiện tại Tả Mạc đã chữa trị xong tầng bốn, trong khi hắn vẫn còn một khúc Minh Quỷ m Trầm Mộc, cộng thêm lực lượng hấp thu ven đường, thì có lẽ đến lúc đến được Bắc Nguyên băng phủ, thì ắt hẳn hắn cũng chữa trị xong tầng sáu.Tiến độ như vậy khiến Tả Mạc cảm thấy rất thỏa mãn.Trong những lúc rỗi rãi trên đường đi, hắn thường hướng dẫn đám đệ tử Ngô tộc tu luyện và chiến trận.

Bởi hiện tại Ngô tộc không có cao thủ nào, muốn bảo vệ mình chỉ có thể dựa vào chiến trận mà thôi.Thế nhưng chiến trận mà Tả Mạc truyền thụ không phải là loại dành cho Chiến bộ, mà là những chiến trận mà những hộ vệ thường xuyên sử dụng.Ngoại trừ việc đó ra, hắn còn luyện chế thần trang để trả nợ, đồng thời trang bị cho đám thiếu niên Ngô tộc một ít thần trang, khiến đám cao thủ Bắc Nguyên băng phủ đi theo thèm thuồng vô cùng."

Ngươi nhìn xem.

" Lam Băng thấp giọng hỏi vị nữ tử võ trang đầy đủ bên cạnh, rồi tiện tay đưa kiện thần trang trên tay cho nàng.Vị nữ tử này mặc một bộ thần trang mầu xanh da trời, khuôn mặt xinh đẹp nhưng sắc mặt lại lạnh như băng khiến người ta cảm thấy khó có thể tiếp cận được nàng.

Nàng đang ngồi ngay ngắn trên con Bắc Địa Tuyết trắng như tuyết, nàng ngồi thẳng lưng trên tọa kị, trên tay cầm một thanh đại đao cao cỡ hai người, thân đao có hình bán nguyệt, cán đao che kín những đường vân mầu xanh da trời.Nàng chính là Chúc Nam Nguyệt, một trong lục tướng của Bắc Nguyên băng phủ.Nàng vừa mới trở về từ tiền tuyến, đã bị Hải Tâm Băng phái tới hộ vệ hành trình của Tả Mạc.

Những hộ vệ bên cạnh nàng cũng đều là nữ tử, khuôn mặt ai cũng lạnh lùng nghiêm túc, cả cuộc hành trình không hề phát ra tiếng động nào.Chúc Nam Nguyệt và Lam Băng có quan hệ rất tốt, nàng cẩn thận quan sát kiện thần trang trên tay, trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.

Nàng cẩn thận lật qua lật lại, nhìn một lúc lâu rồi ngẩng đầu lên."

Thế nào?"

Lam Băng vội vàng hỏi."

Nếu mặc kiện thần trang này lên thì chiến lực sẽ tăng thêm hai thành"Chúc Nam Nguyệt nói, trong giọng nói mang đầy vẻ chắc chắn.Lam Băng biết rõ, xưa nay Chúc Nam Nguyệt luôn ổn trọng, không bao giờ nói lung tung, nếu như nàng đã nói tăng thêm hai thành thì chắc chắn không ít hơn hai thành."

Vậy ngươi nhìn cái này xem sao?"

Lam Băng đưa một kiện thần trang khác, đó chính là thần trang của đám đệ tử Ngô tộc.Kiện thần trang này là thứ nàng phải bỏ rất nhiều công sức mới lấy được đấy.Chương 861 : m Lăng Quỷ Chủ .Dịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Bộ thần trang này có mầu xám nhạt, thoạt nhìn cũng không bắt mắt cho lắm.

Nhưng khi nó được đặt lên tay lại khiến Chúc Nam Nguyệt không thể bình tĩnh được nữa, đôi mắt phượng của nàng trợn trùng, giọng nói mang vẻ không thể tin nổi :"Bộ thần trang này, không ngờ lại là một hệ thống khác"Hai bộ thần trang mang hai phong cách hoàn toàn khác nhau, mỗi cái có một hệ thống riêng biệt.Với bất kì một luyện khí sư, nếu có thể luyện chế hai loại thần trang có phong cách hoàn toàn khác nhau, vậy có nghĩa là hắn có tạo nghệ luyện chế thần trang cực sâu."

Không chỉ có như vậy.

Ta cũng đã xem qua đám đệ tử Ngô tộc kia tu luyện như thế nào, có thể nói bộ thần trang này được luyện chế dành cho riêng bọn họ"Sắc mặt Lam Băng trở lên hưng phấn :"Nếu vị luyện khí sư như vậy mà nguyện ý dốc sức vì Bắc Nguyên băng phủ, thì ai có thể cản được bước chân của chúng ta đây?"

Đôi mắt đẹp của Chúc Nam Nguyệt sáng ngời, như một ngọn băng diễm đang bập bùng cháy.

Lời nói của Lam Băng đã đánh đúng nội tâm của nàng rồi, thực lực của bốn vị minh chủ đều sàn sàn như nhau, nếu như phe nàng có thêm một vị luyện khí tông sư thì lập tức thực lực của Bắc Nguyên băng phủ sẽ vượt lên ba phủ còn lại.Bỗng nhiên, trên bầu trời mơ hồ vọng tới những thanh âm ầm ầm giống như tiếng sấm trong tầng mây dầy đặc."

Đại nhân!Chiến xa của tiền bối đã bay lên tầng mây rồi!"

Thủ hạ gấp gáp báo cáo.Hai người sửng sốt, không nhịn được liền ngẩng đầu lên nhìn tầng mây dầy đặc trên đầu."

Không tốt!"

Sắc mặt Chúc Nam Nguyệt khẽ biến, bởi tầng mây dầy đặc chính là nơi thích hợp để phục kích.

Sở dĩ Hải Tâm Băngphái nàng tới đây chính là để phòng ngừa m Lăng vệ trả thù.Nhưng đúng lúc này, bỗng tiếng sấm trở lên vang dội, rõ ràng hơn.Còn đám người Chúc Nam Nguyệt và Lam Băng lại nhìn thấy một màn cực kì chấn động lòng người.Chỉ thấy tầng mây dầy đặc mênh mông nhìn không thấy cuối, bỗng như sôi trào, vô số điện mang ngân sắc to nhỏ khác nhau, đan xen dầy đặc đang không ngừng di chuyển trong tầng mây.

Vô số đạo điện mang nhỏ bé tụ lại với nhau tạo thanh những tia sét thô to và tráng kiện, sau đó những tia sét thô to này lại hợp lại với nhau tạo thành những tia sét sáng chói mắt.Những tia sét ấy mang theo khí tức cuồng bạo, khiến ngay cả đám người trên mặt đất cũng cảm giác thấy rõ ràng.Đó chính là lực lượng hủy diệt có thể tàn phá tất cả.Bỗng, vô số tia sét trên tầng mây co về phía trung tâm mà không chút dấu hiệu nào báo trước, cứ như ở trong tầng mây trung tâm ấy có một vật gì đó đang hấp dẫn bọn chúng vậy.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Thực ra, khi Tả Mạc nhìn thấy tầng mây dầy đặc như vậy, thì trong lòng đã khó có thể kiềm chế được rồi.

Tầng mây càng dầy thì có nghĩa là lôi nguyên càng nồng đậm.Ngay cả Tả Mạc cũng hiếm khi thấy được một tầng mây dầy đặc đến mức độ này.

Cơ hội tốt để bổ xung thần lực như thế này thì đương nhiên Tả Mạc không bỏ qua rồi, vì thế hắn lập tức điều khiển Thái dương chiến xa xông vào trong tầng mây.Chỉ thấy thần trận trên chiến xa bỗng sáng lên.Lúc này Tả Mạc như ném một ngọn đuốc vào đống củi khô, lập tức lôi nguyên dư thừa trong tầng mây bị kích phát.Những tia sét lên đến số lượng kinh người bên trong tầng mây đã bị kích hoạt rồi.Rầm ầm âẦm!Tiếng sấm vang vọng khắp cả biển mây, liên miên không dứt.Tả Mạc chỉ nhìn thấy vô số ngân xà từ bốn phương tám hướng đánh lên thân chiến xa, lôi nguyên dư thừa nhanh chóng bị thần trận chuyển hóa thành thần lực, sau đó thần lực đó lại cuồn cuộn tiến vào thân thể hắn và năm cái quan tài.Tả Mạc khoanh chân ngồi xuống, rồi tập trung vào việc điều khiển thần lực lưu chuyển trong cơ thể mình.

Thần lực vừa tiến vào cơ thể hắn, đã như giọt nước tiến vào xa mạc, lập tức rót vào huyết nhục đang khô cạn của hắn.Khi Tả Mạc bắt đầu hấp thu, lập tức thần lực gần như đầy tràn trong thần trận bị rút sạch khiến hấp lực của thần trận tăng mạnh làm những tia sét ở phía xa xa cũng bị hấp dẫn đến gần.Vô số tia sét to lớn giống như những thanh kiếm ngân sắc bén nhọn sáng chói mắt, đánh mạnh lên thân chiến xa.Còn chiến xa bị vô số tia sét bao vây lại, thoạt nhìn giống như con nhím ngân sắc vậy.Lấy chiến xa làm trung tâm, toàn bộ tầng mây bị tan đi nhanh chóng.Lạch cạch lạch cạch!Từ trên bầu trời bắt đầu rơi xuống những hạt mưa to như hạt đậu, hơi nước tràn ngập che phủ khắp nơi khiến không gian xung quanh biến thành một mảng mờ mịt, hai người Chúc Nam Nguyệt và Lam Băng trợn mắt há mồm nhìn những đám mây trên bầu trời dần biến mất như tuyết tan.Còn có cả chiếc chiến xa bị những tia sét bao phủ nhìn như con nhím kia nữa.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Tả Mạc không ngờ được, thanh thế của lần này lại lớn đến như vậy.

Thần lực truyền tới từ thần trận nhiều hơn ngày thường rất nhiều.

Những đám mây nhanh chóng bị hóa thành những giọt mưa, sau khi tia lôi nguyên cuối cùng bị chiến xa hấp thu, thì bầu trời đã trở lên quang đãng, ánh nắng chiếu xuống rực rỡ và tươi sáng vô cùng.Bỗng trong lòng Tả Mạc khẽ động, sau đó hắn quay đầu sang một bên rồi nhìn về phía xa xa, ở pháía đó có người đang len lút rình mò!Tuy người này ở cách chỗ Tả Mạc rất xa, xa đến mức Tả Mạc không thể nhìn thấy thân hình của hắn, nhưng Tả Mạc vẫn cảm ứng thấy sự tồn tại của đối phương.Tả Mạc liền thu hồi lại ánh mắt, rồi điều khiển chiến xa bay xuống phía dưới.Những tia điện mang bao phủ quanh chiến xa đều biến mất khi chiến xa chạm đất, để lộ ra hình dáng nguyên bản của chiến xa.Tê!Những thanh âm như tiếng hít vào một tia lãnh khí thỉnh thoảng lại vang lên.Lam Băng trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc chiến xa hoa lệ, tuy nàng là phụ tá đắc lực của Hải Tâm Băng, từ nhỏ tới lớn đều được sống trong một môi trường xa hoa, nhưng dù vậy nàng cũng chưa bao giờ đươc thấy một chiếc chiến xa hoa lệ đến như vậy.Úc, từ 'hoa lệ' vẫn không đủ để miêu tả chiếc chiến xa này.

Những hoa văn tầng tầng lớp lớp, trông giống như phù văn, lại giống như ma văn này nàng không nhận ra được bất cứ cái nào, nhưng điều đó không quan trong.

Những hoa văn cực kì tinh xảo và phức tạp này liên kết với nhau tạo lên vẻ mỹ cảm tuyệt vời, toàn thân chiến xa không biết được luyện chế từ thứ gì, chỉ thấy toàn thân chiến xa không có một vết đục đẽo, hỏa diễm kim sắc mang theo khí tức chí dương chí cương bay lượn vòng quanh bánh xe.Tuy Lam Băng không biết phù trận trên chiến xa là gì, cũng không biết thủ pháp luyện chế ra chiến xa ra sao, nhưng nàng lại nhận ra những viên bảo thạch đính trên chiến xa.Cả thân chiến xa được khảm đầy bảo thạch, những khỏa bảo thạch nhãn nhụi không chút tì vết ấy tỏa ra những dao động mê người.

Nếu như tháo những viên bảo thạch này xuống, thì giá trị của nó đủ để mua một giới hoàn chỉnh đấy.Chúc Nam Nguyệt cũng vô cùng chấn động, thế nhưng điều làm nàng chấn động không phải là sự hoa lệ, mà chính là dao động mạnh mẽ mà chiến xa tỏa ra.

Lôi điện ngập trời lúc nãy khiến ngụy trang của Tả Mạc bị đánh tan, lộ ra nguyên hình của chiến xa.Khí tức bá đạo hừng hực như một ngọn lửa bùng cháy khiến người ta không thể nhìn thẳng vào.Lam Băng và Chúc Nam Nguyệt đều lâm vào trầm mặc.Lam Băng bỗng phát hiện ra, mọi việc không hề đơn giản như trong tưởng tượng của nàng.

Lúc trước, thái độ của Tả Mạc khi giao dịch với nàng, khiến nàng có ảo giác là Tả Mạc rất nghèo, vì thế chỉ cần dùng giá cao là có thể nắm được tâm của hắn.

Nhưng khi chiếc chiến xa này lộ ra nguyên hình, nàng mới biết là mình đã sai rồi, hơn nữa còn là quá sai lầm là khác.Đối phương không những không nghèo, mà hoàn toàn ngược lại, hắn giầu đến mức chảy mỡ a.Chỉ tính riêng chiếc chiến xa này, cũng có giá trị khó có thể đo lường rồi.Bỗng lòng tin có thể mượn hơi vị tiền bối tóc bạc này của nàng đã biến mất không còn chút gì.Sắc mặt Chúc Nam Nguyệt cũng có chút khó coi, nàng hạ giọng nói:"Lần này chúng ta điều tới đây ít người quá""A!"

Lam Băng ngẩn ra, nhưng nàng lập tức hiểu ra ý tứ trong câu nói của Chúc Nam Nguyệt, nhưng vì thế mới khiến sắc mặt nàng đại biến :"Ý của ngươi là. . .

""Hắn có thể luyện chế thần binh!"

Chúc Nam Nguyệt khẳng định.Sắc mặt Lam Băng trở lên tái nhợt.

Thực ra lúc trước nàng cũng chỉ bán tín bán nghi với việc vị tiền bối tóc trắng có thể luyện chế thần binh, vì thế nàng đưa ra đội hình này cũng đã thể hiện mức độ coi trọng của các nàng.

Nhưng lúc này, khi phát hiện ra vị tiền bối tóc bạc có đủ khả năng luyện chế thần binh, thì lực lượng hiện tại của nàng quả thực quá ít rồi."

Vậy phải làm sao bây giờ?"

Lam Băng vội vàng hỏi."

Cầu viện!"

Chúc Nam Nguyệt phun ra hai chữ.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※Ở cách nhóm Tả Mạc khá xa, có mấy bóng người đang hiện lên, người cầm đầu nhóm người này mặc một bộ hắc y, khuôn mặt của chúng cứng đờ như cương thi, lúc nào cũng ngây ra không chút cảm xúc."

Tìm được rồi, không uổng công chúng ta phát động nhân thủ.

" Một tên gia hỏa toàn thân chìm trong âm khí mở miệng nói, ngay cả thanh âm của nó cũng âm u, khiến người ta nghe thấy mà lạnh cả sống lưng."

Tên gia hỏa này, có thể luyện chế ra thần binh"Một người được bao phủ bởi một bộ xương trắng như tuyết bỗng mở miệng nói, trong hai hốc mắt của nó có hai ngọn lửa ma trơi đang lập lòe lóe sáng.Cương thi mặc hắc bào ngây ra nói: "Đi!"

Sáu thân hình tan biến giữa không trung như sương tan vậy.※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※"n.

"Tả Mạc đang ở trong chiến xa bỗng cảm ứng được, liền ngẩng đầu lên.Gần như cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng quát chói tai của Chúc Nam Nguyệt: "Địch tập!

Kết trận!"

Đến thật nhanh a!Trong lòng Tả Mạc thầm kinh ngạc(thất kinh thì điêu quá, cao thủ thần cấp mà thế thì. . . ), vừa nãy hắn cũng cảm ứng thấy có người lén lút rình mò, nhưng không ngờ đối phương lại tới nhanh như vậy, hơn nữa còn xuất hiện chính diện, chứng tỏ người vừa tới rất tự tin vào thực lực của mình.Khi Tả mạc vừa đi từ trên chiến xa xuống, vừa kịp nhìn thấy sáu đạo thân ảnh mờ ảo như sương đang dần dần hiện ra giữa không trungThanh Hiểu cẩn thận thủ hộ bên cạnh Tả Mạc, trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng, bởi y cảm giác được thực lực của mấy gã kia rất phi phàm, hơn xa loại người như Thác Bạt Vũ.Khi Chúc Nam Nguyệt nhìn thấy hình dáng của sáu thân ảnh kia, bỗng con người trong mắt nàng co lại:"m Lăng quỷ chủ!"

Bốn chữ này khiến sắc mặt Lam Băng trắng bệch, ngay cả đám hộ vệ đang kết trận cũng bị rối loạn."

Tiểu oa nhi có nhãn lực tốt đấy.

" Cương thi mặc hắc bào chậm rãi mở miệng, thanh âm của nó khô khốc khó nghe giống như hai tấm gỗ cọ sát vào nhau vậy.Ánh mắt Chúc Nam Nguyệt khẽ lướt qua sáu người, nội tâm không ngừng trầm xuống.Người được che phủ bởi bộ xương trắng như tuyết chính là Cổ Vô Song, một trong những cao thủ nổi danh của m Lăng Vệ.

Còn người được bao phủ bởi lớp khói đen, chính là Hắc Ngô, cũng là kẻ có thực thâm sâu khó đoán.

Còn tên gia hỏa toàn thân quấn thi bố (vải quấn xác chết) bốc lên tử khí nồng nặc khiến Chúc Nam Nguyệt buồn nôn kia hẳn là Bố Như Miên rồi.Cái tên toàn thân mầu xanh đậm là Tư Độc.

Còn nữ tử mặc hồng y phất phới, trên mặt được che đi bởi một tấm sa phủ xuống từ chiếc nón là Mặc Như.Không ngờ m Lăng ngũ quỷ lại có mặt đông đủ!m Lăng ngũ quỷ là năm cường giả đứng đầu m Lăng Vệ, mỗi một người trong bọn họ đều có thực lực không kém Chúc Nam Nguyệt chút nào.

Trước đây Bắc Nguyên băng phủ cũng phát sinh xung đột với m Lăng vệ rất nhiều lần, nhưng dù vậy, cấp bậc chiến đấu cao như này thì chưa từng xảy ra.Trong lòng Tả Mạc cũng thầm kinh ngạc, thực lực của m Lăng vệ mạnh hơn dự đoán của hắn rất nhiều.

Có thể nói thực lực của sáu tên này còn mạnh hơn thực lực của bọn hắn năm xưa.Thực lực của từng tên trong sáu tên này đều không hề yếu hơn Thanh Hiểu.

Thậm chí Tả Mạc còn cảm thấy, thực lực của tên cương thi mặc hắc bào kia chỉ còn cách Thần cấp một khoảng không xa.Tả Mạc không hề lo lắng cho an toàn của mình, mà chỉ lo lắng ảnh hưởng đến năm cỗ quan tài.Tuy trong lòng Chúc Nam Nguyệt kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn trấn tĩnh, trầm giọng nói:"Quỷ chủ đại nhân, sao lại chắn lối chúng ta đi?Tại hạ thừa lệnh của phủ chủ đại nhân, hộ tống khách quý đến Bắc Nguyên băng phủ. . .

"Cương thi mặc hắc bào không hề để ý tới lời nói của nàng, mà chỉ nhìn lướt qua mọi người, khi ánh mắt của nó dừng lại trên người Tả Mạc, bỗng nó hơi khom người nói:"Về sự cố va chạm của đám người Thác Bạt Vũ, ta thay mặt bọn họ tạ lỗi với đại sư"Tả Mạc lườm đối phương một cái rồi nói:"Chuyện nhỏ thôi, khách khí rồi!"

"Nghe nói các hạ đang tìm kiếm Minh quỷ âm trầm mộc.

" Thanh âm của cương thi mặc hắc bào vãn khó nghe đến cực điểm:"Năm căn Minh quỷ âm trầm mộc này là lời xin lỗi của chúng ta.

Mặt khác, ta cũng thỉnh đại sư thay bọn ta luyện chế thần binh, chắc chắn điều kiện không hề thấp hơn Bắc Nguyên băng phủ "Sắc mặt Chúc Nam Nguyệt và Lam Băng tái nhợt không một tia sinh khí."

Nghe nói đại sư cũng rất hứng thú với việc luyện thi, tử khí trì của m Lăng vệ chúng ta chính là đồ tốt nhất.

" Hắc Ngô vừa hé miệng nói, lập tức nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, ngay cả nồng độ âm khí cũng tăng lên nhanh chóng."

Tử khí trì!"

Trong lòng Tả Mạc khẽ động.Chương 862 : Bổn nguyên Thần lựcDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000"Nếu như chỉ xét về gia sản, thì m Lăng vệ chúng ta đúng là không phải giàu có nhất.

Nhưng nếu chỉ xét về phương diện tài nguyên tử khí, thì có mấy người có thể mạnh như m Lăng vệ chúng ta đây.

"Thanh âm âm trầm của Hắc Ngô mang đầy vẻ mê hoặc."

Tiền bối...

" Lam Băng không nhịn được thấp giọng nói, nhưng đúng lúc nàng vừa mở miệng thì đột nhiên có một cỗ khí tức cực kì âm lãnh bao phủ toàn thân nàng, sau đó nàng cảm thấy vô cùng hoảng hốt khi bản thân không thể mở miệng nói tiếp được.Tả Mạc không để ý đến Lam Băng, bởi hắn không quan tâm đến ai là đối tượng giao dịch của hắn.

Điều hắn cần quan tâm chính là làm cách nào để chữa trị khỏi thân thể của mình và làm mọi người tỉnh lại.Vì thế Tử Khí Trì có lực hấp dẫn rất lớn với Tả Mạc."

Năm mươi cái Minh Quỷ m Trầm Mộc phẩm chất thượng giai " Tả Mạc không hề do dự, trực tiếp nói luôn: “Phần quỷ cốt tinh, Hủ sinh mộc, Hoàng Tuyền liên cũng được, nhưng đương nhiên phẩm giai cũng phải cao”.Cương thi hắc bào nói: “Được!”

Trên mặt Lam Băng hiện lên vẻ phẫn nộ, nàng trừng lớn con mắt nhìn Tả Mạc chằm chằm, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, nhưng không phát ra thanh âm gì.Tả Mạc chẳng thèm để ý tới hai người, hắn và Bắc Nguyên Băng Phủ không thân mà cũng chẳng quen, hai bên chẳng qua chỉ giao dịch sinh ý một lần.

Trong khi Tả Mạc cũng không hề quan tâm là làm sinh ý với ai, điều hắn quan tâm nhất bây giờ là phục hồi lại cơ thể.

Ngược lại, Chúc Nam Nguyệt trấn tĩnh hơn nhiều, vẻ mệt mỏi chán nản trên mặt nàng đã biến mất, khuôn mặt nàng lại trở về vẻ lạnh lùng như lúc ban đầu.Cô nàng này không tệ !Có điểm giống như Đường Phỉ !Đường Phỉ cũng là dạng người này, cũng có tính cách không chịu thua bao giờ.Nghĩ đến đó, Tả Mạc không khỏi có chút thất thần, cũng không biết tình hình Mạc Vân Hải thế nào rồi.

Minh cảnh bị phong tỏa quá kín kẽ, khiến tin tức tiết lộ ra bên ngoài quá ít.Bỗng nhiên Cổ Vô Song hỏi: "Không biết Đại sư có bằng lòng bán chiếc chiến xa này hay không ?”

Tả Mạc lắc đầu: "Xin lỗi, không bán”.Tuy luyện chế chiếc chiến xa này không khó khăn lắm, nhưng Tả Mạc không muốn Thần trận bên trong chiến xa bị tiết lộ.Cổ Vô Song cười hai tiếng khặc khặc, đây là lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy có một bộ xương chạy tới trước mặt mình rồi cười kì cục như vậy đấy.Tả Mạc cũng chẳng muốn lãng phí thời gian, mà lập tức nói: "Nếu đã thỏa thuận xong rồi, thì lên đường luôn thôi”.Nói xong, hắn quay mặt về phía Ngô lão đầu nói: "Bảo mọi người chuẩn bị lên đường!”

Ngô lão đầu như choàng tỉnh từ trong giấc mộng, vội vàng gật đầu: "Vâng!"

Hắn vừa đi chỉnh lại đội ngũ, vừa âm thầm cảm khái trong lòng, thế sự quả thật biến hóa quá nhanh!

Vừa mới cùng m Lăng vệ ngươi chết ta sống xong, vậy mà hiện tại lại hợp tác với nhau rồi.Lam Băng há mồm muốn nói, thì bị Chúc Nam Nguyệt nắm tay giữ lại, lắc đầu ý bảo nàng không cần nói nữa.

Với lực lượng trước mắt của các nàng thì không có quyền lên tiếng nói, bởi ngôn ngữ không bao giờ hữu dụng bằng nắm tay.

Trừ khi trong thời điểm này, Minh chủ có thể mang theo một nhóm cao thủ đánh tới, nếu không nói cái gì cũng không có chút ý nghĩa nào.Cương thi hắc bào vô cùng thưởng thức cách làm dứt khoát của Tả Mạc, bộ mặt của hắn vẫn cứng đờ rồi nói "Được"."

Lão đại, có muốn giết sạch bọn họ hay không?"

Thanh âm của Bố Như Miên vang lên sau lớp bố thi, nghe âm u một cách dị thường.Đôi mắt Chúc Nam Nguyệt bỗng trợn tròn không hề né tránh, mà cầm chặt thanh đao trong tay giống như con báo cái chuẩn bị vồ người, ngay cả khuôn mặt Lam Băng cũng hiện lên chiến ý hừng hực.Cương thi hắc bào vẫn ngây ra nói: “Đi!”

Nói xong, cả đám người lại bị khói đen bao phủ.Khi khói đen tan hết thì bọn họ cùng với đám người Tả Mạc cũng biến mất theo.** *Tả Mạc mở mắt, cuối cùng thì hắn cũng tiêu hóa hết số Minh Quỷ m Trầm Mộc có trong tay.

Lúc này thân thể của hắn đã được chữa trị tới tầng mười một, gần như đã chữa được một phần ba, tiến độ phục hồi này làm Tả Mạc rất thỏa mãn.Hắn vươn người đừng dậy rồi ngước nhìn bầu trời âm u bên ngoài.Bầu trời của U Minh Vạn Thần Lăng không bao giờ có mặt trời, nơi này lúc nào âm u ngập tràn tử khí không có cành cây ngọn cỏ nào sống nổi.

Mặt đất xung quanh thì đầy xương trắng, nước trong dòng sông cứ đen kịt, lẳng lặng chảy mà không chút âm thanh, vô số ngôi mộ phủ đầy khắp nơi.Thanh Hiểu không thích nơi này cho lắm, hắn chỉ thích những chỗ có ánh nắng tươi sáng chiếu rọi thôi.

Ngay cả đám tộc nhân của Ngô tộc cũng không thích nơi này, bởi vì ngay cả Minh khí nơi đây cũng mang theo khí tức tử vong nồng đậm.Còn Tả Mạc lại vô cùng thích nơi đây, bởi hắn phát hiện ra tử khí ở đây có tác dụng rất tốt với A Quỷ và đám người Vi Thắng.Tả Mạc bước chân ra khỏi phòng.Lúc này Thanh Hiểu đang hướng dẫn đám đệ tử Ngô tộc tu luyện. m Lăng vệ đối đãi với bọn họ vô cùng khách khí, gần như cần cái gì là có cái đó.

So với những người như Thác Bạt Vũ thì số người bình thường ở m Lăng Vệ còn nhiều hơn, điều này cũng khiến cảm giác của mọi người tốt hơn không ít.Tả Mạc không quấy rầy Thanh Hiểu, mà chỉ đi dọc hành lang rồi đi tới mảnh sân nhỏ bên cạnh, bên trong khoảnh sân này có năm chiếc ao nhỏ, trong đó có những làn sương màu xám đang quay cuồng, đây chính là Tử Khí Trì.Năm cỗ quan tài được đặt vào trong Tử Khí Trì, vùng sương xám đó dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nó đang thẩm thấu vào trong quan tài.Năm chiếc quan tài này cũng không phải vật phàm, đây chính là thứ mà trong mấy năm nay Tả Mạc phiêu bạt ở hư không vô tận, vô tình gặp được một gốc cây kì dị sinh trưởng ở cạnh một dòng suối thần thủy.

Cây này tỏa ra sinh cơ vô cùng nồng đậm, vẻ nồng đậm như thế này rõ rang cả đời Tả Mạc cũng chưa thấy qua bao giờ, chính vì thế hắn quyết định dùng nó để luyện chế quan tài.

Dưới sinh cơ nồng đậm như vậy, tình trạng của mọi người được cải thiện thế nào thì cũng có thể nghĩ ra được.Nhưng trong quá trình chế tác, Tả Mạc lại gặp phải một phiền phức cực lớn.

Đó chính là cây này không những quá rắn chắc, khó có thể phân tách ra được mà nó còn có khả năng tự lành lại nữa, quả thật điều này khiến Tả Mạc khó có thể tượng tượng ra được.

Cứ mỗi lần cái cây đó bị thương thì chỉ trong nháy mắt thôi, mấy vết thương đó lại lành lặn trở lại như ban đầu.

Không chỉ vậy, ngay cả thanh kiếm luyện chế từ Kim Lưu sa không kịp rút ra cũng bị thân cây hấp thu sạch sẽ.Sau khi Tả Mạc dùng đủ loại biện pháp không được, cuối cùng phải dùng tới hỏa diễm đao do Thái dương thần hỏa ngưng thực, rồi đục đẽo từng chút từng chút một, quả thật tốc độ chỉ có thể lấy ốc sên ra so mới chính xác.Chỉ riêng việc chế tác năm cái quan tài này cũng khiến Tả Mạc mất một năm trời.Với trình độ của Tả Mạc, thì ngay cả việc luyện chế Thần binh cũng không mất tới một năm, vì thế có thể thấy được cây này cứng rắn tới mức độ nào.

Sinh cơ trong Thần mộc nồng đậm đến mức độ gần như đã tinh thể hóa, thông qua Thần trận chuyển hóa không ngừng bồi bổ cơ thể đám người Vi Thắng và A Quỷ.Có thể nói tình hình phục hồi của mọi người gắn liền với chiếc quan tài bằng thần mộc này.Lúc trước Tả Mạc nghe m Lăng Quỷ Chủ nói là bọn họ có Tử Khí Trì, vì thế đã khiến cho hắn động tâm rồi.

Minh Quỷ m Trầm Mộc khiến hắn có được linh cảm rằng sinh cơ được sinh ra bên trong tử khí sẽ rất tinh thuần.m Lăng Quỷ Chủ cũng biết suy nghĩ trong đầu Tả Mạc nên đã an bài cho hắn một mảnh sân có Tử Khí Trì.Dưới nền U Minh Vạn Thần Lăng có những ngôi mộ đã tích lũy cả vạn năm, nghe nói ở thời cổ đại, nơi này chính là một nơi chôn cất tập thể khổng lồ.

Tầng tầng lớp lớp mộ chồng lên nhau khiến tử khí dưới mặt đất vô cùng nồng đậm .Và nơi mà tử khí thoát ra chính là Tử Khí Trì.Đối với nhưng luyện thi ma của Ma tộc, thì những Tử Khí Trì này chính là nơi tu luyện vô cùng lí tưởng, vì ở nơi này bọn họ có thể không ngừng hấp thu tử khí để chuyển hóa thành Thần lực.Thần lực mà m Lăng vệ tu luyện khác hẳn với mọi người, trong Thần lực của bọn họ mang mang theo tử khí nên có được uy lực rất đáng sợ.Vốn Tả Mạc muốn xem Tử Khí Trì có thể sinh ra sinh cơ hay không, giống như lúc trước Tả Mạc có dùng qua U Hủ Chuyển Sinh liên vậy, nhưng điều khiến hắn không thể ngờ được là quan tài bằng Thần mộc lại có thể hấp thu tử khí.Điều này làm Tả Mạc giật cả mình.Quan tài bằng Thần mộc điên cuồng hấp thu tử khí, những tử khí bị nó hút vào này lại dung hợp với sinh cơ của bản thân nó rồi tạo thành một loại lực lượng vô cùng kì dị.Sinh dung hợp với tử, hợp với quy luật tự nhiên, nhưng kết quả rất khó có thể đoán được.Tả Mạc không ngừng tìm hiểu, cuối cùng cũng có được phát hiện mới.

Lực lượng mới hình thành kia cũng giống như Thần lực, nhưng nó lại không có thuộc tính nào rõ ràng, vì thế Tả Mạc gọi nó là bổn nguyên Thần lực.Đây là lần đầu tiên Tả Mạc gặp một loại Thần lực không hề có thuộc tính, thuộc tính của Thần lực tương ứng với việc tu luyện lúc bình thường, ví dụ như Tả Mạc tu luyện Thái dương Thần lực chính là Thần lực điển hình có thuộc tính hỏa.Bổn nguyên Thần lực tuy không có thuộc tính, nhưng nó lại cực kì dễ hấp thu.

Cho dù cơ thể đám người Vi Thắng gần như mất hoàn toàn cơ năng, nhưng loại Thần lực này lại dung nhập vào cơ thể bọn họ cực kì dễ dàng.Những tia Thần lực này dung nhập vào cơ thể bọn họ giúp đỡ rất nhiều cho việc chữa trị cơ thể.Chính phát hiện ngoài ý muốn này khiến Tả Mạc vô cùng vui mừng.Trong mắt Tả Mạc lúc này, không khí âm u trong U Minh Vạn Phần Lăng đã trở lên đẹp hơn rất nhiều.

Hiện tại cơ thể hắn đang từ từ khôi phục, chỉ cần có đủ Minh Quỷ m Trầm Mộc thì hắn sẽ nhanh chóng hồi phục thôi, một khi cơ thể đã chữa trị hoàn toàn thì việc phục hồi Thần lực chỉ còn là vấn đề về thời gian.Nhưng thứ mà đám người Vi Thắng gặp phải, Tả Mạc lại không thể giải quyết được điều cốt lõi.Phải đến khi tử khí dung hợp hoàn mỹ với Quan tài bằng Thần mộc, rồi sinh ra bổn nguyên Thần lực lúc đó mới có hiệu quả, điều này khiến Tả Mạc lập tức thấy được hy vọng tỉnh lại của năm người.Khổ sở chống đỡ suốt mười năm trời, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng hy vọng, sự kích động ấy thì chỉ cần nghĩ cũng có thể biết được.Mọi người phải tỉnh lại sớm đấy !Trong lòng Tả Mạc thầm nghĩ, rồi cẩn thận kiểm tra từng chỗ một, sau đó xem xét cấm chế xung quanh một lần rồi mới rời đi.Vấn đề về luyện chế Thần binh không thể kéo dài được nữa rồi.Ngay cả Tả Mạc cũng cảm thấy m Lăng Quỷ Chủ đối đãi với bọn họ không tồi, vì thế hắn cũng ngại dây dưa.

Chỉ từ điểm đó cũng có thể thấy, lòng dạ gã m Lăng Quỷ Chủ này không tầm thường chút nào.Khắc hẳn với vẻ yên tĩnh và thoáng đãng trong tiểu viện, phía bên ngoài được canh phòng cực kì nghiêm ngặt.

Cứ năm bước lại có một tốp người, mười bước một trạm canh, lúc nào cũng có thể thấy có đội tuần tra đi lại, khiến người nào không biết lại cứ tưởng đây là quân doanh ấy chứ.Tả Mạc mới vừa bước chân ra khỏi tiểu viện, đã có một gã thủ vệ chờ sẵn bên ngoài chào hỏi : “Đại sư!”

Tả Mạc khách khí nói: "Dẫn ta đi gặp Quỷ chủ”.Thủ vệ vội vàng đáp: "Vâng!”

Lập tức, ngay sau đó có một chiếc xe do bốn con Yểm Hỏa Cốt Mã Kéo xuất hiện trước mắt Tả Mạc, hắn cũng không từ chối mà bước thẳng lên xe.** *Trong sân.Ngô lão đầu gấp gáp nói với Thanh Hiểu : “Đại nhân ra ngoài một mình, không việc gì chứ?”

Thanh Hiểu liếc nhìn Ngô lão đầu, rồi vừa cười vừa nói: “Lo lắng cái gì?”

"An toàn của đại nhân!"

Khuôn mặt Ngô lão đầu đầy vẻ lo lắng.Thanh Hiểu vỗ vai Ngô lão đầu: "Lẽ nào ngươi cho rằng đại ca không có lực tự bảo vệ mình?”

Ngô lão đầu sửng sốt.Thanh Hiểu khoát tay: "Ngươi không nên lo lắng cho đại ca, người có thể đối phó đại ca, hắc hắc…!

Còn chưa sinh ra đời đâu!"

Trong giọng nói của hắn chứa đầy vẻ tin tưởng.Trên mặt Ngô lão đầu hiện lên vẻ nửa tin nửa ngờ, nếu không phải hàng ngày Thanh Hiểu nói chuyện thật thà thì e rằng lão đã mắng xối xả vào mặt hắn rồi.Thanh Hiểu vò vò đầu, rồi lẩm bẩm nói: "Đại ca bảo ta chỉ điểm không đúng chỗ, thế nhưng không đúng ở chỗ nào cơ chứ?”

Ngô lão đầu phục hồi lại tinh thần, lập tức bị lời nói của Thanh Hiểu hấp dẫn : "Đại nhân nói A Hiểu chỉ điểm không đúng chỗ à?

Có lẽ không phải đâu!

Bọn họ tiến bộ nhanh như vậy, đều do công lao của A Hiểu ngươi đó!”

Lời nói này của Ngô lão đầu cũng không phải là vỗ mông ngựa, ngay cả đám đệ tử Ngô tộc và người hầu cũng gật đầu đồng ý, đương nhiên bản thân họ phải biết thời gian gần đây mình tiến bộ được bao nhiêu."

Các ngươi không biết rồi…"

Thanh Hiểu cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: "Đại ca nói là không đúng chỗ, vậy khẳng định là không đúng chỗ”."

Có lẽ những tên gia hỏa này không đủ ngộ tính, nên đại nhân mới cảm thấy không hài lòng...

" Ngô lão đầu nói.Nghe thấy lời hắn nói bỗng mắt Thanh Hiểu sáng ngời: "Ngộ tính!

Không sai!

Dù sao ta cũng không biết phải dạy thế nào, tốt nhất nên để các ngươi tự mình lĩnh ngộ!

Ha ha…!Giống như ta lúc trước vậy!”

Ngô lão đầu tưởng Thanh Hiểu lại muốn ra tay nên định lên tiếng ngăn cản.Thanh Hiểu bình thản quay sang nhìn mọi người rồi nói: "Từ hôm nay trở đi, ai có thể đuổi theo được ta, thì người đó được tính là hợp cách!

Đi nào, các ngươi cùng tiến lên!”

Mọi người trợn mắt há mồm.Chương 863 : Chuẩn bịDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Đúng là một vùng đất toàn không khí chết chóc!Tả Mạc từ trong xe nhìn cảnh vật bên ngoài không nén được sự cảm khái trong lòng.

Những ngọn núi màu xám xa xa, trập trùng liên miên không thấy được điểm cuối cùng.

Nhiều ngọn núi được vây quanh là các đám mây mù màu xám.

Trên đó chỉ có màu tro, màu trắng và đên thì không còn một màu gì khác.Tả Mạc nhìn những ngọn núi lại như rất quan tâm.

Hộ vệ đi bên cạnh thấy vậy bèn giới thiệu: "Đó là Ức Cốt Phong."

"Ức Cốt Phong?"

Tả Mạc bị cái tên này hù ngã rồi."

Đúng vậy đó, ngọn núi kia được tạo thành từ xương cốt, tất cả đều là những xương cốt, số lượng xương nhiều không đếm xuể.

Đôi khi có những trận gió lớn thổi qua, xương cốt rơi xuống cứ như lũ.

Rất nhiều xương cốt rải khắp nơi đều từ mấy chỗ đó ra đấy."

Gã hộ vệ kể chuyện cứ như là hướng dẫn du lịch bản địa."

Cả đống xương cốt đó từ đâu vậy?"

Tả Mạc hỏi vẻ rất quan tâm."

Không ai biết được!"

Gã hộ vệ lắc đầu: "Trước kia cũng có rất nhiều người quan tâm tới Ức Cốt Phong nhưng sau khi tìm tòi tỉ mỉ vẫn không tìm thấy thông tin gì.

Có vài người đào sâu xuống nhưng không ai còn sống chui ra.

Đúng là chỗ đó có rất nhiều xương cốt, không ít người đối với loại tài liệu xương cốt này cảm thấy hứng thú bèn đến nơi đó thăm dò.

Đại nhân Cổ Vô Song đã sống nhiều năm trên đấy."

Ra là Cổ Vô Song, cái bộ xương khô biết nói chuyện.Bỗng trong lòng Tả Mạc nổi lên ý nghĩ, hắn hỏi: "Tử Khí trì tốt nhất ở đâu?"

"Tử Khí trì tốt nhất à ...à " Gã hộ vệ nghĩ một hồi rồi bẩm: "Chuyện này thì không rõ lám.

Nhưng ở Vạn Phí Trì Hải có rất nhiều Tử Khí trì, số lượng không ít hơn vạn.

Nếu đại sư cảm thấy chỗ đó thú vị thì chúng ta có thể tới xem."

"Vạn Phí Trì Hải!"

Tả Mạc thầm nghĩ trong lòng.Gã hộ vệ này là kẻ hoạt ngôn, dọc đường y nói rất nhiều về những chỗ độc đáo của U Minh vạn phần lăng làm cho Tả Mạc phải mở to mắt ngạc nhiên.

Một nơi cực đoan như U Minh vạn phần lăng đúng là một chỗ chỉ có ở Minh Cảnh. m Lăng Vệ trú ngụ tại chỗ này nên là một gia tộc độc đáo cũng có nguyên nhân sâu xa.

Ma Tộc tầm thường căn bản không chịu nổi Tử Khí nồng đậm như thế kia.Nếu như không tu luyện pháp quyết chỉ có m Lăng Vệ nắm trong tay thì thân thể sẽ không ngừng bị ăn mòn mà chết.

Tả Mạc cảm thấy bên ngoài đồn đại m Lăng VệTả Mạc nghe giọng nói là hiểu gã hộ vệ này tận tâm trung thành, từ đáy lòng sùng kính đối với m Lăng quỷ chủ.

Tả Mạc cảm thấy bên ngoài đồn đại về m Lăng Vệ không giống với cảm giác của hắn.Chẳng mấy chốc bọn hắn đã đến chỗ ở của Quỷ chủ.Nơi ở của Quỷ chủ rất mộc mạc.

Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai có thể ngờ được đây là một trong những nhân vật quyền thế nhất Minh giới, thế mà chỉ ở trong một cái nhà rất phổ thông.Bên ngoài viện không có thủ vệ.Hộ vệ tới trước cửa, cung kính hô: "Quỷ chủ, đại sư đã đến!"

"Vào đi."

Thanh âm rất khó nghe của Quỷ chủ từ sau cánh cửa truyền ra.Cửa không có gió mà tự mở.Tả Mạc đi vào, trong nhà hết sức bình thường, không trang trí gì.

Quỷ chủ ngồi thẳng ở chính giữa gian phòng.

Y từ từ đứng dậy, gật đầu với Tả Mạc với hàm ý như chào hỏi."

Đại sư đến đây liệu có phải vì Thần Binh không?"

Quỷ chủ hỏi mà mặt không đổi sắc.Bỗng có hai cái ghế và một cái bàn được làm bằng xương cốt từ dưới đất chui lên.

Quỷ chủ ngồi vào một chiếc, y giơ tay ra mời Tả Mạc ngồi xuống chiếc kia.

Tả Mạc ngồi xuống.

Trên mặt bàn lồi lên hai cái cốc làm bằng xương cốt, trong cốc đầy tràn một chất lỏng màu đỏ tươi như máu."

Mời uống."

Quỷ chủ cầm lên một ly và uống cạn.Tả Mạc tò mò bưng cốc lên hít hà.

Một mùi thơm đặc biệt chứ không phải là mùi tanh nồng máu tươi như hắn tưởng tượng.Quỷ chủ nhìn thấy bộ dạng của Tả Mạc thì cười ô ô những tiếng khó nghe: "Đây là một trong những đặc sản của U Minh vạn phần lăng.

Nó có màu son tủy, nhìn qua thì như màu máu nhưng thực chất là một loại thạch nhũ."

Tả Mạc uống một hơi cạn sạch.

Nước vừa xuống cổ, thì lập tức có một cảm giác mát lạnh không nói lên lời thấm vào tim gan.Thứ tốt!Tinh thần Tả Mạc chấn động!Một luồng khí tức lành lạnh chạy dọc dòng huyết nhục làm tạo khoái cảm thoải mái không nói lên lời.Quỷ chủ vui vẻ ô ô cười bảo: "Khó mà tìm được thứ đại sư ưa thích, ta còn chút hàng tồn để biếu cho đại sư."

"Vậy ta cảm ơn trước!"

Tả Mạc không chối từ, tâm tình trở lại bình thường hắn mới mở miệng: "Ta đến lần này đúng là vì chuyện của Thần Binh."

"Xin lắng tai nghe."

Quỷ chủ đạo."

Luyện chế Thần Binh bảo khó không khó, nói dễ không dễ.

Tài liệu tốt, trình độ vừa đủ là có thể luyện chế được.

Cái gọi là tài liệu tốt chính là phải có tài liệu đỉnh giai.

Tài liệu có thể chịu được thần lực, hơn nữa phải chịu được thần lực cường đại thì đương nhiên phẩm giai không thấp.

Cái gọi là trình độ vừa tới chính là sắp xếp phù trận Thần Văn hợp lý để kích phát được vật tính của tài liệu, lại phải phù hợp với người sử dụng thì mới tăng thêm uy lực."

Tả Mạc luận một hơi."

Nói hay lắm."

Quỷ chủ gật đầu: "Thế đại sư cần gì tài liệu?"

"Các loại tài liệu Minh giới ta không quen thuộc cho lắm."

Tả Mạc trầm ngâm nói: "Không biết có loại tài liệu nào mà thần lực của Quỷ chủ không thể phá huỷ được?"

Quỷ chủ sửng sốt một lúc lâu, sau đó y nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi nói: "Đại sư chờ một chốc."

Dứt lời y liền biến mất không thấy gì nữa.Sau một lúc lâu vẫn không thấy y quay trở lại.

Tả Mạc nóng nảy trong lòng.Gần nửa canh giờ trôi qua Quỷ chủ mới lại hiện thân.

Trên mặt đất đầy những tài liệu rơi lách cách.

Quỷ chủ nói: " Đây là vài loại tài liệu mà thần lực của ta không cách nào phá hủy."

Đầu tiên, Tả Mạc lấy một khúc xương.

Đây là một khúc xương đùi của con người.

Khúc xương này hiện ra ánh ám kim đặc biệt, dường như được tạc bằng kim loại vậy.Cầm khúc xương trên tay, Tả Mạc cảm thấy như có một cái gì đó quen thuộc không thể giải thích được.

Khúc xương truyền đến một sự ấm áp nhàn nhạt."

Cái khúc xương này không biết có thể nhượng cho ta không?

Ta có thể dùng thứ khác để đổi."

Tả Mạc ngẩng đầu lên nói.Quỷ chủ nghe vậy thì hơi bất ngờ.

Y lắc đầu bảo: "Không cần đổi, tặng đại sư luôn."

Tả Mạc bất ngờ.

Hắn không tin Quỷ chủ không nhìn ra sự bất phàm của khúc xương, thật không ngờ y hào phóng tặng hắn như vậy.

Tả Mạc cười cười: "Ta đành nhận vậy."

Lúc này, hắn không còn qua loa đại khái nữa mà quyết định sẽ luyện chế cho Quỷ chủ một kiện Thần Binh thật tốt.

Tài liệu tốt đã có không ít, hiện thời Tả Mạc không cần lo lắng về mặt này.Sau khi thu xương đùi ám kim vào trong giới chỉ, Tả Mạc bắt đầu kiểm tra những tài liệu khác.Một cái đầu lâu trắng bệch, ánh mắt trống rỗng như không thấy đáy.

Tả Mạc nghiêng đầu nhìn kỹ thì cảm giác thân thể như bị hút vào bên trong.

Trong lòng cả kinh, tâm thần lập tức tỉnh táo lại nhưng thân hình vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích hồi lâuCái này đầu lâu cổ quái!Con ngươi trống rỗng đầy nhưng sương mù lại sâu xa như thế.Không cần ngắm nghía Tả Mạc cũng biết đây chắc chắn là một kiện tài liệu Đỉnh Giai.

Với cảnh giới Thần cấp mà chỉ không cẩn thận cũng trúng chiêu thì sự biến hoá kỳ ảo của cái đầu lâu kia quả là thật mạnh, quả thực không thể tưởng tượng.Tả Mạc buông đầu lâu ra rồi quơ lấy một kiện tài liệu khác.Đây là một hòn đá màu đen nhìn qua thì thấy hết sức bình thường.

Khi tóm được nó, Tả Mạc rất bất ngờ khi không thể nâng nó lên.Hắn cẩn thận thử lại, hòn đá vẫn không chút nhúc nhíc."

Hòn đá này nặng ngàn cân, trong lúc vô tình mà ta tìm được."

Quỷ chủ đờ đẫn kể.Tả Mạc hơi giật mình, cái hòn đá này chỉ có hơn lòng bàn tay một chút mà nặng những ngàn cân.

Thảo nào hắn không cầm lên được.

Hiện giờ tuy cảnh giới vẫn còn nhưng sức lực chưa hồi phục, cái hòn đá nặng như thế thì làm sao hắn cầm lên được.Tài liệu thức ba là một tấm gỗ màu xám.

Trên mặt nó đầy những vệt cháy sém.Tấm gỗ rất nhẹ, cầm trên tay cứ nhẹ như bẫng.

Làm Tả Mạc bất ngờ là bên trong tấm gỗ này lại có khí tức Man Hoang rõ rành.Tả Mạc từng đọc qua điển tịch Viễn Cổ, suy đoán thì đại khái trong điển tịch có một loại là Hôi Vũ Mộc.

Hôi Vũ Mộc là một trong những loại thần mộc trong thiên hạ cho nên thần lực của Quỷ chủ tất nhiên không phá hủy được.Tả Mạc đưa Hôi Vũ Mộc cho Quỷ chủ và nói: "Kính xin Quỷ chủ thúc dục thần lực."

Quỷ chủ không nói câu nào, y cầm lấy Hôi Vũ Mộc và thúc dục thần lực.Lập tức trong căn nhà có một luồng khí tức âm lãnh hung ác bao phủ.

Tả Mạc bình tĩnh, không chút động đậy, trong lòng hắn nhanh chóng phân tích cực nhanh.

Sau một lát hắn gật đầu bảo: "Có thể."

Quỷ chủ không thể ngờ trong thời gian ngắn như thế mà hắn đã có thể phân giải thần lực của y một cách thấu triệt.Với cảnh giới Thần cấp, năng lực thôi diễn của Tả Mạc đã đạt tới trình độ cực kì khủng bố.

Cho dù Quỷ chủ mới chỉ biểu diễn thần lực một thoáng nhưng đối với Tả Mạc thì như thế là đủ lắm rồi."

Hòn đá kia không thích hợp với ngươi, Hôi Vũ Mộc và khối khô lâu này có thể dùng nhưng còn cần thêm tài liệu khác nữa."

Tả Mạc nói với điệu bộ rất chuyện nghiệp.Hắn cũng thật chẳng phải lừa dối.

Nói riêng về tu Luyện Thần binh, không có ai có thể chuyên nghiệp hơn hắn."

Hôi Vũ Mộc?"

Quỷ chủ giơ tấm gỗ màu xám lên."

Đúng."

Tả Mạc giới thiệu : "Đây là một loại thần mộc rất trân quý.

Nó nhẹ như lông vũ, ngày xưa ở các bộ lạc thời Viễn Cỗ thường được dùng để chế tạo thần tiễn.

Một tấm Hôi Vũ Mộc lớn như thế, rất hiếm thấy."

"Đại sư quả nhiên uyên bác."

Quỷ chủ tiếp tục thốt lên những thanh âm lùng bùng rất khó nghe: "Còn cần thêm tài liệu gì?

Đại sư có thể liệt kê thành danh sách."

Tả Mạc lắc đầu: "Các loại tài liệu ở Mình giới ta không quen.

Hay là ngươi để ta đến kho tài liệu một chuyến để thăm thú, một khi ta nhìn thấy thì mới biết được là cần những loại tài liệu gì."

"Được."

Quỷ chủ nói thật ngắn gọn cứ như thể y tích chữ như vàng.Người hộ vệ dẫn đường cho Tả Mạc lại bị gọi đến, gã cung kính, đứng trang nghiêm trước mặt Quỷ chủ."

Ngươi đưa đại sư đi xem kho tài liệu.

Hắn bảo cần gì thì ngươi thực hiện bằng được."

Quỷ chủ ra lệnh."

Vâng!"

Hộ vệ lĩnh mệnh.Lúc này, Tả Mạc bỗng nhiên bảo: "Ta muốn đi Vạn Phí Trì Hải thăm thú, chọn mấy chỗ Tử Khí trì tốt tốt một chút."

Quỷ chủ gật đầu: "Được."

Y quay sang gã hộ vệ ra lệnh: "Việc này cũng giao cho ngươi."

"Vâng!"

Hộ vệ vội vàng tuân mệnh.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※"Đây chính là nhà kho."

Hộ vệ nhìn đống tài liệu chống chất như núi.

So ra thì gã nhỏ bé vô cùng: "Những tài liệu chất đống trong nhà kho này đều là loại phẩm giai không tệ lắm."

Gã quản lý nhà kho cung kính đứng bên cạnh.Hộ vệ bắt chước khẩu khí của Quỷ chủ ra lệnh cho gã quản lý nhà kho: "Đại sư ở đây chọn lựa tài liệu, hắn muốn ngươi làm cái gì thì ngươi thì làm cái đó!"

"Dạ dạ dạ!"

Gã kia luôn miệng đáp: "Đại sư muốn tiểu nhân làm cái gì thì tiểu nhân làm cái đó!"

Tả Mạc thấy vậy bèn nở một nụ cười.Tài liệu chất trong nhà kho không dưới mấy chục vạn chủng loại, cái nọ chồng chất lên cái kia cao như núi, ngọn này lại đến ngọn khác.Tả Mạc nhàn nhã dạo chơi.

Hắn đi từ ngọn này sang ngọn núi nọ, thỉnh thoảng lại bới từ trong ngọn núi ra một hai kiện tài liệu.

Chúng phiêu du ở sau lưng Tả Mạc.Ước chừng khoảng một canh giờ, Tả Mạc đã đảo đi đảo lại nhà kho mấy bận.Phía sau hắn là mấy trăm loại tài liệu bồng bềnh trôi nổi.

Hắn ngừng lại, quay sang hỏi gã quản lý nhà kho: "Ngươi đến nói cho ta tên, thông tin những loại tài liệu này."

Gã quản lý nhà kho thuộc lòng những tài liệu này.

Gã đọc thuộc làu cho Tả Mạc một lần.

Tả Mạc lập tức liệt ra một trương danh sách, ghi chú rõ những tài liệu cần có.Tả Mạc viết danh sách những tài liệu thuộc nhóm một, gã quản lý gật đầu liên hồi.Đến khi Tả Mạc viết loại tài liệu cuối, gương mặt gã hiện vẻ khổ sở.Thấy thần sắc biến đổi, Tả Mạc liền hỏi: "Không đủ số lượng sao?"

"Không dám dấu diếm lừa gạt đại nhân, quả thực không đủ.

Tài liệu này có hơi quý hiếm, lượng tồn kho chỉ có ước khoảng một phần mười."

Gã quản lý mếu máo trình bày.Sắc mặt tên hộ vệ trầm xuống, y ngó nhìn thì thấy ba chữ "Thủy tinh cốt", nhất thời không nói câu gì mà lại liếc sang con số yêu cầu thì càng tái mặt không nói lên lời.Tả Mạc có chút buồn bực, bàn tay khẽ vẫy.

Một khúc xương cốt bay đến trước mặt: "Các ngươi dùng cái này luyện dần không phải sẽ ra thủy tinh cốt sao?"

Gã hộ vệ và quản lý nhà kho giật mình như bị sét đánh, hai người ngây ngốc đứng đó.Chương 864 : Luyện hóa Thần cốtDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Chủ quản thương khố lắp bắp nói: "Cái này... cái này... có thể luyện thành Thủy Tinh Cốt sao?"

"Đúng vậy!"

Tả Mạc nhìn thấy biểu hiện của hai người là biết bọn họ chẳng biết gì, liền hỏi lại: “Cái cục xương này tên là gì?”

"Bạch cốt” Chủ quản thương khố vội vàng trả lời rồi chăm chú nhìn Tả Mạc."

Được rồi, Bạch cốt” Tả Mạc thuận miệng nói, rồi kiên nhẫn giải thích: “Thật ra cái Bạch cốt này và Thủy Tinh Cốt khác nhau không nhiều lắm, chỉ cần tinh luyện qua một lần, thì Bạch cốt hoàn toàn có thể luyện chế thành Thủy Tinh Cốt”."

Tinh luyện như thế nào?"

Chủ quản thương khố vừa nói ra khỏi miệng, bỗng ý thức được không ổn chút nào, vội vàng ngượng ngùng nói: "Tiểu nhân nhiều chuyện rồi”.Ngược lại, Tả Mạc coi như chẳng có chuyện gì, thật ra đối với hắn mấy loại thủ đoạn nhỏ như vậy, có che giấu thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Hơn nữa Quỷ Chủ đối đãi với hắn tương đối sảng khoái, vì thế Tả Mạc cũng muốn chỉ điểm vài thứ, cái đó gọi là 'có qua có lại mới toại lòng nhau'."

Trước tiên dùng hỏa diễm để luyện hết tạp chất, sau đó đặt vào Tử Khí Trì khoảng ba ngày, là xong” Tả Mạc nói."

Đơn giản như vậy sao?"

Chủ quản thủ khố bất giác nói.Đôi mắt tên hộ vệ bỗng tợn trừng: "Lớn mật!

Dám chất vấn Đại sư!”

Chủ quản thương khố bị hắn dọa cho sợ tới mức co rúm lại.Tả Mạc lơ đễnh cười cười: "Đơn giản sao?

Cũng không gọi là đơn giản đâu.

Bước đầu là luyện tạp chất, đã không dễ dàng như vậy rồi.

Tạp chất luyện hóa được càng nhiều, thì phẩm chất Thủy Tinh Cốt thành phẩm càng tốt”.Sau đó Tả Mạc nói với Chủ quản thương khố: "Được rồi, biện pháp luyện chế Thủy Tinh Cốt cũng đã nói cho các ngươi biết rồi, giờ thì chuẩn bị tài liệu đi”."

Dạ… dạ…!"

Chủ quản thương khố bán tín bán nghi, hắn định rằng sẽ kêu người làm thử xem sao.Trong U Minh Vạn Phần Lăng này, Bạch cốt là một trong những tài liệu không có giá trị nhất, bởi vì khắp nơi đều có, những thứ mà Ức Cốt Phong gột rửa đại đa số đều là Bạch cốt.

Trong khi cấp bậc của Thủy Tinh Cốt cao hơn Bạch cốt ít nhất là ba cấp bậc, hơn nữa sản lượng của nó lại rất ít.Có thể nói chênh lệch giá cả giữa hai thứ này phải lên tới cả nghìn lần.Nếu như những gì Đại sư nói đều là sự thật, thì đây chắc chắn là con đường ngắn nhất để làm giàu lên nhanh chóng!

Cứ nghĩ đến cảnh khi Thủy Tinh Cốt chất đầy cả thương khố, thì đảm bảo Quỷ Chủ đại nhân sẽ khen thưởng mình vô cùng!Chủ quản thương khố tràn ngập mong chờ vào tương lai tươi sáng của bản thân.Gã hộ vệ kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng, cung kính hỏi Tả Mạc: "Đại sư, kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu?

Liệu ngài có muốn tới Vạn Phí Trì Hải không?”

Tả Mạc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trước hết cứ quay về đã, dù sao thời gian cũng không còn sớm, lần tới có thời gian sẽ đi tới Vạn Phí Trì Hải sau“."

Vâng!"

Hộ vệ vội vàng tuân mệnh.Lúc này tâm tình của Tả Mạc đều đặt lên cục xương bên trong giới chỉ.** *Sau khi quay lại chỗ trú chân hiện tại, Tả Mạc cầm khúc xương màu vàng nhạt trên tay rồi vuốt ve.

Độ tinh túy của cục xương cực kỳ dầy đặc, cầm lên tay đã thấy nặng trịch rồi, toàn thân nó cứng rắn cứ như được tạo thành từ kim loại vậy.

Bề mặt khúc xương đầy những đường vân, thoạt nhìn có thể thấy kết cấu của nó khá tốt.Nếu người khác sờ vào khúc xương chỉ cảm thấy nó lạnh như băng, cũng chỉ có Tả Mạc sờ vào mới có được cảm giác ấm áp mà thôi.Tả Mạc có thể khẳng định, khúc xương này chính là khúc xương đùi còn sót lại của cường giả đồ đằng thuộc một Thái Dương bộ lạc khác.Trong thời đại Viễn cổ, cường giả Đồ Đằng chính là một trong những tồn tại mạnh nhất, vì thế xương cốt mà bọn họ lưu lại, cũng chính là một trong những tài liệu đỉnh cấp.

Trong thời kì mà các cường giả Đồ Đằng vẫn còn cường thịnh, thì hầu như mỗi vị cường giả Đồ Đằng đều là một cường giả Thần cấp.

Vì thế thân thể của bọn họ cũng đã đạt đến đỉnh phong của nhân loại, ngay cả huyết nhục và gân cốt bọn họ cũng được tinh luyện tới mức độ nghe mà rợn cả người.Tả Mạc chợt nghĩ đến Lam, chính xác hơn thì là Mặc Ngọc cốt của Lam, cũng được tinh luyện đến trạng thái hoàn mỹ.Những đường vân trên bề mặt khúc xương chính là Thái Dương Thần văn, ngay cả xương cốt cũng được tinh luyện đến mức hiện lên Thái Dương Thần văn, đã nói lên được vị cường giả Đồ Đằng của Thái Dương bộ lạc này năm xưa đã mạnh mẽ đến mức độ nào!E rằng dù cho Tả Mạc có khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, cũng không thể đạt đến trình độ như vậy.Quả thật thời đại đó, khiến cho người ta phải luôn mong ngóng tới!Trong nội tâm Tả Mạc cảm khái vô cùng, dù đã trải qua cả vạn năm chôn vùi, cuối cùng nhân loại cũng quay trở về thời đại Thần lực.

Nhưng dù vậy, khoảng cách của hiện tại với thời kì cường thịnh nhất ở thời Viễn Cổ, vẫn còn chênh lệch nhau nhiều lắm.Tả Mạc khẽ lắc đầu mà gạt hết tạp niệm trong đầu, rồi tập trung tinh thần lên khúc xương màu vàng nhạt trên tay.

Đối với người khác, khúc xương này cũng chỉ là một kiện tài liệu đỉnh cấp, nhưng đối với hắn không hề đơn giản như vậy.Chỉ thấy nột ngọn Thái Dương Thần hỏa bao bọc toàn bộ khúc xương vàng nhạt.Còn sắc mặt Tả Mạc cũng trở lên ngưng trọng hẳn.Thần văn trên bề mặt xương đùi màu vàng nhạt dần sáng lên, chiếc xương đùi này phát ra những ánh sáng màu đỏ long lanh cứ như bàn là bị nung đỏ lên vậy, thủ pháp Tả Mạc không ngừng biến ảo tức thời Thái Dương Thần hỏa cũng theo đó biến hóa liên tục.Thái Dương Thần văn trên bề mặt khúc xương lại hoàn toàn ngược lại, càng lúc càng ảm đạm đi nhưng khúc xương đùi rực sáng lại khiến người ta nhìn rõ Thần Vân bên trên nó hơn.Tay phải Tả Mạc hơi giơ lên.Rít…!Thái Dương Thần văn dầy đặc giống như mạng lưới bao phủ toàn bộ khúc xương, bị lộ ra một góc.Ánh mắt Tả Mạc trở lên sáng ngời, toàn thân phát ra khí thế lăng lệ mãnh liệt, ngay cả Thần văn trên mặt đất và vách tường, cũng được kích hoạt nhanh chóng, sau đó phóng thích ra ánh hào quang nhu hòa, bao phủ toàn thân Tả Mạc để tránh khí thế của hắn rò rỉ ra ngoài.Khí tức của cường giả Thần cấp quả thật quá kinh người, một khi bị rò rỉ ra ra ngoài, thì kiểu gì cũng làm kinh động đến những người khác.Thái Dương Thần hỏa được Tả Mạc điều khiển đang bám theo Thần văn trên khúc xương lan tràn lên, nó tách Thần văn khỏi khúc xương từng chút từng chút một.Chẳng mấy chốc hai bên Thái Dương Tả Mạc đã xuất hiện từng giọt mồ hôi nho nhỏ chảy xuống, hỏa diễm bao bọc khúc xương không ngừng bập bùng, còn khúc xương lại phảng phất như liều mạng muốn tránh ra.

Có lẽ nó đã trải qua vạn năm, nên bản thân nó cũng sinh ra một tia linh tính.

Hơn nữa vạn năm đã qua rồi... trải qua nhiều năm như vậy, những thứ mà nó hấp thu rất hỗn tạp, khiến lực lực lượng của nó cũng hỗn tạp theo, những thứ hỗn tạp và lực lượng không tinh thuần này không những không có ích cho Tả Mạc, mà hoàn toàn ngược lại bọn chúng có hại như là độc dược vậy.Tả Mạc định dùng Thái Dương Thần hỏa để luyện hóa những tạp chất này, nhưng tầng Thái Dương Thần văn bên ngoài mặt xương lại ngăn Thái Dương Thần hỏa ở bên ngoài không cho xâm nhập vào trong.Nếu không phá giải được những Thần văn này, thì Thái Dương Thần hỏa không thể nào luyện hóa được tạp chất trong khúc xương.Bỗng thân hình của Tả Mạc run lên, ngay cả mấy giọt mồ hôi nho nhỏ cũng run rẩy, rồi tụ lại với nhau thành một giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu, lăn trên mặt Tả Mạc rồi chảy xuống.

Chẳng mấy chốc, toàn thân Tả Mạc đã ướt đẫm mồ hôi chảy ròng ròng giống như dòng suối nhỏ, nhưng dường như Tả Mạc vãn chưa tĩnh lại mà sắc mặt hắn vẫn chăm chú dị thường.Thái Dương Thần văn bao quanh khúc xương bị Tả Mạc tách ra từng chút từng chút một.Khi trói buộc của Thần Vân dần mất đi thì khúc xương lại càng rực sáng, sau đó lại chầm chậm hòa tan.Khi điểm Thần Văn cuối cùng tách ra khỏi bề mặt khúc xương, thì khúc xương cũng hòa tan thành vũng chất lỏng màu vàng.

Nhưng Thái Dương Thần văn bao phủ ở bề mặt khúc xương lại hết sức thần kỳ, sau khi tách ra nó không hề bị tiêu tán, mà ngược lại nó giống như một mảng mạng nhện bị bóc ra, lơ lửng trước mặt Tả Mạc.Lúc này mồ hôi chảy đầy mặt Tả Mạc nhưng hắn chẳng thèm bận tâm, cũng chẳng cần đưa tay lên quệt bớt mồ hôi đi, mà chỉ chăm chú dùng Thái Dương Thần hỏa không ngừng luyện hóa vũng chất lỏng màu vàng kia.“Cũng may là cảnh giới của mình đã vô cùng ổn định” Trong lòng Tả Mạc thầm nhủ may mắn không thôi.Tuy Thần lực của hắn thiếu hụt nghiêm trọng, nhưng cảnh giới ổn định vô cùng lại đem đến cho hắn chỗ tốt, ví dụ như nó có thể giúp hắn điều khiển Thái Dương Thần hỏa dễ dàng và linh động hơn rất nhiều so với khi còn chưa bước vào Thần cấp.

Hiện tại Thái Dương Thần hỏa giống như một bộ phận trong cơ thể hắn, khiến hắn dễ dàng điều khiển như cánh tay của mình vậy, thậm chí linh hoạt hơn cả cánh tay của hắn ấy chứ.Vũng chất lỏng không ngừng co rút lại, tạp chất bên trong nó cũng dần bị luyện hóa.Khí tức của nó cũng đang biến đổi một cách nhanh chóng, chuyển hóa từ bá đạo bức người dần dần trở thành nhu hòa hơn, ngược lại với khí tức càng lúc càng yếu nhược, cảm giác tinh khiết phát ra từ nó lại càng lúc càng trở nên rõ ràng.Tả Mạc không hề dừng tay.Thái Dương Thần hỏa vẫn liên tục thiêu đốt.Quá trình luyện hóa kéo dài ba ngày.Sau ba ngày vũng chất lỏng màu vàng kia đã co rút chỉ còn lại có một giọt, nhưng một giọt chất lỏng mày vàng này lại phát ra sáng óng ánh long lanh, có màu màu vàng kim nhạt, thuần sắc và không một tia tạp chất.Cuối cùng sắc mặt Tả Mạc cũng lộ ra vẻ hài lòng, sau đó hắn hé miệng ra, lập tức giọt chất lỏng màu vàng sáng long lanh màu vàng kim nhạt kia bay vào trong miệng hắn.Chất lỏng màu vàng vừa trôi qua cổ, bỗng thân thể của Tả Mạc khẽ run lên.Một cảm giác sung sướng khó nói lên lời lan truyền toàn thân hắn, khiến tất cả mệt mỏi lúc nãy đều bị quét sạch.

Vô số dòng dung nham màu đỏ đang lưu chuyển trong người Tả Mạc, như những con cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, từ trong tất cả các bộ phận cơ thể, dùng tốc độ cực kì nhanh chóng di chuyển về phía giọt chất lỏng màu vàng nhỏ bé kia.Những dòng dung nham nho nhỏ đỏ au này, chính là di chứng còn sót lại sau trận chiến với Đại Trưởng lão Thiên Hoàn.Năm xưa Tả Mạc đã bất kể mọi hậu quả, đánh vỡ Thái Dương tinh chủng, khiến cho hắn đạt được lực lượng cường đại, nhưng tính phá hoại của dòng dùng nham Thái Dương cũng cường đại giống như vậy.

Tuy lúc đó Bồ Yêu và Vệ đã hy sinh thân mình để đánh vỡ ý thức hải của Tả Mạc, làm đại đa số dung nham Thái Dương kết thành Thái Dương thần thụ, nhưng một kích cuối cùng của Tả Mạc lại đem lực lượng của Thái Dương thần thụ rút sạch.Từ đó Thái Dương thần thụ mất đi khả năng hấp thu và tiêu hóa dung nham Thái Dương, đồng thời số dung nham Thái Dương còn dư lại trong cơ thể Tả Mạc không ngừng chạy trốn, không ngừng phá hủy thân thể của hắn.Và bọn chúng chính là nguyên nhân khiến thân thể Tả Mạc bị thương đến tình trạng này.

Thật ra dung nham Thái Dương còn lại trong cơ thể Tả Mạc cũng không còn nhiều cho lắm, gần như năm xưa hắn đã tiêu hao hết sạch rồi, nhưng bởi vì cơ thể hắn bị tổn thương quá nặng, nên không thể tiêu hóa được số dung nham Thái Dương ấy.Vị cường giả Đồ Đằng thuộc Thái Dương bộ lạc không biết tên này, khi còn sống hẳn là vô cùng cường đại, sau khi khúc xương đùi bị Tả Mạc luyện hóa triệt để, tạo thành giọt chất lỏng màu vàng nhỏ bé này cũng chính là bản nguyên máu huyết thuần túy nhất của hắn, vì thế khí tức Thái Dương mà giọt máu này phát ra, có lực hấp dẫn trí mạng với những dòng dung nham Thái Dương kia.Từng đạo dung nham Thái Dương, từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, rồi không ngừng chui vào trong giọt màu vàng nọ.Giọt chất lỏng màu vàng nhạt đó nahnh chóng bị những sợi tơ đỏ che kín, sau đó những sợi tơ này lại bị hòa tan vào trong giọt màu vàng với tốc độ nhanh vô cùng, khiến ánh sáng long lanh của giọt chất lỏng nọ càng lúc càng vàng óng ả, hơn nữa còn xen lẫn những tia màu đỏ nữa.Dung nham Thái Dương không còn phá hủy cơ thể, khiến Tả Mạc cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn, cứ như vừa trút được gánh nặng vậy, cảm giác nhẹ nhõm này khó có thể diễn tả bằng lời được.Giọt chất lỏng màu vàng hơi bị nhiễm chút màu đỏ này đang quay tròn xung quanh, bề ngoài của nó còn bốc lên những ngọn hỏa diễm, khi nó chuẩn bị chui vào trong huyết nhục của Tả Mạc, bỗng cặp mắt Tả Mạc sáng rực lên rồi hắn há mồm khẽ hút một cái, chỉ thấy Thái Dương Thần văn đang bồng bềnh ở trước mặt hắn, bỗng chui tọt vào trong miệng.Sau khi Thái Dương Thần văn chui vào trong cơ thể, lập tức bay về phía chất lỏng màu vàng được bao phủ trong ngọn hỏa diễm.Dường như hỏa diễm bao phủ bên ngoài giọt chất lỏng màu vàng không hề ảnh hưởng đến Thái Dương Thần văn, chỉ thấy nó lập tức bao lấy giọt chất lỏng màu vàng đó, lúc này ngọn hỏa diễm bên ngoài giọt chất lỏng nọ dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng ảm đạm đi, chẳng bao lâu trong cơ thể Tả Mạc chỉ còn lại một viên kim châu hơi nhuốm đỏ đang trôi lơ lửng mà thôi.Bề mặt viên kim châu này có vô số đường vân chằng chịt đan xen với nhau.Đến tận lúc này Tả Mạc mới trầm tĩnh trở lại, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.Quả nhiên giống như với dự đoán của mình !Tả Mạc vô cùng tôn kính vị cường giả Thái Dương đồ đằng không biết tên này, quả thật vị đó quá cường đại!

Tuy dung nham Thái Dương trong cơ thể Tả Mạc còn lại không nhiều, nhưng chỉ một khúc xương đùi cũng đã đủ để phong bế những dòng dung nham Thái Dương này, chứng tỏ thực lực khi còn sống của vị cường giả Thái Dương đồ đằng này, thật là đáng sợ!Tả Mạc đứng dậy, lúc này hắn cảm thấy thân thể nhẹ nhàng như một con chim yến.Mười năm rồi !Suốt mười năm qua !Đã lâu lắm rồi Tả Mạc mới lại có được cảm giác nhẹ nhàng thoải mái thế này, khiến hắn không nhịn được mà ngửa đầu lên trời thét dài.Không bị dung nham Thái Dương phá hoại cơ thể, lại có sinh cơ của Minh Quỷ m Trầm Mộc tẩm bổ, như vậy cơ thể hắn sẽ được chữa trị và khôi phục Thần lực chỉ trong thời gian ngắn nữa thôi.Không có điều gì có thể làm hắn vui vẻ và kích động hơn chuyện này.Chỉ khi lực lượng khôi phục thì mới có thể quay về Mạc Vân Hải, mới có thể đánh thức mọi người, mới có thể cứu được Bồ Yêu và Vệ…!Nhất định phải thành công !Tả Mạc nắm chặt nắm đấm.Chương 865 : Quỷ hỏa luyện khí .Dịch giả: Đông_TàBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Khi Tả Mạc từ trong phòng đi ra, hai mắt Thanh Hiểu sáng ngời, lắc mình một cái liền xuất hiện trước mặt Tả Mạc, thấp giọng quan tâm hỏi: “Đại ca, thương thế của ngươi sao rồi?”

Tả Mạc cười cười: “Vẫn thế chỉ tốt hơn một chút thôi.”

“Tốt quá!”

Thanh Hiểu vô cùng hài lòng: “Nơi này mặc dù có chút khó chịu nhưng nếu có thể khiến thân thể của đại ca sớm hồi phục thì cũng là một địa phương tốt.”

Tả Mạc vỗ vỗ vai Thanh Hiểu: “Rất nhanh sẽ tốt thôi.”

Nói chuyện với Thanh Hiểu xong Tả Mạc liền đi tới tử khí trì, kiểm tra biến hóa của thần mộc quan.

Tình trạng năm người cũng tốt hơn chút nhưng rất nhanh trán của Tả Mạc hơi nhíu lại, tử khí trong tử khí trì đã nhạt đi rất nhiều.Xem ra phải đi vạn phí trì hải chọn năm tử khí trì có phẩm chất tốt hơn mới được.Hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa.“Đại sư!”

Hộ vệ vội vàng hành lễ với Tả Mạc.“Chúng ta đi vạn phí trì hải.”

Tả Mạc nói.“Vâng!”

Hộ vệ vội vàng gọi cốt xa.Trên xe, Tả Mạc tùy ý hỏi: “Luyện chế thủy tinh cốt thế nào rồi?

Chuẩn bị đầy đủ chưa?”

Hộ vệ hơi do dự rồi mới nói: “Không quá tốt ạ.”

“Ồ, xảy ra vấn đề gì sao?”

Tả Mạc hơi ngạc nhiên.“Tiểu nhân cũng không biết rõ.”

Hộ vệ lắc đầu.Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy đi tới nơi luyện chế thủy tinh cốt trước đã.”

Tả Mạc cần rất nhiều thủy tinh cốt, nếu số lượng thủy tinh cốt không đủ thì về sau hắn rất khó để tiến hành luyện chế.

Đã đáp ứng quỷ chủ và còn nhận được rất nhiều thứ tốt, Tả Mạc nhất định không làm qua loa cho xong chuyện.“Vâng!”

Trong giọng nói của hộ vệ có thêm chút kinh ý, hắn đi theo quỷ chủ nhiều năm không phải chưa bao giờ gặp qua những người được gọi là đại sư, chưa bàn tới bản lĩnh cao thấp nhưng hầu hết đều là những kẻ mặt vênh lên tận trời xanh, bộ mặt đầy vẻ ngạo mạn vô lễ.

Chỉ có vị đại sư này tính khí rất tốt, dễ nói chuyện.Cốt xa thay đổi phương hướng bay về một phía khác.Tốc độ của cốt xa rất nhanh, từng luồng cốt phong lướt qua, mùi lưu hoàng xung quanh càng ngày càng nồng nặc hơn.

Thỉnh thoảng lại nhìn thấy dung nham đỏ bừng từ trong sơn cốc chảy ra, những đốm lửa bắn tung tóe, khói đặc mù mịt cuồn cuộn bốc lên không trung.Ở bất cứ đâu cũng có thể thấy được dòng sông nham thạch đỏ bừng uốn lượn lưu động.

Thỉnhh thoảng lại có thể thấy bạch cột chìm nổi bất định bên trong dòng dung nham, cảnh tượng thật đáng sợ.Trong lòng Tả Mạc hơi thấy kì, không thể không nói, u minh vạn phần lăng thực sự là một nơi cực kì đặc biệt.Hộ vệ thấy Tả Mạc dường như rất có hứng thú liền giới thiệu: “Cứ đi về phía trước chính là hỏa phần tràng, đó cũng là nơi chúng ta dùng để luyện khí.

Hỏa phần tràng luôn dư thừa địa hỏa, rất nhiều người tới nơi này để luyện khí.

Trước đây nơi này không có mấy người, sau khi thị trường thần trang bắt đầu sôi động, người học luyện chế thần trang càng ngày càng nhiều thì hỏa phần tràng này càng ngày càng có nhiều người tới.”

“Ồ, trình độ luyện chế thần trang của m Lăng vệ như thế nào?”

Tả Mạc hiếu kì hỏi.“Không được tốt cho lắm.”

Hộ vệ bĩu môi, hiển nhiên vô cùng bất mãn với trình độ luyện chế thần trang của nhà mình, hắn nói: “Phải nói là vô cùng tệ.

So với bốn nhà minh chủ phủ thì còn kém xa, minh chủ phủ so với tu chân giới cũng còn kém.

Trước đây có người kiếm được một nhóm Mạc Vân thần trang, trình độ như thế mới khiến người ta tán thán.

Chỉ tiếc Mạc Vân thần trang không hợp với thần lực của chúng ta, hiệu quả không tốt, nếu không khẳng định sẽ mua với số lượng lớn.”

Nghe thấy người khác tán thưởng Mạc Vân Hải, Tả Mạc vô cùng hài lòng, trong lòng hắn chợt động: “Chẳng lẽ các ngươi không thể liên hệ với Mạc Vân Hải?

Chẳng lẽ bọn họ không muốn bán thần trang?”

“Vốn cũng định mua nhưng sau đó cấp trên có chút vấn đề.”

Dường như hộ vệ đố vấn đề này rất kiêng kỵ, không muốn đề cập tới.Tả Mạc vô cùng nhạy cảm, hóa ra Minh cảnh cũng không phải bình yên.“Đại nhân, phía trước chính là hỏa phần tràng.”

Hộ vệ chỉ về phía trước rồi nói.Đúng lúc đó cốt xa vòng vào một cái thung lũng, cảnh tượng trước mặt trở nên sáng sủa hơn.

Một thung lũng cực lớn, bốn phía là núi dựng, vô số dung nham đỏ bừng cùng với khói đặc mù mịt từ bốn ngọn núi chảy xuống.Mấy trăm dòng dung nhàm tập trung ở bồn địa.Trung ương của bồn địa thỉnh thoáng bắn ra những hỏa trụ to lớn, xa xa nhìn lại vô số hỏa trụ liên tục bắn ra không ngừng, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.“Đây là hỏa phần tràng?”

Cho dù là Tả Mạc trông thấy cảnh tượng đồ sộ như vậy cũng không khỏi ngẩn ra.“Vâng!”

Đại sư, đây là hỏa phần tràng!

Là một trong những hỏa tràng tốt nhất của Minh cảnh!”

Giọng hộ vệ đầy vẻ kiêu ngạo và tự hào.Cốt xa nhẹ nhàng bay xuống phía dưới.Trên mặt đất đã sớm có người đứng đón, cốt xa vừa rơi xuống thì đối phương lập tức chạy ra nghênh tiếp, vừa hành lễ vừa hô đại sư.“Đây chính là Lỗ Trang, tổng chấp sự của hỏa phần tràng!”

Hộ vệ vội vàng giới thiệu.Tả Mạc bắt chuyện với Lỗ Trang làm Lỗ Trang được quan tâm mà lo sợ.

Tướng mạo của Lỗ Trang rất bình thường, hắn xoa xoa tay vô cùng xấu hổ nói: “Đại sư thứ lỗi, mọi người đều thử luyện hóa bạch cốt nhưng dù tốt nhất cũng chỉ có thể luyện hóa tới mức này.”

Lỗ trang đưa ra một khúc xương, phía trên của xương có rất nhiều bạch ban, vô cùng khó coi.Tả Mạc nhíu mày, đây là do có quá nhiều tạp chất tạo thành.Tả Mạc phát hiện ra vấn đề, nếu dùng trình độ của Kim Ô doanh để so sánh, trình độ của mấy người này còn kém Kim Ô doanh quá xa.

Chỉ cần nhìn khúc xương tốt nhất này thì trình độ chẳng khác gì đệ tử học việc ở ngoại vi của Kim Ô doanh cả.Hắn cần rất nhiều thủy tinh cốt, tất nhiên là hắn có thể luyện chế nhưng hắn không muốn tốn thời gian vào những công việc đơn giản như thế này.

Hắn còn tưởng rằng loại công việc như này người phía dưới có thể đảm nhiệm được.Luyện chế đơn giản mà nhu cầu số lượng lại nhiều, đây chính là thích hợp nhất cho luyện khí sư phía dưới luyện chế.“Khúc xương này là do ai luyện chế?”

Tả Mạc hỏi.Lỗ Trang vội vàng gọi người luyện chế tới, đó là một thiếu niên khoảng chừng hai mươi tuổi.

Lỗ Trang vội vàng nói: “Minh Hồng là luyện khí sư có thiên phú tốt nhất ở đây, trình độ của hắn cũng là cao nhất.”

“Cầm lấy khúc bạch cốt này, luyện chế tại chỗ để ta nhìn.”

Tả Mạc nói.Tinh thần Minh Hồng không khỏi rung lên, hắn đã sớm nghe nói qua lần này m Lăng vệ mời được một vị đại sư cao thâm khó lường.

Không ngờ vị đại sư này lại tự mình tới hỏa phần tràng, hơn nữa còn tự mình chỉ điểm cho hắn, cơ hội như vậy nhất định không thể bỏ qua.Minh Hồng tập trung toàn bộ thần kinh bắt đầu luyện chế bạch cốt.Quá trình luyện chế bạch cốt khiến Tả Mạc nhìn thấy cũng phải trợn mắt há mồm.

Minh Hồng chính là lợi dụng lửa của hỏa phần tràng bắn ra để luyện chế!Tả Mạc chỉ vào Minh Hồng đang chuyên chú luyện chế hỏi Lỗ Tràng: “Các ngươi đều luyện khí như vậy sao?”

“Đúng vậy!”

Lỗ Tràng không hiểu hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải như thế?”

Tả Mạc không còn gì để nói, lúc trước hắn đã có chuẩn bị tư tưởng, trình độ luyện khí của m Lăng vệ rất thấp nhưng thấp tới mức này là điều hắn hoàn toàn không ngờ tới.“Chẳng lẽ các ngươi không biết bên trong hỏa trụ có rất nhiều tạp chất sao?

Ngay cả hỏa diễm cũng không tinh thuần thì làm sao mà luyện khí được?”

Tả Mạc ít khi to tiếng vậy mà phải quát lớn: “Các ngươi không có ngọc giản của tu giả sao?

Sao ngay cả nội dung cơ bản cũng không biết thế?”

Lỗ Trang cười khổ nói: “Đại sư bớt giận!

Không phải tiểu nhân không biết luyện khí cần hỏa diễm nhưng chúng ta tu luyện là minh thần lực, căn bản không thể hấp thu được địa hỏa.”

Bất giác, ma tộc luyện khí tập trung xung quanh càng ngày càng nhiều.

Bọn họ đều nghe nói có một vị đại sư tới hỏa phần tràng nên nhanh chóng chạy lại.Tả Mạc sửng sốt, lúc này hắn mới có phản ứng lại.

Luyện khí thuật của tu giả trải qua vạn năm tích lũy, hỏa diễm nào cũng từng dùng qua, cái nào tốt hay không tốt chỉ sợ đã trải qua vô số người thử nghiệm.

Đối với ma tộc, mười năm trước bọn họ còn không biết luyện khí là cái gì.

Bọn họ mới bước chân vào thời đại thần lực hơn mười năm, thần trang đối với bọn họ còn là thứ quá xa lạ.Những nội dung cơ bản này cần có vô số người tích lũy, không hề có yếu tố may mắn ở đây.Từng khuôn mặt cay đắng và uể oải, bọn họ đau khổ tìm tòi nhiều năm như vậy nhưng vẫn mờ mịt không giải quyết được.Thế giới luyện khí thần bí muôn màu, đối với bọn họ nó quá xa xôi không thể với tới được.Trong lòng Tả Mạc khẽ than, nhìn thấy những khuôn mặt này đột nhiên Tả Mạc nhớ tới bản thân lúc còn ở Vô Không Sơn.“Đúng là minh thần lực không thích hợp để hấp thu địa hỏa, trong thần lực của các ngươi còn có tử khí càng không thích hợp để dùng địa hỏa nhưng ngoại trừ địa hỏa thì còn có các loại hỏa diễm khác.

Tu giả sở dĩ dùng địa hỏa nhiều bởi vì bọn họ có thể dễ dàng hấp thu và khống chế nó.”

Mọi người phía dưới nghe rất cẩn thận, chỉ sợ lọt mất chữ nào.“Nhưng các ngươi lại thích hợp với hỏa diễm âm tính, ví dụ như ma trơi.”

Tả Mạc nói tiếp.“Ma trơi có thể luyện khí sao?”

Trong đám đông có người hô lên.Mọi người chẳng xa lạ gì với ma trơi, rất nhiều người tu luyện thần lực có liên quan tới ma trơi.

Dù sao đây cũng là u minh vạn phần lăng, bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy các loại ma trơi.Tả Mạc mỉm cười: “Đối với tu giả thì ma trơi không phải là loại lửa tốt nhưng đối với các ngươi thì nó vô cùng thích hợp.

Có ai có ma trơi không?”

Một giọng nói yếu ớt vang lên: “Đại sư, ta có.”

Tả Mạc nhìn về phía người nói, đó chính là Minh Hồng, Tả Mạc dịu giọng nói: “Lấy ra ta xem.”

Minh Hồng lật tay, một đóa ma trơi màu xanh đậm phiêu phù trong lòng bàn tay hắn.“Ma trơi dùng để công kích địch nhân thường lẫn các loại sức mạnh khác nhưng nếu để luyện khí các ngươi phải nhớ kĩ, bất cứ loại hỏa diễm nào, điểm đứng đầu đó là tinh thuần.

Hỏa diễm càng tinh thuần thì càng thích hợp để luyện khí.”

Giọng Tả Mạc không lớn nhưng toàn trường đều có thể nghe thấy.“Phẩm chất của đóa ma trơi này không tệ nhưng luyện hóa chưa đủ.

Phương pháp luyện hóa ma trơi rất đơn giản, ngươi chỉ cần dựa theo lộ tuyến vận chuyển của thần lực là được.”

Tả Mạc nhìn Minh Hồng rồi nói: “Ngươi thử xem.”

Minh Hồng hơi do dự, tê, ma trơi hút vào trong cơ thể, khi ma trơi không ngừng vận chuyển, sắc mặt Minh Hồng cũng biến thành màu xanh đậm.Khoảng nửa cảnh giờ sau màu xanh đậm trên mặt Minh Hồng mới rút dần đi, hắn gọi hỏa diễm ra, ma trơi so với trước thì đã đậm hơn vài phần.“Tiếp tục đi, chờ ngươi có thể luyện chế ma trơi tới mức vô sắc thì ma trơi của ngươi đã đạt tới độ tinh thuần.”

Tả Mạc bỗng ném cho Minh Hồng một khúc bạch cốt: “Ngươi dùng ma trơi luyện chế xem nào.”

Minh Hồng luống cuống nhìn Tả Mạc.Tả Mạc kiên nhẫn chỉ điểm: “Khống chế ma trơi bao vây bạch cốt.”

Minh Hồng làm theo dùng ma trơi bao vây bạch cốt, rất nhanh bạch cốt đã bị phủ một tầng màu xanh đậm vô cùng đáng sợ.

Rất nhanh trên trán Minh Hồng đã hiện ra một tầng mồ hôi hột.“Không được ngừng.”

Tả Mạc khẽ quát: “Thu liễm tâm thần, chú ý khống chế hỏa diễm làm nó xâm nhập vào bên trong xương.”

Minh Hồng cắn răng kiên trì, cố gắng khống chế thần hỏa, trong khoảnh khắc hắn giống như mới chui từ trong ao nước lên.Nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì tiếp tục, không rên rỉ chút nào.Xương màu xanh đậm bắt đầu có biến hóa, nó dần trở nên trong suốt hơn.Tả Mạc đứng bên chỉ điểm làm sao có thể kết hợp giữa ma trơi và phù văn, làm sao có thể khống chế ma trơi, làm sao để có hiệu suất tốt nhất.“Được rồi!”

Minh Hồng ngã ngồi xuống đất, không thể động đậy, trên mặt khó giấu được vẻ vui mừng.

Trong tay Tả Mạc là một khúc thủy tinh cốt có màu xanh nhạt trong suốt.“Có màu xanh bởi vì ma trơi ngươi vẫn còn chưa đủ tinh thuần.”

Tả Mạc bình luận.Phía dưới tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng kích động, hóa ra luyện khí là như vậy.Tả Mạc thấy thế liền vung tay nói: “Có ma trơi thì bắt đầu luyện hóa ma trơi, không có ma trơi thì đi tìm ma trơi.”

Dứt lời không để ý tới mọi người quay sang nói với hộ vệ: “Đi, chúng ta đi vạn phí trì hải.”

Hộ vệ tôn kính khom người nói: “Vâng!”

Chương 866 : Vạn phí trì hải .Dịch giả: Đông_TàBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132“Đại nhân, đây chính là vạn phí trì hải.”

Hộ vệ vô cùng cung kính nói.

Những ngày này hắn đi theo Tả Mạc, mỗi động tác lời nói của Tả Mạc hắn đều nhìn thấy rõ.Trước mặt quỷ chủ, đại sư đối xử bình đẳng, không chút câu nệ ước thúc.

Đối mặt với những ma tộc có thân phận thấp hèn đại sư vẫn trước sau như một thản nhiên đối xử bình đẳng.Không kiêu ngạo, không hề có thái độ trên cao nhìn xuống, luôn kiên nhẫn giải thích và trợ giúp mọi người.Khiêm tốn khi không có sức mạnh chỉ là tự vệ theo bản năng, nhưng khiêm tốn khi đã có đủ mạnh lại là phẩm chất cao thượng và năng lực khống chế mạnh mẽ.Trong những người hắn từng gặp qua chỉ có duy nhất đại sư có đủ.Đúng là làm người ta phải tôn kính!Tả Mạc không biết ý nghĩ của hộ vệ, hắn bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây ra.Tử khí trì ở khắp nơi, hoặc lớn hoặc nhỏ chi chít như sao trên trời, phóng mắt nhìn cũng không thấy điểm cuối.

Trong tử khí trì, tử khí màu tro bốc lên mù mịt, từ xa nhìn lại giống như một hải dương màu tro vậy.

Mà những vụ khí màu tro này thi thoảng bốc lên còn giống như đang sôi vậy, danh xưng vạn phí trì hải cũng từ đây mà có.“Đúng là đồ sộ!”

Tả Mạc thì thào tự nói.Tử khí nồng nặc như sôi, vô biên vô hạn, mênh mông khó lường.

Tả Mạc đứng ở biên của vạn phí trì hải, trong lòng bỗng cảm thấy bản thân thật nhỏ bé khi đứng trước tồn tại mênh mông dường này.

Nhưng chung quy Tả Mạc vẫn là cường giả thần cấp, tâm tính vô cùng kiên định, loại cảm giác này chỉ hiện ra trong nháy mắt rồi biến mất không còn bóng dáng.Cảm giác tự tin tất cả đều nắm trong lòng bàn tay một lần quay về bên trong hắn.Tả Mạc rất hiếu kì, vạn phí trì hải đồ sộ như thế không hiểu cảnh tượng trong lòng đất sẽ như thế nào.

Tử khí mênh mông nồng nặc từ đâu mà có, vì sao mà sinh, Tả Mạc không thể tưởng tượng nổi.Chẳng lẽ phía dưới thực sự thông tới hoàng tuyền trong truyền thuyết sao?Ý nghĩ này vừa sinh ra thì Tả Mạc không khỏi lắc đầu bật cười, bản thân nghĩ quá nhiều rồi.Các loại truyền thuyết về hoàng tuyền này nọ chắc chắn là không có, khẳng định là có người bịa đặt ra.Ở bất cứ chỗ nào trong vạn phí trì hải cũng có thể thấy được bóng người, thần quyết của m Lăng vệ có thể hấp thu tử khí chuyển hóa thành thần lực, vạn phí trì hải với tử khí mênh mông nồng nặc như này không thể nghi ngờ chính là một trong những chỗ luyện khí tốt nhất.“Đi thôi, vào xem.”

Tả Mạc nói.“Vâng!”

Hộ vệ đi theo cạnh Tả Mạc vẻ mặt cảnh giác, thỉnh thoảng nhìn ngó xung quanh.“Chẳng lẽ ở đây không an toàn?”

Tả Mạc thấy bộ dáng của hộ vệ như vậy không khỏi ngạc nhiên hỏi.Hộ vệ không hề lơi lỏng, vừa phòng bị vừa giải thích: “Nơi này tử khí nồng nặc, rất lợi cho tu luyện, mọi người đều thích tu luyện ở đây.

Nhiều ngươi tự nhiên không tránh khỏi xung đột.

Lúc trước từng có người nói với quỷ chủ không bằng bắt tất cả mọi người vào vạn phí trì hải phải nộp phí sử dụng nhưng quỷ chủ không đồng ý.

Xung quanh đây cũng không có thủ vệ nên tình trạng có chút hỗn loạn.

Nhưng đại nhân yên tâm, tu luyện ở đây đa số đều là người của m Lăng vệ nên không có việc gì đâu.”

Hộ vệ nói không sai, hai người đi không xa, dọc đường có gặp qua mấy người đều hành lễ với hộ vệ.“Hóa ra nhân duyên của ngươi cũng không tệ.”

Tả Mạc cười nói.Hộ vệ xấu hổ nói: “Đi theo quỷ chủ khá lâu nên bản thân cũng có chút danh tiếng.”

Phẩm cấp của hắn không thấp, trong thời gian ngắn có không ít người tiến tới chào hỏi, mặt đang cảnh giác cũng dần bình tĩnh hơn.Hắn cười nói với Tả Mạc: “Đại sư nếu nhìn trúng chỗ nào cứ chỉ, ta sẽ phái người thủ ở đó là được.”

Tả Mạc cười cười, không nói gì, xuyên qua tử khí mà đi.Những tử khí này đều là do tử khí trì phun ra, bởi tử khí trì quá nhiều, vô cùng dày đặc nên mới tạo ra cảnh tượng thế này.

Mơ hồ có thể thấy được rất nhiều bóng người trong tử khí trì, tử khí nồng nặc như này trợ giúp rất nhiều cho việc tu luyện của ma tộc.

Tả Mạc không thể không cảm khái phong cách làm việc khác người của m Lăng quỷ chủ, nếu đổi lại là bất cứ thế lực nào khác thì bảo địa như này chắc chắn sẽ chiếm làm của riêng.Nhưng m Lăng quỷ chủ lại không thèm quan tâm tới.Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra, Tả Mạc lắc lắc đầu bỗng nghĩ tới một vấn đề, hắn hỏi hộ vệ: “Chẳng lẽ những hộ vệ này không lo lắng trong lúc tu luyện bị quấy rầy sao?”

“Không hề.”

Hộ vệ cười nói: “Đại sư không biết, những tử khí trì này một khi có người tiến vào trạng thái tu luyện thì bên cạnh sẽ tập trung một lượng lớn tử khí.

Tầng tử khí tráo này vô cùng cùng vững chắc, hơn nữa còn bài xích các loại sức mạnh khác.”

Tả Mạc nghe vậy thì cảm thấy kinh dị, tử khí trì quả nhiên có chút thần diệu.“Đại sư?

Chẳng lẽ vị kia chính là luyện khí đại sư?”

Có người bên cạnh hộ vệ hiếu kì hỏi.Vẻ mặt hộ vệ đầy lạnh lẽo, không tán thành quát lớn: “Lão Vương, chớ có làm càn!”

Lão Vương không khỏi co đầu rụt cổ lại, hắn vô cùng e sợ hộ vệ.Tả Mạc khoát khoát tay: “Không sao, không sai, ta chính là vị luyện khí đại sư kia.”

Người bình thường tuyệt đối không kêu bản thân là “luyện khí đại sư”, nhưng Tả Mạc nói chuyện đầy hời hợt như thể đó là một việc vô cùng bình thường.

Nhưng vẻ mặt lãnh đạm của Tả Mạc lại khiến người xung quanh vô cùng tín phục.Đám gia hỏa này đều là những kẻ lõi đời, kinh nghiệm vô cùng phong phú, vừa nhìn thấy Tả Mạc dễ nói chuyện liền được nước làm tới.

Lão Vương cung kính nói: “Đại sư ngài có thể giúp ta luyện chế một kiện thần trang được không?

Bất luận điều kiện gì chỉ cần ta có thể hoàn thành thì đều cố gắng hết sức.”

Hộ vệ hung hăng trừng mắt với lão Vương, đang định mở miệng mắng.Lão Vương cũng biết sẽ bị mắng nhưng cơ hội như vậy thật sự quá khó gặp, một khi bỏ qua tuyệt đối không có khả năng gặp lại.

Cổ co co nhưng vẻ mặt vẫn tràn ngập mong đợi nhìn Tả Mạc.Tả Mạc cười hì hì nói: “Thần trang à, ta có không ít.

Ta hỏi ngươi một việc, nếu ngươi biết ta sẽ đưa cho ngươi một kiện.”

Hai mắt lão Vương lập tức sáng ngời, khẩn cấp hỏi: “Chuyện gì, đại sư cứ việc hỏi!”

“Ai nói cho ta biết nơi nào của vạn phí trì hải có tử khí nồng nặc nhất ta sẽ cho hắn một kiện thần trang.”

Tả Mạc vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười.“Ta biết.”

Lão Vương vô cùng nhanh trí, nói nhanh: “Tử khí nồng nhất ở vạn phí trì hải chính là tử nhãn.”

Những người khác không khỏi lộ vẻ ảo não, bọn họ chậm mất nửa nhịp.

Bọn họ không nghĩ tới đại sư lại hỏi một vấn đề đơn giản như vậy.Tả Mạc nhìn thấy vẻ mặt những người khác liền biết người này nói thật, sảng khoái nói: “Tặng ngươi một kiện thần trang, chờ chút.”

Lật tay một cái trên tay hắn đã có thêm một kiện thần trang.Đây là Mạc Vân thần trang mà năm đó hắn lưu lại nhưng không thích hợp để sử dụng minh thần lực.

Tả Mạc tiện tay vẫy một cái, tê, một luồng tử khí cực lớn đột nhiên bay tới thần trang trong tay hắn.Màu tro nhanh chóng lan tràn khắp thần trang.Mắt thường cũng có thể thấy được nơi màu tro đi qua ma văn phức tạp dần thành hình.

Thần trang giống như vật sống, không ngừng chuyển động, biến ảo hình dạng, mọc ra rất nhiều tiêm gai.Mọi người chưa bao giờ gặp qua thủ đoạn luyện khí như này, tất cả đều trợn tròn mắt, há hốc mồm không biết nói gì.

Lúc này ngay cả hộ vệ cũng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào thần trang trong tay Tả Mạc, không biết nói gì.Sau khoảng một nén hương thần trang trong tay Tả Mạc đã cải tạo xong.

Thần trang sau khi được tử khí rèn luyện qua nhìn hoàn toàn khác so với lúc trước, ngoại hình rất thô kệch, hơn nữa còn dày đặc chi chít tiêm gai, nhìn qua có chút xấu xí.Tả Mạc đem thần trang ném cho lão Vương vừa nói chuyện: “Cho ngươi.”

Lão Vương yêu thích không buông tay, hắn nhanh chóng mặc nó lên người, vốn thần trang màu tro rất xấu xí nhưng vừa mặt vào lại toát ra vẻ hung ác độc địa dữ tơn.

Tiêm gai chi chít dày đặc làm người ta úy kị.Lão Vương vô cùng vui sướng, hắn vừa thôi động thần lực liền thấy tiêm gai bên ngoài thần trang như sống dậy.Tiêm gai màu tro hóa thành những hôi xà to bằng đầu ngón tay, những hôi xà này rất sống động, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng tê tê.“Minh xà thần quyết!”

“Minh xà của lão Vương không phải không thể thành hình sao?

Thần trang này thật quá lợi hại!”…Mọi người ồn ào nghị luận, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tả Mạc sáng rực như lửa.Tả Mạc không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây liền quay sang hỏi hộ vệ: “Biết tử nhãn nằm ở đâu không?”

Hộ vệ có chút không vui nói: “Đại sư không biết chứ tử nhãn chính là nơi có tử khí nồng nặc nhất ở vạn phí trì hải nhưng tử khí nơi đó quá nồng, nồng tới mức không thể nào đi vào được.”

“Ồ, ngươi dẫn ta đi xem, đứng từ xa nhìn là được.”

Tả Mạc thấy vẻ do dự của hộ vệ thì nhân tiện nói.“Được.”

Hộ vệ không chút do dự quay sang quát mấy người kia: “Tản giái đi, nhìn cái gì mà nhìn!”

Sau đó hắn nói với lão Vương: “Lão Vương, lần này ngươi chiếm tiện nghi rồi, dẫn đường đi.”

“Được!”

Lão Vương vui vẻ nói, sau đó lập tức đi trước dẫn đường.Hộ vệ quay sang giải thích với đại sư: “Đại sư, nơi đây tử khí quá nồng, chúng ta không thể phi hành được nên đành phải đi bộ.”

“Được.”

Tả Mạc gật đầu nói.Minh cảnh vẫn là ma tộc, m Lăng vệ có chút cổ quái nhưng vẫn có được thân thể khỏe mạnh của ma tộc.

Thần văn của tu giả bọn họ không học được nhưng dùng thần lực để rèn luyện thần thể không hề khó đối với bọn họ.Tả Mạc đã sớm phát hiện ra thân thể của đám m Lăng quỷ chủ đều rất cường hãn, so với hắn còn cường hãn hơn.

Ngay cả bộ xương khô Cổ Vô Song, Tả Mạc dám khẳng định bộ xương của hắn nếu phi kiếm chém vào ngay cả một tia lửa cũng không tóe ra được.Thần quyết mà m Lăng vệ tu luyện ẩn chứa tử khí cực nồng, tu luyện tới mức thâm hậu thì thân thể bọn họ càng trở nên kì quái, giống như đám m Lăng quỷ chủ và Cổ Vô Song vậy.Nhưng rất may là Tả Mạc vừa mới kiềm chế được những sí lưu chạy loạn trong cơ thể, thân thể đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, từ đó cũng không mất công nữa.“Đại sư chính là đại sư, không ngờ thân thể cũng cường tráng như vậy!”

Lão Vương nhịn không được nói.Những người khác cũng rất kinh ngạc, nhìn trình độ luyện khí của Tả Mạc tất cả mọi người đều có chung quan điểm Tả Mạc chính là tu giả.

Luyện khí đạt tới mức như thế Minh cảnh tuyệt đối không có.Mọi người đều cảm thấy đại sư thâm sâu khó lường, không hề bị ảnh hưởng bởi tử khí.

Nhìn qua thì cơ thể cũng không tính là cường tráng nhưng vẫn tràn ngập sức mạnh giống như ma tộc, trình độ luyện khí càng không cần phải nói.Tả Mạc cười cười, không giải thích.

Bỗng, trong lòng hắn có cảm ứng, con ngươi đột nhiên co rút lại.Hắn dừng bước thản nhiên nói: “Bằng hữu phía trước mời đi ra!”

Kinh nghiệm chiến đấu của đám người hộ vệ rất phong phú, vừa nghe Tả Mạc nói vậy, sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng đem Tả Mạc thủ ở giữa, trạng thái như lâm đại địch!Lão Vương vừa rồi còn nhao nhao cười nói giờ đứng trong đội ngũ lại vô cùng dũng mãnh.Làn tử khí màu tro trước mắt mơ hồ hiện lên một bóng người.Chương 867 : Đấu Bồng Nhân .Dịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Lão Vương gầm lên một tiếng, rồi phi nhanh khiến thân hình lão như hóa thành một chiếc bóng mầu xám, hướng về phía đối phương đánh tới.Nhưng đối phương lại không hề né tránh, cũng không hoảng hốt cứ như không hề phát giác ra y vậy.Thấy vậy trên mặt lão Vương hiện lên vài phần giận dữ, y hừ lạnh một tiếng: "Muốn chết!"

Minh Xà Thần Quyết mà y tu luyện khác hẳn với mọi người, trọng tâm tu luyện của mọi người đều là quỷ dị và biến đổi khôn lường, còn y lại chú trọng vào phương diện cương mãnh.

Chỉ thấy những sợi khí nhỏ li ti đang tụ lên cánh tay phải của y, tê tê tê, sau đó những gai nhọn bên trên bộ thần trang mầu xám cũng lao xao hóa thành những con rắn nhỏ, nhanh chóng bò lên cánh tay y.Bỗng nhiên từ sau lưng lão Vương sau lưng xuất hiện hình ảnh một con rắn mầu xám, con rắn ấy đang ngẩng đầu, thở ra những tiếng phì phò.Khí thế của lão Vương đề thăng tới cực điểm, sau đó dưới chân phát lực, lập tức thân hình lão bay lên không trung, sau đó thân hình vẫn còn ở trên không trung của lão bỗng bè ra, giống y như một con Cự Mãng đang bành mồm, quả thật vô cùng quỷ dị mà."

Giết!"

Lão gầm lên như sét nổ, khiến cả mặt đất cũng khẽ run rẩy.Sau đó Lão Vương vung nắm tay phải ra như quất roi!Oành!Thanh âm phát ra khiến lòng người rung động, lan tràn ra xung quanh như là như sóng gợn.Thân hình đang ở giữa không trung của lão Vương bỗng dưng biến mất.Bốp!Tiếng va đập thanh thúy vang lên, chỉ thấy có một bàn tay trắng như tuyết bắt lấy nắm đấm của lão Vương, trước thế công mạnh như vậy mà thân hình của đối phương không hề xê dịch chút nào.Trên mặt lão Vương bỗng hiện lên một tầng mầu xám, rồi lặng lẽ lan tràn, chỉ thấy thân thể đang vặn vẹo của lão bỗng dưng tạo ra một lực lượng vô cùng cường đại, lập tức nắm đấm đang bị đối phương tóm lấy bỗng giãy mạnh, sau đó lại đánh tiếp một quyền với tốc độ cực nhanh.Hiển nhiên đối phương cũng không ngờ lão Vương lại có thể giãy ra được, nhưng phản ứng của hắn cũng cực nhanh, biến trảo thành chưởng, rồi đưa ra nghênh đón nắm đấm của lão Vương.Lệ khí trên mặt lão Vương bốc lên dày đặc.Chỉ trong nháy mắt, lão đã đấm liên tục mười hai quyền!Mười hai quyền có tốc độ nhanh như thiểm điện, nếu đối phương mà là người có thực lực hơi yếu một chút, thì chỉ có thể nhìn thấy một quyền ảnh mơ hồ mà thôi.Nhưng đối phương cũng xuất chưởng không hề thua kém.Bốp!Mười hai thanh âm vang lên, nhưng tốc độ quá nhanh khiến người ta cứ tưởng chỉ có một tiếng vang, nhưng một tiếng này lại trầm tới cực điểm.Sau khi va chạm, đối phương lui về phía sau ba bước!Còn thân hình của lão Vương khẽ run lên, sắc mặt trở lên xám trắng, chiêu Thập Nhị Hưởng này, chính là tuyệt chiêu của lão.

Yếu quyết của chiêu này là xuất ra mười hai quyền với tốc độ nhanh như thiểm điện, quyền sau mạnh hơn quyền trước, từ trước đến giờ, chiêu này chưa bao giờ thất thủ, bởi sức mạnh của nó cực kì lớn, đủ để san bằng cả một ngọn núi lớn ấy chứ.

Hơn nữa, hiện tại lão còn cả mặc thần trang trên người, lại có Tử Khí Trì, có thể nói lão đang ở trong trạng thái đỉnh phong, nhờ vậy chiêu Thập Nhị Hưởng vừa nãy cũng là một kích mạnh nhất của lão từ trước đến nay!Nhưng không ngờ một chiêu Thập Nhị Hưởng hung hãn và mạnh mẽ như vậy, mà chỉ khiến cho đối phương lui về phía sau ba bước!Sắc mặt lão Vương khẽ biến, nhưng dù sao lão cũng là kẻ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nên chỉ trong nháy mắt, lão đã đoán ra được, thực lực của đối phương vượt qua lão không chỉ một cấp độ!Cao thủ!Đối phương liếc nhìn lão Vương, rồi buông một câu tán thưởng: "Kiện thần trang này không tệ.

"Lúc này mọi người mới nhìn rõ hình dáng của người này, hắn có thân hình thon gầy, cũng khá cao, trên người có mặc một kiện đấu bồng(áo choàng toàn thân ấy), toàn thân được dấu trong đấu bồng.

Khuôn mặt của người này gần như đã bị chiếc bóng của đấu bồng che khuất, khiến người ta không thể nhìn thấy rõ diện mạo của hắn.Trái tim gã hộ vệ thắt chặt lại.Gã và lão Vương quen biết nhau đã lâu, nên gã cũng tự mình lĩnh giáo tuyệt chiêu của lão Vương, ngay cả tuyệt chiêu Thập Nhị Hưởng của lão Vương sử ra lúc bình thường gã đã khó có thể đỡ nổi rồi, chứ nói chi tới chiêu Thập Nhị Hưởng mà lão Vương vừa sử ra có uy lực hơn lúc bình thường đến ba thành, nếu mà gã là người đỡ chiêu thì chắc chắn không thể tiếp được rồi.Vậy mà đối phương lại có thể tiếp, hơn nữa còn không chút tổn thương nào, chỉ lui lại ba bước mà thôi.Thực lực đối phương như vậy, chắc chắn đã vượt qua mức mình có thể địch lại rồi!Nhưng dù vậy, trên mặt gã hộ vệ vẫn không hề hiện lên vẻ hoảng hốt hay sợ hãi, bởi nơi này là địa bàn của m Lăng Vệ, vì thế đối phương đừng có mà mơ tưởng có thể dễ dàng sử lí gã.

Toàn thân đối phương không hề có một tia tử khí, chứng tỏ hắn vừa mới lẻn vào U Minh vạn phần lăng chưa được bao lâu.Chắc hẳn thằng này không biết vì sao ở trong Vạn Phí Trì Hải có thể ẩu đả, nhưng không được phép xảy ra chiến đấu quá lớn.Trong lòng gã hộ vệ thầm cười lạnh."

Thủ đoạn của đại sư làm tại hạ cảm thấy vô cùng bội phục.

"Từ trong chiếc đấu bồng đang phiêu phù giữa không trung vọng ra tiếng nói: "Tại hạ thành tâm mời đại sư đến tệ phủ làm khách vài ngày, kính xin đại sư cho tại hạ được vinh hạnh đó.

"Tả Mạc thản nhiên nói: "Ta không thích bàn chuyện với những kẻ giấu đầu thụt đuôi.

""Ha ha, đại sư quá cẩn thận rồi, diện mạo chẳng qua cũng chỉ là mây khói mà thôi.

" Đối phương khẽ cười : "Xin đại sư cứ yên tâm, chỉ cần đại sư nguyện ý hợp tác với tại hạ, thì tại hạ có thể thỏa mãn mọi ước muốn của đại sư.

Bất kể là mỹ nữ hay là tài bảo, đại sư muốn cái gì, thì sẽ có cái đó.

Chỉ cần hợp tác với tại hạ, đại sư sẽ biết được thế nào là thiên đường giữa nhân gian, nơi đó hơn hẳn cái chỗ hoang tàn này tới vô số lần ấy chứ.

"Giọng nói của hắn mang đầy vẻ cám dỗ.Nhưng Tả Mạc dùng cái thái độ giống như cười mà không phải cười nhìn đối phương, rồi nói: "Sao ngươi không hỏi thử xem ý tứ của chủ nhân nơi này như thế nào?"

Đối phương vừa cười vừa nói: "Hiện tại, tại hạ đang bị lâm vào tình huống bắt buộc.

""Khẩu khí lớn quá nhỉ.

" Một thanh âm khó nghe vô cùng bỗng vang lên.Chỉ thấy một thân hình được bọc trong thi bố (vải liệm)bốc lên tử khí nồng đậm đang lơ lửng giữa không trung, và đó chính là một trong m Lăng Ngũ Quỷ, Bố Như Miên.Vừa thấy Bố Như Miên, thân hình của đối phương liền cứng đờ.Còn gã hộ vệ thấy Bố Như Miên xuất hiện, liền thở ra một hơi buông lỏng.

Thông thường Cổ Vô Song đại nhân đều sống một mình trên Ức Cốt Phong, còn Bố Như Miên đại nhân thì ngủ say trong Vạn Phí Trì Hải, vì thế chỉ cần một trong hai nơi xẩy ra hỗn loạn thì bọn họ sẽ là người đầu tiên biết được.

Đấy chính là nguyên nhân, tại sao một nơi rộng lớn như Vạn Phí Trì Hải, lại không bao giờ xảy ra tranh đấu quá kịch liệt.Tính tình Bố Như Miên đại nhân vốn khát máu và tàn nhẫn, lãnh khốc đến vô tình, nếu ai mà dám chọc giận lão thì e rằng có muốn chết cũng không xong."

Bố đại nhân!"

Gã hộ vệ khom người hành lễ."

Tiểu Hoắc ah, mang đại sư đến chỗ khác đi dạo một lúc đi, chẳng mất quá nhiều thời gian đâu.

Cũng lâu lắm rồi mới gặp được con hàng ngon như thế này, một thân thể thật tươi non a, thật đúng là làm cho người phải hưng phấn ah!" thanh âm của Bố Như Miên vẫn khó nghe như cũ, nhưng giọng điệu vẫn mang chút khách khí, vì dù sao gã hộ vệ kia cũng là người bên cạnh quỷ chủ."

Vâng!"

Tiểu Hoắc vội vàng cùng Tả Mạc lui về phía sau, sau đó nhanh chóng biến mất trong làn tử khí."m Lăng Ngũ Quỷ, Bố Như Miên?"

Bỗng người ở trong đấu bồng mở miệng."

Muốn cầu xin tha thứ sao?

Ôi ôi, đã muộn rồi kưng ạ!"

Thanh âm khó nghe của Bố Như Miên quanh quẩn khắp không trung."

Cầu xin tha thứ?"

Khuôn mặt được bao bọc trong đấu bồng bỗng ánh lên một vòng cung mầu hồng tỏa ra khí tức tanh tưởi của máu tươi, quả thật rất là thú vị a."n.

" Bố Như Miên khẽ giật mình, bởi phản ứng của đối phương có chút bất thường.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※"Đại sư, xin chờ một chút thôi, Bố đại nhân sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc chiến.

" Tiểu Hoắc nói với Tả Mạc nói, hiển nhiên y luôn luôn tin tưởng vào thực lưc của Bố Như Miên."

Không sao, đằng nào cũng không vội lắm.

" Tả Mạc cười nhẹ, nhưng trong lòng hắn lại không nghĩa như gã hộ vệ kia.

Tuy thần lực của hắn chưa khôi phục, nhưng là cảnh giới của hắn lại cao hơn đám người kia rất nhiều, vì thế hắn nhìn ra được, thực lực của gã mặc đấu bồng cùng cấp bậc với Bố Như Miên.Hơn nữa nhờ vào sự mẫn cảm hơn xa người khác, hắn đã phát hiện ra, khi gã mặc đấu bồng thấy Bố Như Miên xuất hiện, thoạt nhìn thì có vẻ như kinh hoàng, nhưng thực ra khí tức của gã này lại không hề rung động.Điều này chứng tỏ, gã này chỉ ra vẻ kinh hoàng thôi.Từ đó có thể suy ra, chắc chắn gã này có lưu lại thủ đoạn, đó chính là suy nghĩ của Tả Mạc đấy.Tiểu Hoắc quay sang lão Vương, rồi ân cần hỏi thăm : "Lão Vương, có bị làm sao không?"

Lão Vương miễn cưỡng cười nói: "Không sao đâu, chẳng qua có chút trì hoãn lên cảm thấy thất kinh thôi.

Quả thật thằng này cũng rất mạnh a, ngay cả khi đã mặc thần trang rồi xuất tuyệt chiêu, mà cũng chỉ làm gã này lui lại ba bước, thật là xấu hổ quá đi thôi!"

"Ha ha, chắc chắn là tối hôm qua lão Vương ngươi làm việc quá cực khổ, cho nên hôm nay tay chân mới mềm nhũn như vậy a!"

Bỗng có tiếng người nói chen vào khiến mọi người xung quanh cười ha hả.

Vừa nãy, Đấu Bồng Nhân mang tới cho mọi người cảm giác áp lực quá lớn, lên dù lúc này đã bình tĩnh trở lại vẫn có một số người cảm thấy hư thoát.Nhưng không ai để ý tới, có một làn sương mù màu xám, đang lặng lẽ lan tràn đến bàn chân mọi người."

Hả?"

Tả Mạc là người đầu tiên phát hiện ra dị biến này.Vạn Phí Trì Hải vốn là là một biển sương mù xám tro mênh mông, cho lên rất khó có thể phát hiện ra dải sương xám này đang lại gần.

Nếu không phải Tả Mạc luôn cảnh giác thì e rằng cũng dính phải chiêu ngầm này.Những dải sương mầu xám này lan tới cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt thôi, đã bao phủ tất cả mọi người xung quanh.Tiểu Hoắc dường như cũng phát giác ra, nhưng y chưa kịp kêu lên câu cảnh báo nào, đã ngã xuống như một cây gỗ.Bịch bịch!Những người còn lại cũng bị ngã xuống y như khúc gỗ, sắc mặt tất cả trở lên trắng bệch, toàn thân thì cứng ngắc cục sắt bị kéo thẳng căng ra vậy.Mê hồn hương thật là lợi hại !Cho dù Tả Mạc đã phong bế miệng và mũi, nhưng toàn thân vẫn cảm thấy có chút tê dại, không ngờ dải sương mù xám này đang cố gắng thẩm thấu vào da hắn.

Nhưng đúng lúc này, khỏa kim châu mới hình thành trong người Tả Mạc, dường như phát hiện ra kẻ thù đến xâm phạm, lập tức Thái Dương thần văn trên bề mặt Kim Châu bỗng sáng lên, sau đó một dòng dung nham nóng chảy tuôn vào trong cơ thể Tả Mạc.Những nơi mà dòng dung nham này đi qua, sương mù xám như bị ánh sáng tỏa đến, đều bị cháy sạch không còn chút gì.Tả Mạc giả vờ mình cũng bị trúng mê hồn hương, cũng ngã xuống như mọi người, nhưng hắn âm thầm đánh thức chúng tiểu đang ngủ say trong giới chỉ.

Giới chỉ mà Tả Mạc đang đeo trên tay đã được hắn luyện chế lại một lần nữa, hắn đã sử dụng rất nhiều tài liệu có được trong hư không vô tận để cải tạo lại giới chỉ.

Vì thế không gian trong giới chỉ vô cùng rộng lớn.

Hơn nữa điều quan trọng nhất là. . . , bên trong giới chỉ của Tả Mạc cũng vứt số tài liệu còn sót lại khi luyện chế thần mộc quan.

Vì thế sinh cơ bên trong giới chỉ vô cùng nồng đậm, rất thích hợp để khôi phục lại thể lực.Vì vậy chúng tiểu đều thích vào trong giới chỉ để nghỉ ngơi.Hắc Kim phù binh đang ngủ say bị đánh thức lên vẫn mơ mơ màng màng, nhập nhèm mở mắt, rồi lầu bầu : "Tám tô cơm, có lãi rồi, có nên để ăn bốn tô rồi để dành bốn tô không nhỉ?"

Trong câu nói của Hắc Kim phù binh chỉ có duy nhất chữ "Cơm" là rõ ràng nhất.Quỷ Vụ đồng chui ra từ bên trong Vụ Nhãn Khuê, sau đó ngáp ngáp, trong miệng thổi ra mấy cái bọt sương mầu trắng xóa, sau đó nó vừa dụi mắt vừa nói: "Chủ nhân!"

Hai tên Thập Phẩm và Dương Quang cũng bay tới, Thập Phẩm thì luôn luôn làm cái bộ dáng đằng đằng sát khí, còon Dương Quang thì lại có cái bộ dáng thẹn thùng."

Chuẩn bị chiến đấu nào!"

Tả Mạc truyền vào giới chỉ một đạo tâm niệm.Thập Phẩm xoa tay đầy hứng thú, con mắt nhỏ của nó trừng lên, sau đó lại cầm thanh đao mài soàn soạt, khuôn mặt hiện lên vẻ vô cùng kích động.Quỷ Vụ đồng cũng đã tỉnh táo trở lại, đồng thời Dương Quang cũng đã chuẩn bị xong.Duy chỉ có Hắc Kim phù binh là vẫn vậy, ngay cả con mắt vẫn chẳng mở ra, trong miệng vẫn cứ lầm bầm lấy: "Lũ khốn này được đấy. . .

Các ngươi đi trước đi. . .

"Tả Mạc lạnh lùng nói: "Chiến lợi phẩm giành được, để cho các ngươi chia nhau.

"Hắc Kim Phù Binh đang mắt nhắm mắt mở, nghe thấy câu này, lập tức khuôn mặt ngái ngủ biến mất tăm, sau đó nó gõ gõ lồng ngực của mình, phát ra một hồi thanh âm bang bang như kim loại va chạm nhau, trên mặt hiện ra vẻ nghiêm nghị nói"Đại ca cứ ra lệnh!

Ta sinh ra để chiến đấu!

Chỉ có chiến đấu, mới làm cuộc sống của ta trở lên có ý nghĩa ah!

Đại ca, ngươi cứ chờ đó, xem ta đánh bọn chúng như đánh chó đây này!"

Sau đó khuôn mặt của nó trở lên vặn vẻo vô cùng dữ tợn, rồi hung ác nói: "Dám quấy rầy giấc ngủ của Hắc Kim đại nhân vĩ đại à, tên gia hỏa này sẽ chỉ có một kết cục duy nhất, đó chính là bị lửa giận của đại Hắc Kim đốt thành tro bụi. . .

"Lập tức đám người trong giới chỉ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.Hắc Kim Phù Binh thì đấm ngực, dậm chân rồi ngửa mặt lên trời gào thét, làm cho khắp nơi trong giới chỉ vang vọng những tiếng kim loại bang bang, liên miên không dứt.Còn Thập Phẩm thì cứ lật qua lật lại cái Nguyệt Nha Nhận trong tay, khiến hàn quang lập loè chói sáng, rọi lên khuôn mặt đằng đằng sát khí của Thập Phẩm.Quỷ Vụ đồng thì hóa thân thành cự nhân sương mù, thân thể khổng lồ của nó chạy tới chạy lui trong giới chỉ.Trên đầu mỗi ngón tay của Dương Quang lại lóe lên những vầng hào quang, nhưng mười ánh hào quang này lại có mầu sắc không giống nhau, còn cái lưỡi của nó khẽ liếm liếm bờ môi.Đôi mắt bọn chúng đỏ sọc lên, chỉ chờ Tả Mạc ra lệnh.Lâu lắm rồi bọn chúng chưa chiến đấu!Khiến lưỡi rìu của bọn chúng đói khát đã lâu!Chương 868 : Phản kích .Dịch giả: Đông_TàBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Hôi vụ lan tràn khắp nơi.Hai thân ảnh lặng lẽ tiến lại gần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những người đang nằm dưới mặt đất, trên mặt lộ vẻ đắc ý.

Kế hoạch này bọn họ đã tính toán vô cùng kỹ, sau khi nghe được thông tin luyện khí đại sư vô cùng hứng thú với tử khí trì thì liền lập kế hoạch ở tử khí trì.

Sau đó tiếp tục tìm hiểu, vạn phí trì hải lọt vào tầm ngắm của bọn họ, họ suy đoán nhất định luyện khí đại sư sẽ đi tới vạn phí trì hải.“Quá thuận lợi.”

Một giọng nam vang lên cách Tả Mạc không xa.“A, lần này thật may mắn.

Tên gia hỏa này không mang theo cao thủ hộ vệ bên người, bằng không lại phải tốn thêm chút công sức nữa.”

Lần này là một giọng nữ.“Vậy cũng chẳng làm sao.”

Nam tử không cho là đúng nói: “Đồn đại vẫn chỉ là đồn đại, một tiểu hài tử có thể lợi hại tới mức nào chứ?“Thu thập nhanh tên gia hỏa luyện khí đi, cẩn thận một chút, hắn có nhiều bảo bối lắm, đừng làm hỏng đó.

Những người lại giết sạch là được.”

Nữ nhân hời hợt nói.“A Lãnh bên kia chắc cũng phải mất một lúc.

Tên gia hỏa Bố Như Miên mạnh lắm, A Lãnh muốn thắng cũng không phải dễ dàng gì.

Thật đáng tiếc, trận đánh đặc sắc như vậy mà không được nhìn tận mắt.”

Nam tử vô cùng tiếc nuối nói.“Đừng dài dòng nữa, làm việc đi!”

Nữ nhân mất kiên nhẫn nói, nàng cúi người chuẩn bị vác Tả Mạc đi.Lúc tay nàng sắp chạm vào người Tả Mạc thì trong lòng chợt có dự cảm, sắc mặt khẽ biến, đang muốn quay người bỏ chạy!Một đạo kiếm mang màu đỏ đột nhiên từ dưới cánh tay Tả Mạc sáng lên!Kiếm ý thô bạo khát máu giống như mãnh thú ẩn mình bỗng bộc phát, khí thế hung ác của huyết quang đập thẳng vào mặt.Nữ tử cảm thấy đầu óc căng thẳng, trước mặt bỗng biến thành biển máu, trong biển máu bay ra từng đạo huyết ảnh, toàn thân huyết ảnh vặn vẹo, gương mặt vô cùng hung lệ dữ tợn.Không tốt!Nữ tử biết lợi hại liền há mồm phun ra một luồng hôi vụ.

Hôi vụ nhìn rất nhu nhược nhưng lại có thể ngăn cản được kiếm mang màu đỏ!Trong lòng nữ tử thầm hối hận, vội vàng lùi về phía sau.Bản thân thật quá sơ suất!

Luyện khí đại sư sao có thể không có bảo bối phòng thân chứ?Phản công của một vị luyện khí đại sư sắp chết quả nhiên sắc bén!Luồng hôi vụ kia là nàng đã phải tốn bao nhiêu công sức tế luyện vạn cát vụ, nhìn thì mềm mại vô lực nhưng thực tế đó là hàng trăm hạt thiên minh cát nhỏ như bụi và rất nặng tạo thành.Đây chính là pháp bảo hộ mệnh của nàng, không đến thời điểm sinh tử nàng sẽ không dùng tới.Một trăm lẻ tám khỏa thiên minh cát đã phí không biết bao nhiêu thần lực của nàng, rèn luyện hết lần này tới lần khác mới có thể hoàn thành minh cát tức vụ.Luồng hôi vụ đã cứu mạng nàng trước một kiếm hung ác độc địa sắc bén.Bỗng một chùm bạch quang bắn trúng vào hôi vụ.Hôi vụ bị kích động lập tức biến ảo, thần văn ẩn hiện trong hôi vụ.

Cảnh tượng tiếp theo khiến nữ tử trợn mắt há mồm, chỉ thấy lục quang, hồng quang, tử quang, lam quang, vân vân, các loại quang mang giống như cầu vồng đồng loạt hiện ra bắn trúng vào hôi vụ.Trong hôi vụ quang mang do thần văn phát ra nhanh chóng biến ảo, rung động mãnh liệt, thần văn trở nên vô cùng bất ổn.

Khi chùm sáng thứ mười bắn trúng vào hôi vụ thì thần văn trong hôi vụ không kiên trì được nữa, ầm ầm sụp đổ.Nữ tử như bị sét đánh trúng, cả người run lên.Minh cát tức vụ bị phá rồi!Nhưng vào lúc này nàng không kịp đau lòng, kiếm mang màu đỏ mất đi sự ngăn cản của hôi vụ liền giống như cuồng phong bão táp ầm ầm đánh về phía nàng!Tiếng gào thét vang lên không dứt bên tai!Nữ tử cũng biết đang lúc nguy cấp nên nhanh chóng tập trung thần lực, muốn liều chết phản công lại.Nhưng sự hung hiểm của đạo kiếm mang này vượt xa sức tưởng tượng của nàng, vô số bóng người hiện ra trước mặt nàng, cái này sinh cái kia diệt, nàng hoảng sợ phát hiện ra nàng đã không thể động đậy được nữa.Kinh nghiệm chiến đấu của nàng cực kì phong phú, thần lực toàn thân đột nhiên bạo phát, áp lực giảm xuống, huyết ảnh trước mắt lập tức biến mất.Dưới tình thế cấp bách, cánh tay nàng dựng thẳng lên ngăn ở trước mặt.Roẹt!Kiếm mang lướt qua cổ tay, hai tay và cổ tay đều bị cắt ngọt, hai bàn tay đồng thời bay lên trời.Trên mặt nữ tử lộ ra chút đau đớn nhưng trong mắt lại toát lên ánh hung quang.

Chỉ thấy cổ tay trên không trung bỗng tan thành một nhúm cát!Hạt cát đen kịt đột nhiên hóa thành một chùm tên cát bay về phía Tả Mạc đang nằm dưới mặt đất.Bên trong mỗi một mũi tên cát đều có thần văn ẩn hiện.Thân thể nàng với tốc độ mắt thường có thể thấy được hóa thành một bãi cát màu đen, cặp mắt oán độc hung hăng nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.Ba ba ba!Trước mặt Tả Mạc hiện ra một quang thuẫn tinh xảo, quang thuẫn trong suốt phủ đầy thần văn tinh mịn.

Ngoài dự liệu, quang thuẫn vô cùng cứng rắn, hắc cát vũ tiễn đánh vào đó như mưa vỗ lá chuối, quang thuẫn hiện lên rất nhiều gợn sáng.Thân ảnh Dương Quang hiện ra trên vai Tả Mạc.Thập Phẩm huýt dài một tiếng, cả người xoay tròn mà lên, nguyệt nha nhận vẽ ra hai vòng xoắn ốc màu đỏ và màu bạc.Lưu cát ở trên mặt đất tựa như nước vậy, với tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng thấm vào lòng đất, vô cùng quỷ dị.Lúc này Tả Mạc mới mở mắt, trong đó chẳng có chút bất ngờ nào.Thấy đối phương định thoát đi, vẻ mặt Tả Mạc đầy lạnh lẽo, tay khẽ hư ấn một cái.

Tử khí xung quanh với tốc độ cực nhanh tràn vào trong lòng đất, mặt đất trở nên cứng rắn như thép.Thần lực trong cơ thể Tả Mạc hết sạch nên không thể liều mạng với đối phương nhưng với cảnh giới thần cấp của mình, hắn muốn giữ đối phương lại là việc rất dễ dàng.Thập Phẩm đang bay lên trời, khí thế tích súc đã đạt tới cực đỉnh.Gương mặt nhỏ nhắn đằng đằng sát khí, sắc mặt đầy vẻ trang trọng, hai mắt bỗng mở trừng trừng, hai tay hướng lưu cát đang thấm vào lòng đất, miệng quát khẽ: “Giết!”

Nguyệt nha nhận đang xoay quanh người hắn lập tức biến mất.Tranh!Trong không trung vang lên hàng loạt tiếng kim loại va chạm.Lưu cát tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm bỗng từ mặt đất bay lên, giống như một tấm lưới lớn nhằm đầu Tả Mạc trùm tới!Nguyệt nha nhận đầu tiến tiến vào trong lưu cát, lưới cát đang lao tới bị kiềm hãm rồi đột nhiên bị đóng đinh vào mặt đất.Nguyệt nha nhận phía sau mang theo huyết ảnh không hề hoa xảo đánh vào lưu cát trên mặt đất!Một tiếng kêu thảm thiết vang lên!Lưu cát bỗng bốc cháy hừng hực, trong hỏa diễm hiện lên một bóng nữ tử, nàng đang thống khổ giãy dụa thân thể, tiếng kêu gào thảm thiết chính là từ trong đó phát ra.

Dần dần tiếng kêu thảm thiết trở nên yếu ớt, bóng dáng nữ tử cũng trở nên mờ ảo cho tới lúc biến mất không còn gì.Sau khi bóng dáng nữ tử biến mất, lưu cát màu đem trở nên ảm đạm, chúng như không có trọng lượng phiêu phù xung quanh Tả Mạc.-------------------------------Quỷ Vụ Đồng lặng lẽ không một tiếng động từ trong giới chỉ chảy ra, hắn hóa thành những làn vụ khí ẩn giấu ở trong hôi vụ, chậm rãi bay về phía đối phương.Lúc hai người đang nói chuyện hắn đã lặng lẽ xuất hiện ở phía sau lưng nam tử.Đi theo tiểu Mạc ca một thời gian dài, vụ cự nhân uy mãnh khí phách là thế cũng đã “trầm mê vào xu thế của thời đại”.Trong nháy mắt khi Thập Phẩm phát động công kích, hắn không chút do dự cũng phát độn.Vụ khí giống như sợi dây thừng quấn lấy người đối phương, cùng lúc đó vụ cự nhân hét to một tiếng: “Vụ!”

Chỉ thấy vụ khí đồng loạt tiến lên quấn lấy nam tử, vụ nhãn khuê giống như vỡ đê, vô số mây mù ầm ầm bắn ra, trong nháy mắt đã nuốt chửng nam tử kia.Trong nháy mắt khi bản thân bị vụ khí trói chặt, nam tử liền cảm nhận được sự nguy hiểm.

Hắn hét lớn một tiếng, tay phải đột nhiên sáng lên hoa văn màu tro, cả người hắn bỗng bành trướng, da dẻ với tốc độ mắt thường có thể thấy được dần trở nên cứng rắn, biến thành từng phiền lân giáp màu tro.

Cơ nhục và xương cốt trên người hắn không ngừng biến ảo.Theo thân thể hắn không ngừng biến hóa, khí tức của hắn cũng trở nên cường đại hơn nhiều.Sương trắng quấn lấy người bị một luồng sức mạnh vô hình làm giãn ra.Đột nhiên tiếng thét thê lương của nữ tử kia truyền tới, cả người hắn khẽ run lên nhưng ngay sau đó khí tức liền tăng vọt.Hắn lúc này cao tới hơn một trượng, toàn thân phủ đầy lân giáp màu tro, trên mỗi phiến lân giáp đều có thần văn tinh mịn.

Tay và chân hắn đều có những gai xương sắc bén, mắt hắn biến thành mắt rắn, băng lãnh không có chút tình cảm nào.Khí tức của hắn đã mạnh hơn trước khoảng năm lần.Tả Mạc cảm thấy rất hiếu kì, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy loại thần quyết như này.

Ma tộc dùng thần lực để rèn luyện thân thể không nằm ngoài dự đoán của hắn nhưng biến thân như này lại khiến Tả Mạc vô cùng hứng thú.Tả Mạc như đang nhìn mỹ nữ vậy, mắt quét tới quét lui trên người đối phương. (soi hàng )Phương thức tu luyện thật khác lạ!Thần văn thật đặc biệt!Dưới ánh mắt của Tả Mạc, tất cả đều không thể che giấu, Tả Mạc vô cùng tán thường, trên đời này quả nhiên không thiếu người thông minh.Lại có người có thể sáng tạo ra thần văn kì lạ như vậy, sáng tạo ra phương thức tu luyện kì lạ như vậy.Vụ cự nhân va chạm kịch liệt với đối phương.Vụ cự nhân gầm một tiếng, vụ khí cuộn trào mãnh liệt, thân thể khổng lồ của hắn lớn như một ngọn núi.

Thân hình của đối phương mặc dù chỉ cao hơn một trượng nhưng khí thế lại không kém chút nào, khí tức kinh khủng tràn ngập khắp nơi, ánh mắt băng lãnh đối diện với công kích của vụ cự nhân không chút né tránh.Chiến đấu giữa song phương hoàn toàn là cứng đối cứng.Vụ cự nhân giống như cự phủ, mỗi một trảm đều như khai thiên phách địa, vô cùng uy mãnh.Nam tử biến thân tựa như một đầu ma thú tiền sử, toàn thân còn cứng hơn sắt thép, thần văn thoáng ẩn thoáng hiện trên lân giáp.

Giơ tay nhấc chân đều phát ra sức mạnh dời núi lấp biển khiến người ta run sợ.Rầm rầm râẦm!Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên trong vụ hải, sức mạnh cuồng bạo do những lần va chạm tạo ra vô số sóng gợn nhanh chóng lan ra khắp bốn phương.Rất nhanh Tả Mạc đã phát hiện ra vụ cự nhân đang từng chút một bị áp chế.Tốc độ của đối phương nhanh như thiểm điện, di chuyển linh hoạt trong không trung làm Tả Mạc cũng phải giật mình.

Sức mạnh trong cơ thể hắn như vô cùng vô tận làm hắn vĩnh viễn không biết tới mệt mỏi là gì.Công kích của vụ cự nhân giống như cuồng phong bão táp, tốc độ tấn công càng ngày càng nhanh, lực lượng áp chế càng ngày càng cường đại!Tả Mạc biết rõ chỉ cần ở trong vụ hải thì vụ cự nhân không thể xảy ra vấn đề gì nhưng tình cảnh chiến đấu trước mắt vẫn làm hắn cảm thấy rất ngạc nhiên.Hắc Kim phù binh thấy vậy thì nhiệt huyết sôi trào, hai mắt toả sáng: “Đại ca, để ta ra đi!”

Tả Mạc lắc đầu: “Nhìn đã.”

Loại phương thức tu luyện hoàn toàn mới này Tả Mạc chưa bao giờ gặp nên cảm thấy rất kì lạ, hắn muốn nhìn xem đối phương còn thủ đoạn nào khác không.

Bố Như Miên đánh nhau làm toàn bộ vạn phí trì hải đều rung động, mọi người đều bị chiến đấu giữa hai người hấp dẫn.

Mà Tả Mạc bên này thì có vụ hải của vụ cự nhân ngăn cản nên ba động do chiến đấu không phát ra ngoài quá nhiều.Mặc dù vụ cự nhân bị áp chế nhưng không nguy hiểm gì lắm, hơn nữa vụ cự nhân cũng quen bị lực lượng của đối phương áp chế rồi.

Trong số những tay chân của Tả Mạc, vụ cự nhân là điển hình của loại cơ bắp. (chỉ dùng sức không dùng trí)Nếu đó là Hắc Kim phù binh thì hắn đã sớm đổi thủ đoạn rồi.Vụ cự nhân trợn tròn mắt phát hiện vụ cầu hắn vừa đánh ra đã bị đối phương phá vỡ, tốc độ bay của vụ cầu còn kém hơn tốc độ phá nát của đối phương.Đến lúc này hắn không thể không thừa nhận đối phương mạnh hơn mình rất nhiều.Vụ cự nhân bị áp chế đành phải đổi đấu pháp.Kì thực công kích của vụ cự nhân rất đơn giản nhưng do xung quanh toàn các cao thủ nên mưa dầm thấm lâu, hắn cũng học được mấy chiêu.Bình thường vẫn sử dụng không sao nhưng giờ lại phát hiện ra sức mạnh của bản thân bị áp chế, hắn vô cùng tức giận.Kẻ thành thật bị buộc phải nổi nóng cũng sẽ làm chuyện xấu.Chỉ có thể dùng chiêu kia thôi!Trong lòng vụ cự nhân thoáng có chút xấu hổ nhưng tay vẫn không chậm chút nào.Chương 869 : Biến hóa .Dịch giả: Đông_TàBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Trên tay vụ cự nhân là vụ cầu lớn nhất từ trước tới giờ.

Thể tích của vụ cầu không hề nhỏ hơn so với vụ cự nhân, ấn tượng thị giác làm người ta cảm thấy rất chấn động.Vụ cự nhân ném vụ cầu to như hòn núi nhỏ về phía đối phương.Một nụ cười nhạt hiện lên trên gương mặt băng lãnh của đối phương, qua nhiều lần giao thủ hắn thấy vụ cầu ngoài sức mạnh khá lớn còn lại chẳng có gì thần diệu.

Nếu luận sức mạnh hắn không tin có ai có thể so với hắn.Vụ cầu đang bay tới trước mặt nhìn qua mặc dù đáng sợ nhưng trong mắt hắn đối phương chỉ là đang đánh quàng đánh xiên.

Vụ cầu càng ngưng thực uy lực càng lớn, vụ cầu lớn như vậy chỉ là do đối phương đang phô trương thanh thế thôi.Hắn hung hãn phóng lên nghênh đón vụ cầu khổng lồ đang bay tới.Một quyền!Chỉ cần một quyền hắn có thể đánh tan được vụ cầu khổng lồ này!Đây là chỗ dựa cuối cùng của đối phương, chỉ cần đánh nát nó vậy đối phương sẽ hoàn toàn sụp đổ.Gần!

Rất gần rồi!Chính là lúc này!Hắn hít vào một hơi thật sâu, thần lực với tốc độ kinh người tập trung ở tay phải của hắn, đột nhiên hắn đánh ra một quyền!Phốc!Vụ cầu không hề bị đánh tan như trong tưởng tượng, bên trong vụ cầu truyền tới một hấp lực vô cùng quỷ dị, một quyền đầy uy mãnh của hắn như đánh vào hư không, cảm giác khó chịu khiến hắn chỉ muốn thổ huyết.Ủa?Có cổ quái!Ba chữ này vừa hiện ra trong đầu hắn thì vụ cầu trước mặt bỗng trở nên có chút quen mắt.Một cái miệng thật lớn không hề báo trước xuất hiện trước mặt hắn, một ngụm nuốt chửng hắn.Vụ cầu ba ba ba mọc ra tứ chi, thân người, đó chính là vụ cự nhân.

Đối phương trăm triệu lần không nghĩ tới vụ cầu ném tới đây lại chính là vụ cự nhân.Trước mặt hắn tối đen, xung quanh toàn là bóng tối.Cạm bẫy?Trên mặt vụ cự nhân hiện rõ sự xấu hổ, làm người ta thật xấu hổ!Hắn ngồi chồm hổm xuống đất, lông mày dính sát vào nhau, giống như đang bị nghẹn vậy.

Cả người nhanh chóng thu nhỏ lại, rất nhanh thân thể hắn đã nhỏ tới mức chỉ còn bằng một phần hai lúc trước và sau đó thì không thể nhỏ hơn được nữa.Trên mặt vụ cự nhân hiện lên vẻ thống khổ tới cực điểm, đúng vào lúc này mông hắn bỗng nhếch lên!Ba ba ba!Liên tục ba tiếng nổ “thanh thúy” vang lên trong không khí.Chỉ thấy một đoàn vụ khí vô cùng ngưng thực giống như đạn pháo từ mông của vụ cự nhân phun ra, khi bắn ra liền tạo ra trong không trung ba vòng tròn vụ khí.Đối phương đã hôn mê bất tỉnh.“Ngao ô!”

Hắc Kim phù binh đứng ở phía xa quan chiến không đành lòng nhìn, tựa hồ cũng rất đồng cảm với sự thống khổ do chiêu vừa rồi đem lại.Tả Mạc thấy thế thì trợn mắt há mồm, quay sang hỏi: “Ai chỉ cho hắn chiêu này vậy?”

Hắc Kim phù binh lập tức đắc ý đứng lên, ba ba ba vỗ lồng ngực mình, vẻ mặt ngạo nghễ: “Cái đó còn cần hỏi sao!

Ngoại trừ Hắc Kim vĩ đại thì còn ai có thể nghĩ ra tuyệt chiêu trí tuệ như vậy?

Ha ha ha ha!

Ta đã sớm nói rồi mà, dùng chiêu này thì đánh ai cũng được…”

Hắc Kim phù binh đang đắc ý cuồng tiếu.Tả Mạc liếc mắt nhìn gã một cái rồi chỉ vào gia hỏa đang hôn mê: “Chiến lợi trên người hắn quy cho ngươi.”

Hắc Kim phù binh đang cười quàng quạc mặt liền cứng đờ lại.Thập Phẩm và Dương Quang làm bộ không thấy quay người đi thu thập chiến lợi phẩm của nữ ma tộc.------------------------------Biến cố ở vạn phí trì hải khiến chuyến đi của Tả Mạc không thể không bỏ dở.

Gia hỏa đang hôn mê bị Tả Mạc ném cho m Lăng vệ để bọn họ tìm hiểu lai lịch đối phương.Tả Mạc tiếp tục bận rộn chữa trị thương tổn của bản thân.

Không có sí lưu thái dương phá hư, hiệu quả chữa trị của minh quỷ âm trầm mộc lập tức tăng vọt.

Trong thời gian ngắn thân thể của Tả Mạc đã chữa trị xong mười tám tầng.Tiểu Hoắc đăng môn bái phỏng, đây là lần đầu tiên hắn tới đây sau sự kiện bị tập kích ở vạn phí trì hải.“Đại sư!”

Tiểu Hoắc vô cùng xấu hổ: “Lần trước quả thực là tiểu nhân bảo hộ không tốt, thực sự…”

Tả Mạc cười cười: “Đánh lén như vậy nếu như ta không có mấy món bảo bối thì cũng giống các ngươi thôi.

Lai lịch mấy người này đã điều tra ra chưa?”

Tù binh đã giao cho m Lăng quỷ chủ, Tả Mạc không quan tâm tới nữa.

Minh cảnh chỉ là nơi hắn tạm trú mà thôi, một khi chữa trị xong thân thể hắn sẽ lập tức rời đi.

Hắn chẳng có chút hứng thú gì với tranh đấu giữa các thế lực ở đây.Vừa nói tới việc này sắc mặt Tiểu Hoắc liền trở nên âm trầm: “Là người của Gia Mạn.”

“Gia Mạn?”

“Vâng, một trong bốn vị minh chủ.”

Tiểu Hoắc bình tĩnh trở lại, xấu hổ nói: “Thiếu chút nữa thì quên chính sự.

Quỷ chủ mời đại sư đến nói chuyện.”

Tả Mạc gật đầu: “Vậy đi thôi.”

Bọn họ ngồi cốt xa nên rất nhanh đã tới nơi ở của m Lăng quỷ chủ.

Khi Tả Mạc nhìn thấy m Lăng quỷ chủ thì không khỏi chấn động: “Quỷ chủ bị thương sao?”

Mặt m Lăng quỷ chủ không chút biểu cảm nhưng ngữ khí lại toát ra vẻ kinh ngạc: “Tuệ nhãn của đại sư như đuốc, ta đánh nhau với Gia Mạn, hắn cũng không tốt hơn là mấy.

Lần trước vạn phí trì hải bị tập kích, bọn ta chiếu cố không chu toàn, thật là xấu hổ.”

Dứt lời hắn liền mở hộp ngọc trước mặt, bên trong có một đầu người mắt mở trợn trừng.“Đây là một trong những phụ tá đắc lực của Gia Mạn, tên hắn là Vũ Văn Hoành.

Lần hành động này là do hắn bày ra, ta lấy đầu hắn để bồi tội với đại sư.” m Lăng quỷ chủ trầm giọng nói.Lúc đầu nghe nói Tả Mạc bị tập kích hắn vô cùng tức giận, tự mình suất lĩnh m Lăng ngũ quỷ lặng lẽ tiến vào nội địa của Gia Mạn, chém đứt thủ cấp của Vũ Văn Hoành.

Nhưng bọn họ cũng phải trả một cái giá không nhỏ, bao gồm cả m Lăng quỷ chủ thì có ba người bị thương.“Không cần như thế.”

Tả Mạc phát hiện ra m Lăng quỷ chủ làm người không tồi, khoái ý ân cừu đều có trách nhiệm, hành động quả quyết có khí phách.m Lăng quỷ chủ trầm giọng nói: “Tên Gia Mạn này tâm cơ thâm trầm ẩn nhẫn, đúng là kẻ kiêu hùng.

Tình hình vương thượng gần đây không tốt, Gia Mạn rục rịch muốn động.

Lần này xung đột giữa m Lăng vệ và Đông Minh phủ là không thể tránh khỏi, chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh.”

Tả Mạc yên lặng lắng nghe.“Đông Minh phủ đã mơ ước u minh vạn phần lăng từ lâu, chỉ là do vương thượng không yên tâm nên mới để ta đóng giữ ở đây.”

Tả Mạc hiếu kì hỏi: “Hắn vì sao lại mơ ước u minh vạn phần lăng?”

“Đây chính là nguyên quán của vương thượng!” m Lăng quỷ chủ giải thích: “Vương thượng lai lịch thần bí, lúc nào cũng tìm kiếm nguyên quán của mình, mãi sau này mới tìm ra u minh vạn phần lăng.

Có lời đồn rằng ở u minh vạn phần lăng có giấu truyền thừa tu luyện của vương thượng.”

Hứng thú của Tả Mạc với vị minh vương này lập tức tăng vọt, u minh vạn phần lăng đúng ra là rất thần bí.

Bất luận là ức cốt phong hay vạn phí trì hải đều khiến người ta không thể nào lý giải nổi.“Lá gan của Gia Mạn lớn vậy sao?”

Tả Mạc nhịn không được hỏi.

Mặc dù tình hình minh vương gần đây không tốt nhưng u minh vạn phần lăng vẫn là nguyên quán của minh vương, tấn công nguyên quán của minh vương chính là phạm húy.“Gia Mạn thông minh hơn nhiều, hắn sẽ không độc chiếm.”

Quỷ chủ lắc đầu: “An Mạc rất trung thành và tận tâm với vương thượng, đáng tiếc là trong lúc tu luyện xảy ra vấn đề, Tây Ngục phủ tự thân khó bảo toàn.

Nam Uyên phủ của Vưu Triết thì gió chiều nào che chiều ấy, Bắc Nguyên Băng phủ của Hải Tâm Băng vốn có ân oán hiềm khích với m Lăng vệ chúng ta.

Nàng sẽ đợi chúng ta và Gia Mạn đánh một trận rồi đứng ra thu thập tàn cục.”

“Ai mạnh hơn?”

Tả Mạc hỏi luôn.“Gia Mạn mạnh hơn.”

Quỷ chủ thản nhiên nói: “Đông Minh phủ của Gia Mạn là thế lực mạnh nhất trong bốn minh chủ. m Lăng vệ so với bốn phủ thì yếu hơn, so với Đông Minh phủ thì càng chênh lệch.

Gia Mạn chắc chắn nghĩ không ra, mười năm trước ta đã phòng bị hắn nên đã có sự chuẩn bị.”

“Có cần ta trợ giúp gì không?”

Mặc dù Tả Mạc không muốn nhúng tay vào nội chiến ở Minh cảnh nhưng hiện giờ minh quỷ âm trầm mộc vẫn phải trông cậy vào m Lăng quỷ chủ nên hắn không muốn m Lăng vệ bị thua.“Đa tạ đại sư!

Nếu như có thể mong đại sư có thể luyện chế cho một số thần trang thích hợp, còn việc thần binh thì có thể hoãn lại.”

Quỷ chủ không nhiều lời trực tiếp đưa ra yêu cầu.“Được!”

Tả Mạc sảng khoái đáp ứng.Rời khỏi phủ quỷ chủ, Tả Mạc nói với tiểu Hoắc: “Đến hỏa phần tràng.”

Từ khi Tả Mạc chỉ điểm cho những luyện khí sư ở hỏa phần tràng, hỏa phần trang lập tức trở nên lạnh lẽo, không còn thấy một bóng người, chỉ còn hỏa trụ không ngừng bắn tung tóe.Tả Mạc đã đáp ứng m Lăng quỷ chủ luyện chế một số thần trang nên hắn muốn nhanh chóng hoàn thành việc này.Các loại tài liệu giống như nước chảy cuồn cuộn không ngừng tập trung về hỏa phần tràng.Rất nhanh, tin tức đại sư bắt đầu luyện khí đã lan truyền khắp u minh vạn phần lăng, những luyện khí sư đang bận rộn tìm kiếm ma trơi hoặc đang tinh lọc ma trơi đồng loạt dừng tay, từ bốn phương tám hướng chạy tới hỏa phần tràng.Trên đỉnh bốn ngọn núi chật ních đầy người, bọn họ đều hiếu kì nhìn xuống hỏa phần tràng.

Được tận mắt nhìn thấy đại sư luyện khí đó là cơ hội trăm năm mới có.Từng chiếc cốt xa chứa đầy tài liệu tựa như nước chảy không ngừng vận chuyển các loại tài liệu tới đây.“Minh Nhạn, bao xe rồi?”

Có người hỏi.“Một trăm mười hai xe.”

Minh Nhạn lập tức nói ra con số chính xác.“Đại sư muốn làm cái gì, sao cần nhiều tài liệu như vậy?

Nhiều tài liệu như vậy hắn dùng sao hết được!”

“Câm miệng!

Nhìn là được!”…Các loại bàn tán nghị luận không ngừng vang lên, không ai có thể nhận ra đại sư đang định làm gì?

Minh Nhạn không tham gia thảo luận cùng mấy kẻ này, mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào đại sư ở dưới.Bóng dáng đại sư không ngừng xuyên qua giữa những hỏa trụ.Cách đó không xa, tài liệu chồng chất như núi.Sau khi thăm quan toàn bộ hỏa phần tràng, Tả Mạc không thể không tán thán, đây thực sự là một nơi rất tốt.

Phẩm chất địa hỏa ở đây không thấp, hơn nữa số lượng địa hỏa dư thừa vượt quá sức tưởng tượng, phía dưới hỏa phần tràng là một biển lửa mênh mông, khuyết điểm duy nhất của nó là quá nhiều tạp chất.Nhưng khuyết điểm này chỉ là chuyện nhỏ đối với Tả Mạc.Trong mắt hắn, hỏa phần trang là lò luyện cực kì tuyệt vời của ông trời, địa hỏa dư thừa, hỏa khẩu đông đảo đủ để nó trở thành một luyện khí tràng xuất sắc.Nhưng trước đó còn phải bố trí một chút mới được.Tả Mạc đã có phương án trong đầu, không chút do dự liền vẫy tay một cái, rất nhiều tài liệu từ trong núi tài liệu bay ra.Những tài liệu bay ra xếp thành một dãy thẳng tắp trong không trung, giống như bầy chim tiến vào hỏa diễm trong tay Tả Mạc.Với uy lực của thái dương thần hỏa, luyện chế những tài liệu này không cần quá nhiều sức, trong giây lát tất cả đều hoàn thành.Chúng nó với tốc độ cực nhanh từ trong thái dương thần hỏa bay ra, sau khi đi qua thần hỏa bộ dáng liền phát sinh biến hóa long trời lở đất.

Chúng nó tựa như phượng hoàng niết bàn, đang ảm đạm bỗng trở nên óng ánh, phát ra quang mang chói mắt.

Chúng nó không ngừng di chuyển trong không trung phát ra những luồng sáng hoa lệ sau đó chìm vào các góc của hỏa phần tràng.Đoàn hỏa diễm trong tay Tả Mạc giống như một ngọn lửa thần.Trong tay hắn nở ra một chùm sáng.Đèn hoa rực rỡ sáng lạn lóa mắt!Người đứng ở trên bốn đỉnh núi nhìn thấy cảnh tượng này đều bị chấn động không nói nên lời.Chương 870 : Hỏa phần tràng .Dịch giả: Đông_TàBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Từng chùm sáng lóe lên đầy mỹ lệ rồi chìm vào trong các góc của hỏa phần tràng, hỏa phần tràng dần dần phát sinh biến hóa.“Mau nhìn hỏa trụ kìa!”

Có người hô lên.Ánh mắt mọi người lập tức hướng về hỏa trụ ở hỏa phần tràng.Chỉ thấy hỏa trụ màu đỏ đang không ngừng bắn ra từ hỏa khẩu với tốc độ mắt thường có thể thấy được dần trở nên trong suốt, dần biến thành u lam.

Hỏa trụ cuộn trào mãnh liệt như dã thú bị thuần hóa, yên tĩnh hơn nhiều, hỏa trụ nhìn qua thì nhỏ hơn trước nhiều nhưng hỏa diễm rõ ràng tập trung hơn.Hỏa diễm u lam trong suốt an tĩnh, dù mọi người đứng ở rất xa để xem vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của hỏa trụ đang tăng mạnh.Rất nhanh lại một hỏa trụ nữa biến thành u lam trong suốt.Hỏa trụ ở hỏa phần tràng từng cột từng cột một biến thành u lam trong suốt, nhiệt độ không khí xung quanh đó đột nhiên tăng mạnh, kẻ có thực lực hơi yếu bắt đầu chảy mồ hôi đầm đìa.Nhưng không ai rời đi, mắt mọi người đều mở trừng trừng, đến lúc này mọi người đều hiểu ý đồ của Tả Mạc là gì.Đại sư đang tinh lọc hỏa trụ trong hỏa phần tràng!Tài liệu trong tay đại sư giống như nước chảy xuyên qua hỏa diễm, bùng nở thành những chùm sáng chói mắt.

Tay phải của đại sư thỉnh thoảng lại lóe lên các loại quang mang, động tác huyền ảo biến ảo bất định.

Động tác của hắn giống như nước chảy mây trôi, nhuần nhuyễn tới cực điểm tạo ra mỹ cảm khiến người ta không khỏi trầm mê trong đó.Toàn bộ quá trình diễn ra trong vòng một canh giờ.Hoả phần tràng rực rỡ hẳn lên, từng u lam hoả trụ an tĩnh thiêu đốt.

Lúc trước tiếng lửa phần phật, tiếng keng keng bạo liệt, tiếng dung nham ầm ầm, giờ đây tất cả đều biến mất.Mặt đất của hoả phần tràng phủ đầy mạch nhỏ rực sáng vô cùng mỹ lệ, như một tấm mạng nhện phức tạp biết phát quang, hoả trụ từ trong lỗ lưới phun ra ngoài.Tả Mạc hài lòng nhìn hoả phần trang sau khi được cải tạo.Hoả phần tràng là một luyện tràng rất tốt, nơi đây có địa hoả dư thừa cuộn trào mãnh liệt, phẩm chất của địa hoả không thấp chỉ tiếc đây lại là Minh cảnh, nếu như đây là Mạc Vân Hải nhất định Kim Ô doanh đã sớm lợi dụng nó thật tốt rồi.Cấp nó cho những gia hoả luyện khí kia thực sự quá phung phí của trời!Hoả phần tràng là một luyện tràng đại quy mô, thích hợp nhất để luyện chế trên quy mô lớn.

Chỉ cần một cao thủ chủ trì phối hợp với mấy tên trợ thủ thì hiệu suất chắc chắn sẽ rất cao.Tả Mạc bỗng lắc đầu rồi bật cười, sao bản thân lại sốt ruột thay người khác nhỉ.

Một lần nữa hắn tập trung nhìn hoả phần tràng, toàn bộ hoả phần tràng đều đã được hắn luyện chế lại.

Mặc dù hoả phần tràng rất tốt nhưng cũng không phải không có khuyết điểm, phẩm chất địa hoả ở đây mặc dù cao nhưng quá nhiều tạp chất, nếu muốn lợi dụng thì trước tiên phải đem địa hoả luyện hoá tới mức tinh thuần.Kinh nghiệm của Tả Mạc ở lĩnh vực này là vô cùng phong phú, hắn thiết kế ra một bộ hành hoả phù trận, trước khi địa hoả bắn ra đều sẽ được loại bỏ một số tạp chất.

Hắn đã tham khảo qua một số thần văn nên hiệu quả của bộ phù trận này rất tốt.Hoả phần tràng tổng cộng có ba trăm hoả trụ.Ba trăm u lam hoả trụ trong suốt sắp thành hàng, mặc dù không còn thanh thế đáng sợ che phủ bầu trời như trước nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được sức mạnh đáng sợ.Luyện khí sư đứng xem trên bốn đỉnh núi đều bị kích động, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy tuyệt kĩ luyện khí không thể tưởng tượng nổi như thế!Luyện chế ở cấp độ thấp Tả Mạc chẳng tốn quá nhiều công sức.Mặc dù luyện chế một canh giờ nhưng hắn không hề cảm thấy mệt nhọc chút nào.

Hắn không dừng lại, tay khẽ vung lên, tài liệu chồng chất như núi ở phía sau hắn như bị một sức mạnh vô hình nâng lên, tất cả đều phiêu phù trong không trung.Tả Mạc quát khẽ: “Đi!”

Rầm râẦm!Tài liệu đang phiêu phù lập tức chia thành ba trăm nhóm, mỗi nhóm lại chìm vào trong một hoả trụ.Tả Mạc không dừng lại, tay khẽ vung lên, lại một đống tài liệu bay lên trên trời chia thành ba trăm nhóm tiến vào ba trăm hoả trụ.Tài liệu vừa tiến vào trong hoả trụ rất nhanh đã bị hoà tan, hoá thành thể lỏng.Từng núi từng núi tài liệu với tốc độ kinh người biến mất trong hoả trụ.Trong nháy mắt tài liệu xung quanh Tả Mạc liền giảm xuống còn một nửa.U lam hoả trụ trong suốt, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng dịch thể đang phiêu phù trong hoả trụ.

Mỗi hoả trụ đều phiêu phù một đoàn dịch thể to bằng cái rổ.

Ba trăm đoàn dịch thể phiêu phù trong ba trăm hoả trụ, tất cả đều giống nhau như đúc.Nếu nói vừa rồi mọi người đều mờ mắt vì quá đẹp thì hiện giờ tất cả đều nín thở, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ không thể tin được.Chẳng lẽ đại sư định một lần luyện chế ba trăm kiện…Mặc dù bây giờ bọn họ còn chưa biết đại sư muốn luyện chế cái gì nhưng dịch đoàn trong hoả trụ giống nhau như đúc, hiển nhiên đại sư định luyện chế hàng loạt.Điều đó không có khả năng!Rất nhiều người thất thanh hô lớn, bọn họ chưa bao giờ nghe nói qua có người một lần luyện chế được ba trăm đồ vật giống nhau như đúc, dù luyện khí lợi hại tới đâu cũng không thể làm được.Bọn họ nhìn chằm chằm vào bóng người tóc bạc đang đứng giữa hoả phần tràng.Rốt cuộc đại sư là ai?------------------------------Vẻ mặt Tả Mạc đầy chuyên chú, những hoả trụ này mặc dù đã trải qua tinh lọc nhưng dù sao cũng không phải là thái dương thần hoả.

Thái dương thần hoả tâm ý tương thông với hắn, khi luyện chế tiêu hao rất ít.

Những hoả trụ này hắn chỉ coi như những lò luyện.

Đã rất lâu rồi Tả Mạc mới dùng tới lò luyện, đó là lúc còn ở Vô Không Sơn và dùng lò luyện đan.Nhưng đối với Tả Mạc mà nói thì một pháp thông vạn pháp thông, đây không phải là vấn đề gì to tát lắm.Nhưng bây giờ thần lực trong cơ thể hắn hoàn toàn không có, cần phải dùng biện pháp khác để thực hiện.Hắn nhanh chóng xếp bằng ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.Không lâu sau có một bóng người từ phía xa bay tới hạ xuống bên cạnh Tả Mạc, đó chính là tiểu Hoắc.

Tiểu Hoặc cung kính nói: “Đại sư, may mắn không làm nhục mệnh!”

Trong tay hắn là một bình ngọc.Tả Mạc mở mắt nhận lấy bình ngọc rồi cười nói: “Làm phiền Hoắc hộ vệ rồi.”

“Đó là bổn phận của tiểu nhân!

Đại sư khách khí rồi!”

Tiểu Hoắc cung kính đáp.Tả Mạc không nói nhiều, nâng bình ngọc đi tới hoả phần tràng, khẽ quát một tiếng, chỉ thấy từ trong bình ngọc bay ra một luồng khí xám.“Tử khí!”

“Đúng là tử khí!”

Mọi người đứng trên núi lập tức nhận ra đó là thứ gì, tất cả đều quá quen thuộc với vạn phí trì hải nên ai cũng nhận ra khí xám đó là cái gì.

Sau đó bọn họ lại cảm thấy có chút khó hiểu, chẳng lẽ đại sư định dùng tử khí sao?Không phải chưa có ai thử dùng tử khí nhưng bọn họ đều phát hiện ra tử khí vừa ném vào trong địa hỏa số lượng ít thì nhanh chóng biến mất, số lượng nhiều thì dẫn tới nổ mạnh.Mặt Tả Mạc đầy vẻ thận trong, tay phải hắn lại vẫy một cái.Những thứ bay lên chính là một nhúm xương, Minh Nhạn nhận ra những chiếc xương trắng bệch kia chính là tiêm khiếu cốt.

Tiêm khiếu cốt là một trong những đặc sản của u minh vạn phần lăng, loại xương này vô cùng kì lạ, nếu đạp lên thì chúng sẽ phát ra những tiếng rít chói tai.Tiêm khiếu cốt thực tế là xương có lưu lại một tia sát hồn, dần dần hình thành một loại tương tự như cốt linh.

Nhưng cốt linh này thực sự quá yếu ớt, cơ hồ không có tác dụng gì nên nó hoàn toàn không đáng tiền.

Nếu muốn bồi dưỡng nó thành tiểu quỷ, số tiền bỏ ra không bằng trực tiếp đi mua một tiểu quỷ cho nhanh.Nếu ở nơi khác tiêm khiếu cốt không chừng có người mua nhưng ở u minh vạn phần lăng, xương là thứ không đáng tiền nhất, tiêm khiêu cốt chính là một trong số đó.Đại nhân lại dùng tới tiêm khiếu cốt!Mọi người đều thất kinh, không khỏi trợn tròn mắt, chẳng lẽ trong tiêm khiếu cốt có cất giấu bí mật nào đó mà không ai biết?Không ai biết lúc này còn có mấy cặp mắt đang nhìn theo dõi tất cả.“Tiêm khiếu cốt?

Thủ đoạn của tên gia hỏa này thực sự quá cổ quái.”

Tư Độc cả người màu xanh lục, trên mặt hắn thoáng hiện vẻ nghi hoặc.

Tiêm khiếu cốt thực sự quá tầm thường, có thể thấy chúng ở bất cứ đâu trong u minh vạn phần lăng.Sắc xanh trên mặt Tư Độc đã nhạt hơn trước vài phần.

Lần này chém giết ở Đông Minh phủ, trong sáu người có ba người bị thương, hắn chính là một trong số đó.“Có chút ý tứ.”

Ma trơi trong mắt Cổ Vô Song lấp lánh, hắn cũng cảm thấy rất hiếu kì.“Tử Độc, minh sa của Sa Nữ đang ở trong tay hắn.”

Bố Như Miên lên tiếng: “Nhưng ngươi nên chuẩn bị bảo bối tốt mà đi đổi, lão đại dặn rồi, không ai được đụng vào đại sư.”

Bố Như Miên và Tư Độc giao tình thâm hậu nên chỉ gọi là ‘Tử Độc’.“Minh sa của Sa Nữ!”

Hai mắt Tư Độc ngời sáng, minh sa của Sa Nữ có tác dụng rất lớn với hắn.

Nếu có được minh sa của Sa Nữ, vậy không những thương thế của hắn có thể khỏi hẳn, nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước dài nữa.Bỗng nhiên Mặc Như mở miệng: “Hắn làm sao có thể giết được Sa Nữ?”

Mọi người lập tức bị vấn đề này hấp dẫn, trận chiến ấy đều khiến bọn họ cảm thấy khiếp sợ.

Sa Nữ và Hành Giả hai đại cao thủ đánh lén, bất cứ ai trong bọn họ cũng không thể chống đỡ được.

Bọn họ và Đông Minh phủ không phải lần đầu va chạm, Sa Nữ và Hành Giả đều có thực lực tương đương bọn họ.Thế nhưng hai người đánh lén không những không đắc thủ, trái lại còn một người chết tại chỗ, một người bị bắt giữ.

Kết quả như vậy thật khiến bọn họ bất ngờ.

Nói cách khác, nếu hai người trong bọn họ đi đánh lén đại sự thì rất có khả năng sẽ có kết quả tương tự.Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Bố Như Miên, lúc đó hắn ở gần nhất.Giọng Bố Như Miên nặng nề vang lên sau lớp thi bố: “Đừng hỏi ta, ta cũng không biết.

Lúc đó ta đang đánh nhau sống chết với Lãnh Uy nhưng ta không cảm nhận được chút dao động nào, khả năng đại sư đã sử dụng ám chiêu gì đó.”

Tất cả mọi người đều chấp nhận cách nói này, giờ đây chẳng ai nghi ngờ thân phận luyện khí đại sư của Tả Mạc nữa.

Một vị luyện khí đại sư trên người không có mấy món bảo bối giữ mạng vậy mới là không bình thường.“Hừ, dưỡng thương cho tốt đi.

Vũ Văn Hoành bị chúng ta chém đầu, Sa Nữ và Hành Giả đều bị chúng ta giết chết.

Đông Minh phủ nuốt không trôi cục tức này đâu, chắc chắn sẽ nhanh chóng tập kết đại quân tới đây chém giết.”

Hắc Ngô lạnh lùng nói.“Lãnh Uy thụ thương không nhẹ, dám đánh nhau với ta ở vạn phí trì hải, thực là chán sống.”

Bố Như Miên hai mắt lấp lánh hung quang.“Các ngươi nói xem, nếu chúng ta đi cầu đại sư luyện chế cho mỗi chúng ta một bộ thần trang, không biết đại sư có đáp ứng không?”

Tư Độc đột nhiên nói, trong mắt hắn sát khí sôi trào: “Mọi người ai chẳng có bảo bối trong mình, vào lúc này không dùng chẳng lẽ chờ đến lúc bị Đông Minh phủ chém giết rồi chiếm tiện nghi sao?”

Mọi người bị nói trúng tâm sự.

Lần này song phương sẽ sống mái với nhau, ngươi không chết thì ta chết, không thể nào cứu vãn được nữa.

Ngoài miệng mọi người không nói gì nhưng trong lòng đều biết rất rõ, Đông Minh phủ mạnh hơn m Lăng vệ nhiều, phần thắng của bọn họ là không lớn.“Cứ làm thế đi!”

Bố Như Miên dứt khoát nói.“Được!”

Hắc Ngô nói.“Ô kây!”

Cổ Vô Song cũng tán đồng.Bỗng Mặc Như nói: “Nhìn kìa.”

Chương 871 : Ba trăm thần trang .Dịch giả: Đông_TàBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Tiêm khiếu cốt bay vào trong làn tử khí lập tức vang lên những tiếng thét chói tai, tựa như có vô số oan hồn đang gào rú ở trong đó.

Cảnh tượng này nếu xuất hiện ở địa phương khác nhất định sẽ khiến người xem giật mình nhưng m Lăng vệ bọn họ đã sớm miễn dịch đối với các loại quỷ vật.Bọn họ trợn tròn mắt, không dám có chút phân tâm, tất cả đều rất muốn nhìn xem tiêm khiếu cốt trên tay đại sư có thể biến hóa thành thứ gì.Tử khí nồng nặc không ngừng bốc lên, bình ngọc trong tay Tả Mạc như không đáy, tử khí cuồn cuộn bốc lên không hề có dấu hiệu khô cạn.Tử khí màu tro nồng nặc như hôi vụ bao lấy tiêm khiếu cốt đang phiêu phù trong không trung.Tử khí không ngừng rót vào trong tiêm khiếu cốt, tiêm khiếu cốt hơi rung rung, tiếng thét chói tai càng ngày càng khó nghe.

Trong lòng đám người Mặc Như cũng run lên, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng bên trong tiếng thét chói tai có ẩn chứa sức mạnh của tà niệm, so với lúc trước thì ít nhất tiêm khiếu cốt đã tăng lên ba cấp.

Người thực lực hơi kém một chút nếu bị những tiếng thét chói tai này tấn công rất dễ dẫn tới phiền muộn, bực bội thậm khí có khả năng xuất hiện cảm giác choáng váng hoa mắt.Tử khí có tác dụng tăng cường tiêm khiếu cốt làm mọi người vô cùng kinh ngạc.

Nhất là Cổ Vô Song, ma trơi trong hốc mắt trống rỗng của hắn khẽ nhảy lên, hiển nhiên là rất hứng thú với điều này.

Loại tài liệu như tiêm khiếu cốt này có thể thấy ở bất cứ đâu vậy mà lại có tiềm lực như thế!

Nếu có thể lợi dụng thì m Lăng vệ có thể tạo ra những điều bất ngờ.Tả Mạc không biết những người khác nghĩ gì, vẻ mặt hắn đầy chuyên chú.Bây giờ trong cơ thể hắn chẳng còn chút thần lực nào nữa, giờ chỉ có thể dựa vào cảnh giới thần cấp và trình độ luyện khí cao siêu của bản thân thôi.

Không có thần lực, rất nhiều thủ đoạn không thể dùng tới nên chỉ có thể suy nghĩ khác đi.

Cũng may là sở học của hắn vô cùng hỗn tạp, bất luận là tu giả luyện khí hay là ma tộc ma binh, thậm chí là yêu tộc yêu hạch hắn đều đã đọc lướt qua, thậm chí viễn cổ tế đàn cung phụng thuật đã sớm mai một hắn cũng có biết một chút.Nhưng đúng vào lúc này vô số đường nét hoa văn nhanh chóng hiện lên trên mặt đất, kết thành một viên trận.Không ai nhận ra phù trận này là gì.Ngay ở tu chân giới cũng không có nhiều người biết về nó.Viên trận kì thực là một tòa tế đàn.Khi áng sáng của viên trận sáng lên, tử khí bỗng biến thành màu đen, tiếng gào thét lập tức tăng vọt, mắt thường cũng có thể thấy được từng lớp tà âm sóng văn đang không ngừng khuếch tán khắp bốn phía.Lúc này hình dạng của ba trăm khối tiêm khiếu cốt đều đại biến, mặt ngoài của chúng đã hình thành những ấn kí màu tro quỷ dị.

́n kí màu tro trên các khúc tiêm khiếu cốt đều không giống nhau, tà âm sóng văn chính là do những ấn kí màu tro này tạo ra.Ba trăm luồng tà âm sóng văn chồng lên nhau tạo ra uy lực cực kì kinh khủng.“Cẩn thận!

Tà âm quỷ niệm!”

Có người kinh hô.Mọi người đều biến sắc, nhanh chóng lui lại phía sau.Toàn bộ hỏa phần tràng đều bị tà âm quỷ niệm bao phủ, người phản ứng chậm thì như có thứ gì đó đập vào trán, đầu óc trở nên mộng mị trống rỗng.

Mặt bọn họ đờ ra giống như một con rối bất động đứng nguyên tại chỗ.Tả Mạc không ngờ tới, ba trăm khúc tiêm khiếu cốt lại tạo ra ra sóng âm mạnh như vậy.

Phạm vi bao phủ của sóng âm vượt xa dự đoán của hắn.Tinh thần hắn không khỏi rung lên, biện pháp luyện chế này chỉ là ý nghĩ thoáng hiện ra trong khoảnh khắc, không ngờ hiệu quả so với những gì hắn tưởng tượng thì tốt hơn nhiều.

Những tà âm quỷ niệm này có thể khiến tinh thần người ta hốt hoảng, đầu óc rơi vào trống rỗng nhưng bản thân lại không có lực sát thương.

Những ma tộc bị tà âm quỷ niệm ảnh hưởng không làm sao hết nhưng nếu ở chiến trường thì đây là một loại thủ đoạn phụ trợ rất tốt.“Tà âm quỷ niệm thật tinh thuần!”

Giọng Mặc Như vang lên sau chiếc nón che, nàng không nhịn được mà tán thưởng.Trước đó tiếng kêu chỉ ẩn chừa tà niệm, bây giờ đã thăng lên thành tà âm quỷ niệm, có thể nói đã thoát thai hoán cốt, uy lực không chỉ tăng lên gấp mấy chục lần!Bốn người khác nghe thấy lập tức tinh thần rung lên, sự mong đợi tăng lên rất nhiều.

Mặc Như là người tinh thông tà âm nhất trong mấy người, tà âm quỷ niệm mà nàng cũng phải khen là tinh thuần thì chắc chắn là đúng.

Tà âm quỷ niệm càng tinh thuần thì hiệu quả càng cao.Tả Mạc đã đạt tới cảnh giới thần cấp nên không bị tà âm quỷ niệm tập kích quấy rối, tâm hắn vững như bàn thạch, ở giữa vô số lớp tà âm quỷ niệm mà không xao động.Tà âm quỷ niệm mặc dù rất thực dụng nhưng đối với Tả Mạc nó chẳng tính là gì.

Hắn nhìn chằm chằm vào ba trăm tiêm khiếu cốt đang được tử khí bao bọc, tử khí ngày càng đen hơn, không ngừng bị tiêm khiếu cốt hấp thu.Khi tử khí bị hấp thu không còn gì, trong không trung chỉ còn lại ba trăm tiêm khiếu cốt đang phiêu phù.Tiêm khiếu cốt trở nên đen thui, mặt ngoài có ấn ký màu tro nhạt, ấn ký trên mỗi khúc tiêm khiếu cốt đều không giống nhau.Trong lòng Tả Mạc vô cùng mừng rỡ, ý nghĩ của hắn không sai.Tử khí luyện sinh cơ!Đây mới là điểm quan trọng nhất trong quá trình luyện khí, năm chữ này là thu hoạch gần đây nhất của hắn.

Bất luận là minh quỷ âm trầm mộc hay thần mộc quan đều hấp thu tử khí, từ đó mà hắn có được ý tưởng này.Mối quan hệ đối lập giữa sinh và tử, khả năng chuyển hóa lẫn nhau tựa như một thế giới âm dương vậy.Đối với sinh tử, khắc sâu nhất không có gì hơn sinh tử tỏa mà La Ly tìm hiểu.

Mặc dù Tả Mạc không tu luyện nhưng đã nghiêm túc xem qua.

Trước đây hắn có đủ sức mạnh nên không cần hấp thu lực lượng từ trong sinh tử nhưng hiện tại mang theo năm người bị phong ấn, hắn đã phải bỏ ra mười năm để suy nghĩ về sinh tử.Cho tới khi được minh quỷ âm trầm mộc và thần mộc quan ở tử khí trì dẫn dắt.Ở tình huống bình thường, muốn tẩm bổ sinh cơ chỉ cần làm cho sinh cơ bản thân lớn mạnh là được.

Mà khi sinh cơ yếu ớt gần như hết sạch, đã không thể nào hấp thu được sinh cơ nữa thì có thể từ trong tử cầu sinh, khi tử khí nồng nặc tới cực hạn thì có thể luyện hóa ra sinh cơ.Đây là tử khí luyện sinh cơ!́n kí trên mặt ba trăm tiêm khiếu cốt chính là sinh cơ mà Tả Mạc luyện hóa được từ trong tử khí!Cốt linh bên trong tiêm khiếu cốt hấp thu được tia sinh cơ thuần túy này lập tức phát sinh dị biến.Thành công rồi!Đau khổ tìm kiếm nhiều năm như vậy rốt cuộc hắn cũng đã tìm ra biện pháp có thể đánh thức đám người đại sư huynh A Quỷ rồi!Tả Mạc kiềm chế sự vui sướng trong lòng, hít vào một hơi thật sâu cố gắng hoàn thành nốt bước cuối cùng.Hắn vươn tay chỉ vào hư không, ba trăm khúc tiêm khiếu cốt đột nhiên nổ tung như hạt mưa sau đó tiến vào đoàn dịch thể ở trong hỏa trụ.Tiêm khiếu cốt vừa chìm vào trong dịch thể, hỏa trụ liền rung lên mãnh liệt, dịch thể điên cuồng nhuyễn động giống như trên mặt có vô số con côn trùng.

Tà âm quỷ niệm đột nhiên cao vút, giống như thủy triều lan tràn bốn phương cuốn phăng tất cả.Không trung thậm chí còn xuất hiện những đợt sóng gợn, tà âm quỷ niệm đạt tới trạng thái mạnh nhất!Tiểu Hoắc đứng bên cạnh Tả Mạc trên mặt cũng lộ ra vẻ thống khổ, hắn đứng gần nhất lại ở trong phạm vi bao phủ của tà âm quỷ niệm nhưng hắn không muốn lui về sau do đó chỉ có thể đau khổ chịu đựng.Cách đó không xa, Tả Mạc lại không hề bị tà âm niệm quỷ ảnh hưởng, cả người thẳng tắp, tóc trắng như tuyết bay lượn trong không trung.Dịch thể trong hỏa trụ không ngừng nhuyễn động, biến ảo thành các loại hình dạng.“A!

Có chút hình dáng rồi!”

Tư Độc ồ lên một tiếng.“Hình như vậy à!”

Hai mắt Bố Như Miên sáng ngời: “Hình như sắp thành giáp rồi!”

Dịch thể nhuyễn động biến ảo trong hỏa trụ giống như có một bàn tay vô hình đang không ngừng nhào nặn, lúc này đã có thể nhìn ra hình dáng cơ bản của thần trang.Mặc dù còn rất đơn giản nhưng đúng là đã có thể nhìn ra hình dáng của thần trang.Bàn tay vô hình này rất thuần thục, tựa như một vị công tượng với tài nghệ cao siêu thành thạo điêu khắc, cắt gọt ra các loại hình dáng, chạm khắc hoa văn…Phôi thần trang trong hỏa trụ với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang biến ảo phát triển, dần dần càng ngày càng rực rỡ.Tà âm niệm quỷ giống như thủy triều dần dần rút đi, lúc này người thực lực hơi yếu mới có thể cảm nhận lại được mọi thứ.Trong u lam hỏa trụ, ba trăm kiện thần trang lặng lẽ phiêu phù.Mọi người vừa mới tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lập tức ngây ra như phỗng.m Lăng ngũ quỷ tận mắt nhìn thấy ba trăm kiện thần trang từ lúc bắt đầu luyện chế cho tới lúc thành hình thì càng sốc hơn.

Bọn họ không biết phải dùng ngôn ngữ gì mới có thể miêu tả được cảnh tượng kia, mới có thể miêu tả được sự chấn động không gì sánh nổi trong lòng.Ba trăm kiện thần trang đang ở trước mắt bọn họ là tự sinh trưởng mà thành.

Khi tiêm khiếu cốt chìm vào trong hỏa trụ, Tả Mạc không có bất cứ động tác gì, hắn giống như một vị khán giả đứng xem, đem mầm mống gieo xuống rồi chờ đợi nó phát triển.Ba trăm kiện thần trang không có một kiện nào hoàn toàn giống nhau.

Chúng nó có đơn giản thô kệch, có mọc đầy gai ngược, có hoa văn chạm nổi, có mềm mại như da thuộc, có cứng rắn như sắt thép…Không thể tưởng tượng nổi, vô cùng tuyệt diệu!m Lăng ngũ quỷ vốn đã quen với những cảnh tượng đồ sộ cũng ngơ ngác nhìn ba trăm kiện thần trang ở trước mặt, tất cả đều rơi vào trầm mặc.Rốt cuộc cũng thành công!Tả Mạc mỉm cười.

Thủ đoạn luyện chế đại quy mô như này chưa bao giờ diễn ra nhưng hắn cao hứng không phải do bản thân vừa sáng tạo ra một phương pháp luyện khí hoàn toàn mới mà ý nghĩ của hắn đã được kiểm chứng.

Nếu như hắn tiếp tục kiên trì thì ngày đánh thức mấy người đại sư huynh A Quỷ sẽ không còn xa nữa.“Hoắc hộ vệ.”

Tả Mạc quay sang nói với tiểu Hoắc.Hoắc hộ vệ ngơ ngác nhìn hỏa trụ, trợn mắt há mồm, không hề nghe thấy Tả Mạc gọi, Tả Mạc không khỏi cao giọng nói lại lần nữa.Lúc này Hoắc hộ vệ mới giật mình, như người ngủ mơ mới dậy, nói năng có chút lộn xộn: “Cái này cái này cái này… quá quá quá…”

Hắn “quá” cả nửa ngày cũng không tìm được từ thích hợp để hình dung, mặt mũi nghẹn tới ửng đỏ.Tả Mạc thấy thế thì cười nói: “Những thần trang này hoàn thành rồi nhưng còn thiếu một bước cuối cùng nữa.”

Vừa nghe nói tới còn bước sau cùng nữa Hoắc hộ vệ mới tỉnh táo lại: “Mời đại sư nói!”

“Chúng nó cần bỏ vào trong vạn phí trì hải năm ngày.”

Tả Mạc lập tức nói: “Chuyện này giao cho Hoắc hộ vệ không biết có được không?”

Hoắc hộ vệ vội vàng nói: “Vâng!

Không biết có cần chú ý gì không?”

Tả Mạc nói: “Tử khí càng nồng nặc càng tốt, những thứ khác không cần phải để ý tới, bồi luyện trong năm ngày là được.

Thủ vệ phải cẩn thận tránh để tà âm quỷ niệm xâm thể làm bị thương.”

“Vâng!”

Hoắc hộ vệ vội vàng nói.Tả Mạc gật đầu nói: “Giao cho Hoắc hộ vệ thì ta yên tâm rồi.

Đúng rồi, ba trăm kiện thần trang này đều là thông quỷ niệm, nó sẽ tự chọn chủ, nếu như không hợp ý nó thì uy lực sẽ giảm mạnh.”

Hoắc hộ vệ nghe thấy thế thì hai mắt sáng rực, có năng lực tự chọn chủ vậy tuyệt đối phải là bảo bối cấp cao.“Đại sư yên tâm!

Nhất định sẽ không làm nhục tâm huyết của đại sư!”

Tiểu Hoắc thề.Đúng lúc này đám người Cổ Vô Song đang đứng trên ngọn núi bay xuống bên cạnh Tả Mạc.Chương 872 : Vương Chi Hào Giác .Dịch giả: hhnmthvnBiên tập: aiemk46nhat2"Tài nghệ của đại sự quả là vô song a,chỉ nhìn thôi cũng sướng cả mắt!"

Cổ Vô Song mở màn bằng một cú vỗ mông ngựa rõ kêu.Tả Mạc cười cười: "Chỉ là thủ đoạn nhỏ không đáng kể gì mà thôi."

Tả Mạc nói vậy cũng không phải vì muốn khiêm tốn, bởi từ đầu đến cuối, Tả Mạc cũng chỉ dùng một số thủ đoạn hết sức bình thường mà thôi, ngoại trừ việc cùng lúc khống chế nhiều hỏa trụ là không dễ dàng cho lắm, còn những thao tác khác thì có khối Luyện Khí Sư cũng làm được như hắn."

Đại sư quá khiêm tốn rồi!"

Mặc Như tiếp lời : "Một lần luyện chế ra ba trăm kiện thần trang, việc này đúng là một sự kiện chưa từng có, ngay cả chúng ta được tận mắt nhìn thấy mà giờ nghĩ lại vẫn có cảm giác không thể tưởng tượng được a."

Tả Mạc cũng biết rằng,ắt hẳn đám người này có điều gì đó cầu mình, nếu không đã không dốc sức tâng bốc như vậy, dù sao bọn họ làm thế chẳng thích hợp với thân phận chút nào.Vì thế hắn trực tiếp nói thẳng: "Các vị có việc gì không?"

Mọi người liếc nhìn nhau, rồi Tư Độc lên tiếng đầu tiên: "Không biết Minh sa trong tay đại sư có thể trao đổi được không?"

"Minh sa?"

Một nhúm cát nổi bồng bềnh trong lòng bàn tay Tả Mạc : "Là thứ này sao?"

Tư Độc thấy vậy, hai mắt liền tỏa sáng, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, Đúng vậy!"

Tả Mạc gật đầu: "Có thể đổi, nhưng không biết Tư Độc tiên sinh định dùng vật gì để đổi lấy nó?"

Vốn Tả Mạc định đem Minh sa cho Hắc Kim ăn, nhưng ai mà biết được, lúc trước Hắc Kim bị Tả Mạc làm cho buồn nôn khiến ham muốn ăn uống của nó hiếm hoi có được một lần giảm sút.

Cái tên bị công pháp "Đánh rắm" của Quỷ Vụ Đồng đánh ngất lại là chiến lợi phẩm của hắn, Hắc Kim vừa nghĩ đến là chẳng muốn ăn uống gì cả.

Lúc này ắt hẳn hắn đang hối hận vô cùng, vì sao mình lại giúp Quỷ Vụ Đồng nghĩ ra chiêu này cơ chứ?Thật đúng là thân làm tội đời mà!Một khi Hắc Kim đã không ăn Minh sa,Tả Mạc cũng chỉ sờ mó một chút rồi vứt vào một góc.

Thứ này chẳng có lợi gì cho hắn cả.

Vì thế khi nghe thấy Tư Độc muốn đổi đồ hắn liền lôi ra ngay.Tư Độc gãi gãi đầu, rồi rút ra một đống đồ: "Toàn bộ gia tài của ta đều ở đây, đại sư thấy cái nào vừa mắt thì cứ lấy luôn đi."

Tả Mạc không hề khách khí, lật qua lật lại một hồi, sau đó chọn ra một khối đá năm màu: "Vậy ta lấy khối Ban Lan Độc Thạch này nhé."

Tư Độc liên tục đáp ứng, hắn xưa nay thích gom góp độc vật, cái khối Ban Lan Độc Thạch này chính là một trong những thứ mà hắn cất giữ.

Thế nhưng việc rút độc tố bên trong Ban Lan Độc Thạch ra có độ khó rất lớn, thậm chí ngay cả với thực lực của hắn cũng vậy, cho nên bấy lâu này hắn chỉ coi nó là vật trang trí, còn lâu mới bằng được Minh sa .Tả Mạc nói tiếp: "Cái khối Ban Lan Độc Thạch cũng là đồ hiếm có, cho nên ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, đây chỗ này có một vài thứ, ngươi cứ chọn lấy một cái."

Tả Mạc lấy từ trong giới chỉ ra một ít đồ mà hắn luyện chế trước kia, Tư Độc thấy vậy vô cùng vui mừng, vội vàng chọn lấy một cái mâm tròn có phẩm chất không tệ, tên là Vụ Bàn .Cái khối Vụ Bàn này là thứ Tả Mạc luyện chế phỏng theo Vụ Nhãn Khuê, tính ra thì nó cũng chỉ là vật bình thường vì tài liệu chế tạo nên nó hết sức bình thường.

Nhưng do Tả Mạc có được kỹ nghệ phi phàm, cho nên dù là tài liệu hết sức bình thường, nhưng phẩm chất của nó vẫn rất xuất sắc, vì thế Tư Độc vừa nhìn thấy đã chọn nó ngay.Đã có một tên mở màn tốt đẹp, lập tức lòng tin trong lòng những người khác cũng tăng lên.Tiếp đó là thanh âm của Bố Như Miên vang lên: "Không biết đại sư có thể giúp ta luyện chế một bộ thần trang hay không."

Nói xong hắn cũng móc hết của cải ra, từng kiện lại từng kiện bày ra, sau đó lại làm ra cái bộ dạng tùy ý lựa chọn.Tả Mạc rất bất ngờ, nhưng hắn không hề cự tuyệt, mà phấn khởi xem những đồ mà Bố Như Miên cất giữ.Với cấp bậc cao thủ như m Lăng ngũ quỷ, có thể nói là nằm trong hàng ngũ những cao thủ đứng đầu cả Minh Cảnh .

Tại Minh Cảnh, chắc chắn Minh Vương là người có thực lực mạnh nhất, tiếp đó là bốn vị Minh Chủ và m Lăng quỷ chủ, năm người này thuộc tầng lớp cấp bậc thứ hai.

Tiếp xuống nữa, là m Lăng ngũ quỷ và Đại tướng của Tứ phủ, và bọn họ cũng là người của cấp bậc thứ ba.Cho nên những thứ mà m Lăng ngũ quỷ cất giữ cũng khá khả quan, vì dù sao bọn họ cũng có vị trí tương đối cao ở Minh Cảnh .Khác hẳn với Tư Độc thích cất giữ độc vật, phần lớn những thứ mà Bố Như Miên cất giữ đều là minh vật, trong đống đồ của hắn có đủ loại thi bố kỳ quái, quỷ hỏa dập dờn, cương thi nguyên vẹn, hơn nữa còn có cương thi đủ loại mầu sắc nữa chứ, có tới mấy chục con đủ loại lông đen, lông xanh, tóc đỏ vân vân..., khiến cho Tả Mạc trợn mắt há hốc mồm.Mấy người khác liếc nhau, rồi cũng nhao nhao lấy tài sản của mình ra.Cổ Vô Song thì cất giữ đủ các loại Khô Lâu và xương cốt, có thể nói hắn chính là bách khoa toàn thư về khô lâu và xương cốt, trong đống gia tài của hắn có Vạn Sa Cốt, Tuyết Hoa Cốt, Hắc Tủy Khô Lâu, Ngọc Khô Lâu. . .Còn những thứ mà Hắc Ngô cất giữ có thể khiến cho người nhát gan sợ tới mức hôn mê ấy chứ, ví dụ như trái tim rồng vẫn còn đập tràn ra máu tươi ròng ròng, sợi gân không ngừng lúc nhúc giống như đám rắn, vũng máu tươi quái dị bốc mùi nồng đậm gay mũi...Thậm chí Tả Mạc gần như cho rằng thằng này là một tên đồ tể.Tính ra,cũng chỉ có những thứ mà Mặc Như cất giấu là bình thường, ví dụ như cái sừng dài có thể phát ra những thanh âm ồ ồ trầm thấp, cục đá có từng vòng từng vòng hoa văn xoắn ốc, vỏ cây có vết cháy nham nhở...Tư Độc thấy vậy, ôi, bọn này chơi thật đấy à!

Rồi vội vàng móc ra vài thứ đồ khác bày ra trước mặt, mặt mày nhăn nhó khổ sở.

Động tác này khiến bốn người còn lại nhìn hắn với con mắt khinh bỉ."

Mọi người cũng giàu có quá nha!"

Tả Mạc ha ha cười nói.Năm người cũng cười theo, nhưng trong lòng lại đau đớn vô cùng, những bảo bối này đều là những thứ mà bọn họ phải tốn không ít công sức để kiếm được đấy.

Nhưng là cứ nghĩ đến ác chiến sắp tới, cảm giác đau lòng kia cũng tan biến hết.

Làm gì có cái gì quan trong hơn tính mạng cơ chứ?

Nếu mà mạng sống mà chẳng còn, thì những đồ vật khổ sở tích lũy cũng thành đồ của người khác rồi."

Đại sư, xin mời ngài tùy ý lựa chọn!"

Năm người đồng thanh nói, hết sức chỉnh tề.Tả Mạc vô cùng vui vẻ, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận là lần này đúng là được mở rộng tầm mắt.

Những minh vật mà năm người này cất giữ đều là những minh vật cấp cao nhất, có lẽ có thể hơn được bọn họ cũng chỉ có m Lăng quỷ chủ thôi.Đương nhiên Tả Mạc không hề khách sáo rồi.Ánh mắt của hắn rất độc, tuy có một số tài liệu mà hắn không biết tên, nhưng chỉ cần hắn vừa cầm lên, là có thể biết rõ tính chất và công dụng của nó.

Bởi vì cảnh giới của hắn là Thần Cấp, hơn nữa còn được những tài liệu đỉnh cấp trong vô tận hư không ảnh hưởng, cả hai điều đó kết hợp với nhau, khiến không ai có thể bì kịp hắn ở phương diện này.Trong đống tài liệu của Cổ Vô Song, Tả Mạc chọn ra một bộ Ngọc Khô Lâu.

Khi Tả Mạc quyết đinh lấy Ngọc Khô Lâu, hắn thấy Cổ Vô Song thốt ra những thanh âm vô cùng đau lòng.

Để Khô Lâu Ngọc hóa không biết phải mất bao nhiêu năm, hơn nữa còn đòi hỏi hoàn cảnh đặc thù vô cùng hiếm gặp, vì thế bộ Ngọc Khô Lâu này là bộ khô lâu có phẩm chất tốt nhất trong tất cả những thứ mà Cổ Vô Song cất giấu .Ý định của Tả Mạc là sau khi quay về Mạc Vân Hải thì đem bộ Ngọc Khô Lâu này đưa cho Lam.

Thân thể của Lam vốn không hoàn chỉnh, vì thế bộ Ngọc Khô Lâu chính là đồ thích hợp nhất cho nàng.Còn trong những thứ mà Hắc Ngô cất giữ, Tả Mạc chọn lấy Long tâm mà không chút do dự.

Thực ra hắn ưu tiên chọn Long tâm.

Bởi Long tâm chính là thứ có sinh cơ rất mạnh liệt, hơn nữa cái Long tâm này vẫn còn đang đập nữa chứ, vào thời điểm khi Tả Mạc chạm vào nó đã lập tức cảm nhận được sinh cơ cực kì nồng đậm mà nó tỏa ra.Đại sư huynh!Nếu có thể đưa Long tâm vào trong cơ thể Đại sư huynh, thì Đại sư huynh sẽ trở nên nên cường đại đến mức nào chứ!

Long tâm tạo ra dòng máu rất hùng mạnh,có thể nói là thiên hạ vô song, là thứ có thể phối hợp hoàn hảo với Thí Thần Huyết Kiếm.Sinh cơ nồng đậm và phong phú như vậy kết hợp với ý chí siêu cường tuyệt luân, lại thêm ý chí chiến đấu bất diệt, hòa thêm kiếm ý đã đạt tới mức đăng phong tạo cực!Một cường giả tuyệt thế vô cùng cường hãn như vậy đủ để khiến cho cả thiên hạ khiếp sợ!Càng ngẫm nghĩ, nội tâm Tả Mạc lại càng dâng lên cảm giác kích động khó có thể diễn tả bằng lời.Đại sư huynh, sau này Lâm Khiêm sẽ giao cho huynh rồi!Tả Mạc quay người về phía đống đồ mà Bố Như Miên cất giữ, lúc này ánh mắt của hắn đặt vào đốm Quỷ Hỏa thoạt nhìn rất bình thường.

Tuy đốm Quỷ Hỏa này thoạt nhìn thì rất bình thường, không hề có một điểm đặc thù nào, nhưng hắn vẫn chọn nó mà không chút do dự: "Ta muốn đốm Quỷ Hỏa này!"

"Cho ngài!"

Bố Như Miên nhanh chóng đồng ý, rồi tò mò hỏi lại: "Không biết đại sư có thể giải thích cho tại hạ hiểu được không, đốm Quỷ Hỏa này là thứ ta vô tình có được, tuy cũng thấy nó có chút khác thường, nhưng khi tìm hiểu kĩ lại chẳng tìm ra được nó khác thường ở chỗ nào.

Nếu đại sư đã nhìn trúng nó thì ắt hẳn phải hiểu được điểm đặc biệt của nó, không biết đại sư có thể nói cho tại hạ biết được không?"

Mấy người còn lại cũng lộ ra vẻ tò mò, bọn họ cũng đã từng xem qua cái đốm Quỷ Hỏa của Bố Như Miên, nhưng cũng giống như Bố Như Miên, họ đều cảm thấy đốm Quỷ Hỏa có điểm gì đó rất kì lạ, nhưng kết cục nó lạ ở chỗ nào thì chẳng ai tìm ra được.Tả Mạc để Quỷ Hỏa lơ lửng trên lòng bàn tay rồi giải thích: "Bên trong đốm Quỷ Hỏa này có ẩn dấu một hồn phách, chẳng qua nó ẩn nấp quá kín, cho nên các ngươi mới không phát hiện được."

Tả Mạc vừa dứt lời bỗng bên trong Quỷ Hỏa xuất hiện một bóng hình mơ hồ của một nữ nhân đang nhẹ nhàng bái Tả Mạc.

Nàng đã bị Tả Mạc nói toạc ra chân tướng, nên biết rõ có giấu giếm cũng vô dụng, nên chỉ còn cách thần phục Tả Mạc mà thôi.Khi năm người đã hiểu ra, liền tấm tắc kêu kỳ lạ.Trong những thứ mà Mặc Như cất giữ, Tả Mạc chọn cái tiếng kèn có thể tự kêu kia.Mặc Như đưa cái sừng dài ra, rồi nói: "Vật này tại hạ có được đã lâu, nhưng không biết được lai lịch của nó, không biết đại sư có thể chỉ điểm cho ta biết được không?."

Tả Mạc cầm lấy cái sừng dài, rồi gật gật đầu nói: "Đúng là vật này có lai lịch rất lớn!"

Mọi người vội vàng vểnh tai lên nghe, mỗi lần đại sư nói đến lai lịch của một món đồ nào đó, đều khiến bọn họ rất hiếu kì."

Sau khi thời đại Đồ đằng kết thúc, thì thời đại yêu ma tu cũng bắt đầu hình thành.Trong khoảng thời gian đó Ma tộc xuất hiện vị Vương đầu tiên trong lịch sử, ắt hẳn các vì đều biết điều này."

Tả Mạc nói."

Đại sư muốn nói tới Ma Vương của Bách Hoang Man Ngưu tộc sao?"

Cổ Vô Song hỏi."

Đúng vậy."

Tả Mạc gật gật đầu: "Vương chỉ là danh hiệu mà Ma tộc khác gọi hắn, còn Yêu tộc và tu giả là lại không có cái danh hiệu Vương này.

Khi thời đại thần lực bắt đầu xuống dốc, các bộ lạc bị phân hoá thành ba chi nhỏ, và một chi trong đó chính là tổ tiên của Ma tộc.

Đồng thời danh hiệu Vương cũng bắt nguồn từ bọn họ.

Nhưng mà Vương của thời đại đó, nếu nghiêm khắc phán định theo ý nghĩa của nó thì thực chất danh hiệu đó không quá giống danh hiệu Vương ở hiện tại, ."

Mọi người cẩn thận lắng nghe, bởi trong lòng bọn họ bỗng nhiên có cái cảm giác, lời nói sắp tới của đại sư sẽ là sự kiện hết sức kinh người."

Vị Ma Vương này đã tu luyện đến cảnh giới rất cao, có thể nói khoảng cách đến Thần Cấp của hắn chỉ là một làn chỉ mỏng, trong thời đại đó cảnh giới như vậy là hết sức kinh người rồi ."

Thanh âm của Tả Mạc trở lên trầm thấp hẳn, bất giác, hắn nhớ tới Bồ Yêu và Vệ, những chi tiết lịch sử cổ xưa như thế này đều là do bọn họ giảng cho hắn nghe đấy.Hồi ức giống như một đám mây đen vậy, có người bị nó bao phủ mù mờ không tìm thấy đường ra, có người lại có thể vén mây để nhìn thấy ánh mặt trời.Tả Mạc ngẩng đầu, nét mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh như lúc thường: "Trên thực tế, đúng là về sau hắn cũng đã tu luyện đến Thần Cấp, mặc dù thời gian này chỉ là rất ngắn.

Hắn có huyết thống cường giả Ma tộc, lại có cảnh giới ma công siêu việt vượt qua tất cả mọi người, vì thế sau khi bước vào Thần Cấp, lực lượng huyết mạch của hắn được bộc lộ ra hoàn toàn.

Hắn làm cho các Ma tộc phải sợ hãi, và cảm giác sợi hãi này phát ra từ bản năng của bọn họ.

Và vị Vương đầu tiên của Ma tộc này, đã dùng sừng của hắn để luyện chế thành một cái kèn, dùng để chỉ huy Ma tộc, và cái kèn này được gọi là Vương Chi Hào Giác."

Năm người nghe thấy vậy liền trợn mắt há hốc mồm.Đương nhiên bọn họ cũng đã từng nghe về Vương Chi Hào Giác, bởi nó chính là bảo bối truyền kỳ chói sáng rực rỡ trong dòng sông lịch sử, là thứ tượng trưng cho lực lượng và quyền lực tối cao.

Nghe người ta đồn rằng, chỉ cần có được Vương Chi Hào Giác, liền có thể nhất thống Ma tộc, nhưng cũng giống như những bảo bối khác trong lịch sử, nó cũng biến mất không chút tăm tích."

Chẳng lẽ đây là Vương Chi Hào Giác?"

Mặc Như nghẹn ngào kêu lên."

Không phải."

Tả Mạc lắc đầu.Chẳng biết tại sao, năm người nghe thấy vậy liền thở ra một hơi buông lỏng, đúng là áp lực cực lớn trong lòng bọn họ đã được giải tỏa.

Nếu vật này đúng là Vương Chi Hào Giác, thì đúng là quá dọa người mà."

May quá,may quá!

Dọa chết người ta mà!

Ta cứ tưởng đây là Vương Chi Hào Giác!

Mẹ, bảo bối mà tốt quá cũng làm cho người ăn không tiêu a!"

Trong lòng Tư Độc vẫn còn cảm thấy sợ hãi không thôi.Những người khác nghe thấy hắn nói vậy cũng nhao nhao gật đầu.Tả Mạc lườm bọn họ một cái, thần sắc bình tĩnh nói: "Đây là cái sừng còn lại của vị Thủy Vương Ma tộc ấy."

Chương 873 : Tử nhãn ngưng châu .Dịch giả: Đông_TàBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132m Lăng ngũ quỷ ngây ra như phỗng.Mặc dù không phải là vương chi hào giác nhưng như vậy cũng thật quá đáng sợ.

Vương đầu tiên của ma tộc, chỉ riêng cái tên này thôi cũng đã dọa bọn họ tè ra quần rồi.“Không phải là thật chứ?”

Tư Độc lắp bắp nói.Bốn người còn lại đều nhìn Tả Mạc chằm chằm, kiểu như trên mặt Tả Mạc có mọc hoa vậy.“Đương nhiên là thật.”

Tả Mạc cười cười, thoáng nhìn qua Mặc Như, đưa trường giác ra trước mặt nàng: “Nếu ngươi đổi ý vậy ta sẽ chọn một thứ khác.”

Mặc Như liều mạng xua tay: “Thứ này quá nóng, chỉ có đại sư mới cầm được thôi!”

Bốn người khác đồng loạt gật đầu, lời này của Mặc Như không phải là vỗ mông ngựa.

Đừng tưởng m Lăng vệ và Đông Minh phủ sắp giao chiến với nhau, bất luận phương nào thắng chắc chắn sẽ không dám đắc tội với đại sư.

Ở nơi vô cùng hiếm luyện khí sư như Minh cảnh mà đi đắc tội với một vị đại sư có thể luyện chế được thần binh thì đúng là não tên đó toàn đậu phụ.

Bọn họ có thể khẳng định bốn vị minh chủ không bao giờ làm ra những điều ngu xuẩn như thế.Đừng nói tới chỉ là một cái thủy vương ma giác mà kể cả là vương chi hào giác nếu đại sư muốn phỏng chừng bốn vị minh chủ cũng sẽ không chút do dự đưa cho.Hơn nữa thủy vương ma giác này có lai lịch rất đáng sợ, muốn đem nó luyện chế thành vương chi hào giác cũng chỉ có đại sư mới có năng lực hoàn thành.Giờ đây tất cả đều tin tưởng vào chiến bộ, cao thủ có thực lực. m Lăng ngũ quỷ tuyệt đối không tin chỉ bằng một cái kèn lệnh mà có thể chỉ huy được cả thiên hạ.Minh vương đại nhân không có kèn lệnh không phải vẫn thống nhất được Minh cảnh sao!Nói tới nói lui vẫn là xem nắm tay ai lớn hơn.

Đám người Mặc Như vẫn không muốn dính phải loại phiền toái này, mặc dù nghe thì rất động lòng nhưng trong lòng bọn họ chẳng hề có ý định nhúng tay vào vũng bùn này.Nếu là trước kia thì có thể hiến nó cho minh vương đại nhân, nói không chừng còn có thể được ban thưởng nhưng hôm nay vương thượng đã lâu không có lộ diện, sinh tử không rõ, giữ lại trong tay không biết chừng còn mang họa vào thân.Tả Mạc thu trường giác lại, hắn rất hứng thú với trường giác này.

Trong truyền thuyết vương chi hào giác vô cùng thần kì, bản thân trường giác này chắc chắn cũng có chỗ bất phàm.

Bây giờ hắn đã đạt tới cảnh giới thần cấp, bản thân không thiếu bảo vật khả dụng, pháp bảo thần binh lúc trước mặc dù không tồi nhưng hiện tại để hắn sử dụng thì còn kém nhiều.Thần lực của cường giả thần cấp tuyệt đối không phải là thứ mà pháp bảo phổ thông có thể thừa nhận được.Lâm Khiêm có thái cổ thần kiếm, đại sư huynh có thí thần huyết kiếm, bản thân lại không có thần binh thích hợp.

Mặc dù trong lòng Tả Mạc đã đem Lâm Khiêm chuyển cho đại sư huynh nhưng hắn không thể nắm chắc hoàn toàn thời gian đại sư huynh có thể tỉnh lại.

Nếu tới lúc Lâm Khiêm thành công phá quan mà ra, đại sư huynh vẫn chưa tỉnh lại thì lúc đó bản thân phải có sức để đánh một trận.Tả Mạc âm thầm ghi nhớ việc này, hắn thoáng nhìn qua những Tư Độc cất giấu.Tư Độc móc ra mấy món đó, có thể khiến tên gia hỏa này cất dấu kỹ như vậy khẳng định là đồ tốt.

Tả Mạc đảo qua một tảng đá hình người, trong lòng khẽ run lên.

Tảng đá này to cỡ bàn tay người, ngoài mặt có vô số hắc hoàn và bạch hoàn du động, những hoàn này lớn nhỏ không đồng nhất, chợt tụ chợt tán.m dương hoàn thạch!Tả Mạc không chút do dự lựa chọn nó.Mặc dù Tư Độc có chút đau lòng nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù âm dương hoàn thạch có diệu dụng độc đáo nhưng đối với kẻ lấy độc làm gốc như Tư Độc thì không thể so sánh với mấy thứ kia được.Mọi người theo nhu cầu.“Không biết đại sư luyện chế thần trang mất khoảng bao lâu?”

Tư Độc nhịn không được hỏi.Tả Mạc hơi trầm ngâm: “Năm vị đi theo năm con đường khác nhau, thời gian không thể đồng nhất nhưng không chậm quá một tháng.”

Nghe Tả Mạc nói ra kì hạn một tháng năm người đều vô cùng hài lòng, Đông Minh phủ muốn tấn công u minh vạn phần lăng cũng cần có thời gian để tập kết đại quân.

Hơn nữa m Lăng vệ chỉ thủ nên giai đoạn đầu bọn họ không cần phải tốn quá nhiều công sức.“Chúng ta xin phép cáo từ đi trước.”

Tư Độc cáo từ Tả Mạc, hắn cần nhanh chóng tìm nơi nào đó để luyện hóa minh cát, dưỡng thương cho tốt mới là chính đạo.Mấy người khác cũng dồn dập cáo từ, đại chiến đang gần tới, bọn họ cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ.

Mỗi người bọn họ đều phải thống suất chiến bộ nên sự vụ rất bận rộn.Tả Mạc không giữ, hắn cũng có rất nhiều việc.Hắn định luyện chế cho năm người này năm chuẩn thần binh tương tự như trang bị thiên sứ.

Với cảnh giới bây giờ của hắn mà muốn luyện chế chuẩn thần binh thì không thành vấn đề.Xác suất thành công khi thi triển điệp binh thuật của hắn hiện giờ rất cao, đây chính là ưu thế của cảnh giới.Ba trăm kiện thần trang không thể thỏa mãn được nhu cầu của quỷ chủ nhưng hiện tại vấn đề là vận chuyển tài liệu không theo kịp tốc độ luyện chế của Tả Mạc.

Cơ hồ toàn bộ thương khố đều đang cố gắng vận chuyển tài liệu tới hỏa phần tràng.Tả Mạc dự định đi vạn phí trì hải một chuyến.Lần này hắn đi một mình không kinh động đến những người khác.Vạn phí trì hải vô biên mờ mịt khiến người ta rung động, Tả Mạc lặng lẽ lẻn vào bên trong, đi theo phương hướng lần trước tới tử nhãn.Hắn để ý thấy ba trăm kiện thần trang đã được bỏ vào trong vạn phí trì hải để bồi luyện.

Mỗi một kiện thần trang đều đang không ngừng hấp tu tử khí tạo nên những vòng xoáy nhỏ ở vạn phí trì hải, bên cạnh mỗi kiện thần có một thủ vệ đứng canh nghiêm ngặt.Tả Mạc cẩn thận rời khỏi đoàn người, trong tử khí màu tro lặng lẽ rời đi.Rất nhanh hắn đã cảm nhận được tử khí phía trước đậm đặc hơn nhiều, tinh thần khẽ rung lên, sắp tới tử nhãn rồi.

Khoảng chừng một nén hướng, Tả Mạc cảm giác tử khí xung quanh so với vừa rồi thì đậm đặc hơn gấp khoảng bảy tám lần.Tử khí nơi này đậm đặc tới kinh người, trong lòng Tả Mạc không khỏi có chút dao động.Nếu không đạt tới cảnh giới thần cấp như hắn mà là cường giả bình thường ở trong tử khí đậm đặc như này chỉ sợ sẽ sinh ra ảo giác, tử khí xâm thể.

Thảo nào không ai dám tới gần tử nhãn, ngay cả Tả Mạc cũng cảm thấy tử khí băng lãnh tới thấu xương.Tốc độ của Tả Mạc dần chậm lại, đi được khoảng mười dặm, tử khí xung quanh đã đạt tới mức đặc sền sệt như thực chất.Bước mỗi bước về phía trước trời đất như muốn rung chuyển, vô số ác quỷ tà niệm gào thét nhào tới, đầu óc sinh ảo giác.Vẻ mặt Tả Mạc dần trở nên ngưng trọng, hắn cảm nhận được áp lực cực đại.Hô!Thái dương thần hỏa trong cơ thể hắn bừng cháy, những ác quỷ tà niệm kia vừa đụng vào thái dương thần hỏa lập tức kêu rên thảm thiết, biến mất không còn.

Nhưng tử khí sền sệt cũng bị thái dương thần hỏa làm cho tức giận, ầm ầm rít ào từng lớp tử khí đánh về phía Tả Mạc.Sắc mặt Tả Mạc khẽ biến, không biết rốt cuộc tử nhãn này là nơi quái quỷ nào mà tử khí lại đậm đặc tới mức này?Hắn chưa từng nghe nói nơi nào có tử khí đậm đặc như vậy.Cảm nhận được tử khí đang bốc lên mang theo sức mạnh dời núi lấp biển, Tả Mạc lắc đầu, nơi này không phải là chỗ hiện tại hắn có thể tới.

Trừ phi thân thể được chữa trị hoàn toàn, thần lực khôi phục mới có khả năng tiếp tục đi về phía trước.Đành để lần sau quay lại vậy!Nhưng Tả Mạc không định về tay không, bản thân tử khí sền sệt trước mặt chính là những tài liệu không tồi.Hai tay Tả Mạc liên tục chụp vào hư không.Trong giây lát trong tay hắn đã có thêm năm mươi hạt châu tử do tử khí ngưng tụ thành, hạt châu có màu tro đậm, nếu nhìn lâu sẽ không kìm chế được mà trầm mê trong đó.Những tử khí châu này có phẩm chất vô cùng hiếm.Liên tục ngưng tụ năm mươi hạt tử khí châu, trên mặt Tả Mạc đã xuất hiện vẻ mệt mỏi.

Trong lòng không khỏi thất kinh, tử khí nơi này nồng nặc tới mức không thể ngờ được!

Hắn ngưng tụ ra năm mươi hạt tử khí châu còn tiêu hao nhiều hơn so với việc luyện chế ba trăm kiện thần trang!Nơi này thật sự là cổ quái!Tả Mạc ghi nhớ trong lòng, đem tử khí châu thu vào trong giới chỉ, quay về theo lối cũ.

Thu hoạch của chuyến đi này chính là năm mươi hạt tử khí châu có chất lượng tuyệt hảo, đây cũng coi như là thu nhập không nhỏ.Rời khỏi vạn phí trì hải, Tả Mạc liền quay trở về nơi ở.Hắn đả tọa tròn mười hai canh giờ mới có thể khôi phục bình thường.

Sau khi mở mắt hắn liền lấy tử khí châu ra xem xét.

Trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ, hắn liền đứng dậy đi tới hậu viện.Đi tới trước năm cỗ thần mộc quan, quả nhiên tử khí do năm tử khí trì tỏa ra đã mỏng hơn nhiều.Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi lấy ra một hạt tử khí châu ném vào trong một tòa tử khí trì!Ầm!Tử khí cuộn trào mãnh liệt ầm ầm bắn ra.Thần mộc quan bỗng sáng rực, không ngừng hấp thu tử khí đang bắn ra.

Tả Mạc vuốt thần mộc quan, nhắm mắt lại, tử khí nhanh chóng rót vào trong thần mộc quan.

Do tử khí vô cùng đậm đặc nên sau khi dung hợp thần lực bổn nguyên sản sinh ra còn mạnh hơn trước gấp ba lần.Tả Mạc vô cùng hưng phấn.Mấy ngày này hắn đã cân nhắc đi cân nhắc lại rốt cuộc cho ra kết luận, chỉ cần có đủ thần lực bổn nguyên thì có thể đánh thức được mọi người.

Thần lực bổn nguyên vô cùng kì lạ, có thể rót vào vạn vật, nó có thể tẩm bổ cho mọi loại thân thể.Tất cả đều phát triển theo hướng tốt, thời gian tới sẽ rất tốt đẹp.Tả Mạc đem những thu hoạch gần đây bày ra.

Ban lan độc thạch phải chờ tới khi về Mạc Vân Hải thì giao cho đám người hoa yêu.

Long tâm giao cho đại sư huynh, bộ xương ngọc đưa cho Lam.Ma trơi trong tay hắn khẽ nhảy lên, hắn trầm ngâm không nói, lúc hắn chọn ma trơi này chỉ vì một ý tưởng hết sức mơ hồ.Đúng lúc này thân ảnh nữ tử bỗng hiện lên trong ma trơi, nàng vừa nhìn thấy Tả Mạc liền dịu dàng hành lễ: “Đại sư!”

Tả Mạc sửng sốt, tập trung tinh thần: “Có chuyện gì?”

“Đại sư có thể ban cho nô tỳ một hạt tử khí châu được không?”

Nữ ảnh thản nhiên nói: “Nếu như đại sư có thể ban cho nô tỳ một hạt tử khí châu, nô tỳ có thể ổn định thân hình, có khi còn thăng cấp.

Nô tỳ nguyện ý để đại sư sai sử!”

“Ồ!”

Trong mắt Tả Mạc hiện lên chút dị sắc, trầm ngâm trong giây lát rồi ném một hạt tử khí châu cho nàng: “Cầm đi!”

Nữ ảnh ma trơi rất vui, chỉ thấy ma trơi nhảy lên rồi cuốn lấy tử khí châu.Ma trơi lục sắc lập tức xuất hiện thêm một tầng màu tro.“Nô tỳ cần mấy ngày để hấp thu tử ký, đại sư thứ tội.”

Thân hình nữ ảnh phiêu hốt bất định.“Được.”

Tả Mạc nói.Nữ tử hành lễ rồi lập tức biến mất.Tả Mạc suy nghĩ một chút liền đem ma trơi thu vào trong giới chỉ, cầm lấy một thứ khác, đó là âm dương hoàn thạch!

Khi Tả Mạc nhìn thấy vật này thì người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là La Ly.

Khối đá này có âm dương bổ trợ, nếu có thể đem khối đá này luyện thành phi kiếm, mà tốt nhất là tỏa liên song kiếm thì rất thích hợp để La Ly và Ngã Ly sử dụng.Hiện tại, lĩnh ngộ của Tả Mạc đối với sinh tử đã rất sâu, mối quan hệ giữa Ngã Ly và La Ly hắn cũng hiểu rõ.

Ngã Ly bất tử, La Ly bất diệt, hai người chính là đồng sinh cộng tử.

Nếu có thể luyện thành âm dương tỏa liên song kiếm, đợi hai người tỉnh lại thì thực lực có thể tăng thêm ít nhất một bậc.Cẩn thân thu lại âm dương hoàn thạch, Tả Mạc cầm lấy thu hoạch lớn nhất của lần này, đó chính là thủy vương trường giác.Tả Mạc vuốt ve hoa văn bên ngoài trường giác, hít vào một hơi thật sâu, tâm thần từng chút một chìm vào trong đó.Chương 874 : Biến cố .Dịch giả: Đông_TàBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Tâm thần Tả Mạc vừa chìm vào trong thủy vương ma giác thì thủy vương ma giác bỗng run lên, Tả Mạc cảm thấy tai toàn những tiếng ô ô như tiếng kèn.Tiếng kèn ô ô đầy quỷ dị đâm thẳng vào lòng người, cả người Tả Mạc không khỏi run lên, máu huyết trong cơ thể đột nhiên trở nên nóng rực.Tả Mạc giật nảy mình!Quả nhiên không hổ là thủy vương ma giác, với cảnh giới thần cấp của hắn mà cũng không thể nào chống đỡ được uy lực của nó.Đúng vào lúc này, ám kim cầu trong cơ thể Tả Mạc đột nhiên sáng lên, bên ngoài mặt cầu hiện lên vô số thái dương thần văn.

Ám kim cầu này chính là do Tả Mạc luyện hóa chiếc xương đùi của cường giả thần cấp viễn cổ mà thành, nó bị thủy vương ma giác kích thích lập tức bạo động!

Lực lượng sí lưu thái dương hỗn tạp nhanh chóng lan tràn khắp người Tả Mạc.Tâm thần Tả Mạc lập tức bình tĩnh hơn.Nhưng biến cố vừa rồi vẫn khiến Tả Mạc sợ chết khiếp, lúc này hắn mới phát hiện ra bản thân thật quá lỗ mãng.

Thân thể còn chưa khôi phục, thần lực hoàn toàn không có, nếu như gặp phải nguy hiểm thì không ai có thể cứu được hắn.Quá sơ ý!Tả Mạc không khỏi run sợ.Lúc này quang mang do ám kim cầu phát ra đang chống lại tiếng kèn, Tả Mạc tập trung tinh thần quan sát tỉ mỉ.Thần văn bên trong thủy vương ma giác Tả Mạc chưa bao giờ gặp qua.

Tả mạc từng nghe đồn rằng âm thanh của tiếng kèn có thể khiến máu người nghe đột nhiên sôi lên.

Bản thân mình có dòng máu ma tộc, chẳng lẽ thủy giác ma vương thật sự có thể trực tiếp tác dụng lên huyết mạch của ma tộc?Mặc dù Tả Mạc đã quá quen với các loại bảo bối nhưng cũng cảm thấy rất bất ngờ.Bên trong huyết mạch ma tộc có ẩn chứa sức mạnh vô cùng cường đại, đây là kiến thức cơ bản mà ma tộc nào cũng biết nhưng loại sức mạnh tồn tại trong huyết mạch này rốt cuộc là cái gì thì không ai biết rõ!

Mọi người chỉ biết rằng những bộ tộc có huyết mạch viễn cổ luôn có sức mạnh cường đại hơn người.

Ngoài ra huyết mạch càng tinh thuần thi sức mạnh ẩn chứa trong huyết mạch càng cường đại.Nếu thứ nào đó có thể trực tiếp khống chế hoặc ảnh hưởng tới sự tồn tại của sức mạnh huyết mạch thì điều đó thật đáng sợ!Cẩn thận nghĩ lại thì hình như ngay cả Bồ yêu và Vệ cũng không biết nơi hạ lạc của vương chi hào giác.Tả Mạc cố gắng giữ bình tĩnh, tâm thần hắn từ từ thoát khỏi thủy vương ma giác.

Dù cho hắn đã đạt tới cảnh giới thần cấp nhưng thế giới này vẫn còn nhiều điều thần bí cần hắn tìm hiểu.Tả Mạc mở mắt, cúi đầu nhìn kỹ thủy vương ma giác rồi sửng sốt.Trường giác vừa rồi còn ngăm đen ảm đạm bây giờ đã thay đổi, trên trường giác phủ đầy những lạc văn tinh mịn màu đỏ sậm, một văn tự đồ đằng đỏ tươi như máu với phong cách cổ xưa thần bí hiện ra.Tả Mạc biết chữ này.Vương!Đầu Tả Mạc như bị sét đánh trúng, ngơ ngạc nhìn trường giác trong tay rực rỡ hẳn lên.Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?Tả Mạc ngơ ngác suy nghĩ cả nửa ngày cũng không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.Trường giác trong tay truyền tới cảm giác ấm áp, khí tức thê lương viễn cổ khiến nó nhìn qua tràn ngập vẻ thần bí và rất hoa lệ.Chẳng lẽ đây thực sự là vương chi hào giác?Ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu Tả Mạc thì lập tức ăn sâu bén rễ không thể nào xóa nổi.

Trường giác trước mặt vô cùng tinh xảo hoa lệ, còn có ấn ký vương đỏ như máu kia vô cùng ăn khớp với những miêu tả về vương chi hào giác trong truyền thuyết.Trường giác màu đỏ nhạt truyền tới những ba động mơ hồ giống như trời cao đang nhìn xuống chúng sinh.Vương chi hào giác!Đây là vương chi hào giác!Trong lòng Tả Mạc mừng như điên, đối với tiểu Mạc ca chỉ cần là bảo bối thì hắn đều thích, bảo bối càng đáng giá càng hiếm thấy hắn càng thích.

Hắn yêu thích không nỡ buông tay, vương chi hào giác, lần này kiếm lớn rồi!Trong truyền thuyết vương chi hào giác là bảo vật tuyệt thế có thể đại sát tứ phương, nói thế nào ấy nhỉ?

Ồ ồ, tượng trưng cho sức mạnh và quyền lực, đúng là nói rất hay!Tả Mạc vô cùng mừng rỡ.Trong truyền thuyết vương chi hào giác có thể chỉ huy ma tộc, nhất thống thiên hạ.

Tả Mạc dám khẳng định không có truyền thuyết mơ hồ như vậy, phỏng chừng đây là một kiện pháp bảo có thể suất lĩnh toàn quân.Suy nghĩ một lát, Tả Mạc cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, hắn quyết định chờ sau khi thần lực bản thân khôi phục rồi mới thử lại.Được rồi, nhanh thôi là mình sẽ khôi phục lại, Tả Mạc tự an ủi bản thân.Một lần nữa sinh hoạt của hắn trở lại bình thường, một bên luyện hóa minh quỷ âm trầm mộc chữa trị thân thể, một bên luyện chế thần trang và chuẩn thần binh cho ngũ quỷ.Kì thực với gia sản của ngũ quỷ có thể luyện chế được thần binh nhưng hiện tại Tả Mạc luyện chế thần binh có chút khiên cưỡng, mà chuẩn binh thì dễ dàng hơn nhiều.Về cuộc chiến giữa Đông Minh phủ và m Lăng vệ, Tả Mạc không thấy liên quan gì tới bản thân cả nhưng có một điều hắn không ngờ tới nó đã lan tới hắn.“Không có minh quỷ âm trầm mộc?”

Tả Mạc nhíu mày, tầm quan trọng của minh quỷ âm trầm mộc không nói cũng biết, không có minh quỷ âm trầm mộc vậy thời gian chữa trị thân thể sẽ tăng vọt.Mặt Hoắc hộ vệ đầy sầu khổ nói: “Giao thương giữa chúng ta với bên ngoài đều bị chặt đứt.

Đông Minh phủ không biết nghe được từ đâu đại sư cần minh quỷ âm trầm mộc nên bọn họ đã giành phần mua hết.

Số lượng minh quỷ âm trầm mộc mà chúng ta tích lũy được cũng đã sử dụng hết.”

Loại biến cố này thoáng cái đã làm xáo trộn kế hoạch của Tả Mạc, hắn trầm giọng nói: “Còn các tài liệu thay thế thì sao?”

“Tất cả các tài liệu đều bị Đông Minh phủ đi trước một bước mua hết.”

Hoắc hộ vệ thấp giọng nói: “Hiện tại mọi người đều đang chuẩn bị đánh nhau, người đi lấy tài liệu cũng thiếu rất nhiều.”

Khả năng buôn bán làm ăn của m Lăng vệ kém rất xa so với Đông Minh phủ, mặc dù bọn họ luôn sưu mua ở khắp mọi nới nhưng không ngờ không những không mua được ngược lại còn bị Đông Minh phủ đoạt mất.“Ta biết rồi.”

Tả Mạc gật đầu.Hoắc hộ vệ ngẩng đầu, há mồm muốn hỏi nhưng không biết phải nói gì, ủ rũ đi về.Toàn bộ kế hoạch của Tả Mạc đều bị xáo trộn, ba mươi sáu tầng thân thể hắn hiện tại mới chữa được hai mươi hai tầng, còn kém mười bốn tầng nữa.

Dựa theo tiến độ này cũng tính là nhanh nhưng không ngờ lại gặp phải phiền phức như vậy.Hoắc hộ vệ không nói dối, tài liệu như minh quỷ âm trầm mộc sinh trưởng ở những nơi vô cùng khắc nghiệt, không phải cao thủ thì tuyệt đối không hái được.

Nhưng đại chiến trước mắt khiến m Lăng vệ không thể cho cao thủ đi lấy minh quỷ âm trầm mộc được.Quả nhiên làm việc tốt thường gian nan!Tả Mạc không hề cảm thấy buồn bực, mười năm trong hư không vô tận hắn đã sớm luyện được tính nhẫn nại kiên trì.Hiển nhiên m Lăng quỷ chủ không thể dựa vào rồi nhưng nghĩ lại thì thấy chỗ tốt mà mình có được đã vượt xa những đóng góp của bản thân.Cho nên mặc dù không có minh quỷ âm trầm mộc nhưng Tả Mạc vẫn tận tâm giúp bọn họ luyện chế thần trang và chuẩn thần binh.Cho tới tận khi chiến tranh giữa hai bên nổ ra, Tả Mạc đã luyện chế được khoảng ba ngàn thần trang, số lượng kinh người này này khiến những người biết rõ tình hình cảm thấy khiếp sợ.

Ba ngàn thần trang đã tiêu hao toàn bộ tài liệu của m Lăng vệ.

Tài liệu theo không kịp tiến độ, chuyện ngược đời như vậy lại diễn ra ngay trước mắt họ.Chuẩn thần binh của m Lăng ngũ quỷ cũng hoàn thành thuận lợi, Tả Mạc căn cứ theo đặc điểm của năm người luyện chế ra năm bộ chuẩn thần binh hoàn toàn khác nhau.Mặc dù mười năm đã trôi qua, trình độ thần lực bình quân của mọi người cũng tăng lên một mốc mới nhưng số lượng trang bị thần binh vẫn không có biến hóa quá lớn, tu chân giới cũng thế.Tu chân giới kẹt ở tài liệu, mà ma tộc và yêu tộc thì lại kẹt ở luyện khí sư.Ma tộc và yêu tộc không ngốc, mặc dù bọn họ không có luyện khí sư đỉnh giai có thể luyện chế thần binh nhưng bọn họ cũng nghĩ hết cách để cướp đoạt các loại tài liệu cao cấp, tuyệt đối không bán ra ngoài.

Cho nên tài liệu có thể luyện chế trang bị thần binh tuyệt đối không thể mua được trên thị trường.Từ đó đã hình thành nên một cục diện vô cùng kì lạ, luyện khí sư của tu chân giới khổ vì không có tài liệu cấp cao, mà cao thủ ma tộc và yêu tộc thì giữ chặt lấy tài liệu cấp cao, dù có hỏng cũng không chịu bán ra.Ở Minh cảnh, năm kiện chuẩn thần binh tuyệt đối xếp hạng đầu, m Lăng ngũ quỷ được trang bị chuẩn thần binh thực lực đại tăng.Tất cả m Lăng vệ và m Lăng ngũ quỷ đều vô cùng tin tưởng vào trận chiến này.

Có ba ngàn thần trang, m Lăng vệ như hổ thêm cánh, ngoài ra còn có năm kiện chuẩn thần binh càng khiến lòng tin của bọn họ tăng vọt.Bọn họ vô cùng kính nể Tả Mạc, chưa bao giờ nghe nói có ai chỉ dùng sức một người có thể trong một tháng luyện chế ra ba ngàn bộ thần trang có phẩm chất cao như vậy.Thật đáng sợ!Tồn tại như vậy có thể thay đổi cả một cuộc chiến!m Lăng vệ được trang bị tới tận răng nên vô cùng tự tin vào tương lại.

Chỉ có m Lăng quỷ chủ là cảm thấy tiếc nuối, kế hoạch luyện chế thần binh của hắn phải hoãn lại do không đủ tài liệu luyện chế.

Vào thời điểm này chẳng ai muốn bán tài liệu cấp cao cho m Lăng vệ cả.Nhưng khiến hắn cảm thấy có chút an ủi là Tả Mạc đưa cho hắn một bộ chuẩn thần binh, đó là để cảm tạ chiếc xương đùi ám kim.Khi làm xong những điều ày Tả Mạc quyết định xông vào tử nhãn của vạn phí hải trì lần nữa.Minh quỷ âm trầm mộc không đủ, Tả Mạc đã nghĩ ra một cách khác.

Nếu minh quỷ âm trầm mộc sinh trưởng ở những cực tử mà dựng dục ra sinh cơ vậy hắn sẽ làm theo cách đó.Mặc dù hiệu quả chưa chắc đã tốt như minh quỷ âm trầm mộc nhưng ngồi chờ hiển nhiên không phải là phong cách của Tả Mạc.

Sinh cơ được dựng dục trong tử vong luôn là vấn đề được Tả Mạc suy nghĩ và hắn cũng đã có chút thu hoạch.Hắn muốn thử xem có thể từ trong tử vong luyện ra được sinh cơ không.Nếu thật sự có thể thành công và không cần minh quỷ âm trầm mộc nữa, điều đó có nghĩa lý giải của hắn về sinh tử đã đạt tới một tầng cao chưa bao giờ có.Từ trong tử vong dựng dục ra sinh cơ cần phải tìm được một tử địa, nơi đầu tiên Tả Mạc nghĩ tới chính là tử nhãn của vạn phí trì hải.Không có nơi nào có tử khí đậm đặc hơn ở đây!Tả Mạc không phải người hay do dự, sau khi cẩn thận cân nhắc, hắn cảm thấy khả thi liền quyết định thử một phen.Thanh Hiểu được sắp đặt tiếp tục chỉ đạo đám đệ tử Ngô tộc chờ Tả Mạc trở về.

Thanh Hiểu không vui chút nào nhưng vẫn phải đồng ý.

Đáng thương thay cho đám đệ tử Ngô tộc, bọn họ không biết sắp tới sẽ phải đối mặt với sự không vui của Thanh Hiểu, tu luyện tiếp theo chính là địa ngục.Tả Mạc và m Lăng quỷ chủ gặp mặt một lần. m Lăng quỷ chủ cũng khuyên can nhưng thấy thái độ cứng rắn của Tả Mạc nên đành thôi, sau đó đáp ứng sẽ trông nom Thanh Hiểu và đám đệ tử Ngô tộc.m Lăng quỷ chủ không rảnh để quan tâm tới Tả Mạc vì cuộc chiến trước mắt đang trở nên vô cùng kịch liệt.Toàn bộ tinh thần của Tả Mạc đều đặt ở chuyến đi tới tử nhãn này, hắn đã có chuẩn bị rất tốt.Đám chim ngốc ai vào chỗ nấy phòng ngừa gặp phải nguy hiểm như lần trước, năm cỗ thần mộc quan được hắn kéo đi.

Tử nhãn mới là nơi thích hợp để thần mộc quan tẩm bổ, hắn tin rằng với độ đậm đặc của tử khí ở tử nhãn, nói không chừng đám người đại sư huynh có thể sớm tỉnh lại.Cứ như vậy, Tả Mạc kéo theo năm cỗ thần mộc quan đi theo con đường lần trước tiến sâu vào trong tử nhãn.Chương 875 : Gặp lại .Dịch giả: langbat8xBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Kéo theo thần mộc quan, đám nhỏ hộ vệ ở xung quanh, Tả Mạc cứ vậy đi vào vạn phí trì hải.Do chiến tranh đã bùng nổ nên người trong vạn phí trì hải ít hơn bình thường rất nhiều, vạn phí tri hải rộng lớn trở nên vô cùng hiu quạnh.

Dọc đường đi Tả Mạc không gặp người nào.Không ngừng tiến sâu vào bên trong, tử khí xung quanh dần trở nên đậm đặc hơn nhiều.Năm cỗ thần mộc quan mà Tả Mạc kéo theo lập tức phát ra ánh sáng mờ ảo, tử khí xung quanh không ngừng hút vào trong thần mộc quan rồi hóa thành thần lực bổn nguyên cuồn cuộn rót vào trong cơ thể năm người nằm trong quan.Biến hóa của thần mộc quan không khiến Tả Mạc cảm thấy kinh ngạc, khiến Tả Mạc kinh ngạc chính là biến hóa của vương chi hào giác.Vương chi hào giác ở bên hông Tả Mạc phát ra những tiếng ô ô cực thấp, Tả Mạc cảm thấy máu trong ngươi như muốn sôi lên, cả người bỗng trở nên vô cùng ấm áp.Lần này ám kim cầu không có động tĩnh gì hết, tựa hồ nó cũng biết ba động do vương chi hào giác phát ra không có tính công kích.Trong lòng Tả Mạc thầm thấy kì lạ, vương chi hào giác thật sự có thể ảnh hưởng tới sức mạnh huyết mạch.

Sau khi cả người trở nên ấm áp, ảo giác trước mắt lập tức giảm đi nhiều, hàn ý lạnh thấu xương cũng giảm đi không ít.Vương chi hào giác bên hông hơi rung lên, Tả Mạc cảm thấy cả người tràn ngập sức mạnh.Quả nhiên không hổ là vương chi hào giác!Lòng tin của Tả Mạc tăng mạnh, có vương chi hào giác trợ giúp, nói không chừng lần này có thể đến được tử nhãn.

Hắn kéo năm cỗ thần mộc quan tiếp tục đi về phía trước.

So với hắn, đám nhỏ thích ứng nhanh hơn nhiều.

Chim ngốc có thân thể phượng hoàng, trời sinh vạn tà bất xâm.

Tiểu hắc trước sau như một nằm trên đầu chim ngốc như kiểu leo cao để nhìn được xa hơn.

Tiểu hỏa ở trong hư không vô tận không biết đã nuốt được bao nhiêu hư thiên ly hỏa, loại âm tà tử khí này chẳng hề có tác dụng với nó.

Tháp nhỏ cọ sát vào tiểu hỏa, con mắt chớp chớp.Quỷ Vụ Đồng bắt đầu luyện hóa tử khí nhập thể, bản thân hắn chính là vụ thể, nếu có thể luyện hóa tử khí thì lại có thêm một loại thủ đoạn.

Nếu chủng loại tu luyện quá nhiều dễ dẫn tới hỗn tạp nhưng hắn lại có Hắc Kim phù binh dẫn dắt nên đã nghĩ ra một chủ ý tuyệt hảo.

Hắn đem thân thể mình chia làm hai bộ phận, thân thể là vụ khí tinh thuần, còn trong bụng thì mở ra một không gian khác, bên trong là các loại vụ khí độc tố.Gặp phải địch nhân lợi hại chỉ cần nuốt đối phương vào bụng…Sau này “chiêu kia” sẽ càng có uy lực cường đại hơn, trong lòng Quỷ Vụ Đồng cảm thấy rất hạnh phúc.

Quả nhiên dùng mưu so với việc cậy mạnh thì tốt hơn nhiều, ài, nếu bản thân cũng thông minh như Hắc Kim hèn mọn thì tốt biết bao…Đương nhiên Hắc Kim không thể nào hiểu được nỗi lòng của Quỷ Vụ Đồng.

Hắn thân là phù binh nên không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi tử khí nhưng tử khí có mùi vị hắn không thích, không nuốt chửng được nên hắn cảm thấy hơi đói.

Đôi mắt hắn hau háu nhìn xung quanh, chỉ hận không có quái vật nào nhảy ra để mình có thể lấp đầy bao tử trống rỗng.Dương Quang nhu nhuận bay ở bên cạnh Thập Phẩm, không ngừng tạo ra các loại quang mang đuổi tử khi xung quanh Thập Phẩm đi.

Thập Phẩm vẫn giữ vẻ mặt tàn khốc ngày thường, nhìn không chớp mắt, đằng đằng sát khí bay về phía trước.

Hắn tu luyện kiếm ý nên không có hứng thú với tử khí.Quân đoàn tay chân trùng trùng điệp điệp tiến về phía trước, thoáng nhìn qua thì đám người này giống hệt như một lũ lưu manh đi dạo tìm người gây phiền phức, không hề giống một đội quân tinh nhuệ kỉ luật chút nào.“Đại ca, đi nửa ngày sao không thấy có cái gì vậy?”

Hắc Kim phù binh nhịn không được lẩm bẩm.Tả Mạc vừa đi vừa nói: “Ngươi muốn có cái gì?”

“Cái gì có thể ăn ấy.”

Hắc Kim phù binh vẻ mặt như bị bỏ đói lâu ngày khó chịu.Không ai để ý tới hắn.Rất nhanh Tả Mạc đã tới nơi tử khí đậm đặc lần trước, rốt cuộc mọi người cũng đã cảm thấy được chút áp lực.Thập Phẩm lấy nguyệt nha nhận ra khỏi vỏ, vẫn giữ vẻ mặt rắm thối đầy tàn khốc, trong mắt hàn mang chớp động.

Hắc Kim phù binh nắm chặt tay, đầu khẽ đong đưa, hai mắt hơi nheo lại.

Đám nhỏ còn lại như lâm đại địch.Nếu lúc này có con quái vật nào nhảy ra nhất định sẽ bị cả lũ chém cho tan xác.Mọi người lang bạt lâu như vậy ở trong hư không vô tận, kinh nghiệm vô cùng phong phú, địa phương tử khí đậm đặc như này nếu không có quái vật sinh sống mới là không bình thường.Hai chiếc xúc tu của tiểu hắc bỗng nhiên loạn động.“Ồ!

Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi!

Không ai được tranh với ta!”

Hắc Kim phù binh phấn khích xoa xoa tay.Mí mắt Thập Phẩm không thèm nhấc lấy một cái, nguyệt nha nhận trong tay liền biến mất.Một đạo kiếm mang màu đỏ chìm vào trong tử khí trước mặt.A?Mắt Thập Phẩm lóe sáng, hai tay một trảo một dẫn.Chỉ thấy một đạo hôi ảnh bay tới trước mặt mọi người, nguyệt nha nhận đang ghim chặt trên người nó.

Thập Phẩm tu luyện bách tế hồn thí kiếm đã tới mức cử trọng nhược khinh, biến hóa của chiêu này không phức tạp nhưng rất đúng lúc.

Ma luyện trong hư không vô tận đã khiến Thập Phẩm phát triển tới mức kinh người.“A a a!

Thập Phẩm!

Ngươi thật quá đê tiện!

Lại dám thừa dịp lúc ta...”

Hắc Kim phù binh trợn mắt há mồm nhìn Thập Phẩm.Thập Phẩm coi như không thấy, lật tay hút nguyệt nha nhận trở về.Những người khác đi tới để xem hôi ảnh là cái gì.Hình dạng của nó rất đặc biệt, không có tứ chi, toàn thân giống như một nhục cầu màu tro đậm, trên đó mọc đầy xúc tu màu tro, xúc tu rất nhỏ, lay động trong tử khí như rong biển vậy.“Nhìn mà muốn ói!”

Mặt Hắc Kim phù binh đầy vẻ chán ghét, thứ này nhìn qua không có gì hấp dẫn khả năng ăn uống của hắn.“Có thứ gì sinh ra từ tử khí mà không làm người ta chán ghét sao?”

Tả Mạc vừa lật xem vừa nói.Thi thể của quái vật với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang dần biến mất, có thể thấy được thân thể nó hầu hết đều là do tử khí ngưng kết mà thành.

Tử khí tan hết chỉ còn lưu lại một hạt châu đen bóng, Tả Mạc nhặt lên xem.“Hạt châu này không tồi, phẩm chất so vơi tử khí châu mà ta ngưng kết còn cao hơn.”

Tả Mạc có chút kinh ngạc.Bỗng trong lòng Tả Mạc chợt động, hắn lấy ma trơi trong giới chỉ ra.Nữ tử trong ma trơi dần hiện ra, thân ảnh nào so với trước đây thì ngưng thực hơn nhiều, mặc dù gương mặt không quá rõ ràng nhưng so với trước kia nhợt nhạt bất cứ lúc nào cũng có khả năng biến mất thì tốt hơn nhiều.“Đại nhân!”

Nàng dịu dàng cúi đầu.

Không xưng là đại sư mà xưng là đại nhân đã nói lên sự thần phục của nàng.“Cái này đối với ngươi có hữu dụng không?”

Tả Mạc đưa tay ra, ở bên trong là một hạt châu đen bóng.Nữ tử có chút giật mình: “Khỏa tử khí châu này có phẩm chất cực cao, đại nhân muốn ban thưởng cho nô tỳ sao?”

“Cho ngươi.”

Tả Mạc ném qua.“Tạ ơn đại nhân!”

Nữ tử vô cùng vui mừng, hỏa diễm chợt lóe lên, ngọn lửa nhahn chóng cuốn lấy tử khí châu.Khỏa tử khí châu này có phẩm chất rất cao, cao tới kinh người.

Nuốt chửng tử khí châu, thân hình nàng càng trở nên rõ ràng hơn, gương mặt cũng dần hiện ra.

Dung mạo của nàng khá đẹp, vẻ mặt hơi buồn.Tả Mạc nói với những người khác: “Chúng ta tiếp tục đi, mọi người cẩn thận một chút!”

Không cần Tả Mạc nói đám nhỏ cũng biết chỉ sợ phía trước chẳng bình yên gì.Dọc đường đi có gặp qua mấy con quái vật, những con quái vật này am hiểu nhất chính là ảo giác và tà niệm nhưng lại không thể nào phát huy được với nhóm Tả Mạc.

Mọi người đều có khả năng chống cự tà niệm rất cao, về phần huyễn thuật, có Dương Quang chuyên phá huyễn thuật ở đây, những người khác tự nhiên đều chuyên tâm chiến đấu, tốc độ được đẩy lên rất nhanh.Dù thế tử khí châu cũng chỉ có ba hạt, không phải quái vật nào cũng có thể ngưng kết ra hạt châu.

Tả Mạc không chút do dự vất ba hạt tử khí châu cho ma trơi.Nữ ma trơi không ngờ Tả Mạc lại phóng khoáng như vậy, trong lòng cảm kích không nói nên lời.

Nàng ẩn giấu trong ma trơi đã rất lâu rồi, hồn phách sắp biến mất, nếu không gặp được Tả Mạc chỉ sợ khoảng hai ba mươi năm nữa nàng sẽ tan biến.Nếu như bị những người khác phát hiện ra nàng ẩn thân trong đó thì kết quả sẽ rất thảm.Kì thực trong lòng nàng cũng có chút thấp thỏm, Tả Mạc là luyện khí đại sư sao lại không biết tác dụng của nàng chứ?

Đổi lại là người khác chỉ sợ đã sớm đem nàng đi luyện hóa.

Tới khi nhìn thấy tháp nhỏ tiểu hỏa mấy đứa thì nàng mới hiểu ra chút.Tả Mạc không phải không biết tác dụng của nàng nhưng Tả Mạc đối với các loại linh vật hồn phách có một cảm tình rất đặc biệt.

Bồ yêu và Vệ, đám nhỏ đều là đồng bọn tốt nhất của hắn.Hơn nữa gia sản của hắn rất phong phú, người khác không thể nào tưởng tượng nổi.Trong tay hắn có rất nhiều tài liệu, có phôi thần binh chưa luyện chế, có bộ kiện thần binh mà phụ thân hắn lưu lại, có vương chi hào giác, có các tài liệu của m Lăng ngũ quỷ, có rất nhiều tài liệu quý hiếm mà hắn nhặt được trong hư không vô tận.Toàn bộ tu chân giới đều đang điên cuồng tìm kiếm tài liệu cấp cao để luyện chế thần binh trong khi Tả Mạc đang tích trữ một đống lớn, chỉ chờ hắn khôi phục thần lực liền có thể luyện chế thần binh.Linh vật, hồn phách có sinh mệnh, nếu không phải bất đắc dĩ hắn không muốn luyện hóa bọn họ.

Không phải do bác ái, cũng không phải tôn trọng sinh mệnh gì gì đó, chỉ là yêu ai yêu cả đường đi lối về, hắn quý trọng những đồng bọn đang ở bên.Dù sao tài liệu của anh cũng rất nhiều, không cần quan tâm!

Tả Mạc tự an ủi mình bằng sự giàu có của bản thân.Độ đậm đặc của tử khí xung quanh đã tăng mạnh.

Tử vật xuất hiện càng ngày càng mạnh hơn, cũng may tử vật do tử khí ngưng kết thành thủ đoạn rất đơn giản.

Nhóm Tả Mạc chơi đủ các thể loại, xa công cận chiến phá huyễn quần công đều có đủ.Một đường phăng phăng tiến lên, phẩm chất của tử khí châu càng ngày càng cao, ma trơi nuốt chửng tử khí châu cũng đạt tới cực điểm.Nhưng mọi người thì chẳng thể cao hứng nổi, càng đi về phía trước thì áp lực càng lớn, quái vật xuất hiện càng lợi hại hơn.

Trên đường bọn họ còn gặp một loại quái vật toàn thân hư hóa, công kích của bọn họ không có hiệu quả với nó.

Phải chờ tới khi Dương Quang xuất thủ, dùng một loại pháp quyết phá huyễn rất đặc biệt mới có thể giết được nó.Mọi người dừng chân nhìn cảnh tưởng trước mặt, sắc mặt cả đám đều rất khó coi.Nơi đây chính là đường biên giới, trước mặt bọn họ là một cái lồng vô hình.

Bên này là tử khí đậm đặc màu tro, bên kia thì ngược lại, tử khí có màu rất nhạt.

Tả Mạc không dám sơ ý, phía trước không phải không có tử khí mà tử khí đã trở nên trong suốt.Tử khí gần đạt tới trong suốt tạo cho Tả Mạc cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, cảm giác nguy hiểm này không chỉ đến từ những tử khí trong suốt kia.Vô số con thoi màu tro với tốc độ cực nhanh lướt qua không trung, chúng giống như cá bơi trong hồ và không hề nhận ra sự có mặt của đám người Tả Mạc.Vô số hư ảnh vặn vẹo trong không trung, cái này sinh cái kia diệt, đám người Tả Mạc còn có thể nghe thấy mơ hồ những tiếng ca uyển chuyển, tiếng khóc, tiếng rít gào,…Các loại âm thanh hỗn tạp tập trung cùng một chỗ làm Dương Quang am hiểu phá huyễn cũng cảm thấy khó chịu.“Huyễn thuật bên trong đã đạt tới đỉnh giai, rất lợi hại!”

Gương mặt nhỏ nhắn của Dương Quang có chút khẩn trương.Nghe Dương Quang nói thế, sắc mặt mọi người đều có chút cương cứng.

Bất luận loại thủ đoạn nào cũng có đỉnh cao của nó và khi đạt tới đỉnh cao nó sẽ rất đáng sợ, huyễn thuật cũng thế.Lằn ranh ngăn cách này giống như một thế giới khác.Đã đi tới đây Tả Mạc cũng không có ý định dừng bước.

Thực lực quái vật mà bọn họ vừa gặp phải so với những quái vật mà bọn họ gặp trong hư không vô tận không kém hơn chút nào.Càng đi sâu vào trong quái vật nhất định càng mạnh.Huyễn thuật đỉnh cao vô cùng đáng sợ, mấy người Tả Mạc ở trong hư không vô tận đã gặp qua một lần, lần đó có thể coi là cửu tử nhất sinh.

Bên trong huyễn thuật đỉnh cao không gian và thời gian đều trở nên mơ hồ.

Ngươi vĩnh viễn không biết được rốt cuộc bạn của ngươi là thật hay giả, tâm ma của ngươi, tình cảm của ngươi đều có khả năng trở thành con dao giết chết ngươi.Lần đó sống sót hầu hết đều là do may mắn.

Nhưng ngay cả như vậy tất cả bọn họ đều bị thương.Cho nên vừa nghe tới huyễn thuật đỉnh cao mọi người đều nghĩ tới việc rút lui.Ngay lúc Tả Mạc đang do dự, ba, quang mang trước mắt chợt lóe lên, toàn bộ đều biến mất không chút tung tích.Một con quái vật sau lưng có sáu chiếc gai xương xuất hiện trước mặt mọi người.Tả Mạc cảm thấy quái vật trước mắt có chút quen thuộc không khỏi cau mày suy nghĩ, bỗng dưng mở mắt nói: “Là ngươi!”

Ở chiến trường Phong Tuyệt bọn họ gặp Thi, hắn có sáu thủ hạ, con quái vật này chính là một trong số đó.Thi đang ở đây?Tả Mạc đột nhiên ngẩn ra, ngay lập tức trong lòng mừng rỡ như điên.

Trong cảm nhận của Tả Mạc, nếu nói thực lực mạnh nhất thì đó không phải là đại trưởng lão, không phải Lâm Khiêm mà chính là Thi.

Lão quái vật sống hơn vạn năm này có thực lực cao thâm không thể lường được.

Chỉ riêng việc phong ấn thái dương tinh chủng Tả Mạc đã cảm thấy những người khác không thể làm nổi.Quái vật bỗng nhiên há miệng nói: “Chủ nhân biết các ngươi tới nên kêu ta ra nghênh tiếp các ngươi.”

Hình như nó cực kì ít nói chuyện, nói năng rất trúc trắc, chỉ có ánh mắt là nhu hòa không chút địch ý.Nhớ tới thủ đoạn không thể tưởng tượng và thực lực thâm sâu khó lường của Thi, trong lòng Tả Mạc tràn ngập hi vọng.

Thi nhất định có biện pháp đánh thức mấy người đại sư huynh, nhất định có biện pháp chữa trị thân thể của hắn!Tả Mạc cảm giác lâng lâng, tâm tình trở nên vô cùng tốt.“Các ngươi ở tại đây à?”

Tả Mạc hiếu kì hỏi quái vật gai xương.“Đúng vậy.”

Quái vật gai xương gật đầu.Tả Mạc lấy làm kì: “Địa phương cổ quái như vậy các ngươi cũng có thể tìm ra, thật lợi hại!”

Quái vật gai xương cười ô ô.Đi theo quái vật gai xương, nhóm Tả Mạc chẳng gặp chút khó khăn nào.

Nhưng mọi người đều là loại thân kinh bách chiến, nhìn thấy bố trí dọc đường không khỏi kinh hồn táng đởm.

Bọn họ xác định nếu chỉ dựa vào thực lực hiện tại thì tuyệt đối không có khả năng xông vào.Bây giờ Tả Mạc mới hiểu được vì sao không ai dám tới gần tử nhãn nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tử khí nồng nặc như này mới là nơi thích hợp nhất với Thi.Từ khi từ biệt ở chiến trường Phong Tuyệt, hắn không còn trông thấy Thi nữa, không ngờ bây giờ lại gặp ở đây.Tha hương gặp cố tri không khỏi khiến người ta kinh hỉ.Phạm vi tử nhãn so với bọn họ tưởng tượng thì lớn hơn nhiều, mọi người phải đi rất lâu.

Trên đường Tả Mạc nhìn thấy rất nhiều tử khí trì, trong tử khí trì đều là trì thủy nhưng Tả Mạc vừa nhìn liền nhận ra đây không phải là trì thủy mà là tử khí đậm đặc vô cùng tinh thuần hóa thành.Trì thủy ở đây trong suốt, bất cứ giọt nào nếu đặt ở bên ngoài đều có thể bán với giá trên trời.Đúng là một địa phương kinh người!Mấy người Tả Mạc được mở rộng tầm mắt thầm cảm thấy kinh ngạc.Nhưng Tả Mạc khi nhìn thấy Thi thì giật mình thất kinh.Chương 876 : Thi .Dịch giả: langbat8xBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Nếu không phải vẫn là gương mặt kia, Tả Mạc tuyệt đối không thể nhận ra người trước mắt chính là Thi.

Thân thể Thi lúc đầu vốn rực rỡ sắc màu nhưng bây giờ toàn bộ cơ thể hắn lại ôn nhuận như ngọc, phóng thích ra ba động kinh người.

Duy chỉ có gương mặt cứng đờ kia là vẫn còn chút gì đó quen thuộc.Hình như Thi đã cường đại hơn trước.Nhưng không biết vì sao trong lòng Tả Mạc lại có dự cảm bất an.

Người càng cường đại thì khả năng khống chế sức mạnh càng tinh tế, sức mạnh tuyệt đối không dễ phóng ra ngoài.

Lúc này Thi lại giống như một ngọn lửa hừng hực cháy, mặc dù hừng hực nhưng Tả Mạc lại không cảm nhận được sức sống.Khi ánh mắt Tả Mạc vô ý đảo qua hai chân Thi thì vô cùng sửng sốt, từ đầu gối trở xuống của Thi đã trống rỗng, chỉ còn lại một đoạn hư ảnh mờ nhạt.Tả Mạc ngẩn ngơ lắp bắp nói: “Thi, thân thể của ngươi sao thế này…”

Trong ấn tượng của Tả Mạc, Thi không gì không làm được, không có ai mạnh hơn Thi, ngay cả đại trưởng lão Thiên Hoàn cũng không.

Tuyệt thế cường giả như vậy sao lại biến thành thế này?Thi cười nhìn Tả Mạc, điều này làm cho gương mặt xám trắng của hắn có chút quái dị đáng sợ: “Ta sống đủ lâu rồi.”

“Thế nhưng…”

Tả Mạc mở miệng nhưng lại không biết nói gì, bỗng hắn nhận ra ở chiến trường Phong Tuyệt tiêu hao hơn vạn năm, sinh mệnh của Thi có phải đã đi tới cuối con đường rồi không?Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau ở chiến trường Phong Tuyệt đã cách đây mười năm.

Năm đó Thi đưa cho hắn thái dương tinh chủng, rất nhiều lần cứu tính mạng hắn, hắn có thể tu luyện tới cảnh giới bây giờ là có công rất lớn của thái dương tinh chủng.Hắn nhớ kỹ, năm đó lúc chia tay Thi nói muốn đi tìm gia hương của hắn.Như nhận ra nét khổ sở trên mặt Tả Mạc, trong mắt Thi thoáng hiện lên chút nhu hòa, hắn cười nói: “Cường giả dù cường đại đến mấy cũng không có khả năng chống lại thời gian.

So với bọn họ ta đã sống quá lâu rồi, không có gì không thỏa mãn, ngươi không cần vì ta mà khổ tâm.”

Tả Mạc trầm mặc, lát sau hắn ngẩng đầu nói: “Thi, ngươi tìm được gia hương của mình chưa?”

“Đây chính là gia hương của ta.”

Thi cười nói.Tả Mạc sửng sốt: “A, đây chính là gia hương của ngươi sao?”

Một lúc sau hắn mới nhận ra, vẻ mặt cứng đờ, lần thứ hai lắp bắp hỏi: “Ngươi ngươi ngươi… là minh vương sao?”

Thi nhìn thấy vẻ mặt như gặp quỷ của Tả Mạc thì thoải mái cười ha ha: “Này có gì kì quái sao?”

Tả Mạc không biết phải nói gì, hắn không ngờ Thi lại chính là minh vương!

Nhưng sau khi bình tĩnh trở lại hắn cảm thấy điều đó là đương nhiên.

Có thể trong thời gian ngắn như vậy im hơi lặng tiếng thống nhất Minh cảnh, Tả Mạc cảm thấy ngoại trừ Thi thì không ai có thể làm được điều đó.Đối với việc bản thân khiến Tả Mạc khiếp sợ Thi rất hài lòng.

Hắn quan sát Tả Mạc từ trên xuống dưới, có chút kinh ngạc nói: “Tốc độ tiến bộ của ngươi vô cùng nhanh, đã đạt tới thần cấp rồi, không đúng, ngươi bị thương à?”

Nói xong câu cuối chân mày Thi khẽ cau lại: “Chẳng lẽ bây giờ còn có cường giả cường đại như thế?”

Tả Mạc liền đem chuyện đại trưởng lão Thiên Hoàn kể lại tỉ mỉ.

Thi nghe xong thì gật đầu nói: “Thảo nào, vận khí của ngươi không tồi.

Ngươi không cần lo lắng, nơi này vô cùng thích hợp để dưỡng thương.

Có thể nhận ra ngươi ở phương diện này đã có chút lĩnh ngộ.

Ý nghĩa chân chính của minh không phải là tử mà là sinh.

Đây là thần quyết năm đó ta tu luyện, lúc vào tay ta toàn bộ tinh hoa đều đã được chắt lọc và hoàn thiện, ngươi cầm rồi xem đi, nó sẽ trợ giúp rất nhiều cho việc dưỡng thương của ngươi.

Nhưng ngươi không cần phải tu luyện, minh thần lực và thái dương thần lực của ngươi có xung đột.”

Ngay sau đó hắn thoáng nhìn qua thần mộc quan rồi nói: “Ngươi có thể tìm được vạn sinh thần mộc, thật quá may mắn!

Ta có thể thay ngươi đánh thức mấy người bọn họ.”

“Thật sao?”

Tả Mạc mừng như điên, hai mắt mở to: “Ngươi có thể đánh thức bọn họ sao?”

“Kì thực ngươi đã tìm đúng phương pháp rồi.”

Thi giải thích: “Nhưng lĩnh ngộ của ngươi còn quá thấp, nếu muốn đánh thức bọn họ thì cần phải nghiên cứu thật kỹ thần quyết mà ta đưa cho ngươi, chỉ cần mười năm là có thể thành công.”

“Mười năm…”

Tả Mạc ngượng ngùng vội vàng nói: “Vậy ngươi làm là được rồi!”

Mắt Thi sáng quắc, khẽ cười một cái, ngay sau đó vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Nhưng ngươi phải đáp ứng ta mấy việc.”

“Chỉ cần ta có thể hoàn thành là được, ngươi nói đi!”

Tả Mạc vỗ ngực.

Kì thực cho dù Thi không thể giúp hắn mà cần hắn giúp đỡ thì hắn chắc chắn không cau mày từ chối.Thi trầm ngâm nói: “Chờ ngươi dưỡng thương cho tốt đã, lúc đó ngươi mới là thần cấp chân chính.

Mặc dù chỉ mới bước vào thần cấp nhưng miễn cưỡng thì vẫn kế thừa được vị trí của ta.”

“A!”

Tả Mạc ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau hắn mới lắp bắp nói: “Ngươi nói tới chuyện minh vương sao?”

“Không sai.”

Thi gật đầu nói: “Ta tốn nhiều khí lực như vậy mới có thể thống nhất được bọn họ, ta không muốn ta vừa chết thì bọn họ liền tan ra sụp đổ.”

Nói xong Thi cười như không cười nhìn Tả Mạc: “Ngươi lời to rồi.

Mạc Vân Hải có thêm Minh cảnh, ngươi đã đủ vốn liếng để thống nhất thiên hạ.”

Tả Mạc vò đầu: “Theo lý thuyết thì đúng là ta lời to nhưng vì sao lại là ta?”

“Vì sao?”

Thi cười ha ha sau đó nghiêm túc nói: “Có mấy nguyên nhân sau.

Thứ nhất, ngươi có năng lực này.

Có thực lực thần cấp lại có Mạc Vân Hải chống lưng, ngươi có năng lực ngồi ổn định trên vương tọa.

Ta không hi vọng sau khi ta chết Minh cảnh lại rơi vào hỗn loạn.

Thứ hai, ngươi làm người không tồi.

Dưới sự thống trị của ngươi Mạc Vân Hải rất tốt đẹp.

Ngươi không có ác cảm đối với ma tộc, điểm này ta rất yên tâm.

Thứ ba, vận khí của ngươi tốt.”

Tả Mạc vẫn cảm thấy lâng lâng, hạnh phúc này tới quá nhanh, quá đột ngột.“Đối với ta quyền lực không có nhiều ý nghĩa, sở dĩ thống nhất Minh cảnh chỉ bởi vì đây chính là gia hương của ta.”

Thi thản nhiên nói.Rất nhanh Tả Mạc đã tỉnh táo lại, hắn có chút bất ngờ nói: “Bên ngoài Đông Minh phủ và m Lăng vệ đang đánh nhau sống chết, chẳng lẽ ngươi cứ mở mắt nhìn thôi?”

“Không có hạnh phúc nào mà không phải trải qua đau đớn.”

Thi thản nhiên nói rồi liếc nhìn Tả Mạc: “Ta tự có an bài.”

Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi, bố cục này chính là do người đặt ra.

Ngươi muốn nhìn xem ai có ý đồ riêng đúng không?”

Thi cười cười nhưng không trả lời, nói tiếp: “Ngươi phải dưỡng thương cho thật tốt, nói không chừng thời gian tới cần ngươi đứng ra đó.”

“Được.”

Tả Mạc cảm thấy rất đúng.

Nếu hắn bình phục thì có thể trợ giúp Thi nhiều hơn.Kì thực hắn còn rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết phải nói như nào.

Tử đầu gối trở xuống của Thi đang dần bị ăn mòn, giống như có một chiếc miệng vô hình đang từng chút một nhấm nháp toàn bộ thân thể Thi.

Sinh mệnh của Thi đã đi tới đoạn cuối, không có biện pháp nào có thể vãn hồi.Ngay cả khi đã đạt tới cảnh giới thần cấp, Tả Mạc cũng không thể ngăn cản hoàn toàn sự lão hóa đáng sợ này.Trong lòng Tả Mạc vô cùng khổ tâm.Mặc dù biết rõ, cường giả dù có cường đại đến mấy cuối cùng cũng sẽ chết; mặc dù biết rõ, đã sống hơn vạn năm nên Thi rất bình tĩnh, hắn đã sớm nhìn thấu nhân sinh.Thế nhưng vì sao bản thân vẫn bi thương?

Vì sao bản thân vẫn khổ tâm?Hồi quang phản chiếu, lúc này chính là lúc Thi cường đại nhất, bởi vì hắn đang thiêu đốt chút sinh mệnh cuối cùng của mình.

Thi không bình tĩnh chờ đợi tử vong ập đến mà lựa chọn thiêu đốt chúng.Thi muốn làm cái gì?Nhất định hắn có tâm nguyện gì đó rất muốn hoàn thành!Tả Mạc không biết rõ nhưng hắn có thể cảm nhận được Thi có cảm tình sâu nặng với mảnh đất này.Gia hương?Tả Mạc lặng lẽ suy nghĩ, hắn cảm thấy hai từ này có chút xa lạ.Nhưng bất luận là vì cái gì hắn sẽ cố gắng hết sức trợ giúp Thi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng đó.Thi chỉ cho Tả Mạc những điểm quan trọng ttrong tử luyện sinh, sau một lát lắng nghe Tả Mạc cảm thấy bản thân hiểu ra không ít.

Trình độ của Thi ở phương diện này so với Tả Mạc thì cao thâm hơn nhiều, thường thường chỉ cần một câu đã chỉ thẳng vào trọng tâm nên Tả Mạc rất tập trung lắng nghe.Thi giảng giải cho hắn tròn ba ngày.Trong ba ngày này, thân thể Thi càng ngày càng sáng ngời, khí tức hắn phát ra càng ngày càng cường đại, cả người giống như liệt diễm rừng rực làm người ta không dám nhìn thẳng.Đầu gối Thi đã hoàn toàn biến mất.Tả Mạc cố nén bi thương, nỗ lực chữa trị thân thể.Tử khí trì trong tử nhãn trải qua vô số năm tháng tích lũy nên tử khí tinh thuần như nước.

Sau khi được Thi chỉ dạy, rất nhanh Tả Mạc đã tìm được trọng tâm.

Hắn phát hiện ra sinh cơ được luyện ra từ nước trong tử khí trì so với sinh cơ trong minh quỷ âm trầm mộc thì tinh thuần hơn nhiều.Thương thế của hắn rất nhanh đã khôi phục.------------------------------Thi ngồi trên vương tọa ngơ ngác xuất thần.“Các ngươi có sợ không?”

Thi đột nhiên hỏi Sa Ngẫu.Sa Ngẫu ấp úng nói: “Không sợ.”

“Ta chết rồi các ngươi cũng sẽ chết theo.”

Thi nói.“Vậy cùng chết đi.”

Sa Ngẫu trả lời.“Thiết ngưu, ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?”

Thi quay sang hỏi.Kim chúc man tê nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Một vạn hai ngàn không trăm bốn mươi hai năm.”

“Hơn một vạn năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.”

Thi cảm khái rồi bỗng nói tiếp: “Nếu như ta muốn các ngươi sống tiếp thì sao?”

Năm ánh mắt đồng thời nhìn vào hắn, nhiệt độ trong điện chợt giảm xuống, sát khí tràn ngập bốn phía.Thi cười ha ha: “Được rồi, các ngươi sống vậy chắc chắn sẽ cảm thấy buồn chán.

Đã như vậy chúng ta cùng làm một chuyện đi.”

Sát khí biến mất.“Hắn tới rồi.”

Hắc vụ bỗng nhiên nói.“Để hắn vào đi.”

Thi thản nhiên nói, trong nháy mắt hắn đã lấy lại hình tượng uy nghiêm của minh vương.Người tới vừa thấy Thi lập tức kích động khó nói, quỳ xuống hành lễ: “Vương thượng!”

Giọng hắn nghẹn ngào, nói năng có chút lộn xộn: “Thật may mắn!

Thật may mắn!

Vương thượng!

Vương thượng không có việc gì là tốt rồi!

Không có việc gì là tốt rồi!”

“Đứng lên đi.”

Thi thản nhiên nói.Hắn nhìn nam tử trước mặt một cách chăm chú.

Vị nam tử trước mặt khắp người đều là hình xăm, đó là một trong bốn đại minh chủ, An Mạc chưởng quản Tây Ngục phủ.“An Mạc, thời gian qua ngươi phải chịu khổ rồi.”

Vẻ mặt Thi đầy bình tĩnh.“Thuộc hạ không có sao.”

An Mạc lắc đầu đáp, ngay sau đó hắn có chút lo lắng nói: “Vương thượng, Đông Minh phủ và m Lăng vệ đang đánh nhau rất kịch liệt, song phương tử thương rất thảm trọng.

Chúng ta không can dự vào sao?”

Hắn vừa nói xong thì tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, chẳng có chút biểu hiện bị thương gì cả.“Dã tâm của Gia Mạn ta đã sớm biết.”

Thi thản nhiên nói: “Vưu Triết như vậy cũng nằm trong dự đoán của ta, Hải Tâm Băng lại khiến ta thất vọng.”

Trong lòng An Mạc lạnh run lên, hắn biết rõ vượng thượng đã tuyên án tử hình đối với Gia Man và Hải Tâm Băng.

Chỉ cần vương còn sống thì không ai có thể chống lại vương, bốn vị minh chủ liên thủ cũng không có khả năng đó.“Vương thượng, ngài hạ lệnh đi!

Tây Ngục phủ từ trên xuống dưới đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích.”

An Mạc lớn tiếng đáp.“Chờ mấy ngày nữa, ngươi sẽ trông thấy minh vương đời tiếp theo.”

Thi ngồi yên bất động, sau đó liếc mắt nhìn An Mạc: “Ta hi vọng ngươi có thể phụ tá minh vương đời tiếp theo như đã từng phụ tá ta.”

Cả người An Mạc chấn động, thất thanh hô lớn: “Minh vương đời tiếp theo?”

Chương 877 : Tân vương .Dịch giả: langbat8xBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Tả Mạc mở mắt, đôi mắt sáng như sao tràn ngập vui mừng,Rốt cuộc cũng bình phục rồi!Cảm giác sức mạnh tràn ngập thân thể thật khiến người ta mê mệt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mười năm rồi!

Tròn mười năm rồi!

Cuối cùng thì mình cũng bình phục, hơn nữa còn có sức mạnh vô cùng cường đại!Cảm giác tự tin tràn ngập từng tế bào trong cơ thể hắn.

Trong mắt hắn tất cả những vấn đề và khó khăn đều trở nên bé nhỏ không đáng kể.Sức mạnh!Đây là sức mạnh!Tả Mạc ngửa mặt lên trời huýt dài.

Mười năm đau khổ chống cự, mười năm gian khổ, mười năm lúc nào cũng như đi trên băng mỏng, tất cả đều được phát tiết qua tiếng huýt dài đầy lâm li tẫn trí này.Nghe thấy tiếng huýt dài của Tả Mạc, Thi và đám nhỏ vội vàng chạy tới.“Đại ca, ngươi bình phục rồi sao?”

Hắc Kim phù binh vội vàng hỏi, hắn trợn tròn mắt, trên mặt hiện rõ sự khẩn trương và mong đợi.Tả Mạc cười ha ha: “Bình phục rồi!”

“Ha ha ha ha!

Thật tốt quá!

Đại ca bình phục rồi!

Đại ca bình phục rồi!”

Hắc Kim phù binh xoa xoa bụng, mặt hướng lên trời cười lớn: “Ha ha!

Rốt cuộc ngày cáo mượn oai hùm cũng tới rồi!

Ta chỉ muốn ăn chơi trác táng thôi!

Ta chỉ muốn ngồi ăn cho tới chết, ta muốn…”

Hắn đang cười điên cuồng lập tức bị chim ngốc một cước đá bay, hiển nhiên nó cảm thấy con hàng này trong lúc vui mừng phát ngôn ra toàn những điều xằng bậy.

Chim ngốc sau khi đá Hắc Kim phù binh đi thì vung cánh lên lau lau mắt, lông chim khắp người như hỏa diễm vô cùng tươi đẹp.

Tiểu hắc đang nằm trên đầu nó thì liều mạng khua khua hai cái râu.Tháp nhỏ và tiểu hỏa thì ồ lên sung sướng, nhào vào lòng Tả Mạc, vừa ủi vừa cọ.Lúc này trên gương mặt nhỏ nhắn lãnh khốc của Thập Phẩm cũng hiện ra nụ cười, nó ngây ngốc không biết nói gì.

Dương Quang vui mừng quá đỗi bay tới bay lui quanh Thập Phẩm.

Quỷ Vụ Đồng thì vui mừng tới phát khóc, nước mắt nước mũi đầm đìa.Thi mỉm cười cao hứng nhìn mọi người, hắn không lên tiếng quấy rầy.Một lúc sau Tả Mạc và đám nhỏ mới có thể bình tĩnh trở lại.

Lúc này Tả Mạc mới chú ý tới Thi đang đứng ở bên cạnh, xấu hổ nói: “Kích động quá rồi!

Thực là xấu hổ!”

“Không sao, cảm giác rất tốt.”

Thi cười cười, trong mắt hiện lên vẻ mơ mộng, một đoạn kí ức từ rất lâu tưởng chừng hắn đã quên bỗng hiện lên trong đầu, cảm tình xa lạ khiến lòng hắn nổi sóng.Chẳng lẽ sắp chết nên mình mới đa sầu đa cảm như vậy?Thi tự giễu bản thân rồi lãnh đạm nói: “Đi thôi, ta có một số việc muốn dặn dò ngươi.”

“Được!”

Tả Mạc dứt khoát nhanh chóng đứng dậy, hắn biết rõ bây giờ từng giây từng phúc với Thi cũng là vô cùng quý giá.Đi theo Thi, Tả Mạc đi tới đại điện, hắn trông thấy An Mạc, cũng nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt An Mạc.“Ngồi lên đi.”

Thi chỉ vào vương tọa phía trên rồi quay sang nói với Tả Mạc.“Được!”

Tả Mạc không chối từ, cũng không hỏi vì sao, trực tiếp đi lên vương tọa, xoay người ngồi xuống.“Từ hôm nay trở đi, ngươi không những là vua của Mạc Vân Hải mà còn là minh vương!”

Giọng Thi rất bình tĩnh nhưng lại tràn ngập sức mạnh.An Mạc há hốc mồm, vẻ mặt không tin được.

Hắn trông thấy Tả Mạc liền đoán được vị thiếu niên tóc bạc này chính là người kế nhiệm của vương thượng.

Vừa nhìn thấy mái tóc bạc của Tả Mạc hắn liền nghĩ tới vị đại sư tóc bạc gần đây khắp nơi đều lưu truyền.Thế nhưng điều này không đủ để làm hắn khiếp sợ và thất thố như vậy, khiến hắn giật mình chính là năm chữ mà vương thượng nói.Vua của Mạc Vân Hải!Hắn là vua của Mạc Vân Hải!

Hắn là Tả Mạc.Hắn còn sống!

Hắn đã trở về!Vô số ý niệm không ngừng tấn công An Mạc làm hắn cảm thấy rất khiếp sợ.Thi coi như không nhìn thấy sự thất thố của An Mạc, giọng hắn không chút biến hóa nói tiếp: “An Mạc, từ hôm nay trở đi, ngươi cần phải phụ tá tân vương thật tốt.”

An Mạc giật mình bình tĩnh trở lại, hắn nhận ra vương thượng đang an bài hậu sự cho mình, trong lòng tràn ngập bi thương, hắn nhìn Thi rồi cẩn thận đáp: “Mệnh lệnh của vương là sứ mệnh của ta.”

Ngay sau đó hắn xoay người hành lễ với Tả Mạc: “Thuộc hạ An Mạc tham kiến vương thượng!”

Hắn không biết nhiều về Tả Mạc, đa số là qua những sự tích truyền kì kia.

Nếu vương thượng đã lựa chọn Tả Mạc vậy Tả Mạc nhất định là người thích hợp nhất.Tả Mạc cười với An Mạc rồi nói: “Không cần gọi ta là vương thượng, gọi ta là Tả Mạc được rồi.”

Tả Mạc hành xử tự nhiên, không có chút câu nệ, An Mạc thậm chí còn không nhìn thấy chút vui mừng nào trên mặt hắn, hắn cứ tự nhiên mà tiếp nhận vương vị này.

An Mạc đã có thêm chút lòng tin đối với sự lựa chọn của vương thượng.“Năm đó ta hi vọng có thể nhanh chóng thống nhất minh cảnh cho nên để lại bốn minh chủ, bây giờ xem ra quyết định đó là sai lầm.”

Thi thẳng thắn nhận sai: “Gia Mạn và Hải Tâm Băng tất sẽ làm phản.

Vưu Triết không thể trọng dụng nhưng ta đã sớm có chuẩn bị, ngươi không cần quá lo lắng.”

Tả Mạc cẩn thận lắng nghe, không hề chen ngang.“Ta đã truyền lệnh toàn Minh cảnh, tân vương đăng vị, thủ lĩnh của tất cả các thế lực đều phải tới bái kiến minh vương.”

Thi nhìn thẳng vào Tả Mạc: “Ngươi tiếp nhận Minh cảnh phải được đại đa số bọn họ chấp nhận.”

“Được.”

Tả Mạc không phản đối, hắn rất tự tin.Thi nhìn Tả Mạc chăm chú rồi nói: “Minh cảnh giao cho ngươi rồi, hi vọng ngươi có thể nhanh chóng mang hòa bình và phồn thịnh đến cho nó, bất luận ngươi dùng thủ đoạn gì cũng được.”

“Được!”

Một lần nữa Tả Mạc vững tin đáp ứng.“Ngươi đi chuẩn bị chút đi rồi xuất phát.”

Thi bỗng nói: “Năm người kia cứ lưu lại đây, ta sẽ đánh thức bọn họ, đây cũng là việc sau cùng ta có thể giúp ngươi.

Luyện khí cũng vậy, long tâm và ma trơi cứ để lại.”

Bỗng Tả Mạc cảm giác mình sắp rơi lệ.Là đau thương của tuyệt thế cường giả sắp từ giã cõi đời sao?

Hay giống như trưởng bối đang ân cần dặn dò?

Hay tình cảm sâu nặng đối với gia hương cố thổ?Tả Mạc không rõ lắm.Hắn ngẩng đầu, cố gắng giữ nụ cười trên mặt, nói như kiểu đang tuyên thệ: “Ta sẽ đối đãi với Minh cảnh như đối đãi với Mạc Vân Hải!”

Thi cười cười ôn hòa nói: “Đi đi.”

------------------------------Nam Nguyệt khổ tu trong thập chỉ ngục.Hiện tại thập chỉ ngục không còn náo nhiệt như trước nữa, bây giờ có rất ít người chuyên tu thần thức, nơi đây đã biến thành chỗ giao lưu của mọi người.Nhưng Mạc Vân Hải thần lực lấy ba lực làm cơ sở diễn hóa mà thành do vậy yêu tộc ở Mạc Vân Hải vẫn giữ thói quen vào trong thập chỉ ngục tu luyện.Hiện giờ số lượng yêu tộc ở Mạc Vân Hải so với lúc đại nhân rời đi đã tăng lên rất nhiều.

Thanh trừ của Minh Nguyệt Dạ duy trì liên tục làm rất nhiều gia tộc gặp phải tai ương.

Gia tộc của Thanh Hoa Tuyết cũng bị ảnh hưởng, đến lúc đó bọn họ liền nghĩ tới Thanh Hoa Tuyết.

Vì vậy bọn họ cố gắng tìm tới Thanh Hoa Tuyết hi vọng gia tộc có thể gia nhập Mạc Vân Hải.Thanh Hoa Tuyết bẩm báo chuyện này cho Công Tôn Sai, sau khi được Công Tôn Sai đồng ý Thanh Hoa gia dời tộc tới Mạc Vân Hải.Không ngờ Thanh Hoa gia di chuyển làm rất nhiều gia tộc noi theo, bọn họ nhanh chóng gửi lời thỉnh cầu gia nhập tới Mạc Vân Hải.Công Tôn Sai không chút do dự đồng ý hết.Trước đây Mạc Vân Hải vẫn còn tồn tại vấn đề nhiều người ít đất nhưng do mấy năm nay mở rộng, lãnh thổ của Mạc Vân Hải đã rộng hơn trước rất nhiều, rất nhiều chỗ còn hoang vắng, an bài những gia tộc này hoàn toàn không phải là vấn đề gì quá lớn.Chính do phong trào này nên số lượng yêu tộc ở Mạc Vân Hải đã tăng vọt.

Mạc Vân Hải bây giờ trở thành nơi định cư của yêu ma tu tam tộc.Cũng giống như ngày thường, Nam Nguyệt tu luyện xong liền ngồi ngẩn ra.

Mỗi lúc như này nàng lại nhớ về trước kia lúc đại nhân truyền thụ thiên nam tiễn thuật cho nàng.

Lúc nào nàng cũng kiên trì tu luyện những yêu thuật mà đại nhân năm đó truyền dạy.Không biết đại nhân thế nào rồi…Nhìn từ ngoài thì thấy nàng rất tùy tiện nhưng thực tế thì vô cùng mẫn cảm.Hạc giấy mà đại nhân gửi về làm mọi người vô cùng tin tưởng vào thời gian tới.

Mọi người đều đang nỗ lực công tác chờ đại nhân trở về.Thế nhưng, mười năm đã trôi qua!Mặc dù mẹ trẻ đại nhân vẫn vô cùng chuyên chú, mặc dù mọi người vẫn đang kiên trì nhưng Nam Nguyệt nhạy cảm nhận ra được trong lòng một số người đang có sự biến hóa.Tạo nên đợt sóng ngầm này chính là những gia tộc sau này mới gia nhập vào Mạc Vân Hải.

Bọn họ không có ấn tượng gì với Tả Mạc, bọn họ cảm thấy tình trạng Mạc Vân Hải vô chủ như hiện nay không thể kéo dài mãi được.

Chờ đợi vô nghĩa như này không bằng tạm thời tuyển ra một chủ nhân mới của Mạc Vân Hải.Một lần mẹ trẻ đại nhân vô tình nghe được, hắn giận tới tím mắt ra lệnh giết đám người kia.Không ai dám công khai thảo luận vấn đề này nhưng âm thầm thảo luân thì chưa bao giờ ngừng lại.

Tất cả những người trước đây từng đi theo đại nhân sáng lập ra Mạc Vân Hải khi nghe thấy những thảo luận này thì vô cùng phẫn nộ.

Người cũ người mới từ đó bắt đầu xuất hiện rạn nứt.Đại nhân!

Người mau trở về đi!Trong lòng Nam Nguyệt vô cùng lo lắng.Bỗng Nam Nguyệt đang ngẩn ngơ chớp chớp mắt.Chẳng lẽ mình quá tưởng nhớ đến đại nhân nên sinh ảo giác sao?

Nam Nguyệt tự hỏi mình.Nàng xoa xoa mắt rồi nhìn lại, bóng dáng kia vẫn lẳng lặng đứng đó cười với nàng.Nam Nguyệt như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ, nước mắt trào ra rồi chảy xuống.“Đại nhân!

Là ngài sao?

Thật sự là ngài sao?”

Nam Nguyệt nói năng lộn xộn, kích động khó nói thành lời.“Ừ, là ta.”

Tả Mạc cười thật tươi.Nam Nguyệt không ngừng được mà bật khóc, mắt mờ đi vì lệ.-------------------------------Công Tôn Sai dựa lưng vào ghế, trong tất cả mọi người thì hắn phải gánh nặng nhất, mỗi ngày đều phải đau khổ mà chống đỡ.

Toàn bộ sự vụ ở Mạc Vân Hải đều phải do hắn xử lý.

Hắn biết bản thân chỉ cầm quân ra trận là giỏi còn các phương diện khác thì chỉ đủ dùng.Nhưng ngoài hắn ra thì không ai có thể đảm nhiệm được.Sự tình bên quân sự hắn còn có Biệt Hàn chia sẻ, Ma Phàm Đường Phỉ mấy người cũng đã trưởng thành không cần hắn quan tâm tới nhưng việc dân sự hắn vốn không am hiểu nên làm việc rất mệt mỏi và thống khổ.Mỗi ngày khi phải xử lý những sự việc vụn vặt này hắn đều cảm thấy vô cùng khó chịu.Cảm giác mang chiến bộ đi chinh chiến khắp nơi thật là sung sướng biết bao!Thế nhưng sư huynh không có mặt, ngoại trừ hắn căn bản không còn ai có thể phục chúng.

Dù cho thống khổ đến mấy hắn cũng phải cắn răng chống đỡ.

Không thể chờ sư huynh về để giải quyết cục diện rối rắm này được!Bỗng Nam Nguyệt xông tới.Công Tôn Sai ngẩng đầu nhìn thấy mặt Nam Nguyệt chứa chan lệ nhòa, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?

Nam Nguyệt, có ai khi dễ ngươi à?”

“Ta, ta nhìn thấy đại nhân!”

Nam Nguyệt vội vàng nói.Choang!Thứ gì đó ở trên tay Công Tôn Sai rơi xuống, hắn như bị sét đánh trúng, ngây ra như phỗng.Chương 878 : Mười năm!Dịch giả: langbat8xBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Tu luyện xong Phí Lôi nhảy ra khỏi dược trì, thân thể trần trụi nhẵn mịn hoàn toàn tương phản với cơ bắp cuồn cuộn trước đây, từng đường nét cơ thể đều hiện ra rõ ràng, tầng tầng lớp lớp.Hắn mặc quần áo vào rồi rời khỏi tu luyện thất.Bên ngoài tu luyện thất là một đại sảnh, mọi người bình thường vẫn chém gió tào lao ở đây.

Sinh hoạt của bọn họ tương đối khô khan buồn chán, ngoại trừ tu luyện bình thường thì mọi người chỉ lúc cần tiền cần vật tư thì mới đi ra ngoài cướp bóc một phen.May mà tất cả đều là những kẻ cuồng tu luyện, không ai cảm thấy mấy điều này là không bình thường.“Lão Phí, còn bao nhiêu tiền?

Chúng ta đi ra ngoài làm một chuyến chứ?”

Có người reo lên.Phí Lôi lườm hắn một cái rồi hừ lạnh nói: “Gần đây ngươi tu luyện có đột phá hả?

Nhàn rỗi sinh nông nổi sao?”

Trong chiến bộ Phí Lôi có uy tín cực cao, không phải do hắn quản lý sổ sách mà còn bởi mấy người này đều là do hắn trèo non lội suối tìm về.“Đột phá cái rắm, gần đây hắn như củi mục không ít lần bị ta đập cho!”

Một người khác ồn ào nói.“Ngươi dám nói ta là củi mục!

Ngươi xong đời rồi!

Có gan chúng ta đi quyết đấu tràng!”

“Ui!

Ai sợ ai!

Đi!”

Hai người hùng hổ đi về phía quyết đấu tràng, lập tức một đám nhào tới xem.Phí Lôi ngồi xuống, câu được câu không nghe thất tinh ma biểu trùng phát ra những thông tin mới nhất.

Bỗng, hắn sửng sốt, cẩn thận lắng nghe.

Thất tinh ma biểu trùng không khác âm khuê của tu chân giới lắm.Minh vương đã có tân vương kế vị!Chỗ ở của bọn họ cách Minh cảnh không quá xa nhưng bọn họ rất ít đi tới nơi đó.

Từ khi minh vương ngang trời xuất thế thống nhất Minh cảnh, nơi đó hoàn toàn không thích hợp để đạo phỉ sinh tồn.Vương!Tâm tình Phí Lôi buồn bực khó nói nên lời, huyết triệu năm đó làm hắn nghĩ bản thân đã tìm ra sứ mệnh của mình.

Những thiếu niên này đều là do hắn thiên tân vạn khổ trèo non lội suối tìm về, lúc đó hắn còn đặt cho bọn họ một cái tên thật kêu, là Vương Chi Hào Giác.

Hắn không ngại gian khổ làm tất cả những gì hắn có thể làm, chỉ hi vọng ngày nào đó hoàn thành sứ mệnh của mình.Hắn tràn ngập lòng tin nhất là sau khi Lương Vi tiếp nhận chiến bộ, Lương Vi tài hoa xuất chúng khiến Phí Lôi vô cùng hi vọng vào tương lai phía trước.

Chưa bao giờ hắn gặp qua chiến tướng cường đại và ưu tú như thế.

Hắn tin rằng dưới sự mài dũa của Lương Vi những thiếu niên non nớt kiệt ngạo này chắc chắn sẽ giống như tổ tiên của bọn họ giành lấy vinh quang thuộc về mình.Giống như tên gọi lúc đầu mà hắn đặt cho chiến bộ này, Vương Chi Hào Giác!Thế nhưng bây giờ vương đã mất.Trong lòng Phí Lôi vô cùng thống khổ, trận đánh ở Ương Thổ Nguyên bọn họ đã nghe rõ, hắn và Lương Vi khi nghe được tin này thì giống như bị sét đánh.

Thoáng cái bọn họ đã mất đi chỗ dựa, nếu vương không còn tồn tại vậy kèn lệnh sẽ vì ai mà thổi lên?Quả nhiên, Lương Vi không tìm được Bồ.Mặc dù mỗi ngày Lương Vi đều đến Bồ Bồ chiến tướng chi gia thế nhưng lần nào cũng thất vọng đi về.Tròn mười năm.Phí Lôi vô cùng bội phục Lương Vi.

Lúc đó chiến bộ phải đối mặt với khó khăn vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, bọn họ mất liên lạc với Mạc Vân Hải, tài liệu thần trang tất cả đều bị gián đoạn.

Ngoại trừ Vưu Cầm Liệt thi thoảng cung cấp một ít để trợ giúp, còn lại tất cả cung ứng đều bị đình chỉ.

Hiện tại Vưu Cầm Liệt đang là thủ hạ của Minh Nguyệt Dạ nên những việc có thể làm là rất hạn chế.Mất đi niềm tin, khủng hoảng tài chính, vật tư khan hiếm, chiến bộ như sắp sụp đổ.Thế nhưng bọn họ vẫn cố gắng.Lương Vi mang theo bọn họ giống như đạo phỉ cướp bóc khắp nơi để bổ sung vật tư nhưng Lương Vi luôn khống chế bọn họ giết chóc, hắn không muốn bọn họ biến thành đạo phỉ chân chính.Bọn họ là chiến bộ, không phải đạo phỉ!Lương Vi nói với bọn họ có tin tức từ Mạc Vân Hải rằng đại nhân sẽ trở về.

Lương Vi một lần nữa thay đổi tên chiến bộ từ Lang Thủ Thiên Quái doanh thành Vương Chi Hào Giác nhưng Phí Lôi biết rõ, liên hệ giữa bọn họ và Mạc Vân Hải đã sớm bị gián đoạn.Nhưng Phí Lôi vẫn đồng ý tin tưởng vào lời nói dối này, Mạc Vân Hải không loạn cũng khiến hắn thấy được chút hi vọng.Có lẽ đại nhân sẽ quay trở về!Bọn họ cứ như vậy cố gắng mà sống, Lương Vi cùng với sự ngoan cố của mình dẫn dắt mọi người không e ngại trắc trở.

Vưu Cầm Liệt thi thoảng âm thầm đưa cho bọn họ một ít tình báo về “dê béo”, điều này trợ giúp bọn họ rất nhiều.Rất ít người có thể tưởng tượng được, một đội đạo phỉ như vậy mà mười năm qua ngày nào cũng như ngày nào vẫn tu luyện chiến bộ một cách hoàn chỉnh.

Mỗi lần bọn họ cướp bóc đều như đang chiến đấu, xây dựng kế hoạch chiến đấu rõ ràng.Bọn họ không hề buông lỏng.Nhưng Phí Lôi cũng biết bọn họ không thể chờ mãi được.

Thời gian trôi qua sẽ khiến tín ngưỡng dần biến mất, chiến bộ mất đi tín ngưỡng sẽ lưu lạc thành đạo phỉ, lúc đó bọn họ sẽ biến thành đạo phỉ chân chính.Trong lòng Phí Lôi vô cùng đau khổ.Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, hắn vẫn giống như ngày thường nghĩ ngợi tới xuất thần.

Người ta không thể tìm ra chút ưu sầu nào trên gương mặt kiên nghị của hắn.

Lúc nào hắn cũng khống chế tâm tình mình thật tốt, hắn biết rõ bản thân ảnh hưởng thế nào tới chiến bộ.Khóe mắt bỗng thấy Lương Vi đi vào, Phí Lôi ngẩng đầu định bắt chuyện thương lượng với Lương Vi về kế hoạch chiến đấu sắp tới.

Vưu Cầm Liệt lại lặng lẽ đưa tới một số tình báo mới.Khi hắn nhìn thấy mặt Lương Vi thì hắn liền ngây ra.Lần đầu tiên Phí Lôi nhìn thấy Lương Vi có vẻ mặt như vậy.

Mặt Lương Vi đỏ rực như say rượu, cơ mặt không nhịn được co rúm lại, bước chân thì liêu xiêu làm Phí Lôi liên tưởng tới việc bất cứ lúc nào hắn cũng có thể ngã xuống, lúc này đôi mắt sói đã trở nên mê mang.Không lẽ xảy ra chuyện gì?Trái tim Phí Lôi đập mạnh, đột nhiên hắn nhớ ra thường ngày vào lúc này Lương Vi đều đi tới Bồ Bồ chiến tướng chi gia.Chẳng lẽ…Sắc mặt Phí Lôi bỗng trở nên tái nhợt, trái tim hắn như ngừng đập.

Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lương Vi, trong miệng không phát ra bất cứ âm thanh nào.“Hắn, hắn trở về rồi!”

Lương Vi hung ác độc địa như sói giờ đây nói năng lại có chút lắp bắp.Phí Lôi cảm giác máu trong người dồn hết lên đầu, hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.

Không biết qua bao lâu, như người hít thở không thông sắp chết thì không khí ào ào tiến vào trong phổi, loại rung động này không gì có thể sánh nổi.Phí Lôi òa khóc.Mười năm chờ đợi!Chờ đợi, ước mơ, hi vọng, tuyệt vọng, thống khổ, dày vò, tất cả đều hiện hữu trong mười năm chờ đợi này.Nam tử cứng rắn như sắt thép mà lại òa lên khóc như một đứa trẻ.Viền mắt Lương Vi cũng ửng đỏ, mắt mờ đi nhưng hắn cố gắng cắn chặt răng không cho nước mắt chảy xuống.

Hắn dùng quá sức đến nỗi gương mặt không ngừng co rúm lại.

Hắn không dám nói gì, hắn sợ mình thả lỏng lập tức nước mắt sẽ trào ra.Mình là nam nhân sao có thể khóc được?Hắn ngồi xuống bên cạnh Phí Lôi, không ngừng vỗ vỗ vai Phí Lôi.Bọn họ là đối tác tốt nhất!Hiện tại là vậy, tương lai cũng vậy!Hắn biết rõ cảm tình và tâm huyết của Phí Lôi đối với chiến bộ này, cũng biết rõ mười năm qua Phí Lôi đã phải chịu biết bao gian nan thống khổ.

Hắn cũng biết rõ, trong mười năm này sự thống khổ mà Phí Lôi phải nhận vượt xa hắn rất nhiều lần.Hắn chỉ cần chiến đấu, chỉ cần xây dựng chiến bộ của mình, hắn chờ đợi là vì đối phương đã cho hắn cơ hội này.

Nhưng Phí Lôi không giống thế, đó là toàn bộ tín niệm của hắn, toàn bộ sứ mệnh của hắn.

Ngoại trừ điều đó thì Phí Lôi còn cần chịu trách nhiệm với tất cả những thiếu niên mà hắn kéo tới đây, mười năm qua phần trách nhiệm này vẫn luôn dày vò con người sắt đá kia.Bỗng Phí Lôi ngừng khóc, hắn lau nước mắt nghẹn ngào nói: “Giờ hắn ở đâu?”

Lương Vi cũng đã bình tĩnh trở lại, hai mắt chớp động tinh quang: “Ở Minh cảnh!”

“Minh cảnh?”

Phí Lôi thất kinh.“Hắn là minh vương mới!”

Thật sự trong lòng Lương Vi vô cùng khiếp sợ và lúc này khi nhìn thấy vẻ mặt dại đờ của Phí Lôi hắn cũng rất đồng cảm.Phí Lôi ngây ra một lúc lâu rồi thì thào tự nói: “Vương Chi Hào Giác!

Chúng ta quả nhiên là Vương Chi Hào Giác!”

“Hắn kêu chúng ta lập tức chạy tới Minh cảnh, hắn cần hộ vệ.”

Lương Vi bình tĩnh hơn.“Không lẽ hắn gặp nguy hiểm?”

Sắc mặt Phí Lôi đại biến.Sắc mặt Lương Vi cũng trở nên ngưng trọng: “Hắn không nói thế nhưng muốn chúng ta nhanh chóng hội họp cùng hắn.”

“Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi!”

Phí Lôi không chút do dự đứng dậy.Nhìn Phí Lôi tràn ngập sức sống và ý chí chiến đấu, khóe miệng Lương Vi không khỏi nhếch lên, đôi mắt sói giờ đây cũng bừng cháy, chiến ý sôi trào.Yên lặng mười năm, các ngươi còn nhớ thiếu niên Lương Vi năm đó không?Mười năm trôi qua, thiếu niên cũng đã trở thành trung niên.Mà kèn lệnh cũng đến lúc thổi lên rồi.Lương Vi nắm chặt tay!------------------------------Tin tức minh vương mới kế vị lập tức chấn động thiên hạ.Từ mười năm trước, sau khi minh vương thống nhất Minh cảnh, Minh cảnh trở thành một trong những thế lực quan trọng của thiên hạ.

Chỉ là vị minh vương này lúc nào cũng kín tiếng, không lai vãng ngoại giới và cực kì ít giao lưu.

Nhưng không ai dám hoài nghi thực lực của vị minh vương này, Minh cảnh là nơi duy nhất đến tận bây giờ vẫn chưa diễn ra chiến tranh trên quy mô lớn.So với Bách Man cảnh không ngừng hỗn chiến, minh vương ngang trời xuất thế chính là nguyên nhân căn bản làm Minh cảnh cường đại.Minh cảnh được cho là nơi ổn định nhất đột nhiên truyền ra tin tức tân vương kế vị làm sao không khiến thiên hạ chấn động?Minh vương thống nhất Minh cảnh chỉ mới mười năm, minh vương vì sao lại thoái vị?Chẳng lẽ tuổi thọ của minh vương sắp hết?Mọi người biết rất ít về vị tân vương này, chỉ biết một tháng sau hắn sẽ ngồi lên ngôi vị minh vương.

Minh vương mới là do minh vương đời trước chỉ định kế thừa, theo lý thì việc hắn kế vị sẽ không gặp phải bất cứ tranh luận nào.Nhưng minh vương mới lên ngôi tràn ngập biến số, các thế lực khác có thần phục hay không?

Uy tín của minh vương đời trước là do trải qua chinh chiến mà có nhưng minh vương mới lại thiếu phần uy tín này.

Bốn vị minh chủ chỉ có An Mạc và Vưu Triết công khai ủng hộ tân vương.

Ngoại trừ bọn họ thì m Lăng quỷ chủ cũng ủng hộ tân vương nhưng hiện tại bọn họ đang giằng co kịch liệt với Đông Minh phủ.

Đông Minh phủ và Bắc Nguyên Băng phủ im lặng không lên tiếng làm mọi người không quá coi trọng tân vương.Bốn vị minh chủ thì có hai người im lặng, các thế lực khác của Minh cảnh càng khó phỏng đoán hơn.Tân vương đăng vị có thể trở thành ngòi nổ cho việc Minh cảnh phân liệt hay không?

Không ai biết rõ, phải chờ tới lúc minh vương đăng vị mới có đáp án cuối cùng.Chính vì nguyên nhân đó mà nghi thức minh vương đăng vị hấp dẫn được sự chú ý của toàn bộ thiên hạ.Nghe nói thủ lĩnh tham gia nghi thức đăng vị này vượt quá một vạn người.

Nếu thêm hộ vệ đi theo thì số người tham gia nghi thức vượt quá ba trăm vạn người.Đây có lẽ là nghi thức có quy mô nhất từ trước tới nay ở Minh cảnh.Bây giờ Minh cảnh đã là một trong những thế lực đứng đầu thiên hạ, xu thế của nó ảnh hưởng sâu rộng tới sự phát triển của thế cục.Mà căn nguyên của tất cả những điều này tập trung vào một người.Minh vương mới!Chương 879 : Hội hợp .Dịch giả: langbat8xBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Đội ngũ phi hành ở nơi hoang dã trống trải, ở đây hiếm có dấu chân người và rất gần biên giới với Bách Man cảnh.Bỗng Tả Mạc nói: “Ở đây được rồi.”

An Mạc không chút do dự hạ lệnh cho đội ngũ dừng lại.

Quy mô đội hộ vệ này không lớn, khoảng một ngàn người nhưng đây chính là toàn bộ tinh anh của Tây Ngục phủ.Tả Mạc luôn âm thầm quan sát đội ngũ này, hắn có thể nhận ra trình độ của An Mạc rất cao.

Những hộ vệ này vừa tinh nhuệ vừa thiện chiến, mặc dù thần trang không tốt nhưng bù lại họ có một bộ chiến pháp đặc biệt.An Mạc là một vị chiến tướng điển hình, không thích tranh quyền đoạt thế, tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh.

Thuộc hạ của hắn cũng học được phong cách đó, hành động quyết đoán mạnh mẽ.“Đông Minh phủ và m Lăng vệ đánh nhau thế nào rồi?”

Tả Mạc thuận miệng hỏi.

Nếu bản thân đã tiếp nhận vị trí này thì việc gì đáng làm Tả Mạc sẽ làm.“Đông Minh phủ tan tác, Gia Mạn tự sát!”

An Mạc trả lời ngắn gọn.

Trong lòng hắn tràn ngập cảm khái, biết rõ nhất định lão minh vương đã âm thầm bố trí nếu không Đông Minh phủ sao lại có thể thất bại thảm hại một cách khó hiểu như vậy?

Dựa theo lực lượng song phương thì m Lăng vệ kém Đông Minh phủ nhiều lắm.

So với m Lăng vệ thì số lượng chiến tướng ưu tú của Đông Minh phủ nhiều hơn nhiều.

Mặc dù thực lực của m Lăng ngũ quỷ không kém đại tướng của bốn phủ nhưng đó chỉ là thực lực cá nhân, ở phương diện chỉ huy tác chiến thì còn kém xa.Trong toàn bộ Minh cảnh, Đông Tây là hai phủ có nhiều chiến tướng ưu tú nhất.Tả Mạc à một tiếng, hắn biết Thi bày ra bố cục như vậy tất sẽ có sát chiêu để nghịch chuyển càn khôn.

Hắn tập trung tinh thần bắt đầu suy nghĩ nếu Thi đã đem Minh cảnh giao cho mình vậy bản thân nhất định sẽ không phụ sự phó thác của Thi.Những ngày qua hắn đã ra lệnh cho An Mạc sưu tập các loại bàn luận về việc minh vương mới đăng vị, sau khi cẩn thận xem xét hắn mới phát hiện ra hầu hết các thế lực đối với việc hắn đăng vương đều duy trì thái độ cẩn trọng.

Chủ yếu là do dư uy của Thi vẫn còn, rất ít người dám công khai kháng lệnh.

Trong suy nghĩ của mình, bọn họ không quá coi trọng việc này.Tả Mạc biết rõ đây là do bọn họ hoài nghi thực lực của hắn.

Tả Mạc quá quen thuộc với ma tộc, ma tộc sùng bái cường giả cho nên ai đảm nhiệm vương vị chắc chắn đều là cường giả, Thi cũng như thế.So sức mạnh sao?Trên môi Tả Mạc hiện lên nụ cười như có như không.-------------------------------An Mạc cũng âm thầm quan sát tân vương.Tân vương không nói nhiều, tác phong lão luyện, thực lực hắn nhìn không thấu, điều này khiến hắn giật mình.

An Mạc là một trong bốn minh chủ nhưng rất ít người biết thực lực của hắn chỉ kém minh vương chút xíu, là người đứng đầu trong bốn minh chủ.

Hắn là người duy nhất được lão minh vương chỉ điểm trong bốn vị minh chủ.Hắn làm người rất kín tiếng, không thích tranh đấu nên ba vị minh chủ kia không thể biết được nông sâu của hắn.Nhưng ngay cả mạnh như thế hắn vẫn không thể nào nhìn thấu được nông sâu của tân vương!Điều này khiến lòng tin của hắn tăng mạnh.Nhìn thấy vương thượng lâm vào trầm tư, hắn không lên tiếng, âm thầm hộ vệ xung quanh.

Dù sao bọn họ cũng chỉ có một ngàn người, quỷ mới biết được mấy thế lực kia có chó cùng bứt giậu hay không.Cẩn thận chưa bao giờ là thừa, An Mạc ra lệnh cho trinh sát lập tức mở rộng phạm vi dò xét.Bỗng vẻ mặt hắn trở nên căng thẳng, khẽ quát: “Chuẩn bị chiến đấu!”

Thuộc hạ xung quanh lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.An Mạc nhìn về phía tây bắc, vừa rồi trinh sát ở phía đó truyền tin cảnh báo, có một chiến bộ đang tiến về phía này, tốc độ nhanh kinh người!Rất nhanh, trinh sát đã xuất hiện trước mặt hắn, trinh sát bày ra tư thế chuẩn bị chiến đẩu rồi nhanh chóng biến mất trong trận.Xa xa trên trời xuất hiện một loạt đốm đen.Đốm đen lao tới cực nhanh, cơ hồ trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt mọi người!An Mạc biến sắc, tinh nhuệ!Thị lực của hắn so với người thường thì mạnh hơn nhiều nên nhìn rất rõ.

Đây là một chiến bộ, nhìn qua thì đội hình có chút tản mạn nhưng trên thực tế mỗi người đều đang duy trì cự ly vô cùng hợp lý.

Hơn nữa đây hiển nhiên là một chiến bộ thành lập đã lâu, giữa các đội viên luôn có sự ăn ý với nhau.

Mỗi một đội viên nhìn như tùy tâm thay đổi vị trí nhưng đồng bọn của hắn cũng sẽ vô thức mà thay đổi bổ sung, loại bổ sung theo bản năng này với tốc độ kinh người diễn ra trong đội ngũ.Thoáng nhìn qua thì thấy chiến bộ này giống như một vũng thủy ngân đang lưu động!Chiến bộ hạ xuống đất!Chiến tướng cầm đầu vẻ mặt đầy cương nghị, đứng từ xa quan sát An Mạc có thể cảm nhận được một luồng khí thế hung hãn dũng mãnh ập tới trước mặt.Áp lực đột nhiên tăng mạnh khiến An Mạc cẩn trọng hơn.Nếu không phải tận mắt nhìn thấy hắn không thể tin chiến tướng ma tộc có thể xây dựng một chiến bộ biến ảo tinh tế như vậy!

Đội hình chiến bộ tu giả nghiêm chỉnh, vô cùng chú ý tới chiến trận.

Chỉ có chiến bộ yêu tộc mới có thể biến ảo đội hình tinh tế như vậy.

Chiến bộ ma tộc lại càng không chú ý tới đội hình, chỉ cần chiến tướng có thể tập trung được sức mạnh của thủ hạ là được.

Chính vì điều đó mà chiến bộ ma tộc trong tam tộc là chiến bộ có đội hình rối loạn nhất.Thế nhưng chiến bộ trước mắt lại có thể làm sụp đổ quan điểm của An Mạc.

Từ khi nào Minh cảnh lại có một đội ngũ cổ quái như vậy?Tốc độ của đối phương không hề giảm, trực tiếp vọt tới.Càng tới gần đội hình giống như thủy ngân cuồn cuộn không dứt của đối phương càng toát ra cảm giác áp bức mãnh liệt.

Một số thuộc hạ tâm lý kém vô thức đưa tay lên chuẩn bị phản kích.Sắc mặt An Mạc trầm xuống, tất cả tạp niệm trong đầu đều bị hắn vất lại phía sau.

Chỉ cần đối phương tiến vào phạm vi công kích của bọn họ thì hắn sẽ không chút do dự giáng cho đối phương một đòn trí mạng!Không ai có thể dương oai trước mặt hắn!Nhưng đúng vào lúc này, chiến bộ cổ quái kia đột nhiên có một hành động không hợp với lẽ thường, bọn họ không hề bị quán tính ảnh hưởng, tất cả đều dừng lại.Cảm giác cổ quái này làm người xem khó chịu tới mức muốn thổ huyết.An Mạc cố gắng kìm chế, hắn suýt nữa đã phát động tấn công, trái tim hắn đập mạnh.

Chiến tướng thật lợi hại!

Đối phương hiển nhiên đã nhìn thấu phạm vi công kích của hắn nên đã đứng ngay sát đó.Lần đầu tiên An Mạc gặp phải chiến tướng lợi hại như vậy, mặc dù song phương chưa giao đấu nhưng hắn đã bị đối phương làm cho chấn động.Tiếng gió lạnh đầy tịch liêu, không gian lặng ngắt như tờ.Vị chiến tướng cầm đầu đột nhiên xoay người xuống kỵ, rầm rầm, tất cả chiến bộ xoay người xuống khỏi ma kỵ, động tác đều đặn nhịp nhàng.

Đội ngũ khẽ tách ra, một vị yêu tộc đi tới bên cạnh chiến tướng cầm đầu.Hai người đứng song song đối diện với chiến bộ của An Mạc.Lẽ nào…Trong đầu An Mạc nảy ra một ý nghĩ, mắt thoáng nhìn qua vương thượng thấy hắn đang đi tới phía trước.Hai người nhìn thấy Tả Mạc thì vô cùng kích động, đồng loạt khom mình hành lễ.“Lương Vi!”

Lương Vi hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nghiêm nghị nói.“Phí Lôi!”

Phí Lôi cố nén kích động trong lòng nói.“Suất lĩnh Vương Chi Hào Giác đến đây bảo vệ ngô vương!”

Hai người đồng thanh nghiêm giọng quát.Giống như một lời tuyên thệ đầy trang nghiêm vang lên ở nơi trống trải hoang dã.“Ngô vương tại thượng!”

Mấy ngàn người chỉnh tề hô lớn, giống như sấm sét làm rung chuyển cả hoang nguyên.

Mỗi người đều kích động khó nói thành lời, trong mắt họ hiện lên sự phấn khích, cuồng nhiệt và kích động, mười năm rồi bọn họ mới có thể hô lên những lời này.Rất nhiều người lệ tràn khóe mi.Bọn họ nhớ tới năm đó Phí Lôi tìm tới bọn họ ở những nơi thâm sơn cùng cốc, nói với bọn họ về vinh quang của tổ tiên ngày trước; nhớ tới bọn họ giống như một đám ăn mày quần áo rách tả tơi lặn lội đường xa đi tới doanh địa, lại chọn bừa cái tên Vương Chi Hào Giác làm người đời cười nhạo; nhớ tới bọn họ vì muốn thỏa mãn Lương Vi mà mỗi người không biết đổ bao nhiêu mồ hôi nước mắt để có thể biết được cái gì gọi là chiến bộ; nhớ tới mười năm chờ đợi mỏi mòn, phải đánh cướp khắp nơi để duy trì sự sống, bọn họ tự thôi miên chính mình, như kẻ ngu si cố chấp bọn họ không phải là đạo phỉ, bọn họ là một chiến bộ có tín ngưỡng.Bọn họ chưa từng gặp qua Tả Mạc, bọn họ thậm chí không biết hình dáng của Tả Mạc như nào.Nhưng mỗi người trong bọn họ từ ngày đầu tiên đã được nói rõ, bọn họ chỉ chiến đấu vì một người!Vì vương mà chiến, tìm lại vinh quang.Đây chính là tín niệm của bọn họ.Trong đầu bọn họ hiện lên vô số bóng dáng mờ ảo rốt cuộc cũng dần rõ ràng hơn, toàn bộ tín ngưỡng của bọn họ thoáng cái đã trở nên chân thực tới mức có thể chạm vào.Bọn họ không phải kẻ ngu si, bọn họ không phải đạo phỉ.Bọn họ là Vương Chi Hào Giác, là một chiến bộ có tín ngưỡng.Bọn họ đã được định trước chắc chắn sẽ tìm lại vinh quang thuộc về mình!-----------------------------Tả Mạc nhìn chiến bộ trước mặt mà tâm trạng kích động khó nói thành lời.Bố trí của Bồ yêu và Vệ hắn có biết nhưng cũng chỉ biết hai cái tên Lương Vi và Phí Lôi.

Kì thực hắn không hi vọng quá nhiều vào chiến bộ này, ở xa xôi ngút ngàn không tin tức mà giữ vững được trong mười năm, Tả Mạc cảm nhận được vất vả và gian khổ trong đó.Khi hắn tới Bồ Bồ chiến tướng chi gia thì gặp được Lương Vi, trong lòng vừa kinh ngạc vừa cảm động.Nhìn thấy những gương mặt kia hắn cố gắng khống chế tâm tình, thay cho đồng ý bằng một lời hứa đầy trang nghiêm: “Ngươi ta cùng tồn tại, không rời không vứt bỏ!”

Đáp lại lời hắn là tiếng hô to long trời lở đất: “Ngô vương tại thượng!”

An Mạc chiến bộ trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này.Đột nhiên An Mạc nhận ra một vấn đề mà lúc trước hắn đã bỏ qua, vương thượng không phải không có căn cơ như bên ngoài vẫn thảo luận!

Hắn không những là minh vương mà còn là vua của Mạc Vân Hải!Vương có lực lượng của mình và nó đủ để chống lại Minh cảnh.An Mạc đột nhiên hiểu ra vì sao lão minh vương lại yên tâm với tân vương như thế, đó là lòng tin tuyệt đối!Nếu Tả Mạc suất lĩnh Mạc Vân Hải công chiếm Minh cảnh vậy tự nhiên sẽ gặp phải sự phản kháng của tất cả các thế lực ở Minh cảnh.

Thế nhưng hắn lấy thân phận người kế nhiệm vị trí thống trị Minh cảnh thì không ai có thể chống lại hắn.Hắn quá mạnh!

Thậm chí so với lão minh vương năm đó còn mạnh hơn!Những kẻ phản đối kia chỉ là bọ ngựa đá xe mà thôi.

Bỗng hắn cảm thấy có chút hứng thú, nếu những người kia biết vương thượng còn là vua của Mạc Vân Hải thì lúc đó sẽ phản ứng thế nào.Thật khiến người ta mong đợi!Có Vương Chi Hào Giác đi theo nên độ an toàn lập tức tăng mạnh.

An Mạc không tin Minh cảnh có ai có thể đối phó với hắn và Lương Vi Phí Lôi.

Nhưng trong lòng hắn cũng thấy hơi kì, bởi vì hai cái tên Lương Vi Phí Lôi này hắn chưa bao giờ nghe qua.

Hắn chỉ biết Công Tôn Sai Chu Tước Doanh và Biệt Hàn Nghiệt bộ.Chẳng lẽ Mạc Vân Hải lại mạnh tới mức này sao?Tùy tiện lấy ra một hai người, một chiến bộ chưa bao giờ nghe danh cũng có thể lợi hại tới mức này?Mạnh như An Mạc cũng không khỏi chột dạ.Tả Mạc không biết ý nghĩ này của An Mạc, hắn và Lương Vi Phí Lôi nói chuyện với nhau rất lâu mới biết được mấy năm nay bọn họ sống gian khổ thế nào.

Được hộ vệ nên Tả Mạc hoàn toàn không cần phải lo lắng gì nữa.Hắn quyết định thừa lúc trên đường có thời gian giải quyết một vấn đề khác mà hắn đã nghĩ kĩ trong mười năm qua.Giải cứu Bồ yêu và Vệ!Chương 880 : Bồ Vệ .Dịch giả: langbat8xBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Tâm thần Tả Mạc chìm vào trong cơ thể.Mộ bia màu đen cô linh phiêu phù trên thái dương thần thụ.

Nhìn mộ bia màu đen trước mặt, trong lòng Tả Mạc không khỏi kích động, rốt cuộc mình cũng đợi được tới ngày này.Bồ yêu tùy tiện ngang tàn đầy tà ý, Vệ như một lão thái bà lắm mồm ngoài mặt thì hiền hòa nhưng trong bụng lại đầy mưu mô đen tối.

Bọn họ cùng hắn với hắn trên con đường phát triển, bọn họ tận tâm tận lực trợ giúp hắn, mặc dù ngoài miệng Bồ yêu luôn tỏ ra khinh bỉ cười nhạo hắn.Mười năm!Để tranh thủ chút sinh cơ cho hắn hai người đã phải trả giá bằng việc bị giam cầm.Ta tới rồi!Tả Mạc thầm nói với lòng, tay hắn vươn ra hướng về phía mộ bia.Mộ bia bỗng sinh ra lực cản mãnh liệt, yên vụ màu đen tràn ra với tốc độ kinh người khuếch tán khắp bốn phía.

Tả Mạc không biến sắc, thái dương thần thụ trong cơ thể đã khôi phục sinh cơ tỏa ra kim quang nhàn nhạt.Kim quang nhìn qua thì rất mỏng manh nhưng lại vô cùng cường đại, khói đen với tốc độ mắt thường có thấy được dần tan đi.Ám kim châu biến mất, nó đã bị Tả Mạc hấp thu hoàn toàn.

Tả Mạc bình phục, thái dương thần thụ trong cơ thể không những khôi phục sinh cơ hơn nữa còn hấp thu được máu cường giả viễn cổ của bộ lạc thái dương nên đã kết được ba khỏa thái dương.Ba khỏa thái dương cuồn cuộn không ngừng phát ra thần lực, thần lực tân sinh so với trước kia thì tinh thuần hơn không biết bao nhiêu lần.Đây mới chân chính là thần lực thần cấp!Trong mười năm Tả Mạc không ngừng thử nhưng mỗi lần đều bị khói đen quỷ dị ngăn cản, không thể làm được gì.

Những khói đen này đại biểu cho lời thề hiến tế sức mạnh nên rất khó đối phó.

Tả Mạc đã thử dùng thái dương thần hỏa để luyện hóa nhưng không có hiệu quả.Bây giờ chỉ cần dùng thần lực đã đủ để áp chế khói đen phun ra từ mộ bia.Khói đen không ngừng phun ra, không ngừng tan rã.Toàn bộ quá trình diễn ra trong một ngày một đêm.Cuối cùng mộ bia cũng không phun thêm khói đen nữa, mộ bia màu đen cũng nhạt hơn đôi chút.Rốt cuộc tay Tả Mạc cũng sờ được vào mộ bia.Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền tới, bỗng Tả Mạc cảm thấy một luồng sức mạnh vô cùng lớn truyền tới kéo hắn vào trong mộ bia.

Tả Mạc không chống cự, hắn chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thế giới xung quanh đã biến đổi.Một không gian hoang dã màu tro nhìn không thấy điểm cuối.Trên mảnh đất hoang dã có một tế đàn sừng sững, ở cạnh tế đàn có dựng những chiếc cột.

Mỗi một chiếc cột đều điêu khắc một gương mặt, có há mồm, có uy nghiêm, có tà ý âm lãnh…Vẻ mặt được điêu khắc vô cùng sinh động mang theo một luồng sức mạnh khôn tả.

Càng khiến người xem rợn sống lưng chính là những gương mặt kia còn có thể động đậy.

Mắt chúng di chuyển theo bước chân của Tả Mạc.

Vẻ mặt chúng thỉnh thoảng lại phát sinh biến hóa.Sắc mặt Tả Mạc rất khó coi, trong mỗi gương mặt đều có giam một hồn phách.Phóng mắt nhìn cũng không thể thấy được điểm cuối của tế đàn.Rốt cuộc mộ bia quỷ dị này giam cầm bao nhiêu hồn phách!Tả Mạc đẩy nhanh tốc độ, hắn tìm kiếm ba động của Bồ yêu và Vệ ở khắp nơi nhưng liên tục phi hành năm ngày năm đêm Tả Mạc vẫn chưa tìm được.Tế đàn trước mặt vẫn không có điểm cuối.Tả Mạc không dừng lại, hắn tiếp tục bay về phía trước, cho tới ngày thứ tám hắn mới ngừng lại.Trước mặt là hai cây cột song song, trong đó là hai gương mặt mà chỉ thoáng nhìn qua Tả Mạc đã nhận ra đó là Bồ yêu và Vệ.“Đã lâu không gặp.”

Tả Mạc thì thào tự nói, viền mắt có chút ướt ướt.Hai gương mặt biến ảo mãnh liệt, bọn họ như đang phải chịu thống khổ tới cùng cực.Tả Mạc hít vào một hơi thật sâu, không chút chần chừ đi tới trước một cây cột, tay áp lên đó.Ngay sau khi tay hắn áp vào cây cột thì bên tai liền vang lên tiếng thết chói tai giống như trời long đất lở.

Trong những tiếng thét chói tai này ẩn chứa vô tận thống khổ và tuyệt vọng, sợ hãi, nếu người nào định lực kém nhất định sẽ sinh ra ảo giác.Tả Mạc làm lơ như không thấy, ánh mắt kiên định, một lũ thái dương thần hỏa dọc theo đầu ngón tay quấn lấy trụ tế đàn.Trụ tế đàn lập tức bốc cháy.Mặt ngoài của trụ tế đàn giống như băng tuyết nhanh chóng bị hòa tan, ngay sau đó tầng thứ hai, tầng thứ ba…Một tầng rồi một tầng tan ra như bóc hành tây vậy.Thần lực trong cơ thể Tả Mạc không ngừng tiêu hao nhưng ba khỏa thái dương trên thái dương thần thụ không chút biến hóa, giống như vô cùng vô tận cuồn cuộn không ngừng phát ra thần lực tinh thuần.Tả Mạc rất tập trung, hắn chẳng thèm để ý tới thời gian đang trôi.Xuy!Tầng thứ tám mươi mốt!Cây cột ầm ầm sụp đổ hóa thành vô số bụi phẩn rồi tan biến vào trong không trung.Một thân ảnh màu đen phóng lên cao.“Ha ha ha ha!

Bồ yêu ta đã trở lại!”

Vẫn giống như trước đây tùy tiện ngang tàn, vẫn giống như trước đây không cố kị gì, vẫn giống như trước đây điên cuồng vô ngã.Hắc hỏa bốc lên không trung, Bồ yêu xuất hiện bên cạnh Tả Mạc, vẻ mặt đầy khinh bỉ: “Tới chậm thế!

Ta còn tưởng năm sáu năm sau là ngươi sẽ tới, đúng là ta đánh giá ngươi quá cao rồi!”

Vẫn giọng điệu cười nhạo đầy khinh bỉ của mười năm trước, Tả Mạc thiếu chút nữa thì rơi lệ.Bồ yêu trực tiếp đi tới trước mặt cây cột giam cầm Vệ, cười mị mị nói: “Vệ, ta đi ra rồi, bên ngoài thật dễ chịu!

Thật dễ chịu!

Không khí tốt, khí trời cũng tốt, lại được tự do rồi, ha ha ha ha…”

Gương mặt ở trên cây cột giãy dụa mãnh liệt, hiển nhiên hắn đang bị kích động.Tả Mạc há hốc mồm nhìn Bồ yêu, cảm giác Bồ yêu thật đáng thương đều bị hành động này của hắn đánh tan.Tên gia hỏa này thật quá xấu xa!Tả Mạc lắc đầu, nhanh chóng chạy tới trụ tế đàn kia, nhất định hiện giờ Vệ đang rất căm tức Bồ yêu.Quen tay thì dễ làm, Tả Mạc thành thạo điêu luyện nên thời gian giảm xuống rất nhiều.Rất nhanh, cây cột đã sụp đổ, một bóng người bay lên, ngay sau đó liền nhào tới đánh về phía Bồ yêu, tiếng hét đầy phẫn nộ làm đầu óc Tả Mạc choáng váng: “Ta giết ngươi!”

Tả Mạc vừa nhìn liền biết không tốt, nếu để hai người này đánh nhau không biết bao giờ mới xong được.

Thân hình hắn chợt lóe lên xuất hiện ở phía sau Bồ yêu, ba, cầm lấy cổ áo Bồ yêu rồi lại lóe lên xuất hiện ở phía sau Vệ cầm lấy cổ áo gã.“Tiểu tử, buông ra!

Ngươi dám đối xử như thế với thiên yêu sao…”

Bồ yêu giận dữ.“Mất phách thiên yêu không bằng chó!”

Vệ cười lạnh nhưng sau đó ngữ khí lại đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “A Tả, buông ra!

Ta muốn đem con chó thiên yêu kia chặt thành ngàn khúc!”

“Hừ, ta chấp ngươi một tay, hừ, thiên yêu giận dữ huyết tẩy tứ hải…”

“Tẩy con bà ngươi…”

Hai người trợn mắt nhìn nhau, nước bọt bắn tung tóe.Tả Mạc nghe thấy mà mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ầm ầm, may mà hiện giờ anh đã lợi hại hơn hai người này.

Nếu là năm đó hai người này càn quấy bản thân còn phải đứng ra thật xa mà tránh, bây giờ chỉ cần nhấc tay một cái là đã giải quyết xong.Trong nháy mắt Tả Mạc cảm thấy rất thỏa mãn.Mang theo Bồ yêu và Vệ lao ra khỏi mộ bia, Tả Mạc liền ném hai người vào vụ nhãn khuê sau đó nhanh chóng rời đi.

Một lát sau Quỷ Vụ Đồng mặt đầy kinh hãi chạy ra, nguyên lai hai người kia đang đánh nhau tưng bừng ở trong đó.Trên môi Tả Mạc không khỏi hiện lên nụ cười.-------------------------------Năm cỗ thần mộc quan đặt ở trong tử khí trí tràn đầy tử thủy.

Tử thủy tinh thuần không ngừng rót vào trong thần mộc quan cuồn cuộn không ngừng hóa thành thần lực bổn nguyên chìm vào trong cơ thể năm người.Thi lấy ma trơi ra.Ma trơi phiêu phù trước mặt hắn, hình bóng nữ ma trơi hiện lên, nàng phục dưới đất, áp lực do người trước mặt tạo ra khiến nàng run sợ từ tận đáy lòng.“Ngươi kí sinh ở ma trơi, chấp niệm chưa tan, nói đi, có tâm nguyện gì chưa hoàn thành?”

Thi thản nhiên nói.Thân hình nữ ma trơi không khỏi run rẩy, không dám ngẩng đầu, lệ rơi đầy mắt nức nở nói: “Nô tỳ chỉ muốn biết con cháu rốt cuộc sống như thế nào?”

Thi gật đầu, ngón tay hắn khẽ vẫy một cái, một quang điểm từ trong người nữ ma trơi bay ra.

Trong miệng Thi khẽ thì thào, ngón tay thoáng vẽ vào trong hư không, chỉ thấy quang điểm ấy bỗng nổ tung hóa thành một vòng sáng.

Trong vòng sáng hiện lên hình ảnh, đó là một nam tử có gương mặt khá giống với nữ ma trơi.Nữ ma trơi vô cùng kích động, nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt nam tử trong hình, lệ tràn khóe mi.Nam tử trong hình nhìn qua khoảng trên dưới bốn mươi, bên cạnh hắn là một đứa trẻ đang đi bộ trên đường.Hình ảnh được duy trì trong khoảng một nén hương thì phụt một cái biến mất.Nữ ma trơi lau nước mắt, trên mặt nàng phát ra ánh sáng đầy kì dị, lần thứ hai nàng phục xuống đất bái lạy Thi: “Tâm nguyện của nô tỳ đã thành.

Tiền bối có việc gì cứ sai phái, dù phải xông pha khói lửa nô tỳ cũng không lùi bước!”

Thi gật đầu: “Ngươi rất hiểu lý lẽ, rất tốt.

Ta nhận phần nhân tình này của nươi, nếu ngươi đồng ý thì con cháu gia tộc ngươi nhất định đèn nhang không dứt.”

Nữ ma trơi tiếp lời: “Mời tiến bối nói.”

Thi chỉ vào trong một năm cỗ quan tài: “Trong quan tài kia có một nữ tử đang nằm, nữ tử đó là người yêu của minh vương mới.

Thân nàng đang bị bất tử thần phạt, muốn thức tỉnh nàng là vô cùng khó.

Ta muốn đem hồn phách của ngươi thay nàng thụ hình.

Từ đó về sau, nàng không những có thể thoát khỏi thần phạt mà còn cùng ngươi tâm ý tương thông, có thể chấp chưởng bất tử thần phạt.

Thần phạt như ngục, cuộc sống tất nhiên không dễ chịu gì nhưng cố gắng của ngươi có thể ban ơn trạch cho tử tôn hậu bối.

Nói vậy chắc ngươi cũng hiểu, ta hỏi lại ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?”

Nữ ma trơi không chút do dự nói: “Nô tỳ nguyện ý thay chủ mẫu trấn thủ thần phạt!”

Trong mắt Thi thoáng hiện lên vẻ tán thưởng: “Được!”

Dứt lời không nói gì liền vung tay lên, cỗ thần mộc quan A Quỷ đang nằm dựng đứng lên.

Thi điểm vào hư không một cái, ma trơi liền chìm vào trong ấn kí xiềng xích màu tím ở giữa trán A Quỷ.Cả người A Quỷ run lên.Xiềng xích màu tím quấn quanh thân thể nàng bỗng chui vào bên trong, biến mất không còn chút dấu vết.Trên mặt A Quỷ, những vết sẹo với tốc độ mắt thường có thể thấy được dần phai nhạt biến mất, sắc mặt xám trắng của nàng dần khôi phục vẻ hồng nhuận sáng bóng.

Khí tức cường đại bừng bừng phấn chấn, thần lực bổn nguyên do thần mộc quan sản sinh cuồn cuộn không ngừng chìm vào trong cơ thể A Quỷ.Khí tức của A Quỷ càng ngày càng kinh người.Thi vung tay lên, đem nắp quan tài khép lại, trong mắt hắn hiện lên chút mệt mỏi.Nhưng hắn không ngừng tay, cầm long tâm lên đi tới trước quan tài của Vi Thắng.

Long tâm trong tay hắn vẫn đập, cảm giác thật mạnh mẽ.Nhìn Vi Thắng đang ngủ say, Thi không khỏi lẩm bẩm: “Long tâm còn thêm thí thần huyết kiếm, thật khiến người ta mong chờ!

Chỉ tiếc là ta không thể nhìn thấy nữa rồi!”

Dứt lời hắn khẽ lắc đầu, mặt đầy nuối tiếc.Đầu ngón tay móc một cái ở bên lồng ngực phải của Vi Thắng, trên lồng ngực phải liền hiện ra một cái lỗ lớn.

Thi nhẹ nhàng đặt long tâm vào đó, bàn tay khẽ đảo qua miệng vết thương của Vi Thắng, vết thương liền biến mất như không có gì.Gương mặt Vi Thắng bỗng dưng hồng hào giống như sắp trào máu vậy.Từ đầu ngón tay Thi bay ra mấy quang điểm chìm vào trong cơ thể Vi Thắng, cả người Vi Thắng đang run lên liền không động đậy nữa.Thi khép quan tài lại.Chương 881 : Tình thế không ổn .Dịch giả: dong_taBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Bồ Bồ chiến tướng chi gia vắng lặng hơn nhiều, mọi người sớm đã quên mất nơi này.

Trước đây bình thường còn có một số chiến tướng cấp thấp tới đây học tập thảo luận nhưng sau khi Bồ Bồ biến mất, nhân khí nơi này nhanh chóng suy tàn.Không có ai đến nữa.Lương Vi có chút kích động đi tới đây.

Hôm nay Tả Mạc nói với hắn Bồ Bồ muốn gặp hắn, khi nghe thấy điều này trái tim mạnh mẽ của hắn không nhịn được nhói một cái.Khác với Phí Lôi, Lương Vi phục tùng mệnh lệnh của Tả Mạc nhưng Tả Mạc không phải là tín ngưỡng của hắn.

Trong lòng hắn chỉ có hai người đặc biệt, một là quân đoàn trưởng quân đoàn Băng Sương, ngày đó cấp trên rất ưu ái hắn, dốc túi truyền thụ, đại lực tài bồi.Mà một người khác chính là vị Bồ Bồ đầy thần bí kia.Lúc quen biết Bồ Bồ chính là lúc hắn chán nản nhất đau khổ nhất, bị cưỡng chế cách chức, nhàn rỗi ở nhà, lúc đó hắn đi đâu cũng đều bị đồng liêu cười nhạo châm chọc.

Mà trước đó, hắn vừa mới trải qua thời kì huy hoàng nhất của đời người, vạn dặm bôn ba thiết lập kì công, vãn hồi chút danh dự cuối cùng cho yêu tộc.Đang lúc huy hoàng nhất vinh quang nhất thì đột nhiên bị người ta quăng đi, rơi xuống không ai cứu.Chuyển biến đột ngột như thế nếu hắn không phải kẻ ngoan cường chỉ sợ đã hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng dù là hắn thì lúc đó cũng tâm nguội ý tàn, sau đó hắn phát hiện ra Bồ Bồ chiến tướng chi gia, hắn gặp được Bồ Bồ.Một vị tuyệt thế chiến tướng cường đại kinh người!Hắn vẫn nhớ rất rõ lúc đó bản thân đã vô cùng kinh ngạc và chấn động.

Hắn không thể nào ngờ được một vị chiến tướng cường đại như thế lại xuất hiện ở một góc heo hút không chút thu hút trong thập chỉ ngục.Từ đó về sau hắn bắt đầu đi theo Bồ Bồ học tập chiến đấu.Hắn bắt đầu phát hiện ra những gì mình biết không còn đủ dùng nữa.

Mỗi lần được đối chiến với Bồ Bồ đều khiến hắn vô cùng hưng phấn và mong đợi, mặc dù lần nào cũng như lần nào đều bị đánh cho thê thảm.Chính nhờ những lần thảm bại này hắn đã tiến bộ một cách nhanh chóng.

Hắn bắt đầu trở nên trầm ổn hơn, hắn bắt đầu thoát khỏi tư duy chiến đấu theo bản năng, hắn bắt đầu học tập làm sao để khống chế một chiến dịch khổng lồ và phức tạp, hắn bắt đầu học tập chiến lược.Hắn càng ngày càng mạnh hơn, chính hắn cũng có thể cảm nhận được điều đó.Khi Bồ Bồ cho hắn cơ hội quay trở lại chiến trường, xây dựng chiến bộ thuộc về mình, máu trong người hắn như muốn sôi lên, bốc cháy hừng hực, ký ức về thời kì đó vẫn còn mới nguyên.Đối với Phí Lôi thì duy trì chính là sứ mệnh và ý thức trách nhiệm.Đối với Lương Vi thì còn có một nguyên nhân khác, đó là vì hắn coi Bồ Bồ như sư trưởng của mình.

Mặc dù Bồ Bồ chưa bao giờ thừa nhận hắn là đồ đệ và hắn cũng chưa bao giờ gọi Bồ Bồ là lão sư.Khi bóng lưng quen thuộc hiện ra trước mắt, trái tim Lương Vi không khỏi đập mạnh một cái.Bồ yêu nhận ra Lương Vi đã tới, hắn xoay người mỉm cười nói: “Không tồi, năm đó ta không nhìn lầm ngươi.”

Dứt lời hắn đánh giá Lương Vi từ trên xuống dưới một cách kỹ càng: “Nhìn qua thì thấy cũng trầm ổn hơn năm đó không ít.

Mấy năm ma luyện quả thực không uổng phí.”

Đầu óc Lương Vi trở nên trống rỗng, đôi mắt sói ngây ra, hắn giống như một hài tử không biết phải làm gì.Bồ yêu cảm nhận được sự kích động trong lòng Lương Vi, mỉm cười trầm giọng nói: “Kể cho ta nghe tình hình gần đây của các ngươi.”

Ánh mắt hắn đầy quan thiết xen lẫn vui mừng đắc ý, Lương Vi chính là một trong những đệ tử kiệt xuất nhất của hắn.

Hắn có thể cảm nhận được khí chất của Lương Vi so với trước đây đã thay đổi rất nhiều.

Năm xưa hắn đã sớm xem trọng Lương Vi, trong mắt hắn vị chiến tướng thiếu niên thông minh hiếu học này chỉ cần mài giũa thật tốt thì nhất định sẽ phát ra hào quang kinh người.Bồ yêu rất hài lòng với Lương Vi, hắn vốn cho rằng Công Tôn Sai xuất sắc như vậy chỉ là đệ tử có thể ngộ mà không thể cầu.

Thế nhưng không ngờ tới hắn lại gặp một người khác.

Càng khiến hắn đắc ý hơn chính là phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau nhưng đều rất lợi hại, đều có được những phẩm chất đáng quý.Bồ yêu rất hài lòng.Chút nữa phải đem khoe với Vệ mới được!Nói tới những việc trải qua trong mấy năm nay Lương Vi nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn nhẹ giọng kể về những điều đã diễn ra.Bồ yêu trầm mặc lắng nghe, tiếu ý trên mặt biến mất, hắn không ngờ cuộc sống của bọn họ lại gian nan như vậy.

Bồ yêu không khỏi cảm khái nói: “Ngươi phải chịu khổ rồi!”

Lời này của Bồ yêu là xuất phát từ nội tâm.

Hắn biết rõ mang theo một nhóm người như thế mà muốn không chết đói là điều không hề đơn giản.

Nhưng muốn duy trì tác phong kỷ luật của chiến bộ chính quy thì đó lại càng khó hơn.Trong lòng Lương Vi không khỏi cảm thấy ấm áp nhưng hắn chỉ cười đáp: “Cũng may là có Phí Lôi đỡ cho nhiều.”

Bồ yêu nhìn đệ tử đắc ý của mình một cách chăm chú, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi phải cẩn thận, đoạn đường này chỉ sợ không yên ổn đâu!”

Tiếu ý trên mặt Lương Vi lập tức biến mất, vẻ mặt ngưng trọng: “Chẳng lẽ có ai đó sẽ gây bất lợi với chúng ta?”

------------------------------Bỗng Sa Ngẫu từ dưới mặt đất chui lên xuất hiện ở trước mặt Thi.“Kế hoạch với Hải Tâm Băng thất bại rồi.

Không ổn nhất là đại tướng số một của Gia Mạn là Lý Tra Đức đã đầu phục Hải Tâm Băng.

Hầu hết các thế lực của Gia Mạn đều gia nhập vào Bắc Nguyên Băng phủ.”

Sa Ngẫu nói.“Ồ, rất bình thường, vào lúc này ngoại trừ Hải Tâm Băng thì không ai dám nhận bọn họ nữa.”

Thi hơi lơ đãng nói.Sa Ngẫu nhìn thấy vẻ mặt của Thi thì kì quái hỏi: “Ngươi không lo lắng gì sao?”

“Lo lắng cái gì?”

Thi cười cười: “Ngươi không nên coi thường Tả Mạc.”

“Ta không coi thường hắn.”

Sa Ngẫu lắc đầu: “Hắn có thể từ chiến trường Phong Tuyệt đi ra và trong một khoảng thời gian ngắn như thế bước vào thần cấp thì không ai có đủ tư cách coi thường hắn.

Nhưng dù sao hắn cũng không quen thuộc nơi này, thế lực của Hải Tâm Băng rất lớn, nếu không nhanh chóng tiêu diệt Hải Tâm Băng thì Minh cảnh rất dễ rơi vào hỗn loạn, tâm nguyện của ngươi cũng khó mà hoàn thành.”

“Không đâu.”

Thi lắc đầu.“Không?

Sao ngươi nghĩ thế?”

Sa Ngẫu hơi kinh ngạc hỏi.Thi không biết đang nghĩ gì bỗng lắc đầu bật cười nói: “Tên gia hỏa này có một điểm rất kì quái đó là nếu ngươi đấu với hắn, từng lá bài tẩy được ngươi ném ra, mắt ngươi mong ngóng nhìn, hắn cũng ném ra từng lá bài tẩy của mình.

Sau đó rất nhanh ngươi liền phát hiện ra những lá bài hắn còn giữ đều tốt hơn của ngươi rất nhiều, càng đáng sợ hơn chính là những lá bài còn lại càng ngày càng trở nên tốt hơn.”

“Nghe thật đáng sợ.”

Sa Ngẫu ấp úng nói.“Đúng vậy!

Rất đáng sợ!

Điểm này ngay cả ta cũng cảm thấy không thể đỡ nổi.”

Thi cười ha ha: “Là địch nhân của hắn chính là một sự thống khổ.”

“Được rồi.

Năm ngươi kia lúc nào sẽ tỉnh lại?”

Sa Ngẫu hỏi.“Có lẽ là sau nghi thức đăng vị của hắn.”

Thi có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc chúng ta không được chứng kiến.”

-------------------------------Tâm trạng Tả Mạc vô cùng tốt, giải cứu thành công Bồ yêu và Vệ khiến hắn rất vui vẻ, ngay cả khi hai người cãi nhau sống chết cũng cảm thấy thú vị hơn nhiều.Thi gửi tin năm người đại sư huynh A Quỷ cũng đã có chuyển biến tốt đẹp, tâm trạng của hắn tự nhiên là thoải mái hơn nhiều.Thần lực khôi phục, liên hệ được với Mạc Vân Hải, giải cứu thành công Bồ yêu và Vệ, đánh thức được năm người đại sư huynh A Quỷ.

Tả Mạc cảm thấy những vấn đề phức tạp mười năm qua hắn phải suy nghĩ thoáng cái đã giải quyết xong xuôi.Nếu như thế mà còn chưa khiến tâm trạng trở nên tốt hơn vậy làm sao mới có thể chứ?Chuyến hành trình tới minh vương cung lần này hắn không quá lo lắng, hắn chỉ muốn đi nhìn qua một chút thôi.

Dư uy của Thi vẫn còn, hơn nữa còn bố trí sát chiêu, bản thân cứ vậy mà tiếp nhận Minh cảnh là được rồi.Bỗng, đội ngũ dừng lại.Rất nhanh, An Mạc đã bay tới, vẻ mặt khó coi: “Vương thượng, phía trước có người chặn đường, ý đồ bất thiện!”

Kinh nghiệm chiến đấu của An Mạc vô cùng phong phú, hơn nữa hắn rất quen thuộc với Minh cảnh, có người không kiêng dè mà chặn đường vậy chắc chắn không phải việc tốt lành gì.Điều này nói lên rằng phe phản đối tân vương đã không còn chút e dè gì nữa.An Mạc lớn lên ở Minh cảnh nên hiểu rất rõ ma tộc ở Minh cảnh.

Ở Minh cảnh, mọi người chỉ biết tới nắm đấm!

Lúc trước còn có nhiều người cố kỵ dư uy của lão minh vương nên không dám xuất đầu, một khi có người dẫn đầu thì cố kỵ trong lòng mọi người sẽ nhanh chóng giảm xuống, tiếng phản đối và nghi vấn về tân vương sẽ càng ngày càng nhiều, cục diện cũng vì thế mà chuyển biến xấu hơn.Điều này vô cùng bất lợi với tân vương.Mặc dù An Mạc biết rõ Tả Mạc còn là vua của Mạc Vân Hải nhưng nước xa không cứu được lửa gần.

Trong tay tân vương chân chính chỉ có mỗi lực lượng của An Mạc, Tây Ngục phủ!Dùng sức của một phủ mà chống lại toàn bộ Minh cảnh vậy chỉ có một kết quả là chết mất xác.Nhưng ngay sau đó hắn liền cảm thấy rất tức giận, đội ngũ của vương thượng mà lại có kẻ dám ngăn cản!Đúng lúc này Tả Mạc nhận được tin của Thi, hắn ngẩng đầu, trong mắt hàn mang chớp động.

Không biết vì sao, khi An Mạc nhìn thấy hàn mang chớp động trong mắt Tả Mạc thì trong lòng cảm thấy căng thẳng, áp lực quanh người tăng vọt.“Ồ, Thi vừa truyền tin tới, kế hoạch Hải Tâm Băng thất bại rồi, hắn muốn chúng ta phải giải quyết Hải Tâm Băng.”

Hàn mang trong mắt Tả Mạc biến mất, trên mặt giống như bình thường hiện ra nụ cười.“Kế hoạch Hải Tâm Băng thất bại!”

An Mạc thất thanh hô lớn, mặc dù hắn không biết kế hoạch của lão minh vương dùng để đối phó với Hải Tâm Băng là như thế nào nhưng không khó để hắn có thể đoán được đây chính là sát chiêu của lão minh vương.Sát chiêu mất hiệu quả vậy đồng nghĩa với việc bọn họ phải đối diện với Bắc Nguyên Băng phủ.Áp lực của An Mạc bạo tăng!“Còn nữa, bộ hạ Gia Mạc tan tác, Lý Tra Đức gì gì đó cơ hồ tất cả đều gia nhập vào Bắc Nguyên Băng phủ.”

Tả Mạc hứng thú nói.An Mạc nhịn không được sắc mặt đại biến: “Nguy thật rồi!”

Tình huống đã trở nên rất tồi tệ!Rốt cuộc An Mạc cũng hiểu ra vì sao có người dám công nhiên đứng chặn đội ngũ của tân vương!Vốn lòng tin của mọi người với tân vương không nhiều, bây giờ càng không xem trọng nữa.

Lý Tra Đức là đại tướng số một của Gia Mạn, thực lực cá nhân kém An Mạc nhưng ở phương diện chỉ huy tác chiến thì ngang ngửa với hắn.

Ngoại trừ Lý Tra Đức, thực lực mấy người khác cũng vô cùng xuất sắc.Vốn Bắc Nguyên Băng phủ đã giàu có, thần trang xuất sắc, bây giờ lại tiếp nhận người của Đông Minh phủ, thực lực của bọn họ tăng mạnh, trở thành đệ nhất thế lực của Minh cảnh!

Khuyết điểm của Bắc Nguyên Băng phủ là chiến lực không mạnh nhanh chóng được bổ sung, huống hồ bản thân Bắc Nguyên Băng phủ đã có chiến tướng xuất sắc như Chúc Nam Nguyệt.Càng không ổn chính là bất luận ở phương diện nhân tâm hay năng lực Hải Tâm Băng đều có danh tiếng rất tốt ở Minh cảnh.An Mạc phán đoán một khi Hải Tâm Băng truyền tin này ra thì phe phản đối sẽ nhanh chóng xuất hiện.Tình cảnh của bọn họ lập tức trở nên vô cùng nguy hiểm!Mẹ kiếp!Chương 882 : Chiến!Dịch giả: dong_taBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132An Mạc nói ra lo lắng của bản thân, toàn bộ doanh trướng lặng ngắt như tờ, Lương Vi cũng cau mày.

Hắn không e sợ địch nhân cường đại, mấy năm qua rất nhiều lần hắn đã chiến thắng địch nhân mạnh hơn hắn rất nhiều lần nhưng thế cục trước mắt thật sự không ổn.

Không phải là việc Hải Tâm Băng cường đại như nào mà là tân vương đăng vị không nhận được nhiều sự tín nhiệm.

Nói cách khác, Tả Mạc đang mất uy tín nghiêm trọng ở Minh cảnh.“Nếu đại nhân công khai thân phận thì có lẽ…”

An Mạc nhịn không được nói.Lương Vi lắc đầu: “Không ổn!

Chỉ sợ vì thế mà sự đối địch càng thêm nghiêm trọng.

Lúc đó trong mắt mọi người vương thượng chính là ngoại nhân, mà ngoại nhân đăng vị thì sẽ bị rất nhiều người phản đối!”

Rất nhiều người gật đầu đồng ý, chính như bọn họ nếu không phải do minh vương tự mình chỉ định bọn họ cũng không mong muốn ngoại nhân đảm nhận vương vị của ma tộc.Tâm trạng mọi người nặng trĩu, khi bọn họ phát hiện ra toàn bộ nhân tâm Minh cảnh đều đang cuộn trào thì lực lượng của bọn mới bé nhỏ làm sao.Thủ đoạn của Hải Tâm Băng thật lợi hại!Ánh mắt mọi người tập trung vào Tả Mạc, bọn họ đều đã bó tay.Nhưng khiến bọn họ cảm thấy ngạc nhiên chính là trên mặt Tả Mạc không có chút hốt hoảng nào, ngược lại còn lộ vẻ suy tư, trong đôi mắt kia như có thứ gì đó đang cháy.Mọi người không khỏi ngẩn ra, vương thượng đây là…Không đợi bọn họ hiểu ra, Tả Mạc liền mở miệng hỏi: “Từ nơi này tới minh vương cung đường nào ngắn nhất?”

An Mạc chỉ trên giới đồ, một con đường được đánh dấu màu đỏ: “Cái này!

Đây vốn là kế hoạch ban đầu của chúng ta nhưng hiện tại xem ra nhất định đối phương đã bố trí tầng tầng lớp lớp chướng ngại trên đường này để ngăn chúng ta có thể tới được minh vương cung, ta đề nghị chúng ta đi đường khác bí mật hơn…”

Tả Mạc cắt ngang lời An Mạc, dứt khoát nói: “Chúng ta vẫn đi đường này!”

An Mạc lập tức phản đối: “Vương thượng!

Con đường này chắc chắn đối phương đã bố trí rất nhiều chiến bộ, chúng ta muốn đột phá sẽ mất rất nhiều thời gian…”

Chư tướng dưới trướng An Mạc cũng tán đồng, cố gắng ngăn cản Tả Mạc.

Bọn họ vô cùng quen thuộc Minh cảnh, bọn họ biết rõ con đường này chắc chắn là con đường mà đối phương sẽ bố phòng cẩn thận nhất!

Mọi người thậm chí còn biết An Mạc sở dĩ nói tốn thời gian kì thực là nể mặt vương thượng.

Họ nhận ra với lực lượng hiện giờ, bọn họ căn bản không có khả năng đột phá phòng tuyến của các thế lực phản đối!Lương Vi không nói gì nhưng trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ không tán đồng.

Người phản đối không muốn hắn tới được minh vương cung vậy nên con đường ngắn nhất tất sẽ được bố trí tầng tầng lớp lớp cạm bẫy.Nhưng mấy năm ma luyện làm Lương Vi trầm ổn hơn nhiều.

Mặc dù có chút lúng túng nhưng hắn biết rất rõ Tả Mạc tuyệt đối không phải là người lỗ mãng.

Huống hồ phía sau Tả Mạc còn có một kẻ vô cùng mưu trí là Bồ Bồ, làm sao có thể phạm phải sai lầm căn bản như vậy chứ?Lương Vi không thấy Bồ Bồ ở bên cạnh Tả Mạc, hắn đoán Bồ Bồ là một ẩn sĩ không muốn xuất thế, chỉ phù tá Tả Mạc thông qua thập chỉ ngục.Chẳng lẽ chiến bộ của Mạc Vân Hải đã tới nơi?Lương Vi thầm lắc đầu, nhìn thì thấy Chu Tước doanh hay Nghiệt bộ đến đây có thể đề cao chiến lực của bọn họ nhưng Lương Vi thấy đây không phải là một nước cờ hay.Chiến bộ của Mạc Vân Hải dù sao cũng là người từ ngoài đến, mà trận chiến này chính là nội chiến của Minh cảnh.

Tả Mạc còn là vua của Mạc Vân Hải, một khi thân phận này lộ ra vậy trong mắt đa số người Tả Mạc chính là ngoại nhân.

Hải Tâm Băng chỉ cần hơi kích động liền có thể khiến dân chúng Minh cảnh đứng về phía mình.Không ai thích bị người bên ngoài thống trị, dù Tả Mạc được lão minh vương chỉ đích danh làm người thừa kế cũng sẽ bị các thế lực ở Minh cảnh phản đối mãnh mẽ.Mặc dù trong mắt người khác hiện tại Tả Mạc đang ở thế yếu nhưng không ai nghi ngờ tính hợp pháp đối với việc hắn làm minh vương, mọi người chỉ không có đủ lòng tin đối với hắn thôi.Tả Mạc nhìn xung quanh, hai mắt hắn lóe sáng, tràn ngập tự tin.

Không có khí thế hùng hổ dọa người nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được sức mạnh ở sâu trong nội tâm hắn.Khi mọi người nhìn thấy ánh mắt này thì đều cảm thấy bình tĩnh hơn.Tả Mạc mỉm cười, đột nhiên hỏi một vấn đề chẳng có liên quan gì: “Năm đó Thi thống nhất Minh cảnh như thế nào?”

An Mạc sửng sốt, không tự chủ hồi tưởng lại: “Năm đó vương thượng mang theo chúng ta đánh qua từng giới một, từng giới từng giới bị thu phục.

Vương quá cường đại, không ai có thể ngăn cản chúng ta, nơi chúng ta đi qua tất cả các thế lực đều phải cúi đầu thần phục!”

Rất nhiều người ngồi đây đã từng tham gia cuộc chiến thống nhất Minh cảnh mười năm trước.

Cuộc chiến đó không kéo dài, khí phách của Thi không gì sánh nổi, dù là hiện tại bọn họ nhớ lại cũng không tự chủ được mà run sợ tự đáy lòng!Trong lòng họ đó là một cuộc hành trình vĩ đại và vinh quang.Nhưng rất nhanh bọn họ đã bình tĩnh trở lại, trong lòng bọn họ có chút mất mát, so với cảnh tượng huy hoàng năm đó thì hiện tại bọn họ thật là thê thảm!Tả Mạc nhận ra sự biến hóa trên mặt mọi người, hắn cười cười rồi rất nhanh liền thôi không cười nữa, hai mắt sáng rực, nghiêm chỉnh nói: “Đã như vậy chúng ta sẽ giống như Thi năm đó, đánh qua từng giới từng giới một, đánh thẳng tới minh vương cung.”

Trong nháy mắt toàn bộ tiếng ồn đều biến mất, trong doanh trướng yên lặng tới mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.Mọi người há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Tả Mạc, không ai nói gì.Tiếng Tả Mạc vẫn còn vang vọng trong doanh trướng, truyền vào tai mọi người rất rõ.

Tiếng hắn không nhanh không chậm, không sục sôi không trầm thập nhưng không biết vì sao lại mang theo một luồng sức mạnh thấm sâu vào lòng người.“Nếu như chỉ có thể chinh phục bọn họ mới có thể bước lên vương tọa, nếu như chỉ có thể đánh bại họ thì họ mới ngậm miệng, nếu như chỉ có chiến tranh mới có thể đổi lấy hòa bình, nếu như chỉ có sức mạnh mới có thể khiến Minh cảnh thần phục.”

Tả Mạc ngồi ngay ngắn đường hoàng, ánh mắt từng chút một trở nên hừng hực nhưng giọng nói của hắn vẫn rất lạnh nhạt, toát ra sự tự tin mãnh liệt.

Không biết vì sao máu trong cơ thể những người ngồi đây đều nóng lên, tiếng hô hấp của họ thoáng cái đã trở nên trầm trọng hơn.Vẻ mặt Tả Mạc dần trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng đầy lạnh lùng nghiêm nghị.“Không cho phép khiêu chiến sự tôn nghiêm và vinh quang của vương!

Nếu chỉ tới khi máu đổ đầy vương tọa bọn họ mới hiểu ra điều này vậy ta sẽ chinh phục bọn họ, phá tan bọn họ, hủy diệt bọn họ!

Dùng chiến tranh và cái chết nói cho họ biết, hoặc là chết hoặc là thần phục!”

Toàn bộ ma tộc chiến tướng bao gồm cả An Mạc trong đó hai mắt đều đỏ rực, bọn họ trợn trừng mắt, hơi thở trở nên nặng nề!Ở Ma tộc, vương là cao nhất!Tả Mạc vươn người đứng dậy, gương mặt đầy băng lạnh của hắn như được điêu khắc từ nham thạch, mặt hắn chẳng chút biểu cảm nhìn mọi người xung quanh.Xoạt xoạt, mọi người đồng loạt đứng dậy, bọn họ ưỡn ngực ngẩng đầu, ai cũng kích động khó nói nên lời.

Bọn họ không ngờ tới, vương thượng lại có thể cường thế bá đạo như vậy, vào lúc này, trong lồng ngực mỗi người chiến ý đang kích động không thôi!“Tự ta sẽ thống lĩnh các ngươi, đánh qua từng giới một, đánh tới minh vương cung!”

“Vâng!”

Toàn bộ tướng lĩnh ma tộc đồng thanh nhận mệnh, bọn họ phấn khích khó nói nên lời, chỉ hận không thể lập tức xuất phát.“Lương Vi!

Phí Lôi!”

Tả Mạc trầm giọng nói.“Có!”

Lương Vi Phí Lôi lớn tiếng đáp.Mắt Tả Mạc nhìn thẳng vào Lương Vi, ra lệnh: “Các ngươi suất lĩnh Vương Chi Hào Giác bảo vệ bên sườn.”

“Vâng!”

Hai người không chút do dự tuân mệnh.

Ánh mắt Tả Mạc lạnh lùng tràn ngập cảm giác áp bách khó tả làm tim hai người đập mạnh.Tất cả mọi người đều biết, vương thượng đã nổi giận!Tả Mạc phóng ra áp lực kinh người khiến tâm mọi người run rẩy theo bản năng nhưng không biết vì sao bọn họ lại cảm thấy vô cùng phấn khích và kích động.Tả Mạc lúc trước tình tình rất tốt, đối xử hiền hòa, mọi người đều rất thích.

Nhưng trong mắt họ, làm minh vương như vậy là không được, bởi vì như thế sẽ thiếu đi khí phách vương giả!Ma tộc hiếu chiến, lúc nào bọn họ cũng sùng bái cường giả.

Giảng đạo lý gì gì đó quá kém, nắm đấm mới là sảng khoái nhất!Chiến bộ nhanh chóng tập trung.

Chiến bộ này tập hợp hầu hết cao thủ tinh nhuệ trong Tây Ngục phủ, mặc dù nhân số không nhiều nhưng chiến lực chắc chắn rất cường hãn.Nghe vương thượng nói sẽ dẫn bọn họ đánh tới minh vương cung mà cả chiến bộ sôi trào!

Mấy ngày này bọn họ nghe quá nhiều lời đồn rồi, bọn họ không ngại chiến đấu.Nên như vậy!Trong đầu mọi người cùng có ý nghĩ này.Khi bọn họ nhìn thấy Tả Mạc đi tới tiền phương của đội ngũ thì tiếng hoan hô rung trời vang lên.

Cả chi chiến bộ giống như được bơm thuộc kích thích, mọi người đều vô cùng phấn khích kích động.Từ giờ trở đi, vương sẽ thống lĩnh bọn họ một mạch đánh tới minh vương cung!Trong lồng ngực Tả Mạc như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hiện giờ hắn đang rất phẫn nộ.

Thời gian của Thi không nhiều, nếu như cứ liên miên mãi thế này không dứt thì trước khi Thi chết hắn không thể nào ngồi vào vị trí minh vương được.Tả Mạc quyết định dùng phương pháp đơn giản nhất thô bạo nhất để giải quyết vấn đề.Năm đó Thi thống nhất Minh cảnh thế nào thì bây giờ mình sẽ làm như thế!Hiện tại bản thân đã có tư cách làm như thế.Dưới thân Tả Mạc là một con đồng cốt minh điểu vương, con đồng cốt minh điểu vương này cao bằng ba người trưởng thành, sải cảnh rộng khoảng bảy trượng, hình thể khổng lồ.

Toàn thân không có lông chim, từng căn đồng cốt được sắp đặt chỉnh tề, nó da dày thịt thô nên có sức mạnh rất lớn, tốc độ rất nhanh nhưng tính khí vô cùng cường bạo, bình thường chỉ chịu để An Mạc cưỡi lên người.Nhưng khi Tả Mạc cưỡi lên người thì nó lại vô cùng thuần phục, rất nghe lời, chư tướng đều cảm thấy kì quái.An Mạc nhường quyền chi huy cho Tả Mạc nhưng hắn vì lo lắng cho an toàn của vương thượng nên vẫn hộ vệ ở bên.Tả Mạc tiện tay từ trong giới chỉ lấy ra một thanh kim lưu đại kiếm, vung vẩy vài cái.

Động tác của hắn nhìn qua vô cùng nghiệp dư làm An Mạc cảm thấy hơi lo.Chỉ huy chiến bộ hoàn toàn khác với chém giết cá nhân, hắn không biết rốt cuộc trình độ của vương thượng đạt tới mức nào, bình thường vương thượng cũng không có thể hiện qua.“Chuẩn bị xong chưa?”

Tả Mạc không quay đầu hỏi.An Mạc rùng mình: “Chuẩn bị xong!”

Hắn thoáng nhìn Tả Mạc rồi cẩn thận hỏi: “Vương thượng, có cần đi hỏi lai lịch đối phương là ai không?”

Tả Mạc nhìn An Mạc một cái rồi nói: “Không cần.”

Bị vương thượng nhìn trúng trong tâm An Mạc khẽ nhói một cái.

Ánh mắt băng lãnh không chút che dấu của vương thương khiến chiến tướng thân kinh bách chiến như hắn cũng cảm thấy rét run.Mắt Tả Mạc nhìn về phía trước, hờ hững nói: “Phàm những ai ngăn cản ở phía trước đều là địch nhân của chúng ta!

Phàm ai là địch nhân của chúng ta thì một là chết hai là hàng!”

Trong lòng An Mạc không khỏi lạnh run.Tả Mạc ngồi ngay ngắn trên lưng đồng cốt minh điểu vương bỗng giơ cao kim lưu đại kiếm trong tay.

Kim lưu đại kiếm dưới ánh mắt trời phát ra quang mang chói mắt, tựa như vương kỳ cao ngất.Mọi người cũng cuồng nhiệt giơ ma binh trong tay lên.Ma binh như rừng, sát ý sục sôi!Chương 883 : Thủ chiến .Dịch giả: dong_taBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132Hiển nhiên đối phương không ngờ bọn họ ngay cả chào hỏi cũng không trực tiếp nhảy vào đánh luôn.

Nhiệm vụ chính của đối phương là quấy rầy và làm chậm tốc độ của nhóm Tả Mạc.Nhất là khi Tả Mạc xuất hiện ở vị trí tiên phong càng khiến bọn họ khiếp sợ.

Tên gia hỏa này muốn làm gì?

Trận doanh lập tức rối loạn.Tả Mạc mắt không chớp giơ đại kiếm lên cao rồi chém về phía trước!“Giết!”

Tả Mạc dẫn đầu đánh về phía đối phương.Chúng tướng đồng thanh gào lớn: “Giết!”

Chiến bộ đã sớm súc thế chờ phát động giống như nước lũ ầm ầm bám sát theo Tả Mạc!Tựa như sấm chớp ầm ầm càng khiến chiến bộ đối phương thêm hoảng loạn.Khuôn mặt Tả Mạc lãnh khốc vô tình, hắn lại nâng đại kiếm trong tay lên.Mọi người theo bản năng cũng đưa ma binh trong tay lên, vương thượng giống như một vòng xoáy cường đại, thần lực của bọn họ với tốc độ kinh người tập trung về phía vương thượng!Một cảm giác khó nói thành lời hiện ra trong lòng họ.

Bình thường đều là do bọn họ chủ động phóng xuất thần lực nhưng lần này bọn họ lại cảm thấy thần lực như bị hút đi vậy.Sức hút đặc biệt này không cho bọn họ có thời gian suy nghĩ liền hút thần lực đi.Những cao thủ của Tây Ngục phủ đều là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, phản ứng rất nhanh, rất nhiều người đã nhận ra vấn đề, mặt biến sắc!Vừa rồi thần lực mà mỗi người phóng ra đều gấp hai lần thần lực bình thường!Không tốt!Bọn họ kinh sợ nhảy dựng hết lên.Chiến pháp của ma tộc khác với hai tộc còn lại, trong chiến bộ ma tộc, mỗi một đội viên đều truyền thần lực cho chiến tướng, chiến tướng tập trung thần lực của thành viên rồi phát động tấn công.

Do sức mạnh được tập trung nên chiến bộ ma tộc có khả năng tấn công cực mạnh.Nhưng mỗi chiến bộ ma tộc đều có hạn chế về số lượng thần lực tập trung, đây cũng chính là điểm quan trọng nhất thể hiện trình độ chiến bộ.

Lấy tiêu chuẩn chiến bộ một ngàn người nếu mỗi người truyền thần lực ít đi một chút như vậy thần lực tập trung trên người chiến tướng sẽ giảm mạnh.

Nếu mỗi người truyền thần lực nhiều hơn một chút vậy đó chính là tai họa của chiến tướng.

Thần lực tập trung vượt quá sức chịu đựng của chiến tướng sẽ khiến chiến tướng bạo thể mà chết.Chiến bộ này đi theo An Mạc đã lâu, thân thể An Mạc cường hãn khiến hắn có thể thừa nhận được thần lực kinh người, thần lực bình thường bọn họ truyền ra đã vượt xa các chiến bộ khác.Nhưng vừa rồi bọn họ như bị trúng tà vậy, thần lực truyền ra nhiều gấp hai lần bình thường!Cho dù An Mạc đại nhân cũng không thể thừa nhận được thần lực kinh khủng như vậy!Những cao thủ Tây Ngục phủ kinh nghiệm phong phú bị dọa cho đầu óc trống rỗng, bọn họ đang tưởng tượng cảnh vương thượng bị thần lực chen chúc lao tới không chịu nổi nổ tung thành vô số mảnh nhỏ.Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến bọn họ ngây ra như phỗng.Hình ảnh đó đã khắc sâu vào trong đầu họ, cả đời này họ khó có thể quên được.

Khi bọn họ kể cho con cháu nghe truyền kì ngày trước, hình ảnh này vẫn khiến bọn họ hoảng hốt thất thần, không tự chủ được mà đầu môi run rẩy.Trên lưng đồng cốt minh điểu vương, thần lực với số lượng kinh khủng vây lấy vương thượng, do thần lực quá mức nồng nặc nên bóng lưng của vương thượng đã mờ đi.Như ảo giác, bọn họ chỉ nhìn thấy bóng lưng trong nháy mắt trở nên mơ hồ rồi lại rõ ràng như cũ.Thần lực nồng nặc như thực điên cuồng tiến vào đại kiếm trong tay Tả Mạc.Đại kiếm vung lên cao ngất, phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt giống như thái dương hừng hực cháy, không thể nào nhìn thấy rõ thân kiếm.

Vương thượng giơ “thái dương” lên cao, sống lưng thẳng tắp nhìn xuống mặt đất phía dưới.Gương mặt Tả Mạc lạnh lùng nghiêm nghị tựa như tượng đá, hai mắt sáng ngời làm người ta không thể nhìn thẳng, tràn ngập khí phách hung tàn.Sau khi thần lực tiến vào thì kim lưu đại kiếm liền biến thành nước thép, nó không thể thừa nhận được thần lực nhưng Tả Mạc coi như không biết, mắt hắn không hề cử động vẫn nhìn chằm chằm vào địch nhân trước mặt.Tay phải vẫn cầm kiếm giơ lên cao không chút biến hóa.Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng sự kinh hoảng và sợ hãi của địch nhân, hắn có thể nhìn thấy chiến trận của đối phương đang hỗn loạn và xuất hiện kẽ hở, hắn có thể nhìn thấy sự hèn nhát và mất ý chí chiến đấu của đối phương.Tâm hắn không chút xao động.Hắn là vương!Không ai có thể ngăn cản hắn!“Giết!”

Tiếng hô trầm thấp bùng nổ trong lòng mọi người giống như tiếng sấm giữa trời cao, trầm thấp nhưng lại mang theo sức mạnh làm người ta run sợ.Quang đoàn trong tay hắn rực sáng tựa như thái dương bừng cháy!Quang đoàn do thần lực và nước thép trộn lẫn với nhau bay về chiến bộ địch nhân.Chiến tướng của địch cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sắc mặt hắn tái nhợt cắt không còn giọt máu nào.Mẹ kiếp!Hắn tuyệt vọng muốn chửi má nó, tất cả tin tức đều nói tân vương rất yếu.

Hắn muốn nói với mấy tên kia, mở to mắt các ngươi ra mà nhìn, đây mà gọi là rất yếu sao?Hắn biết bản thân không thể đỡ được đòn này, bây giờ tất cả đều sẽ phải chết ở đây!Bỗng hắn tức giận gầm lên một tiếng phóng tới nghênh đón quang đoàn.Mắt thấy hắn sắp đánh vào quang đoàn thì quang đoàn bỗng ầm ầm nổ tung ngay trước mắt hắn.Không ai có thể hình dung được một kích này!Quang đoàn rực rỡ chói mắt ầm ầm nổ tung, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên trắng xóa.

Khi tầm mắt bọn họ trời lại bình thường thì trong nháy mắt biển ánh sáng màu vàng đã nuốt chửng toàn bộ chiến bộ đối phương.

Nước thép bị hòa tan biến thành vô số những sợi tơ nhỏ màu đỏ thẫm, tung hoành ngang dọc bên trong biển ánh sáng màu vàng.Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, bọn họ thậm chí còn không phát hiện ra bản thân đang run lên.Địch nhân thực lực hơi yếu liền bị kim quang đốt thành tro bụi, mặc dù kim quang bá đạo lợi hại tới kinh người nhưng thực sự trí mạng chính là những tơ nhỏ màu đỏ chói mắt kia.

Nước thép bị hòa tan hóa thành vô số giọt nước nhỏ như hạt đậu, những giọt nước thép này di chuyển với tốc độ kinh người trong biển ánh sáng, không thứ gì có thể chống lại bọn chúng, chỉ trong nháy mắt chúng đã xuyên thủng mấy người.Chiến bộ đối phương như bị một chiếc lược “chải chuốt” qua.Khi ánh sáng tan đi, còn có thể đứng vững trong chiến trận chỉ còn chưa tới ba trăm người.

Bọn họ đứng phân tán khắp nơi, vẻ mặt mờ mịt không hiểu rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì.Tất cả mọi người đều biết rằng những người này xong rồi, chiến bộ này sụp đổ rồi.Nhất thời chiến trường xuất hiện một khoảng lặng.Địch nhân còn sót lại vẫn còn chưa kịp bình tĩnh trở lại.

Mà đám cao thủ Tây Ngục phủ đứng đằng sau Tả mạc vẫn đang bị một kích vừa rồi làm cho chấn động, tất cả đều thất thần.“An Mạc!”

Giọng Tả Mạc nghiêm nghị lạnh lùng phá tan sự yên lặng trên chiến trường.An Mạc giật nảy mình, bình tĩnh trở lại, mặt vẫn còn chút gì đó không tin được.

Nếu nói trước đây chỉ vì vương yêu cầu nên mới đi theo Tả Mạc nhưng hiện giờ hắn đã hoàn toàn thần phục Tả Mạc rồi.Hắn ngồi trên ma kỵ khom người lĩnh mệnh, giọng hơi run run: “Có!”

“Cho ngươi mười lăm giây xóa xổ chiến trường!”

Giọng Tả Mạc đầy nghiêm túc, sát phạt và quyết đoán.An Mạc không hề bất mãn, lập tức nhận mệnh: “Vâng!”

Hắn xoay người dẫn theo mấy chục kỵ phóng về phía địch nhân.

Bọn họ vọt tới trước mắt địch nhân, những kẻ còn sống sót dường như không nhận thấy tử vong đang ập đến, thất hồn lạc phách đứng đó.Trong lòng An Mạc không khỏi lạnh run, một kích vừa rồi của vương thượng đã phá hủy hoàn toàn ý chí chiến đấu của mấy người này.

Những người này dù cho may mắn sống sót cũng không thể nào quay lại chiến trường được nữa.------------------------------Cả người Phí Lôi run run, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiến trận hỗn loạn của đối phương, không hề nhận ra lệ đã tràn khóe mi.Vương!Đây chính là vương!Cuối cùng hắn cũng được chứng kiến tân vương của ma tộc sinh ra!Mọi người đều bị một kích bá đạo tuyệt luân kia hoàn toàn chinh phục.

Uy lực một kích đó thật sự quá cường đại, đây chính là vương!

Dù là bọn họ cũng không thể nào đỡ được một kích vừa rồi.Hắn vui vẻ phục mệnh và rồi bỗng cảm thấy bản thân được tham gia chuyến hành trình này chính là một điều may mắn và vinh quang.Lương Vi há hốc mồm, hắn không biết nói gì nữa, mặt hắn cắt không còn giọt máu.

Nắm tay hắn không tự chủ được mà nắm thật chặt, móng tay bấm vào da thịt mà chẳng hề hay biết.Mặc dù ngoài mặt hắn lúc nào cũng tỏ ra khiêm tốn nhưng nội tâm hắn vẫn tràn ngập kiêu ngạo, đó là sự kiêu ngạo vì bản thân có thực lực.

Hiện giờ trình độ của hắn đã tương đương với chiến tướng đỉnh giai, dù phải đối diện với bất cứ cục diện nào hắn cũng không bó tay chịu trói, đây chính là nguồn gốc sự tự tin của hắn.Nhưng một kích này của Tả Mạc đã khiến hắn vô cùng chấn động.Hắn phát hiện bất kể hắn dùng phương pháp gì cũng không thể chống lại một kích này.Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, mưu kế của hắn, chiến pháp của hắn không thể làm gì được.

Kết luận này thực sự khiến hắn bị đả kích.Sao có thể…Trên đời này sao lại có một kích dã man không thèm nói lý lẽ như thế?Đúng vậy, quá thô bạo không thèm nói lý lẽ!Bất luận ngươi ứng phó như nào, bất luận ngươi bày ra trận thế nào, bất luận ngươi dãn cách thế nào, đối phương cũng chỉ cần một kích!Chưa bao giờ hắn lại cảm giác bản thân bất lực như lúc này.Trên môi Lương Vi hiện ra nụ cười khổ.------------------------------“Đây là thần cấp!

Quá mạnh!”

Bồ yêu thì thào tự nói, hắn hơi giật mình và thất thần.Mặc dù Tả Mạc đã giải cứu bọn họ nhưng quá trình giải cứu không thể nào so sánh với cảnh tượng hoành tránh chấn động lòng người như này được.Vệ thì ngược lại rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, hắn chú ý tới nụ cười khổ của Lương Vi: “Lần này Lương Vi bị đả kích nặng rồi.”

Một kích dã man không thèm nói lý này của Tả Mạc cơ hồ phá vỡ toàn bộ hệ thống chiến tướng mà bấy lâu nay Lương Vi vẫn học tập và nghiên cứu.

Hắn đã bị đả kích nặng nề.Bồ yêu lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói: “Khó khăn này không ai có thể giúp được hắn.

Chỉ khi nào từ bỏ được tâm ma này thì hắn mới chân chính đạt tới tầm cao của Công Tôn Sai và Biệt Hàn.”

“Hiện tại trình độ của hắn cũng không tồi rồi.”

Vệ nói.“Tuyệt thế chiến tướng phải có một trái tim rộng lớn.”

Bồ yêu thản nhiên nói.“A Tả bây giờ thật lợi hại!”

Vệ không nhịn được khen, giọng hắn vô cùng vui vẻ, dù là bọn họ cũng không thể tưởng tượng được Tả Mạc lại phát triển tới mức này.“Số mệnh đã định trước hắn sẽ là vương!”

Bồ yêu chứng thực nói.------------------------------Rất nhanh chiến trường đã được thu dọn xong, với thực lực của An Mạc mà đi đối phó với những tàn binh bại tướng này thì chẳng khác gì giết gà dùng dao mổ trâu.Chiến trường lớn như vậy mà không còn ai sống sót.Mọi người nhìn Tả Mạc với ánh mắt đầy cuồng nhiệt.

Không gì có thể so sánh thuyết phục hơn, từ khi trận chiến bắt đầu mọi người đều tin chắc rằng chuyến hành trình này sẽ trở thành truyền kì, không ai có thể ngăn cản được bọn họ!Đánh thẳng tới minh vương cung!Ngồi trên lưng đồng cốt minh điểu vương, vẻ mặt Tả Mạc đầy lạnh lùng nghiêm nghị, vẫn ngồi ngay ngắn tựa như tượng đá, thắng lợi vừa rồi chẳng tạo cho hắn chút cảm xúc gì.Trong ánh mắt cuồng nhiệt của mọi người, Tả Mạc một lần nữa móc ra một thanh kim lưu đại kiếm.Không chút biến hóa, mũi kiếm chỉ xéo về phía trước, mệnh lệnh đầy lạnh lùng như châm ngòi làm chiến ý mọi người tăng vọt.“Tiến lên!”

Chương 884 : Tiến lên!Dịch giả: dong_taBiên dịch: blackcat132Biên tập: blackcat132“Tiến lên!”

“Toàn quân tiến lên!”

Mệnh lệnh lạnh lùng như hỏa diễm bừng lên trong băng tuyết thiêu đốt tất cả mọi người.

Xác người khắp nơi, Tả Mạc chẳng thèm nhìn lấy một cái, một mình một kỵ xông lên phía trước dẫn đầu.Trên mặt hắn hiện ra một chiếc mặt nạ bằng đồng thau dữ tợn, điều này càng làm cho hắn thêm đáng sợ, áo choàng màu đen giống như hắc hỏa tùy ý bay lượn phấp phới trong gió.Chiến tướng phía dưới liên tục hò hét ầm ĩ, cả người bọn họ ướt sũng mồ hôi, hơi nước bốc lên.

Bọn họ huy vũ cánh tay tráng kiện, nộ mục trợn tròn khàn cả giọng cổ vũ thuộc hạ.“Chú ý đội hình!”

“Cố lên, không được tụt lại phía sau!”

“Đuổi theo!”…Các đội viên đều cắn răng cố gắng thôi động ma kỵ dưới thân.

Mắt bọn họ đều đang nhìn chằm về phía bóng lưng ở tiền phương kia, trong mắt tràn ngập sự cuồng nhiệt.Toàn bộ đội ngũ giống như một dòng nước lũ cuồn cuộn cuốn đi với tốc độ kinh người.Khí thế đáng sợ làm người ta không chút nghi ngờ bất cứ chiến bộ nào dám ngăn cản bọn họ đều sẽ nhanh chóng bị đánh tan.Tiến lên!

Tiến lên!

Tiến lên!Không ai có thể ngăn cản được chúng ta!Chiến ý đang bùng cháy trong mắt mọi người.

Tiếng gió gào thét bên tai, những cao thủ ma tộc dũng mãnh hiếu chiến khống chế ma kỵ một cách vững vàng, lúc nào cũng duy trì được chiến trận đột kích tiêu chuẩn!Ở xa phía chân trời, một chiến bộ có quy mô khổng lồ hiện ra trước mắt họ.

Quy mô của chiến bộ này phải hơn vạn người, đó chính là một đại chiến bộ.Khoảng cách giữa song phương dần được kéo lại, đội ngũ vương thượng ở tiền phương không hề có ý định giảm tốc.Bỗng, trên tay vương thượng xuất hiện thêm một thanh đại kiếm!Chiến ý của mọi người dâng trào tới cực hạn, bọn họ đều biết động tác này của vương thượng có ý nghĩa gì.Đây là tín hiệu chiến đấu!Vương tăng tốc!Mọi người liều mạng thôi động ma kỵ đuổi theo vương thượng.

Tiếng gió rít gào bên tai, huyết mạch bọn họ sôi sục, nhiệt huyết sôi trào, thần lực trong cơ thể rục rịch muốn động.Đối phương không ngờ Tả Mạc lại không thèm để ý tới nhân số đông đảo của bọn họ mà vẫn quyết định tấn công!Khí thế điên cuồng do chiến bộ đột kích toát ra thực sự quá kinh người!Dù có chiến tướng ước thúc đội viên phía dưới vẫn không thể nào giữ được bình tĩnh, bọn họ chưa bao giờ gặp phải thế tấn công điên cuồng như vậy!Bỗng Tả Mạc giơ đại kiếm trong tay lên, một tiếng hô băng lạnh vang vọng khắp chiến trường.“Giết!”

Mọi người phía sau đồng loạt đưa ma binh lên và gào thét: “Giết!”

Trong nháy mắt đại kiếm trong tay Tả Mạc đã được thắp sáng, kim quang chói mắt chiếu xuống phía dưới, Tả Mạc tựa như chiến thần hạ phaẦm!Tả Mạc chém vào hư không một cái!Kim quang chói mắt chìm vào trong chiến trận của đối phương sau đó ầm ầm nổ tung!Biển ánh sáng màu vàng nuốt chửng một mảng lớn địch nhân, vô số giọt nước thép nhỏ như hạt đậu hung hăng cày nát chiến bộ đối phương, trong nháy mắt một mảng lớn chiến bộ đối phương đã đổ nhào.Đại kiếm lại hiện ra trên tay Tả Mạc.Lần thứ hai giơ lên cao!“Giết!”

Hắn là người đầu tiên phóng về phía chiến trận đối phương!“Giết!”

Mọi người gào thét theo sát phía sau hắn, điên cuồng như dòng nước lũ, không chút hoa xảo liền xâm nhập vào trong chiến trận của đối phương!Trong nháy mắt vô số tay cụt chân gãy văng tung tóe khắp nơi.Không ai có thể đỡ được một đòn của Tả Mạc, hắn tựa như một con trâu điên vô cùng khỏe mạnh, tung hoành ngang dọc trong chiến trận đối phương.

Mỗi lần hắn vung quang đoàn trong tay lên lập tức trước mặt sẽ xuất hiện một khoảng đất trống.Kim lưu đại kiếm không thể nào thừa nhận được thần lực, cơ hồ vừa mới lấy ra liền hóa thành nước thép, Tả Mạc không hề tiếc rẻ, những nước théo này ẩn chứa sức mạnh vô cùng kinh khủng, số lượng lại nhiều, hiện tại đúng là vũ khí tốt nhất.Tả Mạc chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều là địch nhân, hắn không quản nhiều, hai tay với tốc độ kinh người ném quang đoàn màu vàng ra ngoài!Từng dòng thần lực được rót vào trong nước thép đan xen tạo nên một chiếc lưới giết chóc không có kẽ hở.Địch nhân giống như lúa mạch bị gặt không ngừng đổ nhào nhưng không phải đổ về một phía mà từ bốn phương tám hướng đổ về đây.Tả Mạc chém giết tới đỏ cả mắt, hai tay hắn đạt tới tần suất kinh người, hắn không ngừng xông lên trước.Tấn công!Điên cuồng tấn công!Địch nhân căn bản không thể phản kháng lại, dù cho vô số người không sợ chết điên cuồng đánh về phía Tả Mạc nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được đám người Tả Mạc, thậm chí không thể nào níu chân được Tả Mạc trong giây lát!Tả Mạc bỗng thấy trước mặt sáng ngờ, không gian trống trải.Tả Mạc ngẩn ra, ngay sau đó hắn liền nhận ra bọn họ đã xuyên thủng chiến trận của địch nhân!Thắng rồi!Hắn mang theo chiến bộ nhanh chóng quay lại, đối diện với chiến bộ địch nhân ở phía sau.

Chiến trận của đối phương đã trở nên hỗn loạn, bọn họ không còn kịp quay đầu nữa.

Trong chiến trận hiện ra một lỗ hổng thật lớn, bên trong lỗ hổng là vô số thi thể chồng chất như núi, lỗ hổng này chính là con đường máu mà đám Tả Mạc vừa đột kích qua.Tả Mạc giơ đại kiếm mới đổi lên.“Giết!”

Mọi người theo sát phía sau hắn, hai mắt đỏ rực, giơ ma binh lên cao đồng thanh hét lớn: “Giết!”

Đại kiếm trong tay Tả Mạc sáng rực, quang đoàn bành trướng!Chưa bao giờ sáng như vậy!Thể tích quang đoàn này lớn hơn gấp hai so với những quang đoàn trước đó!Quang đoàn màu vàng giống như thái dương trên trời rơi xuống chiến trận hỗn loạn của địch.Ầm!Quang mang chói mắt rực sáng cả một khoảng trời đất!Dư âm của sức mạnh kinh khủng truyền tới khiến đám người An Mạc cũng cảm thấy đau đớn.Khi ánh sáng tan hết, trên mặt đất không ai còn sống sót.-------------------------------“Thế nào?

Còn chịu nổi không?”

Phí Lôi lau lau mặt, cả người mồ hôi mồ kê nhễ nhại, quan tâm hỏi Lương Vi bên cạnh.Lương Vi cố gắng thở dốc, hắn cần nhanh chóng bình ổn hô hấp của bản thân, cổ họng như bị lửa hun, đầu óc thì trống rỗng.

Một lúc lâu sau hắn mới cảm thấy bản thân có lại chút sức lực, cười một cái rồi nói: “Vẫn được!”

Bên cạnh hắn, mấy tên chiến tướng yêu tộc giống như cá vớt lên bờ, cố gắng mà hít thở.

Thân thể yêu tộc tự nhiên không thể so sánh với ma tộc, thân thể bọn họ gày yếu, phải chiến đấu liên tục trong một khoảng thời gian dài nhược điểm này liền hiện ra rất rõ.Tiết tấu này!Quá nhanh!Quả thực Lương Vi không thể tin được, dù cho năm đó hắn bôn ba vạn dặm so với tiết tấu và cường độ chiến đấu lần này thì còn kém không biết bao nhiêu lần.Vương Chi Hào Giác chỉ phụ trách bên sườn, nhiệm vụ chiến đấu nhẹ hơn nhiều, có nhiều thời gian hơn và bọn họ chỉ cần đuổi theo tốc độ của chủ đội.

Nhưng ngay cả như vậy từng người trong bọn họ vẫn thở không ra hơi.Vương thượng suất lĩnh chủ đội hiệu suất thật kinh khủng, kỉ lục cao nhất trong vòng một ngày của bọn họ là tiêu diệt mười hai chiến bộ!Chiến bộ này giống như sấm chớp vậy, bất cứ kẻ nào cũng không thể ngăn cản được bọn họ!

Quy mô chiến bộ chỉ ngàn người thậm chí không thể ngăn cản được bọn họ trong giây lát, thường chỉ trong lần tấn công đầu tiên thì chiến bộ đối phương đã tan thành từng mảnh nhỏ.Sau này vương thượng thậm chí còn chẳng quan tâm tới những địch nhân còn sống sót.Tiến lên!Điên cuồng tiến lên!Trong lịch sử chiến tranh chưa bao giờ có tốc độ như vậy.Không bình thường!Rất không bình thường!Nhưng chính kiểu tấn công không bình thường như vậy lại không có bất cứ chiến bộ nào có thể ngăn được bước tiến của bọn họ.

Lúc đầu Lương Vi còn sốc và không tin nhưng rồi cũng dần tiếp nhận điều đó.Chỉ là…Ánh mắt Lương Vi không tự chủ được mà nhìn về phía vương thượng.

Vương thượng đang ngồi ngay ngắn trên lưng đồng cốt minh điểu vương như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Chẳng lẽ vương thượng không mệt sao?Sức mạnh của người rốt cuộc đã đạt tới mức nào rồi?Lương Vi thất thần tự hỏi.-------------------------------Tả Mạc từ trên lưng đồng cốt minh điểu vương nhảy xuống, liên tục tiến công bảy ngày bảy đêm, thế như chẻ tre không ai có thể ngăn cản.

Sĩ khí mọi người lên cao tới cực điểm nhưng Tả Mạc biết thân thể bọn họ cũng đã mệt mỏi tới cực điểm.Ngay cả An Mạc cũng hiện ra vẻ mệt mỏi hiếm có.“Nghỉ ngơi tại chỗ, ngày mai xuất phát sớm, không cần sắp xếp trinh sát.”

Tả Mạc hạ lệnh.Không ai nghi ngờ mệnh lệnh của hắn, mọi người đều nắm chắc thời gian để khôi phục thần lực.Toàn bộ doanh địa vô cùng yên lặng.Dương Quang đi lại giữa mọi người, thỉnh thoảng lại phát ra quang mang lục sắc, quang mang chiếu vào vết thương của ai thì vết thương đó nhanh chóng biến mất.Tả Mạc không nhàn rỗi, hắn không mất quá nhiều sức, tốc độ khôi phục của cường giả thần cấp người thường không thể tưởng tượng nổi.

Từ trong giới chỉ hắn lấy ra vài kiện tài liệu bắt đầu luyện chế thần trang.Trong tay hắn thái dương thần hỏa vô cùng thuần thục.Đây là lần đầu tiên hắn luyện khí sau khi khôi phục thần lực, cảm giác không giống như trước nữa.

Trước đây mặc dù hắn đã đạt tới cảnh giới thần cấp nhưng trong cơ thể không có chút thần lực nào nên bị hạn chế rất nhiều.Cảm giác không bị trói buộc thật tốt!Thần lực được tâm niệm điều khiển biến ảo thành các hoa văn phức tạp mà tinh tế như hạt mưa chìm vào trong hỏa diễm.Trong khoảnh khắc, một kiện thần trang màu tro đã hoàn thành.

Thần trang không tinh mỹ, ngược lại còn có chút thô kệch như từng chiếc xương ghép vào nhau một cách tùy ý, nhìn qua thì thấy rất đơn giản nhưng mỗi chiếc xương đều phủ đầy hoa văn tinh tế làm nó trông rất đẹp.Kiện thứ nhất được hoàn thành, tốc độ của Tả Mạc càng lúc càng nhanh hơn.Sau đó thậm chí hắn còn cùng lúc luyện chế mấy kiện thần trang.Lấy được rất nhiều minh tài cao cấp từ Thi, hắn không hề giữ lại, không tính toán tới giá cả, tất cả đều sử dụng để luyện chế thần trang.

Mấy ngày qua hắn nhận ra trang bị thần trang của mọi người rất không ổn.

Rất nhanh, thần trang đã xếp thành đống trước mặt hắn.Hắn không nghỉ ngơi, tiếp tục luyện chế.Khi thái dương hiện ra ở phía chân trời, những tia nắng đầu tiên xua tan màn đêm xuất hiện.Đám người An Mạc nhanh chóng tỉnh dậy, bọn họ bị núi thần trang trước mặt dọa cho ngây người!Ánh nắng ban mai chiếu vào người Tả Mạc, dù trên mặt hắn có đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tập trung chuyên chú của hắn.

Hỏa diễm nhảy lên, một kiện thần trang với tốc độ mắt thường có thể thấy được thành hình.Vương thượng không hề nghỉ ngơi, cả đêm ngồi luyện chế thần trang cho bọn họ.“Vương thượng…”

An Mạc cắn môi, trong lòng hắn vô cùng kích động.

Hắn chỉ có một ý nghĩ, bây giờ dù cho vương thượng kêu hắn đi chết hắn cũng không chút do dự làm theo.“Mọi người thay vào rồi chuẩn bị xuất phát.”

Giọng Tả Mạc vẫn lạnh lùng như cũ.Nếu nói lúc trước mọi người chỉ sùng bái vương thượng bởi hắn có thực lực cường hãn thì giờ đây mọi người đều thầm hứa với lòng, cả cuộc đời này bọn họ sẽ vĩnh viễn đi theo vương thượng!Mọi người cởi thần trang sứt mẻ trên người ra, liên tục bảy ngày bảy đêm tiến công, thần trang trên người bọn họ đã đầy vết sứt mẻ nứt vỡ.Sau khi thay thần trang mới cả chiến bộ rực rỡ hơn hẳn.Những cao thủ ma tộc này vô cùng yêu thích thần trang, vuốt ve không nỡ rời tay, miệng cười ngây dại.Sĩ khí vang dội, đội hình nghiêm chỉnh toát ra sự tự tin mãnh liệt và chiến ý kiên định.Trong bảy ngày ngắn ngủi, Tả Mạc giống như thần thoại, từng trận từng trận thắng như chẻ trẻ làm cho chiến bộ thoát thai hoán cốt.

Bọn họ vô cùng dũng mãnh, ngoan cường, không chút e sợ, bọn họ tràn ngập lòng tin rằng kẻ thù nào cũng có thể đánh bại, tín ngưỡng kiên định làm bọn họ dù gặp phải khó khăn cũng tuyệt đối không buông bỏ.Ngô vương tại thượng!Chương 885 : Cơ hội cuối cùngDịch giả: hhnmthvnBiên tập: nhatchimai0000Phí Lôi thấy đám An Mạc đang vuốt ve thần trang của mình, trên mặt đầy cuồng nhiệt, ngay cả dám người bên cạnh bọn họ cũng như vậy.

Thần trang mầu xám trông đơn giản và thô ráp, nhưng sau khi trang bị toàn bộ trang bị lên, lại có cảm giác vô cùng mạnh mẽ.Toàn bộ chi Chiến bộ nhuốm một mầu xám như đến từ đại ngục vậy!Tất cả đều là người biết xem hàng, lên chỉ cần liếc qua là có thể thấy được chỗ bất phàm của những kiện thần trang này.

Huống chi, đây chính là nhưng thân trang mà vương thượng tự tay luyện chế đó a!

Chỉ càn được mặc nó lên cũng là vinh quang rồi!Sau một đêm nghỉ ngơi, trạng thái của Lương Vi đã tốt lên rất nhiều, y liếc nhìn Phí Lôi, rồi vừa cười vừa bảo: "Chỉ thấy cũng đã thèm rồi, thôi cứ chờ đến chúng ta lập nhiều chiến công, thì kiểu gì vương thượng chẳng luyện chế thần trang cho chúng ta.

"Phí Lôi lưu luyến thu hồi ánh mắt, nắm chặt hai tay lại rồi đáp: "Đúng vậy!

Chúng ta nhất định phải lập nhiều chiến công hoàng tráng hơn!

Phải vượt qua đám người này !"

Tuy bọn họ cảm thấy thèm thuồng, nhưng không hề cảm thấy không công bằng.

Trong mấy ngày gần đây, chiến bộ chủ nhà phải chiến đấu gian khổ như thế nào bọn họ đều tận mắt nhìn thấy.

Trong khi chiến tích của bọn họ thua sút chiến bộ chủ nhà nhiều lắm.Nhưng Lương Vi không hề nản chí, sau khi được nghỉ ngơi, cuối cùng y cũng đã tiêu hóa hết nhưng rung động mà mấy ngày gần đây chứng kiến, với thái độ tích cực ấy Lương Vi bắt đầu tỏa ra hào quang thuộc về y."

Đại chiến vẫn còn ở phía sau.

" Hai mắt Lương Vi híp lại: "Ngươi không phát hiện ra mấy ngày gần đây chúng ta gặp địch nhân ít hẳn đi à?"

"Đúng vậy a!

Có lẽ bọn họ bị hù cho sợ rồi!

Ai có thể ngờ được vương thượng có thể hung hãn như thế cơ chứ!"

Phí Lôi nhỏ giọng nói, trên mặt hiện lên vẻ tự hào.Lương Vi khẽ gật đầu đồng tình: "Đúng vậy!

Vương thượng quá hung hãn, đột kích quá mãnh liệt, có lẽ cả thiên hạ không ai có thể sánh được với ngài!

Nếu như ta là địch nhân, thì nhất định không tổ chức ngăn cản như vậy, mà phải nghĩ ra biện pháp tập trung càng nhiều Chiến bộ càng tốt, sau đó mói quyết chiến cùng với vương thượng.

"Phí Lôi lắc đầu: "Không ai có thể ngăn cản được bước chân của vương thượng!"

Trong giọng nói của y chứa đầy niềm tin, mấy ngày gần đây y đã tận mắt nhìn thấy Tả Mạc suất lĩnh Chiến bộ như thế nào, có thể nói là đột kích Chiến bộ đối phương dễ như trở bàn tay.

Vì thế y tin rằng, trên đời này không ai có thể chống đở được trùng kích như vậy."

Đúng, nhưng nói gì thì nói, ngay cả khi bọn họ không cản được đi chẳng nữa. thì mười vạn người thì sao?

Hai mươi vạn người thì sao?"

Lương Vi hỏi.Câu hỏi của y khiến Phí Lôi á khẩu, y chưa bao giờ nhìn thấy cảnh chiến dấu của mười vạn hay hai mươi vạn người, cho nên y không thể nào tưởng tượng ra được nó sẽ như thế nào.

Chỉ cần một Chiến bộ có quy mô cỡ vạn người đã che khuất cả bầu trời rồi, nếu mười vạn người, hai mươi vạn người, thì khung cảnh sẽ hoành tráng đến mức nào a!Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến da đầu người ta không khỏi run lên từng hồi."

Bắc Nguyên băng phủ có mạnh đến mức như vậy không?"

Phí Lôi e dè hỏi lại.Khuôn mặt của Lương Vi vẫn ngưng trọng, bàn bạc: "Đây chính là cơ hội cuối cùng của bọn họ, nếu như không làm như vậy, nếu mà bọn họ không tận dụng được thì bọn họ sẽ bị bức đến tuyệt cảnh.

"Mấy lời mà Lương Vi nói không hề sai, lúc này Bắc Nguyên băng phủ đã bị bức vào tuyệt cảnh.

Trước đây, các thế lưc phản đối không ngừng nhiều thêm, vì mọi người nghi ngờ vào năng lực của tân vương.

Mọi người đều cho rằng tân vương yếu ớt, không đủ sức giữ được Vương vị.

Những lời đồn như vậy càng lúc càng vang xa, tuy chuyện này cũng do một số người âm thầm châm ngòi thổi gió, nhưng uy vọng của tân vương chưa đủ cũng là sự thật không thể chối cãi.Nhưng thông tin bảy ngày bảy đêm liên tục xung kích đã vượt qua giới hạn tưởng tượng của nhân loại, đã khiến lời đồn tân vương yếu ớt tan thành mây khói.Tân vương yếu ớt sao?Hiện giờ không ai có cái suy nghĩ như vậy.Xung kích điên cuồng và sắc bén như một tia sét, làm cả Minh Cảnh khiếp sợ!

Trận chiến này có thể nói là trận xung kích kỳ tích, danh tiếng của nó không hề kém cuộc chiến thống nhất Minh Cảnh của lão Minh Vương.Trận doanh của phe phản đối sụp đổ nhanh chóng, vì bất kể thế thì tân vương cũng là người mà lão Minh Vương chỉ định là người kế vị, vì thế tính hợp pháp của y thì không ai có thể nghi ngờ được.

Chỉ cần tân vương biểu hiện ra thực lực của Vương giả thì đại đa số thế lực đều lựa chọn ủng hộ.Trong tình huống như vậy, tình cảnh mà Bắc Nguyên băng phủ gặp phải đã trở nên cực kỳ xấu.Tả Mạc dùng phương thức như vậy để chứng minh thực lực của mình, để bảo vệ địa vị Minh Vương của bản thân.

Nếu như Hải Tâm Ba không nhanh chóng tìm cách xoay chuyển cục diện này, thì chắc chắn tình cảnh mà ả gặp phải sẽ càng ngày càng bất lợi.Bắc Nguyên băng phủ đã bị biến thành kẻ phản nghịch âm mưu chiếm Vương quyền, vì thế số người ủng hộ họ càng ngày càng giảm đi.Lão Minh Vương thống trị Minh Cảnh suốt mười năm, cho nên lão có lực ảnh hưởng cực lớn.

Nếu không phải tân vương là người mà dân chúng chưa bao giờ nghe nói qua, nếu người thừa kế là An Mạc, thì thanh âm phản đối đã không mãnh liệt như vậy.Chỉ có đánh bại tân vương, Bắc Nguyên băng phủ mới có thể xoay chuyển cục diện."

Liệu có lên nói cho vương thượng hay không?"

Trên mặt Phí Lôi hiện lên vài phần lo lắng.Lương Vi lắc đầu: "Không cần, e rằng đây chính là ý đồ của vương thường đấy.

"Phí Lôi chấn động: "Liệu có mạo hiểm quá không?"

"Vương thượng muốn bỏ công một lần nhưng an tâm cả đời.

" Lương Vi trầm giọng bảo."

Như vậy quá mạo hiểm rồi!"

Phí Lôi lắc đầu: "Ta cảm thấy chỉ cần nhân số của đối phương vượt qua năm vạn người, thì kể cả trình độ chiến bộ có kém đi chăng nữa, cũng mang lại rất phiền toái cho chúng ta.

"Lương Vi không hề phản đối lại lời nói của y, Phí Lôi phán đoán rất chuẩn, mấy năm nay hai người đều hợp tác với nhau, cho nên rất quen thuộc tính cách của nhau.

Tuy thiên phú về phương diện Chiến tướng của Phí Lôi không xuất sắc cho lắm, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của y rất phong phú, tuy nhiên không hề có biểu hiện được gọi là kinh diễm hãi tục, nhưng không bao giờ để xảy ra những sai lầm vụn vặt, vì thế những phán đoán của y không hề sai.Với chiến lực mà vương thượng biểu hiện mấy ngày gần đây, thì có thể tính ra, nếu như đối phương có cỡ năm vạn người, thì đối phương sẽ có cơ hội ngăn cản bọn họ.Còn nếu như đối phương có Chiến bộ mười vạn người có tố chất đã vượt qua thử thách của chiến trường, vậy thì bọn họ có khả năng bị trì hoãn như đi vào đầm lấy vậy.

Còn nếu như đối phương có Chiến bộ đạt tới số lượng mười lăm vạn người, chi chắc chắn bọn họ sẽ bị lâm vào tình cảnh xấu, còn quy mô Chiến bộ đối phương đạt tới hai mươi vạn người, thì cơ hội thắng của bọn họ gần như là không có.Nhưng vấn đề là, Hải Tâm Ba có thể tập kết được nhiều Chiến bộ như vậy sao?※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Cuộc chiến tranh giàng vương vị tại Minh Cảnh vương, là mỗi quan tâm của mỗi người trong Minh Cảnh, bởi cuộc chiến này ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích trong tương lai của bọn họ.

Dưới sự thống trị của lão Minh Vương, bọn họ đã được hưởng thụ mười năm hòa bình, nhờ vậy Minh Cảnh cũng trở thành một trong những thế lực cường đại nhất thiên hạ.Vì vậy bọn họ rất quỵ trọng cuộc sống hiện tại.Nhưng cũng chính bởi vì như thế, khi lão Minh Vương chỉ định một tên gia hỏa không biết từ nơi này xuất hiện là người kế vị, gần như đã khiến tất cả mọi người đều phản đối.Nhưng mà, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, bất giác hướng gió đã đổi chiều từ nào không biết.Bảy ngày bảy đêm, không hề nghỉ ngơi, chỉ điên cuồng xung kích như một tia sét.Khi vó sắt của tân vương gõ xuống, là vô số Chiến bộ kêu gào, giãy dụa, tan thành mây khói!Tân vương có thực lực cá nhân siêu mạnh, còn có tác phong dũng mãnh vô song, khiến số lượng người ủng hộ hắn tăng vọt.

Cho dù là lão Minh Vương năm đó cũng không mạnh đến mức như vậy!Một truyền kỳ sống đã xuất hiện trước mặt bọn họ!Đây chính là một hồi xung kích đáng để ghi vào sử sách, bởi trong cả lịch sử của Ma tộc chưa hề xuát hiện chuyện này.Tân vương cường đại đến mức không ngờ!Ở một nơi vốn sùng bái cường giả như Minh Cảnh Ma, đã có vô số người sùng bái tân vương tới đỉnh điểm.

Ma tộc luôn luôn đơn giản như vậy đấy, chỉ cần ngươi đủ cường đại, bọn họ sẽ sợ hãi ngươi, sẽ thần phục ngươi!Toàn bộ Minh Cảnh đang xôn xao thảo luận kỳ tích tia chớp xung kích.Thanh âm phản đối chỉ trong vòng một đêm đã gần như tan biến, những người hơi có chút nhãn lực đều bảo trì tư thế trung lập.Bởi bọn họ biết rõ, Hải Tâm Ba đã bị bức đến tuyệt cảnh, chính thức là tuyệt cảnh!Tân vương có chiến lực khủng bố, khiến người ta phải run rẩy, ngay cả trong phủ bộ của Bắc Nguyên băng cũng có rất nhiều người trong nội tâm đang tràn ngập sợ hãi, cảm giác tuyệt vọng lan truyền khắp phủ.Hải Tâm Ba chỉ còn lại cơ hội cuối cùng.Nếu như ả không thể ngăn cản tân vương, thì đến lúc tân vương chính thức tại vị, người thứ nhất mà tân vương thảo phạt đương nhiên sẽ là Bắc Nguyên băng phủ.

Tới khi đó quyền lực trong tay tân vương đã vững chắc, cả Minh Cảnh đều thần phục, vậy thì Hải Tâm Ba chỉ còn con đường chết mà thôi.Điều ả cần làm bây giờ là trước khi thiết yếu tân vương tại Minh Vương Cung, ả phải chứng minh được là ả cường đại hơn tân vương!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Toàn bộ Bắc Nguyên băng phủ đều bị áp lực cực lớn bao phủ, chỉ trong nháy mắt, tình thế đã xoay chuyển trái ngược.

Vốn tưởng có thể thắng lợi đơn giản, nhưng nào biết được chỉ trong nháy mắt bọn họ đã bị dồn vào cuối con đường.Không ai có thể ngờ được, tân vương lại dùng phương pháp như vậy để phá cục!Đơn giản!

Thô bạo!

Không hề có bất kỳ kĩ xảo nào!Chỉ mấy hôm trước thôi, bọn họ vẫn còn chê cười tân vương nào là quá ngu xuẩn, nào là không biết sống chết, vậy mà không ngờ bọn họ lại tự mình đập đầu vào tảng đá.

Đến ngày thứ ba bọn họ đã cười nổi nữa rồ.Bọn họ biết rõ trên quãng đường ấy bọn họ đã bố trí bao nhiêu chi Chiến bộ.Khi ngày thứ bẩy qua đi, trong lòng bọn họ chỉ còn lại sợ hãi, một nỗi sợ hãi không gì so sánh !Sao lại có người cường đại đến mức như vậy cơ chứ!Sao có thể!Khi hình ảnh chiến đấu được truyền về Bắc Nguyên băng phủ, trong hình ảnh ấy có những thứ không thể rồn tại, khiến cho cả hồn phách của bọn họ cũng phải rung động!Không có người nào xứng làm địch thủ của hắn!Chỉ dùng sức của một người mà trực tiếp đuổi giết cả một chi Chiến bộ!Mấy vạn người trong Chiến bộ, ở trước mặt hắn, chỉ mong manh như một tờ giấy, để mặc cho hắn giầy vò, chỉ một lần xung kích cũng đã tan nát!Ngay cả Hải Tâm Ba, khi chứng kiến những hình ảnh này, cũng trở nên trầm mặc không nói.

Không ai biết rằng, bàn tay dấu trong tay áo của ả đang run rẩy.Nỗi khiếp sợ trong lòng ả càng lúc càng mãnh liệt, ngay cả An Mạc có trình độ ngang với ả, đứng bên cạnh tân vương cũng trở nên ảm đạm vô quang.

Nhưng ả lại ra một điều, công kích của An Mạc vẫn là sắc bén như thế, vẫn cường đại như thế, thậm chí còn cường đại hơn so với dự tính của ả!Cho đến tận bây giờ ả mới biết, lúc trước An Mạc vẫn còn che giấu thực lực.Thế nhưng, không ai nhìn chằm chằm vào An Mạc, nên không hề cảm thấy An Mạc cường đại, bởi ánh mắt của mọi người đều bị bóng hình kia hấp dẫn.Bóng hình ấy giống như Chiến Thần hạ phàm đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, đó chính là tân vương!Năm xưa Hải Tâm Ba đã chứng kiến sự cường đại của lão Minh Vương, trong mắt ả, thực lực của lão Minh Vương là thâm sâu khó dò, mọi người không bao giờ biết biểu hiện của lão có phải là cực hạn hay không.Còn biểu hiện bề ngoài của tân vương lại có khí thế khác hẳn.Đó chính là khí phách vô địch!Hắn tựa như một cái quái vật khổng lồ ầm ầm đi tới, ở trước mặt hắn, ngươi bỗng có cảm giác mình chỉ nhỏ bé như con sâu cái kiến không có nổi một chút ý chí chiến đấu nào."

Điều động tất cả các chi Chiến bộ có trong tay.

" Chúc Nam Nguyệt tỉnh táo nói.Câu nói của Chúc Nam Nguyệt làm Hải Tâm Ba khôi phục lại sự bình tĩnh, ả nhìn ái tướng tâm phúc của mình đầy tán thưởng, trong tất cả những người có mặt ở đây, chỉ có Chúc Nam Nguyệt là người tỉnh táo nhất."

Có bao nhiêu người?"

Giọng nói của ả đã trở lại bình tĩnh như thường."

Hai mươi lăm vạn người!"

Trong mắt Chúc Nam Nguyệt cháy lên ngọn hỏa diễm.Tuy thực lực cường đại của tân vương làm nàng chấn động, nhưng cứ nghĩ đến có thể chiến đấu với đối thủ cường đại như vậy là nỗi sợ hãi trong lòng nàng đều bị quét sạch, thậm chí còn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào nữa là khác!"

Địa điểm quyết đấu là ở đâu?"

Nỗi sợ hãi trong lòng Hải Tâm Ba cũng bịn với đi không ít, dù sao ả cũng không phải người bình thường, lên giọng nói trở nên cương quyết hẳn."

Minh Vương Hà!"

Chúc Nam Nguyệt nhổ ra ba chữ.Trong mắt Hải Tâm Ba lóe lên một tia tàn khốc, bỗng ả đứng dậy, nói như chém đinh chặt sắt : "Minh Vương Hà!

Tốt!

Vậy hãy để cho trận chiến này, quyết định Minh Vương chính thức đi!"

Tất cả mọi người xung quanh đứng thẳng dậy, lúc này tất cả nỗi sợ hãi hay do dự trong đáy mắt mọi người đều đã tan biến, sau đó biến thành tín niệm phải chết!Quyết chiến!Chương 886 : Thanh thếDịch giả: nhatchimai0000Với quy mô to lớn của Bắc Nguyên băng phủ việc điều động Chiến bộ tự nhiên không lừa được ai.Hải Tâm Ba cũng không cho rằng phải che dấu nữa.

Đánh nhau tới mức này, song phương so đấu chính là thực lực, bây giờ không phải bằng kỹ xảo.

Đến lúc này mà còn che giấu át chủ bài thì thật là tìm chết.Song phương chiến đấu đến thời điểm này chính là tử chiến đến cùng.Hải Tâm Ba đã vận dụng tất cả những gì có trong tay mình.

Tất cả Chiến bộ có khả năng, bao gồm cả Đông Minh phủ và cả những thế lực bị Bắc Nguyên Băng phủ bỏ rơi sang đầu quân nữa.

Lúc này, những thế lực này trong lòng cay đắng như ăn phải hoàng liên.

Vốn bọn chúng tưởng rằng tân vương không đủ lực chống lại Hải Tâm Ba, chúng không thể ngờ được Tân vương hiếu thắng đến thế, cường đại đến thế.Nhưng việc đã đến mức này thì ai cho bọn chúng bỏ chạy.

Giả như Hải Tâm Ba thất bại, bọn chúng cũng rồi đời.

Cũng chính bởi như thế, ý chí phản kháng của bọn chúng cũng không quá yếu đuối.Bọn chúng cũng chiến đấu vì sinh tồn của bản thân.Hải Tâm Ba như thế, thế lực còn sót lại của Đông Minh phủ như thế, bọn chúng cũng phải như thế.Càng ngày càng nhiều Chiến bộ tiến về Minh Vương Hà.Trong lịch sử Ma tộc, chưa từng xuất hiện trận quyết chiến với quy mô kinh người như thế, chưa từng xuất hiện một cú đột kích bá đạo tuyệt luân như thế.Từng Chiến bộ không ngừng theo bốn phương tám hướng tụ lại.Không khí Minh Cảnh đột nhiên khẩn trương tới cực điểm.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Hải Tâm Ba đã đặt doanh trướng trung quân ở bên bờ Minh Vương Hà từ lâu, từng nhánh Chiến bộ theo bốn phương tám hướng tiến đến."

Minh Chủ!"

Một vị trung niên cung kính hành lễ với Hải Tâm Ba.

Ở phía sau y là một chi Chiến bộ kỷ luật sâm nghiêm.

Chi Chiến bộ này, ai ai đều buộc lên trên trán một chiếc lá bích thúy, thần sắc lạnh lùng, cái chất dũng mãnh chi khí không lộ ra.Chúng là Chiến bộ tiếng tăm lừng lẫy của Lâm Du tộc.

Thông thường, Lâm Du tộc sinh sống ở sâu trong rừng, hiếm khi liên hệ với ngoại giới.

Mỗi người bọn họ đều dũng mãnh thiện chiến, thực lực phi thường cường đại, thanh danh lừng lẫy.Năm xưa, Hải Tâm Ba từng cứu tộc trưởng tiền nhiệm của Lâm Du tộc.

Bởi vậy họ có cái nợ nhân tình rất lớn.

Chuyện này không ai biết, ả coi đây là át chủ bài, chưa bao giờ dùng.

Nhưng lần này đành phải quăng ra không chút do dự."

Vất vả quá!"

Khuôn mặt Hải Tâm Ba nở nụ cười ôn hoà.Hải Tâm Ba vóc dáng cao gầy.

Ả có một đôi mắt màu xanh lam, làn da tuyết trắng nhẵn nhụi.

Bình thường ả tỏ ra uy nghiêm quá mức nên làm cho ai cũng có cảm giác là một mỹ nhân lạnh lùng.

Thế nhưng nụ cười lúc này của ả làm cho người đối diện cảm thấy như tắm gió xuân.Vị trung niên này tên là Mãn Chân, là tộc trưởng hiện giờ của Lâm Du tộc, cũng con của lão Tộc Trưởng tiền nhiệm.

Y đeo ba chiếc lá cây trên trán, toàn thân toả ra khí tức nhanh nhẹn dũng mãnh của dã thú.Mãn Chân nói ngắn gọn.

Sau khi bái kiến xong thì đứng ở một bên.

Chúc Nam Nguyệt tiến lên chỉ vị trí đóng quân của Lâm Du tộc trong trận địa.Lâm Du tộc đến đúng thời hạn làm Hải Tâm Ba thở phào một hơi.

Lần này Mãn Chân đưa đến một vạn binh tinh nhuệ của Lâm Du tộc.

Chi Chiến Bộ này thực lực rất mạnh, lại hung hãn thiện chiến.

Chi Chiến Bộ này so với Chiến bộ hàng đầu của Bắc Nguyên băng phủ không thua kém chút nào.Chẳng mấy ai biết rõ được những năm qua Hải Tâm Ba đã vất vả tâm sức lôi kéo, mượn sức các thế lực đến cùng kết quả ra sao.Điều đó có thể thấy được thông qua những Chiến Bộ nườm nượp kéo đến Minh Vương Hà không ngừng nghỉ.Doanh trướng xung quanh trung quân Hải Tâm Ba càng ngày càng mọc lên nhiều.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※"Đã là chi Chiến bộ thứ bảy mươi tư!"

Lời này vừa thốt ra, tiểu điếm bỗng nổ tung, những lời nghị luận ào ào không dứt.

Trận chiến này liên quan đến vương quyền đã đến hồi tối hậu.

Trận này thu hút sự quan tâm của toàn bộ Minh Cảnh.

Không một Ma tộc thuộc Minh Cảnh nào không để ý, cái chữ "Vương" có ý nghĩa thần thánh đối với từng thành viên Ma tộc.Bất tri bất giác, sự ủng hộ với tân vương lên cao chưa từng thấy.

Tại tiểu điếm có thể thấy, số người ủng hộ tân vương đã chiếm đa số.

Hải Tâm Ba được mọi người đánh giá kiêu hùng nhưng chưa đạt đến tầm Vương.Nếu Hải Tâm Ba có tư cách thành vương, vậy tại sao lão Minh Vương không tuyển chọn ả?Câu hỏi này đã trở thành lý do mà những người ủng hộ tân vương thường bàn tán.

Người ủng hộ Tân vương càng lúc càng nhiều.

Sự tích bảy ngày bảy đêm liên tục đột phá thật quá khí phách!

Khí phách đủ để những gã Ma tộc sùng bái sức mạnh đỉnh đầu rạp xuống đất kính trọng.Được sự dẫn dắt của một khí phách Vương giả tuyệt luân, nhất định rất sảng khoái a!Ý nghĩ này dâng lên trong nội tâm rất nhiều người mà có muốn lái đi cũng không được.Vốn Hải Tâm Ba kêu gọi ầm ĩ vậy mà nhất thời chán nản ủ ê.

Cho dù thế lực trong tay Hải Tâm Ba càng ngày càng mạnh nhưng ả không thể nào tạo ra được khí phách.

Còn chuyện thân phận và lai lịch của Tân vương ư?

Hiện tại ai quan tâm đến việc này?

Năm xưa chẳng phải là lão Minh Vương cũng ngang trời xuất thế sao?

Có ai biết lai lịch của lão Minh Vương?Nhưng, vấn đề hiện tại là nếu Tân vương không vượt qua được cửa ải Hải Tâm Ba này thì không thể nào đăng vị được.Lão Minh Vương mất mười năm mới đưa Minh Vương Cung trở thành biểu tượng của vương quyền."

Hải Tâm Ba che dấu tốt thực!

Không ngờ người ủng hộ lại nhiều như vậy!"

"Đúng vậy!

Đã hơn hai mươi vạn rồi!"

Có người đưa ra được con số chuẩn xác: "Hai mươi hai vạn người rồi!"

Ahhh, tất cả mọi người trong tiểu điếm hít một hơi lạnh.

Hai mươi hai vạn người, thật là phô thiên cái địa, biển người dầy đặc không nhìn được điểm cuối a.

Đám người trong tiểu điếm cảm thấy đầu óc trì trệ, không thể tưởng tượng ra nổi cảnh tượng như vậy."

Đã vượt qua hai mươi lăm vạn.

Theo tin tức vừa mới nhận được, có chín chi Chiến bộ chuẩn bị đổ bộ xuống Minh Vương Hà."

Tiểu điếm thoáng cái trầm xuống.Qua một hồi lâu mới có người ấp úng thốt lên: "Chẳng lẽ không có ai trợ giúp tân vương sao?"

Câu này buông ra như rơi vào chỗ trống không.Không có ai biết.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※"Chuẩn bị xong rồi!"

Hai luồng ma trơi trong hốc mắt trống rỗng của Cổ Vô Song trống nhảy lên.Ánh mắt bốn người khác đều nhìn vào Quỷ chủ.Khuông mặt của Quỷ chủ không biểu tình mà chỉ hô: "Vậy thì lên đường đi!"

"Lão đại, ngươi không chút lo lắng gì sao?"

Tư Độc buột miệng hỏi.

Thế cục bây giờ, người ngoài nhìn có lẽ còn chưa rõ, nhưng bọn hắn thì thấu triệt vô cùng.Đúng là Hải Tâm Ba sắp quyết chiến với tân vương thật, nhưng trên thực tế ả đã thua.

Dù có chiến thắng tân vương, ả cũng không thể leo lên vương vị!

Câu nói này dù là không bằng chứng nhưng lại là sự thật.

Nếu ả chiến thắng tân vương, ar sẽ trở thành người có quyền thế nhất ở Minh Cảnh, nhưng không cách nào trở thành Vương!Mà một khi tân vương chiến thắng, sẽ trở thành Vương không còn bàn cãi chi nữa.Luận về khí thế, Hải Tâm Ba không có khí Vương giả, hoặc nói cách khác, khí thế của Hải Tâm Ba đã hoàn toàn thất thế so với tân vương.Vì thế trong con mắt của m Lăng ngũ quỷ, bọn họ không cần thiết phải chiến đấu đến cùng.

Phần thắng của Tân vương trong trận quyết chiến này nhỏ đến mức đáng thương.

Nhiều năm qua, Hải Tâm Ba đã dụng tâm tích súc lực lượng.

Bọn chúng đều có liên quan đến trận chiến đấu sinh tử của ả.Tin tình báo càng thêm chứng thực những đánh giá của họ.

Tin sau cùng, Hải Tâm Ba tập kết Chiến bộ đã vượt quá ba mươi vạn!Con số này làm bọn họ cũng cảm thấy run rẩy.Chiến lực tinh nhuệ nhất của toàn bộ Minh Cảnh đã bị Hải Tâm Ba tập kết gần một phần hai!

Năng lực của ả đã vượt quá dự liệu của mọi người.

Giờ đây xem ra, Gia Mạn được gọi là kẻ kiêu hùng mà so với nữ nhân này cũng còn kém xa.Thế nhưng, Tân vương thể hiện sức chiến đấu khủng bố đến cực điểm.

Hải Tâm Ba muốn thủ thắng cũng phải trả một cái giá cực lớn.Kết quả thông thường nhất là lưỡng bại câu thương.Cái này đối với m Lăng Vệ là kết quả tốt nhất.

Bọn họ tin rằng đây cũng là ý nghĩ của Minh Chủ Vưu Triết.

Nhưng mệnh lệnh xuất kích trợ giúp Tân vương làm cho bọn họ bất ngờ .Khuôn mặt lạnh lẽo của m Lăng quỷ chủ liếc nhìn Cổ Vô Song, lão nói với âm thanh cực kỳ khó nghe hỏi: "Biết vì sao Vương chọn ta đến đóng ở U Minh vạn phần lăng không?"

"Bởi vì ta sinh ra ở tại đó."

Quỷ chủ thản nhiên bảo: "Nơi đó là quê hương của vương thượng."m Lăng ngũ quỷ ngây người."

Xuất phát!"m Lăng Vệ sắc xám mênh mông cuồn cuộn đã khuynh sào xuất động, bọn họ không lưu lại một ai.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※"Quá lâu không nhúc nhích rồi, bụng đã trướng lên một vòng to."

Vưu Triết cảm khái bảo.

Đúng là người lão đã mập hẳn lên.Phía trước mặt lão là thuộc hạ số một Đại tướng Mã Duy.

Y cung kính đứng nghiêm, chờ đến giờ Chiến bộ lên đường."

Ai, Hải Tâm Ba thực buồn rồi.

Ả bày ra trận thế lớn như thế, ngay cả lão già khọm như ta cũng muốn động thủ."

Vưu Triết lầm bầm những ý niệm liên miên trong đầu:"Vốn ta đã hạ quyết tâm bất động, đánh cái gì mà đánh, ánh mắt nhận xét về vương thượng chẳng hiểu từ lúc nào trở nên dở quá thế?

Được rồi, đi thôi.

Chẳng biết có vượt qua được hay không.

Hải Tâm Ba thật sự điên rồi, ả muốn Minh Cảnh xong đời sao?

Muốn tranh giành Vương thì cứ tranh giảnh nhưng không được làm lớn như vậy. tựu tranh giành quá, cũng không thể như vậy ah.

Biết tại sao Vương không đề phòng ta không?

Bởi vì dù ta như cỏ mọc đầu tường nhưng ta lúc nào cũng trung thành. . ."

Lão vừa lầu bầu vừa gắng trèo lên chiến xa: "Đi thôi."

Chiến bộ ầm ầm tiến lên.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Tin tức Hải Tâm Ba tập kết được hơn hai mươi vạn đại quân đã được chứng minh là đúng.

Hào khí của cả đội lập tức ngưng trọng.

Lương Vi giỏi mà An Mạc cũng giỏi, đều là Chiến tướng có trình độ cực cao, bọn hắn đương nhiên hiểu rõ tin tức đó là gì.Vô luận bọn hắn suy tính như thế nào đi chăng nữa thì trận chiến đấu này, khả năng thắng lợi khả năng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.Dù tân vương dũng mãnh, dù thực lực cá nhân có mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể chống lại được Chiến bộ với số lượng động như thế.

Nếu chỉ một mình Tân vương thì có thể ỷ vào thực lực cá nhân siêu tuyệt mà bình yên chạy thoát.Nhưng trận quyết chiến này không thể tránh được.Tốc độ của bọn hắn chậm lại, vương thượng tựa hồ cố ý cho đối phương thời gian để tập kết.

Khi nhân số chiến bộ vượt quá hai mươi vạn, tất cả mọi người không bình tĩnh nổi.Bọn hắn tuy dũng mãnh, nhưng không ngu xuẩn.

Thực lực song phương chênh lệch quá xa.Kỳ thật bọn hắn hiểu lắm, những ngày qua bọn hắn thế như chẻ tre là nhờ sức chiến đấu cường hãn của Vương thượng.

Nhưng hai mươi vạn Chiến bộ, dù là vương thượng cũng tuyệt không có cơ hội thủ thắng.Lương Vi và An Mạc đều lo lắng vô cùng.Tả Mạc dường như cũng sốt ruột.

Từ khi đội ngũ dừng lại đến nay, hắn liền bắt đầu luyện khí.Tất cả mọi người cảm thấy cổ quái, vương thượng gặp lúc nguy khốn như thế mà còn tâm trạng đi luyện thần trang gì đây?

Thần trang có lợi hại thế nào, cho dù là Thần Binh thì lúc này còn có mấy tác dụng nữa đâu.Nhưng vương thượng lại hồn nhiên đi vào trạng thái vong ngã.Chương 887 : Giằng coDịch giả: Vũ ThiênBiên tập: nhatchimai0000Một chiếc hộp vuông màu vàng son đang lặng lẽ trôi nổi trong hỏa diễm, thân hộp bao phủ vô số hoa văn tinh tế.Hỏa diễm biến mất, kim hộp bay vào trong tay Tả Mạc, phương hộp kích thước vừa vặn nằm trong lòng bàn tay.

Cảm giác ấm áp từ hộp vuông truyền đến, một cảm giác tâm ý tương thông khiến cho khóe miệng Tả Mạc nở nụ cười."

Từ bây giờ trở đi, ngươi được gọi là【 Vương giới 】!"

Đây là Thần binh mà Tả Mạc ưng ý nhất.

Kể từ khi hắn đoạt được kiện phôi thai Thần binh kia, hắn luôn một mực tự hỏi, nên luyện chế một kiện Thần binh như thế nào cho bản thân.

Trình độ luyện khí của hắn hiện thời có thể nói là đạt đến đăng phong tạo cực (đạt tới đỉnh cao), nhưng từ trước đến giờ chưa từng sử dụng Thần binh, nhất là giờ đây thần lực của hắn khôi phục.

Pháp bảo thông thường,ở trong tay hắn sẽ tương tự như kiếm kim lưu, lập tức tan vỡ.An Mạc và Lương Vy đã sốt ruột đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, bọn chúng thật sự không nghĩ ra, Vương Thượng như thế nào tại thời điểm mấu chốt như vậy vẫn còn luyện khí.

Cái hộp vuông màu vàng son kia, nhìn bề ngoài rất chi là bình thường, không có nửa điểm khí thế bức người."

Vương thượng!"

An Mạc giọng nói gấp gáp.Tả Mạc gật gật đầu với gã rồi bay lên lưng Đồng Cốt Minh Điểu Vương: "Trên đường rồi nói tiếp."

An Mạc càng thêm sốt ruột: "Vương thượng!

HảiTâm Băng tập kết hơn ba mươi vạn đại quân!

Bây giờ chúng ta đi qua đó chỉ có con đường chết. . ."

"Ngươi sợ chết sao?"

Tả Mạc đột nhiên hỏi.An Mạc ngẩn ngơ, gã thật không ngờ Vương Thượng có thể hỏi như vậy, gã chân thành thốt lên: "Thuộc hạ không sợ chết, chỉ sợ chết một cách vô nghĩa."

"Không tệ."

Tả Mạc gật gật đầu, không ai biết vẻ mặt hắn ở dưới lớp mặt nạ đồng.

Hắn thản nhiên hô: "Xuất phát thôi."

"Vương Thượng!"

An Mạc sốt ruột vô cùng."

Vương thượng, chiến bộ của m Lăng Vệ và Minh Chủ Vưu Triết đang đuổi theo, hay là chúng ta chờ bọn họ. . ."

Lương Vy nói."

Không cần chờ bọn họ, thời gian của ta có hạn."

Tả Mạc thản nhiên bảo, nói xong liền dẫn đầu bay lên không trung.An Mạc và Lương Vy đưa mắt nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra, Vương Thượng rốt cuộc là làm sao vậy?

Hiện tại mà liều lĩnh xông lên, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ a!

Ba mươi vạn đại quân!

Bọn họ không tin, Vương Thượng không nhận ra điều này, thế nhưng mà Vương Thượng còn cố ý như thế, chẳng lẽ Vương Thượng còn có con át chủ bài hay sao?Bọn họ trước khi cũng thảo luận qua, nhưng là vô luận bọn họ như thế nào vắt hết óc, bọn họ cũng không nghĩ ra bất cứ một biện pháp nào, có thể đả bại ba mươi vạn đại quân!An Mạc cắn răng một cái: "Cùng lắm là chết cùng Vương Thượng!"

Dứt lời, cũng xoay người cưỡi ma kỵ, đuổi theo sát thân ảnh Tả Mạc."

Thật sự tò mò a."

Lương Vy thì thào tự bảo, y hiện tại cơ hồ kết luận, Vương Thượng nhất định có chuẩn bị, thế nhưng mà, y đoán không được, chuẩn bị của Vương Thượng, đến tột cùng là gì đây?Vương Chi Hào Giác cũng khởi hành đuổi theo.Ven đường, bọn họ không hề gặp phải bất kì trở ngại nào, thông suốt lạ thường.Hải Tâm Băng đã ý thức quyết sách lúc trước là sai lầm, nàng đã thay đổi chiến thuật.

Tân Vương tiến công như vũ bão, thế như chẻ tre , đẩy danh vọng của Tân Vương tới độ cao chóng mặt.Không có ngăn cản, Tả Mạc một mạch tiến lên với tốc độ nhanh phi thường.Dọc đường dầy đặc các trạm do thám, nhiêm vụ của những trạm do thám này nắm bắt được vị trí đội ngũ của tân vương.

Tất cả những trạm do thám này không phải đều là của Hải Tâm Băng.

Trận quyết chiến này, toàn bộ Minh Cảnh đều đang hồi hộp theo dõi.Tả Mạc lại lần nữa suất lĩnh đội ngũ một đường đột tiến, vô số thế lực xôn xao.

Dù là người không có kiến thức cũng biết phía trước là thiên la địa võng mà Hải Tâm Băng bố trí, ba mươi vạn đại quân, gần một nửa số chiến bộ tinh nhuệ của cả Minh Cảnh.Lực lượng này làm cho mọi người phải run rẩy.Không ai có thể chiến thắng!Lấy cứng đấu cứng, là lựa chọn ngu xuẩn vô cùng.

Rất nhiều người nghĩ, tân vương có lẽ sẽ phải quanh co vòng vèo, né tránh mũi nhọn của Hải Tâm Băng.

Chiến bộ khổng lồ như thế là bộc phát tất cả tiềm lực trong nhiều năm dụng tâm của Hải Tâm Băng, tất nhiên không thể bền lâu được.

Tân vương có sự ủng hộ của lão Minh Vương, hiện tại càng làm cho dân chúng Minh Cảnh thấy được sự cường hãn.

Tình thế của hắn khá hơn Hải Tâm Băng nhiều lắm.Tân vương chỉ cần né tránh mũi nhọn của Hải Tâm Băng, trì hoãn một thời gian ngắn, ba mươi vạn đại quân này của Hải Tâm Băng, sẽ nhanh chóng tan rã.Đây mới là phương pháp xử lý chu đáo.Thế nhưng mà, tân vương lại liều lĩnh hướng Minh Vương Hà tiến lên, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa!Tất cả mọi người dường như đều theo dõi kết quả của hắn, thêm nhiều người nữa, cảm thấy tân vương chỉ là một gã hữu dũng vô mưu!Tân vương hẳn phải chết!Một nỗi bi thương vô hình tràn ngập trong nội tâm dân chúng.

Vừa mới trải qua bảy ngày kỳ tích, ban đầu bọn họ nghĩ rằng tân vương sẽ giống như lão Minh Vương, là một vị tuyệt thế anh hùng.

Mà bây giờ xem ra, hắn là một con người lỗ mãng, sính cường mà thôi.

Tân Vương mà chết, Hải Tâm Băng cũng không có tư cách trở thành Vương, Minh Cảnh một lần nữa trở lại thời đại không có Vương.Đây mới là nỗi bi thương lớn nhất của bọn họ.Mười năm tới cuộc sống lại khác mười năm vừa qua rồi.

Mười năm vừa qua không có chiến tranh, sinh sống yên bình.

Một Minh Cảnh hòa bình, một Minh Cảnh đoàn kết, Vương kỳ chỉ phương hướng nào, là bọn họ tiến lên phương hướng đó.Hãy nhìn Bách Man Cảnh mà xem, ở nơi đó hỗn loạn đến cỡ nào, chiến tranh liên miên, tất cả các thế lực lớn chinh phạt lẫn nhau, mỗi ngày đều có người chết đi.Sự suy sụp và bối rối tràn ngập khắp Minh Cảnh.Một thời đại thật sự đã chấm dứt sao?Mười năm an bình, thật sự đã chấm dứt sao?※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※"Hắn tiến công theo hướng bên này?"

Hải Tâm Băng sững sờ, nàng vô thức hỏi: "Chẳng lẽ m Lăng Vệ và Vưu Triết đều đã đến?"

"Không!"

Trong mắt Chúc Nam Nguyệt hiện lên vẻ nghi hoặc."

Kỳ quái!"

Hải Tâm Băng trầm ngâm: "Nhìn hắn, không hề giống một kẻ không có đầu óc a!"

Chúc Nam Nguyệt không nói gì, nhưng trong nội tâm cũng rất đồng ý.Có thể đem các nàng bức đến mức này, có thể trong tình huống tứ diện Sở ca (bốn bề thọ địch), tìm ra sơ hở duy nhất để phá vỡ tình trạng, người như vậy thế nào lại là kẻ không có đầu óc?

Trái lại, Chúc Nam Nguyệt từ con người hắn, nhìn thấy được sự quả quyết, trí tuệ, dũng khí,tính ương ngạnh.Nếu như không phải nàng từ nhỏ theo Hải Tâm Băng, tình chị em thắm đượm nàng là tuyệt không muốn cùng người như vậy là địch.Đối phương nhất định có hậu chiêu!"

Hắn chắc có chiêu nữa!"

Hải Tâm Băng không cảm thấy thoải mái, ngược lại cảm thấy một cổ áp lực vô hình bao phủ trong lòng nàng.

Hành động của đối thủ, nàng hoàn toàn không thấu."

Có thể có nội ứng chăng?"

Chúc Nam Nguyệt nhắc nhở."

Ngươi nói cũng phải!"

Hải Tâm Băng chợt kinh hãi: "Ngươi muốn thành công, được phương diện này phải tất có chuẩn bị."

Chúc nam nguyệt có chút giật mình mà nhìn Hải Tâm Băng, nàng chưa bao giờ thấy qua Minh Chủ kinh hoảng như thế.

Trong lòng nàng, Minh Chủ luôn vô cùng tỉnh táo.

Bây giờ lại bởi vì một hành động của đối thủ làm cho rối loạn đến vậy.Đối thủ cho Minh Chủ áp lực lại to lớn như thế!Trong lòng Chúc Nam Nguyệt có một nỗi khiếp sợ không thể hình dung.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Những trạm do thám với tần suất cực nhanh, không ngừng xuất phát, không ngừng đáp xuống, báo cáo đối phương đích vị trí."

Báo!

Địch nhân dự tính còn có một ngày đường!"

"Báo!

Địch nhân gia tốc!

Dự tính còn sáu canh giờ nữa là tới nơi!"

"Báo!

Chỉ còn hai canh giờ!". . .Khoảng cách của đối phương so với Minh Vương Hà càng ngày càng gần, bầu không khí đột nhiên trở nên khẩn trương, đại chiến tướng đối diện với áp lực làm cho cả quân doanh như là dây cót bị kéo căng.

Tất cả mọi người bắt đầu trở nên khẩn trương lên, những chiến tướng thân kinh bách chiến kia, lúc này mỗi người sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, thần sắc mang theo một tia sầu lo.Rõ ràng đối phương chỉ có hai chi chiến bộ, nhân số không đến một vạn người.Nhưng là chẳng biết tại sao, áp lực vô hình cường đại, bao phủ trong lòng của mỗi người.Hành vi của đối phương không bình thường, khiến cho thần kinh mỗi người căng thẳng cao độ.

Đối phương không phải hạng người vô danh, hắn đã đã chứng minh thực lực của mình.Càng không bình thường, càng phải cảnh giác.Ba mươi vạn đại quân như lâm đại địch.Tạp âm hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người không tự chủ mà im lặng, bản năng khiến bọn chúng nắm chặt Ma binh trong tay, bầu không khí khẩn trương dị thường.Ở phía xa xa trên bầu trời xuất hiện những chấm đen nhỏ, trái tim tất cả mọi người đập dồn dập."

Đến rồi!"

Đại quân báo động, chiến tướng của bọn chúng nhao nhao bắt đầu gầm lên liên tiếp."

Giữ vững tinh thần!"

"Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu!"

"Chuẩn bị cho tốt.

Đừng để gặp thời điểm mấu chốt thành xe bị tuột xích!". . .Thế tới của chấm đen cực nhanh.

Trong nháy mắt, mọi người chỉ cảm thấy trong tầm mắt tối sầm lại, đối phương vậy mà vọt tới rất gần bọn chúng.

Rõ ràng đối phương không đến một vạn người, nhưng mà tiến công với tốc độ nhanh, lại làm cho mọi người có ảo giác phảng phất như thiên quân vạn mã gào thét xông tới.Tất cả mọi người trong lòng không khỏi run lên!Liên tục bảy ngày bảy đêm, thiết lưu không ai có thể ngăn cản đây sao?Dường như đối phương muốn đi vào phạm vi công kích của bọn chúng , thần sắc mỗi một gã chiến tướng đều trở nên ngưng trọng khẩn trương hẳn lên, bọn chúng mỗi người vận sức chờ phát động, chỉ chờ đối phương một bước vào phạm vi công kích của bọn chúng, bọn chúng sẽ không chút do dự phát động một kích!Đối phương bỗng nhiên đình chỉ!Không hề có dấu hiệu mà đình chỉ, đang đà tiến công nhanh, lại đột nhiên bất động, chính giữa không có bất kỳ giảm xóc nào, khiến cho người khó chịu được gần muốn thổ huyết.Bọn chúng rốt cục nhìn rõ ràng, đội ngũ phía trước chính là của người kia(ám chỉ là của vương)!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Tả Mạc lạnh lùng mà nhìn chăm chú đám địch nhân phía trước.Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tràng cảnh của ba mươi vạn quân chiến bộ tập kết cùng một chỗ.

Chiến bộ chi chít, không nhìn thấy điểm cuối, làm cho lòng người không khỏi có cảm giác chán nản vô lực.Thế nhưng mà Tả Mạc không hề có.Hắn ngồi ngay ngắn trên lưng Đồng Cốt Minh Điểu Vương, không chút sứt mẻ.

Ánh mắt, không hề có chút biến hóa, vẫn lạnh lùng không có một tia cảm tình, không hề có một chút xúc động."

Hải Tâm Băng!"

Thanh âm lạnh lùng hờ hững, đến tai mỗi người vang lên, có thể nghe rõ ràng.So sánh với sự thất kinh lúc trước, Hải Tâm Băng hiện tại cực kỳ trấn định.

Nàng bước ra từ trong đám người kia, bình thản tự nhiên không sợ hãi.Hải Tâm Băng mặc giáp nặng.

Nhìn bề ngoài, càng thêm vài phần tư thế oai hùng hiên ngang.

Lúc này ả thể hiện rõ phong thái trác tuyệt của Minh Chủ một phương.

Tay nàng cầm lam sắc trường kiếm, tóc dài tung bay trong gió, dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết, không nhiễm bụi trần, sự quả quyết cơ trí toát ra khiến cho người người tin tưởng.Nàng không hè tránh né ánh mắt Tả Mạc, càng không nghĩ sẽ cùng Tả Mạc dùng miệng lưỡi dây dưa bèn trầm giọng nói: "Nói nhảm làm gì !

Đánh thôi!"

Mắt phượng rồi đột nhiên bắn ra hào quang lăng lệ, nàng giơ cao trường kiếm trong tay, trang nghiêm thét lên: "Vì danh tiếng Minh Cảnh!"

Lúc này hào quang của Hải Tâm Băng bắn ra tứ phía, nàng tựa như ngôi sao chói mắt."

Vì danh tiếng Minh Cảnh!"

Tất cả mọi người được nàng khích lệ, sự khẩn trương trong nháy mắt này biến mất không thấy tăm hơi.

Nhiệt huyết bọn chúng sôi trào, chiến ý dâng cao!

Ba mươi vạn đại quân giận dữ hét lên, ầm ầm như sóng vỗ, âm thanh vang vọng khắp nơi!Hải Tâm Băng bỗng nhiên nhận ra, đại cục đã định!Phía dưới sĩ khí chiến bộ, đã lên tới cực điểm.

Chống lại ba mươi vạn quân chiến bộ, với sĩ khí tăng vọt thì chẳng ai có thể chiến thắng được.Đối diện với tình thế kia, kẻ mang mặt nạ đồng bỗng nhiên đứng lên.Hắn đứng ở trên lưng Đồng Cốt Minh Điểu Vương, tựa như là đứng ở trên mây.

Hắn từ trên cao nhìn xuống quan sát chúng sinh.Ánh mắt lạnh lùng tràn đầy khinh thường cùng miệt thị, thanh âm không lớn, nhưng toàn trường hoàn toàn có thể nghe rõ, những tiếng hoan hô gầm rú giống như trời long đất lở, bỗng dưng im bặt."

Các ngươi, có tư cách gì mà vì danh tiếng Minh cảnh?"

Chương 888 : Từ lúc nào ta cho phép các ngươi gắn tên mình với Minh Cảnh?Dịch giả: nhatchimai0000Biên tập: nhatchimai0000Ngôn từ lạnh như băng không chút tình cảm.Nhưng lời này chẳng khác nào một chậu nước giá lạnh như băng giội vào đầu ba mươi vạn đại quân.

Một ngọn lửa vừa được nhen nhúm lên đã bị dội cho tắt hẳn.Gã gia hoả đeo mặt nạ, hờ hững nhìn vào bọn chúng.

Vẻ khinh thị như bảo chúng chẳng khác gì con sâu con kiến.Đáng giận!Sắc mặt rất nhiều người trở nên cực kỳ khó coi.

Tuyệt đại đa số bọn chúng là người đã thành danh lâu năm, đã bao giờ bị coi thường đến như vậy?Bọn chúng không thể nén giận, bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên.Tả Mạc dội thêm một câu nữa làm cho những cao thủ đã có cảm giác khuất nhục lập tức bị mất lý trí."

Từ lúc nào ta cho phép các ngươi gắn tên mình với Minh Cảnh?"

Ngữ khí gỏn lọn, lạnh như băng, như nói một chuyện quá ư đơn giản nhưng không chút che giấu, với khí phách kẻ bề trên ngạo nghễ nhìn xuống dưới, lại đường hoàng mà như gió lạnh thấu xương quất vào lòng mọi người."

Con mẹ nó ngươi nghĩ ngươi là ai!"

Đột nhiên trong đại quân có một tiếng hét to, một thân ảnh vụt qua nhanh như dã thú chồm lên Tả Mạc!Khí tức cực kỳ cường hãn, như ngọn sóng dữ vụt lên ầm ầm xông tới chỗ Tả Mạc.Hạ Hầu Chi!Đó là một trong những đại tướng dưới trướng Hải Tâm Ba, một cao thủ thực lực cường hãn nhất trong tứ đại tướng của Bắc Nguyên băng phủ!

Trong những đại tướng của Bắc Nguyên băng phủ, gã là một người nổi bật.

Thực lực đến mức như gã thì hiếm người không hiểu chiến trận, chỉ có phân trình độ cao thấp khác nhau.

Nhưng gã Hạ Hầu Chi lại là kẻ chẳng hiểu chi cả.Gã si mê với sức mạnh cá nhân, chính do thế nên chiến lực của gã cực kỳ cường hãn.

Ở Bắc Nguyên băng phủ gã chỉ kém Hải Tâm Ba một chút.Tính gã nóng như lửa, không sợ trời không sợ đất, lời của Tả Mạc làm gã bạo nộ!Ầm!Sát ý cuồng bạo lan tràn từ Hạ Hầu Chi ra tứ phía.

Không khí xung quanh vặn vẹo biến ảo, thân hình của gã đột nhiên to lên, khói đen cuồn cuộn từ thân thể bay lên.Một khí tức kinh người từ bên trong khói đen lan tràn ra.Từ bên trong khói đen như thể có một con quái vật đang dần dần thành hình.Chẳng mấy chốc, một con quái vật to lớn xuất hiện trước mắt mọi người.Hí!Ở bản trận, ba mươi vạn quân đang đứng chỉnh tề hít một hơi lạnh.Thân hình con quái vật này quả thực to lớn.

Nó như một ngọn núi chắn trước tầm mắt.

Cái thân thể kỳ vĩ mang đến cảm giác áp bức đủ để cho đối thủ mất đi ý chí chiến đấu.Những hình xăm phức tạp huyền ảo trải khắp toàn thân con quái vật.

Mắt của nó như hai cái động đen ngòm không thấy đáy.

Tứ chi của nó thô, ngắn hơi chùn xuống.

Miệng nó khẽ mở làm lộ những chiếc răng nanh.

Những vệt khói đen nồng đậm vờn quanh miệng.

Đuôi nó dài khoảng mười dặm, có lẽ chỉ cần khẽ động sẽ tạo gió lớn.Sắc mặt An Mạc biến đổi.

Con Minh thú này vừa xuất hiện đã làm cho gã cảm thấy cực kỳ nguy hiểm!Hạ Hầu Chi tuyệt đối không mạnh như vậy!Đây là phản ứng đầu tiên của An Mạc.

Thực lực của Hạ Hầu Chi biểu hiện ra ngoài không kém gã chút nào.

Nhưng gã nhanh chóng biến sắc lần nữa, trong đầu gã bừng lên hai chữ nọ.Tử sĩ!Không ổn!Cao thủ bậc này mà đã một lòng quyết tử mà bạo phát tất cả chiến lực sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ!Gã thật không ngờ, Hạ Hầu Chi cam tâm chết vì Hải Tâm Ba.

Ả nữ nhân này. . .An Mạc cắn răng một cái, gã muốn xông lên trước.

Trong đám thuộc hạ bây giờ của Vương thượng có mỗi gã có khả năng chống đỡ.

Ánh mắt của An Mạc rừng rực hào quang, tựa như có hai ngọn lửa cháy rực.Dường như biết được suy nghĩ của An Mạc, Tả Mạc giơ tay lên ngăn lại.An Mạc nhìn thấy hành động của Vương thượng thì không khỏi sững sờ.

Gã đi theo Vương thượng đã được một thời gian nên hiểu ý hành động này rồi.

Hành động này ý bảo An Mạc đừng tiến lên.Vương thượng muốn gì?An Mạc nghi hoặc, chẳng lẽ Vương Thượng tự mình xông lên?Gã tin rằng với thực lực của Vương thượng, việc đối phó với Hạ Hầu Chi hẳn không phải là vấn đề.

Nhưng nếu Hạ Hầu Chi chống đỡ được một hồi thì khí thế của Vương thượng sẽ giảm sút.

Cỗ khí thế đã tích luỹ mãi mới được sẽ tan mất.Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất của song phương là so về khí thế.Tính kỷ luật của An Mạc rất cao, hơn nữa những ngày vừa qua làm gã càng hiểu Vương thượng, hắn không phải là hạng người lỗ mãng.

Rất nhiều quyết định tưởng chừng như không hợp lý lắm nhưng rồi cuối cùng đều có những kết quả quá sức bất ngờ.An Mạc hiểu những kỳ tích này không phải chỉ là vận khí.Gã ngừng lại, kiềm chế những xáo trộn trong lòng.

Gã chăm chú nhìn Vương thượng.

Gã giương ánh mắt háo hức tò mò để xem Vương thượng làm thế nào giải quyết con Minh thú này.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Chúc Nam Nguyệt nhìn con Cự Thú trên không trung, trong lòng hơi ảo não.Một chiêu này của Minh Chủ xác thực phi thường xảo diệu.

Tân vương đã trải qua bảy ngày đột tiến, khí thế đang lúc đỉnh phong .Dùng Hạ Hầu Chi, cho dù An Mạc hay tân vương ra tay đều làm giảm đi nhuệ khí của đối phương.Chúc Nam Nguyệt dám khẳng định, Minh Chủ căn bản sẽ không gửi gắm hi vọng Hạ Hầu Chi đả bại đối phương.

Hẳn là ả chỉ cần Hạ Hầu Chi ngăn cản, hạn chế khí thế của đối phương.

Hoặc giả dây dưa với tân vương trong một thời gian ngắn, hoặc giả cuốn lấy vị đệ nhất chiến tướng dưới trướng tên là An Mạc này là được.Chỉ cần khí thế của đối phương gặp trở ngại thì lực trùng kích sẽ giảm mạnh, sớm muộn sẽ bị ba mươi vạn đại quân giày vò cho chết.Vì mục đích này mà Minh Chủ không tiếc hi sinh một vị cao thủ thực lực siêu cường như vậy.Chiêu hy sinh này giống hết như đánh cờ vậy!Tuy nhiên theo nhận định của Chúc Nam Nguyệt thì chỉ cần ba mươi vạn quân là đủ.

Nhưng đối mặt với vị Tân vương thần bí khó lường này, Minh Chủ vẫn cho là cẩn thận thì hơn.

Vì muốn không có sơ sót gì nên ả quyết trả một cái giá lớn.Tên nam nhân này tạo một áp lực quá lớn cho Minh Chủ!Giao tình giữa Chúc Nam Nguyệt và Hạ Hầu Chi không sâu dày, nhưng quan hệ giữa các đại tướng ở Bắc Nguyên băng phủ đều không tệ.

Nàng nghĩ đến chuyện về sau không còn được gặp lại Hạ Hầu Chi, tâm tình khó tránh khỏi cảm thấy trầm xuống.Nhưng nàng nhanh chóng quẳng hết những cảm xúc này ra khỏi đầu, cặp mắt lại tỉnh táo trở lại.Hạ Hầu Chi đủ để trở thành phiền toái của đối phương!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Ánh mắt Tả Mạc vẫn lạnh như băng.

Con Cự Thú phía trước cũng không làm cho hắn xao động.

Hắn hờ hững nhìn ba mươi vạn đại quân, hờ hững nhìn con Cự Thú phía trước.Nhưng chẳng ai biết, phía sau mặt nạ môi hắn cong lên một đường vòng cung lạnh lùng.Một khí tức hoang dã thê lương từ trên người Cự Thú phát ra.

Khí tức này hắn quá quen thuộc.Hoang Thú!Con Cự Thú này hoá ra không phải là Minh Thú, nó chỉ là một Hoang Thú!

Tuy nhiên bộ dáng của nó so với cổ hoang thú mà Tả Mạc triệu hoán được hoàn toàn khác nhau nhưng khí tức thì giống nhau hoàn toàn.

Cái khác biệt là con Hoang Thú trước mặt này đậm đặc khí tức tử vong.Đây là một con Hoang Thú đã chết.Thật là đáng tiếc!Trong lòng Tả Mạc tiếc hận.

Con Hoang Thú này khi chết vẫn còn dư uy như vậy thì khi còn sống uy mãnh đến cỡ nào đây.Rống!Con Minh Hoang Thú đột nhiên há miệng gào thét, năng lượng ầm ầm bộc phát làm cho mọi người rung động lắc lư!Con Minh Hoang thú đang co người lại, hai mắt như hai lỗ đen không đáy nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, bộ dạng như đang săn mồi.Ánh mắt Tả Mạc lạnh lẽo.Hiện giờ, Hoang Thú chuẩn hắn còn không sợ, xá chi một con Hoang Thú đã chết rồi.Dù đối phương dùng Minh Thần lực luyện chế con Hoang Thú, nhưng khi Tả Mạc quan sát liền biết rằng con Minh Hoang Thú này còn chưa luyện chế xong hoàn toàn.

Điều này cũng đúng thôi, Hoang Thú là Viễn Cổ Bách Thú Chi Vương, cho dù nó đã chết nhưng không có cảnh giới Thần Cấp thì căn bản không cách nào luyện chế được hoàn toàn.Không luyện chế hoàn toàn Hoang Thú thì vẫn còn lưu lại bản năng khi còn sống.

Cái bản năng này là địch nhân lớn nhất đối với người luyện hoá.Tên gia hoả nhảy lên phải thiêu đốt thần lực mới ngăn chặn nổi bản năng Hoang Thú lưu lại.Chỉ tiếc là gã kia đã xem thường bản năng Hoang Thú rồi!Đầu ngón ta của hắn biến ảo bí quyết Cấp Cổ Hoang thú.

Từ đầu ngón tay hiện ra từng sợi từng sợi thần lực mỏng manh!Từng điểm hào quang ảm đạm chui ra khỏi đầu ngón tay Tả Mạc chui vào thân thể Hoang Thú.Thân thể Hoang Thú thật sự quá khổng lồ.

Từng ấy điểm hào quang so với thân thể khổng lồ của nó thật sự không có ý nghĩa.

Ngược lại ai cũng có một cảm giác hoang đường nói không nên lời, chẳng lẽ cái gã gia hoả mang mặt nạ kia muốn dùng có vậy thần lực mà đả bại được con đại gia hoả mạnh mẽ, hung hãn vậy sao?Đầu óc gã kia có bình thường không nhỉ?Đối phó với con đại gia hoả khủng bố như vậy thì chỉ có sức mạnh phô thiên cái địa, bài sơn đảo hải mới được chứ, từng ấy điểm hào quang bé như hạt gạo thì tính làm gì hả?Trên mặt của rất nhiều ngươi nghi hoặc, khó hiểu.Nhưng trái tim Hải Tâm Ba lại như bị xiết chặt.

Ả đang đứng yên trên không trung.Một dự cảm bất hảo bỗng nhiên nổi lên tự đáy lòng.

Ả đứng gần vậy mà vẫn chưa hiểu cái gã mang mặt nạ kia tạo ra cái dây buộc gì vòng quanh con Hoang Thú.Ả không hiểu ý nghĩa của thủ đoạn đó. . .Tâm ả hơi trầm xuống nhưng vẫn yên lặng không xuất thủ.

Ả cho rằng, dù đầu óc của Hạ Hầu Chi có hơi ngờ nghệch thật nhưng chiến lực của gã tuyệt đối mạnh mẽ.Nhưng một màn kế tiếp làm cho tất cả mọi người không thốt lên được lời.

Tất cả trợn tròn mắt, gương mặt cứng đờ.Con Hoang Thú to như ngọn núi nhưng thân thể run rẩy không ngừng, càng lúc càng run mạnh.

Từng luồng khói đen từ thân thể của nó thoát ra không ngừng.

Đồng thời nó lắc lư càng mạnh.

Những đợt sóng mắt thường có thể thấy, nhộn nhạo trên không trung.Hống hống hống!Tiếng gào thét mang theo thống khổ như là cơn lốc khuếch tán ra.Những gợn sóng mắt thường có thể thấy khuyếch tán ra xung quanh với tốc độ càng nhanh.

Nó ẩn chứa sức mạnh cường đại quét ngang chiến trường.

Những gã Ma tộc thực lực hơi yếu cảm thấy não trướng, đầu váng, thân hình lảo đảo.Mọi người đang ngây ra như phỗng bỗng choàng tỉnh, ai cũng hoảng sợ!Chuyện gì đã xảy ra?"

Ah ah ah!"

Những thanh âm thảm thiết, thống khổ từ trong cơ thể Hoang Thú truyền tới.Đám người thuộc Bắc Nguyên băng phủ sắc mặt biến đổi.

Hạ Hầu Chi!

Đây là tiếng của Hạ Hầu Chi!Tiếng rú thảm của Hạ Hầu Chi tràn ngập thống khổ, dường như đang chịu một cực hình kinh khiếp.Sau đó tiếng rú thảm thiết yếu dần rồi biến mất.Con cự thú to như là ngọn núi khổng lồ hết run rẩy.

Từ sâu trong hốc mắt đen ngòm thăm thẳm bỗng sáng lên một điểm hào quang nhỏ, như một ngôi sao trong màn đêm.Nó bỗng nhiên há miệng gầm gào.

Tứ chi đánh về phía Tả Mạc.Ầm!Thân thể cực lớn, thế đánh như sét, một cảm giác bị trùng kích cực kỳ đáng sợ!

Như một tòa núi lớn ập đến trước mặt không thể cản nổi!"

Vương thượng, coi chừng!"

An Mạc nghẹn ngào kinh hô.

Sắc mặt gã đại biến.

Tốc độ con Minh Thú này nhanh hơn so với tưởng tượng!Tả Mạc dường như không nghe thấy gì, thân hình không nhúc nhích.Hoang Thú như là từ hư vô xuất hiện trước mặt hắn.

Một con quái vật khổng lồ không một dấu hiệu bỗng xuất hiện ngay trước mắt mình làm trái tim đập dồn dập.

Nó rất gần Tả Mạc, khoảng cách chỉ có ba trượng.Ầm!Như đợt sóng thần gầm thét kèm tiếng gió rít cuồng bạo từ từ đánh tới Tả Mạc!Thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng trên con Đồng Cốt Minh Điểu Vương.

Một dáng người đứng đó, mái tóc tuyết trắng tung bay trong gió rít cuồng bạo.Hoang Thú to như ngọn núi, Tả Mạc nhỏ bé vô cùng.Bỗng nhiên, con Hoang Thú nằm phịch xuống.Gã nam tử như bức tượng đá giơ chân lên giẫm vào cái mũi con Hoang Thú.Mũi của Hoang Thú như một con đường lên núi.Hắn từng bước một đi lên cái mũi con Hoang Thú tựa như dọc theo đường núi.Cảnh tượng trước mắt, không âm thanh âm, không chói lóa nhưng lại có sức mạnh chấn nhiếp nhân tâm.Xung quanh lặng ngắt như tờ.Hắn đi lên đỉnh đầu con Hoang Thú thì ngừng lại rồi xoay người đứng đối diện với ba mươi vạn Chiến bộ!Con Hoang Thú đang nằm sấp đồng thời đứng thẳng lên.Ba mươi vạn Chiến bộ dần nhỏ bé trong mắt hắn.

Hoang Thú nâng hắn lên cao không ngừng.

Tầm mắt hắn ngày càng rộng lớn như trước nay chưa có.

Cương phong thổi tung mái tóc tuyết trắng.Hắn từ trên cao nhìn xuống.

Phía dưới đen đặc địch nhân.Mặt nạ bằng đồng xanh lãnh đạm vẫn y nguyên lạnh như băng, thanh âm vang vọng quanh quẩn trong không trung."

Từ lúc nào ta cho phép các ngươi gắn tên mình với Minh Cảnh?"

Chương 889 : Thực lực tuyệt đốiDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Yên tĩnh như bóng ma tử vong đang đến gần.Không có người nào mở miệng ra nói chuyện, lúc này ba mươi vạn đại quân chỉ giống như ba mười vạn con rối, số lượng người đông như vậy mà không hề phát ra chút âm thanh nào.

Bọn họ chỉ biết ngẩng đầu nhìn bóng dáng trên bầu trời phảng phất như không thể với tới, thân hình ấy đứng thẳng như một ngọn thương, để mặc mái tóc dài trắng như tuyết mặc sức bay trong gió như cuồng phong loạn vũ.Bất giác trong lòng mọi người sinh ra ảo giác, như hoang thú bị đè bẹp dưới chân hắn chính là cả thế giới đang thuần phục hắn.Thanh âm đạm bạc nhưng lạnh như băng, như từ ở phía xa xa truyền khắp toàn bộ Minh Cảnh.Trận quyết chiến này có quan hệ đến tương lai của Minh Cảnh, là mối quan tâm của tất cả mọi người trong Minh Cảnh, vì thế bên ngoài chiến trường có vô số người đang đem tất cả tình huống phát sinh ở đây, thông qua Thận ảnh truyền về thế lực sau lưng.

Bởi Hải Tâm Ba cho rằng, ả đã lắm chắc thắng lợi trong tay nên không hề xua đuổi những người này đi, ả muốn để cho những người này được tận mắt nhìn thấy vị tân vương mà bọn họ luôn kì vọng vào không chịu nổi một kích là như thế nào. ả muốn, dưới chứng kiến của toàn bộ Minh Cảnh, đánh bại tân vương, chỉ có như vậy, ả mới có thể leo lên vương tọa!Lúc này Hải Tâm Ba có hối hận thì cũng không kịp rồi.Lúc này ngay cả bản thân ả cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình kinh hãi, đôi mắt xanh lam như biển cả của ả hiện lên vẻ đờ đẫn.Tới tận khi thanh âm cao cao tại thượng trên bầu trời vọng xuống, như lời tuyên án những kẻ dưới mặt đất."

Ta là Minh Vương.

Toàn bộ Minh Cảnh, chỉ có ta, mới có tư cách dùng cái tên Minh Cảnh !"

"Còn các ngươi!"

"Không có tư cách ấy!"

Trong thanh âm lạnh như băng ấy ko hề mang theo chút cảm xúc nào, thậm chí trong thời điểm nhậy cảm như này mà trong âm thanh của hắn còn không có chút e ngại nào.

Không có phẫn nộ, không hề hét to, không có bất kỳ một tia cảm xúc nào.Nhưng chính cái thanh âm không chút cảm xúc này, lại khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi vô cùng.Nhưng trước thanh âm không chút cảm xúc ấy, cái đầu con Hoang Thú vẫn đứng thẳng trước người nam nhân kia, không chỉ như vậy mà khí thế của nó còn bắt đầu đề thăng không ngừng.Nhìn thấy như vậy, không biết vì sao trong lòng mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cảm giác sợ hãi lúc vừa nãy cũng vơi bớt đi nhiều.Rốt cục cũng khai chiến sao?Cũng tốt!

Cùng lắm thì chết cho thống khoái là được!Bọn họ hồn nhiên không biến rằng tâm tình của mình đã thay đổi rồi.Chỉ có lưa thưa vài người chú ý tới thay đổi này, khiến sắc mặt bọn họ trở nên xấu hẳn.

Thanh thế mà tân vương làm ra quả thật quá kinh người, khiến niềm tin trong lòng rất nhiều người giảm đi rõ rệt.

Vốn tưởng ràng, bất kể tân vương dùng đến thủ đoạn nào cũng không thể cứu vãn được tình hình, nhưng nào biết được Hạ Hầu Chi bộc phát, lại như được bàn bạc từ trước, để cấp cho tân vương một cái sân khấu hoành tráng nhất từ trước đến nay.Mặc dù ai cũng biết rằng, việc này không phải chuẩn bị từ trước.Ngay cả con cự thú khủng bố như vậy mà vẫn phải nằm sấp trước mặt tân vương, bọn họ được tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình diễn ra, Vương uy thâm sâu khó lường đã để lại trong lòng bọn họ một dấu ấn khó phai mờ.Đó chính là Vương uy sao?Trước kia bọn họ không tin vào cái đó, cũng không phục, bọn họ cho rằng có thể dựa vào nhân số đông đảo, để cải biến cái gọi là Vương, nhưng cảnh tượng trước mắt bọn họ khiến tâm tình bọn họ không khỏi dao động.Chúc Nam Nguyệt trầm giọng quát: "Tất cả giữ vững tinh thần, chúng ta có tới ba mươi vạn người!"

Thanh âm này đã cảnh tỉnh bọn họ làm rất nhiều người khôi phục được sự tỉnh táo.

Đúng a!

Bọn họ có tới ba mươi vạn người cơ mà!

Cho dù tân vương càng lợi hại cỡ nào đi chăng nữa!

Cho dù hắn có Cự Thú!Vậy thì đã sao ?Ba ngươi vạn người!Đủ để thay đổi toàn bộ thế cục của Minh Cảnh, nếu dùng để đối phó một người, làm sao có thể thất bại được cơ chứ?Làm sao có thể cơ chứ!Khuôn mặt của bọn họ hồi phục lại vẻ hăng hái, ý chí chiến đấu cũng khôi phục trở lại, cho dù kỳ tích trước mắt có thể trở thành thần thoại, cho dù tân vương thâm sâu khó lường, nhưng những thứ đó chỉ làm cho chiến công của bọn họ thêm chói lọi mà thôi.Nhưng rất nhanh sau đó sắc mặt bọn họ dần chuyển sang ngưng trọng.Một khí thế kinh người bốc lên!Khí thế của tân vương đã vượt qua khí thế của Hạ Hầu Chi khi thiêu đốt thần lực vừa rồi.Điều này cũng không làm người ta cảm thấy kỳ quái, bởi tất cả đều cho rằng thực lực của tân vương chỉ kém lão Minh Vương một chút.

Nhưng hắn đã bằng vào sức một mình để lập lên kỳ tích lập nên bảy ngày xung kích nhanh như một tia chớp!Nhưng khiến cho mọi người cảm thấy bất ngờ chính là khí thế của tân vương đang dâng cao không ngừng!Đề thăng với tốc độ kinh người!Hắn giống như một ngọn lửa đang bùng cháy càng lúc càng dữ dội.Một luồng khí tức kinh người tràn tới như cơn sóng dữ, ầm ầm quét sang bốn phía xung quanh.

Những người mà nó quét qua trong lòng không khỏi cảm thấy rung dộng, khí tức khủng bố đến cực điểm làm bọn họ không còn chỗ nào trốn tránh.Vậy mà khí thể của hắn vẫn cứ tiếp tục dâng lên!Dâng lên không ngừng!Khiến khuôn mắt mọi người biến đổi từ ngưng trọng thành kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc lại biến thành hoảng sợ, ba mươi vạn người đều ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng trên không trung, nhưng bọn họ không thể nhìn rõ ràng được.

Tân vương phát ra khí thế mang theo uy áp cường đại, khiến ngay cả không khí xung quanh hắn cũng vặn vẹo kịch liệt, phảng phất như xung quanh hắn có vô số mạch nước ngầm đang chảy, hỗn loạn vô cùng.Nhưng khiến cho mọi người khiếp sợ không thôi chính là không gian vặn vẹo kịch liệt này đang không ngừng mà khuếch tán mở rộng ra xung quanh.Rống!Bỗng con hoang thú gầm lên giận dữ, oanh, phảng phất như cả không khí cũng vang lên những tiếng trầm đục, khiến tthân thể to lớn như một ngọn núi của nó cũng trở nên mơ hồ vặn vẹo trong nháy mắt.Khí lãng sinh ra từ uy áp cường đại lấy Hoang Thú làm trung tâm, ầm ầm phát tán ra bốn phía.Hai cỗ hơi thở đan vào nhau, khiến thiên địa cũng phải đổi sắc.Khuôn mặt của cả ba mười vạn người đều hiện lên vẻ hoảng sợ.Nhưng khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, khí thế của nam nhân đang đứng phía trên đỉnh đầu hoang thú vẫn liên tục dâng cao không hề có dấu hiệu dừng lại không có nửa điểm suy kiệt thế.Không thể như vậy được!Ngay cả Chúc Nam Nguyệt luôn là người bình tĩnh lạnh lùng nhất cũng không giữ được bình tĩnh nữa, khuôn mặt đang ngước nhìn bầu trời của ả hiện lên vẻ vô cùng sợ hãi."

Không thể như vậy được"Tiếng thì thào trong miệng nàng nhỏ dần rồi mất hẳn, khí thế của bóng dáng trên bầu trời kia đã vượt qua ngưỡng mà nhân loại có thể đạt được.

Bất giác nàng có ảo giác như, ở trẻn không trung không phải bóng dáng một người mà là một vầng mặt trời đang tỏa sáng!Đây mới là thực lực chân chính của hắn sao?Lực lượng của nhân loại sao có thể đạt tới mức như vậy cơ chứ?Rõ ràng trên trời không có mây đên, vậy mà cả bầu trời trở nên tối om như sắp sụp xuống vậy.Rắc rắc rắc!Trên mặt đất xuất hiện những vết rạn nứt, rách toác ra như miệng vết thương, liên tục lan tràn ra khắp nơi.

Ngay cả nham thạch cứng rắn là vậy cũng trở lên dòn như bánh quy, nứt gẫy một cách dễ dàng, chỉ trong nháy mắt, mặt đất đã xuất hiện vô số vết rách chằng chịt như mạng nhện.Vậy mà khí thế của người kia vẫn còn dâng lên mà không hề ngừng lại!Sự uy nghiêm dâng cao đến cực điểm, tạo thành một bóng ma trong lòng mọi người, nhưng khiến cho mỗi người cảm thấy sợ hãi chính là, bọn họ phát hiện ra thân thể mình đang dần thoát khỏi không chế của bản thân, trên thân thể chỉ còn lại cảm giác tê liệt đang chàm chậm lan ra toàn bộ cơ thể.Sự sợ hãi và nỗi tuyệt vọng, đang chiếm cư tâm hồn mọi người mà không có cách nào ngăn cản được.Chỉ có những cao thủ chân chính mới biết được là, thân thể của bọn họ không phải bị đối phương khống chế, mà c bởi vì khí thế của đối phương quá cường đại, khiến thân thể bọn họ tự xuất hiện bản năng bảo hộ mình.Căn bản loại bản năng tự bảo vệ này không hề nằm trong khống chế của bọn họ.Tuy bọn họ biết phải làm cách nào để nhanh chóng thoát khỏi tình trạng này, nhưng trong lòng bọn họ lại không hề cảm thấy thả lỏng, mà hoàn toàn ngược lại, càng thêm sợ hãi mà thôi, chỉ là riêng khí tức tỏa ra đã kinh người như thế, thì thực lực của hắn cường đại đến mức nào đây!Trên đời này có người cường đại đến mức đó sao?An Mạc ngây ra như phỗng, trong đầu hắn chỉ còn lại một mảng hỗn loạn.Vương thượng cường đại đến mức không ngờ đến!Trong khi người ta còn say sưa kể về kỳ tích bẩy ngày bẩy đêm, thì thực ra vương thượng vẫn chưa dùng hết toàn lực!

Kết luận này lại khiến An Mạc cảm thấy mờ mịt không hiểu rõ, thật ra trong lòng hắn cũng vô cùng tự hào về kỳ tích xung kích liên tục bẩy ngày bẩy đêm.Gã cho rằng đây là kỳ tích độc nhất vô nhị không thể lặp lại !Nhưng hôm nay nhìn thấy vương thượng chói sáng đến mức không ai dám nhìn thẳng, gã mới giật mình phát hiện ra, niềm tự hào lúc trước của mình buồn cười đến cỡ nào!Đến tận bây giờ hắn mới hiểu được, con át chủ bài trong tay Vương thượng là như thế nào.Con át chủ bài của vương thượng, chính là thực lực tuyệt đối nằm ngoài suy nghĩ của mọi người!Đó mới chính thức là con át chủ bài của vương thượng.

Từ lúc mới bắt đầu, Vương thượng không định dùng bất kì một mưu kế gì để giải quyết Hải Tâm Ba, mà vương thượng sẽ dùng thực lực tuyệt đối để đè bẹp Hải Tâm Ba!Không ai ngờ đến mọi việc lại diễn ra như vây, ngay cả An Mạc cũng không ngờ, bởi ai có thể nghĩ tới chỉ có một người có thể dùng thực lực của bản thân để áp chế ba mươi vạn người cơ chứ.Từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ nghe thấy có chuyện như vậy xảy ra.Vậy mà cảnh tượng tưởng như không thể xẩy ra đó, lại hiện ra trước mắt bọn họ.An Mạc ngơ ngác nhìn nam nhân trên bầu trời đang tỏa ra khí tức khiếp người kia.Đó chính là Vương sao?※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Mắt đất rung động liên hồi, cứ như ở dưới lòng đất có một con quái thú đang rục rịch muốn tỉnh dậy vậy.Bỗng nhiên, ba, một cục đá to cỡ đầu người, giãy giụa khỏi lực hút của mặt đất, chậm rãi bồng bềnh giữa không trung.Dường như viên đá ấy là điểm khởi đầu của vô số phản ứng dây chuyền, sau đó chỉ thấy có vô số cục đá bay khỏi mặt đất rồi bồng bềnh giữa không trung.Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm cảnh tượng quỷ dị chấn nhiếp nhân tâm này.Xong khí thế của vị nam nhân đang đứng trên đỉnh đầu hoang thú vẫn chưa dừng lại!Không hề có chút xu hướng giảm bớt nào!Trong lòng mỗi người có mặt ở đây chỉ còn nỗi sợ hãi, ngoại trừ nỗi sợ hãi, không còn bát kể một cảm giác gì, kể cả Hải Tâm Ba cũng vậy!Khí tức mênh mông vô tận như sóng biển cuộn trào, ập về bốn hướng.Phạm vi lan dần đến trăm dặm, ngàn dặm. . .Cho tới khí bao phủ tất cả mọi nơi!Lúc này trung tâm của Minh Vương Hà, giống như bị lâm vào ngày tận thế, vô số đá vụn phiêu phù giữa không trung như vô số vì sao, còn Minh Vương Hà cũng bị cứng đờ lại không còn lưu động.

Không gian xung quanh vặn vẹo kịch liệt, giống như trung tâm của cơn bão tố, trong phạm vi trăm dặm tầm mọi thứ đã trở nên mơ hồ không rõ .Duy chỉ có khuôn mặt đeo chiếc mặt nạ đồng xanh kia vẫn lạnh lẽo như thường, đôi mắt hờ hững nhưng vô cùng thần kỳ, cứ như nhìn thấu vào lòng người vậy.Tả Mạc giang hai tay ra, trong mỗi lòng bàn tay hắn có một cái hộp vuông mầu vàng đang nằm yên tĩnh địa nằm đó.Vương giới (thế giới)!Tả Mạc ném Vương giới vào không trung.Lập tức Vương giới phóng ra một chùm hào quang.Thế giới đột nhiên an tĩnh lại.Bão tố biến mất, khí tức khủng bố biến mất, nhưng gợn sóng đang vặn vẹo cũng biến mất.Tất cả mọi người đều chìm trong biển thần văn vô biên vô hạn, bô số thần văn khác nhau Thần Văn, mênh mông trải dài như sao biển không nhìn thấy giới hạn.

Trong trung tâm của biển thần văn này, có một vầng mặt trời kim sắc cực lớn đang từ từ chuyển động, bề ngoài của vầng mặt trời này đang liên tục phun ra nuốt vào lấy từng ngọn hỏa diễm thô to mầu kim sắc, quả thật cảnh tượng đồ sộ đến cực điểm.Quả thật biển sao thần văn này quá rộng lớn, rộng lớn đến nỗi, ngay cả ba mươi vạn người chìm trong đó chỉ nhỏ nhoi giống như hạt bụi mà thôiYên tĩnh, yên tĩnh như cái chết vậy.Khuôn mặt Hải Tâm Ba hiện lên vẻ sám tro như người chết, trắng bệch không một tia huyết sắc.Ả chợt nhớ tới cuộc chiến Ương Thổ Nguyên trong truyền thuyết, Thần Cấp!Đó chính là Thần Cấp trong truyền thuyết a!Ả ngơ ngác nhìn biển sao Thần Văn rộng lớn đến mức làm người ta tuyệt vọng, ả bỗng phát hiện, những việc mà ả đã làm thật là đáng cười, ả giãy dụa, ả sắp xếp, ả cố gắng làm hết tất cả, nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối của đối phương, ả chỉ là tấm nền, trở thành viên đá đặt chân tốt nhất, trở thành sân khấu để tân vương viết lên tên tuổi đi vào truyền kỳ.Thân thể ả run rẩy kịch liệt, sự kiêu ngạo trong con người ả bị phá vỡ khiến cuộc sống của ả trở lên vô nghĩa.Ả đã thất bại, triệt để thất bại rồi!Bỗng Hải Tâm Ba ngửa mặt lên, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười thảm.Sau đó ả đánh về hướng gã nam nhân đang đứng trên đỉnh đầu hoang thú.Chương 890 : Hải Tâm Băng xong đời .Dịch giả : Vũ ThiênBiên tập : nhatchimai0000Tả Mạc hờ hững nhìn chiêu thức Hải Tâm Băng đang tới, ánh mắt hắn không chút dao động.Lúc này hắn chính ở vào một loại trạng thái kỳ lạ, hắn cảm giác bản thân dường như trở thành một người khác, giống như tẩu hỏa nhập ma.

Tâm của hắn lãnh đạm phi thường, thật giống như hết thảy mọi thứ trên đời này, đều không thể khiến tâm của hắn có chút dao động.Đòn phản công trước khi chết của Hải Tâm Băng, không làm hắn kinh hoàng chút nào.Trong vô tận hư không mười năm trời, hắn đã tích lũy nghiên cứu cùng cảm ngộ suốt mười năm, nay thần lực của hắn đã khôi phục, tích lũy mười năm này tựu như là núi lửa chuẩn bị đã lâu, phun trào ầm âẦm!Thực lực của hắn so với Đại trưởng lão Thiên Hoàn năm đó, cường đại hơn nhiều.Huống chi, hắn còn luyện chế ra 【 Vương giới 】Thần binh đỉnh cấp bậc nhất thế này.Thần Văn Hải của Đại trưởng lão, cho Tả Mạc gợi ý quan trọng.

Cái mà Tả Mạc am hiểu nhất chính là Thần Văn.

Trước kia chỉ có một mình Đại trưởng lão là giỏi hơn hắn.

Nhưng xét ở hiện tại, Tả Mạc chắc chắn là người có trình độ Thần Văn cao nhất.

Mười năm lưu lạc trong vô tận hư không, hắn bắt gặp vô số Thần Vân, so với Đại trưởng lão còn nhiều hơn.Phiến Thần Văn Tinh Thần Hải này, so với Thần Văn Hải của Đại trưởng lão cao hơn một cấp, trên bề mặt tất cả đều là Thần Văn.

Có cả những Thần Văn mà Tả Mạc nhìn thấy trong cuộc chiến với Đại trưởng lão, còn có những Thần Văn hắn bắt gặp trong vô tận hư không.Không có phù văn.Hơn nữa, sở học hỗn tạp của Tả Mạc vượt xa cả Đại trưởng lão , ví dụ như thần lực, hắn tu luyện Thái Dương thần quyết, là một trong những thần quyết cường đại nhất từ xa xưa.【 Vương giới 】dung hợp hoàn toàn với tinh hoa sở học của hắn.Hải Tâm Băng bị ngăn lại.Ngăn cản nàng, là Hắc Kim Phù Binh.Hắc Kim Phù Binh thay đổi hoàn toàn, giờ đây toàn thân nó lấp lánh Thần Văn.

Nhìn từ trên xuống, toàn thân nó như được thêm một tầng áo giáp hoa lệ cấu tạo bằng các Thần Văn.

Những Thần Văn lóng lánh, lấp lánh các sắc màu hào quang.

Màu u lam có, màu hồng rực có, cả màu hoàng kim nữa.

Tất cả chúng hào vào nhau nhưng không hỗn loạn mà rất hài hoà cực kỳ mỹ cảm.Trước ánh mắt của cả vạn người, Hắc Kim Phù Binh được thể khoe mẽ."

Trời sinh ta chiến!"

Tiếng gầm nhẹ thâm trầm nhưng không kém phần uy nghiêm, thoáng như Chiến Thần Viễn Cổ hạ phàm, đôi mắt tỏa ra hào quang màu vàng son, lẫm liệt mà trang nghiêm.Hắn nện hai quyền vào nhau, Thần Văn màu xanh lam ở quyền tay phải, cùng Thần Văn màu đỏ rực ở quyền tay trái, đụng vào nhau, lập tức tạo ra hào quang chói mắt.Các điểm sáng màu xanh lam cùng đỏ rực, tựa như vụn băng và tàn lửa đụng vào nhau.Hô!Hai màu sắc này quấn vào nhau, giống như đôi mãng xà một lam một hồng quấn vào nhau, hướng Hải Tâm Băng đánh tới.Hải Tâm Băng không hề né tránh, trong mắt ánh lên vẻ tàn khốc, trong tay Băng Lam trường kiếm sáng lên một tầng lam sắc quang mang, nàng quăng kiếm đi, trường kiếm gào thét hướng lam hồng toái mang bay tới.

Mà thân hình của nàng, rồi đột nhiên biến mất trên không trung, lập tức xuất hiện ngay cạnh Hắc Kim Phù Binh.Hắc Kim Phù Binh trong mắt hiện lên một tia xảo quyệt.Xung quanh Hải Tâm Băng bỗng nhiên xuất hiện bốn tấm Thần Văn, đồng thời phát sáng.

Bốn tấm Thần Văn hào quang bắt đầu lưu chuyển, đỏ vàng xanh trắng bốn đạo hào quang, chiếu lên người Hải Tâm Băng.Hải Tâm Băng chỉ cảm thấy toàn thân siết chặt, phảng phất toàn thân hãm bên trong vũng bùn.Hắc Kim Phù Binh bản tính vốn gian xảo, trải qua mười năm ma luyện, hắn biết nắm bắt thời cơ chiến đấu, còn trong mắt lũ nhóc, hắn là người nhạy bén nhất.Không chút do dự, hắn hướng Hải Tâm Băng đánh tới.Trước mắt phiến Thần Văn Tinh Thần Hải này, cùng Tả Mạc tâm ý tương thông, Hắc Kim Phù Binh ở trong này như cá gặp nước, thực lực mọi mặt, tăng vọt mấy lần.Hắn bỗng dưng xuất hiện bên người Hải Tâm Băng, giơ nắm đấm lên, hướng Hải Tâm Băng điên cuồng nện tới!Nắm đấm cùng Thần Văn trên cánh tay, rồi đột nhiên tỏa ra hào quang chói mắt đích, như một đoàn lưu quang (vệt sao chổi) chói mắt, hướng Hải Tâm Băng mà tới.Hải Tâm Băng một lòng liều chết nên không hề nhượng bộ chút nào, trường kiếm trong tay nàng, đón lấy lưu quang tạo bởi thiết quyền của Hắc Kim Phù Binh, tạo thành một điểm trong hư không.Một điểm kích cỡ hạt gạo Băng Lam hào quang, tại Hải Tâm Băng kiếm trong tay tiêm sáng lên, ánh sáng màu lam tại hắc Hắc Kim Phù Binh trước mắt ầm ầm nổ bung!Khí tức lạnh lẽo vô cùng, như một trận bão, càn quét tứ phía.Hắc Kim Phù Binh sắc mặt biến hóa, thân thể vọt tới phía trước đích không có bất kỳ báo hiệu mà uốn éo, biến mất tại chỗ.Vô số bông tuyết màu xanh thẫm, dồn dập trút xuống, lam sắc bông tuyết hình lục giác, khiến cho, giúp Thần Văn Thất Tinh Hải, thêm phần mông lung.

Bông tuyết của Băng Lam, bằng tốc độ kinh người, khuếch tán trên Thần Vân Thất Tinh Hải.Hải Tâm Băng cầm kiếm mà đứng, tóc dài tung bay, ánh mắt của nàng kiên quyết như thép, thần lực không ngừng rót vào trường kiếm trong tay.Phong tuyết lại càng phát tán kinh người, dưới chân của nàng, hàn băng lấp lánh trong suôt như gương, lặng lẽ hướng bốn phía mà lan ra.Trong nháy mắt, ngàn dặm đóng băng.Thần văn bị băng bao phủ, ảm đạm vô quang.Trong mắt rất nhiều người lại nhen nhóm một ngọn lửa hy vọng, thực lực Hải Tâm Băng cường hãn, khiến bọn họ một lần nữa thấy được cơ hội thắng lợi.Hắc Kim Phù Binh nổi giận!Trước mặt nhiều người như vậy, mà bản thân lại thất thủ!Hảo mặt mũi đích Hắc Kim Phù Binh thét dài một tiếng, bộ ngực hắn bao trùm đích Thần Vân rồi đột nhiên sáng lên màu đỏ đích hào quang.Thần Vân ngôi sao biển ở giữa tâm, cái kia luân phiên phun ra nuốt vào ngọn lửa đích cực lớn mặt trời, bỗng dưng bắn ra một đạo thẳng tắp đích màu đỏ mặt trận*hỏa tuyến.

Rực hồng đích mặt trận*hỏa tuyến cánh tay phẩm chất, nhanh như tia chớp, lập tức liền bay đến hắc kim phù binh trước mặt, chuẩn xác đánh trúng bộ ngực hắn bao trùm cái kia miếng Thần Vân.Mặt trận*hỏa tuyến chui vào Thần Vân bên trong.Trong mắt Hắc Kim Phù Binh hiện lên một tia tàn khốc, thân hình có chút cong lên, con mắt trợn thật lớn, hai má cao cao cố lấy.Hô!Hắc kim phù binh há mồm phun ra một chùm hỏa diễm màu đỏ.(sasuke hiển linh)Hỏa diễm vừa rơi xuống đất, những tầng băng lạnh lẽo vô cùng kia, nhanh chóng hòa tan.Hỏa diễm trong bụng Hắc Kim Phù Binh phảng phất như vô cùng vô tận, hắn bảo trì tư thế phóng hỏa, hỏa diễm liên tục từ trong miệng hắn phun ra.Liệt Diễm màu đỏ tươi tựa như thảm lửa di động, dọc theo tầng băng mà tùy ý di chuyển.Thanh âm thiêu đốt phần phật, lấn át tất cả các tạp âm khác.Khôn cùng đích Hắc Ám hư không, tựa như ngôi sao giống như đích Thần Vân hải dương, màu đỏ đích hỏa diễm, dọc theo tầng băng thiêu đốt.

Bông tuyết Băng Lam đích còn không có có bay xuống, liền bị ngọn lửa thôn phệ.Những hỏa diễm biết di chuyển này, không hề có xu hướng yếu đi.Hải Tâm Băng thần sắc tuy trấn định, nhưng trong lòng thì ảm đạm, bản thân đường đường là Minh Chủ mà ngay cả một tên phù binh cũng đánh không lại là sao?Bản thân lại muốn cùng hắn tranh giành vương vị, thật hoang đường và nực cười làm sao!Điểm này hàn mang, là nàng tại Bắc Băng Hoang Nguyên đích nơi cực sâu, hái đến băng Nguyên thần tức.

Cái kia một điểm thần tức, kỳ hàn vô cùng, nàng phí hết vô số tâm lực luyện chế, vốn tưởng rằng, có thể đóng băng vạn vật.Không nghĩ tới. . .Giữa Thần cấp và dưới Thần cấp lại có chênh lệch nhiều như vậy sao?Trong nội tâm nàng vô cùng cay đắng.Hỏa diễm đỏ tươi, bá đạo rực sáng, chính là thần hỏa, so với Băng Nguyên Thần Tức của nàng phẩm giai cao hơn nhiều.Phù binh của đối phương, dùng thần hỏa, lại mượn nhờ Thần Văn chi lực, vậy mà ngạnh sanh sanh ngăn trở chính mình thiêu đốt thần lực thi triển ra đích băng Nguyên thần tức.Nàng bại hoàn toàn tâm phục khẩu phục, nàng bị áp chế toàn diện .Nam nhân mang mặt nạ kia, toàn thân dâng lên khí tức hừng hực, đã biến mất không thấy gì nữa.

Hắn cùng với khí tức Hoang Thú, cùng cái phiến Thần Văn Thất Tinh Hải này, dung hợp thành một thể.Biến mất không thấy tăm hơi, rồi lại như tồn tại khắp mọi nơi.Hải Tâm Băng khó chịu nói không nên lời.

Nguyên bản ả muốn hạ uy thế của hắn, thế mà lại làm cho tăng vọt.

Điều này làm ả sinh lòng hoảng sợ.

Nhưng đến lúc khắp nơi nơi đều có khí tức của hắn thì lại làm ả không chút sợ hãi mà chỉ cảm thấy nỗi thất bại ê chề.Khi chênh lệch một khoảng cách lớn, ngươi sẽ hoảng sợ, nhưng song phương tồn tại chất đích chênh lệch lúc, phản mà không có như vậy hoảng sợ.Đối phương dùng vô số Thần Văn quan trọng trong việc tạo thành thế giới, đem chênh lệch về cảnh giới của song phương, không hề che giấu mà bày ra tại trước mặt nàng.Chênh lệch về thần lực chỉ làm cho nàng mất đi ý chí chiến đấu, chỉ có chênh lệch về cảnh giới, mới khiến cho nàng cảm thấy tuyệt vọng thật sự.Thần lực thiêu đốt không ngừng rót vào trường kiếm trong tay, nhưng mà, Băng Nguyên tốc độ khuếch trương còn lâu mới đuổi kịp tốc độ di chuyển của thần hỏa đối phương, hỏa diễm đỏ tươi, giống như lửa cháy trên đồng cỏ, không có gì có thể kháng cự.Thật sự là thất bại ah. . .Ngay cả tư cách liều mạng đồng quy vu tận cũng không có. . .Khi tia thần lực cuối cùng được tiêu hao, băng nguyên bỗng nhiên đình chỉ khuếch trương, lập tức bị Liệt Diễm thôn phệ.

Một đóa băng hoa, xuất hiện trên trán Hải Tâm Băng, trong chớp mắt, băng sương liền lan ra nàng toàn thân.Nàng hóa thành một tòa băng điêu (bức tượng băng), trông rất sống động.Tạch tạch tạch!Vô số vết rạn xuất hiện trên băng điêu lên, giống như mạng nhện.BA~!Băng điêu hoàn toàn tan vỡ, hóa thành vô số vụn băng, bị Liệt Hỏa bên dưới thôn phệ sạch sẽ.Một đời Minh Chủ, thủ lĩnh của 30 vạn đại quân, Hải Tâm Băng hoàn toàn tan biến khỏi thế gian.Đơn giản như thế, dễ dàng như thế.Từ đầu đến cuối, tân vương không hề động thủ.Bóng tối bao phủ khắp nơi, Thần Văn Tinh Thần Hải mênh mông như biển cả, phát ra khí tức kinh nhân như mặt trời vĩ đại.

Cả thế giới, đều bị hắn bao phủ phía dưới.Phát sinh trước mắt đích hết thảy, như thế không chân thực, không chân thực tựa như một giấc mộng cảnh."

Không hàng, tất phải chết."m thanh lạnh lùng, phiêu đãng trong lòng mỗi người , không có đắc ý, không có cao hứng, vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.BA~, không biết là Ma Binh trong tay ai rơi xuống mặt đất, lập tức khiến cho một loạt phản ứng dây chuyền, thanh âm vứt bỏ Ma binh, không dứt bên tai.Tận mắt nhìn thấy Hải Tâm Băng tử vong, hi vọng phản kháng cuối cùng trong nội tâm bọn họ, đều hoàn toàn bị đập tan.Chúc Nam Nguyệt lệ rơi đầy mặt, nhưng nàng không hề kêu gọi báo thù cho Minh Chủ, nàng biết rõ, phản kháng trong tình huống hiện tại căn bản không còn ý nghĩa, ngoại trừ việc kéo theo nhiều người nữa đi tìm chết.Bên người nàng, sắc mặt của tất cả các Đại tướng Bắc Nguyên Băng Phủ đều như tro tàn.Tất cả mọi người biết rõ, hết thảy đều đã xong.Bọn họ yên lặng mà vứt bỏ Ma Binh trong tay đích, không ai có thể ngăn cản người kia.

Một mình hắn, có thể tiêu diệt tất cả mọi người bọn họ, bởi vì chỉ cần một mình hắn, là đủ để hủy diệt cả thế giới này.Chẳng biết tại sao, tuy sợ hãi, nhưng thực sự đồng dạng bọn họ như trút được gánh nặng—— rốt cục không nên là kẻ địch của hắn.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Một trận chiến này, khiến cho danh vọng của tân vương đạt tới đỉnh phong, vượt qua lão Minh Vương.

Cơ hồ toàn bộ Minh Cảnh, đều tận mắt thấy trận chiến kinh thế hãi tục này.

Chẳng còn ai nghi vấn tân vương không đủ tư cách leo lên vương vị, vô luận là ai, nếu có thể dùng sức một người, đả bại 30 vạn đại quân, đều có tư cách.Sau giây phút nghẹn ngào ngắn ngủi, toàn bộ Minh Cảnh lập tức sôi trào, tình huống vui mừng chưa từng có.Thần cấp!Vương của bọn hắn, là Thần cấp đấy!Hiện tại thiên hạ, mới xuất hiện Thần cấp!Vua của bọn hắn, là người mạnh nhất thiên hạ!Tất cả sự u mê bị quét sạch, tất cả nỗi sợ hãi biến mất không thấy gì nữa.

Trận chiến Ương Thổ Nguyên, giúp cho mọi người hiểu rõ cao thủ Thần cấp cường đại cỡ nào.

Nhưng trong trận chiến ấy Thiên Hoàn Đại trưởng lão vừa mới bước vào Thần cấp đã vẫn lạc, cho đến nay, chưa có vị cường giả Thần cấp nào xuất hiện.Nhưng hiện tại, Minh Cảnh tồn tại đệ nhất nhân là cường giả Thần cấp, Vương của bọn hắn.Mọi người bắt đầu ước mơ, Minh Cảnh dưới sự dẫn dắt của Tân Vương, ngày càng trở nên phồn vinh thịnh vượng.

Thủ lĩnh tất cả các thế lực trong các giới thuộc Minh Cảnh, không quản ngày đêm mà chạy tới Minh Vương cung, dự lễ tân vương đăng vị, hướng tân vương mà thuần phục.Vô số cao thủ, từ khắp nơi hướng Minh Vương cung tụ tập.Trong suy nghĩ dân chúng Minh Cảnh, Vương Thượng nhất định sẽ trở thành truyền kỳ!Được trị vì bởi một vị Vương giả như vậy càng khiến cho người ta kích động?Minh Cảnh vốn đang tuột dốc, rực rỡ hẳn lên, một lần nữa tràn ngập tinh thần phấn chấn.Chương 891 : Tân vương - lão vươngDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Cuối cùng cũng làm xong việc mà Thi giao phó,làm Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm.Thực ra đối với việc mình thừa kế vương vị, Tả Mạc cũng không hề cảm thấy lo lắng chút nào, bởi dù sao hắn cũng là thần cấp,cũng là một trong những cường giả đỉnh cao trên thế gian.

Hơn nữa mọi việc diễn ra thuận lợi hơn dự tính của hắn, vốn lúc đầu hắn dự tình nếu tình huống diễn biến đến mức xấu nhất ,đó là không thể hàng phục được ba mươi vạn đại quân này, thì hắn lập tức mang cả giới này phong tỏa.Đương nhiên,đó chỉ là phương án đối phó trong tình huống xấu nhất thôi.

Ba mươi vạn đại quân, hơn nữa còn là thành phần tinh nhuệ của Minh cảnh, nếu tất cả mà bị tàn sát sạch sẽ thì e rằng nguyên khí của Minh cảnh sẽ tổn thương nặng nề.

Tuy Tả Mạc không e ngại gì chuyện giết người quá nhiều, nhưng nếu không cần phải giết chóc thì hắn cũng chẳng muốn làmĐạt được kết quả như trước mắt là tốt nhất.Kết quả này,còn tốt hơn cả trong dự tính của Tả Mạc, vì thế hắn phải bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch.Ngoại trừ đám người An Mạc và Lương Vi ,không ai biết được hắn còn có thân phận là Mạc Vân Hải chi vương .hắn nhạy bén phát hiện ra,đây chính là một cơ hội tuyệt vời,.Tạm thời chưa có chủ ý nào tốt hơn thì cứ dùng nó trước đã.Bỗng tiếng hoan hô vang dội ở phía xa xa cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn,tâm niệm hắn vừa động ,lập tức tất cả diễn biến xung quanh đều lọt vào trong tầm mắt hắn .Lúc này hai bên đường mà đoàn người đi chuyển đang tụ tập vô số người,dài dằng dẵng nhìn không thấy cuối.Phàm những nơi mà chiến xa đi qua ,mọi người đều quỳ gối."

Vương ta trên cao!"

Những tiếng tung hô vang lên không dứt.An Mạc và những thành viên chiến bộ tùy tùng đều ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt hiện lên vẻ tự hào.Tả Mạc hơi sửng sốt.Ngay cả khi hắn vẫn còn ở Mạc Vân Hải, cũng không có đãi ngộ như thế, mặc dù hắn chính là người sáng lập ra Mạc Vân Hải .

Nguyên nhân của việc này cũng do phong tục khác biệt giữa hai nơi,đa số thành viên của Mạc Vân Hải đều là tu giả.

Trong khi ở Tu Chân giới có vô số môn phái,hơn nữa lại chưa từng xuất hiện thống nhất, cho nên tu giả không có vương.

Mà đối với Ma tộc mà nói, mỗi khi bọn họ ở vào thời đại cường thịnh thì ắt hẳn sẽ xuất hiện một vị vương cườngđại.

Vì thế ở trong lòng bọn họ, vương địa vị như thần thánh, đối với đại đa số người dân Ma tộc , vương chính là là hy vọng của bọn họ, là đối tượng bọn họ sùng bái và cống hiến cả sinh mạng.Tân vương đã thể hiện ra sự cường đại tuyệt đối, khiến toàn bộ Minh Cảnh đều mong chờ.Mỗi khi Ma tộc xuất hiện một vị vương cường đại, thì đồng thời cũng là lúc Ma tộc ở trong thời kì vô cùng thịnh vượng.Khi đội ngũ của tân vương tiến đến ngọai vị Minh vương cung thì bên ngoài minh vương cung đã chật kín người .

Gần như ở đây đã tụ tập tất cả những thủ lĩnh của Minh Vương đang hô to gọi nhỏ.

Khi bọn họ nhìn thấy đội ngũ của tân vương đã tới thì lập tức khắp nơi trở lên sôi trào hẳn lên.Khi Tả Mạc bước từ trong chiến xa ra chỉ thấy trước mắt toàn là đầu người là đầu người,cả dẫy đầu người mênh mông vô tận ,quả thật rất chấn nhiếp lòng người a.Tiếng hoan hô vang dội như long trời nở đất khiến người ta phải run rẩy, trong lòng đám người An Mạc dấy lên cảm giác kích dộng chưa từng có, chỉ cần được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hoàng tráng và đồ sộ như vậy thôi, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy vô cùng tự hào và vinh quang rồi."

Vương ta trên cao (ai tìm hộ câu nào thay vào cái -để vương vạn tuế nghe hơi cùi) !"

Chẳng biết ai là người hô lên đầu tiên, chỉ nghe thấy tiếng hô càng lúc càng nhiều ,càng lúc càng to.

Tiếng hô tụ với nhau tràodâng như một dòng nước lũ khiến mặt đất cũng như rung lên."

Vương ta trên cao!"

"Vương ta trên cao!"

Dường như mọi người không hề biết đến mệt mỏi,chỉ liên tục khàn giọng gào thét.Tả Mạc vẫn đứng ở trên chiến xa, trên mặt mang chiếc mặt nạ đồng thau , như vầng trăng giữa biển sao, chói mắt vô cùng.

Tả Mạc ngước nhìn mọi người ở xung quanh, trong con mắt của bọn họ ,hắn nhìn thấy hy vọng ở tương lai, hắn nhìn thấy sự sùng bái và dáng vẻ tự hào kích động của bọn họ.Bỗng nhiên trong lòng hắn cảm thấy như bị áp lực nào đó đè nặng.Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ dẫn dắt bọn họ, hắn sẽ trở thành vương của bọn họ.Hắn hít vào thật sâu, rồi trịnh trọng tuyên bố giống như đang tuyên thệ: "Ta lấy danh nghĩa minh vương để trở thành người thủ hộ cho mảnh đất này!"※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � � �※※※※※※※※※※※※※Thân thể của Thi chỉ còn lại một nửa, khi hắn nghe thấy Tả Mạc tuyên thệ, hắn biết rằng Tả Mạc hướng về phía hắn đồng ýTrên mặt Thi hiện lên vẻ tươi cưới rất khó coi,cuối cùng thì hắn cũng bỏ xuống gánh nặng cuối cùng, lúc này cơ thể của hắn chỉ còn lại nửa đoạn mà thôi.Hắn quay sang nhìn đại điện trống vắng rồi lẩm bẩm nói: "Để chúng ta làm chút việc cuối cùng đi."

Chỉ thấy khí thế của Thi ầm ầm bạo phát.Toàn thân hắn phát ra những đạo quang mang giống như một ngôi sao vậy, chỉ thấy thân thể chỉ còn lại nửa đoạn của hắn tan rã ra nhanh chóng.

Gần như cùng lúc đó , tại tất cả các ngóc ngách ở Minh cảnh có năm đạo khí tức quen thuộc phóng lên cao.Trên khuôn mặt Thi phát ra ánh sáng thần thánh, khóe miệng hắn khẽ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Cảm tạ các ngươi!"

Quanh sáng chói mắt nhanh chóng thôn phệ toàn bộ thân thể hắn,bốc lên thành một đạo quang mang cao chọc trời , bao phủ toàn bộ Minh cảnh.Khuôn mặt của Thi hiện lên vẻ trang trọng và nghiêm túc: "Sáu người bọn ta , nguyện lấy thân tàn phách khuyết, mãi mãi trấn thủ Minh cảnh, không vào luân hồi, không về hỗn độn, dùng nó để đổi lấy bình an!"

Oanh!Bạch quang sáng chói mắt thôn phệ toàn bộ thân thể Thi trong nháy mắt.Trong không trung trống vắng chỉ còn lưu lại thanh âm mơ hồ."...

Lấy nó đổi lấy bình an..."

Sáu cột sáng phóng lên trong Minh cảnh biến mất nhanh chóng.Còn trong đại điện cũng trở nên trống rỗng.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � � �※※※※※※※※※※※※※Bỗng Tả Mạc ngẩng đầu.Bởi hắn cảm giác được khí tức của Thi!"...

Lấy nó đổi lấy bình an ..."

Thanh âm mơ hồ vớn qua tai Tả Mạc, sau đó chỉ trong nháy mắt, khí tức của Thi hoàn toàn biến mất.Bỗng nhiên,có một điểm bạch quang nhỏ cỡ hạt gạo rơi lên trên mặt Tả Mạc,mang lại cảm giác lạnh lạnh, ngập tràn khí tức của thần lực.Sau đó trên bầu trời rơi xuống vô số điểm bạch quang , giống như nhũng hạt hoa tuyết đang rơi rụng, trông mông lung và mỹ lệ vô cùng.Bỗng nhiên trong đám đông có người hô to: "Thứ này có thể gia tăng thần lực!"

Lập tức mọi người hưng phấn hẳn , sau đó xôn xao bay lên không trung,rồi đua nhau truy đuổi những điểm bạch quang này.Cũng vào thời khắc đó ,ở khắp Minh giới đều xuất hiện những điểm bạch quang trông như mưa tuyết.Tâm tình của Tả Mạc lập tức trở lên suy sụp hắn, mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lí trước việc Thi vẫn lạc, thế nhưng khi nó thực sự phát sinh thì Tả Mạc vẫn cảm thấy bi thương vô cùng.Có thể nói Thi là cường giả kì lạ nhất mà hắn từng được gặp, nhưng không thể phủ nhận Thi có thực lực cường đại nhất trong những cao thủ ấy, trong con mắt của Tả Mạc ,Thi chắc chắc nằm trong top những người đứng đầu thiên hạ.

Nhưng không ngờ một cường giả như vậy lại yêu mến mảnh đất này như vậy.Tình cảm sâu sắc này ,Tả Mạc kchưa bao giờ cảm thụ thấy trên bất cứ người nào.Vậy mà ,cuối cùng...Rất nhiều người cho rằng trời sinh dị tượng đúng vào lúc tân vương đăng vị, càng chứng minh thêm sự bát phàm của tân vương .Cơn mưa ánh sáng cư rới suốt trong khoảng thời gian ba ngày.Đồng thời toàn bộ Minh Cảnh cũng trải qua ba ngày ba đêm như vũ hội cuồng nhiệt.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � � �※※※※※※※※※※※※※Khi bóng dáng của năm người thân quen xuất hiện trước mặt Tả Mạc , thì Tả Mạc đã không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa rồi, trong mắt hắn đã ngập tràn lệ quang."

Thiếu gia!"

Thanh âm của A Quỷ mang theo tiếng khóc, sau đó nàng rúc vào lòng Tả Mạc, tựa như khi còn bé .Hai mắt Tả Mạc ướt đẫm lệ, nói không lên lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng A Quỷ.Sau khi A Quỷ khôi phục, cảm giác cứng nhắc đã bớt đi phần nào, nhưng dù sao nàng cũng là nữ hài kiên cường, lên nhanh chóng phát hiện ra mình có điều thất thố, nên cảm thấy có chút thẹn thùng, sau đó lập tức rời khỏi lòng Tả Mạc, nhưng trên mặt vẫn còn vương hai hàng lệ châu."

Sư đệ!"

Vi Thắng nhìn Tả Mạc, viền mắt hắn cung hơi ửng đỏ.Lúc này trong lòng con người cứng rắn như sắt thép này cũng đang vô cùng kích động.

Khi hắn nhìn thấy năm cỗ thần mộc quan, lại nghĩ tới sư đệ kéo năm cỗ thần mộc quan, lang bạt mười năm trời ở hư không vô tận, chỉ cần nghĩ qua là có thể biết được nhũng khổ cực mà hắn phải chịu rồi!"

Đại sư huynh!"

Tả Mạc cũng kích động vô cùng.Hai người ôm chầm lấy nhau.La Ly và Ngã Ly ở bên cạnh, từ hư hóa thực, bây giờ, hắn đã thoát khỏi hư ảnh gông cùm xiềng xích lúc trước .

Lúc này hắn cũng vô cùng kích động gọi: "Sư huynh!"

Tả Mạc nhìn thấy La Ly, trên môi không khỏi nở nụ cười: "Sư đệ tốt rồi, cuối cùng cũng đã được như mong muốn, có thể cùng với Ngã Ly song túc song phi rồi."

La Ly không ngờ Tả Mạc clại trêu đùa hắn như vậy,trên mặt lập tức đỏ bừng, còn Ngã Ly thì lại ngươc lại ,vô cùng phóng khoáng,tuy trên mặt nàng không hề có vẻ tươi cười rạng rỡ, nhưng cũng không hề hiện ra cái vẻ cứng nhắc khó gần như trước kia."

Đại nhân!"

Tông Như có gắng nói năng bình tĩnh, nhưng qua giọng nói của hắn, Tả Mạc có thể cảm nhận ra được hắn đang run rẩy vì vô cùng kích động.Tả Mạc đấm Tông Như một quyền, cười nói: "Tốt tốt tốt!"

Trong mọi người có mặt ở đây,người tỉnh táo nhất chỉ có Tằng Liên Nhi, khuôn mặt nàng vẫn giữ nguyên vẻ vân đạm phong khinh (thờ ơ lạnh nhạt).Khi nàng thấy ánh mắt của Tả Mạc đang nhìn nàng,lập tức nàng chớp chớp đôi măt rồi nói: "Ngươi đã làm minh vương,vậy không bằng tiện công làm Bách Man vương luôn."

Tả Mạc tkhông ngờ lời đầu tiên mà Tằng Liên Nhi nói lại là những lời này,khiến hắn cũng sững người."

Giao tình của Bách Man cảnh chúng ta với ngươi, so ra còn thân hơn cả Minh cảnh , ngươi làm minh vương là chuyện tốt, nhưng cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia,hiện tại cha ta còn tở Bách Man cảnh đấy."

Con mắt Tằng Liên Nhi chớp chớp.Tả Mạc phục hồi lại bình tĩnh, rồi bình thản nói: "Ta cũng đang suy nghĩ về việc này đấy."

Đúng vậy, Tả Mạc đang suy nghĩ về chuyện này.Lúc trước Tả Mạc đã từng suy nghĩ,làm cách nào để lợi dụng thân phận minh vương của mình,khí đó hắn đã nghĩ tới Bách Man cảnh rồi.

Nếu như hắn dùng thân phận minh vương để tấn công Bách Man cảnh, thì trở lực gặp phải sẽ ít hơn nhiều so với việc hắn dùng thân phận vương của Mạc Vân Hải để tấn công Bách Man cảnh.Bởi vì Minh cảnh và Bách Man cảnh đều là Ma tộc, cho nên thân phận Minh vương của hắn có thể làm cho dân chúng của Bách Man không hề cảm thấy bài xích.

Còn nếu như hắn lấy thân phận Mạc Vân Hải để tấn công Bách Man cảnh, rất dễ làm cho dân chúng Ma tộc phản đối kịch liệt.Mấy gần đây hắn cũng đã xem xét hoàn cảnh hiện tại của Bách Man cảnh,hiện giờ ma thần điện là thế lực cường đại nhất Bách Man cảnh , bất kể là ma soái liên minh hay là Anh Hào minh, đều đang từ từ yếu đi.

Nhưng Ma thần điện muốn thống nhất Bách Man cảnh, thì vẫn còn một đoạn đường dài phải đi.Chắc chắn điều này là một cơ hội tuyệt vời cho hắn,.Trong lần tranh đầu giành vị trí Minh vương này,lực lượng của Minh cảnh lkhông hề bị hao tổn,vì thế nếu lấy lực lượng của cả Minh cảnh để đối phó với Ma thần điện, thì ắt hẳn tỉ lệ thắng của hắn cực lớn.Hơn nữa hắn còn có uy của tân vương, lại có được tâm của dân chúng, vì thế nếu ở Bách Man cảnh, hắn thôn tính Ma Soái liên minh và Anh Hào minh,sau đó đè ép làm Ma thần điện co cụm lại, điều đó ắt hẳn sẽ có lợi cho Minh cảnh a.Một khi hắn thân phận Mạc Vân Hải chi vương bị vạch trần, thì e rằng làm việc này sẽ không còn đơn giản như vậy.

Không ai lại ngồi im xem một phe bành trướng, Ma thần điện sẽ không, Côn Luân sẽ không, thậm chí ngay cả Yêu tộc cũng sẽ không.Lúc đó rất có khả năng là mấy phe đó sẽ liên kết với nhau để đối phó với hắn, như vậy thì hắn sẽ bị rơi vào cảnh bốn mặt ngộ địch rồi.Còn nếu như hắn lấy thân phận minh vương để chinh chiến Bách Man cảnh, thì đó lại là nội chiến trong Ma tộc,lúc đó Côn Luân sẽ không quá mức cảnh giác.

Còn yêu tộc thì lại càng không nhúng tay vào,bởi yêu ma hai tộc chiến đấu với nhau vốn không nhiều, vì thế nội chiến của Ma tộc ắt hẳn yêu tộc sẽ không nhúng tay vào làm gì.Hơn nữa, Minh Nguyệt Dạ còn đang bị sứt đầu mẻ trán ,ốc còn không mang nổi mình ốc thì sức đâu quan tâm đến người khác.Nếu như có thể hoàn thành được mục đích, chiếm giữ Bách Man cảnh,lúc đó hắn sẽ trở thành vương của toàn bộ Ma tộc , lại thêm Mạc Vân Hải nữa, thì lúc đó thực lực của hắn sẽ đạt tới mức không ai có thể địch lại, thậm chí ngay cả Côn Luân so với hắn cũng phải kém hơn vài phần.Còn nếu như kế hoạch không hoàn toàn thành công, thì chỉ cần chiếm lĩnh Ma Soái liên minh, đến lúc đó Minh cảnh và Mạc Vân Hải liên thông với nhau cũng tạo thành một thế lực cực lớn.Hơn nữa, Tả Mạc còn sát chiêu khác nữa.Chương 892 : Chuẩn bị phát lựcDịch giả : nhatchimai0000Biên tập :Côn Luân hiện nay so với năm xưa càng thêm phồn hoa, dòng người như thoi đưa.Mấy năm nay Côn Luân phát triển hơn nhiều.

Thế lực ngày càng cường thịnh là thiên hạ đệ nhất.

Tiết Đông dẫn các chiến tướng đông chinh tây chiến làm cho bản đồ Côn Luân mở rộng ra rất nhiều.Nhưng trong lòng Tiết Đông vẫn trĩu nặng.

Các vị sư đệ vẫn đang thảo luận sôi nổi trận chiến ở Minh vương hà.Toàn bộ thiên hạ đều bị trận chiến tại Minh vương hà chấn nhiếp.

Ở trận chiến này, lần đầu tiên mọi người tận mắt nhìn thấy cường giả Thần cấp kinh khủng đến mức nào.

Cho dù là chiến tướng đỉnh giai Tiết Đông, hắn nhìn thấy chiến lực mà đáng lẽ không tồn tại ở con người cũng cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn vắt óc nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng không một biện pháp nào có thể chống lại cường giả Thần cấp.Cường giả Thần cấp có thể hủy diệt một giới, sau đó thoải mái bỏ chạy.Riêng cái điểm này làm cho Tiết Đông không thể giải quyết được.Hắn tính toán một hồi thì thấy trừ phi lý thuyết về thần lực phải phát triển vượt bậc để trình độ của từng thành viên trong chiến bộ phải tăng lên tối thiểu hai cấp bậc, hoặc phải có năm tên đạt được cấp độ chuẩn Thần cấp ( DG: cấp độ tiệm cận Thần cấp) mới có thể chống lại được Thần cấp.Nhưng hai điểm này không thể thực hiện được trong ngắn hạn.

Chiến bộ của hắn tuy tập hợp tất cả các đệ tử tinh nhuệ nhất ở toàn cõi Côn Luân, chúng đại diện cho trình độ của hàng đệ tử có tài nghệ cao nhất.

Nếu chúng muốn thăng liền hai cấp mà không tốn mười năm thì đừng nghĩ đến làm gì.

Chuyện có năm vị chuẩn Thần cấp cũng đừng có nghĩ đến.

Sau mười năm khổ tu, tại Côn Luân chỉ xuất hiện hai vị chuẩn Thần cấp mà thôi.Kể từ lúc Lâm Khiêm trốn thoát khỏi Ương Thổ Nguyên đi đã nói cho hắn biết sức mạnh thật sự của Thần cấp.

Lúc đó Tiết Đông còn nửa tin nửa ngờ.

Hắn cho rằng chỉ bằng sức mạnh cá nhân thì làm sao làm được trình độ khủng bố như thế?Nhưng khi hắn xem xong toàn bộ trận chiến ở Minh vương hà thì thao thức mấy ngày mấy đêm liền.Hắn không tìm được bất cứ biện pháp nào có thể làm được để có thể chống lại vị tân minh vương này.Hắn vốn tưởng rằng Minh cảnh sẽ loạn lạc nhưng khi xem hết thận ảnh, Tiết Đông đã hiểu Minh cảnh không thể loạn nổi.Những năm gần đây, hắn luôn lấy Mạc Vân Hải làm quân xanh.

Mười năm qua, Mạc Vân Hải phát triển cũng rất lợi hại.

Tuy Tiết Đông kiêng kỵ nhưng không sợ bởi so sánh tổng lực thì Côn Luân tốt hơn Mạc Vân Hải khá nhiều.Hơn nữa, mười năm qua tung tích Tả Mạc vẫn bặt tăm.

Việc này đối với Mạc Vân Hải chính là nhược điểm trí mạng.

Theo tình báo nằm vùng báo tin thì nội bộ Mạc Vân Hải càng ngày càng bất ổn.

Mâu thuẫn giữa người mới người cũ ngày càng rõ nét.Công Tôn tiểu nương tuy là một vị chiến tướng lợi hại nhưng lại không phải là một bá chủ xuất sắc.

Theo dòng thời gian, Mạc Vân Hải sẽ bị phân hoá dần dần.

Một thời điểm thuận lợi nào đó Côn Luân sẽ nhất cử thôn tính toàn bộ.Trong con mắt của Tiết Đông, Mạc Vân Hải giống như một trái chín sắp rụng, chỉ cần có thời gian là có thể hái dễ dàng.Đột nhiên xuất hiện một vị Minh vương không biết từ đâu mọc ra, lại cực kỳ mạnh mẽ làm cho trong tâm Tiết Đông sinh ra cảm giác nguy hiểm cực độ.

Với thực lực mạnh mẽ của Tân Minh vương, chắc chắn gã sẽ không bằng lòng cố thủ Minh cảnh.Trong lòng như có chớp sáng, sắc mặt Tiết Đông càng lúc càng khó coi.Bách Man cảnh!Nếu như Tân minh vương xuất thủ, mục tiêu đầu tiên chắc chắn là Bách Man cảnh!

Tiết Đông thân là đỉnh giai chiến tướng nên có mạng lưới tình báo khắp nơi.

Hắn phán đoán ra ngay mục tiêu tiếp theo.

Bách Man cảnh chiến sự ở khắp nơi sẽ không thể chống lại Minh vương đượcMinh vương có thể trở thành vị Vương thứ nhất trong vạn năm qua thống nhất được toàn cõi Ma tộc.Tiết Đông hiểu biết rất rõ về Ma tộc.

Nếu chuyện kia mà hoàn thành thì Ma tộc sẽ trở thành mạnh mẽ chưa từng có.

Ma tộc không thích nội chiến, chẳng qua do lão Minh vương già yếu quá nên mới nảy ra một Hải Tâm Băng.

Kỷ luật của Ma tộc là đứng đầu trong tộc.

Bọn chúng sùng bái Vương quyền và tuân thủ hoàn toàn những truyền thống từ xa xưa truyền lại.Đáng chết thật!Minh vương nhất thống Ma tộc sẽ là trở ngại hàng đầu của công cuộc Côn Luân thống nhất thiên hạ.Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một luồng kiếm ý kinh người từ phía hậu sơn phóng lên cao.Tiết Đông sửng sốt, cái đầu ong lên một cái.Đại sư huynh!Hắn lao ra khỏi phòng.

Hắn nhìn thấy một thân ảnh toả ra kiếm ý từ phía sau hậu sơn bay lên.Hai từ xuất hiện trong đầu Tiết Đông-- Thần cấp!※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � �※※※※※※※※※※※※※Lâm Khiêm xuất quan!Tiến giai thần cấp!Tin tức này được Côn Luân cố tình truyền bá ra nên nó như một loại ôn dịch truyền khắp Tu Chân Giới.

Mỗi thế lực đều bị chấn động.

Côn Luân vốn đã mạnh, khi mọi người cảm nhận được sức mạnh của cảnh giới thần cấp thì Lâm Khiêm xuất quan ngay với đỉnh cao này.Danh tiếng Côn Luân bay lên, nhất thời tin ở Minh cảnh là thứ yếu.Côn Luân khác Minh cảnh nhiều lắm.

Côn Luân là môn phái mạnh nhất thiên hạ đã mấy nghìn năm rồi.

Từ trước tới giờ chưa từng bị thoái trào mà mỗi ngày thanh thế một thịnh.Bây giờ Lâm Khiêm trở thành một cường giả Thần cấp xuất quan làm cho thanh thế của Côn Luân lên cao trước đây chưa từng thấy.Lần thứ hai trong mắt đa số người, Côn Luân trở thành một thế lực lớn nhất có khả năng thống nhất thiên hạ.Chuyện rung chuyển nhất chính là tuyên bố của Mễ Nam.

Y tuyên bố toàn thể Nam Thiên Hoàn quy thuận Côn Luân.

Từ khi Thiên Hoàn phân liệt ra Nam, Bắc Thiên Hoàn thì càng ngày càng xuống dốc.

Nhưng dù gì thì Nam Thiên Hoàn của Mễ Nam cũng thống trị gần một nửa lãnh địa của Thiên Hoàn khi trước.Từ lúc Mễ Nam quy thuận, thế lực của Côn Luân đột nhiên bành trước đến mức độ kinh người.Toàn bộ Côn Luân đã hơn cả nhị cảnh cộng lại.Miền đất thuộc Mạc Vân Hải chưa bằng nhất cảnh.

Bắc Thiên Hoàn do Lê Tiên Nhi lãnh đạo diện tích chưa bằng nửa cảnh.

Những thế lực khác như như Cốc Lương Đao, và Dưỡng Nguyên Hạo cầm đầu bốn tiểu thiền môn tổng cộng bằng khoảng nửa cảnh nữa.Dù cho minh vương thôn tính được Bách Man cảnh thì nhiều lắm cũng chỉ gần bằng Côn Luân mà thôi.Có cường giả Thần cấp, có ba vị đỉnh giai chiến tướng như Tiết Đông, Mục Huyên, Mễ Nam, có địa đồ bằng hai cảnh.Cái thế Côn Luân ngạo thị quần hùng đã được hình thành.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � �※※※※※※※※※※※※※Tâm trạng của Dưỡng Nguyên Hạo không tốt.Chuyện Lâm Khiêm tiến giai thần cấp cộng với chuyện Mễ Nam thần phục Côn Luân làm cho thế cục xoay vần cực kỳ tệ hại.

Côn Luân thật quá mạnh, mạnh đến mức làm con người ta tuyệt vọng.Sau lần Cốc Lương Đao bại trong tay Tiết Đông, nhuệ khí không bằng trước.

Dù hắn cực kỳ chăm chỉ, đáng tiếc vẫn không vực dậy nhuệ khí được.

Lê Tiên Nhi và bọn họ kịch chiến với Mễ Nam mấy năm nay, tổn thất cực kỳ lớn.

Chiến tranh áng chừng khoét rỗng tất cả gia sản.Mễ Nam cũng tổn thất tựa tựa như vậy.

Cho nên khi y nghe thấy tin Lâm Khiêm tấn lên thần cấp bèn quy thuận Côn Luân không chút do dự.Dưỡng Nguyên Hạo không thể không thừa nhận cái nhìn của Mễ Nam cực chuẩn, là nhân vật nâng được thì bỏ xuống được.Dưỡng Nguyên Hạo cười khổ, y không thể hạ mình được.

Cửu đại thiền môn phân liệt thành hai chi, năm môn phái đã quy thuận Côn Luân, nhưng bốn tiểu thiền môn lại không làm vậy.Kỳ thực Dưỡng Nguyên Hạo rất hiểu, dù là y cộng cả Cốc Lương Đao thêm cả Lê Tiên Nhi đều đã mất đi tư cách chống lại Côn Luân.Vẫn còn có một thế lực đủ để đánh một trận với Côn Luân, đó là Mạc Vân Hải.Đáng tiếc, Tả Mạc không có tin tức, Mạc Vân Hải có rất nhiều vấn đề nội tại.

Lâm Khiêm đã tiến giai thần cấp.

Dưỡng Nguyên Hạo cũng có ý nghĩ, ở thời đại này cường giả thần cấp rất khó đối phó.Thực sự là muốn mạng a!Dưỡng Nguyên Hạo cảm thấy nhức óc, y đưa tay lên xoa trán.

Y không muốn hạ mình quy thuận Lâm Khiêm.

Chẳng biết vì sao, cơ bản là y không thích phong cách của Côn LuânGiả như cái gã Tả Mạc kia còn sống thì tốt quá.

Y than thở trong lòng.

Tự nhiên y hoài niệm cái gã lưu manh tham tài kia.Bỗng nhiên, một con hạc giấy xuất hiện trong phòng y.Ánh mắt Dưỡng Nguyên Hạo nhìn vào con hạc giấy, trong lòng sửng sốt thầm nghĩ, con hạc giấy này sao quen mắt thế.Chẳng lẽ là vị cố nhân nào đó?

Y vừa nhớ lại vừa vươn tay ra tóm lấy.

Bàn tay mở con hạc giấy ra thì từ trong đó bay ra một đạo hào quang.

Trong đạo hào quang có một bóng người hiện ra.Dưỡng Nguyên Hạo như bị sét đánh.

Y trợn tròn con mắt.

Con mắt mở trừng trừng như không thể tin nổi cái bản mặt trong đạo hào quang đó.Tả Mạc!Gã lưu manh này còn sống!Tuy cả đầu Tả Mạc đã thành tóc trắng rồi, nhưng y chỉ liếc một cái liền nhận ra ngay, gã này chính là Tả Mạc."

Nguyên Hạo huynh, đã lâu không gặp!"

Dưỡng Nguyên Hạo hoàn toàn ngây người.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � �※※※※※※※※※※※※※Cốc Lương Đao ngơ ngác xuất thần.

Trên mái tóc y đã xuất hiện những mảng hoa râm.

Trong cuộc chiến Tây Huyền, y đã thua trong tay Tiết Đông, tổn thất thảm trọng, nếu không phải Công Tôn Sai đánh tới thì thiếu chút nữa toàn quân bị diệt.Ý đồ thu nhận Tây Huyền hoàn toàn phá sản.Sau cuộc chiến, y chủ động nhường đại bộ phận lãnh địa.

Một mặt cảm tạ sự trợ giúp của Công Tôn Sai, một mặt y cũng biết bản thân mình không còn lực mà quản nhiều giới như vậy nữa.Trận Tây Huyền thất bại làm cho y như bị một cú đánh mạnh.

Cú đánh vào sự tự tôn này người khác không thể tưởng tượng nổi.

Suýt thì vì trận chiến này mà y không gượng nổi.Khi y biết chuyện Lâm Khiêm tiến giai thần cấp và Mễ Nam quy thuận Côn Luân thì trong lòng cảm thấy cực kỳ tồi tệ.Thế cục càng ngày càng tệ.Sức mạnh của Côn Luân đủ làm người ta tuyệt vọng.

Trước mặt cường giả thần cấp thì những phòng tuyến cứ điểm quan trọng kia chỉ đáng một nụ cười nhếch mép.

Về phương diện đỉnh giai chiến tướng thì đội ngũ của Côn Luân càng thêm kinh người.Tuy rằng đỉnh giai chiến tướng ở những thế lực khác vẫn còn một số nhưng họ còn đang mải đánh lẫn nhau.

Hiện thiếu hẳn một nhân vật lãnh đạo toàn cục.Nếu như Tả Mạc huynh đệ còn tại thế thì tốt rồi.Chỉ tiếc, trời đố kị anh tài.Cốc Lương Đao hít sâu một hơi, y hiểu rõ tình cảnh của bản thân sẽ càng ngày càng gian nan, mỗi bước đi là một khó khăn.Trong cách nhìn của y thì thiên hạ giờ đây chỉ còn cuộc chiến của Lâm Khiêm và Minh vương.

Trước mắt Lâm Khiêm sẽ nhất thống tứ cảnh, Minh vương nhất thống yêu ma lưỡng tộc.

Quan điểm của Cốc Lương Đao là Côn Luân chiếm ưu thế.Không có Tả huynh đệ, Mạc Vân Hải rất khó ngăn trở bước tiến của Côn Luân.Bỗng nhiên, y ngẩng đầu.

Một con hạc giấy ở cách y không xa.Cốc Lương Đao giống như bị sét đánh trúng, y ngây người sửng sốt.Con hạc giấy này...

Là của Tả Mạc huynh đệ!Tả Mạc huynh đệ còn sống!Trong lòng Cốc Lương Đao mừng như điên.

Toàn bộ lo lắng kia nháy mắt bị quét sạch trơn.

Cái gì Côn Luân mạnh mẽ, cái gì làm người tuyệt vọng đều không còn mảy may.Y nhanh chóng mở con hạc giấy ra, bàn tay run run.Cái bản mặt quen thuộc kia xuất hiện phía trước y.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � �※※※※※※※※※※※※※"Sư đệ yên tâm."

Thần sắc Vi Thắng trịnh trọng: "Có chúng ta toạ trấn, tuyệt đối không để Côn Luân bước vào Mạc Vân Hải một bước."

La Ly, Ngã Ly, Tông Như, Tằng Liên Nhi cùng gật đầu.

Bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Mạc Vân Hải.

Chỉ để A Quỷ lưu lại bên Tả Mạc.Lâm Khiêm xuất quan và Mễ Nam quy thuận, cái thế của Mạc Vân Hải vô cùng nguy ngập.Sau khi Côn Luân sắp xếp lại xong thì nhất định trực chỉ Mạc Vân Hải."

Ta ở đây sẽ cố gắng nhanh hơn."

Tả Mạc nghiêm túc bảo.Bố cục của hắn đã hoàn thành, một cái lưới lớn đã xong.Tả Mạc hiểu rõ từ bây giờ đã bước vào trận quyết chiến.Đã đến lúc phải ra sức rồi.Chương 893 : Động thủDịch giả : Vũ Thiên & gaygioxuongBiên tập : nhatchimai0000Thủ lĩnh tất cả thế lực của Minh cảnh đã tề tụ trong một phòng.

Đây là hội nghị đầu tiên sau khi Minh Vương đăng vị.

Người đến đều là cường hào một phương ở Minh Cảnh, đều có địa vị hết sức quan trọng.Đây là hội nghị quy mô lớn nhất Minh Cảnh từ trước tới nay.

Trong thời kỳ lão Minh Vương, lão dùng đạo vô vi mà trị cho nên chưa từng tổ chức hội nghị có quy mô khổng lồ như thế.Đây cũng là lần đầu tiên mọi người tham gia Vương hội (hội nghị do vua tổ chức).Đại điện Minh Vương cung lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ngồi ngay ngắn chỉnh tề, Minh Vương ngồi trên ngai vàng.Đột nhiên nhận được lệnh triệu tập, bọn họ đều hơi giật mình.

Khi Minh vương theo nghi thức đăng cơ, bọn họ đã thay nhau hướng tân vương thuần phục.

Nội dung hội nghị lần này, mọi người đều đang phỏng đoán trong lòng.Mọi người đều đi đến kết luận được coi là có thể xảy ra nhất, thời điểm tính sổ đã đến.

Vương Thượng có lẽ chuẩn bị xử tội phản nghịch của Đông Minh phủ và Bắc Nguyên Băng phủ.Bầu không khí đại điện hơi có sức ép, đầu óc mọi người để ở tận đẩu tận đâu.

Phần lớn trong đám người bọn họ đều không hề ủng hộ tân vương ngay từ đầu.

Nếu mà Tân Vương ghi hận trong lòng, vậy thì cuộc sống bọn họ sau này chắc sẽ không mấy dễ chịu a.Trong khoảng thời gian này, mọi người đều cảm thấy nơm nớp lo sợ, không được thoải mái.Ngồi ở phía trên vương tọa, Tả Mạc từ trên cao nhìn xuống thuộc hạ ở phía dưới.

Hắn có thể thấy rõ ràng sự kinh hoảng và sợ hãi trong ánh mắt bọn họ.Tả Mạc sau chiếc mặt nạ, không nhịn được cười.

Hắn không có ý muốn thay máu, cơ hội ngàn năm khó gặp trước mắt, hắn sao lại dành thời gian thay máu?

Thay máu phải trả một cái giá lớn, hậu quả là một thời gian dài hỗn loạn, và thực lực sẽ suy yếu.Hắn chậm rãi nói, ngữ khí trầm thấp đạm mạc: "Lần này triệu tập mọi người là vì một sự kiện."

Tinh thần mọi người phía dưới lập tức khẩn trương lên, sống lưng rất nhiều người theo phản xạ mà thẳng tắp ."

Ta chuẩn bị chinh phạt Bách Man Cảnh."

Tả Mạc nói xong câu đó, phía dưới chỉ có yên tĩnh, mọi người đều cho là lỗ tai của mình nghe lầm.Một lát sau, đại điện trở nên náo loạn.Mọi người bị ý định của Vương Thượng làm cho sợ ngây người.

Mọi người thật không ngờ, Vương Thượng vừa mới ngồi trên vương vị chưa được vài ngày đã dự định đánh Bách Man Cảnh.Cái này cái này cái này. . .

Quá tuyệt vời!Tả Mạc nhìn mọi người phía dưới.

Vẻ kinh hoảng trên mặt thuộc hạ biến mất tăm, mà chuyển biến thành vẻ mặt vô cùng kích động.Ma tộc quả nhiên hiếu chiến!Tả Mạc trong nội tâm âm thầm kinh ngạc.

Nếu ở một nơi khác, khi hắn vừa mới leo lên vương vị, kẻ khác nhất định sẽ tham mưu rằng nên ổn định vương quyền trước.

Nhưng mà, với những người phía dưới đối với việc tiến công Bách Man Cảnh tựa hồ so với Tả Mạc còn hứng thú hơn nhiều.Kỳ thật, đây là tình huống mà Tả Mạc không ngờ tới.Minh Cảnh từ lúc Thi thống nhất, trên dưới Minh Cảnh đều hi vọng tiến công Bách Man Cảnh.

Nhưng nhất loạt đề nghị lại bị Thi bác bỏ.

Thi sở dĩ thống nhất Minh Cảnh, chỉ vì nơi này là cố hương của lão.

Lão đối với lãnh địa hoàn toàn không có nửa điểm dã tâm.Nhưng trên dưới Minh Cảnh, đối với việc thống nhất Ma Tộc, tràn ngập cảm xúc hưng phấn và hi vọng.

Bọn họ cho rằng, Minh Cảnh chưa từng cường đại như thế này, Bách Man Cảnh không thể nào ngăn cản cước bộ của bọn hắn, thời cơ thống nhất Ma tộc đã chín muồi.

Nhưng quyền uy vô thượng của Thi, khiến cho dã tâm và hi vọng của bọn hắn bị đẩy vào trạng thái kìm nén.Cho nên khi Tả Mạc nói ra những lời này, mọi người phía dưới lập tức bùng nổ luôn."

Vương Thượng!

Trên dưới Quỷ Minh Tộc, nguyện làm tiên phong!"

Một gã tộc trưởng Quỷ Minh Tộc bước ra khỏi hàng, bẩm lên đầy vẻ kích động.Hành động này thổi bùng tâm trạng mọi người.

Lập tức người người như ong vỡ tổ."

Nói về tiên phong, Đạt Tây Minh Mã Tộc của ta mới thích hợp nhất!"

Một gã trung niên nhân thân hình cao gầy bước ra khỏi hàng."

Thôi đê, Đạt Tây Minh Mã Tộc ngươi làm thám tử mới thích hợp nhất, tiên phong đương nhiên là ta, Kim Cương Tê Giác Tộc.

Không ai phù hợp hơn đâu!"

Một vị đại hán tráng kiện bước ra khỏi hàng, vẻ mặt ngạo nghễ, sừng nhọn trên đỉnh đầu lấp lánh hào quang bức người.. . .Mọi người không ai phục ai, lập tức cãi lộn không ngớt.Tả Mạc có chút ngạc nhiên nhìn tình cảnh trước mắt giống như cái chợ.

Phải mất một lúc hắn mới trấn tĩnh tinh thần được.

Hắn vốn tưởng rằng quyết định trọng đại như thế, nhất định sẽ làm cho mọi người thập phần thảo luận cẩn thận, bằng không sẽ xảy ra bài xích.

Hắn cũng thật không ngờ lại xảy ra tình huống tranh nhau như thế này.Những tên gia hỏa này, làm tiên phong thật giống như là chiếm được đại tiện nghi.

Mọi người, ai cũng tranh nhau giành trước.Mọi người nhao nhao tranh cãi, mặt đỏ tới mang tai, nước bọt bay tứ tung.

Có vài người còn chỉ vào mặt đối phương chửi ầm lên, tất nhiên có vài kẻ xắn tay áo bộ dạng muốn động thủ.An Mạc nhíu mày, quát khẽ: " Trước mặt Vương thượng, không được làm càn!"

Thanh âm của gã không lớn, nhưng toàn bộ đại điện đều lập tức an tĩnh lại.An Mạc vốn có địa vị rất cao, mà hiện nay lại được vương thượng tín nhiệm.

Gã đối với vương thượng trung thành và tận tâm, trong lòng mọi người có uy tín rất lớn."

Xem ra tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú."

Trên vương tọa, Tả Mạc nhìn mọi người phía dưới.

Hắn gật gật đầu rồi nói luôn: "An Mạc, chuyện này giao cho ngươi sắp đặt.

Lương Vy, ngươi làm phụ tá cho An Mạc."

An Mạc có năng lực, có uy tín, có lai lịch, lại trung thành và tận tâm, đúng là lựa chọn tốt nhất."

Vâng!"

An Mạc nghiêm nghị tuân mệnh."

Vâng!"

Lương Vi cũng đồng thời tuân mệnhTả Mạc không hề chỉ huy bừa, những người này hắn chẳng nhận ra một ai.

Hắn chưa hiểu rõ nên không bằng giao cho An Mạc.

Điều này càng khiến mọi người yên tâm.

Xét về thực lực, Minh Cảnh mạnh hơn Bách Man Cảnh không ít, chỉ cần bọn hắn không phạm sai lầm nghiêm trọng là có thể giành được thắng lợi.Đường đường chính chính tiến công, mới được coi là chiến tranh đúng nghĩa.An Mạc là một gã chiến tướng xuất sắc.

Về phương diện biến hoá gã có lẽ không xuất sắc như Công Tôn Sai, Biệt Hàn, nhưng tính cách lại trầm ổn, không bao giờ liều lĩnh, hà huống chi còn có Lương Vy.

Tuy nhiên Tả Mạc còn chưa từng nhìn thấy biểu hiện kinh diễm của Lương Vy, nhưng có thể được Bồ Yêu tán thưởng, cũng chỉ có Công Tôn sư đệ được hưởng thụ qua đãi ngộ này.Điều này cũng làm cho Tả Mạc đối với Lương Vy tràn ngập chờ mong.Nếu là Lương Vy có trình độ như tiểu nương, à..., hoặc có trình độ như Biệt Hàn, Tả Mạc chắc sướng chết mất.

Ba vị đỉnh giai chiến tướng, đội hình này, có thể so với Côn Luân ah!Tin tức Vương Thượng quyết tâm tiến công Bách Man Cảnh, nhanh chóng truyền ra.Toàn bộ Minh Cảnh sôi trào.An Mạc không hề phụ sự kỳ vọng của Tả Mạc.

Bằng tốc độ kinh người, gã đã làm xong việc chuẩn bị và tập kết.

Trước đó Tả Mạc đã hàng phục được ba mươi vạn đại quân nên chúng một mực nằm dưới sự điều động của Tả Mạc.Ba mươi vạn đại quân này liền trở thành chủ lực chinh chiến Bách Man Cảnh.

An Mạc tuyên bố, một trận chiến này là trận chiến chuộc tội cho bọn họ.

Vì tương lai tộc nhân của bọn họ, bọn họ cần dùng chiến công để đổi lấy.Ba mươi vạn đại quân,An Mạc xem ra, với ba mươi vạn đại quân này là đủ rồi.

Với thực lực của Bách Man Cảnh, không ai có thể ngăn cản được thế công lớn như vậy.Nhưng những thế lực khác đâu dễ dàng bỏ qua cơ hội tạo dựng sự nghiệp tuyệt hảo như thế?Toàn bộ trên dưới Minh Cảnh đều tin tưởng vào trận chiến này.

Trận chiến này rất có khả năng thống nhất Ma tộc.

Đây có thể là cuộc chiến vĩ đại, lưu lại trong sử sách ah!Ai mà bỏ lỡ, nhất định sẽ ôm hận cả đời.Những người này cơ hồ muốn đập phá cửa phủ của An Mạc.

An Mạc cũng không cảm thấy phiền hà.

Thế nhưng gã biết rõ suy nghĩ của những người này nên lập tức tuyên bố, chỉ có các tộc tinh nhuệ mới có tư cách tham gia trận chiến này.Các tộc lớn trực tiếp từ trong tộc chọn lựa tinh nhuệ, thành lập chiến bộ tinh nhuệ để tham chiến.

Mà những tiểu tộc kia không có nhiều tinh nhuệ như vậy, nhưng mỗi tộc luôn có vài tên cao thủ, những cao thủ này, nhao nhao rời bỏ tộc dùng thân phận cá nhân tham chiến.Tả Mạc thật không thể ngờ, quyết định này của mình, cuối cùng thành ra cục diện như thế.

Danh vọng cá nhân hắn có tác dụng cực lớn.Cục diện rùm beng như vậy, chẳng thể che dấu được.Lần này, không riêng gì Bách Man Cảnh biết được, khắp thiên hạ cũng biết, Minh Cảnh sắp tiến công Bách Man Cảnh.Tinh anh Minh Cảnh cơ hồ tề tụ hết dưới trướng Tả Mạc, năm mươi vạn đại quân!Mấy ngàn năm qua, chiến bộ có quy mô lớn nhất đã hiện ra ở trước mặt mọi người.

Trên dưới Bách Man Cảnh đều hoảng sợ run rẩy, mà tất cả các thế lực trong thiên hạ nhìn thấy chi chiến bộ xưa nay chưa từng có mà chấn động không nói lên lời.Kể cả là Côn Luân cũng bị hù dọa một phen.Minh Vương vừa mới đăng vị đã triển khai chiến tranh quy mô kinh người.

Cả thiên hạ đều chú ý.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Côn Luân.Sau khi bước chân vào Thần Cấp, toàn bộ khí tức của Lâm Khiêm ẩn sâu vào trong.

Lúc này, hắn có vẻ ngoài chẳng khác gì một người bình thường.

Trước mặt hắn, hàng ngũ cao tầng của Côn Luân, Sào Hưng, Tiết Đông, Mục Huyên và Mễ Nam đều có mặt."

Vị Minh Vương này quả thật lợi hại!

Năm mươi vạn đại quân!

Bách Man Cảnh nguy rồi!"

Tiết Đông tán thưởng không ngừng.Mọi người đều gật đầu thừa nhận.Lâm Khiêm trầm ngâm nói: "Mọi người cảm thấy, phần thắng của Minh Vương trong trận chiến này là bao nhiêu?"

"Tất thắng!"

Tiết Đông quả quyết đáp.

Hắn và Lâm Khiêm thân thân thiết như anh em ruột thịt, đương nhiên không hề cố kỵ.Tiết Đông thân là chiến tướng số một của Côn Luân, lời của hắn thực sự có trọng lượng.Ánh mắt của Lâm Khiêm chuyển qua những người khác.Mục Huyên gật đầu tán thành.Mễ Nam vừa mới đầu nhập vào, đang muốn tìm cơ hội thể hiện khả năng, bắt gặp ánh mắt Lâm Khiêm chuyển sang chính mình, lập tức phân tích kỹ lưỡng: "Năm mươi vạn đại quân, những thế lực đứng mũi chịu sào là Ma Soái liên minh và Anh Hào Minh đều như kẻ đã sắp tắt hơi.

Hầu như có thể khẳng định, bọn họ sẽ không chiến mà hàng.

Thế lực duy nhất có thể tạo thành uy hiếp đối với Minh Vương chính là Ma Thần Điện.

Chẳng qua, thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn.

Ma Thần Điện có thể ngăn cản trong thời gian ngắn, nhưng tuyệt đối không thể kéo dài quá lâu.

Minh Vương có thực lực cường giả thần cấp, đâu chỉ là cái danh hão.

Minh Vương không chỉ tất thắng, mà hoàn toàn còn có khả năng tốc thắng!"

Lâm Khiêm mặt sắc mặt ngưng trọng, khẽ thở dài: "Xu thế Ma tộc thống thống nhất, xem ra không cách nào ngăn cản.

Đối với Côn Luân chúng ta, cũng không phải là tin tức tốt lành gì."

Sào Hưng sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, nói: "Vị tân Minh Vương này, là đại địch của Côn Luân ta.

Kẻ địch cuối cùng của chúng ta, hoàn toàn có khả năng chính là hắn.

Giờ là lúc mọi người đang chạy đua với thời gian.

Một khi Minh Vương nhất thống Ma tộc, vậy hắn không chỉ có có được lưỡng cảnh chi địa, mà còn sẽ trở thành Vương của toàn bộ Ma tộc.

Ma tộc là một chủng tộc khác người, một khi bọn họ có Vương của mình, lập tức sẽ trở nên phi thường cường đại."

Mọi người đều phải gật đầu công nhận.Sào Hưng nói tiếp: "Nếu có được lưỡng cảnh chi địa , Minh Vương sẽ ngang hàng với Côn Luân chúng ta, trở thành hai thế lực cường đại nhất.

Minh Vương chiến thắng là chuyện tất yếu.

Trước mắt chúng ta cần phải suy tính, sau khi chiến thắng, hành động kế tiếp của Minh Vương sẽ là gì?"

Tiết Đông trầm ngâm: "Hắn có hai con đường để lựa chọn.

Một con đường là tấn công Mạc Vân Hải, hoặc là Cốc Lương Đao.

Tuy rằng chúng ta nằm cạnh Ma giới, nhưng khả năng bọn họ tấn công chúng ta không cao.

Chắc chắn Minh Vương chưa kịp chuẩn bị chu đáo để tử chiến cùng với chúng ta.

Một con đường khác, là tiến công Yêu giới."

"Đúng vậy."

Mễ Nam gật đầu: "Kể cả Mạc Vân Hải lẫn Cốc Lương Đao, đều không có cách nào ngăn cản được bước chân của Minh Vương, là mục tiêu khả thi nhất của hắn.

Khả năng lớn nhất là cả hai đều bị hắn chiếm đoạt.

Nếu thật sự là như vậy, tình hình vô cùng bất lợi đối với chúng ta.

Chiều hướng có lợi nhất là hắn dấn vào tấn công Yêu tộc, Minh Nguyệt Dạ cũng không phải kẻ dễ chọc.

Bọn chúng lưỡng bại câu thương, mới là điều có lợi nhất đối với chúng ta!."

"Thời gian!"

Sào Hưng trong mắt lấp lánh hàn mang: "Chúng ta muốn thừa dịp Minh Vương nhất thống Ma tộc, trong khoảng thời gian này mau chóng lớn mạnh bản thân, để duy trì ưu thế đối với Minh Vương.

Nếu như chúng ta có thể thống nhất Tứ Cảnh Thiên trước khi hắn hoàn toàn công chiếm được Bách Man Cảnh, vậy thì hắn chỉ có thể tấn công Yêu tộc."

"Vậy chúng ta sẽ đánh ai trước?"

Lâm Khiêm hỏi."

Thiên Hoàn!"

Sào Hưng dùng giọng nói lạnh lùng đáp."

Thiên Hoàn!"

Tiết Đông trầm giọng nói."

Thiên Hoàn suy yếu, không khác gì khúc xương mắc trong cổ họng, cần phải nhổ ra sớm!"

Mục Huyên nói."

Thiên Hoàn!"

Mễ Nam trong lòng cảm xúc lẫn lộn."

Vậy chúng ta cũng động thủ thôi!"

Lâm Khiêm dứt khoát và nhanh nhẹn nói.* Vô Vi nghĩa đen là "không là gì cả"; Đây là đạo do Lão Tử khai sinh dạy con người ta thuận theo tự nhiên, làm mà như không làm, và không làm những điều không nên làm.Chương 894 : Phản ứngDịch giả: nhatchimai0000Sự hiệu triệu để chuẩn bị chiến tranh ở Ma tộc có hiệu suất hết sức kinh người.

Chuyện này làm Tả Mạc bất ngờ.

Nếu như là ở Mạc Vân Hải mà phải động viên với quy mô như thế này thì chắc chắn sẽ rất mất thời gian.

Mà ở Tu Chân giới, hiệu suất của Mạc Vân Hải đã là số một.Trong suy nghĩ của Ma tộc, chiến tranh có một địa vị nhất định nên chúng rất nhiệt tình.

Đây là một yếu tố hết sức khác biệt khi so sánh với tu giả hay Yêu tộc.

Tu giả không sợ chiến tranh, Yêu tộc không thích chiến tranh, nhưng Ma tộc lại thích thú chuyện chiến chinh, thậm chí theo quan sát của Tả Mạc thì có lẽ còn đến mức sùng bái, cuồng nhiệt không thể khuyên răn bằng lý lẽ được.An Mạc trù tính chung toàn cục có hiệu quả rõ rệt.Chỉ trong mười lăm ngày ngắn ngủi, việc động viên chiến tranh toàn bộ Minh Cảnh đã hoàn thành.

Trên dưới Minh Cảnh đối với trận chiến sắp nổ ra này mang đầy chờ mong.

Sĩ khí toàn quân tăng vọt.Khi Tả Mạc chuẩn bị xuất phát thì qua Mạc Vân Hải hắn đã nắm được thông tin tình báo về chuyện Côn Luân tiến công Thiên Hoàn.Tả Mạc đã giao thủ với Lâm Khiêm nhiều năm nên song phương khá hiểu nhau.

Tả Mạc hiểu ngay cách nghĩ của Lâm Khiêm.Những ngày này, Tả Mạc chuyên tâm nghiên cứu tình thế Tu Chân giới.

Những tin tức tình báo và các tư liệu kèm theo được Mạc Vân Hải đưa tới.

Sau khi xem xét thì thế cục của toàn bộ Tu chân giới dần dần rõ ràng mạch lạc trong mắt Tả Mạc.Thiên Hoàn hiện giờ chỉ còn thoi thóp làm sao là đối thủ của Côn Luân.Hơn nữa, Tả Mạc đoán chừng Côn Luân sẽ xua Mễ Nam tiến công.

Người hiểu rõ Thiên Hoàn nhất, nhất định là Mễ Nam.

Sau khi Mễ Nam quy thuận Côn Luân về sau thì được hậu đãi cực kỳ.

Y vẫn chỉ huy Chiến bộ trước kia mà còn được bổ sung rất nhiều vật tư, tinh thạch và binh hùng tướng mạnh.Mễ Nam vì phải chứng minh thực lực cũng để tránh hiềm nghi nhất định sẽ xuất hết khí lực.Chiến tướng thủ hạ của Lê Tiên Nhi cũng không kém, Mục Song vốn là một trong thập đại Chiến Tướng, mà Công Dã Tiểu Dung cũng có những bước phát triển vượt bậc trong những năm qua.

Hiện tại y cũng trở thành Đỉnh giai Chiến Tướng.

Nhưng Thiên Hoàn phân liệt làm cho nguyên khí đại thương.

Mấy năm nội chiến liên miên của cải cũng tiêu hao gần như cạn kiệt.

Mục Song và Công Dã Tiểu Dung thành ra không bột đố gột nên hồ.

Càng đánh thì nhân lực càng thiếu, vật tư lương thực lại càng thiếu.Khi đại quân Côn Luân tiến tới thì Thiên Hoàn không thể cự lại được.Một khi thâu tóm được Thiên Hoàn thì Côn Luân lại thu thêm được nửa cảnh nữa là tổng cộng khống chế được các giới bằng Tam Cảnh.

Bản đồ mở rộng khổng lồ như thế quả thực làm cho người ta hít thở không thông.Thế nhưng Tả Mạc tính toán sao cho Côn Luân không được thuận lợi như thế.Ánh mắt của hắn lạnh lẽo.So về danh tướng, Côn Luân không có nhiều vị!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Cốc Lương Đao lẳng báo cáo tình báo về việc chiến bại của Mục Song lên trên bàn, hắn bật dậy."

Đại ca!

Đều đã chuẩn bị xong!"

Song Vũ báo.

Cặp mắt của y chớp động chiến ý.Mười năm trước, bọn hắn thua trong tay Tiết Đông.

Mười năm rồi, bọn hắn chưa ngừng nghỉ rèn luyện.

Đến bây giờ thực lực của y đã đạt tới chuẩn Thần Cấp.Cuối cùng đã đến lúc báo thù nhất tiễn chi cừu năm xưa.Toàn bộ Chiến bộ dưới trướng Cốc Lương Đao đều uất nghẹn trong lòng một mối hận.

Trận chiến năm xưa bị bại quá thảm!

Việc này đánh vào lòng tự tôn của Cốc Lương Đao một cú cực mạnh.

Một thời gian dài sau đó tinh thần của Cốc Lương Đao sa sút thảm hại.Địa vị của Cốc Lương Đao trong lòng chúng thủ hạ cực cao, mỗi người thấy tinh thần lão đại sa sút thảm hại vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu làm cho hận ý đối với Côn Luân càng lúc càng sâu.Mái tóc Cốc Lương Đao ngả màu hoa râm, ngày càng già nua.Nhưng vào lúc này hắn lại thấy mình giống như năm xưa, toàn thân tản ra hào khí kiêu ngạo với đời.

Trong mắt của hắn dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.Cốc Lương Đao gật đầu, cất bước đi ra bên ngoài.Hắn đẩy cửa ra.Ngoài cửa, từng hàng binh sĩ của Chiến bộ chỉnh tề sâm nghiêm, đứng thẳng trong gió rét.Trên mặt mỗi người dâng trào chiến ý, lạnh buốt như hàn phong không một cái gì làm cho bọn họ sợ hãi.

Người người thẳng tắp sống lưng, ánh mắt cuồng nhiệt.Cốc Lương Đao nhìn Chiến bộ một tay mình dựng lên, mắt lướt nhìn lần lượt từng bộ hạ đã theo mình chinh chiến nhiều năm, trong lòng kích động.Hắn nén tâm tư kích động xuống, trầm giọng hô: "Mười năm trước, chúng ta thất bại.

Mười năm sau, chúng ta lại xông tới."

Nhớ tới trận chiến thảm bại mười năm trước, ai ai cũng trợn mắt cau mày, hơi thở ồ ồ nặng nề."

Mười năm trước, chúng ta vứt bỏ, mười năm sau, chúng ta nhặt lại mình."

Ánh mắt Cốc Lương Đao như đao, chậm rãi đảo qua toàn trường.

Hắn gằn từng chữ: "Lần này - chiến - tất - thắng!"

"Tất thắng!"

"Tất thắng!"

"Tất thắng!"

Tiếng hô long trời lở đất trong gió rét, huyết dịch toàn thân mỗi người tại đó tưởng như đều sôi lên."

Xuất phát!"

Cốc Lương Đao là người đầu tiên khởi hành.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Dưỡng Nguyên Hạo nhìn kỹ con hạc giấy như thể trên con hạc giấy này có hoa.

Y cứ vậy suốt nửa canh giờ.Gã này vừa xuất hiện đã làm ra chuyện lớn như vậy.Vận khí của Lâm Khiêm quả thực không tốt nên mới gặp phải đối thủ như vậy, thật đáng thương...Dưỡng Nguyên Hạo trong lòng thầm nhủ nhưng trên mặt lộ nét hả hê.

Hai canh giờ trước, y vừa biết được tin, Côn Luân tiến công Thiên Hoàn như thế chẻ tre.Được rồi, ác nhân tự có ác nhân trị...Dưỡng Nguyên Hạo an ủi bản thân mình.

Kỳ thực y hiểu rõ, cho dù là y, dù là Cốc Lương Đao đều không có cái thế trung lập.

Xu thế nhất thống thiên hạ đã không thể cản lại, họ chỉ có chọn lựa một bên mà gia nhập.Vốn y nghĩ rằng, xu thế Côn Luân thống nhất Tứ Cảnh đã được định rồi.

Thế mà nào biết được sau mười năm mất tích, Tả Mạc nửa đường xông ra, thoáng cái đảo loạn kết cục.Côn Luân đúng là không có ai cản lại được, ngoại trừ Tả Mạc .Tả Mạc còn sống, không chỉ có ý nghĩa với Mạc Vân Hải, làm cho thực lực hùng hậu Mạc Vân Hải sẽ không sụp đổ, mà điều quan trọng hơn, nếu Tả Mạc còn tồn tại có thể hình thành một đồng minh còn mạnh mẽ hơn.Cốc Lương Đao, Tứ Tiểu Thiền Môn và Mạc Vân Hải thạo thành thế đồng minh ba bên thực lực mạnh mẽ.Thậm chí Lê Tiên Nhi Bắc Thiên Hoàn cũng có thể là một minh hữu tiềm tàng trong nhóm đồng minh đối lập này.Kỳ thật Dưỡng Nguyên Hạo đã ký ngầm với Tả Mạc.

Năm xưa lúc chuẩn bị gia nhập Mạc Vân Hải, nhưng không ngờ Tả Mạc biến mất.

Vì chuyện này mà y ngừng mọi hành động.

Nhưng vào thời điểm mấu chốt y vẫn ra tay trợ giúp Công Tôn Soa cướp đoạt Tây Huyền.Cốc Lương Đao hùng tâm vạn trượng.

Mười năm trước hắn bị thất bại khiến nguyên khí tổn thương.

Hùng tâm bị ma luyện gần như không còn.

Dưỡng Nguyên Hạo nhìn thì thấy Cốc Lương Đao đương nhiên gia nhập Mạc Vân Hải.Nếu như bọn họ đều gia nhập Mạc Vân Hải thì chỉ riêng chỗ này đã có được bốn vị Đỉnh giai Chiến Tướng.

Thế là Mạc Vân Hải có nhiều Đỉnh giai chiến tướng hơn Côn Luân một vị.Mạc Vân Hải trở thành một lựa chọn cho những thế lực không thích Côn Luân hoặc không thể gia nhập Côn Luân.Tại khi Dưỡng Nguyên Hạo nhận được con hạc giấy của Tả Mạc thì cũng là lúc y chuẩn bị suất lĩnh Tứ Tiểu Thiền Môn gia nhập Mạc Vân Hải.Thế nhưng...Kế hoạch này của Tả Mạc ...

Thật sự là ngoan độc ah...Dưỡng Nguyên Hạo xòe tay ra, một ngọn lửa lập tức đốt con hạc giấy đến tro cũng biến mất.Trong ánh lửa, Dưỡng Nguyên Hạo đứng vụt dậy.Mười năm qua, mình cũng không nhàn rỗi đây này!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Sắc mặt Lê Tiên Nhi xám như tro tàn.Mục Song thất bại!Thua về tay Mễ Nam.

Lê Tiên Nhi biết rõ, Mễ Nam và Mục Song thực lực không kém nhau nhiều.

Song phương giao chiến mấy năm qua đều có thắng có bại.Nhưng lần này Mễ Nam được bổ sung binh hùng tướng mạnh, mà Chiến bộ của Mục Song đã không còn trọn vẹn lại không đồng đều, cả thần trang cũng không đầy đủ.Mễ Nam lại quen cách sắp đặt của Thiên Hoàn nên có được ưu thế tuyệt đối.

Thế công như nước thủy triều làm cho người ta hít thở không thông.Mục Song không cách nào ngăn cản thế tiến công của Mễ Nam, y bại trận liên tục.Mười năm qua, nam bắc Thiên Hoàn giao chiến liên miên.

Trên dưới Thiên Hoàn không ai chấp nhận một sự thật là Thiên Hoàn đã bị tách rời.

Cho dù mệt mỏi lắm rồi nhưng ai cũng cắn răng kiên trì.Lê Tiên Nhi không hiểu.Những năm qua, nàng chưa bao giờ ngừng nghỉ, ngày đêm tu luyện, mặc dù không đạt tới Thần Cấp nhưng cũng thành công đạt tới chuẩn Thần cấp.

Nếu có thêm năm, sáu năm nữa thì sẽ có tư cách tiến giai Thần Cấp.Nếu như mình là Thần Cấp, Thiên Hoàn cũng sẽ không phải không có sức hoàn thủ như thế!Trong lòng Lê Tiên Nhi tự trách bản thân nhiều lắm.Công Dã Tiểu Dung đi đến.

Một thiếu niên tuấn mỹ năm xưa đã trở nên chững chạc, khí chất trưởng thành, dấu vết kiêu ngạo năm xưa không còn tý gì.

Hắn nhìn thần sắc của Lê Tiên Nhi, trong lòng thầm than nhẹ."

Tiểu sư muội không nên tự trách."

Hắn nhẹ giọng an ủi: "Chúng ta không thẹn với lương tâm là được."

Lê Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn Công Dã Tiểu Dung, dứt khoát bảo: "Sư huynh không cần an ủi ta, dù chỉ có một tia cơ hội, ta cũng sẽ không buông!"

Ánh mắt Công Dã Tiểu Dung lóe lên sự tán thưởng, hắn gật đầu nói: "Đây mới là phải lẽ!

Tiểu sư muội, hiện tại thì nếu chỉ bằng lực lượng của riêng chúng ta thì không thể nào ngăn cản Côn Luân."

"Sư huynh có ý mượn sức một số đồng minh sao?"

Lê Tiên Nhi phản ứng cực nhanh."

Đúng vậy!

Vào lúc này chỉ có duy nhất một nơi có thực lực tương trợ chúng ta, đó là Mạc Vân Hải."

Công Dã Tiểu Dung trầm giọng bảo: "Thỉnh sư muội đến Mạc Vân Hải một chuyến.

Ta tin tưởng đạo lý môi hở răng lạnh không lý nào Công Tôn Tiểu Nương không rõ."

"Được!"

Lê Tiên Nhi không do dự gật đầu."

Ta và Mục trưởng lão sẽ cố tranh thủ thời gian cho sư muội."

Công Dã Tiểu Dung trịnh trọng nói.Nhìn thấy thần sắc trịnh trọng của Công Dã Tiểu Dung, Lê Tiên Nhi bỗng nhiên hiểu Tiểu Dung sư huynh đã chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh.

Nước mắt chảy vòng quanh, Lê Tiên Nhi cắn răng không để chính mình khóc thành tiếng.

Nàng lau nước mắt, ngẩng đầu và kiên quyết nói: "Ta nhất định sẽ thuyết phục Mạc Vân Hải!"

"Vậy thì trông cậy vào sư muội."

Công Dã Tiểu Dung vỗ vỗ bả vai Lê Tiên Nhi rồi quay người rời đi.Lê Tiên Nhi nén không được bèn nghẹn ngào khóc lớn!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Đại quân mênh mông chậm rãi.Lần này Minh Cảnh xuất chinh không chút giấu diếm tai mắt mọi người mà công khai gióng trống khua chiên.Khi năm mươi vạn đại quân bay qua bầu trời, bầu trời bị che lại.

Phía dưới lập tức tối om.

Đội hình không nhìn thấy điểm cuối làm cho người ta căn bản không có chút ý chí chống lại.Những nơi đi qua, chỉ có chấn động và sợ hãi.Chiến xa của Tả Mạc là chiến xa của Thi năm xưa dừng lại tại Minh Vương Cung, hiện tại tự nhiên trở thành tài sản của Tả Mạc.Cỗ xe chiến xa chứa đựng uy danh Minh Vương của Minh Cảnh.

Nó có thể tích khổng lồ, giống như một cung điện nhỏ di động.

Nhìn thấy chiến xa của Minh Vương, Tả Mạc mới thấy chiếc chiến xa Hoàng Kim của mình tuy rất diêm dúa hoa lệ nhưng so về khí phách thì kém xa đến mấy con phố.Chiến xa của Minh Vương phi hành rất vững vàng không chút nghiêng ngả.Mà lúc này trong chiến xa, Tả Mạc ngồi ngay ngắn phía trên vương tọa.

Phía dưới là chúng tướng tụ tập.

Có người chú ý đến nữ hộ vệ đeo mặt nạ bên cạnh Vương thượng, thầm đoán thân phận và lai lịch của nàng.An Mạc chủ trì hội nghị tác chiến.Kế hoạch tác chiến được An Mạc và Lương Vi hợp tác hoàn thành.

Lương Vi đối với Bách Man Cảnh càng thêm quen thuộc, hai người liên thủ làm kế hoạch tác chiến, Tả Mạc không tìm thấy điểm sai sót.Nhưng dù khuôn mặt thể hiện sự trấn định nhưng trong lòng An Mạc lẫn Lương Vi đều vô cùng căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên hai người chỉ huy một Chiến bộ với quy mô lớn như thế, cho nên không thể tránh được sự thận trọng, dè dặt.Mục tiêu đầu tiên là Ma Soái liên minh.Nhìn thấy đại quân của Minh Vương khổng lồ không nhìn được điểm cuối xuất hiện tại biên cảnh, toàn bộ Bách Man Cảnh bị chấn kinh.Chương 895 : Biến cố ngoài ý muốnDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Minh Cảnh gióng trống khua chiêng dài dòng văn tự, cũng làm cho Ma Soái liên minh có được thời gian để mà triệu tập Chiến bộ.

Lúc này tất cả Chiến bộ mà Ma Soái liên minh nắm trong tay đều bị triệu tập đến ranh giới biên cảnh của Ma Soái liên minh và Minh Cảnh.

Còn các thế lực khác trong Bách Man Cảnh không những không thừa cơ tấn công Ma Soái liên minh, mà hoàn toàn ngược lại, tất cả xôn xao phái Chiến bộ đến ủng hộ.

Bởi tất cả đều biết rõ, nếu chỉ dựa vào Ma Soái liên minh thì chắc chắn không thể nào ngăn cản được đại quân của Minh Vương.Thông tin đại quân của Minh Vương tới gần, khiến Bách Man Cảnh lần đầu tiên đoàn kết lại sau nhiều năm hỗn loạn liên miên.

Mọi người đấu đá lẫn nhau đã nhiều năm nên có thể hiểu khá rõ về nhau, hơn nữa chẳng ai muốn trở thành tù nhân của Minh Vương.Ma Soái liên minh, Anh Hào Minh và Ma Thần Điện, tất cả đều phái Chiến bộ mạnh nhất của mình ra ứng chiến.

Tổng cộng quân số vượt qua con số ba mươi vạn Chiến bộ (DG: cái này hình như là quy mô ba mươi vạn người thì phải) tạo thành liên quân của Bách Man cảnh.Thú Minh giới, Hoang giới, Thiên Mộc giới, Giáp Minh giới, Đông Xà giới, ngũ giới này chính là con đường tiến vào Bách Man giới của Minh Cảnh.

Một khi để đại quân của Minh Vương đột phá được phòng tuyến này thì lập tức bọn họ sẽ có bẩy con đường để tấn công thẳng vào bên trong Bách Man Cảnh.

Lúc đó e rằng năm mươi vạn đại quân của Minh Vương đủ để làm cỏ cả Bách Man Cảnh ấy chứ.Đó cũng là nguyên nhân khiến phòng tuyến của ngũ giới trở thành mục tiêu tranh đoạt của hai bên.Công tử Hi thống lĩnh Ma Soái liên minh, đóng ở Thiên Mộc giới.

Anh Hào Minh đóng ở Giáp Minh giới và Đông Xà giới, còn hai giới chịu áp lực lớn nhất là Thú Minh giới và Hoang giới, sẽ do thế lực có thực lực cường đại nhất là Ma Thần Điện đóng quân.Danh tướng của Bách Man Cảnh đều tề tụ về đây.

Số lượng quân đội tinh nhuệ vượt qua ngưỡng ba mươi vạn (người), tất cả đều tập trung tại tiền tuyến là biên cảnh ngũ giới.

Chiến bộ ở cả ngũ giới đan xen lẫn nhau hơn nữa còn chiếm hết địa lợi.

Liên quân Bách Man lớn tiếng tuyên bố, phòng tuyến phòng thủ của ngũ giới vô cùng kiên cố, muốn đánh hạ được phòng tuyến của ngũ giới này, trừ khi Minh Vương có thể tập hợp đủ trăm vạn đại quân, còn nếu không thì không thể lọt qua dù chỉ một người!Và đây cũng chính là chiến dịch lớn nhất từ trước đến nay.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Từ trên xuống dưới Minh Cảnh cũng không ngờ, một nơi chưa từng đoàn kết như Bách Man Cảnh lại có thể xóa bỏ thù hận mà ngồi lại với nhau.

Tuy liên quân của Bách Man có số lượng chiến bộ Chiến bộ ít hơn gần hai mươi vạn, nhưng bọn họ lại chiếm lợi thế vì có phòng tuyến phòng thủ vững chắc.Điều này cũng có nghĩa là, chênh lệch thực lực giữa hai bên cũng không lớn như người ta tưởng tượng.Nếu như cứ cố tình đánh trực diện, thì e rằng con số thương vong sẽ cực kỳ kinh người.An Mạc và Lương Vi cũng không ngờ Bách Man Cảnh sẽ đoàn kết lại như thế, thậm chí còn lập ra cả liên quân.Không khí trong đại điện có phần nặng nề, bởi đám người này ai mà chẳng là người quen thuộc với chiến trận, vì thế khi thấy liên quân Bách Man làm ra cái bộ dáng muốn tử thủ thì lập tức sắc mặt mọi người trở lên ngưng trọng hẳn.Xem ra trận chiến này sẽ khốc liệt hơn dự tính của bọn họ rồi.

Mà hầu như những trận công chiếm phòng tuyến như thế này, không có quá nhiều kỹ xảo để dùng, chỉ có dũng khí và quyết tâm mới điều trọng yếu nhất, hơn nữa thông thường công chiếm phòng tuyến cũng đồng nghĩa với con số thương vong cực lớn rồi.Địch thủ của bọn họ cũng chẳng phải là những người có ánh mắt thiển cận.Năm mươi vạn đại quân đều bị ngăn cản bên ngoài, chẳng khác gì tạt một chậu nước lạnh vào mặt mọi người ở đây.

Nhưng vấn đề ở chỗ, bọn họ lại không thể lui được, trước khi đi thì tràn đầy tin tưởng, nếu như lúc này mà lùi bước thì chẳng phải là trò cười cho thiên hay sao?

Hơn nữa nếu lùi lại sẽ là đả kích cực kì trí mạng với sĩ khí của mọi người."

Trước tiên cứ đóng quân đã.

" Tả Mạc thấy mọi người không tìm ra phương pháp xử lý, liền lên tiếng giải vây.Tất cả nghe thấy vậy, cũng thở ra được một hơi buông lỏng.Nếu mà lúc này vương thượng hạ lệnh phải cường công, thì e rằng mọi người cũng bị cái phòng tuyến kia làm đầu rơi máu chảy mất thôi.Hai người An Mạc và Lương Vi thở phào nhẹ nhõm."

Thuộc hạ. . .

"Trên mặt An Mạc đầy vẻ xấu hổ, đây là lần đầu tiên vương thượng đích thân chủ trì đại cục, vậy mà kết quả lại tệ như vậy, khiến trong lòng của hắn cảm thấy đầy xấu hổ.Tả Mạc khoát khoát tay, chặn lời An Mạc, thản nhiên nói: "Lúc này điều quan trọng nhất là phải nghĩ ra biện pháp phá vỡ cục diện này.

Nói đi, các ngươi có ý kiến gì về chuyện này không?"

An Mạc thu liễm lại tâm tình, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Cường công chỉ sợ không được, thương vong quá lớn.

Chúng ta cũng đã tìm hiểu qua, tuy phòng tuyến của đối phương cũng không được tính là quá mạnh, nhưng những ngày gần đây bọn họ liên tục bố trí thêm, so với trước đã vững chắc hơn rất nhiều.

Hơn nữa điểm mấu chốt chính là, Chiến bộ của đối phương rất đông, có thể nói, gần như bẩy thành chiến bộ của Bách Man Cảnh đều tập trung về đây.

""Điều này cũng chưa hẳn là chuyện xấu, nói đúng hơn là, nếu chúng ta đánh thắng được trận này thì cũng có nghĩa là Bách Man Cảnh đã nằm trong tay chúng ta rồi.

" Tả Mạc bình tĩnh nói, hắn liếc qua Lương Vi, đây chính là cái tên gia hỏa mà thằng Bồ Yêu cứ khen không dứt miệng, vậy mà chẳng thấy phát huy nha, vì thế hắn liền mở miệng hỏi: "Lương Vi, ngươi có ý kiến gì không?"

Lương Vi vẫn đang vắt hết óc suy nghĩ về vấn đề này, nghe thấy Tả Mạc hỏi, liền lắc đầu nói: "Ta chưa nghĩ ra.

"Tả Mạc nghe thấy vậy, liền nói: "Các ngươi cứ về suy nghĩ thật kỹ đi.

"Sau khi hai người rời khỏi, Tả Mạc cũng nhíu mày, đúng là bản thân hắn cũng không ngờ mấy tên gia hỏa Bách Man Cảnh lại liên hợp lại với nhau.

Tả Mạc không biết rằng, chính vì thanh thế của hắn quá kinh người.

Hình ảnh của trận chiến ở Minh Vương Hà đã sớm truyền ra khắp Bách Man Cảnh, uy thế của cường giả Thần Cấp khiến cho mọi người đều cảm thấy kính sợ từ trong đáy lòng.Nếu chỉ nói về danh vọng cá nhân, Tả Mạc đã vượt qua Thi.

Tuy Thi là người thống nhất Minh Cảnh, thậm chí được người ta gọi là Minh Vương, nhưng dù vậy Bách Man Cảnh cũng chẳng chấn động mấy.

Nhựng vị tân Minh Vương Tả Mạc này lại làm cho nhiều dân chúng của Bách Man Cảnh bắt đầu suy nghĩ xem tân Minh Vương có tư cách trở thành Vương của toàn bộ Ma tộc hay không.Chính vì Tả Mạc biểu hiện quá cường thế mới khiến cho các thế lực của Bách Man Cảnh kinh sợ đến thế, vì thế bọn họ đều biết rằng, bản thân mình không đủ phân lượng, nếu không đoàn kết lại thì chỉ có một kết cục duy nhất chính là Minh Vương sẽ nhất thống cả Ma tộc.

Đây chính là điều mà cho dù là Ma Thần Điện, Ma Soái liên minh hay Anh Hào Minh đều không muốn nhìn thấy.Minh Vương chính là đại địch số một của các thế lực trong Bách Man Cảnh.Cũng không phải Tả Mạc không có biện pháp giải quyết vấn đề này.Bởi lúc này phía sau Bách Man Cảnh đã trở thành một nơi trống rỗng, nếu như hắn điều Công Tôn Soa và Biệt Hàn thừa dịp nhà trống mà vào, thì chắc chắn liên quân Bách Man sẽ bị rối loạn.Thế nhưng chỉ bằng một nửa Thiên Hoàn cùng với Dưỡng Nguyên Hạo và Cốc Lương Đao mà đi đối phó với Côn Luân, thì xem ra còn chưa đủ.

Cục diện của Tứ Cảnh Thiên cũng gần giống như Bách Man Cảnh.

Mạc Vân Hải, Thiên Hoàn, Tứ Tiểu Thiền Môn, Cốc Lương Đao tất cả những thế lực này liên hợp lại với nhau mới có thể đối kháng với Côn Luân.Tả Mạc cũng chỉ đành cười khổ.Nhưng hắn không hề nản lòng, cái khó thì kiểu gì chả ló ra cái khôn, hơn nữa, quyền chủ động còn nằm trong tay hắn cơ mà.Phải suy nghĩ thật kỹ để tìm ra biện pháp.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Lê Tiên Nhi đã đến.

Tin tức này cũng không làm kinh động những người khác, người tiếp đón nàng chính là Công Tôn Sai.Mười năm đã trôi qua, nhưng dáng vẻ ngại ngùng hay cười thẹn của Công Tôn Sai vẫn y nguyên như trước, lúc nào hắn cũng có cái bộ dáng như nam hài nhà bên vậy, khiến cho người ta không thể nào tìm thấy điểm chung với một vị chiến tướng vô địch uy chấn thiên hạ.Sắc mặt Lê Tiên Nhi hơi tiều tụy, nhưng tâm trí vẫn bĩnh tĩnh như thường, nàng hướng về phía Công Tôn Sai thi lễ: "Bái kiến Công Tôn tiên sinh!"

Công Tôn Sai hoàn lễ rồi nói: "Lê tiểu thư không cần đa lễ.

"Lê Tiên Nhi cũng không muốn dài dòng, nàng nói thẳng vào chủ đề: "Lần này ta tới là muốn cầu viện Mạc Vân Hải.

Môi hở răng lạnh, Công Tôn tiên sinh trí kế vô song, đương nhiên hiểu biết còn rõ hơn ta nhiều.

Bất kể Mạc Vân Hải có yêu cầu gì, chỉ cần Thiên Hoàn ta có thể làm được, tất nhiên sẽ không để các vị chịu thiệt.

"Nói xong nàng lấy ra một hộp ngọc có chiều dài chừng hơn một thước, hộp ngọc này có phẩm giai rất cao, bề ngoài tinh tế và tỉ mỉ."

Đây chính là tàn kiện Thần Binh mà năm xưa Thiên Hoàn đoạt được từ trong tay gia tộc của Tả Mạc tiên sinh, vốn ta nên tự tay mang tới cho Tả Mạc tiên sinh coi như là vật quy nguyên chủ, nhưng lúc này chỉ còn cách giao nó cho Công Tôn tiên sinh mà thôi.

""Đa tạ Tiên Nhi tiểu thư!"

Công Tôn Sai nhận hộp ngọc, rồi cẩn thận hoàn lễ, trong mắt hiện lên lên vẻ tán thưởng.

Không thể không nói, Lê Tiên Nhi đúng là một nhân vật không tệ chút nào, thành khẩn quả quyết, biết rõ mình đã không còn tư cách để mà mặc cả, liền dứt khoát để mặc cho Mạc Vân Hải ra giá.Đáng tiếc là tình hình Thiên Hoàn hiện tại đã không cho nàng thời gian.

Công Tôn Sai cũng biết rõ, bất kể lần này ý đồ của Côn Luân có thực hiên được hay không thì Bắc Thiên Hoàn khó có thể duy trì được nữa rồi.Công Tôn Sai gật đầu nói: "Chúng ta chỉ có một điều kiện duy nhất.

"Lê Tiên Nhi nghe thấy vậy cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần Mạc Vân Hải nguyện ý nói ra điều kiện, chứng tỏ bọn họ nguyện ý trợ giúp nàng, còn lúc đó bất kể họ có đưa ra điều kiện gì thì Lê Tiên Nhi cũng chẳng thèm quan tâm.

Hiện tại những thứ mà Thiên Hoàn có trong tay đã ít đến thương cảm rồi.Hơn nữa. với nửa địa bàn còn lại, thì đương nhiên bọn họ không thể thủ được nữa.

Đằng nào cũng mất về tay Côn Luân, thì thà rằng biếu cho Mạc Vân Hải còn hơn.Trong lòng thầm nghĩ như vậy, nàng ổn định lại tâm tình rồi bảo: "Mời nói!"

"Chúng ta không hề có dã tâm với địa bàn của Thiên Hoàn.

"Câu nói này khiến Lê Tiên Nhi cảm thấy rất kỳ lạ.

Hắn không nói đùa đấy chứ, không muốn địa bàn thì muốn cái gì?

Quả thật gia tài của Thiên Hoàn lúc này cũng chẳng còn cái gì đáng nói."

Chúng ta muốn một vạn luyện khí phù tu cấp chủ quản.

" Công Tôn Sai thản nhiên nói.Nghe thấy vậy, thân thể mềm mại của Lê Tiên Nhi khẽ run rẩy, quả thật nàng không thể nào ngờ được, Mạc Vân Hải lại để tâm đến những phù tu luyện khí này.

Ở Thiên Hoàn, những luyện khí phù tu cấp chủ quản đều là những người có kỹ nghệ tinh xảo, kinh nghiệm phong phú, có thể độc lập quản lí một phương.

Có thể nói, những người này mới chính là tinh hoa của Thiên Hoàn, cũng là tài phú tích lũy mấy ngàn năm nay của Thiên Hoàn.Công Tôn Sai có thể nhìn thấy Lê Tiên Nhi đang đấu tranh tư tưởng, nhưng hắn không sợ đối phương không đáp ứng, mà lại nói tiếp: "Nghe nói những luyện khí phù tu này của Thiên Hoàn đã nhiều năm nay không luyện khí rồi.

"Câu nói cuối cùng của Công Tôn Sai đã phá tan do dự cuối cùng trong lòng Lê Tiên Nhi.

Công Tôn Sai nói không hề sai chút nào, mấy năm gần đây chiến tranh liên miên khiến số lượng vật tư tiêu hao cực kỳ kinh người, đến bây giờ tài liệu của Thiên Hoàn đã trở lên cực kì khan hiếm.

Nếu mà không có tài liệu thì những cao thủ này có trình độ bằng trời cũng chẳng có biện pháp nào, họ chỉ còn sống bằng nghề tu sửa một số thần trang.Nếu như có thêm những cao thủ luyện khí này gia nhập vào, thì thực lực của Mạc Vân Hải vốn lấy luyện khí mà thành danh sẽ bay vọt về chất.Mễ Nam suất lĩnh Nam Thiên Hoàn gia nhập Côn Luân, khiến cho rất nhiều luyện khí phù tu gia nhập vào Côn Luân, từ đó có thể dự đoán được trình độ thần trang của Côn Luân chẳng bao lâu nữa sẽ được nâng cao nhanh chóng.Tiểu Nương cũng nhìn trúng điểm này.

Bởi hắn thấy, lúc này Thiên Hoàn đã nghèo lắm rồi, chí có hai thứ còn có thể lấy ra để mà trả giá thôi, thứ nhất chính là những này phù tu tinh thông luyện khí, thứ hai là hai gã Đỉnh giai Chiến Tướng Mục Song và Công Dã Tiểu Dung.Nhưng chắc chắn Mục Song và Công Dã Tiểu Dung sẽ không tới Mạc Vân Hải, vì thế Tiểu Nương đem mục tiêu đặt lên người những này cao thủ phù tu luyện khí này.

Tiểu Nương đoán rằng, Lê Tiên Nhi sẽ đáp ứng điều kiện này, thứ nhất là nàng không còn lựa chọn nào khác, thứ hai là, tuy những gã phù tu luyện khí này có giá trị kinh người, nhưng trong hoàn cảnh thiếu thốn tài liệu trầm trọng của Thiên Hoàn, thì họ chẳng phát huy được chút tác dụng nào."

Ta không đồng ý.

"Nhưng thật bất ngờ, Lê Tiên Nhi lại lắc đầu từ chối.Thấy vậy Công Tôn Soa hơi nhíu mày, hắn ngạc nhiên nhìn Lê Tiên Nhi.Dường như Lê Tiên Nhi đã nghĩ thông suốt điều gì đó,"Chúng ta gia nhập Mạc Vân Hải!"

Một câu nói long trời lở đất thốt ra.Khi Lê Tiên Nhi nói được những lời này ra khỏi miệng, nàng bỗng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm không nói lên lời, áp lực vô hình vốn đè nặng lên vai nàng đã không còn, khuôn mặt nàng rực rỡ kì lạ.Khi Công Tôn Sai đề cập đến những tên phù tu này, Lê Tiên Nhi mới bừng tỉnh hiểu ra, Thiên Hoàn đã chính thức lâm vào đường cùng rồi.

Bất kể lần này nàng có chống cự được hay không, thì nếu Thiên Hoàn đã mất đi phù tu luyện khí này thì e rằng lúc đó thực lực còn chả bằng những thế lực bình thường nhất, chứ nói gì đến những con quái vật như Côn Luân hay Mạc Vân Hải luôn rình rập bên người.Tứ Cảnh Thiên đã tiến vào thời kì mà những con quái vật khổng lồ tiến hành tranh đoạt.

Nếu đã như vậy thì một Thiên Hoàn gầy yếu sao có thể tồn tại được đây.

Đừng nói là Thiên Hoàn, mà ngay cả Tứ Tiểu Thiền Môn và Cốc Lương Đao cũng như thế cả mà thôi.Một cái là kết cục bị động thì thà rằng lợi dụng khi bọn họ còn chút giá trị mà gia nhập Mạc Vân Hải.

Kể từ đó, việc trợ giúp cũng suôn sẻ như nước chảy thành sông mà thôi.

Có hai vị Đỉnh giai Chiến Tướng Mục Song và Công Dã Tiểu Dung chèo chống, ắt hẳn sau này hệ phái Thiên Hoàn cũng sống không quá tệ a.Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lê Tiên Nhi biết rằng đây chính là cơ hội tốt nhất của nàng, vì thế nàng chẳng muốn suy nghĩ dài dòng mà quyết định ngay lập tức.Câu nói của nàng khiến Công Tôn Sai ngây cả người.Chương 896 : Không thể không chiến!Dịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Khi Tả Mạc nhìn thấy tin tức mà Tiểu Nương đưa tới cũng ngớ cả người.Bởi Tả Mạc cũng quen biết Lê Tiên Nhi.

Trong ấn tượng của hắn, Lê Tiên Nhi là một cô gái mạnh mẽ và kiên quyết, vì thế việc nguyện ý gia nhập Mạc Vân Hải không hề giống với phong cách mà nàng vốn có.Nhưng sau khí hắn xem xét hết tất cả mọi thứ, lúc đó mới vỡ lẽ hiểu ra, nhưng cũng cảm thấy vô cùng cảm khái.Không ngờ một thế lực cường đại năm xưa, sau khi phân liệt lại xuống dốc không phanh như vậy.

Lại nghĩ tới Thiên Hoàn trước kia chính là một thế lực cực mạnh có thể sánh vai với Côn Luân, thậm chí năm đó Thiên Hoàn còn ra đòn trên thị trường khiến con đường cung ứng tài liệu của Mạc Vân Hải gần như bế tắc.Vậy mà ai có thể ngờ được, đến hôm nay, Thiên Hoàn lại bị rơi vào cảnh sơn cùng thủy tận như vậy!Sau khí cảm khái chán chê Tả Mạc bắt đầu vò đầu bứt tai.

Vốn kế hoạch ban đầu của hắn là lợi dụng Thiên Hoàn để thu hút lực chú ý của Côn Luân, còn mình thì lại làm mấy cái thủ đoạn đánh lén, chỉ cần kéo dài được thời gian, chờ đến lúc mình nhất thống Ma tộc, lúc đó sẽ hợp lực lại để vây ngược Côn Luân.Nhưng đến lúc này hắn mới phát hiện ra, nếu được như thế thì đã quá tốt rồi.

Vốn tưởng với cái thế tấn công như trẻ tre ở Bách Man Cảnh thì chỉ mất chút thời gian ngắn thôi, nhưng ai ngờ được thế tấn công ấy lại gặp phải sự chống cự ngoan cường, phòng tuyến của ngũ giới đan xen với nhau như cài răng lược, vì thế muốn công phá chính diện phòng tuyến ấy không biết sẽ phải dùng đến bao nhiêu mạng người để lấp đầy chỗ đó đây.Lại thêm sự kiên Lê Tiên Nhi gia nhập vào Mạc Vân Hải, khiến kế hoạch của hắn bị rối loạn hoàn toàn.Hắn cũng đang phân vân, không biết có lên đáp ứng cho Lê Tiên Nhi gia nhập vào Mạc Vân Hải hay không nhỉ?

Nhưng mà xem ra chỉ còn cách đáp ứng thôi, phải nhớ rằng Bắc Thiên Hoàn vẫn còn rất đông phù tu luyện khí, lại thêm hai gã đỉnh giai chiến tướng Mục Song và Công Dã Tiểu Dung, nhưng không phải là Tả Mạc không thể không đáp ứng.

Nếu như hắn đáp ứng yêu cầu của Lê Tiên Nhi thì đương nhiên Bắc Thiên Hoàn sẽ trở thành địa bàn của Mạc Vân Hải, điều này có nghĩa là cuộc chiến giữa Mạc Vân Hải và Côn Luân sẽ được mở màn.Như vậy chỉ trong chốc lát, chiến thuật nấp ở một bên triển khai đánh lén đã hoàn toàn phá sản.Sau một lát trầm tư suy nghĩ, bất chợt Tả Mạc phát hiện ra, vấn đề không phải là hắn có nguyện ý tham gia trận chiến này không, mà thực tế chính là hắn không thể trốn tránh được trận chiến này.Đã như vầy, vậy thì chiến đi a!Tả Mạc tính toán thời gian, ắt hẳn giờ này đám người Đại sư huynh đã tới Mạc Vân Hải rồi nha.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Liêu Lâm cảnh giác thăm dò khắp nơi, gã chính là đội trưởng của đội thám báo này, là người phụ trách ba trăm thành viên thám báoVới tư cách là cựu binh của Chu Tước doanh, tuy vị trí hiện tại của gã không được tốt cho lắm nhưng gã cũng chẳng thèm để ý tới điều đó.

Bởi gã biết rõ trình độ của mình đến mức nào, nếu như không phải gã gặp được lão đại, thì e rằng cả đời này gã cũng chỉ là một tiểu điếm viên nhỏ nhoi mà thôi, so với cảnh hiện tại được chỉ huy ba trăm người, gã cũng đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Huống chi đây còn lại là chi thám báo tinh nhuệ nữa chứỞ Mạc Vân Hải, cái tên Chu Tước doanh đã trở thành một huyền thoại, và phần lai lịch này cũng mang lại cho gã khá nhiều chỗ tốt, ví dụ như lúc gã mới tiếp nhận tổ đội thám báo này chẳng hạn, vừa nghe thấy gã là cựu binh của Chu Tước doanh là lập tức đám thủ hạ hỗn đản kia phải cúi đầu chịu phục rồi.Thực lực của Liêu Lâm nếu tính trong cả Chu Tước doanh thì cũng ko được gọi là xuất sắc cho lắm, nhưng tính cách của gã vốn tỉnh táo và cẩn thận, hơn nữa lại có xuất thân từ Chu Tước doanh lên trên người luôn có một loại khí chất rất đặc biệt, luôn luôn tỉ mỉ và cẩn thận.

Tính cách này là do năm xưa Tiểu Nương dùng huấn luyện ma quỷ để bồi dưỡng lên bọn họ đấy.Thoạt nhìn đội hình đội thám báo của gã có vẻ toán loạn trên không trung, nhưng thực tế như thế nào thì chỉ có gã mới hiểu.Sau khi Côn Luân bắt đầu tấn công Bắc Thiên Hoàn, thì toàn bộ Mạc Vân Hải cũng tiến trạng thái chuẩn bị chiến tranh, từng nhánh từng nhánh Chiến bộ, nhanh chóng được lệnh tập kết.

Nhiệm vụ của Liêu Lâm là thanh trừ thám báo của đối phương ở khu vực mà gã phụ trách.Cái gọi là thám báo của địch nhân, dùng để chỉ một mục tiêu duy nhất, đó chính là thám báo của Côn Luân.Đội thám báo của Liêu Lâm và Côn Luân cũng đã đụng độ nhau mấy lần rồi, trình độ cá nhân của đội thám báo Côn Luân rất cao, dưới tình huống một đối một, bọn họ không thể nắm chắc được phần tgãg trong tay.

Thế nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của bọn họ, vì thế chỉ cần phát hiện ra địch nhân là bọn họ có rất nhiều thủ đoạn để đối phóBỗng Liêu Lâm ngẩng đầu nhìn lên."

Liêu đội, tình hình thế nào rồi?"

Gã thủ hạ đứng bên cạnh tò mò hỏi, bởi trong tầm mắt của gã rõ ràng là chẳng có cái gì.Sắc mặt Liêu Lâm trở nên nghiêm túc hẳn, bởi gã cảm thấy có một cỗ chấn động rất nhỏ xuất hiện, sau đó nhanh chóng lớn mạnh với tốc độ kinh người!Không!

Không phải chỉ có một cổ!"

Địch tập kích!"

Liêu Lâm trầm giọng nói.Nhanh quá. . . !Từ phía chân trời xuất hiện mấy chấm đen đang lao tới với tốc độ kinh người !Đến lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận thấy không khí cũng đang rung lên, bởi tốc độ của đối phương quá nhanh, có thể nói là đạt tới mức độ kinh người ấy chứ!Cao thủ!Năm bóng người công khai phi hành ở trên bầu trời với tốc độ nhanh kinh người, tốc phi hành quá cao khiến không gian xung quanh vang lên những tiếng rít cực lớn.Tầng mây dầy đặc dưới chân năm người bị rẽ ra cứ như bị một lưỡi kéo cắt ngang vậy.Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho chấn động mạnh, Cũng không phải bọn họ chưa được nhìn thấy những loại pháp bảo hay những loại độn thuật có tốc độ được người ta khen ngợi, nhưng loại tốc độ nhanh kinh người như thế này cũng là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy đấy.Liêu Lâm là người đầu tiên phục hồi lại từ trong khiếp sợ, lúc này tâm trạng gã rất căng thẳng, đinh lên nghênh đón đối phương.

Nhưng gã vẫn còn đánh giá quá thấp tốc độ của bọn họ.

Chỉ qua thời gian một chớp mắt, bóng dáng của năm người đó đã hiện ra trước mặt bọn họn.Khi Liêu Lâm nhìn thấy rõ hình dáng của người đứng đầu đội ngũ, cả người gã bỗng cứng đờ cứ như bị sét đánh, trên miệng nghẹn ngào kêu lên: "Vi sư!"

Người cầm đầu đội ngũ nghe thấy Liêu Lâm kêu lên, thân hình khẽ nhoáng lên một cái, rồi lập tức xuất hiện trước mặt Liêu Lâm mà không có chút dấu hiệu nào báo trước.

Hành động này của gã khiến toàn bộ thành viên của đội thám báo hiện ra vẻ thù địch, sau đó tất cả hướng về gã đánh tới."

Dừng lại!"

Liêu Lâm như choàng tỉnh lại từ trong giấc mộng, vội vàng quát mọi người dừng tay.Lúc này đám đội viên của đội thám báo mới dừng lại trước mặt bóng người kia.Nhưng ánh mắt của Liêu Lâm lại không dám di chuyển khỏi gương mặt quen thuộc này, bởi gã sợ một khi dời mắt đi lại phát hiện ra đó chỉ là ảo giác của gã, đôi môi gã run rẩy, lắp bắp nói: "Vi sư. . .

Vi sư, là ngươi sao?"

Ánh mắt Vi Thắng nhìn kĩ Liêu Lâm vài lần, rồi trên mặt hiện lên vẻ tươi cười: "Ngươi là tiểu Liêu tử?"

Nắm xưa hắn cũng đã chỉ điểm kiếm quyết cho rất nhiều người trong Chu Tước doanh nên cũng khá quen thuộc với một số người, và Liêu Lâm là một trong số những người đó."

Vi sư!

Vi sư!

Đúng là các người đã quay trở lại rồi!"

Nước mắt của Liêu Lâm không thể kiềm chế được mà lăn dài trên mặt, bộ dáng này của gã khiến đám thủ hạ sợ đến mức choáng váng, từ trước đến nay bọn họ có bao giờ nhìn thấy Liêu đội có bộ dáng như vậy đâu cơ chứ.Liêu Lâm lau nước mắt trên mặt mình, nhưng khi nhìn thấy mấy người đứng phía sau Vi Thắng, bỗng trái tim gã run lên bần bật: "Vi sư, đại nhân đâu?

A Quỷ cô nương đâu ?"

Trên mặt Vi Thắng hiện ra nụ cười ôn hòa, nói: "Một thời gian ngắn nữa bọn họ mới trở vè được.

""Đại nhân còn sống không?

A Quỷ cô nương còn sống không" Liêu Lâm run giọng hỏi."

ừ, vẫn còn sống!"

Vi Thắng cũng hiểu được nội tâm kích động của Liêu Lâm, vì thế hắn dùng thanh âm nhẹ nhàng mang theo lực lượng làm người ta tin tưởng"Thật tốt quá!

Thật tốt quá. . .

" Liêu Lâm kích động khiến giọng nói cũng lắp bắp ko mạch lạc.Vi Thắng đã trở lại rồi!Tông Như đã trở lại rồi!Tằng Liên Nhi đã trở lại rồi!Ngã Ly và La Ly đã trở lại rồi!Tin tức này lan truyền như một cơn lốc, gần như chỉ trong vòng một đêm đã truyền tới mọi ngoch ngách trong Mạc Vân Hải.Mạc Vân Hải nổ tung!

Toàn bộ thiên hạ đều nổ tung!Tả Mạc còn sống!

A Quỷ cô nương còn sống!

Chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ sẽ trở về!Gần như cùng lúc với sự kiện Bắc Thiên Hoàn tuyên bố gia nhập vào Mạc Vân Hải.

Sau đó một ngày, Tứ Tiểu Thiền Môn và Cốc Lương Đao cũng thay nhau tuyên bố gia nhập vào Mạc Vân Hải.Tin tức ấy khiến cả thiên hạ khiếp sợ!Một thế lực cự đầu đã thành hình, sau khi sát nhập Bắc Thiên Hoàn, Tứ Tiểu Thiền Môn và Cốc Lương Đao, lãnh địa của Mạc Vân Hải đã bành trướng đến mức sắp vượt qua diện tích một cảnh.Nhưng nếu tính trên phương diện lãnh địa, so với Côn Luân có lãnh đại sánh với hai cảnh, thì Mạc Vân Hải vẫn còn nhỏ hơn rất nhiềuNhưng nếu tính toán trên phương diện thực lực, thì Mạc Vân Hải lại có phẩn nhỉnh hơn một chút, nhất là phương diện danh tướng.

Tính toán thực tế có thể thấy, dưới trướng Mạc Vân Hải có Công Tôn Sai, Biệt Hàn, Dưỡng Nguyên Hạo, Cốc Lương Đao, Mục Song và Công Dã Tiểu Dung tổng cộng là sáu vị Đỉnh giai Chiến Tướng.Một đội hình hoành tráng như vậy khiến con số ba đại danh tướng của Côn Luân cũng trở nên ảm đạm thất sắc.Hơn nữa, sau khi tiếp nhận rất nhiều phù tu luyện khí của Bắc Thiên Hoàn, lập tức thực lực trên phương diện luyện khí của Mạc Vân Hải bay vọt về chất.

Vốn Mạc Vân Hải đã giầu có lắm rồi, hiện giờ lại có thêm cả đống danh tướng gia nhập, vì thế có thể dùng từ binh hùng tướng mạnh để miêu ta Mạc Vân Hải lúc này.Ở trong các cuộc bình xét của mọi nơi, lần đầu tiên Mạc Vân Hải được đánh giá là một thế lực cường đại sánh vai với Côn Luân, tất cả mọi người đều đánh giá thực lực của hai bên cũng sàn sàn như nhau, và đương nhiên hai bên cũng có ưu khuyết điểm thuộc về riêng mình.Bắc Thiên Hoàn, Tứ Tiểu Thiền Môn, Dưỡng Nguyên Hạo đồng thời gia nhập Mạc Vân Hải, khiến cho toàn bộ Côn Luân vừa sợ lại vừa giận.

Đám người Vi Thắng quay về, không chỉ bù đắp lại phần khuyết điểm thiếu chiến lực cao giai của Mạc Vân Hải, mà quan trọng hơn chính là : ổn định lại nhân tâm của cả Mạc Vân Hải.

Bởi tất cả mọi người đều biết rõ, Tả Mạc sắp trở về!Thế cục biến hóa cực nhanh, khiến toàn bộ thành viên của Côn Luân đều cảm thấy trở tay không kịp.Con vịt đã đặt lên đĩa rồi mà vẫn còn bay được, khiến ai ai cũng cảm thấy uất ức đến cực độ !

Thậm chí ngay cả người hỉ nộ ko thể hiện ra ngoài như Lâm Khiêm, sắc mặt cũng trở lên âm trầm cứ như chẩy nước ra vậy.Không ngờ Tả Mạc vẫn còn sống!Lâm Khiêm không thể nào hiểu được, bọn họ thoát thân khỏi Ương Thổ Nguyên bằng cách nào đây!Nhưng dù có không hiểu thì hắn cũng biết rằng tình hình đã trở nên bất ổn rồi.

Tất cả mọi chuyện sẽ được xảy ra như một phản ứng dây chuyền, và ngòi nổ cho điều đó xảy ra chính là sự kiện Tả Mạc còn sống.

Chỉ cần Tả Mạc còn sống, thì giá trị của Mạc Vân Hải mới được người ta xem trọng, và những người tài giỏi này mới gia nhập vào Mạc Vân Hải.Nhưng lúc này không phải lúc hắn phẫn nộ hay uất ức, bởi cục diện bày ở trước mặt hắn là đang ngày càng siết chặt, bắt buộc hắn phải tìm ra cách giải quyết càng sớm càng tốt.Liệu có tiếp tục tấn công Bắc Thiên Hoàn nữa hay không?Nếu vẫn còn đánh, vậy có nghĩa là bắt đầu khai chiến với Mạc Vân Hải.

Nhưng nếu như không đánh, thì không những Côn Luân trở thành trò cười cho thiên hạ, mà muốn hạ gục Bắc Thiên Hoàn đã không còn dễ dàng như lúc trước rồi.Vì thế sắc mặt của tất cả mọi người trong Côn Luân đều vô cùng khó coi.Bởi bọn họ đều biết, Côn Luân vẫn chưa chuẩn bị tốt để khai chiến toàn diện với Mạc Vân Hải.

Vốn kế hoạch ban đầu của bọn họ là cướp đoạt khắp nơi để nâng cao sĩ khí, tiếp đó Côn Luân sẽ dần dần thuyết phục các thế lực khác để nuốt họ vào, khi khí thế đã lên cao tới đỉnh sẽ quyết một trận tử chiến với Mạc Vân Hải.Nhưng lúc này bọn họ buộc phải đưa ra quyết đinh có liên quan đến vận mệnh của Côn Luân.Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi lên người Lâm Khiêm, lúc này, ngoại trừ Lâm Khiêm ra thì không ai có cái tư cách này.Sắc mặt Lâm Khiêm dần dần khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, hắn kiên quyết nói: "Chiến !

Cho dù chúng ta chuẩn bị chưa tốt thì đương nhiên Mạc Vân Hải cũng chẳng chuẩn bị được bao nhiêu.

Nếu như cứ chần chừ đến lúc bọn tiêu hóa xong mấy thế lực kia, thì tình huống chúng ta gặp phải sẽ trở lên khó khăn hơn rất nhiều.

""Vậy thì chiến đi!"

Tiết Đông là người đầu tiên đứng dậy, trầm giọng nói: "Tất cả vì Côn Luân!"

"Vì Côn Luân!"

Mọi người đồng loạt đứng dậy, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ quyết tâm không sờn.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Công Dã Tiểu Dung nhìn chiến trường hoàng tàn đổ nát, trong lòng cảm thấy nặng nề, khi Lê Tiên Nhi chuẩn bị gia nhập Mạc Vân Hải cũng đã nói cho hắn biết, từ lúc đó hắn đã lâm vào trầm mặc rồi.Hắn cũng biết quyết định của Lê Tiên Nhi là chính xác.

Mà không chỉ hắn biết là như vậy mà cả trưởng lão Mục Song cũng biết, nhưng dù thế trưởng lão Mục Song vẫn khóc rống lên, nước mắt đầm đìa chẩy đầy mặt.Công Dã Tiểu Dung không khóc, hắn chỉ cảm thấy có chút gì đó như trút được gánh nặng, dù sao tuổi hắn vẫn còn trẻ cho nên cảm tình với Thiên Hoàn không sâu đậm đến mức như trưởng lão Mục Song.

Mười năm giãy dụa, mười năm tuyệt vọng, và cũng là mười năm hắn phải sống trong cảm giác vô lực.Thời gian tiếp theo mới là quan trọng, bởi thể thể hiện của hắn sẽ quyết định cuộc sống sau này của mọi người sẽ ra sao.Nếu như có thể dùng quân công để đổi lấy cuộc sống tốt hơn cho mọi người, hắn cũng cảm thấy như vậy đã rất không tệ rồi, ít ra đây cũng là thứ mà hắn có thể làm được.Thực lực của Mạc Vân Hải còn lớn hơn so với hắn dự đoán, lúc này đã có rất nhiều vật tư được bổ xung cho Bắc Thiên Hoàn.Nhưng trận chiến tiếp theo mới chính là trận chiến tàn khốc nhất.Bởi Côn Luân đã không còn đường lui.Và.Bọn họ cũng không cóChương 897 : Kế hoạch của Lương ViDịch giả: nhatchimai0000Tất cả mọi người bị kế hoạch tác chiến của Lương Vi làm cho đực mặt cả kinh.Thanh âm trầm thấp của Lương Vi quanh quẩn bên trong đại điện."

Đối phương có một nhược điểm chí mạng, đó là không có cường giả Thần cấp.

Mặt khác, Chiến bộ đóng ở các giới đều không phải cùng thế lực với nhau nên sự hợp tác, tương trợ đương nhiên không ăn ý.

Đối phương đã dày công xây dựng nên lực phòng ngự của phòng tuyến hết sức kiên cố.

Nếu chiến đấu nổ ra, phe tấn công nhất định sẽ gặp thảm cảnh đầu rơi máu chảy, tử thương vô số."

"Nhưng Vương thượng là Thần Cấp, là điểm mạnh nhất của chúng ta."

Ánh mắt Lương Vi như con sói nhìn.

Y đảo qua toàn bộ điện.

Lúc này, y bộc lộ tài năng.Không có ai phản đối, Lương Vi nói không sai.

Trong mắt cường giả Thần Cấp, phòng tuyến này còn xa mới đạt đến trình độ hoàn mỹ.

Nhưng bất kể như thế nào, ai cũng cảm thấy khiếp sợ từ tận trong đáy lòng trước kế hoạch tác chiến táo bạo này.."

Chúng ta đánh chính diện chiến trường.

Lần đầu tiên xua thẳng bốn mươi vạn binh lực cường công ở tất cả các phòng tuyến của ngũ giới.

Mục đích duy nhất là tạo áp lực lên toàn bộ các phòng tuyến, đồng thời mức độ áp lực cũng phải tương đối lớn.

Tiếp theo đó, bọn chúng chỉ còn cách mạnh ai nguời nấy đánh, trở thành những đạo quân bị cô lập."

Lương Vi chậm rãi trình bày, thần sắc trầm tĩnh tự tin.

Đối diện với cao thủ khắp cả đại điện mà y không luống cuống chút nào."

Sau khi áp chế đối phương một cách toàn diện, Vương thượng tự mình dẫn năm vạn tinh nhuệ đột kích Ma Soái liên minh đóng ở Thiên Mộc giới.

Thiên Mộc giới mới là mục tiêu tiến công của chúng ta trong lúc này.

Có hai nguyên nhân: một, thực lực của Ma Soái liên minh không mạnh là nơi lý tưởng để đột phá.

Hai, đây là địa bàn của Ma Soái liên minh.

Một khi đánh tan đạo quân của Công tử Hi, tốt nhất là giết được gã thì cho dù là Ma Thần Điện, hay Anh Hào Minh đều trở thành lực lượng tác chiến trên vùng đất xa lạ.

Bọn chúng không tài nào nhờ vả được lực lượng bản địa."

"Nếu như có thể tạo một lỗ hổng thì phòng tuyến tử thủ ngũ giới mất đi tác dụng, toàn quân đối phương chỉ có thể lui về.

Còn chúng ta cứ thuận thế xông tới là có thể tiến vào Bách Man Cảnh thành công!"

Lương Vi từ từ nói câu kết luận.Đại điện im ắng, mọi người còn chưa tỉnh táo lại.Kế hoạch tác chiến mà Lương Vi đệ trình, đợt tiến công đầu tiên đã xua một lượng binh lực những bốn mươi vạn.

Đợt tiến công này đã dùng mất tám phần lực lượng, chuyện như vậy cực kỳ hiếm thấy trong chiến tranh, nhất là ở trong quy mô một chiến dịch thì lại càng hiếm thấy.Quy mô của chiến dịch là lần đầu tiên mọi người biết vì thế ai cũng thận trọng.Có người phản đối: "Mới lần đầu mà đã xua nhiều binh lực như thế có quá mạo hiểm hay không?"

Lương Vi giải thích: "Đối phương phòng thủ nên có lợi, chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh không sử dụng được.

Nếu không thể mở ra một lỗ hổng thì khi lực lượng đối phương tăng gấp đôi thì ý chí phòng thủ càng thêm cứng cỏi.

Khi đó phòng tuyến ngũ giới sẽ thành một cái cối xay máu thịt.

Nếu để chuyện đó xảy ra thì có thể tất cả chúng ta đều chết ở đây."

Một người khác đứng lên phản đối: "Kế hoạch không tệ nhưng thương vong quá lớn!"

Lương Vi không kiêng kỵ chút nào, y thản nhiên đáp: "Đúng vậy, theo kế hoạch này thì thương vong chắc chắn không nhỏ.

Nhưng theo ta, với ưu thế binh lực của chúng ta thì thương vong này là chấp nhận được.

Dùng thương vong nhất định đổi được lợi thế thời gian, không gian và sĩ khí thì ta cho là đáng giá.

Hơn nữa, muốn đột phát phòng tuyết như vậy bằng bất kỳ cách nào cũng phải có thương vong."

Người phản đối im lặng, cho dù ai muốn công phá phòng tuyến ngũ giới tất nhiên phải trả giá bằng thương vong không nhỏ.Lương Vi liếc nhìn Tả Mạc, y do dự một chút nhưng vẫn cắn răng nói: "Kế hoạch này mấu chốt là ở Vương thượng, Vương thượng thắng là chúng ta thắng!"

Kỳ thật còn có nửa câu nữa, Vương thượng bại là bọn hắn bại.

Nhưng câu này, hắn không nói ra miệng.Vương thượng sao mà bại được?Trong đại điện không ai dám lên tiếng.An Mạc đứng lên, lắc đầu nêu ý kiến: "Bây giờ mới bắt đầu chiến đấu nên chưa phải thời điểm cần Vương thượng tự thân ra tiền tuyến.

Trước mắt chúng ta thử tiến công thăm dò để tìm sơ hở của phòng tuyến đã..."

Tả Mạc khoát tay áo cắt đứt ý kiến của An Mạc.

Hắn đứng lên nhìn một vòng toàn trường: "Sẽ dùng kế hoạch này.

An Mạc, Lương Vi, các ngươi sắp xếp danh sách các Chiến bộ tiến công tất cả các giới trong đêm nay.

Các bộ theo kế hoạch tiến công trận địa."

Tả Mạc đã nói thì coi như mọi chuyện đã được quyết định.Hắn không thể không thừa nhận, kế hoạch của Lương Vi tương đối xuất sắc.

Xem thì thấy không có chỗ nào quá khó hiểu, kế hoạch đường đường chính chính.

Cho dù đối phương biết rõ kế hoạch này cũng không có quá nhiều phương pháp xử lý.Đây mới thực sự là tác phong của bậc danh tướng.Không ai hiểu được thời gian trọng yếu đến mức nào đối với Tả Mạc.Khó trách Bồ Yêu khen Lương Vi không ngớt.

Kết hoạch này không có chỗ nào phức tạp nhưng không phải ai cũng có sự quyết đoán, lòng quả cảm như vậy.

Phải là người thấu triệt lợi và hại mới có thể có quyết tâm, có dũng khí như thế."

Vâng!"

An Mạc và Lương Vi cùng kêu lĩnh mệnh.

Tuy An Mạc không đồng ý, nhưng đây là quyết định của Vương thượng nên gã nghiêm túc chấp hành.Tả Mạc nhìn mọi người.

Hắn lạnh giọng điềm nhiên ra lệnh: "Bổn vương cầm quân xung phong liều chết tại trận tiền!

Các bộ hãy nhớ, trận chiến này có ta vô địch!

Chỉ tiến không lui!

Phàm ai không nghe hiệu lệnh, Giết!

Phàm ai sợ hãi không tiến, Giết!"

Sau khi ra lệnh hai lần "Giết ", nhiệt độ trong đại điện bỗng nhiên hạ thấp.Lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Vương thượng lãnh khốc, kiên quyết đến như thế.

Trong lòng ai ai cũng run sợ.

Mọi người đứng dậy cùng một lúc, đồng thanh kêu lớn: "Vâng!"※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Vô số tia sáng chói mắt phá vỡ đường chân trời.

Hào quang đổ xuống như mưa làm cho đêm tối sáng như ban ngày.

Những tiếng nổ lớn, mạnh phá tung màng nhĩ, đánh sâu vào trong lòng người.Công Dã Tiểu Dung cắn chặt môi bật máu.

Trận địa đã hoàn toàn nằm trong công kích của Côn Luân.

Những thi thể bị nổ tung bay lên không trung, từng cột máu bắn tung tóe.Chiến bộ này, hắn đã hao tốn biết bao tâm huyết gây dựng.

Nó đang không ngừng bị hao tổn.

Phòng tuyến phù trận đơn sơ là do hắn tranh thủ thời gian xây dựng.Hắn đã tính được, Côn Luân nhất định sẽ không tiếc gì mà tiến công, nhưng hắn vẫn đánh giá thấp cường độ tiến công của Côn Luân.

Chiến bộ tấn công hắn là chiến bộ của Mục Huyên.Đấu pháp của nữ Chiến tướng lừng danh này rất tinh tế, khi thế cường công không ngờ lại bá đạo như vậy!Chiến bộ đang tổn thất không ngừng.

Mỗi một sinh mạng mất đi, tim hắn lại nhỏ máu.

Tay của hắn không khống chế được tâm tình mà run lên, nhưng ánh mắt thì lại kiên định không một mảy may gợn sóng.Hắn đang chờ thời điểm phản công.Chiến bộ Mục Huyên tấn công điên cuồng như thế thì sự tiêu hao thần lực sẽ cực kỳ nhanh.

Một nửa chiến bộ của Công Dã Tiểu Dung dùng cấm chế ngăn chặn đối phương, chính là vì chờ đợi cơ hội phản công.Hắn cảm thấy rất may mắn vì tiến công hắn không phải là Chiến bộ của Tiết Đông mà là Chiến bộ của Mục Huyên.

Tất nhiên hắn hiểu rằng trình độ của Chiến bộ Mục Huyên cũng rất cao, nhưng đương nhiên phụ nữ không am hiểu cường công, sự phân phối tiêu hao thần lực lúc cường công cũng không được tốt.Đây là cơ hội duy nhất của hắn, là do phân nửa Chiến bộ dùng tính mạng của mình để đổi lấy cơ hội.Tính cách của Công Dã Tiểu Dung khá cứng cỏi cho nên dù có cực kỳ đau khổ nhưng không mất đi sự tỉnh táo và nhạy bén.Công kích của đối phương dù vẫn cuồng bạo như mưa, nhưng Công Dã Tiểu Dung nhìn ra được trong bão tố có xu hướng giảm dần.Ngay vào lúc này!Công Dã Tiểu Dung không chút do dự xuất kích, hắn nghiêm giọng hét to: "Giết!"

Xung quanh hắn chỉ còn chưa đến hai nghìn người!Nhưng hơn một ngàn người mắt trợn tròn như sắp nứt từ lâu, giờ đây mỗi người đều điên cuồng.Thiên Hoàn đột kích chiến trận, hào quang đột nhiên bừng lên chói mắt.

Chẳng ai ngờ được dường như đồng thời mặt đất xung quanh chiến bộ Mục Huyên cũng đột nhiên có hào quang sáng rực giống như vậy.

Từ lúc Mục Huyện còn chưa xuất hiện, Công Dã Tiểu Dung lẳng lặng bố trí vài cái Truyền tống trận khoảng cách ngắn ở quanh đó.Bề mặt của những cái Truyền Tống Trận đều được dùng một lớp bùn đất dầy ngụy trang cẩn thận cho nên Chiến bộ Mục Huyên không thể phát giác ra được.Soàn soạt!Chiến trận biến mất, rồi lại hiện ra trên không ngay bên hông Chiến bộ Mục Huyên.Mà khí thế cũng tăng tới cực điểm, như phóng lên trời cao.

Trong nháy mắt, hơn trăm vòng sáng chói mắt xen ngang chiến trận đối phương.Đột nhiên bị phản kích, Chiến bộ Mục Huyên rối loạn.

Máu bắn tung tóe, những vòng sáng chói mắt hiện vô số phù văn bay nhập vào đội hình chiến bộ Mục Huyên vừa xoay tròn với tốc độ cao vừa nhanh chóng trở nên to lớn.

Nơi nào nó đi, máu bắn tung tóe.Nhưng Chiến bộ của Mục Huyên cũng là Chiến bộ tinh nhuệ nổi danh thiên hạ.

Sau một hồi bối rối thì bọn họ cũng kịp phản ứng lại.Ngay lập tức có một bộ phận tu giả nhanh chóng thi triển thần thuật phòng ngự, mà một bộ phận tu giả khác thì đang chuẩn bị phản kích Thần Thuật.Nhưng sắc mặt của bọn họ thay đổi rất nhanh!Thần lực của các nàng đã bắt đầu khô kiệt!Vù vù vù!Lại là mấy trăm vòng sáng chui vào trong Chiến bộ Mục Huyên!Mục Huyên hoa dung thất sắc, cuối cùng nàng cũng đã hiểu, Công Dã Tiểu Dung chống cự lại bằng cái gì.

Trong lòng nàng vô cùng hối hận do quá sơ suất!Trước cuộc tấn công này, Công Dã Tiểu Dung và Mục Song bị nàng liên thủ với Mễ Nam đánh cho tan tác.

Cho dù Bắc Thiên hoàn gia nhập Mạc Vân Hải, nhưng nước xa không giải được cơn khát gần, Công Dã Tiểu Dung và Mục Song đều không được nàng để trong mắt nữa.

Nàng cho rằng việc đánh hạ Bắc Thiên hoàn chỉ là vấn đề thời gian.Bởi vì Lâm Khiêm yêu cầu bọn họ phải đánh hạ Bắc Thiên Hoàn với tốc độ nhanh nhất, do đó nàng chọn lựa biện pháp cường công không chút do dự.Chiến bộ của Mục Huyện đã gần như cạn kiệt thần lực, tuy nhân số chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng khi đối mặt với hơn ngàn người vẫn còn khỏe mạnh, thân pháp như sinh long hoạt hổ thì lại ở thế hạ phong.Công Dã Tiểu Dung suất lĩnh hơn một ngàn người, điên cuồng trùng kích Chiến bộ Mục Huyên.Tính sai rồi!Sắc mặt Mục Huyên trở lại bình thường, nàng ra lệnh không chút do dự: "Bộ tập cuốn lấy đối phương, những người khác rút lui!

Dùng linh thú!"

Từ trong chiến bộ Mục Huyên có hơn hai nghìn người bay ra nghênh chiến với chiến bộ ngàn người của Công Dã Tiểu Dung.Những người khác nhanh chóng lấy linh thú ra rồi rút về phía sau.Công Dã Tiểu Dung thấy thế bèn thôi truy kích mà chỉ vây đánh đám hai nghìn người nọ.

Sau nửa canh giờ, hai nghìn người không còn ai sống sót, hơn hai nghìn người không một ai chạy trốn.Trong lòng Công Dã Tiểu Dung cũng chẳng vui vẻ gì mà chỉ còn nỗi niềm đắng chát vô cùng.Lần này không thể coi là phản kích thắng lợi bởi hắn dùng một nửa tính mạng chiến bộ để đối lấy.

Lần sau Mục Huyên quay lại thì bọn hắn không có nửa cơ hội.May là sau khi đẩy lui đợt công kích ngày có thể được nghỉ ngơi mấy ngàyHắn cũng muốn rút về phía sau.Phía sau hắn, toàn bộ Bắc Thiên Hoàn không ngừng chuẩn bị đợt triệt thoái quy mô lớn.

Đại đa số dân chúng không ngừng chạy về phía Mạc Vân Hải.

Phòng tuyến của Thiên Hoàn gần như đã bị phá hủy hoàn toàn, phòng thủ chỗ này trở nên cực khó.Công Tôn Sai đã nghĩ ra kế, Bắc Thiên Hoàn có thể bị Côn Luân chiếm, nhưng chỉ chiếm được một mảnh đất khô cằn không bóng người.

Toàn bộ Thiên Hoàn chuyển dời sang Mạc Vân Hải.Mạng lưới tiêu thụ khổng lồ của Mạc Vân Hải giờ mới thể thiện sức mạnh phi thường.Vô số chiếc vận thâu bảo thuyền to khổng lồ không biết từ đâu mà ra, chúng tạo thành từng đội tàu khổng lồ, giống hệt như những con kiến dọn đồ, từng chiếc qua lại chở dân chúng Thiên Hoàn đi.Ở những Truyền Tống Trận, lúc này chỗ nào cũng có những dòng người dài kinh khủng đang xếp hàng.

Từng miếng tinh thạch như nước chảy tiêu hao.

Nhưng Mạc Vân Hải coi chuyện này tiểu tiết không thèm để ý, họ không ngừng vận chuyển đến từng đống tinh thạch.

Ở cạnh nhiều Truyền Tống Trận đều có một đống tinh thạch chất cao như núi.

Mọi người nhìn cảnh tượng như vậy cũng là lần đầu tiên.Mạnh mẽ và giàu có như Mạc Vân Hải mà tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu toàn diện thì không ai dám đánh giá thấp.Bắc Thiên Hoàn vốn đã ở trong trạng thái chiến đấu, dân chúng đã bước vào thời chiến.

Hơn nữa Công Tôn Sai định ra nguyên tắc chỉ vận người, không cần vận tài liệu nên hiệu suất vô cùng kinh người.Công Dã Tiểu Dung hưu chiến được mấy ngày quý báu.Ở tại Truyền Tống Trận khác, một chi Chiến bộ quỷ dị nối đuôi nhau ra khỏi Truyền Tống Trận.

Những người này vẻ mặt thờ ơ vô cảm, con ngươi xám trắng, khắp người toàn những hình xăm hoa lệ, không có một tia sinh khí.Những nam nhân toàn thân khắc đầy ma văn, thần sắc lãnh khốc từ Truyền Tống Trận đi ra."

Là Biệt Hàn đại nhân!"

Trong đám người vang lên một tiếng thét kinh hãi, lập tức những tiếng kinh hô nhanh chóng lan tràn."

Đó là Biệt Hàn đại nhân sao?"

"Ông trời...ơi!

Đây là Nghiệt bộ!"...Sau những tiếng kinh hô, trên khuôn mặt mọi người hiện những nụ cười vui mừng.

Những lo lắng trong lòng rốt cục cũng được cởi bỏ.

Có Biệt Hàn đại nhân ở đây, bọn họ được an toàn!Người Mạc Vân Hải đều ưỡn ngực ngẩng đầu, mặt lộ vẻ sùng kính.Hắn là Biệt Hàn.Chương 898 : Cường côngDịch giả: xperiaxBiên tập: nhatchimai0000Nội tâm Biệt Hàn chấn động khi nhìn thấy thảm trạng chiến bộ Công Dã Tiểu Dung.

Một chi chiến bộ bị đánh đến nước này, hoàn toàn có thể nói bị đánh cho tàn phế rồi.

Nhưng ánh mắt của hắn nhìn sâu vào mặt những người này không khỏi nao nao.

Bọn họ trên mặt tràn ngập bi thương, tràn ngập cừu hận và ý chí chiến đấu.Trong nội tâm Biệt Hàn âm thầm hài lòng, chi chiến bộ này coi như không bị phế.Mà khi Biệt Hàn nhìn thấy Công Dã Tiểu Dung càng xác minh kết luận này.

Thần sắc Công Dã Tiểu Dung trầm tĩnh, tuy nhìn bề ngoài thập phần mệt mỏi tiều tụy, nhưng ánh mắt lại tràn ngập kiên nghị.“Ở đây giao cho chúng ta, các ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

Trong thanh âm Biệt Hàn xen lẫn ý tôn kính.

Chuyện này không có liên quan gì đến thực lực cả, bất cứ người nào, trong khi lực chiến đấu đi xuống mà vẫn thủ vững không lùi, lại còn có thể nghĩ đến biện pháp đánh lui địch nhân, ý chí chiến đấu cùng sự kiên nghị đáng để tôn kính.“Được”.

Công Dã Tiểu Dung nhìn Biệt Hàn, trong lòng không khỏi thương cảm.

Thiên Hoàn xuống dốc, Mạc Vân Hải lại hưng thịnh như mặt trời buổi trưa.

Bọn hắn thân ở trong hoàn cảnh này càng nhận thức được sâu sắc.Biệt Hàn phảng phất nhận ra được ý nghĩ của Công Dã Tiểu Dung, liền bảo: “Trang bị cùng vật tư của các ngươi đã đến, chiến sĩ do chính ngươi chọn lựa.

Nếu như hành động nhanh còn có thể theo kịp trận đại chiến này.”

Ngữ khí Biệt Hàn lạnh như băng, nhưng trong lời nói có ý chiếu cố, Công Dã Tiểu Dung hiểu được liền đi ra.Tinh thần Công Dã Tiểu Dung chấn động, Biệt Hàn nói không sai, trận đại chiến này giờ mới bắt đầu, phải nhanh chóng tu chỉnh bổ sung hoàn thiện, mới có thể vượt qua.Trận chiến này, đối với hắn, đối với Thiên Hoàn, đều rất quan trọng."

Đa tạ!"

Công Dã Tiểu Dung thi lễ thật sâu với Biệt Hàn.Biệt Hàn gật gật đầu, mặt không biểu tình xoay người rời đi.Biệt Hàn liếc qua chiến trường bị đánh tan nát.

Hắn không định tạo phòng tuyến phù trận.

Hắn không am hiểu phòng thủ, mà cũng không cần phòng thủ."

Tìm vị trí Chiến bộ Mục Huyên."

Thanh âm Biệt Hàn lạnh lùng ra lệnh.Mười mấy tên thám báo biến mất trong không khí.Hắn không dừng lại tại chỗ cũ, mà lệnh cho Nghiệt bộ tiến về phía trước.

Dọc đường hắn không ngừng phái thám báo tìm kiếm vị trí Mục Huyên.Thám báo nhanh chóng phát hiện bóng dáng Mục Huyên.Chiến bộ Mục Huyên hùng hổ đánh tới hướng bên này, một lần nữa khôi phục chiến lực.

Chiến bộ Mục Huyên đâu thể nuốt được cái thất bại kia?Thế nhưng, lần bị giáo huấn này khắc sâu trong trí nhớ Mục Huyên, nàng đã tỉnh lại.

Không có vị Đỉnh giai Chiến Tướng nào là dễ đối phó , dù là lực lượng trên tay đối phương không bằng chính mình, nhưng vĩnh viễn đừng tưởng rằng đối phương không có lực phản công.Khi mà binh lực ưu thế tuyệt đối, lại bị Công Dã Tiểu Dung cắn một cái, Mục Huyên cũng trở nên tỉnh ngủ.

Lần này nàng tuy khôi phục trở lại, nhưng khi hành quân lại không có một tia chủ quan.Một lượng lớn thám báo được phái ra.Rất nhanh, thám báo hai bên liền giao phong.Mục Huyên nhanh chóng biết rõ, phía trước có một chi Chiến bộ chưa xác định được tên đang hành quân tới chỗ này.

Nàng càng thêm cảnh giác, đối phương đã biết được thực lực mình, còn dám đánh tới, tất nhiên không phải Chiến bộ bình thường.Nàng càng thêm cẩn thận, nhưng không lùi bước.Nàng nhanh chóng nhìn thấy Chiến bộ đối phương.Sắc mặt Mục Huyên ngưng trọng .Biệt Hàn Nghiệt bộ!Đến nhanh thật!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※"Bọn hắn muốn gì?"

Vưu Tây Nhã Khắc ngơ ngác nhìn trận địa phía trước, Chiến bộ không ngừng gia tăng, tiếng thì thào im bặt.Từng chi Chiến bộ, như là như nước chảy, tập trung trước mặt bọn họ.Không ngớt Chiến bộ tới, thật giống như không có điểm cuối cùng.Không riêng gì Vưu Tây Nhã Khắc, tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt chấn nhiếp.

Trong thời gian thật ngắn, trận địa phía trước bọn hắn đã vượt qua sáu vạn người.Đùa kiểu gì đây?Một chi Chiến bộ bình thường tại nơi này chỉ có hai, ba nghìn người là hợp lý, sáu vạn người tương đương với ba mươi chi Chiến bộ tập kết.Ánh mắt Vưu Tây Nhã Khắc cay độc, sáu vạn người trước mắt này biểu hiện khí thế ra ngoài, tuyệt đối không phải Chiến bộ bình thường!

Bọn hắn tố chất cực cao, trên tay hắn là Chiến bộ tinh nhuệ nhất: Vưu Tây Chiến bộ.

Nhưng những Chiến bộ tinh nhuệ kia so với hắn cũng không chút thua kém.Mấu chốt là, số lượng ah!Tại phòng tuyến Vưu Tây Nhã Khắc, chỉ có khoảng hai vạn người.

Vưu Tây Chiến bộ chỉ có năm ngàn người, còn lại năm ngàn người, đều là tinh nhuệ Chiến bộ.Bỗng nhiên, Vưu Tây Nhã Khắc giật mình, kéo mạnh phó quan của mình qua quát: "Ngay lập tức đi hỏi, tình huống những phòng tuyến khác như thế nào?"

Vưu Tây Nhã Khắc buông tay ra, sĩ quan phụ tá té ra đất, gã lồm cồm bò dậy chạy đi liên lạc với các Chiến bộ khác.

Vưu Tây Nhã Khắc ngơ ngác nhìn Chiến bộ khủng bố này, sắc mặt vô cùng âm trầm, hắn lẩm bẩm nhận xét: "Sẽ không xui xẻo như vậy a, chẳng lẽ chỗ này trở thành điểm đột phá của đối phương?"

Nếu thật là như vậy, thì không xong rồi!Sĩ quan phụ tá nhanh chóng quay trở lại, sắc mặt gã trắng bệch báo cáo tình huống Chiến bộ khác.Vưu Tây Nhã Khắc ngây ra như phỗng.Tại từng trận địa, đều tụ tập số lượng kinh người địch nhân, tất cả đều là Chiến bộ tinh nhuệ.Hắn tổng hợp các con số xong, đột nhiên giật mình, sắc mặt trắng bệch.

Đối phương vậy mà tại đợt công kích thứ nhất, xua hơn ba mươi vạn Chiến bộ tinh nhuệ!Quá...

Quá kinh khủng!Không có ai hiểu rõ hơn tình huống bản thân bọn hắn so với Vưu Tây Nhã Khắc, Bách Man Cảnh mấy năm liên tục chinh chiến không ngớt, Chiến bộ hao tổn phi thường kinh người.

Bọn hắn mặc dù nói là có ba mươi vạn người, nhưng là trong đó có khoảng mười vạn người là Chiến bộ bình thường.Chiến bộ không thể chỉ xem nhân số, trình độ rèn luyện hàng ngày quan trọng hơn.

Nói như vậy, Chiến bộ chia làm ba đẳng cấp.Mạnh nhất là Đỉnh giai Chiến bộ, Chiến bộ không ở đâu mà không phải là danh chấn thiên hạ, đều do danh tướng tự mình đào tạo.

Giữa Chiến bộ Đỉnh giai với nhau nhân số khác biệt rất lớn.

Ví dụ như Nghiệt bộ Biệt Hàn, thủy chung duy trì tại ba nghìn người tả hữu.

Mà Chiến bộ Mục Huyên, nhân số lại cao tới một vạn người.

Nhưng ở đây quan trọng chính là chiến lực toàn diện, nhân số không phải là trọng yếu.Cấp thứ hai là Chiến bộ Tinh nhuệ, những Chiến bộ này trình độ bình quân không bằng Đỉnh giai Chiến bộ, nhưng so với Chiến bộ bình thường mạnh hơn không ít.

Có thể nói, Chiến bộ tinh nhuệ mới được gọi là quân đầy đủ nhất, nó số lượng nhiều ít, trực tiếp quyết định chênh lệch thực lực song phương.

Giữa Chiến bộ Tinh nhuệ với nhau trình độ hơn kém thường thường cũng không lớn, so đấu là nhân số.Cấp thứ ba là Chiến bộ bình thường, thường thường là giữ gìn trị an địa phương, là dự bị cho Chiến bộ Tinh nhuệ.Bách Man Cảnh nội chiến mười năm, Minh Cảnh tĩnh dưỡng mười năm, chênh lệch ở trong đó, đến lúc này hoàn toàn thể hiện ra.Lòng Vưu Tây Nhã Khắc không ngừng chìm xuống dưới, Chiến bộ trên tay hắn, ngoại trừ Đại Ma Thần đã là mạnh nhất Ma Thần Điện.

Ma Thần Điện có hai chi Đỉnh giai Chiến bộ, trên tay Đại Ma Thần một chi, trên tay Vưu Tây Nhã Khắc một chi.

Nhưng song phương so về số lượng Chiến bộ Tinh nhuệ thì khác nhau một trời một vực.Đỉnh giai Chiến bộ là vương bài, hoặc là giải quyết dứt khoát, hoặc là phát huy tác dụng chiến lược uy hiếp.

Mà Chiến bộ Tinh nhuệ, là chiến tranh chủ thể, cho nên thường thường là Chiến bộ tiêu hao nhanh nhất.

Mười năm nội chiến, Chiến bộ Tinh nhuệ Bách Man Cảnh tổn thất không ngừng.

Cái này không chỉ làm cho số lượng Chiến bộ Tinh nhuệ nhanh chóng tiêu giảm, hơn nữa cũng làm cho trình độ Chiến bộ Tinh nhuệ không ngừng suy giảm.Tu luyện, là phải cần thời gian , bồi dưỡng một gã chiến sĩ tinh nhuệ hợp cách, cũng phải cần thời gian đấy.Đối phương nhìn ra nhược điểm của bọn hắn!Đối phương sở hữu tất cả, chọn dùng phương pháp xử lý đơn giản nhất, trực tiếp nhất: cường công!Hơn nữa là cường công toàn diện!Chiến thuật biển người, vượt qua ba mươi vạn người!Miệng Vưu Tây Nhã Khắc đắng chát, hắn tuy nhìn ra,nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Chiến bộ như rừng, mỗi khuôn mặt đều chớp động lên chiến ý cuồng nhiệt, trong mắt bọn hắn, chỉ có một người – người đeo mặt nạ bằng đồng xanh - Vô Thượng Vương giả.Chiến bộ trước mặt, vượt qua năm vạn người, có mười tên Hoàng Kim Chiến Tướng chỉ huy.

Mười tên Hoàng Kim Chiến Tướng này, không phải ngang ngược một phương, mà là tộc trưởng.

Mỗi người bọn hắn thân kinh bách chiến, lão luyện mà trầm ổn.

Hai mắt mở lớn, bắn ra tinh quang mãnh liệt, trên người bọn họ sát ý vờn quanh, khắc nghiệt uy nghiêm.Vương thượng tự mình chỉ huy bọn hắn, cái này là vô thượng vinh quang bậc nào, mười vị Hoàng Kim Chiến Tướng, trong nội tâm kích động.

Bọn hắn biết rõ Chiến bộ của mình được chọn lựa ra, do vương thượng tự mình chỉ huy, mỗi người đều biết rõ cơ hội khó mà có được, trong lòng đều âm thầm hạ quyết tâm tử chiến.Năm vạn người này, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mỗi người đặt ở một địa phương, đều là cao thủ tuyệt đối, hơn nữa mỗi người bọn hắn có ít nhất kinh nghiệm mười năm trong Chiến bộ.Cái này cũng rất ý nghĩa, bất luận là thực lực cá nhân hay là phương diện rèn luyện chiến tranh hàng ngày đều ở vào trạng thái đỉnh phong.Toàn trường lặng ngắt như tờ, sát khí lành lạnh.Năm vạn người này, Tả Mạc tự mình suất lĩnh, đây là lần đầu Tả Mạc thống lĩnh nhiều Chiến bộ như vậy.

Hắn vẫn bình tĩnh như thường, ánh mắt đảo qua Chiến bộ trước mặt, trong lòng không chút gợn sóng."

Vương thượng, tất cả Chiến bộ đã vào vị trí!"

Sĩ quan phụ tá bên người Tả Mạc lớn tiếng bẩm báo.Tất cả mọi người nghe vậy tinh thần chấn động, chiến ý dâng trào!An Mạc và Lương Vi, đều tham gia trận này, bởi vậy Tả Mạc bố trí bên người một sĩ quan phụ tá chuyên môn để liên hệ tất cả Chiến bộ.Bắt đầu thôi!Trận chiến này, đối với Tả Mạc mà nói rất quan trọng.

Nó không chỉ rất quan trọng đối với sự thống trị của Tả Mạc, hơn nữa còn cải biến thật sâu thế cục thiên hạ.

Nhưng kỳ quái chính là, trong tâm Tả Mạc không được bình tĩnh, không phải bởi vì đại chiến sắp bắt đầu mà trong lòng dao động.Bất tri bất giác, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ đến tình trạng trước kia, nhưng tâm tính Tả Mạc ngày càng thành thục, hắn bắt đầu trở nên thong dong."

Tiến công!"

Mệnh lệnh Tả Mạc lạnh như băng, tựa như một cái pháo hoa, lập tức đốt lên trận chiến xưa nay chưa từng có.Phòng tuyến Ngũ giới, ba mươi lăm vạn đại quân đồng thời phát động tiến công!Toàn bộ phòng tuyến ngũ giới, ầm ầm nổ mạnh, tràng cảnh ba mươi lăm vạn đại quân toàn diện cường công, vượt quá tưởng tượng.Thần lực của ba mươi lăm vạn tên tinh nhuệ truyền qua, tụ tập trên người ba vạn năm nghìn tên Ma úy, lại tụ tập đến trên người bảy ngàn tên Ma giáo, sau đó lại tụ tập tại trên người bảy trăm tên Bạch Ngân Chiến Tướng.Uy lực Thần Thuật kinh người, bao phủ toàn bộ phòng tuyến.Mỗi một gã Bạch Ngân Chiến Tướng phóng xuất ra Thần Thuật không giống nhau, có minh sương lởn vởn trí mạng, lập tức bao phủ phương viên trăm dặm, có như mưa to gió lớn chói mắt hoa lệ dày đặc làm cho người khác hít thở không thông, có vô thanh vô tức, nhưng trong nháy mắt gây nên tử vong.Càng khiếp hồn người, là tiến công của Hoàng Kim Chiến Tướng.Tràn ngập khí tức thần lực hủy thiên diệt địa, bọn hắn có thể phóng ra thần thuật cường đại nhất, lực khống chế cường đại, khiến cho bọn hắn có thể thành thạo khống chế tiết tấu chiến đấu.Rầm rầm râẦm!Mấy trăm trượng đao mang màu xám, kéo theo cái đuôi thật dài, trùng trùng điệp điệp oanh kích phòng tuyến trên không, màn hào quang cấm chế sáng lên, đánh cho màn hào quang một hồi lắc lư kịch liệt.Còn không đợi nó khôi phục lại bình tĩnh, sương mù xám biến ảo thành đầu lâu cao tới hơn mười trượng, dày đặc ánh nến, quyền mang màu trắng gào thét, ngay ngắn hướng tới chính diện.Màn hào quang tựa như một cái bọt biển yếu ớt, lập tức bị nghiền nát.Chưa có ai trải qua tiến công khủng bố như thế, oanh kích mật độ cao như thế!

Thần lực của ba mươi lăm vạn người, tựa như không cần gì cả điên cuồng mà thả vào chiến trường, tràng diện đồ sộ đến cực điểm!Phòng thủ kiên cố của phòng tuyến ngũ giới tràn đầy nguy cơ.Tả Mạc biết rõ, đã đến thời gian tiến công của bọn hắn.Hắn tháo Vương Chi Hào Giác bên hông xuống.Chương 899 : Hào Giác!

Thần Cấp!Dịch giả: nhatchimai0000Biên tập: gaygioxuongTừng ngón tay thon dài cầm Vương Chi Hào Giác.Thần lực vừa rót vào, Thần Văn dày đặc như những mạch máu nhỏ li ti trên Vương Chi Hào Giác sáng lên với tốc độ chóng mặt.

Khí chất uy nghiêm mênh mang từ Tả Mạc ầm ầm khuếch tán ra bốn phương tám hướng.Mười vị Hoàng kim chiến tướng ở trước trận tiền giật mình thon thót, mặt của chúng căng cứng lại, đây là...Vương Chi Hào Giác đưa đến bên môi, nhẹ nhàng thổi.Ô!Hào quang ngập trời cùng những tiếng nổ đinh tai nhức óc, cũng không thể nào ngăn cản được tiếng kèn dường như đang ngân lên từ một nơi phủ đầy bụi bặm trong dòng sông lịch sử.Tất cả mọi người trên chiến trường đồng loạt ngừng lại, dường như trong người có một cái gì đó đột ngột nổ tung.

Trong máu thịt mọi người sáng lên từng đạo hoang văn tối nghĩa.

Sức mạnh ẩn sâu trong huyết mạch dường như bị tiếng kèn thức tỉnh.Thần phục!Bản năng thần phục!Khí chất uy nghiêm vô hình phủ khắp chiến trường, ảnh hưởng tới tất cả mọi người.

Tất cả Ma tộc đều có bản năng thần phục.

Thân thể họ không bị khống chế nhưng ý chí thì như bị nhiếp phục.Ảnh hưởng của tiếng kèn đến song phương khác nhau hoàn toàn.m thanh này trực tiếp uy hiếp tận sâu trong tâm khảm, một khi cái tâm nảy lên ý niệm phản kháng đối phương thì huyết mạch trong cơ thể cũng sẽ nảy ra một sức mạnh quỷ dị kiềm chế lại, ngăn cản hành động đó lại.

Bọn chúng cảm thấy sự khó chịu không nói ra được bằng lời.Chiến bộ dưới trướng Tả Mạc chỉ cảm thấy trong cơ thể như có một luồng hỏa diễm bốc lên, một sức mạnh tràn đầy tựa như không bao giờ cạn, họ chiến đấu không hề e ngại cái gì!Tân vương vạn tuế!Lần đầu tiên dùng Vương Chi Hào Giác, Tả Mạc thi triển hết lực, cho nên lúc này hắn mới chính thức hiểu rõ hơn tại sao vật này truyền thuyết gọi là Vương giả chi vật.

Vương Chi Hào Giác được Ma tộc Thủy Vương ngưng kết, đối với huyết mạch chi lực của Ma tộc có lĩnh ngộ, có lý giải sâu nhất, tinh túy nhất.Vương Chi Hào Giác ảnh hưởng đến tận những tần sức mạnh ẩn dấu sâu nhất trong huyết mạch Ma tộc.Sức mạnh này thật đáng sợ!Trong lòng Tả Mạc dâng lên sự tôn kính.

Có lẽ trong mắt vị Ma tộc thủy Vương đó, huyết mạch chi lực Ma tộc không còn là bí mật.Tả Mạc nhanh chóng ổn định tâm thần.

Hắn thấy trong mắt các chư tướng thuộc hạ cháy lên ngọn lửa."

Giết!"

Mệnh lệnh lạnh như băng vang lên khắp nơi trên chiến trường.Tả Mạc xuất hiện ở tiền phương trận chiến.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Phòng tuyến ở Thiên Mộc giới dưới sự công kích mãnh liệt đang lung lay sắp đổ.

Dưới sự oanh kích điên cuồng, dốc hết thần lực của Chiến bộ năm vạn người, dường như tất cả những phù trận cấm chế đều bị sụp đổ trong thời gian ngắn.Công tử Hi bất ngờ, y không nghĩ bọn chúng bị công kích mãnh liệt đến thế!Năm vạn người che kín bầu trời.

Những màu xám, màu đen, màu trắng bệch, xanh bóng đều toát ra khí tức tử vong, những công kích như phô thiên cái địa, như cuồng phong bạo vũ ầm ầm rơi xuống.Lần đầu tiên Công tử Hi gặp phải thế công mãnh liệt như vậy.

Cho nên, y giật mình hốt hoảng.Lúc y bình tĩnh được thì thấy bộ hạ đang phản kích một cách vô thức.

Công tử Hi cảm thấy không ổn rồi, tiết tấu chiến đấu đã rơi vào tay đối phương.

Những phản kích mang tính bản năng, không theo một tổ chức thì có phản kích cũng không có ý nghĩa gì cả.Công tử Hi đang định quát bảo ngưng lại.

Bỗng nhiên, một tiếng kèn trầm thấp vang lên khắp chiến trường.Công tử Hi như gặp phải sét đánh, khí huyết trong cơ thể sôi trào.

Lập tức trong lòng y hoảng sợ, sắc mặt đại biến, đây là...Y cũng là một Đỉnh giai Chiến Tướng, từ một quý công tử lột xác thành Đỉnh giai Chiến Tướng.

Tâm tính của y đã không còn yếu ớt như năm xưa nữa.

Trong vô thức y quay sang nhìn các thuộc hạ của mình.

Giây phút đó trái tim y trùng xuống.Trong tầm quan sát của y, các chư tướng phe mình đang bị thất hồn lạc phách.Một đoạn truyền thuyết bỗng nhiên hiện ra trong óc y.Vương Chi Hào Giác!Đó là Vương Chi Hào Giác!Y chợt quay đầu nhìn chiến trận của đối phương.Đúng vào lúc này, y nhìn thấy bên chiến trận đối phương bỗng nhiên tách ra.

Chiến bộ đang kịch chiến với bọn chúng giống như nước chảy ra hai hướng.

Chiến bộ lớp lớp tách ra để lộ một khoảng giữa.

Nơi đó có một vị Ma tộc đeo mặt nạ bằng đồng xanh, hắn đang lạnh lẽo như băng nhìn thẳng vào y."

Giết!"

Lập tức, trái tim Công tử Hi như ngừng đập.Giây phút hoảng hốt ngắn ngủi trôi qua, y liền phục hồi lại tinh thần.

Dù Công tử Hi đã phục hồi tinh thần nhưng vẫn hoảng sợ thất sắc.Thật nhanh!Đối phương vọt ngay tới trước mặt."

Phòng thủ!

Phòng thủ!"

Công tử Hi khản giọng điên cuồng gào thét.

Khuôn mặt khôi ngô đã mất hết vẻ ung dung cao quý.

Hiện giờ y chỉ hi vọng tiếng hét của mình có thể làm thuộc hạ phục hồi tinh thần.Trong lòng Công tử Hi an tâm hơn một chút vì Chiến bộ mình tốn bao tâm huyết, sức lực cũng không sụp đổ hoàn toàn.

Bọn họ đã cố vực lại sĩ khí, bắt đầu tổ chức phòng ngự.Địch nhân trước mặt ào ào phóng thích hào quang, sóng thần lực dao động kịch liệt làm Công tử Hi sinh ra ảo giác, phía trước như là một đại dương thần lực cuộn trào mãnh liệt.Mười tên Hoàng Kim Chiến Tướng vận hào quang phủ kín toàn thân, như hỏa diễm bốc lên nghi ngút.Nhưng chói mắt nhất, ở gần nhất chính là Tả Mạc.Thần lực mãnh liệt như một thực thể, mỗi một tấc xung quanh hắn đều ẩn chứa thần lực có uy lực khủng bố.

Chúng lưu động từ từ xung quanh hắn.

Không gian xung quanh vặn vẹo biến ảo bất định, mọi người không nhìn thấy rõ thân ảnh của hắn, chỉ có thể nhìn thấy thần lực đầy rẫy như thân ảnh Ma Thần!Một quang điểm màu trắng từ thân ảnh giống như Ma Thần vụt bay ra.Cặp mắt của Công tử Hi đột nhiên trợn lên, không ổn rồi!Nhưng quang điểm màu trắng như hạt đậu nành lớn bay ngay đến trước mặt y rồi hóa thành một vùng hào quang sáng chói.Như mặt trời xông tới!Bọn chúng không kịp phản ứng gì thì hào quang chói mắt đã bành trướng, lan tràn thôn phệ tất cả.Khu vực ba trăm dặm là phòng tuyến quan trong của Thiên Mộc giới đã bị hào quang chói mắt thôn phệ.

Nó thôn phệ tất cả mọi thứ vô thanh vô tức.Phải mất vài giây ngắn ngủi mới có bạo âm như tiếng biển gầm, như tất cả trói buộc mất đi nó mới ầm ầm lan ra bốn phía.Đối diện với dòng khí khủng bố này, Minh Cảnh Chiến bộ cũng không khác gì gặp phải cuồng phong bạo vũ trong đại dương.Tất cả mọi người bị một kích này làm cho sợ ngây người, dù một kích này do bọn hắn làm ra.Trước đây, không có ai có thể chống nổi thần lực của năm vạn tinh nhuệ!Cho nên, không có ai biết khi dùng thần lực của năm vạn tinh nhuệ dồn lại lại trong một kích sẽ có cảnh tượng như thế nào.Bây giờ thì rốt cuộc ai cũng rõ.Sau mười hơi thở, hào quang mới tan hết.Trước mặt bọn họ là một hố sâu cực lớn đường kính đạt tới ba trăm dặm và một vết nứt lớn không nhìn thấy điểm cuối.Hố sâu hơn ba mươi trượng, vách tường bốn phía hố sâu bóng lóng như gương.

Nó giống như được đao gọt, nước mài.

Trong hố sâu không có gì.

Vệt nứt rộng hơn mười dặm, sâu không thấy đáy.

Vệt nứt cắt ngang hố sâu không nhìn được điểm đầu điểm cuối.Nếu như bọn hắn có thể nhìn sâu trong lòng đất sẽ thấy kết cấu của đất đá sâu trong lòng đất đã bị cải biến hoàn toàn.Không ai có thể có dũng khí phản kháng một kích này.Lớp lớp Chiến tướng và chiến tướng cường đại nhất Ma Soái liên minh tan thành mây khói.

Ma Soái liên minh không còn dũng khí tái chiến.Ngay cả Tả Mạc cũng bất ngờ trước sự khủng bố của việc tích súc thần lực của năm vạn người lại một lúc.

Khi số lượng đạt tới một độ nhất định sẽ làm biến hóa về chất.

Thần lực của năm vạn người tích súc lại khác hoàn toàn của hai, ba vạn người.Đến hắn cũng suýt nữa mất khống chế.Một kích vừa rồi quá mạo hiểm, nếu bảo Tả Mạc làm lại một lần nữa hắn cũng không dám.Thế nhưng làm cho Tả Mạc vui mừng là chỉ với một kích này đã là nền tảng cho sự thắng lợi ở Bách Man Cảnh!Không còn ai có thể ngăn bước tiếng của bọn họ nữa rồi!Thắng lợi đã ở thế tất yếu!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Chiến bộ của Tiết Đông lặng lẽ xuất hiện ở biên giới Tứ Tiểu Thiền Môn.Tung tích chiến bộ của Tiết Đông nhanh chóng bị phát hiện.Tiết Đông không sợ chút nào, hắn nhanh chóng đánh tan mấy Chiến bộ của Tứ Tiểu Thiền Môn, nhưng hắn nhanh chóng biết là có gì đó chưa đúng, Dưỡng Nguyên Hạo không ở tại Tứ Tiểu Thiền Môn!Tiết Đông có vẻ hơi lo lắng.Dưỡng Nguyên Hạo không ở tại Tứ Tiểu Thiền Môn thì ở chỗ nào?Tiết Đông không trì hoãn mà ngày đêm nhanh quân gấp tới Tứ Tiểu Thiền Môn.

Tiết Đông muốn nhanh chóng tập kích bất ngờ Dưỡng Nguyên Hạo.

Một chọi một thì Tiết Đông tự tin đánh bại Dưỡng Nguyên Hạo.Hiện tại Mạc Vân Hải chiếm hết phần đông danh tướng.

Việc này đối với Côn Luân mà nói thì là bất lợi.

Dù trong mấy năm gần đây Côn Luân nổi lên không ít Chiến tướng ưu tú trẻ tuổi.

Nhưng những chiến tướng trẻ tuổi này so với những Đỉnh giai Chiến Tướng hiện thời vẫn còn chênh lệch không nhỏ.Hai chi Chiến bộ của Công Dã Tiểu Dung và Mục Song phải nghỉ ngơi lại sức một thời gian nữa mới có thể khôi phục chiến lực.

Giờ đây chỉ có quân của Mạc Vân Hải đầy đủ sức lực, ngoại trừ Công Tôn Sai và Biệt Hàn, cũng chỉ có Dưỡng Nguyên Hạo và Cốc Lương Đao.Kế hoạch của Tiết Đông là đánh bại Dưỡng Nguyên Hạo và Cốc Lương Đao trước, sau cùng mới quyết chiến với Mạc Vân Hải để tạo lợi thế so sánh.Tiết Đông lao thẳng tới Dưỡng Nguyên Hạo, Lâm Khiêm tiến thẳng đến chỗ Cốc Lương Đao.Nếu đám Vi Thắng chưa trở về thì mục tiêu của Lâm Khiêm sẽ là Công Tôn Sai.

Đáng tiếc, đám Vi Thắng đã trở về.

Lâm Khiêm vẫn nâng cao cảnh giác đối với Vi Thắng.Về thực lực, Côn Luân chiếm ưu thế nên không cần phải mạo hiểm.

Bên cạnh Cốc Lương Đao chỉ có một Song Vũ, hơn nữa người này mới là chuẩn Thần Cấp nên không uy hiếp nổi Lâm Khiêm.Trước trảm đi nanh vuốt, sau cùng mới quyết chiến là sách lược của Côn Luân.Nhưng giờ đây Tiết Đông phát hiện Dưỡng Nguyên Hạo không ở tại Tứ Tiểu Thiền Môn.

Sắc mặt hắn biến đổi.

Cái này có nghĩa, Dưỡng Nguyên Hạo đã rời Tứ Tiểu Thiền Môn từ lâu.

Không chỉ có Dưỡng Nguyên Hạo không có mặt mà dường như lớp cao tầng của Tứ Tiểu Thiền Môn đều biến mất.

Nhiều dấu hiệu cho thấy, từ lúc Côn Luân bắt đầu tiến công Bắc Thiên Hoàn, Mạc Vân Hải cũng đã hành động đối lại Côn Luân.Tiết Đông dù sao cũng là người bất phàm, hắn nhanh chóng đoán được mục tiêu của Dưỡng Nguyên Hạo.Côn Luân!Thế nhưng khi hiểu ý đồ của đối phương, Tiết Đông cũng không quá khẩn trương.Nếu như Dưỡng Nguyên Hạo cho rằng hậu phương Côn Luân trống rỗng thì y mười phần sai rồi.Cao tầng của Tứ Tiểu Thiền Môn không ở tại đây thì việc càn quét Tứ Tiểu Thiền Môn không có nhiều ý nghĩa.

Lúc này, thời gian là thứ quý giá nhất!Tiết Đông vồ hụt mục tiêu bèn không chút do dự rời Tứ Tiểu Thiền Môn ngay lập tức.

Trước khi rời đi, hắn ra lệnh cho ngũ đại thiện môn vừa quy thuận Côn Luân tiến công Tứ Tiểu Thiền Môn.Pháo hôi cứ giao cho pháo hôi.

Chỗ này không đáng để hắn sử dụng Chiến bộ chủ lực tránh lãng phí thời gian.Nhưng vào lúc này, hắn nhận được truyền tin của Mục Huyên.Chiến bộ Mục Huyên đụng phải Nghiệt bộ Biệt Hàn!Cặp mắt Tiết Đông tỏa sáng.

Cự ly giữa hắn với Chiến bộ Mục Huyên không phải là xa.

Chỉ cần Chiến bộ Mục Huyên ngăn cản được Nghiệt bộ Biệt Hàn mấy ngày là hắn kịp thời hành quân tới.

Đến lúc đó hắn sẽ cùng Chiến bộ Mục Huyên vây bọc Nghiệt bộ.

Lúc đó thì Biệt Hàn có chắp cánh cũng không thể bay thoát.Không ngờ Dưỡng Nguyên Hạo chạy mất thì Biệt Hàn lại đến.Ngay lập tức Tiết Đông ý thức được, cơ hội tuyệt vời để tiêu diệt Nghiệt bộ của Biệt Hàn là đây!Chương 900 : Tử chiếnDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Sắc mặt Mễ Nam tái mét.Chỉ lệnh tiếp theo của Tiết Đông là yêu cầu y lập tức di chuyển tới gần Mục Huyên để lập thế bao vây Biệt Hàn.

Nếu như có thể đánh trọng thương Nghiệt bộ của Biệt Hàn, thì ắt hẳn đó chính là thiệt hại cực lớn đối với Mạc Vân Hải.Đừng có thấy Dưỡng Nguyên Hạo và Cốc Lương Đao đều là đỉnh giai chiến tướng mà tưởng lầm, thực ra trong con mắt của Côn Luân, tính uy hiếp của bọn họ không nằm cùng cấp độ với Công Tôn Sai và Biệt Hàn.Sự khác biệt này cũng giống như khoảng cách giữa Mễ Nam và Tiết Đông vậy.Thế nhưng, Mễ Nam vẫn cứ bị cầm chân tại đây, và kẻ cầm chân y lại chính là Mục Song.Mấy hôm trước Mục Song đã bị y đánh cho tàn phế, quân số chỉ còn tại tầm một nghìn người.

Nhưng chính một nghìn người này lại phối hợp với mấy chi chiến bộ phổ thông ôm chặt lấy Mễ Nam.Cuộc chiến diễn ra thảm khốc ngoài dự tính của Mễ Nam.Dù phòng tuyến của đối phương đã bị đánh nát nhừ, nhưng đối phương vẫn cứ ngoan cường chống trả, thường thường cứ khi Mễ Nam điên cuồng oanh tạc thì chẳng thấy ai, nhưng cứ lúc nào y ngưng lại nghỉ ngơi, là chẳng biết đối phương từ nơi nào chui ra, điên cuồng đánh bọn y, với cái tư tưởng ôm boom như phần tử taliban vậy.Lần nào Mục Song cũng ở tuyến đầu, còn những chi chiến bộ mà lúc bình thường bọn họ hay khinh rẻ thì lại chẳng sợ chết cứ đâm đầu tấn công điên cuồng.Thực ra thì mọi người cũng khá quen thuộc về nhau, thành viên của Mễ Nam chiến bộ và Mục Song chiến bộ, đều là những người quen của nhau, thậm chí có người còn có cả quan hệ họ hàng thân thích với đối phương nữa.Mà đương nhiên Mễ Nam cũng khá hiểu về Mục Song, y cũng biết, tâm của lão gia hỏa phía đối diện kia đã chết rồi.Thiên Hoàn đã chết.Mễ Nam cũng biết mình bị quấn chặt rồi.Tính tình Mục Song vốn cương trực công chính, nên có uy tín cực cao ở Thiên Hoàn, lão chính là vị lão nhân được mọi người tôn kính, vì thế một khi lão đã quyết tâm đi tìm cái chết thì sẽ có vô số người điên cuồng như con thiêu thân lao đầu vào lửa đi theo lão.Quả nhiên, Chiến bộ của Mễ Nam đã bị sự hung hãn không sợ chết của đối phương làm cho phát sợ, sĩ khí giảm sút nhanh chóng.

Tuy thực lực bên phía Mục Song không đủ, nhưng lại có tinh thần liều chết nên bọn họ chiến đấu hết sức hung hãn không sợ chết rồi.

Còn thành viên chiến bộ dưới trướng của Mễ Nam, đã sớm không còn lòng tin kể từ khi Mễ Nam làm cho Thiên Hoàn phân liệt.

Đối với một chi chiến bộ, nếu như không có tín ngưỡng thì vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành chi chiến bộ xuất sắc nhất.Nhược điểm này lúc bình thường cũng chẳng ai để ý, nhưng một khi gặp phải cuộc chiến phải thí mạng thì nhược điểm này sẽ thể hiện ra rõ ràng nhất.Khi nhìn thấy vẻ e sợ trong đôi mắt của quân sĩ dưới trướng, trong lòng Mễ Nam cũng cảm thấy nản lòng thoái chí.

Nếu không phải lúc bình thường Mễ Nam chú trọng tăng cường khống chế chiến bộ, thì e rằng cái chi chiến bộ này đã tan tác từ lâu rồi.Trong mắt Mễ Nam hiện lên vẻ mê man, đôi khi y cũng nhớ lại rồi tự hỏi việc mình làm năm xưa là đúng hay sai.Nhưng y nhanh chóng tỉnh táo lại.Sau đó hít sâu một hơi, dù sao lúc này y cũng đã bị bức đến đường cùng rồi!

Nếu như trận chiến này y là người bại trận, thì y sẽ chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng, toàn bộ quyền thế và vinh hoa phú quý đều sẽ bỏ y mà đi!Lập tức trong mắt Mễ Nam ánh lên một tia tàn nhẫn.Y không còn lựa chọn nào khác nữa rồi!Chỉ có thể tử chiến!Mục Song, ta sẽ thành toàn cho ngươi!※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � �� �※※※※※※※※※※※※※Mục Huyên rất thảm, nàng không ngờ mình lại gặp phải Biệt Hàn.Lúc trước nàng bị thua lỗ trên tay Công Dã Tiểu Dung cũng chỉ là sơ sẩy nhất thời.

Đối với cấp bậc chiến tướng như của nàng, sơ sẩy là điều không được phép xảy ra, nhưng cũng may là tổn thất không lớn lắm.Nhưng khi gặp phải Nghiệt bộ của Biệt Hàn, thì áp lực đè lên Mục Huyên tăng mạnh.Trước đây từ rất lâu, Biệt Hàn đã được xếp vào hàng ngũ đỉnh giai chiến tướng, nhưng sau đó bài danh của hắn luôn luôn lẹt đẹt ở phía sau nên mọi người đánh giá hắn không được cao cho lắm.

Trọng công nhẹ thủ, giỏi đột kích nhưng cái nhìn toàn cục hơi kém v v. . . .

Nhưng dù vậy Nghiệt bộ của Biệt Hàn vẫn cứ là một trong những chi chiến bộ bất khả chiến bại của toàn thiên hạ.Chu Tước doanh của Công Tôn Sai và Nghiệt bộ Biệt Hàn chưa hề nếm mùi chiến bại.Tuy hai người này đều là đỉnh giai chiến tướng, nhưng còn đường thành công lại không hề giống nhau.

Tuy xuất thân của Công Tôn tiểu nương không hiển hách gì cho lắm, nhưng con đường thành công trên phương diện chiến tướng cũng được tính là thuận buồm xuôi gió.

Hơn nữa sau khi tấn cấp lên đỉnh giai chiến tướng, gần như tất cả mọi người đều công nhận Công Tôn Sai là một vị tuyệt thế chiến tướng, hắn có chiến lực cường hãn, cái nhìn đại cục tinh tường kinh người, và càng khủng khiếp hơn là hắn chẳng có nhược điểm nào rõ ràng.Còn Biệt Hàn thì sao, hắn chính là thiếu niên anh tài nổi danh cùng Giang Triết, nhưng hắn lại ẩn đi rất nhanh.

Sau đó hắn phản bội lại Huyền Không tự, rồi trở về Bách Man cảnh, nhưng dù vậy những lời châm chọc và cấm chế trên người vẫn chưa bị giải trừ, hơn nữa chẳng có ai nguyện ý hỗ trợ hắn.Nhưng bây giờ những người đó hối hận thì đã quá muộn rồi, có lẽ giờ này trong hồi ức của bọn nó chỉ còn lại một câu nói, khi xưa đã từng có một tuyệt thế chiến tướng bầy ra trước mặt bọn họ. . .Hoàn cảnh ấy của hắn chỉ kết thúc sau khi gặp được Tả Mạc, và cũng bắt đầu từ đó hắn mới thể hiện ra thực lực cường hãn của mình, nhưng so với ánh hào quang chói lọi của Công Tôn Sai hắn vẫn còn thua kém rất nhiều.Sau trận thắng Ma Soái liên minh, Biệt Hàn mới xóa tan đi ấn tượng về hắn trong lòng mọi người.

Mặc dù cuộc chiến này khiến Biệt Hàn được người ta đánh giá cao hơn rất nhiều, nhưng Nghiệt bộ lại bị tổn thất thảm trọng khiến mọi người lại một lần nữa không hề coi trọng giá trị của hắn.Cuộc đời gặp nhiều khó khắn trắc trở, bản thân lại là một loại thiên tài khá lạ, đại khái Biệt Hàn chính là minh chứng tốt nhất cho hình tượng trên.Nhưng Biệt Hàn vẫn cứ trở thành một danh tướng chân chính, khiến ngay cả những người có cấp bậc như Mục Huyên khi đối diện trong lòng cũng cảm thấy có chút thấp thỏm không yên.

Mục Huyên chiến bộ vừa mới trải qua một trận chiến nhỏ nên thực lực cũng bị tổn hại ít nhiều, sĩ khí cũng hơi suy sụp.

Trong khi bản thân còn đang gặp một số khó khăn như vậy, nếu mà gặp phải địch nhân khác thì ắt hẳn Mục Huyên cũng chẳng thèm để ý, nhưng hiện tại, người mà nàng phải đối diện chính là Biệt Hàn Nghiệt bộ, những khó khăn ấy lại trở thành điểm yếu chết người.Trong thời gian tranh đoạt Tây Huyền, Biệt Hàn đã thống lĩnh tàn dư của Nghiệt bộ, đánh cho các thế lực tìm đến tơi bời hoa lá.Mà hiện tại. . .Là một Nghiệt Bộ nguyên vẹn đã được chỉnh biên!Chắc chắn đã được chỉnh biên!

Quả nhiên có phương pháp bổ sung cho Nghiệt bộ.Con mắt Mục Huyên hơi nheo lại, xem xét Nghiệt bộ từ trên xuống dưới, nhưng không hề phát hiện điểm khác biệt giữa tân Nghiệt bộ và trước đây.Biệt Hàn không hề có ý nói lời khách sáo, lập tức bày ra thế trận cường công.Trong mắt Mục Huyên lóe lên một tia hàn ý, khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận.Tuy nàng e dè Biệt Hàn nhưng trong lòng không hề cảm thấy sợ hãi.

Mà bất kể một vị đỉnh giai chiến tướng nào cũng không bao giờ thiếu lòng tin và ý niệm tất thắng, mà thực ra nếu không như vậy thì làm sao bọn họ có thể bước chân vào cấp độ này cơ chứ!Đôi mắt phượng của nàng khẽ nhíu lại, hàn quang tỏa ra bốn phía, Mục Huyên trầm giọng quát: "Tất cả các bộ nghe lệnh, bầy ra Triền Phong kiếm trận!"

Lời nói của nàng còn chưa dứt đã thấy chiến trận của chiến bộ biến đổi.

Lập tức đội hình đang nghiêm ngặt chỉnh tề, từ từ tản ra như những cọng rong biển đang trôi nổi trên mặt nước.Mỗi sợi "Rong" đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt, đó là do các nàng đang tích súc thần lực chờ phát động đấy.Nhưng Biệt Hàn vẫn lạnh lùng nhìn vào chiến trận phiêu dật nhưng ngập tràn sát khí kia, chiến trận triền đấu (giằng co, câu giờ) mà Mục Huyên bày ra không nằm ngoài dự tính của hắn.

Chiến bộ của Mục Huyên lấy sự biến hóa tinh tế mà thành danh, kiếm trận biến hóa rất đa dạng và vô cùng nhanh chóng, vì thế bất kể đối phương của nàng có phong cách gì thì các nàng đều tìm ra được phương pháp để đối phó.Khuôn mặt ấy, vẫn cái bộ dạng lãnh khốc vô tình nhưng trong lòng Biệt Hàn đang bùng cháy một ngọn lửa chiến ý nóng rực, quả thật chỉ có chiến đấu với địch nhân cường đại như vậy thì mới khiến máu huyết trong cơ thể hắn sôi trào mãnh liệt.Dường như cả Túng Hỏa Phạm trên người hắn cũng cảm thấy chiến ý của hắn, lập tức phát ra quang mang lưu chuyển không ngừng, trông giống như vô số ngọn lửa đang di chuyển vậy.Trong mười năm qua, Túng Hỏa Phạm đã được Kim Ô doanh liên tục cải tiến và tu chỉnh.

Lúc này hình dáng của nó đã hơi khác so với hình dáng mà Tả Mạc luyện chế lúc đầu.Không chỉ có Túng Hỏa Phạm mà ngay cả thành viên Nghiệt bộ đang vây quanh hắn cũng sôi trào chiến ý.

Vốn bọn họ và Biệt Hàn tâm ý tương thông, nên toàn thân Biệt Hàn nóng rực như bị chìm trong biển lửa.Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này đấy.Lên nào!Nghiệt bộ xuất kích!※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � �� �※※※※※※※※※※※※※Thiên Mộc giới bị công phá, cũng là lời tuyên cáo phòng tuyến ngũ giới bị phá.Quân đội đang chiếm đóng phòng tuyến ngũ giới trở nên vô nghĩa, Ma thần điện và Anh Hào minh thất hồn lạc phách, gần như phải lui lại trong đêm.Còn phía Minh cảnh thì sĩ khí đại chấn.Tân vương vạn tuế!Nhất thống Ma tộc!Cuối cùng mọi người cũng bắt đầu ước mơ đến một tương lai mà toàn bộ Ma tộc đều được thống nhất.Phòng tuyến ngũ giới bị đột phá khiến toàn bộ Bách Man cảnh đều hiện ra trước mắt đại quân của Minh cảnh.

Lúc này Tả Mạc không hề do dự, lập tức thống lĩnh đại quân đánh thẳng vào vào trong, dọc đường hành quân có vô số thế lực nghe danh mà hàng.Nguyên nhân của việc này, cũng một phần do đại quân của Minh cảnh thực sự quá cường đại, còn nguyên nhân còn lại khiến Tả Mạc cảm thấy dở khóc dở cười, đó chính là do Vương chi hào giác.Vương chi hào giác được truyền tụng là vô cùng thần kỳ, vì thế có rất nhiều truyền thuyết về Vương chi hào giác được người ta bới móc lên.

Nhưng đại đa số những lời đồn chỉ đưa tới một kết cục duy nhất, đó là có khả năng Minh vương chính là Vị Vương nhất thống Ma Tộc một lần nữa.Vì thế, cứ mỗi lần đến một nơi nào đó là đám người An Mạc lại cầu Tả Mạc thổi Vương chi hào giác lên.Còn thần lực của Tả Mạc là cái gì a ?

Chỉ cần một tiếng Vương chi hào giác vang lên thôi là cả giới đều có thể nghe được rồi!Quả nhiên hiệu quả của chiêu này khiến Tả Mạc nghẹn cả họng.

Gần như chỉ cần hắn khẽ thổi cái Vương chi hào giác lên thôi, là lập tức sang ngày hôm sau có một đống thủ lĩnh địa phương tìm đến cam tâm tình nguyện quy hàng.Làm gì có chiêu nào tốt hơn chiêu này cơ chứ!Tả Mạc tự dùng cái phương thức ấy nhanh chóng chiếm cứ địa bàn của Ma Soái liên minh.

Lúc này, hắn đã chiếm được thế chủ động tuyệt đối, chiếm cứ được địa bàn của Ma Soái liên minh có nghĩa là có thể liên thông với Mạc Vân Hải rồi.Đến lúc này Tả Mạc mới thở ra một hơi thả lỏng.Tình hình trước mắt chỉ còn lại Anh Hào minh và Ma thần điện.Thực lực của Anh Hào minh vốn không mạnh cho lắm, hơn nữa kết cấu lại rời rạc không đoàn kết, cho nên Tả Mạc cũng không để bọn họ vào trong mắt.

Thế lực duy nhất có thể cản bước chân của đại quân Minh cảnh chỉ có Ma Thần điện.Ma thần điện không những là thế lực có địa bàn rộng nhất, lại có thực lực cực mạnh, hơn nữa những nơi mà Ma thần điện thống trị đều vô cùng ổn định.Tốc độ tấn công của Tả Mạc cũng không được tính là nhanh cho lắm, tuy hắn rất sốt ruột muốn rút ngắn thời gian, nhưng hắn cũng phông muốn việc phòng ngự ở hậu phương gặp phải vấn đề nghiêm trọng nào.

Phải đến khi hoàn toàn công chiếm toàn bộ đại bàn của Ma Soái liên minh thì Tả Mạc mới đẩy mạnh tốc độ tấn công.Đúng lúc này, Lương Vi truyền tin tức đến.Tính cách An Mạc ổn trọng hơn nữa uy tín cũng đủ, rất hợp để giữ lại bên người tính toán toàn cục nhờ vậy cũng giảm cho Tả Mạc khá nhiều phiền phức.

Còn Lương Vi lại có phản ứng nhanh nhạy và sắc sảo, rất thích hợp với việc đi công thành chiếm đất.Quả nhiên, chiến quả của Lương Vi rất nổi bật, ngoại trừ chi chiến bộ Vương chi hào giác, số quân dưới trướng hắn còn có mười vạn thành viên chiến bộ tinh nhuệ.

Bọn họ đã triển khai cuộc tấn công vô cùng dũng mãnh, với thế như chẻ tre, thẳng tới khi đánh tới Anh Hào minh.Lúc này Anh Hào minh vẫn chưa hề mất hết hy vọng.

Chúng lập tức bầy ra trận thế tử chiến với Lương Vi.Nhưng Lương Vi lại chơi một đòn minh tu sạn đạo ám độ ám độ trần thương (*), lặng lẽ thoát ly đại quân, suất lĩnh chiến bộ Vương chi hào giác ngày ẩn đêm đi, lẳng lặng xuất hiện bên sườn của đối phương.Sau đó là một hồi tập kích hoàn mỹ của Lương Vi !Anh Hào minh kinh hãi.

Chúng hốt hoảng triệu tập chiến bộ để vây công chi chiến bộ Vương chi hào giác.Chi chiến bộ Vương chi hào giác có chiến lực cực kì kinh người, và điều này đã được thể hiện rõ nhất thông qua trận chiến này, bọn họ cứ đánh đi đánh lại phiêu hốt bất định, mặc dù chiến bộ đối phương nhiều hơn bọn họ cả chục lần, nhưng bọn họ vẫn hành động thành thạo và điêu luyện, liên tục công phá bẩy chi chiến bộ lớn.Lương Vi liên tục cắt xé đội hình đối phương khiến phòng tuyến của Anh Hào minh trở lên tán loạn.

Lợi dụng thời cơ đó, mười vạn đại quân đang tích súc lực lượng lập tức phát động cường công toàn diện.Chăng bấy lâu sau phòng tuyến của Anh Hào minh đã gần sụp đổ.Đúng lúc này Lương Vi đột nhiên xuất hiện như chui từ sương mù ra, đánh thẳng vào trung quân của Anh Hào minh.Chiến bộ Vương chi hào giác xông vào quân địch như chỗ không người.Giới cao tầng của Anh Hào minh bị Lương Vi dùng một mẻ lưới bắt sạch.

Ba ngày sau, toàn bộ Anh Hào minh đầu hàng.Chỉ cần một trận đánh, Lương Vi đã thành danh!(*) Minh tu sạn đạo, ám độ Trần ThươngĐể che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang.

Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải.

Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm.

Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương.

Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu.

Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.Năm 205 TCN, Hàn Tín lại điều quân đánh Tắc Vương Hân, Địch vương Ế.

Bị đánh bất ngờ, Tư Mã Hân và Đổng Ế đầu hàng.

Hàn Tín kéo về đông, Hà Nam vương Thân Dương cũng đầu hàng theo.Sau khi giết Hàn vương Thành, Hạng Vũ cho người thân tín của mình là Trịnh Xương làm Hàn Vương.

Hàn vương không chịu đầu hàng Hán.

Hàn Tín mang đại quân đánh bại Xương.Sạn đạo: Con đường làm bằng gỗ dựng cheo leo vòng quanh các núi đá.

Sàn được lót ván tựa trên các cọc gỗ cắm vào trong đá.Chương 901 : Các ngươi có tốt không?Dịch giả : gaygioxuongBiên tập : nhatchimai0000Vưu Cầm Liệt vòng tay đứng cung kính.Mười năm trên đỉnh quyền lực, Minh Nguyệt Dạ dường như đã trở thành một người khác.

Vẫn là vẻ ngoài xinh đẹp như mộng, nhưng trên mặt đã thêm phần uy nghiêm.

Đôi con ngươi linh động sắc sảo cũng trở nên thâm thúy như biển sâu.Không một ai thấy nàng còn trẻ mà dám coi thường.

Khi ở trước mặt nàng, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.Trong thời gian mười năm, Minh Nguyệt Dạ đã tiêu diệt xong tất cả đối thủ chính trị của mình.

Hiện tại, toàn bộ Yêu tộc, chỉ có một người có quyền lên tiếng.

Trưởng Lão Hội hầu như không còn có tiếng nói.

Toàn bộ những bộ phận trọng yếu, toàn bộ các chiến bộ tinh nhuệ, đều nằm dưới sự khống chế của nàng.Sau khi xem xong chiến báo* trên tay, Minh Nguyệt Dạ nhíu lông mày: "Lương Vi?"

Nàng có vẻ đã nhớ ra, hiển nhiên cái tên này đã gợi nàng nhớ lại rất nhiều ký ức năm xưa: " Lương Vi của Quân đoàn Băng Sương?"

Đối với cái tên này nàng có chút ấn tượng, là một gã Bạch Ngân Chiến Tướng đã lập được nhiều công lớn trong lúc chiến đấu với Côn Luân, về sau lại bị tạm thời cách chức cho về nhà.

Chuyện này đã từng trở thành một trong những lý do để nàng công kích Trưởng Lão Hội, gây ra một hồi phong ba khá lớn."

Vâng!"

Vưu Cầm Liệt trả lời ngắn gọn bằng giọng điệu khẳng định."

Tại sao hắn lại tới Minh Cảnh?"

"Không biết."

Vưu Cầm Liệt bình tĩnh hỏi: "Có cần điều tra không?"

Trên mặt hắn không hề có biểu hiện chột dạ.

Sự việc hắn ngầm tiếp xúc với Lương Vi năm xưa, tuy rằng đã bị hắn tìm mọi cách giấu diếm, nhưng hắn chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác.

Đặc biệt, sự việc đó hắn càng giấu kín trong bóng tối càng lâu, hắn càng trở nên thận trọng.

Cái bí mật chết người này, hắn không thể để nó lộ ra.Vì vậy, Vưu Cầm Liệt cuống cuồng thăng chức cho đám đám thuộc hạ năm đó tham gia vào việc này, dùng hết khả năng trao quyền lực cho bọn họ.Hành động náo động nhất trong thời gian mười năm này, là cuộc thanh trừng nội bộ.

Vưu Cầm Liệt là con dao sắc bén nhất của Minh Nguyệt Dạ, đương nhiên thuộc hạ của hắn phải dốc hết khả năng mà làm việc.

Ham muốn thăng chức càng thúc đẩy bọn hành động thêm phần cuồng nhiệt.Vì vậy, những người này liên tục bị chết đi, nguyên một đám không còn lại mấy người.Lương Vi bặt tin mười năm, bọn hắn đã quên hẳn gã từ bao giờ.

Những người này căn bản không bao giờ nghĩ tới, sự việc liên quan đến Lương Vi hóa ra lại là bùa đòi mạng bọn họ.Bởi những cống hiến bằng xương máu, người nhà của bọn họ đều được chiếu cố vô cùng chu đáo, có thể bước chân vào những phủ yêu thuật danh tiếng nhất, cũng có thể nhận được những công việc ổn định.Thời buổi loạn lạc mới là vỏ bọc tốt nhất.

Không có ai để ý tới, thậm chí ngay cả bản thân những người này cũng không hề phát giác bản thân đã bị mang ra làm vật tế thần.Mười năm vừa rồi, người chết quá nhiều, ngay cả bản thân Vưu Cầm Liệt cũng nhiều lần bị trọng thương, vô số lần cận kề cái chết.Vưu Cầm Liệt thầm kêu may mắn vì năm đó bản thân đã cẩn thận.

Hiện giờ, nếu như những người năm xưa còn sống, thì hắn đã gặp phiền toái.

Nếu như đám thuộc hạ năm đó của hắn vẫn còn sống, khẳng định bọn họ sẽ cảm thấy kinh ngạc vì việc Lương Vi đột ngột xuất hiện dưới trướng của Minh Vương .Minh Nguyệt Dạ không trả lời, chỉ khẽ than thở tiếc nuối: "Ta đã nhìn lầm.

Năm đó ta cho rằng, hắn chỉ là một gã Bạch Ngân Chiến Tướng tầm thường, không đáng phải lôi kéo.

Không thể ngờ, tài năng của hắn lại không hề thua kém Mộc Hi.

Ta cứ như vậy mà bỏ qua một danh tướng như thế, quả thật là sai lầm trầm trọng!

Hơn nữa, còn dùng thân phận Yêu tộc chỉ huy chiến bộ của Ma tộc, xem ra Yêu tộc chúng ta cuối cùng cũng sinh ra một gã chiến tướng ngang cỡ Biệt Hàn!"

Minh Nguyệt Dạ trong lòng hối tiếc không thôi.

Năm xưa, với địa vị của Lương Vi, chỉ cần nàng thêm một chút lòng thành, khẳng định Lương Vi sẽ một lòng một dạ đi theo.Ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu, huống chi lại là một danh tướng tầm cỡ như thế.Trận chiến này, Lương Vi chính thức được liệt vào hàng ngũ Chiến Tướng Đỉnh giai, hào quang chói mắt.Lắc mạnh đầu, Minh Nguyệt Dạ gạt bỏ những phiền não trong lòng sang một bên: "Chiến sự giữa Côn Luân và Mạc Vân Hải thế nào rồi?"

"Hai bên đã toàn diện khai chiến."

Vưu Cầm Liệt đặc biệt hướng sự chú ý tới Mạc Vân Hải, nên đương nhiên hiểu rõ như lòng bàn tay: "Theo tin tình báo chúng ta vừa mới thu được cho thấy, có lẽ song phương đều chưa chuẩn bị sẵn sàng cho một trận quyết chiến.

Ngay từ đầu, Mạc Vân Hải đã có ý đồ muốn lợi dụng Bắc Thiên Hoàn làm mồi nhử, thu hút sự chú ý của Côn Luân; còn bọn họ sẽ thừa cơ đánh lén từ sau lưng, nhằm tiêu hao thực lực của Côn Luân.

Mà ý định của Côn Luân là trước tiên sẽ thôn tính Thiên Hoàn để diệt trừ mối hoạ ngầm, đồng thời tăng cường thực lực bản thân; lại dùng Tứ Tiểu Thiền Môn hoặc là Cốc Lương Đao làm mục tiêu, để lấy cớ quyết chiến với Mạc Vân Hải."

Minh Nguyệt Dạ gật đầu: "Nước cờ đó của Lê Tiên Nhi rất cao minh.

Mạc Vân Hải không thể không tiếp nhận, còn Côn Luân không thể không chiến."

Trên mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười: "Hai thế lực lớn mạnh nhất quyết chiến, nhất định dây dưa kéo dài.

Chúng ta phải nắm bắt lấy cơ hội hiếm có này, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Chờ đến lúc bọn họ lưỡng bại câu thương, thì đó chính là ngày Yêu tộc ta quật khởi!"

Yêu tộc vừa mới khôi phục vài phần sức sống sau cuộc thanh trừng nội bộ, xác thực không có khả năng làm ra hành động lớn nào.

Mười năm thanh trừng nội bộ, không ai có thể hiểu rõ hơn Minh Nguyệt Dạ Ma tộc suy yếu đến mức nào.

Trong suy nghĩ của nàng, Tu chân giới nội chiến, Ma tộc nội chiến, không còn nghi ngờ gì là thời cơ trời ban cho để Yêu tộc hồi phục."

Đại nhân anh minh!"

Vưu Cầm Liệt ngoài mặt làm như đang tán thưởng từ tận trong đáy lòng.Nhưng trong lòng lại đang âm thầm cười lạnh.Hắn đã liên lạc được với Bồ.

Tuy rằng Bồ không hề nói thẳng, nhưng từ trong giọng nói của lão hắn vẫn có thể nhận ra, Bồ còn có hậu chiêu!Vưu Cầm Liệt cực kỳ thông minh, lại còn tham gia công tác tình báo nhiều năm, nên việc mà hắn am hiểu nhất là lần theo dấu vết để lại để tìm ra chân tướng.

Lương Vi xuất hiện dưới trướng Minh Vương, lại liên tưởng đến vẻ mặt chắc ăn của Bồ, còn có chuyện bọn người Vi Thắng trở về Mạc Vân Hải, cùng với việc vài ngày nữa Tả Mạc sẽ trở về; hắn rút ra một kết luận cực kỳ lớn mật và hoang đường: Minh Vương có nhiều khả năng chính là Tả Mạc!Nói thật, ngay cả hắn cũng phát hoảng trước cái kết luận này.Nhưng chỉ trong thoáng chốc, hắn đã trấn tĩnh lại.

Nếu việc này thực sự xảy ra, thực lực của Tả Mạc sẽ cường đại chưa từng thấy; đối với thế lực khác, đây cái tuyệt đối là một tin dữ.Theo tính toán của hắn, Ma Thần Điện tuyệt đối cầm cự không được bao lâu, thực lực song phương chênh lệch quá lớn.Không có gì có thể ngăn cản được xu thế Ma tộc thống nhất.Nếu suy đoán của bản thân chính xác...Sau khi tiêu diệt Ma Thần Điện, Tả Mạc sẽ có được Bách Man Cảnh, Minh Cảnh và Mạc Vân Hải; nhảy vọt lên trở thành thế lực đứng đầu thiên hạ.

Đến lúc đó Yêu tộc và Côn Luân chỉ còn một con đường duy nhất, là song phương kết hợp lại làm một.Thế nhưng, lúc này Minh Nguyệt Dạ lại muốn đợi song phương lưỡng bại câu thương.

Vưu Cầm Liệt âm thầm cười lạnh.Một khi thống nhất xong Ma tộc, thực lực của Tả Mạc lập tức sẽ áp đảo Côn Luân.

Mà điểm mấu chốt là, Côn Luân tuyệt đối không thể nào đoán ra được, Minh Vương hóa ra cũng là Vương của Mạc Vân Hải.Với thủ đoạn của Tả Mạc, Côn Luân nhất định sẽ gặp thiệt thòi lớn!Vưu Cầm Liệt đi guốc trong bụng Bồ.

Với phong cách làm việc của Bồ, đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay, đương nhiên sẽ là một kích trí mạng, tuyệt đối không cho Côn Luân cơ hội lật ngược thế cờ.Đến lúc đó...Yêu tộc sẽ là đối thủ tiếp theo của Tả Mạc?※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Không một ai có thể nghĩ ra, đánh đến bây giờ, người có biểu hiện chói mắt nhất dưới trướng Minh Vương không phải là An Mạc, mà là Lương Vi không biết từ đâu chui ra.

Thời gian trước đây, trong suy nghĩ của tất cả mọi người, nhược điểm lớn nhất của Minh Vương chính là có binh mà không có tướng.

Nói vậy là để ám chỉ không có Chiến Tướng Đỉnh giai.Tuy Bách Man Cảnh nội chiến liên miên, Chiến bộ tiêu hao tới mức dọa người, nhưng lại sinh ra một đội ngũ Chiến Tướng Đỉnh giai hùng hậu.

Ma Thần Điện, Ma Soái liên minh lẫn Anh Hào Minh đều có Chiến Tướng Đỉnh giai.Dẫu so với Tu Chân giới vẫn kém hơn rất nhiều, nhưng nếu so với Minh Cảnh, thì lại mạnh hơn không ít.

Minh Cảnh xưa nay vẫn thái bình, đặc biệt là sau khi Minh Cảnh thống nhất, chiến sự không bao giờ nổ ra.Không có chiến tranh ma luyện, thì làm sao có thể sinh ra Chiến Tướng Đỉnh giai.

Thậm chí ngay cả những môn phái lớn như Côn Luân, mặc dù có hệ thống bồi dưỡng Chiến Tướng hoàn hảo cùng với số lượng Chiến tướng khổng lồ; nhưng một Chiến Tướng Đỉnh giai chân chính, vẫn phải cần chém giết mới có thể sinh ra.Đến lúc này, để bổ sung vào chỗ thiếu hụt đó của Minh Vương, ngoại trừ Lương Vi ngang trời xuất thế, còn có Anh Hào Minh Thích Hưng.Anh Hào Minh có thể đứng vững trước sự tấn công của liên minh Ma Soái Ma Thần Điện, công của Thích Hưng là lớn nhất.

Gã là Chiến Tướng xuất sắc nhất, đồng thời cũng là Chiến Tướng Đỉnh giai duy nhất của Anh Hào Minh.Nhưng Thích Hưng vận khí rất bi đát.

Lương Vi ngẫu nhiên chọc vào sâu trong địa bàn của Anh Hào Minh mà không chạm trán với gã.

Gã lập tức cảm thấy không ổn, vội dốc sức liều mạng chạy đến cứu hàng ngũ cao tầng, nhưng vẫn chậm mất một bước.

Toàn bộ cao tầng Anh Hào Minh đầu hàng, khiến cho hắn không có cách nào mà xoay trở, đành phải đầu hàng.Nếu mang ra so sánh, thực lực cá nhân của Thích Hưng quả thực kém xa An Mạc.

Chỉ cần nhìn vào quy mô Chiến bộ của hai bên là có thể nhận ra.

Với thực lực của bản thân, Thích Hưng chỉ có thể chỉ huy khoảng chừng sáu ngàn quân tinh nhuệ, nhưng An Mạc lại dễ dàng chỉ huy vạn người Chiến bộ mà không gặp vấn đề gì.

Nhưng đối với khả năng nắm bắt thời cơ cùng với cái nhìn toàn cục trên chiến trường, An Mạc lại kém xa.Tả Mạc lôi ra tất cả các đội quân tinh nhuệ để Thích Hưng thoải mái chọn lựa.Với cách nghĩ của Tả Mạc, Chiến Tướng Đỉnh giai cần có Chiến bộ Đỉnh giai.

Thích Hưng trình độ không tệ, nhưng Chiến bộ lại quá tồi.

Hiện thời, thứ mà Tả Mạc nắm trong tay nhiều nhất chính là Chiến bộ.

Trận chiến vừa rồi, Lương Vi lập nhiều công lớn, một mẻ hốt gọn toàn bộ cao tầng của Anh Hào Minh.

Toàn thể Anh Hào Minh đầu hàng tập thể, quy mô chiến bộ dưới trướng Tả Mạc lại một lần nữa bành trướng .Chiến bộ nhiều như vậy, tuyệt đối có thể tạo nền móng cho Thích Hưng xây dựng nên một chi Chiến bộ Đỉnh giai.Hắn không hề nghi ngờ Thích Hưng một chút nào, hắn tin tưởng Thích Hưng không phải kẻ ngu xuẩn.Đến lúc này, dưới trướng hắn có hai thủ hạ đắc lực là Lương Vi và Thích Hưng, lại còn có An Mạc kinh nghiệm phong phú, cùng nhau trấn giữ ở trung tâm, khiến cho hắn hầu như không có việc gì để làm.Bất kể giới nào nằm dưới sự thống trị của Ma Thần Điện, cũng đều phải tổng động viên.Chiến sự phát triển làm người tuyệt vọng, tốc đọ tiến quâm của Minh Vương nằm ngoài sức tưởng tượng.

Anh Hào Minh đầu hàng, cũng có nghĩa là Ma Thần Điện chỉ có thể một mình dốc hết sức lực mà chiến đấu, bọn họ đã không còn đường lui.Những năm gần đây, Ma Thần Điện khuếch trương với tốc độ chóng mặt, địa bàn lớn nhất, hầu như đã chiếm giữ một nửa Bách Man Cảnh.

Nó cũng là thế lực cường đại nhất Bách Man Cảnh.

Trong năm vị Ma Thần, vừa có cao thủ Đỉnh giai, vừa có Chiến Tướng Đỉnh giai.Nhưng nếu mang ra so sánh, thì vẫn còn kém xa Minh Vương.Đặc biệt, Minh Vương còn là cường giả Thần Cấp, một đòn của Minh Vương ở Thiên Mộc giới, khiến cả thiên hạ khiếp sợ.Chỉ một trận chiến của Minh Vương, mọi người đã được chứng kiến sự cường đại của cường giả Thần Cấp.

Nhưng nếu bản thân là người trong cuộc, cảm nhận lại hoàn toàn khác biệt, đó là tuyệt vọng từ tận sâu trong đáy lòng.An Mạc đảm nhiệm chủ công, Lương Vi và Thích Hưng làm trợ thủ, hình thành nên một thế tấn công kiểu Tam Xoa Kích.

An Mạc không phải là người mạnh nhất, nhưng tính cách lão cẩn thận điềm tĩnh, uy tín cao.

Có lão chỉ huy đại quân, Tả Mạc hết sức yên tâm.

Lương Vi thì khỏi cần nói, một danh tướng vừa mới thành danh tên tuổi lẫy lừng.

Thích Hưng cũng được Tả Mạc giao trọng trách, Tả Mạc muốn biết năng lực của gã tới mức nào.Đồng thời Tả Mạc cũng bắt đầu chỉnh đốn và sắp xếp lại những vùng đất Bách Man Cảnh đã chiếm được.

Việc đầu tiên hắn muốn làm là xây dựng cơ sở vững chắc, để hắn có thể toàn tâm tấn công Ma Thần Điện.

Đến khi tiêu diệt xong Ma Thần Điện, thì đó chính là lúc bọn họ quay lại giáp công Côn Luân.Sau này, sẽ không có thời gian để làm những việc như thế này.Trận chiến với Côn Luân, có nhiều khả năng sẽ ở thế giằng co trong một thời gian rất dài.

Đến lúc đó, một hậu phương ổn định có tác dụng rất trọng yếu.Hơn nữa, để quản lý Bách Man Cảnh, dùng Ma tộc của Minh Cảnh sẽ không hợp lý, mà phải dùng Ma tộc bản địa của Bách Man Cảnh.

Chỉ có như vậy, mới có thể ổn định Bách Man Cảnh với tốc độ nhanh nhất.Tả Mạc đã từng gặp qua đám cao tầng của Anh Hào Minh, nhưng lại không đánh giá cao bọn họ.

Những người này năng lực chỉ ở mức trung bình, không đủ khả năng để đảm nhiệm những công việc quan trọng.Người khác có thể cho rằng Tả Mạc không có ai để dùng, nhưng lại không hề biết được, Tả Mạc đã có nhân tuyển từ sớm.Khi hắn nhớ tới quãng thời gian tại Thái An Thành, trên mặt không khỏi toát lên vẻ hoài niệm.Hà công chúa, Lam thị huynh đệ, các ngươi vẫn khỏe chứ?*Báo cáo về tình hình chiến sựChương 902 : Quyết chiến với Thần CấpDịch giả : xperiaxBiên tập : nhatchimai0000Chiến bộ Tiết Đông đang di chuyển với tốc độ cao bỗng nhiên khựng lại.Phía trước bọn hắn có một chỉ Chiến bộ nghiêm nghị im ắng đứng chờ sẵn.Đồng tử Tiết Đông co rụt lại.Chu Tước doanh!Tiết Đông cũng không quá mức ngạc nhiên, Tứ Tiểu Thiền Môn cấu kết với Mạc Vân Hải đã lâu.

Hành tung của mình đã sớm bại lộ, với tài năng của Công Tôn Tiểu Nương, sao lại không đoán được ý nghĩ của mình?Khóe miệng Tiết Đông bỗng nhiên nở một nụ cười, trong con ngươi chiến ý sôi trào, trận chiến này hắn chờ mong đã lâu!Công Tôn Tiểu Nương!

Chu Tước doanh!Chiến Tướng bất bại!

Chiến bộ bất bại!Chỉ có người như vậy mới có tư cách làm đối thủ của mình.

Trong mắt Tiết Đông, thiên hạ có thể làm đối thủ của hắn, chỉ có Công Tôn Sai.

Cho dù là Biệt Hàn, hay là Dưỡng Nguyên Hạo, Cốc Lương Đao, hắn cũng chưa từng để ở trong mắt.Duy nhất chỉ có một người có thể xếp ngang với hắn, đó chính là Công Tôn Sai.

Chiến Tướng mạnh nhất Mạc Vân Hải, vị Tiểu Nương mỉm cười khuynh thành lại làm thiên hạ sợ hãi!Tiết Đông từng tỉ mỉ nghiên cứu quá trình của Công Tôn Sai, càng nghiên cứu hắn càng tán thưởng.

Tiết Đông tự nhận đã đạt tới Chiến Tướng đỉnh phong, tuy chưa đạt đến cảnh giới bất bại, nhưng chưa từng có chi Chiến bộ nào mang đến cho hắn áp lực thực sự.

Cho dù là Chiến bộ như hổ của Tây Huyền Cốc Lương Đao, cũng bị hắn trực tiếp đánh cho tàn phế, nếu không phải Công Tôn Sai cứu viện kịp thời, Cốc Lương Đao chưa chắc đã có cơ hội chạy trốn.Nhưng Tiết Đông đánh giá cực cao đối với Công Tôn Sai.

Công Tôn Sai và hắn đều không có nhược điểm rõ ràng, giống hắn cực kỳ am hiểu cách tìm và lợi dụng nhược điểm của đối phương, giống hắn biến hóa tùy tâm sở dục.Duy chỉ phong cách chiến đấu là khác xa nhau.Tiết Đông phong cách cương mãnh, như một quả chùy nặng ngàn cân, mà phong cách của Công Tôn Sai là âm nhu nhưng lại sắc bén như kiểu róc xương bằng lưỡi kiếm mỏng (DG: nguyên văn dịch cốt bạc nhận).Mà đối với việc bồi dưỡng lên nhân vật mới, Tiết Đông tự nhận thua kém rất nhiều so với Công Tôn Sai.

Công Tôn Sai bồi dưỡng được một nhóm lớn nhất lưu Chiến Tướng, những Chiến Tướng này trở thành nòng cốt chính thức của Mạc Vân Hải.

Mà ngay cả đánh giá ở bên trong nội bộ Côn Luân, tất cả đều nhất trí cho rằng trình độ bình quân Chiến Tướng Côn Luân không bằng Mạc Vân Hải.Mười năm này, ngoại trừ chiến đấu,cơ hồ tất cả thời gian còn lại của Tiết Đông đều vùi đầu vào bồi dưỡng nhân vật mới.

Một khi coi Công Tôn Sai là đối thủ, với tính cách háo cường, Tiết Đông không cách nào dễ dàng tha thứ cho chính mình thua kém Công Tôn Tiểu Nương.Nhân vật mới ở Côn Luân không ngừng hiện lên, đó cũng là công lao của Tiết Đông những năm qua.Thế nhưng, so với đám người Ma Phàm, Tiết Đông cảm thấy vẫn có vẻ không bằng, điều này khiến hắn thập phần khó chịu.Hắn một mực mong chờ chính diện giao phong với Công Tôn Sai.Không nghĩ tới, trận chiến này lại tới nhanh như vậy!Tiết Đông từ trong đám người đi ra.

Cứ như có sự ăn ý với nhau , Công Tôn Sai cũng tiến lên trước trận.Chứng kiến vẻ mặt ngượng ngùng của Công Tôn Sai, dù Tiết Đông từng thấy qua thần ảnh, nhưng vẫn khẽ giật mình.

Đối diện với tên gia hỏa tựa như ánh mặt trời ôn hòa, không có nửa điểm sát khí, Tiết Đông cũng không cách nào liên hệ cùng cái tên làm cho người vừa nghe đã sợ mất mật: Vô Địch Chiến Tướng."

Tại hạ Tiết Đông, bái kiến Công Tôn tiên sinh!"

Tiết Đông thoải mái hành lễ."

Tiết tiên sinh khách khí rồi!"

Nụ cười trên mặt Công Tôn Sai càng thêm ngượng ngùng.Tiết Đông đương nhiên sẽ không bị nụ cười của Công Tôn Sai lừa gạt, nhưng vẫn cảm thấy không ổn.

Hắn trấn định tâm thần rất nhanh rồi cất cao giọng bảo: "Vốn tưởng rằng trận quyết chiến giữa ta và ngươi sẽ đến sau khi Tả tiên sinh trở về.

Không ngờ hôm nay lại gặp nhau, xem ra một trận chiến giữa ta và ngươi đã sớm là số mệnh đã định."

"Không phải số mệnh."

Công Tôn Sai vẫn cười ngượng ngùng như cũ, lời nói lại sắc bén như đao: "Là sách lược."

Tiết Đông trong lòng nghiêm nghị, trên mặt lại không nhúc nhích chút nào.

Hắn ngẫm nghĩ rồi cười bảo: "Sách lược ah, cái từ này ta thích."

"Tiết tiên sinh ưa thích là tốt rồi."

Công Tôn Sai tươi cười lộ ra cả người lẫn dáng vô hại: "Có thể làm cho Tiết tiên sinh ưa thích, trong lòng ta càng tức giận.

Ai, quý sư huynh một đời thiên kiêu, Tiết tiên sinh cũng Vô Địch Chiến Tướng, nếu mà vẫn lạc thì thật là đáng tiếc."

"Ha ha!"

Tiết Đông ngửa mặt lên trời cười to: "Thiên hạ ai là đối thủ của Đại sư huynh?

Ai lại là đối thủ của ta?"

Lời nói nói rất cuồng vọng, nhưng trong giọng nói tràn ngập tự tin làm lòng người chấn động."

Thật sao?"

Nét cười của Công Tôn Sai càng thêm ngại ngùng: "Hẳn là Tiết tiên sinh cho rằng Thần Cấp là Vô Địch rồi hả?

Hẳn là Tiết tiên sinh cho rằng, thiên hạ chỉ có một Lâm Khiêm thôi sao?

Tiết tiên sinh thật sự là xem thường anh hùng thiên hạ a!"

Trong nội tâm Tiết Đông chớp động, con mắt híp lại, nhưng lại không có chút nào sợ hãi.

Hắn mỉm cười bảo: "Đại chiến sắp tới, một chút thủ đoạn này làm được gì, đánh thì đánh.

Trận chiến này, ta mong đợi đã lâu."

"Tiết tiên sinh nói đúng."

Công Tôn Sai nhếch miệng lên như đao, dáng tươi cười ôn hòa ngượng ngùng lập tức sát khí bốn phía: "Chỉ tiếc, chiến tranh đã trở nên không giống với trước kia rồi."

Chu Tước doanh đối đầu với Chiến bộ Tiết Đông!Hai vị Chiến Tướngmạnh nhất thiên hạ, hai chi Chiến bộ mạnh nhất quyết chiến!※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� �※※※※※※※※※※※※※Vi Thắng toàn lực đuổi theo với tốc độ cực nhanh, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ lo lắng.Mục tiêu của hắn là Lâm Khiêm!Công Tôn Sai nói không sai, chiến tranh đã trở nên không giống với trước kia.

Cường Giả Thần Cấp xuất hiện đã thay đổi tình thế chiến tranh.

Trước kia cường giả dù lợi hại đến mấy cũng không cách nào bằng vào sức cá nhân mà thay đổi toàn bộ chiến cuộc được.Ý nghĩ này đã bị phá vỡ theo sự xuất hiện của Cường Giả Thần Cấp.Một gã Cường GiảThần Cấp, nếu đánh lén thì có thể trong thiên quân vạn mã lấy thủ cấp tướng địch cũng dễ như trở bàn tay.

Cường Giả Thần Cấp đã đến, thì không úy kỵ mà chọc sâu vào trận địa địch nhân.Chém đầu!Loại chiến thuật đáng sợ này, cải biến sâu sắc tình thế chiến tranh.Côn Luân cũng đồng thời phát hiện loại chiến thuật đầy uy lực này.Căn cứ tình báo của bọn hắn, hai người Lâm Khiêm và Tiết Đông đã tách ra từ lâu, bóng dáng không rõ.Mục tiêu của Lâm Khiêm, nếu không phải Cốc Lương Đao thì ắt là Dưỡng Nguyên Hạo!Cho dù là Cốc Lương Đao, hay là Dưỡng Nguyên Hạo, đều không thể ngăn cản Lâm Khiêm.

Dưới trướng bọn họ đều không có Cường Giả Thần Cấp.

Mà nếu như, Chiến bộ Cốc Lương Đao hoặc Dưỡng Nguyên Hạo hi sinh đối với Mạc Vân Hải mà nói, tổn thất đều cực kỳ to lớn.Nội bộ Mạc Vân Hải đã nhiều lần thảo luận và nghiên cứu sách lược, cuối cùng rút ra kết luận là, trạng thái Cường Giả Thần Cấp loại này khó giải quyết, nhưng chỉ là tạm thời, tối đa sẽ không vượt qua mười năm.Mười năm nữa, trình độ bình quân Chiến bộ có thể tăng lên hai bậc, mà số lượng Cường Giả chuẩn Thần Cấp cũng sẽ càng ngày càng nhiều.

Năm tên chuẩn Thần Cấp có thể đủ ngăn trở Cường Giả Thần Cấp.Tới lúc đó, chiến tranh lại tiến vào trạng thái cân bằng hoàn toàn mới.

Thần Cấp không bao giờ là vấn đề khó giải quyết nữa, mà tác dụng Chiến Tướng lại một lần nữa trở lên nổi bật.Hai Đỉnh giai Chiến Tướng như Cốc Lương Đao, Dưỡng Nguyên Hạo không phải nói là muốn bồi dưỡng thì có thể bồi dưỡng ra được.Nhưng trong mười năm này, ai nắm giữ Cường GiảThần Cấp, ai có được nhiều Cường Giả Thần Cấp là chiếm ưu thế tuyệt đối.Trên đường đi, Vi Thắng suy nghĩ, mục tiêu của Lâm Khiêm sẽ là ai, Dưỡng Nguyên Hạo hay là Cốc Lương Đao?Suy nghĩ một mạch, Vi Thắng cảm thấy, khả năng Cốc Lương Đao rất cao.Cốc Lương Đao và Dưỡng Nguyên Hạo thực lực không khác nhau nhiều, nhưng về phần thế lực và địa vị cá nhân, hiển nhiên Cốc Lương Đao cao hơn Dưỡng Nguyên Hạo.

Hơn nữa mối quan hệ giữa Cốc Lương Đao với Mạc Vân Hải thâm sâu hơn nhiều so với Dưỡng Nguyên Hạo.Đánh chết Cốc Lương Đao tốt hơn nhiều so với Dưỡng Nguyên Hạo.Hơn nữa, Cốc Lương Đao càng muốn xâm nhập Côn Luân.

Thất bại trước Tiết Đông làm cho Cốc Lương Đao tràn ngập quyết tâm báo thù, tốc độ tiến công so với Dưỡng Nguyên Hạo phải nhanh nhiều lắm.Với ý nghĩ này, Lâm Khiêm lại càng muốn tìm đến bọn hắn.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� �※※※※※※※※※※※※※Lâm Khiêm nhìn Chiến bộ Cốc Lương Đao phía dưới, trong mắt hắn, những người kia chỉ như là con sâu cái kiến .Toàn thân Song Vũ đầy những vết thương, sắc mặt y trắng bệch, cánh tay phải của hắn đã bị Lâm Khiêm một kiếm chặt đứt.

Y lại không muốn cầm máu.

Y ngẩng mặt lên, nhìn lên cái thân ảnh trong không trung.Lâm Khiêm cầm kiếm đứng đó, áo trắng tung bay, siêu phàm thoát tục.Chiến bộ Cốc Lương Đao liều mạng công kích, vô số pháp quyết hào quang như mưa, tất cả hướng lên bầu trời.

Nhưng Lâm Khiêm vẫn sừng sững bất động, quanh thân hắn là màn hào quang không chút sứt mẻ, công kích như mưa to đều không có chút tác dụng nào."

Đầu hàng đi, Cốc Lương Đao.

Giết chóc vô vị, không có ý nghĩa."

Thanh âm Lâm Khiêm nhàn nhạt vang vọng khắp bầu trời.Cốc Lương Đao tâm lạnh như chết, hắn nhìn lên trời, đây là Thần Cấp sao?Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự bất lực, dù là lần trước bại vào tay Tiết Đông, hắn đều không nản chí đến như thế.

Loại nản chí này, không phải bởi vì Lâm Khiêm cường đại, mà là hắn đột nhiên phát hiện, Chiến bộ không bao giờ là lực lượng mạnh nhất trên đời nữa.Chúa tể thế giới, chính là Cường GiảThần Cấp."

Đại ca!"

Bỗng nhiên một âm thanh khàn khàn truyền đến.Cốc Lương Đao mờ mịt quay đầu, là Song Vũ.

Trong ánh mắt của hắn bỗng nhiên toát ra một tia ấm áp.

Hảo huynh đệ của mình, chẳng biết tại sao, tâm tình của hắn bỗng nhiên bình tĩnh trở lại: "Song Vũ, ngươi sẽ không hối hận?"

"Hối hận ư?"

Song Vũ bỗng nhiên cười bảo: "Đại ca sao lại hỏi như vậy ?

Mọi người không có ai hối hận!"

"Thần Cấp thật sự là cường đại a!"

Cốc Lương Đao ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thán thốt lên."

Tả huynh đệ sẽ báo thù giúp chúng ta đấy."

Song Vũ nói giọng quả quyết."

Ngươi nói không sai!"

Bỗng nhiên Cốc Lương Đao lộ ra dáng tươi cười, hào khí vạn trượng nói: "Chúng ta hôm nay hãy thử xem, Thần Cấp mạnh như thế nào!"

Cốc Lương Đao bảo Chiến bộ ngừng công kích.Hào quang đầy trời biến mất không thấy gì nữa, tất cả mọi người nhìn về phía chủ tướng.Cốc Lương Đao không còn vẻ lo lắng.

Hắn giơ cánh tay lên cao, sát khí tỏa ra bốn phía, chiến ý sôi trào, trợn mắt tròn xoe hét to: "Tử chiến!"

"Tử chiến!"

Tất cả mọi người ầm ầm gào thét."

Tử chiến!"

Cốc Lương Đao như hổ gào thét, râu tóc đều dựng đứng!"

Tử chiến!"

Đáp lại hắn, Chiến bộ giận dữ rống lên càng thêm dữ dằn."

Tử chiến!"

Cốc Lương Đao dùng hết toàn thân khí lực gào thét, tiếng hét đều trở nên khàn khàn, nhưng ý chí quyết tâm tử chiến lại làm cho mỗi người đều cảm giác thật sâu."

Tử chiến!

Tử chiến!

Tử chiến!"

Làm cho hồn phách đều rung động lắc lư gào thét, để cho chiến ý và ý chí chiến đấu như Liệt Diễm lập tức cắn nuốt bọn hắn.

Không sợ hãi, không lùi bước, chỉ có chiến tử!"

Giết!"

Cốc Lương Đao cầm trường đao chỉ lên bầu trời."

Giết!"

Song Vũ cụt một tay, toàn thân thần lực điên cuồng thiêu đốt, khuôn mặt xưa nay ôn hòa giờ trở nên dữ tợn cuồng dã.

Y giống như một ngọn lửa, mang theo quyết tâm tử chiến, hướng lên bầu trời, thân ảnh phóng đi phảng phất như tồn tại cùng Thiên Địa."

Giết!" biển lửa Chiến bộ tựa như mất đi trói buộc phóng lên bầu trời chỗ Lâm Khiêm đang đứng.Vẻ mặt Lâm Khiêm biến đổi, hắn lại thở dài.Thái Cổ thần kiếm run lên, một đạo kiếm quang mát lạnh đột nhiên sáng lên.Song Vũ là người đầu tiên bị xuyên thủng.Ngay sau đó, đạo kiếm quang không hề chướng mắt cuồng dã như lửa chui thật sâu vào Chiến bộ Cốc Lương Đao!Trên ngực Cốc Lương Đao thình lình có một cái lỗ máu to như nắm đấm.

Một kiếm này của Lâm Khiêm xuyên thủng cả chi Chiến bộ.Nhưng trên mặt Cốc Lương Đao lại lộ ra nét tươi cười.Sắc mặt Lâm Khiêm đột nhiên khẽ biến.Chương 903 : Danh tiếng Đại sư huynhDịch giả: gaygioxuongTrong nháy mắt, cả chi chiến bộ đột ngột nổ tung ngay trước mặt Lâm Khiêm.Thần lực đột ngột nổ tung tạo thành một đại dương cuồng bạo, lập tức nuốt trọn Lâm Khiêm.

Xiết chặt Thái Cổ trong tay, màn hào quang bảo vệ gã vẫn thủy chung không lay chuyển, Lâm Khiêm trong lòng tràn ngập tiếc hận.Một danh tướng lẫy lừng, cứ như vậy mà chết đi.Ngọc nát đá tan sao?

Thật sự là đáng tiếc...Bỗng nhiên, Lâm Khiêm dường như phát giác được điều gì đó, gần như ngay tức thì, một lực lượng cường đại không ai có thể chống cự được, nặng nề đánh lên màn hào quang của gã.Tức khắc, màn hào quang bị chia năm xẻ bảy, đây là đòn phản kích trước khi chết của Song Vũ.Cùng một lúc với màn hào quang bị vỡ vụn, Thái Cổ trong tay Lâm Khiêm rung lên, xoay tròn bảo vệ trước người y.Ba ba ba!Lực lượng đó giống như tìm được mục tiêu, ầm ầm điên cuồng lao đến.

Đối với Lâm Khiêm, mỗi một tầng lực lượng đều không ảnh hưởng gì đến gã, chỉ có điều chúng quá mức dày đặc, hết tầng này đến tầng khác!Vòng tròn do kiếm tạo ra bị nghiền nát.Lâm Khiêm rên lên một tiếng, mượn lực của luồng lực lượng đó, vùng ra khỏi đại dương lực lượng cuồng bạo.Sau khi đã tránh thoát, Lâm Khiêm đứng từ xa chăm chú quan sát đại dương lực lượng đó.Theo dõi chăm chú từ lúc nó hung bạo cho đến khi dần dần trở lại yên tĩnh.

Dư âm của lực lượng tiêu tán từng cái một trên không trung, không còn thấy tăm tích.Thật sự là một đối thủ kiên cường!Lâm Khiêm thầm than nhẹ.

Đòn phản kích trước khi chết của Cốc Lương Đao, là do hắn thao túng uy lực tối đa của chiến trận.

Lợi dụng chiến trận cùng với kỹ xảo khống chế hoàn hảo, điều khiển cả chi Chiến bộ đồng loạt nổ tung.

Hành động như vậy, Lâm Khiêm không chỉ mới được thấy lần đầu, mà còn phải tâm phục khẩu phục.

Đây là một vị đối thủ đáng được tôn kính.Sau khi bước chân vào Thần Cấp, đây là lần thứ nhất gã bị thương.Thương thế không nặng lắm, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể khỏi hẳn, Lâm Khiêm không quá mức bận tâm.

Dùng một cái giá lớn như vậy để tiêu diệt một vị Chiến Tướng Đỉnh giai cùng một chi Chiến bộ Đỉnh giai, thật sự rất thỏa đáng.Đáng tiếc, Dưỡng Nguyên Hạo hết sức giảo hoạt, hành tung vô định.

Nếu không phải Cốc Lương Đao nôn nóng báo thù, Côn Luân cũng không thể nào dễ dàng tìm ra vị trí chính xác của hắn như thế.Cái chết của Cốc Lương Đao, có thể khẳng định là sẽ tạo thành đả kích trầm trọng đối với Mạc Vân Hải.

Nghĩ tới điểm này, Lâm Khiêm hết sức thỏa mãn.Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng thét dài, từ phương xa truyền tới.Bên trong tiếng thét, không ngờ lại ẩn chứa một chút uy thế bá vương.Lâm Khiêm quay đầu nhìn về hướng tiếng thét phát ra.

Phía chân trời xa tắp, như được nhuộm máu, cả một khoảng đỏ tươi, không thể miêu hết được sự khủng bố.

Một bóng người, giống như đang cắt ngang khoảng trời nhuốm máu, bằng một tốc độ rợn người, vọt tới nơi này.Trong tầm mắt, bóng người đột nhiên tan biến vào hư không.Chỉ lát sau, một thân hình đứng thẳng tắp kiếm gác trên vai, xuất hiện trước mặt Lâm Khiêm.Con ngươi Lâm Khiêm đột nhiên co rút lại.Vi Thắng!Mà điều khiến cho Lâm Khiêm cảm thấy càng thêm phần áp lực chính là, ngoài khí tức bá vương mờ nhạt, trên người Vi Thắng còn có một khí thế độc nhất vô nhị giống như của gã.

Lâm Khiêm hiểu rõ điều này đại biểu cho cái gì.Thần Cấp!Vi Thắng là Thần Cấp!Trong lòng của gã cuộn lên như sóng trào gió lốc.

Trận chiến Ương Thổ Nguyên năm xưa, hắn đã được tận mắt nhìn thấy Vi Thắng thiêu đốt thần lực ra sao, liều chết đánh một trận.

Thiêu đốt thần lực có hậu quả thế nào, gã hiểu rõ như lòng bàn tay.

Với cách thiêu đốt thần lực như năm đó của Vi Thắng, chỉ có con đường chết; cho dù may mắn còn sống, cũng chẳng khác gì một kẻ tàn phế.Làm sao...

Làm sao hắn cũng có thể bước chân vào Thần Cấp!Trong mắt Vi Thắng hiện lên một nét bi thương.Đã tới chậm một bước!Trong không khí vẫn còn lưu lại dư âm của thần lực, biểu hiện toàn bộ những gì vừa mới xảy ra tại nơi đây.

Nhưng đến khi ánh mắt của Vi Thắng rơi xuống mặt Lâm Khiêm, lập tức biến thành kiên định như sắt thép."

Từ khi chia tay đến giờ, Vi huynh vẫn khỏe chứ."

Lâm Khiêm ôn hòa chào hỏi: "Không thể ngờ, Vi huynh cũng đã bước chân vào Thần Cấp.

Cuối cùng Vi huynh cũng tìm được kiếm đạo trong tâm mình, quả nhiên không hổ danh Kiếm Tu chúng ta."

Vi Thắng lắc đầu: "Kiếm mà ta tu, không giống ngươi."

"Đúng vậy."

Lâm Khiêm gật đầu: "Kiếm đạo muôn nẻo, ai đúng ai sai, khó có thể nói rõ.

Nhưng ai mạnh ai yếu, lại có thể phân biệt rõ ràng.

Vi Thắng, với danh nghĩa của kiếm, có dám đánh với ta một trận không?"

Lâm Khiêm dùng kiếm chỉ vào Vi Thắng, áo trắng phấp phới, hào hoa phong nhã, khí thế bức người."

Nếu là người khác, ta sẽ cho hắn một cơ hội chiến đấu công bằng.

Cuộc chiến giữa ta và ngươi, không phải hơn thua về kiếm đạo, mà là tử thù."

Vi Thắng không hề né tránh ánh mắt Lâm Khiêm, bình thản và trang nghiêm nói: "Ta đã từng lập kiếm thệ, phải diệt trừ Côn Luân, tế điện Vô Không.

Hôm nay, nếu không phải ngươi chết, là ta mất mạng!"

Giọng nói của Vi Thắng âm vang như tiếng kiếm rung, đoạn tuyệt mà nghiêm trang, Thí Thần Huyết Kiếm trong tay rít lên chói tai, chỉ thẳng vào Lâm Khiêm.Lâm Khiêm hiểu rõ, tâm cơ của mình đã uổng phí.

Hắn vừa mới bị thương nhẹ, nếu là người khác, hắn cũng không e ngại, không nghĩ tới Vi Thắng cũng là Thần Cấp.

Trong trận chiến cấp độ Thần Cấp, một vết thương nhẹ dường như không có gì đáng nói như thế này, đã đủ khả năng mất mạng.Thực ra gã muốn dùng lời nói để kích động.

Sự thành kính với kiếm của Vi Thắng, không ai sánh bằng.

Gã nhắc đến danh nghĩa của kiếm, với mong muốn cho dù Vi Thắng không trúng chiêu, thì cũng sẽ ngầm lưu lại trong lòng Vi Thắng một mầm mống thất bại.Không nghĩ tới, Vi Thắng tính tình quang minh, tâm chí ngay thẳng.

Người như vậy, dùng lời nói không có khả năng lay chuyển.Hành động vô ý làm ra năm xưa, không ngờ lại tạo ra một kẻ địch nguy hiểm như thế, chỉ có thể trách tạo hóa trêu người.Lâm Khiêm dẹp bỏ những ý nghĩ hỗn loạn trong lòng.

Mặc dù bản thân đã lâm vào hoàn cảnh xấu, nhưng gã cũng không hề sợ sệt.

Gã bật cười lớn: "Cũng tốt!

Côn Luân Đại sư huynh, Vô Không Đại sư huynh, vậy thì hãy dùng danh nghĩa Đại sư huynh, để kết thúc ân oán!"

Côn Luân cao vời, cùng với Vô Không Kiếm Môn - một môn phái nhỏ nơi rừng hoang núi thẳm, cuối cùng cũng được Lâm Khiêm chính miệng xác nhận lần đầu tiên, là hai môn phái có địa vị ngang hàng.Vi Thắng sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng kích động không kìm chế nổi.Sư môn linh thiêng, đệ tử Vi Thắng, cuối cùng cũng chờ đợi được đến trận chiến này!Thí Thần Huyết Kiếm trên tay, dường như cũng cảm nhận được sự bi ai phẫn nộ cùng kích động trong lòng Vi Thắng, ông ông rung động.

Cả bầu trời hóa thành một khoảng đỏ tươi màu máu, giống như một biển máu đang dậy sóng không ngớt; sát ý cuồng bạo hỗn loạn, phủ kín cả đất trời.Mặt đất cỏ cây, nhanh chóng héo rũ, dòng sông nhuốm màu đỏ tươi, mặt đất liên tục nứt ra những lỗ hổng đáng sợ, làm lộ ra những dòng chảy đỏ tươi như máu.Thiên Địa giống như hóa thành một biển máu dưới Địa Ngục.Thái Cổ thần kiếm trên tay Lâm Khiêm kịch liệt rung động, vô số kiếm ý vô cùng sắc bén giăng kín bầu trời, vang lên tiếng như kim loại miết vào nhau.Từng sợi từng sợi tơ máu nhỏ li ti, nhẹ nhàng tiến sát Lâm Khiêm, chỉ trong chốc lát sẽ nghiền gã nát bấy.Cảm nhận được Thái Cổ thần kiếm trên tay sôi trào chiến ý, Lâm Khiêm cúi đầu lầm bầm một mình, nhưng lại vô cùng kiên định: "Sư phó, đệ tử chắc chắn sẽ không làm nhục danh tiếng Côn Luân ta!"

Lâm Khiêm ngẩng đầu, con ngươi của gã biến thành màu xanh nhạt của kim loại, bắn ra vô tận kiếm ý sắc bén, càng thêm phần uy nghiêm.Hai thanh thần kiếm một xanh một đỏ, đối đầu nhau giống như kẻ thù truyền kiếp.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Biệt Hàn quan sát biến hóa chóng mặt của Chiến bộ Mục Huyên trước mặt, nhưng lại hờ hững như không nhìn thấy, vẻ mặt không hề biến đổi.Hắn đã nhìn thấu ý đồ của đối phương, Mục Huyên đang muốn ngăn cản hắn, kéo dài thời gian chờ viện quân tới.Đáng tiếc, nếu như Mục Huyên biết được, Tiết Đông bị Công Tôn Soa chặn đứng, Mễ Nam tử thương thảm trọng, không hiểu nàng sẽ như thế nào?Ánh mắt của Biệt Hàn đảo qua quân số Nghiệt bộ một lượt.Khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo.

Hắn nhớ tới những bài vị san sát như cây rừng đang chỉnh tề yên vị trong điện của tế đàn.

Bài vị không thiếu bất cứ một cái nào.

Bài vị của Nghiệt bộ thời quá khứ, tất cả đều yên vị tại đó.Nghiệt bộ của hiện tại, đã hoàn toàn khác với Nghiệt bộ của quá khứ.

Toàn bộ Nghiệt bộ của hiện tại đều có nguyên vẹn hồn phách.

Từ lúc bọn họ sinh ra, đã lập tức bắt đầu có thần giao cách cảm với Biệt Hàn.

Bọn họ vừa mới tiếp cận ma kỵ, đã tức thì nhận được đầy đủ bản năng chiến đấu của Nghiệt bộ của quá khứ lưu lại.

Mạc Vân Hải Thần Tinh, hầu như toàn bộ đều bồi đắp lên trên người Nghiệt bộ.Chi Nghiệt bộ này, có lẽ là chiến bộ đắt giá nhất trên đời.Sắp đặt xong cái bài vị cuối cùng, những khúc mắc cuối cùng trong lòng Biệt Hàn đã được giải khai.

Nghiệt bộ của hiện tại, không ngờ lại khiến cho hắn phấn khích chẳng khác gì niềm vui sướng và hy vọng của một đứa trẻ vừa mới được ra đời.Nghiệt bộ của quá khứ, ngập tràn khí tức tử vong, còn Nghiệt bộ của hiện tại, lại ngập tràn sinh cơ bừng bừng.Hắn đã bước qua cánh cửa của u ám và tuyệt vọng, bắt đầu tiếp xúc với ánh mặt trời ôn hòa.Trong quãng thời gian hiu quạnh lạnh lẽo như băng giá ở Huyền Không Tự, bọn họ đứng nhìn hắn nghiên cứu chiến thuật dưới ngọn đèn khi mờ khi tỏ, bọn hắn lắng nghe những lời hắn tự nói một mình bên ao nước.

Bất kể là gian nan hay là khốn khổ, bọn họ thủy chung không bao giờ rời bỏ hắn.Hãy an nghỉ đi!Không cần phải lo lắng cho ta nữa.Trong con ngươi Biệt Hàn, hiện lên một tia ấm áp.Hắn ngẩng đầu, con ngươi khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có.

Thế trận biến ảo với tiết tấu hoa mắt của Chiến bộ Mục Huyên trước mặt, không thể nào khiến hắn rối loạn tâm trí.Mục Huyên Chiến bộ là Chiến bộ biến hóa thâm ảo nhất mà hắn từng nhìn thấy, bọn họ không khác gì một vùng nước đang lưu động, có thể tùy ý biến đổi thế trận.Nếu là Chiến bộ bình thường, ngẫu nhiên đối mặt với địch nhân như vậy, sẽ có cảm giác bất lực.Nhưng đối với Biệt Hàn, chỉ cần liếc qua là đã nhìn thấu nhược điểm của đối phương.

Chiến bộ của Mục Huyên thiên về theo đuổi biến hóa, như vậy về mặt lực lượng, đương nhiên sẽ mất đi khá nhiều bản sắc.Lực lượng thiếu hụt, biến hóa rườm rà như vậy chẳng khác gì khoa chân múa tay.Biệt Hàn hít sâu một hơi, chỉ thấy mỗi một người của Nghiệt bộ bỗng nhiên tỏa ra từng đóa từng đóa hỏa diễm.

Mấy ngàn đóa Nộ Diễm rực rỡ, bay lên bầu trời, chói lọi và mỹ lệ.'Tung Hỏa Phạm' trên người Biệt Hàn đột nhiên rực sáng, Nộ Diễm ngập trời, cấp tốc chui vào trong cơ thể Biệt Hàn.

Tầng tầng lớp lớp hỏa diễm, chảy dọc theo mặt ngoài Thần Binh.

Từng đám từng đám hỏa diễm giống như lông vũ, mặc sức sinh trưởng.Băng Lam ma văn trên hai gò má và trên cổ, lấp lánh những tia sáng mê hoặc.Sắc mặt Mục Huyên đột ngột khẽ biến.Chiến pháp Ma tộc!Nàng đột nhiên nhớ tới, Biệt Hàn là Chiến tướng duy nhất tinh thông hai loại chiến pháp của tu giả và Ma tộc.

Đồng thời Nghiệt bộ cũng là Chiến bộ duy nhất có khả năng sử dụng đầy đủ chiến pháp của cả hai tộc.Mục Huyên đồng thời cũng hiểu rõ điểm mạnh yếu của Chiến bộ bản thân.Nàng cũng không hề e ngại chiến pháp đơn thuần dựa vào sức mạnh này của Ma tộc!

Trong suy nghĩ của nàng, chiến pháp của Ma tộc mang tính dã man, không có kỹ xảo, đơn điệu.

Ngay cả Chiến tướng Ma tộc, nàng cũng không hề e sợ chút nào.

Kể cả khi một phải đấu với mười, chỉ cần vận dụng biến hóa tới cực hạn, vẫn có thể dùng nhu thắng cương.Trên phương diện biến hóa thế trận, Mục Huyên tự tin Chiến bộ của mình đã đạt đến mức tột đỉnh.

Không có Chiến bộ nào, đạt đến mức hoàn mỹ vô khuyết.Mặc dừ bị ngọn lửa nuốt trọn, nhưng tâm trí Biệt Hàn lại tỉnh táo như được ngâm trong băng giá.Bình thản tới mức cố chấp, khiến cho hắn vào bất kỳ lúc nào, tâm trí cũng lạnh lẽo như băng tuyết.Thế trận trước mắt, biến đổi không ngừng.

Từng tia kiếm quang nhỏ li ti, giống như một vòng xoáy khổng lồ.

Cho dù công kích mạnh tới mức nào, đều bị những kiếm quang linh động này hóa giải từng tầng một, cho đến hoàn toàn tiêu tán.Không may, rất nhiều người đã quên mất, trước khi xảy ra trận chiến với Thường Vũ Sinh, Biệt Hàn mặc dù đã tiến vào hàng ngũ Chiến Tướng Đỉnh giai, nhưng chưa bao giờ sử dụng tới chiến pháp của Ma tộc.Biến hóa thế trận, cũng là một trong những vũ khí mà Biệt Hàn am hiểu nhất.Biệt Hàn con ngươi hoàn toàn lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên vẽ ra một đường vòng cung lạnh như băng.

Dù đã buông bỏ được khúc mắc trong lòng, Biệt Hàn dường như vẫn cố chấp, vẫn điên cuồng như xưa, nhưng lại có thêm phần tỉnh táo.Duỗi ngón tay ra, nhằm vào trung tâm vòng xoáy kiếm quang, cách không điểm tới.Lực lượng bành trướng ra, nổ tung ngay tại đầu ngón tay hắn.Một điểm sáng đỏ rực chói mắt, giống như từ Hỏa Tinh (Sao hỏa đâu có nóng như vậy :H) lạc xuống, phiêu lãng bay tới giữa trung tâm của Chiến bộ Mục Huyên.

Nhưng vẫn chưa hề chấm dứt, bốn ngón tay còn lại của Biệt Hàn dùng động tác giống như đang gảy đàn, tiếp tục điểm lên giữa không trung.Lại có thêm bốn điểm sáng đỏ rực hơn cả lúc trước, bay về phía bốn góc của vòng xoáy.Ngũ tinh phá trận!Chương 904 : Biệt Hàn VS Mục HuyênDịch giả : hhnmthvn & ntpbeeBiên tập : nhatchimai0000Quá trình học tập để trở thành Chiến Tướng của Biệt Hàn gian nan hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của mọi người.

Mọi người chỉ biết rằng ở Huyền Không Tự có hai vị thiếu niên thiên tài, một người tên là Giang Triết, còn người còn lại tên là Biệt Hàn, chứ nội tình bên trong rất ít người có thể biết được.Tài hoa của Biệt Hàn được thể hiện ra từ rất sớm, nhưng sau đó chẳng bao lâu, xuất thân mẫn cảm của hắn lại trở thành trở ngại trên con đường học tập trở thành Chiến tướng của hắn.

Vì thế hắn chỉ còn cách tự mày mò, tự suy diễn, hắn giống như một thiên tài sống một cuộc sống ẩn dật, chỉ trốn tránh ở những nơi hẻo lánh ít người lui tới, cô độc một mình tự hỏi, tự học.Và tính cách cố chấp, tỉnh táo của hắn cũng hình thành như vậy đấy.Ngay cả một thời gian sau, lúc hắn độc lĩnh Nghiệt bộ, ngoại trừ có được ngọc giản mà các Chiến Tướng đều có ra thì không có người nào chỉ điểm cho hắn và cũng chẳng ai trao đổi cùng hắn.Nhưng hắn cũng giống như những thiễn tài trầm mặc ít nói khác, lúc nào cũng có thể làm một việc hết sức đơn giản lặp đi lặp lại rất nhiều lần.Chiến trận chính phương diện được hắn nghiên cứu nhiều nhất, đồng thời cũng là một trong một số ít những thứ mà hắn có thể nghiên cứu được.

Gần như tất cả những biến hóa trong những ngọc giản chiến trận mà hắn được phép đọc trong Huyền Không Tự đều in sâu trong lòng hắn.

Mặc dù chưa đến mức thuộc làu làu, nhưng hắn đã bắt đầu phân tích suy diễn các biến hóa để tìm hiểu cốt lõi của chiến trận.Và Nghiệt bộ đã trở thành đối tượng để hắn tiến hành thí nghiệm để nghiệm chứng xem cách nghĩ của hắn là đúng hay sai.Những điều mà hắn đúc kết ra không phải ai cũng có thể hiểu rõ được.Và Ngũ Tinh phá trận là một trong những số đó.Thủ pháp này không thể tìm thấy trong bất cứ một ngọc giản nào, bởi đây chính là thứ mà Biệt Hàn đã tổng kết từ vô số chiến trận rồi tìm được phương pháp phá giải tuy đơn giản nhưng hết sức hữu dụng.Và đây cũng là lần đầu tiên hắn áp dụng vào trong thực chiến.Chỉ thấy năm điểm hào quang từ từ chui vào bên trong vòng xoáy, lập tức vòng xoáy đang lưu chuyển không ngừng, bỗng nhiên bị khựng lại.Mục Huyên hoảng sợ, đó là cái gì?Bộ Thủy Qua kiếm trận này chính là một trong những bộ kiếm trận mà nàng am hiểu nhất, mặc dù đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhưng chưa bao giờ bộ kiếm trận này lại bị như thế này.

Cho dù công kích có thanh thế đáng sợ đến mức nào đi chăng nữa, nếu mà đã bị rơi vào trong kiếmtrận, thì chắc chắn nó sẽ bị kiếm trận tước đi sức mạnh từng chút một cho đến khi hết uy lực.Nhưng lúc này. . .Lúc này nàng có thể cảm giác thấy có một tầng ngăn cách vô hình nào đó, ngăn cản liên hệ giữa nàng và kiếm mang.

Lúc này nàng gần như không thể tin nổi vào mắt mình nữa, sao có thể như vậy được ?

Sở dĩ Thủy Qua kiếm trận lợi hại như vậy là nhờ vào những đạo kiếm quang được xắp xếp theo một phương thức rất đặc biệt để cho những đạo kiếm quang đó mới có được lực hút và tính chất kết dính.Chỉ khi nước đang chảy mới có được sức mạnh lớn nhất.Một khi nó đã bị ngừng chảy thì đương nhiên sức mạnh của nó sẽ yếu đi rõ rệt rồi.Không hiểu năm điểm hào quang kia là cái gì. .Kiếm quang di chuyển càng lúc càng chậm khiến sắc mặt của Mục Huyên cũng trở nên vô cùng khó coi, nhưng sau đó nàng nhanh chóng quyết định.

Nàng lập tức quát to một tiếng : "Tam Trùng kiếm trận!"

Chỉ thấy kiếm trận đang có hình dáng của Thủy Qua chiến trận đột nhiên tản ra, tạo thành tầng tầng lớp lớp trông giống như những làn sóng đang lan tràn.

Lúc này chiến trận trông giống như một mặt nước ngập tràn những gợn sóng, cứ từng đợt từng đợt được sinh ra rồi mất đi theo một tiết tấu nhất định.Bỗng nhiên, những kiếm tu ở hậu phương chiến trận cùng nhau bộc phát kiếm quang.Sau đó dọc theo chiều dài của kiếm trận từ sau tới trước lần lượt xuất ra kiếm quang, lập tức những đạo kiếm quang như những gợn sóng nhỏ ấy không ngừng tụ tập lại với nhau.

Cho đến khi làn kiếm quang xuất hiện ở tiền trận thì nó đã trở nên lớn mạnh như một cơn sóng dữ!Ô!Mấy nghìn đạo kiếm quang hợp lại như một cơn sóng dữ, khiến người ta khó có thể ổn định lại thân hình.Nhưng trên mặt Biệt Hàn vẫn không chút cảm xúc, chiến trận Tam Trùng kiếm trận vốn là chiến trận kinh điển, thì làm sao hắn lại không biết cơ chứ?

Tam Trùng kiếm trận, cứ lớp sau lại mạnh hơn lớp trước, hơn nữa các lớp còn có liên quan tới nhau, chỉ cần làn kiếm quang thứ nhất đánh tới trước mặt địch nhân thì làn kiếm quang thứ ba cũng đã được hình thành chờ phát động.Cứ mỗi một đợt sóng lại nối tiếp một đợt khác, lớp sau mạnh hơn lớp trước, khiến cho người ta phải luống cuống tay chân.Hơn nữa mỗi một thành viên trong Mục Huyên Chiến đều là những kiếm tu có thực lực xuất sắc, cho nên những kiếm quang mà bọn họ bộc phát ra còn mang theo hàn ý lạnh thấu xương, hơn nữa các nàng còn chấp hành mệnh lệnh cũng như khống chế kiếm quang trong chiến trận cực kỳ chính xác và hoàn mỹCó tới gần vạn đạo kiếm quang hội tụ lại với nhau, vậy mà không hề có một tia tán loạn.Biệt Hàn cũng hiểu được suy nghĩ của Mục Huyên, ắt hẳn Mục Huyên muốn nắm lấy điểm yếu của Nghiệt bộ đó là quá ít người.

Thực ra Tam Trùng kiếm trận cũng chẳng phải là kiếm trận tinh diệu gì cho lắm, hầu như nó chỉ được dùng để so đấu khi Chiến bộ rèn luyện hàng ngày.Mục Huyên Chiến bộ chiếm ưu thế về quân số, hơn nữa với tư cách là một trong những chiến bộ đỉnh giai của Côn Luân, à mà nói đến điều này không thể không nói tới hệ thống kiếm tu của Côn Luân quả thật quá khổng lồ, nhờ vậy nàng mới có thể tạo lên một chi Chiến bộ khổng lồ toàn kiếm tu như vậy.

Nếu như không phải nàng chỉ thiên vị cho nữ kiếm tu thì ắt hẳn quy mô của Chiến bộ còn có thể mở rộng ra thêm vài phần ấy chứ.

Khác hẳn với Tiết Đông, đối tượng mà Mục Huyên chọn lựa không phải là những kiếm tu có thực lực xuất sắc nhất, mà chủ yếu là những kiếm tu có tính kỷ luật cao.

Đồng thời chiến bộ của nàng cũng dễ dàng bổ xung quân số, cho nên quân số luôn được duy trì ở quy mô lớn.Tuy lúc trước ăn phải chút thiệt thòi của Công Dã Tiểu Dung nhưng quy mô chiến bộ của nàng vẫn có chừng một vạn người.Nhưng Biệt Hàn vẫn không hề động dung, bởi hắn thấy cuộc đọ sức giữa các Đỉnh giai Chiến bộ không thể dùng nhân số để so sánh.Dù trước mặt có những làn kiếm quang đang ào tới như cơn sóng dữ, nhưng trên mặt Biệt Hàn vẫn không chút cảm tình, sau đó chỉ thấy thân hình hắn khẽ động.

Hắn lao lên đón đỡ những kiếm quang đang trào tới như cơn sóng dữ, đồng thời Nghiệt bộ phía sau lưng hắn cũng lẳng lặng tản ra.Hắn đưa bàn tay lên rồi chém một cái.Lập tức một bóng chưởng mầu đỏ khum lại như một ngọn đao xuất hiện.Cùng lúc đó, toàn bộ Nghiệt bộ đồng thời xuất chưởng.Mấy ngàn chưởng mang hồng sắc, giống như đàn chim về tổ, chui vào trong chưởng đao mang mà Biệt Hàn vừa chém ra.Sau đó đạo mang đột nhiên bành trưởng lên gấp mấy lần, mang theo uy thế khiến người ta phải sợ hãi lao lên nghênh đón cơn sóng dữ kiếm quang.Một thanh một hồng, một mãnh liệt, một chập chùng.Nhưng hành động tiếp theo của Biệt Hàn mới khiến cho người phải giật mình kinh hãi.Xông trận!Hắn suất lĩnh Nghiệt bộ vẽ lên không trung những sợi hồng mang bé li ti, theo sát đằng sau đạo đao mang ngang nhiên đánh tới.Gã này điên rồi sao?Mục Huyên khẽ giật mình, thiếu tí nữa thì kêu lên.

Sau khi hai luồng có sức mạnh khổng lồ kia va chạm với nhau thì chắc chắn bọn chúng sẽ bạo tạc, lúc đó lại xông lên nghênh đón, thì chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?Với lực lượng thần lực khổng lồ như thế mà va chạm với nhau thì chắc chắn uy lực của nó sẽ vô cùng mạnh mẽ, đủ để san bằng cả một tòa thành ấy chứ.

Nếu lúc đó Nghiệt bộ lại nằm trong phạm vi bạo tạc, thì chắc chắn hắn sẽ phải chết.Biệt Hàn hóp bụng lại như một con mèo, đồng thờ Nghiệt bộ bên cạnh hắn cũng có động tác y như vậy.

Bọn họ vẫn theo sát bên cạnh Biệt Hàn đội hình của chiến trận vẫn sâm nghiêm như trước.Nếu như lúc này đối thủ của nàng là người khác, thì ắt hẳn Mục Huyên sẽ cảm thấy cực kì buồn cười, thế nhưng lúc này nàng lại không thể cười nổi.Bởi vì đối thủ của nàng là Biệt Hàn.Mục Huyên mở to mắt, không dám lơ là.Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến nàng gần như không dám tin vào mắt mình nữa.Rít!Thanh âm như tiếng xé vải vang lên, phảng phất như một con dao nóng đỏ cắt lên một miếng bơ, chỉ thấy đao mang đỏ rực nhẹ nhàng xé bỏ cơn sóng kiếm quang mà không hề tốn chút sức nào.Bành!Đao mang hồng sắc đâm thẳng vào sóng dữ kiếm quang, khiến cơn sóng kiếm quang thứ nhất giống như chiếc gối lông bị xé rách rồi đột nhiên nổ tung.

Mấy vạn đạo kiếm quang nổ tung tán loạn như những sợi lông vũ, cảnh tượng ấy đồ sộ đến cực điểm.Tuy thanh âm "̀m" cũng không lớn, nhưng khi rơi vào trong tai Mục Huyên thì nó giống như một tiếng sét ngang trời.Nàng ngơ ngác đứng nhìn kiếm quang tán loạn đầy trời, đứng nhìn những thứ đã bị mất đi không chế.Không thể như vậy được. . .

Làm sao có thể như vậy được. . .Khung cảnh trước mắt đã hoàn toàn phá vỡ tất cả những nhận thức của nàng, Tam Trùng kiếm trận bị phá giải bởi một phương thức và thủ đoạn chưa từng có.Trong đầu nàng bỗng nảy lên hai từ: chia cắt!Vâng, đó chính là chia cắt!Cơn sóng dữ kiếm quang kia bị chia ra và cắt nát triệt để!Không hề nổ tung như trong dự đoán !Một số đạo kiếm quang bị mất đi khống chế đâm vào trong chiến trận của Biệt Hàn, nhưng chỉ thấy Nghiệt bộ hiện lên vầng sáng mờ nhạt, sau đó có một đóa hoa sen cực lớn lờ mờ hiện ra, rồi chậm rãi chuyển động, trên thân sen phát ra vòng sáng mờ nhạt, nhưng những đạo kiếm quang kia đánh lên vòng sáng lại chỉ tạo lên những rung động hết sức nhỏ nhoi.Đến lúc này Mục Huyên cũng đã nhận ra chiến trận này tên là gì, đó chính là chiến trận đáy hòm của Huyền Không Tự, Mộc Liên hộ pháp!Trong lòng Mục Huyên dấy lên cảm giác kinh hãi khó hiểu, nhưng diễn biến trên chiến trường lại không hề dừng lại chút nào.Ma văn băng lam trên mặt Biệt Hàn bỗng dưng sáng lên, đao quang hồng sắc của hắn hướng về phía trước gào lên những tiếng Xi. .

Xiiii. . , sau đó lệch ra một góc rất nhỏ.Rít!Bành!Và thành âm này có tác dụng gần giống với lúc trước.Chỉ thấy cơn sóng kiếm quang thứ hai cũng bị tách rời, tạo thành vô số kiếm mang bay đầy trời.Rít!

Bành!Lúc này cơn sóng kiếm quang thứ ba cũng đã ùa tới gần như cùng lúc với đạo thứ hai, nhưng nó lại không hề mang tới cho Biệt Hàn bất cứ uy hiếp gì.Trong lòng Mục Huyên cảm thấy rét lạnh, lúc này nàng đã ngửi được khí tức nguy hiểm.Trình độ chiến trận của Biệt Hàn khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại bị người ta đánh bại trên đúng lĩnh vực mà nàng am hiểu.Biệt Hàn hiểu rõ Tam Trùng kiếm trận còn sâu sắc hơn cả nàng, bởi nàng không thể làm được như thế này.Nàng biết rõ, đao quang hồng sắc của Biệt Hàn đều đánh vào nững điểm mấu chốt trên cơn sóng kiếm quang thì mới có thể sinh ra hiệu quả kinh người đến như vậy.

Mặc dù biết rõ là như vậy, nhưng trong nàng vẫn dấy lên cảm giác sợ hãi khó hiểu, phải nhớ rằng những cơn sóng kiếm quang ấy đều được tạo thành từ hơn một vạn kiếm quang đó, một con số lớn như vậy thì biến hóa của nó đâu chỉ có ngàn vạn.Vậy mà Biệt Hàn vẫn có thể tìm thấy điểm sơ hở trong cơn sóng kiếm quang biến hóa phức tạp ấy!Hắn làm được còn nàng làm không được!Nhưng lúc này không có thời gian để nàng nghĩ lung tung, bởi Biệt Hàn đang kéo gần khoảng cách giữa hai bên.Nếu là lúc nãy thì ắt hẳn nàng sẻ cảm thấy mừng rỡ vô cùng, dùng kiếm trận để khốn địch, chính là thủ đoạn mà các nàng am hiểu nhất.

Nhưng lúc này, sự tin tưởng trong lòng nàng đã biến mất, liệu kiếm trận còn có thể vây khốn được đối phương không?Nàng cũng không dám suy nghĩ về câu hỏi này quá nhiều.Nàng cố gắng trấn tĩnh tâm thàn mình, sau đó vung thanh trường kiếm trong tay xuống, lập tứ tất cả thành viên Chiến bộ bên cạnh nàng tản ra như những dòng nước nhỏ chảy đi.Biệt Hàn đang lơ lửng giữa không trung nhìn thấy hết thảy, nhưng hắn vẫn thờ ơ, vẫn tiếp tục theo sát đằng sau đao mang, Nghiệt bộ bên cạnh hắn cũng từ từ cải biến vị trí thành viên.Mộc Liên hộ pháp chiến trận lập tức biến thành một chiến trận đột kích kinh điển, Vô Úy trùng trận!Vô Úy trùng trận xuất phát từ Thiền tu Vô Úy ́n, cốt lõi của chiến trận này là cái tâm không sợ hãi, đồng lòng như một, công kích chính diện, dùng lực phá lực.Một chiến trận đại danh đỉnh đỉnh như Vô Úy trùng trận, thì làm sao Mục Huyên lại không biết cơ chứ?Nàng hít sâu một hơi rồi giơ cao thanh kiếm trong tay lên, lập tức một đạo kiếm quang hình tròn hiện ra trong lòng bàn tay nàng.Toàn bộ thành viên trong chiến trận như những dòng nước nhỏ đều làm giống như Mục Huyên, tất cả đều giơ thanh phi kiếm trong tay lên, lập tức dưới chân mỗi người hiện lên một vòng tròn kiếm ý.Bão Viên trận!Vòng tròn kiếm khí ở dưới chân đám kiếm tu bay lên, lướt dọc theo thân thể của các nàng, sau đó thông qua thanh kiếm của các nàng thoát ra ngoài không trung.Nếu lúc này nhìn từ phía trên xuống dưới, sẽ thấy gần một vạn đạo kiếm ý hình tròn, thoạt nhìn bọn chúng hết sức mềm mại trông giống như một đám sứa dưới đáy biển vậy!Bão Viên trận phá Vô Úy trùng trận.Ở Côn Luân, bất cứ một vị Chiến Tướng nào, nếu đã được trải qua bồi dưỡng chính quy thì ắt hẳn không bao giờ dính phải sai lầm này.

Năm xưa tứ đại môn phái đều rất hiểu rõ vè nhau, vì thế cũng rất quen thuộc với chiến trận của nhau.

Vì thế khi bồi dưỡng các Chiến Tướng đều chú trọng dậy dỗ cách phá giải chiến trận của đối phương.Chiến trận của Côn Luân đều trọng công khinh thủ, nhưng Bão Viên trận chính là lựa chọn tốt nhất để phá giải Vô Úy trùng trận.

Mà ngay cả tài liệu giảng dậy của Huyền Không Tự năm xưa cũng đã cẩn thận nhắc nhở không nên dùng Vô Úy trùng trận để trùng kích Côn Luân Bão Viên trận.Bỗng khóe miệng Biệt Hàn nở ra một nụ cười mỉm khó có thể nhìn thấy.Đúng như hắn dự tínhNhưng hắn vẫn không hề thay đổi ý định, khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng rút ngắn lại.Bỗng toàn thân tất cả thành viên Nghiệt bộ chớp sáng ánh hào quang, còn hai tay Biệt Hàn lại mở ra.Lập tức một bóng chưởng lớn mầu vàng được ngưng thực phía trước chiến trận.Chưởng kết Vô Úy ́n!Lập tức một cỗ khí tức cương mãnh khổng lồ ầm ầm bạo phát.Vô Úy ́n vừa xuất hiện, mang theo uy thế cực kì đáng sợ giống như Thái Sơn áp đỉnh, khiến người ta có cảm giác không thể chống lại.

Đến lúc này chưởng ấn hồng sắc lại trở lên chẳng còn chút ý nghĩa gì.Trong lòng Mục Huyên cảm thấy rất nghi hoặc, nhưng lúc này nàng không có thời gian để mà suy ngẫm nữa rồi, việc mà nàng cần làm lúc này là phải chuẩn bị thật tốt để chống.Nhưng mà, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người chính là, Vô Úy ́n cự chưởng vô cùng cương mãnh không thể chống lại kia bỗng dưng trầm xuống, sau đó vỗ lên đạo đao mang cự chưởng hồng sắc vốn bị mọi người bỏ quên !Chương 905 : Kiếm của Vi ThắngDịch giả : hhnmthvn & ntpbeeBiên tập : nhatchimai0000Đao mang không bị nghiền nát!Trong nháy mắt, nó biến mất trong không trung.

Một khắc sau, nó chui thật sâu vào trong Bão Viên trận!Trí não Mục Huyên trống rỗng.

Mới vừa rồi có đạo đao mang đáng sợ, nhanh như cắt xẹt qua sát thân thể nàng, mũi nhọn lạnh thấu xương, làm cho nàng toàn thân lông tơ dựng đứng.

Mấy thị kiếm tu bên cạnh nàng lại không may mắn như vậy, xung quanh vắng vẻ, làm cho nàng cảm giác như toàn thân hiển lộ hết ra ngoài, không có chút cảm giác an toàn.Lặng ngắt giống như đứng giữa con phố dài không người vậy.Từ trên không nhìn xuống chiến trận trùng trùng.

Một đầu chiến tuyến xuất hiện một miệng vết thương đáng sợ, từ đó xuyên qua toàn bộ Chiến bộ!Mục Huyên trải qua rất nhiều những trận chiến lớn nhỏ, nàng không phải là chưa từng trải qua nguy hiểm, nhưng hôm nay vẫn là lần nguy hiểm nhất.Đột nhiên nguy hiểm đến mức như thế lại không hề có dấu hiệu báo trước.Đối mặt với tử vong khi đao mang sát qua người, nàng thậm chí không kịp có phản ứng gì.Trên bầu trời, Biệt Hàn thầm than đáng tiếc, nếu một kích vừa rồi tiêu diệt được Mục Huyên thì trận chiến này coi như xong.

Nhưng mà, hắn rất nhanh ném ý nghĩ này mà vùi đầu vào trận chiến trước mắt.Biệt Hàn nhanh chóng phát giác được Chiến bộ đối phương có điểm khác thường.Một kích vừa rồi kia dường như cho mang đến đối phương rung động mạnh hơn so với hắn tưởng tượng được, đối phương còn chưa có lấy lại tinh thần, phản ứng có chút trì trệ.Cơ hội đây!Biệt Hàn nhạy cảm ý thức được, đây là cơ hội khó cầu được.Nghiệt bộ nhạy bén như một con sói, tuần tra tới lui xung quanh Chiến bộ Mục Huyên, họ chỉ chờ cơ hội liền cắn cho một nhát.Biệt Hàn ra tay cực chuẩn, mỗi một lần xuất kích lại một chùm huyết vũ văng ra.

Hắn đưa Nghiệt bộ, dính sát với Chiến bộ Mục Huyên, liều chết xung phong qua lại.

Chỉ mới mấy hiệp ngắn ngủi, Chiến bộ Mục Huyên bị chết thương thảm trọng.Mục Huyên rốt cục trì hoãn quá mức, chứng kiến trận chiến tràn đầy nguy cơ, trong tâm vô cùng ảo não.Vậy mà mình lại bị Biệt Hàn hù cho sợ rồi!Quá vô lý rồi!Mục Huyên giữ vững tinh thần, nàng cũng biết rõ, bây giờ chỉ hơi không cẩn thận thôi, thì khả năng rất lớn phải bỏ mình tại đây.

Nàng chợt nhớ tới mệnh lệnh của Tiết Đông, phải ngăn chặn Biệt Hàn, kéo dài thời gian.

Mễ Nam và Tiết Đông sẽ giáp công bao vây hắn.Mắt nàng lập tức sáng ngời.Nàng công nhận tạo nghệ chiến bộ của Biệt Hàn tốt hơn nàng, nhưng nếu nàng quyết định phòng thủ, Biệt Hàn muốn thắng cũng không dễ dàng.Thủ!Hạ quyết tâm, Mục Huyên lập tức đưa ra đối sách.Biệt Hàn phát giác ngay được biến hoá của địch nhân, tâm niệm vừa động, hắn đoán ra ý đồ Mục Huyên.Thủ?Khuôn mặt không biểu tình, tiết tấu công kíchbắt đầu chậm dần, chậm rãi tới lui tuần tra bên Chiến bộ Mục Huyên.Mục Huyên có thể tập trung được trong thời gian dài, nhưng Chiến bộ lại không có khả năng như thế.

Thủ hạ rồi sẽ mệt mỏi, sẽ phân tâm, sẽ thả lỏng.

Thế nhưng Nghiệt bộ lại không vấn đề gì, chỉ cần Biệt Hàn tập trung thì Nghiệt bộ có thể.Biệt Hàn có đủ kiên nhẫn.Hắn không hề nóng nảy.Dù đối thủ là Tiết Đông như hắn vẫn tràn ngập tin tưởng đối với Công Tôn Sai.Về phần Mễ Nam, Biệt Hàn không để vào mắt.

Đối với hắn, Mễ Nam đã mất đi tư cách Đỉnh giai Chiến Tướng rồi.Mễ Nam nhìn có vẻ cường đại, thực tế chiến lực Chiến bộ xuống dốc cực kỳ kinh người, bọn chúng đã mất đi lý tưởng.

Mục Song tuy ít người, nhưng lại mang trong lòng quyết tâm tử chiến, y có năng lực kéo Mễ Nam xuống địa ngục.Lúc này Biệt Hàn nhận thấy áp lực phía sau mình đã giảm, phần lớn vật tư và nhân lực đã bắt đầu tập hợp về phía Mục Song.Hơn nữa, Biệt Hàn vừa mới nhận được tin tức, Công Dã Tiểu Dung không trở về chỉnh đốn lực lượng, mà lặng lẽ hướng tới gần phòng tuyến Mục Song.Biệt Hàn biết rõ, Công Dã Tiểu Dung cũng không phải là vì đánh bại Mễ Nam, mà vì ngăn cản Mục Song chịu chết.Ánh mắt Biệt Hàn lạnh như băng nhìn thoáng qua Chiến bộ Mục Huyên.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� �※※※※※※※※※※※※※Rầm rầm râẦm!Trên bầu trời có hai đạo một trắng một đỏ di chuyển với tốc độ kinh người, tàn ảnh ở khắp nơi không ngừng va chạm!Mỗi một lần va chạm, thần lực khủng bố tựa như núi lửa bộc phát ầm ầm nổ tung.

Mắt thường có thể thấy được vô số thần lực gợn sóng, tùy ý quét ngang hết thảy.Ở dưới chân bọn hắn, núi tan, đất nát.

Đâu đâu cũng có khe nứt đáng sợ, hố sâu không thấy đáy.Cả trên bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện từng vết rạn nứt.Thân ảnh màu đỏ, toàn thân lượn lờ vô số máu tươi, giống như mới từ trong huyết trì kiếm đi ra.

Thần kiếm trong tay không ngừng phát ra tiếng khát máu vù vù, mỗi một kiếm mang theo đầy trời huyết vụ.Mà thân ảnh màu trắng như không vương bụi trần, ưu nhã ung dung, thần kiếm phát ra khí tức như mũi tên bay thẳng lên trời, mỗi một kiếm chém ra đều là diệt thiên không thể cản phá.Tại cái giới này, hai vị Cường Giả Thần Cấp sống mái với nhau, đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.Vi Thắng lạnh lùng giống như nham thạch, mỗi một kiếm đều xuất toàn lực!Long tâm cường đại và Thí Thần Huyết Kiếm, quả thực như trời đất cùng tạo nên.

Hắn đối với kiếm cực kỳ thành kính, trong tâm tinh thuần, bao năm qua kiếm tâm như một, chưa bao giờ biến hóa.Thêm nữa lòng hắn không để tâm việc bên ngoài, không có việc vặt phiền nhiều, Kiếm ý của hắn so với Lâm Khiêm, vì vậy mà càng tinh thuần hơn.Thí Thần Huyết Kiếm thô bạo bị hắn khống chế hoàn toàn.

Cho dù huyết vụ đầy trời, trong thiên địa tràn ngập mùi máu tươi, nhưng lại không chút ảnh hưởng đến Vi Thắng.Trong lòng Lâm Khiêm vô cùng kinh ngạc.Hắn không đánh giá thấp Vi Thắng, nhưng hắn thật không ngờ, thành tựu với kiếm của Vi Thắng mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.

Lâm Khiêm bản thân là đệ tử Côn Luân ngàn năm, là thiên tài kiệt xuất nhất, bất luận tại phương diện nào, thiên phú của hắn đều khiến người người ca ngợi, tu luyện cũng như thế.Hắn chưởng quản Côn Luân, nhưng tu luyện cực nhanh, trong Côn Luân không ai có thể bằng.Thành tựu với kiếm của hắn đã vượt qua sư phó, trong lịch sử Côn Luân không ai có thể vượt qua.Thế nhưng mà hắn thật không ngờ, trên đời này vậy mà thật sự có người còn mạnh hơn so với chính mình nữa!Đối phương cầm Thí Thần Huyết Kiếm, uy lực của nó làm cho người ta sợ hãi.

Mỗi một kiếm giao nhau, Lâm Khiêm đều có thể cảm nhận được, Thái Cổ Thần Kiếm trong tay bị máu tươi ăn mòn một tia.Nếu là bình thường, cái tia ăn mòn này, Lâm Khiêm chỉ cần tâm thần khẽ động liền có thể đánh tan được.

Nhưng lúc này, song phương kịch chiến say sưa, mỗi một hơi giao thủ cả trăm lần.Hắn phải hết sức chăm chú mới có thể tiếp tục được, không đủ thời gian mà hóa giải ăn mòn.Cũng may Thái Cổ Thần Kiếm không yếu so với Thí Thần Huyết Kiếm, thậm chí còn mạnh hơn một phần.

Mỗi một kiếm, Thí Thần Huyết Kiếm cũng sẽ phải chịu bầm tím từ khí tức Thái Cổ Thần Kiếm.Song phương đều cắn răng kiên trì, không ai lui về phía sau nửa bước.Lâm Khiêm bị thương, hắn dần dần rơi vào thế hạ phong.Thần sắc Vi Thắng không chút nào biến hóa, chiến đấu vô cùngkịch liệt, tâm của hắn lại bay lên cao.Cực hạn của kiếm là gì?Hắn còn chưa tìm được đáp án.Cực hạn của kiếm vẫn là mục tiêu hắn theo đuổi.

Đột nhiên, hắn nhớ tới con đườngtu luyện của chính mình, nhớ tới Vô Không Sơn, chưởng môn, các sư thúc, nhớ tới Phong Tuyệt chiến trường cùng với huynh đệ Tả Mạc, kiếm thề ghé vào tai hắn nổ vang, giống như Phong Lôi.Huyết hải trước mặt hắn, vô số gương mặt lóe lên rồi biến mất, người sống kẻ chết.Cái gì là kiếm?Chính mình đã đến Thần Cấp, kiếm của mình vẫn y nguyên không cách nào làm cho chưởng môn và mọi người sống lại.Trong mắt của hắn hiện lên một tia không biết giải quyết thế nào.Theo bản năng hắn nắm chặt lấy Thí Thần Huyết Kiếm.Lực lượng cường đại truyền đến, hắn bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, hiện lên một tia giác ngộ.Cực hạn kiếm đạo là cái gì?

Hắn vẫn chưa có đáp án, nhưng lúc này hắn cũng hiểu được một cái gì đó.

Tính mạng là vô thường, người vĩnh viễn không sống lại được.

Kiếm có cường đại hơn nữa, cũng không cách nào vãn hồi cái đã mất.

Ý nghĩa của kiếm, vĩnh viễn là thủ hộ bảo vệ hiện tại.Huynh đệ, người thân của mình!

Chính mình đã thề quyết tâm!Kiếm, là tính mạng của mình, chính bảnthân mình.

Trong tay có kiếm, mới có thể thủ hộ bảo vệ những cái kia, nguyện ý dùng tánh mạng thủ hộ bảo vệ cái tốt đẹp ah!Cái này là kiếm của mình!Có cái gì đó, ở trong cơ thể Vi Thắng bị nghiền nát, trong lòng của hắn hoàn toàn yên tĩnh bình thản.Tựa hồ cảm ứng được ý nghĩ trong lòng Vi Thắng, Thí Thần Huyết Kiếm trong tay bỗng dưng huyết quang tăng vọt, trong huyết quang là khí tức thô bạo bỗng tiêu biến vô hình, biến mất ngay lập tức chỉ còn sặc mùi máu tươi.

Huyết quang tinh khiết mềm đỏ, giống như thủy tinh, có thêm một luồng khí tức chính trực.Lâm Khiêm lập tức cảm giác được sự khác nhau, vốn trong kiếm ý của Vi Thắng có một tia thô bạo và cừu hận.

Một tia thô bạo và cừu hận này tuy hung hãn, nhưng Lâm Khiêm lại kiên nghị không bị xâm hại.Sự tình năm xưa, hắn vốn không chút hối hận, xấu hổ.Sinh mệnh cùng hồn phách của hắn, chỉ thuộc về Côn Luân!Mọi thứ khác trong mắt hắn chỉ giống như con sâu cái kiến.Nhưng mà, hôm nay đối mặt với kiếm ý Vi Thắng bình thản công chính, lại có thêm khí tức chính trực lại làm cho hắn cảm giác được áp lực quanh mình tăng lên.

Thật giống như kiếm của đối phương đột nhiên trở nên trầm trọng mấy lần.

Mỗi một kiếm, thần lực trong cơ thể hắn đều tăng lên một lần.Đây là...Ánh mắt của hắn nhìn vào mặt Vi Thắng, mắt của hắn đột nhiên nheo lại.

Trên mặt Vi Thắng nhìn không thấy cừu hận, ánh mắt của hắn thanh tịnh như nước, nhưng Lâm Khiêm cũng nhìn ra sự kiên quyết sâu trong đáy mắt Vi Thắng so với trước càng mạnh hơn nữa!Giác ngộ rồi!Vậy mà vào lúc này lại giác ngộ!Tâm Lâm Khiêm trùng xuống.Bọn hắn ở cấp bậc này, kỹ xảo trở nên không trọng yếu.

Song phương so đấu chính là kiếm ý, tâm thần, thần lực, ý chí.

Mỗi một chiêu, song phương đều ẩn chứa lý giải cho riêng phần mình đối với kiếm ý đối với phép tắc thiên địa.

Người đầu tiên nếu không chịu nổi, sẽ phải chịu toàn bộảnh hưởng của đối phương về phương vị, tâm thần, tầm nhìn, âm thanh.Mỗi một chiêu của hai người, đối với Cường Giả Thần Cấp trở xuống mà nói, đều là trí mạng, làm cho người khiếp sợ mà!Thế nhưng ởtrong mắt song phương, bọn hắn hiểu rõ lẫn nhau tất cả sự ảo diệu.

Bọn hắn cũng minh bạch, vô luận là chính mình, hay là đối với phương, kỹ xảo không có bất kỳ ý nghĩa gì.Nhưng bọn hắn không lui bước.Tần suất công kích song phương cực kỳ kinh người, hung hiểm trong đó không phải đến trình độ Thần Cấp căn bản không cách nào lý giải.Thần lực của bọn hắn đồng dạng tiêu hao với tốc độ kinh người, thần lực của giới này đều bị bọn hắn rút sạch.Giới bắt đầu sụp đổ.Trong mắt Lâm Khiêm, Vi Thắng trở nên càng ngày càng vĩ đại, hắn tựa như Chiến Thần nghiêm nghị, mỗi một kiếm đều tràn ngập uy lực hủy thiên diệt địa!Lâm Khiêm biết rõ, đây là tâm thần hắn đã bị kiếm ý của Vi Thắng quấy nhiễu, xuất hiện dao động.Thần lực trong cơ thể hắn sắp khô kiệt.Vi Thắng càng chiến càng dũng, điều đó cũng không cần phải nói, thần lực Vi Thắng so Lâm Khiêm càng mạnh hơn nữa.

Mà tâm cảnh Vi Thắng càng ngày càng kiên cố hoàn chỉnh, phá tan ma chướng, Vi Thắng tâm như bàn thạch không thể phá vỡ.Mà Lâm Khiêm trước đó lại bị vết thương nhẹ, chẳng qua là một cái nhược điểm nhỏ nhoi, nhưng lúc này đây nhược điểm ấy lại đang không ngừng lớn lên.Lâm Khiêm hiểu lắm, nếu tiếp tục hai mươi hiệp nữa thôi chắc chắn bản thân sẽ thua.Hắn chỉ có một biện pháp.Chạy!Lâm Khiêm than nhẹ trong lòng, nếu lần này bỏ chạy thì trong lòng lưu lại một vết thương thật sâu.

Muốn hóa giải không biết phải phí bao nhiêu khí lực nữa.Vì Côn Luân!Trong mắt Lâm Khiêm hiện lên vẻ kiên quyết.Chương 906 : Cái chết của Mễ NamDịch giả : Lâm Vãn VinhBiên tập : nhatchimai0000Hà công chúa có chút lo lắng không yên.Nàng từ lâu đã tiếp nhận cai quản gia tộc, dưới sự dẫn dắt của nàng, gia tộc trong những năm gần đây phát triển đặc biệt không tệ.

Tuy rằng cần luồn lách trong những khe hở của những thế lực lớn để sinh tồn, nhưng nhờ nàng mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ngoài mềm trong cứng, nội tâm ý chí lại cực kỳ kiên quyết, gặp khó khăn, cản trở mà không nhụt chí.

Trên dưới cả gia tộc, đối với nàng cũng đều tin phục vô cùng.Nàng vẫn đẹp, một vẻ xinh đẹp không tỳ vết như xưa, hai vệt mi càng yểu điệu quyến rũ.Nhưng đột nhiên bị triệu kiến, khiến cho nàng có chút thấp thỏm lo âu.

Ma Thần Điện đã cường đại đến mức làm cho nàng phải ngưỡng mộ, Minh Vương so với Ma Thần Điện kia còn cường đại hơn, lại khiến cho trong nội tâm nàng có chút chột dạ.

Những ngày này nàng vẫn liên tục chú ý đến tình hình chiến sự giữa Minh Vương và Ma Thần Điện, song phương chiến đấu thập phần kịch liệt, Ma Thần Điện tình huống phi thường không tốt, đang bị rơi vào thế hạ phong.Bách Man Cảnh đã không tìm được minh hữu của Ma Thần Điện, tất cả mọi người đều đang tự hỏi, Minh Vương lúc nào sẽ nhất thống Ma tộc.

Một vị nhân vật đang rất có khả năng trở thành chúa tể toàn bộ Ma tộc như vậy, bỗng nhiên không hiểu sao lại triệu kiến mình, Hà công chủ cũng không biết, đợi chờ mình ở phía trước là phúc hay là họa."

Mời đến, vương thượng chờ ngài đã lâu."

Một gã Chiến Tướng Cao giai Ma tộc khách khí dẫn Hà công chủ đi vào.An Mạc xuất chinh, liền từ trong đám hộ vệ của hắn, chọn lựa một vài người, đảm nhiệm chức hộ vệ.Những người này đã từng đi theo hắn, lập nên kì tích bảy ngày đột phá, tuyệt đối trung thành.

Chiến Tướng bị vẻ mỹ mạo của Hà công chúa làm cho ngẩn ngơ một hồi, trong nội tâm thầm giật mình, chẳng lẽ Vương Thượng lại ưa thích kiểu mẫu này?Hà công chúa lấy lại bình tĩnh, thận trọng đi vào đại điện.Một vị nam tử tóc trắng hơn tuyết, ánh mắt tựa hồ đang chăm chú nhìn về phía xa xăm, hắn vừa nghe được thanh âm của Hà công chúa, liền xoay người lại."

Đã lâu không gặp!"

Hà công chúa thẫn thờ ngắm nhìn khuôn mặt quen thuộc lại tựa như xa lạ kia, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.Những giọt nước mắt lại rớt xuống, không thể kìm chế.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※※※※※※Trong lúc đó, Công Dã Tiểu Dung mang theo chiến bộ của mình, đang ẩn núp ở một nơi để mai phục.Trên tay hắn chỉ còn lại có một ngàn người, một ngàn binh sĩ này, một người cũng theo sát hắn không rời.

Đánh đến bây giờ, tất cả mọi người đều đã minh bạch, Thiên Hoàn đã không còn.

Thế nhưng không có một người nào đào ngũ, bởi vì đại nhân đã nói cho bọn họ biết, thân nhân của bọn họ trong tương lai, cần bọn họ dùng máu tươi cùng chiến công để tranh đoạt.Huống chi, đại nhân dẫn bọn họ đến đánh Mễ Nam.Nếu như hỏi kẻ nào đã khiến cho bọn họ thống hận nhất, câu trả lời chỉ có một, đó là Mễ Nam!Nhờ thân thế địa vị cao, hắn hưởng thụ vô số chỗ tốt từ Thiên Hoàn, nhưng lại là kẻ đầu sỏ gây chia rẽ Thiên Hoàn!

Đánh Mễ Nam, sẽ không có một ai lui lại về phía sau.Bọn họ lặng yên tiếp cận chiến trường, Chiến bộ của Mễ Nam không hề có cảm giác.Song phương chiến đấu cực kỳ tàn khốc, đánh đến nước này, bất luận một phần lực lượng nào cũng cực kỳ quý giá.

Chiến bộ Mễ Nam đem thu hồi tất cả những trạm canh gác dò xét, tập trung toàn bộ lực lượng mạnh mẽ của mình vào chiến đấu.Chiến bộ Mục Song có lẽ đã tiêu hao hầu như không còn, nhưng nơi này là Bắc Thiên Hoàn, bổ sung Chiến bộ, nói chung cũng không khó khăn.

Mà Chiến bộ Mễ Nam tuy nhiên tinh nhuệ hơn, nhưng bọn họ không có cách nào được bổ trợ.Mục Song tựa như Chiến Tướng lãnh huyết, liên tục điên cuồng xông vào những Chiến bộ bình thường, đem không ít nhân mạng biến thành đống thịt xay.Những chiến bộ này bình thường không được coi trọng, lúc này lại hung hãn không sợ chết, bởi vì, địch nhân của bọn họ là Mễ Nam, kẻ thù mà bọn họ thống hận nhất!Trong số bọn họ, phần đông nhà phá thân vong.

Cuộc chiến nam bắc Thiên Hoàn diễn ra suốt mười năm, cừu hận giữa song phương, sớm đã sâu đến tận xương tủy.Người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên.Mạng người ở đây, chẳng khác gì những con số băng lãnh vô tri, Chiến bộ bình thường hơn năm vạn người, toàn bộ đã ở nơi này ngã xuống.Nhưng khi tin tức truyền tới hậu phương, không chỉ không khiến lòng quân rối loạn, ngược lại Chiến bộ liên tục không ngừng như thủy triều cuồn cuộn đánh tới đây.

Có một vài Chiến bộ đã chuẩn bị rút khỏi Bắc Thiên Hoàn, chờ đợi tiến vào Mạc Vân Hải, bọn họ vì đạo nghĩa không thể chùn bước quay lại chém giết.Mà bởi vì trưởng quan không muốn giết trở lại Chiến bộ, nên rất nhiều binh sĩ tự phát rời khỏi đơn vị, tốp năm tốp ba quay trở lại chiến đấu.Liền Mục Song đại nhân cũng có thể chết, sự hi sinh của bọn họ có đáng là gì đâu?Lại nói đến Mễ Nam bị trở thành một tấm bia đỡ đạn, đang gắt gao ngăn chặn.

Rất nhiều lần mắt thấy dường như sắp đột phá, thì đối phương lại hung hãn không sợ chết điên cuồng đột kích, kiên cường áp đảo trở lại.Ngắm nhìn bốn phía, chứng kiến thần sắc chán nản của kẻ bại trận xuất hiện trên khuôn mặt chư tướng , Mễ Nam trong nội tâm một mảnh lạnh buốt.Tại sao có thể như vậy?Mình chính là Đỉnh giai Chiến Tướng mà!

Mình chính là Đỉnh giai Chiến bộ dưới trướng Chiến bộ này mà!Sao có thể bị đánh thành cục diện như trước mắt vậy?Chiến bộ của hắn, nhân số chỉ còn lại không tới phân nửa.

Đáng sợ hơn chính là, trước ngày bắt đầu, đã xuất hiện binh lính đào ngũ.

Mễ Nam thống quân nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Chiến bộ của hắn xuất hiện đào binh!Hắn biết rõ, chính mình kiêu ngạo như vậy, nên Chiến bộ cách khoảng cách sụp đổ, đã không còn xa.Nhưng, hắn không có bất kỳ biện pháp nào, hắn thậm chí không còn đường lui!.

Nếu không phải hắn đầu nhập Côn Luân vừa đúng lúc, bọn hắn căn bản không có được đãi ngộ như vậy.

Côn Luân nhân tài đông đúc, đã không còn chỗ để tiếp nhận người ngoài.

Nếu lần này không thể hoàn thành nhiệm vụ, sau khi trở về, chờ đợi hắn, sẽ chỉ là sự lạnh nhạt vô tận.Côn Luân sẽ không tín nhiệm hắn nữa.Tộc nhân của hắn, sẽ lấy đi tất cả, bọn hắn rốt cuộc không thể nhìn thấy ngày mai, không thể nhìn thấy Quang Minh.Hắn có thể chết, nhưng không thể lui!Nhưng mà, hắn nguyện ý tử chiến, Chiến bộ dưới trướng hắn, lại không muốn.

Vì Côn Luân tử chiến?

Tại sao phải làm vậy?Mễ Nam nản lòng thoái chí.Hắn không biết, có hàng ngàn con mắt chất chứa đầy vẻ thù hận đang nhìn chằm chằm hắn.Công Dã Tiểu Dung tập kích, chọn lựa thời cơ phát động cực kỳ xảo diệu.Mễ Nam Chiến bộ vừa mới lui lại, còn chưa được nghỉ ngơi, Công Dã Tiểu Dung đã ngang nhiên phát động tập kích, Mễ Nam Chiến bộ nguyên cũng sắp đến lúc sụp đổ, trong phút chốc thôi sẽ hoàn toàn tan biến!"

Giết Mễ Nam!"

"Tiêu diệt Mễ Nam!"...Tiếng rống giận dữ vang vọng toàn bộ nơi trú quân.Mễ Nam Chiến bộ giống như con ruồi mất đầu , rất nhiều người thậm chí thất kinh xoay người lao đầu chạy vào trong bóng tối.

Biểu hiện của bọn họ, bết bát như một Chiến bộ nghiệp dư nhất, nhìn không tới nửa điểm khí chất của một Đỉnh giai Chiến bộ.Mễ Nam phảng phất già đi hơn mười tuổi, hắn mờ mịt đứng trong gió, càng ngày càng thản nhiên tiếp nhận những tiếng chém giết, hoàn toàn chưa tỉnh ngộ.Một đạo hào quang lạnh thấu xương, chém về phía cổ của hắn.Hắn như một tên đầu gỗ si ngốc,vẫn không nhúc nhích.Một cái đầu người bay lên không trung.Thần sắc đờ đẫn vẫn còn nguyên trên khuôn mặt của cái đầu đó.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※※※※※※Biệt Hàn Nghiệt bộ, giống như không biết mệt mỏi, ở chung quanh Mục Huyên Chiến bộ tuần tra tới lui mấy canh giờ.Mục Huyên không dám có chút buông lỏng, nàng biết rõ, chỉ cần hơi có chút khinh suất, Biệt Hàn sẽ để lộ ra răng nanh của hắn.

Nàng không ngừng khích lệ thuộc hạ của mình, phải giữ vững tinh thần.Chỉ cần có thể trụ vững được với Biệt Hàn, các nàng sẽ thắng.Thời gian từng chút một trôi qua.Thời gian trôi qua càng lâu, Mục Huyên trong nội tâm hàn ý lại càng nặng.

Nàng không cách nào tưởng tượng, một người vậy mà thủy chung có thể duy trì sự tuần tra tới lui không ngừng nghỉ, không có một quy luật nào, trong hơn năm canh giờ.

Lộ tuyến tuần tra của Biệt Hàn, tuyệt đối không hề lặp lại, căn bản không có cách nào dự đoán được động tác tiếp theo của hắn.Thật là một tên đáng sợ!Mục Huyên trong lòng có dự cảm không tốt, mặc dù nàng không ngừng nhắc nhở, thủ hạ Chiến bộ vẫn còn có rất nhiều người, không thể phân tâm một chút nào.Biệt Hàn tập kích phát động cực kỳ đột nhiên, không có nửa điểm báo hiệu trước.Nghiệt bộ tựa như một lưỡi dao đặc biệt, trong nháy mắt cắt vào một góc của Mục Huyên Chiến bộ, trong chốc lát, huyết nhục bắn tung tóe khắp nơi, phần còn lại của chân tay đã bị cụt bay tứ tung!Rất nhiều người thậm chí còn chưa phục hồi lại tinh thần, Tử Thần đã đặt một nụ hôn lên mặt của các nàng .Một kích rồi lại biến mất!Thậm chí Mục Huyên còn chưa kịp phản kích, Nghiệt bộ cũng đã như thiểm điện thoát ly, một lần nữa tiến vào trạng thái tuần tra tới lui.Chiến bộ này tất cả đều là nữ Kiếm Tu, tuy các nàng mỗi người đều là hạng người có kinh nghiệm ở sa trường, nhưng dù sao cũng là nữ tử.

Đột nhiên xuất hiện thảm cảnh huyết nhục bay tứ tung, đã khiến cho sắc mặt các nàng đột biến.Các nàng không sợ tử vong, cũng không sợ chiến đấu, nhưng cảnh huyết tinh đáng sợ như thế này, sâu trong bản năng của các nàng đã bài xích, huống chi còn xảy ra ngay trước mắt mình?Lần này, không người nào dám buông lỏng, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, như lâm phải đại địch.Biệt Hàn một lần nữa khôi phục bộ dáng như ngủ như không kia, dẫn theo Nghiệt bộ, tuần tra tới lui xung quanh khu vực Mục Huyên Chiến bộ.Màn đêm buông xuống.Mục Huyên trong nội tâm lại tăng thêm một tầng cảnh giác, trong lòng nàng lo lắng vô cùng, nhưng vô luận nàng liên lạc như thế nào, đều không thể liên hệ được cùng với Mễ Nam và Tiết Đông.Chẳng lẽ bọn họ đã xảy ra biến cố gì rồi sao?Trong nội tâm Mục Huyên , bỗng nhiên xuất hiện dự cảm chẳng lành.Loại người như Mễ Nam, nàng trong lòng vốn xem thường, nếu là ở Côn Luân, nàng dám chắc là người thứ nhất đi tới chém đầu hắn.

Nếu không phải chưởng môn yêu cầu đối với hắn khách khí một chút, Mục Huyên tuyệt đối sẽ không cấp cho Mễ Nam cái gì sắc mặt hòa nhã như vậy.

Kỳ thật không riêng gì Mục Huyên, trên dưới Côn Luân, đối với Mễ Nam đều không có lấy một tia hảo cảm.Côn Luân lực lượng cường đại, ngoại nhân khó mà tưởng tượng được, cũng bởi vì như vậy, loại người hưởng thụ vô số ân huệ của môn phái, rồi lại mưu phản môn phái của mình, cắt đứt gia hỏa của môn phái như Mễ Nam, bọn họ trong nội tâm cực kì khinh bỉ, coi thường.Nhưng còn Tiết Đông đâu rồi?Người nào có thể ngăn được Tiết Đông?Nàng không tin.Nhưng đến bây giờ, vẫn không thấy bóng dáng Tiết Đông, đáng sợ nhất chính là, nàng không liên lạc được với hắn.Tiết Đông Chiến bộ là Chiến bộ cường đại nhất Côn Luân, địa vị của Tiết Đông ở Côn Luân các chiến tướng khác còn xa mới bằng được, bởi vậy Tiết Đông Chiến bộ dường như đã tụ tập toàn bộ tinh hoa của Côn Luân ở một chỗ.Điểm đáng sợ nhất, chính là Côn Luân tử, hơn một nửa nhân số Côn Luân tử, đều ở trong Tiết Đông Chiến bộ.Trong Chiến bộ đó, mỗi một vị Kiếm Tu, đều phải trải qua sáu lần khảo hạch chọn lọc, mỗi một vị đều có thực lực cường đại.Một Chiến tướng trình độ siêu cường tuyệt luân như Tiết Đông, hơn nữa còn có Chiến bộ Kiếm Tu trải qua sự sàng lọc tầng tầng lớp lớp, còn có vô số cao thủ, tu luyện nghiêm khắc đến cực điểm, vì vậy nên Mục Huyên hoàn toàn tin tưởng, một Chiến bộ như vậy, căn bản không có khả năng xuất hiện lần thứ hai.

Cho dù là Cốc Lương Đao danh chấn thiên hạ, gặp phải Tiết Đông, cũng bị đánh cho cực thảm.Chiến bộ Như vậy, còn ai có thể đánh bại?Mục Huyên không tin.Biệt Hàn trước mắt tuy lợi hại, Nghiệt bộ cũng làm cho nàng cảm thấy cường đại đến bất ngờ, nhưng nếu Tiết Đông đến, Biệt Hàn không có nửa điểm cơ hội.Thế nhưng...

Tiết Đông bọn họ gặp phải chuyện gì rồi?Dự cảm bất thường trong nội tâm nàng càng thêm mãnh liệt, lần hành động này, giống như khắp nơi đều không thuận lợi.Trong lúc đó, xung đột giữa Côn Luân cùng Mạc Vân Hải, đã không cách nào tránh khỏi.Hiện tại, song phương đã tiến vào giai đoạn đấu sức.Nhưng hoàn toàn bất đồng với tình cảnh thế như chẻ tre trong tưởng tượng của nàng, nàng luôn luôn giống như bị tầng tầng ngăn trở, cảm giác thập phần không như ý muốn.Nếu như nói Công Dã Tiểu Dung phản công, chỉ là do sơ sảy của mình, thì khi cùng Biệt Hàn Nghiệt bộ kia đọ sức, nàng không hề có nửa điểm lưu lực, nhưng lại thủy chung bị áp chế.Biệt Hàn so với nàng tưởng tượng còn mạnh hơn nữa, không chỉ vậy, nàng còn mơ hồ có cảm giác, Biệt Hàn vẫn chưa sử dụng toàn lực!Chẳng lẽ, đây mới là thực lực chân chính của Mạc Vân Hải hay sao?Chương 907 : Ánh bình minh sắp tớiDịch giả : gaygioxuongDưỡng Nguyên Hạo dán mắt vào thư đưa tin trên tay, giống hệt như tượng gỗ, suốt cả một buổi, không hề động đậy.Cốc Lương Đao chết trận, khiến cho hắn cảm thấy thương cảm.

Lúc mới bắt đầu hành động, không ai trong số bọn họ có thể ngờ tới, trận chiến toàn diện giữa Côn Luân và Mạc Vân Hải mở màn mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Ngay cả đến lúc này, hắn còn chưa lấy lại được bình tĩnh.Tên đã bắn ra, thì đã không còn cách nào để lấy lại.

Cho dù hắn được quay trở lại quá khứ, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.

Không riêng gì bản thân, hắn tin chắc Cốc Lương Đao cũng sẽ không thay đổi chọn lựa của mình.Côn Luân...

Ha ha!Đáng tiếc, Cốc Lương Đao đã chết!Thực ra, hoàn cảnh của hắn và Cốc Lương Đao khá giống nhau.

Điểm khác biệt duy nhất giữa hai người chỉ là, Cốc Lương Đao phải gánh quá nhiều trọng trách.

Tuy rằng Dưỡng Nguyên Hạo là nhân vật có thực quyền của bốn tiểu thiền môn, nhưng phía trên vẫn còn có người ngăn gió che mưa cho hắn.

Nhưng Cốc Lương Đao thì không có, ngay từ ban đầu đã không có.

Ngay từ lúc phản bội Tây Huyền, y lập tức đã trở thành thủ lĩnh.Nhưng hắn không phải Tả Mạc.Với tư cách là một chiến tướng, Cốc Lương Đao vô cùng xuất sắc, có dũng có mưu.

Nếu nói cho chính xác, hắn không phải bại dưới tay Tiết Đông, mà là bại dưới tay Côn Luân.Ngay từ ban đầu, Cốc Lương Đao đã phải gánh chịu quá nhiều áp lực.

Y không có lựa chọn nào khác, cũng không thể nào trốn tránh.

Giống như hành động phản bội Tây Huyền, nếu không phải bị buộc đến tuyệt cảnh, làm gì có ai nguyện ý bước vào con đường đó?

Cứ như vậy, y đã trở thành thủ lĩnh một phương.

Dưỡng Nguyên Hạo cảm thấy, những điều này, mới là lý do chân chính gây ra áp lực đánh gục vị Chiến tướng đỉnh giai này.Dưỡng Nguyên Hạo chợt nhớ tới câu nói: Không phải ai cũng là Tả Mạc.Dưỡng Nguyên Hạo hiểu rất rõ điểm mạnh yếu của bản thân.

Cũng giống như phong cách chiến đấu của hắn vậy, lúc nào cũng đưa ra quyết định hợp lý, không hẳn phải là tốt nhất, nhưng tuyệt đối không kém.Dưỡng Nguyên Hạo cũng không mù quáng thâm nhập Côn Luân.

Tuy rằng chiến bộ trấn giữ ở đó còn xa mới đủ tư cách làm đối thủ của hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy không hợp lý.

Cô độc thâm nhập, không có viện trợ, về mặt chiến lược hắn chỉ có thể phát huy tới một mức nhất định.

Tình huống hiện tại, đã không còn giống như lúc trước, Mạc Vân Hải và Côn Luân đã toàn diện khai chiến, hắn cần phải suy nghĩ cho thấu đáo.Tả Mạc còn chưa quay về, Công Tôn Sai Biệt Hàn đều đã hành động, lúc này hắn cần phải quyết định nên làm thế nào.Khi nhận được tin tức Vi Thắng truyền đến, hắn hầu như không thể tin nổi, ngơ ngác nhìn vào đó cả buổi.Không ngờ Vi Thắng lại đánh bại Lâm Khiêm!Không ngờ Lâm Khiêm lại chạy trốn!Cái này cái này cái này...Bất kể một trận thắng nào nơi tiền tuyến, thậm chí dù cho Công Tôn Sai chiến thắng Tiết Đông, cũng không thể nào mang đến cho Dưỡng Nguyên Hạo sự chấn động dữ dội như tin tước ở trước mặt.Không hợp lý!

Hết sức không hợp lý!Đó là Lâm Khiêm!

Côn Luân chưởng môn Lâm Khiêm!Ngây người cả buổi, Dưỡng Nguyên Hạo mới bắt đầu phục hồi lại tinh thần.

Hắn bắt đầu suy xét tới những ảnh hưởng do việc này mang đến.Không thể không thừa nhận, tin tức này sẽ tạo thành đả kích trầm trọng đối với sĩ khí của Côn Luân, tuyệt đối không có gì sánh nổi.

Địa vị của Lâm Khiêm tại Côn Luân, không một ai có thể sánh bằng.

Trong tất cả các đời chưởng môn của Côn Luân, gã được công nhận là người xuất sắc nhất.

Ngay cả trong thời kỳ hỗn loạn như thế này, hắn vẫn không thể bác bỏ, Côn Luân vẫn đang không ngừng lớn mạnh.Nếu như phải nói đến sai lầm duy nhất của gã, thì đó chính là việc không dốc sức ngăn chặn Mạc Vân Hải phát triển.Thế nhưng, làm gì có ai có thể áp chế Mạc Vân Hải?Lâm Khiêm dường như là sự hóa thân của hoàn mỹ.

Gã khiêm tốn thong dong; gã trung thành với Côn Luân từ tận trong xương tủy; cường giả kiêu ngạo tới mức nào cũng một mực không dám cãi lời gã.

Gã thâm nhập Ma giới, dùng lực lượng của bản thân tiếu ngạo Ma giới.

Một kiếm xuất ra, không ai có thể địch lại.

Gã cũng chính là người ngộ ra thần lực, giúp cho Côn Luận bước chân vào thời đại thần lực, không bị tụt hậu.

Gã tận lực cải cách Côn Luân, mạo hiểm trọng dụng lớp đệ tử trẻ tuổi Sào Hưng, khiến cho Côn Luân trở thành môm phái duy nhất trong tứ đại môn phái không bị xuống dốc.

Gã chưa từng bại trận, gã thống lĩnh quần hùng, gã là một người lãnh tụ trời sinh.Nhưng không thể hiểu nổi, một người như vậy, sao có thể bị đánh bại!Dưỡng Nguyên Hạo đột nhiên cảm thấy, Côn Luân đã dẫm chân lên sát rìa một vách núi cực kỳ nguy hiểm.Lâm Khiêm bại, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn.Chiến tranh giữa Côn Luân và Mạc Vân Hải vừa mới bắt đầu, tình hình chiến sự đột ngột nảy sinh biến hóa nằm ngoài sức tưởng tượng.

Với cách nhìn của Dưỡng Nguyên Hạo, có thể khẳng định Lâm Khiêm là điểm mạnh nhất của Côn Luân, đồng thời cũng là điểm không có khả năng thất bại nhất.

Dù cho đám người Vi Thắng đã trở về, Dưỡng Nguyên Hạo vẫn cảm thấy, có thể ngăn cản được Lâm Khiêm, đã là tốt lắm rồi.Bất kể là Mục Huyên chiến bại, hay là Tiết Đông chiến bại, đều không thể làm lay động được gốc rễ của Côn Luân.

Chỉ khi nào Lâm Khiêm chiến bại, Côn Luân mới thực sự hoảng loạn.Lâm Khiêm thật sự bại rồi!Côn Luân nguy hiểm rồi.Nhưng mà, tình hình phát triển, đã vượt quá dự tính của Dưỡng Nguyên Hạo.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � � �※※※※※※※※※※※※※Lâm Khiêm bại dưới tay Vi Thắng, vang động thiên hạ!Tin tức này, không phải do Dưỡng Nguyên Hạo truyền ra ngoài.

Mà do Vi Thắng không tìm được tung tích của Lâm Khiêm, dứt khoát đuổi giết tới tận cửa Côn Luân.Vi Thắng một người một kiếm, một mình đuổi giết tới tận cửa Côn Luân.Hắn công khai lộ diện, không hề che dấu hành tung, quang minh chính đại xông thẳng tới ngọn chủ phong của Côn Luân.Trên đường đi qua, gặp thành phá thành, gặp địch giết địch, không một người nào có thể kháng cự.

Chiến bộ và cường giả của Côn Luân, tấn công Vi Thắng như thủy triều, nhưng lại không có một ai có thể ngăn cản được hắn.Không ai đỡ nổi một kiếm.Vi Thắng dùng kiếm trong tay, để nói cho thiên hạ biết, thực lực của cường giả thần cấp, cường đại tới mức nào.Sự hung hăng bá đạo và càn quấy của Vi Thắng, khiến cho toàn bộ thiên hạ đều phải khiếp sợ!Côn Luân trên dưới, loạn như cào cào.

Đúng như Dưỡng Nguyên Hạo đã dự tính, Lâm Khiêm chiến bại, khiến cho toàn bộ Côn Luân, lòng người hoảng loạn.

Hành động của Vi Thắng, không khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ.

Toàn bộ Chiến bộ và cao thủ của Côn Luân, điên cuồng lao tới ngọn chủ phong.Chủ phong của Côn Luân, là vùng đất trọng yếu nhất của Côn Luân, là nơi chứa đựng tất cả những gì tinh hoa nhất của Côn Luân, là thánh địa trong lòng người Côn Luân.Nó có địa vị cao nhất, chưa bao giờ phải trải qua khói lửa chiến tranh.

Nó là niềm kiêu ngạo từ tận trong đáy lòng của toàn bộ Côn Luân!Bảo vệ chủ phong!Bảo vệ chưởng môn!Bọn họ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, hung hãn không sợ chết với mong muốn ngăn cản Vi Thắng cho bằng được.Côn Luân điên cuồng rồi!Thế giới này điên cuồng rồi!※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � � �※※※※※※※※※※※※※Con mắt Tiết Đông đỏ sọng.

Hắn hoàn toàn không thèm để ý đến Chu Tước doanh đang đuổi riết không tha ở phía sau.Hắn đã làm gì còn suy nghĩ được nhiều đến như vậy, đại sư huynh chiến bại rồi sao?Điều này sao có thể xảy ra?Lúc hắn nhận được tin tức, thiếu một chút đã phì cười.

Đại sư huynh làm sao có khả năng chiến bại?

Hắn đang chiến đấu kịch liệt với Công Tôn Sai quên cả trời đất; song phương lực lượng ngang nhau, bất phân thắng bại.

Nhưng, chẳng bao lâu sau, tin tức Vi Thắng sắp giết thẳng lên chủ phong của Côn Luân truyền tới, hắn mới biết rõ, đại sư huynh thật sự đã chiến bại.Tiết Đông không chút do dự, lập tức dẫn đầu chiến bộ, liều mạng mở đường máu chạy về Côn Luân!Hắn cảm giác dường như bản thân đang trong mộng.

Trong cơn mộng đó, Côn Luân đột nhiên rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như hiện giờ.Bảo vệ chủ phong!Bảo vệ chưởng môn!Những khẩu hiệu như vậy, đủ để chứng minh tình thế Côn Luân đã rơi vào tình trạng thảm bại tới mức nào.

Mục Huyên bị Biệt Hàn cuốn lấy, không thể dứt ra, nhưng hắn vẫn ra lệnh cho Mục Huyên, cho dù trả một cái giá lớn tới mức nào, cũng bắt buộc phải quay trở về cứu viện Côn Luân cho bằng được!Thậm chí là hi sinh!Lúc này đầu óc Tiết Đông vô cùng tỉnh táo.

Toàn bộ người của Côn Luân đều có thể hi sinh, bao gồm cả chính hắn, duy nhất đại sư huynh, tuyệt đối không thể chết!Hắn đã bắt đầu cân nhắc tới khả năng chiến bại.

Tình thế càng trở nên nguy cấp, hắn trái lại càng trở nên lạnh lùng tỉnh táo.

Thất bại cũng không đáng sợ, chỉ cần đại sư huynh không chết, dù cho phải mất đi một phần lãnh thổ, nhưng vẫn còn có cơ hội xoay chuyển.Cho dù trả một cái giá lớn đến mức nào, cũng phải ngăn chặn bằng được Vi Thắng!Chiến bộ của Tiết Đông liều mạng bỏ chạy, hoàn toàn không để ý tới sống chết; chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bỏ lại Chu Tước doanh rớt ở đằng sau.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � � �※※※※※※※※※※※※※Trái ngược với Côn Luân trên dưới đang kinh hoảng, bên phía Mạc Vân Hải lại vô cùng cao hứng."

Vi sư quả thực quá mạnh mẽ!

Không ngờ lại có thể đánh bại Lâm Khiêm!

Trời ơi!"

"Lúc Vi sư trở về, ta đã biết chắc, vi sư là thần cấp!"

"Thôi đi, chỉ biết nói vuốt đuôi!"

"Dùng lực lượng của một người, giết thẳng lên chủ phong Côn Luân, chỉ cần nghĩ tới lão tử đã thấy nhiệt huyết sôi trào!"...Trên mặt Công Tôn Sai thấp thoáng hiện lên nét vui mừng dào dạt.

Trận chiến giữa hắn và Tiết Đông, luôn luôn ở trong trạng thái thăm dò thực lực đối phương.

Song phương dường như rất ăn ý, trước mắt không phải lúc quyết chiến, nên không hề dốc toàn lực.Nhưng trong lúc tấn công mang tính chất thăm dò, cả hai bên chợt phát hiện ra đối phương thực sự là đối thủ khó đối phó.Nhưng, Vi Thắng không kiêng nể gì giết thẳng lên chủ phong Côn Luân, khiến cho Công Tôn Sai cũng phải trợn mắt há mồm.Thực lực khủng bố của cường giả Thần cấp, trong trận chiến này, đã được thể hiện ra toàn bộ.

Vi Thắng dùng sức của một người, đánh cho toàn bộ Côn Luân gà bay chó chạy, ấy vậy mà không có một ai có thể kháng cự.Đám người Công Tôn Sai rất nhanh chóng từ trong mừng rỡ tỉnh táo lại.

Mọi người lập tức bắt đầu thảo luận làm thế nào để đối phó cường giả thần cấp.

Sau khi thảo luận cả một buổi, mọi người đi đến một kết luận thống nhất: có thể chống cự được thần cấp, cũng chỉ có thần cấp.

Bằng không, phải đợi thêm mười năm nữa, đến khi thực lực trung bình của mọi người tăng thêm hai bậc nữa, thì chiến bộ đỉnh giai mới có đủ khả năng để chống lại cường giả thần cấp.Thảo luận mãi mà chẳng đi đến đâu, mọi người quay sang thảo luận đề tài, làm thế nào để lợi dụng cơ hội không dễ gì có được trước mắt.Một cơ hội hoàn hảo đến như vậy, nếu không nắm lấy, thực sự đáng bị thiên lôi đánh.Đối với đám gia hỏa tâm địa hết sức gian trá này, đề tài thảo luận đó quả thực có thể so sánh với bữa tiệc lớn thơm ngon nhất.

Mọi người lập tức bắt đầu thảo luận sôi nổi.Lần lượt từng kế sách nham hiểm và ác độc, mau chóng được đưa ra.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � � �※※※※※※※※※※※※※Khi Tả Mạc nhận được tin tức Vi Thắng đánh bại Lâm Khiêm, cũng phải giật mình.

Nhưng ngay sau đó, tin tức về tình hình nội bộ truyền đến, khiến niềm vui sướng của hắn lập tức phai nhạt đi rất nhiều.Cốc Lương Đao chết rồi, Song Vũ chết rồi.Cốc Lương Đao phóng khoáng cởi mở, Song Vũ ôn hòa thiện lương.

Khi nhớ tới quãng thời gian mọi người gặp gỡ làm quen năm xưa, trong lòng Tả Mạc bỗng trở nên buồn bã thương cảm.

Vốn dĩ còn muốn đợi đến khi hắn trở về Mạc Vân Hải, mọi người cùng nâng cốc vui vẻ ôn lại chuyện cũ, như vậy nhất định sẽ rất sảng khoái.Không ngờ...Tả Mạc nhìn bầu trời u ám bên ngoài, ngơ ngác bất động.

A Quỷ đứng nhìn Tả Mạc với tâm trạng khá bất an, nhưng nàng không hề lên tiếng.

Nàng hiểu rõ, lúc này thiếu gia cần yên tĩnh.Không biết qua bao lâu, Tả Mạc mới phục hồi lại tinh thần từ trong niềm thương cảm.

Ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen đã bắt đầu hửng sáng.

Thấm thoát, một đêm đã trôi qua, ánh bình minh đã sắp ló dạng.Ánh bình minh đã sắp ló dạng...Trong mắt Tả Mạc, vẻ đau buồn lẫn thương cảm đều đã bị quét sạch, thay vào đó, là vẻ kiên định như sắt đá.Hắn xoay người, đột ngột nói với A Quỷ: "A Quỷ, chúng ta cần phải kết thúc trận chiến tranh này sớm một chút!"

A Quỷ nhìn khuôn mặt kiên định và quyết đoán của Tả Mạc, ánh mắt đảo qua mái tóc dài trắng như tuyết của hắn, trong lòng đau xót vô cớ, nghiêm nghị gật đầu: "Đúng vậy!"

Ánh mắt Tả Mạc nhìn A Quỷ trở nên dịu dàng ấm áp.Nhưng chỉ trong thoáng chốc, hắn đã khôi phục vẻ cương cường sắt đá.

Dường như, phía trước có núi đao biển lửa, cũng không thể nào ngăn cản được bước chân của hắn.

Bộ khung của Bách Man cảnh đã bắt đầu hình thành, Hà công chúa và đám người Lam thị huynh đệ cũng đã bắt đầu quen thuộc với công việc của chính mình.

Đám người Hà công chúa lộ diện mang lại hiệu quả hết sức rõ rệt.

Những khu vực Bách Man cảnh mà Tả Mạc đánh chiếm được, lòng người nhanh chóng ổn định lại."

Mọi việc đã sắp xếp xong xuôi."

"Đã đến lúc tiêu diệt Ma Thần Điện."

Chương 908 : Ma thần điên cuồngDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Bầu không khí bên trong Ma thần điện trở lên trầm lắng hẳn.Tuy tiền tuyến không gửi tin tức bại lui về nhưng trên mặt chúng Ma thần lại không hề thoải mái chút nào.

Đại quân do An Mạc chỉ huy dùng chiến thuật đóng vững đánh chắc, từ từ đẩy mạnh tốc độ.

Còn Lương Vi và Thích Hưng lại không hề có những hành động mạo hiểm, mà bọn họ chỉ không ngừng gia tăng áp lực, từng bước từng bước ép nhỏ không gian hoạt động của Ma Thần điện.Như tằm ăn rỗi, chính là từ ngữ chính xác để hình dung tình huống hiện tại.Nhưng trong Ma thần môn chẳng có ai là thằng ngốc cả.

Bọn họ đều biết rõ, tình cảnh của bọn họ càng lúc càng nguy hiểm rồi.

Tuy tốc độ tấn công của đối phương rất thong thả, nhưng cũng chính vì vậy mà bọn họ chẳng thể tìm được chút cơ hội nào để phản kích.

Đối phương càng cẩn thận thì bọn hắn càng yếu thế.Chính cái đấu pháp này đã khiến cho tất cả thành viên của Ma thần điện đều cảm thấy vô cùng khốn khổ.Bọn họ chỉ có thể mở to mắt ra mà nhìn đối phương từng chút từng chút lấn tới, mà không có cách nào để cản lại.

Đối phương càng lấn tới thì phòng tuyến của bọn họ lại càng co cụm lại.Đây chính là dấu hiệu hết sức nguy hiểm.Phong tuyến bị ép nhỏ lại cũng có nghĩa là chiều sâu phòng tuyến sẽ ngắn lại, đồng nghĩa với việc dễ bị đối phương đột phá.Bất cứ một vị chiến tướng nào đều biết rõ điều này nguy hiểm đến mức độ nào.Nhưng bọn họ chẳng có biện pháp nào chỉ biết thúc thủ vô sách, mắt mở trừng trừng mà nhìn bản thân đang dần bị bức đến tuyệt lộ.

Điều đó khiến trong lòng mọi người cảm thấy khủng hoảng và tuyệt vọng.Thực lực giữa hai bên cách biệt nhau quá nhiều."

Không bằng tổ chức một lần phản công xem sao?"

Vưu Tây Nhã Khắc liếc nhìn Đại Ma thần, rồi hỏi dò.Nhưng Đại Ma thần vẫn trầm mặc không nói, trong lòng hắn lúc này đang cảm thấy vô cùng cay đắng.

Phản công sao?

Lấy cái gì để phản công đây, các chiến bộ của đối phương đan xen chặt chẽ với nhau không một khe hở.

Còn nếu như cứ cố gắng cố thủ trong phòng tuyến thì chẳng qua cũng chỉ là chết dần chết mòn, nhưng nếu mà xông ra ngoài thì chả khác nào lấy bánh bao thịt ném chó đói, một đi không trở lại.Đại Ma thần mờ mịt nhìn quanh đại điện, nhớ lại năm xưa Ma thần điện hùng vĩ đồ sộ cỡ nào, vậy mà lúc này lại trở lên lạnh lùng trống vắng như vậy.Chẳng lẽ đây chính là dấu hiệu xuống dốc không phanh sao?Mấy năm nay hắn khổ công xây dựng, cứ một trận chiến lại nối tiếp một trận chiến, nhờ đó Ma thần điện cang lúc càng lớn mạnh, thậm chí còn nhẩy lên vị trí thế lực cường đại nhất Bách Man cảnh.

Thành tựu này khiến đại Ma thần cảm thấy vô cùng tự hào và kiêu ngạo, lúc đó hắn tin rằng, không ai có thể chiến thắng được Ma thần điện !

Nhưng bất chợt đại quân của Minh vương đằng đằng sát khí tiến đến hắn mới nhận ra rằng Ma thần điện thoạt nhìn thì cường đại vậy mà không thể ngăn cản bước chân của đối phương.Bởi đối phương quá cường đại rồi!So với Minh vương thì Ma thần điện quá nhỏ yếu, chênh lệch giữa hai bên giống như người trưởng thành và tiểu hài tử vậy, đó chính là khoảng cách không thể vượt qua.Nhưng Ma thần điện chống cự rất ngoan cường, đến ngay cả Đại Ma thần cũng cảm thấy không thể yêu cầu cao hơn được nữa.

Điều này cũng nhờ mấy năm gần đây Ma thần điện thống trị không tồi nên mới có thể thu được nhân tâm của mọi người."

Minh vương tới rồi?"

Bỗng Đại Ma thần mở miệng nói, lúc này giọng nói của hắn đã trở nên khàn khàn."

A.

" Vưu Tây Nhã Khắc gật đầu: "Hắn đi tìm Hà công chúa và Lam thị huynh đệ, hiện tại hai người này đang phụ trách ổn định hậu phương.

Chiêu thức này thực quá đẹp mà.

Tại Bách Man cảnh, hai nhà này đều là hai gia tộc có lịch sử lâu đời nên quan hệ rất rộng, nếu bọn họ chịu đứng ra thì ắt hẳn lòng người sẽ khác hẳn.

"Hắn nhún nhún vai, rồi mở hai tay ra, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nói: "Đương nhiên là điều này chẳng có lợi gì cho chúng ta rồi""Lão tứ, ngươi cảm thấy thế nào?"

Ánh mắt của Đại Ma thần nhìn về phía đệ tứ Ma thần luôn yên lặng.Thân hình đệ tứ Ma thần không cao cho lắm, thoạt nhìn thân thể còn có vẻ gầy gò ốm yếu.

Y để tóc ngắn, khuôn mặt hơi tái nhợt, làm cho y nhìn có vẻ thanh tú, không hề có chút liên quan gì đến một vị Ma tộc cường hãn.Nhưng không ai dám khinh thường cái vẻ ngoài của y bởi y vốn xuất thân từ danh môn, mà thật ra truyền thừa của Ngân Thu nham động cũng có tên tuổi ngay từ thời viễn cổ.

Vì thế trong mắt mọi người, y chính là một kẻ thâm sâu khó đoán.Tên của y là Thủy Nguyệt.Đại Ma thần đã phải hao rất nhiều tâm lực mới chiêu mộ được Thủy Nguyệt đến Ma thần điện, và trở thành đệ tứ Ma thần của Ma thần điện.

Bởi y không chỉ là một kẻ có thực lực cường đại, mà quan trọng hơn, y còn là một vị chiến tướng cực kì xuất sắc.

Đó cũng chính là nguyên nhân khiến Đại Ma thần coi trọng y, trong rất nhiều điển tịch đều nói rõ, người thừa kế Ngân Thu nham động cũng sẽ giành được truyền thừa tri thức về chiến tướng.Và Thủy Nguyệt không làm đại Ma thần thất vọng, trong mấy năm gần đây Ma thần điện không ngừng mở rộng là nhờ vào công không nhỏ của y đấy.Tính cách Thủy Nguyệt vốn ưa cô độc, ít nói, cũng không gây sự với ai.

Y lại là người có bản lĩnh, một người như vậy dù là ở bất cứ nơi nào cũng không thể làm người ta ghét được."

Lập tức quyết chiến.

" Thủy Nguyệt vẫn bình tĩnh như thường, thản nhiên nói: "Ắt hẳn địch nhân sắp tiến công toàn diện rồi.

"Câu nói của y vừa nói ra, lập tức cả đại điện yên ắng hẳn.Một lúc lâu sau, Đại Ma thần mới mở miệng, gian nan nói: "Vậy khả năng thủ được của chúng ta là bao nhiêu?"

"Một thành.

"Giọng nói của Thủy Nguyệt vẫn hết sức bình tĩnh.Vưu Tây Nhã Khắc nhẹ nhàng thở dài, tuy hắn là kẻ vô tâm, nhưng trong cuộc tranh đấu giữa hai lực lượng không cân sức như thế này, cái cảm giác vô lực khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng."

Nếu như chúng ta động viên toàn bộ Ma thần điện thì sao?"

Bỗng Đại Ma thần cắn chặt răng rồi hỏi."

Lúc này chuúng ta cũng đã tổng động viên rồi.

" Vưu Tây Nhã Khắc vô thức tiếp lời, nhưng ngay sau đó, mới kịp phản ứng lại rồi ngây người ra nhìn đại Ma thần, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.Trên mặt Đại Ma thần không còn một chút huyết sắc, đôi mắt hắn nóng rực như hai ngọn lửa bừng bừng cháy: "Không, chúng ta vẫn còn cường viện!

Đó chính là toàn bộ gia tộc phụ thuộc vào Ma thần điện, toàn bộ Ma tộc có tu luyện thần lực, bất kể nam nữ, tất cả đều phải lên chiến trường!

Chúng ta có thể tổ chức ra đại quân đông hơn đại quân của Minh vương đại quân gấp mười gấp hai mươi lần. . .

"Mọi người đều bị ý nghĩ điên cuồng của Đại Ma thần dọa cho sợ hãi."

Thế nhưng. . .

" Vưu Tây Nhã Khắc lắp bắp không nói lên lời.Nếu mà như vậy thì sau khi cuộc chiến này kết thúc, e rằng khu vực mà Ma thần điện thống trị đã cũng mất đi chín phần mười.

Cuộc chiến điên cuồng như vậy chưa bao giờ xảy ra, ngay cả năm xưa chiến đấu cùng tu giả cũng không hề có chuyện này xảy ra.Bời vì chiến thuật này chính là dùng mạng sống để điền đầy cái lỗ hổng ấy!"

Đúng!

Chỉ có như vậy!

Chúng ta sẽ đem Ma thần điện biến thành một địa ngục trần gian!

Kéo Minh vương cùng xuống địa ngục!"

Đại Ma thần gào thét như một gã bệnh nhân tâm thần, vừa hét hắn vừa huy vũ cánh tay, cứ như đang rót thêm chiến ý vào trong cơ thể vậy.Mọi người đều trầm mặc đứng yên.Nếu như trận chiến này đánh đến mức độ như vậy thì e rằng con số thương vong sẽ cực kỳ kinh người, lúc đó nguyên khí của Ma tộc sẽ bị tổn thương nặng nề"Cuộc chiến này chỉ là nội chiến của Ma tộc, chúng ta đều là Ma tộc. . .

" Vưu Tây Nhã Khắc không nhịn được mà buông lời khuyên giải.

Tuy hắn là người của Ma thần điện, cho nên chẳng ưa gì Minh Vương cho lắm, nhưng dù sao. . .Đột nhiên Đại Ma thần quay sang, rồi trừng mắt lên, lúc này hai con mắt của hắn y như hai ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt, trong miệng gào lên những tiếng rống hận: "Câm miệng lại!

Vưu Tây Nhã Khắc!

Kể từ hôm nay, chiến bộ Vưu Tây sẽ do lão nhị thống lĩnh!"

Sắc mặt Vưu Tây Nhã Khắc trắng bệch, nhưng ngay sau đó, cơn tức không thể kìm được mà hiện lên nét mặt, hắn cười nhạt nói: "Hả!

Ngươi điên rồi!"

Đột nhiên sát khí hiện lên trên mặt Đại Ma thần."

Thế nào?

Muốn giết ta sao?"

Vưu Tây Nhã Khắc ngạo nghễ ngẩng cao đầu, trong mắt lóe ra những tia băng lãnh: "Thích thì cứ làm thử xem nào!"

Sau khi nói xong hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn đại Ma thần mà chỉ xoay người trực tiếp bước ra khỏi đại điện.Thấy vậy, sắc mặt Đại Ma thần trở nên tái mét, trên trán nổi đầy gân xanh, hắn cố gắng đè cơn giận trong lòng xuống, bởi hắn biết rõ, nếu lúc này mà ra tay với Vưu Tây Nhã Khắc thì chắc chắn Ma thần điện sẽ bị phân liệt ngay lập tức."

Có ai còn ý kiến khác không?"

Khuôn mặt Đại Ma thần hiện lên vẻ âm trầm đáng sợ.Những người còn lại chỉ trầm mặc không nói.Lúc này sắc mặt Đại Ma thần mới thả lỏng ra đôi chút, những người còn lại cũng không khiêu chiến quyền uy của hắn, điều đó cũng làm hắn cảm thấy tốt hơn đôi chút, hắn thong thả nói: "Ta cũng biết làm như vậy thì con số thương vong sẽ rất lớn.

Nhưng chỉ có như thế chúng ta mới có cơ hội dành được chiến thắng.

Chỉ khi chúng ta không tiếc bất cứ cái giá nào thì Minh Vương mới hiểu được, Ma thần điện chúng sẵn sàng ngọc đá cùng tan. . .

"Bên trong Đại điện chỉ còn thanh âm điên cuồng của Đại Ma thần vang vọng khắp nơi.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � � �※※※※※※※※※※※※※Thủy Nguyệt đình viện.Ô Siết nốc liên tục mấy ngụm liệt tửu, dường như gã đang rất khát vậy, gã mặc cho rượu chảy dọc theo khóe miệng trôi xuống.

Cho đến khi trên mặt đỏ bừng, gã mới bỏ vò rượu xuống rồi thì thào tự nói: "Vưu Tây Nhã Khắc nói không sai chút nào, lão đại đã điên mất rồi.

"Thủy Nguyệt ở đối diện với gã vẫn bình tĩnh nâng chiếc chén nhỏ lên, rồi nhẹ nhàng châm nửa non chén rượu, sau đó từ từ uống từng ngụm nhỏ, điệu bộ hết sức thản nhiên thưởng thức.Hai người đều là những tân Ma thần cho nên có quan hệ tương đối thân thiết với nhau."

Tuy ta không phải mang binh đi chịu chết như đã dự tính.

" Ô Siết lại tưới thêm một ngụm rượi lên mồm, rồi liên tục lắc đầu nói : "Nhưng ta cũng biết, nếu làm như vậy chẳng khác gì uống thuốc độc giải khát.

Lúc này chúng ta vẫn còn nhân tâm, nhưng đến lúc đó lòng người sẽ mất hẳn.

""Áp lực của hắn quá lớn.

" Thủy Nguyệt nói câu được câu không."

Kể cả như thế cũng không thể làm như vậy được!"

Sự thất vọng của Ô Siết thể hiện qua lời nói của gã: "Tiếc là ta vẫn còn cách thần cấp một bước nữa.

Nếu như ta cường đại như Vi Thắng thì tình cảnh mà chúng ta gặp phải cũng sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều.

""Ngươi làm được như thế này đã không tồi rồi.

" Thủy Nguyệt an ủi.

Từ sau trận chiến giữa Ô Siết và Vi Thắng năm xưa, lúc trở về Ô Siết tu luyện càng thêm khắc khổ.

Tuy gã chỉ là vị ma thần xếp hạng thứ năm, nhưng lại trở thành vị ma thần có thực lực cá nhân cao nhất Ma thần điện.Đại Ma thần cũng đã từng khuyên Ô Siết học tập kiến thức chiến tướng, bởi gã có thực lực cá nhân cao như vậy cho nên dù trình độ chiến tướng có hơi kém một chút cũng lợi hại hơn chiến tướng phổ thông rất nhiều.Nhưng Ô Siết lại chẳng hề có chút hứng thú nào với chiến tướng, gã chỉ chuyên tâm vào việc tu luyện của bản thân.Ô Siết lại hớp một ngụm liệt tửu rồi cảm khái nói: "Mười năm trước ta đã bại trong tay Vi Thắng, vậy mà không ngờ mười sau, ta không những không đuổi kịp gã, mà khoảng cách trình độ càng ngày càng xa.

Nhưng dù vậy trong lòng ta vẫn cứ cảm thấy vô cùng bội phục, một nam nhân như vậy mới đáng để ta ngưỡng mộ.

Mười năm trước, mọi người bảo Vi Thắng đã chết, còn ta chỉ cười nhạt, một nam nhân như vậy sao có thể chết dễ dàng như vậy cơ chứ?"

Thủy Nguyệt yên lặng lắng nghe, gã biết rõ, đây là lúc Ô Siết muốn nói hết những điều vốn ẩn chứa trong lòng."

Đến ngay cả Lâm Khiêm cũng phải bại trong tay Vi Thắng, thì ta cũng hết hy vọng rồi.

Tuy ta chẳng thích cái tên Lâm Khiêm này cho lắm, nhưng không thể phủ nhận hắn chính là một thiên tài chân chính.

A Nguyệt, ngươi nói thử xem, sao cái thế giới này lại biến hóa nhanh như thế nhỉ?"

Đôi mắt của Ô Siết đã lờ đờ say sưa, trên mặt hiện lên vẻ mê man : "Bỗng nhiên ở đâu lại chui ra một cái gã Minh vương, đã dày vò Minh cảnh như vậy rồi còn cảm thấy vẫn chưa đủ lại chạy tới đòi nhất thống Ma tộc.

Cáp, khiến chúng ta vô cùng chật vật!

Kết quả thì sao, Mạc Vân Hải và Côn Luân cũng công khai chiến đấu rồi, Vi Thắng mười năm không thấy tung tích, đột nhiên xuất hiện thì cũng đã là thần cấp rồi, hơn nữa lại còn đánh cho Lâm Khiêm không dám thò mặt ra, ắt hẳn lúc này Lâm Khiêm cảm thấy phiền muộn lắm ấy nhỉ, cùng là thần cấp, vậy mà lại nhục nhã như vậy. . .

Quả thực thế đạo biến đổi không ngừng a. . .

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy. . .

Thật là không thể nào hiểu được. . .

"Ô Siết càng nói càng mơ hồ, sau đó oạch một cái ngã ngửa ra đất, trong miệng phát ra những tiếng ngáy rung trời.Tâm tình gã vốn đã buồn bực lắm rồi, lần này tới tìm Thủy Nguyệt cũng chỉ cầu một trận say.Thủy Nguyệt vẫn ngời yên bất động, uống từng ngụm nhỏ một, liệt tửu trôi vào trong cổ họng nóng rực giống như luồng liệt hỏa.Sâu trong đôi mắt lúc nào cũng bình tĩnh kia bỗng hiện lên một ngọn lửa cháy hừng hực.

Y đang nhớ đến huyết triệu năm xưa, nhớ đến mấy năm nay sống trong bàng hoàng mê loạn, nhớ đến mấy năm nay đợi chờ trong vô vọng, nhớ đến lúc đêm khuya đặt tay lên ngực tự vấn bản thân, gã nhớ tới rất nhiều rất rất nhiều.Bên trong đình viện vang lên những tiếng lẩm bẩm."

Tất cả chỉ để mầm mống lớn thành đại thụ a.

"Chương 909 : Kiếm Thần Vi ThắngDịch giả : gaygioxuongMục Huyên đã lâm vào cảnh không thể cứu vãn.Biệt Hàn lợi hại hơn xa so với tưởng tượng của nàng.

Chiến bộ của nàng bị tiêu hao vô cùng lớn.

Nàng cũng không hề cảm thấy khuất nhục, Biệt Hàn xuất sắc hơn hẳn nàng, nàng thua tâm phục khẩu phục.Nhưng đến lúc nhận được phi kiếm truyền thư của Tiết Đông, nàng ngây người ra như phỗng.Chưởng môn chiến bại!Không ngờ chưởng môn lại chiến bại?Điều này sao có thể xảy ra?

Phản ứng đầu tiên của Mục Huyên là không tin, nhưng tin tức này do chính tay Tiết Đông truyền tới.

Nàng nhanh chóng hiểu ra, đây là sự thật.Mục Huyên lập tức ý thức được đây là một nguy cơ nghiêm trọng hơn bao giờ hết!Vi Thắng một mình một kiếm giết đến tận chủ phong của Côn Luân.

Nếu là hắn thật sự có thể dẫm chân lên ngọn chủ phong, đối với Côn Luân, có thể khẳng định đó là tai hoạ ngập đầu!Côn Luân cao vời vợi, chưa từng bị ai hạ nhục tới như thế.Đáng chết!Mục Huyên hận không thể nào chắp cánh mà bay về Côn Luân, nhưng Nghiệt bộ của Biệt Hàn, lại không khác gì giòi trong xương, sống chết bám chặt sau lưng các nàng.

Chỉ cần Mục Huyên thoáng lộ sơ hở, ngay lập tức xông lên cắn một miếng.Biệt Hàn giống như loài sói, giảo hoạt gian trá, lãnh khốc vô tình.Chiến bộ Mục Huyên thương tích đầy mình.

Chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi vài ngày, đã có hơn một ngàn người ngã xuống dưới răng nanh của Nghiệt bộ Biệt Hàn.

Bi đát hơn chính là, số lượng thương binh cũng ngang ngửa con số đó.

Mục Huyên hiểu rõ, đây là hành động chủ tâm của Biệt Hàn, thương binh sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với sĩ khí.Dưới sự đả kích liên tiếp như thế, sĩ khí của Chiến bộ Mục Huyên sa sút tới mức trước nay chưa từng có.

Mục Huyên hiểu rất rõ, dưới điều kiện như vậy, nàng đã không còn khả năng chiến thắng Biệt Hàn.Lúc này nàng chỉ suy xét một việc duy nhất, làm thế nào để có thể mau chóng chạy về Côn Luân.

Côn Luân đã đến thời điểm nguy hiểm nhất, tình hình biến đổi thất thường, ngay cả Mục Huyên, cũng có chút mờ mịt không cách nào suy tính được.Thế nhưng, Biệt Hàn dường như đã đoán ra được ý đồ của nàng, không khác gì hình với bóng, thủy chung cắn trộm các nàng, khiến cho các nàng vô cùng khó chịu.Cảm giác hoàn toàn bất lực, lần đầu tiên xuất hiện trong đầu Mục Huyên.

Bây giờ bản thân nên làm thế nào?"

Đại nhân!"

Sĩ quan phụ tá của Mục Huyên, cắt ngang suy nghĩ của nàng.Mục Huyên ngẩng đầu."

Thuộc hạ sẽ cản ở phía sau!"

Sĩ quan phụ tá vẻ mặt bình tĩnh, giống như đang nhắc đến một chuyện hết sức nhỏ nhặt.Trong lòng Mục Huyên run rẩy.

Nàng nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của người đã đi theo bản thân, đồng cam cộng khổ hơn mười năm.

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân như tỷ muội, tình cảm thắm thiết đến cực điểm."

Vì Côn Luân!"

Giọng điệu của sĩ quan phụ tá nghiêm túc mà kiên định.Chăm chú nhìn thật lâu, Mục Huyên mạnh mẽ đè nén sự bi thương trong lòng xuống, dùng toàn bộ sức lực của bản thân thốt lên: "Vì Côn Luân!"

Trên mặt sĩ quan phụ tá hiện lên vẻ tươi cười dịu dàng.

Nàng quay người rời đi.Mục Huyên không cầm nổi, nước mắt chảy dài.Toàn thể Chiến bộ dâng lên hào khí vô cùng bi thương.

Bất cứ một ai cũng đều thông cảm với quyết định của thượng cấp.

Thương binh và hai nghìn Kiếm tu, được chọn lựa ra.

Các nàng sẽ dùng tánh mạng, giúp những người khác tranh thủ thời gian.Gió bấc lạnh như cắt da cắt thịt."

Vì Côn Luân!"※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Vi Thắng cầm kiếm bước đi, vẻ mặt thành kính và trang nghiêm.

Những nơi hắn đi qua, toàn bộ trời đất, giống như được nhuộm bằng máu.Thí Thần Huyết Kiếm trong tay uống no máu tươi, sát ý ngập trời.Ánh mắt Vi Thắng trong suốt mà kiên định.Những ngày qua, hắn đến cùng là đã giết bao nhiêu người, muốn đếm e rằng cũng đếm không xuể.

Kiếm tu Côn Luân, không khác gì thủy triều, hung hãn không sợ chết điên cuồng đánh về phía hắn.Thực lực của bọn hắn không đáng được nhắc tới, nhưng ý chí của bọn hắn, lại làm cho Vi Thắng cảm động.Nhưng cũng chỉ là cảm động.Tâm Vi Thắng không hề lay động.

Năm xưa khi lập kiếm thệ, trong lòng hắn kích động khôn nguôi.

Cùng với Côn Luân, không chết không dừng, là tử thù.Nhằm ngăn cản hắn, Côn Luân đã phá hủy toàn bộ Truyền Tống Trận trên đường.

Nhưng đối với Vi Thắng, điều này không có bất cứ tác dụng nào.

Thần Cấp Cường Giả, phá vỡ hư không dễ như trở bàn tay.Khi rặng núi Côn Luân Sơn đập vào tầm mắt, ngay cả Vi Thắng, cũng không tránh khỏi rung động từ trong đáy lòng trước sự nguy nga hùng vĩ của nó.Những ngọn núi phải dùng nghìn để làm đơn vị đếm, giống như một rừng kiếm vạn thanh, dài tít tắp không nhìn thấy cuối.

Mỗi một ngọn núi, giống như một thanh phi kiếm riêng rẽ.

Hình dáng của chúng khác nhau, phong thái cũng hoàn toàn khác biệt.

Hoặc hiểm trở, hoặc hùng vĩ, hoặc núi băng vạn năm, hoặc dung nham giàn giụa.

Ngay cả người đã từng đi qua rất nhiều nơi như Vi Thắng, cũng mới lần đầu tiên được thấy một nơi kỳ lạ đến thế.Côn Luân quả nhiên được ông trời ưu ái.Vi Thắng thầm cảm khái.

Ánh mắt của hắn, rơi vào ngọn chủ phong của Côn Luân.Giữa vạn ngọn núi, chủ phong của Côn Luân bắt mắt nhất, bởi vì nó sừng sững đồ sộ.

CHủ phong Côn Luân chiếm một diện tích cực lớn, không có một ngọn núi nào có thể sánh ngang với nó.

Những ngọn núi khác, so với nó, chỉ đáng coi là một chiếc đũa.

Hơn nữa độ cao của nó, cũng vượt xa các ngọn núi khác không biết bao nhiêu lần, giống như một thanh kiếm khổng lồ đồ sộ, chỉ thẳng lên trời.Côn Luân cao vời!Ánh sáng của tầng tầng lớp lớp cấm chế lập loè, khiến cho ngọn chủ phong như được phủ thêm một làn lụa mỏng mỹ lệ, trong ánh nắng mặt trời lấp lánh ánh sáng mê người.Đây chính là Côn Luân sao?Con ngươi Vi Thắng đột nhiên rực sáng vô cùng.

Tuy rằng ngọn chủ phong Côn Luân trước mặt tràn đầy sức hút làm rung động lòng người, nhưng Vô Không Sơn - một ngọn núi nhỏ nơi hoang dã hoàn toàn không có danh tiếng, lại đang hiển hiện trước mắt hắn.Nó không nguy nga, nó không có sức hút rung động lòng người, nó không được nhiều người sùng bái.Nhưng ngọn núi đó, mới chính là ngọn núi quan trọng nhất trong lòng hắn!Dùng danh nghĩa của Vô Không!Vi Thắng hít sâu một hơi, trong con ngươi là một vẻ vô cùng kiên định.

Hắn nâng Thí Thần Huyết Kiếm trong tay lên.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※"Hắn đến rồi!"

"Vi Thắng!"

Chủ phong Côn Luân xảy ra một trận náo động.

Bên trên ngọn chủ phong tập trung đông đảo toàn người là người.

Không riêng gì ngọn chủ phong, mỗi một ngọn núi trong rặng Côn Luân, lúc này đâu đâu cũng thấy là người.Vô số đệ tử Côn Luân chạy đến từ khắp bốn phương tám hướng."

Vì Côn Luân!"

Không biết ai hét lên một tiếng như xé họng, gần như tất cả mọi người đầu giơ cao phi kiếm đang cầm trong tay, hét đến khan cả giọng: "Vì Côn Luân!"

"Vì Côn Luân!"

Tiếng gầm thét giống như tiếng sấm rền, kích động giữa không trung, kích động giữa những ngọn núi, kích động trong lòng toàn bộ đệ tử Côn Luân!"

Giết!"

"Giết!"

Vô số bóng người, từ rặng Côn Luân bay lên không trung, chiếm trọn cả một khoảng trời.Bọn họ giống như một biển lửa đang bốc cháy rừng rực, muốn dùng ngọn lửa sinh mạng của chính mình, để hỏa táng cái thân hình đáng sợ kia.

Trên mặt bọn họ tràn đầy vẻ cuồng nhiệt.

Bọn họ hung hãn không sợ chết.Nhưng, vượt quá dự kiến của tất cả mọi người, bóng người phía đằng xa, không ngờ lại không hề vọt tới bên này.Chẳng biết tại sao, rất nhiều người thầm thở phào trong lòng.Nhưng ngay lúc này, ở phía bên kia Vi Thắng bỗng nhiên giơ tay nâng cao thanh kiếm.Tất cả mọi người không khỏi khẽ giật mình; Thậm chí ngay cả những đệ tử Côn Luân đang xông về phía Vi Thắng, toàn bộ cũng không tránh khỏi sững sờ.Hắn muốn làm gì?Khoảng cách giữa Vi Thắng và chủ phong Côn Luân, vượt quá một trăm năm mươi dặm, nếu không phải bọn hắn đã thiết lập phù trận từ trước, thì hoàn toàn không nhìn rõ thân hình Vi Thắng.Chẳng lẽ là khiêu khích?Khoảng cách xa như vậy, giơ kiếm lên thì làm được cái gì?Nhưng, không đợi bọn họ kịp hiểu ra vấn đề, từ kiếm của Vi Thắng, một luồng kiếm quang màu đỏ bay ra.Kiếm quang màu đỏ cũng không hề chói mắt, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có điểm nào dọa người.

Nhưng chính một kiếm có vẻ không thể tầm thường hơn này, lại như phá không, lập tức bay đến trước mặt bọn họ!Một đại dương máu mênh mông nhìn không thấy tận cùng!Con sóng máu cao ngất trời cuộn trào mãnh liệt, giống như vô số quái thú đang há những cái miệng khổng lồ nhuộm máu, ầm ầm đánh tới bọn họ.Những đệ tử Côn Luân đó không kịp làm ra bất kỳ một phản ứng nào, đã bị con sóng máu cuồng bạo nuốt trọn.

Con sóng máu không những không hề đình chỉ, mà ngược lại càng lúc càng lớn tới mức ngập trời, dùng một tốc độ và thanh thế hết sức kinh người, đánh về phía ngọn chủ phong.Khoảng cách xa ngút ngàn, dường như không hề tồn tại .Gần như ngay lập tức, cơn sóng gió động trời sinh ra từ đại dương máu đỏ tươi đang cuộn trào mãnh liệt, mang theo một lực lượng vô cùng cuồng bạo cùng với một ý chí kiên định như sắt đá, đánh thẳng vào chủ phong của Côn Luân!Oanh!Cấm chế trên ngọn Chủ phong, giống hệt như giấy, bị xé vụn thành vô số tia sáng đủ mọi màu sắc, bay loạn trên không, ngay sau đó bị cơn sóng máu nuốt trọn.

Tầng tầng cấm chế mà bao đời Côn Luân khổ tâm bố trí xuống, ngay cả trong thời gian một hơi thở cũng không chống đỡ nổi, lập tức tan tành như khói mây.Mất đi sự ngăn cản, con sóng máu cuồng bạo đánh vào chủ phong Côn Luân!Oanh!Vào lúc này thời gian dường như đã ngừng trôi, vẻ mặt tất cả mọi người dại ra, đầu óc bọn họ trở nên trống rỗng.Ngọn chủ phong Côn Luân hùng vĩ như một thanh kiếm khổng lồ, dưới sự chứng kiến của bọn họ, từ từ đổ sụp xuống.̀m âẦm!Thể tích của ngọn Chủ phong đâu phải là nhỏ.

Lúc nó sụp đổ, tro bụi đất đá bốc lên cao, tạo thành một đám mây hình cái nấm đồ sộ, ầm ầm nổ mạnh, gây ra chấn động khiến toàn bộ rặng Côn Luân đều rung động.Tĩnh lặng!Một khoảng tĩnh lặng!Trên mặt mỗi người đều có cùng biểu cảm, sắc mặt của bọn họ trắng bệch, môi của bọn họ run rẩy, vẻ mặt của bọn họ đầy hoảng loạn.Chủ phong, chủ phong bị một kiếm chặt đứt...Toàn bộ đệ tử Côn Luân sắc mặt như tro tàn.

Trong lòng bọn họ, dường như có một thứ gì đó đang ầm ầm sụp đổ."

Không!"

Những tiếng thét thê lương chói tai, mang theo nỗi tuyệt vọng sâu thẳm!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Vi Thắng một mình giết thẳng vào Côn Luân, một kiếm chặt đứt Chủ phong!Tin tức kinh người này, như một cơn lốc, quét ngang thiên hạ.

Không có bất kì sự việc nào, có thể dọa người hơn việc này.

Côn Luân, Côn Luân mạnh nhất thiên hạ, không ngờ lại bị một người, dùng một kiếm chặt đứt ngọn chủ phong!Toàn bộ những người nhận được tin tức này, đều ngây người cả buổi.Nếu như Lâm Khiêm bại trận, đã khiến cho mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi; Thế nhưng, sự việc này, đã không thể nào dùng cụm từ 'không thể tưởng tượng nổi' để hình dung.Mấy ngàn năm qua, Côn Luân vẫn là môn phái đứng đầu thiên hạ, là thế lực cường đại nhất thiên hạ!Không có bất kỳ một môn phái nào, có thể sánh ngang.Côn Luân cao vời vợi!Cách nói này không phải do Côn Luân tự phong, mà do uy danh của Côn Luân đã được tích lũy qua mấy ngàn năm, đã khắc sâu vào trong lòng người.

Đệ tử Côn Luân luôn kiêu ngạo, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ có tư cách để kiêu ngạo.

Sự kiêu ngạo này là chuyện đương nhiên, bởi vì bọn họ xuất thân từ Côn Luân.Bọn họ vĩnh viễn nghênh ngang đắc ý, bọn họ vĩnh viễn tràn đầy tự tin.

Bọn họ là những thanh niên kiệt xuất nhất, những kiếm tu cường đại nhất, bọn họ là chúa tể thiên hạ trong tương lai.

Trong mắt người khác đã là như thế, thì trong sâu thẳm trái tim mình, bọn họ càng thêm tin tưởng không hề nghi ngờ.Côn Luân còn hơn cả Thánh địa của Kiếm Tu.Bọn hắn khai sáng con đường tu luyện cường đại cho Kiếm Tu, đồng thời phát huy nó tới mức rực rỡ.

Trong toàn bộ tu giả, kiếm tu là tu giả có sức chiến đấu cường đại nhất.Thế nhưng, Thánh địa của Kiếm Tu, lại bị một vị Kiếm Tu khác phái, giết đến tận cửa, một kiếm chặt đứt chủ phong Côn Luân.Đối với bất kỳ một cái nào môn phái, điều này không chỉ là vô cùng nhục nhã, mà còn nguy hại tới gốc rễ.Toàn bộ Kiếm Tu, khi nghe thấy tin tức này, không một ai có thể nói lên lời.

Trong lòng bọn họ, dường như có một thứ gì đó, đang lặng lẽ đổ sụp.Côn Luân, không bao giờ còn có thể là một Côn Luân cao vời nữa.Ngọn chủ phong cùng với uy danh của Côn Luân cao vời ầm ầm sụp đổ, trở thành vật làm nền hoàn mỹ nhất cho một người.Danh tiếng Kiếm Thần Vi Thắng, sau hôm đó, không ai dám bàn cãi.Kiếm Thần cao vời vợi!Chương 910 : Kiếm của Lâm KhiêmDịch giả : Vũ ThiênBiên tập : nhatchimai0000Tin tức Vi Thắng cầm kiếm chém ngọn chủ phong Côn Luân quá mức chấn động.

Chấn động đến nỗi tin tức về đám người Ma Thần Điện bỗng dưng đầu hàng Minh Vương không hề khiến mọi người chú ý.Nhưng ở Ma tộc lại trái ngược lại.Toàn bộ ánh mắt của Ma tộc, đều tập trung vào đại quân của Minh Vương ở Bách Man Cảnh.

Cho đến bây giờ, thái độ thù địch giữa Ma tộc Bách Man Cảnh đối với Minh Vương giảm đi rất nhiều.

Uy lực một kiếm kia của Vi Thắng, khiến Ma tộc phải nhìn nhận lại một lần nữa địa vị của cường giả Thần cấp.

Cường đại như Côn Luân cũng bị cường giả như Vi Thắng dồn ép đến bước đường cùng.Cường giả Thần cấp, chính là đỉnh cao chân chính trên cơi đời này.

Thế lực không có cường giả Thần cấp bị đẩy vào vòng nguy hiểm, nhất định sẽ ở vào thế thụ động.

Toàn bộ Ma tộc, chỉ có một vị cường giả Thần cấp.

Đó chính là vị Minh Vương kia.Điều này khiến cho địch ý của tuyệt đại đa số Ma tộc tiêu tan, trái lại còn khiến mọi người yên lòng, dù sao Ma tộc cũng có cường giả Thần cấp của chính mình.Rất nhiều người bắt đầu mong chờ một tương lai hòa bình, Minh Vương chắc chắn là người có khả năng thống nhất Ma tộc.Sự tình Ma Thần Điện nội chiến, nghe đâu là vì quyết định điên cuồng của Đại Ma Thần khiến cho các Ma Thần khác bất mãn.

Điều này không hề khiến mọi người cảm thấy quá bất ngờ, sức ép xuống phía dưới lớn như thế mà bây giờ mới bị tan vỡ thì trong mắt mọi người Ma Thần Điện được cho là khá ngoan cường.Trải qua kinh ngạc lúc đầu, sau đó trên dưới Ma tộc lập tức bao trùm bầu không khí hoan hỉ.Ma tộc thống nhất!Sau mấy ngàn năm, cuối cùng Ma tộc cũng thống nhất.

Trong lịch sử Ma tộc, mỗi lần Ma tộc thống nhất đều là khởi nguồn của sự phục hưng.

Bọn họ có đầy đủ lý do để tin tưởng, cả Ma tộc đang đón chờ một tương lai hoàn toàn mới.Ma tộc có Vương!Đại Ma Thần bị giết, Tê Giác Ma Thần không muốn đảm đương chức vụ bèn rời khỏi Ma Thần Điện trở lại quê hương của mình để giữ chức tộc trưởng.

Ma Thần Điện vẫn giữ lại Vưu Tây chiến bộ và Thủy Nguyệt chiến bộ.

Ô Lặc trở thành cận vệ của tân Vương còn những nhân viên quản lý khác đều do tân Vương an bài.Bốn chi chiến bộ đỉnh giai của Ma tộc nhanh chóng thành hình.Vương Chi Hào Giác của Lương Vi trở thành chiến bộ Ma tộc đứng đầu, ngoài ra là ba chi chiến bộ tinh nhuệ: Thích Tự bộ của Thích Hưng, Vưu Tây chiến bộ của Vưu Tây Nhã Khắc, Thủy Nguyệt chiến bộ của Thủy Nguyệt.An Mạc đảm nhiệm chức vụ tân Ma Soái duy nhất và là trung tâm điều phối.

Chỉ có một sự an bài ngoài dự đoán của mọi người là Chúc Nam Nguyệt trở thành thủ tịch của An Mạc Chiến Sách phủ.(là nơi chuẩn bị và lên kế hoạch, kế sách cho chiến tranh)Bởi vì Tả Mạc đã thiết lập cái khung sườn từ trước, nên toàn bộ đều đã đâu vào đấy.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※"Mộc Hi đại nhân, chỗ ở của ngài đã được an bài, mời đi theo ta."

Một gã nam tử Ám Ảnh vệ thân trang màu đen cung kính hành lễ, sau đó đi trước dẫn đường."

Vất vả cho người rồi."

Mộc Hi gật gật đầu thống lĩnh hộ vệ phía sau."

Ngài khách khí quá!"

Gã Ám Ảnh vệ này cung kính trả lời.Hộ vệ xung quanh Mộc Hi đều biểu lộ thần sắc hơi mất tự nhiên.

Những kẻ lão luyện trải qua sinh tử trên chiến trường này, đối diện với hắc ám và tử vong tỏa ra từ kẻ đứng trước mặt, đều cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.Ám Ảnh vệ quyền thế ngập trời, là thanh đao sắc bén nhất được Minh Nguyệt Dạ đại nhân vô cùng tin tưởng.

Hai năm qua chúng cũng không rảnh rỗi.

Cách đây vài năm, những gia hỏa này ẩn nấp trong bóng tối, không ngừng thu thập những địch nhân hàng đầu đang ẩn náu.Trong đợt thanh tẩy chưa từng có trong lịch sử Yêu tộc, phát huy tác dụng lớn nhất chính là Ám Ảnh vệ.Mộc Hi chú ý tới vẻ khác thường của thuộc hạ, nàng cũng không ưa gì Ám Ảnh vệ, nhưng nàng cũng không muốn đắc tội với Ám Ảnh vệ.

Ám Ảnh vệ không chỉ là tổ chức tình báo cường đại nhất, mà còn là hộ vệ mà Minh Nguyệt Dạ đại nhân tín nhiệm nhất.Vưu Cầm Liệt rất được Minh Nguyệt Dạ đại nhân tín nhiệm.Chiến tướng trời sinh ác cảm đối với những ảnh tử ẩn núp trong bóng tối này, kể cả Băng Lan đại nhân.

Không ít lần có người lo sợ Ám Ảnh vệ lạm dụng quyền hạn.

May là Vưu Cầm Liệt không hề hống hách, đối với các vị đại nhân vẫn giữ lòng tôn kính.

Nhưng mà thủ đoạn lãnh khốc của Vưu Cầm Liệt vẫn khiến cho rất nhiều người hết sức lo lắng.Mộc Hi dừng suy nghĩ, mở miệng hỏi: "Băng Lan đại nhân đến rồi sao?"

"Băng Lan đại nhân đã đến từ tối qua."

Mộc Hi hiểu rõ, lần này đại nhân triệu tập riêng các nàng trở về là vì cái gì.

Trong khoảng thời gian này, thời cuộc biến hóa quả là dữ dội.

Côn Luân khai chiến với Mạc Vân Hải, kẻ thắng thì truy sát còn kẻ thua phải chạy trốn, Lâm Khiêm bị đánh bại, chủ phong Côn Luân bị chém, khiến cho Côn Luân bỗng nhiên lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm trước nay chưa có.Bọn người Mộc Hi đều bị chấn động.Các nàng rất hiểu Côn Luân vô cùng cường đại.Thế nhưng mà cơn sóng trước chưa qua cơn sóng sau đã tới.

Trong lúc trọng yếu, Ma Thần Điện đột nhiên phát sinh nội chiến, ba vị Ma Thần đầu hàng Minh Vương.Ma tộc hoàn thành thống nhất!Việc này khiến cho trên dưới Yêu tộc, bỗng nhiên cảm thấy áp lực thực lớn.Ma tộc hoàn toàn thống nhất, chẳng có ai hoài nghi sự cường đại của nó.

Thời điểm Ma tộc hoàn toàn thống nhất sẽ là thời điểm Ma tộc cường đại nhất, cũng là thời điểm ham muốn bành trướng của Ma tộc mạnh mẽ nhất.Hai trùm đầu sỏ của Tu Chân giới say sưa kịch chiến, đó là một xoáy nước cực lớn, Minh Vương đâu có ngốc, chắc chắn sẽ không nhảy vào đấu đá.Ma tộc chỉ có một phương hướng để khuếch trương.Vùng đất của Yêu tộc!Trong mấy ngàn nãm, quan hệ hai tộc Yêu Ma khá là tốt đẹp, trên dưới Yêu tộc căn bản không lo lắng Ma tộc.

Nhưng mà mấu chốt là ở tân Vương Ma tộc!Vị Ma Vương này lai lịch thần bí, đến nay chưa ai nắm được.

Nhưng mà hắn vừa mới bước lên ngôi vị Minh Vương, liền ngang nhiên tiến công Bách Man Cảnh, dùng thế sét đánh lôi đình, thống nhất Ma tộc.Hắn, tân Ma Vương biểu hiện ra bên ngoài ham muốn bành trướng mãnh liệt, khiến cho Yêu tộc tràn ngập lo âu.Mộc Hi không hề ngốc.

Yêu tộc qua lại giao hảo, chỉ bởi vì yêu ma hai tộc cùng chung địch nhân.

Nhưng mà giờ đây tu giả hỗn chiến, Ma mạnh mà Yêu lại yếu, Ma tộc sẽ buông tha cơ hội tuyệt hảo thôn tính Yêu tộc hay sao?Trong nội tâm Mộc Hi cực kỳ lo lắng.Hội nghị quy mô lớn nhất, gần như toàn bộ cao tầng Yêu tộc tề tụ một nơi, bầu không khí trên dưới Yêu tộc rất khẩn trương.Hội nghị lần này sẽ quyết định vận mệnh của Yêu tộc.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Biệt Hàn nhìn khói đặc cuồn cuộn trước mắt.

Hắn không chút lưu luyến, quay người suất lĩnh Nghiệt Bộ rời đi.Hắn liên tiếp phá hủy chín thành thị trọng yếu của Côn Luân.Ngoại trừ những chiến bộ đóng ở vùng biên giới là vẫn giữ vững vị trí, còn đâu tất cả các chiến bộ khác đều đang liều mạng cứu viện chủ phong Côn Luân.

Lâm Khiêm không có ở đây, Tiết Đông không có ở đây, trên dưới Côn Luân trở nên hỗn loạn, bọn họ chỉ có thể dựa vào bản nãng mà chống chọi.Với lực lượng ở biên giới mỏng manh như vậy, làm sao có thể ngăn cản Công Tôn Sai, Biệt Hàn và Dưỡng Nguyên Hạo?Ba chi chiến bộ, gần như không tốn chút khí lực nào, liền đột phá đường biên giới, Côn Luân rộng lớn hiện ra trước mắt bọn hắn.Công Tôn Sai không hề muốn chiếm lĩnh.Côn Luân thống trị vùng đất đai này thâm cãn cố đế, tất cả các thế lực lớn nhỏ ở đây, đều đang cật lực phản kháng.

Mà một khi chiếm lĩnh những địa phương này, chiến bộ Mạc Vân Hải sẽ gặp phải phản loạn ngày càng nghiêm trọng, hoàn toàn bị trói chân ở đây.Vì vậy Công Tôn Sai bọn họ đưa ra sách lược rất đơn giản mà thô bạo.Phá hoại, không ngừng phá hoại!Những nơi đi qua, không chiếm lĩnh, mà liên tục phá hoại.

Phá hoại như vậy, cũng không khiến cho Côn Luân tổn thương chí mạng, nhưng mà tựa như đao kiếm chém lên thân thể khổng lồ của Côn Luân, tạo ra từng vết thương lớn nhỏ.Khi máu tươi từ những vết thương này không ngừng chảy ra, Côn Luân sẽ càng ngày càng suy yếu.Ở sau lưng ba chi đỉnh giai chiến bộ, là chiến bộ nhất lưu của Ma Phàm, Đường Phỉ.

Công Tôn Sai hiểu được rằng, cơ hội như vậy một khi bỏ qua, sẽ không thể gặp được nữa.

Hắn không hề giữ lại chút nào, tất cả các chiến bộ nhất lưu và chiến bộ tinh nhuệ bắt đầu huy động.Theo sát lấy ba chi đỉnh giai chiến bộ, đi vào nội địa rộng lớn của Côn Luân.Thời gian!Quan trọng nhất là thời gian!Công Tôn Sai yêu cầu tất cả các chiến bộ, trong mười ngày, phải rút khỏi Côn Luân.Mà trên đường biên giới Mạc Vân Hải, cứ điểm cấm chế cả ngày lẫn đêm được bố trí thêm.

Khiến Côn Luân thiệt thòi nhiều như vậy, rất có khả năng sẽ bị phát động tiến công để trả thù.Trong thời điểm hiện tại, bầu trời Côn Luân bị khói lửa che khuất.Chưởng môn thua trận, chủ phong bị chém, vô số thành thị bị thiêu hủy...Côn Luân phảng phất chỉ trong vòng một đêm bước vào đường cùng.Khi mọi người ở Côn Luân kịp phản ứng thì chiến bộ Mạc Vân Hải đã không còn thấy bóng dáng.Chứng kiến cảnh hoang tàn khắp mọi nơi, mọi người ở Côn Luân đều cảm thấy nghẹn ngào.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Lâm Khiêm buồn phiền chán nản cùng cực.Côn Luân dưới gót sắt của Mạc Vân Hải không ngừng kêu than, Côn Luân dưới kiếm của Vi Thắng ầm ầm sụp đổ.

Thế nhưng mà thời điểm hiện tại, hắn không cách nào ra mặt được, không thể vì tình yêu đối với Côn Luân mà chiến đấu, chỉ có thể ẩn nấp trong sơn động dưỡng thương.Lâm Khiêm nắm chặt Thái Cổ thần kiếm trong tay, khuôn mặt vốn anh tuấn khoan thai hiện giờ tái nhợt một cách dị thường.

Hơn mười ngày ngắn ngủn, cơ thể hắn gầy đi trông thấy.

Bờ môi tái nhợt không chút huyết sắc mấp máy thì thầm, đôi mắt trống rỗng, nước mắt lặng lẽ trào ra, dọc theo hai má chảy xuống."

Sư phó, thật có lỗi!"

" Thật có lỗi...

"Tất cả kiêu ngạo trong nội tâm, tất cả đều bị đánh cho tan nát.

Côn Luân là tất cả đối với hắn, hắn vì Côn Luân mà sống, hắn vĩnh viễn vì Côn Luân mà sống!Nếu như hắn không thua cuộc, thời cuộc tuyệt đối sẽ không tồi tệ như bây giờ, chủ phong sẽ không bị chém đứt, Côn Luân sẽ không bị suy tàn đến mức này, Côn Luân sẽ không bị nhục nhã đến vậy!"

Ta là tội nhân!"

"Tội nhân của Côn Luân!"

Hắn tự lẩm bẩm một mình, như tự tuyên án cho bản thân.Hắn đứng lên, ở sâu thẳm trong con mắt trống rỗng, bỗng nhiên nứt ra một ánh hào quang, hào quang ngày càng rực sáng.

Trong nháy mắt, hào quang liền bao trùm hai đồng tử của hắn.Cái đầu đờ đẫn, bắt đầu chuyển động một chút.Hắn ngồi yên lặng, sự kích động trong ánh mắt dần dần thu lại, sự kiên quyết không thể nói lên lời, hiển hiện trong mắt hắn, hòa vào trong huyết dịch đang chuyển động.Thái Cổ thần kiếm trong tay ông ông rung động, trong nội tâm sinh ra tia minh ngộ khó mà miêu tả bằng lời.Kiếm của mình, là Côn Luân!Không vì trời đất, không vì phép tắc, không vì nhân tình, chỉ vì Côn Luân!Thế gian vạn pháp, đều từ Côn Luân mà có.

Thế gian vạn tình, đều từ Côn Luân mà ra.Côn Luân vô thượng, chính là của kiếm hắn!Khí huyết trong cơ thể Lâm Khiêm vốn ngưng trệ, đột nhiên thông suốt, vận chuyển không ngừng.

Thương thế bên trong cơ thể vậy mà đỡ hơn phân nửa.

Cảnh giới kiếm ư của hắn, rốt cuộc tiến thêm một bước!Ngày ấy cùng Vi Thắng chiến đấu, Vi Thắng đã tìm được kiếm của mình, hiện tại Lâm Khiêm cũng tìm được kiếm thuộc về mình.Côn Luân đang ở thời điểm nguy hiểm nhất.Trong nội tâm Lâm Khiêm không chút vui mừng.

Lúc này, cảnh giới kiếm ý của hắn, cũng chỉ ngang bằng với Vi Thắng mà thôi.

Hiện thương thế trên người hắn chưa khỏi hoàn toàn, vẫn đang ở vào thế hạ phong.Nhưng hắn không thể tiếp tục tĩnh dưỡng, Côn Luân đang đứng trước vực thẳm rồi.Hắn phải xuất hiện!Hắn phải sống chết vì Côn Luân!Chương 911 : Lâm Khiêm phản kíchDịch giả : xperiaxBiên tập : nhatchimai0000Vi Thắng liếc nhìn hậu sơn Côn Luân một cái.

Hắn không quay đầu lại mà bỏ đi.Công Tôn Sai và Biệt Hàn còn có Dưỡng Nguyên Hạo đã tụ hợp, ba chi Đỉnh giai Chiến bộ chiến lực mạnh nhất Mạc Vân Hải tập trung.

Hắn cần nhanh chóng trở về, để tránh Lâm Khiêm ra một đòn hồi mã thương, tổn thất gây ra cho Côn Luân có thể coi là thảm trọng rồi.Tuy hiện tại cũng không có Cường giả Thần Cấp mới xuất thế, nhưng Vi Thắng không dám khinh thường.

Ba gã Đỉnh giai Chiến Tướng này là nòng cốt của Mạc Vân Hải.Cốc Lương Đao đã chết dưới độc thủ của Lâm Khiêm, làm cho tất cả mọi người hiểu được: Đỉnh giai Chiến Tướng và Cường giả Thần Cấp phối hợp mới thật sự là vương đạo.Cường giả Thần Cấp sắc bén vô cùng, có thể gây ra hỗn loạn lấy đầu địch nhân như lấy đồ trong túi.

Nhưng không thể với lực lượng một người mà chiếm lĩnh được lãnh thổ quốc gia, quan trọng chính là Chiến bộ đánh mạnh mới có thể giải quyết dứt khoát.Mà Đỉnh giai Chiến Tướng nếu như không có có Cường giả Thần Cấp bảo hộ, sẽ trở thành con mồi béobở của Cường giả Thần Cấp.Hôm nay tam đại Chiến Tướng tề tụ, Vi Thắng cũng không dám khinh thường.

Trách nhiệm hộ tống không phải hắn, không ai có thể làm được.Vi Thắng cũng biết, chỉ bằng vào lực lượng một mình hắn là không thể nào phá hủy Côn Luân.

Còn quái vật khổng lồ như vậy, sinh mệnh, lực lượng, người bình thường không cách nào tưởng tượng ra được.※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※Khi Lâm Khiêm chứng kiến chỉ còn lại một nửa ngọn chủ phong Côn Luân, nước mắt bỗng chảy ra.

Sắc mặt hắn tái nhợt, thất hồn lạc phách, mặc cho nước mắt tùy ý rơi.

Hắn ngây ra như phỗng, thật lâu không động một cái.Không cách nào hình dung đau đớn trong lòng hắnlúc này.

Từ lúc còn rất nhỏ, bảo vệ Côn Luân đã trở thành lý tưởng của hắn,cho đến khi hắn trưởng thành, lý tưởng nàycũng chưa bao giờ biến mất.Cáctrưởng lão hi sinh, sư phụ lấy thân nhập kiếm làm hắn càng nhận thức sâu sắc tín niệm này.Tiếp nhận Côn Luân từ tay sư phụ, hắn đem hết khả năng, cẩn trọng, không dám có chút lười biếng.

Nhưng mà, ở trên tay hắn, Côn Luân trước nay chưa từng phải chịu nhục nhã vô cùng lớn như thế này.Là chủ phong Côn Luân vậy mà bị người chặt đứt.Hắn chuyển mục quang nhìn quanh, lọt vào trong tầm mắt là tiếng kêu than dậy khắp trời đất, ánh mắt các đệ tử đờ đẫn mà bi thương.Lâm Khiêm lòng đau như cắt.Tiết Đông, Mục Huyên vô cùng lo lắng quay trở lại.

Khi họ nhìn thấy Lâm Khiêm đều thở phào một hơi.

Toàn bộ cao tầng Côn Luân, sau lần thất bại thứ nhất đều đã tới.Trên mặt mọi người tràn đầy bi phẫn cùng thương tâm.Ánh mắt của bọn họ, nhìn thẳng về phía Lâm Khiêm.

Nam nhân này đã lần lượt mang thắng lợi đến cho bọn hắn.

Ánh mắt của bọn hắn không mất đi hi vọng, chỉ cần nam nhân này còn sống, bọn hắn sẽ không mất đi hi vọng thắng lợi.Toàn bộ Côn Luân, đều đang nhìn bọn hắn."

Trong lịch sử Côn Luân,chưa từng bị sỉ nhục như vậy."

Thanh âm Lâm Khiêm trầm thấp bao hàm bi thương nồng đậm, thông qua m Khuê truyền khắp Côn Luân."

Đây là lỗi lầm của ta, ta bụng làm dạ chịu, sau trận chiến này, vô luận kết quả như thế nào, ta cũng từ chức chưởng môn."

Mỗi ngóc ngách Côn Luân, lúc này đều vang lên tiếng kinh hô, bọn họ mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy kinh hoàng.

Sắc mặt đám người Tiết Đông, Mục Huyên cũng đại biến, Lâm Khiêm không hề nói đến quyết định này cho bọn họ."

Người gây ra thất bại ấy, không có tư cách đảm nhiệm chưởng môn Côn Luân."

Mỗi người đều có thể nghe được bên trong giọng nói Lâm Khiêm sự tự trách sâu sắc và áy náy.

Rất nhiều người hai mắt đỏ ngầu.

Ngọn chủ phong Côn Luân bị chém đứt, rất nhiều người ở trong lòng sinh ra vài phần oán khí đối với Lâm Khiêm.Nhưng mà lúc này, không ai trách cứ hắn.Đây là nam nhân đem Côn Luân đặt trên tính mạng mình ah!Ai lại nhẫn tâm trách cứ hắn?"

Nhưng trước lúc này, ta còn có một trận chiến chưa xong.

Không, là chúng ta, còn có một trận chiến chưa xong!

Trong lịch sử Côn Luân,chưa từng bị sỉ nhục như vậy!

Đây là sỉ nhục Côn Luân, cũng là sỉ nhục chúng ta!

Chỉ có kiếm, máu tươi và thắng lợi, mới có thể rửa sạch phần sỉ nhục này!"

"Các đệ tử Côn Luân, hết thảy dân chúngCôn Luân, nơi này là nhà của chúng ta, nơi này có thân nhân của chúng ta.

Nhưng bây giờ, chúng ta bị nhục nhã, thân nhân của chúng ta bị tàn sát, nhà của chúng ta bị đốt cháy!

Côn Luân chúng ta, đã đến thời điểm nguy hiểm nhất!

Chúng ta không chỗ có để trốn, chúng ta cũng không thể lui, chúng ta không một ai may mắn thoát khỏi!"

"Côn Luân, xuất kiếm của các ngươi ra!"

"Vì vinh quang Côn Luân, vì thân nhân của chúng ta, vì gia đình của chúng ta!"

"Lấy danh nghĩa chưởng môn Côn Luân, tới Côn Luân toàn cảnh, phát ra Triệu Tập Lệnh!"

"Bất luận nam nữ, bất luận già trẻ, thần lực từ Nhân Cảnh trở lên đều chiêu mộ nhập ngũ!"

"Hết thảy Thương gia, vô luận lớn nhỏ, từ giờ trở đi, ngừng bán ra bất kỳ thương phẩm nào, toàn bộ tất cả vật tư điều động nhập quân."

"Tất cả Chiến bộ, lập tức tập kết chờ lệnh!"

"Ta, Lâm Khiêm, dẫn theo các ngươi, chết trên chiến trường!"

"Với danh tiếng Côn Luân, liều chết đến cùng!"

"Với danh tiếng Côn Luân, quyết chiến!"

"Quyết chiến!"※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Nghe âm thanh quyết chiến của Lâm Khiêm từ m Khuê, trong doanh trướng lặng ngắt như tờ.Sắc mặt của mọi người đều hết sức khó coi.

Không ai ngờ, Côn Luân phản kích.

Không, là Lâm Khiêm phản kích, thật không ngờ là quyết chiến, không tiếc bất cứ giá nào.Một chiêu này của Lâm Khiêm, dù là Công Tôn Sai, Biệt Hàn cũng thật không ngờ đến.

Hắn tựa như dân cờ bạc đang thua đỏ mắt, được ăn cả ngã về không quẳng hết cả gia tài lên bàn.Trước đó, Công Tôn Sai tích lũy ưu thế là vậy mà thoáng cái không còn sót lại chút gì.Thần lực phát triển mười năm, nhân số ở Côn Luân có thể đạt Nhân Cảnh Kiếm Tu có bao nhiêu?

Không có ai biết, nhưng tất cả mọi người biết rõ, con số này tất nhiên cực kỳ khổng lồ.Minh Vương có năm mươi vạn tinh nhuệ đã làm thiên hạ khiếp sợ.

Khi con quái vật khổng lồ Côn Luân ra lệnh tổng động viên, bộc phát ra tiềm lực chiến tranh, dù là Công Tôn Sai cũng không dám tưởng tượng!

Bản thân Chiến bộ Côn Luân có quy mô kinh người, địa vực bọn chúng rộng lớn, các nơi đều cần có Chiến bộ đóng quân.Lâm Khiêm phát ra Triệu Tập Lệnh, không riêng gì triệu tập Chiến bộ, mà dân chúng bình thường cũng triệu tập.

Bọn chúng có thể đơn giản tổ chức lên trăm Chiến bộ quy môvạn người, lên đến hai trăm vạn người thì đám người Công Tôn Sai cũng sẽ không quá kinh ngạc.

Dù là những người này ít huấn luyện, dù là những người này so với Chiến bộ bình thường rèn luyện hàng ngày cũng không bằng, nhưng bọn hắn vẫn làm cho người ta sợ hãi!Chưa từng có người nào chơi đùa như thế!Lâm Khiêm dám đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng, thoáng cái làm rối loạn bố trí của Mạc Vân Hải.

Mạc Vân Hải dành thời gian bố trí cứ điểm cấm chế, nhưng trước chiến thuật biển người như vậy tỏ ra yếu ớt không chịu nổi."

Cái tên điên này!"

Không biết ai hô lên nhưng làm cho tất cả mọi người sinh lòng đồng cảm.

Điên cuồng như thế, động viêntoàn diện bất kể hậu quả như thế, cho dù là Côn Luân thắng, tất cũng nguyên khí đại thương.Nhưng tất cả mọi người không thể không thừa nhận, Lâm Khiêm ra chiêu lợi hại vô cùng.Chiến bộ Mạc Vân Hải trên đất Côn Luân tạo ra vô số lỗ hổng làm Côn Luân tổn thất nghiêm trọng.

Thời gian kéo dài càng lâu, Côn Luân càng thêm suy yếu, đến lúc đó cơ hội quyết chiến cũng không có.Lâm Khiêm dứt khoát móc ra tất cả của cải, trực tiếp tạo một hồi quyết chiến.

Hơn nữa lúc này Côn Luân vừa mới chịu trọng thương, giống như đám ai binh, Lâm Khiêm tạo cái thế đập nồi dìm thuyền quyết tâm liều mạng, bọn chúng sẽ bộc phát ra sức chiến đấu chưa bao giờ mạnh đến như thế.Ai binh tất thắng, chính là cục diện bây giờ. [DG: Ai binh-đoàn binh mang trong người sự bi ai]"Nếu không thủ vững, chỉ cần chúng ta ngăn cản thời gian hơi lâu một chút, nhuệ khí của bọn họ gặp khó, ngược lại sẽ sụp đổ..."

Dưỡng Nguyên Hạo liếc qua Công Tôn Sai."

Thủ không được!"

Công Tôn Sai lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng: "Chúng ta không có lấy một cái phòng tuyến có thể chống đỡ được."

Dưỡng Nguyên Hạo không cảm thấy bất ngờ.

Trên thực tế, chính hắn cũng không tin trên đời này có phòng tuyến như vậy.Mạc Vân Hải đi theo con đường tinh binh, Chiến bộ số lượng cũng không nhiều, nhưng rèn luyện hàng ngày và trình độ trang bị đều cực cao.

Ngày thường chiến lược như vậy không có vấn đề, nhưng trước chiến thuật biển người của Lâm Khiêm lại trở thành giật gấu vá vai rồi."

Bằng không, vòng đánh hậu phương Côn Luân thì sao?

Phía sau Côn Luân hoàn toàn trống không rồi!"

Đường Phỉ cau mày, trầm tư suy nghĩ."

Đây Lâm Khiêm là mình trần ra trận, phía sau?

Hắn đã không quan tâmviệc Côn Luân bị đánh nát rồi."

Công Tôn Sai bác bỏ."

Bằng không bên trên vi sư...”

Ma Phàm lặng lẽ nói.Ánh mắt mọi người chuyển hướng tớiVi Thắng.Vi Thắng thản nhiên nói: "Ta với thực lực của Lâm Khiêm, kỳ thật chỉ sàn sàn nhau.

Lần trước có thể thắng, nguyên nhân rất lớn là Cốc Lương Đao sắp chết đánh ra một kích, Lâm Khiêm bị thương trước, mà ta lại giác ngộ.

Nhưng ta nghe thanh âm của hắn, tựa hồ cũng có đột phá.

Hắn chiếm địa lợi, chỉ cần có vài tên chuẩn Thần Cấp tương trợ, tất sẽ chiếm thượng phong."

"Chúng ta cũng có chuẩn Thần Cấp."

Ma Phàm lầm bầm nói.

Chuẩn Thần cấp của Mạc Vân Hải còn nhiều hơn Côn Luân một ít.

Mọi người nghe vậy, không khỏi hai mắt tỏa sáng."

Chuẩn Thần Cấp có thể phá không di chuyển sao?”

Vi Thắng giải thích.Cái này mọi người mới kịp phản ứng, đúng vậy a, Thần Cấp có thể đi vào như chỗ không người, chuẩn Thần Cấp có thể không làm được.

Mọi người nhìn nhau, sắc mặt khó coi.※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Tả Mạc nhìn tin tức Mạc Vân Hải truyền đến, cũng bị giật mình.

Hắn hoàn toàn không ngờ, Lâm Khiêm vậy mà dùng chiêu số đồng dạng với Đại Ma Thần, nhưng hắn không thể không thừa nhận, chiêu này thật sự quá lợi hại.So sánh thủ đoạn của Lâm Khiêm với Đại Ma Thần vẫn chênh lệch rất nhiều.

Lâm Khiêm chơi chiêu này, toàn bộ Côn Luân không có bất kỳ thanh âm phản đối hay nghi vấn, toàn bộ Côn Luân đều cùng với hắn đánh bạc một trận này!

Đại Ma Thần chơi chiêu này, tiếng phản đối bên trong Ma Thần Điện rất lớn, cho dù Thủy Nguyệt không phát động, Đại Ma Thần cũng không dễ qua.Dù là Tả Mạc gặp nhiều đối thủ lợi hại như vậy nhưng lại không có ai lợi hại hơn Lâm Khiêm.

Người này vô luận thực lực hay là thủ đoạn, đều ở trình độ đỉnh cấp, hơn nữa cơ hồ không có khuyết điểm.Lần này phiền toái rồi!Một khi phát động chính thức quyết chiến, Mạc Vân Hải với căn cơ nông cạn, nhược điểm tất bộc lộ không thể nghi ngờ gì nữa.

Nếu là Mạc Vân Hải trước đây, Tả Mạc cũng dám phát động Triệu Tập Lệnh như vậy.

Hiện tại Mạc Vân Hải tuy khuếch trương lớn hơn rất nhiều, nhưng thành phần cũng càng thêm phức tạp, lực liên kết giảm xuống rất thấp, cái này với chuyến đi mười năm chưa về có quan hệ trực tiếp.

Lực liên kết không đủ, chơi như vậy chính là chơi với lửa có ngày chết cháy.Nói một cách khác, Lâm Khiêm có khả năng, hắn (Tả Mạc)lại không chơi nổi.Tả Mạc tính toán tất cả bố cục thì cũng đã đến thời điểm mấu chốt, bên này lại không thể giải quyết.

Cái chuyện hắn thân là Minh Vương căn bản không dám công bố ra.Thời gian, một lần nữa trở thành mấu chốt quyết định thành bại.Tả Mạc trầm tư một đêm, mới chuyển kết quả suy nghĩ truyền cho Mạc Vân Hải.Mệnh lệnh Tả Mạc rất đơn giản.Một chữ: kéo dài.Dùng hết mọi biện pháp, ngăn chặn địch nhân.Vì trận chiến cuối cùng, giành lấy thời gian!Chương 912 : Con bài mười năm Vưu Cầm LiệtDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Giới cao tầng của Yêu tộc đang tranh cãi kịch liệt.Lâm Khiêm liều chết phản kích, cũng khiến cho Yêu tộc cảm thấy chấn động vô cùng.

Cứ nghĩ tới biển người đông tới mấy trăm vạ, ào tới như thủy triều là tất cả mọi người đều cảm thấy vô vọng.Ngoại trừ dùng số người như vậy để đối kháng trực tiếp ra chẳng còn cách nào có thể đối phó được.Trong cuộc quyết chiến giữa Côn Luân và Mạc Vân Hải , Yêu tộc coi trọng Côn Luân hơn, bởi lực lượng khủng bố của Côn Luân lúc này mới phát huy ra đầy đủ.Còn Mạc Vân Hải thì sao, trong mười năm trở về đây tuy ảnh hưởng do Tả Mạc chưa về cũng chưa có hậu quả gì đáng nói cho lắm, nhưng trong thời điểm quan trọng như thế này ,không ai dám bỏ qua nhược điểm dường như là không có đó.Hơn nữa Ma tộc vốn là minh hữu của Yêu tộc .Nhưng lúc này lại mang đến cho họ áp lực cực lớn.Tranh luận kịch liệt xôn xao cả phòng hội nghị.

Minh Nguyệt Dạ ngồi yên ở ghế trên cùng, đôi mắt nhắm chặt như đang dưỡng thần.

Còn bên cạnh nàng chính là Phong Tín Tử và Vưu Cầm Liệt đang đứng trang nghiêm ở hai bên.Yêu tộc đang ở thế yếu, bởi điểm trí mạng nhất của bọn họ chính là không có cường giả Thần Cấp .Bất kể là Mộc Hi hay Băng Lan, đều không thể nào giải quyết được vấn đề này.

Vào giai đoạn hiện nay , Thần Cấp chính là một bài toán khó có thể tìm ra lời giải.Đột nhiên một thanh âm vang lên ."

Các vị, không lên làm phí thời gian như vậy."

Thanh âm này tuy không lớn,nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy , lập tức thanh âm hỗn loạn xung quanh biến mất hẳn.Người phát ra thanh âm này chính là một vị nam tử lạ mặt , trên mặt vị nam tử này có đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng xanh."

Ngươi là ai?

Sao ta lại không biết đến ngươi nhỉ?"

Sắc mặt một vị trưởng lão biến đổi , rồi trợn mắt hét to: "Ngươi là ai!

Không ngờ lại dám trà trộn vào đây..."

Nhưng vị nam tử đeo mặt nạ này không hề để ý tới lời mắng mỏ của vị trưởng lão kia, hắn vẫn cứ thong dong đứng đó, sau đó bình tĩnh thi lễ với mọi người trầm ấm nói: "Mọi người khỏe(hảo), ta là Minh Vương."

Câu nói của hắn vừa thốt ra .lập tức xung quanh biến thành một mảng tịch mịch, tất cả mọi người xung quanh đều bị câu nói này làm cho ngớ người , trong nhất thời không hề có ai mở miệng ra nói."

Ah,cũng không đúng lắm ."

Vị nam tử đeo mặt nạ cười khẽ rồi nói: "Có lẽ lúc này mọi người lên gọi ta là Ma Vương."

Uy áp thâm sâu khó lường của Tả Mạc giống như thiên uy của thần linh hàng lâm xuống phòng hội nghị này, khiến mọi người cảm thấy như có một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt thân mình, cảm giác khó thở khiến đầu óc bọn họ trống rỗng.Trên người Phong Tín Tử bốc lên quang mang mãnh liệt,lúc này thần lực trong cơ thể hắn đang điên cuồng lưu động.

Hắn không biết Minh Vương đến đây bằng cách nào , nhưng bên ngoài đươc bao vây tầng tầng lớp lớp, cao thủ nhiều như mây, chỉ cần gây ra chút động tĩnh, thì lập tức đám hộ vệ cao thủ sẽ ùa vào .Nhưng một ánh mắt sắc lạnh như một mũi tên nhọn hoắt xuyên thủng phòng ngự của hắn khiến thần lực trong cơ thể hắn cứng đờ!Không tốt!Sắc mặt Phong Tín Tử đại biến.Thần Cấp là như vậy sao?Phong Tín Tử vốn là cao thủ số một dưới tay Minh Nguyệt Dạ , hắn có thực lực là chuẩn Thần Cấp ,vào lúc ngày thường thì gần như không ai có thẻ là đối thủ của hắn.

Vậy mà đối phương chỉ cần dùng một ánh mắt...Cảm giác sợ hãi cuộn trào trong lòng hắn, cũng không phải hắn sợ hãi và tự hỏi cường giả Thần Cấp Cường Giả mạnh cỡ nào, mà bởi vì hắn không ngờ khoảng cách giữa hai bên lại xa xôi đến như vậy mà thôi.Khoảng cách này đúng là một cái hào (rãnh) không thể vượt qua!Phong Tín Tử đang cảm thấy mờ mịt hoang mang , lên không chú ý tới sau lưng hắn có một bóng người mơ hồ xuất hiện.Chỉ thấy hào quang mầu tím tối khẽ lóe lên rồi biến mất.Lúc này Phong Tín Tử mới choàng tỉnh lại từ trong mơ hồ, cảm giác cực kì nguy hiểm khiến hắn giống như một con dã thú đang điên cuồng.Nhưng đúng lúc này quanh thân hắn như bị siết chặt lại khiến hắn không thể động đậy được.Hắn chỉ có thể mở to con mắt mà nhìn tên gia hỏa đáng sợ đeo mặt nạ kia đang hướng về hắn vươn ra môt hư trảo.Thần Cấp...Đây là hai từ cuối cùng còn hiện ra trong đầu hắn.Một gã chuẩn Thần Cấp, dưới sự liên thủ của một Thần Cấp và một chuẩn Thần Cấp thì sao có thể có được cơ hội để phản kích cơ chứ?Nhất Kích Tất Sát!Đầu Phong Tín Tử bay vọt lên không trung, sau đó một cột máu phóng thẳng lên trời,nhuộm đỏ cả trần nhà.Lập tức trong phong họp đầy những tiếng thét hãi hùng, khuôn mặt của nhiều trưởng lão cũng trở nên trắng bệch, nhưng căn phòng họp này đã bị phong tỏa , vì vậy đám người bên ngoài không thể nghe thấy động tĩnh bên trong.

Sau khi Phong Tín Tử bị một chiêu giết chết , một số người vốn đang rục rịch cũng phải câm như hến.Ngay cả Phong Tín Tử đại nhân cũng...Ánh mặt của Minh Nguyệt Dạ nhìn về phía Vưu Cầm Liệt, giọng nói lạnh như băng: "Tốt!

Rất tốt!

Vưu Cầm Liệt!

Không ngờ ngươi lại cấu kết với Minh Vương!"

Minh Nguyệt Dạ cũng chẳng phải kẻ ngốc, toàn bộ sắp xếp bảo vệ của hội trường này đều do bàn tay của Vưu Cầm Liệt dwungj lên.

Vì thế chỉ có Vưu Cầm Liệt mới có năng lực dễ dàng đem người vào đây.Vưu Cầm Liệt cung kính thi lễ: "Ta đây là lo nghĩ cho mọi người thôi."

Câu nói của hắn khiến sắc mặt những người có mặt ở đây đều xám như trò tàn.Bọn họ biết rõ lực lượng mà Vưu Cầm Liệt nắm giữ đạt tới mức độ nào, một nhân vật trọng yếu như vậy mà phản bội, thì đương nhiên hắn phải sắp xếp chu toàn rồi.Minh Nguyệt Dạ không hề để ý đến Vưu Cầm Liệt, mà quay sang bên Tả Mạc , lạnh lùng nói: "Thủ đoạn của Minh Vương quả nhiên là đủ độc , đủ tính toán."

Tả Mạc chỉ cười cười,nhưng thực ra trong lòng hắn đang bội phục hai con hàng Bồ Yêu và Vệ sát đất.

Năm xưa Bồ Yêu và Vệ cũng đã từng nói qua cho hắn biết về hạt giống của huyết triệu , nhưng lúc đó Tả Mạc lại thấy chẳng quan trọng cho lắm.

Nhưng hắn không ngờ được,vào những thời điểm mấu chốt , ba hạt giống ấy đều phát huy được tác dụng cực lớn .Nếu như không có Vưu Cầm Liệt làm nội ứng , thì cho dù hắn có lẻn được vào đây cũng không thể tìm thấy Minh Nguyệt Dạ.Lúc này Tả Mạc cứ như là chủ nhân ở đây vậy,hắn tùy tiện tìm một cái ghế rồi ngồi xuống."

Được rồi, các vị ,ắt hẳn lúc này chúng ta cũng không cần phải nói những lời thừa thãi, hiện tại chúng ta lên thảo luận một chút về tương lai của Yêu tộc ."

Tiếng nói của Tả Mạc truyền vào lỗ tai của từng người trong đây."

Ngươi đừng có mà (tưởng bở) si tâm vọng tưởng!"

Sắc mặt Minh Nguyệt Dạ sắc lạnh như băng, trong giọng nói của nàng ánh lên vẻ kiên quyết: "Hôm nay, cho dù tất cả mọi người đều phải chết ở đây, cũng không tới phiên người thảo luận.

Muốn chinh phục Yêu tộc sao, phái đại quân của ngươi đến đây đi!"

Lời nói của Minh Nguyệt Dạ cũng được rất nhiều người ủng hộ, ai nấy đều dùng khuôn mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm vào Tả Mạc."

Đúng vậy!

Muốn chinh phục Yêu tộc sao, phái đại quân của ngươi đến đây đi!"

"Hừ, muốn dùng thủ đoạn như vậy để đánh hạ Yêu tộc chúng ta sao,quá ngây thơ rồi!"...Phản ứng của mọi người khiến Tả Mạc cũng cảm thấy bất ngờ mà nhìn thoáng qua Minh Nguyệt Dạ, cũng không phải hắn cảm thấy kỳ quái khi ý chí của Minh Nguyệt Dạ lại kiên quyết tới vậy, mà chỉ cảm thấy kinh ngạc trước phản ứng của nàng , tuy bản thân nàng đang trong hoàn cảnh rất xấu nhưng tâm trí của nàng vẫn tỉnh táo để phản công.

Có thể nói, lúc trước trong tay nàng không còn con bài nào, nhưng hiện tại nàng cũng đã tìm được vài con bài , tuy không nhiều nhưng cũng là vốn để đánh bạc.Nàng suy đoán rằng , Tả Mạc muốn nhanh chóng giải quyết và ổn định lại Yêu tộc, chứ nếu không chỉ việc trực tiếp giết sạch đám người ở đây,rồi sau đó cho đại quân từ từ tiếp cận,đó mới chính là phương pháp sử lí quyết đoán nhất.Một Yêu tộc đang bị lâm vào hỗn loạn căn bản không thể chống cự lại đại quân của Ma tộc .Nhưng Tả Mạc lại không hề làm như vậy,vì thế Minh Nguyệt Dạ mới nhận ra được điểm mấu chốt trong việc này.Từ phía sau mặt nạ phát ra tiếng cười khẽ.Nếu như đang ở cục diện có lợi mà còn bị người khác đắn đo , thì Tả Mạc đã chẳng bị người ta gọi là lột da cương thi !Ba, Tả Mạc vỗ tay một cái ý bảo Vưu Cầm Liệt .Vưu Cầm Liệt hiểu ý hắn , lập tức đi ra rồi bình tĩnh nhìn Mộc Hi.Thấy vậy trong lòng Mộc Hi bỗng sinh ra dự cảm không tốt lành."

Mộc Hi đại nhân,nhưng năm gần đây cung hồ Mộc thị phát truyển với tốc độ làm người ta phải thán phục.

Nhưng bên trong cái vẻ ngoài phồn vinh ấy có tồn tại một nguy cơ mang tính trí mạng .

Chúng ta đã điều tra về những thành viên trẻ tuổi dưới ba mươi tuổi của cung hồ Mộc thị , thì thấy những người đạt tới cấp Bạch Ngân Chiến Tướng , cũng chỉ có hai mươi năm người.

Mà nên nhớ rằng có vài tiểu tộc trong tất cả các tộc của Yêu tộc , những thiếu niên có hi vọng đạt tới Hoàng Kim Chiến Tướng tổng cộng là bốn người.

Nếu như Mộc Hi đại nhân không may ngã xuống thì..."

Câu tiếp theo Vưu Cầm Liệt cũng không cần phải nói ra,đã khiến cho sắc mặt Mộc Hi sắc mặt biến đổi hẳn.Nàng cũng không ngờ Vưu Cầm Liệt lại âm âm thầm điều tra cung hồ Mộc thị!

Mấy năm gần đây ,Cung hồ Mộc thị luôn biểu hiện cao sang cũng chỉ vì không muốn người ta biết bản thân đang suy yếu.

Vưu Cầm Liệt nói đến một số tiểu tộc kia, vốn là kẻ thù của cung hồ Mộc thị .

Những năm gần đây , bởi vì có Mộc Hi tồn tại, lên hai tộc đó không ngừng bị áp chế và làm yếu đi.Nhưng nếu như mình bị ngã xuống thì sao...Nàng cũng biết rõ ,lúc đó chỉ cần Vưu Cầm Liệt ngoắc ngoắc đầu ngón út thôi,là đảm bảo hai tộc kia sẽ thuần phục mà không chút do dự.

Lúc đó vận mệnh của Cung hồ Mộc thị như thế nào thì chỉ cần suy nghĩ một chút là sẽ ra."

Băng Lan đại nhân!"

Vưu Cầm Liệt cũng làm như thường ngày ,cung kính thi lễ với Băng Lan .Băng Lan cười lạnh: "Làm sao?

Ta cũng muốn nhìn xem ngươi dùng biện pháp nào để đối phó với ta ?"

Băng Lan vốn là cô nhi,nên không bị gánh nặng của gia tộc."

Tuy Băng Lan đại nhân không cần phải lo lắng cho gia tộc, nhưng nếu nói một cách khác thì Băng Lan đại nhân ngoại trừ giá trị bản thân là Chiến Tướng ra thì chẳng có cái gì đáng nói."

Vưu Cầm Liệt thong dong nói: "Về phần quân đoàn của Băng Lan đại nhân , hạch tâm là mười hai vị nữ tướng,bọn họ có kinh nghiệm cũng sàn sàn như đại nhân .

Trong mười hai người đó có có chín người đã lập gia đình.

Ah, đúng rồi, phu quân của các nàng cũng chính là Tộc trưởng của chín gia tộc, hiện tại bọn họ đang được Ám Ảnh vệ mời làm khách.

Băng Lan đại nhân cứ yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố tốt cho bọn họ."

Lập tức sắc mặt Băng Lan biến đổi hẳn.Nếu như nàng không còn tồn tại thì vận mệnh của chi quân đoàn đó chính là ...Ánh mặt của Vưu Cầm Liệt không hề dừng lại ở trên người Băng Lan mà quay sang nhìn lướt qua một vị trưởng lão đứng giữa các vị trưởng lão ."

Trong tất cả gia tộc thì gia tộc của Hứa trưởng lão là gia tộc phồn vinh nhất.Đấy là nhờ Hứa trưởng lão quản lí có phương pháp, nên nội bộ mới luôn đoàn kết, bên ngoài lại không có địch nhân,có thể nói gia tộc của ngài quá vững chắc không gì phá nổi.

Hơn nữa Chiến bộ của ngài cũng có thực lực xuất chúng."

Hứa trưởng lão hơi híp mắt lại,nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy có chút đắc ý, những lời nói của Vưu Cầm Liệt đã nói trúng chỗ mà lão đắc ý nhất.

Lão là một nhân vật có thực quyền trong Trưởng Lão Hội , có địa vị gần với đám người Băng Lan và Mộc Hi ,có thể nói lão là người đức cao vọng trọng."

Chỉ tiếc là...." bỗng Vưu Cầm Liệt lắc đầu thở dài rồi nói: "Năm xưa Hứa trưởng lão xếp đặt kín kẽ không khe hở , khiến cho Vạn Lý hội gần như là toàn diệt.Nhưng Hứa trưởng lão không ngờ rằng,vẫn còn một người còn sống ,và hắn rất nhớ nhung trưởng lão a."

Ba chữ ' Vạn Lý hội' khiến các trưởng lão có mặt ở trong đây không khỏi biến sắc.

Cái tên tô chức này bọn họ cũng đã được nghe nói qua,tác phong làm việc của vạn lý hội hết sức quỷ dị và tàn nhẫn, năm xưa đã gây ra một hồi đầy gió tanh mưa máu.

Nhưng cách đây vài chục năm, đột nhiên vạn lý hội lại mai danh ẩn tích,vậy mà không ngờ Hứa trưởng lão lại có quan hệ tới tổ chức thần bí này.Vốn Hứa trưởng lão luôn thong dong bình tĩnh ,giờ lại như bị lửa đốt mông, bỗng nhiên nhẩy dựng lên nghẹn ngào kêu lên: "Không thể như vậy được!"

Vưu Cầm Liệt chỉ hướng về hắn mỉm cười rồi nói: "Xin Hứa trưởng lão chớ sốt ruột, đợi chút nữa chúng ta sẽ nói riêng với nhau về chuyện này."

Nói xong hắn chẳng thèm để ý đến Hứa trưởng lão, mà chỉ điểm danh qua từng người ở đây ,bời gần như tất cả bọn họ đều có những bí mật không dám để cho ai biết,nhưng những tư liệu ấy Vưu Cầm Liệt lại thuộc như lòng bàn tay của mình.Hoảng loạn và tuyệt vọng nhanh chóng lan tràn khắp phòng họp.Minh Nguyệt Dạ trơn trừng mắt, sắc mặt trắng bệch, trong đôi mắt của nàng nhìn Vưu Cầm Liệt có thể thấy cảm xúc không thể tin nổi .Tư liệu chính xác và tỉ mỉ như vậy, nếu như không cẩn thận điều tra trong thời gian dài thì không thể nào tìm hiểu rõ đến vậy được.

Thậm chí mấy việc này ngay cả nàng cũng chẳng biết được bao nhiêu!

Vốn nàng tưởng rằng Vưu Cầm Liệt âm thầm cấu kết với Minh Vương,nhưng lúc này trong đầu nàng quanh quẩn một suy nghĩ mà không thể nào gạt bỏ đi được.Vưu Cầm Liệt chính là con cờ ẩn dấu mà Minh Vương đã bố trí !Suy nghĩ này khiến nội tâm của nàng trầm xuống.Quả nhiên chiêu rút củi dưới đáy nồi của Vưu Cầm Liệt quá độc mà,e rằng lúc này mấy nhân vật nắm trong tay thực quyền của Yêu tộc ắt hẳn sẽ đào ngũ.

Phía sau đám người đó đều là những đại gia tộc.Và đó mới chính thức là lực lượng trung kiên của Yêu tộc ,mới chính thức là tầng lớp thống trị cả Yêu tộc .Chỉ trong nháy mắt thẻ đặt cược trong tay nàng mất hết không còn lại chút gì.Chương 913 : Đối sáchDịch giả : Lâm Vãn VinhBiên tập : nhatchimai0000Biến hóa của cao tầng yêu tộc chỉ lẳng lặng mà diễn ra.Vưu Cầm Liệt bày bố thế trận thật thâm hiểm.

Toàn bộ Yêu tộc cao cấp cơ hồ bị một mẻ hốt gọn.

Hắn chọn lựa thời cơ cũng rất chuẩn xác.

Hội nghị lần này thập phần trọng yếu, bởi vậy hầu như không có người vắng mặt.Đề tài thảo luận của hội nghị biến thành tổ chức Trưởng Lão Hội mới, cả hội trường thập phần sôi nổi, nhóm cao cấp ý thức được đây chính là một cơ hội thanh trừng lần nữa.Rất nhanh, một nhóm đông những người mới tiến vào trong tầm mắt của mọi người.

Nhưng bất luận là Minh Nguyệt Dạ đại nhân, hay Băng Lan đại nhân, Mộc Hi đại nhân, đều ngồi yên tại chỗ.Hội nghị lần này, không làm ra bất cứ một động tĩnh gì ở trong dân chúng.Mấy chục năm nay, Vưu Cầm Liệt ở trong thế giới Hắc Ám trổ hết tài năng, rất am hiểu tính cách và nhược điểm của từng người.

Vưu Cầm Liệt bằng vào thủ đoạn vừa đấm vừa xoa, khiến cho những nhà có truyền thống giàu có ở Yêu tộc, nhà nào cũng đều vô cùng phục tùng.

Còn những gia tộc cứng đầu không chịu phục tùng, phảng phất như trong vòng một đêm tất cả đều lặng lẽ biến mất, không để lại một vết tích nào.Vưu Cầm Liệt xuất thủ tàn nhẫn, lãnh khốc, khiến cho tất cả những người biết chuyện đều phải thầm kinh hãi.Trong gia tộc ở đâu cũng tồn tại sự tranh đấu gay gắt, nhưng so với Ám Ảnh vệ trong vòng một đêm đem một gia tộc đang sống sờ sờ ra đấy tiêu diệt tận gốc, bọn họ tựa như một đám tiểu hài tử tại tranh giành kẹo vậy.Câm như hến.Tân Trưởng Lão Hội trở thành cơ quan quyền lực tối cao của Yêu tộc※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� �※※※※※※※※※※※※※Trong sân, chỉ có hai người Băng Lan cùng Mộc Hi.Ám Ảnh vệ không làm khó hai người, các nàng lại được thả tự do một lần nữa.

Mà ngay cả địa vị, chức vụ của các nàng đều không thay đổi chút nào, khiến hai nàng có một loại ảo giác, rằng mình chỉ vừa mới trải qua một cơn ác mộng.Cả hai đều là những người cực kì thông mình, các nàng đều rõ rằng Minh Vương không hề sợ hãi, tuyệt nhiên không sợ các nàng giở bất kì trò bịp bợm gì.

Tất cả những nhà giàu có ở trong giới Yêu Tộc cao cấp đều đã bị hàng phục, dù là Minh Nguyệt Dạ lúc này đang ở trên đỉnh cao nhất đứng ra kêu gọi, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.Bọn vô tích sự này, mới là tầng lớp thống trị chân chính của Yêu Tộc.Hai người đều im lặng một lúc lâu, trong không khí tràn ngập sự trầm mặc khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực."

Chúng ta đã xong."

Băng Lan thanh âm khàn khàn, trong mắt nàng toát ra những tia thống khổ sâu sắc.

Thân là một vị Chiến Tướng, nàng đối với việc phải sống dưới cái bóng của Ám Ảnh vệ như vậy, vốn đã chán ghét khinh thị.

Nhưng thật không nghĩ tới, nàng lại bị thủ đoạn như vậy đánh bại."

Thế nhưng không một ai để ý."

Băng Lan thanh âm tràn ngập vẻ tự giễu, cười khẽ: "Tất cả mọi người đang reo hò, bọn hắn không cần cùng Ma tộc chiến đấu."

Tân Trưởng Lão Hội vừa được thành lập, liền tuyên bố cùng Ma tộc ký kết minh ước vĩnh viễn bất xâm phạm, song phương đều hứa hẹn sẽ coi đối phương là huynh đệ liên bang vĩnh viễn của mình, cũng nhất trí duy trì quan hệ đối ngoại.Hơn nữa, Trưởng Lão Hội nhiều lần dốc sức đổi mới quan hệ giao lưu chặt chẽ trong Yêu Ma Đại Liên Minh, cũng khua chiêng gõ trống để ăn mừng chương trình hội nghị.

Yêu tộc hai bên đều nhất trí đem kiến thiết lại Truyền Tống Trận, để mở rộng con đường kết nối qua lại giữa hai tộc.Tin tức này một truyền ra, toàn bộ Yêu tộc đều reo hò ủng hộ.Trước khi Ma tộc hoàn toàn thống nhất, Yêu tộc cảm thấy sự uy hiếp rất mạnh mẽ, tất cả mọi người đang lo lắng bị Ma tộc xâm lấn.

Hiện tại song phương sáng lập ra Yêu Ma liên minh, cũng đồng nghĩa với việc, Ma tộc sẽ không xâm lấn nữa.Tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng như vừa thoát khỏi bị một tảng đá đè nặng xuống.Về phần Yêu Ma liên minh, đây cũng không phải là ý tưởng mới mẻ gì, Yêu Ma hai tộc vốn đã có quan hệ thập phần gần gũi từ trước, cùng chống lại tu hành giả, cũng không khác gì một liên minh.

Cùng đối nghịch với tu hành giả, Yêu Ma hai tộc không hề có cừu hận gì, song phương trong lịch sử quan hệ cũng không tệ. (đoạn này ông tg viết dài dòng quá)Điều này khiến cho Băng Lan cảm thấy nực cười mà không thể nói thành lời.Minh Vương thay đổi đến nỗi không thể đoán trước được, đem Yêu tộc nắm chắc trên tay, chỉ cần khoảng thời gian vài năm, nàng dám khẳng định, Yêu tộc sẽ hoàn toàn rơi vào tay Minh Vương thôi.Thế nhưng, nàng chỉ có thể trơ mắt chứng kiến tất cả, mà không thể ngăn chặn một chút nào.Dân chúng cũng không quan tâm ai sẽ thống trị bọn họ, chỉ quan tâm đến việc họ có thể sống hòa bình yên ổn.

Các vị trưởng lão cũng ngang ngược như vậy, chẳng thèm quan tâm ai sẽ làm chủ bọn họ, chỉ cần cho bọn họ đầy đủ lợi ích, có thể làm cho bọn họ khuất phục.Toàn bộ những quân đoàn trưởng của Yêu tộc, đám bọn họ hầu như đều là người phát ngôn của các trưởng lão thế gia vọng tộc, bọn họ mỗi người sau lưng đều có gia tộc của mình.Chỉ cần Minh Vương đem cung hồ Mộc thị nắm trong tay, Mộc Hi cũng chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh.

Mỗi một gã thế gia đệ tử, từ nhỏ đều đã được truyền thụ về ý thức trách nhiệm đối với gia tộc, bọn họ vĩnh viễn sẽ đem lợi ích của gia tộc đặt lên hàng đầu.Minh Nguyệt Dạ đại nhân là dòng dõi kế thừa chính thức, dưới lưỡi đao tàn sát của Vưu Cầm Liệt, cũng không có một chút cơ hội giãy dụa.Mà ngay cả chính bản thân Băng Lan, cũng không có bất kỳ cơ hội nào để vùng vẫy.

Trừ phi nàng có thể hoàn toàn không quan tâm đến tính mạng của thủ hạ, bằng không nếu như nàng có chút vọng động gì, những tỉ muội đã theo mình nhiều năm kia, sẽ không có một người may mắn thoát khỏi.Đây chính là phong cách hành động của Vưu Cầm Liệt."

Ta muốn từ chức quân đoàn trưởng."

Băng Lan thản nhiên nói.Mộc Hi đột nhiên ngẩng đầu.Băng Lan khoát tay, ý bảo Mộc Hi đừng có khuyên can, nàng như trút được gánh nặng, cười nói: "Kỳ thật kết quả này cũng không tính là sai biệt mấy.

Minh Vương bất kể là thủ đoạn, hay lòng dạ, đều là một vị vua chân chính.

Cho dù là sau khi thành lập Yêu Ma Đại Liên Minh, hắn cũng sẽ không đối xử khác đi với Yêu tộc.

Yêu Ma Đại Liên Minh một khi hình thành, sẽ tạo thế bất bại."

Nàng quay sang, ánh mắt chăm chú nhìn Mộc Hi đang có vẻ rất khổ sở, trịnh trọng nói: "Ngươi muốn dựng lên lá cờ của Yêu tộc đúng không?

Nếu như ta đoán không sai, Minh Vương nhất định sẽ tổ chức Đại Liên Minh Trưởng Lão Hội, trưởng lão của Yêu Ma hai tộc cùng quản lý.

Ở trong Yêu tộc, chỉ còn có một vị Đỉnh giai Chiến Tướng là ngươi, trách nhiệm của ngươi rất trọng đại."

"Đại nhân tính toán đến đâu rồi?"

Mộc Hi ngước nhìn vị tiền bối đã dẫn dắt chính mình, trong nội tâm khổ sở đến cực điểm."

Ta định xây dựng một Chiến Tướng phủ."

Băng Lan thở dài: "Chiến Tướng xuất sắc của Yêu tộc chúng ta vẫn còn quá ít.

Bất kể vận mệnh của Yêu tộc trong tương lai như thế nào, những người trẻ tuổi có thể chống đỡ được bầu trời, mới là tương lai chân chính của Yêu tộc!"

Mộc Hi không chút do dự nói: "Chuyện tài chính ta sẽ lo liệu!"

Mộc Hi rất rõ ràng, Băng Lan đại nhân sống một thân một mình, tiền tích cóp trong người cũng có hạn.Băng Lan đúng là cự đầu trong giới chiến tướng, sự từng trải của nàng không ai có thể so sánh.

Nàng tự mình đứng ra làm hiệu trưởng.

Mặc dù chiến tướng phủ còn chưa thành lập, nhưng sự bổ nhiệm này đã gây một tiếng vang lớn.Băng Lan chiến tướng phủ, trong vòng một nghìn năm là một nơi chòi lòa vinh quang, là một trong hai chiến tướng phủ nổi tiếng nhất Yêu tộc.Một tòa chiến tướng phủ khác có tên là Bồ Bồ chiến tướng chi gia.Hai tòa chiến tướng phủ này bồi dưỡng vô số danh tướng cho Yêu tộc ngàn năm sau.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� �※※※※※※※※※※※※※Cho dù nhìn ở bất kỳ một góc độ nào, hiệu suất Tả Mạc đã vô cùng kinh người.Nhưng đối với đám người Công Tôn Sai thì cảm thấy thế vẫn là chậm lắm.

Phải lấy hình tượng sống một ngày dài bằng một năm để hình dung mới thích hợp.

Cả Côn Luân giống như điên rồi vậy, chúng không tiếc bất cứ giá nào để tăng binh cho liên cảnh tuyến.Trước mặt mênh mông biển lớn, sức mạnh cá nhân quả thực quá bé nhỏ không đáng nói đến.Nhân số đông nghìn nghịt giống như con sóng tràn tới làm cho người nhìn phải tròn mắt khiếp sợ.

Cảm giác vô lực tràn ngập trong lòng từng người.Biển lớn vô bờ vẫn không ngừng gia tăng.Chiến thuật quấy rối vẫn đang được tiến hành từng ngày, chiến quả có được cũng không tệ nhưng chiến bộ đối phương càng ngày gia tăng càng nhiều.

Sự gia tăng chiến bộ làm cho chiến quả trở nên không đáng kể.Côn Luân hoàn toàn không để tâm tới chiến thuật quấy rối.Tăng binh!

Không ngừng tăng binh!Công Tôn Sai cơ bản không dám đánh sâu vào bản trận của Côn Luân, cho dù là chỗ đó chỉ toàn là dân binh chưa được huấn luyện hoàn chỉnh.

Bởi chỉ cần sơ sẩy một chút ở trong đó thì ngay cả cơ hội trốn thoát cũng không có.Đối phương đã muốn quá một trăm hai mươi vạn người rồi!"

Làm sao bây giờ ?"

Tình thế càng ngày càng không ổn, mọi người không còn nghi ngờ gì nữa.

Quy mô chiến bộ trước mắt này cho dù chỉ cần một lần công kích thì bọn họ cũng chỉ có đường chạy trối chết."

Chúng ta rút!"

Trong đôi mắt Công Tôn Sai toàn những vằn đỏ.

Sự ngại ngùng, nụ cười xấu hổ trên khuôn mặt ôn hòa biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi thay vào đó là sự lạnh lùng như đao.

Không riêng gì hắn mà cả Biệt Hàn lẫn Dưỡng Nguyên Hạo cũng như vậy, chẳng ai khá hơn chút nào.

Từ lúc chiến bộ Côn Luân xuất hiện ở biên cảnh tuyến, bọn họ không dám nghỉ ngơi nhiều.Rút lui sao?Mọi người sửng sốt.Ba vị đỉnh giai chiến tướng đã tốn biết bao tâm tư, mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ để quyết được đối sách chính là rút lui sao?Lúc này Dưỡng Nguyên Hạo giải thích cho chúng tướng: "Ngăn chặn, chúng ta ngăn không nổi.

Một khi chúng ta bị đột phá thì sĩ khí đối phương dâng cao, tình thế của chúng ta càng hỏng bét.

Nghĩ đi nghĩ lại, không bằng chúng ta chủ động triệt thoái về sau."

Mọi người đều trầm trong suy tưởng.ngay sau đó Công Tôn Sai nói: "Chiến bộ Côn Luân khổng lồ như vậy.

Việc tiếp tế tiếp viện là một vấn đề lớn.

Chúng ta chủ động nhượng bộ không gian, kéo dài đường tiếp tế của đối phương đồng thời thực hiện vườn không nhà trống.

Vừa là có thể tiêu tan nhuệ khí của bọn họ vừa là để đường tiếp tế hiện rõ trước mặt chúng ta."

Những người ngồi đây đều là cao thủ tinh thông chiến sự, hai mắt ai ai cũng tỏa sáng nhiệt tình thảo luận."

Chúng ta phá hủy tất cả các truyền tống trận dùng cho chiến đấu đi, một cái cũng không chừa lại.

Buộc chúng phải chạy qua các giới hà.

Hừ Một trăm vạn con heo, con mẹ nó cũng không phải vận tốt như vậy."

" Tất cả nguồn nước cũng không lưu lại..

Tất cả mạch khoáng, tất cả đều phá hủy.

Phải để bọn chúng không cách nào khôi phục sản xuất trong thời gian ngắn.

Không được cho bọn chúng tự bổ sung."

"Ai ai cũng phải dời đi.

Không giới.

Chúng ta chỉ để lại cho bọn chúng những giới trống rỗng!"

"Hay là vẫn lưu lại một chút gì ở nơi bí mật.

Số lượng có thể nhiều một chút để dựng được Truyền tống trận loại nhỏ, số lượng người được truyền không cần nhiều.

Làm thế thì chúng ta có thể tập kích đường tiếp tế của bọn chúng một cách dễ dàng."

"Để quân đội chi phối, tất cả những vật thiết yếu ở Mạc Vân Hải phải được quân đội quản lý!

Điều quan trọng là trên dưới phải thống nhất biện pháp này để tránh cho một số thế lực chó mèo dối trên lừa dưới."

" Đúng vậy!"...Người đông lực mạnh, mọi người nhất nhất thảo luận.

Nhất thời mọi chuyện đều được bàn kỹ lưỡng.

Không nên xem thường những cuộc họp thế này, ưu thế trong chiến tranh chính là tích lũy từng chút từng chút một.Trong lòng Công Tôn Sai nảy sinh sự cảm khái.

Những năm qua mở rộng, mặc dù làm sự đoàn kết của Mạc Vân Hải giảm xuống rất nhiều nhưng làm cho sách lược thọc sâu của Mạc Vân Hải thắng lợi.

Nếu địa bàn của Mạc Vân Hải nhỏ như ngày xưa thì làm sao chịu được chiến thuật biển người."

Đây là quyết chiến!"

Bỗng nhiên Công Tôn Sai mở miệng.

Những người khác lập tức ngừng nói mà nhìn về phía hắn."

Trận chiến này phải một lần là xong.

Chúng ta phải thắng.

Thua, không còn có cái gì nữa."

Ánh mắt Công Tôn Sai sáng quắc, ngữ khí nghiêm nghị lạnh thấu xương: "Quyết chiến!

Quyết chiến đến cùng!"

" Giết chết bọn chúng!"

Mọi người ầm ầm đáp lại.

Huyết khí sôi trào trong mắt, sát khí bốc lên bốn phía.Chương 914 : Kiêu ngạoDịch giả : hhnmthvnBiên tập : nhatchimai0000Dòng người dài dặc không có điểm cuối ,trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ luyến tiếc,thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại."

Xin mọi người đẩy nhanh tốc độ!"

Một gã tu giả phiêu phù trên bầu trời, dùng phù trận khếch đại âm thanh để truyền đến khắp nơi : "Xin chú ý đến số thuyền của mọi người, và xin chú ý đảm bảo an toàn cho tài sản cá nhân , những người mang theo tiểu hài tử , phải chú ý để đảm bảo tiểu hài tử luôn ở bên người."

"Xin mọi người cứ yên tâm , tất cả tổn thất của các vị sẽ được chúng ta bồi thường theo giá thị trường!"...Trên bầu trời, có rất nhiều tu giả đang bay lượn ,nhờ có bọn họ hết sức chú ý lên trật tự cũng có thể gọi là đáng hài lòng."

Mụ mụ, chúng ta có thể quay trở về nữa không?"

Một nam hài ngẩng lên đầu lên hỏi , đôi mắt chất đầy mong đợi nhìn mụ mụ.Mụ mụ sờ đầu tiểu nam hài an ủi,rồi ấm giọng nói: "Chúng ta sẽ còn trở lại."

"Thật vậy sao?"

Trong mắt tiểu nam hài ánh lên vẻ mong chờ: "Vậy thì tốt quá!

Đông Đảo cũng nói, nàng biết là sẽ trở lại.

Đến lúc đó, chúng ta lại có thể chơi đùa với nhaurồi.

Mụ mụ, lúc nào thì chúng ta trở lại đây?"

"Khi thắng lợi sẽ trở lại."

Mụ mụ kiên nhẫn trả lời."

Mong rằng thắng lợi sẽ đến sớm một chút ah!"

Tiểu nam hài kêu lên rồi quay đầu nhìn về phía căn nhà của mình.Cùng lúc đó cuộc di dời đại quy mô còn được tiến hành ở khắp các giới trong phạm vi Mạc Vân Hải .Kế hoạch của Công Tôn Sai đã được bọn họ chấp hành hết sức nghiêm túc và chính xác .

Toàn bộ Mạc Vân Hải đã bắt đầu hành động giống như một cỗ máy khổng lồ đang chuyển động ầm ầm vậy.Một số lượng bảo thuyền và vận thâu thuyền cực lớn đã được điều động ,hình ảnh những đội tàu bay lượn rợp trời có thể thấy được ở khắp nơi.

Mỗi tòa Truyền Tống Trận gần như hoạt động hết công suất, tinh thạch tiêu hao điên cuồng như đồ vứt đi.Quy mô di chuyển nhân viên lớn như vậy, trong lịch sử chưa từng xảy ra.Lúc này nhân lực và tài lực của Mạc Vân Hải đã được phát huy đến mức tận cùng.Và sắp tới chính là trận quyết chiến cuối cùng!※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Mộc Hi nhận được điều lệnh, bên trên công văn điều động có đóng dấu của Trưởng Lão Hội, nhưng là nàng biết rõ, người chính thức hạ mệnh lệnh chính là vị Vương kia.Nàng cũng không hề cảm thấy quá bất ngờ về điều này,bởi trong hai vị chiến tượng xuất sắc nhất Yêu tộc là nàng và Băng Lan đại nhân ,thì Băng Lan đại nhân đã bắt đầu xây dựng Chiến Tướng phủ, chỉ còn lại nàng là còn rỗi rãi.Các pháp lệnh mới không ngừng đưa ra giúp Yêu tộc ổn định lại nhanh chóng,điều này cũng có nghĩa là vị Vương kia đã nắm giữ thế cục.

Nhưng khiến cho Mộc Hi cảm thấy kinh ngạc nhất chính là, không những không hề phát sinh hỗn loạn như nàng dự đoán, mà hoàn toàn ngược lại ,những tân pháp được đưa ra khiến Yêu tộc không những nhanh chóng đầy lùi cuộc suy thoái lúc trước mà thậm chí còn xuất hiện một chút phồn vinh .Thủ đoạn của Vương đích ... quả là lợi hại ah!Không chỉ riêng mình Mộc Hi là nhìn ra điều này, mà những trưởng lão khác cũng nhìn thấy được .

Cũng không phải gia tộc quyền thế của các trưởng lão nào cũng chỉ biết tham lam, thật ra bọn họ mớichính là người hy vọng Yêu tộc được phồn vinh nhất.

Bởi vì chỉ khi Yêu tộc phồn vinh hưng thịnh, bọn họ mới có được lợi ích lớn nhất.Mâu thuẫn trong lòng của bọn họ với Vương đang giảm đi nhanh chóng.Bởi vị Ma Vương kia đã chứng minh được rằng ,hắn có thể đem tới cho bọn họ ích lợi lớn hơn nữa .Không có gì có thể quý giá hơn lợi ích thực tế , khiến bọn họ chạy theo Ma Vương như vịt vậy.Và Cung Hồ Mộc thị là một trong số đó.Tộc trưởng Mộc thị vốn là người khôn khéo và cáo già,vì thế hắn nhanh chóng phát hiện ra đây chính là một cơ hội cực tốt, lập tức hắn hướng về phía Ma Vương lấy lòng.

So với các gia tộc khác thì Cung Hồ Mộc có được ưu thế, đó chính là bọn họ có con át chủ bài tên Mộc Hi!Mộc Hi cũng hiểu rõ ý đồ của gia tộc, nhưng nàng không hề phản đối điều đó.Mộc Hi trở thành thống soái của tất cả các chiến bộ thuộc yêu tộc, lần này số lượng thành viên chiến bộ Yêu tộc được triệu tập đã đạt tới con số kinh người, hơn ba mươi vạn.

Con số này gần như là bao quát toàn bộ chiến bộ của Yêu tộc , vốn số lượng chiến bộ của Yêu tộc không chỉ có như vậy, mà tất cả là do trong mấy năm gần đây Minh Nguyệt Dạ đại nhân đã tiến hành tẩy trừ khiến số lượng Chiến bộ giảm mạnh.Mộc Hi không phải là tiểu nữ hài vô danh năm xưa nữa,hiện tại nàng có đủ tư lịch và uy tín, trừ Băng Lan đại nhân ra, nàng chính là lựa chọn duy nhất để đảm nhiệm chức vụ thống soái chiến bộ.Những động thái gần đây của Trưởng Lão Hội đã hấp dẫn ánh mắt của dân chúng, Chiến bộ xuất chinh, nhưng không hề khiến bọn họ bận tâm quá nhiều.Khi Mộc Hi đến địa điểm tập kết đã không khỏi chấn độngkhi nhìn thấy số lượng chiến bộ ma Tộc có hơn năm mươi vạn đang gác giáo chờ .

Nàng lập tức ý thức ra ,e rằng sắp có chiến dịch đại quy mô rồi!An Mạc tiếp đãi Mộc Hi vô cùng khách khí, bởi nếu tính theo cấp độ thì hai người cũng chỉ sàn sàn như nhau.Người bình thường cho rằng đây cũng chỉ là liên minh yêu ma bình thường.

Nhưng chỉ có giới cao tầng Ma tộc mới biết sự thật , mà hầu như tất cả mọi người đều bị hành động của vương thượng làm hoảng sợ không thôi.

Nhất thống yêu ma,công tích lớn như vậy trong tất cả các Ma Vương cũng chưa từng có ai làm được.Thực ra trong lòng những người biết rõ thân thế của Tả Mạc như An Mạc và Lương Vi mới chính thực là rung động cực lớn , nhưng ngoài cảm giác rung động chính là cảm giác phấn khởi đến cực độ.

Sau khi nhất thống yêu ma ,lại có Mạc Vân Hải đứng đằng sau, có thể khẳng định , vương thượng chính là người có khả năng trở thành người thống nhất toàn thiên hạ .Ánh mặt của Mộc Hi rơi lên người Lương Vi .Hiện tại vị Yêu tộc này đã là chỉ huy Chiến bộ đưng đầu trong tứ đại chiến bộ của Yêu tộc , Vương Chi Hào Giác.Khi nhìn thấy danh tướng của Ma tộc nhiều như mây, trong khi phe mình lại chỉ có mỗi bản thân chèo chống,trong lòng Mộc Hi không khỏi cười khổ.

Nếu như Ma tộc thật sự tấn công Yêu tộc,thì e rằng Yêu tộc chẳng thể cản nổi thế công của bọn họ.Chẳng lẽ mấy năm gần đây Minh Nguyệt Dạ đại nhân tiến hành tẩy trừ,là hành động sai lầm sao?Một ý nghĩ vớ vẩn lướt qua đầu nàng.Nhưng nàng khôi phục lại tinh thần rất nhanh.Lương Vi cũng phát giác ra ánh mắt mê man của Mộc Hi ,nhưng hắn vẫn bất vi sở động( không có động tác nào).An Mạc hướng về phía Lương Vi rồi gật đầu, ý bảo: "Có thể bắt đầu được rồi."

Đối với Lương Vi, An Mạc rất thưởng thức, hắn không biết Vương bên trên dùng cách nào để chiêu mộ được Lương Vi .

Trong những lần nói chuyện phiếm lúc trước, cũng thỉnh thoảng Lương Vi vô tình nói đến những gì hắn đã trải qua lúc trước,khiến An Mạc cảm thấy rất là khó hiểu, sao một vị Chiến Tướng xuất sắc như vậy lại không thể tìm cho mình chỗ đứng trong Yêu tộc , chẳng lẽ trình độ của các Chiến tướng Yêu tộc đã trở lên vô cùng lợi hại sao?Ma tộc vốn am hiểu việc công thành chiếm đất, đã quen với những trận chiến ác liệt, nhưng nói về phương diện bố cục và chiến lược,thì trong Tứ đại Chiến Tướng chẳng ai có thể xuất sắc bằng Lương Vi .

Bởi thế ,hầu như tất cả kế hoạch triển khai chiến tranh đều lấy Lương Vi làm chủ đạo,còn ba ngườ còn lại có vai trò là hỗ trợ hắn hoàn thành.Lương Vi hiểu ý,cũng không nói nhảm mà nói thẳng vào vấn đề: "Kế hoạch lần này của chúng ta chính là cắt nhập vào từ điểm này..."

Nói xong ,ngón tay hắn chỉ vào một điểm trên bản đồ lãnh thổ của Côn Luân .※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※"Tất cả các Chiến bộ đều đã tập kết đầy đủ!"

Trong giọng nói của Tiết Đông có mang theo cảm xúc phấn khởi khó có thể tả được.

Không chỉ có hắn , mà gần như trên mặt tất cả các Chiến Tướng có mặt tại đây đều hiện lên vẻ kích động.Đây chính là một trận đại quyết chiến lớn nhất từ trước đến nay,hiện tại nhân số mà Côn Luân điều động đã đạt tới con số hai trăm bốn mười vạn(người)!Một con số khiến người ta phải tuyệt vọng!Khi nhìn biển người dài không giới hạn ấy , ngay chính cả bản thân bọn họ cũng cảm thấy đáy lòng mình run rẩy.Đây chính là nguồn lực lượng có thể phá nát tất cả!Tất cả mọi người đều đang nín thở ,chờ đơi lệnh tổng tiến công.Lâm Khiêm đang đứng yên bất động , sắc mặt bình tĩnh ra lệnh: "Tấn công!"

Tấn công!Mệnh lệnh được truyền qua các cấp rồi nhanh chóng truyền ra khắp đại quân!Hai trăm bốn mươi vạn đại quântừ từ di chuyển về phía trước giống như đại dương mênh mông đang di động, không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản bước tiến của bọn họ.Tiến lên!

Tiến lên!

Tiến lên!Dùng danh nghĩa của Côn Luân !※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※Minh Mộc giới!Tinh Vũ giới!Thiên Thần giới!...Đại quân của Côn Luân tiến tới với thế như chẻ tre,suốt dọc đường hành quân bọn họ không hề gặp phải bất cứ hành động chống cự nào.

Giới trống , giới trống, vẫn chỉ là giới trống không!Một số lượng Chiến bộ khổng lồ như vậy ,tuy có thể khiến cho không ai có thể đỡ được bọn họ , nhưng đồng thời cũng làm bọn họ mất đi tốc độ tấn công thần tốc.

Tất cả những Truyền Tống Trận ở ven đường hành quân đều bị phá hủy , vì vậy bọn họ phải sử dụng vận thâu thuyền đi qua những cửa sông giáp ranh khiến tốc độ của bọn họ không nhanh cho lắm .Rất nhanh sau đó Côn Luân đã hiểu rõ ý đồ của Mạc Vân Hải ."

Bọn họ muốn chúng ta tự sụp đổ sao."

Sắc mặt Sào Hưng trở lên hơi khó coi nói: "Vườn không nhà trống!

Chiêu thức này quá độc mà!"

Đồng thời sắc mặt những người khác cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu ,bởi dọc đường bọn họ không hề gặp phải bất cứ một sự chống cự nào ,cứ như là đối phương can tâm tình nguyện hai tay dâng địa bàn cho bọn họ vậy .

Nhưng tất cả mọi thứ trong giới mà bọn họ đi qua đều bị phá hủy, khiến bọn họ không chiếm được bất cứ chút vật tư tiếp tế nào.Bất giacs ,sĩ khí của đại quân không ngừng sút giảm.

Thắng lợi có thể làm sĩ khí đề thăng, nhưng khi đối phương chủ động dùng sách lược tránh mặt ,đồng thời thực hiện kế vườn không nhà trống ,lại làm cho người ta có cảm giác như một quyền của mình bị rơi vào bị bông, làm người ta cụt cả hứng .Ý đồ của Mạc Vân Hải rất rõ ràng, đây chính là dương mưu.Nhưng bọn họ lại không còn đường lui nữa rồi."

Có lẽ chúng ta lên đẩy nhanh tốc độ, không để bọn họ có thời gian kịp rút lui , nhưng đồng thời cũng phải chú ý tới con đường tiếp tế."

Tiết Đông nhìn về phía Lâm Khiêm rồi nói.Lâm Khiêm lắc đầu: "Chúng ta phải tách xa khỏi đường tiếp tế."

"Bỏ qua đường tiếp tế?"

Tất cả mọi người đều bị ý nghĩ này của Lâm Khiêm làm hoảng sợ.Đối phương cùng sách lược vườn không nhà trống,đã khiến bọn họ không thể bổ sung vật tư, nếu như còn bỏ rơi con đường tiếp tế phía sau thì..."

Đây là cuộc chiến cuối cùng của Côn Luân ."

Lâm Khiêm thản nhiên nói: "Chúng ta không có tư cách kéo dài thời gian.

Ta đã mệnh lệnh cho đội tiếp tế phía sau, yêu cầu bọn họ nhanh chóng điều ra ba tháng vật tư,chỉ vài ngày nữa họ sẽ mang tới, đến lúc đó đại quân sẽ mang theo vật tư quân nhu cùng tấn công.

Thời gian càng kéo dài thì chúng ta càng bất lợi."

Lập tức đám người Tiết Đông đã hiểu được ý nghĩ của hắn , hai mắt cả đám tỏa sáng: "Chủ ý này rất được!"

Bỏ rơi tiếp tế đằng sau cũng có nghĩa là bọn họ không cần phải lo lắng giữa đường bị tập kích con đường tiếp tế."

Ba tháng!"

Trong mắt Lâm Khiêm ánh lên vẻ trí tuệ,giọng nói lạnh như băng: "Nếu như không thắng được ,thì tất cả cùng chết đi!"

Câu nói của hắn khiến trong lòng mọi người khẽ run rẩy!Chưởng môn đã quyết tâm rồi."

Liệu chúng ta còn biện pháp nào khác để đẩy nhanh tốc độ không?"

Lâm Khiêm hỏi Sào Hưng.Sào Hưng cắn răng nói: "Với quy mô lớn như vậy thì không có cách nào , nhưng nếu số người không vượt quá ba mươi vạn thì chưa hẳn đã không có cách!

Nhưng vấn đề chính là ,không có cường giả Thần Cấp đi theo bảo kê thì ba mươi vạn người này sẽ bị rơi vào tình huống hết sức nguy hiểm."

Những người còn lại cũng lâm vào trầm mặc, nếu như không có Cường Giả Thần Cấp bảo kê thì e rằng Chiến bộ sẽ trở nên vô cùng yếu ớt.Đừng nhìn chi Chiến bộ khủng bố này mà lầm tưởng, thực ra là bởi vì có vị cường giả Thần cấp là Lâm Khiêm tọa trấn.

Chứ nếu không có Cường Giả Thần Cấp bảo kê thì e rằng chi chiến bộ khổng lồ này cũng chỉ giống như một miếng thịt lớn chờ người ta xẻ thịt.Ttước sức mạnh có thể hủy diệt thế giới của Cường Giả Thần Cấp, số lượng chẳng có chút ý nghĩa gì.Bất cứ thứ gì nếu có mạnh mẽ về phương diện nào đó thì cũng chỉ là tương đối.Nếu như cứ tùy tiện chia đội hình ra ,thì sẽ rất dễ làm đối phương có cơ hội phá rối.Lâm Khiêm cũng hiểu được, chỉ khi đem Thần cấp của đối phương Thần Cấp cuốn lấy, thì chiến thuật biển người của Côn Luân mới có thể phát huy tác dụng.Vi Thắng!Hắn phải cuốn lấy Vi Thắng!"

Ta sẽ đi theo bọn họ."

Lâm Khiêm đứng dậy, khuôn mặt vẫn tĩnh lặng như thường .Hắn không trốn tránh, cũng không phân vân suy nghĩ,dường như đó chỉ là chuyện hết sức bình thường.Hắn nhìn lướt qua mọi người xung quanh rồi thản nhiên nói: "Nếu như ta chết , chưởng môn kế nhiệm sẽ là A Tín."

Lập tức thân hình một vị thiếu niên trong đám người khẽ run rẩy, rồi ngẩng đầu, nhưng lúc này chẳng ai để ý tới hắn ,bởi mọi người đang nhìn Lâm Khiêm với đôi mắt không thể tin nổi.Tiết Đông cảm thấy cổ họng của mình gẹn lại như có vật gì đó chăng ngang, hắn cố gắng làm cho mình tươi cười một chút ,nhưng hắn không biết rằng nụ cười của hắn còn khó coi hơn cả đang khóc: "Không caanf phải nói những lời không may như thế chứ ..."

Lâm Khiêm cười cười,rồi chân thành nói: "Ta có thể chết, nhưng Côn Luân chỉ có thể thắng."

Nói xong, hắn quay người bước ra khỏi cửa.Ánh mặt trời rọi qua khung cửa rơi xuống dáng người thon dài Lâm Khiêm tạo thành một chiếc bóng thật dài, nhưng mọi người lại cảm thấy bóng hình của hắn dần mở nhạt, bỗng nhiên, hjawns thoáng dừng chân chong phút chốc."

Từ giờ trở đi ,các người không cần phải lo lắng về Vi Thắng."

Trong chiếc bóng mờ ảo ấy vọng ra thanh âm , vẫn mang vẻ kiêu ngạo như trước.Chương 915 : Đại kết cục và bản tổng hợp cảm nghĩDịch giả : xperiaxBiên tập : nhatchimai0000Vi Thắng cùng Lâm Khiêm giằng co trên không trung.Cơ hồ ngay lúc Lâm Khiêm khiêu chiến, Vi Thắng đồng thời cũng bay ra.

Đối với Vi Thắng mà nói, nhiệm vụ lớn nhất của hắn chính là đảm bảo an toàn cho mấy người Công Tôn Sai, Biệt Hàn.

Mà có thể tạo thành uy hiếp đối với đám Công Tôn Sai, Biệt Hàn chỉ có mình Lâm Khiêm.Nơi hai người giằng co là một giới hoang."

Chỗ này rất thích hợp làm nơi hai chúng ta quyết chiến."

Vi Thắng trầm giọng bảo.Lâm Khiêm cười cười: "Ta và ngươi quyết đấu, không cần phải thương vong nhiều người vô tội.

Nơi này hoang vắng đúng là chiến trường tốt."

"Ngươi còn sợ thương vong người vô tội ư?"

Vi Thắng cười lạnh."

Chỉ cần không quan hệ tới Côn Luân, ta đối với việc giết người không có hứng thú."

Lâm Khiêm thản nhiên nói.Trong mắt Vi Thắng ánh lên: " Quả nhiên, ngươi có đột phá."

"So với ngươi muộn hơn một bước."

Lâm Khiêm lắc đầu, thần sắc không có nửa phần đắc ý: "Sai lầm lớn nhất của Côn Luân, đại khái là tại chuyện thượng tầng đối xử với Vô Không Kiếm Môn."

Vi Thắng trầm giọng trả lời: "Sai lầm lớn nhất của Côn Luân là tại bản thân thượng tầng Côn Luân.

Đối kháng Côn Luân , chẳng lẽ chỉ có chúng ta?"

Lâm Khiêm cười nhạt.Hắn chợt bật cười, đầu ngón tay bỗng dưng vỗ nhẹ Thái Cổ thần kiếm.Tiếng kiếm kêu réo rắt, dường như trong thế giới này đều có thể nghe được vậy."

Nào có nhiều đúng đúng sai sai như vậy!"

Lâm Khiêm đứng thẳng tắp, trên mặt hắn nụ cười đã tắt, ánh mắt lóe sáng: "Chỉ có thắng lợi và thất bại!"

Vi Thắng lắc đầu: "Rất nhiều thứ, không liên quan gì đến thắng lợi hay thất bại."

"Cái gì không quan hệ?"

Lâm Khiêm cười cười không cho là đúng.Ánh mắt Vi Thắng lộ ra thần sắc hồi tưởng, nhưng trong lòng chỉ có tĩnh lặng, bằng phẳng: "Tín niệm!"

Lâm Khiêm không phản bác mà gật đầu: "Đúng vậy, thế nhưng ngươi có tín niệm của ngươi, ta có tín niệm của riêng ta!

Vậyhãy dùng kiếm quyết thắng thua nhé!"

Lâm Khiêm giơ thần kiếm lên."

Được!"

Vi Thắng cũng giơ thần kiếm lên.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � �※※※※※※※※※※※※※Lương Vi am hiểu tập kích nhất, nhưng quy mô tập kích như thế thì chưa từng gặp phải.Kỳ thật cái này đã không tính là tập kích rồi.Đưa liên quân yêu ma đánh vào lãnh địa Côn Luân.

Toàn bộ Côn Luân lập tức lâm vào khủng hoảng trước nay chưa từng có.Lương Vi âm thầm lắc đầu, nếu như Côn Luân biết rõ vị Ma Vương vừa mới hoàn thành nhất thống yêu ma lại là Tả Mạc thì bọn chúng tuyệt không dám được ăn cả ngã về không như thế.Lực lượng song phương đứng ở hai cực.So với Lâm Khiêm, trên tay Vương thượng quá nhiều quân bài tốt.Nghĩ tới đây, Lương Vi không khỏi sững sờ, hắn cũng không suy nghĩ cẩn thận, làm sao quân bài của vương thượng bất tri bất giác lại trở nên tốt như vậy?Hắn lắc đầu, xua đi tạp niệm, dù sao chuyện này cũng không liên quan với mình.Trận này, đối với bọn họ mà nói, không có bất kỳ khó khăn nào.

Lâm Khiêm thề sống chết phản kích, cơ hồ dùng toàn bộ chiến lực Côn Luân, dốc toàn bộ lực lượng.

Dọc đường bọn hắn cơ hồ không gặp bất kỳ sự chống cự nào mà chỉ có đám người kinh hoàng tuyệt vọng."

Không được ngừng!

Tăng thêm tốc độ!

Dùng tốc độ nhanh nhất!"

Lương Vi trầm giọng hạ lệnh.Đại quân Yêu ma cơ hồ như gió cuốn theo tất cả Côn Luân.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � �※※※※※※※※※※※※※"Cái gì!"

Sắc mặt Tiết Đông trắng bệch, tay chân đều lạnh như băng, lẩm bẩm nói: " Liên quân Yêu ma!

Bọn hắn...

Bọn hắn không phải muốn khai chiến sao?"

Trong âm thanh của hắn có cả sự run rẩy.Trong doanh trướng, sắc mặt tất cả mọi người tái nhợt, bọn hắn biết rõ ý vị này như thế nào.Bọn hắn không sợ Mạc Vân Hải đánh lén phía sau.

Tất cả mọi người là ở phía sau, ai cũng trốn không thoát.

Nhưng liên quân yêu ma xâm lấn, lập tức làm cho Côn Luân lâm vào cảnh hai mặt thụ địch.Chiến lực bản thổ Côn Luân gần như bằng không, không cách nào ngăn cản sự tấn công của liên quân Yêu, Ma.Đáng sợ hơn là tin tức liên quân Yêu, Ma xâm lấn, làm nhiễu loạn quân tâm.Những chi Chiến bộ này không được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Tuyệt đại đa số bọn họ, nửa tháng trước chưa từng trải qua chiến trường.

Một khi bọn hắn biết rõ người nhà của mình đang tại gặp nguy hiểm thì cái này ...Vừa nghĩ tới hậu quả đáng sợ, Tiết Đông giật mình, hắn lập tức kịp phản ứng, lạnh lùng hạ lệnh: "Truyền lệnh xuống, thu tất cả m Khuê của mọi người lại!

Bất luận kẻ nào cũng không được lưu giữ m Khuê!

Bất luận kẻ nào cũng không được liên lạc với ngoại giới..."

Lời còn chưa dứt, một thân ảnh lảo đảo xông tới."

Không tốt rồi!

Không tốt rồi..."

Bên ngoài đã loạn thành một bầy.Khuôn mặt Chư tướng vốn đã tái nhợt, nhìn mãi không thấy một tia huyết sắc."

Côn Luân chết rồi!"

Sào Hưng thì thào, miệng phun ra một búng máu, hôn mê tại chỗ.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � �※※※※※※※※※※※※※"Dân chúng Côn Luân, chỉ cần các ngươi đầu hàng, chỉ cần các ngươi về đến nhà, chúng ta hứa không tổn thương người nhà của các ngươi, cam đoan tài sản của các ngươi..."

Bên trong m Khuê nhiều lần phát ra các loại hình chiêu hàng.Cũng nội dung ấy, truyền khắp Tứ Cảnh Thiên.Mà ngay cả Mạc Vân Hải, cũng bị biến cố bất thình lình này chấn kinh rồi.

Tại Mạc Vân Hải, sự tình Tả Mạc là Minh Vương, chỉ có mấy người cao tầng mới biết được, những người khác chỉ biết là Tả Mạc sẽ nhanh chóng trở lại.Ở thời điểm này, thân phận Tả Mạc đượcphơi bày ra ánh sáng, đối với Côn Luân là đả kích trí mạng đấy.Vốn trên dưới Côn Luân cố lấy dư lực sót lại, muốn liều mạng cùng Mạc Vân Hải, cũng bởi vì bọn hắn cho rằng chỉ cần Côn Luân dốc sức liều mạng, là có thể liều với Mạc Vân Hải.Nhưng mà, Minh Vương lại là Tả Mạc, bí mật này đột nhiên phơi ra ánh sáng, trên dưới Côn Luân, đều lâm vào hố sâu tuyệt vọng!Tất cả bọn chúng đều hiểu rõ, bọn chúng không có cơ hội rồi.Một chút cơ hội cũng không có.Hiện tại đại quân bọn chúng đã không có bất kỳ ý nghĩa.

Cho dù là bọn chúng có thể đánh tới Mạc Vân Hải cũng không có bất kỳ ý nghĩa!Thực lực của hai bên, hoàn toàn không cùng một cấp độ.Con át chủ bài mà Tả Mạc mưu đồ đã lâu đột nhiên lộ ra.

Khi nó phát lộ tính sát thương cao đến đáng sợ.

Nếu Tả Mạc mà lộ ra quá sớm, hắn sẽ đối mặt với một Côn Luân co đầu rụt cổ.Dù cho Tả Mạc muốn gặm xuống, cũng tuyệt đối phải gãy mất mấy cái răng.Mà thủy chung cho Côn Luân hi vọng thắng lợi, lại để cho Côn Luân có dũng khí được ăn cả ngã về không, cũng để cuối cùng đánh cho Côn Luân một kích trí mạng.Cơ hội phản công của Côn Luân đã mất đi.Hỗn loạn!Một bầu không khí hỗn loạn!Phía sau bị liên quân Yêu, Ma chiếm toàn bộ.

Hai trăm bốn mươi vạn người Chiến bộ loạn thành một bầy, vinh quang Côn Luân phảng phất tại thời khắc này: biến mất không thấy tăm hơi.

Tiết Đông đã hạ lệnh đội đốc chiến đại khai sát giới, nhưng không cách nào ngăn cản đào binh.Từng mảng, từng mảng Chiến bộ, cả đàn cả lũ đào thoát, đầu hàng.Bọn chúng chỉ muốn về nhà, chỉ mong cùng thân nhân của mình đoàn tụ.Tựa như ôn dịch lan tràn!Cái phiến này làm cho người hít thở không thông, làm người tuyệt vọng.

Biển người Chiến bộ có thể lấy hình ảnh tuyết lở để hình dung tốc độ sụp đổ.Trong doanh trướng, cảnh tượng chư tướng đờ đẫn không có ai hồi phục.Trên mặt Tiết Đông vẫn tái nhợt, nhưng ánh mắt của hắn lại lợi hại, phảng phất có thể đem người đâm thủng: "Chúng ta đã thất bại, Côn Luân đã thất bại, chúng ta không có cơ hội.

Ai còn muốn đầu hàng, đều đi đầu hàng đi."

Hắn đứng dậy, sửa sang thần trang chính mình, thần sắc trang nghiêm."

Đầu hàng làm mất tiêu chí Côn Luân, quá sỉ nhục."

"Côn Luân ah!

Cho dù biến mất cũng phải lừng lẫy, mới không phụ lòng hai chữ này ah."

Mục Huyên đứng , những người khác đi theo cũng lẳng lặng đứng im.Đi ra doanh trướng.

Bên ngoài doanh trướng, chỉ còn lại lẻ loi trơ trọi một ít người còn đứng im bên ngoài.Chứng kiến đám người Tiết Đông đi tới, những tu giả này tự giác tập hợp thành đội.

Không một âm thanh, từ đầu đến cuối chỉ là trầm mặc.Bọn họ đứng cực chỉnh tề, tựa như một cây gậy ném lao đứng thẳng.Một đội ngũ khổng lồ sâm nghiêm, từ đường chân trời xa xa đến gần bọn họ.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � �※※※※※※※※※※※※※Kiếm quang song phương, không ngừng va chạm trên không!Thần lực dư chấn tràn khắp bốn bề.Đây mới thực là núi tan, đất nát, bầu trời xuất hiện từng vết rạn nứt, mà mặt đất lại càng vỡ ra vô số khe hở.

Địa Hỏa mãnh liệt không ngừng phun lên, giàn dụa khắp nơi.Song phương không lưu lại thứ gì.Toàn thân hai người phủ kín vết thương, hai người lại giống như trầm mê.Bọn hắn chiến đấu suốt mười ngày mười đêm, không một khắc nghỉ ngơi.Bỗng nhiên, hai người đồng thời ngừng lại.Ánh mắt hai người hướng về phía xa xa.Có người tới gần!Song phương đều rất rõ ràng, lúc này viện thủ đến là bên nào, vậy cũng đồng nghĩa bên kia thất bại.

Chỉ có người thắng, mới có thể rảnh rỗi đến đây trợ giúp.Lâm Khiêm nhìn thấy dẫn đầu là Tả Mạc, trên mặt lập tức trắng bệch, hào quang cùng khí thế toàn thân lập tức biến mất.Đã thất bại!Côn Luân đã thất bại!Hắn cố gắng tự ổn định thân hình lung lay sắp đổ, liên tục mười ngày mười đêm toàn lực chiến đấu, hắn và Vi Thắng, đều đã đến tình trạng kiệt lực.Hai người cũng chỉ gắng gượng chống đỡ bằng một hơi.Người bên cạnh Tả Mạc rất nhiều, A Quỷ, Tông Như, Tằng Liên Nhi, La Ly Ngã Ly, Lam, Lão đầu, mỗi một vị đều là chuẩn Thần Cấp.Tất cả đều là chuẩn Thần Cấp mà Mạc Vân Hải sở hữu.

Tất cả đều được Tả Mạc đưa đến.Trên mặt Lâm Khiêm vô lực cười khổ.Thế này cũng đồng nghĩa với chiến đấu bên ngoài đã chấm dứt, hoàn toàn chấm dứt.

Vì thế Tả Mạc mới dám dẫn tất cả cao thủ tới.Côn Luân...

Ở trên tay mình...Lâm Khiêm cúi đầu ngơ ngác nhìn Thái Cổ thần kiếm trên tay.Đinh!Một giọt nước mắt rơi xuống thân kiếm, hóa thành vô số bọt nước nhỏ, bắn ra."

Sư phụ, thực xin lỗi..."

Giọt giọt nước mắt rơi vào thân kiếm, dọc theo kiếm chảy xuống."

Sư phụ, thực xin lỗi...

Thực xin lỗi..."

Hắn giống như hài tử nghẹn ngào khóc rống lên.※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � �※※※※※※※※※※※※※Thiên Nguyệt giới.Vô Không Sơn.Vô Không Sơn ngày xưa, khắp nơi cỏ dại, khắp nơi tường là vách đổ nát.Tả Mạc và Vi Thắng hai người nhìn thấy cỏ dại so với người còn cao hơn.

Cả hai không nói hai lời, bắt đầu động thủ dọn dẹp.Chẳng mấy chốc cả tòa Vô Không Sơn được hai người dọn dẹp sạch sẽ.Núi vẫn y nguyên, người cũ đã không còn."

Sư đệ!"

Vi Thắng bỗng nhiên nói."

Vâng?"

Tả Mạc quay sang."

Ta định xây nhà định cư ở chỗ này."

Vi Thắng lộ ra thần sắc nhớ nhung: "Đã kêu kiếm lư a!"

"Tốt!"

Tả Mạc gật đầu: "Hôn lễ của đệ với A Quỷ đừng quên tới tham gia."

"Ha ha!

Phải có rượu ngon đấy!"

Vi Thắng cười to.Hai người nhìn nhau cười cười.-zZ- CÔNG ĐỨC VIÊN MÃN -Zz-Bản cảm nghĩ và thời gian ra truyện mới của tác giả.Buổi sáng, quyết định hôm nay hoàn tất truyện, tinh thần phấn chấn.

Nhưng khi ta bắt đầu viết, bỗng nhiên có cổ thương cảm không nói nên lời, cơ hồ viết không được.Không biết là bởi vì Lâm Khiêm, hay vẫn là đừng , lần đầu có cảm xúc như vậy.Vô luận là Sư sĩ, hay vẫn là Tạp Đồ, cũng chưa từng có thương cảm qua.May mắn tiệm trái cây có bán dừa, thoáng an ủi cảm giác thương thế của ta.Quyển sách này ta rất không hài lòng, phá thành mảnh nhỏ ah, hệ thống không rõ xác thực ah.Thừa nhận, ta xác thực không am hiểu viết tu chân.

Nhưng quyển sách này, số lần làm ta cảm độnglại nhiều nhất trong ba quyển sách.Thường thường bị chính nhân vật dưới ngòi bút của mình gây cảm động, kỳ thật tương đối bất đắc dĩ đấy.Phần cuối đúng là qua loa, chỗ trống cũng quá nhiều không có điền, tuy nhiên, ta sẽ không tự trách mình , ha ha!Tản mạn mình không mặt mũi không có da trước sau như một nát vĩ như ta, thật sự cảm ơn mọi người bao dung.Hai việc làm cho ta vui mừng, một là ba chương còn lại đã xong.

Hai là, hơn một trăm ngày không ngắt quãng, đối với người khác mà nói, cái này thật sự không có gì lớn, không có truy cầu, ta đây vẫn là rất hay kiêu ngạo đấy.Nói về sách mới.Sách mới sẽ ra ngày 1/4, ách, sẽ không phải ngày Cá tháng Tư ha.Ngày 1/4, giang hồ tụ họp, không gặp không về!
 
Back
Top Bottom